Quyển 1: Sống lại
Chương 5: Mê Man Sau Khi Sống Lại
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
Sau khi Dương Vũ đi ra từ phòng học, hắn lập tức rời khỏi trường đi thẳng ra ngoài.
Trường học trung học Cẩm Tú chỗ Dương Vũ đang học là một trường điểm trong tỉnh! Hàng năm, trong trường học xuất hiện lớp lớp nhân tài! Mặc dù nhân tài xuất hiện rất nhiều, nhưng ở nơi này có đến mấy ngàn học sinh, nên cái gọi là học sinh xấu cũng có một đống.
Trường trung học Cẩm Tú nằm ở phía sau trong huyện Cẩm Tú. Cổng chính trường học ở giửa hai dãy núi. Cả trường học được hai dãy núi bao quanh. Có thể nói phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp, hợp lòng người.
Vì huyện Cẩm tú nằm tại nơi giao hội của hai con sông lớn nên mặc dù Cẩm Tú là một huyện nghèo nàn, nhưng giao thông trong huyện tương đối tốt.
Lúc này đang là giờ tan học, trong sân trường, khắp nơi đều là học sinh.
"Này, Dương Vũ, mày đi nhanh như vậy làm gì?" Phía sau Dương Vũ có tiếng của Thực Hoa vang lên.
Dương Vũ nghe thấy liền quay đầu nhìn về phía sau, nơi Thực Hoa đang thở hồng hộc đuổi theo, nhưng không nói lời nào. "Không phải là tao nhiều chuyện. Nhưng sau khi mày bỏ đi thì Chung Lâm bắt đầu khóc. Mày với cô ấy đã xảy ra chuyện gì?"
Lạnh lùng nhìn Thực Hoa, Dương Vũ cũng không một lời giải thích. Hắn bây giờ chỉ muốn yên tịnh suy nghĩ. Sau khi sống lại tâm tình của hắn không giống trước kia.
Hơn nữa, tính cách của Dương Vũ bây giờ chính là của một người hơn hai mươi tuổi. Hắn còn chưa quen ở cùng một chỗ những với học sinh trung học mới có mười mấy tuổi.
"Bây giờ, tao chỉ muốn một mình yên tĩnh!" Dương Vũ lạnh lùng nói, hướng về phía bên ngoài sải bước.
"Thằng này hôm nay thật là kỳ quái." Thực Hoa đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Dương Vũ lầm bầm nói.
Sau khi rời khỏi trường học, Dương Vũ bước một mình trên con đường quen thuộc, không mục đích. Nhưng trong đầu không ngừng nghĩ tới vài chuyện.
Sống lại. Dương Vũ trong lòng vẫn hết sức chấn động. Điều này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thế nhưng lại thật sự đang diễn ra trên chính mình!
Không biết bản thân mình trước kia đã thành ra dạng gì rồi? Thế giới bên kia đã diễn biến ra sao rồi? Cha mẹ có khỏe không? Dương Vũ lo lắng nhất vẫn chính là cha mẹ và người trong nhà của hắn
Nghĩ tới đây, hắn liền đi đến một trạm điện thoại ven đường rồi bấm số điện thoại gọi về nhà.
Sau một hồi "Reng Reng", bên kia có người nhắc máy, trong điện thoại vang lên giọng nói có chút uy nghiêm của cha hắn.
"Alô, ai vậy?"
"Cha, là con... Tiểu Vũ." Mặc dù trước khi sống lại, hắn đã cùng cha hắn nói chuyện qua điện thoại, nhưng giờ phút này khi nghe được giọng nói của cha hắn, trong lòng Dương Vũ vẫn thấy kích động.
"Cha, cha có khỏe không?" Dương Vũ kích động không biết phải nói làm sao cho phải, cuối cùng mới nghĩ mãi mới được nói một câu như vậy.
“Cha rất khỏe, không phải mấy ngày trước con mới từ nhà đi ra ngoài ấy sao? Có chuyện gì rồi hay không?" giọng của ông rất nghiêm khắc nhưng trong lời nói vẫn chứa đựng sự quan tâm.
"Cha, con không sao." Dương Vũ cố kiềm chế xúc động, thấp giọng trả lời.
"Đứa nhỏ này thật đúng là kỳ quái." Cha của Dương Vũ ở bên kia đầu dây kỳ quái nói, "Đúng là rãnh rỗi. Không có chuyện gì nói thì cha cúp điện thoại đây, cha còn có chuyện phải làm."
"Vâng! Cha hỏi thăm mẹ giùm con!"
Nhìn mọi người đang đi lại trên đường phố, Dương Vũ một lần nữa hòa nhập vào trong dòng người. Trong đầu Dương Vũ không ngừng suy nghĩ lại mọi chuyện. Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ.
Mấy năm trước, cuộc sống hắn thật vô nghĩa. Ngoại trừ những chuyện xảy ra ở bên cạnh, những chuyện khác hắn chẳng buồn quan tâm.
Trời cao cho mình một cơ hội sống lại như vậy, mình nhất định sẽ quý trọng. Cho dù không thể oai phong một cõi trên thế giới này nhưng mình cũng muốn làm ra chuyện kinh thiên động địa một phen! Hơn nữa những gì thuộc về mình, mình tuyệt đối không để mất đi giống như trước đây!
Trong vô thức, Dương Vũ đi tới công viên bên bờ sông.
Ngồi trên lan can công viên, nhìn ra mặt sông rộng lớn, những cơn gió mát lạnh thổi qua cả đầu tóc Dương Vũ, tựa hồ như thổi đi cả những mê man, muộn phiền.
Vì sao mình sống lại? Hơn nữa lại còn sống lại vào thời điểm học trung học? Chẳng lẽ có liên quan đến hai con dị thú xuất hiện trong giấc mộng của mình?
Dương Vũ lúc này đối với việc mình sống lại sinh ra nghi vấn.
Suy nghĩ một lát, Dương Vũ không nghĩ được đầu mối gì cho nên hắn dứt khoát không nghĩ đến việc này nữa. Ngược lại hắn nghĩ tới sau này mình phải sống như thế nào đây.
Mặc dù trước khi sống lại, bản thân đần độn sống một vài năm không làm gì hữu ích. Nhưng ít nhất cuộc sống khi đó đã làm hắn hiểu hơn về thế giới này.
Nếu muốn ở cái thế giới này trở nên nổi bật thì ngươi nhất định phải có thế lực, hoặc bản thân ngươi phải có thực lực, hoặc có người có thế lực chống lưng để mà dựa dẫm.
Nhưng mình bây giờ chỉ là con của một người nông dân thì làm gì có thế lực? Thậm chí ngay cả chủ tịch huyện mình cũng chưa từng thấy qua!
Dương Vũ cười tự giễu mình một chút. Nếu mình muốn sau này trở nên một người nổi bật, bây giờ chỉ có một con đường mình có thể đi! Đó chính là học tập!
Ở thời đại của bùng nổ kiến thức chỉ có kiến thức mới là cách tốt nhất. Hơn nữa Dương Vũ biết cái thời đại trước khi sống lại, sinh viên đầy đường. Lúc đó, sinh viên cũng không có giá gì!
Bình thường, nhiều người vì một ít tiền lương hoặc vì chức vụ quèn cũng đánh nhau sứt đầu chảy máu. Đó chính là thực tế tàn khốc.
Cho nên, bản thân ngoại trừ học tập kiến thức ở ngoài xã hội nhiều một chút còn hữu dụng hơn mọi kiến thức khác. Lần này có cơ hội sống lại, mình không giống như trước kia, cứ sống cả đời một cách ngu ngốc! Mình không thể để cho sự tiếc nuối ở kiếp trước lại diễn ra với bản thân ở kiếp này một lần nữa.
Ta muốn cái thế giới này hoàn toàn bởi vì ta mà thay đổi! Ta muốn để cho tất cả mọi người của thế giới này phải biết được sự tồn tại của ta! Ánh mắt Dương Vũ trở nên sắc bén. Nhìn chằm chằm xuống mặt sông, đôi mắt như lộ ra loại kim quang tự tin khác thường
"Chung Lâm, Tiêu Ngọc, đời này anh cũng sẽ không để cho các em rời xa anh! Các em vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh !" Dương Vũ đứng ở trên lan can, hướng về phía mặt sông rồi đột nhiên rống lên thật to!
Trời đất tựa hồ như đang dừng lại trong phút chốc. Dương Vũ cảm giác được có một không khí quỷ dị đang vây xung quanh mình.
Cảm giác được điều quỷ dị này, Dương Vũ không khỏi quay đầu nhìn về phía sau. Trong khoảnh khắc nhìn lại, mặt Dương Vũ liền đỏ lên. Những người đứng gần đó khi nghe hắn hét lớn thì quay lại nhìn hắn với ánh mắt như đang thấy thằng ngốc!
Cười ngượng ngùng một tiếng, Dương Vũ nhảy xuống khỏi lan can, lật đật chạy trốn ra khỏi công viên. Chẳng qua lúc rời khỏi công viên hắn nghe được một đoạn đối thoại làm cho hắn có cảm giác xấu hổ muốn chết.
"Ông ơi, cái anh trai lớn lúc nãy có phải là người điên hay không? Một mình anh ta hướng về phía mặt sông gào thét cái gì vậy?"
"Hừ… hắn không phải là anh trai lớn. Ông phỏng đoán hắn đọc sách đến nỗi choáng váng u mê cả người. Hắn học đên phát điên đó mà. Sau này cháu không nên học như vậy nha."
"Cháu biết rồi, thưa ông, anh trai kia chính là một kẻ điên. Thật là một người đáng thương."
Nghe những lời này, Dương Vũ đang bước đi nhanh cũng phải lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống trên đường!
" Không trách được, hai ông cháu này thật là nhân tài!" Dương Vũ chịu đựng uất ức muốn hộc máu, bước nhanh rời khỏi công viên. Hắn sợ nghe tiếp nữa hắn sẽ không nhịn được, thật sự muốn hộc máu mà chết.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
“Hỏng bét!” Vừa lúng túng thoát ra khỏi công viên, Dương Vũ liền nghĩ tới một chuyện không lành. Sau khi tan học, hắn đã lập tức rời khỏi trường. Hắn hoàn toàn quên mất sự việc cô giáo Anh Văn bảo hắn sau giờ học đến văn phòng làm việc.
“Lần này thật sự là hỏng bét rồi!” Dương Vũ nghĩ đến những thủ đoạn dị thường của cô giáo. Hắn biết lần này hắn thật đã đắc tội với cô giáo rồi.
Trước đây, bà cô này đã bắt đầu dạy tiếng Anh từ lớp 11 cho đến tốt nghiệp cấp ba. Thời gian 2 năm còn lại của hắn sau này có nhiều “quả ngon” để ăn rồi, Dương Vũ trong lòng buồn bực nghĩ thầm.
Thật sự, Dương Vũ cũng không phải sợ. Cùng lắm thì sau này cô giáo có cơ hội làm khó dễ hắn thôi. Ta là ai chứ? Ta đã được sống lại, thì ta lại phải sợ người nào?
Nhìn thấy trời bắt đầu tối, Dương Vũ trên đường quay trở lại trường học nhân tiện ghé tạt quán bên đường tùy tiện ăn một bữa cơm.
Sở dĩ trường trung học Cẩm Tú hàng năm lấy được thành tích tốt khi thi đại học là nhờ tinh thần học tập của học sinh của trường. Trường trung học Cẩm Tú không những chỉ cung cấp chỗ ở tiện nghi, mà lịch trình học tập rất chặt chẽ. Ngay cả vào ban đêm, cũng bắt các học sinh đều phải tự học tập nghiên cứu cho đến 10 giờ tối.
Trên đường trở về ký túc xá, khắp nơi đều là học sinh. Một số trong bọn họ là những học sinh sống gần trường. Nhưng bên trong có rất nhiều học sinh nội trú, đó đều là những học sinh ở các hương trấn cách xa trường học.
Dương Vũ cũng là một người ở dưới tỉnh, của một gia đình nông dân bình thường lên đây để đi học. Hắn thật sự “danh phù kỳ thực” là một học sinh nội trú.
“K…é…t…t….!”
Có tiếng phanh xe “két…”, vang lên gần bên người Dương Vũ. Tiếp theo sau đó là tiếng của Thực Hoa gọi, “Người anh em, có muốn tao cho quá giang một đoạn đường không?
“Tất nhiên là muốn rồi. Mẹ kiếp.” Cơ bản, trạng thái kích động về sự hồi sinh trong Dương Vũ đã giảm xuống đôi phần. Vừa nói, Dương Vũ vừa nhảy lên yên sau của xe đạp.
“Tao nghe nói bà cô muốn mày đến văn phòng gặp bả, ra sao rồi? Bả có hãm hiếp mày không? Thực Hoa vừa đạp xe vừa quay lại hỏi Dương Vũ.
“Đừng nói nữa. Căn bản là tao không có đi.” Trong giọng nói của Dương Vũ biểu lộ một chút khó chịu. Mới vừa sống lại, đúng lúc lại gặp sự tình không may. Nghĩ lại thấy không sảng khoái chút nào.
“Quỷ thần ơi, người anh em, lần này tao thật sự phục mày rồi. Bị bà cô điểm danh mà mày lại có dũng khí không đi. Mày thật sự là thần tượng của tao rồi!” Thực Hoa nói đến nước bọt bắn tung tóe. Nếu như không phải là hắn đang lái xe đạp, không chừng hắn đã sớm ôm Dương Vũ rồi.
“Mẹ kiếp!” Dương Vũ mắng hắn một tiếng. Nếu như không phải hắn đang ngồi ở trên xe, hắn đã sớm một chân đá Thực Hoa như trong quá khứ. Thực Hoa trong trí nhớ của hắn cũng không có gì thay đổi. Vẫn như cũ, là một người bạn cực kỳ tốt nhất.
“Dù sao, Dương Vũ à…! Sau này mày bi thảm rồi!” Thực Hoa có chút hả hê, vừa vười vừa nói.
“Nếu mày không câm miệng, có tin tao cho một đấm mày chết không?” Dương Vũ tâm trạng đang khó chịu. Nhưng Thực Hoa lại ở chỗ này mà cứ buông lời châm chọc, thì làm sao hắn không bốc hỏa được?
“Được, được… Tao câm miệng.” Thực Hoa ngậm miệng nhưng vẫn mỉm cười. Hắn thật không muốn chọc giận đến người ngồi phía sau. Mặc dù từ lúc biết Dương Vũ đến nay hắn chưa từng thấy Dương Vũ nổi giận. Nhưng người như vậy mới là đáng sợ nhất. Thực Hoa cũng biết rõ đạo lý đó. Cho nên hắn biết lúc nào nên ngưng không chọc nữa.
“Nhìn cái gì? Trên mặt tao có dính cơm hay sao?” Ở lớp học trên lầu, ngay lúc Dương Vũ xuất hiện, Thực Hoa không ngừng nhìn hắn. Vì vậy, Dương Vũ trợn mắt nhìn Thực Hoa rồi hỏi.
“Tao đang suy nghĩ, tao cảm giác là sau buổi chiều khi mày ngủ dậy, mày đã thay đổi.” Thực Hoa nhìn Dương Vũ, cặp mắt đầy vẻ nghi ngờ.
“Đi chết đi! Tao thay đổi chỗ nào? Không phải vẫn như trước sao?” Dương Vũ đánh Thực Hoa một cái, nhưng lòng hắn có chút kinh ngạc. Chính mình dù sao cũng đã sống lại nhưng tư tưởng của mình lại dừng ngay giai đoạn trước khi mình sống lại. Trong khoản thời gian ngắn, hắn hoàn toàn không có thể thích ứng được. Dù sao Dương Vũ cũng không có khả năng làm cho những người khác biết được hắn đã sống lại.
Nếu không, chính bản thân Dương Vũ cũng không biết làm sao giải cho mọi người biết thích sự kiện khó tin này. Giả sử như người ta tin tưởng thì tốt. Còn nếu như không tin, chẳng phải hắn mang mình ra cho người ta xem là thằng điên sao.
Hơn nữa, nếu như có quốc gia nào đó biết được chuyện này, chẳng phải là đem chính mình biến thành chuột bạch để cho họ thử nghiệm sao?
Sau khi sống lại, Dương Vũ đã tin rất nhiều chuyện. Thế giới này thật sự có sự hiện hữa của thần tiên, có sự sở hữu của ma quỷ. Nếu hắn cũng có thể sống lại, thì những chuyện khác sao lại không có khả năng chứ.
“Dương Vũ, mày thật đã có một chút thay đổi.”
“Ôi, đã bị mày phát hiện rồi. Tao đích thực đã đẹp trai hơn.” Dương Vũ làm bộ thở dài một hơi. “Tao quá đẹp trai rồi. Mị lực quá ư lôi cuốn. Ngay cả nam giới cũng hấp dẫn luôn. Dù sao cũng không có cách nào hơn.”
“Làm ơn đi, tao nói hai câu mày lại tự nâng cao rồi. Mày mà gọi là đẹp trai sao? Thực Hoa giả bộ làm ra bộ dáng muốn nôn mửa, nhìn Dương Vũ rồi tiếp tục nói: “Tao đã từng thấy nhiều người da mặt dày rồi, nhưng chưa có gặp ai da mặt dày như mày vậy.” Vừa nói, Thực Hoa còn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Vũ.
“Mày cứ tiếp tục khen ngợi tao như vậy, tao sẽ rất kiêu ngạo.” Trên mặt Dương Vũ lộ ra một nụ cười, nhìn Thực Hoa mà nói.
Thực Hoa lảo đảo thiếu chút nữa là đã ngã từ thang lầu xuống. “Mẹ kiếp, mày đã biến thành tự sướng từ lúc nào vậy?”
“Tao biết là tại vì mày đố kỵ tao. Dù sao, so với mày, tao thật sự đẹp trai hơn nhiều.” Dương Vũ cười, “Đó là mày đố kỵ vì không bằng tao thôi.”
“Tao không biết được lại có cái gọi là tự sướng điên.” Thực Hoa quả thực đã bị Dương Vũ đánh bại rồi, hắn nói không lại.
Đi đến trước cửa lớp mình trên lầu bốn, Dương Vũ ngẩng đầu thì thấy Chung Lâm đang ngồi nơi chỗ của nàng ở phía trên. Sắc mặt của Chung Lâm lúc này nhìn rất khó coi. “Cô ấy sao hôm nay lại lên đây sớm vậy?” Trong lòng Dương Vũ nảy ra một nghi vấn vì bây giờ cách giờ học còn quá sớm. Nếu dựa theo kinh nghiệm trước kia, chuông học chưa vang thì Chung Lâm sẽ không bước vào phòng học. Cô ấy luôn chờ đón tiếng chuông để bước vào phòng học.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Dương Vũ, đang ngồi ở phía trên Chung Lâm quay lại nhìn. Vừa cùng lúc, Dương Vũ cũng nhìn nàng, ánh mắt họ chạm nhau. Dương Vũ rõ ràng bắt gặp được Chung Lâm nhìn mình với ánh mắt vừa vui mừng lẫn sợ hãi.
Nhưng trong nháy mắt, sự vui mừng lẫn sợ hãi trong ánh mắt của Chung Lâm đã biến mất. Khôi phục lại là một loại ánh mắt u buồn uỷ khuất, tựa hồ như đau khổ. Mà trên khuôn mặt của cô ấy cũng lộ ra nét buồn phiền đó.
Dương Vũ trong lòng rất đau. Hắn không biết vì sao Chung Lâm lại như vậy. Hắn cũng không biết rằng bởi vì lúc chiều, hắn đã có động tác lơ đểnh lạnh nhạt nên Chung Lâm mới như vậy.
“Dương Vũ, cậu ra đây một chút đi.” Ngay lúc Dương Vũ chuẩn bị bước vào phòng học, tiếng của Trầm Di vang lên bên tai của Dương Vũ.
“Dương Vũ!, mày thật là có phúc quá.” Thực Hoa quỷ quái cười khi Dương Vũ đi ngang qua.
Nghe được tiếng của Trầm Di sát bên, trên mặt Dương Vũ lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Đúng vậy, đối với cô nữ sinh mập ú này, hắn có chút sợ. Bất quá, Dương Vũ không phải sợ cô ấy, mà nguyên nhân chính là Chung Lâm. Chính là vì “yêu ai thì yêu cả đường đi lối về” mà.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Nghe tiếng gọi của Trầm Di, Dương vũ đành ngượng ngùng đi tới.
Hắn sợ trầm Di bởi vì Trầm Di đối với Chung Lâm như một người chị ruột! Nhưng thực tế tuổi của Trầm Di so với Chung Lâm còn nhỏ hơn. Chỉ là hình thể của nàng mập mạp, Chung Lâm lại có chút gầy yếu. Cho nên khi hai người ở chung, một mập, một ốm hình thành một đôi rất kỳ lạ.
Nguyên nhân vì thân hình Trầm Di mập tròn, hơn nữa còn có vẽ thành thục hơn, còn Chung Lâm nhìn qua có chút Lolita* (DG: Ý nói Chung Lâm lớn người nhưng tâm hồn còn ngây thơ trẻ con). Cho nên người ngoài không biết mới nhìn thấy sẽ nghĩ lầm Trầm Di là chị.
Thật ra, trừ chổ tuổi nhỏ hơn, còn lại Trầm Di đều lấy thân phận người chị đối đãi với Chung Lâm. Lần này nàng ta lại lấy thân phận là chị của Chung Lâm hỏi tội Dương Vũ rồi.
“Dương Vũ lúc xế chiều đã xảy ra chuyện gì? Anh có biết Chung Lâm rất buồn hay không?” Trầm Di lớn tiếng nhìn Dương Vũ hỏi.
“Tôi làm cái gì hả?” Dương Vũ kỳ quái nhìn Trầm Di liếc mắt một cái, tùy ý nói.
“Không làm cái gì? Vậy sao Chung Lâm buồn lâu như vậy? đến bây giờ bọn tôi còn chưa ăn cơm đây!” Trầm Di trừng mắt nhìn Dương Vũ tức giận nói.
“Tôi đã làm gì?” Dương Vũ tựa vào lan can nhìn mấy học sinh dưới lầu, trong lòng buồn bực vô cùng.
Lúc xế hắn chiều đã làm cái gì rồi? Chỉ là không để ý trả lời Chung Lâm mà thôi, có gì quan trọng chứ?
“Bốp!”
“Ai da…Đau quá, sao cô đánh tôi!” Bị Trầm Di tát một cái lên mặt Dương Vũ choáng váng kêu lên một tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn Trầm Di, trong lòng căm tức.
Trầm Di mặc dù là nữ nhưng nàng hình thể mập mạp. Bị nàng ta dùng bàn tay to như tay gấu tát cho một cái, nếu như không phải là Dương Vũ đổi lại là người khác mà nói chỉ sợ sớm đã vỡ mặt rồi.
“Hừmmmm….. tôi đánh anh đó, sao hả?” Nhìn Dương Vũ dám trừng mắt giận dữ nhìn mình, Trầm Di càng thêm tức giận, mở to cặp mắt nhìn Dương Vũ.
Bị Trầm Di trừng mắt Dương Vũ liền lập tức ỉu xìu. “Bà chị à, lần sau có đánh nhớ báo trước một tiếng. thân thể tôi vốn yếu ớt, bị cô đánh một cái như vậy không chết cũng bị thương đó. Chung Lâm bây giờ ra sao?”
“Hừmmmm… Anh mà yếu ớt, dể dàng bị tôi đánh một cái mà chết sao?” Trầm Di đánh giá thân người cao 1.73m cúa Dương Vũ một chút, mặc dù có chút hơi gầy yếu nhưng vì Dương Vũ đến từ nông thôn nên thân thể cũng có chút cường tráng!
“Bà chị à…! Bà chị còn không biết mình có bao nhiêu sức lực đâu!” Dương Vũ nhe răng trợn mắt xoa chổ bị Trầm Di tát, đến bây giờ vẩn còn đau rát.
“Anh nói cái gì?” Trầm Di nổi giận trừng mắt liếc Dương Vũ một cái(DG: Trừng mắt mà còn liếc được thì pó tay).
“Không có gì.” Dương Vũ ngượng ngùng cười, “ Bà chị à…! Chúng ta có thể thương lượng một chút không?” Dương Vũ trên mặt lộ vẽ khiêm tốn nhìn Trầm Di nói.
“Anh lại có chủ ý xấu xa gì hả?” Trầm Di đột nhiên lấy tay ôm trước ngực, tựa hổ như sợ Dương Vũ đánh mình vậy.
“Cho tôi xin đi, bà chị làm bộ dáng như bị tôi ăn hiếp không bằng vậy.” Dương Vũ buồn cười nhìn bộ dáng Trầm Di nói. “Nếu ăn hiếp ta cũng không dám ăn hiếp cô, phải coi nhan sắc chứ.” Trong lòng Dương Vũ âm thầm nghĩ. Câu này mà hắn nói ra khẳng định là Trầm Di sẽ cho hắn ăn tát vỡ mặt.
“Vậy anh có chủ ý xấu xa gì?” Trầm Di bộ dáng cảnh giác nhìn Dương Vũ, ánh mắt không chút hảo ý không ngừng nhìn Dương Vũ đánh giá.
“Tôi xin đi, bà chị!” Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã trong lòng hoàn toàn bị Trầm Di đánh bại. “Tôi nói bà chị sau này không được đánh tôi nữa, từ lúc biết bà chị tới nay tôi toàn là bị bà chị đánh cho toàn thân đau đớn.” Dương Vũ tỏ vẽ đáng thương nhìn Trầm Di nói.
Dương Vũ nói cũng là thật, Trầm Di bình thường động một chút là đánh hắn, từ đó tới nay luôn như vậy. Hắn thật sự là chịu hết nổi rồi! Mà cái….này cũng là nguyên nhân Dương Vũ có chút sợ cô ta.
“Bà chị… sau này nếu bà chị không đánh tôi nữa, tôi sẽ thường xuyên… hiếu kính bà chị.” Dương Vũ cười hì hì nhìn Trầm Di, trên mặt cười cổ quái.
“OK, Tôi sẽ không đánh anh nữa!” Vừa nói Trầm Di vừa dùng bàn tay gấu đánh Dương Vũ trong sự ngạc nhiên của hắn.
“Ối mịa ơi! Cô còn đánh?” Dương Vũ rên một tiếng, nhe răng trợn mắt nhìn Trầm Di, vẽ mặt phẩn nộ.
“Uh, Đánh….quen tay rồi!” Trầm Di có chút ý cười. “Bà chị thiệt là đáng ngưỡng mộ, thói quen này bà chi sửa cho sớm đi nếu không có lúc xảy ra án mạng đó.” Dương Vũ thổng khổ xoa xoa vai, chổ bị đánh.
“Tốt lắm, tôi về trước.” Vừa nói Trầm Di vừa muốn quay lại đi về lớp học.
Dương Vũ trong lòng vui vẽ, trong lòng âm thầm mừng vì kế sách mình thành công, hắn nói nhiều như vậy là muốn làm cho Trầm Di quên đi chuyện tìm hắn tính sổ.
“Được rồi, tôi hôm nay là tới tìm anh tính sổ. Không dể dàng bị anh lừa gạt được.” Trầm Di đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn Dương Vũ nói.
Dương Vũ sắc mặt khổ nảo, thầm kêu xui xẻo. “Bất quá thấy thái độ anh cũng không tệ lắm, chỉ cần anh có thể tìm cách làm cho Chung Lâm vui vẻ lại, tôi sẽ bỏ qua cho anh.” Trầm Di hung tợn uy hiếp Dương Vũ, tiếp tục nói: “Nếu không, sau này tôi thấy anh một lần đánh một lần!” Vừa nói Trầm Di lại giơ giơ cặp tay…gấu về phía Dương Vũ.
Dương Vũ lập tức lộ ra thần sắc hơi sợ hãi nhìn Trầm Di: “Tôi sau này không dám đâu. Tôi bây giờ phải di. Không tốt rồi!” Dương Vũ đột nhiên hét to một tiếng.
“Cô vừa nói sau khi tan học Chung Lâm không có về nhà?” Trầm Di gật đầu “Vậy cô ấy còn chưa ăn cơm? Không xong rồi!” Vừa nói Dương Vũ vừa xoay người về phía cầu thang chạy đi.
“Ê…sắp học rồi anh còn chạy đi đâu?” Trầm Di vội vàng lớn tiếng hỏi.
“Tôi quay về liền!” Dương Vũ lớn tiếng trả lời, cả người như chạy trốn xuống cầu thang.
Dương Vũ học ở tầng thứ bốn của trường trung học Cẩm Tú! Cách phòng giáo vụ ở tầng một một chút.
Dương Vũ chạy một hơi qua bốn tầng lầu xuống đất, sau đó hướng phía sau phòng giáo vụ chạy đi.
“Ông chủ, bán cho một cái bánh bao nhân thịt” Cái cửa hàng này chỉ là một cái căn tin nhỏ trong trường, nhưng ở đây thường cung cấp bửa ăn cho các học sinh.
Nhân dịp này, Dương Vũ tỉ mỉ chọn mấy món ăn vặt mà Chung Lâm thích ăn. Nếu Chung Lâm không có về nhà chắc chắn là nàng rất đói bụng.
Sau khi tính tiền, Dương Vũ cầm mấy thứ mới mua hướng lớp học chạy về. Nhưng hắn vừa mới rời khỏi căn tin không xa liền xoay người quay lại đi vào trong lần nữa.
“Ông chủ, thật xin lỗi. Ông lấy cho một cái bánh bao nữa!”
Mang theo hai cái bánh bao Dương Vũ bằng tốc độ nhanh nhất chạy về, rốt cuộc vừa kịp tiếng chuông vào lớp reo lên, bước vào phòng học!
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
“May là vừa kịp thời quay lại!” Dương Vũ vừa bước chân vào phòng học, thì tiếng chuông bắt đầu giờ học cũng vang lên. Mặc dù Dương Vũ không quan tâm việc bản thân hắn có đi trễ hay không, nhưng hắn thật sự không nghĩ là mình sẽ đi trễ. Đây là vấn đề liên quan đến thân phận trong lớp của hắn.
“ Nghe nói em chưa có về nhà ăn cơm, chắc là sẽ đói bụng đúng không?” Vừa nói Dương Vũ liền đặt một phần bánh bao lên mặt bàn của Chung Lâm.
“Nhân lúc còn nóng em hãy ăn đi, để nguội thì sẽ không ngon.” Vừa nói chuyện Dương Vũ còn đem những thứ đồ ăn vặt kia đưa đến. Đồng thời, Dương Vũ còn mỉm cười nhìn Chung Lâm.
Nhìn thấy Dương Vũ mang bánh bao đặt lên bàn của mình, hơn nữa còn mua nhiều đồ ăn vặt mình thích ăn như vậy. Chung Lâm trên mặt lộ ra nụ cười, ánh mắt liếc nhìn Dương Vũ đầy ôn nhu.
“Em không cần.” Mặc dù trong lòng Chung Lâm vì tâm tư của Dương Vũ mà lại cao hứng, nhưng cô vẫn tức giận như cũ, nhớ lại hành động lúc chiều của Dương Vũ rồi lại cảm thấy tức giận.
“Em không thích.” Chung Lâm trên mặt hờn dỗi, thấp giọng nói với Dương Vũ.
Dương Vũ liếc nhìn chung quanh, mặc dù là giờ học, nhưng là trong lớp vẫn náo nhiệt như cũ. Không tệ, đây chính là một trong những điểm đặc sắc của lớp bọn họ, cho dù là giờ học vẩn luôn náo nhiệt như thế.
Đưa tay kéo cái ghế của mình lại gần, Dương Vũ ngồi xuống bên cạnh Chung Lâm. “Tại sao? Em còn giận anh chuyện lúc chiều sao?”
“Hừ, Ai thèm giận anh.” Chung Lâm hừ một tiếng, lại quay đầu đi không nhìn Dương Vũ.
“Không thì như vậy nha, cho anh xin lỗi, xin lỗi em rồi đó.” Dương Vũ thấp giọng bồi tội với Chung Lâm. Nhưng Chung Lâm vẫn không thèm để ý tới Dương Vũ, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm quay lại nhìn Dương Vũ.
Nhưng Dương Vũ không biết rằng, lúc này trong đôi mắt Chung Lâm đã sớm tràn ngập nụ cười, ngay cả gương mặt cũng đầy vẻ tươi cười.
“Hừ, coi như anh còn có thành ý, em nhận trước vậy. Bất quá em còn phải suy nghĩ một chút, coi có nên tha thứ cho anh hay không!” Một lúc sau, Chung Lâm cảm thấy đã đủ thành ý liền nói, nếu không đợi đến lúc Dương Vũ nóng nảy vậy thì thật là được không bù nổi mất.
“Ừ, vậy trong lúc còn nóng em ăn đi.” Dương Vũ trong lòng vui mừng, cười nói với Chung Lâm. Hắn biết Chung Lâm đã tha thứ cho hắn, nếu không với tính cách của Chung Lâm, nàng không tha thứ cho hắn trước thì tuyệt đối sẽ không nhận bất cứ đồ gì của Dương Vũ!
“Anh mau trở về chỗ ngồi đi” Vừa nói hai tay Chung Lâm dùng sức đẩy Dương Vũ trở lại chỗ ngồi của hắn.
“Anh về chỗ đây.” Dương Vũ cả người vẻ mặt tươi cười mang cái ghế trở lại chỗ ngồi của mình. Rốt cục cũng thu phục được Chung Lâm, trong lòng Dương Vũ tựa hồ như buông xuống được một tảng đá nặng.
Thật ra, nếu như Chung Lâm vẫn còn hờn dỗi trong lời nói…. Dương Vũ cũng sẽ không biết nên làm thế nào mới phải. Hơn nữa, nhìn thấy Chung Lâm tức giận trong lòng hắn cũng không thoải mái.
Sau khi trải qua thời gian dài như vậy, Dương Vũ cuối cùng cũng rũ bỏ được bóng ma quá khứ kiếp trước bị Chung Lâm bỏ rơi. Nếu bản thân hắn thật sự yêu Chung Lâm, vì không để cho mình hối hận, hiện tại hắn phải bắt đầu kiên quyết giữ chặt Chung Lâm không tha! Hắn sẽ không để cho tiếc nuối của kiếp trước lại xảy ra.
Nhìn Chung Lâm đang ăn, Dương Vũ cười một tiếng. Cầm lấy phần bánh bao còn lại kia lặng lẽ đi về chổ ngồi.
Trầm Di ở phía sau nãy giờ vẩn nhìn Chung Lâm và Dương Vũ, thấy Dương Vũ tỉ mỉ mua đồ ăn cho Chung Lâm như vậy, trong lòng nàng cảm thấy vui mừng. Thì ra tên này vội vã chạy xuống là đi mua đồ ăn cho Chung Lâm.
Nàng trong lòng cảm thấy đang vui mừng, nhưng đồng thời nàng cũng đang tự hỏi vì sao lại cảm giác có một chút mất mát đâu đây? Nàng cũng hi vọng có người quan tâm tới nàng như vậy. Chẳng qua đấy chỉ là ảo tưởng của một mình nàng mà thôi. Trầm Di trong lòng cười khổ một tiếng, lại cúi đầu bắt đầu học.
Trước người Trầm Di chợt hiện lên một bóng dáng, sau đó âm thanh của Dương Vũ vang lên trong tai của nàng. “Bà chị, học tập siêng vậy?” Tiếp đó trên bàn của Trầm Di xuất hiện một cái bánh bao. Đồng thời, Dương Vũ kéo một cái ghế trống ở bên cạnh tới gần, rồi ngồi xuống cái bàn bên cạnh Trầm Di.
“Dương Vũ, Chung Lâm không có việc gì chứ?” Trầm Di ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười. Cuối cùng Dương Vũ này cũng còn có chút lương tâm, biết nàng cùng Chung Lâm cũng còn chưa có ăn cơm.
“Dĩ nhiên, bà chị không nhìn một chút xem tôi là người như thế nào chứ.” Dương Vũ đắc ý cười, nói với vẻ xấu xa.
“Cậu thật xấu xa!” Vừa nói Trầm Di bắt đầu đem động tác đắc ý của nàng bày ra(Biên: Giơ hai bàn tay Gấu hăm dọa ấy mà).
“Đừng bà chị, nói thôi đừng đánh tôi chứ.” Dương Vũ lần này nhanh tay lẹ mắt, nhân lúc trước khi Trầm Di còn chưa ra tay liền lên tiếng nói.
Trầm Di ngượng ngùng cười một tiếng, ”Thói quen, thói quen.” Nói xong Trầm Di liền mở phần bánh bao Dương Vũ vừa đem tới. “Cái này là mang cho tôi hả?”
“Đúng vậy, tôi thì ai cũng có thể quên, nhưng là bà chị thì tôi không dám quên.” Dương Vũ cợt nhả nói.
“Đi chết đi, mau trở về chỗ ngồi của cậu đi.” Trầm Di nghe xong trong lòng liền vui vẻ, nhưng cũng không có hiển lộ ra trên mặt.
“Không phải đâu? Bà chị, nói như thế nào tôi cũng chạy hơn trăm mét xuống dưới mua cho bà chị cái bánh bao, bà chị ngay cả cảm ơn một tiếng cũng không có, còn đuổi ta đi?” Trên mặt Dương Vũ lộ vẻ ai oán nhìn Trầm Di.
“Cậu chẳng qua là mua vì Chung Lâm mà thôi.” Trầm Di liếc nhìn Dương Vũ một cái, “Bất quá cuối cùng cậu còn có lương tâm, tốt lắm, sau này tôi sẽ nói tốt về cậu nhiều hơn trước mặt Chung Lâm.”
“Vậy thì cảm ơn bà chị nhiều”
Dương Vũ hài lòng tiêu sái trở về chỗ ngồi của mình ở phía trên, dựa vào trí nhớ của kiếp trước, hắn đưa tay vào hộc bàn tìm kiếm. Quả nhiên, một lúc sau hắn liền lấy ra một quyển sổ ghi chép việc điểm danh.
Dương Vũ cười một tiếng, nhìn chung quanh phòng học một cái, sau đó mở sổ điểm danh ra bắt đầu ghi chép. Dương Vũ là ủy viên kỉ luật của lớp hắn học, đặc biệt chịu trách nhiệm ghi danh học viên và vấn đề trong ban kỉ luật.
Sau khi thuần thục ghi chép xong, Dương Vũ liền lấy sách giáo khoa ra, chuẩn bị làm bài tập.
“Thực Hoa, hôm nay có bài tập gì không?” Dương Vũ quay sang Thực Hoa đang xem tranh châm biếm ở bên cạnh hỏi.
“Không biết.” Thực Hoa ngay cả đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Chết tiệt! Hỏi mày thiệt sai lầm” Dương Vũ chán nản, người này so với mình còn lười hơn, hỏi hắn còn không bằng hỏi chính mình. “Cạch.” Ngay khi Dương Vũ chuẩn bị hỏi tiếp thì Chung Lâm đã ném một tờ giấy bay đến trên bàn của hắn.
Quay đầu nhìn Chung Lâm mỉm cười một chút, Dương Vũ liền mở tờ giấy nhỏ ra xem.
“Bà cô già quả nhiên có cho bài tập!” Dương Vũ làu bàu, miễn cưỡng mở sách tiếng Anh ra, tìm đề bài tập trong đó.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Dịch: Nhất Điểm
Biên: Tử Vân
Converter: Nhất Điểm
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
Nhìn thoáng qua tờ giấy Chung Lâm ném cho mình bài tập hôm nay, Dương Vũ liền nhức thấy đầu. Trừ số học ra còn có cái môn chết bầm Anh ngữ.
Mở sách tiếng Anh ra thấy đám từ ngữ loằn ngoằn kia, Dương Vũ đầu lại bắt đầu đau.
Mặc dù Dương Vũ là được phục sinh, nhưng những kiến thức hắn học được lúc trước đã trả lại toàn bộ cho thầy rồi. Đối với thứ Anh ngữ kia, là Anh ngữ biết hắn, hắn không hề nhận ra Anh ngữ. Qua mấy năm nữa, bản thân hắn sợ rằng ngay cả mấy cái chữ cái cũng quên luôn. Dương Vũ thường xuyên vì vậy mà tự giễu cợt bản thân.
Không còn cách nào, Dương Vũ bắt đầu tự mình làm bài tập, bởi vì Chung Lâm luôn ở phía sau theo dõi hắn. Kể từ khi cùng Chung Lâm gặp gỡ, Chung Lâm không cho phép hắn bỏ qua bài tập.
Nếu như Dương Vũ thật không có làm bài, đến giờ học Chung Lâm liền tự tay dạy hắn. Mặc dù Dương Vũ còn không biết nhưng cứ làm xong bài tập cái đã.
Hai người bọn họ bộ dạng giống như rất ân ái, hắn thường xuyên được các bạn học hâm mộ. Nhưng Dương Vũ cũng là có khổ tự mình biết. Hắn cho rằng là mình học không nổi những thứ đó. Bởi vì mỗi lần Chung Lâm giảng dạy hắn xong, trong nháy mắt hắn liền quên mất không còn một mống.
Mặc dù Dương Vũ cũng thường xuyên oán trách, cũng thường xuyên cùng Chung Lâm thương lượng không nên còn tiếp tục lãng phí thanh xuân như vậy. Nhưng Chung Lâm làm như không biết mệt, làm cho Dương Vũ buồn bực vô cùng.
"Ai, không có biện pháp, vì ngày mai mình phải cố gắng học tập thôi!" Dương Vũ gấp sách tiếng Anh lại, từ trong bàn lấy ra một quyển sách Anh ngữ.
Đây là sách học tập Anh ngữ Chung Lâm mua cho hắn dùng. Nhưng mà Dương Vũ chưa từng xem qua.
Kinh nghiệm qua sau khi trọng sinh, Dương Vũ thật rõ ràng, thế giới sau này của hắn cũng là thế giới hắn biết trước kia. Giống như phải tốt nghiệp một trường đại học hạng ba mà thôi.
Lời nói không dễ nghe thì... những người như bọn họ thậm chí ngay cả nông dân công nhân còn thấp kém hơn. Cao cao với không tới, thấp thì nhìn không xong(Biên: Ngó lên thì không bằng ai, ngó xuống thì...ai cũng hơn mình), đến cuối cùng, Dương Vũ rơi vào kết quả trọng sinh.
Thế nhưng trời cao cho hắn cơ hội trọng sinh, Dương Vũ tuyệt đối không để nó lãng phí lần nữa.
Trước kia, những thứ từ ngữ chết dẫm này cho dù là một câu đơn giản nhất, Dương Vũ cũng phải tra tự điển mới có thể từ từ đọc hiểu. Chớ đừng nói chi là cách dùng những thứ từ chết toi này.
Hiện tại khiến cho Dương Vũ cảm thấy kỳ quái chính là, khi hắn nhìn tờ thứ nhất hắn liền có thể đọc hiểu giải thích được những thứ kia? Hơn nữa, không chỉ như vậy, thời điểm hắn đang xem, trong đầu lại có thể suy một ra ba xuất hiện từ ngữ khác, câu cú tác dụng ngữ pháp.
"Chẳng lẽ mình thông minh ra ?" trong lòng Dương Vũ kinh ngạc không dứt, từng tờ từng tờ bắt đầu lật lên. Thật là không nhìn không biết, vừa nhìn đã giật mình. Cuốn sách ấy trước kia rất là thâm ảo khó hiểu, bây giờ nhìn lại hình như … quá thô thiển?
"À, thì ra là cái này có thể dùng như vậy, ừ, còn có thể như vậy dùng !" Dương Vũ vừa nhìn, hắn đang xem chút nội dung trong óc của hắn liền xuất hiện rõ ràng. Hơn nữa, những nội dung này cũng khắc sâu vào trong óc của hắn.
"Mình thật là thông minh lên !" Dương Vũ khép lại quyển sách, nhắm hai mắt lại, nhớ lại những từ lúc nãy hắn đọc.
Lúc nãy nhìn qua, cơ hồ phần lớn in sâu vào đầu hắn, tựa hồ có người đem chúng khắc vào đó.
"Chẳng lẽ đây chính là trọng sinh xong sinh ra biến dị?" Một lát sau, Dương Vũ mở mắt. Trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn biết đây nhất định không phải là mình đột nhiên thông minh ra. Mà là sau khi trọng sinh, trí nhớ của mình, thậm chí là năng lực tư duy cũng đề cao thật lớn.
Mặc dù không đến mức gặp qua là không quên, nhưng so sánh với lúc đầu trước kia thì tốt hơn nhiều lắm. Nếu như tiếp tục như vậy mà nói..., cộng thêm sự cố gắng của mình, đời này có thể đủ thi đậu đại học Hoa Hạ rồi. Trong lòng Dương Vũ cao hứng nghĩ miên man.
Chẳng qua là Dương Vũ không dám khẳng định loại năng lực này của mình có vĩnh viễn hay không, hay là chỉ bộc phát một lúc. Thế nhưng cho dù chỉ là một đoạn thời gian, Dương Vũ cũng không muốn lãng phí.
Cho nên Dương Vũ cứ tiếp tục lấy ra sách số học vốn làm hắn rất nhức đầu. Quả nhiên, với năng lực tư duy tăng mạnh hiện tại của hắn, những thứ đề trước kia hắn vẫn xem không hiểu, trải qua hắn một phen nghiên cứu, các vấn đề như thế nhưng bây giờ giải quyết dễ dàng.
"Ohh ha ha, mình thành thiên tài rồi!" trong lòng Dương Vũ cao hứng reo hò.
"Này, Dương Vũ mày hôm nay không uống lộn thuốc chớ?" Thực Hoa ở bên cạnh chú ý Dương Vũ đã lâu rồi, nhìn Dương Vũ tối nay tự giác đọc sách, hắn càng xem càng kỳ quái. Cuối cùng rốt cục không nhịn được hỏi.
"Tao không có bệnh, uống thuốc làm gì ?" Dương Vũ bỏ cuốn sách vật lý trong tay xuống, kỳ quái nhìn Thực Hoa một cái. Tâm tình hắn tối nay đặc biệt tốt, nếu không hắn đã sớm phát một cái tát.
"Mày không có uống nhầm thuốc, cũng không có bệnh ?" Thực Hoa dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Dương Vũ, "Tao luôn cảm giác được mày ngủ một lát xong liền thay đổi rất nhiều! Không nói tự sướng, bây giờ bản thân tự nhiên đi đọc sách !"
Thực Hoa biết Dương Vũ là hạng người gì. Trước kia Dương Vũ cũng giống như mình. Đi học thì ngủ, chưa bao giờ thích học tập. Chỉ có điều thằng Dương Vũ kia văn khoa phi thường lợi hại. Môn ngữ văn, mặc dù Thực Hoa chưa từng thấy Dương Vũ học tập qua. Nhưng mỗi cuộc thi, thành tích ngữ văn Dương Vũ ở trường học hơn một ngàn học sinh thì hắn luôn cầm cờ đi trước .
Dương Vũ cũng là hạng người thông minh đột xuất, số học cùng Anh ngữ mỗi lần thi tuyệt đối không quá bốn trên mười điểm. Thằng này thời điểm đi thi những môn này luôn có cảm giác buồn ngủ?! Nhưng hắn cũng chưa gian lận bao giờ.
Dùng lời của hắn tự nói chính mình là: “Tao chưa bao giờ ăn gian dù chỉ một lần !”
"Trời đất, hiện tại cũng học lớp mười một rồi, mày không biết mục tiêu của tao chính là đại học Hoa Hạ sao?" Dương Vũ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thực Hoa như muốn giết chết cả trăm lần.
"Mục tiêu của mày? đại học Hoa Hạ?" trên mặt Thực Hoa lộ ra một tia thần sắc khinh thường .
"Thằn khốn kia, mày muốn đi đảo rồi hả ?" Dương Vũ tàn bạo nhìn chằm chằm Thực Hoa.
Mỗi lần Dương Vũ nói ra mục tiêu của hắn là đại học Hoa Hạ, Thực Hoa cũng nhịn không được châm chọc hắn một phen. Bởi vì Dương Vũ căn bản không thể nào thi đậu trường đại học đệ nhất nước Hoa Hạ, tên là đại học Hoa Hạ.
"Quên đi, tao vốn lười châm biếm mày làm gì, không quấy rầy mày học tập nữa!" Thực Hoa ngượng ngùng cười một tiếng, quay đầu đi tiếp tục sự nghiệp của hắn.
Dương Vũ tiếp tục dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn như muốn nuốt sống Thực Hoa mấy bận nữa, sau đó hắn cũng bắt đầu tiếp tục đọc sách.
"Reng reng reng......!" tiếng chuông tan học vang lên, Dương Vũ bỏ quyển sách xuống. Trên mặt lộ nụ cười thỏa mãn. Giờ phút này, hắn cảm thấy một loại cảm giác rất phong phú. Đó là một loại cảm giác thỏa mãn. Một loại cảm giác hắn chưa từng cảm nhận qua.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết