  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:26 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 5 
 
Bàn vỠcung Louvre nói riêng và vỠđạo đức nói chung 
 
 
 
  
 
Hai nhà quý tá»™c được ngưá»i đầu tiên há» gặp chỉ đưá»ng, rẽ sang phố d Averon, qua phổ Saint-Germain l Auxerrois, chẳng mấy chốc đã tá»›i trước cung Louvre vá»›i những ngá»n tháp đã bắt đầu chìm vào bóng đêm. 
- Ông làm sao váºy? - Coconas há»i De Mole khi thấy chàng này dừng lại trước toà lâu đài cổ kÃnh và nhìn vá»›i vẻ kÃnh cấn những cầu treo, những vòm cá»a hẹp, những tháp chuông nhá» nhá»n hoắt Ä‘ang hiện lên trước mắt chàng 
- Xin thá» là chÃnh tôi cÅ©ng chẳng biết nữa - De Mole nói - Tim tôi Ä‘áºp dữ quá. Tuy tôi chẳng phải là kẻ nhút nhát nhưng không hiểu tại sao tôi cảm thấy toà nhà lâu đài này có vẻ thâm u tháºm chà có vẻ gì khá»§ng khiếp nữa. 
- Tôi thì tôi cÅ©ng không biết được tôi ra làm sao, nhưng tôi thấy hiếm khi lại vui vẻ như bây giá» - Coconas nói. Và chàng vừa nói tiếp, vừa nhìn lại y phục Ä‘i đưá»ng cá»§a mình - Quần áo thì có hÆ¡i cẩu thả đấy. Nhưng thôi! Càng có vẻ kỵ mã. Các mệnh lệnh giao cho tôi buá»™c tôi phải vá»™i vã. Chắc tôi sẽ được tiếp đón tá» tế vì tôi đã tuân thá»§ đúng giá» giấc. 
Hai chàng trai lại tiếp tục Ä‘i, má»—i ngưá»i Ä‘á»u xao xuyến bởi những tình cảm mà há» vừa thổ lá»™. 
Cung Louvre được canh gác rất cẩn máºt. Hình như má»—i trạm gác Ä‘á»u được tăng cưá»ng gấp đôi. Do váºy mà thoạt tiên hai nhà lữ hành cá»§a chúng ta khá bối rối. Coconas đã nháºn thấy rằng tên cá»§a quáºn công de Guise là má»™t bùa chú đối vá»›i dân Paris, chàng tá»›i gần má»™t tên lÃnh canh và vừa nêu cái tên đầy uy lá»±c ấy vừa há»i y xem nhá» nó mà chàng có thể vào Louvre được không. 
Rõ ràng cái tên ấy đã gây hiệu quả đối vá»›i tên lÃnh, nhưng y vẫn gặng há»i Coconas xem chàng có biết máºt khẩu không. 
Coconas buá»™c phải thú nháºn rằng chàng không biết. 
- Váºy thì xin má»i ngài ra thôi - Tên lÃnh đáp. 
Trong lúc đó, có má»™t ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá»›i viên chỉ huy trạm gác. Trong lúc nói chuyện ông ta vẫn nghe được lá»i Coconas yêu cầu xin vào Louvre. Ông ta liá»n ngừng cuá»™c chuyện trò và đến gần chàng: 
- Ông muốn gặp ông de Guise có chuyện gì- Ông ta há»i. 
- Tôi muốn nói chuyện với ông ta -  
Coconas vừa mỉm cưá»i vừa trả lá»i. 
- Không thể được, quáºn công Ä‘ang ở nÆ¡i nhà vua. 
- Nhưng tôi có thư thông báo để tới Paris. 
- A! Ông có một thư thông báo? 
- Vâng, và tôi từ rất xa tới. 
- A, ông từ rất xa tới? 
- Tôi từ Piémontais tới. 
- ÄÆ°á»£c, được. Thế thì lại khác. Ông tên là… 
- Bá tước Anibal de Coconas. 
- Tốt lắm. Thư đưa đây, ông Anibal, đưa đây. 
"Äây quả là má»™t ngưá»i tá» tế - De Mole tá»± nhá»§ - Làm sao mình có thể tìm được má»™t ngưá»i như thế để dẫn mình tá»›i chá»— vua Navarre được nhỉ?" 
- Nào ông đưa thư đây chứ - Ngưá»i này  vừa nói vá»›i giá»ng nói cá»§a ngưá»i Äức,vừa chìa tay vá» phÃa Coconas Ä‘ang ngáºp ngừng. 
- Mẹ kiếp - Anh chàng Piémontais vốn Ä‘a nghi như Tào Tháo trả lá»i - Tôi không biết liệu có thể… Thưa ông, tôi chưa có vinh hạnh quen biết ông. 
- Tôi là Pesme. Tôi thuá»™c vá» quáºn công de Guise. 
- Pesme - Coconas lẩm bẩm - Mình không hỠbiết cái tên này. 
- Thưa ngài quý tộc, đó là ông de Besme; Chỉ mỗi tội phát âm sai làm ngài nhầm thôi. Ngài cứ đưa thư cho ông de Besme đi, tôi đảm bảo. 
- A! Ngài de Besme - Coconas kêu lên - Tôi mà lại không biết tên tuổi ngài ư!… Sao lại thế được! Rất hân hạnh. Thư của tôi đây Xin thứ lỗi cho sự ngần ngại của tôi. Nhưng ta cần phải ngần ngại khi ta muốn trung thành. 
- ÄÆ°á»£c, được, không cần phải xin lá»—i - de Besme nói. 
- Phải thế chứ, thưa ông - Äến lượt De Mole vừa nói, vừa tiến lại gấn  
- Vì thấy ông có lòng như váºy, liệu ông có thể chuyển đạt lá thư cá»§a tôi như ông vừa làm đối vá»›i lá thư cá»§a ông bạn tôi hay không? 
- Ông tên là gì? 
- Bá tước Lerac de Mole. 
- Bá tước Lerac de Mole? 
- Vâng. 
- Tôi không biết. 
- ÄÆ¡n giản chỉ là vì tôi không có hân hạnh được ông biết tá»›i đó thôi, thưa ông. Tôi là ngưá»i lạ ở đây và giống như bá tước de Coconas, tôi từ rất xa tá»›i. 
- Từ đâu? 
- Từ Provençal. 
- Với một cái thư? 
- Vâng, với một bức thư. 
- Gá»i cho ông de Guise? 
- Không, gá»i cho hoàng thượng xứ Navarre. 
- Tôi không thuá»™c vá» phÃa xứ Navarre, thưa ông - de Besme trả lá»i vá»›i vẻ lạnh lùng đột ngá»™t - Váºy tôi không thể chuyển đạt lá thư cá»§a ông được. 
Besme quay gót rá»i De Mole, tiến vào cung Louvre vừa ra hiệu cho Coconas Ä‘i theo. 
De Mole đứng lại một mình. 
Cùng lúc đó, qua cánh cá»a cung Louvre song song vá»›i cá»a mà Besme và Coconas vừa vào, có má»™t toán kỵ sÄ© chừng trăm ngưá»i Ä‘i ra. 
- Ãi chà - Tên lÃnh gác nói vá»›i bạn y - de Mouy  vá»›i lÅ© Tân giáo nhà y đấy. Chúng vui sướng nhỉ. Hình như đức vua đã hứa cho giết kẻ ám sát đô đốc, hắn ta chÃnh là ngưá»i đã giết cha cá»§a hắn là de Mouy de Saint Phale.đúng là má»™t cú chá»i hai chim. Äá»™c tháºt 
Xin lá»—i - De Mole nói vá»›i ngưá»i lÃnh - Phải chăng ông vừa nói rằng viên chỉ huy oai hùng kia là ông de Mouy de Saint Phale? 
- Thưa vâng, ông quý tộc ạ. 
- Và những ngưá»i Ä‘i cùng ông ta là… 
- Là những đồ vô đạo… tôi vừa nói đến đó . 
- Cám Æ¡n - De Mole nói, không tá» vẻ để ý đến từ ngữ miệt thị cá»§a gã lÃnh - Tôi chỉ cần biết có thế. 
Ngay láºp tức, chàng Ä‘i vá» phÃa ngưá»i thá»§ lÄ©nh cá»§a Ä‘oàn kỵ sÄ© và nói vá»›i ông ta: 
- Thưa ông, tôi được biết ông là ông… de Mouy de Saint Phale. 
- Thưa ông vâng - Viên chỉ huy lịch sự đáp. 
- Tên tuổi ông được biết rõ giữa những ngưá»i theo đạo má»›i, khiến tôi đánh bạo há»i và nhỠông má»™t việc. 
- Việc gì váºy, thưa ông?… Nhưng trước hết tôi Ä‘ang vinh hạnh hầu chuyện vá»›i ai đây? 
- Tôi là bá tước Lerac de Mole. 
Hai chàng trai cúi chào nhau. 
- Thưa ông, tôi xin nghe ông nói đây - de Mouy  nói. 
- Thưa ông, tôi từ d Aix tá»›i, mang theo má»™t lá thư cá»§a ông d Auriac, tỉnh trưởng tỉnh Provence. Thư này được gá»i lên đức vua Navarre và mang nhiá»u tin quan trá»ng khẩn cấp. Làm sao tôi có thể trình được thư lên đức vua? Làm sao tôi có thể vào được Louvre? 
- Thưa ông, chẳng có gì dá»… hÆ¡n là vào cung Louvre - de Mouy  trả lá»i - Tuy nhiên, tôi e rằng lúc này đây đức vua Navarre Ä‘ang báºn nên không thể tiếp ông được. Nhưng dẫu sao thì xin ông hãy cứ vui lòng theo tôi, tôi sẽ dẫn ông tá»›i khu phòng ở cá»§a nhà vua, phần còn lại xin ông tá»± lo lấy. 
- Xin cám ơn ông! 
- Xin ông theo tôi - de Mouy de Saint Phale nói. 
.De Mouy  xuống ngá»±a, ném dây cương cho ngưá»i hầu, Ä‘i vá» phÃa cá»a ra vào cho lÃnh gác nháºn mặt rồi dẫn De Mole vào lâu đài ông vừa mở cá»a dẫn tá»›i phòng ở cá»§a vua Navarre vừa nói: 
- Xin ông vào Ä‘i và há»i thăm xem. 
Và vừa chào De Mole, ông vừa lui ra. 
De Mole còn lại một mình, chàng nhìn xung quanh. 
Phòng ngoài chẳng có má»™t ai, má»™t trong số các cá»a thông vào trong bá» ngá». Chàng Ä‘i vài bước và thấy mình ở trong má»™t hành lang. Chàng gõ cá»a và gá»i mà chẳng có ai trả lá»i. Sá»± yên lặng thăm thẳm bao trùm lên khu vá»±c này cá»§a Louvre. 
"Ai đã nói vá»›i mình vá» các nghi thức nghiêm ngặt đến thế ấy nhỉ? - Chàng nghÄ© - Chứ mình thấy ngưá»i ta có thể Ä‘i qua Ä‘i lại trong lâu đài này cứ như trên khu công cá»™ng váºy". 
Chàng lại gá»i tiếp nhưng cÅ©ng chẳng ăn thua gì hÆ¡n lần trước. 
"Thôi ta cứ Ä‘i thẳng váºy - Chàng nghÄ© - Rốt cuá»™c thì cÅ©ng phải gặp má»™t ngưá»i nào chứ". 
Chàng tiến theo hành lang, càng vào sâu càng thấy tò mò. 
Äá»™t nhiên cánh cá»a phÃa đối diện vá»›i cá»a mà chàng Ä‘i vào mở ra, hai ngưá»i hầu cầm hai giá đèn sáp xuất hiện. Há» soi đưá»ng cho má»™t ngưá»i đàn bà tầm vóc cao lá»›n, dáng đưá»ng bệ và có má»™t vẻ đẹp chim sa cá lặn. 
Ãnh sáng chiếu rá»i làm De Mole đứng lặng. Ngưá»i đàn bà cÅ©ng dừng lại nhìn De Mole. 
- Thưa ông, ông cần gì váºy? - Nàng há»i chàng trai bằng má»™t giá»ng thánh thót như má»™t Ä‘iệu nhạc bên tai chàng. 
- Ô thưa bà - De Mole vừa nói vừa nhìn xuống - Xin bà thứ lá»—i, tôi vừa má»›i rá»i khá»i ông de Mouy de Saint Phale, ngưá»i đã có lòng dẫn tôi tá»›i táºn đây, để tìm đức vua Navarre. 
- Hoàng thượng không có ở đây, thưa ông. Tôi tin là ông ta Ä‘ang ở chá»— ông anh vợ. Thế nhưng vì ông ta Ä‘i vắng nên liệu ông có thể nói vá»›i hoàng háºu được không… 
- Vâng, chắc là được, thưa bà - De Mole nói tiếp - Nếu như có ai rá»™ng lòng dẫn tôi tá»›i chá»— Ngưá»i. 
- Thưa ông, ông đã gặp rồi đấy! 
- Sao cơ! - De Mole kêu lên. 
- Tôi là hoàng háºu Navarre - Marguerite trả lá»i. 
De Mole có má»™t cá» chỉ quá bất ngá» vì kinh ngạc và sợ hãi khiến hoàng háºu mỉm cưá»i. 
- Thưa ông, xin ông nói nhanh - Nàng nói  
- Vì ngưá»i ta Ä‘ang chá» tôi ở chá»— Hoàng thái háºu. 
- Ôi thưa lệnh bà, nếu Ngưá»i Ä‘ang rất vá»™i thì xin cho phép tôi được lui, vì tôi không thể nói vá»›i Ngưá»i trong lúc này được. 
Tôi không thể táºp trung ý nghÄ© cá»§a mình, tôi hoa mắt khi nhìn thấy lệnh bà. Tôi không còn nghÄ© được nữa, tôi chỉ chiêm ngưỡng thôi. 
Marguerite duyên dáng tiến vá» phÃa chàng thanh niên trong lúc chàng không há» biết rằng mình vừa má»›i xá» sá»± như má»™t đình thần tao nhã. 
- Xin ông tÄ©nh trà lại - Nàng nói - Tôi sẽ chỠông và để cho ngưá»i ta chá» tôi. 
- Ôi xin lệnh bà tha tá»™i, nếu như lúc đầu tôi đã không chào Ngưá»i vá»›i tất cả lòng tôn kÃnh mà Ngưá»i có quyá»n đòi há»i ở má»™t kẻ tôi tá»› hèn kém nhất cá»§a Ngưá»i, nhưng… 
- Nhưng - Marguerite tiếp 
 - Ông chẳng đã nhầm tôi vá»›i má»™t ngưá»i nào trong số các thị nữ cá»§a tôi đấy thôi. 
- Không, thưa lệnh bà, tôi cứ tưởng là hình bóng cá»§a nàng Diane de Poitiers xinh đẹp. Ngưá»i ta kể vá»›i tôi rằng nàng còn hiện vỠở cung Louvre. 
- Thôi nào, thưa ông - Marguerite nói - Tôi không phải lo ngại gì cho ông nữa đâu, ông sẽ gây dá»±ng được sá»± nghiệp cho mình ở triá»u đình đấy. Có phải là ông vừa nói là ông có má»™t bức thư cho nhà vua không? Tháºt vô Ãch, nhưng thôi kệ, thư đâu? Tôi sẽ trao thư cho hoàng thượng. Tuy nhiên, xin ông nhanh lên cho. 
Trong nháy mắt, De Mole vạch các tua đeo ở áo ngắn và rút trong ngực ra một lá thư đỠtrong một cái túi lụa. 
Marguerite cầm thư và nhìn chữ viết: 
- Có phải ông là de Mole? 
- Vâng, thưa lệnh bà. Lạy Chúa, phải chăng tôi có diễm phúc là tên mình được lệnh bà biết tới? 
- Tôi đã nghe chồng tôi và quáºn công d Alençon, em tôi, nhắc tá»›i. Tôi biết rằng ông Ä‘ang được ngưá»i ta chỠđợi. 
Và nàng nhét vào trong chiếc áo chẽn cứng đỠvì châu ngá»c và những đưá»ng thêu cá»§a mình bức thư vừa má»›i rá»i khá»i chiếc áo ngắn cá»§a chàng trai còn ấm hÆ¡i ngá»±c chàng. De Mole khao khát nhìn theo từng cá» chỉ cá»§a Marguerite. 
- Bây giỠthì, thưa ông - Marguerite nói  
- Ông hãy xuống tầng sảnh dưới nhà và chá» tá»›i khi có ngưá»i hầu do đức vua Navarre hoặc quáºn công d Alençon sai tá»›i. Bây giá» má»™t ngưá»i hầu cá»§a tôi sẽ dẫn ông Ä‘i. 
Nói xong, Marguerite tiếp tục bước. De Mole đứng dẹp vào sát tưá»ng, nhưng lối Ä‘i cháºt quá và khung lồng váy dài cá»§a hoàng háºu quá rá»™ng đến ná»—i váy bằng lụa cá»§a nàng chạm lưới qua quần áo chàng trai để lại mùi hương ngá»t ngào toả ra trên lối nàng qua. 
De Mole run lên toàn thân. Cảm thấy mình sắp ngã, chàng phải tá»±a vào tưá»ng. 
Marguerite biến đi như một ảo ảnh. 
- Thưa ông, ta Ä‘i thôi chứ ạ,? – Ngưá»i hầu có nhiệm vụ dẫn De Mole tá»›i tầng sảnh dưới nhà. 
- À, vâng, vâng - De Mole đang say đắm trong lòng, thốt lên. 
Chàng thấy ngưá»i hầu trẻ chỉ vào lối mà Marguerite vừa Ä‘i qua và hy vá»ng rằng nếu nhanh chân, chàng có thể lại nhìn thấy nàng. 
Quả tháºt tá»›i đầu cầu thang chàng nhìn thấy nàng ở tầng dưới và vì hoặc tình cá» hoặc vì tiếng chân chàng vá»ng tá»›i táºn chá»— nàng, Marguerite ngẩng đầu lên, thế là chàng được nhìn nàng thêm má»™t lần nữa. 
- Ôi! - Chàng vừa Ä‘i theo ngưá»i hầu vừa nói - Nàng chẳng phải là ngưá»i trần tục mà là má»™t nữ thần, đến cả thần Vệ Nữ cÅ©ng chưa chắc sánh kịp nàng. 
- Gì váºy, thưa ông? - Ngưá»i hầu không rõ chàng lẩm bẩm Ä‘iá»u gì, bèn há»i. 
- Tôi đây! - De Mole vội vã đáp - Xin lối, không có gì cả, tôi đây. 
Há» cùng xuống tầng dưới, qua má»™t cá»a rồi đến má»™t cá»a tiếp theo. Äến đó há» dừng lại trên ngưỡng cá»a. Ngưá»i hầu nói: 
- Äây là nÆ¡i ông phải ngồi chá». 
De Mole bước vào gian phòng lá»›n và cánh cá»a khép lại sau lưng chàng. 
Trong gian phòng, chỉ có duy nhất một nhà quý tộc đang đi đi lại lại có vẻ sốt ruột chỠđợi ai. 
Những mảng tối đổ dài từ những vòm trần xuống khiến cho hai ngưá»i chỉ cách nhau vài chục bước chân cÅ©ng không nhìn rõ nhau. De Mole xÃch lại gần: 
- Chúa tha tội cho con - Chàng lẩm bẩm khi chỉ còn cách nhà quý tộc kia có vài bước - Mình lại gặp bá tước de Coconas ở đây rồi. 
Nghe tiếng bước chân, anh chàng Piémontais quay lại và cũng sững sỠnhìn De Mole: 
- Mẹ kiếp! - Chàng kêu lên - Ông de Mole đây mà, nếu không thì quá»· bắt mình Ä‘i! Ãi chà! Ta làm gì thế này! Lại chá»i thỠở cung vua kia đấy! Nhưng thôi, hình như nhà vua còn chá»i thá» khá hÆ¡n ta, mà cả ở trong nhà thá» nữa kia. Æ  này, váºy là chúng ta đã ở trong cung Louvre đấy nhỉ? 
- Như ông thấy đấy, ông de Besme quả là má»™t tay ngưá»i Äức dá»… thương. Còn ông, ai dẫn đưởng cho ông thế? 
- Ông de Mouy de Saint Phale… Tôi đã chả nói vá»›i ông là những ngưá»i Tân giáo cÅ©ng không đến ná»—i kém cạnh lắm trong triá»u đình là gì… Váºy ông đã gặp ông de Guise chưa? 
- Chưa… Thế còn ông đã được tiếp kiến đức vua Navarre chưa? 
- Chưa, nhưng chắc cÅ©ng sắp thôi. Ngưá»i ta đã dẫn tôi đến đây và bảo tôi chá». 
- Ông sẽ thấy đây là má»™t bữa tiệc lá»›n và chúng ta sẽ ngồi cạnh nhau dá»± tiệc. Quả là má»™t sá»± tình cá» kỳ dị! Từ hai tiếng đồng hồ nay, số pháºn đã gắn bó chúng ta vá»›i nhau. Nhưng ông làm sao váºy? Ông có vẻ tư lá»± thế nào ấy! 
- Tôi ư? - De Mole giáºt mình vá»™i vã đáp, vì quả thá»±c chàng vẫn còn như bị loá mắt bởi cái ảo ảnh đã hiện ra vá»›i chàng - Không đâu, nhưng cái nÆ¡i chúng ta đứng khiến trong trà tôi nảy sinh má»™t má»› suy nghÄ©. 
- Triết há»c, có phải không? Thế thì cÅ©ng giống tôi. ChÃnh lúc ông vào đây, những lá»i căn dặn cá»§a ông gia sư cá»§a tôi lại hiện ra trong trà tôi. Bá tước, ông có biết Plustarque(1) không? 
- Sao cÆ¡! - De Mole vừa nói vừa mỉm cưá»i - Äó là má»™t trong những tác giả ưa thÃch cá»§a tôi đấy. 
- Thế thì - Coconas nói tiếp một cách nghiêm trang  
- Tôi thấy con ngưá»i vÄ© đại ấy đã không quá khi ông ta so sánh những ưu váºt cá»§a thiên nhiên như những bông hoa rá»±c rỡ nhưng sá»›m nở tối tàn. Trong khi đó ông ta coi đạo đức như má»™t cái cây thÆ¡m tho có mùi hương vÄ©nh cừu và có hiệu lá»±c tuyệt vá»i để chữa lành các vết thương. 
- Ông có biết tiếng Hylạp không, thưa ông de Coconas? - De Mole vừa há»i vừa dán mắt vào ngưá»i đối thoại vá»›i mình. 
- Không, nhưng ông gia sư cá»§a tôi biết và ông ta đã dặn kỹ tôi rằng khi tá»›i triá»u đình cần phải nói nhiá»u vỠđạo đức. 
Ông ta bảo rằng thế là hợp gu lắm. Vì thế, tôi báo trước với ông rằng vỠmặt này tôi được trang bị đầy đủ lắm. À mà này, ông có thấy đói không? 
- Không. 
- Thế mà hình như ban nãy tôi thấy ông có vẻ thiết tha đến con gà xiên nướng ở quán Tinh tú lắm. Tôi Ä‘ang chết đói lả ngưá»i ra đây. 
- Này ông de Coconas, đây là dịp tốt để sá» dụng các luáºn cứ cá»§a ông vỠđạo đức và chứng minh lòng khâm phục cá»§a ông đối vá»›i Plustarque vì nhà văn vÄ© đại ấy đã nói ở má»™t Ä‘oạn nào đó rằng: 
 "Rèn luyện tâm hồn trong thương Ä‘au và dạ dày trong can đói là Ä‘iá»u tốt". 
- Ãi chà! Ông biết tiếng Hylạp đấy à?- Coconas kinh ngạc kêu lên. 
- Vâng - De Mole trả lá»i - Ông gia sư cá»§a tôi đã dạy cho tôi. 
- Mẹ kiếp! Bá tước ạ. CÆ¡ đồ cá»§a ông được đảm bảo rồi đầy. Ông sẽ làm thÆ¡ vá»›i đức vua Charle, và nói tiếng Hylạp vá»›i hoàng háºu Marguerite. 
- Không kể là - De Mole vừa cưởi vừa nói - Tôi có thể nói tiếng Gascon với đức vua Navarre. 
Lúc đó, lối Ä‘i ăn thông ra khu phòng cá»§a nhà vua mở ra, có tiếng bước chân và ngưá»i ta nhìn thấy trong bóng tối có má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang tiến lại. Bóng ngưá»i đó dần dần rõ nét. Äó là ông de Besme. Ông ta và mÅ©i vào nhìn hai ngưá»i để nháºn ra ngưá»i cá»§a mình và ra hiệu cho Coconas Ä‘i theo ông ta. 
Coconas đưa tay chào De Mole. 
De Besme dẫn Coconas tá»›i đầu kia gian phòng mở má»™t cánh cá»a và đứng cùng vá»›i chàng trên báºc đầu tiên cá»§a má»™t cầu thang. 
Tới đó, ông ta dừng lại, nhìn khắp xung quanh, trên dưới rồi nói: 
- Ông de Coconas, ông trỠở đâu? 
- Ở quán Tinh tú, phố Arbre sec. 
- ÄÆ°á»£c, được, gần đây lắm… Ông vá» ngay Ä‘i nhé và đêm nay… Ông ta lại nhìn quanh. 
- Thế nào, đêm nay thì sao? Coconas há»i. 
- Thế này, đêm nay, ông quay trở lại đây vá»›i má»™t chữ tháºp trắng trên mÅ©. Khẩu lệnh là Guise. Suỵt, kÃn miệng đấy. 
- Nhưng tôi phải quay lại đây vào mấy gi� 
- Khi nào ông nghe thấy chuông nhà thỠbáo động. 
- Cái gì, chuông báo động à? - Coconas há»i. 
- Vâng, chuông báo động: bum! bum… 
- À, chuông báo động! 
- Äúng thế, tôi nói thế đấy. 
- ÄÆ°á»£c rồi, tôi sẽ tá»›i - Coconas nói. 
Vừa chào de Besme, chàng vừa Ä‘i vừa tá»± há»i thầm: 
- Thằng cha muốn nói cái quá»· gì thế nhỉ, và vì cá»› gì mà ngưá»i ta lại đánh chuông báo động cÆ¡ chứ. Dù sao thì mình vẫn giữ ý kiến cá»§a mình: ông de Besme dá»… thương tháºt. Hay là mình đợi bá tước de Mole nhỉ? À mà thôi, chắc hẳn ông ta sẽ ăn tối vá»›i vua xứ Navarre. 
Và Coconas Ä‘i vá» phÃa phố Arbre sec, nÆ¡i biển hiệu quán Tinh tú Ä‘ang thu hút chàng như má»™t thá»i nam châm. 
Trong lúc đó, má»™t cánh cá»a cá»§a gian phòng lá»›n thông vá»›i những phòng ở cá»§a vua xứ Navarre mở ra, má»™t ngưá»i hầu tiến vá» phÃa De Mole và há»i: 
- Có phải ông là bá tước de Mole 
- ChÃnh tôi. 
- Ông trỠở đâu? 
- Phố Arbre sec, quán Tinh tú. 
- ÄÆ°á»£c, gần ngay cá»a Louvre. Xin ông hãy nghe… Hoàng thượng cho nói vá»›i ông rằng Ngưá»i không thể tiếp ông trong lúc này. Có thể là đêm nay Ngưá»i sẽ cho gá»i ông. Dầu sao thì nếu sáng mai mà ông chưa nháºn được tin tức gì thì ông hãy tá»›i Louvre. 
- Nếu lÃnh gác không cho tôi vào thì sao? 
- À ừ nhỉ… Khẩu lệnh là Navarre, ông cứ nói lên và má»i cá»a Ä‘á»u thông. 
- Xin cảm ơn. 
- Xin ông chá» cho má»™t chút. Tôi được lệnh dẫn ông ra táºn cổng, sợ ông lạc trong Louvre mất. 
"Thế còn Coconas? - De Mole tá»± há»i khi chàng ra khá»i lâu đài - Ôi chắc y Ä‘ang chén bữa tối vá»›i quáºn công de Guise". 
Nhưng khi vỠđến quán cá»§a Hurière, ngưá»i đầu tiên chàng trông thấy chÃnh là Coconas Ä‘ang an toạ trước má»™t dÄ©a trứng chiên mỡ kếch sù. 
- á», ồ - Coconas vừa nói vừa phá lên cưá»i - Hình như ông cÅ©ng chẳng ăn tối ở chá»— đức vua Navarre nhiá»u gì hÆ¡n tôi dùng bữa ăn ở nÆ¡i ông de Guise nhỉ. 
- Xin thỠlà không. 
- Thế ông đã thấy đói chưa? 
- Tôi tin là có. 
- Còn Plustarque thì sao? 
- Bá tước ạ - De Mole vừa nói vừa cưới - Trong má»™t Ä‘oạn khác cá»§a Plustarque đã nói "kẻ có phải chia xẻ cho ngưá»i không" Vì lòng ngưỡng má»™ Plustarque, ông có vui lòng chia sẻ đã trứng chiên vá»›i tôi không, chúng ta sẽ bàn vỠđạo đức trong khi ăn? 
- Ôi thôi thôi! - Coconas nói - Bàn vỠđạo đức chỉ tốt khi chúng ta ở Louvre, chúng ta sợ bị nghe trá»™m và chúng ta đói má»m. Thôi ông ngồi xuống Ä‘i và xin má»i! 
- Này tôi thấy là hình như số mệnh cứ nhất định gắn bó chúng ta lại. Ông ngủ đây đêm nay chứ? 
- Tôi cũng chẳng biết. 
- Tôi cũng thế. 
- Dẫu váºy, tôi vẫn biết là đêm nay tôi ở đâu? 
- Äâu váºy? 
- Ông ở đâu thì tôi ở đấy. Chẳng trượt đi đâu được. 
Cả hai cùng cưá»i và đánh chén tháºt cẩn tháºn món trứng chiên cá»§a bác chá»§ quán La Hurière. 
Chú thÃch: 
(1) Plustarque là nhà văn Hylạp.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:43 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:27 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 6 
 
Món nợ được trả  
 
 
  
 
Bây giá», nếu muốn biết tại sao ông De Mole không được tiếp kỉến vua Navarre, ông Coconnas không được gặp ông de Guise, và tóm lại là tại sao cả hai ngưá»i đáng lẽ được ăn tối tại Louvre vá»›i gà gô, chim Ä‘a Ä‘a và thịt dê rừng thì lại phải dùng bữa ở quán trá» Tinh tú vá»›i má»™t đĩa trứng chiên mỡ, thì xin hãy vui lòng quay trở lại toà hoàng cung cổ kÃnh và Ä‘i theo hoàng háºu Marguerite de Navarre mà De Mole đã dõi mắt theo hút lúc bước vào toà sảnh lá»›n. 
Trong khi Marguerite Ä‘i xuống cầu thang thì quáºn công Henri de Guise, ngưá»i mà từ đêm tân hôn nàng chưa gặp lại, Ä‘ang ở trong căn phòng nhá» cá»§a nhà vua. Ở đầu cầu thang Marguerite Ä‘ang xuống có má»™t lối thông riêng. Còn trong phòng nhá» cá»§a nhà vua có má»™t cánh cá»a. Cánh cá»a và lối thông ấy Ä‘á»u dẫn tá»›i má»™t hành lang và hành lang ấy dẫn tá»›i khu phòng ở cá»§a Hoàng thái háºu Catherine de Médicis. 
Catherine de Médicis ngồi má»™t mình cạnh chiếc bàn, khuá»·u tay tỳ lên má»™t cuốn sách và đầu tá»±a vào bàn tay còn khá đẹp nhá» những váºt trang sức do René, ngưá»i xứ Florence, vừa là ngưá»i dâng mỹ phẩm, vừa là kẻ chuyên đầu độc cá»§a Thái háºu, cung cấp. 
Ngưá»i vợ goá cá»§a vua Henri II mặc tang phục kể từ khi chồng mất. Vào thá»i ấy, đó là má»™t ngưá»i đàn bà khoảng năm mươi hai, năm mươi ba tuổi. Nhá» thân hình đẫy đà đầy vẻ tươi mát, bà vẫn còn giữ được những đưá»ng nét cá»§a vẻ đẹp thá»i trẻ. Phòng ở cá»§a bà cÅ©ng như y phục, Ä‘á»u mang màu sắc cá»§a má»™t quả phụ. Vải vóc, tướng, váºt trang trà đá»u u tối. Tuy nhiên, trên má»™t chiếc lá»ng che chiếc ngai cá»§a các báºc vương giả lúc này có má»™t con chó săn cái được Thái háºu ưa thÃch Ä‘ang nằm ngá»§. Con chó này do con rể cá»§a Thái háºu, Henri de Navarre, tặng và mang má»™t cái tên thần thoại là Phébé. Trên chiếc lá»ng đó vẽ má»™t chiếc cầu vồng được viá»n quanh bằng má»™t câu đỠtừ Hylạp mà vua Françoise đệ nhất đã ban phong: Phôs pherei è de kai aithzên, có thể được dịch ra như sau: "Ngưá»i Ä‘em lại ánh sáng và thanh bình". 
Trong lúc Thái háºu Ä‘ang chìm đắm trong suy tư khiến trên đôi môi tô son cá»§a bà phảng phất má»™t nụ cưá»i mÆ¡ hồ, thì đột ngá»™t có má»™t ngưá»i mở cá»a, nâng bức rèm nhung để lá»™ bá»™ mặt tái nhợt cá»§a mình và kêu lên: 
- Công việc thế là không ổn rồi! 
Catherine ngẩng đầu lên và nháºn ra quáºn công de Guise: 
- Sao, công việc không ổn? - Bà há»i - Ông muốn gì váºy, Henri? 
- Tôi muốn nói rằng tháºt là quá quắt, đức vua Ä‘ang bị mê hoặc vá»›i lÅ© Tân giáo đáng nguyá»n rá»§a cá»§a Ngưá»i. Và nếu chúng ta cứ phải chá» lệnh Ngưá»i để thá»±c hiện việc lá»›n cá»§a chúng ta, thì chúng ta còn phải chá» lâu đấy, có khi là mãi mãi nữa. 
- Có việc gì xảy ra váºy? - Catherine há»i, mặt vẫn giữ vẻ bình thản quen thuá»™c cá»§a bà, vẻ mặt mà tuỳ theo từng trưá»ng hợp bà rất khéo biết cách tạo ra cho phù hợp. 
Lúc nãy, tôi bàn lại vá»›i hoàng thượng có đến lần thứ hai mươi rồi chứ không Ãt, xem liệu chúng ta có phải tiếp tục chịu đựng những trò thách thức mà các ngài Tân giáo dám tá»± cho phép mình làm kể từ khi đô đốc cá»§a chúng bị thương không? 
- Thế con ta trả lá»i ông như thế nào? - Catherine há»i. 
- Ngưá»i đã trả lá»i tôi rằng: "Quáºn công, ông bị dân chúng nghi ngá» là chá»§ mưu vụ giết ông đô đốc, ngưá»i cha thứ hai cá»§a ta. Xin ông hãy tá»± phòng thân. Còn nếu ngưá»i ta chá»i ta thì ta cÅ©ng sẽ tá»± bảo vệ ta". Nói thế rồi Ngưá»i quay Ä‘i cho lÅ© chó cá»§a Ngưá»i ăn tối. 
- Váºy ông không giữ đức vua lại ư? 
- Thưa có. Nhưng Ngưá»i trả lá»i tôi vá»›i cái giá»ng mà lệnh bà cÅ©ng đã biết, rồi nhìn tôi vá»›i cái nhìn chỉ riêng đức vua má»›i có: "Quáºn công, chó cá»§a ta đói, chúng không phải là ngưá»i nên ta không thể để chúng chỠđợi được…". Và thế là tôi đành phải tá»›i đây để báo lại vá»›i lệnh bà. 
- Ông làm thế là tốt - Thái háºu nói. 
- Nhưng phải giải quyết như thế nào chứ? 
- Cố thỠmột lần nữa xem. 
- Ai thá»? 
- Ta. Äức vua Ä‘ang có má»™t mình thôi phải không? 
- Không. Ngưá»i ở đó vá»›i ông de Tavannes . 
- Ông chỠta ở đây. Hay tốt hơn là theo ta từ xa. 
Catherine đứng ngay dáºy và Ä‘i tá»›i căn phòng có lÅ© chó được nhà vua yêu thÃch Ä‘ang nằm hoặc ngồi trên những tấm thảm Thổ NhÄ© Kỳ và những chiếc gối nhung. Trên các giá gắn vào tưá»ng có hai hay ba con chim ưng nòi và má»™t con chim chàng làng nhá» Ä‘ang Ä‘áºu. Äó là những con chim mà Charle IX thưá»ng hay chÆ¡i đùa, cùng chúng Ä‘i bắt chim non trong vưá»n Louvre và trong các vưá»n cá»§a cung Tuileries lúc bấy già bắt đầu được khởi công xây dá»±ng. vừa Ä‘i, Thái háºu vừa tạo cho mình má»™t vẻ mặt nhợt nhạt và đầy khổ não trên đó còn vương lại má»™t giá»t nước mắt cuối cùng, hay đúng hÆ¡n đó là giá»t nước mắt đầu tiên. 
Bà nhẹ nhàng tiến lại phÃa Charle IX Ä‘ang chia cho lÅ© chó những phần bánh bằng nhau. 
- Con cá»§a ta! - Catherine nói vá»›i giá»ng run run khéo đến ná»—i khiến nhà vua giáºt mình. 
- Lệnh bà làm sao váºy? - Nhà vua vừa há»i vừa vá»™i vã quay lại. 
- Con ạ, ta muốn xin phép con được lui vỠmột trong số những lâu đài của con, lâu đài nào cũng được, miễn là nó phải ở xa. 
- Và tại sao váºy, thưa lệnh bà? - Charle IX vừa há»i vừa chằm chằm nhìn mẹ bằng cái nhìn lỠđỠmà đôi khi rất sắc bén. 
- Vì má»—i ngày ta lại phải chịu đựng những trò lăng mạ má»›i cá»§a những kẻ Tân giáo. Vì rằng hôm nay ta được nghe những tên Tân giáo Ä‘e dá»a con ngay trong cung Louvre này. Ta không muốn chứng kiến những cảnh ấy nữa. 
- Nhưng mà, thưa mẹ - Charle IX nói vá»›i vẻ đầy tin tưởng - Ngưá»i ta đã muốn giết đô đốc cá»§a há». Má»™t kẻ giết ngưá»i ti tiện đã ám sát ông de Mouy can đảm cá»§a những ngưá»i tá»™i nghiệp ấy. Thể có cái chết cá»§a con, thưa mẹ, dù sao trong vương quốc này cÅ©ng cần phải có công lý chứ! 
- Ôi! Xin bệ hạ yên tâm - Catherine nói - Chúng chẳng thiếu công lý đâu, vì nếu Ngưá»i không ban công lý cho chúng, chúng sẽ tá»± giành quyá»n xét xá» cho mình: hôm nay còn là đối vá»›i ông de Guise, mai đây sẽ đến ta, sau này sẽ đến lượt Ngưá»i. 
- Lệnh bà tin thế ư? - Charle IX để lá»™ trong giá»ng nói âm sắc đầu tiên cá»§a sá»± nghi ngá». 
- Ôi, con ta! - Catherine hoàn toàn buông thả cho sự cuồng nhiệt của những suy tư của mình - Con không biết rằng đây không còn là chuyện cái chết của ông Françoise de Guise hay của ông đô đốc, không còn là chuyện đạo Tân giáo hay Giatô giáo nữa mà chỉ là việc thay thế con trai d Antoine de Bourbon vào chỗ con trai của Henri II hay sao? 
              - Thôi thôi mẹ Æ¡i, mẹ lại quá phóng đại như má»i khi rồi - Nhà vua cố làm dịu cÆ¡n cuồng nhiệt cá»§a Thái háºu. 
- Váºy ý con là thế nào? 
- Thưa mẹ, chỠđợi, phải chỠđợi. Tất cả sá»± thông thái cá»§a con ngưá»i nằm trong chữ đó. Kẻ vÄ© đại nhất, kẻ mạnh nhất và nhất là kẻ khôn khéo nhất là kẻ biết chỠđợi. 
- Váºy thì cứ chá» Ä‘i, còn ta, ta sẽ không chỠđợi được đâu 
Nói tá»›i đó Catherine cúi chào và tiến vá» phÃa cá»a, chuẩn bị vá» khu phòng cá»§a mình. 
Charle IX ngăn bà ta lại. 
- Rút cuá»™c thì phải làm gì, thưa mẹ? Vì trước hết con muốn công bằng và má»i ngưá»i Ä‘á»u phải hài lòng vá» con. 
Catherine xÃch lại gần. 
- Bá tước lại đây - Bà nói vớt Tavannes nes  đang vuốt ve con chim chàng làng của nhà vua - Ông hãy nói cho hoàng thượng nghe xem ý ông thì cần phải làm gì? 
- Hoàng thượng có cho phép tôi nói không - Bá tước há»i. 
- Nói đi Tavannes , nói đi xem. 
- Khi Ä‘i săn, hoàng thượng sẽ làm gì nếu con lợn rừng lao đến ngưá»i? 
- Mẹ kiếp! Ta sẽ vững chân, đợi nó - Charle IX nói - và ta sẽ đâm thá»§ng há»ng nó vá»›i cây giáo cá»§a ta. 
- Äó chỉ là để ngăn không cho nó làm hại tá»›i hoàng thượng mà thôi - Catherine xen vào. 
- Và để ta vui chÆ¡i nữa chứ - Nhà vua nói vá»›i má»™t tiếng thở dài tá» rõ lòng can đảm tá»›i mức hung bạo - Thế nhưng ta không mua vui cho mình bằng cách giết các thần dân. Tóm lại thì những ngưá»i Tân giáo cÅ©ng là thần dân cá»§a ta, cÅ©ng như những ngưá»i Giatô giáo váºy. 
- Nếu thế thì thưa hoàng thượng - Catherine nói - Các thần dân Tân giáo cá»§a Ngưá»i sẽ như con lợn rừng mà ngưá»i ta không đâm giáo thá»§ng há»ng; chúng sẽ láºt tung vương quốc cá»§a Ngưá»i. 
- Ôi dà, lệnh bà tưởng thế à? - Nhà vua nói vá»›i vẻ chẳng mấy tin vào những lá»i tiên Ä‘oán cá»§a mẹ mình. 
- Váºy hôm nay hoàng thượng không thấy ông de Mouy  và ngưá»i cá»§a y đó sao? 
- Vâng, tôi có thấy há» vì há» vừa má»›i rá»i khá»i chá»— tôi đây thôi. Nhưng ông ta có đòi há»i tôi Ä‘iá»u gì không đúng đâu? Ông ta chỉ xin cho tôi giết kẻ đã giết cha ông ta, kẻ ám sát đô đốc mà thôi. Chúng ta chẳng đã bắt tá»™i de Montgommery vá» cái chết cá»§a cha tôi và chồng lệnh bà là gì, mặc dù cái chết đó chỉ là má»™t tai nạn thôi. 
- Thôi được, Thưa hoàng thượng - Catherine tức tối nói - Không nói chuyện ấy nữa. Hoàng thượng được Chúa che chở và ban cho sức mạnh, trà khôn và lòng tin. Còn ta, má»™t ngưá»i đàn bà tá»™i nghiệp mà Chúa chắc đã ruồng bá» vì những tá»™i lá»—i cá»§a ta, ta Ä‘ang sợ hãi và xin nhưá»ng bước. 
Nói tá»›i đó, Catherine cúi chào má»™t lần nữa và bước ra. Bà ra hiệu cho quáºn công de Guise, ông này vừa má»›i bước vào lúc hai bên Ä‘ang đối đáp, cứ ở lại để cố thá» má»™t lần cuối cùng. 
Charle IX nhìn theo mẹ nhưng lần này không gá»i bà ta lại nữa, rồi ông bắt đầu vuốt ve lÅ© chó và huýt sáo má»™t Ä‘iệu nhạc săn. 
Äá»™t nhiên ông dừng lại và nói: 
- Mẹ ta quả là má»™t trà tuệ vương giả, bà ta chẳng nghi ngá» gì hết. Thôi Ä‘i, cố tình giết vài mươi gã Tân giáo chỉ vì chúng đã đòi công lý! Nói cho cùng thì chúng cÅ©ng có quyá»n đòi há»i Ä‘iá»u đó chứ! 
- Vài mươi tên - Quáºn công de Guise lẩm bẩm. 
- A, ông cũng ở đây à? - Nhà vua giả đò như bây giỠmới phát hiện ra ông ta. 
- Äúng, vài mươi tên, rác rưởi má»›i đẹp chứ! A, nếu như có kẻ nào tá»›i nói vá»›i ta rằng "Tâu hoàng thượng, Ngưá»i sẽ được giải thoát khá»i tất cả các kẻ thù cá»§a Ngưá»i má»™t lúc và mai đây không còn có ai để lên án Ngưá»i vá» cái chết cá»§a những kẻ kia", thế thì ta chẳng phàn nàn đâu. 
- Váºy thì, thưa bệ hạ 
- Tavannes , ông làm Margot mệt đấy - Nhà vua ngắt lá»i - Äặt nó vào giá Ä‘áºu Ä‘i. Không phải vì nó mang tên hoàng háºu Navarre em ta mà tất cả má»i ngưá»i lúc nào cÅ©ng vuốt ve nó. 
- Váºy thưa bệ hạ - Quáºn công de Guise tiếp - Nếu có ngưá»i nói vá»›i bệ hạ rằng "Tâu bệ hạ, ngày mai Ngưá»i sẽ được giải thoát khá»i tất cả các kẻ thù cá»§a Ngưá»i"… 
- Váºy ngưá»i ta thá»±c hÃện phép mầu ấy vá»›i sá»± hiện diện cá»§a vị thánh nào ấy nhỉ? 
- Tâu bệ hạ, hôm nay là ngày 24 tháng Tám, váºy là có sá»± hiện diện cá»§a Saint-Barthélémy. 
- Vị thánh hiá»n lành đã để cho bị róc thịt sống ấy ư? - Nhà vua há»i. 
- Càng tốt, ngưá»i Ä‘au khổ bao nhiêu thì cÅ©ng sẽ oán háºn những kẻ hành hạ ngưá»i bấy nhiêu. 
- Ông em há» cá»§a tôi Æ¡i, từ nay đến mai, ông cứ tưởng mình sẽ giết được mưá»i nghìn gã Tân giáo vá»›i thanh kiếm xinh xắn tua vàng cá»§a ông ấy à? Ha! ha! ha! Thá» có cái chết cá»§a ta, ông quả là ngưá»i hài hước tháºt đấy, ông de Guise ạ. 
Nhà vua phá lên cưá»i, nhưng Ä‘iệu cưá»i giả tạo đến ná»—i tiếng vá»ng cá»§a nó vang lên trong gian phòng tháºt ảm đạm. 
- Tâu bệ hạ, chỉ má»™t lá»i, má»™t lá»i thôi - Quáºn công vừa nói vừa bất chợt rùng mình khi nghe tiếng cưá»i không có vẻ gì là má»™t con ngưá»i - Xin bệ hạ cho má»™t cá» chỉ và má»i cái Ä‘á»u đã sẵn sàng. Tôi có lÃnh Thụy SÄ©, tôi có mưá»i má»™t ngàn quý tá»™c, tôi có lÃnh khinh kỵ, tôi có các thị dân á»§ng há»™. Vá» phần mình, bệ hạ có các vệ binh, bạn bè cá»§a Ngưá»i, giá»›i quý tá»™c Giatô giáo… Chúng ta là hai mươi chá»i má»™t. 
- Này, ông em há», ông mạnh thế thì còn đến lải nhải bên tai ta vá» cái chuyện ấy làm cái quỳ gì kia chứ? Cứ làm Ä‘i mà không cần đến ta, cứ làm Ä‘i! 
Và nhà vua lại quay vá» phÃa đàn chó săn cá»§a mình. 
Tấm rèm cá»a được vén lên và Catherine hiện ra. 
- Tất cả Ä‘á»u tốt đấy - Bà ta nói khẽ vá»›i quáºn công - Cứ tâu thêm Ä‘i, hoàng thượng sẽ nhân nhượng. 
Cánh rèm cá»a lại rÆ¡i xuống che khuất Catherine mà Charle vẫn không nhìn thấy hoặc cố tình không tá» vẻ gì là nhìn thấy bà ta cả. 
- Thế nhưng - Quáºn công de Guise nói - Tôi cÅ©ng cần phải biết xem liệu làm như tôi muốn thì có làm đẹp lòng hoàng thượng hay không ạ. 
- Henri, thực ra hiện giỠông đang cắm dao vào cổ ta. Nhưng ta sẽ cưỡng lại chứ, mẹ kiếp, ta là vua kia mà. 
- Không đâu, thưa bệ hạ. Ngưá»i còn chưa là vua, nhưng nếu Ngưá»i muốn thì Ngưá»i sẽ thá»±c sá»± là vua vào ngày mai. 
- Ãi dà! - Charle nói tiếp - Váºy ngưá»i ta cÅ©ng sẽ giết vua xứ Navarre, hoàng thân Condé… trong cung Louvre ư? A! 
Rồi ông nói thêm bằng má»™t giá»ng khó lòng nghe thấy được: 
- Ở bên ngoài, thì ta không nói gì đâu. 
- Tâu bệ hạ, đêm nay há» ra ngoài để chÆ¡i bá»i , dâm đãng vá»›i quáºn công d Alençon hoàng đệ. 
- Tavannes ! - Nhà vua gá»i vá»›i giá»ng sốt ruá»™t giả vá» cá»±c khéo ông không thấy là ông Ä‘ang trêu con chó cá»§a ta đấy à? Lại đây 
  Actéon, lại đây . 
Charle bước ra, không muốn nghe thêm nữa và bá» vá» phòng mình để lại Tavannes  và quáºn công de Guise vẫn bán tin bán nghi như trước. 
Trong khi đó, một cảnh khác dtễn ra tại phòng của Catherine. 
Sau khi đã khuyên quáºn công de Guise cứ vững vàng, Catherine quay trở vá» phòng riêng và thấy tất cả những ngưá»i thưá»ng ngày vẫn dá»± vào nghi lá»… vấn an trước khi Ä‘i ngá»§ cá»§a bà đã tụ há»p ở đấy. Lúc ra Ä‘i Catherine có gương mặt ra vẻ bÆ¡ phá» Ä‘au đớn chừng nào thì lúc trở vá» nét mặt bà tươi tỉnh chừng ấy. Bà dần dần cho các thị nữ và phu nhân tháp tùng cùng các cáºn thần cá»§a bà lui vá». Lát sau, bên bà chỉ còn lại Marguerite ngồi bên má»™t chiếc tráp đặt gần cá»a sổ để ngá», Ä‘ang nhìn trá»i và chìm đắm trong những mối suy tư cá»§a mình. 
Thấy chỉ còn mình và con gái, đã hai ba lần Catherine mở miệng định nói, nhưng má»—i lần như thế má»™t ý nghÄ© tối tăm đã nhấn chìm những lá»i bà chá»±c nói vào sâu táºn đáy lòng bà. Giữa lúc đó rèm cứa vén lên và Henri de Navarre xuất hiện. 
Con chó săn cái Ä‘ang ngá»§ trên ngai vàng vá»t dáºy chạy đến đón ông. 
- Con còn ở đây ư? - Catherine vừa nói vừa giáºt mình - Tối nay con ăn tối ở Louvre ư? 
- Không, thưa lệnh bà - Henri đáp - Tối nay tôi dạo phố cùng với các ông d Alençon và Condé. Tôi cứ tưởng là sẽ được gặp hỠhầu chuyện bà đấy ạ. 
Catherine mỉm cưá»i nói: 
- Cứ Ä‘i Ä‘i, các ông cứ Ä‘i Ä‘i! Äàn ông thá»±c là sung sướng được dạo chÆ¡i như váºy… Có phải thế không con gái ta? 
- Quả váºy - Marguerite trả lá»i - Tá»± do quả là má»™t Ä‘iá»u tuyệt diệu. 
- Thưa bà, phải chăng Ä‘iá»u đó có nghÄ©a là tôi ràng buá»™c tá»± do cá»§a bà - Henri vừa nói vừa nghiêng ngưá»i trước vợ. 
- Không, thưa ông, không phải là tôi than phiá»n vá» mình mà là vá» hoàn cảnh cá»§a phụ nữ nói chung. 
- Có lẽ con Ä‘i gặp ông đô đốc chăng, Henri? - Catherine há»i. 
- Vâng, có lẽ ạ. 
- Äi Ä‘i, con nêu gương tốt đấy. Ngày mai con sẽ cho ta biết tin vỠông ấy vá»›i nhé. 
- Thưa lệnh bà, tôi sẽ đến thăm ông ta vì lệnh bà tán thành cuộc viếng thăm đó. 
- Ta ư? - Catherine nói - Ta chẳng tán thưởng gì cả… nhưng ai đến đấy? Cho lui, cho lui đi… 
Henri tiến má»™t bước vá» phÃa cá»a để thi hành lệnh cá»§a Catherine, nhưng cùng lúc đó rèm cá»a được nâng lên và phu nhân de Sauve thò mái đầu vàng óng vào: 
- Tâu lệnh bà, đó là ông René bán đồ mỹ phẩm, ngưá»i mà lệnh bà đã cho đòi đã có mặt ạ. 
Catherine liếc nhanh như chá»›p vá» phÃa Henri de Navarre. 
Ông hoàng trẻ tuồi hÆ¡i đỠmặt lên và gần như ngay láºp tức hÆ¡i tái Ä‘i má»™t cách đáng sợ. Thá»±c váºy, ngưá»i ta vừa báo danh kẻ đã ám hại mẹ ông. Ông cảm thấy nét mặt mình để lá»™ sá»± xúc động, bèn đến đứng tá»±a vào thanh ngang cá»a sổ. 
Con chó săn nhá» khẽ rên ư á». 
Cùng lúc đó có hai ngưá»i bước vào. Má»™t ngưá»i thì được báo danh còn ngưá»i kia thì không cần phải báo. 
Ngưá»i đầu tiên là René bán mỹ phẩm. Ông ta tiến lại gần Catherine vá»›i tất cả những cá» chỉ lá»… độ ngá»t ngào cá»§a những ngưá»i đầy tá»› xứ Florence. Ông ta cầm má»™t chiếc há»™p, mở ra và ngưá»i ta nhìn thấy tất cả các ngăn há»™p chứa đầy các thứ bá»™t và các lá» nhá». 
Ngưá»i thứ hai là phu nhân de Lorraine, chị cá»§a Marguerite. Cô ta bước vào qua má»™t cánh cá»a chìm thông vá»›i phòng làm việc cá»§a nhà vua. Mặt mÅ©i nhợt nhạt, run lẩy bẩy, cô ta hy vá»ng Catherine Ä‘ang báºn cùng phu nhân de Sauve xem cái há»™p cá»§a René sẽ không nhìn thấy mình. Cô đến ngồi cạnh Marguerite. Cách đó không xa, vua Navarre đứng đặt tay lên trán tá»±a như má»™t ngưá»i Ä‘ang định thần lại sau cÆ¡n choáng. 
Lúc đó Catherine quay lại nói với Marguerite: 
- Con ạ, con có thể lui vỠnghỉ được. Còn con, con có thể vào vui chơi trong phố - Bà nói với Henri. 
Marguerite đứng dáºy, còn Henri quay Ä‘i ná»a vòng. 
Phu nhân de Lorraine nắm lấy tay Marguerite: 
- Em ạ - Cô thì thầm má»™t cách vá»™i vã - Nhân danh quáºn công de Guise hứa sẽ cứu em như em đã cứu ông ta, em đừng ra khá»i đây, đừng vá» nhà mình. 
- Hả? Claude, cô nói váºy? - Catherine quay lại há»i. 
- Thưa mẹ, không. 
- Cô đã nói thầm với Marguerite kia mà. 
- Thưa lệnh bà, chỉ để chào cô ta thôi, và để nói vá»›i cô ấy vô số những Ä‘iá»u nhắn nhá»§ cá»§a quáºn chúa de Nervers. 
- Thế cái cô quáºn chúa xinh đẹp ấy đâu rồi? 
Catherine nhìn hai ngưá»i đàn bà vá»›i con mắt nghi ngá» rồi nhÃu mày nói: 
- Claude lại đây! 
Claude vâng lệnh, Catherine nắm lấy tay cô: 
- Cô nói gì với nó thế, đồ bẻo lẻo? - Bà vừa thì thầm vừa xiết tay con gái đến nỗi cô ta phát kêu lên. 
- Thưa bà - Henri dù không nghe thấy gì vẫn không để lá»t qua mắt cải màn kịch câm đó cá»§a Thái háºu vá»›i Claude và Marguerite. Ông bèn nói vá»›i vợ: 
- Thưa bà, bà có ban cho tôi cái vinh hạnh được hôn tay bà không? 
Marguerite chia cho ông ta một bàn tay run rẩy. 
- Bà ta đã nói gì vá»›i bà váºy? - Henri vừa thì thầm vừa cúi mình xuống để ghé môi vào bàn tay ấy. 
- Nói là đừng có ra khá»i Louvre. Nhân danh thượng đế, xin ông cÅ©ng đừng có Ä‘i. 
Äó là chỉ má»™t tia chá»›p, nhưng dù ngắn ngá»§i đến mấy, nhỠánh sáng cá»§a nó, Henri đã Ä‘oán ra cả má»™t mưu đồ. 
- Chưa hết – Marguerite nói - Äây có má»™t bức thư mà má»™t quý tá»™c Provençal đã Ä‘em tá»›i. 
- Ông de Mole phải không?. 
- Vâng. 
- Cảm ơn bà! 
Ông vừa nói vừa cầm thư và nhét vào áo ngắn cá»§a mình rồi Ä‘i qua trước mặt bà mẹ vợ Ä‘ang ngẩn ngưá»i. Ông tá»›i tỳ tay vào vai gã ngưá»i xứ Florence. 
- Thế nào, ông cả René? - Ông há»i - Dạo này buôn bán ra sao? 
- Thưa đức ông, khá lắm - Kẻ đầu độc trả lá»i vá»›i má»™t nụ cưá»i phản phúc. 
- Ta tin là thế - Henri nói - Khi mà ông là ngưá»i cung cấp hàng cho tất cả những mái đầu có gắn vương miện cá»§a nước Pháp và nước ngoài. 
- Trừ cái đầu cá»§a vua Navarre - Gã ngưá»i Florence trÆ¡ tráo đáp lại. 
- Quái quá»·, ông cả René này - Henri nói tiếp - Ông có lý lắm. Ấy váºy mà bà mẹ tá»™i nghiệp cá»§a ta vẫn thưá»ng mua hàng cá»§a ông đã giá»›i thiệu ông vá»›i ta khi bà mất đấy. Ông cả René, hãy đến gặp ta ngày mai hoặc ngày kia tại phòng  cá»§a ta và Ä‘em cho ta những hàng mỹ phẩm tốt nhé. 
- Chẳng phải là loại thưá»ng đâu - Catherine vừa nói vừa mỉm cưá»i vì ngưá»i ta nói rằng… 
- Rằng tôi thÃnh mÅ©i lắm phải không?- Henri vừa tiếp lá»i vừa cưá»i - Nhưng ai đã nói vá»›i mẹ như váºy. Phải chăng là Margot? 
- Không, con ạ - Catherine đáp ngay - Äó là phu nhân de Sauve. 
Nghe váºy, quáºn chúa de Lorraine mặc dù đã hết sức cố gáng, vẫn không thể kìm được, báºt khóc nức nở. Henri cÅ©ng chẳng há» quay lại. 
- Kìa chị - Marguerite vá»™i vã chạy tá»›i bên Claude - Chị làm sao váºy? 
- Chẳng sao đâu - Catherine vừa nói vừa chặn ngang giữa hai ngưá»i - Chẳng sao đâu, nó bị cái chứng sốt kÃch động thần kinh mà Mazin bảo phải chữa bằng các thứ thuốc thÆ¡m đấy thôi mà. 
Và bà ta xiết cánh tay cô con gáì còn mạnh hÆ¡n cả lần trước rồi quay vá» phÃa cô con thứ: 
- Này, Margot, cô không nghe thấy ta đã yêu cầu cô lui vỠphòng mình rồi hay sao? Nếu thế chưa đủ thì ta ra lệnh cho cô đấy Xin lệnh bà thứ lỗi - Marguerite tái mặt và run lên nói - Con xin chúc lệnh bà một đêm tốt lành. 
- Ta mong rằng lá»i chúc cá»§a con được thá»±c hiện. Thôi, chào con, chào con. 
Marguerite lảo đảo, vừa Ä‘i ra vừa tìm cách bắt gặp cái nhìn cá»§a chồng, nhưng ông này tháºm chà không ngoái đầu vá» phÃa nàng. 
Má»™t khoảng trống yên lặng kéo dài diá»…n ra trong khi Catherine đứng nhìn chằm chằm vào quáºn chúa Lorraine. Cô này không nói được chỉ chắp tay lại nhìn mẹ. 
Henri quay lưng lại như có vẻ đang xoắn bộ ria mép với loại kem mà René vừa trao cho mình, kỳ thực ông nhìn thấy hết cảnh đó trong gương. 
- Thế nào, Henri, anh vẫn Ä‘i chÆ¡i chứ? - Catherine há»i. 
- À vâng, đúng thế! - Vua xứ Navarre kêu lên - A, quái tháºt, thế mà tôi quên mất là quáºn công d Alençon và hoàng thăn Condé Ä‘ang chá». Chỉ tại cái thứ nước hoa ngào ngạt này làm tôi say sưa quên cả Ä‘i. Xin tạm biệt bà. 
- Tạm biệt! Ngày mai, con ta sẽ cho ta biết tình hình sức khá»e cá»§a đô đốc nhé. 
- Tôi sẽ không quên Ä‘iá»u đó. Ấy này, Phébé, làm sao thế? 
- Phébé! - Thái háºu sốt ruá»™t gá»i. 
- Xin lệnh bà gá»i nó lại Ä‘i, vì nó không muốn cho tôi ra - Anh chàng  Béarnais  nói. 
Thái háºu đứng dáºy, túm lấy cổ con chó và giữ nó lại trong khi Henri Ä‘i xa dần, vẻ mặt vẫn bình thản và tươi cưá»i tá»±a như trong đáy lòng ông chưa há» cảm thấy mình sắp sá»a trải qua má»™t cÆ¡n nguy hiểm chết ngưá»i. 
Sau lưng ông, con chó được Catherine de Médicis thả ra liá»n lao tá»›i để Ä‘uổi theo ông. Nhưng cánh cá»a đã đóng lại, nó chỉ giụi giụi cái mõm dài xuống phÃa dưới tấm thảm và ư á» rÃt lên má»™t tiếng ảm đạm kéo dài. 
- Bây giá» thì, Charlotte - Catherine nói vá»›i phu nhân de Sauve - Äi tìm ông de Guise và Tavannes  Ä‘ang ở phòng cầu nguyện cá»§a ta và đưa há» lại đây để hầu chuyện quáºn chúa Lorraine Ä‘ang chóng mặt đây này.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:41 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:28 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 7 
 
Äêm 24 tháng 8 năm 1572  
 
 
  
 
Khi De Mole và Coconnas kết thúc bữa ăn tối có thể gá»i là quá đỗi đạm bạc, vì gà quay cá»§a quán Tinh tú chỉ được quay trên biển hàng mà thôi, thì Coconnas vừa Ä‘u đưa ngưá»i trên má»™t chân ghế vừa nhâm nhi ly rượu vang cuối cùng và cất tiếng há»i: 
- Ông de Mole này, ông định đi nghỉ ngay bây giỠà? 
- á»’, tôi muốn thế lắm vì có thể trong đêm nay ngưá»i ta lại đến đánh thức tôi dáºy. 
- Tôi cÅ©ng thế - Coconnas nói - Äáng lẽ ta Ä‘i ngá»§ và buá»™c những ngưá»i đến tìm ta phải chỠđợi, thì theo tôi, tốt nhất là chÆ¡i vài ván bài. Thế là khi đến, ngưá»i ta sẽ thấy chúng ta đã sẵn sàng rồi. 
- Ông ạ, tôi rất sẵn lòng chấp nháºn đỠnghị cá»§a ông. Nhưng tôi chẳng có được bao nhiêu tiá»n để chÆ¡i bài. Tôi chỉ có suýt soát vài trăm écus vàng trong vali thôi. HÆ¡n thế, đó lại là toàn bá»™ gia sản cá»§a tôi. Mà tôi lại phải bắt đầu gây dá»±ng gia tài chỉ vá»›i ngần ấy mà thôi. 
- Trăm écus vàng mà còn kêu ca - Coconnas kêu lên - Mẹ kiếp! Còn tôi, thưa ông, tôi chỉ có sáu écus thôi. 
- Thôi Ä‘i - De Mole tiếp lá»i - Tôi đã thấy ông lôi từ trong túi ra má»™t bá»c tiá»n không phải chỉ khá đầy, có thể nói là má»™t bá»c phồng tướng lên cÆ¡ đấy. 
- À cái này - Coconnas thanh minh - Là để thanh toán má»™t món nợ từ hồi xưa mà tôi phải trả cho má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a cha tôi. Tôi ngá» rằng ông này, cÅ©ng như ông, hÆ¡i có mùi Tân giáo. Vâng, đây có trăm đồng tiá»n vàng - Coconnas vừa nóỉ tiếp vừa Ä‘áºp tay vào bá»c tiá»n - Nhưng trăm đồng tiá»n vàng này thuá»™c vá» bác cả Mercandon. Còn vá» phần gia sản riêng cá»§a tôi thì như tôi đã nói vá»›i ông rồi đấy, chỉ có sáu écus. 
- Thế thì chơi thế nào. 
- ChÃnh vì thế mà tôi vẫn muốn chÆ¡i đấy. Vả chăng tôi có sáng kiến này. 
- Sáng kiến gì? 
- Có phải là cả hai chúng ta Ä‘á»u tá»›i Paris vá»›i cùng má»™t mục Ä‘Ãch hay không? 
- Äúng thế. 
- Má»—i ngưá»i lại có má»™t ngưá»i bảo trợ đầy thế lá»±c, đúng không? 
- ChÃnh thế. 
- Ông tin tưởng ở ngưá»i bảo trợ cá»§a ông cÅ©ng như tôi tin vào ngưá»i cá»§a tôi phải không? 
- Hẳn rồi. 
- Thế này, tá»± nhiên tôi nghÄ© ra rằng trước tiên chúng ta sẽ chÆ¡i bằng tiá»n cá»§a mình, sau đó đặt cược bằng cái ân sá»§ng đầu tlên hoặc là triá»u đình, hoặc là cá»§a ngưá»i tình cá»§a chúng ta. 
- Quả là má»™t sáng kiến thông minh! - De Mole vừa nói vừa mỉm cưá»i - Tôi phải thú thá»±c vá»›i ông rằng tôi chÆ¡i không giá»i lắm để có thể cá cược cả cuá»™c Ä‘á»i tôi trên má»™t quân bài hay má»™t quân xúc xắc. Rõ ràng là cả cuá»™c Ä‘á»i chúng ta sẽ bắt nguồn từ cái ân sá»§ng đầu tiên ấy. 
- Thế này, váºy ta bá» cái ân sá»§ng đầu tiên cá»§a triá»u đình ta chÆ¡i cá cái ân sá»§ng đầu tiên cá»§a ngưá»i tình chúng ta váºy. 
- Tôi chỉ thấy có má»—i má»™t Ä‘iá»u bất tiện - De Mole nói. 
- Bất tiện thế nào? 
- Äó là vì tôi không có ngưá»i tình. 
- Tôi cũng thế, nhưng tôi chắc là sớm có thôi. Tạ ơn Chúa! Chúng ta cũng không thiếu cái mã để đến nỗi thiếu đàn bà. 
- Cứ như ông nói thì chắc ông chẳng thiếu đâu, ông Coconnas ạ. Vì không tin chắc như ông vào ngôi sao tình duyên cá»§a tôi, tôi nghÄ© tôi sẽ không sòng phẳng nếu tôi đặt cược vá»›i ông vá» chuyện đó. Ta cứ chÆ¡i cho đến cùng sáu écus cá»§a ông đã. Nếu vì rá»§i ro mà ông thua hết trong khi ông vẫn còn muốn tiếp tục chÆ¡i, thì đây, vì ông là ngưá»i quý tá»™c, tôi tin lá»i hứa cá»§a ông sẽ có giá trị như vàng. 
- Càng tốt - Coconnas kêu lên, - Thế má»›i gá»i là ăn nói chứ. Ông nói có lý đấy, lá»i hứa cá»§a ngưá»i quý tá»™c có giá trị như vàng, nhất là khi quý tá»™c đó lại có chút tÃn nhiệm ở triá»u đình. Vì thế, ông hãy tin rằng tôi không mạo hiểm lắm đâu khi đặt cá cái ãn sá»§ng đầu tiên mà tôi phải nháºn được. 
- Vâng, chắc thế, ông có thể thua mất nó. Thế nhưng tôi lại không thể ăn được nó vì bản thân tôi vốn là ngưá»i cá»§a vua Navarre, tôi không thể nháºn được cái gì từ phÃa quáºn công de Guise. 
- A! Äồ vô đạo! - Chá»§ quán vừa đánh bóng chiếc mÅ© sắt cÅ© vừa lẩm bẩm - Tao đã đánh hÆ¡i ngay ra mày mà. 
Và y ngừng lại để đưa tay làm dấu. 
- Ãi dà - Quả nhiên Coconnas vừa nói, vừa tung cá»— bài mà ngưá»i bồi vừa Ä‘em tá»›i - Váºy ông thuá»™c vá» cánh ấy hả? 
- Cánh gì? 
- Cánh Tân giáo. 
- Tôi ấy à? 
- Ừ, ông ấy. 
- Này, cứ giả sá» là cánh Tân giáo Ä‘i! - De Mole vừa nói vừa mỉm cưá»i - Thế ông có Ä‘iá»u gì phản đối chúng tôi không? 
- á»’! Tạ Æ¡n Chúa, không. Tôi thì thế nào cÅ©ng xong. Tôi ghét cay ghét đắng cái trò Tân giáo nhưng tôi không ghét những ngưá»i Tân giáo. Vá»›i lại hình như giáo phái này Ä‘ang là mốt thì phải. 
- Vâng - De Mole vừa há»a theo vừa mỉm cưởi - Bằng chứng là cái phát súng há»a mai cho ông đô đốc đấy! Hay ta đặt cược cả những phát há»a mai nữa? 
- Sao cũng được - Coconnas nói - miễn là ta cứ chơi cái đã, còn cá cái gì cũng xong. 
- Váºy thì chÆ¡i nào - De Mole vừa nói vừa thu bài vá» và xòe bài trong tay. 
- Nào, thì chơi, cứ tin tưởng nhé. Vì dù cho tôi có thua hết cả trăm écus vàng như ông, sáng mai tôi cũng sẽ có cái trả ông. 
- Tiá»n tài đến vá»›i ông trong giấc ngá»§ à? 
- Không, tôi phải đi tìm nó chứ? 
- Tìm ở đâu, nói cho tôi biết với, tôi sẽ đi cùng. 
- Ở Louvre. 
- Ông quay lại đó đêm nay à? 
- Vâng, đêm nay, tôi sẽ được tiếp kiến quáºn công de Guise vÄ© đại. 
Từ lúc mà Coconnas nói tá»›i chuyện Ä‘i tìm tài váºn ở Louvre, La Hurière ngừng đánh bóng mÅ© sắt và đến đứng sau ghế cá»§a De Mole, chỉ có Coconnas nhìn thấy y thôi. Y đứng đó và ra hiệu cho Coconnas, nhưng anh chàng này vì mải chÆ¡i bài và mải nói chuyện nên không để ý gì đến y. 
- Này, tháºt là thần diệu! De Mole nói - Ông có lý khi nói rằng chúng ta sinh ra dưới cùng má»™t vì sao chiếu mệnh. Tôi cÅ©ng có hẹn ở Louvre đêm nay, nhưng không phải vá»›i quáºn công de Guise mà là vá»›i đức vua Navarre. 
- Ông có khẩu lệnh không?. 
- Có 
- Có dấu hiệu để nháºn biết không? 
- Không. 
- Thế thì tôi có đấy. Khẩu lệnh của tôi là… 
Khi anh chàng Piémontais nói tá»›i đó, La Hurière phác má»™t cá» chỉ đầy ý nghÄ©a đúng vào lúc nhà quý tá»™c lắm lá»i kia ngẩng đầu lên. Coconnas ngẩn ngưá»i vì cái cá» chỉ này hÆ¡n là vì nước bài mà chàng vừa để thua mất ba écus. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc hiện trên nét mặt ngưá»i cùng chÆ¡i, De Mole quay lại nhưng không nhìn thấy gì ngoài ông chá»§ quán Ä‘ang đứng sau mình tay khoanh lại và đầu đội mÅ© sắt mà lúc trước chàng đã thấy y đánh bóng. 
- Ông làm sao váºy? - De Mole há»i Coconnas. 
Coconnas nhìn chá»§ quán và bạn mà chẳng trả lá»i vì chàng không hiểu gì hết qua các cá» chỉ rối rÃt cá»§a bác cả La Hurière. 
La Hurière cảm thấy rằng mình phải trợ lực cho Coconnas vội vàng nói: 
- Chả là tôi cÅ©ng rất thÃch chÆ¡i bài. Ấy, khi tôi xÃch lại để xem nước bài mà ông vừa ăn được, thì ngài đây chắc đã thấy tôi đội mÅ© kiểu nhà binh. Má»™t anh thị dân nghèo như tôi mà làm như thế chắc là khiến cho ngài đây ngạc nhiên lắm! 
- Mặt mÅ©i trông má»›i đẹp gá»›m! - De Mole vừa nói vừa phá lên cưá»i. 
- Ôi, thưa ông - La Hurière nói vá»›i vẻ giả vá» chất phác, khéo đến mức đáng khâm phục, và nhún vai như ý thức được đầy đủ sá»± thấp kém cá»§a mình. - Chúng tôi không phải là những ngưá»i vÅ© dÅ©ng và chúng tôi cÅ©ng không có dáng vẻ thanh lịch. Äối vá»›i những nhà quý tá»™c can đảm như các ông đây thì làm sáng loá lên những chiếc mÅ© sắt mạ vàng và những thanh trưá»ng kiếm mảnh mai là xứng đáng quá Ä‘i rồi. Còn như chúng tôi thì miá»…n là canh phòng cho đầy đủ 
- à à - De Mole vừa nói vừa trang bài - Ông cũng phải đi gác cơ à? 
- Ỡvâng, lạy Chúa, thưa bá tước, tôi đóng chức cai trong một đại đội dân vệ 
Nói xong, trong lúc De Mole báºn chia bài. La Hurière vừa lui ra, vừa để má»™t ngón tay trên môi để dặn Coconnas phải kÃn miệng. 
Chàng này lại càng thêm ngẩn ngưá»i ra. 
Hẳn sá»± cẩn tháºn cá»§a La Hurière cÅ©ng chÃnh là cái cá»› gây ra việc Coconnas thua ván thứ hai cÅ©ng nhanh không kém ván trước. 
- Này - De Mole nói - Vừa đúng sáu écus của ông rồi đấy! Ông muốn gỡ trên cái gia tài tương lai của ông không? 
- Sẵn lòng thôi - Coconnas nói. 
- Nhưng trước khi lao tiếp vào cuộc đỠđen, có phải ông đã nói với tôi ông có hẹn với ông de Guise không nhỉ? 
Coconnas quay đầu vá» phÃa nhà bếp, thấy ngay cặp mắt trợn tráo cá»§a La Hurière nhằm lặp lại lá»i cảnh tỉnh ban nãy. 
- Vâng, nhưng chưa đến giá», hÆ¡n nữa, ông nói đôi chút vá» công việc cá»§a ông Ä‘i chứ, ông De Mole! 
- Tôi cho tốt hơn hết là chúng ta hãy bàn vỠván bài, ông de Coconnas thân mến ạ. Hoặc là tôi nhầm to hoặc là tôi đang ăn của ông thêm sáu écus nữa đấy. 
- Mẹ kiếp! Tháºt thế… Ngưá»i ta vẫn còn nói vá»›i tôi rằng ngưá»i Tân giáo chÆ¡i cá» bạc hay gặp may lắm. Quá»· tha ma bắt tôi Ä‘i chứ, tôi thÃch được làm ngưá»i Tân giáo quá. 
Äôi mắt Hurière sáng rá»±c lên như hòn than hồng, nhưng Coconnas mải chÆ¡i không nhìn thấy. 
- Cứ cải đạo đi bá tước ạ - De Mole nói - Và, mặc dầu thiên hướng đó đến với ông một cách kỳ quặc, ông cũng sẽ được chào mừng trong chúng tôi. 
Coconnas gãi tai. 
- Nếu tôi tin chắc rằng váºn may cá»§a ông là nhá» thế, thì tôi sẽ trả lá»i rằng… Vì, rốt cuá»™c, tôi cÅ©ng không gắn bó vá»›i lá»… misa lắm và khi mà chÃnh đức vua cÅ©ng không thiết tha vá»›i nó nữa thì… 
- Và này… một tôn giáo đẹp đến thế, đơn giản, và trong sạch đến thế! - De Mole nói. 
- Thêm nữa… nó lại Ä‘ang là mốt - Coconnas nói - Và rồi Nó sẽ Ä‘em lại may mắn trong cá» bạc. Quá»· tha ma bắt tôi Ä‘i! Chỉ có ông là được con át. Ấy váºy mà tôi đã quan sát ông từ khi chúng ta bắt đầu cầm bài đấy; ông chÆ¡i thẳng thắn, không gian láºn… Chắc chắn phải là do tôn giáo cá»§a ông 
- Ông lại nợ tôi thêm sáu écus nữa đấy - De Mole thản nhiên nói. 
- Ãi dà, ông quyến rÅ© tôi quá! - Coconnas nói - Nếu đêm nay tôi không được hài lòng vỠông de Guise. 
- Thì sao? 
- Thì ngày mai tôi xin ông giới thiệu tôi với đức vua Navarre. 
- Ông cứ yên tâm, khi nào mà tôi đã cải theo Tân giáo, thì tôi còn Tân giáo hơn cả Luther lẫn Calvin, lẫn Mélanchthon và cả đám những nhà cải giáo trên mặt đất này. 
- Sụyt! - De Mole nói - Ông sắp sá»a xÃch mÃch vá»›i ông chá»§ quán cá»§a chúng ta đấy. 
- À ừ nhỉ - Coconnas vừa nói, vừa đưa mắt nhìn vá» phÃa bếp. 
- Nhưng không, y chẳng nghe chúng ta nói đâu, bây giá» y Ä‘ang báºn. 
- Y Ä‘ang làm gì váºy? - De Mole ngồi chá»— mình không thể thấy được chá»§ quán nên há»i. 
- Y nói chuyện vá»›i… Quá»· bắt tôi Ä‘i! ChÃnh hắn! 
- Hắn nào? 
- Cái giống chim đêm mà y đã đứng chuyện trò khi chúng ta má»›i đến ấy, cái thằng cha mặc áo chẽn vàng và măng-tô màu nấm amadou đấy. Mẹ kiếp, nó nói má»›i hăng chứ! Ê này, bác cả Hurière, ông có tình cá» Ä‘i làm chÃnh trị không đấy? 
Nhưng lần này bác cả Hurière trả lá»i bằng má»™t động tác cương - quyết và mạnh mẽ đến ná»—i mặc dầu rất yêu quý các quân bài bằng giấy bồi, Coconnas vẫn phải đứng dáºy Ä‘i vá» phÃa bác ta. 
- Ông có chuyện gì váºy? - De Mole há»i. 
- Ông gá»i rượu vang ư, thưa ông? - La Hurière vừa nói vừa hối hả nắm lấy tay Coconnas - Chúng tôi xin hầu ngay. Grégoire, Ä‘em rượu vang cho các ngài đây! 
Rồi y nói nhỠvào tai Coconnas: 
- Im đi, im ngay đi, thỠcó mạng sống của ông, hãy để cho cái gã bạn ông nghỉ đi thôi! 
Mặt La Hurière nom tái nhợt còn mặt gã áo vàng nom ảm đạm đến ná»—i Coconnas thấy rợn ngưá»i. Chàng tá»›i bên cạnh De Mole nói: 
- Ông bạn de Mole thân mến, xin ông thứ lá»—i cho. Nhoáng cái tôi đã mất năm chục écus rồi. Tối nay tôi xui, tôi ngại sẽ làm mình bị khó xá». 
- Tốt lắm, được thôi. Thưa ông, xin tuỳ ý ông. Vả chăng tôi cÅ©ng chẳng pháºt lòng nếu được ngả lưng má»™t lát. Này, bác quán La Hurière! 
- Dạ thưa bá tước dạy gì ạ? 
- Nếu có ngưá»i cá»§a đức vua Navarre tá»›i tìm tôi, ông hãy gá»i tôi dáºy nhé. Tôi mặc nguyên quần áo Ä‘i ngá»§ và sẽ sẵn sàng ngay thôi. 
- Tôi cÅ©ng thế - Coconnas nói - Äể đức ông khá»i phải chỠđợi tôi phải chuẩn bị ngay dấu hiệu cho mình. Này bác La Hurière, cho tôi kéo và giấy trắng. 
- Grégoire! - La Hurière gá»t - Mang giấy trắng để viết thư, kéo để cắt phong bì nhé! 
- Ãi chà - Anh chàng Piémontais tá»± nhá»§ - Dứt khoát là có chuyện gì khác thưá»ng đây. 
- Thôi chào ông nhé, ông Coconnas - De Mole nói - Và ông, ông chủ quán, hãy vui lòng chỉ lối để tôi biết tới phòng nào. May mắn nhé ông bạn! 
Và De Mole biến mất sau chiếc cầu thang xoáy ốc, theo sau là La Hurière. Khi đó tá»›i lượt ngưá»i đàn ông bà ẩn nắm lấy cánh tay de Coconnas lôi vá» phÃa mình, nói giá»ng gấp gáp: 
- Thưa ông, có đến cả trăm lần suýt nữa ông để lá»™ Ä‘iá»u bà máºt có quan hệ đến váºn mệnh cá»§a vương quốc. Chúa đã giữ mồm giữ miệng cho ông đúng lúc. Thêm má»™t từ nữa thôi là tôi sẽ hạ thá»§ ông bằng má»™t phát há»a mai. Bây giá» thì may quá, chúng ta chỉ có má»™t mình. Ông nghe đây. 
- Chứ ông là ai mà lại giở cái giá»ng chỉ huy ra vá»›i tôi như váºy? - Coconnas há»i. 
- Ông đã bao giỠnghe đến cái tên Maurevel không? 
- Kẻ giết đô đốc ấy à? 
- Vâng, cả đại uý de Mouy nữa. 
- Hẳn là ta có nghe rồi. 
- Thế thì cái ngài Maurevel ấy chÃnh là tôi đây. 
- Ãi chà! 
- Váºy ông hãy nghe tôi - Mẹ kiếp, tôi tin rằng tôi Ä‘ang nghe theo ông. 
- Suỵt - Maurevel vừa nói vừa đặt một ngón tay lên miệng. 
Coconnas vểnh tai nghe ngóng. 
Ngưá»i ta nghe thấy tiếng chá»§ quán đóng cá»a má»™t căn buồng, sau đó là cá»a hành lang. Sau khi cài chốt hành lang, y vá»™i vã quay vá» chá»— hai ngưá»i. Y Ä‘em ghế tá»›i cho Coconnas, Maurevel và cho mình rồi nói: 
- Má»i cá»a Ä‘á»u đóng kÃn, thưa ông Maurevel, ông có thể nói được rồi. 
Chuông đồng hồ Ä‘iểm mưá»i má»™t giá» tại Saint-Germain l Auxerrois. Maurevel đếm từng tiếng dùi nện chuông âm vang thảm đạm trong đêm và khi tiếng chuông cuối cùng đã tan trong không gian, y quay vá» phÃa Coconnas Ä‘ang sởn gai ốc vá» sá»± cẩn trá»ng quá mức cá»§a hai ngưá»i, y nói: 
- Thưa ông, ông có phải là ngưá»i Giatô giáo ngoan đạo hay không? 
- Thì… tôi tin là thế - Coconnas trả lá»i. 
- Thưa ông, ông có táºn tụy vá»›i đức vua không? - Maurevel tiếp. 
- Má»™t lòng má»™t dạ. Tháºm chà tôi còn nghÄ© rằng ông xúc phạm tôi khi đưa ra má»™t câu há»i như váºy. 
- Thôi, chúng ta sẽ không tranh cãi nhau vá» Ä‘iá»u ấy, tuy nhiên ông phải Ä‘i theo chúng tôi. 
- Äi đến đâu. 
Äiá»u đó không quan trá»ng. Cứ phải Ä‘i theo cái đã. Váºn mệnh cá»§a ông và có thể cả tÃnh mạng cá»§a ông Ä‘á»u nằm ở đó. 
- Thưa ông, tôi xin báo trước vá»›i ông rằng tôi có việc phải có mặt ở Louvre vào lúc ná»a đêm. 
- Thì chúng ta cùng đi tới đó. 
- Ông de Guise đợi tôi ở đấy. 
- Cả chúng tôi cÅ©ng váºy. 
Nhưng tôi có má»™t khẩu lệnh đặc biệt - Coconnas nói tiếp, lòng không khá»i bị day dứt khi phải chia sẻ cái vinh hạnh cá»§a cuá»™c tiếp kiến vá»›i gã Maurevel và bác chá»§ quán La Hurière. 
- Chúng tôi cũng thế. 
- Tôi còn có má»™t dấu hiệu để nháºn biết riêng. 
Maurevel mỉm cưá»i lôi ra từ dưới áo chẽn má»™t nắm những chữ tháºp bằng vải trắng. Y trao cho La Hurière má»™t, cho Coconnas má»™t và lấy luôn cho mình má»™t. La Hurière gắn hình tháºp tá»± lên chiếc mÅ© sắt cá»§a mình. Maurevel cÅ©ng gắn nó lên mÅ© y. 
- Æ  này - Coconnas ngẩn ngưá»i há»i - Thế cuá»™c hẹn, khẩu lệnh và dấu hiệu để nháºn biết là dành cho tất cả má»i ngưá»i hay sao? 
- Vâng, thưa ông, tức là để dành cho tất cả những ngưá»i Giatô ngoan đạo. 
- Váºy ra ở Louvre có há»™i phải không, tiệc cá»§a hoàng gia chứ gì? Coconnas kêu lên - Và ngưá»i ta muốn loại trừ tất cả lÅ© chó Tân giáo không cho dá»± phải không? ÄÆ°á»£c, tốt lắm, cá»±c kỳ! Chúng vênh vang ở đó cÅ©ng khá lâu rồi đấy. 
- Äúng, ở Louvre có há»™i, có tiệc cá»§a hoàng gia - Maurevel nói - Và tất cả những kẻ Tân giáo Ä‘á»u được má»i… HÆ¡n thế nữa, chúng sẽ là nhân váºt chÃnh cá»§a buổi há»™i, chúng sẽ trả tiá»n bữa tiệc Và ông muốn theo chúng tôi, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc Ä‘i má»i tay quán quân chá»§ yếu cá»§a chúng, viên quan toà  Gédéon, như chúng gá»i. 
- Ông đô đốc? - Coconnas kêu lên. 
- Vâng, đúng cái thằng già Gaspard. Cái thằng mà tôi đã ngu xuẩn bắn trượt. Mặc dù tôi bắn nó bằng súng cá»§a chÃnh đức vua. 
- Thưa ông quý tá»™c, đó là lý do tại sao tôi lại đánh bóng mÅ© sắt, mài gươm và liếc dao - Bác cả La Hurière trá hình chiến binh nói vá»›i giá»ng kèn kẹt. 
Nghe thấy những lá»i đó, Coconnas rùng mình, mặt tái nhợt Ä‘i vì chàng bắt đầu hiểu ra. 
- Sao? Tháºt à! - Chàng kêu lên - Cái cuá»™c há»™i ấy, bữa tiệc ấy là ngưá»i ta sẽ… 
- Ông cháºm Ä‘oán ra thế, thưa ông - Maurevel nói - Ngưá»i ta dá»… dàng nháºn ra ngay là ông không phải như chúng tôi, chúng tôi đã quá mệt vá»›i những trò láo xược cá»§a cái lÅ© ngoại đạo ấy. 
- Và ông tá»± định ra cái việc Ä‘i đến nhà đô đốc và… - Coconnas há»i. 
Maurevel mỉm cưá»i và kéo Coconnas tá»›i sát cá»a sổ. 
- Nhìn xem kìa, ông có thấy trên cái quảng trưá»ng đầu phố, đằng sau nhà thỠấy, có má»™t toán ngưá»i Ä‘ang im lặng xếp hàng trong đêm tối không? 
- Có 
Những ngưá»i trong toán đó Ä‘á»u có má»™t chữ tháºp trắng giống như bác Hurière, tôi và ông. 
- Thì sao? 
- Thế này, toán ngưá»i đó là má»™t đại đội lÃnh Thụy sÄ© ở các tổng nhá», do Toquenot chỉ huy. Ông cÅ©ng biết là các ngài ở các tổng nhỠđó là cánh hẩu vá»›i đức vua chứ. 
- Ãi chà chà! - Coconnas kêu. 
- Bây giá», ông nhìn tốp kỵ sÄ© Ä‘ang Ä‘i qua bá» sông, ông có nháºn ra viên chỉ huy không? 
- Làm sao tôi nháºn ra được? - Coconnas vừa nói vừa rùng mình - Tôi má»›i tá»›i Paris chiá»u nay. 
- Thế thì đó chÃnh là ngưá»i có hẹn vá»›i ông vào lúc ná»a đêm nay ở Louvre. Nhìn xem, ông ta sẽ chỠông ở đó. 
- Quáºn công de Guise phải không? 
- ChÃnh ông ấy. Cùng Ä‘i vá»›i ông ta là  Marcel, thị trưá»ng cÅ© cá»§a đám thương nhân, và Choron, thị trưởng hiện nay. Cả hai sẽ táºp hợp các đại đội dân binh cá»§a há». Và này, kia là viên chỉ huy khu phố Ä‘ang tá»›i phố này, hãy xem ông ta làm gì? 
- Má»™t chữ tháºp trắng, ông bạn trẻ ạ, má»™t chữ tháºp trắng giống như cái mà chúng ta Ä‘eo trên mÅ© đây. Ngày xưa, Chúa tá»± phân biệt lấy ngưá»i cá»§a Chúa, ngày nay chúng ta văn minh hÆ¡n, chúng ta tránh cho Ngưá»i khá»i phải làm việc đó. 
- Nhưng má»—i nhà mà ông ta gõ cá»a Ä‘á»u mở và có những thị dân vÅ© trang Ä‘i ra - Ông ta khẽ Ä‘áºp cá»a nhà chúng ta và chúng ta cÅ©ng sẽ Ä‘i ra như há». 
Nhưng tất cả má»i ngưá»i được huy động chỉ để Ä‘i giết má»™t lão Tân giáo già ư? - Coconnas nói - Mẹ kiếp! Hổ thẹn lắm! Äây là việc cá»§a bá»n giết ngưá»i chứ không phải là việc cá»§a ngưá»i lÃnh! 
- á»’ng bạn trẻ - Maurevel nói - Nếu bá»n già làm ông thấy ghê tay thì ông có thể chá»n bá»n trẻ. Có đủ loại cho má»i sở thÃch. Nếu ông khinh con dao găm, ông có thể dùng kiếm. Vì lÅ© Tân giáo không phải là hạng ngưá»i để cho chúng ta vặn cổ mà không chống cá»± đâu, mà ông biết đấy, bá»n Tân giáo dù già hay trẻ Ä‘á»u sống dai lắm. 
- Thế thì giết tất cả bá»n hỠà? - Coconnas kêu lên. 
- Giết tất. 
- Có lệnh của đức vua ư? 
- Lệnh của đức vua và ông de Guise. 
- Thế vào bao gi� 
- Khi nào ông nghe thấy tiếng chuông ở Saint-Germain l Auxerrois. 
- À, mà cái anh chàng ngưá»i Äức dá»… thương cá»§a ông de Guise… Tên anh ta là gì ý nhỉ? 
- Có phải là ông de Besme không? 
- ChÃnh thế. Thảo nào mà ông de Besme bảo tôi phải chạy đến ngay khi nghe tiếng chuông cấp báo đầu tiên nổi lên. 
- Váºy ra ông đã gặp ông de Besme rồi! 
- Tôi đã gặp và nói chuyện với ông ta. 
- Ở đâu váºy? 
- Ở Louvre. ChÃnh ông ta đã đưa tôi vào, đã cho tôi khẩu lệnh, đã… 
- Ông nhìn kìa. 
- Mẹ kiếp! ChÃnh hắn. 
- Ông có muốn nói gì với ông ta không? 
- ThỠcó linh hồn tôi! Tôi muốn lắm chứ. 
Maurevel nhẹ nhàng mở cá»a. Quả thá»±c là Besme Ä‘ang Ä‘i qua vá»›i khoảng hai chục ngưá»i. 
- Guise và Lorraine! - Maurevel gá»i theo. 
- Besme ngoái lại và hiểu rằng ngưá»i ta muốn nói vá»›i mình bèn tiến lại gần: 
- A! Ông đấy à, ông Maurevel? 
- Vâng tôi đây, ông tìm gì váºy? 
- Tôi tìm quán trỠTinh tú để báo cho một ông tên là Coconnas. 
- Tôi đây! Thưa ông de Besme - Chàng trai nói. 
- A tốt lắm! A được lắm! Ông đã sẵn sàng chưa? 
- Rồi. Cần phải làm gì? 
- Ông Maurevel bảo gì ông cứ làm theo. Tó là má»™t ngưá»i Giatô ngoan tạo. 
- Ông thấy chưa?- Maurevel nói. 
- Rồi - Coconnas trả lá»i - Nhưng còn ông, ông de Besme, ông Ä‘i đâu đấy? 
- Tôi à? - de Besme vừa nói, vừa cưá»i. 
- Ừ, ông ấy. 
- Tôi đi nói tà câu chuyện với ông đô đốc. 
- Cứ nói cả hai câu chuyện với ông ta đi, nếu cần - Maurevel nói - Và lần này, nếu ông ta hồi lại được sau câu chuyện thứ nhất chắc sẽ không hồi lại được sau câu chuyện thứ hai đâu. 
- Cứ yên tâm, ông Maurevel, cứ yên tâm. Và ông huấn luyện chàng trai kia tháºt tốt vào. 
- Vâng, vâng, xin ông đừng lo. Dòng hỠnhà Coconnas là giống săn thuần chủng hảo hạng đấy. 
- Tạm biệt nhé. 
- Ông đi nhé. 
- Còn ông? 
- Ông cứ bắt đầu cuộc săn đi, chúng tôi sẽ tới dự phần vây thú. 
De Besme bá» Ä‘i và Maurevel đóng cá»a sổ lại. 
- Äã nghe thấy chưa, cáºu cả? - Maurevel nói - Nếu ông có vài kẻ thù riêng nào, dù hắn có không phải hoàn toàn là Tân giáo chăng nữa, cứ nhét hắn vào danh sách và hắn sẽ Ä‘i tong cùng vá»›i lÅ© kia. 
Coconnas lại càng sững sá» hÆ¡n vì những Ä‘iá»u chàng trông thấy và nghe thấy, chàng hết nhìn chá»§ quán Ä‘ang vênh mặt oai phong lẫm liệt lại nhìn Maurevel Ä‘ang thản nhiên rút từ trong túi ra má»™t tá» giấy. 
- Còn tôi, danh sách cá»§a tôi đây này. Có ba trăm đứa. Äêm nay chỉ cần má»—i ngưá»i Giatô ngoan đạo làm được phần mưá»i công việc cá»§a tôi thôi thì ngày mai trong cả vương quốc cÅ©ng không còn lấy má»™t đứa ngoại đạo nào. 
- Suỵt! - Hurière kêu. 
- Gì thế? - Cả Coconnas và Maurevel cùng há»i. 
Ngưá»i ta nghe thấy tiếng chuông đầu tiên trên tháp chuông ở Saint-Germain l Auxerrois 
- TÃn hiệu đấy! - Maurevel kêu lên - Ngưá»i ta đẩy giá» sá»›m lên à? Há» bảo tôi là đến ná»a đêm cÆ¡ mà? 
- Càng tốt! Khi cần làm sáng danh Chúa và đức vua thì đồng hồ chạy nhanh còn tốt hÆ¡n là đồng hồ chạy cháºm. 
Quả thá»±c, ngưá»i ta nghe thấy tiếng chuông nhà thá» Ä‘iểm má»™t cách buồn thảm. Rồi tiếng súng đầu tiên vang lên và gần như tức thì nhiá»u ngá»n Ä‘uốc rá»±c lên chiếu sáng phố Arbresec như ánh chá»›p. 
Coconnas đưa bàn tay đẫm mồ hôi lên lau trán. 
- Bắt đầu rồi, lên đưá»ng thôi! - Maurevel kêu lên. 
- Chá» chút đã! - Chá»§ quán nói - Trước khi ta Ä‘i đánh tráºn cần phải yên trà việc cá»a nhà, trong chiến tranh ngưá»i ta vẫn bảo thế mà. Tôi không muốn ngưá»i ta vặn cổ vợ con tôi trong khi tôi Ä‘i vắng. Còn má»™t gã Tân giáo ở đây. 
- Ông De Mole ư? - Coconnas giáºt nảy ngưá»i há»i lại. 
- Vâng! Cái đồ vô đạo ấy hắn đã tự dẫn thân vào miệng sói. 
- Thế nào! - Coconnas nói - Ông đánh cả khách trỠcủa ông à? 
- Tôi mài dao là để cho y trước hết đấy 
- à à! - Chàng Piémontais vừa nói vừa cau mày. 
- Tôi chưa bao giá» giết ai ngoài lÅ© thá» và gà vịt cá»§a tôi - Viên chá»§ quán đầy tư cách trả lá»i - Váºy nên tôi không biết rõ làm cách giết má»™t ngưá»i như thế nào. Thì đây, tôi sẽ thá» tay vá»›i gã kia. Nếu tôi có vụng vá» thì chà Ãt là cÅ©ng chẳng có ai ở đó để chế nhạo tôi. 
- Mẹ kiếp! Quá lắm! - Coconnas phản ứng - Ông de Mole cùng đi tới với tôi. Ông ta đã ăn tối với tôi và đã chơi bài với tôi. 
- Vâng, nhưng de Mole là kẻ ngoại đạo - Maurevel nói - de Mole bị tuyên án rồi, nếu chúng ta không giết thì kẻ khác cũng giết mất thôi. 
- Ấy là chưa kể hắn đã ăn mất của ông năm mươi écus - Chủ quán nói thêm. 
- Äúng thế - Coconnas nói - Nhưng chÆ¡i quân tá» lắm, tôi Ä‘oán chắc Ä‘iá»u này 
- Quân tỠhay không thì trước sau ông cũng vẫn phải trả. Còn nếu như tôi giết y thì ông rũ nợ. 
- Thôi thôi! Nhanh lên nào các ông - Maurevel kêu lên. Một phát súng, một nhát gươm, một cú chùy, một viên đá choảng, các ông muốn gì cũng xong nhưng kết liễu đi thôi, nếu các ông muốn chúng ta đến đúng lúc như đã hứa để giúp ông de Guise ở chỗ lão đô đốc. 
Coconnas thở dài. 
- Tôi chạy lên đây! - Hurière kêu lên - ChỠtôi nhé. 
- Mẹ kiếp! - Coconnas kêu - Hắn lại sắp sá»a làm cho chàng trai tá»™i nghiệp ấy Ä‘au đây. Có khi hắn lại còn ăn trá»™m cá»§a chàng ta nữa. Mình phải lên kết thúc cho nhanh để cáºu ta đỡ Ä‘au lâu, và ngăn không cho chúng lấy tiá»n cá»§a cáºu ta. 
Do cái ý nghÄ© tốt đẹp đó thúc đẩy, Coconnas leo lên cầu thang sau bác cả La Hurière. Chẳng mấy chốc chàng Ä‘uổi kịp y vì càng lên cao thì chắc do tác động cá»§a suy nghÄ© chÃn chắn hÆ¡n, La Hurière càng cháºm bước. 
Lúc La Hurière đến trước cá»a, có Coconnas theo sau, trong lúc nhiá»u phát súng nổ rá»n trong phố. Ngay tức thì ngưá»i ta nghe tiếng De Mole nhảy ra khá»i giưá»ng và sàn nhà kêu ken két dưới chân chàng. 
- Quái quá»·! - La Hurière hÆ¡i run nói - Tôi tin là y thức dáºy rồi. 
- Tôi cũng thấy hình như thế - Coconnas nói. 
- Thế y sẽ chống cự lại à? 
- Ông ta có khả năng làm thế đấy. Nào bác cả La Hurière, thế nếu ông ta giết bác thì nhộn lắm nhỉ. 
- Ưm hừm! - Chá»§ quán hắng giá»ng. 
Nhưng do thấy trong tay mình có khẩu súng tốt, y định thần lại và mạnh chân đá tung cá»a. 
Và ngưá»i ta thấy De Mole, đầu tuy không mÅ© nhưng vẫn mặc nguyên quần áo, lui vá» phÃa sau giưá»ng, gươm ngáºm trong mồm, hai tay Ä‘á»u cầm súng ngắn. 
- Ãi chà! - Coconnas vừa nói vừa pháºp phồng cánh mÅ©i như loài thú dữ ngá»i thấy mùi máu – Giá» má»›i hay ho đây, bác cả La Hurière. Nào! Tiến lên chứ! 
- A! Chúng muốn ám sát ta, hình như thế! - De Mole mắt sáng rực kêu lên - Vả lại là mày à, đồ khốn nạn? 
Bác cả La Hurière chỉ trả lá»i cho câu chá»i vá»— đó bằng cách hạ khẩu há»a mai xuống và ngắm bắn chàng trai. Nhưng La Mole đã kịp nhìn thấy động tác biểu diá»…n này nên khi phát đạn nổ, chàng khụyu ngay chân xuống, đạn bay qua đầu chàng. 
- Cứu tôi! - De Mole kêu lên - Ông de Coconnas, cứu tôi! 
- Cứu tôi! Ông Maurevel ơi, cứu tôi với! - Bác cả La Hurière kêu. 
- Xin thá», thưa ông de Mole! - Coconnas nói- Trong chuyện này, Ä‘iá»u duy nhất mà tôi có thể làm được là không chống lại ông. Hình như đêm nay há» giết những ngưá»i Tân giáo theo lệnh đức vua thì phải. Xin ông cứ tá»± xoay xở lấy theo khả năng cá»§a mình. 
- A! Quân phản phúc. A! Äồ giết ngưá»i! Nếu thế thì đợi đấy. 
Äến lượt De Mole vừa ngắm vừa bóp cò khẩu súng ngắn. 
La Hurière, vốn không rá»i mắt khá»i chàng, đã kịp nhảy tránh sang má»™t bên, nhưng Coconnas không ngá» có sá»± phản công này, vẫn đứng nguyên chá»— và bị đạn sượt qua vai. 
- Mẹ kiếp! - Chàng vừa nói vừa nghiến răng - thì chơi tay đôi nào, nếu mi muốn thế! 
Và vừa rút kiếm ra, chàng vừa lao tới De Mole. 
Hẳn là nếu Coconnas có má»™t mình, De Mole đã đợi chàng, nhưng đằng sau Coconnas còn có bác cả La Hurière Ä‘ang nạp lại đạn cho khẩu hoả mai, không kể Maurevel Ä‘ang ba chân bốn cẳng leo lên cầu thang theo lá»i kêu cứu cá»§a chá»§ quán. Vì váºy De Mole nhảy vào trong má»™t căn buồng gài chốt cá»a lại sau lưng chàng. 
- A! Äồ súc sinh! - Coconnas tức tối kêu lên và lấy chuôi kiếm nện vào cá»a. - ChỠđấy! Mày ăn cá»§a tao bao nhiêu écus tối nay, thì tao sẽ chá»c thá»§ng bấy nhiêu lá»— trên cái thân xác mày! Cứ chỠđấy! Tao đến để giúp cho mày khá»i Ä‘au đớn. Tao đến để ngưá»i ta đừng lấy tiá»n cá»§a mày! Thế mà mày thưởng công tao bằng phát đạn vào vai hả? Chá» dấy! Äồ khốn khiếp! Cứ chỠđấy! 
Giữa lúc đó thì bác cả La Hurière lại gần lấy báng súng há»a mai phang má»™t cú khiến cánh cá»a vỡ tung ra từng mảnh. 
Coconnas lao vào trong buồng nhưng Ä‘áºp ngay mÅ©i vào tưá»ng vì căn buồng trống trÆ¡n và cánh cá»a sổ để ngá». 
- Chắc y đã nhảy ra ngoài rồi - Chá»§ quán nóỉ - Chúng ta đã ở tầng bốn, váºy chắc y đã chết rồi. 
- Hay là nó đã trốn thoát qua mái nhà hàng xóm - Coconnas vừa nói vừa trèo qua thành ngang cá»a sổ và chuẩn bị trượt theo de Mole trên cái bá» mặt trÆ¡n trượt và lởm chởm ấy. 
Nhưng Maurevel và Hurière lao tới giữ chàng lại và lôi vào trong buồng. 
- Ông điên à - Cả hai cùng kêu lên - Ông sẽ tự giết mình thôi. 
- Chao ôi - Coconnas nói - Tôi là ngưá»i vùng núi quen leo trèo trên những tảng băng mà. Vả lại khi có kẻ nào lăng mạ tôi má»™t lần thì tôi cÅ©ng sẽ leo theo nó tá»›i táºn trá»i, hoặc Ä‘uổi theo nó tá»›i táºn địa ngục, dù cho nó Ä‘i bằng đưá»ng nào chăng nữa. Äể cho tôi Ä‘i! 
- Thôi Ä‘i! - Maurevel can - Hoặc là hắn đã chết, hoặc là hắn đã chạy xa rồi. Äi theo chúng tôi. Nếu như gã này thoát khá»i tay ông thì ông sẽ tìm thấy trăm ngàn đứa khác thế chá»— nó. 
- Äúng đấy! - Coconnas thét lên - Giết hết bá»n Tân giáo! Tôi cần phải trả thù, càng sá»›m càng tốt. 
Và cả ba ngưá»i lao xuống cầu thang như má»™t cÆ¡n lốc. 
- Äến nhà đô đốc! - Maurevel kêu lên. 
- Äến nhà đô đốc! - La Hurière nhắc lại. 
- Thì đến nhà đô đốc nào, nếu các ông muốn thế! - Coconnas nói. 
Cả ba lao ra khá»i quán Tinh tú để mặc cho Grégoire và các cáºu bồi khác canh giữ quán. Há» chạy vá» phÃa dinh đô đốc ở đưá»ng Béthisy. Lá»a cháy rừng rá»±c cùng vá»›i những phát súng hoả mai dẫn đưá»ng cho há». 
- Ê ai đi kia? - Coconnas kêu lớn - Một gã không mặc áo chẽn và không có khăn choàng. 
- Chắc là một đứa đang chạy trốn - Maurevel nói. 
- Bắn đi, bắn đi! Các ông có súng thì bắn đi! - Coconnas kêu. 
- Ồ, không đâu! - Maurevel lắc đầu - tôi để dành thuốc súng cho con mồi bự hơn. 
- Kìa, bắn đi, La Hurière. 
- Äợi tôi cái đã - Chá»§ quán vừa nói vừa giương súng ngắm. 
- Thôi Ä‘i - Coconnas kêu lên - Äợi được ông thì nó thoát mất rồi. 
Vừa nói chàng vừa lao tá»›i Ä‘uổi theo kẻ bất hạnh. Chẳng mấy chốc chàng đã Ä‘uổi kịp vì ngưá»i kia đã bị thương. Nhưng vì không muốn đâm sau lưng kẻ khác, chàng kêu lên: 
- Ê, quay lại! Quay lại đi! 
Äang lúc đó má»™t tiếng súng há»a mai vang lên, viên đạn réo sượt bên tai chàng và kẻ trốn chạy ngã gục xuống như con thá» bị trúng đạn cá»§a thợ săn trong lúc Ä‘ang lao như tên. 
Má»™t tiếng kêu đắc thắng vang lên phÃa sau Coconnas. Chàng ngoái lại và thấy La Hurière Ä‘ang huÆ¡ súng. 
- A! - Gã kêu - Ãt ra thì tôi cÅ©ng mở hàng lấy lá»™c rồi. 
- Vâng ạ, nhưng suýt nữa thì ông xuyên thủng tôi rồi đấy ạ! 
- Cẩn tháºn, ngài quý tá»™c, cẩn tháºn! - La Hurière há»›t hải kêu lên. 
Coconnas nhảy lùi ra đằng sau. Kẻ bị thương nhổm dáºy trên má»™t chân vá»›i lòng quyết rá»a há»n, ngưá»i đó sắp vung dao găm đâm Coconnas đúng chá»§ quán kịp kêu lên báo cho chàng. 
- A, đồ rắn độc! - Coconnas thét lên. 
Vừa lao vào ngưá»i bị thương, chàng vừa dùng kiếm đâm cho ngưá»i đó ba nhát ngáºp sâu tá»›i táºn chuôi. 
- Bây giá» tá»›i nhà đô đốc, tá»›i nhà đô đốc! - Coconnas kêu lên bá» mặc ngưá»i Tân giáo giãy giụa trong cÆ¡n hấp hối. 
- Ãi chà, ông quý tá»™c - Maurevel khoái trá - Hình như ông bén mùi rồi! 
- Thế chứ - Coconnas nói - Tôi không biết là tại mùi thuốc súng làm tôi say hay nhìn thấy máu nên tôi bị kÃch động. Mẹ kiếp, tôi thấy mình mê chém giết rồi: Có thể nói đã là săn ngưá»i. Tôi má»›i chỉ săn gấu và chó sói thôi. Săn ngưá»i thì, xin thá» danh dá»±, tôi thấy thú vị hÆ¡n đấy! 
Và cả ba lại tiếp tục chạy.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:41 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:28 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 8 
 
Những ngưá»i bị tàn sát  
 
 
  
 
Như ta đã biết, dinh thá»± cá»§a đô đốc nằm ở phố Béthisy. Äó là má»™t toà nhà lá»›n nằm ở phÃa sau má»™t cái sân và hai dãy nhà bên cánh nối ra phố. Má»™t bức tưởng bao quanh khu nhà, vì váºy để vào được đến sân phải Ä‘i qua má»™t cổng lá»›n hay hai cổng sắt nhá». 
Khi bá»™ ba thuá»™c phe cánh de Guise tá»›i đầu phố Béthisy ăn thông liá»n vá»›i phố Fossés Saint-Germain l Auxerrois, há» thấy binh lÃnh, lÃnh Thụy sÄ© và các thị dân Ä‘ang bao vây dinh đô đốc. 
Ai nấy Ä‘á»u cầm kiếm, cầm giáo hoặc súng há»a mai. Má»™t vài ngưá»i còn cầm theo những ngá»n Ä‘uốc tạo nên cho khung cảnh này má»™t vẻ cháºp chởn tang tóc. Tuỳ theo động tác cá»§a ngưá»i cầm, ánh sáng đỠtoả ra trên hè phố, rá»i lên những bức tưá»ng hoặc cháy bùng bùng trên cái biển ngưá»i mà vÅ© khà sáng lấp lánh bởi Ä‘uốc chiếu vào. Xung quanh dinh và trong các phố Tirechappe, Etienne và Bertin- Poirée là nÆ¡i cuá»™c tàn sát khá»§ng khiếp Ä‘ang bắt đầu. Ngưá»i ta nghe thấy những tiếng kêu thét kéo dài. Những loạt súng hoả mai nổ ròn rã. Thỉnh thoảng má»™t kẻ bất hạnh gần như trần trụi, nhợt nhạt và bê bết máu lướt qua, nhảy dá»±ng lên như con hoẵng bị dồn Ä‘uổi trong vòng lá»a tang thương, trong má»™t thế giá»›i mà quá»· sứ Ä‘ang hoành hành. 
Trong giây lát Coconnas, Maurevel và Hurière được má»i ngưá»i nháºn ra nhá» chữ tháºp trắng và được đón chào nồng nhiệt. Há» nháºp bá»n vào chá»— đông đúc nhất cá»§a cái đám đông Ä‘ang thở hổn hển và bị dồn nén như má»™t lÅ© chó săn này. Chắc hẳn là há» không thể vào nổi, nếu không có má»™t ngưá»i nào đó nháºn ra Maurevel và dá»n đưá»ng cho y Ä‘i. Coconnas và Hurière lách theo, rốt cuá»™c cả ba đã lá»t được vào sân. 
Ba cánh cá»a thông vào sân đã bị xô đổ. Ở giữa sân có má»™t khoảng trống mà những kẻ giết ngưá»i kÃnh cẩn đứng dẹp ra xung quanh dành cho má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng tỳ vào má»™t thanh kiếm dài tuốt trần. Ông ta chăm chăm nhìn lên má»™t ban công cao hÆ¡n mặt đất khoảng chừng mưá»i lăm bá»™ trước cá»a sổ chÃnh cá»§a toà nhà. Ngưá»i đó sốt ruá»™t giáºm chân và đôi khi lại quay lại để há»i những kẻ đứng gần ông ta nhất. 
- Vẫn chưa có gì - Ông ta lẩm bẩm - Chẳng có ai… Hay là hắn được báo trước, hắn trốn thoát rồi. Ông nghĩ sao, Du Gast? 
- Thưa đức ông, không thể thế được. 
- Tại sao không? Ông chả nói vá»›i ta là trước khi chúng ta tá»›i có má»™t ngưá»i đàn ông đầu không đội mÅ©, kiếm trần cầm tay, chạy như truy Ä‘uổi, đã đến gõ cá»a và ngưá»i ta đã mở cá»a cho y là gì? 
- Vâng, thưa đức ông. Nhưng gần như ngay tức thì de Besme đã tá»›i cá»a bị phá và dinh thá»± bị bao vây. Gã đàn ông đó đã vào được rồi, nhưng chắc chắn là y chưa thể ra được. 
- Ê này! - Coconnas nói với La Hurière - Hoặc là ta nhầm, hoặc đúng là ông de Guise kia. 
- ChÃnh ngưá»i đó, ông quý tá»™c ạ. Vâng, Ä‘Ãch thân Henri de Guise vÄ© đại, hẳn là ngưá»i Ä‘ang đợi đô đốc ra để làm Ä‘iá»u mà đô đốc đã làm đối vá»›i phụ thân ngưá»i. Có lần có lượt, ông quý tá»™c ạ Tạ Æ¡n Chúa! Hôm nay đến lượt chúng ta. 
- Bá»› này Besme! - Quáºn công kêu lên vá»›i giá»ng oang oang - Còn chưa xong kia à? 
Và mÅ©i kiếm sốt ruá»™t cá»§a ông ta đâm tóe lá»a trên thá»m hè. 
Lúc đó, ngưá»i ta nghe thấy như có những tiếng kêu trong dinh, rồi tiếng súng, tiếng chân chạy huỳnh huych, tiếng vÅ© khà chạm nhau. Tiếp theo lại là má»™t sá»± yên lặng. 
Quáºn công có má»™t cỠđộng như định lao vào nhà. 
- Thưa đức ông, thưa đức ông - Du Gast vừa tiến lại gần vừa kìm ông ta lại - Tư cách của ngài buộc ngài phải ở lại đây và chỠđợi. 
- Phải lắm, Du Gast, cảm Æ¡n ta sẽ đợi. Nhưng quả thá»±c là ta mòn má»i vì sốt ruá»™t và lo ngại. Ôi! Nếu nó thoát khá»i tay ta! 
Äá»™t nhiên có tiếng bước chân lại gần. Các kÃnh cá»a tầng má»™t sáng rá»±c do ánh Ä‘uốc phản chiếu nom tá»±a má»™t đám cháy. 
Cánh cá»a sổ quáºn công đã bao lần ngước mắt nhìn đã mở ra hay nói đúng hÆ¡n là vỡ tan thành từng mảnh và má»™t ngưá»i, mặt tái mét, cổ trắng dÃnh đầy máu, hiện ra ban công. 
- Besme! - Quáºn công kêu lên - Rốt cuá»™c thì mi đây rồi! Ra sao rồi? Ra sao rồi? 
- Äây! Äây! - Gã ngưá»i Äức lạnh lùng nói. Y cúi xuống rồi ngẩng lên ngay, trông như Ä‘ang nhấc má»™t váºt gì nặng. 
- Nhưng còn những đứa khác đâu?- Quáºn công sốt ruá»™t há»i. Những đứa khác ở đâu rồi? 
- Những đứa khác đang giết nốt những đứa kia. 
- Còn mi! Mi đã làm được gì? 
- Tôi à! Äức ông sẽ đấy. Äức ông lui lại Ä‘i. 
Quáºn công lùi lại má»™t bước. 
Lúc đó ngưá»i ta có thể nháºn ra váºt mà Besme Ä‘ang cố sức kéo vá» phÃa mình. 
Äó là xác má»™t ông già. 
Gã nhấc cái xác lên trên ban công, đu đưa một hồi trong khoảng không và ném nó xuống chân chủ mình. 
Tiếng rÆ¡i bịch cá»§a cái xác, những tia máu túa ra và bắn xa trên thá»m khiến chÃnh quáºn công cÅ©ng sững ngưá»i vì kinh khiếp. 
Nhưng cảm xúc đó không kéo dài. Sá»± tò mò khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u nhÃch lên vài bước và má»™t ngá»n Ä‘uốc được đưa tá»›i báºp bùng ở bên trên xác nạn nhân. 
Ngưá»i ta nhìn thấy má»™t bá»™ râu bạc trắng, má»™t gương mặt đáng kÃnh và hai bàn tay cứng Ä‘á». 
- Äô đốc! - Có tá»›i hai chục giá»ng cùng cất lên và im bặt ngay tức thì. 
- Äúng, đô đốc, chÃnh hắn - Quáºn công vừa nói vừa tiến lại gần cái xác đỠngắm nó vá»›i niá»m vui thầm lặng. 
- Äô đốc! Äô đốc! Tất cả những kẻ chứng kiến cảnh khá»§ng khiếp này thì thầm nhắc lại. Há» xÃch lại gần nhau và tiến lại ông già to lá»›n đã bị đánh gục. 
- A! Mày đây, Gaspard!- Quáºn công de Guise kêu lên vá»›i vẻ chiến thắng - Mày đã ám sát cha ta, giỠđây ta trả thù cho ngưá»i! 
Và ông ta dẫm đặt chân lên ngá»±c cá»§a ngưá»i anh hùng Tân giáo. 
Nhưng ngay láºp tức đôi mắt cá»§a ngưá»i hấp hối cố gắng mở ra, bàn tay đẫm máu và cụt ngón cá»§a ông quắp lại má»™t lần cuối. 
Vẫn nằm yên bất động, đô đốc nói vá»›i kẻ phạm thánh bằng má»™t giá»ng như vá»ng lên tá» dưới mồ: 
- Henri de Guise, sẽ có ngày mi cảm thấy trên ngá»±c mình bàn chân cá»§a kẻ giết ngưá»i. Ta không giết cha mi. Mi là kẻ bị nguyá»n rá»§a. 
Dù không muốn, quáºn công vẫn tái mặt run lên, cảm thấy á»›n lạnh toàn thân. Ông ta đưa tay lên trán như muốn xua Ä‘uổi cảnh tượng hãi hùng này. Và khi ông ta hạ tay xuống, khi ông ta dám nhìn lại đô đốc, mắt ông này đã nhắm lại, hai tay cững đớ và má»™t dòng máu Ä‘en chảy từ miệng xuống bá»™ râu bạc đã thay cho những lá»i khá»§ng khiếp mà cái miệng ấy vừa tuyên án. 
Quáºn công nhấc kiếm lên trong má»™t cá» chỉ quyết tâm đầy tuyệt vá»ng. 
- Thế nào đức ông? Ngưá»i đã bằng lòng chưa? - Besme há»i. 
- ÄÆ°á»£c anh bạn dÅ©ng cảm - Henri đáp lại - Vì mi đã trả thù cho… 
- Quáºn công Françoise phải không? 
- Cho tôn giáo - Henri nói bằng má»™t giá»ng trầm đục và quay vá» phÃa các lÃnh Thụy sÄ©, các binh lÃnh và thị dân Ä‘ang đứng đầy sân và phố - Bây giá», các bạn vào việc Ä‘i thôi, vào việc Ä‘i! 
- Ê này! Chào ông, ông de Besme - Coconnas vừa nói vừa tiến lại gần vá»›i vẻ khâm phục anh chàng ngưá»i Äức Ä‘ang vẫn thản nhiên đứng chùi kiếm trên ban công. 
- Ông đã kết liá»…u Ä‘á»i hắn hả? -La Hurière phấn khÃch reo lên. 
- Ông làm như thế nào váºy, ông quý tá»™c? 
- Ô! ÄÆ¡n giản lắm, đơn giản lắm. Nó nghe thấy tiếng động nó mở cá»a, và tôi đã đâm thanh kiếm dài cá»§a tôi vào ngưá»i nó. Nhưng đã xong đâu, tôi tin là gã Téligny cÅ©ng bị, tôi nghe tiếng hắn. 
Quả tháºt, lúc đó, ngưá»i ta nghe thấy má»™t vài tiếng kêu kinh hoàng tá»±a như tiếng kêu cá»§a đàn bà. Những ánh lá»a đỠchiếu rá»±c má»™t trong hai dãy nhà sảnh lá»›n. Ngưá»i ta thấy có hai ngưá»i Ä‘ang chạy trốn, theo sau là má»™t dãy dài những kẻ tàn sát. Má»™t phát há»a mai giết chết má»™t ngưá»i, còn ngưá»i kia trên đưá»ng chạy đã tìm thấy má»™t cá»a sổ và không lưá»ng trước tầm cao. 
Không há» e ngại những kẻ thù Ä‘ang đợi ông ta ở phÃa trước, anh ta can đảm nhảy vá»t ngay xuống sân. 
- Giết đi! Giết đi!- Những kẻ sát nhân kêu lên khi thấy nạn nhân của chúng có cơ trốn thoát. 
Ngưá»i đàn ông vừa báºt dáºy vừa nhặt thanh kiếm mà trong lúc nhảy anh ta đã đánh rÆ¡i. Anh ta đâm đầu chạy qua những ngưá»i Ä‘ang chứng kiến, xô ngã ba bốn ngưá»i, đâm sá»c vào má»™t ngưá»i khác bằng thanh kiếm cá»§a mình và giữa đám lá»a đạn súng ngắn, giữa những lá»i chá»i rá»§a cá»§a bá»n lÃnh tức tối vì bắn trượt. Anh ta chạy như tên bắn qua trước mặt Coconnas Ä‘ang đứng chá»±c sẵn ở cổng vá»›i dao găm cầm tay. 
- Trúng rồi!- Anh chàng ngưá»i Piémontais vừa kêu lên vừa đâm sượt mÅ©i dao nhá»n mảnh cá»§a mình qua cánh tay ngưá»i kia. 
- Äồ hèn!- Kẻ chạy trốn vừa trả lá»i, vừa quáºt lưỡi kiếm ngang mặt kẻ thù vì chẳng còn đủ chá»— cho anh ta đâm thẳng. 
- Ôi tháºt quái quá»·! - Coconnas kêu lên - De Mole! 
- De Mole!- La Hurière và Maurevel nhắc lại. 
- ChÃnh hắn đã báo trước cho đô đốc!- Nhiá»u tên cùng kêu. 
- Giết Ä‘i! Giết Ä‘i! - Từ phÃa má»i ngưá»i kêu lên. 
Coconnas, La Hurière và chừng mưá»i tên lÃnh lao Ä‘uổi theo La Mole. Toàn thân đầy máu; De Mole bị kÃch động đến cá»±c Ä‘iểm và đó cÅ©ng là nguồn dá»± trữ sức mạnh cuối cùng cá»§a con ngưá»i. 
Theo bản năng, chàng chạy vá»t qua các phố. Sau lưng chàng, tiếng chân tiếng hò hét cá»§a kẻ thù như chắp cánh cho chàng. 
Thỉnh thoảng má»™t viên đạn réo bên tai khiến chàng đã chạy cháºm lại vá»t lên nhanh chóng. Không phải là chàng hô hấp, không phải hÆ¡i thở thoát ra từ lồng ngá»±c chàng mà đó là má»™t thứ tiếng khò khè trầm khàn, má»™t thứ tiếng hú cụt ngá»§n thoát ra. Mồ hôi và máu chảy ròng ròng từ tóc chàng, hoà lẫn vào nhau trên mặt chàng. 
Rồi áo chẽn cá»§a chàng trở nên cháºt nghẹt đối vá»›i nhịp Ä‘áºp tim chàng, chàng giằng nó ra. Rồi thanh kiếm trở nên quá nặng, chàng ném nó ra xa. Äôi khi chàng có cảm giác tiếng bước chân xa dần và chàng sắp thoát khá»i những tên Ä‘ao phá»§. Nghe tiếng la hét cá»§a bá»n này, những kẻ tàn sát ngưá»i khác Ä‘ang ở trên đưá»ng chạy bổ tá»›i. Äá»™t nhiên chàng nhìn thấy dòng sông lặng lẽ trôi ở phÃa bên trái. Giống như con hươu bị dồn Ä‘uổi, chàng dưá»ng như cảm thấy má»™t khoái cảm khôn tả muốn được lao mình xuống dòng sông. Chỉ có sức mạnh tá»™t cùng cá»§a lý chà má»›i kìm được chàng lại. Bên phải chàng là Louvre tối tăm, im lìm, nhưng đầy những tiếng động trầm trầm ghê rợn. Trên cầu treo, mÅ© sắt và giáp trụ ra ra vào vào, hắt lên những tia sáng lạnh lẽo phản chiếu ánh trăng. De Mole nghÄ© tá»›i vua Navarre cÅ©ng như chàng đã nghÄ© tá»›i Coligny: đó là hai ngưá»i bảo trợ cho chàng. Chàng thu hết sức lá»±c, nhìn lên trá»i và thầm nguyện sẽ cải đạo nếu như chàng thoát khá»i cuá»™c tàn sát. Chàng chạy tắt, lừa để xa được khoảng ba chục bước cả bầy Ä‘ang Ä‘uổi theo mình, rồi quay thẳng vá» phÃa Louvre, lao lên cầu lẫn vào bá»n lÃnh. Chàng bị thêm má»™t nhát dao găm sượt qua sưá»n và mặc dù có tiếng kêu "giết! giết" vang lên sau lưng và xung quanh chàng, mặc dầu lÃnh gác đã thá»§ thế tấn công, chàng lao như tên bắn vào trong sân, nhảy tá»›i được các phòng ngoài, vá»t qua cầu thang lên hai tầng gác nháºn ra má»™t cánh cá»a liá»n tỳ ngưá»i vào đó, vừa gõ cá»a vừa đạp bằng cả chân lẫn tay. 
- Ai đó?- Có giá»ng đàn bà há»i nhá». 
- Ôi! lạy Chúa! - De Mole thì thầm - Chúng đến… tôi nghe thấy tiếng chúng… Tôi nhìn thấy chúng… Tôi đây, tôi… 
- Ông là ai?- Giá»ng trên lại há»i. 
De Mole nhớ lại khẩu lệnh. 
- Navarre! Navarre! - Chàng kêu lên. 
Cừa mở ngay láºp tức. De Mole không nhìn thấy, cÅ©ng chẳng cảm Æ¡n Gillone, nhảy luôn vào phòng, Ä‘i qua má»™t hành lang, hai hay ba phòng ở và cuối cùng tá»›i má»™t căn phòng được chiếu sáng bởi má»™t ngá»n đèn treo trên trần. 
Dưới những bức màn nhung Ä‘iểm hoa huệ vàng, má»™t ngưá»i đàn bà mặc chiếc áo ngá»§ lụa má»ng Ä‘ang nằm trên má»™t chiếc giưá»ng bằng gá»— sồi chạm trổ. Nàng chống tay lên, mắt nhìn trừng trừng sợ hãi. 
De Mole lao bổ tới chỗ nàng. 
- Thưa lệnh bà - Chàng kêu lên - Ngưá»i ta giết, ngưá»i ta cắt cổ những ngưá»i anh em cá»§a tôi. Ngưá»i ta muốn giết, muốn vặn cổ cả tôi nữa. Ôi! lệnh bà là hoàng háºu… Hãy cứu tôi. 
Và chàng khụyu xuống chân nàng, để lại trên tấm thảm một vệt máu lớn. 
Nhìn thấy ngưá»i đàn ông tái nhợt, bÆ¡ phá» quỳ trước mặt mình, hoàng háºu Navarre kinh hoàng đứng dáºy úp mặt giấu vào trong tay và kêu cứu. 
- Thưa lệnh bà - De Mole vừa nói vừa cố gắng đứng dáºy Nhân danh Chúa, xin đừng kêu lên, vì nếu ngưá»i ta nghe thấy tiếng lệnh bà, tôi sẽ chết mất! Những kẻ giết ngưá»i Ä‘uổi theo tôi, chúng chỉ cách tôi mấy báºc thang. Tôi nghe thấy chúng… Chúng kia rồi, chúng kia rồi!… 
- Cứu tôi vá»›i!- Hoàng háºu Navarre hoảng hồn nhắc lại - Cứu tôi vá»›i! 
- Ôi! Váºy lệnh bà sẽ giết tôi! - De Mole tuyệt vá»ng nói – Phải chết vì giá»ng nói ngá»t ngào đến thế, phải chết vì má»™t bàn tay đẹp đến thế! Tôi những tưởng Ä‘iá»u đó không thể xảy ra? 
Cùng lúc đó, cánh cá»a mở tung và má»™t đám ngưá»i hổn hển tức giáºn, mặt mÅ©i loang máú và thuốc súng vá»›i há»a mai, kiếm luôn lăm lăm trong tay ùa vào phòng. 
Cầm đầu bá»n há» là Coconnas. Vá»›i mái tóc hung đỠdá»±ng ngược, vá»›i cặp mắt xanh nhợt trợn trừng, má bị sướt má»™t đưá»ng vì nhát kiếm cá»§a De Mole, máu chảy trên khuôn mặt làm cho Coconnas trông tháºt khá»§ng khiếp. 
- Mẹ kiếp! Coconnas kêu lên - Nó đây rồi! Nó đây rồi! A! Rốt cuộc chúng ta cũng tóm được nó! 
De Mole cố tìm quanh má»™t thứ vÅ© khà nhưng vô Ãch. Chàng nhìn hoàng háºu và nháºn thấy vẻ thương xót hiện trên nét mặt nàng. Chàng hiểu rằng chỉ có nàng là cứu được chàng. Chàng liá»n lao vá» phÃa nàng và ôm nàng trong tay. 
Coconnas tiến lên ba bước, mÅ©i thanh kiếm dài cá»§a chàng má»™t lần nữa lại đâm thá»§ng vai kẻ thù. Má»™t vài giá»t máu ấm và đỠtô hồng lên lá»›p chăn trắng thÆ¡m tho cá»§a Marguerite. 
Marguerite trông thấy máu chảy. Nàng cảm thấy tấm thân Ä‘ang quấn lấy mình rung lên. Cùng vá»›i De Mole, nàng nhảy bổ vào khe thành giưá»ng. Tháºt đúng lúc, De Mole kiệt sức không thể cỠđộng chút nào, dù là để trốn chạy hay để tá»± vệ. Chàng áp mái đầu nhợt nhạt lên vai ngưá»i thiếu phụ, các ngón tay co quắp cá»§a chàng bám vào và làm rách thứ hàng lụa batÃt má»ng và mịn màng che phá»§ tấm thân Marguerite. 
- Ôi! Lệnh bà hãy cứu lấy tôi! - Chàng lẩm bẩm vá»›i giá»ng Ä‘uối dần. 
Chàng chỉ nói được thế. Mắt chàng như bị đêm Ä‘en cá»§a cái chết làm má» Ä‘i. Mái đầu nặng trÄ©u ngáºt ra đằng sau. Cánh tay duá»—i ra. Lưng chàng gáºp xuống và chàng trượt xuống sàn nhà trong vÅ©ng máu cá»§a chÃnh mình, kéo theo cả hoàng háºu. 
Khi đó, Coconnas bị những tiếng hò hét kÃch động, say mùi máu và Ä‘iên tiết vá» cuá»™c rượt Ä‘uổi cuồng nhiệt vừa rồi, vươn dài tay vá» phÃa đầu giưá»ng. Chỉ giây lát nữa thôi là kiếm cá»§a chàng đâm thá»§ng tim De Mole và có lẽ luôn cả trái tim cá»§a Marguerite. 
Nhìn thấy mÅ©i sắt tuốt trần, và có lẽ hÆ¡n thế, nhìn thấy sá»± láo xược thô bạo đó, ngưá»i con gái cao quý cá»§a hoàng tá»™c vươn thẳng ngưá»i dáºy, thét lên má»™t tiếng kêu kinh hoàng, phẫn ná»™ và tức giáºn đến ná»—i làm anh chàng ngưá»i Piémontais sững lại vì má»™t cảm giác má»›i lạ. Nếu cảnh này cứ còn kéo dài thì rồi nó sẽ cÅ©ng tan chảy như sương tuyết sá»›m mai dưới nắng tháng tư mà thôi và can Ä‘iên cuồng chém giết sẽ tiếp tục. 
Nhưng đột nhiên, từ cánh cá»a khuất trong tưởng, má»™t thanh niên khoảng mưá»i sáu, mưá»i bảy tuổi, mặt tái xanh, ăn váºn má»™t màu Ä‘en tuyá»n, tóc tai bÆ¡ phá» lao ra. 
- Äợi đấy! Chị Æ¡i, đợi đấy - Anh ta kêu lên - Tôi đây. 
- Françoise! Françoise! Cứu tôi vá»›i! - Marguerite gá»i. 
- Quáºn công d Alençon! - La Hurière lẩm bẩm và hạ súng xuống. 
- Mẹ kiếp! Một ông hoàng nước Pháp! - Coconnas vừa càu nhàu vừa lùi lại một bước. 
Quáºn công d Alençon nhìn quanh. Ông ta thấy Marguerite tóc tai xổ tung, đẹp lá»™ng lẫy hÆ¡n bao giá» hết, Ä‘ang tá»±a vào tưá»ng. Quanh nàng là những gã đàn ông mắt long lên tức giáºn, trán đẫm mồ hôi và miệng sùi bá»t mép. 
- Quân khốn khiếp! - Ông ta thét lên. 
- Cứu tôi với! - Marguerite kiệt sức nói - Chúng muốn giết tôi. 
Khuôn mặt xanh tái cá»§a quáºn công thoáng á»ng Ä‘á». Mặc dù không có vÅ© khà nhưng hoàn toàn vững tâm vá»›i ý thức vá» tên tuổi cá»§a mình, ông ta nắm chặt tay tiến vá» phÃa Coconnas và đồng bá»n khiến há» kinh hãi lùi dần trước những tia mắt rá»±c lá»a cá»§a ông ta. 
- Nào! Chúng mày sẽ ám sát luôn cả một hoàng tỠnước Pháp chứ! 
Và khi thấy bá»n há» tiếp tục lùi dần trước mình, ông gầm lên: 
- Nào! Chỉ huy vệ binh cá»§a ta đâu? Hãy tá»›i đây và treo cổ tất cả bá»n kẻ cướp này cho ta! 
Nhìn thấy ngưá»i thanh niên tay không vÅ© khà này, Coconnas còn khiếp hÆ¡n cả khi thấy má»™t đại đội dân binh hoặc kỵ binh Äức. Chàng lùi mãi tá»›i cá»a, La Hurière ba chân bốn cẳng tụt xuống cầu thang và binh lÃnh nháo nhào húc lẫn lá»™n nhau ở phòng ngoài để tháo thân cho nhanh. Há» thấy cá»a quá hẹp so vá»›i ná»—i ước ao lá»›n lao cá»§a há» muốn được thoát ra bên ngoài. 
Trong lúc đó, theo bản năng, Marguerite đã ném tấm chăn gấm Damas cá»§a mình lên ngưá»i chàng trai Ä‘ang bất tỉnh và rá»i khá»i chàng ta. 
Khi kẻ giết ngưá»i cuối cùng đã biến khá»i, quáºn công d Alençon quay lại và kêu lên khi thấy Marguerite vấy máu: 
- Chị! Chị bị thương à? 
Và ông ta lao vá» phÃa chị vá»›i vẻ lo lắng lẽ ra đã có thể tô đẹp thêm cho tình âu yếm cá»§a ông, nếu như cái tình âu yếm đó không bị lên án là đã Ä‘i quá cái giá»›i hạn thÃch hợp cá»§a má»™t ngưá»i em trai. 
- Hình như không – Marguerite đáp lại - Hoặc nếu có cũng chỉ bị nhẹ. 
- Nhưng máu này ở đâu ra - Quáºn công vừa nói vừa lấy bàn tay run rẩy vuốt lên khắp thân hình Marguerite. 
- Tôi không biết nữa - Nàng nói - Má»™t tên trong bá»n khốn khiếp đó đã chạm vào tôi, có lẽ hắn bị thương. 
Chạm tay vào ngưá»i chị! Ôi giá mà chị chỉ cho tôi thằng cha ấy, nếu chị nói cho tôi biết nó là thằng nào, nếu như tôi biết để tìm ra nó thì hay quá! 
- Suỵt! - Marguerite kêu. 
- Sao váºy? - Françoise há»i. 
- Vì nếu ngưá»i ta thấy Françoise vào giá» này ở trong phòng ngá»§ cá»§a tôi thì… 
- Anh chị em không thể thăm nhau được sao, Marguerite? 
Hoàng háºu nhìn quáºn công d Alençon vá»›i má»™t cái nhìn đăm đăm đầy Ä‘e doạ đến ná»—i chàng trai lùi dần. 
- Vâng! Vâng!, Marguerite, chị có lý, tôi vá» chá»— tôi, nhưng chị không thể ở đây má»™t mình trong cái đêm kinh khá»§ng này. Chị có muốn tôi gá»i Gillone không? 
- Không, không, chẳng cần gá»i ai cả. Äi Ä‘i, Françoise, Ä‘i bằng cái lối mà cáºu đã đến đây ấy. 
Ông hoàng trẻ làm theo và khi ông ta vừa khuất dạng thì Marguerite nghe thấy má»™t tiếng thở dài vá»ng lên từ phÃa sau giưá»ng. 
Nàng chạy đến chá»— lối Ä‘i bà máºt, cài chốt lại và rồi chạy đến cá»a kia và cÅ©ng đóng khoá cá»a lại, đúng vào lúc đó má»™t toán đông xạ thá»§ và lÃnh Ä‘ang truy Ä‘uổi những ngưá»i Tân giáo ngụ ở Louvre ào ào lao qua đầu kia hành lang như má»™t cÆ¡n lốc. 
Nàng cẩn tháºn nhìn quanh để chắc chắn là chỉ có má»™t mình rồi quay vá» phÃa ngách đầu giưá»ng. Nàng nhấc tấm chăn nhung Damas đã che cho De Mole thoát khá»i cái nhìn cá»§a quáºn công d Alençon. Nàng khó nhá»c kéo cái khối bất động vào phòng và khi thấy ngưá»i bất hạnh vẫn còn thở, nàng ngồi xuống, tỳ đầu chàng lên đầu gối mình và té nước vào mặt để chàng tỉnh lại. 
Chỉ khi nước đã gạt ra lá»›p bụi, lá»›p thuốc súng và máu bám đầy trên mặt ngưá»i bị thương. Marguerite má»›i nháºn ra nhà quý tá»™c đẹp trai mà má»›i ba bốn giá» trước vẫn còn đầy hy vá»ng và sức sống, đã tá»›i xin nàng bảo trợ cho gặp vua Navarre. Khi rá»i nàng, chàng đã choáng ngợp trước sắc đẹp cá»§a nàng, và chÃnh chàng cÅ©ng khiến nàng phải mÆ¡ màng đôi chút. 
Marguerite buá»™t ra má»™t tiếng kêu hãi hùng, giỠđây nàng cảm thấy đối vá»›i ngưá»i bị thương không còn chỉ là lòng thương hại nữa mà là sá»± quan tâm. GiỠđây đối vá»›i nàng, ngưá»i bị thương không chỉ là má»™t ngưá»i xa lạ bình thưá»ng, mà gần như là má»™t ngưá»i quen cÅ©. Dưới bàn tay nàng, chẳng mấy chốc gương mặt đẹp cá»§a chàng trai hiện ra hoàn toàn, nhưng nhợt nhạt và tiá»u tuỵ vì Ä‘au đớn. Nàng rùng mình và gần như cÅ©ng tái nhợt như chàng. Nàng đặt tay lên trái tim chàng, tim chàng vẫn Ä‘áºp. Nàng bèn vươn tay ra vá»›i lấy lá» thuốc muối trên cái bàn cạnh đó và cho chàng ngá»i. 
De Mole mở mắt, chàng lẩm bẩm: 
- Ôi! Lạy Chúa! Tôi ở đâu đây? 
- Thoát rồi, ông hãy yên tâm, ông thoát rồi. 
De Mole cố gắng đưa mắt sang hoàng háºu, đăm đăm nhìn nàng rồi mấp máy: 
- Ôi! Lệnh bà đẹp quá! 
Và như bị loá mắt, chàng vừa khép mi mắt lại vừa buông một tiếng thở dài. 
Marguerite khẽ kêu lên. Mặt chàng lại tiếp tục tái hơn nữa, và trong giây phút đó nàng ngỡ rằng chàng đã thở hơi cuối cùng. 
- Ôi! Lạy Chúa tôi, xin Ngưá»i hãy thương lấy ông ta. 
Vừa lúc đó có ngưá»i Ä‘áºp mạnh vào cánh cá»a hành lang. 
Marguerite nhổm dáºy và đỡ dưới vai De Mole. 
- Ai đó? - Nàng kêu lên. 
- Tâu lệnh bà, tôi đây - Má»™t giá»ng phụ nữ phát ra - Quáºn chúa de Nervers đây. 
          - Henriette! - Marguerite thốt lên - Ôi! Äừng sợ vì  đó là má»™t ngưá»i bạn, ông có nghe thấy không? 
De Mole cố gắng quỳ dáºy bằng má»™t chân. 
- Ông cố má»™t chút để tôi Ä‘i mở cá»a nhé - Hoàng háºu nói. 
De Mole chống tay xuống đất và giữ được thăng bằng. 
Marguerite bước vá» phÃa cá»a, nhưng nàng chợt rùng mình hoảng sợ. 
- A! Không phải chỉ có mình cáºu à? - Nàng thốt lên khi nghe tiếng vÅ© khà chạm vào nhau. 
- Không, Ä‘i theo tôi còn có mưá»i hai vệ binh cá»§a ông de Guise em rể tôi để lại cho. 
- Ông de Guise! - La Mole lẩm bẩm - Ôi! Tên sát nhân! Tên sát nhân! 
- Im nào - Marguerite nói - Không được nói gì hết. 
Và nàng nhìn quanh xem có thể giấu ngưá»i bị thương ở đâu. 
- Hãy cho tôi một thanh kiếm, cho tôi một con dao găm! - De Mole lẩm bẩm. 
- Äể tá»± vệ? Vô Ãch! Ông không nghe thấy ư? Há» có mưá»i hai, còn ông chỉ có má»™t mình. 
- Không phải để tá»± vệ, nhưng để không phải sống mà phải rÆ¡i vào tay há». 
Không, không, tôi sẽ cứu được ông à! Có cái buồng này ông hãy vào đây! 
De Mole ráng sức và được Marguerite giúp đỡ và đã lết vào táºn buồng. 
Marguerite đóng cá»a lại và nhét chặt chìa khoá trong túi đựng tiá»n bố thà cá»§a nàng. 
- Không được kêu, không được rên rỉ, không được thở dài. Ông sẽ thoát! - Nàng nói qua vách cá»a. 
Rồi khoác má»™t chiếc áo choàng mặc trong nhà, nàng ra mở cá»a và để cho cô bạn nhảy bổ vào vòng tay nàng. 
- Ôi! Lệnh bà không sao cả chứ ạ? - Henriet há»i. 
- Không! Có sao đâu! - Marguerite vừa nói vừa khép tà áo choàng lại để ngưá»i ta không nhìn thấy những vết máu vấy đầy trên áo ngá»§ cá»§a nàng. 
- Càng hay. Nhưng dù sao thì quáºn công de Guise cÅ©ng đã dành cho tôi mưá»i hai vệ binh để đưa tôi vá» dinh ông ta. Tôi cứ để lại đây cho lệnh bà sáu ngưá»i. Tôi chẳng cần tá»›i nhiá»u tuỳ tùng đến thế. Äêm nay, chỉ cần sáu vệ binh cá»§a quáºn công de Guise cÅ©ng đáng giá hÆ¡n cả má»™t trung Ä‘oàn vệ binh cá»§a đức vua. 
Marguerite không dám từ chối. Nàng cắt sáu ngưá»i vệ binh canh trong hành lang rồi ôm hôn quáºn chúa. Henriet cùng vá»›i sáu vệ binh kia quay trở vá» dinh quáºn công de Guise, nÆ¡i nàng ở trong lúc chồng Ä‘i vắng.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:39 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				25-04-2008, 12:29 AM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Cái Thế Ma Nhân 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,035
					 
                    Thá»i gian online: 35 phút 40 giây
                 
					
 
	Thanks: 0 
	
		
			
				Thanked 35 Times in 18 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 9 
 
Những kẻ tàn sát ngưá»i  
 
 
  
 
Coconnas không chạy trốn, chàng chỉ rút lui. La Hurière không chạy trốn, y chỉ lá»§i Ä‘i mất. Má»™t ngưá»i theo cách cá»§a sư tá», má»™t kẻ theo cách cá»§a chó sói. 
Kết quả là La Hurière đã ra tá»›i quảng trưá»ng Saint-Germain l Auxerrois, còn Coconnas thì má»›i chỉ ra khá»i cổng Louvre. 
Thấy chỉ còn má»™t mình vá»›i khẩu há»a mai giữa đám những kẻ qua lại chạy bán sống bán chết, giữa những viên đạn réo và những xác ngưá»i rÆ¡i từ các cá»a sổ xuống, La Hurière bắt đầu thấy hốt hoảng và tháºn trá»ng tìm cách quay vá» quán trá» cá»§a mình. Nhưng khi vừa nhô đầu ra khá»i phố D Averon để vào phố Arbre sec, y rÆ¡i vào giữa má»™t nhóm lÃnh Thụy SÄ© và khinh kỵ do Maurevel chỉ huy. 
- Thế nào? - Kẻ đã tá»± mệnh danh là ngưá»i giết vua thốt lên - Các ông đã xong rồi à? Ông vỠđấy hả ông chá»§ quán? Ông đã làm gì vá»›i ông bạn Piémontais cá»§a chúng ta rồi? Ông ta không gặp rá»§i ro gì chứ? Nếu không thì đáng tiếc lắm vì 1úc nãy ông ta trông tháºt sung sức. 
- Tôi nghĩ rằng không - La Hurière đáp - Và mong rằng ông ấy sắp đuổi kịp chúng ta. 
- Ông từ đâu v� 
- Từ Louvre. Phải nói rằng ở đó ngưá»i ta đón tiếp chúng tôi hÆ¡i mạnh tay đấy. 
- Ai thế? 
- Quáºn công d Alençon. Ông ta không tham dá»± vào đây à? 
- Äức ông quáºn công d Alençon chẳng dá»± vào cái gì, trừ những việc có liên quan đến cá nhân ông ta. Cứ thỠđỠnghị 
- Ông ta coi hai anh mình là ngưá»i Tân giáo mà xem, ông ta sẽ dá»± vào việc ngay, miá»…n là công việc được tiến hành mà không làm ông ta mang tiếng. Nhưng bác cả La Hurière này, ông không tiếp tục Ä‘i cùng vá»›i các vị đáng kÃnh đây ư? 
- Há» Ä‘i đâu váºy? 
- á»’ lạy Chúa! Äến phố Montorgueil. Ở đó tôi có má»™t ngưá»i quen cÅ© là mục sư Tân giáo. Y có má»™t vợ và sáu con. Cái giống vô đạo ấy má»›i mắn đẻ chứ. Ở đấy sẽ rất thú vị. 
- Còn ông thì đi đâu? 
- À, tôi đi có việc riêng. 
- Này, đừng có Ä‘i đâu mà không có tôi - Má»™t giá»ng nói cất lên khiến Maurevel giáºt mình - Các ông có những chá»— ngon lắm và tôi muốn được Ä‘i cùng. 
- A! Ông bạn Piémontais của chúng ta đây rồi - Maurevel reo lên. 
- Ông de Coconnas đấy à - La Hurière nói - Tôi cứ tưởng là ông Ä‘i theo tôi từ lúc nãy cÆ¡ mà? Rõ là trò thổ tả! Ông chuồn nhanh quá. Vá»›i lại tôi Ä‘i chệch đưá»ng má»™t tà để ném xuống sông má»™t thằng oắt cứ kêu toáng lên: "Äả đảo bá»n theo giáo hoàng! Äô đốc muôn năm!". Khốn thay, tôi thấy hình như thằng quái đó biết bÆ¡i. Nếu ngưá»i ta muốn dìm chết cái bá»n vô đạo khốn kiếp ấy thì phải ném chúng xuống nước như mèo ấy, để cho chúng không kịp nhìn được cái gì hết! 
- Ãi chà! Ông vừa bảo là ông từ Louvre vá» phải không? Thằng cha Tân giáo cá»§a ông trốn vào đó à? - Maurevel há»i. 
- Ôi! Lạy Chúa, vâng. 
- Lúc y nhặt kiếm trong sân nhà lão đô đốc, tôi đã bắn cho y một phát, nhưng chẳng biết tại sao tôi lại bắn trượt. 
- á»’, còn tôi, tôi không trượt - Coconannas nói - Tôi đã xá»c kiếm vào lưng nó, mÅ©i kiếm bị đăm tá»›i năm tấc. Vả lại tôi đã thấy nó ngã vào tay Marguerite. Mẹ kiếp, nàng đẹp tháºt đấy! Tuy váºy tôi thú nháºn rằng cÅ©ng sẽ chẳng bá»±c mình lắm nếu được tin là nó chết hẳn rồi. Cái thằng cha ấy có vẻ có tÃnh thù dai, nếu nó còn sống chắc sẽ thù tôi cả Ä‘á»i mất. Nhưng các ông vừa nói là các ông Ä‘i đâu cÆ¡ mà? 
- Ông cứ nhất định đi với tôi à? 
- Mẹ kiếp, tôi nhất định không đứng lỳ tại chá»—! Tôi má»›i giết được có ba bốn đứa thôi. Ấy nếu tôi cứ nguôi cái việc này Ä‘i thì vai tôi lại Ä‘au. Äi thôi! Äi thôi! 
- Äá»™i trưởng! - Maurevel nói vá»›i viên chỉ huy - Cho tôi ba ngưá»i và hãy cho tiêu luôn lão mục sư vá»›i những kẻ còn lại. 
Ba lÃnh Thụy SÄ© tách ra và tá»›i nháºp bá»n cùng Maurevel. Tuy nhiên cả hai nhóm vẫn cùng Ä‘i vá»›i nhau tá»›i táºn phố Tirechappe. 
Tá»›i đó, những lÃnh khinh kỵ và linh Thụy SÄ© rẽ sang phố Hàng Thùng, còn Maurevel, Coconannas, Hurière và ba ngưá»i kia Ä‘i theo phố Hàng Sắt, ngoặt vá» phố Trousse Vache và tá»›i phố Saint-Avoye. 
- Ông dẫn bá»n tôi Ä‘i đâu thế này? - Coconnas há»i - chàng bắt đầu phát chán vá» cái trò lang thang này. 
- Tôi dẫn các ông Ä‘i làm má»™t cuá»™c tiá»…u trừ vừa ngoạn mục lại vừa có Ãch. Sau đô đốc, sau Téligny, sau các ông hoàng Tân giáo, tôi không thể tặng các ông cái gì hÆ¡n được. Kiên nhẫn tà Chúng ta phải ra tay ở phố Chaume, sắp đến rồi đấy. 
- Này - Coconannas há»i - Phố Chaume có gần Äá»n không? 
- Gần, sao? 
- À, ở đó có má»™t ông chá»§ nợ cá»§a gia đình chúng tôi, má»™t lão Lambert Mercandon nào đấy. Cha tôi dặn phải trả cho lão má»™t trăm đồng tiá»n vàng mà tôi mang theo đây. 
- Thế thì quả là một dịp tốt để thanh toán nạ nần với lão - Maurevel nói. 
- Sao lại thế? 
- Hôm nay là ngày ngưá»i ta thanh toán các món nợ cÅ©. Cái lão Mercandon nhà ông có phải là Tân giáo hay không? 
- Ô hô! Thôi tôi hiểu rồi, ông ta phải là ngưá»i theo Tân giáo. 
- Suỵt, đến rồi đấy. 
- Dinh nào có một chái nhà chìa ra phố thế kia? 
- Dinh de Guise đấy. 
- Quả tháºt không lẽ nào tôi lại không tá»›i đây được, tôi đến Paris vá»›i sá»± bảo trợ cá»§a Henri vÄ© đại kia mà. Nhưng ông bạn này, mẹ kiếp, khu phố này má»›i yên tÄ©nh chứ. Quá lắm thì ngưá»i ta cÅ©ng chỉ nghe thấy tiếng súng hoả mai thôi. Cứ như ở tỉnh nhỠấy, má»i ngưá»i Ä‘á»u ngá»§ cả. Nếu không phải thế thì quá»· sứ bắt tôi Ä‘i! 
Thá»±c tế dinh de Guise cÅ©ng có vẻ bình yên như ngày thưá»ng. 
Các cá»a sổ Ä‘á»u đóng, chỉ có ánh sáng lá»t qua bức rèm che cá»a sổ chÃnh đã thu hút sá»± chú ý cá»§a Coconaux lúc chàng má»›i vào phố. 
Gần tá»›i dinh de Guise, tá»›i góc đưá»ng Péti Săngchiê và đưá»ng Catrefx, Maurevel dừng lại nói: 
- Nhà của kẻ mà chúng ta tìm đây rồi. 
- Tức là nhà của kẻ mà ông tìm kiếm chứ… - La Hurière nói. 
- Ông đi cùng với tôi thì tức là chúng ta cùng tìm. 
- Thế nào! Cái nhà có vẻ đang ngủ say thế kia sy hả? 
- ChÃnh đó. La Hurière, ông sẽ vác bá»™ mặt lương thiện mà trá»i ban nhầm cho ông đến gõ cá»a cái nhà ấy nhé. ÄÆ°a súng cá»§a ông cho ông de Coconaux, tôi thấy ông ta liếc nó từ má»™t giá» nay rồi. Nếu ngưá»i ta cho ông vào, ông sẽ xin nói chuyện vá»›i ngài de Mouy de Saint Phale. 
- Ãi chà! - Coconaux kêu lên - Tôi hiểu rồi, dưá»ng như ông cÅ©ng có má»™t chá»§ nợ trong khu phố Äá»n này thì phải. 
- ChÃnh thế - Maurevel tiếp - Váºy ông sẽ giả vá» làm ngưá»i Tân giáo để lên nhà. Ông sẽ thông báo cho de Mouy de Saint Phale vá» những gì Ä‘ang xảy ra. Hắn dÅ©ng cảm lắm, hắn sẽ xuống đấy 
- Thế khi hắn xuống thì sao? - La Hurière há»i. 
- Khi nào hắn xuống thì tôi sẽ yêu cầu hắn so kiếm cùng tôi. 
- Thá» có linh hồn tôi, ông quả là má»™t nhà quý tá»™c chân chÃnh - Coconnas nói - Tôi cÅ©ng định làm thế vá»›i Lambert Mercandon, và nếu như y già quá không chấp nháºn đấu thì tôi sẽ đấu vá»›i ai đó trong đám con cháu y. 
Hurière chẳng đòi há»i gì, tá»›i gõ cá»a. Những tiếng gõ vang lên trong yên tÄ©nh cá»§a đêm khuya khiến cho các cá»a dinh de Guise mở ra và cái đầu thò ra khá»i cá»a, khi đó ngưá»i ta thấy rằng dinh này chỉ bình yên theo kiểu các thành luỹ, nghÄ©a là đầy những lÃnh bên trong. 
Gần như ngay tức thì những cái đầu này thụt vào, chắc hỠđoán được chuyện gì đang xảy ra. 
- Váºy ra cái nhà ông de Mouy  cá»§a ông ở đây hả? - Coconnas vừa há»i vừa chỉ cái nhà mà La Hurière Ä‘ang tiếp tục gõ cá»a. 
- Không, nhà của tình nhân hắn đấy. 
- Mẹ kiếp! Ông má»›i lịch sá»± dá»… thương chứ! Tạo cho hắn cÆ¡ há»™i được tuốt kiếm dưới mắt ngưá»i đẹp! Thế thì chúng tôi sẽ đóng vai xét xá» nhé. Ấy váºy nhưng tôi vẫn muốn chÃnh tôi được đánh cÆ¡. Vai tôi rát quá. 
- Và cả mắt ông nữa chứ - Maurevel nói. 
Coconnas gầm lên: 
- Mẹ kiếp! Tôi mong rằng hắn chết rồi, nếu không tôi sẽ quay lại Louvre để giết hắn. 
La Hurière vẫn gõ cá»a. 
Chẳng mấy chốc má»™t cá»a sổ tầng má»™t mở ra và má»™t ngưá»i đàn ông đội mÅ© trùm, quần cá»™c và không má»™t tấc sắt trong tay thò đầu ra. 
- Ai đó? - Ngưá»i đàn ông há»i to. 
Maurevel ra hiệu cho lÃnh Thụy SÄ© cá»§a y đứng nấp vào má»™t góc tưá»ng, chÃnh Coconnas cÅ©ng ép sát ngưá»i vào tưá»ng. 
- Ôi! Ông de Mouy phải không? - Chá»§ quán nói bằng giá»ng tháºt dá»… thương. 
- Tôi đây. Sao? 
- ChÃnh hắn - Maurevel run lên vì sung sướng, lẩm bẩm. 
- Sao? Thưa ông - La Hurière tiếp tục - Ông không há» biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra sao? Ngưá»i ta cắt cổ ông đô đốc, ngưá»i ta giết những anh em đồng đạo cá»§a ta. Äến nhanh giúp há» Ä‘i ông Æ¡i. 
- A! - De Mouy thốt lên - Ta đã ngá» rằng đêm nay có âm mưu gì đây xảy ra mà. Ôi! Lẽ ra ta không nên rá»i những ngưá»i bạn dÅ©ng cảm cá»§a ta. Tôi đến đây, ông bạn, tôi đến ngay đây. 
Qua cánh cá»a sổ de Mouy  không đóng lại, ngưá»i ta nghe vá»ng ra tiếng kêu sợ hãi cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà, những lá»i năn nỉ âu yếm, còn de Mouy thì Ä‘i tìm áo chẽn, áo măng-tô và vÅ© khÃ. 
- Hắn xuống đấy! Hắn xuống đấy! Các ông cẩn tháºn nhé! 
Maurevel mặt tái Ä‘i vì mừng, khẽ rỉ tai vá»›i đám lÃnh Thụy SÄ© cá»§a y. Rồi gỡ lấy khẩu hoả mai trên tay Coconnas, y thổi vào mồi lá»a để được chắc chắn là mồi vẫn cháy. 
- Này, Hurière, cầm lấy súng cá»§a cáºu Ä‘i - Y nói vá»›i tay chá»§ quán lúc bấy giỠđã quay vá» vá»›i cả toán. 
- Mẹ kiếp! - Coconnas thốt lên - Trăng Ä‘ang ra khá»i đám mây để chứng kiến cuá»™c tao ngá»™ này đây. Uá»›c gì Lambert  Mercandon là xạ thá»§ cá»§a ông de Mouy nhỉ. 
- ChỠđã, chỠđã - Maurevel nói - Mình de Mouy đáng giá bằng mưá»i ngưá»i, nhưng chúng ta chỉ sáu ngưá»i cÅ©ng đủ để diệt hắn. Tiến lên Ä‘i các ông, để khi hắn ra là đánh luôn - Maurevel vừa nói tiếp vừa ra hiệu cho bá»n lÃnh Thụy sÄ© lách tá»›i bên cá»a. 
- Ô hô! - Coconnas nhìn thấy sá»± chuẩn bị như thế liá»n nói - Hình như má»i việc sẽ không xảy ra như mình dá»± Ä‘oán. 
Ngưá»i ta đã nghe thấy tiếng De Mouy kéo thanh cài cá»a. Bá»n lÃnh Thụy SÄ© rá»i chá»— nấp áp sát má»™t bên. Maurevel và Hurière rón rén bước trên đầu ngón chân, còn Coconnas, vì vẫn giữ chút tư cách quý tá»™c, cứ đứng nguyên tại chá»—. Äá»™t nhiên ngưá»i đàn bà mà ngưá»i ta không nghÄ© tá»›i hiện ra trên ban công và kêu lên má»™t tiếng kinh hoàng khi nhìn thấy đám lÃnh Thụy SÄ©, Maurevel và Hurière. 
De Mouy đã hé cá»a ra lại ngừng lại. 
- Lên Ä‘i anh, lên Ä‘i - Thiếu phụ kêu lên - Em nhìn thấy ánh kiếm và mồi lá»a súng há»a mai. Có phục kÃch đấy. 
- à à! - Giá»ng chàng trai ồm ồm trả lá»i - Äể xem xem đấy là cái gì nào. 
Và ông đóng cá»a, cài thanh ngáng, đóng chốt và trở lên tầng trên. 
Ngay khi thấy de Mouy sẽ không ra nữa thì tráºt tá»± chiến đấu cá»§a Maurevel thay đổi. LÃnh Thụy SÄ© sang đứng chốt bên kia đưá»ng và Hurière lăm lăm tay súng rình kẻ thù xuất hiện ở cá»a sổ. Y không phải chá» lâu. De Mouy tiến ra vá»›i hai khẩu súng tay có chiá»u dài đáng kÃnh nể đến ná»—i Hurière Ä‘ang nhằm bắn chợt nghÄ© rằng các viên đạn cá»§a anh chàng Tân giáo cÅ©ng chẳng mất nhiá»u đưá»ng đất để xuống phố hÆ¡n là viên đạn cá»§a y để bắn tá»›i ban công. Y tá»± nhá»§ rằng chắc hẳn là có thể giết được tên quý tá»™c này nhưng lúc này, hắn cÅ©ng có thể giết được y. 
Suy cho cùng thì bác cả La Hurière vốn chỉ là má»™t anh chá»§ quán trá» và làm lÃnh cÅ©ng do hoàn cảnh mà thôi. Cái ý nghÄ© đó khiến bác ta rút lui và kiếm má»™t chá»— ấn núp trong góc phố BracÆ¡, cách khá xa và rõ ràng từ chá»— đó bác ta khó lòng mà nhắm đưá»ng Ä‘i để viên đạn cá»§a mình tá»›i được de Mouy, nhất là lại vào ban đêm. 
De Mouy nhìn quanh và vừa tiến lên, vừa nép mình xuống như má»™t ngưá»i Ä‘ang chuẩn bị vào cuá»™c đấu. Khi thấy không có gì xảy đến, ông ta gá»i: 
- Æ  này, cái nhà ông tá»›i báo tin cho tôi, hình như ông để quên khẩu há»a mai ở nhà tôi. Tôi đây, ông muốn gì? 
- A - Coconnas tá»± nhá»§ - Äây quả là má»™t thằng cha can đảm. 
- Này, bạn hay thù thì ông cũng phải thấy là tôi đang đợi ông đấy chứ? - De Mouy tiếp. 
La Hurière nÃn thÃt. Maurevel không trả lá»i và ba ngưá»i lÃnh Thụy SÄ© cÅ©ng án binh bất động. 
Coconnas đợi má»™t lát, rồi khi thấy không ai bắt lá»i vào cuá»™c chuyện trò do La Hurière khởi xướng, chàng rá»i chá»— đứng, tiến ra giữa phố và vừa ngả mÅ© chàng vừa nói: 
- Thưa ông, chúng tôi đến đây không phải để ám sát như ông tưởng mà là để thách đấu… Tôi Ä‘i cùng vá»›i má»™t trong số các kẻ thù cá»§a ông. Ngưá»i đó muốn được hầu ông đã kết liá»…u má»™t cách lịch sá»± má»™t cuá»™c xÃch mÃch từ xưa. Này mẹ kiếp! 
- Tiến lên Ä‘i chứ ông Maurevel! Äừng có quay lưng lại thế, ông đây chấp nháºn đấy. 
- Maurevel! - De Mouy kêu lên - Maurevel, kẻ đã ám hại cha ta! Maurevel kẻ giết vua! A! Thá» có Chúa! Ta chấp nháºn. 
Và vừa nhắm bắn Maurevel Ä‘ang gõ cá»a dinh de Guise để cầu tăng viện, ông ta xuyên thá»§ng má»™t lá»— trên mÅ© cá»§a y. 
Nghe tiếng súng nổ và tiếng kêu cá»§a Maurevel, những vệ binh đã đưa quáºn chúa de Nervers vá» cùng ra vá»›i ba bốn nhà quý tá»™c có ngưá»i hầu Ä‘i theo. Tất cả Ä‘á»u tiến vá» phÃa nhà ngưá»i tình cá»§a de Mouy. 
Phát đạn thứ hai nhằm vào giữa đám, bắn gục ngưá»i lÃnh đứng gần Maurevel nhất. Sau đó de Mouy hết vÅ© khÃ, hay Ãt ra là chỉ còn những vÅ© khà vô dụng vì các súng tay cá»§a ông ta hết đạn và các đối thá»§ cá»§a ông ta còn ở ngoài tầm kiếm, de Mouy bèn ẩn vào lan can ban công. 
Trong lúc đó ở những nhà lân cáºn, đó đây cá»a sổ bắt đầu mở và tuỳ theo tÃnh khà ôn hoà hay hiếu chiến cá»§a chá»§ nhà mà cá»a sổ hoặc là khép lại hoặc là chÄ©a ra tua tá»§a những súng dài hoặc súng hoả mai. 
- Giúp tôi, ông bạn Mercandon! - De Mouy vừa kêu lên vừa ra hiệu cho má»™t ông già Ä‘ang cố nhìn xem sá»± việc trong cái đám há»—n độn này từ má»™t cá»a sổ mở đối diện vá»›i dinh de Guise. 
- Có phải ngài gá»i không, ngài de Mouy ? - Ông già kêu to - Ngưá»i ta sinh sá»± vá»›i ngài ư. 
- Sinh sá»± vá»›i tôi, sinh sá»± vá»›i ông, vá»›i tất cả những ngưá»i Tân giáo, đây, ông nhìn xem. 
Quả thá»±c lúc ấy de Mouy de Saint Phale đã nhìn thấy khẩu hoả mai cá»§a La Hurière nhằm vào mình. Äạn nổ, nhưng chàng trai đã kịp thá»i cúi xuống và viên đạn bắn vỡ má»™t cá»a kÃnh phÃa trên đầu chàng ta. 
- Mercandon! - Coconnas thốt lên. Chàng Ä‘ang khoái chà nhìn tráºn loạn đả và quên phắt mất ông chá»§ nợ. Nhưng tiếng gá»i cá»§a de Mouy đã nhắc chàng nhá»› lại - Mercandon, phố Chaume, đúng rồi. A, té ra là ông ta ở đây, chúng ta má»—i ngưá»i lại có việc vá»›i ngưá»i mình cần. 
Và trong khi những ngưá»i cá»§a dinh de Guise phá cá»a ngôi nhà de Mouy Ä‘ang ở, trong khi Maurevel Ä‘uốc cầm tay Ä‘ang cố đốt nhà, trong khi mà, cá»a đã phá xong, cuá»™c chiến đấu dữ dá»™i bắt đầu chống lại má»™t con ngưá»i mà má»—i nhát kiếm dài lại đánh gục má»™t kẻ thù, thì Coconnas vá»›i má»™t viên đá lát đưá»ng cố gắng phá cá»a nhà Mercandon. Ông già này chẳng há» báºn tâm vá» cuá»™c công phá đơn chiếc này, ra sức bắn từ cá»a sổ nhà ông ta. 
Lúc đó cả khu phố tối tăm và vắng vẻ này được chiếu sáng như giữa ban ngày và ngưá»i đầy như kiến. Từ dinh Monmorency, sáu hoặc tám nhà quý tá»™c Tân giáo cùng vá»›i gia nhân và bạn bè há» mở má»™t cuá»™c tấn công dữ dá»™i. ÄÆ°á»£c luồng đạn từ các cá»a sổ yểm trợ, há» bắt đầu đánh lui những ngưá»i cá»§a Maurevel và de Guise, dồn ép những kẻ này rút vá» dinh de Guise. 
Mặc dù gắng công gắng sức, Coconnas trong khi vẫn chưa phá xong cá»a nhà Mercandon thì bị dồn vào cuá»™c phản công này. Kiếm cầm tay và tá»±a lưng vào tưá»ng, chàng không những chỉ bắt đầu tá»± vệ, mà còn tấn công vá»›i những tiếng kêu khá»§ng khiếp đến ná»—i chàng nổi báºt trong cuá»™c loạn đả. Chàng vung kiếm bên phải, bên trái, đánh cả bạn cả thù cho tá»›i khi quanh mình hở được ra má»™t khoảng trống. Cứ má»—i khi ngá»n kiếm cá»§a chàng đâm thá»§ng má»™t lồng ngá»±c và máu ấm bắn vào tay vào mặt chàng thì chàng lại giành lại khoảng cách đã mất và nhÃch lại gần ngá»i nhà bị bao vây vá»›i cặp mắt trợn trừng, cánh mÅ©i nở rá»™ng và hàm răng nghiến chặt. 
Sau má»™t tráºn chiến khá»§ng khiếp trên cầu thang và ở các phòng ngoài, de Mouy rút cuá»™c đã thoát ra như ngưá»i anh hùng tháºt sá»± từ ngôi nhà Ä‘ang bốc cháy cá»§a mình. Giữa đám loạn đả, ông ta không ngừng kêu lên: "Ta đây, Maurevel! Maurevel, ngài ở đâu?"- vừa nói vừa chá»i rá»§a y bằng những lá»i độc địa nhất. 
Cuối cùng, ông ta ra tá»›i đưá»ng, má»™t tay đỡ ngưá»i yêu đã gần ngất xỉu, thân thể loã lồ, miệng ông ngáºm má»™t con dao găm. 
Thanh kiếm rá»±c lá»a theo những vòng quay cá»§a chá»§ sai khiến, vạch ra những đưá»ng tròn đỠhoặc trắng tùy theo lúc đó là ánh trăng dát bạc lên lưỡi kiếm hay những ngá»n Ä‘uốc làm ánh lên những vệt máu tươi. Maurevel đã lá»§i trốn. La Hurière bị de Mouy truy dồn đến táºn chá»— Coconnas, chàng không nháºn ra y và đón y vá»›i ngá»n kiếm cá»§a mình khiến bác chá»§ quán phải cầu xin tha chết cả từ hai phÃa. Ngay giữa lúc đó thì Mercandon nhìn thấy y và nháºn ra đó là kẻ Ä‘i tàn sát nhá» vào dấu chữ tháºp trắng cá»§a y. 
Äạn nổ. La Hurière kêu lên má»™t tiếng, duá»—i tay để rÆ¡i khẩu há»a mai và sau khi cố gắng vươn tá»›i bức tưá»ng để tìm kiếm má»™t chá»— bám, y ngã sấp mặt xuống đất. 
De Mouy lợi dụng tình thế này, nhảy sang phố Paradi và biến mất. 
Sá»± kháng cá»± cá»§a những ngưá»i Tân giáo tá»›i mức làm cho những ngưá»i cá»§a dinh de Guise cÅ©ng phải bị đẩy lui, rút vào trong dinh và đóng cá»a lại vì sợ sẽ bị tấn công vào dinh. 
Say vì máu và vì tiếng ồn. Coconnasx rÆ¡i vào tình trạng kÃch động, đó là Ä‘iá»u rất dá»… gặp đối vá»›i những ngưá»i miá»n Nam nước Pháp khi lòng dÅ©ng cảm đã trở thành sá»± Ä‘iên rồ. Chàng chẳng nghe, chẳng nhìn thấy gì hết. Chàng chỉ nháºn thấy rằng tai mình bá»›t nghe tiếng loảng xoảng, rằng tay và mặt mình hÆ¡i khô Ä‘i. Khi chàng hạ mÅ©i kiếm xuống, chàng chỉ nhìn thấy gần mình má»™t ngưá»i đàn ông nằm mặt úp trong vÅ©ng máu và quanh chàng là những ngôi nhà Ä‘ang cháy. 
Cuá»™c ngưng chiến tháºt ngắn ngá»§i, vì đúng lúc chàng sắp tiến lại chá»— ngưá»i đàn ông mà chàng mang máng nháºn ra là La Hurière thì cánh cá»a ngôi nhà mà chàng đã hoài công cố phá bằng đá lát đưá»ng mở ra. Ông già Mercandon cùng con trai và hai đứa cháu nhảy xổ tá»›i anh chàng Piémontais Ä‘ang lấy hÆ¡i. 
- Nó đây rồi! Nó đây rồi! - Tất cả cùng đồng thanh kêu lên. 
Coconnas Ä‘ang đứng giữa phố. Sợ bị bao vây bởi những ngưá»i cùng tấn công chàng má»™t lúc, chàng nhảy má»™t bước lui lại sau vá»›i sức mạnh cá»§a loài nai mà chàng vẫn thưá»ng săn Ä‘uổi ở vùng núi, và thế là chàng đã đứng tá»±a lưng được vào tưá»ng dinh de Guise. Khi không còn e ngại những đòn đánh bất ngá»› nữa, chàng lấy thế thá»§ và bắt đầu giá»…u cợt. 
- Ãi chà! Cha Mercandon! - Ông không nháºn ra tôi? 
- Ôi quân khốn kiếp! - Ông già Tân giáo trả lá»i - Ngược lại ta đã nháºn ngay ra mày. Mày thù oán ta, ngưá»i bạn cá»§a cha mày ư? 
- Và cả là chủ nợ của ông ấy nữa chứ? 
- Cả là chá»§ nợ cá»§a ông ấy nữa, vì chÃnh mày nói ra Ä‘iá»u đó. 
- Thế thì tôi đến chÃnh là để thanh toán nợ nần cÅ© đây. 
- Tóm lấy nó, trói nó lại - Ông già nói vá»›i các thanh niên Ä‘i theo ông. Nghe váºy há» bèn lao vá» phÃa tưá»ng. 
- Từ từ đã chứ - Coconnas vừa cưá»i vừa nói - Muốn bắt ngưá»i thì phải có lệnh câu lưu, các ông sÆ¡ ý không há»i xin ông thị trưởng mất rồi. - Vừa nói chàng vừa giao đấu vá»›i má»™t thanh niên Ä‘á»ng gần nhất. Má»›i nhát đầu chàng đã chém gục cổ tay khiến y vừa lùi lại vừa rú lên. 
- Một thằng! - Chàng nói. 
Cùng lúc đó, cá»a sổ nÆ¡i Coconans nấp dưới mở ra và kêu ken két. Coconnas sợ bị tấn công từ phÃa đó, nhảy dá»±ng lên má»™t bước. Nhưng thay cho má»™t kẻ thù, chàng nhìn thấy má»™t ngưá»i đàn bà, và không phải má»™t vÅ© khà giết ngưá»i mà chàng phải đánh báºt mà lại là má»™t bó hoa rÆ¡i xuống chân chàng. 
- Æ  này! Má»™t ngưá»i đàn bà! - Chàng bảo. 
Chàng vung kiếm chào ngưá»i đàn bà và cúi nhặt bó hoa. 
Cẩn tháºn nhé, hỡi chàng Giatô dÅ©ng cảm, cẩn tháºn đấy- Ngưá»i đàn bà thốt lên. 
Coconnas ngẩng lên nhưng không kịp, con dao găm cá»§a ngưá»i cháu ông kia đã xé rách áo măng-tô cá»§a chàng và thá»c vào vai kia. Ngưá»i đàn bà kêu lên má»™t tiếng xé lòng. 
Phác má»™t cá» chỉ để cảm Æ¡n và làm yên lòng ngưá»i đàn bà, Coconnas lao đến ngưá»i cháu ông đó. Y lui lại đỡ. Nhưng đến cú đánh thứ hai thì chân sau cá»§a y trượt vào vÅ©ng máu. Coconnas lao nhanh đến như mèo rừng, thá»c sâu kiếm vào ngá»±c y. 
- Tốt lắm, tốt lắm, chàng kỵ sÄ© dÅ©ng cảm ạ - Ngưá»i đàn bà ở dinh de Giuse kêu lên - Tốt lắm, tôi sẽ cho ngưá»i tăng viện cho ông 
- Thưa bà, bà chẳng phải nhá»c lòng làm chi - Coconaux nói - Nếu bà thấy hay thì xin cứ xem cho đến hết còn hÆ¡n. Bà sẽ thấy bá tước Anibal de Coconnas sá»a cho bá»n Tân giáo như thế nào. 
Lúc đó, con trai ông già Mercandon bắn gần như sát sạt một phát súng tay vào Coconnas và chàng ngã quỵ một chân xuống. 
Phu nhân trên cá»a sổ kêu lên nhưng Coconnas đã vùng dáºy. Chàng chỉ quỳ xuống để tránh viên đạn thôi, và nó cắm vào tướng cách dưới chân ngưá»i đàn bà hai bá»™. 
Gần như tức thì, từ cá»a sổ nhà Mercandon có má»™t tiếng kêu tức tối vang lên. Má»™t bà già nháºn ra chàng là ngưá»i Giatô giáo qua chiếc tháºp tá»± và khăn choàng trắng cá»§a chàng, đã ném má»™t cháºu đựng hoa trúng vào đầu gối chàng. 
- ÄÆ°á»£c! Ngưá»i thì ném hoa, kẻ thì ném cháºu cho mình - Coconnas nói - Nếu cứ tiếp tục cái đà này thì phải phá nhà ra mất. 
- Cám Æ¡n mẹ, mẹ Æ¡i! - Ngưá»i thanh niên kêu lên. 
- Thôi đi bà nó, nhưng cứ coi chừng cho chúng tôi! - Ông già Mercandon nói. 
- ChỠđã ông de Coconnas, tôi sẽ sai bắn vào các cá»a sổ! - Phu nhân ở dinh de Guise nói. 
- Ãi chà! Thế ra đây là má»™t địa ngục. Các bà, ngưá»i thì giúp, ngưá»i thì chống mình! - Coconnas nói - Mẹ kiếp! Kết thúc Ä‘i thôi! 
Quả thá»±c là hoàn cảnh đã thay đổi và sắp đến phần kết thúc. Coconnas tuy đã bị thương nhưng còn đầy sức mạnh cá»§a tuổi hai mươi tư, dạn dày vá»›i vÅ© khà và bị kÃch động nhiá»u hÆ¡n là bị yếu Ä‘i bởi ba bốn vết thương mà chàng đã nháºn được. Äối địch vá»›i chàng chỉ còn Mercandon và con trai ông ta: Mercandon là má»™t ông già khoảng sáu, bảy mươi tuổi, còn con trai ông là má»™t cáºu bé khoảng mưá»i sáu, đến mưá»i tám tuổi. Chàng thanh niên xanh xao, mảnh khảnh tóc vàng này đã ném khẩu súng tay hết đạn trở nên vô dụng, vừa run vừa vung lên thanh gươm ngắn bằng ná»a thanh gươm cá»§a anh chàng Piémontais. Ngưá»i cha thì chỉ có con dao găm và má»™t khẩu há»a mai hết đạn, gá»i kêu cứu. Bà già trên cá»a sổ đối diện, mẹ cá»§a chàng thanh niên kia, tay cầm má»™t mảnh đá cẩm thạch chuẩn bị ném. Bị kÃch động phần vì những lá»i Ä‘e doạ, phần vì những lá»i động viên, Coconnas thấy tá»± hào vá» chiến công hai lần cá»§a mình. Chàng say vì thuốc súng và máu. Chàng được soi sáng bằng ánh lá»a cá»§a ngôi nhà Ä‘ang cháy. Chàng như được chắp cánh khi nghÄ© rằng mình chiến đấu dưới con mắt cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà mà sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành cÅ©ng như địa vị cá»§a nàng tháºt là cao quý. 
Như ngưá»i cuối cùng cá»§a dòng há» Huguenot, Coconnas cảm thấy sức lá»±c cá»§a mình tăng lên gấp đôi và khi thấy ngưá»i thanh niên kia còn ngáºp ngừng, chàng lao tá»›i giao chiến chống lại thanh kiếm nhá» bé kia bằng ngá»n kiếm dài khá»§ng khiếp đẫm máu cá»§a chàng. Chỉ hai đưá»ng kiếm là thanh gươm nhá» cá»§a chàng trai bị đánh báºt khá»i tay. Khi đó Mercandon tìm cách đẩy lùi Coconnas để những váºt ném ra từ cá»a sổ nhằm trúng chàng hÆ¡n. Nhưng ngược lại, để vô hiệu hoá cuá»™c tấn công cá»§a ông già Mercandon Ä‘ang cố đâm chàng bằng dao găm và cá»§a bà mẹ Ä‘ang cố ném vỡ đầu chàng vá»›i viên đá mà bà ta Ä‘ang chuẩn bị. Coconnas túm ngang thân địch thá»§, giÆ¡ chàng ta ra như má»™t cái má»™c để đỡ má»i cú đánh và bóp nghẹt y trong vòng tay lá»±c sÄ© cá»§a mình. 
- Cứu tôi vá»›i! Cứu tôi vá»›i! - Cáºu bé kêu lên - Nó bóp vỡ ngá»±c tôi rồi! Cứu tôi vá»›i! 
Và giá»ng nói bắt đầu ngạt Ä‘i trong má»™t tiếng thở dốc bị nghẹn. 
Khi ấy, Mercandon thôi không đe doạ nữa, ông già van nỉ: 
- Xin tha cho, thưa ông de Coconnas! Xin hãy tha cho ngưá»i con độc nhất cá»§a tôi. 
- Äấy là con tôi, con cá»§a tôi - Bà mẹ kêu lên - Niá»m hy vá»ng cúa tuổi già chúng tôi! Xin ông đừng giết nó! Xin ông đừng giết! 
- Ãi dà! Tháºt thế à? - Coconnas vừa kêu lên vừa phá ra cưá»i - Cứ cho là tôi không giết nó Ä‘i! Thế lúc vừa rồi nó định làm gì tôi vá»›i thanh gươm và khẩu súng tay cá»§a nó? 
- Thưa ông - Mercandon vừa nói vừa chắp tay lại - Ở nhà tôi có văn khế nợ do cha ông viết, tôi sẽ trả lại cho ông. Tôi có mưá»i ngàn écus vàng, tôi sẽ đưa cho ông. Tôi còn có các đồ châu ngá»c cá»§a dòng há» tôi, chúng sẽ thuá»™c vỠông. Nhưng xin ông đừng giết nó! 
- Còn tôi, tôi có tình yêu ở tôi, tôi hứa sẽ trao cho ông - Ngưá»i đàn bà ở dinh de Guise thì thầm. 
Coconnas suy nghÄ© má»™t giây rồi đột ngá»™t há»i chàng thanh niên: 
- Anh có theo Tân giáo không? 
- Có. - Cáºu bé khẽ nói. 
- Nếu thế thì phải chết thôi! - Coconnas vừa trả lá»i, vừa nhÃu cặp lông mày và dà vào ngá»±c đối phương thanh kiếm sắc ngá»t cá»§a mình. 
- Chết ư? - Ngưá»i cha già thốt lên - Äứa con tá»™i nghiệp cá»§a tôi phải chết ư? 
Và tiếng kêu cá»§a ngưá»i mẹ vang lên Ä‘au đớn sâu sắc đến ná»—i làm rung chuyển cái quyết định tàn bạo cá»§a Coconnas trong chốc lát. 
- Ôi! Thưa quáºn chúa! - Ngưá»i cha vừa kêu lên vừa quay vá» phÃa ngưá»i đàn bà ở dinh de Guise - Hãy xin giùm chúng tôi và tên bà sẽ được sá»›m tối xướng lên khi chúng tôi cầu nguyện. 
- Thế thì nó cải đạo đi! - Phu nhân ở dinh de Guise nói. 
- Tôi là ngưá»i Tân giáo - Thằng bé nói. 
- Thế thì chết đi! - Coconnas vừa nói vừa vung đoản kiếm lên - Mày không muốn sống nhỠơn đôi môi xinh đẹp kia thì cứ chết đi! 
Mercandon và ngưá»i mẹ nhìn thấy mÅ©i dao khá»§ng khiếp lóe lên như tia chá»›p trên đầu đứa con há». 
- Oliver con Æ¡i, bỠđạo Ä‘i con - Ngưá»i mẹ rú lên. 
- Con ơi, bỠđạo đi! - Mercandon vừa nói vừa lăn xuống chân Coconnas - Con đừng để cha mẹ sống vò võ một mình! 
- Tất cả các ngưá»i cÅ©ng cải đạo Ä‘i - Coconnas thét lên - Ta đổi ba mạng sống và má»™t linh hồn lấy bài kinh Credo. 
- Tôi đồng ý - Thằng bé nói. 
- Chúng tôi đồng ý - Mercandon và vợ cùng kêu lên. 
- Thế thì quỳ xuống! - Coconaux nói - Con ông phải nhắc lại từng chữ lá»i cầu nguyện mà ta sẽ Ä‘á»c cho ông đây. 
Ngưá»i cha tuân theo trước nhất. 
- Tôi đã sẵn sàng - Thằng bé nói và cũng quỳ xuống. 
Coconnas bắt đầu Ä‘á»c từng chữ má»™t cho thằng bé bài kinh Credo bằng tiếng La tinh. Nhưng hoặc do tình cá», hoặc do cố ý, Oliver quỳ xuống gần chá»— thanh kiếm cá»§a nó bị rÆ¡i. Khi thấy vÅ© khà này nằm ngay trong tầm tay vá»›i cá»§a mình, nó vừa không ngừng lặp lại những lá»i cá»§a Coconnas, vừa vươn tay ra để nắm lấy kiếm. Coconnas đã nháºn thấy cá» chỉ đó nhưng cứ tỉnh bÆ¡ như không há» thấy gì. Äúng lúc thằng bé chạm vào chuôi kiếm vá»›i những ngón tay co quắp cá»§a nó thì chàng nhảy xồ tá»›i, hất nó ngã nhào. 
- A! Quân phản bội! - Chàng nói. 
Và chàng thá»c Ä‘oản kiếm vào cổ thằng bé. 
Oliver thốt lên má»™t tiếng kêu, gượng dáºy trên đầu gối trong cÆ¡n co giáºt và ngã lăn ra chết. 
- A! Äồ Ä‘ao phá»§! - Mercandon rú lên - Mày cắt cổ chúng ta để ăn cướp trăm đồng tiá»n vàng cha mày nợ cá»§a ta! 
- Xin thá» là không - Coconnas nói - Và bằng chứng là… – Vừa nói, Coconnas vừa ném xuống chân ông già túi tiá»n mà cha chàng đã trao cho trước lúc ra Ä‘i để thanh toán nợ nần vá»›i ngưá»i chá»§ nợ - … và bằng chứng là tiá»n cá»§a ông đây - Chàng tiếp. 
- Còn mày, cái chết cá»§a mày đây! - Ngưá»i mẹ kêu lên từ cá»a sổ. 
- Cẩn tháºn, cẩn tháºn, ông de Coconnas - Phu nhân dinh de Guise nói. 
Nhưng trước khi Coconnas kịp quay đầu để làm theo lá»i khuyên thứ hai này hoặc né tránh lá»i Ä‘e doạ thứ nhất kia thì má»™t khối nặng bay vèo trong không khà đáºp thẳng vào đầu chàng trai xứ Piémontais, bẻ gãy thanh kiếm cá»§a chàng và khiến chàng ngã lăn xuống vỉa hè vì bị bất ngá», choáng váng đầu óc và bất tỉnh. Chàng không nghe thấy tiếng kêu vui mừng và tuyệt vá»ng vang lên cả từ bên phải lẫn bên trái mình. 
Dao găm trong tay, Mercandon lao ngay đến Coconnas Ä‘ang ngất Ä‘i. Vừa lúc đó cá»a dinh de Guise mở ra. Ông già thấy những mâu và kiếm lấp lóe bèn bá» chạy. Ngưá»i mà ông gá»i là quáºn chúa, đẹp má»™t cách quái lạ trong ánh lá»a cháy, rá»±c rỡ vì các đồ châu báu và kim cương, nghiêng ná»a ngưá»i ra ngoài cá»a sổ để gá»i những ngưá»i má»›i ra, tay chỉ vào Coconnas. 
- Äấy! Äấy! Trước mặt ta, ngưá»i quý tá»™c váºn áo chonàg đỠấy! Äúng rồi, chÃnh ông ta…
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 09:38 AM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |