 |
|

15-07-2008, 09:36 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 7 : Sau Trước Hoà ng Hôn
Hai bà n tay nắm chắc của Phi Thiên Tri Thù đã mở ra, ngón tay cứng đơ như que củi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đứng cạnh chiếc quan tà i, mắt sáng như hai ngá»n đèn nhìn trừng trừng đôi bà n tay đó. Lão không nhìn gương mặt biến thể cá»§a tá» nhân, lão không nhìn những vệt máu khô quanh miệng tá» nhân.
Lão chỉ nhìn đôi bà n tay.
Do đó, cả bá»n Ä‘á»u nhìn đôi tay ngưá»i chết như lão.
Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên đưa mắt nhìn nhau nÃn lặng.
Công Tôn Äoạn lên tiếng :
- Bất quá chỉ là đôi tay ngưá»i chết, có khác gì đôi tay cá»§a bất cứ ngưá»i chết nà o
đâu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lên tiếng:
- Có khác!
Công Tôn Äoạn cau mà y:
- Khác ở chỗ nà o?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Äôi tay nà y vốn nắm chặt lại, rồi sau đó bị ngưá»i mở banh ra.
Công Tôn Äoạn chá»›p mắt:
- Là m sao thấy được ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng giải thÃch:
- Phà m ngưá»i chết rồi, xương mà máu lạnh cứng cho nên muốn sá»a đổi vị trà má»™t khá»›p xương không phải là việc dá»… là m. Mấy ngón tay cá»§a ngưá»i nà y lệch lạc hầu như gãy, mà nÆ¡i các đốt tay lại có vết tÃch ngoà i da.
Công Tôn Äoạn cãi:
- Biết đâu trước khi chết thì y đã thỠthương rồi?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Tuyệt đối không có việc đó.
Công Tôn Äoạn há»i:
- Tại sao?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Chỉ vì nếu có thương tÃch trước khi chết thì phải có máu quanh vết thương. Chỉ có những ngưá»i chết lâu rồi máu má»›i không rịn ra.
Lão quay sang Vân Tại Thiên há»i:
- Lúc ngươi trông thấy thi thể thì ngưá»i chết đã chết lâu chưa?
Vân Tại Thiên gáºt đầu:
- Lâu rồi, Ãt nhất cÅ©ng và i giá» trước khi thuá»™c hạ trông thấy xác. Lúc đó thi thể đã lạnh như giá băng rồi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng há»i:
- Lúc đó bà n tay xác chết ra sao? Có phải đang nắm chặt không?
Vân Tại Thiên trầm ngâm một lúc, cúi thấp đầu đáp:
- Thuộc hạ không lưu ý đến hai bà n tay.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng trầm giá»ng:
- Thế ngươi lưu ý đến cái gì?
Vân Tại Thiên thốt:
- Thuá»™c hạ… báºn há»i bá»n xa phu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng hừ má»™t tiếng:
- Há»i được gì không?
Vân Tại Thiên cúi đầu thấp ho8n:
- Không được chi tiết nà o cả.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gằn mạnh:
- Lần sau ngươi nên nhá»› là việc gì mà ngưá»i chết tố cáo vá»›i ngươi thì việc đó đáng tin hÆ¡n là lá»i nói cá»§a kẻ sống. Äáng tin hÆ¡n nhiá»u bởi nó luôn luôn là sá»± tháºt.
Vân Tại Thiên đáp:
- Vâng !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Hai bà n tay cá»§a hắn nhất định có cầm váºt gì đó và váºt đó phải là má»™t manh mối quan trá»ng cá»§a má»™t sá»± việc chi quan trá»ng. Biết đâu chÃnh hắn có chụp được váºt gì nÆ¡i mình hung thá»§. Nếu ngươi lấy được váºt đó thì có thể giỠđây chúng ta Ä‘oán được hung thá»§ là ai rồi.
Vân Tại Thiên lộ vẻ sợ hãi, ấp úng:
- Lần sau thuộc hạ nhất định sẽ lưu ý.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng hòa dịu lại thần sắc , há»i:
- Lúc đó, trừ ngươi ra còn có ai ở cạnh cổ quan tà i không?
Vân Tại Thiên vụt sáng mắt lên, đáp nhanh:
- Có, Diệp Khai .
Vạn Mã ÄÆ°á»ng trầm tÄ©nh há»i:
- Ngươi có thấy hắn mó tay và o xác chết không?
Vân Tại Thiên cúi đầu, rồi lắc đầu đáp:
- Thuộc hạ không lưu ý nốt, bất quá…
Vạn Mã ÄÆ°á»ng há»i:
- Bất quá là m sao?
Vân Tại Thiên tiếp:
- Bất quá, đối vá»›i xác chết hắn thÃch thú rõ rệt, hắn đứng cạnh quan tà i rất lâu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh:
- Thế lúc đó, ngươi lưu ý đến cái gì?
Vân Tại Thiên ấp úng:
- Thì... thì… thuá»™c hạ tra há»i bá»n phu xe. Thuá»™c hạ đã tưá»ng trình rồi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cưá»i khảy:
- Thiếu niên đó thấy được nhiá»u Ä‘iá»u hÆ¡n ngươi đó nhé.
Công Tôn Äoạn bá»±c dá»c, buông mạnh:
- Kẻ chết bất quá chỉ là má»™t tặc tá». Hắn sống hay chết thì có liên quan gì đến chúng ta.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Sai, trái lại là khác.
Công Tôn Äoạn chau mà y:
- Liên quan như thế nà o?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng giải th1ich:
- Tuy hắn là một phi tặc nhưng lại là một phi tặc rất tinh minh, đáng sợ. Hễ hắn xuất thủ là đắc thủ. Cho nên khi nà o không chắc đắc thủ thì hắn không bao giỠxuất thủ. Suy theo đó mà hiểu là hắn có óc quan sát rất đúng, rất chuẩn.
Dừng một chút, lão tiếp:
- Cho nên ta đặc biệt cho ngưá»i má»i hắn đến đây.
Công Tôn Äoạn kêu lên:
- Trá»i ! ÄÆ°á»ng chá»§ cho gá»i hắn đến đây.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng trầm giá»ng :
- Mất năm ngà n lượng bạc má»›i gá»i được hắn đó.
Công Tôn Äoạn hừ má»™t tiếng:
- Äặc biệt gá»i hắn đến để hắn là m gì cho chúng ta?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Aâm thầm tra cứu há»™ chúng ta xem kẻ nà o đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch tầm cừu.
Công Tôn Äoạn lắc đầu:
- Lý do gì phải cần dùng đến hắn?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng giải thÃch:
- Má»™t là hắn có khả năng quan sát. Hai là hắn không mảy mai liên quan đến tư tình. Ngưá»i ta đối vá»›i hắn không cần phải dè dặt như đối vá»›i bá»n mình. Nhá» thế hắn có nhiá»u cÆ¡ há»™i tra cứu.
Công Tôn Äoạn thở dà i:
- Rất tiếc là hắn chưa là m được việc gì mà đã chết oan.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng trầm gương mặt:
- Nếu hắn không nắm được má»™t và i manh mối thì đâu đã phải chết gấp như váºy.
Công Tôn Äoạn chá»›p mắt:
- A !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Vì hắn có phát hiện bà máºt cá»§a hung thá»§ cho nên hắn phải bị giết. Ngưá»i ta giết hắn để diệt khẩu.
Công Tôn Äoạn trừng mắt:
- Cho nên nếu chúng ta tìm ra được ngưá»i hạ sát hắn là chúng ta tìm ra kẻ Ä‘ang gây phiá»n phức cho Vạn Mã ÄÆ°á»ng .
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lạnh lùng:
- Và bà n tay cá»§a hắn nắm manh mối đó. Quan hệ trá»ng đại nằm gá»n trong bà n tay cá»§a hắn.
Công Tôn Äoạn gằn mạnh:
- Thuá»™c hạ sẽ há»i Diệp Khai xem hắn có Ä‘oạt váºt đó hay không?
Vnd lắc đầu:
- Bất tất.
Công Tôn Äoạn trố mắt:
- Tại sao?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Lúc hắn chết thì Diệp Khai đang ở tại thị trấn. Cho nên hung thủ hạ sát hắn chẳng phải là Diệp Khai.
Rồi lão lạnh lùng tiếp:
- Hà huống, giả như Diệp Khai quả tháºt có lấy váºt gì đó nÆ¡i tay cá»§a Phi Thiên Tri Thù thì đừng hòng ai há»i cho ra lẽ.
Công Tôn Äoạn đặt tay lên chuôi Ä‘ao, cưá»i lạnh. Rõ là y không phục lá»i nói cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng .
Vạn Mã ÄÆ°á»ng trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i:
- Trước khi hắn chết, ai quây quần bầu bạn với hắn?
Vân Tại Thiên đáp:
- Lạc đại tiên sinh, Má»™ Dung Minh Châu, Phó Hồng Tuyết. Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp: - Hiện tại những ngưá»i đó ở đâu?
Vân Tại Thiên đáp: - Phó Hồng Tuyết trở vỠthị trấn, còn Lạc Lạc Sơn và Mộ Dung Minh Châu thất
tung.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng suy tư má»™t lúc:
- Äi tìm há». Dẫn theo bốn mươi ngưá»i là m cái việc đó.
Vân Tại Thiên tiếp lịnh:
- Vâng !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng phân phó:
- Mưá»i ngưá»i má»™t toán, phân là m bốn toán, Ä‘em theo thức ăn và nước uống. Không tìm ra manh mối thì đừng vá».
Vân Tại Thiên gáºt đầu:
- Vâng.
Vô luáºn Vạn Mã ÄÆ°á»ng bảo gã là m gì thì gã cÅ©ng cúi đầu vâng lệnh. Trước mặt Vạn Mã ÄÆ°á»ng thì tay chá»c trá»i khuấy nước thuở xa xưa đó biến thà nh má»™t nô lệ ngu trung.
Bá»—ng Công Tôn Äoạn thốt:
- Thuộc hạ đi tìm Phó Hồng Tuyết.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng khoát tay:
- Bất tất.
Công Tôn Äoạn căm háºn:
- Tại sao lại bất tất? Chẳng lẽ lại không tìm được tiểu tỠđó?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thở dà i:
- Chẳng lẽ ngươi không nháºn ra Phi Thiên Tri Thù chết cách nà o à ?
Công Tôn Äoạn nhìn thanh loan Ä‘ao, háºm há»±c:
- Chẳng lẽ có má»™t quy định là ngưá»i mang Ä‘ao phải dùng Ä‘ao má»—i khi giết ngưá»i?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp vá»™i:
- Tất cả lui ra.
Vân Tại Thiên biết ý, vá»™i lui ra, đóng cá»a lại.
Công Tôn Äoạn ngẩng đầu lên, tiếp:
- Ai quy định Ä‘iá»u đó chứ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- ChÃnh ngưá»i mang Ä‘ao.
Công Tôn Äoạn trầm giá»ng:
- Tự hắn?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Nếu quả tháºt hắn đến đây để báo phục mối thâm cừu thì thanh Ä‘ao cá»§a hắn phải là váºt biểu tượng mối cừu. Hắn muốn giết ngưá»i là phải dùng Ä‘ao. Thanh Ä‘ao đó chỉ dùng để trả thù, đúng như biểu tượng cá»§a nó.
Lão cưá»i lạnh mấy tiếng, đáp luôn:
- Nếu hắn không tìm thù mà đến thì chúng ta hà tất tìm hắn.
Công Tôn Äoạn không nói gì. Y quay mình bước ra. Chân nặng ná» vang mạnh chứng tá» y hết sức tức uất.
Nhìn theo y, Vạn Mã ÄÆ°á»ng lá»™ vẻ lo âu, hÆ¡i khiếp sợ. Chừng như lão thấy cái gì bất tưá»ng bắt đầu manh nha từ con ngưá»i đó.
Bất tưá»ng cho lão.
Bốn mươi ngưá»i là bốn mươi ngá»±a, bốn mươi túi da to đựng nước uống và thức ăn. Äao phải bén và tên phải sẵn sà ng giương cung.
Vân Tại Thiên kiểm Ä‘iểm kỹ rồi, y lấy là m đắc ý luôn luôn gáºt gù. Nhưng giá»ng nói cá»§a gã vẫn oai nghiêm: - Mưá»i ngưá»i má»™t toán ! Không tìm được thì chá»› vá» !
Công Tôn Äoạn trở vá» gian nhà riêng cá»§a y.
Bên trong gian nhà , váºt dụng không được sắp xếp vá»›i má»™t tráºt tá»± tối thiểu. ÄÆ°á»£c cái là diện tÃch khá rá»™ng nên xem cÅ©ng không bừa bãi lắm.
Trên tưá»ng có rất nhiá»u da thú treo la liệt. Trên các mặt bà n có niá»u loại bình đựng rượu.
Giả như má»™t đêm nà o đó, y cao hứng thì có ngưá»i đưa từ thị trấn đến nhiá»u nữ nhân từ mưá»i sáu đến ba mươi tuổi, bất đồng sắc, vóc.
Y sống để mà hưởng thụ.
Ãù thÃch cá»§a y hay Vạn Mã ÄÆ°á»ng muốn thế?
Y hưởng thụ bởi máu và mồ hôi cá»§a y đã đổ quá nhiá»u. Nhưng y chưa mãn nguyện. Bởi trong tâm cá»§a y còn má»™t ám ảnh: má»™t thanh Ä‘ao và má»™t ngá»n roi.
Hai váºt đó, y chôn dấu, đè nén trong tâm. Tuy bà n tay y luôn luôn sá» Ä‘ao, sá» roi song cái hồn Ä‘ao, hồn roi y chôn dấu trong tâm. Bất cứ y là m việc gì thì hồn Ä‘ao, hồn roi cÅ©ng bốc mạnh, vùng lên. Và cứ má»—i lần như váºy là y dằn xuống.
Cho nên tay sỠđao, sỠroi nhưng đao và roi chưa vung lên, chưa đẫm máu địch như ngà y nà o.
Ngà y nà o trong tương lai, y lại dùng Ä‘ao, dùng roi đó khÆ¡i dòng máu chảy như thuở xa xưa? Ãm ảnh đó vẫn nặng ná» như ngà y hôm qua.
Äịch ngà y xưa là ai? Äịch ngà y nay là ai?
Theo lịch trình ám ảnh, ngược dòng thá»i gian, y nhìn vá» dÄ© vãng…
Ngà y đó tuyết xuống nhiá»u. Tuyết lợp trắng cánh đồng hoang bao la…
Trên tuyết, Bạch Thiên Vũ dãy dụa, máu đổ ra nhuộm đỠmột khoảng tuyết…
Cho đến ngà y nay, sau đúng mưá»i tám năm, Công Tôn Äoạn vẫn còn nghe rõ bên tay tiếng kêu gà o thê thảm, tiếng rên rỉ não nùng cá»§a má»™t ngưá»i sắp chết.
Có má»™t câu trách há»n mà y không bao giá» quên:
- Tại sao các ngươi đối xỠvới ta như thế đó. Các ngươi là loà i súc sinh mà . Các ngươi là trâu là chó mà . Ta dù chết đi vạn lần của quyết hiện hồn vỠbáo phục mối thù nà y.
Công Tôn Äoạn nắm chặt đôi tay. Bá»—ng y nghe lợm giá»ng muốn má»a. Y sẽ má»a ra cái gì đây? Và cái gì là m cho y buồn nôn?
Trên bà n, chén và ng to đầy rượu. Y uống một hơi cạn sạch.
Rượu cay y gắng uống nên lệ đoanh tròng hay vì một lý do gì khác mà lệ đoanh tròng?
Bây giỠđã có ngưá»i đến đây, bắt đầu là m cái việc phục thù như ngưá»i chết đã phát thệ ngà y xưa trên mặt tuyết.
Mà y thì biến thà nh con ngưá»i bị bắt quả tang Ä‘ang là m tá»™i lá»—i, như má»™t dâm phụ ngồi che mặt thẹn mà khóc thầm trong phòng kÃn.
Rồi tại sao dâm phụ khóc?
Có phải vì hối háºn chăng?
Vô luáºn là vì nguyên nhân nà o thì y vẫn đổ lệ, đổ đến khi nà o tâm tư y vÆ¡i Ä‘i má»™t ý niá»m.
Công Tôn Äoạn lại rót rượu, lại uống rượu, rồi tá»± há»i:
- Nhẫn nại. Tại sao phãi nhẫn nại? Nhẫn nại để là m gì nữa?
Gạt bá» má»i ý niệm vẩn vÆ¡, y đứng lên, nắm chặt tay, tá»± thốt như gà o và o mặt đối phương:
- Ngươi đã có thể đến đây để giết ta thì tại sao ta lại không có thể tìm ngươi mà giết trước?
Y vá»t mình ra cá»a.
Y vá»t ra, có thể là không phải Ä‘i giết ngưá»i mà là vì y khiếp sợ. Không. Không vì cừu háºn, không vì phẫn ná»™ mà là vì khiếp sợ. Sợ ngưá»i mà giết ngưá»i cho hết sợ thì má»›i cần giết gấp. Giết ngưá»i vì cừu háºn, mối cừu háºn có đến mưá»i tám tuổi Ä‘á»i thì cần gì phải vá»™i
vã.
Giết vì cừu háºn thì không thể hấp tấp, không thể liá»u. Chỉ có sợ má»›i là m liá»u
Hoà ng hôn.
Tà dương còn le lói nơi hẻm trong thị trấn, mơn man đôi chân Phó Hồng Tuyết.
Ãnh tà dương là m y tưởng đến đôi bà n tay ấm, dịu cÅ©ng mÆ¡n man nÆ¡i đó, trong đêm trước…
Y nằm trên giưá»ng, dáng mệt má»i, không buồn cởi đôi già y.
Äêm trước, sá»± mÆ¡n man cá»§a đôi bà n tay gây cho y má»™t cảm giác lạ và cái cảm giác đó cuối cùng đưa y đến má»™t việc là m mà hầu hết nam nhân khó tránh khá»i khi nằm ká» má»™t nữ nhân.
Bây giỠy đã biết các tư vị đó rồi, nó không còn lạ lùng nữa song nó vẫn ám ảnh y mãi.
Äể trốn thoát ám ảnh, y báºt ngồi dáºy, xuống giưá»ng, bước ra cá»a, Ä‘i luôn và o phố.
Phố lúc đó an tịnh vô cùng.
Ngưá»i dân thị trấn miá»n biên tái dá»±a chân núi không đông lắm. Có lẽ hiện tại há» ngại bùn lầy sau cÆ¡n mưa to hay há» linh cảm má»™t biến cố phi thưá»ng sắp khai diá»…n ngay giữa lòng phố nên không ai ra đưá»ng như thưá»ng ngà y khi trá»i nắng dịu.
Dưới má»™t mái hiên, Diệp Khai Ä‘ang đứng nhìn ra đưá»ng. Chà ng có vẻ trầm tư, như Ä‘ang theo dõi má»™t ý niệm quan trá»ng. Sau đó chà ng thấy Phó Hồng Tuyết từ trong
ngá» hẻm Ä‘i ra. Chà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, vẩy tay gá»i nhưng Phó Hồng Tuyết như không trông thấy. Mặt y đăm đăm nhìn vá» khung cá»a hẹp đối diện.
Mặt y vốn trắng xanh, hiện tại hồng lên, mắt lại bốc lá»a, sáng vô cùng. Má»™t tay vẫn giữ chuôi Ä‘ao, chân bước từ từ. Äôi chân không bao giá» vá»™i vã.
Diệp Khai đột nhiên phát hiện gã thiếu niên đó biến đổi lạ kỳ. Má»™t con ngưá»i nhẫn nại lâu năm có lúc cÅ©ng cần phải phát tiết bá»›t cái ứ Ä‘á»ng. Bằng cách nà y hay cách khác, có phát tiết được phần nà o thì má»›i tiếp tục nhẫn nại đến khi có cÆ¡ há»™i.
Không phát tiết dược thì tất phải nổ tung. Công trình nhẫn nại cầm như phó cho giòng nước cuốn.
Diệp Khai thở dà i, lẩm nhẩm:
- Ta xem ra hắn phải uống say má»™t tráºn má»›i xong.
Say tÃt cung thang, say bất tỉnh nhân sá»±. Khi cÆ¡n say qua rồi thì tuy có nhức đầu má»™t chút song tinh thần sẽ được thoải mái hÆ¡n. ÄÆ°Æ¡ng nhiên nếu có nữ nhân kèm má»™t bên thì lại cà ng hay.
Chà ng tá»± há»i cho đến ngà y nay, y đã tiếp xúc nữ nhân chưa.
Nếu chưa thì tháºt là kỳ quái.
Phó Hồng Tuyết từ từ Ä‘i, mặt cứ nhìn ngá»n đèn lồng mà u đỠtreo trước cá»a. Äèn đốt lên là có khách và o. Äèn tắt rồi là khách ra và không còn má»™t mạng.
Hiện tại, đèn sáng rồi. đèn sáng là cuộc sanh ý bên trong đã mở mà n. Hôm nay chắc chắn cuộc sanh ý ở đây không thịnh vượng rồi.
Thưá»ng lệ, khách ở đây gồm hai hạng quan trá»ng. Hạng chá»§ các trại nuôi ngá»±a và hạng lái ngá»±a từ xa đến, mang ngá»±a đến bán hoặc mua ngá»±a vá».
Hôm nay chắc chắn là hai hạng đó không có mặt rồi, bởi vì há» là đối thá»§ Ä‘en đỠvá»›i nhau. Mà các chá»§ trại thì báºn rá»™n sá»± việc tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng, các lái buôn cÅ©ng buồn lòng mà không đến.
Còn lại là những tay chÆ¡i lẻ tẻ, nhá» má»n, những tay lót sòng. Hạng đó có đáng kể
gì.
Phó Hồng Tuyết xô cá»a. Tâm tư sôi trà o trong cổ há»ng phát kêu thà nh tiếng.
Bên trong có hai lão thái bà , hai đóa hoa tà n chá» rụng. Chẳng còn câu khách như thuở xa xưa, cùng vá»›i Tiêu Biệt Ly đúng lệ chiêu đãi khách, đã rá»i gác nhá» xuống thang, ngồi chá»— cÅ© muôn Ä‘á»i.
Lão ta đang ăn, đang uống.
Phó Hồng Tuyết bước và o, do dự một phút rồi ngồi và o chỗ y ngồi đêm trước.
Có ngưá»i há»i:
- Uống rượu gì?
Y do dự một chút:
- Không uống rượu.
Ngưá»i trong quán há»i:
- Thế muốn gì?
Y đáp:
- Trừ rượu ra thì cái chi cũng được.
Tiêu Biệt Ly vụt cưá»i, quay đầu phân phó gia nhân:
- Ở dây vừa tiếp nháºn má»™t Ãt sữa dê tươi, hãy mang ra cho Phó công tá», gá»i là kÃnh ý cá»§a ngôi hà ng nà y.
Phó Hồng Tuyết không nhìn lão, lạnh lùng thốt:
- Không cần. Tại hạ muốn gì thì tá»± mình gá»i lấy. Và dùng là trả tiá»n, không có việc kÃnh tặng.
Tiêu Biệt Ly lại cưá»i.
Lão không thÃch những việc tranh chấp nhưng đã có ngưá»i tranh chấp đến đây rồi.
Tiếng vó ngá»±a dừng gấp bên ngoà i cá»a. Tiếp theo là má»™t tiếng bình, cánh cá»a báºt tung vô. Má»™t đại hán cao lá»›n như hòn non bá»™ bước và o bạt gió má»™t tiếng vù.
Äại hán không đội nón, áo mở rá»™ng, bên hông có thanh loan Ä‘ao.
Äại hán là Công Tôn Äoạn.
Tiêu Biệt Ly cưá»i nhẹ, vẫy tay gá»i nhưng Công Tôn Äoạn không trông thấy. Y chỉ thấy Phó Hồng Tuyết.
Äôi mắt y như đôi mắt chim ưng nhìn con mồi chết giữa cánh đồng.
Rồi sữa dê tươi cũng được mang ra. Phó Hồng Tuyết miễn cưỡng hớp một ngụm. Sau đó y cau mà y.
Công Tôn Äoạn bắt đầu khiêu khÃch:
- Chỉ có loại dê mới uống sữa dê.
Phó Hồng Tuyết vỠkhông nghe, uống tiếp một ngụm nữa.
Công Tôn Äoạn cất giá»ng cao hÆ¡n:
- Thảo nà o ở đây lại chẳng có mùi dê nồng nặc. Thì ra ở đây có con dê thúi.
Phó Hồng Tuyết vẫn lỠđi, không nói gì. Song tay y nắm chặt chuôi đao hơn, gân xanh vồng lên chằn chịt.
Công Tôn Äoạn chợt bước tá»›i, đấm tay xuống bà n kêu ầm lên má»™t tiếng, quát:
- Äi nÆ¡i khác.
Phó Hồng Tuyết nhìn chén sữa dê chứ không nhìn Công Tôn Äoạn, từ từ há»i:
- Các hạ bảo tại hạ đi?
Công Tôn Äoạn gằn từng tiếng:
- NÆ¡i đây chỉ có ngưá»i má»›i được ngồi. Còn dê thì ra phÃa sau kia, nÆ¡i đó có chuồng dê.
Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m nhiên:
- Tại hạ không phải dê.
Công Tôn Äoạn Ä‘áºp tay xuống bà n, hét:
- Bất chấp ngươi là cái quái gì thì cÅ©ng phải Ä‘i nÆ¡i khác. Ta thÃch ngồi và o cái ghế cá»§a ngươi đó. Lão gia bảo là phải tuân.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ai là lão gia?
Công Tôn Äoạn gằn giá»ng:
- Ta. Ta là lão gia. Lão gia là ta.
Một tiếng xoảng.
Chiếc chén đựng sữa dê vỡ toang.
Phó Hồng Tuyết nhìn sữa dê bắn tung tóe khắp mặt bà n, nhìn xuống áo thấy áo cũng vấy sữa dê.
Công Tôn Äoạn trừng mắt nhìn y, bà n tay há»™ pháp nắm chặt chuôi loan Ä‘ao.
Sá»± khÃch động là m y rung chuyển cả thân hình.
Nhưng y trấn định tâm thần, cưá»i lạnh tiếp:
- Ngươi tự động bước đi hay bắt ta phải quăng đi?
Phó Hồng Tuyết run ngưá»i. Y từ từ đứng lên, cố gắng lắm má»›i không nhìn đối tượng.
Công Tôn Äoạn cưá»i lá»›n:
- Ha ha. Con dê sắp trở vỠchuồng. Tại sao không liếm hết những bãi sữa trên
bà n.
Bây giá» Phó Hồng Tuyết má»›i ngẩng đầu lên, rồi y nhìn Công Tôn Äoạn. Äôi mắt y bốc cháy sáng rá»±c như hai cục than hồng. Công Tôn Äoạn cưá»i vang:
- Ngươi muốn gì? Muốn bạt đao?
Phó Hồng Tuyết bóp mạnh chuôi đao.
Công Tôn Äoạn buông luôn:
- Chỉ có con ngưá»i má»›i biết bạt Ä‘ao. Con dê thúi thì là m gì là m được cái việc đó. Nếu ngươi là con ngưá»i thì cứ rút Ä‘ao cho ta xem.
Phó Hồng Tuyết nhìn đối tượng, thân hình run hơn trước.
Có hai ngưá»i Ä‘ang uống rượu, lúc nà y rút cả và o má»™t góc nhà . Há» sợ, song vẫn nhìn hai con hổ gầm nhau.
Tiêu Biệt Ly đang cầm chén rượu, ngón tay tê cứng, cánh tay tê cứng, chén rượu không lên cũng không xuống.
Trong gian nhà rá»™ng, tất cả má»i tiếng động Ä‘á»u im.
Trừ hơi thở.
Phó Hồng Tuyết thở nhẹ song gấp hÆ¡i. Công Tôn Äoạn thở nặng và dà i hÆ¡n.
Bá»—ng Phó Hồng Tuyết quay mình bước vá» phÃa cá»a, vá»›i dáng lết Ä‘i như lúc nà o.
Công Tôn Äoạn nhổ phẹt má»™t bãi nước bá»t trên ná»n nhà nói:
- Thì ra con dê có táºt thá»t chân.
Phó Hồng Tuyết bước nhanh hơn
Công Tôn Äoạn báºt cưá»i ha hả:
- Cút Ä‘i là phải. Trở vá» chuồng Ä‘i là hÆ¡n. Nếu để cho lão gia gặp lại lần nữa là đôi chân phải cụt luôn, chứ không chỉ thá»t mà thôi đâu.
Y kéo ghế ngồi xuống rồi vỗ tay xuống bà n quát:
- Äem rượu đây. Rượu ngon.
Bên ngoà i cá»a, má»™t ngưá»i quát:
- Äem rượu đây. Rượu ngon.
Diệp Khai bước và o, có dắt theo một con dê.
Công Tôn Äoạn trừng mắt nhìn chà ng. Chà ng không nhìn trả chỉ tìm ghế ngồi xuống.
Không rõ vô tình hay cố ý, chà ng ngồi đối diện vá»›i Công Tôn Äoạn .
Công Tôn Äoạn cưá»i lạnh nhưng không nói gì, lại quát:
- Rượu, đem đây gấp.
Diệp Khai cÅ©ng Ä‘áºp tay xuống bà n gá»i:
- Rượu. Äem gấp.
Tự nhiên là phải có rượu gấp.
Diệp Khai rót đầy chén rượu song không uống mà lại xách ngá»a đầu con dê lên, cho nó há mồm ra, rồi chà ng đổ ụp chén rượu và o mồm nó.
Công Tôn Äoạn cau mà y.
Tiêu Biệt Ly báºt cưá»i thà nh tiếng.
Diệp Khai ngẩng mặt lên không cưá»i ta:
- Thì ra ngưá»i uống sữa dê còn con dê lại uống rượu.
Công Tôn Äoạn biến sắc, vụt đứng lên quát:
- Các hạ nói gì?
Diệp Khai cưá»i nhạt:
- Tại hạ nói vơà dê mà , chẳng lẽ các hạ là dê?
Tiêu Biệt Ly cưá»i lá»›n:
- NÆ¡i đây chẳng phải là chuồng dê mà sao có nhiá»u dê đến quá váºy.
Công Tôn Äoạn quay đầu nhìn lão trừng trừng.
Tiêu Biệt Ly vẫn còn cưá»i:
- Công Tôn huynh muốn bẻ gãy chân tại hạ chắc? Rất tiếc đôi chân cá»§a tại hạ đã bị ngưá»i ta bẻ gãy từ lâu rồi.
Công Tôn Äoạn nắm chặt đôi tay, gằn từng tiếng:
- Äáng tiếc là có kẻ còn đủ đôi chân.
Diệp Khai gáºt đầu:
- Phải. Tại hạ còn đủ đôi chân.
Công Tôn Äoạn hừ lạnh:
- Các hạ đứng lên xem.
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Khi nà o ngồi xuốn được rồi thì tại hạ thưá»ng Ãt chịu đứng lên lắm.
Tiêu Biệt Ly thốt:
- Lúc còn đứng được thì tại hạ thưá»ng Ãt chịu ngồi xuống lắm.
Diệp Khai gáºt gù:
- Tại hạ có tÃnh lưá»i.
Tiêu Biệt Ly cÅ©ng gáºt gù:
- Tại hạ là ngưá»i không có đôi chân.
Cả hai cùng báºt cưá»i vang.
Diệp Khai vá»— lên đầu con dê, mắt thì liếc xéo qua Công Tôn Äoạn , thốt:
- Dương huynh. Dương huynh. Tại sao Dương huynh thÃch đứng hÆ¡n ngồi?
Công Tôn Äoạn Ä‘ang đứng.
Gân xang vồng lồ lộ trên trán, y vội hoà nh tay, chụp xuống chuôi đao, hét to:
- Dù ai ngồi, tại hạ cÅ©ng chặt đứt đôi chân như thưá»ng.
Ãnh thép chá»›p lên, thanh loan Ä‘ao đã tuốt ra khá»i vá».
Rồi một tiếng soạt tiếp nối. Mặt bà n bị đao chém xả là m hai phần, đứt ngay trước mặt Diệp Khai.
Như váºy là mÅ©i Ä‘ao phá»›t xuống sát mặt chà ng.
Diệp Khai không nhÃch động, không chá»›p mắt, không biến sắc.
Chà ng cưá»i nhẹ thốt:
- Thì ra thanh đao của các hạ dùng chẻ gỗ.
Công Tôn Äoạn gầm lên má»™t tiếng lá»›n, loan thanh Ä‘ao má»™t vòng tròn. Diệp Khai bị vòng Ä‘ao bao gá»n và o giữa.
Bá»—ng má»™t tiếng keng vang như chuông giá»ng. Má»™t chiếc nạng sắt bay ra cháºn thanh Ä‘ao.
Còn chiếc nạng kia cắm nÆ¡i ná»n sâu năm tấc.
Tiêu Biệt Ly đã đứng lên chẳng rõ từ lúc nà o, vung má»™t chiếc nạng ra, còn má»™t chiếc chá»i xuống đất để giữ thế đứng cá»§a lão.
Thì ra chiếc nạng vung lên cháºn Ä‘ao, hút kình lá»±c qua trung gian lão, truyá»n sang chiếc nạng kia, ấn chiếc nạng xuống sâu. Kình lá»±c cá»§a Công Tôn Äoạn rút xuống đất luôn như là m sét chá»›i bị cá»™t thu lôi hút mất.
Nạng và đao còn tương trì nhau. Công Tôn Äoạn biến sắc, trầm giá»ng thốt:
- Không liên can đến tiên sinh.
Tiêu Biệt Ly lạnh lùng:
- Ở đây không phải là nÆ¡i giết ngưá»i.
Công Tôn Äoạn không nói gì nữa, váºn công lá»±c dồn và o thanh Ä‘ao.
Chiếc nạng thứ hai lại ấn sâu xuống thêm hai tấc nữa. Bao nhiêu kình lá»±c cá»§a Công Tôn Äoạn Ä‘á»u bị hút trá»n, thanh Ä‘ao không là m chiếc nạng lay động mảy may.
Bá»—ng Công Tôn Äoạn dáºm chân. Y rút thanh Ä‘ao vá», quay mình bước Ä‘i, chân dáºm gạch nát nhừ báºt kêu rạo rạo.
Rồi y đi chẳng nói một tiếng nà o.
Diệp Khai thở dà i, tán:
- Nội công của tiên sinh cao minh cực điểm.
Tiêu Biệt Ly thốt:
- Thẹn lắm. Thẹn lắm.
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Vô luáºn là ai, luyện ná»™i công rá»›i mức Di Hoa Tiếp Má»™c rồi thì ngưá»i đó không còn phải thẹn khi đối mặt vá»›i bất cứ sá»± việc nà o trên Ä‘á»i cả.
Tiêu Biệt Ly bá»—ng cưá»i thốt:
- Diệp huynh quả có nhãn lực cao minh.
Diệp Khai tiếp:
- Nhãn lá»±c cá»§a Công Tôn Äoạn cÅ©ng chẳng kém. Nếu kém thì khi nà o hắn thấy được lợi hại mà bá» Ä‘i.
Tiêu Biệt Ly trầm tư một chút:
- Có thể là cái ngưá»i chân chÃnh mà hắn muốn giết không phải là Diệp huynh.
Diệp Khai cưá»i khổ:
- Nhưng nếu không có Tiêu tiên sinh thì tại hạ đã mất mạng tại đây rồi.
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
- Nếu hôm nay không có tại hạ thì hẳn là đã có má»™t ngưá»i chết tại đây. Mà ngưá»i chết không phải là Diệp huynh.
Diệp Khai chớp mắt:
- Không là tại hạ thì là ai?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Hắn.
Diệp Khai cau mà y:
- Sao lại là hắn?
Tiêu Biệt Ly thỠdà i:
- Hắn là má»™t tên lá»— mãng, không thấu đáo nổi võ công cá»§a Diệp huynh cá»±c cao. Ãt nhất cÅ©ng trên tại hạ mấy báºc.
Diệp Khai cưá»i, nụ cưá»i biểu hiện rõ rệt là chà ng vừa nghe má»™t câu buồn cưá»i.
Chà ng thốt:
- Lần nà y thì chỉ sợ tiên sinh đoán sai.
Tiêu Biệt Ly Ä‘iá»m nihiên:
- Tại hạ chỉ mất đôi chân chứ đôi mắt vẫn còn và sáng như thuở nà o. Nếu không thì tại sao hôm nay bá»—ng dưng xuất thá»§, sau mưá»i mấy năm dà i nhẫn nại, ẩn tÃch mai danh tại đây.
Diệp Khai chỠnghe.
Lão tiếp:
- Trong mấy mươi năm sau nà y, tại hạ chưa há» thấy má»™t cao thá»§ trong lúc thanh thiếu như Diệp huynh. Cái tà i cá»§a Diệp huynh quá cao siêu. Diệp huynh lại khéo che dấu cá»±c kỳ kÃn đáo, cho nên…
Dừng lại, lão cưá»i, chá» Diệp Khai há»i:
- Diệp Khai há»i:
- Cho nên là m sao?
Tiêu Biệt Ly lại thở dà i:
- Má»™t kẻ tà n phế, vô thân thÃch, giữa chốn nà y tìm được cái sống, thiết tưởng không phải là dá»… dà ng. Giả như tại hạ có má»™t ngưá»i bằng hữu như Diệp huynh…
Diệp Khai vụt cháºn lá»i lão, Ä‘iểm má»™t nÅ© cưá»i thốt:
- Nếu có má»™t ngưá»i bằng hữu như tại hạ thì trong tương lai tiên sanh sẽ gặp nhiá»u phiá»n phức liên miên.
Tiêu Biệt Ly chá»›p mắt, nhìn chà ng má»™t lúc há»i:
- Nếu tại hạ không sợ phiá»n phức?
Diệp Khai buông gá»n:
- Thì chúng ta trở thà nh bằng hữu của nhau.
Tiêu Biệt Ly hân hoan ra mặt, tiếp:
- Thế thì lão đệ còn chỠgì mà không bước lại đây cạn mấy chén?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Lão huynh má»i thì tiểu đệ cÅ©ng đòi uống.
Má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a chạy ngang qua đưá»ng. Bá»—ng má»™t bà n tay há»™ pháp vươn ra, nắm hắn lôi xuống ngá»±a.
Hắn nổi giáºn toan phát tác nhưng kịp thá»i dằn lòng bởi hắn nháºn ta Công Tôn Äoạn .
Hắn thấy rõ sắc giáºn cá»§a Công Tôn Äoạn. Khi Công Tôn Äoạn phẫn ná»™ thì đừng ai trêu và o y nếu kẻ đó muốn sống vá»›i vợ con và gia đình.
Công Tôn Äoạn nhảy lên lưng ngá»±a. Ngá»±a cất vó sải liá»n.
Còn ngá»±a cá»§a chÃnh y đâu ?
Con ngá»±a cá»§a Công Tôn Äoạn lúc đó Ä‘ang chạy như Ä‘iên cuồng ngoà i cánh đồng
cá».
Ngưá»i ngồi trên lưng nó là Phó Hồng Tuyết.
Y ra khá»i cá»a, thấy con ngá»±a là láºp tức nhảy lên lưng nó, dùng vá» Ä‘ao thay roi đánh loạn, đánh mạnh. Mưá»ng tượng y xem con ngá»±a như là Công Tôn Äoạn.
Y cần phát tiết những cái ứ Ä‘á»ng trong ngưá»i qua nhiá»u năm. Nếu không phát tiết được thì y sẽ Ä‘iên.
Ngá»±a chạy mãi từ hoà ng hôn đến lúc đêm vá».
Chung quanh y là bóng tối, cà ng phút cà ng dầy. Gió thổi ngược chiá»u bốc cát và o mặt y nhưng y không vuốt mặt, không né tránh, cứ ngẩng cao mặt, nhìn thẳng phÃa trước. Cái nhục vừa qua y còn chịu được thì có cái gì y không nhẫn được.
Y cắn răng, môi rướm máu.
Trong bóng tối chợt xuất hiện má»™t vì sao. Không. Chẳng phải là sao mà là ngá»n đèn treo nÆ¡i cá»™t cá» tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng .
Phó Hồng Tuyết vẫn đánh mãi con ngá»±a. Cuối cùng nó không chịu nổi, sụm hai vó trước là m y bị hất tung lên. Chá»— đáp xuống không có cá», chỉ có cát. Y rÆ¡i sấp, mặt úp xuống cát, cát là m say rát mặt y rướm máu.
Y nghe như con tim rướm máu luôn.
Bởi y nghĩ còn nhẫn nại, phải nhẫn nại hơn nữa. Mà còn nhẫn nại là còn chịu nhục. Có ai sung sướng khi bắt buộc phải nhẫn nại?
Y khóc. Lệ hoà chan với máu.
Sao bắt đầu Ä‘iểm lấm tấm trên ná»n trá»i Ä‘en thẫm.
Má»™t con ngá»±a từ xa chạy đến. Ngưá»i trên ngá»±a có đôi mắt cá»±c đẹp. Ngưá»i trên ngá»±a là Mã Phương Linh.
Nà ng tươi như đoá hoa hứng sương xuân. Tươi mà u ái tình. Hoa ái tình đang nở lớn nơi lòng nà ng. Nà ng thầm nghĩ:
- Hẳn là chà ng đang chỠmình.
Bỗng nhiên nà ng nghiêng tai nghe: có ai khóc giữa cánh đồng hoang trong đêm
tối.
Nà ng vốn đã vượt qua nơi đó rồi, bây giỠnà ng quay trở lại. Trước hết nà ng thấy con ngựa kiệt sức ngã nằm dà i tại đó. Sau nà ng mới thấy Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết cuá»™n mình trên cát, run run. Mưá»ng tượng như y không nghe tiếng vó ngá»±a cá»§a nà ng. Y chẳng thấy nà ng nhảy xuống ngá»±a.
Mặt y trắng nhợt, lệ hoà máu vương khắp mặt y. Trông y kỳ dị quá chừng. Nhưng Mã Phương Linh nháºn được y.
Nà ng kêu lên:
- Ngươi.
Nà ng không quên gã thiếu niên bị nà ng quất má»™t ngá»n roi và o mặt, trước cái đêm có cuá»™c há»p tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng .
Thiếu niên đó hiện nằm tại đây.
Bây giỠPhó Hồng Tuyết mới thấy nà ng nhưng ánh mắt của y tán loạn mất rồi. Hiện tại y giống một gã điên.
Y dãy dụa, định đứng lên nhưng vừa dÆ¡m đứng lại ngã xuống. Tay chân y như bị má»™t mãnh lá»±c vô hình ká»m thúc, không cho y cỠđộng.
Mã Phương Linh cau mà y:
- Ngươi bịnh?
Phó Hồng Tuyết cắn răng, mép sùi bá»t, như con ngá»±a kiệt quệ sùi bá»t mép.
ÄÃch xác y thá» bịnh.
Má»™t thứ bệnh xấu xà trông đáng sợ, má»™t thứ bịnh dà y vò y hÆ¡n mưá»i tám năm qua. Cứ má»—i lần sá»± nhẫn nại vượt giá»›i hạn chịu đựng thì y lại bịnh như váºy.
Y không bao giỠmuốn ai bắt gặp y trong những lúc phát bịnh như thế nà y.
Bây giá» thì có ngưá»i bắt gặp rồi.
Y tức uất, lấy vỠđao tự đánh mình.
Mã Phương Linh hiểu loại bịnh đó, nà ng cất tiếng an ủi y:
- Hà tất ngươi tự là m khổ lấy mình. Bịnh đó tuy khó chịu song sau cùng cũng…
Phó Hồng Tuyết cố váºn dụng lá»±c tà n, rút Ä‘ao ra khá»i vá» hét:
- Cút ! Cút đi. Nếu không thì uổng mạng.
Lần thứ nhất y tuốt Ä‘ao khá»i vá».
Äao sáng quá !
Mã Phương Linh kinh hãi lùi lại mấy bước. Nà ng toan Ä‘i nhưng lại thấy tay chân cá»§a Phó Hồng Tuyết co rúm rồi y ngã xuống. Ngã xuống rồi y lại dãy dụa như con váºt chuyển mình trước lúc chết. Thanh Ä‘ao còn trong tay, thanh Ä‘ao đã tuốt vá».
Bỗng y hoà nh đao, tự đâm và o đùi.
Äao đâm sâu, máu vá»t ra liá»n.
CÆ¡n co giáºt cá»§a y từ từ dịu lạu nhưng y vẫn còn run, tay chân còn giáºt.
Mã Phương Linh vừa sợ hãi vừa thương xót hết sức. Nà ng buột miệng khẽ thở dà i, vội bước tới, vỗ trên đầu Phó Hồng Tuyết an ủi:
- Äừng. Äừng tá»± là m khổ ngươi như váºy. Lá»—i đâu phải do ngươi mà ngươi tá»± hà nh hạ lấy mình.
Giá»ng nà ng ấm dịu như giá»ng từ mẫu dá»— con.
Phó Hồng Tuyết cứ khóc.
Äang khóc, chợt y hét to lên:
- Ta lầm. Ta sai. Äáng lẽ ta không nên sanh ra trên cõi Ä‘á»i nà y. Äáng lẽ ta không nên sống giữa thế gian.
Niá»m tuyệt vá»ng hiện rõ trong câu nói.
Mã Phương Linh cảm thấy đau khổ cho y. Bất giác nà ng bế y lên, ôm y và o lòng, khuyên:
- Äừng lo ngại. CÆ¡n bịnh sẽ chóng qua, không nên khó chịu lắm.
|

15-07-2008, 10:21 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 8 : Háºn Cừu Dục Vá»ng
Phó Hồng Tuyết không còn rung ngưá»i nữa, hÆ¡i thở cá»§a y thì gấp và nặng.
Ôm Phó Hồng Tuyết và o lòng, Mã Phương Linh quên mất y là nam nhân …
Thoạt đầu thì nà ng hoà n toà n xá kỷ, vị tha, dần dần hơi thở của y gây nóng nơi ngực nà ng, nà ng mới thức ngộ thực cảnh.
Tuy thức ngá»™, nà ng cÅ©ng bất chấp tỵ hiá»m, bởi là m sao nà ng nở bá» y trong tình trạng đó !
Dù thế nà o, nà ng cũng phải vì nhân đạo, giúp y qua cơn cấp bách.
Phó Hồng Tuyết chợt há»i:
- Ngươi là ai ?
Mã Phương Linh đáp:
- Ta là Mã …
Nà ng không nói tiếp.
Nà ng vừa nháºn thấy hÆ¡i thở cá»§a thiếu niên chừng như ngưng bặt.
Nà ng không hiểu tại sao sá»± hô hấp cá»§a y đình chỉ như váºy.
Cừu háºn !
Niá»m cừu háºn bừng dáºy, gây xúc động mạnh là m cho con tim cá»§a Phó Hồng Tuyết ngưng Ä‘áºp, hô hấp cÅ©ng dừng luôn !
Phó Hồng Tuyết không nói gì, đang được nà ng ôm, y vụt hoà nh tay ôm lại nà ng, vừa ôm vừa cởi tung ngực áo nà ng, cởi một cách hối hả, cuồng bạo.
Biến hóa xảy ra đột ngột quá !
Mã Phương Linh kinh hãi, trong lúc sá»ng sốt, quên mất phản kháng.
Phó Hồng Tuyết lòn tay và o ngực nà ng, mơn man, sỠmó …
Bà n tay của y cà ng phút cà ng bạo, y bóp mạnh quá, Mã Phương Linh nghe đau.
Cảm giác Ä‘au đớn đưa nà ng trở vá» thá»±c cảnh, nà ng quýnh quáng, sợ hãi, thẹn thùng, đồng thá»i cÅ©ng phẫn ná»™ luôn.
Nà ng cố sức tung mình lên, tung để thoát khá»i áp lá»±c cá»§a Phó Hồng Tuyết, vừa tung mình vừa xoay tay tát mạnh và o mặt y.
Phó Hồng Tuyết không né tránh, chỉ đưa tay chụp tay nà ng, giữ sát nà ng bên mình y, ôm ghì nà ng như cũ.
Äau quá, Mã Phương Linh rá»›m lệ.
Phó Hồng Tuyết má»™t tay ghì, má»™t tay kia lại sá» soạng, xoa bóp nÆ¡i phần ngá»±c nở nang, chắc nịch cá»§a nà ng. Mắt cá»§a y lúc đó đỠrá»±c lên, như bốc lá»a.
Không còn là m gì được hơn, Mã Phương Linh co một chân, dùng đầu gối thúc mạnh và o mình Phó Hồng Tuyết.
Cả hai giằng co vá»›i nhau như váºy, chẳng ai nói vá»›i ai tiếng nà o.
Cả hai như hai con thú, một quyết chiếm, một quyết thoát, tuy nhiên hỠchưa dùng đòn độc để hạ sát nhau.
Dần dần, chiếc áo của Mã Phương Linh sút tung ra, bà y rộng chỗ hở hơn, Phó Hồng Tuyết cà ng rộng đất cho bà n tay tung hoà nh hơn.
Bỗng, Mã Phương Linh hét to:
- Buông ra ! Buông ! Tại sao ngươi …
Nà ng muốn kêu cứu, song biết là vô Ãch, bởi có ai ở chốn nà y, trong phút giây nà y, lúc nà ng gặp khốn, cầu cứu giải nạn cho nà ng !
Nà ng không hét nữa.
Äến lượt Phó Hồng Tuyết gằn giá»ng:
- Ta biết ! ChÃnh ngươi muốn ! Ngươi đòi há»i nÆ¡i ta ! Ta sẽ là m cho ngươi thá»a mãn !
Mã Phương Linh vùng vẫy, nà ng cà ng vùng vẫy, Phó Hồng Tuyết cà ng ghì mạnh.
Bá»—ng nà ng há miệng, dùng táºn lá»±c bình sanh, cắn và o vai ý.
Äau quá, Phó Hồng Tuyết rúm ngưá»i nhưng vẫn ôm chặt nà ng.
Máu nÆ¡i vết thương trà n qua miệng nà ng, nà ng lợm giá»ng, nà ng nhả miệng, nôn má»a mấy lượt, rồi rên rỉ van cầu:
- Ngươi buông ta ra ! Ngươi không được là m thế ! Vô sỉ, đê hèn …
Phó Hồng Tuyết đáp qua cÆ¡n say, cái say cuồng cá»§a dục vá»ng:
- Tạo sao ta không được là m váºy ? Ai cấm ta !
Bá»—ng má»™t ngưá»i đâu đó, cất tiếng:
- Tại hạ cấm ! Các hạ không được là m váºy !
Thanh âm bình tịnh, lạnh lùng.
Thanh âm đó vang lên, dục vá»ng cá»§a Phó Hồng Tuyết tan biến ngay. Y buông Mã Phương Linh, nhảy trái ra ngoà i xa xa.
Ngưá»i vừa xuất hiện, chÃnh là Diệp Khai.
Diệp Khai đứng đó, lặng lẽ như pho tượng đá.
Mã Phương Linh lướt tới, nhà o và o lòng chà ng, ôm cứng chà ng, khóc rống lên, khóc đến độ không nói năng được tiếng gì.
Diệp Khai cũng không nói gì, chỉ cởi chiếc áo ngoà i choà ng lên mình nà ng.
Phó Hồng Tuyết đã trở lại bản chất thưá»ng ngà y, tay nắm chuôi Ä‘ao, giương mắt nhìn Diệp Khai trừng trừng.
Không rõ, y thẹn hay giáºn.
Diệp Khai không há» nhìn Phó Hồng Tuyết ná»a mắt.
Phó Hồng Tuyết gằn từng tiếng:
- Ta muốn giết ngươi !
Diệp Khai phá»›t tỉnh như thưá»ng.
Äá»™t nhiên, Phó Hồng Tuyết rút Ä‘ao vung lên, vá»t mình tá»›i.
Y vốn thá»t má»™t chân, chân lại mang thương tÃch do y tá»± tạo trước đó, nhưng thân pháp không vì thế mà cháºm chạp, nặng ná».
Không ai tưởng tượng nổi má»™t kẻ mang táºt như y lại hà nh động nhanh nhẹn nhẹ nhà ng được !
Và nhát đao của y có oai lực kinh hồn.
Y lặp lại:
- Ta muốn giết ngươi !
Diệp Khai không nhúc nhÃch.
Thanh đao chưa xuống sâu, đột nhiên dừng lại.
Phó Hồng Tuyết nhìn chà ng, tay cầm đao bắt đầu rung.
Bá»—ng, y quay mình, cúi xuống nôn má»a, má»a lợi hại !
Diệp Khai vẫn không lưu ý đến y, song ánh mắt ẩn ước có niá»m thương cảm động
tình.
Chà ng hiểu rõ thiếu niên đó hÆ¡n ai hết. Bởi chà ng có trải qua má»i Ä‘au khổ, buồn thương, chà ng thấu đáo những uẩn khúc thầm kÃn cá»§a lòng ngưá»i.
Trong khi đó, Mã Phương Linh cứ khóc, cà ng lúc cà ng khóc già hơn.
Diệp Khai vá»— nhẹ tay lên đầu vai nà ng, dịu giá»ng bảo:
- Cô nương vỠtrước đi !
Mã Phương Linh còn nức nở:
- Ngươi … ngươi không đưa ta ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ không thể !
Mã Phương Linh há»i:
- Tại sao ?
Diệp Khai đáp:
- Vì tại hạ còn phải ở đây !
Mã Phương Linh cắn môi:
- Thế thì ta …
Diệp Khai khoát tay:
- Cứ vá» trước, ngá»§ má»™t giấc tháºt kỹ, quên những gì trong đêm nay. Äến sáng mai …
Mã Phương Linh nhìn chà ng, vẻ đắm Ä‘uối hiện lá»™, thấp giá»ng há»i:
- Sáng mai, ngươi đến với ta !
Diệp Khai mÆ¡ mà ng trong đôi mắt, có ý niá»m quái dị chợt hiện.
Lâu lắm, chà ng đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, tại hạ sẽ đến vá»›i cô nương.
Mã Phương Linh nắm tay chà ng bóp mạnh, lệ nóng rà n rụa quanh tròng, thốt:
- Dù ngươi không đến, ta cũng chẳng trách !
Nà ng che mặt, quay mình, chạy đi.
Vó ngựa dứt vang, không gian chìm và o tịch mịch trở lại.
Phó Hồng Tuyết còn má»a.
Diệp Khai bình tỉnh nhìn y, chá» cho y má»a xong, má»›i bảo:
- Bây giá», ngươi có thể giết ta đó !
Phó Hồng Tuyết không nói gì, quay mình chạy Ä‘i. Chạy má»™t lúc, y dừng lại, rồi báºt khóc.
Diệp Khai thong thả theo y, đứng sau lưng y, im lặng nhìn y.
Má»™t lúc lâu, chà ng há»i:
- Sao ngươi không động thủ ?
Tay cầm Ä‘ao rung rung, Phó Hồng Tuyết vụt xoay ngưá»i, đối diện vá»›i Diệp Khai, trầm giá»ng há»i lại:
- Ngươi nhất định bức ta ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không ai bức ngươi, chÃnh ngươi tá»± bức lấy ngươi thì có. HÆ¡n thế, ngươi tá»± bức má»™t cách cấp bách.
Lá»i nói cá»§a chà ng như những ngá»n roi, quất lên mình Phó Hồng Tuyết, quất lên lương tâm cá»§a y !
Diệp Khai tiếp:
- Ta hiểu, ngươi cần phát tiết cái ứ Ä‘á»ng trong ngưá»i. Hẳn là bây giá», ngui thư thái phần nà o rồi chứ !
Phó Hồng Tuyết trầm gương mặt:
- Ngươi còn biết gì nữa ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Ta biết, tuyệt đối ngươi không thể giết ta, ngươi không nghĩ là phải giết ta !
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Tháºt váºy, ta không nghÄ© phải giết ngươi !
Diệp Khai tiếp:
- Ngưá»i duy nhất, ngươi muốn gây thương tổn, chÃnh là ngươi ! Ngươi muốn tá»± là m tổn thương lấy mình. Bởi vì ngươi …
Phó Hồng Tuyết lộ vẻ đau khổ.
Äá»™t nhiên, y quát to:
- Câm miệng !
Diệp Khai thở dà i tiếp luôn:
- Tuy ngươi biết là mình là m một việc sái quấy, song thực ra, cái sái quấy đó không do ngươi !
Phó Hồng Tuyết gắt:
- Không do ta thì do ai ?
Diệp Khai nhìn thẳng và o mặt y:
- Tá»± ngươi, ngươi phải hiểu ngưá»i nà o ! ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ngươi biết ai mà ? Há»i ta là m chi ?
Phó Hồng Tuyết thở gấp, cánh mÅ©i pháºp phồng trông thấy.
Chợt y hét:
- Ngươi là ai ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Ta là ta ! Ta hỠDiệp tên Khai !
Phó Hồng Tuyết cao giá»ng:
- Có phải tháºt sá»± ngươi há» Diệp ?
Diệp Khai há»i lại:
- Có phải tháºt sá»± ngươi há» Phó ?
Cả hai cùng giương mắt, cùng tương trì bằng ánh mắt. Bên nà y muốn xoi thấu ruá»™t gan bên kia, muốn láºt lá»™n đáy lòng cá»§a nhau, để mà đá»c những bà máºt, những u ẩn.
Nhưng, Diệp Khai thì bình tịnh, thản nhiên, còn Phó Hồng Tuyết thì khẩn trương cá»±c độ, mưá»ng tượng đưá»ng dây kéo thẳng, dâu không buông thì cung phải gãy.
Sau đó, cả hai nghe một âm thanh kỳ dị, phảng phất vó ngựa dẫm lên bùn nhão, phảng phất tiếng đao của đồ tể thái thịt.
Âm thanh đó vốn nhá», song giữa đêm trưá»ng tịch mịch, nó vang khá lá»›n.
Gia dÄ©, thÃnh giác cá»§a há» cÅ©ng rất tinh diệu, rồi còn gió thoảng cuốn âm thanh đó quét ngang chá»— hỠđứng, tá»± nhiên há» phát hiện dá»… dà ng.
Diệp Khai vụt thốt:
- Ta đến đây, vốn không có ý đến để tìm ngươi.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Váºy ngươi tìm ai ?
Diệp Khai đáp:
- Ta tìm ngưá»i giết Phi Thiên Tri Thù.
Phó Hồng Tuyết lại há»i:
- Ngươi biết là ai chăng ?
Diệp Khai thốt:
- Ta không biết chắc, song ta bắt đầu tìm ra đấy.
Chà ng phóng chân chạy đi, ngoà i mấy trượng, lại dừng, như chỠPhó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết do dự một chút, đoạn chạy theo.
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Ta biết ! Thế nà o ngươi cũng đi theo !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tại sao ?
Diệp Khai giải thÃch:
- Chỉ vì ở đây, bất cứ việc gì xảy ra, cÅ©ng Ä‘á»u có liên quan đến ngươi !
Phó Hồng Tuyết há»i gấp:
- Ngươi biết ta là ai ?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Ngươi là ngưá»i ! Ngươi mang há» Phó, tên Hồng Tuyết.
Gió thổi mạnh.
Thanh âm quái dị đã ngưng bặt.
Phó Hồng Tuyết ngáºm miệng, chẳng nói gì nữa.
Cả hai so tốc độ vá»›i nhau, tiến tá»›i, Ä‘á»u Ä‘á»u.
Phó Hồng Tuyết có thuáºt khinh công kỳ diệu, lúc y sá» dụng thân pháp đó, đừng ai mong thấy được cái táºt ở chân y.
Vừa chạy đi, Diệp Khai vừa chú ý đến y.
Bá»—ng, chà ng thở dà i, thốt: - Mưá»ng tượng là ngươi biết vÅ© công ngay từ lúc vừa lá»t lòng mẹ ! Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Còn ngươi ?
Diệp Khai mỉm cưá»i: - Ta thì khác.
Phó Hồng Tuyết há»i: - Khác là m sao ?
Diệp Khai đáp: - Ta là một thiên tà i !
Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh: - Thiên tà i thưá»ng yểu thá».
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên: - Cà ng chết sá»›m cà ng hay !
Phó Hồng Tuyết lộ vẻ thống khổ.
Y tự thốt: - Ta không thể chết ! … Ta không thể chết !
Vừa lúc đó, y nghe Diệp Khai kêu khẽ.
Trong gió, có mùi máu tanh nồng nặc.
Aùnh sao má» má» Ä‘á»ng nÆ¡i má»™t đống xác chết. Con ngưá»i tại vùng biên tái nà y chết dá»… dà ng hÆ¡n má»™t con váºt ! Thi thể kẻ chết bá» vÆ¡ bá» vất ngoà i đồng hoang, không ai buồn thu nhặt mai táng.
NÆ¡i đây, giá trị con ngưá»i thấp quá !
Tháºt ra, sau khi hạ thá»§ rồi, kẻ sát nhân cÅ©ng muốn vùi dáºp sÆ¡ sà i cái xác nạn nhân, song há» không có thá»i giá» là m kịp, bởi có ngưá»i sắp xuất hiện quanh đó, mà há» thì không muốn bị phát hiện.
Cho nên, kẻ sát nhân phải ly khai.
Nhưng, ở đây, kẻ sát nhân là ai ?
Còn ai biết được là ai, ngoà i chÃnh kẻ sát nhân !
Ngưá»i chết, là Má»™ Dung Minh Châu và chÃn huynh đệ tùy hà nh vá»›i hắn.
Thanh kiếm cá»§a Má»™ Dung Minh Châu đã tuốt vá», còn chÃn ngưá»i kia không kịp rút kiếm, đã bị hạ thá»§ rồi.
Diệp Khai thở dà i lẩm nhẩm:
- Thủ pháp nhanh quá ! Lại cay độc !
Nếu không là tay chuyên môn giết ngưá»i, thì là m gì hạ thá»§ vá»›i tốc độ đó nổi !
Phó Hồng Tuyết nắm chặt hai tay, chừng như y bị khÃch động mạnh.
Mưá»ng tượng y sợ hãi má»—i lần trông thấy xác chết, trông thấy máu.
Diệp Khai trái lại, dá»ng dưng.
Chà ng lấy trong mình ra má»™t mảnh bố, nÆ¡i mảnh bố, còn dÃnh má»™t cái nút áo.
Chà ng đo mảnh bố đó với chiếc áo của Mộ Dung Minh Châu.
Một loại chất liệu như nhau, nút cũng giống nhau.
Diệp Khai thở dà i, thốt:
- Quả nhiên là hắn !
Phó Hồng Tuyết cau mà y. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, y chẳng hiểu gì hết.
Diệp Khai tiếp:
- Mảnh bố nà y ta nhặt nơi tay của Phi Thiên Tri Thù. Hắn chết mà vẫn còn nắm cứng nó trong tay.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äể là m gì ? Tại sao ?
Diệp Khai tiếp:
- Tại sao ? Tại vì Má»™ Dung Minh Châu là hung thá»§ giết hắn ! Hắn muốn Ä‘em sá»± bà máºt nà y tố cáo vá»›i kẻ khác.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Với ngươi ? Hắn muốn ngươi phục thù cho hắn !
Diệp Khai lắc đầu:
- Tuyệt đối không phải cáo tố với ta !
Phó Hồng Tuyết cau mà y:
- Thế thì với ai ?
Diệp Khai không đáp, chỉ thở dà i rồi thốt:
- Ta hy vá»ng là ta đã hiểu khá đủ rồi !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Vì lý do gì, Mộ Dung Minh Châu giết Phi Thiên Tri Thù ?
Diệp Khai lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết lại há»i:
- Tại sao xác của Phi Thiên Tri Thù lại ở trong quan tà i ?
Diệp Khai lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Rồi ai giết Mộ Dung Minh Châu ?
Diệp Khai trầm ngâm một lúc:
- Ta chỉ biết có má»—i má»™t Ä‘iá»u, là ngưá»i ta giết Má»™ Dung Minh Châu để diệt khẩu !
Phó Hồng Tuyết trố mắt:
- Diệt khẩu ?
Diệp Khai giải thÃch:
- Ngưá»i đó không muốn bị phát hiện. Phi Thiên Tri Thù chết dưới tay cá»§a Má»™ Dung Minh Châu, ngưá»i đó không muốn ai truy ra Má»™ Dung Minh Châu, nên bắt buá»™c phải trừ diệt Má»™ Dung Minh Châu.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tại sao ?
Diệp Khai đáp:
- Hẳn ngưá»i đó có liên quan vá»›i Má»™ Dung Minh Châu. Nếu để Má»™ Dung Minh Châu còn sống sót biết đâu Má»™ Dung Minh Châu chẳng vì má»™t áp lá»±c nà o đó bức bách khai toạt ra !
Phó Hồng Tuyết cau mà y:
- Ngươi Ä‘oán ra ngưá»i đó là ai chưa ?
Diệp Khai bỗng im bặt, trầm tư.
Lâu lắm, chà ng má»›i há»i:
- Ngưá»i có biết là sau giá» ngá» hôm nay, Vân Tại Thiên có Ä‘i tìm ngươi chăng ?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không biết.
Diệp Khai tiếp:
- Gã nói là gã đi tìm ngươi, song gặp ngươi rồi, gã chẳng nói năng gì cả.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Có lẽ vì ngưá»i chân chánh gã muốn tìm, không phải là ta !
Diệp Khai gáºt đầu:
- Äúng váºy ! Ngưá»i mà gã định tìm chẳng phải ngươi. Nhưng ngưá»i chân chánh gã muốn tìm là ai ? Tiêu Biệt Ly ? Thá»§y Bình ? Nếu tìm má»™t trong hai ngưá»i đó, gã cần gì phải giấu, phải bịa chuyện vu vÆ¡ ?
Äêm cà ng khuya, gió cà ng lạnh, gió đùa cá», cá» xạc xà o như khóc, như rên.
Trong gió, có tiếng hà vang văng vẳng, một và i con ngựa quanh vùng chợt tỉnh ngủ hà hoảng lên …
Không còn một tiếng động nà o khác.
Phó Hồng Tuyết từ từ bước Ä‘i, Ä‘i phÃa trước. Diệp Khai chẫm rải hÆ¡n, theo sao.
Chà ng có thể Ä‘i trước, hoặc Ä‘i ngang, song chà ng thÃch thụt lại sau hÆ¡n.
Chừng như giữa hai ngưá»i, có má»™t khoảng cách kỳ quái. Khoảng cách đó không bao giỠđược san bằng.
Mà cÅ©ng phảng phất có má»™t liên hệ nà o giữa há» váºy. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, sá»± liên hệ đó cÅ©ng kỳ quái như khoảng cách vô hình, dù hai thể xác hợp nhất phần siêu linh cá»§a há», chẳng bao giá» hòa đồng.
Xa xa, phÃa trước mặt há» có ánh đèn.
Phó Hồng Tuyết bỗng thốt:
- Có một ngà y nà o đó, ta không giết ngươi, ngươi cũng giết ta !
Diệp Khai ạ lên một tiếng:
- Có má»™t ngà y như váºy ?
Phó Hồng Tuyết không quay đầu lại, tiếp luôn:
- Ngà y đó, có thể rất gần đây ! Nó sắp đến nơi rồi !
Diệp Khai tặt lưỡi:
- Cũng có thể, ngà y đó, không bao giỠđến !
Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh:
- Tại sao ?
Diệp Khai thở dà i:
- Tại vì rất có thể hai chúng ta bị giết chết trước khi ngà y ấy đến !
Chà ng nhìn ra vÅ©ng Ä‘en, dà y thăm thẳm táºn chân trá»i.
Mã Phương Linh vỠđến Vạn Mã ÄÆ°á»ng, và o phòng úp mặt trên gối, khóc mãi.
Trong tâm tư, hai ý niá»m Ä‘ang sôi động, dà y vò nà ng như chịu đựng cá»±c hình.
Tình và háºn !
Tình đối vá»›i Diệp Khai, háºn đối vá»›i Phó Hồng Tuyết.
Bình sanh, nà ng chưa thấy ai đáng yêu bằng Diệp Khai, và chẳng có ai là m cho nà ng phải háºn như nà ng háºn Phó Hồng Tuyết.
Nà ng không tưởng má»™t con ngưá»i có thể sá»— sà ng, thô bạo như y !
Tuy nhiên, nà ng linh cảm cuá»™c Ä‘á»i nà ng bắt đầu từ hôm nay, có liên quan trá»ng đại vá»›i hai gã thiếu niên đó !
Nà ng nháºn thấy vùng Biên Thà nh nà y trước kia, sao mà trầm tịnh quá, rồi bá»—ng nhiên hai gã như từ trên trá»i xanh rÆ¡i xuống, bắt đầu từ đó, biến cố dồn dáºp xảy ra.
Khung trá»i biên tái trải qua nhiá»u cÆ¡n bảo tố, không ngà y nà o không tang tóc, không hãi hùng …
Nà ng trằn trá»c mãi không là m sao dá»— giấc được.
Bên trên đầu nà ng là tầng lầu cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Hiện tại, có tiếng chân ngưá»i vang lên, nặng chịch.
Nà ng hiểu chÃnh là phụ thân nà ng, Ä‘ang Ä‘i tá»›i, Ä‘i lui, không ngá»§ được như nà ng.
Thưá»ng lệ, cứ má»—i đêm, phụ thân nà ng có xuống phòng nà ng, thăm há»i, nói năm ba câu, rồi cha con chúc sức khá»e cho nhau.
Có khi, chÃnh nà ng lên gác trên, thăm cha.
Nhưng hai hôm nay, ông cũng không ngủ, cứ đi lui đi tới như thế mãi, ông cũng không xuống chuyện vản với nà ng.
Có cái gì là m cho ông ưu tư cực độ, đến đổi quên mất con gái !
Äại khái, nà ng cÅ©ng biết như váºy, và nà ng cố tìm hiểu sá»± tình.
Vô Ãch, không bao giá» nà ng hiểu được.
Bước xuống giưá»ng, nà ng soi mình và o tấm gương đồng, trang Ä‘iểm sÆ¡ qua định sang phòng dì ba.
Hai hôm nay, nà ng không gặp dì ba ! Tại sao bà cũng vắng bóng ?
Nà ng nghĩ, nếu đến đó không gặp dì ba, thì có thể nà ng đi luôn và o thị trấn, tìm Diệp Khai.
Nhưng vừa lúc đó, có tiếng vó ngá»±a vang lên, ngá»±a phi từ phÃa mã trưá»ng đến.
Nghe vó ngá»±a vang lên đêm khuya, Mã Phương Linh biết ngay là cao thá»§ Vạn Mã ÄÆ°á»ng đến tìm gặp gấp phụ thân nà ng.
Phải là má»™t trưá»ng hợp cá»±c kỳ khẩn cấp các thuá»™c hạ má»›i dám quấy nhiá»…u đưá»ng chá»§ trong đêm khuya thanh vắng !
Má»™t lúc sau, nà ng nghe âm thinh nghiêm lạnh cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§.
- Có phải là tìm được rồi chăng ?
Ngưá»i đó đáp:
- Tìm được Mộ Dung Minh Châu !
Ngưá»i đáp là Vân Tại Thiên.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ há»i:
- Sao không đưa hắn đến ?
Vân Tại Thiên đáp:
- Hắn bị giết rồi ! Hách sư phó tìm được xác hắn ngoà i cánh đồng, nhei^`u nhát đao chém loạn trên mình hắn.
Im lặng mấy phút.
Rồi có tiếng y phục phất gió rẹt rẹt nÆ¡i hà nh lang, ngang qua cá»a phòng nà ng.
Vó ngựa vang lên tiếp theo, nhỠdần dứt hẳn.
Mã Phương Linh đâm sợ.
Mới hôm qua hắn còn đó, bây giỠthì hắn ra ma, còn đâu một trang niên thiếu ngang tà ng ngạo nghễ !
Nà ng nhá»› luôn số các vị huấn luyện ngá»±a, chết trong đêm qua, trong đó có hai ngưá»i từng táºp luyên cho nà ng vá» thuáºt kỵ mã.
Sau Minh Châu, đết lượt ai đây ? Diệp Khai ? Vân Tại Thiên ? Công Tôn Äoạn ? Phụ thân nà ng ?
Bao nhiêu ngưá»i tại Biên thà nh nà y, mưá»ng tượng treo đầu lững lÆ¡ dưới lưỡi hái cá»§a tá» thần !
Nà ng sợ đến rung ngưá»i, vá»™i mở cá»a, chạy bay đến phòng dì ba, gõ cá»a.
Không có tiếng đáp. Nà ng lại gõ, vẫn im lặng.
Lạ chưa ! Ná»a đêm, dì ba bá» phòng, Ä‘i đâu ?
Nà ng vòng ra cá»a háºu. Cá»a vẫn đóng. Nà ng nhìn qua cá»a sổ. Äèn trong phòng đã
tắt.
Không đốt từ đầu hôm, hay mới tắt đây ?
Nà ng dụng lá»±c đẩy cá»a sổ, cánh cá»a mở ! Nà ng gá»i khẽ: - Dì ba !
Không có tiếng đáp !
Phòng không có ngưá»i. Chiếc chăn trải dà i trên giưá»ng, dưới chăn, có hai cái gối
độn.
Gió vi vu bên ngoà i.
Mã Phương Linh rợn ngưá»i.
Nà ng chợt phát hiện ra, ở đây, trừ nà ng, ai ai cÅ©ng có bà máºt cả.
Phụ thân nà ng cũng không ra ngoại lệ.
Từ lâu, nà ng không biết rõ quá khứ của phụ thân như thế nà o.
Từ lâu, nà ng khôgn dám há»i, dù muốn há»i.
Nà ng ngẩng đầu nhìn lên, chợt biến sắc, nÆ¡i khung cá»a sổ, má»™t thân linh há»™ pháp hiện ra.
Ngưá»i đó là Công Tôn Äoạn.
Công Tôn Äoạn cao giá»ng:
- Äi vá» phòng !
Nà ng không dám nhìn y lâu.
Vô luáºn là ai trong Vạn Mã ÄÆ°á»ng, đối vá»›i Công Tôn Äoạn cÅ©ng có Ãt nhiá»u khiếp
sợ.
Nà ng khép vạt áo, cúi đầu, ngoan ngoản ra cá»a, vá» phòng.
Mưá»ng tượng Công Tôn Äoạn có cưá»i vá»›i dì ba qua khung cá»a sổ.
Phải cố gắng lắm, Mã Phương Linh má»›i cà i được then cá»a. Tim nà ng Ä‘áºp mạnh.
Bên ngoà i, tiếng vó ngựa lại vang lên.
Ngá»±a chạy Ä‘i. Nà ng lên giưá»ng, kéo chăn trùm đầu, thân mình rung mãi.
Nà ng linh cảm, một sự tình bi thảm sắp phát sinh tại nơi đây !
Nà ng không muốn nhìn, không muốn nghe gì cả !
Nà ng tự thán:
- Ta không nên sanh ra trên trần gian ! Ta không nên sống giữa cõi Ä‘á»i nà y ! Tại sao ta sanh ra ? Mà lại sanh ngay tại chá»— nà y !
Chiếc gối cá»§a Phó Hồng Tuyết đẫm ướt hiệt tại, y Ä‘ang ngá»§. Lúc tỉnh dáºy, dÄ© nhiên y không còn khóc nữa. Y phát thệ, từ nay quyết không bao giá» khóc nữa !
Nhưng, ai biết được những gì ở tương lai ?
Tại sao gối ướt trong lúc y ngủ ? Y khóc trong mộng. Trong mộng y thấy gì ?
Song thân y ! Mình vấy đầy máu, dãy dụa trên mặt tuyết, hai vị gá»i y, bảo y báo
Sau đó, y nghe cảm giác lạnh, một bà n tay lòn và o chăn, mơn man xác thịt y.
Y muốn ngồi dáºy, nhưng bà n tay đó ấn y nằm xuống rồi má»™t âm thinh ấm dịu vang khẽ bên tay y:
- Ngươi đổ mồ hôi nhiá»u quá !
Phó Hồng Tuyết thở phì, nghĩ:
- Nà ng đã đến !
Y trở mình, muốn ngồi dáºy nữa.
Nà ng lại ấn y nằm xuống.
Nà ng há»i:
- Ngươi muốn chi ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Äốt đèn !
Nà ng bảo:
- Không nên !
Phó Hồng Tuyết hừ nhẹ:
- Tại sao ? Ta không được trông mặt ngươi à ?
Nà ng đáp:
cừu.
- Không được !
Nà ng cúi xuống, áp mặt và o ngá»±c Phó Hồng Tuyết, cưá»i nhẹ, tiếp:
- Nhưng ta có thể bảo chứng vá»›i ngươi, là ta không xấu xà lắm đâu ! Ngươi không cảm thấy như váºy sao ?
Phó Hồng Tuyết trầm giá»ng:
- Tại sao ta không thể trông mặt ngươi ?
Nà ng đáp:
- Bởi vì, nếu biết mặt ta rồi, khi gạp ta ở chỗ khác, ngươi sẽ kinh ngạc, thần sắc biến đổi ! Ta không muốn bất cứ ai biết rằng ta có liên hệ với ngươi !
Phó Hồng Tuyết cãi:
- Nhưng …
Nà ng cháºn lá»i:
- Có thể sau nà y ! Ta sẽ cho ngươi trông mặt, chỠkhi nà o việc nà y xong rồi, ngươi muốn trông mặt ta bao nhiêu lâu cũng được.
Phó Hồng Tuyết không nói gì, bà n tay y mò mò, tìm khuy áo của nà ng.
Nà ng chụp tay y gắt:
- Äừng nhúc nhÃch chứ !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Tại sao ? Ta không được mó máy à ?
Nà ng đáp:
- Ta sắp trở vá».
Nà ng thở dà i mấy tiếng, rồi tiếp:
- Ta vừa nói, ta không nên để cho ngưá»i ngoà i biết sá»± quan hệ giữa chúng ta !
Phó Hồng Tuyết cưá»i lạnh.
Nà ng hiểu trong những phút giây nà y, nam nhân bị cự tuyệt là phải phẫn nộ ghê
gá»›m.
Nà ng giải thÃch:
- Ta nhẫn nại ở lại đây suốt bảy tám năm nay, ta chịu đựng cùng cực, ngươi không thể tưởng tượng nổi những thống khổ của ta đâu ! Tại sao ta phải chịu đựng ?
Giá»ng nà ng trở nên trang nghiêm:
- Ta chỠngươi đó. Ta chỠngươi đến báo cừu. Chúng ta sở dĩ còn sống, là chỉ vì cái việc đómà thôi. Ta đã không quên được, thì ngươi quên được sao ?
Phó Hồng Tuyết lạnh ngưá»i.
Nà ng đến đây, không phải để tìm vui, mà là để báo cừu !
Nà ng tiếp:
- Ngươi biết không, Mã Không Quần là tay cá»±c kỳ lợi hại, đáng sợ nhất trên Ä‘á»i nà y. Ngoà i ra lão ta còn có những viện thá»§ nữa đấy !
Nà ng lại thở dà i, đoạn tiếp:
- Nếu chúng ta hạ thá»§ mà không đắc thá»§, thì vÄ©nh viá»…n sẽ không còn có cÆ¡ há»™i nữa ! Công Tôn Äoạn, Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên, ba tên đó dù có hiệp lại, cÅ©ng chẳng đáng sợ. Ta muốn nói, Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên vốn không tham gia sá»± việc đó.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Váºy nà ng ám chỉ đến ai ?
Nà ng đáp:
- Những ngưá»i không dám lá»™ diện ! Cho đến bây giá», ta chưa tra cứu được chúng là những ai !
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Biết đâu chẳng có ai khác !
Nà ng cãi:
- Phụ thân cùng nhị thúc cá»§a ngươi, đâu phải là những tay tầm thưá»ng ! Bằng và o đâu mà Mã Không Quần và Công Tôn Äoạn dám vá»ng động đến há» chứ ? Hà huống, hai vị phu nhân lại là những nữ trung hà o kiệt, cân quắc anh hùng ? …
Thốt đến đó, nà ng nghẹn ngà o.
Phó Hồng Tuyết rà n rụa nước mắt.
Lâu lắm, nà ng nói tiếp:
- Từ ngà y những vị đó chết thảm đến nay, trên giang hồ ngưá»i ta vẫn còn hoà i nghi mãi, há» thầm há»i trên Ä‘á»i nà y có ai thừa sức dồn phụ thân ngươi, nhị thúc cá»§a ngươi, và hai vị phu nhân và o tỠđịa ? ÄÆ°Æ¡ng nhiên không ai nghi ngá» cái lão mặt ngưá»i lòng thú há» Mã tên Không Quần cả !
Rồi nà ng tiếp:
- Nhất định là có kẻ tiếp trợ Mã Không Quần. Ta đến địa phương nà y, không ngoà i mục Ä‘Ãch truy cứu kẻ đồng đảng cá»§a Mã Không Quần đây. Rất tiếc, ta không há» thấy lão ấy có sá»± vãng lai vá»›i cao thá»§ võ lâm. DÄ© nhiên phần lão thì lão giữ kÃn miệng như bình gắn nút. Không bao giá» lão sÆ¡ hở nói năng há»› hênh vá» việc xa xưa !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Suốt bảy tám năm, ngươi vẫn không tra cứu được gì. GiỠđây dù hai chúng ta hiệp lại, cũng mong gì có kết quả ? Nà ng thốt:
- Hiện tại, Ãt nhất chúng ta cÅ©ng có cÆ¡ há»™i !
Phó Hồng Tuyết trầm giá»ng:
- Cơ hội gì ?
Nà ng đáp:
- Hiện tại có ngưá»i Ä‘ang bức bách lão đến độ lui không nẻo, tá»›i không đưá»ng. Cuối cùng, lão phải lôi cuốn đồng đảng cá»§a lão và o cuá»™c luôn.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Có phải là những ngưá»i đó bức lão không ?
Nà ng không đáp câu há»i, chỉ há»i lại:
- Mưá»i ba ngưá»i chết trong đêm qua, có phải chÃnh ngươi giết chăng ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không phải !
Nà ng lại há»i:
- Còn ngựa ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Cũng không luôn !
Nà ng hừ một tiếng:
- Thế thì ai giết ?
Phó Hồng Tuyết thở dà i:
- Ta cũng lấy là m kỳ quái !
Nà ng trầm giá»ng:
- Ngươi không đoán được ?
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một lúc:
- Hay là Diệp Khai ?
Nà ng thốt:
- Con ngưá»i đó rất thần bÃ. Hắn đến đây hiển nhiên là phải có mục Ä‘Ãch. Nhưng, hắn không giết mấy ngưá»i đó đâu !
Phó Hồng Tuyết kêu khẽ:
- Ạ?
Nà ng giải thÃch:
- Ta biết lúc đó hắn đang ở đâu, với ai !
Phó Hồng Tuyết hết sức kỳ quái, thần sắc biến đổi lạ lùng.
Vừa lúc đó có tiếng “cách†vang lên trên nóc nhà .
Nữ nhân biến sắc, trầm giá»ng bảo:
- Ngươi ở đây nhé ! Tuyệt đối không nên ra ngoà i.
Thốt xong câu đó, nà ng xô cá»a sổ, thoát ra.
Phó Hồng Tuyết vừa nhìn theo nà ng đã khuất dạng !
NÆ¡i đó có bốn ngưá»i.
Cả bốn Ä‘á»u say như chết. Cả bốn Ä‘á»u là mã sư cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Há» vốn thưá»ng thưá»ng say như thế, nhưng hôm nay, há» say gấp hÆ¡n ngà y thưá»ng !
HỠlại say đáng sợ !
Trước cái chết cá»§a mưá»i ba đồng nghiệp, trước bao nhiêu thảm há»a, còn bao nhiêu thảm há»a chưa cho, bảo sao hỠđừng say ?
HỠcần tìm cái để quên cái sợ chứ.
Khi ngưá»i thứ tư, ngưá»i say sau cùng, ngã gục, thì Diệp Khai xuất hiện, do cá»a hông tiến và o.
Vừa và o đến nơi, chà ng thấy ngay Tiêu Biệt Ly.
Tiêu Biệt Ly nháy mắt gá»i chà ng bước tá»›i.
Tiêu Biệt Ly trao cho chà ng má»™t váºt, thốt:
- Có ngưá»i gởi cái nà y đến cho lão đệ !
Diệp Khai chớp mắt:
- Thúy Bình ?
Tiêu Biệt Ly cũng chớp mắt:
- Lão đệ luôn luôn thông minh như váºy à !
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Rất tiếc, trước mặt nữ nhân nà o tiểu đệ ưa thÃch là tiểu đệ biến thà nh má»™t ngốc
tá» !
Chà ng tiếp lấy váºt đó.
Má»™t mảnh giấy xếp nhá».
Mở mảnh giấy ra, chà ng thấy mấy chữ: - Äóa châu hoa, ngươi có trao cho ai chăng ?
Diệp Khai mơn man đóa châu hoa nơi áo, tợ si, tợ dại …
Tiêu Biệt Ly nhìn chà ng, buông tiếng thở dà i, thốt:
- Nếu ngu huynh trẻ lại độ hai mươi tuổi, thì nhất định là phải có đánh nhau với lão đệ !
Diệp Khai cưá»i nhẹ:
- Vô luáºn Tiêu huynh bao nhiêu tuổi, tuyệt đối lão huynh chẳng phải là kẻ nam nhân thÃch đánh nhau vì nữ sắc.
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
- Lão đệ nhìn lầm ngu huynh rồi !
Diệp Khai chớp mắt:
- Ạ!
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Lão đệ có biết tại sao đôi chân của ngu huynh cụt mất đi chăng ?
Diệp Khai lại chớp mắt:
- Vì nữ nhân ?
Tiêu Biệt Ly cưá»i khổ:
- Khi ngu huynh phát hiện ra nữ nhân đó chỉ là má»™t con chó cái, thì má»i việc Ä‘á»u muá»™n rồi ! Quá muá»™n !
Bá»—ng lão cưá»i tươi, tiếp:
- Nhưng nà ng nà y tuyệt nhiên không thuá»™c hạng ngu huynh vừa đỠcáºp đó. Lão đệ tin lão huynh Ä‘i ! Nà ng chẳng bao giá» bán mình rẻ giá cho bất cứ ai !
Diệp Khai há»i:
- Thế nà ng bán gì ?
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Nà ng bán nam nhân ! Nam nhân cà ng khó bán, nà ng cà ng thÃch bán !
Qua luôn mấy vá»ng cá»a, Diệp Khai đến nÆ¡i mà chà ng muốn đến. Chà ng gõ cá»a.
Bên trong có tiếng há»i: - Ai ?
Diệp Khai đáp: - Khách.
Bên trong thốt: - Hôm nay, tiểu thơ không tiếp khách.
Diệp Khai há»i: - Nếu khách đạp chân, cá»a tung ra thì sao ?
Bên trong, có tiếng cưá»i trong trẻo: - Nhất định là Diệp công tá» !
Má»™t tiểu cô nương vừa cưá»i vừa mở cá»a, kêu lên: - Quả tháºt Diệp công tỠđây mà !
Diệp Khai cưá»i trả lá»…: - Hẳn là các cô nương sợ hư cá»a !
Gian nhà bà y trà rất thanh nhã, má»™t và i cháºu hoa ở trong má»™t và i khóm trúc bên ngoà i.
Mà nh trúc cuốn lên, chủ nhân bước ra đón khách.
Chủ nhân không trang điểm, song vẻ đẹp tự nhiên thừa quyến rũ bất cứ ai.
Nói chung, nà ng không đẹp lắm, nhưng con ngưá»i đó có má»™t năng lá»±c phi thưá»ng, ngưá»i ta khó tìm được cái nét chÃnh tạo nên mỵ lá»±c đó.
Nà ng là Thúy Bình.
Vừa thấy Diệp Khai, nà ng cau mà y há»i:
- Công tỠkhông mua nổi một chiếc áo và một đôi già y mới à ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không !
Thúy Bình cau mà y hơn:
- Không ?
Diệp Khai đáp:
- Mua cũng nổi, song không mua vì không muốn thay đổi.
Thúy Bình lại cau mà y hơn một chút:
- Tại sao ?
Diệp Khai đáp:
- Tại vì váºt cÅ© có năng lá»±c bảo há»™ ngưá»i mang nó. Như, đôi già y rách cá»§a tại hạ …
Thúy Bình chớp mắt:
- Bảo há»™ ngưá»i ?
Diệp Khai nhấc chân lên, chỉ lỗ rách nơi đế già y thốt:
- Cô nương thấy lỗ rách ở nơi chân già y chứ ? Kẻ nà o vô lễ với tại hạ, nó dám ngoạm cho chết luôn lắm.
Thúy Bình cưá»i bước tá»›i thốt:
- Tôi thỠxem nó có dám ngoạm tôi chăng !
Diệp Khai nắm nà ng, giữ lại:
- Nó không dám ngoạm cô nương, thì còn tại hạ đây, tại hạ dám ngoạm !
Thúy Bình cưá»i sằng sặc, ngà và o lòng chà ng.
Trong bóng tối, nấp mình trên mái nhà , một nữ nhân bao mặt quan sát khắp bốn
Nữ nhân đó Ä‘uổi theo má»™t bóng ngưá»i, đến đây mất hút, cắt đứt.
Nà ng biết, bên dưới mái nhà , là đối phương nà o, song đối phương đó không tiếp nữ nhân, thì là m sao xuống táºn nÆ¡i mà truy tầm ? Bởi đây là má»™t kỹ viện.
Nà ng tá»± há»i:
- Hắn là ai ? Tại sao hắn nghe lén câu chuyện cá»§a bá»n ta ? Hắn có nghe được gì chăng ?
Nếu nà ng không bao mặt, tất thấy vẻ kinh hoà ng hiện lên trên mặt đó.
Bởi, câu chuyện cá»§a nà ng, là câu chuyện tối máºt. Tuyệt đối, nà ng phải gữ kÃn bà máºt đó !
Äắn Ä‘o má»™t lúc, nà ng cắn răng, quyết nhảy xuống là m má»™t cuá»™c mạo hiểm.
Má»™t nữ nhân và o kỹ viện, lúc đêm tối ! Tá»± nhiên có bao nhiêu ngưá»i hiện diện trong kỹ viện, thì cả bao nhiêu ngưá»i đó Ä‘á»u phải lấy là m lạ, nam cÅ©ng như nữ.
Và o đây rồi, nà ng tránh sao khá»i sá»± cợt nhã cá»§a các con quá»· sắc, những thứ quá»· đó cà ng buông lung sá»— sà ng khi nhấp nháp và o ngưá»i Ãt nhiá»u chén rượu.
Và o đây, là phải gặp sá»± vÅ© nhục. Biết váºy, nà ng vẫn phải và o.
Và ngưá»i thứ nhất chạm và o nà ng, là má»™t tên đồ tể đã say nhừ. Hắn đứng lên mà đôi chân cháºp choạng, như chá»±c ngã.
Hắn cố bước tới nà ng.
|

15-07-2008, 10:26 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 9 : Ngưá»i Khách Kỳ Quái
Ngưá»i ngồi bên cạnh hắn lôi hắn xuống bảo :
- Äừng. Nữ nhân đó không phải thứ dá»… trêu đâu. Äồ tể hừ má»™t tiếng :
- Tại sao ?
Ngưá»i bên cạnh đáp : - Nà ng có chá»§ bao. Äồ tể bỉu môi : - Ai ?
Ngưá»i bên cạnh buông gá»n : - Vạn Mã ÄÆ°á»ng Äồ tể như quả cầu Ä‘ang phòng to, vụt xì hÆ¡i xẹp lép.
Nữ nhân là dì ba.
Dì ba ngẩng cao mặt bước và o, miệng cưá»i mỉm, vá» như chẳng nghe chung quanh ngưá»i ta xì xà o bà n tán, chẳng thấy ai nhìn bà .
Ngưá»i ta nhìn bà vá»›i ánh mắt quá sổ sà ng, thứ ánh mắy cởi trần truồng y phục cá»§a nữ nhân để tìm những bá»™ pháºn mà há» mÆ¡ thấy.
Trước những ánh mắt đó thì dù sao bà cÅ©ng mất tá»± nhiên Ãt nhiá»u, cÅ©ng may là bà trấn định được tâm tư nên không mất Ä‘i cái vẻ ung dung cá»§a con ngưá»i đắc ý trên địa vị.
Rồi Tiêu Biệt Ly gá»i bà .
Lão cưá»i nhẹ thốt:
- Trầm Tam Nương cÅ©ng đến đây nữa sao? Äúng là má»™t ngưá»i khách kỳ quái cá»§a lão phu.
Bà bước tá»›i, há»i:
- Tiêu tiên sinh không hoan nghinh tôi?
Tiêu Biệt Ly thở dà i:
- Lòng thì hoan nghinh song không biểu hiện qua thái độ được. Tam Nương nghĩ xem, lão phu đâu còn đôi chân mà đứng lên đón tiếp.
Trầm Tam Nương thốt:
- Tôi đến đây là muốn tìm ngưá»i.
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
- Tìm lão phu?
Trầm Tam Nương đáp:
- Nếu tìm tiên sinh thì tôi phải đến lúc vắng ngưá»i chứ.
Tiêu Biệt Ly thấp giá»ng:
- Lão phu thì nhất định mong đợi Tam Nương. Bởi đôi chân đâu còn mà phải sợ ai bẻ gãy.
Cả hai cùng cưá»i.
Cả hai Ä‘á»u biết đối tượng là má»™t con hồ ly tinh. Hai con hồ ly Ä‘ang đấu trà vá»›i nhau.
Trầm Tam Nương há»i:
- Thúy Bình có mặt chứ?
Tiêu Biệt Ly gáºt đầu:
- Tam Nương tìm nà ng?
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- Phải.
Tiêu Biệt Ly thở ra:
- Tại sao cả nam nhân lẫn nữ nhân, ai ai cũng tìm nà ng ấy?
Trầm Tam Nương thốt:
- Tôi không dá»— giấc được. Äêm buồn nên muốn gặp nà ng đà m đạo giải muá»™n.
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
- Rất tiếc. Tam Nương đến quá muộn.
Trầm Tam Nương cau nà y:
- Không lẽ nà ng giữ khách trong phòng?
Tiêu Biệt Ly gãi đầu:
- Má»™t ngưá»i khách rất đặc biệt.
Trầm Tam Nương há»i:
- Äặc biệt là m sao?
Tiêu Biệt Ly buông gá»n:
- Nghèo. Nghèo đến độ không còn có thể nghèo hơn nữa.
Trầm Tam Nương mỉm cưá»i:
- Nà ng cũng tiếp cả khách nghèo nữa sao?
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Lão phu cÅ©ng muốn ngăn cháºn khách song rất tiếc đánh thì không thắng nổi mà chạy thì cÅ©ng không chạy nhanh bằng khách.
Trầm Tam Nương trầm giá»ng:
- Tiên sinh không dối tôi chứ?
Tiêu Biệt Ly thở dà i:
- Trên Ä‘á»i nà y phá»ng có mấy kẻ dối được vá»›i Tam Nương.
Trầm Tam Nương cưá»i hì hì:
- Ngưá»i khách đó là ai?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Diệp Khai.
Trầm Tam Nương cau mà y:
- Diệp Khai?
Tiêu Biệt Ly Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là Tam Nương không nháºn ra y nhưng y vừa đến đây chưa tròn hai ngà y mà có khối ngưá»i biết mặt y rồi.
Trầm Tam Nương cưá»i tươi, nụ cưá»i tháºt hấp dẫn. Nhưng trong ánh mắt ẩn ướt có sát khà chá»›p ngá»i.
Rồi bà nghe lỗ mũi cay cay…
Sau đó thì sát khà tan biến liá»n.
Bởi bà vừa thấy má»™t bóng ngưá»i. Ngưá»i nà y có lối mở cá»a ồ ạt. Má»™t tiếng bình vang mạnh. Ciá»a báºt tung, má»™t thân hình há»™ pháp xuất hiện.
oOo
Công Tôn Äoạn bước những bước dà i tiến và o. Tay đặt nÆ¡i đốc Ä‘ao, mặt lá»™ sắc giáºn. Trong những phút giây như thế nà y, ngưá»i ta má»›i thấy y dữ hÆ¡n má»™t hung thần.
Trầm Tam Nương ngừng thở.
Tiêu Biệt Ly thở dà i, lẩm nhẩm:
- Ngưá»i đáng đến lại không đến. Chỉ đến những kẻ không đáng đến.
Lão cầm lên một quân bà i rồi từ từ đặt xuống, đoạn lắc đầu tiếp:
- Äêm qua mưa to, đưá»ng xá lầy lá»™i, ngưá»i vô tư hẳn không ham xuất ngoại tà nà o.
Mưa ban ngà y chứ đâu có mưa đêm? Sao lão nói mưa đêm?
Cái tiếng phong vũ của lão có hà m ý sâu xa gì?
Công Tôn Äoạn vụt quát:
- Lại đây!
Trầm Tam Nương khẽ cắn môi há»i:
- Ông bảo ai lại?
Công Tôn Äoạn cá»™c lốc:
- Ngươi.
Gã đồ tể nhảy xổm lên. Ngưá»i bên cạnh không kịp giữ gã lại nên gã đã lướt tá»›i Công Tôn Äoạn rồi.
Gã quát:
- Nói chuyện với thái thái hay tiểu thơ mà tại sao ngươi ngang tà ng thế. Liệu hồn đấy, ta…
Công Tôn Äoạn hoà nh tay, má»™t tiếng bịch vang lên, cắt đứt câu nói cá»§a gã.
Thân hình gã tung bá»—ng lên không, bay qua bà n, chạm và o tưá»ng. Tiếp nối là má»™t tiếng bình, gã rÆ¡i xuống chân tưá»ng, trà o máu miệng, tét xương đầu.
Gã cân nặng Ãt nhất cÅ©ng trăm cân thế mà Công Tôn Äoạn hất gã như hất quả
cầu.
Công Tôn Äoạn không buồn nhìn gã Äồ tể, y nhìn thẳng và o mặt Trầm Tam Nương gằn từng tiếng:
- Nghe ta há»i, ngươi xuất ngoại để là m gì?
Trầm Tam Nương cắn môi, cuối cùng cúi đầu đáp:
- Tôi muốn tìm má»™t ngưá»i.
Công Tôn Äoạn quát:
- Tìm ai?
Trầm Tam Nương há»i lại:
- Có quan hệ gì đến ông?
Công Tôn Äoạn hừ lạnh:
- Äi theo ta, rồi muốn nói gì thì tá»± do nói.
Công Tôn Äoạn Ä‘i trước, bước những bước dà i và nhanh.
Trầm Tam Nương có vẻ miễn cưỡng theo sau, vất vả quá.
Thế thuáºt khinh công siêu việt cá»§a bà đâu? Vừa rồi bà xá» dụng má»™t thân pháp tinh diệu quá mà .
Chẳng lẽ bà quên ngón nghỠcao tuyệt của bà ?
Ra đến đưá»ng, gặp Ä‘oạn vắng, Công Tôn Äoạn đáp câu há»i cá»§a bà :
- Việc cá»§a Mã Không Quần là việc cá»§a Công Tôn Äoạn, ngươi biết chưa. Không má»™t ai được là m gì để nhục cho lão.
Trầm Tam Nương cãi:
- Tôi là m gì mà ông nói là gây nhục cho lão ta?
Công Tôn Äoạn cao giá»ng:
- Việc ngươi vừa là m đó.
Trầm Tam Nương thở dà i:
- Tôi chỉ muốn Ä‘i tìm má»™t và i nữ nhân đà m đạo giải khuây, váºy mà cÅ©ng cho là là m nhục lão được à ? Ông đừng quên tôi là nữ nhân. Nữ nhân tìm nữ nhân cÅ©ng không được dao?
Công Tôn Äoạn há»i:
- Ngươi tìm ai?
Trầm Tam Nương đáp:
- Thúy Bình cô nương.
Công Tôn Äoạn gằn giá»ng:
- Nà ng ấy không phải là nữ nhân suông. Nà ng ấy là con điếm.
Trầm Tam Nương cưá»i lạnh:
- Äiếm? Con Ä‘iếm mà ông gá»i được nà ng không? Nà ng chịu tiếp ông không?
Công Tôn Äoạn quay mình, tung má»™t quyá»n và o bụng bà ta. Bà không né tránh cÅ©ng không phản ứng.
Hứng má»™t quyá»n và o bụng, bà cong úp thân hình xuống, loạng choạng, chân lùi bảy tám bước, rồi ngồi phệt xuống đưá»ng.
Kế đó bà ói mữa, mữa toà n nước chua trong bao tá».
Công Tôn Äoạn bước tá»›i chụp tóc bà , nhấc bổng bà lên, cao giá»ng thốt:
- Ta biết ngươi cũng là một con điếm. Song trước kia ngươi muốn bán mình cho ai thì tùy. Chứ bây giỠthì không được.
Trầm Tam Nương cắn răng, cố nhẫn nại, lệ thảm tuôn trà n, giá»ng bà rung rung:
- Ông… ông muốn là m gì tôi?
Công Tôn Äoạn gằn mạnh:
- Ta há»i câu nà o, ngươi đáp câu đó, đáp đúng sá»± tháºt. Biết chưa?
Trầm Tam Nương chưa nói. Công Tôn Äoạn đã hoà nh tay, chặt sống tay và o hông
bà .
Bà co rúm ngưá»i lại, lệ thảm lại tuôn trà n.
Công Tôn Äoạn quát: - Ngươi hiểu chưa?
Trầm Tam Nương gáºt đầu.
Công Tôn Äoạn há»i: - Ngươi rá»i nhà từ lúc nà o?
Trầm Tam Nương đáp:
- Mới đây thôi.
Công Tôn Äoạn tiếp:
- Ra khá»i nhà là đi ngay đến đây?
Trầm Tam Nương gáºt đầu:
- Công Tôn Äoạn tiếp:
- Gặp con điếm Thúy Bình chưa?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Chưa.
Công Tôn Äoạn hừ má»™t tiếng:
- Tại sao chưa?
Trầm Tam Nương đáp:
- Vì nà ng đang tiếp khách.
Công Tôn Äoạn há»i:
- Có tìm ai khác không? Có đi đến nơi nà o khác không?
Trầm Tam Nương lắc đầu.
Công Tôn Äoạn quát:
- Tháºt váºy?
Y lại vung quyá»n, lần nà y y chá»n chá»— có thịt nhiá»u hÆ¡n xương.
Má»™t tiếng bịch vang lên. Y Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i. Chừng như y thÃch nghe loại âm thanh đó.
Trầm Tam Nương kêu lên:
- Tôi nói không. Không gặp ai khác, không đến nơi nà o khác.
Công Tôn Äoạn nhìn bà , ánh mắt chá»›p hung quang. Tay quyá»n vẫn nắm chặt, chá» vung ra.
Trầm Tam Nương đột nhiên nhà o tá»›i, hai tay quà ng quanh cổ Công Tôn Äoạn, hai chân kẹp sát hông y, rồi bà vừa khóc vừa gà o:
- Nếu ngươi thÃch đánh ta thì đây, ngươi đánh Ä‘i. Ngươi cứ đánh chết ta Ä‘i.
Bà ghì mạnh hÆ¡n, ngá»±c áp sát ngá»±c y, mượn cái thế dãy dụa để mà chà sát ngá»±c bà và o ngá»±c y, cho đôi nhá»§ hoa cồm cá»™m chá»c nhá»™t y. Äồng thá»i đôi chân bà rà lên rà xuống nÆ¡i hông y.
Cảm giác rá»n rợn chuyển khắp mình. Trong khi đó Công Tôn Äoạn lại nghe hÆ¡i thở nong nóng và phá»u phà o cá»§a Trầm Tam Nương phá»›t phá»›t nÆ¡i cổ. Trầm Tam Nương lại tá»±a đầu lên vai y, khóc rấm rứt, vừa khóc vừa rên rỉ:
- Ta biết là ngươi thÃch đánh ta lắm mà . Äánh Ä‘i. Äánh cho ta chết ngay Ä‘i.
Hai bà n tay Ä‘ang nắm chặt, mưá»i ngón từ từ lÆ¡i ra, cuối cùng Công Tôn Äoạn xuôi lÆ¡ luôn hai tay.
Niá»m phẫn ná»™ nÆ¡i ánh mắt cá»§a y cÅ©ng tan biến luôn.
Kế đó hÆ¡i thở cá»§a y bắt đầu dồn dáºp, thô bạo.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Äánh Ä‘i. Äánh chết ta cÅ©ng chẳng sao. Nếu còn sống sót, ta nhất định không tố cáo vá»›i ai biết vá» sá»± tình nà y.
Công Tôn Äoạn bắt đầu rung ngưá»i. Không ai tưởng con ngưá»i há»™ pháp đó lại có thể run được.
Y bị khÃch động mạnh.
Cà ng run ngưá»i, y cà ng để lá»™ những cái vụng vá» trong thái độ. Cái vụng vá» cá»§a dục vá»ng, cà ng vụng vá» cà ng hấp tấp luống cuống…
Nhưng y vùng mình lên, cố lấn át cÆ¡n dục vá»ng. Sợ cháºm trá»… là can đảm tiêu tan luôn, y tung mạnh má»™t quyá»n và o bụng Trầm Tam Nương.
Bà ngã ngá»a ngưá»i nằm trên mặt đưá»ng.
Công Tôn Äoạn nhổ má»™t bãi nước bá»t xuống mặt bà . Äoạn y quay mình Ä‘i tìm con ngá»±a.
Y tá»± háºn chứ không háºn Trầm Tam Nương, háºn mình không đủ cương quyết cá»± tuyệt sá»± dụ hoặc, lâi không dám tiếp thá» sá»± hiến dâng đó.
Trầm Tam Nương lau khô lệ. Chá»— bị Công Tôn Äoạn đánh bắt đầu rên Ä‘au. Thế nà o rồi qua đêm nay, chá»— đó cÅ©ng phải sưng lên bầm tÃm.
Bà n tay cá»§a Công Tôn Äoạn mạnh như chiếc sừng trâu, quáºt cây cối cÅ©ng phải gãy xuống thì huống chi là xác thịt con ngưá»i.
Tuy nhiên bà không buồn, không háºn. Bởi bà biết chẳng bao giá» Công Tôn Äoạn Ä‘em sá»± tình nà y tiết lá»™ vá»›i ai. Bà không muốn Vạn Mã ÄÆ°á»ng biết bà có ra khá»i phòng trong đêm nay.
Hiện tại chỉ có má»—i má»™t ngưá»i biết được sá»± bà máºt cá»§a bà .
Ngưá»i đó là ngưá»i nấp trên nóc nhà nghe trá»™m câu chuyện cá»§a bà và bà đã Ä‘uổi theo, song không theo kịp.
Ngưá»i đó là ai?
Phải là Diệp Khai chăng?
Bà hy vá»ng ngưá»i đó là Diệp Khai. Bởi má»™t ngưá»i có nhiá»u bà máºt thì không khi nà o nghe lá»t bà máºt cá»§a ngưá»i khác mà tiết lá»™ ra ngoà i.
Bà tin chắc có cách uy hiếp Diệp Khai, bắt buá»™c chà ng phải im lặng. Cho nên bà hy vá»ng ngưá»i đó là chà ng.
Trong má»™t gian phòng kÃn, má»™t đôi nam nữ Ä‘ang đối thoại vá»›i nhau. Nữ:
- Công tá» có phải là Diệp Khai tháºt sá»± không?
Nam:
- Tại hạ không thể là Diệp Khai à ?
Nữ:
- Nhưng Diệp Khai là con ngưá»i như thế nà o?
Nam:
- Là một nam nhân nghèo không tưởng nổi, thông minh không tưởng nổi, dối với nữ nhân có thủ đoạn vụn vặt không tưởng nổi.
Nữ:
- Công tỠquen bao nhiêu nữ nhân?
Nam:
- Cô nương đoán thỠxem.
Nữ:
- HỠnhư thế nà o?
Nam:
- Tất cả Ä‘á»u không tốt song đối vá»›i tại hạ thì lại không xấu.
Nữ:
- HỠở những địa phương nà o?
Nam:
- Äịa phương nà o cÅ©ng có. Bình sinh tại hạ rất sợ cái cảnh ngá»§ má»™t mình. Cảnh đó vô vị như tá»± mình gầy cuá»™c cá» chÆ¡i vá»›i mình.
Nữ:
- Không ai chiếu cố đến công tỠà ?
Nam :
- Tại hạ tá»± chiếu cố lấy mình còn không kham thì ngưá»i khác chiếu cố là m sao
nổi.
Nữ:
- Gia đình không có ai khác?
Nam:
- Chưa có gia đình riêng, không có gia đình chung.
Nữ:
- Thế công tỠtừ đâu đến?
Nam:
- Từ các nÆ¡i vừa rá»i Ä‘i.
Nữ:
- Äể đến các nÆ¡i muốn đến?
Nam:
- Lần nà y thì cô nương đoán trúng.
Nữ:
- Có khi nà o công tỠnói chuyện quá khứ với ai không?
Nam:
- Không bao giá».
Nữ:
- Hẳn là công tá» có nhiá»u bà máºt cần dấu diếm ngưá»i ngoà i.
Diệp Khai ngồi lên bên cạnh nà ng, nhìn nà ng một lúc.
Trong ánh sáng mông lung cá»§a ngá»n đèn, chà ng thấy gương mặt nà ng trắng xanh, má»i mệt. Äối mắt cá»§a nà ng rất to.
Bỗng chà ng thốt:
- Tại hạ chỉ có má»™t má»™t sá»± bà máºt.
Thúy Bình mở to mắt hÆ¡n há»i:
- Bà máºt gì?
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ sống chÃn ngà n bảy trăm năm, tu luyện từ hồ ly biến thà nh hình ngưá»i.
Chà ng nhảy xuống giưá»ng, xá» chân và o già y, khoác áo, Ä‘oạn bước ra.
Thúy Bình cắn môi, nhìn theo sau bóng chà ng bước Ä‘i. Sau đó nà ng dùng lá»±c Ä‘áºp mạnh tay xuống chiếc gối. Hy vá»ng chiếc gối là Diệp Khai.
Toà tiểu viện nhá» im phăng phắt. Nhưng trên gác nhá», đèn đốt sáng. Tiêu Biệt Ly Ä‘ang ở trên gác.
Lúc ở trên gác, lão ta là m những gì?
Trên đó có những quân bà i cho lão mân mê chăng? Hay có má»™t nữ nhân nà o bÃ
máºt?
Dù sao thì Diệp Khai cÅ©ng nháºn thấy ở lão có cái gì vừa thú vị, vừa bà máºt.
NÆ¡i cá»a sổ gác, bá»—ng có má»™t bóng ngưá»i xuất hiện.
Ba bóng chứ không phải chỉ má»™t bóng. Cả ba bóng cùng đứng trước ngá»n đèn. Äèn rá»i bóng há» nÆ¡i cá»a sổ. Ba bóng vừa hiện ra rồi biến mất.
Lạ chưa. Trên đó có những ba ngưá»i. Má»™t là Tiêu Biệt Ly, cái đó thì chắc rồi, còn hai bóng kia?
Diệp Khai chớp mắt.
Chà ng hết sức khó khăn để dằn tÃnh hiếu kỳ. Cái ká»· viện vá»›i căn gác nhá» cách nhau không xa lắm. Chà ng cá»™t chặt tà áo, Ä‘oạn phi thân vút qua đó.
Quanh bốn phÃa gác Ä‘á»u có lan can, lối kiến trúc như má»™t toà tiá»u đình.
Chân vừa chấm lan can, chà ng nhún mình đu lên mái nhà .
Chân móc và o mái nhà , đầu thòng xuống, chà ng nhìn và o trong căn gác.
ChÃnh giữa có má»™t cái bà n tròn.
Trên bà n có rượu và thức ăn.
Ngưá»i ngồi đối diện vá»›i vá»ng cá»a là Tiêu Biệt Ly. Ngưá»i thứ hai mặt y phục rất hoa lệ, gần như xa xỉ, bà n tay cầm đũa có Ä‘eo ba chiếc nhẫn hình dáng cá»±c kỳ quái dị. Ba cái đó mưá»ng tượng như ba ngôi sao. Ngưá»i đó đúng là má»™t lão gù.
Äèn trong căn gác không sáng lắm. Rượu và thức ăn thì tháºt là hảo hạng. Ngưá»i gù mặc y phục hoa lệ Ä‘ang nâng chén rượu. Tiêu Biệt Ly cưá»i há»i:
- Rượu thế nà o?
Ngưá»i gù đáp: - Rượu thì thưá»ng thôi còn chén thì khá lắm.
Xem ra cái lão nà y còn sà nh hưởng thụ hơn cả Tiêu Biệt Ly. Tiêu Biệt Ly thở dà i:
- Ta biết là khó mà là m cho các hạ vừa lòng lắm. Ta đã nhá» ngưá»i xuôi táºn miá»n nam, cố tìm cho được cái thứ Bồ Äà o Tá»u chân chÃnh gốc Ba Tư. Không ngá» bao nhiêu công khó chỉ được các hạ đánh giá bằng má»™t tiếng â€thưá»ngâ€.
Ngưá»i gù đáp:
- Bồ Äà o tá»u cá»§a Ba Tư có đến mấy loại, loại nà y là loại thưá»ng thôi.
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Sao các hạ không mang theo má»™t Ãt, thuá»™c loại tốt.
Ngưá»i gù thốt:
- Tại hạ định mang theo đấy chứ, song lúc sắp sá»a ra Ä‘i thì có việc phát sinh, thà nh ra quá vá»™i và ng mà không kịp nghÄ© đến rượu.
Thì ra hỠcó ước hẹn với nhau trước.
Diệp Khai thÃch hú vô cùng. Chà ng không tưởng là gặp Kim Bối Äà Long Äinh Cầu Cảnh tại căn gác nhá» nà y.
Có ai ngá» Äinh Cầu Cảnh ẩn mình tại đây. HÆ¡n thế lại có ước hẹn vá»›i Tiêu Biệt Ly. Lão ta và Tiêu Biệt Ly âm mưu vá»›i nhau đối phó vá»›i Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Tại sao lại có các vụ chuyên chở quan tà i?
Diệp Khai hy vá»ng nghe Tiêu Biệt Ly há»i Äinh Cầu Cảnh, lúc lão ấy sắp sá»a ra Ä‘i thì việc gì đã phát sinh.
Nhưng Tiêu Biệt Ly đã chuyển hướng câu chuyện sang đỠtà i khác:
- Dá»c đưá»ng đến đây các hạ có gặp má»™t nữ nhân nà o cá»±c kỳ diá»…m lệ chăng?
Äinh Cầu Cảnh lắc đầu:
- Không. Mấy lúc gần đây chừng như nữ nhân diễm lệ mỗi ngà y một hiếm.
Tiêu Biệt Ly cưá»i mỉm:
- Cái đó có lẽ tại vì các hạ mỗi ngà y một giảm hứng thú đối với nữ nhân.
Äinh Cầu Cảnh thốt:
- Nghe nói ở đây các hạ có má»™t nữ nhân và o hạng khá. Äúng váºy chứ?
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
- Nà o chỉ khá mà thôi. Phải nói là tuyệt mới được.
Äinh Cầu Cảnh chau mà y:
- Có vưu váºt như váºy mà sao các hạ không gá»i ra đây cùng uống rượu vá»›i bá»n ta?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Hai hôm nay không gá»i được nà ng đâu.
Äinh Cầu Cảnh trầm giá»ng:
- Tại sao?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Vì nà ng đã có ngưá»i rồi. Ngưá»i đó chiếm trá»n con tim cá»§a nà ng.
Äinh Cầu Cảnh há»i:
- Ai?
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Con ngưá»i có hấp lá»±c là m say mê nữ nhân đương nhiên không nhiá»u.
Äinh Cầu Cảnh gáºt đầu:
- Lão bình sinh không thÃch đồng ý vá»›i ai nhưng bây giá» lão đồng ý.
Tiêu Biệt Ly tiếp:
- Ngưá»i đó lắm lúc xem như ngu ngốc nhất Ä‘á»i.
Äinh Cầu Cảnh ạ lên má»™t tiếng:
- Thế a!
Tiêu Biệt Ly đáp:
- Y dám bỠchăn êm nệm ấm để đi nằm điếm cỠcầu sương. Y dám bỠcao lương mỹ vị để sống qua ngà y bằng cách hớp gió là m no.
Diệp Khai khoan khoái vô cùng. Vô luáºn nam nhân nà o, nghe kê khai bình luáºn mình như váºy vá» phương diện nữ sắc thì nam nhân đó phải khoan khoái cá»±c độ.
Tuy nhiên có một câu không là m cho chà ng sung sướng lắm.
Cái đó mưá»ng tượng ám chỉ chà ng bị bá» rÆ¡i, bị phụ bạc. Chà ng là ngưá»i bị bá» rÆ¡i cá»§a má»™t nữ nhân vừa gặp má»›i ná»›i cÅ©.
Hơn thế, chà ng bị và như một tên tiểu trộm.
Nhưng luáºn vì hiện tình thì câu nói ám chỉ đúng trưá»ng hợp chà ng rá»i căn phòng ấm áp cá»§a Thúy Bình để đến đây hÃt gió, nghe trá»™m.
Thế ra Tiêu Biệt Ly đã phát hiện ra chà ng rồi sao.
Vừa lúc đó, Tiêu Biệt Ly ngẩng mặt lên, nhìn vá» phÃa cá»a sổ, cưá»i nhẹ.
Äinh Cầu Cảnh cÅ©ng buông chén rượu, chuẩn bị bà n tay vá»›i má»™t tư thế kỳ quái.
Diệp Khai biết bị lá»™ rồi nên báºt cưá»i lá»›n, thốt:
- Chá»§ nhân uống rượu bên trong để cho khách ở ngoà i há»›p gió. Chá»§ nhân nhhư váºy quả tháºt là ác. Aùc quá.
Chà ng buông mình xuống, đẩy cánh cá»a sổ, nhảy và o.
Trên bà n chỉ có hai bộ chén đũa.
Vừa rồi rõ rà ng là chà ng thấy ba bóng ngưá»i. Thế ngưá»i thứ ba biến Ä‘i đâu?
Ngưá»i đó là ai? Chẳng lẽ lại là Vân Tại Thiên?
Nếu là gã thì tại sao lại chuồn đi?
Gian gác nà y bà i trà rất trang nhã. Äồ váºt Ä‘á»u được đặt trong tầm tay, vá»›i tay ra là lấy được.
Tiêu Biệt Ly vá»›i tay lấy má»™t chiếc chén ngá»c nÆ¡i kệ ở bên cạnh, cưá»i thốt:
- Tại hạ quen tánh lưá»i mất rồi. Vả lại mình là ngưá»i tà n phế nên cố tránh những cá»a động không cần thiết.
Diệp Khai khẽ thở dà i:
- Lưá»i như Tiêu huynh thì cÅ©ng nên lưá»i. Má»™t táºt lưá»i đầy thú vị.
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
- Câu nói đó đáng giá má»™t chén rượu đó. Thứ rượu Bồ Äà o chà nh gốc Ba Tư,
Diệp Khai nheo mắt:
- Rất tiếc chỉ là má»™t loại Bồ Äà o thưá»ng thôi.
Chà ng vừa nâng chén vừa cưá»i, nhìn sang Äinh Cầu Cảnh, tiếp:
- Lần trước gặp tiên sinh, vì vá»™i vã nên thất lá»… chà o mừng, váºy xin tha thứ.
Äinh Cầu Cảnh trầm gương mặt, lạnh lùng thốt:
- Các hạ không thất lá»…, khá»i phải chịu lá»—i.
Diệp Khai tiếp:
- Bất quá đối vá»›i con ngưá»i hiểu rà nh rượu và nữ nhân thì tại hạ rất má»±c tôn kÃnh.
Äinh Cầu Cảnh chợt đổi sắc mặt:
- Tiêu lão bản vừa rồi chỉ nói sai một việc.
Diệp Khai kêu khẽ:
- A.
Äinh Cầu Cảnh tiếp:
- Chẳng những các hạ có thủ đoạn đối với nữ nhân mà đối với nam nhân, các hạ cũng là tay có hạng.
Diệp Khai tặc lưỡi:
- Cái đó cũng còn tùy đối tượng. Xem nam nhân đó có là chân chánh một nam nhân hay không. Gần đây cái số nam nhân chân chánh ngà y cà ng giảm thiểu.
Äinh Cầu Cảnh báºt cưá»i.
Lúc đó Diệp Khai má»›i cạn chén rượu. Uống xong, chà ng nháºn ra là những lá»i khách sáo tâng bốc cÅ©ng đã được nói xong rồi.
Bây giỠphải nói gì kế tiếp?
Chà ng từ từ ngồi xuống, ngồi và o chiếc ghế đáng lẽ phải dà nh cho ngưá»i chá»§ thứ
Là m sao há»i cho rõ vá» ngưá»i thứ ba đó? Phải nói cách nà o cho há» chịu tiết lá»™ bÃ
ba.
máºt?
Chà ng cÅ©ng có ká»· thuáºt khÆ¡i dòng tâm tư cá»§a đối tượng. Hiện tại, chà ng Ä‘ang soát lại xem các ká»· thuáºt đó có cần tu chỉnh lại Ä‘iểm nà o hay không.
Äang lúc chà ng trầm ngâm thì Äinh Cầu Cảnh thốt:
- Tại hạ biết là các hạ có Ä‘iá»u muốn há»i nÆ¡i tại hạ lắm.
Lão cưá»i miệng song mắt lại chẳng có ý cưá»i. Lão từ từ tiếp:
- Các hạ nhất định muốn há»i: tại sao tại hạ lại đến địa phương nà y. Tại sao chuyên chở má»™t số quan rtà i như váºy? Tại sao quen biết Tiêu lão bản. Cùng vá»›i Tiêu lão bản thương lượng việc gì.
Diệp Khai phát hiện ra Äinh Cầu Cảnh là con ngưá»i khó đối phó hÆ¡n chà ng tưởng.
Äinh Cầu Cảnh trầm giá»ng:
- Tại sao các hạ không há»i?
Diệp Khai há»i lại:
- Há»i mà có Ãch chi chăng?
Äinh Cầu Cảnh lạnh lùng:
- Chẳng có Ãch lợi gì cả.
Diệp Khai tiếp:
- Cho nên tại hạ không há»i.
Äinh Cầu Cảnh thốt:
- Dù váºy, tại hạ có thể cho các hạ biết được má»™t và i việc.
Diệp Khai chớp mắt:
- A.
Äinh Cầu Cảnh há»i:
- Ngưá»i ta đồn toà n thân tại hạ, nÆ¡i nà o cÅ©ng có chứa ám khÃ. Các hạ có nghe nói
chứ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Có nghe.
Äinh Cầu Cảnh tiếp:
- Lá»i đồn trên giang hồ khó tin lắm. Song vá» những gì liên quan đến tại hạ thì phải kể là ngoại lệ.
Diệp Khai há»i:
- NghÄ©a là tin được? Trong mình các hạ nÆ¡i nà o cÅ©ng có ám khÃ.
Äinh Cầu Cảnh gáºt đầu:
- Phải.
Diệp Khai chớp mắt:
- Bao nhiêu loại?
Äinh Cầu Cảnh đáp:
- Hai mươi ba loại.
Diệp Khai kêu lên:
- Nhiá»u thế? Bao nhiêu loại độc?
Äinh Cầu Cảnh mỉm cưá»i:
- Mưá»i ba loại. Bởi có lúc tại hạ thấy cần phải để cho má»™t và i ngưá»i sống sót.
Diệp Khai lại há»i:
- Ngưá»i ta nói trong má»™t lúc, các hạ có thể phát xuất bảy tám thứ ám khà bất đồng dạng, có đúng váºy không?
Äinh Cầu Cảnh đáp:
- Bảy loại cùng một lượt.
Diệp Khai thở dà i:
- Thủ pháp nhanh như thế là cùng.
Äinh Cầu Cảnh lắc đầu:
- Còn có ngưá»i nhanh hÆ¡n tại hạ.
Diệp Khai trố mắt:
- Ai ?
Äinh Cầu Cảnh cưá»i nhẹ:
- Ngồi bên cạnh các hạ đó. Tiêu lão bản đó.
Tiêu Biệt Ly Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i, rồi lại thở dà i thốt:
- Má»™t kẻ vừa lưá»i vừa tà n táºt, nếu không luyện má»™t môn ám khà thì còn sống al2m sao được?
Diệp Khai thở ra, lộ vẻ đồng tình:
- Äúng váºy.
Äinh Cầu Cảnh tiếp:
- Các hạ có biết lão ta dấu ám khà ở đâu chăng?
Diệp Khai đáp:
- Trong chiếc nạng sắt.
Äinh Cầu Cảnh gáºt gù:
- Nhãn lực khá đấy. Nhưng trừ nơi đó, còn ở đâu nữa?
Diệp Khai trố mắt:
- Còn ở nơi khác nữa sao?
Äinh Cầu Cảnh thốt:
- Bất quá ở nÆ¡i khác có tám loại thôi. Cùng má»™t lượt, lão có thể phát xuất chÃn loại đó nhé.
Diệp Khai tán:
- Tìm được má»™t ngưá»i có tà i phóng ám khà ngang ngá»a vá»›i hai vị thôi cÅ©ng là việc khó khăn như tìm kim đáy bể.
Äinh Cầu Cảnh Ä‘iá»m nhiên:
- Mò kim đáy bể thì còn hy vá»ng thấy chứ tìm kẻ phóng ám khà ngang ngá»a bá»n tại hạ thì đừng hòng gặp trên cõi Ä‘á»i nà y.
Diệp Khai thở ra:
- Không ngá» hôm nay tại hạ có cái đại vinh hạnh ngồi giữa hai tay xá» dụng ám khà vô song trên Ä‘á»i.
Äinh Cầu Cảnh gáºt đầu:
- Má»™t cÆ¡ há»™i hi hữu đó. Cho nên tốt hÆ¡n là các hạ hãy ngồi yên, bởi vì nếu các hạ nhút nhÃt má»™t chút thôi là Ãt nhất cÅ©ng có mưá»i sáu loại ám khà bắn và o mình.
Lão trầm gương mặt tiếp:
- Tại hạ bảo chứng là trên thế gian nà y, bất cứ nhân váºt nà o cÅ©ng không né tránh được mưá»i sáu loại ám khà cùng phóng má»™t lượt, trong khoảng cách nà y.
Diệp Khai cưá»i khổ:
- Tại hạ tin như váºy.
Äinh Cầu Cảnh lại tiếp:
- Cho nên, vô luáºn tại hạ há»i gì thì tốt hÆ¡n hết là các hạ phải đáp ngay.
Diệp Khai lại thở dà i:
- CÅ©ng may là tại hạ thuá»™c hạng ngưá»i không có bà máºt nà o không thể nói ra.
Äinh Cầu Cảnh trầm giá»ng:
- Váºy là tốt.
Lão lấy trong ống tay áo ra má»™t quyển sổ, mở trang đầu ra há»i:
- Các hạ hỠDiệp tên Khai?
Diệp Khai đáp:
- Phải.
- Các hạ thuộc chữ Hổ?
-Phải.
- Các hạ sinh trong vùng phụ cáºn địa phương nà y?
- Phải.
- Nhưng các hạ ly lương từ thuở ấu thơ?
- Phải.
- Năm lên mưá»i bốn tuổi, các hạ ở tại má»™t đạo quán trên Huỳnh SÆ¡n?
- Phải. Tại hạ ở đó từ lúc nhỠđến năm mưá»i bốn tuổi.
- Các hạ vốn luyện kiếm pháp phái Huỳnh SÆ¡n. Sau lại hạ sÆ¡n, lưu lãng trên giang hồ, há»c lén nhiá»u loại võ công. Äến năm mưá»i sáu tuổi lại cạo đầu là m hòa thượng, và o Thiếu Lâm Tá»± há»c Phục Hổ Quyá»n pháp? - Phải.
- Sau các hạ lại đến kinh thà nh, gia nháºp má»™t tiêu cục trong má»™t thá»i gian, cá» bạc thua sinh ra nợ nần nên bắt buá»™c phải ly khai?
- Phải.
- Tại Giang Nam, vì một nữ nhân tên Tiểu Bắc Kinh mà các hạ giết Tam Hùng nhà hỠCái. Do đó phải trốn và o trung thổ?
- Phải.
- Trong hai năm sau nà y, tợ hồ các hạ Ä‘i khắp hai miá»n Nam Bắc đại giang. Äến nÆ¡i nà o cÅ©ng sinh lắm thị phi, tạo cho mình má»™t cái danh không nhá».
Diệp Khai thá» dà i cưá»i khổ:
- Sá»± việc cá»§a tại hạ, hai vị hiểu rà nh quá, rà nh hÆ¡n cả chÃnh tại hạ nhiá»u. Các vị còn há»i là m chi nữa.
Äinh Cầu Cảnh chá»›p mắt nhìn chà ng há»i:
- Vấn đỠchÃnh yếu là đây. Vì lẽ gì các hạ đến địa phương nà y?
Diệp Khai đáp:
- Nếu tại hạ đáp là lá rụng vỠcội, bởi nơi đây là quê hương của tại hạ thì đương nhiên tại hạ phải trở lại thăm qua, nên tại hạ nói như thế thì các vị có tin không?
Äinh Cầu Cảnh lắc đầu:
- Không.
Diệp Khai há»i:
- Tại sao?
Äinh Cầu Cảnh buông gá»n:
- Vì ngươi vốn có cốt khà cá»§a má»™t lãng tá».
Diệp Khai thở dà i:
- Nếu tại hạ nói rằng trừ cái địa phương quỷ quái nà y ra thì tại hạ không còn một nơi nà o khác dung thân, các hạ có tin không?
Äinh Cầu Cảnh đáp:
- Cái đó nghe ra cũng có lý.
Lão dở quyển sổ ra há»i tiếp:
- Má»™t vụ kiếm bạc cuối cùng cá»§a các hạ là cái vụ lừa má»™t lão già ở đất Quan Äông, lấy má»™t túi hạt Ä‘áºu và ng…
Diệp Khai cưá»i mỉm:
- Tại hạ bình sinh rất ghét Ä‘áºu, cho nên dù là đáºu bằng và ng thì tại hạ cÅ©ng chẳng giữ. Cho nên túi hạt Ä‘áºu bằng và ng vừa qua tay là tại hạ cho nó Ä‘i luôn.
Äinh Cầu Cảnh vụt trầm giá»ng há»i:
- Không ai má»i các hạ đến đây?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không.
Äinh Cầu Cảnh tiếp:
- Các hạ biết là nÆ¡i đây Ãt có cÆ¡ há»™i giúp các hạ kiếm ra tiá»n chăng?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Tại hạ thấy Ä‘iá»u đó.
Äinh Cầu Cảnh há»i:
- Thế các hạ chuẩn bị lối sống bằng cách nà o?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Tại hạ chưa thấy được một cư dân nà o ở điạ phương nà y chết đói.
Äinh Cầu Cảnh há»i:
- Giả như các hạ biết được có một địa phương mà nơi đó các hạ có thể kiếm ra hằng vạn lượng bạc thì các hạ có đến chăng?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không .
Äinh Cầu Cảnh há»i:
- Tại sao?
Diệp Khai đáp:
- Bởi vì biết đâu ở đây tại hạ lại có cơ hội phát tà i.
Äinh Cầu Cảnh chá»›p mắt:
- A.
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ nháºn thấy ở đây ngưá»i ta bắt đầu cần dùng đến mẫu ngưá»i như tại hạ.
Äinh Cầu Cảnh hừ má»™t tiếng:
- Mẫu ngưá»i cá»§a các hạ?
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Má»™t ngưá»i có võ công không kém lắm song lại có cái miệng rất kÃn nên có ai bá» tiá»n ra mà dùng thì chắc chắn là không thất vá»ng.
Äinh Cầu Cảnh trầm ngâm má»™t lúc, đôi mắt sáng lên từ từ, rồi cao giá»ng há»i:
- Giết má»™t ngưá»i thì các hạ định giá bao nhiêu tiá»n?
Diệp Khai ung dung đáp:
- Cái đó còn tùy ngưá»i mà tại hạ giết.
Äinh Cầu Cảnh há»i:
- Cứ kể như giết má»™t ngưá»i có cái giá cao nhất.
Diệp Khai buông ngay:
- Ba vạn lượng bạc.
Äinh Cầu Cảnh gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c. Tại hạ trao trước má»™t vạn, còn hai vạn sẽ trao sau khi xong việc.
Äến lượt Diệp Khai sáng mắt há»i:
- Giết ai? Phó Hồng Tuyết?
Äinh Cầu Cảnh cưá»i lạnh:
- Hắn đâu xứng với cái giá đó.
Diệp Khai há»i:
- Thế thì ai?
Äinh Cầu Cảnh đáp:
- Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Tiêu Biệt Ly ngồi đó tỉnh bÆ¡, mưá»ng tượng nghe cả hai bà n chuyện trên trá»i dưới đất, không mảy may liên quan đến lão.
Äinh Cầu Cảnh nhìn Diệp Khai không chá»›p mắt. Bà n tay Ä‘eo nhẫn có má»™t tư thế cổ quái.
Diệp Khai cuối cùng thở dà i mấy tiếng, nhếch nụ cưá»i khổ, thốt:
- Thì ra các vị muốn giết Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Thì ra chÃnh là các vị.
Äinh Cầu Cảnh bỉu môi:
- Các hạ không nghĩ đến?
Diệp Khai lắc đầu:
- Lão ấy vá»›i các vị có cừu háºn gì? Tại sao các vị muốn giết lão?
Äinh Cầu Cảnh lạnh lùng:
- Các hạ nên minh bạch Ä‘iá»u nà y: là hiện tại chÃnh tại hạ há»i chứ không phải các hạ há»i.
Diệp Khai lại thở dà i:
- Tại hạ minh bạch.
Äinh Cầu Cảnh há»i:
- Các hạ có muốn ba vạn lượng bạc xà i chơi không?
Diệp Khai không đáp.
Chà ng cần gì đáp, chỉ cần chìa tay ra là đủ lắm rồi.
Hai mươi tấm ngân phiếu, mỗi tấm là một ngà n lượng. Diệp Khai trố mắt:
- Hai vạn lượng?
Äinh Cầu Cảnh gáºt đầu:
- Phải.
Diệp Khai mỉm cưá»i: - Các hạ rá»™ng rãi quá. Äinh Cầu Cảnh lắc đầu: - Không phải rá»™ng rãi mà là cẩn tháºn.
Diệp Khai cau mà y:
- Cẩn tháºn?
Äinh Cầu Cảnh thốt: - Má»™t mình các hạ không giết nổi Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Diệp Khai à lên má»™t tiếng. Äinh Cầu Cảnh tiếp: - Má»™t vạn phần các hạ. Má»™t vạn, các hạ tìm viện thá»§. Diệp Khai há»i: - Ở địa phương nà y là m gì có kẻ đáng giá đó. Äinh Cầu Cảnh hừ má»™t tiếng: - Tá»± các hạ hiểu lấy.
Diệp Khai chá»›p chá»›p mắt: - Các hạ muốn tại hạ kêu gá»i đến oht? Äinh Cầu Cảnh không đáp.
Thế là lão mặc nháºn.
Diệp Khai há»i: - Là m sao các hạ biết là tại hạ mua chuá»™c được hắn? Äinh Cầu Cảnh há»i lại: - Thế các hạ chẳng phải là bằng hữu cá»§a hắn à ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Hắn không có bằng hữu.
Äinh Cầu Cảnh thốt: - Vá»›i ba vạn lượng bạc, ngưá»i ta dá»… tìm bằng hữu lắm. Diệp Khai cau mà y: - CÅ©ng có ngưá»i không bán mình chứ. Äinh Cầu Cảnh buông gá»n: - Ãt nhất thì các hạ cÅ©ng phải thá» xem sao.
Diệp Khai há»i:
- Sao các hạ không tự mình là m th�
Äinh Cầu Cảnh lạnh lùng:
- Nếu các hạ không muốn xà i ba vạn lượng bạc thì cứ trao trả lại tại hạ, cũng chưa muộn đâu.
Diệp Khai mỉm cưá»i, đứng lên.
Tiêu Biệt Ly vụt cưá»i nói:
- Uống và i chén rồi hãy đi chứ. Gấp gì?
Diệp Khai vươn cánh tay có xấp ngân phiếu đáp:
- Phải cấp tốc xà i một vạn lượng nà y.
Tiêu Biệt Ly há»i:
- Tiá»n đến tay rồi thì lúc nà o xà i mà lại chẳng được. Tại sao phải xà i cấp tốc?
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Nếu tại hạ không xà i hết ngay bây giỠthì chỉ sợ không còn cơ hội xà i đến nữa.
Tiêu Biệt Ly nhìn theo bóng Diệp Khai thoát qua cá»a sổ. Bá»—ng lão thở dà i thốt: - Má»™t con ngưá»i thông minh.
Äinh Cầu Cảnh phụ hoạ:
- ÄÃch xác là váºy.
Tiêu Biệt Ly há»i: - Các hạ tÃn nhiệm hắn? Äinh Cầu Cảnh lắc đầu: - Hoà n toà n không.
Tiêu Biệt Ly chá»›p chá»›p mắt: - Cho nên các hạ má»›i thảo luáºn giao dịch vá»›i hắn. Rồi lão cưá»i, tiếp: - Má»™t cuá»™c giao dịch cá»±c kỳ đặc biệt.
Má»™t ngưá»i nghèo rách mồng tÆ¡i, bá»—ng dưng có đến và i vạn lượng bạc thì ngưá»i đó phải có cảm giác là mình bay bổng táºn chÃn từng mây.
Nhưng Diệp Khai nghe đôi chân mình vẫn nặng chịch như thưá»ng, chẳng có chút gì là phiêu phưởng.
Có lẽ chà ng quá mệt má»i rồi chăng?
Bởi Thúy Bình là má»™t nữ nhân có thừa năng lá»±c là m cho má»™t nam nhân phải mệt đừ, có thể hầu như rá»i rã.
Hiện tại đèn trong phòng nà ng đã tắt, có thể là nà ng đã ngủ rồi.
ÄÆ°á»£c nằm bên cạnh nà ng, là m má»™t giấc đến trá»i sáng, hô hấp cái hương vị cá»§a nà ng, ấp á»§ xác thịt mát dịu cá»§a nà ng thì còn gì thÃch thú bằng.
Cái cảnh đó quá hấp dẫn là m Diệp Khai khó mà cự tuyệt được.
Chà ng trở vỠđó, nhẹ xô cá»a phòng. Cá»a phòng chỉ khép há» thì hẳn là nà ng Ä‘ang chá» chà ng.
Aùnh sao má» má» chiếu qua cá»a sổ, soi hình nà ng Ä‘ang đắp chăn phá»§ kÃn đầu. Nà ng có vẻ ngá»§ say.
Diệp Khai cưá»i nhẹ, nhẹ tay nâng má»™t chéo chăn lên.
Bỗng một ánh kiếm chớp lên, một vệt sáng xẹt ngay và o ngực chà ng như con độc xà vút thẳngg mình.
Khoảng cách quá gần, hầu như kiếm chá»›p lên là tá»›i Ä‘Ãch ngay.
Bất cứ ai cÅ©ng khó hòng thoát khá»i mÅ©i kiếm.
Nhưng Diệp Khai mưá»ng tượng như con chồn thoát chết nhiá»u lần vá»›i những tay săn, như con chim phòng bị kỹ cà ng, kinh nghiệm có thừa, cảnh giác luôn luôn đỠcao cá»±c độ ngay cả lúc ngá»§ say.
Hông chà ng như gãy thình lình, ná»a thân trên ngã ngữa vá» phÃa háºu.
Ngá»n kiếm vút Ä‘i, lướt ngang trên ngá»±c chà ng.
Thuáºn đà , Diệp Khai báºt ngưá»i, mình thấp xuống, chân đá hất lên, đá và o coổ tay cầm kiếm.
Ngưá»i trong chăn đã tung chăn đứng lên, thay vì tiến tá»›i công luôn, lại khua kiếm thà nh vòng tròn, che phần mặt, đồng thá»i lao vút mình qua cá»a sổ.
Diệp Khai không Ä‘uổi theo, cưá»i nhẹ lẩm bẩm:
- Vân Tại Thiên. Ta nháºn ra ngươi. Có thoát Ä‘i cÅ©ng vô Ãch.
Ngưá»i đó Ä‘ang thoát Ä‘i, bá»—ng dừng lại, đứng sững má»™t phút rồi từ từ quay đầu.
Quả nhiên chÃnh là Vân Tại Thiên.
Bà n tay cầm kiếm cá»§a gã nổi gân xanh, mắt ngá»i hung quang, mặt bừng át khÃ.
Diệp Khai thốt:
- Thì ra ngưá»i mà ngươi Ä‘i tìm chẳng phải là Phó Hồng Tuyết. CÅ©ng chẳng phải là Tiêu Biệt Ly mà chÃnh là Thúy Bình.
Vân Tại Thiên lạnh lùng:
- Ta không thể đến tìm nà ng sao?
Diệp Khai đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có thể.
Chà ng cưá»i tiếp:
- Má»™t nam nhân như ngươi, có Ä‘i tìm má»™t nữ nhân thì thiết tưởng cÅ©ng là việc thông thưá»ng. Nhưng tại sao ngươi dối ta?
Vân Tại Thiên chá»›p mắt, chợt cưá»i khan:
- Ta sợ ngươi ghen.
Diệp Khai cưá»i lá»›n:
- Kẻ ghen chÃnh là ngươi chứ đâu phải ta.
Vân Tại Thiên trầm ngâm má»™t lúc, bá»—ng há»i:
- Nà ng đâu?
|

15-07-2008, 10:30 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 10 : Mỹ Nhân Thần BÃ
Diệp Khai thốt:
-Không biết !
Vân Tại Thiên há»i nhanh:
- Thế ngươi không thấy nà ng ?
Diệp Khai đáp:
- Lúc ta đi ra, thì nà ng còn tại phòng.
Vân Tại Thiên biến sắc:
- Nhưng lúc ta đến, nà ng biến đâu mất dạng !
Diệp Khai cau mà y:
- Có lẽ nà ng đi tìm nam nhân ! …
Vân Tại Thiên cháºn lá»i:
- Nà ng không hỠđi tìm nam nhân. Số nam nhân đến tìm nà ng quá dư thừa.
Diệp Khai mỉm cưá»i:
- Ngươi không hiểu chi cả ! Nam nhân đến tìm nà ng khác xa với nam nhân nà ng đi tìm.
Vân Tại Thiên trầm ngâm một chút:
- Ngươi nghĩ, nà ng định tìm ai ?
Diệp Khai há»i lại:
- Ở đây có bao nhiêu nam nhân đáng cho nà ng phải cắt công đi tìm ?
Vân Tại Thiên biến sắc.
Bá»—ng, gã quay mình bay vá»t qua khung cá»a sổ.
Diệp Khai không ngăn cản.
Chà ng đã phát hiện ra những gì chà ng muốn biết, chà ng biết đủ rồi, còn đòi há»i chi hÆ¡n.
Chà ng phát hiện ra cái chi ?
Thúy Bình là má»™t nữ nhân thần bÃ, nhất định là nà ng chất chứa trong tâm rất nhiá»u bà máºt.
Con ngưá»i như nà ng, hà nh nghá» nà y, có thể đến những địa phương khác, tạo sá»± nghiệp lá»›n lao. Hà tất phải chôn vùi tà i sắc tại chốn biên thùy hoang vắng, giữa trá»i xanh và cát và ng.
Nà ng lưu tại đây, hẳn phải có má»™t mục Ä‘Ãch đặc biệt.
Và Vân Tại Thiên đến tìm nà ng, cÅ©ng có má»™t mục Ä‘Ãch hoà n toà n bất đồng vá»›i mục Ä‘Ãch cá»§a các nam nhân khác.
Giữa hai ngưá»i hẳn có má»™t bà máºt chi đó, cá»±c quan trá»ng, không thể tiết lá»™ vá»›i kẻ thứ ba.
Chà ng cảm thấy con ngưá»i ở tại địa phương nà y bà máºt quá, ai ai cÅ©ng hoà i bảo má»™t và i bà máºt, thuá»™c loại quan trá»ng !
Mà chà ng, đương nhiên cÅ©ng có bà máºt như má»i ngưá»i.
Thì ra, đất Biên Thà nh là nÆ¡i táºp trung những bà máºt !
Và hiện tại, tất cả những bà máºt hầu như sắp sá» hé mà n.
Diệp Khai thở dà i:
- Ngà y mai, hẳn chà ng phải có nhiá»u việc phải là m. Váºy thì đêm nay chà ng cần phải ngá»§, ngá»§ lấy lại sức lá»±c.
Chà ng cởi già y, lên giưá»ng nằm.
Trong chăn còn bá»™ y phục lót mình cá»§a Thúy Bình, chÃnh chà ng cởi há»™ nà ng bá»™ y phục đó.
Nà ng đã rá»i phòng sao không váºn y phục lót ? Hay là nà ng quá vá»™i và ng, không kịp mặc ? Hay là nà ng bị ai đó bức bách phải Ä‘i ngay ?
Diệp Khai quyết định lưu lại đây, chá» nà ng trở vá». Nhưng, nà ng không trở vá» !
Không bao lâu nữa, đêm tà n, ngà y sẽ đến.
Phó Hồng Tuyết trằn trá»c mãi, không ngá»§ được. Mã Phương Linh cÅ©ng thế.
Tiêu Biệt Ly và Äinh Cầu Cảnh thì cứ chén má»i, chén đáp, khá» khà trên căn gác
nhá».
Tại Biên Thà nh, trong đêm nay, Ãt nhất cÅ©ng có ngần ấy ngưá»i thức trắng.
Ai ai cÅ©ng chỠđợi ! Chá» má»™t bà máºt nà o đó.
Còn Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ ? Hoa Mãn Thiên ? Lạc Lạc SÆ¡n ? Trầm Tam Nương ! HỠở đâu ? Há» có chỠđợi chăng ?
Äêm nay, quả là má»™t đêm dà i !
Và trong đêm nay, tại Vạn Mã ÄÆ°á»ng, có tám mạng ngưá»i hy sinh !
Và o thá»i gian chuyển tiếp từ đêm sang ngà y, tại vùng Biên Thà nh nà y, cái lạnh tăng gia ghê gá»›m ! Lạnh theo gió cuốn vá», quất và o ngưá»i như những ngá»n roi rát buốt rợn rùng !
Trong gió, có tiếng vó ngựa.
Bảy tám ngưá»i ngồi trên lưng ngá»±a, lắc lư, ngưá»i nà o cÅ©ng say túy lúy.
Há» quên đưá»ng, song ngá»±a nhá»› đưá»ng vá».
Bá»n nà y, là những tay huấn luyện ngá»±a, những mã sư quanh năm suốt tháng ngồi trên lưng ngá»±a bất kham, biến chúng thà nh thuần, chân há» chai lì hầu như tê dại. Trừ những lúc thỉnh thoảng có dịp và o thị trấn, đánh chén no say, còn thì trá»n Ä‘á»i lại không có má»™t lạc thú nà o khác !
- Ngà y mai ta không có phiên trực, đêm nay nhất định là ta phải tìm một cô nương hưởng thú, bù những ngà y qua !
Một kẻ khác tiếp nối:
- Ai bảo ngươi vô dụng, không tranh đấu ? Có tranh đấu mới có thắng lợi chứ ! Thắng lợi khi nà o tự động đến với ngươi đâu !
Kẻ thứ ba chen và o:
- Còn ngươi nữa ! Có bao nhiêu tiá»n là đem nướng hết và o cuá»™c đỠđen !
Má»—i ngưá»i má»™t câu, há» chê trách nhau, há» cùng phát nguyện là từ nay sẽ xà i tiá»n lương kỹ, hưởng lạc thú kỹ !
Há» cùng phá lên cưá»i.
Ai tinh ý thấy rõ trong tiếng cưá»i cá»§a há» có cái gì chua chát quá !
Há» cưá»i để quên Ä‘i kiếp Ä‘á»i nô lệ, vÄ©nh viá»…n không cất đầu nổi !
Äá»i có ba thứ an á»§i, há» Ä‘á»u thiếu cả ba: tiá»n, gái, và nhà !
Thì bảo sao hỠkhông buông lung kiếp sống phó mặc cho gió cuốn đi ?
Há» không còn sống cái kiếp con ngưá»i nữa. Há» gần vá»›i ngá»±a quá rồi !
Má»™t ngưá»i đột nhiên kẹp chân sát và o hông ngá»±a, dụng lá»±c đánh ngá»±a, ngá»±a vá»t tá»›i như bay.
Äồng bạn phá lên cưá»i:
- Tiểu hắc tỠđiên rồi !
- Ãt nhất cÅ©ng bảy tám tháng qua hắn không tiếp cáºn nữ nhân ! Lần sau cùng, hắn vá»› phải má»™t mụ suýt soát sáu mươi !
- Giả như cho ta ngủ một đêm với Thúy Bình thôi, sáng ra ai chặt ta một trăm cái đầu, ta cũng dâng nốt !
- Ta lại khác, ta thÃch cái mụ Trầm Tam Nương hÆ¡n ! Mụ ấy tuy có tuổi má»™t chút, song vẫn còn hấp dẫn lạ lùng !
Bỗng, một tiếng rú thảm vang lên.
Tiểu hắc tá» chạy phÃa trước rú lên, rồi ngã nhà o xuống lưng ngá»±a.
Hắn ngã cạnh chân má»™t ngưá»i.
Ngưá»i đó như bóng ma, từ chá»— tối lù lù xuất hiện, tay cầm má»™t thanh Ä‘ao dà i, loại chém ngá»±a.
Bao nhiêu rượu trong mình bỠmã sư vụt biến thà nh mồ hôi lạnh.
Hai kẻ Ä‘i đầu run giá»ng há»i:
- Ngưá»i là ai ? Ngưá»i hay quá»· ?
Ngưá»i đó cưá»i há»i lại:
- Ta là ai, các ngươi cÅ©ng không nháºn ra sao ?
Hai kẻ Ä‘i đầu kịp nháºn ra rồi, thở phà o, cưá»i vuốt:
- Thì ra là …
Trảm mã đưá»ng Ä‘ao chá»›p lên trước mặt chúng ngăn cháºn câu nói.
Vĩnh viễn chúng không nói được nữa. Bởi, máu đã phún lên như vòi.
Thây ngưá»i ngã, song mắt vẫn còn trừng trừng nhìn kẻ sát nhân, hãi hùng, kinh dị, căm há»n.
Kẻ chết vĩnh viễn không hiểu tại sao mình phải chết.
Rồi ngựa hà kinh hoà ng.
Rồi ngưá»i rú kinh hoà ng !
Có kẻ nhanh tay, nhanh trà quất ngá»±a chạy Ä‘i mong thoát nạn, nhưng ngưá»i đó nhanh hÆ¡n ngá»±a, nên đã là đồng bạn, tất cả phải đồng chung số pháºn, không thể sống thừa !
Mã sư sau cùng tức uất hét lên:
- Tại sao ? Tại sao ngươi tà n nhẫn ?
Ngưá»i đó cưá»i rợn:
- Không nên trách ta ! Tá»± trách là phải hÆ¡n ! Ai bảo các ngươi dấn thân và Vạn Mã ÄÆ°á»ng !
Ngá»n thiên đăng xa xa bắt đầu má» dần.
Äống lá»a cháy báºp bùng.
Trên lá»a có má»™t cái nồi. Quanh đống lá»a có hai ngưá»i ngồi.
Nước trong nồi sôi sục, hơi bốc lên bừng bừng.
Má»™t ngưá»i lấy hai cục thịt ngá»±a bá» và o nồi, vừa là m công việc đó vừa cưá»i.
Tiếng cưá»i nghe ken két, như thép chạm trên đá mà i !
ChÃnh ngưá»i đó cất tiếng:
- Ta sanh ra tại đất Giang Nam, lá»›n lên tại đó lúc nhá», từng mÆ¡ ước có thịt ngá»±a mà ăn, xem cái tư vị thứ thịt đó như thế nà o ! Hiện tại thì có dịp thưởng thức thứ thịt đó rồi !
Y nghiến răng tiếp:
- Con mẹ nó ! Lần sau, nếu bắt buá»™c phải ăn thứ thịt nà y, ta thà chui xuống mưá»i tám tầng địa ngục còn hÆ¡n !
Ngưá»i kia không lưu ý đến y.
Bà n tay của hắn đang mò mò trong đũng quần.
Khi hắn rút tay ra, thì bà n tay đó vấy đầy máu.
Ngưá»i thứ nhất cau mà y:
- Sao đó ! Lại rách tét nữa rồi phải không ? Ai bảo ngươi có thứ da thịt quá má»m mại như váºy ? Ngà y đầu mà chịu không thấu, thì ngà y mai, ngà y kia, ngươi sẽ phải khổ như thế nà o nữa !
Thá»±c ra, có ai chịu nổi ngồi trên ngá»±a phi đưá»ng dà i mãi mãi, suốt má»™t ngà y trá»i, không dừng vó ?
Lúc khởi hà nh, kỵ sÄ© cảm thấy yên ngá»±a rất êm, song dần dần vá» sau, yên ngá»±a như má»c kim, kim cà ng lúc cà ng nhô cao, cái bà n tá»a Ä‘au đớn không tưởng nổi !
Nhìn bà n tay vấy máu, hắn cà u nhà u:
- Cái lão Lạc Lạc SÆ¡n tháºt là đồ chó chết ! Con mẹ nó, lão ẩn nấp má»™t nÆ¡i cho sướng thân, bắt bá»n ta phải chịu gian nan khốn khổ như thế nà y !
Ngưá»i thứ nhất tiếp nối:
- Nghe nói lão ta là một con quỷ rượu ! Biết đâu lão ta chẳng quá say, ngã ngựa gãy cổ mà chết rồi !
Cạnh đó có má»™t chiếc lá»u. Trong lá»u, có bảy tám ngưá»i, hiện tại những ngưá»i đó ngáy ồ ồ !
Nồi nước vẫn reo sôi.
Thịt ngựa đã nát nhừ chưa ?
Má»™t ngưá»i cao tuổi tìm má»™t cà nh cây khô, định quáºy và o nồi, xem qua mấy cục
thịt.
Vừa lúc đó, từ trong bóng tối, má»™t ngưá»i phi ngá»±a vá»t ra. Hai ngưá»i kia đồng thá»i chụp chuôi Ä‘ao, vụt đứng lên cao giá»ng há»i: - Ngưá»i đến đó, là ai ?
Ngưá»i đó đáp: - Ta !
Thinh âm nghe quen quen.
Ngưá»i trẻ tuổi, có bà n tay vấy máu, vá»› má»™t que cá»§i cháy, đưa lên cao. Ãnh lá»a soi rõ mặt ngưá»i ngồi trên ngá»±a.
Cả hai gã quanh đống lá»a cùng cưá»i vuốt, thốt: - Äêm khuya lắm rồi, sao lão nhân gia không ngÆ¡i nghỉ má»™t lúc ? Ngưá»i trên ngá»±a đáp:
- Vì có việc, ta phải đến gặp các ngươi !
Má»™t ngưá»i há»i:
- Việc gì ?
Không có tiếp đáp.
Thanh Ä‘ao cá»§a ngưá»i trên ngá»±a bá»—ng chá»›p lên, má»™t trong hai gã rÆ¡i đầu. Gã trẻ tuổi trố mặt, sợ quá đến nghẹn cuống há»ng, không kêu lên được. Tại sao ngưá»i trên ngá»±a giết chúng ?
Ngưá»i trên ngá»±a là ai ?
Trong túp lá»u, tiếng ngáy vẫn vang Ä‘á»u.
Má»™t ngà y dà i vất vả, nếu có dịp nằm xuống, là há» ngá»§ như chết, má»™t và i tei^’ng động thưá»ng đâu có thể là m cho há» tỉnh dáºy ?
Tuy nhiên, cÅ©ng có kẻ thÃnh tai, nhạy cảm giác, chợt bừng tỉnh. Hắn thấy gì ?
Máu ! Máu bắn lên, rơi xuống lấm tấm, như mưa !
Song, hắn không kịp kêu hoảng.
Thanh đao nháng lên, đầu hắn đứt, máu phún từ cổ, tiếp nối với vòi máu trước, của đồng bạn.
Còn độ ná»a giá» nữa, là trá»i sáng rõ.
Diệp Khai nhắm mắt, nằm trên giưá»ng, tợ hồ ngá»§.
Phó Hồng Tuyết ở trong nhà bếp, Ä‘ang múc nước và o cháºu, rá»a mặt.
Công Tôn Äoạn uống nhiá»u rượu, say mèm, loạng choạng bước ra cá»a, nhảy lên lưng ngá»±a.
Äèn trên căn gác nhỠđã tắt.
Bốn nÆ¡i khác biệt, có hoạt cảnh như váºy đó.
Còn ở những nơi khác?
Mã Phương Linh còn mở mắt trao tráo, đợi chá».
Còn Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ ? Vân Tại Thiên ? Hoa Mãn Thiên ? Lạc Lạc SÆ¡n ? Trầm Tam Nương ? Những ngưá»i nà y Ä‘ang là m gì ?
Máu đã đổ loang trên đồng cá», hỠở đâu, không thấy ngưá»i nà o ra mặt cả !
Lại còn Thúy Bình nữa ! Nà ng đang ở đâu ! Là m gì ?
Mã Phương Linh nắm chặt chiếc chăn, mồ hôi lạnh xuất ra, ướt cả y phục nà ng.
Mưá»ng tượng nà ng vừa nghe tiếng kêu gà o thảm thiết từ xa xa đâu đó vá»ng đến.
Nếu là như thưá»ng, nà ng đã chạy bay Ä‘i xem rồi.
Hiện tại nà ng cảm thấy có nhiá»u việc đáng sợ quá chừng. Nà ng không dám nhìn và o má»™t cảnh tượng nà o cả.
Bởi cảnh nà o hiện ra, cÅ©ng Ä‘á»u rùng rợn cả.
Trong gian phòng, không khà trầm Ä‘á»ng, gây bá»±c bá»™i vô cùng. Thế mà nà ng cÅ©ng không dám bước xuống giưá»ng mở tung cá»a sổ, tìm cái thoáng.
Ngôi nhà cá»§a nà ng được kiến trúc biệt láºp hẳn vá»›i các ngôi nhà khác, rất kiên cố, rất rá»™ng lá»›n. Ngoà i hai lão bà phục thị nà ng, chỉ có phụ thân nà ng, nà ng, Công Tôn Äoạn, và Trầm Tam Nương ở trong nhà mà thôi.
Sở dÄ© những ngưá»i nà y ở chung má»™t chá»—, là vì Vạn Mã ÄÆ°á»ng tÃn nhiệm nÆ¡i há».
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, còn có cáºu bé Tiểu Hổ Tá».
Nhưng, hắn nhỠtuổi quá, có biết gì ! Hắng cứ ngủ kỹ như lúc nà o.
Hai lão bà thì ná»a Ä‘iếc, ná»a mù, lúc tỉnh cÅ©ng như lúc ngá»§, lừ đừ cháºm chạp. Có há» cà ng vướng báºn hÆ¡n là trông ngóng ở há» má»™t trợ giúp nà o.
Bây giá» thì những ngưá»i linh hoạt vắng mặt cả rồi, chỉ còn má»—i má»™t mình nà ng vá»›i má»™t đứa bé, hai lão bà vô tÃch sá»±.
Nà ng cô độc quá !
Hà huống trong cảnh tịch mịch bao quanh nà ng, biết đâu chẳng có kẻ mưu toan phục thù Ä‘ang rình ráºp, chá» cÆ¡ há»™i ?
Mã Phương Linh cắn môi, báºt ngồi dáºy.
Gió thổi, vá»n qua lá»›p giấy bồi nÆ¡i cá»a sổ, kêu rà o rà o.
Chợt, má»™t bóng ngưá»i in rõ nÆ¡i khung giấy. Bóng đó ốm dà i, không thể là phụ thân nà ng. Mà cÅ©ng không phải là thân hình há»™ pháp cá»§a Công Tôn Äoạn.
Mã Phương Linh con rúm ngưá»i lại, toà n thân lạnh cứng.
NÆ¡i chiếc ghế ở đầu giưá»ng, có mắc má»™t thanh kiếm.
Bóng bên ngoà i cá»a sổ hiện ra rồi bất động, tợ hồ nghe ngóng động tịnh trong phòng, chá»±c chá» cÆ¡ há»™i tiến và o.
Mã Phương Linh lại cắn môi, từ từ vươn tay ra, rút thanh kiếm mắc nơi thà nh ghế, cầm chặt.
Bây giá», bóng bên ngoà i bắt đầu động Ä‘áºy, mưá»ng tượng toan mở cá»a sổ.
Mã Phương Linh đổ mồ hôi lạnh ướt lòng bà n tay, mồ hôi chảy ra, đẫm ướt luôn tua kiếm.
Nà ng cố gắng trấn định tâm thần, giữ cho tay không run, Ä‘oạn từ từ váºn khà dồn ra bà n tay.
Nà ng chuẩn bị nhảy vá»t tá»›i, đâm má»™t nhát kiếm tháºt bất ngá».
Nhưng nà ng chưa là m má»™t cỠđộng nhá», bóng bên ngoà i vụt biến mất.
Sau đó, nà ng nghe có tiếng vó ngựa.
Ngưá»i bên ngoà i cá»a sổ có lẽ thấy ngưá»i nhà trở vá» nên ẩn tránh.
Mã Phương Linh thở phà o, nghĩ:
- Dù sao thì cÅ©ng có ngưá»i trở vá» ! Ta đỡ tịch mịch rồi !
Cho đến bây giá», nà ng má»›i biết thế nà o là sợ hãi !
Còn ngưá»i bên ngoà i cá»a sổ !
Khi nà ng lấy đủ can đảm, định mở cá»a sổ ra xem, thì vó ngá»±a vang lên rất gần.
Kế đó nà ng nghe giá»ng oai nghiêm cá»§a phụ thân nà ng. Ông ra lệnh:
- Không được kêu la, hay nói tiếng gì. Hãy theo ta lên gác.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ không vỠđây má»™t mình !
Ông ta mang ai vỠtheo ?
Ngá»±a, chỉ có má»™t con, thế ra Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ cho ngưá»i nà o đó ngồi chung ngá»±a sao ?
Sá»± kiện đó là m cho Mã Phương Linh hết sức kinh ngạc, bởi nó nghịch thưá»ng quá !
Không lâu lắm, nà ng nghe tiếng rên !
Âm thanh một nữ nhân !
Lạ chưa ? Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ mang nữ nhân vỠđây !
Nà ng biết rõ, nữ nhân nà y tuyệt nhiên không phải dì ba, tiếng rên chứng tá» con ngưá»i đó còn trẻ lắm mà !
Nà ng đang ngồi chợt nằm xuống.
Nà ng sẵn sà ng thông cảm cho phụ thân nà ng, nếu ông ấy cần tiếp cáºn má»™t nữ nhân khác ngoà i dì ba.
Ai không thÃch cái má»›i ? Miá»…n sao đừng phụ phà ng cái cÅ© là được !
Một ý niệm khác chợt hiện !
Dì ba già rồi ! Hay sắp sá»a già cÅ©ng thế ! Bà có già , phụ thân nà ng má»›i chán !
Nà ng đâm ra thương hại bà .
Rồi nà ng lại cho là bất công ! Nam nhân thèm cá»§a lạ ná»a đêm có thể xuất ngoại, tìm gái mang vá». Còn ngưá»i đà n bà thì phải ru rú trong phòng, chá» nam nhân ban tình yên theo cách bố thà !
Khung giấy bồi nÆ¡i cá»§a sổ trắng dần, trắng dần. Ngà y lên rồi, còn ngưá»i bên cá»a sổ đâu ?
DÄ© nhiên, ngưá»i đó đâu có thể biến hóa như ma quá»· mà đột nhiên mất dạng ?
Nhất định là y trốn ở đâu đó ! Trốn như con mèo rình chuá»™t, chá» chuá»™t lấp ló lÃ
vồ !
Nà ng nghĩ:
- Ta là đối tượng thứ nhất của y !
Niá»m sợ hãi vụt xâm chiếm nà ng trở lại. Nhưng bây giá» nà ng không quá sợ như vừa rồi bởi lẽ phụ thân nà ng có mặt trong nhà và ngà y cÅ©ng bắt đầu lên.
Do dự một chút, nà ng cầm kiếm đi chân không bước ra ngoà i.
Phải tìm cho được ngưá»i đó, nếu không, nà ng khó an tâm !
Äèn nÆ¡i hà nh lang đã tắt.
Bóng tối còn nhen nhúm má» má».
Mã Phương Linh dè dặt bước từng bước má»™t, sợ ngưá»i đó xuất hiện đột ngá»™t.
Chợt, nà ng nghe tiếng nước chảy róc rách văng lách tách, từ trong phòng dì ba vá»ng ra.
Dì ba trở vỠrồi sao ?
Hay ngưá»i đó ẩn nấp trong phòng cá»§a dì ba ?
Mã Phương Linh nghe tim Ä‘áºp mạnh. Cắn môi lấy can đảm, từ từ tiến đến bên cá»a phòng.
Chợt cánh cá»a mở ra.
Mã Phương Linh giáºt mình, nhảy lùi lại, nhưng rồi nà ng thở phà o, kêu khẽ:
- Tạ Æ¡n trá»i pháºt ! Dì đã vá» !
Trá»i còn tối, trong phòng không đèn.
Trầm Tam Nương mặc chiếc áo rá»™ng, Ä‘ang rá»a mặt. Mặt bà trắng nhợt mất vẻ tá»± nhiên hà ng ngà y.
Chiếc khăn bao mặt của bà có vấy máu.
Mã Phương Linh há»i:
- Dì … Dì thỠthương ?
Trầm Tam Nương không đáp, há»i lại:
- Ngươi biết ta có xuất ngoại phải không ?
Mã Phương Linh chá»›p mắt, cưá»i:
- Dì yên trÃ, tôi sẽ giả vá» không hay biết gì cả !
Trầm Tam Nương không nói gì, thong thả lấy vuông khăn vấy máu, nhúng và o cháºu nước vò vò cho bệt máu tan biến.
Miệng bà còn mặn máu, bà nhẫn nại đến lúc vỠnhà rồi mới chịu nhả ra.
Công Tôn Äoạn đánh má»™t quyá»n không nhẹ lắm.
Mã Phương Linh nhảy phóc lên giưá»ng ngồi, xếp bằng tròn.
Má»i hôm, và o đây, nà ng luôn luôn thá»§ lá»…, nhưng hôm nay thì nà ng tùy tiện hà nh động, bởi nà ng thấy mình lá»›n lên má»™t chút, mình nắm giữ má»™t bà máºt cá»§a ngưá»i.
Khi có kẻ kiêng nể nà ng thì nà ng có phần nà o tự tôn chứ.
Nà ng há»i:
- Ở đây, dì có rượu không ? Tôi muốn uống một chén !
Trầm Tam Nương cau mà y:
- Ngươi táºp uống rượu từ lúc nà o đó ?
Mã Phương Linh há»i lại:
Lúc ở lứa tuổi cá»§a tôi, dì có táºp uống rượu không ?
Trầm Tam Nương thở dà i:
- Rượu ở bên dưới cái kệ đó !
Mã Phương Linh cưá»i nhẹ:
- Tôi biết ở đây có rượu mà ! Rượu cá»§a gia gia trữ sẵn mà ! Nếu tôi là dì, thì đêm nà o không ngá»§ được là bò dáºy là m mấy chén !
Trầm Tam Nương lại thở dà i:
- Hai hôm nay, Ä‘Ãch xác là ngươi có trưởng thà nh hÆ¡n trước nhiá»u.
Mã Phương Linh đã tìm được rượu, mở nút bình, kê miệng bình và o miệng nà ng, nốc má»™t ngụm lá»›n, rồi cưá»i há»i:
- Tôi vốn đã thà nh ngưá»i lá»›n rồi, cho nên dì nhất định cáo tố bà máºt vá»›i tôi phải không ? Dì xuất ngoại trong đêm, để Ä‘i tìm ai thế ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Ngươi yên trÃ. Không phải Diệp Khai đâu !
Mã Phương Linh chớp mắt:
- Thế thì ai ? Phó Hồng Tuyết ?
Trầm Tam Nương đang vò vuông khăn, chợt dừng tay lại, một lúc lâu, từ từ quay mình, nhìn nà ng.
Mã Phương Linh há»i:
- Nhìn chi mà kỹ thế dì ? Có phải tôi đoán trúng không ?
Trầm Tam Nương vươn tay đoạt bình rượu, lạnh lùng thốt:
- Ngươi say rồi ! Hãy vỠphòng ngủ đi. Lúc nà o tỉnh trở lại đây nói chuyện với ta.
Mã Phương Linh nghênh mặt, cưá»i lạnh, thốt:
- Bất quá, tôi muốn biết dì dùng phương pháp gì cấu dẫn hắn váºy thôi. Phương pháp đó nhất định là hay lắm chứ, nếu không thì là m sao hắn mê má»™t gái già như dì ?
Trầm Tam Nương nhìn sững nà ng, gằn từng tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi yêu hắn ? Thế còn Diệp Khai ?
Mã Phương Linh có cảm tưởng là bị tát tay và o mặt.
Mặt nà ng từ sắc trắng, biến đỠliá»n.
Nà ng muốn nhảy xổ tới, tát và o mặt Trầm Tam Nương.
Nhưng, đúng lúc đó, tiếng chân ngưá»i vang lên ngoà i hà nh lang.
Tiếng chân nặng ná», từ xa xa tiến tá»›i, rồi dừng lại nÆ¡i cá»a phòng.
Ai đó há»i vá»ng và o:
- Tam Nương ! Thức dáºy chưa ?
Thanh âm cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§.
Mã Phương Linh cùng Trầm Tam Nương đồng biến sắc mặt.
Trầm Tam Nương nháy nhá» môi, đại ý bảo nà ng chui xuống gầm giưá»ng.
Mã Phương Linh chui liá»n.
Nà ng và Trầm Tam Nương Ä‘á»n có tịch, song cái tịch cá»§a nà ng không thể tiết lá»™ được.
CÅ©ng may, Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ không và o.
Lão chỉ đứng bên ngoà i há»i vá»ng và o:
- Mới thức đó hả ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Phải !
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ há»i:
- Ngủ ngon không ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Ngon !
Mã Phương Linh hết sức kỳ quái, tá»± há»i gia gia nà ng đã mang má»™t nữ nhân vỠđây rồi, sao còn đến tìm dì ba nữa !
Và nữ nhân đó là ai ?
Má»™t mình Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ chiếm ba gian phòng rá»™ng ở tầng lầu trên.
Má»™t gian, dùng là m thÆ¡ phòng, má»™t gian, để ngá»§, và má»™t gian là máºt thất.
Trầm Tam Nương từ lúc vá» Vạn Mã ÄÆ°á»ng, chưa lần nà o đặt chân trong máºt thất cá»§a lão.
Lên lầu rồi, lão luôn luôn đi đứng thẳng lưng, ngồi cũng thẳng lưng, để chứng tỠlão chưa già .
Trầm Tam Nương đi theo sau lão.
Má»—i khi lão bảo bà lên lầu, không khi nà o bà cá»± tuyệt. Äối vá»›i lão, bà không nóng lắm mà cÅ©ng không lạnh lắm.
Bà sẵn sà ng dâng hiến cho Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§, sẵn sà ng là m cho lão mãn nguyện.
Mẫu ngưá»i cá»§a bà thÃch hợp vá»›i nhu cầu cá»§a lão.
Cá»a phòng trên lầu đóng kÃn.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ dừng chân nÆ¡i cá»a, quay mình lại, nhìn bà má»™t chút, Ä‘oạn
há»i:
- Ngươi biết ta gá»i ngươi lên đây để là m gì không ?
Trầm Tam Nương cúi đầu, đáp:
- Tùy tiện ông muốn là m gì thì là m, tôi không hỠcó phản ứng chi cả.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ há»i:
- Nếu ta giết ngươi ?
Giá»ng lão cá»±c nghiêm, cá»±c lạnh. Mặt lão không có nét cưá»i.
Trầm Tam Nương bá»—ng nghe lạnh khắp ngưá»i. Bà vừa nháºn thấy mình Ä‘i chân không.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ vụt cưá»i khan, tiếp:
- Nói thế chứ ta đâu có giết ngươi ! Trong phòng, có ngưá»i Ä‘ang chá» ngươi !
Trầm Tam Nương há»i:
- Có ai chỠtôi ? Ai ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng chá»§ cưá»i quái dị:
- Vĩnh viễn, ngươi không đoán ra là ai đâu !
Cá»a phòng mở. Trầm Tam Nương cảm thấy không có dÅ©ng khà tiến và o.
|

15-07-2008, 10:32 AM
|
 |
 Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 11 : Bữa Ăn Sáng Cuối Cùng
Äêm dù dà i thì đêm cÅ©ng phải tà n và ngà y lên tiếp nối.
Phó Hồng Tuyết đang ăn cháo.
Diệp Khai bắt đầu nghi ngá» là Thúy Bình không trở lại. Chà ng có nấn ná thêm cÅ©ng chẳng có Ãch gì. Và chà ng Ä‘ang xá» già y.
Căn gác nhỠchưa có động tịnh gì.
Công Tôn Äoạn Ä‘ang gục đầu và o trong máng nước cá»§a tà u ngá»±a. Song cho dù y có dùng nước cá»§a cả má»™t con sông thì cÆ¡n say cÅ©ng không giảm.
Tại cánh đồng hoang, gió vẫn lộng từng hồi, mùi máu tanh còn quyện theo gió nồng nặc.
Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên đã trở vỠnhà chuẩn bị đến gian đại sảnh dùng bữa sáng.
Trong khi đó Trầm Tam Nương cố thu hết can đảm, mạnh dạn bước qua ngưỡng cá»a phòng cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Thúy Bình thu mình ngồi bó gối trên chiếc ghế trong thư phòng. Nà ng có vẻ vừa mệt má»i vừa khiếp sợ.
Trầm Tam Nương bước và o. Cả hai trông thấy nhau, cùng giáºt mình kinh hãi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lạnh lùng quan sát hai ngưá»i.
Chợt lão thốt :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là hai ngưá»i nháºn ra nhau.
Trầm Tam Nương không chối, khẽ gáºt đầu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp :
- Hiện tại ta đã mang nà ng vỠđây để cho ngươi khá»i phải vất vả Ä‘i tìm lúc ná»a đêm ná»a hôm.
Trầm Tam Nương phản ứng hết sức lạ lùng.
Mưá»ng tượng bà trầm tư, mưá»ng tượng bà không nghe Vạn Mã ÄÆ°á»ng nói gì.
Lâu lắm, bà má»›i quay mình lại, đối diện vá»›i Vạn Mã ÄÆ°á»ng, từ từ thốt :
- ÄÃch xác là trong đêm tôi có Ä‘i ra ngoà i.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thản nhiên :
- Ta biết.
Trầm Tam Nương tiếp :
- Ngưá»i mà tôi muốn tìm không phải là Thúy Bình.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng vẫn thản nhiên :
- Ta biết.
Lão đã ngồi xuống rồi. Thần sắc cá»§a lão rất bình thản, không ai biết trong tâm cá»§a lão có nhiá»m vui hay ná»—i háºn.
Trầm Tam Nương nhìn lão, nhấn từng tiếng :
- Ngưá»i mà tôi định tìm là Phó Hồng Tuyết.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng ngồi nghe, bất động như tượng gá»—. Không biểu hiện má»™t nét cảm xúc nà o.
Aùnh mắt vẫn bình hoà , không kinh ngạc cÅ©ng không phẫn ná»™, chừng như có vẻ đồng tình Ãt nhiá»u.
Trầm Tam Nương cũng bình tĩnh không kém. Bà tiếp :
- Tôi tìm hắn là vì tôi có cảm tưởng hắn là hung thá»§ sát hại số ngưá»i đó.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu :
- Không phải hắn.
Trầm Tam Nương cũng lắc đầu :
- Không phải hắn nhưng nếu không tra cứu rõ rà ng thì tôi khó mà an tâm được.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thốt :
- Ta hiểu.
Trầm Tam Nương tiếp :
- Tôi có thể nháºn xét qua thái độ cá»§a hắn đối vá»›i tôi. Nữ nhân luôn luôn có cảm giác rất nhạy. Nếu hắn háºn ông thì thái độ cá»§a hắn đối vá»›i tôi sẽ khác.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu :
- Ta hiểu.
Trầm Tam Nương tiếp :
- Nhưng hắn đối vá»›i tôi rất khách khÃ, tôi đến thì hắn kinh ngạc, tôi Ä‘i thì hắn chẳng là m khó dá»… gì.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp :
- Hắn là ngưá»i quân tá».
Trầm Tam Nương tiếp :
- Rất tiếc là ông có ngưá»i bằng hữu không quân tá» chút nà o.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng Ä‘iá»m nhiên :
- A.
Trầm Tam Nương nghiến răng, mắt đỠlên, bỗng mở tung áo ra.
Thân hình bà y lồ lộ.
Tuy bà hÆ¡n ba mươi tuổi nhưng thân thể vẫn còn non như gái dáºy thì.
Äá»§ biết cái thuáºt bảo dưỡng nhan sắc cá»§a bà rất tinh vi.
Có mấy vết sưng, bầm tÃm nÆ¡i là n da trắng mịn ở ngá»±c và hông.
Thúy Bình kinh hãi kêu lên.
Trầm Tam Nương báºt khóc.
Rung rung giá»ng, bà há»i qua nức nở :
- Ông biết ai chưa ? Ông biết ai đánh tôi chưa ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng phẫn ná»™, song lão cố dấu sá»± phẫn ná»™ đó, trầm giá»ng đáp :
- Ta không muốn biết.
à tứ của lão thì Trầm Tam Nương thừa hiểu. Lão nói không muốn biết là lão đã biết rồi.
Trầm Tam Nương không nói thêm gì nữa, khép chiếc áo lại, buồn thảm tiếp:
- Ông không muốn biết là phải đó. Bất quá tôi muốn cho ông hiểu rằng vì ông, tôi có thể là m bất cứ việc gì.
Niá»m phẫn ná»™ trong ánh mắt cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng biến thà nh niá»m thống khổ. Lâu lắm, lão má»›i thở dà i thốt:
- Mấy năm qua, Ä‘Ãch xác là ngươi đã là m rất nhiá»u việc cho ta, ngươi chịu cÆ¡ cá»±c
vì ta.
Trầm Tam Nương thổn thức. Bất thình lình bà quỳ xuống, tựa đầu lên gối lão, khóc to…
Vạn Mã ÄÆ°á»ng vuốt nhẹ mái tóc cá»§a bà , đưa mắt nhìn xa xôi qua khung cá»a sổ.
Gió sá»›m thổi nhẹ qua cánh đồng cá». Cá» xanh oằn oại như ngà n lượn sóng nô đùa Ä‘uổi bắt nhau. Rồi thái dương lên, nhả và ng le lói vá»›i những hạt sương mai.
Trong đó, từng đà n ngựa trà n qua lướt lại.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thở dà i, dịu giá»ng thốt:
- NÆ¡i đây là má»™t vùng hoang lạnh. Nếu không có ngươi thì chẳng bao giá» ta chỉnh trang nó có cái vẻ hoa lệ như ngà y nay. Chẳng ai biết được ngươi giúp Ãch cho ta quan trá»ng như thế nà o.
Trầm Tam Nương còn khóc tỉ tê đáp:
- Chỉ cần ông biết cho tôi thôi. Ông biết cho là đủ cho tôi vui rồi,
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là biết chứ. Ngươi giúp ta biến vùng đất hoang nà y thà nh má»™t khuôn viên mỹ lệ. Cho nên bảo ta bá» mất nó thì ta là m sao chịu ná»—i sá»± thống khổ, dà y vò.
Trầm Tam Nương chợt ngẩng đầu lên, kêu thất thanh:
- Ông… ông nói gì?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng không nhìn bà , cứ từ từ tiếp:
- Ta Ä‘ang nói vá» má»™t sá»± bà máºt.
Trầm Tam Nương há»i:
- Bà máºt gì?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Bà máºt cá»§a ngươi.
Trầm Tam Nương kêu lên:
- Tôi có bà máºt gì chứ?
Niá»m thống khổ thâm trầm hiện trong ánh mắt cá»§a Vạn Mã ÄÆ°á»ng, lão gằn từng tiếng:
- Từ ngà y đầu tiên ngươi và o đây thì ta đã biết ngươi là ai rồi.
Trầm Tam Nương run ngưá»i mãnh liệt.
Mưá»ng tượng có đôi tay vô hình Ä‘ang bóp nghẹt yết hầu bà .
Thân hình run nhưng hÆ¡i thở như ngừng, ngưá»i hết run là tim hầu như ngừng Ä‘áºp.
Bà lùi lại từng bước từng bước. Bà sợ hãi cực độ.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Ngươi không phải hỠTrầm. Ngươi mang hỠHoa.
Câu nói đó như quả chùy giáng xuống đầu Trầm Tam Nương.
Äang đứng, bà ngã xuống.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Ngưá»i vợ thứ cá»§a Bạch Thiên VÅ© là Hoa Bạch Phụng. Hoa Bạch Phụng là thÆ¡ thÆ¡ cá»§a ngươi.
Trầm Tam Nương hét lên:
- Là m sao ông biết được?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thở dà i:
- Có thể là ngươi không tin. Nhưng sá»± tháºt thì như thế nà y. Trước khi ngươi và o đây thì ta đã thấy ngươi rồi. Ta thấy thÆ¡ muá»™i ngươi và Bạch Thiên VÅ© cùng há»™i hiệp vá»›i nhau tại má»™t chá»—. Lúc đó ngươi hãy còn nhá» và thÆ¡ thÆ¡ ngươi thì đã thá» thai. Thá» thai vá»›i Bạch Thiên VÅ©.
Trầm Tam Nương sá»ng ngưá»i như ngưá»i gá»—.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Sau khi Bạch Thiên VÅ© chết Ä‘i, ta có tìm thÆ¡ muá»™i ngươi. Nhưng thÆ¡ thÆ¡ ngươi ẩn tránh tráºn phương trá»i nà o, ta tìm không ra. Còn ngươi thì… không ai ngá» ngươi lại lần mò đến địa phương nà y.
Trầm Tam Nương lại lùi dần, lùi dần. Cuối cùng rơi phịch lên chiếc ghế.
Bà giương mắt nhìn Vạn Mã ÄÆ°á»ng.
Con ngưá»i đó.
Bảy năm rồi, cứ má»—i tháng độ mưá»i lần là bà phải ăn nằm vá»›i lão, phải chịu đựng cả những cái không ai có thể chịu đựng quá má»™t lần như sá»± mân mó suồng sả, ê chá», như mùi hôi chua tanh gần như thúi cá»§a lão.
Bà có cảm tưởng là mình ăn nằm với một ngựa. Một con ngựa già .
Bà chịu đựng như váºy bảy năm qua rồi để chá»±c chá» gặt hái má»™t kết quả.
Nhưng bây giỠthì cảm thấy như công trình bỠtrôi theo dòng nước.
Từ bảy năm trước cho đến bây giá», bà là má»™t món đồ chÆ¡i cá»§a ngưá»i ta.
Thế mà bà đinh ninh là mình cao tay ấn.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng há»i:
- Ta sớm biết ngươi là ai song ta câm lặng cho đến ngà y nay. Ngươi có biết tại sao không?
Trầm Tam Nương lắc đầu.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng giải thÃch:
- Chỉ vì ta ưa thÃch ngươi. Ta cần mẫu ngưá»i cá»§a ngươi ở bên cạnh ta.
Trầm Tam Nương mỉm cưá»i:
- Huống chi ông khá»i phải Ä‘i tìm đâu cho nhá»c, chÃnh tôi cam tâm tình nguyện dẫn xác đến cho ôn hưởng thụ.
Bà cưá»i, giá»ng cưá»i Ä‘au hÆ¡n tiếng khóc.
Bá»—ng bà buồn nôn. Bà cố gắng dằn lòng khá»i má»a má»™t cách chán chưá»ng.
Cà ng tá» ra ghê tởm con ngưá»i trước mặt là cà ng xác nháºn cái bại cá»§a mình.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng tiếp:
- Ngoà i ra ta còn biết sá»± liên hệ giữa ngươi và Thúy Bình. Ta nhá» các ngươi mà bắt được nhiá»u tin tức. Ta không ngăn trở hay phá hoại sá»± liên lạc giữa hai ngưá»i là vì ta cần lợi dụng hai ngưá»i trong nhiá»u việc. Thú tháºt, hai ngưá»i đã giúp Ãch ta rất nhiá»u. Äáng tiếc là thÆ¡ thÆ¡ cá»§a ngươi rrất thông minh, khéo giữ tung tÃch, mãi đến ngà y nay ta vẫn chưa truy ra.
Trầm Tam Nương thốt:
- Sở dĩ thế mà thơ thơ tôi mới còn sống sót được.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng há»i:
- Thế còn caon trai của bà ta?
Trầm Tam Nương đáp:
- Cũng sống luôn
Vạn Mã ÄÆ°á»ng mỉm cưá»i:
- Và có lẽ hiện tại cũng có mặt ở địa phương nà y?
Trầm Tam Nương há»i:
- Oâng đoán được chăng?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng há»i lại: - Diệp Khai hay Phó Hồng Tuyết?
Trầm Tam Nương lắc đầu: - Há»i mà chÆ¡i váºy thôi chứ ông là m gì Ä‘oán nổi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cưá»i nhẹ: - Ngươi nói hay không nói cÅ©ng chẳng có quan hệ gì, bởi cuối cùng rồi ta cÅ©ng
biết.
Trầm Tam Nương mỉa mai:
- Äã váºy thì ông còn há»i là m chi?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng bá»—ng thở dà i, tiếp:
- Thá»±c ra cho đến phút giây nà y, ta chưa muốn phanh khui sá»± bà máºt cá»§a ngươi, bởi ta không muốn sá»›m cắt đứt liên hệ cá»§a ta và ngươi.
Trầm Tam Nương thốt:
- Nhưng rất tiếc hiện tại đã đến lúc không thể không phanh khui.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Äúng váºy.
Trầm Tam Nương há»i:
- Tại sao?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Chỉ vì sự thể không còn kéo dà i được nữa.
Trầm Tam Nương cau mà y:
- Mưá»i mấy năm mà còn nhẫn nại được, sao lại không thể kéo dà i thêm đôi ngà y?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lá»™ vẻ trầm trá»ng:
- Ta có con trai, con gái, ta có mấy trăm huynh đệ. Ta không thể lấy mắt nhìn hỠchết dần chết mòn.
Trầm Tam Nương há»i:
- Äêm qua có bao nhiêu ngưá»i tiếp nối bá» mạng nữa đó?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Nhiá»u. Nhưng đủ lắm rồi. không thể phung phà sinh mạng con ngưá»i thêm nữa.
Trầm Tam Nương há»i:
- Oâng cho rằng ai là hung thủ? Diệp Khai hay Phó Hồng Tuyết?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lá»™ vẻ căm há»n:
- Chẳng cần biết hung thá»§ là ai. Nhưng ta bảo chứng vá»›i ngươi là hung thá»§ sẽ không thoát khá»i tay ta.
Trầm Tam Nương há»i:
- Giết ngưá»i thì phải Ä‘á»n tá»™i, phải váºy không?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Äúng váºy.
Trầm Tam Nương cưá»i lạnh:
- Còn ông?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng sợ hãi. Vẻ khá»§ng khiếp hiện ra nÆ¡i mắt lão.
Lão đứng lên quay mặt nhìn ra cánh đồng, không muốn cho Trầm Tam Nương và Thúy Bình nhìn thấy biểu hiện đó.
Tiếng chuông đồng lanh lãnh vang lên.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng thở dà i, lẩm nhẩm:
- Nhanh. Nhanh quá. Lại má»™t ngà y qua rồi. Ngà y má»›i bắt đầu. Bữa sáng Ä‘ang chá»
ta.
Trầm Tam Nương há»i:
- Hôm nay mà ông có thể nuốt trôi được cái gì sao?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Ä‚n được hay không thì không cần. Äiá»u cần là sá»± có mặt. Quy cá»§ do ta đặt ra thì bằng má»i giá ta không thể phá hoại. Ta là ngưá»i thứ nhất phải bảo trì nó.
Lão không nhìn Trầm Tam Nương, thốt xong, lão quay mình bước ra cá»a.
Trầm Tam Nương chợt bảo:
- Oâng chỠmột chút.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đứng lại chá».
Trầm Tam Nương há»i:
- Oâng bỠđi như thế à ?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng Ä‘iá»m nhiên:
- Bá» Ä‘i như váºy không được sao?
Trầm Tam Nương há»i:
- Oâng chuẩn bị xỠtrà tôi cách nà o?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng đáp:
- Không có cách nà o cả.
Trầm Tam Nương trầm giá»ng:
- Tôi không hiểu ý tứ của ông.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lắc đầu:
- Ta không có ý tứ chi hết.
Trầm Tam Nương há»i:
- Oâng đã khám phá ra bà máºt cá»§a tôi. Thế tại sao ông không giết tôi?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cưá»i nhẹ:
- Khám phá bà máºt là má»™t việc, giết ngươi là má»™t việc khác.
Trầm Tam Nương hừ một tiếng:
- Tôi có thể…
Vạn Mã ÄÆ°á»ng cháºn lá»i:
- Ta biết ngươi không thể lưu lại nơi nà y một phút giây nà o nữa.
Trầm Tam Nương trố mắt:
- Oâng cho tôi đi?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lại cưá»i:
- Tại sao ta không thể cho ngươi đi? Chẳng lẽ ta còn có thể giết ngươi?
Trầm Tam Nương nhìn lão, ánh mắt ẩn ước có vẻ vừa kinh hãi vừa kỳ quái.
Cho đến bây giá» bà vẫn chưa hiểu con ngưá»i đối diện.
VÄ©nh viá»…n bà không hiểu con ngưá»i đó.
Sau bảy năm chung sống, bà phát hiện ra mình chưa hiểu mảy may con ngưá»i mình theo Ä‘uổi.
Bà cau mà y há»i:
- Oâng đã chuẩn bị cho tôi Ä‘i thì tại sao ông lại nói ra cho tôi nghe là ông hiểu sá»± bà máºt cá»§a tôi?
Vạn Mã ÄÆ°á»ng lại cưá»i:
- Có lẽ ta muốn cho ngươi biết là ta không ngu
Trầm Tam Nương cắm môi rồi thốt:
- Cũng có lẽ ông không muốn tôi ở lại đây nữa.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng gáºt đầu:
- Cứ cho như váºy Ä‘i, cÅ©ng chẳng sao.
Lão không nói gì nữa, đầu không quay, chân cứ bước.
Lão bước cháºm, chân dẫm nặng.
Tâm tình của lão cũng chẳng nhẹ gì.
Lão Ä‘i rồi, Trầm Tam Nương tá»± há»i:
- Tại sao lão không giết ta? Chẳng lẽ lão tháºt tâm yêu ta, đối tốt vá»›i ta?
Bà không dám nghĩ sâu hơn.
Cà ng nghÄ© sâu thì bà cà ng Ä‘au nhiá»u.
Con ngưá»i đó, bà cho rằng bà bị lão lừa, lão đùa cợt. Con ngưá»i đó lại muốn tha bà trong lúc mà bất cứ ai ở và o trưá»ng hợp lão cÅ©ng phải giết bà .
Như váºy trong hai ngưá»i, ai lừa ai, ai đùa cợt ai?
Bảy năm qua, vô luáºn lão hà hiếp, ngược đãi bà cách nà o, nếu có Ä‘i nữa thì sá»± tình hôm nay xóa bá» hết má»i ấn tượng xấu để thay và o má»™t ấn tượng sáng chói, huy hoà ng.
Trong hai ngưá»i, ai phụ ai?
Dù bà và o đây vá»›i mục Ä‘Ãch nà o Ä‘i nữa thì bà vẫn là má»™t con ngưá»i, bà vẫn có má»™t quả tim.
Con tim cá»§a bà còn Ä‘áºp thì tá»± nhiên bà phải beÃ6t Ä‘au.
Thúy Bình đứng lên, bước đến cạnh bà , dịu giá»ng há»i;
- Ngưá»i ta đã cho mình Ä‘i thì tại sao mình chưa Ä‘i?
Trầm Tam Nương thở dà i:
- Äi thì tá»± nhiên là phải Ä‘i rồi. Bất quá ta nghÄ© là … đáng lẽ ta không nên đến đây. Bảy năm vá» trước đáng lẽ ta không nên đến Biên Thà nh…
Vạn Mã ÄÆ°á»ng từ từ ngồi xuống.
Chiếc bà n dà i quá, đủ chá»— cho hÆ¡n ba trăm ngưá»i ngồi.
Má»—i hôm, và o buổi sáng, hÆ¡n ba trăm ngưá»i ngồi quanh chiếc bà n đó. Ai có chá»— nấy, vắng mặt thì bá» trống, không ai ngồi và o chá»— cá»§a ngưá»i khác.
Chiếc bà n dà i quá, dà i như con đưá»ng đưa Mã Không Quần từ chá»— bùn đất tối tăm đến nÆ¡i cao sang xán lạn.
Con đưá»ng được trải bằng xác huynh đệ, bằng máu và mồ hôi cá»§a huynh đệ.
Con đưá»ng đưa tất cả đến cảnh và ng son cá»§a ngà y nay, rồi từ ngà y nay, nó sẽ đưa tất cả đến đâu nữa.
Trở vỠchốn bùn đất tối tăm của hai mươi năm vỠtrước ư?
Dù sao thì con đưá»ng Ä‘i tá»›i đã bắt đầu có chông gai rồi.
Vạn Mã ÄÆ°á»ng bất giác khẽ thở dà i.
Ai ai cÅ©ng có mặt. Công Tôn Äoạn đến sau cùng vá»›i dáng rả rá»i vì cÆ¡n say vẫn còn.
Y không dám nhìn Vạn Mã ÄÆ°á»ng. Lão ta cÅ©ng không nhìn y. Y hiểu trong hiện cảnh, con ngưá»i quan trá»ng như y không nên để cho mình quá say. Nếu chết được thì y chết ngay cho nhẹ niá»m hối háºn
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áåòàëèíê, âëàãàëèùå, âèäåîíàáëþäåíèå, àêêóìóëÿòîð, ãîëîâèí, áüÿíêà, èìåíà, êîìïüþòåðîâ, ïåðåâîä÷èê, îôèöèàëüíûé, ïðèõîæèå, ñîâåòñêèé, truyen lang tu du bo  |
| |