 |
|

30-07-2008, 04:58 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TRƯỜNG KIẾM TÆ¯Æ NG TƯ
Hồi 6: Truyá»n thụ khẩu quyết
Tác giả: Trần Thanh Vân
Nguồn: Vnthuquan.net
Quách lão nhân cưá»i nói :
- Ngồi xuống Ä‘i! Ta có nhiá»u chuyện cần nói vá»›i ngươi. Hãy ngồi xuống và chú ý nghe cho rõ!
Chà ng khẩn thiết nói :
- Lão tiá»n bối! Thế nhưng...
Quách lão nhân ngắt lá»i :
- Äừng nói gì cả! Hãy ngồi xuống!
Khấu Anh Kiệt không nỡ là m pháºt ý lão nhân, đà nh miá»…n cưỡng ngồi xuống.
Quách lão nhân chợt đưa tay bụm miệng ho má»™t trà ng, bá»™ ngá»±c thắt lên từng đợt trông rất khó nhá»c.
Khấu Anh Kiệt nhấp nhổm ngồi không yên, đến giúp Quách lão nhân vuốt ngực để là m giảm cơn ho.
Hồi lâu, Quách lão nhân mới ngừng ho, lại tới thở dốc.
Khấu Anh Kiệt không nhìn được, lại nói :
- Lão nhân gia sao phải khổ thế? Äể vãn bối Ä‘i má»i...
Quách lão nhân không nói mà chỉ khoát tay ra hiệu cho chà ng ngừng lại, hồi lâu má»›i cất tiếng thá»u thà o nói :
- Ta cần nói vá»›i ngươi mấy vấn đỠrất quan trá»ng. Khấu hiá»n Ä‘iệt! Ta gá»i ngươi như thế để tướng ý thâm tình.
- Dạ!
Äôi môi Quách lão nhân nở nụ cưá»i thảm đạm, lão hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i rồi bắt đầu nói :
- Ngay từ lần gặp đầu tiên, ta đã nháºn ra cháu chÃnh là ngưá»i mình muốn tìm.
Bây giá» thì sá»± thá»±c đã chứng minh Ä‘iá»u ta nhìn nháºn không lầm, cháu xứng đáng là ngưá»i để ta á»§y thác...
Khấu Anh Kiệt cảm nháºn rằng lão nhân Ä‘ang nói vá» má»™t Ä‘iá»u rất quan trá»ng, không những đối vá»›i lão mà còn đối vá»›i mình, nên chăm chú lắng nghe.
Quách lão nhân ngừng một lúc, lại tiếp :
- Thá»i gian không còn nhiá»u, ta sẽ nói gá»n. Khấu hiá»n Ä‘iệt, hãy chú ý nghe cho kỹ đừng bá» sót má»™t chi tiết nà o!
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu :
- Dạ!
- Ta hỠQuách, tên là Bạch Vân.
Khấu Anh Kiệt lại gáºt đầu.
Từ Thiết Hải ÄÆ°á»ng, chà ng đã biết tên nà y rồi.
Quách Bạch Vân há»i :
- Khấu hiá»n Ä‘iệt, ngươi đã từng nghe qua danh hiệu đó chưa?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp :
- Tiểu Ä‘iệt Ãt giao tiếp vá»›i ngưá»i trên giang hồ nên kiến thức nông cạn, vừa rồi má»›i nghe Thiết Hải ÄÆ°á»ng nói đến tên lão nhân gia.
Quách Bạch Vân gáºt đầu, chỉ tay sang bà n.
Khấu Anh Kiệt hiểu ý đến pha một chén trà mang đến.
Nước không còn nóng nữa, Quách Bạch Vân uống và o một ngụm, lại nói tiếp :
- Tháºt ra cho dù cháu có tiếp xúc nhiá»u vá»›i ngưá»i trong giang hồ cÅ©ng không biết tên ta đâu. Chỉ trừ má»™t số Ãt ngưá»i có thân pháºn rất cao trong võ lâm má»›i biết.
Tới đó lão chống tay ngồi lên.
Khấu Anh Kiệt vội lấy chăn gấp lại kê sau lưng lão.
Quách Bạch Vân gáºt đầu, chừng như cảm thấy trong ngưá»i đỡ hÆ¡n, lại kể tiếp :
- Trong giang hồ thưá»ng gá»i ta là “lão nhân cưỡi lạc đà â€, nhiá»u ngưá»i cho rằng ta là ngưá»i là m ăn thuần túy vì có hai má» và ng sinh lợi rất lá»›n ở thượng nguồn TÃch Lâm Hà . CÅ©ng do đó mà cư dân mấy tỉnh trong khu vá»±c nà y còn gá»i ta là “Kim Äại Vươngâ€.
Những Ä‘iá»u đó Khấu Anh Kiệt đã biết nhưng vẫn im lặng lắng nghe không chen lá»i.
Chà ng chợt nghÄ© rằng lão nhân Ä‘ang nói vá»›i mình những Ä‘iá»u tối hệ trá»ng như là điá»u di ngôn, chứng tá» tÃnh mạng ông không còn kéo dà i nữa.
Nghĩ tới đó, lòng chà ng chợt nhói đau.
Quách Bạch Vân nói tiếp :
- Thế nhưng nhà ta lại không ở khu vá»±c nà y mà ở rất xa, táºn Cao Lan.
Lão nhìn Khấu Anh Kiệt, nhắc lại lần nữa :
- Cao Lan, cháu hãy nhớ cho kỹ!
Khấu Anh Kiệt đứng lên nói :
- Lão nhân gia chỠmột chút để điệt nhi lấy bút ghi lại.
Quách Bạch Vân xua tay :
- Không cần đâu! Chỉ má»™t và i cái tên, cháu nhá»› lấy là được. HÆ¡n nữa những Ä‘iá»u nà y không được tiết lá»™ cho bất cứ ngưá»i nà o biết cả!
Khấu Anh Kiệt nói :
- Äiệt nhi xin nhá»›, lão nhân gia cứ yên tâm.
Quách Bạch Vân nói tiếp :
- Không phải ta quá tháºn trá»ng. Bởi vì cừu nhân cá»§a ta là Thiết Hải ÄÆ°á»ng mà biết được nÆ¡i ở cá»§a ta thì háºu quả sẽ vô cùng nghiêm trá»ng. Ngoà i cháu ra, ta chưa từng nói ra Ä‘iá»u nà y vá»›i bất cứ ai!
Khấu Anh Kiệt cà ng nghe cà ng hoang mang lo sợ.
Xem ra lão nhân đã thổ lá»™ vá»›i chà ng những Ä‘iá»u bà máºt, sâu kÃn và hệ trá»ng nhất giống như Ä‘ang trăng trối.
Nhưng tại sao lão ta lại chá»n chà ng để bá»™c bạch tâm sá»±?
Quách Bạch Vân lại tiếp :
- Cao Lan tiếp giáp vá»›i Hưng Long SÆ¡n nên không khó nhá»›. Khi đến đó, cháu chỉ cần há»i “Bạch Mã sÆ¡n trang†là ai cÅ©ng biết ta, bởi vì ta chÃnh là Trang chá»§ “Bạch Mã sÆ¡n trangâ€.
Lão ngước nhìn chà ng há»i :
- Khấu hiá»n Ä‘iệt! Cháu nhá»› rồi chứ?
Khấu Anh Kiệt nhắc lại mấy địa danh.
Quách Bạch Vân gáºt đầu nói :
- Thế là tốt!
Lão nhìn chà ng đầy trìu mến, lại nở má»™t nụ cưá»i thê lương nói :
- Khấu hiá»n Ä‘iệt! Ta có ý khảo nghiệm cháu thêm má»™t thá»i gian nữa. Bởi vì tuyệt há»c cá»§a Quách gia chúng ta có thể coi là độc bá»™ võ lâm, vì thế không dá»… dà ng truyá»n thụ cho ngưá»i ngoà i.
Khấu Anh Kiệt chợt phản bác :
- Không!
Quách Bạch Vân ngạc nhiên há»i :
- Sao thế?
- Bây giỠđiệt nhi mới hiểu rằng lão nhân gia có ý đó...
- Chẳng lẽ cháu không muốn?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu :
- Không giấu gì lão nhân gia, sau khi gặp ngưá»i và lÄ©nh giáo qua mấy chiêu tuyệt há»c, vá» sau Ä‘iệt nhi cÅ©ng có ý định bái cầu lão nhân gia là m sư phụ. Nhưng bây giá»...
Quách Bạch Vân ngắt lá»i há»i :
- Bây giỠthì sao?
- Bây giỠđiệt nhi không còn ý định đó nữa.
- Vì sao?
- ChÃnh Ä‘iệt nhi cÅ©ng không biết!
Chà ng dừng má»™t lúc rồi cưá»i ngượng ngáºp nói thêm :
- Bây giá» Ä‘iệt nhi chỉ có má»™t nguyện vá»ng duy nhất là là m sao để lão nhân gia được sống tiếp mà thôi.
Quách Bạch Vân nói :
- Ta đã nói với cháu rằng ta không còn sống lâu nữa...
- Nhưng...
Quách Bạch Vân cầm lấy tay chà ng nói :
- Hà i tá»! Không còn hy vá»ng gì nữa đâu! Ta mang thương tÃch tá»›i đây tìm cháu chỉ vì Ä‘iá»u trá»ng đại nà y. Hãy nhá»›, thá»i gian còn lại cá»§a chúng ta rất Ãt. Từ bây giá» trở Ä‘i, má»—i câu ta nói ra Ä‘á»u hết sức quan trá»ng, hy vá»ng cháu không ngắt lá»i. Ta hiểu rằng sau khi gặp cháu, trá»i đã định rằng chúng ta sẽ gắn bó vá»›i nhau, giống như duyên tiá»n định váºy. Cháu có tin Ä‘iá»u đó không?
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu.
Äôi mắt Quách Bạch Vân chợt sáng lên. Lão nói tiếp :
- Không nên cho đó là chuyện ngẫu nhiên, nhưng quả tháºt đó cÅ©ng là ý trá»i!
Cháu chÃnh là ngưá»i ta lá»±a chá»n, và không sai lầm! Trước khi truyá»n cho cháu mưá»i má»™t chữ khẩu quyết...
Khấu Anh Kiệt ngắt lá»i :
- Lão tiá»n bối! Trước khi nháºn lá»i lão nhân gia tiếp thụ tuyệt há»c bất truyá»n cá»§a Quách gia, Ä‘iệt nhi cÅ©ng xin có má»™t Ä‘iá»u kiện...
- Äiá»u kiện gì?
- Sau khi truyá»n thụ xong, lão nhân gia phải để Ä‘iệt nhi tìm danh y để trị thương!
Quách Bạch Vân gáºt đầu cưá»i nói :
- ÄÆ°á»£c, ta chấp thuáºn! Hà i tá»! Nếu nghÄ© rằng ta muốn chết thì cháu đã sai rồi! Thế gian nà y đối vá»›i ta còn rất nhiá»u lưu luyến... Nhưng bây giá» không phải lúc bà n đến những chuyện phù phiếm đó, chúng ta bắt đầu việc trá»ng yếu Ä‘i!
Tới đó, lão duỗi tay ra bảo chà ng :
- Hãy cầm lấy!
Khấu Anh Kiệt ngơ ngác không hiểu gì nhưng cũng là m theo.
Khi hai bà n tay tiếp xúc nhau, Khấu Anh Kiệt chợt chấn động.
Quách Bạch Vân nói :
- Tâm hợp ý, ý hợp khÃ, khà hợp lá»±c. Äó là “Tam hợpâ€.
Khấu Anh Kiệt chợt cảm thấy giá»ng Quách Bạch Vân vang và o táºn cân não mình âm vang như chuông, mặc dù giá»ng lão không lá»›n.
Äó là chà ng đạt yêu cầu đầu tiên cá»§a cảnh giá»›i “Tam hợpâ€.
Lúc đó, chà ng cảm thấy từ lòng bà n tay Quách Bạch Vân truyá»n sang mình má»™t luồng ôn khà nhu hòa thâm nháºp và o ngưá»i khiến chà ng vô cùng thư thái.
Quách Bạch Vân nhắm mắt lại, gáºt đầu nói :
- Khấu hiá»n Ä‘iệt! Hãy chuyển váºn chân khà theo cách sau đây: “Phệ thiểm chiêm sai khiển, yếm tùy cấu cầm phan, nhuyá»…n bằng lâu thôi yểm, tối trục tụy tá» nanâ€!
Khấu Anh Kiệt lẩm bẩm nhắc lại mấy câu đó nhưng không hiểu chút gì.
Quách Bạch Vân giải thÃch :
- Tam tiêm tương chiếu: thượng chiếu tị tiêm, trung chiếu thủ tiêm, hạ chiếu túc tiêm, dẫn khà và o ba điểm đầu mũi, đầu ngón tay và ngón chân!
Khấu Anh Kiệt chiếu theo lá»i giải thÃch đó mà chuyển váºn những luồng lá»±c đạo cá»§a lão nhân không ngừng truyá»n sang dẫn nháºp và o cÆ¡ thể mình, qua đó cÅ©ng hiểu thêm ý nghÄ©a cá»§a câu khẩu quyết.
Quách Bạch Vân giảng giải thêm má»™t lúc nữa rồi thu tay vá».
Qua quá trình chuyển váºn chân khÃ, ông đã nháºn ra Khấu Anh Kiệt thá»±c hà nh rất đúng phép, ứng dụng ngay được những gì vừa được truyá»n thụ, ánh mắt rá»±c sáng nhìn chà ng, cao hứng nói :
- Không ngá» cháu có tư chất võ há»c thiên bẩm như váºy!
Khấu Anh Kiệt cũng vui mừng không kém.
Quách Bạch Vân thở dà i nói tiếp :
- Khi hai mươi bảy tuổi, ta đã xuất đạo giang hồ. Từ đó cất công tìm ngưá»i, hy vá»ng gặp má»™t đệ tỠưng ý để truyá»n thụ tuyệt há»c bà truyá»n. Thế mà suốt mấy chục năm, cho đến hôm nay và o ngà y cuối cá»§a cuá»™c Ä‘á»i má»›i được như nguyện!
Khấu Anh Kiệt ngạc nhiên há»i :
- Chẳng lẽ suốt mấy chục năm nay lão tiá»n bối chưa bao giá» thu nháºn đệ tá» hay sao?
Quách Bạch Vân đáp :
- Äệ tá» thì có. Chỉ là hai tên đệ tá» lại không vừa ý ta.
- Chẳng lẽ hai ngưá»i đó không có tư chất võ há»c?
Quách Bạch Vân lắc đầu :
- CÅ©ng không phải. Khấu hiá»n Ä‘iệt! Vá» tư chất, hai sư huynh không kém cháu, nhưng tâm tÃnh lại không bằng... Ta rất ghét những ngưá»i giả trá. Thiên hạ tuy bao la, nhưng muốn tìm má»™t ngưá»i thông minh lại chân trá»±c, trung háºu thì không dá»…... Äó là nguyên do vì sao mãi đến hôm nay, khi lưỡi hái thần chết đã cáºn ká» má»›i có được cháu... Mặc dù ta đã truyá»n thụ tuyệt há»c cho chúng, nhưng chúng lại không đủ cho ta tÃn nhiệm, vì thế có má»™t số công phu không thể truyá»n hết được.
Lão dừng một lúc, lại nói :
- Còn nữ nhi của ta...
Nói tá»›i nữ nhi, mắt lão chợt rá»±c sáng, môi nở má»™t nụ cưá»i, khiến ngưá»i ta tin rằng đó phải là chỉ có nữ nhi lão ta má»›i là ngưá»i tháºp toà n tháºp mỹ.
Nghe tá»›i đây, Khấu Anh Kiệt má»›i sá»±c nhá»› đến chiếc bình ngá»c mình nhặt được trên sa mạc, trong đó có pho tượng nhá» cá»§a má»™t mỹ nhân mà chà ng nghi là cá»§a Quách lão nhân đánh rÆ¡i.
Äang định há»i thì Quách Bạch Vân đã nói :
- Việc đó chúng ta sẽ nói tới sau.
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu :
- Dạ!
- Vì thá»i gian rất Ãt nên ta chỉ truyá»n tâm pháp cá»§a võ há»c bổn môn cho cháu, còn váºn dụng thế nà o thì cháu hãy nghiên cứu chiêm nghiệm để lÄ©nh há»™i dần. Việc nà y hoà n toà n không dá»…, nhưng ta tin cháu sẽ thà nh công.
Lão thở dà i ra mấy hơi, lại nói :
- Lão Tá» dạy rằng: “Chuyên khà chà nhu, năng anh nhiâ€. Äó chÃnh là tinh hoa võ há»c cá»§a Quách gia. Nhu có thể khắc chế cương. Lưỡi tuy má»m nhưng răng phải phục. Trong võ há»c lại cà ng như thế.
Tá»›i đó, lão chợt hướng ra cá»a, thấp giá»ng nói :
- Có ngưá»i đến!
Khấu Anh Kiệt định chạy đến tắt đèn nhưng Quách Bạch Vân ngăn lại nói :
- Không cần đâu! Äã là phúc thì không phải há»a. Äã há»a thì muốn tránh cÅ©ng không được. Ta bây giá» cảm thấy đỡ nhiá»u rồi, không ai có thể xâm phạm được tá»›i cháu đâu. Hãy bình tÄ©nh, đừng sợ gì cả.
Khấu Anh Kiệt nhìn Quách Bạch Vân, thấy lão lúc đó chẳng những bình thản như thưá»ng mà trông đầy uy vÅ©, như không phải ngưá»i vừa rồi nói những lá»i bi thương như Ä‘ang trăng trối trước khi từ giã cuá»™c Ä‘á»i váºy!
Chà ng vừa ngạc nhiên vừa hổ thẹn, ngượng ngùng nói :
- Vãn bối xin vâng!
Quách Bạch Vân nói :
- Giữa đêm khuya thế nà y, bá»n đến đây tất chỉ là ngưá»i cá»§a “VÅ© Ná»™i tháºp nhị lệnhâ€. Nhưng trừ Thiết Hải ÄÆ°á»ng, những tên khác Ä‘á»u không đáng sợ! Mà “VÅ© Ná»™i tháºp nhị lệnh†thì vừa bị ta dùng “Vô Cá»±c Âm Ba Công†đả thương ná»™i tạng, cho dù võ công hắn có cao cưá»ng bao nhiêu thì trong vòng má»™t tháng không thể hồi phục được. Bởi váºy ta Ä‘oán rằng hắn không tá»›i đây. Äứng trước cưá»ng địch nhất thiết phải trấn định, đừng bao giá» tá» ra sợ hãi!
Khấu Anh Kiệt thấy lão nhân tuy đã bị trá»ng thương mà vẫn trấn định như không, trong lòng cà ng thêm kÃnh phục.
Lát sau bên ngoà i vang lên tiếng bước chân cá»§a nhiá»u ngưá»i. Hình như có cả ánh Ä‘uốc thấp thoáng chiếu và o lá»›p giấy dán trên cá»a sổ.
Tiếng má»™t tên hán tá» hoạnh há»e :
- Nói mau! Hắn ở phòng nà o?
Má»™t ngưá»i đáp :
- Äại gia! Hình như ở phòng kia...
Khấu Anh Kiệt nháºn ra giá»ng cá»§a tên Ä‘iếm tiểu nhị.
Sau đó là giá»ng cá»§a má»™t lão nhân :
- Äừng là m khó hắn! Cứ thả hắn ra!
Tiếng chân má»™t ngưá»i bước Ä‘i xa, chắc đó là tên tiểu nhị rá»i khá»i hiện trưá»ng.
Tiếng nhiá»u bước chân tiến lại gần.
Giá»ng lão nhân lúc trước lại vang lên :
- Phòng nà y còn sáng đèn, như váºy là ngưá»i trong đó còn chưa ngá»§. Lưu Lượng! Hãy gá»i cá»a Ä‘i!
Có ngưá»i “Dạ†má»™t tiếng, lát sau nghe hai tiếng gõ cá»a.
Khấu Anh Kiệt đứng lên, với tay rút thanh “Như à đao†bị Quách Bạch Vân đánh cắm và o xà nhà xuống.
Quách Bạch Vân nhìn Khấu Anh Kiệt lắc đầu, ra ý bảo không nên vá»ng động.
Bên ngoà i, giá»ng tên hán tá» quát vang :
- Mở cá»a mau! Có bằng hữu đến thăm đây!
Lá»i vừa dứt đã nghe “Ầm†má»™t tiếng, cánh cá»a báºt tung.
Trong ánh đuốc sáng rực, có hai tên hán tỠlao và o phòng.
Khấu Anh Kiệt cầm chắc thanh Ä‘ao, đưa mắt nhìn thấy hai tên nà y báºn hoà ng y, trang phục giống như bá»n ngưá»i trên chiếc lâu thuyá»n.
Hai tên hoà ng y hán tá» thấy trong phòng Quách Bạch Vân và Khấu Anh Kiệt Ä‘iá»m tÄ©nh như váºy thì sá»ng sốt đứng ngây ra.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chúng không phải là nhân váºt chá»§ yếu nên sau khi và o phòng thì đứng tránh ra hai bên cá»a.
Bên ngoà i còn hai tên hoà ng y hán tá» khác tay cầm Ä‘uốc và má»™t lão nhân thấp bé gầy gò, mặt dÆ¡i tai chuá»™t rất xấu xÃ, hai tay lòng khòng như tay vượn báºn lam y.
Thoạt nhìn, Khấu Anh Kiệt đã nháºn ra đó chÃnh là lão nhân trên lâu thuyá»n, sau nghe bá»n hán tỠđà m tiếu ở “Cá»u Lý Hương†thì lão chÃnh là chá»§ nhân cá»§a chiếc lâu thuyá»n, được xưng là Ưng Cá»u Gia.
Lão nhân bước và o phòng.
Thoáng thấy Quách Bạch Vân ngồi ngay ngắn trên giưá»ng, Ưng Cá»u Gia thoáng sá»ng sốt.
Nhân váºt được mệnh danh là “lão nhân cưỡi lạc đà †lâu nay được ngưá»i trong giang hồ trá»ng thị do khà độ và uy phong, chưa bao giá» bức hiếp ngưá»i yếu nhược và cÅ©ng không để kẻ khác bức hiếp mình.
Tuy không mấy ngưá»i biết thân pháºn Quách Bạch Vân nhưng nhân váºt đó được ngưá»i trong võ lâm mưá»i phần vì nể.
Lúc sau, Ưng Cá»u Gia trấn tÄ©nh lại, chắp tay nói :
- Quách tiên sinh!
Quách Bạch Vân lão gia há»i :
- Ưng Thiên Lý! Có phải ngươi đến tìm lão phu không?
Ưng Cá»u Gia lúng túng không biết trả lá»i sao, lùi lại hai bước.
Quách Bạch Vân nói :
- Ưng Thiên Lý! Cuá»™c ước đấu giữa lão phu và quý thượng đã xong. Ta đã giao lại sản nghiệp cá»§a mình ở thượng lưu Tây Hà cho hắn. Váºy ngươi đêm khuya tá»›i tìm lão phu còn có việc gì nữa?
Ưng Thiên Lý ho khan một tiếng nói :
- Xin Quách tiên sinh chá»› hiểu lầm! Ưng má»— phụng mệnh Tổng lệnh chá»§ đến đây má»i tiên sinh ghé thăm lâu thuyá»n má»™t chuyến. Vì chưa biết tiên sinh ở phòng nà o nên mấy tên thuá»™c hạ lỡ mạo phạm. Thượng nhân không chấp nhặt kẻ hạ nhân, xin Quách tiên sinh rá»™ng lòng lượng thứ...
Quách Bạch Vân lắc đầu nói :
- Thắng bại là sá»± thưá»ng cá»§a binh gia. Quý thượng dùng thá»§ Ä‘oạn mà thắng, như váºy chẳng vinh quang gì, nhưng dù sao lão phu cÅ©ng đã nháºn bại. Tân cừu cá»±u háºn không cần bà n đến nữa. Ưng bằng hữu vá» báo lại vá»›i quý thượng là lão phu có lá»i cám Æ¡n.
Ưng Thiên Lý đã để ý thấy chòm râu bạc và y phục thấm máu của Quách Bạch Vân, tin rằng đối phương thụ thương không nhẹ.
Lão lấy lại can đảm bước lên ôm quyá»n nói :
- Quách tiên sinh! Ưng mỗ chỉ phụng mệnh hà nh sự. Hơn nữa đây là hảo ý của tệ thượng, sao tiên sinh nỡ từ chối?
Lúc nãy vừa thấy Quách Bạch Vân ngồi thần sắc bình thưá»ng thì trông lão ta rất thảm hại.
Nhưng bây giá» khi thấy máu thấm ướt ngá»±c áo và bá»™ râu Quách Bạch Vân, Ưng Thiên Lý can đảm lên, vừa nói vừa cưá»i, nhìn Ä‘iệu bá»™ rất hoạt kê!
Quách Bạch Vân bước xuống giưá»ng, mặt lão đỠbừng, hiển nhiên đã nổi giáºn.
Lão chỉ tay và o mặt Ưng Thiên Lý quát :
- Ưng Thiên Lý! Ngươi cho rằng lão phu bị thương thì ngoan ngoãn là m theo lá»i ngươi lên thuyá»n chịu nhục sao?
Ưng Thiên Lý tuy vẫn chắp tay nhưng cưá»i hinh hÃch đáp :
- Ưng mỗ không dám! Chẳng qua Ưng mỗ chỉ phụng mệnh hà nh sự thôi.
Nhưng tiên sinh cũng nên nghĩ lại hoà n cảnh...
- “NghÄ© lại hoà n cảnhâ€! Nói hay lắm! Ta biết tá»ng rằng Thiết Hải ÄÆ°á»ng biết ta chưa chết nhưng đã bị thương, sai ngươi tá»›i đây kết liá»…u chứ gì?
Ưng Thiên Lý cưá»i hô hô nói :
- Ngưá»i chết thì nên đưa xuống má»™. Quách tiên sinh! Nếu ngà i đã biết thế thì Ưng má»— Ä‘i chuyến nà y tháºt không uổng phÃ!
Câu đó đã hoà n toà n bộc lộ dã tâm, nói trắng ra là Ưng Thiên Lý không giấu giếm việc tới đây giết Quách Bạch Vân.
Khấu Anh Kiệt nghe thế phát run, tay cũng nắm chặt thanh đao.
Trái lại, Quách Bạch Vân vẫn bình thản như không, mắt phát hà n quang nhìn thẳng mặt đối phương há»i :
- Ưng Thiên Lý! Ngươi tự tin mình có đủ bản lĩnh không?
Ưng Thiên Lý cưá»i “hắc hắc†đáp :
- Cái đó thì sau nà y sẽ biết!
Nói xong rút đôi vuốt ưng đeo và o tay.
Bá»™ trảo Ä‘en bóng, nhá»n hoắt, nhìn mà phát kinh!
Hai tên hoà ng y hán tỠcũng rút binh khà cầm tay, nhìn Khấu Anh Kiệt chằm chằm, chỉ chỠlệnh là nhảy xổ và o.
Bá»n nà y cáºy thế chá»§, quen tác oai tác quái trong giang hồ, vá»›i thế lá»±c cá»§a “VÅ© Ná»™i tháºp nhị lệnh†thì ai dám chống lại?
Trong mắt chúng, lão nhân cưỡi lạc đà tuy võ công cao cưá»ng nhưng đã bị trá»ng thương, Ưng Cá»u Gia giải quyết lão ta không có vấn đỠgì.
Còn thiếu niên cầm thanh nhuyá»…n Ä‘ao kia thì chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, vá»›i sức hai ngưá»i thì chỉ mấy chiêu là băm nát hắn như bùn.
Huống hồ còn hai tên đứng canh trước cá»a nữa.
Tình thế song phương đã thà nh kiếm phát cung giương, việc động thá»§ là tất yếu không tránh khá»i.
Quách Bạch Vân cưá»i nhạt má»™t tiếng, quay lại nhìn Khấu Anh Kiệt bảo :
- Hiá»n Ä‘iệt! Cứ bình tÄ©nh theo ta ra khá»i phòng!
Thái độ bình tÄ©nh cá»§a Quách Bạch Vân tác động đến Khấu Anh Kiệt không Ãt.
Chà ng “Dạ†má»™t tiếng, tay vẫn cầm chặt Ä‘ao, bước má»™t bước ra phÃa cá»a.
Ưng Thiên Lý quát :
- Chặn lại!
Hai tên hoà ng y hán tá» láºp tức lao ra đứng chắn ngang trước cá»a.
Ưng Thiên Lý nhìn Quách Bạch Vân, cưá»i “hắc hắc†nói :
- Quách lão! Gắng sức mà là m gì? Nghìn dặm quanh đây đã được ngưá»i cá»§a “VÅ© Ná»™i tháºp nhị lệnh†bố trà cẩn máºt, Quách lão có tá»± tin Ä‘i thoát được không?
Quách Bạch Vân cưá»i đáp :
- Ngươi không cần lo hộ lão phu! Trước khi đôi mắt khép lại, Quách mỗ tự tin rằng không ai cản được ta đâu!
Lão duỗi tay ra bảo Khấu Anh Kiệt :
- ÄÆ°a Ä‘ao đây!
Khấu Anh Kiệt hai tay đưa “Như à đao†cho lão.
Quách Bạch Vân nháºn lấy thanh nhuyá»…n Ä‘ao, bước thẳng đến trước mặt Ưng Thiên Lý váºn công và o “Như à đao†là m cho nó thẳng ra, đồng thá»i má»™t luồng kình khà từ lưỡi Ä‘ao bức thẳng tá»›i.
Ưng Thiên Lý thấy váºy kinh hãi kêu lên :
- Lùi mau!
Lão biết rằng vá»›i cao thá»§ thượng thặng như Quách Bạch Vân, Ä‘ao khà cÅ©ng có thể thương nhân như chÃnh lưỡi Ä‘ao váºy.
Tiếc rằng lá»i cảnh báo cá»§a lão ta cháºm mất má»™t bước!
Hai tên hoà ng y hán tỠđứng chắn hai bên cá»a không kịp lùi, chỉ kịp cảm thấy má»™t váºt vô hình đâm và o mặt, đồng thá»i rú lên thảm thiết, ngay “Mi tâm huyệt†bị khoan thá»§ng má»™t lá»— sâu chừng ba tấc, gục ngay xuống.
Äó chÃnh là công phu thượng thặng “DÄ© Khà Thi Äao†và “Äao Tùy Khà Chuyểnâ€, xưa nay trên giang hồ ngưá»i luyện thà nh nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Ưng Thiên Lý đã lùi tá»›i báºc cá»a, thấy váºy phát run.
Quách Bạch Vân Ä‘anh giá»ng há»i :
- Thế nà o? Ngươi chịu nhưá»ng đưá»ng chứ?
Tuy biết rằng lợi hại, nhưng mệnh lệnh buộc phải thi hà nh.
Ưng Cá»u Gia gượng cưá»i đáp :
- Cung đã giương, không thể không phát!
Giết hai tên thuá»™c hạ, đó không phải là vấn Ä‘á». Phần vì phải thi hà nh nhiệm vụ, mặt khác Ưng Thiên Lý vẫn hy vá»ng rằng đối phương đã bị trá»ng thương, mình còn có thể đối phó được.
Quách Bạch Vân buông gá»n hai tiếng :
- ÄÆ°á»£c lắm!
Ưng Thiên Lý chợt trầm mình thấp xuống, bất thần hét to má»™t tiếng nhún chân lao vá»t tá»›i.
Tầm vóc lão đã thấp bé, khi chùng đầu gối xuống thì nhìn giống như một đứa trẻ lên năm, thế nhưng động tác lại kỳ ảo tuyệt luân.
Từ trên cao, Ưng Thiên Lý chợt đảo mình, thi triển chiêu thức “Thương Ưng Tróc Thốâ€, hai cánh tay dà i ngoằng cùng vá»›i bá»™ vuốt ưng Ä‘en bóng và cá»±c sắc, phân biệt chá»™p xuống hai vai Quách Bạch Vân.
Thân hình lão nhá» bé nhưng cá»±c kỳ mau lẹ, chiêu thức rất thuần thục tinh diệu, xứng là nhất lưu công tá»!
Khấu Anh Kiệt thấy váºy phát run, thầm lo cho Quách lão nhân.
Tuy biết ông là cao thủ thượng thặng, nhưng vừa rồi chà ng đã chứng kiến tình trạng bi thảm của ông, chỉ sợ không tiếp nổi chiêu nà y.
Vừa lúc ấy thì ánh đao lóe sáng.
Trước Ä‘ao pháp thần kỳ cá»§a đối phương, Ưng Thiên Lý không dám liá»u mạng chá»™p xuống, liá»n thu trảo, thân ảnh Ä‘ang ở trên không đảo nhanh ná»a vòng đáp xuống, nhanh nhẹn chẳng kém gì loà i vượn.
Tuyệt chiêu của Ưng Thiên Lý không thu được hiệu quả như ý, nhưng đao pháp thần kỳ của Quách Bạch Vân cũng không đả thương được địch nhân.
Hai ngưá»i không ai chiếm được thượng phong.
Quách Bạch Vân quyết định xuất kỳ chiêu thá»§ thắng, nếu để cháºm đối phương phát hiện được má»™t ná»™i lá»±c duy trì không đủ, tìm cách kéo dà i cuá»™c đấu, háºu quả sẽ vô cùng nghiêm trá»ng.
Khi Ưng Thiên Lý vừa đáp xuống, không chá» lão kịp giữ mình trầm ổn, Quách Bạch Vân sấn tá»›i công liá»n năm Ä‘ao!
Ưng Thiên Lý lùi năm bước.
Quách Bạch Vân bất thần nảy chồm tới tay phải vẫn cầm đao, tay trái đánh ra một chưởng.
Ưng Thiên Lý không ngỠtới chiêu nà y, không tránh kịp nên cũng đưa tả chưởng ra tiếp.
Tuy váºy không có tiếng nổ nà o phát ra, trái lại, khi song chưởng còn cách nhau ba bốn thước chợt ngưng lại giữa chừng, không đánh tá»›i cÅ©ng không rút vá».
Khấu Anh Kiệt hiểu rằng hai đối thủ đang đấu nội lực, nhưng không trực diện mà bằng phương pháp cách không.
Chỉ có những cao thủ đỉnh cao mới đủ khả năng cách không phát chưởng như thế.
Tuy vẻ ngoà i trông rất bình thưá»ng nhưng kỳ thá»±c cả hai Ä‘ang ngưng tụ công lá»±c mấy chục năm tu táºp quyết đấu, còn hung hiểm hÆ¡n đấu bằng binh khà rất nhiá»u, và kết quả nếu không lưỡng bại cầu thương thì Ãt nhất má»™t bên phải thụ ná»™i thương má»›i ngừng đấu.
Khấu Anh Kiệt biết rằng Quách Bạch Vân chá»§ động đấu ná»™i lá»±c tức tin mình thắng được đối phương, nhưng chà ng vẫn lo ông Ä‘ang bị ná»™i thương trầm trá»ng, sợ xảy ra chuyện rá»§i ro, váºn sẵn công lá»±c sẵn sà ng xuất thá»§ giải cứu.
Bên kia hai tên hán tỠcũng tỠra rất căng thẳng.
Thá»i gian cháºm rãi trôi qua.
Lòng Khấu Anh Kiệt nóng như lá»a đốt.
Äá»™t nhiên bà n tay trái cá»§a Quách Bạch Vân đẩy mạnh ra rồi đột ngá»™t thu hồi, đồng thá»i tay phải Ä‘ang cầm “Như à đao†chợt Ä‘iểm ra má»™t phát.
Lúc đó hai ngưá»i đứng cách nhau gần má»™t trượng, khi Quách Bạch Vân thu chưởng vá», thân thể Ưng Thiên Lý giáºt nẩy lên nhưng lão phản ứng rất nhanh nhảy lùi má»™t bước.
Tuy váºy lão vẫn không tránh được luồng Ä‘ao khà điểm ra.
Tuy đã bị thương, nhưng Ưng Thiên Lý vẫn đỠmá»™t hÆ¡i chân khà tung mình nhảy lên mái nhà , phẫn háºn nói :
- Quách lão đầu! Ngươi chớ vội đắc ý! Ta sẽ không tha ngươi đâu!
Nói chưa hết câu, ngưá»i đã khuất trong mà n đêm.
Hai tên hán tá» thấy chá»§ nhân đã bá» chạy liá»n vứt Ä‘uốc chạy tháo thân, bá» mặc tá» thi đồng bá»n.
Không ai đuổi theo.
Quách Bạch Vân gắng đứng thẳng, nhưng khi Ưng Thiên Lý Ä‘i khuất thì ngưá»i hÆ¡i khá»m xuống, báºt ho má»™t trà ng.
Khấu Anh Kiệt vá»™i đến dìu lão, lo lắng há»i :
- Lão nhân gia có sao không?
Quách Bạch Vân nhếch môi cưá»i thảm đạm, sắc mặt lại trắng bệch ra như trước, ôm ngá»±c ho rÅ© rượi.
Lão nói đứt quãng trong cơn ho.
- Không thể... ở lại đây nữa... phải đi nhanh...
Khấu Anh Kiệt há»i :
- Lão tiá»n bối bị thương mà ?
Quách Bạch Vân lắc đầu nói :
- Hắn thì là m gì được... ta chứ? Chỉ tiếc rằng ta bị nội thương quá nặng nên một chiêu “Thụ Ưng Phá Ngạn†vừa rồi chỉ xuất được năm thà nh, nếu không hắn đừng mong toà n mạng!
Lão báºt tiếng ho, thở dà i nói tiếp :
- Tuy váºy nhưng số cao thá»§ chịu được chiêu nà y trên giang hồ không nhiá»u.
Thiết Hải ÄÆ°á»ng có được thuá»™c hạ như thế, chẳng trách gì ôm tham vá»ng bá chá»§ võ lâm!
Khấu Anh Kiệt thấy Quách Bạch Vân cứ khuỵu xuống trong tay mình, việc cấp thiết lúc nà y, nếu không ở lại thì phải nhanh chóng tìm má»™t nÆ¡i dưỡng sức, chà ng há»i :
- Lão tiá»n bối! Bây giá» chúng ta Ä‘i đâu?
Quách Bạch Vân nói :
- Hiá»n Ä‘iệt! Äi lấy ngá»±a Ä‘i!
Khấu Anh Kiệt nói :
- Lão tiá»n bối, để Ä‘iệt nhi cõng lão nhân gia Ä‘i!
Quách Bạch Vân gáºt đầu.
Khấu Anh Kiệt xốc lão nhân lên lưng chạy ra háºu viện vá» phÃa tà u ngá»±a.
“Cá»u Lý Hương†im lìm, tá»±a hồ Ä‘ang chìm và o giấc ngá»§.
Nhưng sự thực không phải thế.
Khi Khấu Anh Kiệt qua khá»i má»™t tiểu viện thì có má»™t tên hoà ng y hán tá» từ trong bóng tối nhảy xổ ra, không nói má»™t lá»i vung Ä‘ao chém xuống đầu chà ng.
Äể bảo toà n tÃnh mạng cho Quách lão nhân là cấp thiết, Khấu Anh Kiệt không nghÄ© ngợi nhiá»u, tay cầm sẵn “Như à đao†vung lên đỡ.
“Choang†má»™t tiếng, tên hán tá» báºt lùi lại, còn chưa kịp trấn tÄ©nh thì ánh Ä‘ao đã lóe lên, tiếng rú vừa phát ra tá»›i cổ đã tắc nghẹn từ đó phun ra má»™t vòi máu, đổ gục xuống chết ngay tại chá»—.
Khấu Anh Kiệt xốc Quách lão nhân lên chạy tiếp.
Nhưng chưa được mấy bước thì lại có thêm ba tên hoà ng y hán tỠxông ra.
Khấu Anh Kiệt định xuất thủ thì nghe Quách Bạch Vân nói :
- Mặc chúng! Cứ chạy đi!
Khấu Anh Kiệt là m theo, gia tăng thân pháp chạy vá» phÃa chuồng ngá»±a.
Ba tên hoà ng y hán tá» thấy đối phương chưa đánh đã chạy, Ä‘á»i nà o chịu bá»?
Chúng vừa hò nhau đuổi theo vừa quát :
- Nộp mạng đây!
|

30-07-2008, 05:02 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TRƯỜNG KIẾM TÆ¯Æ NG TƯ
Hồi 7: Nháºn lá»i á»§y thác
Tác giả: Trần Thanh Vân
Nguồn: Vnthuquan.net
Môn hạ đệ tá» trong Tổng đà n “VÅ© Ná»™i tháºp nhị lệnh†chia thà nh ba hạng, phân biệt bằng mà u áo.
Cao nhất là bá»n mặc y phục mà u lam. Nhưng số nà y rất hạn chế, cả thảy chỉ có tám tên.
Kế đến là bá»n hoà ng y, số nà y có tá»›i bảy mươi hai tên; thân thá»§ thuá»™c hà ng nhị lưu.
Cuối cùng là bá»n cao thá»§ báºn y phục mà u xám, có má»™t trăm linh tám tên.
Tất cả đệ tá» trong Tổng đà n Ä‘á»u do Tổng lệnh chá»§ Thiết Hải ÄÆ°á»ng Ä‘Ãch thân đánh giá phân loại.
Còn việc huấn luyện, số lam y là do Thiết Hải ÄÆ°á»ng phụ trách, hai hạng kia giao cho Ưng Thiên Lý đảm nhiệm.
Việc huấn luyện và phân hạng được tổ chức rất nghiêm ngặt, sau khi đánh giá xong mới phân chức vụ.
Ngoà i cao thá»§ ở Tổng đà n, “VÅ© Ná»™i tháºp nhị lệnh†có hà ng trăm cao thá»§ khác ở mưá»i hai phân đà n, thế lá»±c kể là hùng háºu và o báºc nhất ở vùng biên thùy phÃa bắc, có cả lá»±c lượng ở Quan ngoại.
Hôm nay được tin Quách Bạch Vân tá»›i đây, Ưng Thiên Lý mang theo tám tên hoà ng y hán tá», trong đó bốn tên Ä‘i theo lão, còn bốn tên bố trà canh gác bên ngoà i.
Bá»n nà y quen cáºy thế chá»§, mục thị vô nhân, hà nh hung tà n ác khắp nÆ¡i, tha hồ ức hiếp ngưá»i, ai là m gì được chúng?
Ba tên còn lại Ä‘ang Ä‘uổi theo Khấu Anh Kiệt gồm Äinh Tam, Vương Äại Láºp và Giang Bình, trong đó Äinh Tam là lãnh đội.
Tên nà y ngưá»i thấp lùn, sá» má»™t đôi “Văn xương bútâ€, sở trưá»ng Ä‘iểm huyệt, danh xưng “Lạt Thá»§ Kim Cươngâ€, nghe danh cÅ©ng biết ngưá»i ác độc tà n bạo.
Äinh Tam được Tổng lệnh chá»§ và Ưng Thiên Lý ưu ái trá»ng thị, từ đó cà ng thêm kiêu ngạo.
Äinh Tam dẫn đầu hai tên thá»§ hạ thuá»™c quyá»n, vừa Ä‘uổi theo Khấu Anh Kiệt vừa quát lên :
- Tiểu tỠnộp mạng đây!
Cách năm bước, hắn tung mình phi thân nhảy tá»›i, song bút Ä‘iểm tá»›i háºu tâm Quách Bạch Vân được cõng sau lưng Khấu Anh Kiệt.
Má»™t cao thá»§ cái thế như Quách Bạch Vân, cho dù thân bị trá»ng thương nhưng há để bị má»™t tên nhị, tam lưu dá»… dà ng ám toán?
Khi mÅ©i bút cá»§a Äinh Tam đâm gần tá»›i háºu tâm, lão má»›i quay đầu lại.
Äinh Tam Ä‘ang mừng thầm vì sắp đắc thá»§, chợt thấy Quách lão nhân há miệng phun ra má»™t vòi máu tươi!
Những cao thá»§ thượng thặng Ä‘á»u biết công phu “BÃch Huyết Tiá»…n†lợi hại thế nà o, bởi đó chÃnh là tuyệt chiêu tối háºu!
“BÃch Huyết Tiá»…n†gồm há»—n hợp nguyên khà cá»§a bản thân phát ra nên có uy lá»±c rất lá»›n.
Äinh Tam còn chưa biết mình Ä‘ang gặp nguy hiểm, mà cho dù biết thì vá»›i khoảng cách gần như thế, hắn lại trên đà lao tá»›i muốn tránh cÅ©ng không kịp.
Äang hà há»ng vì sắp lấy mạng đối phương, hắn bá»—ng rú lên, toà n thân báºt ngược lại, bị luồng tiá»…n huyết xuyên thấu qua tâm phế, hồn quy địa phá»§.
Hai tên còn lại là Vương Äại Láºp và Giang Bình thấy váºy không còn hồn vÃa nà o nữa, đứng ngây ngưá»i nhìn thi thể vẫn còn run bắn lên cá»§a cá»§a tên lãnh đội, giữ sao cho khá»i khuỵu xuống ngất Ä‘i, còn nói gì đến chuyện Ä‘uổi theo địch nhân?
Khấu Anh Kiệt không được mục kÃch cảnh tượng bi tráng nà y, vẫn tiếp tục chạy nhanh tá»›i tà u ngá»±a.
Không còn ngưá»i truy Ä‘uổi, Khấu Anh Kiệt dắt “Hắc Thá»§y Tiên†ra khá»i tà u nhảy lên yên, đặt Quách Bạch Vân ngồi phÃa trước mình, giục ngá»±a phi khá»i khách Ä‘iếm.
Ra khá»i thà nh chừng trăm dặm thì phương đông đã á»ng hồng.
Thị trấn đã lùi xa, dân cư thưa thớt dần rồi vắng hẳn.
Lá»t và o má»™t khu rừng thoáng hoạt, Khấu Anh Kiệt ghì cương dừng ngá»±a lại.
Quách Bạch Vân cất giá»ng yếu á»›t nói :
- Chỗ nà y thanh tịnh... được đấy! Xuống ngựa đi!
Khấu Anh Kiệt cẩn tháºn đỡ Quách lão nhân xuống ngá»±a, đặt ngồi dá»±a lưng và o má»™t tảng đá.
Ãnh nắng mai chiếu và o khuôn mặt nhợt nhạt gần như mất hết sức sống cá»§a ông khiến lòng chà ng Ä‘au thắt.
Chà ng ngáºp ngừng nói :
- Lão tiá»n bối...
Thấy mắt chà ng rá»›m lệ, Quách Bạch Vân nở nụ cưá»i héo hon nói :
- Khấu hiá»n Ä‘iệt! Äừng rầu rÄ© thế! Ta gắng sống đến bây giá» là tốt lắm rồi!
Hiá»n Ä‘iệt không thấy đó là kỳ tÃch hay sao?
Nói xong hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i, nét mặt tươi giãn ra đôi chút.
- Ta còn thá»i gian truyá»n mưá»i má»™t chữ khẩu quyết cho cháu, đó má»›i là điá»u kỳ diệu. Lại đây!
Nước mắt chứa chan, Khấu Anh Kiệt nghẹn ngà o há»i :
- Lão nhân gia... không nghĩ gì đến việc sống chết của mình sao?
Quách Bạch Vân ngẩng đầu lên, rung rung chòm râu bạc nói :
- Khấu hiá»n Ä‘iệt! Là m sao mà đến bây giá» cháu vẫn còn chưa hiểu ná»—i lòng ta?
Lão ho khùng khục mấy tiếng, cưá»i nói :
- Sống chết, cảnh ngá»™, duyên pháºn... tất cả Ä‘á»u rất kỳ diệu!
Tới đó, lão chợt đưa tay ôm lấy ngực, ho rũ rượi, hai bà n tay nắm chặt, vẻ mặt vô cùng căng thẳng như đang dốc hết khả năng nội tại để chống đỡ với cái chết.
Một hồi sau, cơn đau dịu bớt, Quách Bạch Vân lấy lại sắc mặt bình thản nói :
- Khấu hiá»n Ä‘iệt! Hãy ghi nhá»› đây! Trong mưá»i má»™t chữ khẩu quyết thì chữ “Minh†là đầu.
Khấu Anh Kiệt đưa tay lau nước mắt, khẽ gáºt đầu.
Quách Bạch Vân lại Ä‘á»c :
- Thiệt để thượng ngạc, nhất ý vị “điệuâ€, Thần du thá»§y phá»§, Hoà n tà vi “Sátâ€, Tâm chú vÄ© bản, Dao kiên vi “Tá»§ngâ€, Huy váºn lưỡng mục, Tần tần xưng “Yếnâ€, Trừng thần ma phục, Khúc tÃch thị “Phánâ€...
Lão Ä‘á»c má»™t thôi những câu không ai hiểu, nà o là “Vô ngã vô nhânâ€, tâm như chỉ thúy...
Trong câu rắc rối như câu sấm ngữ nà y, lão đặc biệt nhấn mạnh mưá»i má»™t chữ là “Minhâ€, “Äiệuâ€, “Sátâ€, “Tá»§ngâ€, “Yếnâ€, “Phánâ€, “Ngưngâ€, “Thácâ€, “Giảoâ€, “Sungâ€, “Chỉâ€, tổng cá»™ng mưá»i má»™t chữ.
Äá»c xong mưá»i má»™t chữ khẩu quyết, Quách Bạch Vân đã hoà n thà nh tâm nguyện lá»›n lao nhất cá»§a mình.
Lão bắt Khấu Anh Kiệt nhắc lại mấy lần nữa, sá»a lại má»™t và i chữ, giảng giải tháºt tưá»ng táºn thấu đáo cho Khấu Anh Kiệt hiểu, sau đó gáºt gáºt đầu tỠý hà i lòng, môi nở cưá»i mãn nguyện, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên.
Mặt trá»i lên, sương tan dần, chim chóc ca hát véo von.
Một ngà y mới lại bắt đầu...
Quách Bạch Vân đưa tay vỗ nhẹ và o vai Khấu Anh Kiệt nói :
- Anh Kiệt! Như váºy là con đã nhá»› kỹ và hiểu được ý nghÄ©a cÅ©ng như cách váºn dụng mưá»i má»™t chữ khẩu quyết. Từ nay con đã thà nh đệ tá» chân truyá»n cá»§a Quách gia rồi!
Khấu Anh Kiệt thấy cổ há»ng mình khô Ä‘i, nghẹn ngà o nói :
- Sư phụ!...
Chà ng quỳ xuống hà nh đại lễ, nhưng mới lạy được một lạy thì Quách Bạch Vân chộp lấy tay nâng chà ng lên.
Mặt lão trở lại nghiêm trang nói :
- Còn Ä‘iá»u nà y nữa, ta dặn con hãy nhá»› cho kỹ!
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu đáp :
- Xin sư phụ truyá»n dạy!
Quách Bạch Vân nói :
- Việc ta truyá»n thụ cho con mưá»i má»™t chữ khẩu quyết đó, nhất thiết không được tiết lá»™ cho bất cứ ai, kể cả sư huynh cá»§a con.
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu :
- Äệ tá» sẽ là m theo lá»i sư phụ dạy bảo.
Quách Bạch Vân nói tiếp :
- Ngay cả nhi nữ của ta cũng thế, không được cho nó biết!
Khấu Anh Kiệt tuy lòng đầy hồ nghi nhưng vẫn gáºt đầu.
Quách Bạch Vân cố nhấc chân lên, nhưng hà nh động quá khó nhá»c, tá»±a hồ đôi chân nặng cả ngà n cân.
Khấu Anh Kiệt vội và ng chạy tới đỡ.
Quách Bạch Vân nhìn chà ng há»i :
- Anh Kiệt! Con thấy võ công sư phụ thế nà o?
Khấu Anh Kiệt trả lá»i không chút do dá»± :
- Thiên hạ vô song!
Quách Bạch Vân lắc đầu nói :
- Trước đây ta cÅ©ng tá»± cho như thế. Nhưng lần nà y gặp Thiết Hải ÄÆ°á»ng...
Lão ôm ngực ho một trà ng, thở dốc mấy hơi lại tiếp :
- Äá»™ng thá»§ vá»›i Thiết Hải ÄÆ°á»ng má»›i biết rằng võ công cá»§a hắn không kém gì ta. Tuy vừa rồi hắn thắng là có má»™t phần thá»§ Ä‘oạn, nhưng sá»± tháºt, ta bị trá»ng thương dưới chưởng hắn, đó không phải là sá»± ngẫu nhiên. Xét vá» tuổi tác, hắn trẻ hÆ¡n sư phụ nhiá»u, sau nà y tất sẽ trở thà nh thiên hạ vô địch! Sau khi ta chết, hắn sẽ cà ng đắc ý, bởi vì khắp thiên hạ, chỉ e hắn không tìm được địch thá»§ nữa rồi!
Khấu Anh Kiệt nhÃu mà y nói :
- Vá»›i má»™t kẻ độc ác tà n bạo như váºy mà toà n võ lâm không ai địch nổi thì chẳng hóa ra thiên hạ đại loạn rồi sao?
Quách Bạch Vân lắc đầu nói :
- Ta còn nói chưa xong. Còn có má»™t ngưá»i...
Khấu Anh Kiệt báºt há»i :
- Sư phụ, ai váºy?
- Quách Bạch Vân cháºm rãi nói :
- Äó là con!
Khấu Anh Kiệt đứng báºt dáºy, kinh hãi kêu lên :
- Äệ tá»?
Quách Bạch Vân gáºt đầu nói :
- Chỉ cần con miệt mà i khổ luyện, chiếu theo mưá»i má»™t chữ khẩu quyết mà nghiá»n ngẫm cho thấu đáo, ngoà i ra còn có thêm má»™t váºt nữa...
Nói tới đó, lão nhấc chân phải lên chỉ và o ống chân bảo :
- Cởi ra!
Khấu Anh Kiệt là m theo, cởi dây buộc túm ống quần của Quách Bạch Vân, thấy có một mảnh lụa trắng buộc chặt và o ống chân.
Trên môi Quách Bạch Vân chợt thoáng hiện nụ cưá»i.
Lão cố sức cúi mình xuống cởi mảnh lụa ra.
Mỗi động tác của lão nhân thể hiện muôn và n đau đớn.
Khấu Anh Kiệt liá»n già nh lấy là m giúp.
Chà ng tháo xong mảnh lụa, Quách Bạch Vân lại bảo :
- Mở nó ra!
Sau khi mở tấm lụa đặt trước mặt Quách Bạch Vân, Khấu Anh Kiệt rất đỗi ngạc nhiên.
Trong đó không ghi chép hình vẽ chiêu thức võ há»c thượng thừa, cÅ©ng không phải địa đồ chỉ dẫn nÆ¡i cất giấu bảo váºt như chà ng nghÄ© mà chỉ đơn giản là bức tranh vẽ đà n lý ngư hà ng trăm con đùa giỡn trên sóng!
Ãnh nắng chiếu xuống mặt nước trong veo, đà n cá và ng bÆ¡i lá»™i tung tăng, trông vô cùng sinh động!
Vá» mặt nghệ thuáºt, phải thừa nháºn đó là má»™t bức tranh kiệt tác.
Quách Bạch Vân nhìn bức tranh, thần tình lão tá» ra rất kÃch động, đầy ưu ái như thể đó là váºt rất yêu quý cá»§a mình.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải là váºt rất đáng giá lão má»›i phải giấu kỹ trong ngưá»i má»™t cách cẩn máºt như thế.
Má»™t lúc, lão nhìn Khấu Anh Kiệt há»i :
- Ta muốn nghe nháºn xét cá»§a con vá» bức tranh nà y.
Trước đây Khấu Anh Kiệt từng há»c chữ, Ä‘á»c sách, sau nghá» văn không thà nh má»›i chuyển sang nghá» võ, nhưng chà ng vẫn có lòng say mê nghệ thuáºt.
Việc bá» ra suốt má»™t năm trá»i để săn cho được “Hắc Thá»§y Tiên†đã chứng minh Ä‘iá»u đó.
Nhưng trong trưá»ng hợp nà y, Khấu Anh Kiệt chẳng còn lòng dạ nà o mà cảm nháºn nghệ thuáºt.
Khi nghe há»i, chà ng Ä‘oán rằng trong bức tranh chắc có chứa đựng sá»± huyá»n diệu nà o đó nên cúi xuống chăm chú nhìn.
Lúc đó chà ng má»›i tháºt sá»± bị bức tranh thu hút.
Má»™t lúc sau Quách Bạch Vân lại há»i :
- Anh Kiệt! Con nói cảm nháºn cá»§a mình xem!
Khấu Anh Kiệt trả lá»i :
- Ở Trung Nguyên, chỉ có Hoà ng Hà má»›i có giống cá chép và ng nà y sinh sống, hÆ¡n nữa, mà u nước trong bức tranh có sắc và ng, theo đệ tá» nháºn xét thì xuất xứ cá»§a bức tranh là ở Hoà ng Hà .
Quách Bạch Vân gáºt đầu :
- Nói tiếp đi!
- Mà u nắng đã bắt đầu nhạt, như váºy thá»i gian chừng giữa giá» thân và dáºu, tức thá»i khắc tiếp giáp giữa tÄ©nh và động...
Quách Bạch Vân chăm chú nhìn chà ng, há»i :
- Còn gì nữa?
Khấu Anh Kiệt lại nhìn lên bức tranh, lúc sau má»›i trả lá»i :
- Dòng nước ở đây không chảy cùng chiá»u mà giống như nÆ¡i nước xoáy, và đúng chỉ những nÆ¡i đó má»›i táºp trung nhiá»u cá như váºy, và cả trăm con lý ngư, má»—i con có má»™t tư thế khác nhau...
Ãnh mắt Quách Bạch Vân thoáng nét cưá»i.
- Còn gì nữa không?
Khấu Anh Kiệt nhìn lúc nữa rồi lắc đầu đáp :
- Äệ tá» không phát hiện được gì thêm.
Quách Bạch Vân gáºt đầu nói :
- Như thế đã quý lắm rồi! Bây giỠcon hãy cuốn lại đi!
Khấu Anh Kiệt cuốn tấm lụa lại trao cho Quách Bạch Vân.
Lão ngăn lại nói :
- Con hãy giữ lấy. Tình sư đồ, lúc lâm chung ta chỉ có váºt nà y tặng con thôi.
Lẽ ra phải có hai cái...
Lòng Khấu Anh Kiệt đau thắt, mắt nhòa lệ.
Chà ng cầm lấy tay sư phụ, thấy bà n tay đã lạnh dần, biết thá»i gian chẳng còn lại bao nhiêu nữa...
Lão ngừng một lúc, lại nói :
- Bức tranh “Lý Ngư Giỡn Sóng†nà y là má»™t bảo váºt cá»§a võ lâm. Ngưá»i biết vá» nó không nhiá»u, nhưng bất cứ ai đã biết Ä‘á»u tìm má»i cách tranh Ä‘oạt. ChÃnh vì lý do nà y mà biết ta đã bị thương, Thiết Hải ÄÆ°á»ng huy động nhân thá»§ tìm cho bằng được.
Khấu Anh Kiệt định nói gì nhưng Quách Bạch Vân đưa tay ngăn lại, nói tiếp :
- Äá»™ng tác cá»§a trăm con lý ngư, đó chÃnh là má»™t loại võ công, nhưng không phải ai cÅ©ng tham ngá»™ được. Võ công nà y gá»i là “Ngư Long Bách Biếnâ€. Năm trăm năm trước có má»™t vị kỳ nhân gá»i là Kim Long Lão Nhân đã sáng tạo ra trăm chiêu thần công nà y, cho đến nay vẫn được coi là cổ kim tuyệt há»c.
Khấu Anh Kiệt buá»™t miệng há»i :
- “Ngư Long Bách Biến�
- Không sai! “Ngư Long Bách Biếnâ€... Con đã nghe câu “Lý Ngư Diệc Long Môn†bao giá» chưa?
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu :
- Dạ, đệ tỠcó nghe.
à võ há»c nà y thoát thai từ giai thoại đó, những tư thế huyá»n diệu cá»§a “Lý Ngư Diệc Long Môn†để hóa rồng. Con nháºn ra tư thế cá»§a chúng là rất huyá»n diệu, đúng không?
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu :
- Dạ!
Quách Bạch Vân nhắm mắt lại rồi má»›i cháºm rãi nói :
- Lúc Kim Long Lão Nhân vẽ bức tranh nà y đã đúc kết tà i năng và trà tuệ cá»§a mình và o đầu ngá»n bút, những tư thế động tác Ä‘á»u được tạo ra từ má»™t tư duy võ há»c thiên tà i, chỉ tiếc rằng...
Khấu Anh Kiệt nhÃu mà y há»i :
- Sư phụ sao thế? Chẳng lẽ lão nhân gia còn chưa có thá»i gian tham ngá»™ võ há»c trong bức tranh nà y?
Quách Bạch Vân gáºt đầu :
- Con Ä‘oán rất đúng! Tháºt khó tin nhưng ta đã giữ nó suốt cả cuá»™c Ä‘á»i mà chỉ má»›i tham ngá»™ nó chưa đầy má»™t tháng... Nếu nghiên cứu thêm má»™t thá»i gian nữa, Ãt ra là đã có thân pháp huyá»n diệu hÆ¡n nhiá»u, không đến ná»—i bị thương bởi tay Thiết Hải ÄÆ°á»ng đâu!
Khấu Anh Kiệt thấu hiểu ná»—i Ä‘au thương và niá»m nuối tiếc cá»§a sư phụ, cúi đầu không nói gì.
Quách Bạch Vân hÃt sâu và o má»™t hÆ¡i, giá»ng trở nên rắn rá»i hÆ¡n :
- Thôi chuyện đã qua không bà n tá»›i nữa. Con hãy cất kỹ bức tranh và cố công tham ngá»™ nó. Khinh công thân pháp trong bức tranh nà y, kết hợp vá»›i mưá»i má»™t chữ khẩu quyết sẽ là m cho con trở thà nh vô địch thiên hạ! Nhưng lưu ý má»™t Ä‘iá»u là không được chưng ra vá»›i bất cứ ngưá»i nà o khác, bởi Ä‘iá»u đó sẽ dẫn đến há»a sát thân trước khi con đạt được thà nh tá»±u.
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu.
Quách Bạch Vân bảo :
- Con hãy buộc và o chân như sư phụ cho an toà n.
Khấu Anh Kiệt y lá»i là m theo.
Lẽ ra được váºt võ lâm chà bảo, chà ng nên vui thÃch má»›i phải nhưng vì đứng trước tình cảnh bi đát cá»§a sư phụ, chà ng chỉ thấy đớn Ä‘au và thương cảm, là m những việc Quách Bạch Vân sai bảo không chút hứng thú gì.
ChỠKhấu Anh Kiệt buộc kỹ tấm lụa và o ống chân, Quách Bạch Vân lại nói :
- Ta vừa bảo rằng đáng ra có hai váºt cho con, có biết đó là váºt gì không?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu.
- Thá»±c ra đó không phải váºt mà là má»™t ngưá»i...
Khấu Anh Kiệt kinh dị thốt lên :
- Má»™t ngưá»i?
- Phải, má»™t ngưá»i. Äó là ngưá»i mà sư phụ yêu quý nhất trong Ä‘á»i, và sư phụ đã quyết định gả cho con!
Khấu Anh Kiệt há hốc mồm miệng vì kinh ngạc.
Äiá»u đó quá kỳ lạ, quá bất ngá», không sao lưá»ng trước được! Tháºm chà chà ng chưa kịp hiểu ra ý nghÄ©a cá»§a câu đó.
Quách Bạch Vân nói tiếp :
- Chỉ tiếc rằng ta đã đánh rơi mất pho tượng của nó, nếu không thì con có thể thấy dung mạo nó, nhất định con sẽ yêu nó!
Thá»±c ra trước đó mấy lần Khấu Anh Kiệt đã định đưa chiếc bình ngá»c chứa pho tượng cho Quách Bạch Vân nhưng vì tình hình không cho phép, tất cả những Ä‘iá»u ông muốn nói Ä‘á»u vô cùng quan trá»ng nên mấy lần chà ng định lấy ra mà vẫn để nguyên.
Lúc nà y nghe Quách Bạch Vân nói thế, chà ng liá»n lấy chiếc bình ngá»c cất kỹ mấy hôm nay, hai tay đưa lên nói :
- Sư phụ nói có phải là váºt nà y không?
Quách Bạch Vân sững ngưá»i nhìn chiếc bình má»™t lúc rồi má»›i đưa tay ra cầm lấy, kinh dị há»i :
- Con... con được nó ở đâu váºy?
Khấu Anh Kiệt kể lại trưá»ng hợp mình nhặt được.
Quách Bạch Vân vô cùng mừng rỡ, tay run run mở nắp bình lấy pho tượng ra, mân mê pho tượng trong tay vẻ nâng niu nói :
- Không sai! Pho tượng nà y năm xưa chÃnh tay ta khắc nó. Anh Kiệt xem nà y, nhi nữ Thái Linh cá»§a ta... Tiểu Linh cá»§a ta... đẹp không?
Khấu Anh Kiệt thấp giá»ng nói :
- Sư phụ! Äồ nhi đã xem rồi. Cô ấy rất đẹp.
Quách Bạch Vân vá»™i há»i :
- Con không yêu nó ư?
Khấu Anh Kiệt lúng túng đáp :
- Dạ không...
Quách Bạch Vân cả mừng nói :
- Váºy là con yêu nó?
- Äồ nhi...
Quách Bạch Vân cưá»i rạng rỡ nói :
- Äó má»›i gá»i là duyên pháºn! Không ngá» chiếc bình nà y lại do con nhặt được.
Việc nà y không phải ngẫu nhiên mà chÃnh là ý trá»i đó!
Khấu Anh Kiệt luống cuống không biết nói gì.
Quách Bạch Vân nhìn chà ng nói :
- Anh Kiệt! Con có biết chiếc bình nà y chứa đựng Ä‘iá»u huyá»n diệu gì không?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu :
- Con không biết.
- Váºy thì sư phụ nói cho con rõ. Nếu ai là chá»§ sở hữu cá»§a chiếc bình nà y thì cÅ©ng là vị hôn phu cá»§a Thái Linh, con rể cá»§a sư phụ!
Khấu Anh Kiệt mặt đỠbừng, lúng túng nói :
- Sư phụ! Cái đó... con sợ rằng... mình không xứng...
Quách Bạch Vân cắt ngang :
- Äừng từ chối nữa! Sư phụ đã quyết định rồi. Äó cÅ©ng là ý nguyện cuối cùng cá»§a ta lúc lâm chung. Hãy cầm lấy Ä‘i!
- Sư phụ...
Khấu Anh Kiệt nói rồi rụt rè cầm lấy chiếc bình, trong lòng chà ng lúc ấy rất khó tả, chỉ là không có nỗi vui mừng.
Quách Bạch Vân gáºt đầu nói :
- Thái Linh hãy còn là con ngựa hoang, bướng bỉnh, ngạo nghễ. Nhưng nếu khi đã thuần sẽ thà nh ngựa quý...
Nói tới đó chợt ôm ngực ho dữ dội, miệng trà o ra một bãi huyết.
Khấu Anh Kiệt hốt hoảng ôm lấy ông nói :
- Sư phụ...
Quách Bạch Vân lắc đầu, nói tiếp :
- Con đối vá»›i nó cần kiên nhẫn má»™t chút, cÅ©ng giống như ngươi đã kiên trì theo Ä‘uổi “Hắc Thá»§y Tiên†suốt má»™t năm trá»i váºy. Không những việc nà y mà những việc khác trong Ä‘á»i, nếu muốn thà nh công thì cần kiên trì và nhẫn nại, và cư xá» sao cho xứng đáng là má»™t báºc đại trượng phu.
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu nói :
- Äồ nhi xin ghi khắc và nguyện là m theo lá»i dạy bảo cá»§a sư phụ!
Quách Bạch Vân sai Khấu Anh Kiệt sá»a sang lại y phục cho mình rồi đặt nằm xuống.
Thấy tình cảnh, Khấu Anh Kiệt biết sư phụ đã không còn bao nhiêu hơi sức nên lòng vô cùng đau xót, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Quách Bạch Vân nói tiếp :
- Sau khi... ta chết...
Hình như có má»™t váºt gì chặn lấy cổ là m ông nghẹn lại, muốn nhổ ra mà không được.
Ông cầm lấy tay Khấu Anh Kiệt, cố nói :
- Ta chết rồi... không được... không được...
Bà n tay đang nắm cổ tay Khấu Anh Kiệt bỗng xuôi đi.
Chà ng thất kinh nhìn xuống, bá»—ng rã rá»i khi thấy đầu sư phụ ngoẹo Ä‘i, đưa tay sá» mÅ©i má»›i biết rằng đã tuyệt khÃ.
Như bị sét đánh ngang đầu, Khấu Anh Kiệt gục xuống thi thể Quách Bạch Vân vừa khóc vừa gá»i thống thiết :
- Sư phụ! Sư phụ...
Những ká»· niệm Ãt á»i nhưng vô cùng chân thiết, sống động hiện lên trong ký ức cá»§a chà ng.
Tuy thá»i gian tiếp xúc nhau quá Ãt, nhưng tình cảm được xây dá»±ng má»™t cách tá»± nhiên và khăng khÃt rất nhanh, bây giá» chà ng đối vá»›i ông còn hÆ¡n những ngưá»i thân thiết nhất.
Nay ngồi trước thi thể cá»§a ân sư giữa rừng sâu vắng vẻ, cà ng lúc, chà ng cà ng thấm thÃa ná»—i Ä‘au và sá»± cô độc khi mất mát ngưá»i thân...
Rất lâu sau chà ng mới bình tĩnh lại.
Nhá»› lại những lá»i dặn dò cá»§a ân sư trước lúc lâm chung, chà ng chợt nhá»› câu ông bá» dở giữa chừng :
- Sau khi ta chết, không được...
Không được gì?
Bây giỠchà ng đã biết rõ thân thế của sư phụ.
Lão nhân gia là Quách Bạch Vân, Trang chá»§ “Bạch Mã sÆ¡n trang†ở Cao Lan tiếp giáp vá»›i Hưng Long SÆ¡n, có má»™t nữ nhi và hai đệ tá».
Chà ng chỉ biết nhi nữ của sư phụ tên là Quách Thái Linh nhưng không biết gì vỠhai vị sư huynh cả.
Khấu Anh Kiệt còn biết rằng Quách Bạch Vân rất cưng chiá»u nữ nhi mình nên Quách Thái Linh đâm ra Ä‘á»ng đảnh, ương bướng.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên ông cÅ©ng biết Ä‘iá»u nà y nhưng không nỡ quản chế nghiêm khắc cô ta, chỉ hy vá»ng sẽ có ngưá»i thay mình là m việc đó, và ngưá»i nà y là rể quý cá»§a ông.
Khấu Anh Kiệt là m sao ngỠđược rằng việc đó bây giá» chÃnh mình phải đảm nhiệm?
Äối vá»›i hai đệ tá», tuy Quách Bạch Vân không nói nhiá»u nhưng cÅ©ng tỠý bất mãn vá»›i há», đó là lý do mà ông không truyá»n thụ võ công cá»§a bổn môn.
Ngay lúc đó Khấu Anh Kiệt đã hiểu rằng mình đã dấn bước quá sâu và o chốn giang hồ, từ nay trách nhiệm cá»§a chà ng đối vá»›i bổn môn, đối vá»›i Quách gia cÅ©ng như vá»›i võ lâm sẽ rất nặng ná».
Nhưng ân sư như núi, là m sao chà ng có thể từ nan?
Trước hết, chà ng quyết định đưa thi thể Quách Bạch Vân vỠ“Bạch Mã sÆ¡n trangâ€, quê hương cá»§a ông.
Chà ng liá»n ôm lấy thi thể sư phụ Ä‘i ra khá»i khu rừng.
Ôm thi hà i lạnh ngắt trong tay, Khấu Anh Kiệt cà ng thấy lòng đau như thắt, thấy rằng mình có lỗi rất lớn với ân sư.
Trong lòng nặng trĩu, chà ng tự nhủ :
- Vì nóng lòng truyá»n thụ võ công cho mình nên sư phụ má»›i chết nhanh như thế, đại ân nà y biết lấy gì mà đá»n đáp?
Lúc còn sống, lão nhân gia uy danh hiển hách, má»™t kẻ lừng danh giang hồ như Thiết Hải ÄÆ°á»ng còn nể sợ mưá»i phần, nay phải hạ trưá»ng bi thảm như thế, đáng háºn thay!
Khi đặt thi thể ân sư xuống để Ä‘i lên ngá»±a, chà ng chợt phát hiện thấy trong túi ông có mấy váºt, lấy ra thấy gồm pho sách khá dà y độ trăm trang, ngoà i bìa viết :
“Việt nữ kiếm thuáºt nghiên táºp tân biênâ€.
Bên dưới còn một hà ng chữ nhỠhơn :
“Lá»… váºt tặng Thái Linh nhân sinh nháºt lần thứ hai mươi mốtâ€.
Qua đó đủ thấy Quách Bạch Vân yêu ái nữ thế nà o!
Khấu Anh Kiệt không nghe sư phụ nói đến pho sách nà y nên gấp lại.
Ngoà i ra còn có má»™t cái tráp bằng gá»— đà n hương được niêm kÃn.
Khấu Anh Kiệt mở ra xem, thấy trên mặt há»™p có chuá»—i hạt châu mà u Ä‘en huyá»n, má»—i hạt to bằng đầu ngón tay, hiển nhiên giá trị rất lá»›n.
Trong há»™p gồm rất nhiá»u ngá»c trai châu báu, có tá»›i hà ng trăm viên lá»›n nhá» khác nhau, viên nhá» cÅ©ng bằng ngón tay út, viên to bằng cỡ mắt rồng, phát ra ánh hà o quang rợp mắt.
Trong đó có má»™t viên ngá»c phỉ thúy rất lá»›n chạm hình con lạc đà được bá» trong má»™t há»™p nhá» rất cẩn tháºn, dưá»ng như lệnh phù cá»§a Quách Bạch Vân, vì thế trên giang hồ thưá»ng gá»i ông là “lão nhân cưỡi lạc đà â€
Khấu Anh Kiệt từng kinh doanh vá»›i Ma Thiên Lịch nên biết rõ giá trị cá»§a số châu ngá»c nà y, ước tá»›i mấy chục vạn lạng.
Chà ng niêm phong lại như cũ rồi cất tất cả và o túi mình.
Quách Bạch Vân chết đột ngá»™t không dặn Khấu Anh Kiệt xá» lý thế nà o vá»›i pho sách và số tà i sản nà y, chà ng chỉ còn cách mang tất cả đến “Bạch Mã sÆ¡n trang†giao táºn tay ái nữ cá»§a ông là Quách Thái Linh.
Lát sau, Khấu Anh Kiệt đã ngồi trên lưng “Hắc Thá»§y Tiênâ€, ôm thi thể Quách Bạch Vân phÃa trước, giục ngá»±a phóng Ä‘i.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chà ng không quay lại Tứ Lang Thà nh vì sợ thá»§ hạ cá»§a Thiết Hải ÄÆ°á»ng và Ưng Thiên Lý còn bố trà ở đó mà nhằm hướng Hưng Long SÆ¡n.
Phi một mạch đến tối ước được sáu bảy trăm dặm, Khấu Anh Kiệt ghé và o một thị trấn mua một cỗ quan tà i, vái liệm bỠthi thể sư phụ và o rồi xếp lên lưng ngựa, tiếp tục cuộc hà nh trình.
|

30-07-2008, 08:51 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TRƯỜNG KIẾM TÆ¯Æ NG TƯ
Hồi 8: Ngá»c Quan Âm
Tác giả: Trần Thanh Vân
Nguồn: Vnthuquan.net
Tần Châu là má»™t trấn lá»›n thuá»™c tỉnh Cam Túc, dân cư đông đúc, buôn bán trù phú, phong cảnh hữu tình, có nhiá»u chùa chiá»n đình miếu.
Có câu rằng: “Muốn phát tà i thì đến Cam Kinh, muốn hưởng thụ thì tá»›i Tần Châuâ€, đủ thấy đây là nÆ¡i phong lưu, hà o hoa đến đâu.
Nơi đây có những trại ngựa lớn nhất vùng, cũng là nơi tổ chức đua ngựa hà ng năm quy tụ hầu hết anh tà i từ bốn phương tám hướng vỠđây.
Có thể coi hội đua ngựa ở Tần Châu là Trại mã hội lớn nhất toà n quốc.
Và o những ngà y đó, cả trấn vô cùng náo nhiệt giống như ngà y lễ lớn.
Hôm đó còn hai ngà y nữa má»›i chÃnh thức bước và o cuá»™c Ä‘ua nhưng ngưá»i từ các nÆ¡i đã đổ vỠđông như há»™i.
Chẳng những các khách Ä‘iếm, phòng trá» lá»›n nhá» không còn má»™t chá»— trống mà hà ng chục ngôi lá»u dá»±ng tạm để đón khách viá»…n phương trong dịp nà y, ngưá»i cÅ©ng cháºt nÃch.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên thá»i gian đó việc buôn bán phát tà i, nhất là nghá» buôn ngá»±a, đôi khi gặp con ngá»±a tốt, chỉ cần sang tay, thương lái đã kiếm được mấy ngà n lạng, bằng bá» công là m quần quáºt cả năm.
Trại ngá»±a nhiá»u, há»™i Ä‘ua lá»›n, đương nhiên ở Tần Châu có nhiá»u ngưá»i rất sà nh sá»i vá» ngá»±a.
Trong số nà y, nổi báºt là Chu Giang, hiệu xưng “Há»a Nhãnâ€.
ÄÆ°á»£c mệnh danh như váºy là vì suốt mấy mươi năm trong nghá» buôn bán ngá»±a, Chu Giang có nhãn quang hết sức tinh tưá»ng.
Vẻ ngoà i hắn không có gì đặc biệt, tháºm chà diện mạo rất khó coi vá»›i bá»™ mặt dà i thượt như mặt ngá»±a, đôi mắt tam giác thỉnh thoảng ánh lên những tia gian giảo và nụ cưá»i xu nịnh hầu như thưá»ng trá»±c trên môi.
Ba mươi năm theo nghá», từ má»™t tên tiểu kỵ, nay có thể coi “Há»a Nhãn†Chu Giang là tay cá»± phú.
Äặc biệt hắn nhìn ngá»±a không bao giá» nhầm lẫn.
Năm lần Ä‘ua ngá»±a gần đây nhất, trong số năm con Ä‘oạt vương miện vá» nhất cuá»™c Ä‘ua thì đã có ba con được Chu Giang nhìn ra và tìm mua rồi bán lại cho ngưá»i Ä‘ua, hoặc số tiá»n quá lá»›n thì là m nhiệm vụ môi giá»›i.
Ngưá»i ta nói rằng: nếu ai muốn vá» nhất cuá»™c Ä‘ua thì hãy tìm đến “Há»a Nhãn†Chu Giang, nhá» hắn tìm giúp!
Má»™t khi được Chu Giang đánh giá là ngá»±a tốt, tá»± nhiên giá trị cá»§a nó tăng gấp nhiá»u lần.
Trong há»™i Ä‘ua nà y ngoà i những ngưá»i ứng thÃ, phần đông là khán giả, nhưng cÅ©ng có má»™t số ngưá»i đến đây tìm mua ngá»±a tốt, và không Ãt ngưá»i tìm đến Chu Giang.
Nhá» thế mà trong thá»i gian mấy ngà y há»™i Ä‘ua, tiá»n chảy và o túi tên lái ngá»±a nà y như nước.
Lần nà y Chu Giang cũng đã nhìn ra một con bảo mã.
Äó là con tuấn mã lông Ä‘en tuyá»n, trên cổ có má»™t khoang trắng nhá».
Gá»i nó là “tuấn mã†thì không thá»a đáng, vì trông nó không đẹp.
Do vừa vượt qua quãng đưá»ng trưá»ng, có lẽ nhiá»u ngà n dặm nên dáng vẻ mệt má»i, toà n thân nó dÃnh đầy bụi đất, nhìn qua không biết là mà u Ä‘en hay mà u hồng nữa.
“Há»a Nhãn†dùng tá»›i năm cháºu nước cá» rá»a sạch sẽ, nó má»›i khôi phục lại nguyên dạng.
Äúng là tuấn mã.
Không, nên gá»i “Thần câu†thì đúng hÆ¡n.
“Há»a Nhãn†Chu Giang tỠý hà i lòng.
Suốt thá»i gian chừng má»™t tuần trà , hắn nhìn con ngá»±a không rá»i mắt.
Trong tà u chỉ có má»™t con ngá»±a nhưng có tá»›i hai ngưá»i xem.
Ngoà i “Há»a Nhãn†Chu Giang ra còn có tên tiểu kỵ trong “Trưá»ng Hưng khách Ä‘iếm†là Cái Tam.
Vì chá»§ nhân cá»§a con hắc mã trá» lại trong “Trưá»ng Hưng khách Ä‘iếm†nên phải nhá» Cái Tam má»›i được.
Cái Tam dắt ngá»±a ra khá»i tà u, đương nhiên là phải giấu chá»§ nhân. Vá»›i niệm con ngá»±a đáng giá bạc vạn, cần phải kiểm tra tháºt cẩn tháºn má»›i xác định đầy đủ giá trị cá»§a nó.
Xem một lúc, Cái Tam nói :
- Thế nà o? Chu gia, hãy nói câu gì đi chứ?
Chu Giang chỉ áºm ừ không đáp, đôi mắt đã đỠcá»§a hắn cà ng đỠhÆ¡n, không rá»i khá»i con ngá»±a, nhÃu mà y, chừng như Ä‘ang toan tÃnh Ä‘iá»u gì.
Cái Tam giục :
- Chu gia! Nói Ä‘i má»™t lá»i chứ? Vị khách quan nà y rất khó tÃnh, nếu biết tôi dắt trá»™m ngá»±a ra khá»i tà u thế nà y chỉ e ngay cả chá»— đội nón cÅ©ng không giữ nổi đâu!
Hiển nhiên đó là luáºn Ä‘iệu vòi tiá»n.
Chu Giang lỠđi, nói :
- Äúng là ngá»±a quý!
Cái Tam há»i :
- Như váºy là Chu gia vừa ý rồi ư?
Nếu việc mua bán hoà n tất, đương nhiên giá cả rất lá»›n, khi đó Chu Giang bá» túi cả ngà n lạng, chà Ãt hắn cÅ©ng thà cho mươi lạng, đó là chưa nói tiá»n thưởng từ phÃa chá»§ nhân, là m sao hắn không cao hứng?
Thấy tên lái ngá»±a không trả lá»i, hắn lại há»i :
- Chu gia! Ngà i định trả giá bao nhiêu?
“Há»a Nhãn†Chu Giang đáp :
- Còn phải xem chủ nhân ra giá trước mới biết được.
Cái Tam tỠvẻ sốt ruột :
- Nhưng có thể áng chừng bao nhiêu là mua được chứ? Äến má»™t ngà n lạng bạc không?
Chu Giang không trả lá»i mà lại há»i :
- Chủ ngựa là m nghỠgì?
Cái Tam lắc đầu :
- Cái đó... tôi không há»i.
- Ngưá»i đó mang há» gì?
- Há» Khấu... ở đây rất Ãt gặp ngưá»i có há» như thế.
- Già hay trẻ?
- Còn trẻ. Chỉ mới hăm ba hăm bốn tuổi thôi!
“Há»a Nhãn†Chu Giang sá»ng sốt há»i :
- Còn trẻ váºy thôi sao?
Hắn nghĩ thầm :
- Má»›i trẻ tuổi như thế mà là chá»§ nhân cá»§a con thần câu đáng giá hà ng vạn lạng nà y, quả là diá»…m phúc. Nhưng kể cÅ©ng thưá»ng tình. Những báºc vương tôn quý tá» thì muốn gì mà chẳng có?
Trẻ tuổi thì cà ng tốt chứ sao? Việc mặc cả, ngã giá sẽ dá»… dà ng hÆ¡n. Ngưá»i lá»›n tuổi thưá»ng keo kiệt, hÆ¡n nữa há» hiểu rõ giá trị con ngá»±a cá»§a mình, khó mà lừa được!
Cái Tam bổ sung thêm :
- Äó là má»™t vị tang khách.
Chu Giang nhÃu mà y há»i :
- Nghĩa là sao?
Cái Tam giải thÃch :
- NghÄ©a là có tang ấy mà ! Hắn chở theo má»™t cá»— quan tà i, nghe nói đến Cao Lan. Vì sợ thi thể bị há»ng nên vừa Ä‘i tìm hòa thượng ở Phất Tháp tá»± để xá» lý.
Chu Giang nói :
- Thì ra là váºy... Nguyên hắn là ngưá»i có hiếu...
Cái Tam lại nói :
- Nhưng hắn rất khó tÃnh. Từ Phất Tháp tá»± trở vá» xong, hắn cứ đóng chặt cá»a phòng như má»™t vị cô nương váºy! Muốn ăn uống gì cÅ©ng sai mang và o phòng...
Chu Giang khoát tay bảo :
- Äi! Dẫn ta đến gặp hắn!
Cái Tam sợ sệt nói :
- Trong phòng còn có má»™t cá»— quan tà i đựng ngưá»i chết Ä‘en sì, hãi lắm!
Chu Giang cưá»i nói :
- Ngưá»i ta nói “gặp đám ma thì phất, gặp đám cưới thì xuiâ€. Thấy quan là phát tà i, việc gì phải sợ?
Thá»±c ra Cái Tam nói thế để vòi vÄ©nh thêm, chứ thá»±c ra hắn đâu có sợ? Nghe nói váºy liá»n cưá»i “hÃch hÃch†há»i :
- Chu gia, váºy là xem như việc mua bán thà nh công được tám phần rồi?
Chu Giang đi guốc trong bụng hắn, lầm bầm :
- Bớt miệng đi! Xong việc ta nhớ còn ngươi là được!
Nói xong phóng và o mông Ä‘Ãt Cái Tam má»™t cước.
Tên tiểu kỵ ngoác miệng cưá»i, láºp tức dẫn tên lái ngá»±a xuyên qua má»™t dãy hà nh lang tá»›i háºu viện.
Khu vá»±c nà y phòng ốc cháºt hẹp, biệt viện tối tăm.
CÅ©ng không thể trách được Ä‘iếm gia, đã mang theo má»™t cá»— quan tà i thì mấy khi được hoan nghênh? Ngưá»i ta dà nh cho má»™t phòng là đã tốt lắm rồi!
Cá»a phòng đóng chặt, trên cà i má»™t băng giấy mấy chữ :
“Có tang không tiếp kháchâ€.
Nét bút còn chưa khô, chắc mới được dán lên.
Cái Tam Ä‘i trước, quay lại há»i :
- Chu gia xem thế nà o? Có nên và o không?
“Há»a Nhãn†Chu Giang không đáp, cất tiếng ho khan rồi bước tá»›i gõ và o cá»a “bịch bịch†hai tiếng, há»i :
- Khấu gia có nhà không?
Không có tiếng trả lá»i.
Chu Giang nhÃu mà y, định gõ tiếp thì chợt thấy cá»a phòng mở ra.
Má»™t ngưá»i mặc áo tang, bịt khăn chế đứng ngay trước cá»a.
Cái Tam nói không sai, đó là một thiếu niên chỉ mới hai ba hăm bốn tuổi, diện mạo rất tuấn tú.
Chu Giang chắp tay há»i :
- Ngà i có phải là Khấu gia không?
Thiếu niên đáp :
- ChÃnh phải. Các hạ là ai?
Tên lái ngá»±a đáp cưá»i vồn vã đáp :
- Tại hạ là Chu Giang, có việc nà y muốn đến thương lượng với Khấu gia. Có thể và o phòng được không?
Thiếu niên hÆ¡i nghi ngại, nhưng vẫn gáºt đầu đáp :
- Nếu Chu huynh không kiêng kỵ thì xin má»i.
Nói xong chỉ tay má»i khách.
Chu Giang quay lại khẽ bảo tiên điếm tiểu kỵ :
-Ngươi Ä‘i Ä‘i! Nhá»› chăm sóc con ngá»±a cho cẩn tháºn!
Cái Tam “Dạ†một tiếng chạy đi.
Chu Giang bước theo thiếu niên và o phòng.
Äối diện vá»›i cá»a phòng ở sát tưá»ng có má»™t cá»— quan tà i lá»›n sÆ¡n Ä‘en để trên giá gá»—, giữa bà n cúng khói hương nghi ngút đặt linh vị vá»›i hà ng chữ :
“Tiên sư Quách công chi linh vịâ€.
Hai bên thắp hai ngá»n nến, nhá»±a chảy xuống thà nh vệt dà i như ngấn nước mắt.
Thiếu niên chỉ tay và o bộ bà n nhỠkê ở góc phòng nói :
- Má»i ngồi!
Hai ngưá»i ngồi đối diện nhau.
Chu Giang chăm chú quan sát thiếu niên má»™t lúc má»›i mở lá»i :
- Khấu gia có thể cho biết đại danh không?
Thiếu niên đáp :
- Tại hạ là Khấu Anh Kiệt.
Phải, thiếu niên chÃnh là Khấu Anh Kiệt, trong quan tà i tất là thi thể cá»§a sư phụ Quách Bạch Vân.
Chà ng cÅ©ng nhìn Chu Giang dò xét, xem có phải đối phương là ngưá»i cá»§a “VÅ© Ná»™i tháºp nhị lệnh†bám theo mình không. Nhưng qua ánh mắt và dáng Ä‘iệu thì Ä‘oán rằng ngưá»i nà y võ công không cao, vì thế cảm thấy yên tâm.
- Các hạ đến đây có việc gì thì hãy nói Ä‘i. Tại hạ Ä‘ang phục hiếu nên không tiện nói nhiá»u.
- Dạ dạ!
Chu Giang lại ho khan má»™t tiếng rồi cưá»i nói :
- Ngà y kia là chÃnh thức bước và o há»™i Ä‘ua ngá»±a rồi, chắc Khấu gia cÅ©ng có nghe nói tá»›i?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp :
- Tại hạ không nghe nói.
Chu Giang ngạc nhiên nghĩ thầm :
- Lá»… há»™i trá»ng đại như thế, là m sao có ngưá»i ở ngay Tần Châu mà không quan tâm như váºy chứ?
Hắn liá»n giảng giải :
- Ở Tần Châu hà ng năm đến kỳ nà y Ä‘á»u tổ chức thịnh há»™i Ä‘ua ngá»±a, những anh tà i trên toà n quốc Ä‘á»u kéo vỠđây tham gia, có tá»›i hà ng trăm kỵ sÄ© cả nam lẫn nữ. Khấu gia tiện thể qua đây, có tham dá»± không?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp :
- Lúc nà y thì tại hạ còn lòng đâu mà nghĩ đến vui chơi hội hè nữa?
Rồi nhìn khách há»i :
- Chu huynh vì việc đó mà đến gặp tại hạ để báo tin thôi sao?
Chu Giang vội đáp :
- Không không!
Hắn xua tay lia lịa nói :
- Khấu gia hiểu sai ý huynh đệ rồi!
- Váºy các hạ có việc gì?
Chu Giang thao thao bất tuyệt :
- Chuyện là thế nà y: huynh đệ là m nghá» buôn ngá»±a ở Tần Châu nà y. Khấu gia hãy biết rằng nghá» cá»§a chúng tôi chỉ dá»±a và o nhãn quang tinh tưá»ng, cÅ©ng giống như lái lợn nhìn qua là biết con nà o thịt nhiá»u, con nà o Ãt thịt. Ngá»±a cÅ©ng thế, phải biết nháºn ra con nà o là ngá»±a hay, thế má»›i ăn tiá»n!
Khấu Anh Kiệt nhìn hắn tỠvẻ sốt ruột.
Chừng như tên lái ngá»±a cÅ©ng nháºn ra, lão kết luáºn :
- Tóm lại, phải tinh tưá»ng má»›i có cÆ¡m ăn!
Khấu Anh Kiệt nhÃu mà y nói :
- Các hạ và o chÃnh đỠđi!
Chu Giang rối rÃt nói :
- ÄÆ°á»£c được! Xin vâng! Xin vâng! Việc là ... huynh đệ được ngưá»i ta á»§y thác mua má»™t con ngá»±a tốt để tranh giải trong cuá»™c Ä‘ua. Khấu gia cÅ©ng biết rằng thá»i buổi nà y muốn kiếm má»™t con ngá»±a tốt không phải dá»…...
Khấu Anh Kiệt cưá»i há»i :
- Rốt cuộc là các hạ thấy con “Hắc Thủy Tiên†của tôi vừa ý chứ gì?
- “Hắc Thủy Tiên�
Chu Giang mở tròn xoe đôi mắt, nói tiếp :
- Khấu gia định nói con hắc mã cá»§a ngà i tên là “Hắc Thá»§y Tiên†mà ở Trương Gia Khẩu ngưá»i ta treo giá má»™t vạn lạng để mua nó phải không?
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu :
- Không sai! ChÃnh là nó!
Chu Giang thốt lên :
- Ui chao! Lạy trá»i lạy Pháºt! Không ngá» nó lại...
Hắn định nói “lại rÆ¡i và o tay ta†nhưng ghìm lại được, nhưng không giấu nổi vui sướng muốn nhảy cẫng lên, rối rÃt nói :
- Äúng là nó! Huynh đệ đã trông không lầm, quả là thiên hạ đệ nhất thiên lý mã! Nà o! Khấu gia hãy ra giá Ä‘i! Huynh đệ trả má»™t vạn hai, chỉ cần ngưá»i nhưá»ng lại...
Nà o ngỠKhấu Anh Kiệt là m tên lái ngựa cụt hứng :
- Tại hạ chưa nói là cần bán nó.
Chu Giang ngơ ngác nhìn đối phương, nhưng bình tâm lại, nghĩ thầm :
- Thì ai mà chả thế? Cứ phải là m cao cái đã!
Liá»n cưá»i há»i :
- Khấu gia chê Ãt chứ gì? Cái đó không sao!
Khấu Anh Kiệt đứng lên nói :
- Lão huynh hiểu sai ý tại hạ rồi! Nếu Chu huynh đến đây chỉ vì việc đó thì tại hạ đã nói rõ. Vì có tang sự nên không tiện giữ khách, xin Chu huynh cứ tùy tiện!
Chu Giang cÅ©ng đứng lên, ngây ngưá»i nhìn Khấu Anh Kiệt má»™t lúc rồi chợt há»i :
- Khấu gia có biết ngưá»i nhá» huynh đệ mua ngá»±a là ai không?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp :
- Là ai cÅ©ng thế cả! Tại hạ đã nói không bán. Cảm phiá»n Chu huynh đến đây không đạt được mục Ä‘Ãch. Thứ lá»—i vì tại hạ không tiá»…n.
Thấy thuyết phục không được, Chu Giang buông lá»i dá»a dẫm :
- Khấu gia! Theo huynh đệ thì nên bán con ngá»±a đó Ä‘i! Nếu không bán thì phiá»n phức đấy!
Khấu Anh Kiệt lạnh lùng đáp :
- Tại hạ lại thấy rằng bán nó Ä‘i má»›i phiá»n phức!
Chu Giang cố thêm một câu :
- Khấu gia nên biết, ngưá»i nhá» mua là phú há»™ đệ nhất vùng Tây bắc, cÅ©ng rất có thế lá»±c...
Khấu Anh Kiệt ngắt lá»i :
- Tại hạ đã nói là không bán! Chu huynh hãy vá» Ä‘i, đừng nói nhiá»u vô Ãch!
Chu Giang mặt sầm xuống, thở dà i nói :
- Tháºt đáng tiếc!
Rồi quay ra cá»a.
Khấu Anh Kiệt bước lên trước, mở rá»™ng cá»a nói :
- Xin lỗi Chu huynh, tại hạ không tiễn!
“Há»a Nhãn†Chu Giang chắp tay chà o rồi bước ra khá»i phòng.
Trong Ä‘á»i hà nh nghiệp mấy chục năm, hắn chưa bao giá» gặp phải má»™t ngưá»i chá»§ ngá»±a cố chấp đến thế.
Nhưng Ä‘iá»u là m hắn khó xá» là việc mua bán thất bại, biết ăn nói thế nà o vá»›i thân chá»§ nhá» mua đây?
Nói là nhá», nhưng đó cÅ©ng là mệnh lệnh.
Rá»i khá»i “Trưá»ng Hưng khách Ä‘iếm†vá»›i bước chân nặng trịch, hắn rầu rÄ© nghÄ© thầm :
- Tháºt là má»™t tiểu tá» ngoan cố! Lần nà y “Ngá»c Quan Âm†Ngá»c tiểu thư không cho mình má»™t tráºn má»›i kỳ!
* * * * *
Ở vùng Cam Túc nà y nói đến “Kim Äại Vương†Quách Bạch Vân lão tiên sinh có thể má»™t số ngưá»i không biết, nhưng suốt cả vùng Tây bắc, nói đến vị thiên kim ái nữ cá»§a ông “Ngá»c Quan Âm†Quách Thái Linh thì chẳng ai không biết.
Thá»±c ra cái tên Quách Thái Linh không nổi tiếng như trác hiệu “Ngá»c Quan Âmâ€.
Ba tiếng “Ngá»c Quan Âm†nổi tiếng khắp vùng Tây bắc, nhưng thái độ cá»§a má»—i ngưá»i má»™t khác nhau.
Có ngưá»i yêu vị thiên kim ái nữ cá»§a “Kim Äại Vương†già u có, lại có ngưá»i sợ, cÅ©ng có ngưá»i nể trá»ng.
Tháºm chà có ngưá»i còn nguyá»n rá»§a “Ngá»c Quan Âmâ€.
Vì sao lại có thái độ khác hẳn nhau đối vá»›i cùng má»™t ngưá»i như thế?
Yêu, vì cô ta rất đẹp.
Sợ, vì nữ nhân đó háºn độc, ra tay không khoan nhượng.
Nguyá»n rá»§a, vì cô ta không hiểu lý.
Còn nể trá»ng, vì “Ngá»c Quan Âm†là nhân váºt hà nh hiệp trượng nghÄ©a.
Tóm lại, Quách Thái Linh là một thiếu nữ rất đẹp, tà i hoa nhưng bướng bỉnh, kiêu ngạo.
Những đặc tÃnh đó gắn vá»›i má»™t giai nhân thì cÅ©ng không có gì khó hiểu.
Äặc biệt, “Ngá»c Quan Âm†có võ công cao cưá»ng, ở vùng Tây bắc nà y khó tìm được địch thá»§.
Vá» tà i sản, là nhi nữ cá»§a “Kim Äại Vương†nên và ng bạc như núi.
Không có anh chị em, cÅ©ng không có mẫu thân, được cha cưng chiá»u và ông thưá»ng Ä‘i xa, Quách Thái Linh thà nh ương bướng, trái tÃnh trái nết, thÃch gì được nấy là điá»u không tránh khá»i.
Nói Ä‘i thì phải nói lại, vị đại tiểu thư đó tuy ương bướng nhưng bản tÃnh nhân từ, thiện lương, lại rất hảo tâm, thưá»ng hà nh hiệp trượng nghÄ©a, luôn giúp đỡ những ngưá»i nghèo khổ hoạn nạn.
Nói không quá rằng nhá» có “Ngá»c Quan Âm†mà những năm qua vùng Cam Ninh được yên ổn, bá»n đạo tặc không dám lá»™ng hà nh.
Những nhân váºt trong cả hắc bạch lưỡng đạo hoặc nể sợ, hoặc thù ghét nhưng không ai dám đụng đến cô ta.
Ngươi cương thì cô ta còn cương hÆ¡n, ngưá»i háºn độc thì cô ta còn háºn độc hÆ¡n, ngươi hà o phóng thì cô ta còn hà o phóng hÆ¡n.
“Ngá»c Quan Âm†là ngưá»i như thế.
Nữ hà i tỠđã lá»›n đặc biệt vá»›i má»™t nữ hiệp võ công cao cưá»ng thì không mấy ngưá»i chịu rà ng buá»™c bởi hai chữ “gia đìnhâ€.
Kể ra lúc “Kim Äại Vương†Quách Bạch Vân ở nhà , Quách Thái Linh ngoan ngoãn được mấy hôm.
Nhưng khi ông vừa bước chân Ä‘i là “Ngá»c Quan Âm†bắt đầu gây náo đến khuynh thiên đảo địa!
Tuy trên cô ta còn có hai vị sư huynh nhưng hai ngưá»i nà y không hợp tÃnh cô ta. HÆ¡n nữa sau khi há» mở cÆ¡ sở là m ăn lá»›n ở những nÆ¡i khác nhau thì hầu như không còn quan tâm đến sư môn nữa. Chỉ khi nà o có “Kim Äại Vương†ở nhà há» má»›i vá» vấn an, thá» giáo má»™t Ãt võ công, sau khi ông rá»i bước là ai và o việc nấy, chẳng thá»i gian đâu mà quan tâm đến sư muá»™i.
Vả chăng cô ta cũng chẳng cần đến sự quan tâm của hai vị sư huynh đó.
Không biết từ lúc nà o, “Ngá»c Quan Âm†chợt hứng thú vá»›i thuáºt cưỡi ngá»±a, và rất thà nh công trong lÄ©nh vá»±c nà y.
Cụ thể liên tiếp hai kỳ Ä‘ua ngá»±a gần đây ở Tần Châu, “Ngá»c Quan Âm†đá»u già nh giải nhất.
Cà ng thà nh công, sự hứng thú cà ng cao.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên lần nà y “Ngá»c Quan Âm†cÅ©ng tham dá»±, từ Cao Lan đến Tần Châu trước bảy tám ngà y để chuẩn bị thi đấu.
Ở Tần Châu, Quách gia có hẳn má»™t biệt thá»± riêng rất u tịch và tráng lệ gá»i là “Mai Viênâ€. Tên hầu Mao Thất đã chuẩn bị sẵn hà nh lý cho nữ chá»§ nhân.
Vá»›i nhân váºt nổi tiếng như “Ngá»c Quan Âm†thì bao giá» cÅ©ng trở thà nh trung tâm chú ý cá»§a má»i ngưá»i.
Từ khi “Ngá»c Quan Âm†đến “Mai Viênâ€, không khà cá»§a cuá»™c Ä‘ua bắt đầu sôi động hẳn lên.
Từ ban tổ chức giải, những tin tức là m chấn động, Ãt nhất là cả tỉnh Cam Túc, được truyá»n Ä‘i.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên tin đầu tiên là sá»± tham gia cá»§a Quách Thái Linh “Ngá»c Quan Âm†vá»›i mục tiêu không giấu giếm là đoạt chức vô địch lần thứ ba liên tiếp.
Tin tức thứ hai là vị công tá» rất nổi tiếng cá»§a má»™t trại ngá»±a lá»›n báºc nhất vùng đông bắc “Trác Tiểu Thái Tuế†Trác Quân Minh cÅ©ng đã có mặt!
Những ngưá»i chÆ¡i ngá»±a không lạ gì cái danh “Trác Tiểu Thái Tuếâ€.
Khu vá»±c nà y có mưá»i ba mã trưá»ng thì đã có tá»›i mưá»i hai nÆ¡i là cÆ¡ sở cá»§a Trác gia. Như thế đủ biết tà i sản há» Trác lá»›n tá»›i mức nà o.
Ngưá»i ta đồn rằng thuáºt cưỡi ngá»±a cá»§a Trác Quân Minh rất cao. Lần nà y y đến Tần Châu vá»›i con “Tá» Mao Thanhâ€, giống ngá»±a nòi Thanh Mai, được xưng là “Bát hoang đệ nhất thần câuâ€.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên ngưá»i ta Ä‘á»u biết rằng mục Ä‘Ãch cá»§a Trác Quân Minh không có gì khác hÆ¡n là dùng “Tá» Mao Thanh†để tranh chấp vá»›i con “Há»a Lôi Hồng†cá»§a “Ngá»c Quan Âm†Quách Thái Linh.
Nhân váºt cÅ©ng lừng danh không kém là Äan Lá»— Tư, ái nữ cá»§a Quân Vương Cáp XÃch ở Mông Cổ, cưỡi con ngá»±a “Nhất Äóa Vân†rất nổi tiếng.
Má»™t ngưá»i khác cÅ©ng rất đáng chú ý là Cù Cá»u, kỵ sÄ© kiệt xuất ở Thiểm Bắc.
“Cù Cá»u†chỉ là trác hiệu, còn vị nà y há» Miêu, tuổi còn trẻ nhưng chừa má»™t bá»™ râu kiểu râu rồng, trong số huynh đệ kết nghÄ©a kim lan, “Äại Cá»u NghÄ©a†hắn liệt và o thứ chÃn nên được mệnh danh là “Cù Cá»uâ€.
“Cù Cá»u†cÅ©ng có má»™t con danh mã tên là “Khoái Tai Phongâ€.
Thông thưá»ng ở há»™i Ä‘ua Tần Châu hà ng năm có trên trăm kỵ sÄ© khắp nÆ¡i vỠđây thi đấu, nhưng chỉ lần nà y má»›i có nhiá»u nhân váºt lừng danh như váºy. Chỉ cần có má»™t ngưá»i thôi, những kẻ hiếu kỳ đã bà n tán râm ran rồi, huống chi má»™t lúc nhiá»u ngưá»i như váºy?
Không những kỵ sÄ© ứng thà mà ngưá»i xem từ xa cÅ©ng đến đây từ rất sá»›m, trước bốn năm ngà y nên không khà ở Tần Châu sôi sục hẳn lên.
Äi đâu cÅ©ng gặp từng tốp ngưá»i tụ táºp bà n tán râm ran.
* * * * *
Lại nói ngưá»i nhỠ“Há»a Nhãn†Chu Giang tìm mua ngá»±a tốt chÃnh là “Ngá»c Quan Âm†Quách Thái Linh.
Bị Khấu Anh Kiệt từ chối, hắn láºp tức đến báo tin.
Äứng tần ngần trước cổng “Mai Viên†hồi lâu, Chu Giang má»›i xuống ngá»±a, buá»™c và o cổng rồi rụt rè hé cá»a bước và o.
Vừa lúc đó thì tên gia nhân Mao Thất từ trong biệt thự đi ra.
Thấy Chu Giang, hắn cưá»i tÃt mắt nói :
- Chu gia vừa tá»›i ư? Tôi Ä‘ang định Ä‘i tìm ông đây! Má»i và o, má»i và o Ä‘i!
Vừa nói vừa kéo tay khách lôi và o.
Chu Giang kêu lên :
- Äừng kéo! Äừng kéo! Äại tiểu thư có nhà không?
- Có có! Tiểu thư Ä‘ang là m vưá»n.
Chu Giang phá»§i bụi bám và o quần áo, sá»a sang lại y phục đầu tóc chỉnh tá» rồi má»›i theo Mao Thất Ä‘i và o ná»™i viện.
“Ngá»c Quan Âm†tay cầm má»™t chiếc kéo lá»›n, Ä‘ang xén tỉa những luống hoa bằng động tác rất thà nh thạo.
Cô ta thÃch công việc nà y, chỉ những khi lâu ngà y cô không tá»›i, Mao Thất má»›i phải cắt tỉa hoa.
Quả là Quách Thái Linh rất xinh đẹp vá»›i đôi mắt trong như hồ thu dưới là n mi cong như rặng liá»…u, đôi môi tươi thắm, là n da trắng ngần, vóc ngưá»i thon thả, dáng Ä‘i uyển chuyển, tóm lại xứng là má»™t trang quốc sắc thiên hương.
Thôi Há»™ trong bà i “ÄỠđô thà nh Nam trang†có câu: “nhân diện đà o hoa tương ánh hồng†để là m tôn vẻ đẹp mỹ nhân.
Nhưng ở đây Quách Thái Linh không cần đến hoa để tôn vẻ đẹp cho mình, tháºm chà những bông hoa có sắc đẹp cá»§a cô cà ng thêm rá»±c rỡ!
* * * * *
Ngưá»i ta ai cÅ©ng có tâm sá»± sâu kÃn cá»§a mình, đặc biệt là những cô nương Ä‘ang độ tuổi trưởng thà nh.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên “Ngá»c Quan Âm†Quách Thái Linh cÅ©ng không ngoại lệ.
Thiếu nữ lớn lên, ai mà chẳng nghĩ đến tương lai hạnh phúc của mình?
Có không Ãt công tá» con nhà thế gia đến “Bạch Mã sÆ¡n trang†cầu thân, nhưng Ä‘á»u bị Quách Bạch Vân từ chối.
Quả tình những vị công tỠđó Ä‘á»u không là m Quách Thái Linh vừa ý.
Ngưá»i ta nói rằng lão Trang chá»§ nhãn giá»›i quá cao, há»a chăng chỉ những vị vương tôn công tá» may ra má»›i xứng vá»›i vị thiên kim ái nữ đẹp như thiên tiên và có tà i sản kếch sù cá»§a ông ta.
Chỉ có Quách Thái Linh mới biết rằng không phải thế!
Tuy cô thừa nháºn phụ thân yêu cầu cao vá» chà ng rể tương lai cá»§a mình, nhưng không phải vá» tiá»n tà i và địa vị.
Cô hiểu ông là ngưá»i thế nà o, có má»™t ngưá»i cha như váºy đứng ra đảm đương lo việc tương lai cho mình, cô không cần nghÄ© đến nữa.
Trước đây cô đã quyết định rằng dù ngưá»i cha chá»n là thế nà o chăng nữa thì cÅ©ng phải được chÃnh cô ta xem vừa mắt, nếu không thà suốt Ä‘á»i ở váºy không lấy chồng còn hÆ¡n phải sống vá»›i má»™t ngưá»i mà mình vô cảm.
Quyết định đó đến bây giỠvẫn không thay đổi.
Quách Thái Linh đã qua hai mươi tuổi, chỉ còn má»™t tháng nữa là tá»›i sinh nháºt lần thứ hăm mốt.
Trước khi Ä‘i, Quách Bạch Vân đã nói vá»›i ái nữ rằng chuyến nà y ngoà i việc thưá»ng lệ là thu tiá»n ở các má» và ng, ông còn giải quyết hai việc lá»›n, trong đó có việc tìm cho cô má»™t vị hôn phu hợp ý, còn việc thứ hai thì không nói rõ là gì.
Ông còn dặn bảo ái nữ má»™t số việc, hẹn sẽ vá» trước ngà y sinh nháºt cá»§a cô rồi lên đưá»ng.
Chưa lần nà o Quách Thái Linh mong ngóng cha vá» như váºy, và cÅ©ng chưa lần nà o ông Ä‘i lâu đến thế.
Vừa xén tỉa cây vừa nghÄ© ngợi thì Mao Thất dẫn “Há»a Nhãn†Chu Giang và o.
Từ xa, Mao Thất đã cung kÃnh cúi chà o :
- Äại tiểu thư!
Quách Thái Linh ngừng tay há»i :
- Thế nà o? Mua được chưa?
Chu Giang lắc đầu.
Quách Thái Linh ngạc nhiên há»i :
- Sao thế? Không gặp được chủ nhân ư?
Chu Giang đáp :
- Gặp thì gặp được, nhưng ngưá»i đó không bán!
Quách Thái Linh nhÃu cong đôi mà y liá»…u há»i :
- Chuyện thế nà o ngươi kể cho rõ xem!
Chu Giang nói :
- Chá»§ ngá»±a há» Khấu, không phải ngưá»i bổn địa. Hạ nhân đã thuyết phục hết lá»i nhưng hắn cứ trÆ¡ ra, má»™t má»±c không bán!
Quách Thái Linh há»i :
- Ngươi xem kỹ con ngựa rồi chứ? Có đúng là cực hay như ngươi đã nói không?
Chu Giang vội đáp :
- Ui chao! Còn phải nói! Không giấu gì Äại tiểu thư, hạ nhân sống đến từng nà y tuổi, là m nghá» lái ngá»±a gần ba chục năm, đã qua tay hà ng vạn con nhưng chưa từng thấy con ngá»±a nà o như nó, kể cả con “Há»a Lôi Hồng†cá»§a Äại tiểu thư cÅ©ng không bằng!
Quách Thái Linh bị cuốn hút và o câu chuyện, há»i :
- Tháºt váºy sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tháºt! Chắc Äại tiểu thư đã từng nghe nói đến con ngá»±a ở Trương Gia Khẩu ngưá»i ta treo giá mua tá»›i má»™t vạn lạng rồi chứ?
Quách Thái Linh mở to mắt nhìn tên lái ngá»±a há»i :
- “Hắc Thủy Tiên†có phải không?
Chu Giang gáºt đầu liá»n mấy cái :
- Không sai!
Quách Bạch Vân đã từng nhiá»u lần kể vá» con ngá»±a nà y và hứa chuyến nà y cố mua cho được nó để tặng ái nữ.
Quách Thái Linh há»i dồn :
- Äúng là con ngá»±a đó chứ? Là m sao mà ngươi biết được?
Chu Giang đáp :
- Hạ nhân nghe ngưá»i ta mô tả con thần mã nà y rất chi tiết, nay thấy đúng như thế mà ! HÆ¡n nữa vá»›i đôi mắt nhà nghá», hạ nhân dám cam Ä‘oan nó đứng đầu loà i ngá»±a, là thượng đẳng mã vương! Ngoà i ra chÃnh chá»§ nhân con ngá»±a cÅ©ng khẳng định Ä‘iá»u nà y.
Quách Thái Linh nói :
- Nếu đúng là “Hắc Thủy Tiên†thì ta phải đi thôi!
Chu Giang ngáºp ngừng nói :
- Chỉ e rằng...
Quách Thái Linh ngắt lá»i :
- Ta sẽ trả nhiá»u tiá»n hÆ¡n. Ngươi hãy đến nói vá»›i chá»§ ngá»±a rằng ngưá»i ta trả má»™t vạn thì ta trả vạn hai, nếu chưa bán thì trả hai vạn, ba vạn... bao nhiêu cÅ©ng phải mua cho bằng được nó.
Chu Giang thở dà i nói :
- Vấn đỠở đây không phải là tiá»n. Tiểu tỠđó nói nhất khoát má»™t câu là không bán!
Quách Thái Linh ngạc nhiên há»i :
- Thế nà o? Chủ ngựa còn trẻ ư?
- Chỉ là một tiểu hà i tỠhăm ba hăm bốn tuổi.
- Hắn là m nghỠgì?
Chu Giang lắc đầu đáp :
- Cái đó thì hạ nhân không há»i. Nhưng hiện hắn Ä‘ang có tang, mang theo má»™t cá»— quan tà i. Xem phong thái và cách ăn mặc cá»§a hắn thì chừng như không phải là ngưá»i có nhiá»u tiá»n.
Quách Thái Linh há»i :
- Ngươi có nói với hắn là ta mua không?
Chu Giang cưá»i khổ đáp :
- Hắn không để hạ nhân nói, bảo rằng ai mua cũng như nhau cả, đã không bán là không bán!
Quách Thái Linh nhÃu mà y há»i :
- Hắn tên gì?
- Nghe hắn xưng là Khấu Anh Kiệt.
- Hiện trú ở đâu?
- Má»™t phòng nhỠở háºu viện “Trưá»ng Hưng khách Ä‘iếmâ€.
Quách Thái Linh nhìn Mao Thất ra lệnh :
- Dắt ngựa ra đây! Cả ngươi cũng theo ta đi một chuyến!
“Há»a Nhãn†Chu Giang sá»ng sốt kêu lên :
- Äại tiểu thư...
Quách Thái Linh ngắt lá»i :
- Cả ngươi cũng đi! Phải mua cho bằng được con ngựa đó!
Nói xong ném cây kéo xuống đất đi vỠphòng.
|

30-07-2008, 09:02 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TRƯỜNG KIẾM TÆ¯Æ NG TƯ
Hồi 9: Kỳ tình kiá»u nữ
Tác giả: Trần Thanh Vân
Nguồn: Vnthuquan.net
Tiễn lão hòa thượng ở Phất Tháp tự vỠxong, Khấu Anh Kiệt cảm thấy trong lòng yên tâm hơn.
Không biết lão hòa thượng dùng loại hương liệu và thảo váºt gì tẩm và o tá» thi, còn nói đó là thuốc phòng thối rữa. Sau đó là dùng vải trắng, khâm liệm lại, ngồi trước quan tà i Ä‘á»c mấy bà i kinh.
Trước khi vỠtự, lão cam đoan với Khấu Anh Kiệt rằng có thể giữ thi thể ba tháng không thối rữa.
Khấu Anh Kiệt cúng mưá»i lạng bạc, hết lòng tạ Æ¡n rồi cung kÃnh tiá»…n lão hòa thượng ra táºn cá»a khách Ä‘iếm.
Nghỉ tại “Trưá»ng Hưng khách Ä‘iếm†má»™t ngà y, chà ng dá»± định sáng mai tiếp tục hà nh trình, như váºy là đã bước sang ngà y thứ năm.
Phải chỠđến “Bạch Mã sÆ¡n trangâ€, đưa thi thể Quách Bạch Vân và di váºt trao lại cho Quách Thái Linh và hai đệ tá» cá»§a ông ta, lúc đó Khấu Anh Kiệt má»›i tÃnh là là m xong nhiệm vụ. Còn việc sau nà y Ä‘i hay ở thì sẽ tÃnh sau, tùy thuá»™c và o thái độ cá»§a ba ngưá»i, nhất là Quách Thái Linh.
Hiện tại cứ tiến hà nh theo từng bước đã.
Ngồi đăm đăm nhìn cá»— quan tà i, chà ng nhá»› lại thá»i gian ngắn ngá»§i sống vá»›i ân sư, nhá»› lại từng lá»i dạy bảo và tấm lòng chà tình cá»§a lão nhân gia đối vá»›i mình mà lòng thổn thức không nguôi.
Chỉ má»›i qua năm ngà y mà trông chà ng hốc hác tiá»u tụy hẳn Ä‘i.
Äang trầm tư, chợt có tiếng gõ cá»a.
Khấu Anh Kiệt tá» vẻ khó chịu há»i :
- Ai đấy?
- Khấu gia, xin mở cá»a. Tiểu nhân đây!
Khấu Anh Kiệt nháºn ra giá»ng Cái Tam.
Chà ng bước ra mở cá»a, thấy sau lưng Cái Tam còn có Chu Giang, chà ng bá»±c bá»™i nghÄ© thầm :
- Tại sao hắn còn đến quấy rầy mãi thế?
Chà ng định đóng cá»a thì Cái Tam chợt chạy tá»›i giữ lấy cánh cá»a, khẩn khoản nói :
- Xin Khấu gia khoan đóng cá»a vá»™i! Có ngưá»i muốn gặp ngà i!
Nói xong cúi rạp ngưá»i tháºt thấp hà nh lá»….
Khấu Anh Kiệt xẵng giá»ng :
- Tại hạ đã nói là không bán, vì sao...
Chu Giang ngắt lá»i, cưá»i nhã nhặn nói :
- Bán hay không là việc cá»§a Khấu gia. Nhưng Ä‘Ãch thân ngưá»i nhá» huynh đệ mua đã tá»›i đây, chá» Khấu gia trước viện. Có gì xin Khấu gia nói vá»›i vị đó má»™t tiếng để huynh đệ khá»i khó xá»...
Khấu Anh Kiệt đáp :
- Chu huynh cứ đến bảo ông ta rằng tại hạ không muốn tiếp khách! Cho dù vị đó trả bao nhiêu, tại hạ cũng không bán đâu!
Nói xong lại chá»±c đóng cá»a.
Chu Giang cố sức giữ lại nói :
- Khấu gia chỉ nói và i câu để Ä‘uổi tôi Ä‘i cÅ©ng được, nhưng tôi biết là m thế nà o để giải thÃch vá»›i ngưá»i mua đây? Cắn rÆ¡m cắn cá» lạy Khấu gia, xin hãy Ä‘i gặp cô ấy nói và i lá»i!
Khấu Anh Kiệt muốn cho hắn một chưởng, nhưng nghe nói thế cũng mủi lòng, đà nh thở dà i đáp :
- Thôi được! Dẫn ta đi!
Cái Tam vá»™i và ng khóa cá»a lại.
Cái Tam khúm núm nói :
- Má»i Khấu gia!
Khấu Anh Kiệt theo Chu Giang và Cái Tam xuyên qua háºu viện, theo hà nh lang dẫn tá»›i khu cư phòng ở tiá»n viện thoáng đãng và rá»™ng rãi hÆ¡n phÃa sau nhiá»u.
Tiá»n viện có rất đông ngưá»i táºp trung lố nhố, mắt lấm lét rỉ tai nhau thầm thì như chuẩn bị đón tiếp má»™t vị đại nhân nà o.
“Há»a Nhãn†Chu Giang Ä‘i trước, vừa rẽ đám đông vừa nói oang oang :
- Tránh ra! Tránh ra! Chủ ngựa đến!
Hai tiếng “chá»§ ngá»±a†có uy lá»±c giống như “Tổng đốc đại nhân†là m cho đám đông dồn lại dẹp thà nh lối Ä‘i cho ba ngưá»i.
Hà ng chục ánh mắt đổ dồn và o Khấu Anh Kiệt.
Chà ng chẳng hiểu chuyện gì, trong lòng rất đỗi kinh ngạc.
Nhưng chẳng bao lâu đã có lá»i giải đáp, khi thấy con “Hắc Thá»§y Tiên†bị nhốt trong tà u ngá»±a má»›i được dá»±ng lên ngay giữa tiá»n viện.
Như váºy là ngưá»i ta bị con thần mã hấp dẫn, đương nhiên niá»m vinh quang trước hết là vị chá»§ nhân cá»§a nó.
Ngá»±a không ở trong chuồng mà đem nhốt ở đây, đó là điá»u là m cho Khấu Anh Kiệt không hà i lòng.
Thá»±c tình nó được chăm sóc rất tốt, rá»a ráy sạch sẽ, lại có hà ng rà o bao quanh không cho ngưá»i đến gần, lại còn có ai đó mang và o cổ nó má»™t băng vải hồng rất đẹp!
Quả đúng là thượng đẳng mã vương!
Nhưng “Hắc Thủy Tiên†không quen với cảnh tưởng nà y, chạy lồng lên, miệng thở phì phì.
Thấy chủ nhân tới, nó dựng hai chân trước mừng rỡ hà vang.
Khấu Anh Kiệt tâm tÃnh không vui, chẳng những không lấy đó là m tá»± hà o mà mặt lại sa sầm xuống, chá»™p ngá»±c áo Chu Giang há»i :
- Tên hỠChu kia! Thế nà y là thế nà o?
Trong cÆ¡n giáºn dữ, tay chà ng chá»™p và o da thịt hắn Ä‘au nhói.
Chu Giang sợ hãi kêu lên :
- Ui chao! Äau quá! Khấu gia buông ra Ä‘i! Tôi... chết mất! Việc nà y... không liên quan gì đến... hạ nhân cả...
Khấu Anh Kiệt cưá»i lạnh nói :
- Ta đã ba lần nói vá»›i ngưá»i rằng không bán, vì sao cứ quấy rầy mãi, nay lại gây sá»± trêu ta? Có phải ngươi cáºy thế ngưá»i bản địa bức hiếp khách từ xa tá»›i không?
Giáºn hết khôn, há»a khà đã bốc lên đầu, Khấu Anh Kiệt nói xong tay phải giáºt má»™t cái rồi tung ngược lên.
Thân ảnh Chu Giang bị bắn cao lên không tới hai trượng!
Mặt hắn tái mét lại không còn má»™t chút huyết sắc, miệng gà o lên như lợn bị chá»c tiết :
- Ôi ôi! Rơi chết tôi rồi! Rơi chết tôi rồi! Ai cứu...
Quả tháºt vá»›i cú rÆ¡i từ độ cao như váºy, dù không chết chăng nữa thì tên lái ngá»±a cÅ©ng phải nằm liệt giưá»ng mấy tháng!
Chúng nhân đứng vây quanh cÅ©ng báºt lên tiếng la kinh hãi.
Có lẽ số Chu Giang chưa chết, vì trong lúc rÆ¡i xuống, chợt có má»™t nhân ảnh từ má»™t gian phòng gần đó nhảy vút ra cá»a sổ, thân ảnh như cánh én bay thẳng tá»›i đỡ lấy tên lái ngá»±a trong khi hắn sắp ngã giáºp lưng xuống đất!
Mấy chục ngưá»i đứng ở hiện trưá»ng, kể cả Khấu Anh Kiệt không kịp nhìn rõ ngưá»i đó là ai thì y đã thi triển má»™t chiêu “Phiếu Lạc Kinh Hồng†đảo mình đáp nhẹ xuống đất không là m bay má»™t hạt bụi!
Thân pháp tháºt ảo diệu tuyệt luân!
Chu Giang đã sắp chết giấc Ä‘i, bấy giá» má»›i biết mình đã được cứu sống, buông tiếng thở phà o nhẹ hẳn ngưá»i ra!
Chúng nhân cùng ồ lên thán phục.
Má»i ngưá»i nhìn lại, hóa ra đó là má»™t vị cô nương!
Hơn nữa còn là cô nương rất đẹp, là n thu thủy nét xuân sơn, tóc mây da tuyết, mà y liễu môi đà o, xứng là trang giai nhân tuyệt sắc!
Diễm lệ như thế, nhưng vẻ mặt cô nương đó lại rất lạnh lùng.
Sau tiếng hò reo tán thưởng, đám đông bỗng lặng hẳn đi, không nghe một âm thanh.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngưng mục nhìn cô nương vừa xuất hiện, ánh mắt bá»™c lá»™ cả ná»—i khâm phục lẫn lòng ngưỡng má»™, hình như còn có cả sợ hãi nữa...
Thiếu nữ để Chu Giang đứng xuống đất rồi cháºm rãi Ä‘i vá» phÃa Khấu Anh Kiệt.
Tên lái ngá»±a chừng như thấy có ngưá»i bảo vệ mình nên can đảm lên má»™t chút, rụt rè bước theo thiếu nữ.
CÅ©ng như những ngưá»i khác, Khấu Anh Kiệt sững ngưá»i nhìn giai nhân, bắt gặp ánh mắt cô ta cÅ©ng nhìn mình, chà ng đà nh nhìn sang chá»— khác.
Trong đám đông có ai đó thốt lên :
- “Ngá»c Quan Âmâ€!
Tiếng xì xầm lại nổi lên.
Má»™t ngưá»i tiến lại gần thiếu nữ chắp tay cung kÃnh vái chà o.
Khấu Anh Kiệt nháºn ra đó là lão chưởng quầy, quản lý “Trưá»ng Hưng khách Ä‘iếmâ€.
Chỉ thấy thiếu nữ nói nhỠvới lão chưởng quầy mấy câu, sau đó lão ta hướng sang chúng nhân nói :
- Xin khách quan hãy trở vá» phòng mình Ä‘i! Ngá»c tiểu thư có má»™t chút việc muốn bà n vá»›i vị Khấu gia nà y, đông ngưá»i không tiện. Cảm phiá»n chư vị khách quan...
Có sự can thiệp của lão quản lý, đám đông bắt đầu giải tán, nhưng ai cũng tỠra miễn cưỡng.
Phần đông Ä‘oán ra việc liên quan đến con tuấn mã, nhưng má»™t số lại hy vá»ng rằng do hà nh động hÆ¡i quá khÃch cá»§a Khấu Anh Kiệt vừa rồi sẽ xảy ra má»™t cuá»™c tranh chấp, như thế sẽ đáng xem hÆ¡n.
Tuy nhiên vá»›i uy lá»±c cá»§a “Ngá»c Quan Âmâ€, ai dám nấn ná ở lại?
Lát sau giữa viện chỉ còn lại mấy ngưá»i là Khấu Anh Kiệt, “Há»a Nhãn†Chu Giang, Cái Tam, Lưu chưởng quầy, “Ngá»c Quan Âm†và tên gia nhân cá»§a cô ta là Mao Thất, tay bưng má»™t cái tráp nhá» bằng gá»— đà n hương.
Khấu Anh Kiệt nhìn sang “Ngá»c Quan Âm†vá»›i cái nhìn không được tá»± nhiên, trong đó có chút hiếu kỳ, hiểu rằng nhân váºt nà y không đơn giản.
Chà ng chợt có cảm giác rằng thiếu nữ nà y trông quen quen như đã từng gặp ở đâu nhưng không sao nhá»› ra được, ngạc nhiên thầm há»i :
- Trong Ä‘á»i mình gặp gỡ nữ nhân không nhiá»u, lại cà ng Ãt tiếp xúc vá»›i ngưá»i đẹp như thế, là m sao mà không nhá»› ra được chứ? Có lẽ mình trông lầm...
“Ngá»c Quan Âm†tiến lên má»™t bước, lạnh lùng há»i :
- Ngươi hỠKhấu?
Khấu Anh Kiệt cÅ©ng trả lá»i trống không như thế :
- Không sai!
“Ngá»c Quan Âm†“Hừ†má»™t tiếng nói :
- Ta biết ngươi có biết chút Ãt võ công, nhưng chỉ vá»›i chừng đó...
Cô ta không nói hết câu, tới đó dừng lại, “Hừ†một tiếng nữa.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Khấu Anh Kiệt quá hiểu đó là biểu hiện gì.
Nhưng chà ng còn chưa phản ứng thì “Ngá»c Quan Âm†đã nhìn sang “Há»a Nhãn†Chu Giang nói :
- Chu Giang! Hãy nói cho hắn biết mục Ä‘Ãch cá»§a ta!
Chu Giang bước lên đứng cách Khấu Anh Kiệt năm bước, chừng như còn sợ xảy ra sự cố như vừa rồi, chắp tay nói :
- Khấu gia! Ngá»c tiểu thư muốn mua con ngá»±a cá»§a ngà i. Nay có tiểu thư ở đây, ngà i hãy ra giá Ä‘i!
Khấu Anh Kiệt cà ng lúc cà ng thấy ác cảm với Chu Giang, cũng không có thiện cảm gì với thiếu nữ tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng và kiêu ngạo kia, trong lòng cà ng bực bội!
Nhưng nghÄ© rằng mình Ä‘ang ở xứ ngưá»i lại Ä‘ang có tang nên tránh xung đột từng nà o là đỡ phiá»n phức từng đó.
NghÄ© thế chà ng nuốt cÆ¡n giáºn và o.
Nghe Chu Giang há»i xong liá»n đáp :
- Con ngá»±a đó tại hạ phải bá» rất nhiá»u công sức má»›i bắt và thuần phục được, nên không có ý bán Ä‘i! Xin Chu gia nói lại giùm vá»›i tiểu thư!
Hai ngưá»i đứng cách nhau chỉ tám chÃn thước, nói ra câu nà o đối phương cung nghe rõ, thế mà là m Ä‘iệu khách sáo thông qua ngưá»i thứ ba, quả là khách sáo đến khôi hà i!
Khấu Anh Kiệt nói xong quay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa con ngá»±a Hắc Thá»§y Tiên!
Ngá»c Quan Âm chợt quát lên :
- Khoan đã!
Khấu Anh Kiệt dừng bước quay ngưá»i :
- Tiểu thư còn việc gì nữa?
Ngá»c Quan Âm lạnh giá»ng :
- Rốt cuá»™c ngưá»i đòi bao nhiêu tiá»n? Cứ nêu giá Ä‘i!
Khấu Anh Kiệt tỠvẻ khó chịu :
- Nếu cô nương còn chưa nghe rõ thì tại hạ xin nhắc lại lần nữa, tôi không bán con ngựa nà y!
Ngá»c Quan Âm vẫn kiên trì :
- Ta trả ngưá»i hai vạn lạng, được không?
Khấu Anh Kiệt cưá»i nói :
- Ngá»c tiểu thư, xin lá»—i...
Ngá»c Quan Âm ngắt lá»i :
- Ngươi đừng nói nữa!
Rồi quay sang há»i Mao Thất :
- Ngươi mang theo váºt ta dặn chứ?
Mao Thất đưa trát lên nói :
- Dạ có!
Ngá»c Quan Âm ra lệnh :
- Mở ra!
Mao Thất dạ một tiếng, mở tráp ra.
Trừ Khấu Anh Kiệt, tất cả những ngưá»i có mặt tại hiện trưá»ng Ä‘á»u dán mắt nhìn và o cái tráp!
Ngoà i ra, có rất nhiá»u khách trá» tuy giải tán nhưng có ngưá»i còn đứng túm tụm cách má»™t quãng theo dõi, có ngưá»i tuy vá» phòng nhưng vẫn nhìn ra cá»a sổ, Ä‘á»u cố nhìn xem trong tráp đựng váºt gì.
Nhưng ở xa chỉ thấy ánh hà o quang phát ra từ trong tráp mà không thấy rõ váºt gì cả!
Riêng bá»n Chu Giang, Lưu chưởng quầy thì thấy rõ, mắt mở tròn xoe vì kinh ngạc.
Trong tráp đựng đầy đồ tế nhuyá»…n, toà n thứ đắt tiá»n, đủ loại châu ngá»c, nhìn mà hoa cả mắt!
Chu Giang và Lưu chưởng quầy đã từng thấy nhiá»u thứ cá»§a cải, và ng bạc thu và o không Ãt, tÃnh là phú há»™ ở Tần Châu nhưng chưa từng thấy nhiá»u tà i sản đắt tiá»n đến thế.
TÃnh sÆ¡ sÆ¡, chừng nà y Ãt nhất cÅ©ng có giá tá»›i cả mấy chục vạn lạng, cả Ä‘á»i hai ngưá»i tÃch cóp cÅ©ng không bằng nổi má»™t phần nhá» trong số đó!
Ngá»c Quan Âm đến gần trong tráp lấy ra má»™t chuá»—i minh châu, viên nà o viên nấy to bằng mắt rồng, cưá»i nói giá»ng đã dịu Ä‘i :
- Lần nà y ta tá»›i đây, ta không mang theo nhiá»u tiá»n. Chuá»—i minh châu nà y có giá trị Ãt ra là mưá»i vạn lạng, ngưá»i cứ tạm thá»i giữ lấy. Bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể đến Bảo dương ngân lâu ở Cao Lan hoặc Cam Châu đổi nó lấy mưá»i van lạng bằng bạc hoặc ngân phiếu tùy thÃch. Ta sẽ dặn trước việc nà y!
Hai mắt Lưu chưởng quầy nhìn dán và o chuá»—i hạt, tròng mắt như muốn lồi ra, còn Há»a nhãn Chu Giang thì há hốc mồm miệng, đôi mắt cà ng đỠthêm!
Ai cÅ©ng biết rằng phụ thân cá»§a Ngá»c Quan Âm là Kim đại vương có hai má» và ng hà ng năm thu lợi hà ng trăm vạn lạng, ngoà i ra hai vị sư huynh là m ăn lá»›n, có tá»›i năm sáu ngân hà ng ở Cam Kinh, việc đổi lấy mưá»i vạn lạng bạc chỉ là chuyện nhá»!
Chỉ là việc bá» ra mưá»i vạn lạng để mua má»™t con ngá»±a thì tá»± cổ chà kim chưa ai từng nghe thấy bao giá».
Ngá»c Quan Âm vung chuá»—i hạt nói :
- Cầm lấy!
Chỉ thấy chuỗi minh châu biến thà nh một luồng sáng trắng bay tới trước mặt Khấu Anh Kiệt.
Chà ng đưa tay tiếp lấy.
Ngá»c Quan Âm nhìn sang Há»a nhãn Chu Giang bảo :
- Dắt ngựa ra! Chúng ta vỠthôi!
Chu Giang dạ má»™t tiếng Ä‘i vá» phÃa Hắc Thá»§y Tiên!
Khấu Anh Kiệt chợt nói :
- Khoan đã!
Nói xong bước lại gần Ngá»c Quan Âm!
Cô ta nhÃu mà y há»i :
- Còn gì nữa? Ngưá»i vẫn chê Ãt sao?
Khấu Anh Kiệt chắp tay nói :
- Cô nương nặng lá»i! Tại hạ là kẻ nghèo hèn đâu dám nháºn số tiá»n lá»›n như váºy? HÆ¡n nữa con ngá»±a nà y rất khó trị, nó chỉ nghe theo má»™t mình tại hạ thôi, chỉ sợ nó chưa thuần phục cô nương. Xin thứ lá»—i cho tại hạ đà nh hoà n lại số bảo váºt nà y!
Nói xong hai tay dâng trả chuỗi hạt châu
- Ngưá»i...
Ngá»c Quan Âm trố mắt nhìn đối phương, chỉ thốt ra được má»™t tiếng.
Mao Thất đứng cạnh không nén được quát lên :
- Tên há» Khấu kia! Ngưá»i tháºt là không biết tốt xấu gì cả! Tiểu thư cá»§a chúng ta nể ngưá»i nên phải...
Ngá»c Quan Âm chặn lá»i hắn :
- Ngưá»i đừng chõ miệng và o!
Dứt lá»i tung mình phi thân qua hà ng rà o tà u ngá»±a lướt tá»›i bên con Hắc Thá»§y Tiên còn quay lại nhìn Khấu Anh Kiệt nhếch mép cưá»i nhạt như muốn nói :
- Ngưá»i bảo ta khó thuần phục được con súc sinh nà y thì hãy cứ mở to mắt mà xem đây!
Äã từng thuần dưỡng rất nhiá»u con ngá»±a bất kham, đương nhiên cô ta tá»± tin rằng lần nà y cÅ©ng không ngoại lệ!
Nà o ngá» khi má»›i nhảy lên thì Hắc Thá»§y Tiên bá»—ng tung hai chân trước hý vang, đồng thá»i nhảy dá»±ng lên, hai chân sau đá liên hồi!
Ngá»c Quan Âm chưa kịp ngồi vững bị hất khá»i yên, thân ảnh tung lên cao tá»›i hai trượng rÆ¡i xuống trước đầu ngá»±a.
Má»i ngưá»i thấy váºy thất kinh cùng ồ lên má»™t tiếng.
Nhưng Ngá»c Quan Âm võ công cao cưá»ng, chỉ đảo ngưá»i đã nhẹ nhà ng đáp xuống mặt đỠbừng, vừa thẹn vừa tức.
Khấu Anh Kiệt nhảy tá»›i cầm lấy dây cương, vá»— và o bá»m Hắc Thá»§y Tiên mấy cái, má»›i là m giảm Ä‘i cÆ¡n cuồng ná»™ cá»§a con váºt bất kham đó.
Ngá»c Quan Âm đưa mắt liếc xéo Khấu Anh Kiệt rồi háºm há»±c nhảy ra khá»i tà u, Ä‘i thẳng vá» phÃa cá»a Ä‘iếm.
Mao Thất láºt Ä‘áºt chạy theo gá»i :
- Tiểu thư...
Há»a nhãn Chu Giang lấm lét nhìn quanh rồi cÅ©ng chạy Ä‘i.
Giữa tiá»n viện phút chốc vắng hoe, chỉ còn lại hai ngưá»i là Khấu Anh Kiệt và Lưu chưởng quầy.
Lão nói giá»ng trách móc :
- Vị Khấu gia nà y, Ngá»c tiểu thư đã ưu ái xuất ra nhiá»u tiên như thế để mua con ngá»±a đó, sao lại...
Lão bỠdở câu nói, lắc lắc đầu đầy vẻ tiếc rẻ.
Khấu Anh Kiệt đáp :
- Lão phản còn chưa biết, con ngá»±a nà y ngoà i tôi ra ngưá»i khác không ai cưỡi được đâu!
Lưu chưởng quầy tỠvẻ thà nh thạo :
- Sao tôi không biết ngá»±a chứ? TÃnh nó hÆ¡i hoang dã má»™t chút thôi! Ngá»c tiểu thư lại rất thÃch cưỡi những con hoang dã như thế! Trong nhà vị đó thuần dưỡng rất nhiá»u ngá»±c, có lý nà o lại còn sợ má»™t con ngá»±a hoang?
Khấu Anh Kiệt không đáp.
Lưu chưởng quầy lại lắc đầu nói thêm :
- Cô ấy bá» Ä‘i vì không thèm quan hệ vá»›i hạng ngưá»i như ngưá»i mà thôi!
Khấu Anh Kiệt thấy mếch lòng nhưng cố nhịn!
Lưu chưởng quầy vẫn cứ lải nhải :
- Ui chao! Mưá»i vạn lạng bạc đâu phải là Ãt? Hãy nghÄ© xem từng ấy có thể mua được bao nhiêu cá»u cá»u bát nhất bát cá»u thất nhị thất cá»u lục tam...
Lão Ä‘á»c cá»u chương lẩm nhẩm má»™t lúc rồi chừng như không đếm xuể nói đại :
- Từng ấy mua được cả mấy ngà n căn há»™ chứ có phải chÆ¡i đâu! Ngay cả Trưá»ng Hưng khách Ä‘iếm nà y có bán tất tần táºt đến từng đôi đũa cÅ©ng chỉ được má»™t hai vạn. Trá»i đất! Có bấy nhiêu tiá»n thì ăn tiêu cả Ä‘á»i cÅ©ng không hết!
Khấu Anh Kiệt chỉ cưá»i mà không nói gì.
Lưu chưởng quầy tiếp :
- Con ngựa nà y ta xem Khấu gia nên đưa vỠphòng mà buộc giữ lấy thì hơn.
Äể ở đây lỡ bị ngưá»i ta dắt mất thì bán cả gia sản nà y cÅ©ng không Ä‘á»n nổi!
Khấu Anh Kiệt nghĩ thầm :
- Lão nà y là m như Ngá»c Quan Âm không mua được thì chÃnh lão ta cÅ©ng có tá»™i hay sao?
Mặc dù thế, trong lòng chà ng cÅ©ng có phần ân háºn, thông cảm cho ná»—i thèm muốn cá»§a thiếu nữ kia...
Chà ng nhớ lại lần đầu tiên sau khi bắt được Hắc Thủy Tiên gặp Quách lão nhân ở sa mạc, ông cũng có hà nh động tương tự thế nà y, dùng cả tráp và ng ròng để mua nó.
Không hiểu vì sao bây giá» chà ng lại liên hệ Ngá»c Quan Âm vá»›i Quách Bạch Vân!
* * * * *
Trở vá» phòng, Khấu Anh Kiệt cứ nghÄ© mãi vá» cuá»™c mua bán vừa rồi, nhất là hình ảnh Ngá»c Quan Âm cứ hiện ra trong tâm tưởng chà ng!
Chưa bao giá» má»™t thiếu nữ chỉ má»›i gặp lần đầu đã để lại ấn tượng trong đầu chà ng nhiá»u đến thế.
Ngá»c Quan Âm, cái tên ấy quả là có ấn tượng.
Nhưng có đúng há» cô ta là Ngá»c hay không?
Không thể phá»§ nháºn rằng Ngá»c Quan Âm là thiếu nữ rất đặc biệt, không phải bình thưá»ng, xinh đẹp nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo và võ công rất cao cưá»ng.
Mặc dù chưa động thá»§ nhưng Khấu Anh Kiệt tin rằng cô ta là má»™t cao thá»§ kiệt xuất võ công cao hÆ¡n mình rất nhiá»u.
Äá»™t nhiên chà ng liên tưởng đến Thiết Tiểu Vi, ái nữ cá»§a Tổng lệnh chá»§ VÅ© Ná»™i tháºp nhị lệnh và ái thiếp cá»§a hắn là Thẩm Tố Sương Ä‘á»u có võ công cao cưá»ng.
NghÄ© tá»›i đó, trong lòng chà ng chợt bùng lên quyết tâm là trong thá»i gian tá»›i, những lúc rảnh rá»—i sẽ chú tâm nghiên cứu và táºp luyện võ há»c Ngư Long Bách Biến trong tấm lụa cá»§a sư phụ để lại và mưá»i má»™t chữ khẩu quyết cá»§a võ há»c Quách gia!
Ngay tối hôm đó, Khấu Anh Kiệt bắt đầu nghiên cứu.
Mở tấm lụa ra, cà ng nghiá»n ngẫm, cà ng thêm hứng thú, khám phá ra đó là má»™t loại khinh công vô cùng huyá»n ảo.
Bất giác đã hết canh hai.
Khấu Anh Kiệt cất tấm lục định đi ngủ thì chợt nghe có tiếng ngâm nga từ phòng bên vẳng tới.
Äá»i như giấc má»™ng Nước chảy chân cầu Ngà y chỉ thoáng chốc Tìm lại được đâu?
Ngà y buồn dằng dặc Vá»›i ngà n lo âu Äà nh dùng chén rượu Chuốc vÆ¡i ná»—i sầu Lá»i ca và giá»ng ngâm tháºt não ná», lại và o lúc đêm khuya thanh vắng, khiến ai cÅ©ng phải động ná»—i u hoà i.
Khấu Anh Kiệt lắng tai nghe, chợt nghĩ vỠthân thế mình, bất giác đôi dòng lệ châu lã chã tuôn rơi!
Vốn là quý tá» trong má»™t thế gia ở Giang Nam nhưng từ nhá» phụ thân đột ngá»™t quy tiên, mẫu thân cải giá theo ngưá»i khác.
Vì không ở nổi vá»›i dượng ghẻ nên Khấu Anh Kiệt bá» nhà ra Ä‘i, thôi nghiệp văn chương chuyển sang há»c võ.
Lúc đầu chà ng nháºp và o là m đệ tá» cá»§a Chung tiên sinh ở Hà nh Dịch môn, nhưng chỉ được hai năm ông cÅ©ng qua Ä‘á»i, má»™t lần nữa chà ng lại phiêu bạt tá»›i Mã gia luyện Ä‘ao pháp.
May rằng chà ng được cả hai vị sư phụ ưu ái, nhưng có lẽ số chà ng láºn Ä‘áºn nên chẳng được bao lâu, cả hai Ä‘á»u lần lượt lìa Ä‘á»i.
Bây giá» giá»ng ngâm như lưỡi Ä‘ao cứa sâu và o trái tim chà ng là m sống lại thân thế bi thương.
Rồi giá»ng ngâm cÅ©ng tắt.
Khấu Anh Kiệt đăm đăm nhìn và o mà n đêm, dĩ vãng đau buồn hiện lên, vừa sống đông, vừa nhạt nhòa trước mắt.
Cuối cùng chà ng trở vá» thá»±c tại, cÅ©ng chẳng ngá»t ngà o gì vá»›i cá»— quan tà i và thi thể ân sư má»›i gần gụi chưa được bao lâu đã phải ly biệt.
Äúng là Äá»i như giấc má»™ng!
Không biết qua bao lâu, chà ng mới trấn tĩnh lại tự nhủ :
- Äi ngá»§ thôi!
Khi cởi y phục bất chợt chà ng sá» phải chiếc bình ngá»c trong có tượng Quách Thái Linh mà chà ng nhặt được trên sa mạc, sau đó Quách Bạch Vân tặng lại cho chà ng!
Không hiểu vì sao Khấu Anh Kiệt lấy ra ghé và o đèn xem!
Äá»™t nhiên chà ng giáºt mình chấn động!
Rõ rà ng ngưá»i trong bức tượng giống hệt Ngá»c Quan Âm không sai má»™t li!
Khấu Anh Kiệt cho rằng mình hoang tưởng, dụi mắt nhìn kỹ lại mấy lần.
Không sai! Từ đôi mắt, sống mũi, đặc biệt là nét môi tương thắm nhưng kiêu sa, không sao lẫn lộn được!
Như váºy là pho tượng và Ngá»c Quan Âm chỉ là má»™t, hay nói cách khác, bức tượng tạc Ngá»c Quan Âm!
Khấu Anh Kiệt thốt lên :
- Có lẽ nà o lại như thế được? Nhưng Ngá»c tiểu thư há» Ngá»c kia mà ? Còn pho tượng lại tạc hình Quách Thái Linh!
Chà ng tự nhủ :
- Äây là việc cá»±c kỳ hệ trá»ng. Nhất định mình phải tra rõ!
NghÄ© là là m, chà ng vá»™i mặc y phục và o rồi vá»™i vã bước ra khá»i phòng.
Xung quanh không má»™t âm thanh, đèn Ä‘uốc đã tắt hết, hiển nhiên má»i ngưá»i Ä‘á»u chìm và o giấc ngá»§ từ lâu.
Khấu Anh Kiệt không nao nhúng, cứ Ä‘i thẳng tá»›i tiá»n viện!
Phòng lão chưởng quầy còn sáng đèn.
Khấu Anh Kiệt Ä‘i thẳng và o, thấy bên quầy hà ng có hai ngưá»i gồm má»™t tên quản sá»± Ä‘ang loay hoay bên bà n tÃnh và má»™t tên tiểu nhị ngồi ngáp ngắn ngáp dà i trên ghế gần đó.
Khấu Anh Kiệt nháºn ra tên tiểu nhị nà y là Cái Tam.
Mặc dù ngá»§ gà ngá»§ gáºt nhưng Cái Tam rất thÃnh, vừa nghe tiếng chân bước và o đã tỉnh lại ngay quay ra nhìn.
Nháºn ra Khấu Anh Kiệt, hắn đứng lên há»i :
- Khấu gia! Là m sao đến giỠnà y mà còn chưa ngủ? Không có việc gì chứ?
Viên quản lý cÅ©ng ngừng gõ con tÃnh ngẩng lên nhìn vá»›i anh mắt ngạc nhiên.
Khấu Anh Kiệt đến gần Cái Tam, cưá»i nói :
- Huynh đệ có má»™t chuyện nhá» muốn há»i ngưá»i.
- Chuyện gì?
Khấu Anh Kiệt có phần lúng túng :
- Chuyện nà y... quan hệ đến vị Ngá»c tiểu thư lúc chiá»u...
- À...
Cái Tam thốt ra má»™t tiếng, chừng như Ä‘oán ra nguyên nhân vì sao, cưá»i há»i :
- Khấu gia nghÄ© lại rồi chứ gì? Tiểu nhân biết thế nà o ngà i cÅ©ng hiểu ra Ä‘iá»u hÆ¡n lẽ thiệt mà ! Thế má»›i phải chư! Mưá»i vạn lượng bạc đâu phải Ãt?
Khấu Anh Kiệt cưá»i nói :
- Ngưá»i nghÄ© thế sai rồi.
Cái Tam sá»ng sốt đứng ngây ra.
Khấu Anh Kiệt nói tiếp :
- Ta tìm ngưá»i không phải là để bán ngá»±a mà chỉ há»i má»™t vấn Ä‘á».
Cái Tam tá» vẻ thất vá»ng, buông mình ngồi phịch xuống ghế, má»™t lúc sau má»›i lên tiếng há»i :
- Khấu gia... há»i vấn đỠgì?
- Vị Ngá»c tiểu thư đó từ đâu tá»›i?
Cái Tam trố mắt nhìn Khấu Anh Kiệt như má»›i gặp lần đầu há»i lại :
- Ngá»c tiểu thư từ đâu tá»›i ư? Chẳng lẽ Khấu gia còn chưa biết? Hắc hắc! Ở đây có ai là không biết vị nữ hiệp nà y! Äây là lần đầu tiên tiểu nhân nghe có ngưá»i há»i vá» Ngá»c tiểu thư đấy...
Khấu Anh Kiệt ngắt lá»i :
- Vì chưa biết nên má»›i phải há»i ngưá»i! Cô ấy đúng là há» Ngá»c hay sao?
- Không phải đâu! Äó là chúng tôi gá»i thế! Tiểu thư há» Quách!
Khấu Anh Kiệt giáºt nảy mình!
Cái Tam há»i :
- Khấu gia là m sao thế?
Khấu Anh Kiệt trấn tĩnh lại, xua tay nói :
- Không sao! Ngưá»i nói tiếp Ä‘i!
- Nhà cá»§a Ngá»c tiểu thư ở Cao Lan, là má»™t đại phú hà o ở đó. Lão đại gia cá»§a Ngá»c tiểu thư là Quách lão tà i chá»§ Kim đại vương nổi tiếng khắp Trung quốc mà Khấu gia cÅ©ng không biết hay sao?
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu.
- Ta cũng... có nghe!
Cái Tam nói tiếp :
- Bởi vì Quách tiểu thư có ngoại hiệu là Ngá»c Quan Âm nên ngưá»i ta má»›i gá»i thế thà nh quen, không mấy ai nhắc đến tên há» nữa!
Khấu Anh Kiệt lại há»i :
- Chắc rằng Ngá»c tiểu thư tá»›i Tần Châu để Ä‘ua ngá»±a, đúng không?
Cái Tam nhanh nhảu đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Năm nay đến tham gia Ä‘ua ngá»±c có rất nhiá»u nhân váºt quan trá»ng như Trác tiểu thái tuế, Cù cá»u gia, cả nữ nhi cá»§a Quân vương Mông cổ là Äan Lá»— Tư cÅ©ng tá»›i!
Hắn cưá»i hắc hắc nói thêm :
- Trưá»ng đấu năm nay sẽ náo nhiệt phải biết!
- Ngưá»i nghÄ© rằng năm nay vì có nhiá»u tà i tá» tham gia như váºy nên Ngá»c tiểu thư má»›i sợ không chiếm được giải nhất, đúng không?
Cái Tam tỠvẻ hiểu biết :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thế rồi! Những ngưá»i mà tiểu nhân nói đến Ä‘á»u mang theo những con ngá»±a nổi tiếng, phải gá»i là thần mã má»›i đúng! Con Há»a lôi hồng cá»§a Ngá»c tiểu thư cÅ©ng là hạng nhất, nhưng nếu Ä‘em so vá»›i những con ngá»±a kia thì chưa chắc đã thắng nổi đâu! Vì thế tiểu thư má»›i nhá» Chu Giang kiếm cho má»™t con tốt hÆ¡n, từ đó Chu Giang má»›i đến há»i mua con Hắc Thá»§y Tiên cá»§a Khấu gia đó!
Khấu Anh Kiệt gáºt đầu nói :
- Thì ra là thế! Nhưng vị Ngá»c tiểu thư đó tá»›i Tần Châu trú ở đâu ngưá»i có biết không?
Cái Tam gãi gãi đầu nói :
- Không biết. Chỉ e ngoà i Chu Giang ra không ai biết Ngá»c tiểu thư trú ở khách Ä‘iếm nà o đâu!
Khấu Anh Kiệt vá»™i há»i :
- Váºy Chu Giang ở đâu?
- Cái đó tiểu nhân cũng không rõ!
Hắn chợt nhìn Khấu Anh Kiệt há»i :
- Khấu gia tìm Ngá»c tiểu thư có việc gì?
Khấu Anh Kiệt lúng túng đáp :
- À... tất nhiên là có việc!
Cái Tam nói :
- Bây giỠđã khuya rồi, lại không biết Ngá»c tiểu thư trú ở đâu, là m sao mà tìm được? Tôi thấy ngà y mai Khấu gia hãy đến trưá»ng Ä‘ua sÆ¡m sá»›m má»™t chút đợi, nhất định sẽ gặp Ngá»c tiểu thư!
- Trưá»ng Ä‘ua ở đâu?
- Ở phÃa nam thà nh! Mấy hôm nay ở đó ngưá»i ta chăng lá»u dá»±ng đà i nhá»™n nhịp lắm. Nhưng tốt nhất ngà y mai hãy đến thì hÆ¡n!
Khấu Anh Kiệt nói mấy lá»i cảm Æ¡n rồi trở vá» phòng!
|

30-07-2008, 09:06 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
TRƯỜNG KIẾM TÆ¯Æ NG TƯ
Hồi 10: Tá»· thà mã trưá»ng
Tác giả: Trần Thanh Vân
Nguồn: Vnthuquan.net
Khấu Anh Kiệt nằm chong mắt trên giưá»ng mãi mà không sao ngá»§ được!
Chà ng nghÄ© hoà i vá» Ngá»c tiểu thư, không phải vá»›i sá»± háo hức cá»§a má»™t ngưá»i sắp gặp được vị hôn thê mà vá»›i ná»—i lòng ưu tư trÄ©u nặng!
Ná»—i ưu tư đó là do lúc chiá»u song phương đã gặp nhau, không những huynh bá» qua cÆ¡ há»™i tốt nhất đẻ báo cho cô ta biết tin để hai ngưá»i cá»™ng đồng mang thi thể Quách Bạch Vân vá» Bạch Mã sÆ¡n trang an táng, trái lại còn gây nên sá»± xung khắc giữa hai ngưá»i!
Ngay lần đầu tiên gặp nhau đã nảy sinh xung đột, chỉ e sau nà y chẳng dễ gì hòa giải được với nhau!
Nghĩ tới đó, chà ng khẽ buông tiếng thở dà i.
Nhưng nghÄ© lại còn may là đã biết được hiện giá» cô ta Ä‘ang ở Tần Châu, hy vá»ng rằng ngà y mai thế nà o cÅ©ng gặp được.
à nghĩ nà y là m cho chà ng nhẹ nhõm được một phần.
Chà ng lại cà ng băn khoăn khi nghĩ vỠý nguyện của Quách Bạch Vân muốn kết hợp chà ng với ái nữ của mình!
TÃnh cô ta ương bướng và kiêu ngạo như thế là m sao mà chà ng chinh phục nổi?
Trầm tư mặc tưởng rất lâu, mãi sang canh tư chà ng mới ngủ thiếp đi!
* * * * *
Tiếng gõ cá»a dồn dáºp đánh thức Khấu Anh Kiệt dáºy!
Chà ng mở choà ng mắt nhìn ra.
Trong phòng sáng trưng, tuy không thấy mặt trá»i nhưng chắc đã trưa rồi!
Khấu Anh Kiệt hốt hoảng nghĩ thầm :
- “Há»ng rồi! Có lẽ bây giá» cuá»™c Ä‘ua đã bắt đầu mình đến trá»… thì là m sao mà gặp không cô ta?â€
Chà ng vá»™i và ng mặc áo ngoà i và o rồi bước ra mở cá»a!
Cái Tam đứng ngay trước cá»a trố mắt nhìn chà ng nói :
- Khấu gia! Hãy nhìn xem bây giá» là lúc nà o rồi? Tối qua tiểu nhân đã dặn phải tá»›i đấu trưá»ng tháºt sÆ¡m má»›i gặp Ngá»c tiểu thư, sao giá» nà y má»›i dáºy?
Khấu Anh Kiệt nói bằng giá»ng hối lá»—i :
- Ta sá»a soạn Ä‘i ngay đây! Ngưá»i hãy ra dắt ngá»±a mau Ä‘i!
Cái Tam đáp :
- Ngá»±a đã chuẩn bị sẵn sà ng rồi! Nếu tôi không thấy con ngá»±a đó thì tin rằng Khấu gia đã ra tá»›i đấu trưá»ng rồi! Thôi nhanh lên!
Khấu Anh Kiệt cám Æ¡n, và o rá»a qua loa mặt mÅ©i, thay bá»™ y phục khác rồi Ä‘i nhanh ra khá»i phòng!
Cái Tam đã dắt ngựa chỠsẵn bên cổng, trao dây cương cho chà ng!
Khấu Anh Kiệt láºp tức nhảy lên yên!
Tên tiểu nhị còn gá»i vá»›i theo :
- Khấu gia hãy nhá»› Ä‘i vá» phÃa nam, cứ ra khá»i thà nh là tá»›i.
Hắc Thá»§y Tiên chừng như cÅ©ng biết chá»§ Ä‘ang sốt ruá»™t, phóng như bay, chỉ chốc lát đã ra khá»i thà nh.
Từ xa, Khấu Anh Kiệt đã thấy cả biển ngưá»i sặc sỡ đủ sắc mà u, trẻ già nam nữ Ä‘á»u có.
Ngưá»i cưỡi ngá»±a, kẻ Ä‘i bá»™, ngưá»i ngồi xe, tháºm chà có ngưá»i còn bồng bế dắt dÃu cả trẻ con.
Khấu Anh Kiệt không ngá» chỉ má»™t thị trấn Tần Châu cùng lắm chưa tá»›i má»™t ngà n há»™ dân cư mà đông ngưá»i đến thế.
Từ cách phục sức rất Ä‘a dạng, cÅ©ng thấy trong đó có rất nhiá»u tá»™c ngưá»i: Hán, Hồi, Mông, Tạng...
Khấu Anh Kiệt giục ngá»±a Ä‘i thêm chừng ba dặm thì thấy rõ má»™t lá»… đà i ngÅ© sắc được dá»±ng lên thà nh má»™t quảng trưá»ng rá»™ng, xung quanh cắm hà ng trăm lá cá» Ä‘uôi nheo tung bay phần pháºt, trông tráng lệ vô cùng!
Chúng nhân đổ dồn vỠđây, lá»›p lá»›p như những đợt thá»§y triá»u!
Khấu Anh Kiệt chưa từng gặp ở đâu có đông ngưá»i táºp trung vá» má»™t nÆ¡i đông đúc như thế, kể cả những thà nh phố lá»›n và trong những ngà y lá»… tết.
Không chỉ những ngưá»i ham mê Ä‘ua ngá»±a mà hầu như toà n trấn và những vùng lân cáºn Ä‘á»u táºp trung vỠđây, coi đây là má»™t cÆ¡ há»™i lá»›n, ngưá»i thì tạo cÆ¡ há»™i là m ăn, kẻ thì vui chÆ¡i, tìm bằng hữu, chà Ãt cÅ©ng kết bạn lưu linh cùng ngòi nhâm nhi mấy chén, còn đối vá»›i thiếu nhi thì đây là dịp để khoe quần áo má»›i...
Khấu Anh Kiệt sợ trá»… thì không gặp được Ngá»c Quan Âm nên ra roi giục ngá»±a chạy nhanh hÆ¡n.
Nhưng tới cách lễ đà i hơn một dặm thì không sao tiến được nữa phải nhảy xuống ngựa dắt bộ!
Mất cả canh giá», áo quần ướt đẫm mồ hôi, Khấu Anh Kiệt má»›i dắt Hắc Thá»§y Tiên chen và o được trước lá»… đà i!
Không những xung quanh lá»… đà i mà dá»c hai bên đưá»ng Ä‘ua dà i mưá»i dặm ngưá»i xem đứng chặt như nêm.
Khấu Anh Kiệt không biết cuá»™c Ä‘ua đã bắt đầu hay chưa, chỉ thấy quang cảnh vô cùng huyên náo, ngưá»i cưỡi nói, kẻ la hét, trẻ con kêu khóc xen lẫn vá»›i ngưá»i bán hà ng rong chà o má»i mua nước uống, trái cây, kẹo bánh, tháºm chà có ngưá»i vác cả yên cương tá»›i chà o khách nữa.
Khấu Anh Kiệt lần đầu tiên tham dá»± má»™t cuá»™c Ä‘ua ngá»±a tầm cỡ như thế nà y, nên lẽ ra phải rất hứng thú trước cảnh náo nhiệt má»›i đúng, nhưng đằng nà y, phần báºn việc tang, phần lo không biết có gặp được Ngá»c Quan Âm không nên chẳng lòng dạ nà o mà vui cùng thiên hạ!
ÄÆ°á»ng Ä‘ua nằm giữa thảo nguyên bao la xa hút tầm mắt, má»™t bên có con khe nhá» chạy dà i, vô số ngưá»i đứng dá»c theo bá» khe dưới những hà ng liá»…u náo nức chỠđợi!
Có hai hà ng tiêu gắn cá» Ä‘uôi nheo cách nhau chừng hai mươi trượng chạy dà i ra thảo nguyên, khán giả đứng dá»c theo hai hà ng tiêu đó!
Và o tá»›i đây, Khấu Anh Kiệt phải cưỡi lên lưng ngá»±a để nhìn cho rõ, mắt nháo nhác nhìn quanh tìm Ngá»c Quan Âm.
Bây giỠthì chà ng đã xác định được cuộc đua còn chưa bắt đầu.
Khấu Anh Kiệt nháºn ra bên cạnh lá»… đà i có dá»±ng má»™t căn lá»u, mấy chục ngưá»i trang phục theo lối kỵ sÄ© táºp trung trong đó trước lá»u sắp má»™t hà ng ngá»±a, con nà o con nấy Ä‘á»u rất tráng kiện, Ä‘oán rằng đó là nÆ¡i táºp trung những ngưá»i ứng thÃ, liá»n thúc ngá»±a tiến vá» phÃa khu lá»u!
Chợt từ lá»… đà i có ngưá»i cao giá»ng nói :
- Trác Tiểu Thái Tuế đến!
Trong đám đông hà ng trăm giá»ng hòa theo :
- Trác Tiểu Thái Tuế đến!
- Trác Tiểu Thái Tuế...
Khấu Anh Kiệt nhìn lên, thấy má»™t trang hán tá» Ä‘ang tiến tá»›i ngôi lá»u.
Tiếng hoan hô vang lên trong đám đông :
- Trác Tiểu Thái Tuế! Trác Tiểu Thái Tuế!
Hán tá» lướt mắt nhìn và o đám đông, ngả mÅ© đáp tạ nhưng không cưá»i mà vẻ mặt rất nghiêm trang.
Khấu Anh Kiệt không Ãt lần nghe nhắc đến tên Trác Tiểu Thái Tuế, bây giá» má»›i gặp nên không khá»i chú ý!
Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh chừng hăm bảy hăm tám tuổi, mà y kiếm mắt sao, đầu báo lưng hổ, dáng rất uy vũ.
Y báºn thanh bà o, bên trong còn mặc khinh trang mà u hồng, cả vóc ngưá»i và dáng toát ra vẻ uy nghi!
Äi sau Trác Tiểu Thái Tuế là má»™t tiểu đồng má»›i mưá»i lăm mưá»i sáu tuổi, báºn hồng y, tay dắt má»™t con tuấn mã sắc tÃa.
Äó chÃnh là con Tá» Mao Thanh, được mệnh danh Bát hoang đệ nhất danh câu mà theo những ngưá»i sà nh ngá»±a thì hÆ¡n cả con Há»a hồng lôi cá»§a Ngá»c Quan Âm, tất có khả năng chiếm giải nhất kỳ nà y.
Nhìn qua thì Tá» Mao Thanh không có đặc biệt so vá»›i những con ngá»±a bình thưá»ng thì bụng hÆ¡i thon hÆ¡n má»™t chút, còn sống lưng thì nhô cao, chứng tá» sức rướn rất mạnh.
Từng sống trong mã trưá»ng nhiá»u năm khi còn buôn ngá»±a vá»›i Mã Thiên TÃch, ngà y ngà y tiếp xúc vá»›i ngá»±a nên Khấu Anh Kiệt cÅ©ng là đại hà nh gia vá» giống váºt cao quý, chỉ nhìn qua cÅ©ng biết đó là thiên lý mã.
Ngưá»i ta nói anh hùng tương thác mà mà tương liên. Khi Khấu Anh Kiệt nhìn Tá» Mao Thanh vá»›i mắt khâm phục thì Hắc Thá»§y Tiên chừng như cÅ©ng nháºn ra tri ká»· cất tiếng hà vang.
Bây giá» song phương chỉ cách nhau mấy trượng. Trác Tiểu Thái Tuế cÅ©ng nhìn Hắc Thá»§y Tiên hà dà i đáp lại, dáng bồn chồn muốn giáºt dây cương chạy tá»›i.
Chi tiết đó khiến toà n trưá»ng táºp trung chú ý và o hai con ngá»±a, nhất là Hắc Thá»§y Tiên!
Hồng y tiểu thấy con ngựa lồng lên phải cố giữ chặt dây cương, nhưng không giữ nổi bị TỠMao Thanh nhảy dựng lên kéo đi một quãng ngã nhà o xuống lăn đi mấy vòng.
Trác Tiểu Thái Tuế thấy váºy quát lên :
- Súc sinh đáng chết!
Dứt lá»i nhún mình lao vút lên không đáp xuống đứng hiên ngang chắn trước mặt con tuấn mã.
Chúng nhân cùng ồ lên tán thưởng.
Vừa đáp xuống, Trác Tiểu Thái Tuế liá»n vung chưởng đánh bịch má»™t cái và o cổ con ngá»±a bất kham.
TỠMao Thanh không dám lồng lên nữa, lùi lại cúi đầu khuất phục!
Thông thưá»ng những con ngá»±a hay khi dã tÃnh đã nổi lên, ngay cả chá»§ nhân cÅ©ng khó mà khuất phục được nó.
Khấu Anh Kiệt đã nhìn ra Trác Tiểu Thái Tuế vừa dùng chiêu thuáºt thượng thặng để thuần phục ngá»±a gá»i là Äịnh mã thuáºt trong huấn mã công, nhưng nếu không có ná»™i lá»±c phi thưá»ng thì không thi triển được!
Chà ng chợt nảy sinh lòng cảm phục đối với Trác Tiểu Thái Tuế.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh cÅ©ng hiểu nguyên nhân vì sao Tá» Mao Thanh phát cuồng, nên sau khi thuần phục nó xong, y má»›i chú ý nhìn Hắc Thá»§y Tiên, đôi mắt láºp tức mở to đầy kinh ngạc.
Trác gia có hà ng chục mã trưá»ng, đương nhiên Trác Quân Minh quá sà nh sá»i vá» ngá»±a rồi.
Má»™t ngưá»i sà nh và mê ngá»±a, bao giá» cÅ©ng bị ma lá»±c từ những con ngá»±a tốt hấp dẫn không sao cưỡng được!
Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh láºp tức bị Hắc Thá»§y Tiên hấp dẫn bất giác bước tá»›i gần.
Từ ngá»±a mà dẫn đến ngưá»i, Trác Quân Minh nhìn Khấu Anh Kiệt!
Chà ng vừa định cất tiếng chà o thì không hiểu sao Trác Quân Minh quay nhìn sang phÃa khác.
Hồng y tiểu đồng chạy tá»›i dắt Tá» Mao Thanh và o lá»u.
Lại có ngưá»i tiến và o đấu trưá»ng.
Äám đông tạm thá»i chuyển hướng chú ý sang những ngưá»i má»›i đến.
Khấu Anh Kiệt cũng đưa mắt nhìn tới.
Lần nà y có tá»›i hai ngưá»i, cùng cưỡi ngá»±a sóng đôi tiến và o lá»u.
Hai ngưá»i nà y khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c, bên hữu là má»™t thiếu nữ xinh đẹp, mình báºn áo chiến theo kiểu những kỵ sÄ© thiện chiến ngưá»i Mông, cổ Ä‘eo má»™t chuá»—i minh châu, cưỡi trên lưng ngá»±a bạch trắng như tuyết không má»™t sợi lông tạp!
Còn bên tả là một trung niên há tỠchừng ba lăm, ba sáu tuổi, vừa béo vừa lùn mà y thô miệng rộng nhìn rất thiếu thiện cảm, lại đi bên cạnh mỹ nhân nên trông hết sức tương phản đến hoạt kê!
Ngưá»i nà y cưỡi con ngá»±a lông và ng, Khấu Anh Kiệt nháºn ra đó là giống ngá»±a nòi Y Lê Mã nổi tiếng.
Tuy diện mạo khó coi nhưng trung niên hán tá» lại có phong thái hiên ngang để bá»™ râu quai nón ráºm, lưng Ä‘eo má»™t đôi Uyên ương Ä‘ao, xem ra cÅ©ng là nhân váºt phi phà m.
Khấu Anh Kiệt Ä‘oán rằng hán tá» nà y la ngưá»i trong võ lâm!
Xung quanh chà ng có tiếng xầm xì :
- Nữ kỵ sÄ© đó là ai váºy?
- Chừng như là Công chúa cá»§a Tây vương Äan Lá»— Tư!
- Còn gã lùn kia là ai?
- Xem bá»™ râu kia thì khả năng hắn là Cù Cá»u!
Không sai, trung niên há tá» béo lùn chÃnh là Cù Cá»u trong Äại Cá»u NghÄ©a rất nổi danh ở vùng Thiểm Bắc.
Tên nà y há» Miêu, gá»i là Miêu Phi nhưng chừa bá»™ râu kiểu râu rồng, lại liệt danh thứ chÃnh trong Äại Cá»u NghÄ©a, nên má»›i có danh hiệu là Cù Cá»u!
Con ngựa nòi Y Lê Mã của y có tên là Khoái Tai Phong.
Còn vị Ä‘i bên Cù Cá»u, Công chúa Äan Lá»— Tư thì không xa lạ đối vá»›i nhiá»u ngưá»i có mặt tại hiện trưá»ng.
Con ngá»±a bạch cá»§a Công chúa tên là Nhất Äóa Vân!
Lại có tiếng truyá»n Ä‘i trong đám đông :
- Ngá»c tiểu thư!
- Ngá»c Quan Âm!
- Ngá»c tiểu thư đến!
Tiếng reo hò nổi lên như chợ vỡ.
Kể từ khi Khấu Anh Kiệt xuất hiện tá»›i giá», chưa có ngưá»i nà o được chúng nhân đón tiếp nồng nhiệt như thế.
Lát sau má»™t thiếu nữ đẹp như thiên tiên cưỡi con ngá»±a sắc hồng tiến và o lá»u, chÃnh là Ngá»c Quan Âm Quách Thái Linh!
Trên mặt ai nấy Ä‘á»u lá»™ vẻ hứng khởi, thÃch thú, đến cả kình địch cá»§a cô ta trong cuá»™c Ä‘ua là Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh cÅ©ng nhìn Ngá»c Quan Âm và con Há»a lôi hồng vá»›i ánh mắt cảm phục!
Còn Khấu Anh Kiệt thì dán mắt nhìn cô ta, tưởng chừng như nghẹn thở, quên mất ná»—i phiá»n muá»™n Ä‘eo dai dẳng tá»›i bây giá».
Thiếu nữ nhìn đám đông, môi nhoẻn cưá»i, gáºt đầu đáp tạ, dáng tá»± nhiên, thanh thoát, hoà n toà n không có vẻ gì là kiêu ngạo!
Äám đông xì xầm :
- Cô ta đẹp quá, nà ng Tây Thi ngà y xưa chắc cũng chỉ đến thế là cùng!
- Tháºt là tiên nhân!
- Ai bảo Ngá»c Quan Âm kiêu ngạo và háºn độc chứ?
Bất kể nam hay nữ, trẻ hay già , cứ bắt gặp ánh mắt Ngá»c Quan Âm là bị hấp dẫn ngay, cùng thốt lên má»™t tiếng thán phục!
Ngá»c Quan Âm lướt ngá»±a ngang qua mặt Khấu Anh Kiệt.
Từ ba bá» bốn bên tiếng vá»— tay vang lên như sấm. Hà ng ngà n đôi mắt táºp trung và o má»™t Ä‘iểm, đó là Ngá»c Quan Âm!
Hình như cô ta nháºn ra Khấu Anh Kiệt, ánh mắt hÆ¡i dừng lại trên mặt chà ng má»™t chút rồi cau mà y giục ngá»±a Ä‘i thẳng.
Khấu Anh Kiệt sững sỠđứng lặng, quên mất rằng mình muốn gặp cô ta để báo má»™t tin tức vô cùng quan trá»ng!
Có lẽ má»™t phần vì sắc đẹp mê hồn cá»§a cô ta, má»™t phần do tác động cá»§a khán giả quá lá»›n, trong trưá»ng hợp đó dá»… là m ngưá»i ta mất tinh thần, nên Khấu Anh Kiệt cứ trân trân nhìn Ngá»c Quan Âm, ngưá»i cứng đỠnhư đã biến thà nh pho tượng!
Phải qua má»™t hồi lâu, chà ng má»›i trấn tÄ©nh lại, sá»±c nhá»› tá»›i nhiệm vụ cá»§a mình, bà ng hoà ng tá»± há»i :
- Ta là m sao thế nà y?
ÄÆ°a mắt tìm Ngá»c Quan Âm thì cô ta đã bị vây giữa biển ngưá»i trùng Ä‘iệp, đâu còn thấy nữa?
Khấu Anh Kiệt tự đấm và o ngực mình lẩm bẩm :
- Mình tháºt là đồ ngốc! Äồ vô tÃch sá»±! Äồ háo sắc! Äến đây để tìm Ngá»c Quan Âm báo tin, sao cô ta Ä‘i ngang qua trước mặt mà mình không có phản ứng gì cả?
Nhưng khi trấn tÄ©nh lại thì Ngá»c Quan Âm đã chìm và o trong biển ngưá»i trùng Ä‘iệp, có thấy cÅ©ng không sao chen tá»›i.
Nhưng dù sao cũng phải gặp cô ta.
Khấu Anh Kiệt đà nh dắt ngá»±a len lá»i trong đám đông chen vá» phÃa ngôi lá»u!
Äã có hai mươi con ngá»±a sắp hà ng sẵn ở vạch xuất phát, đủ sắc mà u, đủ chá»§ng loại, nhưng Ä‘á»u là ngá»±a tốt.
Kỵ sÄ© cÅ©ng thuá»™c nhiá»u sắc tá»™c và độ tuổi, nam nữ Ä‘á»u có, y phục sặc sỡ nhìn rất đẹp mắt, tay cầm cương, chân kẹp chặt và o hông ngá»±a, mắt nhìn thẳng phÃa trước, chỉ chá» tiếng pháo lệnh là lao Ä‘i...
Äám đông im phăng phắc, hà ng ngà n ánh mắt táºp trung và o hai mươi kỵ sÄ©, chỉ riêng má»™t mình Khấu Anh Kiệt là vẫn cố sức chen tá»›i vạch xuất phát.
Cuối cùng thì chà ng cũng chen và o tới nơi...
Chà ng không biết nhiá»u ngưá»i trong tốp kỵ sÄ©, chỉ thấy ngưá»i thứ ba là Công chúa Mông cổ Äan Lá»— Tư, ngưá»i thứ năm là Cù Cá», ngưá»i thứ tám là Trác Tiểu Thái Tuế Trác Quân Minh...
Nà ng kia rồi...
Ngá»c Quan Âm Quách Thái Linh cưỡi trên lưng con hồng mã Há»a lôi hồng ở vị trà thứ mưá»i má»™t!
Khấu Anh Kiệt mừng rơn nhảy lên ngựa phi tới.
Nhưng khi chà ng vừa định cất tiếng gá»i thì nghe đùng má»™t tiếng. Äó là tiếng pháo hiệu lệnh xuất phát từ lá»… đà i.
Cuộc đua bắt đầu!
Hai chục con ngựa tung vó lao đi!
Không phải hai mươi mà thà nh hai mươi mốt vì Khấu Anh Kiệt cùng con Hắc Thá»§y Tiên cÅ©ng phi theo tốp Ä‘ua, nhưng Ä‘Ãch là Ngá»c Quan Âm và Há»a lôi hồng chứ không phải là vạch Ä‘Ãch cuối đưá»ng Ä‘ua.
Ngưá»i đầu tiên mà Khấu Anh Kiệt vượt qua là má»™t hán tá» cưỡi má»™t con hắc mã, chỉ sau khi xuất phát có và i chục trượng, ngưá»i thứ hai là má»™t nữ kỵ sÄ© ngưá»i Mông, cưỡi bạch mã, tiếp theo là ngưá»i thứ ba, thứ tư...
Vá»›i sức chạy cá»§a Hắc Thá»§y Tiên thì vượt qua những đối thá»§ tầm thưá»ng nà y là không khó!
Nhưng khi vượt qua con thứ mưá»i tám là ngá»±a nòi Lê Y mã Khoái Tai Phong cá»§a gã lùn Cù Cá»u, hắn rÃt lên :
- Mẹ kiếp! Tiểu tỠlộn xộn nà y!
Lá»i chưa dứt đã quất sang má»™t roi!
Khấu Anh Kiệt không lưá»ng trước được tình huống nà y, bị roi quất và o mặt đỠlá»±ng lên!
Nhưng cÅ©ng chÃnh vì roi đó mà hắn bị Công chúa Äan Lá»— Tư qua mặt, tức tối chá»i ầm lên bằng thổ ngữ Thiểm Tây!
Khấu Anh Kiệt không lấy đó là m Ä‘iá»u vẫn cứ tiếp tục vượt lên!
Gần ná»a đưá»ng Ä‘ua, chà ng má»›i Ä‘uổi kịp ngưá»i dẫn đầu là Ngá»c Quan Âm!
Vừa vượt qua và i trượng, Khấu Anh Kiệt giáºt cương quay ngang ngá»±a sang gá»i :
- Ngá»c tiểu thư...
Ngá»c Quan Âm thất kinh vá»™i kéo mạnh dây cương, con Há»a lôi hồng tung vó nhảy vút lên cao phóng qua đầu Khấu Anh Kiệt!
May chút nữa là nó tông và o cả ngưá»i lẫn ngá»±a chà ng!
Hắc Thá»§y Tiên Ä‘á»i nà o chịu chạy sau ngưá»i khác? Không cần giục, nó vẫn lao Ä‘i như tên bắn.
Há»a lôi hồng tuy là thiên lý mã, lá»±c chạy đứng đầu cuá»™c Ä‘ua nhưng so vá»›i Hắc Thá»§y Tiên vẫn còn kém xa.
Chỉ lát sau, Hắc Thá»§y Tiên đã Ä‘uổi kịp chạy sóng đôi vá»›i Há»a lôi hồng!
Khấu Anh Kiệt nói :
- Ngá»c cô nương! Xin cháºm lại má»™t chút, tôi có việc nà y...
Ngá»c Quan Âm quay sang, chẳng thèm nghe đối phương nói gì, vung roi ngá»±a thẳng cánh quất sang!
Khấu Anh Kiệt lại ăn thêm một roi nữa!
Chà ng nén đau, khẩn thiết nói :
- Quách tiểu thư! Quách Thái Linh!
NghÄ© rằng đối phương tìm má»i cách để ngáng trở cuá»™c Ä‘ua cá»§a mình, chẳng những không nhưá»ng lại con Hắc Thá»§y Tiên mà bây giá» còn tá»›i đây quấy rối, Quách Thái Linh tức giáºn rÃt lên :
- Ngưá»i tháºt đáng ghét!
Roi ngựa lại tiếp tục quất sang!
Vút! Vút! Vút!
Bị liên tiếp mấy roi quất và o mặt, và o ngưá»i, Khấu Anh Kiệt chỉ biết đưa cánh tay ra đỡ nhưng không xuể, khắp ngưá»i nổi lên những vết lằn ngang dá»c, áo rách tả tÆ¡i!
Khán giả đứng dá»c theo đưá»ng Ä‘ua reo vang :
- Äánh chết hắn Ä‘i!
- Äúng là tên mặt dà y!
- Äánh...
Ai cÅ©ng cho rằng Khấu Anh Kiệt cố tình ngăn trở Ngá»c Quan Âm vá» nhất, ngưá»i mà há» nhiệt liệt cổ vÅ©, vì thế trút má»i ná»—i ác cảm lên đầu chà ng.
Nên biết tại trưá»ng Ä‘á»u là ngá»±a tốt lừng danh trong mưá»i dặm Ä‘ua có hÆ¡n chăng chỉ là và i bước chạy, vì thế chỉ cần má»™t chút ảnh hưởng đủ tạo Ä‘iá»u kiện cho ngá»±a sau qua mặt!
Hai lần bị Khấu Anh Kiệt quấy rối, Há»a lôi hồng đã bị hai con ngá»±a khác vượt qua, đó là Tá» Mao Thanh cá»§a Trác tiểu thái tuế Trác Quân Minh và Khoái Tai Phong cá»§a gã lùn Cù Cá»u.
Quách Thái Linh không đánh nữa, vừa vung roi vun vút vừa ra sức giục ngựa đuổi theo lên, quyết không chịu thua!
Không biết Trác Quân Minh có ý nhưá»ng nhịn hay vì có ý đồ gì, gò cương cho con Tá» Mao Thanh phi cháºm lại má»™t chút, đồng thá»i lạng sang bên phải, trên đưá»ng chạy cá»§a gã lùn Cù Cá»u!
Con Khoái Tai Phong suýt nữa lao và o con Tá» Mao Thanh, kinh hãi vá»t tránh sang bên!
Cù Cá»u tức giáºn trừng mắt quát :
- Tên há» Trác! Ngưá»i là m trò khỉ gì thế?
Trác Quân Minh quát lại :
- Miêu lùn! Là m gì mà om lên thế? Ta nhảy tránh cũng không được sao?
Thá»±c ra trên đúng đưá»ng chạy cá»§a Trác Quân Minh chỉ là cái hố nông choèn chứ vÅ©ng viếc gì?
Tuy nhiên hà nh động đó cá»§a y đủ cho con Há»a lôi hồng cá»§a Quách Thái Linh vượt qua cả hai ngưá»i.
Chỉ còn mưá»i dặm là tá»›i Ä‘Ãch, bây giá» muốn Ä‘uổi kịp Quách Thái Linh là không có khả năng.
Cù Cá»u ná»™ khà xung thiên, vung roi quất và o đầu con Tá» Mao Thanh!
Nhưng Trác Quân Minh đã lưá»ng trước tình huống nà y quất ngá»±a tránh Ä‘i, tiếp tục phi tá»›i.
Cù Cá»u biết là giải nhất đã tuá»™t khá»i tay nhưng không là m sao được, cứ phải hoà n thà nh cuá»™c Ä‘ua đã rồi sẽ tÃnh sau!
Ngưá»i rạp trên mình ngá»±a, bốn kỵ sÄ© Quách Thái Linh, Trác Quân Minh, Cù Cá»u và Äan Lá»— Tư vẫn bám sát theo nhau, cách chừng hai thân ngá»±a, tiếp đó là Khấu Anh Kiệt, số còn lại bị bá» rÆ¡i khá xa.
Hầu như chỉ có bốn kình địch nà y ganh đua với nhau thôi, chỉ riêng Quách Thái Linh thỉnh thoảng nhìn lui Khấu Anh Kiệt có ý đỠphòng.
Thá»±c tế chỉ có con Hắc Thá»§y Tiên má»›i Ä‘e dá»a được ngôi vô địch cá»§a Há»a lôi hồng!
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Khấu Anh Kiệt không có ý Ä‘ua tranh trong há»™i nà y, chẳng qua chà ng Ä‘uổi theo Quách Thái Linh để báo tin thân phụ cô ta đã chết, nếu trong cuá»™c Ä‘ua nà y mà không gặp thì biết tìm ở đâu?
Bị Quách Thái Linh đánh liá»n mấy roi, Khấu Anh Kiệt đà nh dừng ngá»±a lại, chỉ chốc lát đã bị bốn con ngá»±a vượt qua, bá» rÆ¡i có mấy chục trượng!
Khấu Anh Kiệt ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc rồi lại giục ngá»±a Ä‘uổi theo!
Hắc Thủy Tiên quả không hổ danh là Thượng đẳng mã vương chỉ cần chủ dùng gót chân gò nhẹ, nó đã lao đi như tên bắn.
Lát sau nó đã Ä‘uổi kịp Nhất Äóa Vân cá»§a Äan Lá»— Tư rồi vượt lên!
Khi Hắc Thá»§y Tiên vừa ngang con Khoái Tai Phong thì Cù Cá»u nháºn ra.
ÄÆ°á»£c tiếng là đệ nhất khoái mã ở Thiểm Tây, nay bị Quách Thái Linh và Trác Quân Minh qua mặt, giá» tá»›i lượt tên tiểu tỠđáng ghét nà y, Cù Cá»u không sao chịu nổi liá»n rút phắt Ä‘ao ra quát :
- Tiểu tá»! Ta giết ngưá»i!
Lá»i chưa dứt, Ä‘ao đã bổ xuống đầu Khấu Anh Kiệt!
Trong tay không binh khÃ, lại ngồi trên mình ngá»±a, muốn chống đỡ hay tránh Ä‘i Ä‘á»u không có khả năng!
Chúng nhân thấy váºy Ä‘á»u ồ lên má»™t tiếng!
Việc già nh đưá»ng Ä‘ua sinh ẩu đả là thưá»ng xảy ra nhưng việc dùng dao kiếm để giết nà y chưa bao giá» có.
Khấu Anh Kiệt chỉ để tâm đến Quách Thái Linh chạy đầu tiên, khi thấy ánh Ä‘ao lóe lên má»›i quay sang nhìn thì lưỡi Ä‘ao đã sắp chém xuống đầu, vá»™i dùng má»™t chiêu Huyá»n Äiểu Sa Hoạch đối phó!
May chà ng phản ứng nhanh là m lưỡi Ä‘ao cá»§a Cù Cá»u dạt ra, tuy thế nó vẫn theo đà chém xuống cánh tay chà ng là m đứt má»™t Ä‘oạn dà i tá»›i năm sáu tấc, máu chảy ra thấm đỠcả tay áo.
Cù Cá»u chém má»™t Ä‘ao chưa đạt mục Ä‘Ãch, lại vung Ä‘ao lên chém tiếp thì con Hắc Thá»§y Tiên đã chạy vượt lên!
Khán giả lại ồ lên tán thưởng!
Tuy thấy Khấu Anh Kiệt không ra Ä‘ua mà cứ quấy nhiá»…u giữa cuá»™c Ä‘ua, má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m khó chịu nhưng hà nh động sát nhân cá»§a Cù Cá»u lại là m cho khán giả bất bình.
HÆ¡n nữa thấy nước chạy cá»§a Hắc Thá»§y Tiên quá thần kỳ nên dần dần má»i ngưá»i lại sinh hảo cảm vá»›i chà ng.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên không ai nghÄ© rằng chà ng có thể vượt qua Quách Thái Linh, khi đó còn cách bốn năm thân ngá»±a mà đÃch thì còn chưa đầy ná»a dặm, nếu không sẽ chẳng ai á»§ng há»™ chà ng, bởi há» căm ghét bất cứ ai Ä‘e dá»a địa vị nhất thống cá»§a Ngá»c Quan Âm, đơn giản vì cô ta là ngưá»i Cam Túc, địa phương cá»§a há»!
Nà o ngá» Hắc Thá»§y Tiên là thần mã, chỉ rướn thêm mấy bước đã vượt qua Tá» Mao Thanh và cách Há»a Lôi Hồng chỉ và i sải chân thôi!
Äến lúc nà y thì khán giả đã nổi giáºn tháºt sá»±, gà o lên la ó nhiếc móc!
Khấu Anh Kiệt không để ý vừa giục ngá»±a vừa gá»i :
- Ngá»c cô nương! Ngá»c cô nương!
Quách Thái Linh ngoảnh lại thì thấy Khấu Anh Kiệt đã sắp Ä‘uổi kịp, vô cùng uất ức, chỉ háºn không thể dừng ngá»±a mà cho tên không hiểu lý nà y má»™t tráºn nên thân!
Nhưng chỉ còn và i chục trượng nữa là tá»›i Ä‘Ãch, cô ta đà nh nuốt giáºn ra roi thúc ngá»±a!
Khấu Anh Kiệt Ä‘ang chạy, đột nhiên nghe vút má»™t tiếng, còn chưa hiểu chuyện gì thì tay phải đã bị má»™t ngá»n roi quấn lấy.
Lần nà y do Trác Quân Minh hạ thủ!
Trác Quân Minh vừa quấn được tay Khấu Anh Kiệt liá»n giáºt mạnh khiến chà ng suýt nữa ngã nhà o xuống ngá»±a.
Vừa ghìm lại được, Khấu Anh Kiệt nghiến răng váºn lá»±c giáºt trở lại, nhưng bị Trác Quân Minh giữ chặt khiến chiếc roi ngá»±a đứt phăng.
Biến cố đó là m Hắc Thá»§y Tiên chạy cháºm lại.
Lúc nà y Quách Thái Linh chỉ còn cách Ä‘Ãch chưa tá»›i mưá»i trưá»ng, trong khi còn hÆ¡n Hắc Thá»§y Tiên chừng hai thân ngá»±a nữa, xem như ngôi vô địch đã cầm chắc trong tay!
Khán giả mặc sức reo hò, khua nón ngả mũ tung hô, điệu bộ vô cùng hể hả.
Trên môi Quách Thái Linh cÅ©ng thoáng nụ cưá»i...
Nhưng nỗi mừng đó là hơi sớm.
Hắc Thá»§y Tiên bá»—ng nổi tÃnh kiêu hùng, tung cả bốn vó lao vút lên.
Khấu Anh Kiệt thất kinh vá»™i nằm rạp xuống giữ chặt lấy bá»m ngá»±a, tưởng như mình Ä‘ang bay.
Sá»± tháºt là chà ng Ä‘ang bay cùng Hắc Thá»§y Tiên, vì cả ngưá»i nó bay bổng lên cách mặt đất tá»›i cả trượng.
Tiếng la ó lại nổi lên trong đám đông.
Nụ cưá»i trên môi Quách Thái Linh vụt tắt.
Mấy vị trá»ng tà i Ä‘á»u đứng phát ngÆ¡.
Không ai ngỠnhưng sự thực vẫn là sự thực!
Kết quả Khấu Anh Kiệt vá» nhất, Ngá»c tiểu thư vá» nhì, Trác Tiểu Thái Tuế thứ ba, Cù Cá»u thứ tư, Äan Lá»— Tư thứ năm!
Tốp sau bị bá» xa tá»›i ná»a dặm, cÅ©ng lục tục vá» Ä‘Ãch.
Tiếng reo hò, tiếng chá»i rá»§a nhao nhanh thà nh má»™t khối.
Khấu Anh Kiệt không để ý, ghì ngá»±a lại chá» Quách Thái Linh, miệng cưá»i sầu thảm nói :
- Ngá»c tiểu thư! Quách tiểu thư! Sư phụ...
Quách Thái Linh mặt tái nhợt, không cho đối phương nói hết liá»n vung roi ngá»±a quất tá»›i.
Vút! Vút! Vút!
Äó là má»™t tráºn đòn thù, dồn nén qua cả chặng đưá»ng Ä‘ua.
Ngay roi đầu tiên, Quách Thái Linh đã quấn lấy ngưá»i Khấu Anh Kiệt giáºt mạnh khiến chà ng lăn xuống ngá»±a, sau đó cô ta cÅ©ng nhảy xuống đất, ngá»n roi phÅ© phà ng giáng xuống như mưa.
Quách Thái Linh vừa đánh vừa quát :
- Quân vô sỉ! Äồ súc sinh! Tại sao cứ quấn lấy ta chứ?
Trác Minh Quân cũng xuống ngựa đến gần, ngăn lại nói :
- Ngá»c tiểu thư! Trừng trị hắn thế là đủ rồi!
Quả nhiên Khấu Anh Kiệt lúc đó áo quần tả tơi, máu pha với bụi đất bết lại khắp nơi trông rất thảm hại!
Last edited by nguoidoi123; 30-07-2008 at 09:13 PM.
|
 |
|
| |