 |
|

17-07-2008, 10:59 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 6
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 6
(Cổ Long)
Triển Mộng Bạch cất tiếng rên ư ư.
Chà ng mở mắt ra, nhìn quanh bất giác kinh hãi, cá»±a mình định ngồi dáºy, Phương Tân vá»™i đưa tay ấn nhẹ chà ng nằm yên như cữ, rồi Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i man trá, thốt:
- Chất độc nhiá»…m sâu, thương thế lại nặng, may gặp lão phu dùng Tuyết Liên cho uống, ngươi má»›i tỉnh lại đó. Bây giá», tuy độc khà đã được giải trừ, song ná»™t thương chưa được trị dứt, ngươi phải tránh cỠđộng mạnh.
Từ cõi chết trở vỠcõi sống, Triển Mộng Bạch tự nhiên chẳng còn nhớ gì đã xảy ra, thì trong lúc mê mang, chà ng là m sao biết được những diễn tiến quanh chà ng.
Chà ng giương tròn đôi mắt ngá»i kinh ngạc há»i:
- Các hạ.... các hạ cứu tại hạ?
Có thể như váºy được sao? Ngưá»i cứu chà ng lại là lão ấy sao?
Phương Tân gáºt đầu:
- ChÃnh lão phu cứu ngươi. Nếu không có cÆ¡n may đưa đến, hiện giá» ngươi đã ra ma rồi.
Triển Má»™ng Bạch sá»ng sá».
Chà ng hồi ức lại những sá»± việc đã qua, dÄ© nhiên chà ng phải bắt đầu từ lúc Tần Vô Triệu đánh Ä‘uổi Phương Dáºt chạy ra phỉ phòng. Chà ng cÅ©ng nhá»› luôn Phương Tân sau đó lại đến bức bách Tần Vô Triệu phải thu nạp Phương Dáºt là m môn đồ, và truyá»n y bát cho hắn.
Sá»± kiện đó, chỉ liên quan giữa Tần Vô Triệu và Phương Tân, chứ chà ng là ngưá»i ngoà i cuá»™c, hẳn Phương Tân không thể có ý gì bất lợi cho chà ng cả.
Cho nên, chà ng chẳng há» biết được mục Ä‘Ãch cá»§a sá»± việc cứu chà ng tỉnh lại, và đương nhiên chà ng phải cảm kÃch Phương Tân, cho rằng lão già ấy tuy có những hà nh động bất chánh, song chà ng cho lão nhân háºu, biết cứu ngưá»i trong cÆ¡n hoạn nạn.
Æ n!
Chà ng cho rằng hẳn Phương Tân có Æ¡n vá»›i chà ng, song vốn tÃnh cương trá»±c, thá» Æ¡n là chỉ biết có việc báo Æ¡n, chứ không há» thốt những lá»i khách sáo, cảm tạ rối rÃt như ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng là m, rồi sau đó lại lá» Ä‘i, có khi còn lấy oán báo ân nữa.
Chà ng có hà ng ngà n lá»i nói, nói để cảm tạ Æ¡n cứu mạng, song chà ng không nói được, chỉ vì cái tánh thẳng thắn đó.
Phương Tân nhìn thoáng qua là biết ngay cái ý cá»§a chà ng như thế nà o, lão báºt cưá»i khanh khách:
- ÄÆ°á»ng thắc mắc chi hết, khá»i cần phải nói gì. Äiá»u cần yếu là hiện tại ngươi cứ nằm yên, tịnh dưỡng, khi nà o nghe trong ngưá»i khá»e lại, ngươi sẽ nói chuyện vá»›i lão phu cÅ©ng chẳng muá»™n.
Triển Má»™ng Bạch lại cà ng cảm kÃch hÆ¡n, nháºn ra Phương Tân có cái tác phong cá»§a con ngưá»i khoáng đạt, dù đã là m má»™t cái Æ¡n trá»ng đối vá»›i chà ng, vẫn không há» tá» vẻ gì là kể công, cao ngạo cả.
Có má»™t tác phong khoáng đạt như váºy, hẳn phải có má»™t lương tâm, con ngưá»i đó có thể nà o là m được những Ä‘iá»u bại hoại?
Váºy ra, những lá»i truyá»n thuyết trên giang hồ vá» lão ta, chẳng đúng sá»± tháºt à ?
Äúng hay không đúng, Triển Má»™ng Bạch không cần tìm hiểu, chỉ biết hiện tại, lão có hà nh động tốt vá»›i chà ng, lão là ngưá»i có Æ¡n cứu mạng đối vá»›i chà ng là đủ rồi.
Dù ngưá»i đó, thuá»™c thà nh phần nà o trong vÅ© lâm, lão cÅ©ng vẫn là ngưá»i Æ¡n cá»§a chà ng, chà ng phải ghi Æ¡n, và tìm dịp đáp Æ¡n.
Phương Tân bước ra ngoà i phòng một chút, rồi trở và o, tay cầm chén sâm, trao cho chà ng, bảo uống.
Triển Má»™ng Bạch tỉnh lại, là mưu đồ cá»§a lão được thá»±c hiện ná»a phần, bởi lão chỉ sợ chà ng chết thôi.
Lão mừng, nhưng đồng thá»i lão lại lo.
Thoạt tiên, lão sợ Phương Dáºt bế Äá»— Quyên trở vá». Nếu Triển Má»™ng Bạch thấy con trai lão ôm Äá»— Quyên nÆ¡i lòng, mang nà ng trở lại, thì tránh sao khá»i chà ng nghi ngá». Và như váºy là cÆ¡ mưu cá»§a lão phải há»ng.
Rồi lão lại sợ Phương Dáºt mang Äá»— Quyên Ä‘i luôn, nếu mất Äá»— Quyên thì Triển Má»™ng Bạch sẽ há»i, lão đáp là m sao?
Lão sợ Phương Dáºt trở vá», rồi lão lại mong hắn trở vá».
Lão là m sao giải quyết được mâu thuẩn đó. Tuy trong tâm lo rối lên, ngoà i mặt lão cố là m ra vẻ thản nhiên. Lão cưá»i cưá»i nói nói vá»›i Triển Má»™ng Bạch. Nói để cho chà ng đừng nghi vÆ¡ nghÄ© vẩn, lão nói, nhưng lại bảo Triển Má»™ng Bạch cứ nghe, khá»i cần phải đáp lá»i, sợ chà ng tiêu hao khà lá»±c, cháºm bình phục.
Bổng, có một tiếng soạt vang lên.
Má»™t bóng ngưá»i từ mái nhà bay vút xuống.
Ngưá»i đó là má»™t lão nhân, tóc bạc, râu bạc, gương mặt vừa nghiêm vừa lạnh, tay nắm lưng má»™t ngưá»i, giở há»ng lên cao.
Lão nhân chÃnh là Äá»— Vân Thiên.
Trong thấy Äá»— Vân Thiên, Phương Tân biến sắc mặt, đôi chân run như nhÅ©n lại, lão buông mình xuống ghế kêu phịch má»™t tiếng, chiếc ghế suýt gãy là m đôi.
Thì ra, vì tức uất quá độ, Äá»— Vân Thiên hôn mê, ngã ngưá»i tại chá»—, trong khi Äá»— Quyên bế Triển Má»™ng Bạch chạy sâu và o rừng.
Lúc tỉnh lại, không còn thấy bóng hình con gái, mà cũng chẳng nghe tiếng của nà ng.
Lão cấp tốc chạy xuống núi, rồi theo quan lộ đi tới mãi.
Dá»c đưá»ng, lão há»i thăm khách bá»™ hà nh, tả hình dáng cá»§a Äá»— Quyên và Triển Má»™ng Bạch rõ rà ng, xem há» có gặp cả hai Ä‘i qua con đưá»ng nà y chăng.
Vì bá»n Phương Tân Ä‘i đưá»ng má»™t cách quá lá»™ liá»…u, nên ai ai cÅ©ng biết, há» sẵn sà ng chỉ hướng cho Äá»— Vân Thiên.
Äá»— Quyên và Triển Má»™ng Bạch nháºp bá»n vá»›i hai ngưá»i nữa, song Äá»— Vân Thiên cần gì tìm hiểu ngưá»i đó, miá»…n có con gái cá»§a lão trong Ä‘oà n ngưá»i là được rồi.
Lão theo đến thị trấn Ngô Hưng.
Lúc lão và o thị trấn, thì đêm đã xuống khuya, đèn nhà dá»c theo phố đã tắt, lão không còn gặp ai để há»i.
Do đó, lão tìm đến khách sạn, dỠthám.
Bất ngá», khi đến ngôi khách sạn có bá»n Phương Tân thuê phòng trá», bá»—ng lão thấy má»™t thiếu niên vác má»™t nà ng thiếu nữ chạy bay ra ngoà i.
Lão Ä‘inh ninh thiếu niên đó chẳng phải là con ngưá»i tốt, ban đầu, lão muốn Ä‘uổi theo để trừng trị kẻ gian.
Nhưng lão do dự, nếu gánh vác việc bất bình, thì phải bỠphế công cuộc tìm con gái.
Bất thình lình, thiếu nữ bị vát đi đó vụt kêu lên:
- Buông ta xuống, để ta trở và o với chồng ta.
Äá»— Vân Thiên vụt biến sắc, nháºn ra đúng là âm thanh cá»§a Äá»— Quyên.
Láºp tức lão vá»t mình tá»›i, trong khi Phương Dáºt chưa hay biết gì, lão chỉ cần vươn tay là kẹp cứng nÆ¡i cổ hắn, chế ngá»± hắn dá»… dà ng.
Nháºn ra gia gia nà ng, Äá»— Quyên nhoẻn miệng cưá»i.
- Sống lại rồi.
Thế là nà ng tưởng gia gia nà ng đã chết, lúc mà nà ng đã bế Triển Mộng Bạch chạy đi.
Nà ng thấy lão ngã xuống quá rõ rà ng, song vì tâm trà cuồng loạn, nà ng không nghĩ đến việc trở lại cứu cha.
Thá»±c ra, nà ng lúc mê, lúc tỉnh, mê thì nhiá»u, mê lâu, tỉnh thì Ãt, lại tỉnh má»™t chút lại mê liá»n.
Cho nên, bây giá», thấy cha còn sống, nà ng kêu lên mấy tiếng đó rồi báºt cưá»i hì hì.
Äá»— Vân Thiên năm Phương Dáºt, do theo cá»a hắn phóng mình ra lao chạy và o.
Trước khi và o phòng, lão dè dặt nhảy lên mái nhà , quan sát một chút đoạn đáp xuống.
Vừa thấy Phương Tân, Äá»— Vân Thiên hét lên:
- Thì ra là ngươi.
Lão vung tay, quăng Phương Dáºt chạm và o vách.
Lấy lại bình tÄ©nh, Phương Tân Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i có vẻ xu phụng hiện rõ nÆ¡i và nh môi, thốt:
- Lâu năm xa cách, bây giá» lão phu gặp lại Äá»— đại hiệp vẫn còn giữ phong độ cá»§a ngà y nà o.
Phương Tân chưa kịp nói gì.
Phương Dáºt bị quăng chạm và o vách Ä‘au quá, song cÅ©ng gượng đứng lên, cao giá»ng há»i:
- Ngươi là ai? Sao ngươi khinh ngưá»i đến thế? Nà ng là con gái cá»§a ngươi phải không?
Nà ng tình nguyện lấy ta, nà o phải ta cưỡng ép đâu. Tại sao ngươi can thiệp?
Äá»— Vân Thiên quát lá»›n:
- Câm miệng lại.
Phương Tân cưá»i vuốt, thốt:
- Ngốc tá» chẳng biết gì, nên xúc phạm đến đại hiệp, mong đại thứ cho. Tuy nhiên hắn nói đúng sá»± tháºt đấy. Äại hiệp không tin, đại hiệp cứ há»i lại lịnh ái thì biết.
Lúc đó, Äá»— Quyên từ bên ngoà i bước và o.
Nà ng không ngừng nÆ¡i nà o, cứ Ä‘i thẳng đến giưá»ng cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Äá»— Quyên cÅ©ng có nghe Phương Tân nói, có Ä‘iá»u nà ng hiểu hay không, chỉ có nà ng biết thôi.
Äá»— Vân Thiên hét:
- Tháºt váºy không?
Äá»— Quyên vừa vuốt nhẹ lên mình Triển Má»™ng Bạch, vừa đáp:
- Tháºt váºy mà .
Äá»— Vân Thiên sững sá».
Bổng, lão nhìn lên chiếc giưá»ng. Bây giá» lão má»›i để ý ngưá»i nằm trên đó.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, lão nháºn ra ngay Triển Má»™ng Bạch.
Là o hết sức kinh dị, mà cũng mừng rỡ vô cùng.
Lão buộc miệng kêu lên:
- Ngươi chưa chết?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh, đưa tay lên, hất tay cá»§a Äá»— Quyên rá»i khá»i mình, Ä‘oạn cao giá»ng thốt:
- Chẳng dám là m phiá»n đến Äá»— đại hiệp và lịnh ái, xui hai vị đừng quan tâm đến tại hạ.
Tại hạ khó chết lắm.
Tìm lại được con gái, luôn cả Triển Má»™ng Bạch, lại thấy chà ng chẳng nguy đến tánh mạng, Äá»— Vân Thiên hân hoan phi thưá»ng, sẵn sà ng bá» qua sá»± việc cho cha con há» Phương, lão quắc mắt nhìn hai cho con há», gắt:
- Tha cho các ngươi một lần đó, hãy đi đi.
Äoạn, lão bước đến gần chiếc giưá»ng.
Triển Mộng Bạch biến sắc:
- Äại hiệp muốn gì?
Äá»— Vân Thiên vẫn cưá»i.
- Việc vừa qua, lão phu nhầm. Lão phu nghi oan cho hiá»n đệ....
Triển Mộng Bạch bỉu môi:
- Tại hạ chẳng dám nháºn lá»i sá»a sai cá»§a tiá»n bối. Tại hạ chỉ là má»™t tên dâm tặc, có xứng đáng gì mà tiá»n bối gá»i là hiá»n đệ. Tiá»n bối buông tha cho tại hạ nhá».
Äá»— Vân Thiên thoáng đỠmặt, thấp giá»ng tiếp:
- Hiá»n đệ nói chi những lá»i cay chua thế? Xin hiá»n đệ theo lão phu trở vá», lão phu sẽ dùng ná»™i lá»±c truyá»n sang, khai thông kinh mạch cho hiá»n đệ mau bình phục. Có như váºy lão phu má»›i chuá»™c tá»™i được.
Triển Mộng Bạch lắc đầu.
- Tại hạ dù trái máºt to bằng núi, cÅ©ng chẳng dám theo Äá»— đại hiệp trở vá».
Chà ng đã gặp quá nhiá»u cái khổ, chà ng mang rất nhiá»u oan uổng, chà ng và o tá» ra nguy, lòng chà ng Ä‘ang trà n ngáºp má»™t trá»i uất háºn, nhìn Äá»— Vân Thiên, chà ng còn phừng phừng lá»a giáºn, nói chi là phải Ä‘i đứng chung Ä‘oà n vá»›i lão trở vá» nhà .
Chừng như nói có thể cũng chưa vừa tức uất, chà ng tiếp luôn:
- Tại hạ không dám là m nhá»c Äá»— đại hiệp. Xin để cho tại hạ được yên thân tại đây.
Thà rằng chà ng mắng như tát nước và o mặt, Äá»— Vân Thiên còn dá»… chịu hÆ¡n là nghe những lá»i chua chát gắt gá»ng cá»§a chà ng.
Äá»— Vân Thiên cố dằng lòng, lẩm nhẩm:
- Chẳng lẽ hiá»n đệ không chịụ..
Triển Má»™ng Bạch không đáp lá»i Äá»— Vân Thiên, hướng sang Phương Tân há»i:
- Gian phòng nà y, Phương lão tiá»n bối thuê ở đây phải không?
Phương Tân gáºt đầu.
- ChÃnh lão phu thuê.
Triển Mộng Bạch buông luôn:
- Má»™t gian phòng thô láºu như thế nà y, đâu có xứng đáng lưu má»™t báºc đại hiệp anh hùng như Äá»— đại hiệp được. Phương tiá»n bối nên thỉnh Äá»— đại hiệp ra ngoà i Ä‘i, cho ngưá»i khá»i bị chạm danh dá»±. Nhá»› là Äá»— đại hiệp có thể đánh cho má»™t chưởng há»™c máu mồm ra đấy. Cẩn tháºn nhé Phương tiá»n bối.
Phương Tân báºt cưá»i ha hả, nghiêng mình hướng qua Äá»— Vân Thiên, vòng tay, cúi đầu:
- Tình trạng cá»§a Triển lão đệ chưa được bình thưá»ng, không nên khÃch ná»™ Triển lão đệ!
Nếu Äổ đại hiệp không muốn cho Triển lão đệ chết gấp, xin má»i...
Lão báºt cưá»i vang, vá»™i bá» lá»ng câu nói, chẳng cần tiếp cho tròn.
Cần gì lão tiếp cho tròn? Dù là má»™t đứa trẻ lên năm, cÅ©ng thừa hiểu lão muốn dứt câu như thế nà o, huống hồ Äổ Vân Thiên?
Äổå Vân Thiên biến sắc mặt, thoạt xanh, thoạt trắng.
Bình sanh, lão chưa từng bị ai sÄ© nhục như lần nà y! Tuy nhiên lão cố nén cÆ¡n tức uất, chỉ thở dà i, gá»i con gái:
- Quyên Nhi! Chúng ta đi!
Äổ Quyên lắc đầu.
Nà ng lại cưá»i, ngây ngây dại dại, thốt:
- Tôi không Ä‘i đâu hết, ngưá»i đó đã cứu chồng tôi sống lại, tôi đã đáp ứng lá»i ngưá»i ta, ngưá»i ta muốn tôi lấy con trai ngưá»i ta, tôi phải giá» lá»i đáp ứng. Äừng ai bảo tôi phải Ä‘i đâu hết!
Triển Má»™ng Bạch sá»ng sá».
Äổ Vân Thiên sôi giáºn.
Lão quắc mắt nhìn con gái, hét to:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi đáp ứng lấy tiểu tỠđó là m chồng?
Lão quay mặt hướng sang Phương Dáºt, ánh mắt cá»§a lão tóe lá»a.
Phương Tần thấy ánh mắt cá»§a lão bốc ngá»i sát khÃ, không khá»i giùn mình, vá»™i dà n giải cho Äổ Vân Thiên nguá»™i bá»›t lại:
- Bất quá nói để mà đùa cho vui, chứ lịnh chi là báºc thiêng liêng, con trai lão có đáng gì mà dám nhìn cao?
Phương Dáºt không phục lá»i nói đó.
Nhưng hắn thấy Äá»—Ã¥ Vân Thiên hung dữ phi thưá»ng hắn cÅ©ng ngán luôn, chẳng nhưng không dám nói gì, lại còn cúi đầu, nhìn xuống ná»n.
Äổ Vân Thiên hừ má»™t tiếng, đưa tay nắm cánh tay Äổ Quyên quay mình bước Ä‘i.
Äổ Quyên kêu lên:
- Tôi không đi! Tôi không muốn đi đâu hết!
Nà ng kêu lên như váºy, song không dám vùng vẫy.
Triển Mộng Bạch nhìn theo bóng hai cha con đến lúc cả hai khuất dạng rồi, chà ng buột miệng thở dà i.
Äến lúc đó Phương Dáºt má»›i dáºm chân, mắng:
- Lão súc sanh! Lão già đáng chết!
Phương Tần dứt khoát:
- Äừng để hai cha con há» trở lại gây phiá»n phức cho chúng ta. Mình nên dá»i chá»— khác gấp!
Lão cúi xuống bế Triển Mộng Bạch lên, rồi bước ra ngoà i.
Triển Má»™ng Bạch tưởng lão bá» khách sạn nầy, tìm đến ngôi khách sạn khác, chứ Ä‘ang lúc ná»a đêm còn Ä‘i đến địa phương nà o nữa?
NgỠđâu, Phương Tần bất chấp thá»i gian, tuy Ä‘ang lúc đêm khuya, lão vẩn ra khá»i thị trấn Ngô Hưng.
Triển Má»™ng Bạch hết sức kinh dị, song chà ng không muốn há»i, vì sợ là m phiá»n phức cha con há» Phương, bởi há» là những ngưá»i có Æ¡n trá»ng, cứu mạng chà ng.
Khác biệt với đêm thị thà nh, đêm thôn dã vừa thanh, vừa tịnh.
Khách trần nhìn thấy rõ những Ä‘iểm sao nhá», sao chi chÃt đầy trá»i, thỉnh thoảng má»™t cÆ¡n gió nhẹ lướt qua, Ä‘em mát dịu thấm nhuần không gian cho con ngưá»i được phần nà o thư thái...
Song, giữa đêm khuya, còn khách nhà n du nà o hưởng cái cảnh gió mát trá»i thanh?
Dù có ngưá»i Ä‘i đêm, thì ngưá»i đó phải có má»™t sá»± vụ gì má»›i rá»i giưá»ng ấm để chan sương, giải gió.
Ra khá»i thị trấn Ngô Hưng rồi, dù đêm thanh, cảnh tịnh, Phương Tần nặng niá»m tâm sá»±, có nhà n đâu để thưởng thức cái mát dịu cá»§a khung trá»i?
Lão mang Triển Má»™ng Bạch, có Phương Dáºt theo sau, chạy thẳng đến má»™t khu rừng, cách thị trấn không xa lắm.
Lão đặt Triển Mộng Bạch xuống cạnh một cội cây.
Triển Má»™ng Bạch thấy lão quá vất vả vì chà ng, chà ng vô cùng cảm kÃch, buá»™t miệng thở dà i:
- Tiá»n bối đối xá» vá»›i tại hạ như váºy, thá»±c tại hạ chẳng là m sao quên được! Tại hạ nghÄ©, sau nà y phải Ä‘á»n đáp Æ¡n trá»ng cá»§a tiá»n bối như thế nà o cho xứng?
Phương Tần báºt cưá»i khanh khách:
- Bình thá»§y tương phùng, ngưá»i hà nh hiệp có bổn pháºn tiếp trợ lẩn nhau, đợi gì phải là thân thÃch ruá»™t rà má»›i ra tay tương tế? Việc là m cá»§a lão phu, không thể xem là ơn, giả như ngưá»i muốn báo đáp, thì chẳng có gì khó khăn cả!
Không khó khăn?
Má»™t cái Æ¡n cứu mạng, nà o phải nhá»? Muốn đáp Ä‘á»n má»™t cái Æ¡n cứu mạng, mà cho là không khó khăn à ?
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, sá»ng sá» má»™t lúc.
Bây giá», Phương Tần bắt đầu để lá»™ cái móng nhá»n bá»c trong lá»›p nhung nhân đạo.
Không để mất thì giá», lão và o đỠngay:
- Cứu ngươi, lão phải hao phà bao nhiêu công lá»±c! Cứu ngươi, nà o phải là việc dá»… dà ng, cho lão phu? Cứu ngươi lão phu phải dùng đến món quà nhất trần Ä‘á»i là Tuyết Liên, lão phu phải và o nguy ra tá» má»›i có váºt đó! Lão phu cam dùng má»™t váºt chà báu giúp ngươi toà n mạng, chẳng phải để mong cầu ngươi báo đáp trá»ng háºu gì. Bất quá, ngươi trao Bạch Bố Kỳ và quyển bà kÃp vá»§ công cá»§a Tần Vô Triệu cho lão phu là đủ! Hai váºt đó, chẳng phải là váºt sở hữu, váºt gia truyá»n cá»§a ngươi, giữ nó cÅ©ng chẳng Ãch gì, Ä‘em nó đổi mạng là hợp lý. Chắc ngươi cÅ©ng hiểu như váºy chứ?
Triển Mộng Bạch chợt tỉnh ngộ.
Chà ng thầm nghĩ:
- Thì ra, cha con lão ta cứu mình, là vì hai váºt đó chứ chẳng phải do nhân đạo, do hiệp khà hảo tâm gì!
Rồi, chà ng tự trách:
- Vô luân là m sao, mình còn sống đây cÅ©ng nhá» cha con lão! Mình không nên nghÄ© quấy vá» há»...
Chà ng lại than thầm:
- Nhưng... mình đã hứa vá»›i Tần Vô Triệu... Tần tiá»n bối trước khi chết, Ä‘inh ninh căn dặn mình, chá»n ngưá»i trao hai váºt đó! Tần lão tiá»n bối đã khước từ cha con há», mình có thể trao bừa bãi như váºy sao? Tần lão tiá»n bối háºn hỠđến táºn xương tá»§y kia mà ! Nếu không có mẹ mình xuất hiện thình lình hẳn cha con hỠđã hà nh hung Tần lão tiá»n bối mà cướp Ä‘oạt rồi!
Những ý niệm mâu thuẩn hiện ra chớp nháng trong tâm tư, chà ng do dự, chưa dứt khoát thái độ.
Phương Dáºt vốn tánh láu táu, co má»™t chân lên, trong tư thế hoặc đạp, hoặc phóng ra má»™t đá, cao giá»ng hét:
- Ngươi đúng là má»™t kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a, nếu không có cha con ta thì giỠđây ngươi đã là má»™t con ma rồi! Những váºt đó, đối vá»›i ngươi có giá trị gì đâu, bảo ngươi trao ra để đáp lại cái Æ¡n cứu mạng, ngươi lại dần dà , còn tiếc rẻ! Thá» há»i, nếu ngươi chết Ä‘i, ngươi có mang những váºt đó theo vỠâm cảnh được chăng? Cho ngươi biết, nếu ngươi không chịu trao ra, ta sẽ lá»™t trần truồng ngươi!
Hắn chưa hả giáºn, hắn mắng thêm má»™t lúc nữa, dÄ© nhiên những lá»i cá»§a hắn phải nặng ná» lắm!
Triển Mộng Bạch phát cáu, nhướng cao đôi mà y, quát trả:
- Cái Æ¡n cứu mạng cá»§a hai vị, đương nhiên tại hạ phải đáp Ä‘á»n, song bằng cách nà o kia, chứ muốn cho tại hạ trao những váºt cá»§a Tần lão tiá»n bối lưu lại, thì hai vị đừng hy vá»ng vô Ãch!
Phương Dáºt nhÃch nhÃch chiếc chân đã co lên, hét:
- Äừng hy vá»ng? Ngươi dám láºp lại câu đó má»™t lần nữa, ta đạp ngươi gãy cổ liá»n!
Rồi hắn mắng!
Trên thế gian, trong ngôn ngữ con ngưá»i, có bao nhiêu danh từ để mắng, hắn dùng tất cả.
Những danh từ đó, hắn trút lên đầu Triển Mộng Bạch, như cuồng phong, bạo vũ.
Triển Mộng Bạch trầm gương mặt lạnh lùng thốt:
- Tại hạ đã nói rồi, tại hạ có thể là m bất cứ việc gì để đáp Æ¡n hai vị, trừ cái việc hai vị đòi há»i!
Thay vì đạp, Phương Dáºt rút má»™t mÅ©i Ä‘ao nhá» dưới đế già y, hắn chong mÅ©i Ä‘ao ngay Triển Má»™ng Bạch.
Hắn chồm tá»›i, dà mÅ©i Ä‘ao sát yết hầu Triển Má»™ng Bạch, rÃt lên:
- Ta giết ngươi! Ta chặt xác ngươi là m trăm ngà n đoạn!
Triển Má»™ng Bạch không há» biến sắc, Ä‘iá»m nhiên bảo:
- Các hạ cứ xuất thủ!
Phương Dáºt hét to:
- Ngươi không bằng lòng tháºt à ?
Hắn ấn mũi đao mạnh hơn một chút.
Máu rỉ ra nơi mũi đao.
Triển Má»™ng Bạch cưá»i nhẹ:
- Muốn giết, cứ giết, nói nhiá»u vô Ãch!
Phương Dáºt lại hét lên má»™t tiếng, nhÃch mÅ©i Ä‘ao xuống, rá»c là n da ngá»±c má»™t đưá»ng.
Máu chảy nhiá»u hÆ¡n trước.
Triển Mộng Bạch vẫn thản nhiên, đôi mắt chẳng hỠchớp khẻ.
Má»™t ý niệm phát sanh nÆ¡i tâm tư, Phương Tần láºp tức đánh ra má»™t chưởng, chưởng phong cuốn tá»›i, quét bay Ä‘oản Ä‘ao cá»§a Phương Dáºt.
Phương Dáºt nổi giáºn:
- Gia gia...
Phương Tần đánh tiếp một chưởng, hất tung hắn ra xa hơn một trượng. Hắn ngã nhà o, lăn đi mấy vòng chạm một cội cây.
Lão quát lớn:
- Súc sanh!
Tay hữu cá»§a lão vung theo liá»n tiếng mắng.
Lão quay mình lại, đưa lưng vá» Triển Má»™ng Bạch, tay hữu đánh ra tay tả cháºn lại, thà nh ra tay nầy đánh và o tay kia, cốt để cho Triển Má»™ng Bạch tưởng lầm.
Mấy tiếng bốp bốp vang vang lên, Phương Dáºt chẳng việc gì bởi Phương Tần đâu có xuất phát chưởng đánh mình?
Phương Dáºt sá»ng sá», Phương Tần vá»t mình theo, gắt khẻ:
- Ngốc tá»! Hắn có tánh cứng cá»i, ngươi dùng bạo lá»±c đối vá»›i hắn sao được? Dù ngươi có đánh chết hắn, hắn cÅ©ng chịu chết, chứ chẳng há» nói cho nghe gì đâu!
Phương Dáºt toan há»i, lão nháy mắt bảo hắn im, Ä‘oạn tiếp:
- Con ngưá»i tánh cứng thì tâm má»m, mình nên dùng kế để đối phó vá»›i hắn, sá»›m muá»™n gì hắn cÅ©ng mắc lừa. Hiện tại, tuy chất độc trong ngưá»i cá»§a hắn được giải trừ, song ta đã ngầm phong bế khà huyết cá»§a hắn, nếu không được giải khai thì công lá»±c cá»§a hắn chẳng bao giỠđược phục hồi như cá»§, tay chân cá»§a hắn má»m yếu như tay chân trẻ nÃt, hắn trốn Ä‘i đâu được mà ngươi hấp tấp chứ?
Phương Dáºt mỉm cưá»i.
Phương Tần tiếp:
- Từ nay, ngươi nên tỠra hòa nhả với hắn!
Äoạn lão dặn khẻ:
- Bây giá», ngươi bắt đầu kêu la Ä‘i!
Lão đưa cao hay tay lên, rồi vươn tới, tay tả đánh và o tay hữu, tay hữu đánh trả qua tay tả.
Nhiá»u tiếng bốp bốp vang lên.
Lão vừa đánh tay và o tay, vừa mắng. Phương Dáºt lại rú thảm nghe thương hại vô cùng.
Lão quay mình, bước trở lại cạnh Triển Mộng Bạch vòng tay thốt:
- Ngốc tá» chẳng biết gì, xúc phạm đến huynh đà i, xin huynh đà i nể mặt lão phu xá tá»™i cho nó. Còn như cái chuyện Bạch Bố Kỳ và bà kÃp vá»§ công kia, mình bá» qua Ä‘i, đừng đỠcáºp đến những váºt đó nữa. Bây giá», lão phu xin huynh đà i, muốn là m gì thì là m, muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, lão phu tuyệt nhiên không há» ngăn trở.
Sá»± tình chuyển biến như váºy được sao? Có thể nà o Phương Tần thay đổi thái độ nhanh chóng và dá»… dà ng như váºy được sao?
Triển Má»™ng Bạch sá»ng sá».
Dù chà ng có thừa thông minh, bất quá chà ng chỉ là má»™t con chim non lạc lõng giữa khung trá»i cao đất rá»™ng, kinh nghiệm thiếu hẳn, lại chạm mặt vá»›i tay lão luyện, giảo hoạt hÆ¡n con cáo già , là m gì chà ng thấu đáo nổi dụng tâm sâu kÃn cá»§a Phương Tần?
Nghe lá»i nói ngá»t, chà ng cứ tưởng là con ngưá»i đó đối tốt vá»›i chà ng.
Nghe ngưá»i nghiêm trách, chà ng động chạm tá»± ái, tưởng đâu đối thoại vì tư thù nên nặng tiếng nói lại.
Chà ng chưa có một tiêu chuẩn vỠcái tốt cái xấu, thì còn dựa và o đâu mà cân phân, mà so sánh?
Cha con Phương Tần cứng rắn, chà ng háºn, cha con hỠđấu dịu, chà ng lại cảm xúc, rồi từ cảm xúc, chà ng bối rối, áy náy không yên tâm.
Chà ng ấp úng:
- Æ n cứu mạng cá»§a tiá»n bối, tại hạ đáng lẽ ra...
Phương Tần vừa báºt cưá»i ha hả, vừa khoát tay cháºn:
- Äừng đỠcáºp đến cái tiếng Æ¡n nghÄ©a nữa, Triển lão đệ! Thi Æ¡n mà cầu báo sao đúng vá»›i cái đạo nhân? Cứ yên trÃ, tịnh dưỡng sức khá»e cá»§a lão đệ là điá»u tối cần, khi nà o công lá»±c bình phục rồi, muốn nói chi hãy nói.
Phương Dáºt đã đứng lên, vuốt mặt mấy lượt cho sạch sẽ, rồi bước đến gần Triển Má»™ng Bạch vả lã mấy tiếng xoa dịu sá»± tình.
Triển Mộng Bạch còn mong muốn gì?
Chà ng còn khâm phục Phương Dáºt biết phục thiện nữa là khác.
Phương Tần lấy thuốc trị thương xoa trên ngá»±c Triển Má»™ng Bạch, nÆ¡i mÅ©i Ä‘ao cá»§a Phương Dáºt rá»c tét.
Äoạn lão thốt:
- Tại Giang Âm, lão phu có má»™t ngưá»i bằng hữu, nhà cá»a cá»§a y cÅ©ng khá rá»™ng rãi lãp phu định đưa Triển lão đệ đến đó, tạm nương náu má»™t thá»i gian để dưỡng bịnh. Triển lão đệ nghÄ© sao?
Triển Mộng Bạch không nói gì.
Chà ng còn nói gì hơn là để tùy Phương Tần định liệu?
Chà ng không cỠđộng nổi chân tay, cứ tưởng là tại thương thế và độc khà hoà ng hoà nh mà ra tình trạng đó, chứ có biết đâu thá»±c sá»± thì chà ng đã bình phục rồi, song Phương Tần đã ngầm hạ thá»§ Ä‘oạn, biến chà ng thà nh phế nhân trong má»™t thá»i gian lão ta mong muốn!
Bởi không hiểu được cÆ¡ mưu Ä‘en tối cá»§a Phương Tần, lại thấy lão má»™t má»±c chiếu cố chà ng, từ việc nhỠđến việc lá»›n, chà ng lại cà ng cảm kÃch hÆ¡n trước.
Cả ba lên đưá»ng.
DÄ© nhiên, cha con há» Phương phải dìu Triển Má»™ng Bạch suốt Ä‘oạn đưá»ng dà i đó.
Phương Tần luôn luôn đối xá» vá»›i chà ng bằng thái độ ôn hòa từ tốn, hết sức chiá»u chuá»™ng săn sóc chà ng như săn sóc má»™t ngưá»i thân nhất Ä‘á»i, giả như Phương Dáºt ở và o trưá»ng hợp chà ng, chưa chắc lão săn sóc chu đáo như váºy.
Lão đóng đúng vai má»™t ngưá»i quân tá», thấy bất bình là can thiệp, thấy hoạn nạn là tiếp trợ, đã tiếp trợ là phải tiếp trợ đến tròn việc.
ÄÆ°á»ng xa dìu như thế e bất tiện, Phương Tần thuê má»™t cổ xe, chở Triển Má»™ng Bạch.
ÄÆ°á»£c giải độc rồi, được xoa thuốc trị thương rồi, Triển Má»™ng Bạch cố váºn hà nh chân khà thá» xem, xong chà ng không là m nổi cái việc đó.
Chà ng vẩn bất lá»±c như thưá»ng.
Chà ng hết sức lấy là m lạ, thầm nghĩ:
- Ta bị nhiá»…m độc và thá» thương nặng đến thế sao? Mãi đến bây giá» mà ta chưa khôi phục được má»™t Ä‘iểm khà lá»±c nà o! Trá»i! Nếu váºy cái cảnh cá»§a ta nguy hại lắm! Nếu không gặp cha con Phương tiá»n bối chắc ta đã mất mạng rồi!
Phương Dáºt, theo lá»i dặn dò cá»§a cha, cÅ©ng hòa dịu vá»›i Triển Má»™ng Bạch.
Hắn vui vẻ trò chuyện với chà ng, như chẳng có việc gì xảy ra trước đó giữa cả hai.
Triển Mộng Bạch lại nghĩ:
- Xem ra, hắn cÅ©ng chẳng phải là con ngưá»i bại hoại cùng cá»±c! Äể ta xem, nếu thá»±c sá»± hắn biết ăn năn, hối cải, hướng thiện hồi đầu Ä‘i theo con đưá»ng chánh, thì ta sẽ trao lá Bạch Bố Kỳ và quyển bà kÃp vá»§ công cá»§a Tần lão tiá»n bối cho hắn!
Phương Tần trông qua thần sắc của Triển Mộng Bạch, đã đoán được tâm ý của chà ng rồi.
Lão mừng thầm, ngầm bảo Phương Dáºt:
- Ngươi cẩn tháºn giá» mình đấy, để ló cái Ä‘uôi chồn cho hắn nắm được thì đừng hy vá»ng đại sá»± thà nh công! Cố kiên nhẫn Ãt hôm nữa, thế nà o rồi ngươi cÅ©ng được toại nguyện!
Lão cưá»i bà hiểm, tiếp:
- Nhẫn nhịn một lúc mà được việc, hưởng kết quả ngà n năm, thì cũng nên nhẫn lắm chứ?
Sau nầy, ngươi thà nh công rồi, thì ngươi muốn trả háºn cách nà o lại chẳng được? Hắn còn đó, ngươi muốn chặt hắn là m bao nhiêu Ä‘oạn tùy ngươi, ta không ngăn cản đâu.
Phương Dáºt gáºt đầu.
Hắn cà ng tỠra thân thiện hơn với Triển Mộng Bạch.
Cạm bẩy đã mở ra, con mồi từ từ đi và o, ung dung đi và o, vui vẻ mà đi và o.
Tại sao Phương Tần không dùng ngựa hoặc đi bộ?
Lão sợ khách giang hồ xuôi ngược trên Ä‘oạn đưá»ng đó gặp há», cho nên lão thuê xe để dấu mình trong cổ xe, giữ hà nh tung bà máºt.
Má»™t hôm, hỠđến Vô TÃch.
Ngồi trong xe, Triển Má»™ng Bạch nhìn ra thấy sinh hoạt cá»§a thị trấn nhiệt náo phi thưá»ng.
Äến thị trấn đương nhiên há» dừng xe, tìm cái ăn, cái uống.
HỠvà o một ngôi hà ng quán.
Uống và i chén rượu, cái hứng dâng lên, Triển Má»™ng Bạch nhìn khung cảnh bên ngoà i qua cá»a sổ, khoan khoái vô cùng.
Cha con Phương Tần cÅ©ng vui vẻ phi thưá»ng. Há» thay phiên nhau, má»i chà ng uống hết chén lại rót đầy, đầy rồi uống cạn...
HỠđịnh phục rượu cho chà ng say túy lúy, trong cÆ¡n say, há» tìm lá»i há»i dò.
Quá say, chà ng sẽ mất tá»± chá»§, và chà ng sẻ chỉ chổ giấu Bạch Bố Kỳ vá»›i quyển bà kÃp vá»§ công.
Song, hai cha con há» Phương tÃnh sai!
Tuy Triển Má»™ng Bạch còn nhá» tuổi, mà tá»u lượng rất cao, rượu uống và o đã nhiá»u, mặt chà ng không đổi sắc.
Chà ng chưa say, Phương Dáºt chuốc rượu cho ngưá»i mà tá»± hắn đã say trước rồi.
Hắn say, hắn nói ba hoa, cuồng loạn, thá»±c khách trong tá»u quán khó nÃn cưá»i.
Phương Tần vừa thẹn vừa tức cho gả con trai vô dụng quá chừng, lão cau mà y quát khẻ:
- Ngươi say rồi, nên ngáºm miệng lại, đừng nói nhảm, thiên hạ ngưá»i ta cưá»i cho!
Phương Dáºt không ngáºm miệng, trái lại còn báºt cưá»i ha hả:
- Con say à ? Say thì đã sao? Con nói nhảm à ? Thế con nói như váºy không hợp lý sao?
Hắn chệnh choạng đứng lên, định quát to, nhưng quá say nên chỉ là nhà vá»›i giá»ng rất nhừa nhá»±a:
- Ai cho rằng ta nói nhảm? Ai cưá»i ta? Ai đâu?
Thá»±c khách thấy hắn hung dữ quá chừng, Ä‘á»u sợ hãi, đồng ráºp nhau thốt gấp:
- Không ai cưá»i đâu, tráng sÄ© nói đúng quá mà !
Phương Dáºt báºt cưá»i ha hả:
- Tá»± nhiên là ta nói đúng rồi! Ngưá»i như ta, là m gì lại nói nhảm?
Hắn vươn tay, chụp má»™t thá»±c khách gần nhất, há»i nhanh:
- Ngưá»i như ta, có thể nói những lá»i nhảm nhà được không?
Hắn vừa nói, vừa nhắc hổng ngưá»i đó lên cao.
Ngưá»i đó xanh mặt, hấp tấp đáp:
- Không! Không! Tráng sĩ đứng đắn lắm, khi nà o lại nói nhảm?
Phương Dáºt cưá»i hì hì, mùi rượu bốc ra ná»±c nồng.
Rồi hắn ấn ngưá»i đó xuống chổ cá»§.
CÅ©ng vừa lúc đó, có tiếng tiêu văng vẳng từ dưới lầu vá»ng lên. Tiếng tiêu còn ngân dà i thì má»™t bé gái tuổi độ mưá»i má»™t, mưá»i hai, tóc bá» xòa chấm vai, tay dắt má»™t lão nhân mù, xuất hiện nÆ¡i đầu thang.
Cả hai từ từ tiến đến các dãy bà n ăn.
Äứa bé vóc ốm, mặt và ng, tiá»u tụy thấy rá», vừa Ä‘i vừa ho.
Lão nhân cũng xơ xác không kém, y phục vá hà ng trăm mảnh, tóc rối bù, chừng như mang bịnh trầm kha trong kiếp sống phiêu linh nghèo khổ.
Lão tiá»u tụy như thế, song vẩn còn khà lá»±c thổi lên những Ä‘iệu tiêu du dương vô cùng.
Äứng lại nÆ¡i khoảng rá»™ng, giữa gian phòng ăn, lão nhân nhìn qua bé gái bảo:
- Linh Linh! Ca mấy bà i cho các vị nghe đi nà o!
Linh Linh vén chéo áo qua má»™t bên, nghiêng mình chà o quanh các thá»±c khách má»™t lượt, Ä‘oạn cất giá»ng đầy lá»… độ thốt:
- Ca không hay, các vị thứ cho. Ca hay, các vị thưởng tiá»n, chúng tôi nhá» các vị ban bố cho sá»± sống!
Lá»i nói rõ rà ng, trầm tịnh, tuy nó còn nhá» tuổi, song thái độ đã chá»ng chạc lắm rồi.
Triển Mộng Bạch vốn tánh hà o sảng, trông thấy tình trạng cả hai hết sức thương cảm.
Linh Linh cất tiếng ca:
- Xin ai chớ tiếc chiếc áo đệ tơ và ng, xin ai hãy tiếc...
Phương Dáºt đột nhiên Ä‘áºp tay xuống mặt bà n, kêu ầm má»™t tiếng, Ä‘oạn quát:
- Không hay! Ca không hay chút nà o! Äể thiếu gia dạy, ngươi má»›i ca hay được...
Hắn quát to quá, là m Linh Linh giáºt mình, nó ngưng ca, mặt biến sắc.
Phương Dáºt bước tá»›i, đưa tay toan Ä‘oạt chiếc tiêu do lão nhân cầm.
Thá»±c khách có ngưá»i bất nhẩn, có ngưá»i bất bình, có ngưá»i sợ chuyện, len lén rút lui xuống lầu.
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng bất bình như má»i ngưá»i, cau mà y gá»i Phương Dáºt:
- Äừng, Phương huynh!
Phương Dáºt quay đầu lại mắng:
- Ngươi là cái quái gì, sao dám can thiệp và o việc của ta?
Hắn cứ bước tới, cứ chụp chiếc tiêu.
Hắn nhắm rất chuẩn, thế mà chụp và o khoảng không.
Phương Tần giáºn quá, hét:
- Súc sanh! Có trở lại đây không?
Phương Dáºt là m gì nghe lá»i cá»§a gia gia hắn? Hắn nhìn trừng trừng lão nhân, quát:
- Lão già kia, có trao đây cho ta hay không?
Câu quát vừa dứt tiếng cuối, bổng hắn quay quay ngưá»i, rồi ngã xuống, nằm bất động luôn.
Lão nhân Ä‘iá»m nhiên gá»i Linh Linh, rồi từ từ thốt:
- Vị thiếu gia đó say rồi, mình đi thôi, Linh Linh!
Cả hai quay mình, tiến đến đầu thang, bước xuống.
Phương Tần biến sắc, nhún chân tung bổng ngưá»i lên không vá»t tá»›i, đáp xuống trước mặt lão nhân mù, cưá»i lạnh, thốt:
- Thủ pháp của lão trượng cao minh vô cùng! Ngốc tỠchẳng biết gì, dám xúc phạm đến hồ oai, tội nó đáng trừng trị lắm!
Lão nhân ngơ ngác:
- Nhân huynh nói chi?
Phương Tần báºt cưá»i hắc hắc!
Triển Má»™ng Bạch cố gắng bước tá»›i nối lá»i:
- Vừa rồi, bằng hữu của tại hạ không biết cao nhân nên hà nh động ngông cuồng, thà nh đắc tội. Tại hạ xin thay mặt bằng hữu, chịu tội với lão trượng!
Lão nhân vẩn ngơ ngác:
- Nhân huynh nói chi?
Mắt lão không còn, nên chẳng ai trông thấy ánh mắt như thế nà o, song gương mặt của lão thản nhiên đến lạnh lùng.
Phương Tần nhìn gương mặt đó, bất giác giùm mình, rồi nhìn lại Phương Dáºt, thấy hắn nằm cứng đỠnhư khúc gá»—, đôi mắt hắn lồi ra, chừng như hắn trợn lên, vì giáºn dữ.
Phương Tần suy nghÄ©, chẳng biết hắn bị thá»§ pháp gì Ä‘iểm trúng Phương Dáºt.
Lão trở lại cạnh Phương Dáºt, cố gắng giải khai huyệt đạo cho hắn, song lão có biết hắn bị Ä‘iểm như thế nà o mà mong giải khai?
Lão luyện giang hồ như lão, có thanh danh như lão, thế mà lão không hiểu nổi Phương Dáºt bị Ä‘iểm huyệt như thế nà o?
DÄ© nhiên, lão kinh khiếp phi thưá»ng.
Lão trở lại trước mặt lão nhân mù, ấp úng:
- Lão trượng...
Bổng thang lầu chuyển động.
Liá»n theo đó, má»™t đại hán thân vóc cao lá»›n, váºn áo gấm chạy lên.
Phương Tần và Triển Má»™ng Bạch trông thấy đại hán, bất giác giáºt mình.
Äại hán trông thấy hai ngưá»i, gã lại hân hoan ra mặt.
Y vòng tay hướng sang Triển Má»™ng Bạch cung kÃnh thốt:
- Phương Cá»± Má»™c kÃnh chà o Cung lão tiá»n bối!
Triển Mộng Bạch hết sức lấy là m lạ, thầm nghĩ:
- Tại sao Phương Cá»± Má»™c lại gá»i ta là Cung lão tiá»n bối?
Nhưng lão nhân mù biến sắc mặt.
Thì ra, Phương Cá»± Má»™c dùng cái chà o, để đối phó vá»›i hai ngưá»i cùng má»™t lượt.
Y gặp lại Triển Má»™ng Bạch đương nhiên là y rất mừng, bởi trước kia y giết hụt chà ng má»™t lần. Phà m ai giết hụt má»™t ngưá»i, tất phải ước mong gặp lại ngưá»i đó, để sá»a chá»a cái hụt trước. Huống chi, Tiêu Tam Phu Nhân lại không ở bên cạnh Triển Má»™ng Bạch.
Nhưng sá»± hiện diện cá»§a lão nhân mù còn quan trá»ng hÆ¡n, nên Phương Cá»± Má»™c, cá» chỉ thì chà o Triển Má»™ng Bạch, mà lá»i nói thì hướng vá» lão nhân mù.
Thực ra, Phương Cự Mộc đâu cần nhìn lão nhân, bởi có nhìn lão, lão cũng chẳng thấy.
Do đó, y là m một công mà được hai việc.
Lấy lại bình tỉnh, lão nhân lên tiếng liá»n:
- Các hạ là ai? Các hạ gá»i ai là Cung lão tiá»n bối?
Lão không thấy ai nhìn mình, sao lão lại biết Phương Cá»± Má»™c gá»i lão?
Có phải lão há»› hênh chẳng, bởi lão là Cung lão tiá»n bối, nghe ngưá»i ta gá»i đúng há» mình, lão giáºt mình, mất cả dè dặt?
Há»i như thế, có khác nà o tá»± tố cáo hà nh tung. Äã để lá»™ hà nh tung thì còn há»i là m gì nữa?
Phương Cá»± Má»™c cưá»i nhẹ:
- Tiá»n bối không nháºn ra tiểu nhân, đó là lẽ dÄ© nhiên, chứ là m gì tiểu nhân không nháºn ra tiá»n bối? Tiểu nhân vâng lịnh bổn chá»§ nhân thỉnh tiá»n bối đến bên ngoà i thà nh há»™i diện!
Lão nhân mù cao giá»ng:
- Chủ nhân các hạ là ai?
Phương Cự Mộc đáp:
- Chá»§ nhân cá»§a tiểu nhân, sai tiểu nhân đến đây, nhắc nhở tiá»n bối có má»™t cố nhân từng rong ngá»±a vá»›i tiá»n bối hai mươi năm vá» trước tại vùng Quan Ngoại, Ä‘ang khao khát muốn gặp lại tiá»n bối!
Lão nhân mù nghe Phương Cá»± Má»™c nói thế, chấn động toà n thân sá»ng sá» má»™t lúc, Ä‘oạn há»i gá»n:
- Ở đâu?
NghÄ©a là , ngưá»i cố nhân đó hiện tại ở đâu chỠđợi gặp lão.
Phương Cá»± Má»™c không đáp ngay câu há»i:
- Tiểu nhân xin đưa đưá»ng tiá»n bối đến đó!
Lão nhân mù đưa tay lên, xoa xoa trên tóc cá»§a đứa bé gái, trầm giá»ng thốt:
- Linh Linh, bước đến giải huyệt cho thiếu niên đó đi!
Linh Linh vâng má»™t tiếng, quay mình lại, không bước Ä‘i, chỉ sè tay đánh gió vá» phÃa Phương Dáºt.
Hắn hự lên một tiếng, khạc ra một búng đà m rồi lồm cồm đứng lên.
Thay vì nói mấy lá»i cảm tạ, hắn đứng im tại chá»—, hắn chưa tỉnh hẳn cÆ¡n say.
Phương Tần thấy hắn quá ngốc chẳng hiểu mảy mai cái lối tùy thá»i xá» sá»±, lão đâm bá»±c, muốn giáo huấn hắn má»™t phen, song nháºn thấy chưa phải lúc trừng trị đứa con đần độn nhưng cao ngạo đó, lão chỉ nhìn thoáng qua hắn, Ä‘oạn bước đến gần Phương Cá»± Má»™c, nhẹ giá»ng há»i:
- Tứ đệ, lão nhân đó...
Phương Cá»± Má»™c khoát tay ra hiệu bảo Phương Tần nÃn lặng.
Y day qua Triển Má»™ng Bạch, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i há»i:
- Là m sao Triển công tá» lại cùng há»p chung má»™t Ä‘oà n vá»›i tam ca tại hạ? Còn Tiêu Tam Phu Nhân đâu?
Triển Mộng Bạch thở dà i, chưa kịp nói gì.
Bỗng lão nhân mù giụp:
- Äi!
ChÃnh lão bước xuống thang lầu trước hết. Äôi mắt tuy mù, song đôi chân còn linh hoạt như thưá»ng, đôi chân bước tá»± nhiên, không cần có mắt dẫn đưá»ng.
Phương Tần phi theo bóng lão nhân cau mà y, láºp lại câu há»i:
- Lão ấy là ai? Tại sao ngu ca không nhá»› ra chứ? Lạ lùng tháºt! Má»™t con ngưá»i hữu danh, dù ngu cả không biết mặt, cÅ©ng nghe tên.
Phương Cự Mộc buông từng tiếng một:
- Lão ấy là Cung Cẩm Báºc đó!
Phương Tần biến sắc:
- Cung Cẩm Báºc? Thiên Phong Kiếm Cung Cẩm Báºc là lão? Tại sao lão mù? Thá» thương? Bịnh hoạn?
Triển Mộng Bạch cũng vô cùng kỳ quái.
Tuy chưa bước sâu và o chốn giang hồ, kiến văn chưa rá»™ng lắm song chà ng cÅ©ng biết mang máng Cung Cẩm Báºc từng được vá»§ lâm liệt và o hà ng Thất đại danh Nhân đương thá»i.
Từ lâu, bảy vị đó không thưá»ng xuất hiện trên giang hồ, nên Ãt kẻ may mắn được gặp mặt.
Bây giá», bá»—ng nhiên má»™t trong những nhân váºt đó lại xuất hiện tại má»™t tá»u lầu nầy.
Chà ng tá»± cho mình có phúc hạnh lắm má»›i trông thấy táºn mắt má»™t tay thượng đỉnh vá»§ công.
Phương Cá»± Má»™c không đáp ngay câu há»i cá»§a Phương Tần.
Y chẳng biết nhiá»u vá» Cung Cẩm Báºc, hay biết mà không chịu nói?
Y đáp bâng quơ:
- Phà m con ngưá»i đã quá già rồi, thì tá»± nhiên chẳng có chứng táºt nầy cÅ©ng có chứng táºt khác, lạ lùng chi đâu mà tam ca phải quan tâm? Lão đã xuống lầu rồi, chúng ta phải Ä‘i theo gấp!
Phương Tần cau mà y:
- Chúng ta? Thế là ngu ca cũng phải đi theo nữa sao?
Phương Cá»± Má»™c mỉm cưá»i:
- Tam ca yên trÃ. Chúa công không há» rá»i khá»i cổng đừng sợ chạm mặt chúa công. Bất quá tiểu đệ vâng lịnh nhị phụ mả giả mạo là chÃnh chúa công má»i. Nghe có lịnh cá»§a chúa công, lão phải Ä‘i ngay. Nếu không mạo lịnh chúa công, thì là m gì nhị phụ mả vá»i lão được!
Phương Tần day qua Triển Má»™ng Bạch, há»i:
- Triển công tỠnghĩ sao?
Triển Má»™ng Bạch động tÃnh hiếu kỳ. Chà ng muốn biết những ngưá»i mà há» gá»i là chúa công, là phụ mả đó, như thế nà o.
Hà huống, những ngưá»i đó có liên quan đến mẫu thân chà ng? Mối liên quan đó chắc chắn là hệ trá»ng lắm, tuy chà ng chưa biết nó ra sao.
Bởi hiếu kỳ, bởi có ý muốn đó, đương nhiên chà ng tán đồng cái việc cùng đi với Phương Cự Mộc ngay.
Phương Cá»± Má»™c, Phương Tần, Phương Dáºt và Triển Má»™ng Bạch cùng xuống lầu.
Cung Cẩm Báºc còn đứng đó, bên lỠđưá»ng chấp tay sau lưng, nhìn trá»i dù chẳng thấy trá»i như thế nà o.
Dưới ánh trăng sao, thân hình cá»§a lão hiện lá»™ vá»›i những phãng phất cá»§a phong độ ngà y nà o còn lại trong má»™t và i nét ngưá»i...
Äứa bé gái thì nhìn ngang nhìn dá»c, khi trông thấy bốn ngưá»i xuống đến nÆ¡i, nó nhìn Triển Má»™ng Bạch Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i rồi cúi đầu xuống thấp.
Phương Cá»± Má»™c cất tiếng gá»i.
Từ nÆ¡i má»™t góc đưá»ng, có tiếng ngá»±a hÃ, tiếng bánh xe lăn. Má»™t cổ xe to, do tám con ngá»±a kéo lướt tá»›i như bay.
Xe thuộc loại đặc biệt, bình sanh Triển Mộng Bạch chưa từng trông thấy, chừng như loại xe nầy dà nh riêng cho hạng vương hầu xỠdụng.
Chà ng hết sức kinh dị, tá»± há»i chá»§ nhân cổ xe nầy thuá»™c thà nh phần nà o trong xã há»™i cÅ©ng như trong vá»§ lâm, lại có lối sống huy hoà ng đến mức độ đó.
Tất cả Ä‘á»u lên xe.
Cung Cẩm Báºc ngồi nÆ¡i góc xe, thần tình ngạo mạn. Äiá»u đó chứng tá» lão không thÃch đứng chung hà ng ngÅ© vá»›i bá»n ngưá»i hiện diện trong xe, quanh lão.
Phương Dáºt khinh thưá»ng lão đã mù đôi mắt chắc chẳng thấy gì, nên luôn luôn trừng mắt nhìn lão, ác ý ngá»i lên rõ rệt trong ánh mắt hắn.
Có lẽ hắn chưa tiêu hóa được cái thảm nhục vừa qua, dù lúc đó hắn quá say, hắn vẫn ý thức được sá»± việc đã xãy ra, không nhiá»u thì Ãt.
Triển Mộng Bạch thầm thở than, nghĩ:
- Con ngưá»i đó, may ra chỉ có trá»i má»›i hoán cải nổi tâm tánh hắn! Ta lầm xem hắn là ngưá»i tốt! Cà ng ngà y, hắn cà ng tá» ra vô lại, ta không thể kết giao vá»›i mẩu ngưá»i như hắn được!
Phương Tần theo dõi từng biến chuyển nÆ¡i thần sắc cá»§a Triển Má»™ng Bạch, nhếch nụ cưá»i lạnh không nói gì.
Tám con ngựa kéo xe, chẳng những đồng sắc lông, mà còn đồng tốc lực.
Tám ngá»±a gồm ba mươi vai vó, và ba mươi hai vó cất Ä‘á»u tiếng vó nện đưá»ng ráºp nhịp chẳng lÆ¡i, chẳng chạm, chẳng má»™t tiếng nà o lạc lá»ng ngoà i nhịp độ Ä‘á»u Ä‘á»u.
Äiá»u lạ lùng nhất, xe tám ngá»±a, ngá»±a hai hà ng, má»—i hà ng ngang là bốn toa, nhịp vó bốn con trước Ä‘an và o nhịp vó bốn con sau, như Ä‘an khắc loại hòa tấu, hòa theo lối tiếp Ä‘iệu chứ không đồng chung Ä‘iệu nên nghe êm tai phi thưá»ng.
Trong tám con ngá»±a, chừng như có má»™t con chỉ huy cả đà n, chÃnh con ngá»±a đó, gặp đưá»ng quanh liá»n cháºm vó, cả bảy con kia cùng cháºm vó theo.
Gặp đưá»ng ngay, nó nhanh vó, cả bảy con kia cÅ©ng nhanh theo!
Huấn luyện ngá»±a đến ká»· thuáºt đó, quả tháºt phải là tay biết rõ tánh ngá»±a như biết tánh mình.
Cho nên, tuy có nhiá»u ngá»±a kéo má»™t cổ xe, mà cổ xe không há» chuyển động chênh đảo, bởi những con thú khép mình trong má»™t tráºt tá»± đáng ngợi.
Triển Má»™ng Bạch ngồi trong xe êm ái như ngồi trong phòng. Không lâu lắm, xe ra khá»i thị trấn, chạy trên quan lá»™, giữa hai hà ng dương liểu, đưá»ng thẳng ngá»±a phi nhanh, cổ xe lướt Ä‘i nhanh như gió thổi.
Xe chạy má»™t lúc lâu, Triển Má»™ng Bạch thấy xa nÆ¡i phÃa trước nhiá»u ngá»n núi thấp cao kết thà nh má»™t giải dà i, giăng ngang trước mắt.
Roi ngá»±a quét trong không gian, báºt kêu vút vút, Ä‘oà n ngá»±a tám con ngá»±a hà lên, vang rá»n.
Phương Cá»± Má»™c thở phà o, nở mặt cưá»i tươi:
- Äến rồi!
Xe lướt tới một chút, rồi dừng lại.
Nơi dừng xe là trũng núi sâu, và o trong đó có một tòa đạo quán nóc cao, kiến trúc quy mô, hùng vĩ.
Tuy nhiên, tưá»ng cao loang lá»—, có chổ hầu như đổ vở bất cứ lúc nà o, có chổ rêu bám rong tÆ¡, trông hoang tà n không ngưá»i trụ trì.
Tuy là má»™t đạo quán bá» hoang, song hiện tại đèn Ä‘uốc sáng choang, ánh sáng chiếu ra ngoà i, xa hằng mấy trượng cÅ©ng còn trông rá» những váºt nhá» dưới đất.
Äèn Ä‘uốc sáng như ban ngà y, song lạ lùng thay, chẳng nghe má»™t tiếng động, chẳng thấy má»™t bóng ngưá»i.
Dù váºy, Phương Cá»± Má»™c cất cao giá»ng cáo báo:
- Cung lão tiên sanh đã đến!
Các cá»a nhá» mở toang sẳn, nhưng song thưa vẫn còn nguyên tại chá»—.
Sau tiếng báo cáo của Phương Cự Mộc, hai tiếng két vang lên, trung môn đại khai.
Từ bên trong cá»a, có hai hà ng đại hán váºn áo gấm đưa cao ngá»n đèn, loại dùng trong cung cấm, má»—i tên cầm má»™t chiếc, giá» tráºt tá»± sum nghiêm bước ra.
Bước ra ngoà i rồi, chúng vẫn giăng thà nh hà ng, hai bên đèn đưa cao, soi rỠđưá»ng, mặc dù bên trong chiếu ra đã sáng lắm rồi.
Äoà n ngưá»i bước Ä‘i, dưới hai hà ng đèn, dÄ© nhiên giữa hai hà ng ngưá»i.
ÄÆ°á»ng và o đại Ä‘iện, được lót má»™t tấm thảm vừa dà i vừa rá»™ng mà u máu, tấm thảm bắt đầu từ bá» sân, leo qua các báºt thá»m, trải táºn đại Ä‘iện.
Giữa thảm, trên má»™t báºc thá»m, má»™t thiếu niên váºn áo gấm, Ä‘ang đứng chá».
Linh Linh nắm chặc chéo áo lão nhân mù, thần sắc nó vô cùng khẩn trương.
Triển Mộng Bạch xuất thân từ thế gia, danh tộc, song chưa hỠthấy cái phong cách quá huy hoà ng như thế nà y.
Dù sao, chà ng cÅ©ng có phần nà o áy náy, tá»± cho mình chưa xứng lắm để dá»± phần trong cuá»™c nghinh đón do ngưá»i tại chổ dà nh cho lão nhân mù.
Chà ng thì áy náy, trái lại Cung Cẩm Báºc ngang nhiên bước trên thảm nhung, tiến và o.
Y phục cá»§a lão rách rưới, trông như y phục hà nh khất, song thân hình cá»§a lão thì cao bảnh như vị đế vương, xem dưới mắt không ngưá»i.
Lão cao giá»ng há»i:
- Tiêu tướng công ở đâu?
Tại báºc thá»m chỉ có vị thiếu niên áo gấm đó thôi, còn ai khác đâu, có cái phong thái là má»™t tướng công như lão nhân mù đã gá»i?
Thiếu niên đứng thẳng như trụ đồng, hắn có đôi mà y lưỡi kiếm, đôi mắt tròn sáng như Ä‘iểm sao to, hắn đứng đó, gió nhẹ vá»n qua, quét lất phất tà áo, trông hắn có vẻ phiêu phưởng, nhưng không kiêu hùng.
Hắn thấy rá» Ä‘oà n ngưá»i từ xa, hắn đứng đó, Ä‘oà n ngưá»i tiến đến gần, hắn không bước xuống thá»m, vẩn đứng tại chá»— trong tư thế cao ngạo.
Hắn lại báºt cưá»i cao ngạo, đưa cao má»™t tay lên, như chà o, như vẩy:
- A! Cung lão tiên sanh! Xin má»i!
Hắn má»i Cung Cẩm Báºc và o đại Ä‘iện!
Cung Cẩm Báºc bước lên thá»m ung dung bước như ngưá»i còn đôi mắt sáng.
Còn bá»n Phương Cá»± Má»™c, cha con Phương Tần thì cúi rạp mình sát đất, lạy ra mắt.
Phương Tần vừa lạy vừa rung rung giá»ng thốt:
- Phương Tần xin bái kiến Phấn Hầu!
Phấn Hầu là một danh từ ám chỉ ngôi phụ mả.
Ngưá»i trong vá»§ lâm, xưng hùng, xưng bá má»™t phương, bất quá chỉ lấy danh hiệu mà gá»i nhau, cái danh to tùy tà i cao, cái hiệu tùy theo tuyệt ká»·.
Dù cho là hạng cưá»ng hà o, cÅ©ng không thể dùng những danh từ cá»§a hoà ng tá»™c mà tá»± xưng hay buá»™c ngưá»i ta gá»i.
Nếu như thế, không loạn thì cuồng.
Phà m là báºt anh hùng chân chánh, khi nà o lại loạn, hoặc cuồng? Ngưá»i ta sợ cái tà i cái đức không xứng vá»›i sá»± trá»ng vá»ng cá»§a thế nhân, ngưá»i ta khiêm tốn tránh né sá»± trá»ng vá»ng đó.
Có đâu, tá»± mình xưng lên, rồi dùng uy lá»±c buá»™c ngưá»i ngoà i phải gá»i như thế?
Thấy thiếu niên nầy có cái ý tiếm danh, lạm hiệu như váºy, Triển Má»™ng Bạch dở khóc dở cưá»i, mà cÅ©ng dở háºn.
Cưá»i, khóc, háºn thì sẽ là m gì được ai?
Chà ng nhìn kỹ thiếu niên lượt nữa, tiếc thầm con ngưá»i có phong thái siêu thoát như váºy mà tâm hồn còn nặng lợi danh, cái bên trong không Ä‘i đôi vá»›i cái bên ngoà i, đó là điá»u đáng tiếc tháºt sá»±.
Thiếu niên áo gấm gáºt đầu:
- Tốt lắm! Ngươi đến đây cũng đúng lúc đó!
Hắn đão mắt nhìn sang Triển Má»™ng Bạch, gương mặt hÆ¡i trầm, song giá»ng cất cao:
- Gã ấy là ai? Ai đưa gã đến đây?
Phương Tần sợ hãi, ấp úng:
- Hắn là Triển Mộng Bạch, hắn là ... Tam Phu Nhân là ...
Lão không muốn nói hay lão không dám nói?
Phương Cá»± Má»™c tiếp theo, đở lá»i lão:
- Hắn là con trai của Tam Phu Nhân!
Thiếu niên áo gấm thoáng biến sắc mặt.
Hắn ngưng ánh mắt nÆ¡i Triển Má»™ng Bạch má»™t lúc lâu, Ä‘oạn Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i cao ngạo.
Hắn cưá»i cao ngạo, vì y phục cá»§a Triển Má»™ng Bạch lam lá»§ quá, vì thần tịnh cá»§a chà ng tiá»u tụy quá.
Con ngưá»i như chà ng trong hiện trạng, là m gì có oai phong là m cho đối tượng phải kiêng nể?
Hai con ngưá»i, hai cảnh khác biệt, tá»± nhiên kẻ cao có quyá»n khinh thị ngưá»i thấp.
Song hắn chẳng nói gì, chỉ biểu lá»™ sá»± cao hảnh qua nụ cưá»i, rồi hắn há»i lấy lệ:
- Váºy xin má»i luôn. Chẳng hay Tam Phu Nhân có được mạnh chăng?
Triển Mộng Bạch không đáp.
Tất cả Ä‘á»u và o đại Ä‘iện tòa đạo quán.
Thiến niên áo gấm Ä‘i trước, hắn há»i Triển Má»™ng Bạch má»™t câu, Ä‘oạn quay mình bước Ä‘i liá»n, không chá» nghe chà ng đáp là m sao.
Thái độ ngạo mạn cá»§a hắn là m cho Triển Má»™ng Bạch sôi sục căm háºn.
Nhưng nhớ lại hiện trạng của mình, chà ng thở dà i.
Chà ng ra thân hình như váºy đó, nếu ngưá»i ta có khinh miệt, cÅ©ng là má»™t lẻ phải, chà ng còn trách được ai?
Chà ng lặng lẽ Ä‘i theo Ä‘oà n ngưá»i và o đại Ä‘iện.
Pho thần tượng đã bị há»§y diệt từ lúc nà o, nÆ¡i bốn phÃa vách, đèn treo cháy sáng.
Vách cá»§, để có vẻ má»›i, ngưá»i ta dán lên đó má»™t lượt giấy, đèn và giấy cÅ©ng thuá»™c loại vương hầu dùng, đèn sáng chiếu lên giấy ngá»i ngÅ© sắc chói lá»i.
Trong gian đại điện, chẳng có một chiếc bà n, một chiếc ghế. Chỉ có mấy chiếc cẩm đôn, bên trên có trải da thú và một số bục thấp bằng gỗ đà n hương.
Cung Cẩm Báºc ngồi tại trung tâm, Linh Linh đứng sát bên lưng lão.
Thiếu niên áo gấm không má»i bá»n Phương Tần và Triển Má»™ng Bạch ngồi, hắn Ä‘iá»m nhiên ngồi xuống.
Ngồi xuống rồi, hắn vổ hai tay và o nhau, kêu một tiếng bốp, đoạn ra lịnh:
- Mang rượu đến!
Má»™t tiếng vâng vang lên, chấn động cả tòa đạo quán, tiếng vâng ráºp nhau cá»§a tám tên tiểu đồng trong lứa tuổi đôi tám, tất cả Ä‘á»u váºn áo gấm mang già y hồng, sau tiếng vâng ráºp nhau, cùng bước ra.
ChÃnh bá»n nà y sắp bà y tiệc rượu.
Thức ăn, thức uống, các váºt dụng được dá»n lên trên những chiếc bục bằng gá»— đà n hương.
DÄ© nhiên rượu thuá»™c loại quý, thức ăn gồm hải vị sÆ¡n trân, váºt dụng bằng ngà , bằng ngá»c, cùng gấm lá bằng và ng, chẳng có má»™t món nà o bằng bạc, bởi bạc là chất hèn hạ đối vá»›i chá»§ nhân cá»§a cuá»™c tiếp tân.
Thiếu niên áo gấm Ä‘iểm nhẹ nụ cưá»i, không đứng lên, cứ ngồi tại chổ, cất tiếng, có lể độ tháºt, song lại là thứ lể độ kiểu cách cá»§a hạng ngưá»i xem trần thế không ai:
- Tại hạ không quen lối sống ồ ạt tại khách sạn, do đó phải tạm mượn tòa đạo quán nầy là m nÆ¡i dừng chân trong mấy hôm. Tá»± nhiên ở đây phải thiếu tiện nghi tối thiểu, giả như có gì sÆ¡ sót, tại hạ mong Cung lão tiá»n bối bá» qua Ä‘i cho!
Thiếu tiện nghi?
Äúng là má»™t lối nói cá»§a hà ng vương giả! SÆ¡n hà o hải vị, rượu quý đũa ngà , chén ngá»c, kẻ hầu ngưá»i hạ hằng chục hằng trăm như thế mà gá»i là thiếu tiện nghi?
Có lẽ hắn muốn có má»™t nÆ¡i như cung trá»i, má»›i cho là đầy đủ tiện nghi!
Cung Cẩm Báºc lạnh lùng:
- Tiệc sang, tiệc hèn, đủ tiện nghi, thiếu tiện nghi, Ä‘iá»u đó không thà nh vấn đỠđối vá»›i kẻ không còn đôi mắt nữa. Lão phu chỉ mong muốn má»™t Ä‘iá»u, là các hạ bá» bá»›t cái lối ăn nói ngông cuồng, có như váºy, lổ tai cá»§a lão phu má»›i êm, lổ tai êm thì miệng má»›i uống được rượu.
Thiếu niên áo gấm sá»ng sá».
Mặt hắn biến xanh dá»n.
Cung Cẩm Báºc tiếp luôn:
- Lão đến đây đã lâu, sao chẳng thấy chủ nhân xuất hiện?
Thiếu niên áo gấm trầm giá»ng đáp:
- Chủ nhân đã xuất hiện từ lâu!
Cung Cẩm Báºc Ä‘iá»m nhiên:
- Ở đâu?
Thiếu niên áo gấm buông gá»n:
- Ở đây! Tại hạ đây!
Cung Cẩm Báºc nổi giáºn:
- Ngươi là ai? Ngươi có tư cách gì vá»i lão phu đến đây?
Lão không còn gá»i thiếu niên là các hạ nữa.
Thoạt đầu, lão tưởng hắn là ngưá»i đại diện, tiếp lão, trong khi chá»§ nhân còn báºn gì đó, chưa ra mặt, nên lão giữ lá»… độ. Bây giá», biết là mình bị hắn lừa, lão bá»±c tức, không mà ng giữ lá»… nữa.
Thiếu niên bình tịnh đáp:
- Tại hạ là Hoa Phi, vâng lệnh gia nhạc, đến Giang Nam má»™t chuyến, gia nhạc từng dặn dò, nếu biết Cung lão tiên sanh ở đâu, láºp tức phải tìm đến vấn an...
Cung Cẩm Báºc dịu nét mặt lại phần nà o thốt:
- Thì ra, các hạ là hiá»n tế cá»§a... Tiêu tướng công! NgỠđâu, hÆ¡n hai mươi năm xa cách rồi, lão ấy vẫn còn nhá»› đến lão phu!
Triển Mộng Bạch lấy là m kỳ, thầm nghĩ:
- Cái lối thay đổi cách xưng hô cá»§a lão nầy, chứng tá» lão có phần nà o kiêng nể vị chúa công há» Tiêu cá»§a Phương Cá»± Má»™c! Nhưng, Tiêu tướng công là ai? Má»™t ngưá»i con rể cá»§a lão ta, lại được thiên hạ gá»i là phụ mả, đã váºy, trong bước viá»…n du, còn mang theo nghi vệ và váºt dụng quá rưá»m rà phiá»n phức, đúng là hạng cầu kỳ. Hắn cao ngạo như váºy, Cung Cẩm Báºc quát tháo khinh thị hắn, hắn chẳng dám nói gì, nghÄ© cÅ©ng lại tháºt!
Hoa Phi báºt cưá»i sang sảng:
- Gia nhạc quên Cung lão tiên sanh thế nà o được? Trong hai mươi năm qua, chắc Cung lão tiên sanh cÅ©ng thưá»ng táºp luyện kiếm pháp chứ? Và , dÄ© nhiên là tiên sanh cÅ©ng phải tiến bá»™ quan trá»ng?
Bá»—ng hắn đổi giá»ng:
- Xin má»i Cung lão tiên sanh dùng mấy chén rượu nhạt...
Hắn có cái lối bá» lá»ng câu nói, chẳng phải hắn cạn ý, hết lá»i, mà chÃnh là hắn muốn váºy, bởi hắn nghÄ©, những ngưá»i được Ä‘á»i ưu đãi không nên nói chi nhiá»u, nói dang nói dở như váºy, ai hiểu được thì hiểu, ai không hiểu được cố mà tìm hiểu.
Hắn không rót rượu má»i, hắn chỉ rót cho hắn, rồi chẳng chá» ai cùng uống, rót đầu chén, nâng chén uống cạn ngay.
Linh Linh nhìn từng món ăn, nháºn thấy món nà o cÅ©ng trân quý, giương to đôi mắt ngây ngô mà nhìn.
Cung Cẩm Báºc đưa tay vuốt tóc nó, mỉm cưá»i thốt:
- Linh Linh! Từ lâu, ngươi chẳng có dịp ăn ngon, sẳn đây, ngưá»i ta đãi mình, ngươi cứ ăn Ä‘i, mặc tình ăn, ăn cho bá» những lúc thèm muốn!
Linh Linh cầm đũa gắp má»™t miếng, bá» và o miệng ăn vá»›i thẹn thùng, song có phần nà o thÃch thú.
Triển Mộng Bạch trông tình cảnh đó, thầm than:
- NghÄ© ra, vá»›i tà i nghệ cao siêu cá»§a Cung Cẩm Báºc, nếu muốn láºp nên sá»± nghiệp lá»›n lao kể cÅ©ng chẳng khó khăn gì. Váºy mà lúc tuổi đã vá» chiá»u, lão vẫn linh Ä‘inh trôi nổi khắp bốn phương trá»i, nhà không có, ăn thiếu, mặc thiếu. Lão đã váºy, đứa bé gái kia cùng chịu luôn má»™t kiếp sống như lão! Thế má»›i biết, con ngưá»i có ngạo cốt, thói thưá»ng chịu nhiá»u thá» thách hÆ¡n những kẻ tùy cÆ¡! Già u hiệp tâm mà chi, thừa hạo khà mà chi, suốt Ä‘á»i lo việc thế nhân, khi trái chanh vắt hết nước rồi, kẻ hà o hiệp cÅ©ng không tránh khá»i cái số phế thải!
Ngưá»i anh hùng nà o lúc nằm bên bá» huyệt, chá» vá» vá»›i lòng đất lạnh lại chẳng bị Ä‘á»i quên lảng? Ngưá»i ta chạy theo những sinh lá»±c má»›i dồi dà o hÆ¡n. Nhưng khổ thay, có những kẻ biết rá» mình là trái chanh vẫn tá»± hiến cho ngưá»i Ä‘á»i vắt, vui vẻ mà cho ngưá»i Ä‘á»i vắt! Há»i há», há» sẽ đáp là :
nhân đạo! Ngưá»i khác thú, là do ngưá»i có nhân đạo. Ngưá»i không nhân đạo, đúng là thú rồi! Cho nên, ai muốn là m ngưá»i, thì đừng bao giá» sợ ngưá»i Ä‘á»i quên lảng khi mình trở thà nh má»™t phế nhân!
Bổng Hoa Phi báºt cuá»i hả hê, cưá»i xong, hắn cất giá»ng sang sảng gá»i Triển Má»™ng Bạch:
- Sao Triển bằng hữu chẳng ăn gì? Chúng ta cùng là ngưá»i nhà cả, cứ ăn Ä‘i, chẳng sao đâu! chẳng ai nói chi đâu!
Lá»i nói đó, là lá»i nói cá»§a kẻ thừa thải, bố thà cá»§a thừa thải cho ăn mà y.
Triển Má»™ng Bạch sôi giáºn.
Song chà ng cố giữ bình tỉnh, cưá»i lạnh thốt:
- Phải, chẳng sao cả! Các hạ đừng báºn tâm lo nghÄ© đến tại hạ!
Äoạn, chà ng cầm đủa ăn mạnh, ăn tá»± nhiên, chẳng rá» chà ng ăn thá»±c tình hay cố ý ăn.
Dù ăn thực tình hay cố ý ăn, bất quá chà ng không chịu nổi thái độ cao ngạo của Hoa Phi.
Hắn tưởng chà ng lam lủ rồi chà ng có mặt cảm tự ti, chẳng dám ăn, do đó chà ng cố ăn, ăn để tỠcho Hoa Phi biết là tại chà ng không muốn ăn nên chẳng sỠđến đũa, chừng nà o muốn ăn là chà ng ăn, chà ng có ngán chi ai mà phải áy náy, sụt sè?
Chà ng ngầm bảo, hắn đừng tưởng là chà ng khiếp sợ trước cái oai nghi và phong thái cá»§a hắn, cho dù hắn thá»±c sá»± là báºc vương hầu, chà ng cÅ©ng xem thưá»ng.
Chà ng đã ăn xong tại khách sạn, dạ dà y còn ứ, bây giỠăn là m sao vô? Váºy mà chà ng cố nuốt, cố gắp, hết đũa nầy đến đũa khác ăn như giông như bão.
Linh Linh thấy thế, gầm đầu, cưá»i nhẹ, rồi nà ng cÅ©ng hăng hái lên mạnh dạn gắp, mạnh dạn ăn.
Trong lúc đó chẳng ai nói vá»›i ai tiếng nà o, chừng như tất cả báºn ăn, ăn rồi muốn nói gì hãy nói.
Trong đại điện, hiện tại chỉ có những tiếng nhai nhóc nhách, tiếng nuốc ừng ực, tiếng nốc ót ót, hòa lẩn với tiếng đũa tiếng chén bát khua chạm.
Giả như những vị được tôn thá» trong đạo quán nầy có linh thiêng hẳn cÅ©ng phải giáºn cho má»™t lá»§ tục tá» phà m phu từ đâu đến đây mà xốc tác thô bÄ© như váºy.
Tám tên đồng tá» váºn áo gấm, hầu hạ quanh bà n tiệc, báºn rá»™n tá»›i lui, thêm rượu, thêm thức ăn, chén nà o cạn, rót đầy, chén nà o đầy, nhắc uống cạn.
Tuy nhiên, chúng len lén lộ vẽ kinh ngạc.
Bình sanh, chúng chưa thấy tân khách nà o ăn to uống Ä‘áºm như đám nầy.
Chúng len lén kinh ngạc, bởi chúng sợ Hoa Phi quở.
Song, tánh hiếu kỳ bốc mạnh, có tên bạo gan, thì thầm bên tai Hoa Phi:
- Phụ mả tìm đâu được má»™t bá»n quá»· đói như thế?
Thức ăn trên chiếc bục trước mặt ông cháu Cung Cẩm Báºc đã sạch như chùi đĩa, chÃnh Cung Cẩm Báºc cÅ©ng nốc hết năm sáu bình rượu lâu năm.
Lão đưa tay áo lau qua miệng, đoạn tán:
- Ngon! Rượu ngon! Thức ăn ngon!
Lão tiếp luôn:
- Các hạ với lão phu đến đây, để đải ăn, đải uống, lão phu ăn xong, uống xong, bây giỠlão phu xin đi!
Hoa Phi báºt cưá»i ha hả:
- Thong thả chứ, Cung lão tiên sanh! Ãt nhất tiên sanh cÅ©ng để cho tại hạ kÃnh má»™t chén rượu chứ!
Từ lúc đầu, chÃnh bá»n đồng tá» rót rượu. Bây giá», tá»± hắn cầm bình, cầm chén, hắn rá»i chá»— ngồi, bước đến cạnh Cung Cẩm Báºc, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Hoa Phi nầy xin rót cho Cung lão tiên sanh một chén đầy!
Hắn đưa chén tá»›i trước mặt Cung Cẩm Báºc nhưng lại là chén không.
Cung Cẩm Báºc ngẩng mặt lên không, cưá»i lá»›n:
- Trăm chén, ngà n chén, cũng chẳng sao, hà huống một chén!
Lão đưa tay tiếp lấy chén rượu, cái chén không.
Triển Má»™ng Bạch nghÄ© rằng, há» sẽ mượn chén rượu là m trung gian để so ná»™i lá»±c vá»›i nhau. Äá»™ng tÃnh hiếu kỳ, chà ng giương tròn mắt chăm chú nhìn.
Hoa Phi thong thả đưa bình rượu tá»›i, Cung Cẩm Báºc cÅ©ng từ từ đưa chén ra. chén đưa đúng và o miệng bình không há» quá» quạng, không sai lệch, như ngươi còn đủ đôi mắt, thấy rá» sá»± váºt.
ÄÆ°a bình rượu tá»›i, Hoa Phi hết sức nhẹ tay, tợ hồ không là m nhÃt động không khÃ, hắn sợ nếu đưa nhanh quá chiếc bình sẻ quét gió, dù chỉ quét phá»›t, cÅ©ng đủ là m cho Cung Cẩm Báºc phát hiện được chiá»u hướng cá»§a chiếc bình.
Dù hắn tinh tế như váºy, Cung Cẩm Báºc vẩn đưa chén đúng miệng bình, sẳn sà ng hứng rượu.
Hoa Phi nhướng cao đôi mà y, đột nhiên dá»i chiếc bình ra ngoà i xa đột thước.
Cung Cẩm Báºc vẩn không thay đổi thần sắc, láºp tức đưa chiếc chén theo, như thấy rỠđối tượng dá»i chiếc bình.
Hoa Phi vụt đưa cao bình rượu.
Cung Cẩm Báºc cÅ©ng đưa chén lên theo.
Hoa Phi lại hạ bình xuống thấp, rồi nhÃt sang tả, trả qua hữu, dÄ© nhiên hắn thi triển má»™t thá»§ phát nhanh vô cùng.
Dù hắn là m bất cứ hoa dạng nà o, Cung Cẩm Báºc cÅ©ng đưa chén theo kịp lúc, chén vẩn dà đúng miệng bình, sẳn sà ng hứng rượu.
Má»™t già , má»™ trẻ, chÆ¡i cái trò cút bắt đó, chén bắt bình, bình cút chén, nếu không ai biết là há» Ä‘ang thi tà i vá»›i nhau, tất phải cưá»i là hỠđùa cợt trẻ con quá!
Những ngưá»i hiện diện Ä‘á»u sá»ng sá».
Äá»™t nhiên, Cung Cẩm Báºc hét to:
- Trẻ con dám khinh thưá»ng lão phu mù phải không?
Lão chẳng cần giữ lễ độ nữa, bởi Tiêu tướng công nà o đó vắng mặt, thì nơi đây còn ai đủ tư cách tiếp đải lão?
Huống chi, đối tượng là má»™t thiếu niên tà i chưa biết được bao nhiêu mà lại tá» thái độ ngạo mạn đối vá»›i hà ng tiá»n bối.
Lão có quyá»n xá» sá»± cứng rắn vá»›i hắn, chẳng cần phải ôn hòa như lúc đầu.
Lão nổi giáºn cÅ©ng phải, bởi thiếu chi cách thá» tà i lại thá» tà i như váºy? Lão có phải là kẻ tham rượu đâu? Lão có phải là trẻ nÃt đâu, mà đùa cợt?
Bà n tay lão chong thẳng lên, lần nầy thì lão không đưa chén theo bình nữa.
Hoa Phi còn đưa miệnh bình sát chén, hắn muốn nhÃt chiếc bình mặc dù Cung Cẩm Báºc giá» cánh tay bất động.
Song, hắn không là m sao xê dịch miệng bình rá»i xa chiếc chén được.
Dần dần, hắn ngưng trá»ng thần sắc, bà n tay cầm chiếc bình bắt đầu nổi gân xanh, những đưá»ng gân vồng lên, cà ng phút cà ng lá»™ liểu.
Gân xanh cà ng nổi vồng, mấy ngón tay của hắn cà ng biến sắc trắng, trắng không phải vì là n da quý phái trắng, mà vì mất máu.
Äôi chân cá»§a hắn như chôn cứng tại ná»n, hắn Ä‘ang ấn mạnh đôi chân như sợ ngã như cây trốc gốc, như để lấy đà ...
Äôi già y cá»§a hắn, có đế dà y, lá»›p đế đó bị sức ép cá»§a hắn dồn xuống là m bẹp.
Không, chẳng phải đế già y bẹp rÃ, mà chÃnh là nó lún xuống ná»n, cà ng phút cà ng lún sâu, trông như nó bẹp rà lại.
Triển Mộng Bạch thở dà i, thầm nghĩ:
- Ấn chân đế già y lún xuống ná»n nhà như váºy, kể ra ná»™i lá»±c cá»§a hắn cÅ©ng khá lắm!
Thảo nà o mà hắn chẳng cao ngạo, xem dưới mắt không ngưá»i!
Gian đại Ä‘iện có hÆ¡n mưá»i ngưá»i, kể cả tám tên tiểu đồng, chẳng má»™t ai thở mạnh.
Bổng một tiếng rắc vang lên.
Miệnh bình vở là m hai mảnh, má»™t mảnh rÆ¡i xuống ná»n, kêu má»™t tiếng cách.
Hoa Phi cháºp choạng lùi lại, rồi má»™t tiếng soảng tiếp theo, chiếc bình rượu xuôi tay hắn rÆ¡i luôn xuống vở tan.
Chẳng rá» lão là m cách nà o, Hoa Phi không rót rượu, chỉ nghe miệng bình vở. Hoa Phi lùi, bình rÆ¡i, mà trong chén lại có rượu. Cung Cẩm Báºc thản nhiên đưa chén rượu lên miệng nốc cạn.
Nốc cạn, giục quăng chén, lão báºt cưá»i ha hả:
- Cung Cẩm Báºc nầy, tuy già tuy mù, song có phải là má»—i ai cÅ©ng có thể khinh thưá»ng được, nhất là trẻ nÃt?
Hoa Phi chớp đôi mắt sắc lạnh.
Trong ánh mắt, sát cÆ¡ chợt hiện. Hắn cưá»i mÄ©a, há»i:
- Tháºt váºy à ?
Cung Cẩm Báºc Ä‘iá»m nhiên:
- Ngươi không tin, cứ thực nghiệm!
Hoa Phi từ từ trở vỠchổ củ. Hắn đã lấy lại bình tỉnh, bước chân của hắn vẩn có vẻ cao ngạo như trước.
Gương mặt cá»§a hắn ngá»i lên niá»m tá»± tin mảnh liệt.
Ngồi xuống rồi, hắn thong thả thốt:
- Hai mươi năm trước, tại vùng Quan Ngoại, gia nhạc có mong Æ¡n tiên sanh giáo huấn má»™t đưá»ng kiếm, từ đó gia nhạc thưá»ng nói, trong tất cả số kiếm khách dưới gầm trá»i nầy, chỉ có má»—i má»™t tiên sanh là ngưá»i xứng đáng mang kiếm Ä‘i khắp bốn phương. Tại hạ tuy còn Ãt tuổi lại không thưá»ng xuôi ngược đó đây, song từng nghe hà o kiệt giang hồ ca ngợi kiếm pháp cá»§a tiên sanh, cho rằng nhÃt má»™t mÅ©i kiếm ra là gây thương tÃch ngà n chá»— cho địch, mÅ©i kiếm cá»§a tiên sanh chá»›p lên, còn nhanh hÆ¡n sét đánh. Do đó, tại hạ nghÄ© rằng, kiếm pháp cá»§a tiên sanh hẳn đã luyện đến mức nháºp hóa, siêu thần, kiếm pháp đó cao minh vô tưởng!
Hắn Ä‘ang cao ngạo, bổng đổi ngay thái độ, trở thà nh kẻ nhún nhưá»ng, cung cung kÃnh kÃnh.
Cung Cẩm Báºc vuốt chòm râu dà i, cưá»i nhẹ:
- Ngươi vừa hống hách đó, sao bổng nhiên lại khiêm tốn?
Hoa Phi lạnh lùng:
- Tuy nhiên, kiếm pháp đó có cao minh, bất quá là trước cái lúc đôi mắt cá»§a Cung lão tiên sanh mang táºt. Chứ như ngà y nay thì... từ cái lúc đôi mắt đó há»ng rồi... tại hạ chỉ sợ...
bản lảnh của tiên sanh không còn... tuyệt diệu như thuở nà o...
Cung Cẩm Báºc tắt ngay nụ cưá»i, gương mặt Ä‘ang nở tươi, bổng hầm hầm trở lại.
Lão nói như hét:
- Kiếm đạo, cÅ©ng như lẽ chánh tà , cái tâm chánh, thì hà nh động chánh, tâm tà thì hà nh động tà . Tất cả Ä‘á»u do tâm, kiếm đạo cÅ©ng do tâm, ta dù mất đôi mắt, song cái tâm chưa mất, cái tâm còn thì kiếm pháp vẫn như ngà y nà o, không há» bị ảnh hưởng vì đôi mắt há»ng.
Hoa Phi lại cưá»i, nụ cưá»i lạnh lùng như lá»i nói:
- Tiên sanh nói thế, chứ mắt là cái ngõ cá»§a tâm, ngõ đã bÃt rồi, tâm còn sáng suốt là m sao được? Cái tâm mất sáng suốt, thì kiếm pháp còn nguyên vẹn như thế nà o được?
Hắn cưá»i hắc hắc tiếp:
- Dù tiên sanh nói thế nà o, tại hạ cũng chẳng đủ tin!
Cung Cẩm Báºc nổi giáºn, quát to:
- Ngươi chưa thà nh nhÆ¡n thì còn biết gì mà láºp luáºn, mà phán Ä‘oán? Ta chẳng dư công đâu bà n chuyện phiếm vá»›i ngươi...
Hoa Phi cháºn lại:
- Miệng nói suông mà không chứng cứ, bảo ai tin tiên sanh? Chỉ khi nà o tại hạ chÃnh mắt trông thấy, lúc đó tại hạ má»›i bái phục! Giả như tiên sanh muốn tại hạ tin, Ãt nhất cÅ©ng phải chứng minh lá»i nói cá»§a tiên sanh chứ?
Triển Má»™ng Bạch biết ngay Hoa Phi không có hảo ý đối vá»›i Cung Cẩm Báºc rồi.
Có Ä‘iá»u, chà ng chẳng hiểu tại sao hắn nuôi dưỡng ác ý đối vá»›i lão nhân mù như váºy.
Chà ng cÅ©ng chẳng hiểu hắn sẽ bức khó Cung Cẩm Báºc bằng cách nà o.
ChÃnh chà ng cÅ©ng muốn thấy tà i nghệ cá»§a Cung Cẩm Báºc.
Hiển nhiên, nếu lão còn đủ đôi mắt, thì chẳng nói là m chi, bởi lão là má»™t nhân váºt trong số Thất đại cao Nhân đương thá»i, thì bản lỉnh lão cao siêu là cái chắc.
Song, con ngưá»i đã mù đôi mắt, thì tà i có cao cÅ©ng chẳng thi thố đúng cái cao. Như váºy, lão là m sao dám tá»± hà o là ngà y nay, lão chẳng kém ngà y nà o?
Và kiếm pháp lại chỉ bằng và o tâm chứ không bằng và o mắt?
Chà ng cÅ©ng thắc mắc như Hoa Phi, song thắc mắc vá»›i niá»m tôn kÃnh, chứ không cao ngạo, khinh miệt như Hoa Phi.
Cung Cẩm Báºc áng tay xuống cẩm đôn láºp tức đứng lên, lướt chân nhanh đến trung ương đại Ä‘iện quát gá»n:
- Kiếm!
Hoa Phi cả mừng!
Thế là trước sau gì lão cÅ©ng xuất thá»§! Thế là cái mưu đồ cá»§a hắn quả đả thá»±c hiện đúng mức! Hắn tiêu phà bao nhiêu công lao, bao nhiêu tiá»n bạc, dà n nên cái cảnh nầy, chung quy hắn vẩn thu hoạch được kết quả.
Nhưng đó là má»™t phần kết quả, hay trá»n vẹn kết quả?
Triển Má»™ng Bạch nghÄ© rằng mưu đồ cá»§a hắn không thể kết thúc ở đây, và chắc chắn là còn nhiá»u giai Ä‘oạn nữa!
Bất quá, đây là giai đoạn mở mà n thôi.
Và chà ng hồi há»™p chá». Chà ng hồi há»™p vì biết rá» kể từ phút giây nầy, sá»± việc má»›i bắt đầu diá»…n tiến quan trá»ng.
Hoa Phi cưá»i lá»›n, vá»— tay ra lịnh:
- Mang kiếm ra đây!
Má»™t gã đồng tỠáo gấm, vâng má»™t tiếng lá»›n, dâng lên má»™t thanh kiếm báu, vá» kiếm ngá»i xanh, thép kiếm chá»›p và ng.
Nhìn thoáng qua thanh kiếm, ai ai cÅ©ng biết đó là váºt hi hữu.
Má»™t váºt, tá»± nó đã hi hữu rồi, lại được hạng ngưá»i sang quý trân trá»ng, đương nhiên nó cà ng quý hÆ¡n qua lối trang sức thêm cho nó huy hoà ng.
Kiếm trao ra, vá» kiếm do ngưá»i cầm, Cung Cẩm Báºc đưa tay chụp chuôi kiếm rút ra.
Thép kiếm chạm và o vá», báºt kêu má»™t tiếng soạt. Thân kiếm chá»›p lên, là m hoa mắt má»i ngưá»i.
Lão dùng ngón cái và ngón giữa kẹp thân kiếm, lấy ngón trỠgỠvà o xống kiếm.
Thân kiếm ngân lên, coong coong, tiếng ngân dà i và lạnh.
Cung Cẩm Báºc ngưng thần, lắng tai nghe tiếng kiếm ngân.
Hoa Phi há»i:
- Thanh kiếm như thế nà o, tiên sanh?
Triển Má»™ng Bạch là ngưá»i thÃch kiếm, quý kiếm, không ká»m hảm được cái hứng, buá»™t miệng kêu lên:
- Tuyệt hảo! Vô song!
Mắt chà ng sáng lên, mà y chà ng nhướng cao, tưởng chừng như có thể, chà ng bước ra chụp thanh kiếm, múa lên một lúc cho hả.
Nhưng, chà ng là cái bóng má» giữa cuá»™c tiếp tân nà y, ngưá»i ta miá»…n cưỡng chấp nháºn chà ng ngồi đó, ngưá»i ta rá»™ng rãi bố thà cho chà ng cái ăn, cái uống, chứ ai cho phép chà ng sÃnh tà i?
Chà ng đà nh dằn cái hứng xuống, để giữ đúng cương vị cá»§a má»™t cái bóng má».
Chà ng buột miệng khen thanh kiếm, Hoa Phi nhìn thoáng sang chà ng.
Hắn nhếch môi, Ä‘iểm nụ cưá»i mỉa:
- Ngươi cũng biết xem kiếm nữa à ?
Nụ cưá»i cá»§a hắn, cao hảnh quá, giá»ng nói cá»§a hắn cà ng cao hảnh hÆ¡n.
Hắn cao hảnh cũng phải!
Bởi, hắn còn khinh thưá»ng Cung Cẩm Báºc, thì má»™t gã lam lá»§ như Triển Má»™ng Bạch, có đặc Ä‘iểm gì khiến hắn phải quý trá»ng, nể vì?
Triển Má»™ng Bạch nổi giáºn, nhưng rồi vẫn phải cố nén như má»i lần không tiêu hóa nổi thái độ cá»§a Hoa Phi.
Chà ng thầm phát nguyện:
- Nếu sau nầy, ta luyện kiếm pháp, không thắng nổi ngươi, nhất định ta không là m ngưá»i!
Một tiếng coong vang lên.
Äúng hÆ¡n, má»™t trà ng tiếng coong tiếp nối ngân dà i trong không gian.
Cánh tay cá»§a Cung Cẩm Báºc vung nhanh, thanh kiếm quét những vòng tròn, rÃt gió báºt kêu như tiếng chuông nhá».
Rồi thanh kiếm, biến thà nh chục, thà nh trăm, thà nh ngà n.
Gian đại điện lợp những bóng kiếm.
Kiếm quang chá»›p, kiếm phong rÃt, kiếm khà gieo lạnh, những ngưá»i hiện diện ngây xác ra nhìn.
Cung Cẩm Báºc hòa mình và o kiếm ảnh, ngưá»i và kiếm hợp nhất xoáy lông lốc, vun vút.
Ngưá»i và kiếm đã hợp thà nh má»™t khối và ng và ng, sáng chói, quay tròn như quả cầu. Từ quả cầu, những Ä‘iểm sáng tá»a ra, những Ä‘iểm sáng đó là mÅ©i kiếm chốc chốc vượt ra ngoà i.
Rồi những Ä‘iểm sáng lại nháºp và o khối và ng và ng.
Cảnh tượng đó diá»…n Ä‘i diá»…n lại nhiá»u lần lắm. Bên ngoà i nhìn và o, ai có nhản quang vững đến đâu, cÅ©ng thấy hoa mắt.
Chẳng rá» Hoa Phi nháºn xét như thế nà o, lại cưá»i lạnh thốt:
- Khá tháºt. Chẳng hổ vá»›i cái danh Thiên Phong Kiếm mà ngưá»i Ä‘á»i tặng tiên sanh!
Nhưng, múa kiếm má»™t mình dù sao cÅ©ng kém phần ngoạn mục! Nếu như có hai ngưá»i cùng múa, hắn phải thÃch thú hÆ¡n! Tiên sanh có nghÄ© như váºy chăng?
Hắn vừa dứt câu nói, vầng kiếm quang vụt tắt.
Cung Cẩm Báºc hoà nh ngang ngá»n kiếm, khà định, thần nhà n, đã múa len như váºy má»™t lúc lâu, lão chẳng lá»™ vẻ gì mệt nhá»c cả.
Lão lạnh lùng há»i:
- Ngươi nói thế, song ngươi có dám cùng lão phu tỷ thà một lúc chăng?
Dưới ánh đèn, lão hiện thân tiá»u tụy, xác xÆ¡, như cây trúc cằn cổi, trụi cà nh, cây trúc lung lay qua má»—i cÆ¡n gió nhẹ, có thể ngã bất cứ lúc nà o.
Má»™t con ngưá»i vá»›i hình thể đó, lại dám thánh thức má»™t chà ng trai Ä‘ang lúc huyết khà phương cương?
Chà ng trai đó lại là rể quý cá»§a má»™t bá chá»§ hùng cứ má»™t phương trá»i?
Trông lão cầm thanh kiếm đứng giữa đại Ä‘iện, ai ai cÅ©ng nghÄ© rằng, má»™t kẻ vừa há»c vá» cÅ©ng quét lão ngã gục dá»… dà ng!
Váºy mà lão dám thách thức Hoa Phi!
Lão thách thức Hoa Phi, đáng lẽ Hoa Phi khinh khinh, song trái lại, hắn kinh ngạc.
Lão bằng và o đâu, dám thách thức hắn? Äà nh rằng lão là tay kiếm vô song cá»§a thuở nà o, song hiện tại, đôi mắt cá»§a lão đã mù, mà dù sao thì hắn cÅ©ng là tay hữu hạng.
Lão là m sao đối phó kịp với tay hữu hạng, còn đủ đôi mắt sáng?
Lão có âm mưu gì chăng?
Hắn kinh ngạc má»™t thoáng thôi, Ä‘oạn hắn báºt cưá»i ha hả, há»i:
- So kiếm vá»›i Cung lão tiên sanh? Tại hạ nà o dám có cái ý vô lá»… như thế? Có Ä‘iá»u, tại hạ cÅ©ng muốn thấy rá» ngà y nay, lão tiên sanh còn giữ được phong độ cá»§a thuở nà o váºy thôi.
Nếu lão tiên sanh cho phép, thì tại hạ xin hầu tiên sanh má»™t và i đưá»ng kiếm, để há»c há»i thêm?
Cung Cẩm Báºc nhướng cao đôi mà y, trong đôi mà y đó, ẩn ước có sát khà thoáng hiện.
Lão gằn từng tiếng:
- Ngươi có nghe giang hồ truyá»n thuyết chứ, từ xưa tá»›i nay những ngưá»i từng so kiếm vá»›i lão phu, chẳng má»™t ai sống sót?
Hoa Phi cưá»i lá»›n:
- Äó là lúc lão tiên sanh còn mắt sáng! Chá»› hiện tại, tiên sanh là ngưá»i nhắm mắt Ä‘i đêm mà . Giả như có ngưá»i đánh tiên sanh trá»ng thương thì sao?
Cung Cẩm Báºc bỉu môi:
- Không ai là m khó dá»… chi ngươi đâu! Trên giang hồ, kẻ có tà i thắng kẻ vô tà i, đương nhiên là váºy, ngươi đừng cao ngạo, vô Ãch! Lão phu chấp các ngươi, cứ dùng đủ má»i vÅ© khÃ, lão phu sẳn sà ng tiếp mấy chiêu cá»§a các ngươi.
Thay vì hoà nh ngang kiếm, lão nhÃt bà n tay, dá»±ng thanh kiếm thẳng lên không, cánh tay đưa ra ngang ngá»±c.
Lão bất động trong tư thế đó, vững như trồng!
Gió bên ngoà i nhẹ lướt và o, phất qua chòm râu dà i của lão, lunh linh.
Phấn Hầu Hoa Phi chá»›p mắt, môi nhếch má»™t nụ cưá»i bà hiểm từ từ đứng lên, vừa vẩy nhẹ má»™t bà n tay, vừa bước đến trung tâm đại Ä‘iện.
Tám tên đồng tỠáo gấm và Phương Cự Mộc theo sau.
Phương Cự Mộc vẩn mặc nguyên chiếc áo dà i, còn tám tên đồng tỠđã thay áo gấm, mặc y phục chẹt.
Má»—i đồng tá» cầm má»™t thanh trưá»ng kiếm bằng loại thanh cang.
Chá»§ và tá»› tạo thà nh má»™t vòng tròn, bao quanh Cung Cẩm Báºc.
Triển Má»™ng Bạch lấy là m lạ, tá»± há»i, chúng là m thế, sao gá»i được là má»™t cuá»™c so tà i?
Cái tư thế đông ngưá»i bao vây má»™t ngưá»i, chứng tá» rõ rệt má»™t sá»± thanh toán giữa cừu nhÆ¡n vá»›i cừu nhÆ¡n, nhất định lấy số đông, đà n áp số Ãt.
Má»™t cuá»™c so tà i, mà nhân số song phương quá chênh lệch như váºy, thì còn tà i gì mà so!
Äúng là má»™t dà n cảnh, mượn cái cá»› so tà i để diệt trừ má»™t cừu nhân, cuá»™c dà n cảnh đó sẽ là bình phong che khuất dã tâm cá»§a kẻ cáºy số đông, loại trừ má»™t cừu nhÆ¡n!
Giang hồ sẽ không trách cứ bá»n Hoa Phi được, bởi nếu Cung Cẩm Báºc có táng mạng, thì cÅ©ng chỉ vì lão kém tà i, khi so tà i vá»›i Hoa Phi, lão phải mất mạng là lẽ đương nhiên!
Bất giác, chà ng vừa bất bình, vừa lo sợ cho Cung Cẩm Báºc.
Trước khi đến cục trưá»ng, để hổ trợ Hoa Phi, Phương Cá»± Má»™c bước đến sau lưng Triển Má»™ng Bạch, cưá»i nhẹ thốt:
- Äắc tá»™i vá»›i Triển công tá» nhé!
Hắn đưa tay điểm nhanh và o mấy huyệt đạo của chà ng.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, đồng thá»i sôi giáºn, song chẳng nói được tiếng nà o.
Tuy nhiên, chà ng còn nhìn rõ sự việc diễn tiến, chứ chưa hôn mê.
Má»™t đạo ngân quang chá»›p lên, Hoa Phi đã vá»t đến trung tâm đại Ä‘iện, còn cách Cung Cẩm Báºc độ năm thước.
ChÃnh hắn cÅ©ng đã cởi bá» chiếc áo gấm bên ngoà i, hiện tại hắn váºn y phục chẹt, con nhà vá» thưá»ng mặc để táºp luyện, hoặc để hà nh sá»±.
Hắn hiện lộ thân hình lực lưỡng trong bộ y phục chẹt đó, trông cũng oai nghi lắm lắm.
Hắn thá»§ hai món vá»§ khÃ, má»™t tay cầm trưá»ng kiếm, tay kia cầm má»™t thanh chá»§y thá»§.
Trưá»ng kiếm nÆ¡i tay hữu, theo đà tay nhÃt động, chá»›p lên ngá»i ngá»i.
Thoáng nhìn qua, Triển Má»™ng Bạch biết ngay thanh trưá»ng kiếm cá»§a hắn còn sắc bén hÆ¡n thanh kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc gấp mưá»i, gấp trăm lần.
Thanh chủy thủ cũng chiếu sáng quắc, ai nhìn và o hắn phải hoa mắt ngay.
Hoa Phi hoà nh ngang ngá»n kiếm trước ngá»±c, tay tả cầm thanh chá»§y thá»§, xếp xuôi theo cánh trá», như dấu khuất Ä‘i, mặc dù đối phương chẳng trông thấy gì.
Hắn nhìn chăm chăm Cung Cẩm Báºc, trầm giá»ng há»i:
- Cung lão tiên sanh đã sẳn sà ng chưa?
Cung Cẩm Báºc hừ lạnh má»™t tiếng, nhưng rồi bất động.
Hoa Phi lại chá»›p mắt, đảo nhìn quanh bá»n đồng tá» má»™t lượt, Ä‘oạn khoát thanh kiếm thà nh má»™t vòng tròn, song đôi chân còn nguyên tại chổ, không há» di động ná»a bước.
Kiếm khoa lên, gió rÃt vù vù, kiếm khà bốc ra, gieo lạnh nÆ¡i má»i ngưá»i hiện diện.
Ai ai cũng đứng lặng như những pho tượng.
Triển Má»™ng Bạch biết ngay, hắn khoa kiếm, tạo gió để đánh lạc hướng tâm thần Cung Cẩm Báºc, mà cÅ©ng gây hoang mang cho lão.
Chà ng không khá»i lo sợ thầm cho Cung Cẩm Báºc nếu lão hấp tấp nghe tiếng gió rồi phản ứng liá»n khi Hoa Phi còn bất động, thì đúng là lão lầm cái kế cá»§a hắn ngay.
Lão nhÃt động thá»§ pháp, hay thân pháp, Hoa Phi sẽ bằng và o sá»± chuyển biến tư thế cá»§a lão mà xuất chiêu tấn công, lão là m sao đối phó kịp thá»i?
Chà ng, cÅ©ng như má»i ngưá»i, Ä‘á»u biết rõ nhản quang mất rồi, thì hiện tại, Cung Cẩm Báºc chỉ còn bằng và o thÃnh giác mà ứng chiến.
ThÃnh giác đó lệch lạc Ä‘i thì cầm chắc là lão thất bại.
Mà bại ở đây là khó thoát chết, vì cuá»™c đấu nầy mất hẳn tách cách thượng vá», nó chỉ nằm trong khuôn khổ má»i tÃnh toán, má»™t sá»± trả vay, không hÆ¡n không kém.
Nó phải đưa má»™t ngưá»i và o cái chết!
Khoa kiếm tạo gió lên, Hoa Phi ngưng trá»ng thần sắc, dán mắt nhìn Cung Cẩm Báºc má»™t giây, Ä‘oạn bất thình lình đảo bá»™ lách mình nhẹ nhà ng sang má»™t bên, cách vị trà cá»§ độ ba tấc thôi.
Hắn không cần phải xê dịch xa hÆ¡n, bởi cao thá»§ đấu kiếm, chỉ cần má»™t ly, má»™t tấc, cÅ©ng đủ phân định thắng tại rồi. Tránh, chẳng phải nhảy ra xa mà tránh khá»i thế công cá»§a địch, tránh gần chẳng phải nguy hại hÆ¡n tránh xa.
Tránh xa, có hy vá»ng khá»i tầm tấn công cá»§a địch, song lại kém cái thuáºn tiện phản chiêu.
Tránh gần, có nguy hại hÆ¡n, song lại được cái thuáºn lợi là trả miếng kịp thá»i.
Cho nên, vá» há»c cà ng cao, ngưá»i ta cà ng thÃch nháºp ná»™i hÆ¡n, có nháºp ná»™i má»›i kết thúc nhanh tráºn chiến.
Hoa Phi Ä‘inh ninh Cung Cẩm Báºc sẽ lắng nghe tiếng gió, xuất chiêu công tá»›i, và đương nhiên là công và o vị trà cá»§ cá»§a hắn. Hắn nhÃch ra ngoà i ba tấc, cÅ©ng đủ tránh rồi, và hắn sẽ phản công trong phạm vi gần mà chẳng sợ hụt.
Nhưng, trái vá»›i dá»± tÃnh cá»§a hắn, Cung Cẩm Báºc vẫn đứng yên tại chổ.
Nên biết, lúc bá»n đồng tá» theo lệnh cá»§a Hoa Phi áp tá»›i bao vây bên ngoà i, thì Cung Cẩm Báºc ngồi tại trung tâm đại Ä‘iện chá»› không đứng.
Lão ngồi xếp bằng tròn, như ngưá»i tham thiá»n.
Và , hiện tại, lão vẫn ngồi nguyên như váºy, ngồi trÆ¡ trÆ¡ như pho tượng pháºt ngồi trên tòa sen, hay má»™t nhà tu ngồi trên bồ Ä‘oà n.
Hoa Phi dịch sang một bên, cách vị trà ba tấc thôi, rồi cũng bất động, chú mục nhìn lão.
Má»™t lúc lâu hắn vụt nhÃt bước.
Hắn bước đúng bảy bước, qua mỗi bước chân, không gian như xao dợn với sát khà bốc bừng.
Qua mỗi bước của hắn, sát khà như dà y hơn, nặng hơn một chút.
Sát khà quá dà y, quá nặng, dồn ép lồng ngá»±c cá»§a những ngưá»i hiện diện, ai ai cÅ©ng cảm thấy khó thở vô cùng.
Triển Má»™ng Bạch, là ngưá»i ngoà i, còn lo sợ cho Cung Cẩm Báºc, huống hồ Cung Linh Linh là tôn nữ cá»§a lão?
Máu trong ngưá»i nó như ngưng chuyển, mặt nó xám dần dần...
Hoa Phi từ từ nhÃch động trưá»ng kiếm.
Nó hoảng quá buột miệng kêu lên một tiếng hãi hùng.
Thanh trưá»ng kiếm Ä‘ang nhÃt động cháºm cháºm, đột nhiên chuyển mình, nhanh hÆ¡n, kiếm chuyển nhanh là có sanh gió, gió rÃt vu vu, kiếm sanh gió, là kiếm đã thà nh chiêu rồi.
Cung Linh Linh thét lên:
- Nội ơi...
Nó còn nhá» quá, nó có biết gì? Cứ thấy má»™t hăm dá»a nà o trên sanh mạng cá»§a ná»™i tổ nó, nó phải sợ là lẽ đương nhiên.
Nó vừa thét, vừa biến sắc mặt thê thảm vô lương.
Nhưng, chẳng biết tại sao, Hoa Phi thay vì cho thanh kiếm Ä‘i trá»n đà , lại bá» dở chiêu công rồi dùng tay tả khoa khoa trong không gian, hừ má»™t tiếng, buông gá»n:
- Khá»i cần tá»· thÃ!
Lúc hắn bước tá»›i, bá»n đồng tá» cÅ©ng bước tá»›i, vòng dây khép chặt hÆ¡n.
Hắn vung kiếm, các đồng tỠcũng vung kiếm.
Hắn dừng tay, các đồng tỠcũng dừng tay.
Kiếm khà đang tá»a rá»™ng, là m rợn ngưá»i, kiếm khà đột nhiên tắt lịm.
Gió kiếm cũng tắt luôn.
Cung Cẩm Báºc thoáng biến sắc:
- Tại sao?
Hoa Phi cưá»i lạnh:
- Cung lão tiên sanh tá»± mình đã mất đôi mắt, song đôi mắt đó mất Ä‘i, còn có đôi mắt khác bên ngoà i quan sát thế cho tiên sanh, nếu có chiêu độc nà o, đôi mắt bên ngoà i phải thấy, và thấy được là ngưá»i có đôi mắt đó lại kêu lên, như cảnh cáo...
Cung Cẩm Báºc sôi giáºn, gá»i to:
- Linh Linh! Ngươi bước lại đây!
Cung Linh Linh vâng một tiếng.
Nó biết thế nà o nội tổ của nó cũng trách mắng, song nó vẫn bước tới.
Nó sợ hãi, nhưng nó cương quyết bước tới.
Cung Cẩm Báºc trầm giá»ng há»i:
- Ngươi có phải là con cá»§a Cung Nhất Liên, cháu cá»§a Cung Cẩm Báºc chăng?
Cung Linh Linh cúi đầu:
- Phải! Nội ơi!
Cung Cẩm Báºc từ từ tiếp:
- Ngươi có biết gia gia ngươi chết bằng cách nà o chăng?
Cung Linh Linh gáºt đầu.
Äáng lẽ nó phải nói lên thà nh tiếng cho ná»™i tổ nó nghe, chứ nó gáºt đầu thì lão là m sao thấy?
Nó vẫn gáºt đầu theo thói quen, và thói quen đó, ông cháu nó cÅ©ng hiểu nhau như thưá»ng.
Äôi mắt nó đỠlên, nghe nhắc đến cha, tá»± nhiên nó phải xúc động.
Cung Cẩm Báºc cao giá»ng, trong giá»ng nói có ẩn ước niá»m căm phẩn:
- Gia gia ngươi vì danh dá»± cá»§a giòng há» Cung, chiến đấu đến Ä‘iểm khà cuối cùng mà chết, tuy nó chết trong những đưá»ng kiếm loạn cá»§a thù nhân, nhưng nó không vì áp lá»±c cá»§a thù nhân mà đổi sắc, mà kêu gà o, cho nên, đến ngà y nay, trong giang hồ, ai nhắc đến nó, cÅ©ng Ä‘á»u tá» lá»™ sá»± kÃnh trá»ng...
Thốt đến đó, lão trầm gương mặt lộ vẻ u buồn.
Nhưng chẳng phải lúc để lá»™ niá»m xúc động, lão cất cao giá»ng, cốt át tâm tư lắng dịu vá»›i kỹ niệm xa xưa, lão tiếp:
- Ngươi là giá»t máu cá»§a giòng há» Cung, tại sao ngươi xem thưá»ng cái chà khà cá»§a giòng há» Cung? Äừng bao giá» tá» lá»™ sá»± nhu nhược, hèn khiếp. Kêu lên hãi hùng như váºy là nhu nhược, là hèn khiếp, ngươi có biết không? Ta muốn ngươi nên câm lặng mà nhìn cuá»™c đấu, nếu ngươi muốn nhìn, không muốn nhìn thì bước ra ngoà i kia, mà xem trá»i, xem trăng sao.
Trước khi ta chưa thắng hoặc chưa bại tuyệt đối ngươi hảy giữ yên lặng hoà n toà n. Nghe chưa?
Thốt đến những tiếng cuối cùng, lão nhấn mạnh, khà hùng bốc lên, dựng đứng râu và tóc lão...
Cung Linh Linh buồn thảm gầm đầu lầm lủi bước đi...
Hoa Phi nhướng cao đôi mà y, buông gá»n:
- Tốt!
MÅ©i kiếm cá»§a hắn nhÃt động.
Tám thanh trưá»ng kiếm chá»›p lên.
Hoa Phi còn đứng trong vòng vây, đối diện vá»›i Cung Cẩm Báºc. Kiếm phong vừa dấy, hắn nhún chân nhảy vá»t ra ngoà i, nhưng hắn không vá»t Ä‘i luôn, hắn nhảy ra ngoà i để nhưá»ng lối cho tám đồng tá» khép chặc vòng vây hÆ¡n, chừa má»™t lối như vá»ng cá»a, rồi hắn quay nhanh ngưá»i lại, do vá»ng cá»a đó nhảy trở và o, đồng thá»i vươn tay đâm thẳng mÅ©i kiếm ngay yết hầu Cung Cẩm Báºc.
Cung Cẩm Báºc, sau khi Cung Linh Linh bước Ä‘i rồi, vẫn ngồi bất động.
Kiếm phong rÃt lên quanh mình, lão vẫn bất động.
Hoa Phi biến tư thế tiến công, lão vẫn bất động.
Äến lúc mÅ©i kiếm cá»§a Hoa Phi quá gần, lão má»›i nhÃt động bà n tay, má»™t đạo thanh quang chá»›p lên, má»™t tiếng coong tiếp theo liá»n.
Hai mÅ©i kiếm chạm nhau, Cung Cẩm Báºc rà mÅ©i kiếm cá»§a lão dá»c theo lưng kiếm cá»§a Hoa Phi, vừa rà vừa ấn xuống, vừa bấm xuống lại vừa ra dà i dà i và o táºn chuôi thanh trưá»ng kiếm cá»§a Hoa Phi.
Nói ra rà , bất quá để tượng trưng má»™t động tác chứ cái rà rà đó rất nhanh, chẳng khác nà o ngưá»i ta dùng mác bén, huốt má»™t nang trúc, ngá»t nhát như thưá»ng.
Chỉ má»™t phút giây thôi, nếu Hoa Phi không có má»™t phản ứng cấp thá»i và thÃch đáng, thì mấy ngón tay cá»§a hắn phải bị mÅ©i kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc rá»c đức lìa.
Nhưng Hoa Phi không nghÄ© vá»™i đến cái nguy đó, mÅ©i kiếm đâm và o yết hầu cá»§a Cung Cẩm Báºc rồi, hắn chừng như chẳng lưu ý đến việc mÅ©i kiếm đó có hiệu quả hay không.
Tay hữu đâm mÅ©i kiếm tá»›i, đồng thá»i gian, tay tả ngoặc thanh chá»§y thá»§ từ cánh chá», chong thẳng mÅ©i ra phÃa trước, cánh tay tả cá»§a hắn nhÃt tá»›i, mÅ©i chá»§y thá»§ nhắm đúng ngá»±c cá»§a Cung Cẩm Báºc lao và o.
Không cỠđộng được như ý muốn, ngồi nhìn cảnh đó, Triển Má»™ng Bạch tưởng chừng như tim mình đứng lại, hÆ¡i thở ngừng, lồng ngá»±c phồng lên, đôi mắt lồi ra, suýt lá»t tròng.
Cung Linh Linh đứng ngoà i xa xa, cùng nhìn như chà ng, đôi mắt nà ng gương to hÆ¡n, thay vì há hốc mồm kinh hãi, thì nà ng lại cắn môi căm há»n.
Nà ng cắn mạnh đến độ môi rướm máu tươi rỉ ra, kết thà nh giá»t, từng giá»t má»™t, rÆ¡i xuống ngá»±c áo.
Nà ng cắn môi, để khá»i buá»™c miệng kêu lên, niá»m tức uất dâng trà n mảnh liệt, nà ng cắn mạnh môi hÆ¡n nữa để giữ niá»m tức uất khá»i trà o qua miệng, biến thà nh lá»i.
Cung Cẩm Báºc đã khuyến cáo nà ng rồi, khi nà o nà ng dám kêu la như trước?
Trong khi đó, hai tên đồng tá» cấp tốc lướt tá»›i, vung kiếm lên. Má»™t gã đâm kiếm và o vai Cung Cẩm Báºc, má»™t gã nhắm lưng lão là m Ä‘Ãch.
Thân pháp, thủ pháp của chúng, rất nhẹ nhà ng, động tác của chúng không gây một tiếng gió khẻ.
Trong trưá»ng hợp nầy, bá»n Hoa Phi tránh má»i tiếng động, cà ng tránh được nhiá»u, cà ng có lợi hÆ¡n, bởi Cung Cẩm Báºc chỉ bằng và o thÃnh giác mà phản ứng.
Bổng, Cung Cẩm Báºc hét lên má»™t tiếng lá»›n.
Lão gặc mạnh tay kiếm, đồng thá»i hất vẹt qua má»™t bên, trưá»ng kiếm cá»§a Hoa Phi lệch ra ngoà i.
Liá»n theo đó, lão trầm chuôi kiếm xuống, nhấc mÅ©i lên, dá»±ng đứng thanh kiếm, nhanh như chá»›p, lão quáºt thanh kiếm qua, đánh bạt luôn thanh chá»§y thá»§ cá»§a Hoa Phi.
Lão dùng sức quá mạnh, Hoa Phi bị chấn động toà n thân, hai tay tét hổ khẩu, máu tươi rơi ròng ròng.
Bà n tay hữu cầm kiếm, hóa giải chiêu kiếm và chủy thủ của Hoa Phi, tay tả cũng cỠđộng luôn.
Bà n tay tả lòn dưới nách, ngoặc ra sau lưng, sè ba ngón trá», cái và giữa chụp mÅ©i kiếm cá»§a đồng tỠđâm sau lưng.
Chụp như váºy rồi, lão không giữ lại đó, lão búng luôn ngón tay, thanh kiếm bị dá»™i trở lại, mÅ©i là m chuôi, bay ngược vỠđồng tá».
Chuôi kiếm bắn trúng ngực của đồng tỠđó.
Chưa hết.
Trưá»ng kiếm cá»§a lão đánh bạt chá»§y thá»§ cá»§a Hoa Phi xong tiện đà , lão nhếch nó lên má»™t chút.
Thanh kiếm cá»§a đồng tá», nhắm đầu vai lão đâm tá»›i, chạm phải kiếm cá»§a lão, là m chấn động toà n thân hắn, thanh kiếm vuá»™t tay hắn bay Ä‘i.
Äồng tá» không kịp lùi, mà đà kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc Ä‘i chưa hết, thanh kiếm vút qua, theo chiá»u hướng chênh lệch xuống, chạm trúng hông bên hữu cá»§a đồng tá».
Tấu xảo lạ lùng, báng kiếm lại lệch nghiêng, mÅ©i kiếm chạm và o hông đồng tá», còn mạnh trá»›n, xá»›t qua luôn.
Thanh kiếm được huy động quá mạnh, báng kiếm lệch ngang, tiện đứt thân hình đồng tỠlà m hai đoạn.
Hắn chỉ kịp rú lên má»™t tiếng, khi mÅ©i kiếm chạm hông, đến lúc kiếm tiện ngang mình, thì hắn chẳng kêu được ná»a lá»i.
Äồng thá»i gian, đồng tá» kia hứng má»™t chuôi kiếm vút Ä‘i quá mạnh nÆ¡i ngá»±c, chuôi kiếm cắm pháºp và o ngá»±c, hắn cÅ©ng còn rú lên được má»™t tiếng, thân hình bị bắn dá»™i trở lại mấy thước xa, rồi ngã xuống.
Hai thanh trưá»ng kiếm cá»§a đồng tá», má»™t còn cắm nÆ¡i ngá»±c má»™t tên, má»™t kia cắm nÆ¡i trần nhà .
Trong phút giây, ná»n đại Ä‘iện chan hòa máu đổ.
Má»™t diển tiến ngoà i tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i!
Trong khi ai ai cÅ©ng lo sợ cho Cung Cẩm Báºc, cầm chắc là lão phải chết, thì nạn nhân lại chÃnh là những kẻ tấn công, chứ chẳng phải ngưá»i bị uy hiếp.
Hoa Phi tét hổ khẩu tay, hai đồng tỠtán mạng hết sức oan uổng!
|

17-07-2008, 11:02 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 7
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 7
(Cổ Long)
Má»i ngưá»i tại đại Ä‘iện Ä‘á»u bị chấn động đến sá»ng sá», tưởng chừng các mạch máu Ä‘á»u đức, tim vở...
Phương Dáºt quá say tại khách sạn, dá»c đưá»ng chưa tỉnh hẳn, đến đây lại uống thêm, cÆ¡n say trở lại là m hắn Ä‘iên đảo như ngưá»i ngoại cuá»™c, trước diển tiến hãi hùng, hÆ¡i rượu tiêu tan, hắn tỉnh hẳn ngưá»i.
Tỉnh, là hắn ý thức được tình hình, nháºn thấy tầm quan trá»ng cá»§a sá»± việc, hắn Ä‘iếng luôn.
Mồ hôi đổ ra, ướt đầu, đẩm mặt, rơi xuống ngực ròng ròng.
Rồi hắn nhớ lại cái cảnh diển ra ở khách sạn.
Hắn đã vô lễ với lão nhân, rất may, lão nhân nương tay, chỉ điểm huyệt suông, cảnh cáo hắn thôi chứ không nở hạ độc thủ. NhỠthế, hắn thoát chết!
Chứ giết hắn, là cái việc dễ dà ng hơn cho tay và o túi lấy một món đồ.
Váºy mà lúc đó, hắn còn muốn là m hùng là m hổ hÆ¡n nữa! Bây giá», thấy táºn mắt cái thá»±c tà i cá»§a lão nhân, bảo sao Phương Dáºt chẳng kinh khiếp hÆ¡n chÃnh bá»n đồng tá» và Hoa Phi...
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Tuyệt! Tuyệt độc! Luyện kiếm pháp đến mức độ thà nh tá»±u đó, trên Ä‘á»i nầy phá»ng có mấy ngưá»i? Kiếm pháp đã độc, lòng ngưá»i cÅ©ng độc không kém!
Má»™t chiêu kiếm, Ä‘i tròn đà , sát hại hai mạng ngưá»i, gây tổn thương má»™t ngưá»i nữa, xá» dụng chiêu đó, Cung Cẩm Báºc chỉ ngồi nguyên má»™t chá»—.
Thanh trưá»ng kiếm Ä‘i trá»n đà , trá» vá» tư thế cá»§, từ lúc xuất phát đến lúc thu hồi, thá»i gian không hÆ¡n má»™t phút giây.
Kiếm xuất nhanh, thu nhanh, ngưá»i bất động, thần sắc y nhiên, tá»±a hồ chẳng có việc gì xẩy ra. Cung Cẩm Báºc đã luyện tâm thần ổn định, trầm tỉnh vững hÆ¡n núi.
Tịch mịch! Trong khung cảnh tịch mịch nặng ná» hÆ¡n cảnh chết! Có ngưá»i chết, đương nhiên cảnh phải lạnh như cảnh chết, song khi má»™t và i ngưá»i chết, số còn lại sôi há»n, cảnh loạn động lên vá»›i sá»± báo háºn.
Cho nên, đáng lẻ cái cảnh hiện tại do cuộc báo thù mà sôi động hơn, chứ là m gì tịch mịch đến lạnh lùng, như cảnh chết?
Thế mà đúng là cảnh chết, bởi chẳng ai nhút nhÃt!
Ai dám báo thù?
Dù có ai dám báo thù, cũng không xuất thủ là m gì, bởi chẳng ai ngu dại gì mà nuôi mộng.
Mà nằm má»™ng cÅ©ng không chắc được là thá»§ thắng trước tay kiếm tuyệt luân! Trong má»™ng, ngưá»i ta được quyá»n mÆ¡ đến cái thắng, nhưng ở đây, ngưá»i ta có thể mÆ¡ tất cả má»i việc trừ cái mÆ¡ thá»§ thắng trước má»™t Cung Cẩm Báºc!
Nhưng qua một phút mất thần thôi, tất cả trở vỠthực tại.
Trở vá» thá»±c tại, là ai ai cÅ©ng nghÄ© ngay đến bổn pháºn cá»§a mình. Thuá»™c hạ nhá»› đến nhiệm vụ cá»§a chúng, chá»§ nhân nhá»› đến vai trò chá»§ động cá»§a mình...
Hai đồng tỠđã bị loại rồi, còn lại sáu tên, chúng bình tỉnh là nhớ ngay đến việc phải là m trước nhất, cái việc bao vây, uy bức lão nhân mù.
Chúng không thể đứng lặng tại chỗ, dù chúng không dám là m gì, cũng phải là m một cái gì, bởi sự tình bắt buộc phải là m?
Sáu cánh tay cùng vung lên, sáu thanh kiếm chá»›p, mưá»i hai chiếc chân nhÃt động.
Nhưng, tay vung, kiếm chá»›p chân nhÃt, cháºm chạp là m sao!
Cháºm quá! Ngưá»i ngoà i thấy rá» sá»± miá»…n cưỡng cá»§a chúng!
Hổ khẩu tay bị tét, Phấn Hầu Hoa Phi vẫn còn cầm kiếm được, hắn quắc mắt phẩn ná»™ khi nhìn trừng trừng Cung Cẩm Báºc, rồi hắn di động thân hình.
Hắn không bước tá»›i, vá» phÃa Cung Cẩm Báºc, hắn lại lùi, lùi đến chổ đứng cá»§a Cung Linh Linh.
Lúc đó Cung Linh Linh quá sợ, bình sanh nà ng chưa thấy máu bao giá», được dịp thấy, lại thấy máu chảy nhiá»u, nà ng sá»ng sốt đến chết lặng ngưá»i.
Nà ng đâu còn tâm thần để nghÄ© đến những việc chung quanh, cho nên chẳng há» hay biết Hoa Phi Ä‘ang tiếp cáºn nà ng.
Äá»™t nhiên, Hoa Phi quăng kiếm, dùng tay không chụp nà ng nhấc bổng lên, tung nà ng, như tung má»™t quả cầu.
Hắn không tung nà ng vá» má»™t hướng nà o, hắn nhắm Cung Cẩm Báºc mà tung nà ng đến vá»›i lão.
Äồng thá»i gian, tay kia còn nắm thanh chá»§y thá»§, hắn lao vút thanh chá»§y thá»§ theo.
Má»™t vệt sáng trắng nổi lên liá»n vá»›i chiếc thân nhá» bé cá»§a Cung Linh Linh.
Cả hai, ngưá»i và váºt vút Ä‘i rất nhanh, sắp sá»a chạm và o Cung Cẩm Báºc.
Triển Má»™ng Bạch biến sắc mặt xanh dá»n...
Bây giá» Cung Linh Linh má»›i hoà n hồn, nà ng hoà n hồn trong khi bay Ä‘i, hoà n hồn lúc lÆ¡ lá»ng giữa khoảng không...
Nà ng sợ hãi vô tưởng, song nà ng cắn răng, không phát xuất một tiếng kêu la.
Triển Mộng Bạch mắng thầm:
- Hoa Phi tháºt nham hiểm phi thưá»ng! Dùng gáºp ông Ä‘áºp lưng ông.
Rồi chà ng tức bực nghĩ:
- Cô bé đó lạ tháºt! Là m gì chẳng chịu kêu lên? Kêu như váºy có là m mất danh dá»± cá»§a giòng há» Cung sao? Cái tÃnh khà cá»§a ông cháu há» tháºt kỳ quái! Thảo nà o mà trên giang hồ, chẳng thiếu chi ngưá»i chết, ngưá»i chết cách kỳ quái!
Nhưng chà ng không còn đủ thì giỠsuy nghĩ nữa, cái gì phải đến, đã đến.
Chà ng muốn nhắm mắt lại, không nhìn, song muộn mất rồi.
Cung Cẩm Báºc cưá»i lạnh mấy tiếng, vung tay quét thanh trưá»ng kiếm ra.
Trưá»ng kiếm chạm thanh chá»§y thá»§, hất chá»§y thá»§ bay Ä‘i, mÅ©i kiếm chuyển thế đâm và o ngá»±c đứa cháu gái ná»™i duy nhất cá»§a lão.
Má»™t thanh kiếm báu, lại do Cung Cẩm Báºc xá» dụng vá»›i toà n công lá»±c tu vi suốt mấy mươi năm dà i, dù đâm và o má»™t thân hình bằng thép, mÅ©i kiếm vẫn xuyên thá»§ng như thưá»ng.
Huống hồ da thịt con ngưá»i?
Hà huống Cung Linh Linh còn nhá» dại, há»c nghệ chưa lâu, phản ứng chưa nhanh?
Mãi đến lúc đó, Cung Linh Linh mới rú lên một tiếng thảm.
Tiếng rú phát ra, để từ giả cá»i Ä‘á»i, sau khi nà ng ra Ä‘i vỉnh viá»…n rồi, tùy ý Cung Cẩm Báºc có quở trách nà ng như thế nà o thì quở.
Dù nà ng có là m mất thanh danh cá»§a dòng há» Cung, thì nà ng cÅ©ng đã theo cha, vá» vỉnh cá»u...
Chỉ khi nà o, má»™t chân đã đặt lên bá» bên kia thế giá»›i, má»™t chân sắp sá»a rá»i bá» bên nầy, nà ng má»›i chịu rú lên.
Rú lên để rút chân luôn, và vỉnh viá»…n xa rá»i nhân loại sống vá»›i những kẻ vô hình...
Nà ng rú lên, tiếng rú cá»§a nà ng như hốt hết số máu trong mình Cung Cẩm Báºc, lão biến sắc mặt xanh dá»n, tứ chi cÆ¡ hồ rÆ¡i rụng, lão cÅ©ng rú lên:
- Linh Linh!
Lão đưa tay kia, đón lấy Cung Linh Linh và o lòng, rồi bứt má»™t má»› tóc cá»§a lão đắp lên trên vết thương, vừa đắp vừa rung giá»ng há»i:
- Linh Linh đây, phải không?
Gương mặt của Linh Linh lúc đó đương nhiên là một gương mặt chết, nhưng nà ng chưa chết...
Nà ng cÅ©ng rung giá»ng, ấp úng:
- Nội ơi! Con đâu có nói tiếng nà o... nội đừng đánh con, nội ơi!
Máu trong ngưá»i Cung Cẩm Báºc như chảy ngược, tim lão như bị ngà n vạn mÅ©i dao xuyên thá»§ng, lão thốt nhưng âm thanh cá»§a lão biến đổi quái dị, không còn giống tiếng ngưá»i:
- Linh Linh... nội của con... không...
Lão vuốt chiếc xác cá»§a Linh Linh, vuốt ngá»±c, vuốt xuôi, cỠđộng cá»§a lão chứng tá» má»™t niá»m xót xa, thương tiếc, tá»§i háºn bốc lên cao độ.
Ai ở trong trưá»ng hợp lão mà không xúc động tâm tình mảnh liệt?
Mất Linh Linh, lão còn gì trên cõi Ä‘á»i nầy?
Con trai lão đã chết, chết để bảo toà n danh dự giòng hỠCung của lão!
Rồi cũng vì danh dự của hỠCung, lão cấm ngăn đứa cháu nội duy nhất của lão kêu la!
Lão cấm ngăn nghiêm khắc, nên nà ng vong mạng!
Còn gì cho lão? Trong khi danh dá»± lão còn, thì tất cả Ä‘á»u mất!
Từ nay, lão sống vá»›i danh dá»± cá»§a lão chăng? Bao nhiêu ngưá»i thân Ä‘á»u mất hết, để cho danh dá»± cá»§a lão còn!
Với danh dự đó lão sẽ không tịch mịch chăng?
Äáng khen lão, hay đáng háºn lão?
Trong tuổi đó, khi đôi mắt đã mù, lão khóc!
Những hạt lệ nối tiếp nhau trà o ra trủng sâu dưới chân mà y, trên đôi má...
Hai cái trá»§ng đó, không thể gá»i là đôi mắt, thì những giá»t lệ kia phát xuất tá»± con tim Ä‘au xót cá»§a lão.
Äã là lệ cá»§a con tim, thì lệ phải Ä‘á», mà u đỠđó, là giá»t lệ hồng, hay chÃnh là những giá»t máu cá»§a con tim cằn cá»—i vắt ra?
Có lẽ đó là những giá»t máu, chứ lão còn nước mắt đâu mà đổ lúc bi hoà i?
Triển Mộng Bạch nằm mộng cũng không tưởng nổi có sự tình như thế!
Chà ng kinh hoà ng, chà ng sợ hãi, rồi buồn thương, rồi phẩn háºn.
Việc, là việc cá»§a ngưá»i, ai mượn chà ng thương vay, háºn mướn, sợ há»™, lo giùm? Äã là con nhà vá», thì không ai Ä‘iá»m nhiên tá»a thị trước những diá»…n biến bất hợp tình, bất hợp lý.
Dù không ai dám can dá»± và o việc ngoại nhân, Ãt nhất cái tâm cá»§a há» cÅ©ng dao động Ãt nhiá»u!
Rồi chà ng cũng khóc luôn.
Chà ng khóc, kể ra cũng phải, bởi Linh Linh được bao nhiêu tuổi đầu, nà ng đã là m gì nên tội, mà phải chết rất uổng oan?
Chà ng khóc cho Cung Linh Linh, chà ng tá»± háºn lấy mình, trước cảnh tình, chỉ lấy mắt mà nhìn, chứ tấm thân bảy thước chỉ có giá trị cá»§a má»™t khối thịt, không hÆ¡n không kém!
Không há»c vá», chà ng có thể nhẩn được, dù rằng cái nhẩn đó chứng tá» sá»± nhu nhược, sá»± yếu hèn.
Song có ai trách cứ má»™t con ngưá»i không vÅ© công, Ä‘iá»m nhiên tá»a thị trước bất bằng?
Không há»c vá», tâm tình phải nguá»™i lạnh, yếu má»m.
Có há»c vá», tinh thần mạnh mẻ thÃch phấn đấu, luôn luôn hiếu động.
Nhưng, chà ng cÅ©ng há»c vá», để giỠđây, chỉ còn có cách là lấy mắt nhìn!
Tức uất thay!
Hiện tại, chà ng không là m được gì cả. Chà ng là ngưá»i thừa nhưng Ä‘au cho chà ng là đã thừa mà bắt buá»™t phải nhìn táºn mắt những cái bất bằng nhất!
Bi ai mà khóc, đồng thá»i phẩn háºn dâng trà o, những giá»t lệ cá»§a chà ng tá»±a hồ có pha máu!
Quanh đại điện, ai ai cũng khiếp đảm trước diển tiến vừa xảy ra.
Chỉ trừ má»™t ngưá»i.
Ngưá»i đó là chá»§ động cá»§a cái cảnh đã dà n ra, cái cảnh đã diển đúng vá»›i cái dá»± định cá»§a hắn.
Ngưá»i đó là Hoa Phi!
Hắn đứng riêng tại má»™t góc đại Ä‘iện, hắn báºt cưá»i cuồng dại, hắn cưá»i má»™t lúc, rồi cao giá»ng mỉa mai:
- Như nhau chăng? Không mắt và có mắt như nhau à ? Cung lão tiên sanh nháºn ra, như nhau hay khác nhau?
Dung mạo của hắn rất đẹp, cho hắn là một mỹ nam tỠcũng được lắm.
Song, lòng dạ của hắn thì độc quá chừng, đến cả rắn rết cũng đầu hà ng hắn luôn!
Triển Má»™ng Bạch căm háºn, chỉ muốn vụt tay ra, vá»› lấy hắn bót nát đầu hắn, chà đạp nhừ xác thân hắn, má»›i hả.
Cung Cẩm Báºc vụt đứng lên, gầm như hổ rống:
- Súc sanh!
Hoa Phi cưá»i lá»›n, quát:
- Äừng vá»ng động! Cho ngươi biết quanh đại Ä‘iện nầy, ta đã mai phục hai mươi bốn tay kiếm tuyệt luân, ngoà i ra còn có năm mươi tay cung nổ thá»§. Ngươi nhút nhÃch là cầm chắc Ä‘i theo con và cháu ngươi liá»n!
Bây giá», tình đối láºp đã hiện rá» rệt lắm rồi, qua cái lối xưng hô giữa nhau.
Hoa Phi nói thế, bất quá bịa chuyện để áp đảo tinh thần cá»§a Cung Cẩm Báºc, chứ là m gì có mai phục kiếm và cung nổ thá»§?
Cung Cẩm Báºc không sợ, trong tay lão còn có thi thể cá»§a Cung Linh Linh, lão ngại không thể bảo vệ cho thi thể cá»§a nà ng nên dừng lại, rồi hét lá»›n:
- Súc sanh! Ta với ngươi, có oán thù chi...
Hoa Phi tiếp tục cưá»i vang:
- Thù oán? Là m gì có thù oán? Mà cần gì phải có thù oán? Lão thất phu, ngươi còn nhá»› chăng, mưá»i sáu năm trước, má»™t đôi vợ chồng đã chết dưới lưỡi kiếm cá»§a ngươi, đó là vợ chồng Hoa Bình? Chưa hết, lòng ác độc cá»§a ngươi không dừng lại vá»›i hai mạng ngưá»i đó, ngươi lại hạ sát thêm má»™t đứa bé gái! Cho ngươi biết, đôi vợ chồng Hoa Bình, là song thân cá»§a ta, đứa bé gái, là chị cá»§a ta! Riêng ta vá»›i ngươi, là hai kẻ xa lạ, riêng ta vá»›i ngươi chẳng há» có thù, có oán, trên phương diện cá nhân. Song ngươi có thù, có oán, vá»›i gia đình ta, bổn pháºn cá»§a ta là phải trả thù nhà , phải báo háºn nhà ! Cung Cẩm Báºc, từ bao lâu nay, ta tìm ngươi khắp bốn phương trá»i, hoà ng thiên hữu nhản, dung ruổi, ta lại gặp ngươi, hay đúng hÆ¡n, ngươi tìm ta mà nạp mạng! Báo ứng tuần hoà n, đạo trá»i chà công, lão thất phu!
Giá»ng nói cá»§a hắn, vừa cao, vừa rợn, hà m xúc niá»m oán háºn vô biên, ánh mắt cá»§a hắn bốc rá»±c lá»a Ä‘á».
Cung Cẩm Báºc thoáng biến sắc.
Qua phút giây kinh ngạc, bởi lão không tưởng hôm nay lại gặp oan gia, lão lấy lại bình tỉnh, rồi báºt cưá»i ha hả.
Giá»ng cưá»i cá»§a lão gieo rợn quanh đại Ä‘iện, ai nghe cÅ©ng phải rùn mình Hoa Phi lại tiếp:
- Trá»n Ä‘á»i ngươi, ngươi giỠđược lòng rắn, dạ chai, ngươi chẳng chút bi hoà i khi lưỡi kiếm cá»§a ngươi đâm và o tim ngưá»i, cắt đầu ngưá»i, tay ngươi chẳng há» rung khi vấy máu, lúc đôi mắt ngươi còn đầy đủ, thì đôi mắt đó chẳng há» nháy trước má»™t thây ngưá»i? Chắc ngươi thÃch thú cái giết ngưá»i? Chắc sá»± giết ngưá»i tạo cho ngươi má»™t tư vị rất Ä‘áºm đà ? Có khi nà o ngươi tưởng tượng những nạn nhân cá»§a ngươi Ä‘au đớn ra sao chăng? Có khi nà o ngươi nghÄ© đến cái háºu quả cá»§a việc ngươi là m, mà gia quyến nạn nhân tiếp nháºn chăng? Hôm nay, ngươi có dịp nếm tất cả, nếu cái Ä‘au cá»§a ngưá»i bị giết, qua cái chết cá»§a cháu ná»™i ngươi, nếm cái khổ cá»§a thân nhân kẻ chết, qua cái chết cá»§a Linh Linh! Cà ng Ä‘au hÆ¡n nữa, chÃnh ngươi gây nên cái chết đó! Bao lâu nay ngoại nhân tiếp nháºn háºu quả sá»± tà n ác cá»§a ngươi, thay ngươi, giỠđây ngươi tiếp nháºn lấy cho ngươi! Nếu ngươi còn sống sót được phút giây nà o, thì cố mà ø thưởng thức cái háºu quả đó!
Cung Cẩm Báºc rÃt lên:
- Ai nói rằng ta đã giết cháu ta? Ai nói rằng cháu ta đã chết?
Lão đưa tay sá»...
Lão chụp trúng bà n tay cá»§a Linh Linh. Bà n tay đó lạnh như giá băng. Cảm giác lạnh là m lão rợn ngưá»i, toà n thân lão rung lên.
Lão rung ngưá»i, mưá»ng tượng má»™t tiếng sét vừa nổ ngay trên đầu lão.
Lão sững sá», ngây ngưá»i, nÃn lặng má»™t lúc lâu.
Con ngưá»i, qua cÆ¡n kÃch động mảnh liệt, trở nên bình tỉnh lạ thưá»ng, Cung Cẩm Báºc hiện ở trong tình trạng đó.
Lão bình tỉnh đến độ lạnh lùng, gương mặt như giá băng, chẳng biểu lộ một cảm tình nà o cả.
Lặng ngưá»i má»™t lúc, lão từ từ cúi mình xuống, đặt thi thể Cung Linh Linh trên mặt ná»n, rồi từ từ đứng lên.
Gian đại Ä‘iện vụt biến thà nh bãi tha ma, không gian trầm Ä‘á»ng, tá» khà đâu đây bốc dáºy, má»i ngưá»i nÃn thở, chừng như máu cá»§a há» ngưng chảy, tim ngưng Ä‘áºp.
Ngưá»i ngồi, ngưá»i đứng, ngồi cÅ©ng như đứng, Ä‘á»u là những tượng gá»—, đến mắt cÅ©ng không chá»›p.
Nhưng những cặp mắt đó, Ä‘á»u hướng vá» má»™t cái Ä‘Ãch chung, cái Ä‘Ãch chung hiển nhiên là lão nhân mù!
Tất cả, từ ngưá»i đến váºt, kể luôn không gian, Ä‘á»u báo hiệu má»™t cái gì đáng sợ nhất, và trên thế gian nầy có cái gì đáng sợ hÆ¡n cái chết.
Chết mà có máu đổ, chết mà mình biết trước, đứng chỠcái chết đến với mình dù có muốn phản kháng cái chết, vẫn biết rỠkhông phản kháng nổi, thì còn gì đáng sợ hơn?
Phải, ai ai cũng sợ, bởi chẳng ai là đối thủ của lão nhân mù, dù ai ai cũng còn đủ đôi mắt!
Lão chỉ danh ai, là ngưá»i đó phải chết.
Ngưá»i được hân hạnh lão chỉ danh đầu tiên, phải là Hoa Phi.
Ngoà i ra, những ngưá»i kia rất có thể lão bá» qua cho, song há» là m sao chắc được Ä‘iá»u đó?
Tự nhiên là hỠphải sợ.
Kể cả Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng phải sợ, biết đâu lão lại chẳng cho là chà ng cùng bá»n vá»›i Hoa Phi?
Thế tại sao chẳng ai chịu đi?
Không ai dám chạy đi, bởi chạy đi, thoát chết với lão nhân mù nhưng lại chết với Hoa Phi!
Không ai dám chạy Ä‘i, song cÅ©ng có ngưá»i len lén Ä‘i ra xa Cung Cẩm Báºc, cà ng xa cà ng có lợi, xa trong tầm vừa phải, đừng để cho Hoa Phi quở trách là được.
Há» tránh xa xa, dù không khá»i chết, Ãt nhất há» cÅ©ng không là m váºt tế cá», trước khi lão nhân mù ra quân.
Ngưá»i tránh xa trước hết, là má»™t đồng tỠđứng gần Cung Cẩm Báºc.
Nhưng hắn chỉ nới chân được một bước, ánh thép chớp lên, một nhát kiếm giáng xuống đầu hắn.
Hắn kinh hãi, vội vung kiếm lên, ngăn chặn.
Thanh kiếm cá»§a hắn Ä‘i được ná»a đà , mÅ©i kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc cà nh nhanh, trở lại bên dưới thanh kiếm cá»§a hắn, thá»c ngay và o ngá»±c cá»§a hắn.
Cung Cẩm Báºc nhÃt bà n tay, mÅ©i kiếm rá»c má»™t đưá»ng, lão ngoặc tay trở lại, mÅ©i kiếm rá»c thêm má»™t đưá»ng nữa.
Máu xối ra trong khi xác đồng tỠngã xuống.
Một đồng tỠthét lên, lướt tới.
Trong trưá»ng hợp nầy, trước con mắt cá»§a Hoa Phi, không má»™t ai dám lùi. Dù biết rằng tiến tá»›i là chết cÅ©ng phải tiến.
Hắn lướt tới, tức nhiên hắn tấn công mặt trước.
Thanh kiếm trong tay Cung Cẩm Báºc lại chá»›p, không ai thấy lão nhÃt động thân pháp như thế nà o, bất quá há» chỉ thấy mÅ©i kiếm cá»§a lão đâm từ ót đồng tá», trở ra yết hầu.
Không một tiếng hự nà o, dù rất khẻ. Xác đồng tỠngã xuống, máu lại bắn ra.
Chỉ mÅ©i kiếm xuống ná»n, Cung Cẩm Báºc từ từ chuyển động thân hình.
Dưới ánh đèn, lão hiện thân vá»›i nhiá»u vệt máu, máu Ä‘iểm đỠtóc bạc, máu Ä‘iểm hồng râu trắng, máu vấy bá»™ y phục lam lÅ©.
DÄ© nhiên, máu cÅ©ng nhuá»™m hồng luôn thanh trưá»ng kiếm.
Lão hiện thân như hung thần đang tác oai với lũ quỷ.
Bây giá» thì niá»m sợ hãi nÆ¡i má»i ngưá»i tăng gia cá»±c Ä‘iểm, há» bất động trước đó, há» bắt đầu run, run tay, run thân hình, rồi đôi chân run theo, nếu há» không cố ká»m vững hẳn đã có ngưá»i nhá»§n xuống ná»n rồi.
HỠkhông thở nổi, nhưng răng hỠchạm, và o nhau, nghe rỠtiếng cà nh cạch.
Phương Dáºt sợ quá độ, suýt ngất Ä‘i mấy lần.
Triển Mộng Bạch rùng mình từng cơn, nhưng cái tâm hùng của chà ng dấy động bà n tay ngứa ngáy.
Rất may, chà ng bị điểm huyệt thà nh phế nhân, nên không cỠđộng được.
Chà ng muốn cỠđộng, song chẳng biết để là m gì.
Tiếp trợ lão nhân? Lão đâu cần Ä‘iá»u đó? Nhân dịp nầy thoái Ä‘i? Chà ng thấy chưa đúng lúc thuáºn tiện.
Ngưá»i trong đại Ä‘iện, chẳng dám rá»i Ä‘i, riêng bá»n đại hán áo gấm ở bên ngoà i, len lén rút Ä‘i!
Tất cả Ä‘á»u quá sợ, tháºm chà có kẻ đã đái ra quần, đái mà vẩn không hay biết!
Bổng, một tiếng soảng vang lên.
Má»™t đồng tỠđứng vòng đầu, thấy hai bạn chết thảm, xỉu liá»n, thanh kiếm trong tay hắn rÆ¡i xuống ná»n.
Cung Cẩm Báºc vẫn lạnh lùng, nhÃt nhÃt thân hình, đột nhiên vung tay.
Má»™t đưá»ng sáng xẹt ra phÃa cá»a, gã đồng tỠđứng vá» hướng đó, Ä‘inh ninh là khoảng cánh rất xa, không thể nà o Cung Cẩm Báºc đến kịp, nếu hắn vá»t Ä‘i láºp tức.
Hắn vá»t Ä‘i liá»n, nhưng vô Ãch, chân hắn vừa soạt qua, mắt hắn hoa lên, mÅ©i kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc đã đến nÆ¡i.
Nhưng, mÅ©i kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc không cần chạm và o ngưá»i hắn, hắn rú lên má»™t tiếng, nhá»§n chân ngã xuống, mạch máu đứt, hắn tắt thở ngay.
Rồi má»™t và i ngưá»i nữa, kế tiếp ngã gục dưới lưỡi kiếm thần diệu cá»§a Cung Cẩm Báºc.
Trong khoảng thá»i gian ngắn, sáu mạng ngưá»i đã bị đưá»ng kiếm linh ảo cá»§a lão loại trừ vỉnh viá»…n khá»i thế gian.
Gương mặt lão vẫn lạnh lùng, không một cảm nghĩ nà o biểu hiện.
Bây giá», lão đứng áng tại cá»a, thanh kiếm hoà nh ngang trước ngá»±c.
Lão buông từng tiếng má»™t, giá»ng trầm trầm:
- Các ngươi hại chết cháu ta, đừng một ai hòng sống sót!
Bây giỠHoa Phi mới chen và o cuộc.
Hắn đợi má»™t số ngưá»i ngã gục, má»›i chịu ra mặt đối phó, hắn đứng lặng má»™t chá»—, thản nhiên nhìn sáu đồng tá» nối tiếp nhau ngã gục má»›i nói lên tiếng nói cá»§a ngưá»i lảnh đạo.
Nhưng hắn chẳng nói gì khác, hơn là hét lớn:
- Tất cả cùng và o! Hạ lão tặc cho ta!
Bao nhiên máu đã chảy, hắn cho là chưa đủ, hắn muốn cho máu chảy nhiá»u hÆ¡n.
Và hắn dồn bầy dê non, nhà o và o vấu cá»p.
Hắn phát động cuá»™c tổng tấn công, má»™t tay chụp chiếc cẩm đôn lao tá»›i, tay kia cầm kiếm, hắn dùng mÅ©i kiếm vÃt má»™t chiếc cẩm đôn khác, bắn Ä‘i. Äồng thá»i hai chân đá bay hai chiếc cẩm đôn nữa.
Tất cả bốn chiếc cẩm đôn Ä‘á»u hướng vá» Cung Cẩm Báºc, động tác cá»§a hắn quá nhanh, cẩm đôn bay cùng má»™t lúc, bốn chiếc tạo thà nh hình vuông. Hình vuông khép lại, ráp chụp và o nhau không chiếc nà o chồm tá»›i, không chiếc nà o hụt lại sau.
Cung Cẩm Báºc lắng nghe tiếng gió, đảo thanh trưá»ng kiếm khoa má»™t vòng.
Bốn chiếc cẩm đôn bị tiện thà nh tám đoạn, mổi đoạn văng đi một hướng.
Äúng ra, phải có mấy Ä‘oạn bắn và o mình lão, bởi dù bị tiện, phần ngoà i bay Ä‘i, còn phần trong vẫn vút và o ngưá»i lão.
Song, áp lực của thanh kiếm mạnh quá, đánh bạt luôn những đoạn đôn bên trong, thà nh cả tám đoạn cùng bay đi, không một đoạn nà o chạm và o mình lão.
Äồng thá»i gian, Cung Cẩm Báºc vá»t mình tá»›i, tuy lão mù, song nhắm đúng hướng cá»§a Hoa Phi.
Phương Tần cấp tốc chụp ngang cổ Phương Dáºt, nhấc hổng lên, bà n tay kia tung mạnh má»™t chưởng phong, phá bay khung cá»a sổ, bà n tay đó hoà nh lại, bảy chiếc ám khà vút ra Ä‘oạn háºu. Trong thoáng mắt, lão đã thoát ra cá»a sổ, ra ngoà i, mang theo Phương Dáºt.
Phương Cá»± Má»™c sợ quá, chẳng dám cháºm trể, phóng chân chạy theo liá»n.
Bá»n đại hán còn lại, má»™t và i ngưá»i trong đại Ä‘iện, nhiá»u ngưá»i ngoà i đại Ä‘iện, cùng rú lên má»™t tiếng, cùng ôm đầu, khòm lưng, chạy chết, dù chưa ai là m gì đến chúng.
Chúng là những tên cầm đèn, tăng thêm sánh sáng cho những ngá»n đèn treo trên vách, treo trên trần. Chúng chạy chết, bất kể đèn trong tay, chúng quăng ném bừa bãi, cốt sao cho nhẹ mình mà ø chạy nhanh, dù má»™t chiếc đèn nÆ¡i tay cÅ©ng chẳng nặng gì cho lắm.
Äèn vất bừa bãi, dầu chảy loang, lá»a bắt đầu cháy luôn cả cá» vấy dầu, bốc lên thà nh má»™t cÆ¡n há»a hoạn, lá»a gặp bổi tốt, cất cao ngá»n gió phát sanh, lá»a phừng phừng, gió à o à o.
Hoa Phi triển động thân pháp, chạy quẩn quanh đại Ä‘iện, tay luôn vung kiếm, mÅ©i kiếm cứ tìm cẩm đôn mà vÃt, cẩm đôn bay vèo vèo đến Cung Cẩm Báºc.
Cung Cẩm Báºc tuy mù, song cá» kiếm hất những chiếc cẩm đôn rất đúng. Chiếc nà o bay tá»›i, chiếc đó bị tiện lìa, lão vừa vung kiếm hất cẩm đôn vừa chạy theo Hoa Phi, bám sát như bóng vá»›i hình.
Hoa Phi vừa chạy vòng vòng, vừa vÃt cẩm đôn, vừa nhìn quang cảnh trong đại Ä‘iện.
Hắn nháºn ra, tất cả Ä‘á»u chạy hết rồi, hiện tại chỉ còn Triển Má»™ng Bạch, hắn và hai tên đồng tá» chưa chạy Ä‘i vì quá sợ chân như chôn cứng tại chá»—.
Không hÆ¡n mưá»i ngưá»i chết, nhưng xác chết nằm ngổn ngang, bởi lòng đại Ä‘iện không rá»™ng lắm. Những hình ảnh hầu như thu hẹp lại, rất vừa tầm mắt.
Bấc giác hắn cà ng kinh hoảng, cà ng kinh hoà ng, hắn cà ng chạy loạn, lắm lúc gặp má»™t chiến đôn, hắn đưa kiếm vÃt lên, nhưng vÃt hụt.
Mồ hôi đổ ra ướt cả đầu, cả mặt hắn, mồ hôi theo đà chảy cá»§a hắn, rÆ¡i xuống, bắn ngược vá» phÃa háºu, như hạt mưa to bị gió tạt.
Luáºn vá» khinh công, dù cho mưá»i Hoa Phi chạy Ä‘i, Cung Cẩm Báºc vẫn thừa sức Ä‘uổi kịp, song may cho hắn là đôi mắt cá»§a lão đã mù, lão Ä‘uổi theo hắn bất quá nháºn định tiếng gió mà đuổi, chứ là m gì thấy được. Do đó, bước chân cá»§a lão cháºm lại phần nà o, và mãi má»™t lúc lâu, lão vẫn chưa bắt kịp hắn.
Bên ngoà i, lá»a cháy cà ng phút cà ng cao ngá»n, cà ng lan rá»™ng.
Bất thình lình, Hoa Phi chụp má»™t đồng tá», quăng trở lại, thân xác cá»§a đồng tá» lao và o Cung Cẩm Báºc từ phÃa háºu chạy tá»›i.
Gã đồng tá» chỉ còn kịp rú lên má»™t tiếng, trưá»ng kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc xuyên thá»§ng ngá»±c hắn liá»n.
Trong khi đó Hoa Phi hoà nh thân, đâm thóc mÅ©i kiếm lòn dưới nách đồng tá», chéo lên.
Cung Cẩm Báºc dÄ© nhiên không trông thấy nhát kiếm đó rồi, và lão cÅ©ng không ngỠđối phương trong trưá»ng hợp nầy dám trở lại vung kiếm đâm lão.
Lão dù thấy được, cÅ©ng không tránh được, mÅ©i kiếm lướt lên, rá»c tét má»™t đưá»ng nÆ¡i ngá»±c lão.
Hứng nhát kiếm đó, Cung Cẩm Báºc nghe thương thế rất nặng, nhưng thay vì lùi lại, lão tiến tá»›i, đồng thá»i hét lên má»™t tiếng, đâm trưá»ng kiếm qua liá»n.
Hoa Phi kinh sợ bất thần, chụp chiếc xác đồng tỠđưa ra nghinh đón mũi kiếm.
Cung Cẩm Báºc chạm mÅ©i kiếm và o xác đồng tá», biết ngay Hoa Phi dùng xác ngưá»i là m khiên, láºp tức thu kiếm vá» rồi đánh ra sáu nhát kiếm liên tiếp, nhanh như má»™t nhát.
Hoa Phi vẫn dùng xác đồng tỠđón đở, chứ chưa hoà n kiếm.
Thương hại cho đồng tá» tiá»n kiếp có là m gì nên tá»™i, mà tái sanh trên Ä‘á»i nầy, tuổi chưa tròn hai mươi, lại chết khiếp rồi chết chém, chếm đâm luôn.
Gã đã chết từ lâu, nhưng xác cá»§a gã vẫn còn bị đâm, bị chém như thưá»ng.
Song, là m nô lệ, chịu sự sai khiến của một tiểu chủ ngông cuồng, chết đi, cái xác vẫn còn hữu dụng, các xác che chở sanh mạng của chủ nhân.
Buồn thay cho số pháºn tôi đòi!
Gã đồng tá» duy nhất còn tại chá»— bừng tỉnh trước cảnh chết thảm cá»§a đồng bạn, phóng chân chạy vá» phÃa cá»a, định thoát Ä‘i, song gã quá sợ, nhá»§n chân, lạng quạng ngã nhà o.
Vừa ngã xuống gã xoay mình nằm sấp, tay trưá»n, chân đạp, cố nhoà i ra cá»a.
Hoa Phi nháºn ra Cung Cẩm Báºc chẳng chú tâm đến ngưá»i nà o khác, chỉ biết Ä‘uổi theo hắn, rồi giỠđây, diện đối diện, lão cÅ©ng chẳng để ý đến ai cả, luôn luôn vung kiếm tránh né xác đồng tỠđể đâm hoặc chém trúng hắn cho kỳ được.
Äã sợ, hắn cà ng sợ hÆ¡n.
Hắn biết rá» không thể nà o chạy thoát được, sá»± chạy thoát còn khó hÆ¡n chạy lên đưá»ng trá»i.
Quá sợ thà nh liá»u, hắn cất tiếng oang oang, mắng vang lên.
Cái lễ độ vỠvỉnh vừa rồi hắn vất đi đâu mất, để lộ chân tướng của một kẻ lỗ mãng, thô tục.
Ngá»±c cá»§a Cung Cẩm Báºc nhuá»™m đỠmáu tươi, lão xem như thưá»ng, cứ vung kiếm vù vù công tá»›i.
Hoa Phi hét lớn:
- Lão thất phu! Chẳng lẻ dòng máu cá»§a ngươi vô táºn? Hẳn cÅ©ng có lúc nó phải kiệt, ta sẽ cắt đầu ngươi tế Ä‘iện trước má»™ song thân và chị ta...
Bổng hắn nghe lạnh nơi vai hữu.
Một mũi kiếm đâm trúng và o đó.
Cánh tay hữu tê dại, bà n tay lá»ng ngón, chiếc xác đồng tá» rÆ¡i xuống ná»n, kêu phịch má»™t tiếng.
Cung Cẩm Báºc rÃt lên ghê rợn:
- Vợ chồng Hoa Bình, có chết mưá»i mạng cÅ©ng chưa vừa tá»™i ác, ta háºn năm xưa đã dà nh cho há» má»™t cái chết sướng, nếu ta biết được ngà y nay có kẻ báo thù cho bá»n hung dữ, thì lúc đó, ta đã chặt xác há» thà nh trăm, thà nh ngà n Ä‘oạn rồi!
Lão nói, tay lão vẫn vung, kiếm vẫn chá»›p Ä‘á»u Ä‘á»u. Rồi bất thình lình, lão cá» kiếm từ trên cao giáng xuống, theo chiêu Láºp Phách Hoa SÆ¡n, cái chiêu đó, tuy là má»™t chiêu phổ thông, phà m ai có há»c múa kiếm cÅ©ng Ä‘á»u biết xá» dụng.
Song, do lão thi triển thì má»™t chiêu thông thưá»ng, dÄ© nhiên ảo diệu không tưởng nổi.
Trước má»™t chiêu thông thưá»ng như váºy, Hoa Phi có thừa má»™t trăm phương pháp hóa giải, song hắn còn là m chi kịp, vì thá»§ pháp cá»§a Cung Cẩm Báºc quá nhanh, bắt buá»™c hắn phải liá»u, cá» kiếm nghinh đón như má»™t tay tầm thưá»ng, chỉ còn lấy kiếm chạm kiếm, chứ chẳng nhân công lấy thá»§, nhân thá»§ tiến công.
Một tiếng soảng vang lên, to lớn quá, rồi dội quanh đại điện. Không gian rung chuyển, nóc đại điện tựa hồ rung rinh.
Hoa Phi bị chấn động, lùi lại mấy bước.
Nhưng, thanh kiếm cá»§a hắn, quý hÆ¡n thanh kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc, kiếm chạm kiếm, kiếm xấu phải gẩy.
Thanh kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc bị tiện thà nh hai Ä‘oạn, cÅ©ng may cho lão, mà rá»§i cho Hoa Phi vì thanh kiếm cá»§a hắn chỉ chạm phá»›t ra ngoà i đầu, nên thanh kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc chỉ bị tiện má»™t Ä‘oạn mÅ©i thôi.
Cung Cẩm Báºc thoáng giáºt mình.
Bá»—ng, lão nghe tiếng rên ư á» phÃa sau lưng.
Tiếng rên rất nhá», song Cung Cẩm Báºc nghe rõ. Âm thinh mưá»ng tượng cá»§a Cung Linh Linh.
Cung Linh Linh rên?
Không phải nà ng thì còn ai? Bởi tất cả Ä‘á»u bị lão hạ sát, chắc chắn không còn má»™t tên nà o sống sót dưới nhát kiếm cá»§a lão.
Chỉ còn Cung Linh Linh thôi, bởi lúc đâm kiếm và o ngá»±c nà ng lão có kịp thá»i dừng tay má»™t chút, và vì đâm bất ngá», có thể mÅ©i kiếm lệch Ä‘i không trúng chá»— nhược.
Lão bá» luôn Hoa Phi, quay mình vá»t vá» phÃa Cung Linh Linh nằm, và lão nhà o xuống thi thể nà ng.
Hoa Phi bị chấn dá»™i, lùi vá» phÃa háºu, máu trong ngưá»i hắn sôi động, chân hắn loạng choạng, hắn hết sức sợ hãi, trong khi chưa đứng vững thì Cung Cẩm Báºc lướt theo, còn gì tánh mạng hắn?
Hắn thở dà i, thầm kêu khổ:
“Thế là xong!†Hắn toan nhắm mắt chá» thanh kiếm cá»§a Cung Cẩm Báºc bay sang.
Hắn chá» chết, bởi hắn nháºn mạng rồi.
NgỠđâu, Cung Cẩm Báºc bá» hắn luôn, nhà o tá»›i thi thể Cung Linh Linh, Ä‘iá»u đó là m hắn sững sá».
Nhưng hắn mừng, mừng trên chỗ tưởng.
Không cháºm trá»…, hắn quay mình, phóng chân vá»t qua cá»a sổ.
Triển Má»™ng Bạch ngồi lặng má»™t chá»—, chứng kiến trá»n vẹn tấn thảm kịch.
Hiện tại những ngưá»i sống đã chết hết rồi, còn lại mấy xác chết vá»›i chà ng, tại gian đại Ä‘iện.
Trong tình cảnh đó, chà ng lại không cỠđộng được! Xác chết kia, nằm bất động đã đà nh, chà ng chưa chết, song có khác nà o má»™t hình tượng đất, trong hình tượng đó, ngưá»i ta gắn cho má»™t Ä‘iểm linh hồn? Äiểm linh hồn giúp chà ng suy tư, không hÆ¡n không kém, nhưng cà ng suy tư lại cà ng bá»±c tức, uất háºn, buồn thương, Ä‘au khổ, chứ có Ä‘em lại cho chà ng mảy may Ãch lợi gì?
Cung Cẩm Báºc quăng thanh trưá»ng kiếm bên thi thể Cung Linh Linh, xoa vuốt nà ng má»™t lúc, rồi Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i, rồi thở dà i.
Chừng như lão quên tất cả, quên mình Ä‘ang ở trong tình huống nà o, giả như lúc đó có ai len lén bước và o, dùng má»™t thá»§ Ä‘oạn tầm thưá»ng, ám toán lão chắc chắn là lão không há» phát giác kịp.
Thì ra Cung Linh Linh chưa chết, nhưng tâm mạch của nà ng chừng như thoạt đứt, thoạt nối, hơi thở của nà ng thoạt đứt, thoạt còn, mà còn thì rất nhẹ.
Cung Cẩm Báºc không thể đắn Ä‘o, dùng cả hai tay đặt tại chá»— âm dương giao thá»›i trên thân thể nà ng, khÃch động cho khà huyết lưu hà nh giao nối đại huyệt.
Lão hy vá»ng vá»›i công phu hà m dưỡng suốt mấy năm dà i, vãn hồi sinh mạng cá»§a đứa cháu ná»™i duy nhất.
Hai luồng chân khà từ ngưá»i lão truyá»n qua tay sang cÆ¡ thể Cung Linh Linh, và o âm mạch cá»§a nà ng.
Äịa phương đó từ lâu chưa há» có má»™t cÆ¡n mưa nà o, ngôi đạo quán lại được kiến trúc nhiá»u năm, không ngưá»i cư trú, tá»± nhiên không hỠđược tu bổ, nên lâm và o cảnh hoang tà n, mục nát, ngôi đạo quán hiện là má»™t mồi nhạy lá»a, lúc đó ở bên ngoà i lá»a cà ng lúc cà ng lan rá»™ng, nếu lá»a bén và o thì phải bốc cháy nhanh.
Lá»a lan dần theo cá», đã đến bên ngoà i các khung cá»a sổ.
Chỉ trong giây phút thôi là gian đại điện bốc cháy bừng bừng.
Lá»a đã bén đến gian đại Ä‘iện rồi, gặp cây ván khô, cháy luôn.
Cây ván nổ lên răng rắc, gian đại Ä‘iện chuyển mình chá»±c đổ, lá»a vô tình cứ bốc cao ngá»n, mặc ba kẻ bên trong.
Trong ba ngưá»i đó, má»™t thá» thương trầm trá»ng đến hôn mê, má»™t không còn lo nghÄ© đến việc gì khác ngoà i cái việc cứu ngưá»i, má»™t cuối cùng thì bị Ä‘iểm huyệt thà nh bất động.
Cả ba gần như những chiếc xác không hồn, cả ba sẽ bị lá»a thiêu đốt là cái chắc.
Lá»a sang gió, gió trợ lá»a, lá»a và gió thi Ä‘ua nhau là m cái việc há»§y diệt ngôi đạo quán hoang tà n.
Lá»a đến gần Triển Má»™ng Bạch trước nhất.
Triển Má»™ng Bạch cảm thấy miệng khô cổ há»ng ráo, mồ hôi đổ ra ướt đầu, kế thà nh hạt to rÆ¡i xuống dồn dáºp.
Nhưng nhiệt độ quanh mình chà ng quá cao, mồ hôi rÆ¡i xuống hạt nà o, Ä‘á»u bốc nhanh thà nh hÆ¡i hạt đó.
Bên kia, Cung Cẩm Báºc áng hai tay trên hai yếu huyệt cá»§a Cung Linh Linh, dù thấy lá»a sắp cháy đến chá»— lão ngồi, cÅ©ng không dám rá»i tay khá»i huyệt đạo.
Lão vẫn bất động, tiếp tục truyá»n chân khà sang cÆ¡ thể cá»§a Cung Linh Linh.
Vừa lúc đó Cung Linh Linh thở nhẹ.
Cung Linh Linh thở được là lão có hy vá»ng thà nh công, song giả như lúc đó lão rút tay vá» thì tâm mạch cá»§a nà ng phải đứt liá»n.
Giai Ä‘oạn cứu ngưá»i hết sức quan trá»ng.
Cho nên, Cung Cẩm Báºc thà chịu cháy để kịp thá»i cứu tỉnh đứa cháu ná»™i, miá»…n nó sống là được rồi, lão già rồi, có chết cÅ©ng chẳng sao.
Tuy nhiên, lão vẫn sợ không cứu kịp nà ng tỉnh lại trước khi lão chết mà thôi.
Ầm!
Một cây kèo rơi xuống, sát bên cạnh Triển Mộng Bạch.
Kèo có bị cháy má»›i rÆ¡i xuống, lá»a từ cây kèo bắn ra, trúng chiếc cẩm đôn cá»§a Triển Má»™ng Bạch, lá»a bén và o mảnh gấm phá»§ trên chiếc cẩm đôn.
Má»™t tiếng ầm nữa vang lên, má»™t Ä‘oạn kèo rÆ¡i xuống trước mặt chà ng, lá»a bắn ra là m hoa mắt chà ng.
Hai Ä‘oạn kèo rÆ¡i, sưá»n đại Ä‘iện mất cái thế nương toà n diện, bắt đầu rung rinh, chá»±c ngã.
Lá»a bao vây chung quanh Triển Má»™ng Bạch, vòng lá»a thu hẹp nhanh chóng.
Hiện tại, chà ng như má»™t tá»™i đồ bị xá» há»a hình, hoặc giả má»™t nhà sư tá»± thiêu.
Trong thoáng mắt, chà ng vụt nhá»› đến song thân, chà ng lại nhá»› đến những ngưá»i bằng hữu sóng sót, chà ng nhá»› luôn đến mối huyết hải thâm cừu.
Bao nhiêu trách vụ Ä‘ang chá» chá»±c chà ng bên ngoà i lá»a mà vòng lá»a hiện tại là đưá»ng ranh sanh tá»...
Bất giác, chà ng báºt khóc.
Rồi chà ng nghÄ©, bình sanh chỉ gặp toà n là những sá»± oan uổng, nhục nhã, nếu bây giá» chà ng chết Ä‘i, thì niá»m oan khôn giải, nhục nhã khôn rá»a, thù thâm khôn báo. Chà ng chết Ä‘i, sẽ thà nh con ma uất háºn!
Chà ng nghÄ© đến đó, oán khà bốc lên lá»a háºn phừng phừng, lá»a tâm cá»™ng vá»›i lá»a ngoà i nung máu chà ng sôi sục, đột nhiên chà ng hét lên má»™t tiếng, qua tiếng hét như có má»™t mãnh lá»±c nhiệm mầu tung mạnh chà ng vá»t lên cao.
Thân hình vừa vá»t lên, chà ng giáºt mình, thức ngá»™ ra niá»m phẩn háºn khÃch động mãnh liệt chân khÃ, chân khà váºn chuyển khắp châu thân xung khai các huyệt đạo bế tắc vì bị Ä‘iểm.
Một tấu xảo ly kỳ tạo cho chà ng một may mắn lớn lao, cái tấu xảo đó ngẫu nhiên mà có, hay hoà ng thiên thấy chà ng chịu lắm bất công mà gia ơn phù hộ giải nạn cho chà ng?
Chà ng không cần biết những Ä‘iá»u đó, chà ng chỉ biết là mình thoát nạn.
Tuy nhiên trước má»™t diá»…n tiến bất ngá», chà ng không kịp nháºn thức là mình có vui hay không, bản năng sinh tồn bừng dáºy, láºp tức chà ng vá»t qua vòng lá»a, tiến nhanh ra cá»a.
Nhưng vừa đến nÆ¡i, má»™t ý niệm phát sanh, chà ng liá»n dừng chân lại.
Lúc đó lá»a đã cháy khắp gian đại Ä‘iện.
Cây đòn dông giữa nhà gãy.
Trá»n sưá»n nhà sụp đổ. Những ngưá»i trong đại Ä‘iện phải bị chôn sống dưới đám lá»a hồng.
Nếu chà ng cứ đứng tại chỗ, hẳn cũng phải bị chết luôn.
Nhưng chà ng không thể tham sống để vá»t ra ngoà i, bởi bên trong còn có Cung Linh Linh và Cung Cẩm Báºc. Chà ng không thể để há» chết cháy.
Chà ng phóng chân vá»t mình đến cạnh ông cháu há», đá bay những mảnh gá»— bốc lá»a, chà ng không ngá» khà lá»±c cá»§a mình đã được khôi phục quan trá»ng.
Chà ng biết rõ, hiện tại Cung Cẩm Báºc không thể là m má»™t cỠđộng nhá» nhặt nà o, chà ng thầm ước mong lão hoà n thà nh công việc cứu chữa cho Cung Linh Linh, có như váºy chà ng má»›i xốc cả hai ông cháu, mang ra ngoà i. Cung Cẩm Báºc có rá»i tay khá»i huyệt đạo cá»§a Cung Linh Linh cÅ©ng chẳng phương hại gì đến tánh mạng nà ng nữa.
Nhưng dùng sức lá»±c cá»§a má»™t ngưá»i, há»§y diệt lá»a từ bốn phÃa táp và o, là là m má»™t việc vá trá»i. Triển Má»™ng Bạch hất má»™t mãnh gá»— đầu nà y, thì ba phÃa kia lại bị lá»a xâm nháºp và o gần hÆ¡n, má»—i lần chà ng xoay ngưá»i, ngăn cháºn má»™t ngá»n, là nhiá»u ngá»n khác tắp tá»›i. Do đó, chà ng phải xoay ngưá»i vòng vòng theo ông cháu Cung Cẩm Báºc, quay không ngừng má»›i ngăn cháºn được thế lá»a bám gần.
Y phục cá»§a chà ng thỉnh thoảng bén lá»a, cháy lên từ mảnh, từ mảnh, chà ng đưa tay dáºp tắt, y phục lại hao hụt má»™t chút, cứ thế chống đỡ vá»›i lá»a má»™t lúc, tuy lá»a không cháy đến sát ngưá»i Cung Cẩm Báºc và Cung Linh Linh, song chà ng gần như trần truồng rồi.
Sưá»n nhà chưa đổ vỡ hoà n toà n, những mãnh Ä‘oạn gá»—, những mảnh ván tiếp nối nhau mà rÆ¡i xuống, gá»— và ván Ä‘ang cháy, chạm ná»n, lá»a bắn lên, than hồng văng tung tóe như ngà n vạn Ä‘iểm sao to.
Có nhiá»u Ä‘iểm văng trúng mặt mà y chà ng, là m chà ng rát bá»ng khó chịu hết sức.
Cũng may, chưa có điểm than nà o bắn và o mắt, bất quá một và i nơi trên tóc chà ng bốc cháy mà thôi.
Con ngưá»i ta sống là phải nhá» có thá»§y, có há»a, có phong, nhưng chẳng có má»™t tai há»a nà o lá»›n lao cho bằng những tai há»a do thá»§y há»a phong gây nên cả.
Bởi thế, đừng ai má»ng thụ hưởng má»™t cái gì tuyệt đối, bởi má»—i cái gì cÅ©ng có bá» trái cá»§a nó, thuáºn chiá»u thì nó giúp Ãch ghê gá»›m, nghịch chiá»u thì nó sẽ trở thà nh má»™t tai há»a phi thưá»ng.
Giữa chà ng và ông cháu hỠCung, thực ra nà o có liên quan gì? Song hà o khà của con nhà võ chân chánh bốc cao mỗi khi gặp một bất bình, có thể con nhà võ hy sinh bản thân để giữ cái hà o khà cho toà n vẹn.
Cho nên, Triển Má»™ng Bạch bất chấp hiểm nguy, dù biết rằng cứu ngưá»i là tá»± sát cÅ©ng chẳng há» tháo chạy để được tồn tại.
Lá»a bắt cháy y phục, y phục cháy dần dần, da thịt bà y ra, lá»a không gặp y phục, xém và o da thịt, Triển Má»™ng Bạch bị phá»ng mấy chá»—.
Phá»ng má»™t lần, nghe rát, phá»ng nhiá»u lần, phải Ä‘au, phá»ng mãi thì có ai đủ sức chịu đựng?
Hiện tại tự lực như tan biến hết rồi, và có một nhiệm mầu nà o đó đang ngự trong trị trong đầu chà ng, khiến chà ng hoạt động.
Bỗng Cung Linh Linh mở mắt ra.
Äồng thá»i Cung Cẩm Báºc thở phà o má»™t tiếng dà i.
Triển Mộng Bạch mừng vô tưởng, rú lên:
- Tiá»n bối chẳng việc gì à ?
nhưng thở phà o má»™t tiếng, Cung Cẩm Báºc ngã ngưá»i vá» phÃa háºu liá»n theo đó.
Thá» thương, máu ra nhiá»u, chân khà tiêu hao, phần chân khà còn lại chi tình trạng?
Há»i xong, không nghe Cung Cẩm Báºc đáp, lại thấy lão ngã ngưá»i ra Triển Má»™ng Bạch kinh hoà ng.
Trong tình thế nà y, chà ng không thể cháºm trể mà cÅ©ng chẳng câu nệ tiểu tiết được, láºp tức chà ng cúi mình xuống, má»™t tay bế xốc Cung Linh Linh cặp và o mình, tay kia nâng Cung Cẩm Báºc lên.
Äể tá»± trợ lá»±c, chà ng hét lên má»™t tiếng lá»›n, má»™t mình đèo hai ngưá»i, nhảy vá»t qua vòng lá»a Ä‘á».
Chà ng nghe đau nhói ở đầu vai.
Một đoạn gỗ cháy dở dang rơi trúng vai chà ng.
Chà ng cắn răng, cố chịu Ä‘au gắng sức vá»t ra bên ngoà i cá»a đại Ä‘iện.
Ra đến bên ngoà i rồi, chà ng như mất cả nhân dạng. Tóc cháy, y phục cháy, mặt mà y bám khói, thân hình phá»ng từng chổ từng chổ, loang lá»— trông ghê gá»›m phi thưá»ng.
Äã thế, công lá»±c tại tiêu hao quan trá»ng, công lá»±c vừa được phục hồi năm sáu phần lại phải táºn dụng, chà ng hết sức xác xÆ¡, tuy cố chạy nhưng đôi chân lạng quạng, không là m sao chạy nhanh được.
Dù váºy, chà ng nà o dám dừng chân?
Cứ như thế, chà ng chạy mãi, đưa ông cháu Cung Cẩm Báºc đến má»™t tòa tiểu sÆ¡n, tìm má»™t tảng đá bằng mặt, khá rá»™ng rãi đặt cả hai lên tảng đá đó.
NghÄ© sao chẳng rõ, chà ng lại dá»i Cung Cẩm Báºc xuống má»™t cá»™t cây.
Xong xuôi, chà ng ngồi xuống, đúng hÆ¡n là chà ng rÅ© ngưá»i dưới lao nhá»c.
Hiện tại, dù má»™t con thá» chạy đến, chụp và o mặt chà ng, đùa cợt, chà ng cÅ©ng chẳng còn má»™t Ä‘iểm khà lá»±c nhá» xua Ä‘uổi con thá».
Chà ng ngồi tại chỗ, cố thở.
Qua má»™t lúc lâu, chà ng nghe trong ngưá»i hÆ¡i khá»e lại, song cÆ¡ thể vừa khá»e thì những vết thương do lá»a gây nên bắt đầu hà nh hạ.
Trong cÆ¡n kinh hoà ng, tranh sống vá»›i thần lá»a, tá»± nhiên chà ng không nghe Ä‘au.
Giá», cÆ¡n nguy tạm thá»i đã qua, thì má»i ảnh hưởng lại bắt đầu là m việc trên thân xác chà ng.
Nhất là vết thương nÆ¡i vai, do Ä‘oạn gá»— rÆ¡i xuống gây nên lúc chà ng xung xuất biển lá»a, là m chà ng Ä‘au đớn phi thưá»ng.
Giả như đoạn gỗ đó to hơn một chút, có thể là xương vai của chà ng phải gãy.
Tòa miếu sÆ¡n cách ngôi đạo quán không xa lắm, gia dÄ© Ä‘ang đêm chà ng quay đầu nhìn vá» chá»— cÅ©, thấy lá»a còn bốc cao ngá»n, chiếu sáng má»™t góc trá»i.
Thấy vùng lá»a Ä‘á», chà ng giáºt mình, bây giá» chà ng má»›i ý thức cái tầm quan trá»ng cá»§a sá»± tình.
Cả ba thoát chết trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Bất giác, mồ hôi lạnh đổ ra, ướt đầu chà ng, ướt cả thân thể.
NÆ¡i cá»™i cây, Cung Cẩm Báºc thở dà i.
Triển Mộng Bạch vội đứng lên, ạ một tiếng:
- Tiá»n bối đã tỉnh lại!
Cung Cẩm Báºc ngÆ¡ ngác:
- Ai đó? Ai nói đó?
Giá»ng nói cá»§a lão khá lá»›n, Triển Má»™ng Bạch giáºt mình.
Giá»ng nói đó, không biểu lá»™ má»™t hảo ý nà o cả, giá»ng nói đó dùng vá»›i má»™t kẻ đối láºp là phải hÆ¡n.
Nhưng Triển Má»™ng Bạch đâu phải là đối láºp vá»›i lão, thế tại sao lão lại dùng giá»ng nói đó vá»›i chà ng?
Ảo ảnh chăng?
Dĩ nhiên chà ng kinh hãi, sợ lão ngỠluôn chà ng là Hoa Phi còn theo dõi lão đến đây.
Và , nếu váºy thì tháºt là phiá»n phức cho chà ng lắm đó.
Cung Cẩm Báºc, mất đôi mắt từ lâu, lão dùng đôi tai thay mắt, thÃnh giác cá»§a lão rất linh diệu, nhá» thÃnh giác đó mà từ lúc há»ng đôi mắt đến giá», lão thoát lá»t qua nhiá»u cÆ¡n nguy hiểm.
Nhưng bây giá», nghe Triển Má»™ng Bạch nói, lão chẳng còn nháºn ra được âm thinh cá»§a chà ng, thì ngưá»i lão đã bị chấn động mãnh liệt trong cái diá»…n tiến vừa qua, sá»± chấn động vẫn còn đến giây phút nầy thÃnh giác cá»§a lão cÅ©ng bị ảnh hưởng luôn.
Con ngưá»i, sống bằng nghị lá»±c sau khi rÆ¡i và o tình trạng tà n phế, nghị lá»±c đó giúp phát triển những khiếu năng còn lại, hiện tại cái khiếu năng nghe thay vì thấy đã mất linh diệu rồi, tức nhiên nghị lá»±c tiêu tan, dÅ©ng khà cÅ©ng tiêu tan luôn.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, sợ lão phát tác, song liá»n sau đó, chà ng thức ngá»™ nguyên nhân biến đổi nÆ¡i lão, bất giác thở dà i.
Rồi chà ng lên tiếng:
- Tại hạ đây mà tiá»n bối! Tại hạ là Triển Má»™ng Bạch. Tiá»n bối có nghe rõ tiếng nói cá»§a tại hạ chăng?
Cung Cẩm Báºc gáºt đầu, trầm buồn gương mặt.
Triển Má»™ng Bạch thở phà o. Thì ra cÆ¡n há»a hoạn vừa rồi chưa là m cho lão Ä‘iếc luôn.
Chà ng bước đến tảng đá, bế Cung Linh Linh, mà ng nà ng đặt và o lòng Cung Cẩm Báºc.
Lão đưa tay sá» soạng khắp mình đứa cháu gái, hiện tại nà ng đã thở Ä‘á»u Ä‘á»u.
Lão nhếch môi, Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i, tuy héo hắt nhưng hà m chứa niá»m sung sướng vô biên.
Việc là m cá»§a lão vừa qua, đã có kết quả. Tuy cái kết quả đó khong hoà n toà n do lão mà có, dù sao thì lão hy sinh hữu hiệu, chứ không đến ná»—i vô Ãch.
Lão thở dà i:
- Bình sanh lão phu không há» thá» má»™t ân huệ cá»§a bất kỳ ai, trong bất cứ trưá»ng hợp nà o.
Không ngá», hôm nay, lúc sắp xa trá»i, gần đất...
Triển Mộng Bạch vội thốt:
- Việc chẳng có chi, vả lại bổn pháºn cá»§a tại hạ, bổn pháºn đó, phà m ai há»c võ cÅ©ng phải có. Lão tiá»n bối là báºc kỳ nhân, tá»± nhiên thừa tiểu sinh loạn giang hồ, hà tất phải thắc mắc vì má»™t Ä‘iá»u chẳng cần lưu ý?
Cung Cẩm Báºc lắc đầu:
- Äến lúc đã sắp sá»a vá» cùng cây cá», lão thỠân cá»§a ngươi thì là m sao lão phu Ä‘á»n đáp?
Thôi thì, chỉ còn có cách...
Lão dừng lại má»™t chút rồi trầm giá»ng tiếp:
- Truyá»n thụ kiếm pháp cá»§a lão phu cho ngươi, để đáp Æ¡n ngươi phần nà o!
Truyá»n thá» kiếm pháp!
Sá»± truyá»n thá» lại do má»™t báºc kỳ nhân, vÅ© lâm tôn kÃnh là Thái SÆ¡n Bắc Äẩu!
Phà m há»c võ, có ai không mÆ¡ ước được số mạng đãi ngá»™ như váºy?
Nhưng, trong ngà n mÆ¡ ước, có bao nhiêu ngưá»i được toại nguyện?
Triển Má»™ng Bạch có mÆ¡ ước như hầu hết những ngưá»i há»c võ chăng? Chắc chắn là có rồi!
Bởi, chà ng còn mang nặng mối huyết hải thâm cừu, muốn báo cừu, phải có tà i cao!
DÄ© nhiên, chà ng mong muốn trong má»™t thá»i gian ngắn, trở thà nh má»™t kiếm khách phi phà m, chà ng sẽ Ä‘i khắp bốn phương trá»i, tìm chá»§ nhân Tình Nhân Tiá»…n, biến cố, cho cha già ngáºm cưá»i nÆ¡i chÃn suối!
Tuy nhiên, chà ng chưa biết phải thỠgiáo nơi ai.
Äang trên đưá»ng Ä‘i tìm kỳ nhân vá»›i Tiêu Tam phu nhân, mẹ chà ng, chà ng trải qua bao nhiêu biến cố, chà ng thá» nhân bao nhiêu oan uổng, để cuối cùng lại gặp Cung Cẩm Báºc!
Gặp được lão, biết lão là tay kiếm vô song đương thá»i, chà ng không có chio ý mong cầu nÆ¡i lão.
Rồi vì hiệp khà hảo tâm, chà ng mạo hiểm, cứu ông cháu cá»§a lão, lão lại cho đó là má»™t cái Æ¡n nặng đỠnghị truyá»n kiếm pháp cho chà ng để đáp Æ¡n.
Nếu là ai, hẳn đã mừng trên chá»— mong ước, và chấp nháºn liá»n.
Song, chà ng chÃnh sắc mặt đáp:
- Sao tiá»n bối xem sá»± việc lại quá quan trá»ng thế? Vì má»™t hà nh động thông thưá»ng mà tiá»n bối lại ưng thuáºn truyá»n thá» tuyệt kỹ cho má»™t kẻ lạ mặt sao? Tiá»n bối có biết tại hạ thuá»™c thà nh phần nà o trong vÅ© lâm, xứng đáng là m má»™t truyá»n nhân cho tiá»n bối chăng mà khinh thưá»ng thu nạp? Huống chi, Triển Má»™ng Bạch nà y dù là má»™t tiểu tá» vô danh, vẫn chẳng bao giá» là m má»™t Ä‘iá»u ân mà mong má»i nháºn lại má»™t Ä‘iá»u nghÄ©a! Tiá»n bối muốn cho tại hạ chấp nháºn lại đỠnghị đó, chẳng khác nà o muốn cho tại hạ là m má»™t kẻ súc sanh! Tại hạ không thể vâng lịnh tôn ý đâu, tiá»n bối!
Cung Cẩm Báºc giáºt mình:
- Ngươi cho là má»™t việc nhá» má»n? Ngươi, cÅ©ng biết chứ, nếu vừa rồi, ngươi cháºm chân má»™t chút, là ngươi cÅ©ng chết cháy như ông cháu ta! Sá»± hy sanh to lá»›n thế, mà ngươi vẫn nói chẳng có gì?
Triển Má»™ng Bạch Ä‘iá»m nhiên:
- Sanh mạng con ngưá»i có quý là con ngưá»i tha thiết vá»›i nó. Tại hạ xem cái chết rất thưá»ng thì sao gá»i được là hy sanh? Äã không có ý nghÄ©a hy sinh, thì là m gì có Æ¡n mà tiá»n bối đỠcáºp đến việc Ä‘á»n đáp?
Cung Cẩm Báºc hừ má»™t tiếng:
- Äà nh là ngươi không úy tá», tham sanh, song Ãt nhất cÅ©ng có má»™t lý do khiến cho ngươi khinh thưá»ng cái chết, mạo hiểm cứu ông cháu ta chứ? Cái lý do đó như thế nà o, ngươi nói cho ta nghe?
Âm thinh của lão biểu lộ sự kỳ quái rõ rệt.
Triển Mộng Bạch lạnh lùng:
- Cứu má»™t ngưá»i lâm nạn, cÅ©ng cần lý do nữa sao?
Trong má»™t cuá»™c đối thoại, nếu có má»™t ngưá»i nặng tai thì ngưá»i kia phải cao giá»ng má»™t chút.
Triển Má»™ng Bạch sợ Cung Cẩm Báºc không nghe rõ rà ng, nên thốt to tiếng quá, gần như hét.
Cung Cẩm Báºc cÅ©ng thấy thÃnh giác cá»§a lão kém giảm, phà m những ngưá»i nặng tai thưá»ng có táºt nói lá»›n, bởi có cảm tưởng là ngưá»i đối thoại cÅ©ng nặng tai như lão.
Do đó, lão cất cao giá»ng đối đáp, thà nh thá» song phương đà m thoại vá»›i nhau, mà chẳng khác não cãi vã vá»›i nhau.
Cung Cẩm Báºc trầm ngâm má»™t lúc lâu, Ä‘oạn thở dà i thốt:
- Bình sanh, lão phu gặp rất nhiá»u ngưá»i, thuá»™c đủ hạng tuổi, có đủ tánh khÃ, song thú tháºt chưa thấy má»™t thiếu niên nà o như ngươi! Trong khi bao nhiêu kẻ mong cầu lão phu truyá»n thá» sở há»c thì lão phu từ khước. Bây giá», chÃnh lão phu đỠnghị, thì ngươi lại từ khước!
Ngươi cà ng khước từ, ngươi cà ng chấp ý, lão phu lại cà ng quyết tâm truyá»n thá» kiếm pháp cho ngươi. Trá»n sỡ đắc cá»§a lão phu, nếu lão phu không lầm, thì chỉ có ngươi má»›i là kẻ xứng đáng nhất là m má»™t truyá»n nhân cá»§a lão phu. Chỉ có má»—i má»™t ngưá»i là có thể bảo toà n thinh danh cá»§a lão phu sau nầy!
Triển Mộng Bạch vẫn lạnh lùng:
- Mong tiá»n bối đừng bức ngưá»i phải là m má»™t việc không thể là m. Như tại hạ đã tá» bà y, chấp thuáºn đỠnghị cá»§a tiá»n bối, là tại hạ lợi dụng thá»i cÆ¡, là m má»™t cái Æ¡n nhá», để mong cầu má»™t sá»± Ä‘á»n đáp lá»›n. Chấp nháºn như váºy, tại hạ sẽ mất tư cách con ngưá»i, tại hạ sẽ trở thà nh má»™t tên súc sanh. Nháºn má»™t kẻ súc sanh là truyá»n nhân, tiá»n bối có hãnh diện gì? Há»c thà nh tà i mà mình là má»™t kẻ súc sanh, thì há»c thà nh tà i để là m gì?
Chà ng trầm giá»ng kết luáºn:
- Hảo ý cá»§a tiá»n bối, tại hạ xin khắc ghi, còn như tuân theo ý đó, thì chắc chắn là không được rồi. Mong tiá»n bối xét cho!
Má»™t sá»± kiện hết sức lạ lùng, bình sanh Cung Cẩm Báºc chưa há» thấy!
Ngưá»i ta cầu mong suốt Ä‘á»i không được.
Triển Má»™ng Bạch, bá»—ng nhiên lại được, được mà không nháºn nếu không láºp dị, thì đúng chà ng là má»™t con ngưá»i có tÃnh cố chấp nặng váºy.
Nhưng, Cung Cẩm Báºc thấy chà ng kiên quyết quá độ, thay vì bá»±c tức, giáºn dữ, trái lại, lão cà ng vui mừng.
Lão lấy trong mình ra má»™t quyển sách, tá» sách bằng lụa má»ng, thốt:
- Lão hu Ä‘ui từ lâu, bây giá» lại mang chứng Ä‘iếc, hÆ¡n thế, lão phu lại quá già , đưá»ng vỠâm cảnh chẳng còn xa lắm. Tuy lão phu sống quá nhiá»u, bình sanh đã là m chẳng biết bao nhiêu việc, dù váºy, đến lúc sắp vá» vá»›i lòng đất lạnh, kiểm Ä‘iểm lại còn hai việc chưa xong.
Còn Ä‘á»ng hai việc đó, chưa thi hà nh, là lão phu không an lòng ra Ä‘i vÄ©nh viá»…n.
Lão dừng lại một chút, rồi thở dà i, tiếp:
- Việc thứ nhất, cháu gái cá»§a lão phu còn nhá» tuổi quá, việc thứ hai là lão phu chưa tìm được truyá»n nhân, để chỉ dạy tất cả sở há»c cá»§a lão phu. Bây giá» lão phu Ä‘em hai việc đó, á»§y thác cho ngươi, Cung Linh Linh đó, ngươi đã thấy rồi, còn quyển sách nà y là sở há»c bình sanh cá»§a lão phu, trong đó má»i chi tiết Ä‘á»u được ghi đầy đủ. Ngươi hãy tiếp lấy.
Lão nói như thế, có khác nà o má»™t ngưá»i Ä‘ang hấp hối, cố trối trăn gấp những việc còn Ä‘á»ng lại trên Ä‘á»i, và sau khi trối trăn rồi là rÅ© áo ra Ä‘i, Ä‘i luôn không bao giá» trở lại.
Äiếc!
Tuy chưa Ä‘iếc hẳn, song có khác nà o như Ä‘iếc bởi má»—i lần đối thoại, là phải thốt to, ngưá»i đối thoại cÅ©ng phải thốt to, đối thoại mà như cãi vã nẩy lá»a vá»›i nhau như váºy, còn thÃch thú gì?
Huống hồ, ngoà i cái điếc một ngà y thêm nặng, lão lại mù. Một vị đại anh hùng trở vỠgià , mù và điếc, liệu còn gì đau đớn bằng? Từ nay là m sao tranh thắng với ai nữa?
Sống có khác nà o chết, sống còn phải chịu khổ, thì thà chết còn hơn!
Trong trưá»ng hợp cá»§a lão thiết tưởng chẳng ai yêu Ä‘á»i mà cố bám và o cái sống nữa.
Giả như ngưá»i ta còn gượng chịu khổ, lây lất qua thêm má»™t thá»i gian nữa, có lẽ là chỉ để chá» má»™t và i việc gì đó còn dang dở giải quyết cho xong.
Má»™t khi những việc đó được giải quyết tròn vẹn rồi, thì há» không thiết tha đến cái gì trên Ä‘á»i nữa cả.
Cái chết không đến vá»›i há», há» cÅ©ng Ä‘i tìm!
Lão đang chỠTriển Mộng Bạch lấy quyết định.
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Tiá»n bối á»§y thác việc trá»ng cho tại hạ, cái nghÄ©a khà là chẳng thể từ khước, song tại hạ chỉ chấp nháºn chiếu cố tiểu cô nương mà thôi, còn pho bà kÃp kia, nhất định là tại hạ không tiếp lãnh được rồị..!
Chà ng dừng lại má»™t chút, rồi nghiêm sắc tiếp, mặc dù Cung Cẩm Báºc chẳng thể trông thấy thần sắc cá»§a chà ng:
- Nếu cần tại hạ xin giữ há»™ quyển bà kÃp đó, bảo tồn nó dà nh lại má»™t ngà y mai háºu, hoặc giả cho tiểu cô nương, hoặc giả cho tiá»n bối chỉ lịnh phải là m cách nà o, chứ còn giữ để dùng, thì chẳng bao giá» tại hạ giở trang đầu, đừng nói là đá»c tất quyển.
Vừa lúc đó, từ phÃa chân núi, má»™t bóng ngưá»i theo triá»n bay vút lên.
Ngưá»i đó lướt nhanh vô tưởng, tay hữu cầm kiếm, đâm mạnh mÅ©i kiếm và o ngá»±c Cung Cẩm Báºc, tay tả hoà nh ngang chụp pho bà kÃp cá»§a lão.
Bóng đó, tuy động tác rất nhanh, song qua bóng đêm má» Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng nháºn ra được tên đồng tá» cuối cùng thoát chết, môn hạ cá»§a Phấn Háºu Hoa Phi.
Thì ra tại đại sảnh tòa đạo quán, trông thấy oai khà cá»§a Cung Cẩm Báºc quá hùng mạnh, hắn hoảng sợ nên nhà o lăn trên ná»n, thoát Ä‘i, chạy thẳng má»™t mạch đến núi nầy.
Vô hình chung, gã lùi và o má»™t bụi cá» ráºm, che khuất gã vá»›i bên ngoà i, thà nh ngẫu nhiên mà gã có má»™t chá»— nấp an toà n.
Gã nằm luôn tại đó nghỉ mệt.
Nằm má»™t lúc, gã má»i mòn, ngá»§ luôn.
Chá»— gã nằm cách không xa lắm nÆ¡i Triển Má»™ng Bạch đặt ông cháu Cung Cẩm Báºc.
Gia dÄ©, Cung Cẩm Báºc và Triển Má»™ng Bạch đối thoại nhau to tiếng quá, gã giáºt mình tỉnh lại, lắng tai nghe rõ câu chuyện.
Gã hết sức mừng rỡ, thầm nghĩ:
“Hoa Phúc nầy đã chạy Ä‘i rồi thì chẳng còn hy vá»ng trở lại. Không trở lại được thì ta thà nh kẻ không nhà . Nếu ta má»™ng tưởng má»™t ngà y nà o đó sẽ thà nh danh trên chốn giang hồ, thì hiện tại cÆ¡ há»™i đã đến vá»›i ta. Cung lão đầu đã mù lại Ä‘iếc, còn tiểu tá» kia không đáng sợ lắm, nếu bất thình lình ta xuất hiện Ä‘oạt pho bà kÃp cá»§a lão Cung, ta sẽ há»c được kiếm pháp vô song. Trên Ä‘á»i nầy, còn có ai đáng cho ta sợ nữa đâu!†Tuy nghÄ© thế, gã còn e ngại sợ việc bất thần.
Song, tham vá»ng bùng lên quá mạnh, gã cắn răng, đánh liá»u vụt lên.
Sá»± chụp váºt do đó mà có.
Hứng phải mÅ©i kiếm đó, Cung Cẩm Báºc tắt thở chết ngay.
Nhưng Triển Má»™ng Bạch đã thấy kịp, chà ng hét lên má»™t tiếng lá»›n nhảy vá»t tá»›i.
Gã đồng tá» vì đâm quá mạnh tay, mÅ©i kiếm trúng xương, dÃnh cứng lại đó, trong cÆ¡n hấp tấp gã không là m sao rut kiếm ra nổi.
Triển Má»™ng Bạch đã tiếp cáºn gã rồi, mồ hôi lạnh đổ ra ướt đầu gã.
Không cháºm trá»…, gã bá» luôn thanh kiếm, quay mình chạy bay xuống núi.
Triển Má»™ng Bạch bị phá»ng khắp mình, vì Ä‘au đớn quá, khà lá»±c cá»§a chà ng tiêu hao hần lá»›n, nên lúc nhà o tá»›i định quáºt gã đồng tá», chà ng mất thăng bằng nhà o luôn, xương vai va chạm mặt đất, là m chà ng Ä‘au nhói mãnh liệt.
Trong khi đó, gã đồng tá» mang luôn pho bà kÃp chạy bay xuống núi chà ng trông thấy rõ rà ng, nhưng chẳng là m gì được, khà uất bốc lên, chà ng hôn mê liá»n.
Äêm sắp tà n, bình minh gần trở lại, gió núi bốc mạnh tung bay râu tóc cá»§a Cung Cẩm Báºc phất phÆ¡, thanh kiếm cá»§a gã đồng tá» còn cắm đúng nÆ¡i ngá»±c lão, tua kiếm cÅ©ng bay phất phÆ¡ theo gió, quyện lấy tóc và râu lão.
Thế là xong má»™t Ä‘á»i oanh liệt cá»§a vị lão anh hùng! Xưa kia lão giết ngưá»i, má»™t nhà há» Hoa bảy mạng chết dưới kiếm cá»§a lão, ngà y nay lão lại chết dưới tay má»™t gã vô danh, nhưng cái tấu xảo là gã đồng tá» lại thuá»™c gia đình há» Hoa, má»™t môn nhân cá»§a Hoa Phi, như váºy đúng là lẽ oan oan tương báo.
Rồi, cháu gái cá»§a lão lá»›n lên, tìm Hoa Phi mà trả thù, tìm Hoa Phác mà báo háºn!
Oan oan tương báo!
Tại sao ngưá»i ta không cởi mở oan gia, alị cố tìm cách kết thêm cho chặt hÆ¡n?
* * * Sao thưa dần, những ngôi sao còn lại cũng nhạt sáng dần.
Äêm tà n, ngà y sắp đến, sương mai đã sá»›m rÆ¡i xuống khắp đồng núi nÆ¡i nà o cÅ©ng lá»›p lá»›p trắng má», lá»›p trắng đó dần dần sáng lên, sáng đục, theo bình minh trở lại trên thế gian.
Mục đồng đi dẫn thú và o những bãi cỠquen thuộc, thình thoảng có tiếng hát nghêu ngao, rồi tiếng sáo vang theo, mông lung, phiêu diêu trong sương...
Triển Mộng Bạch đã tỉnh lại rồi.
Chà ng rút thanh kiếm cá»§a gã đồng tá» khá»i ngá»±c Cung Cẩm Báºc tìm má»™t chá»— khuất tịnh, đà o tạm má»™t lá»— huyệt, vùi chôn thi hà i cá»§a lão.
Chông xong xác chết, Triển Mộng Bạch hồi ức lại sự việc đã qua bất giác thở dà i.
Không đầy mấy ngà y, từ lúc rá»i nhà ra Ä‘i, chà ng đã chứng kiến cái chết cá»§a hai nhân váºt trong số Thất Äại Danh Nhân võ lâm!
Rồi chÃnh chà ng đà o huyệt, chôn xác cá»§a hai vị đó!
Còn riêng phần chà ng?
Äau khổ, buồn thương, uất háºn, oan uổng, vất vả gian lao, hiểm nguy còn cái gì bất hạnh trên Ä‘á»i nà y chà ng chưa trải qua.
Nếu cho rằng tất cả Ä‘á»u do số mạng, thì không hẳn đúng lắm.
Hơn ai hết, chà ng phải tự hiểu lấy mình.
Và chà ng hiểu cái nguyên nhân cá»§a má»i Ä‘iá»u bất hạnh đó. ChÃnh tại vì chà ng kém võ công.
Giả như chà ng có bản lÄ©nh khá hÆ¡n, tất có thể sá»± việc đã xoay chiá»u phần nà o, và dù có bất hạnh xảy đến cho chà ng cÅ©ng như cho ngưá»i thì cÅ©ng bá»›t Ä‘i được phần nà o.
Äiá»u đáng háºn hÆ¡n hết, là chà ng không bảo vệ được sanh mạng cá»§a má»™t ngưá»i vừa mù vừa Ä‘iếc, trước thá»§ Ä‘oạn cá»§a má»™t đồng tá» tầm thưá»ng.
Võ công!
Võ công cần thiết lắm váºy thay!
Äã biết là vì võ công mà nhiá»u Ä‘iá»u bất hạnh xảy đến cho chà ng thì tại sao chà ng không táºp luyện đúng mức!
Không ngưá»i truyá»n thá»?
Bà kÃp Bố Kỳ Môn vá» tay, chà ng không nháºn, bà kÃp cá»§a Cung Cẩm Báºc, chà ng không nháºn.
Kỳ nhân đã đến vá»›i chà ng, chứ nà o phải chà ng không gặp kỳ nhân mà cho rằng chưa có duyên may gặp ngưá»i truyá»n tuyệt kỹ?
Có thái độ đó, Triển Mộng Bạch phải là ngu xuẩn chăng?
ChÃnh chà ng cÅ©ng chẳng biết là mình là m như váºy đúng tư cách con ngưá»i chánh đại, vô tư, liêm minh hay mình ngu xuẩn.
Bất quá, chà ng nháºn ra rằng, chà ng như thế thì lương tâm chà ng an tịnh vô cùng, bá»i những tâm hồn thanh khiết thì là m gì vấp phải những phiá»n nhiá»…u do tham vá»ng cấu tạo rồi rà ng buá»™c mãi? Tham vá»ng luôn luôn theo thá»i gian, có tăng chứ chẳng có giảm, tham vá»ng cà ng cao, phiá»n lụy cà ng nhiá»u, chỉ ná»™i má»™t cái việc bảo vệ những gì thá»§ đắc cÅ©ng đủ phá» phạc thân và tâm lắm rồi, nói chi đến trưá»ng hợp để mất Ä‘i rồi tìm cách lấy lại bằng má»i giá?
Chà ng không lợi dụng cái nguy cá»§a ngưá»i mà chiếm hữu má»™t cách không công.
Huống chi giữ nÆ¡i mình má»™t váºt mà toà n thể võ lâm Ä‘á»u nuôi cái má»™ng tranh Ä‘oạt chá»§ quyá»n, thì Ä‘á»i chà ng còn biết có phút giây nà o an ổn, giữa cÆ¡n lốc trưá»ng cá»u cá»§a những cuá»™c tranh chấp?
Dù sao, nghĩa là dù có ngu xuẩn, dù có vì từ khước những cái may bất ngỠđó mà chà ng sẽ gặp những sự không may sau nầy thì chà ng vẫn nghe lòng lâng lâng nhẹ, không thẹn với thiêng liêng, không hổ với lương tâm.
Bởi chà ng vẫn còn là con ngưá»i và con ngưá»i đúng nghÄ©a, là con ngưá»i không tham vá»ng má»™t cach dÆ¡ dáy.
Chà ng không hối háºn, luyến tiếc vì đã bá» qua nhiá»u dịp may, tuy nhiên con đưá»ng tương lai hiện ra lá» má», chừng như nhiá»u cạm bẫy Ä‘ang chá»±c chỠở má»—i khúc quanh, lại cảm thấy mình còn kém quá, Triển Má»™ng Bạch không tránh khá»i bồi hồi, lo nghÄ©...
Nhìn nấm má»™ vừa đắp lên đó, sÆ¡ sà i, những mảnh đất còn rá»i rạc, chà ng than thầm:
“Suốt Ä‘á»i, tranh Ä‘ua nhau để được tiếng anh hùng, được tiếng đó rồi khi trở vá» lòng đất lạnh, âm thầm như con chó chết bên đưá»ng sao? Anh hùng có má»™t kết cuá»™c như thế sao?†Vất vả, gian lao hầu như dồn dáºp đến vá»›i chà ng suốt tháng dà i, thân dù bằng đá, đá cÅ©ng phải mòn, huống chi bằng xương thịt? Triển Má»™ng Bạch lả ngưá»i trước đầu má»™, chà ng nhắm mắt lại, định dưỡng thần má»™t lúc.
Bên cạnh chà ng, thanh trưá»ng kiếm không vá» cá»§a gã đồng tá» còn đó, ngoà i ra có thêm má»™t chiếc tiêu bằng trúc xanh.
Trưá»ng kiếm, đương nhiên là phải được giữ gìn, dù không cần dùng đến cÅ©ng phải giữ gìn, để cho Cung Linh Linh sau nà y nhìn đến nó, sẽ nhá»› mãi cái cừu háºn hôm nay. Nó là má»™t chứng tÃch, dù là chứng tÃch cá»§a sá»± buồn thương.
Còn chiếc tiêu?
Nó là má»™t váºt quá cÅ©, mà u xanh nhạt Ä‘i nhiá»u, hầu như biến thà nh mà u và ng. Chiếc tiêu đó, chà ng giữ cho chÃnh mình, để nhìn đến nó chà ng sẽ nhá»› lại việc hôm nay.
Chiếc tiêu, chẳng phải là váºt quý giá gì, song nó là bạn tâm tình cá»§a Cung Cẩm Báºc.
Từ sau ngà y mù đôi mắt, lão chỉ lấy nó là m vui, lão đã gởi bao nhiêu ý tưởng nÆ¡i đó, lão mượn âm thanh nó để diá»…n tả ưu sầu, lão cÅ©ng vuốt ve nó trong những đêm trưá»ng không ngá»§ và nó cÅ©ng an á»§i lão trong phút giây cô đơn thấm thÃạ..
Nó có cái giá trị tinh thần rất lá»›n, Triển Má»™ng Bạch là m sao vất bá» nó được dù mang theo mình má»™t váºt vô dụng là gây thêm vướng báºn, mà khách giang hồ cà ng tránh được vướng báºn, cà ng hay.
Chà ng giữ nó như má»™t mảnh thinh danh hà o hùng, nó là váºt bất ly thân cá»§a má»™t con ngưá»i hùng, có nó bên mình, như có má»™t cái gương sáng.
Nhìn và o gương đó, chà ng sẽ giữ cái tâm luôn luôn tráng, cái khà luôn luôn hùng.
Dù anh hùng có kết cuá»™c thảm thương, như cảnh hiện ra trước mắt vá»›i cái chết cá»§a Cung Cẩm Báºc, song có sá gì, bởi anh hùng là vong kỹ, là vị tha, bao nhiêu ngưá»i chung quanh mình được ấm áp vá»›i cái khà anh hùng, tâm tráng cá»§a mình, thì mình có âm thầm vá» trong đất lạnh phá»ng có sao?
Ngưá»i ta xây hằng trăm ngôi má»™ giả tạo, để nghi trang cố giấu thi hà i, chẳng qua ngưá»i ta là gian hùng, sợ ngưá»i Ä‘á»i moi xác mà vầy đạp, mà băm vằm, chứ còn anh hùng thì dù vùi xác giữa hoang tà n vắng lặng lạnh lùng ngưá»i Ä‘á»i không biết được thì thôi, chứ nếu biết được rồi, sẽ tìm má»i cách mà cải táng cho mồ êm mả ấm.
Không xa lắm, bên Triển Mộng Bạch, trong đám cỠnon, Cung Linh Linh nằm bất động.
Nà ng tỉnh lại rồi, ná»™i lá»±c bắt đầu khôi phục, song vết thương quá nặng, nếu để cho nà ng tỉnh, chắc là nà ng không chịu nổi cÆ¡n Ä‘au hà nh hạ, nên Triển Má»™ng Bạch Ä‘iểm huyệt nà ng để nà ng ngá»§ má»™t giấc dà i, thừa thá»i gian chuẩn bị cái hình hà i quen vá»›i Ä‘au đớn.
Huống chi, ngưá»i thân duy nhất cá»§a nà ng lại mất luôn, niá»m thương tâm cá»™ng vá»›i thương thế sẽ dà y vò nà ng vô tưởng.
Hiện tại, nà ng nên ngủ là phải hơn, giấc ngủ cà ng dà i cà ng có lợi cho nà ng.
Thá»±c ra, Triển Má»™ng Bạch không còn là m sao hÆ¡n được khi chÃnh mình bất lá»±c. Bất lá»±c vì cô đơn, bất lá»±c vì thương thế do lá»a gây nên, tá»± cứu, chưa chắc đã xong lại còn đèo thêm má»™t thiếu nữ mang thương tÃch trầm trá»ng?
Bắt buộc chà ng phải dừng chân lại đó.
Äi không đủ sức mà đi, bởi Ä‘i hai chứ không Ä‘i má»™t, mà đi thì còn biết phải Ä‘i đâu, khi cả hai Ä‘á»u là những kẻ không cá»a, không nhà ? Khi nà o chà ng trở lại quê quán?
Chà ng nhắm mắt, dưỡng thần, song chốc chốc lại thở dà i.
Bình minh lên, thái dương buông sáng khắp vũ trụ, không còn ngồi tại chỗ lâu hơn nữa được, Triển Mộng Bạch bế Cung Linh Linh từ từ xuống núi.
Không lâu lắm, cả hai đến con lộ lớn.
Khách Ä‘i đưá»ng, trông thấy cả hai, Ä‘á»u tránh ra xa.
Triển Má»™ng Bạch không lưu ý đến sá»± kiện đó cứ ngang nhiên Ä‘i tá»›i, ngưá»i ta dù khinh miệt chà ng và Cung Linh Linh là hai kẻ ti tiện nhất trên Ä‘á»i, Ä‘iá»u đó có nghÄ©a gì đối vá»›i chà ng? Ngưá»i ta khinh chà ng, chà ng cÅ©ng có khinh lại, huống chi, chà ng có cần kêu gá»i đến tình thương cá»§a ai đâu?
Chà ng bế Cung Linh Linh, lừ lừ bước đi, thần sắc an nhiên, không hỠtỠlộ tự ti mặc cảm.
Không lâu lắm, cả hai đến huyện Vô TÃch.
Triển Má»™ng Bạch Ä‘i quanh quẩn khắp các con đưá»ng trong thị trấn, tìm má»™t khách sạn tầm thưá»ng, chà ng cÅ©ng không quên mua mấy món thuốc cần yếu tạm thá»i dịt vết thương cho Cung Linh Linh.
Y phục, thì rách bươm tả tÆ¡i, song tiá»n nong vẫn còn, lúc rá»i nhà , chà ng mang khá nhiá»u và ng bạc, gia dÄ© chà ng ly gia cÅ©ng không lâu lắm, lại trong thá»i gian đó, chà ng không có dịp xà i tiá»n.
Nhá» váºy, hiện tại chà ng mua được mấy món thuốc quý, chữa trị cho Cung Linh Linh.
Xuất thân từ má»™t gia đình chánh trá»±c vô tư, cho nên từ Ä‘á»i ông đến Ä‘á»i cha, cái nghèo vẫn Ä‘uổi theo mãi, Cung Linh Linh có thừa hưởng được gì, ngoà i cái danh dá»± hão huyá»n cá»§a ông cha, trong mình nà ng chẳng có má»™t số nhá» bạc và ng nà o giúp nà ng chi dụng độ và i ngà y, sau khi Cung Cẩm Báºc chết.
GiỠđây, nà ng hoà n toà n nương tá»±a và o Triển Má»™ng Bạch. Bởi kham khổ ngay từ nhá», nà ng rất quen chịu đựng, cái nghèo có chá»— hay là váºy, giúp con ngưá»i rèn luyện cái chà nhẫn nại kiên cưá»ng.
Nà ng, khi có tánh nhẫn nại rồi, con ngưá»i còn được thêm cái tánh trầm tịnh.
Câu há»i thứ nhất cá»§a nà ng, sau khi hồi tỉnh hoà n toà n là :
- Nội của tôi đâu?
Nà ng há»i như váºy Triển Má»™ng Bạch phải đáp là m sao?
Có nên nói sá»± tháºt cho nà ng hiểu chăng? Nói sá»± tháºt trong lúc nà y, có khác nà o giết chết nà ng? Mà dối quanh là điá»u trái ngược vá»›i tÃnh cách cá»§a Triển Má»™ng Bạch.. Nhưng, dối cÅ©ng không được, chà ng phải bịa là ông cá»§a nà ng báºn việc Ä‘i đâu đó trong và i hôm sẽ trở lại đây.
Cung Linh Linh lại há»i:
- Ông tôi có oán trách chi tôi không?
Câu há»i đó chứng tá» sá»± hiếu thuáºn cá»§a nà ng vô cùng táºn. Äã ra thân thể đó, do chÃnh ông ná»™i gây nên, nà ng vẫn còn sợ ông ná»™i buồn!
Triển Má»™ng Bạch cưá»i nhẹ lắc đầu.
Tuy miệng Ä‘iểm nụ cưá»i, chà ng nghe niá»m chua xót dâng lên trong tâm tư.
Trong tình trạng đó, nà ng tuyệt nhiên không hỠđỠcáºp đến sá»± an nguy cá»§a nà ng. Nà ng chỉ nhá»› đến ông ná»™i, nà ng không nghe Ä‘au đớn mà chỉ lo sợ ông ná»™i phiá»n trách.
Triển Má»™ng Bạch lắc đầu, nghÄ©a là ông ná»™i nà ng không phiá»n trách, nà ng cao hứng quá chừng mắt mở to lên, rồi nhìn sững lên trần nhà mÆ¡ mà ng...
Trông tình cảnh của nà ng, Triển Mộng Bạch cà ng xúc động bi hoà i, chà ng cảm thấy thương hại cho nà ng quá.
Thương hại nà ng, là phải là m sao cho nà ng chóng bình phục và điểm cần yếu là đừng bao giỠđể cho nà ng biết sự tình.
DÄ© nhiên, sau nầy rồi nà ng sẽ hiểu, hoặc tá»± tìm hiểu, hoặc chà ng sẽ tưá»ng thuáºt lại cho nà ng hiểu.
Còn hiện tại thì không! Bằng má»i giá, chà ng phải giữ sá»± bà máºt tuyệt đối.
Tuy nhiên, cái «sau nầy» đó chỉ được kéo dà i hai hôm thôi.
Cũng như, hiện tại sẽ được thay đổi sau hai ngà y.
Bởi chà ng đã nói với nà ng là trong hai hôm nữa, ông nà ng sẽ trở lại.
Là m sao? Triển Mộng Bạch sẽ ăn nói là m sao, khi hai ngà y đã mãn.
Còn nà ng, tỉnh lại rồi, là biết rõ, sở dÄ© mình còn sống là nhá» chiếu cố thà nh tháºt cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Tuy váºy, nà ng không há» mở miệng tá» lá»i cảm kÃch.
Tại sao? Nà ng vô tình chăng? Hay, tuy còn nhá» tuổi mà nà ng đã hiểu là đại đức bất báo? Bởi bất báo nên chẳng cần thốt lá»i Ä‘a tạ?
Cứu mạng là cái đức tái sanh, dĩ nhiên phải là một đại đức.
Nà ng không tá» lá»i cảm tạ, song ánh mắt cá»§a nà ng thừa nói lên Ä‘iá»u đó, ánh mắt cảm kÃch rõ rệt.
Có lá»i nói nà o bằng ánh mắt đó?
Nà ng an tâm để cho Triển Mộng Bạch săn sóc.
Cứ má»—i má»™t ngà y má»›i, trước khi nói gì, là m gì, nà ng há»i má»™t câu:
- Nội tôi đã trở lại chưa?
Nhá» nà ng há»i như váºy, Triển Má»™ng Bạch khá»i phải giải thÃch tại sao ông nà ng Ä‘i đúng hai hôm rồi, mà vẫn chưa trở lại.
Chà ng sẽ viện dần thêm lý do, thà nh ra cái triển hạn định hai ngà y, cầm như thông qua.
Nà ng vốn tÃnh trầm tịnh, quen cô đơn nên Ãt nói. Há»i xong má»™t câu cần há»i, có khi nà ng nÃn lặng suốt ngà y.
Một ngà y! Hai ngà y!
Hai ngà y qua rồi, hôm nay là ngà y thứ ba Triển Má»™ng Bạch chẳng còn việc gì phải là m sau khi soát lại vết thương cá»§a Cung Linh Linh thay thuốc cho nà ng. Chà ng lại gá»i thêm rượu uống.
Mấy hôm rồi, chà ng luôn uống rượu, uống để khuây sầu.
Tiểu nhị trong khách sạn nÆ¡m ná»›p lo ngại chà ng không đủ tiá»n trả ăn, trả uống, trả trá» có ý dần dùn, chưa vá»™i mang rượu đến cho chà ng.
Rách rưới như chà ng, ngưá»i ta sợ chà ng quỵt là lẽ tá»± nhiên, chà ng không phiá»n trách ai cả.
Chà ng bình thản mở bá»c ra, cho tiểu nhị thấy là chà ng có nhiá»u tiá»n.
Chà ng cÅ©ng có thể quát tháo, mắng tiểu nhị hấp tấp, song mắng mà là m gì, khi ngưá»i Ä‘á»i quen nhìn cái mã bên ngoà i mà định giá con ngưá»i?
Äến lúc đó, tiểu nhị má»›i yên tâm.
Cảm khái vì thân thế, hoà n cảnh chán ngán vì tình Ä‘á»i, Triển Má»™ng Bạch uống Ä‘áºm.
Trong khi chà ng chỠđợi thương thế của Cung Linh Linh giảm dần, bởi hai ngà y qua, tình trạng của nà ng khả quan lắm thì đột nhiên, qua ngà y thứ ba, thương thế đó bỗng biến chuyển thà nh nguy kịch.
Những thứ thuốc chà ng mua, toà n là những loại đắt giá, song chỉ có công hiệu xoa dịu thôi.
Do đó, trong hai hôm đầu, Triển Mộng Bạch cứ tưởng là mình dùng đúng thuốc, và tin tưởng là không lâu lắm Cung Linh Linh sẽ khôi phục nguyên trạng.
NgỠđâu, thương thế lại biến chuyển, chẳng khác nà o nà ng đã quen thuốc, và thuốc hết linh hiệu rồi.
Thoạt tiên, toà n thân nà ng nóng ran lên, nóng như thiêu đốt.
Nà ng cắn răng, cố giữ cho tiếng rên khó chịu không báºt ra khá»i miệng, nhưng niá»m Ä‘au hiện rõ trong ánh mắt nà ng.
Triển Mộng Bạch nhìn thoáng qua là hiểu ngay nà ng đang cố chịu đựng cơn hà nh hạ mãnh liệt.
Là m sao? Bây giỠchà ng sẽ là m gì cho nà ng?
Trong thâm tâm, chà ng hết sức thán phục sự kiên trì của nà ng.
Tại đại điện tòa cổ quán, nà ng đã tỠrõ sự kiên trì đó một lần rồi, giỠđây, nà ng lại biểu lộ thêm một lần nữa.
Triển Mộng Bạch cảm thấy mình cũng đau đớn theo nà ng.
Chà ng gá»i nhanh má»™t tên tiểu nhị, há»i hắn xem trong thà nh huyện Vô TÃch nầy, có vị y sư tà i ba nà o chăng?
Tên tiểu nhị chỉ đưá»ng cho chà ng tìm đến vị y sư đó.
Thá»i gian đã vỠđêm. Triển Má»™ng Bạch bất chấp đêm tối, láºp tức đến nÆ¡i.
Khi chà ng đến nhà y sư, đêm đã khuya rồi, y sư sắp sá»a Ä‘i ngá»§ thấy chà ng, trông và o y phục chà ng, lão bất mãn há»i qua loa mấy tiếng Ä‘oạn bảo:
- Äêm đã khuya, phần ta có việc báºn lo, ngươi nên tìm đến má»™t y sư khác, ta không Ä‘i được đâu!
Lão thốt xong, quay mình, định bước và o háºu đưá»ng.
CỠchỉ đó, hẳn là một cách đuổi khách, tuy có phần bất nhã song cần gì? Khách tỠvẻ lam lũ quá, dù có đi theo khách, lão cũng chẳng có lợi gì.
Huống chi, là m cái nghỠchữa bịnh, đâu có ai bị bắt buộc phải nhân đạo?
Triển Má»™ng Bạch thấy thái độ cá»§a y sư khả ố quá chừng bất giác sôi giáºn, gằn từng tiếng:
- Mạng ngưá»i quý hÆ¡n và ng, bịnh nhân Ä‘ang cÆ¡n hấp hối, lão trượng nỡ từ khước tế độ à ?
Tại hạ há»i quyết lão trượng, Ä‘i hay không Ä‘i?
Một tiếng bình vang lên.
Äể thị oai, chà ng vung tay đấm xuống chiếc ghế trà bên cạnh, mặt ghế kêu vang, chân ghế gãy vụn.
Y sư hoãng sợ không dám từ chối nữa song mắng thầm chà ng.
Ngồi trên xe do Triển Mộng Bạch thuê đến rước lão, lão luôn luôn thở dà i, tỠcái ý bất mãn rõ rệt.
Triển Mộng Bạch lỠđi, giá như lão có mắng chà ng to tiếng chà ng cũng cố chịu, miễn sao lão chịu đến xem bịnh chứng của Cung Linh Linh là được.
VỠđến khách sạn, Triển Mộng Bạch đưa ngay y sư và o phòng Cung Linh Linh.
Nhìn qua thương thế của nà ng, lão lắc đầu, cau mà y lại, rồi lè lưỡi đoạn thốt:
- Nếu mÅ©i kiếm nhÃch qua độ ba phân thôi, là quả tim bị thương rồi, quả tim bị thương thì có trá»i cứu!....
Triển Mộng Bạch hân hoan ra mặt:
- Tim không bị chạm, mạch tim vẫn còn, thì tánh mạng chưa đến nỗi nà o!
Oán khà còn trà n ngáºp trong tâm, y sư lạnh lùng tiếp:
- Lão phu nói là tim chưa bị chạm, chứ nà o có nói là mạch tim còn nguyên đâu?
Triển Mộng Bạch biến sắc:
- Như váºy là ... nà ng... nà ng...
Y sư đứng lên, vòng tay:
- Y thuáºt cá»§a lão phu đến đây là cùng, lão phu tá»± nháºn mình bất lá»±c. Công tá» thứ tá»™i cho váºy!
Trông bộ dạng của y sư, Triển Mộng Bạch nhớ lại, ngà y nà o tại nhà chà ng, Tần Sấu Ông cũng có thái độ đó khi soát qua tình trạng phụ thân chà ng.
Cái bá»±c hôm nay được nung nấu lên do sá»± hồi ức việc cÅ© chà ng toan phác tác, song nghÄ© lại, có là m gì Ä‘i nữa, bất quá y sư chỉ chữa trị vá» vÄ©nh, chứ chắc chi lão kiêng oai mà chữa trị táºn tình?
Chà ng nén giáºn, đưa lão ra ngoà i.
Sau đó, chà ng còn tìm thêm mấy vị y sư nữa, nhưng vị nà o đến xem qua tình trạng nà ng cũng lắc đầu, cáo lui, không một ai dám xưng tà i cho thuốc.
Không biết là m sao hơn, chà ng đà nh thúc thủ, nhìn Cung Linh Linh, miệng tuy an ủi nà ng, song ánh mắt mỠdần vì mà n lệ thảm.
Äá»™t nhiên, Cung Linh Linh nắm cổ tay chà ng, bóp nhẹ, nhếch nụ cưá»i khổ, thốt:
- Thúc thúc không nên quá lo ngại cho tôi! Từ lâu lắm rồi tôi biết là tôi sanh ra trên Ä‘á»i nà y, chỉ để chịu khổ Ä‘au buồn tá»§i thôi, má»™t kiếp sống như váºy, cà ng kết thúc sá»›m, cà ng hay, còn gì đáng lưu luyến cho tôi phải thiết tha! Tôi biết là mạng cá»§a tôi yểu, tôi sẵn sà ng vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i, thúc thúc ạ!
Trá»i!
Má»›i ngần ấy tuổi đầu, lại thốt lên những lá»i bi đát, nghe não nuá»™t là m sao!
Triển Mộng Bạch có cảm tưởng là từng nhát đao bén và lạnh cứa qua tâm can, chà ng vô cùng xúc động với hai tiếng thúc thúc do nà ng vừa thốt!
ÄÆ°a bà n tay gạt qua nước mắt, quét Ä‘i phần nà o lệ Ä‘á»ng bá» mi, chà ng cố gượng cưá»i, đáp:
- Ai cho rằng Ä‘á»i Linh Linh là má»™t chuá»—i dà i Ä‘au thương sầu khổ? Ai cho rằng Linh Linh thá» yểu? Không! Không đúng cả! Hiếu thuáºn như Linh Linh, khi nà o hoà ng thiên lại cho Ä‘oản thá»? Phải có những ưu đãi dà nh riêng cho Linh Linh sau nà y! Äừng nói nhảm Linh Linh!
Cung Linh Linh lắc đầu:
- Thúc thúc đừng an á»§i tôi, vô Ãch! Tôi có ra Ä‘i vÄ©nh viá»…n Ä‘iá»u đó không tìm cho tôi tiếc háºn chút nà o. Còn má»™t Ä‘iểm nầy là m cho tôi thắc mắc mãi, là tại sao đến hôm nay ông ná»™i tôi chưa trở lại?
Chợt nà ng quay mặt vỠhướng khác.
Triển Mộng Bạch kịp trông thấy bỠmi nà ng chớp chớp.
BỠmi chớp dưới ánh đèn, là bỠmi đẫm ướt, thì ra nà ng khóc. Nà ng quay mặt đi, dấu những hạt lệ sắp trà n ra, nà ng không muốn cho chà ng thấy những hạt lệ đó.
Tuy trầm lặng, nà ng có tánh kiên trì, nà ng không muốn chà ng trông thấy điểm nhu nhược của nà ng.
Bởi lệ, là tượng trưng sự yếu hèn, nhu nhược.
Má»™t lẽ khác, nà ng biết mình sắp chết, nà ng gượng là m ra vẻ thản nhiên, cốt không để cho ai thương cảm vì nà ng. Nếu để cho ngưá»i ta thấy nà ng khóc, ngưá»i ta sẽ nghÄ© là nà ng có bi hoà i, tá»± nhiên ngưá»i ta phải thương cảm.
Triển Mộng Bạch kêu lên:
- Linh Linh! Chưa có gì khiến cho chúng ta phải tuyệt vá»ng! Linh Linh không thể chết vô lý như váºy được! Bằng má»i cách, Tiêu Thúc phải cứu Linh Linh cho kỳ được! Nếu không, Tiêu Thúc cÅ©ng chẳng thiết sống là m gì.
Chà ng quay mình, bước những bước dà i và nhanh ra khá»i phòng nà ng. chà ng bước luôn ra khá»i cá»a khách sạn.
Chà ng đi đâu?
Chà ng Ä‘i đâu được, giữa lúc đêm khuya, những con đưá»ng xuyên thà nh huyện tuy nhiệt náo vá» ngà y, song giữa đêm khuya rất vắng vẻ lạnh lùng, nhà nhà đá»u đóng cá»a, chà ng còn tìm ai?
Vả lại, chà ng có quen biết ai nơi nầy mà tìm?
Chà ng như Ä‘i hoang, Ä‘i quanh quẩn, cốt sao đừng lui lại trong gian phòng, bởi nhìn Cung Linh Linh trong cảnh tình đó chà ng mất cả tâm trÃ, mất cả nghị lá»±c. Hiện tại, chà ng cần có trà sáng suốt, có nghị lá»±c kiên cưá»ng để đối phó vá»›i tình thế.
Gió đêm từng cơn quét qua gieo lạnh.
Gió mang theo luồng, những lá»›p sương má», cÅ©ng lạnh.
Ná»n trá»i Ä‘iểm ánh chen chúc những vì sao, sao thưa dần dần. Ãnh sao nhạt má» dần dần.
Rồi phuông Äông rá»±c sáng, vầng sương nÆ¡i phÃa đó, phản chiếu má»™t mà u đục đục mÆ¡ hồ.
Không lâu lắm, trên đưá»ng Ä‘i, khách bá»™ hà nh đã bắt đầu xuất hiện.
Những khách bá»™ hà nh đó, thoạt trông thấy chà ng, phá» phạc xác xÆ¡ mưá»ng tượng kẻ Ä‘iên mà cÅ©ng giống hà nh khất, không ai dám đến gần chà ng.
Bỗng, có tiếng kêu kinh hãi vang lên.
Má»™t Ä‘oà n xe bảo tiêu, rầm rá»™ xuất hiện trên con đưá»ng lá»›n.
Trên cá»— xe đầu, có má»™t ngá»n cá», là cá» bằng gấm, giữa ná»n gấm có thêu hình má»™t con sư tá» mà u hồng.
Hai vị tiêu sư mặc y phục hoa lệ, ngồi trên lưng ngá»±a, ngá»±a cất vó song song, hai vị đưa tay chỉ trá», bên nà y bên kia, trên trá»i dưới đất, nói nói cưá»i cưá»i.
Há» có vẻ tá»± đắc quá, phà m há»™ tống xa bảo tiêu, thì ai cÅ©ng đỠcao cảnh giác, phòng biến cố bất ngá», song hai vị nà y ung dung như thưá»ng, chừng như nghÄ© mình là kẻ bất khả xâm phạm, nên chẳng cần tháºn trá»ng.
Triển Mộng Bạch đang bị cảnh trạng thừa chết thiếu sống của Cung Linh Linh ám ảnh, thà nh nghĩ vẫn nghĩ vơ, quên hẳn thực tại.
Bá»n tiêu sư có lẽ cÅ©ng từng chứng kiến những cảnh tá» vong, nên mạng ngưá»i đối vá»›i há» chẳng còn giá trị gì.
Do đó, má»™t đà ng không sợ chết, chẳng cần quan tâm đến sá»± việc bên mình, trước mắt dù Ä‘oà n xe Ä‘ang lăn bánh Ä‘á»u Ä‘á»u cÅ©ng không nhá»› đến là mình phải tránh đưá»ng.
Má»™t đà ng thì quen thấy ngưá»i chết xem thưá»ng tánh mạng cá»§a ngưá»i, cÅ©ng không quan tâm đến những khách bá»™ hà nh tại khoảng đưá»ng đội xe lướt qua.
Khách bá»™ hà nh thì nép và o lá», chỉ có má»—i má»™t mình Triển Má»™ng Bạch vẫn cứ nghinh nang giữa lá»™, xác thân Ä‘i đông nhưng hồn chÆ¡i vÆ¡i táºn đâu.
Äang vui câu chuyện, hai vị tiêu sư bá»—ng thấy má»™t lão hết sức lam lÅ©, phá» phạc đứng giữa đưá»ng, ngăn trở Ä‘oà n xe, cả hai cùng cau mà y.
Ngưá»i bên tả hét to má»™t tiếng.
Ngưá»i bên hữu quát lên:
- Tránh mau!
Y cá» cao ngá»n roi ngá»±a, toan quất xuống đầu Triển Má»™ng Bạch.
Äúng lúc đó, Triển Má»™ng Bạch quay mình lại nhìn hai vị tiêu sư.
Ngưá»i bên tả sững sá» vá»™i đưa tay ngăn chặn ngưá»i bên hữu.
Cái nhìn cá»§a Triển Má»™ng Bạch sắc bén vô cùng, ngươi bên tả mưá»ng tượng có thấy ánh mắt đó ở đâu má»™t và i lần.
Ngưá»i bên hữu lẩm nhẩm:
- Chừng như bằng hữu không phải là ngưá»i lạ? Chẳng haỵ..
Triển Má»™ng Bạch trông thấy hai vị tiêu sư chợt biến sắc, rồi nhe má»™t ngưá»i há»i như váºy, chúng cà ng biến hÆ¡n, lắc đầu nhanh:
- Các hạ lầm!
Vừa đáp, chà ng vừa bước gấp và o thá»m nhà .
Trong tình cảnh nầy, chà ng còn để cho cố nhân nháºn ra chà ng là m gì chứ?
Chà ng bước tránh và o thá»m nhà rồi, khoảng đưá»ng thà nh trống trải, hai vị tiêu sư giục ngá»±a Ä‘i tá»›i.
Ngưá»i bên tả, cúi đầu suy nghÄ©.
Ngưá»i bên hữu mỉm cưá»i, há»i:
- Hán tỠđó tiá»u tụy xác xÆ¡ quá chừng, Tây Môn huynh lại có thể quen biết má»™t gã như váºy sao? Hay hắn giống má»™t ngưá»i nà o đó rồi Tây Môn huynh nhìn lầm?
Ngưá»i bên tả lắc đầu:
- Má»™t ngưá»i có đôi mắt đó, quyết chẳng phải thuá»™c hạng tầm thưá»ng đâu! Äáng háºn cho tại hạ là biết rõ con ngưá»i có đôi mắt đó, tại hạ có thấy y ở tại địa phương nà o đó, má»™t đôi lần, song trong nhất thá»i, không nhá»› ra đấy thôi!....
Nguơì bên tả, có gương mặt Ä‘á», thân hình khôi vÄ©, khà thái oai minh vô cùng. Gia dÄ© y váºn y phục hoa lệ, trông có vẻ là má»™t vị công tá».
HỠđi xa dần dần.
Triển Má»™ng Bạch nhìn theo bóng há», mÆ¡ mà ng...
Bá»n tùy tùng Ä‘oà n xe bảo tiêu lướt qua, chúng thay phiên nhau chốc chốc lại hô to danh hiệu cá»§a Tiêu Cục.
Má»™t tên cất cao giá»ng hô lá»›n:
- Oaị.. Chấn... Bá... Phương...
Gã hô lên dừng lại một tiếng, cố nhấn mạnh, để tăng thêm cái chà khà của danh hiệu.
Tên thứ hai tiếp nối liá»n, cÅ©ng dừng lại ở má»—i tiếng, cÅ©ng nhấn mạnh từng tiếng:
- Nam sư Tây Môn, Bắc sư Äông Phương, Võ lâm Song Sư, Oai chấn Bát Phương...
Rồi chúng dừng, dừng má»™t lúc, láºp lại, cÅ©ng y cái Ä‘iệu bá»™ đó.
Chúng là m như Ä‘oà n xe bảo tiêu là má»™t cuá»™c du hà nh cá»§a vị quan to, hay cá»§a má»™t vị vua, có tiá»n hô, háºu á»§ng.
Quả có háºu á»§ng tháºt.
Bởi cuối Ä‘oà n xe, có hai ngưá»i. Hai ngưá»i nà y không nói năng chi hết, vÅ© khà lá»§ng lẳng bên mình, thỉnh thoảng nhìn ngang, nhìn dá»c thá»i thưá»ng lưu vá» phÃa háºu.
Triển Má»™ng Bạch thở dà i từ từ trở và o khách sạn, chà ng đứng bên ngoà i cá»a phòng, bồi hồi má»™t lúc, sau cùng đẩy cá»a bước và o.
Bình minh đã lên.
Những tia sáng sá»›m qua khe cá»a, song cá»a và o trong phòng.
Gian phòng, thuá»™c hạng rẻ tiá»n nhất, khách sạn lại thuá»™c hạng thấp nhất trong huyện thà nh, thì gian phòng thượng đẳng cÅ©ng chẳng tránh khá»i tồi tà n, huống hồ là má»™t gian hạ đẳng?
Äồ váºt sÆ¡ sà i, trần nhà thì nhện giăng mắc khắp nÆ¡i, dưới ná»n thì bụi lá»›p dà y, lá»›p má»ng, có chá»— đùn đống lại, trông dÆ¡ dáy quá chừng.
Nhân công trong khách sạn không buồn quét dá»n bởi chúng nghÄ© rằng hạng lam lÅ© như chà ng, được trá» trong má»™t gian phòng kÃn đáo lá quý lắm rồi, cần gì đến cái sá»± sạch sẽ?
Mà chà ng cÅ©ng rối loạn tâm thần từng cháºp, rối loạn vì hiện cảnh, rối loạn vì tương lai, vì dÄ© vãng, chà ng cÅ©ng không buồn lưu ý đến cái khung tạm bợ trong mấy hôm.
Chà ng gá»i khẽ:
- Linh Linh! Bây giỠLinh Linh nghe trong mình ra sao?
Bá»—ng, chà ng dừng chân lại khung cá»a. Mắt chà ng giương tròn, nhìn trừng trừng chiếc giưá»ng. Mồm chà ng há hốc, có lẽ chà ng muốn kêu lên má»™t tiếng to, song chiếc hà m đã cứng.
Trên giưá»ng, chăn mà n tốc lên, chẳng có bóng ngưá»i!
Cung Linh Linh đi đâu? Là m sao nà ng đi được?
Chà ng nhìn qua khung cá»a sổ, hai cánh cá»a mở toang! Cá»a sổ phòng cá»§a ngưá»i bệnh thừa chết thiếu sống, là m gì lại mở toang mà ai mở? Linh Linh Ä‘i đứng được sao?
Trên mặt bà n, một mảnh giấy đặt dưới chiếc chén, trên giấy có mấy hà ng chữ, viết nguệch ngoạc nét chữ trẻ con.
Triển Má»™ng Bạch Ä‘á»c liá»n:
“Thúc Thúc Æ¡i! Tôi là m phiá»n lụy đến Thúc Thúc trong mấy hôm, tháºt tôi hết sức áy náy.
GiỠđây tôi phải ra Ä‘i, tìm ná»™i tổ tôi, Ä‘i tìm song tôi biết chắc là vÄ©nh viá»…n khổng thể tìm gặp được ngưá»i! Không tìm gặp được ngưá»i, Ãt nhất tôi cÅ©ng tìm được má»™t nÆ¡i nà o đó, yên tịnh, để chết yên tịnh. Tìm ngưá»i trên thế gian không gặp, thì hẳn phải có lúc tôi sẽ gặp ngưá»i hoặc nÆ¡i thiên đà ng hoặc tại âm cảnh. Thúc Thúc có tin là tôi sẽ gặp ná»™i tổ tôi chăng?†Nét bút trẻ con, ý tứ cÅ©ng trẻ con, nhưng có cái gì kiên quyết phi thưá»ng trong chữ đó, cái kiên quyết được đúc kết bằng Ä‘au thương thống khổ.
Triển Má»™ng Bạch vừa Ä‘á»c, vừa run tay, tim chà ng Ä‘áºp mạnh, lồng ngá»±c pháºp phồng.
Chà ng không còn khà lực đứng vững nữa, buông mình rơi xuồng chiếc ghế gần đó.
Bá»—ng, từ bên ngoà i, má»™t trà ng cưá»i vang lên, lồng lá»™ng, vá»ng và o.
Rồi má»™t hán tá» mặt Ä‘á», váºn áo gấm, đẩy cá»a. Cá»a không cà i liá»n báºt ra.
Hán tá» lại cưá»i, vẫn sang sảng như trà ng cưá»i trước, hắn thốt:
- Triển thế huynh! Cuối cùng rồi tại hạ cÅ©ng nhá»› ra chÃnh là Triển thế huynh! Thế huynh đã đến vùng Vô TÃch nầy, tại sao không quá bá»™ đến Tiêu Cục cá»§a tại hạ? Dù sao thì tại hạ cÅ©ng có má»™t và i chén rượu nhạt dâng hiến thế huynh...
Hắn chợt thấy rõ thần sắc cá»§a Triển Má»™ng Bạch. Hắn ngưng ngay câu nói, đồng thá»i nụ cưá»i viá»n quanh và nh môi hắn cÅ©ng tắt lịm.
Qua phút giây sá»ng sốt, hắn tiếp:
- Giả như Triển thế huynh có Ä‘iá»u chi lo nghÄ© đến, phiá»n muá»™n nặng ná», thì thế huynh cứ tá» tháºt vá»›i tại hạ! Bởi, bất cứ trong thá»i khắc nà o, tại hạ cÅ©ng nhá»› đến Ä‘oạn giao tình cá»§a tại hạ vá»›i lịnh tôn ngà y trước, là m được cái gì cho thế huynh, tức là chứng tá» còn hoà i niệm cố nhân cá»§a tại hạ đó, thế huynh!
Hán tá» lại dừng, Ä‘oạn nghiêm giá»ng tiếp luôn:
- Má»™t và i năm cách biệt, phá»ng có nghÄ©a gì, chẳng lẽ thế huynh không còn nhá»› đến Tây Môn nhị thúc?
Cố nhân của thân phụ! Cố nhân của chà ng!
Trong trưá»ng hợp tha phương lạc phách, gặp lại cố nhân, cảm tình cá»§a cố nhân ngà y nà o đối vá»›i phụ thân hiện như dồn hết cho chà ng, cố nhân lại tá» rõ cái vẻ thà nh khẩn, Triển Má»™ng Bạch chua xót vô cùng.
Thân pháºn cá»§a chà ng giỠđây có đáng cho cố nhân quan tâm ưu đãi nữa chăng?
Chà ng nghe cay nơi mắt, không muốn cho đối tượng thấy chà ng rơi lệ vội quay mặt vỠhướng khác.
Quay mặt vỠhướng khác rồi, chà ng khoanh tay trao mảnh giấy do Cung Linh Linh lưu lại, cho cố nhân.
Cố nhân, là chỉ nhân chỉ Ä‘iểm tại Giang Nam cá»§a Hồng Sư Tiêu Cục, y cùng Äông Phương Sư, má»™t nhân váºt lừng danh tại Bảo Äịnh phá»§, thuá»™c vùng Hà Bắc, từng được giang hồ tá»›i xưng là VÅ© Lâm Song Sư.
Y chÃnh là Tây Môn Sư.
Xem xong mảnh giấy. Tây Môn Sư thoáng biến sắc, há»i qua Triển Má»™ng Bạch mấy câu, rồi thở dà i, thốt:
- Äiá»u đáng trách, là thế huynh không sá»›m... Hừ! Sá»± việc đã qua như thế nà y rồi thì...
nói gì cÅ©ng bằng thừa. Chúng ta còn cái may cuối cùng là nà ng nhá» tuổi, lại cô đơn, chắc chẳng Ä‘i đâu xa, là đi lại không định hướng. Bây giá», thế huynh hãy vá» vá»›i tại hạ, ngÆ¡i nghỉ để lấy lại sức khá»e và tinh thần, tại hạ sẽ cho các thuá»™c hạ phân tán khắp các vùng phụ cáºn tìm nà ng, có lẽ chúng ta sẽ tìm gặp nà ng.
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu, quay mình bước theo Tây Môn Sư.
Äi theo Tây Môn Sư, chà ng cÅ©ng chẳng biết là mình có đồng ý chăng, bởi hiện tại, chà ng vừa bối rối, không má»™t chá»§ trương, vả lại qua mấy hôm liá»n, chà ng vất vả gian lao cá»±c độ mệt má»i quá chừng, thân thể như rã rá»i, chà ng bước Ä‘i như cái máy do Tây Môn Sư Ä‘iá»u động.
Chỉ Ä‘iếm Hồng Sư Tiêu Cục có cái khà phái kiêu hùng vô tưởng, kẻ nà o quen hống hách, đến đó rồi, cÅ©ng phải gá»m gá»m mà dẹp bá»›t oai phong phần nà o.
Chưa và o Tiêu Cục, vừa đến cá»a, Tây Môn Sư đã gá»i gia nhân oang oang, bảo dá»n rượu thịt ngay Ä‘oạn và đưa Triển Má»™ng Bạch và o.
Má»™t lịnh truyá»n ra, trăm ngưá»i thi hà nh, trong thoáng mắt, má»™t bà n tiệc long trá»ng được dá»n nÆ¡i phòng khách.
Dĩ nhiên, tiệc đó dà nh đãi Triển Mộng Bạch.
Bao nhiêu ngà y qua, từ lúc xa gia đình, gặp toà n là phÅ© phà ng, oan uổng, hiểm nguy, bá»—ng nhiên lại được tiếp đón vừa trá»ng háºu vừa thà nh khẩn như thế nà y, Triển Má»™ng Bạch xúc động vô cùng, niá»m cảm kÃch dâng lên, nếu không ngại mang tiếng là con ngưá»i á»§y mị, chà ng báºt khóc lên ngay.
Rượu qua ba tuần, Tây Môn Sư nói:
- Tại hạ vừa là m xong chuyến bảo tiêu đến Hoán Nam má»›i vá» tá»›i huyện. Vô tình bất ngá» lại gặp thế huynh. Gặp thế huynh, hẳn tại hạ phải tiếp đãi thế huynh cho thá»a lòng hoà i niệm qua thá»i gian cách biệt. Dù có phải nghỉ sinh hoạt lại mấy hôm cÅ©ng chẳng sao.
Y mÆ¡ mà ng má»™t chút như bâng khuâng nghÄ© ngợi xa vá»i, rồi tiếp:
- Mang tiếng tại hạ bỠluôn cái nghỠnà y!....
Triển Mộng Bạch nói:
- Nhị thúc định bá» nghá», có phải vì cái việc quanh Tình Nhân Tiá»…n chăng?
Tây Môn Sư thoáng biến sắc.
Trầm ngâm một lúc y thở dà i tiếp:
- Phải! Có má»™t ngà y cách đây không lâu, dá»c đưá»ng, tại hạ gặp ba anh em há» Hạ....
Chắc thế huynh biết Lao SÆ¡n Tâm Nhạn chứ. Gặp ba anh em há» tại hạ má»›i biết được hung tin vá» lịnh tôn đại nhân. Già như lịnh tôn, cÅ©ng chết, già như tại hạ, rồi cÅ©ng chết, chÃnh khà cá»§a vÅ© lâm không còn do bá»n già duy trì, mà phần việc đó từ nay hẳn thuá»™c vá» giá»›i trẻ, lứa tuổi cá»§a thế huynh.
Triển Má»™ng Bạch toan nói gì đó, chợt má»™t thuá»™c hạ cá»§a Tây Môn Sư từ háºu đưá»ng bước ra đến sát bên y, thì thầm mấy tiếng.
Tây Môn Sư khẩn trương ra mặt, cao giá»ng há»i; - Hắn đến đây từ lúc nà o? Ai đã chá»§ trương lưu hắn tại đây?
Gã thuộc hạ đáp:
- Äêm qua, nhị gia đến đây, nói là muốn lưu lại trong tiêu cục nầy còn ai dám nói gì?
Tây Môn Sư hừ lạnh má»™t tiếng, lại há»i:
- Hắn đã ngủ chưa?
Vừa trở vá» Vô TÃch, gặp Triển Má»™ng Bạch, y má»i ngay chà ng đến tiêu cục, rồi sai gia nhân dá»n tiệc đãi chà ng. ChÃnh y cÅ©ng chưa và o háºu đưá»ng, thăm qua thân nhân, xem xét gia đình, tắm rá»a, thay đổi y phục, cho nên y chẳng hay biết gì, tại nhà có sá»± chi lạ.
Vị tiêu sư cùng Ä‘i vá»›i y, vỠđây trước y, ngưá»i đó chẳng báºn việc gì, nên đã tắm rá»a, ăn uống, có lẽ giá» nà y đã ngá»§ cÅ©ng nên.
Cái ngưá»i mà y gá»i là hắn đó, nhất định chẳng phải là bạn đồng nghiệp, cùng đảm nhiệm công tác vừa qua.
Thế thì, ngưá»i mà y gá»i là hắn đó, là ai?
Gã thuộc hạ chưa kịp đáp, từ bên cạnh, có tiếng thốt oang oang:
- Tiểu đệ nghe nói đại ca vừa trở vá», và đang uống rượu chứ chưa Ä‘i nghỉ, nên hấp tấp dẫn ngưá»i bằng hữu, đến giá»›i thiệu vá»›i đại ca.
Nghe âm thinh đó, Triển Má»™ng Bạch biến sắc liá»n.
Rồi bức mà n che đại sảnh được vẹt qua má»™t bên, hai ngưá»i xuất hiện:
một cao một thấp.
Ngưá»i cao có gương mặt và ng như nghệ, như là n da mặt má»™t bịnh nhân nan y, còn ngưá»i thấp có đôi gò má không thịt, mắt luôn luôn láo liên.
Hai ngưá»i đó, chẳng xa lạ gì đối vá»›i Triển Má»™ng Bạch, chÃnh là Kim Diện Thiên Vương Lý Quan Anh và Bút Thượng Sanh Hoa Tây Môn Hồ.
Tuy Tây Môn Sư bất mãn song phải gắng gượng đứng lên, giữ cho trá»n lá»….
Y miá»…n cưỡng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i:
- Khá»i cần giá»›i thiệu, tại hạ thừa hiểu Lý huynh!
Y quay qua Tây Môn Hồ, nói:
- Là m sao mà Lý huynh cùng đi với ngươi?
Tây Môn Hồ báºt cưá»i khanh khách:
- Thì ra Lý huynh có quen biết trước đại ca cá»§a tại hạ? Äại ca cá»§a tại hạ đối xá» rất tốt vá»›i má»i ngưá»i nhưng riêng vá»›i ngưá»i em đồng bà o thì lạị..
Bỗng Lý Quan Anh biến sắc mặt.
Hắn giương mắt nhìn vá» phÃa háºu cá»§a Tây Môn Hồ, hắn đã trông thấy Triển Má»™ng Bạch.
Hắn kêu lên kinh hãi:
- Triển Má»™ng Bạch? Thì ra ngưá»i còn sống?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh, ngồi bất động.
Lý Quan Anh run ngưá»i lên, là nhÃ:
- Nhưng ngưá»i đưa nà ng... đến nÆ¡i nà o?... Hở...
Hắn nhấc chân lên, định bước tới.
Tây Môn Sư liá»n giương mặt, dịch chân qua, cháºn trước mặt hắn gằn giá»ng lại:
- Chẳng lẽ Lý huynh quên nơi đây là đâu?
Lý Quan Anh đỠmặt, cao giá»ng thốt:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Tiểu tá» há» Triển kia, kể ra ngươi cÅ©ng tốt số đấy.
Hắn hừ một tiếng, đoạn nói:
- Ngươi định bước ra bên ngoà i chăng?
Hắn Ä‘i khắp má»i nÆ¡i từ đêm đó, tìm Trần Thanh Như, hắn chưa hay biết gì đã bị Tôn Ngá»c Pháºt Ä‘iểm và o tá» huyệt.
Bất ngỠđến đây, hắn lại gặp Triển Mộng Bạch.
Gặp kẻ cướp ngưá»i yêu, còn ai giữ bình tÄ©nh được chứ? Tá»± nhiên Lý Quán Anh mất cả tá»± chá»§.
Tây Môn Hồ nói liá»n:
- Lâu nay ngưá»i chạy thoát, lần nầy, liệu ngươi tránh khá»i chết chăng?
Mặc cho Tây Môn Sư đứng chắn phÃa trước mặt cả hai. Lý Quan Anh và Tây Môn Hồ, má»™t do tả, má»™t do hữu, vòng qua Tây Môn Sư bá»c thẳng đến Triển Má»™ng Bạch.
Tây Môn Sư vỗ tay xuống bà n kêu một tiếng bốp, chân bà n suýt gãy, rồi quát to:
- Äứng lại đó ngay!
Tây Môn Hồ cất tiếng:
- Äại ca nên...
Tây Môn Sư cà ng quát lớn:
- Ai là đại ca cá»§a ngươi? Tây Môn Sư nà y không thể có má»™t ngưá»i em cỡ ngươi? Trước mặt ta, ngươi dám vô lá»… như váºy, ta nhất định không cho ngươi ở lại đây thêm má»™t giây, má»™t phút! Ngươi hãy Ä‘i Ä‘i! Äi gấp!
Tây Môn Hồ cưá»i lạnh:
- Xa cách nhau qua nhiá»u năm, bây giá» gặp lại, tiểu đệ không ngỠđại ca đổi tánh đến độ kết giao vá»›i dâm tặc...
Hắn chưa dứt câu. Triển Mộng Bạch vụt đứng lên, bước ra ngoà i.
Lý Quan Anh cấp tốc theo sau, gần như chạy đuổi, sợ chà ng đi mất.
Tây Môn Sư biến sắc mắt xanh dá»n, vá»t theo liá»n.
Trong thoáng mắt, cả ba ra đến bên ngoà i đại sảnh.
Lý Quan Anh cao giá»ng thốt:
- Tây Môn huynh! Tốt hÆ¡n hết, đừng can thiệp và o việc cá»§a ngưá»i!
Tây Môn Sư nổi giáºn:
- Các hạ muốn gì chứ?
Lý Quan Anh không đáp, bước nhanh, vá»t mình ra bên ngoà i cá»a tiêu cục, rồi quay mình lại, há»i:
- HỠTriển kia, ngươi có can đảm ra đây chăng?
Tây Môn Sư ngăn chặn:
- Triển thế huynh! Cứ đứng đó...
Nhưng, Triển Mộng Bạch đã ra bên ngoà i rồi.
Lý Quan Anh nhấc động đôi vai, tay tả vung quyá»n, tay hữu phát chưởng, tấn công liá»n.
Tây Môn Sư không đợi Triển Má»™ng Bạch phản ứng, láºp tức đảo bá»™ lướt tá»›i, nghinh đón thế công cá»§a Lý Quan Anh.
Cả hai bắt đầu động thá»§ ngay tại trước cá»a tiêu cục.
|

17-07-2008, 11:05 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 8
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 8
(Cổ Long)
Chưởng phong, quyá»n phong rÃt lên vù vù, Lý Quan Anh đỠngầu đôi mắt, lá»a háºn tóe rá»±c lên, vừa tấn công vừa gầm như hổ rống:
- Tây Môn Sư, ta khuyên ngươi nên tránh ra ngoà i vòng, để ta khá»i phải là m tổn thương niá»m hòa khà giữa nhau! Vì trá»ng nể ngươi ta cảnh cáo trước đó. Nếu còn cương quyết can thiệp và o việc cá»§a ta thì có ra sao ngươi không nên oán trách đấy!
Y dồn thế công à o à o như bão cuốn, quyết đẩy báºt Tây Môn Sư qua má»™t bên, đồng thá»i y đảo bá»™ hoà nh thân bá»c quanh đối phương định lướt thẳng dến Triển Má»™ng Bạch.
Tây Môn Sư khi nà o chịu nghe vừa hét vừa bám sát Lý Quan Anh.
Chợt, má»™t tiếng xoảng vang lên phÃa háºu.
Thì ra, Tây Môn Hồ đã rút đôi bút cầm tay, đôi bút chạm nhau báºt thà nh má»™t tiếng xoảng.
Äồng thá»i, hắn trầm lạnh giá»ng gá»i:
- Äại ca! Việc cá»§a ngưá»i để mặc ngưá»i giải quyết vá»›i nhau, đại ca can thiệp là m gì?
Triển Mộng Bạch là một tên dâm tặc...
Tây Môn Sư quát to:
- Câm ngay! ChÃnh ngưá»i má»›i là má»™t dâm tặc!
Lúc đó, Tây Môn Hồ đã đến sát Tây Môn Sư rồi.
Tây Môn Sư đảo bá»™ để lấy tư thế cùng đối diện cả hai, Ä‘oạn phóng má»™t ngá»n qua Lý Quan Anh, vung quyá»n, quáºt sang Tây Môn Hồ.
Tây Môn Hồ cưá»i lạnh:
- Äại ca nhất định gánh vác việc ngưá»i, thì tiểu đệ bắt buá»™c phải vô lá»… vá»›i đại ca váºy.
Hắn cá» cao song bút, má»™t ngá»n quét sang Triển Má»™ng Bạch, ngá»n kia đâm thẳng tá»›i Tây Môn Sư.
Thế là cuá»™c chiến khai diá»…n giữa bốn ngưá»i, má»—i bên có hai đối thá»§.
Má»™t cuá»™c chiến như váºy, kể ra cÅ©ng công bình, tuy bên trong, đạo nghÄ©a con ngưá»i đã bị há»§y diệt rồi.
Ngưá»i trong tiêu cục nghe động, đã kéo, đã kéo nhau đến nÆ¡i, thoạt đầu đứng nhìn. Há» chưa biết phải xuất thá»§ tiếp trợ tiếp trợ bên nà o.
Vừa lúc đó, tiếng vó ngá»±a vang lên, cháºn động cả má»™t vùng.
Từ xa xa, má»™t cá»— xe hoa lệ, do tám con ngá»±a kéo, lướt Ä‘i như bay ngá»±a nện vó xuống đưá»ng rầm ráºp.
PhÃa sau cá»— xe, còn có tám con ngá»±a nữa, ngá»±a nối Ä‘uôi nhau chạy theo xe, vì bụi cuốn mịt mù, nên chẳng trông rõ những con ngá»±a phÃa sau có chở ngưá»i hay không?
Xe do tám con ngựa kéo, cái trước phải mạnh dù có muốn ngừng nay, cũng không thể ngừng cấp tốc, mà phải từ từ.
Xe chạy nhanh, tuy ngưá»i xa phu trông thấy rõ rà ng nÆ¡i giữa lá»™ có cuá»™c chiến đấu, gia dÄ© xe còn trong tầm ngừng được, hắn lại không giáºt cương cho ngá»±a dừng, trái lại hắn còn quất roi và o con ngá»±a dần dần.
Con ngá»±a vá»t Ä‘i, nhanh hÆ¡n, bảy con kia vá»t theo.
Trong tình hình đó, bốn đấu thủ chắc chắn là phải ngựa đạp, bánh xe nghiến nát mình.
Hiện tại, Tây Môn Hồ và Lý Quán Anh kém thế rõ rệt, bị Tây Môn Sư và Triển Mộng Bạch đẩy ra giữa lộ.
Nếu đoà n ngựa và xa trỠtới, thì cả hai khó tránh được tai nạn.
Lý Quán Anh hoảng hồn, nhảy tạt qua má»™t bên, Tây Môn Hồ quýnh quá, không nhảy Ä‘i đâu kịp, bắt buá»™c, bắt buá»™c phải vá»t lên cao, rÆ¡i đúng xuống lưng con ngá»±a dầu đà n.
Ngựa vẫn chạy, xe vẫn lăn bánh.
Ngưá»i xa phu hét lên:
- Ngươi muốn chết à ?
Ngá»n ngá»±a vút trong khoảng không, kêu tróc má»™t tiếng, đầu roi quất xuống đầu Tây Môn Hồ.
Không cháºm trá»… Tây Môn Hồ hoà nh ngá»n bút, hứng ngá»n roi. Rồi quấn quanh ngá»n bút.
Cá»— xe vẫn chạy tá»›i, do Ä‘oà n ngá»±a kéo không ngừng, thoáng mát xe và ngá»±a đã xa cục trưá»ng hÆ¡n hai trượng.
Tây Môn Sư, Triển Má»™ng Bạch bất bình vì ngưá»i đánh xe ngang ngược cá»±c độ, chẳng kể mạng sống cá»§a khách trên đưá»ng, cấp tốc vá»t theo.
Những ngưá»i trong tiêu cục cÅ©ng theo luôn, định gây sá»± vá»›i Ä‘oà n ngá»±a xe.
Hoà nh ngá»n bút, nghinh đón roi ngá»±a, roi quấn chặt và o bút Tây Môn Hồ nhảy xuống đất, lôi luôn tên xa phu theo.
Tên xa phu bị lôi, nhà o xuống đưá»ng, buông roi, lăn mấy vòng.
Trong lúc đó, Tây Môn Sư đã nhảy lên xe, nắm chặt cương ngựa còn Triển Mộng Bạch lướt tới, nắm cứng cà ng xe, giữ lại.
Chà ng dùng sức mạnh quá, cá»— xe dừng liá»n. Tám con ngá»±a bị giáºt ngược lại, cất cao đầu, chồm hai vó trước lên, hà vang rá»n.
Một đại hán nơi cà ng xe, hét lên một tiếng lớn, rồi quát:
- Tiểu tỠmuốn chết à ?
Hắn vung quyá»n, đánh xuống đầu Triển Má»™ng Bạch.
Nhưng, chợt hắn dang tay đoạn kêu lên:
- Ngươi! Ngươi ở đây à ?
Äồng thá»i gian, Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng nháºn ra hắn cÅ©ng kêu lên:
- Thì ra, các hạ!
Cả hai cùng sững sỠtrong một phút.
Ngưá»i đó, chÃnh là Phương Cá»± Má»™c.
Bây giá» má»i ngưá»i má»›i thấy rõ là trên má»—i con ngá»±a nối dà i phÃa sau xe, có má»™t đại hán váºn y phục chết.
Äoà n ngá»±a có tám con, tức nhiên có tám kỵ sÄ©.
Xe phÃa trước dừng, ngá»±a phÃa sau đương nhiên phải dừng, ngưá»i trên ngá»±a nhảy xuống đất, Ä‘iá»u đó chẳng cần ai ra lịnh, Ä‘iá»u đó đã trở thà nh má»™t ká»· luáºt, bởi xe dừng bất ngá» là có biến. Khi có biến là má»i ngưá»i phải chuẩn bị sẵn sà ng, ứng biến theo má»™t kế hoạch nhất định.
Kỹ sĩ từ trên ngựa xuống, tiêu sư từ trong tiêu cục đổ ra, song phương không cần nói với nhau một tiếng nà o, song phương động thủ ngay.
Kỵ sÄ© là những tay được chá»n lá»±a Ä‘i đưá»ng, hẳn có võ công khá.
Ngưá»i trong tiêu cục đổ ra, ngoà i mấy vị tiêu sư quen chiến tráºn còn thì thuá»™c thà nh phần há»—n tạp, nóng mÅ©i cho phe nhà nhà o ra; nháºp cuá»™c chiến chưa quen, võ công chưa khá.
Do đó cánh tiêu cục bị bá»n kỵ sÄ© dùng roi ngá»±a quất tÆ¡i bá»i.
Tây Môn Sư thấy xe dừng rồi, liá»n nhảy xuống đưá»ng, hét to:
- Bá»n Ä‘iên cuồng nấy từ đâu đến, dám nghinh ngang trước cá»a tiêu cục Hồng Sư! Äánh cho chết hết!
Má»™t tiếng quát từ trong cá»— xe vá»ng ra, cá»a xe mở, má»™t ngưá»i váºn y phục gấm, thắt lưng Ä‘á», mặt trắng, tác thiếu niên, đặt má»™t chân xuống sà n xe, chồm mặt ra ngoà i.
Thiếu niên đó đưa cao má»™t bà n tay, nÆ¡i ngón trá» có má»™t chiếc nhẫn bằng ngá»c phỉ thúy.
Bà n tay kia cÅ©ng đưa theo, bà n tay đó cầm má»™t ống Ä‘iếu dà i, cÅ©ng bằng ngá»c phỉ thúy.
Hai mắt hắn trong sáng như hai vì sao, ánh mắt oai nghiêm phi thưá»ng, ai trông thấy cÅ©ng phải khiếp sợ.
Tám kỵ sÄ© phÃa sau, thấy thiếu niên chưá»ng mặt, Ä‘á»u dừng tay má»™t lượt, đầu cúi thấp.
Bá»n ngưá»i trong tiêu cục cÅ©ng sá»ng sốt, cuá»™c chiến tạm thá»i dừng lại.
Thiếu niên đưa ống điếu chỉ ngay Tây Môn Sư, khoảng cách gần ống điếu lại dà i độ ba thước, đầu ống điếu cơ hồ chạm và o chót mũi Tây Môn Sư.
Hắn há»i:
- Có phải ngươi ngăn cháºn xe cá»§a ta chăng?
Tây Môn Sư ngẩng mặt ưỡn ngực, gằn từng tiếng:
- Phải! Ngươi muốn gì?
Thiếu niên nhìn lên không, cưá»i khanh khách:
- Khen ngươi có can đảm đấy!
Hắn vén tà áo bước xuống xe liá»n, Ä‘i tá»›i và i bước.
Hắn trông có vẻ văn nhân, mưá»ng tượng má»™t phong lưu công tá» nhưng giá»ng nói, dáng Ä‘i, thì lại giống nữ nhân.
Hắn nhìn sang Triển Mộng Bạch, lúc đó chà ng còn nắm chặt cà ng xe.
Hắn thốt, mà y hắn cau lại:
- Buông tay Ä‘i, đừng là m há»ng xe ta!
Triển Má»™ng Bạch nhướng cao đôi mà y, toan nói gì đó, thiếu niên quay mình bước Ä‘i, há»i:
- Phương Cá»± Má»™c! Ngươi có nháºn ra những ngưá»i nầy chăng?
Phương Cá»± Má»™c buông xuôi hai tay, tá» vẻ cung kÃnh đáp:
- Tiểu nhân chỉ nháºn được vị nầỵ..
Y đưa tay chỉ Triển Mộng Bạch...
Thiếu niên cháºn lá»i:
- Ta đã bảo hắn buông tay, hắn buông chưa?
Phương Cá»± Má»™c không đáp câu há»i đó, tiếp luôn theo ý cá»§a y:
- Vị ấỵ.. tam phu nhân...
Thiếu niên à lên một tiếng, mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc, quay mình trở lại, nhìn thoáng qua Triển Mộng Bạch, lẩm nhẩm:
- Kỳ quái tháºt! Dì ấy thanh nhã, khiết tịnh thế, sao ngươi lại thô kệch dÆ¡ dáy quá váºy?
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng; - Việc của tại hạ, chẳng liên quan gì đến các hạ....
Thiếu niên cao giá»ng:
- Phương Cá»± Má»™c! Ta muốn há»i chuyện vá»›i hắn song hắn dÆ¡ dáy quá nhìn hắn ta suýt lợm giá»ng đây! Hãy lấy y phục cá»§a ta, trao cho hắn má»™t bá»™ hắn thay đổi xong rồi, ta sẽ há»i hắn.
Chừng như hắn không thÃch nghe ai nói hết câu, ai nói gì vá»›i hắn dở chừng, là hắn cháºn liá»n.
Tây Môn Sư thấy thái độ cá»§a thiếu niên, nghi ngá» hắn có thân thÃch vá»›i Triển Má»™ng Bạch, hết sức lấy là m lạ.
Vì nghi ngá» song phương có liên hệ, nên y dằn cÆ¡n giáºn, tá»± giá»›i thiệu:
- Tại hạ là Tây Môn Sư, chÃnh là ...
Thiếu niên vẫy chiếc Ä‘iếu đầu bằng ngá»c, cháºn ngay:
- Ngươi khá»i phải nói! Ta định bảo ngươi cúi đầu, nháºn tá»™i song may cho các ngươi là có hắn đó, hắn là con cá»§a dì ta, nháºn hắn mà ta tha luôn cho các ngươi. Váºy nên câm miệng, đứng qua má»™t bên!
Äoạn hắn tiếp luôn, song hướng vá» thuá»™c hạ hắn:
- Cho hắn má»™t con ngá»±a Ä‘i, bảo hắn cỡi theo chúng ta. Minh khởi hà nh liá»n!
Hắn há»i, hắn nói, hắn bảo là m thế nầy, thế ná», chẳng cho ai đối đáp, chừng như hắn có cảm tưởng là má»i ngưá»i phải tuân phục theo hắn, má»i ngưá»i là nô lệ cá»§a hắn.
Tây Môn Sư giương cao đôi mà y, trầm giá»ng trả đũa:
- Vừa rồi, ta có ý định bảo các ngươi cúi đầu nháºn tá»™i, song bây giá» thấy các ngươi là chá»— quen biết cá»§a Triển thế huynh, nên ta bá» qua cho các ngươi!
Thiếu niên trừng mắt:
- Ngươi nói gì?
Tây Môn Sư lạnh lùng:
- Ngươi nói sao, ta nói váºy.
Y cưá»i mỉa, tiếp luôn:
- Chẳng lẽ ngươi quên đã nói gì?
Thiếu niên cau mà y.
Bá»—ng, chiếc ống Ä‘iếu ngá»c chá»›p lên, từ chiếc Ä‘iếu má»™t vệt sáng mà u biếc bắn ra, vẽ dà i như đưá»ng tÆ¡ trôi từ trên không buông xuống, nhắm ngay đầu Tây Môn Sư, đưá»ng tÆ¡ đó chá»±c quấn quanh đầu y.
Tây Môn Sư kinh hãi, cấp tốc lùi lại mấy bước.
Thiếu niên báºt cưá»i ha hả:
- Can đảm, thì ngươi có thừa, mà vÅ© công lại quá thiếu! Cái chiêu thức cá»§a ta, ta đánh ra, cố ý đệ lá»™ bốn chá»— hở, nếu ngươi nháºn định được má»™t trong bốn sÆ¡ hở đó thì cần gì phải lùi lại? VÅ© công cá»§a ngươi tầm thưá»ng quá, thế mà ngươi muốn chống đối vá»›i ta! Ngươi liệu chống đối nổi chăng?
Hắn thốt xong, quay mình bước Ä‘i, không buồn nhìn lại Tây Môn Sư ná»a mắt.
Hắn đến gần Triển Má»™ng Bạch, vá»— nhẹ tay lên đầu vai chà ng, mỉm cưá»i bảo:
- Lên ngựa đi! Theo ta!
Lý Quan Anh hét lên má»™t tiếng lá»›n, vá»t mình tá»›i, quát:
- Äể ta giết hắn, rồi ngươi muốn mang xác hắn Ä‘i đâu thì mang. Nhất định không thể mang hắn sống Ä‘i đâu được cả!
Thiếu niên thản nhiên há»i:
- Vũ công của ngươi như thế nà o? Có cao hơn tên mặt đỠkia chăng?
Lý Quan Anh cao giá»ng:
- Há» Triển có mối thù thâm đối vá»›i ta, ta biết ngươi có vÅ© công cao, ngươi tà i hÆ¡n ta tháºp bá»™i song ta có tranh chấp chi vá»›i ngươi đâu mà so sánh hÆ¡n kém giữa nhau? Ta chỉ muốn giết tiểu tá» há» Triển kia thôi! Giả như ngươi muốn bảo vệ hắn, ngăn trở hà nh động cá»§a ta, ta cÅ©ng chẳng sợ gì ngưá»i, không dám liá»u chết! Sống vá»›i ngươi!
Thiếu niên ngẩng mặt lên không cưá»i:
- Ngu! Ngươi ngu quá! Äã nháºn là vÅ© công cá»§a ta hÆ¡n ngươi gấp mưá»i lần, lại còn đòi liá»u chết sống vá»›i ta! Liá»u là chết, chứ sống sao được mà là m cái việc cầu may?
Hắn nhÃch động chiếc ống Ä‘iếu, má»™t vệt sáng mà u xanh biếc xẹt ra.
Lý Quan Anh thấy rõ chá»— sÆ¡ hở trong vệt sáng xanh biếc đó. Láºp tức y xuống tấn vững chắc, hừ má»™t tiếng đưa tay lên, năm ngón xòe ra, há»m há»m, chiếc Ä‘iếu xuống vừa tầm, là y chụp liá»n.
Thiếu niên báºt cưá»i lá»›n:
- Ngu ơi là ngu! Ngươi lầm mưu của ta rồi!
Hắn vừa cưá»i, vừa nhÃch động cổ tay, bà n tay hắn trở nhẹ, đầu ống Ä‘iếu ngá»c chá» xuống vai Lý Quan Anh, trúng ngay huyệt Kiên TÄ©nh.
Äang hùng hổ đó, Lý Quan Anh bá»—ng nghe thân mình tê cứng, tuy chưa ngã, song y chẳng còn là m được má»™t cỠđộng nà o.
Thiếu niên Ä‘iá»m nhiên thốt:
- Äó là lối Ä‘iểm huyệt độc đáo cá»§a ta, trên Ä‘á»i nà y chẳng ai giải khai nổi. Ngươi cứ đứng yên tại đây nhé, và tuyệt đối đừng cho ai sá» mó và o mình ngươi, là m động đến các kinh, mạch, thì ngươi sẽ bị ná»™i thương, có hại đến tÃnh mạng. Ta nói trước cho mà hiểu, nếu ngươi vá»ng động, có xảy ra Ä‘iá»u gì nguy hiểm, thì đừng trách ta!
Hắn đến bên xe, đặt chân tả lên bệ cá»a, vụt quay đầu lại, há»i:
- Sao ngươi chưa lên ngựa?
DÄ© nhiên, câu há»i đó hướng vá» Triển Má»™ng Bạch.
Triển Má»™ng Bạch trầm giá»ng:
- Các hạ muốn tại hạ lên ngựa đi theo các hạ à ?
Thiếu niên gáºt đầu:
- Phải đó. Ngưá»i hãy thay y phục Ä‘i, cho sạch sẽ má»™t chút, ta có nhiá»u việc muốn há»i ngươi.
Chân tả đặt lên bệ cá»a xe rồi, bây giá» hắn rút luôn chân hữu. Triển Má»™ng Bạch đột nhiên ngẩng mặt lên không, báºt cưá»i cuồng dại.
Cưá»i má»™t lúc, chà ng cao giá»ng thốt:
- Các hạ hiá»m tại hạ dÆ¡ dáy, tại hạ cÅ©ng hiá»m các hạ dÆ¡ dáy. Ai dám bảo bá»™ y phục sặc sỡ cá»§a các hạ không hôi thối? Nếu các hạ muốn há»i chuyện tại hạ, xin trước hết cởi chiếc áo Ä‘ang mặc đó, trao cho tại hạ há»i thá» xem!
Rồi chà ng tiếp luôn:
- Thúi, chẳng phải trên thế gian nà y có độc má»™t mùi, còn nhiá»u mùi thúi lắm kia, bất quá những mùi đó có phần nà o khác biệt quá quen rồi, bởi quá quen nên mình không nghe thúi, ngưá»i khác không quen, nghe rõ cái thúi đó.
Thá»±c ra, con ngưá»i sang trá»ng, quý phái, là m gì lại thúi? Thúi đây, là nói vá» cái thúi cá»§a thân thể, cá»§a y phục, cá»§a váºt dụng, chứ chẳng luáºn vá» cái thúi cá»§a tâm hồn, tư tưởng.
Chẳng qua, Triển Má»™ng Bạch thấy thiếu niên cao ngạo quá chừng, nên chán ghét, trả lại má»™t câu cho hả phần nà o váºy thôi.
Phương Cá»± Má»™c xám mặt, rung rung giá»ng kêu lên.
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, tắt hẳn nụ cưá»i, trố mắt há»i:
- Cung chủ?... Nà ng... hẳn... một nữ nhân?
Chẳng những chỉ riêng má»™t mình chà ng kinh ngạc mà tất cả má»i ngưá»i hiện diện Ä‘á»u kinh ngạc.
Trên giang hồ, chẳng phải hiếm ngưá»i dùng ống Ä‘iếu mà điểm huyệt Ä‘á»u là nam nhân, há» chưa từng nghe ai nói đến má»™t nữ nhân dùng ống Ä‘iếu là m vÅ© khÃ.
HỠchỉ cho là Phương Cự Mộc nói đùa.
Nhưng Phương Cá»± Má»™c trầm giá»ng, đáp:
- Phải đó!
Bây giá», má»i ngưá»i đổ dồn ánh mắt vá» thiếu niên.
Thiếu niên Ä‘iá»m nhiên không há» cãi, không há» sừng sá»™ Phương Cá»± Má»™c.
Như váºy, là hắn nhìn nháºn rồi.
Mà đúng như thế, hắn là má»™t thiếu nữ, chừng như thÃch váºn nam trá»ng sá» dụng vÅ© khà nam nhân.
Nà ng báºt cưá»i ha hả, thốt:
- Ta không tin lắm,ngươi là con cá»§a dì Ba, ta thấy ngươi thì dÆ¡ dáy, còn dì ba thì hết sức sạch sẽ, nếu cho rằng tiên nữ trên trá»i là sạch sẽ, thì dì ba còn sạch hÆ¡n tiên. Cho nên ta nghi. Bây giá» biết được cái tÃnh khà cá»§a ngươi, ta tin liá»n. Dì Ba cÅ©ng có tÃnh khà đó, đúng là cái tÃnh khà cá»§a mẹ truyá»n cho con!
Nà ng dừng lại một chút, rồi tiếp:
- Ngươi muốn ngá»i áo cá»§a ta? Ta cởi ra không tiện đâu! Cứ bước lại đây mà ngá»i, ngươi muốn ngá»i đến bao lâu cÅ©ng được! Ngá»i xem áo cá»§a ta có thúi hay không?
Triển Má»™ng Bạch sá»ng sốt. Bình sanh chà ng chưa từng gặp má»™t nữ nhân nên chẳng biết cố kỵ bất cứ sá»± việc gì.
Chà ng vẫn im lặng, vẫn bất động.
Tây Môn Sư là tay lão luyện giang hồ, suy qua tình hình biết ngay thiếu nữ nà y có liên quan trá»ng đại vá»›i Triển Má»™ng Bạch.
Một ý niệm phát sinh trong tâm tư, y thốt:
- Triển thế huynh! VỠcô bé gái đó, nếu tại hạ tìm được nó, tại hạ sẽ giữ nó lại đây, chỠthế huynh khi nà o tiện dịp, trở lại tìm nó.
Vị tiêu sư đồng hà nh vá»›i Tây Môn Sư, sợ Triển Má»™ng Bạch cứ từ khước mãi, thiếu nữ sanh giáºn rồi có chuyện chẳng là nh cho cả bá»n, láºp tức phụ há»a theo:
- Phải đó, Triển công tá»! Công tá» hãy yên lòng, cứ Ä‘i theo vị cung chá»§ kia Ä‘i, xem cung chá»§ há»i gì công tá»!
Triển Má»™ng Bạch vẫn còn thừ ngưá»i ra đó chưa nói má»™t tiếng nà o.
Lâu lắm, chừng như chà ng có thở dà i một tiếng nhẹ, đoạn quay mình tiến đến con ngựa dà nh cho chà ng, nhảy lên lưng nó.
Lý Quan Anh giương tròn mắt nhìn chà ng, mồ hôi lạnh đổ ra thà nh dòng, thoáng mắt đẫm ướt cả y phục.
Y còn là m gì được, khi toà n thân bất động?
Cho dù y cỠđộng được, liệu y dám là m gì chăng?
Tây Môn Hồ chứng kiến má»i diá»…n tiến, cảm thấy mình chẳng ra quái gì so vá»›i nữ nhân đó, nên cÅ©ng nÃn lặng.
Má»™t tiếng bình vang lên, cá»a xe đóng lại liá»n.
Phu xa đã lên chá»— ngồi cÅ©, nghe tiếng cỠđộng, vá»™i vút roi ngá»±a và o khoảng không, má»™t tiếng trót vang nhẹ, con ngá»±a đầu cất vó, bảy con kia cùng nhÃch chân.
- Nhìn thoáng qua bá»n bảo tiêu, tên nà o cÅ©ng như tên nà o, toà n là thứ bại hoại cả!
Triển Mộng Bạch ngồi trên lưng ngựa vòng tay hướng vỠTây Môn Sư, chà o biệt.
Äoà n xe ngá»±a lướt Ä‘i, xe lăn bánh, ngá»±a hà lá»™ng, vó ngá»±a vang Ä‘á»u, rần rần, rá»™ rá»™, cuốn bụi mịt mù.
Tây Môn Hồ thở phà o mấy tiếng, rồi cưá»i mỉa:
- Nam không ra nam nữ không ra nữ, đúng là một con yêu tinh!
Hắn vòng tay, ôm Lý Quan Anh, định dìu y và o tiêu cục.
Tây Môn Sư trầm gương mặt, cao giá»ng thốt:
- Tình nghÄ©a giữa ta và ngươi đã Ä‘oạn tuyệt từ lâu, ngươi có đưá»ng ngươi, ta có đưá»ng ta, ngươi cứ Ä‘i, nếu bước lên thá»m nhà cá»§a ta, ngươi đừng trách sao ta tà n nhẫn!
Tây Môn Hồ nhìn quanh má»™t lượt, nháºn ra các vị tiêu sư và bá»n thuá»™c hạ Ä‘á»u quắc mắt nhìn hắn, ánh mắt ngá»i ác ý, hắn cưá»i lạnh, rồi gáºt gù:
- Äi! Äi thì Ä‘i chứ! Tiểu đệ chỉ mong đại ca đừng quên cái việc hôm nay, và sau nà y sẽ không hối háºn!
Tây Môn Sư hét lớn:
- Cút ngay!
Tây Môn Hồ lùi lại mấy bước đoạn quay mình, vừa đi vừa tự thốt:
- Một chiêu thức của ngoại nhân, để hở đúng bốn chỗ không thấy một chỗ nà o, đà nh chịu bại, lại không biết thẹn, rồi quay vỠem út trong nhà , tác oai, tác phúc, nghĩ cũng lạ!
Ruá»™t thịt vá»›i nhau, thì lại hò hét, đòi đấm, đòi đá còn đối vá»›i ngưá»i ngoà i á»§ rÅ© như gà nhúng nước!....
Tây Môn Sư nắm chặt hai bà n tay bước tới một bước.
Tây Môn Hồ nÃn lặng, bế luôn Lý Quan Anh, chạy Ä‘i.
Con đưá»ng đó rất rá»™ng, khoảng trước cá»a tiêu cục thưa thá»›t khách bá»™ hà nh, nhưng Ä‘i được má»™t quãng, Tây Môn Hồ thấy trước mặt là khu chợ nhóm, thiên hạ qua lại quá đông đúc, hắn không tiện bế ngưá»i, nên đặt Lý Quan Anh xuống, rồi dìu y lê từng bước má»™t tiến tá»›i.
Hắn vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- Äồng bà o huynh đệ đối xá» vá»›i nhau như váºy nghÄ© ra chua chát quá chừng!
Hắn gá»i Lý Quan Anh:
- Lý huynh thấy đó chứ? Äối vá»›i huynh trưởng, tiểu đệ còn Ä‘oạn tuyệt được nghÄ©a tình, trái lại, đối vá»›i bằng hữu, tiểu đệ vẫn giữ nguyên mức độ thâm giao! Sở dÄ© tiểu đệ nhẫn nhục, không muốn cùng đại ca sanh sá»±, là vì Lý huynh đã bị con yêu nữ đó chế ngá»±, nếu tiểu đệ đại náo tiêu cục, thì Lý huynh khó được yên là nh vá»›i chúng. Tiểu đệ mong rằng, trong tương lai, Lý huynh đừng bao giá» quên...
Hắn dìu Lý Quan Anh đến má»™t khách sạn, định tìm phòng trá», chá» cho huyệt đạo cá»§a Lý Quan Anh trở lại bình thưá»ng, rồi hãy tÃnh đến những gì phải là m sau đó.
Nhưng, vừa đến cá»a khách sạn, hắn chạm mặt vá»›i má»™t lão nhân từ bên trong Ä‘i ra.
Lão nhân váºn chiếc áo mà u xanh, gương mặt trầm trầm, niá»m ưu tư xuất hiện lên rõ rệt.
Nháºn ra lão nhân, bất giác Tây Môn Hồ giáºt mình.
Lão nhân trông thấy cả hai, cũng biến sắc.
Thì ra, lão nhân chÃnh là Äổ Vân Thiên, qua phút giây sá»ng sốt, lão quát lên:
- Và o đây!
Tây Môn Hồ là m gì biết được là Tôn Ngá»c Pháºt đã trút lên đầu hắn cái tá»™i thông gian Trần Thanh Như, nhưng phà m những kẻ có là m Ä‘iá»u ta báºy, thưá»ng giáºt mình khi tiếp cáºn vá»›i má»™t ngưá»i nà o không lắm thiện cảm đối vá»›i mình.
Cho nên, chưa nghe Äá»— Vân Thiên hà i tá»™i, hắn đã sợ rồi. Láºp tức hắn buông Lý Quan Anh xuống tại chá»—, rồi phóng chân chạy như bay.
Cái mối tình bằng hữu thâm háºu hắn vừa khoe khoang vá»›i Lý Quan Anh, hắn bá» luôn tại chá»— cho Lý Quan Anh giữ lấy, nhá»› mãi nhá»› suốt Ä‘á»i!
Äá»— Vân Thiên láºp tức Ä‘uổi theo ra đưá»ng, nhưng Tây Môn Hồ đã mất dạng trong đám đông.
Lão không thể sục sạo tìm má»™t ngưá»i giữa biển ngưá»i, vì tráºt tá»± xã há»™i phải được tôn trá»ng, Ãt nhất cÅ©ng trong lúc ban ngà y ban mặt.
Lão đà nh trở và o khách sạn, nhìn Lý Quan Anh Ä‘iểm nụ cưá»i lạnh há»i:
- Ngốc tá»! Trên Ä‘á»i nà y, chẳng có ai ngu xuẩn bằng ngươi! Gian phu ở bên mình, lại nháºn là bằng hữu, rồi Ä‘i khắp bốn phương trá»i, tìm kẻ vô cô để trị tá»™i để trị tá»™i Ä‘oạt vợ nhà ?
Nếu ta không thương hại cái cảnh bị vợ phụ phà ng, thì ta quyết không dung thứ hà nh động hồ đồ của ngươi. Ngươi có biết là mình đã bị một gã gian manh lừa cho và o tròng chăng?
Nói là tha, bất quá lão tha chết cho Lý Quan Anh, chứ sá»± hồ đồ cá»§a y gây những háºu quả quan trá»ng phi thưá»ng, khi nà o lão bá» qua được?
Lão rút chân lên, đá mạnh và o Lý Quan Anh, bắn tung y bay ra ngoà i xa.
Cái đá đó, chẳng phải lão phát ra để trừng phạt y, lão chỉ muốn cảnh cáo y thôi, đồng thá»i nhân cảnh cáo, lão giải khai huyệt đạo cho Lý Quan Anh luôn.
Bởi lão luyện trên giang hồ như Äá»— Vân Thiên, là m gì lão chẳng nháºn ra được y bị Ä‘iểm huyệt?
Song, lão phà công vô Ãch.
Lối Ä‘iểm huyệt cá»§a nữ nhân vừa rồi, là má»™t thá»§ pháp độc đáo cá»§a ngưá»i trong Äế Vương Cốc, lão mong gì giải hóa được các huyệt đạo bị bế?
Lý Quan Anh bị bắn bay Ä‘i xa xa, vẫn bất động như thưá»ng.
Y không cỠđộng được, trước cÅ©ng thế, nhưng y còn nghe được, còn đủ lý trà để hiểu biết, nghe Äá»— Vân Thiên tiết lá»™ sá»± tình, y vừa kinh hãi, vừa phẫn ná»™, thầm nghÄ©:
“Ngu? Ta là má»™t kẻ ngu đến thế sao?...†Tức uất quá độ, máu trong ngưá»i sôi động, chân khà nghịch hình, y hôn mê ngay.
Äá»— Vân Thiên chưa biết là Lý Quan Anh bị Ä‘iểm huyệt vá»›i má»™t thá»§ pháp độc đáo, Ä‘inh ninh là bị cái đá đó, y phải cỠđộng được ngay.
NgỠđâu, y vẫn nằm yên tại chỗ.
Bất giác lão hét lên:
- Ngươi giả chết à ? Ngươi định ăn vạ ta đấy à ?
Lão chưa kịp là m gì kế tiếp, má»™t tên tiểu nhị từ phÃa háºu hÆ¡ hải chạy ra, gá»i to:
- Lão gia Æ¡i! Nguy rồi! Vị tiểu thÆ¡ cá»§a lão gia bá»—ng nhiên đá bay cá»a chạy đị..
Äá»— Vân Thiên biến sắc, giáºm chân thình thịch:
- Nó... nó...
Lão không thể cháºm má»™t phút giây nà o, vả lại lão nói là m gì nữa bởi nói vá»›i ai, ai sẽ là m gì giúp Ãch được lão?
Lão theo tên tiểu nhị và o nhà trong ngay.
Vị tiểu thÆ¡, không ai khác hÆ¡n là Äá»— Quyên, từ lúc Äá»— Vân Thiên mang nà ng theo lão đến bây giá», nà ng luôn luôn loạn trÃ, do đó, để phòng nguy hại, Äá»— Vân Thiên nhốt hẳn nà ng má»™t nÆ¡i không cho nà ng tiếp cáºn vá»›i ai cả.
Hiện tại, nà ng phá cá»a chạy Ä‘i, Äá»— Vân Thiên là m sao không lo sợ cho được?
Nà ng là gái, lại nhá» tuổi, lại Ä‘iên loạn, má»™t mình lạc lõng ngoà i Ä‘á»i, nà ng sẽ gặp bao nhiêu hiểm nguy?
Trong khi lão lo sợ cho con gái thì bên ngoà i khách sạn, bá»n chưởng quỹ và gia nhân lại lo sợ cho Lý Quan Anh, bởi y nằm bất động chẳng khác nà o y đã chết rồi.
Viên chưởng quỹ kêu lên:
- Nếu y chết luôn tại đây thì chúng ta phải là m sao? Trá»i! Tai há»a đâu lại đây, lại đến vá»›i chúng ta bất ngá» như thế nà y?
Một tên gia nhân đỠnghị:
- Hay là mình khiêng y ra khá»i khách sạn, đến má»™t nÆ¡i nà o đó thuáºn tiện, mình bá» y xuống, rồi âm thầm trở vá»?
Hắn xuýt xoa:
- Chứ để y lại đây, rá»§i y chết gấp thì tháºt là phiá»n phức cho chúng ta không Ãt váºy!
Viên chưởng quỹ tán đồng liá»n, láºp tức chá»n hai gã gia nhân lá»±c lưỡng, dặn dò chúng mấy Ä‘iá»u cần thiết.
Hai gã gia nhân chưa kịp hà nh động, bá»—ng má»™t thiếu nữ có sắc đẹp tuyệt vá»i từ bên ngoà i khách sạn bước và o.
Nà ng đảo mắt nhìn thoáng qua má»i ngưá»i má»™t lượt, Ä‘oạn há»i:
- Các ngươi là m gì thế?
Viên chưởng quỹ và gia nhân, không má»™t ai có lá»i chi giải thÃch...
Thiếu nữ trông thấy Lý Quan Anh vụt trầm gương mặt đoạn bảo:
- Mang hắn và o gian phòng nà o đó!
Một gia nhân ấp úng:
- Hắn... nhưng hắn...
Thiếu nữ gạt ngang:
- Hắn chưa chết, các ngươi định chôn sống hắn sao?
Nà ng còn nhá» tuổi, song ăn mặc sang trá»ng gia dÄ© cái khà thái cá»§a nà ng rất khác thưá»ng, má»™t con ngưá»i như váºy hẳn phải xuất thân từ má»™t thế gia, vá»ng tá»™c, bá»n ngưá»i trong khách sạn chẳng dám nói vá»™i khiêng Lý Quan Anh và o phòng.
Äúng như lá»i nữ nhân trên cá»— xe đã bảo, thá»i khắc trôi qua huyệt đạo cá»§a Lý Quan Anh tá»± giải khai, y tỉnh lại.
Tỉnh lại, có khác nà o y vừa từ cÆ¡n má»™ng trở vá» thá»±c tế, và điá»u là m cho y kinh ngạc hÆ¡n hết, là mình Ä‘ang nằm trong má»™t gian phòng ấm áp, bên cạnh có má»™t thiếu nữ rất đẹp Ä‘ang ngồi nhìn y, chừng như nà ng chu toà n an ninh cho y, trong thá»i gian y bất tỉnh.
Y nhìn sững nà ng, nháºn ra gương mặt đó rất quen, nhưng trong phút giây bất ngá», y không nhá»› rõ nà ng là ai.
Suy nghÄ© má»™t lúc, bá»—ng y thức ngá»™, thì ra nữ nhân chÃnh là ngưá»i mà Xuân Sảo Äao Ngô Thất trước đây, đưa đến cho Tần Sấu Ông chữa trị.
Nà ng là ái thiếp của Ngô Thất.
Bất giác y kêu lên:
- Trá»i! Ngô phu nhân! Phu nhân có mặt tại đây à ?
Thiếu nữ ngơ ngác.
Nà ng lấy là m lạ tại sao Lý Quan Anh lại nháºn ra được nà ng! Nhìn y má»™t chút, nà ng báºt cưá»i há»i:
- Ngươi nháºn ra ta?
Lý Quan Anh không đáp câu há»i đó, bởi vì có đáp cÅ©ng thừa, y đã gá»i nà ng là Ngô phu nhân, tức nhiên y nháºn ra ngưá»i rồi.
Y há»i lại:
- Bây giá», Ngô lão tiá»n bối ở đâu, phu nhân?
Thiếu nữ Ä‘iá»m nhiên:
- Lão ấy ở đâu, Ä‘iá»u đó có can gì đến ta? Ta hy vá»ng là từ nay đối thoại vá»›i ta, đừng bao giá» ngươi đỠcáºp đến cái lão thất phu đó nữa!
Lý Quan Anh hết sức lấy là m lạ.
Trên Ä‘á»i nà y, là m gì có má»™t ngưá»i vợ không thÃch nghe ai nói đến tên chồng.
Trừ ra, vợ chồng không còn âu yếm với nhau, thì lại là một chuyện khác.
Nhưng, lão ấy hết lòng lo lắng cho nà ng kia mà ? Trong lúc đưa nà ng đến cho Tần Sấu Ông giải độc Tình Nhân Tiá»…n, lão có thể giết được Tần Sấu Ông, nếu há» Tần từ khước giải độc, lão có thể giết bất cứ ai, cho Tần Sấu Ông vui mà ưng thuáºn chữa trị cho nà ng.
Lo cho nà ng như váºy, là tình chồng rất nặng, lẽ đâu nghÄ©a vợ lại Æ¡ há»?
Y ấp úng:
- Phu nhân... Phu nhân...
Thiếu nữ chặn lá»i:
- Ta tên là Mạch Như Tuyết sao ngươi không gá»i tên ta, cứ dùng mấy tiếng Ngô phu nhân đó mãi? Phu nhân gì cá»§a lão thất phu há» Ngô đó mà ngươi gá»i?
Nà ng vá»›i tay, lấy má»™t chén trà , đưa đến táºn miệng Lý Quan Anh.
Lý Quan Anh cà ng khó hiểu thái độ của nà ng.
Ngô Thất hết sức lo lắng cho nà ng, Ä‘iá»u đó chứng tá» lão ta yêu nà ng tha thiết, thế tại sao nà ng lạnh nhạt vá»›i lão quá chừng, gần như nà ng xem lão chẳng khác nà o má»™t kẻ thù?
Má»™t kẻ tá» thù, mà nghe đến cái tên thôi, nà ng cÅ©ng thấy cÆ¡n háºn bừng lên?
Nhưng, y không kinh ngạc lâu, bởi y vừa nghĩ đến hoà n cảnh của mình.
Y chẳng yêu Trần Thanh Như tha thiết hay sao? Y chẳng xem Trần Thanh Như như lẽ sống của y sao?
Thế mà Trần Thanh Như vẫn phụ phà ng y được.
Thì ra, nữ nhân là loà i rắn độc, không hơn không kém, có thể bảo hỠcòn độc hơn loà i rắn, hỠcà ng đẹp, lại cà ng độc.
Nữ nhân, là má»™t cái gì mà nam nhân cần phải tránh xa, giả như có muốn gần thì đừng bao giá» cho há» má»™t giá trị, dù là giá trị nhá» má»n.
Phải xem nữ nhân như má»™t váºt tiêu khiển, cần thì mò đến, không cần thì hất ra.
Y sôi giáºn, sôi giáºn vì ám ảnh việc cá»§a mình, sôi giáºn thay luôn cho Xuất Sảo Äao Ngô Thất.
Y đưa tay lên, đẩy chén trà trở lại Mạnh Như Tuyết, giá»ng y nghiêm lạ:
- Nam nữ thá» thá» bất thân. Huống chi cô nương là ngưá»i có chá»§! Hãy giữ tròn khoảng cách lá»… độ giữa chúng ta.
Mạnh Như Tuyết sững sá».
Có lẽ đây là lần thứ nhứt, nà ng gặp một nam nhân cự tuyệt sự săn đón của nà ng.
Nà ng săn đón Lý Quan Anh, với dụng ý gì?
Tuy nhiên, nà ng không há» giáºn dá»—i, Ä‘iá»m nhiên cưá»i, rồi thốt:
- Ngươi qua khá»i cÆ¡n nguy, chứ ná»™i thương chưa hoà n toà n dứt đâu, giáºn mà là m gì, giáºn là có hại cho sức khá»e cá»§a ngươi!
Mặt đẹp như ngá»c, ánh mắt ngá»i biếc hÆ¡n sao thu dưới thái dương sáng rá»±c, nà ng có vẻ hấp dẫn phi thưá»ng, nhìn đá, đá cÅ©ng rung rinh, huống hồ con ngưá»i bằng xương bằng thịt?
Ai ở trong trưá»ng hợp cá»§a Lý Quan Anh, cÅ©ng phải buông hồn chÆ¡i vÆ¡i theo sóng mắt cá»§a nà ng.
Nhưng, Lý Quan Anh là con chim bị tê, những nét quyến rÅ© đó chẳng mảy may dao động con tim y, bởi gương mặt, ánh mắt, nụ cưá»i cá»§a nà ng tạo cho y má»™t liên tưởng ngưá»i vợ yêu quý cá»§a y, vợ y đã Ä‘em ánh mắt nụ cưá»i hiến dâng cho kẻ khác, vợ y đã áp gương mặt đẹp ká» môi, ká» mÅ©i kẻ khác.
Y không thấy cái gì thanh khiết khả ái trong gương mặt, ánh mắt, nụ cưá»i cá»§a Mạnh Như Tuyết, trái lại tất cả là hiện thân cá»§a sá»± dâm ô, tất cả nói lên má»™t phản bá»™i nhuốc nhÆ¡.
Trần Thanh Như phản bá»™i y, Mạnh Như Tuyết phản bá»™i Ngô Thất, dù Mạnh Như Tuyết không là vợ y, chung quy vẫn là má»™t ả lẳng lÆ¡, dâm dáºt, cà ng nhìn, y cà ng sôi giáºn, rồi y tưởng như vợ y Ä‘ang ở trước mặt.
Bất giác, y hét lên:
- Ra ngay! Ra khá»i phòng nà y! Tại hạ chết, mặc tại hạ, cô nương khá»i phải phà tâm lo lắng.
Chưa hả, y bá» luôn hai tiếng cô nương, dùng cái giá»ng cá»™c lốc quát lá»›n hÆ¡n:
- Ra gấp! Ngươi cháºm trá»…, ta sẽ ngồi dáºy, ta xuống giưá»ng quăng ngươi ra bên ngoà i ngay!
Y dồn Mạnh Như Tuyết trong cảnh chán chưá»ng quá độ, y không còn giữ má»™t Ä‘iểm nhân tÃnh nà o, dù đáng lý ra y nên tháºn trá»ng hÆ¡n má»™t chút, bởi đối tượng là nữ nhân, đại trượng phu không thể cá»™c lốc đối vá»›i nữ nhân.
Lạ lùng thay, Mạnh Như Tuyết không phiá»n.
Trái lại, nà ng vẫn cưá»i tươi, cưá»i ngá»t hÆ¡n trước. Giá»ng nà ng ấm dịu hÆ¡n trước:
- Uống chén trà nà y Ä‘i, uống cho khá»e ngưá»i, rồi muốn Ä‘uổi xô gì, tùy ý.
Nà ng vén ống tay áo, để lộ một cổ tay tròn lẳn, trắng mịn. Ngoà i cổ tay đó, là bà n tay đẹp, vun tròn, ngoà i bà n tay có năm ngón tay thon tròn, trắng mịn.
Năm ngón tay ká»m chén trà bốc khói thÆ¡m, tay hấp dẫn, trà hấp dẫn, nụ cưá»i hấp dẫn, đưa đón cÅ©ng hấp dẫn luôn.
Có phải vì lòng trắc ẩn mà nà ng cứu Lý Quan Anh chăng?
Cứu y, là một cái ơn, sắc đẹp của nà ng là một hấp lực hai sự kiện đó vẫn không là m cho Lý Quan Anh động tâm!
Kỳ quái tháºt!
Tá»± nhiên, Mạnh Như Tuyết phải lấy là m lạ. Trên Ä‘á»i nà y, má»™t kẻ không động tâm vì hai sá»± kiện đó, hẳn phải là má»™t quái váºt chứ chẳng là con ngưá»i.
Bình sanh nà ng được thiên hạ nuông chiá»u, thiên hạ đó là những ngưá»i thân thÃch, trong gia đình trong quyến thuá»™c.
Luôn luôn, nà ng được nuông chiá»u thà nh nà ng có cảm tưởng là nà ng sanh ra để được má»i ngưá»i nuông chiá»u.
GiỠđây, Lý Quan Anh hất nà ng như hất má»™t váºt phế thải, má»™t váºt đáng tởm.
Bảo sao nà ng không lấy là m lạ?
Khi má»™t nữ nhân động tánh hiếu kỳ, thì đừng mong có má»™t mãnh lá»±c nà o ngăn cản nữ nhân đó tìm má»i cách thá»a mãn tÃnh hiếu kỳ.
Cho nên, Mạnh Như Tuyết không giáºn, trái lại nà ng còn là m là nh hÆ¡n, có Ä‘iá»u thà nh tháºt hay giả dối, thì chỉ có má»—i mình nà ng biết mà thôi.
Thói thưá»ng cá»§a nữ nhân, là ai nương chiá»u há», há» cà ng là m cao, há» cà ng khinh thưá»ng, dù đúc nhà và ng chứa há», há» cÅ©ng khinh như thưá»ng.
Trái lại, ai miệt thị há», há» hững vá»›i nhan sắc há», há» cà ng Ä‘eo Ä‘uổi theo kẻ đó, dù kẻ đó ở nhà tranh vách đất, dÆ¡ bẩn, nghèo hèn, há» cÅ©ng tìm đến.
Tìm đến để truy nguyên sá»± há» hững đó, bá»i há» tin rằng trên thế gian, chẳng có cái gì đứng vững trước nhan sắc cá»§a há».
Há» thừa quyá»n năng đánh đổ má»i kháng cá»±, há» tin như váºy.
Cho nên, Xuất Sảo Äao Ngô Thất tôn nà ng như thần tượng, nà ng vẫn có thể bá» bục thá», phiêu lưu trong cảnh giá»›i tình cảm tìm cái lạ.
Lý Quan Anh xua đuổi nà ng, nà ng lại nhà o và o.
Bà n tay kia nà ng đã đưa ra, nâng nhẹ nơi má Lý Quan Anh, bà n tay đang cầm chén trà , cũng đưa tới, chén trà kỠmiệng y.
Còn gì hấp dẫn hơn cái cảnh đó?
Dù cho ai không đau ốm, cũng muốn được đau ốm để hưởng cái săn sóc êm dịu đó!
Nhưng, Lý Quan Anh cố gượng ngồi dáºy, đưa tay gạt tay cầm chén trà cá»§a nà ng ra xa, lần nà y thì y mắng tháºt sá»±:
- Ngô lão tiá»n bối là báºc anh hùng có đối xá» tệ bạc vá»›i ngươi chăng, sao ngươi chẳng giữ gìn thân giá, lại buông lung cái thói sá»— sà ng như thế? Nếu thiên hạ thấy được hà nh động cá»§a ngươi, thì còn gì danh dá»± cá»§a chồng, mà ngươi là m sao nhìn thiên hạ chứ?
Mạnh Như Tuyết thản nhien:
- Ai thấy, mặc ai, có can gì đến ai mà dị nghị ta? Lão ấy thấy thì mặc lão, lão là m gì ta được, khiến ta phải ngán? Lão là chồng ta? Buồn cưá»i lắm! Má»™t kẻ có cái tuổi đáng cha ta lại là chồng à ? Chẳng lẽ ta phải Ä‘eo sát má»™t bên lão, để là m vui cho lão bất cứ trong phút giây nà o, chẳng lẽ ta phải chiá»u theo má»i cái hứng cá»§a lão? Ta cÅ©ng có tá»± do cá»§a ta chứ, ta cÅ©ng phải xuất ngoại, thỉnh thoảng tìm vui chứ?
Lý Quan Anh sôi giáºn cá»±c độ, chỉ thẳng tay và o mặt nà ng, lá»›n tiếng mắng nặng hÆ¡n:
- Ngươi... ngươi... vô sĩ... vô sĩ...
Mạnh Như Tuyết mỉm cưá»i, cháºn lá»i:
- Mắng ta tháºt sá»± à ?
Lý Quan Anh gầm lên:
- Mắng ngươi đó! Mắng tháºt đó! Ta không mắng ngươi, dá»… thưá»ng ta mắng chó à ?
Mạnh Như Tuyết thản nhiên:
- Ngươi thÃch mắng ta? Cứ mắng Ä‘i, mắng nữa Ä‘i! Bình sanh ta chưa há» nghe ai mắng ta, ta chưa biết cái thú cá»§a kẻ bị mắng, bây giá» ta muốn nếm cái thú đó, xem nó như thế nà o?
Lý Quan Anh tức uất, cơ hồ hôn mê trở lại như cũ.
Y chưa nói gì thêm, Mạnh Như Tuyết lại tiếp:
- Ngươi thá» thương, lại cô đơn quá chừng, ngươi cần phải có ngưá»i bầu bạn vá»›i ngươi, ta giúp ngươi quên phần nà o niá»m cô đơn tịch mịch, ta săn sóc ngươi, Ä‘iá»u đó có gì bất lợi cho ngươi đâu, lai quyết ngươi lại hất há»§i, Ä‘uổi xô ta? Ta cÅ©ng chẳng đến nổi xấu xà kia mà !
Hay là ngươi cho rằng ta không xứng đáng với ngươi?
Lý Quan Anh phẩn háºn phi thưá»ng, thầm nghÄ©:
- “Kẻ khác, là m ô nhục vợ ta, tạo sao ta không trả thù Ä‘á»i? Tại sao ta trá»ng nhân loại?
Nhân loại lừa gạt lẫn nhau chăng? Tại sao ta không thể dâm loạn vợ ngưá»i, trong khi ngưá»i dâm loạn vợ ta?†Y rÃt lên má»™t trà ng cưá»i ghê rợn, gằn từng tiếng:
- Ngươi thá»±c tâm Ä‘eo dÃnh bên ta à ?
Mạnh Như Tuyết trông thấy thái độ hung tà n cá»§a Lý Quan Anh, gương mặt hầm hầm, ánh mắt nóng rá»±c, tá» rõ cái khà độ cá»§a má»™t nam nhân trà n đầy phương cương, lẫm liệt, khác hẳn vá»›i Ngô Thất dịu hiá»n chỉ biết thụ động chứ chẳng có má»™t Ä‘iểm nhá» quáºt cưá»ng, nà ng thÃch quá.
Nà ng thÃch vì trước mặt nà ng là má»™t trái cấm, nhất định nà ng phải ngoạm cái trái cấm đó má»›i được.
Nà ng gáºt đầu.
Lý Quan Anh báºt cưá»i ha hả:
- Theo ta? Hạng ti tiện như ngươi, ta cầu đừng gặp và ta rất khinh, nếu ngươi theo sát bên ta, thì đừng trách sao ta thỉnh thoảng lại hà nh hạ, ta muốn trá»i, ngươi hay trá»i, ta bảo đất, ngươi hay đất. Tuyệt đối không chịu nổi thì cút, cút ngay bây giá» cà ng hay! Ngươi nghe chưa?
Mạnh Như Tuyết cưá»i duyên:
- Ta lừa dối ngươi là m chi? Ta muốn thực tâm săn sóc ngươi mà ...
Nà ng cà ng dịu dà ng, duyên dáng, Lý Quan Anh cà ng mắng nặng. Y cà ng mắng nặng, nà ng cà ng thấy thÃch cái nhân cách cá»§a y, cái thÃch đó, chẳng bao giá» nà ng bắt gặp ở Ngô Thất.
Trên Ä‘á»i nà y, có cái chi lạ mà con ngưá»i không ham thÃch, nhất là nữ nhân?
Cho rằng hiện tại, Mạnh Như Tuyết mê Lý Quan Anh, cÅ©ng chẳng quá đáng chút nà o, cà ng mê y, nà ng cà ng bám sát y hÆ¡n, y cứ mắng, cứ xô Ä‘uổi, nà ng cà ng quyết tâm phục thị, nà ng phải là m cho kỳ được việc đó bằng má»i giá.
Lý Quan Anh luôn miệng mắng nà ng, nà ng vẫn mỉm cưá»i, là m tất cả má»i việc hữu Ãch cho y.
Oán há»n tÃch trữ từ lâu, sau ngà y khám phá ra được là Trần Thanh Như phản bá»™i, y Ä‘em đổ trút cả lên đầu Mạnh Như Tuyết.
* * * Xe chuyển bánh, ngá»±a nện vó, xe và ngá»±a tiến Ä‘á»u Ä‘á»u.
Äoà n tùy tùng phÃa háºu, gồm tám tên, tám tên cỡi sáu con ngá»±a.
Một con do Phương Cự Mộc cỡi, một con cấp cho Triển Mộng Bạch. Sỡ dĩ Phương Cự Mộc phải cỡi ngựa, thay vì ngồi xe như trước, là vì hắn phải kèm theo Triển Mộng Bạch.
Hắn vừa giục ngá»±a, vừa gá»i Triển Má»™ng Bạch:
- Triển công tá»! Cái hôm đó...
Hắn muốn dò la tin tức vỠThiên Phong Kiếm, tìm hiểu lão ấy hiện ra sao, hạ lạc địa phương nà o.
Nhưng, Triển Mộng Bạch chỉ hừ lạnh không nói gì.
Phương Cá»± Má»™c thất vá»ng, hắn cố gượng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, trÆ¡ trẽn tiếp:
- Kỳ quái tháºt, sau diá»…n tiến tại tòa đạo quán, Phấn Hầu gia đột nhiên biến mất, nếu tại hạ không gặp được Nhị cung chá»§, thì chẳng rõ tại hạ phải phiêu bạt đến nÆ¡i nà o!
Triển Má»™ng Bạch vẫn nÃn lặng.
Mấy lần gợi chuyện, Phương Cá»± Má»™c không là m sao cho Triển Má»™ng Bạch nói má»™t lá»i.
Cuối cùng rồi hắn cÅ©ng phải nÃn luôn.
Xe và ngá»±a ra khá»i thà nh, chạy Ä‘i rất gấp, chạy như sợ không còn kịp thá»i gian nữa.
Äiá»u đó là m cho Triển Má»™ng Bạch lấy là m lạ, muốn há»i lý do nÆ¡i Phương Cá»± Má»™c, song nghÄ© lại, mình đã cá»± tuyệt má»i cuá»™c đà m thoại vá»›i hắn rồi, chẳng lẽ bây giá» lại khui chuyện vá»›i hắn?
Chà ng đà nh giữ niá»m thắc mắc, chá» má»™t dịp nà o đó.
Chà ng nhìn ra hai bên đưá»ng, cây chạy lùi lại, nhanh không thể đếm, cà ng thắc mắc hÆ¡n vá» việc Ä‘oà n xe ngá»±a bôn trình quá gấp.
Nhìn lên không, thấy thái dương đã chếch vá» Tây, ngỠđã quá lâu, nhá»› đến giá» ngá», là nhá»› đến bữa trưa, và chà ng nhá»› luôn là từ sáng sá»›m, chà ng chưa ăn gì.
Tiệc rượu do Tây Môn Sư thiết đãi, chà ng chỉ há»›p qua mấy ngụm rồi biến cố xảy ra cho đến bây giá», tÃnh lại thì trá»n má»™t đêm cá»™ng thêm hÆ¡n ná»a ngà y, chà ng chẳng ăn gì, kể cả cái uống.
Äói!
Tự nhiên quên đi thì chẳng sao, nhớ đến thì ai ai cũng phải đói. Hiện tại chà ng đói lã.
Nhưng, đói cũng phải ráng chịu, chẳng lẽ kêu vang lên cho xe ngựa ngừng, tìm cái ăn, cái uống?
Vả lại tìm đâu trên khoảng đưá»ng dà i, chưa đến thị thà nh nà o?
Chà ng lại ôm thêm cái đói nơi mình, đói hòa với thắc mắc là m tâm hồn chà ng mông lung...
Bá»—ng, má»™t ngá»n gió mát quét ngang qua mặt chà ng.
Bất giác chà ng nhìn lên, thấy trước mặt mênh mông trá»i nước má»™t mà u, nước và trá»i liá»n mà vá»›i nhau.
Vùng trá»i nước bao la trước mắt chÃnh là Thất Hồ.
Thì ra, chà ng đã đến Thất Hồ.
Trên mặt hồ, xuôi ngược những cánh buồm, buồm trắng, nước xanh vẽ lên khung cảnh tuy mộc mạc nhưng đẹp vô cùng.
Rất tiếc, Triển Mộng Bạch hiện mang tâm sự trùng trùng, còn đâu rỗi rảnh để thưởng thức cái đẹp trước mắt?
Xe ngựa đến hồ, chưa dừnglại ngay, còn chạy vòng quanh một lúc.
Từ trong xe, Nhị cung chủ thò đầu qua bức rèm, ra lịnh gì đó, rồi nà ng thốt bâng quơ:
- Äến rồi!
Câu đó, đúng là nà ng thốt cho Triển Má»™ng Bạch nghe, nhưng nà ng không gá»i chà ng.
Chứ thá»±c sá»± thì nà ng cần gì phải nói vá»›i bá»n tùy tùng, chẳng lẽ chúng chẳng biết sao?
Nà ng nói là đã đến nơi, tự nhiên xe dừng.
Xa xa, nÆ¡i phÃa trước chá»— dừng xe, là má»™t khu rừng lá»›n, trong khu rừng lá»›n có đủ loại cây, lại có má»™t khu rừng dâu nhá».
Trong khu rừng dâu, có nhiá»u thiếu nữ xinh đẹp Ä‘ang hái lá dâu.
Những thiếu nữ đó, lui tá»›i nhá»™n nhà ng, cưá»i cưá»i nói ná»›i vá»›i nhau, vui vẻ quá chừng.
Vùng Giang Nam, nổi tiếng là nÆ¡i lắm gái đẹp, thì những nữ nhân nà y hẳn phải được chá»n lá»±a trong số những nà ng đẹp nhất, có như váºy má»›i nói lên được sá»± cầu kỳ cá»§a báºc chá»§ nhân.
Äịa phương nà y, cá»§a danh gia vá»ng tá»™c nà o?
Nhị cung chá»§ xuống xe, thở má»™t hÆ¡i dà i, hẳn nà ng khó chịu lắm, bây giỠđược nÆ¡i khoảng trống trải, nà ng nghe niá»m thanh sảng trà n ngáºp tâm tư, cái hứng dâng lên, và chừng như nà ng quen lối sống nhà n hạ, phút giây bá»±c bá»™i, trở lại bình thưá»ng, cái hứng cà ng cao hÆ¡n.
Nà ng thốt bâng quÆ¡, cái tánh cá»§a nà ng hay thốt bâng quÆ¡, dù muốn nói vá»›i ai đó, nà ng cÅ©ng không cần hướng vá» ngưá»i đó, tá»± ngưá»i đó phải hiểu lấy. Cho nên khi nà ng mở miệng là tất cả bá»n ngưá»i tùy tùng phải chú ý, xem có đúng chÃnh là mình mà nà ng hướng câu nói đó hay không!
Äúng thì đáp nhanh, cháºm đáp là có tá»™i. Không đúng thì im thim thÃp.
Nà ng thốt bâng quơ:
- Có lẽ là nơi đây rồi!
Không ai dám nói phải hay không phải cái nơi mà nà ng muốn đến, và ai ai cũng chú ý, chỠxem nà ng có sai khiến chi chăng?
Bỗng, nà ng quay vỠTriển Mộng Bạch:
- Ta quên há»i ngươi! Chứ ngươi tên gì?
Triển Mộng Bạch đang nhìn và o mông lung, như chẳng nghe chi cả.
Chà ng không nghe tức nhiên không đáp.
Phương Cá»± Má»™c đáp thay, hắn đóng vai bao sân, hắn phải hiểu biết tất cả, để tùy thá»i, tùy việc, cung cấp cho Nhị cung chá»§ những chi tiết cần thiết, dù không hẳn Nhị cung chá»§ há»i hắn, dù những chi tiết đó không thuá»™c cá nhân cá»§a hắn:
- Chừng như Triển công tỠcó cái tên là Bạch, chữ lót là Mộng.
Nhị cung chá»§ mỉm cưá»i:
- Triển Má»™ng Bạch! Hì hì! Má»™ng... là nằm má»™ng, chắc ngươi thưá»ng nằm má»™ng, và trong má»™ng thưá»ng thấy Lý Bạch? Lý Thái Bạch, Lý Trưá»ng Canh tinh quân... Cái tên nghe ra cÅ©ng thú vị đấy chứ!
Äá»™t nhiên, Triển Má»™ng Bạch quay mình lại, cao giá»ng trả liá»n:
- Còn ngươi, ngươi tên gì?
Chà ng há»i nà ng, nhưng đôi mắt lại trừng trừng nhìn Phương Cá»± Má»™c. Chà ng nhìn nháºn, bởi chà ng biết Phương Cá»± Má»™c sẽ kinh hãi trước thái độ cá»™c lốc cá»§a chà ng, hắn chẳng bao giá» chịu cho ai vô lá»… đối vá»›i Nhị cung chá»§, và chà ng há»i trắng trợn như váºy là vô lá»… lắm rồi.
Äôi mắt cá»§a chà ng bốc ngá»i tinh quang, ẩn ước có vẻ quáºt cưá»ng.
Nhị cung chá»§ cưá»i vang:
- Ha ha! Ta tên gì? Ngươi há»i ta, sao lại nhìn hắn? Hắn không dám nói gì đâu, ngươi muốn biết, ta nói cho biết. Ta là Tiêu Phi VÅ©. Ngươi nên nhá»› kỹ đấy!
Triển Mộng Bạch trả tiếp một đòn thứ hai:
- Phi Vũ? Vũ là mưa, mưa lại bay được à ? Thú vị quá chừng!
Chà ng mỉa lại, gương mặt chà ng lạnh như giá băng, chà ng còn muốn gương mặt đó lạnh hÆ¡n, để chứng tá» má»™t sá»± khinh miệt, để biểu lá»™ cái độ quáºt cưá»ng cao vút.
Tiêu Phi VÅ© không lấy là m Ä‘iá»u, cưá»i tươi như thưá»ng:
- Thú vị là cái chắc rồi, cà ng thú vị hơn nữa là bằng hữu của ta trông thấy ngươi trong cái lốt đó!
Triển Mộng Bạch bĩu môi:
- Ta có cần há»™i diện vá»›i bằng hữu cá»§a ngươi đâu? Ngươi nói rằng, có nhiá»u việc muốn há»i ta, váºy muốn há»i gì ngươi hãy há»i Ä‘i, há»i gấp, nếu không thì ta Ä‘i. Ta không thể theo ngươi lâu hÆ¡n, ta không phà thá»i gian chá» ngươi, cao hứng lúc nà o, há»i lúc ấy.
Tiêu Phi VÅ© Ä‘iá»m nhiên:
- Ngươi là con của dì ba ta, cái đạo lý bắt buộc ta phải chiếu cố đến ngươi, khi nà o ta nỡ để ngươi đội mãi cái lốt ăn mà y? Dù sao ta cũng phải giữ thể diện cho dì ba ta chứ?
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Äiá»u mà ngươi muốn nói vá»›i ta, chỉ có thế thôi à ?
Chà ng xuống ngá»±a, cưá»i lạnh, rồi buông gá»n:
- Tạm biệt nhé!
Chà ng cũng muốn nói:
Vĩnh biệt, song đã chắc gì lại chẳng gặp nhau nữa, chà ng không muốn gặp, thì sao?
Nên chà ng buông gá»n hai tiếng tạm biệt.
Rồi chà ng vòng tay, sắp sá»a quay mình.
Tiêu Phi VÅ© cao giá»ng:
- Phà m là nam tá» hán, tất phải có hà nh động thác lạc, quang minh. Má»—i ngôn từ, má»—i cá» chỉ, phải rõ rà ng, như má»±c Ä‘en rÆ¡i trên giấy trắng, Ä‘en rõ Ä‘en, trắng rá» trắng, cá»› sao lại mông lung, mÆ¡ hồ? Ta bảo ngươi đến gần ta, ngá»i chiếc áo cá»§a ta, xem thÆ¡m hay thối, ngươi không dám là m, bởi không dám là m nên Ä‘i theo ta. Äi theo mà không cương quyết, không khẳng khái, Ä‘i theo vá»›i cái vẻ miá»…n cưỡng, Ä‘i má»™t lúc rồi hối háºn, chịu không nổi hối háºn, lại toan bá» Ä‘i, thế là nghÄ©a gì? Ngươi sợ ta phải không? Nam tá» hán như ngươi, phá»ng có giá trị gì?
Sao ngươi không mang lốt nữ nhân luôn? Ngươi còn dám nhìn bá»n nữ nhân như ta được chăng?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i mỉa:
- Bình sanh, ta chưa từng thấy một nữ nhân nà o như ngươi. Có lẽ từ ngà n xưa chẳng có một, mà trong vòng ngà n sau, chắc chắn không luôn! Hi hữu! Hi hữu!
Nhưng, chà ng còn đứng lại đó.
Tiêu Phi VÅ© cưá»i lá»›n:
- Trong cõi nhân sanh, là m được cái gì hi hữu, thì thú vị biết bao? Ta là má»™t con ngưá»i hi hữu, tức nhiên chẳng ai so sánh được vá»›i ta, không ai bằng ta, ngà n xưa chẳng có, ngà n sau cÅ©ng sẽ không luôn! Như váºy là má»™t vinh hạnh lá»›n lao cho ta, có chi đâu mà ngươi mai mỉa?
Nà ng ngưng cưá»i, giục:
- Thay đổi y phục Ä‘i, rồi theo ta mà gặp má»™t vị bằng hữu, đừng mang cái lốt ăn mà y chưá»ng mặt trước thiên hạ, mất thể diện cá»§a dì ba, mất luôn thể diện cá»§a ta. Sở dÄ© ta đến Giang Nam lần nầy là vì tìm vị bằng hữu đó kết giao, cho ngươi biết, má»™t nữ bằng hữu đó!
Biết đâu nhá» ngưá»i ta nể dì bà , biết đâu nhá» ta nói và o, mà ngươi sẽ được...
Triển Má»™ng Bạch trầm gương mặt, cháºn lá»i:
- Ta láºp lại câu nói cá»§a ta, má»™t lần cuối cùng, ngươi có gì muốn há»i nÆ¡i ta, cứ há»i, há»i ngay, há»i nhanh lên, xong rồi là ta Ä‘i liá»n. Ta chá» ngươi há»i, chứ chẳng phải ta cam kết là bất cứ câu há»i nà o cá»§a ngươi, ta cÅ©ng phải đáp. Không, ta không bị rà ng buá»™c gì cả, ngươi nhá»› như váºy Ä‘i! Äáp hay không, tùy cái hứng cá»§a ta. Còn như ngươi có cái ý muốn ta hoà n toà n tuân phục ngươi, thì đúng là ngươi nuôi má»™ng, ngươi nên tỉnh má»™ng là vừa.
Chà ng nhấn mạnh:
- Nếu ngươi chẳng há»i gì, thì ta tạm biết ngươi váºy!
Lúc đó, bá»n thiếu nữ hái lá dâu đã quy tụ lại má»™t nÆ¡i, quây quần quanh má»™t thiếu nữ có thân hình cao, tóc vấn cao, váºn áo trắng má»ng, kiểu chẹt.
Thiếu nữ đó, đứng giữa bá»n kia, nổi báºt hẳn lên như má»™t vị nữ hoà ng trong vòng á»§ng há»™ cá»§a phi tần cung nữ.
Nhóm thiếu nữ đã xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Phi Vũ.
Nhìn thấy bá»n đó, Tiêu Phi VÅ© reo lên:
- Ha ha! Liá»…u gia muá»™i tá»...
Thiếu nữ vóc cao, tóc vấn cao chạy đến như bay, chân nhẹ nhà ng như dẫm và o mây, nương mình theo gió.
Chưa đến gần, nà ng đã cất tiếng cưá»i vang:
- Tiểu thơ thơ đã đến đó, phải không? Cao hứng quá đi, thơ thơ ơi! Cao hứng chết được đấy!
Câu nói vừa dứt, nà ng đã đến cạnh Tiêu Phi Vũ rồi.
Tiêu Phi Vũ cầm cổ tay nà ng, mắng yêu:
- Liễu a đầu, đáng ghét! Ngu thơ hứa đến, tự nhiên phải đến, không lẽ ta lừa tiểu muội?
Nữ nhân đó, ạ lên má»™t tiếng, ưỡn ngá»±c, ẹo hông, báºt cưá»i ha hả:
- Dù biết váºy, ngưá»i ta vẫn trông, vẫn ngóng, ngưá»i ta chá» hÆ¡n ná»a ngà y trá»i rồi đó, phải biết chá» ná»a ngà y thì gan ruá»™t ngưá»i ta nó thấp thá»m, nó bồi hồi, nó bứt rức, nó xốn xang như thế nà o! Tại thÆ¡ thÆ¡ cả!
Thiếu nữ có dáng dấp yểu Ä‘iệu vô cùng, má»—i cỠđộng cá»§a nà ng lại biểu lá»™ má»™t sức hút mảnh liệt, nhìn nà ng, Triển Má»™ng Bạch bị hấp dẫn đến độ tâm tư mông lung ngay, không còn kịp nháºn định là nà ng có đẹp hay không, đẹp đến mức nà o...
Nà ng yếu đuối quá, chừng như gió nhẹ thổi qua cũng cuốn bay nà ng được như cuốn mất chiếc lá rơi.
Nà ng lại vô tư, vô lự, tợ hồ bình sanh chẳng có việc gì đáng cho nà ng quan tâm.
Và nà ng thản nhiên đến sá»— sà ng, dù trước mắt nà ng có mấy nam nhân, nà ng vẫn không cần giữ gìn ý tứ, cứ cưá»i, cứ nói, cứ uốn éo, cứ nhún nhẩy, như má»™t mình giữa sa mạc.
Xem ra, nà ng còn phóng túng hơn phần đông nam nhân.
Má»™t con ngưá»i như váºy, lại có kẻ tìm đến mà kết giao à ?
Thiếu nữ vẫn cưá»i, vấn nói, vẫn uốn éo, vẫn nhún nhẩy, nà ng loanh quanh bên Tiêu Phi VÅ©, mưá»ng tượng má»™t tình nhân vồ váºp tình nhân sau thá»i gian cách biệt, bá»—ng gặp gỡ bất ngá», niá»m nhá»› nhung được tuôn ra hối hả.
Tiêu Phi Vũ mắng yêu:
- Là m gì thế, con quá»· sống? Nếu ngu thÆ¡ là nam nhân, hẳn phải mê tÃt hiá»n muá»™i ngay.
Thiếu nữ cưá»i tÃt, rồi lùi lại mấy bước, đứng ngắm Tiêu Phi VÅ©, ánh mắt say sưa.
Rồi nà ng bước tá»›i chụp tay lên vai Tiêu Phi VÅ© chừng như để là m má»™t cá» chỉ thân máºt, bá»—ng nà ng thấy Triển Má»™ng Bạch đứng phÃa sau Tiêu Phi VÅ©, cách không xa lắm.
Bất giác, nà ng cau mà y, buông tay xuống lùi ra xa.
Tuy thiếu nữ có vẻ hấp dẫn lạ. Triển Mộng Bạch chỉ nhìn thoáng qua nà ng, rồi không lưu ý đến nữa.
Cho nên, lúc nà ng phát hiện chà ng, nà ng nhìn chà ng, chà ng chẳng hỠhay biết.
Tiêu Phi VÅ© thấy thần sắc cá»§a thiếu nữ chợt biến đổi, báºt cưá»i khanh khách, thốt:
- Hiá»n muá»™i hiá»m gì hắn? Tuy hắn có thân thể như váºy đó, chứ hắn cÅ©ng là biểu ca cá»§a ngu thÆ¡.
Thiếu nữ biến sắc thêm một chút, kêu lên:
- Biểu ca? Biểu ca của thơ thơ?
Tiêu Phi VÅ© mỉm cưá»i:
- Biểu muá»™i Æ¡i! Thấy nữ nhân, hiá»n muá»™i hân hoan, gặp nam nhân, hiá»n muá»™i cau mà y!
Thế hiá»n muá»™i định là m má»™t xá» nữ suốt Ä‘á»i à ?
Thiếu nữ đưa má»™t ngón tay, vẻ vòng vòng má»™t bên mà như lêu lêu cưá»i khúch khÃch:
- Không biết thẹn! Ä‚n nói như váºy mà nghe được à ? ThÆ¡ thÆ¡ mà cÅ©ng biết nói câu ấy nữa sao? Thế ra, gặp nam nhân rồi, chắc thÆ¡ thÆ¡ hân hoan lắm, và thÆ¡ thÆ¡ vồ váºp ngay, tá» cái sá»± thân máºt ngay à .
Nà ng đưa hai tay che mặt, gáºp lưng xuống, rồi báºt cưá»i sằng sặc, cưá»i trong lòng hai bà n tay.
Tiêu Phi VÅ© không giáºn, Ä‘iá»m nhiên thốt:
- Ngu thÆ¡ thá»±c sá»± là má»™t nam nhân, chứ chẳng phải nữ nhân. Từ nay, hiá»n muá»™i nên gá»i ca ca má»›i hợp lý!
Nà ng day lại Triển Má»™ng Bạch, vẫy tay, mỉm cưá»i, tiếp:
- Ngươi thấy không, nà ng hiá»m chúng ta là nam nhân, mà chúng ta thì định lưu lại đây vá»›i nà ng mấy hôm, ta chỉ sợ nà ng không tiếp nháºn.
Nà ng trở lại thiếu nữ, Ä‘e dá»a:
- Liá»…u Äạm Yên! Ngươi từ chối là có chết vá»›i ta đấy nhé!
Thiếu nữ tên Liá»…u Äạm Yên, báºt cưá»i ha hả:
- Chết với ca ca? Ca ca sẽ là m sao?
Tiêu Phi Vũ trừng mắt:
- Ta ăn tươi, nuốt sống ngươi!
Liá»…u Äạm Yên cưá»i tÃt:
- Lại đây mà ăn! Lại đây mà nuốt! Mà thôi, để tiểu muội mang xác lại cho!
Nà ng lướt tới, nhà o và o lòng Tiêu Phi Vũ.
Nhưng, còn cách Tiêu Phi Vũ độ một thước, nà ng chuyển mình, chạy bay và o khu rừng dâu.
Trong rừng dâu, đất mà u Ä‘á», trên mặt đất Ä‘á», có má»™t con đưá»ng nhá», lát đá trắng ngoằn ngoèo, xuyên rừng.
Con đưá»ng chạy dà i, sâu và o rừng, nhưng chưa táºn bìa rừng bên kia, con đưá»ng dừng lại trước má»™t vưá»n hoa.
Hoa đủ loại, tá»± nhiên có đủ mà u, hoa Ä‘ua nở, phô mà u phản ánh nắng, trông đẹp phi thưá»ng.
Vưá»n hoa lá»›n, hoa phải nhiá»u, hương hoa tá»a rá»™ng, còn cách xa vưá»n hoa, vẫn ngá»i hương hoa ngá»t mùi.
Giữa vưá»n hoa rá»™ng, có má»™t tòa tiểu lâu mà u hồng, tưá»ng xanh, quanh tòa tiểu lâu, có mấy hà ng trúc.
Cỗng rà o cũng bằng trúc.
Hai tiểu tỳ mắt sáng, y phụ đẹp, thấy ngưá»i đến, báºt cưá»i vang cá»a, rồi chạy ra mở cổng.
Nhìn khung cảnh, Tiêu Phi VÅ© thÃch thú vô cùng. Nà ng Ä‘áºp nhẹ tay lên vai Liá»…u Äạm Yên, cưá»i tán:
- Liễu đầu có diễm phúc lạ! Sống trong một cảnh trà nầy, thì đúng là tiên rồi!
Liá»…u Äạm Yên cÅ©ng cưá»i:
- Nếu là nÆ¡i còn nặng mùi trần tục, thì là m sao dám thỉnh báºc thiên kim quá bước đến viếng?
Nà ng nắm cổ tay Tiêu Phi Vũ, đưa nhau và o hà nh lang chạm trổ tinh kỳ.
Hà ng lang có lan can bá»c bên ngoà i, ngoà i lan can, còn có nhiá»u cá»™i đà o, hoa nở rá»±c rỡ, hương hoa ngà o ngạt.
Táºn đầu dãy đà o, có tòa nhà , và o nhà phải qua má»™t vá»ng cá»a hình mặt nguyệt.
Bên trên vá»ng cá»a, có bốn chữ nằm giữa hoa đà o. à tứ cá»§a bốn chữ đó chẳng có gì siêu kỳ, nhưng nét bút thì vô cùng tươi đẹp.
Nhìn nét bút, rồi nhìn hoa đà o, khách chẳng biết bút đẹp hay đà o đẹp, bởi khó mà là m một cuộc so sánh rõ rệt.
Bên trong tòa nhà đó, tất cả những váºt dụng Ä‘á»u sạch sẽ, dù ai khó tÃnh đến đâu, cố tìm tòi khắp chốn, trên cÅ©ng như dưới, chẳng là m sao thấy được má»™t cá»ng rác, má»™t hạt bụi.
Gia dÄ© cá»a sổ lấp lánh ánh sáng bên ngoà i chiếu ngáºp bên trong, vẻ thanh khiết lại cà ng hiện ra rõ rệt.
Trong khung cảnh đó, nhất định không thể dung chứa một tục khách.
Liá»…u Äạm Yên là chá»§ nhân, dÄ© nhiên phải xứng vá»›i khung cảnh rồi, mà Tiêu Phi VÅ© cÅ©ng xứng đáng như thưá»ng, xứng đáng vá»›i vẻ sang quý cá»§a nà ng.
Chỉ có Triển Má»™ng Bạch là hiện thân cá»§a trái ngược, vá»›i bá»™ y phục xác xÆ¡, vá»›i má»› tóc rối bồng, thân hình qua nhiá»u ngà y không tắm rá»a.
Nhưng, chà ng vẫn thản nhiên, luôn luôn cao mặt, tỠrõ thái độ nghêng ngang xem nơi đây cũng như đồng hoang, rừng vắng.
Cái cốt khà cao ngạo cá»§a chà ng, vững chắc như trụ đồng trồng sâu dưới ngà n lá»›p đất, dù cho chà ng và o cung và ng Ä‘iện ngá»c cá»§a báºc đế vương, cốt khà đó chẳng há» dao động, nói chi là và o má»™t ngôi nhà nhá» nÆ¡i thừa nhà n cá»§a má»™t thiếu nữ thừa bạc mà cÅ©ng lắm cầu kỳ?
Phương Cá»± Má»™c Ä‘i theo há», hắn ăn mặc khá sang trá»ng, song giữa khung cảnh đó, hắn vẫn áy náy không an.
Không lâu lắm, do lịnh cá»§a Liá»…u Äạm Yên, má»™t tiệc rượu được dá»n lên bà n.
Khá»i phải nói, tiệc rượu hẳn phải gồm những thức ăn hiếm có, thức uống tân kỳ.
Hầu rượu là hai tiểu hoà n có đôi mắt đẹp.
Chừng như trong tòa nhà nầy, chẳng có bóng dáng một nam nhân.
Liá»…u Äạm Yên cưá»i cưá»i nói nói vá»›i Tiêu Phi VÅ©, không há» bắt chuyện vá»›i Triển Má»™ng Bạch, dù là má»™t và i lá»i miá»…n cưỡng, chiếu lệ.
Nà ng lạnh nhạt vá»›i con ngưá»i có cái dáng cá»§a kẻ ăn xin?
Nà ng khinh miệt chà ng là cùng lưu, cặn bả?
Nhưng, Tiêu Phi VÅ© đã giá»›i thiệu, chà ng là biểu ca cá»§a nà ng kia mà , tại sao Liá»…u Äạm Yên có thái độ đó đối vá»›i chà ng?
Nhưng, Triển Má»™ng Bạch không buồn nhìn thoáng qua hai nà ng, mặc cho hai nà ng cưá»i, nói, biểu lá»™ mà u mè, bà y vẻ kiểu cách vá»›i nhau, chà ng như chẳng nghe, chẳng thấy, cứ rót đầy chén rượu, cứ uống cạn chén đầy.
Chà ng tá»± hà o là tay có tá»u lượng lá»›n, trên Ä‘á»i nầy Ãt có nam nhân nà o sánh kịp chà ng, nói chi đến nữ nhân?
Thế mà Tiêu Phi Vũ cũng uống như chà ng, nam mấy chén, nữ cũng y số, nam như chếch choáng, nữ vẫn còn tỉnh bơ, thần sắc không hỠthay đổi.
Triển Mộng Bạch thở ra, thầm nghĩ:
- Rất tiếc nà ng là gái! Con ngưá»i có cái lượng hà o như váºy, hẳn cái tâm phải hà o! Nếu nà ng là nam nhân, nà ng kết giao vá»›i ta thì đúng là hảo hữu cá»§a ta!
Bá»—ng, từ phÃa sau khách sảnh, mấy thiếu nữ bước ra, tay cầm nhạc khÃ.
Nà ng Ä‘i đầu khởi tấu, mấy nà ng sau hòa theo, tiếng nhạc nổi lên. Theo liá»n tiếng nhạc, má»™t số vÅ© nữ xuất hiện, múa những Ä‘iệu tân kỳ.
Rượu và o, men bốc, hà o khà bừng lên, gia dÄ© trước mắt có gái đẹp, bên tai có tiếng nhạc êm Ä‘á»m, Triển Má»™ng Bạch trong phút chốc cảm thấy yêu Ä‘á»i lạ.
Trong trưá»ng hợp đó, có chà ng trai nà o lại chẳng bốc đồng?
Há»a chăng chỉ những tượng đá, hình băng, má»›i không có cái tâm để động.
Bất giác, chà ng với tay đoạt chiếc dao cầm của một thiếu nữ đứng gần, búng tay dạo lên một khúc.
Chà ng vốn là má»™t phong lưu công tá», thì còn lạ gì các thứ thi tá»u cầm kỳ?
Cung đà n của chà ng tuyệt diệu không tưởng tượng được, hai tiểu hoà n hầu rượu ngẩng mặt, nghiêng tai, say sưa nghe.
Tiêu Phi Vũ vỗ tay tán thưởng:
- Hay! Hay quá! Ta không ngỠcái vỠcủa ngươi dơ mà cái cốt của ngươi lại nhã như thế!
Hứng dâng cao, nà ng chụp luôn má»™t chiếc tỳ bà phụ há»a lên.
Dĩ nhiên, nà ng cũng là tay sà nh, đà n vẳng lên với âm thinh siêu trần, thoát tục.
Cuá»™c rượu cứ thế khai diá»…n, trong niá»m hoan lạc cá»§a khách và chá»§ nhân.
Liá»…u Äạm Yên dà nh ngôi nhà nhỠđó cho Tiêu Phi VÅ© là m nÆ¡i tạm trú.
Bởi Triển Má»™ng Bạch là biểu ca cá»§a há» Tiêu. Liá»…u Äạm Yên phải thu xếp má»™t nÆ¡i tươm tất cho chà ng.
Äêm nÆ¡i đây, dÄ© nhiên là u tịch, bốn phÃa vắng lặng gần như lạnh lùng.
Trong cÆ¡n say, ngưá»i ta quên hết má»i việc, khi tỉnh lại rồi, ngưá»i ta nhá»›, lại nhá»› bù trừ, nhá»› gấp đôi, gấp ba lần lúc chẳng say.
Tâm tư của Triển Mộng Bạch bắt đầu sôi động trở lại.
Bá»—ng chà ng nghe có tiếng cuá»i vang bên cạnh giưá»ng chà ng.
Chà ng báºt ngồi dáºy, vừa nhìn lên, thấy Tiêu Phi VÅ© đứng nhìn chà ng, nụ cưá»i còn rõ nÆ¡i môi, tuy tiếng cưá»i đã tắt.
Nà ng đến đây từ lúc nà o?
Nà ng thốt:
- Ta cứ tưởng ngươi say khướt, và đã ngá»§ như chết, ngỠđâu ngươi còn tỉnh như thưá»ng!
Triển Má»™ng Bạch không lưu ý đến câu nói cá»§a nà ng, chỉ chú trá»ng và o thá»±c tại.
Bây giá», nà ng không muốn xưng hô cá»™c lốc vá»›i chà ng nữa, dù sao thì nà ng cÅ©ng là má»™t thiếu nữ, nà ng có vô lá»… tháºt, song chẳng lẽ chà ng căm háºn mãi vì những chuyện nhá» má»n, lại tá» lá»™ má»™t thái độ lá»— mãng bất nhã bất cứ trong lúc nà o gặp mặt nhau sao!
Chà ng há»i:
- Äêm đã khuya, lại là nÆ¡i vắng ngưá»i, cô nương đến đây là m gì?
Tiêu Phi VÅ© lại cưá»i, tiếng cưá»i lá»›n hÆ¡n trước:
- Äêm khuya ngưá»i vắng lại cà ng dá»… nói chuyện, chứ có sao đâu? Câu chuyện cá»§a ta cần nói vá»›i ngươi, phải đặt nó trong má»™t khung cảnh như thế nầy má»›i thÃch hạp, ngươi biết chưa? Ta chỉ mong ngươi đừng xem ta như nà ng Hồng Phất ngà y trước, tìm Lý Tịnh giữa đêm trưá»ng!
Nà ng lúc đó váºn chiếc áo rất má»ng, tóc thắt bÃnh, bÃnh tóc quấn cao nÆ¡i đỉnh đầu, bà y tá» mặt sáng rỡ, đôi mắt long lanh như hai hạt sao to, thần sắc thản nhiên, không há» vì cái việc ná»a đêm và o phòng trai mà nà ng bối rối.
Triển Mộng Bạch thầm nghĩ:
- Nà ng quả tháºt là má»™t kỳ nữ giữa cõi trần nầy!
Nhá»› lại câu há»i vừa rồi cá»§a mình, câu há»i có hà m chứa má»™t sá»± nghi ngá» không đẹp đối vá»›i nà ng, chà ng hối háºn.
Chà ng liá»n bước xuống giưá»ng, vòng tay nghiêng mình, má»i:
- Cô nương ngồi xuống, có chuyện gì xin thong thả tỠbà y.
Tiêu Phi VÅ© nghiêm sắc mặt, há»i:
- Chẳng có chi dà i dòng cả. Ta chỉ muốn há»i ngươi má»™t câu thôi, má»™t câu rất ngắn.
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu chá» nghe.
Tiêu Phi Vũ tiếp:
- Dì ba của ta, hiện giỠở đâu?
Triển Mộng Bạch trố mắt:
- Cô nương không biết...
Tiêu Phi VÅ© thở dà i, cháºn lá»i:
- Ta biết là dì ba ta không còn trở lại cốc nữa. Nhưng, nếu dì ba không trở vá» cốc, thì gia gia ta là m sao chịu nổi niá»m Ä‘au? Dù gia gia ta là má»™t kỳ nhân, tà i nghệ phi phà m, song chung quy lại vẫn là ngưá»i, má»™t ngưá»i có tim như má»i ngưá»i, biết rung cảm như má»i ngưá»i!
Ai sanh ra trên Ä‘á»i nầy, biết thở mà chẳng biết yêu? Nếu con ngưá»i thấu triệt được cái lẽ sống ở cõi tạm nầy, Ãt phải xem tình ngang giá trị vá»›i hÆ¡i thở, hÆ¡i thở cần cho sá»± sống bao nhiêu, tình cÅ©ng cần thiết được bấy nhiêu! Mất dì ba, gia gia ta mất lẽ sống! Mất dì ba, không gian như thiếu dưỡng khà cần cho hÆ¡i thở cá»§a gia gia ta! Giả như ngươi mà biết dì ba ta hiện Ä‘ang ở tại địa phương nà o, ngươi cho ta biết thì... ta...
Triển Má»™ng Bạch vụt dá»ng cao đôi mà y, ánh mắt ngá»i niá»m phẩn háºn, gằn từng tiếng:
- Gia gia cô nương không chịu được niá»m Ä‘au, dá»… thưá»ng gia gia tại hạ lại chịu nổi à ?
Những ngưá»i trong há» Tiêu cá»§a cô nương, từ xưa đến nay hà nh sá»± chẳng khi nà o tưởng nghÄ© đến cái khổ cá»§a ngoại nhân à ? Äó là cái gia phong cá»§a má»™t vá»ng tá»™c à ?
Tiêu Phi VÅ© giáºt mình trố mắt nhìn chà ng.
Triển Mộng Bạch nhấn mạnh:
- Tại hạ chỉ nói bấy nhiêu đó thôi, bởi nói bao nhiêu đó là quá nhiá»u rồi. Cô nương hãy bước ra ngoà i Ä‘i, đừng há»i gì thêm!
Tiêu Phi VÅ© đột nhiên nổi giáºn:
- Tháºt sá»± ngươi không chịu chỉ chá»— ở cá»§a dì ba cho ta biết?
Triển Má»™ng Bạch không đáp, chỉ buông gá»n:
- Má»i cô nương bước ra ngoà i ngay!
Tiêu Phi Vũ trừng mắt:
- Ngươi không sợ chết?
Triển Má»™ng Bạch ngẩng mặt nhìn lên trần nhà , cưá»i lạnh mấy tiếng:
- Triển Má»™ng Bạch nầy, tuổi Ä‘á»i còn kém, tuổi giang hồ còn non, song có thể bảo là cứ má»—i má»™t ngà y qua, là má»—i má»™t lần và o nguy ra tá», bạn thân cá»§a tại hạ là tá» thần, ngưá»i bạn đó luôn luôn ká» cáºn, chá»±c chá», đưa vòng tay ra, đón tiếp tại hạ bất cứ trong phút giây nà o.
Cô nương còn định Ä‘em cái chết dá»a ngưá»i nữa sao? Không! Tại hạ là gì, chứ cái chết rất quen, quen như hai bữa ăn má»—i ngà y váºy đó, cô nương! Äừng tưởng là dùng uy mà hiếp được tại hạ. Cô nương lầm lá»›n.
Tiêu Phi Vũ nạt:
- Im!
Rồi nà ng cưá»i lạnh, tiếp:
- Rồi ngươi sẽ thấy, thấy cái chết có đáng sợ hay không!
Thốt xong, nà ng phát bà n tay, đánh ra ba chiêu. Ba chiêu có vẻ nhẹ nhà ng, nhưng đúng là để ngăn chặn con đưá»ng thoát cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Triển Má»™ng Bạch nhún chân, nhảy vá»t lên chiếc giưá»ng, đồng thá»i phóng chân tả ra.
Ngá»n cước bay sang Tiêu Phi VÅ©.
Tiêu Phi VÅ© cưá»i lạnh:
- VÅ© công như váºy mà ...
Vừa lúc đó, Triển Mộng Bạch phóng luôn chân hữu.
Hai chân bay ra, má»™t trước, má»™t sau, song động tác quá nhanh xem như đồng thá»i.
Tung cước như thế, tức nhiên Triển Má»™ng Bạch bá» trống trá»n vẹn phần trên.
Phà m ai dùng táºn lá»±c bình sanh, tung song cước, đương nhiên phải để lá»™ trá»n thân mình, cước cà ng được tung mạnh, thân mình cà ng trống trải hÆ¡n.
Xuất thân từ thế gia danh môn, Tiêu Phi VÅ© am tưá»ng vÅ© há»c gần như triệt để, có chiêu thức độc nà o cá»§a bất cứ môn phái nà o nà ng không há»c qua, không thấy ai sá» dụng qua?
Nà ng biết nhiá»u, thấy cÅ©ng nhiá»u, song bình sanh chưa từng thấy má»™t lối tấn công nà o quá liá»u lÄ©nh như thế.
Tung cước tấn công, như Triển Mộng Bạch đang là m, có khác nà o tự t� Dù chà ng không tự xuất thủ hạ sát mình, rõ rà ng là chà ng mượn tay nà ng giết chà ng.
Bởi, khi nà o Tiêu Phi VÅ© lại để bị ngá»n cước cá»§a chà ng chạm và o ngưá»i?
Nếu ngá»n cước cá»§a chà ng trúng Ä‘Ãch, thì chẳng hóa ra vÅ© công cá»§a Tiêu Phi VÅ© quá tầm thưá»ng sao?
Ngá»n cước cá»§a chà ng không chạm trúng nà ng là cái chắc rồi, song chắc gì nà ng không phản công? Nà ng phản công trong lúc toà n thân chà ng trống trải, liệu chà ng thoát khá»i nguy hại chăng?
May thay, Tiêu Phi VÅ© chỉ lùi lại ba bước, tránh ngá»n cước, chứ không hoà n thá»§.
Äá cả hai chân, đá hụt, đương nhiên Triển Má»™ng Bạch phải đáp xuống ná»n phòng.
Chân vừa chạm ná»n, tay vung lên, chà ng thi triển ngay tuyệt há»c cá»§a nhà chà ng, quyá»n phong rÃt lên vù vù, quyá»n ảnh thoạt đầu còn trông thấy rõ, dần dần biến dạng, chỉ hiện ra lá» má», như đợt khói má»ng.
Má»™t đợt khói biến sanh mưá»i đợt, trăm ngà n đợt, quanh mình chà ng, như má»™t lưới nhện xoay tÃt vù vù, và mà n lưới nhện đó nhằm Tiêu Phi VÅ© chụp xuống.
Quyá»n pháp sá» dụng được như chà ng, kể ra phải phà lắm công phu há»c táºp má»›i thà nh tá»±u đến mức độ đó.
Tiêu Phi VÅ© cưá»i lạnh, nói:
- VÅ© há»c cá»§a ngươi chỉ gồm mấy chiêu liá»u mạng đó thôi à ?
Tuy nói thế, nà ng thầm than:
- Hắn đúng là má»™t hán tá» không biết sợ cái chết là gì! Trên Ä‘á»i, được như hắn, phá»ng có mấy kẻ...
NghÄ© như váºy, là lòng sanh thiện cảm, tá»± nhiên phải nhẹ tay, bởi tiếc má»™t con ngưá»i hiếm có. Tiêu Phi VÅ© bá»›t Ä‘i quyết liệt phần nà o, dù nà ng háºn chà ng ngoan cố tá»™t độ.
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Tại hạ sá» dụng vÅ© công liá»u mạng, thế cô nương có sá» dụng được chăng? Không sá» dụng được thì đừng mở miệng mỉa mai ai cả!
Tiêu Phi VÅ© sá»ng sốt!
Nà ng không tưởng là chà ng có thể đáp má»™t câu như váºy. Nếu bị mỉa mai, ai lại không giáºn? Chà ng có giáºn hay không, chỉ má»—i má»™t mình chà ng biết, có Ä‘iá»u chà ng móc lại như thế, kể ra cÅ©ng là má»™t con ngưá»i lỳ không tưởng nổi.
Chưa hết, Triển Mộng Bạch còn buông tiếp một đòn:
- Chắc cô nương cÅ©ng muốn liá»u mạng chứ! Nếu đúng váºy, thì chúng ta ra ngoà i kia, địa Ä‘iểm rá»™ng rãi hÆ¡n, mặc sức cho chúng ta liá»u mạng vá»›i nhau, nÆ¡i nầy cháºt chá»™i quá, không là m sao múa may đúng ý muốn được.
Tiêu Phi VÅ© cưá»i nhẹ:
- Ai muốn liá»u mạng vá»›i ngươi đâu? Riêng ta, ta chỉ muốn lấy mạng ngươi thôi!
Nà ng gáºp lưng má»™t chút, thân hình vừa cong lại, như con tôm, nà ng bắn vá»t ra ngoà i.
NÆ¡i nà ng dừng chân, là má»™t cá»™i đà o, nà ng đứng trước, cá»™i đà o ở phÃa sau lưng.
Nà ng cưá»i hì hì, thốt:
- Vô luáºn là ai chết, được chết tại cá»™i đà o nầy kể ra cÅ©ng khoan khoái linh hồn!
Triển Má»™ng Bạch đã theo ra, như bóng bám hình, mặc nà ng nói, chà ng cứ vung quyá»n đánh tá»›i.
Nhưng, Tiêu Phi VÅ© quát cháºn:
- Hãy khoan! Ngươi là m gì vội thế? Muốn chết, cũng phải thư thả mà chết chứ!
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng:
- Cần chết, trước sau gì cÅ©ng phải chết, cháºm lại là m chi? Hẳn ngươi muốn trối trăn cái gì đó?
Tiêu Phi VÅ© gáºt gù:
- Ai chết cũng được, nhưng ta muốn nói mấy tiếng rồi ngươi muốn là m sao cứ là m!
Rồi nà ng tiếp:
- Ta thấy con ngưá»i cá»§a ngươi cÅ©ng chẳng đến đỗi nà o, giả như ngươi chịu đến Äế Vương Cốc, há»c võ thêm và i năm, thì chắc chắn là ngươi thu tháºp má»™t kết quả khả quan là m váºy...
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình, chợt nhá»› lại mối huyết hải thâm thù đó mà chà ng ly gia, mong gặp danh sư há»c nghệ.
Ra Ä‘i, chưa được tròn ngà y, thì tai há»a dáºp dồn xảy đến, lại thêm thá» nháºn bao nhiêu oan uổng lá»›n lao...
Danh sư chưa gặp, thân còn mãi ở trong sá»± thao túng chuyá»n tay, từ ngưá»i nầy đến ngưá»i khác.
Là m sao chà ng thá»±c hiện được cái ý nguyện báo háºn phục thù?
Bất giác, chà ng thở dà i.
Tiêu Phi Vũ tiếp:
- Nếu có dì ba cùng Ä‘i vá»›i ngươi, đến Äế Vương Cốc, ta tin là gia gia ta sẽ...
Triển Má»™ng Bạch ngẩng mặt lên không, cưá»i dà i.
Giá»ng cưá»i cá»§a chà ng nghe thê thảm hÆ¡n tiếng khóc.
Cưá»i má»™t lúc, chà ng thốt:
- Nếu tại hạ muốn há»c võ, thì trong thá»i gian qua có biết bao nhiêu cÆ¡n may đưa đến cho tại hạ, và có thể là tại hạ đã há»c được rất nhiá»u kỳ công, tuyệt kỹ. Không đâu, cô nương, đừng tưởng rằng dùng oai không hiếp nổi ngưá»i rồi bà y vẽ Ä‘iá»u lợi lá»™c để khuyến dụ ngưá»i.
Nếu tại hạ nói đúng tâm ý cá»§a cô nương, thì đáng thương hại cho cô nương lắm, bởi cô nương nháºn xét ngưá»i quá sai lầm!
Chà ng vốn tÃnh quáºt cưá»ng, ai dùng oai vá»›i chà ng, là cầm như khuyến khÃch chà ng cà ng quáºt cưá»ng hÆ¡n.
Huống chi, chà ng rất háºn bất cứ ai đỠcáºp đến việc mẹ chà ng có liên quan vá»›i Äế Vương Cốc.
Cho nên, dù đưa lưỡi kiếm cứa và o cổ chà ng, chà ng nhất định không hỠtiết lộ là Tiêu Tam phu nhân đã thất lộc rồi.
Tiêu Phi VÅ© nổi giáºn, gằn từng tiếng:
- Äúng là cái thứ ngưá»i chẳng biết phải, biết quấy chi cả! Ngốc!
Nà ng đánh một chưởng xuống đầu vai Triển Mộng Bạch.
Triển Mộng Bạch hét:
- Ai ngốc?
Chà ng không há» né tránh chưởng đó, ngang nhiên đưa song quyá»n lên.
Tiêu Phi Vũ bỉu môi:
- Ta lại được xem những cái múa may liá»u mạng nữa rồi đây!
Né mình qua má»™t bên, tránh song quyá»n, nà ng Ä‘iá»u khiển đạo chưởng phong quét qua mạch môn cá»§a chà ng.
Nhưng, chưởng phong của nà ng chưa chạm đến cổ tay Triển Mộng Bạch, chà ng đã ngã xuống rồi.
Liá»n theo đó, má»™t bóng ngưá»i từ trong khu rừng hoa bước ra, ngưá»i đó chÃnh là Liá»…u Äạm Yên.
Tiêu Phi VÅ© trầm giá»ng há»i:
- Liá»…u muá»™i...
Liá»…u Äạm Yên mỉm cưá»i:
- Tiểu muá»™i sợ cái thân hình dÆ¡ dáy cá»§a hắn là m bẩn bà n tay ngá»c cá»§a thÆ¡ thÆ¡, cho nên dùng cà nh cây nhá», theo phát cách không Ä‘iểm huyệt hắn. ThÆ¡ thÆ¡ phải biết, đối vá»›i những con ngưá»i cở hắn, chúng ta chỉ...
Tiêu Phi VÅ© thoáng biến sắc mặt, cháºn lá»i nà ng, bảo nhanh:
- Giải khai huyệt đạo cho hắn đi!
Liá»…u Äạm Yên giáºt mình, trố mắt nhìn Tiêu Phi VÅ©:
- Tiểu muội đã... lầm chăng?
Thái độ nhá» nhẹ quá, giá»ng nói buồn thảm quá, Liá»…u Äạm Yên như má»™t đứa bé vừa phạm lá»—i nặng, bị chị cả bắt gặp, rồi có cái ý hối háºn tá»™i lá»—i đã gây nên.
Tiêu Phi VÅ© trông và o thần tình cá»§a nà ng, bất nhẫn nặng lá»i, khẽ thở dà i, thốt:
- Vô luáºn là m sao, hiá»n muá»™i cÅ©ng không nên hạ thá»§ ám toán ngưá»i.
Liá»…u Äạm Yên cúi đầu thấp má»™t chút:
- Tiểu muá»™i biết, tiểu muá»™i thấy rõ, hắn có phải là địch thá»§ cá»§a thÆ¡ thÆ¡ đâu, thÆ¡ thÆ¡ thừa sức quáºt ngã hắn dá»… dà ng. Sở dÄ© tiểu muá»™i là m như thế, là nghÄ© rằng muốn giúp thÆ¡ thÆ¡ khá»e tay sá»›m má»™t chút váºy thôi. Má»™t việc là m như váºy, đâu có thể được xem như sá»± ám toán?
Tiêu Phi VÅ© chÃnh sắc mặt:
- Song phương giao đấu, dÄ© nhiên phải có thắng, có bại, thắng hay bại không phải là vấn Ä‘á». Tuy nhiên, muốn thắng cÅ©ng phải thắng công khai, công bình...
Bá»—ng, má»™t lá»i ca đâu đó vang lên, văng vẳng, du dương. Má»™t lá»i ca du dương tất ngưá»i ca phải có má»™t âm giá»ng, âm Ä‘iệu phi thưá»ng.
Nghe kỹ má»™t chút, tất nháºn ra lá»i ca phát xuất từ rừng hoa.
Trên cao, có trăng sáng, trước mặt có hoa đẹp, quanh mình có gió mát, gió quyện hương hoa là m ngây ngất con ngưá»i.
Thêm và o đó, lá»i ca êm dịu phát lên, âm thinh du dương nhu tiếng nhạc.
Bảo sao con ngưá»i không dao động tâm tư?
Tâm tư dao động, nhưng xác thân đỠđẫn, ngưá»i trong cuá»™c lặng lẽ bất động.
Lâu lắm, Tiêu Phi Vũ mới thở dà i, lẩm nhẩm:
- Không ngá», tỳ nữ cá»§a hiá»n muá»™i cÅ©ng thanh nhã đến mức độ đó! Có hạng chá»§ nhân nầy, thì phải có hạng tôi đòi đó, như thế má»›i tương xứng!
Liá»…u Äạm Yên lắc đầu:
- Chừng như không phải là tiếng ca cá»§a bá»n tỳ nữ đâu!
Tiêu Phi VÅ© giáºt mình.
Tiếng ca thoạt đầu nghe xa xa, tiếng ca dần dần nghe gần, ngưá»i ca từ từ Ä‘i đến, tiếng ca nghe êm dịu là m sao, mưá»ng tượng mẹ hiá»n khuyên con gìn ngay, giữ chánh, hoặc như tiếng Ä‘inh ninh dặn dò tình nhân trước phút chia tay...
Bởi, âm thinh đó, là cá»§a má»™t nữ nhân! Có là nữ nhân má»›i ca lên giống tiếng mẹ hiá»n, giống lá»i tình nương... Dù là mẹ hiá»n, dù là tình nương, nữ nhân đó chứng tá» lòng nhân ái thâm háºu!
Tiêu Phi Vũ lắng tai nghe, cà ng nghe cà ng mê mẩn tâm thần.
Lâu lắm, nà ng thốt:
- Bất quản, ngưá»i đó là ai, dù nữ tỳ, dù không nữ tỳ, dù quen, dù lạ, cần phải thỉnh đến đây, vá»›i bá»n ta!
Liá»…u Äạm Yên mỉm cưá»i:
- Tiểu muá»™i vốn thÃch những con ngưá»i Ä‘a tà i, Ä‘a nghệ, thÆ¡ thÆ¡ không bảo, tiểu muá»™i cÅ©ng phải má»i!
Khúc ca nà o, dà i đến đâu, cũng có lúc chấm dứt.
Lá»i ca đã im bặt.
Rồi má»™t giá»ng nói vang lên, êm dịu như tiếng ca:
- Các cô bé Æ¡i! Bà i ca đó nghe hay lắm sao? Các nà ng xem kìa, trên trá»i cao, trăng sáng, sao sáng, trước tầm mắt, khung cảnh bảo la, đầy hoa đẹp, trong không gian bát ngát, hương hoa tản mát khắp nÆ¡i. Khung cảnh đó, sá»± váºt đó, dà nh cho ai? Có phải dà nh cho những kẻ được gần nhau, dà nh cho đôi con tim chung nhịp chăng? Nếu được ở cạnh nhau, nhìn cảnh váºy nầy, thưởng thức những cái say sưa nà y, thì... thì...còn gì... sung sướng bằng?
Mấy tiếng cuối buông ra, chừng như chen lấn trong tiếng khóc.
Tiêu Phi VÅ© gá»i to:
- Ai đó, đã cho rằng sung sướng, thì sao lại khÆ¡i mạch cảm hoà i, nỉ non ai oán? Há chẳng ngại giá»t lệ bi thương đổ ra trong lúc nầy là phá hoại cái đẹp, cái say sưa chăng?
Nói lên những lá»i đó, tá»± nà ng cÅ©ng không ká»m hãm được xúc cảm dâng trà n, rồi nà ng để rÆ¡i mấy giá»t lệ bi thương.
Nà ng khóc? Tại sao? Nà ng xót xa vì câu nói cá»§a ngưá»i nà o đó gợi mạch sâu nÆ¡i nà ng?
Nà ng là con ngưá»i Ä‘a cảm?
Hay câu nói cá»§a ngưá»i đó đã khÃch động má»™t niá»m sâu kÃn nÆ¡i lòng nà ng, mà nà ng giữ bà máºt từ lâu, và cái vẻ vui tươi bên ngoà i chỉ là má»™t cái vá» che Ä‘áºy bên trong hét hắt?
Khóc, con ngưá»i ta có những nguyên nhân kỳ quái để mà đổ lệ, và lý trà phải chà o thua những nguyên nhân đó. Có ngưá»i, trong những lúc bi ai nhất, lại không khóc. Rồi gặp những gì thÃch thú tá»™t cùng lại rÆ¡i lệ dá»… dà ng.
Tiêu Phi Vũ khóc với nguyên nhân nà o? Và tại sao nà ng có những nguyên nhân đó?
Cái gì đã là m cho nà ng bi ai? Cái gì đang là m cho nà ng vui tột cùng?
Nà ng rÆ¡i lệ, hay không muốn cho ai trông thấy những giá»t lệ cá»§a nà ng, nên vá»™i và ng quay mặt vá» hướng khác.
Trong lúc đó, từ nÆ¡i vưá»n hoa, má»™t nữ nhân bước ra, dáng Ä‘i từ từ yểu Ä‘iệu.
Nữ nhân bế trong tay má»™t đứa bé, nói rằng bé, chứ nó cÅ©ng được mưá»i hai, mưá»i ba tuổi.
Ãnh mắt cá»§a nữ nhân sáng lạ lùng.
Tiêu Phi VÅ© cao giá»ng gá»i:
- Ngưá»i chị em nà o đó, hãy bước đến đây Ä‘i! Có tâm sá»± não nùng gì, cứ nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ tìm cách giúp cho được thoả mản.
Nữ nhân đảo ánh mắt một vòng, thẩn thỠbước tới.
Äứa bé ngoẻo đầu lên vai nà ng, không ngừng ho khúc khắc.
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng xúc động tâm tình qua lá»i ca do nữ nhân phát ra vừa rồi, bây giá» trông thấy nữ nhân, bất giác chà ng giáºt mình.
Liá»…u Äạm Yên há»i:
- Muá»™i tá» tên há» là chi? Äêm thâu giá lạnh, sao chẳng ở trong nhà , cho được ấm áp?
Chẳng sợ nhiểm bịnh sao? Muội tỠđẹp quá!
Nữ nhân đưa tay dụi mắt, mơ mà ng:
- Tôi tên hỠgì? Tôi tên hỠgì...
Nà ng vỗ nhẹ tay và o lưng đứa bé rồi vuốt nựng nó, lẩm bẩm:
- Con của mẹ! Con của mẹ! Mẹ tên hỠgì, hở con?
Äứa bé quay đầu lại, mở to đôi mắt, nhưng đôi mắt không có má»™t Ä‘iểm sáng, mặt nó cÅ©ng chẳng còn má»™t hạt máu.
Tiêu Phi VÅ© nhìn nó, há»i:
- Bé ơi! Bé thỠthương? Bé bịnh?
Äứa bé bá»—ng rú lên má»™t tiếng, vùng vẫy toan tụt xuống khá»i tay nữ nhân.
Nữ nhân chừng như yếu quá, đứa bé trong tình trạng đó, vùng vẫy mà nà ng không giá» nó nổi, để cho nó tụt xuống được, nó loạng choạng đôi chân chạy Ä‘i, vì nó muốn chạy gấp, nên suýt ngã mấy lần, cuối cùng nó cÅ©ng đến được trước mặt Triển Má»™ng Bạch, rồi nó kêu lên, giá»ng nó yếu á»›t quá chừng:
- Trá»i Æ¡i! Thúc thúc! Thúc thúc ở đây sao? Thúc thúc đã mạnh chăng? Thúc thúc vô sá»± chứ?
Nó há»i má»™t lúc, chung quy chỉ có má»™t ý nghÄ©.
Triển Mộng Bạch mở to đôi mắt nhìn nó.
Chẳng rõ chà ng kinh hãi, hay mừng rỡ, thần sắc của chà ng biến đổi kỳ dị.
Äứa bé chÃnh là Cung Linh Linh.
Còn nữ nhân, không ai khác hÆ¡n là Äá»— Quyên!
Cung Linh Linh nhìn thoáng qua Triển Má»™ng Bạch, biết ngay là chà ng bị Ä‘iểm huyệt, láºp tức đưa tay ra, giải khai huyệt đạo cho chà ng.
Vì nó chưa được bình phục, tay vỗ nhẹ và o mình chà ng để giải huyệt, nó cà ng cảm thấy mệt, nên thở mạnh, vừa thở vừa ho khúc khắc.
Triển Má»™ng Bạch nghe lòng Ä‘au như ngà n má»§i kiếm chÃch và o.
Chà ng đưa tay ôm Cung Linh Linh và o lòng, bế nà ng lên khá»i mặt đất, thốt:
- Bé hại thúc thúc quá chừng! Bé bổng dưng lại bỠđi, không cho thúc thúc hay biết gì!
Mấy hôm nay, thúc thúc lo sợ biết bao nhiêu!
Äổ Quyên nhìn chà ng, ngÆ¡ ngác, cÆ¡n si dại chừng như chưa ly khai nà ng.
Nà ng đưa tay chỉ Triển Má»™ng Bạch, cưá»i hì hì như kẻ Ä‘iên, thốt:
- Ngươi, đúng là ngươi! Thì ra là ngươi!
Nà ng còn muốn nói nhiá»u nữa, nhưng dừng lại để ngồi xuống, ngồi rồi nà ng báºt khóc, tức tưởi khóc má»™t lúc, Ä‘oạn tiếp:
- Ngươi thoát đi! Ngươi cướp quả tim ta mang đi, bây giỠngươi định cướp con ta nữa sao?
Tiêu Phi VÅ© như từ cung trăng rÆ¡i xuống, trố mắt nhìn Triển Má»™ng Bạch trân trối từ lúc đầu. Khi Äổ Quyên dứt câu nói, nà ng sôi giáºn hét to:
- Hay! Triển Má»™ng Bạch! Hay cho ngươi lắm đó! Ta cứ tưởng ngươi là má»™t trang nam tỠđưá»ng hoà ng, ngươi có cái tâm phụ bạc kẻ yêu ngươi! Ngươi nỡ là m cho má»™t ngưá»i xinh đẹp như thế đó, lại ra thân tà n dại! Triển Má»™ng Bạch! Ngươi nói Ä‘i! Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi tà n nhẫn thế? Nói Ä‘i nà o!
Nà ng cúi xuống, thốt bên tai Äổ Quyên:
- Äừng sợ gì cả, muá»™i tá»! Có ngu thÆ¡ đây, ngu thÆ¡ sẽ can thiệp mạnh! Có phải đứa bé đó và muá»™i tá», đối vá»›i hắn là ...
Äổ Quyên không đáp, cứ khóc, cà ng phút, nà ng cà ng khóc lá»›n.
Tiêu Phi VÅ© sôi giáºn cá»±c độ, hét lên:
- Há» Triển kia, ngươi có phải là con ngưá»i chăng? Con ngươi đã lá»›n như thế đó, ngươi lại nỡ bá» nà ng à ?
Triển Má»™ng Bạch vừa khẩn cấp, vừa phẩn uất, nhưng chà ng phải giải thÃch là m sao?
Không giải thÃch được, trong cảnh dở khóc, dở cưá»i đó, chà ng cầm như liá»u, mặc sá»± tình muốn ra sao thì ra, chà ng cao giá»ng há»i:
- Con gái ta? Äứa bé nầy, nó lá»›n thì đã sao? Can gì đến ta?
Tiêu Phi Vũ hét:
- Không con gái cá»§a ngươi thì là gì? Ngươi có nghe nà ng ấy gá»i nó là con đấy chứ?
Ngươi có nghe nà ng ấy oán háºn ngươi chứ? Không can gì đến ngươi à ? Ta đánh chết ngươi, chứ đã sao...
Nói là là m, nà ng vung tay, đánh tới một chưởng.
Äánh Ä‘ang lúc giáºn, hẳn nà ng phải dụng lá»±c quan trá»ng, chưởng kình bay ra, có khà thế mảnh liệt phi thưá»ng.
Liá»…u Äạm Yên phụ há»a:
- Hạng nam nhân đó có đánh chết cÅ©ng chẳng sao! Äánh chết hắn là nhân đạo đó, chứ chẳng phải là tà n nhẫn đâu!
Cung Linh Linh kinh hãi, quà ng tay qua cổ chà ng, ôm cứng.
Nó quyết đưa thân thể bịnh hoạn ra, hứng cái chưởng đó, che chở cho Triển Mộng Bạch.
Triển Mộng Bạch hoảng hồn, sợ Cung Linh Linh thỠhại, chứ chẳng phải sợ cho chà ng, hấp tấp kêu lên:
- Cô nương dám...
Chưởng kình cá»§a Tiêu Phi VÅ© không ngừng, cứ bay vút tá»›i, song khi chạm và o mình Cung Linh Linh, lại mất hẳn công lá»±c, bà n tay cá»§a nà ng như phá»›t qua Cung Linh Linh, mưá»ng tượng má»™t cá» chỉ vuốt ve.
Nà ng thở dà i, thấp giá»ng thốt:
- Bé ngoan quá! Nhưng gia gia ngươi lại là kẻ vô lương tâm! Ngươi còn yêu thương hắn là m gì?
Cung Linh Linh vừa khóc vừa đáp:
- Không phải gia gia tôi, chÃnh là thúc thúc tôi!
Tiêu Phi VÅ© sững sá».
Äá»™t nhiên, có tiếng gió rÃt lên ở phÃa sau lưng nà ng.
ChÃnh Äổ Quyên vung chưởng đánh tá»›i, đồng thá»i hét:
- Ngươi đánh hắn, ta đánh ngươi. Ngươi giết hắn, ta giết ngươi!
Äổ Quyên đánh trá»n hai tay, hai đạo kình phong bay tá»›i rất gấp.
Kình phong cuốn đi, quét ngay mấy đóa hoa đà o, cánh hoa tơi tả rơi xuống, bay vần vần.
Äến lượt Tiêu Phi VÅ© dở cưá»i, dở khóc!
Nà ng bất bình, định trừng trị kẻ bạc tình, nhưng nữ nhân lại bất bình là nà ng đánh bạn tình!
Tuy nhiên, thương xót cho thân pháºn kẻ bị tình phụ, Tiêu Phi VÅ© không hoà n thá»§.
Nhưng, là con cá»§a Äá»— Vân Thiên, Äổ Quyên đã há»c được chân truyá»n cá»§a cha, vÅ© công cá»§a nà ng khá cao, Tiêu Phi VÅ© không hoà n thá»§ thì cÅ©ng chẳng thể đứng lại má»™t chổ, bắt buá»™c nà ng phải lùi lại.
Nà ng vừa lùi vừa gắt:
- Muá»™i tá» có thái độ gì kỳ quái thế? Hắn đã phụ tình muá»™i tá», đáng lẽ...
Äổ Quyên hét:
- Hắn phụ tình ai? Ai bị hắn phụ tình? Ngươi bị hắn phụ phà ng phải không?
Bây giá», Tiêu Phi VÅ© má»›i nổi giáºn.
Nà ng quát:
- Câm ngay!
Äã giáºn, tức nhiên nà ng không nhượng nữa, lấp tức vung tay đánh trả.
Triển Má»™ng Bạch vô cùng tức uất, song thấy sá»± việc diá»…n tiến đáng buồn cưá»i quá, chà ng lắc đầu, gá»i to:
- Dừng tay đi, Tiêu cô nương!
Äổ Quyên đáp cháºn Tiêu Phi VÅ©:
- Không quan hệ! Ngươi cứ để nà ng giết ta! Kiếp nầy ngươi không yêu ta, thì cứ để cho ta chết, chẳng lẽ kiếp sau, ngươi cũng sẽ không yêu ta luôn!
Cung Linh Linh vùng khá»i tay cá»§a Triển Má»™ng Bạch, kêu lên:
- Cô cô! Tôi tiếp trợ cô cô! Tôi đến ngay!
Äánh ra được hai chiêu, Tiêu Phi VÅ© đã bắt đầu hiểu uẩn khúc cá»§a sá»± tình.
Dù không hiểu rá», Ãt nhất nà ng cÅ©ng biết đại khái sá»± liên quan giữa bá»™ ba đó.
Nà ng cao giá»ng hét:
- Dừng tay!
ChÃnh nà ng đã dừng tay rồi, song Äổ Quyên vẫn còn hung hăng đánh tá»›i.
Äổ Quyên gà o lên:
- Ngươi bảo ai dừng tay? Ngươi cứ đánh đi, đánh chết ta đi!
Tiêu Phi VÅ© cưá»i khổ:
- Nà o ai muốn đánh muội tỠnữa đâu?
Äổ Quyên hừ má»™t tiếng:
- Bây giỠthì không còn đánh nữa, nhưng vừa rồi thì ngươi có đánh. Ngươi đánh hắn, chẳng khác nà o ngươi đánh ta!
Cuá»™c huyên náo kéo dà i, dÄ© nhiên là m kinh động nhiá»u ngươi ở quanh đó. Phương Cá»± Má»™c chạy đến, trông thấy tình hình, hết sức lấy là m lạ.
Triển Mộng Bạch chỉ lo cho Cung Linh Linh, nên không lưu ý đến những gì ngoà i nó.
Phương Cự Mộc đến nơi, chà ng không thấy hắn.
Chà ng không thấy, nhưng Cung Linh Linh thấy.
Cung Linh Linh kêu lớn:
- Y! Y! ChÃnh y đã lừa ná»™i tổ tôi đến nÆ¡i đó!
Phương Cự Mộc cũng trông thấy Cung Linh Linh. Hắn biến sắc mặt, hấp tấp thốt:
- Cung cô nương... Nội tổ của cô nương?
à hắn muốn há»i, Cung Cấm Bạch hiện giá» ra sao, ở đâu? Nhưng hắn chỉ thốt mấy tiếng, rồi lùi lại, đôi chân lùi trước khi cái ý muốn lùi phát sanh.
Cung Linh Linh òa lên khóc:
- Ná»™i tổ tôi bị các ngưá»i lừa Ä‘i, các ngưá»i hại ná»™i tổ tôi rồi bây giá» lại há»i tôi!
Nó gà o lên:
- Ông tôi đâu? Trả ông tôi lại cho tôi! Trả lại cho tôi ngay...
Giá»ng cá»§a nó bi thương thê thảm quá chừng.
Tiêu Phi VÅ© vô cùng hoang mang, phần thì Äổ Quyên lại tấn công tá»›i tấp, mà nà ng không thể hoà n thá»§, bất giác kêu lên:
- Ngươi có điên không?
Nà ng há»i luôn mấy lượt như váºy, nà ng lại gá»i Äổ Quyên vá»›i tên ngươi, không dùng hai tiếng muá»™i tá» nữa, Ä‘iá»u đó chứng tá» nà ng bá»±c tức tá»™t độ.
Há»i Äổ Quyên mấy lượt rồi, nà ng lại há»i Phương Cá»± Má»™c:
- Ai đã lừa ông của cô bé? Lừa đi để là m gì?
Phương Cự Mộc chết sững tại chỗ, chẳng biết phải đối đáp là m sao.
Chung quanh, hoa đà o rÆ¡i rụng quá nhiá»u, bước chân ngưá»i chạy tá»›i, chạy lui dẩm nát những cánh hoa, cái cảnh trang nhả, khả ái chừng như biến mất, nhưá»ng chá»— cho Ä‘iêu tà n, xÆ¡ xác...
Liá»…u Äạm Yên tiếc rẻ song sá»± tình như váºy, nà ng còn là m sao hÆ¡n? Bất quá, chốc chốc nà ng thở dà i má»™t tiếng.
Không và o cuá»™c, tiếp trợ Äổ Quyên, bởi Tiêu Phi VÅ© không hoà n thá»§, Cung Linh Linh cần gì phải xuất thá»§?
Nó trở lại bên cạnh Triển Má»™ng Bạch, ngồi gá»n trong vòng tay chà ng, nó ngoẻo đầu lên vai chà ng, khóc nức nở, tiếng khóc cá»§a nó nhá» dần, nhá» dần, cuối cùng thì im bặt.
Thì ra, nó ngất xỉu rồi.
Triển Mộng Bạch phẩn nộ, quát:
- Dừng tay!
Lần nà y, chà ng quát lá»›n, chừng như có bao nhiêu công lá»±c, chà ng váºn dụng trá»n vẹn để quát lên.
Äổ Quyên giáºt mình, dừng tay lại liá»n.
Rồi nà ng ngồi phệch xuống đất, khóc rống lên, ồ ồ.
Tiêu Phi VÅ© lúc đó má»›i lướt nhanh đến bên Phương Cá»± Má»™c, cao giá»ng há»i:
- Ai đã lừa ông của cô bé đó?
Phương Cự Mộc xanh mặt, ấp úng:
- ChÃnh... chÃnh...
Tiêu Phi Vũ chớp bà n tay, tát mạnh và o mặt hắn, hét:
- Nói mau!
Phương Cá»± Má»™c thấy đủ ba mươi sáu ngá»n đèn bá»±t cháy lên trước mặt, hấp tấp đáp:
- ChÃnh.... ChÃnh Hoa đại gia!
Tiêu Phi VÅ© giáºt mình:
- Hoa Phi?
Nà ng trầm giá»ng há»i:
- Ông cá»§a cô bé là ai? Hoa Phi lừa lão ấy Ä‘i đâu? Äể là m gì?
Phương Cự Mộc là nhà những gì chẳng ai nghe rõ, Triển Mộng Bạch cất tiếng:
- Ông cá»§a cô bé là Kiếm Thiên Phong Cung Cẩm Báºc. Lão tiá»n bối đó đã bị Hoa Phi sát hại rồi!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh hãi!
Phà m đã là ngưá»i trong giá»›i giang hồ, có ai chẳng nghe danh Thiên Phong Kiếm Cung Cẩm Báºc?
Má»™t lúc lâu, Tiêu Phi VÅ© dáºm chân, gằn giá»ng:
- Tháºt thế à ?
Bá»—ng, có tiếng quát bên ngoà i khu hoa đà o, mưá»ng tượng bị má»™t tiếng sét nổ bên cạnh mình, là m rung chuyển cả thân hình.
Äến cả những cà nh hoa đà o cÅ©ng rung rinh, mấy đóa hoa rÆ¡i xuống...
|

17-07-2008, 11:08 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 9
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 9
(Cổ Long)
Hoa rụng, hoa cứ rụng tÆ¡i bá»i. Má»™t và i đóa hoa rụng, còn gợi buâng khuâng. Ngà n hoa rụng, lại rụng tÆ¡i bá»i, ngoà i ý muốn cá»§a hoa và đương nhiên cÅ©ng ngoà i ý muốn cá»§a chá»§ nhân vưá»n hoa.
Chá»§ nhân phải phẫn ná»™, chá»§ nhân phải tìm má»i cách tiêu diệt nguyên nhân tà n nhẫn đó.
Bởi trên thế gian nầy, có ai thÃch hoa rụng? Ai là m hoa rụng, là ngưá»i đó Ä‘i ngược lại cái đẹp cá»§a đất trá»i.
Liá»…u Äạm Yên quắc mắt nhìn và o cụm hoa Ä‘ang à o à o tÆ¡i tả hét:
- Ai?
Thay vì đáp lại tiếng há»i cá»§a Liá»…u Äạm Yên, ngưá»i nà o đó Ä‘ang là m hoa rụng, lại há»i:
- Kẻ nà o đang khóc? Kẻ nà o đang khóc?
Câu há»i được láºp lại mấy lượt, rồi má»™t bóng ngưá»i từ trong hoa vá»t ra.
Ngưá»i chưa xuất hiện, gió đã nổi lên, gió đùa những lá»›p hoa ngã rạp xuống, như Ä‘oà n âm binh dá»n lối.
Lối chưa dá»n trống, tiếng há»i đã vang lên, tiếp theo câu há»i trước:
- Ty Ty khóc đó phải không?
Tiếng há»i vừa dứt, ngưá»i xuất hiện thá»±c sá»±.
Ngưá»i đó, vai rá»™ng, râu ngắn, nhưng dà y, trán lá»›n, mắt sâu, thần sắc biểu lá»™ vẻ khẩn cấp rõ rệt.
Xuất hiện rồi, ngưá»i đó đão mắt nhìn quanh, đưa tay chụp lên vai Äổ Quyên, nhìn thoáng qua nà ng, mặt lá»™ sắc giáºn, hừ má»™t tiếng:
- Ngươi không phải Ty Ty...
Ngưá»i đó mạnh tay xô Äổ Quyên, nà ng chá»›i vá»›i ngã nhà o.
Äổ Quyên vừa lăn lá»™n dưới đất, vừa gà o lên:
- Gia gia Æ¡i! Con không chịu nổi rồi! Ngưá»i ta khi phụ con! Tất cả Ä‘á»u khi phụ con...
Nà ng vụt đứng lên, phóng chân chạy Ä‘i, rá»i khá»i khu rừng hoa.
Triển Má»™ng Bạch kinh hãi, gá»i gấp:
- Cô nương! Äá»— cô nương...
Chà ng Ä‘uổi theo liá»n.
Tiêu Phi Vũ chuyển mình, hét lớn:
- Ngươi không được chạy đi đâu!
Nhưng lão nhân có râu ngắn vừa xuất hiện đó, vươn tay ra, ngăn chặn tất cả.
Lão cao giá»ng há»i:
- Ty Ty của ta đã đến đây, các ngươi có thấy hay chăng?
Tiêu Phi VÅ© nổi giáºn quát:
- Ty Ty của ngươi là cái quái gì? Nà o có ai biết nó? Ngươi có điên không?
Äiên!
Äúng là đêm nay nà ng gặp toà n là những kẻ Ä‘iên! Nà ng tá»± há»i, tại sao có rất nhiá»u kẻ Ä‘iên qui tụ tại đây, trong thá»i khắc nà y?
Lão nhân râu ngắn đảo mắt nhìn quanh má»™t vòng, chợt nháºn ra Triển Má»™ng Bạch, vụt hét lên:
- A! Tiểu tá»! Ngươi cÅ©ng có mặt tại đây? Ty Ty cá»§a ta hẳn đã bị ngươi lừa mang Ä‘i!
chắc hẳn là ngươi, chứ chẳng còn ai khác nữa!
Triển Má»™ng Bạch đã nháºn ra lão nhân là ai.
Lão nhân chÃnh là Xuất Sảo Äao Ngô Thất, má»™t đại hiệp từng đến táºn nhà chà ng, tìm Tần Sấu Ông, nhá» giải độc Tình Nhân Tiá»…n cho ngưá»i vợ trẻ đẹp.
Và Ty Ty, có thể là ngưá»i vợ trẻ đẹp cá»§a lão ta.
Chà ng phẫn nộ, quát trả:
- Tại hạ tôn kÃnh lão trượng là báºc tiá»n bối, hãy để cho tại hạ tôn kÃnh luôn! Xin lão tiá»n bối đừng ngáºm máu phun ngưá»i, bắt buá»™c tại hạ phải vô lá»… vá»›i tiá»n bối. Äiá»u mà tại hạ cố tránh, đối vá»›i tiá»n bối cÅ©ng như đối vá»›i bất cứ báºc trưởng thượng nà o khác!
Tiêu Phi VÅ© dá»ng cao đôi mà y, kêu lên:
- Xuất Sảo Äao? Ngươi là Xuất Sảo Äao Ngô Thất?
Triển Mộng Bạch giữ lễ độ, chứ nà ng cần gì giữ lễ độ? Cho nên, nà ng không quan tâm lắm đến lối xưng hô.
Bất cứ đối vá»›i ai, nà ng cÅ©ng quen dùng cái tiếng ngươi, bởi ngưá»i trong Äế Vương Cốc khi nà o chịu nhịn ai?
Xuất Sảo Äao Ngô Thất cao giá»ng:
- Phải! Ta là Ngô Thất!
Lão chỉ tay vỠTriển Mộng Bạch, tiếp luôn:
- Hắn là Triển Má»™ng Bạch, các ngươi có biết hắn là con ngưá»i như thế nà o chăng? Vợ cá»§a Kim Diện Thiên Vương Lý Quan Anh, là nà ng Trần Thanh Như, bị hắn lừa, hắn đúng là má»™t dâm tặc, chuyên phá gia cang cá»§a thiên hạ...
Triển Má»™ng Bạch giáºn quá, không còn kÃnh nể lão nữa, hét lên:
- Ngươi... ngươi...
Chà ng không nói được tiếng nà o thêm, niá»m phẫn uất dâng trà n chẹn ngang yết hầu.
Ngô Thất hừ một tiếng:
- Ngươi định chối tá»™i? Cho ngươi biết, ta vì cái việc Ä‘i tìm Ty Ty cá»§a ta, nên má»›i biết được Ä‘iá»u đó. Ngươi đã lừa được vợ Lý Quan Anh hẳn ngươi cÅ©ng lừa được Ty Ty cá»§a ta, bởi ngươi chuyên môn lừa vợ ngưá»i kia mà ! Ta há»i tháºt, ngươi đã dấu Ty Ty cá»§a ta ở đâu?
Hãy nói mau!
Triển Má»™ng Bạch run ngưá»i vì giáºn.
Äôi mắt cá»§a chà ng long lên, mắt đỠngầu, bắn lá»a phừng phừng.
Nhìn thần sắc cá»§a Triển Má»™ng Bạch, Tiêu Phi VÅ© sanh nghi ngá», quay sang Xuất Sảo Äao Ngô Thất, há»i:
- Hắn gặp Ty Ty của ngươi tại đâu mà lừa nà ng? Mà ngươi có chắc là hắn lừa chăng?
Xuất Sảo Äao Ngô Thất cưá»i lạnh:
- Hắn gặp nÆ¡i đâu, ngươi cứ há»i hắn thì biết. Nếu hắn không lừa, thì còn ai táng táºn lương tâm chuyên lừa vợ ngưá»i, lại nở lừa Ty Ty cá»§a ta? Cho ngươi biết, ta tìm hắn, để trả thù cho riêng ta, mà cÅ©ng thay mặt Lý Quan Anh, trả thù luôn cho há» Lý đấy!
Lão có ngỠđâu, trong khi lão đi tìm Triển Mộng Bạch, thì Ty Ty của lão ta quấn quýt bên cạnh Lý Quan Anh?
Triển Má»™ng Bạch bất giác hú vá»ng má»™t tiếng dà i.
Chà ng phải hú, để nương theo tiếng hú, trút bá»›t niá»m uất háºn, gởi lên đấng hoà ng thiên, trao trả lại cho hoà ng thiên, bởi hoà ng thiên quá bất công, dà nh trá»n uất háºn dưới trần cho má»™t mình chà ng chịu đựng.
Tiếp theo tiếng hú, chà ng báºt cưá»i cuồng dại.
Cuá»i má»™t lúc, chà ng cao giá»ng thốt:
- Äúng! Äúng vô cùng! Tất cả những nữ nhân trên Ä‘á»i nà y, nếu có hư thân, mất nết, nếu có bá» chồng lấy trai, nếu có nghe lá»i dụ dá»— cá»§a con trai để bá» cha, bá» mẹ, há»§y hoại tiết trinh, chá»a hoang, đẻ loạn, thì cÅ©ng chỉ vì má»™t Triển Má»™ng Bạch! Triển Má»™ng Bạch là thá»§ phạm cá»§a tât cả những vụ án tình trên Ä‘á»i! Xuất Sảo Äao Ngô Thất! Ngươi cứ bước tá»›i động thá»§ để báo cái thù mất vợ!
Tiếng hú, tiếng cưá»i, tiếng thốt cá»§a chà ng, tuy âm vang bất đồng, song nghe như tiếng khóc, có lúc khóc gà o lên như tức uất, có lúc âm trầm như oán than.
Ai nghe mà chẳng não lòng?
Xuất Sảo Äao Ngô Thất buông gá»n:
- Ngươi không má»i, ta cÅ©ng động thá»§! Trước hết, hãy đặt đứa bé xuống đất Ä‘i, rồi chuẩn bị mà đón tiếp thế công cá»§a ta!
Triển Má»™ng Bạch vá»™i buông Cung Linh Linh xuống đất. Chà ng trông qua mặt nó, không thấy má»™t Ä‘iểm máu nà o, giả như có rạch mặt nà ng, Ãt nhất sau má»™t khắc thá»i gian, nÆ¡i vết rạch đó má»›i có mà u rướm.
Chà ng thầm nghĩ:
- Bể khổ, đà nh là số pháºn, nhưng cái số cá»§a thúc thúc đây nà o có hÆ¡n gì? Bé sống, để chịu bÆ¡ vÆ¡, thúc thúc sống, để thá» nháºn oan uổng! Bé bÆ¡ vÆ¡ suốt Ä‘á»i, thúc thúc thá» nháºn oan chồng oan, ức chồng ức! Bé còn có thể sống được, chứ thúc thúc sống là m chi nữa, chết Ä‘i là hÆ¡n, bé Æ¡i! Thúc thúc chết Ä‘i, chỉ háºn má»™t Ä‘iá»u là không là m tròn sá»± á»§y thác cá»§a Cung tiá»n bối! Thúc thúc không nhìn được bé lúc bé trưởng thà nh!
Lệ thảm từ đáy lòng bốc lên, trà o ra như suối.
Lệ, có lệ nà o không nóng, nhưng lòng chà ng lạnh quá, lệ cũng lạnh luôn.
Cung Linh Linh cất giá»ng yếu á»›t, van chà ng:
- Äừng Ä‘i, thúc thúc...
Triển Má»™ng Bạch đưa tay áo lau vá»™i ngấn lệ, nhếch nụ cưá»i ảm đạm, thốt:
- Nằm đây nghỉ, Linh Linh! Thúc thúc đi để tìm ông của Linh Linh!
Ông của nó ở dưới suối và ng. Chà ng sẽ đến suối và ng tìm ông nó!
Chà ng Ä‘i, Ä‘i ngang qua thanh kiếm cá»§a Xuất Sảo Äao Ngô Thất.
Cung Linh Linh đưa hai tay ra, như một hà i nhi vòi bế, lại van cầu:
- Thúc thúc cho Linh Linh theo với...
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Nơi đó cách đây rất xa, Linh Linh đi không được đâu! Nơi đó lại lạnh vô cùng.
Linh Linh cũng lắc đầu:
- Không sao, thúc thúc... Linh Linh không sợ xa, sợ lạnh. Linh Linh muốn đi theo thúc thúc... Mà sao thúc thúc khóc? Thúc thúc khóc, Linh Linh cũng khóc theo.
Nó ôm gối Triển Má»™ng Bạch, giữ chà ng lại đó, nó báºt lên tiếng khóc.
Bá»n nữ tỳ đã qui tụ quanh đó rất đông, tất cả Ä‘á»u hướng mặt vá» nÆ¡i khác.
Chẳng ai nở nhìn cảnh tượng đó.
Liá»…u Äạm Yên Ä‘iểm nụ cưá»i lạnh, thốt:
- Ngươi yên trà đi tìm cái chết, đứa bé đó ta sẽ nháºn lãnh phần việc chiếu cố đến nó.
Tiêu Phi VÅ© trợn tròn đôi mắt, chẳng nói má»™t lá»i nà o.
Xuất Sảo Äao Ngô Thất bỉu môi:
- Là m chi những mà u mè đó, hỠTriển? Ngươi tưởng là ta sẽ động lòng à ? Còn lâu ta mới nghĩ đến cái việc thương hại ngươi!
Triển Má»™ng Bạch láºp tức quay mình, đánh ra má»™t quyá»n.
Ngô Thất kêu lên:
- Khá lắm!
Năm ngón ta vươn ra, lão định chụp và o cổ tay chà ng.
Cung Linh Linh hét lên:
- Thúc thúc là ngưá»i rất tốt, sao các vị ai ai cÅ©ng muốn hại thúc thúc?
Nó cố gượng đứng lên, đứng được rồi, nó nhà o đến bên Ngô Thất!
Ngô Thất đảo bộ né tránh sang một bên. Rồi lão hét:
- Quỷ con, ngươi muốn chết à ?
Cung Linh Linh còn bao nhiêu khà lá»±c, cố váºn dụng quát to:
- Ngươi muốn giết thúc thúc? Cứ giết ta trước đi, giết ta rồi, hãy giết thúc thúc sau!
Nó cố nhÃch thân hình đứng áng trước mặt Triển Má»™ng Bạch.
Nó quyết lấy thân thể bịnh hoạn suy yếu là m bình phong che chở cho Triển Má»™ng Bạch chống má»i phá»§ phà ng bất công vô lý.
Triển Má»™ng Bạch nắm chặc hai tay, rÃt giá»ng:
- Linh Linh!
Ngô Thất gằn từng tiếng:
- Bảo con quỷ nhỠbước qua một bên, nếu không...
Bỗng Tiêu Phi Vũ hét:
- Cút!
Nà ng lướt tá»›i trước mặt Ngô Thất, cao giá»ng tiếp:
- Vô luáºn là hắn có đúng như ngươi nói không, ta bất chấp! Ta chỉ muốn má»™t Ä‘iá»u, là ngươi cút Ä‘i cho khuất mắt ta! Khôn hồn thì cút nhanh, đừng để ta phải dùng bạo lá»±c đánh Ä‘uổi ngươi!
Nà ng lá»™ vẻ phẫn háºn, nà ng cao giá»ng, nhưng thốt xong, nà ng để hai dòng lệ tuôn rÆ¡i lã chã.
Ngô Thất sững sỠtrước vẻ bi thảm của nà ng, song lại phẫn uất vì câu nói quá vô lễ của nà ng, y hét:
- Ngươi là cái quái gì, dám buông tiếng ngông cuồng trước mặt ta?
Có lẽ bình sanh y chưa từng thấy má»™t ai dám trái ý y, chứ đừng nói là nặng lá»i vá»›i y.
Y không tưởng kẻ dám vô lá»… đối vá»›i y là má»™t con ngưá»i bằng xương bằng thịt.
Ngưá»i bằng xương bằng thịt có ai dám khÃch ná»™ y bao giá». Há»a chăng kẻ đó là má»™t quát váºt, má»›i không sợ chết!
Y hét song, lại không xuất thủ mà đứng lặng nhìn Tiêu Phi Vũ.
Liá»…u Äạm Yên nắm tay áo nà ng, giáºt nhẹ trách:
- Công sức đâu mà Tiêu tiểu thÆ¡ can thiếp và o những thứ ngưá»i như váºy?
Tiêu Phi Vũ vẫn còn khóc:
- Nhưng, đứa bé kia...
Liá»…u Äạm Yên cưá»i nhẹ, bước đến trước mặt Cung Linh Linh, bảo nó:
- Bé Æ¡i! Ai là m gì, mặc ngưá»i ta, bé hãy Ä‘i theo cô cô đây! Bé sẽ có nÆ¡i yên ở, bé sẽ có ăn, có mặc tươm tất...
Cung Linh Linh nổi giáºn, ngẩng mặt nhìn Liá»…u Äạm Yên.
Lúc đó, Liá»…u Äạm Yên đưa bà n tay xoa xoa nÆ¡i mặt nó.
Chẳng hiểu tại sao niá»m phẫn ná»™ nÆ¡i nó tiêu tan mất, nó ngÆ¡ ngÆ¡ ngác ngác như kẻ mất hồn, rồi nó từ từ bước theo Liá»…u Äạm Yên.
Nó không quay lại nhìn Triển Mộng Bạch một lần cuối.
Triển Má»™ng Bạch gá»i to:
- Linh Linh!
Nó cứ bước đi, chẳng nghe gì.
Triển Má»™ng Bạch sững sá»! Thế ra, Cung Linh Linh cÅ©ng phản bá»™i chà ng nữa sao?
Thế ra trên thế gian nà y, ai cÅ©ng chối bá» chà ng? Ai cÅ©ng phản bá»™i chà ng? Chà ng không thể có má»™t ngưá»i thân à ?
Còn gì khổ hÆ¡n Ä‘ang lúc mang ngà n oan uổng, lại bị ngưá»i mà mình cho là thân, bá» rÆ¡i mình luôn?
Bây giá», chà ng cảm thấy mình cô độc hoà n toà n!
Cô độc suông, cÅ©ng chẳng sao, nhưng cô độc vá»›i bao oan ức bên lòng, cô độc vá»›i mối thâm cừu huyết hải, tiến không đưá»ng, lui không nẻo, lui là chuốc lấy cái nhục muôn Ä‘á»i, tiến là má»—i bước Ä‘i má»—i dẫm lên gian nguy.
Má»™t con ngưá»i trong tình trạng đó, còn cái hứng gì để kéo dà i sá»± sống?
Chà ng báºt cưá»i cuồng dại, gà o lên:
- ÄÆ°á»£c lắm! ÄÆ°á»£c lắm! Ta tiếp thá» má»i Ä‘au thương sầu khổ do hóa công gieo xuống nhân loại khắp trần gian! Ta tiếp thá» cho tất cả má»i ngưá»i, để cho má»i ngưá»i táºn hưởng lạc thú nhân sanh!
Nắm tay lại, đánh ra má»™t quyá»n, đồng thá»i chà ng vá»t tá»›i Ngô Thất.
Khà thế cá»§a chà ng là khà thế cá»§a má»™t con thiêu thân, giáºn ánh lá»a là m chóa mắt, quyết dùng hai cánh má»ng manh dáºp tắt ngá»n lá»a hồng.
Ngô Thất còn bà ng hoà ng vá» thái độ cá»§a Tiêu Phi VÅ©, chợt thấy chà ng xông và o, bèn cau đôi mà y trầm giá»ng:
- Ngươi muốn chết, chết trước hÆ¡n bá»n kia, ta sẽ thà nh toà n ý nguyện cá»§a ngươi!
Äợi tay quyá»n cá»§a chà ng già thế đánh, lão hoà ng tay chặt và o cổ tay chà ng, ngay nÆ¡i mạch môn.
Chà ng đánh cả hai tay, Triển Mộng Bạch nghe toà n thân rung động, nhưng chưa vì thế mà bỠcuộc, chà ng đánh tiếp năm chiêu nữa.
Bắt buộc, Ngô Thất phải hoà n thủ, thoạt đầu còn nương nhẹ, dần dần lão dụng lực mạnh hơn.
Triển Mộng Bạch dù hùng hổ đến đâu, vẫn không thể áp đảo nổi một lão anh hùng từng giữ thinh danh suốt mấy mươi năm dà i.
Khi Xuất Sảo Äao Ngô Thất bắt đầu dụng lá»±c thá»±c sá»±, thì Triển Má»™ng Bạch đã lâm và o cÆ¡n nguy rõ rệt.
Nếu sá»± tình cứ như thế mà diá»…n tiến thì Triển Má»™ng Bạch cầm chắc phải táng mạng nÆ¡i rừng đà o nà y, và những đóa hoa rÆ¡i rụng kia, có thể sẽ được các nữ tỳ quét dá»n, phá»§ lên thi thể cá»§a chà ng.
Bởi dù sao thì chà ng cÅ©ng là biểu huynh cá»§a Tiêu Phi VÅ© và Liá»…u Äạm Yên cÅ©ng phải nể tình khách quý, dấu diếm các xác lạnh cá»§a chà ng.
Biết đâu nà ng chẳng ra lịnh mai táng chà ng một cách nên thơ, dùng đúng chỗ những đóa hoa rơi rụng đáng tiếc kia.
Tiêu Phi VÅ© đổi sắc mặt liá»n liá»n, thoạt xanh, thoạt trắng, trong thâm tâm, nà ng nghÄ©:
- Có nên cứu hắn không?
Nhìn thần sắc cá»§a Tiêu Phi VÅ©, Liá»…u Äạm Yên đã biết là nà ng đã nghÄ© gì rồi, nà ng lạnh lùng thốt:
- Mẫu ngưá»i đó, cà ng Ãt trên Ä‘á»i, cà ng hay, có cái thứ ngưá»i đó nhiá»u chừng nà o, con gái nhà là nh cà ng khổ sở chừng ấy! Ai ai cÅ©ng có bổn pháºn tiêu diệt, chứ ai lại chịu cứu sống bao giá»? Trừ ra, mình không có cái tâm ưu thá»i mẫn thế thì lại khác! Chúng ta dù sao cÅ©ng là nữ nhân, chúng ta nên trù diệt mối nguy hại cho nữ nhân!
Tiêu Phi VÅ© đã nhÃch chân tá»›i má»™t bước, chân kia chưa nhÃch theo, nghe Liá»…u Äạm Yên nói thế, nà ng rút chân trước vá».
Trong giây phút nà ng do dự, bên ngoà i, Triển Mộng Bạch sắp sữa ngã gục rồi.
Nhất định là chà ng không thể chi trì hơn một chiêu nữa của Ngô Thất.
Bá»—ng, má»™t tiếng từ bên ngoà i rừng hoa vá»ng và o:
- Dừng tay!
Xuất Sảo Äao Ngô Thất cao giá»ng đáp lại:
- Trên Ä‘á»i nầy, có kẻ nà o ra lịnh được vá»›i lão phu chứ? Cảnh cáo cho bất cứ ai muốn ngăn cản lão phu hạ thá»§, đừng rồ dại lãnh cái chết thay cho dâm tặc! Lão phu sẽ hạ sát bất cứ kẻ nà o can thiệp!
Má»™t chưởng lá»±c bay qua xung phá quyá»n phong cá»§a Triển Má»™ng Bạch.
Chà ng nghe nhói ở cổ tay liá»n.
Tay hữu đã bị chế ngự rồi, còn tay tả, chà ng vung luôn tay tả đánh sang.
Ngô Thất chỉ phất ngược bà n tay trở lại, rất nhẹ, chặt đúng và o cổ tay tả của chà ng.
Lão rÃt lên má»™t trà ng cưá»i ghê rợn:
- Tiểu tỠhỠTriển ơi, ngươi còn...
Lão không kịp nói dứt câu, từ phÃa háºu cá»§a lão, má»™t bóng ngưá»i lao vút đến, đồng thá»i bóng đó gá»i gấp:
- Ca ca! Hãy dừng tay gấp! Dừng gấp cho tôi, không được sao?
Bóng đó là một nữ nhân!
Và nữ nhân, chÃnh là Ty Ty cá»§a Ngô Thất, lão buông hai cổ tay cá»§a Triển Má»™ng Bạch ngay.
Äoạn lão há»i:
- Ty Ty đó phải không? Ty Ty ơi...
Thoạt nhìn, ai cÅ©ng tưởng chỉ có má»™t bóng ngưá»i lao vút đến vì bóng đêm má» má», tà n cây ráºm rạp, lại chỉ có má»™t ngưá»i cất tiếng.
Nhưng khi nữ nhân đến nÆ¡i rồi, má»i ngưá»i má»›i nháºn ra bên cạnh nữ nhân, còn có má»™t hán tá» có thân hình cao, cao chứ không lá»›n lắm.
Hán tá» có sắc mặt và ng như sáp, má»™t bà n tay hắn nắm nữ nhân, còn bà n tay kia cầm má»™t thanh Ä‘ao, Ä‘ao chỉ mÅ©i ngay nÆ¡i háºu tâm cá»§a nà ng.
Äúng là Ty Ty cá»§a Ngô Thất và Kim Diện Thiên Vương Lý Quan Anh.
Thấy rõ Ty Ty trong tình cảnh bị uy hiếp như thế, Ngô Thất hét lên:
- Ty Ty là m sao thế...
Hai tay lão cung lên, toan vá»t mình tá»›i.
Nhưng, Kim Diện Thiên VuÆ¡ng Lý Quan Anh trầm gương mặt, cất giá»ng lạnh lùng, gằn từng tiếng:
- Nếu ngươi muốn Mạnh Như Tuyến được toà n tánh mạng thì đứng yên tại đó, ngươi bước tá»›i má»™t bước, là ta thá»c mÅ©i Ä‘ao nà y và o háºu tâm nà ng láºp tức.
Ngô Thất quát to:
- Ngươi là cái quái gì, dám ra lịnh với lão phu?
Chừng như biết có là m hung cÅ©ng chẳng được việc gì, lão hÆ¡i dịu giá»ng, bảo:
- Lý Quan Anh! Buông Ty Ty ra đi!
Lý Quan Anh trầm giá»ng:
- Bảo ta buông nà ng cÅ©ng được, nhưng ngươi phải phát thệ từ nay, vÄ©nh viá»…n ngươi không được là m gì nguy hại đến Triển công tá»! Ngươi phải để cho Triển công tỠđược bình an muôn Ä‘á»i. Và trước hết, ngươi hãy tạ lá»—i vá»›i Triển công tá» Ä‘i!
Má»i ngưá»i sững sốt.
Ngưá»i kinh ngạc hÆ¡n hết, chÃnh là Triển Má»™ng Bạch.
Chà ng thầm nghĩ:
- Mới mấy hôm trước đây, hắn quyết giết ta cho kỳ được, sao bây giỠhắn biến đổi tâm tưởng như thế? Tại sao? Khó hiểu!
Xuất Sảo Äao mắng lá»›n:
- Ngươi có điên không, Lý Quan Anh? Tiểu tỠhỠTriển gian dâm vợ ngươi, ngươi không thù hắn, trái lại còn bênh vực hắn.
Lý Quan Anh cao giá»ng:
- Câm! Câm ngay! ChÃnh ngươi Ä‘iên thì có! Triển công tá» là hạng ngưá»i gì, ngươi có biết không? Sao ngươi dám buông lá»i nhục mạ? Cho ngươi biết, vợ ta có van cầu xách giầy, mang roi hầu hạ bên Triển công tá», vị tất công tá» chấp nháºn cho, là m gì có cái việc gian dâm vợ ta? Ta Lý Quan Anh nà y, thẹn mình có mắt không có con ngươi, kết giao vá»›i lÅ© lưu manh lại gá»i là bằng hữu chà thân, ta lầm nghe lá»i chúng dèm pha, xúi giục, vu oan giá ức cho Triển công tá», thà nh đắc tá»™i nặng ná», ta đáng chết lắm, cho nên hôm nay ta tìm đến đây, xin váºp đầu tạ tá»™i vá»›i Triển công tá»! Ngươi có nghe ta nói chăng?
Ngô Thất như từ cung trăng rơi xuống.
Chẳng những riêng lão, mà tất cả má»i ngưá»i tại cục trưá»ng sững sá», cÅ©ng rÆ¡i như lão, từ cung trăng xuống.
Ai ai cũng đăm đăm nhìn Lý Quan Anh.
Ngô Thất lẩm nhẩm:
- Tháºt váºy sao?
Lý Quan Anh hét:
- Ta bịa là m chi chứ? Láºp tức tạ tá»™i trước mặt Triển công tá» Ä‘i!
Xuất Sảo Äao Ngô Thất thoáng biến sắc mặt, rồi lão báºt cưá»i to, quát lại:
- Ngươi dám bảo lão phu váºp đầu tạ tá»™i trước mặt hắn ta à ?
Lý Quan Anh mỉm cưá»i:
- Thế ngươi không nghe rõ sao?
Hắn ấn mũi đao tới một chút.
Mạnh Như Tuyến rú lên một tiếng thảm, kêu vang:
- Ca ca Æ¡i! Äáp ứng Ä‘i ca ca! Ca ca nỡ nhìn hắn giết tôi sao?
Giá»ng nói cá»§a nà ng nghe quyến rÅ© quá chừng, huống chi nà ng Ä‘ang dùng cái giá»ng đó mà van lÆ¡n, cầu khẩn?
Äá nghe, đá cÅ©ng phải má»m lòng, nếu đá có lòng, huống hồ má»™t nam nhân hoà n toà n nương và o cái nhan sắc đó mà cầm hÆ¡i thở lúc tuổi vá» chiá»u?
Xuất Sảo Äao hấp tấp gá»i:
- Ty Ty! Ty Ty...
Bỗng lão hét:
- Nếu ta nghe lá»i ngươi, ngươi láºp tức buông nà ng ra có phải váºy không?
Lý Quan Anh nghiêm giá»ng:
- Quân tỠnói ra thế nà o, giữ đúng thế ấy.
Ngô Thất ủ rủ thân xác, buông xuôi:
- ÄÆ°á»£c!
Lão quay mình nhanh, hướng sang Triển Mộng Bạch, mà ấp úng:
- Triển... công tá»... ta... lão phu... xin tạ lá»—i vá»›i công tá»!
Dù sao sự việc cũng đã rồi, lão ấy có tạ lỗi mươi lượt, trăm lượt, cái danh của chà ng cũng vây nhơ phần nà o, chà ng có cần gì cái hình thức đó?
Cho nên, trông má»™t lão già cúi đầu nháºn tá»™i trước mặt chà ng, Triển Má»™ng Bạch tháºt tâm không nỡ để như váºy.
Chà ng vội vã bước tới, nâng lão đứng lên.
Chà ng đến gấp má»™t chút, bất quá Ngô Thất chỉ vừa nghiêng mình, chứ chưa má»p sát đất, nhá» thế mà lão tránh được cái váºp đầu tháºt sá»±.
Lý Quan Anh trầm giá»ng:
- Ngà y nay, ngươi miá»…n cưỡng cúi đầu nháºn lá»—i, chứ chắc chắn là ngà y sau ngươi sẽ tìm Triển công tá» mà sanh sá»±. Cho nên ta muốn...
Ngô Thất gáºt đầu... đồng ý...
Lão gáºt đầu.
Má»™t cái gáºt đầu nặng nhất, suốt Ä‘á»i lão, từng là má»™t tay ngang dá»c khắp sông hồ, bình sinh quen hống hách, chưa há» phải chịu khuất phục trước má»™t uy hiếp nà o.
Bây giá», vì má»™t nữ nhân, mà lão phải chịu sá»± sai sá» cá»§a Lý Quan Anh, lão cúi đầu nghe lệnh, như má»™t tá»™i đồ, khép mình dưới oai quyá»n cá»§a má»™t chúa ngục.
Nữ nhân! Oai phong của lão vì Mạnh Như Tuyến mà tiêu tan mất!
Nam nhân, ai không chê trách lão, bởi lão là m mất phẩm cách cá»§a má»™t con ngưá»i.
Chê, bất quá nhìn và o việc ngưá»i mà phê bình, chứ đã chắc gì, nếu ở trong cuá»™c, há» là m khác hÆ¡n Xuất Sảo Äao Ngô Thất?
Còn nữ nhân, rất thÃch có má»™t nam nhân như váºy, má»™t nam nhân dám hy sanh thân, danh cho há»!
Bá»n nữ tỳ đứng quanh cục trưá»ng, thầm nghÄ©:
- Nếu ta được má»™t ngưá»i chồng, biết lo lắng cho ta như váºy, thì sung sướng biết bao? Dù cho ngưá»i chồng đó có xấu xà như qá»§y sứ, ta cÅ©ng yêu kÃnh như thưá»ng! Trên thế gian nà y, tìm được má»™t ngưá»i chung tình, khó hÆ¡n tìm má»™t báu váºt!
Lý Quan Anh lui dần, từng bước, từng bước.
Ngô Thất kêu lên:
- Sau khi hắn buông tay rồi, Ty Ty láºp tức lại đây! Ta chá» Ty Ty ở tại đây, đừng tưởng bá» Ä‘i nữa mà ta phải tìm vÆ¡ vẩn!
Mạnh Như Tuyến chan hòa lệ thảm, vừa gáºt đầu vừa thốt nức nở:
- Biết! Biết rồi, ca ca ơi! Tôi sẽ trở lại ngay sau khi hắn trả tự do cho tôi...
Äá»™t nhiên nà ng vùng mạnh, vuá»™t khá»i sá»± ká»m chế cá»§a Lý Quan Anh.
Lý Quan Anh kinh hãi, còn Ngô Thất mừng hơn được toà n thế giới đưa lên ngôi chúa tể.
Lão hét lên cuồng dại, chạy nhanh tới, dang hai tay ra, đón Mạnh Như Tuyến, ôm nà ng và o lòng.
Triển Mộng Bạch cũng mừng hộ cho cả hai.
Nhưng chà ng cÅ©ng thầm lo sợ cho Lý Quan Anh, sợ Ngô Thất nhá»› đến cái việc vừa rồi, sôi giáºn, Ä‘uổi theo, quáºt ngã hắn để báo thù. Giả như Lý Quan Anh không chạy thoát, thì tháºt là chà ng Ä‘au khổ vô cùng, bởi dù sao thì chà ng cÅ©ng cảm kÃch hắn, bá» thù, tạo ân, vì tạo cái ân vá»›i chà ng mà phải kết thà nh oán vá»›i Ngô Thất.
NgỠđâu, vòng tay cá»§a Ngô Thất vừa khép chặt quanh thân thể mảnh mai cá»§a Mạnh Như Tuyến, thì nà ng cÅ©ng nhanh tay Ä‘iểm và o mấy huyệt đạo nÆ¡i ngưá»i lão.
Ngô Thất biến sắc, kêu lên:
- Ty Ty! Là m cái gì...
Kêu được mấy tiếng, lão ta đảo đảo thân hình, rồi ngã sụm xuống tại chỗ.
Sá»± tình diá»…n tiến ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»i!
Ngưá»i kinh hãi hÆ¡n hết, chÃnh là Xuất Sảo Äao Ngô Thất. Nằm má»™ng, lão cÅ©ng chẳng tưởng nổi là Mạnh Như Tuyến lại có thể đối xá» vá»›i lão như váºy.
CÅ©ng bởi lão hoà n toà n tin tưởng nÆ¡i nà ng, mà ai và o trưá»ng hợp cá»§a lão lại không tin tưởng như lão? Cho nên Mạnh Như Tuyến má»›i đắc thá»§ trong khi lão không há» phòng bị. Giả như lão có nghi ngá», lão giá»›i bị, phong bế các huyệt rồi, thì dù cho mưá»i nà ng, trăm nà ng cÅ©ng chẳng là m gì nổi, đừng nói là má»™t nà ng!
Lão ngã xuống rồi, Mạnh Như Tuyến đứng thẳng ngưá»i lên, đưa mắt nhìn quanh cục trưá»ng.
Äoạn nà ng cưá»i hì hì.
Trá»i! Trong trưá»ng hợp nà y, nà ng cưá»i được, cưá»i sau khi hạ thá»§, hãm hại lão chồng si tình, giá»ng cưá»i cá»§a nà ng nghe trÆ¡ trẻn là m sao. Nà ng cất tiếng, nghe cà ng trÆ¡ trẻn hÆ¡n:
- Các vị ơi! Tiểu muội diễn kịch cũng khéo đấy chứ?
Nà ng đưa bà n chân nhỠnhắn, đá và o mình Ngô Thất, rồi tiếp:
- Lão Ngô! Ngươi bắt buá»™c ta gá»i ngươi là ca ca, chắc ngươi tưởng mình còn thanh xuân trai trẻ lắm đấy? Ngươi muốn cà ng ngà y cà ng trẻ lại phải không? ÄÆ°á»£c rồi, ta chấp nháºn ngươi cà ng lúc cà ng trẻ lại, trẻ từ ông xuống anh, rồi từ anh xuống con, cho đến khi nà o ngươi cho rằng mình quá trẻ, và lúc đó, ta sẽ gá»i ngươi là cháu, là chắt cá»§a ta!
Nà ng vừa thốt, vừa cưá»i, cưá»i như nắc nẻ, đảo đầu ẻo lưng mà cưá»i.
Ngô Thất Ä‘em cái chân tình dâng hiến cho nà ng, dâng hiến luôn thanh danh, phẩm cách, chấp nháºn tuân lệnh Lý Quan Anh, cúi đầu nháºn lá»—i trước Triển Má»™ng Bạch.
Äổi lại, nà ng cưá»i cợt, mỉa mai, nà ng nhấn mạnh đến sá»± sai biệt tuổi tác, chế diá»…u lão ta đủ Ä‘iá»u.
Lại còn gá»i lão ta là cháu, là chắt!
Nhục trước Lý Quan Anh, giỠđây Ngô Thất nhục thêm một lần nữa.
Không ai có thể đồng tình vá»›i nà ng được, ai ai cÅ©ng bất bình trước thái độ cá»§a nà ng đối xá» vá»›i chồng, dù ngưá»i chồng đó đã già , già là xấu xÃ, già là không xứng đôi vừa lứa...
Ai ai cÅ©ng có cái cảm nghÄ© là má»™t con hồ ly Ä‘ang hiện hình trước mắt há», má»™t con hồ ly mặt đẹp tuyệt vá»i nhưng lòng thì thú.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lắc đầu, không tưởng ná»—i mỹ nhân lại có tâm trưá»ng độc hÆ¡n rắn rết!
Ngô Thất đã bị chế ngự rồi, Lý Quan Anh không còn phải đi đâu nữa.
Hắn đã trở lại vá»›i cục trưá»ng, hắn đến trước mặt Triển Má»™ng Bạch, vòng hai tay ra, má»p mình xuống mặt đất, cung kÃnh thốt:
- Lý Quan Anh trong má»™t phút hồ đồ, thà nh đắc tá»™i nặng vá»›i công tá». Mong công tỠđại xá cho!
Triển Mộng Bạch hấp tấp hoà n lễ:
- Äiá»u đó, nghÄ© ra, tại hạ không thể trách Lý huynh được!
Chà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, tiếp:
- Huống chi, tại hạ đã mang quá nhiá»u oan uổng, nà o phải chỉ riêng má»™t trưá»ng hợp cá»§a Lý huynh mà thôi! Tại hạ quên mất Ä‘i rồi!
Lý Quan Anh thở dà i, không nói gì nữa!
Tiêu Phi VÅ© nở nụ cưá»i ngượng ngáºp, thốt:
- Vừa rồi, ta lầm ngươi, ta nói những lá»i khó nghe má»™t chút, chắc ngươi cÅ©ng xét cho ta rồi chứ? Bởi ta có biết gì vá» sá»± tình, phà m ai nhìn và o những diá»…n tiến vừa qua, cÅ©ng phải lầm như ta cả!
Mạnh Như Tuyến bước đến cạnh Lý Quan Anh, nắm lấy cánh tay hắn gặt gặt, há»i:
- Mình nên xỠtrà cái lão hỠNgô như thế nà o đây, hở Quan Anh?
Lý Quan Anh lạnh lùng:
- Xá» trà cách nà o, tùy ngươi, há»i ta là m gì? Dang xa ta ra, đừng lại gần mà thì thầm, rỉ rả!
Mạnh Như Tuyến không giáºn, trái lại còn cưá»i duyên, thốt:
- Váºy thì, ta sẽ cắt những gân, mạch cá»§a lão ấy, cho lão ấy từ nay vá» sau không còn dùng vÅ© công bức hiếp thiếu nữ phải lấy lão là m chồng.
Triển Mộng Bạch rùng mình.
Mạnh Như Tuyến thốt xong, cúi mình xuống, định ra tay tháºt sá»±.
Triển Mộng Bạch hét to:
- Dừng tay ngay!
Chà ng lướt nhanh tá»›i, cháºn trước mặt Mạnh Như Tuyến.
Mạnh Như Tuyến đứng thẳng ngưá»i lên, hai tay chống nạnh nÆ¡i mông, giương tròn đôi mắt đẹp nhìn chà ng, há»i:
- Ngươi muốn gì?
Triển Mộng Bạch chưa kịp đáp, thì Lý Quan Anh đã cất tiếng:
- Triển công tỠbảo ngươi dừng tay, ngươi phải dừng tay, ngươi biết chứ?
Hắn bước tới, nắm tay Mạnh Như Tuyến, đẩy nà ng ra ngoà i xa gắt:
- Bước đi nơi khác!
Mạnh Như Tuyến từ từ cúi đầu, niá»m u oán hiện rõ nÆ¡i gương mặt.
Liá»…u Äạm Yên tiến đến bên nà ng, dịu giá»ng thốt:
- Hắn đã có thái độ lạnh nhạt vá»›i hiá»n muá»™i như váºy, hiá»n muá»™i còn theo hắn là m gì nữa?
Chi bằng ở lại đây với ngu thơ...
Mạnh Như Tuyến xô Liá»…u Äạm Yên ra xa, hằn há»c:
- Việc gì đến ngươi mà ngươi phải can thiệp chứ? Hắn đánh ta, hắn mắng ta, bất cứ hắn là m gì, ta cÅ©ng cam tâm thá» nháºn, ngươi đừng dạy khôn dạy khéo chi ta, vô Ãch! Ta không mượn đâu!
Liá»…u Äạm Yên sững sá».
Má»™t lúc sau, cưá»i nhạt, mắng:
- Ti tiện đến thế là cùng!
Triển Má»™ng Bạch nhìn xuống Ngô Thất, nằm bất động trên mặt đất, đôi mắt trợn tròn, suýt lá»t ra ngoà i tròng.
Chà ng day qua Lý Quan Anh, gá»i:
- Lý huynh Æ¡i! Tại hạ có Ä‘iá»u nà y, nhá» Lý huynh...
Lý Quan Anh cưá»i nhẹ:
- Triển công tỠmuốn tại hạ giải khai huyệt đạo cho lão?
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu:
- Tại hạ tháºt sá»± có ý đó, Lý huynh! Dù sao thì lão cÅ©ng là má»™t vị tiá»n bối anh hùng, mà bình sinh lại chẳng là m Ä‘iá»u gì quá ác. Tuy nhiên, cÅ©ng tùy ở Lý huynh có chấp thuáºn lá»i yêu cầu cá»§a tại hạ hay không!
Lý Quan Anh đáp:
- Giữa lão và tại hạ, chẳng há» có mảy may ân oán, chỉ vì tại hạ biết lão định hãm hại công tá», nên tại hạ âm thầm theo dõi lão ta đến đây. Công tá» muốn giải khai huyệt đạo cho lão, tại hạ xin vâng lá»i.
Từ lúc nghe Äá»— Vân Thiên nói phá»›t qua gia tình cá»§a hắn, hắn cảm thấy hổ thẹn má»—i khi nghÄ© đến hà nh động cá»§a hắn đối vá»›i Triển Má»™ng Bạch, hắn hối háºn, hắn bức rứt trong lương tâm, nhân cùng Mạnh Như Tuyến Ä‘i ngang qua khu rừng đà o nầy, hắn nghe tiếng Triển Má»™ng Bạch kêu lên, vá»™i kéo Mạnh Như Tuyến và o xem cho biết việc gì đã xảy ra cho Triển Má»™ng Bạch.
Và o đến nÆ¡i rồi, thấy rõ sá»± việc, tá»± lượng sức mình không thể địch nổi Xuất Sảo Äao Ngô Thất, nên Lý Quan Anh thương lượng vá»›i Mạnh Như Tuyến, cả hai bà y ra tấn kịch, cốt lừa Ngô Thất.
Nghe Lý Quan Anh chấp nháºn lá»i yêu cầu cá»§a Triển Má»™ng Bạch, Mạnh Như Tuyến đâm lo, kêu lên:
- Giải huyệt cho lão thì mạng sống của ta còn gì, khi lão tỉnh lại, chắc gì lão không tà n sát chúng ta?
Lý Quan Anh giáºt mình.
Hắn cũng sợ như Mạnh Như Tuyến, song chừng như hắn có chủ trương rồi nên gắt nà ng:
- Việc gì đến ngươi mà ngươi phải nói chen. Thế ta đây là ngu ngốc à ?
Mạnh Như Tuyến trừng mắt nhìn Triển Má»™ng Bạch, báºt cưá»i lạnh:
- Ta cứu ngươi, nên là m cho lão ấy phải ra thân thể đó, ngươi lại cứu lão? Không lẽ cái mạng của ngươi quý, còn mạng của chúng ta chẳng có giá trị gì à ?
Triển Má»™ng Bạch sững sá».
Chà ng nháºn ra, nà ng có lý, và lá»i yêu cầu cá»§a chà ng, không thÃch hợp chút nà o.
Ngưá»i ta cứu chà ng, chà ng trở lại hại ngưá»i ta sao? Ngô Thất tỉnh lại, khi nà o lão ấy dung thứ cho cả hai?
Mà biết đâu lão cÅ©ng háºn chà ng vì cái cúi đầu nháºn tá»™i cá»§a lão trước mặt chà ng, lão sẽ sinh sá»± vá»›i chà ng?
Lý Quan Anh mỉm cưá»i, thốt:
- Giải huyệt, chắc công tá» thừa sức là m việc đó, song chẳng hay công tá» có ưng thuáºn là để cho bá»n tại hạ Ä‘i xa rồi, sẽ giải huyệt cho lão chăng? Chừng đó, dù...
Mạnh Như Tuyến cưá»i lạnh, cháºn lá»i:
- Chừng đó, dù chúng ta có lên trá»i cÅ©ng không trốn thoát lão ta ư...
Nà ng gằn giá»ng, tiếp nối:
- Cứu váºt, váºt trả Æ¡n, cứu nhÆ¡n, nhÆ¡n trả oán! Dù không trả oán, nhÆ¡n cÅ©ng bất chấp an nguy cá»§a ngưá»i thi Æ¡n!
Lý Quan Anh trừng mắt:
- Ta đã bảo, ngươi nên khép cái miệng lại, thế chẳng nghe ta bảo gì với ngươi à ?
Mạnh Như Tuyến thở dà i, cúi đầu, cà u nhà u:
- Ngươi đã muốn thế, ta cÅ©ng chiá»u theo thế, ta là m sao dám cãi ngươi?
Triển Má»™ng Bạch đã có cái thà nh kiến là Mạnh Như Tuyến đúng mức Ä‘iêu ngoa, nhưng không khá»i lấy là m lạ tại sao nà ng lại tuân phục Lý Quan Anh như con cừu non tuân lệnh mục đồng, dù mục đồng không phải dùng đến roi, đến gáºy, quất và o mình nó.
Chà ng thốt mấy lá»i cảm tạ Lý Quan Anh chấp nháºn cho chà ng giải cứu Xuất Sảo Äao Ngô Thất.
Lý Quan Anh vòng tay chà o má»i ngưá»i quanh má»™t vòng, rồi cùng Mạnh Như Tuyến rá»i cục trưá»ng.
Triển Mộng Bạch nhìn theo bóng hắn khuất dần, lẩm nhẩm:
- Ngưá»i đó cÅ©ng đáng mặt là má»™t hảo há»›n...
Liá»…u Äạm Yên cưá»i nhẹ:
- Nhưng rất tiếc, hắn có nhà mà không thể vỠnhà ! Hay nói một cách khác, hắn không nhà ...
Nà ng nói thế nghĩa là gì?
Triển Mộng Bạch thở dà i.
Äêm đã xuống sâu, sao trá»i thưa dần, nhạt sáng dần. Liá»…u Äạm Yên khẽ vẫy tay, hai nà ng liểu hoà n bước tá»›i, dìu Cung Linh Linh vá» nhà .
Äoạn nà ng há»i:
- Cô bé vừa thông minh, lại vừa ngoan ngoãn, tôi muốn giữ nó lại đây, tránh cho nó phải sống cái kiếp linh đinh, phiêu bạt, chẳng hay Triển công tỠnghĩ sao?
Triển Má»™ng Bạch trầm ngâm má»™t lúc lâu, Ä‘oạn buông gá»n:
- Äa tạ cô nương!
Thá»±c ra chà ng không thÃch lắm cái tác phong cá»§a Liá»…u Äạm Yên, song nghÄ© lại, dù sao thì Cung Linh Linh ở lại đây, đỡ vất vã gian lao, chịu má»i Ä‘iá»u thiếu thốn hÆ¡n là đi theo chà ng.
Vì hạnh phúc cá»§a Cung Linh Linh, chà ng phải ưng thuáºn để cho nà ng ở lại đây. Chà ng không thể vì tá»± ái cá nhân, mà đèo nó theo chà ng, lưu lãng bốn phương trá»i.
Liá»…u Äạm Yên cưá»i nhẹ, tiếp:
- Äêm khuya rồi, sương đã rÆ¡i nặng hạt, không khà bắt đầu lạnh, Triển công tá» Ä‘i nghÄ© là vừa.
Tiêu Phi VÅ© cưá»i lá»›n tiếng má»™t chút:
- Nếu ngu thÆ¡ thÆ¡ nhá»› đúng, thì má»›i đây, hiá»n muá»™i khinh miệt hắn lắm mà ? Hắn có chết, hiá»n muá»™i cÅ©ng chẳng buồn nháy mắt! Thế sao bây giá» lại quá lo lắng cho hắn? Lo đến sợ sương đêm gieo lạnh cho hắn, sợ hắn mất ngá»§ mà phải ốm o, gầy mòn! Bây giá», hiá»n muá»™i sợ hắn chết gấp phải không?
Liá»…u Äạm Yên đỠmặt.
Nà ng cúi thấp đầu, lẩm nhẩm:
- Chứ ai đâu lại như thÆ¡ thÆ¡, đã biết mình lầm, lại cứ giữ tá»± ái, cho lầm luôn, chẳng biết phục thiện chút nà o! Chẳng biết nháºn lá»—i cho ra vẻ con ngưá»i tri lý!
Tiêu Phi VÅ© báºt cưá»i vang:
- Hiá»n muá»™i muốn cho ngu thÆ¡ phải nháºn lá»—i vá»›i hắn à ? Thế thì hiá»n muá»™i là m há»™ ngu thÆ¡ cái việc ấy Ä‘i nà o! Ngu thÆ¡ từ thuở nà o cho đến bây giá», chẳng biết cái cách thức hướng vá» ai nháºn lá»—i, ngu thÆ¡ không khéo nói bằng hiá»n muá»™i!
Liá»…u Äạm Yên không là m sao bắt được Tiêu Phi VÅ© dịu bá»›t cái tánh ương ngạnh, quáºt cưá»ng cá»§a nà ng. Nên lắc đầu thở dà i, nói:
- ThÆ¡ thÆ¡ ngông cuồng quá! Cái tÃnh khà đó, cà ng ngà y cà ng cứng rắn, không thể chừa bỠđược! Sau nầy, còn ai dám rước vá» chứ? Ngưá»i ta rước vỠđể là m vợ, có ai ưng rước vỠđể là m bà ?
Tiêu Phi VÅ© vẫn cưá»i lá»›n.
Liá»…u Äạm Yên hừ má»™t tiếng:
- Nghe thÆ¡ thÆ¡ cưá»i, lắm lúc tiểu muá»™i tá»± há»i, chẳng biết thÆ¡ thÆ¡ là nam hay nữ!
Tiêu Phi VÅ© cao giá»ng:
- Ngu thÆ¡ là nam, đó là cái chắc! Hiá»n muá»™i còn hoà i nghi nữa sao?
Nà ng bước tá»›i má»™t chút, nhóng chân, nghiêng đầu, hôn phá»›t qua má Liá»…u Äạm Yên.
Liá»…u Äạm Yên cưá»i xòa:
- Quỷ! Thơ thơ là con quỷ cái...
Tiêu Phi VÅ© vừa quay mình chạy Ä‘i, vừa gá»i vá»›i lại:
- Triển Má»™ng Bạch, ở đây nếu có lạnh, cÅ©ng ráng mà chịu má»™t mình, ta không thể bầu bạn vá»›i ngươi, giúp ngươi quên cái lạnh được đâu, song nếu ngươi muốn lén thoát Ä‘i, thì Ãt nhất ngươi cÅ©ng nhá»› là ta còn má»™t và i câu chuyện muốn há»i ngươi đấy!
Bá»n Phương Cá»± Má»™c theo nà ng liá»n.
Triển Mộng Bạch cau mà y, lắc đầu.
Liá»…u Äạm Yên hừ má»™t tiếng:
- Cái vị cô nương đó, bình sanh chẳng há» biết tưởng nghÄ© đến ai cả! Triển công tá» bá» qua cho nà ng Ä‘i thôi, tôi xin thay nà ng tạ lá»—i cùng công tá». Chắc công tá» cÅ©ng vui lòng chấp nháºn chứ?
Nói là là m, nà ng nghiêng mình, vòng tay, vái chà ng tạ tội.
Triển Mộng Bạch vừa né tránh qua một bên, vừa đáp lễ, đoạn thốt:
- Cô nương cứ yên trà vỠphòng.
Liá»…u Äạm Yên nhìn xuống Xuất Sảo Äao Ngô Thất, há»i:
- Sao công tỠchưa giải huyệt cho lão?
Triển Má»™ng Bạch Ä‘iá»m nhiên:
- Cháºm má»™t giây, có lợi cho Lý Quan Anh má»™t giây. Tại hạ vì sá»± an toà n cá»§a Lý Quan Anh, cô nương ạ!
Liá»…u Äạm Yên mỉm cưá»i:
- Nếu váºy, tôi xin ở đây, bầu bạn vá»›i công tá»!
Triển Mộng Bạch không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua nà ng.
Liá»…u Äạm Yên tiếp:
- Công tá» cố gắng khuyên giải Tiêu Phi VÅ© cải sá»a cái tÃnh khà cá»§a nà ng, là con gái, đã lá»›n như thế rồi, lại ngang tà ng ương ngạnh, những ngưá»i tiếp cáºn có ai thÃch đâu!
Triển Má»™ng Bạch đáp hững há»:
- Vâng!
Rồi chà ng nÃn lặng luôn, chừng như tránh bắt chuyện vá»›i Liá»…u Äạm Yên!
Liá»…u Äạm Yên lại tiếp:
- Là con gái, tất nhiên phải có cái tÃnh dịu hiá»n, ôn hòa, có như thế má»›i tá» ra là con ngưá»i thùy mị, Ä‘oan trang chứ! Phải váºy không, công tá»?
Triển Má»™ng Bạch vẫn hững há»:
- Vâng!
Rồi chà ng nÃn lặng như trước.
Liá»…u Äạm Yên lại tiếp:
- Nhưng, tÃnh khà cá»§a nam nhân, phải được như công tá» má»›i đáng phục.
Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng hững há»:
- Vâng!
Liá»…u Äạm Yên thấy chà ng lá» lá»ng mãi, phát cáu gắt:
- Công tỠvâng cái gì? Tôi nói câu nà o công tỠcũng vâng! Tại sao công tỠchỉ vâng cộc lốc như thế? Công tỠkhông nói thêm được tiếng nà o nữa à ?
Triển Má»™ng Bạch trầm ngâm mặt, buông gá»n:
- Äêm đã khuya lắm rồi, cô nương nên vá» phòng, ngÆ¡i nghÄ© là hÆ¡n!
Thốt xong, chà ng cúi mình xuống, bế Ngô Thất, mang luôn và o gian phòng dà nh cho chà ng.
Liá»…u Äạm Yên nhìn theo bóng chà ng, hừ lạnh má»™t tiếng.
Cái vẻ ôn nhu, dịu hiá»n trước đó, vụt biến thà nh Ä‘anh ác, trông nà ng chẳng khác nà o con quá»· cái hiện hình.
Quanh nà ng, bây giá» chẳng còn má»™t ai, trừ cái nà ng tỳ nữ Ä‘ang đứng lặng chá» lịnh bên ven đưá»ng.
Liá»…u Äạm Yên nhìn nữ tỳ, há»i:
- Con bé hỠCung đó, đã tỉnh lại chưa?
Tỳ nữ cúi đầu.
Cung cách cá»§a những thế gia bắt buá»™c kẻ dưới, má»—i khi thốt lá»i vá»›i hạng trên, phải cúi đầu, đã cúi đầu rồi, lại còn phải thấp giá»ng.
Tỳ nữ đáp:
- Cô ấy chưa tỉnh.
Liá»…u Äạm Yên dặn:
- Khi nà o nó tỉnh, ngươi cho nó uống một hoà n Thất Thần nhé!
Sao lạ váºy?
Cung Linh Linh đang hôn mê, nó tỉnh lại là tốt lắm, phà m ai có ý lo ngại cho nó, cũng muốn nó tỉnh lại nhanh chóng.
Nếu nó tỉnh lại rồi, là nên cho uống thứ thuốc gì để bồi dưỡng tinh thần chứ, tại sao lại cho nó uống Thất Thần Hoà n?
Thế là Liá»…u Äạm Yên muốn cho nó mất thần, hôn mê mãi à ?
Nữ tỳ cúi thấp đầu hơn, tỠcái vẻ tuân phục lịnh nà ng.
Nà ng bước Ä‘i mấy bước trên con đưá»ng hà nh lang, bá»—ng dừng chân day lại, dặn tiếp:
- Khi nà o cái lão há» Ngô có bá»™ râu ngắn đó Ä‘i rồi, ngươi láºp tức đến báo cho ta biết.
Lần nà y, nà ng bước đi rất nhanh.
Và o má»™t gian phòng bên cạnh, nà ng hoà nh tay đóng cá»a lại, cà i then cẩn tháºn, nhìn quanh bốn góc, Ä‘oạn bước đến má»™t bức tưá»ng, ấn tay và o má»™t chấn song.
Song, chẳng phải là song cá»a sổ, mà chỉ là má»™t và i cây song được gắn lên khi là m cảnh cho đúng vá»›i cái luáºt cân đối trong lối kiến trúc.
Bức tưá»ng trÆ¡n láng vụt mở ra là m hai mảnh, bà y ra má»™t gian phòng kÃn đáo.
Nà ng bước chân và o gian phòng đó, bức tưá»ng khép kÃn lại liá»n.
Má»™t thứ ánh sáng mà u hồng, từ chân tưá»ng chiếu lên, má»™t ánh sáng hầu như tá»± nhiên mà có, chẳng ai biết nó phát xuất từ đâu.
Ãnh sáng đó kéo thà nh hai vệt dà i, dá»c theo hai chân tưá»ng dẫn đến má»™t gian phòng bà máºt khác.
Liá»…u Äạm Yên mở cá»a gian phòng đó. Từ bên trong, mùi dược liệu bay ra, đồng thá»i có tiếng chà y, tiếng cối quết, chen lẫn vá»›i tiếng ngưá»i nói thì thà o hoặc cưá»i khúc khÃch.
Nà ng buá»›c qua cá»a gian phòng bà máºt đó.
Bên trong, có bảy tám thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vá»i, có nà ng Ä‘ang Ä‘á»n, có nà ng Ä‘ang hát, Ä‘á»n nhá», tiếng thấp giá»ng, nà ng nà o cÅ©ng mặc y phục rất má»ng manh, gần như ở trần truồng, bất quá chỉ vừa che dấu được phần nà o há» há»ng chá»— kÃn đáo váºy thôi. Tuy tất cả Ä‘á»u có mặc y phục, song bất cứ ai mà nhìn thoáng qua cÅ©ng có thể thấy rõ những đưá»ng cong quanh thân thể cá»§a chúng.
Và thấy được những đưá»ng cong đó, còn ai giữ nổi con tim không xao xuyến?
NÆ¡i góc phòng, trên má»™t chiếc giưá»ng êm dịu, má»™t nam nhân Ä‘ang dá»±a ngá»a, tay cầm chén rượu bằng và ng.
Nam nhân mặc y phục cực kỳ hoa lệ.
Chén rượu bằng và ng đã cạn từ bao giá», hắn Ä‘ang chá» má»™t thiếu nữ rót đầy rượu.
Liá»…u Äạm Yên vén bức rèm châu, từ từ bước và o.
Nà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thốt:
- Bên ngoà i vừa phát sinh một biến cố, ta không kịp và o là m cho ngươi chỠđợi lâu!
Nam nhân mặc y phục hoa lệ đó, vụt đứng lên, cúi đầu, nói mấy lá»i khách sáo.
Liá»…u Äạm Yên tiếp:
- Ngươi đến đây vá»›i cái vẻ vá»™i và ng, hẳn có sá»± gì quan trá»ng phải không?
Nam nhân ngẫng đầu lên.
Dưới ánh đèn, gương mặt hắn hiện ra rõ rệt, một gương mặt trắng, chưa râu, đôi mắt chớp chớp.
Hắn chÃnh là Thiên Xảo Tinh Tôn Ngá»c Pháºt.
Hắn nhìn quanh, đoạn thốt:
- Việc ấy...
Liá»…u Äạm Yên vá»— nhẹ hai bà n tay.
Bá»n thiếu nữ nói khẽ vá»›i nhau má»™t tiếng, rồi cùng rút lui khá»i gian phòng, theo ngá» bà máºt.
Bá»n chúng Ä‘i rồi, hÆ¡i hướm cá»§a chúng còn thoang thoảng trong không gian.
Tôn Ngá»c Pháºt bây giá» má»›i dặng hắng má»™t tiếng thốt:
- Từ sau ngà y Nhân NghÄ©a Tứ Hiệp qua Ä‘á»i, tại Hà ng Châu thà nh láºp má»™t táºp Ä‘oà n, lấy cái tên là Cá»u Liên Hoà n, do Lâm Nhuyá»…n Hồng là m chá»§ tịch. Mục Ä‘Ãch cá»§a táºp Ä‘oà n Cá»u Liên Hoà n là bảo vệ sanh mạng cá»§a Thần Y Tần Sấu Ông, và con gái cá»§a lão ấy là Tần Kỳ.
Hắn dừng lại một chút, rồi tiếp:
- Sở dĩ Lâm Nhuyễn Hồng là m thế, là vì hắn có tình ý riêng đối với Tần Kỳ.
Liá»…u Äạm Yên cau mà y:
- Việc đó ta biết rồi!
Tôn Ngá»c Pháºt tiếp:
- Lâm Nhuyá»…n Hồng giao du rất rá»™ng, hắn quảng cáo thế nà o mà táºp Ä‘oà n có thinh danh to lá»›n vô cùng, trên giang hồ hầu như tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u chú ý đến. Äã có rất nhiá»u ngưá»i tìm đến nÆ¡i, xin gia nháºp. Táºp Ä‘oà n ngà y cà ng đông, sá»± chi phà rất tốn kém, cả gia tà i bá vạn cá»§a Tây Hồ Long Vương Lã Trưá»ng Lá»™c không đủ cung cấp má»i nhu cầu. Qua nhiá»u cuá»™c đà m thoại vá»›i mấy ngưá»i quen biết, tại hạ có thu lượm được mấy tin tức trá»ng yếu...
Liá»…u Äạm Yên thoáng biến sắc:
- Những tin tức đó như thế nà o, mà ngươi cho là trá»ng yếu?
Tôn Ngá»c Pháºt trầm ngâm má»™t lúc:
- Từ sau ngà y Ngá»c Oanh Mạt Tiểu Tịnh, má»™t trong Thất Oanh tại Hoa SÆ¡n bị...
Liá»…u Äạm Yên lạnh lùng:
- Äúng váºy! ChÃnh do ta đó! Rồi sao?
Tôn Ngá»c Pháºt cưá»i vuốt:
- Nghe nói Thất Oanh Hoa SÆ¡n đã tìm ra manh mối, và có thể trong má»™t ngà y gần đây, há» sẽ đến tìm cô nương! Ngoà i ra, còn có Tà i Thương đại hiệp Nhạc Triá»u Dương...
Liá»…u Äạm Yên mỉm cưá»i, cháºn lá»i:
- Äừng quan tâm đến những chuyện đó, chẳng sao đâu! Äến lúc cần, ta sẽ có biện pháp đối phó. Còn như địa phương nầy, ta chán rồi, ý ta muốn di chuyển Ä‘i nÆ¡i khác, thay đổi không khà cho thoải mái hÆ¡n. Nhưng, bây giá» ngươi đã đến đây rồi, thì dù có nán lại mấy hôm cÅ©ng chẳng hại gì. Phần ta, Ä‘i hay ở tùy thÃch. Còn ngươi, ngươi cứ lưu lại đây, có mấy thiếu nữ đó, ngươi thÃch nà ng nà o, cứ chá»n, mặc tình mà hưởng lạc thú.
Tôn Ngá»c Pháºt lắc đầu:
- Nếu thế, tại hạ còn ở lại đây là m chi lâu hơn? Tại hạ xin đi sớm.
Liá»…u Äạm Yên cưá»i nhẹ:
- Ta biết, đối vá»›i chúng, ngươi chẳng mảy may quan tâm, bất quá ngươi dùng chúng là m cây kiểng, vui mắt, gợi hứng thú để uống rượu mà thôi. Bởi ngươi không Ä‘am mê tá»u sắc quá độ, nên gia sư má»›i á»§y thác đại sá»± cho ngươi.
Tôn Ngá»c Pháºt Ä‘ang cưá»i, tắt ngay nụ cưá»i, chỉnh nghiêm nét mặt, thốt:
- Còn má»™t việc nầy nữa, suýt chút nữa là tại hạ quên mất rồi. Nghe nói trên giang hồ, vừa xuất hiện mấy ngưá»i lợi dụng Tình Nhân Tiá»…n, là m tiá»n thiên hạ...
Liá»…u Äạm Yên thản nhiên:
- Chẳng quan hệ gì cả. Bởi gia sư chế tạo ra Tình Nhân Tiá»…n vá»›i dụng ý gây phong ba trên giang hồ, cà ng có nhiá»u ngưá»i lợi dụng Tình Nhân Tiá»…n gây phong ba cà ng tốt, chứ có sao đâu? Bất quá ngươi nên cẩn tháºn ở Ä‘iểm nầy, là khi nà o chưa hiểu rõ đối tượng như thế nà o, thì tuyệt đối không nên bán cái thứ đó ra! Ngươi biết ta nói đến váºt gì chứ?
Tôn Ngá»c Pháºt gáºt đầu:
- Tại hạ biết. Tình Nhân Tiễn!
Liá»…u Äạm Yên cÅ©ng gáºt đầu:
- Phải! Xét ngưá»i cho tháºt kỹ, trước khi trao nó ra.
Tôn Ngá»c Pháºt mỉm cưá»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là phải váºy, cô nương! Cho đến ngà y hôm nay, tại hạ chỉ trao ra bảy đôi Tình Nhân Tiá»…n thôi. Chá»— còn thừa lại...
Liá»…u Äạm Yên khoát tay:
- Khá»i cần cho ta biết ngươi dấu số thừa đó tại nÆ¡i đâu, Ä‘iá»u quan trá»ng là trên Ä‘á»i nầy, chẳng má»™t ai biết cái chá»— ngươi dấu những mÅ©i tên còn lại, trừ ngươi!
Tôn Ngá»c Pháºt lại gáºt đầu.
Äá»™t nhiên, hắn thốt:
- Bình sanh, tại hạ chỉ ăn năn má»™t Ä‘iá»u là đến ngà y nay, tại hạ chưa có dịp bái kiến lịnh sư! Chẳng những thế, tại hạ cÅ©ng chẳng biết được danh hiệu cá»§a lão nhân gia! Trong tâm tư tại hạ phát há»a lịnh sư vá»›i hình thức má»™t thần tiên, má»™t kỳ nhân, má»™t dị khách mà suốt mấy mươi năm qua, trong vÅ© lâm không má»™t ai có vÅ© công bằng ngưá»i!
Liá»…u Äạm Yên trầm gương mặt lạnh lùng há»i:
- Tại sao ngươi quá nóng biết lão nhân gia? Không lẽ ngươi...
Thấy ánh mắt cá»§a nà ng sắc lạnh, Tôn Ngá»c Pháºt run sợ, hấp tấp phân trần:
- Cô nương không nên hiểu lầm! Chẳng qua tại hạ quá kÃnh phục tà i năng cá»§a lịnh sư, do đó mà động tÃnh hiếu kỳ má»™t chút, rồi tùy tiện mà nói lên cái ý muốn! Chỉ có thế thôi, cô nương ạ!
Liá»…u Äạm Yên ngưng ánh mắt nhìn hắn má»™t lúc lâu, cuối cùng nà ng Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thốt:
- Cái gì cÅ©ng có thá»i gian cá»§a nó, đến lúc thuáºn tiện, tá»± nhiên ngươi cÅ©ng phải gặp được lão nhân gia. Và khi ngươi gặp mặt ngưá»i rồi, là vÅ© lâm thiên hạ sẽ do ta và ngươi mặc tình thao túng! Trần gian nà y là cảnh giá»›i cá»§a chúng ta!
Bá»—ng, có tiếng chuông nhá» reo lên, tiếng chuông dưá»ng như phát xuất ngay bên trong bức tưá»ng.
Liá»…u Äạm Yên vá»— tay kêu bốp má»™t tiếng, Ä‘oạn đứng lên.
Bá»n thiếu nữ đã Ä‘i ra trước đó, bây giá» trở lại đông đủ.
Nà ng hướng sang Tôn Ngá»c Pháºt, bảo:
- Ngươi yên trà ở lại đây ngÆ¡i nghÄ©, cÅ©ng như ngươi muốn Ä‘i ngay, thì cứ do cá»a sau! Ta để tùy ngươi quyết định.
Thốt xong, nà ng do cá»a phÃa trước, thoát Ä‘i liá»n.
Nà ng theo con đưá»ng bà máºt, đến má»™t sảnh đưá»ng nhá». NÆ¡i đó có má»™t tỳ nữ mà nà ng đã dặn dò trước đó.
Tỳ nữ thấp giá»ng báo cáo:
- Lão già há» Ngô sau khi tỉnh lại, chẳng nói năng má»™t tiếng nà o, vá»t mình qua cá»a sổ Ä‘i ngay. Lão ta thoát Ä‘i nhanh quá, thoáng mắt đã mất dạng.
Liá»…u Äạm Yên chá»›p mắt, bá»—ng đưa tay xé toạt má»™t mảnh áo nÆ¡i đầu vai, bầy ra má»™t khoảng da trắng như mà u ngá»c, Ä‘oạn nà ng day qua tỳ nữ, bảo:
- ÄÆ°a tay bấu nÆ¡i đầu vai ta nhanh lên!
Tỳ nữ kinh hãi trố mắt:
- Tại sao tiểu thơ...
Liá»…u Äạm Yên gắt:
- Ta bảo là m sao, cứ là m như váºy, đừng há»i lôi thôi!
Tỳ nữ chẳng dám cải lá»i, chụp bà n tay xuống đầu vai cô chá»§ liá»n.
Là n da ngá»c in rà ng rà ng năm dấu ngón tay bầm tÃm.
Chưa hết, Liá»…u Äạm Yên ôm nhanh tỳ nữ và o lòng, ghì mặt tỳ nữ sát mặt nà ng, lại bảo:
- Hôn ta đi, hôn mạnh lên, hôn loạn khắp chỗ nhé!
Tỳ nữ thẹn đỠmặt, song không thể trái ý chá»§ nhân, quệt mÅ©i tá»›i tấp lên mặt Liá»…u Äạm Yên.
Lớp phấn tô bên ngoà i, bị tỳ nữ quệt mũi, thà nh loang lỗ trông kỳ dị quá chừng.
Rồi chÃnh nà ng đưa tay bốc má»› tóc cho xòa ra, vò vò như rối bồng lên, nà ng lại váºn công lá»±c biến sắc mặt á»ng hồng, y như thẹn y như phẫn háºn.
Sau cùng, nà ng bảo tỳ nữ:
- Ngươi cứ đứng tại đây, đếm từ một đến ba mươi, khi nà o đếm đủ số rồi, ngươi chạy bay đến gian phòng của Tiêu cô nương, kêu ầm lên, vừa kêu vừa báo cáo là không xong!
Không xong! Triển công tá»... Triển công tá»... Ngươi biết rồi chứ? Ngươi phải là m ra vẻ hết sức kinh hoà ng...
Dặn dò xong, nà ng lại đưa hai ngón tay chỉa và o mặt tỳ nữ, rồi chạy Ä‘i liá»n.
Triển Má»™ng Bạch định giải thÃch trưá»ng hợp cá»§a Lý Quan Anh cho Xuất Sảo Äao Ngô Thất Ngô Thất hiểu sá»± tình, song sau khi tỉnh lại, lão thoát qua cá»a sổ Ä‘i ngay.
Chà ng lắc đầu, nhìn qua cá»a sổ theo bóng lão Ä‘i trong mà n đêm, thở dà i mãi.
Bá»—ng có tiếng kêu la từ bên ngoà i phòng và o, kế tiếp má»™t bóng ngưá»i từ khu rừng chạy bay tá»›i.
Ngưá»i đó chÃnh là Liá»…u Äạm Yên.
DÄ© nhiên, nà ng xuất hiện vá»›i trạng thái vừa rồi, tóc rối bù, vai áo rách, đầu vai bị ngón tay vấu còn in rõ, dấu mặt lem luốc cá»™ng vá»›i hÆ¡i thở hổn hển, gương mặt á»ng hồng.
DÄ© nhiên, nà ng cÅ©ng có vẻ kinh hoà ng, hòa lẫn niá»m phẫn uất, thêm phần nà o tá»§i thẹn.
Chừng như nà ng có bị thương tÃch nÆ¡i đầu vai đã đà nh, mà có lẽ cÅ©ng bị ná»™i thương.
Vừa đến nÆ¡i, nà ng kêu lên, giá»ng run run:
- Triển công tỠơi... công tỠơi... cứu... cứu... tôi với...
Triển Má»™ng Bạch biến sắc, hấp tấp há»i:
- Liễu cô nương đây à ? Cô nương là m sao thế...
Liá»…u Äạm Yên vừa thở vừa thốt, câu nói cá»§a nà ng đứt từng Ä‘oạn:
- Cái lão... lão Ngô Thất...
Nà ng run ngưá»i, lá»™ vẻ quá sợ, dù quanh nà ng chẳng có bóng dáng má»™t ai ngoà i Triển Má»™ng Bạch, lúc nà ng đỠcáºp đến Ngô Thất song có lẽ hiện tại lão ấy đã rá»i xa nÆ¡i nầy Ãt nhất cÅ©ng được má»™t dặm đưá»ng.
Bất thình lình, nà ng ngã chúi tới.
Tấu xảo là m sao, nà ng lại ngã và o lòng Triển Mộng Bạch.
Tấu xảo đối với bất cứ ai, kể cả Triển Mộng Bạch, chứ riêng nà ng thì đúng là nà ng cố ý.
Triển Má»™ng Bạch cho nà ng lâm và o trưá»ng hợp mang thương, chứ tuyệt nhiên chẳng há» dao động tâm tình vì sá»± tiếp cáºn đó.
Chà ng đưa tay vạch vai áo của nà ng, nhìn rõ mấy dấu tay, song chẳng hiểu nổi nà ng bị một chưởng pháp nà o đánh trúng.
Phần hoang mang vì sá»± việc diá»…n ra quá đột ngá»™t, phần bối rối, vì chẳng nháºn ra chưởng pháp là m nà ng thá» thương là thứ chưởng pháp gì. Triển Má»™ng Bạch không có má»™t chá»§ ý rõ rệt.
Trong lúc chà ng còn Ä‘ang sững sá», đột nhiên Tiêu Phi VÅ© chạy đến.
Chưa tới nơi, nà ng đã kêu lên oang oang:
- Việc gì thế? Việc gì thế?
Triển Mộng Bạch thấy nà ng đến, hết sức mừng rỡ.
NgỠđâu, Liá»…u Äạm Yên vá» vùng vẫy, cố thoát khá»i vòng tay chà ng, đồng thá»i kêu vang ầm lên:
- Buông ta ra! Buông... ra... Ta không... đâu... không!
Rồi nà ng tuá»™t xuống đất, nằm tại chá»—, rên ư á».
Triển Má»™ng Bạch vừa kinh hãi, vừa ngạc nhiên, lặng ngưá»i như tượng gá»—.
Tiêu Phi VÅ© chạy và o, trông thấy tình hình như váºy, bất giác sôi giáºn, biến sắc mặt xanh dá»n, nà ng chỉ tay và o mặt chà ng, hét:
- Gã hỠTriển kia, ngươi...
Liá»…u Äạm Yên nhà o và o lòng Tiêu Phi VÅ©, kêu to lên:
- Tiêu thơ thơ ơi! Hắn... hắn khinh thị tiểu muội quá chừng. Hắn...
Tiêu Phi VÅ© rÃt giá»ng:
- Äừng lo! Äã có ngu thÆ¡ đây, ngu thÆ¡ sẽ trừng trị tên bại hoại, báo háºn cho hiá»n muá»™i!
Nà ng đẩy nhẹ Liá»…u Äạm Yên ra khá»i mình, Ä‘oạn vung tay đánh tá»›i Triển Má»™ng Bạch má»™t chưởng.
Triển Mộng Bạch né tránh.
Chà ng đã minh bạch sự tình như thế nà o rồi.
Bởi minh bạch, chà ng tức uất vô tưởng, quát lớn:
- Sao cô nương hấp tấp thế? Cái gì cÅ©ng phải há»i lại cho rõ rà ng, có đâu hồ đồ xuất thá»§ như kẻ mất trÃ?
Liá»…u Äạm Yên cứ khóc, tiếng khóc cá»§a nà ng cà ng phút cà ng nghe thê thảm phi thưá»ng.
Nà ng gà o nức nở:
- Tiêu thÆ¡ thÆ¡ Æ¡i! ThÆ¡ thÆ¡ xem đó, hắn khinh thị tiểu muá»™i, hắn sổ sà ng, hắn lại còn muốn... hắn ép... trá»i Æ¡i! Khổ cho tiểu muá»™i lắm thÆ¡ thÆ¡...
Tiêu Phi Vũ mắng vang:
- Ngươi nghe nà ng nói đó không? Ngươi bảo ta phải minh bạch như thế nà o nữa? Hừ!
Ngươi là con thú mang lốt ngưá»i, mặc y phục, nhưng vẫn là con thú! Cút! Cút ngay!
Triển Má»™ng Bạch sôi giáºn, nhưng cố cứu vãn tình hình, trầm giá»ng há»i:
- Cô nương nói gì? Tại sao chỉ nghe má»™t tiếng xuông? Nghe như thế còn hiểu là m sao được sá»± tháºt như thế nà o?
Bình sinh chà ng rất ghét dùng lá»i lẽ biện há»™, mặc dù chà ng thá» oan uổng, cho nên đã mấy lần rồi, chà ng cứ thẳng thắn trình bà y song qua mấy lượt đó, nà o có ai chịu nghe lá»i thẳng cá»§a chà ng đâu?
Bây giỠchà ng chuốc uổng oan một lần nữa.
Chà ng vẫn thẳng thắn kêu gá»i sá»± hiểu biết cá»§a đối tượng nên dùng lý trà mà nháºn xét sá»± tình, đừng thiên vị mà phê phán má»™t cách hồ đồ.
Do đó, chà ng chỉ đánh thức lương tâm cá»§a Tiêu Phi VÅ©, tuyệt nhiên không hỠđỠcáºp đến diá»…n biến vừa qua, mà đáng lẽ ra, chà ng phải tưá»ng thuáºt, chà ng phải phân trần cho nó rõ trắng Ä‘en.
Chà ng không nói rõ, còn ai hiểu cho chà ng?
Hay là chà ng biết trước, có nói ra, cÅ©ng chẳng ai tin, nên chà ng chẳng chịu nói trước khi Tiêu Phi VÅ© há»i?
Thái độ của chà ng cà ng là m cho Tiêu Phi Vũ nghi ngỠnặng, nà ng mắng lớn:
- Vì nể nang dì ba, ta tha chết cho ngươi đó, ngươi không nhanh chân cút Ä‘i? Ta đổi ý là ngươi đừng hòng toà n mạng! Thá»±c ngươi đã là m mất danh dá»± cá»§a mẫu thân ngươi, đáng háºn vô cùng!
Mắng chà ng, chà ng chịu được, chạm đến mẫu thân chà ng, tự nhiên chà ng tức uất.
Nhưng tức uất để là m gì?
Äánh, chà ng không thắng, giải thÃch, chẳng chịu nghe, tá»± sát là hèn, chà ng còn ở lại đó là m chi nữa chứ?
Chà ng hét lên má»™t tiếng, quay mình, nhún chân, vá»t ngang qua cá»a sổ.
Ra đến bên ngoà i rồi, chà ng há miệng phun ra một vòi máu tươi.
Máu háºn bốc lên từ lúc đầu, lúc Tiêu Phi VÅ© vừa đến, lúc Liá»…u Äạm Yên trắng trợn vu há»a cho chà ng.
Thấy Tiêu Phi VÅ© buông tha cho Triển Má»™ng Bạch, Liá»…u Äạm Yên thất vá»ng.
Chẳng rõ cái ý của nà ng định là m gì, đáng lẽ nà ng ngưng khóc vì dù sao thì sự việc đã đến mức đó thì cần như giải quyết dứt khoát rồi, trái lại nà ng cà ng khóc to, cà ng gà o, như cha chết, chết một cách oan uổng, chết tức, chết tưởi...
Tiêu Phi VÅ© vuốt nhẹ hai bá» vai nà ng, cố dùng cá» chỉ âu yếm xoa dịu niá»m thương tâm cá»§a nà ng, đồng thá»i thở dà i, thốt:
- Äừng khóc nữa, hiá»n muá»™i. CÅ©ng tại ngu thÆ¡, bá»—ng dưng ngu thÆ¡ mang ác tặc đến đây, cho nên hiá»n muá»™i phải khổ như váºy. Xin hiá»n muá»™i bá» qua cho.
Giá»ng nói cá»§a nà ng chứa đựng niá»m háºn lẫn thất vá»ng, háºn thì đã đà nh, nhưng tại sao nà ng thất vá»ng?
Äiá»u lạ lùng nhất, là tại sao nà ng không nỡ tâm hạ sát Triển Má»™ng Bạch.
Có chắc là nà ng vì nể nang Tiêu Tam phu nhân chăng?
ChÃnh nà ng cÅ©ng chẳng hiểu rõ tâm và ý thá»±c sá»± cá»§a nà ng, thì còn ai hiểu nổi?
Liá»…u Äạm Yên nép mình và o lòng Tiêu Phi VÅ© thổn thức:
- Tiểu muá»™i cứ tưởng hắn phải Ä‘au khổ vì chịu nhiá»u Ä‘iá»u oan ức nên đến an á»§i hắn, ngỠđâu... ngỠđâu... ThÆ¡ thÆ¡ Æ¡i! Tiểu muá»™i sợ hãi là m sao, hắn... hắn...
Tiêu Phi VÅ© vá»— vá»:
- Äừng sợ gì cả! Bây giá» thì hắn đã ra Ä‘i rồi, chắc chắn là hắn không dám trở lại, gây phiá»n nhiá»…u cho hiá»n muá»™i nữa đâu! Hiá»n muá»™i hãy vá» phòng, yên trà mà ngá»§ như thưá»ng!
Äã có ngu thÆ¡ bảo há»™ cho, chẳng việc gì nữa đâu!
Liá»…u Äạm Yên dáºm chân, ná»a còn căm há»n, ná»a như nÅ©ng nịu:
- Tiểu muội sợ lắm! Tiểu muội không thể ngủ được!
Nà ng còn quà ng tay quanh cổ Tiêu Phi VÅ©, Ä‘eo dÃnh.
Tiêu Phi Vũ lại vuốt ve nà ng:
- Còn sợ gì nữa cô bé? Phải ngá»§ chứ, không ngá»§ thì phá» ngưá»i ra rồi là m sao?
Äoạn, nà ng tiếp luôn:
- Ngu thÆ¡ ngá»§ vá»›i hiá»n muá»™i nhé?
Liá»…u Äạm Yên nhoẻn miệng cưá»i liá»n.
Nà ng gáºt đầu mấy lượt đáp:
- Có thơ thơ, tiểu muội ngủ ngay! Tiểu muội không còn sợ hãi gì nữa.
Tiêu Phi VÅ© dìu thẳng Liá»…u Äạm Yên vá» phòng mình. Äặt nà ng lên giưá»ng lấy chăn phá»§ lên mình nà ng, sau đó má»›i thay y phục, cởi giầy, vá»›, chui và o chăn.
Ãnh đèn sáng dịu gian phòng lại ấm, con ngưá»i trong chăn má»n mịn cảm thấy thoải mái vô cùng. Nhìn qua Liá»…u Äạm Yên, Tiêu Phi VÅ© tặc lưỡi:
- Hiá»n muá»™i đẹp quá! Nếu ta là nam nhân, thì thế nà o cÅ©ng phải ôm ngươi chặt và o lòng, hôn đến ngạt thở!
Nà ng dùng hai tiếng ta và ngươi, để chứng tá» má»™t khÃch thÃch tháºt sá»±. Chứ nếu xưng là ngu thÆ¡, gá»i là hiá»n muá»™i, thì nghe ra như khách sáo, như đùa cợt.
Liá»…u Äạm Yên hừ má»™t tiếng:
- ThÆ¡ thÆ¡ cứ chế diá»…u ngưá»i ta mất. Thà nói là mình đẹp hÆ¡n ngưá»i ta Ä‘i, thì có đỡ ức cho ngưá»i ta không? Biếm nhẻ nhau là m chi cho ngưá»i ta khổ sở chứ?
Tiêu Phi VÅ© mỉm cưá»i:
- ThÆ¡ thÆ¡ nói tháºt mà ! Hiá»n muá»™i đẹp tháºt mà ! Trước cái sức quyến rÅ© đó, thá» há»i có nam nhân nà o lại không say mê đến lăn đùng ra mà tắt thở luôn?
Liá»…u Äạm Yên cưá»i hì hì:
- Thơ thơ còn đùa nữa, tiểu muội sẽ biến thà nh nam nhân cho mà xem!
Nà ng lòn tay qua hông Tiêu Phi VÅ©, định chá»c nhá»™t.
Tiêu Phi VÅ© cưá»i sằng sặc:
- Äừng! Äừng! Äừng chá»c ta, ta không chịu nhá»™t nổi đâu. Ta không nói gì nữa...
Nhưng, sá»± táy máy cá»§a Liá»…u Äạm Yên tạo má»™t cảm giác hay hay, Tiêu Phi VÅ© kêu lên:
- Nếu ngu thơ là nam nhân, nhất định...
Liá»…u Äạm Yên cứ mò mò và o mình Tiêu Phi VÅ©, vừa mò, vừa thốt:
- Thơ thơ là nam nhân, thì đã sao? Tiểu muội không sợ đâu, nếu thơ thơ đúng là nam nhân thì cà ng hay đó!
Cả hai đứa đú đởn vá»›i nhau chẳng khác nà o má»™t đôi nam nữ tháºt sá»±.
Tháºt tình, Tiêu Phi VÅ© bị kÃch thÃch quá chừng, dần dần má»n nhÅ©n thân hình, nà ng không còn sức lá»±c nà o để kháng cá»± lại những cỠđộng cá»§a Liá»…u Äạm Yên nữa.
Cuối cùng, Liá»…u Äạm Yên lại cởi luôn y phục cá»§a Tiêu Phi VÅ©.
Tiêu Phi Vũ kêu lên:
- Tiểu qủy! Ngươi định là m gì thế?
Tuy kêu lên như váºy, nà ng vẫn để nguyên cho Liá»…u Äạm Yên muốn là m gì thì là m.
Bỗng nà ng thét lên:
- Äạm Yên! Ngươi là nam nhân tháºt sá»± à ?
Liá»…u Äạm Yên vừa thở hổn hển, vừa há»i lại:
- Nam nhân tháºt sá»± đã sao? Chúng ta yêu nhau không được à ?
Tiêu Phi VÅ© đã chạm và o chá»— kÃn cá»§a Liá»…u Äạm Yên, bất giác sôi giáºn lên, cố gom tà n lá»±c, gồng hai cánh tay, chụp Liá»…u Äạm Yên quăng xuống giưá»ng, đồng thá»i thét:
- Nam nhân! Ngươi đúng là nam nhân!
Liá»…u Äạm Yên không tưởng nổi là trong trưá»ng hợp đó, Tiêu Phi VÅ© còn đủ công lá»±c quăng nà ng Ä‘i xa như váºy.
Thì ra Liá»…u Äạm Yên là nam nhân, cải trang thà nh nữ nhân, gia dÄ© có há»c được cái thuáºt sá» soạng, nắn bóp là m cho ngưá»i mê mẫn tâm thần, rồi không dằn được khÃch động dâng trà o, phải hiến thân cho hắn.
Trong cái lốt nữ nhân giả đó, hắn đã hại nhiá»u thiếu nữ.
CÅ©ng may cho Tiêu Phi VÅ©, hắn Ä‘inh ninh là có đủ thá»§ Ä‘oạn là m say mê Tiêu Phi VÅ©, nên không xá» dụng mê dược, chứ nếu không là Tiêu Phi VÅ© đã ân háºn xuốt Ä‘á»i!
RÆ¡i xuống ná»n, ngưá»i như nà ng là m gì thá» thương được, nà ng đứng lên dá»… dà ng, bước đến cạnh giưá»ng, dịu giá»ng van cầu:
- Tại sao thÆ¡ thÆ¡ nỡ nhẫn tâm? Bình thưá»ng thÆ¡ thÆ¡ rất mến tiểu đệ kia mà !
Tiêu Phi VÅ© vừa thẹn vừa sợ, vừa giáºn, y phục chưa kịp được mặc và o, nà ng dùng đôi tay nhá» che thân mình, che được phần nà o hay phần nấy, bởi lúc đó, chiếc chăn đã bị tốc lên, văng ra xa.
Nà ng trầm giá»ng thốt:
- Ngươi hà nh động tồi lắm!
Bỗng, nà ng vung tay, đánh ra một chưởng.
DÄ© nhiên, nà ng đánh và o huyệt Thiên Linh Cái cá»§a Liá»…u Äạm Yên.
Liá»…u Äạm Yên kinh hãi, hụp mình xuống, lăn tròn trên ná»n, vá»t ra xa.
Tiêu Phi VÅ© nhảy xuống giưá»ng vá»t theo, đồng thá»i quát lá»›n:
- Ngươi phải chết với ta!
Nà ng đánh tiếp ba chưởng nữa.
Chưởng thế cá»§a nà ng tuyệt độc, trên giang hồ Ãt có cao thá»§ nà o biết xá» dụng.
Gia dÄ©, Ä‘ang phẫn ná»™ cá»±c độ, nà ng đánh vá»›i toà n công lá»±c, khà thế mãnh liệt phi thưá»ng.
Thấy rõ nà ng đã động sát cÆ¡ rồi, Liá»…u Äạm Yên cấp tốc lạng ngưá»i qua má»™t bên, nhÃt đôi vai lấy đà , vá»t luôn qua cá»a sổ ra ngoà i.
Tiêu Phi VÅ© toan nhún chân nhảy vá»t ra, Ä‘uổi theo, nhưng kịp thá»i phát giác ra mình còn lá»a lồ, nên đà nh đứng tại chá»— đó.
Liá»…u Äạm Yên vá»t ra ngoà i rồi, nhún chân nhảy luôn lên mái nhà .
Bỗng mắt hắn hoa lên.
Trước mặt hắn, hiện ra bóng ba ngưá»i.
Một đạo cô, tuổi còn trẻ, một nữ nhân, mặc y phục đen, và một thiếu phụ, mặc y phục trắng, giăng ngang thà nh hà ng chữ nhất, chặn trước mặt hắn.
Cả ba Ä‘á»u thá»§ kiếm nÆ¡i tay, ánh kiếm chá»›p ngá»i.
Thiếu phụ áo trắng hoà nh ngang thanh trưá»ng kiếp, quát:
- Ngươi là ai? Còn Liểu...
Nháºn ra ngưá»i quen, Liá»…u Äạm Yên vá»›i vẻ sợ hãi, đảo mắt nhìn láo liên, run run giá»ng thốt:
- A! Cứu tiểu muội với, tam vị! Tiểu muội bị gã nam nhân, cải dạng thiếu nữ, gã muốn... muốn... tiểu muội sợ quá, tam vị thơ thơ ơi, hắn đang đuổi theo tiểu muội, gã sắp đến nơi...
Cả ba nhìn Liá»…u Äạm Yên má»™t thoáng, trông mặt hắn bÆ¡ phá» quá chừng, đúng là hắn Ä‘ang bị ngưá»i dùng áp lá»±c, định cưỡng hiếp, cùng gáºt đầu, cùng buá»™t miệng kêu lên:
- Äúng váºy rồi!
Nữ nhân áo đen vội trấn an hắn:
- ÄÆ°á»£c rồi, ngươi đừng sợ gì cả, đã có bá»n ta đây. Ngươi cứ chạy Ä‘i, để gã đó, mặc bá»n ta đối phó!
Liá»…u Äạm Yên mừng rỡ, thốt nhanh:
- Äa tạ! Äa tạ các vị thÆ¡ thÆ¡!
Láºp tức, hắn nhảy xuống đất, chạy Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng, nhìn quanh quẩn, chẳng thấy bóng dáng má»™t ngưá»i nà o, liá»n chạy vá» gian nhà riêng, và o địa đạo luôn.
Tiêu Phi VÅ© mặc y phụ và o, rồi tung mình qua cá»a sổ, định chạy Ä‘i tìm Liá»…u Äạm Yên.
Nhưng vừa ra khá»i khung cá»a sổ, nà ng kinh hãi, thấy ngân quang chá»›p lên, từ bên trên mái nhà xẹt xuống.
Biết ngay là mình bị kẻ nà o đó, dùng kiếm chém lén mình, Tiêu Phi VÅ© vá»™i lùi lại, nháºn định tình hình.
Nhát kiếm Ä‘i rất nhanh, chiêu thức lại tối độc, tuy nà ng đã lùi lại, song đưá»ng kiếm vẫn bám sát bên nà ng.
Trong tình thế đó, nà ng phải phản công mới mong giải thoát cơn nguy.
Không cháºm trá»…, nà ng lạng ngưá»i xuống đất, tránh nhát kiếm, rồi vụt đứng lên, xoay mình ná»a vòng, búng ra má»™t đạo chỉ phong.
Một tiếng coong vang lên.
Chỉ phong đã đẩy báºt mÅ©i kiếm ra xa hÆ¡n thước.
Bây giá», nà ng má»›i thấy rõ ngưá»i đánh lén nà ng, ngưá»i đó là thiếu phu áo Ä‘en.
Thiếu phụ quắc mắt nhìn nà ng, gương mặt bốc ngá»i sát khÃ.
Bà ta trầm giá»ng thốt:
- Ngươi quả tháºt có công lá»±c khá đó...
Äạo cô trẻ tuổi và thiếu phụ áo trắng đã xuống đến nÆ¡i rồi.
Ba ngưá»i cùng thá»§ kiếm vây Tiêu Phi VÅ© và o giữa.
Tiêu Phi Vũ phẫn nộ, hét lớn:
- Các ngươi là ai? Sao lại toan ám toán ta?
Thiếu phụ áo trắng lạnh lùng đáp:
- Ngươi không nháºn ra bá»n ta là những ai à ? Không nháºn ra bá»n ta, chứ ngươi nháºn ra tiểu muá»™i cá»§a bá»n ta là Mạc Tiểu Tịnh phải không? Cho ngươi biết, bá»n ta trả thù cho Mạc Tiểu Tịnh đây!
Tiêu Phi Vũ lại hét:
- Các ngươi nói gì chứ? Mạc Tiểu Tịnh là ai? Ta là m gì nà ng đâu mà các ngươi đòi báo thù? Ta bảo, các ngươi hãy tránh ra...
Nà ng nhất định phải tìm cho kỳ được Liá»…u Äạm Yên, đánh hắn cho ngã gục xuống, dẫm chân nát xác hắn, nà ng má»›i hả háºn. Nà ng có ngỠđâu, ba ngưá»i đó cÅ©ng vì tìm Liá»…u Äạm Yên mà đến đây, thiếu phụ áo trắng, chÃnh là má»™t nhân váºt trong Thất Oanh tại Hoa SÆ¡n, hiệu Thạch Oanh, tên Thạch Linh Duẩn, nữ nhân áo Ä‘en là Thất Oanh Thiếp Phi Quỳnh, còn đạo cô trẻ tuổi là Nhân Oanh Âu Dương Diệu.
Mạc Tiểu Tịnh mà thiếu phụ áo trắng vừa đỠcáºp đến, là má»™t trong số Thất Oanh có cái hiệu là Ngá»c Oanh, trước kia đã bị Liá»…u Äạm Yên dụ hoặc thà nh hư há»ng má»™t Ä‘á»i trinh tiết, tìm Liá»…u Äạm Yên báo thù.
Sau má»™t thá»i gian lâu, há» má»›i khám phá được sà o huyệt cá»§a Liá»…u Äạm Yên.
HỠđến đây, tấu xảo là m sao lại gặp sá»± tình nầy, và chẳng rõ há» lầm lẫn thế nà o, lại để cho Liá»…u Äạm Yên lừa được, hắn chạy vuá»™t khá»i tay há», cuối cùng há» lại gặp Tiêu Phi VÅ©.
Thạch Linh Duẩn cưá»i lạnh thốt:
- Thôi Ä‘i, ngươi đừng chạy tá»™i. Chị em ta xuống núi lần nà y, là để tìm ngươi, quyết lấy tánh mạng ngươi. Song, nếu ngươi bằng lòng theo bá»n ta vá» Hoa SÆ¡n há»™i diện vá»›i Mạc Tiểu Tịnh hiá»n muá»™i...
Tiêu Phi VÅ© nổi giáºn cắt ngang:
- Nà o ai quen biết gì cái nà ng hiá»n muá»™i Tiểu Tịnh cá»§a các ngươi?
Thạch Linh Duẩn giáºt mình, lẩm nhẩm:
- Hay là hắn chẳng phải...
Thiết Oanh Thiếp Phi Quỳnh quát:
- Hắn ăn nói nghe hoang đưá»ng quá, hắn váºn y phụ như váºy, nam không ra nam, nữ không ra nữ, nếu chẳng phải là gã ấy, thì còn ai nữa?
Thốt xong, nà ng vung kiếm chém tá»›i liá»n.
Ngân Oanh Âu Dương Diệu gá»i nà ng:
- NgÅ© muá»™i đừng là m hại đến tánh mạng cá»§a hắn nhé, là m cách nà o bức bách hắn phải theo chúng ta vá» Hoa SÆ¡n, cho hắn thà nh hôn vá»›i thất muá»™i là hÆ¡n. Nếu hắn bằng lòng như váºy, chúng ta sẽ bá» qua tá»™i hắn, để hắn ăn năn, chừa cái tánh phóng đảng chuyên phá hoại trinh tiết gái nhà là nh.
Tiêu Phi Vũ lại phẫn uất hét lớn:
- Các ngươi lầm rồi! Gã Liá»…u Äạm Yên...
Thiếu Phi Quỳnh quát cháºn:
- Liá»…u Äạm Yên chÃnh là ngươi, đừng chối!
Cả ba ngưá»i đương nhiên là phải lầm, bá»›i cái lối ăn mặc cá»§a Tiêu Phi VÅ©.
Thì ra, và có tánh cầu kỳ mà nà ng phải mang há»a hôm nay, chứ nếu nà ng váºn y phục nữ nhân, thì là m gì có chuyện ngá»™ nháºn tai hại như thế nầy?
Tiêu Phi VÅ© không giải thÃch được, tức uất đến chết ngưá»i được, bất giác đáp liá»u:
- Ừ đó! Ta là Liá»…u Äạm Yên thì đã sao chứ?
Vừa gằn giá»ng thốt như thế, nà ng vừa thấm thÃa cái khổ cá»§a những kẻ hà m oan.
Có hà m oan, nà ng mới biết cái khổ của những kẻ thỠoan uổng và bây giỠthì nà ng mới biết là Triển Mộng Bạch vô tội. Chà ng bị nghi oan chắc là chà ng tức uất, đau khổ lắm.
Nà ng đâm ra hối háºn, cà ng đâm ra hối háºn cà ng thương hại chà ng, muốn tìm gặp ngay chà ng để tạ lá»—i.
Nhưng, Ä‘i là m sao được, khi trước mặt có ba tay kiếm lừng danh đón cháºn?
Äi tìm Liá»…u Äạm Yên ngay bên cạnh, còn không được, huống hồ tìm má»™t kẻ ở táºn phương trá»i, bởi nà ng có biết Triển Má»™ng Bạch đã Ä‘i vỠđâu?
NghÄ© đến đó, nà ng căm háºn bá»n ngưá»i nà y, bá»—ng dưng từ đâu đến nghi oan cho nà ng, còn toan sát hại nà ng. Lá»a giáºn bốc bừng, bất chấp tay không tấc thép, lăn mình và o vùng kiếm ảnh cá»§a đối phương.
Thạch Linh Duẩn hừ một tiếng, thốt:
- Äến nông ná»—i nà y, hắn lại còn dám động thá»§ chứ! Tam muá»™i hãy và o Ä‘i, nhưng đừng chạm và o những chá»— nhược cá»§a hắn nhé, chỉ cần bắt sống hắn, đưa hắn vá» Hoa SÆ¡n thôi.
Là m thương tổn đến hắn, Thất muội sẽ đau lòng và trách cứ chúng ta đó!
Tiêu Phi VÅ© dùng tay hữu, đánh và o cổ tay cầm kiếm cá»§a Thạch Linh Duẩn, thuáºn thế dùng cánh chỠđánh và o huyệt Khúc Trì cá»§a Thiết Phi Quỳnh.
Thế là cả ba nà ng cũng vung kiếm đồng một lượt, tấn công Tiêu Phi Vũ.
Nói là phản công, mới đúng hơn.
Há» phản công theo thế liên hoà n, kiếm ngưá»i nà y tiếp nối kiếm ngưá»i kia, liên tục, há» phối hợp chiêu thức rất chặc chẽ, chẳng để lá»™ má»™t sÆ¡ hở nhá» nhặt nà o.
Kiếm pháp cá»§a há», có cái tên là Thiên Hà Há»™i, gồm ba thức, Linh Thức Tháp Kiá»u, Thanh Ngưu Lăng Hư và Phi Äá»™ Trưá»ng Không.
Ba thức đó, được há» thi triển, biến ảo phi thưá»ng.
Thiết Phi Quỳnh sá» dụng thức Linh Thức Tháp Kiá»u, kiếm quanh chá»›p chá»›p, như ngà n sao bạc, sao có cánh như loà i quạ, mà lại là loà i quạ trắng, kết thà nh vòng dà i như chiếc cầu, cầu từ bên trên hạ xuống thấp, sẵn sà ng chá» Ngưu Lang bước lên để sang sông gặp Chức Nữ.
Thạch Linh Duẩn sá» dụng thức Thanh Ngưu Lăng Hư, kiếm quang kết tụ thà nh vầng, mưá»ng tượng hình con trâu vá»t tá»›i.
Tiêu Phi VÅ© tránh được hai thức Linh Thức Tháp Kiá»u, và Thanh Ngưu Lăng Hư, liá»n theo đến thức thứ ba là Phi Äá»™ Trưá»ng Không do Âu Dương Diệu thi triển, bay tá»›i chẳng khác nà o má»™t chiếc cầu vồng, từ ngang trá»i chúi má»™t đầu xuống.
Tiêu Phi VÅ© tránh được thức đó luôn, song nà ng vô cùng kinh hãi, thầm nghÄ© tại Trung Nguyên sao lại có lắm tay tà i giá»i phi thưá»ng.
Nà ng có biết đâu, bá»n Thất Oanh còn kinh hãi hÆ¡n nà ng gấp mấy phần, bởi từ xưa đến nay, có ngưá»i nà o đương cá»± nổi chiêu kiếm Thiên Hà Há»™i gầm ba thức tuyệt chiêu?
Nhất là Tiêu Phi Vũ lại chẳng có một tấc vũ khà nơi tay.
Tay không chống lại ba thanh trưá»ng kiếm, ngưá»i sá» dụng kiếm lại là những nhân váºt hữu danh trên giang hồ. Tiêu Phi VÅ© đã là m má»™t việc gần như mạo hiểm song cái thế chẳng đặng đừng, nà ng còn là m sao hÆ¡n?
Chạy đi, ai lại để cho nà ng chạy?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên nà ng phải liá»u. Biết rằng mình cÅ©ng không bại gấp, trước sau gì cÅ©ng phải bại. Bại má»™t cánh oan uổng như thế, hẳn nà ng tức uất, do đó nà ng phấn động thần oai, xông xáo giữa vầng kiếm ảnh trùng trùng, giữ được thế quân bình má»™t lúc lâu.
Thạch Oanh, Thiết Oanh và Ngân Oanh vÅ© lá»™ng trưá»ng kiếm, rÃt gió rà o rà o, kiếm khà tá»a ra, áp đảo cả cà nh cây chung quanh, cây lả ngá»n quặt cà nh, lá đổ hoa đổ, rợp trá»i hoa đà o bay như bướm liệng.
Nà ng như con bướm chúa, bay vá»n vá»n chung quanh nà ng, kiếm quang chá»›p chá»›p như mây bạc phá»§ che.
Chẳng rõ đêm sắp tà n, sao thưa nhạt sáng, hay ánh kiếm là m má» sao, vòm trá»i hiện tại không còn huy hoà ng vá»›i ngà n muôn hạt châu lunh linh huyá»n ảo.
Mấy mươi chiêu qua rồi.
Số chiêu thức trao đổi giữa song phương chỉ được ước độ má»™t cách mÆ¡ hồ. Số chiêu thức đó Ãt nhất cÅ©ng trên mấy mươi. Bởi có con mắt phà m nà o nháºn định rõ rệt mà nói đúng con số?
Một bên dùng kiếm pháp liên hoà n, bên kia lại áp dụng một thân pháp thiên hình vạn ảnh. Chiêu kiếm đưa ra không đếm kịp. Bộ pháp tiến thoái không thấy kịp thì còn biết hỠgiao đấu như thế nà o nữa mà phê phán?
Bất quá, chỉ những ngưá»i trong cuá»™c biết rõ mà thôi.
Tiêu Phi VÅ© cà ng nghênh chiến, cà ng tức uất, nhìn ra chung quanh, chẳng thấy bóng dáng Liá»…u Äạm Yên nÆ¡i nà o, mà ba nà ng kia cứ vây cháºn mãi, không cho thoát Ä‘i.
Äiá»u là m cho nà ng ức uất hÆ¡n hết, là niá»m oan ức vừa bị bá»n Thất Oanh Hoa SÆ¡n tròng lên đầu.
Là m sao thanh minh? Muốn được thanh minh, hẳn phải nắm được cái gã Liá»…u Äạm Yên, nhưng giỠđây biết Liá»…u Äạm Yên ở nÆ¡i nà o? Vả lại, đối phương khi nà o lại bằng lòng để cho nà ng thoát Ä‘i truy tầm Liá»…u Äạm Yên?
Nà ng liên tưởng đến Cung Linh Linh, đến bá»n tùy tùng, hiện giá» tất cả ở đâu, Ä‘ang là m gì? Sao chẳng thấy má»™t ai xuất hiện?
Hay đã có biến cố nà o xảy đến cho h�
Nà ng cũng liên tưởng luôn đến Triển Mộng Bạch.
Tâm thần rối loạn, cảnh giác buông lơi, nà ng không kịp tránh một nhát kiếm của Âu Dương Diệu, kiếm phớt bên trên đầu, phạt băng mấy sợi tóc...
|

17-07-2008, 11:14 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Vô Giá»›i
Bà i gởi: 83
Thá»i gian online: 26 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 10
Xuyên Tâm Lệnh: Hồi 10
(Cổ Long)
Ra khá»i rừng đà o rồi, Triển Má»™ng Bạch nhìn xa xa trước mắt, quanh mình, nháºn định tình hình.
Chung quanh, mà n đêm bao phá»§, ánh trăng má» chiếu không đủ soi rá»i sá»± váºt giúp tầm mắt chà ng hướng táºn má»™t không gian dà i rá»™ng.
Nhưng trước mắt, có vô số ánh đèn, những đốm sáng nhỠli ti, rải rác khắp một vùng bằng phẳng.
Những đốm sáng đó là đèn ngư phủ và hiển nhiên vùng bằng phẳng là mặt hồ.
Những đốm sáng chợt tắt, chợt chá»›p, mưá»ng tượng ngà n con mắt nhấp nháy, như đùa cợt, như mỉa mai chà ng.
Mỉa mai vì những đốm sáng quá vô tư, còn chà ng thì Ä‘ang ôm cả má»™t trá»i háºn trong lòng, mang má»™t trá»i háºn đó ra Ä‘i, song chẳng biết phải Ä‘i vỠđâu, để trút bá» cái nặng nỠđó.
Nhìn những đốm sáng xa xa, chà ng thở dà i, tá»± há»i:
tuổi Ä‘á»i chưa chồng chất lắm, tuổi giang hồ cÅ©ng chưa được tròn năm, chà ng có là m gì nên tá»™i, chà ng có là m gì mà thà nh ân oán tình cừu để cho mái đầu xanh phải hứng chịu biết bao nhiêu niá»m oan uổng?
Chà ng đã là m nên tội gì, cao xanh nỡ dà nh cho chà ng những phủ phà ng tà n độc?
Hiện tại, Ä‘iá»u lo nghÄ© trước tiên, là là m sao còn mở niá»m oan. Là m sao thanh minh sá»± thân chánh?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chà ng phải khổ sở, vừa khổ sở vừa nóng nảy, cà ng nóng nảy, cà ng cảm thấy khó chịu, bởi nóng nảy cÅ©ng chỉ thế thôi!
Äá»™t nhiên, chà ng nhá»› đến Cung Cẩm Báºc.
Nhá»› đến Cung Cẩm Báºc, hẳn chà ng phải nhá»› đến Cung Linh Linh. Hiện giá» Cung Linh Linh Ä‘ang ở trong tay Liá»…u Äạm Yên, mà Liá»…u Äạm Yên chẳng phải là con ngưá»i tốt, Ä‘iá»u đó là cái chắc!
Äể Cung Linh Linh lại đó chịu sá»± giáo huấn cá»§a má»™t con ngưá»i không tốt, nó là m sao trở nên ngưá»i tốt? Nó không tốt, là chà ng phụ sá»± á»§y thác cá»§a ông ná»™i nó rồi!
Giả như chà ng chết, chà ng cÅ©ng không còn mặt mÅ©i nà o gặp lại Cung Cẩm báºc nÆ¡i suối và ng.
Huống chi, chà ng chưa chết? Chưa chết, hẳn chà ng còn đủ thá»i gian thay đổi cục diện, tại sao chà ng không cố gắng thay đổi cục diện, dù không thà nh công Ä‘i nữa, lương tâm chà ng cÅ©ng đở nặng niá»m thắc mắt.
NghÄ© đến đó, láºp tức chà ng quay mình.
Chà ng quay mình, là hướng vá» cái nÆ¡i chà ng vừa rá»i Ä‘i. NÆ¡i đó chà ng thá» oan uổng, nÆ¡i đó Cung Linh Linh còn ở trong sá»± quản thúc cá»§a Liá»…u Äạm Yên.
Bởi nÆ¡i đó là cứ Ä‘iểm cá»§a Liá»…u Äạm Yên.
Chà ng trở lại nÆ¡i đó vá»›i quyết tâm giải thoát Cung Linh Linh khá»i vòng ká»m hãm cá»§a Liá»…u Äạm Yên bằng má»i giá, kể cả giá sanh mạng cá»§a chà ng.
Trước khi và o rừng đà o, phải qua khu rừng dâu, vừa đến khu rừng dâu, Triển Mộng Bạch chợt thấy một kỵ sĩ vòng quanh rừng, vừa tới đó.
Trông vó ngựa, chà ng biết là kỵ sĩ có vẻ vội và ng.
Kỵ sĩ đội một chiếc nón cỠrộng và nh, nón chụp xuống sau dấu một phần lớn mặt mà y.
Triển Má»™ng Bạch trong nhất thá»i không nháºn ra là ai.
Tuy nhiên hình dáng cá»§a kỵ sÄ© phảng phất Thiên Xảo Tinh Tôn Ngá»c Pháºt.
PhÃa sau Tôn Ngá»c Pháºt có má»™t bóng ngưá»i nữa, ngưá»i đó nằm im, chừng như kỵ sÄ© cá»™t ngưá»i đó nÆ¡i mông ngá»±a.
Nhưng kỵ sĩ là ai mặc y.
Ngưá»i trên lưng ngá»±a cá»™t sát mình kỵ sÄ© là ai mặc y.
Cả hai không liên quan đến việc của chà ng, chà ng còn lưu ý là m gì?
Rất tiếc cho chà ng!
Giả như chà ng đừng quá lo lắng vá» việc riêng tư, chịu khó nhìn sang con ngá»±a má»™t chút, hẳn chà ng nháºn ra ngay cái bóng ngưá»i nằm bất động phÃa sau kỵ sÄ©.
Ngưá»i đó chÃnh là cô bé Cung Linh Linh.
Chà ng không nhìn, bởi chà ng đang chạy nhanh và o khu rừng dâu. Chà ng muốn đến nơi gấp.
Qua khá»i khu rừng dâu, chà ng thấy khu rừng đà o hiện ra trước mặt.
Bất giác chà ng hãi hùng, vì hiện tại nơi đó kiếm khà bốc lên mịt mù.
Dấn bước tiến vá» phÃa trước, chà ng nghe nữ nhân la hét.
Trong những tiếng la hét đó, chà ng nghe lá»t má»™t câu:
- Giá như ngươi không yêu thất muội...
Nhưng, chà ng chưa lưu ý đến những tiếng đó, cứ Ä‘i thẳng đến hà nh lang rồi dừng chân trước cá»a sảnh đưá»ng, chà ng cao giá»ng gá»i:
- Hãy giao trả Cung Linh Linh đây! Tại hạ là Triển Mộng Bạch trở lại đòi Cung Linh Linh đây!
Trong đại sảnh, chẳng má»™t tiếng đáp vá»ng ra.
Chà ng gá»i luôn mấy lượt, đại sảnh vẫn im lặng như không có ngưá»i.
Bất giác chà ng lo lắng thầm nghĩ:
- Chắc là có việc chi bất tưá»ng rồi!
Chà ng láºp tức đưa tay đẩy cá»a.
Äảo ánh mắt nhìn khắp nÆ¡i trong đại sảnh, chà ng không thấy bóng má»™t ngưá»i nà o cả.
Chà ng khẩn cấp cá»±c độ, lại cất tiếng gá»i to:
- Linh Linh! Linh Linh! Ngươi ở đâu? Thúc thúc trở lại tìm ngươi đây! Ra đây với thúc thúc nà o...
Vẫn như các lần gá»i trước đó, chà ng không nghe má»™t tiếng đáp.
Lòng chà ng rá»™n lên muôn ngà n nổi lo âu, lại gá»i tiếp, gá»i mãi, gá»i rất lâu vẫn chẳng có ai đáp lá»i.
Chà ng thẩn thỠđi tới đi lui trong đại sảnh, vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- Cung tiá»n bối! Tiá»n bối Æ¡i! Tại hạ không xứng đáng cho tiá»n bối đặt niá»m tin, á»§y thác sá»± tình... tại hạ không xứng đáng...
Bỗng chà ng chú ý lắng tai nghe.
Có tiếng rên ư á» từ phÃa sau lưng chà ng vá»ng đến, âm thanh cá»§a má»™t nữ nhân.
Triển Mộng Bạch kinh hoà ng.
Chà ng đang tìm Cung Linh Linh, lại nghe tiếng rên của nữ nhân tự nhiên chà ng phải kinh hãi, dù muốn dù không cũng phải liên tưởng đến nó.
Chà ng quay nhanh ngưá»i lại.
Sau lưng chà ng là má»™t bức tưá»ng, tiếng rên ư á» phát xuất ra từ bên trong bức tưá»ng đó.
Chà ng giáºt mình nghÄ©:
- Hay là má»™t bức tưá»ng ngụy trang? Bên trong hẳn có má»™t gian phòng nà o? Và hẳn phải có cÆ¡ quan mở đóng chứ?
Lúc đó, đêm tà n bình minh sắp sá»a lên, bóng tối tan dần, không gian má» má» sáng. Ãnh sáng chiếu và o đại sảnh, coi đủ thấy má»™t hạt bụi bám...
Nhưng bên cạnh má»™t chấn song nÆ¡i tưá»ng có vệt và ng và ng, mà u mồ hôi ấn và o đó thưá»ng xuyên hiện rõ rệt.
Chà ng biết ngay vệt đó hẳn có một nguyên nhân.
Do dự một chút, chà ng đưa tay mò mò nơi đó.
Bất giác Triển Má»™ng Bạch giáºt mình.
Có tiếng động khẽ từ nÆ¡i bức tưá»ng phát ra, rồi bức tưá»ng chuyển động, bà y ra má»™t vá»ng cá»a bà máºt.
Bên trong vá»ng cá»a, có má»™t địa đạo.
Tiếng rên phát xuất từ địa đạo đó, đứt đoạn.
Triển Má»™ng Bạch trấn định tâm thần, váºn công chuẩn bị chu đáo, rồi từ từ bước và o địa đạo.
Trong địa đạo, không tối lắm, nhá» có những ngá»n đèn mà u hồng gắn rải rác từng khoảng.
Các ngá»n đèn tá»a ánh sáng ảo ảo, huyá»n huyá»n, trông có vẻ thần bÃ.
Triển Mộng Bạch biết rõ ở những nơi như thế nà y, luôn luôn có đặt cơ quan, và mỗi bước đi qua, có thể dẫm chân lên cạm bẩy nguy hiểm.
Tuy váºy, chà ng không khiếp sợ, bất quá, chà ng phải dè dặt hÆ¡n má»™t chút, từ từ tiến tá»›i.
Cuối cùng, chà ng cũng đi suốt địa đạo bình an vô sự.
Bây giá» chà ng đến vá»ng cá»a thứ hai, và chà ng cÅ©ng chưa phát hiện nữ nhân rên ư á» vừa rồi.
Vá»ng cá»a thứ hai nà y có bức rèm châu che khuất.
Chà ng lắng tai nghe kỹ lại, nháºn ra tiếng rên từ bên trong bức rèm vá»ng ra.
Bất cứ ai Ä‘ang rên, dù đúng là Cung Linh Linh, hay chẳng phải Cung Linh Linh, Triển Má»™ng Bạch cÅ©ng động lòng trắc ẩn như thưá»ng, bởi chà ng vốn tánh nhân háºu, thà để cho ngưá»i hại mình chứ chẳng nỡ hại ai, và nghe ai lâm hoạn nạn, chà ng cÅ©ng thương xót như thưá»ng.
Bên trong chẳng phải chỉ có tiếng rên mà thôi, mà còn có tiếng ngưá»i, giá»ng rất thấp.
Má»™t ngưá»i thốt:
- Tại sao ngươi lừa nà ng? Giả như ngươi yêu nà ng thì cứ yêu, nhưng ngươi phải chánh thức thà nh hôn vá»›i nà ng chứ? Ta há»i ngươi, ngươi có muốn lấy nà ng là m vợ chăng? Nếu ngươi từ chối, lão thất sẽ thương tâm vô cùng đấy! Äể cho lão thất thương tâm, ngươi đừng hòng sống sót vá»›i ta!
Má»™t ngưá»i khác hét lên, nhưng tiếng hét không lá»›n lắm, chừng như khà lá»±c đã tiên hao nhiá»u.
Triển Má»™ng Bạch nháºn đúng là âm thinh cá»§a Tiêu Phi VÅ©.
Tiêu Phi Vũ hét:
- Câm cái mồm thúi của ngươi lại đi!
Triển Mộng Bạch kinh ngạc thầm nghĩ:
- Lão thất? Ai là lão thất? Không lẽ Tiêu Phi VÅ© là má»™t thiếu nữ dâm loạn, lừa gạt má»™t ngưá»i em trai cá»§a ai đó, má»™t ngưá»i em trai thứ bảy?
Không do dá»±, Triển Má»™ng Bạch vén bức rèm châu, lướt mình sang phÃa đó.
NÆ¡i đó chẳng phải là má»™t gian phòng, mà là má»™t hà nh lang nhá», ngoà i hà ng lang là khu rừng đà o.
Và tiếng rên, tiếng nói, phát xuất từ nÆ¡i rừng đà o vá»ng đến.
Chỉ trong và i cái nhảy, Triển Má»™ng Bạch đã ra táºn nÆ¡i.
Tiêu Phi VÅ© trông thấy chà ng, hân hoan ra mặt. Nà ng cà ng gá»i to:
- Triển Mộng Bạch! Ngươi trở lại đó à ? Ngươi trở lại đúng lúc quá! Ta...
Thạch Oanh Thạch Linh Duẩn hoà nh tay dứ má»™t nhát kiếm cháºn lá»i nà ng:
- Im!
Trong khi đó, Thiết Oanh Thiếp Phi Quỳnh cao giá»ng thốt:
- Tiểu tá» nà o đó, hãy Ä‘i nÆ¡i khác ngay. Việc nà y chẳng can chi đến ngươi, đừng chen và o mà mang khổ! Cho ngươi biết, gã ấy chẳng phải là nữ nhân tháºt sá»± đâu, gã là má»™t con yêu đội lốt ngưá»i đó!
Tiêu Phi VÅ© sôi giáºn đến xanh mặt, bất chấp sá»± uy hiếp cá»§a Thạch Linh Duẩn, to tiếng mắng trả.
Từ nhá», nà ng sống trong sá»± nuông chiá»u cá»§a thân nhân, quen phóng túng mất rồi, trước mắt nà ng, nam cÅ©ng thế, mà nữ cÅ©ng thế, nà ng không chấp nháºn má»™t sá»± bất bình đẳng giữa nữ và nam, chẳng những ăn nói ráºp cung cách má»™t nam nhân, mà mặc cÅ©ng ráºp theo nam nhân.
Cho nên, nà ng phát ngôn quá bừa bãi, ngưá»i có gia giáo không thể nà o nghe lá»t và o tai nổi.
Ngân Oanh Âu Dương Diệu cưá»i thốt:
- Nếu hắn không là nam nhân, thì khi nà o dùng những tiếng đó mắng ngưá»i?
Triển Mộng Bạch vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Thế ra... nà ng không phải là nữ! Nà ng là nam nhân! Thảo nà o mà nà ng chẳng cỠđộng, ăn nói như một nam nhân! Thảo nà o mà nà ng chẳng có một điểm nữ tánh!
NghÄ© như váºy, chà ng có ác ý ngay đối vá»›i Tiêu Phi VÅ©.
Và chà ng hết sức hối háºn đã tiếp xúc vá»›i má»™t con ngưá»i quái dị như thế.
Tiêu Phi Vũ thấy chà ng vụt lạnh nhạt, vội kêu lên:
- Triển Má»™ng Bạch! Äừng tin lá»i cá»§a các nà ng ấy...
Triển Mộng Bạch hừ một tiếng, không nói gì, quay mình bước đi.
Chà ng trở và o phòng, tìm Cung Linh Linh. Tiêu Phi VÅ© gá»i to, tiếng gá»i cá»§a nà ng vang dá»™i ở phÃa sau, chà ng vá» không nghe, mà cÅ©ng chẳng quay đầu lại.
Chà ng đi thẳng và o gian phòng đó, rẽ qua một bên, vung tay hất vẹt một bức rèm bên cạnh.
Ãnh đèn chiếu hắt và o mặt chà ng, chà ng chóa mắt lên, chà ng nheo nheo mắt má»™t lúc cho quen, Ä‘oạn nhìn ra.
Bất giác, chà ng nhắm mắt lại liá»n.
Cái cảnh tượng trước mắt chà ng, bình sanh chà ng không hỠtưởng là có, chứ đừng nói đã thấy qua.
Mấy mươi nữ nhân trần truồng Ä‘ang nằm trên ná»n phòng, thần sắc hiện rõ Ä‘au khổ.
Chẳng biết bá»n há» trúng độc như thế nà o?
Lẫn lộn với các nà ng, có mấy nam nhân, cũng trong tình trạng đó.
Nam và nữ, run rẩy ngưá»i như trẻ nÃt lên cÆ¡n kinh giáºt, và chÃnh bá»n nam nhân phát ra những tiếng rên não ruá»™t.
Thì ra, tiếng rên chà ng nghe trước đó, là của nữ nhân, có lẽ các nữ nhân đó kiệt sức rồi, không còn rên được nữa, giỠđây chỉ còn những nam nhân rên?
Trên ná»n, chén dÄ©a vất la liệt, có lẽ bá»n nà y Ä‘ang ăn uống, trúng độc trong váºt thá»±c nên ngã đùn ra tại chá»—?
Nhìn thoáng qua bá»n nam nhân, Triển Má»™ng Bạch nháºn ngay chÃnh là Phương Cá»± Má»™c và đoà n ngưá»i tùy tùng cá»§a Tiêu Phi VÅ©.
Bá»n há» hẳn nhiên đã bị Liá»…u Äạm Yên dụ hoặc và o đây, có sẵn rượu ngon, có sẵn gái đẹp, khi nà o há» chịu rá»i Ä‘i?
Và há» táºn hưởng khoái lạc để cuối cùng nằm dà i ra đó, mà rên, mà chá» chết.
Triển Má»™ng Bạch bước tá»›i, dá»±ng đứng Phương Cá»± Má»™c lên, gằn giá»ng há»i:
- Sự tình như thế nà o?
Phương Cá»± Má»™c nắm chặt hai tay, như lấy sức chống chá»i lại cái gì Ä‘ang là m cho hắn khó chịu ở trong ngưá»i, vừa rên vừa đáp:
- Äá»™c... độc...
Triển Má»™ng Bạch há»i gấp:
- Còn Cung Linh Linh? Nó ở đâu?
Phương Cự Mộc thốt từng tiếng một qua tiếng rên:
- Bị... ngưá»i... mang Ä‘i...
Hắn cũng như Triển Mộng Bạch, nà o có biết gì hơn?
ChÃnh hắn cÅ©ng tá»± há»i, chẳng biết tại sao Liá»…u Äạm Yên lại hạ độc bá»n hắn, đã váºy lại còn sát hại tất cả những nữ nhân nà y, các nữ nhân là ngưá»i cá»§a bá»n Liá»…u Äạm Yên chứ nà o phải là ngoại nhân?
Song nếu hắn nghe được câu chuyện giữa Liá»…u Äạm Yên và Tôn Ngá»c Pháºt, hắn sẽ không còn hoà i nghi gì nữa.
Bởi Liá»…u Äạm Yên đã quyết định bá» nÆ¡i nà y, láºp căn cứ nÆ¡i khác trước khi rá»i Ä‘i, Liá»…u Äạm Yên há»§y diệt tất cả thà nh tÃch, luôn bá»n gia nô.
Còn như vá» cái việc Cung Linh Linh bị ngưá»i mang Ä‘i, sá»± tháºt là váºy, song hắn cÅ©ng chẳng biết gì, hắn đáp má»™t cách hà m hồ cho xuôi chuyện.
Triển Má»™ng Bạch há»i thêm mấy câu nữa, Phương Cá»± Má»™c ấm á»› chẳng giúp chà ng được việc gì.
Chà ng nghÄ© biện pháp hay hÆ¡n hết là giải độc cho tất cả rồi há»i từng ngưá»i má»™t, may ra có kẻ hiểu được má»™t và i chi tiết hữu Ãch.
Chà ng bảo:
- Các ngươi chịu khó nằm đây, ta đi tìm thuốc giải độc, mang lại cứu các ngươi.
Chà ng theo địa đạo trở ra, song Liá»…u Äạm Yên đã khuất dạng táºn phương trá»i nà o rồi, còn ai đâu có ở đây mà chà ng há»i thuốc?
Còn chà ng thì chẳng biết mảy may vá» y há»c, là m sao tá»± tìm thuốc cho bá»n kia?
Rối lòng vì Cung Linh Linh, báºn óc vì bá»n Phương Cá»± Má»™c, Triển Má»™ng Bạch hết sức khẩn trương, chà ng lại chạy ra bên ngoà i đại sảnh.
Lúc đó, đêm đã tà n, bình minh trở lại.
Bên ngoà i, cuộc chiến vẫn còn dằng dai giữa Hoa Sơn Tam Oanh và Tiêu Phi Vũ, chưa bên nà o thắng, bên nà o bại.
Bá»n Hoa SÆ¡n Tam Oanh chừng như có vẻ quá nóng nảy, có lẽ vì ngà y đã trở lại mà cả ba chưa đắc thá»§, nên khẩn cấp phi thưá»ng.
Há» dùng sức khá nhiá»u, ngưá»i nà o cÅ©ng đượm mồ hôi trán.
Triển Má»™ng Bạch chạy đến gần cuá»™c chiến, cao giá»ng há»i:
- Tiêu Phi VÅ©! Ta há»i ngưá»i đây, Liá»…u Äạm Yên chạy Ä‘i đâu rồi? Ngươi có hay là bá»n Phương Cá»± Má»™c đã bị hạ độc, nằm la liệt trong kia không?
Niá»m phẫn ná»™ đối vá»›i Tiêu Phi VÅ© vụt tiêu tan, đúng lúc Tiêu Phi VÅ© cÅ©ng cảm thông nổi niá»m cá»§a chà ng, chà ng nhìn nà ng, nà ng nhìn chà ng, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt soi rá»i thấu lòng nhau, ánh mắt cá»§a con ngưá»i biết hối.
Gió sá»›m từ xa cuốn vá», quét qua khu rừng đà o.
Gió đưa vỠhay tự nó theo gió, chỉ có nó biết thôi, nó đây là một con hạc xám, từ trong khu rừng bay ra.
Hạc hiện thân chẳng phải là một sự kiện lạ lùng.
Äiá»u lạ lùng là con hạc không xòe cánh mà bay đến đây được.
Triển Mộng Bạch sững sốt nhìn kỹ nó, thì ra nó chỉ là một vầng khói sương kết tinh lại thà nh hình.
Nó bay qua ngang đầu bốn nà ng, chẳng biết nhát kiếm do nà ng nà o trong Tam Oanh quét lên, nó tan rã ngay, những phần tan rã tung bay theo gió.
Hoa Sơn Tam Oanh sáng mắt lên, cùng kêu lớn:
- Hay quá! Sơn Âm Lão Nhân đã đến!
Tiếng kêu của ba nà ng vừa dứt, từ trong khu rừng đà o, cũng vỠhướng đó, một xâu hạc nhỠbay đến.
Một xâu, hay một đà n hạc xếp đuôi cá bay đến?
Hai bên tả hữu xâu hạc, có hai con chim cu, má»—i bên má»™t con, Ä‘oà n chim đến, sau Ä‘oà n chim, có má»™t lão nhân, vóc dáng thấp nhá», váºn áo trắng.
Trên lưng lão nhân còn có má»™t ngưá»i nữa.
Lão nhân cầm một ống điếu rất to, cuộn khói từ ống điếu bay ra to bằng miệng chén.
Cán Ä‘iếu dà i độ ba thước, cán mà u tÃa, doi Ä‘iếu mà u trắng, chá»›p chá»›p sáng như ánh sao.
Dưới cối điếu, có một chiếc túi bằng gấm, treo lủng lẳng, hiển nhiên là chiếc túi đựng thuốc.
Lão nhân hÃt khói phun ra, khói biến thà nh hình hạc, lão cà ng hÃt khói, cà ng phun, hạc khói cà ng sanh, phút chốc cả má»™t vùng quanh đó, có vô số hạc khói bay lượn, những con hạc không há» vá»— cánh mà vẫn bay được như thưá»ng.
Hạc lá»›n có, hạc nhá» có, hạc bay, hạc múa giữa ngà n hoa lá, trông thá»±c thá»±c hư hư, đẹp mắt phi thưá»ng.
Triển Mộng Bạch là m gì chứng kiến cảnh tượng đó qua một lần nà o?
Chà ng giương mắt nhìn đến xuất thần.
Cuộc chiến đã ngưng khi lão nhân xuất hiện, cả bốn nà ng cùng dừng kiếm, dừng tay.
Cả bốn nà ng cùng lướt tới.
Trong khi bốn nà ng lướt tá»›i, lão nhân phun má»™t đợt khói lên không. Khói biến thà nh những mÅ©i tên, bao nhiêu hạc là bao nhiêu tên, má»—i má»™t tên bắn và o má»—i con hạc, hạc bị tên chạm, tan biến mất, cÅ©ng có mấy con tá» vẻ sợ hãi, bay nhanh và o hoa lá trốn tên, nhưng tên vẫn ba theo, hạc len lá»i trong hoa lá, tên cÅ©ng lòn lá»i Ä‘uổi theo.
Trong khoảng khắc hạc khói tiêu tan, tên khói cũng tiên tan luôn.
Trong không gian, còn vương Ä‘á»ng lại má»™t đợt khói má».
Triển Mộng Bạch thở dà i, đưa tay dụi đôi mắt tưởng chừng mình vừa tỉnh cơn mộng lạ kỳ.
Tiêu Phi VÅ© đã đến bên lão nhân, nắm tay, nắm vai lão và há»i:
- Tiểu sư bá cÅ©ng đến đây nữa sao? Äến là m gì hở, tiểu sư bá?
Trong khi nà ng há»i lão nhân, Hoa SÆ¡n Tam Oanh ngồi ngay xuống đất lạy chà o.
Lão nhân cao tuổi quá, râu tóc Ä‘á»u trắng, gia dÄ© lão lại mặc chiếc áo trắng như tuyết, trông lão thanh khiết như những báºc thần tiên.
Lão rÃt hÆ¡i thuốc cuối cùng nhả khói xong, báºt cưá»i sang sảng:
- Hay! Hay! Äứng dáºy Ä‘i, đứng hết Ä‘i! Vừa rồi, ta nghe con bé nà y nói là ở đây có những ai, những ai, nó tả hình dáng má»™t đại cô nương, ta nghÄ© ngay là ngươi có mặt tại đây.
Nhưng tại sao ngươi lại đánh nhau với mấy nà ng tiểu oanh nà y chứ?
Tiêu Phi VÅ© hằn há»c:
- Lão nhân gia còn nhìn bá»n há» là m gì? Bá»n há» vô cá»› muốn bức tôi phải thà nh hôn vá»›i cô em út cá»§a há»!
Nà ng ngừng một chút, lại nói tiếp:
- Lão nhân gia là m sao biết được hỠmà nhìn?
Lão nhân cưá»i lá»›n:
- Ta ẩn cư tại Hoa SÆ¡n từ nhiá»u năm qua, tá»± nhiên ta phải nháºn ra những ngưá»i cùng địa phương chứ? Ngà y nà o ta chẳng thấy các cô nương nà y chạy nhảy khắp các đỉnh núi, đồi?
Lão dừng, để cưá»i tiếp mấy tiếng cưá»i, cưá»i xong, lại thốt:
- Các ngươi có ý tứ gì lại bức điệt nữ của ta phải thà nh hôn? Mà thà nh hôn với ai đó?
Vá»›i tiểu muá»™i các ngươi à ? Äiệt nữ cá»§a ta, có tánh ngang tà n gần như man dã, song dù sao thì nó cÅ©ng là má»™t đại cô nương như các ngươi!
Hoa Sơn Tam Oanh cúi đầu, nà ng nà o cũng đỠmặt bừng bừng.
Lão nhân vừa cưá»i, vừa lắc đầu, tiếp:
- Phi lý quá! Các ngươi tháºt là phi lý! Suýt mất mạng vì nhau cÅ©ng chỉ vì má»™t việc phi lý!
Tiêu Phi VÅ© há»i:
- Do đâu tiểu sư bá biết tôi ở đây?
Lão nhân giải thÃch rõ hÆ¡n lần trước:
- Ta Ä‘ang ung dung trên con đưá»ng dà i, chợt thấy má»™t nam nhân chở má»™t cô bé gái trên ngá»±a. Ngá»±a lại sãi nhanh. Hắn có vẻ hoang mang khẩn cấp lắm, như gấp hà nh trình, hoặc bị ai đánh Ä‘uổi phải chạy chết váºy. Ta hết sức kỳ quái, vá»™i cháºn hắn lại, bảo hắn xuống ngá»±a cho ta há»i. NgỠđâu, hắn là má»™t tên bất lương, bị ám ảnh vì hà nh động quái ác, cứ tưởng là ta đã phát giác ra má»™t tá»™i lá»—i nà o cá»§a hắn, định sanh sá»± vá»›i hắn, thấy ta chỉ tay vá» cô bé gái, hắn biến sắc mặt, lại nháºn ra ta có thân pháp lạ kỳ, hắn hoảng sợ hÆ¡n, vá»™i quăng cô bé xuống đưá»ng, giáºt cương lách ngá»±a vượt qua mặt ta chạy luôn.
Lão dừng lại, đặng hắng một tiếng rồi tiếp:
- Ta sợ cô bé bị hắn quăng chạm đưá»ng thá» thương nặng, nên bước đến bế nó lên. Bế nó xong, ta nhìn ra thì tiểu tỠđó đã phi ngá»±a mất dạng. Ta không thể Ä‘uổi theo hắn, bởi tình trạng cá»§a cô bé rất nguy hại. Nó vừa thá» thương, vừa trúng độc, ta phải giải độc trị thương cho nó. Nó tỉnh lại rồi, dù còn yếu, cÅ©ng cố chạy vá» khu rừng đà o nà y. Ta sợ nó chạy Ä‘i như váºy, thương thế sẽ bị chấn động nên vá»™i Ä‘iểm huyệt cho nó ngá»§ vùi, rồi mang nó đến đây, để xem cho biết việc gì mà nó nằng nặc đòi Ä‘i cho được má»›i nghe. NgỠđâu, lại gặp cái ngươi!
Thốt xong, lão hoà nh tay nâng bé gái sau lưng, từ từ đưa nó ra phÃa trước.
Triển Mộng Bạch trông thấy đứa bé, vụt kêu lên:
- Linh Linh!
Lão nhân hướng sang chà ng há»i:
- Cô bé cứ nhắc đến thúc thúc của nó mãi, có phải ngươi là thúc thúc của nó chăng? Ta xem ngươi được lắm đó, cái tướng của ngươi đâu phải là tướng của một kẻ bại hoại?
Triển Má»™ng Bạch vừa gáºt đầu, nháºn mình là thúc thúc cá»§a Cung Linh Linh, vừa bước vá»™i đến nó.
Tiêu Phi VÅ© mỉm cưá»i thốt:
- Lão nhân gia có mắt tinh Ä‘á»i quá chừng! Nhìn thoáng qua hắn, là biết ngay hắn chẳng phải là kẻ bại hoại.
Lão nhân cưá»i vang:
- Hay chưa! Hay chưa! Ngươi là má»™t tiểu đầu man rợ, quen thói ngang tà ng, đã há»c được ở đâu cái lối nháºn xét nam nhân như thế chứ? Ngươi từng cho rằng nam nhân là những hình đá, hình gá»— kia mà ? Ngươi từng lên án bá»n nam nhân là thô lá»—, cá»™c cằn, quê mùa hôi hám kia mà ?
Tiêu Phi Vũ đỠmặt lên.
Lão nhân lại reo:
- Hay chưa! Hay chưa! Ngươi há»c ở đâu cái lối đỠmặt đó? Thì ra bây giá», ngươi có thêm nhiá»u cái hay quá!
Lão nhân đưa Cung Linh Linh từ phÃa sau lưng ra phÃa trước, song lão vẫn còn giữ nó trong lòng.
Triển Má»™ng Bạch thấy nó ngá»§ trong vòng tay cá»§a lão nhân, an tịnh, thư thái, hÆ¡i thở Ä‘á»u Ä‘á»u, thần sắc có phần nà o hồng hà o như má»™t ngưá»i chưa há» thá» thương, chưa há» trúng độc, chà ng nghe khoan khoái vô cùng.
Hoa Sơn Tam Oanh len lén đưa mắt nhìn nhau, đoạn cùng nghiêng mình thốt:
- Giả như lão nhân gia không có Ä‘iá»u chi phân phó, chị em tôi xin bái từ lão nhân gia váºy.
Lão nhân gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Các ngươi cứ vá», song nhá»› là thỉnh thoảng đến SÆ¡m Âm, xem qua má»™t tý, có kẻ nà o mò đến phá khuấy chăng.
Hoa Sơn Tam Oanh vâng một tiếng, toan ly khai.
Nhưng Tiêu Phi VÅ© cưá»i lạnh, nói:
- Các ngươi ngang nhiên rá»i Ä‘i như váºy à ?
Hoa Sơn Tam Oanh cùng đưa mắt nhìn nhau.
Cả ba dừng chân lại, bối rối vô cùng. Bối rối vì hỠđã lầm lẫn một cách đáng tiếc, chứ chẳng phải vì sợ.
Con nhà võ, dù biết rằng mình chạm trán với kẻ trên tà i cũng chẳng bao giỠsợ.
Bởi sợ là mất nhân cách.
HỠbối rối, vì hỠquấy, hỠsợ là sợ lẽ phải thôi.
Lão nhân cưá»i nhẹ há»i:
- Sao ngươi không để cho ba nà ng ấy ra v�
Tiêu Phi VÅ© trầm giá»ng:
- Há» nghi oan cho tôi, há» là m khó dá»… tôi đủ Ä‘iá»u, nếu không, nếu há» không...
Nà ng nhìn sang Triển Má»™ng Bạch, vụt nÃn lặng, bá» lững câu nói.
Triển Má»™ng Bạch biết rõ tại sao nà ng nÃn nặng.
Chà ng cảm kÃch vô cùng. Trong trưá»ng hợp cá»§a chà ng, nếu được ngoại nhân xét và hiểu cho, thì còn gì bằng?
Từ bao lâu nay, chà ng ăn chua, uống xót, oan chồng oan, nhục nối nhục, bây giá» thì oan tiêu, nhục tan, chà ng nghe như những chua xót đó ngá»t dịu là m sao!
Nà ng nhìn chà ng, chà ng nhìn nà ng, nà ng thông cảm, chà ng khÃch động, bốn mắt nhìn nhau má»™t lúc.
Rồi nà ng cúi đầu, ngoan ngoản như má»™t thiếu nữ dịu hiá»n.
Cho đến bây giá», từ lúc nà ng mở mắt chà o Ä‘á»i, nà ng má»›i có cái sắc thái nữ nhân!
Lão nhân cưá»i lá»›n, vá»— tay:
- Các con chim oanh kia, bây giỠchim có thể vỗ cánh được rồi đó! Bay đi! bay mà tìm vỠtổ ấm!
Hoa Sơn Tam Oanh nghiêng mình, cúi đầu chà o lượt nữa, đoạn phi thân ly khai rừng đà o.
Lão nhân vươn chiếc Ä‘iếu, gõ đầu Ä‘iếu lên vai Triển Má»™ng Bạch, cưá»i hì hì, há»i:
- Tiểu tá» có thá»§ Ä‘oạn đó, ta há»i ngươi, chứ ngươi dùng phương pháp gì, tẩy não được cái cô bé ngang ngạnh đó, biến nó trở thà nh má»™t thiếu nữ ngoan ngoản, thức thá»i, thức vụ, thức nhân?
Triển Mộng Bạch đỠmặt.
Tiêu Phi VÅ© nÅ©ng nịu, há»n dá»—i:
- Lão nhân gia không chịu há»i ngưá»i ta là ai, cứ nói gì gì đâu, là m cho tôi thẹn chết đây nà y!
Lão nhân lại cưá»i:
- Hắn là ai? Ngươi biết chứ?
Tiêu Phi VÅ© vẫn như thưá»ng:
- Hắn là ai? Sao lão nhân gia không há»i ngay hắn? Hắn là má»™t thiếu niên, con cá»§a nữ nhân mà lão nhân gia cho rằng tốt nhất trên Ä‘á»i đó!
Lão nhân biến sắc, trầm giá»ng:
- Hắn là ai?
Qua câu há»i gồm ba tiếng đó, lão nhân hoà n toà n biến đổi thà nh má»™t con ngưá»i khác, hoà n toà n khác lạ vá»›i lão nhân lúc má»›i đến đây.
Lão cà ng khẩn trương, Tiêu Phi VÅ© cà ng giải đải, cốt gây má»™t kÃch thÃch mãnh liệt nÆ¡i lão.
Nà ng không đáp ngay câu há»i gồm ba tiếng gá»n cá»§a lão, trái lại, hướng qua Triển Má»™ng Bạch, thốt:
- Tiểu sư bá của ta, tánh tình cổ quái lắm, không ai chịu nổi. Nhưng riêng đối với mẫu thân ngươi, thì sư bá lại rất tốt. Chắc ngươi muốn biết danh hiệu của lão nhân gia? Danh hiệu đó là Mạc Vong Ngã! Ngươi có nghe nói đến danh hiệu đó lần nà o chưa?
Triển Má»™ng Bạch giáºt mình.
Chà ng nhá»› lại ngà y nà o, mẫu thân hấp hối nhìn chà ng vá»›i đôi mắt trìu mến, bà định nói rất nhiá»u vá»›i chà ng, song bà chẳng nói chi cả, rồi bà tắt thở.
Bà tắt thở, không má»™t di ngôn, nhưng trong chiếc há»™p cá»§a bà , có má»™t manh giấy, dặn dò chà ng những Ä‘iá»u cần thiết.
Trong những Ä‘iá»u dặn dò đó, có má»™t Ä‘oạn liên quan đến lão nhân trước mặt.
Mẫu thân chà ng dặn:
- ...Äến Hoa SÆ¡n, vá» phÃa SÆ¡n Âm, tìm má»™t ngưá»i có cái danh hiệu là Mạc Vong Ngã, con đến đó rồi, cứ gá»i cái danh hiệu đó, gá»i to, tá»± nhiên vị lão nhân ấy sẽ ra mặt gặp con. Vị lão nhân ấy sẽ đưa con Ä‘i đến má»™t địa phương thần bÃ...
Chà ng ngẩng mặt lên, nhìn lão nhân.
Lúc đó, thần sắc cá»§a lão nhân biến đổi phi thưá»ng. Thần sắc đó, nghiêm trá»ng cá»±c độ, trái hẳn vá»›i vẻ vui tươi lúc lão má»›i đến.
Tiêu Phi Vũ không lưu ý đến trạng thái của lão nhân lẫn Triển Mộng Bạch.
Nà ng cưá»i hì hì, tiếp:
- Lão nhân gia muốn gặp dì bà , cứ bảo hắn, hắn sẽ đưa cho đến nơi, cho gặp mặt...
Nhưng lão nhân trầm buồn thốt:
- Dì ba của ngươi mất rồi, còn đâu mà tìm?
Tiêu Phi VÅ© giáºt bắn mình, như vừa bị tiếng sét đánh ngang đầu.
Nà ng nhìn sang Triển Má»™ng Bạch, run run giá»ng há»i:
- Tháºt... váºy chăng?
Triển Má»™ng Bạch gáºt đầu.
Tiêu Phi VÅ© sững sá».
Lâu lắm, nà ng để hai dòng lệ thảm từ từ trà o ra nÆ¡i khóe mắt, buông lá»i oán trách:
- Sao ngươi... không nói sớm cho ta biết?
Những giá»t lệ đó, những lá»i oán trách đó, cá»™ng vá»›i thần sắc cá»§a nà ng, chứng minh rõ rệt tình cảm sâu Ä‘áºm cá»§a nà ng đối vá»›i mẫu thân Triển Má»™ng Bạch, tức là ngưá»i dì ba cá»§a nà ng!
Biết được Ä‘iá»u đó rồi, Triển Má»™ng Bạch hết sức Ä‘au buồn, và dÄ© nhiên chà ng có hối háºn vá» ngôn từ cỠđộng đối vá»›i nà ng trong thá»i gian qua...
Chà ng cũng khóc.
Mạc Vong Ngã bước tới cạnh Triển Mộng Bạch, từ từ buông từng tiếng:
- Thế ngươi là con trai của Triển Hóa Vũ?
Triển Mộng Bạch cúi đầu:
- ChÃnh vãn sanh!
NgỠđâu, Mạc Vong Ngã bất thình lình dùng cối Ä‘iếu đánh và o huyệt Tướng Äà i, giữa ngá»±c và bụng.
Vừa đánh và o đó, lão nhân vừa cưá»i lạnh.
Tiêu Phi VÅ© hãi hùng, hấp tấp há»i:
- Lão nhân gia là m gì thế?
Mạc Vong Ngã lạnh lùng:
- Hắn là mộït kẻ không thà nh tháºt, chuyên lừa dối Ä‘á»i.
Tiêu Phi Vũ sững sốt:
- Một kẻ dối trá? Hắn dối trá với ai? Hắn dối trá vỠviệc gì?
Mạc Vong Ngã hừ một tiếng:
- Con trai cá»§a dì ba ngươi và Triển Hóa VÅ© mấy hôm trước đã đến táºn Hoa SÆ¡n tìm ta, báo tin vá»›i ta là dì ba ngươi đã mất rồi. Trước khi nhắm mắt, dì ba ngươi có dặn dò hắn đến táºn Hoa SÆ¡n tìm gặp ta. Ta đã đưa hắn đến gặp gia gia ngươi và gia gia ngươi Ä‘ang chuẩn bị truyá»n thá» cho hắn những gì có thể truyá»n. Phần ta thì nghe rằng ngươi và TÃn Hoa đã rá»i sÆ¡n cốc, ngao du khắp sông hồ, ta liá»n từ biệt gia gia ngươi, ra Ä‘i tìm các ngươi. Nghe nói các ngươi Ä‘ang gây náo động tại Giang Nam, sau ngươi lại đến Thái Hồ. Dá»c đưá»ng ngươi gặp tiểu tá» nà y mạo nháºn là con cá»§a Triển Hóa VÅ© lừa ngươi, rồi lừa cả ta. Cho nên ta phải giáo huấn hắn má»™t lần, để hắn từ nay chừa bá» cái tánh dối trá.
Tiêu Phi Vũ kinh hãi, cố biện bạch cho Triển Mộng Bạch:
- Biết đâu cái gã đến tìm lão nhân gia lại chẳng là ngưá»i giả mạo?
Mạc Vong Ngã cưá»i lạnh:
- Trên Ä‘á»i nà y, có bao nhiêu ngưá»i biết danh hiệu ta? Trên Ä‘á»i nà y, có mấy kẻ biết ta ở địa phương nà o và là m sao tìm đến táºn chổ ta ở, gặp mặt ta? Huống chi, là m gì có ngưá»i biết dì ba ngươi chết trong trưá»ng hợp nà o? Huống chi gã ấy lại biết quá rà nh vá» Triển Hóa VÅ©?
Gia dÄ©, gã lại khôi ngô, tuấn tú, thông minh, hòa dịu. Con ngưá»i như váºy không thể là giả được!
Bị điểm huyệt, Triển Mộng Bạch vẫn còn nghe được, chà ng nghe rõ rà ng, không sót một tiếng những gì Mạc Vong Ngã đã thốt.
Chà ng hết sức phẫn nộ, lẫn kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Thiếu niên mạo nháºn ta là ai? Tại sao hắn biết được má»i bà máºt cá»§a ta? Mà tại sao hắn lại giả mạo ta?
Tá»± nói, để mà há»i lấy chà ng, chứ là m gì chà ng có giải đáp cho cái Ä‘iá»u chà ng muốn biết?
Chà ng không hiểu nổi thiếu niên đó là ai, tự nhiên chà ng không biết luôn dụng ý của hắn khi giả mạo chà ng.
Tiêu Phi Vũ sững sỠmột lúc lâu, đoạn thở dà i mấy tiếng, rồi từ từ thốt:
- Tạm chấp nháºn cái việc hắn là giả, song hắn chẳng có là m Ä‘iá»u chi bại hoại, lão nhân gia nên buông tha cho hắn Ä‘i.
Mạc Vong Ngã nhìn sững Tiêu Phi VÅ© má»™t lúc, Ä‘oạn đưa Cung Linh Linh qua tay nà ng, từ từ móc thuốc ra, lấy thuốc nhồi và o cối Ä‘iếu, báºt lá»a, rÃt khói.
Lão ung dung quá, thư thả quá, Tiêu Phi VÅ© hết sức kinh ngạc, thấp giá»ng há»i:
- Lão nhân gia có ý tứ gì?
Bá»—ng nà ng nháºn thức ra, có Ä‘iá»u gì là m cho nà ng phải quan tâm đến, rồi nà ng cúi đầu, nhìn xuống đất...
Mạc Vong Ngã phun ra một đợt khói, khói biến thà nh mũi tên bắn sang Triển Mộng Bạch, trúng và o khoảng dưới yết hầu, tuy còn bất động, chà ng vẫn nói được.
Lão nhân đã cởi mở má»™t huyệt đạo cho chà ng đối thoại, hẳn lão sẽ há»i cung chà ng.
Và lão há»i tháºt sá»±:
- Ngươi hãy cho ta biết thực sự ngươi là ai?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh không đáp.
Mạc Vong Ngã nổi giáºn, gằn từng tiếng:
- Ngươi không nói?
Lão phun ra một đợt khói nữa, khói biến thà nh tên, tên bắn và o mình Triển Mộng Bạch.
Tên không đâm thủng thịt da, song chà ng nghe như có cái gì rất nóng chạm và o mình, là m chà ng khó chịu vô cùng.
Tên khói bắn ra quá nhiá»u, là m chà ng khó chịu nhiá»u, mồ hôi đổ ra ướt đầu, ướt mặt.
Nhưng chà ng vẫn không nói, cố cắn răng chịu đựng sự hà nh hạ do lão nhân thi thố trên thân thể chà ng.
Cắn răng, vừa để chịu đựng, vừa ngáºm miệng luôn.
Tiêu Phi VÅ© vừa thương xót, vừa lo sợ, vừa khẩn cấp, nhìn chà ng thở dà i há»i:
- Sao ngươi không chịu nói? Tự là m khổ chi thế?
Triển Má»™ng Bạch báºt cưá»i cuồng dại, cưá»i như sợ rằng dứt cuá»i là vÄ©nh viá»…n chẳng còn dịp để cưá»i, chẳng còn hÆ¡i sức để cưá»i.
Cưá»i má»™t lúc lâu, Ä‘oạn thốt, giá»ng chà ng đượm háºn và chua, nghe như than như oán:
- Nói để là m gì? Nói rồi có ai mà tin chăng? Không nói là hơn!
Tiêu Phi VÅ© khuyến khÃch:
- Ngươi hãy tìm một chứng cứ, chứng minh rằng...
Triển Má»™ng Bạch căm há»n:
- Tại hạ là tại hạ, cô nương là cô nương, nếu ngưá»i nà o đó chẳng tin cô nương là Tiêu Phi VÅ©, cô nương có thừa công sức thá»i giá» chạy Ä‘i tìm chứng cứ chăng? Cô nương có thÃch là m như váºy chăng? Và nếu trong Ä‘á»i nà y, có độ mươi ngưá»i không tin cô nương là Tiêu Phi VÅ©, cô nương sẽ dà nh trá»n kiếp sống để là m cái việc chứng minh chăng?
Tiêu Phi VÅ© ngây ngưá»i, trố mắt nhìn chà ng.
Chà ng nói rất đúng. Má»›i đây, bá»n Hoa SÆ¡n Tam Oanh nhất định không tin nà ng là Tiêu Phi VÅ©, nà ng phân trần, biện bạch, gà o thét, rồi đánh nhau, cÅ©ng chẳng ai tin nà ng là Tiêu Phi VÅ©.
Nhưng nà ng đâu có tìm chứng cứ để chứng minh nà ng là Tiêu Phi VÅ©, chứ chẳng phải là Liá»…u Äạm Yên?
Huống chi, cái chứng cứ đó, nà ng có cần gì tìm đâu xa? Song phương Ä‘á»u là nữ nhân, giả như nà ng cứ để cho ngưá»i ta khám, ngưá»i ta sẽ rõ sá»± tháºt, và như váºy đã tránh được bao nhiêu phiá»n phức?
Và biết đâu, tất cả vỡ lẽ ra rồi, cùng hiệp sức nhau, tìm Liá»…u Äạm Yên, rất có thể Liá»…u Äạm Yên bị há» bắt được?
Nà ng không tìm chứng cứ, vì tánh nà ng quáºt cưá»ng.
Bây giá», nà ng bảo chà ng tìm chứng cứ nhưng chà ng không là m bởi chà ng cho là vô lý.
Nà ng sững sá», rồi hoà i nghi tá»± há»i:
- Ta nghi oan cho hắn một lần nữa chăng?
Mạc Vong Ngã quắc mắt lạnh lùng nhìn chà ng trầm giá»ng:
- Ngươi quáºt cưá»ng lắm đó!
Niá»m oán háºn dâng lên, trà n ngáºp tâm tư, Triển Má»™ng Bạch ngẩng mặt nhìn trá»i, thở dà i mấy tiếng Ä‘oạn thốt:
- Má»™t Ä‘á»i tại hạ, chẳng còn gì cả, giỠđây, đến cái tên cÅ©ng mất nốt! Tên ngưá»i, có ai Ä‘oạt được? Thế mà vẫn bị ngưá»i Ä‘oạt như thưá»ng! Tuy nhiên dù mất hết, tại hạ vẫn giữ lại má»™t cái gì, và cái đó là tánh quáºt cưá»ng! Tiá»n bối có thể Ä‘oạt tên há», tá»± do, danh dá»±, luôn cả tánh mạng cá»§a tại hạ, chứ cái tánh quáºt cưá»ng đó, nhất định tiá»n bối không Ä‘oạt nổi! Trá»i cÅ©ng chẳng Ä‘oạt được cái tánh quáºt cưá»ng cá»§a tại hạ, tiá»n bối hãy hiểu như váºy!
Tiêu Phi VÅ© nghe câu đó, khÃch động vô cùng.
Mạc Vong Ngã cau mà y.
Bá»—ng má»™t trà ng cưá»i vang lên như sấm, từ đâu đó dá»™i đến cục trưá»ng:
- Hay! Má»™t nam tá» quáºt cưá»ng như thế, đáng phục thay!
Câu nói vừa dứt, má»™t bóng ngưá»i từ trong khu rừng lao vút đến.
Ngưá»i đó, chẳng rõ có mặt từ lúc nà o trong khu rừng đà o, có nghe trá»n câu chuyện hay chăng? Xuất hiện ra như từ ngang trá»i đáp xuống.
Ngưá»i đó là má»™t tăng nhân, lưng Ä‘eo hồ lô, thân vóc máºp lá»›n.
Triển Má»™ng Bạch nhìn thoáng qua nhà sư, nháºn ra ngay chÃnh là ngưá»i chà ng đã gặp ngà y đó tại Mạc Can SÆ¡n cùng Äá»— Vân Thiên Ä‘Ãnh ước má»™t cuá»™c háºu há»™i để thanh toán những gì Ä‘á»ng lại giữa há» thuở xa xưa.
Äứng cạnh Mạc Vong Ngã, nhà sư cao hÆ¡n lão độ ba thước.
Nhà sư xuất hiện, như Cự Linh Thần, những ai có thân hình hộ pháp, đừng tưởng mình là to lớn, nếu đem so với nhà sư.
Mạc Vong Ngã cau mà y, rồi báºt cưá»i lá»›n:
- Tưởng ai! Thì ra ngươi! Ngươi máºp, ngươi to như thế, Ä‘i đứng phải cản gió nhiá»u, ta cứ nghÄ© ra ngươi đã trúng gió mà chết ở đâu rồi chứ! Thế ra ngươi còn sống, và còn sống thì nÆ¡i nà o khác lại chẳng Ä‘i, mà lại đến nÆ¡i đây? Ngươi đến để là m gì?
Hòa thượng máºp cưá»i vang:
- Cái lão nà y, tá»± mình mà cÅ©ng quên mất mình là ai, nhưng còn nhá»› được kẻ xuất gia, thế cÅ©ng lạ! Lạ tháºt Lão đưa mắt nhìn Mạc Vong Ngã, từ đầu đến chân, Ä‘oạn tiếp tục cưá»i, tiếp tục thốt:
- Lâu năm không gặp, ta cứ tưởng thá»i gian đã mà i dÅ©a cái xác thân cá»§a ngươi phải tiêu mòn, ngỠđâu, gặp lại ngươi, ta phải nhìn nháºn là ngươi có phong độ hÆ¡n xưa đấy! NghÄ© cÅ©ng lạ! Lạ tháºt, má»™t con ngưá»i không há» bị ảnh hưởng cá»§a thá»i gian, má»™t con ngưá»i giữ được cái hình hà i giữa cÆ¡n lốc đà o thải cá»§a thá»i gian!
Mạc Vong Ngã cưá»i lá»›n như thưá»ng:
- Hay! Hay! Có lẽ ta sắp trúng độc rồi đây! Gặp ngươi, có khác nà o bị hạ độc?
Xoay qua Tiêu Phi Vũ, lão nhân tiếp:
- Giả như ngươi bị cái lão hòa thượng nà y mắng, cà ng mắng nặng lại cà ng vô sá»±, chứ má»™t khi lão tâng bốc ai rồi, thì nhất định là ngưá»i đó phải bị lão phiá»n nhiá»…u! Lão phiá»n nhiá»…u bằng cách yêu cầu ngươi hoặc việc nà y, hoặc việc khác, chẳng biết là việc gì, song nhất định là phải có việc. Ngươi lên trá»i, xuống đất, cÅ©ng chẳng tránh được bị lão phiá»n nhiá»…u!
Hòa thượng máºp cưá»i vang:
- Lão huynh đúng là tri kỹ của bần tăng đó!
Mạc Vong Ngã thốt:
- Trong võ lâm, ngưá»i ta gá»i ngươi là Vạn Lý Hà nh Không Thiên Mã Chưởng, chứ riêng ta thì ta phải gá»i ngươi là Vạn Lý Cao Không Bạt Mã Chưởng.
Äoạn lão há»i:
- Thế cái lão Bạt Mã hòa thượng kia, hôm nay đến đây muốn nhỠta là m việc gì?
Thiên Mã tăng nhân!
Triển Má»™ng Bạch nghe nói đến danh hiệu đó, giáºt mình, nhếch nụ cưá»i khổ, thầm nghÄ©:
- Lại thêm má»™t ngưá»i trong số Thất Äại Danh Nhân! Sao ta có cái duyên gặp những báºc kỳ tà i thế? Tuy nhiên, chẳng biết cái duyên đó mang lại cho ta may hay rá»§i?
Thiên Mã hòa thượng đưa tay chỉ Triển Mộng Bạch đáp:
- Lão huynh yên trÃ, bần tăng không yêu cầu việc chi khó khăn đâu. Bất quá, lão huynh chấp thuáºn cho bần tăng mang tiểu tỠđó theo bần tăng thôi!
Mạc Vong Ngã lấy là m lạ:
- Ngươi nháºn ra hắn?
Thiên Mã hòa thượng lắc đầu:
- Bần tăng không hỠquen biết hắn.
Mạc Vong Ngã cau mà y:
- Äã không quen biết, thì đòi mang hắn theo để là m gì?
Triển Má»™ng Bạch hết sức kinh ngạc. ChÃnh chà ng cÅ©ng chẳng hiểu hòa thượng bắt chà ng theo lão để là m gì?
Thiên Mã hòa thượng thốt:
- Bần tăng có má»™t việc vô cùng trá»ng yếu, trong thiên hạ, ngoà i tiểu tá» ra, chẳng còn má»™t ai là m được cái việc đó cho bần tăng!
Mạc Vong Ngã cà ng lấy là m lạ, há»i:
- Việc gì trá»ng yếu thế?
Thiên Mã hòa thượng lắc đầu:
- Không nói được đâu lão huynh, xin lão huynh thứ cho. Bởi việc đó hết sức bà máºt.
Mạc Vong Ngã cau mà y, trầm ngâm một lúc lâu.
Bỗng lão quát lên:
- Ai?
Liá»n theo tiếng quát, lão phun ra má»™t đợt khói, khói biến thà nh tên, bắn vút vá» phÃa rừng.
Hoa đà o, lá đà o rÆ¡i rụng tÆ¡i bá»i. NÆ¡i đó, có hai ngưá»i Ä‘ang đứng, đầu cúi thấp.
Hai ngưá»i đó, má»™t già má»™t trẻ, hai ngưá»i đó không ai khác hÆ¡n là cha con Phương Tân và Phương Dáºt.
Tiêu Phi Vũ trố mắt:
- Hai ngươi từ đâu đến?
Hai cha con hỠPhương chẳng dám lên tiếng.
Thiên Mã hòa thượng mỉm cưá»i thốt:
- Hai ngưá»i đó cùng Ä‘i vá»›i bần tăng.
Thì ra Thiên Mã hòa thượng Ä‘ang truy tầm lá Bách Bố Kỳ, gặp cha con há» Phương, đúng lúc cha con há» Phương Ä‘i theo Phương Cá»± Má»™c đưa đưá»ng cho Cung Cẩm Báºc đến gặp Tiểu Hoa tại ngôi đạo quán. Há» thừa lúc Cung Cẩm Báºc gây đại náo, lén trốn Ä‘i.
Trốn đi rồi, hỠgặp Thiên Mã hòa thượng.
Qua cuộc gặp gỡ đó, Thiên Mã hòa thượng được cha con hỠPhương cho biết là Tần Vô Thiện đã chết rồi, và lá Bạch Bố Kỳ vỠtay Triển Mộng Bạch.
Thiên Mã hòa thượng liá»n dẫn hai cha con há» Phương Ä‘i tìm chà ng.
Dá»c đưá»ng há» bị Mạc Vong Ngã cháºn Thiên Xảo Tinh Tôn Ngá»c Pháºt, rồi chạy vá» khu rừng đà o.
HỠcấp tốc chạy theo, nhưng hai cha con hỠPhương không dám và o, chỉ để một mình Thiên Mã hòa thượng ra mặt, còn hỠthì nấp gần đó, xem động tịnh.
NgỠđâu hỠbị Mạc Vong Ngã phát hiện.
Thiên Mã hòa thượng mỉm cưá»i, hướng sang Triển Má»™ng Bạch há»i:
- Chắc ngươi đã hiểu bần tăng tìm ngươi để là m gì rồi chứ?
Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh:
- Tại hạ vá»›i lão sư vốn không quen biết, xin lão sư đừng gánh vác việc ngưá»i.
Chà ng đương nhiên là phải hiểu lý do cá»§a Thiên Mã hòa thượng yêu cầu Mạc Vong Ngã chấp thuáºn cho hòa thượng mang chà ng Ä‘i.
Cha con hỠPhương đứng xa xa kia, nhìn thấy hỠlà chà ng nhớ đến sự tình ngà y trước tại Mac Can Sơn.
Thiên Mã hòa thượng trố mắt:
- Bần tăng cứu ngươi, sao ngươi lại bảo bần tăng đừng gánh vác việc ngưá»i?
Triển Má»™ng Bạch không buồn nói nhiá»u, nhắm đôi mắt, buông tiếng uể oải:
- Má»i lão sư Ä‘i nÆ¡i khác!
Thiên Mã hòa thượng mỉm cưá»i:
- Nếu bần tăng bá» Ä‘i, thì ngươi sẽ chết vì khói thuốc cá»§a lão già kia. Ha ha! Äi thế nà o được? Bần tăng phải cứu ngươi, má»›i trá»n cái đạo từ bi chứ? Má»›i sáng tá» cái lẽ cứu nhân độ thế chứ!
Triển Má»™ng Bạch cao giá»ng:
- Cho lão sư biết, dù tại hạ có chết cÅ©ng chẳng hỠđáp ứng cái việc cá»§a lão sư đâu, đừng nuôi má»™ng! Lão sư hãy Ä‘i Ä‘i! Lão sư có nói mãi cÅ©ng vô Ãch.
Thiên Mã hòa thượng nhìn sững chà ng:
- Ngươi có biết tại sao bần tăng đến đây tìm ngươi? Ngươi biết bần tăng nhỠngươi là m việc gì?
Triển Má»™ng Bạch hừ má»™t tiếng, gằn giá»ng:
- Biết rõ lắm!
Thiên Mã hòa thượng biến sắc:
- Ngươi không đáp ứng?
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Tại hạ đã tuyên bố rồi!
Thiên Mã hòa thượng nổi giáºn:
- Ngươi không đáp ứng, ta muốn ngươi đáp ứng! Ngươi phải đáp ứng!
Lão bước tới, đưa cao bà n tay to hơn chiếc bánh xèo, bà n tay đó sè năm ngón chụp xuống như chiếc nón khổng lồ.
Nhưng Mạc Vong Ngã cũng lướt tới, đưa chiếc điếu ra, cối điếu hứng bên dưới bà n tay.
Nếu Thiên Mã hòa thượng chụp xuống, thay vì chụp và o đầu Triển Mộng Bạch, hẳn phải chụp phải chiếc cối điếu, thuốc cối đang cháy, cối phải nóng.
Thiên Mã hòa thượng biến sắc, rút tay vá», trong khi Mạc Vong Ngã đã đến trước mặt Triển Má»™ng Bạch, đưa lưng vá» chà ng, mặt hướng sang hòa thượng.
Hòa thượng cao giá»ng há»i:
- Lão huynh là m gì thế?
Mạc Vong Ngã cưá»i lạnh:
- Có lá»i, cứ nói, có việc, cứ bà n, tại sao chưa nói, chưa bà n, lại toan động thá»§? Như váºy còn thể thống gì nữa?
Thiên Mã hòa thượng sững sá», lặng thinh mấy phút rồi hoà nh tay ra sau lưng, lấy chiếc hồ lô, nghiêng miệng nốc ừng á»±c.
Nốc mấy hÆ¡i, hòa thượng há»i:
- Äợi ta suy nghÄ© má»™t lúc xem sao!
Cả hai, má»™t rÃt khói thuốc, má»™t nốc rượu, đối diện nhau, chẳng nói gì vá»›i ai, xem thì há» rất ung dung, thư thái, nhưng bên trong ai cÅ©ng khẩn trương.
Bá»—ng Mạc Vong Ngã Ä‘iểm nhẹ má»™t nụ cưá»i, phun ra má»™t đợt khói thốt:
- Ngà y nay, võ công của ngươi tiến bộ khá lắm đó, song ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của ta đâu.
Thiên Mã hòa thượng lại nốc thêm mấy ngụm rượu, Ä‘oạn cưá»i lạnh há»i:
- Nếu chưa là đối thủ của lão huynh thì bần tăng phải là m sao?
Mạc Vong Ngã đáp:
- Theo ta thì, ngươi nên Ä‘i Ä‘i! Äi là hÆ¡n!
Thiên Mã hòa thượng lại cưá»i lạnh, rồi đưa tay chụp con hạc khói.
Hạc bằng khói thuốc, lão chụp là m sao được? Nếu bà n tay của lão chạm và o khói, khói phải tan!
Nhưng không, khói lá»ng lá»ng lá» lá», mÆ¡ hồ trước mắt lão, thế mà lão vừa chụp, hạc khói như kết tinh lại, thanh hạc có thể chết tháºt sá»±, lão cầm hạc khói nÆ¡i tay thốt:
- Có rượu ngon, phải có mồi nhắm, con hạc nà y dùng là m mồi nhâm rượu cũng được đấy!
Lão đưa con hạc khói lên, cắn má»™t miếng nÆ¡i ức cá»§a nó, nhai như nhai má»™t miếng thịt tháºt, tiếng nhai nghe rõ rà ng, rồi lão nuốt xem ngon miệng lắm.
Nuốt xong miếng thịt hạc khói, lão lại nốc rượu, lần nà y thì lão nốc rượu tháºt cá»§a lão.
Luyện ná»™i công đạt đến cái mức ngưng tụ hư không thà nh má»™t váºt hữu hình, tuy rằng vô thể chất, thiết tưởng cÅ©ng phải mất nhiá»u năm tu luyện lắm và cái tà i đó, quả tháºt hy hữu trên Ä‘á»i.
Mạc Vong Ngã báºt cưá»i:
- Äốt đà n, nướng hạc, là việc là m hoại đức, sao ngươi lại là m?
Thiên Mã hòa thượng chưa kịp nói gì, từ bên ngoà i rừng đà o, có giá»ng nói đượm ai oán vá»ng và o:
- HỠkhinh khi con lắm, hỠkhông xem con ra gì...
Âm thinh rất yếu, chứng tá» ngưá»i vừa thốt là má»™t nữ nhân.
Tiếp theo đó má»™t giá»ng già vang lên:
- Äừng khóc con! Có gia gia đây! Gia gia sẽ giải quyết cho con má»i việc, đúng theo ý con muốn...
Má»i ngưá»i cùng nhìn ra hướng có cuá»™c đối thoại vừa vang lên.
Má»™t thiếu nữ váºn áo xanh, có đôi mắt sáng, nắm tay má»™t lão nhân Ä‘i và o.
Lão nhân ốm vóc, song tinh thần còn quắc thước lắm.
Thiên Mã hòa thượng thở ra mấy hơi dà i, kêu lên:
- Ngươi cũng đến đây nữa ư?
Lão nhân chÃnh là Äá»— Vân Thiên và thiếu nữ hiển nhiên là Äá»— Quyên.
Từ ngà y lạc mất đứa con cưng, Äá»— Vân Thiên Ä‘i khắp nÆ¡i tìm nà ng, đêm vừa qua, đến khu rừng đà o, bất ngá» lại gặp nà ng từ trong rừng chạy ra, nà ng kể lể sá»± tình, nên lão cùng nà ng trở lại đây tìm Triển Má»™ng Bạch.
Thấy Thiên Mã hòa thượng, Äá»— Vân Thiên ngạc nhiên vô cùng. Nhưng rồi lão lấy lại bình tÄ©nh, mỉm cưá»i thốt:
- Thì ra đại sư cũng có mặt tại đây!
Lão nhìn qua Triển Má»™ng Bạch, suy theo dáng vẻ cá»§a má»i ngưá»i, Ä‘oán được phần nà o sá»± việc Ä‘ang diá»…n tiến, thoáng biến sắc mặt há»i:
- Vị lão đệ của lão phu đắc tội với đại sư như thế nà o?
Thiên Mã hòa thượng báºt cưá»i ha hả:
- Là m gì có việc đó?
Mạc Vong Ngã lạnh lùng cất tiếng:
- Hắn chỉ đắc tội với lão phu thôi!
Äá»— Vân Thiên nhìn chiếc Ä‘iếu khổng lồ cá»§a Mạc Vong Ngã má»™t lúc, trầm ngâm há»i:
- Các hạ có phải là Yên Hạc lão nhân?
Mạc Vong Ngã vẫn lạnh lùng:
- Nhãn lực của ngươi khá lắm đó.
Äá»— Vân Thiên tiếp:
- Tại hạ là Äá»— Vân Thiên, vị thiếu niên kia là lão đệ cá»§a tại hạ, đã là m gì đến đổi phải đắc tá»™i vá»›i các hạ?
Mạc Vong Ngã hừ một tiếng:
- Ngươi muốn chÃnh ta đáp lá»i ngươi, hay thiếu niên đó giải thÃch?
Äá»— Vân Thiên nắm chặt đôi tay, trong tay lão còn có bà n tay cá»§a Äá»— Quyên, lão sợ nà ng chạy vụt đến Triển Má»™ng Bạch. Trong trưá»ng hợp nà y, nếu để cho nà ng là m như váºy thì bất tiện biết bao!
Lão thốt:
- Chẳng dám...
Lão chưa dứt lá»i, Mạc Vong Ngã báºt cưá»i ha hả:
- Không ngá» má»™t thiếu niên như váºy, mà là m xao động đến hai nhân váºt trong Thất Äại Danh Nhân cùng má»™t lúc! Và cả hai cùng cương quyết bắt hắn theo mình!
Äảo mắt nhìn quanh, rồi hướng vá» Triển Má»™ng Bạch, Mạc Vong Ngã há»i:
- Giả như bây giỠta để cho ngươi tự do, ngươi muốn đi theo vị nà o?
Tuy có võ công tuyệt đỉnh, Mạc Vong Ngã không muốn vì má»™t việc nhá» má»n sanh ra cuá»™c tranh chấp vá»›i hai vị trong Thất Äại Danh Nhân.
Do đó lão má»›i há»i Triển Má»™ng Bạch như váºy, và lão sẵn sà ng để cho chà ng tá»± do Ä‘i theo ngưá»i nà o mà chà ng thÃch.
NgỠđâu Triển Má»™ng Bạch cưá»i lạnh đáp:
- Tại hạ không quen không biết ai trong hai vị đó. Tiá»n bối cứ bảo há» Ä‘i Ä‘i, tại hạ chẳng theo ai đâu! Lý do gì tại hạ theo há» chứ?
Mạc Vong Ngã kinh ngạc.
Lão không biết giải quyết là m sao, vá»™i nhìn vá» phÃa háºu gá»i:
- Phi Vũ! Thực sự thiếu niên nà y...
Nhưng, Tiêu Phi Vũ đã biến đâu mất dạng.
Thì ra, Tiêu Phi Vũ trông tình hình đó, tin chắc là Triển Mộng Bạch hà m oan một lần nữa.
Muốn chứng minh là chà ng hà m oan, nà ng phải nắm một chứng cớ và nà ng nghĩ ngay đến Phương Cự Mộc.
Nà ng không do dự, trở và o nhà , đi tìm Phương Cự Mộc.
Và o đại sảnh, nà ng tìm dá»… dà ng vá»ng cá»a bà máºt, qua vá»ng cá»a đó, theo địa đạo Ä‘i tá»›i, cuối cùng nà ng cÅ©ng đến nÆ¡i.
Cảnh tượng trước mắt là m nà ng hết sức hãi hùng.
Nhưng, Phương Cự Mộc còn thoi thóp thở, chưa chết hẳn.
Nà ng lấy trong mình ra một viên thuốc quý, nhét vội và o miệng Phương Cự Mộc.
Thuốc đó, không phải dùng để trị độc, song ngưá»i nà o trúng độc sắp chết, uống thứ thuốc cá»§a nà ng, có thể sống thêm mấy khắc nữa.
Nà ng chỉ cần Phương Cự Mộc tỉnh lại trong mấy phút thôi, đủ cho nà ng nhỠhắn chứng minh lai lịch của Triển Mộng Bạch.
Còn như cái việc chữa trị cho hắn, sau nà y hẳng hay.
Không lâu lắm, Phương Cá»± Má»™c má»a ra má»™t búng nước xanh xanh, rồi dần dần tỉnh lại.
Má»™t tay nắm Cung Linh Linh do Mạc Vong Ngã giao cho nà ng trước đó, tay kia nắm Phương Cá»± Má»™c, chạy nhanh ra ngoà i, rồi chỉ tay vá» phÃa Triển Má»™ng Bạch, há»i gấp:
- Thiếu niên đó có đúng là con trai của dì ba chăng?
Phương Cá»± Má»™c gáºt đầu:
- Tiểu nhân thấy y và Tiêu Tam phu nhân cùng Ä‘i vá»›i nhau. Tam phu nhân có nói vá» y, cho tiểu nhân biết, song trong những câu đối đáp giữa phu nhân và y, tiểu nhân quả quyết y là con cá»§a Tam phu nhân. Thái độ cá»§a y đối vá»›i Tam phu nhân, là má»™t bằng chứng rõ rệt hÆ¡n sá»± thừa nháºn.
Tiêu Phi VÅ© gá»i lá»›n:
- Tiểu sư bá Æ¡i! Hắn chÃnh là Triển Má»™ng Bạch đó, hắn không phải là kẻ giả mạo đâu...
Lúc đó, ba cao thủ thượng thặng đang bao quanh Triển Mộng Bạch.
Thiên Mã hòa thượng thốt:
- Thiếu niên đó có quan hệ khẩn thiết đối vá»›i bần tăng, bằng má»i giá, bần tăng phải bắt hắn Ä‘i theo má»›i được.
Äá»— Vân Thiên cao giá»ng:
- Hôm nay, nếu lão phu không cứu thoát được thiếu niên đó, thì chắc chắn lão phu phải hối háºn suốt Ä‘á»i. Cho nên, lão phu thà chịu đắc tá»™i vá»›i hai vị, nhất định phải mang hắn Ä‘i.
Vừa lúc đó, Tiêu Phi VÅ© cất tiếng gá»i Mạc Vong Ngã.
Lão dựng cao đôi mà u, quát:
- Hai ngươi không ai được mang hắn đi đâu cả!
Äá»— Vân Thiên và Thiên Mã hòa thượng cùng hừ lên má»™t tiếng, cùng há»i:
- Tại sao?
Tiêu Phi VÅ© đã ra đến cục trưá»ng, nà ng đẩy Phương Cá»± Má»™c tá»›i trước, cho má»i ngưá»i trông thấy, Ä‘oạn thốt:
- Phương Cự Mộc là một chứng nhân! Tiểu sư bá có thể tin hắn!
Phương Tân, Phương Dáºt đứng xa xa, biết là tình hình sẽ trở nên nghiêm trá»ng, thế nà o cÅ©ng có cuá»™c ác chiến xảy ra giữa ba nhân váºt thượng đỉnh, cha con lão tà i năng gì lại dám chen và o? Äã không dám chen và o thì còn đứng đó là m gì cho mang há»a lây?
Cả hai lẳng lặng chuồn Ä‘i, vì không ai chú ý đến há», nên chẳng má»™t ngưá»i nà o hay biết.
Mạc Vong Ngã không nói gì thêm, cứ luôn miệng rÃt khói thuốc.
Thiên Mã hòa thượng cưá»i lạnh, há»i:
- Khói thuốc trong chiếc Ä‘iếu kia, có gây thù oán gì vá»›i lão huynh mà lão huynh rÃt nó mãi, là m cho nó cuồn cuá»™n tuông ra như thế? Lão huynh nên dà nh lại má»™t tý chứ, khi nà o nói xong chuyện sẽ rÃt, má»›i còn mà rÃt!
Äá»— Vân Thiên trầm giá»ng:
- Còn hòa thượng, chẳng có liên quan gì đến Triển công tá», có nói gì Ä‘i nữa, cÅ©ng vô Ãch thôi, tốt hÆ¡n hết nên nÃn lặng, rút lui khá»i chá»— nà y!
Thiên Mã hòa thượng ngẩng mặt lên không, báºt cưá»i ha hả:
- Chứ ngươi thì sao? Ngươi có quen biết gì vá»›i hắn? Bất quá, ngươi vì con gái say mê hắn, ngươi định bắt hắn là m rể, có đúng váºy không?
Äá»— Vân Thiên trầm gương mặt, chưa kịp đáp. Mạc Vong Ngã mỉm cưá»i, thốt:
- Ba ngưá»i chúng ta, vốn quen nhau qua mấy mươi năm dà i, có gì bất mãn nhau thì nên ôn tồn giải thÃch cho nhau nghe, cần chi phải sừng sá»™ mà mất cả thể thống cá»§a báºc trưởng thượng?
Äá»— Vân Thiên cưá»i lạnh, thầm nghÄ©:
- Là m gì ta có quen vá»›i lão, mà lão nói váºy chứ?
NghÄ© thế, chứ khi nà o Äá»— Vân Thiên lại nói ra.
Mạc Vong Ngã tiếp:
- Cái việc ngà y nay, chẳng phải chúng ta nói vá»›i nhau năm lá»i bảy lượt mà có thể giải quyết được. Mình cần phải thương lượng vá»›i nhau cho kỹ. Bình sinh ta không há» nói ngoa, các ngươi nên hiểu như váºy, và ta thẳng thắn nói vá»›i các ngươi, là các ngươi ở đây đến lúc nà o, ta cÅ©ng ở đây đến lúc đó. Các ngươi rá»i Ä‘i, ta má»›i rá»i Ä‘i!
Äá»— Vân Thiên và Thiên Mã hòa thượng cùng nhìn nhau, cùng nghÄ© như nhau:
- Thinh danh cá»§a lão ta rất trá»ng trên giang hồ, chắc lão nói ra là m sao là giữ y là m váºy.
Lão chẳng dối trá đâu!
Cả hai gáºt đầu, chấp thuáºn má»™t cuá»™c thương lượng.
Mạc Vong Ngã báºt cưá»i ha hả:
- Thế thì chúng ta đến cội đà o kia, ngồi xuống mà đà m đạo!
Äá»— Vân Thiên và Thiên Mã hòa thượng bước vá» cá»™i đà o, Mạc Vong Ngã từ từ theo sau.
Äi ngang qua Tiêu Phi VÅ©, Mạc Vong Ngã thấp giá»ng bảo:
- Hai cái lão ấy, chẳng phải tay vừa đâu, cứ để mặc ta ở lại ngăn chặn há», còn ngươi thì len lén đưa Triển Má»™ng Bạch rá»i ngay nÆ¡i nầy vá» cốc trước Ä‘i. Gã há» Triển đó, tánh tình cổ quái lắm, dá»c đưá»ng ngươi phải cẩn tháºn lưu ý đến hắn, đừng để hắn trốn Ä‘i.
Tiêu Phi VÅ© gáºt đầu.
Mạc Vong Ngã lại tiếp:
- Rá»i khá»i nÆ¡i đây, ngươi nên xuống thuyá»n ngay, ngươi cần phải theo đưá»ng thá»§y, để tránh hai lão ấy. Äến Phiêu Dương, ngươi dừng lại chá» ta má»™t ngà y, nếu qua má»™t ngà y mà ta không đến, ngươi cứ vá» cốc luôn. Cứ yên tâm mà đi, việc gì ở đây, thì đã có ta.
Äá»— Vân Thiên vẫn giữ chặc tay con gái, tay lão nắm chặt tay nà ng, song mắt thì nhìn Mạc Vong Ngã, theo dõi từng cỠđộng cá»§a lão.
Mạc Vong Ngã cưá»i lá»›n, thốt:
- Cái cô bé nà y ương ngạnh quá chừng, ta phải nói mãi nà ng mới chịu đứng lại đây chỠta!
Lão đưa chân quẹt nhẹ ngang mình Triển Mộng Bạch.
Bao nhiêu huyệt đạo bị Ä‘iểm, Ä‘á»u được giải khai, song chà ng cảm thấy mình yếu Ä‘i, không còn má»™t Ä‘iểm khà lá»±c nà o.
Mạc Vong Ngã khệnh khạng bước vá» phÃa Äá»— Vân Thiên và Thiên Mã hòa thượng, Ä‘iểm má»™t nụ cưá»i, thốt:
- Hai ngưá»i xem kìa, hoa đà o Ä‘ang lúc nở rá»™, cảnh trà đẹp vô cùng...
Bỗng, Thiên Mã hòa thượng hét lên:
- Chạy đi đâu?
Thì ra, Tiêu Phi Vũ tay nắm Cung Linh Linh, tay kia nắm Triển Mộng Bạch, lôi cả hai chạy đi.
Má»™t mình hòa thượng kêu lên, nhưng hai ngưá»i cùng xông tá»›i, hai ngưá»i chÃnh là hòa thượng và Äá»— Vân Thiên.
Cả hai quyết cháºn đầu Tiêu Phi VÅ©.
Nhưng Mạc Vong Ngã đã cháºn đầu cả hai trước rồi.
Chiếc Ä‘iếu trong tay lão vung lên, vút vút, thoạt tả, thoạt hữu, đồng thá»i lão quát lên:
- Cuộc thương lượng chưa bắt đầu, các ngươi không nên chạy đi đâu!
Bị chiếc Ä‘iếu ngăn chặn, Thiên Mã hòa thượng phải dùng chân chống cá»±, Ä‘iếu bay ra biến thà nh mưá»i chiếc, trăm chiếc, trông như má»™t đà n độc xà tung mình, chá»±c mổ và o mình hòa thượng và Äá»— Vân Thiên.
Thiên Mã hòa thượng nổi giáºn, hét:
- Lão già man trá, ngươi đã nói gì vá»›i bá»n ta? Ngươi quên nhanh thế à ?
Mạc Vong Ngã báºt cưá»i ha hả:
- Ta nói như thế nà o? Ta nói là nếu các ngươi còn ở lại đây, ta cũng cứ ở lại đây, ta cam kết cho ta, chứ ta có cam kết cho thiếu niên đó đâu?
Vừa thốt, lão vừa vung tay, chiếc Ä‘iếu đánh ra, vá»›i đủ má»i chiêu, xá» dụng đủ má»i môn như Ä‘ao, thương, kiếm, kÃch, côn, trượng, gió rÃt vù vù, cuốn hoa đà o, lá đà o rÆ¡i rụng tÆ¡i tả.
Hơn thế, lão phun khói, khói cà ng phút cà ng lan rộng, che mỠmột góc rừng.
Qua lá»›p khói đó, Äá»— Vân Thiên chẳng trông thấy bóng hình Tiêu Phi VÅ© và Triển Má»™ng Bạch, Cung Linh Linh đâu cả.
Há» chạy vá» hướng nà o, thì chỉ có trá»i và há» cùng biết được thôi!
Không dám buông Äổ Quyên. Äá»— Vân Thiên vướng báºn nà ng chẳng là m sao nhân dịp Mạc Vong Ngã và Thiên Mã hòa thượng đánh nhau để Ä‘uổi theo. Lão bá»±c tức vô cùng, rồi còn phải thỉnh thoảng tránh má»™t chiếc Ä‘iếu cá»§a Mạc Vong Ngã đưa sang, Ä‘iếu nà o đánh ra cÅ©ng đúng theo chiêu độc.
Äổ Quyên cố vùng vẫy, song không thoát khá»i sá»± kiá»m chế cá»§a cha, bất giác nà ng lo sợ, gà o lên:
- Khói dầy đặc thế nà y, Triển công tá» là m sao thấy đưá»ng mà chạy? Không khéo lại lạc mất nữa đấy...
|
 |
|
| |