 |
|

21-03-2008, 10:34 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 6
Nguyên nhân ? Chỉ má»™t nguyên nhân duy nhất, đó là lòng ngưỡng má»™ và lòng kÃnh phục . Nên sáng hôm qua, vừa được nghe Chà Bằng tiết lá»™ Ân Tuấn chÃnh là chá»§ cân biệt thá»± "Tưá»ng Minh", là Tâm Như đâm đầu, đâm cổ chạy Ä‘i ngay.
Từ lúc xuất viện đến giá», Tâm Như chưa má»™t lần ghé qua biệt thá»± "Tưá»ng Minh", cÅ©ng không hỠđến há»i thăm bà Liên lấy má»™t lần . Phần vì công việc há»™ lý quá báºn rá»™n, phần cô nghÄ© cô ghé cÅ©ng chẳng Ãch lợi gì . Sáu tháng vắng mặt, hẵn đã có ngưá»i và o thay chá»— cá»§a cô rồi . Nhưng bây giá» thì khác . Má»™t khi đã biết Ân Tuấn chÃnh là chá»§ nhân biệt thá»± "Tưá»ng Minh", Tâm Như là m sao co thể bá» qua cÆ¡ há»™i má»™t năm ngà n thuở nà y . Tuy ở nhà cÅ©ng như trong bệnh viện, cô không thể đến gần tiếp cáºn ông, nhưng được chăm sóc cho ông là Tâm Như cảm thấy thoa? nguyện lắm rồi.
Vì sao thế ? Thì đã bảo tại lòng ngưỡng má»™ và niá»m kÃnh phục rồi . Tâm Như thần tượng Ân Tuấn như ngưá»i ta thần tượng các siêu sao ca nhạc . Chẳng ai bán hình Ân Tuấn, không thì cô cÅ©ng đã mua, lá»™ng to má»™t tấm treo trong nhà , ngà y ngà y nhìn ngắm.
May quá ! Nghe bà Liên bảo, từ ngà y bị cô là m cho mất mặt vá»›i viên quảng gia vì cô ngưá»i là m má»›i bá» ngang giữa chừng, bà không giám kêu ai khác, đà nh phải trở vá» là m lại, Tâm Như đã nhảy cẫng lên mừng rỡ . Bằng má»™t giá»ng thương tâm oai oán, cô kể bà nghe tai nạn cá»§a mình, còn Ä‘em hết giấy tá» xuất viện cho bà xem nữa.
Nghe xong hoà n cảnh cá»§a Tâm Như, cÆ¡n giáºn trong lòng bà Liên tan biến . Äem trả cho cô má»™t triệu đồng, tiá»n lương tháng là m cá»§a cô lúc trước chưa kịp trả, rồi không đợi Tâm Như mở miệng, bà há»i luôn rằng Tâm Như có muốn trở lại là m không ?
Muốn, dÄ© nhiên là Tâm Như phải muốn rồi . Suốt má»™t buổi trưa ăn cÆ¡m ở nhà bà Liên, cô cứ há»i Ä‘i, há»i lại sinh hoạt, nếp sống cá»§a ông chá»§ Ân Tuấn.
Trá»i ! Nghe bà Liên kể vá» thá»±c đơn cá»§a Ân Tuấn, Tâm Như phải kêu trá»i kinh hải . Äúng là má»™t chế độ ăn kinh khá»§ng quá . Toà n đồ há»™p đã qua chế biến, lại thiếu rau xanh . Nghèo vitamin và khoáng chất đến thế thì cÆ¡ thể là m sao đủ chất đỠkháng để đương đầu cùng bệnh táºt . Là bác sÄ©, lẽ nà o Ân Tuấn không biết nếu mình cứ ăn như váºy mãi thì cÆ¡ thể sẽ bị ung thư mất.
Không được . Chiá»u hôm đó, ngay buổi đầu tiá»n trở vá», ,Tâm Như quyết định sẽ là m việc thêm . Cô sẽ thay đổi chế độ ăn uống cá»§a Ân Tuấn cho cân đối, đà ng hoà ng hÆ¡n . Cả ông Bảy và anh Thà nh nữa, cứ ăn uống theo Ân Tuấn mãi như váºy thì sức đâu mà là m việc.
Nghe cô nói, mắt ông Bảy và anh Thà nh sáng bừng lên thÃch thú . Há» không còn lạnh lùng, vô cảm vá»›i cô như trước kể từ khi được nghe dì Liên kể vá» hoà n cảnh cá»§a cô . Sư nghi kỵ dè chừng biếng mất, Tâm Như thấy hỠđáng yêu và dá»… gần gÅ©i vô cùng . Và cô cÅ©ng đã quyết định từ chối không nháºn tiá»n chợ há» trả cho buổi cÆ¡m ngon đột xuất cô là m . Chẳng có bao nhiêu đâu.
Bước tung tăng và o cổng bệnh viện, biết mình và o cá»a thang máy, Tâm Như cưá»i tá»§m tỉm, lòng náºp đầy hạnh phúc . Cô hình dung đến vẻ mặt đầy hân hoan cá»§a Ân Tuấn chiá»u qua khi được thay đổi khẩu vị . Ân Tuấn ! Ông cứ ngon miệnh ăn Ä‘i nhé . Tâm Như nà y sẽ sẵng sà ng phục vụ Ông không cần đến tiá»n thù lao bồi dưỡng . Hai triệu đồng lương ông trả cho tôi má»—i tháng, tôi cho bác mẫn má»™t nữa, má»™t nữa kia sẽ dùng để Ä‘i chợ chăm lo sức khoẻ cho ông đó . Phần tôi, đã có lương há»™ lý rồi.
Cá»a thang máy mở ra. Tâm Như tung tăng bước và o phòng thang, miệng lÃu lo ca hát . Cô nghÄ© đến thá»±c đơn chiá»u nay sẽ nấu cho Ân Tuấn, thịt kho tà u va dưa giá, có được không? Món nà y thưá»ng ngà y cô thÃc ăn ghê lắm.
- Bà ơi ! Ông có đỡ chút nà o không ?
Như thưá»ng lệ, căn phòng đầu tiên Tâm Như quét dá»n bao giá» cÅ©ng là căn phòng đầu tiên cúa ông lão ung thư bao tá» và o giai Ä‘oạn cuối . Tá»™i nghiệp ! Tâm Như có cảm tình vá»›i bà vợ hiá»n là nh kia lắm . Biết ông không còn muống chữa, bà vẫn má»™t má»±c thương yêu, chiá»u chuá»™ng . Má»™t khi ông bị lên cÆ¡n Ä‘au đớn, đánh Ä‘áºp mắng chá»i, bà vẫn dịu dà ng không má»™t lá»i nặng nhẹ.
- Chiá»u hôm qua, ông sốt đấy
- Bà đáp, mặt rầu rầu
- Lúc nãy lại bị đà m trà o lên cổ, cứ tưởng đã xong rồi... Tôi tháºt là rung quá.
- Äể cháu xem.
Bước lại gần ngưá»i bệnh . Nhìn ông thân thể gầy còm, cánh ngá»±c pháºp phồng trong hÆ¡i thở khó khăn, Tâm Như biết sẽ không còn bao lâu nÅ©a . Tá»± nhiên nước mắt ứa ra, cô nghÄ© đến ná»—i Ä‘au mất chồng cá»§a ngưá»i đà n bà ấy.
- Gần lắm rồi, phải không cô ?
- Bà n tay ngưá»i đà n bà lạnh giá nắm lấy tay Tâm Như lo sợ .
- Cô nói tháºt cho tôi biết Ä‘i . Äừng lạnh lùng dá»ng dưng như các bác sÄ© và o thăm bệnh nữa . NÆ¡i đây, chỉ có cô là quan tâm đến cảm giác cá»§a tôi thôi . Cô nói Ä‘i ! Có tháºt là ông ấy sắp Ä‘i rồi không ?
Nước mắt chảy dà i trên má, Tâm Như không thể mở lá»i . Cô vụt đầu rồi chạy Ä‘i nhanh . Bên trong, ngưá»i đà n bà vừa thả ngưá»i xuống ghế sá»ng sá», bất động. Dù đã biết chuyện ông ra Ä‘i là không tránh khá»i, sao bà vẫn quá bà ng hoà ng, quá Ä‘au lòng như váºy ?
Tá»±a lưng và o tưá»ng, Tâm Như lấy hết tinh thần hÃt má»™t hÆ¡i dà i . Ngà y trước ở trưá»ng, má»—i lúc nghe thầy cô dạy : " Là bác sÄ© phải biết là m chá»§ cảm xúc cá»§a mình . Không được lá»™ vẻ hoang mang, thương hại bệnh nhân, e ảnh hưởng đến tinh thần cá»§a há» ". Cô cứ cưá»i, cứ nghÄ© thầy cô quá lo xa . Bệnh nhân chứ đâu phải thân nhân cá»§a mình đâu mà phải Ä‘au lòng hay lo lắng . Hà ng ngà y, há»c vá» những bà i bệnh nan y, những cái chết lâm sà ng được báo trước, cô vẫn thấy bình thưá»ng, thấy thản nhiên.
Váºy mà ... giỠđây đối diện vá»›i bệnh nhân, Tâm Như má»›i biết Ä‘iá»u đó tháºt ra không dá»… má»™t chút nà o . Äứng trước ná»—i Ä‘au sinh ly tá» biệt cá»§a ngừá»i khác, tháºt khó nén lòng bình thản. Khó tránh khá»i tá»± trách mình sao bất lá»±c . Là bác sÄ© là m gì, mà không thể cứu bệnh nhân ?
Bệnh nan y . Không thuốc chữa . Tháºt không gì khổ tâm bằng má»™t bác sÄ© đứng trước căn bệnh mà y há»c đã bó tay . Äà nh nhìn bệnh nhân chết dần mòn trong Ä‘au đớn, phải là m sao ? Khóc lóc như cô chẳng Ãch gì . Phải là m hết khả năng, phải cố xoa dịu ná»—i Ä‘au mà há» Ä‘ang gánh chịu.
ÄÆ°a tay quẹt ngang nước mắt, Tâm Như bước và o phòng thứ hai. Phòng cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà bị bệnh lao, không thuốc chữa . Bà cÅ©ng đã bắt đầu ho ra máu, có lẽ cÅ©ng không còn lâu nữa.
- Bà ơi! Hôm nay bà có thấy khoẻ chút nà o không ?
- Bước đến gần bà , Tâm Như ân cần há»i.
- Cảm Æ¡n cô . Vẫn như thưá»ng bữa .
- Bà cất giá»ng khà n khà n. Tâm Như cuối xuống lau dưới gầm giưá»ng . Bất chợt, nhìn tay bà lá»›n dần lên, cô hốt hoảng :
- Chết ! Tay bà bị phù rồi . Sao bà không keu Ä‘iá»u dưỡng ?
- Lúc nãy vừa bị phù, tôi kêu má»™t lần, đã bị cô ta cà u nhà u. Nên bây giá», tôi không dám là m phiá»n nữa.
- Không được đâu .
- Tâm Như khoá cái van cho trai dịch truyá»n không chảy ná»a.
- Bà không thể nằm yên chịu tráºn . Hai lần chứ mưá»i lần, bà cÅ©ng phải gá»i y bác sÄ© tợi Mà cô ta đâu rồi nhỉ ? Tâm Như ngoái đầu nhìn quanh
- Theo lẽ, mỗi phòng có một y tá trực kia mà .
- Có lẻ cô ta sợ bị lây cho nên đã bỠđi rồi .
- Bà cát giá»ng buồn buồn.
Tâm Như nhẹ nhà ng rút kim ra khá»i tay bà .
- Äể cháu truyá»n lại cho bà nhé . Mai mốt nếu cô y tá trá»±c cứ bá» Ä‘i như váºy, bà cứ việc nói lên bác sÄ© viện trưởng.
- Nói để là m gì ?
- Ngưá»i đà n bà mỉm cưá»i buồn
- Tôi ho lao, con cháu còn sợ bị lay huống gì cô y tá . Mà tôi cÅ©ng chẳng muốn lay cho ai cả . Cô là m xong rồi cÅ©ng mau rá»i khá»i nÆ¡i nà y, kẻo bị lay rồi khổ.
Nói đến đây như bị chạnh lòng, bà ôm ngực la lên mấy tiếng. Máu từ miệng bà bắn ra, bám đầy lên chiếc áo của Tâm Như.
- Bà đừng nói thế .
- Vá»™i đỡ bà ngồi dáºy, tá»±a đâu bà và o vai mình . Tâm Như khẻ khà ng rút má»™t chiếc khăn giấy lau máu cho bà .
- Cứ mặc tôi đi .
- Äẩy tâm Như ra khói ngừơi mình, bà thở dà i
- Trá»i Æ¡i ! Sao thân tôi khổ thế nà y ? Xin ông trá»i hãy mau mau lấy mạng cá»§a tôi Ä‘i.
- Xin bà đừng kÃch động, không co lợi cho sức khoé đâu .
- Tâm Như nhẹ nhà ng vuốt ngá»±c bÃ
- Äể cháu rót nước cho bà uống nhé.
- Cô tháºt là tốt quá . Giá như con gái tôi được má»™t phần nhó như cô, thì có lẻ tôi không phải tá»§i thân khổ sở thế nà y.
Uống từng muỗng nước từ tay Tâm Như bà than thở.
- Bà có con ư ? Tâm Như lạ lẫm
- Nếu như nhá»› không lầm thì... từ lúc bà nháºp viện đến giá», cô chưa há» thấy con cháu đến thăm bà cả.
- Có . Tôi có một đứa con gái .
- Bà cất giá»ng buồn buồn
- Nó đã có chồng và có hai đứa con đẹp như thiên thần . Gia đình của nó già u lắm.
- Váºy sao chị ấy không đến thăm bà ?
- Tâm Như cất trả ly trên bà n.
Bà thở ra :
- Nó sợ bị tôi lay bệnh nên không dám đến thăm, ngà y trước cũng thế . Nó chưa cho tôi được một lần ôm cháu ngoại và o lòng . Tôi thương chúng lắm, đâu muốn lay bệnh cho chúng là m gì . Nhưng giá mà nó đừng ghê sợ ra mặt, tự tôi, tôi cũng biết giữ gìn mà .
Nói đến đây, đau lòng quá, bà lại ho . Tâm Như vội bảo :
- Thôi, bà đừng nói nữa.
- Bây giỠsắp chết rồi, tôi chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng là được nhìn thấy mặt chúng lần cuối . Không biết có được không ?
- Vừa nói, bà vừa rút khăn lau nước mắt.
Tâm Như nhẹ nắm tay bà tin tưởng.
- ÄÆ°á»£c . Nhất định bà sẽ được . Hãy tin lá»i cháu.
- Cảm ơn .
- Ngước mắt lên bà mỉm cưá»i hy vá»ng
- Cô tháºt là tốt quá.
- Thôi, bà nằm nghĩ đi . Cháu phải sang phòng khác.
Gáºt đầu chà o bà , Tâm Như bước vá»™i ra ngoà i, lòng thầm giáºn cô con gái bất hiếu cá»§a bà . Äúng là phải cách ly, tránh tiếp xúc vá»›i những ngưá»i mắc bệnh nhiá»…m, dá»… lay lan . Nhưng bổn pháºn là m con đâu thể cho phép cô ta bá» mặc mẹ mình như thế . Hừ ! Bá»™ tưởng có tiá»n là ngon lắm sao ? Nhất định hôm nà o gặp cô ta, mình phải nói cho ra lẻ . Äồ con bất hiếu !
- Ui da !
Vừa Ä‘i vừa lẩm bẩm, Tâm Như quên nhìn trước nhìn sau . Mãi đến khi đâm sầm và o má»™t ngừơi, cô má»›i giáºt mình ngẩng dáºy . Nháºn ra ngưá»i quen cÅ©, cô reo lên mừng rỡ :
- á»’, Chà Bằng ! Anh Ä‘i đâu mà không nhìn trước nhìn sau, để phải đụng em má»™t cái Ä‘au chà tá» như váºy ?
- Trá»i đất ! Chà Bằng trợn mắt
- Quả trình độ vu khống cá»§a em lên đến báºc thượng thừa rồi . Ngưá»i ta vẫn đứng yên ở đây hÆ¡n nữa tiếng rồi mà bảo không nhìn trước nhìn sau là sao hả ?
- Thì ra... Em đụng anh à ? ÄÆ°a tay gải tóc Tâm Như cưá»i biết lá»—i
- Xin lỗi nghe . Tại em mắc sùng nên...
- Nên muốn đụng ai tùy ý, phải không ?
- Chà Bằng lưá»m yêu má»™t cái
- May cho em, ngưá»i bị đụng là anh . Chứ phải Y Loan là bị mắng cho má»™t tráºn rồi.
- Lại nói xấu ngưá»i vắng mặt rồi
- Tâm Như vỠtrợn mắt
- Chẳng anh hùng, quân tỠchút nà o . À ! Anh lên tìm chị Loan hả ? Chỉ ở trên phòng số ba đó . Tạm biệt nhé.
ÄÆ°a mấy ngón tay lên vẫy vẫy, Tâm Như cầm chiếc mấy hút bụi lên . Chà Bằng nhẹ nắm tay cô, kéo lại :
- Khoan đã ! Anh có chuyện nà y thắc mắc, muốn há»i em đây . Có phải lúc nảy em gắn lại kim truyá»n dịch cho bà cụ bên trong không ?
- Không phải
- Lắc đầu, Tâm Như chối nhanh
- Nó bị méo, em chỉ sá»a lại má»™t chút thôi.
- Không đúng
- Chà Bằng nghiêm nét mặt
- Anh đã chứng kiến từ đầu . Em chẳng những rút kim tiêm ra khá»i chá»— bị phù, cho gắn lại và o tỉnh mạch cho bà ta nữa . Äá»™ng tác thuần phục, nhuần nhuyá»…n như 1 Ä‘iá»u dưỡng chuyên nghiệp váºy . Có phải em từng là m Ä‘iá»u dưỡng rồi không ?
- Không có .
- Không muốn tiết lá»™ thân pháºn mình, Tâm Như lắc đầu
- Lúc nãy, em chẳng qua là m đại thôi . Hồi đó, nằm bệnh viện . Thấy mấy cô y tá là m, em bắc chước . May mà được.
- Bắt chước ? Là m đại ?
- Tin lá»i cô, Chà Bằng hốt hoảng
- Trá»i Æ¡i ! Tâm Như ! Em tháºt là liá»u lÄ©nh . mai mốt, không được là m ẩu như thế nữa đâu . Nguy hiểm lắm.
- Khoan đã !
- Chà Bằng lại nắm tay cô kéo lại.
Tâm Như sợ hải :
- Anh lại muốn mắng em à ?
- Không phải mắng mà là để cho em cái nà y đây .
- Vừa nói, anh vừa móc túi trong túi áo Blouse ra má»™t trái ổi chÃn cây to tướng.
Tâm Như reo mừng rỡ.
- á»’ ! á»”i chÃn ! Ngon quá ! Ở đâu mà anh có váºy ?
- Một bệnh nhân cho anh .
- Chà Bằng mỉm cưá»i nói dối . Sá»± tháºt trái ổi nà y má»›i vừa rồi Y Loan đã cho anh, chả là cô biết anh rất mê ổi chÃn.
- Cám ơn anh.
- ÄÆ°a ổi lên má»§i ngá»i, Tâm Như nhảy chân sáo bước Ä‘i.
Lần nà y Chà Bằng không cản . Anh đứng yên mỉm cưá»i nhìn theo bước chân cô . Chao ! Sao anh có cảm tình vá»›i cô bé nà y nhiá»u đến thế . Vì lúc nảy vô tình chứng kiến cảnh cô táºn tình chăm sóc bệnh nhân, hay vì má»™t Ä‘iá»u khác nữa, Chà Bằng còn chưa biết được.
Có 1 cái gì đó bồn chồn, lạ lẩm là m Ân Tuấn ngồi đứng không yên suốt từ sáu giá» tối đến táºn bây giá» . Äồng hồ đã gõ nhịp Ä‘iá»u 12 tiếng, mà anh vẫn khhông tà i nà o chá»™p mắt.
Là cảm giác bất ổn chăng ? Báºt nhanh ngồi dạy trên giưá»ng, Ân Tuấn như chợt nhá»› . Äúng là cảm giác thiếu an toà n, bất ổn lại đến vá»›i anh sau gần hÆ¡n 5 năm rồi lại mất.
Tại sao nó bá»—ng trở lại vá»›i mình thế nà y? Ân Tuấn thầm lo sợ . Trong tất cả các cảm giác cá»§a con ngưá»i, Ân Tuấn sợ nhất cảm giác nà y . Anh có thể bị đói, bị lạnh, tháºm chà bị Ä‘au đớn, chứ không thể nà o chịu nổi cái cảm giác bÆ¡ vÆ¡ . Lúc nà o cÅ©ng lo sợ pháºp phồng má»™t tai há»a chá»±c chá» giáng xuống đầu mình . Nó căng thẳng, kinh khá»§ng lắm . Nép mình và o má»™t góc giưá»ng, hai tay ôm lấy via, đôi mắt Ân Tuấn nhìn quanh lấm lét.
Tất cả cÅ©ng tại bữa cÆ¡m chiá»u nay mà ra cả . Ân Tuấn nhá»› lại rồi . Quá»· tha ma bắt gì khiến anh má»m lòng nhe lá»i xúi giục cá»§a bá»n há», ăn hết má»™t trái khổ qua hầm, lại còn món thịt kho tiêu mặn đến quắn lưỡi kia.
Không thể trách hỠđâu . Ân Tuấn biết mình vô lý khi đổ hết tá»™i danh lên đầu há» . CÅ©ng tại anh muốn ăn thôi . Chứ bằng không... dù cho há» có ká» dao và o cổ cÅ©ng không thể khiến anh thay đổi láºp trưá»ng.
Thế nà o... bá»—ng dưng mình lại thèm ăn ? Ân Tuấn lại nhá»› đến cảm giác cá»§a mình khi vừa ngồi xuống bà n ăn . Những trái khổ qua nhồi thịt và ng ươm cùng những lát thịt kho tiêu Ä‘en quánh xá»nh xệch nước sao lại thu hút tầm nhìn cá»§a anh nhiá»u đến thế ? Nó như gợi cho anh nhá»› đến má»™t cảm giác êm Ä‘á»m, ấm cúng. Phải chăng, lâu lắm rồi trong tiá»m thức, anh đã từng được ăn hai món nà y má»™t cách ngon là nh ?
- Cáºu Tuấn! Ä‚n thá» má»™t trái khổ qua Ä‘i . Ngon lắm!
- Thấy anh cứ chăm chăm nhìn và o món canh không chá»›p mắt . Ngỡ anh thèm, Tân lên tiếng má»i.
Và lạ là m sao, Ân Tuấn thấy mình như bị má»™t bản năng lôi kéo . Không là m chá»§ bản thân, anh cho đũa và o tô canh, gắp sang chén mình trá khổ qua to nhâ"t, trong ánh mắt rạng ngá»i vì đắc thắng cá»§a Tân . Cuối cùng, Ân Tuấn cÅ©ng đã phải xiêu lòng, sau hÆ¡n hai tháng dà i bá»n gan, chặt dạ.
Cắn ngáºp răng và o trái khổ qua, Ân Tuấn thấy mình ngấu nghiến nhai như má»™t kẻ phà m ăn . Mùi vị quen thuá»™c, thân thương ấy đã đưa Ân Tuấn ngược thá»i gian trở vá» quá khứ . Trong má»™t căn nhà tranh xiêu vẹo cạnh bá» sông, anh đã có được những tháng ngà y ngắn ngá»§i sống trong tình thương cá»§a mẹ.
Mẹ! Hai dòng nước mắt lăn dà i trên má . Ân Tuấn âm thầm khóc trong đêm . Bây giá» thì anh hiểu vì sao mình lại bồi hồi trước những món dăn dân dã ấy . Äây chÃnh là món ăn ngà y xưa mẹ thÃch.
Lâu lắm rồi, nhưng Ân Tuấn vẫn chưa quên . Gương mặt mình xụ xuống thế nà o khi hôm đó nhìn mẹ hầm khổ qua.
- Äắng lắm mẹ Æ i . Con ăn không được . Con ghét nghe mùi canh nà y lắm.
- Ráng ăn một chút đi con . Không đắng lắm đâu .
- Ôm Ân Tuấn và o lòng , mẹ năn nỉ.
Song, cáºu nhất quyết không ăn, cứ lăn đùng ra khóc . Và cÅ©ng bắt đầu từ hôm đó, trong bữa cÆ¡m,, không bao giá» xuất hiện món canh khổ qua hầm kia nữa . Dù rằng mẹ rất thÃch, rất thèm được ăn má»™t lần rồi chết.
Mẹ Æ i! Ân Tuấn gá»i thầm trong bóng tối . Hai mươi mấy năm rồi, lòng con vẫn không nguôi ân háºn . vẫn không tha thứ cho hà nh động cá»§a mình, dù lúc đó con chẳng biết gì, dù là khi mẹ mất Ä‘i con chỉ tròn năm tuổi.
Còn món thịt kho tiêu thì khác, nó là món ăn Ân Tuấn thÃch nhất khi còn bé . Dù má»—i lần món thịt ấy xuất hiện trong bữa cÆ¡m là má»™t biểu hiện không vui, rằng hôm ấy mẹ là m chẳng được tiá»n . Má»™t lạng thịt sáng chiá»u cho cả mẹ lẫn con, sợ không đủ nên mẹ buá»™c lòng phải cho nhiá»u, tháºt nhiá»u nước mắm.
Mặn quéo lưỡi, nhưng cáºu bé Ân Tuấn lại thÃch vô cùn g. Ä‚n hết những bốn chén cÆ¡m, trong ánh mắt mở tròn cá»§a mẹ . Ngoà i trá»i mưa rỉ rả . Váºy mà tấm lưng nở tròn cá»§a con ướt đẫm mồ hôi vì má»›i ăn cÆ¡m nóng.
Hai mươi tám năm rồi, kể từ lúc mẹ mất Ä‘i, Ân Tuấn không còn được ăn món thịt kho tiêu ấy . Thá»i gian dà i đăng đẳng, áp lá»±c công việc ngà y ngà y đã khiến anh quên Ä‘i mất . Hôm nay tình cá» gặp lại, anh má»›i chợt nhá»› ra tất cả.
- Mẹ Æ i! Sao mẹ lại chết ?
Ôm lấy mặt, Ân Tuấn rưng rức khóc, như khi mình hãy còn là cáºu bé lên năm tuổi . Kinh khiếp, hãi hùng khi má»™t hôm thức dáºy đã thấy mẹ nhắm nghiá»n đôi mắt, thân thể lạnh băng, gá»i cách nà o cÅ©ng không tỉnh.
Tiếp theo đó là những tháng ngà y... Ôi! Bịt chặt tai, Ân Tuấn rùng mình không dám nghÄ© thêm . Vùng mình nhảy xuống giưá»ng, anh báºt cầu dao cho tất cả đèn trong phòng báºt sáng, rồi đứng lên, lẩm bẩm:
- Äây là nhà cá»§a mình . Biêt. thá»± "Tưá»ng Minh" sang trá»ng tiện nghi nhất nà y là cá»§a mình . Là sá»± tháºt , không phải mÆ¡ đâu . Mình còn có tiá»n, có rất nhiá»u tiá»n nữa . Äừng sợ.
Vừa nói, Ân Tuấn vừa bước lên mở tung cá»a tá»§ sắt . Cà o tay cho những tá» tiá»n được sắp ngay ngắn sổ tung ra đổ khắp ngưá»i mình, anh gà o to trong đêm vắng:
- Tiá»n! Ôi! Tiá»n nhiá»u quá! Ta già u có lắm, già u có nhất hà nh tinh đấy . Ha... ha... ha...
Cất tiếng cưá»i Ä‘iên dại, Ân Tuấn quay tròn cho những tá» tiá»n vung vãi khắp nÆ¡i . Rồi như ngưá»i kiệt sức, anh úp mặt và o giữa đống tiá»n oà khóc:
- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi ?
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:26 PM.
|

21-03-2008, 10:35 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 7
- Xin bác sĩ mở lòng độ lượng, cứu giùm con tôi.
Tay ôm má»™t chồng drap cÅ© Ä‘em Ä‘i giặt, Tâm Như bá»—ng dừng chân bước, nghiêng tai nghe ngóng . Bên trong phòng giám đốc dưá»ng như có tiếng má»™t ngưá»i Ä‘ang khóc.
Tò mò, Tâm Như bước lại gần . May quá! Cánh cá»a chỉ khép há» thôi . Cô ghé ngay con mắt mình và o . Bên trong, Ân Tuấn Ä‘ang tiếp má»™t bệnh nhân . Ông quay lưng lại, nên Tâm Như vẫn không nhìn thấy mặt, chỉ thấy được ngưá»i đà n bà đối diện ông tuổi trên bốn mươi, nét mặt khắc khổ, tay ẵm hai đứa bé dÃnh liá»n.
Chà ! Trưá»ng hợp hy hữu cá»§a y há»c . Tâm Như cố rướn ngưá»i nhìn cho rõ . Hai đứa bé ấy cái gì cÅ©ng riêng, duy chỉ có chung má»™t lồng ngá»±c mà thôi . Nét mặt chúng trông khôi ngô, kháu khỉnh lắm . Khoảng hai tuổi . Má»™t đứa Ä‘ang ngá»§, đứa kia còn thức, Ä‘ang dùng tay sá» lên những giá»t nước mắt trên mặt ngưá»i đà n bà bất hạnh.
- Tôi đã nói rồi, đây không phải bệnh viện thà . Chỉ cần bà đóng đủ tiá»n, tôi sẽ láºp tức phẫu thuáºt, cứu chúng ngay.
- Thưa bác sĩ, tôi cũng biết bệnh viện của bác sĩ không phải là bệnh viện thà . Nhưng xin bác sĩ thông cảm, nghĩ lại giùm . Bán hết gia tà i, vay mượn khắp bà con hỠhà ng, góp mãi góp mãi cũng chỉ có ngần nà y . Mong...
- Xin lá»—i .
- Nhưng Ân Tuấn vẫn lạnh lùng
- Lòng cá»§a tôi không rá»™ng như mong đợi . Nên nếu không tìm đủ tiá»n viện phÃ, xin bà đừng đến phiá»n tôi nữa . Hãy đưa ch áu bé đến má»™t bệnh viện nà o khác . Chà o.
Nói xong, không cho bà ta kịp có lá»i năn nỉ, Ân Tuấn đứng ngay dáºy, bước nhanh ra cá»a, xẹt ngang qua ngưá»i Tâm Như má»™t cái . Chồng drap trên tay cô rÆ¡i xuống đất . Tâm Như đứng lặng ngưá»i trong ná»—i bất ngá» . Tháºt không thể nà o tin được dù rõ rà ng chÃnh tai nghe, mắt thấy . Ân Tuấn ! Thần tượng vÄ© đại nhất Ä‘á»i cô lại là ngưá»i nhẫn tâm, lạnh lùng như thế, thấy chết không cứu . Ôi! Ông có còn là bác sÄ© nữa không ?
Ngưá»i đà n bà tá»™i nghiệp Ä‘ang ôm con thất thểu bước ra . Nước mắt trà n đầy hốc mắt, vẻ mặt tối sầm tuyệt vá»ng . Tâm Như không đà nh lòng bá» mặc bà . Quên mất đống drap dÆ¡ bỠđầy trước phòng giám đốc, cô chạy theo bà :
- Nà y, dì Æ¡i! Dừng lại cho cháu há»i.
- Sao ?
- Ngưá»i đà n bà quay phắt lại ngay, mắt sáng bừng tia hy vá»ng
- Bác sÄ© Ân Tuấn đã nghÄ© lại rồi ư ? Có phải ông ta bảo cô theo gá»i tá»™i quay lại.
- Dạ , không .
- Tâm Như nhẹ lắc đầu nghe ruột gan đau thắt khi thấy mắt bà lại tồi sằm đi .
- Cháu vì tình cỠnghe được câu chuyện của dì và bác sĩ . Dì ơi
- Xin cho cháu biết bé bị sao hả dì ?
Äây, cô xem . - Sụt sùi , bà dở tấm khăn đắp ngan ngưá»i hai đứa bé.
-Ôi !
Vừa nhìn thân thể chúng dÃnh và o nhau má»™t cách dị thưá»ng . Tâm Như không nén ná»—i tiếng kêu thảng thốt . Té ngồi luôn xuống ghế, cô nghe như nuốt từng lá»i câu chuyện thương tâm cá»§a đôi vợ chồng già hiếm muá»™n.
Sau gần hai mươi năm chung sống, cầu tá»± khắp các chùa chiá»n, non núi, tốn không biết bao nhiêu tiá»n thang thuốc cho khắp các danh y , đôi vợ chồng già mon men tuổi năm mươi cuối cùng cÅ©ng được toại lòng . Ngưá»i vợ mang thai trong ná»—i vui mừng tá»™t bá»±c cá»§a ông chồng . Há» nôn nao, náo nức đợi chá» ngà y được nhìn thấy mặt con.
Nà o ngá», kết quả siêu âm tháºt chẳng khác nà o tiếng sét giáng và o đầu há» Biết thai dị thưá»ng , các bác sÄ© Ä‘á»u khuyên há» phá bá» Ä‘i khi nó hãy còn rất nhá».
-Giết con ư ?
Ngưá»i vợ kiên quyết lắc đầu trong ánh mắt đồng tình cá»§a nh chông . Bao năm tôi chỠđợi , cầu mong . Nay kết quả vừa thà nh tá»±u, hỠđà nh lòng nà o . Không . Dù con dị táºt khác thưá»ng, há» nhất định phải sanh nó ra bằng được, và sẽ thương yêu nó.
Cuối cùng, ngà y sanh nở cÅ©ng đã đến . Ngưá»i vợ bước lên bà n mổ . Hai đứa bé được sanh ra , nhưng kết quả cá»§a cuo.c sanh nở bất thưá»ng đã khiến bà từ nay sẽ không thể nà o sinh được nữa . Hai đứa bé song sinh dÃnh liá»n nhau nà y sẽ là những đứa con duy nhất cá»§a hai ngưá»i.
Hai bé trai, ai lần đầu nhìn thấy chúng cÅ©ng giáºt mình kinh sợ nhưng há» thì không . Chẳng chút buồn phiá»n , thất vá»ng, đôi vợ chồng đồng vui mừng như bắt được và ng.
Ngoà i việc chung lồng ngá»±c và có má»™t quả tim ra, hai đứa bé hoà n toà n đôc láºp . Chúng lại rất kháu khỉnh, đẹp trai, tư duy trì não phát triển rất bình thưá»ng . Thôi nôi xong, chúng đã biết Ä‘á»n Æ¡n cha mẹ bằng những lá»i báºp bẹ, những tiếng gá»i "cha cha, mẹ mẹ " đã là m căn nhà lâu nay vắng bặt tiếng trẻ thÆ¡ dạy tiếng cưá»i.
Thế nhưng niá»m vui không trá»n vẹn . Khi bắt đầu bước sang tuổi thứ hai , sá»± cố lại xảy ra . Má»™t trái tim đã không đủ sức Ä‘áºp để đẩy máu tuần hoà n nuôi hai cÆ¡ thể . Bác sÄ© giải thÃch cho lý do bị ngất đột ngá»™t và thưá»ng xuyên cá»§a hai đứa bé như thế . Chúng không đủ oxy để thở . Và cách duy nhất để cứu chúng hiện giá» là phải hy xinh má»™t bé.
Hy sinh má»™t đứa con ư ? Hai vợ chồng nhìn nhau trong kinh hoà ng, khiếp đảm . BỠđứa nà o và cứu đứa nà o bây giá» ? Bi hay Bo ? Äứa nà o cÅ©ng đáng yêu , cÅ©ng xinh tươi kháu khỉnh, cÅ©ng là cuá»™c Ä‘á»i , là lẽ sống cá»§a há» cả.
Thế nhưng nếu không thế, cả hai sẽ chết . Bất khả kháng, hai vợ chồng đà nh phải chấp nháºn , bá» má»™t để cứu má»™t.
Vì đây là má»™t ca phẫu thuáºt kho, hiếm trong y há»c nên tỉ lệ thà nh công rất thấp . Chỉ cần má»™t sai lầm , má»™t sÆ¡ xuất nhá» là hai đứa bé sẽ chết ngay . Nên cả hai vợ chồng Ä‘á»u không cho phép mình mạo hiểm . Và há» chỉ an lòng đặt con mình dưới tay Ân Tuấn . Vị bác sÄ© có đôi tay và ng, từng mổ thà nh công những ca khó khăn , phức tạp nhất.
Lần đầu tiên khám cho hai đứa bé, Ân Tuấn đã biết đây là má»™t ca không thể , nhưng anh không ngại . Xưa nay, anh vốn quen thách thức cÅ©ng thần chết . Cà ng Ãt hy vá»ng chừng nà o, anh cà ng biet mình thà nh công nhiá»u chừng đó.
Ân Tuấn nháºn lá»i phẫu thuáºt vá»›i giá viện phà quá cao so vá»›i thu nháºp cá»§a đôi vợ chồng nghèo . Túng quá , ngưá»i vợ trá» phải trÆ¡ mặt đến cầu xin anh lòng thương hại.
Nghe xong câu chuyện Tâm Như bá»—ng thấy bá»±c mình kinh khá»§ng. Tại sao thế gian lại có những ngưá»i cố chấp đến mù quáng, ngu si thế ? Ân Tuấn giá»i, Ä‘iá»u đó không phá»§ nháºn . Nhưng anh có phải là thần thánh đâu . Tại sao... cần phải có anh má»›i được ? Má»™t bác Mẫ n chưa đủ sao, giá» lại thêm ngưá»i đà n bà nà y nữa ? Cúi xem hai đứa bé, cô cất giá»ng ôn tồn :
- Dì à ! Cháu nghỉ , nhất thiết không cần phải năn nÄ©, van xin ông ta như thế . Vá»›i số tiá»n dà nh dụm nà y, dì có thể đà ng hoà n đưa bé đến bệnh viện công hay má»™t viện tim tư nhân khác . Cháu tin là các bác sÄ© ở ná»›i ấy cÅ©ng giá»i không kém gì Ân Tuấn.
-Không
- Bà bướng bỉnh lắc đầu
- Tôi thà để con tôi chết dần mòn chứ không thể đánh liá»u giết chúng trên bà n mổ
- Ngưng một chút , bà ngồi lên
- Cô có lòng tốt khuyên lÆ¡n, tôi xin cảm Æ¡n . Nhưng nói tháºt , cô chưa có con nên không hiểu được lòng cá»§a ngưá»i mẹ thế nà o đâu . Chà o cô.
Nói xong, bà bế hai đứa bé lên, lặn lá»™i bước . Tâm Như hãy còn sững ra bất ngá» trước câu nói cá»§a ba . Thà để con chết dần chết mòn còn hÆ¡n giết chúng trên bà n mổ là sao . Thì ra thế gian nà y ngoà i Ân Tuấn , bà không tin và o bất kỳ bác sÄ© nà o, dù tà i giá»i đến đâu.
Mình quá hồ đồ...
- Tâm Như tự nhiên trách mình
- má»›i Ä‘i giáºn bà ta như váºy . Bà ta tháºt không phải ngu si, mù quáng đâu . Chẳng qua tình yeu đối vá»›i con quá lá»›n . Bà không dám đặt sinh mệnh con cá»§a mình và o tray cá»§a các bác sÄ© khi mình chưa trá»n lòng tin.
Trong y há»c , má»i Ä‘iá»u có thể xảy ra . Và như trong phẫu thuáºt gặp sá»± cố , đứa bé phải chết Ä‘i trong tay Ân Tuấn, bà sẽ không ân háºn, sẽ bằng lòng tá»± nhá»§ cho số pháºn an bà i , do bá»nh tình con mình quá nặng . Còn như phải chết Ä‘i trong tay má»™t bác sÄ© lạ nà o , lương tâm bà sẽ già y vò , vân háºn . Suốt Ä‘á»i bà sẽ tá»± trách mình không tìm đủ tiá»n để cứu con . Bà sẽ không bao giá»` nghÄ© con mình chết vì bệnh tình trầm trá»ng, mà sẽ đổ cho bác sÄ© yếu tay nghá».
Äà nh đứng yên nhìn bà bá» mặc hai đứa bé chết dần ư ? Không. Tâm Như rùng mình trong ý nghÄ© . Phải cứu lấy đứa bé thÆ¡ vô tá»™i ấy . Phải là m má»™t Ä‘iá»u gì trước khi quá muá»™n.
Nghĩ rồi như bừng tỉnh . Tâm Như bỠmặc đám drap dơ trước phòng dám đốc, vụt chạy đi.
May quá ! Ân Tuấn vẫn chưa vá» . Anh vừa khám xong cho ngưá»i bệnh cuối cùng, Ä‘ang thong thả bước và o phòng cho thuốc.
- Ân Tuấn! Tôi muốn gặp bác sĩ.
Xưa nay, trong lúc kê toa ra thuốc, Ân Tuấn không thÃch bị quấy rầy . Quy định nà y đã được viết rõ rà ng trên cá»a ra và o. Chưa có má»™t y bác sÄ© nà o dám vi phạm cả . Váºy mà ... hôm nay lại có kẻ ngang nhiên xá»™c thẳng và o , chẳng thèm gõ cá»a , lại gá»i lá»›n Ä‘Ãch danh Ân Tuấn.
Cây bút vừa cằm lên đặt ngay vá»™i xuống bà n . Ân Tuấn hầm hầm quay đầu lại . Äôi mắt mỡ tròn kinh ngạc khi nháºn ra kẽ to gan dám gá»i mình kia chỉ là má»™t cô há»™ lý tằm thưá»ng.
-Cô !
- Má»™t thoáng ngá» ngợ rồi nháºn ra ngay, Ân Tuấn nghe sợ hãi
- Sao cô ả và o đây ? Có ý đồ gì ? Äịnh tống tiá»n anh lần nữa sao? Hôm ná» xuất viện, 10 triệu mình Ä‘á»n bù , nghe Tân bảo cô không chịu nháºn . Sao hôm nay lại đến đây ? Muốn nhiá»u hÆ¡n à ?
- Dạ , thưa viện trưởng
- Bà n tay ôm ngực, Tâm Như cố đè nén cảm xúc của mình
- Tôi biết viện trưởng giáºn lắm khi tôi đưá»ng đột bước và phòng bác sÄ© . Nhưng xin viện trưởng thông cảm , tôi vì quá nóng lòng không nén được.
Viện trưởng ? Ân Tuấn ngạc nhiên nhìn sắc mặt bình thưá»ng cá»§a Tâm Như . Cô ả như không nháºn ra anh là ngưá»i hôm nà o đã đụng gãy chân mình.
-À ! Phải rồi
- Ân Tuấn đưa tay lên mặt kêu to mừng rỡ . CÅ©ng nhá» tấm khẩu trang nên Tâm Như không nháºn biết
- Tháºt bú hồn !
-Viện trưởng nói gì ạ ?
- Tâm Như ngơ ngác
- Sao lại hú hồn ?
-À! Không có gì ?
- Biết mình vô tình lá»™ sá»± vui mừng qua tiếng thở phà o . Ân Tuấn nghiêm giá»ng
- Cô cần gì ?
- Dạ...
- Xoắn xoắn hai tay nhá» và o nhau, Tâm Như Ä‘i thẳng và o vấn Ä‘á»
- Tôi đến đây cầu xin viện trưởng . Mong viện trưởng niệm tình suy nghĩ lại, cứu giùm hai cháu bé sinh đôi ấy.
- Äứa bé xinh đôi nà o ?
- Há»i rồi má»›i nhá»› ra, Ân Tuấn cau mà y
- Thì ra chúng là thân nhân của cô à ?
Äạ không... Không phải .
- Tâm Như vội xua tay
- Xinh viện trưởng đừng hiểu lầm . Tôi không há» lợ dụng danh pháºn cá»§a mình để mưu cầu lợi Ãch cá nhân . Vá»›i tôi, hai đứa bé đó hoà n toà n xa lạ . Tôi chỉ vừa gặp chúng má»™t lần thôi.
Lợi dụng danh pháºn ? Mưu cầu mục Ä‘Ãch cá nhan ? Cô ả muốn nói gì thế nhỉ Ân Tuấn thấy buồn cưá»i quá . Lẽ nà o Tâm Như lại nghÄ© rằng , vá»›i mà u áo xanh há»™ lý kia, cô có thể mong ở anh chút đặc ân , chiếu cố ? á»’ ! Chưa ai nói cho cô hiểu biết vỠÂn Tuấn nà y sao chứ ? Hoà n toà n không có chuyện quen biết, ưu tiên ở bệnh viện nà y . Từ viện phó, đến các bác sÄ© tà i giá»i nhất , ai có thân nhân Ä‘au bệnh, tháºm chà cả bản thân mình muốn được Ân Tuấn nà y chữa trị Ä‘á»u phải đóng tiá»n viện phà như những ngưá»i bình thưá»ng khác . Äi là m , hỠđươc nháºn lương thì tại sao khi khám bệnh l.ai không phải trả tiên cÆ¡ chứ ?
-Không phải thân nhân, cũng không phải quen biết thì cô xin giúp chúng là m gì ?
- Nhếch môi cưá»i trong chiếc khẩu trang, Ân Tuấn mai mỉa
- Tôi tháºt muốn biết trong chuyện nà y, cô được há» trả bao nhiêu ?
-Viện trưởng !
- Không ngá» lại hiểu lầm tai hại váºy, Tâm Như kêu lên má»™t tiếng to bất uấc
- Xin ông đừng hiểu lầm tôi như váºy . Tôi không phải là hạng ngưá»i chỉ biết có tiá»n.
-Tôi không tin Ä‘iá»u đó
- Ân Tuấn nhẹ đưa tay quẹt mũi .
- Nhất là khi no được nói lên từ chÃnh miệng cá»§a cô, ngưá»i chuyên tống tiá»n ngưá»i khác.
-Không . Tôi không bao giá» là m Ä‘iá»u đó
- Tâm Như lắc đầu giáºn dữ
-Xin viện trưởng đừng vu khống , xúc phạm tôi.
-Vu khống ? Xúc phạm ?
- Ân Tuấn báºt lên cưá»i lá»›n
- Váºy thì tôi há»i cô . Ai đã ăn không hai tô bánh canh không trả tiá»n , còn là m khó dá»… khi chỉ bị ngưá»i ta chạm nhẹ và o chân má»™t cái ?
Thì ra ông ta biết vá» mình quá nhiá»u . Nhưng là m sao ông ta biết được ? Tâm Như cảm thấy hoang mang . Lẽ nà o... Y Loan Ä‘em những chuyện nà y nói vá»›i ông ? Không . Không thể để thần tượng cá»§a mình lại nghÄ© vá» mình xấu xa tồi tệ thế . Tâm Như lắc đầu :
- Tôi không là m khó dá»…, tống tiá»n ai như ngưá»i ta tưởng . Tôi là m thế chỉ vì lòng tá»± trá»ng thôi . Gã đã đụng tôi gãy chân , theo lý phải đến gặp tôi xin lá»—i, đâu thể chỉ dùng tiá»n là được . Thá» há»i hôm đó, nếu không phải chân tôi gãy mà là đầu tôi bị cán bẹp thì hắn có dùng tiá»n là m là nh lại được không ? Gà đâu thể á»· già u mà xem sinh mạng con ngưá»i như cá» rác . Tôi là m thế ch? là bõ ghét thôi . Còn nếu muốn tống tiá»n hả ? Tôi đã là m lá»›n chuyện , không thèm bá» quá 10 triệu cá»§a gã đâu . Hừ! Äồ phách lối ! Vô liêm sÄ© ! Tôi nói tháºt , chuyện nà y tôi chưa bá» qua đâu . Nếu hôm nà o gã để tôi tình cá» gặp ngoà i đưá»ng, tôi sẽ ..
-Cô sẽ là m gì ?
- Không cố ý mà tự dưng Ân Tuấn kéo cao tầm khẩu trang lên một chút.
-Thì tôi sẽ mắng cho má»™t tráºn
- Tâm Như trừng mắt - Rồi lôi hắn vỠđây, bắt hắn là m sáng tá» má»i Ä‘iá»u cho má»i ngưá»i được biết rằng tồi có phải là kẻ tống tiá»n không ? Viện trưởng ! Hôm đó, tồi cÅ©ng sẽ dắt hắn đến trước mặt ông nữa.
Cô ấy sẽ chẳng nói đùa đâu . Nhìn mắt Tâm Như long lên khi nói những lá»i nà y, Ân Tuấn nghÄ© thằm rồi bá»—ng thấy lo lo . Thế nà o rồi cÅ©ng có má»™t ngà y Tâm Như nháºn ra mình . Liệu lúc đó, cô ả có nghÄ© tình việln trưởng , hay cà ng thÃch thú là m lá»›n chuyện hÆ¡n ?
-Thôi thôi. Không đủ can đảm để nghĩ thêm, Ân Tuấn vội xua tay
- Nói bấy nhiêu đó dá»§ rồi . Tôi không có thá»i gian để nghe cô tán hươu, tán vượn đâu . Xin cô bước ra ngoà i, tôi còn kê toa cho bệnh nhân nữa.
- Dạ, vâng
- Bây giá» má»›i nhá»› ra mục Ä‘Ãch chÃnh cá»§a mình khi và o đây . Tâm Như nói vá»™i
- Xin viện trưởng đừng nóng lòng . Tôi chỉ xin ông một giây thôi . Vâng , một giây thôi . Mong ông vì lòng nhân cứu giùm hai đứa bé . Thiện tai.
-Tôi không có lòng nhân vương vai đễ ngưá»i khác xin xỠđâu.
-Cầm cây bút lên Ân Tuấn dứt khoác một lần .
- Nếu cô có dư thì hã bá» ra Ä‘i . Chỉ cần năm chục triệu là tôi sẳn sà ng phục vụ ngay . ÄÆ¡n giản thế.
-Bác sĩ !
- Tâm Như rưng rưng đôi mắt
- Tôi xin ông.
-Tôi đã bảo răng không , sao cô còn dai thế ?
- Ân Tuấn chau mà y
- Äừng quên tôi trả lương để cô là m há»™ lý , chứ không phải trả lương để cô là m những chuyện dư hÆ¡i thế.
Nói rồi , anh cúi xuông táºp hồ sÆ¡ bệnh án chăm chú viết.
Biết có nói cÅ©ng vô Ãch, Tâm Như đà nh lá»§i thá»§i bước ra, lòng hụt hẫng chÆ¡i vÆ¡i như thể mình vừa đánh mất má»™t váºt gì quý giá . Ân Tuấn! Ông có biết vừa là m sụp đổ hoà n toà n thần tượng cá»§a mình trong trái tim Tâm Như nà y không ? Tại sao con ngưá»i tà i hoa, lừng lẫy như á»™ng lại có thể trÆ¡ trÆ¡ trước ná»—i Ä‘au đồng loại cá»§a mình ? Ông có tim không ? Hay là nó đã hóa thà nh đá trước cám dá»— cá»§a đồng tiá»n từ lâu rồi?
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:28 PM.
|

21-03-2008, 10:37 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 8
Chăm chú nhìn và o táºp hồ sợ bênh án, Ân Tuấn bắt mình thôi đừng nghÄ© lung tung nữa . Nhưng tháºt vô hiệu . Cô gái có tên Tâm Như cứ hiện ra trước mặt anh vá»›i đôi mắt rưng rưng quấy rối.
Trong Ä‘á»i Ân Tuấn dưá»ng như má»›i gặp được má»™t cô gái lạ Ä‘á»i như cô váºy . Mạnh mẽ, quyết liệt, đôi mắt cô lần đầu tiên là m anh phải chùn lòng, bối rối, nếu không muốn bảo là có chút run sợ.
Nhất là lúc nghe cô bảo sẽ bắt cái tên đã đụng mình ra trước đám đông là m sáng tá» , trái tim cá»§a anh đã giáºt thót, đã Ä‘áºp lên những nhịp Ä‘áºp khác thưá»ng vì lo lắng . Không . Không thể nà o để trưá»ng hợp ấy có thể có thể xảy ra . Trước hà ng trăm ý bác sÄ© , anh không thể để tên tuổi mình bị cô ta vấy bẩn.
Suy nghÄ© suốt má»™t buổi chiá»u , Ân Tuấn quyết định sẽ sa thải Tâm Như . Kể cÅ©ng lạ , cÅ©ng đáng ngạc nhiên khi má»™t viện trưởng như anh phải ký giấy sa thải má»™t viên há»™ lý . Xưa nay , chuyện nà y , anh không bao giá» quan tâm đến . Tháºm chà mặt mÅ©i há» thế nà o , cÅ©ng không thèm nhìn đến má»™t lần.
- Sao cơ ?
- Nháºn tá» quyết định sa thải cá»§a Ân Tuấn , Y Loan cứ sững ngưá»i ra như hóa đá . Giây lâu , cô má»›i kêu lên mừng rỡ
- á»’ , viện trưởng ! Ông tháºt là sáng suốt . Cám Æ¡n ông.
Vừa định quay lưng , Ân Tuấn bá»—ng quay lại , ngạc nhiên nhiá»u vá»›i vẻ vui mừng quá mức cá»§a Y Loan.
- Cô cÅ©ng không thÃch Tâm Như à ?
- Vâng .
- Gáºt đầu , Y Loan trút luôn má»™t hÆ¡i dà i uất ức
- Chẳng những không thÃch mà tôi còn ghét nữa.
- Vì sao thế ? - Ân Tuấn lại há»i dù xưa nay tò mò không phải là tÃnh cá»§a anh.
- Vì...
- Y Loan ấp úng - Cô ả cao ngạo lắm . Là há»™ lý mà lúc nà o mặt cÅ©ng vênh vênh , tá»±a như mình là bác sÄ© không bằng . Thêm và o đó là bản tÃnh gian ngoa , xảo quyệt . Lúc nà o cÅ©ng tá» vẻ ân cần , chu đáo vá»›i bệnh nhân . Thá»±c chất chỉ muốn được há» "boa" tiá»n thôi.
- Có chuyện ấy sao ?
- Äôi mà y Ân Tuấn khẽ chau . Anh dưá»ng như không đồng ý vá»›i cách nói cá»§a Y Loan
- Mà thôi , được rồi . Quyết định sa thải đó , cô tự biết mình phải là m gì.
- Vâng .
- Y Loan mỉn cưá»i đắc thắng
- Cảm ơn bác sĩ.
Cảm Æ¡n ? Y Loan Ä‘i lâu rồi mà Ân Tuấn vẫn còn ngẩn ngưá»i ra vì hai tiếng "cảm Æ¡n" cá»§a cô . Y Loan vừa cho anh má»™t cảm giác như thể mình đã giúp cô má»™t việc gì lá»›n lắm . Rồi Ân Tuấn lại thấy lạ lùng . Nếu Y Loan ghét Tâm Như như váºy , sao cô không Ä‘uổi ? Cô là bác sÄ© trưởng khoa , Y Loan có quyá»n hạn nà y mà ? Tháºt là khó hiểu.
Cà ng khó hiểu hÆ¡n khi sán hôm sau , theo thưá»ng lệ , anh xuống thăm khám bệnh ở khoa cấp cứu . Vừa bước và o phòng , chưa kịp há»i han bệnh tình , anh đã bị ngay má»™t bệnh nhân nắm lấy tay mình.
- Viện trưởng ! Có phải ông đã ký lệnh sa thải cô hộ lý Tâm Như không ?
- Phải .
- Ân Tuấn gáºt đầu má»™t cách Æ¡ há».
á»ng nghe chưa kịp gắn và o tai đã bị bà ta há»i tiếp :
- Vì sao thế ?
- À ! Ờ...
- Vì lúng túng rồi chợt nhá»› lá»i Y Loan , Ân Tuấn nói
- Vì cô ta thưá»ng lợi dụng quyá»n hạn cá»§a mình quấy nhiá»…u là m tiá»n bệnh nhân , nên...
- Có phải bác sĩ Y Loan nói với viện trưởng không ?
Chẳng để Ân Tuấn nói hết câu, bà ta láºp tức cắt ngang bằng má»™t giá»ng bá»±c mình :
- Äúng là gắp lá»a bá» tay ngưá»i . Toà n vu khống , toà n bịa đặt .
- Ngưng má»™t chút , bà hạ giá»ng
- Viện trưởng đừng tin lá»i bác sÄ© Y Loan . Cô ta vì ganh ghét vá»›i Tâm Như thôi.
- Ganh ghét ?
- Ân Tuấn trợn mắt rồi báºt phì cưá»i. Xưa nay anh chưa nghe chuyện má»™t bác sÄ© phải ganh ghét cùng má»™t há»™ lý bao giá».
- Tháºt đó . Thấy Ân Tuấn phì cưá»i , bà nghiêm giá»ng .
- Tôi không nói đùa đâu . Bác sĩ Y Loan ganh ghét vì thấy chúng tôi yêu mến Tâm Như , mà không yêu cô ấy.
- Yêu mến Tâm Như ư ?
- Ân Tuấn thôi không cưá»i nữa.
Bà ta nhẹ gáºt đầu :
- Phải . Không chỉ yêu mến mà tôi còn biết Æ¡n cô ấy nhiá»u lắm đó . Nói bác sÄ© đừng buồn, chứ tôi nói tháºt . Khắp bệnh viện , và cả thế gian nà y nữa , không có má»™t ngưá»i nà o tốt bằng cô ấy đâu . Bác sÄ© nhìn xem , có phải bệnh tình cá»§a tôi đã giảm thuyên nhiá»u không ?
Äể ý nhìn kỹ , bây giỠÂn Tuấn má»›i nháºn ra . Sắc mặt bà bừng sức sống , dưá»ng như hồng hà o hÆ¡n và lạ tháºt . Nếu như nhá»› không lầm thì từ lúc bước và o đến bây giá» , bà chưa bị má»™t cÆ¡n ho nà o cả . Phép mà u nà o đã là m bà phục hồi nhanh thế ?
- Là Tâm Như đó .
- Như Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a Ân Tuấn , bà đáp như khoe
- ChÃnh cô ta đã là m tôi được hồi sinh lần thứ hai . Không phải bằng phép nhiệm mầu , cÅ©ng không phải bằng những viên thuốc tròn tròn . Cô ấy đã thuyết phục con gái tôi đến thăm há»i tôi . Bác sÄ© biết không ? Con tôi còn hứa sẽ cho cháu ngoại tôi và o thăm tôi nữa , nếu tôi chịu uống thuốc theo liá»u bác sÄ©.
- Thế trước đây , bà uống thuốc chẳng đúng liá»u sao ?
- Ân Tuấn ngạc nhiên.
Bà khẽ mỉm cưá»i , biết lá»—i :
- Lúc đó bị con gái tôi bá» mặc , tôi buồn chán , chỉ muốn chết . Nên bao nhiêu thuốc bác sÄ© cho , tôi Ä‘á»u Ä‘em bá» cả.
Thảo nà o . Ân Tuấn thở dà i vỡ lẽ. Bà ta không uống thuốc , váºy mà bao nhiêu đêm dà i anh cứ vắt óc ra mà nghÄ© . Không hiểu sao bệnh tình cá»§a bà ngà y cứ má»™t tăng lên , trong khi mình đã sá» dụng đến loại thuốc cá»±c mạnh , cá»±c tốt rồi ?
- Tại sao lại như thế được ?
- Ân Tuấn giáºn run ngưá»i , anh quay sau gá»i lá»›n
- Y tá trá»±c đâu ? Bệnh nhân bá» thuốc tại sao không phát hiện ra ? Bổn pháºn cá»§a cô là gì hả ?
- Dạ .
- Cô y tá trá»±c từ lúc nghe bà nói mình bá» thuốc đã sợ xanh mặt , đứng nép và o tưá»ng . Giá» nghe Ân Tuấn hét , má»›i run run bước lên má»™t bước
- Xin lỗi viện trưởng . Em vô ý.
- Vô ý ? Ân Tuấn hét lớn
- Hai từ "vô ý" nói ra nghe dá»… cá»§a cô suýt chút đã giết chết bệnh nhân rồi , cô có biết không ? Hừ ! Trách nhiệm như váºy thì là m Ä‘iá»u dưỡng cái quái gì ? Từ ngà y mai , cô khá»i Ä‘i là m nữa.
- Viện trưởng !
- Cô y tá rưng rưng
- Em xin lá»—i.
- Không lỗi phải gì .
- Ân Tuấn khoát tay
- Láºp tức biến khá»i mắt tôi . Tôi không thÃch sá» dụng những ngưá»i vô trách nhiệm thiếu tinh thần phục vụ bệnh nhân.
- Nếu váºy thì sao viện trưởng lại Ä‘uổi má»™t ngưá»i táºn tụy đầy trách nhiệm như Tâm Như chứ ?
- Ngưá»i đà n bà quay trở lại vấn đỠcá»§a mình.
Ân Tuấn gỡ ống nghe ra khá»i tai , bá»±c dá»c :
- Cô ta chẳng trách nhiệm gì . Là m ra vẻ chỉ muốn nháºn được từ bệnh nhân tiá»n thưởng thôi.
- Xin viện trưởng đừng hiểu lầm .
- Bà ta kêu to khi thấy Ân Tuấn dợm bước ra
- Tâm Như hoà n toà n không là m vì tiá»n . Cô ấy chưa bao giá» nháºn tiá»n "boa" cá»§a chúng tôi đâu.
Hừ ! Bá» mặc ngoà i tai lá»i cầu khẩn cá»§a bà , Ân Tuấn bước sang phòng bên cạnh . NÆ¡i đâu và nhiá»u nÆ¡i khác nữa , nÆ¡i nà o anh cÅ©ng nháºn được lá»i cầu xin cá»§a bệnh nhân . CÅ©ng má»™t cách nói giống như nhau , rằng Tâm Như đã không phục vụ há» vì tiá»n . Cô chăm sóc há» bằng tấm lòng nhân háºu và ngược lại , bệnh nhân cÅ©ng đối vá»›i cô bằng tất cả yêu thương , kÃnh trá»ng.
Bá»±c mình , tháºt bá»±c mình không thể tưởng . Äặt cây bút xuống bà n rồi bẻ cho những khá»›p xương tay kêu răng rắc , Ân Tuấn bá»±c bá»™i cho bản thân mình . Sao lại phải báºn tâm vì má»™t chuyện kể Æ¡n như váºy ? Äuổi má»™t cô há»™ lý thôi . Thế mà ... cứ băn khoăn , suy nghÄ© như đứng trước má»™t căn bệnh trầm kha nan giải váºy.
Thôi , thôi . Äáºy táºp hồ sÆ¡ lại , Ân Tuấn quyết định không nghÄ© đến vấn đỠnà y nữa . Dù sao thì mình cÅ©ng Ä‘uổi cô ấy rồi , báºn tâm là m gì ?
Cốc... cốc... cốc.
Tâm trà chưa kịp thảnh thÆ¡i , tiếng gõ cá»a đã vang lên dồn dáºp . Ân Tuấn lại phát sùng lên . Cáu kỉnh , anh gắt nhẹ :
- Ai đó ? Và o đi !
Cánh cá»a nhè nhẹ mở, Chà Bằng bước ngay và o . Nháºn ra vị bác sÄ© gây mê nổi tiếng nhất khoa phẫu thuáºt , mặt Ân Tuấn giãn ra :
- Phòng phẫu thuáºt có vấn đỠsao ?
Bước thẳng đến bà n là m việc , kéo ghế ngồi đối diện vá»›i Ân Tuấn , Chà Bằng cất giá»ng ôn tồn:
- Phòng phẫu thuáºt không có vấn đỠ. Thưa viện trưởng , hôm nay tôi đến gặp ông vì má»™t chuyện riêng , không thuá»™c phạm trù bệnh viện.
Chuyện riêng ư ? Äôi mà y Ân Tuấn khẽ chau . Anh không thÃc bị là m phiá»n bởi chuyện riêng cá»§a bất cứ ai đâu . Tuy nhiên vì lịch sá»± , anh phải nở nụ cưá»i:
- Chuyện gì thế ?
- Số là ...
- Hà m răng cắn nhẹ bỠmôi , Chà Bằng sau và i giây ngừng rồi nói thẳng
- Nếu vì chuyện hai đứa bé sinh đôi mà viện trưởng Ä‘uổi Tâm Như thì tháºt là oan cho cô ấy.
- Lại Tâm Như ? Quái ! Hôm nay , má»i ngưá»i hết đỠtà i hay sao ấy ? Lúc nà o cÅ©ng Tâm Như, Tâm Như cả . Như thể cô ấy là trung tâm cá»§a viện không bằng.
- Cả anh cũng và o xin cho cô ấy ư ?
- Ân Tuấn há»i , vẻ bất ngá»
- Tôi tháºt không hiển Tâm Như có ma lá»±c gì khiến má»i ngưá»i tin yêu như váºy ?
- Chẳng ma lực gì đâu .
- Chà Bằng khẽ mỉm cưá»i , đôi mắt như sáng ngá»i lấp lánh
- Cô ấy được má»i ngưá»i tin yêu chỉ vì cô ấy có má»™t trái tim nhân háºu , biết sông vì má»i ngưá»i thôi.
Sống vì má»i ngưá»i ? Ân Tuấn nhẹ trá» môi . Cái chân lý nà y không tồn tại tá»± Ä‘iển sống cá»§a anh . Và anh cÅ©ng không tin rằng nó có tồn tai trên thế gian nà y . Chà Bằng và má»i ngưá»i chẳng qua bị Tâm Như lừa cả.
- Nên sự ra đi của cô ấy sẽ là một tổn thất lớn cho bệnh viện .
- Thấy Ân Tuấn cứ lặng yên , Chà Bằng nói tiếp
- Vá»›i tư cách má»™t bác sÄ© , tôi thiết tha xin viện trưởng cho Tâm Như được trở vá» . Vì lợi Ãch cá»§a bệnh viện và cÅ©ng vì bản thân cô ấy.
- Nếu như tôi bảo không đồng ý ?
- Ân Tuấn muốn nhìn rõ hơn trái tim bác sĩ Chà Bằng.
- Thì tôi sẽ xin từ chức ngay theo cô ấy .
- Chà Bằng nói ngay như đã có chủ kiến từ đầu.
- Từ chức ?
- Äôi mắt Ân Tuấn mở tròn . Äã biết trước Chà Bằng sẽ có phản ứng sau câu nói cá»§a mình , nhưng Ân Tuấn không ngá»... anh ta dám Ä‘em cả sá»± nghiệp cá»§a mình bảo vệ cô gái ấy
- Anh định uy hiếp tôi phải không ?
- Tôi không uy hiếp viện trưởng
- Chà Bằng trầm giá»ng
- Tôi chỉ nói bằng tất cả chân tình . Xin bác sÄ© đừng Ä‘uổi Tâm Như . Thế gian nà y không dá»… kiếm má»™t ngưá»i như cô ấy.
Äiá»u nà y thì Ân Tuấn có thể tin Tâm Như đúng là má»™t cô gái khác lạ trong Ä‘á»i . Không thì... Ân Tuấn đâu phải nhá»c lòng báºn bịu . Hừ ! NghÄ© tháºt buồn cưá»i . Chỉ là má»™t cô há»™ lý bị Ä‘uổi thôi , lại kéo theo cả má»™t bác sÄ© chuyên khoa tà i giá»i cá»§a ngà nh phẫu thuáºt.
- Liệu cô ta có đáng cho anh hy sinh lớn thế không ?
- Hoà n toà n xứng đáng .
- Chà Bằng gáºt đầu ngay
- Äể viện trưởng hiểu vá» Tâm Như hÆ¡n , có lẽ tôi phải kể anh nghe hoà n cảng hiện tại cá»§a cô ấy.
- Hoà n cảnh ? Tâm Như có hoà n cảnh gì ?
- Há»i rồi ngồi nghe Chà Bằng trầm giá»ng kể.
Ân Tuấn như quên mất lần đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i , mình lắng nghe chuyện riêng tư cá»§a ngưá»i khác . Mà ngưá»i khác ấy lại là má»™t ngưá»i con gái nữa.
Có chuyện ấy tháºt sao ? Nghe Chà Bằng kể mà tâm tư Ân Tuấn cứ ngẩn ngÆ¡ , ngá»› ngẩn . Thì ra hoà n cảnh cá»§a Tâm Như như đặc biệt hÆ¡n anh tưởng tượng nhiá»u. Câu chuyện cá»§a cô lạ lùng , hy hữu như má»™t tình tiết lỳ kỳ cá»§a quyển tiểu thuyết hay . Quên mất cương vị cá»§a mình , Ân Tuấn há»i :
- Váºy ra , đến nay , Tâm Như vẫn sống vá»›i lão già quét chung cư , và cố dà nh dụm tiá»n cho ông ta phẫu thuáºt tim ư?
- Äúng váºy .
- Chà Bằng gáºt đầu , nghe lòng đầy hãnh diện
- ÄÆ°á»£c quen má»™t ngưá»i như Tâm Như , quả tháºt là may mắn.
- Ngu ngốc !
- Nhưng Ân Tuấn chẳng thấy chút cảm phục nà o . MÃm môi, anh nhẹ lắc đầu
- Äúng là ngu ngốc quá . Việc gì phải lo cho ngưá»i ta chứ ?
- Cô ấy không ngu ngốc đâu .
- Cảm thấy tự ái , Chà Bằng cãi
- Äó là vì cô ấy biết thương ngưá»i.
- Mặc kệ cô ta vá»›i tấm lòng bao la , nhân háºu ấy .
- Chợt nháºn ra mình đã thâm nháºp quá sâu và o tâm hồn má»™t cô gái , Ân Tuấn vá»™i gãi đầu
- Một khi tôi đã quyết định thì không thể thay đổi được đâu. Anh muốn nghỉ theo cô ấy thì cứ tự nhiên.
- Tôi tháºt không ngá»
- Äứng báºt lên khá»i ghế Chà Bằng như giáºn dữ
- trái tim cá»§a viện trưởng lạnh lùng , chai cứng như đá váºy. Äây là đơn từ chức cá»§a tôi , xin gá»i viện trưởng.
Nói xong , Chà Bằng rút từ trong cặp da ra má»™t tỠđơn đánh sẵn , rồi quay lưng bước vá»™i . Ân Tuấn ngÆ¡ ngẩn nhìn theo như thầm nói : "Mình đã quyết định đúng hay sai ?" Tháºt tình , anh không muốn mất Chà Bằng chút nà o . Trong đội ngÅ© bác sÄ© gây mê cá»§a phòng phẫu thuáºt , Chà Bằng là ngưá»i có tay nghá» cao nhất . Anh dá»± định trong má»™t thá»i gian nữa sẽ rút anh ta sang viện tim là m trợ lý cho mình . Váºy mà ... Chà Bằng tháºt ngu ngốc . Vì má»™t cô há»™ lý chẳng ra gì đà nh đánh mất tương lai cá»§a mình Ä‘i.
- Viện trưởng ! Viện trưởng !
Cánh cá»a bá»—ng xá»™c ra , không báo trước là m Ân Tuấn giáºt bắn ngưá»i lên . Äôi mắt mở to giáºn dữ dù nháºn ra ngưá»i Ä‘ang đứng trước mặt mình là cô bác sÄ© Y Loan xinh đẹp.
- Xin anh hãy thu hồi quyết định sa thải Tâm Như.
Lại Tâm Như ? Ân Tuấn thấy đất trá»i như đảo lá»™n . Anh rÃt lên:
- Cô có biết phép lịch sá»± tối thiểu không ? Tại sao và o phòng , cô không gõ cá»a ?
- Dạ...
- Bây giá» má»›i nháºn ra mình quá đưá»ng đột , Y Loan cúi thấp đầu lo sợ
- Xin lỗi viện trưởng . Em vì quá nóng lòng nên quên mất...
- Nóng lòng ? Nóng lòng chuyện gì chứ ?
- Ân Tuấn trừng đôi mắt
- Cô Tâm Như kia đã là m Ä‘iên đảo đầu óc các ngưá»i hết rồi , có phải không ? Hết Chà Bằng rồi đến cô xin cho cô ta . Äừng quên , lúc trước , chÃnh cô là ngưá»i đã vui mừng ra mặt khi nghe tôi sa thải Tâm Như.
- Dạ , em nhớ .
- Y Loan cúi thấp đầu buồn bã
- Và đến táºn bây giá» kia còn hiệu lá»±c . Nhưng mong hiệu trưởng hiểu cho... em không thể mất Chà Bằng.
- Cô không thể mất Chà Bằng ?
- Ân Tuấn chợt hiểu ngay . Thì ra cô bác sĩ Y Loan nà y đã yêu thầm chà ng bác sĩ Chà Bằng nên không muốn xa anh ta đây.
- Vâng .
- Äá»c được ý nghÄ© từ ánh mắt Ân Tuấn , Y Loan gáºt đầu
- Em yêu Chà Bằng... nên... Nếu anh ta rá»i bệnh viện thì... em cÅ©ng theo anh ta mất.
- Sao , cô lại muốn xin nghỉ à ?
- Ân Tuấn bắt đầu nghe choáng váng.
Chuyện không nhá» tháºt rồi . Mất má»™t Chà Bằng đã là má»™t tổn thất lá»›n cho bệnh viện . Nay , nếu để cô bác sÄ© trưởng khoa tà i giá»i nhất phòng cấp cứu ra Ä‘i thì... có lẽ bệnh viện cá»§a anh phải đóng cá»a thôi . Bởi bác sÄ© tuy có nhiá»u , nhưng kiếm má»™t nhân tà i đâu có dá»… . Ai lại dám bảo đảm sau Y Loan sẽ không có bác sÄ© khác vì cô mà xin nghỉ nữa . Mà tất cả chuyện rắc rối nà y Ä‘á»u từ cô Tâm Như mà ra cả . Không lẽ chỉ vì má»™t con tốt mà đà nh phải thà cả xe lẫn mã cho má»™t cuá»™c cá» Ä‘ang chiếm thế thượng phong ?
- Thôi , được rồi . Cô ra bảo Chà Bằng đừng đi nữa .
- Suy nghÄ© má»™t hồi , tÃnh toán thiệt hÆ¡n , Ân Tuấn đà nh nhượng bá»™
- Tôi thu hồi quyết định sa thải Tâm Như.
- Viện trưởng đã nháºn lá»i ?
- Như chưa tin , Y Loan còn há»i lại.
Nháºn được cái gáºt đầu cá»§a Ân Tuấn . Cô mừng quá , nhảy cẫng lên :
- Ồ ! Hay quá ! Em phải chạy tìm Chà Bằng ngay mới được.
Nhìn Y Loan há»›n hở chạy Ä‘i ngay , Ân Tuấn bá»—ng nghe lòng trống rá»—ng má»™t cách lạ lùng . Trạc tuổi há» , sao trông anh già nua quá . Có tháºt là trái tim cá»§a anh đã hóa thà nh đá như Chà Bằng nói để không còn biết rung động là gì ? Ba mươi hai tuổi , anh vẫn chưa có được má»™t mái gia đình theo đúng nghÄ©a.
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:29 PM.
|

21-03-2008, 10:38 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 9
-Tâm Như! Con có tâm sự, phải không ?
Äã hÆ¡n mưá»i giỠđêm . Thấy Tâm Như không chịu và o mùng ngá»§, cứ nằm trên võng, tay gác lên trái dưa hoà i . Ông Mẫn lò dò chui ra khá»i mùng . Äến gần cô, ông lo lắng há»i:
-Hay là đã bệnh rồi? Mấy bữa nay, bác để ý thấy con ăn cÆ¡m Ãt lắm.
-Không có gì đâu .
-- Chống tay ngồi dáºy, Tâm Như khua chân tìm đôi dép.
- Trá»i nóng qúa, cháu nằm võng đưa má»™t lát cho mát . Bác đừng báºn tâm.
-Con giấu ai chớ giấu ta sao được ?
-- Kéo cái ghế đến bên chiếc võng, ông ngồi đối diện với cô
-- Mấy ngà y nay, ta để ý thấy cháu như đã biến thà nh ngưá»i khác váºy . Trầm mặc, Ãt nói, biếng ăn, biếng ngá»§ . Thỉnh thoảng lại thở ra . Có chuyện gì, kể cho bác nghe Ä‘i, đừng giữ trong lòng nữa . Hay là ... cháu vẫn chưa tin bác ?
- Không có . Tâm Như nhẹ lắc đầu rồi òa khóc
-- Bác ơi ! Cháu khổ qúa!
- Sao lại khổ ? Nói bác nghe nà o .
-- Nhẹ vỗ và o tay Tâm Như, ông an ủi.
- Chuyện nà y... không nói được .
-- Tâm Như nhẹ lắc đầu
-- Chẳng phải cháu không tin bác, nhưng cháu nghÄ©... nói ra, bác cÅ©ng không hiểu được đâu . Không khéo bác lại cưá»i, lại bảo cháu dư hÆ¡i, thừa sức.
- Ta sẽ không bảo thế đâu .
- Ông mỉm cưá»i trìu mến
-- Cứ nói ta nghe, đừng ngại . Từ lâu, ta đã yêu thương, đã xem cháu như con của mình rồi .
-- Ngừng một chút, ông tinh nghịch
-- Äể ta Ä‘oán xem nà o . Có phải chuyện khó nói đó dÃnh dáng đến má»™t chà ng trai không hả ? Cháu yêu hắn, nhưng hắn vô tình không nháºn biết, có đúng không ?
Äúng. Tâm Như nhẹ nhắm đôi mắt lại . Hai giá»t lệ chảy dà i xuống môi cô nghe mằn mặn. Nhưng chỉ đúng má»™t phần thôi . Äiá»u cô khổ tâm nhất bây giá» không phải vì sá»± vô tình cá»§a ngưá»i ta, mà là sá»± đổ vỡ, hụt hẫng trong tình yêu cá»§a cô dà nh cho ngưá»i ấy.
Ân Tuấn! Thì ra cô đã yêu anh . Không phải bây giá» mà từ lâu lắm, dù chưa má»™t lần biết mặt cÅ©ng như biết tuổi tác anh . Cô yêu anh bằng tình yêu cá»§a má»™t tÃn đồ dà nh cho Chúa, yêu bằng tất cả tấm lòng má»™ đạo, bằng sá»± nể trá»ng và kÃnh phục . Bây giá», cô hiểu vì sao mình nhất quyết bá» nhà đi chứ không đồng ý nháºn Tiến DÅ©ng là m chồng.
Cô đã tá»± mình xây đắp thần tượng Ân Tuấn qúa cao rồi hoà n hảo . Nên giỠđây đối diện vá»›i sá»± tháºt phÅ© phà ng, tà n nhẫn, cô hoà n toà n sụp đổ và thất vá»ng . Ân Tuấn! Sao ông có thể lạnh lùng, dá»ng dưng đến thế ?
Hôm đó, nghe lá»i dứt khoát từ chối từ miệng Ân Tuấn, Tâm Như đã lao ra đưá»ng khóc như Ä‘iên dại . Suốt má»™t buổi chiá»u lang thang như kẻ mất hồn . Cô ngỡ ngà ng chợt nháºn ra tình yêu cá»§a mình đối vá»›i anh.
Mình phải là m gì bây giá»? Mấy ngà y nay, trong óc cô cứ quẩn quanh câu nói ấy . Äà nh bó tay bá» mặc hai đứa bé chết dần trong ná»—i khổ Ä‘au cá»§a cha mẹ chúng ư? Trái tim cô tháºt không đà nh . Chưa có lúc nà o Tâm Như nghe căm thù Ân Tuấn nhiá»u đến thế . Tháºt uổng công cô bao ngà y kÃnh phục tin yêu . Hôm qua Chà Bằng đã đến gặp co thu hồi tá» quyết định sa thai, nhưng cô không cảm thấy vui mừng, thấy nôn nao như xưa nữa . Từ hôm nay, cô quyết định sẽ không là m trợ lý ở bệnh viện, cÅ©ng như sẽ không thèm đến biệt thá»± "Tưá»ng Minh" lo lắng, săn sóc cho Ân Tuấn nữa . Con ngưá»i ác độc, tà n nhẫn đó không đáng cho cô phải báºn tâm đâu.
Tâm Như nói hết lâu rồi mà ông Mẫn chẳng có chút phản ứng gì . Gương mặt già nua bất động như biến thà nh tượng sắt . Hốc mắt sâu thẳm . Vá»›i ông, như nãy giá» không nghe không thấy lá»i nà o cả.
- Có . Cháu đã nói rồi mà .
- Tâm Như giấu (dối)
- Bác sẽ chẳng hiểu gì đâu . Trong lòng bác cùng như bao nhiêu bệnh nhân mù quáng khác, lúc nà o cÅ©ng tôn sùng Ân Tuấn cả . Tại sao phải cần đến bắn phẫu tháºt má»›i thà nh công được chứ ?
- Thế bệnh tình cá»§a hai đứa bé sinh đôi ấy, bây giá» trầm trá»ng lắm à ?
- Không trả lá»i và o câu há»i cá»§a Tâm Như, ông trầm giá»ng.
Tâm Như nhẹ gáºt đầu uất ức:
- Phải . Chẳng những trầm trá»ng mà còn rất rất là trầm trá»ng nữa . Bác biết không ? Hôm qua, cháu đến thăm. Nhìn chúng thoi thóp trên giưá»ng mà giáºn ứa gan. Cái tên Ân Tuấn ác độc, không có trái tim kia nhất định sẽ có ngà y hối háºn vá» hà nh động vô tâm cá»§a mình hôm nay đấy.
- Äừng trù rá»§a Ân Tuấn thế
- Gõ nhẹ xuống tay Tâm Như má»™t cái, ông cháºm rãi đứng lên. Äến bên hốc tá»§, ông lấy ra má»™t cái há»™p vuông vuông rồi Ä‘i đến trược mặt Tâm Như trao nó cho cô .
- Cháu đếm xem thỠđược bao nhiêu rồi ?
- Äể là m gì ạ ?
- Không hiểu, nhưng Tâm Như vẫn là m theo lá»i ông.
Những tá» tiá»n được sổ ra đầy mặt đất.
- Tám, chÃn, mưá»i... Chà ! Những mưá»i triệu rồi ông ạ .
- Xếp cho những tiá»n ngay ngắn lại . Tâm Như vui vẻ
- Coi váºy mà cÅ©ng nhanh ghê . Cứ đà nà y, chẳng bao lâu nữa, bác đã có thể phẫu thuáºt được rồi.
- Cháy hãy thay ta, Ä‘em số tiá»n nà y đến cho hai cháu bé sinh đôi bất hạnh kia.
- Nhưng ông đã khoát tay không nháºn lại số tiá»n.
- Sao cơ?
- Tâm Như tròn đôi mắt
- Äây là tiá»n ông dà nh dụm để phẫu thuáºt tim mà .
- Ta chỉ có phân ná»a trong số nà y thôi...
- Ông thở ra một hơi, ô tồn nói
- má»™t ná»a là cá»§a cháu.
- Không. Là của ông tất cả
- Tâm Như lắc đầu
- Cháu đã nói rồi, phần tiá»n đó cháu cho ông.
- Cho hay không thì cũng thế thôi .
- Ông không tranh cãi với cô
- Cháu hãy mau Ä‘em số tiá»n nà y đến giúp chúng Ä‘i.
- Tại sao ông phải là m như váºy?
- Tâm Như không hiểu được
- Còn bệnh tình của ông thì sao? Không lẽ cứ kéo dà i ?
- Ta còn chịu được . Ta già rồi, lỡ có chết cÅ©ng không sao. Ta không muốn Ân Tuấn phải ân háºn, cÅ©ng như không muốn cháu cùng má»i ngưá»i bá» mặc và nguyá»n rá»§a nó.
- Bá» mặc và nguyá»n rá»§a thì có sao ?
- Mắt Tâm Như lại long lên
- Hắn đáng bị như thế lắm mà .
- Không
- Lắc đầu, ông nói trong đau khổ
- Ân Tuấn không đáng bị ngưá»i Ä‘á»i nguyá»n rá»§a, miệt khinh đâu . Nó là má»™t đứa bé tốt, đầy lòng nhân háºu . Tất cả cÅ©ng tại ta . Từ ta mà ra cả :
- Bác nói gì lạ váºy?
- Tâm Như nhìn ông không chớp
- Sao lại già nh hết trách nhiệm vỠmình? Sao phải bênh vực cho Ân Tuấn chứ ? Bác quen với hắn à ?
- Quen ?
- Ông bá»—ng báºt lên cưá»i
- Không chỉ quen mà còn hÆ¡n thế nữa . Tâm Như ! Cháu biết không ? Ta chÃnh là ba cá»§a Ân Tuấn.
- Hả ?
Té bịch luôn xuống đất má»™t cái . Tâm Như sững ngưá»i ra trong chết lặng, bà ng hoà ng, bao nhiêu tóc trên đầu như dá»±ng lên. Cô tháºt không biết mình mÆ¡ hay tỉnh nữa . Bác Mẫn là ba cá»§a Ân Tuấn ư? Là m sao cô có thể tin má»™t chuyện hoang đưá»ng như thế . Con là bác sÄ© thiên tà i, trong lúc cha là má»™t bệnh nhân phải dà nh dụm từng đồng để mong muốn được chÃnh con phẫu thuáºn cho mình.
- Cháu ngạc nhiên lắm phải không ?
- Như hiểu những ý nghÄ© Ä‘ang dồn dáºp trong đầu Tâm Như, ông Mẫn vá»— nhẹ tay cô
- Chuyện thoạt nghe phi lý, chẳng hoang đưá»ng chút nà o đâu. Gieo nhân gặt qá»§a báo cá»§a ta . Ta là m thì ta phải chịu.
- Giữa bác và Ân Tuấn đã xảy ra chuyện gì ? Tại sao quan hệ của hai ngươi trở nên xa lạ thế ?
- Tâm Như nói với tất cả quan tâm.
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:31 PM.
|

21-03-2008, 10:39 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 10
Ông thở dà i, ngáºp ngừng giây phút rồi rút từ trong ngưá»i ra má»™t quyển vở dà y.
- Chuyện dà i dòng lắm, không thể kể hết trong má»™t và i câu . Muốn táºn tưá»ng, cháu hãy xem Ä‘i.
Nói rồi, ông đặt quyển vở và o tay cô . Ông quay lưng lầm lÅ©i bước trở vá» giưá»ng . Nhìn theo bóng ông đến khi khuất hẳn sau lá»›p mùng. Tâm Như má»›i lặng lẽ mở quyển sổ ra . Má»™t nét chữ nghiêng nghiêng được viết vá»™i trên giấy Ä‘áºp nhanh và o mắt . Nháºt ký cá»§a mẹ Ân Tuấn đây mà ...
"Ngà y... tháng... năm...
Ân Tuấn thương yêu nhất Ä‘á»i mẹ !
Khi con Ä‘á»c được những dòng chữ nà y thì có lẽ mẹ không còn sống trên Ä‘á»i nà y nữa . Nên con có thể xem đây là những lá»i trăng trối cuối cùng cá»§a mẹ dà nh để lại cho con.
Tháºt buồn cưá»i khi mẹ phải viết lá»i trăng trối cho con khi vừa tròn ba mươi tuổi . Cái tuổi mỹ mãn, hạnh phúc nhất cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i . Nhưng biết là m sao đấy ? Mẹ mắc bệnh trầm kha . Cái căn bệnh ung thư ác nghiệt kia sẽ cướp Ä‘i sinh mạng cá»§a mẹ bất kỳ phút giây nà o.
Mẹ không muốn chết . Không muốn xa con má»™t chút nà o . Trá»i Æ¡i! Con tôi... Ân Tuấn hãy còn qúa nhá» . Nó chỉ má»›i là đứa bé lên năm ngây thÆ¡, bé bá»ng, chưa đủ sức đối đầu cùng cuá»™c sống . Sao trá»i lại bắt mẹ phải chết, phải xa bỠđứa con yêu qúy nhất trần Ä‘á»i ?
Ân Tuấn Æ¡i ! Bệnh cá»§a mẹ đã và o giai Ä‘oạn cuối . Mẹ không cầm cá»± được bao lâu nữa, mẹ phải là m sao ? Cuối cùng, con biết không ? Mẹ lại đến gặp ngưá»i đà n ông đó . Dù hà ng trăm, hà ng vạn lần tá»± thá» vá»›i lòng là không bao giá» mẹ nhìn mặt ngưá»i đà n ông xấu xa, bạt bẽo kia.
Nhưng dù sao thì... Ông ta cÅ©ng là cha cá»§a con mà . Ông ta không yêu mẹ . Ông ta có thể bá» mặc mẹ chết dần mòn trong bệnh táºt, chứ ông ta không thể bá» mặc con côi cút được.
Thế nhưng mẹ đã lầm như đã từng lầm trao thân, gá»i pháºn cho ông ta sáu năm vá» trước. Chẳng chá» nghe mẹ nói đến tiếng thứ hai, cả hai vợ chồng ông đà lá»›n tiếng sai ngưá»i là m Ä‘uổi mẹ ra khá»i cá»a . Còn bảo mình không có đứa con lạc loà i như con váºy.
Ân Tuấn! Cánh cá»a sắt đóng sáºp ngay trước mặt lâu lắm rồi, mà mẹ vẫn còn đứng yên không nhúc nhÃch . Mẹ đã đứng đó khóc ròng rã bốn tiếng đồng hồ, mong lay động được lòng ông. Phút giây nà y... sắp chết rồi, mẹ cần gì chút tình yêu cá»§a ông ấy . Mẹ chỉ mong ông ta nghÄ© lại, chịu nháºn nuôi giùm mẹ đứa con nà y.
Mà n đêm dần buông, rồi cÆ¡n mưa áºp xuống . Sợ con nhiá»…m lạnh rồi lâm bệnh, mẹ đà nh dắt con thui thá»§i ra vá», lòng thầm há»i : Thế gian nà y sao lại có ngưá»i độc ác, vô lương tâm thế? Mẹ đâu phải hạng gái hư hèn, xấu xa gì đáng bị Ông ta khinh bỉ đến như thế chứ ? Mang chứng bệnh trầm kha, có phải mẹ muốn đâu, sao ông ta không nghÄ© mà thương cho mẹ ?
Mẹ vẫn còn nhá»› rõ, dù đã sáu năm rồi . Ngà y ấy, mẹ là cô công nhân dệt may, còn ông ta la thuyá»n trưởng. Thấy mẹ là dân quê ra tỉnh lại có chút hương sắc mặn mà , ông ta đã hết lòng theo Ä‘uổi, săn chiá»u . Hứa là sẽ yêu thương mẹ đến trá»n Ä‘á»i, trá»n kiếp.
Má»™t năm sau ngà y cưới, con chà o Ä‘á»i . Hạnh phúc vừa chợt đến đã tắt ngay, khi viên bác sÄ© trao tá» kết quả khám nghiệm cho ông ta . Lúc đó, mẹ nà o biết tá» cung mình đã bị ung thư . Chỉ ngạc nhiên nhiá»u vì thái độ lạnh lùng, há» hững cá»§a ông ta.
Má»™t năm sau nữa, khi con lên hai tuổi thì ông ta có nhân tình khác . Äó chÃnh là bà chá»§ cá»§a mẹ lẫn ông ta . Bà ấy năm đó đã bốn mươi chÃn tuổi, góa chồng nhưng nhan sắc vẫn mặn mà . Không như mẹ, ngà y cứ gầy rạc, tiá»u tụy Ä‘i vì khổ Ä‘au, sầu héo.
Gặp nhau không bao lâu, há» bắt đầu sống công khai tình cảm cá»§a mình, mặc cho mẹ nổi ghen Ä‘au đớn . Dù đã từ lâu, ông ta không còn xem mẹ là vợ nữa, nhưng trong lòng mẹ, ông ta luôn là má»™t ngưá»i chồng, ngưá»i cha tốt cá»§a con . Nên cái tin ông ta đòi ly dị vá»›i mẹ, qá»§a là má»™t cú sốc nặng ná» . Khác nà o tiếng sét là m suy sụp toà n bá»™ tinh thần cá»§a mẹ.
Cuối cùng, ông ta cÅ©ng ra Ä‘i, mặc cho mẹ hết lá»i năn nỉ, cầu xin. Và i ba tháng đầu ông ta còn gá»i tiá»n chu cấp cho con . Sau dần, bặt vô âm tÃn . Cuá»™c sống sang già u bên ngưá»i vợ đẹp đã khiến ông ta quên mất rằng, trong Ä‘á»i mình hãy còn má»™t giá»t máu Ä‘ang sống lay lắt trong đói ngheo, sầu khổ.
Má»™t hôm, trong lúc dá»n dẹp, mẹ tình cá» phát hiện được tá» xét nghiệm năm xưa . Biết mình mang bệnh trầm kha, mẹ sợ lắm, vá»™i Ä‘i khám nghiệm . Bác sÄ© bảo, bệnh cá»§a mẹ đã bước và o thá»i kỳ thứ hai nên cần mổ gấp, may ra giữ được tÃnh mạng.
Là m phẫu thuáºt phải đâu đơn giản . Chi phà cho má»™t cuá»™c phẫu thuáºt lúc đó rất cao . Mẹ lại không còn má»™t cắc, má»™t đồng trong túi . Số tiá»n lương Ãt á»i chỉ đủ nuôi sống hai mẹ con tạm bợ qua ngà y . Bà con, há» hà nh Ä‘á»u nghèo cả, ai giúp được cho mình ? Bước đưá»ng cùng, mẹ tìm đến ông ta xin chút lòng thương hại.
Nhưng bên cạnh ngưá»i vợ má»›i, ông ta đã nhìn mẹ con mình bằng đôi mắt dá»ng dưng, xa lạ . Còn bảo tiá»n không phải là vá» hến để có thể bố thà lung tung . Ân Tuấn Æ¡i ! Mẹ không ngá» thế gian nà y lại có ngưá»i bạc bẽo như ông ta váºy . Trở vá» vá»›i căn bệnh ngà y má»™t trầm trá»ng thêm hÆ¡n, mẹ đà háºn lòng, đã thá» rằng: Trá»n khiếp nà y sẽ không tha thứ, sẽ căm ghét ngưá»i ông bá»™i bạc kia.
Ân Tuấn ! Äá»c đến đây, con đã có thể hiểu được phần nà o tình cảnh khốn khổ cá»§a mẹ con mình lúc đó . Từng ngà y mòn má»i chá» tá» thần giÆ¡ cao lưỡi hái, mẹ đã phải sống trong tâm trạng khá»§ng khiếp, hãi hùng.
Mẹ không sợ chết, vì chết là hết là rÅ© sạch má»i ưu phiá»n trần thế . Mẹ chỉ không đà nh xa bá» con thôi . Trá»i Æ¡i ! Ân Tuấn hãy còn thÆ¡ dại . mẹ chết rồi ai sẽ lo lắng, cưng chiá»u, nuôi nấng ? Gá»i con và o cô nhi viện khi con vẫn còn cha, mẹ tháºt chẳng nỡ lòng . Cuối cùng, mẹ đà nh Ä‘em con nương nhá» chú thÃm . Há» dù sao cÅ©ng là máu má»§ ruá»™t rà . Con há» có cÆ¡m chắc con cÅ©ng không đến ná»—i nà o.
Dá»± định xong Ä‘iá»u ấy, mẹ nhẹ cả ngưá»i cảm thấy được yên lòng được phần nà o trước khi xuôi tay vá» cõi vÄ©nh hằng . Ân Tuấn ! Cho mẹ hôn con nhé . Má»™t trăm, má»™t ngà y... triệu triệu cái để bù khi mẹ chết Ä‘i rồi, con không còn được ai hôn nữa . Hãy nhìn kỹ mẹ Ä‘i con . Mẹ con mình sắp không còn được ở bên nhau bao lâu nữa . Trá»i Æ¡i ! Con tôi ngây thÆ¡ qúa . Mất mẹ đến nÆ¡i rồi vẫn nhoẻn miệng cưá»i . Hãy vòng tay ôm cổ mẹ bảo rằng, con yêu mẹ qúa.
Mai mốt lá»›n lên, Ä‘á»c những dòng nà y, con đừng khóc nghe con. Bởi mẹ tuy chết Ä‘i, nhưng linh hồn vẫn khong tan. Mẹ sẽ quấn quýt mãi bên con, nhìn con lá»›n, phù há»™ cho con bằng tất cả tình thương cá»§a mẹ . Má»—i lúc gặp chuyện buồn, không thể tâm sá»± cùng ai được, con hãy ghi ra giấy rồi đốt cho mẹ Ä‘á»c . Mẹ nhất định sẽ sẻ chia, an á»§i.
Ân Tuấn thương yêu! Mẹ không muốn ngưng bút, muốn rá»i xa con má»™t chút nà o, nhưng mắt đã hoa, tay chân rá»i rã . Mẹ chỉ có thể gắng hết sức mình để nói cùng con lần sau cuối . Ân Tuấn! Can đảm lên con nhé ! Hãy dÅ©ng cảm đương đầu cùng nghịch cảnh . Mẹ muốn con trở thà nh bác sÄ© . Má»™t bác sÄ© thiên tà i đủ sức chữa là nh má»i bệnh cá»§a nhân gian . Äừng để há» phải chết oan như mẹ khi tuổi Ä‘á»i còn qúa trẻ.
Ân Tuấn! Mẹ biết con là m được . Con sẽ không phụ lòng mẹ, phải không ? Chỉ cần con cố gắng, mẹ nguyện sẽ gom hết sức giúp con toại nguyện . Nhất định con của mẹ sẽ là viện trưởng một bệnh viện hiện đại, tối tân nhất
... Mẹ tin như váºy...
Buông quyển nháºt ký rÆ¡i xuống, Tâm Như má»›i hay mình Ä‘ang khóc . Có lẽ cô đã khóc từ khi bắt đầu dòng nháºt ký đầu tiên . Thế gian nà y sao lắm cảnh trái ngang, nát lòng như váºy? Còn ná»—i khổ nà o hÆ¡n ná»—i khổ cá»§a ngưá»i mẹ biết mình phải sắp xa lìa đứa con còn nhá» dại ?
Không nhìn thấy, song Tâm Như vẫn có thể hình dung được gương mặt gầy gò, xanh xao đầm đìa nước mắt cá»§a ngưá»i đà n bà tên gá»i Tưá»ng Minh.
Ân Tuấn không lẽ rất giống bà ? Bá»—ng nhiên sao, Tâm Như tin như váºy.
Còn bác Mẫn ? Phúc giây nà y, Tâm Như nghe lòng đầu mâu thuẫn . Cô không biết mình nên hay thương hay nên khinh bởi ngưá»i đà n ông bạc tình, bạc nghÄ©a kia . Và hiện mình có nên đồng tình vá»›i thái độ dá»ng dưng, thù hằn cá»§a Ân Tuấn vá»›i ông ? Tháºt ra, ông cÅ©ng đáng bị qá»§a báo như thế lắm.
Cô chỉ biết giá» phút nà y, trái tim mình ngáºp đầy bónh hình Ân Tuấn . Chút ác cảm vừa đến đã biến mất ngay, cô thấy mình lại tin yêu, kÃnh trá»ng anh như trước . Không chỉ vì anh là má»™t bác sÄ© tà i hoa mà còn là sá»± khâm phục, kÃnh trá»ng và o nghị lá»±c phi thưá»ng cá»§a anh nữa . Ân Tuấn! Tôi có thể cảm nháºn được phần nà o sá»± khó khăn, vất vả cá»§a anh trong má»™t thá»i thÆ¡ ấu . Äể được như ngà y hôm nay, anh hẳn đã phải cố gắng nhiá»u.
Tôi sẽ không bá» rÆ¡i anh, không để anh phải ân háºn suốt Ä‘á»i vì phút sai lầm, nông nổi cá»§a mình . Tôi nhất định sẽ Ä‘ua anh trở vá» vá»›i con ngưá»i tháºt cá»§a mình . Tôi không tin trái tim anh bằng đá, khi anh có má»™t ngưá»i mẹ dịu dà ng nhân háºu thế.
Cúi nhặt xấp tiá»n lên tay, Tâm Như quyết định sẽ Ä‘em giúp hết cho hai đứa trẻ song sinh ấy . Má»™t khi biết rõ bác Mẫn là cha ruá»™t Ân Tuấn, cô thấy mình không cần phải đắn Ä‘o, lá»±a chá»n nữa.
Last edited by khungcodangcap; 29-11-2008 at 07:32 PM.
|
 |
|
| |