 |
|

30-07-2008, 09:14 AM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 6 Thầy tướng số trong nhà lao
Sau khi thiếu niên bệnh hoạn giết chết hán tỠvạm vỡ ấy, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng chẳng thay đổi gì cả.
Hắn tiện tay ném xác hán tá» vạm vỡ xuống đất, sau đó Ä‘i ra nhà lao, bá»—ng hắn như nhá»› ra Ä‘iá»u gì lại quay trở và o phòng lao lần nữa.
Hắn cúi ngưá»i xuống, từ trong tay hán tá» vạm vỡ lấy má»™t xâu chìa khóa ra, sau đó hắn bước vá» hướng căn phòng giam cuối cùng.
Trong bà lao có khoảng mưá»i phòng giam. Thiếu niên bệnh hoạn đã Ä‘i tá»›i căn phòng giam táºn cùng, phóng mắt nhìn và o trong phòng giam thấy má»™t lão nhân gầy ốm Ä‘ang nằm co quắp trong đó.
Thiếu niên bệnh hoạn hơi xúc động...
Ông lão nằm co quắp trong phòng giam chẳng há» nhúc nhÃch gì hết.
Hiển nhiên thiếu niên bệnh hoạn mạo hiểm sanh tá» tìm kế và o đây để kiếm Vương Bán Tiên, vị võ lâm dị sÄ© nà y, ắt phải có sá»± việc quan trá»ng chẳng sai.
Hắn mở cá»a phòng giam kêu cá»c má»™t tiếng, lão nhân trong phòng giam bá»—ng giáºt mình khẽ nhÃch động thân ngưá»i má»™t cái.
Thiếu niên bệnh hoạn khẽ gá»i má»™t tiếng :
- Lão tiá»n bối!
Lão Vương Bán Tiên nằm trong phòng giam giáºt bắn ngưá»i lên, ngước đầu chăm chú nhìn đối phương. Nhưng gương mặt lão chẳng còn chút sắc máu gì hết, cặp mắt lỠđỠyếu á»›t từ từ mở to, nói :
- Ngươi... là ai?
Âm thanh yếu ớt vô cùng.
Thiếu niên bệnh hoạn hấp tấp há»i :
- Thưa lão tiá»n bối, ngưá»i... có phải là Vương Bán Tiên chăng?
Vương Bán Tiên run bắn ngưá»i lên, nói :
- Vương Bán Tiên... đúng váºy, ta là Vương Bán Tiên Vương Nhất Quyá»n đây!
Ngươi... là ai thế?
Hai mắt thiếu niên bệnh hoạn bỗng nhỠtiếng hai hà ng lệ, nói :
- Thưa lão tiá»n bối, tôi... là Vương Hoa đây!
- Vương Hoa ư?
Rõ rà ng lão xa lạ với hai chữ Vương Hoa nà y!
Vương Hoa uất nghẹn nói :
- Lão tiá»n bối, ngưá»i còn nhá»› Vương Phong chăng?
Hình như Vương Bán Tiên sá»±c nghÄ© ra ngưá»i nà y, lá»›n tiếng nói :
- Ngươi... chÃnh là con trai cá»§a Vương Phong sao?
- Vâng!
- Ngươi...
Hiển nhiên Vương Bán Tiên đã kinh ngạc chẳng Ãt.
Vương Hoa nói tiếp :
- Thưa lão tiá»n bối, cháu bất kể sống chết đã liá»u mạng mạo hiểm đến đây, vì cháu có việc rất quan trá»ng phải há»i lão tiá»n bối...
- Sao ngươi lại biết ta bị nhốt ở đây?
- Vãn bối chỉ suy Ä‘oán mà thôi, ngoà i ra Vương Trung bá bá cÅ©ng đã nói cho vãn bối biết, lão tiá»n bối... bây giá» vãn bối chẳng biết nói gì trước đây...
Vương Bán Tiên xúc động mãnh liệt má»™t hồi tháºt lâu, sau đó má»›i bình tÄ©nh, nói :
- Trước kia chÃnh Vương Trung đã cứu ngươi ư?
- Vâng, chÃnh Vương bá bá cứu vãn bối, sau khi cha mẹ vãn bối bị bắt giữ. Sau khi cha mẹ vãn bối bị bắt giữ, y đã lén lút dẫn vãn bối rá»i khá»i Thông Thiên quan... bằng không thế thì vãn bối... đã chết từ lâu rồi.
Gương mặt khô đét và không còn chút sắc máu gì hết của Vương Bán Tiên đã hiện ra vẻ vừa hoà i nghi vừa bi thương, nói :
- Ngươi mạo hiểm sanh tỠđến đây có Ä‘iá»u gì muốn há»i ta?
- Vâng, thưa lão tiá»n bối, trước kia sau khi Vương bá bá cứu vãn bối thoát nạn, ngưá»i đã nói cho vãn bối biết, nếu vãn bối muốn biết má»i việc diá»…n biến năm xưa thì cứ đến tìm lão tiá»n bối... Vãn bối đã thám thÃnh má»™t khoảng thá»i gian rất lâu rồi, nghe ngưá»i ta đồn đại rằng sau khi lão tiá»n bối và o Thông Thiên quan thì chẳng thấy trở ra, mà môn nhân cá»§a Thông Thiên quan thì không má»™t ai biết gì hết. Há» bảo rằng tiá»n bối đã rá»i khá»i đây. Thế rồi vãn bối suy Ä‘oán rằng tiá»n bối đã bị nhốt ở má»™t nÆ¡i tháºt bà máºt. Vãn bối đã cố tình đến há»i thăm Máºt bá»™ trưởng lão vá» tình hình Thông Thiên quan, sau đó giả dạng là m thầy tướng số đến Thông Thiên quan...
- Ngươi chẳng sợ há» nháºn ra ngươi và phải giết chết ngươi chăng?
- Thưa lão tiá»n bối, không xảy ra việc đó đâu, vì vãn bối đã có sá»± bố trÃ, chuẩn bị rất chu đáo. Chắc chắn há» sẽ không giết vãn bối vì há» cho rằng vãn bối không biết võ công đồng thá»i vãn bối đã Ä‘eo chiếc mặt nạ da ngưá»i.
Vương Bán Tiên nói :
- Ngươi muốn há»i những việc gì thế?
Vương Hoa bị lão há»i má»™t cách bất thình lình nên hắn ngẩn ngưá»i giây lát. Phải, hắn có rất nhiá»u vấn đỠmuốn há»i, nhưng tức thá»i hắn chẳng biết há»i gì trước đây.
Hắn im lặng má»™t hồi tháºt lâu, sau đó lên tiếng nói :
- Thưa lão tiá»n bối, lúc phụ thân cá»§a vãn bối ngá»™ nạn, ngươi đã đến kịp Thông Thiên quan chưa?
- Ta đã có mặt tại nơi đây rồi.
- Tiá»n bối có biết gia phụ sắp thá» nạn chăng?
- Biết chứ!
- Gia phụ được phái đến Äông Hải để gặp Thiết Äao Tiá»u Chá»§ xin thuốc và vãn bối cÅ©ng đã đến Äông Hải má»™t chuyến rồi, nhưng không biết có phải Thiết Äao Tiá»u Chá»§ đã táºn tay giao thuốc cho gia phụ không?
- Äúng thế, chÃnh Thiết Äao Tiá»u Chá»§ đã táºn tay giao thuốc cho phụ thân ngươi.
Vương Hoa biến sắc nói :
- Thế thì vị Äại quan chá»§ Chương Thiếu ÄÆ°á»ng nhất định đã chẳng có đến Äông Hải rồi?
- Äúng váºy!
- Y đã cố ý mưu hại gia phụ ư?
- Äúng thế! Thông Thiên quan Chương VÄ©nh Kỳ đã mắc chứng bệnh não ắt phải có nguyên do khác thôi.
- à tiá»n bối muốn nói sao?
- Thông Thiên Thần Quân đã mắc mưu. Ngưá»i hạ thá»§ ám hại y có lẽ chÃnh là vị Äại quan chá»§ Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, nhưng vì Thông Thiên Thần Quân chưa phát giác mà thôi. Thế rồi Chương Thiếu ÄÆ°á»ng tiến hà nh mưu kế thứ hai, vì phụ thân cá»§a ngươi biết được má»™t việc.
- Việc gì thế?
- Sá»± việc nà y rất có thể là má»™t đại bà máºt, nên y má»›i sai khiến phụ thân ngươi Ä‘i cầu thuốc...
- Nhưng mà chÃnh Äiá»n sư gia cho Thần quân uống thuốc...
- Ta đã biết việc nà y, theo ta suy Ä‘oán có lẽ chÃnh bản thân Äiá»n sư gia cÅ©ng không hay biết gì hết, tại vì từ đầu cho đến cuối cùng, thang thuốc ấy vẫn luôn luôn ở trong tay phụ thân cá»§a ngươi, đồng thá»i Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cÅ©ng chưa bao giỠđộng đến thang thuốc ấy.
- Thế thì là m sao y hạ thủ được?
- Do một nữ nô!
- Nữ nô ư? Vãn bối chẳng hiểu gì hết.
Vương Bán Tiên khẽ cưá»i nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngươi không sao hiểu được rồi! À, cÅ©ng tại phụ thân cá»§a ngươi thiếu cẩn tháºn. Tình hình xảy ra lúc đó là như thế nà y :
Sau khi phụ thân ngươi phụng mệnh lệnh Ä‘i lấy thuốc, thế rồi y thượng lá»™ đến Äông Hải ngay. Trên đưá»ng đến Äông Hải phụ thân ngươi đã gặp ta và gặp lúc Thiết Äao Tiá»u Chá»§ đến tìm ta, thế rồi ba chúng ta há»™i ngá»™ vá»›i nhau.
Phụ thân ngươi nói rõ sá»± việc vá»›i Thiết Äao Tiá»u Chá»§, Thiết Äao Tiá»u Chá»§ chỉ thoáng ngạc nhiên khi nghe nói Thông Thiên Thần Quân mắc chứng bệnh Ä‘au não, y liá»n biếu cho má»™t thang thuốc ngay.
Chương VÄ©nh Kỳ là nhân váºt chánh phái và đã tạo nên biết bao sá»± nghiệp chánh nghÄ©a ở võ lâm, chắc ngươi đã nghe nói đến Ä‘iá»u nà y chứ?
- Vâng, vãn bối biết Ä‘iá»u nà y.
- Thân phụ của ngươi đã đầu và o Thông Thiên quan phần vì muốn trả ơn cho Thông Thiên Thần Quân...
- Trả ơn?
- Äúng thế, năm xưa Thông Thiên Thần Quân từng cứu sống phụ thân ngươi má»™t lần, phần vì do ta đỠcá» giá»›i thiệu cho Chương VÄ©nh Kỳ. Ta cho rằng thân phụ ngươi có má»™t hoà i bảo rất lá»›n, đầu và o Thông Thiên quan là thượng sách, ai ngá» ta gián tiếp lại há»§y mất má»™t mạng cá»§a y...
- Thưa lão tiá»n bối, ngưá»i kể rằng sau khi phụ thân cá»§a vãn bối lấy được thang thuốc thì sao nữa?
- Lúc đó y nháºn được thuốc định trở vá» ngay bá»—ng nhiên ta trông thấy trên trán bên phải y hiện ra má»™t vết hắc khÃ, biết y sắp gặp tại há»a...
Thế rồi ta căn dặn y phải vá» ngay Thông Thiên quan, chá»› nên đình trệ, đồng thá»i bảo y hết sức cẩn tháºn, không được sang tay thang thuốc ấy cho ngưá»i khác, bằng không ắt phải xảy ra tai há»a chẳng sai.
Ta rất tin tưởng phụ thân ngươi sẽ hết sức tháºn trá»ng, tại vì y biết ta quyết chắc không bao giá» nói đùa đâu. Nghe nói chÃnh tay Äiá»n sư gia cho Chương VÄ©nh Kỳ uống thang thuốc đó và phụ thân ngươi cÅ©ng chẳng há» rá»i khá»i hai ngưá»i má»™t bước nà o hết...
- Thế thì Äiá»n sư gia và Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã thông đồng vá»›i nhau thi hà nh thá»§ thuáºt rồi?
- Chẳng phải ta đã nói vá»›i ngươi là chÃnh Äiá»n sư gia cÅ©ng không biết gì hết ư?
Thanh thuốc ấy đã bị há»ng trên đưá»ng mang vá»... và lý do há»ng việc có lẽ chÃnh là ở trong tay má»™t nữ nô...
- Lão tiá»n bối hãy nói cho rõ rà ng hÆ¡n xem nà o?
Lúc ấy phụ thân ngươi chia tay vá»›i ta và Thiết Äao Tiá»u Chá»§, chiếu theo thá»i gian lá»™ trình trong vòng năm ngà y phải vỠđến Thông Thiên quan, nhưng mãi cho đến ngà y thứ bảy y má»›i trở vá»...
- Thế chẳng phải cháºm trá»… thêm hai ngà y chăng?
- Äúng thế, trá»… cả hai ngà y...
- Má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng có lúc nhanh có lúc cháºm. Việc cháºm trá»… và i ba ngà y cÅ©ng thưá»ng thôi.
- Nhưng mà dưới tình hình khẩn cấp như thế, y không có lý do gì phải cháºm trá»… hết.
Ngoại trừ xảy ra sá»± việc gì cá»±c kỳ quan trá»ng...
- Sự việc gì đã xảy ra ư?
- Y đã gặp phải Nữ Nô Phiến TỠ(phiến tức là buôn bán, có nghĩa là tay buôn bán nữ nô lệ).
- Nữ Nô Phiến T�
- Äúng thế, tay Nữ Nô Phiến Tá» nà y là má»™t nhân váºt cá»±c kỳ thần bÃ, y chuyên nghá» bán ra nữ nô. Nghe nói phụ thân ngươi gặp Nữ Nô Phiến Tá» và đã mua lại má»™t nữ nô vá»›i y...
- Có chuyện như thế sao?
- Ta cÅ©ng không dám khẳng định có sá»± việc như thế xảy ra hay không, vì ta chỉ nghe có má»™t ngưá»i nói lại mà thôi. Thế rồi ta Ä‘oán biết ngay tình hình nguy to vì nếu lá»i đồn đại ấy có tháºt thì phụ thân ngươi ắt phải xảy ra sá»± biến, vì thế ta hấp tấp Ä‘uổi theo vá» tá»›i Thông Thiên quan...
- Sao tiá»n bối lại biết đã xảy ra việc gì vá»›i phụ thân vãn bối?
- Vì vết hắc khà nổi trên trán phụ thân ngươi theo tướng số đã ghi chép, chÃnh hắc khà đó muốn nói tá»›i nữ nhân, cho nên y sẽ vì má»™t nữ nhân mà mang há»a...
- VỠsau thế nà o nữa?
- Lúc ta vá» tá»›i Thông Thiên quan thì phụ mẫu ngươi đã thá» nạn mà chết cả. Ta láºp tức đến gặp Chương Thiếu ÄÆ°á»ng há»i rõ diá»…n biến má»i việc, đồng thá»i ta đã nói cho y nghe rằng phụ thân ngươi đã lấy được thứ thuốc tháºt. Nhưng Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cứ nhất quyết cho rằng thuốc ấy là thuốc giả hiệu. Y nói rằng y đã há»i thăm Thiết Äao Tiá»u Chá»§ rồi...
- Thế rồi chÃnh lão tiá»n bối cÅ©ng bị bắt giam và bị nhốt và o bà lao luôn?
- Không, y đã Ä‘uổi ta ra khá»i quan, nhưng ta vừa ra khá»i Thông Thiên quan lại láºp tức bị bắt giữ mà bá» giam và o nhà lao đây.
Vương Bán Tiên nói tá»›i đây liá»n thở dà i và i tiếng.
Vương Hoa nói :
- Thưa tiá»n bối, chÃnh sá»± việc đã xảy ra như thế ư?
- Äúng váºy, má»i sá»± đã xảy ra như thế?
- Vãn bối còn má»™t nghi vấn nữa, nếu quả tháºt phụ thân vãn bối đã mua được má»™t nữ nô tại sao lúc đó chẳng thấy ngưá»i mang má»™t ngưá»i nữ nhân vá» quan?
- Quả tháºt là ly kỳ, nhưng phụ thân ngươi đã cháºm trá»… hai ngà y đưá»ng thì việc nà y rất có thể đã xảy ra váºy, ngoà i ra không còn lý do gì khác để giải thÃch nữa.
Vương Hoa há»i :
- Thưa tiá»n bối, thế thì theo tiá»n bối suy Ä‘oán có phải chÃnh nữ nô ấy đã đánh tráo thang thuốc ấy chăng?
- Äúng thế.
- Mà sá»± việc nà y có liên hệ đến Chương Thiếu ÄÆ°á»ng chứ gì?
- Äúng là như thế!
- Thưa tiá»n bối, phụ thân vãn bối còn bạn hữu thân tÃn nà o đã biết được sá»± việc nà y chăng?
Vương Bán Tiên trầm tư giây lát, nói :
- Ở chốn giang hồ nà y phụ thân ngươi chẳng được bao nhiêu bạn hữu. Ngoại trừ ta và Thiết Äao Tiá»u Chá»§, ngoà i ra nghe nói còn má»™t ngưá»i nữa tên là Tiếu Tiếu thư sinh.
- Tiếu Tiếu thư sinh?
- Äúng thế, nhưng mà ngưá»i nà y Ãt khi xuất hiện giang hồ lắm.
- Thưa lão tiá»n bối, vãn bối có thể thỉnh giáo ngưá»i thêm má»™t ngưá»i nữa chăng?
- Ai?
- Tiá»n bối có biết ở chốn giang hồ nà y có má»™t ngưá»i kêu là Vô Tình Thư Sinh chăng?
- Vô Tình Thư Sinh ư?
- Vâng chÃnh là Vô Tình Thư Sinh, trước kia vãn bối thoát khá»i Thông Thiên quan có gặp má»™t ngưá»i nữ nhân, võ công cá»§a y cá»±c kỳ cao cưá»ng, nhưng y có má»™t cảnh ngá»™ tháºt bi thảm. Y đã truyá»n dáºy võ công cho vãn bối, đồng thá»i bảo vãn bối tìm cho ra Vô Tình Thư Sinh để trả thù cho y.
Vương Bán Tiên nói :
- Ta không phải là ngưá»i võ lâm nên đối vá»›i những sá»± việc và các nhân váºt trên chốn giang hồ nà y không được biết cho mấy. Ta không biết con ngưá»i có danh xưng Vô Tình Thư Sinh nà y...
Vương Hoa khẽ gáºt đầu...
Vương Bán Tiên nói tiếp :
- Phụ thân ngươi đã bị mưu hại như thế, rõ rà ng y ắt phải biết được má»™t bà máºt gì đó? Nếu không thế, chắc chắn y chẳng ngá»™ nạn nà y đâu, chỉ có má»™t ngưá»i có thể biết được việc nà y...
- Ai?
- Chương Vĩnh Kỳ.
- Chương Vĩnh Kỳ?
- Äúng thế, hắn không lý do gì chẳng biết phụ thân ngươi bị hại đâu, mà vấn đỠnà y chỉ có má»—i má»™t mình y giải đáp được mà thôi.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu biểu thị đồng ý. Äúng thế, chắc chắn Thông Thiên Thần Quân phải biết phụ thân hắn đã bị hại, nếu y mở miệng nói chuyện được thì nghi vấn nà y sẽ được sáng tá» ngay.
Hắn suy nghÄ© tá»›i đây, vá»™i há»i :
- Thưa lão tiá»n bối, ngưá»i có biết ai có thể chữa trị được y chăng?
- Chữa trị bệnh của Thông Thiên Thần Quân?
- Vâng.
- Äể là m gì thế?
- Vãn bối muốn cướp Chương VÄ©nh Kỳ Ä‘i khá»i đây!
- Ngươi nói sao?
- Vãn bối nói rằng vãn bối phải cướp Chương VÄ©nh Kỳ ra khá»i Thông Thiên quan.
- Ngươi muốn cướp Chương VÄ©nh Kỳ rá»i khá»i đây?
- Äúng thế!
- Äể là m gì?
- Tại vì y có thể giải đáp được phụ thân vãn bối đã biết được bà máºt gì đó.
- Cho nên ngươi muốn cướp y Ä‘i khá»i đây?
- Vâng, thưa tiá»n bối, ngưá»i nà o có thể chữa trị được bệnh y?
Vương Bán Tiên cau mà y nói :
- Có, trên chốn giang hồ nà y có lẽ có ngưá»i chữa là nh được bệnh cá»§a y. Nhưng thế mà chẳng ai biết hết!
- Ai thế?
- Nữ nô!
Vương Hoa ngạc nhiên láºp lại lần nữa :
- Nữ nô?
|

30-07-2008, 09:32 AM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 7 Ngưá»i bịt mặt thần bÃ
Vương Bán Tiên khẽ gáºt đầu nói :
- Äúng thế nữ nô...
- Chẳng lẽ y có thể...
- Äúng váºy, y có thể cứu ngưá»i được... đó là việc sáu, bảy năm vá» trước. Nếu chẳng nhá» y thì mạng già nà y đã mất từ lâu.
- Lão tiá»n bối, ngưá»i kể rõ chuyện nà y xem sao?
Vương Bán Tiên nói :
- “Tuy năm xưa Vương Nhất Quyá»n ta há»c được nghá» bói toán, nhưng chưa đạt đến cảnh giá»›i Bán Tiên nà y, nhưng đó là do ngưá»i thiên hạ đồn đại, tại vì ta đã phán Ä‘oán sanh tá» cho ba ngưá»i. Nếu như quả tháºt ta là Bán Tiên cÅ©ng không đến ná»—i có má»™t lần suýt nữa phải mất mạng.
Sự việc đã xảy ra như thế nà y đây :
Cách đây sáu năm vá» trước, má»™t hôm ta hữu sá»± Ä‘i ngang qua Cá»u LÄ©nh sÆ¡n bá»—ng nhiên bị má»™t con rắn độc cắn má»™t phát. Äá»™c thế bá»™c phát thần tốc, Ä‘i chưa được ná»a tiếng đồng hồ, má»™t chân phải ta sưng phồng to như thùng thước, đồng thá»i ta từ từ bắt đầu mất Ä‘i tri giác.
Chẳng may ngay lúc đó trá»i lại mưa to, khi ấy ta chỉ quan tâm lo tìm má»™t nÆ¡i đụt mưa mà thôi, lại quên lá»ng vấn đỠđộc phát nhiên tốc, ta lê lết tìm đến má»™t ngôi nhà khá»§ng bố!â€
Vương Hoa ngạc nhiên nhiên cắt lá»i, nói :
- Ngôi nhà khủng bố?
- “Äúng thế, ta đã trông thấy có và i bá»™ xương trắng hếu ở phÃa trước ngôi nhà ấy, mà bên trong căn nhà thì tối thui chẳng thấy gì hết... tối thui đến đỗi trông tháºt kinh ngưá»i.
Lúc đó ta cÅ©ng bất kể khá»§ng bố thế nà o Ä‘i nữa vẫn cứ mạnh bạo đánh liá»u bước và o căn nhà đó. Ta vừa đặt chân và o trong nhà thì mặt mà y tối xẩm té ngã ra đất luôn.
Thình lình...
Má»™t tiếng cưá»i là nh lạnh khá»§ng bố bá»—ng vang tá»›i. Ta liá»n sanh nghi là gặp ma quá»·, nhưng khi đó, ngoại trừ ta chỉ còn biết khá»§ng hoảng sợ hãi, ngoà i ra chẳng còn biết gì hết.
Chẳng mấy chốc, nữ nô ấy xuất hiện và y đã dùng khăn bịt mặt nên ta không thể Ä‘oán y được bao nhiêu tuổi. Y há»i ta tại sao lại tìm và o đây, ta liá»n chiếu theo sá»± tháºt xảy ra nói lại cho y nghe. Y há»i ta là ai, ta đã trả lá»i rằng ngưá»i giang hồ Ä‘á»u gá»i ta là Vương Bán Tiên! Quả tháºt, ta chẳng ngá» chÃnh ba chữ Vương Bán Tiên đã cứu sống ta.
Y nói rằng y sá»›m đã nghe nói danh tá»± cá»§a ta, hiện giá» y có thể cứu sống ta nhưng vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện... phải giải má»™t nghi nan cho y.
Ta há»i y, chất độc đã công và o ná»™i tâm, liệu y có thể cứu sống ta chăng? Y mỉm cưá»i nói: ngươi cứ yên tâm, bất luáºn loại kịch độc gì trong thiên hạ nà y chỉ cần ngưá»i trúng độc chưa tắt thở, ta Ä‘á»u có khả năng giải cứu được hết...â€
- Thế rồi y cứu lão tiá»n bối ư?
- Äúng thế, quả nhiên y đã cứu thoát ta. Thế rồi y viết má»™t chữ “bát†ra và há»i ta ngưá»i đó chết hay sống? Sau khi ta xem qua rồi liá»n trả lá»i cho y rằng ngưá»i đó chưa chết. Lúc ta sắp sá»a rá»i khá»i ngôi nhà ấy đã há»i tên tuổi cá»§a y. Y bảo rằng chÃnh y cÅ©ng không biết tên tuổi cá»§a y kêu là gì, và bảo ta cứ gá»i y là Nữ Nô được rồi. nên bây giá» ta sá»±c hồi tưởng lại, có lẽ nữ nô ấy có thể giải được loại độc mà Chương VÄ©nh Kỳ đã trúng phải.
Vương Hoa trầm tư giây lát nói :
- Lão tiá»n bối, lão có cho rằng Chương Thiếu ÄÆ°á»ng Ä‘ang thá»±c hiện âm mưu gì chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên y phải mưu tÃnh gì rồi. Nếu không há» sá»›m đã giết chết phụ thân ngươi. Nếu há» muốn giết Chương VÄ©nh Kỳ thì chuyện dá»… dà ng như trở bà n tay thôi.
- Thế tại sao hỠkhông giết chết y?
- ChÃnh vì bên trong ắt phải có uẩn khúc gì đây, ngoại trừ Chương VÄ©nh Kỳ ra chắc không có bất cứ má»™t ai có thể giải đáp vấn đỠnà y rồi.
Vương Hoa im lặng gáºt đầu.
Vương Bán Tiên há»i :
- Tình hình ngươi và o đây thế nà o?
Vương Hoa bèn thuáºt lại tình hình Ä‘i và o Thông Thiên quan cho Vương Bán Tiên nghe má»™t phen. Nghe kể xong, Vương Bán Tiên thở dà i nói :
- Thế thì Chương cô nương chẳng biết ngươi là Vương Hoa rồi?
- Äúng thế, y chưa biết. Ta không thể cho y biết Ä‘iá»u nà y được.
- Chương cô nương si tình thương ngươi, đúng ra ngươi phải cho y biết ngươi là ai.
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Khách, như thế không có lợi gì cho hai bên cả. Äồng thá»i ta trông thấy y chẳng có chút an toà n gì tại Thông Thiên quan cả, cÅ©ng như lúc ta nói chuyện trong phòng khách, hỠđã âm thầm theo dõi.
- Quả tháºt như thế...
Vương Hoa nói :
- Lão tiá»n bối, vãn bối phải dẫn ngưá»i rá»i khá»i đây. Vì gia phụ đã liên lụy là m lão phải chịu năm năm lao tù, thưa lão tiá»n bối...
- Tiểu tá», ngươi hãy tá»± Ä‘i ra má»™t mình, chá»› quan tâm ta là m gì nữa vì ngươi còn rất nhiá»u việc cần là m. Ta tuy không phải là ngưá»i giang hồ nhưng bằng hữu ta Ä‘á»u là những ngưá»i giang hồ hết. Ngươi còn cần phải báo thù, há có thể vì ta mà đình trệ?
Mau rá»i khá»i đây Ä‘i.
- Lão tiá»n bối...
- Chớ quan tâm đến ta nữa. dù gì ta cũng đã chịu đựng được năm năm rồi, chẳng lẽ không chịu được một năm và i tháng nữa sao?
Vương Hoa nhá» xuống hai giá»t ngấn lệ, nói :
- Lão tiá»n bối...
- Chá»› thương tâm nữa, cao thá»§ trong Thông Thiên quan đông như ong kiến, đồng thá»i há» phòng vệ rất cẩn máºt. Ngươi phải hết sức cẩn tháºn má»›i được, mối thù hằn cá»§a cha mẹ ngươi chỉ trông ngóng và o má»—i má»™t mình ngươi mà thôi.
- Vâng, vãn bối biết Ä‘iá»u nà y.
- Thôi đi đi!
Vương Hoa buồn bã gáºt đầu nói :
- Thế thì vãn bối tạm thá»i xin cáo biệt.
- Tháºn trá»ng nha.
Hắn lẳng lặng ra khá»i phòng giam, nhân đó tiện tay gà i cá»a phòng lại, bước và o căn phòng giam mình lúc nãy ném xâu chìa khóa xuống cạnh xác chết gã đại hán có thân hình vạm vỡ, sau đó má»›i cất bước rá»i khá»i bà lao.
Vương Hoa đã bất kể sanh tỠmạo hiểm và o trong Thông Thiên quan để tìm gặp Vương Bán Tiên và đã giải được những việc mà hắn thắc mắc trước kia.
Tại sao Chương Thiếu ÄÆ°á»ng tạm quyá»n Quan chá»§ Thông Thiên quan nà y phải sát hại thân huynh hắn?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Vương Hoa không thể nà o hiểu được, ngoại trừ hắn giải được độc cho Thông Thiên Thần Quân bằng không hắn không cách nà o biết được sá»± việc nà y hết.
Hắn mò mẫm trong nhà lao má»™t hồi, cuối cùng tìm ra má»™t cá»a ngõ nhá». Thì ra trong cá»a nhá» có má»™t cầu thang bằng đá Ä‘i hướng lên trên.
Hắn lên táºn báºc thang trên cùng thì phát hiện má»™t miếng đá vuông nằm án ngữ ở đấy. Hắn liá»n dùng sức đẩy tảng đá ấy sang má»™t bên, tức thì trông thấy trước mặt là má»™t gian thạch thất xinh đẹp.
Trong thạch thất tịch lặng như tá», không thấy má»™t bóng ngưá»i nà o hết.
Vương Hoa đảo mắt quan sát giây lát má»›i bước và o thạch thất rồi tiến thẳng qua cánh cá»a chánh để Ä‘i ra ngoà i.
Bên ngoà i là một đình viện khá rộng rãi.
Vương Hoa do dá»± giây lát liá»n lượn mình lướt tá»›i má»™t tòa lầu cao ở giữa sân viện.
Ở khoảng giữa tòa lầu cao có má»™t chiếc cá»a sổ lấp lánh những ánh đèn từ bên trong soi ra. Vương Hoa lượn mình lướt tá»›i cạnh cá»a sổ má»™t cách nhanh nhẹn. Hắn dùng ngón tay Ä‘iểm nhẹ và o cá»a sổ má»™t cái, phóng mắt nhìn và o bên trong, tức thì ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn. Hắn đã trông thấy trong đại sảnh có hai ngưá»i, má»™t ngươi là Chương Thiếu ÄÆ°á»ng và má»™t ngưá»i bịt mặt toà n thân báºn đồ Ä‘á».
Ngưá»i bịt mặt dừng bước đứng má»™t chá»— nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, chẳng lẽ ngươi không có biện pháp nà o hết?
- Vâng...
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cung kÃnh vâng lên má»™t tiếng.
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ta gia hạn cho ngươi thêm má»™t tháng nữa. Nếu ngươi không tìm ra manh mối chắc ngươi biết háºu quả thế nà o rồi chứ?
- Vâng!
- Ngoà i ra ngươi cần phải đặc biệt chú ý một việc nữa.
- Xin nghe.
- Cách đây và i hôm có một thiếu niên và o thà nh Nhạc Châu, trông hắn có vẻ là con trai của y. Ngươi hãy đặc biệt chú ý điểm nà y...
- Hạ tá»a xin ghi nhá»› lá»i dặn nà y.
- Hừ!
Bá»—ng nhiên Vương Hoa nghe thấy má»™t tiếng động lạ ở phÃa bên trái, hắn giáºt mình quay đầu nhìn sang.
Có má»™t bóng ngưá»i Ä‘ang ẩn núp ở phÃa sau cây Äông Thanh.
Vương Hoa rùng mình nhá»§ thầm trong bụng, rõ rà ng ngưá»i nà y không những đã nghe lén được đối thoại cá»§a hai ngưá»i trong khách sảnh, đồng thá»i cÅ©ng phát hiện cả mình luôn.
Trong khi Vương Hoa giáºt mình kinh hãi thì bá»—ng nhiên ngưá»i núp ở phÃa sau cây Äông Thanh lượn mình lướt sang sân viện hoa viên.
Vương Hoa cũng phi thân bám theo sau luôn.
Hai bóng ngưá»i thấp thoáng giữa hư không má»™t cái nhanh như Ä‘iện xẹt lại hạ xuống đứng yên bất động trên mặt đất ngay.
Vương Hoa đã trông thấy rõ bá»™ mặt cá»§a đối phương, cÅ©ng là má»™t ngưá»i bịt mặt nữa.
Thình lình...
Ngưá»i bịt mặt xoay ngưá»i phi thân phóng bay tiếp.
Thân pháp cá»§a ngưá»i bịt mặt nà y thần kỳ kinh ngưá»i nhưng thân pháp cá»§a Vương Hoa cÅ©ng chẳng kém, hắn chỉ thoáng chuyển mình má»™t cái thì đã đứng chặn đầu đối phương lại.
Hai lần phi thân, hỠđã chạy xa cả và i chục trượng.
Ngưá»i bịt mặt cất tiếng cưá»i lạnh lùng.
Vương Hoa lạnh lùng khẽ hét, nói :
- Ngươi là ai?
- Còn ngươi?
Vương Hoa lạnh lùng há»i :
- Các hạ không phải là ngưá»i trong Thông Thiên quan ư?
- Ngươi chá»› thắc mắc Ä‘iá»u nà y là m gì... tiểu tá», ngươi cả gan tháºt, đã xông thẳng và o Thông Thiên quan...
Vương Hoa thoáng rùng mình, nói :
- Ngươi là ai?
- Ta đã nói ngươi chá»› thắc mắc Ä‘iá»u nà y rồi mà ...
- Bằng hữu, ta không thể lưu lại ngươi...
- Vì ta đã phát hiện bà máºt hà nh tung cá»§a ngươi ư?
- Äúng thế!
- Nhưng chÃnh ngươi cÅ©ng đã phát hiện ta váºy?
- Nhưng mà có lẽ ngươi là ngưá»i cá»§a Thông Thiên quan?
- Ngưá»i cá»§a Thông Thiên quan thì sao?
- Phải giết phức đi mới được!
Äối phương cưá»i nham hiểm nói :
- Chỉ ngại rằng ngươi chẳng có bản lãnh như thế!
- Thế thì hai ta đụng thỠxem nà o!
Vương Hoa dứt lá»i, lượn mình lướt tá»›i nhanh như cắt, đồng thá»i vung chưởng tấn công luôn.
Thân pháp thần tốc tháºt kinh ngưá»i.
Rõ rà ng ngưá»i bịt mặt ấy đã giáºt mình kinh hãi nhưng y chỉ ngây ngưá»i trong tÃc tắc cÅ©ng chuyển mình thấp thoáng má»™t cái, phóng ra má»™t chưởng mãnh liệt kinh ngưá»i luôn.
Thế xuất thá»§ cá»§a đôi bên kinh ngưá»i nhanh tốc không hÆ¡n không kém. Hai bóng ngưá»i chá»›p nhoáng, xoay chuyển liên tiếp, đồng thá»i đôi bên đã song song đánh ra chưởng thứ ba.
Hai bên trao đổi với nhau ba chiêu liên tiếp, nhưng vẫn chưa phân được thắng bại.
Thình lình...
Ngưá»i bịt mặt phát ra má»™t tiếng gầm hét long trá»i lở đất :
- Ngươi tìm chết chăng...
Tiếng gầm hét như sấm nổ nà y chẳng những là m tất cả những ngưá»i trong Thông Thiên quan Ä‘á»u có nghe thấy, có thể ngưá»i ở cách xa cả má»™t dặm đưá»ng cÅ©ng nghe thấy luôn.
Vương Hoa giáºt mình kinh hãi.
Ngay lúc đó...
Ngưá»i bịt mặt vừa dứt tiếng hét kinh ngưá»i thì xuất thá»§ tấn công hai chiêu liên tiếp liá»n, đánh bạt Vương Hoa lùi ra xa cả má»™t trượng, sau đó thình lình lượn mình nhảy và o trong rừng ngay.
Vương Hoa giáºt bắn ngưá»i lên lần nữa.
Kế đó bên trong Thông Thiên quan đã vang lên má»™t tiếng hét tháºt dà i, và i bóng ngưá»i nhảy vá»t tá»›i nhanh như hồn ma bóng quá»· hiện thân váºy.
Vương Hoa giáºt mình kinh hãi nhá»§ thầm :
- Mình không thể bại lá»™ thân pháºn và o lúc nà y được, phải tìm cách cướp Thông Thiên quan chá»§ ra khá»i Thông Thiên quan đã.
Huống hồ cao thá»§ trong Thông Thiên quan đông như ong kiến, song quyá»n khó đối địch vá»›i há» không sai. Muôn má»™t có Ä‘iá»u chi sÆ¡ sẩy thì phà hết công lao đã khổ tâm sắp đặt từ lâu.
Hắn suy nghĩ tới đây cũng lượn mình chạy và o rừng luôn.
Thoáng trông thấy có và i tòa lầu viện trong rừng, Vương Hoa đã nhanh như cắt nhắm ngay má»™t đỉnh lầu chẳng có đèn Ä‘uốc nhảy vá»t tá»›i.
Sau lưng hắn đã vang tá»›i những tiếng gầm hét inh á»i không ngá»›t
|

30-07-2008, 09:43 AM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương 8 Äiá»n sư gia
Vương Hoa không ngỠđã xảy ra sự biến như thế. Hắn đã đi và o tòa lầu tối om ấy, ẩn thân trong một nội thất lẳng lặng bất động luôn.
Hắn vẫn còn nghe thấy tiếng la hét văng vẳng ở nơi xa xa.
Vương Hoa không sao hiểu nổi ngưá»i bịt mặt lúc nãy là ai. Y đã kiêng kỵ ngưá»i trong Thông Thiên quan phát giác y thế mà y lại cố tình la ầm lên để cho bá»n ngưá»i trong Thông Thiên quan chạy ra đây. Äiá»u nà y khiến hắn thắc mắc vô cùng.
Thình lình...
Hắn phát giác bên hướng trái có tiếng động. Hắn vá»™i liếc mắt nhìn sang, tức thì thấy má»™t tia sáng đèn Ä‘uốc từ chiếc cá»a sổ nhá» cá»§a má»™t căn phòng ở hướng đó soi tá»›i.
Äồng thá»i ngay lúc nà y má»™t trà ng những tiếng chân bước vang tá»›i. Bá»—ng thấy chiếc cá»a cái mở to ra, có hai ngưá»i mặc áo xanh bước và o. Vương Hoa giáºt bắn ngưá»i lên.
Hai ngưá»i mặc áo xanh Ä‘i tá»›i phÃa trong căn phòng có ánh sáng, đồng thanh cung kÃnh nói :
- Thưa Äiá»n sư gia...
Vương Hoa nghe nói thế, bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, không ngá» căn phòng nà y chÃnh là phòng cá»§a Äiá»n sư gia, tức thì sát khà bốc lên đùng đùng.
Trong phòng đã truyá»n ra âm thanh cá»§a Äiá»n sư gia há»i :
- Chuyện gì đã xảy ra thế?
- Thưa Äiá»n sư gia, hình như lúc nãy tại Quan ná»™i đã có sá»± biến, Äại quan chá»§ má»i ngưá»i sang đó há»™i ngá»™.
- ÄÆ°á»£c, ta sẽ sang gặp Äại quan chá»§ ngay.
- Vâng!
Hai ngưá»i mặc áo xanh láºp tức rá»i khá»i ngay.
Chẳng mấy chốc, Äiá»n sư gia bước ra cá»a phòng. Vương Hoa thoáng suy nghÄ© :
- “Ta không thể động thá»§ công khai vá»›i y như thế được, sao ta chẳng thá»±c hà nh kế nà y...â€
Hắn vừa suy nghÄ© thì Äiá»n sư gia đã bước tá»›i cá»a phòng.
Vương Hoa lượn mình nhanh như Ä‘iện xẹt, nhảy vá»t và o trong phòng cá»§a Äiá»n sư gia.
Vương Hoa cần phải thừa lúc y chẳng kịp chuẩn bị, giết phức Äiá»n sư gia trước. Như thế má»›i không có bất cứ má»™t ai phát giác được hắn, sau đó để tiện bá» giết Chương Thiếu ÄÆ°á»ng luôn.
Như váºy sẽ tạo được Ä‘iá»u kiện thuáºn lợi mang Chương VÄ©nh Kỳ ra khá»i Thông Thiên quan được. nhưng hắn chỉ thắc mắc má»—i má»™t Ä‘iá»u là chẳng biết ngưá»i bịt mặt toà n thân báºn bá»™ đồ ấy là ai? Tại sao Chương Thiếu ÄÆ°á»ng kÃnh sợ y như thế?
Vương Hoa vừa đặt chân và o trong phòng thì thình lình...
Má»™t bóng ngưá»i xoay chuyển nhanh như cÆ¡n gió lốc hiện ra láºp tức.
Vương Hoa giáºt mình kinh hãi thụt lùi ra sau má»™t bước ngay.
Hắn phóng mắt nhìn tá»›i trước, thấy ngưá»i vừa xuất hiện chÃnh là vị Äiá»n sư gia ấy.
Vương Hoa trông thấy y đã giáºt mình ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Äiá»n sư gia đã thình lình xoay vòng trở lại, rõ rà ng y đã biết hắn và o trong tiểu lầu nà y từ lâu, bằng không y chẳng thể nà o hiện thân đột ngá»™t như thế được.
Äiá»n sư gia khẽ cưá»i lạnh lùng.
Sát khà trong ánh mắt Vương Hoa trở nên kinh ngưá»i hÆ¡n. Äiá»n sư gia nói giá»ng lạnh lùng :
- Tiểu tỠbệnh hoạn kia, ta đã thua ngươi một cơ.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Không dám!
- Ta không ngá» ngươi có má»™t bản lãnh cao cưá»ng đến thế!
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, ngươi sẽ còn kinh ngạc hÆ¡n nữa.
- á»’!
- Äiá»n sư gia, ngươi tưởng ta là ai?
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Ngươi và o Thông Thiên quan chẳng được bao lâu thì ta đã tạm có thể suy đoán được ngươi là ai rồi...
- Thế thì chẳng hổ thẹn là m ngưá»i bà y mưu láºp kế cho Chương Thiếu ÄÆ°á»ng rồi.
- Khen quá lá»i váºy!
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, ta rất mong được biết kết quả suy Ä‘oán cá»§a ngươi thế nà o?
- Vương Hoa!
- Quả tháºt chẳng hổ thẹn vá»›i chức sư gia chút nà o hết.
- Vương Hoa, dù thế nà o Ä‘i nữa há» Äiá»n nà y vẫn phục tà i cá»§a ngươi. Ngươi đã có khả năng mang ná»™i lá»±c ẩn và o trong Thất Tinh TÄ©nh Mạch nhưng ngươi vẫn có má»™t sÆ¡ hở.
- Sơ hở thế nà o?
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Hôm nay lúc ngươi nói chuyện vá»›i Chương cô nương, ta từng âm thầm theo dõi và cố tình gây ra chút tiếng động để ngươi phát giác và đã dừng lại láºp tức, từ Ä‘iểm nà y ta suy Ä‘oán được võ công cá»§a ngươi.
- Khá thông minh đấy!
- Vá» sau qua sá»± báo cáo cá»§a trưởng lão Máºt Bá»™, chứng tá» rằng ngươi không phải là thầy tướng số. Nhưng ngươi đã nói ra chuyện cá»§a Vương Hoa và Chương cô nương được, đồng thá»i ngươi đã há»i đến sá»± việc phụ thân ngươi và Vương Bán Tiên, căn cứ mấy Ä‘iểm nà y ta đã Ä‘oán biết ngươi là ai rồi.
- Khá tháºt! Äiá»n sư gia, ngươi Ä‘oán chẳng sai chút nà o hết.
- Ngươi hóa trang hay là đeo mặt nạ da ngưá»i?
- Äiá»n sư gia, ngươi còn Ä‘iá»u gì muốn há»i nữa chăng?
- Chỉ bấy nhiêu đó thôi!
- Thế thì đến phiên ta há»i váºy.
- Xin ngươi cứ há»i.
- Tại sao ngươi và Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã sát hại phụ mẫu ta?
Äiá»n sư gia cưá»i nhạt nói :
- Ta không trả lá»i câu há»i nà y!
- Ngươi sợ chăng?
- Sợ ư? Chẳng có gì sợ hết. Ta không trả lá»i là vì ta chẳng mấy được rõ mà thôi.
- Äiá»n sư gia, thế thì ngươi phải ra tay sá»›m má»™t chút chứ.
- Chẳng lẽ bây giỠmuộn rồi sao?
- Äúng thế, bây giá» muá»™n rồi.
Äiá»n sư gia lạnh lùng nói :
- Ngươi rất tự phụ!
- Ta nói sá»± tháºt đấy, Äiá»n sư gia! Ngươi cứ việc gá»i môn nhân cá»§a ngươi ra đây.
- Ngươi chá»› nói khÃch ta là m gì, ta không là m như thế đâu.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng, cất bước từ từ tiến sang hướng Äiá»n sư gia.
Tức thì bầu không khà trở nên ngột ngạt, khẩn trương vô cùng.
Äiá»n sư gia lạnh lùng nói :
- Ngươi không sỠdụng binh đao ư?
- Äối phó vá»›i ngươi thì chưa cần thiết đâu.
- ÄÆ°á»£c...
Äiá»n sư gia vừa nói vừa chăm chăm mắt nhìn Vương Hoa chẳng há» chá»›p mắt.
Thình lình...
Vương Hoa khẽ hét má»™t tiếng, lượn mình nhanh như Ä‘iện xẹt nhảy tá»›i hướng Äiá»n sư gia, đồng thá»i nghiêng ngưá»i đánh ra má»™t chưởng luôn.
Äiá»n sư gia cưá»i khẩy, phóng chưởng nghinh đón.
Bóng ngưá»i thấp thoáng như Ä‘iện xẹt, hai bên đã tấn công ra ba chiêu. Công lá»±c giữa hai ngưá»i ngang nhau, không hÆ¡n không kém.
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng nói :
- Chưởng pháp kỳ ảo tháºt!
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, như thế chưa phải là kỳ ảo đâu.
- Thế thì ngươi cứ việc thi triển ra hết đi.
- Ngươi hãy yên tâm, không mất phần của ngươi đâu...
Bá»—ng nhiên Vương Hoa tung ngưá»i lên tấn công ra má»™t chiêu nữa.
Bóng ngưá»i thấp thoáng nhanh như Ä‘iện xẹt, Äiá»n sư gia cÅ©ng vung chưởng tấn công tá»›i. Hai ngưá»i lại cùng lúc công chiêu mãnh liệt thần tốc kinh ngưá»i.
Chỉ trong nháy mắt, đôi bên đã trao đổi với nhau hơn cả chục chiêu liên tiếp.
Thình lình...
Äiá»n sư gia đã tấn công má»™t chiêu cá»±c kỳ mãnh liệt, đánh bạt thế công cá»§a Vương Hoa sang má»™t bên, đồng thá»i y lượn mình nhảy lùi ra sau ba bước liá»n, nói :
- Ngươi...
Tiếng hét Äiá»n sư gia chưa hết, thình lình...
Từ nÆ¡i xa xa vang tá»›i má»™t tiếng gầm hét kinh ngưá»i, kế đó là tiếng chân bước đến và có ngưá»i kêu to :
- Äiá»n sư gia!
Äiá»n sư gia Ä‘ang còn kinh ngạc, nghe tiếng kêu gá»i, y đã tỉnh ngưá»i lại và cất tiếng nói, giá»ng lạnh lùng :
- Chuyện gì đã xảy ra thế?
- Äiá»n sư gia, ngưá»i xâm phạm và o bản quan đã bị chặn lại rồi. Äại quan chá»§ má»i ngươi hãy mau sang đó.
Äiá»n sư gia lạnh lùng nói :
- Ta sẽ đến ngay!
Dứt lá»i y đã phi thân nhảy vá»t ra khá»i cá»a phòng luôn.
Thân pháp cá»§a Äiá»n sư gia nhanh tốc kinh ngưá»i, Vương Hoa định rượt theo chặn đưá»ng y lại nhưng không còn Ä‘uổi kịp Äiá»n sư gia nữa rồi.
Vương Hoa dừng bước lại ngay, bất giác ngẩn ngưá»i tại chá»—, hình như Ä‘ang suy nghÄ© Ä‘iá»u gì. Lúc nãy tại sao Äiá»n sư gia đã kinh ngạc hét lên má»™t tiếng “ngươiâ€? Kế đó y muốn nói gì thế?
Trông thấy tình hình như y muốn nói Ä‘iá»u gì nhưng mà lại chẳng tiện nói tiếp.
Vương Hoa nhủ thầm :
- “Hà nh tung cá»§a ta đã bại lá»™, đà nh phải có hà nh động ngay má»›i được...â€
Hắn nghÄ© thế liá»n lượn mình chạy ra cá»a phòng.
Từ nÆ¡i xa xa, hắn đã nghe thấy tiếng nói cá»§a Chương Thiếu ÄÆ°á»ng.
- Các hạ, ngươi cÅ©ng lá»›n gan tháºt, dám xâm phạm bản quan như thế?
- Có gì lạ đâu, Thông Thiên quan có phải là tưá»ng đồng vách sắt gì đâu!
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Mặc dù bản quan không phải là tưá»ng đồng vách sắt, nhưng các hạ cÅ©ng không thể ra khá»i đây má»™t cách dá»… dà ng nữa rồi.
- Thế thì thỠnghiệm xem sao.
Vương Hoa động lòng, láºp tức phi thân chạy sang hướng phát ra âm thanh. Hắn ẩn mình phÃa sau má»™t cây đại thá», phóng mắt nhìn tá»›i trước, tức thì ngẩn ngưá»i tại chá»— ngay.
Cách xa chá»— hắn Ä‘ang ẩn núp, độ khoảng năm trượng có má»™t ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en đứng ngay tại đó.
Ngoại trừ Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đứng đối diện vá»›i y, ngoà i ra còn và i chục ngưá»i mặc áo xanh đã rút kiếm ra khá»i bao, chăm chăm mắt nhìn y không há» chá»›p mắt.
Má»™t bóng ngưá»i thấp thoáng hạ xuống bên cạnh Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngưá»i nà y không ai xa lạ, chÃnh là Äiá»n sư gia.
Vương Hoa nhủ thầm :
- “Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en đã ngang nhiên dám xâm nháºp và o Thông Thiên quan, ắt phải có sá»± việc gì rất quan trá»ng không sai...â€
Ngay lúc nà y...
Äiá»n sư gia quay sang hướng Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cung kÃnh nói :
- Äiá»n Nông tham kiến Äại quan chá»§!
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng căm phẫn nói :
- Äiá»n sư gia...
- Hạ tá»a có mặt!
- Ngươi đang là m cái quái gì thế?
Äiá»n sư gia hoảng hốt nói :
- Hạ tá»a chẳng biết đã phạm phải lá»—i lầm gì?
- Bản quan xảy ra sự biến như thế, cái con bà ngươi,ngươi đi đâu cả đêm mà tìm chẳng ra ngươi thế?
- Vâng!
- Ngươi đã là m cái quái gì trong phòng ngươi váºy?
Vương Hoa nghe há»i thế, bất giác giáºt bắn ngưá»i lên.
Nhưng câu trả lá»i cá»§a Äiá»n sư gia đã ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a Vương Hoa, chỉ nghe Äiá»n sư gia nói :
- Lúc nãy Äiá»n Nông bá»—ng nhiên Ä‘au bụng.
- Äau bụng ư? Con bà ngươi, trùng hợp như thế ư?
- Vâng... vâng!
- Äiá»n sư gia, vị các hạ nà y đến tìm ngươi đó.
- Vâng!
Bá»—ng nhiên ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en cưá»i lạnh lùng nói :
- Rốt cuá»™c việc xảy ra như thế nà o váºy? ngươi không phải là Quan chá»§ sao?
- Không phải!
- Thế thì Quan chá»§ đâu? Ngươi không phải Quan chá»§ sao lại có quyá»n hạn như thế?
Äiá»n sư gia sao ngươi lại trở thà nh tay sai ư?
Äiá»n sư gia không nổi giáºn gì hết, y chỉ cưá»i nhạt nói :
- Äiá»n Nông nà y chỉ là má»™t sư gia cá»§a Thông Thiên quan mà thôi!
Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en cưá»i lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, ngươi đã nháºn được thư rồi chứ?
- Vâng, nháºn được rồi, chẳng biết các hạ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo ư?
- Äiá»n sư gia, ta đến Thông Thiên quan chỉ vì ba việc.
- Ba việc thế nà o?
- Việc thứ nhất, ta đến đây xem Thông Thiên quan có những gì kinh ngưá»i. Việc thứ hai ta phải há»i cho ra lẽ tại sao Thông Thiên Thần Quân không xuất giang hồ, y chết rồi chăng?
Äiá»n sư gia nói giá»ng lạnh lùng :
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Thần quân chưa chết rồi.
Ngưá»i bịt mặt cưá»i lạnh lùng nói :
- Äúng thế, có lẽ y chưa chết. Nếu không thì là m gì có Äại quan chá»§ ư, thế thì xin há»i Thông Thiên Thần Quân đâu rồi?
Äiá»n sư gia cưá»i lạnh lùng, há»i lại :
- Xin há»i các hạ là môn nhân cá»§a môn phái nà o thế?
- Có cần thiết báo cáo cho ngươi biết chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là rất cần thiết rồi!
|

30-07-2008, 10:42 AM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 9 Tráºn đấu sanh tá»
Ngưá»i bịt mặt nói giá»ng lạnh lùng như băng tuyết :
- Ta là môn nhân cá»§a tổ chức giết ngưá»i!
Vương Hoa thoáng nghe bốn chữ “tổ chức giết ngưá»i†suýt nữa đã báºt cưá»i ngay, nhưng Äiá»n sư gia lại thoáng ngạc nhiên, buá»™t miệng nói :
- Ngươi chÃnh là đội viên cá»§a Äá»™i sát nhân.
- Äúng thế, Äiá»n sư gia! Ngươi có biết chăng bản đội ngoại trừ chuyên giết ngưá»i, ngoà i ra còn chuyên môn lý nhân sá»± cá»§a ngưá»i khác nữa.
- Äúng thế, Äiá»n má»— đã sá»›m nghe nói Ä‘iá»u nà y.
Bây giỠđến lượt Vương Hoa kinh ngạc tháºt sá»± rồi. Hắn không ngá» trên chốn giang hồ nà y lại có tháºt danh xưng Sát Nhân Tổ Chức như thế. Trông tình hình thì tiếng tăm cá»§a tổ chức nà y khá khét tiếng là đằng khác.
Ngưá»i bịt mặt lạnh lùng nói :
- Äiá»n sư gia, thế thì quý Quan chá»§ đâu?
- Quan chá»§ ta không được khá»e lắm!
- Ta muốn gặp y một chút.
- Äiá»u nà y không thể phục lệnh được.
Ngưá»i bịt mặt cưá»i lạnh lùng nói :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta đã tiên liệu được việc nà y rồi. Việc thứ ba là ta từng nghe nói võ công cá»§a ngươi xuất sắc nhất trong Thông Thiên quan. Trong thư từ cá»§a ta đã nói tá»›i Ä‘iá»u nà y.
Äiá»n sư gia cưá»i nhạt, nói :
- Tháºt là má»™t vinh dá»± lá»›n lao cho Äiá»n má»— đã được các hạ xem trá»ng như thế. Nhưng Äiá»n má»— nghÄ© lý do vì sao mà các hạ đã đến bản quan ná»™p mạng như thế?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải có lý do rồi!
- Các hạ cứ nói xem sao?
- Äiá»u thứ nhất, há» Äiá»n ngươi đã hại hai ngưá»i nữ nhân, mà hai nữ nhân nà y Ä‘á»u là tuyệt sắc giai nhân. Äiá»n sư gia có cần ta Ä‘á»c tên tuổi cá»§a há» chăng?
- Không cần thiết, há» Äiá»n nà y đã biết hai ngưá»i nữ nhân mà ngươi vừa nói là ai.
- Ngoà i ra còn hai việc nữa, việc thứ nhất, nghe nói ngươi đã giết chết hai ngưá»i...
- Hai ngưá»i nà o?
- Ngưá»i thứ nhất là Thiên Tâm Thá»§ Vương Phong!
Vương Hoa lại giáºt bắn ngưá»i lên lần nữa.
Äiá»n sư gia há»i lại :
- Sao ngươi lại biết được như thế?
- Thiên Tâm Thá»§ Vương Phong đã không xuất hiện giang hồ hÆ¡n năm năm rồi. Má»™t gia đình y gồm có ba ngưá»i đã vắng mặt tại Thông Thiên quan, rõ rà ng ngươi đã giết chết há» rồi.
- Còn má»™t ngưá»i nữa là ai?
- Vương Bán Tiên.
- Vương Bán Tiên ư?
- Äúng thế! ChÃnh là Vương Bán Tiên. Năm xưa Vương Bán Tiên Ä‘i và o quý quan không thấy quay trở ra. Äiá»n sư gia, địa vị ngươi ở trong Thông Thiên quan tối cao, đã cầm quyá»n sanh sát tất cả, chẳng đỠcáºp đến Vương Trung là m gì. Như Thiên Tâm Thá»§ và Vương Bán Tiên Ä‘á»u là nhất đại kỳ sÄ©, vì lý do gì ngươi đã giết chết há» như thế?
Äiá»n sư gia nghe nói thế ngẩn ngưá»i tại chá»— ngay.
Lá»i nói cá»§a ngưá»i bịt mặt chẳng những khiến Äiá»n sư gia sá»ng sốt mà ngay cả Vương Hoa cÅ©ng ngây ngưá»i tại chá»— luôn.
Äiá»n sư gia thoáng ngạc nhiên giây lát, sau đó lạnh lùng nói :
- ChÃnh ngươi đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch nà y chăng?
- Äúng thế, Äiá»n sư gia, ta đã nói bản đội ngoại trừ việc chuyên môn giết ngưá»i, ngoà i ra còn chuyên Ä‘i lý nhân sá»± cá»§a thiên hạ.
- Nhưng các hạ đã chá»n lầm đối phương rồi!
- Äiá»n sư gia, chúng ta cứ thỠđụng nhau xem thì biết lầm hay không lầm liá»n.
Hình như ngưá»i bịt mặt tá»± xưng là đội viên Sát Nhân đội nà y chẳng xem số lượng cưá»ng địch đã có mặt trên hiện trưá»ng nà y ra gì hết.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên nếu quả tháºt đối phương là đội viên Sát Nhân đội, y ắt phải có má»™t bản lãnh kiếm ngưá»i chứ chẳng sai.
Äại quan chá»§ Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lạnh lùng gầm hét nói :
- Äiá»n sư gia, đối phương đến tìm ngươi thì ngươi giải quyết phức cho rồi, còn đứng đó nói lôi thôi vá»›i y là m gì như thế?
- Vâng... thưa bẩm Äại quan chá»§, hạ tá»a có má»™t Ä‘iá»u không thể chẳng nói trước.
- Äiá»u gì thế?
- Ngưá»i đến bản quan trong đêm nay có lẽ chẳng phải chỉ có má»—i má»™t vị nà y đâu!
Ngưá»i bịt mặt lạnh lùng gầm thét má»™t tiếng nói :
- Äiá»n sư gia, ngươi cứ yên tâm. Chỉ cần má»™t mình ta cÅ©ng dư sức đối phó vá»›i các ngươi rồi.
Dứt lá»i, bóng ngưá»i chá»›p nhoáng má»™t cái, nhảy tá»›i tấn công và o ngưá»i Äiá»n sư gia nhanh như cắt. Vương Hoa nấp trong bóng tối bất giác giáºt mình nhá»§ thầm :
- “Thân pháp cá»§a y quả nhiên thần tốc kinh ngưá»i tháºt.â€
Ngay lúc ngưá»i bịt mặt xuất thá»§ phóng ra má»™t chưởng thì Äiá»n sư gia cÅ©ng đã tấn công má»™t chiêu phòng thá»§ trước mặt ngay.
Thình lình...
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lạnh lùng thét lá»›n má»™t tiếng :
- Tuần Quan trưởng lão đâu?
Má»™t lão nhân áo xanh lùn máºp láºp tức bước ra, cung kÃnh nói :
- Hạ tá»a có mặt.
- Ngươi láºp tức ra lệnh tuần hà nh xung quanh bản Quan mau.
- Vâng!
Tức thì Tuần Quan trưởng lão đã phân phối hÆ¡n mưá»i ngưá»i mặc áo xanh đến các nÆ¡i tuần tra luôn. Hiện trưá»ng chỉ lưu lại ba ngưá»i áo xanh mà thôi.
Bá»—ng nhiên Chương Thiếu ÄÆ°á»ng như nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, y láºp tức lượn mình chạy vá» má»™t tòa lầu ở hướng bên trái ngay. Vương Hoa mặt lá»™ sát khà cùng phi thân âm thầm chạy theo phÃa sau Chương Thiếu ÄÆ°á»ng luôn.
Chỉ trong tÃc tắc, Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã đến gần tòa lầu ấy. Thình lình sau lưng y vang tá»›i má»™t tiếng hét lạnh lùng :
- Dừng lại.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng theo bản năng tá»± nhiên đã dừng bước lại ngay. Bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái thì Vương Hoa đã lướt tá»›i đứng chặn đưá»ng cá»§a y ngay.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng bất giác giáºt mình thụt lùi ra sau má»™t bước.
Khi y trông thấy rõ rà ng ngưá»i đứng ở phÃa trước, suýt nữa đã buá»™c miệng kêu to lên, y hoảng hốt nói :
- ChÃnh.. ngươi ư?
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng, gáºt đầu nói :
- Äúng thế, Chương Thiếu ÄÆ°á»ng! ChÃnh là tiểu tá» bệnh hoạn ta đây.
- Ngươi...
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng ngươi không ngỠư?
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Phải, quả tháºt Chương má»— không ngá» váºy!
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi có biết ta là ai chăng?
- Ai?
- Thế nà o? Ngươi chẳng đoán ra được sao?
- Phải, ta chẳng đoán được ngươi là ai hết.
Vương Hoa mặt lá»™ sát khÃ, cưá»i lạnh lùng nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi còn nhá»› Vương Phong có má»™t đứa con trai chứ?
- A! Ngươi...
- Äúng thế, ta chÃnh là Vương Hoa đây!
Bá»—ng nhiên Chương Thiếu ÄÆ°á»ng bình tâm tỉnh trà lại, nói :
- Há» Vương kia, quả tháºt Chương Thiếu ÄÆ°á»ng nà y hết sức ngạc nhiên. Äồng thá»i ngươi đã có bản lãnh ra khá»i bà lao như thế lại khiến ta kinh ngạc hÆ¡n nữa. nhưng ngươi là m thế nà y chẳng khác nà o tá»± đâm đầu và o chá»— chết ư?
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, tại sao ngươi phải mưu hại Thông Thiên Thần Quân và tại sao lại sát hại cả phụ mẫu ta nữa?
- Ngươi cứ xuống địa phá»§ há»i phụ mẫu ngươi thì biết ngay!
Vương Hoa nghiến răng kêu ken két nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ta hoà n toà n hiểu rõ mưu kế cá»§a ngươi rồi. Lúc nãy Vương Hoa ta không giết ngươi chÃnh là để chứng minh việc nà y đây, ngươi hiểu rồi chứ?
- Chứng minh việc gì thế?
- Chứng minh hư tháºt cá»§a thang thuốc ra sao?
- Ngươi... ồ, ta hiểu rồi! Ngươi và o bà lao chÃnh vì...
- Äúng thế, Chương Thiếu ÄÆ°á»ng! Ta không là m như thế thì là m sao và o bà lao gặp Vương Bán Tiên được chứ?
Gương mặt giảo quyệt cá»§a Chương Thiếu ÄÆ°á»ng khẽ cưá»i, nói :
- Ta phải kÃnh phục lá gan cá»§a ngươi...
Vương Hoa lạnh lùng gầm hét nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, trước khi ngươi nằm xuống ta muốn há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u nữa.
- Ngươi cứ nói!
- Ngưá»i bịt mặt báºn bá»™ đồ đỠđã máºt nghị vá»›i ngươi lúc nãy là ai thế?
- Ngươi nói sao?
- Thế nà o? Ngươi giáºt mình nữa ư?
- Ngươi... ngươi...
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cả kinh chẳng nói ra lá»i gì hết.
Vương Hoa đắc ý cưá»i lạnh lùng nói :
- Thế nà o? Ngươi đã ngạc nhiên vì ta trông thấy việc đó ư?
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng kinh hoà ng thụt lùi ra sau má»™t bước, nói :
- Ngươi... nghe nói hết má»i việc rồi ư?
- Có gì lạ đâu? Ngươi cứ khai Ä‘i, ngưá»i đó là ai?
Mặt lá»™ sát khÃ, Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i nham hiểm nói :
- Ngươi... không còn cơ hội để biết gì nữa!
Dứt lá»i, kêu “keng†má»™t tiếng, trưá»ng kiếm đã ra khá»i bao ngay. Ãnh kiếm là nh lạnh bá»—ng chá»›p nhoáng má»™t cái, tấn công và o ngưá»i Vương Hoa luôn.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã liá»u mạng tấn công ra má»™t chiêu, thế kiếm thần tốc mãnh liệt kinh ngưá»i gá»›m.
Vương Hoa hét lớn tiếng nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ta bảo ngươi nợ máu phải trả bằng máu má»›i thôi!
Trong tiếng gầm hét thì Vương Hoa đã nhanh như cắt phản công một chưởng ngay.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng thì liá»u mạng công chiêu, còn Vương Hoa thì quyết chà trả thù, nên hai ngưá»i đã tấn công toà n những chiêu sát thá»§ kinh ngưá»i ghê gá»›m.
Võ công cá»§a Chương Thiếu ÄÆ°á»ng quả nhiên chẳng phải tầm thưá»ng. Thanh kiếm trong tay vÅ© lá»™ng liên tiếp toà n những tuyệt chiêu kỳ ảo vô song là m cho Vương Hoa bất giác đã phải thụt lùi ra sau ba bước liá»n.
Thình lình...
Vương Hoa gầm hét má»™t tiếng, tung mình lên cao bổ xuống má»™t chưởng tháºt kinh ngưá»i và o đầu Chương Thiếu ÄÆ°á»ng.
Thế chưởng mạnh như vÅ© bão, bóng ngưá»i thấp thoáng nhanh như Ä‘iện xẹt, hai ngưá»i song song tách ra ngay.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng mặt hÆ¡i biến sắc.
Còn mặt mà y Vương Hoa thì tái mét.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cưá»i lạnh lùng nói :
- Tiểu tá», võ công cá»§a ngươi quả tháºt ra ngoà i sức tưởng tượng cá»§a ta...
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ngươi sẽ còn bất ngá» hÆ¡n nữa.
Vương Hoa nói chưa hết lá»i bá»—ng hắn thò tay và o ngá»±c áo lấy má»™t thanh binh khà ra.
Äó là hai thanh tiểu thiết bổng, dà i độ má»™t thước.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng thoáng ngạc nhiên giây lát.
Vương Hoa cầm một đoạn trong hai thanh thiết bổng nhỠbé ấy, kéo dà i ra uốn lại thà nh một chiếc vòng sắt hình tròn, tay trái cầm chiếc vòng sắt, còn tay phải thì cầm tiểu thiết bổng.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, ta há»i ngươi má»™t lần nữa. Tại sao ngươi đã mưu hại gia phụ như thế?
- Ngươi xuống âm phá»§ há»i thì biết ngay.
- Ngưá»i bịt mặt báºn đồ đỠấy là ai thế?
- Ngươi chá»› thắc mắc Ä‘iá»u nà y là m gì?
Vương Hoa gầm hét một tiếng nói :
- Thế thì ngươi hãy tiếp chiêu xem nà o!
Vương Hoa đã căm phẫn vô cùng, hắn vừa dứt tiếng gầm hét thì thanh thiết bổng trong tay đánh tới nhanh như cắt.
Thanh thiết bổng nà y chẳng những có thể sá» dụng thay kiếm, mà diệu dụng vô cùng kỳ tuyệt. Chỉ thấy ánh sáng xẹt má»™t cái thì thanh thiết bổng đó đã bổ và o ngưá»i Chương Thiếu ÄÆ°á»ng má»™t cách mãnh liệt vô cùng.
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng cÅ©ng vung trưá»ng kiếm nghinh chiêu ngay.
Bóng ngưá»i xen lẫn vá»›i ánh sáng binh khà thấp thoáng giao kết nhau trông tháºt kinh ngưá»i.
Chỉ trong nháy mắt, hai bên song song đã công ra hơn và i chục hiệp.
Thình lình...
Má»™t tiếng “hự†nhẹ vang lên, cả hai bóng ngưá»i Vương Hoa và Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã đồng thá»i song song nhảy lùi ra sau. Chỉ thấy trước ngá»±c Vương Hoa bị trưá»ng kiếm rạch má»™t đưá»ng máu dà i cả ba tấc.
Còn cánh tay trái cá»§a Chương Thiếu ÄÆ°á»ng thì bị thanh thiết bổng cá»§a Vương Hoa kÃch trúng sâu cả tấc, máy chảy tua tá»§a.
Cả hai ngưá»i Ä‘á»u toát mồ hôi trán, mặt mà y tái mét.
HỠvẫn chăm chăm mắt nhìn và o nhau.
Thân ngưá»i há» từ từ di động, chuẩn bị xuất thá»§ kÃch đấu lần nữa.
Trưá»ng kiếm từ từ nhấc lên.
Thanh thiết bổng và chiếc vòng sắt của Vương Hoa cũng một trước một sau chuẩn bị thế khởi thủ.
Khoảng cách hai ngưá»i xÃch lại gần hÆ¡n... chắc chắn giữa hai ngưá»i sẽ sắp diá»…n ra má»™t tráºn ác đấu khốc liệt nhất.
A! Ãnh kiếm bá»—ng chá»›p lên như Ä‘iện xẹt.
Äồng thá»i chiếc vòng sắt cá»§a Vương Hoa cÅ©ng tấn công thần tốc ngay.
Hai luồng sáng lạnh chạm và o nhau trông tháºt kinh ngưá»i.
Cả đôi bên Ä‘á»u gom hết sức bình sinh tấn công, chỉ thấy ánh sáng chá»›p lên má»™t cái, hai ngưá»i lại tung mình cùng lúc nhảy lùi ra sau lần nữa.
|

30-07-2008, 11:31 AM
|
 |
Ngã Thị Thái Giám
|
|
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 44
Thá»i gian online: 2 giá» 0 phút 22 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Hồi 10 Thần quân bị cướp
Thình lình...
Má»™t tiếng gầm hết như sấm nổ, rạch xé hư không vang tá»›i. Kế đó có bốn bóng ngưá»i chạy và o hiện trưá»ng má»™t cách thần tốc.
Vương Hoa giáºt mình kinh hãi.
Tình thế bây giá» tháºt bất lợi vá»›i hắn. Võ công cá»§a hắn cao hÆ¡n Chương Thiếu ÄÆ°á»ng chẳng được bao nhiêu, bây giá» thêm và o bốn môn nhân cá»§a Thông Thiên quan thì chắc chắn hắn đối phó chẳng xuể rồi.
Vương Hoa thoáng suy nghÄ©. Thanh thiết bổng trong tay thình lình đánh ra hai chiêu liên tiếp tháºt kinh ngưá»i.
Hai chiêu nà y Vương Hoa đã dom hết công lá»±c bình sanh ra tấn công nên oai lá»±c mãnh liệt vô cùng khiến cho Chương Thiếu ÄÆ°á»ng bị đánh bạt, dá»™i ngược ra sau ba bước liá»n...
Chương Thiếu ÄÆ°á»ng quả tháºt chẳng hổ thẹn là má»™t ngưá»i có võ công cao cưá»ng. Y thoáng thụt lùi ra sau má»™t cái, láºp tức vung trưá»ng kiếm phản công má»™t chiêu ngay.
Thình lình...
Vương Hoa gầm hét một tiếng như sấm nổ :
- Tiếp chiêu nà o...
Thiết bổng trong tay phải quÆ¡ tá»›i nhanh như cắt, còn chiếc vòng sắt bên tay trái kêu vù má»™t tiếng, gom hết sức lá»±c bình sanh bá»—ng tuá»™t ra khá»i tay.
Vương Hoa đã sá» dụng cú sát thá»§ nà y vừa thần tốc, vừa cay độc. Chỉ thấy bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái, tức thì má»™t tiếng kêu thảm rú vang lên, đồng thá»i má»™t bóng ngưá»i té ngã xuống.
Trông kỹ lại thì thấy Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã bị chiếc vòng sắt cắt đứt má»™t cánh tay phải.
May mà hắn né tránh tháºt nhanh, bằng không chiếc vòng sắt ấy đã đánh má»™t kÃch trúng ngay và o giữa ngá»±c cá»§a Chương Thiếu ÄÆ°á»ng và y ắt chết ngay láºp tức không sai rồi.
CÅ©ng ngay lúc Chương Thiếu ÄÆ°á»ng té ngã xuống thì Vương Hoa đã gầm hét lên má»™t tiếng :
- Chương Thiếu ÄÆ°á»ng, hãy nạp mạng mau.
Dứt lá»i, hắn lượn mình lướt tá»›i như hình vá»›i bóng, vung thiết bổng trong tay bổ và o ngưá»i Chương Thiếu ÄÆ°á»ng luôn.
Cũng trong lúc Vương Hoa gầm hét xuất thủ đánh ra một cú sát thủ nà y thì một lão nhân áo xanh chạy tới trước đã hét to một tiếng, nhảy xổ và o hướng Vương Hoa ngay.
- Tiểu tá», muốn chết ư?
Trong tiếng gầm hét dữ dá»™i, má»™t luồng kình phong mạnh như vÅ© bão hất và o ngưá»i Vương Hoa.
Luồng chưởng phong nà y vừa mãnh liệt vừa thần tốc. Thân ngưá»i cá»§a Vương Hoa bất giác bị đẩy lui dá»™i ngược ra sau láºp tức.
Hai mắt hắn bắn ra hai luồng sát khà rùng rợn, kinh ngưá»i, gầm hét nói :
- Chúng bây muốn chết không?
Lão nhân áo xanh ấy cưá»i lạnh lùng, nói :
- Tiểu tá», ngươi lá»›n gan tháºt...
Vương Hoa hét lớn tiếng nói :
- Tránh đưá»ng nà o...
- Không thể được!
- Chắc các ngươi hết muốn sống rồi...
Kêu veo một tiếng, thanh thiết bổng đã tấn công nhanh như chúng ta.
Lão nhân áo xanh cũng hét to một tiếng, vung chưởng phản công ngay.
Má»™t trong bốn lão nhân đã nhanh tay xách Chương Thiếu ÄÆ°á»ng lên, phi thân chạy vá» hướng tổng đưá»ng. Vương Hoa gầm hét mot tiếng, tung mình lên cao rượt theo lão nhân ấy ngay.
Vương Hoa vừa tung ngưá»i lên thì hai lão nhân còn lại cÅ©ng vung quải trượng, trưá»ng kiếm chia là m hai hướng tấn công tá»›i.
Vương Hoa lại bị há» cháºn đứng má»™t lần nữa.
Hắn căm phẫn gầm hét nói :
- Ta không giết các ngươi chẳng được rồi...
Hắn vừa dứt tiếng hét thì đã xuất thá»§ tấn công và i chiêu liá»n.
Vương Hoa xuất thá»§ tấn công toà n những chiêu cay độc kinh ngưá»i, nhưng thế tấn công cá»§a ba lão nhân áo xanh ấy cÅ©ng kinh ngưá»i không kém.
Bóng ngưá»i chá»›p nhoáng bay liệng trên không, xen lẫn vá»›i những tiếng gầm hét inh á»i rợn ngưá»i.
Thình lình...
Má»™t tiếng rú thảm rạch xé hư không vang lên láºp tức.
Kế đó có tiếng kêu “hự†má»™t tiếng, chỉ thấy lão nhân áo xanh sá» dụng thanh trưá»ng kiếm bị thanh thiết bổng cá»§a Vương Hoa Ä‘áºp và o đầu má»™t cái tức thì máu não tung tóe tứ tán chết ngay láºp tức.
Äồng thá»i Vương Hoa cÅ©ng kêu oa má»™t tiếng, há mồm phun ra má»™t bụm máu tươi.
Hắn đã trúng má»™t quải trượng cá»§a lão nhân áo xanh khác, thân ngưá»i loạng choạng thụt lùi ra sau mưá»i bước liá»n, suýt nữa đứng tấn không vững nữa.
Hai lão nhân áo xanh còn lại gầm hét lên một tiếng, cả hai song song lại nhảy tới tấn công tiếp.
Thình lình...
Hai tiếng kêu thảm cùng lúc vang lên, hai lão nhân áo xanh đang nhảy tới tấn công Vương Hoa bỗng kêu “hự†một tiếng, cả hai song song té ngã ra đất luôn.
Vương Hoa ngẩn ngưá»i tại chá»—.
Thình lình...
Vương Hoa nghe thấy một tiếng hét lạnh lùng vang tới :
- Các hạ á»· và o dÅ©ng khà nhất thá»i chỉ tổ chuốc lấy cái chết mà thôi, không tẩu ngay bây giá» còn chá» gì nữa?
Vương Hoa lại giáºt bắn ngưá»i lên lần nữa.
Phải, bây giá» thân hắn đã thá» trá»ng thương, á»· và o chút Ãt khà huyết anh hùng chỉ chuốc lấy tá» vong mà thôi.
Nhưng trước khi rá»i khá»i Thông Thiên quan, hắn phải cướp cho được Thông Thiên Thần Quân ra khá»i đây, chỉ có má»—i má»™t mình y má»›i giải đáp được bà máºt cá»§a vụ án mưu sát nà y.
Äây cÅ©ng chÃnh là mục Ä‘Ãch mà hắn đã mạo hiểm xâm nháºp Thông Thiên quan.
Hắn cúi ngưá»i xuống nhặt lại chiếc vòng sắt, thò tay và o túi áo lấy má»™t viên thuốc ra, bá» ngay và o miệng.
Thình lình...
Má»™t tiếng sáo tháºt dà i rạch xé hư không vang tá»›i, kế đó có và i bóng ngưá»i chạy vá» hướng nà y nhanh như Ä‘iện chá»›p.
Vương Hoa kêu thầm trong bụng một tiếng :
- “Há»ng rồi!â€
Hắn chẳng dám cháºm trá»… nữa, láºp tức lượn mình chạy và o rừng xanh ngay.
Mặc dù Vương Hoa thân thá» trá»ng thương, nhưng thân pháp cá»§a hắn vẫn còn nhanh nhẹn vô cùng. Chỉ và i cái nhún mình hắn đã chạy xa cả mưá»i mấy trượng.
Thình lình ngay lúc Vương Hoa lượn mình bước và o rừng, má»™t bóng ngưá»i lẳng lặng nhảy vá»t tá»›i, suýt nữa đã đụng và o ngưá»i Vương Hoa luôn.
Vương Hoa giáºt mình kinh hãi, bất giác dừng ngưá»i lại ngay.
Hắn trố mắt nhìn tá»›i trước, cả hai bên song song cùng ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Ngưá»i vừa xuất hiện nà y chÃnh là Chương Linh Linh.
Chương Linh Linh buột miệng kêu áo một tiếng nói :
- ChÃnh... là ngươi?
Vương Hoa thoáng ngẩn ngưá»i giây lát, sau đó cưá»i nhạt nói :
- Äúng thế, chÃnh là ta...
- Sao ngươi lại trở và o đây?
Chương Linh Linh cho rằng thiếu niên bệnh hoạn nà y đã được cho rá»i khá»i đây rồi, y nà o biết thá»§ Ä‘oạn cá»§a Chương Thiếu ÄÆ°á»ng đã xá» lý tên thiếu niên nà y ra sao đâu?
Vương Hoa cưá»i rằng :
- Ta chẳng há» Ä‘i khá»i đây bao giá»...
- Ngươi... chưa há» rá»i khá»i đây ư?
- Äúng váºy.
- Ngươi... biết võ công ư?
- Äúng thế, ta chỉ giả bệnh mà thôi!
Chương Linh Linh hoảng hốt chăm chăm mắt nhìn Vương Hoa, rõ rà ng y lấy là m kinh ngạc hết sức. Nhưng y có ngỠđâu thiếu niên bệnh hoạn trước mắt đây chÃnh là ngưá»i tình mà y đã tưởng nhá»› ngà y đêm.
Chương Linh Linh kinh hãi cất tiếng há»i :
- Ngươi... là ai thế?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn biết Ä‘iá»u nà y là m gì?
(thiếu má»™t Ä‘oạn) - Ngươi muốn chết tháºt sao?
- Ngươi... cứ việc ra tay đi.
Vương Hoa run bắn ngưá»i lên.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn không thể ra tay rồi. hắn là m như thế hoà n toà n chỉ để dá»a nạt Chương Linh Linh mà thôi, không ngá» y chẳng há» sợ hãi gì hết.
Vương Hoa bất giác ngẩn ngưá»i tại chá»—.
Chương Linh Linh nói :
- Tại sao ta có thể giết ngươi được?
- Tại sao thế?
Bá»—ng Vương Hoa phát giác ra mình đã nói lá»i không khéo, hắn láºp tức nói tiếp :
- Ngươi và ta không thù không oán gì hết, Chương cô nương, ngươi cần nói cho ta biết hiện giỠphụ thân ngươi ở đâu, như thế chỉ có lợi cho y.
- Lợi Ãch thế nà o?
- Y sẽ bị giết chẳng sai, Chương cô nương. Ngươi không biết hỠđang tiến hà nh một âm mưu. Ta chỉ lo xa cho cô mà thôi, cô hiểu rồi chứ?
- Ta căn cứ và o đâu mà tin tưởng ngươi được.
- “Phải, quả tháºt y căn cứ Ä‘iá»u gì mà tin tưởng lá»i nói cá»§a hắn chứ? Huống hồ lai lịch hắn chưa rõ, mình đã uy hiếp y, là m sao bảo y chẳng nghi ngá» lá»i nói cá»§a mình chứ!â€
Vương Hoa thoáng suy nghĩ, nói :
- Chương cô nương, ngươi chẳng tin tưởng ta chăng?
- Ta căn cứ Ä‘iá»u gì phải tin tưởng ngươi?
- Có lẽ y đã bị giết chết rồi!
- Nói sao?
- Ta nói rằng có lẽ phụ thân ngươi đã bị giết chết rồi.
- Nói láo!
- Không tin, cô cứ và o xác nháºn xem sao?
Câu nói nà y có công hiệu ngay. Quả nhiên sau khi Chương Linh Linh nghe nói như thế, y thình lình xoay ngưá»i chạy và o má»™t tòa lầu ngay.
Vương Hoa nhủ thầm :
- “Ngươi đã trúng kế ta rồi...â€
Hắn vừa nghĩ vừa lượn mình âm thầm rượt theo sau lưng Chương Linh Linh.
Bấy giá» Chương Linh Linh đã chạy tá»›i phÃa trước toà lầu ấy.
Bá»—ng nhiên Vương Hoa lượn mình nhảy vá»t tá»›i trước, chặn đưá»ng Ä‘i cá»§a y. Chương Linh Linh giáºt mình thụt lùi ra sau má»™t bước, hoảng hốt gầm hét há»i :
- Ngươi muốn là m gì thế?
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Chương cô nương, ngươi đã trúng kế ta rồi...
- Ngươi...
- Ta không nói như thế thì cô nương sẽ chẳng dẫn ta tới chỗ ở của phụ thân cô đâu.
Chương Linh Linh sá»±c như hiểu ra Ä‘iá»u hắn nói, y gầm hét, lá»›n tiếng mắng :
- Ngươi... bỉ ổi, vô sỉ. Ta phải liá»u mạng vá»›i ngươi luôn!
Chương Linh Linh căm phẫn gầm hét má»™t tiếng, y nhảy xổ tá»›i đánh ra má»™t chưởng mãnh liệt kinh ngưá»i.
Chương Linh Linh chưa kịp xuất thủ thì Vương Hoa đã vung cây thiết bổng, đánh tới thần tốc vô cùng. Một tiếng “hự†vang lên, Chương Linh Linh đã té ngã ra đất ngay.
Lòng Vương Hoa đau như cắt.
Hắn ngẩn ngưá»i mắt nhìn y giây lát, sau đó lẩm bẩm nói :
- Linh Linh, ngươi hãy tha thứ cho ta!
Hắn phi thân nhảy và o bên trong đại môn.
Vương Hoa vừa đặt chân và o đại môn, bất giác ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Hai bên đại môn có hai xác chết mặc áo xanh!
- “Rõ rà ng hai ngưá»i mặc áo xanh nà y là ngưá»i canh phòng bảo vệ Thông Thiên Thần Quân, tại sao hỠđã bị giết chết như thế?â€
Bỗng Vương Hoa buột miệng kêu to :
- Chẳng lẽ Thông Thiên Thần Quân đã bị giết chết tháºt rồi sao?
Hắn giáºt mình kinh hãi, nếu quả tháºt Thông Thiên Thần Quân đã bị giết chết, tức thì âm mưu vụ án phụ thân hắn vÄ©nh viá»…n trở thà nh nghi án không sai rồi.
Vương Hoa thoáng giáºt mình giây lát, láºp tức lượn mình nhảy vá»t và o trong. Hắn đảo mắt quan sát má»™t vòng, chỉ thấy ngay cầu thang cÅ©ng có ba xác chết nằm tại đó luôn.
Vương Hoa muốn phát điên lên, bụm miệng nói :
- Äúng là Thông Thiên Thần Quân đã bị giết chết không sai rồi!
Hắn lượn mình nhảy vá»t lên lầu thang.
Vương Hoa lên táºn trên lầu, đảo mắt quan sát má»™t lượt, liá»n trông thấy trước cá»a má»™t căn phòng cÅ©ng có hai lão nhân áo xanh bá» xác tại đấy.
Vương Hoa rùng mình á»›n lạnh tóc gáy láºp tức, rảo bước chạy sang bên đó, chỉ thấy trên cá»a phòng có treo má»™t tấm bảng gá»—, viết hai hà ng chữ đỠ:
“Chưa có lệnh, không được xông và o. Bằng trái lệnh, giết không dung thứâ€
Vương Hoa nhủ thầm :
- “Không sai chút nà o, đây chÃnh là phòng riêng cá»§a Thông Thiên Thần Quân.â€
Hắn láºp tức giÆ¡ tay tá»›i khẽ đẩy cá»a phòng má»™t cái, nhưng bên trong phòng đã cà i then cá»a lại. Vương Hoa nghiến răng kêu ken két, hất chưởng khẽ đánh và o cá»a phòng má»™t cái.
Kêu ầm một tiếng.
Tức thì chiếc cá»a gá»— bị đánh nát thà nh nhiá»u mảnh tung tóe bay tứ tán.
Vương Hoa lượn mình nhảy và o trong phòng, đảo mắt lướt nhìn xung quanh thấy đây là gian phòng khà khái kÃn đáo. Gia cụ trong phòng đầy đủ không thiếu má»™t thứ gì hết.
Ãnh mắt Vương Hoa đã lướt tá»›i chiếc giưá»ng nằm bằng ngà , hắn bất giác ngẩn ngưá»i tại chá»— luôn.
Cặp mắt tròn xoe cá»§a hắn mãi chăm chú nhìn và o chiếc giưá»ng ngà ngá»c ấy, hình như hắn đã bị ngưá»i ta thôi miên không bằng.
Chuyện xảy ra thế nà o váºy!
ÄÆ°Æ¡ng nhiên có sá»± biến không thể tưởng tượng đã xảy ra, nên Vương Hoa má»›i kinh hoảng như thế!
Thông Thiên Thần Quân đã chết nằm trên giưá»ng ư?
Không, không phải thế.
Thế thì việc gì đã xảy ra váºy?
Vì trên chiếc giưá»ng nằm ấy chẳng có ngưá»i nà o hết, có thấy bóng dáng gì cá»§a Thông Thiên Thần Quân chá»— nà o đâu?
Thông Thiên Thần Quân đã mất tÃch rồi.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên y đã bị ngưá»i ta cướp Ä‘i mất, nhưng ai đã cướp y rá»i khá»i đây chăng?
Bên trong lại có âm mưu gì má»›i lạ nữa? Hoặc là có má»™t sá»± biến kinh ngưá»i gì không thể tưởng tượng xảy ra thế?
Bất kể đã có âm mưu má»›i lạ gì hay là tai biến kiếm ngưá»i gì đã xảy ra, dù sao Ä‘i nữa thì Thông Thiên Thần Quân cÅ©ng đã mất tung tÃch rồi!
Ai đã là m việc nà y thế?
Vương Hoa sá»±c nghÄ© ra má»™t việc, rất có thể chÃnh gã đội viên cá»§a Sát Nhân đội ấy đã tạo nên việc nà y rồi!
|
 |
|
| |