 |
|

25-06-2008, 10:36 AM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bà i gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
chương 7 Vẫn Còn Luyến Tiếc Hồi Nguyên Äan Tam Phen Rượt Äuổi Dư Hải Bằng
Äang thiêm thiếp giấc nồng chợt có nhiá»u tiếng động khẽ là m cho Dư Hải Bằng giáºt mình choà ng tỉnh !
Mở bừng mắt ra, Dư Hải Bằng má»›i biết rằng trá»i đã rạng sáng ! Và bao quanh chá»— chà ng ná»a nằm ná»a ngồi lúc nà y là má»™t bá»n U Minh Giáo đồ rất đông ! Có thể là ngoà i hai mươi tên chứ không thể Ãt hÆ¡n ! Và má»™t đại hán trung niên vá»›i thái dương huyệt gồ cao, hai mắt sáng quắc Ä‘ang nhìn không ngá»›t và o chà ng !
Ngay phÃa sau vị đại hán trung niên nà y là má»™t nhóm khoảng mưá»i tên, mà trong đó có đến ba tên chà ng đã gặp mặt ! Ba tên đó chÃnh là số trong bảy tên gã cùng giao chiến vá»›i Dư Hải Bằng hôm trước ! Cả ba còn Ä‘ang lưu lại rõ rà ng má»—i tên má»™t vết thương ở ba bá»™ vị khác nhau ! Äó là dấu tÃch cá»§a cuá»™c giao chiến vá»›i chà ng hôm trước !
Khi thấy Dư Hải Bằng đã mở mắt, vị đại hán trung niên liá»m ỡm á» há»i:
- Là tên tiểu tỠhôi thối nà y ?
Láºp tức, má»™t trong ba tên ná» vá»™i và ng lên tiếng đáp lại:
- Du hương chá»§ ! Äúng là hắn đấy !
Gáºt đầu, tên hương chá»§ há» Du lại nói:
- Thân thá»§ cá»§a hắn cao minh đến báºc nà o mà bá»n ngươi bảy ngưá»i đã phải chuốc lấy thảm bại ?
- Du hương chá»§ Æ¡i ! Bá»n thuá»™c hạ bất tà i, phần thì bá»™ pháp tháºp phần quái dị cá»§a hắn, lại có lịnh cá»§a Kha lão nhân gia là phải bắt sống gã, nên...
- Thôi đủ rồi ! Ta phải thá» xem bá»™ pháp cá»§a hắn rồi má»›i định tá»™i bá»n ngươi được !
Với vẻ cao ngạo khó tả, gã hỠhương chủ hỠDu bấy giỠmới nói với Dư Hải Bằng:
- Tiểu tá» kia ! Äể bắt giữ ngươi bổn giáo đã phải lao sư động chúng suốt mấy ngà y qua ! Bây giỠđã gặp phải ta là Hoạt Chưởng Âm Thi Du Tứ Hải, ngươi còn chá» gì nữa mà không ngoan ngoãn Ä‘i theo ta ?
Dù đã phần nà o tá»± tin ở bản thân, nhưng Dư Hải Bằng không khá»i khiếp vÃa trước má»™t lá»±c lượng hùng háºu như thế nà y ! Huống chi gã ná» lại là thượng cấp cá»§a bá»n kia, đương nhiên võ công cá»§a Du Tứ Hải phải cao thâm hÆ¡n bá»n kia không biết bao nhiêu mà nói !
Cháºm chạp đứng dáºy, lưng vẫn tá»±a và o thân cây, Dư Hải Bằng vừa lá»±a lá»i đối đáp, vừa tìm kế tháo chạy:
- Giữa tại hạ và U Minh Giáo đã có oán cừu gì, Du hương chá»§ có thể giải thÃch rõ được không ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Bình sinh bổn giáo hà nh sự đâu cần phải có oán cừu chứ ?
Mà thôi, ta cÅ©ng không hẹp lượng mà không nói cho ngươi rõ ! Là bổn giáo Ä‘ang muốn từ ngươi mà có được Hồi Nguyên Äan ! Má»™t mạng cá»n con cá»§a ngươi được dùng để tà i bồi cho bản giáo phó giáo chá»§, ngươi phải lấy đó là m vinh hạnh chứ ? Thôi nà o, ngoan ngoãn Ä‘i nà o !
“Váºy là bá»n chúng vẫn chưa rõ việc ta đã gây ra cho phó giáo chá»§ cá»§a bá»n chúng ! Và chúng cÅ©ng không biết Tam Ma tá» kiếm lệnh Ä‘ang còn ở trong ngưá»i ta !
Hừ ! Chúng muốn giết ta mà còn bảo ta phải lấy đó là m vinh hạnh ! Äúng là lý lẽ cá»§a bá»n ác nhân mà !†Phần thì tức giáºn, phần thì muốn thá» xem liệu Túy Tiên bá»™ pháp có giúp Ãch gì trong tình thế bị vây kÃn như bưng thế nà y không ? Nên Dư Hải Bằng bèn cưá»i gằn lên má»™t tiếng:
- Hừ ! Nhưng tại hạ không muốn chết uổng như thế ! Cáo biệt !
Vụt !
- Chạy đâu cho thoát chứ ! Xem nà y !
Gã há» Du vừa thấy Dư Hải Bằng chá»›p động thân hình, gã liá»n nhanh như chá»›p lao đến cháºn lại và vươn rá»™ng hữu thá»§ định chá»™p và o đầu vai Dư Hải Bằng và o huyệt kiên tÄ©nh !
Nhưng Du Tứ Hải đã đánh giá lầm Túy Tiên bá»™ pháp cá»§a lão Túy Cái rồi ! Äến Tư Không Huệ là ái nữ cuả Thiên Äịa Bảo bảo chá»§ mà còn không là m gì được đối vá»›i bá»™ pháp nà y thì nói gì đến hạng ngưá»i như má»™t hương chá»§ U Minh Giáo là hạng còn thấp kém hÆ¡n !
Do đó, gã hỠDu chộp thì có chộp nhưng chỉ chộp phải và o hư không mà thôi !
Còn Dư Hải Bằng thì đã lạng thân ra đến bá»n Ä‘ang vây phÃa ngoà i, cách gã há» Du ngoà i hai trượng rồi !
Bẽ mặt, gã há» Du bèn hắng giá»ng kêu lên:
- Rượu má»i không uống lại muốn uống rượu phạt ! Äể ta xem lần nà y ngươi có thoát được nữa không !
Vù... Vù... !
Má»™t luồng kình phong từ tâm chưởng cá»§a Du Tứ Hải liá»n cuá»™n đến phương vị cá»§a Dư Hải Bằng ! Và Du Tứ Hải còn lẹ là ng xô ra má»™t luồng lá»±c đạo nữa khi biết rằng thế nà o Dư Hải Bằng cÅ©ng tiếp tục dịch chuyển là m cho chưởng lá»±c nà y sẽ rÆ¡i tuá»™t và o hư không !
Quả nhiên, đấu pháp nà y cá»§a Du Tứ Hải đã có cÆ¡ may thà nh tá»±u ! Vì bao quanh phương vị cá»§a Dư Hải Bằng lúc nà y hầu như chá»— nà o cÅ©ng có luồng kình phong ép và o, khiến cho chà ng cÆ¡ hồ muốn ngá»™p thở ! Nhưng đó chỉ là cÆ¡ may duy nhất cá»§a gã há» Du mà thôi ! Vì Dư Hải Bằng chưa từng thá» giao đấu vá»›i má»™t ngưá»i chuyên sá» dụng chưởng pháp, phần nữa là vì chưởng kình tiến đến từ phÃa sau nên Dư Hải Bằng khó lòng lượng định hết được tình thế !
Trong lúc cấp bách, Dư Hải Bằng liá»n hà nh động theo bản năng là tìm chá»— nà o có áp lá»±c yếu hÆ¡n để thoát Ä‘i ! Và chà ng chỉ cần nhún chân má»™t cái là thân ngưá»i chà ng đã thoát lên bên trên có đến má»™t trượng hÆ¡n !
Bằng và o thân pháp đó không những Dư Hải Bằng mừng vì được thoát hiểm mà chà ng còn Ä‘ang kinh ngạc tá»± há»i:
“Sao lần nà y ta lại nhảy được cao đến thế nà y váºy ?†Tá»± há»i nhưng không thể giải thÃch được, vì Dư Hải Bằng nà o có thì giỠđể nghÄ© suy ! Chà ng vừa vượt được lên bên trên sóng kình cá»§a Hoạt Chưởng Âm thì gã há» Du liá»n gầm lên:
- À ! Thì ra chân nhân không để lá»™ chân tướng ! Hóa ra ta đã đánh giá sai vá» ngươi ! Äỡ chưởng nà y !
Vù... Vù... !
Thân hình chưa kịp ổn định thì những kình lấp biển dá»i non cá»§a đối phương đã xô đến sát bên thân ! Hồn bất phụ thể, Dư Hải Bằng bèn táºn lá»±c thi triển Túy Tiên bá»™ pháp, nhưng trong lòng thì ngấm ngầm lo ngại:
“Chết đến nơi rồi ! Phù ! Phù !†Vút ! Vù... Ào... !
“May quá ! Ta lại thoát được phen nữa !†Cả mừng khi Dư Hải Bằng thấy rằng chà ng vừa nhặt lại mạng sống trong cái chết đã rõ mưá»i mươi, cứ như trong đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc váºy ! Và vá»™i vá»™i và ng và ng, đôi chân cá»§a Dư Hải Bằng liá»n thoăn thoắt giao chuyá»n theo bá»™ pháp Túy Tiên, hy vá»ng gã há» Du sẽ không kịp nhìn thấy phương vị Ä‘Ãch thá»±c cá»§a chà ng để tiếp tục xuất chưởng nữa !
Äúng là bá»™ pháp Túy Tiên, Dư Hải Bằng thân hình luôn nghiêng ngã ! Chân bên tả là m trụ và chân bên hữu nâng lên ! Ngỡ đâu Dư Hải Bằng sẽ đặt chân hữu lên phÃa trước hoặc chếch sang má»™t bên, nà o ngá» chà ng lại nhẹ nhà nh đặt chếch vá» phÃa háºu !
Và nhanh không thể tưởng, hai chân luân phiên rút lên rồi lại đặt xuống thoái háºu luôn má»™t lúc những ba bốn bước ! Kế đó, cứ nhìn và o bá»™ dạng bên ngoà i cá»§a Dư Hải Bằng Ä‘ang nghiêng nghiêng vá» phÃa hữu thì ai ai cÅ©ng tưởng chà ng sẽ ngã dần vá» phÃa đó đến chúi nhÅ©i má»›i thôi ! Nà o ngá», chỉ trong phút chốc Dư Hải Bằng đã đứng thẳng lên và tạt ngang vá» phÃa tả nhanh không sao lưá»ng trước được !
Cứ thế, Dư Hải Bằng lần lượt cho Hoạt Chưởng Âm Thi Du Tứ Hải liên tục quáºt chưởng và o khoảng không, rồi theo đà lao luôn và o bá»n giáo đồ Ä‘ang vây quanh đó, Ä‘ang xem Du hương chá»§ thổ lá»™ thần uy !
Cà ng đánh trượt, gã hỠDu cà ng cáu kỉnh:
- Tên súc sinh khả ố ! Chạy đâu nà o ?
Ào... Ào...
- Äồ quạ Ä‘en thổ tả ! Nạp mạng Ä‘i thôi !
Vù... Ào... Ào...
- Tên tặc tá» khốn kiếp. Äể xem ngươi còn nhảy nhót được nữa không ! Äỡ !
Ào... Ào...
Äánh má»™t lúc thấm thÃa, Du hương chá»§ lÆ¡i tay dần, định bảo bá»n thuá»™c hạ đánh nhà u và o và bắt giữ Dư Hải Bằng !
Nà o hay, đúng lúc đó Dư Hải Bằng mở lá»i châm chá»c:
- Sao rồi ? Là hương chá»§ mà lại hèn kém đến thế sao ? Äánh tiếp tục Ä‘i chứ ?
- Tên tiểu tỠvô liêm sĩ kia ! Nếu không giết được ngươi thì ta không đáng là hương chủ nữa ! Xem đây !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Vút... Vút...
- Lão há» Du kia ! Có qua mà không có lại sao phải ! Lão cÅ©ng nếm thá» Ä‘oản Ä‘ao cá»§a ta xem ! Äỡ nà y ! Äỡ nà y ! Còn nữa nà y !
Nhân cÆ¡ há»™i lão há» Du đã thấm mệt, Dư Hải Bằng bèn xem lão không khác nà o con hắc báo hôm qua. Chà ng bèn táºn lá»±c dùng Ä‘oản Ä‘ao thi triển Uyên Ương kiếm pháp đánh áp và o lão !
Không hiểu do thấm mệt hay do Uyên Ương kiếm pháp quá đỗi cao minh mà Du Tứ Hải phải tránh né đến tháo mồ hôi lạnh mới mong thoát được lần ra chiêu, công kỳ vô bị của Dư Hải Bằng !
Và khi thấy Dư Hải Bằng ham chiến quên thi thố bá»™ pháp quái dị ná», Du Tứ Hải bèn phản thá»§ hoà n công ! Lão váºn dụng chưởng pháp thà nh danh liên tục bức Dư Hải Bằng phải thoái háºu !
Lần đầu tiên Dư Hải Bằng dùng Ä‘oản Ä‘ao chống lại chưởng pháp nên chà ng không thoát khá»i lúng túng !
Vốn trong Uyên Ương kiếm phổ không có chỉ dạy vỠchưởng công nên Dư Hải Bằng chỉ còn biết dựa và o kinh nghiệm đã trải qua hôm qua với con hắc báo, dựa và o bộ vị cùng phương vị của đối phương mà dùng Uyên Ương kiếm pháp nương theo bóng chưởng của Du Tứ Hải mà đánh và o !
Má»™t đà ng thì cáºn chiến, còn má»™t bên thì thừa năng lá»±c chế ngá»± từ xa, nên lần lần Dư Hải Bằng phải rÆ¡i và o thế hạ phong !
Trong má»™t lúc luống cuống không kịp ra chiêu, Dư Hải Bằng thấy Du Tứ Hải Ä‘ang quáºt má»™t chưởng kình cá»±c mạnh và o mé tả cá»§a chà ng ! Tránh thì không kịp, đỡ cÅ©ng không xong, Dư Hải Bằng không ká»m được ý muốn, dùng tả chá»§ đỡ và o chưởng lá»±c đó !
Vì chà ng chỉ còn một cách đó mà thôi, khi không kịp dùng đoản đao bên hữu thủ ngăn đỡ !
Äấy là má»™t hà nh vi hoà n toà n tá»± phát cá»§a Dư Hải Bằng trong lúc tÃnh mạng Ä‘ang như chỉ mà nh treo chuông ! Nà o hay, từ tâm chưởng bên tả thá»§ cá»§a chà ng lại xuất hiện má»™t luồng lá»±c đạo mà chà ng không sao tin được !
Tuy luồng lá»±c đạo nà y không đủ mạnh nhưng lại gặp phải chưởng kình cá»§a Du Tứ Hải và o lúc lão đã thấm mệt, nên chưởng kình song phương liá»n chạm nhau, tá» ra đôi bên ngang tà i đồng sức !
Ầm !
Ngá»› ngưá»i ra vì kinh ngạc, Dư Hải Bằng không đủ lịch duyệt nên lại bá» lỡ cÆ¡ há»™i khi cứ đứng yên chá» cho Du Tứ Hải giáºn dữ đánh ra má»™t luồng kình phong nữa !
- Hay cho tiểu tá» ! Ta cho ngươi chết ! Äỡ chưởng nà y !
Vẫn trong lúc bất ngỠnhư lần mới rồi, Dư Hải Bằng lại bằng bặng vẫy mạnh tả chưởng ra, hướng vỠchưởng kình của Du Tứ Hải.
Ầm ! Ầm !
Cà ng không tin hơn khi Dư Hải Bằng nhìn thấy Hoạt Chưởng Âm Thi Du Tứ Hải sau hai lần chạm chưởng nữa đã phải thối lui và thổ huyết ra đằng miệng !
Vui mừng quá đỗi, Dư Hải Bằng không kịp tìm hiểu nguyên do đã vá»™i và ng lao và o giữa bá»n giáo đồ U Minh Giáo !
Tả thá»§ thì liên tục vẫy chưởng đánh và o những tên Ä‘ang từ xa chạy đến, còn hữu Ä‘ao thì dùng Uyên Ương kiếm pháp gây thà nh nhiá»u vết thương cho bá»n giáo đồ U Minh Giáo Ä‘ang đứng trong tầm Ä‘ao !
Chỉ được má»™t lúc như thế thì hầu hết bá»n giáo đồ Ä‘á»u bị trúng thương ! Ngoại thương thì do Ä‘oản Ä‘ao cứa và o, còn ná»™i thương thì do chưởng kình, không hiểu là loại chưởng pháp nà o, tạo nên !
Cả bá»n Ä‘á»u nhốn nháo, chạy Ä‘i thì không dám mà đánh và o thì cà ng không dám là m hÆ¡n.
Chỉ đến khi Hoạt Chưởng Âm Thi Du Tứ Hải sau má»™t lúc Ä‘iá»u tức, đã phần nà o Ä‘iá»u hòa xong khà huyết, gầm lên:
- Äúng là má»™t lÅ© vô dụng ! Äể đấy cho ta nà o ! Tiểu tá» kia ! Lần nà y ta phải hóa kiếp cho ngươi rồi đấy ! Äỡ !
Do muốn lấy lại thể diện, Hoạt Chưởng Âm Thi Du Tứ Hải sau tiếng gầm bèn cấp tốc lao đến chỗ Dư Hải Bằng đang đứng !
Du Tứ Hải vung một lượt đủ cả song chưởng, quyết giết cho bằng được Dư Hải Bằng thì lão mới hả dạ !
Khà thế nà y cá»§a hương chá»§ há» Du khiến Dư Hải Bằng không khá»i kinh tâm !
Chà ng không cháºm trể, lạng ngưá»i theo bá»™ pháp Túy Tiên tránh sang má»™t bên.
Sau đó chà ng chỉ là tình cỠlao và o lão, ra chiêu Uyên Ương lượng xà !
CÅ©ng là bất ngá» khi Du Tứ Hải lại có phản ứng không khác nà o con hắc báo hôm qua ! Lão hụt chiêu bèn công tiếp và o Dư Hải Bằng từ mé tả ! Thế là chiêu Uyên Cầm hà thá»§y liá»n được Dư Hải Bằng đánh ra.
Vút !
Vù !
Lão Du Tứ Hải thoát ngưá»i lên bên trên vừa tránh được chiêu Uyên Cầm hà thá»§y cá»§a Dư Hải Bằng. Lão vừa táºn lá»±c vá»— xuống má»™t chưởng theo tư thế Thái SÆ¡n áp đỉnh !
Không còn chần chừ được nữa, Dư Hải Bằng bèn nhún mình lao lên bên trên và ra luôn chiêu Uyên Ương triển dực !
Pháºp !
Ầm !
Ngá»n kình lá»±c cá»§a Du Tứ Hải va và o mặt đất tạo thà nh má»™t tiếng chấn kình kinh khiếp, còn Ä‘oản Ä‘ao cá»§a Dư Hải Bằng thì lại cắm ngáºp và o tâm thất cá»§a lão há» Du !
Lão há» Du láºp tức biến thà nh du hồn Ä‘i luôn và o quá»· môn quan, không má»™t tiếng oán than !
Phịch !
Vẫn Ä‘ang đà lao lên, Dư Hải Bằng khẽ lạng ngưá»i sang má»™t bên, tiện tay thu Ä‘oản Ä‘ao vá» ! Và thân hình cá»§a Du Tứ Hải liá»n gieo xuống mặt đất nằm im bất động !
Còn chưa kịp đối phó vá»›i bá»n giáo đồ Ä‘ang khiếp hãi thần tình thì bá»n chúng đã kêu lên quà ng quạc:
- Du hương chủ đã chết ! Du hương chủ đã chết rồi !
- Chạy ! Chạy mau ! Không thôi chúng ta cũng chết mất !
- Tiểu tỠđã giết Du hương chá»§ rồi ! Sắp đến lượt bá»n ta đó ! Chạy !
Má»™t lúc sau thì toà n trưá»ng liá»n trở lại vẻ yên tỉnh như nó vốn có !
Dư Hải Bằng cúi đầu suy nghÄ© má»™t lúc vá» má»i việc vừa xảy ra !
Sau đó, chà ng mỉm cưá»i lá»™ vẻ đắc ý !
oOo Má»™t lúc sau, trên con đưá»ng dẫn vá» Hán Dương thà nh, vẫn men theo những cánh rừng, liá»n xuất hiện má»™t trang nam nhân tuấn tú vá»›i bá»™ võ phục vừa sÃt và o ngưá»i !
Äó là Dư Hải Bằng ! Chà ng đã nháºn ra sá»± khác biệt giữa chà ng và các nhân váºt giang hồ khác qua y phục, nên chà ng đã cởi bá» y phục bằng da thú mà chà ng đã quen mặc !
Chà ng đã lá»™t bá»™ y phục cá»§a Du Tứ Hải khoác và o ngưá»i. Dư Hải Bằng đã lá»™t xác biến thà nh má»™t nhân váºt khác vá»›i Dư Hải Bằng trước đó không lâu, và trở thà nh má»™t nhân váºt bình thưá»ng như má»i ngưá»i trên giang hồ !
Còn thanh Ä‘oản Ä‘ao thì được Dư Hải Bằng nhét ở phÃa dưới thân áo trước !
Thế là Dư Hải Bằng an nhiên Ä‘i dần vá» phÃa trước !
Nhìn vẻ bên ngoà i thì đúng là như thế, đúng là Dư Hải Bằng ung dung tự tại bước đi, nhưng trong thâm tâm của chà ng thì lại đang nổi lên những cơn bão táp phong ba !
Thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh không còn trong ngưá»i chà ng nữa !
Là ai đã lấy thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh ? Có rất nhiá»u ngưá»i có nhiá»u cÆ¡ há»™i Ä‘oạt mất thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh cá»§a Dư Hải Bằng !
Vì thế, vá»›i vẻ ngoà i Ä‘iá»m nhiên đó, Dư Hải Bằng phần thì trông mong thoát được sá»± truy lùng cá»§a bá»n U Minh Giáo đồ, phần khác thì Dư Hải Bằng Ä‘ang tá»± lý giải xem ai là nhân váºt đã nhân lúc chà ng hôn mê do ná»™i thương đã Ä‘oạt mất thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh ?
Là Phá»§ Việt Tà n Hồn, nhân váºt nà y là ai ? Là Tư Không Huệ, ái nữ cá»§a Thiên Äịa Bảo bảo chá»§ ? Hay là Giá»›i Ná»™ đại sư và nhân váºt Thiếu Lâm phái ?
Y Thần Kha lão thì chắc chắn là không rồi, bằng không lão bất tất phải thương lượng cùng Tư Äồ Quang bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo ! Hay chÃnh là Tư Äồ Quang là ngưá»i đã ra tay trước khi chà ng đã bị ná»™i thương trầm trá»ng, chỉ sau nhân váºt Phá»§ Việt Tà n Hồn ? CÅ©ng có thể lắm ! CÅ©ng có thể Phá»§ Việt Tà n Hồn sau khi thá»§ đắc Äạt Ma kinh đã vá»™i và ng bá» Ä‘i, không ngá» rằng trong ngưá»i Dư Hải Bằng còn có thanh Tam Ma tá» kiếm lệnh mà má»i ngưá»i trên giang hồ ai ai cÅ©ng thèm khát !
Do muốn tìm hiểu hư thá»±c xem là ai đã lấy mất Tam Ma tá» kiếm lệnh, nên Dư Hải Bằng không thể không đến Hán Dương thà nh má»™t chuyến ! Còn thì, có khi ai đó, đã chiếm được Tam Ma tá» kiếm lệnh, dù không có Hắc Tá» Lâm bà đồ cÅ©ng vẫn đánh liá»u mò và o Hắc Tá» Lâm má»™t chuyến thì sao ?
Vá»›i bao nhiêu suy nghÄ© miên man, Dư Hải Bằng mải miết Ä‘i mà không biết rằng ở phÃa sau chà ng Ä‘ang có má»™t tốp nhân váºt giang hồ Ä‘ang hùng hục chạy đến !
Chỉ đến khi có ai đó lên tiếng quát há»i thì Dư Hải Bằng má»›i sá»±c tỉnh.
- Ngưá»i phÃa trước là ai đó ? Mau đứng lại xem nà o !
Chột dạ, Dư Hải Bằng định co chân bỠchạy thì...
Vút ! Vút !
Hai bóng nhân ảnh đứng chắn mất lối Ä‘i cá»§a chà ng ! Dư Hải Bằng chưa kịp có phản ứng thì má»™t trong hai nhân váºt đó đã kêu lên:
- Ồ ! Không phải tiểu tỠđó !
Nhân váºt thứ hai gáºt đầu, lưá»m Dư Hải Bằng và đanh giá»ng lại há»i Dư Hải Bằng:
- Ngươi là ai ? Thuộc môn phái nà o ? Sao lại lang thang ở đây ?
Y phục đã thay đổi, thanh Ä‘oản Ä‘ao đã được giấu kÃn. Còn vết sẹo nằm vắt ngang phÃa trên lưỡng quyá»n thì lại được má»™t dải lụa chÃt ngang che khuất Ä‘i. Dư Hải Bằng cố gắng giữ giá»ng trầm tỉnh khi lên tiếng đáp lại:
- Phương danh cá»§a tiểu nhân là Dư Hải Bằng ! Còn môn phái gì đại gia vừa há»i thì tiểu nhân không biết ! Không lẽ tiểu nhân không được quyá»n Ä‘i lại chốn nà o sao ?
- Hừ ! Ngươi còn định qua mắt há» Liêu ta sao ? Trong ánh mắt ngươi ẩn hiện thần quang, lại còn giả ngây giả dại nói là không môn không phái ư ? Hay ngươi cho rằng ngưá»i U Minh Giáo không xứng đáng biết đến môn phái cá»§a ngươi ?
“Y nói gì vá» thần quang đã hiện váºy ? Không lẽ y Ä‘oán được rằng ta có võ công !
Sao lạ váºy ?†Dư Hải Bằng nà o biết những nháºn định tinh tế cá»§a bá»n giang hồ. Má»—i khi hỠđứng trước bất kỳ ai. Có như thế bá»n há» má»›i đánh giá được kẻ mà há» Ä‘ang đối thoại thuá»™c và o hạng ngưá»i gì ! Nếu má»m thì há» nắm, còn rắn hÆ¡n thì há» buông ! Äấy là điá»u tất nhiên luôn xảy ra nếu bá»n ngưá»i giang hồ muốn tá»± bảo toà n lấy tÃnh mạng !
Và Dư Hải Bằng cÅ©ng đâu biết rằng trong tia nhìn cá»§a chà ng và o lúc nà y đúng là đang ẩn hiện thần quang, khó lòng che giấu được ngưá»i khác có kiến văn quảng bác, lịch duyệt có thừa ! Do đó, chà ng vẫn giả vá» ngÆ¡ ngẩn đối đáp tiếp:
- Äại gia nói quá lá»i rồi ! Tháºt tình thì tiểu nhân có thế nà o thì nói ra thế ấy ! Mà đại gia vừa nói gì vá» U Minh Giáo đó ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Tiểu tá» ngươi nói cà ng lúc cà ng hay đó ! Rõ là ngươi không xem chúng ta và o đâu cả ! ÄÆ°á»£c ! Äã thế thì Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát ta phải thỉnh giáo cao chiêu cá»§a tiểu tá» ngươi rồi ! Äá»™ng thá»§ Ä‘i !
- Äá»™ng thá»§ ! Sao lại phải động thá»§ chứ ? Không lẽ tiểu nhân đã nói Ä‘iá»u gì pháºt lòng đại gia sao ? Nếu đã váºy thì tiểu nhân xin tạ lá»—i vá»›i đại gia váºy !
Vừa nói, Dư Hải Bằng liá»n vòng tay lại trước ngá»±c như sẵn sà ng chịu lá»—i vá»›i Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát nếu Liêu Äằng Cát nói rằng chà ng đã có Ä‘iá»u mạo phạm !
Chà ng không muốn động thá»§, nhất là khi chà ng Ä‘ang sắm vai tuồng má»™t ngưá»i không biết võ công, không thuá»™c giá»›i giang hồ !
Nhưng Sát Nhân Äồ Thá»§ cà ng nhìn thấy cá» chỉ cá»§a chà ng thì y cà ng thêm tức giáºn ! Sát cÆ¡ liá»n hiển lá»™ trong ánh mắt cá»§a há» Liêu ! Y gầm lên:
- Hay cho tiểu tá» dám khinh mạn ta ! Hừ ! Váºy thì đừng trách ta ra tay độc ác !
Äỡ !
Vù... Vù...
Vút !
Nói đánh là đánh, nhưng Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát lại còn động ná»™ hÆ¡n khi thấy chỉ trong nháy mắt Dư Hải Bằng đã tránh khá»i chưởng kình cá»§a y bằng má»™t bá»™ pháp khinh linh quái lạ !
- Hay lắm ! Ngươi còn định dối gạt ta nữa thôi ! Äỡ chưởng !
Vù... Vù...
Vút ! Vút !
Má»™t loạt chưởng kình gồm mưá»i hai chiêu sát thá»§ cá»§a Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát Ä‘á»u bị rÆ¡i và o quảng không khiến y không khá»i bở vÃa kêu lên há»i:
- Bá»™ pháp gì thế nà y ? Các hạ có phải là ngưá»i cá»§a Thanh Vân Bảo không ?
Dù không hiểu tại sao Liêu Äằng Cát lại ngá»™ nháºn như thế, nói chà ng là ngưá»i Thanh Vân Bảo ? Nhưng Dư Hải Bằng cÅ©ng cứ tháºt tâm mà đáp lại:
- Thanh Vân Bảo gì ? Tiểu nhân không biết !
Phải chi Dư Hải Bằng chỉ đơn giản lắc đầu hoặc đáp vá»n vẹn má»—i má»™t tiếng không, thì có lẽ Liêu Äằng Cát sẽ không có phản ứng khác, đằng nà y lối đối đáp cá»§a chà ng vẫn không khác gì sá»± giả ngây giả dại khiến cho Liêu Äằng Cát đâm ra giáºn dữ, không còn úy kỵ gì nữa !
- Cuồng đồ ngạo mạn ! Ta không tin là sẽ không có cách biết được môn hộ của ngươi ! Xem đây !
Quát xong, Liêu Äằng Cát liá»n bỠđấu pháp cÅ© ! Y không táºn lá»±c phát chưởng bừa bãi nữa ! Trái lại, y lao ngưá»i vá»t đến vá»›i thân pháp tháºp phần nhanh nhẹn ! Äoạn y dùng xong thá»§, ná»a phát quyá»n chiêu, ná»a dùng chưởng công đánh rát và bám sát và o Dư Hải Bằng, quyết buá»™c chà ng phải cùng y đối chiêu chạm chưởng ! Y hy vá»ng rằng y là m như thế sẽ khiến cho Dư Hải Bằng hết phương tránh né và sẽ để lá»™ cho y biết xuất xứ cùng môn há»™ cá»§a chà ng...
Quả nhiên, Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát dá»± liệu không sai. Trước lối ra chiêu cấp táºp và bất ngá» cá»§a Liêu Äằng Cát, Dư Hải Bằng đâm ra luống cuống, mất hết tin tưởng và o bá»™ pháp Túy Tiên cá»§a chà ng. Vì thế, Dư Hải Bằng trong lúc hoang mang chà ng đã vung loạn song thá»§, chống trả lại những chiêu công cá»§a Liêu Äằng Cát.
Nói Dư Hải Bằng đánh không theo phương pháp gì cÅ©ng đúng mà nói chà ng đánh có thức có chiêu thì cÅ©ng đúng nốt. Vì đúng là chà ng không biết gì vá» chưởng công cÅ©ng như quyá»n phổ, nhưng hai tay cá»§a chà ng lại thi triển Uyên Ương kiếm pháp vá»›i hai tay không má»™t tấc khà giá»›i.
Bùng ! Bùng ! Ầm...
Ầm ! Ầm...
Äối chiêu năm lần chạm chưởng, đúng năm lần mà vẫn không sao, Dư Hải Bằng lần lần lấy lại được lòng tá»± tin. Chà ng bèn nhân đó chiếm lấy tiên cÆ¡. Chà ng chá»§ động ra chiêu theo Uyên Ương kiếm pháp, dùng cánh tay thay thế trưá»ng kiếm vá»›i toà n bá»™ chân lá»±c dồn và o song quyá»n thay thế cho đầu mÅ©i Ä‘ao hay mÅ©i kiếm. Äồng thá»i chà ng còn là m cho Liêu Äằng Cát kinh hãi hÆ¡n khi chà ng phối hợp cà ng lúc cà ng thuần thục giữa song thá»§ vá»›i Túy Tiên bá»™ pháp.
Bùng !
Ầm ! Ầm...
Bùng ! Hự !
Trong lúc say mê vá»›i uy lá»±c không ngá» cá»§a đấu pháp nà y, Dư Hải Bằng đã không phân cân lợi hại, cứ tiện tay thế nà o ra chiêu thế ấy. Cho nên cuối cùng thì chà ng đã dùng hữu quyá»n quáºt và o ngưá»i Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát má»™t quyá»n thôi sÆ¡n khiến cho Sát Nhân Äồ Thá»§ há» Liêu phải kêu lên má»™t tiếng Ä‘au đớn và báºt lùi vá» phÃa sau có đến ná»a trượng.
Vá»›i thắng lợi bất ngá», Dư Hải Bằng chỉ biết đứng trân ngưá»i nhìn trô trố và o đối thá»§, không biết rằng tÃnh mạng chà ng Ä‘ang bị Ä‘e dá»a từ phÃa sau.
Tên khi nãy cùng đứng đối diện vá»›i chà ng như Liêu Äằng Cát khi thấy đồng bá»n đã phải thất thá»§ trước má»™t gã vô danh tiểu tốt, hắn liá»n nhân cÆ¡ há»™i hiếm có là Dư Hải Bằng hoà n toà n sÆ¡ tâm để hở cả phÃa sau nên dùng trưá»ng kiếm len lén đâm và o ngưá»i cá»§a chà ng má»™t nhát chà tá».
CÅ©ng may là khi ngá»n trưá»ng kiếm chỉ còn trong gang tấc là chạm đến chà ng thì tên ná» do đắc ý đã quát lên má»™t tiếng:
- Cho ngươi chết !
Tiếng quát đó vừa phát ra không những là m cho Dư Hải Bằng sực tỉnh mà còn giúp cho chà ng kịp phát sinh phản ứng.
Vút !
Soạt !
Nhá» và o Túy Tiên bá»™ pháp đã quá thuần thục, Dư Hải Bằng má»—i khi gặp sá»± nguy cấp Ä‘á»u tá»± động triển khai, cho nên chà ng đã thoát hiểm trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Hà nh vi ám muá»™i cá»§a tên nà y là m cho sát cÆ¡ trong ngưá»i Dư Hải Bằng chợt xuất hiện. Lần đầu tiên trong tâm trà Dư Hải Bằng lại có ý niệm muốn giết chết kẻ vừa có hà nh vi đê hèn ám muá»™i đến độ vô sÄ©.
Dư Hải Bằng báºt quát lên:
- Là ngươi muốn chết ! Äỡ !
Nguyên lần thoát hiểm má»›i rồi đã đặt Dư Hải Bằng đứng vá» mé tả cá»§a tên đánh lén ná», và khi tên ná» chưa hết ngỡ ngà ng trước bá»™ pháp quái quá»· cá»§a chà ng thì chà ng đã dồn má»i sá»± tức giáºn và o song thá»§ khi ra chiêu “Uyên Ương lượng xÃâ€.
Vá»›i chiêu nà y, Dư Hải Bằng tấn tả bá»™ lên, trụ thân ngưá»i và o tả cước vừa má»›i đặt xuống đất. Còn hai tay thì cáºt lá»±c vung ngược vá» hai phÃa. Má»™t phÃa là hư chiêu, hư lá»±c đánh và o quãng không, còn má»™t phÃa là thá»±c chiêu, quáºt ngay và o thân hình cá»§a tên ná» vÆ¡i uy lá»±c khá»§ng khiếp.
Trong lúc bất ngá», tên ná» không còn cách nà o khác là xoay ngưá»i ná»a vòng, vươn tả chưởng ra định đỡ và o chưởng kình cá»§a Dư Hải Bằng vừa xô đến nÆ¡i.
Nhưng phản ứng của hắn đã quá trễ.
Bùng !
Hự ! Phịch !
Cùng đến vá»›i Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát ngoà i tên nà y còn có hÆ¡n mưá»i tên nữa, Ä‘á»u là giáo đồ U Minh Giáo. Bá»n chúng thấy Dư Hải Bằng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, nhưng lại dá»… dà ng đả bại Liêu Äằng Cát và má»™t chưởng giết thác tên ná», bá»n chúng cả giáºn cùng ùa nhau xông lên vây kÃn mÃt Dư Hải Bằng không khác nà o thiên la địa võng.
Tiếng quát tháo cá»§a bá»n giáo đồ U Minh Giáo lần nà y không gây kinh khiếp cho Dư Hải Bằng. Trái lại, chà ng nháºn ra bá»n U Minh Giáo đã năm lần bảy lượt gây khốn đốn cho chà ng, hầu như là đi đâu cÅ©ng đụng đầu bá»n chúng cả. Từ Thiên SÆ¡n đến Thiếu Lâm, rồi lại từ Thiếu Lâm đến NgÅ© Hà nh SÆ¡n.
Sát cÆ¡ đã dâng lên, tá»± tin và o sở há»c bản thân, Dư Hải Bằng dùng chân tả chà và o mÅ©i trưá»ng kiếm cá»§a tên vừa bị chà ng hạ thá»§ Ä‘ang rÆ¡i trên mặt đất má»™t cái.
Vút !
Thanh trưá»ng kiếm liá»n nằm gá»n trong lòng bà n tay cá»§a Dư Hải Bằng và Uyên Ương kiếm pháp nhất thá»i được Dư Hải Bằng hiển lá»™ng.
- Là bá»n ngươi muốn chết chứ không phải tại hạ ! Xem kiếm chiêu !
Choang ! Choang ! Choang !
Giao đấu má»™t lúc vá»›i địch nhân đông ngưá»i. Dư Hải Bằng không sao tránh khá»i việc cho khà giá»›i chạm nhau.
Và chỉ sau và i lần chạm như thế, khi hổ khẩu cá»§a những tên vừa để cho khà giá»›i chạm và o kiếm cá»§a Dư Hải Bằng bị rách toạt ra bởi tá»· lá»±c cá»§a chà ng thì bá»n chúng má»›i biết thế nà o là câu cao nhân tắc hữu cao nhân trị !
Bá»n chúng không nén được tiếng kêu Ä‘au đớn báºt ra khá»i cá»a miệng:
- Ôi chao !
- á»i ! Tiểu tá» nà y hung hăng quá !
Ngược lại vá»›i bá»n chúng, bá»n chúng cà ng sợ sệt bao nhiêu thì Dư Hải Bằng cà ng phấn khÃch bấy nhiêu. Sau bao phen mang mặc cảm hèn kém, lần nà y là lần đầu tiên Dư Hải Bằng cảm nháºn được hà o khà đang xông lên đến chÃn tầng mây. Chà ng không cần báºn tâm suy nghÄ© xem tại sao lúc nà y chà ng lại có bản lãnh cao minh như váºy.
Chà ng chỉ biết rằng đây là dịp để cho chà ng phát tiết. Và Dư Hải Bằng cà ng táºn lá»±c hÆ¡n khi trưá»ng kiếm thì dùng Uyên Ương kiếm pháp còn chân thì thuần thục thi triển bá»™ pháp Túy Tiên, cà ng đánh áp và o bá»n giáo đồ U Minh Giáo hÆ¡n.
ÄÆ¡n thân độc lá»±c, má»™t mình má»™t kiếm, Dư Hải Bằng xông xáo giữa bá»n địch nhân như chốn không ngưá»i. Và bá»n kia cà ng đánh cà ng sợ, chỉ chá»±c chỠđợi dịp thoái lui hầu bảo toà n tÃnh mạng cá»§a bá»n chúng mà thôi.
Äến lúc đó, Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát vừa Ä‘iá»u tức xong, y bèn lao đến tiếp trợ bá»n thuá»™c hạ. Vá»›i gương mặt đằng đằng sát khÃ, Liêu Äằng Cát quát lên:
- Hãy nếm độc thủ của ta đây !
Là độc thá»§ gì cá»§a Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát thì Dư Hải Bằng không rõ.
Chà ng chỉ thấy theo tiếng quát cá»§a Liêu Äằng Cát thì trong tâm chưởng cá»§a y liá»n xuất hiện má»™t vầng đỠto bằng cái chén. Vầng đỠcà ng lúc cà ng loang rá»™ng và vùn vụt lao đến Dư Hải Bằng.
Là nghé con nên không sợ cá»p, Dư Hải Bằng vá»™i đảo ngưá»i dịch thân theo Túy Tiên bá»™ pháp vá» mé tả. Chà ng còn uốn cổ tay Ä‘iá»u động thanh trưá»ng kiếm thÃch thẳng mÅ©i kiếm và o tâm chưởng cá»§a Liêu Äằng Cát. Thá»§ pháp cá»§a Dư Hải Bằng đâu khác nà o thần long xuất động. Do đó, khi Liêu Äằng Cát nháºn ra thì đã cháºm mất rồi. MÅ©i kiếm cá»§a Dư Hải Bằng đã đâm xuyên thấu hữu chưởng cá»§a Liêu Äằng Cát.
Sợ thì Ãt, nhưng giáºn thì nhiá»u hÆ¡n. Liêu Äằng Cát nghiến chặt răng, ánh mắt thì lồ lá»™ những tia hung quang. Y đánh liá»u giở chước Thiên Äịa đồng thá». Hữu chưởng cá»§a tên há» Liêu chợt cấu chặt lại, nắm cứng mÅ©i kiếm cá»§a Dư Hải Bằng, còn tả chưởng thì má»™t lần nữa xuất hiện má»™t vầng đỠy như hữu chưởng lúc má»›i rồi.
Liêu Äằng Cát vừa vá»— nhanh tả chưởng ra, quáºt thẳng và o Ä‘an Ä‘iá»n cá»§a Dư Hải Bằng, còn miệng thì gà o lên:
- Nạp mạng đây !
Vá»›i lối đánh nà y cá»§a Liêu Äằng Cát, Dư Hải Bằng má»›i gặp lần nà y là lần thứ nhất ! Do đó, chà ng đâu đủ lịch lãm ứng phó vá»›i tình thế hiểm nghèo nà y ! Äúng lý thì Dư Hải Bằng chỉ cần nhanh trà buông bá» trưá»ng kiếm ra thì lo gì chà ng không nhảy tránh được ? Äà ng nà y, do bối rối trong lòng, Dư Hải Bằng cà ng giữ chặt đốc kiếm hÆ¡n khiến cho chưởng kình tối háºu cá»§a tên há» Liêu cà ng tá» ra hiểm độc hÆ¡n !
May sao cho Dư Hải Bằng ! Lúc tÃnh mạng Ä‘ang như ngà n cân treo sợi tóc, chà ng phản ứng tháºt tuyệt diệu ! Di động cước bá»™ theo bá»™ pháp Túy Tiên trong má»™t phạm vi hẹp, Dư Hải Bằng kịp chếch thân vá» má»™t phÃa, vừa tầm cho tả quyá»n cá»§a chà ng Ä‘áºp thẳng và o Mệnh môn huyệt cá»§a tên há» Liêu !
Bùng !
Tiếng quyá»n phong chạm và o nhục thể vừa phát ra thì tả chưởng tối độc cá»§a gã há» Liêu cÅ©ng vừa chạm và o Linh Äà i huyệt cá»§a Dư Hải Bằng do tư thế đã thay đổi !
Dư Hải Bằng chợt thấy toà n thân lạnh giá lại trong một thoáng, ngỡ TỠMôn đang khai rộng chuẩn bị đón tiếp Dư Hải Bằng tiến thẳng và o quỷ môn quan rồi !
Nà o hay, tả chưởng cá»§a Liêu Äằng Cát vẫn áp chặt và o Linh Äà i huyệt cá»§a Dư Hải Bằng và để y nguyên như thế !
Từ bên ngoà i nhìn và o hiện trạng nà y, ai ai cÅ©ng phải nghÄ© rằng cả hai đã đồng tá» rồi ! Vì sắc mặt cá»§a Liêu Äằng Cát thì xạm dần lại, đôi tròng mắt thì trợn ngược hẳn lên, nếu không phải đã chết thì còn là gì nữa ! Còn Dư Hải Bằng thì sắc diện cứ xanh lại như tà u lá, đôi cánh mÅ©i đã thôi pháºp phồng, lại còn bị tả chưởng cá»§a gã há» Liêu áp chặt và o Linh Äà i huyệt thì Dư Hải Bằng mưá»i phần đã chết đủ cả mưá»i !
Phù ! Phù !
Phịch !
Bất đồ từ miệng của Dư Hải Bằng ngỡ đã chết lại thoát ra hai tiếng thở phù phù !
Là tiếng mừng rỡ cá»§a kẻ vừa đặt chân và o quá»· môn quan nhưng lại kịp thối lui ! Và Dư Hải Bằng khi biết rằng chà ng vẫn còn sống, vẫn không bị suy suyá»…n gì và lùi bá»™ lại thì thân hình cá»§a gã há» Liêu do mất hẳn chá»— tá»±a bèn ngã váºt ra đất, kêu lên má»™t tiếng nặng ná» !
Cứ như là trong mÆ¡, Dư Hải Bằng thu trưá»ng kiếm vá» và nhìn quanh toà n trưá»ng má»™t vòng bằng ánh mắt còn lạc thần ! Khiến cho bá»n giáo đồ U Minh Giáo phải kinh mang sợ hãi !
Bá»n chúng cùng bất động khi Dư Hải Bằng vẫn bất động ! Và bá»n chúng động trước để quay ngưá»i tháo chạy khi Dư Hải Bằng đột ngá»™t nâng cao trưá»ng kiếm !
- Chạy mau !
Nhoẻn cưá»i ná»a thì nhẹ nhá»m, ná»a như thÃch thú, Dư Hải Bằng đứng nhìn bá»n kia tháo chạy như bị ma Ä‘uổi !
Quay ngươi lại, Dư Hải Bằng trước khi bá» Ä‘i còn bâng khuâng nhìn hai thi thể cá»§a tên há» Liêu và đồng bá»n vẫn Ä‘ang nằm đó má»™t lúc !
“Giang hồ là thế đó ư ?â€
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 08:11 PM.
|

25-06-2008, 10:37 AM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bà i gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
chương 8 Gian Hồ Xảo Trá Äầy Gian Nguy NgÆ¡ NgÆ¡ Ngác Ngác Giữa Dòng Äá»i
- Äứng lại nà o, tiểu tá» !
Cùng vá»›i hoà ng hôn buông xuống, má»™t tiếng quát cá»±c kỳ phẫn ná»™ cá»§a ai đó ở phÃa sau Dư Hải Bằng chợt vang lên.
Äã kinh hoảng còn kinh hoảng hÆ¡n khi Dư Hải Bằng vừa quay ngưá»i trở lại, liá»n nháºn ra chá»§ nhân cá»§a tiếng quát phẫn ná»™ đó chÃnh là ngưá»i có thanh âm the thé mà chà ng dù chết cÅ©ng vẫn nháºn ra ! Y Thần lão há» Kha, má»™t trong võ lâm Tứ Thần, ngang hà ng vá»›i Túy Cái !
“Là lão ư ? Phen nà y ta chắc chết !†Trong tay lão già tuổi ngoà i lúc tuần còn Ä‘ang nắm cứng má»™t gã, rõ ra là gã giáo đồ U Minh Giáo vừa bị Dư Hải Bằng đánh cho tÆ¡i tả cùng vá»›i Sát Nhân Äồ Thá»§ Liêu Äằng Cát ! Äây có lẽ là lão há» Kha trên đưá»ng truy Ä‘uổi chà ng đã gặp phải bá»n bại trướng, và lão há» Kha bèn cấp lấy má»™t tên là m kẻ hướng đạo hầu kịp Ä‘uổi theo chà ng !
Dù Dư Hải Bằng chưa biết bản lãnh cá»§a Y Thần ra sao vá» võ há»c, nhưng chà ng cÅ©ng biết thừa rằng so vá»›i lão há» Kha, chà ng chỉ là má»™t hạt cát nhá» trong biển cát mênh mông mà thôi !
Vừa chạm phải ánh mắt tháºp phần độc ác cá»§a lão há» Kha, động chân, Dư Hải Bằng bèn lạng ngưá»i tháºt nhanh, quay đầu bá» chạy !
Vút !
- Chạy đâu cho thoát tay lão phu !
Äúng là quá»· khốc thần sầu ! Lão há» Kha không hiểu đã hà nh động ra sao nhưng bây giá» thì lão Ä‘ang đứng ngay phÃa trước Dư Hải Bằng vá»›i khoảng cách vừa đúng tầm tay cá»§a lão ! Và hữu thá»§ cá»§a lão thì Ä‘ang treo trên đầu vai cá»§a Dư Hải Bằng !
Nhưng, khi lão há» Kha Ä‘inh ninh rằng chỉ trong ná»a nháy mắt thì Dư Hải Bằng sẽ là con mồi nằm gá»n trong móng vuốt cá»§a lão thì lão báºt lên tiếng kêu kinh ngạc:
- Hay lắm ! Lão phu quên rằng tiểu tỠngươi còn biết Túy Tiên bộ pháp của Túy lão cẩu nữa ! Hừ ! Xem đây !
Choang !
Cái vồ hụt cá»§a lão há» Kha lúc nãy thay vì chá»™p và o đầu vai cá»§a Dư Hải Bằng, nhưng do Dư Hải Bằng thi triển Túy Tiên bá»™ pháp nên lão ta lại chá»™p phải đốc kiếm trên vai cá»§a Dư Hải Bằng ! Sau khi nói xong câu châm chá»c, lão há» Kha trước khi đảo ngưá»i quyết bắt giữ cho được Dư Hải Bằng thì lão đã kịp thá»i vất bá» thanh trưá»ng kiếm cá»§a chà ng xuống đất, tạo thà nh tiếng động khô khan !
Vù ! Vút !
Vút ! Vút !
Liên tiếp mấy lần chá»™p nữa, lão há» Kha Ä‘á»u gặp phải tình trạng y như lúc ban đầu ! NghÄ©a là lão vẫn không là m sao khắc chế được bá»™ pháp Túy Tiên để bắt giữ được Dư Hải Bằng !
Âm thanh the thé đầy giáºn dữ cá»§a lão há» Kha liá»n tuôn ra không ngá»›t:
- Hay cho tiểu tỠ! Ngươi định hà lộng lão phu à ? Nà y !
- Äúng là cuồng đồ vô tri ! Ngươi tưởng lão phu không là m gì được ngươi sao ?
Xem đây !
- Ã... ! Nhục cẩu ! Ngươi đừng nghÄ© lão phu không muốn giết ngươi mà ngươi giở trò vá»›i lão phu ! Ngươi muốn nếm thá» Xuyên Tâm Chỉ cá»§a lão phu không ? Hừ !
Lão há» Kha muốn nói gì thì nói, Dư Hải Bằng cÅ©ng chỉ biết táºn lá»±c bình sinh để chăm chú và o Túy Tiên bá»™ pháp mà thôi ! CÅ©ng may bá»™ pháp Túy Tiên là do lão Túy Cái chân truyá»n, mà lão Túy Cái và lão há» Kha thì không ai hÆ¡n ai, cÅ©ng không ai kém ai ! Nên nhỠđó mà Dư Hải Bằng vẫn chưa bị lão há» Kha chá»™p phải ! Bởi thế, nếu Dư Hải Bằng lo đối đáp vá»›i lão há» Kha thì chà ng không sao tránh khá»i sá»± phân tâm ! Và chỉ cần má»™t chút sÆ¡ sẩy thôi thì Dư Hải Bằng sẽ không sao thoát được tay lão há» Kha là nhân váºt có bản lãnh cao minh hÆ¡n Dư Hải Bằng nhiá»u !
Biết thân biết pháºn, Dư Hải Bằng nà o dám hÆ¡ há»ng, nếu không muốn đánh Ä‘u vá»›i số pháºn ! Nhưng khi chà ng nghe lão há» Kha hăm dá»a sẽ dùng tuyệt ká»· thà nh danh cá»§a lão là Xuyên Tâm Chỉ thì chà ng không khá»i bấn loạn tinh thần !
Và chỉ cần một chút rối loạn như thế thôi thì Dư Hải Bằng đã bị lão hỠKha chộp cứng !
Äắc ý, lão há» Kha cưá»i lên the thé:
- Hé... Hé... Hé... ! Phải váºy thôi, tiểu tá» ngươi đừng là m há»ng tâm huyết cá»§a lão phu chứ ? Hé... Hé... Hé... Ngươi... Há»± !
Hồn bất phụ thể, Dư Hải Bằng toà n bằng và o bản năng, đã nhanh nhẹn rút thanh Ä‘oản Ä‘ao là váºt bất khả ly thân cá»§a chà ng từ trong ngưá»i ra ! Và xuất kỳ bất ý Dư Hải Bằng đã nhanh như chá»›p đâm ngược Ä‘oản Ä‘ao ra phÃa sau, lòn qua kẽ hở giữa tả thá»§ và thân ngưá»i, cắm ngay và o lồng ngá»±c bên hữu cá»§a lão há» Kha má»™t nhát tháºt mạnh !
Rồi trong lúc lão há» Kha sững sốt vì bất ngá», Dư Hải Bằng đạp mạnh song cước xuống mặt đất má»™t cái, bắn mạnh toà n thân vá» phÃa trước, kéo luôn thanh Ä‘oản Ä‘ao từ trong ngưá»i lão há» Kha trở ra ! Äoạn bất chấp rằng trá»i Ä‘ang tối, không cần biết lão há» Kha bây giỠđã ra sao, Dư Hải Bằng cắm đầu chạy thục mạng và o trong rừng sâu thăm thẳm !
Chạy má»™t mạch không ngừng nghỉ, Dư Hải Bằng chỉ buông phịch ngưá»i nằm lẫn và o những chá»— tối tăm, không lê bước được nữa !
Phải má»™t lúc tháºt lâu, Dư Hải Bằng má»›i định thần lại được !
Vẫn trong cÆ¡n khiếp hãi, Dư Hải Bằng cà ng nghÄ© cà ng tức cho bản thân ! Vá»›i công phu non kém là váºy thì biết khi nà o chà ng má»›i báo được gia thù ?
Nghiến răng đến báºt cả máu rÆ¡i, Dư Hải Bằng vung loạn cả song thá»§ đến suýt nữa chà ng đã quên rằng thanh Ä‘oản Ä‘ao vẫn còn được chà ng nắm chặt cứng trong lòng bà n tay ! Và chỉ suýt nữa thì Dư Hải Bằng đã tá»± gây thương tÃch cho chà ng bằng chÃnh thanh Ä‘oản Ä‘ao cá»§a chà ng !
Nở nụ cưá»i khổ não, Dư Hải Bằng thu Ä‘oản Ä‘ao và cất và o trong ngưá»i ! NhỠđó, Dư Hải Bằng má»›i bình tâm hẳn lại !
Vẫn nằm như thế, Dư Hải Bằng liá»n tá»± váºn công Ä‘iá»u tức theo tâm pháp thượng thừa Äạt Ma kinh !
Äêm tà n ngà y rạng, Dư Hải Bằng nà o dám xuất đầu lá»™ diện, e chạm mặt Y Thần thì khốn ! Chà ng đổi lại cung cách Ä‘i đưá»ng:
đêm Ä‘i, ngà y nghỉ ! Äể giết thá»i gian, Dư Hải Bằng ôn luyện lại Uyên Ương kiếm phổ, ngẫm nghÄ© lại những chiêu những thức mà chà ng đã cùng bá»n U Minh Giáo đồ giao chiến có đến ba lần.
Váºy mà khi mà n đêm chá»±c buông xuống đến nÆ¡i, Dư Hải Bằng vẫn không dám men trở ra bìa rừng để Ä‘i tiếp vá» Hán Dương thà nh ! Chà ng chỉ dám Ä‘i dá»c theo sÆ¡n đạo, vẫn ở sâu trong rừng mà đi dần tá»›i !
Äêm Ä‘i ngà y nghỉ, cứ như thế Dư Hải Bằng đã qua được mưá»i ngà y mà không há» gặp bá»n giáo đồ U Minh Giáo !
Và đưá»ng dẫn vá» Hán Dương thà nh đã ở phÃa trước !
oOo - Thức thá»i vụ má»›i là tuấn kiệt ! Nếu Tư Mã thúc thúc không giao hoà n lại váºt đó cho Ä‘iệt nữ thì đừng trách Ä‘iệt nữ thẳng tay đối phó vá»›i thúc thúc đó !
- Tiểu liá»…u đầu ! Ngươi không được ngáºm máu phun ngưá»i ! Bằng cá»› đâu mà ngươi nói ta chiếm Ä‘oạt Äạt Ma kinh chứ ?
Do không còn bao xa nữa là đến được Hán Dương thà nh, lại trải qua nhiá»u ngà y đưá»ng không đụng phải má»™t ai nên Dư Hải Bằng kiêm trình Ä‘i luôn trong ngà y, mong đến được Hán Dương thà nh trước khi mà n đêm lại buông phá»§ !
Khác vá»›i chốn thâm sÆ¡n cùng cốc, nếu Dư Hải Bằng đợi đến đêm má»›i nháºp thà nh Hán Dương thì hà nh vi cá» chỉ cá»§a chà ng đâu khác gì bá»n trá»™m đạo chuyên sống vỠđêm !
Thế nhưng, những tiếng quát tháo gắt gá»ng từ má»™t cánh rừng nhá» nằm đó bên cạnh đưá»ng dẫn và o thà nh Hán Dương vừa lá»t và o tai Dư Hải Bằng đã khiến Dư Hải Bằng phải chấn động !
“Äạt Ma kinh ? Là giá»ng nói cá»§a ai, nghe giống như giá»ng nói cá»§a Tư Không Huệ váºy ? Nếu đúng là nà ng thì vị Tư Mã thúc thúc kia liệu có phải là Phá»§ Việt Tà n Hồn không ?†Kinh nghi, Dư Hải Bằng quên phứt Ä‘i việc phải nháºp thà nh Hán Dương, chà ng cÅ©ng quên Ä‘i rằng tánh mạng cá»§a chà ng Ä‘ang luôn luôn nguy ngáºp nếu gặp phải bá»n U Minh Giáo. Chà ng nhẹ nhà ng và nấp lén tìm cách tiến và o cánh rừng nhỠđó để mong tìm hiểu thá»±c hư !
Những câu đối đáp căng thẳng của đôi bên vẫn tiếp tục vang ra, cà ng khiến cho Dư Hải Bằng hồ nghi hơn.
- Tư Mã thúc thúc ! Váºy là Tư Mã thúc thúc vẫn khăng khăng chối, không nháºn là Tư Mã thúc thúc đã phá»—ng tay trên quyển Äạt Ma kinh cá»§a Ä‘iệt nữ sao ?
- Ta đã nói vá»›i ngươi bao nhiêu lần rồi, mà sao ngươi lại không tin chứ ? Hừ ! Nếu không nể tình phụ thân ngươi có giao tình thâm háºu vá»›i Tư Mã Giám ta thì ta không thể không giáo huấn ngươi !
- Tư Mã thúc thúc nói hay lắm ! CÅ©ng chÃnh vì giao tình giữa Thanh Vân và Thiên Äịa nhị bảo nên Ä‘iệt nữ vẫn còn giữ lá»… độ vá»›i Tư Mã thúc thúc ! Bằng không thì...
- Bằng không thì sao há» ? Tư Không Huệ, ngươi nên biết rằng bổn bảo chá»§ đã hết sức nhẫn nại rồi ! Chà Ãt, bổn bảo chá»§ tin rằng trong chuyện nà y, hẳn còn có sá»± lầm lẫn nà o đó nhưng ta vẫn không chấp nháºn thái độ há»—n ngược cá»§a ngươi ! Ngươi đừng tưởng là có bao nhiêu ngưá»i đây là đủ hăm dá»a bổn bảo chá»§ mà lầm đó !
- Äiệt nữ cÅ©ng biết Tư Mã thúc thúc là bảo chá»§ Thanh Vân Bảo, công phu đã đạt tháºp thà nh nên Ä‘iệt nữ nà o dám xem thưá»ng Tư Mã thúc thúc ! Bởi thế cho nên, nếu hôm nay má»i việc không được là m rõ thì Tư Mã thúc thúc đừng hòng thoát khá»i Thiên Cương tráºn vá»›i tam tháºp lục thiên tướng cá»§a Thiên Äịa Bảo !
Do tình thế cà ng lúc cà ng khẩn trương cấp bách nên bá»n ngưá»i khá đông Ä‘ang đứng ở má»™t khoảng trống giữa rừng. Không ai nháºn ra hà nh động cá»§a Dư Hải Bằng !
NhỠđó, Dư Hải Bằng đã tiến đến đủ gần để nháºn ra giữa má»™t vòng ngưá»i khá đông là má»™t nhân váºt có vóc dáng cao to như má»™t há»™ pháp Ä‘ang tua tá»§a vểnh lên những sợi râu rồng để đôi co vá»›i má»™t nữ nhân tuyệt sắc tuổi xấp xỉ đôi mươi ! Nữ nhân đó nà o xa lạ gì vá»›i Dư Hải Bằng ! Nà ng ta chÃnh là Tư Không Huệ, vị thiên kim ái nữ cá»§a bảo chá»§ Thiên Äịa Bảo !
Và qua những gì chà ng vừa nghe được thì Dư Hải Bằng biết rằng vị lão niên râu rồng kia chÃnh là Tư Mã Giám, bảo chá»§ Thanh Vân Bảo ! Cùng vá»›i Tư Äồ Quang là bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo đã xuất hiện cùng đà m đạo thương lượng vá»›i Y Thần lão há» Kha thì kể ra Dư Hải Bằng đã lần lượt biết qua tam bảo trên giang hồ là Thiên Äịa, Hồng Hạc và Thanh Vân !
Chỉ có Ä‘iá»u mà Dư Hải Bằng chưa rõ là giữa Tư Äồ Quang cùng Tư Mã Giám, ai là nhân váºt có ngoại hiệu là Phá»§ Việt Tà n Hồn ? Vì bằng và o sá»± việc bây giá», Tư Không Huệ đòi Äạt Ma kinh ở Tư Mã Giám thì có lẽ Tư Mã Giám chÃnh là nhân váºt có danh xưng là Phá»§ Việt Tà n Hồn. Lão bằng hà nh vi đê tiện hạ thá»§ lén lút Dư Hải Bằng và đoạt lấy Äạt Ma kinh !
Nhưng nếu nghÄ© thêm vá» việc Tư Äồ Quang, bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo đã biết qua vá» Tam Ma tá» kiếm lệnh thì có lẽ chÃnh Tư Äồ Quang đã đắc thá»§ luôn Tam Ma tá» kiếm lệnh và Äạt Ma kinh má»›i đúng !
Äối vá»›i Dư Hải Bằng, chà ng chỉ cần biết ai là Phá»§ Việt Tà n Hồn thì đã đủ cho chà ng minh định hung thá»§ đã Ä‘oạt Äạt Ma kinh ngay !
Do đó, khi bá»n thiên tướng gì đó cá»§a Thiên Äịa Bảo Ä‘ang hùng hùng hổ hổ vây kÃn vị lão niên râu rồng ná» thì Dư Hải Bằng lại mững rỡ và chá» xem liệu lão Tư Mã Giám có phải là Phá»§ Việt Tà n Hồn hay không ?
Thế nhưng, trong lúc Dư Hải Bằng Ä‘ang nôn nao chỠđợi tráºn huyết chiến sắp sá»a xảy ra để qua đó chà ng xác định lại đúng hay sai trong nháºn định cá»§a chà ng thì...
- A di đà Pháºt ! Gặp được Tư Không cô nương ở đây tháºt là may quá !
Cùng vá»›i tiếng niệm Pháºt hiệu, nhiá»u bóng ngưá»i rõ rà ng Ä‘á»u là tăng nhân Thiếu Lâm phái từ những chá»— ẩn khuất gần đó hiện thân !
Tuy nhân số cá»§a các vị tăng nhân không nhiá»u hÆ¡n so vá»›i bá»n thiên tướng cá»§a Thiên Äịa Bảo, nhưng cÅ©ng vừa đủ số để cứ má»™t vị tăng nhân, đứng ngay phÃa sau lưng má»™t vị thiên tướng ! NghÄ©a là đủ số ba mươi sáu vị tăng nhân !
Äối vá»›i Dư Hải Bằng mà nói thì con số ba mươi sáu vị tăng nhân Thiếu Lâm phái hoà n toà n không có là nghÄ©a gì. Nhưng thoạt nhìn qua số lượng đó, Tư Không Huệ, Tư Mã Giám cùng ba mươi sáu vị thiên tướng Ä‘á»u tái mặt lại lo sợ !
Tư Không Huệ sợ đến ná»—i lÃu cả lưỡi lại ! Phải má»™t lúc lâu, nà ng má»›i lên tiếng nói được vá»›i vị tăng nhân cao niên Ä‘ang đứng giữa vòng ngưá»i vá»›i nà ng và Tư Mã Giám, tạo thà nh thế chân vạc:
- Là ... là Phương Thanh đại sư ? Tiện nữ... tiện nữ Tư Không Huệ, xin bái kiến đại sư !
Tuy cháºm hÆ¡n, nhưng vị lão niên râu rồng ná» cÅ©ng kịp lên tiếng chà o há»i:
- May quá ! Giám viện đại sư đến tháºt đúng lúc ! Mong đại sư chá»§ trì cho công đạo ! Tại sao Äạt Ma kinh cá»§a Thiếu Lâm mà tiểu nha đầu kia lại há»i ở lão phu váºy ? Từ lúc nà o Phá»§ Việt Tà n Hồn Tư Mã Giám có được Äạt Ma kinh váºy, Phương Thanh đại sư ?
Rúng động thần tình, Dư Hải Bằng tuy chưa biết mặt Phương Thanh đại sư là sư huynh cá»§a Phương Giác phương trượng Thiếu Lâm phái, nhưng những lá»i bên vá»±c thấu tình đạt lý cá»§a Phương Thanh đại sư già nh cho chà ng tại Thiếu Lâm phái thì chà ng không thể không nhá»› đến ! Chà ng nhấp nhá»m mấy phen định xuất hiện vạch mặt sá»± trá ngụy cá»§a Phá»§ Việt Tà n Hồn Tư Mã Giám khi chà ng nghe lão nói lão không biết chút gì vá» Äạt Ma kinh. Nhưng cÅ©ng may cho chà ng, chà ng không cần phải xuất hiện nữa !
Vì Tư Không Huệ đã nhanh nhảu lên tiếng:
- Äại sư chá»› nghe những lá»i dối trá cá»§a lão ! Lần trước do có sá»± lầm lẫn nên ngưá»i cá»§a quý phái là Phương Tịnh đại sư cứ há»i Äạt Ma kinh ở chá»— tiện nữ ! Má»i chuyện xảy ra thế nà o thì chắc đại sư đã rõ ! Sau đó, tiện nữ quay lại thì tiện nữ nhìn thấy gã sÆ¡n nhân ná» tuy đã hôn mê bất tỉnh nhưng miệng vẫn còn lảm nhảm nói:
“Äạt Ma kinh, Phá»§ Việt Tà n Hồn !†Vì thanh danh cá»§a bổn bảo nên tiện nữ không thể không há»i lại Äạt Ma kinh ở lão Tư Mã nà y ! Mong đại sư minh xét !
Những lá»i nà y lá»t và o tai Dư Hải Bằng khiến chà ng phải ngượng đến chÃn cả ngưá»i ! Vì Tư Không Huệ đã sổ sà ng gá»i chà ng là gã sÆ¡n nhân. Do ngượng là váºy nên chà ng không để tâm đến những lá»i đơm đặt cá»§a Tư Không Huệ khi nà ng nói nà ng vì thanh danh cá»§a Thiên Äịa Bảo nên phải há»i lại Äạt Ma kinh cho phái Thiếu Lâm !
Nhưng Phá»§ Việt Tà n Hồn Tư Mã Giám thì nghe rất rõ ! Do đó, lão bèn cưá»i gằn má»™t tiếng:
- Hừ ! Lão phu không còn hiểu ra sao nữa ! Khi ngưá»i cá»§a phái Thiếu Lâm chưa xuất hiện thì ngươi cứ má»™t hai bảo lão phu đã phổng tay trên Äạt Ma kinh cá»§a ngươi !
Còn bây giá» thì ngươi lại bảo là ngươi đòi thay cho Thiếu Lâm phái ! Äiá»u nà o đúng Ä‘iá»u nà o sai đây ?
Khác vá»›i lần đụng độ trước đó mà Dư Hải Bằng đã thấy, chỉ má»™t mình Tư Không Huệ và lão xa phu há» Chu mà nà ng còn dám ngông nghênh đối đáp ! Còn lần nà y, dưới trướng nà ng là ba mươi sáu vị thiên tướng, nhân số đông là váºy mà Tư Không Huệ xem ra kiêng dè má»™t phép trước Phương Thanh đại sư và ba mươi sáu vị tăng nhân Ä‘i theo ! Vì nà ng vừa hé miệng ra chá»±c lên tiếng đối đáp tiếp vá»›i Tư Mã Giám thì nà ng đà nh ngáºm miệng lại khi Phương Thanh đại sư cất lá»i:
- A di đà Pháºt ! Tư Không cô nương biết giữ gìn thanh danh cho Thiên Äịa Bảo, Ä‘iá»u nà y quả là tốt ! Má»i chuyện sẽ còn tốt đẹp hÆ¡n nếu Tư Không cô nương chịu chỉ rõ cho bần tăng hay Äạt Ma kinh hiện Ä‘ang ở đâu ? Mong Tư Không cô nương nể tình cho !
- Äại sá»±.. ! Tiện nữ vừa nói gì đại sư không nghe sao ? Nếu đại sư muốn thu hồi Äạt Ma kinh thì cứ há»i ở bảo chá»§ Thanh Vân Bảo váºy !
- Câm ngay ! Tư Không Huệ, giữa ta và Tư Không lão bảo chủ tuy không ưa gì nhau, nhưng tình giao hảo vẫn còn nguyên vẹn đó ! Ai đã xúi bẫy ngươi mà ngươi lại đổ vạ cho ta ?
- Hừ ! Lão...
- A di đà Pháºt ! Xin Tư Mã lão thà chá»§ khoan tâm cho ! Bần tăng có đôi Ä‘iá»u muốn há»i lão thà chá»§ đây !
Bằng và o ngữ Ä‘iệu cá»§a Phương Thanh đại sư, Dư Hải Bằng lấy là m hả dạ khi biết rốt cuá»™c rồi Phương Thanh đại sư cÅ©ng nghi ngá» lão Tư Mã Giám ! Và chà ng tin chắc rằng không sá»›m thì muá»™n lão Tư Mã Giám cÅ©ng phải giao hoà n cho Phương Thanh đại sư quyển Äạt Ma kinh mà lão đã chiếm Ä‘oạt trên tay chà ng độ nà o !
Quả váºy ! Vì Phương Thanh đại sư đã lên tiếng:
- Tư Mã lão thà chá»§ ! Trong thá»i gian gần đây hẳn lão thà chá»§ có nghe việc tệ phái mất Äạt Ma kinh rồi chứ ?
Bừng bừng tức giáºn, Tư Mã Giám đáp:
- Mưá»i ngà y gần đây, không ngà y nà o mà lão phu lại không nghe đến Ä‘iá»u nà y !
Nhưng lão phu lại ngỡ rằng Äạt Ma kinh là váºt sở hữu cá»§a Thiên Äịa Bảo, chứ không còn là cá»§a Thiếu Lâm phái nữa !
Lá»i nói cạnh khóe cá»§a Tư Mã Giám là nhằm ý gì, Tư Không Huệ là m sao lại không hiểu ! Do đó, Tư Không Huệ cÅ©ng chanh chua không kém khi đối đáp lại:
- Sao Tư Mã thúc thúc chỉ nói có mưá»i ngà y mà thôi ? Không phải thúc thúc đã Ä‘oạt được Äạt Ma kinh từ trước đó nữa sao ?
- Tiểu liễu đầu ! Ngươi phải...
Má»™t lần nữa, Phương Thanh đại sư lại xen và o, và lần nà y là cắt ngang lá»i nạt ná»™ cá»§a Tư Mã Giám Ä‘ang nói vá»›i Tư Không Huệ.
- A di đà Pháºt ! Lá»i nói vu vÆ¡ khó có thể là m bằng ! Tư Mã lão thà chá»§ cứ bình tâm cho ! Äiá»u thứ hai bần tăng muốn há»i là thá»i gian gần đây Tư Mã lão thà chá»§ đã Ä‘i đâu, ở đâu, và có ai tá» tưá»ng má»i hà nh vi cá»§a lão thà chá»§ không ?
Râu rồng cá»§a Tư Mã Giám cÆ¡ hồ Ä‘á»u vểnh ngược cả lên khi lão cưá»i lạnh má»™t tiếng:
- Hừ ! Äại sư hà m ý gì khi há»i lão phu Ä‘iá»u nà y ? Không lẽ đại sư tin lá»i tiểu nha đầu kia mà cho rằng lão phu đã thá»§ đắc Äạt Ma kinh sao ?
- A di đà Pháºt ! Nếu bần tăng đã tin thì bần tăng đâu có há»i như váºy ? Và nếu thá»i gian gần đây lão thà chá»§ không có hà nh vi gì mỠám thì tại sao lão thà chá»§ không đáp cho bần tăng má»™t lá»i ? Mong lão thà chá»§ tác thà nh cho, bần tăng rất là cảm kÃch !
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Tư Mã Giám ta từ lâu đã nổi danh là ngưá»i trượng nghÄ©a !
Những việc lão phu đã là m trên không thẹn vá»›i trá»i, dưới không hổ vá»›i đất thì là m gì có chuyện mỠám chứ ? Phương Thanh đại sư, sÄ© khả sát bất khả nhục ! Lão phu không việc gì phải cáo giác hà nh tung cá»§a lão phu ! Lão phu chỉ nói chắc má»™t Ä‘iá»u là lão phu chưa há» nhìn thấy Äạt Ma kinh gì cả ! Tin hay không là tùy ở đại sư ! Lão phu phải Ä‘i đây ! Cáo biệt !
- Tư Mã Giám ! Äứng lại ! Lão...
- A di đà Pháºt ! Tư Mã lão thà chá»§ nói như váºy chẳng hóa ra xem thưá»ng bần tăng sao ? Và không lẽ lão thà chá»§ cÅ©ng không xem La Hán tráºn cá»§a tệ phái ra gì sao ?
Cùng vá»›i tiếng quát rất ư là trịnh thượng cá»§a Tư Không Huệ, thì Dư Hải Bằng còn nghe Phương Thanh đại sư nói lên như thế. Qua đó, Dư Hải Bằng má»›i biết vòng ngưá»i bao phÃa ngoà i cá»§a ba mươi sáu vị tăng nhân kia chÃnh là La Hán tráºn cá»§a Thiếu Lâm phái !
Äây là lần thứ hai Dư Hải Bằng nghe nói đến danh xưng nà y ! Và chà ng không sao hiểu nổi uy lá»±c cá»§a La Hán tráºn ra sao mà trước đây Tư Không Huệ cùng lão xa phu há» Chu phải sợ, và bây giá» lão Tư Mã Giám, bảo chá»§ Thanh Vân Bảo cÅ©ng phải tá» ra kiêng dè ?
CÅ©ng như chà ng không tà i nà o hiểu được tại sao khi trước, vá»›i chÃn vị tăng nhân thì cÅ©ng gá»i là La Hán tráºn và như bây giá» vá»›i ba mươi sáu vị tăng nhân ? Không có gì khác biệt bởi nhân số sao ?
Còn Ä‘ang băn khoăn nghÄ© ngợi, Dư Hải Bằng chợt tá» lá»™ sá»± căm há»n khi nghe lão Tư Mã Giám nói:
- Phương Thanh đại sư ! Äại sư đừng mong dùng La Hán tráºn uy hiếp lão phu và bắt lão phu phải nháºn những Ä‘iá»u mà lão phu chưa từng là m ! Sao đại sư không nghÄ© rằng gã sÆ¡n nhân nà o đó đã toa ráºp vá»›i tiểu liá»…u đầu kia cùng chia nhau Äạt Ma kinh rồi lại láºp mưu trút tá»™i lên đầu lão phu ?
Do căm phẫn quá độ nên Dư Hải Bằng bèn hiên ngang xuất đầu lộ diện !
Và chà ng do quá nhanh nhẩu nên chà ng không kịp dừng lại khi nghe Phương Thanh đại sư nói với Tư Mã Giám:
- A di đà Pháºt ! Dù có là như váºy Ä‘i nữa thì gã sÆ¡n nhân ná» cÅ©ng không còn phúc để hưởng trước hà nh vi sát nhân diệt khẩu cá»§a hung thá»§ !
Vừa chen vá»™i qua vòng ngưá»i, Dư Hải Bằng vừa vá»™i và ng lên tiếng:
- Tư Mã lão thất phu ! Lão không những đã Ä‘oạt Äạt Ma kinh trên tay ta mà còn định giết ta nữa. Sao lão lại bảo ta toa ráºp vá»›i Tư Không cô nương đổ tá»™i cho lão chứ ?
- Ngươi là ai ? Chuyện có liên quan gì đến ngươi mà ngươi xen và o ? Ai đã định giết ngươi ? Và ai đã Ä‘oạt Äạt Ma kinh ?
Trước nhiá»u câu há»i dồn dáºp cá»§a Tư Mã Giám vá»›i dáng vẻ sừng sá»™ như muốn ăn tươi nuốt sống chà ng, Dư Hải Bằng vẫn bình chân như vại khi vòng tay thi lá»… vá»›i Phương Thanh đại sư:
- Vãn bốn Dư Hải Bằng chÃnh nhá» Hồi Nguyên Äan cá»§a quý phái mà vãn bối đã bình an vô sá»±. Xin bái kiến đại sư !
Nói xong, chà ng thản nhiên đưa tay trá» và o Tư Mã Giám mà nói lá»i Ä‘oan chắc:
- Hôm đó, tuy vãn bối không biết rõ là ai đã Ä‘oạt Äạt Ma kinh và đả thương vãn bối. Nhưng trước khi ngất Ä‘i, vãn bối có nghe kẻ đó xưng danh là Phá»§ Việt Tà n Hồn !
- Ngươi là môn nhân của ai ? Có oán thù gì với lão phu mà ngươi gán cho lão phu tội danh ghê tởm đó ?
Sá»± xuất hiện và những lá»i cáo buá»™c cá»§a Dư Hải Bằng đã sinh ra phản ứng ngược lại mà Dư Hải Bằng không thể nà o biết được.
Äầu tiên là Tư Không Huệ tá» ra bán tÃn bán nghi:
- Các hạ là ai ? Sao lại biết rõ việc Äạt Ma kinh như thế ?
Nhoẻn miệng cưá»i lạt, Dư Hải Bằng giải thÃch:
- Tư Không cô nương không nháºn ra tại hạ là phải. Vì hôm đó tại hạ váºn y phục bằng da thú. Hà ! Hôm đó cô nương quả là thâm mưu viá»…n lá»±. Äến khi cô nương đã bá» Ä‘i thì tại hạ má»›i nghÄ© ra, hóa ra cô nương đã vùi dưới đất không những má»™t mà là ...
- Là ngươi đây sao ? Tà n huyệt sinh cơ của ngươi đã bị điểm thì là m sao...
Dư Hải Bằng hoà n toà n hiểu được sá»± thất sắc cá»§a Tư Không Huệ. Nà ng ta không muốn chà ng nói lá»™ ra việc nà ng đúng là đã trá»™m lấy Äạt Ma kinh từ Thiếu Lâm phái.
Nhưng đến lượt Dư Hải Bằng thất sắc khi nghe đột nhiên Tư Không Huệ nhắc đến việc Tà n huyệt sinh cÆ¡ cá»§a chà ng bị Ä‘iểm phải. Chà ng giáºt mình kêu lên:
- Là cô nương đã điểm và o Tà n huyệt sinh cơ của tại hạ ư ?
Nhưng khi Tư Không Huệ còn Ä‘ang luống cuống chưa biết giải thÃch như thế nà o trước lá»i cáºt vấn gần như là oán trách cá»§a Dư Hải Bằng thì lại đến lượt Phương Thanh đại sư tá» ra nghi ngại há»i:
- A di đà Pháºt ! Bây giá» thì bần tăng đã tin rằng thà chá»§ đây chÃnh là ngưá»i hôm nỠđã được tệ sư đệ Phương Tịnh đưa vá» sÆ¡n môn tệ phái. Nhưng thà chá»§ giải thÃch là m sao đây khi bây giá» thà chá»§ đã khôi phục lại nguyên tạng ?
Má»™t má»±c kÃnh trá»ng Phương Thanh đại sư, nên Dư Hải Bằng tạm gác việc Tà n huyệt sinh cÆ¡ lại đó, lo giải thÃch vá»›i Phương Thanh đại sư.
Chà ng đáp:
- Thì vãn bối đã nói rồi đó thôi. Nếu không nhá» Hồi Nguyên Äan cá»§a quý phái thì là m gì vãn bối được như thế nà y ?
Lắc đầu, Phương Thanh đại sư tỠvẻ buồn khi lên tiếng:
- A di đà Pháºt ! Bần tăng tưởng đâu thà chá»§ là ngưá»i lòng ngay dạ thẳng nên đã hết lá»i nói vá»›i tệ phương trượng để ngưá»i ban cho thà chá»§ Hồi Nguyên Äan. Không ngá» thà chá»§ lại là kẻ có tâm cÆ¡, bần tăng thất vá»ng quá !
Dư Hải Bằng bối rối:
- Äại sư nói như thế là có ý gì ? Sao đại sư lại đỠquyết là vãn bối là ngưá»i có bụng dạ bất minh, tâm cÆ¡ xảo trá ?
- Bần tăng vốn không muốn nặng lá»i như thế, nhưng thà chá»§ đã tá»± miệng nói ra thì bần tăng cÅ©ng không muốn nói khác Ä‘i !
- Nhưng là nguyên do gì chứ ?
- A di đà Pháºt ! Hồi Nguyên Äan chỉ chữa được ná»™i thương cho thà chá»§ mà thôi, còn Tà n huyệt sinh cÆ¡ đã bị Ä‘iểm, kinh mạch bị đứt ở ba nÆ¡i, thà chá»§ không thể nà o hồi phục được nếu không luyện qua tâm pháp thượng thừa cá»§a bản phái. Thà chá»§ định giải thÃch ra sao vá» hiện tượng nà y ?
Giáºt mình, Dư Hải Bằng cứ như ngưá»i ngáºm phải há»™t thị. Chà ng quả là không biết giải thÃch như thế nà o bây giá». Nếu không nói rõ sá»± tháºt là nhá» tâm pháp thượng thừa trong Äạt Ma kinh mà lại bảo là không biết vì nguyên cá»› nà o thì Dư Hải Bằng khó lòng qua được mắt cá»§a Phương Thanh đại sư là báºc cao tăng, đại cao thá»§. Còn như chà ng cứ nói y sá»± tháºt thì chà ng biện minh là m sao vá» sá»± thất tung Äạt Ma kinh ? Liệu Phương Thanh đại sư có chịu tin lá»i chà ng giải thÃch rằng chà ng chỉ Ä‘á»c qua Äạt Ma kinh có má»™t lượt mà nhá»› rõ kinh văn khẩu quyết cá»§a chân kinh không ? Hay đại sư sẽ cho rằng chà ng đã thá»§ đắc Äạt Ma kinh, sau lại dụng kế khổ nhục, đánh tuá»™t má»i nghi ngá» cá»§a phái Thiếu Lâm để phái Thiếu Lâm không biết việc chà ng đã chiếm Ä‘oạt Äạt Ma kinh cá»§a phái Thiếu Lâm là m sở hữu cá»§a chà ng ?
Thần tình chà ng vẫn luôn biến đối, khiến cho Phương Thanh đại sư tin chắc hÆ¡n và o Ä‘iá»u phá»ng Ä‘oán cá»§a đại sư.
Rồi trong khi Dư Hải Bằng bối rối không má»™t lá»i giải thÃch, thì Phương Thanh đại sư lại há»i tiếp:
- Còn nữa ! Thà chá»§ có thể cho bần tăng biết là nhân váºt nà o đã đưa thà chá»§ rá»i khá»i sÆ¡n môn tệ phái không ?
Vẫn trong lúc hoang mang, Dư Hải Bằng không biết hết được ẩn ý trong câu há»i cá»§a Phương Thanh đại sư nên chà ng có thế nà o nói ra thế ấy:
- Là Y Thần...
- Y Thần ! A di đà Pháºt ! Tá»™i quá ! Tá»™i quá !
- Äại sư bảo sao ?
- A di đà Pháºt ! Lâu nay bần tăng vẫn khâm phục y đạo xuất chúng cá»§a Y Thần.
Và lần nà y bần tăng cà ng thêm ngưỡng má»™ hÆ¡n. Hóa ra thà chá»§ đã cùng Y Thần sắp xếp và cho bá»n bần tăng và o tròng. Äáng phục ! Äáng phục tháºt !
- Äại sư hiểu sai ý cá»§a vãn bối rồi. ChÃnh Y Thần đã đánh cắp vãn bối lúc còn Ä‘ang hôn mê bất động và đưa khá»i Thiếu Lâm. Y Thần còn định từ vãn bối mà thu hồi...
- Hay lắm ! Váºy là thà chá»§ đã tá»± thú nháºn hà nh động cá»§a thà chá»§ rồi, bần tăng đà nh phải khuất tất thà chá»§ váºy. Giữ được thà chá»§ rồi thì lo gì Y Thần không trả lại Äạt Ma kinh. Thà chá»§ hãy ngoan ngoãn cùng theo bần tăng vá» Thiếu Lâm tá»± váºy.
Biết Phương Thanh đại sư cà ng lúc cà ng hiểu lầm, Dư Hải Bằng cả kinh vội kêu lên:
- Äại sư hãy nghe vãn bối nói đã. Äây là ...
Nhưng Dư Hải Bằng chỉ kịp nói đến đây thì bá»—ng giá»ng nói cá»§a Phá»§ Việt Tà n Hồn Tư Mã Giám chợt xen và o, cắt ngang mất lá»i nói cá»§a chà ng:
- Váºy là má»i việc đã rõ. Phương Thanh đại sư, lão phu Ä‘i dược rồi chứ ?
- A di đà Pháºt ! Bần tăng đã quấy rầy Tư Mã lão thà chá»§. Nếu có gì thất lá»…, mong lão thà chá»§ bá» qua cho. Miá»…n cho bần tăng khá»i tiá»…n chân.
Nhưng Dư Hải Bằng nà o dá»… dà ng buông tha cho lão Phá»§ Việt Tà n Hồn. Chà ng nhanh nhẹn trà n ngưá»i qua má»™t bên vừa cháºn bước tiến cá»§a Tư Mã Giám, vừa nôn nóng kêu lên:
- Lão thất phu chá»› vá»™i mừng ! Nếu lão không chịu giao hoà n lại cho Phương Thanh đại sư quyển Äạt Ma kinh thì lão đừng hòng rá»i khá»i nÆ¡i nà y ná»a bước.
Nhưng, Tư Mã Giám không cần phải lên tiếng đối đáp, và cÅ©ng không cần phải cất tay hay động chân. Vì lúc đó Phương Thanh đại sư đã kịp thá»i hà nh động thay cho lão rồi.
Phương Thanh đại sư còn nói:
- Dư thà chá»§ ! Hà nh vi gắp lá»a bá» tay ngưá»i lần nà y cá»§a Dư thà chá»§ chỉ là công cốc mà thôi. Nếu thà chá»§ còn ngang bướng thì đừng trách bần tăng sao lại nặng tay đó.
Vút ! Vút !
Vút ! Vút !
Không cam tâm để Phương Thanh đại sư bắt giữ và giải vá» Thiếu Lâm, Dư Hải Bằng đã váºn dụng đến độ chót sá»± biến ảo cá»§a Túy Tiên bá»™ pháp và đã lần lượt tránh được đòn cầm nã cá»§a Phương Thanh đại sư Ä‘ang thi triển.
Do lo tránh né thá»§ pháp cá»§a Phương Thanh đại sư nên Dư Hải Bằng đà nh phải lấy mắt mà nhìn Phá»§ Việt Tà n Hồn Tư Mã Giám an nhiên Ä‘i khá»i vòng ngưá»i mà không gặp cản trở gì. Thấy thế, Tư Không Huệ cÅ©ng vá»™i và ng vừa chuyển thân vừa đánh tiếng nói vá»›i Phương Thanh đại sư:
- Phần tiện nữ đến đây cũng đã xong. Tiện nữ đi được rồi chứ, đại sư ?
Nói đến đây thì Tư Không Huệ chỉ còn độ hai trượng nữa là đã thoát ra khá»i vòng ngưá»i. Nà o ngá», Tư Không Huệ chợt biến sắc khi nghe Phương Thanh đại sư bảo:
Thá»§y chung việc thất lạc Äạt Ma kinh cÅ©ng là do Tư Không cô nương gây ra. Và vì bần tăng chưa thu hồi được Äạt Ma kinh nên bần tăng cÅ©ng có ý má»i Tư Không cô nương cùng đến Thiếu Lâm má»™t chuyến váºy. Mong Tư Không cô nương nể tình cho !
Tư Không Huệ không nể tình hay muốn là m cách khác cÅ©ng không được. Vì tuy chưa có lệnh cá»§a Phương Thanh đại sư lá»™ liá»…u nói ra, nhưng La Hán tráºn cÅ©ng Ä‘ang được vòng tăng nhân phát động rồi.
Mặt hoa chợt cau lại, Tư Không Huệ lanh lảnh kêu lên:
- Sao lại thế nà y, đại sư ? Nếu là việc Äạt Ma kinh thì đại sư cứ gã há» Dư kia mà há»i. Hay là đại sư có ý gì khác khi muốn lưu tiện nữ lại Thiếu Lâm ?
Có lẽ do Phương Thanh đại sư đã từng nghe biết đến tà i miệng lưỡi cá»§a Tư Không Huệ cùng những lá»i ngụ ý dung tục cá»§a nà ng qua Phương Tịnh và Giá»›i Ná»™ đại sư, nên Phương Thanh đại sư vẫn đủ trầm tỉnh để lá» Ä‘i má»™t ý nghÄ©a khác trong lá»i nói vừa rồi cá»§a Tư Không Huệ. Äại sư trầm giá»ng bảo:
- Thiên Äịa Bảo là chốn rồng nằm cá»p nấp, bần tăng nà o dám coi thưá»ng hoặc xem rẻ. Do đó, bần tăng chỉ có ý má»i Tư Không cô nương đến Thiếu Lâm mà thôi, chứ không dám nói đến việc bắt giữ hoặc câu lưu. Không phải Tư Không cô nương là ngưá»i mến má»™ pháºt pháp đấy sao ?
Gừng cà ng già cà ng cay. Lá»i nói cá»§a Phương Thanh đại sư đã đặt Tư Không Huệ và o tình thế nan giải. Nhưng Tư Không Huệ vẫn nói cứng:
- Những hà nh vi lúc nà y của đại sư không thể nói là không đụng chạm đến bổn bảo. Nếu đại sư vẫn giữ ý định đưa tiện nữ vỠThiếu Lâm thì tiện nữ phải thẳng tay đối phó với đại sư đó.
Song thá»§ vẫn vá»n và chá»™p và o bóng nhân ảnh thoạt ẩn thoạt hiện cá»§a Dư Hải Bằng, Phương Thanh đại sư chỉ tá»§m tỉm cưá»i, không mà ng đến chuyện đôi co vá»›i Tư Không Huệ.
Bừng bừng sắc giáºn, Tư Không Huệ háºm há»±c quát lên:
- ÄÆ°á»£c lắm ! Äại sư đừng tưởng rằng tiện nữ không có biện pháp phá được La Hán tráºn. Nếu là La Hán đại tráºn thì tiện nữ còn chịu bó tay đằng nà y chỉ là ... Chư vị thiên tướng đâu ! Cứ má»™t bám lấy má»™t tháºt sát và o. Còn thì cứ để mặc ta.
Quát xong hổ lệnh, Tư Không Huệ đùng đùng lao và o tráºn, giữa Dư Hải Bằng và Phương Thanh đại sư. Vừa phát chưởng và o Phương Thanh đại sư, Tư Không Huệ vừa lên tiếng bảo:
- Muốn đánh rắn phải đánh đà ng đầu. Dư các hạ, để ta cùng các hạ bắt giữ lão trá»c nà y là m con tin, lo gì không thoát được chứ. Äỡ !
Trà trá và mưu mẹo cua Tư Không Huệ quả là sâu cay hiểm độc. Nhưng đối vá»›i Phương Thanh đại sư mà nói thì đại sư đâu xem sá»± liên tay cá»§a cả hai ra gì. Chỉ có lo là đại sư lo cho La Hán tráºn ba mươi sáu ngưá»i sẽ bị rối loạn do ba mươi sáu vị thiên tướng cá»§a Thiên Äịa Bảo do Tư Không Huệ chá»§ sá».
Tuy nhiên, khi Phương Thanh đại sư đảo mắt nhìn má»™t vòng thì đại sư liá»n an tâm ngay. Vì địch nhân tuy có nhân số bằng đúng số môn nhân đệ tá» cá»§a đại sư, nhưng má»™t bên thì đấu pháp rõ rà ng theo La Hán tráºn pháp, còn má»™t bên thì ở thế bị động không biết rõ sá»± biến hóa cá»§a tráºn thế, nên ná»™i việc cố chạy bám theo từng bá»™ vị má»™t cÅ©ng đủ là m cho hà ng ngÅ© cá»§a đối phương rối loạn rồi. Do đó, Phương Thanh đại sư má»™t mặt thì phát chưởng đỡ lấy chưởng kình cá»§a Tư Không Huệ đánh tá»›i, má»™t mặt thì cố gắng dùng tuyệt kỹ bản phái quyết bắt giữ cho được Dư Hải Bằng. Còn miệng thì Phương Thanh đại sư nói lá»i tá»± tin:
- Äối phó vá»›i bần tăng là má»™t việc tương đối dá»… đấy. Nhưng nếu Tư Không cô nương muốn bằng và o biện pháp nà y chế ngá»± được La Hán tráºn thì không được đâu.
Tư Không Huệ không giấu được má»™t nụ cưá»i đầy ẩn ý khi lên tiếng nói:
- Thì tiện nữ đã nói rồi đó thôi. Tiện nữ đâu dám vá»ng tưởng đến việc phá La Hán tráºn. Äón chưởng cá»§a tiện nữ nà y !
Ầm ! Ầm...
Vù ! Vù...
Vút !
- Các hạ không dám phát chưởng sao ? Cứ lẩn quẩn tránh như các hạ mãi, sao đáng mặt anh hùng ?
Lá»i chê trách cá»§a Tư Không Huệ nhằm và o Dư Hải Bằng là đúng lắm. Vì nếu Dư Hải Bằng táºn dụng má»i cÆ¡ há»™i khi Phương Thanh đại sư vung chưởng đối chưởng vá»›i Tư Không Huệ mà ra tay thì má»›i mong là m xoay chuyển tình thế. Còn hiện tại thì cứ má»—i lần Phương Thanh đại sư giao thá»§ vá»›i Tư Không Huệ thì Dư Hải Bằng vẫn không là m gì khác hÆ¡n là tiếp tục di chuyển thân hình theo Túy Tiên bá»™ pháp, chứ không há» có ý nghÄ© cùng liên tay vá»›i Tư Không Huệ.
Thái độ của Dư Hải Bằng chỉ có chà ng tự hiểu lấy. Riêng Phương Thanh đại sư thì suy diễn theo ý riêng của đại sư khi đại sư biểu lộ cảm nghĩ của đại sư:
- Dư thà chá»§ không ra tay cÅ©ng là điá»u hay !
- Sao lại hay chứ ?
Äể đáp lại câu há»i nà y cá»§a Tư Không Huệ, Phương Thanh đại sư không khá»i ngạo mạn khi nói ra sá»± tháºt:
- Vì Dư thà chá»§ là ngưá»i biết tá»± lượng được sức cá»§a mình, chứ không như Tư Không cô nương.
- Tiện nữ thì sao nà o ?
- Bần tăng không ngại gì khi nói ra Ä‘iá»u nà y. Dù Dư thà chá»§ có chịu liên tay vá»›i Tư Không cô nương Ä‘i nữa, nếu bần tăng thẳng tay hÆ¡n thì nhị vị khó lòng qua được mưá»i chiêu.
- Äại sư Ä‘oan chắc và o Ä‘iá»u nà y lắm sao ?
- Sá»± tháºt là sá»± tháºt ! Không lẽ Tư Không cô nương không tá»± mình Ä‘oán được sao ?
- Như lá»i đại sư vừa nói thì bá»n tiện nữ không là đối thá»§ cá»§a đại sư ?
- Äúng váºy ! Vì từ nãy đến giá» bần tăng vẫn đánh cầm chừng là mong nhị vị tá»± biết khó mà liệu đưá»ng thoái lui. Bằng không...
- Và cÅ©ng như đại sư nói thì việc đối phó vá»›i La Hán tráºn thì bá»n tiện nữ còn khó có hy vá»ng hÆ¡n, phải không ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là như thế rồi !
- Váºy đại sư có dám cùng tiện nữ đánh cuá»™c không ?
- Äánh cuá»™c ? Tư Không cô nương lại có mưu đồ gì đây ?
- Äại sư yên tâm Ä‘i ! Bá»n tiện nữ lúc nà y đâu khác gì cá Ä‘ang nằm trên thá»›t. Dù có mưu đồ gì Ä‘i nữa, thì là m sao qua mắt đại sư ?
- Äúng là như thế rồi !
- Váºy thì tại sao đại sư không chịu đánh cuá»™c cùng tiện nữ ?
Biết chắc là bại tráºn mà Tư Không Huệ vẫn nằng nặc đòi Phương Thanh đại sư cùng nà ng đánh cuá»™c. Tuy không rõ nà ng muốn đánh cuá»™c vá» vấn đỠgì, nhưng cứ theo lá»i nói khi tung khi hứng cá»§a Tư Không Huệ thì Phương Thanh đại sư không tránh được hùng tâm phất khởi khi đại sư vá»t miệng há»i:
- Tư Không cô nương định đánh cuộc vỠviệc gì ?
- Là hạn định mưá»i chiêu mà đại sư vừa nói đó !
- Tư Không cô nương cho rằng bần tăng không thá»±c hiện đúng như lá»i bần tăng nói ư ?
- Äại sư chá»› hiểu lầm ! Tiện nữ không có ý nói đại sư khoa trương đâu. Nhưng tiện nữ vẫn cảm thấy hứng thú khi muốn đánh cuá»™c vá»›i đại sư vá» Ä‘iá»u ngược lại.
- Là điá»u gì ?
Song phương tuy đối thoại nhưng tráºn giao chiến cá»§a cả hai vẫn diá»…n ra vá»›i sá»± góp mặt góp sức vô thưởng vô phạt cá»§a Dư Hải Bằng. Vô hình chung, do Dư Hải Bằng mãi lo nghe lá»i đối đáp cá»§a cả hai nên chà ng không lưu tâm đến cước bá»™ cá»§a chà ng nữa, tuy rằng chà ng vẫn tiếp tục di chuyển theo Túy Tiên bá»™ pháp. Và đây là điá»u ảo diệu phi thưá»ng cá»§a bá»™ pháp Túy Tiên mà Dư Hải Bằng đến lúc nà y vẫn chưa ngá»™ ra.
Bao giá» cÅ©ng váºy, trước lần nà y, má»—i khi Dư Hải Bằng thi triển bá»™ pháp Túy Tiên thì chà ng luôn chuyên tâm chuyên ý đến từng bá»™ vị má»™t, dù là cá»§a chà ng hay cá»§a đối phương. Chà ng cứ tùy theo chiêu thức cá»§a đối phương mà di chuyển theo bá»™ vị nên đôi lúc cÅ©ng dá»… có sá»± phân tâm gây Ä‘iá»u lầm lẫn tai hại. Äó là nói vá» việc đối phương có bản lãnh cao minh hÆ¡n chà ng như là Y Thần trước đó và Phương Thanh đại sư bây giá».
Còn đối với địch nhân có bản lãnh thấp kém hơn chà ng thì chà ng do an tâm nên rất thư thái khi vừa di chuyển vừa ra chiêu công địch.
Sá»± khác biệt nà y Dư Hải Bằng không nhìn thấy nên không nháºn ra sá»± ảo diệu cá»§a Túy Tiên bá»™ pháp.
Túy Tiên bộ pháp cà ng thi triển với tâm trạng thư thái thì cà ng là m cho đối phương loạn nhãn hơn. Rất tiếc là Dư Hải Bằng vẫn không thấu triệt được điểm đó.
Bằng cá»› là từ khi chà ng để tâm theo dõi những lá»i đối đáp cá»§a Tư Không Huệ và Phương Thanh đại sư, không chú trá»ng đến bá»™ pháp nữa thì tình hình đã đổi khác. Lúc nãy thì Phương Thanh đại sư còn mÆ¡ hồ nháºn định được phương vị cá»§a chà ng mà ra chiêu cầm nã, còn bây giá» thì tuy Phương Thanh đại sư vẫn tiếp tục ra chiêu nhưng có đôi lần đại sư chá»™p và o má»™t chá»— còn cách bóng nhân ảnh cá»§a Dư Hải Bằng khá xa, gần như là không chuẩn xác nữa.
Phần Dư Hải Bằng thì như thế, còn Tư Không Huệ và Phương Thanh đại sư vì mải lo đối đáp nên không ai nháºn ra tình huống khác biệt nà y.
Huống chi Phương Thanh đại sư còn Ä‘ang kinh ngạc hÆ¡n trước lá»i nói cá»§a Tư Không Huệ:
- Nếu trong vòng mưá»i chiêu mà bá»n tiện nữ thắng được đại sư hoặc thoát ra được La Hán tráºn tráºn thì sao ?
Giữ được mưá»i chiêu không cho Phương Thanh đại sư chiếm được tiện nghi đã là điá»u khó thì còn nói gì đến ý nghÄ© ngông cuồng cá»§a Tư Không Huệ như nà ng vừa nói.
Cho nên, Phương Thanh đại sư phải cố nén lắm má»›i không cưá»i lên khi đại sư đáp:
- Nếu Tư Không cô nương thá»±c hiện được Ä‘iá»u đó thì đương nhiên bần tăng sẽ không khó dá»… đến nhị vị nữa.
Băn khoăn, Dư Hải Bằng thầm há»i:
“Tại sao nà ng lại khinh xuất đến như váºy ? Äúng ra nà ng chỉ cần trong vòng mưá»i chiêu, ngăn không cho Phương Thanh đại sư thắng thế như lá»i đại sư đã nói là đủ lắm rồi. Äâu cần phải thắng ngược lại đại sư chứ ? Äây không phải là điá»u vá»ng tưởng hay sao ?†Thế nhưng, trái vá»›i sá»± băn khoăn cá»§a chà ng, Tư Không Huệ vẫn ngang nhiên nói:
- Äó là đại sư tá»± nói đấy nha ! Chúng ta bắt đầu được chưa ?
ÄÆ°á»£c đảo ngược ngôi vị chá»§ khách, Phương Thanh đại sư cho rằng đại sư chỉ cần giữ mình trong vòng mưá»i chiêu thì cÅ©ng đủ khuất phục được cả hai mà không cần phải nặng tay. Do đó, Phương Thanh đại sư há»›n hở đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi đó ! Tư Không cô nương và Dư thà chá»§ cứ táºn lá»±c bình sinh cho !
Quả nhiên, khi được Phương Thanh đại sư thuáºn lá»i thì Tư Không Huệ liá»n ra chiêu tá»›i tấp. Nà ng không hiểu là vô tình hay hữu ý vẫn bá» mặc Dư Hải Bằng muốn là m gì thì là m. Nà ng không bảo Dư Hải Bằng cùng liên thá»§ vá»›i nà ng, cÅ©ng không bảo Dư Hải Bằng để mặc nà ng đối phó.
Nà ng đánh sát sáu, bảy chiêu nhưng vẫn thản nhiên như không, tuy Phương Thanh đại sư vẫn tỠra ung dung đối phó.
Mưá»i chiêu hạn định đã sắp hết, Phương Thanh đại sư hoà n toà n không lưu tâm đến thái độ không há» lo lắng cá»§a Tư Không Huệ. Và tuy liá»n sau chiêu thứ bảy, Tư Không Huệ đột nhiên lanh lảnh quát lên má»™t câu, nhưng Phương Thanh đại sư vẫn cho Ä‘iá»u đó là bình thưá»ng nên cứ ngấm ngầm đắc ý chá» cho Tư Không Huệ và Dư Hải Bằng sẽ đến lúc thua cuá»™c.
- Cà n khôn xoay chuyển, thiên hôn địa ám, Ä‘iên đảo thần hồn ! Äánh !
Má»—i má»™t lá»i cá»§a Tư Không Huệ là má»™t chiêu, nên khi Tư Không Huệ vừa nói đến chữ cuối cùng là chữ “đánh†thì đã là chiêu thứ mưá»i, là hạn định đã hết.
Và khi Tư Không Huệ chưa kịp dừng tay chì Phương Thanh đại sư liá»n đắc ý bảo:
- Mưá»i chiêu đã xong, không hiểu Tư Không cô nương có giữ chữ tÃn không ?
Dừng tay lại, Tư Không Huệ đưa ngá»c thá»§ lên vén mái tóc lòa xòa che gương mặt kiá»u diá»…m. Nà ng há»i lại:
- Tiện nữ thì giữ lá»i rồi đó. Còn đại sư thì sao ?
Vẫn không nháºn ra xung quanh Ä‘ang có Ä‘iá»u khác lạ, Phương Thanh đại sư đưa tay ra ý má»i nà ng và Dư Hải Bằng:
- Váºy thì tốt quá ! Má»i nhị vị Ä‘i theo...
Phương Thanh đại sư nói đến đây liá»n dừng lá»i và thay đổi sắc mặt.
Phịch ! Phịch ! Phịch...
Vì tuần tá»± lần lượt có đủ ba mươi sáu tiếng thân ngưá»i gieo nặng ná» xuống đất. Và đó chÃnh là ba mươi sáu vị tăng nhân khi không lại ngã lăn ra.
Tư Không Huệ báºt cưá»i lên giòn giã:
- Ha ha hạ.. La Hán tráºn đã bị phá. Bá»n tiện nữ Ä‘i được rồi chứ, đại sư ? Äa tạ đại sư đã nhân nhượng. Cáo biệt ! Ha ha hạ..
Vút !
Lao ngưá»i đến cháºn trước mặt Tư Không Huệ, Dư Hải Bằng hầm hầm sắc mặt:
- Cô nương thá»§ Ä‘oạn quả là cay độc. Hạ thá»§ má»™t lúc bao nhiêu ngưá»i mà cô nương còn cưá»i cợt được sao ?
- Các hạ sao váºy ? Ta giúp các hạ má»™t tay thoát khá»i bá»n trá»c đó, các hạ không cảm kÃch mà lại trách là trách là m sao đây ?
- Nguyên lai tại hạ không cần cô nương giúp đỡ nên tại hạ không việc gì phải cảm kÃch cả. Bây giá» cứ theo công đạo, tại hạ đà nh phải đòi ở cô nương thôi.
- Công đạo gì ? Các hạ đòi là đòi cho ai ?
- Cho Thiếu Lâm phái. ÄÆ°á»£c chưa ?
- Sao lạ váºy ? Các hạ là đệ tá» Thiếu Lâm phái ư ?
- Không là đệ tỠThiếu Lâm phái thì tại hạ không đòi được sao ?
- Các hạ quả là ngang bướng ! Các hạ muốn gì ở ta nà o ?
- Äá»n mạng cho những vị tăng nhân nà y !
- Äá»n mạng ? Ha ha hạ.. Há» có chết đâu mà bảo ta phải Ä‘á»n mạng chứ ?
- Không chết ? Có tháºt không ?
Thần tình tá» ra ngÆ¡ ngẩn, Dư Hải Bằng bèn quay đầu liá»n chạm phải ánh mắt ngá» vá»±c cá»§a Phương Thanh đại sư Ä‘ang nhìn chằm chặp và o mặt chà ng.
Tuy không hiểu nguyên do tháºt sá»± khiến cho Dư Hải Bằng phải có thái độ nà y, nhưng Phương Thanh đại sư buá»™c lòng phải lên tiếng đánh tan nghi ngá» cá»§a chà ng:
- A di đà Pháºt ! Dù Dư thà chá»§ chỉ giả vá» xót thương Ä‘i nữa thì bần tăng cÅ©ng xin cảm kÃch sá»± quan tâm nà y cá»§a thà chá»§. Thà chá»§ Ä‘i được rồi đó, bần tăng không muốn là m ngưá»i bá»™i tÃn.
Nghi hoặc, Dư Hải Bằng há»i:
- Thế nhưng... bá»n há» tại sao lại...
- Äi thôi, chà ng ngốc tá» ! Há» chỉ bị mê hồn hương là m cho ngất Ä‘i má»™t lúc thôi !
Chứ ta là m sao đủ năng lá»±c để diệt má»™t lúc từng ấy ngưá»i.
Cà ng ngÆ¡ ngác hÆ¡n trước, qua nhiá»u thá»§ Ä‘oạn cá»§a bá»n giang hồ, Dư Hải Bằng lắp bắp:
- Mệ.. mê hồn hương ư ? Là hương gì thế ?
- Ha ha hạ..
Mặc cho Dư Hải Bằng cứ đứng đó mà ngÆ¡ ngác. Tư Không Huệ và bá»n thiên tướng vừa cưá»i vừa bá» Ä‘i.
Ngưá»i cá»§a Thiếu Lâm phái cÅ©ng váºy. Khi bá»n tăng nhân lục tục hồi tỉnh, cÅ©ng lặng lẽ bá» Ä‘i, không ai Ä‘oái hoà i đến Dư Hải Bằng Ä‘ang ngÆ¡ ngác tháºt sá»± hay chỉ giả ngây giả ngô !
Tuy váºy vẫn còn má»™t nhân váºt Ä‘ang quan tâm đến chà ng. Vì khi chà ng sá»±c tỉnh định bá» Ä‘i, thì có tiếng kêu đột ngá»™t vang lên
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 08:12 PM.
|

25-06-2008, 10:38 AM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bà i gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
chương 9 Tình Cá» Chạm Trán Hồng Hạc Bảo Kiếp Váºn Gian Nan Vẫn Äuổi Theo
- Tiểu huynh đệ hãy chỠlão phu một chút !
Giá»ng nói hòa hưỡn, ôn tồn, không nạt ná»™ hoặc trịnh thượng thưá»ng có ở bâäc cao niên. Tuy nhiên vá»›i âm thanh đó lại như đánh động và o tâm trà Dư Hải Bằng khiến chà ng phải quay đầu lại và nhìn vá» hướng phát thoại.
Bằng và o dáng Ä‘iệu khoan thai, má»™t nhân váºt có dáng ngưá»i nho nhã tuy tuổi trạc ngÅ© tuần nhưng vẫn chÃt trên đầu chiếc khăn vấn như bá»n nho sinh Ä‘ang ung dung tiến lại gần chá»— Dư Hải Bằng Ä‘ang đứng nhìn lão:
- Là tiá»n bối vừa gá»i ?
ÄÆ°a tay vuốt chòm râu dà i đến ngang cổ, vị nho giả ấy cà ng hòa dịu hÆ¡n khi bảo chà ng:
- Äúng váºy ! Nhưng tiểu huynh đệ đừng gá»i ta là tiá»n bối. Nếu không có gì bất tiện thì chúng ta hãy xem là huynh đệ. Tiểu huynh đệ cứ gá»i ta má»™t tiếng lão huynh là được rồi.
Gáºt đầu ra vẻ đã hiểu, Dư Hải Bằng đáp:
- CÅ©ng được ! Váºy chẳng hay lão huynh cho gá»i đệ là có Ä‘iá»u gì muốn chỉ giáo ?
- À ! Chỉ giáo thì không.
Lão đưa mắt nhìn một vòng trong khi nói:
- Nhưng tất cả những gì vừa xảy ra tại đây, lão huynh Ä‘á»u nhìn thấy hết. Do đó, lão huynh toà n toà n thấy bất bình cho tiểu huynh đệ.
- Äiá»u gì đã khiến cho lão huynh vì đệ mà bất bình ?
- À ! Thì việc ra tay má»™t cách bất công cá»§a Phương Thanh, thái độ hèn mạt không dám nháºn những gì mình đã là m cá»§a lão Tư Mã Giám, cÅ©ng như hà nh vi thiếu quang minh chÃnh đại cá»§a Tư Không Huệ. Cả thảy Ä‘á»u là m cho lão huynh phải bất bình thay cho tiểu huynh đệ cả.
- Phương Thanh đại sư đã là m gì mà lão huynh cho là bất công ?
- Hừ ! Nhắc đến lão trá»c đó thì lão huynh còn phát tức anh ách đây. Lão huynh nháºn định không sai đâu. Nếu không phải tiểu huynh đệ vì chịu Æ¡n cá»§a Thiếu Lâm mà nhân nhượng lão thì đừng nói gì mưá»i chiêu, sợ đến trăm chiêu Ä‘i nữa thì lão cÅ©ng đừng hòng đụng đến chéo áo cá»§a tiểu huynh đệ, có đúng thế không ?
Không gáºt mà cÅ©ng không lắc, Dư Hải Bằng vẫn giữ vẻ thản nhiên khi lên tiếng há»i tiếp:
- Còn Tư Không Huệ ? Có phải lão huynh vừa nói là nà ng không được quang minh chÃnh đại lắm khi dùng mê hồn hương thá»§ thắng La Hán tráºn không ?
- Thì đúng là như váºy rồi còn gì nữa ? Không phải tiểu huynh đệ suýt nữa đã động thá»§ vá»›i Tư Không Huệ, nếu đúng là bá»n tăng nhân đó bị nà ng ta hạ độc thá»§ sao ?
Lại gáºt đầu đồng ý, nhưng Dư Hải Bằng chợt nghiêm giá»ng lại há»i lão:
- ÄÆ°á»£c má»™t ngưá»i đồng cảm như lão huynh đây, đệ lấy là m cảm kÃch lắm, nhưng ngoà i việc lão huynh đã vì đệ mà tỠý bất bình ra thì lão huynh còn có Ä‘iá»u gì muốn chỉ giáo nữa không ?
Thái độ cá»§a Dư Hải Bằng hoặc là dè dặt, hoặc là biểu lá»™ tánh khà bất cáºn nhân tình, đã khiến cho vị nho giả ấy không khá»i xịu mặt lại:
- Xem tiểu huynh đệ kìa ! Lão huynh đã vì đệ mà nói ra lòng thà nh cá»§a lão huynh, nhưng xem ra tiểu huynh đệ không thÃch lắm thì phải !
Dư Hải Bằng lắc đầu:
- Äệ đã nói rồi, đệ luôn cảm kÃch nếu gặp được má»™t ngưá»i đồng cảm và hiểu được đệ. Vấn đỠở chá»— không hiểu lão huynh nói ra những lá»i đó có phải là do lòng thà nh hay không mà thôi.
- Tiểu huynh đệ nghi ngại ta ? Hay không muốn ta quấy rầy tiểu huynh đệ lúc nà y ?
- Tri nhân tri diện bất tri tâm ! Nói là nghi ngại thì cũng phần nà o đúng !
- Tại sao chứ ?
Dư Hải Bằng mỉm cưá»i bà ẩn:
- Lão huynh hãy nói đi ! Lão huynh đến gặp đệ là còn ý gì nữa không ?
Dụ dự một lúc, vị nho giả ấy mới đáp:
- Tứ hải giai huynh đệ ! Äúng ra lão huynh cảm thấy thÃch tiểu huynh đệ nên lão huynh muốn cùng tiểu huynh đệ kết nghÄ©a kim bằng.
Dư Hải Bằng lại mỉm cưá»i:
- Äệ e rằng đệ bất xứng !
- Sao váºy ? Hay tiểu huynh đệ nghi ngại vá» vấn đỠtuổi tác ? Chuyện vong niên kết nghÄ©a trên giang hồ không phải là không có. Tiểu huynh đệ bất tất phải lo ngại.
- Äệ không nói Ä‘iá»u đó đâu.
- Váºy thì là nguyên do nà o ?
- VỠxuất thân !
- Xuất thân ?
- Phải ! Dư Hải Bằng nà y vô môn vô phái, bản lãnh thì thấp kém là m sao dám cùng bảo chủ Hồng Hạc Bảo kết tình huynh đệ ?
Sững ngưá»i vì kinh ngạc, vị nho giả ấy buá»™t miệng kêu lên:
- Tiểu huynh đệ đã biết rõ ta là ...
- Tư Äồ Quang, Tư Äồ bảo chá»§. Tại hạ nói không sai chứ ?
Vị nho giả ấy không biết phải nói sao, bèn báºt lên trà ng cưá»i dà i:
- Ha ha hạ..
Dùng trà ng cưá»i để che giấu thái độ, vị nho giả ấy sau khi cưá»i xong thì tâm đã định, thần đã ổn bèn vui vẻ nói:
- Ừ ! Thì ta là bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo. Nhưng như thế thì đã sao ? Không lẽ má»™t bảo chá»§ như ta lại không được quyá»n chá»n cho bản thân má»™t ngưá»i bạn tri âm tri ká»· sao ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là bảo chá»§ có quyá»n. Hay nói đúng hÆ¡n là không má»™i ai dám kháng lại mệnh lệnh cá»§a bảo chá»§.
- Tiểu huynh đệ nói không sai. Nhưng ta nà o dám ra lệnh cho tiểu huynh đệ ?
- Äa tạ bảo chá»§ đã có lá»i. Tại hạ xin phép cáo từ váºy !
Chưng hững trước thái độ thẳng thừng cá»§a Dư Hải Bằng, Tư Äồ Quang chợt kêu lên ngăn chà ng lại:
- Khoan đã !
- Bảo chá»§ còn muốn chỉ giáo Ä‘iá»u gì nữa ?
Tuy Dư Hải Bằng đã dừng chân nhưng chà ng vẫn không quay mặt lại khi lên tiếng há»i như thế. Tư Äồ Quang bèn cháºm rãi bước qua chá»— Dư Hải Bằng đứng. Khi vượt qua rồi, lão vừa quay mặt lại, diện đối diện vá»›i Dư Hải Bằng và lão vừa lên tiếng há»i:
- Như ta đã nói, tuy ta không ra lệnh cho tiểu huynh đệ, nhưng ta lại muốn biết vì sao mà tiểu huynh đệ khước từ lá»i đỠnghị cá»§a ta ?
Chỉnh dung lại, Dư Hải Bằng đáp lại bằng má»™t câu há»i:
- Bảo chá»§ muốn biết tháºt ư ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ! Bằng không ta đã không há»i.
- Váºy thì bảo chá»§ giải thÃch rõ ra xem, là bảo chá»§ muốn kết nghÄ©a vá»›i Dư Hải Bằng tại hạ, hay chỉ muốn kết nghÄ©a vá»›i Hồi Nguyên Äan linh dược trong ngưá»i tại hạ nà o ?
Sa sầm hẳn gương mặt. Tư Äồ Quang gằn giá»ng lại, há»i:
- Ngươi nói thế nghĩa là sao ?
Biết Tư Äồ Quang đã nổi giáºn, Dư Hải Bằng vừa lùi lại vừa hÃt sâu và o ngưá»i má»™t hÆ¡i thanh khÃ. Äoạn chà ng lên tiếng khi đã lùi được ná»a trượng hÆ¡n:
- Tại hạ sẽ giải thÃch cho bảo chá»§ rõ nếu bảo chá»§ chịu giải đáp cho tại hạ má»™t nghi án.
- Là nghi án gì ?
- Tam Ma tỠkiếm lệnh !
- Tam Ma tá» kiếm lệnh ? Tại sao ngươi biết ta giải đáp được mà ngươi há»i ?
- Bảo chá»§ bất tất phải há»i nữa, tại hạ sẽ không nói gì trước khi bảo chá»§ giải đáp.
- Ngươi muốn biết vá» Ä‘iá»u gì ?
- Bảo chá»§ ! Tại hạ muốn biết có phải chÃnh bảo chá»§ đã đắc thá»§ Tam Ma tá» kiếm lệnh không ?
- Äúng ra thì không ai buá»™c ta phải nói cả. Nhưng ta cÅ©ng không ngại mà nói cho ngươi biết. Ta chưa được hân hạnh cầm lấy Tam Ma tá» kiếm lệnh đâu.
- Bảo chủ nói dối !
Ngay sau câu nói đó, Dư Hải Bằng biết ngay chà ng đã thất ngôn. Và Dư Hải Bằng cà ng pháºp phồng lo sợ hÆ¡n khi nhìn thấy tia mắt nhìn cá»§a Tư Äồ Quang cứ loang loáng thần quanh không khác nà o loà i quái thú hung dữ.
Lão Tư Äồ Quang Ä‘anh giá»ng lại và rÃt lên má»™t câu há»i cụt lá»§n:
- Ngươi vừa nói cái gì ?
Äã lỡ thốt lá»i, khó mà giữ lại được. Nên Dư Hải Bằng vá»™i vã nói ra má»™t hÆ¡i dà i:
- Bảo chá»§ biết chê trách ngưá»i khác mà không tá»± chê trách bảo chá»§. Bảo chá»§ nói Tư Mã Giám đê hèn không đám nhìn nháºn việc lão đã là m. Bảo chá»§ cÅ©ng váºy. Bảo chá»§ nói Tư Không Huệ có thá»§ Ä‘oạn bất minh thì chÃnh bảo chá»§ lại không quang minh chÃnh đại để nói rõ mục Ä‘Ãch cá»§a bảo chá»§. Bảo chá»§ nói thế nà o đây ?
- Ta đã là m gì mà ngươi nói ta không dám nhìn nháºn chứ ?
- Trên Ä‘á»i nà y biết được Tam Ma tá» kiếm lệnh theo tại hạ chỉ có hai ngưá»i mà thôi.
- Là hai ngưá»i nà o ?
- Là ngưá»i đã giữ được nó. Sau đó là ngưá»i đã ra tay cướp Ä‘oạt nó.
- Cụ thể là những ai nà o ?
HÃt thêm má»™t hÆ¡i dà i nữa, Dư Hải Bằng cao giá»ng nói:
- ChÃnh tại hạ và bảo chá»§.
- Là ta và ngưá»i ? Sao lạ váºy ?
- Bảo chá»§ đừng tá»± dối lòng ! Việc bảo chá»§ đã là m không lẽ bảo chá»§ lại không dám nháºn ? Trong lần tại hạ bị Phá»§ Việt Tà n Hồn hạ độc thá»§, không những tại hạ bị cướp Ä‘i Äạt Ma kinh mà còn bị lấy mất Tam Ma tá» kiếm lệnh nữa.
- Ha ha hạ.. Ngươi bảo ngươi đã có Tam Ma tá» kiếm lệnh ? Váºy sao ngươi không nghÄ© lão Tư Mã Giám đã nhân tiện dắt dê, còn lấy luôn sợi dây ?
Äiá»u nà y thì Dư Hải Bằng đã từng nghÄ© đến, nhưng chà ng vẫn không tin Phá»§ Việt Tà n Hồn Tư Mã Giám sau khi lấy được Äạt Ma kinh còn trùng trình nấn ná thêm má»™t lúc để sục sạo trong ngưá»i chà ng và lấy Ä‘i Tam Ma tá» kiếm lệnh.
Do đó, Dư Hải Bằng vẫn cưá»i ná»a miệng và khinh khỉnh nói:
- Tại hạ thừa biết là không phải Tư Mã Giám và bảo chủ cũng không cần phải giấu giếm là m gì nữa.
Tức thì, sau câu nói ngụ ý quá rõ rệt cá»§a chà ng, Tư Äồ Quang liá»n gầm lên:
- Tiểu tá» hồ đồ ! Ta Ä‘áºp chết ngươi ! Äỡ !
Vù...
Vút !
Vì đã sẵn lòng nghi kỵ nên Dư Hải Bằng không gặp khó khăn khi dùng Túy Tiên bá»™ pháp để lẩn tránh chưởng kình cá»§a bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo là Tư Äồ Quang.
Äã hụt chiêu thì chá»›, Tư Äồ Quang không khá»i tức giáºn khi nghe Dư Hải Bằng cả tiếng kêu lên:
- Thế nà o ? Má»›i đó mà lão đã đổi giá»ng rồi phải không ? Lão không còn muốn cùng ta kết nghÄ©a kim bằng nữa sao ?
- Äáng chết ! Äể xem ngươi được bao phần đạo hạnh nà o ! Nà y !
Không khác gì lúc giao đấu vá»›i Phương Thanh đại sư và Y Thần. Dư Hải Bằng luôn nÆ¡m ná»›p lo sợ trước những báºc cao thá»§ mà danh đã vang rá»n khắp vÅ© ná»™i. Do đó, đối vá»›i Tư Äồ Quang chà ng không còn cách nà o khắc là toà n thân toà n ý hy vá»ng và o sá»± biến ảo thần kỳ cá»§a bá»™ pháp Túy Tiên.
Nhưng, như đã nói, vá»›i bá»™ pháp Túy Tiên, nếu Dư Hải Bằng cà ng băn khoăn lo ngại thì cà ng bị gò bó hÆ¡n và o khuôn khổ. Và như thế, chỉ cần má»™t sÆ¡ xuất nhá» thôi là chà ng sẽ chuốc lấy thảm há»a ngay.
Khi giao đấu vá»›i Y Thần thì chà ng nhá» may, nhân lúc Y Thần quá đắc ý nên chà ng má»›i thoát. Lúc giao đấu vá»›i Phương Thanh đại sư thì do Phương Thanh đại sư phải báºn tâm vá»›i Tư Không Huệ nên chà ng còn giữ nguyên được tánh mạng, huống chi Phương Thanh đại sư lại không có ý dùng đến sát thá»§ để đả thương chà ng.
Còn bây giá», Tư Äồ Quang không lâm và o tình huống như Y Thần hay Phương Thanh đại sư, lại còn có sát niệm rõ rệt. Nên những chiêu công cá»§a Tư Äồ Quang cÆ¡ hồ như muốn vây kÃn lấy Dư Hải Bằng. Äiá»u nà y đã khiến cho cước bá»™ cá»§a Dư Hải Bằng không sao giữ được mức độ linh hoạt cần có.
Và sau hà ng loạt chiêu vá»›i kình phong dà y đặc. Tư Äồ Quang chợt hét lên:
- Trúng !
Mắt cÆ¡ hồ tối sầm lại, Dư Hải Bằng quá đổi kinh hoà ng khi nháºn ra má»™t luồng sóng kình à o à o lao thẳng và o ngưá»i chà ng, khà thế đâu khác gì thác đổ đầu non.
Chẳng đặng đừng, Dư Hải Bằng bèn dồn toà n lực lên song thủ, xô đại ra một luồng lực đạo trong khi đôi chân vẫn không ngừng dịch chuyển theo Túy Tiên bộ pháp.
Ầm !
Huyết khà sôi trà o, thân hình loạng choạng, Dư Hải Bằng cà ng thêm kinh hãi khi nghe Tư Äồ Quang liá»n miệng hô lên:
- Trúng ! Trúng ! Trúng !
Ầm ! Ầm !
Ba lần quát là ba lần sóng kình cuộn đến.
Vì không cam tâm chịu chết, nên Dư Hải Bằng khi váºn dụng được bao nhiêu phần chân lá»±c Ä‘á»u dồn cả ra song thá»§.
Và trước sau thêm hai lần chạm kình nữa liá»n xảy ra. Lần sau nhẹ hÆ¡n lần trước.
Chưởng cà ng vá» sau thì cà ng tránh được thế đối đầu trá»±c diện. Và đến lần phát kình sau cùng cá»§a Tư Äồ Quang thì chưởng cá»§a lão cÅ©ng như chưởng đánh lại cá»§a Dư Hải Bằng đã không va và o nhau mà lại rÆ¡i và o quãng không.
Äó là nhá» Túy Tiên bá»™ pháp do Dư Hải Bằng tạm quên nó Ä‘i khi dịch chuyển nên bá»™ pháp đã có được sá»± linh hoạt và biến ảo khôn lưá»ng cá»§a nó. Nhưng đến lúc nà y Dư Hải Bằng vẫn chưa nháºn ra Ä‘iá»u phi thưá»ng nà y.
Sau và i lần chạm chưởng, sắc mặc của Dư Hải Bằng đã trắng bệch như tỠgiấy.
Nhưng không lẽ lại buông xuôi hai tay chỠchết mà vẫn không là m gì được đối phương sao ?
Căm phẫn đến cực độ, Dư Hải Bằng cố nén chịu hà ng loạt cơn chấn động trong nội thể.
Chà ng nghiến răng, rút từ trong ngưá»i ra thanh Ä‘oản Ä‘ao là lợi khà duy nhất cá»§a chà ng.
Báºt lên trà ng cưá»i quái dị, Dư Hải Bằng quát lên lồng lá»™ng:
- Ha ha hạ.. Tư Äồ Quang, lão thất phu ! Ta liá»u mạng vá»›i lão. Äỡ !
Vút ! Vút ! Vút !
Bất chấp đối phương bây giá» là ai, Dư Hải Bằng chân thì liên tiếp dịch chuyển theo Túy Tiên bá»™ pháp, còn thanh Ä‘oản Ä‘ao thì liên miên bất tuyệt váºn dụng đủ ba mươi sáu thức Uyên Ương kiếm pháp đánh áp và o Tư Äồ Quang bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo.
Tình thế đột nhiên xoay chuyển kể từ lúc Dư Hải Bằng phản thủ hoà n công.
Vá»›i Uyên Ương kiếm pháp, vá»›i bản lãnh cá»§a Dư Hải Bằng thì rõ rà ng không thể nà o gây được nguy hiểm cho Tư Äồ Quang. Nhưng Tư Äồ Quang kể từ lúc đó lại không còn động được và o chéo áo cá»§a chà ng nữa, nói gì đến hạ thá»§ được Dư Hải Bằng.
Äiá»u nà y khiến cho Tư Äồ Quang bá»±c tức nhiá»u đến bao nhiêu thì Dư Hải Bằng thÃch ý đến bấy nhiêu.
Tư Äồ Quang thừa biết sá»± linh diệu cá»§a Túy Tiên bá»™ pháp, nhưng lão vẫn cảm thấy bất ngá» vá»›i cách váºn dụng cá»§a Dư Hải Bằng. Khi nãy thì lão còn phần nà o Ä‘oán được bá»™ vị cá»§a Dư Hải Bằng nên vẫn có thể phát chưởng trúng Ä‘Ãch. Nhưng bây giá» thì không, Tư Äồ Quang cà ng lúc cà ng tá» ra mÆ¡ hồ hÆ¡n trước lối dịch chuyển nghiêng ngã như má»™t kẻ say cá»§a Dư Hải Bằng. Và cà ng mÆ¡ hồ thì Tư Äồ Quang cà ng tá» ra nóng nảy hÆ¡n.
Lão quát tháo ầm ỉ, xuất kình như kẻ cuồng tâm. Và cà ng đánh cà ng trượt.
Còn Dư Hải Bằng sau cÆ¡n khiếp hãi bèn dần dần bình tâm trở lại. Và chà ng không khá»i phấn khÃch khi thấy không biết bao nhiêu chưởng lá»±c cá»§a Tư Äồ Quang Ä‘á»u rÆ¡i mất và o khoảng không vô táºn.
Do đã bình tâm, Dư Hải Bằng bèn thư thái hÆ¡n khi ra chiêu cÅ©ng như lúc dịch chuyển bá»™ vị. Và cà ng thư thái thì bá»™ pháp cà ng tá» ra kiến hiệu. Äồng thá»i, không biết bao nhiêu lần thân hình cá»§a Tư Äồ Quang cứ như đặt để sẵn cho Dư Hải Bằng tiện tay ra chiêu.
Chỉ tiếc là kiếm pháp cá»§a Dư Hải Bằng còn quá kém cõi so vá»›i Tư Äồ Quang là nhân váºt hữu danh, nên vẫn không gây được thương tÃch cho Tư Äồ Quang.
Nháºn ra Ä‘iá»u nà y, Dư Hải Bằng bèn cố trầm tÄ©nh hÆ¡n, nháºn định bá»™ vị cá»§a Tư Äồ Quang chuẩn xác hÆ¡n và cố ra chiêu thức thÃch hợp hÆ¡n.
Má»™t đà ng tuy non kém, nhưng cà ng lúc cà ng trầm tÄ©nh, còn má»™t bên tuy là danh gia võ há»c nhưng lại vô tình phạm và o Ä‘iá»u đại kỵ cá»§a kẻ Ä‘ang phải giao đấu vá»›i địch nhân là :
nôn nóng.
Do đó, chuyện sẽ đến phải đến.
Vá»›i sá»± trầm tÄ©nh và chuẩn xác chưa há» có ở Dư Hải Bằng, chà ng đã nhân đúng cÆ¡ há»™i và ra chiêu tối háºu.
- Lão thất phu ! Äỡ !
Pháºp !
Bùng ! Hự !
- Ha ha hạ..
Trà ng cưá»i vừa bi thương vừa phẫn ná»™ cá»§a Tư Äồ Quang cứ kéo dà i mãi không thôi. Tuy bóng dáng cá»§a lão đã khuất hẳn và o nÆ¡i mù xa, còn lại Dư Hải Bằng cứ run lên từng chặp ở vị thế ngồi như lúc chà ng quá mừng vì đã kÃch trúng lão Tư Äồ Quang má»™t Ä‘ao và o bả vai, và bị lão quáºt lại má»™t kình Ä‘Ãch đáng khi Dư Hải Bằng đã thôi không dịch chuyển thân hình nữa.
Dư Hải Bằng dù Ä‘ang Ä‘au khắp ngưá»i như dần, nhưng chà ng vẫn chịu không sao hiểu được ý nghÄ©a hà nh động và trà ng cưá»i kỳ quặc cá»§a Tư Äồ Quang.
“Sao lão lại buông tha ta mà không giết Ä‘i như đã nói ? Lão tại sao lại cưá»i lên như thế ? Là lão không ngá» việc ta đả thương lão nên lão phẫn háºn ư ? nếu đã váºy tại sao lão không giết ta Ä‘i để rá»a háºn ?†Hà ng loạt những câu nghi vấn chất chứa trong tâm trà chà ng cà ng lúc cà ng là m cho chà ng hoang mang hÆ¡n, mÆ¡ hồ hÆ¡n. Và sau cùng thì Dư Hải Bằng đã không chi trì được nữa, nên lả dần ngưá»i xuống đất và ngất lịm.
oOo - Lý Thất ! Ngươi Ä‘ang nhìn cái gì váºy ?
- Nà y ! Trương hương chá»§ xem nà y, liệu có phải là tiểu tỠđó không váºy ?
- Ngươi muốn nói đến ai ?
- Là tiểu tá» mà giáo chá»§ bảo bá»n ta truy bắt vá» cho Kha lão nhân gia đó.
- Ừ... ừ ! Cũng giống lắm đó. Nhưng sao hắn lại nằm ở đây ?
- Cứ xem tình trạng của hắn thì hắn không còn sống được bao lâu nữa đâu.
Trương hương chủ định thế nà o ?
- Thế nà o là thế nà o ?
- Giáo chủ ban lệnh là phải bắt hắn mà vẫn giữ nguyên tánh mạng hắn.
- Äúng váºy ! Äó là nghiêm lệnh. Bá»n ngươi không thể là m sai.
- Nhưng tên tiểu tỠnà y thì quả là đang trong tình trạng thoi thóp.
- Không sai !
- Váºy chúng ta bắt giữ hắn và giải vá» tổng đà n thì vá»›i đưá»ng xa diệu vợi hắn sẽ không tránh được cái chết.
- Cũng đúng luôn. Rồi sao ?
- Váºy thì việc chúng ta bắt được hắn là có công mà là công nhá», còn việc chúng ta để hắn chết thì chúng ta không thoát khá»i trá»ng tá»™i. Trương hương chá»§ đã hiểu ý thuá»™c hạ chưa ?
- Lý Thất, có phải ý cá»§a ngươi là bá»n ta cứ bá» mặc hắn, xem như là chúng ta không gặp hắn nên không có việc bắt giữ hắn phải không ?
- Không sai ! Trương hương chủ quả là thần cơ diệu toán, liệu việc như thần. Bái phục ! Bái phục !
- Chứ sao ! Bằng không hỠTrương nà y đâu đã là hương chủ của ngươi chứ ?
Nhưng mà nà y...
- Sao, hương chủ ?
- Ta vẫn không thấy ổn lắm !
- Sao lại không ổn ?
- Nhỡ có ai đó phát hiện được tiểu tá» và đồng thá»i cÅ©ng phát hiện việc bá»n ta đã tiến vá» phÃa tây, rồi lại bẩm báo đến tai giáo chá»§ thì sao ?
- Váºy thì chúng ta đừng để cho ai phát hiện được tiểu tá» nà y là xong.
- Là m thế nà o được ?
- Trương hương chá»§ nhìn lại quanh đây mà xem. Äây là má»™t khu rừng nhá», nhưng không phải là không có chá»— kÃn đáo.
- Giết hắn ư ?
- Giết hay không giết thì trước sau gì tiểu tá» cÅ©ng chết. Chúng ta cứ việc vất hắn và o chá»— kÃn đáo nhất là xong ngay. Thần không hay, quá»· không biết thì còn ai biết được hà nh động nà y cá»§a hương chá»§ ?
- Äúng lắm ! Thế mà ta không nghÄ© ra.
- Chỉ do hương chá»§ quá quan tâm đến việc phải đến Hắc Tá» Lâm theo lệnh cá»§a giáo chá»§ nên hương chá»§ má»›i phải thế thôi. Chứ Ä‘iá»u cá»n con nà y thì là m gì hương chá»§ không nghÄ© ra ? Có phải thế không ?
- Ngươi nói phải lắm ! Váºy ta giao cho ngươi việc nà y đấy ! Là m nhanh Ä‘i Lý Thất !
- Có giết hắn không hương chủ ?
- Tùy ngươi ! Ngươi thấy thế nà o thì cứ là m theo thế ấy !
- ÄÆ°á»£c ! Hạ nhân là m ngay đây.
Gã Lý Thất bèn cúi xuống ôm xốc Dư Hải Bằng lên và đi nhanh và o chá»— kÃn đáo mà gã đã nhìn thấy.
Và khi hắn vừa buông Dư Hải Bằng ra thì hắn không khá»i giáºt mình lúc nghe tiếng thá»u thà o cá»§a Dư Hải Bằng cố cất lên:
- Äa ta..... bằng... hữu...
Sững sốt, Lý Thất kêu lên kinh ngạc:
- Úy ! Suỵt ! Ngươi đã nghe những gì bá»n ta nói rồi sao ?
Không lên tiếng được nữa, Dư Hải Bằng chỉ còn biết gáºt đầu đáp lại mà thôi.
Thấy thế, Lý Thất bèn lấy từ trong bá»c áo ra má»™t hoà n thuốc nhét và o miệng Dư Hải Bằng. Xong đâu đó, Lý Thất lại nói:
- Ngươi chết hay sống thì tùy ở số mạng cá»§a ngươi thôi. Riêng ta, ta do có mối háºn vá»›i lão Má»™c phó giáo chá»§, nên không muốn lão được bình phục. Ta phải Ä‘i đây.
- Äạ.. ta.....
Nói được đến đó, Dư Hải Bằng lại ngất đi.
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 08:14 PM.
|

25-06-2008, 10:40 AM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bà i gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
chương 10 Chánh Tà Nan Äịnh Rõ Giá»›i Ranh Vì Kiếm Lệnh Lao Và o Hắc Tá»
Là rá»§i hay là may khi má»i việc xảy ra cho Dư Hải Bằng cứ như là trong mÆ¡ ?
Äối vá»›i bá»n U Minh Giáo, khoan nói đến việc bá»n chúng chưa biết Dư Hải Bằng có mối thù cao tợ non và sâu tợ bể vá»›i U Minh Giáo, cÅ©ng không nói đến việc Dư Hải Bằng trong lúc vô tình đã gây thương tÃch trầm trá»ng cho lão há» Má»™c là phó giáo chá»§ U Minh Giáo. Mà chỉ cần nghÄ© đến việc lão Y Thần há» Kha Ä‘ang vì Hồi Nguyên Äan tÃch tụ trong ná»™i thể chà ng mà cố tình tìm bắt lại chà ng thì đúng là Dư Hải Bằng đã gặp Ä‘iá»u may mắn hi hữu khi cuá»™c đụng đầu vá»›i gã hương chá»§ há» Trương cá»§a U Minh Giáo vừa xảy ra.
Nếu không phải là kẻ có mối háºn sâu cay vá»›i lão há» Má»™c như Lý Thất thì tánh mạng cá»§a Dư Hải Bằng kể như xong rồi.
Và cÅ©ng không hiểu là gã Lý Thất đã cho chà ng dùng linh Ä‘an diệu dược gì hay là do Hồi Nguyên Äan trong ná»™i thể cá»§a chà ng Ä‘ang phát sinh hiệu lá»±c mà khi gã Lý Thất vừa bá» Ä‘i không được bao lâu thì Dư Hải Bằng lại lần lần hồi tỉnh.
Nhá»› lại má»i chuyện vừa xảy ra, Dư Hải Bằng không khá»i toát mồ hôi lạnh từng cháºp.
Chà ng nháºn định lại má»i việc và tá»± chê trách bản thân còn kém cõi trong việc tá»± giữ mình. Äúng ra thì khi đã bị chưởng thương dưới tay Tư Äồ Quang, thay vì ngồi chưá»ng mặt ra nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡ thì chà ng phải tìm chá»— kÃn đáo để váºn công trị thương má»›i đúng.
“CÅ©ng còn may là ta lại gặp má»™t kẻ như Lý Thất. Tuy gã hà nh động không do hảo tâm hảo ý, nhưng phen nà y thoát nạn ta không thể không nhá»› đến mối ân tình cá»§a gã.†Không dám trùng trình nữa, Dư Hải Bằng vẫn trong tư thế nằm như Lý Thất đã đặt và lo váºn công theo tâm pháp trong Äạt Ma kinh mà trị liệu thương thế.
Rồi trong lúc hồn dáºt dá» phiêu phiêu bất định, Dư Hải Bằng chợt nghe nhiá»u tiếng đối thoại văng vẳng đến tai chà ng.
Chú tâm nghe ngóng má»™t lúc, Dư Hải Bằng thoáng mừng là chà ng hiện Ä‘ang trú thân ở nÆ¡i kÃn đáo chứ không lá»™ liá»…u như lúc nảy nữa. Bằng không, khó mà nói được Ä‘iá»u gì sẽ xảy đến cho Dư Hải Bằng. Vì bá»n ngưá»i Ä‘ang oang oang đối thoại đó cÅ©ng Ä‘ang tiến dần đến vị trà lúc nãy Dư Hải Bằng đã gặp bá»n U Minh Giáo.
- Äạo trưởng nghÄ© thế nà o ? Liệu những lá»i đồn đại trên giang hồ có đáng tin không ?
- Thạch đại hiệp nà y ! Tin hay không thì chúng ta cÅ©ng đã đến đây rồi, không lẽ lại quay vá» sao ? Vả lại theo bần đạo thì chúng ta nên tin là có còn hÆ¡n là để chuốc há»a vá» sau.
- Hà ! Biết là váºy rồi, bằng không thì Thạch Dáºt nà y đâu đã từ Côn Luân xa diệu vợi tìm đến đây ? Nhưng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại bổn nhân thấy khó tin và o Ä‘iá»u mình đã được nghe lắm.
- Thạch đại hiệp nghi vấn ở điểm nà o ?
- Tam Thá»§ thư sinh, chánh không phải chánh, tà không ra tà . Hắn luôn an pháºn thá»§ thưá»ng, Ä‘iá»u nà y không ai không biết. Việc Tam Thá»§ thư sinh có giữ Tam Ma tá» kiếm lệnh hay không thì không cần phải biết rõ, nhưng bổn nhân tin rằng hắn không đủ đởm lược và o Hắc Tá» Lâm đâu.
Nghe đến đây, Dư Hải Bằng thoáng giáºt mình. Cứ theo lá»i vị Thạch đại hiệp nà o đó vừa nói thì Tam Ma tá» kiếm lệnh hiện Ä‘ang ở trong tay má»™t nhân váºt có danh xưng là Tam Thá»§ thư sinh, chứ không phải là Tư Äồ Quang như chà ng đã nghÄ©.
Vẫn tiếp tục hà nh công, Dư Hải Bằng cố lắng nghe cho kỹ, không bá» sót má»™t chi tiết nà o cá»§a bá»n ngưá»i nà y. Nhất là khi có âm thanh cá»§a má»™t nhân váºt thứ ba há»i xen và o là m cho câu chuyện có phần được rõ hÆ¡n.
Nhân váºt đó há»i:
- Là m sao Thạch đại hiệp đoan chắc việc gã diệu thủ đó không đủ đởm lược để tiến và o Hắc TỠLâm chứ ?
Có tiếng cá»§a Thạch Dáºt khẳng định:
- Thì như bổn nhân có nói, gã Tam Thá»§ thư sinh vốn là kẻ an pháºn thá»§ thưá»ng.
Phải chi là ai khác có hùng tâm đại lược, nếu đã được Tam Ma tá» kiếm lệnh và o tay thì Thạch Dáºt nà y không dám nói chắc như thế đâu. Phùng huynh đệ hãy tin lá»i bổn nhân Ä‘i. Bổn nhân có thể Ä‘em bốn chữ Kiếm Chấn Bát Hoang để bảo đảm Ä‘iá»u đó.
- Hừ ! Thạch đại hiệp chá»› Ä‘em lượng ngưá»i quân tá» như đại hiệp mà đo lưá»ng dạ tiểu nhân cá»§a gã Tam Thá»§ thư sinh đó mà lầm !
- Phùng huynh đệ có cao kiến gì ?
- Äệ không cần nói xa xôi là m gì cho mất công, đệ chỉ nói thế nà y là Thạch đại hiệp và Mạc Vân đạo trưởng sẽ hiểu ngay thôi.
- Thì Phùng huynh đệ thỠnói ra xem nà o ?
- Chúng ta đã biết, phà m Tam Ma tá» kiếm lệnh ở đâu thì Hắc Tá» Lâm bà đồ cÅ©ng sẽ ở đó. Dù Tam Thá»§ thư sinh không có hùng tâm như đại hiệp vừa nói Ä‘i nữa thì không lẽ Tam Thá»§ thư sinh lại cam tâm bá» dỡ dịp may há»c được chân truyá»n cá»§a Tam Ma hay sao ? Phà m đã là ngưá»i giang hồ thì ai là ngưá»i không muốn võ công bản lãnh được cao hÆ¡n má»i ngưá»i chứ ?
- Vô lượng phá» pháºt ! Phùng đại hiệp nói không sai chút nà o cả.
- Ha ha hạ.. ! Nói như Phùng huynh đệ thì huynh đệ chỉ biết một mà không biết đến hai rồi.
- Sao Thạch đại hiệp lại nói như thế chứ ?
- Phùng huynh đệ đừng giáºn bổn nhân. Bổn nhân không có ý chê trách huynh đệ đâu. Nhưng chÃnh đây là điá»u mà bổn nhân phải lao lung lắm má»›i nghÄ© ra.
Thạch Dáºt phải nói như thế thì vị há» Phùng má»›i không tức giáºn. Vì cứ theo câu nói trước đó cá»§a Thạch Dáºt thì rõ rà ng Kiếm Chấn Bát Hoang Thạch Dáºt đã có ý chê trách vị há» Phùng là thiển cáºn rồi còn gì nữa.
Tuy nhiên, lá»i nói gần như tạ lá»—i cÅ©ng như lối nói máºp má» khó hiểu cá»§a Thạch Dáºt đã là m cho vị há» Phùng không tránh được hiếu kỳ và quên Ä‘i lá»i chê trách khéo cá»§a Thạch Dáºt.
- Thạch đại hiệp vừa má»›i nghÄ© ra Ä‘iá»u gì ?
- Nà y nhé ! Nếu sá»± tháºt là Tam Thá»§ thư sinh cùng má»™t lúc nắm giữ được Tam Ma tá» kiếm lệnh và Hắc Tá» Lâm bà đồ cá»§a Vô Cá»±c Tái Lão Quân tiá»n bối lưu lại thì liệu ngưá»i trên giang hồ có hay biết được việc nà y không ?
- Theo Thạch đại hiệp vừa nói thì không lẽ gã diệu thá»§ đó chỉ chiếm giữ được má»™t trong hai váºt đó thôi sao ?
- Äúng váºy ! Bổn nhân tin chắc và o Ä‘iá»u đó. Và bổn nhân còn Ä‘ang lưỡng lá»± không hiểu có nên tin và o lá»i đồn đại kia không nữa.
- Thạch đại hiệp hãy nói rõ ra xem nà o !
- Theo bổn nhân thì chỉ có má»™t trong hai Ä‘iá»u sau đây xảy ra thôi. Má»™t là gã diệu thá»§ quả đã thá»§ đắc được kiếm lệnh. Sau đó, do muốn chiếm Ä‘oạt luôn Hắc Tá» Lâm bà đồ, gã bèn tung tin đó ra khiến cho giang hồ rúng động và cùng kéo đến Hắc Tá» Lâm.
Äến lúc đó, gã diệu thá»§ sau khi đã biết chắc là ai Ä‘ang nắm giữ váºt mà gã còn thiếu, gã má»›i trổ tà i diệu thá»§ ra và thá»§ đắc luôn cả hai. Còn Ä‘iá»u thứ hai là chÃnh gã diệu thá»§ hoặc ai đó muốn hại gã, đã phao tin nà y trong khi gã diệu thá»§ không có kiếm lệnh gì cả.
Dư Hải Bằng không thể không khâm phục nháºn định tinh tế cá»§a Kiếm Chấn Bát Hoang Thạch Dáºt. Và chà ng do là ngưá»i đương cục nên chà ng cà ng bái phục Thạch Dáºt hÆ¡n. Vì Dư Hải Bằng biết chắc rằng ngưá»i cá»§a U Minh Giáo Ä‘ang nắm giữ Hắc Tá» Lâm bà đồ, còn Tam Ma tá» kiếm lệnh thì bây giá» chà ng đã mưá»i phần tin đến chÃn là gã diệu thá»§ Tam Thá»§ thư sinh đã Ä‘oạt được cá»§a chà ng lúc chà ng đã bị hôn mê dưới chưởng phong táºp kÃch cá»§a Phá»§ Việt Tà n Hồn Tư Mã Giám. Vì chỉ có gã là tay diệu thá»§ nên gã má»›i có đủ tinh khôn phát hiện được vị trà cất giữ Tam Ma tá» kiếm lệnh trong ngưá»i chà ng, không phải ở bá»c áo.
Không khác gì Dư Hải Bằng, Mạc Vân đạo trưởng và nhân váºt há» Phùng bây giá» má»›i vỡ lẽ ra và bái phục Thạch Dáºt hÆ¡n. Do đó, Mạc Vân đạo trưởng vá»™i vã nói:
- Thạch đại hiệp nói đúnglắm ! Và như thế thì chúng ta không nên chần chỠnữa.
Vì váºn há»™i cá»§a võ lâm Trung Nguyên, chúng ta sá»›m có mặt ở Hắc Tá» Lâm được chừng nà o hay chừng đó. Chúng ta phải ngăn cản không cho cả hai ác váºt là Tam Ma tá» kiếm lệnh và Hắc Tá» Lâm bà đồ Ä‘á»u rÆ¡i và o tay má»™t ngưá»i nà o cả. Bằng không thì háºu quả sẽ không sao lưá»ng hết được.
Tiếp lá»i, vị há» Phùng cÅ©ng nói:
- Phải chi năm mươi năm trước Vô Cá»±c Tái Lão Quân đừng lưu lại hai váºt nà y thì hay biết mấy. Và bây giá» thì chúng ta đâu có phải nÆ¡m ná»›p lo sợ như thế nà y.
Ra vẻ am tưá»ng chuyện cá»§a cổ nhân, Kiếm Chấn Bát Hoang Thạch Dáºt vụt lên tiếng:
- Nói như Phùng huynh đệ thì chuyện Ä‘á»i cứ bằng phẳng cả hay sao ? Biết đâu năm mươi năm trước, Vô Cá»±c Tái Lão Quân vì má»™t ná»—i khổ tâm nà o đó nên buá»™c lòng phải lưu lại hai váºt nà y thì sao ? Thôi, chúng ta chá»› nên oán than gì nữa. Dù có oán than thì cÅ©ng không sao thoát được thiên ý đã định sẵn.
- Vô lượng thá» pháºt ! Chỉ tiếc là lá»±c lượng thất đại môn phái không sao đến đủ được.
Có tiếng chắt lưỡi cá»§a Mạc Vân đạo trưởng liá»n sau câu than thở. Kế đó, Kiếm Chấn bát hoang Thạch Dáºt tá» ra dè dặt há»i lại Mạc Vân đạo trưởng:
- Äạo trưởng nà y ! Bổn nhân vẫn có Ä‘iá»u nghi ngại không biết có nên há»i ra không ?
- Có phải Thạch đại hiệp muốn nói đến sự thất tung của chưởng môn sư huynh tệ phái ?
- Phải đó ! Không riêng gì Mạc Hà đạo trưởng, mà đồng má»™t lúc nhị vị chưởng môn cá»§a Nga Mi và Thanh Thà nh cÅ©ng không biết biến Ä‘i đâu mất. Äạo trưởng vẫn chưa dò la được chút manh mối nà o sao ?
- Bần đạo vẫn còn đang chỠchưởng môn sư huynh quay lại sơn môn đây. Nếu lần đến Hắc TỠLâm nà y mà bần đạo vẫn không tìm được tệ sư huynh thì có lẽ bần đạo phải cất công đi tìm một phen.
Có tiếng vị hỠPhùng chen và o:
- Äạo trưởng nghÄ© như thế là phải lắm ! Vì chuyện ở Hắc Tá» Lâm lần nà y, ngưá»i trên giang hồ không ai là không biết ! Phùng má»— tin rằng rồi thế nà o Mạc Hà chưởng môn, Hoà ng chưởng môn và Lâm chưởng môn cá»§a ba phái Võ Äang, Nga Mi và Thanh thà nh cÅ©ng phải xuất đầu lá»™ diện thôi. Äến bá»n ngưá»i U Minh Giáo hình như cÅ©ng đã kéo đến Hắc Tá» Lâm rồi còn gì nữa !
- Vô lượng thá» pháºt ! Bần đạo cÅ©ng hy vá»ng được như váºy !
- Thôi ! Trá»i đã sáng rồi. Chúng ta Ä‘i được rồi chứ, Mạc Vân đạo trưởng, Phùng huynh đệ ?
- Phải lắm ! CÅ©ng đã đến lúc phải lên đưá»ng rồi ! Äi thôi đạo trưởng !
Bá»n hỠđã Ä‘i được má»™t lúc lâu rồi mà Dư Hải Bằng vẫn không sao dứt được những nghÄ© ngợi viá»…n vông ! Chuyện bá»n U Minh Giáo cÅ©ng kéo đến Hắc Tá» Lâm thì Dư Hải Bằng đã chạm mặt, đã nghe gã hương chá»§ há» Trương nói vá»›i gã Lý Thất rồi !
Bá»n chúng không thể không đến, má»™t khi ngưá»i U Minh Giáo muốn chiếm lấy Tam Ma tá» kiếm lệnh ! Vì trong tay bá»n chúng hiện đã có Hắc Tá» Lâm bà đồ rồi ! Còn chuyện bị thất tung cá»§a ba vị chưởng môn nhân cá»§a Võ Äang, Nga Mi và Thanh Thà nh thì Dư Hải Bằng Ä‘ang mÆ¡ hồ nghÄ© đến ba nhân váºt cùng gặp nạn vá»›i lão phó giáo chá»§ U Minh Giáo há» Má»™c tại Thiên SÆ¡n.
Theo lá»i mẫu thân đã giải thÃch trước lúc chết thì Dư Hải Bằng biết rằng chiếc lá» nhá» mà chà ng đã nhặt được cá»§a má»™t trong ba thi hà i đó chÃnh là Linh Äan thần dược cá»§a phái Nga Mi, có tên là Äoạn Hương tục mệnh đơn ! Và đã là thần dược hiếm có thì ngưá»i giữ nó phải có thân pháºn tuyệt cao cá»§a Nga Mi phái ! Nếu đúng là như thế thì mưá»i phần đến chÃn, nhân váºt Nga Mi phái đã gặp nạn đó phải là chưởng môn nhân cá»§a phái Nga Mi má»›i phải !
Má»™t khi đã hồ nghi vá» Ä‘iá»u nà y thì Dư Hải Bằng không thể không hồ nghi vá» thân pháºn cùng lai lịch cá»§a hai nhân váºt còn lại ! CÅ©ng có khi đó chÃnh là chưởng môn nhân cá»§a nhị phái Võ Äang và Thanh Thà nh !
Dư Hải Bằng chỉ tiếc là chà ng không sao phân biệt được giữa ba thi thể đó, nhân váºt nà o là đạo trưởng cá»§a Võ Äang ! Nên chà ng không thể đánh liá»u tìm gặp Mạc Vân đạo trưởng để nói ra Ä‘iá»u võ Ä‘oán cá»§a chà ng !
Äến khi nháºn ra là bá»n hỠđã bá» Ä‘i từ lúc nà o rồi, Dư Hải Bằng lại cảm thấy nôn nóng ! Chà ng muốn chấp cánh bay ngay đến Hắc Tá» Lâm, nhưng vết ná»™i thương vẫn còn đó nên cà ng khiến cho Dư Hải Bằng cà ng nôn nóng nhiá»u hÆ¡n !
Phải đến một ngà y nữa qua đi, Dư Hải Bằng mới có phần nà o hồi phục !
Chà ng vá»™i vá»™i và ng và ng Ä‘i xuyên qua Hán Dương thà nh, tìm vá» Hắc Tá» Lâm nằm ở phÃa Bắc thà nh Hán Dương !
- Dư Hải Bằng ! Ngươi cũng đến rồi sao ?
Liếc nhìn vá» phÃa vừa phát ra tiếng kêu, Dư Hải Bằng thoáng nhăn mặt ! Äoạn chà ng tảng lá» như không nghe thấy cứ cắm cúi Ä‘i tiếp !
- Ê ! Ngươi Ä‘iếc hay sao váºy ? PhÃa trước đông ngưá»i lắm, ngươi không Ä‘i và o được đâu ! Tại sao ngươi không lại chá»— ta mà đứng ! Äịa thế ở nÆ¡i nà y thuáºn lợi hÆ¡n nhiá»u, tha hồ mà xem cảnh nhiệt náo ! Qua đây nà o, Dư Hải Bằng !
Vốn không định chưá»ng mặt ra má»™t cách lá»™ liá»…u nên Dư Hải Bằng đã cố tình tảng lá» mà không xong !
Bất đắc dĩ, chà ng đà nh phải đi vỠchỗ đó.
Khi bước gần đến nÆ¡i, Dư Hải Bằng phải kìm lòng lắm má»›i nói được thà nh lá»i:
- À ! Tư Không cô nương ! Cô nương cũng tìm đến Hắc TỠLâm sao ?
Vá»›i vẻ chua ngoa, Tư Không Huệ không đáp mà lại há»i:
- Hừ ! Ta tưởng ngươi không muốn nhìn đến ta nữa chứ ?
Nói đến đây, thần sắc cá»§a Tư Không Huệ vụt biến đổi ! Nà ng là m ra vẻ thần bà khi thầm thì há»i Dư Hải Bằng:
- Nà y ! Hôm đó sau khi đã bá» Ä‘i khá»i bá»n trá»c đầu, ta nghÄ© mãi má»›i hiểu ra tại sao lão trá»c Phương Thanh lại muốn bắt giữ ngươi ! Có phải ngươi đã luyện công từ Äạt Ma kinh không ?
Nhìn thấy sự khó chịu trên gương mặt Dư Hải Bằng, nà ng lại tiếp:
- Nà y ! Sao ngươi nỡ đối xá» vá»›i ta như thế chứ ? Äúng lý ra Äạt Ma kinh phải thuá»™c vá» ta má»›i phải ! Ãt nà o ngươi cÅ©ng cho ta ngó qua nó má»™t chút má»›i phải đạo ! Sao ?
Ngươi có cất giữ bên ngưá»i không ? ÄÆ°a cho ta xem nà o !
Hóa ra chỉ vì Äạt Ma kinh mà Tư Không Huệ đã kêu toáng lên như thế và là m sá»± hiện diện cá»§a Dư Hải Bằng tại đây đã bị nhiá»u ngưá»i phát hiện !
Và có rất nhiá»u ngưá»i Ä‘ang quan tâm xem có chuyện gì xảy ra giữa Dư Hải Bằng là kẻ vô danh tiểu tốt vá»›i Tư Không Huệ là thiên kim tiểu thư cá»§a Thiên Äịa Bảo !
Biết rõ Ä‘iá»u đó, Dư Hải Bằng đà nh phải đáp qua quÃt:
- Tại hạ đã không nói rồi sao ? ChÃnh Phá»§ Việt Tà n Hồn đã hạ thá»§ tại hạ và cuá»—m luôn Äạt Ma kinh rồi ! Lần đó không phải chÃnh cô nương khi quay lại đã nhìn thấy thá»±c trạng thảm hại cá»§a tại hạ sao ? Huống chi chÃnh cô nương còn ác độc hÆ¡n đã Ä‘iểm và o Tà n huyệt sinh cÆ¡ cá»§a tại hạ ! Tại hạ còn chưa há»i tá»™i cô nương đã là may, cô nương định giở trò gì nữa đây ?
Hoa dung biến đổi, Tư Không Huệ cau mặt lại:
- Váºy thì ngươi nói Ä‘i, tại sao Phương Thanh đại sư cứ nằng nặc đòi bắt giữ ngươi ?
Lắc đầu quầy quáºy, Dư Hải Bằng há miệng định phá Ä‘i sư nghi ngá» có phần nà o đúng cá»§a Tư Không Huệ thì chợt từ phÃa sau có má»™t tiếng gầm cá»±c lá»›n vá»ng đến, không cho chà ng nói:
- Ra là tiểu tỠư ? Lần nà y nếu lão phu còn để cho ngươi thoát được nữa thì trên giang hồ sẽ không còn đến danh Y Thần ! Mau đi theo lão phu nà o !
Tiếng gầm đột ngá»™t đã đáng sợ mà danh xưng Y Thần còn đáng sợ hÆ¡n nhiá»u !
Do đó, hồn bất phụ thể, Dư Hải Bằng lẹ là ng dịch chuyển bộ vị dù chà ng không biết lão hỠKha có ra tay động thủ hay chưa !
Vù...
Vút... Vút !
Cũng may là Dư Hải Bằng đã kịp đỠphòng nên chà ng lại thoát cái chộp xuất kỳ bất ý của lão Y Thần hỠKha trong gang tấc !
- Giá»i ! Äể lão phu xem ngươi lẫn tránh được mấy chiêu nà o !
Vù... Vù...
Sau lần lẫn tránh vừa rồi, Dư Hải Bằng bấy giá» má»›i được diện đối diện vá»›i lão Y Thần. Và khi Dư Hải Bằng nháºn thấy hữu thá»§ cá»§a lão há» Kha cỠđộng má»™t cách khó khăn, thiểu hẳn sá»± linh hoạt như lần trước đó, thì Dư Hải Bằng má»›i biết rằng thương thế hôm ná» chà ng vô tình gây cho lão đến nay vẫn chưa bình phục hẳn !
Phần thì lão há» Kha chỉ còn váºn dụng được cánh tay tả, phần thì Dư Hải Bằng bây giỠđã lịch duyệt hÆ¡n, nhất là sau khi Dư Hải Bằng chống cá»± được vá»›i Phương Thanh đại sư và bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo là Tư Äồ Quang, nên chà ng đã giảm được phần nà o cÆ¡n khiếp sợ đối vá»›i lão Y Thần !
Biết khó có thể cầm cự được với lão Y Thần nếu để tình trạng nà y kéo dà i, Dư Hải Bằng bèn rút soạt thanh đoản đao ra cầm trên tay ! Chà ng thì dịch chuyển theo Túy Tiên bộ pháp tay thì thi triển Uyên Ương kiếm pháp. Dư Hải Bằng không thủ mà chỉ công và o thôi.
Với đấu pháp nà y, tình cỠDư Hải Bằng đã đưa Y Thần lâm và o tình thế khó coi !
Như đã nói, nếu như Dư Hải Bằng không lưu tâm đến bá»™ pháp, bất chấp bá»™ vị cá»§a đối phương thì bá»™ pháp cà ng thêm tinh xảo và biến ảo ! Và thá»§y chung, cho đến lúc nà y đã mưá»i hiệp trôi qua, nhưng lão Y Thần há» Kha vẫn không động được đến Dư Hải Bằng dù là má»™t sợi lông, cá»ng tóc !
Tại địa Ä‘iểm nà y, cách Hắc Tá» Lâm không ngoà i ba mươi trượng, nhân váºt giang hồ tụ táºp đâu phải Ãt ! Và đã là ngưá»i giang hồ thì bất kỳ má»™t cuá»™c giao chiến nà o cÅ©ng khiến cho má»i ngưá»i phải hiếu kỳ theo dõi ! Huống chi má»™t trong hai nhân váºt Ä‘ang giao chiến lại có má»™t vị hữu danh là Y Thần, má»™t trong Võ Lâm Tứ Thần cá»§a võ lâm !
Vì thế, số ngưá»i hiếu kỳ cà ng lúc cà ng đông !
Äiá»u đó đã khiến cho Y Thần phải bá»±c tức khi đã mưá»i chiêu trôi qua vẫn không là m gì được má»™t tên tiểu tá» máu đầu chưa ráo, lại là kẻ vô danh tiểu tốt nữa !
Không những chỉ như váºy thôi, Dư Hải Bằng sau khi tin chắc lão há» Kha không là m gì được chà ng, chà ng bèn oang oang vạch trần bá»™ mặt tháºt cá»§a lão ra ! Chà ng luôn miệng nói:
- Vãn bối đã là m gì đắc tá»™i vá»›i tiá»n bối mà tiá»n bối luôn tìm cách truy Ä‘uổi vãn bối chứ ?
- Chá»› nhiá»u lá»i ! Lão phu không báºn tâm đến việc đắc tá»™i hay không đắc tá»™i ! Äỡ !
Vù... Vù...
Vút ! Vút...
- Nếu tiá»n bối không chịu dừng tay thì vãn bối không nhân nhượng nữa đâu !
- Câm ! Ngữ cá»§a ngươi mà đòi nhân nhượng lão phu sao ? Hừ ! Äỡ nà y ! Äỡ nà y !
Vù... Vù...
Vút ! Vút ! Soạt ! Soạt !
Sau và i chiêu Uyên Ương kiếm pháp vẫn không trúng Ä‘Ãch, Dư Hải Bằng lại nói:
- Hà nh vi cá»§a tiá»n bối trước đây liệu có đáng vá»›i danh hiệu Y Thần không chứ ?
- Lão phu đã có hà nh vi gì chớ ?
- Tiá»n bối tưởng vãn bối không biết sao ?
- Ngươi biết được gì nà o ?
- Là tiá»n bối định từ vãn bối để thu hồi lại Hồi Nguyên Äan, không phải thế sao ?
- Câm ! Lão phu không thèm nói vá»›i ngươi nữa đâu ! Äỡ !
Quát xong câu nà y, lão Y Thần chợt thay đổi đấu pháp ! Lão không còn định chá»™p bắt Dư Hải Bằng nữa ! Ngược lại, từ ngón tay chỉ cá»§a lão chợt liên tục xa ra và i ngá»n chỉ kình vá»›i uy lá»±c tháºt khá»§ng khiếp.
Véo... Véo... Véo...
Biết đó là Xuyên Tâm Chỉ, má»™t tuyệt há»c thà nh danh cá»§a Y Thần há» Kha, Dư Hải Bằng cà ng ráo riết hÆ¡n khi váºn dụng Túy Tiên bá»™ pháp, hy vá»ng sẽ không bị chỉ kình cá»§a lão xuyên tâm !
Äúng lúc Dư Hải Bằng bối rối là váºy, thì chợt có tiếng cưá»i nói thân quen lá»t và o tai chà ng:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Kha lão nhi là m gì động ná»™ dữ váºy ? Lão lại quen thói cáºy già bắt nạt trẻ sao ? Dừng tay lại nà o !
“Túy Cái ? Lão đến tháºt là may !†Cùng vá»›i ý nghÄ© đó, Dư Hải Bằng bá»—ng không nháºn ra thân hình chà ng chợt bị xô vá» má»™t bên, Ä‘oạn có tiếng chấn kình vang ra.
Ầm ! Ầm !
Còn chưa kịp nháºn định tình thế thì Dư Hải Bằng lại nghe lão Y Thần quát tháo ầm Ä©:
- Túy lão cẩu ! Lão dạy dá»— môn đồ lão hay lắm đó ! Món nợ cá»§a tên súc sinh kia lão phải há»i ở lão cẩu già ngươi thôi ! Xem chiêu !
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Kha lão nhi ! Lão khen tháºt ư ? May cho lão là thằng bé đó còn chưa phải là tệ đồ ! Bằng không Kha lão nhi đừng mong hiếp đáp được hắn ! Nà y, tiểu tá» kia ! Ngươi đã là m gì lão Kha váºy ?
Sau khi đã trấn an thần sắc, Dư Hải Bằng má»›i biết vừa rồi chÃnh lão Túy Cái đã xô chà ng báºt ra ngoà i và thay chà ng, lão Túy Cái đã cùng lão há» Kha đối chiêu chá»i chưởng !
Äang mê mẩn tâm thần nhìn theo cước bá»™ cá»§a lão Túy Cái mà Dư Hải Bằng má»›i thấy lần nà y là má»™t, Dư Hải Bằng sá»±c tỉnh khi nghe Túy Cái há»i chà ng như thế !
Không cháºm, chà ng vừa tiếp tục quan chiến vừa thuáºt lại má»i việc đã xảy ra cho chà ng từ khi chà ng tÄ©nh lại ở Thiếu Lâm Tá»±, cho đến khi chà ng thoát được sá»± truy Ä‘uổi cá»§a lão há» Kha lần thứ hai và cá»§a bá»n giáo đồ U Minh Giáo ! Duy có chuyện Äạt Ma kinh do chà ng chưa rõ có nên nói hay không nên chà ng không dám nhắc đến !
Nghe xong, Túy Cái bèn cưá»i lên:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Hóa ra bấy lâu nay Túy Cái ta đã đánh giá lầm vỠKha lão nhi rồi ! Không ngỠKha lão nhi lại có một vị huynh đệ là m đến phó giáo chủ U Minh Giáo ! Cung hỉ ! Cung hỉ lắm lắm ! Hạ.. Hạ.. Hạ..
Phần thì những lá»i châm chá»c cá»§a Túy Cái cà ng lúc cà ng khó nghe, phần thì giữa hai ngưá»i Ä‘á»u đồng bối pháºn là Võ Lâm Tứ Thần ngang tà i ngang sức vá»›i nhau, dẫu đánh có đến ngà n chiêu Ä‘i nữa cÅ©ng khó phân thắng bại nên lão Y Thần bèn tìm cách hạ đà i !
- Túy lão cẩu ! Ta không thèm lý đến ngươi nữa ! Cứ chá» cho xong việc ở Hắc Tá» Lâm nà y rồi ta sẽ tÃnh đến ngươi sau ! Hừ !
Nhưng Túy Cái đâu dá»… gì buông tha ! Lão cứ quấn lấy Y Thần không rá»i ná»a bước.
Lão còn cưá»i há» há» nói:
- Kha lão nhi đã sao rồi ? CÅ©ng mưá»i năm rồi bá»n già chúng ta không có dịp đùa giỡn nhau, bây giá» Túy Cái ta Ä‘ang ngứa ngáy tay chân đây ! Sao chưa chi Kha lão nhi đã vá»™i co đầu rút cổ váºy ? Xem đây !
Lão Túy Cái nói xong bèn cứ xòe rá»™ng bà n tay như nan quạt, vụt liá»n má»™t lúc mấy cái và o thượng bà n cá»§a lão Y Thần khiến lão Y Thần không thể không đón đỡ !
Äã là má»™t trong Võ Lâm Tứ Thần thì má»—i má»™t cái cất tay động chân cá»§a Túy Cái không thể là tầm thưá»ng ! Äừng thấy lão Túy Cái vụt qua vụt lại hữu chưởng mà ngỡ đấy là trò chÆ¡i cá»§a lão ! Vì lão Túy Cái ngoà i bá»™ pháp Túy Tiên danh lừng thiên hạ thì lão còn có má»™t tuyệt ká»· thà nh danh nữa mà ai ai cÅ©ng phải ngại khi cùng lão giao chiêu đó là Nã Di tháºp bát thá»§ !
Với bộ pháp Túy Tiên thì lão Túy Cái không khó gì khi tiến sát và o đối phương !
Và má»™t khi đã quanh quẩn bên đối phương như hiện tình lúc nà y thì Nã Di tháºp bát thá»§ cá»§a lão Túy Cái rất dá»… đưa đối phương và o tỠđịa !
Äó là nói đến những lúc lão Túy Cái phải phẫn ná»™ và động sát niệm kìa ! Còn và o những lúc khác thì lão lại dùng Nã Di tháºp bát thá»§ chỉ để trêu chá»c đối phương mà thôi !
Cứ nhìn vẻ mặt của Y Thần lúc nà y cũng đã rõ ! Y Thần thừa biết Túy Cái đang thi triển công phu gì và công phu đó lợi hại như thế nà o thì lão cũng rõ ! Do đó, do không muốn biến thà nh trò đùa của Túy Cái, Y Thần bèn dựng đứng ngón chỉ lên và nhanh như chớp điểm và o huyệt lao cung trên bà n tay to bè của Túy Cái.
Thá»§ pháp cá»§a Y Thần không hổ danh Võ Lâm Tứ Thần ! Nã Di tháºp bát thá»§ cá»§a Túy Cái nhanh như thế nà o thì ngón tay cá»§a lão Y Thần cÅ©ng nhanh như váºy ! Cứ má»™t bà n tay cá»§a Túy Cái hiện ra thì má»™t ngón tay cá»§a Y Thần liá»n xuất hiện ! Äó chÃnh là tuyệt há»c Xuyên Tâm Chỉ cá»§a Y Thần !
Ở đây, thay vì xuyên tâm thì Y Thần lại biến thà nh xuyên thá»§ ! Và Túy Cái có tháºp bát thá»§ thì Y Thần cÅ©ng có đủ tháºp bát chỉ để khắc chế !
Tuy váºy, vá»›i báºc cao nhân thì chỉ cần má»™t chiêu hay ná»a thức là hỠđủ để Ä‘o lưá»ng tà i nghệ cá»§a nhau rồi Túy Cái dù có váºn dụng đến mức độ nà o Ä‘i nữa thì cÅ©ng không nhanh hÆ¡n được Y Thần, ngược lại nếu Y Thần bá» ngá»n đánh và o gốc, nếu lão không lo xuyên thá»§ mà chỉ chăm chăm nghÄ© đến việc xuyên tâm cá»§a Túy Cái thì môät khi Túy Cái bị xuyên tâm thì Y Thần cÅ©ng không sao tránh được cái chết !
Cứ thế, cả hai vẫn bình thủ, vẫn tiếp tục so đỠnhau vỠthủ pháp xem ai nhanh hơn ai !
Vốn đã phục Túy Cái với bộ pháp Túy Tiên thì Dư Hải Bằng cà ng khâm phục thủ pháp của Túy Cái hơn !
Và chà ng cà ng phục Túy Cái bao nhiêu thì chà ng cà ng kinh sợ trước bản lãnh cao minh của Y Thần hỠKha bấy nhiêu !
Có nhìn được báºc cao thá»§ thượng thừa giao đấu như thế nà y, Dư Hải Bằng má»›i biết rằng võ công cá»§a chà ng còn kém xa hÆ¡n bá»n há» không biết bao nhiêu lần mà nói !
Và chà ng không khá»i lạnh ngưá»i khi nhá»› lại việc chà ng đã ba lần không biết trá»i cao đất dà y, đã ngang nhiên so chiêu cùng ba vị cao nhân danh lừng vÅ© ná»™i là Y Thần, là Phương Thanh đại sư, là Tư Äồ Quang bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo !
Cà ng lạnh ngưá»i bao nhiêu thì Dư Hải Bằng cà ng chú tâm dõi theo cước bá»™ cá»§a Túy Cái đến bấy nhiêu ! Và chà ng đã nhìn mê mãi đến độ hầu như đã xuất thần !
Chỉ đến khi có giá»ng nói cá»§a ai đó rót và o tai thì Dư Hải Bằng má»›i sá»±c tỉnh:
- Nà y ! Ngươi nhìn kìa ! Có biết là bao nhiêu ngưá»i Ä‘ang chăm chú nhìn và o ngươi kìa !
Ngỡ Tư Không Huệ muốn giở trò quái quá»· gì đây nên Dư Hải Bằng định hừ má»™t tiếng cho nà ng biết rằng chà ng không muốn bị ai quấy rầy và o lúc nà y ! Nà o ngá», tiếng hừ chưa kịp phát ra thì mục quang cá»§a chà ng rõ rà ng là chạm phải mục quang cá»§a...
“Úy ! Lão Tư Äồ Quang cÅ©ng đến đây sao ? Hay lão đã dùng Tam Thá»§ thư sinh như cái bung xung đễ lão dá»… bá» Ä‘oạt luôn Hắc Tá» Lâm bà đồ. Lại còn lão Tư Mã Giám nữa ! Hừ ! Phá»§ Việt Tà n Hồn Tư Mã Giám, lão còn nợ ta má»™t chưởng ta không thể không đòi lại ! Thế nà o ta cÅ©ng có cách bắt lão phải thú nháºn việc Ä‘oạt Äạt Ma kinh cho mà xem ! Phương Tịnh, Phương Thanh nhị vị đại sư sao lại nhìn ta trăn trối thế kia ?
Liệu ta có nên thú tháºt việc ta đã lén luyện võ công trong Äạt Ma kinh cho há» nghe không ? Còn lão già lầm lầm lì lì kia nữa ! Lão là ai ? Sao lại nhìn ta trông phát khiếp thế ? Hay là ... ?†Quay sang Tư Không Huệ vẫn Ä‘ang đứng ngay bên Dư Hải Bằng như muốn tá»±a hẳn và o váºy, Dư Hải Bằng há»i nhá»:
- Nà y, Tư Không cô nương !
- Gì thế ?
- Vị kia có phải là lệnh tôn không ?
- Ai đâu ? Có phải lão già có mặt như da ngưá»i chết đó không ?
- ÄÃch thị ! Không phải lệnh tôn, Tư Không bảo chá»§ sao ?
- Hừ ! Ta mà có lão đó là m phụ thân thì ta thà chết còn sướng hơn ! Giáo chủ U Minh Giáo đó !
- Tư Không cô nương bảo sao ? Lão ta là giáo chá»§ U Minh Giáo mà lại dám chưá»ng mặt ra như thế nà y sao ?
- Hừ ! Chứ ai dám ngăn cấm lão ?
- Sao lại váºy ?
- Có gì là lạ chứ ?
- Sao lại không lạ ! Chánh tà vốn bất lưỡng láºp ! Giữa bao nhiêu nhân váºt chánh phái đây, sá»± xuất hiện cá»§a lão ác ma không phải là việc lạ lùng hay sao ?
- Nhưng ở đây có một ai dám khẳng định lão là hạng ác ma, là hạng tà phái chứ ?
- Là giáo chủ U Minh Giáo mà không là tà thì còn ai là tà đây ?
- Bằng chứng đâu ? Tuy má»i ngưá»i trên võ lâm luôn có thái độ nghi kỵ U Minh Giáo, luôn nghÄ© rằng U Minh Giáo không phải là chánh giáo, nhưng phải có bằng cá»› để khẳng định rằng U Minh Giáo là tà giáo cả ! Ngươi có chứng cá»› không ?
Suýt nữa Dư Hải Bằng đã buộc miệng nói lên chữ có ! Nhưng chà ng kịp nhớ lại và nuốt chữ “có†đó và o bụng ngay !
Thì ra giáo chá»§ U Minh Giáo luôn che giấu tháºt kÃn má»i hà nh vi tà ác cá»§a lão và cá»§a bá»n thuá»™c hạ dưới quyá»n !
Ngẫm nghÄ© lại, Dư Hải Bằng thấy rằng việc chà ng muốn láºt mặt nạ xấu xa cá»§a U Minh Giáo cho võ lâm thiên hạ biết thì quả là thiên nan vạn nan !
Việc song thân chà ng là Uyên Ương song kiếm bị thù nhân hãm hại, mà bá»n thù nhân đó sau nà y đã rõ Ä‘á»u là thuá»™c hạ U Minh Giáo thì bây giá» dù chà ng có muốn nói ra cÅ©ng khẩu thuyết vô bằng !
Còn việc Tam Ma tá» kiếm lệnh vị chưởng môn nhân cá»§a tam phái Võ Äang, Nga Mi và Thanh Thà nh đã bị hại chết ở Thiên SÆ¡n chÃnh Dư Hải Bằng còn chưa biết Ä‘Ãch xác thì là m sao chà ng dám nói ra ? Không khéo việc nói ra sẽ phản phúc vô thưá»ng, lợi không có, lại có hại thì khốn !
Len lén nhìn kỹ tướng mạo của giáo chủ U Minh Giáo một lúc, Dư Hải Bằng vội quay đầu sang hướng khác khi mắt chà ng chạm phải mục quang lạnh lẽo của lão !
Nhưng Dư Hải Bằng không còn nhìn thấy tia mắt vô hồn của lão nữa thì chà ng vẫn cứ thấy nhồn nhột ! Bằng và o cảm quan, chà ng biết rằng lão giáo chủ vẫn đang xạ nhìn và o chà ng như lúc nãy !
Muốn quên Ä‘i cảm nháºn đó, Dư Hải Bằng bèn kiếm chuyện há»i Tư Không Huệ:
- Lệnh tôn đã đến rồi hay chưa đến ?
Nghe Dư Hải Bằng há»i thế, Tư Không Huệ bèn khinh khỉnh cưá»i lên:
- Gia phụ đâu phải là hạng ngưá»i ấu trÄ© đâu mà khi khổng khi không lại kéo đến đây là m trò vô tÃch sá»± !
- Sao lại là vô tÃch sá»± ?
- Còn không phải sao ? Tam Thủ thư sinh đâu thì không thấy ! Chỉ mỗi tin đồn vỠTam Ma tỠkiếm lệnh xuất hiện trong tay Tam Thủ thư sinh thì ai ai cũng đổ xô vỠđây !
Không phải là chuyện vô tÃch sá»± sao ?
- Nhưng nếu Tam Ma tá» kiếm lệnh tháºt sá»± Ở trong tay Tam Thá»§ thư sinh thì sao nà o ? Không lẽ chỉ vì thế mà lệnh tôn để lở má»™t dịp may hay sao ?
- Gã Tam Thủ thư sinh ngoà i trò diệu thủ ra thì gã nà o có tà i cán gì để chiếm được Tam Ma tỠkiếm lệnh chứ ? Huống chị..
- Sao ?
- Huống chi nếu gã chỉ có Tam Ma tỠkiếm lệnh không thôi thì cũng không nên trò trống gì ! Ngươi có biết là cần phải có Hắc TỠLâm bà đồ nữa không ?
- Tại hạ sao lại không biết Ä‘iá»u nà y ? Nhưng biết đâu chÃnh gã Tam Thá»§ thư sinh đã nắm được trong tay Tam Ma tá» kiếm lệnh, rồi rã lại tung tin nà y ra để dẫn dụ nhân váºt nà o nắm giữ Hắc Tá» Lâm bà đồ đến đây thì sao ?
Nói đến đây thì Dư Hải Bằng lại len lén nhìn vá» phÃa giáo chá»§ U Minh Giáo má»™t cái ! Và khi lại chạm phải mục quang cá»§a lão ác ma, Dư Hải Bằng vá»™i và ng quay nhìn hướng khác ngay tức khắc ! Äồng thá»i chà ng còn kịp nghe lá»i tán thưởng cá»§a Tư Không Huệ:
- Ta xem bá»™ dạng ngươi khù khá» váºy mà cÅ©ng có má»™t nháºn định xác đáng đó !
Dư Hải Bằng thoáng đỠmặt:
- Cô nương khen quá lá»i rồi ! Là tại hạ chỉ nghe má»i ngưá»i nói thế nà o thì tại hạ nói lại thế ấy thôi !
- Hừ ! Lá»i ngươi nói chưa chắc là đã tháºt tâm ! CÅ©ng giống như chuyện Äạt Ma kinh váºy, ta tin chắc ngươi đã luyện công từ Äạt Ma kinh ! Bằng không thì tại sao Phương Thanh đại sư lại có ý nghi ngá» ngươi !
Quanh Ä‘i quẩn lại Tư Không Huệ vẫn không buông tha cho chà ng vá» chuyện Äạt Ma kinh ! Không biết phải giải thÃch như thế nà o, Dư Hải Bằng bèn tìm cách nói lãng sang chuyện khác:
- Theo như cô nương thì liệu gã Tam Thá»§ thư sinh có dám là m cái Ä‘iá»u mà tại hạ vừa nói ra không ?
Quả nhiên, Tư Không Huệ liá»n bị câu há»i cá»§a Dư Hải Bằng mà tạm quên Ä‘i chuyện Äạt Ma kinh ! Mà nguyên nhân thì phải đến má»™t lúc sau Dư Hải Bằng má»›i biết !
Nà ng ta hà há»ng đáp:
- Äiá»u đó thì ta không dám khẳng định, nhưng ta lại dám khẳng định má»™t Ä‘iá»u khác !
- Là điá»u gì váºy, cô nương ?
- Nếu Tam Thá»§ thư sinh quả có hà nh động như thế thì gã là má»™t kẻ ngu xuẩn nhất trên Ä‘á»i nà y !
- Sao cô nương lại cho đấy là hà nh vi ngu xuẩn ? Không lẽ gã không có cơ may chiếm đoạt nốt Hắc TỠLâm bà đồ bằng tà i diệu thủ của gã sao ?
- Ta há»i ngươi, nếu ngươi biết rằng chỉ lát nữa đây ngươi sẽ bị kẻ khác trổ tà i diệu thá»§ đánh cắp má»™t món đồ trân quý cá»§a ngươi thì ngươi sẽ là m gì nà o ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tại hạ sẽ hết sức tháºn trá»ng ! Hoặc giả tại hạ sẽ tìm má»™t nÆ¡i kÃn đáo để... Có phải cô nương muốn nói là nhân váºt nà o đó Ä‘ang giữ bà đồ sẽ xuất hiện tại đây nhưng không có bà đồ ! Ngược lại nhân váºt đó sẽ ra tay cướp Ä‘oạt luôn Tam Ma tá» kiếm lệnh cá»§a gã Tam Thá»§ thư sinh phải không ?
- Ngươi nói không sai ! Äặt và o trưá»ng hợp đó, là ta, ta cÅ©ng xá» sá»± như thế thôi !
Ngươi nhìn gì váºy ?
Tư Không Huệ phải há»i như thế vì nà ng phát hiện ra Dư Hải Bằng Ä‘ang tá» vẻ hốt hoảng quay đầu nhìn quanh !
Và chà ng không thể không nhìn khi bao quanh chá»— chà ng và Tư Không Huệ lúc nà y có nhiá»u ngưá»i Ä‘ang đứng để lắng nghe những lá»i đối thoại cá»§a cả hai ! HÆ¡n nữa, những nhân váºt Ä‘ang đứng gần chà ng nhất Ä‘á»u là những ngưá»i lúc nãy Dư Hải Bằng không muốn gặp mặt !
Äó là giáo chá»§ U Minh Giáo, là bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo Tư Äồ Quang, bảo chá»§ Thanh Vân Bảo Tư Mã Giám, Thiếu Lâm Phương Thanh, Phương Tịnh đại sư, Y Thần lão há» Kha và kế bên là lão Túy Cái.
Hai lão trong Võ Lâm Tứ Thần đã thôi giao đấu từ lúc nà o rồi mà Dư Hải Bằng do mãi chuyện trò nên không hay !
Nháºn ra bá»™ dạng bất an cá»§a Dư Hải Bằng, lão Túy Cái vá»t miệng há»i:
- Gì thế tiểu tá» ? Xem ngươi thế mà lại có tà i cao luáºn không khác báºc lão thà nh !
Ngươi bất tất phải lo ngại ! Äã có lão đây thì không việc gì phải sợ cả !
- Hừm ! Sao lại không sợ chứ ?
- Lão nói thế là ngụ ý gì ? Lão nói trắng ra xem nà o lão Tư Äồ !
Tư Äồ Quang bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo vốn không muốn nói nữa, nhưng vì má»i ngưá»i quanh đó Ä‘ang nhìn lão tỠý muốn nghe lão nói thêm như lá»i vừa rồi cá»§a Túy Cái !
Nên Tư Äồ Quang phải nói:
- Thì chÃnh hắn Ä‘ang lâm và o tình trạng mà hắn vừa nói, nên hắn sao lại không sợ ?
- Là tình trạng gì chứ ?
- Túy lão ! Cái nà y là do lão bức bách ta nên ta phải nói đấy nha ! Kẻo sau lão lại bảo Tư Äồ Quang ta là kẻ bẻm mép ! Lão há»i lại tiểu tá» xem, không chừng chÃnh tiểu tá» Ä‘ang giữ Tam Ma tá» kiếm lệnh và chÃnh tiểu tỠđã có mưu đồ chiếm luôn Hắc Tá» Lâm bà đồ nữa không chừng ! Hừ !
- Tư Äồ Quang ! Lão đừng vá» vịt Ä‘em dạ tiểu nhân Ä‘o lưá»ng lượng quân tá» !
ChÃnh lão đã chiếm mất Tam Ma tá» kiếm lệnh cá»§a ta rồi lại đến đây định thá»§ đắc luôn Hắc Tá» Lâm bà đồ ! Nếu lão muốn nói thì ta nói lại đó ! Xem lão còn chối được nữa không ?
Tam Ma tá» kiếm lệnh là váºt mà má»i ngưá»i tại đây Ä‘ang quan tâm ! Thế cho nên, khi nghe bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo nói Tam Ma tá» kiếm lệnh do Dư Hải Bằng cất giữ, rồi lại nghe Dư Hải Bằng tỠý xác nháºn khi nói Tư Äồ Quang đã Ä‘oạt mất cá»§a chà ng thì má»i ánh mắt Ä‘á»u đổ dồn và o cả hai, quên mất Ä‘i Tư Không Huệ là ngưá»i đã khÆ¡i mà o và nói đến Tam Ma tá» kiếm lệnh !
ÄÆ°Æ¡ng nhiên là khi Dư Hải Bằng đưa mắt nhìn lên và nháºn thấy có nhiá»u ngưá»i đứng bao quanh chá»— chà ng và Tư Không Huệ Ä‘ang đối đáp thì Dư Hải Bằng bèn hiểu ra tại sao Tư Không Huệ dá»… dà ng buông bá» chuyện Äạt Ma kinh ! Tuy Äạt Ma kinh có tầm quan trá»ng không kém gì Tam Ma tá» kiếm lệnh nhưng nếu nói nhiá»u vá» Äạt Ma kinh thì không khá»i dÃnh lÃu đến nà ng ! Do đó, do muốn má»i ngưá»i chú mục và o mình mà không sợ gặp nguy hiểm, Tư Không Huệ chỉ nhắc đến Tam Ma tá» kiếm lệnh mà thôi !
Và giỠđây, khi không còn là trung tâm sá»± chú ý cá»§a quần hùng nữa, Tư Không Huệ bèn lên tiếng xen và o như muốn nhắc má»i ngưá»i đừng quên Tư Không Huệ ái nữ cá»§a bảo chá»§ Thiên Äịa Bảo !
Nà ng vá» há»i nhá»:
- Nà y ! Ngươi nói tháºt Ä‘i ! Có phải ngươi Ä‘ang giữ Tam Ma tá» kiếm lệnh không ?
Phản ứng của Dư Hải Bằng khá gay gắt:
- Äừng có nói nhảm ! Trước đây, lúc chưa bị Phá»§ Việt Tà n Hồn đả thương thì đúng là Tam Ma tá» kiếm lệnh còn ở trong ngưá»i tại hạ ! Nhưng bây giá» chá»§ nhân cá»§a nó lại là Tư Äồ Quang bảo chá»§ đây ! Sao cô nương không thá» há»i lão xem ?
Tư Không Huệ nà o dám há»i, má»™t khi Tư Äồ Quang lại là nhân váºt ngang vai vế vá»›i phụ thân nà ng, đồng là bảo chá»§, má»™t trong Tam Bảo trên giang hồ !
Vả lại, dù cho Tư Không Huệ muốn lên tiếng Ä‘i nữa thì nà ng cÅ©ng không tà i nà o át nổi tiếng gầm Ä‘inh tai nhức óc cá»§a Phá»§ Việt Tà n Hồn Tư Mã Giám và cá»§a Tư Äồ Quang cùng má»™t lúc quát tướng lên:
- Tiểu tỠchớ nói cà n ! Lão phu bình sinh chưa hỠcó một hà nh vi nà o ám muội cả !
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Một khi ta đã cuỗm được Tam Ma tỠkiếm lệnh thì ta dễ gì để cho ngươi sống, hòng tố giác ta ?
Do má»i ngưá»i đã quá hiểu rõ hà nh vi thưá»ng nháºt cá»§a hai vị bảo chá»§ nên không ai bảo ai, tất cả đỠném vá» Dư Hải Bằng má»™t cái nhìn dò xét, bán tÃn bán nghi !
Dư Hải Bằng hiểu được những ẩn ý nà y nhưng còn chưa biết phải giải thÃch ra sao thì lão giáo chá»§ U Minh Giáo đột ngá»™t há»i xen và o bằng má»™t giá»ng lạnh như băng:
- Tiểu tá» lai lịch thế nà o ? Sao dám ở đây nói những Ä‘iá»u cà n bướng như thế ?
Äã không muốn nói động đến lão mà lão lại tá»± dưng Ä‘em thân đến ! Dư Hải Bằng bèn ná»™ khà xung thiên, chà ng háºm há»±c kêu lên:
- Lão ác ma ! Mối thù giết hại song thân ta là Uyên Ương song kiếm, ta thá» không đội trá»i chung vá»›i lão đâu !
- Hạ.. Hạ.. Hạ..
Lấp liếm bằng trà ng cưá»i, giáo chá»§ U Minh Giáo tá» vẻ không sợ lá»i hăm dá»a cá»§a Dư Hải Bằng ! Ngược lại, má»i ngưá»i bấy giá» má»›i biết Dư Hải Bằng là háºu nhân cá»§a Uyên Ương song kiếm đã thất tung và o mưá»i năm vá» trước ! Nhưng tất cả vẫn tá» ra bán tÃn bán nghi vá» lá»i cáo giác cá»§a Dư Hải Bằng, cho giáo chá»§ U Minh Giáo là kẻ đã giết hại Uyên Ương song kiếm !
May cho Dư Hải Bằng là còn có Túy Cái ở đó !
Túy Cái gáºt đầu nói bằng giá»ng trầm uất:
- Äúng đấy ! Lưu giáo chá»§ không lẫn tránh trách nhiệm được đâu !
ÄÆ°á»£c dịp, Dư Hải Bằng vá»t miệng nói luôn:
- Túy lão tiá»n bối ! ChÃnh lão ác ma hiện Ä‘ang giữ Hắc Tá» Lâm...
- Câm ngay ! Lá»i ngươi nói cà ng lúc cà ng hồ đồ ! Ngươi có thấy ta ra tay động đến ai trong Uyên Ương song kiếm không mà ngươi nói chứ ?
Tiếng nạt ngang cá»§a lão giáo chá»§ U Minh Giáo cà ng là m cho Dư Hải Bằng tức uất hÆ¡n ! Chà ng không còn giữ gìn nữa khi nói ra Ä‘iá»u chà ng Ä‘ang nghi vấn và đang giữ kÃn trong lòng:
- Lão khéo che Ä‘áºy lắm nên lão tưởng việc là m cá»§a lão không ai biết, không ai hay ! Ta còn biết việc lão và phó giáo chá»§ cá»§a lão ra tay giết hại tam vị chưởng môn nhân tại Thiên SÆ¡n nữa kìa ! Lão còn nói nữa thôi ?
Dù là tiếng sấm nổ giữa trá»i quang Ä‘i nữa thì cÅ©ng không là m cho quần hùng bà ng hoà ng bằng câu nói nà y cá»§a Dư Hải Bằng !
Má»i ngưá»i đồng loạt giương mắt nhìn vị giáo chá»§ U Minh Giáo như muốn lão lên tiếng phá»§ nháºn hay nói lá»™ má»™t ý gì đó cho má»i ngưá»i cùng hiểu được thá»±c hư !
Là may cho giáo chá»§ U Minh Giáo hay kiếp váºn cá»§a võ lâm đã đến ?
Äúng lúc thần sắc cá»§a U Minh Giáo giáo chá»§ chưa kịp biến đổi thì từ xa chợt có tiếng kêu thảm vang lên:
- Kiếm lệnh ! Trả kiếm lệnh lại cho ta ! Trả đây cho ta !
Má»i ngưá»i kể cả Dư Hải Bằng Ä‘á»u quay đầu nhìn vá» hướng vừa phát ra thanh âm đó ! Và tất cả Ä‘á»u tá» ra hoang mang khi chợt nghe Tư Không Huệ thốt lên:
- In như là tiếng của gã Tam Thủ thư sinh thì phải !
Có phải hay không thì không biết, nhưng bây giá» má»i ngưá»i đã thôi không nghÄ© đến chuyện gì khác ngoà i Tam Ma tá» kiếm lệnh Ä‘ang xuất hiện ở chá»— có thanh âm phát ra ! Và đó chÃnh là từ trong Hắc Tá» Lâm kêu vá»ng ra !
Sau khi đã tin chắc âm thanh đó xuất phát từ trong Hắc Tá» Lâm, má»i ngưá»i bất giác như bị má»™t luồng chấn động lan khắp ngưá»i !
Và tất cả Ä‘á»u chỠđợi kẻ vừa kêu đó xuất hiện và dẫn theo sau sẽ là Tam Ma đã từ lâu bị giam giữ tại Hắc Tá» Lâm !
Há» có ý nghÄ© như thế vì há» tin rằng kẻ đó dám xông và o Hắc Tá» Lâm ắt phải có Hắc Tá» Lâm bà đồ ! Và má»™t khi Tam Ma bá»™i ước dám Ä‘oạt kiếm lệnh từ tay kẻ đó thì việc Tam Ma sẽ tái xuất và đồ sát võ lâm là việc không sao tránh khá»i !
Nhưng rồi má»i ngưá»i Ä‘á»u thở phà o nhẹ nhá»m khi không thấy bóng dáng cá»§a kẻ đó xuất hiện ! Äiá»u đó có nghÄ©a là kẻ đó không có Hắc Tá» Lâm bà đồ ! Và Hắc Tá» Lâm sẽ mãi mãi là má»™t vùng rừng ráºm rá»™ng lá»›n và tối Ä‘en ẩn tà ng má»i nguy cÆ¡ chất chứa ở trong Hắc Tá» Lâm !
Không hẹn mà đồng thá»i, má»i ngưá»i Ä‘á»u quay đầu nhìn lại vị giáo chá»§ U Minh Giáo, như muốn chá» xem phản ứng cá»§a lão ! Liệu lão có đúng như lá»i Dư Hải Bằng vừa nói là lão Ä‘ang giữ Hắc Tá» Lâm bà đồ không ?
Lá»i nói được ná»a chừng cá»§a Dư Hải Bằng tuy bị giáo chá»§ U Minh Giáo nạt ngang không cho nói rõ hÆ¡n nhưng há»… ai đã nghe thì Ä‘á»u hiểu là Dư Hải Bằng muốn nói đến váºt gì rồi !
Thái độ trầm tÄ©nh cá»§a giáo chá»§ U Minh Giáo lại kèm theo đó là cái nhún vai, lắc đầu thiểu não đã là m cho má»i ngưá»i phải hiểu rằng Hắc Tá» Lâm bà đồ không có trong tay lão.
Và nếu Ä‘iá»u nà y Dư Hải Bằng đã cáo giác sai thì những việc còn lại Dư Hải Bằng đã nói cÅ©ng không đáng để tin cáºy !
Dư Hải Bằng không hiểu những gì Ä‘ang diá»…n ra trong tâm trà má»i ngưá»i ! Chà ng cÅ©ng không biết tại sao lúc nãy má»i ngưá»i đã tá» ra lo sợ rồi lại thở phà o nhẹ nhá»m !
Dư Hải Bằng cũng không hỠbiết đến sự nguy hiểm của Hắc TỠLâm !
Chà ng chỉ biết duy má»—i má»™t Ä‘iá»u là Tam Ma tá» kiếm lệnh Ä‘ang ở đâu đó bên trong cánh rừng tối thâm u ná» ! Và chà ng chỉ có má»—i má»™t ước muốn duy nhất là lấy lại Tam Ma tá» kiếm lệnh mà thôi !
Vì nó là cá»§a chà ng ! Vì nó mà mẫu thân chà ng phải chết ! Vì nó mà chà ng phải lưu lạc giang hồ ! Và vì nó mà má»i ngưá»i Ä‘ang nghi kỵ chà ng, không tin những gì Dư Hải Bằng đã nói !
Vá»›i tâm trạng đó, trước ánh mắt ngỡ ngà ng cá»§a má»i ngưá»i, Dư Hải Bằng bất đồ lao ra khá»i vòng ngưá»i mà chạy thẳng và o Hắc Tá» Lâm !
Vút !
- Tiểu tỠđứng lại ! Thì ra ngươi đang giữ Hắc TỠLâm bà đồ ư ?
Giáo chá»§ U Minh Giáo đã nhanh chân hÆ¡n tất cả ! Lão đã cháºn chà ng lại và lên tiếng há»i chà ng !
Vút !
Không nói không rằng, Dư Hải Bằng đã lạng ngưá»i theo Túy Tiên bá»™ pháp, tránh lão giáo chá»§ U Minh Giáo và chạy biến và o bên trong Hắc Tá» Lâm.
- Thằng bé mau đứng lại ! Ngươi không có bà đồ thì đừng đi và o đó ! Mau quay lại đi ! Quaỵ.. lại... đị..
Nhưng Dư Hải Bằng đã mất dạng hẳn và o trong Hắc TỠLâm rồi còn đâu !
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 08:15 PM.
|

25-06-2008, 10:42 AM
|
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: daklak
Bà i gởi: 38
Thá»i gian online: 18 giá» 3 phút 34 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
chương 11 Hắc Tá» Lâm Nháºp Dị Nan Xuất Chốn Tá» Äịa Quyết Luyện Thần Công
Hắc Tá» Lâm đúng là quái hình dị trạng, thiên biến vạn hóa ! Dư Hải Bằng sau khi lá»t và o Hắc Tá» Lâm độ ba mươi trượng thì trước mặt chà ng chợt sáng lòa lên, không còn tối Ä‘en thâm u như khi đứng ở bên ngoà i nhìn và o Hắc Tá» Lâm nữa !
Nháºn ra sá»± quái dị nà y, Dư Hải Bằng bất giác nhìn ngược vá» phÃa sau như muốn tá»± xem lại và so sánh để biết chắc rằng chà ng đã tiến và o Hắc Tá» Lâm chứ không phải má»™t địa phương khác !
Và chà ng hoà n toà n không ngỠở đằng sau chà ng lúc nà y là má»™t cảnh trạng tối Ä‘en và thâm u, cứ như lúc chà ng cùng má»i ngưá»i từ bên ngoà i nhìn và o Hắc Tá» Lâm váºy.
Có thể nói như thế nà y má»›i dá»… hiểu ! Ba mươi trượng Dư Hải Bằng vừa vượt qua đó chÃnh là Hắc Tá» Lâm ! Từ vị trà Dư Hải Bằng Ä‘ang đứng lúc nà y mà nhìn lại khoảng rừng ba mươi trượng đó hoà n toà n giống như lúc chà ng đứng ở phÃa bên kia cùng vá»›i quần hùng nhìn thấy Hắc Tá» Lâm !
Äiá»u đó có nghÄ©a là chà ng đã từ bên kia chạy thẳng má»™t mạch sang bên nà y Hắc Tá» Lâm váºy !
“Hắc Tá» Lâm té ra không có gì ghê gá»›m cả ! Má»i lá»i đồn đại trước đây Ä‘á»u là ngoa truyá»n, không đúng vá»›i sá»± tháºt !†Tin chắc và o nháºn định cá»§a bản thân, Dư Hải Bằng ung dung Ä‘i lại khắp nÆ¡i quyết truy tìm nguồn gốc xuất phát tiếng kêu la thảm thiết lúc nãy mà Tư Không Huệ đã hồ nghi và cho là chÃnh Tam Thá»§ thư sinh đã kêu lên !
Tuy quanh chá»— Dư Hải Bằng Ä‘ang Ä‘i lại cÅ©ng là rừng, nhưng là má»™t vùng rừng thưa thá»›t rá»™ng lá»›n ! Do đó, không được bao lâu thì Dư Hải Bằng đã nhìn thấy má»™t thây ngưá»i nằm co quắp trong má»™t lùm cây dại, dưới má»™t tà ng cây khá lá»›n !
Nói là thây ngưá»i vì nhân váºt đó nằm yên bất động, theo má»™t tư thế không bình thưá»ng chút nà o cả !
Vốn đã quen đà o bới xác thú ở Thiên Sơn, Dư Hải Bằng không hỠngần ngại hay e dè khi tiến sát đến thi thể đó và quan sát !
Phải chú mục một lúc lâu, Dư Hải Bằng mới nhìn thấy một trong những ngón tay của thi thể đó chốc chốc lại máy động khe khẽ.
“Hắn còn sống ? Có phải chÃnh hắn là ngưá»i đã phát ra thanh âm lúc nãy không ?
Và có phải đây là Tam Thủ thư sinh không ?†Do chưa từng biết mặt Tam Thủ thư sinh nên Dư Hải Bằng vô phương tự giải đáp những nghi vấn vừa nảy sinh trong tâm trà chà ng !
Chưá»m nóng hay á»§ ấm má»™t ngưá»i gặp há»a hoạn như ở Thiên SÆ¡n trước đây thì Dư Hải Bằng đã từng hà nh động, vì thế, Dư Hải Bằng không cháºm trá»… trong việc cứu tỉnh nhân váºt nà y Dùng hai bà n tay chà xát khắp thân thể nhân váºt nà y được má»™t lúc, Dư Hải Bằng thở phà o nhẹ nhá»m khi nháºn ra thân ngưá»i nà y Ä‘ang ấm dần lên !
ÄÆ°á»£c má»™t lúc nữa, khi Dư Hải Bằng nghe có tiếng rên yếu á»›t thoát ra từ bá» môi tÃm ngắt cá»§a nhân váºt nà y, chà ng bèn khe khẽ kêu lên:
- Nà y ! Nhân huynh nà y ! Nhân huynh có nghe tại hạ nói gì không ?
- á»°.. á»°.. á»°..
- Mau tỉnh lại đi nhân huynh ! Nhân huynh đã sao rồi ! Nhân huynh !
- Ngươi... ngươi... ngươi là ... là ai ?
- Ồ ! Nhân huynh đã tỉnh rồi à ? Tiếc quá ! Ở đây lại không có một hớp nước nà o cả ! Bằng không nhân huynh sẽ mau hồi phục thôi !
Äấy là những cách thức Dư Hải Bằng từng thá»±c hiện khi phải cấp cứu má»™t kẻ lâm và o tình trạng nguy kịch ở Thiên SÆ¡n, lúc Dư Hải Bằng chưa biết võ công ! Và bây giá» cÅ©ng váºy, tuy Dư Hải Bằng đã có võ công, có thể nói bản lãnh cá»§a chà ng đã và o hạng đệ nhị lưu trên giang hồ, nhưng những biện pháp chữa trị cho nạn nhân mau hồi tỉnh như Thôi Cung Hóa Huyệt, như truyá»n thêm chân lá»±c cá»§a giá»›i giang hồ thì chà ng do chưa từng biết nên chà ng không thể thá»±c hiện !
Tuy váºy, biện pháp mà Dư Hải Bằng Ä‘ang thá»±c hiện đây cÅ©ng phát sinh phần nà o hiệu quả ! Vì nạn nhân đã nói được rõ rà ng hÆ¡n tuy vẫn thá»u thà o nặng nhá»c khi phát âm:
- Äây... là ... chốn nà o ? Có... phải... tạ.. đã chết rồi... phải không ?
- Chưa đâu ! Nhân huynh vẫn còn sống ! Nhân huynh hãy nhìn lại xem ! Ãnh dương quang vẫn còn tá»a chiếu trên ngưá»i nhân huynh đây mà !
Hấp háy đôi mắt đã phần nà o có thần khi nhân váºt đó nhìn qua tà ng cây ở bên trên và thấy được từng vệt nắng chói sáng, nhân váºt đó lại thá»u thà o:
- Váºy... là ... cuối cùng... ta vẫn... sống ! Bá»n U Minh... giáo... rốt... cuá»™c... cÅ©ng giữ... lá»i !
- U Minh Giáo ? Bá»n chúng... Nhân huynh bảo bá»n U Minh Giáo giữ lá»i là giữ lá»i như thế nà o ?
Nở nụ cưá»i héo hắt, nhân váºt đó lại nói:
- Kiếm lệnh ! Mà thôi... ! Bá»n chúng đã giữ lá»i vá»›i ta, thì ta cÅ©ng phải giữ chữ tÃn vá»›i bá»n chúng ! Ta không nói được đâu !
Dù nhân váºt đó bảo là không nói nữa, nhưng Dư Hải Bằng đã phần nà o Ä‘oán được nhân váºt nà y là ai khi y mở miệng nhắc đến Tam Ma tá» kiếm lệnh ! Chà ng buá»™t miệng há»i:
- Nhân huynh có đúng là nhân váºt mà má»i ngưá»i gá»i là Tam Thá»§ thư sinh không ?
Xoay đầu ngắm nghÃa Dư Hải Bằng má»™t lúc, nhân váºt đó má»›i đáp:
- Ngươi không biết tháºt hay giả vá» không biết ? Hà ! Phải chi ta đừng có danh hiệu đó thì hay hÆ¡n cho ta !
- Váºy thì nhân huynh đúng là Tam Thá»§ thư sinh rồi ! Kiếm lệnh ! Từ đâu mà nhân huynh có được Tam Ma tá» kiếm lệnh ?
- Ngươi quan tâm đến chuyện đó để là m gì ? Trá»… rồi ! Ngươi hãy bỠước vá»ng đó Ä‘i ! Ngươi sẽ không bao giá» nhìn thấy được kiếm lệnh nữa đâu !
Những lá»i nói rá»i rạc và mÆ¡ hồ cá»§a Tam Thá»§ thư sinh không là m cho Dư Hải Bằng bối rối. Chà ng vẫn muốn biết rõ ngá»n ngà nh má»i chuyện, nên chà ng cứ há»i:
- Có phải nhân huynh có được kiếm lệnh là từ trong ngưá»i cá»§a má»™t... má»™t gã sÆ¡n nhân đã bị hôn mê bất tỉnh không ?
Dư Hải Bằng do không biết phải há»i như thế nà o cho Tam Thá»§ thư sinh hiểu nên chà ng sau má»™t lúc ngần ngừ bèn gá»i theo cách Tư Không Huệ đã gá»i chà ng khi đó, gã sÆ¡n nhân !
Không nháºn cÅ©ng không phá»§ nháºn, Tam Thá»§ thư sinh khẽ trở mình má»™t cái !
Äoạn y nhăn mặt Ä‘au đớn, há»i sang việc khác:
- Ngươi có linh Ä‘an trong ngưá»i không ?
- Linh Ä‘an ư ? Äể là m gì ?
- Không có ? Ngươi cÅ©ng là nhân váºt giang hồ mà ngươi không mang linh Ä‘an theo ngươi ư ?
- Tại sao tại hạ phải mang theo linh đan ? Mang theo để là m gì ?
- Ngươi há»i đến lạ ! Hoặc ngươi là kẻ không biết gì, hoặc ngươi giả vá» là m ra má»™t kẻ ngốc !
- Sao nhân huynh lại thóa mạ tại hạ ?
Gương mặt bừng bừng sắc giáºn cá»§a Dư Hải Bằng là m Tam Thá»§ thư sinh sợ hãi !
Gã cụp mặt và vuốt ve chà ng:
- Äừng giáºn ta ! Là ta lỡ lá»i thôi ! Mà nà y !
- Nhân huynh còn muốn gì nữa đây ? Nói cho nhân huynh biết, nếu nhân huynh còn thóa mạ tại hạ nữa thì tại hạ sẽ không tha thứ cho nhân huynh nữa đâu !
Gã giả lả:
- Không có chuyện đó nữa đâu ! Nhưng...
- Sao ?
- Liệu ngươi có thể ban bố cho ta một chút chân lực không ?
- Ban bố chân lực ? Nghĩa là gì ?
- Ngươi hãy truyá»n sang ná»™i thể ta má»™t Ãt chân lá»±c cá»§a ngươi ! Ta nói như thế đã rõ chưa ?
- Truyá»n sang cho nhân huynh má»™t Ãt chân lá»±c ? Tại sao phải là m như thế ? Và là m cách nà o để truyá»n đây ?
Khó thể nói cái nhìn cá»§a Tam Thá»§ thư sinh mang má»™t ẩn ý gì. Chỉ biết là gã Ä‘ang ôn tồn há»i Dư Hải Bằng:
- Ngươi thuộc môn phái nà o ? Sư môn là ai và xuất đạo được bao lâu rồi ?
Không hiểu Tam Thá»§ thư sinh muốn biết gì khi đột nhiên lại há»i đến vấn đỠnà y, nhưng Dư Hải Bằng thấy không cần phải giấu diếm gã, nên chà ng đáp lá»i:
- Tại hạ là ngưá»i vô môn vô phái, sư thừa cÅ©ng không. Còn xuất đạo giang hồ thì tÃnh đến nay có lẽ vừa tròn má»™t con trăng ! Sao ? Có vấn đỠgì không ?
- Hừ ! Vô môn vô phái, không có sư thừa váºy công phu cá»§a ngươi từ đâu mà có ?
- Tá»± há»c !
- Tá»± há»c ở đâu ?
- Kiếm phổ của song thân lưu lại !
- Ngươi nói đến chữ lưu lại là ngụ ý gì ? Không lẽ song thân ngươi đã...
- Không sai ! Do muốn báo thù cho song thân nên tại hạ tá»± luyện công phu từ trong kiếm phổ gia truyá»n ! Có gì không đúng trong việc nà y sao ?
Äến lúc nà y Dư Hải Bằng má»›i thấy Tam Thá»§ thư sinh cưá»i vui thÃch lần đầu tiên !
Nhưng khi buá»™t miệng cưá»i xong thì gã lại nhăn nhó:
- Ui ! Phù... Phù... ! Chẳng trách ta đã hiểu lầm ngươi. Thì ra do ngươi không có ngưá»i chỉ bảo nên ngươi không biết gì là phải lắm ! Nà y nhé...
Sau đó, Tam Thá»§ thư sinh bèn nói cho Dư Hải Bằng nghe sá»± hữu Ãch cá»§a việc mang linh Ä‘an theo ngưá»i, sá»± cần thiết cá»§a việc truyá»n má»™t Ãt chân lá»±c sang ngưá»i Ä‘ang mang thương thế, và phương pháp truyá»n chân lá»±c như thế nà o !
Khi đã vỡ lẽ ra thì Dư Hải Bằng lại nghe gã Tam Thá»§ thư sinh mệt nhá»c bảo chà ng:
- Ta chưa lần nà o phải khẩn cầu ngưá»i khác cả ! Nhưng lần nà y thì...
Dư Hải Bằng vội và ng nói:
- Nhân huynh không phải nói nữa ! Tại hạ đã hiểu ý nhân huynh rồi ! ÄÆ°á»£c rồi !
Äể tại hạ thá» má»™t phen xem ! Nhân huynh hãy lưu ý nhé !
Äặt hữu chưởng và o Linh Äà i huyệt cá»§a Tam Thá»§ thư sinh, do gã Ä‘ang nằm nghiêng, Dư Hải Bằng định trút chân lá»±c sang cho gã như gã đã giải thÃch !
Nhưng được má»™t lúc, Dư Hải Bằng loay hoay mãi vẫn không sao nhả được chân lá»±c ra, chà ng bèn lúng túng há»i:
- Tại hạ đã là m như nhân huynh bảo nhưng tại hạ vẫn không thấy chân lực tuôn ra ?
- Ôi chao ! Ngươi đã lần nà o phát kình nhả chưởng chưa ? Cứ theo cung cách đó mà là m ! Nhưng ngươi phải nhả từng chút một thì ta mới chịu nổi ! Hà nh động đi !
Tam Thủ thư sinh phải nói rõ như thế thì Dư Hải Bằng mới hiểu !
Nhưng chỉ được một lúc ngắng ngủi thì Tam Thủ thư sinh phải hà o hển kêu lên:
- Ngưng lại ! Ngưng lại đi ! Phù... Phù...
- Nhân huynh sao váºy ?
Tam Thá»§ thư sinh cưá»i mà giống như mếu:
- Không xong rồi ! Lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a ta cứ Ä‘au buốt như bị lá»a đốt váºy ! Cách nà y không được đâu !
Chắc gã phải đau đớn lắm nên gã mới phải nói lên như thế ! Dư Hải Bằng cứ ngồi yên nhìn gã mà không biết phải là m cách nà o để giúp gã !
Cả hai cứ im lặng như thế được một lúc thì Tam Thủ thư sinh chợt lên tiếng:
- Äây là địa phương nà o váºy ?
Ngơ ngác, Dư Hải Bằng đáp lại:
- Không biết ! Nguyên tại hạ đứng ở bên ngoà i Hắc TỠLâm cùng với quần hùng !
Sau lại nghe có tiếng cá»§a nhân huynh kêu thảm từ Hắc Tá» Lâm vá»ng ra. Tại hạ vá»™i chạy thẳng đến đây thì thấy Hắc Tá» Lâm đã ở phÃa sau còn nhân huynh thì tại hạ nhìn thấy ở ngay chá»— nà y !
Khuôn mặt cá»§a Tam Thá»§ thư sinh cứ tÃm dần dần lại theo từng lá»i nói cá»§a Dư Hải Bằng. Và sau cùng thì toà n thân gã chợt run lên từng cháºp.
Äến khi Dư Hải Bằng buá»™t miệng há»i:
- Nhân huynh lại bị sao rồi ?
Thì Tam Thá»§ thư sinh má»›i báºt lên má»™t trà ng những tiếng thóa mạ:
- Con bà nó, bá»n vô liêm sÄ© ! Tổ cha nó bá»n hèn mạt bá»™i tÃn ! Tiểu cẩu ! Äại cẩu !
Tiểu tạp chá»§ng, đại tạp chá»§ng ! Quân lá»™n giống ! Bá»n rùa Ä‘en đê tiện ! Cả má»™t lÅ© chúng nó Ä‘á»u là bá»n rùa Ä‘en khốn kiếp !
Gương mặt tuấn tú của Dư Hải Bằng dần dần đỠbừng lên ! Chà ng quắt mắt nhìn chầm chặp và o Tam Thủ thư sinh:
- Các hạ mắng ai đó ?
- Tạ.. ta không mắng ngươi đâu ! Là ta Ä‘ang mắng bá»n U Minh Giáo đấy !
- Sao nhân huynh lại mắng bá»n chúng ?
- Ai không cho ta mắng chứ ? Hừ ! Nà y ! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không cho ta mắng bá»n chúng thì ta phải mắng ngươi đó !
- Nhưng tại hạ muốn biết tại sao nhân huynh lại mắng bá»n chúng ?
- Ngươi há»i hay lắm ! Váºy ta há»i ngươi nếu ngươi bị kẻ nà o đó không những đã không giữ lá»i lại còn Ä‘em giam ngươi nữa thì ngươi có mắng kẻ đó không ?
- Nhưng hiện tình lúc nà y nhân huynh nà o đã bị ai giam giữ ?
Bằng giá»ng miệt thị, gã bảo:
- Không bị giam mà ta hiện đang ở trong Hắc TỠLâm sao ?
- Hắc TỠLâm ? Nơi nà y nà o phải là ...
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Ngươi định bảo nơi đây không phải là Hắc TỠLâm chứ gì ?
Äó ! Ta đố ngươi vượt qua chá»— đó đó ! Ngươi thá» Ä‘i khá»i cho ta xem nà o !
Theo hướng nhìn cá»§a Tam Thá»§ thư sinh thì chá»— đó chÃnh là quãng đưá»ng tối Ä‘en thâm u mà khi nãy Dư Hải Bằng đã vượt qua ! Do đó, chà ng không khá»i kinh nghi khi há»i lại gã:
- Không phải tại hạ má»›i từ bên kia vượt sang táºn đây sao ? Là m gì mà không vượt trở lại được chứ ?
- Thì ta vừa nói đó ! Ngươi hãy thực hiện thỠđi !
- ÄÆ°á»£c ! Äể tại hạ Ä‘i cho nhân huynh xem !
Nói xong, chà ng hăm hở bước Ä‘i như lá»i vừa nói !
Nhưng lần nà y thì không giống như lần Ä‘i và o lúc nãy ! Chỉ có ba mươi trượng đưá»ng mà thôi, thế nhưng Dư Hải Bằng Ä‘i đã hÆ¡n thá»i gian cháy má»™t cây nhang mà chà ng vẫn không thoát ly được chá»— tối Ä‘en thâm u đó !
Quanh Ä‘i quẩn lại má»™t lúc Dư Hải Bằng khi bước lá»t và o chá»— sáng thì chà ng liá»n nháºn ra đấy là địa Ä‘iểm mà chà ng vừa rá»i bá» Tam Thá»§ thư sinh để thá»±c hiện chuyến Ä‘i thá» !
Không cam tâm, Dư Hải Bằng bèn láºp lại má»™t lần nữa, rồi lại má»™t lần nữa !
Sau cùng, chà ng má»›i ngá»™ ra má»™t Ä‘iá»u, Hắc Tá» Lâm có và o mà không có ra, trừ phi có Hắc Tá» Lâm bà đồ cá»§a Vô Cá»±c Tái Lão Quân lưu lại thì má»›i mong thoát khá»i Hắc Tá» Lâm !
Thất thần vì kinh hãi, Dư Hải Bằng đi trở lại chỗ Tam Thủ thư sinh đang nằm !
Nhìn sắc diện cá»§a chà ng, Tam Thá»§ thư sinh không cần phải há»i cÅ©ng biết được kết quả ! Bởi thế Tam Thá»§ thư sinh má»›i Ä‘á»u Ä‘á»u nói vá»›i chà ng mà gã không cần biết là Dư Hải Bằng có nghe được hay không trong tâm trạng đó:
- Thôi ! Thế là ta và ngươi là hai ngưá»i đồng chung cảnh ngá»™ rồi ! Ta không cần phải giấu giếm ngươi gì nữa ! Äúng là ta đã tìm được Tam Ma tá» kiếm lệnh từ trong ngưá»i má»™t tên tiểu tỠđã sắp chết đến nÆ¡i ! Từ khi có được kiếm lệnh, ta không còn là Tam Thá»§ thư sinh vẫn an nhà n như trước nữa ! Ta không muốn má»i ngưá»i khinh khi ta, ta muốn má»i ngưá»i phải kÃnh trá»ng ta ! Do đó, ta nảy sinh lòng ham muốn có được Hắc Tá» Lâm bà đồ ! Hà ! Ta có má»™t vị bằng hữu nguyên là hương chá»§ cá»§a U Minh Giáo. Ta bà n bạc cùng hắn và láºp ra má»™t kế hoạch. Mà kế hoạch đó là nhằm dẫn dụ kẻ Ä‘ang giữ Hắc Tá» Lâm bà đồ xuất hiện ! Tin chắc và o phần thắng cá»§a mình, ta lại quên rằng trên giang hồ còn có nhiá»u kẻ xảo trá và mưu mô hÆ¡n ta ! Hắn ! Tên bằng hữu cá»§a ta đã phản bá»™i ta ! Hắn đã lén lút thông tin vá»›i thượng cấp cá»§a hắn ! Và ta đã bị rÆ¡i và o tay tên giáo chá»§ U Minh Giáo. Chuyện đó thì sau nà y ta má»›i hiểu, chứ lúc đó thì tên giáo chá»§ cứ dá»— ngon dá»— ngá»t ta. Tên giáo chá»§ bảo rằng sẽ trá»ng thưởng cho ta, sẽ ban cho ta quyá»n cao chức trá»ng nếu ta chịu hợp tác vá»›i y. Thấy tên giáo chá»§ có Hắc Tá» Lâm bà đồ mà võ công cá»§a y thì vượt trá»™i hÆ¡n ta. Ta nghÄ©:
nếu y muốn Ä‘oạt lấy kiếm lệnh cá»§a ta thì việc đó đối vá»›i y cứ dá»… như trở bà n tay, chứ y đâu cần phải tốn công thương lượng ! Ta bèn đồng ý. Và ta cà ng tin tưởng hÆ¡n khi y không Ä‘i cùng ta và o Hắc Tá» Lâm mà chỉ cắt cá» má»™t tên đưá»ng chá»§ Ä‘i theo ta mà thôi ! Bây giá» ta má»›i hiểu tại sao tên giáo chá»§ lại hà nh động như thế. Không phải y tốt bụng như ta tưởng mà chỉ vì y không dám chạm mặt Tam Ma. Y sợ Tam Ma sau bao nhiêu năm bị giam giữ sẽ không giữ vẹn lá»i đã hứa khi giao kiếm lệnh cho Vô Cá»±c Tái Lão Quân ! Nà o ngá» Tam Ma không há» bá»™i ước như y đã bá»™i ước. Y đã bá»™i ước vá»›i ta. Y đã không giữ lá»i. Tên đưá»ng chá»§ đó trước khi đưa Tam Ma Ä‘i khá»i đây đã lén lút hạ thá»§ ta. Quân đốn mạt ! Cả lÅ© bá»n chúng Ä‘á»u là bá»n khốn kiếp !
Gã nói dà i, dà i lắm ! Và Dư Hải Bằng cứ mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ có nghe mà như không nghe ! Äến những lá»i sau cùng cá»§a gã do gã uất háºn và quát lá»›n thì Dư Hải Bằng má»›i tỉnh hồn. Và khi đã tỉnh hồn thì Dư Hải Bằng má»›i nháºn ra Tam Thá»§ thư sinh Ä‘ang có những hÆ¡i thở khò khè khác lạ !
Dư Hải Bằng nghiêng đầu nhìn gã tháºt chăm chú. Gương mặt cá»§a Tam Thá»§ thư sinh cứ đỠbừng bừng lên má»™t cách quái dị !
Cuống cuồng, Dư Hải Bằng kêu gã:
- Nhân huynh ! Nhân huynh đã là m sao rồi ?
Thân hình cá»§a Tam Thá»§ thư sinh chốc chốc lại giáºt bắn lên từng cÆ¡n cà ng là m cho Dư Hải Bằng luống cuống hÆ¡n !
ÄÆ°a tay lay lay gã, Dư Hải Bằng suýt nữa đã rụt tay lại khi nháºn ra gã Ä‘ang lạnh như băng, khác vá»›i gương mặt cứ đỠbừng bừng lên.
- Nhân huynh ! Nhân huynh !
Trong hơi thở khò khè của gã, Dư Hải Bằng nghe gã nói một cách khó khăn:
- Tạ.. Ta không... không.. qua được... nữa rồi ! Là m ơn... Là m ơn...
- Nhân huynh muốn tại hạ giúp gì cho nhân huynh, xin cứ nói !
- Äừng để... ta lá»™ liá»…u... lá»™ liá»…u thi hà i ! Äổi lại... đổi lại, những gì... trong ngưá»i cá»§a tạ.. ta chá».. cho ngươi...
Rồi lịm dần Ä‘i, không sao nói được tròn câu. Vì gã đã chết, mà u đỠtrên khuôn mặt cá»§a Tam Thá»§ thư sinh tan dần Ä‘i, trở lại mà u xám xịt cá»§a má»™t ngưá»i vừa chết khiến cho Dư Hải Bằng đỡ sợ hÆ¡n !
Bần thần một lúc bên thi thể Tam Thủ thư sinh, Dư Hải Bằng mới nghĩ đến việc chôn cất gã như gã đã trăn trối !
Äây là lần thứ hai Dư Hải Bằng phải chôn cất má»™t ngưá»i đã chết ! Và cÅ©ng là lần thứ hai Dư Hải Bằng dùng thanh Ä‘oản Ä‘ao để đà o má»™ huyệt !
Trước khi đặt thi thể cá»§a Tam Thá»§ thư sinh xuống má»™ huyệt, Dư Hải Bằng chỉ vì tò mò nên má»›i sục tìm trong ngưá»i gã.
Và những gì chà ng lấy được từ trong ngưá»i gã đã là m cho Dư Hải Bằng tháºt sá»± ngạc nhiên.
Ba lá»›p lụa má»ng hình mặt ngưá»i ! Má»™t miếng ngá»c bà i có khắc chữ U Minh thượnglệnh ! Má»™t túi gấm nhá» vuông vức mà bên trong là má»™t quyển sách lụa má»ng vá»›i hà ng chữ ghi bên ngoà i là Thiên Äịa Bà Lục !
Nếu cho tất cả những váºt nà y là cá»§a Tam Thá»§ thư sinh thì Dư Hải Bằng không biết giải thÃch ra sao vá» miếng ngá»c bà i U Minh thượng lệnh ?
“U Minh ? Hay đây là thượng lệnh bà i cá»§a U Minh Giáo ? Nhưng nếu là U Minh Giáo thì tại sao lại có bên ngưá»i Tam Thá»§ thư sinh được ? Hay gã lại giở trò diệu thá»§ lấy trá»™m cá»§a ngưá»i U Minh Giáo ? Có thể là như thế lắm ! Còn bà lục nà y là cá»§a gã hay cÅ©ng cá»§a U Minh Giáo ? Có lẽ không phải cá»§a gã vì bằng không thì võ công cá»§a gã đâu phải hèn kém như thế nà y ! Chà ! Còn ba mảnh nhân diện nà y tháºt là tinh xảo ! Là cá»§a gã để gã cải trang thay đổi gương mặt hay cÅ©ng là váºt cá»§a U Minh Giáo ?†Lắc đầu khó hiểu, Dư Hải Bằng thu tất cả và o trong bá»c áo, Ä‘oạn lấp kÃn má»™ huyệt lại !
Sau đó, khi biết là vô phương thoát ly được Hắc Tá» Lâm, Dư Hải Bằng không biết phải là m gì cho khuây khá»a bèn rảo bước thám thÃnh má»™t vòng !
Và Dư Hải Bằng có phần nà o an á»§i khi lần lượt tìm được ba túp lá»u tuy má»™c mạc đơn sÆ¡ nhưng lại rất chắc chắn.
“Äây hẳn là chá»— trú ngụ bấy lâu nay cá»§a Tam Ma đây ! Hà ! Tam Ma tá» kiếm lệnh vừa Ä‘i khá»i Hắc Tá» Lâm thì có ta đến thế chá»— ! Ta có đáng phải bị giam hãm như Tam Ma không ? Ông tạo sao lại bất công vá»›i Dư Hải Bằng ta như thế nà y ?†Tuy chưa từng biết rõ Tam Ma là những ai, nhưng sau khi xem xét qua ba túp lá»u thì Dư Hải Bằng cÅ©ng biết được đôi chút vá» Tam Ma !
Ở túp lá»u thứ nhất, Dư Hải Bằng luôn bắt gặp những bức há»a đơn giản được chá»§ nhân khắc bằng váºt bén nhá»n và o những thân cây được dùng là m cá»™t ! Và luôn kèm theo những bức há»a là những lá»i thóa mạ !
Trong những bức há»a đó luôn có hai nhân váºt.
Má»™t thì vấn khăn đạo sÄ©, luôn trong tư thế hạ phong nhục bại như qùi cúi đầu van xin, nằm ngữa khi bị nhân váºt thứ hai dằn chân lên ngá»±c, nằm sấp nhưng lại cố ngóc đầu nà i nỉ... Äối ngược lại thì nhân váºt thứ hai trong các bức há»a luôn chiếm phần tiện nghi ! Trông tháºt ná»±c cưá»i.
Còn những câu thóa mạ thì là :
“Tái lão cẩu khóc van Tổ tôn đại lão gia !†“Súc sinh Vô Cá»±c sá» chiêu Ngá»a Thổ Bái Äịa !†“Tiểu cẩu Tái lão nhi bất tứ trà định dùng chiêu Ba Ba trương phúc (con ba ba phÆ¡i bụng) đỡ đòn thịnh ná»™ cá»§a đại lão gia !†Nói tóm lại, mưá»i bức há»a như má»™t, chá»§ nhân túp lá»u nà y là đại lão ma, Ä‘á»u tỠý căm phẫn muốn nhục mạ Vô Cá»±c Tái Lão Quân là ngưá»i đã dùng Hắc Tá» Lâm chế trụ đại lão ma suốt má»™t thá»i gian dà i !
Ở túp lá»u thứ hai và thứ ba cÅ©ng có những tình trạng tương tá»± ! Äấy là phản ứng tất yếu cá»§a Tam Ma khi bị Vô Cá»±c Tái Lão Quân giam giữ nhưng lại bất phục ! Há» phải hà nh động như thế để phát tiết phần nà o và để đỡ phiá»n muá»™n trong thá»i gian dà i vô vá»ng, chán nản !
Và danh xưng của Tam Ma lần lượt là :
Nhân Diện Ma, Bạch Diện Ma và Hắc Diện Ma ! Nhân Diện Ma là lão đại, lão nhị là Bạch Diện Ma, còn Hắc Diện Ma là lão tam !
Không những thế, ba túp lá»u lần lượt được gá»i là Äại Ma Phá»§, Nhị Ma Phá»§ và Tam Ma Phá»§ !
Vá» vấn đỠlương thá»±c tại Hắc Tá» Lâm thì dư dáºt vá» trái cây và nước suối ! Còn thú rừng thì không có ! Hoặc cÅ©ng có nhưng đã bị Tam Ma bắt để ăn suốt năm mươi năm dà i, nên Dư Hải Bằng không phát hiện được bất kỳ má»™t giống thú nà o cả !
“Còn chút hÆ¡i thở là còn hy vá»ng !†Vừa nghÄ© như thế, Dư Hải Bằng bằng lòng chuẩn bị cho má»™t cuá»™c sống cô độc mà niá»m hy vá»ng thì lại xa tÃt tắp, tưởng chừng là không có váºy !
Äói ăn, khát uống ! Ngoà i việc ăn và nghÄ© ngÆ¡i, Dư Hải Bằng chỉ còn má»—i má»™t việc là luyện công để tránh cảnh nhà m chán ! Tuy Dư Hải Bằng không biết luyện để là m gì, hay để Ä‘em xuống mồ như những kẻ vô danh, nhưng Dư Hải Bằng không thể không luyện !
Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó !
Khởi đầu thì do nhà m chán nên Dư Hải Bằng có xem qua quyển Thiên Äịa Bà Lục ! Tuy mục Ä‘Ãch cá»§a hà nh động nà y là để tránh cảnh nhà m chán mà thôi, nhưng cà ng xem bà lục thì Dư Hải Bằng cà ng cảm thấy phấn khÃch !
Khác vá»›i Äạt Ma kinh mà Dư Hải Bằng đã được xem qua và đã luyện. Thiên Äịa Bà Lục không phải là những câu kinh văn sâu nhiệm buá»™c phải váºn dụng tâm cÆ¡ để thấu triệt mà nó chỉ gồm những khẩu quyết ngắn gá»n và hữu dụng cho việc luyện công !
Thiên Äịa Bà Lục không chỉ có phần ná»™i công tâm pháp được gá»i Thiên Nháºp Äịa Dẫn công là phương pháp tá»a công để tÃch tụ và tăng tiến ná»™i lá»±c mà còn có khẩu quyết vá» thân pháp và chưởng pháp !
Có những cách Ä‘iá»u động chân lá»±c sao cho thân pháp Thiên Thốn Äịa Xúc đạt đến mức thượng thừa. Rồi lại có cách thức váºn dụng chân lá»±c sao cho tạo được những chưởng kình khi phát chưởng Thiên Hôn tam thức và chưởng Äịa Ãm cÅ©ng gồm tam thức !
Trước đây, Dư Hải Bằng chỉ biết phương pháp hà nh công theo tâm pháp thượng thừa trong Äạt Ma kinh nhưng lại không biết thế ngồi tá»a công ! Và bây giá», qua Thiên Äịa Bà Lục thì chà ng má»›i biết muốn luyện công không thể cứ nằm như chà ng đã từng là m trước đây ! Äó là nguyên nhân thứ nhất khiến cho Dư Hải Bằng say mê khổ luyện công phu !
Thứ đến là bây giá», nhá» có Thiên Äịa Bà Lục, Dư Hải Bằng má»›i được nghe biết đến thân pháp và chưởng pháp. Chứ không như trước đây, Dư Hải Bằng chỉ biết có bá»™ pháp Túy Tiên để dùng khi giao đấu, chỉ biết váºn lá»±c đánh cà n, không thà nh má»™t chưởng pháp nà o cả ! Äấy là nguyên nhân thứ hai !
Còn nguyên nhân thứ ba và cÅ©ng là nguyên nhân sau cùng khiến cho Dư Hải Bằng phải say mê luyện công không ngừng nghỉ là Dư Hải Bằng không tà i nà o ngồi tá»a công để hà nh công được ! Dù là ngồi tá»a công theo tâm pháp Äạt Ma kinh hay theo Thiên Nháºp Äịa Dẫn công trong Thiên Äịa Bà Lục !
Có thể nói, do trước đây vì không ngưá»i dẫn dắt và do hoà n cảnh bắt buá»™c, Dư Hải Bằng đã quen hà nh công theo tứ thế nằm, nên bây giá» Dư Hải Bằng không thể thay đổi được !
Bởi nếu Dư Hải Bằng tá»± táºp luyện hà nh công theo Thiên Nháºp Äịa Dẫn công, vá»›i tư thế nằm thì không sao cả, vẫn xuôi chèo mát mái, nhưng má»—i lần Dư Hải Bằng luyện theo tư thế ngồi thì trong toà n bá»™ kinh mạch cá»§a chà ng liá»n xuất hiện ba chá»— trục trặc, không thông !
Hiện tượng đó láºp Ä‘i láºp lại thưá»ng xuyên khiến Dư Hải Bằng không thể không suy nghÄ© để tá»± lý giải !
Mãi rồi Dư Hải Bằng cÅ©ng nghÄ© ra, hay chà ng tá»± cho đấy là lá»i giải thÃch hợp lý nhất !
“Tà n huyệt sinh cÆ¡ có má»™t khi bị Ä‘iểm phải, kinh mạch sẽ bị phế, bị gián Ä‘oạn Ãt lắm là hai nÆ¡i !†Äó là lá»i nói trước đây cá»§a Phương Giác đại sư, chưởng môn phương trượng phái Thiếu Lâm mà Dư Hải Bằng đã nghe được !
“Hồi Nguyên Äan chỉ có thể giúp cho vết ná»™i thương được bình phục, còn kinh mạch bị phế, bị gián Ä‘oạn thì chỉ có ná»™i công tâm pháp cá»§a pháºt môn má»›i nối liá»n lại được thôi !†Äấy là lá»i cá»§a Phương Thanh đại sư lúc Phương Thanh đại sư có ý nghi ngá» Dư Hải Bằng đã tá»± khôi phục nguyên trạng nhá» và o tâm pháp Äạt Ma kinh !
Căn cứ theo hai lá»i nháºn định đó, và căn cứ theo hiện trạng quái dị Ä‘ang xảy ra và o lúc nà y cá»§a Dư Hải Bằng thì chà ng biết rằng vì trước đây chà ng trong tư thế nằm để luyện theo tâm pháp Äạt Ma kinh, nên ba chá»— kinh mạch bị phế há»§y đã được nối liá»n nhưng lại theo má»™t cung cách khác ngưá»i ! ChÃnh vì thế cho nên bây giá» dù Dư Hải Bằng luyện công theo tâm pháp nà o Ä‘i nữa thì chà ng không thể tá»a công giống má»i ngưá»i, mà chỉ có thể “ngá»a công†theo cung cách riêng biệt cá»§a chà ng mà thôi !
Là lợi hay là hại so vá»›i má»i ngưá»i thì Dư Hải Bằng không biết, Dư Hải Bằng chỉ biết rằng chà ng cứ luyện theo phương pháp nà o không gây trở ngại cho chà ng thì thôi !
Nhá» nhiá»u lần suy Ä‘i nghÄ© lại nên Dư Hải Bằng lại thấu triệt được má»™t Ä‘iá»u là Thiên Nháºp Äịa Dẫn công và tâm pháp Äạt Ma kinh ! Và điá»u khác biệt cá»§a hai tâm pháp nà y lại là điá»u bổ Ãch cho Dư Hải Bằng !
Vá»›i má»—i má»™t kinh mạch lá»›n trong Bát Äại mạch thì câu kinh văn cá»§a Thiên Äịa Bà Lục đơn giản và rõ rà ng bao nhiêu thì những câu cá»§a Äạt Ma kinh cà ng bao quát và sâu nhiệm đến bấy nhiêu !
Vá»›i tâm tư cá»§a Dư Hải Bằng thì Dư Hải Bằng biết rằng tâm pháp Äạt Ma kinh là nguồn gốc, là khởi thá»§y hà m chứa trong đó nhiá»u loại tâm pháp ná»™i công khác, trong đó có Thiên Nháºp Äịa Dẫn công cá»§a Thiên Äịa Bà Lục !
Chưa biết suy nghÄ© nà y là đúng hay sai so vá»›i sá»± thá»±c nhưng nhỠđó mà Dư Hải Bằng cà ng thêm tinh tiến vá» võ há»c, cà ng thấu đáo hÆ¡n phần tâm pháp Äạt Ma kinh !
Có thể nói, nhá» sá»± so sánh nà y và suy nghÄ© nà y mà Dư Hải Bằng đã phần nà o thấu triệt được nguyên lý võ đạo ! Tâm trà cá»§a Dư Hải Bằng đâu khác gì đất trá»i và o thá»i há»—n mang gá»i là Vô Cá»±c, nhá» việc thấu triệt nguyên lý võ đạo bèn được khai sáng như đất trá»i từ Há»—n Mang sanh ra Thái Cá»±c gá»i là Âm Dương ! Rồi từ Âm Dương tương sinh tương khắc đã biến hóa ra Tứ Tượng, Bát Quái ! Thiên biến vạn hóa !
Vá»›i tâm trà được khai mở đó, khi Dư Hải Bằng váºn dụng chân lá»±c phổ và o chưởng pháp, đánh ra má»™t chưởng Thiên Hôn hay Äịa Ãm liá»n phát sinh ra hai hiện tượng trái ngược nhau ! Há»… Thiên Hôn chưởng thì phát sinh nhiệt khà ! Và vá»›i Äịa Ãm chưởng liá»n tạo ra lãnh khÃ. Má»™t nóng là Dương và má»™t lạnh là Âm ! Âm và Dương nà y khi Dư Hải Bằng má»™t lúc đánh ra hai chưởng, tả chưởng Thiên Hôn và hữu chưởng Äịa Ãm, liá»n phát sinh má»™t tiếng nổ long trá»i lở đất !
Ná»a thất kinh và ná»a đắc ý, Dư Hải Bằng tin chắc rằng công phu mà chà ng vừa luyện được không phải như công phu nguyên thá»§y cá»§a nó trong Thiên Äịa Bà Lục ! Vì ná»™i công tâm pháp mà chà ng táºp luyện hầu như khác hẳn vá»›i tâm pháp cá»§a Thiên Äịa Bà Lục ! Nguồn đã khác thì gốc phải khác !
Do đó, chà ng không thể không gá»i Thiên Hôn chưởng là Thiên Dương chưởng công ! Còn Äịa Ãm chưởng đổi lại là Äịa Âm chưởng công ! Vá»›i song phương hợp kÃch thì Dư Hải Bằng cà ng thêm đắc ý khi gá»i đó là Thiên Äịa Giao Thái thần chưởng !
Cùng vá»›i công phu tăng tiến thì Uyên Ương kiếm pháp, Túy Tiên bá»™ pháp, Thiên Thốn địa xúc thân pháp cÅ©ng được tăng lên tháºp phần !
Riêng phần ná»™i lá»±c thì Dư Hải Bằng không thể biết chà ng đã đạt đến cảnh giá»›i nà o được ! Phải giao đấu vá»›i ai đó, rồi tùy theo sá»± thắng hay bại thì Dư Hải Bằng má»›i phần nà o nháºn định được sở há»c bản thân !
Chứ như bây giá» thì Dư Hải Bằng đã phần nà o mãn nguyện khi chà ng nhá»› lại và tá»± so sánh luồng kình phong cá»§a chà ng tạo ra vá»›i luồng kình phong trước đó chà ng đã hứng chịu cá»§a Tư Äồ Quang, bảo chá»§ Hồng Hạc Bảo đã đánh và o chà ng.
“Lúc nà y ta có thể ngang bằng chứ không thể kém lão Tư Äồ Quang đâu !†Dư Hải Bằng đắc ý khi nghÄ© như thế ! Nhưng khi mục quang cá»§a chà ng chạm phải những là n ranh cá»§a Hắc Tá» Lâm thì Dư Hải Bằng cứ như ngưá»i ngây ngây dại dại !
Luyện võ công để là m gì ? Äắc ý để là m gì ? Tất cả Ä‘á»u biến thà nh vô Ãch khi không thoát ly được Hắc Tá» Lâm, khi không được cùng ai khác ấn chứng võ há»c !
Thá»i gian Dư Hải Bằng lưu lại đây tÃnh ra cÅ©ng được ná»a năm ! Và trong thá»i gian đó Dư Hải Bằng đã phần nà o biết qua địa hình cá»§a Hắc Tá» Lâm !
Muốn giam giữ được Tam Ma thì Vô Cá»±c Tái Lão Quân không thể là m má»™t việc phà công ! Trừ má»™t vùng đất rá»™ng lá»›n độ ná»a dặm vuông để cho Tam Ma tá»± tồn và tá»± chết, thì bao quanh tứ bá» vùng đất nà y chÃnh là những chá»— tối Ä‘en thâm u vá»›i Thượng Cổ kỳ tráºn để ná»™i bất xuất ! Ngưá»i từ bên trong không thể ung dung bước ra nếu không có Hắc Tá» Lâm bà đồ. Và nhân váºt duy nhất Ä‘ang nắm giữ Hắc Tá» Lâm bà đồ lại chÃnh là kẻ thù bất cá»™ng đái thiên cá»§a Dư Hải Bằng, là giáo chá»§ U Minh Giáo, lão ác ma há» Lưu !
Äang mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng vá»›i ná»—i thất vá»ng ê chá», đôi mắt cá»§a Dư Hải Bằng Ä‘ang nhìn mông lung và o Hắc Tá» Lâm vá»›i tâm trạng ngao ngán thì Dư Hải Bằng chợt kinh nghi khi đôi tai tinh tưá»ng cá»§a chà ng bắt được nhiá»u tiếng động lạ !
Tiếng động nà y ná»a như là tiếng chân rón rén cá»§a loà i thú, ná»a như tiếng lao xao trong không khà cá»§a loại Ä‘iểu cầm !
Äây cÅ©ng là lần đâu tiên Dư Hải Bằng biết được má»™t lợi Ãch thiết thá»±c nữa cá»§a võ công ! Vá»›i thÃnh lá»±c nà y thì tai chà ng sẽ nghe không sót bất kỳ tiếng động nhá» nà o trong má»™t phạm vi ba mươi trượng vuông vá»›i không khà tịch mịch và lắng động như thế nà y !
Cho đây là tiếng thú di chuyển, Dư Hải Bằng chá»±c thèm khát những miếng thịt nướng thÆ¡m lừng. Do đó, Dư Hải Bằng liá»n nhẹ hết sức nhẹ nhà ng, lao từ trong túp lá»u cá»§a Äại Ma lao ra !
Và chà ng thoáng nhìn thấy má»™t bóng hình vừa lẻn và o túp lá»u cá»§a Tam Ma, cách đó hai mươi trượng !
Quyết không để sá»—ng con thú xấu số khi tá»± dấn thân và o túp lá»u chẳng khác nà o cái bẫy đã được giăng sẵn, Dư Hải Bằng thÃch thú bay vá»t thân ngưá»i đến đó !
Vút !
- Úy ! Là “ngưá»i†?
Vút !
Lao vá»t đến như tên bắn, kêu lên má»™t tiếng kinh ngạc, rồi lại lạng sang má»™t bên !
Tất cả những động tác đó cá»§a Dư Hải Bằng Ä‘á»u được chà ng là m trong má»™t nháy mắt !
Và chà ng còn kinh ngạc hÆ¡n khi chà ng nháºn ra nhân váºt Ä‘ang nhìn không chá»›p mắt và o chà ng chÃnh là kẻ mà chà ng không lúc nà o không nghÄ© đến, giáo chá»§ U Minh Giáo !
CÅ©ng vá»›i gương mặt lạnh lùng như da ngưá»i chết, giáo chá»§ U Minh Giáo xạ tia hà n quang lạnh lẽo và o chà ng ! Rồi vá»›i giá»ng lạnh tợ băng, lão lên tiếng:
- Ngươi vẫn sống ư ?
Vẫn còn phần nà o khiếp sợ, Dư Hải Bằng cố giữ giá»ng trầm tÄ©nh khi lên tiếng há»i lại:
- May được gặp lão đây ! Lão muốn đến để nạp mạng đấy ư ?
- Hắc... Hắc... Hắc..... ! Tiểu tá» há»i đến lạ, ta mà đến để nạp mạng sao ?
- Váºy lão đến đây để là m gì ?
- Tam Thủ thư sinh đâu ?
- Lão còn há»i đến y để là m gì khi lão đã có hà nh vi đê tiện đối vá»›i y ?
- Tam Thủ thư sinh đâu ?
- Y chết rồi ! Sao ? Lão đã vừa lòng chưa ?
- Chết ? Hắc... Hắc... Hắc... ! Hắn chết là đáng lắm ! Ngươi chôn hắn ở đâu ?
- Sao lão phải quan tâm đến việc nà y ? Không lẽ y đã vì lão mà chết, mà lão lại còn muốn há»§y diệt thi thể y nữa sao ? Giữa lão và y có mối thâm thù đại háºn gì, đến ná»—i lão phải...
- Ngươi chôn hắn ở đâu ?
Trước sau hai lần lão ác ma giáo chá»§ U Minh Giáo đã dá»±a và o uy thế bức ngưá»i cá»§a lão mà nạt ngang không cho Dư Hải Bằng nói ! Thần thái nà y cá»§a lão đã là m cho Dư Hải Bằng căm ghét ! Và má»™t khi đã căm ghét thì Dư Hải Bằng không thể không nhá»› đến mối gia thù mà lão vẫn chưa trả được cho chà ng !
Dư Hải Bằng ăn miếng trả miếng, quát há»i lại lão:
- Lão há»i để là m gì ?
- Ngươi chôn hắn ở đâu ?
- Lão há»i để là m gì ?
- Ngươi chôn... Hắc... Hắc... Hắc... ! Tiểu tá» ngươi ngạo mạn lắm, đởm lược lắm ! ÄÆ°á»£c ! Äã thế thì ta không ngại gì mà không nói ! Ta muốn thu hồi lại hai váºt !
Chợt hiểu ra, Dư Hải Bằng báºt cưá»i lên thÃch thú:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Có phải là váºy nà y không ?
Trong tay Dư Hải Bằng lúc nà y là mảnh ngá»c bà i U Minh thượng lệnh !
Tia mắt lạnh lẽo cá»§a lão giáo chá»§ U Minh Giáo cà ng tá» ra lạnh lẽo hÆ¡n khi lão nhìn thấy ngá»c bà i ! Äoạn lão vẫn giữ nguyên vẻ Ä‘iá»m nhiên khi há»i tiếp:
- Té ra ngươi đã chiếm được sau khi Tam Thá»§ thư sinh đã chết ! Còn quyển bà lục đâu ? Có trong ngưá»i ngươi không ?
Gáºt đầu, Dư Hải Bằng vừa cất lại mảnh ngá»c bà i vừa đáp lại:
- Ta không chiếm đoạt của y, lão đừng vội nõ mồm võ đoán ! Là y tặng lại cho ta !
Cả hai váºt mà lão vừa há»i Ä‘á»u ở trong ngưá»i ta ! Bây giá» nếu lão muốn thu hồi lại hai váºt đó thì lão hãy đổi cho ta má»™t váºt khác !
- Ngươi muốn nói đến Hắc TỠLâm bà đồ ?
- Äúng váºy !
- Hắc... Hắc... Hắc... ! Ngươi có nằm má»™ng không váºy tiểu tá» ? Ta chỉ cần giết ngươi thì lo gì không thu hồi được hai váºt đó chứ ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Lão má»›i đúng là nằm má»™ng giữa ban ngà y ! Nếu lão không chịu giao Hắc Tá» Lâm bà đồ ra thì ta sẽ há»§y ngay hai váºt nà y !
- Äố ngươi dám !
Vút ! Vù... Vù... Vù...
Vút ! Vút !
Thân thá»§ cá»§a giáo chá»§ U Minh Giáo tháºt là kinh thần khiếp quá»· ! Lão chưa quát dứt câu thì lão đã tiến đến sát ngay bên Dư Hải Bằng và chá»™p ngay và o huyệt Äại Truy cá»§a chà ng ! Nhưng may mắn thay là Dư Hải Bằng cÅ©ng đã kịp xê mình lách tránh theo bá»™ pháp Túy Tiên ! Thế cho nên, sau ba bốn lượt xuất thá»§, lão vẫn không động được chéo áo cá»§a chà ng.
- Hừ ! Ngươi tưởng Túy Tiên bộ pháp của lão Túy Cái là vô địch sao ? Xem đây !
Sau lượt quát thứ hai thì lão giáo chá»§ U Minh Giáo liá»n vá»n đủ cả song thá»§ ! Là m cho đâu đâu cÅ©ng thấy ẩn hiện bóng dáng bà n tay cá»§a lão cả !
Thế nhưng, sau khi lẫn tránh được và i chiêu lúc đầu, Dư Hải Bằng đã Ä‘iá»m tỉnh lại hoà n toà n. Và chà ng không khá»i phát khởi hùng tâm ! Chà ng muốn tìm hiểu xem liệu công phu sở há»c cá»§a chà ng trong thá»i gian qua có được tiến triển như chà ng đã nghÄ© không !
Do đó, Dư Hải Bằng cứ ung dung tá»± tại, dùng Túy Tiên bá»™ pháp cá»§a lão Túy Cái, nghiêng ngã trong bóng chưởng tay rợp trá»i cá»§a lão giáo chá»§ U Minh Giáo !
Dư Hải Bằng cà ng ung dung bao nhiêu thì bộ pháp Túy Tiên cà ng tỠra lợi hại đến bấy nhiêu !
Má»™t lúc khá lâu, có đến trăm chiêu là Ãt, lão giáo chá»§ U Minh Giáo không dằn được nữa bèn váºn lá»±c quát lên:
Last edited by kedatinh1974; 28-06-2008 at 08:16 PM.
|
 |
|
| |