 |
|

23-06-2008, 10:07 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: hn
Bà i gởi: 75
Thá»i gian online: 4 ngà y 3 giá» 40 phút
Thanks: 30
Thanked 14 Times in 10 Posts
|
|
Chương 5
Chương 5
“Ngà y 9 tháng 5
Lucy thân mến.
Xin lá»—i vì sá»± im lặng dà i dà i cá»§a tá»›, song thá»±c ra tá»› chẳng gặp chuyện gì phiá»n phức, mà đơn giản là do lúc nà o tá»› cÅ©ng ngáºp đầu vì công việc, thế thôi.
Cuá»™c sống cá»§a má»™t nữ huấn luyện viên không phải lúc nà o cÅ©ng thuáºn lợi. Sao mà tá»› thèm được Ä‘i bên cáºu dá»c bãi biển để ba hoa đủ các chuyện trên trá»i dưới bể đến thế. Ử, dạo nà y tá»› hay chúi đầu và o công việc, bởi tá»› muốn có đủ khả năng để cá»™ng tác vá»›i Jonathan. Tá»› rất chăm chỉ vá»›i môn tốc ký, bằng cách nà y, khi bá»n tá»› cưới nhau rồi, tá»› sẽ giúp được anh ấy ghi lại tất cả những gì anh ấy cho là cần thiết và sau đó sẽ đánh máy lại. Bây giá» tá»› cÅ©ng Ä‘ang há»c đánh máy mà . Vả lại, cả hai chúng tá»› cÅ©ng thưá»ng nháºn được những lá thứ viết theo lá»i tốc ký, và tá»› biết là trong chuyến Ä‘i xa, anh ấy cÅ©ng thưá»ng ghi nháºt ký theo cách ấy. Khi nà o vá» vá»›i cáºu, tá»› cÅ©ng sẽ là m như váºy. Tá»› sẽ là m má»™t cuốn nháºt ký và khi nà o thÃch, tá»› sẽ ghi lại tất cả những gì mình nghÄ© trong đầu. Có thể tá»›i má»™t ngà y nà o đó, tá»› sẽ đưa cuốn nháºt ký ấy cho Jonathan xem nếu cần. Nhưng trước hết, tá»› sẽ coi đấy là má»™t cuốn vở bà i táºp. Tá»› muốn là m những gì mà các nữ nhà báo vẫn thưá»ng là m: thá»±c hiện các cuá»™c phá»ng vấn, miêu tả những gì mình thấy, thá» nhá»› lại những chuyện đã nghe, rồi thuáºt lại tất cả theo má»™t cách trung thá»±c nhất. Có ngưá»i nói vá»›i tá»› rằng chỉ cần táºp má»™t chút thôi là ngưá»i ta có thể dá»… dà ng nhá»› lại tất cả những gì đã xảy ra, hoặc tất cả những gì đã nghe được trong ngà y. Cuối cùng, thế nà o chúng mình cÅ©ng sẽ được thấy y... Tá»› rất vui khi kể cho cáºu nghe vá» những dá»± định nho nhá» cá»§a mình. Tá»› vừa nháºn được đôi lá»i cá»§a Jonathan gá»i vá» từ Transylvanie.
Anh ấy vẫn khá»e và sẽ trở vỠđây trong khoảng má»™t tuần nữa. Tá»› Ä‘ang rất háo hức được nghe JÆ¡nathan kể vá» chuyến Ä‘i cá»§a anh ấy. Chuyến Ä‘i hẳn sẽ rất tuyệt vá»i bởi vì nó trải dà i qua không biết bao nhiêu xứ sở? Tá»› Ä‘ang tá»± há»i cái ngà y bá»n tá»› ý tá»› muốn nói tá»› và Jonathan cùng nhau viá»…n du có diá»…n ra hay không đây. Thôi nhé, bây giỠđã mưá»i giá» rồi. Tạm biệt nhé!
Gá»i cáºu lá»i chà o thân ái,
Mina.â€
“T.B. Khi nà o viết cho tá»›, nhá»› phải kể má»i chuyện đấy nhé! Lâu lắm rồi không thấy cáºu là m như váºy. Tá»› tin là mình sẽ được nghe kể vá» má»™t anh chà ng tóc quăn, cao to và đẹp trai nà o đó???â€
Thư cá»§a Lucy Westenra gá»i Mina Murray
“Thứ tư, ngà y 17, phố Chatham.
Mina thân mến,
Nói tháºt là cáºu đã hÆ¡i quá lá»i khi chê trách tá»›: tá»› đã viết cho cáºu hai lần kể từ khi chúng mình chia tay nhau, và lá thư má»›i nhất cá»§a cáºu cÅ©ng chỉ là lá thứ hai mà tá»› nháºn được? Vả lại, tá»› cÅ©ng chẳng có gì má»›i để kể cho cáºu nói tháºt là chẳng có gì đáng để cáºu quan tâm. Dạo nà y bá»n tá»› Ä‘i cÅ©ng nhiá»u, lúc thì xem triển lãm tranh, lúc thì dạo bá»™ hoặc cưỡi ngá»±a trong công viên. Còn vá» cái anh chà ng cao to, đẹp trai có mái tóc và ng như cáºu nói, tá»› cho là cáºu định ám chỉ anh chà ng đã Ä‘i theo tá»› tá»›i má»™t buổi hòa nhạc gần đây. Rõ rà ng cáºu đã nghe đồn đại... Äó là Holmwood.
Anh ta thưá»ng xuyên tá»›i thăm nhà tá»›; mẹ tá»› và anh ta có vẻ rất hợp nhau. Há» thưá»ng quan tâm tá»›i những Ä‘iá»u giống nhau. Äấy là tá»› nghÄ© váºy. Má»›i đây bá»n tá»› cÅ©ng gặp được má»™t ngưá»i giống như cáºu nói, tá»› định là m mối cho cáºu nếu như cáºu không phải là vợ chưa cưới cá»§a Jonathan. Äó là má»™t đám tuyệt vá»i? Má»™t thanh niên đẹp trai, lịch lãm, già u có và rất hiểu biết. Anh ta là má»™t thầy thuốc rất thông minh. Cáºu thá» hình dung xem, má»›i có hái mươi chÃn tuổi mà anh ta đã có thể Ä‘iá»u hà nh cả má»™t đưá»ng đưá»ng rất lá»›n.
ChÃnh Holmwood là ngưá»i đã giá»›i thiệu anh ta cho tá»›. Dạo nà y anh ta cÅ©ng hay đến nhà tá»› lắm. Tá»› tin đó là má»™t chà ng trai rắn rá»i nhất, quả quyết nhất, đồng thá»i cÅ©ng Ä‘iá»m đạm nhất mà tá»› đã từng gặp trong Ä‘á»i. Tá»› cảm nháºn ở anh ta má»™t tÃnh cách cương nghị không gì lay chuyển nổi.
Anh ta cÅ©ng luôn Ä‘á»ng lại trong ánh mắt ngưá»i khác, cứ như thể muốn Ä‘á»c bằng hết các ý nghÄ© cá»§a há». Anh ta thưá»ng hà nh động theo đúng sá»± quan tâm cá»§a tá»›, nhưng tá»› vẫn rất mừng khi nói vá»›i cáºu rằng còn lâu anh chà ng má»›i đạt được mục Ä‘Ãch cá»§a mình! Äối vá»›i tá»› lúc nà y, tá»› chỉ cần được tá»± ngắm mình trong gương thôi là đủ. Cáºu đã bao giá» tá»± Ä‘á»c nét mặt mình trong gương chưa? Tay thầy thuốc tâm thần ấy nói rằng đối vá»›i anh ta, tá»› là má»™t ca tâm thần khá kỳ lạ, và dù có khó chịu, tá»› vẫn nghÄ© rằng anh ta có lý. Bệnh tâm thần! Hay tháºt?
Cáºu biết đấy, tá»› là ngưá»i chẳng mấy quan tâm tá»›i mất để có thể tả cho cáºu nghe những gì Ä‘ang thịnh hà nh. Mốt chẳng qua chỉ là má»™t thứ thá»i trang phù phiếm theo như cách nói mà Arthur vẫn thưá»ng dùng... Tất cả những gì được gá»i là má»›i đối vá»›i tá»› chỉ có váºy thôi. Mina Æ¡i, cáºu có còn nhá»› không, từ thuở còn trẻ dại, chúng mình vẫn thưá»ng tâm sá»± vá»›i nhau vá» má»i bà máºt sâu kÃn nhất cá»§a má»—i đứa; chúng mình thưá»ng ngá»§ cùng nhau, rồi chia nhau từng mẩu bánh, từng nụ cưá»i và cả những giá»t nước mắt nữa chứ? Cáºu biết không, sao bây giá» tá»› lại muốn được nói chuyện, được ba hoa chÃch chòe vá»›i cáºu đến thế! Mina à ! Cáºu có Ä‘oán được không? Tá»› yêu anh ấy! Tá»› Ä‘ang đỠmặt khi viết những lá»i nà y, bởi nếu như tá»› có đủ lý do để tin rằng anh ấy cÅ©ng yêu tá»›, thì anh ấy lại chưa há» nói vá»›i tá»› Ä‘iá»u ấy. Mina Æ¡i, tá»› yêu anh ấy! Tá»› yêu anh ấy? Tá»› yêu anh ấy! Thế đấy! Chỉ có viết như váºy tá»› má»›i thấy trong lòng dá»… chịu. Giá như lúc nà y được ở bên cáºu, được ngồi gần cáºu bên đống lá»a vá»›i bá»™ đồ xuá»nh xoà ng để tâm sá»± như những ngà y xưa thì hay biết nhưá»ng nà o; chúng mình sẽ lại rá»§ rỉ nói chuyện, và tá»› sẽ cố tâm sá»± bằng được vá»›i cáºu tất cả những cảm xúc mà tá»› đã trải qua. Tá»› không biết là m thế nà o để có thể thổ lá»™ những tâm sá»± thầm kÃn cá»§a mình, kể cả vá»›i cáºu... Tá»› e là phải dừng bút ở đây, bởi nếu không tá»› sẽ xé nát lá thư Ä‘i mất. Thá»±c tình mà nói, tá»› vẫn chưa muốn dừng bút đâu, vì tá»› vẫn thèm được kể thêm má»™t chuyện gì đó vá»›i cáºu. Trả lá»i tá»› ngay nhé, hãy nói thẳng cho tá»› biết những suy nghÄ© cá»§a cáºu. Mina à , tá»› dừng bút đây... Tạm biệt nhé. Hãy cầu Chúa phù há»™ cho tá»› và cho hạnh phúc cá»§a tá»›, Mina nhé.
Luccyâ€.
“T.B. Tháºt vô Ãch khi nói vá»›i cáºu đây là má»™t Ä‘iá»u bà máºt, đúng váºy không Mina? Má»™t lần nữa xin tạm biệt! Lâ€..
Thư cá»§a Lucy Westenra gá»i Mina Murray
“Ngà y 24 tháng 5
Mina thân mến.
Cảm Æ¡n, cảm Æ¡n và cảm Æ¡n rất nhiá»u vì lá thư dá»… thương cá»§a cáºu. Tá»› rất vui khi được tâm sá»± vá»›i cáºu và được biết rằng cáºu cÅ©ng rất hiểu tôi Cô bạn thân mến, cho đến bây giá» tá»› má»›i cảm nháºn được câu nói: “Phúc trùng lai†cá»§a cổ ngữ là đúng? Äến tháng chÃn nà y tá»› sẽ bước sang tuổi hai mươi, và từ trước tá»›i nay, chưa bao giá» tá»› nháºn được má»™t lá»i cầu hôn nghiêm túc nà o cá»§a ai cả, ấy váºy mà cáºu biết không, hôm nay tá»› lại nháºn được lá»i đỠnghị cá»§a những ba đám cÆ¡ đấy? Ừ, ba lá»i đỠnghị cầu hôn trong đúng có má»™t ngà y? Kể ra cÅ©ng kinh khá»§ng đấy chứ? Nhưng tá»› cÅ©ng chạnh buồn, thá»±c sá»± buồn cho hai chà ng trai tá»™i nghiệp còn lại, bởi dù muốn hay không, tá»› cÅ©ng chỉ được phép chá»n má»™t mà thôi. Nhưng cáºu phải nhá»› là đừng vá»™i kể cho ai đấy nhé, tá»› không muốn phải nghe những lá»i gièm pha, thêu dệt và đố kỵ má»™t tý nà o!... Bây giá», có lẽ là tá»› sẽ kể cho cáºu nghe cả ba... Cáºu sẽ hứa giữ bà máºt cho tá»› chứ? Tất nhiên là nếu muốn, cáºu có thể cho Jonathan biết, song chỉ má»™t mình anh ấy thôi. Má»™t phụ nữ thưá»ng phải nói tất cả cho ngưá»i chồng được biết, đúng váºy không, cô bạn yêu quý? Bây giá» tá»› sẽ lần lượt kể cho cáºu nhé: nhân váºt số má»™t đến và o khoảng mưá»i hai giá», khi cả nhà vừa ngồi ăn trưa. Như tá»› đã nói vá»›i cáºu rồi: đó là bác sÄ© John Seward, giám đốc dưỡng đưá»ng tâm thần, má»™t ngưá»i đà n ông có cái cằm cương nghị và vầng trán rất cao. Nhìn bá» ngoà i, anh ta có vẻ hoà n toà n trầm tỉnh, nhưng tá»› Ä‘oán đó là sá»± căng thẳng thì đúng hÆ¡n. Anh ta đã tá» ra là ngưá»i có cách cư xỠđầy ấn tượng. Tuy nhiên, anh chà ng vẫn vụng vỠđến ná»—i suýt ngồi bẹp cả chiếc mÅ© vừa đặt trên ghế Ä‘iá»u mà đà n ông nói chung không thể mắc phải nếu như há» có máu lạnh.
Và để là m ra vẻ tá»± nhiên, anh ta lôi cả dao... mổ ra chÆ¡i, không hiểu tại sao cứ má»—i lần nhìn thấy nó là tá»› lại thấy sợ phát khiếp? Nhưng Mina à , được cái anh chà ng nói chuyện rất tháºt thà . Anh ta nói rằng anh ta trông đợi ở tá»› rất nhiá»u mặc dù thá»i gian quen nhau chưa được lâu, rằng cuá»™c sống đối vá»›i anh ta sẽ trở nên tháºt tuyệt vá»i nếu như có tá»› bên cạnh để giúp đỡ, động viên, an á»§i. Anh ta muốn tá»› hiểu rằng ná»—i buồn phiá»n trong anh ta sẽ tiêu tan khi có tá»›, song khi nhìn thấy những giá»t nước mắt trên gương mặt tô, anh ta hốt hoảng tá»± nháºn mình là đồ vô tâm và bảo không há» muốn là m cho tá»› phiá»n muá»™n thêm. Anh ta chỉ há»i không hiểu thá»i gian trôi qua có là m cho tá»› cảm thấy yêu anh ta hay không. Tá»› lắc đầu, hai bà n tay run run và trong lòng không phải là không có chút do dá»±. Anh ta cÅ©ng dò há»i xem có phải là tá»› đã yêu ngưá»i khác rồi không và nói rằng khi trái tim cá»§a ngưá»i con gái chưa thuá»™c vá» ai, thì ngưá»i con trai như anh ta vẫn có thể hy vá»ng và chỠđợi. Váºy đấy, Mina à , lúc ấy tá»› cảm thấy bổn pháºn cá»§a mình là phải thú thá»±c rằng tá»› Ä‘ang yêu má»™t ngưá»i nà o đó. Nghe tá»› nói váºy, anh ta đứng ngay dáºy, vẻ mặt rất nghiêm trá»ng dù vẫn cố tá» ra tháºt bình thản, và cầm lấy hai tay tá»› vá»›i lá»i chúc hạnh phúc. Anh ta còn bảo nếu bao giá» cần tá»›i má»™t ngưá»i bạn, má»™t ngưá»i bạn tháºt sá»± táºn tâm, thì tá»› có thể tin tưởng ở anh ta. Mina thương nhá»›, cáºu có biết không, viết cho cáºu mà tá»› không sao cầm được lòng mình. Chắc là cáºu sẽ tha lá»—i cho tá»› khi trông thấy những giá»t nước mắt Ä‘á»ng khô trên trang giấy nà y, đúng không cô bạn? ÄÆ°á»£c cầu hôn thì còn gì bằng đối vá»›i má»™t ngưá»i con gái, nhưng tá»› đảm bảo vá»›i cáºu rằng chẳng ai sung sướng khi thấy má»™t chà ng trai tá»™i nghiệp yêu mình chân thà nh phải bá» Ä‘i vá»›i trái tim tan nát... Khi biết rất rõ rằng dù anh ta có nói gì Ä‘i chăng nữa, thì tá»› cÅ©ng sẽ hoà n toà n biến khá»i cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh ta. Mina thân, có lẽ tá»› phải đừng bút đây, tá»› không thể viết gì hÆ¡n vá» Ä‘iá»u đó, tá»› Ä‘ang rất buồn, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy mình Ä‘ang tháºt hạnh phúc!â€.
Buổi tối
Arthur vừa Ä‘i, lúc nà y tá»› đã cảm thấy nhẹ lòng hÆ¡n lúc tạm dừng bút rất nhiá»u. Váºy là tá»› lại có thể tiếp tục kể cho cáºu nghe vá» má»™t ngà y Ä‘á»i cá»§a mình rồi. Nhân váºt thứ hai đến và o sau buổi trưa. Äó là má»™t chà ng trai rất thú vị, má»™t ngưá»i Mỹ bang Texas. Anh chà ng trông trẻ đến mức mà tá»› không sao tin nổi là anh ta đã Ä‘i qua rất nhiá»u nước và chứng kiến không biết bao nhiêu chuyện! Bây giá» tá»› má»›i cảm thấy thông cảm cho cô nà ng Desdémone khốn khổ và hiểu được những gì cô phải trải qua khi nghe kể vá» má»™t đống chuyện hấp dẫn, cho dù ngưá»i kể là má»™t anh chà ng da Ä‘en? Bá»n con gái chúng mình thưá»ng cái gì cÅ©ng sợ, nên luôn nghÄ© tá»›i má»™t ngưá»i đà n ông có thể che chở, đảm bảo và cưới được mình. Nếu là ngưá»i đà n ông, tá»› hoà n toà n biết cách là m thế nà o để chinh phục được trái tim ngưá»i con gái... Nhưng không, nói cho cùng, tá»› chẳng biết gì cả, bởi tá»› thấy nếu như anh chà ng Morris - tức anh chà ng ngưá»i Mỹ tá»› vừa nói - không ngần ngại kể bằng hết các cuá»™c viá»…n du cá»§a mình cho má»i ngưá»i nghe, thì Arthur lại không kể gì cả, và tuy rằng... Nhưng thôi, tá»› Ä‘i nhanh quá... Anh chà ng Quincey P. Morris gặp tá»› ở nhà có má»™t mình. Khi má»™t ngưá»i con trai đến gặp má»™t ngưá»i con gái, cô ta luôn đứng có... má»™t mình, cứ như là má»™t sá»± tình cá». Không, Ä‘iá»u nà y không hoà n toà n đúng, bởi vì đã hai lần Arthur tìm cách bố trà để được gặp tá»› má»™t mình và tá»› cÅ©ng tạo Ä‘iá»u kiện cho anh ấy: sá»± tình cá» chẳng có nghÄ©a lý gì cả, bây giá» thì tá»› có thể khẳng định Ä‘iá»u nà y mà không há» xấu hổ. Tá»› cÅ©ng xin nói vá»›i cáºu rằng Morris không luôn miệng dùng tiếng lóng.
Quả thá»±c, anh ta không bao giá» là m như váºy trước ngưá»i nước ngoà i, bởi anh ta là ngưá»i rất có giáo dục và có cách xá» sá»± tháºt rõ rà ng. Nhưng khi nháºn ra rằng tá»› rất vui khi nghe nói tiếng lóng Mỹ, và khi thấy không có ai ở nhà để bị mang tiếng là chướng tai, anh ta cÅ©ng nói lắm chuyện tháºt buồn cưá»i? Cô bạn yêu quý ạ, tá»› phải tá»± há»i rằng có phải anh ta đã sáng tác ra những tình huống đó hay không, vì chuyện nà o anh ta kể cÅ©ng mang chÃnh xác má»™t hà m ý nà o đó mà anh ta muốn nói. Có khi tá»› cÅ©ng phải há»c thói quen nói lóng mất... Không hiểu sau nà y tá»› có là m như váºy không, và tá»› cÅ©ng không biết Ä‘iá»u nà y có là m cho Arthur thÃch hay không, bởi tá»› chưa bao giá» thấy anh nói bất cứ má»™t câu tiếng lóng nà o. Và rồi cái anh chà ng Morris ấy ngồi xuống bên cạnh tá»›, vẻ sung sướng và hạnh phúc, dù vẫn còn rất căng thẳng. Anh ta nắm chặt bà n tay tá»› má»™t hồi lâu rồi thá»§ thỉ, giá»ng rất nhẹ nhà ng :
- Lúc nà y, tôi biết là tôi không xứng đáng được buá»™c già y cho em, nhưng tôi nghÄ© nếu cứ chỠđợi, thì còn lâu em má»›i tìm được má»™t ngưá»i đà n ông như váºy. Chẳng lẽ em lại không muốn hai chúng ta cùng nhau đóng má»™t bá»™ yên cương, rồi cùng nhau ngồi chung trên lưng ngá»±a hay sao?
Thá»±c lòng mà nói, tá»› thấy anh ta có vẻ hà i hước đến ná»—i nếu tá»› từ chối lá»i đỠnghị cá»§a anh ta, thì anh ta cÅ©ng chẳng đến mức buồn như chà ng bác sÄ© Seward tá»™i nghiệp. Tá»› cÅ©ng đáp lại anh ta bằng má»™t giá»ng hà i hước rằng tá»› chẳng há» biết gì vá» cách đóng yên cương, và rằng cho tá»›i lúc nà y tá»› vẫn chưa thÃch bị đặt lên lưng ngá»±a.
Anh ta xin lá»—i vì đã nói quá nhá» và đỠnghị tá»› cho chuá»™c lá»—i và o má»™t dịp mà anh ta cho là quan trá»ng và nghiêm túc. Khi nói những Ä‘iá»u nà y, anh ta có vẻ ngao ngán và nghiêm trang tá»›i mức là m tá»› không thể không má»§i lòng. Và khi tá»› còn chưa kịp nói thêm Ä‘iá»u gì, anh ta đã vá»™i tuôn ra má»™t trà ng những lá»i yêu đương âu yếm, rồi bà y tá» hết tâm hồn và ná»—i lòng mình. Má»™t lần nữa anh ta lại giãi bà y ná»—i lòng mình bằng má»™t vẻ thá»±c sá»± nghiêm túc, khiến cho tá»› quên hẳn ái bá»™ dạng hà i hước lúc trước cá»§a anh ta. Chắc chắn là anh ta đã Ä‘á»c được má»™t Ä‘iá»u gì đó trên gương mặt tá»› khiến cho anh ta phải lo lắng, vì tá»± nhiên anh ta lại dừng lại rồi chuyển giá»ng nói vá»›i tá»›, vẻ nhiệt tình hÆ¡n và cÅ©ng tháºt can đảm hÆ¡n. Nếu trong lòng tá»› chưa có hình bóng cá»§a ngưá»i nà o, thì có lẽ tá»› sẽ Ä‘em lòng yêu anh ta chỉ vì lòng nhiệt tình đó mất :
- Lucy à , em quả là má»™t cô gái chân tháºt và có đức hạnh. Tôi sẽ chẳng ở đây nói chuyện vá»›i em nếu như tôi không hiểu Ä‘iá»u ấy, nếu tôi không hiểu em là ngưá»i tháºt thà và thẳng thắn. Váºy tôi xin há»i tháºt má»™t câu, khi chỉ có hai chúng ta như hai ngưá»i bạn ngồi đối mặt nhau ở đây, rằng có phải em Ä‘ang yêu má»™t ngưá»i nà o đó không? Nếu đúng như váºy, thì tôi sẽ không bao giá» là m phiá»n em nữa, nhưng nếu em muốn, thì tôi sẽ sẵn sà ng trở thà nh má»™t ngưá»i bạn rất trung thà nh cá»§a em.
Mina thân, tại sao những ngưá»i đà n ông lúc nà o cÅ©ng mang má»™t tâm hồn cao thượng đến thế, trong khi bá»n con gái chúng mình lại luôn chỉ nghÄ© xấu vá» há»?
Lúc nà y tá»› má»›i chợt hiểu rằng suất ná»a giỠđồng hồ qua, tá»› chỉ biết đùa cợt, trong khi anh ta Ä‘ang muốn ở mình má»™t sá»± rõ rà ng, dứt khoát. Tá»› lại khóc, bởi tá»› Ä‘ang rất buồn, rất bất hạnh. Tại sao má»™t cô gái lại không thể cưới ba ngưá»i đà n ông, hÆ¡n nữa khi cô ta lại thá»±c sá»± Ä‘ang có cÆ¡ há»™i là m như váºy? Cáºu có nghÄ© rằng Ä‘iá»u đó sẽ là m ta tránh được bao ná»—i phiá»n muá»™n không...? Mặc dù nước mắt lưng tròng, tá»› vẫn cố nhìn thẳng và o mắt Morris mà trả lá»i thẳng thắn như anh ta vừa má»›i nói :
- Vâng, em đã yêu má»™t ngưá»i, mặc dù anh ấy còn chưa nói vá»›i em rằng anh ấy yêu em.
Tá»› hiểu ngay là tá»› đã xá» sá»± đúng khi nói thẳng vấn đỠvá»›i anh ta, bởi lúc đó nét mặt anh ta rạng rỡ hẳn lên, anh ta nắm chặt hai bà n tay tá»› (váºy mà tá»› cứ ngỡ chÃnh mình đã đặt tay và o tay anh ta) và nói bằng má»™t giá»ng thân tình nhất :
- Em quả là má»™t cô bé chân thà nh và chung thá»§y! Äừng khóc nữa, Lucy thân mến ạ; nếu phải lo cho tôi, thì xin em hãy đừng phiá»n lòng: tôi đã quen vá»›i những lúc khó khăn và lần nà y tôi cÅ©ng sẽ biết chịu đựng mà . Nhưng nếu anh chà ng ấy vẫn chưa chịu nháºn ra cái hạnh phúc cá»§a mình, thì hắn sẽ phải sá»›m hiểu rằng hắn Ä‘ang được đánh giá cao, nếu không hắn sẽ biết tay tôi. Cô bé ạ, sá»± trung thá»±c, lòng can đảm, tÃnh tháºt thà cá»§a em cho thấy em có thể trở thà nh má»™t ngưá»i bạn thá»±c sá»± đáng quý, đáng quý hÆ¡n cả tình yêu. Lucy thân mến, có thể ná»—i cô đơn sẽ là kẻ đồng hà nh vá»›i tôi trong những tháng ngà y còn lại cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Em sẽ tặng tôi má»™t nụ hôn, chỉ má»™t thôi, được không? Äó sẽ là má»™t ká»· niệm êm Ä‘á»m là m sáng ngưá»i những đêm tối cá»§a tôi. Em hãy nói rằng em có thể là m như váºy má»™t lần đối vá»›i tôi, bởi vì anh chà ng kia hẳn phải là má»™t anh chà ng rất đẹp trai, rất hấp dẫn và cÅ©ng rất khôn khéo, nếu không thì em sẽ không yêu vẫn còn chưa ngá» lá»i vá»›i em kia mà .
Mina à , quả thá»±c những lá»i anh ta nói đã là m tá»› thá»±c sá»± má»§i lòng: Ä‘i vá» má»™t tình địch như váºy, nhất là trong lúc Ä‘ang buồn, chẳng phải là má»™t cá» chỉ đáng khâm phục lắm sao? Tá»› nghiêng ngưá»i, khẽ đặt lên môi anh ta má»™t nụ hôn. Anh ta đứng dáºy, tay vẫn nắm chặt tay tá»›, mắt nhìn và o khuôn mặt tá»› má»™t hồi lâu, khiến tá»› ngượng đỠcả mặt, rồi nói :
- Cô bé ạ, tôi đã nắm đôi bà n tay em, và em đã trao cho tôi má»™t nụ hôn, nếu Ä‘iá»u đó không là m cho tình bạn cá»§a chúng ta gắn bó, thì chắc chắn nó cÅ©ng không thể là m nên má»™t Ä‘iá»u gì khác. Cảm Æ¡n lòng tất và sá»± chân tháºt cá»§a em, tạm biệt!
Anh ta khẽ buông hai bà n tay tá»› xuống, rồi cầm mÅ© Ä‘i nhanh ra cá»a mà không há» ngoảnh lại, không khóc, không nấn ná và cÅ©ng chẳng dừng lại... Còn tá»›, tá»› cứ đứng khóc như má»™t đứa trẻ... Ôi? Tại sao má»™t ngưá»i đà n ông như anh ta lại phải chịu bất hạnh đến thế, trong khi trên Ä‘á»i nà y còn có bao nhiêu cô gái Ä‘ang sẵn sà ng hôn theo dấu chân anh ta? Tá»› cÅ©ng sẽ là m như váºy nếu như trong lòng tá»› chưa có hình bóng ai? Cưng à , tất cả đã là m tá»› rối bá»i cả lên đây nà y. Bây giá» tá»› Ä‘ang cảm thấy không sao diá»…n tả được niá»m hạnh phúc cá»§a mình, hÆ¡n nữa tá»› cÅ©ng ba hoa khá nhiá»u rồi? Và tá»› chưa muốn nói gì vá»›i cáºu vá» nhân váºt số ba, khi mà hạnh phúc cá»§a tá»› còn chưa trá»n vẹn.
Mãi là ngưá»i bạn cá»§a cáºu,
Lucy.â€
“T.B. Ôi! Nhân váºt số ba... Nhưng tá»› có cần phải nói vá»›i cáºu vá» nhân váºt nà y không nhỉ? Vả lại, tất cả vẫn còn Ä‘ang rất mù mỠđối vá»›i tá»›... Hình như lúc anh ấy bước và o phòng khách và siết chặt tá»› trong vòng tay, đặt lên môi tá»› những nụ hôn diá»…n ra chỉ cách nhau đúng có mấy phút. Tá»› tháºt sung sướng, sung sướng đến phát Ä‘iên lên được! Và tá»› vẫn chưa biết mình phải là m gì cho xứng vá»›i niá»m hạnh phúc nà y. Từ giá» trở Ä‘i, tá»› chỉ còn biết chứng tá» vá»›i Chúa rằng tá»› rất biết Æ¡n Ngưá»i vì Ngưá»i đã ban cho tá»› má»™t tình yêu, má»™t ngưá»i chồng và má»™t ngưá»i bạn.
Tạm biệt nghe cưng!â€
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward (ghi trong đĩa hát)
Ngà y 25 tháng 5
Hôm nay quả là má»™t ngà y buồn. Ä‚n không ngon... ngá»§ cÅ©ng không được. Váºy là tôi lại nghÄ© đến ghi nháºt ký... Hôm qua, từ lúc bị từ chối lá»i cầu hôn, tôi cứ có cảm giác là mình Ä‘ang sống trong sá»± trống rá»—ng, dưá»ng như chẳng còn gì đáng là m tôi báºn tâm cả... Khi hiểu rằng phương thuốc duy nhất để chứa khá»i tâm trạng nà y là công việc, tôi đã táºp trung má»i cố gắng cho việc chăm sóc các bệnh nhân. Tôi đã khám cho má»™t ca bệnh mà tôi cho là đặc biệt nhất. Cách xá» sá»± cá»§a bệnh nhân nà y kỳ cục đến mức khiến tôi phải quyết định dồn má»i ná»— lá»±c cần thiết để nắm bắt tất cả những gì Ä‘ang diá»…n ra trong con ngưá»i hắn. Cuối cùng thì tôi cÅ©ng bắt đầu láng máng cảm nháºn được sá»± bà ẩn cá»§a con ngưá»i hắn.
Äể hiểu được ảo giác trong đầu bệnh nhân, tôi phải đặt ra cho hắn nhiá»u câu há»i hÆ¡n mức bình thưá»ng. Bây giá» tôi má»›i hiểu mình là m như váºy là hÆ¡i ác. Nó gần giống như việc tôi cố tình đẩy hắn tá»›i chá»— chỉ nói tá»›i sá»± Ä‘iên dại cá»§a hắn - Ä‘iá»u mà tôi vẫn luôn tránh là m vá»›i các bệnh nhân cá»§a mình, giống như việc tôi tránh rÆ¡i và o bỠđịa ngục.
(Ghi chú: váºy tôi có thể không tránh khá»i rÆ¡i và o bỠđịa ngục trong những hoà n cảnh nà o?) Omnia Romae venalia sunt! Nếu như tồn tại má»™t cái gì đó có thá»±c đằng sau cách xá» sá»± theo bản năng nà y, thì việc tìm hiểu chÃnh xác bản chất cá»§a nó cÅ©ng là điá»u đáng là m, và nên bắt đầu ngay từ bây giá»...
Bệnh nhân Renfield, số 59. TÃnh khà nóng nảy, thể chất khá»e mạnh, dá»… bị kÃch động, mệt má»i theo chu kỳ, dẫn tá»›i những định kiến mà bây giá» tôi vãn chưa lý giải được. Tôi có cảm tưởng má»™t kẻ nóng nảy, nếu mất thăng bằng, có thể hoà n toà n không có lý trÃ; và những ngưá»i kiểu như váºy có thể trở nên rất nguy hiểm tùy theo tÃnh Ãch ká»· cá»§a há». Ở những ngưá»i Ãch ká»·, bản năng bảo thá»§ chÃnh là má»™t thứ lá chắn vừa bảo vệ đối phương cá»§a há», lại vừa bảo vệ cả chÃnh bản thân há». Tôi tin rằng khi cái tôi có được má»™t vị trà vững chắc, thì lá»±c hướng tâm sẽ cân bằng vá»›i lá»±c ly tâm, còn cái bổn pháºn sẽ là m thà nh Ä‘iểm cố định, lá»±c ly tâm sẽ đẩy nó Ä‘i, và chỉ có má»™t hoặc má»™t loạt sá»± tình cá» ngẫu nhiên má»›i có thể láºp lại sá»± cân bằng.
Thư cá»§a Quincey P. Morris gá»i ngà i Arthur Holmwood đáng kÃnh
Ngà y 25 tháng 5
“Art thân mến,
Chúng tôi có dịp ngồi bên nhau trên đồng cá», gần ánh lá»a trại và kể cho nhau nghe những chuyện đã qua và chúng tôi đã băng bó vết thương cho nhau sau khi cố gắng cáºp bá» quần đảo Marquises. Chúng tôi còn uống cho sức khá»e cá»§a nhau bên bá» hồ Titicaca. Tôi vẫn còn những chuyện khác để kể, những vết thương khác để chữa, và má»™t sức khá»e khác để cầu chúc: Anh có muốn góp mặt cùng chúng tôi bên ánh lá»a trại và o tối ngà y mai không? Tôi không há» thấy ngại ngùng khi đỠnghị như váºy, bởi tôi biết có má»™t quý bà nà o đó đã được má»i tá»›i dá»± má»™t bữa tối, trong khi anh vẫn là kẻ chưa vợ. Chúng ta sẽ chỉ có ba ngưá»i, ngưá»i thứ ba là ông già Jack Seward cá»§a chúng ta. Hai chúng tôi muốn cùng chia sẻ vá»›i nhau ná»—i lòng mình, cùng uống vì sức khá»e cá»§a ngưá»i đà n ông hạnh phúc nhất trên Ä‘á»i, ngưá»i đã biết cách chinh phục được má»™t trái tim thanh cao nhất cá»§a tạo hóa và xứng đáng được chinh phục nhất. Chúng tôi hứa sẽ đón tiếp anh má»™t cách nồng nhiệt, thân thiện và chân thà nh nhất! Cả hai chúng tôi xin thá» sẽ đưa anh vá» táºn nhà nếu như anh uống hất mình vì sức khá»e cá»§a má»™t đôi mắt nà o đó! Chúng tôi sẽ đợi anh!
Mãi là bạn của anh,
Quincey P. Morris.â€
Äiện cá»§a Arthur Holmwood gá»i Quincey P. Morris
“Hãy tin tưởng ở tôi. Tôi sẽ mang tới những thông điệp có thể sẽ là m cho cả hai vị phải ù tai rất lâu.
Art.â€
Xem tiếp chương 6
|

23-06-2008, 10:12 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: hn
Bà i gởi: 75
Thá»i gian online: 4 ngà y 3 giá» 40 phút
Thanks: 30
Thanked 14 Times in 10 Posts
|
|
Chương 6
Chương 6
Nháºt ký cá»§a Mina Murray
Whitby, 24 tháng 7
Lucy Ä‘i tìm tôi lúc tôi vừa xuống tà u, trông cô có vẻ xinh xắn và duyên dáng hÆ¡n bao giá» hết. Chúng tôi Ä‘i ngay vá» khách sạn Trăng Lưỡi liá»m, nÆ¡i cô và bà mẹ đã Ä‘áºp mấv phòng thuê. Äó là má»™t nÆ¡i đẹp mê hồn, có con sông Esk nhá» bé chảy qua má»™t thung lÅ©ng sâu thẳm trải rá»™ng dần ra các vùng phụ cáºn cá»§a bến cảng. Nối liá»n hai bá» thung lÅ©ng là má»™t cây cầu cạn nằm vắt vẻo nhá» những cá»™t trụ tháºt cao; từ trên cầu phóng tầm mắt nhìn ra xa, phong cảnh nÆ¡i đây trải rá»™ng mãi như trong má»™t cõi không có thá»±c. Thung lÅ©ng tháºt đẹp vá»›i những ngá»n núi chênh vênh phá»§ trên mình má»™t mà u xanh mướt. Nếu đứng từ trên má»™t đỉnh nà o đó nhìn xuống, hẳn bạn sẽ phải ngỡ ngà ng khi nháºn ra ở dưới đáy thung lÅ©ng xanh thẫm có má»™t dòng suối nhá» lấp lánh ánh bạc chảy lững lá» tá»›i má»™t bá» vá»±c thẳm. Các mái nhà trong thà nh phố cổ Ä‘á»u được lợp bằng những viên ngói Ä‘á», và dưá»ng như chúng được xếp gối lên nhau giống như cảnh chúng ta vẫn thấy trong các bức tranh mô tả vùng Nuremburg. Ra khá»i thà nh phố, bạn sẽ đến ngay khu phế tÃch cá»§a tu viện cổ Whitby, nÆ¡i ngà y xưa đã bị ngưá»i Äan Mạch cướp phá tan hoang và cÅ©ng là nÆ¡i từng cầm tù suất Ä‘á»i các cô gái trẻ trong vùng. Các phế tÃch rá»™ng mênh mông nà y sẽ tạo cho bạn má»™t cảm giác vÄ© đại và hùng vÄ© vá» phong cảnh xung quanh. Có má»™t truyá»n thuyết kể rằng thỉnh thoảng... lại có má»™t quý bà mặc toà n bá»™ đồ trắng xuất hiện bên má»™t ô cá»a sổ và o buổi tối. Nằm giữa thà nh phố cổ và khu phế tÃch là má»™t gác chuông cá»§a nhà thá» xứ bị vây quanh bởi má»™t nghÄ©a địa. Theo cách nhìn cá»§a tôi thì đây chÃnh là nÆ¡i đẹp nhất ở Whitby: ở đây bạn có thể phóng tầm mắt nhìn toà n cảnh bến cảng và má»™t bá» vịnh nhá», nÆ¡i có má»™t mÅ©i đất chạy xa ra biển. Ở bến cảng, mÅ©i đất nà y dốc đứng đến ná»—i các bá» mép cá»§a nó đã lở sụt xuống nước, khiến cho má»™t số ngôi má»™ - vì nghÄ©a địa chạy dà i tá»›i táºn đây - cÅ©ng bị lở theo. Bạn cÅ©ng thưa hồ được ngắm những lối nhá» rợp bóng cây xanh chạy xuyên qua nghÄ©a trang, vá»›i những hà ng ghế băng nằm rải rác như muốn má»i gá»i khách bá»™ hà nh nghỉ chân vâng cảnh hà ng giá», mặc cho những là n gió biển nhẹ nhà ng vuốt ve mÆ¡n trá»›n lâng lâng. ChÃnh tôi cÅ©ng thưá»ng hay lui tá»›i chốn đây ngồi là m việc. Quả thá»±c là lúc nà y, tôi Ä‘ang ngồi hý hoáy viết vá»›i má»™t cuốn sổ đặt trên gối, mặc cho mấy ông già ngồi nói chuyện trá»i đất ngay bên cạnh.
Dưới chân tôi là bến cảng, và phÃa bên kia là má»™t bức tưá»ng đá chạy Qà i ra biển và cuối cùng là má»™t bá» cong có má»™t ngá»n đèn biển má»c chÆ¡ vÆ¡ ở giữa. Phong cảnh sẽ trở nên thÆ¡ má»™ng hÆ¡n khi thá»§y triá»u lên, song khi nước biển rút Ä‘i, tất cả lại trở nên trÆ¡ trá»i và chỉ còn con suối Esk cần mẫn chảy giữa những đồi cát uốn lượn quanh má»™t vẫy má»m đã lẻ loi. Xa hÆ¡n bến cảng, vá» phÃa bên nà y, là má»™t dãy đá cao chạy dà i chừng ná»a dặm bắt đầu từ phÃa sau ngá»n đèn biển. Ở phÃa đầu dãy đá có má»™t cây phao tiêu được trang bị thêm má»™t quả chuông vốn chỉ cất những tiếng kêu sầu thảm và o những lúc trá»ng đại Có má»™t truyá»n thuyết địa phương kể rằng khi có má»™t con tà u bị lạc đưá»ng, từ ngoà i khÆ¡i xa các thá»§y thá»§ cÅ©ng có thể nghe thấy chuông vẳng tá»›i... Tôi cần phải há»i ông là đang Ä‘i vá» phÃa mình kia xem sá»± thá»±c có đúng như váºy không...
Äó là má»™t ông già không giống bất cứ má»™t ông già nà o khác ở trên Ä‘á»i nà y. Chắc ông phải già lắm bởi mặt ông rặt những nếp nhăn là nếp nhăn, đã thế lại còn sần sùi như má»™t thứ vá» cây nữa chứ. Ông nói vá»›i tôi rằng ông sống đã gần trăm tuổi, rằng bây giỠông vẫn ở trên má»™t chiếc thuyá»n đánh cá Greenland từ khi xảy ra tráºn đánh Waterloo. Tá»± nhiên tôi đâm ra hoà i nghi, bởi khi tôi há»i vá» tiếng chuông mà ở tÃt táºn ngoà i khÆ¡i xa ngưá»i ta cÅ©ng có thể nghe thấy ấy, và vá» ngưá»i phụ nữ mặc bá»™ đồ trắng ở tu viện kia, ông chỉ trả lá»i chung chung thế nà y :
- Cô bé ạ, thá»±c ra thì tôi cÅ©ng chẳng tin và o những câu chuyện như váºy lắm... chúng xưa quá rồi... Cô lưu ý nhé, tôi không bảo nó chưa bao giá» tồn tại, mà tôi chỉ muốn nói rằng nó có trước cả lúc tôi chà o Ä‘á»i... Tất cả những gì cô vừa há»i tháºt hấp dẫn vá»›i những ngưá»i ngoại quốc, những kẻ ham rong chÆ¡i và tất cả... nhưng không phải là điá»u để má»™t cô gái xuân sắc như cô phải nặng đầu suy nghÄ©. Những kẻ bá»™ hà nh từ York và từ Leeds, những kẻ lúc nà o cÅ©ng thÃch xem ở chợ có cái gì rẻ để mua thì có thể tin và o Ä‘iá»u đó. Song tôi không hiểu có ai lại nhá»c công vô Ãch để kể cho há» nghe những lá»i dối trá như váºy - kể cả những tá» báo bị tiếng là ngu ngốc cÅ©ng đâu có là m thế.
Tôi thầm nghÄ©: “Äây quả là má»™t ông già mà ngưá»i khác chắc chắn có thể há»c há»i được nhiá»u Ä‘iá»u thú vịâ€, và đà nh phải há»i lảng sang chuyện câu cá voi cá»§a ngưá»i xưa. Nhưng lúc tôi chuẩn bị được nghe kể thì chuông đồng hồ chợt ngân lên má»™t hồi sáu tiếng, ông già láºp tức đứng dáºy, giá»ng khó nhá»c :
- Cô gái ạ, có lẽ tôi phải vỠđây, con bé nhà tôi nó không thÃch phải chỠđợi ai khi nó đã pha trà . Vả lại, phải mất khối thá»i gian tôi má»›i xuống hết được các báºc...
Ông già kéo lê từng bước vá» nhà . Tôi đưa mắt trông theo mãi cái bóng già nua Ä‘ang cố bước nhanh nhất xuống những báºc đá, vá»›i cái khả năng Ãt á»i còn lại cá»§a má»™t kẻ Ä‘ang lúc xế bóng.
Cáo báºc đá là má»™t trong những nét rất đặc trưng cá»§a vùng nà y. Nó chạy ngược từ thà nh phố lên nhà thá»; tất cả dá»… có đến và i trăm báºc, hÆ¡i chạy theo hình xoắn ốc. Thá»±c ra thì chúng không chênh vênh lắm, bởi má»™t con ngá»±a có thể phi lên, phi xuống má»™t cách dá»… dà ng. Chắc chắn ngà y xưa, các báºc thang nà y cÅ©ng phải dẫn tá»›i các khu vá»±c xung quanh tu viện... Có lẽ tôi cÅ©ng phải vá» nhà . Hai mẹ con Lucy đã rá»§ nhau Ä‘i vãng cảnh cả chiá»u nay. Tôi không muốn là m phiá»n há». Giá» nà y chắc há» cÅ©ng sắp vá».
* * * * *
Ngà y 1 tháng 8
Tôi ngồi đây vá»›i Lucy chắc cÅ©ng được khoảng má»™t tiếng đồng hồ, chúng tôi đã có má»™t cuá»™c nói chuyện rất thú vị vá»›i ngưá»i bạn má»›i: Già Marin, và hai ngưá»i bạn vẫn tá»›i thăm ông hà ng ngà y. Trong số ba ông già , rõ rà ng tôi có thể đặt tên cho Già Marin là Ông Thánh, bởi lúc nà o ông cÅ©ng muốn mình là ngưá»i có lý, lúc nà o ông cÅ©ng thÃch phán ngược ý cá»§a tất cả má»i ngưá»i. Nếu không được, ông sẽ là m ầm lên, cứ như chá»i rá»§a thẳng và o mặt những ngưá»i Ä‘ang đối thoại vá»›i mình, và khi há» chán chẳng buồn nói nữa, thì ông lại tưởng hỠđã tâm phục khẩu phục. Lucy mặc má»™t chiếc áo dà i mà cô rất thÃch. Từ khi tá»›i Whithy, trông da dẻ cô nà ng có vẻ đẹp hẳn lên. Tôi để ý thấy há»… cứ má»—i lần chúng tôi có dịp ngồi trò chuyện ở đây, là y như rằng ba ông già kia lại muốn tìm cách lân la tá»›i ngồi gần cô. Quả thá»±c Lucy là cô gái rất dá»… mến đối vá»›i những ngưá»i già .
Chẳng ai có thể cưỡng lại vẻ duyên dáng cá»§a cô. Bản thân ông bạn già cá»§a tôi cÅ©ng bị khuất phục và cấm thấy ông nói ngược lại ý cô nà ng bao giá». Tôi chá»§ bụng lái cuá»™c nói chuyện vá» các truyá»n thuyết, và ông lão lại tuôn ra má»™t bà i thuyết giáo dà i dằng dặc, khiến tôi nghe mà chóng cả mặt :
- Cô gái ạ, tôi đã bảo rồi mà , tất cả chỉ là những chuyện ngu ngốc thôi: đó là những câu chuyện nhảm nhÃ, chứ không hÆ¡n không kém! Tất cả những câu chuyện hấp dẫn, quyến rÅ©, mê hoặc ấy chỉ thÃch hợp vá»›i những mụ già mất trÃ. Tất cả Ä‘iá»u đó là do mấy tay mục sư và những kẻ chèo kéo khách hà ng trong các khách sạn sáng tác ra để lèo lái ngưá»i khác phải là m những việc mà há» không muốn là m. Cứ má»—i lần nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u ấy, tôi lại thấy Ä‘iên cả tiết. Thấy in lên đống giấy lá»™n vẫn chưa đã, há» còn bảo nhau khắc đủ thứ lên những tấm bia má»™... Cô cứ nhìn xung quanh thì biết: tất cả những tấm đá Ä‘ang ngạo nghá»… đứng kia thá»±c ra Ä‘á»u bị đè nặng bởi những lá»i dối trá mà ngưá»i ta đã khắc chằng chịt ở bên trên! Và ở dưới những nấm má»™ ấy, phần lá»›n là rá»—ng tuếch, là m gì có ai nằm đấy kia chứ. Thà tìm cách xoay xở như thế nà o để có được má»™t nhúm sợi thuốc lá còn hÆ¡n là phải báºn tâm đến những câu chuyện nhảm nhà ấy! Thế đấy, đó chỉ là những chuyện dối trá, dối trá theo cách nà y hay cách khác, chẳng có gì khác ngoà i những lá»i dối trá? Chúa Æ¡i? Sẽ thú vị biết bao khi được trông thấy những kẻ xấu số loạng choạng bấu vai nhau tá»›i đây và khó nhá»c kéo theo những tấm bia má»™ để chứng tá» rằng há» Ä‘ang sống tháºt êm Ä‘á»m dưới đó?
Nhìn cái vẻ thá»a mãn cá»§a ông già và cái cách ông đưa mắt tìm sá»± tán thưởng cá»§a hai ngưá»i bạn già khác, tôi hiểu ông Ä‘ang muốn tá» ra là má»™t ngưá»i nổi báºt, nhưng như váºy cÅ©ng đủ để tôi há»i ông má»™t câu khác :
- Ôi? Già Swales, già lại không nói nghiêm túc rồi! Gần như chẳng có ngôi má»™ nà o trong nghÄ©a địa nà y là rá»—ng không cả, phải váºy không ạ?
Ông già có vẻ là m dáng hơn :
- Cô gái ạ, tôi đã nói đến thế rồi mà cô vẫn ngoan cố nhắc lại toà n những chuyện ngu ngốc! Ở đó có rất Ãt ngôi má»™ không phải là rá»—ng tuếch... thế đấy... những ngưá»i tốt lại rất hay tin ở những gì ngưá»i khác khua môi múa mép. .. Dối trá, tất cả chỉ là dối trá! Hãy nghe cho rõ nhé, cô gái: tôi không tin là cô đến đây mà không biết gì cả, dù cô có là má»™t ngưá»i xa lạ, và cô hãy nhìn và o...
Tôi không nắm được các từ ông già vừa nói. Nói thá»±c tôi không hiểu tá»›i má»™t ná»a những thổ ngữ mà ông đã nói và tôi cÅ©ng biết mình khó có thể tái hiện lại cái thứ thổ ngữ ý nhị ấy, nhưng tôi vẫn cứ gáºt đầu, dù trong lòng còn nghi hoặc rằng chắc ông già vừa ám chỉ tá»›i tu viện.
Ông già nói tiếp :
- Thế cô có tin là tất cả những ngôi má»™ đá, ở xung quanh kia kìa, Ä‘á»u Ä‘ang che chở cho những ngưá»i Ä‘ang yên nghỉ nà o đó không?
Tôi trả lá»i bằng má»™t cái gáºt đầu.
- Äó cÅ©ng chỉ là má»™t sá»± dối trá! Có tá»›i hai chục, hai chục và hai chục cái... giưá»ng nằm ấy là rá»—ng tuếch, rá»—ng tuếch như chÃnh đầu óc cá»§a những kẻ quen dối trá ấy!
Ông già quay sang tìm sá»± tán thưởng cá»§a hai ngưá»i bạn đồng niên, và rồi cả ba cùng cưá»i phá lên.
- Äấy, lạy Chúa? Sao có thể khác được kia chứ? Cô gái ạ, cô cứ thá» nhìn và o ngôi má»™ kia xem, đó... ngôi má»™ tôi chỉ tay kia kìa... rồi thá» Ä‘á»c xem sao! Äó... cô cứ thá» là m Ä‘i...
Tôi bước lại gần ngôi má»™ ông lão Ä‘ang chỉ và đá»c :
Edward Spencelngh, thuyá»n trưởng dặm trưá»ng, bị cư biển sát hại ngoà i khÆ¡i Cordillere ở tuổi 30. Tháng 4. 1854.
Khi tôi trở lại, ông già Swales tiếp tục :
- Váºy thì ai là ngưá»i đã Ä‘em anh ta vá» xứ nà y để chôn cất anh ta ở đó? Anh ta bị sát hại ở táºn CorÄ‘illere kia mà ! Có thể nà o xác anh ta lại ở đấy được? Tôi có thể kể cho các cô nghe hà ng tá những ngưá»i đã nằm lại dưới đáy biển, ở Groenland hoặc ở đằng kia vừa nói ông già vừa chỉ tay vá» phÃa bắc nếu như Ãt nhất là há» không bị các dòng nước cuốn Ä‘i xa hÆ¡n. Ấy váºy mà má»™ cá»§a há» vẫn nằm ở đây, ở xung quanh cô đây mà Từ chá»— cô ngồi, bằng đôi mắt đẹp cá»§a mình, cô có thể Ä‘á»c được tất cả những dòng chữ dối trá khắc trên từng tấm bia đá. Nà y nhé, cái tay Braithwaite Lowrey kia kìa... Tôi có biết bố anh ta đấy... Anh ta đã chết chìm trong vụ đắm tà u Cuá»™c sống tươi đẹp ở ngoà i khÆ¡i Groenland khi má»›i hai mươi... hay cái tay drew Woodhouse kia cÅ©ng thế, hắn cÅ©ng chết Ä‘uối ở má»™t nÆ¡i gần đó năm 1777..., còn tay John Paxton, hắn chết sau đó má»™t năm ở ngoà i mÅ©i Farewell..., rồi thì ông già John Rawlings, ngưá»i có ông ná»™i cùng Ä‘i biển vá»›i tôi, lại chết ở vịnh Phần Lan khi đã sang tuổi năm mươi. Nhiá»u lắm. nhiá»u lắm. .. Cô có tin rằng khi nghe thấy những bÆ¡ hồi kèn cá»§a lá»i Phán quyết cuối cùng rống lên, tất cả những ngưá»i đà n ông nà y sẽ chạy à o đến Whitby không? Tôi thì tôi nghÄ© như váºy đấy! Tôi đảm bảo vá»›i cô rằng thế nà o há» cÅ©ng xô đẩy nhau đến ná»—i ngưá»i ta sẽ tưởng mình Ä‘ang được chứng kiến má»™t .cuá»™c chiến trên băng tuyết kéo dà i từ buổi sá»›m mai đến lúc đêm Ä‘en, khi các chiến binh phải ra sức băng bó các vết thương dưới cái ánh sáng lá» nhá» cá»§a Bắc cá»±c.
Chắc chắn đó là má»™t kiểu nói đùa phổ biến ở xứ nà y, vì khi nói đến đây, ông già lại khoái trà cưá»i ha hả cùng vá»›i hai ông bạn ngồi bên.
Nhưng, tôi há»i chắc là già đã nhầm khi cho rằng tất cả những con ngưá»i tá»™i nghiệp ấy, hay nói đúng hÆ¡n là linh hồn đáng thương cá»§a há», nhất thiết phải đến trình diện ở ngôi má»™ cá»§a mình và o cái lúc Phán quyết cuối cùng. Có tháºt già vẫn nghÄ© đó là đlá»u nhất thiết phải có không?
- Äúng thế, nếu không thì những ngôi má»™ đá dùng để là m gì, tôi há»i cô đấy, cô gái?
- Äể là m vui lòng những ngưá»i trong gia đình há», đúng không già ?
- Äể là m vui lòng những ngưá»i trong gia đình há», đúng không già ? Ông già giá»…u cợt nhại lại câu há»i cá»§a tôi. – Cô thá» nói cho tôi nghe xem nà o, đâu là sá»± vui lòng đối vá»›i các gia đình khi há» biết rằng những dòng chữ được khắc trên các ngôi má»™ kia chỉ là những lá»i dối trá, rằng tất cả má»i ngưá»i, ai cÅ©ng biết rõ Ä‘iá»u đó?
Rồi ông chỉ và o một phiến đá nằm dưới chân chúng tôi như một tấm lát giữ cho chiếc ghế băng được thăng bằng trên bỠvách đá :
- Cô hãy Ä‘á»c những dòng dối trá dưới nà y Ä‘i.
Chá»— tôi ngồi chỉ có thể Ä‘á»c được những chữ ở mặt sau, nhưng ngồi ở chá»— Lucy thì có thể Ä‘á»c được hết. Thấy tôi bảo, Lucy cúi xuống Ä‘á»c :
Tôn kÃnh tưởng nhá»› George Canon, ngưá»i đã chết và o ngà y 29 tháng 7 năm 1873 khi ngã từ đỉnh núi xuống biển, trong má»™t hy vá»ng phục sinh xương thịt vẻ vang. Ngôi má»™ nà y được dá»±ng nên bởi mẹ anh, ngưá»i suốt Ä‘á»i Ä‘au đớn khôn nguôi vì mất má»™t đứa con trai yêu dấu. Arth là đứa con trai duy nhất và bà mẹ là má»™t ngưá»i vợ góa.
- Äúng là cháu chẳng thấy có gì lạ lùng ở đây cả, - Lucy nói - già Swales ạ.
Cô bạn tôi nháºn xét bằng má»™t giá»ng thá»±c sá»± nghiêm túc.
- Cô không thấy có gì lạ ư... Ha! Ha! CÅ©ng phải thôi, bởi vì cô đâu có biết bà mẹ khốn khổ đó... má»™t con mụ ác quá»· ghét cay ghét đắng thằng con trai cá»§a mình chỉ vì nó yếu Ä‘uối, còn thằng con trai thì cÅ©ng rất căm thù ngưá»i mẹ vì bà ta không thể đảm bảo được cuá»™c sống cho hắn. Hắn đã tá»± nã và o óc mình bằng má»™t khẩu súng cÅ© kỹ mà hắn vẫn dùng để dá»a mấy con quạ con. Hôm đó, hắn đã không dùng súng để dá»a qua nữa... Và cái mà ngưá»i ta vẫn bảo là ngã từ trên các má»m đá... Tất nhiên là hắn bị rÆ¡i... còn .cái gá»i là hy vá»ng phục sinh vẻ vang các xác chết gì đó, tôi vẫn thưá»ng nghe kể hắn muốn chui xuống địa ngục, vì mẹ hắn, má»™t kẻ rất sùng bạo, chắc chắn sẽ lên thiên đà ng, mà hắn đâu có muốn chết gì ở trên thiên đà ng vá»›i mẹ hắn... Bây giá» thì các cô cứ nói tấm đá nà y không phải đã ghi những lá»i dối trá Ä‘i?
Tôi định đáp lá»i thì Lucy đứng báºt dáºy và lái câu chuyện sang má»™t hướng khác :
- Ôi! Tại sao già lại cứ kể cho bá»n cháu toà n những chuyện không đâu và o đâu như váºy? Äây là chiếc ghế cháu vẫn thưá»ng tá»›i ngồi, và cháu sẽ không bao giá» từ bá» cái thói quen ấy đâu, còn giá» cháu sẽ luôn tá»± nhá»§ rằng mình Ä‘ang ngồi trên nấm mồ cá»§a má»™t kẻ tá»± tá»!
- Äiá»u đó sẽ không là m cô khó chịu đâu, cô gái xinh đẹp ạ! Còn cái anh chà ng George tá»™i nghiệp kia hẳn sẽ rất vui khi thấy có má»™t cô gái rất duyên tá»›i ngồi trên gối hắn... Không, Ä‘iá»u đó sẽ chẳng là m cô khó chịu... Từ khi còn chưa đầy hai mươi tuổi, tôi đã ra đây ngồi rồi, và từ đó đến giá», chưa bao giá» tôi thấy khó chịu cả? Äừng nên nghÄ© quá nhiá»u vá» những ngưá»i Ä‘ang nằm dướà chân mình, hoặc những ngưá»i chẳng há» nằm dưới đó. Rồi các cô sẽ có khối thá»i gian để mà sợ khi thấy tất cả các ngôi má»™ lần lượt bị mang Ä‘i và nghÄ©a địa thì cứ trÆ¡ ra như má»™t cánh đồng chỉ còn những gốc rạ... Nhưng thôi, lại đến giá» rồi, tôi phải vỠđây. Chà o các cô nhé?
Ông già lê bước đi xa dần.
Chúng tôi còn ngồi thêm má»™t lúc nữa. Phong cảnh đẹp quá Lucy lại kể cho tôi nghe vá» Arthur và đám cưới sắp tá»›i cá»§a há». Tôi bá»—ng thấy chạnh lòng, đã hÆ¡n má»™t tháng rồi tôi không nháºn được tin tức gì cá»§a Jonathan.
* * * * *
Cùng ngà y
Tôi trở vỠđây mà lòng buồn rưá»i rượi. Vẫn không thấy ngưá»i đưa thư xuất hiện chiá»u tối nay. Hy vá»ng đừng có chuyện phiá»n phức gì xảy ra vá»›i Jonathan. Äồng hồ đã Ä‘iểm chÃn giá». Thà nh phố lên đèn từ lâu, những ánh đèn lấp lánh như sao sa, lúc thì lẻ loi đơn chiếc, lúc lại cùng sang bừng lên thà nh má»™t hà ng nối tiếp nhau Ä‘á»u đặn trên các đưá»ng phố. Ở bên trái tôi, cảnh váºt bị che khuất hẳn bởi những mái nhà cổ má»c nhấp nhô gần tu viện. Những chú cừu non còn Ä‘ang cất tiếng kêu be be ở những cánh đồng đằng sau. Và phÃa dưới kia, tôi nghe rõ những bước chân lá»™p cá»™p cháºm chạp cá»§a má»™t chú lừa. Ban nhạc bến cảng Ä‘ang chÆ¡i má»™t Ä‘iệu van buồn. Xa hÆ¡n má»™t chút, dưới sân cảng, trên con đưá»ng nhá» nằm hÆ¡i khuất, là má»™t đội quân cứu thế Ä‘ang đứng táºp trung. Hai ban nhạc bá»—ng cùng cất lên những giai Ä‘iệu inh tai nhức óc, chẳng bên nà o nghe bên nà o. Tuy nhiên, đứng ở đây, tôi có thể nghe rõ cả hai, nhưng trong lòng tôi lúc nà y vẫn là hình bóng cá»§a Jonathan. Anh Ä‘ang ở đâu? Anh có còn nghÄ© đến tôi hay không? Sao tôi muốn lá»i khá»i đây đến thế.
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward
Ngà y 5 tháng 6
Trưá»ng hợp cá»§a Renfield ngà y cà ng trở nên thú vị hÆ¡n khiến tôi cà ng ngà y cà ng hiểu rõ vá» con ngưá»i. Trong con ngưá»i hắn nổi báºt nhất là những tÃnh cách: Ãch ká»·, khéo vá» vÄ©nh và ngoan cố. Hy vá»ng tôi sẽ hiểu được tại sao hắn lại cứng đầu cứng cổ đến thế. Tôi thấy dưá»ng như hắn Ä‘ang nung nấu má»™t ý đồ rất cụ thể, nhưng là ý đồ gì? Tuy nhiên, hắn rất yêu các con váºt, dù trong cái tình cảm được thể hiện theo đủ cách ngu ngốc ấy vẫn có má»™t cái gì đó tà n bạo đến kỳ lạ. Äến bây giá»; sá»± gà n dở cá»§a hắn lại được thể hiện ở cái thú bắt ruồi. Tôi thấy chẳng cần thiết phải quan sát mãi vá» cái kiểu xá» sá»± kỳ quặc nà y, bởi hà nh động dở hÆ¡i cá»§a hắn không phải là Ãt. Có má»™t Ä‘iá»u là m tôi rất ngạc nhiên là chẳng bao giá» thấy hắn nổi giáºn, như tôi vẫn lo ngại, mà sau khi suy nghÄ© giây lát, hắn chỉ há»i cô cÅ©ng má»™t giá»ng khá nghiêm túc: “Ông có đồng ý để cho tôi ba ngà y không? Trong vòng có ba ngà y, tôi sẽ là m cho chúng biến mấtâ€. Tất nhiên là tôi trả lá»i: “Äồng ýâ€, rồi ngây ngưá»i ra nhìn hắn như chưa bao giỠđược nhìn váºy.
* * * * *
Ngà y 18 tháng 6
Bây giá» hắn chỉ còn nghÄ© tá»›i mấy con nhện, những con nhện rất to được hắn cho và o trong má»™t cái há»™p. Hắn nuôi nhện bằng những con ruồi bắt được. Số ruồi đã giảm Ä‘i rất nhiá»u sau những lần bị hắn chá»™p. Hắn ta bắt ruồi bằng cách lấy má»™t ná»a khẩu phần ăn là m mồi như trên gá» cá»a sổ.
* * * * *
Ngà y 1 tháng 7
Äà n nhện ngà y cà ng đông cùng vá»›i số ruồi bị bắt. Tôi tức mình bắt hắn phải quẳng hết Ä‘i. Nhưng nhìn vẻ mặt sầu não cá»§a hắn, tôi lại đâm ra động lòng. Tôi bảo hắn Ãt nhất cÅ©ng phải vứt Ä‘i má»™t phần. Hắn hứa sẽ là m như váºy. Trong lúc ngồi vá»›i hắn, tôi bá»—ng thấy ghê cả ngưá»i khi thấy má»™t con ruồi to tướng bay nhanh và o trong phòng; hắn chá»™p vá»™i con váºt, rồi cầm giữa ngón tay cái và ngón tay trá» ngắm nghÃa vá»›i vẻ mặt rất há»›n hở. Và khi tôi còn chưa kịp Ä‘oán ra sá»± việc tiếp theo, thì hắn bá»—ng đút tá»m con ruồi và o miệng mà nhai ngấu nghiến. Tôi không ngần ngại nói vá» suy nghÄ© kinh tởm cá»§a mình, song hắn chỉ thản nhiên đáp lại rằng ăn ruồi rất ngon, rà ng con ruồi trà n đầy sức sống ấy sẽ tiếp thêm sức sống cho hắn. Trong đầu tôi chợt lóe lên má»™t ý nghÄ©, hay đúng hÆ¡n là má»™t sá»± ngá» vá»±c: cần phải biết hắn định xá» lý mấy con nhện kia như thế nà o. Chắc chắn là là phải có má»™t Ä‘iá»u gì đó khá nghiêm túc là m hắn phải báºn tâm, vì hắn Ä‘ang viết lia lịa và o má»™t cuốn sổ bá» túi. Các trang giấy Ä‘á»u viết kÃn những con số, dưá»ng như hắn Ä‘ang là m tÃnh thì phải.
* * * * *
Ngà y 8 tháng 7
Trong lúc lên cÆ¡n Ä‘iên, hắn đã là m theo má»™t phương pháp tháºt sá»±, và nháºn xét ấy cứ định hình rõ đần trong suy nghÄ© cá»§a tôi. Phương pháp ấy hoà n toà n sáng tá». Ôi hoạt động cá»§a trà tuệ vô thức? Rồi ngưá»i cÅ©ng phải nhưá»ng bước trước má»™t trà tuệ có ý thức. Tôi cố tình không gặp bệnh nhân cá»§a mình trong mấy ngà y, tôi tin chắc trong hắn Ä‘ang diá»…n ra má»™t sá»± thay đổi trạng thái đáng chú ý Hắn có thể bắt được má»™t con chim sẻ và thuần hóa nó bằng má»™t cách rất đơn giản mà tôi chợt Ä‘oán ra: đà n nhện trong há»™p đã vÆ¡i Ä‘i rất nhiá»u. Tuy nhiên, những con nhện còn lại Ä‘á»u rất béo tốt, vì hắn vẫn chịu khó bắt ruồi hà ng ngà y vá»›i má»™t phần thức ăn đặt trên gá» cá»a sổ.
* * * * *
Ngà y 19 tháng 7
Chúng tôi đã đạt được tiến bá»™ trong việc nghiên cứu ca bệnh. Bây giá» Renfield đã có cả má»™t đà n chim sẻ, trong khi đà n ruồi và đà n nhện gần như đã biến mất hoà n toà n. Thấy tôi bước và o phòng, hắn vá»™i sán đến và nói rằng hắn muốn xin tôi má»™t ân huệ lá»›n, rất lá»›n; vừa nói hắn vừa vuốt ve lên ngưá»i tôi như má»™t con chó liếm lưỡi và o ngưá»i chá»§. Tôi há»i thá»±c ra hắn cần gì, hắn ngây ngất trả lá»i: Tôi muốn có má»™t con mèo, má»™t con mèo con xinh xắn để là m bạn. Tôi sẽ dạy dá»— và cho nó ăn... Ôi! Vâng... tôi sẽ cho nó ăn.
Quả thá»±c là tôi hÆ¡i bất ngá» vá» Ä‘iá»u nà y, bởi tôi nháºn thấy cà ng ngà y hắn cà ng có vẻ thÃch những con váºt to hÆ¡n.
Tôi tháºt không thể chấp nháºn được chuyện cái gia đình chim sẻ xinh xắn đã thuần hóa lại biến mất theo cái kiểu biến mất cá»§a đà n ruồi và đà n nhện; vì váºy tôi trả lá»i rằng tôi còn phải suy nghÄ©. Tuy nhiên, trước khi rá»i khá»i phòng, tôi có há»i hắn bằng má»™t giá»ng rất dá»ng dưng rằng tại sao hẳn lại thÃch má»™t con mèo con mà không phải là má»™t con mèo to.
- Ôi! vâng, - Hắn há»›n hở trả lá»i - má»™t con mèo tôi. Tôi rất thÃch có má»™t con mèo to! Nếu như tôi xin ông má»™t con mèo con, thì đó là do tôi sợ ông từ chối tôi má»™t con mèo to? Chẳng ai lại Ä‘i từ chối tôi má»™t cÆ¡n mèo nhá», đúng không ạ?
Tôi lắc đầu và trả lá»i rằng tôi nghÄ© Ä‘iá»u đó là không thể được, Ãt nhất là trong lúc nà y, nhưng cuối cùng thì chúng tôi cÅ©ng sẽ... Mặt hắn tối sầm lại, và tôi Ä‘á»c được ngay trên nét mặt ấy má»™t lá»i cảnh cáo nguy hiểm, vì ánh mắt hắn chợt lóe lên những tia tà n ác như ánh mắt cá»§a má»™t kẻ giết ngưá»i.
Không còn nghi ngá» gì nữa, bệnh nhân nà y đúng là má»™t kẻ giết ngưá»i hung bạo. Rồi tôi sẽ được thấy sá»± ám ảnh cá»§a quá»· dữ sẽ dẫn hắn Ä‘i tá»›i đâu.
* * * * *
10 giỠtối
Khi quay trở lại, tôi thấy hắn đang ngồi ủ rũ ở một góc phòng.
Vừa nhác thấy tôi, hắn đã vá»™i quỳ xuống nà i nỉ tôi, mang mèo đến. Tôi trả lá»i ngay rằng Ä‘iá»u đó là không thể được. Nghe tôi bảo váºy, hắn hầm hầm trở vá» chá»— cÅ©, vừa Ä‘i vừa nắm chặt hai nắm đấm. Tôi sẽ gặp lại hắn và o sáng sá»›m hôm sau.
* * * * *
Ngà y 20 tháng 7
Tôi gặp Renfield từ rất sá»›m, sá»›m hÆ¡n cả khi ngưá»i giám thị Ä‘i đánh thức các bệnh nhân ở các phòng. Hắn Ä‘ang đứng hát lầm rầm má»™t giai Ä‘iệu nà o đó, trong khi hai tay vẫn rắc từng hạt đưá»ng xuống báºu cá»a sổ là m mồi bắt ruồi. Công việc là m hắn vui ra mặt. Tôi đảo mắt tìm lÅ© chim sẻ, nhưng chẳng thấy con nà o cả. Thấy tôi há»i, hắn không thèm quay mặt lại và trả lá»i là chúng đã bay Ä‘i hết. Tôi để ý thấy dưới đất có mấy nhúm lông, và trên gối hắn nằm còn có má»™t vết máu. Khi ra vá», tôi cố là m ra vẻ như không có vấn đỠgì xảy ra, song vẫn dặn ngưá»i là m vưá»n phải đến báo cho tôi biết nếu như có chuyện gì không bình thưá»ng trong ngà y.
* * * * *
11 giỠsáng
Chẳng phải đợi lâu, ngưá»i giám thị đã há»™c tốc chạy đến báo cho tôi biết rằng Renfield Ä‘ang rất mệt, rằng hắn đã nôn ra má»™t đống toà n lông chim là lông chim. “Thưa bác sÄ©,†tay giám thị bảo tôi - “tôi tin rằng hắn đã ăn tươi nuốt sống cả đà n chim cá»§a hắn?â€
* * * * *
11 giỠtối
Tối hôm nay, tôi đã cho Renfield uống thuốc ngá»§, rồi lấy trá»™m cuốn sổ bá» túi cá»§a hắn ra xem. Quả là tôi đã không nhầm vá»›i các giả thiết cá»§a mình: tay bệnh nhân giết ngưá»i nà y đúng là má»™t loại ngưá»i rất đặc biệt. Tôi phải xếp hắn và o loại chưa từng có bao giá», và gá»i hắn là má»™t kẻ Ä‘iên thú váºt, má»™t thằng Ä‘iên chỉ muốn sinh tồn bằng cách ăn các sinh váºt sống. Äầu óc hắn luôn thưá»ng trá»±c má»™t nỗà ám ảnh là cần phải ăn tháºt nhiá»u cÆ¡ thể sinh váºt sống mà hắn thèm. Hắn đã cho má»™t con nhện ăn không biết bao nhiêu ruồi, đã nuôi má»™t con chim bằng rất nhiá»u nhện, và rồi hắn còn muốn có má»™t con mèo để giết chết cả đà n chim. Sau đó hắn còn định là m gì nữa? Tôi rất muốn Ä‘i đến cùng cuá»™c thá» nghiệm cá»§a mình. Nhưng để là m váºy thì phải có má»™t lý do đầy đủ. Ngưá»i ta sẽ nhổ và o mặt tôi nếu tôi ná»›i vá» cách mổ xẻ vấn đỠnà y, song dẫu sao tôi cÅ©ng không thể tránh khá»i thá»±c trạng hiện nay. Tại sao không là m cho khoa há»c tiến bá»™ hÆ¡n trong má»™t vấn đỠkhó khăn hÆ¡n nhưng cÅ©ng có tÃnh chất sống còn hÆ¡n sá»± hiểu biết vá» bá»™ não, vá» cÆ¡ chế lý trà cá»§a con ngưá»i kia chứ? Nếu như tôi thấy hiểu được sá»± bà ẩn cá»§a bá»™ não, nếu như tôi tìm được chìa khóa mở và o sá»± tưởng tượng cá»§a má»™t bệnh nhân tâm thần độc nhất ấy, thì chắc chắn tôi sẽ đạt được má»™t bước tiến dà i trong chuyên môn cá»§a mình, và điá»u nà y sẽ cho phép tôi có thể so sánh ngang hà ng vá»›i nhà sinh lý há»c BurÄ‘on Sanderson, hoặc nhà giải phẫu há»c Ferrier.
Chỉ cần má»™t lý do xác đáng thôi? Nhưng tôi cÅ©ng chẳng cần phải nghÄ© quá nhiá»u vá» Ä‘iá»u đó, bởi sá»± cám dá»— cÅ©ng rất đơn giản má»™t lý do đầy đủ có thể là m tôi nghÄ© tá»›i trạng thái cân bằng từ phÃa mình, bởi theo bẩm sinh, tôi chẳng phải là kẻ có bá»™ óc đặc biệt đó là gì?
Quả thá»±c gã bệnh nhân đã có cách suy luáºn đúng cá»§a riêng hắn! Äúng thế, những kẻ Ä‘iên luôn có những suy luáºn đúng khi há» theo Ä‘uôi ý kiến cá»§a há». Tôi tá»± há»i không hiểu hắn đã đánh giá má»™t con ngưá»i bằng bao nhiêu sinh váºt sống, hoặc phải chăng hắn đã đánh giá má»™t mạng ngưá»i chỉ bằng duy nhất má»™t sinh váºt sống? Hắn đã kết thúc các phép tÃnh má»™t cách rất chÃnh xác, và ngà y hôm nay, hắn lại bắt tay và o các con tÃnh má»›i. Ai trong số chúng ta không bắt đầu má»™t ngà y bằng những phép tÃnh má»›i? Vá» phần mình, tôi thấy dưá»ng như chỉ hôm qua thôi, cuá»™c Ä‘á»i tôi đã thá»±c sá»± chìm nghỉm cùng vá»›i ước vá»ng trẻ trung cá»§a mình, và tôi cÅ©ng có cảm giác Ä‘á»i mình đã bắt đầu bằng má»™t con số không. Dưá»ng như Chúa Ä‘ang sắp gá»i tôi lên đó và đóng sáºp cuốn sổ lá»›n ghi rõ sá»± cân bằng giữa những cái được mất cá»§a tôi và o. Ôi! Lucy, Lucy! Tôi không thể oán trách em vá» Ä‘iá»u đó, cÅ©ng như không thể oán trách ngưá»i bạn đã may mắn được chia sẻ hạnh phúc vá»›i em. Nhưng tôi không nên trông chá» gì nhiá»u ở má»™t sá»± tồn tại không có hy vá»ng, má»™t sá»± tồn tạĩ mà chỉ còn công việc là điá»u quan trá»ng duy nhất đối vá»›i mình. Vâng, công việc, chỉ còn công việc thôi?
Chỉ cần tìm ra được một lý do cấp thiết như lý lẽ của gã bệnh nhân kia và sau đó, lý do ấy có đủ sức thúc đẩy tôi lao và o công việc, thì chắc chắn tôi sẽ tìm ra một hình thái hạnh phúc nà o đó.
Nháºt ký cá»§a Mina Jurray
Ngà y 26 tháng 7
Cà ng ngà y tôi cà ng cảm thấy lo lắng, và viết nháºt ký chÃnh là má»™t việc là m tôi nhẹ lòng Ä‘i phần nà o, nó giống như việc mình tá»± bá»™c bạch cho chÃnh mình nghe váºy. HÆ¡n nữa, viết nháºt ký bằng chữ tốc ký còn tạo cho tôi má»™t cảm giác khác lạ hÆ¡n so vá»›i chữ viết thưá»ng. Tôi cảm thấy lo lắng cho Lucy cÅ©ng như cho Jonathan. Äã lâu rồi tôi không nháºn được tin cá»§a anh ấy, nhưng hôm qua, ngà i Hawkins, ngưá»i lúc nà o cÅ©ng rất tá» tế, đã gá»i cho tôi má»™t lá thư mà ông đã nháºn được cá»§a Jonathan. Lá thư chỉ vẻn vẹn có và i dòng ngắn ngá»§i thông báo chuyến trở vá» cá»§a anh từ lâu đà i Dracula. Äiá»u nà y không giống Jonathan má»™t chút nà o? Không hiểu có chuyện gì xảy ra... sao tôi lại muốn được yên lòng đến thế! Còn đối vá»›i Lucy, mặc dù cô nà ng trông có vẻ đã khá»e lên rất nhiá»u, nhưng Ãt bữa nay, cô lại rÆ¡i và o tình trạng má»™ng du hay còn gá»i là miên hà nh như các bác sÄ© vẫn gá»i. Mẹ cô đã kể cho tôi biết, và chúng tôi đã quyết định từ nay trở Ä‘i, cứ tối đến là tôi sẽ đóng chặt cá»a lại. Bà Westenra luôn mưá»ng tượng trong đầu rằng những kẻ bị miên hà nh thưá»ng trèo lên mái nhà , lững thững bước ra tá»›i mép tưá»ng cheo leo nhất để rồi bừng tỉnh và giáºt mình rÆ¡i xuống đất cùng vá»›i má»™t tiếng kêu thê thảm tuyệt vá»ng mà ngưá»i ta có thể bắt gặp ở má»i nÆ¡i. Bà mẹ tá»™i nghiệp đã nhiá»u lần run sợ khi nghÄ© tá»›i má»™t thảm cảnh như váºy có thể xảy ra vá»›i Lucy cá»§a bà . Tôi được nghe bà kể ngà y trước, chồng bà , bố cá»§a Lucy, cÅ©ng đã phải hứng chịu những chứng bệnh tương tá»±: ông thưá»ng xuyên thức dáºy và o giữa đêm, mặc quần áo và o rồi lững thững ra khá»i nhà nếu không có ngưá»i chặn lại. Lucy phải là m đám cưới và o mùa thu nà y, cô đã chuẩn bị xong váy cưới, nhà cá»a và má»™t đống quần áo mang thÆ¡. Ngà i Holmwood - ngà i Arthur Holmwood đáng kÃnh là con trai cá»§a huân tước Godalming và chÃnh là chồng chưa cưới cá»§a Lucy chắc chắn sẽ sá»›m tá»›i đây, anh sẽ tá»›i ngay sau khi có thể rá»i thà nh phố, bởi bố anh Ä‘ang lâm bệnh. Lucy lặng lẽ bấm từng ngà y, từng giá»... Cô nói rằng cô rất muốn ngồi bên anh trên chiếc ghế đá ngoà i nghÄ©a địa và chỉ cho anh thấy phong cảnh tuyệt mỹ cá»§a Whitby. Theo tôi nghÄ©, sá»± mòn má»i chỠđợi cá»§a cô sẽ ảnh hưởng không tất tá»›i sức khá»e. Hy vá»ng cô sẽ mãn nguyện khi được gặp ngưá»i chồng chưa cưới cá»§a mình ở đây.
* * * * *
Ngà y 27 tháng 7
Vẫn chưa có tin gì thêm vá» Jonathan... Tại sao anh ấy không viết thư cho tôi, dù chỉ là má»™t lá»i? Dạo nà y, cà ng ngà y Lucy cà ng hay trở dáºy hÆ¡n và o buổi tối, và cứ má»—i lần chợt tỉnh giấc là tôi lại thấy cô Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng. CÅ©ng may tiết trá»i còn nóng, nếu không cô sẽ bị cảm lạnh là cái chắc. Vá» phần mình, ná»—i lo lắng cá»§a tôi cứ lá»›n dần lên, và những đêm bồn chồn, trằn trá»c gần như thức trắng đã là m tôi rất căng thẳng. Ngược lại, Æ¡n Chúa, Lucy vẫn khá»e mạnh. Holmwood vừa nháºn được Ä‘iện phải vá» Ring ngay láºp tức, tình trạng sức khá»e cá»§a huân tước Godalming Ä‘ang trở nên rất nghiêm trá»ng. Tất nhiên là Lucy rất lấy là m buồn vì không được gặp ngưá»i chồng chưa cưới ngay như cô vẫn nghÄ©, đôi lúc cô còn tá» ra bá»±c bá»™i cáu gắt, nhưng sức khá»e cá»§a cô vẫn không há» có vấn đỠgì, đôi má cô có lúc còn á»ng hồng hÆ¡n má»i khi.
Cầu mong sao cho Ä‘iá»u nà y mãi kéo dà i.
* * * * *
Ngà y 3 tháng 8
Lại thêm má»™t tuần nữa trôi qua mà tôi vẫn không nháºn được má»™t tin tức nà o cá»§a Jonathan! Lần nà y, tháºm chà anh ấy còn không viết cho cả ngà i Hawkins. Ôi! hy vá»ng là anh đừng ốm Ä‘au gì Nhưng nếu váºy thì chắc chắn anh ấy sẽ phải gá»i thư chứ. Äá»c lá thư cuối cùng cá»§a anh, tôi cứ thấy nghi nghi. Tôi không còn nháºn ra anh trong những gì anh ấy nói trong thư! Lần nà y, Lucy không còn bị má»™ng du nhiá»u như trước, song bây giá» trong con ngưá»i cô ấy lại có má»™t Ä‘iá»u gì đó tháºt kỳ lạ khiến tôi Ãt nhiá»u lo ngại: ngay cả trong lúc cô Ä‘ang ngá»§, tôi vẫn có cảm giác là cô Ä‘ang quan sát tôi. Cô thá» mở cá»a mấy lần, nhưng khi nháºn ra rằng mình đã bị khóa, cô biết Ä‘i tìm chìa khóa khắp phòng.
* * * * *
Ngà y 6 tháng 8
Lại ba ngà y nữa trôi qua, Jonathan vẫn biệt vô âm tÃn.
Sá»± chỠđợi đối vá»›i tôi bây giỠđã trở thà nh má»™t sá»± lo âu thá»±c sá»± khá»§ng khiếp. Lúc nà y, tôi chỉ cần biết mình có thể viết gá»i cho ai hoặc có thể tìm ai thôi thì cÅ©ng đủ yên lòng lắm rồi. Nhưng trong số bạn bè cá»§a Jonathan, không có bất cứ má»™t ai nháºn được má»™t lá»i nà o cá»§a anh. Tôi chỉ còn biết cầu Chúa ban cho tôi sá»± kiên nhẫn để chỠđợi thêm. Lucy thá»±c sá»± dá»… cáu gắt hÆ¡n bao giá» hết, mặc dù cô vẫn khá»e mạnh. Äêm nay có giông, mấy ngư dân nói rằng sắp sá»a có bão. Chỉ cần nhìn qua trá»i đất, tôi cÅ©ng có thể nháºn ra các dấu hiệu báo bão. Bầu trá»i hôm nay xám xịt; trong lúc tôi ngồi viết những dòng nà y, ông mặt trá»i đã bị che kÃn bởi những đám mây chở nặng hÆ¡i nước từ phÃa mÅ©i đất ùn ùn kéo đến. Tất cả Ä‘á»u má»™t mà u xám xịt, hoà n toà n xám xịt, trừ bãi cá» là còn má»™t chút mà u xanh Ä‘en... Ãnh mặt trá»i lúc nà y chỉ còn hắt hiu những tia sáng yếu á»›t qua các đám mây xám xịt xuống mặt biển cÅ©ng xám xịt, nÆ¡i thỉnh thoảng có nhô ra các đồi cát chạy dà i như những ngón tay thâm Ä‘en. Những cÆ¡n sóng bạc đầu liên tục xô nhau vá»— ầm ầm và o bá», nhưng sá»± ồn à o cá»§a biển dưá»ng như đã bị bóp nghẹt bởi những đám mây mù Ä‘ang cùng má»™t lúc bị dồn vá» phÃa đất liá»n. Tất cả tạo nên má»™t cảm giác mênh mông. Các đám mây chồng chất lên nhau như những tảng đá khổng lồ trong má»™t không gian ầm ầm vô táºn cá»§a biển cả. Äây đó trên bãi biển, ngưá»i ta có thể bắt gặp những bóng ngưá»i lá» má» bị cuá»™n tròn giữa lá»›p mây mù khiến ai trông thấy cÅ©ng tưởng là mình được nhìn thấy “những bóng cây biết Ä‘iâ€. Các con tà u đánh cá Ä‘ang vá»™i và ng trở vá» cảng để tránh tai há»a cá»§a biển cả... Kia rồi, già Swales kia rồi, dưá»ng như ông lão Ä‘ang muốn đến nói chuyện vá»›i tôi thì phải...
Ông lão khốn khổ đã thay đổi nhiá»u từ mấy ngà y hôm nay, là m tôi không khá»i ngạc nhiên. Vừa ngồi xuống cạnh tôi, ông nói luôn, giá»ng rất khẽ :
- Tôi muốn há»i cô má»™t Ä‘iá»u, cô gái ạ...
Thấy ông có vẻ lúng túng, tôi vá»™i cầm lấy bà n tay già nua nhăn nheo cá»§a ông và bảo rằng xin ông cứ nói. Ông lão giải thÃch, tay vẫn để nguyên trong tay tôi :
- Con gái ạ, hy vá»ng ta sẽ không là m con bị sốc khi nói vá»›i con vá» tất cả những Ä‘iá»u liên quan tá»›i cái chết... Thá»±c lòng mà nói, ta đã Ä‘i xa hÆ¡n cả những ý nghÄ© cá»§a mình và ta muốn rằng con sẽ nhá»› tất cả khi ta không còn ở đây nữa... Bá»n ta, những kẻ già nua, thưá»ng hay lẩm cẩm. Bá»n ta Ä‘á»u đã cáºp kè miệng lá»—, và chẳng ai muốn nghÄ© quá nhiá»u đến cái chết cÅ©ng như muốn mình phải sợ cái định mệnh đó! Vá» phần mình, ta đã quyết định nói đôi chút vá» cái chết để phần nà o tá»± trấn an được mình. Tuy nhiên, con gái ạ, có Chúa chứng giám cho, ta không há» sợ chết... không há» sợ chút nà o... Chỉ có Ä‘iá»u, giá như nó đừng vá»™i nhằm và o ta, bởi ta còn muốn sống thêm má»™t chút nữa. Nhưng số ta chắc chắn cÅ©ng sắp đến hạn rồi, bởi con ngưá»i ta khi đã đến tuổi bách niên, thì hy vá»ng cÅ©ng chẳng còn được bao nhiêu. Như con thấy đấy, ta không thể nhịn được những lá»i báng bổ... ừ, Thần Chết chắc cÅ©ng sẽ sá»›m gióng lên hồi kèn gá»i ta vá»... Song cÅ©ng đừng buồn bã mà là m gì con gái ạ? - Ông lão vừa nói vừa nhìn tôi lau nước mắt. - Tháºm chà kể cả Ngà i gá»i ngay trong đêm nay Ä‘i, thì ta cÅ©ng sẵn lòng đáp lá»i. Bởi vì nói cho cùng, sống có nghÄ©a là chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì đó khác vá»›i cái mà chúng ta Ä‘ang có, má»™t cái gì đó khác vá»›i cái chúng ta Ä‘ang là m. Cái chết là điá»u duy nhất mà chúng ta có thể tÃnh đến trong hoà n cảnh đó. Ừ, con gái bé bá»ng ạ, nó có thể đến và đến rất nhanh, thá»±c ra, ta rất hà i lòng! Có lẽ cÆ¡n gió cá»§a biển cả kia đã cuốn theo cùng nó tất cả những con tà u oan nghiệt cÅ©ng như những mảnh Ä‘á»i đơn côi khốn quẫn... Thấy chưa? Thấy chưa con. - Ông lão chợt thấy lên. - Trong ngá»n gió ấy, trong lá»›p mây mù ấy, dưá»ng như Ä‘ang lẩn khuất má»™t cái gì đó giống như cái chết váºy? Nó Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trong cÆ¡n gió nguá»™i lạnh! Nó tá»›i đấy, nó tá»›i đấy, ta biết mà ... Chúa Æ¡i! Hãy là m cho con đáp lại tiếng gá»i ấy mà không phải nuối tiếc Ä‘i!
Ông lão sùng kÃnh giÆ¡ hai tay lên trá»i rồi kÃnh cẩn cởi mÅ© ra. Äôi môi ông mấp máy liên tục như Ä‘ang cầu nguyện. Sau má»™t lát im lặng, ông lão từ từ đứng Ä‘áºy nắm chặt lấy hai bà n tay tôi, cầu phúc là nh cho tôi rồi lặng lẽ bá» Ä‘i vá»›i cái dáng dấp cá»±c nhá»c quen thuá»™c. Tôi ngây ngưá»i như tượng đá, đầu óc chẳng còn biết nghÄ© gì cả... Sá»± xuất hiện cá»§a ngưá»i Tuần biển đã là m tôi sá»±c tỉnh. Ông ta kẹp má»™t cái ống nhòm dà i ngoằng dưới nách. Theo thói quen, ông dừng lại nói nhăng cuá»™i vá»›i tôi và i lá»i, trong khi ánh mắt vẫn nhìn ra biển, nÆ¡i có má»™t con tà u hình như Ä‘ang gặp khó khăn.
- Rõ là má»™t con tà u ngoại quốc. - Ngưá»i tuần biển nói. - Chắc là tà u cá»§a ngưá»i Nga... Nhưng sao nó lại loay hoay kỳ quặc thế kia nhỉ? Cứ như là nó không biết mình muốn gì? như... như là cảm thấy có bão đến Ä‘Ãt rồi mà vẫn không thể quyết định hoặc là quay mÅ©i vá» hướng bắc hoặc là chạy và o cảng nà y ấy. Cô cứ thá» nhìn mà xem! Äúng là chẳng có ai cầm lái rồi? Nó đổi hướng liên tục má»—i khi có má»™t tráºn gió lồng lên! Cứ tin tôi Ä‘i, và o cái giá» nà y ngà y mai, thế nà o chúng ta cÅ©ng sẽ được nghe nói vá» con tà u quá»· quái nà y cho mà xem!
Xem tiếp chương 7
|

23-06-2008, 10:19 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: hn
Bà i gởi: 75
Thá»i gian online: 4 ngà y 3 giá» 40 phút
Thanks: 30
Thanked 14 Times in 10 Posts
|
|
Chương 7
Chương 7
Bà i cắt từ báo “Dailygraph†dán trong nháºt ký cá»§a Mina Murray
(bà i của một trong số các thông tin viên của chúng tôi)
Whitby, ngà y 8 tháng 8
Má»™t cÆ¡n bão khá»§ng khiếp nhất và bất ngá» nhất vừa đổ bá»™ và o đất liá»n, gây ra những háºu quả nặng ná» chưa từng có. Trước đó, thá»i tỉết khá ngá»™t ngạt nhưng không phải là má»™t Ä‘iá»u đặc biệt đối vá»›i má»™t tháng như tháng tám. Buổi chiá»u chá»§ nháºt thá»i tiết còn rất đẹp, nhưng hôm qua rất nhiá»u dân là ng đã rá»i Ä‘i chá»— khác hoặc và o rừng Mulgrave, khiến cho không khà ở Whitby và các vùng phụ cáºn bá»—ng náo nhiệt hẳn lên. Thá»i tiết vẫn bình thưá»ng, nếu không muốn nói là lá»™ng lẫy, đến táºn cuối buổi chiá»u, nhưng má»™t và i ông cụ - ngà y ngà y có thói quen leo lên nghÄ©a địa ngồi hóng chuyện và ngắm biển, vì nghÄ©a địa nà y nằm ê má»™t vách đá cao chót vót - đã giáºt mình khi nháºn ra những đá mây hình “đuôi mèo†đang lá» lững trôi ở phÃa Tây bắc. Khi đó, gió chỉ đạt cấp hai theo phong vÅ© biển. Ngưá»i tuần biển phải tức tốc là m ngay má»™t báo cáo vá» hiện tượng không bình thưá»ng cá»§a thá»i tiết; và má»™t ngưá»i ngư dân già ngưá»i đã từng có hÆ¡n năm mươi năm là m công việc theo dõi các dấu hiệu dá»± báo thá»i tiết biển - đã thông báo rằng má»™t cÆ¡n bão khá»§ng khiếp sắp sá»a tấn công Ä‘iên cuồng và o đất liá»n. Nhưng bóng chiá»u tà vẫn đủ sức tô hồng những đám mây Ä‘ang bồng bá»nh trôi vá» phÃa chân trá»i tạo nên má»™t bức tranh tráng lệ như má»™t phần thưởng dà nh cho những ngưá»i còn nhởn nhÆ¡ trên nghÄ©a địa cổ. Ông mặt trá»i lặn dần khiến cho mÅ©i đất trở thà nh mà u tối sẫm như má»™t lưỡi kiếm chém ngang bầu trá»i. Hoà ng hôn pha và o những đám mây đủ sắc mà u hồng, tÃm, xanh và đặc biệt là sắc và ng óng ánh, là m nên đủ loại hình thù quái dị. Các nghệ sÄ© lãng mạn nhất có thể lấy đó là m gợi cảnh cho các bức há»a thiên nhiên cá»§a mình: há» có thể đặt tên, chẳng hạn như Khúc dạo đầu cho cÆ¡n bão tá» thần, cho má»™t bức vẽ nà o đó. Không còn má»™t ông chá»§ nà o dám táo tợn quyết định cho tà u cá»§a mình ra khá»i cảng trước khi bão tan. Lúc sẩm tối, gió biển hoà n toà n tắt lịm, không gian bá»—ng im ắng đến lạ thưá»ng, bầu không khà oi nồng, ngá»™t ngạt thưá»ng thấy trước các cÆ¡n giông tố bắt đầu trà n tá»›i từng ngõ ngách khiến cho những ngưá»i mẫn cảm không thể chịu nổi. Mặt biển tối Ä‘en như má»±c. Cái duy nhất mà ngưá»i ta có thể còn nháºn ra khá rõ là má»™t chiếc thuyá»n buồm dá»c cá»§a ngưá»i ngoại quốc. Con thuyá»n đã giương tất cả các cánh buồm lên, hình như nó Ä‘ang trôi vá» phÃa tây. Sá»± bất cẩn và vụng vá» quá rõ cá»§a đám sÄ© quan trên tà u đã là m cho đám đông đứng trên cảng bà n tán xôn xao, ngưá»i ta cố gắng là m cho há» nháºn ra rằng có má»™t mối nguy hiểm Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên đầu há», rằng há» nên hạ tất cả các cánh buồm xuống thì hÆ¡n.
Khoảng trước mưá»i giá» má»™t chút, bầu không khà oi nồng bắt đầu trở nên ngá»™t ngạt đến nghẹt thở, và tất cả vẫn im lặng sâu thẳm đến mức ngưá»i ta có thể nghe rõ những tiếng kêu be be cá»§a má»™t con cừu hay tiếng ăng ẳng cá»§a má»™t con chó nhà vá»ng tá»›i từ rất xa. Nhưng sá»± im lặng ấy cÅ©ng không thể kéo dà i mãi. Ngay sau khi chuông đồng hồ vừa đổ mưá»i hai tiếng, ngưá»i ta chợt nghe thấy má»™t tiếng réo ầm ì và quái gở từ ngoà i khÆ¡i vá»ng tá»›i má»—i lúc má»™t gần hÆ¡n, cùng lúc đó má»™t tiếng sấm khẽ gầm lên như hăm dá»a sau những đám mây chết chóc.
Tiếng sấm rá»n ấy chÃnh là má»™t dấu hiệu tức thì báo hiệu má»™t tai há»a bất thần ầm ầm kéo đến ngay sau đó. Tháºt không thể hiểu nổi: chỉ trong vòng có mấy phút, thiên nhiên hiá»n hòa bá»—ng láºp tức trở mặt, bá»™c lá»™ rõ bản chất hung hãn cá»§a nó. Biển cả êm Ä‘á»m đã tá»± biến mình thà nh má»™t giống quá»· dữ vá»›i những con sóng khổng lồ ầm ầm xô nhau như muốn san bằng, há»§y diệt tất cả. Mặt biển Ä‘iên cuồng gầm thét đòi nuốt chá»ng bến bá» và các vách đá cheo leo. Những cÆ¡n gió lúc nà y cÅ©ng gầm lên như những tiếng sấm long trá»i lở đất vá»›i má»™t sức mạnh ghê gá»›m khiến cho những ngưá»i đà n ông vạm vỡ nhất cÅ©ng khó bỠđứng vững nổi trên đưá»ng Ä‘i.
Äám ngưá»i còn nấn ná trên sân cảng đã phải vá»™i và ng tìm nÆ¡i ẩn náu, bởi mối nguy hiểm Ä‘ang gia tăng từng phút. Như muốn chứng tá» tÃnh hung hãn không có giá»›i hạn cá»§a mình, mặt biển cà ng ra sức diá»…u võ dương oai vá»›i những đám bá»t khổng lồ ném tung và o sâu trong đất liá»n. Trên bá», những kẻ yếu tim sẽ dá»… dà ng hình dung những đám mây mù trắng toát nà y là vô số những bóng ma kỳ quái, lởn vởn, nhảy nhót trên bãi biển. Ai có má»™t chút trà tưởng tượng cÅ©ng có thể nghÄ© ngay tá»›i hình ảnh biển cả Ä‘ang muốn lôi tuá»™t xuống đáy vá»±c Ä‘en ngòm cá»§a nó tất cả những sinh linh bé nhá» yếu á»›t trên bá» bằng những bà n tay chết chóc mà u trắng. Vâng, những đám mây trắng ấy có thể bao bá»c kÃn ngưá»i bạn ngay láºp tức nếu bạn vô phúc đứng ở đó. Thỉnh thoảng những bóng ma biển lại thoắt ẩn thoắt hiện khi có những tia chá»›p chói lòa bất thình lình lóe lên loằng ngoằng trên mặt biển, trước những loạt sấm nổ đùng đùng như muốn xé toạc bầu trá»i.
Những tia chá»›p lóe không dứt là m cho biển như hùng vÄ© hÆ¡n bá»™i phần. Má»—i khi sóng dáºy, mặt biển bá»—ng cao hẳn lên vá»›i những ngá»n núi nước nhấp nhô tráºp trùng. Nằm đây đó trên biển là má»™t tà u đánh cá, má»™t chiếc thuyá»n câu... trông chúng chẳng khác nà o những miếng giẻ rách không còn biết là m thế nà o hoặc Ä‘i vỠđâu để lánh nạn. Thỉnh thoảng trên đầu những ngá»n sóng lại xuất hiện những cánh chim biển trắng lao Ä‘ao vì gió bão. Äứng lừng lững ở đỉnh vách đá phÃa đông là má»™t ngá»n hải đăng Ä‘ang đợi được sá» dụng lần đầu tiên. Ngưá»i cá»§a cảng Ä‘ang cố gắng tìm má»i cách là m cho cây đèn phát sáng. Và cÅ©ng có má»™t hoặc hai lần gì đó, cây đèn má»›i nà y đã phát huy được tác dụng - con tà u, hoặc con thuyá»n nà o nhìn được ánh sáng quét Ä‘i từ ngá»n đèn nà y thì có thể tìm được hướng Ä‘i và o cảng mà không sợ húc đầu và o đá. Cứ má»—i lần có má»™t chiếc thuyá»n hoặc má»™t con tà u đánh cá và o được cảng là đám đông lại reo hò ầm Ä© từ ngay nÆ¡i ẩn nấp cá»§a há». Tất nhiên là tiếng reo vui cá»§a há» luôn bị tiếng gà o thét cá»§a biển cả và gió bão nuốt chá»ng.
Dưới ánh đèn chiếu lấp loáng, ngưá»i ta còn trông thấy chiếc thuyá»n buồm dá»c Ä‘ang giương hết các cánh buồm ở ngoà i khÆ¡i, hình như đó chÃnh là chiếc thuyá»n ngưá»i ta đã thấy lúc sẩm tối. Lúc nà y gió đã đổi sang hướng dông, đám ngưá»i nấp trên bá» bắt đầu cảm thấy run khi nháºn ra mối nguy hiểm khá»§ng khiếp Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên đầu con thuyá»n đơn côi. Giữa con thuyá»n và bên cảng có má»™t dãy đá lởm chởm chạy dà i ra ngoà i và từng là nÆ¡i Ä‘áºp tan không biết bao nhiêu tà u thuyá»n trước khi tống tiá»…n chúng vá» vá»›i hà bá. Má»™t khi gió đông đã nổi lên, con thuyá»n chỉ như má»™t hạt cát giữa biển ấy sẽ không thể và o cảng được. Mặc dù Ä‘ang là giá» thá»§y triá»u lên, nhưng các con sóng man rợ vẫn xô cao đến ná»—i khi chúng cuốn Ä‘i, ngưá»i ta chỉ còn thấy đáy biển nằm trÆ¡ trÆ¡. Ấy váºy mà con thuyá»n vẫn căng buồm tiến băng băng vá» phÃa trước, nói như má»™t ngư dân lão luyện, thì con thuyá»n “rõ rà ng là đang tiến vỠđâu đó dưới địa ngụcâ€. Bị đẩy và o bá», những đám mây mù dà y đặc hÆ¡n lại ùn ùn xuất hiện như những bức tưá»ng thà nh ngăn cách thế giá»›i và chỉ cho phép các ngư dân cùng những ngưá»i trên bá» cảm nháºn má»i sá»± bằng hai lá»— tai. Tất cả lúc nà y chỉ còn là tiếng gà o thét cá»§a bão tố, tiếng gầm Ä‘inh tai nhức óc cá»§a sấm sét và những tiếng ầm ầm Ä‘iên cuồng cá»§a các con sóng. Các ánh đèn chiếu lúc nà y đã chiếu táºp trung và o má»™t Ä‘iểm cố định trên lối và o cảng, nói chÃnh xác là chỉ còn chiếu vá» phÃa đông con đê chắn sóng, nÆ¡i ngưá»i ta tin là sẽ xảy ra má»™t sá»± va chạm. Những ngưá»i còn lảng vảng trên bá» Ä‘á»u nÃn thở chỠđợi. Nhưng gió biển lại đột ngá»™t chuyển sang hướng đông bắc khiến cho các đám mây mù lại bị đánh bạt Ä‘i ngay láºp tức. Và má»™t Ä‘iá»u gần như không thể tin được đã xảy ra: chiếc thuyá»n buồm dá»c đã vượt lên trên các ngá»n sóng cả, băng băng lao và o giữa hai con đê chắn sóng và lao thẳng và o má»™t nÆ¡i trú ẩn trong cảng.
Ãnh đèn chiếu láºp tức quét theo con thuyá»n. Äám ngưá»i trên bá» như chết lặng khi bất ngá» nháºn ra má»™t xác chết đứng áp sát và o bánh lái ở Ä‘uôi thuyá»n, đầu xác chết gục thõng xuống và lắc lư liên tục sang hai bên theo nhịp chao đảo cá»§a con thuyá»n. Ngoà i ra không còn bất cứ má»™t bóng ngưá»i nà o khác trên đó. Äám đông kinh hãi thất lên vì ngá» rằng chiếc thuyá»n buồm đã lao và o cảng như có má»™t phép thần thông: ấy là bà n tay cá»§a xác chết Ä‘ang nắm chặt và o bánh lái? Tuy nhiên, cảnh tượng trôi qua quá nhanh nên không thể mô tả được nhiá»u. Con thuyá»n vẫn tiếp tục lao phăng phăng và o bá» và đâm đầu và o má»™t đống cát sá»i do thá»§y triá»u và bão biển đồn lại ở góc đông nam cá»§a bến cảng, giáp vá»›i Ä‘uôi cá»§a vách đá, nÆ¡i có má»™t con đê chắn sóng khác mà ngưá»i dân xứ nà y vẫn gá»i là Äồi Tate.
Con tà u bị má»™t cú sốc đáng kể khi húc và o đống sá»i cát. Các cá»™t buồm, dây chão bị đứt tung. Và còn má»™t Ä‘iá»u bất ngá» nữa: đúng và o lúc mÅ©i tà u húc và o bá», từ dưới khoang, có má»™t con chó to lừng lững bất ngá» vá»t lên trên boong rồi nhảy tót lên bá» như bị cú va chạm vừa rồi hối thúc. Con chó cắm đầu chạy miết vá» phÃa đỉnh vách đá chênh vênh - chênh vênh đến ná»—i có má»™t số tấm bia má»™ trÆ¡ lòi cả ra ngoà i - rồi biến mất và o bóng đêm phÃa bên kia những ánh đèn chiếu.
Việc xảy ra như má»™t sá»± tình cá», trên Äồi Tate lúc đó chẳng có ai, ngưá»i dân ở các ngôi nhà xung quanh Ä‘á»u đã ngá»§ say hoặc đã tạm chuyển tá»›i các gò cao trên cảng. Ngưá»i tuần biển há»™c tốc chạy tá»›i hiện trưá»ng và là ngưá»i đầu tiên nhảy lên con thuyá»n. Những ngưá»i Ä‘iá»u khiển hải đăng, sau má»™t lúc không phát hiện ra thêm Ä‘iá»u gì bất trắc trên đưá»ng và o cảng, đã hướng tất cả các ngá»n đèn vá» phÃa con thuyá»n mắc cạn và giữ nguyên vị trà ánh sáng ở đó. Trên thuyá»n, ngưá»i tuần biển vá»™i và ng lao vá» phÃa cuối để kiểm tra. Ngưá»i ta trông rõ thấy ông cúi xuống ngó nghiêng nhìn và o nÆ¡i có thanh bánh lái rồi lùi ngược trở ra ngay láºp tức như vừa phải trải qua má»™t cảm xúc bất ngá» không thể chịu nổi. Äiá»u đó cà ng kÃch thÃch trà tò mò cá»§a những ngưá»i Ä‘ang theo dõi sá»± có mặt cá»§a ông trên con thuyá»n. Có rất nhiá»u ngưá»i đã tức tốc chạy vá» phÃa con thuyá»n để được táºn mắt chứng kiến chuyện gì đã xảy ra. Tôi cÅ©ng là má»™t trong số những ngưá»i đầu tiên chạy từ trên vách đá xuống con đê chắn sóng. Tuy nhiên, có má»™t số ngưá»i đã kịp có mặt trước tôi. Ngưá»i tuần biển, và cả cảnh sát nữa, phải ra sức ngăn cản những kẻ tò mò trèo lên thuyá»n. Tuy nhiên, vì là má»™t phóng viên cá»§a tá» Dailygraph, nên tôi được phép leo lên boong. Cùng vá»›i má»™t và i ngưá»i nữa, tôi đã được táºn mắt chứng kiến cái thây ma Ä‘ang đứng tì sát và o bánh lái.
Sá»± kinh ngạc, rồi sợ hãi đã hiện rõ trên gương mặt vốn rất tháºt thà cá»§a ngưá»i tuần biển. Hai bà n tay xác chết còn bám chặt và o má»™t thanh nan hoa cá»§a chiếc bánh lái. Giữa lòng bà n tay ấy và thanh gá»— là má»™t cây thánh giá nhá» không hiểu đã được ai nhét và o từ bao giá». Sợi dây cưá»m gắn cây thánh giá được quấn xung quanh hai bà n tay và quấn luôn cả và o thanh nan hoa bánh lái, ngoà i ra còn có mấy sợi dây nữa buá»™c thêm lằng nhằng và o đó. Chắc hẳn gã đà n ông tá»™i nghiệp nà y đã phải đứng như váºy từ khá lâu, bởi trong gió bão Ä‘iên cuồng, chiếc bánh lái đã tá»± do xoay bên nà y, rồi xoay sang bên kia, khiến cho các sợi dây trói cá» xát đến trầy da, tróc thịt, và o táºn xương hai cổ tay cá»§a gã. Ngưá»i ta đã là m má»™t báo cáo chi tiết vá» vụ việc nà y, và thầy thuốc, bác sÄ© J.M. Caffyn (số nhà 33, Quảng trưá»ng Äông Elliot), ngưá»i có mặt ngay sau tôi, sau khi khám nghiệm, đã tuyên bố rằng gã đà n ông xấu số nà y chết từ hai ngà y trước. Ngưá»ii ta tìm thấy trong túi quần cá»§ gã có má»™t cái chai được bịt nút rất cẩn tháºn, trong chai có đựng má»™t cuá»™n giấy nhá» mà sau đó ngưá»i ta được biết là những tá» giấy ghi nháºt ký hải trình cá»§a con thuyá»n. Theo ngưá»i tuần biển, chắc chắn gã đà n ông đã tá»± trói tay mình rồi dùng răng thÃt chặt các nút dây lại trước khi chết...
Lúc nà y giông bão đã qua Ä‘i, má»i ngưá»i ai lại vá» nhà nấy, ánh mặt trá»i bắt đầu cất những tia nắng đầu tiên trên các thung Yorkshire. Tôi sẽ gặp lại các bạn trong số báo tá»›i vá»›i các chi tiết rõ hÆ¡n vá» chiếc thuyá»n mắc nạn kiểu nà y.
* * * * *
Whitby, ngà y 9 tháng 8
Những phát hiện sau sá»± xuất hiện bất ngá» cá»§a con tà u lạ giữa tráºn bão đêm qua còn đáng ngạc nhiên hÆ¡n cả chÃnh bản thân sá»± việc. Bây giá» ngưá»i ta đã biết đó là má»™t con tà u cá»§a ngưá»i Nga đến từ vùng Varna, và tên con tà u là Demeter. Äiá»u kỳ lạ đầu tiên mà ngưá»i ta phát hiện ra là con tà u đã chở má»™t chuyến hà ng không hỠđáng giá chút nà o - những thùng gá»— nÃch toà n đất mùn được gá»i theo địa chỉ cá»§a má»™t công chứng viên ở Whitby, Ngà i SF.Billington, số 7, phố Trăng Lưỡi liá»m. Sáng nay, ngưá»i có tên là Billington nà y đã tá»›i cảng nháºn hà ng gá»i theo đúng quy định vá» thá»§ tục giấy tá».
Vá» phÃa mình, lãnh sá»± quán cá»§a Nga đã chÃnh thức lấy lại con tà u sau khi thá»±c hiện đủ má»i thá»§ tục ngoại giao và ký và o biên bản nháºn tà u. Ở Whitby ôm nay, ngưá»i ta chỉ bà n tá»›i sá»± kiện con tà u lạ. CÅ©ng rất nhiá»u ngưá»i nói tá»›i con chó to lá»›n đã nhảy lên bá» ngay khi mÅ©i tà u vừa húc và o đống sá»i cát. Sau đó, ngưá»i ta không tìm thấy con váºt đâu. Có lẽ vì quá khiếp sợ trước cÆ¡n bão tố nên con váºt đã trốn biệt và o đâu đó trong các khu đất hoang ráºm rạp cây cá». Má»™t số ngưá»i tỠý nghi ngá» trước tình huống dá»± Ä‘oán nà y và há» cÅ©ng nháºn thấy ở đó má»™t mối nguy hiểm thá»±c sá»±, bởi há» nói rằng con váºt có vẻ rất hung ác. Sáng sá»›m hôm nay, có ngưá»i đã phát hiện ra má»™t con chó cÅ©ng rất to lá»›n nằm chết phÆ¡i bụng giữa Ä‘oạn đưá»ng ở gần ngay bến cảng. Chá»§ nhân cá»§a con chó là má»™t tay buôn thuốc, ông thấy con chó tá»™i nghiệp nằm chết ngay trước cá»a nhà mình. Rõ rà ng là con váºt đã chết bởi má»™t đối thá»§ rất mạnh vạ hung dữ, vì cổ nó có má»™t vết giằng xé thá»±c sá»±, còn dưới bụng thì bị phanh ra bởi những vết nanh vuết cá»§a má»™t con thú hoang dại.
* * * * *
Và i tiếng đồng hồ sau
Viên thanh tra Bá»™ Thương mại cho phép tôi mở nháºt ký đã được giữ kÃn trong suất ba ngà y theo đúng quy định cá»§a luáºt hà ng hải, nhưng ná»™i dung nháºt ký thì chẳng có gì thú vị ngoà i những chi tiết liên quan tá»›i những mất mát vá» sinh mạng. Thú thá»±c là tôi chưa bao giỠđược biết má»™t câu chuyện nà o lạ lẫm hÆ¡n thế. Các nhà chức trách đã đồng ý để tôi được ghi lại ở đây theo đỠnghị cá»§a các độc giả Tôi thấy hình như khi thảo ra những dòng nháºt ký nà y, tay thuyá»n trưởng cá»§a con tà u đã bị mắc má»™t chứng bệnh Ä‘iên nà o đó ngay trước khi ra khÆ¡i và căn bệnh cá»§a ông ta cà ng có vẻ trầm trá»ng hÆ¡n trong suất cuá»™c hà nh trình. Các bạn nên biết rằng tôi đã chép lại ná»™i dung cá»§a nháºt ký theo lá»i dịch cá»§a má»™t viên bà thư lãnh sá»± quán Nga.
Nháºt ký hải trình từ Varna đến Whitby cá»§a con tà u Demeter
Cho tá»›i ngà y hôm nay, ngà y 18 tháng 7, đã có nhiá»u sá»± kiện lạ lùng bất thưá»ng xảy ra khiến tôi phải viết nháºt ký cho tá»›i khi con tà u Ä‘i tá»›i Whitby.
“Ngà y 6 tháng 7, chúng tôi kết thúc việc chuyển hà ng cát và những thùng chứa đầy đất mùn lên tà u. Buổi trưa, chúng tôi bắt đầu ra khÆ¡i. Gió đông thổi mát rượi. Trên tà u chỉ gồm có năm thá»§y thá»§, hai hạ sÄ© quan, má»™t đầu bếp và tôi, thuyá»n trưởng.
Ngà y 11 tháng 7, rạng đông, tà u chúng tôi Ä‘i và o cảng Bosphore. Các nhân viên hải quan Thổ NhÄ© Kỳ bước lên kiểm tra tà u. Tiá»n diêm thuốc. Tất cả Ä‘á»u rất chÃnh xác. Tiếp tục khởi hà nh và o bốn giá» chiá»u.
Ngà y 12 tháng 7, đã qua Dardanelles. Lại các nhân viên hải quan và tiá»n diêm thuốc nữa. Tất cả Ä‘á»u được là m rất nhanh. Há» muốn được thấy chúng tôi Ä‘i sá»›m hÆ¡n. Buổi tối, tà u chúng tôi qua quần đảo.
Ngà y 13 tháng 7, chúng tôi tôi mÅ©i Natapan. Thá»§y thá»§ Ä‘oà n có vẻ không hà i lòng - cứ như là mấy ngưá»i Ä‘ang sợ má»™t Ä‘iá»u gì đó nhưng không ai dám nói ra.
Ngà y 14 tháng 7, tôi bắt đầu cảm thấy khá lo lắng vá» vấn đỠcá»§a há». Tôi biết mình có thể trông cáºy và o những con ngưá»i nà y, vì tôi thưá»ng Ä‘i biển vá»›i há». CÅ©ng như tôi, viên phó cá»§a tôi đã chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Những ngưá»i đà n ông chỉ vừa nói vừa ra hiệu rằng trên tà u Ä‘ang xảy ra má»™t chuyện gì đó. Anh ta đã đùng đùng nổi giáºn và choảng tá»›i tấp và o ngưá»i má»™t thá»§y thá»§. Ngoại trừ chuyện nà y, không còn bất cứ má»™t sá»± cố nà o nữa.
Sáng ngà y 16, viên phó đến báo vá»›i tôi rằng má»™t ngưá»i trong số há», tên Petrofsky, đã biến mất tÃch. Chuyện không thể giải thÃch nổi. 8 giá» tối hôm qua, hắn vẫn còn trá»±c ban, sau đó giao ca cho Abrámoff, nhưng sau đó không ai thấy hắn Ä‘i ngá»§. Những ngưá»i còn lại bắt đầu tá» ra bồn chồn lo lắng hÆ¡n bao giá» hết, có vẻ như há» .đã nghi ngá» vá» sá»± mất tÃch kiểu như váºy từ mấy bữa trước rồi, song khi được há»i, há» vẫn nhất má»±c trả lá»i má»—i má»™t câu quen thuá»™c rằng Ä‘ang xảy ra má»™t chuyện gì đó trên tà u. Cuối cùng, viên phó cá»§a tôi lại nổi khùng lên: anh ta nghi rằng bá»n hỠđịnh là m loạn.
Ngà y 17 tháng 7, hôm qua, thá»§y thá»§ Olgaren đã đến tìm tôi và sợ hãi tâm sá»± vá»›i tôi rằng hắn Ä‘ang nghÄ© vá» má»™t gã đà n ông lạ mặt ở trên tà u. Hắn kể rằng trong ca trá»±c, hắn đã đứng nấp sau mui tà u để tránh cÆ¡n giông Ä‘ang nổi lên, và đã tình cá» trông thấy má»™t gã đà n ông cao lá»›n, nhưng gầy guá»™c, không giống bất cứ ai trong số chúng tôi, xuất hiện trên bÆ¡ong tà u rồi Ä‘i nhanh vá» phÃa mÅ©i tà u và đột nhiên biến mất. Hắn bám theo, nhưng khi đến mÅ©i tà u, hắn không còn trông thấy ai ở đó, tất cả các cánh cá»a boong tà u Ä‘á»u vẫn khóa. Äứng trước mặt tôi mà tay thá»§y thá»§ vẫn không bá»›t sợ hãi Ä‘i chút nà o, tôi sợ rằng sá»± hoảng loạn cá»§a hắn sẽ lây sang cả thá»§y thá»§ Ä‘oà n. Äể trấn an há», hôm nay tôi đã phải Ä‘i sục sạo hết má»i xó xỉnh trên con tà u.
Tôi cho táºp hợp tất cả má»i ngưá»i lại và bảo rằng vì há» tin trên tà u Ä‘ang có má»™t kẻ lạ mặt, nên chúng tôi sẽ Ä‘i tìm kiếm má»i chá»—, từ mÅ©i đến Ä‘uôi tà u. Viên thuyá»n phó tá» ra bất bình vá»›i ý kiến cá»§a tôi, anh ta nói rằng sá»± nhượng bá»™ trước các đỠnghị ngu ngúc ấy quả là má»™t Ä‘iá»u đáng chê cưá»i và điá»u đó chỉ có thể cà ng là m cho các thá»§y thá»§ muốn là m loạn mà thôi. Äể mặc cho anh ta trong khoang lái, tôi cùng vá»›i những ngưá»i khác cầm đèn Ä‘i lục lá»i khắp con tà u. Chúng tôi tìm rất kỹ ở những góc mà gã đà n ông có thể lẩn tránh. Công việc tìm kiếm cá»§a chúng tôi kết thúc, ai cÅ©ng thở phà o nhẹ nhõm và có thể vui vẻ trở vá» vá»›i nhiệm vụ cá»§a mình. Viên thuyá»n phó nghẹo đầu nhìn tôi song không nói gì.
Ngà y 22 tháng 7
Giông bão lại nổi lên từ ba ngà y hôm nay, và tất cả chúng tôi Ä‘á»u phải ra sức váºt lá»™n vá»›i những cánh buồm. Không còn thá»i gian để mà sợ nữa; có khi há» cÅ©ng không nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó. Tuy nhiên viên thuyá»n phó vẫn chưa dứt khá»i tâm trạng bá»±c bá»™i. Äáng khen cho những con ngưá»i táºn tình vá»›i công việc giữa sóng cả. Tà u đã qua Gibraltar và đang Ä‘i và o Detroit. Tất cả Ä‘á»u ổn.
Ngà y 24 tháng 7
Rõ rà ng là lá»i nguyá»n vẫn Ä‘eo Ä‘uổi chúng tôi. Má»™t ngưá»i trên tà u đã biến mất tăm, và tối hôm qua, trong lúc giông bão còn Ä‘ang hoà nh hà nh, trên đưá»ng và o vịnh Biscay, chúng tôi lại thấy thêm má»™t ngưá»i nữa mất tÃch. CÅ©ng như lần trước, anh ta vừa hết ca trá»±c, nhưng không ai thấy anh ta vá» ngá»§. Sá»± hoảng sợ lại má»™t lần nữa bao trùm lên khắp con tà u; các thá»§y thá»§ phải thá»a thuáºn hai ngưá»i trá»±c má»™t ca, đơn giản là há» sợ phải đứng má»™t mình. Tất nhiên là viên phó cá»§a tôi lại nổi giáºn. Tôi sợ má»™t sá»± bùng nổ, hoặc là từ anh ta, hoặc là từ thá»§y thá»§ Ä‘oà n.
Ngà y 28 tháng 7
Từ bốn hôm nay, con tà u như Ä‘ang Ä‘i và o má»™t địa ngục thá»±c sá»±, vẫn là gió bão, không ai ngá»§ được nữa, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kiệt sức.
Không còn bất cứ má»™t ngưá»i nà o có thể đứng ca trá»±c. Viên thuyá»n phó dược đỠnghị trá»±c thay để những ngưá»i còn lại có thể nghỉ ngÆ¡i và chợp mắt má»™t chút.
Gió đã yếu Ä‘i Ãt nhiá»u, nhưng các đợt sóng vẫn rất dữ. Tuy nhiên, chúng tôi đã cảm thấy Ãt bị chao đảo hÆ¡n con tà u dần dần thăng bằng trở lại.
Ngà y 29 tháng 7
Lại má»™t thảm kịch nữa. Äêm nay chỉ có má»™t ngưá»i đứng trá»±c. Buổà sáng, má»™t thá»§y thá»§ khác lên thay, khi lên trên boong hắn đã không trông thấy ai, ngoại trừ má»™t ngưá»i ở bên cần bánh lái. Nghe thấy tiếng kêu khiếp sợ cá»§a ngưá»i thá»§y thá»§, tất cả chúng tôi chạy há»›t hải lên boong, nhưng má»i sá»± tìm kiếm cá»§a chúng tôi Ä‘á»u vô Ãch. Con tà u đã mất thêm má»™t thá»§y thá»§. Tất cả lại hoảng loạn. Tôi và viên thuyá»n phó quyết định cầm vÅ© khà và chỠđợi...
Ngà y 30 tháng 7
Chắc chắn là đêm cuối cùng. Tháºt may mắn là chúng tôi Ä‘ang gần đến Anh quốc. Thá»i tiết tháºt đẹp tất cả các cánh buồm trên tà u Ä‘á»u được giương lên. Tôi phải Ä‘i ngá»§, giấc ngá»§ tháºt say, nhưng viên thuyá»n phó lại bất ngỠđánh thức tôi dáºy và thông báo rằng hai thá»§y thá»§ trá»±c ca đã biến mất, kể cả ngưá»i cầm lái cÅ©ng váºy. Váºy là chúng tôi chỉ còn lại có bốn ngưá»i trên tà u - tôi, viên thuyá»n phó và hai ngưá»i khác.
Ngà y 1 tháng 8
Hai ngà y dà y đặc sương mù và không có má»™t cánh buồm nà o nằm trong tầm nhìn. Tôi hy vá»ng khi tá»›i biển MăngsÆ¡, chúng tôi có thể kêu cứu... Khi không còn cách nà o Ä‘iá»u khiển được các cánh buồm (tôi không dám cho hạ buồm vì sợ đến lúc lại không kéo được lên), chúng tôi bắt đầu bị Ä‘e dá»a bởi những cÆ¡n gió thổi từ phÃa sau. Äúng là chúng tôi Ä‘ang bị dồn ép tá»›i má»™t định mệnh khá»§ng khiếp.
Viên thuyá»n phó lúc nà y còn mất can đảm hÆ¡n cả hai thá»§y thá»§ còn lại. Hai con ngưá»i nà y tháºm chà không còn dám nghÄ© để mà sợ nữa, há» vẫn tiếp tục nhẫn nại là m việc và chỠđợi cái Ä‘iá»u tồi tệ nhất. Há» là ngưá»i Nga, còn viên thuyá»n phó là ngưá»i Rumani.
Ngà y 2 tháng 8, ná»a đêm
Vừa ngá»§ được và i phút, tôi bá»—ng giáºt mình choà ng tỉnh bởi má»™t tiếng kêu thảm thiết lá»t qua ô cá»a sổ. Tôi chạy nháo nhà o lên boong và gặp viên thuyá»n phó ở đó. Anh ta nói cÅ©ng nghe thấy có tiếng kêu, nhưng trước khi chạy ngay tá»›i đây, anh ta đã không trông thấy ngưá»i thá»§y thá»§ trá»±c ca đâu cả. Lại mất Ä‘i má»™t sinh mạng nữa. Cầu Chúa hãy che chở cho chúng tôi! Theo viên thuyá»n phó thì chúng tôi Ä‘ang ở biển Bắc, và chỉ có Chúa má»›i có thể dẫn dắt chúng tôi vượt qua lá»›p lá»›p sương mù, nhưng dưá»ng như Chúa đã bá» mặc chúng tôi?
Ngà y 3 tháng 8
Ná»a đêm, tôi định mò tá»›i chá»— ngưá»i thá»§y thá»§ Ä‘ang cầm lái, nhưng tháºt kinh ngạc, tôi không còn trông thấy ai ở đó cả! Tôi hét lên gá»i viên thuyá»n phó, và anh ta đã có mặt ngay láºp tức. Äôi mắt nhá»›n nhác cá»§a anh ta lá»™ rõ vẻ hoảng loạn thá»±c sá»±, tôi chỉ sợ anh ta mất trÃ. Anh ta tiến lại gần tôi và nói thầm và o tai tôi như sợ gió nghe thấy: “Tôi đã biết chắc chuyện Ä‘ang xảy ra ở đây. Tối hôm qua tôi đã trông thấy nó: má»™t thằng cao lá»›n và gầy nhẳng, mặt mÅ©i xanh nhợt. Nó đứng ở mÅ©i tà u, mặt trông ra khÆ¡i xa. Tôi lẻn tá»›i sau lưng nó và lá»±a thế hạ má»™t nhát dao ngang và o cổ nó, nhưng lưỡi dao đã không chạm và o đâu cả, tôi có cảm giác như mình vừa chém và o không khÃâ€. - Vừa nói, anh ta vừa rút dao trong túi ra khua khoắng thô bạo như thể muốn chém nát không khÃ. - “Nhưng nếu cứ ở đây thì thế nà o tôi cÅ©ng tóm cổ được nó. Dưới hầm tà u, hoặc trong má»™t cái thùng nà o đó... Tôi sẽ mở lần lượt từng thùng má»™t, nó cá»› chạy đằng trá»i. Còn ngà i, xin ngà i hãy cầm lái nhéâ€. Nói xong, anh ta nháy mắt, giÆ¡ má»™t ngón tay lên ngang miệng ra hiệu cho tôi rồi bước xuống phÃa dưới tà u. Gió biển cà ng lúc cà ng thổi mạnh hÆ¡n, và tất nhiên là tôi không thể rá»i khá»i bánh lái được Lát sau, tôi thấy viên thuyá»n phó Ä‘i ngược trở lại boong tà u cùng vá»›i má»™t hòm dụng cụ và má»™t cây.đèn rồi Ä‘i mất hút và o trong cá»a boong phÃa trước. Anh ta Ä‘iên mất rồi, có nói lý vá»›i anh ta bây giá» cÅ©ng chỉ vô Ãch... Váºy là tôi lại phải ngồi đây má»™t mình để trông cái bánh lái, đồng thá»i cÅ©ng để tranh thá»§ viết những dòng nà y. Tất cả những gì tôi có thể là m lúc nà y là tin ở Chúa và chá» mà n sương mù tan dần. Nếu có thể Ä‘i được và o má»™t bến cảng nà o đó, tôi sẽ hạ tất cả các cánh buồm xuống và sẽ là m hiệu cấp cứu...
Lạy Chúa! Tôi rất sợ má»i chuyện sẽ kết thúc ngay bây giá». Äúng và o lúc tôi bắt đầu hy vá»ng viên thuyá»n phó sẽ bình tÄ©nh trở lại (bởi tôi đã nghe thấy những tiếng dao chém cá»§a anh ta dưới hầm tà u), thì chợt có má»™t tiếng kêu thét hãi hùng bất ngá» dá»™i lên qua cá»a boong, tiếp theo là cảnh tượng tay thuyá»n phó bị ném từ dưới lên boong như má»™t cây chuối.
Trông hắn lúc nà y chẳng khác nà o má»™t thằng mất trà thá»±c sá»±: hai mắt ngÆ¡ ngác, nét mặt lá»™ rõ sá»± khiếp nhược. “Cứu tôi vá»›i! Cứu tôi vá»›i!†Hắn vừa gà o thét vừa khiếp sợ nhìn quanh bức tưá»ng sương mù. Rồi sá»± sợ hãi cá»§a hắn đã được thế chá»— bởi má»™t tình cảm tuyệt vá»ng, hắn nói vá»›i tôi bằng má»™t giá»ng khá quả quyết: “Ngà i cÅ©ng nên sá»›m tìm cách mà xoay xở trước khi quá muá»™n, thuyá»n trưởng ạ. Nó Ä‘ang ở dưới đó. Bây giá» tôi đã biết rất chÃnh xác má»i chuyện. Chỉ có biển má»›i có thể giúp tôi tránh khá»i nanh vuốt cá»§a con quái váºt nà y!†Tôi chưa kịp nói má»™t lá»i hoặc là m má»™t cỠđộng mang tÃnh phản xạ nà o thì đã thấy hắn nhảy tõm xuống biển. Tôi cho rằng bây giá» mình cÅ©ng đã hiểu rõ Ä‘iá»u bà máºt. Chắc chắn là kẻ bất hạnh kia đã phát Ä‘iên để rồi tống khứ lần lượt từng ngưá»i ra khá»i tà u, và bây giá» chÃnh hắn cÅ©ng muốn Ä‘i theo há» xuống biển. Mong sao Chúa sẽ ra tay cứu giúp tôi! Tôi biết giải thÃch như thế nà o vá» những cÆ¡n ác má»™ng khá»§ng khiếp vừa qua khi tà u cặp bến? Khi tà u cặp bến! Hay là chẳng bao giá» tôi còn có thể và o cảng được nữa?
Ngà y 4 tháng 8
Ãnh mặt trá»i không xua tan được mà n sương mù dà y đặc. Nếu không phải là má»™t thá»§y thá»§, có lẽ tôi cÅ©ng không thể biết là mặt trá»i đã lên. Tôi không dám xuống dưới hầm tà u, cÅ©ng chẳng dám bá» buồng lái mà đi chá»— khác, mà đà nh phải ngồi thấp thá»m ở đó suất cả đêm. Và giữa trá»i tối mịt mùng, tôi đã nháºn ra sá»± việc - đúng hÆ¡n là tôi đã nháºn ra nó! ChÃnh là nó! Thì ra là váºy. Lạy Chúa hãy tha thứ cho con? Viên phó cá»§a tôi đã là m đúng khi nhảy xuống biển. Tôi muốn chết như má»™t con ngưá»i, không ai có thể chê trách cách chết như váºy cá»§a má»™t thá»§y thá»§. Nhưng còn tôi, tôi không thể bá» mặc con tà u, bởi vì tôi là má»™t thuyá»n trưởng. Song tôi sẽ có cách là m thất bại má»i âm mưu cá»§a con quá»· nà y: khi nà o cảm thấy kiệt sức, tôi sẽ buá»™c chặt hai tay mình và o bánh lái và buá»™c cả và o đó cái mà ... cái mà nó không dám động chạm tá»™i và cho dù thá»i tiết có thuáºn lợi hay không, thì tôi vẫn cứ tìm má»i cách để thoát nạn và bảo toà n danh dá»± cá»§a má»™t viên thuyá»n trưởng!... Tôi cảm thấy mình đã Ä‘uối sức Ä‘i nhiá»u, chẳng mấy chốc mà n đêm lại buông xuống. Nếu cháºm trá»…, có lẽ tôi sẽ chẳng còn thá»i gian để hà nh động... Nếu không thì Ãt nhất, ngưá»i ta cÅ©ng sẽ biết rằng tôi không phải là má»™t kẻ vô trách nhiệm. Lạy Chúa, lạy Äức mẹ Äồng trinh và tất cả các vị thánh nhân từ, xin hãy đến cứu giúp má»™t linh hồn vô tá»™i đáng thương và đầy thiện ý!...â€
* * * * *
Äợi tôi nghe hết những dòng nháºt ký nà y, viên thanh tra má»›i phán má»™t câu rằng đây là má»™t vụ trá»ng án không rõ thá»§ phạm. Äúng là trên tà u không có bất cứ má»™t bằng chứng nà o đáng tin cáºy, và không ai có thể nói rằng thá»§ phạm gây ra những cái chết có phải là ngưá»i hay không. Các ngư dân ở Whitby Ä‘á»u đồng ý tôn vinh viên thuyá»n trưởng là má»™t anh hùng và đã tổ chức đám tang cho ông theo các nghi lá»… trá»ng thể nhất trong vùng. Thi thể cá»§a ông sẽ được chôn cất ở má»™t nÆ¡i trên vách đá trông xuống cảng.
Ngưá»i ta vẫn không tìm ra má»™t dấu vết nà o cá»§a con chó to ấy; dư luáºn trong vùng cÅ©ng như cả thà nh phố nhá» Whithy đã tỠý lấy là m tiếc vá» Ä‘iá»u nà y. Như váºy, ngà y mai chúng ta sẽ tham dá»± đám tang viên thuyá»n trưởng. Và đây sẽ là kết cục cá»§a câu chuyện “Äiá»u bà ẩn cá»§a biển†vốn đã được thêu dệt thêm thắt không biết bao nhiêu tình tiết.
Nháºt ký cá»§a Mina Murray
Ngà y 6 tháng 8
Lucy lục sục suốt cả đêm, tôi cÅ©ng váºy, nằm trằn trá»c mãi mà vẫn không sao chợp mắt được. CÆ¡n bão khá»§ng khiếp quá, nghe tiếng gió lùa và o qua ống khói trên mái nhà mà tôi cứ ngỡ là tiếng đại bác. Kể cÅ©ng lạ, dù không tỉnh, nhưng Lucy vẫn hai lần đứng dáºy mặc quần áo. CÅ©ng may lần nà o tôi cÅ©ng nghe thấy tiếng động và kịp chạy sang can thiệp, dìu cô nà ng trở lại giưá»ng nằm. Tôi tháºt không thể nà o hiểu được những ngưá»i bị má»™ng du, bởi lúc chạy sang ngăn chặn các cỠđộng cá»§a Lucy, tôi thấy cô láºp tức từ bá» ngay cái ý định hình thà nh má»™t lúc trước đó cá»§a mình - nếu như có thể gá»i là ý định trong trưá»ng hợp nà y – và trở lại nhịp sống bình thưá»ng vốn có.
Hai chúng tôi dáºy từ rất sá»›m và tò mò rá»§ nhau xuống cảng xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Gần như chẳng có má»™t mống nà o ở đó, mặc dù mặt trá»i đã ló rạng và thá»i tiết phần nà o mát mẻ trở lại. Bầu trá»i chưa hết những đám mây Ä‘en trÄ©u nặng. Tôi sung sướng vá»›i ý nghÄ© Jonathan đã không Ä‘i biển và o đêm hôm qua. Nhưng có đúng là anh không Ä‘i... biển không? Anh ấy vẫn ở trên đất liá»n? Anh Ä‘ang ở đâu, và tình hình ra sao rồi? Sao tôi thấy lo lắng vá» anh đến thế! Giá như tôi biất Ä‘iá»u mình sẽ phải là m, giá như tôi có thể là m được má»™t cái gì đó thì đầu óc tôi sẽ thanh thản Ä‘i bao nhiêu?
* * * * *
Ngà y 10 tháng 8
Äám tang viên thuyá»n trưởng tá»™i nghiệp hôm nay tháºt cảm động. Tôi tin rằng tất cả tà u thuyá»n ở cảng Ä‘á»u táºp trung hết ở đám tang ông. Các sÄ© quan hải quân trá»±c tiếp mang linh cữu cá»§a ông từ Äồi Tate lên nghÄ©a trang. Lucy cùng Ä‘i vá»›i tôi. Hai chúng tôi ngồi trên chiếc ghế đá quen thuá»™c nhìn Ä‘oà n tà u thuyá»n đưa tang Ä‘i ngược dòng sông nhỠđến chá»— chiếc cầu cạn để sau đó quay trở lại Äồi Tate. Vì ngồi ở đỉnh vách đá nên chúng tôi có thể bao quát tất cả trong tầm mắt. Chúng tôi theo dõi được hết má»i chi tiết cá»§a buổi lá»… mai táng. Lucy tá» ra rất xúc động, xúc động đến ảo não, khi thấy di hà i cá»§a viên thuyá»n trưởng được hạ xuống má»™t huyệt đạo ngay trong tầm mắt cá»§a chúng tôi. Có lẽ những đêm lục sục không yên và những cÆ¡n mÆ¡ liên tục đã ảnh hưởng rất không tốt đến sức khá»e cá»§a cô. Nhưng cÅ©ng tháºt lạ, khi tôi đỠeáºp tá»›i chuyện nà y, Lucy nhất định không chịu thừa nháºn nguyên nhân đã khiến cô bị căng thẳng thần kinh, tháºm chà cô còn thoái thác rằng chÃnh cô cÅ©ng đâu có cảm thấy thế. Có lẽ hôm nay, ná»—i phiá»n muá»™n cá»§a cô đã tăng lên rất nhiá»u sau khi biết sáng nay, ông lão Swales đã bị chết ở ngay trên chiếc ghế chúng tôi Ä‘ang ngồi vá»›i má»™t vết chặt ở cổ. Theo ông bác sÄ© cho biết, thì chắc chắn trước khi ngã xuống, ông lão đã phải trải qua má»™t ná»—i khiếp đảm ghê gá»›m không thể lý giải nổi, vì sá»± khiếp đảm đó vẫn còn hằn rõ trên nét mặt ông khi ngưá»i ta tìm thấy xác ông. Quả là má»™t ông lão bất hạnh? Không hiểu ông đã nhìn thấy Thần Chết hay chưa?... Lucy là má»™t cô gái nhạy cảm đến ná»—i má»i sá»± Ä‘á»u có thể khiến cô xúc động sâu sắc hÆ¡n so vá»›i bất cứ má»™t ai khác cùng trải qua má»™t nông ná»—i.
Trong lúc ngưá»i ta Ä‘ang chôn cất viên thuyá»n trưởng xấu số, cô đã bị ám ảnh bởi má»™t Ä‘iá»u không khiến tôi chú ý má»™t chút nà o, mặc dù tôi là má»™t ngưá»i lúc nà o cÅ©ng rất yêu các con váºt. Má»™t trong số những ngưá»i đà n ông thưá»ng xuyên lên đây ngắm thuyá»n ngắm biển vừa xuất hiện cùng vá»›i má»™t con chó mà má»i lần ông tà vẫn dắt theo. Không hiểu sao con chó lại không muốn đến gần chá»§ cá»§a nó, ngưá»i Ä‘ang ngồi cùng chiếc ghế băng cá»§a chúng tôi. Con chó cứ đứng cách đó má»™t Ä‘oạn mà sá»§a, mà gầm gừ lên ầm Ä©. Lúc đầu ngưá»i đà n ông chỉ nhắc nhẹ nhà ng, nhưng con chó vẫn không chịu im. Ông ta liá»n gằn giá»ng, rồi nổi giáºn quát nạt om sòm. Vô Ãch. Con váºt tháºm chà còn sá»§a dữ dá»™i hÆ¡n trước. Nó cÅ©ng Ä‘ang giáºn dữ, hai mắt long sòng sá»c má»™t vẻ hoang dại, lông xù lên như lông nhÃm. Ngưá»i đà n ông bắt đầu nổi khùng tháºt sá»±, ông ta nhảy khá»i ghế và thượng đẳng đá cho con chó má»™t phát và o bụng, rồi Ä‘iên tiết túm cổ lôi xệch con váºt tá»›i chá»— ngôi má»™ đá có đặt chiếc ghế băng. Tháºt kỳ lạ, khi vừa chạm và o tấm đá, con váºt láºp tức im bặt, nhưng thay và o đó, ngưá»i nó bá»—ng run lên bần báºt. Không những không đủ sức bình tÄ©nh trở lại, con váºt còn nằm quy chân xuống, có vẻ như Ä‘ang khiếp sợ má»™t cái gì đó. Tôi thỠđã đà nh nó song cÅ©ng không được. Lucy cÅ©ng thương hại con váºt, nhưng cô vẫn không là m gì để vuốt ve, trấn an nó, mà chỉ nhìn vá»›i ánh mắt tháºt lo âu. Tôi sợ cô có má»™t bản năng thá»±c sá»± quá tinh tế, nhạy cảm, góp thêm phần và o tất cả những gì cuá»™c Ä‘á»i đã dà nh cho cô. Không hiểu rồi cô sẽ trải qua má»™t đêm như thế nà o nữa! Tất cả những sá»± kiện vừa xảy ra: má»™t con tà u và o cảng cùng vá»›i má»™t xác chết ngay trước bánh lái, má»™t tang lá»… kéo dà i, rồi đến con chó lúc thì giáºn dữ, lúc lại khiếp sợ - vâng, tất cả đã diá»…n ra liá»n má»™t lúc, để rồi bạn tôi phải rÆ¡i và o những cÆ¡n má»™ng mị má»›i.
Tất nhiên là tôi muốn tối nay, Lucy sẽ có má»™t giấc ngá»§ tháºt sâu vì mệt: ý tôi muốn nói là sá»± mệt má»i: thể xác chứ không phải tinh thần. Vì váºy, tôi đã rá»§ cô Ä‘i dạo má»™t quãng dà i qua các vách đá đến vịnh Robin Hood, rồi từ đó Ä‘i bá»™ ngược trở vá». Tôi nghÄ© rằng đêm nay cô sẽ không rá»i khá»i giưá»ng để rồi lại lững thững Ä‘i ra ngoà i trong khi vẫn Ä‘ang ngá»§.
Xem tiếp chương 8
|

23-06-2008, 10:24 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: hn
Bà i gởi: 75
Thá»i gian online: 4 ngà y 3 giá» 40 phút
Thanks: 30
Thanked 14 Times in 10 Posts
|
|
Chương 8
Chương 8
Nháºt ký cá»§a Mina Murray
11 giỠtối cùng ngà y
Tháºt là buồn cưá»i, ngưá»i mệt nhoà i sau cuá»™c Ä‘i dạo lại chÃnh là tôi! Nếu không có thói quen viết nháºt ký, thì chắc là đêm nay tôi sẽ chẳng viết gì cả. Chúng tôi đã có má»™t cuá»™c Ä‘i dạo khá thú vị. Lucy có vẻ thanh thản hÆ¡n, cô cưá»i rất thÃch thú vá» sá»± tò mò cá»§a những chú bò khi chúng lững thững Ä‘i lại gần hà ng rà o ngây ngô nhìn chúng tôi Ä‘i qua - Ä‘iá»u nà y dưá»ng như đã là m cho cả hai chúng tôi quên Ä‘i má»i suy nghÄ© phiá»n muá»™n nhất. Xuống tá»›i vịnh Robin Hood, trong má»™t quán nước cổ nhá» nhá», nÆ¡i khách khứa có thể ngồi trông ra những má»m đá phá»§ đầy tảo lục, chá»§ quán đã cho chúng tôi má»™t bữa trà tuyệt hảo. Chắc chắn các mẹ, các chị vẫn tá»± xưng là “phụ nữ thá»i thượng sẽ cảm thấy bị sốc khi thấy chúng tôi thưởng thức má»™t cách ngon là nh đến thế. Còn giá»›i mà y râu, Æ¡n Chúa, bao giá» há» cÅ©ng tá» ra rá»™ng lượng hÆ¡n! Sau đó chúng tôi tiếp tục trở vá», nhưng thỉnh thoảng cÅ©ng dừng lại nghỉ má»™t chút cho đỡ má»i. Vá» tá»›i khách sạn, Lucy kêu rất mệt, vì váºy chúng tôi định lên phòng nằm ngay. Song có vị phó linh mục trẻ vừa đến thăm, và bà Westenra đã má»i ông nán lại ăn tối cùng vá»›i chúng tôi: Tôi thấy không được vui ... Lucy vẫn bình yên. Gương mặt cô trông tháºt dá»… thương vá»›i đôi má á»ng hồng. Nếu như Holmwood cảm thấy yêu cô lần đầu tiên sau cái nhìn đầu tiên trong phòng khách, thì tôi không hiểu anh ta sẽ có những cảm giác như thế nà o khi được thấy cô trong giấc ngá»§ như đêm nay! Có lẽ má»™t số “phụ nữ thá»i thượng†là m nghá» viết lách sẽ nghÄ© ngay ra má»™t thứ mốt má»›i: há» sẽ gợi ý cho các nam thanh nữ tú, trước khi cưới nhau, phải tá»›i ngắm nhau trong giấc ngá»§! Nhưng tôi thì tôi cho rằng từ nay vá» sau, ngưá»i “phụ nữ thá»i thượng†sẽ không còn bằng lòng vá»›i cái vai trò chỉ được phép nháºn lá»i dạm ngõ cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông nà o đó nữa, mà có khi chÃnh cô ta sẽ là m cái việc đó, là m hoà n hảo là đằng khác. Äó chỉ là má»™t niá»m an á»§i...Tôi sẽ vui biết nhưá»ng nà o nếu được thấy Lucy khá»e mạnh hÆ¡n. ,Tôi thá»±c sá»± tin rằng cô đã vượt qua cái lúc nguy kịch nhất, và đêm nay cô sẽ có má»™t giấc ngá»§ tháºt an là nh: Còn tôi, tôi sẽ có má»™t niá»m vui trá»n vẹn nếu biết rằng Jonatha... Cầu Chúa hãy ban phước là nh và che che chở anh!...
* * * * *
Ngà y 11 tháng 8, 3 giỠsáng
Tôi lại tiếp tục những dòng nháºt ký sau khi không thể ngá»§ được nữa. Là m sao tôi có thể ngá»§ dược sau cuá»™c phiêu lưu đáng sợ ấy chứ?... Thú thá»±c là lúc trước tôi cÅ©ng có ngá»§ được má»™t giấc ngay sau khi gấp cuốn sổ lại. Tuy nhiên, tôi đã giáºt mình tỉnh Ä‘áºy, ngưá»i ướt đẫm mồ hôi, mà không hiểu tại sao. Tôi có cảm giác như Ä‘ang ở trong phòng có má»™t mình; căn phòng tối quá, tối đến ná»—i tôi không thể nhìn thấy chiếc giưá»ng cá»§a Lucy.. Phải tá»›i lúc ren rén bước lại gần, tôi má»›i nháºn ra rằng chiếc giưá»ng trống không.- Lucy không còn ở đó nữa! Tôi đánh diêm soi: cô ấy không có ở trong phòng! Cánh cá»a vẫn khép kÃn nhưng không khóa, tôi nhìn rất rõ mình đã vặn ổ khóa má»™t vòng trước khi Ä‘i ngá»§. Váºy là Lucy đã bá» ra ngoà i. Không muốn là m phiá»n giấc ngá»§ nhá»c nhằn cá»§a bà Westenra, tôi vá»™i và ng khoác thêm áo và chạy vá»™i Ä‘i tìm con gái bà . Lúc ra khá»i phòng, tôi nghÄ© bá»™ quần áo Lucy khoác lên ngưá»i lúc bá» ra ngoà i có thể gợi cho tôi thấy mục Ä‘Ãch mà cô đã dá»± định trong lúc mê ngá»§. Nếu như cô mặc bá»™ váy ngá»§ thì có thể cô vẫn loanh quanh ở trong nhà , còn nếu như mặc áo dà i, có nghÄ©a là cô đã Ä‘i ra ngoà i. Nhưng bợ váy ngá»§ cÅ©ng như tất cả các loại áo váy cá»§a cô vẫn còn ở trong phòng. â€œÆ n Chúa!†– Tôi thầm nghÄ© - “cô nà ng không thể bá» Ä‘i xa giữa đêm hôm như thế nà y nếu như chỉ khoác lên ngưá»i chiếc áo ngá»§!†Tôi lao xuống cầu thang và o phòng khách. Lucy không có ở đó. Tôi chạy xá»™c và o tất cả các phòng còn lại trong tâm trạng má»—i lúc má»™t lo lắng hÆ¡n. Cuối cùng, tôi chạy tá»›i cá»a ra và o và chá»™t dạ nháºn thấy hai cánh cá»a mở toang. Khi nhá»› bình thưá»ng tối nà o cánh cá»a nà y cÅ©ng được khóa cẩn tháºn, tôi bắt đầu cảm thấy sợ rằng Lucy đã bá» ra ngoà i vá»›i độc má»™t chiếc áo ngá»§ trên ngưá»i. Nhưng tôi không thể mất thá»i gian và o cái việc nghÄ© xem Ä‘iá»u gì có thể xảy ra: má»™t cảm giác lo sợ mồ hồ Ä‘ang trà o dâng trong con ngưá»i tôi, khiến tôi không còn khả năng chú ý tá»›i các chi tiết. Tôi há»›t hải chạy ra khá»i cá»a. Khi tôi chạy tá»›i phố Trăng Lưỡi liá»m cÅ©ng là khi chuông đồng hồ nhà ai đổ dà i má»™t tiếng, đưá»ng phố vắng tanh không má»™t bóng ngưá»i, Tôi cắm đầu chạy miết mà không để ý thấy má»™t cái bóng mà u trắng. Chạy tá»›i bá» vách đá phÃa tây nằm chìa ra trên cây cầu, tôi dừng lại ngó nghiêng nhìn sang bá» phÃa đông, trong lòng vừa hy vá»ng lại vừa lo sợ quả thá»±c là tôi không biết nói thế nà o để diá»…n tả tâm trạng cá»§a mình khi nháºn ra bóng Lucy Ä‘ang ngồi trên chiếc ghế đá quen thuá»™c. Ãnh trăng thanh trên bầu trá»i Ä‘ang.bị những mây Ä‘en ùn ùn kéo đến che khuất, để lại phÃa dưới má»™t thế giá»›i khi sáng, khi tối má» mịt. Có lúc tôi chẳng còn phân biệt được gì nứa, bởi có má»™t đám mây Ä‘en khổng lồ đã kéo tá»›i ôm gá»n cả cái bóng cá»§a nhà thá» St. Mary và cả các khu vá»±c xung quanh. Tuy nhiên, các đám mây cÅ©ng sá»›m tản Ä‘i bởi những cÆ¡n gió lá»™ng, khiến ánh trăng lại soi tá» các phế tÃch cá»§a tu viện, rồi đến nhà thá» và nghÄ©a địa. Sá»± chỠđợi cá»§a tôi dù là hy vá»ng hay lo sợ hẳn cÅ©ng sẽ không bị uổng công, vì trên trên chiếc ghế băng kia, ánh trăng bà ng bạc soi rõ má»™t cái bóng trắng toát như tuyết trong tư thế ná»a nằm ná»a ngồi. Má»™t đám mây khác kéo đến quá nhanh má»™t lần nữa đưa tất cả trở vá» vá»›i bóng tối, nhưng tôi vẫn có cảm giác rằng dưá»ng như có má»™t cái gì đó tháºt Ä‘en tối Ä‘ang đứng đằng sau chiếc ghế băng và cúi sát xuống cái bóng trắng. Tôi không thể khẳng định được đó là bóng ngưá»i hay bóng má»™t con váºt. Không mất thá»i gian đợi đám mây trôi qua, tôi lẻn nhanh xuống dưới cảng, Ä‘i dá»c theo chợ cá rồi leo lên cầu, bởi đây là con đưá»ng duy nhất dẫn tôi đến vách đá phÃa đông.
Thà nh phố vắng tanh khiến tôi cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n, bởi dù sao thì tôi cÅ©ng không muốn thiên hạ biết rõ tình trạng cá»§a cô bạn Lucy đáng thương cá»§a tôi. Thá»i gian, và cả khoảng cách nữa, cứ như kéo dà i vô táºn đối vá»›i tôi; hai đầu gối tôi bắt đầu run run, cà ng lúc tôi cà ng cảm thấy nghẹt thở khi leo lên các báºc đá dẫn tá»›i tu viện. Tôi lấy hết sức bình sinh để leo lên tá»›i đỉnh cao đó cà ng nhanh cà ng tốt, ấy váºy mà đôi chân cứ nặng như Ä‘eo đá. Mò mẫn gần tá»›i nÆ¡i, tôi nháºn ra ngay chìếc ghế đá và cái bóng trắng toát ở đó, bây giá» tôi đã ở má»™t vị trà khá gần để có thể phân biệt được má»i váºt trong bóng tối. Chẳng còn nghi ngá» gì nữa, rõ rà ng là có má»™t cái bóng tạo hóa dà i và đen sẫm Ä‘ang cúi sát xuống ngưá»i cô bạn tôi. Tôi buá»™t miệng kêu lên: “Lucy? Lucy†và láºp tức trông thấy má»™t cái đầu ngóc dáºy cùng vá»›i bá»™ mặt nhợt nhạt, đôi mắt sáng quắc. Không thấy Lucy trả lá»i, tôi chạy bổ và o nghÄ©a địa. Cái bóng sừng sững cá»§a nhà thỠđã che khuất tầm mắt cá»§a tôi. Tôi chạy vòng qua nhà thá». Cuối cùng, ánh trăng vắng bóng mây đã cho phép tôi trông thấy rõ Lucy Ä‘ang ở tư thế ná»a nằm ná»a ngồi, dầu tá»±a và o lưng ghế đá. Chỉ có má»™t mình cô ở đó, đằng sau chiếc ghế không còn dấu vết nà o, dù là nhá» nhất, cá»§a má»™t sinh váºt sống.
Lucy Ä‘ang ngá»§ rất say, đôi môi hé mở, nhịp thở không êm ái như má»i khi. Dưá»ng như cô Ä‘ang gắng sức vá»›i những nhịp thở khó nhá»c để có thể hÃt không khà và o trong lồng ngá»±c. Cô khẽ cá»±a quáºy rồi kéo cao chiếc áo ngá»§ lên kÃn cổ trong trạng thái vô thức. Tôi chợt nháºn thấy cô Ä‘ang lạnh run từ đầu xuống chân. Tôi lấy chiếc khăn len cá»§a mình nhẹ nhà ng quấn và o cổ bạn. Tuy nhiên, hình như bà n tay vụng vá» vì sợ hãi cá»§a tôi đã chá»c mạnh và o cổ cô thì phải, vì sau đó tôi thấy cô đưa tay lên xoa cổ và khẽ rên lên má»™t tiếng. Chiếc móng tay để dà i ngoằng cá»§a tôi đã là m cô Ä‘au, song không vì thế mà cô tỉnh dáºy. Sau khi xá» và o chân bạn đôi già y cá»§a mình, tôi má»›i dám nhẹ nhà ng đánh thức cô dáºy. Cô lại khẽ rên má»™t tiếng và trút má»™t hÆ¡i thở tháºt dà i, nhưng vẫn không hỠđộng Ä‘áºy thêm má»™t chút nà o. Nháºn thấy má»™t ngà y má»›i Ä‘ang sắp đến như váºy sẽ không tiện cho việc dẫn Lucy vá» khách sạn tôi buá»™c phải lấy cô bạn mạnh hÆ¡n má»™t chút. Cuối cùng thì cô cÅ©ng mở mắt tỉnh dáºy, nhưng không há» tá» vẻ ngạc nhiên khi trông thấy tôi, rõ rà ng là cô vẫn chưa biết mình Ä‘ang ở đâu. Lúc mÆ¡ mà ng tỉnh dáºy, trông Lucy vẫn xinh đẹp như thưá»ng. Kể cả khi cô vừa trải qua má»™t đêm tối lạnh lẽo run ngưá»i giữa má»™t bãi thưa ma hoang vắng, và trên ngưá»i chỉ có độc nhất má»™t chiếc áo ngá»§, trông cô vẫn không mất Ä‘i cái vẻ duyên dáng yêu kiá»u. Tỉnh dáºy rồi mà ngưá»i cô vẫn run run. Khi tôi bảo: “Vá» nhà ngay vá»›i tá»› Ä‘iâ€, cô chỉ lẳng lặng đứng dáºy và ngoan ngoãn vâng lá»i như má»™t đứa trẻ. Trên đưá»ng vá», sá»i đá đã là m đôi chân tôi trầy máu. Thấy váºy cô đã dừng lại nà i nỉ tôi xá» chân và o đôi già y mà tôi đã nhưá»ng cho cô. Tất nhiên là tôi không đồng ý. Ra khá»i nghÄ©a địa, tôi phải nhúng cả hai chân xuống bùn để khi có ngưá»i bắt gặp há» sẽ không phát hiện ra tôi Ä‘ang Ä‘i chân đất. Song cÆ¡ may đã mỉm cưá»i vá»›i tôi và Lucy: chúng tôi vá» nhà mà không chạm trán bất cứ má»™t ngưá»i nà o. Thá»±c ra trên đưá»ng Ä‘i cÅ©ng có má»™t ngưá»i Ä‘ang Ä‘i lấy cá thì phải, song chúng tôi đã kịp nấp và o má»™t bên cổng nhà thỠđợi ông ta Ä‘i khuất. Tháºt uổng công khi phải nhắc lại rằng tôi không chỉ lo lắng cho sức khá»e cá»§a Lucy nếu cô ấy bị cảm lạnh, mà tôi còn rất sợ phải thấy cảnh thanh danh cá»§a cô bị bêu riếu như chuyện nà y bị vỡ lở. Vá» nhà rồi, sau khi rá»a chân xong, tôi đưa ngay cô bạn và o phòng. Trước khi ngá»§, cô đỠnghị, nà i nỉ tôi đừng kể gì vá»›i ai, kể cả vá»›i mẹ cô. Lúc đầu tôi cÅ©ng hÆ¡i do dá»± vá» việc có nên hứa vá»›i cô hay không, nhưng sau nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, tôi quyết định nháºn lá»i, bởi tôi cÅ©ng rất lo cho sức khá»e cá»§a mẹ cô, chắc chắn bà sẽ không tránh khá»i má»™t cú sốc khi biết chuyện. Hy vá»ng là tôi đã là m đúng. Tôi khóa cá»a và cứ thế giữ chìa khóa trong tay mà đi nằm. Có lẽ tôi sẽ không bị rÆ¡i và o tình thế khó khăn nữa. Lucy lại nhanh chóng chìm sâu và o giấc ngá»§. Ngoà i kia, ánh bình minh đã lấp loáng trên mặt biển...
* * * * *
Cùng ngà y, buổi trưa
Tất cả Ä‘á»u ổn thá»a. Lucy ngá»§ má»™t mạch cho tá»›i khi tôi tỉnh dáºy, và dưá»ng như cô chỉ trở mình có má»™t lần trên giưá»ng. Xem ra cuá»™c phiêu lưu đêm qua đã không là m cô má»i mệt, trái lại, tôi có cảm giác cô còn có vẻ khá»e khoắn hÆ¡n và o sáng nay, khá»e khoắn hÆ¡n cả trước đó mấy tuần. Chỉ có Ä‘iá»u trông cô vẫn buồn, rất buồn nữa là đằng khác. Chắc là cô Ä‘ang hồi tưởng lại cái cảnh khá»§ng khiếp mà cô đã phải trải qua trên vách đá đêm qua. Chúng tôi không muốn nhắc lại chuyện ấy nữa. Ä‚n tối xong, Lucy kêu Ä‘au đầu nên lại lên giưá»ng nằm. Äợi cô ngá»§ rồi tôi má»›i dám ra ngoà i, tôi muốn Ä‘i dạo má»™t mình trên các vách đá. Thú thá»±c tôi cÅ©ng cảm thấy rất buồn, bởi tôi luôn nhá»› tá»›i Jonathan. Khi tôi quay vá», ánh trăng soi sáng vằng vặc đến ná»—i mặc dù khách sạn gần như nằm trong bóng tối hoà n toà n, tôi vẫn có thể phân biệt được từng sá»± váºt nhá» nhất. Ngước mắt nhìn lên cá»a sổ phòng mình, tôi nhác thấy cái bóng nghiêng nghiêng cá»§a Lucy. Tôi lấy khăn tay ra vẫy vì nghÄ© cô ấy Ä‘ang tìm mình. Tuy nhiên, cô nà ng vẫn không há» nhúc nhÃch, có vẻ như cô nà ng không để ý thấy tôi. Lúc đó, ánh trăng thanh soi sáng cả góc nhà , do váºy mà ô cá»a sổ phòng tôi cÅ©ng được chiếu sáng như ban ngà y. Tôi thấy cô bạn hai mắt nhắm nghiá»n, Ä‘ang ngả đầu lên gá» cá»a sổ. Cô Ä‘ang ngá»§, và tôi có cảm giác như còn có má»™t cánh chim lá»›n Ä‘ang Ä‘áºu bên cạnh cô. Sợ cÆ¡ cảm lạnh, tôi chạy vá»™i lên, nhưng khi bước và o phòng, tôi thấy cô đã trở vá» giưá»ng nằm, vẫn ngá»§ say vá»›i những hÆ¡i thở khó nhá»c, má»™t tay ôm cổ như muốn tránh cái lạnh giá.
Tôi nhẹ nhà ng kéo chăn đắp lên ngưá»i cô. Bây giá», cá»a ra và o đã được khóa chặt, và cả cá»a sổ cÅ©ng được tôi cà i chốt cẩn tháºn.
Mặc dù trông vẫn rất xinh đẹp và dịu dà ng, song nét mặt Lucy lúc nà y lại lá»™ rõ vẻ mệt má»i vá»›i nước da tái nhợt. Dưá»ng như cô Ä‘ang lo lắng má»™t Ä‘iá»u gì đó mà tôi không biết.
Giá như biết thì lòng tôi sẽ nhẹ Ä‘i rất nhiá»u?
* * * * *
Ngà y 15 tháng 8
Chúng tôi dáºy muá»™n hÆ¡n thưá»ng lệ. Lucy, có lẽ vì mệt má»i, đã ngá»§ lại ngay sau khi có ngưá»i đánh thức. Có má»™t tin vui đến hất ngá» và o lúc chúng tôi dùng bữa Ä‘iểm tâm: sức khá»e cá»§a ông bố Arthur đã khá hÆ¡n nhiá»u và ông muốn rằng đám cưới cá»§a con trai ông phải được tổ chức cà ng sá»›m cà ng tốt. Lucy vui há»›n hở, còn mẹ cô thì buồn vui lẫn lá»™n. Bà đã tâm sá»± cùng tôi cảm xúc cá»§a mình. Bà rất buồn khi nghÄ© tá»›i cảnh phải chia tay vá»›i Lucy, nhưng bà cÅ©ng rất vui khi cô con gái mình có má»™t tấm chồng chăm sóc tối ngà y. Tá»™i nghiệp bà quá! Lúc tâm sá»± vá»›i tôi, bà nói rằng bà sẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa. Song bà không nói lên vá» Ä‘iá»u nà y vá»›i con gái và bà bắt tôi phải giữ bà máºt. Bà có thể chết như má»™t định mệnh. CÅ©ng may chúng tôi không nói gì cho bà biết vá» cuá»™c phiêu lưu cá»§a Lucy đêm hôm ná»!
* * * * *
Ngà y 17 tháng 8
Tôi đã không viết má»™t dòng nà o kể từ hai hôm nay; thá»±c chẳng còn bụng dạ nà o... Vâng, dưá»ng như tất cả Ä‘á»u Ä‘ang muốn là m tôi chán nản và o lúc nà y. Tôi không nháºn được bất cứ má»™t tin tức gì cá»§a Jonathan, còn Lucy thì cà ng ngà y cà ng có vẻ tiá»u tụy hÆ¡n. Tôi không hiểu tại sao, bởi rõ rà ng là cô vẫn ăn uống tốt, ngá»§ cÅ©ng yên giấc và thưá»ng xuyên Ä‘i dạo dưới không khà trong là nh. Ấy váºy mà da cô trông cứ xanh rá»›t, còn hÆ¡i thở thì vẫn nặng ná» khó nhá»c. Äã lâu rồi tôi không thể ngá»§ mà không buá»™c chiếc chìa khóa phòng và o cổ tay. Lucy vẫn thưá»ng đứng dáºy Ä‘i lại trong phòng hoặc ngồi tá»±a và o cá»a sổ. Äêm hôm trước, tôi còn thấy cô thò cả đầu ra ngoà i cá»a sổ mà gá»i mãi cÅ©ng chẳng thấy cô trả lá»i: cô đã bị ngất. Cuối cùng, khi được lay tỉnh dáºy, cô đã khóc không ra tiếng trong những hÆ¡i thở nhá»c nhằn. Khi tôi há»i tại sao lại mò ra cá»a sổ, cô chỉ lắc đầu rồi quay mặt Ä‘i. Tôi hy vá»ng sá»± khó ở cá»§a cô không phải là do những vết móng tay ở cổ gây nên. Trong lúc cô ngá»§ say, tôi đã lén kiểm tra cổ cô. Hai vết thương nhỠở đó vẫn chưa là nh, tháºm chà còn há rá»™ng hÆ¡n nữa là đằng khác, các mép vết thương Ä‘á»u có má»™t mà u hồng nhá»n nhợt. Nếu trong má»™t hai ngà y nữa các vết xước trên cổ bạn tôi không khá hÆ¡n, có lẽ tôi sẽ phải cho gá»i má»™t thầy thuốc tá»›i.
Thư của nhóm tư vấn Samuel F. Billington & Fils ở Whitby
gá»i Carter Paterson & Cie ở Luân Äôn
“Ngà y 1 tháng 8
Thưa các ngà i,
Chúng tôi rất hân hạnh được thông báo vá»›i các ngà i vá» chuyến hà ng gá»i theo đưá»ng há»a xa cá»§a nhóm Äại Bắc. Các kiện hà ng sẽ được giao ở Carfax ngay sau khi chúng đến ga chợ Kings Cross. Nhà chưa có ngưá»i ở, nhưng các ngà i sẽ thấy tất cả các chìa khóa Ä‘á»u có mang má»™t nhãn giấy ghi rõ số phòng.
Các ngà i sẽ đặt toà n bá»™ năm mươi thùng hà ng và o chá»— đổ nát và phần có đánh chữ “A†theo bản vẽ kèm theo đây cá»§a ngôi nhà . Nhân viên cá»§a các ngà i sẽ dá»… dà ng nháºn ra địa Ä‘iểm khi biết chÃnh xác đó là má»™t nhà thá» cổ nằm trong trang viên. Chuyến tà u chở hà ng sẽ rá»i Whitby và o chÃn giá» rưỡi tối nay và sẽ tá»›i Kings Cross và o bốn giá» rưỡi chiá»u mai. Khách hà ng cá»§a chúng tôi muốn các thùng hà ng được gá»i tá»›i nÆ¡i cà ng sá»›m cà ng tốt, vì váºy chúng tôi đỠnghị các ngà i hãy nháºn hà ng ở Kings Cros tháºt đúng giá» và sau đó phải chuyển ngay tá»›i Carfax. Mặt khác, để việe trả tiá»n không bị cháºm trá»…, các ngà i cÅ©ng sẽ nháºn được má»™t tấm séc trị giá mưá»i bảng như đã đỠnghị kèm theo thư nà y. Nếu như các phà tổn chưa đến mức nà y thì xin các ngà i hãy vui lòng gá»i lại số tiá»n thừa cho chúng tôi. Ngược lại, nếu số tiá»n trên vẫn chưa thá»a đáng, chúng tôi sẽ gá»i thêm má»™t tấm séc nữa theo đỠnghị từ phÃa các ngà i. Chùm chìa khóa sẽ được để ở hà nh lang cá»§a ngôi nhà để chá»§ nhà có thể dá»… dà ng thấy ngay sau khi ông ta mở cổng bằng chìa khóa riêng.
Hy vá»ng rằng chúng tôi sẽ không bị mang tiếng là quá khó tÃnh khi đỠnghị các ngà i thá»±c hiện cẩn tháºn hợp đồng nà y. Chá» tin các ngà i.
Chân thà nh cảm Æ¡n Samuel F.Billington & Filsâ€.
Thư cá»§a Carter Paterson & Cie, Luân Äôn gá»i Samuel F. Billington & Fils ở Whitby
“Ngà y 21 tháng 8
Thưa các ngà i, Chúng tôi đã nháºn được tấm séc trị giá mưá»i bảng. Các thùng hà ng đã được trả theo đúng chỉ dẫn cá»§a các ngà i và chùm chìa khóa được để đúng chá» trong hà nh lang.
Xin gá»i các ngà i lá»i chà o trân trá»ng nhất.
Carter, Paterson & Cieâ€
Nháºt ký cá»§a Mina Murray
Ngà y 18 tháng 8
Tôi viết những dòng đây khi Ä‘ang ngồi trên ghế nghÄ©a địa. Hôm nay trông Lucy có vẻ khá hÆ¡n. Äêm hôm qua, cô không thức dáºy má»™t lần nà o. Dù vẫn còn xanh xao và yếu á»›t, song đôi má cô đã có má»™t chút á»ng hồng. Cô cÅ©ng có vẻ vui hÆ¡n, rất vui nữa là đằng khác. Cô đã thoát khá»i cái vẻ lầm lì khó hiểu bấy lâu cá»§a mình và còn nhắc tôi nhá»› lại cái sá»± cố xảy ra trong đêm ná» nữa chứ! Vừa nói, cô vừa thÃch thú nện nện gót xuống ngôi má»™ đá.
- Äêm hôm ấy, không hiểu sao đôi bà n chân tá»™i nghiệp cá»§a tá»› lại bước êm đến thế chứ! Tá»› cứ tưởng tượng ra cảnh ông lão Swales bảo tá»› rằng sở dÄ© tá»› là m như váºy là vì không muốn là m cho anh chà ng Georgie ở dưới nà y thức giấc!
Thấy cô trong bá»™ dạng vui vẻ tôi má»›i đám há»i đêm hôm đó cô có ngá»§ mê không. Trước khi trả lá»i tôi, cô đã là m duyên theo đúng cái kiểu mà Arthur vẫn rất thÃch. Má»™t lúc sau, cô bắt đầu kể lại câu chuyện bằng má»™t giá»ng như mÆ¡ mà ng :
- Không, tá»› đã không ngá»§ mê... Tất cả đối vá»›i tá»› dưá»ng như Ä‘á»u là thá»±c. Tá»› cứ muốn tá»›i đây, tôi chá»— nà y, mà không hiểu tại sao... tá»› sợ má»™t Ä‘iá»u gì đó tháºt mÆ¡ hồ... tá»› Ä‘ang ngá»§, tá»› đã lá» má» Ä‘i qua các nẻo phố, rồi qua cầu. Lúc đó, có má»™t con cá nhảy vá»t lên khá»i mặt nước khiến tá»› phải cúi xuống nhìn, rồi khi tá»› bắt đầu leo lên các báºc thang đá, lÅ© chó bá»—ng thi nhau sá»§a ầm lên - tá»› có cảm giác là lÅ© chó cá»§a cả thà nh phố nà y cùng sá»§a lên má»™t lúc. Tá»› mÆ¡ hồ nhá»› lại rằng sau đó, có má»™t cái gì đấy vừa dà i vừa Ä‘en, hai mắt sáng quắc, lảng vảng tá»™i gần tá»›. Cùng lúc ấy, trong tá»› bá»—ng trà o dâng má»™t cảm giác vừa dịu êm lại vừa cay đắng. Rồi... tá»› thấy mình Ä‘ang lao xuống má»™t vá»±c nước xanh và sâu thẳm, hai tai ù đặc, ngưá»i mê man như má»™t kẻ sắp chết Ä‘uối. Tá»› thấy mình dưá»ng như không còn tồn tại nữa... Hồn vÃa tá»› bắt đầu lìa khá»i xác và bay lÆ¡ lá»ng, lang thang trong không khÃ... Tá»› tin là tá»› không quên cái ánh sáng loang loáng ở dưới do ngá»n đèn pha phÃa tây quét tá»›i. Rồi tá»› cảm thấy Ä‘au, má»™t cảm giác Ä‘au đớn khó tả, giống như cảm giác tá»› lại rÆ¡i và o giữa má»™t tráºn động đất. Và cuối cùng, tá»› đã trở vá» vá»›i chÃnh mình khi cáºu lay tá»› dáºy. Tá»› đã trông thấy má»i cá» chỉ cá»§a cáºu trước khi cảm nháºn được chúng.
Nói tá»›i đây cô bạn tôi bá»—ng báºt cưá»i khanh khách, thú thá»±c là tôi bắt đầu cảm thấy lo trước nụ cưá»i khác lạ cá»§a cô.
Tôi đã phải nÃn thở nghe cô cưá»i. Äiệu cưá»i cá»§a cô thá»±c sá»± là m tôi khó chịu.
Tất hÆ¡n là không nên để cô nghÄ© tá»›i cuá»™c phiêu lãng ấy nứa. NghÄ© váºy, tôi láºp tức tìm cách lái câu chuyện sang má»™t chá»§ đỠkhác để cô trở lại vá»›i chÃnh mình.
Khi chúng tôi trở vá» khách sạn, những là n gió biển thoảng tá»›i mát dịu khiến cho đôi má cô lại á»ng hồng. Mẹ cô rất vui khi trông thấy cô hồng hà o như váºy.
Cả ba chúng tôi đã có má»™t buổi tối tháºt tốt là nh.
* * * * *
Ngà y 19 tháng 8
Tôi cảm thấy vui quá Ä‘i mất! Song đó đã phải là má»™t niá»m hạnh phúc chưa? Không, chưa phải là như váºy Nhưng cuối cùng thì tôi cÅ©ng đã nháºn được tin cá»§a Jonathan... Tháºt tá»™i nghiệp, anh đã bị ốm suốt thá»i gian qua, vì thế nên anh đã không muốn viết gì. Bây giá» tôi đã cảm thấy yên tâm phần nà o. Ngà i Hawkins vừa chuyển cho tôi là thứ mà bà xÆ¡ chăm sóc Jonathan đã gá»i cho ông. Ngay ngà y mai, tôi sẽ lên đưá»ng Ä‘i tìm anh, nếu cần, tôi sẽ phụ giúp cho việc chăm sóc anh, và rồi chúng tôi sẽ cùng trở vá» Anh. Ngà i Hawkins khuyên tôi nên là m lá»… cưới ở đó. Tôi đã không cầm được nước mắt khi Ä‘á»c thư cá»§a bà xÆ¡ tốt bụng ná». Äá»c xong lá thư, tôi cất ngay và o túi áo ngá»±c, nÆ¡i gần con tim mình nhất! Lá thư nà y sẽ là nguồn an á»§i tôi cho tá»›i khi gặp được JÆ¡nathan. Má»i hà nh lý cá»§a tôi đã được chuẩn bị xong xuôi, tôi sẵn sà ng 1ên đưá»ng Ä‘i tìm ngưá»i chồng chưa cưới cá»§a mình.
XÆ¡ Agatha ở viện Saint Joseph và Saint N Marie, Budapest, gá»i Wilhel Mina Murray
“Ngà y 12 tháng 8
Thưa bà ,
Æ n Chúa, Æ¡n thánh Joseph và thánh Marie, tình trạng sức khá»e cá»§a ông Jonathan đã hồi phục từng ngà y. Tuy nhiên, ông vẫn còn rất yếu để có thể tá»± tay viết thư nên đã phải nhá» tôi viết những dòng nà y gá»i bà . Ông đã nằm liệt ở chá»— chúng tôi gần sáu tuần lá»… vì mắc má»™t chứng bệnh não khá nặng. Ông đỠnghị tôi viết cho bà rằng ông vẫn luôn nhá»› tá»›i bà , rằng cùng vá»›i lá thư nà y cho bà , tôi cÅ©ng viết má»™t lá khác gá»i cho ông Peter Hawkins, trong đó tôi phải bà y tá» những hối tiếc cá»§a ông nhà vì đã không thể thông báo tình hình cá»§a mình sá»›m hÆ¡n. Ông JÆ¡nathan cần phải nghỉ thêm và i tuần nữa ở dưỡng đưá»ng cá»§a chúng tôi trước khi có thể quay vá» Anh quốc. Ông cÅ©ng nhá» tôi nói vá»›i bà rằng ông Ä‘ang cần má»™t số tiá»n cần thiết để đáp lại thịnh tình cá»§a dưỡng đưá»ng đối vá»›i ông trong những ngà y lưu lại đây, bởi dưỡng đưá»ng cÅ©ng Ä‘ang rất cần sá»± giúp đỡ để có thể chăm sóc cho các bệnh nhân khác.
Rất thông cảm cho bà , mong hãy nháºn ở tôi má»™t sá»± chia sẻ sâu sắc nhất.
XÆ¡ Agatha.â€
T.B. Bệnh nhân của tôi đã ngủ, tôi lại mở thư ra viết thêm cho bà và i dòng.
Ông đã kể vá»›i tôi rất nhiá»u vá» bà và cho tôi biết là hai ngưá»i sẽ sá»›m là m lá»… cưới. Xin thà nh tháºt chúc mừng bà và chúc mừng ông nhà ! Theo bác sÄ©, ông nhà đã trải qua má»™t cú sốc khá»§ng khiếp, và trong lúc mê sảng, ông chỉ toà n nói tá»›i những Ä‘iá»u tháºt đáng sợ. ChÃnh tôi đã nghe thấy ông lảm nhảm nói vá» chó sói, thuốc độc, máu me; vá» những bóng ma và quá»· dữ; và còn nhiá»u Ä‘iá»u khác mà tôi không dám nói ra... Tôi xin được khuyên bà rằng trong má»™t thá»i gian dà i nữa, bà không nên gợi nhắc lại những câu chuyện đáng sợ nà y vá»›i ông nhà ; những gì Ä‘ang hằn sâu trong suy nghÄ© tá»›i ông hẳn không thể dá»… dà ng bị xóa nhòa. Lẽ ra chúng tôi phải thông báo Ä‘iá»u nà y từ lâu, nhưng khổ má»™t ná»—i chúng tôi không biết phải viết cho ai, bởi chúng tôi không có bất cứ má»™t dòng địa chỉ nà o cá»§a bạn bè, bà con hay bố mẹ bệnh nhân, và trong ngưá»i ông cÅ©ng không há» có má»™t thứ giấy tá» nà o để chúng tôi có thể tìm ra địa chỉ liên lạc. Ông đến chá»— chúng tôi sau chuyến tà u Ä‘i từ Klausenburg, và ngưá»i trưởng ga có kể lại rằng trước khi lên tà u, ông nhà đã lao như Ä‘iên và o cá»a mà hét lên rằng ông cần má»™t vé trở vá» nước Anh. Biết ông là ngưá»i Anh, viên trưởng ga đã cho ông má»™t vé đến ga gần nhất.
Xin bà cứ yên tâm, ông nhà đã được chăm sóc rất chu đáo. Lòng tốt và ná»—i Ä‘au cá»§a ông đã khiến má»i ngưá»i ở đây thá»±c sá»± cảm kÃch. Như tôi đã nói ở đầu thư, sức khá»e cá»§a ông nhà đang tiến triển rất tốt, nhưng cÅ©ng xin được nhắc lại rằng sau nà y, bà phải nên rất cẩn tháºn trong việc chăm sóc ông nhà , đặc biệt là sá»± ổn định vá» tinh thần cá»§a ông. Tôi đã cầu Chúa, cầu thánh Josephe và thánh Marie ban phước là nh cho hai ngưá»i cho tá»›i lúc đầu bạc răng longâ€.
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward
Ngà y 19 tháng 8
Tối hôm qua, trong con ngưá»i Renfield đã có những thay đổi bất ngá» và kỳ lạ. Và o khoảng 8 giá», hắn bá»—ng tá» ra rất quá khÃch, hai tay bò xuống ná»n nhà , mÅ©i hÃt đất khịt khịt như má»™t con chó đánh hÆ¡i. Nhìn thấy cảnh lạ Ä‘á»i và biết là tôi rất quan tâm tá»›i hắn, viên giám thị đã há»i hắn nguyên do tại sao. Bình thưá»ng Renfield vẫn tá» ra rất tôn trá»ng viên giám thị nà y, và đôi khi hắn còn phục tùng ông như má»™t kẻ nô lệ. Nhưng theo những gì ông đã kể lại cho tôi nghe, thì lần nà y lại không có vẻ như váºy: hắn cứ khinh khỉnh và chẳng thèm đáp lại câu há»i cá»§a ông. Hắn chỉ nói vá»›i ông đúng má»™t câu :
- Tôi không muốn nói chuyện vá»›i ông. Äối vá»›i tôi, ông không còn tồn tại trên Ä‘á»i nà y nữa, ông chá»§ tôi Ä‘ang ở gần đây.
Viên giám thị tin rằng hắn đã bắt đầu mắc má»™t chứng bệnh Ä‘iên bà ẩn. Nếu sá»± tháºt đúng là như váºy, thì chắc chắn sẽ có lúc chúng tôi phải chứng kiến những cảnh tượng không thể lưá»ng trước, bởi má»™t gã đà n ông lá»±c lưởng như hắn, nếu mắc phải má»™t chứng bệnh tâm thần vừa bà ẩn vừa sát sinh, có thể trở thà nh má»™t kẻ nguy hiểm, rất nguy hiểm nữa là đằng khác. Tôi tá»›i thăm hắn và o lúc 9 giá». Hắn xá» sá»± vá»›i tôi đúng như đã xá» sá»± vá»›i viên giám thị lúc trước. Dưá»ng như trong trạng thái tâm thần hiện nay, hắn không còn phân biệt nổi sá»± khác biệt giữa tôi và viên giám thị nữa. Có lẽ tá»›i má»™t lúc nà o đó, hắn sẽ tá»± coi mình là Chúa Trá»i mất? Nhưng khả năng phân biệt kém cá»i sá»± khác nhau giữa hai con ngưá»i cá»§a hắn đâu có xứng để hắn trở thà nh má»™t đưá»ng tối cao!
Trong suốt ná»a tiếng đồng hồ hoặc hÆ¡n nữa, Renfield cà ng lúc cà ng tá» ra bị kÃch động hÆ¡n. Mặc dù bá» ngoà i luôn tá» ra không thèm quan tâm tá»›i hắn, nhưng thá»±c ra tôi vẫn lặng lẽ theo dõi từng cá» chỉ cá»§a hắn. Tôi chợt nháºn ra trong ánh mắt cá»§a hắn có má»™t cái gì đó tháºt xảo trá, cái xảo trá mà những thằng Ä‘iên luôn có khi chúng Ä‘ang âm mưu nghÄ© vá» má»™t Ä‘iá»u gì đó - các giám thị ở bệnh viện tâm thần thưá»ng hiểu rất rõ khÃa cạnh nà y. Sau đó, hắn bá»—ng trở nên trầm lặng hẳn Ä‘i rồi ngồi phịch xuống mép giưá»ng, mặt lá»™ rõ vẻ cam chịu. Hắn bắt đầu nhìn vá» phÃa xa xăm vá»›i má»™t ánh mắt mÆ¡ hồ khó hiểu. Tôi không biết cảm xúc cá»§a hắn là tháºt hay là giả, nên đã quyết định thá» hắn bằng cách gợi cho hắn nói vá» những con váºt bé nhá» cá»§a hắn - má»™t chá»§ đỠmà bao giá» hắn cÅ©ng rất chú ý.
Lúc đầu, hắn không nói năng gì, nhưng cuối cùng thì hắn cũng bực mình lên tiếng :
- Quẳng mẹ nó hết đi! Bây giỠchúng chẳng còn có nghĩa lý gì với tôi...
- Sao cÆ¡? - Tôi ngắt lá»i hắn. - Anh sẽ không nói vá»›i tôi rằng anh không còn quan tâm tá»›i lÅ© nhện nữa chứ? (Bởi vì sở thÃch cá»§a hắn mấy ngà y hôm nay vẫn là đà n nhện, và cuốn sổ tay cá»§a hắn thì đã đầy ắp những con số).
Nghe tôi há»i váºy, hắn đã đáp lại bằng má»™t giá»ng tháºt khó hiểu :
- Các quý cô danh giá lúc nà o cÅ©ng là m vui mắt những kẻ Ä‘ang ngồi đợi sá»± xuất hiện cá»§a cô dâu, nhưng khi cô đâu xuất hiện rồi, thì các quý cô danh giá lại chẳng còn quan trá»ng đối vá»›i những khách má»i ấy nữa. Hắn không giải thÃch gì thêm và cứ ngồi lì ở mép giưá»ng suốt thá»i gian tôi còn lưu lại trong phòng hắn. Tối nay tôi cảm thấy mệt má»i quá, ngưá»i cứ rÅ© ra như má»™t tà u lá héo. à nghÄ© vá» Lucy liá»…n tục ám ảnh tôi, và cứ má»—i lần nghÄ© tá»›i cô là tôi lại không thể không tá»± nhá»§ rằng biết đâu tình thế rồi có thể sẽ đổi khác?
Äêm nay, nếu như không thể sá»›m chợp mắt ngay sau khi ngả lưng, có lẽ tôi sẽ phải tặc lưỡi mà nuốt mệt liá»u thuốc ngá»§ má»›i ra Ä‘á»i - loại C2HCL3O.H2O? Tất nhiên tôi phải cố gắng không để cho Ä‘iá»u ấy biến thà nh má»™t thói quen. Không, tối nay tôi sẽ dứt khoát không dùng thuốc an thần. Thú thá»±c tôi đã nghÄ© nhiá»u tá»›i Lucy, và tÆ¡i cÅ©ng không định gạt bá» cái ká»· niệm êm Ä‘á»m vá» cô bằng má»i giá. Äêm nay, tôi sẽ lại không ngá»§...
Tôi vừa nằm thao thức được má»™t lúc thì chuông đồng hồ ngân dà i hai tiếng - váºy là má»›i có 2 giá» sáng! Tôi vừa trở mình mệt má»i thì chợt nghe thấy có tiếng gõ cá»a, ngưá»i trá»±c đêm đến báo cho tôi biết rằng bệnh nhân Renfield đã trốn mất! Tôi vá»™i và ng mặc qủần áo và chạy tức tốc xuống cầu thang. Quả thá»±c sẽ rất nguy hiểm nếu để bệnh nhân cá»§a tôi tá»± do lang thang ra các khu vá»±c xung quanh. Các nếp nghÄ© ngoan cố cá»§a hắn có thể sẽ là má»™t hiểm há»a thá»±c sá»± đối vá»›i những ngưá»i hắn gặp trên đưá»ng. Viên giám thị Ä‘ang đứng đợi tôi. Khoảng gần mưá»i phút trước, qua má»™t lá»— nhá» trên cá»a phòng, ông vẫn còn trông thấy Renfield Ä‘ang nằm dà i trên giưá»ng, vẻ như đã ngá»§. Nhưng sau đó, ông chợt giáºt mình khi nghe có tiếng động ngoà i cá»a sổ. Ông chạy tá»›i cá»a phòng Renfield thì không còn thấy hắn ở đó nữa: hắn đã nhảy cá»a sổ trốn ra ngoà i? Ông cho ngưá»i Ä‘i gá»i tôi ngay láºp tức. Theo viên giám thị thì Renfield, vá»›i duy nhất má»™t chiếc áo ngá»§ trên ngưá»i, chưa thể bá» Ä‘i xa được. Ông khẳng định rằng hắn đã chạy vá» phÃa tay trái rồi Ä‘i thẳng. Tôi cÅ©ng vá»™i nhảy đại qua cá»a sổ xuống sân, tất nhiên là có sá»± trợ giúp cá»§a viên giám thị, và tức tốc chạy vá» phÃa đó. Chạy gần tá»›i các lùm cây, tôi chợt phát hiện ra má»™t cái bóng trắng lá» nhá» Ä‘ang trèo lên bức tưá»ng chia cắt khu vưá»n cá»§a chúng tôi vá»›i khu vưá»n cá»§a má»™t ngôi nhà hoang.
Tôi chạy vá» bảo ngưá»i trá»±c đêm gá»i thêm ba bốn ngưá»i nữa cùng tôi sang nhà Carfax, đỠphòng trưá»ng hợp Renfield đổi tÃnh hung hăng nếu chúng tôi phải dẫn hắn vá». Tôi lấy thang leo qua tưá»ng nhảy sang bên kia. Chân vừa chạm đất, tôi nháºn ngay ra bóng Renfield vừa biến mất sau ngôi nhà . Tôi vá»™i và ng Ä‘uổi theo. Chạy tá»›i dầu hồi nhà , tôi thấy hắn Ä‘ang hùng hục đẩy và o cánh cá»a gá»— sồi cá»§a gian nhà thá». Dưá»ng như hắn Ä‘ang nói chuyện vá»›i ai đó, nhưng tôi không dám lại gần vì sợ hắn nháºn ra tôi rồi bá» trốn. Trêu ong cÅ©ng không khó bằng việc Ä‘i bắt má»™t thằng Ä‘iên Ä‘ang âm mưu bá» trốn! Tuy nhiên, sau và i phút quan sát, tôi nháºn ra hắn chẳng hỠđể ý tá»›i những gì Ä‘ang xảy ra xung quanh, vì Váºy tôi mạnh dạn tiến lại gần hÆ¡n khi trong lòng đã yên tâm rằng mấy ngưá»i tôi vừa cho gá»i thêm lúc nà y chắc cÅ©ng đã vượt tưá»ng sang đây và đang chuẩn bị bao vây hắn rồi. Lúc nà y tôi đã có thể nghe rõ những gì hắn nói :
- Tôi xin phục tùng ngà i, thưa Ông chá»§. Tôi là nô lệ cá»§a ngà i và tôi biết rồi ngà i sẽ ban thưởng cho tôi, bởi tôi là ngưá»i luôn trung thà nh vá»›i ngà i. Tôi ngưỡng má»™ ngà i từ lâu, rất lâu rồi! Bây giá» ngà i đã tá»›i đây, tôi sẽ chỠđợi mệnh lệnh cá»§a ngà i, và ngà i sẽ không quên chia cá»§a cải cho tôi chứ, Ông chá»§?
Äúng là giá»ng cá»§a má»™t kẻ ăn mà y! TÃnh gà n dở cá»§a hắn quả là hết chá»— nói. Bị chúng tôi xốc nách, hắn vùng vẫy Ä‘iên cuồng như má»™t con cá»p, bởi hắn giống má»™t con thú hoang hÆ¡n là má»™t con ngưá»i. Chưa bao giá» tôi gặp má»™t bệnh nhân tâm thần khá»e và hung hãn đến thế, hy vá»ng đây sẽ là lần cuối cùng? CÅ©ng may là tôi lưá»ng trước được sá»± việc và kịp gá»i thêm ngưá»i. Tôi không dám nghÄ© tá»›i những gì hắn có thể phạm phải nếu như chúng tôi không rước được hắn vá»? Trên đưá»ng vá», thỉnh thoảng hắn lại rống lên tháºt đáng sợ, nhưng sá»± im lặng khép lại sau má»—i tiếng kêu cá»§a hắn cÅ©ng là m chúng tôi lo lắng không kém, bởi chúng tôi đã Ä‘oán được những mưu toan chết ngưá»i cá»§a hắn.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn nói những câu đứt đoạn :
- Tôi sẽ kiên nhẫn, thưa chá»§ nhân! Tôi sẽ chá»... chá»... chá»...
Tôi cÅ©ng váºy, tôi sẽ chỠđợi!
Xem tiếp chương 9
|

23-06-2008, 10:33 AM
|
 |
Nháºp Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: hn
Bà i gởi: 75
Thá»i gian online: 4 ngà y 3 giá» 40 phút
Thanks: 30
Thanked 14 Times in 10 Posts
|
|
Chương 9
Chương 9
Budapest, 24 tháng 8
Lucy yêu quý, Tá»› biết cáºu rất sốt ruá»™t muốn biết tất cả những gì đã xảy ra từ khi chúng mình chia tay nhau ở ga Whitby. Tá»› sẽ kể nhé! Tá»›i Hull, tá»› Ä‘i tà u thá»§y vá» Hambourg và từ đó, tá»› Ä‘i tà u há»a vỠđây. Kể cÅ©ng hÆ¡i mệt nếu tá»› phải nhá»› lại tất cả các chi tiết trong cuá»™c hà nh trình cá»§a mình. Khi hiểu rằng phải Ä‘i tìm Jonathan và chăm sóc anh ấy, tá»› chỉ nghÄ© tá»›i má»™t Ä‘iá»u: ngá»§ cà ng nhiá»u cà ng tất... Tá»› đã gặp Jonathan, trông anh gầy xá»p, xanh xao và đang trong má»™t tình trạng sức khá»e hết sức tồi tệ. Trong ánh mắt anh ấy không còn cái vẻ cương nghị, Ä‘iá»m tỉnh như tá»› vẫn thưá»ng kể vá»›i cáºu, thay và o đó là má»™t cái nhìn tăm tối, không gợi lại má»™t Ä‘iá»u gì đã từng xảy ra vá»›i anh trong thá»i gian qua..., Ãt nhất đó cÅ©ng là cảm nháºn cá»§a tá»› lúc má»›i gặp anh. Jonathan đã phải trải qua má»™t cú sốc tháºt sá»±, và tá»› sợ rằng kể cả khi trà nhá»› được phục hồi, anh vẫn không thể chịu nổi cái hồi ức vá» những Ä‘iá»u đã xảy ra vá»›i mình. XÆ¡ Agatha, má»™t tÃn đồ tuyệt vá»i và má»™t y tá tất bụng, đã kể lại là Jonathan chỉ toà n nói tá»›i những Ä‘iá»u khá»§ng khiếp trong lúc mê sảng. Tá»› rất muốn biết thêm nhiá»u chi tiết, nhưng xÆ¡ Agatha lại bảo rằng đó là điá»u không thể được, bởi tất cả những gì má»™t bệnh nhân thốt ra trong cÆ¡n mê sảng Ä‘á»u được coi là bà máºt cá»§a Chúa, và nếu có tình cá» nghe được, thì tất cả các thầy thuốc cÅ©ng buá»™c phải giữ kÃn bà máºt nà y. Tuy nhiên, ngà y hôm sau, khi biết tá»› Ä‘ang rất lo lắng, xÆ¡ đã gặp tá»› và nói: “Tất cả những gì tôi có thể nói vá»›i bà là ông nhà thưá»ng luôn miệng nói tá»›i má»™t sai lầm mà ông đã mắc phải. Và bà , ngưá»i sẽ sá»›m trở thà nh vợ cá»§a ông ấy, không há» có liên quan gì tá»›i sai lầm nà y. Ông nhà đã không quên bà , và cÅ©ng không quên tất cả những gì bà đã dà nh cho ông. Các âu lo cá»§a ông Ä‘á»u bắt nguồn từ những Ä‘iá»u khá»§ng khiếp mà bất cứ ai, há»… đã là m ngưá»i, Ä‘á»u không dá»… gì nguôi ngoai đượcâ€. Có lẽ là bà xÆ¡ tất bụng ấy sợ tá»› đã ghen khi nghÄ© rằng ngưá»i chồng chưa cưới cá»§a mình Ä‘em lòng yêu má»™t ngưá»i con gái khác! Tá»› mà lại phải ghen vá»›i má»™t ngưá»i con gái mà ngưá»i thân yêu cá»§a mình đã phải lòng ư! Ghen tuông? Tá»› vẫn luôn tin tưởng ở tình yêu cá»§a Jonathan thế kia mà ! Cô bạn thân mến ạ, bây giá» tá»› có thể nói vá»›i cáºu rằng không có bất cứ má»™t ngưá»i đà n bà nà o là nguyên nhân gây nên tình trạng tinh thần tồi tệ cá»§a anh ấy: Vừa viết cho cáºu, tá»› vừa ngắm anh ấy trong giấc ngá»§... Anh ấy tỉnh dáºy rồi!
Vừa tỉnh dáºy, anh đã há»i tá»› vá» cuốn sở tay cất trong túi áo vét cá»§a mình. Tá»› định nà i anh ấy để cho tá»› Ä‘á»c những dòng ghi chép trong đó - bởi tá»› biết mình sẽ tìm ra những dấu hiệu có thể Ä‘oán được nguyên nhân là m anh ấy bị suy sụp nhưng hình như anh đã Ä‘oán ra ý định đó trong ánh mắt cá»§a tá»›, bởi anh đã đỠnghị tá»› lui ra gần cá»a sổ, anh ấy muốn ở lại má»™t mình. Lát sau, anh đã gá»i tá»› lại gần, tay vẫn ôm quyển sổ, và nói vá»›i tá»› bằng má»™t giá»ng rất nghiêm trá»ng :
- Wilhelmina nà y, - ừ, Ä‘iá»u anh ấy định tâm sá»± vá»›i tá»› hẳn sẽ rất nghiêm trá»ng, cô bạn thân mến ạ, bởi kể từ khi yêu nhau đến giá», đây là lần đầu tiên anh nhắc tá»›i tên cúng cÆ¡m cá»§a tá»› - chắc là em cÅ©ng biết những gì anh Ä‘ang nghÄ© vá» lòng tin cần phải có giữa má»™t ngưá»i vợ và má»™t ngưá»i chồng. Há» không nên giấu giếm nhau Ä‘iá»u gì, và cÅ©ng chẳng có bất cứ má»™t bà máºt nà o là cá»§a riêng ai. Bởi váºy, anh có thể thú tháºt vá»›i em rằng anh đã phải trải qua má»™t cú sốc khiếp đảm; và bây giá», khi anh Ä‘ang cố nhá»› lại những gì đã xảy ra vá»›i mình, thì anh không còn biết Ä‘iá»u đó là sá»± thá»±c hay chỉ là má»™t cÆ¡n ác má»™ng nữa. Ngưá»i ta đã bảo vá»›i em rằng anh bị bệnh não, giống như má»™t thứ bệnh tâm thần, sợ tháºt? Bà máºt cá»§a câu chuyện đã xảy ra vá»›i anh Ä‘á»u nằm ở những trang nà y, nhưng anh không muốn nhắc tá»›i nó nữa. Anh muốn rằng cuá»™c Ä‘á»i anh, và cả đám cưới cá»§a chúng mình nữa, sẽ lại khởi đầu từ con số không. (Bởi vì, cô bạn yêu quý ạ, bá»n tá»› sẽ là m đám cưới ở đây, ngay sau khi má»i thá»§ tục đã được hoà n tất) Wilhelmina, em có muốn chia sẻ sá»± ngây thÆ¡ cùng anh không? Cuốn sổ đây, em hãy cầm và giữ lấy, và nếu muốn, em có thể Ä‘á»c tất cả những gì anh đã viết, nhưng nhá»› là đừng bao giá» nhắc lại bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì vá»›i anh, anh không muốn nhá»› lại cái chương khá»§ng khiếp ấy... nếu như không có má»™t bổn pháºn nà o đó buá»™c anh phải là m như váºy.
Nói được có bấy nhiêu, Jonathan lại ngá»§ lịm Ä‘i vì mệt má»i. Tá»› vừa ôm anh vừa luồn cuốn sổ tay xuống gối anh nằm. XÆ¡ Agatha đã thay mặt tá»› tá»›i nhà thá» Äức Mẹ tối cao để cầu nguyện cho đám cưới cá»§a bá»n tá»› sẽ diá»…n ra và o chiá»u nay. Tá»› Ä‘ang nóng lòng chỠđợi câu trả lá»i cá»§a bà ...
Bà xÆ¡ trở vá» và nói vá»›i tá»› rằng bà đã nhá» ngưá»i Ä‘i tìm cha tuyên úy cá»§a Nhà thá» giáo há»™i Anh. Trong vòng má»™t giá» nữa, hoặc là sá»›m hÆ¡n, cá»› thể là ngay sau khi Jonathan thức dáºy, bá»n tá»› sẽ là m đám cưới...
Lucy à , cáºu có biết không, đã nhiá»u giá» trôi qua kể từ khi tá»› đặt bút viết... Thá»i gian trôi qua đối vá»›i tá»› sao mà lê thê đến thế! Nhưng dẫu sao thì bây giá» tá»› cÅ©ng đã cảm thấy mình Ä‘ang trà n trá» hạnh phúc! Khi Jonathan tỉnh dáºy, tất cả đã sẵn sà ng. Anh gượng ngồi tá»±a và o những chiếc gối trên giưá»ng mà trả lá»i bằng má»™t giá»ng quả quyết rằng “cóâ€. Vá» phần mình, tá»› chỉ có thể nói rất nhá», hạnh phúc dạt dà o đã khiến tá»› thổn thức nghẹn ngà o. Các tÃn đồ nÆ¡i đây táºn tâm vá»›i chúng tá»› quá! Chúa muốn tá»› không bao giỠđược phép quên há», không bao giỠđược quên những trách nhiệm nặng ná» nhưng cÅ©ng tháºt dịu êm mà tá»› phải gánh vác! Có lẽ bây giá» tá»› phải kể cho cáºu nghe vá» món quà cưới cá»§a mình. Khi cha tuyên úy và các xÆ¡ để tá»› lại má»™t mình vá»›i chồng tá»›. Ôi? Lucy Æ¡i, đây là lần đầu tiên tá»› được viết những từ nà y: chồng tá»› tá»› lấy quyển sổ dưới gối cá»§a anh bá»c và o trong má»™t tá» giấy bạc rồi thắt nÆ¡ như má»™t gói quà thá»±c sá»±. Tá»› đặt lên đó má»™t nụ hôn và nói vá»›i chồng mình rằng tá»› sẽ giữ ká»· váºt ấy đến trá»n Ä‘á»i như má»™t bằng chứng cho lòng tin cá»§a tá»› đối vá»›i anh ấy và tá»› sẽ không bao giá» mở cuốn sổ ấy ra trừ khi đó là trưá»ng hợp cần cho lợi Ãch cá»§a anh, hoặc trong má»™t trưá»ng hợp thá»±c sá»± cấp thiết nà o đó. Anh ấy đã cầm tay tá»›... Ôi? Lucy, đây là lần đầu tiên anh ấy cầm tay vợ mình... Anh trả lá»i tá»› rằng anh sẽ khắc sâu trong lòng tấm lòng cá»§a tá»› và để xứng đáng vá»›i tình cảm cá»§a tá»›, anh sẽ là m sống lại quá khứ nếu cần. Rõ rà ng anh chà ng tá»™i nghiệp cá»§a tá»› đã sẵn sà ng tiết lá»™ má»™t phần cá»§a quá khứ, nhưng anh chưa thể xác định được quãng thá»i gian đã trôi qua, và tá»› sẽ không ngạc nhiên nếu má»™t lúc nà o đó, anh ấy không chỉ quên ngà y tháng, mà còn quên cả năm nữa.
Tá»› còn có thể chê trách anh được Ä‘iá»u gì nữa chứ? Chỉ cần được thá»§ thỉ bên anh ấy rằng tá»› là ngưá»i phụ nữ hạnh phúc nhất trên Ä‘á»i, rằng tá»› chẳng có gì khác để hiến dâng cho anh ấy ngoà i chÃnh cuá»™c Ä‘á»i mình, tấm lòng, tình yêu và bổn pháºn cá»§a mình đối vá»›i anh ấy thôi là tá»› cÅ©ng đã mãn nguyện lắm rồi. Và khi anh ấy ôm tá»› và o lòng và nắm chặt bà n tay tá»› bằng hai bà n tay gầy guá»™c yếu á»›t cá»§a anh, tá»› có cảm giác bá»n tá»› Ä‘ang má»™t lần nữa nghiêm túc hứa hẹn vá»›i
Lucy thân mến, cáºu có biết tại sao tá»› lại kể cho cáºu nghe hết má»i chuyện không? Äó không chỉ là chuyện tình êm dịu như cáºu vẫn Ä‘oán, mà còn bởi vì cáºu luôn là má»™t ngưá»i bạn lá»›n cá»§a tá»›... và mãi mãi là thế? Tá»› vẫn coi mình là kẻ luôn được ưu ái khi là m bạn vá»›i cáºu, và bây giá» tá»› Ä‘ang rất mong má»i cáºu cÅ©ng được hưởng má»™t hạnh phúc như tá»› vừa nắm trong tay. Lucy Æ¡i, cầu Chúa hãy ban phước là nh cho cáºu, hãy ban cho sá»± khắc khoải trên cõi Ä‘á»i nà y cá»§a cáºu những gì ngưá»i đã hứa: má»™t ngà y đà i chan chứa ánh nắng mặt trá»i, má»™t ngà y êm Ä‘á»m không sóng gió, không quên lãng, không ngá» vá»±c. Tá»› sẽ không cầu mong cho cáºu không bao giá» phải trải qua khó nhá»c, bởi đó là điá»u hoang đưá»ng, nhưng má»™t lần nứa cầu mong cho cáºu được hưởng má»™t niá»m hạnh phúc trá»n vẹn và ngá»t ngà o như tá»› lúc nà y: Tạln biệt cô bạn thân yêu. Tá»› sẽ bá» ngay lá thư nà y và o bưu Ä‘iện, và sẽ sá»›m viết tiếp để cáºu đỡ buồn. Tá»› phải chia tay vá»›i cáºu đây, bởi Jonathan lại vừa tỉnh giấc... Tá»› phải há»i xem chồng tá»› có cần gì không...
Ngưá»i bạn vÄ©nh cá»u cá»§a cáºu Mina Harkerâ€
Lucy Westenra gá»i Mina Harker
“Whitby ngà y 30 tháng 8
Mina thân mến,
Xin dà nh cho cáºu cả má»™t đại dương tình bạn, triệu triệu nụ hôn, và mong sao cáºu sá»›m được trở vá» nhà cùng vá»›i ngưá»i chồng má»›i cưới cá»§a cáºu! Nếu sá»›m trở vá» Anh quốc, nhá»› ghé qua Whitby vá»›i tá»› và i ngà y. Bầu không khà trong là nh cá»§a xứ biển sẽ giúp Jonathan bình phục tất nhất - chÃnh không khà nÆ¡i đây đã giúp tá»› hoà n toà n bình phục trở lại đấy; bây giá» tá»› đã có thể ngá»§ rất tốt, trong ngưá»i tá»› cảm thấy trà n đầy sức sống. Tá»› tin là cáºu sẽ rất vui khi biết rằng tá»› không còn lang thang ngay trong giấc ngá»§ nữa. Phải đến má»™t tuần nay tá»› chưa rá»i khá»i giưá»ng - ý tá»› muốn nói là và o buổi tối! Anh Arthur bảo tá»› đã máºp lên trông thấy. À quên, tôi đã không nói vá»›i cáºu rằng Arthur Ä‘ang ở đây. Hôm nà o bá»n tá»› cÅ©ng Ä‘i dạo, chÆ¡i tennis hoặc câu cá, cưỡi ngá»±a cùng nhau. Tá»› yêu anh ấy hÆ¡n bao giá» hết. Anh ấv cÅ©ng nói cà ng ngà y anh cà ng cảm thấy yêu thương tá»› hÆ¡n. Tá»› thì tá»› chưa tin, bởi lúc đầu anh ấy bảo tá»› rằng anh ấy không thể yêu tá»› hÆ¡n những gì anh ấy Ä‘ang là m vì tá»›... Äấy, anh ấy lại gá»i tá»› rồi đấy... Có lẽ phải tạm biệt cáºu tại đây thôi.
Lucy thân thương cá»§a cáºu.
T.B. Mẹ tá»› gá»i tá»›i cáºu những suy nghÄ© tốt đẹp nhất cá»§a bà . Bây giá» sức khá»e cá»§a bà đã khá hÆ¡n má»™t chút.
Còn Ä‘iá»u nà y nữa: bá»n tá»› sẽ là m đám cưới và o ngà y 28 tháng 9 tá»›i.â€
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward
Ngà y 22 tháng 8
Trưá»ng hợp cá»§a Renfield ngà y cà ng có vẻ phức tạp và cÅ©ng thú vị hÆ¡n: Tá»± nhiên hắn lại đâm ra rất trầm tÄ©nh. Nhưng sau lần bá» trốn vừa rồi, hắn liên tục có những hà nh động hung bạo trong mấy ngà y liá»n. Thế rồi và o má»™t buổi tối, khi ánh trăng thức dáºy, hắn bá»—ng dịu Ä‘i và lẩm bẩm má»™t mình không biết bao nhiêu lần: “Bây giá» mình có thể chỠđợi... mình có thể chỠđợi...†Nghe viên giám thị đến thuáºt lại, tôi láºp tức chạy xuống và hiểu ngay ra những gì Ä‘ang xảy ra. Renfield, vẫn bị nhất trong phòng và mặc má»™t chiếc áo trói chuyên dà nh cho ngưá»i Ä‘iên, đã không còn cái vẻ hung tợn như mấy hôm vừa rồi, hai mắt hắn lúc nà y có má»™t chút gì đó dịu hiá»n năn nỉ. Tôi ra lệnh thả lá»ng cho hắn. Ngưá»i phục vụ có vẻ chần chừ, nhưng rồi cÅ©ng phải là m theo lá»i tôi Kể cÅ©ng lạ, không hiểu sao tên bệnh nhân lại nháºn ra ngay sá»± ngá» vá»±c cá»§a những ngưá»i Ä‘ang theo dõi hắn, bởi hắn đã rón rén đến nói nhá» và o tai tôi, trong khi mắt vẫn lén nhìn há» :
- Chắc là há» Ä‘ang nghÄ© rằng tôi sắp sá»a nện cho ngà i má»™t tráºn nhừ tá»? Tôi mà lại là m như váºy được ư! Äúng là má»™t lÅ© ngu ngốc!
Tóm lại, dù nói gì thì nói, tháºt sá»± vẫn không có gì đáng ngại khi đưa ra má»™t nháºn xét rằng ngay cả trong đầu kẻ bất hạnh nà y, tôi cÅ©ng có nhiá»u Ä‘iểm khác biệt so vá»›i những nhân viên cấp dưới cá»§a mình. Tuy nhiên, tôi vẫn không tà i nà o nắm bắt được suy nghÄ© cá»§a hắn. Vả lại, có cần phải hiểu rằng tôi Ä‘ang có má»™t cái chung nà o đó vá»›i hắn để rồi khiến ngưá»i khác phải nói tôi và hắn sẽ cùng đứng trên má»™t bá» bến hay không? Hay hắn Ä‘ang nhẫn nại chỠở tôi má»™t thiện tâm, để tá»›i má»™t lúc nà o đó sẽ gá»i tôi là m đồng minh cá»§a hắn? Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu vấn Ä‘á». Tối hôm nay, hắn đã nhất quyết không chịu mở mồm nói bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì. Tháºm chà khi có ngưá»i mang tá»›i cho hắn má»™t con mèo? má»™t con mèo lá»›n hẳn hoi, hắn cÅ©ng chỉ nói có và i câu: “Tôi không còn quan tâm tá»›i mấy con mèo bẩn thỉu ấy nữa. Bây giá» có rất nhiá»u thứ khác là m tôi quan tâm, và tôi có thể chỠđợi.... tôi có thể chỠđợi...â€
Viên giám thị kể vá»›i tôi rằng khi tôi rá»i khá»i phòng hắn, hắn đã ngồi câm lặng đến táºn sáng. Sau đó, hắn lại bắt đầu giở chứng, và lần nà y, cÆ¡n Ä‘iên khùng đã khiến hắn hung hăng đến ná»—i ngất xỉu Ä‘i và chìm và o má»™t tráºn hôn mê...
Sá»± việc diá»…n ra như váºy đã được ba ngà y rồi... Äầu tiên là những cÆ¡n Ä‘iên khùng dữ dá»™i, sau đó lại là những giá» ngồi lì suốt đêm thâu. Tôi phải tìm ra nguyên nhân cá»§a những cÆ¡n Ä‘iên mang tÃnh chu kỳ nà y. Có thể bệnh nhân cá»§a tôi đã phải chịu má»™t tác động nà o đó. Nếu đúng là như váºy, thì đêm nay chúng tôi sẽ lấy những linh hồn là nh lặn chống lại những tâm hồn bệnh hoạn! Hôm ná», Renfield đã bá» trốn mặc dù đã có sá»± đỠphòng cá»§a chúng tôi. Tối nay, chúng tôi sẽ giúp hắn trốn thoát. Chúng tôi sẽ cho hắn má»™t cÆ¡ há»™i, và những ngưá»i bảo vệ sẽ sẵn sà ng bám theo hắn...
* * * * *
Ngà y 23 tháng 8
Chuyện xảy ra đã không nằm trong mong đợi cá»§a chúng tôi! Dù thấy cá»a chuồng đã mở, nhưng chú chim cá»§a chúng tôi vẫn không chịu bay Ä‘i. Váºy là má»i sá»± sắp xếp, bố trà cá»§a chúng tôi Ä‘á»u uổng công vô Ãch!
Tuy nhiên, vẫn có má»™t Ä‘iá»u được chứng thá»±c: các giai Ä‘oạn lì lợm cá»§a bệnh nhân đã được rút ngắn. Từ nay trở Ä‘i, chúng tôi sẽ để cho hắn được tá»± do và i giá» má»—i ngà y. Tôi nói vá»›i viên giám thị trá»±c đêm là đừng nhốt hắn và o buồng Ä‘iên khi hắn trong tình trạng bình thưá»ng, và chỉ xua hắn và o đó trước lúc mặt trá»i lên khoảng má»™t tiếng đồng hồ. Hắn có vẻ rất hoan hỉ vá»›i chế độ tá»± do ná»a vá»i nà y ngay cả khi đầu óc hắn còn chưa đủ khả năng đánh giá, nháºn thức sá»± việc. Tuy nhiên, lại có ngưá»i há»›t hải chạy tá»›i gá»i tôi!... Äiá»u tôi không mong đợi má»™t lần nữa xảy ra: tên bệnh nhân lại bá» trốn.
* * * * *
Cùng ngà y, Ãt lúc sau
Lại má»™t cuá»™c phiêu lưu khác đêm nay... Renfield đã chỠđợi viên giám thị bước và o phòng và lợi dụng lúc ông báºn má»™t việc gì đó để chạy vá»™i ra hà nh lang. Tôi vá»™i và ng ra lệnh cho mấy ngươi gác đêm Ä‘uổi theo hắn. CÅ©ng như lần trước, hắn Ä‘i vá» phÃa ngôi nhà bá» hoang, và chúng tôi vẫn thấy hắn đẩy cả ngưá»i và o cánh cá»a gá»— sồi cá»§a nhà thá» cổ. Thấy tôi đến cùng má»™t ngưá»i bảo vệ, hắn đã nổi khùng tá»›i cá»±c Ä‘iểm, và nếu ngưá»i cá»§a tôi không kịp túm tay hắn, có lẽ hắn đã xé xác tôi ra mất. Bị chúng tôi xúm lại khống chế, hắn đâm ra hung tợn hÆ¡n gấp bá»™i phần, nhưng cÅ©ng ngay sau đó, hắn lẠà dịu hẳn xuống, khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Tôi đưa mắt nhìn quanh: chẳng có gì khác lạ cả. Nhìn theo ảnh mắt hắn, tôi cÅ©ng không nháºn thấy má»™t Ä‘iá»u gì khác lạ trên bầu trá»i và nh vạnh ánh trăng nếu đó không phải là má»™t con dÆ¡i to bá»± Ä‘ang loạng quạng bay vá» phÃa tây như má»™t bóng ma. Nghe nói lÅ© dÆ¡i thưá»ng bay qua bay lại mãi má»™t chá»—, nhưng vá»›i con dÆ¡i kia thì không phải như váºy, hình như nó Ä‘ang bay vá» má»™t cái Ä‘Ãch xác định nà o đó.
Renfield nói vôi chúng tôi, giá»ng rất nhẹ nhà ng :
- Chẳng cần phải giữ chặt tôi như váºy đâu, tôi có thể quay vá» má»™t mình mà , cứ bình tÄ©nh lại Ä‘i! Äúng là chúng tôi đã quay vá» mà không gặp bất cứ má»™t rắc rối nà o, nhưng sá»± trầm lặng đột ngá»™t đến khó hiểu cá»§a tên bệnh nhân đã chẳng nói lên má»™t Ä‘iá»u gì là m tôi có thể yên tâm, và tôi không nên quên những gì vừa xảy ra...
Nháºt ký cá»§a Lucy Westenra
Hillingham, 24 tháng 8
Tôi cÅ©ng định ngồi viết nháºt ký như Mina, để khi gặp nhau má»™t lần nữa, chúng tôi sẽ lại ngồi nói chuyện dà i dà i vá» tất cả những gì tôi đã ghi lại ở đây. Nhưng đến bao giá» chúng tôi má»›i lại được gặp nhau. Mong sao lúc nà y lại có Mina ở đây, bởi tôi Ä‘ang cảm thấy rất buồn! Äêm hôm qua, tôi có cảm giác như mình Ä‘ang sắp sá»a lặp lại những cÆ¡n mê như hồi ở Whitby, có thể là dÆ¡ thá»i tiết thay đổi, hoặc cÅ©ng có thể do sá»± trở vá» nhà cá»a tôi... Äiá»u khá»§ng khiếp nhất, đó là việc tôi không còn nhá»› gì cả... HÆ¡n nữa, tôi lại luôn cảm thấy lo sợ, má»™t ná»—i lo sợ tháºt mÆ¡ hồ mà không hiểu tại sao. Ngưá»i tôi má»—i ngà y má»™t yếu á»›t, gầy mòn... Khi tá»›i ăn trưa cùng chúng tôi, Arthur có vẻ rất buồn khi nhìn tôi. Tôi má»i mệt đến mức không thể cố vui lên được. Tôi đã tá»± há»i rằng liệu tối nay tôi có phải và o ngá»§ chung phòng vá»›i mẹ hay không. Hy vá»ng là tôi sẽ có má»™t tối ngon giấc ở đó. Tôi sẽ tìm lý do để xin phép mẹ tôi.
* * * * *
Ngà y 25 tháng 8
Lại thêm má»™t đêm tồi tệ nữa. Äá» nghị cá»§a tôi dưá»ng như đã không là m mẹ tôi vừa lòng. Bản thân bà cÅ©ng không được khá»e lắm. HÆ¡n nữa, chắc bà cÅ©ng sợ sẽ là m phiá»n giấc ngá»§ cá»§a tôi nếu chúng tôi ngá»§ chung phòng. Váºy là tôi vẫn phải ngá»§ ở phòng mình, và thá»±c tế tôi cÅ©ng đã ngá»§ được Ãt nhiá»u, nhưng tiếng chuông ngân dà i lúc ná»a đêm đã là m tôi tỉnh giấc. Tôi chợt nghe thấy những âm thanh là lạ như tiếng ai đó cà o cà o và o cánh cá»a, hay nói đúng hÆ¡n là những nhịp Ä‘áºp cá»§a má»™t đôi cánh. Song tôi cÅ©ng chẳng thắc mắc gì lâu, và thá»±c tình tôi cÅ©ng chẳng còn nhá»› nổi má»™t Ä‘iá»u gì khác. Tôi đã trở lại vá»›i giấc ngá»§ ngay sau đó. Lại những cÆ¡n ác má»™ng. Giá như tôi nhá»› lại được tất cả...
Sáng dáºy, tôi cảm thấy trong ngưá»i yếu á»›t kinh khá»§ng. Mặt tôi nhợt nhạt như ngưá»i sắp xuống mồ, và tôi còn thấy Ä‘au ở cố nữa chứ... lồng ngá»±c hình như cÅ©ng Ä‘ang có vấn Ä‘á», thỉnh thoảng tôi thấy rất khó thở. Nhưng dù thế nà o thì tôi cÅ©ng vẫn cứ tá» ra vui vẻ chút trước mặt Arthur, nếu khôn ganh ấy sẽ lại rất buồn.
Arthur Holmwood gá»i bác sÄ© Seward
Khách sạn Albemarle, 31 tháng 8
Tôi muốn nhá» cáºu má»™t việc. Lucy Ä‘ang đổ bệnh, không phải là má»™t bệnh cụ thể, mà là má»™t loại bệnh nà o đó tháºt khó xác định. Tình trạng sức khá»e cá»§a cô ấy Ä‘ang xấu Ä‘i từng ngà y, khiến tôi không thể không lo lắng. Bà Westenra đã tâm sá»± vá»›i tôi rằng bà chẳng còn sống được bao lâu nữa, nhưng Lucy vẫn chưa hay biết gì vá» Ä‘iá»u nà y. Không biết rồi Lucy sẽ phải chịu đựng như thế nà o trong tình trạng sức khá»e như hiện nay. Tôi dám chắc rằng ngưá»i vợ chưa cưới tá»™i nghiệp cá»§a tôi, dù luôn nói vá»›i tôi những Ä‘iá»u ngược lại, vẫn Ä‘ang âm thầm giấu má»™t Ä‘iá»u gì đó mà tôi không thể biết được. Tôi xin nhắc lại là tôi Ä‘ang rất lo lắng. Tất cả Ä‘á»u mÆ¡ hồ quá. Phải nhìn cô ấy lúc nà y quả là má»™t ná»—i Ä‘au đớn đối vá»›i tôi. Tôi đã ngỠý má»i cáºu tá»›i thăm bệnh cho cô ấy, và cuối cùng thì cô ấy cÅ©ng đã bằng lòng. Kể cÅ©ng tháºt vất vả cho cáºu nhưng sức khá»e cá»§a Lucy là má»™t vấn đỠrất quan trá»ng.
Chúng ta sẽ phải nhanh chóng ra tay vì sức khá»e cá»§a cô ấy mà không được chần chừ thêm má»™t ngà y nà o nữa, tôi nói váºy có phải không anh bạn? Cáºu có thể tá»›i không? Bằng cách nà y, chúng ta sẽ không gây bất cứ má»™t mối nghi ngá» nà o cho bà Westenra: sau bữa trưa, như đã sắp xếp từ trước, Lucy sẽ ngồi má»™t lúc vá»›i riêng cáºu. Lần cuối cùng tôi xin được nhắc lại rằng tôi Ä‘ang lo lắng đến phát Ä‘iên lên được, và tôi cÅ©ng Ä‘ang rất sốt ruá»™t muốn biết cáºu sẽ kết luáºn như thế nà o vá» tình trạng cá»§a cô ấy. Mong cáºu đến ngay?
Arthur.
Thư cá»§a bác sÄ© Seward gá»i Arthur Holmwood
Ngà y 2 tháng 9
Chà o ông bạn thân mến.
Tôi xin được nói ngay vá»›i ông rằng theo tôi, Lucy Westenra không mắc phải bất cứ má»™t căn bệnh hay má»™t. Chứng rối loạn chức năng nà o hết. Tuy nhiên, tôi cÅ©ng thá»±c sá»± bà ng hoà ng khi gặp cô ấy. Lạy Chúa! Lucy bây giá» không còn là Lucy cá»§a cái ngà y tôi được gặp cô ấy lần trước nữa. Tất nhiên, tôi không quên rằng tôi đã không thể khám bệnh cho cô ấy như đã mong muốn: tình bạn cá»§a chúng tôi đã là m cho việc khám bệnh trở nên khó khăn và tế nhị hÆ¡n. Tôi sẽ kể cho ông nghe cụ thể vá» chuyến viếng thăm nà y, và từ những lá»i cắt nghÄ©a cá»§a tôi, ông có thể tá»± rút ra kết luáºn cho mình. Vì váºy, tôi chỉ thuáºt lại cho ông hay những gì tôi đã là m và những gì tôi Ä‘ang dá»± định phải là m trong lúc nà y.
Thấy tôi đến Hillingham, Lucy tá» ra rất vui vẻ hồn nhiên. Mẹ cô cÅ©ng ra đứng gần cô, và tôi đã chẳng phải mất nhiá»u thá»i gian để có thể hiểu ngay ra rằng bà không thể giấu mãi tình trạng cá»§a mình vá»›i mong muốn không là m cho đứa con gái phải lo âưu phiá»n muá»™n. Sá»± tháºn trá»ng cá»§a bà Westenra quả là rất cần thiết, nhưng tôi vẫn tin tá»›i má»™t lúc nà o đó, con gái bà sẽ Ä‘oán ra hiện trạng sức khá»e cá»§a bà , cho dù không có ai mách bảo cô ấy. Tôi đã ngồi ăn trưa cùng gia đình, và chẳng ai bảo ai, cả ba chúng tôi Ä‘á»u âm thầm cố gắng tá» ra vui vẻ, vô tư: Những ná»— lá»±c nà y đã được Ä‘á»n bù xứng đáng: chúng tôi đã vui đùa thá»±c sá»± trong Ãt nhất là má»™t giỠđồng hồ. Sau đó bà Westenra kêu muốn Ä‘i nghÄ©, để tôi ngồi lại má»™t mình vá»›i Lucy. Cho tá»›i khi chúng tôi sang phòng khách nói chuyện, Lucy vẫn cố giữ má»™t bá»™ dạng vui vẻ, bởi mấy ngưá»i hầu vẫn liên tục lượn qua lượn lại. Nhưng khi cá»a phòng vừa đóng, cô đã đổ ngưá»i xuống ghế, hai tay ôm mặt vá»›i những tiếng thở đà i. Cô không còn đóng kịch được nữa. Tôi buá»™c phải há»i tại sao cô ấy thở dà i.
- Giá như biết em là ngưá»i không thÃch nói vá» mình thì ông đâu có há»i thế - Cô ấy đã thốt lên như váºy.
Tôi phải nói vá»›i cô ấy rằng không việc gì phải lo ngại khi gá»i gắm má»i niá»m tâm sá»± cho má»™t thầy thuốc, tuy nhiên tôi cÅ©ng thú nháºn là ông Ä‘ang rất lo lắng cho cô ấy.
Cô đã nắm bắt ngay được tình hình, và chỉ bằng và i lá»i, tôi đã có thể thưa hồ gợi chuyện :
- Em có thể nói với Arthur tất cả những gì em muốn nói. Nếu tôi có lo lắng, thì đó không phải là lo cho tôi, mà là lo cho anh ấy!
ChÃnh vì váºy mà tôi phải nói cho ông biết cái cảm nghÄ© cá»§a mình. Tôi nháºn thấy ngay Lucy Ä‘ang bạc nhược vì thiếu máu, mặc dù trông cô không có má»™t dấu hiệu riêng nà o cá»§a căn bệnh nà y. HÆ¡n nữa, nhá» má»™t sá»± tình cá», tôi đã kiểm tra được hà m lượng máu cá»§a cô, bởi lúc mở cá»a sổ, tay cô đã bị thương nhẹ. Tất nhiên là chẳng có gì nghiêm trá»ng, nhưng như thế cÅ©ng đủ để tôi lấy mấy giá»t máu để phân tÃch. Cuá»™c xét nghiệm đã có má»™t kết quả rất tốt đẹp. Mặt khác, tôi cÅ©ng không thấy có bất cứ má»™t triệu chứng nà o đáng lo ngại. Tuy nhiên, khi chứng thiếu máu nà y rõ rà ng có nguồn gốc từ má»™t nguyên nhân xác định nà o đó, thì đó hẳn là nguyên nhân cá»§a má»™t sá»± bất ổn vá» tinh thần. Lucy cÅ©ng phà n nà n vá» chứng khó thở, rồi giấc ngá»§ nặng ná» khó nhá»c, giống vá»›i má»™t giấc ngá»§ lịm và thưá»ng kèm theo những cÆ¡n ác má»™ng khá»§ng khiếp mà trà nhá»› cá»§a cô đã không ghi lại bất cứ má»™t chi tiết cụ thể nà o. Lucy có kể vá»›i tôi rằng hồi nhá», cô đã mắc phải chứng bệnh má»™ng du, rằng mùa hè nà y ở Whitby, chứng bệnh ấy lại bám riết lấy cô, và tháºm chà có má»™t đêm, vẫn trong trạng thái Ä‘ang ngá»§, cô còn bá» ra khá»i khách sạn và leo lên vách đá cheo leo, nÆ¡i Murray Mina đã tìm thấy cô, nhưng cô cÅ©ng có nói để tôi yên tâm rằng trong thá»i gian gần đây, cô đã có những đêm tháºt yên là nh. Vì không am hiểu lắm vá» thể loại bệnh lý nà y nên tôi đã phải là m Ä‘iá»u mà tôi cho là đúng đắn nhất: gá»i thư cho ông bạn già và đồng thá»i cÅ©ng là ngưá»i thầy cá»§a tôi, giáo sư Van Helsing, má»™t chuyên gia báºc thầy vá» các căn bệnh tương tá»± ở Amsterdam. Tôi đỠnghị Van Helsing đến thăm bệnh cho Lucy, và như ông đã nói trong lá thư vừa gá»i cho tôi, ông sẽ chịu má»i chi phà cho chuyến Ä‘i nà y cá»§a giáo sư, bởi tôi cÅ©ng đã nói vá»›i giáo sư rằng ông là chồng chưa cưới cá»§a Lucy. Dẫu sao thì tôi cÅ©ng muốn giúp Lucy tá»›i mức tốt nhất trong khả năng cá»§a mình. Còn vá» phần Van Helsing, tôi tin chắc ông ấy cÅ©ng sẽ hết sức cố gắng vì tôi. Bởi váºy khi giáo sư tá»›i đây, chúng ta hãy nên nghe theo các quyết định cá»§a ông. Trong má»™t số tình huống, có thể giáo sư sẽ tá» thái độ độc Ä‘oán, nhưng quả thá»±c ông ấy rất biết những gì mình nói, mong ông đừng cố chấp. Van Helsing đồng thá»i cÅ©ng vừa là nhà triết há»c, vừa là má»™t nhà siêu hình há»c – ông xứng đáng là má»™t trong những nhà bác há»c lá»›n nhất trong thá»i đại cá»§a chúng ta. Vì váºy, tôi tin ông ấy sẽ có má»™t đầu óc rá»™ng mở trước má»i khả năng. HÆ¡n nữa, giáo sư còn là ngưá»i có dây thần kinh thép, có má»™t tÃnh cách cương nghị, má»™t ý chà sắt đá luôn Ä‘i tá»›i cùng sá»± việc, má»™t đế chế đáng kÃnh phục đối vá»›i chÃnh bản thân, và cuối cùng là má»™t lòng tất vô hạn đó là những phẩm chất đáng quý trong con ngưá»i giáo sư, má»™t con ngưá»i chỉ biết là m việc hết mình vì sứ mệnh nhân đạo.
Tôi nói váºy để ông có thể hiểu tại sao tôi lại tin tưởng ở vị giáo sư nà y đến thế. Tôi đã đỠnghị ông ấy tạm dừng má»i công việc ở nhà . Ngà y mai, tôi sẽ lại tá»›i thăm Lucy Westenra, nhưng không phải tại nhà cô, bởi tôi không muốn những chuyến thăm quá thưá»ng xuyên cá»§a tôi là m mẹ cô lo lắng.
Chúc ông má»i Ä‘iá»u tốt là nh.
John Sewardâ€.
Giáo sư AbraHham Van Helsing gá»i bác sÄ© Seward
Ngà y 2 tháng 9
Anh bạn thân mến,
Tôi đã nháºn được thư cá»§a anh và dÄ© nhiên là tôi sẽ đến!
Tôi có thể đến ngay mà không gặp má»™t trở ngại nà o, không có bất cứ ai trong số các bệnh nhân cá»§a tôi cần tôi trong má»™t hoặc hai hôm nữa. Tôi rất thương há» nếu có chuyện gì không hay bất ngá» xảy ra, nhưng quả tháºt không có gì có thể cản trở tôi tá»›i giúp đỡ những ngưá»i được coi là thân thiết nhất. ÄÆ°á»£c giúp đỡ má»™t ngưá»i bạn thân cá»§a anh quả là má»™t niá»m vinh hạnh lá»›n đối vá»›i tôi. Äừng quan trá»ng vá» chuyện tiá»n bạc. Là m Æ¡n đặt cho tôi má»™t phòng ở khách sạn Grand Phương Äông ở gần ngay chá»— ở cá»§a bệnh nhân, và hãy báo cho cô bạn trẻ ấy rằng chúng ta sẽ đến thăm cô ấy và o sáng mai, bởi có thể tôi sẽ lại phải trở vỠđây và o tối mai. Nhưng nếu phải là m váºy, tôi sẽ quay lại Luân Äôn trong ba ngà y nữa và khi ấy, tôi có thể ở lại lâu hÆ¡n. Tạm biệt ngưá»i bạn cá»§a tôi!
Van Helsingâ€.
Bác sÄ© Seward gá»i Arthur Holmwood
Ngà y 3 tháng 9
Arthur thân mến,
Van Helsing đã tôi và lại Ä‘i rồi. Ông đã cùng tôi đến Hillingham. Bà Westenra Ä‘i ăn trưa ở ngoà i, váºy là chỉ còn chúng tôi vá»›i Lucy. Van Helsing đã khám cho cô rất nghiêm túc và kỹ lưỡng. Ông đã thuáºt lại cho tôi biết vá» kết quả chẩn Ä‘oán cá»§a ông, bởi tôi không tham gia từ đầu đến cuối lần khám bệnh nà y. Ông tá» ra rất lo lắng vì chưa chẩn Ä‘oán chÃnh xác được căn bệnh cá»§a Lucy, ông bảo vá»›i tôi rằng ông cần phải suy nghÄ© và tìm hiểu thêm bệnh lý cá»§a cô. Khi tôi kể vá» tình bạn cá»§a chúng ta và vá» niá»m tin mà ông đã gá»i gắm ở tôi trong việc khám và chữa bệnh cho Lucy, Van Helsing đã trả lá»i tôi: “Tuyệt đối phải giữ kÃn những gì anh Ä‘ang nghÄ©, và tất cả những gì tôi Ä‘ang nghÄ© nếu như anh Ä‘oán được các suy nghÄ© cá»§a tôi... Tôi không nói đùa đâu, đây là vấn đỠsống còn, là tÃnh mạng cá»§a má»™t con ngưá»i, và có thể là cả những vấn đỠkhác chứ chẳng chÆ¡i...â€
Nghe giá»ng nói nghiêm trá»ng cá»§a Van Helsing trên đưá»ng vá» thà nh phố, tôi buá»™c phải gặng há»i kỹ hÆ¡n, nhưng ông vẫn nhất Ä‘Ãnh không giải thÃch gì thêm. Arthur ạ, xin ông đừng trách tôi nhét Sá»± im lặng cá»§a giáo sư Van Helsing chứng tỠông Ä‘ang nghÄ© rất nhiá»u vá» bệnh nhân, và đang nghiên cứu rất tỉ mỉ vá» trưá»ng hợp nà y bằng tất cả vốn kiến thức khoa há»c cá»§a mình. Xin ông hãy tin rằng giáo sư sẽ nói rõ rà ng hÆ¡n khi ông đã biết tất cả những gì cần biết. Bởi váºy mà tôi phải nói vá»›i giáo sư tôi sẽ hạn chế kể vá» chuyến khám bệnh nà y vá»›i ông, Arthur ạ. Có thể là ngà y mai tôi sẽ nháºn được kết luáºn cá»§a giáo sư. Dù sao thì tôi cÅ©ng sốt ruá»™t chỠđợi má»™t lá thư.
Còn bây giá» là chuyến thăm cá»§a thầy trò chúng tôi. Lucy có vẻ vui hÆ¡n so vá»›i hôm trước, trông nước da cá»§a cô cÅ©ng khá hÆ¡n. Cô không còn nhìn bằng ánh mắt vẫn là m cho ông lo sợ nữa, và nhịp thở cá»§a cô cÅ©ng đã trở lại bình thưá»ng. Äối vá»›i vị giáo sư (cÅ©ng như đối vá»›i tất cả những ngưá»i khác), cô tá» ra rất đáng yêu, cô đã cố xá» sá»± cho tháºt tá»± nhiên. Tuy nhiên, theo ý tôi, để vui vẻ được như váºy, cô bé tá»™i nghiệp đã phải đấu tranh ghê gá»›m vá»›i chÃnh mình. Tôi cho rằng Van Helsing cÅ©ng nghÄ© như tôi, bởi tôi thấy giáo sư đã nhìn mà y rất nhanh khi nhìn cô. Giáo sư đã hà n huyên hết chuyện nà y đến chuyện khác, trừ chuyện vá» chÃnh bản thân chúng tôi và vá» các bệnh nhân, vì ông rất muốn là m cho Lucy có má»™t niá»m vui tháºt sá»±. Và vẫn là m ra vẻ Ä‘ang tiếp tục dòng chảy cá»§a cuá»™c nói chuyện, giáo sư đã từ từ gợi ra mục Ä‘Ãch cá»§a cuá»™c viếng thăm cá»§a ông :
- Cô bạn thân mến ạ, - Giáo sư bắt đầu giãi bà y - quả thá»±c là tôi rất hân hạnh khi được tá»›i thăm cô, bởi ông bạn tôi đây Ä‘ang muốn chúng tôi hà nh động vì má»™t tình yêu vÄ© đại. Và đó là má»™t tình cảm tháºt đáng quý, xin cô hãy tin ở tôi! Trước khi tá»›i đây, anh bạn tôi có nói rằng trông cô rất xanh xao và bạc nhược. Tôi đã trả lá»i: “Ôi dà o...†Tôi không tin những lá»i anh ta nói. Bây giá» tôi và cô sẽ chứng minh cho anh ta thấy là anh ta đã lầm. Là m sao anh ta - Vừa nói giáo sư vừa nhìn và chỉ và o tôi giống hệt cái cá» chỉ ông đã là m đối vá»›i tôi ngà y nà o, khi tôi gây ra má»™t tai nạn hồi còn há»c ông mà cho mãi đến bây giá» tôi vẫn chưa quên được - là m sao anh ta có thể nháºn biết tưá»ng táºn má»™t Ä‘iá»u gì đó ở các cô gái trẻ kia chứ? Anh ta phải báºn bịu quan tâm đến các bệnh nhân cá»§a mình, phải chăm sóc há», giúp há» tìm lại hạnh phúc và trả lại há» cho những ngưá»i yêu thương há». Phần thưởng cho các ná»— lá»±c cá»§a má»™t thầy thuốc như anh ta là được thấy niá»m hạnh phúc cá»§a từng bệnh nhân. Còn đối vá»›i các cô gái trẻ ư! Anh ta không có vợ, và tất nhiên là cÅ©ng chẳng có con gái, còn các cô gái thì chẳng bao giá» tin tưởng ở bá»n đà n ông còn trẻ tuổi, há» chỉ tin và o những ông già , những ngưá»i đã từng trải qua bao đắng cay nhá»c nhằn trong suất cuá»™c Ä‘á»i mà bản thân cáe ông nhiá»u khi cÅ©ng chưa nghiệm thấy hết. Vì váºy, cô gái ạ, cứ để anh ta ra ngoà i vưá»n hút thuốc Ä‘i, chúng ta sẽ ngồi đây nói và i câu chuyện tầm phà o cÅ©ng được.
Biết ý giáo sư, tôi lặng lẽ bá» ra ngoà i Ä‘i dạo quanh nhà . Nhưng sau đó không lâu, tôi nghe thấy tiếng giáo sư gá»i qua cá»a sổ. Gặp lại tôi, ông cho biết :
- Tôi đã khám rất kỹ song vẫn không thấy bất cứ má»™t dấu hiệu nà o cá»§a sá»± suy giảm chức năng. CÅ©ng như anh, tôi cho rằng có lẽ cô ta đã mất rất nhiá»u máu, tôi nói là đã mất, anh nghe rõ rồi chứ? Tôi nói váºy bởi bây giá» cô ta không còn bị mất máu nữa. Tuy nhiên, có má»™t Ä‘iá»u rất lạ là trong ngưá»i cô ta không có bất cứ má»™t triệu chứng nà o cá»§a bệnh thiếu máu. Tôi đã đỠnghị cô ta gá»i cho tôi cô hầu phòng đến để há»i má»™t và i vấn Ä‘á», sau đó sẽ tìm ra những thông tin chÃnh xác nhất trong chừng má»±c có thể. Nhưng thá»±c ra tôi cÅ©ng biết trước ngưá»i hầu nà y sẽ trả lá»i như thế nà o rồi... Dù sao thì cÅ©ng phải có má»™t nguyên nhân dẫn đến trạng thái bệnh lý, và lúc nà o cÅ©ng chỉ tồn tại cùng má»™t nguyên nhân mà thôi. Tôi sẽ trở vá» Amsterdam để suy nghÄ© thêm. Ông hãy đánh Ä‘iện cho tôi má»—i ngà y, và nếu thấy cần thiết, tôi sẽ quay lại đây căn bệnh nà y tôi gá»i váºy bởi dù thế nà o thì đó vẫn cứ là má»™t căn bệnh khiến tôi không thể không quan tâm, và ngay cả tôi cÅ©ng không thể thá» Æ¡ vá»›i cô gái duyên dáng. Äúng thế, cô ta quả tháºt rất duyên dáng, dá»… thương, và tôi sẽ tá»± nguyện quay trở lại vì má»™t mình cô ấy, kể cả khi anh không có ở đây và khi cô ta không bệnh táºt gì.
Arthur ạ, xin được nhắc lại vá»›i ông rằng giáo sư đã không muốn nói nhiá»u hÆ¡n vá»›i tôi vá» chuyện đó, kể cả khi chỉ có hai chúng tôi vá»›i nhau. Cho đến bây giá» thì tôi cÅ©ng chỉ được biết bằng ông thôi, bởi biết được bao nhiêu, tôi Ä‘á»u đã nói hết vá»›i ông. Xin ông cứ tin rằng tôi sẽ luôn để mắt tá»›i cô bệnh nhân yêu quý cá»§a chúng ta. Hy vá»ng bệnh tình cá»§a cha ông sẽ khá hÆ¡n. Ở vị trà cá»§a ông, có lẽ tôi sẽ khó bỠđứng vững: tháºt là khá»§ng khiếp khi biết hai ngưá»i thân nhất cá»§a ông Ä‘á»u Ä‘ang rÆ¡i và o tình trạng hiểm nghèo! Tôi rất hiểu tình cảm và bổn pháºn cá»§a má»™t ngưá»i con trai có cha Ä‘ang lâm bệnh, nhưng nếu bệnh tình cá»§a Lucy trầm trá»ng hÆ¡n, tôi vẫn cứ viết thư gá»i ông tá»›i ngay láºp tức. Vì váºy, nếu không nháºn được tin cá»§a tôi, ông cÅ©ng đừng nên quá lo lắng.
Nháºt ký cá»§a bác sÄ© Seward
Ngà y 4 tháng 9
Cà ng ngà y tôi cà ng cảm thấy thú vị hÆ¡n khi được quan sát bệnh nhân tâm thần cá»§a mình. Hôm qua, hắn chỉ lên cÆ¡n có má»™t lần. Gần trưa, hắn bắt đầu nổi khùng. Nháºn ra các triệu chứng quen thuá»™c cá»§a hắn, viên giám thị đã láºp tức gá»i ngưá»i tá»›i giúp má»™t tay. CÅ©ng may má»i ngưá»i tá»›i kịp, nếu không chúng tôi sẽ phải rất khốn khổ má»›i mong kìm giữ được má»™t thằng lên cÆ¡n Ä‘iên khá»§ng khiếp như hắn. Nhưng cÅ©ng chỉ sau đó khoảng năm phút, hắn lại dịu xuống và tất nhiên là lại rÆ¡i và o tâm trạng sầu não kéo dà i. Tay giám thị cho tôi biết trước lúc lên cÆ¡n, hắn đã thất lên những tiếng kêu đáng sợ. Äiá»u nà y không là m tôi ngạc nhiên, bởi tôi đã quen vá»›i những tiếng gà o thét dà i thê thảm trong tình trạng man dại cá»§a má»™t số bệnh nhân khác. Lúc tôi viết những dòng nà y cÅ©ng là lúc đến bữa ăn tối cá»§a các bệnh nhân ná»™i trú, song Renfield vẫn cứ ngồi ôm gốc ở má»™t góc phòng, mặt sầu thảm vá»›i những dòng suy tưởng riêng cá»§a hắn. Tôi không nghÄ© gì vá» tâm trạng cá»§a hắn.
* * * * *
Một lát sau
Trong con ngưá»i tên bệnh nhân cá»§a tôi lại có sá»± thay đổi. Tôi quay lại thăm hắn và o lúc 5 giá», có vẻ như hắn Ä‘ang rất mãn nguyện vá» số pháºn cá»§a mình. Hắn chá»™p ruồi rồi bá» và o miệng nhai ngấu nghiến, và má»—i lần chá»™p được má»™t con, hắn lại lấy móng tay vạch má»™t vệt lên cánh cá»a. Vừa trông thấy tôi, hắn vá»™i rối rÃt xin lá»—i vá» cách xá» sá»± không đẹp cá»§a mình, rồi đỠnghị tôi, hay nói đúng hÆ¡n là nà i nỉ tôi cho phép hắn trở vá» phòng, nÆ¡i hắn có thể tiếp tục công việc ghi chép và o cuốn sổ tay cá»§a hắn. Tôi nghÄ© là mình phải là m cho hắn vứt bá» cái tÃnh khà thất thưá»ng nà y, nên đã đồng ý vá»›i đỠnghị cá»§a hắn. Hắn trở vá» phòng và mở ngay ô cá»a sổ ra, tiếp đó hắn lấy má»™t nhúm đưá»ng rắc lên gá» ngoà i cá»a sổ để rình bắt ruồi. Song lần nà y hắn bắt ruồi không phải để cho và o miệng, mà để cho và o má»™t cái há»™p như hắn vẫn là m trước đây, rồi hắn Ä‘i kiểm tra tất cả các xó xỉnh trong phòng để tìm kiếm má»™t con nhện. Tôi tìm cách dò há»i hắn xem hắn đã nghÄ© gì vá» những ngà y đã qua, vì má»™t mạch dẫn tối thiểu trong suy nghÄ© cá»§a hắn cÅ©ng giúp tôi khá nhiá»u trong công việc Nhưng quả thá»±c là chẳng có cách nà o lôi hắn ra khá»i sá»± im lặng trong lúc nà y. ÄÆ°á»£c má»™t lúc, bá»™ mặt lì lì cá»§a hắn bá»—ng thoáng má»™t nét buồn, chỉ tá»›i lúc ấy hắn má»›i chịu thá»u thà o nói bằng má»™t giá»ng vừa đủ nghe, khiến tôi có cảm giác như hắn Ä‘ang nói vá»›i chÃnh mình chứ không phải nói vá»›i tôi :
- Thế là hết? Thế là hết tháºt rồi? Ông ta đã bá» rÆ¡i tôi rồi!
Bây giá» tôi chẳng còn gì để mà hy vá»ng nữa. Váºy là tôi lại phải tá»± mình hà nh động. Rồi hắn quay phắt sang nhìn tôi, giá»ng kiên quyết hẳn lên :
- Thưa bác sÄ©, ngà i có muốn chứng tá» lòng hảo tâm đối vá»›i tôi không? Xin ngà i hãy bảo ngưá»i ta mang tá»›i cho tôi thêm má»™t Ãt đưá»ng nữa Ä‘i. Tôi tin rằng Ä‘iá»u đó sẽ là m cho tôi thấy dá»… chịu hÆ¡n nhiá»u đấy.
Thế còn mấy con ruồi thì sao?
Tất nhiên là ruồi cÅ©ng rất thÃch đưá»ng, còn tôi thì lại rất yêu đà n ruồi: đó là lý do giải thÃch tại sao tôi thÃch cái ngá»t ngà o cá»§a đưá»ng.
Váºy mà có không Ãt ngưá»i ngu xuẩn tin rằng những thằng Ä‘iên không thể kết nối nhiá»u ý kiến lại vá»›i nhau cho tháºt thÃch kia đấy!
Quả thá»±c là hắn đã vui hẳn lên khi tôi cho ngưá»i mang thêm cho hắn Ãt đưá»ng.
* * * * *
Ná»a đêm
Thêm má»™t sá»± thay đổi nữa trong con ngưá»i Renfield. Tôi vừa từ nhà Lucy trở vá» (tình hình cá»§a cô đã khá hÆ¡n) và dừng lại trước ngưỡng cá»a dưỡng đưá»ng, định bụng sẽ ngồi lại má»™t lát để ngắm cảnh hoà ng hôn, thì chợt giáºt mình vì má»™t tiếng gà o thét. Lại là hắn. Tôi cảm thấy hÆ¡i khó chịu và chạnh lòng khi không còn được thảnh thÆ¡i đứng chiêm ngưỡng cảnh trá»i đất diệu huyá»n lúc hoà ng hôn lá»™ng lẫy đổ bóng xuống thà nh Luân Äôn như má»™t mà n sương bằng và ng, mà phải quay lại đối mặt vá»›i những bức tưá»ng đá buồn thê thảm trong cái vẻ nặng ná» u ám cá»§a nhà thương Ä‘iên, nÆ¡i Ä‘ang đổ cái bóng vô vá»ng xuống má»™t con ngưá»i khốn khổ. Tôi bước và o phòng Renfield khi mặt trá»i Ä‘ang dần dần tắt bóng ngoà i cá»a sổ. CÆ¡n Ä‘iên khùng cá»§a tên bệnh nhân đã dịu xuống được và i phút, nhưng đúng và o lúc ông mặt trá»i biến mất, hắn bá»—ng chuồi khá»i tay ngưá»i Ä‘ang giữ hắn và đổ váºt xuống sà n nhà như má»™t cây chuối. Tháºt đáng ngạc nhiên khi được thấy các bệnh nhân bá»—ng dưng phục hồi được lý trÃ, cho dù chỉ là thoảng qua, vì sau khoảng và i phút, hắn lại đứng báºt dáºy đảo mắt nhìn quanh vá»›i má»™t vẻ rất Ä‘iá»m tÄ©nh. Tôi ra hiệu cho mấy tay giám thị cứ để cho hắn xá» sá»± theo ý cá»§a hắn, bởi tôi Ä‘ang rất muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Hắn Ä‘i nhanh vá» phÃa cá»a sổ và gạt sạch những hạt đưá»ng trên gá» xuống đất, rồi hắn mở nắp chiếc há»™p đựng ruồi ra cho chúng bay sạch trước khi quẳng nắp há»™p Ä‘i. Cuối cùng, hắn đóng sáºp cá»a sổ lại và ngồi phịch xuống giưá»ng.
- Váºy là anh lại không cần mấy con ruồi ấy nữa? – Tôi há»i.
- Không cần, - Hắn trả lá»i - tôi đã chán ngấy lÅ© sâu bá» vô dụng ấy rồi!
Thú thá»±c là tôi không là m sao hiểu nổi nguyên nhân dẫn tá»›i những thay đổi cá»§a hắn! Xin các bạn chú ý nhé! Có thể chúng ta sẽ tìm ra nguyên nhân Ä‘Ãch thá»±c nếu chúng ta biết tại sao hôm nay cÆ¡n Ä‘iên khùng cá»§a hắn lại đạt tá»›i cá»±c Ä‘iểm và o đúng buổi trưa, rồi đúng và o lúc mặt trá»i lặn. Có nên nghÄ© rằng trong má»™t số thá»i Ä‘iểm, mặt trá»i có má»™t ảnh hưởng ác tÃnh tá»›i mốt số sinh váºt sống, cÅ©ng như mặt trăng đôi khi cÅ©ng có tác động xấu tá»›i má»™t số thá»±c thể khác không?
Rồi chúng ta sẽ thấy...
Äiện cá»§a bác sÄ© Seward, Luân Äôn gá»i giáo sư Van Helsing, Amsterdam
Ngà y 4 tháng 9
“Hôm nay bệnh nhân đã khá hÆ¡n nhiá»u.â€
Äiện cá»§a bác sÄ© Seward, Luân Äôn gá»i giáo sư Van Helsing, Amsterdam
Ngà y 5 tháng 6
“Bệnh nhân má»—i ngà y má»™t khá hÆ¡n. Ä‚n ngon, ngá»§ yên, tÃnh khà ổn định, nước da Ä‘ang hồng hà o trở lạiâ€.
Äiện cá»§a bác sÄ© Seward, Luân Äôn gá»i giáo sư Van Helsing, Amsterdam
Ngà y 6 tháng 9
“Tình hình bá»—ng trở nên rất nghiêm trá»ng. Xin giáo sư hãy tá»›i ngay, đừng để cháºm má»™t giá» nà oâ€.
Xem tiếp chương 10
|
 |
|
| |