Đỗ Dự đại chiến may mắn thắng lợi, tìm sống trong chết nên không ngừng thở dốc sung sướng nào ngờ nghe thấy tiếng cười nhạo bên cạnh. Điều này làm Đỗ Dự vội vã nhảy dựng lên, tay cầm đại đao nhuốm máu, lạnh lùng nói: "Ai?"
Nếu là bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau thì thảm rồi. Lúc này hắn chỉ còn 18 điểm sinh mạng không hơn lúc rắn hổ mang trọng thương là bao.
Một bóng hình xuất hiện trên tấm bia đá "Phái Hoa Sơn" cười ha ha: "Thú vị! Thú vị! Hai tên không biết võ công, đánh đến người chết ta sống còn dùng không ít tâm cơ, thú vị a." Trong tay hắn là một ni cô áo xanh thân hình nhỏ xinh.
Đỗ Dự thầm kêu khổ nhưng lại cố gắng mạnh miệng quát lớn: "Ngươi là ai?"
"Tên của đại gia ta sao?" Bóng hình kia nhảy ngay từ bia đá cao hơn 10 mét xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Đỗ Dự.
Đỗ Dự không khỏi lạnh gan. Nhảy từ độ cao như vậy xuống mà nhẹ nhàng tiếp đất hơn nữa còn xách theo một ni cô nữa. Khinh công như vậy quá khủng bố đi! Công phu của người này chắc chắn trên Lục Hầu!
Hắn ngấm ngầm quan sát đối phương, người này gương mặt rất bình thường nhưng mắt thỉnh thoảng lóe tia tinh anh, cơ thịt mạnh mẽ, bước đi thoăn thoắt như báo, nhất định là cao thủ hạng nhất trên giang hồ.
"Đại gia đã nhìn ngươi đánh cả nửa buổi rồi, cảm thấy ngươi thuận mắt nên nói cho ngươi biết. Đại gia đây là Điền Bá Quang, được nhân sĩ giang hồ tặng ngoại hiệu vạn lý độc hành." Điền Bá Quang tùy tiện nói.
Điền Bá Quang? Là đại dâm tặc trong tiếu ngạo giang hồ a! Vậy nữ ni trong tay hắn hẳn là Nghi Lâm phái Hằng Sơn.
Đỗ Dự ngẩng đầu lên nhìn, Nghi Lâm quả nhiên là tiểu mỹ nhân thanh lệ như tiên. Dù cho không biết là bị điểm huyệt hay trúng mê hương mà hôn mê bất tỉnh nhưng mi mục thanh tú như nước, lại thêm tia linh khí như tiên nữ. Dù cho trên đầu không chút tóc xanh nhưng vẫn không chút nào ảnh hưởng đến dung nhan mỹ lệ của nàng. Trong tay Điền Bá Quang, lông mi thon dài của nàng khẽ run rẩy, rõ ràng dù trong cơn mê nàng vẫn vô cùng sợ hãi, môi đào nhỏ nhắn khẽ nỉ non, không biết có phải đang tụng kinh cầu khấn bồ tát trong mộng không nữa, quả thật là càng thấy càng thương.
Điền Bá Quang thấy Đỗ Dự ngây ngốc nhìn Nghi Lâm, không những không chút tức giận mà còn ha ha cười lớn, giống như người khoe khoang rượu ngon, chữ viết của bản thân nói: "Tiểu tử ngươi cũng có mắt nhìn đấy! Chuyến đi Hành Sơn của đại gia ta thật không dễ, để bắt được cô gái non này suýt nữa thì bị bà già Định Nhàn đuổi kịp. Như nào, cô nàng này quá ngon đúng không?"
Đỗ Dự đờ đẫn gật đầu, đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời. Chính mình nếu như đã mang khí tượng lang cố quyến cuồng, không thể ở phe chính phái võ lâm, thậm chí bị ngụy quân tử Nhạc Bất Quần kêu đánh kêu giết thì sao không vào phe phản diện chứ? Phải biết chuyện nào cũng có lợi có hại. Tái Ông mất ngựa chắc gì đã không phải phúc? Khí tượng lang cố quyến cuồng làm độ hảo cảm của nhân sĩ chính phái với mình -20, mà nhân sĩ tà phái với mình lại là +20 a! Đây hẳn là lý do Điền Bá Quang chịu nói chuyện với mình, còn cảm thấy bản thân hợp ý. Manh mối nhiệm vụ đầu tiên và thứ hai của mình là bái sư và tán gái của mình chính nằm trên người Điền Bá Quang và Nghi Lâm!
Đỗ Dự một khi đã nghĩ ra điều này thì như người chết đuối vớ được cọc, sao có thể không ôm chặt chứ!
Hắn ổn định lại tinh thần đang kinh hoảng, hắc hắc khẽ cười làm ra điệu bộ bỉ ổi bình luận: "Điền huynh, thật không dám giấu, huynh đệ ta là người cùng nghề a!"
Điền Bá Quang ha ha cười lớn: "Tặc hành thập dặm, khí phiêu bát hương. Ta vừa nhìn tiểu tử ngươi tuy không công phu lại nhất định không phải người tốt! Ngươi nói thật xem nào, đã hại trinh tiết bao nhiêu cô nàng rồi?"
Đỗ Dự khẽ cười khổ, chính mình trước kia cả ngày si mê trên mạng, họa may có xem jav mà thôi… Nhưng rõ ràng Điền Bá Quang đang khảo nghiệm hắn nên hắn chỉ đành cắn răng nói: "A, khẩu vị tiểu đệ rất đặc biệt, không thích xử nữ chỉ thích nhân thê, đại ca chớ chê cười."
Ai ngờ hắn vừa nói câu này, Điền Bá Quang như Tây Môn Khánh thấy Phan Kim Liên, hai mắt tỏa sáng, nước miếng suýt thì rớt ra: "Ha ha ha! Lão ca ta ánh mắt không tệ! Tiểu tử ngươi chính là người đồng đạo với ta a! Vi huynh cũng không thích xử nữ, khóc khóc kêu kêu, không biết làm gì cả nào có chút thú vị chứ? Không bằng nhân thê a, cực phẩm, cực phẩm!"
Bàn tay to lớn của hắn ập xuống bả vai Đỗ Dự, Đỗ Dự gương mặt đầy nhăn nhó, suýt thì bị vỗ đến nội thương nhưng là ban đầu Điền Bá Quang tự xưng đại gia, giờ đã chuyển sang xưng huynh gọi đệ, rõ ràng một câu vừa rồi của Đỗ Dự vô cùng hợp với khẩu vị hắn, như là chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Điền Bá Quang vung tay lên nói: "Đây là sơn môn của phía Hoa Sơn, ta nghe nói Nhạc lão nhi đang cử hành đại hội quan khí thu đệ tử nên đến xem náo nhiệt. Giờ đã gặp lão đệ ngươi thì cũng không cần đi xem náo nhiệt làm gì, nơi này không phải chỗ tốt để nói chuyện, chúng ta đi vào thành Lạc Dương đi, uống rượu một phen a! Ta lại mời ngươi đi Quần Ngọc viện dạo chơi, ha ha ha…"
Đỗ Dự một mặt cười khổ, chính mình si mê internet, lại mạc danh kỳ diệu bị dán mác phản phái, chỉ có thể đi cùng Điền Bá Quang, thật sự nếu phải đi Quần Ngọc viện cũng không thể từ chối.
Ba người một đường xuống núi, Điền Bá Quang không hổ danh hiệu vạn lý độc hành, tốc độ nhanh đến kinh người, vừa chạy đã thấy bóng hình mờ ảo, xách theo Nghi Lâm không tốn chút sức lực nào. Đỗ Dự toàn lực chạy theo cũng không kịp chỉ đành dồn dập gọi vị đại huynh này chậm lại.
Điền Bá Quang quay đầu không vui nói: "Huynh đệ, không phải ca ca trách ngươi nhưng ra ngoài giang hồ, sao không luyện khinh công chứ? Phải biết người như chúng ta, công phu quyền cước đao kiếm không tốt cũng không sao nhưng khinh công phải học tốt, đấy để giữ mạng đấy. Huynh đệ ngươi phải cố gắng luyện tập vào."
Đỗ Dự linh cơ khẽ động, như vậy sao không nhân cơ hội này bái sư học nghệ?
"Điền huynh, tiểu đệ quả thật cũng hổ thẹn không thôi. Nếu đã như vậy xin Điền huynh làm sư phụ, đồ đệ xin dập đầu bái sư a." Đỗ Dự vì mạng sống, ngay lập tức dập đầu.
Điền Bá Quang vội kéo lại Đỗ Dự, như cười như không nói: "Ngươi ta huynh đệ tuy hợp ý nhưng vi huynh độc lai độc vãng đã quen, không quen có người đi cùng. Lão đệ ngươi công phu lại kém, chẳng may đi thâu hương thiết ngọc bị phát hiện, bị người tóm thì chẳng phải vi huynh hại đệ rồi sao?"
Đỗ Dự biết đây là thời cơ then chốt bái sư nên cắn răng nói: "Điền huynh mau nói phải như nào thì huynh mới chịu truyền công phu cho đệ a?"
Điền Bá Quang gật đầu nói: "Nếu như hai huynh đệ ta đã hợp ý thì không cần bái sư. Vi huynh sẽ truyền thụ một tuyệt kỹ cho đệ nhưng nhiều nhất chỉ có thể dạy tầng 1, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở bản thân, như thế nào?"
Đỗ Dự biết đây là tác dụng của 20 điểm hảo cảm, tuy kỹ năng cấp 1 nhưng có còn hơn không, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Điền Bá Quang hắc hắc khẽ cười: "Vi huynh có hai bộ công phu, một là cuồng phong đao pháp, hai là khinh công vạn lý độc hành, đệ muốn học cái nào?"
Đỗ Dự không khỏi đắn đo, vừa rồi chiến đấu với rắn hổ mang, nếu có cuồng phong đao pháp lại thêm đại đao trong tay thì sẽ không đến mức lấy mạng đổi mạng nhưng nếu học đao pháp thì không học được khinh công vạn lý độc hành rồi. Hắn hơi chút suy nghĩ rồi trầm giọng nói: "Tiểu đệ nguyện ý học khinh công vạn lý độc hành!"
Đây là quyết sách trải qua mưu tính kỹ càng của Đỗ Dự, lúc này hắn mang khí tượng lang cố quyến cuồng, là thần khí kéo thù hận, chính phái nhất định không dung, Nhạc Bất Quần vừa thấy đã muốn giết, chắc hẳn nhân sĩ chính phái khác cũng như vậy. Từ Lục Hầu giết rắn hổ mang như giết gà mà xem, chính mình có học cuồng phong đao pháp cũng đừng hòng đối phó được cao thủ giang hồ hạng N.
Thiên hạ võ công, duy tốc bất phá, ba mươi sáu kế tẩu là thượng sách. Điền Bá Quang có danh là đại dâm tặc, bị cao thủ võ lâm có cả Nhạc Bất Quần vây bắt nhưng vẫn sống đến hiện tại, không phải dựa vào đao pháp mà là một thân khinh công vạn lý độc hành của hắn a.
Hai người vừa đi đường, Điền Bá Quang vừa tiện tay truyền thụ kỹ xảo khinh công. Đỗ Dự không có chút cơ sở nào nên việc học vô cùng tốn sức, mấy lần Điền Bá Quang đều chán nản muốn bỏ. Cũng may Đỗ Dự làm người cơ trí, mấy lần kéo câu chuyện đến nữ nhân, hắn tuy không có kinh nghiệm thực chiến nhưng thắng ở xem nhiều jav, kinh nghiệm lý luận vô cùng phong phú, nói đến hứng trí bừng bừng, mặt mày hớn hở, miêu tả sống động như là từng có chiến tích huy hoàng vậy.
Điền Bá Quang nào ngờ đến lão đệ mới quen miệng đầy dâm tục này lại là gà non chưa từng sờ tay nữ nhân chứ? Càng nghe huyết mạch càng thịnh, thầm cho là đúng nên càng thêm chăm chú dạy khinh công. Nhưng là thiên phú võ học của Đỗ Dự thật quá kém, cuối cùng Điền Bá Quang đưa ra tám chữ tổng kết: "Xương cốt thanh kỳ, thiên phú dị bẩm". Đương nhiên nói trắng ra thì là thanh kỳ chỉ Đỗ Dự đã qua tuổi học võ, thiên phú dị bẩm là khác với người thường, quá ngốc, dạy như nào cũng không được.
Đỗ Dự chỉ đành cúi đầu xấu hổ không thôi, nào ngờ tình huống bản thân lại như này, coi như đi tong giấc mộng một đời đại hiệp của mình!
Cũng may tính cách hai người quá hợp, Điền Bá Quang tuy mắng to không ngừng nhưng vẫn an ủi Đỗ Dự: "Lão đệ ngươi đừng quá chán nản, trong võ lâm có rất nhiều kinh pháp, diệu dược thay đổi tư chất và gân cốt. Thiếu Lâm tự có dịch cân kinh, tẩy tủy kinh đều có thể thay đổi tư chất, hắc hắc, chỉ cần lão đệ cơ duyên xảo hợp…"
Đỗ Dự thầm nghĩ nói vậy bằng với không nói, nếu hắn có bản lĩnh lấy được dịch cân kinh thì còn cần theo đại dâm tặc học võ công sao?
Hai người cứ như vậy đi xuống Hoa Sơn, vào thành Lạc Dương. Thành Lạc Dương chính là thành lớn nhất con đường Nam Bắc, Điền Bá Quang cứ xách theo ni cô xinh đẹp rõ ràng không tiện. Nhưng là hắn có vô số biện pháp, hắn lấy ra một bộ tóc giả, cũng không biết là lấy từ tóc của vị tiểu thư nào đội lên đầu Nghi Lâm.
Đỗ Dự khẽ nhìn, Nghi Lâm sau khi đeo tóc giả liền như biến thành đại gia khuê tú, ánh triều hồng nơi má thêm vào mấy sợi tóc mai vương, không còn nết nghiêm túc giữ giới luật của ni cô mà tràn đầy ôn nhu. Nhất thời, Đỗ Dự quên cả Điền Bá Quang ở bên, mắt nhìn chằm chằm vào Nghi Lâm. Nghi Lâm tức giận hắn vô lễ nhưng là bị Điền Bá Quang điểm huyệt không thể động đậy, chỉ đành u oán trừng mắt nhìn hắn, quả thật hấp dẫn tột cùng.
Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 6: vận xui của ni cô
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
đi tất niên, vừa mới về, về cái là cố gắng dịch 1c cho ae. Ae có đọc thì nhớ thanks ủng hộ nhé!
Rất lâu sau, Điền Bá Quang đột nhiên ha ha cười lớn đánh thức Đỗ Dự. Đỗ Dự lúng túng nói: "Nghi Lâm tiểu sư phụ quả nhiên xinh đẹp tuyệt trần, tiểu đệ thất lễ rồi."
Nghi Lâm chỉ khẽ hừ quay đầu qua chỗ khác.
Điền Bá Quang thì không chút kiêng dè, cười lớn nói: "Tiểu đệ ngươi khi nói bản thân là người đồng đạo, ta còn không tin chỉ nghĩ ngươi là tay non, vừa rồi mới thật sự tin a! Ha ha, đi đi, đi uống rượu trước, thoải mái một phen."
Đỗ Dự biết Điền Bá Quang hào khí lại thích rượu, nếu như bản thân không làm vừa lòng hắn trên bàn rượu thì đại kế học võ đi tong nên dù muốn dù không cũng phải ra bộ tinh thần phấn chấn cùng Điền Bá Quang uống một trận.
Nghi Lâm sau khi bị Điền Bá Quang khẽ cải trang lại bị điểm huyệt không thể hô lên cầu cứu, chỉ có thể lẳng lặng ăn cơm, bộ dáng y như dê béo chờ bị làm thịt. Bộ dáng u oán, bóng hình đơn lẻ kia thật làm Đỗ Dự càng nhìn càng thương, không khỏi động lòng trắc ẩn. Dù là muốn hoàn thành nhiệm vụ chiếm được mỹ nhân hay xuất phát từ lòng trắc ẩn, hắn đều phải cứu Nghi Lâm khỏi tay Điền Bá Quang. Nhưng là hắn lại muốn học công phu từ Điền Bá Quang nên nhất định phải nghĩ biện pháp vạn toàn.
Điền Bá Quang mang theo hai người vào tửu lâu, kêu một bàn rượu tới. Đỗ Dự trong lòng khẽ động, nếu có thể chuốc say Điền Bá Quang thì ít nhất hôm nay Nghi Lâm sẽ không bị làm nhục.
Thế là hai người bắt đầu chén cụng chén, hô lớn cạn. Điền Bá Quang quả nhiên vô cùng hào khí, Đỗ Dự cũng là rượu đến chén cụng nên hai người vô cùng hợp ý, nhất thời nảy sinh cảm giác tri kỷ. Tửu lượng của Đỗ Dự không tệ mà rượu thời này là rượu gạo, độ cồn không cao nhưng dù hắn nỗ lực thế nào cũng sao là đối thủ của Điền Bá Quang nội lực dồi dào chứ? Rượu được ba tuần, Đỗ Dự đã bắt đầu lung lay muốn ngã. Điền Bá Quang thì đang cơn hưng phấn không ngừng sờ nắn Nghi Lâm làm nàng mặt đỏ tía tai chỉ có thể nhắm mắt niệm kinh. Cũng may đây là tửu lâu nên Điền Bá Quang còn chưa dám làm càn.
Đỗ Dự chỉ có thể đổi cách, hắn cung kính nâng chén nói: "Điền huynh, không biết huynh đã từng nghe đến việc ni cô có vận xui chưa, chính là đánh bạc gặp ni cô chắc chắn thua. Lão huynh ngươi không đánh bạc nhưng là thâu hương thiết ngọc cũng không khác là bao. Chẳng may vì ni cô này mà nhiễm vận xui, sau này bị nhân sĩ chính phái như Nhạc Bất Quần đuổi giết, dù lão ca có khinh công siêu tuyệt vạn lý độc hành cũng khó đảm bảo vô sự a."
Điền Bá Quang không khỏi chần chừ, câu kia hắn cũng từng nghe đến. Đứng bên bờ sông sao có thể mãi không ướt giày, hắn có thể tự do tung hoành đến hiện tại một phần nhờ khinh công nhưng phần lớn nhờ may mắn tránh thoát nhân sĩ võ lâm chính phái đuổi giết.Vì mỹ nhân Nghi Lâm này gánh chịu vận xui có đáng không đây?
Nhưng khi hắn vừa quay qua nhìn thấy Nghi Lâm xinh đẹp thì như chuột nhìn thấy pho mát, sao chịu buông tay chứ! Hắn cười khan nói: "Đại ca ta không tin điều đó! Dù cho có thì có thể ngủ với tiểu ni cô xinh đẹp này cũng đáng!"
Đỗ Dự thấy tia do dự trong mắt Điền Bá Quang nên cười thầm nói: "Điền huynh còn không tin sao. Nếu huynh còn nắm chặt tay Nghi Lâm thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra."
Điền Bá Quang trên mặt lộ vẻ giận giữ, vỗ bàn nói: "Ngươi đến cùng muốn nói gì! Đừng cho rằng ta không biết ý ngươi, ngươi có biết vợ của bằng hữu không thể đụng vào không? Ngươi nghĩ ta không biết ngươi chú ý đến nàng ta sao?"
Đỗ Dự khẽ biến sắc, nếu Điền Bá Quang nhất quyết không tha Nghi Lâm thì chính mình làm sao cứu nàng ta đây? Hắn vội vàng nghĩ ra một kế, cười nói: "Điền huynh, huynh quá đa nghi rồi. Tiểu ni cô Nghi Lâm này tuy xinh đẹp nhưng tiểu đệ luôn cảm thấy nàng ta có vận xui. Huynh không tin thì hôm nay chúng ta cược một lần, đệ tính nhất định sẽ có nhân sĩ chính phái đến gây sự với huynh."
Tròng mắt Điền Bá Quang lóe lên tia ngoan độc: "Lão đệ, chúng ta hỗn trên giang hồ không thể nói bừa, càng không thể tùy tiện rủa người. Nếu như hôm nay lão huynh không gặp những tên chính đạo rắm thối kia thì sao?"
Đỗ Dự sắc mặt khẽ biến, hắn biết bản thân đã chạm vào cấm kỵ của Điền Bá Quang, hắn làm dâm tặc, sợ nhất là người khác nguyền rủa bản thân nhưng việc đã đến nước này, nếu lúc này sợ hãi thì không chỉ không cứu được Nghi Lâm mà còn đắc tội Điền Bá Quang, công lao trước kia tan biến sạch.
Đỗ Dự suy đoán một phen rồi gật đầu nói: "Điền huynh, tiểu đệ quả thật cảm thấy Nghi Lâm này không may. Như vậy đi, chúng ta đánh cược một phen, nếu tiểu đệ nói sai thì nguyện ý chém xuống một ngón tay tạ tội, như vậy được chứ?"
Điền Bá Quang và Nghi Lâm đồng thời kinh ngạc. Điền Bá Quang kinh ngạc là vì tiểu tử không chút võ công này sao dám chơi mạnh miệng như vậy, chẳng lẽ hắn biết thuật quan khí thật? Vì vậy cho nên Điền Bá Quang không khỏi khẽ chần chừ.
Hai mắt Nghi Lâm liên tục nghi hoặc nhìn vào thanh niên trước mắt. Nàng dù không có kinh nghiệm giang hồ cũng biết lời của Đỗ Dự là vì muốn cứu nàng. Mà lại nếu Điền Bá Quang cưỡng hiếp nàng thì Nghi Lâm vì bảo toàn trong sạch cũng chỉ đành cắn lưỡi tự vẫn. Nhưng kẻ vô lại này vì sao lại làm vậy chứ?
Điền Bá Quang nhìn vào Nghi Lâm, cuối cùng vỗ bàn nói: "Được, đại ca cược với ngươi! Nếu đại ca hôm nay chọc phải thị phi thì coi như tiểu đệ ngươi nói đúng, ta sẽ không đụng vào Nghi Lâm!"
Đỗ Dự cũng thầm thở dài một hơi, hắn biết Điền Bá Quang tuy háo sắc nhưng cũng là hảo hán, nói là làm, còn lại chỉ là cầu mong ông trời phù hộ bản thân.
Hắn rất nắm chắc đánh cược bản thân.Đầu tiên thế giới này là thế giới vũ hiệp. Lạc Dương là thành lớn trên đường Nam Bắc, nơi này võ phong rất thịnh, Thiếu Lâm Tự, phái Tung Sơn, phái Hoa Sơn, Kim Đao môn ở Lạc Dương, Bát Quái Đao ở Trịnh Chây hay các môn phái chính đạo khác như: Hoa lão tiêu đầu, Hải lão quyền sư, Dự Trung tam anh đều ở quanh Lạc Dương! Mà lúc này đám người Dư Thương Hải phái Thanh Thành hẳn đang trên đường tới Phúc Uy tiêu cục, định diệt đi cả nhà Lâm gia cướp lấy tịch tà kiếm phổ nên rất có khả năng phải tạt qua đây.
Hơn nữa, lão huynh Điền Bá Quang và bản thân, hai hán tử hào phóng lại mang theo một khuê tú mỹ mạo, hét lớn uống lớn ở tửu lâu. Điền Bá Quang còn không cảm thấy gì nhưng thực chất vô cùng gai mắt, người sáng mắt biết rõ thiếu nữ bị ép bức đến. Đến lúc đó, một khi có nhân sĩ chính phái nào đó nhìn thấy thì có thể không ra tay tương trợ sao? Cho dù bọn họ chịu nhìn như không thấy thì Đỗ Dự thêm chút trêu chọc, Điền Bá Quang lại tâm cao khí ngạo, còn sợ không đánh nhau sao?
Nói đến cùng, nơi này nằm trên đường lớn Lạc Dương, chỉ cần có người là có giang hồ, có thị phi. Đỗ Dự tự tin dựa vào miệng lưỡi, có thể mượn thế, không thế cũng tạo thế làm ra chút sóng gió!
Đáng tiếc chỉ là trời không toại nhân nguyện, Đỗ Dự và Điền Bá Quang uống cả một giờ, đừng nói là cao thủ võ lâm dù là bổ khoái nha dịch cũng không thấy đâu nên trong lòng Đỗ Dự nôn nóng không thôi. Vừa nhìn, gương mặt tiểu ni cô Nghi Lâm cũng tràn đầy nôn nóng, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm.
Điền Bá Quang ha ha cười lớn: "Lão đệ đang tìm nhân sĩ võ lâm sao?"
Đỗ Dự miễn cưỡng khẽ cười.
Điền Bá Quang hắc hắc cười vui nói: "Lão đệ ngươi không ở giang hồ nên không biết, vừa rồi hai tôn tử của Vương Nguyên Bá trưởng môn Kim Đao môn là Vương Gia Câu và Vương Gia Tuấn vừa ngồi cạnh đây, họ vừa thấy đại gia ta thì rắm cũng không dám đánh vội vã rời đi."
Đỗ Dự tò mò hỏi: "Vì sao lại thế?"
"Trên đường Lạc Dương này, lão ca ta cũng có chút danh tiếng." Điền Bá Quang khẽ cười: "Trừ khi gặp phải đại phái như Thiếu Lâm Tự, Tung Sơn, Hoa Sơn còn lại cái gì mà Kim Đao môn, Bát Quái đao thì gặp cũng như không gặp! Bọn họ đừng nói là đứng ra, nhìn thấy ta là đi đường vòng, muốn đám nhát gan này ra mặt thì đừng có hi vọng."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đỗ Dự như tro tàn, Nghi Lâm thì nước mắt lưng tròng. Cả hai không ngờ uy danh Điền Bá Quang lớn vậy, không ngờ chấn nhiếp cả võ lâm chính đạo.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa gấp rút vang lên bên ngoài. Một thanh âm trầm thấp nói: "Sư phụ, chúng ta nghỉ lại tại đây đã."
"Ừm."
Một đám người vây quanh đạo sĩ lùn đi vào.
Điền Bá Quang sắc mặt khẽ biến còn Đỗ Dự thì mừng thầm trong lòng.
Đạo sĩ lùn này chính là chưởng môn phái Thanh Thành - Dư Thương Hải. Hắn mang theo đông đảo đệ tử phái Thanh Thành, bộ dáng phong trần mệt mỏi, hẳn là từ Tứ Xuyên đi tới Phúc Châu. Từ Tứ Xuyên đến Phúc Châu, đường ngắn nhất là theo Duyên Giang mà đi nhưng là đệ tử phái Thanh Thành không giỏi thủy tính, vạn nhất bị địch thủ bắt gặp ví như Hải Sa bang thì bó tay bó chân. Vì đề phòng cẩn thận nên bọn họ lựa chọn cưỡi ngựa tới Phúc Châu.
Nhìn thấy Điền Bá Quang, Dư Thương Hải khẽ hừ lạnh. Hắn đương nhiên nhận ra đây là dâm tặc vạn lý độc hành.
Bốn đạo sĩ bên người Dư Thương Hải đồng thời rút kiếm, bốn mũi kiếm sáng loáng chỉ hướng Điền Bá Quang. Một người quát: "Thanh Thành tứ tú hôm nay quyết tiêu diệt dâm tặc ngươi!"
Điền Bá Quang không khỏi khẽ biến sắc, không phải hắn sợ Dư Thương Hải hay phái Thanh Thành, đánh không lại thì chạy thôi. Cái hắn kinh ngạc là năng lực dự đoán của Đỗ Dự, sao có thể tính chuẩn như vậy? Chẳng lẽ ni cô này không thể đụng vào sao?
Đỗ Dự trong lòng khẽ mỉm cười, Dư Thương Hải này hẳn là mang theo đệ tử phái Thanh Thành tiến hướng Phúc Châu cướp đoạt tịch tà kiếm phổ.
Nhìn thấy Dư Thương Hải, hắn có dùng đầu gối nghĩ cũng biết trinh tiết của Nghi Lâm đã được bảo toàn. Dư Thương Hải vừa béo vừa lừa vừa vô sỉ này không ngờ cũng có lúc đáng yêu a.
Nào ngờ Dư Thương Hải lại ấn một thanh trường kiếm xuống, lạnh lùng nhìn Điền Bá Quang nói: "Nhân Anh, đại sự quan trọng. Thủ cấp của dâm tặc này cứ để tạm trên cổ hắn, mấy ngày nữa lấy sau!"
Hầu Nhân Anh hậm hực thu hồi trường kiếm mắng: "Chưởng môn chúng ta có lệnh, mạng nhỏ của ngươi tạm thời được giữ lại. Mau cút đi!"
Điền Bá Quang tự nhiên hai chân bôi mỡ, nhanh chóng chuồn mất. Trước khi Đỗ Dự đi, ánh mắt Dư Thương Hải nhìn chăm chú vào hắn, lại là khí tượng lang cố quyến cuồng làm vị Dư quán chủ này coi trọng Đỗ Dự. Đỗ Dự chỉ cảm thấy linh hồn như bị đóng băng gần như khẽ rùng mình. Dư Thương Hải thì thấy tiểu tặc này tuy đáng ghét nhưng võ công thấp nhỏ đến có thể bỏ qua nên ha ha khẽ cười, không để ở trong lòng nữa.
Điền Bá Quang sắc mặt hơi biến, nhìn vào gương mặt hoa dung nguyệt mạo của Nghi Lâm trầm ngâm nói: "Lão ca ta tuy thề không đụng vào nàng ta nhưng cũng không nói sẽ thả. Mỹ nhân xinh đẹp như này để bên người ngắm cũng tốt."
Đỗ Dự gật gật đầu mỉm cười, chỉ cần Nghi Lâm không bị làm nhục, để lại bên cạnh còn có thể kiếm cơ hội tăng độ hảo cảm, nói không chừng có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ thứ hai.
Lúc này trong đầu hắn đột nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở: "Số 197621, Nghi Lâm đệ tử phái Hằng Sơn, một trong những vai nữ chính cảm kích ngươi bảo vệ trong sạch giúp nàng, tăng thêm 20 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 0."
Đỗ Dự không khỏi ngẩn tò te, vì sao tăng 20 điểm rồi mà lại là 0 điểm? Bỗng nhớ đến khí tượng lang cố quyến cuồng giảm điểm hảo cảm của mình làm người nào đó lệ rời đầy mặt a. Nhưng là dù sao vẫn là tiến thêm một bước, ánh mắt Nghi Lâm nhìn mình đã không còn sợ hãi và đối địch nữa, thay bằng đau khổ và lãnh đạm.
"Chúng ta hiện tại đi đâu?" Đỗ Dự hỏi Điền Bá Quang.
Điền Bá Quang đầy hào khí nói: "Tiểu tử ngươi đánh cuộc thắng ta. Ta không thể đụng ni cô này, hiện tại đã sớm nhịn đến khó chịu, nghe nói ngoài thành có Quần Ngọc viện, mỹ nữ như mây, ta dứt khoát mang ngươi đi trải nghiệm a! Như thế nào?"
Đỗ Dự thầm nghĩ như vậy đã quay về nguyên tác nên hắn gật gật đầu.
Trên đường, Điền Bá Quang tiếp tục huấn luyện khinh công cho hắn. Cái gọi là làm nhiều thành quen, dù cho Đỗ Dự tư chất cực kém, trải qua 10 ngày tu luyện không ngờ thành công tăng "vạn lý độc hành" lên cấp 1.
Hắn vui vẻ mở thuộc tính bản thân ra xem, nhìn thấy bảng kỹ năng có một kỹ năng bị động được bao bởi khung lam: "vạn lý độc hành": khinh công, kỹ năng bị động, kỹ năng riêng biệt của Điền Bá Quang. Đánh giá kỹ năng: cấp D. Mỗi điểm kỹ năng gia tăng 1 điểm nhanh nhẹ, 2 điểm tốc độ di chuyển. Cao nhất lên đến cấp 7."
Đỗ Dự nhìn thấy điểm nhanh nhẹn của mình đã từ 4 lên 5. Do cứ mỗi điểm nhanh nhẹn tăng 2 điểm tốc độ di chuyển, thêm vào kỹ năng "vạn lý độc hành" tăng 2 điểm nữa, hiện tại hắn có thêm 4 điểm tốc độ di chuyển.
Đỗ Dự cảm giác thân thể như nhẹ hơn, khi chạy như có luồng gió dưới chân đẩy đi vậy, đây là nhờ điểm kỹ năng đầu tiên hắn nắm giữ vì vậy vô cùng hưng phấn. Nhưng đằng sau hưng phấn là sầu lo. Chính mình học 10 ngày mới miễn cưỡng học được 1 điểm kỹ năng, điểm thứ 2 và 3 khẳng định khó hơn như vậy rất khó hoàn thành 3 điểm trong 30 ngày!
Sầu lo không chỉ có một điều, Điền Bá Quang sau khi truyền công xong cho Đỗ Dự thở dài một hơi nói: "Tốt rồi! Đại ca đã thực hiện lời hứa, sau này lão đệ tự mình lĩnh ngộ luyện tập đi. Nói thật lão ca dạy ngươi đến sợ rồi, nếu không phải không thể bội ước thì đã sớm.., ài, thật sự lão đệ ngươi quá ngốc a."
Đỗ Dự lại càng thêm tâm như tro tàn, như vậy phải làm sao đây? Hắn từ đâu học tiếp 2 điểm kỹ năng đây. Ánh mắt hắn lại khẽ quét qua người Điền Bá Quang, vẫn là phải dựa vào tên này a.
Điền Bá Quang bị cái quét mắt này lạnh sống lưng, hắn quả thật quá sợ lão đệ ngu ngốc này rồi: "Đừng… chú ý đến ta nữa."
Đỗ Dự dù da mặt dày, trơ mặt nói nửa ngày Điền Bá Quang cũng kiên quyết không đồng ý. Rõ ràng 20 điểm hảo cảm tiền lãi từ khí tượng lang cố quyến cuồng đã bị thiên phú dị bẩm của Đỗ Dự làm mất sạch, chỉ có thể nghĩ biên pháp khác thôi.
Nhưng là chủ ý xấu xa trong đầu Đỗ Dự rất nhiều, chỉ chớp mắt hắn đã nắm được điểm yếu của Điền Bá Quang. Đó chính là háo sắc a! Đỗ Dự là ai chứ? Internet mê! Hắn từ khi học đại học đã bắt đầu tiếp xúc với nền công nghiệp người lớn, những truyện sắc hiệp như phong lưu pháp sư, hy du hoa tùng quả thật là tiện tay nhặt ra.
Hắn ho khan một tiếng nói: "Điền huynh, quanh đây không ai, ta kể mấy chuyện xưa được chứ?"
Điền Bá Quang vốn là thô nhân, chữ còn chả biết được mấy chữ thì sao hứng thú với chuyện được chứ. Nhưng là Đỗ Dự lập tức mở miệng, đủ loại cấm kỵ hương diễm thuận miệng mà ra.
Hắn bắt đầu kể từ câu chuyện cô giáo Thảo, khi kể đến đoạn cô giáo cởi áo thì Điền Bá Quang hai mắt tỏa sáng, nước miếng chảy ròng, thần tình chăm chú ý như hòa thượng nghe giảng thích già ma ni phạm âm…
Nghi Lâm bên cạnh thì mặt đỏ tía tai, nàng là ni cô xuất gia, sao có thể nghe những chuyện dâm tục như này được nên lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Dự, nhắm mắt lại niệm Đại Bi chú.
Đỗ Dự am hiểu thủ đoạn câu thả, biết nên dừng ở đâu nên lập tức ngừng không kể tiếp, chỉ ha ha cười khẽ cất bước làm Điền Bá Quang tâm như kiến bò, ngứa ngáy không yên.
Đáng ghét là Đỗ Dự này còn không ngừng kể chuyện mới như chú Kim, chuyện nhà bà Nga, … miêu tả người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn ra sao, khí chất cao quý như nào… nhưng đều y như văn học mạng, cứ đến phần gay cấn là thu tiền! Cứ như vậy Điền Bá Quang càng thêm nóng lòng, chỉ hận không được lấy đao ép lão đệ này kể tiếp.
Tiểu sư phụ Nghi Lâm càng nghe càng đỏ mặt tía tai, nàng biết người xuất gia không nên nghe nhưng cũng đành chịu, Đỗ Dự quả thật rất biết kể chuyện làm cho Nghi Lâm còn đang ngây thơ non nớt, chưa từng hiểu chuyện đời bị hấp dẫn không thôi. Dù cho mắt nhắm miệng liên tục thỉnh kinh thì lỗ tai nàng lại dựng đứng lên.
Cuối cùng, Điền Bá Quang nhịn không được nữa quát lớn: "Huynh đệ, ngươi muốn gì thì cứ nỏi thẳng ra."
Đỗ Dự ra bộ cười khổ nói: "Tiểu đệ cũng không mong gì hơn, chỉ mong đại ca truyền thụ khẩu quyết vạn lý độc hành tầng thứ 2. Tiểu đệ có thêm điểm bản lĩnh cũng có thêm chút tự bảo."
Điền Bá Quang nghĩ lại cũng đúng nhưng là chỉ phiền tiểu đệ này quá ngốc. Nhưng là vì có thể nghe chuyện xưa đặc sắc, hắn cũng không để ý nhiều nữa. Dù sao khẩu quyết đưa hắn, luyện được hay không là ở hắn.
Điền Bá Quang mang theo Đỗ Dự nghênh ngang tiến vào Quần Phương viện, có thể thấy rõ hắn là khách sộp nơi đây, cả đám thi nhau ùa vào nịnh nọt. Mà Điền Bá Quang cũng không chút hổ thẹn hai chữ khách sộp, hắn vung lấy cả đống tiền bao mấy cô nương rồi ôm vào phòng.
Đỗ Dự không khỏi lúng túng, đây cũng không phải vì hắn giả trang. Một mặt hắn còn là nam tân, một mặt hắn không chút hứng thú với những kỹ nữ khắp người tỏa hương phấn rẻ tiền này nên chỉ hơi ứng phó rồi dẫn Nghi Lâm về phòng.
Nghi Lâm cho là hắn nổi ý đồ xấu nên sợ đến hồn phách lìa xa. Dù cho Điền Bá Quang bị ép thề không đụng vào nàng nhưng thanh niên này không thề a.
Ai ngờ Đỗ Dự vừa vào phòng chỉ để mặc Nghi Lâm, tự bản thân bắt đầu suy xét vạn lý độc hành. Đây cũng không phải vì hắn tha thiết luyện công mà vì trước áp lực phải chết kia, muốn không tha thiết cũng không được.
Nghi Lâm thấy bộ dáng chuyên tâm luyện công của hắn cũng không khỏi phì cười.
Sau khi tiến vào Quần Ngọc viện, Điền Bá Quang đã yên tâm hơn không ít, nơi này người người hỗn tạp, lấy sắc đẹp của Nghi Lâm, nếu nàng hô lên chỉ là mang đến phiền toái cho nàng, dẫn hổ thẹn đến cho phái Hằng Sơn mà thôi nên hắn đã giải khai huyệt đạo cho nàng. Nụ cười khẽ này của nàng như trăm hoa đua nở làm Đỗ Dự si ngốc không thôi.
Hắn ho khan một tiếng: "Xin hỏi tiểu sư phụ, ta luyện công có gì sai sao?"
Nghi Lâm thấy hắn không có ý định xâm phạm mình, nhớ đến hắn một đường chiếu cố bản thân, cam chịu mạo hiểm để bản thân không chịu nhục nên khẽ cười nói: "Ngươi học võ công của Điền Bá Quang sao?"
Hắn gật đầu đáp.
Nghi Lâm khẽ quệt môi nói: "Công phu phái Hằng Sơn chúng ta mới là bác đại tinh thâm. Điền Bá Quang nếu gặp sư phụ, sư bá, sư thúc ta, chính là Hằng Sơn tam định thì chạy cũng không thoát a."
Đỗ Dự trong lòng khẽ động: "Tiểu sư phụ có thể dạy ta võ công không?"
Nghi Lâm cười khúc khích: "Ta cũng không dám, võ công phái Hằng Sơn nếu không được chưởng môn cho phép thì không thể truyền ra ngoài."
Đỗ Dự không khỏi nảy sinh cảm thán, học không được thì võ công có tốt cũng có tác dụng gì chứ.
Đôi mắt đen bóng của Nghi Lâm nhìn hắn nói: "Ngươi vì sao phải học võ?"
Đỗ Dự cười khổ nói: "Có người ép ta, nếu trong 30 ngày không thể luyện một võ công bất kỳ đến tầng 3 thì sẽ chết."
Nghi Lâm "A" một tiếng đầy kinh ngạc: "Ta không chăm chỉ luyện công thì chỉ bị sư phụ trách móc mà thôi, cũng không bị ép luyện công như vậy a."
Đỗ Dự gật đầu không nói.
Nghi Lâm khẽ nói: "Nếu ngươi thả ta đi, ta có thể cầu tình với sư phụ, xem người có thể truyền công cho ngươi không…"
Điền Bá Quang ở phòng bên cười to nói vọng sang: "Tiểu mỹ nhân đừng nghĩ đến chuyện này. Trừ khi ngươi có thể chạy thoát được tuyệt kỹ vạn lý độc hành của ta."
Nghi Lâm lập tức tâm tro ý lạnh. Đỗ Dự chỉ khẽ cười khổ, thảo nào Điền Bá Quang không sợ mình dẫn Nghi Lâm chạy mất, khinh công và thính lực của hắn rất tốt, dù xảy ra chuyện này hắn cũng tự tin bắt lại dễ dàng.
Hắn mở bút mực, bắt đầu sáng tác cô giáo thảo. Dù cho chữ của hắn hơi xấu thì dưới văn phong ướt át có thể miễn cưỡng tính là tuyệt phẩm.
Nghi Lâm hiếu kỳ nhìn qua lập tức mặt đỏ tía tai, liên tục niệm a di đà phật, tội lỗi tội lỗi, đầy trách móc nói: "Ngươi viết những thứ này sẽ bị bồ tát trách tội."
Đỗ Dự cười khổ nói: "Nếu sau 20 ngày không học được võ công thì mạng nhỏ cũng không còn, bồ tát muốn trách tội cũng không tìm thấy đâu a."
Nghi Lâm gật đầu nói: "Nếu là như vậy còn tạm chấp nhận được. Ngươi muốn dùng thứ này đổi lấy võ công của Điền Bá Quang sao?"
Đỗ Dự chỉ gật đầu không nói.
Hai người tương kính như tân, một đêm vô sự trôi qua. Nghi Lâm không chút kinh nghiệm giang hồ, ngây thơ thuần khiết, ở trong phái Hằng Sơn, mỗi người đều đối với nàng rất tốt nhưng là cả đám chăm chú nghiêm túc, cả ngày như phật vậy. Đỗ Dự thì trong bụng đủ thứ chuyện xưa, lần lượt kể ra làm cho Nghi Lâm đầu tiên là ngưỡng mộ rồi dần chuyển sang hòa hợp. Cũng có lúc nàng cảm thấy bản thân không trang trọng như người xuất gia nếu như bị sư phụ biết nhất định sẽ trách mắng nhưng là không đỡ được thế công miệng lưỡi của Đỗ Dự, không kìm được tò mò muốn nghe tiếp mà lại sư phụ không ở đây, cứ cười trước rồi tính. Hai người cả đêm kể chuyện xưa tán gẫu, không ngờ là không ngủ.
Khi trời sáng, Đỗ Dự đã viết xong cô giáo Thảo, tiện tay còn đưa tặng thêm mấy chuyện nữa. Điền Bá Quang vừa thấy đã quên mất nữ nhân đang ngủ lộ cả nửa ngực sữa bên cạnh, chăm chú đọc.
Đỗ Dự thuận lợi thu được chỉ đạo luyện võ công tầng 2. Ban ngày, hắn dưới chỉ đạo của Điền Bá Quang, khổ sở luyện khinh công, Điền Bá Quang vừa chảy nước rãi xem sách vừa chỉ dạy, ban đêm hắn vừa tán gẫu cùng Nghi Lâm, vừa viết dâm hiệp làm học phí nộp cho ngày hôm sau.
Cứ như vậy một tháng đã trôi qua hai mươi tám ngày, Đỗ Dự cuối cùng thành công tăng vạn lý độc hành lên cấp 2, nhanh nhẹn tăng 1 điểm, tốc độ di chuyển tăng 2 điểm.
Nhưng khoảng cách 30 ngày đã chỉ còn không đủ 3 ngày, dù luyện như nào thì cũng không thể tăng cấp a… Đỗ Dự như cũ khó thoát khỏi vận mệnh phải chết!
Quyển 1: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 8: nội y đổi linh dược
Dịch giả: Phiêu
Biên Dịch: Phiêu
Nguồn: 4vn.eu
Sau gần một tháng qua, Nghi Lâm và Đỗ Dự sớm ngày ở chung, độ hảo cảm cũng tăng mấy lần, lên đến 20 điểm. Nữ ni tuyệt mĩ này bên dưới bề ngoài khiếp sợ là một trái tim ưa thích mạo hiểm và mới lạ. Những câu chuyện Đỗ Dự kể dần len lỏi mở ra con đường đi vào tim nàng.
Chỉ là Đỗ Dự hiện tại sắp phải đối diện với hai chữ phải chết. Một tháng khổ cực tu luyện nhưng vì tư chất có vấn đề, chỉ có thể tăng vạn lý độc hành lên cấp 2, không còn thời gian luyện nữa. Cuối cùng, Đỗ Dự cắn răng hỏi Điền Bá Quang: "Đại ca, người có biện pháp nào giúp tăng công lực trong thời gian ngắn không?"
Điền Bá Quang khẽ vung tay để lộ một viên dược hoàn ngăm đen!
"Thứ này tên là tiểu hoàn đan, dùng một viên tương đương với ba tháng luyện công" Điền Bá Quang hì hì cười khẽ: "Vật này ta trộm được của một đại hòa thượng Thiếu Lâm Tự đó."
Đỗ Dự hai mắt tỏa sáng nhìn vào chằm chằm: "Lão ca, huynh có thể cho tiểu đệ vật này để cứu mạng tiểu đệ không?"
Điền Bá Quang hắc hắc cười, lười biếng đáp: "Đối với người giang hồ, công lực là tính mạng. Tuy nói ba tháng không là gì nhưng cũng không thể cho lão đệ ngươi dễ dàng được."
Đỗ Dự cười khổ một tiếng, không gian cũng quá chân thật a… Cho dù Điền Bá Quang hợp tính mình, lại cùng ở một tháng nhưng ở vấn đề then chốt vẫn đinh là đinh, mão là mão, không có chút châm chước nào.
"Chuyện…" Đỗ Dự tái diễn trò cũ.
"Chuyện rất hay." Điền Bá Quang nói: "Nhưng ta xem chán rồi."
Đỗ Dự không khỏi không biết nói sao.
Điền Bá Quang khẽ cười nói: "Được rồi, lão ca đã truyền khẩu quyết tầng thứ hai cho lão đệ rồi. Hôm nay lão ca muốn mang theo ni cô tiêu dao, lão đệ cũng nên đi thôi."
Đây là hạ lệnh đuổi khách! Đỗ Dự giờ mới biết dù hắn có lang cố quyến cuồng, có hảo cảm sẵn có với nhân sĩ tà phái nhưng đã là tà phái thì tính cách gàn dở, bạo ngược, phản phúc vô thường. Điền Bá Quang đã đủ nghĩa khí, truyền thụ tầng 2 vạn lý độc hành cho mình, đây cũng đã là cực hạn nếu như không nghĩ được biện pháp khác thì vận may đi đứt rồi. Đỗ Dự không khỏi gấp gáp trong lòng, giờ biết làm sao đây?
Mắt thấy Điền Bá Quang chuẩn bị rời đi, Đỗ Dự đột nhiên hét to một tiếng: "Điền huynh, tiểu đệ muốn so thuật phòng the với huynh!"
Điền Bá Quang vốn đã định sẵn mặc kệ hắn nói gì cũng không thể cho hắn tiểu hoàn đan nhưng nghe đến mấy chữ thuật phòng the, liền xì cười: "Huynh đệ ta một tháng này ở cách vách. Ta hằng đêm chơi bời, ngươi cũng biết ta chơi gái từ trời tối đến sáng, lão đệ ngươi còn dám so thuật phòng the sao?"
Đỗ Dự khinh miệt khẽ cười: "Lão ca tuy lợi hại ở phương diện này nhưng lại chỉ là người lạm dâm mà thôi! Thứ tiểu đệ muốn so là phẩm cách, hiểu không, phẩm cách!"
"Phẩm cách?" Điền Bá Quang lần đầu nghe thấy chuyện này còn cần phẩm cách: "Chẳng lẽ là mấy bài thơ của mấy tên hủ nho à?"
"Không phải!" Đỗ Dự chém đinh chặt sắt nói: "Thuật phòng the của ta hơn xa những thứ hư ngụy giả dối kia! Mà lại đại ca ngươi không thể không phục!"
"So như nào chứ?" Điền Bá Quang không tránh khỏi bị Đỗ Dự hấp dẫn. Dưới gầm trời này không có công phu nào hấp dẫn được hắn chỉ trừ thuật phòng the, môn công phu tất phải có của dâm tặc! Hắn muốn không nảy sinh hứng thú cũng không được.
"Cho tiểu đệ ba ngày, sau ba ngày tiểu đệ sẽ cho đại ca thấy một thứ. Nếu xem xong thứ này, đại ca còn không bội phục thuật phòng the của tiểu đệ thì tiểu đệ nguyện tự vẫn tạ tội!" Đỗ Dự gầm nhẹ nói: "Nếu thuật phòng the của tiểu đệ làm đại ca bội phục, xin đại ca cho tiểu đệ tiểu hoàn đan."
"Thứ gì vậy?" Điền Bá Quang khẽ cười, lòng thầm nghĩ lão tử hành tẩu giang hồ bao lâu, có gì chưa từng thấy chứ. Nếu như có thứ tốt thì tiểu tử ngươi còn thảm hại như bây giờ sao?
Đỗ Dự khẽ cười nói: "Ba ngày sau sẽ biết."
Điền Bá Quang thật ra cũng không có việc gì gấp, muốn đi chẳng qua là vì không muốn dạy đồ đệ ngốc này nữa, dù sao ba ngày sau bất kể hắn lấy ra thứ gì, chính mình nói không tốt là được nên ha ha khẽ cười đáp ứng.
Đỗ Dự thầm lau mồ hôi lạnh nói: "Ngoài ra tiểu đệ cần bàn tay khéo léo của Nghi Lâm tiểu sư phụ giúp đỡ."
Điền Bá Quang gật đầu nói: "Ta muốn xem trong hồ lô của ngươi bán dược gì a."
Đỗ Dự kéo Nghi Lâm vào trong phòng, Nghi Lâm hiếu kỳ suy nghĩ: "Điền Bá Quang hành tẩu giang hồ lâu năm, gặp qua đâu chỉ ngàn vạn thứ, hắn muốn ta làm giúp hắn thứ gì đây?"
Nghi Lâm hiếu kỳ nhìn qua, Đỗ Dự không ngờ lấy ra giấy bút bắt đầu vẽ.
"Chẳng lẽ hắn còn biết vẽ tranh?" Nghi Lâm càng lúc càng thấy hiếu kỳ về người bên cạnh này nhưng vừa nhìn, nàng lập tức đỏ mặt quay đầu nói: "Hừ, biết ngay trong đầu ngươi không có ý tốt đẹp gì, không ngờ vẽ xuân cung, không biết xấu hổ a!"
Đỗ Dự chỉ đành cười khổ, thứ hắn vẽ không phải xuân cung mà là thiết kế nội y phái nữ. Hắn có thể thắng Điền Bá Quang chỉ có thể nhờ kỳ kỹ dâm xảo, x rate, nội y, trang phục hấp dẫn của tương lai mà thôi. Điền Bá Quang là dâm tặc, muốn so thuật phòng the với hắn thì Đỗ Dự chim non còn lâu mới đủ nhưng là đừng quên Đỗ Dự là người ương lai, kỹ xảo tích lũy cả ngàn năm của các bậc tiền bối là khả năng thắng duy nhất của hắn!
Nghi Lâm tuy che kín hai mắt nhưng lại nhịn không được nhìn lén từ khe hở, dù sao nàng vẫn đang độ tuổi thiếu nữ tò mò. Đỗ Dự phác thảo qua loa vài nét rồi giao cho Nghi Lâm, thở dài nói: "Tiểu sư phụ, trong 30 ngày nếu ta không học được một kỹ năng cấp 3 thì sẽ đầu rơi xuống đất. Xin sư phụ xem ở cảm tình ta cứu người ngày trước, cứu ta một mạng a."
Nghi Lâm nhìn vào bản thiết kế vô cùng táo bạo kia, thẹn thùng đỏ bừng mặt: "Ngươi… ngươi muốn ta làm gì?"
"Ta là nam nhân, không khéo tay bằng ngươi, ngươi giúp ta chế tạo những thứ này trong ba ngày đi, tin chắc chúng đủ chấn động Điền Bá Quang chỉ biết phong nguyệt không hiểu phong tình!" Đỗ Dự đầy khẳng định nói.
Nghi Lâm thì mặt đỏ như lửa, có lòng muốn cự tuyệt nhưng nghĩ đến ân cứu mạng của Đỗ Dự, cảm kích tâm chiếu cố của hắn bao lâu nay lại thêm nếu hắn không có tiểu hoàn đan, không thể luyện thành võ công, tính mạng khó giữ nên lời cự tuyệt không thể nói ra khỏi miệng. Cuối cùng thanh âm của nàng nhỏ như muỗi nói: "Vậy… để ta thử một lần."
Hai người bắt tay vào làm cả đêm. Vì tăng thêm lực công kích, Đỗ Dự còn chọn ra mấy vị kỹ nữ vóc người tốt nhất, không ngừng thử nghiệm nội y kích dục. Những vị kỹ nữ này vừa thấy loại "bọc bụng" mớ lạ này lập tức hi hi ha ha, đùa giỡn không thôi. Đáng thương cho ni cô Nghi Lâm băng thanh ngọc khiết lại bị ép phải chế tạo loại nội y kích dục này, còn phải nhìn những cô nàng hở ngực hở mông đùa bỡn nhau.
Sau ba ngày, Điền Bá Quang được mời đến. Hắn vừa ngồi xuống đã mỉm cười nói: "Huynh đệ, hôm nay nếu ngươi đánh cuộc thua cũng không cần tự vẫn. Nếu là so võ công thì khắp thiên hạ lão ca nằm ngoài top 100 nhưng so thuật phòng the, Điền Bá Quang ta tự nhận thứ hai thì không ai dám nhận đệ nhất…"
Hắn còn chưa dứt lời, một vị kỹ nữ xinh đẹp bước ra từ rèm che trong phòng. Trên người nàng mặc vào nội y Đỗ Dự phỏng chế theo Victoria! Dù cho thời gian gấp gáp, trên thế giới này không có đồ vật tương tự nhưng dưới tay ngọc của Nghi Lâm, vẫn có thể chế tạo ra từ lụa và tơ mỏng, có thể nói là quá thần kỳ!
Hai mắt Điền Bá Quang như muốn lồi ra! Thời đại này, cho dù là kỹ nữ cũng vẫn là mặc yếm, nói trắng ra là lụa hồng bọc bụng, sao có thể sánh bằng nội y viền hoa, nửa ẩn nửa che vô cùng hấp dẫn này chứ?
Vị kỹ nữ đầu tiên vừa ra, vị thứ hai đã lắc eo thon đi ra…
Nước miếng Điền Bá Quang ròng ròng chảy xuống đất. Cái này càng quá phận hơn, là tham khảo dạng lưới trên mạng a…
Váy ngắn, trang phục kích dục, váy dài lụa mỏng… từng thiết kế xuyên việt được Đỗ Dự vẽ ra, dưới bàn tay khéo léo của Nghi Lâm và vóc người nóng bỏng của kỹ nữ, tất cả làm đại dâm tặc Điền Bá Quang không còn biết bản thân đang ở đâu nữa.
Sau khi đại hội thời trang xuyên việt thời không kết thúc, Đỗ Dự nhẹ nhàng đi tới cười nói: "Điền huynh, người có thừa nhận thuật phòng the không bằng tiểu đệ không?"
Điền Bá Quang có lòng muốn bác bỏ nhưng vừa nghĩ đến nếu không thừa nhận, đối phương khẳng định sẽ lột bỏ đồ trên người những kỹ nữ kia, chính mình không được thấy nữa rồi… Hắn có một khuyết điểm duy nhất chính là háo sắc! Điền Bá Quang là người háo sắc, vừa thấy thứ này đã huyết mạch căng phồng, hai mắt phun lửa hận không thể nhào lên, xao nắn dày vò những vị kỹ nữ kia nên giờ sao có thể nói không tốt được chứ!
Mười mấy vị kỹ nữ cũng dồn dập tiến lên, tụ tập bên người Điền Bá Quang: "Đại gia, chúng tỷ muội rất hài lòng với bọc bụng mới này. Người cũng không thể nói dối lương tâm a, hì hì, chúng tỷ muội còn không biết rõ ngài sao? Ngài cũng mau nhận thua đi thôi."
Những vị kỹ nữ này ra sức nói tốt cũng là vì Đỗ Dự bỏ tiền vốn, dùng rất nhiều bản thiết kế để hối lộ. Các nàng vốn là hồng bài, vừa nhìn thấy những thứ này đương nhiên biết những thứ này có lực hấp dẫn thế nào với những con dê béo, giá trị những thứ này đối với các nàng không chỉ vạn kim, chỉ sợ Đỗ Dự đổi ý.
Điền Bá Quang bị đám mỹ nữ vây lấy, người đẩy kẻ đưa, oanh oanh yến yến làm hai mắt phát hoa cười khổ nói: "Lão đệ, lão ca ta không thể không bội phục! Cũng được, trận cược này ta thua, tiểu hoàn đan này tặng ngươi."
Hắn trực tiếp ném qua tiểu hoàn đan, Đỗ Dự thì đầy vui vẻ vội vã dùng luôn.
Hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng dần tụ về đan điền, nhắc nhở của không gian đã vang lên: "Số 197621, ngươi đã dùng tiểu hoàn đan, gia tăng công lực ba tháng luyện tập, do ngươi chỉ có một kỹ năng vạn lý độc hành nên toàn bộ độ thuần thục dồn cho kỹ năng này, kỹ năng bị động vạn lý độc hành của ngươi tăng lên cấp 3!"
"Số 197621: ngươi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ 1, phần thưởng: 300 điểm phản diện."
"Chúc mừng số 197621, tư chất của ngươi sơ bộ thông qua không gian khảo nghiệm, hy vọng ngươi có thể hoàn thành hai nhiệm vụ còn lại, còn sống quay về không gian."
Đỗ Dự thở phào một hơi nhưng lập tức cười khổ. Tư chất của mình thật là quá kém, nhiệm vụ tân thủ này chỉ là để sàng tuyển tư chất kẻ mạo hiểm, chỉ 3 điểm kỹ năng thôi mà với mình khổ sở không thôi, dựa vào điểm hảo cảm, tính cách tương đồng, viết dâm hiệp lại làm nội y mới miễn cưỡng gom đủ 3 điểm, như là sát vai tử thần vậy.
Đỗ Dự lập tức nghe được thanh âm lạnh như băng nhắc nhở: "Theo tính toán, có 30 người tiến vào không gian, có 28 người tham gia giai đoạn nhiệm vụ đầu tiên, có 12 người hoàn thành. Mười sáu người không hoàn thành nhiệm vụ, phải chết!"
Lập tức trong tai hắn vang lên thanh âm kêu thảm xa xôi! Dù cho việc này rất khó tin nhưng trực giác Đỗ Dự nhắc hắn nếu như đã nói đến giết 16 người thì chắc chắn 16 người này không còn sống! Trong không gian quỷ dị này, mạng người như cỏ rác, muốn giết là giết, ngay cả báo trước một tiếng cũng không có!
Đỗ Dự nhớ đến chính mình mới may mắn thoát nạn, thật là mồ hôi lạnh tuôn như suối! Nhưng là, rất nhanh hắn đã nhớ tới mình còn phải hoàn thành 2 nhiệm vụ nữa mới có thể rời khỏi thế giới hung hiểm vô cùng này.
"Giai đoạn nhiệm vụ 2 mở ra: những kẻ mạo hiểm phải xuất sơn hoàn thành nhiệm vụ."
Đỗ Dự nhớ tới nhiệm vụ của người khác là giết chết một nhân vật giang hồ thuộc trận doanh đối địch và thành công sống sót sau 90 ngày. Bọn họ đều có môn phái cường đại hậu thuẫn, có thể yên ổn dựa thế mà qua còn chính mình một thân một mình, phải đẩy ngã một trong ba người Nhạc Linh San, Nghi Lâm, Nhậm Doanh Doanh mà lại còn phải đoạt được tịch tà kiếm phổ hoặc quỳ hoa bảo điển! Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ đành mưu tính tương lai.
Ở nhiệm vụ thứ 2, trong ba người Nhạc Linh San, Nghi Lâm và Nhậm Doanh Doanh, Đỗ Dự sau một phen tính toán cẩn thận thì lựa chọn xuống tay với Nghi Lâm. Nguyên nhân có 3:
Một là từ khoảng cách, Nghi Lâm gần trong gang tấc, hai người còn lại thì Nhạc Linh San ở Hoa Sơn, có lẽ đã đến Phúc Châu, Nhậm Doanh Doanh thì ở Hắc Mộc nhai hoặc trong thành Lạc Dương, không dễ tiếp xúc.
Hai là độ hảo cảm, sau một tháng thì đã có 20 điểm hảo cảm với Nghi Lâm, Nhạc Linh San là âm 20, Nhậm Doanh Doanh do thuộc trận doanh phản diện, có thể là 20 điểm, có thể là 0.
Ba là từ lực lượng hộ vệ sau người các nàng, sau Nhạc Linh San là Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc, Lệnh Hồ Xung ba đại cao thủ, tương lai còn có thể có cả Lâm Bình Chi luyện tịch tà kiếm phổ gia nhập nữa. Nhậm Doanh Doanh là thánh cô, có cả Nhật Nguyệt thần giáo và hảo hán giang hồ để khống chế, có thể nói là không chọc được. Nghi Lâm tuy có Bất Giới hòa thượng và lão bà câm nhưng lại là yếu nhất trong ba người.
Nghĩ tới đây, Đỗ Dự nhìn hướng tiểu ni cô Nghi Lâm lại phát hiện cô nàng lan tâm huệ chất này bởi vì nhìn những món nội y kích dục kia mà sinh thẹn thùng, hai má ửng hồng, mắt hạnh khẽ nhắm quả thật là rất dụ người muốn tiến lên cắn một miếng. Trong lòng hắn khẽ động tiến lên vái đầu: "Nghi Lâm sư phụ, người là nữ bồ tát cứu khổ cứu nạn của ta. Xin nhận của ta một lạy."
Nghi Lâm thẹn thùng nói: "Ta…ngươi… kẻ thù của ngươi không đến giết ngươi?"
Đỗ Dự hắc hắc nói: "Sau khi ta ăn tiểu hoàn đan thì công lực đại tiến, không sợ hắn nữa."
Trong mắt Nghi Lâm chớp lên tia sầu khổ: "Ngươi dù sao cũng đã được cứu. Ta thì không biết khi nào mới thoát được bể khổ?"
Đỗ Dự nhanh chóng nhận ra, muốn thu được trái tim của Nghi Lâm thì bước quan trọng nhất là giúp nàng thoát khỏi Điền Bá Quang. Hắn liên tục suy tính xem nên làm sao hoàn thành nhiệm vụ nhìn như không thể hoàn thành này. Dùng lực chắc chắn không được, võ công Điền Bá Quang cao hơn hắn nhiều, chính hắn còn là tu luyện vạn lý độc hành được Điền Bá Quang truyền thụ nữa là… Vẫn là phải dùng trí.
Điền Bá Quang ha ha cười lớn đi ra khỏi phòng, trong ngực căng phồng nhét đầy thiết kế của Đỗ Dự. Trong phòng lập tức vang lên thanh âm van nài của đám kỹ nữ: "Đại gia, nô gia không cần bạc, cho nô gia những bọc bụng kia là được a…"
Đỗ Dự còn đang kỳ quái vì sao những nữ nhân này còn không đi ra thì Điền Bá Quang ha ha khẽ cười: "Những nữ nhân này bị ta lọt bỏ những bảo bối này nên không dám ra. Ha ha, những bảo bổi này lấy đi tiểu hoàn đan của ta, sao có thể để cho những dong chi tục phấn này mặc được. Chúng ta mau đi thôi!"
Hắn kéo theo Đỗ Dự và Nghi Lâm, ném xuống mấy tờ ngân phiếu rồi chạy biến.
Đỗ Dự trong lòng đã định, ha ha khẽ cười: "Đại ca, ngươi có tính toán gì cho sau này không?"
"Không có tính toán gì, đang định đi tặng những báo bối này cho mấy cô nàng thôi, ngươi có chỗ tốt gì sao?" Điền Bá Quang hỏi.
Đỗ Dự từ từ nói: "Không biết đại ca có biết Dư Thương Hải lần trước chúng ta gặp ở Lạc Dương hiện tại đã đi đâu? Hiện đang làm gì không?"
Điền Bá Quang chép miệng nói: "Ta không biết."
"Vậy tiểu đệ để lộ cho đại ca một tin tức." Đỗ Dự khẽ cười nói: "Ở Phúc Châu, có một nhà Phúc Uy tiêu cục, chủ nhân là Lâm Chấn Nam, tương truyền trong tay có tịch tà kiếm phổ của tổ tiên Viễn Đồ Công để lại, uy lực vô cùng."
"Ngươi nói?" Điền Bá Quang hai mắt chợt lóe, rõ ràng cũng từng nghe đến truyền văn này: "Dư chú lùn đi lấy tịch tà kiếm phổ của Lâm gia?"
"Chỉ sợ là như thế." Đỗ Dự nói: "Mà tiểu đệ nghe nói Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn cũng có dã tâm với kiếm phổ, hắn phái nhị đệ tử Lao Đức Nặc và Nhạc Linh San tới Phúc Châu rồi. Các thế lực khác cũng ngấp nghé kiếm phổ lâu rồi, huynh đệ chúng ta sao không thử tham gia chứ? Dù cho thực lực không đủ nhưng biết đâu thuận tay dắt dê lại kiếm được kiếm phổ."
Tròng mắt Điền Bá Quang chớp lên tia tham lam, lực đề kháng của nhân sĩ võ lâm đối với công pháp cao minh rất kém, một bộ công pháp tốt có thể làm vô số người gia phá nhân vong nhưng vẫn có vô số người theo đuổi không thôi.
Đỗ Dự khuyên Điền Bá Quang đi Phúc Châu cũng là có tính toán của hắn. Nhiệm vụ thứ 3 của hắn là lấy được tịch tà kiếm phổ hoặc quỳ hoa bảo điển. Từ độ khó mà nói thì quỳ hoa bảo điển thuộc hàng tư tàng của Đông Phương Bất Bại. Muốn cướp đồ từ từ Đông Phương cô nương này thì cách nhanh nhất có lẽ là tranh sủng với Dương Liên Đình… Bởi thế đối với hắn thì tịch tà kiếm phổ bắt buộc phải lấy được.
Cho dù như vậy, muốn cướp tịch tà kiếm phổ khỏi tay đám lang sói Dư Thương Hải, Nhạc Bất Quần thì độ khó vẫn vô cùng cao. Bởi thế hắn muốn lôi theo Điền Bá Quang, dù cho vị huynh trưởng này không nghĩa khí là bao nhưng cũng tính là nhân vật có số có má trong võ lâm, có thể phân tán chú ý của kẻ địch.
Mà lại từ kịch tình nhắc nhở thì trong không gian vẫn còn 12 kẻ mạo hiểm còn sống, hoàn thành giai đoạn nhiệm vụ đầu tiên, xuất sơn tiến hành giai đoạn nhiệm vụ thứ hai. Đỗ Dự dám đáon chắc phần lớn bọn họ sẽ tiến đến nhà cũ của Lâm gia ở hẻm Hướng Dương! Bởi vì trong tiếu ngạo giang hồ, có hai nơi có thể tăng nhanh võ công, một là sơn động hậu sơn phái Hoa Sơn, tìm Phong Thanh Dương học độc cô cửu kiếm, thứ hai là nhà cũ của Lâm gia tìm tịch tà kiếm phổ!
Cái đầu tuy hay nhưng nếu không qua được tiền sơn phái Hoa Sơn thì sao vào được hậu sơn chứ? Chỉ có người bái nhập phái Hoa Sơn như tên đeo kính kia mớ có cơ hội. Mà Phong Thanh Dương ánh mắt cực cao, không phải người có thiên phú cao như Lệnh Hồ Xung sao được truyền thừa của hắn cứ, tóm lại là yêu cầu rất cao, không dễ đạt được.
Nhưng tịch tà kiếm phổ thì ai cũng có thể luyện tập, chỉ cần đủ nhẫn tâm chặt phăng tiểu đệ là được! Nếu không muốn làm thái giám thì với tư cách vật quan trọng, đảm bảo có thể đổi lấy thứ tốt từ nhân vật khác hoặc quay về không gian đổi với kẻ mạo hiểm, có thể khẳng định chắc chắn là thu hoạch lớn lao.
Đỗ Dự nghĩ bản thân là tà phái, lại nghĩ đến nhiệm vụ giết 1 nhân sĩ giang hồ thuộc trận doanh đối địch của người chơi khác không khỏi cười khổ. Hắn là phản diện yếu nhất, một khi bị những tên kia phát hiện thân phận thì không bị đuổi giết điên cuồng mới là lạ. Nếu không phải có kỹ năng chạy trốn vạn lý độc hành, nếu không phải nhiệm vụ ép hắn đến không còn đường nào khác để đi thì hắn chắc chắn không đi hẻm Hướng Dương làm gì!
Điền Bá Quang suy xét một lúc rồi mắng to: "Đi con mẹ nó, đại gia quyết rồi! Huynh đệ dẫn đường đi, quyết không thể bỏ qua đại cơ duyên này được."
Đỗ Dự gật gật đầu, thi triển khinh công, dẫn theo Điền Bá Quang và Nghi Lâm chạy hướng Phúc Châu. Trên đường, hắn cảm thấy toàn thân nhẹ như yến, bước đi nhẹ nhàng như giẫm trên vải bông, làn gió như khẽ đẩy dưới chân giúp tốc độ nhanh hơn trước nhiều.
Sau khi kiểm tra hắn mới biết được tầng 3 vạn lý độc hành cho hắn 3 điểm nhanh nhẹn, 6 điểm tốc độ di chuyển, tương đương với tăng 12 điểm tốc độ di chuyển, thêm vào 4 điểm nhanh nhẹn vốn có của hắn nữa nên giờ tốc độ di chuyển của hắn đã lên 20 điểm, vượt qua rắn hổ mang đến 14 điểm! Hiện tại tốc độ của hắn tương đương với vận động viên nhanh nhất thế giới hoặc gấp đôi nam nhân bình thường, có thể chạy trăm mét trong vòng chín giây!
Sau khi thí nghiệm, Đỗ Dự vô cùng hài lòng với quyết định học kỹ năng bảo mạng của mình, quả nhiên tuyển chọn tốt nhất cho con đường giết người cướp của, đánh du kích giữ mạng! Thảo nào Điền Bá Quang mang danh đại dâm tặc vẫn sống tốt đến giờ. Vạn lý độc hành của hắn đã đến tầng 7, thêm vào nhanh nhẹn bản thân, tốc độ di chuyển ít nhất 40 điểm, tương đương với trăm mét 5 giây, thế thì ai đuổi kịp được chứ?
Ngược lại Nghi Lâm làm hắn phải nhìn không thôi, tiểu ni cô yếu đuối đáng thương này khi di chuyển thì tốc độ cũng không chậm có thể thấy phái Hằng Sơn huấn luyện đệ tử tốt như nào.
Đỗ Dự trên đường đi không ngừng diễn luyện vạn lý độc hành, tính mong nhanh chóng đưa nó lên cấp 4 để trải nghiệm cảm giác cao thủ võ lâm. Năm ngày sau, cuối cùng cũng đến thành Phúc Châu. Đỗ Dự nghe ngóng được đến Phúc Uy tiêu cục ở đâu là vội vàng dẫn Điền Bá Quang và Nghi Lâm đến. Hắn sợ những người khác nhanh chân lên trước, cướp đi kỳ ngộ dễ đạt được nhất này.
Thật ra, Đỗ Dự lại quá lo lắng. Nhiệm vụ đầu tiên của mọi người giống nhau, đều là học một kỹ năng lên cấp 3 trong vòng 1 tháng, nếu không phải chết. Mọi người chịu áp lực thời gian và quy định không được xuống núi của môn phái, ai dám chạy xa ngàn dặm đến Phúc Châu trộm kiếm phổ chứ? Lúc này 12 kẻ mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ, nhiều nhất là cùng Đỗ Dự chân trước chân sau đến Phúc Châu.
Đỗ Dự vừa tới gần Phúc Uy tiêu cục đã thấy trong một quáu rượu, một thiếu nữ da ngăm đen đang bị hai hán tử khiêu khích. Một lão già bán rượu cố gắng khuyên giải. Tuy những kẻ này mặc thường phục nhưng Đỗ Dự nhanh chóng nhận ra hai hán tử là đồ đệ Cổ Nhân Đạt và đứa con Dư Nhân Ngạn của Dư chú lùn! Mà thiếu nữ bị khiêu khích chính là Nhạc Linh San, con của Nhạc Bất Quần giả trang. Lão già bán rượu kia chính là nhị sư huynh Lao Đức Nặc của phái Hoa Sơn!
Phái Thanh Thành lần này phái người đến đoạt tịch tà kiếm phổ, đầu tiên là phái ra con chưởng môn, gây sự ở quán rượu xung quanh Phúc Uy tiêu cục. Đấy là nhờ tinh chuẩn công tử Lâm Bình Chi thiếu kinh nghiệm giang hồ, gặp chuyện bất binh là rút đao tương trợ, đưa đến ân oán hai bên từ đó động thủ cướp đoạt. Nếu không tiên tổ Phúc Uy tiêu cục còn có đại ân với phái Thanh Thành, mỗi năm tiêu cục còn tiến công một vạn lượng bạc, đột nhiên làm khó thì thanh danh trên giang hồ không dễ nghe. Dư Thương Hải thật ra là loại người nhỏ mọn, lấy oán báo ân.
Nhạc Bất Quần phái ra Lao Đức Nặc và nữ nhi đi đến Phúc Uy tiêu cục không chút thu hút mở quán rượu cũng là tâm tồn không yên. Hắn và Dư Thương Hải cùng chủ ý nhưng cao minh hơn. Chuẩn bị một mặt ngầm giám thị Phúc Uy tiêu cục, một mặt nước đục mò cá, tất cả cùng lấy. Nhạc Bất Quần rõ ràng thuộc về dạng ngụy quân tử giả bộ đạo mạo!