Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 01-08-2008, 09:28 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 6




Sarah King đứng ở khu thánh thất cá»§a ngôi Ä‘á»n Haram – esh – Sherif. Cô đứng quay lưng vá» phía tòa nhà đá. Tiếng tí tách từ đài phun nước bên cạnh vang vẳng bên tai cô. Từng toán du khách nhá» nhẹ nhàng Ä‘i qua mà không làm kinh động tá»›i sá»± yên tÄ©nh cá»§a bầu trá»i phương Äông nÆ¡i đây.
Thật lạ kỳ, Sarah nghÄ©, ngày xưa ngưá»i Jebusite hẳn đã biến ngá»n núi đá này thành má»™t cái sân đập lúa và hẳn là vua David đã mua lại nó vá»›i giá sáu trăm đồng vàng và biến nó thành má»™t cung Ä‘iện linh thiêng. Còn bây giá», ở đây vang lên muôn vàn giá»ng nói khác nhau cá»§a những khách du lịch đến từ má»i miá»n khác nhau trên trái đất …
Cô quay lại và Ä‘i ngắm nhà thá» và tá»± há»i không hiểu lăng má»™ cá»§a Solomon có đẹp được bằng má»™t ná»­a nÆ¡i đây không.
Có tiếng bước chân ồn ã vang lên và má»™t toán nhá» khách du lịch bước ra từ phía trong nhà thá». Äó chính là gia đình nhà Boynton. Má»™t ngưá»i phiên dịch Hồi giáo mồm mép liến thoắng Ä‘ang Ä‘i cùng há». Bà Boynton được dìu Ä‘i giữa Lennox và Raymond. Nadine và ông Cope Ä‘i sau há». Carol Ä‘i sau cùng. Khi há» vừa ra khá»i nhà thá» má»™t chút, Carol bá»—ng nhìn thấy Sarah.
Hơi lưỡng lự, nói bằng một quyết định chớp nhoáng, cô quay lại và nhẹ nhàng băng thật nhanh qua sân.
- Xin lỗi cô, Carol nói rất khẽ. Tôi phải …tôi … tôi cảm thấy tôi cần phải nói chuyện với cô.
- Có chuyện gì vậy? Sarah há»i:
Cả ngưá»i Carol run lên dữ dá»™i. Khuôn mặt cô trở nên trắng bệch.
- Äó là vì … anh trai tôi. Khi cô … cô nói chuyện vá»›i anh ấy tối qua hẳn cô cho là anh ấy rất thô lỡ phải không ? Anh ấy không cố ý làm thế đâu nhưng anh ấy không thể làm khác được . á»’ không, xin cô hãy tin tôi.
Sarah cảm thấy toàn bá»™ câu chuyện này thật là rất kỳ cục. Tất cả lòng tá»± trá»ng và những suy nghÄ© tốt đẹp cá»§a cô Ä‘á»u đã bị phản bá»™i. Vậy tại sao má»™t cô gái xa lạ bá»—ng chạy bổ lại và nói ra những lá»i xin lá»—i kỳ cục cho ông anh quê mùa cá»§a cô ta vậy ?
Môi cô run lên trong một câu trả đũa tức thì – nhưng rồi rất nhanh, cô thay đổi thái độ.
Ở đây, trong câu chuyện này có cái gì đó không bình thưá»ng. Cô gái này rõ ràng là rất nghiêm túc. Cái Ä‘iá»u trước đây đã thôi thúc Sarah trở thành bác sÄ© thì giỠđây nó lại thúc giục cô phản lại những gì mà cô muốn nói, muốn làm ngay bây giá». Bản năng bác sÄ© cá»§a cô mách bảo cô rằng có việc gì đó rất nghiêm trá»ng.
Cô nhiệt tình nói :
- Hãy nói cho tôi biết vì sao đi.
- Anh ấy đã nói chuyện với cô trên chuyến tàu phải không ? Carol bắt đầu.
Sarah gật đầu.
- Äúng vậy, ít ra thì tôi cÅ©ng đã nói chuyện vá»›i anh cá»§a cô.
- Ồ, vâng tất nhiên rồi. Thì cũng là thế cả thôi mà. Nhưng, cô biết đấy, tối qua. Ray rất sợ hãi …
Carol chợt ngừng lại.
- Sợ hãi ư ?
Khuôn mặt trắng bệch của Carol hơi hồng lên một chút.
- Tôi biết chuyện này nghe có vẻ hÆ¡i Ä‘iên rồ. Cô biết đấy, mẹ tôi … bà ấy … bà ấy không được khá»e …và bà không thích chúng tôi kết bạn vá»›i ngưá»i lạ. Nhưng …nhưng tôi biết Raymond rất …rất muốn được kết bạn vá»›i cô.
- Sarah cảm thấy thú vị. Trước khi cô kịp nói một câu gì đó thì Carol lại tiếp tục.
- Tôi …tôi biết những gì tôi đang nói nghe có vẻ rất ngớ ngẩn, nhưng gia đình chúng ta … hơi khác một chút.
Cô đưa mắt nhìn thật nhanh ra xung quanh, ánh mắt cô đầy vẻ sợ hãi.
- Tôi …tôi không thể ở lại thêm được nữa đâu. Carol lẩm bẩm. Tôi có thể sẽ lạc mất há».
Sarah đưa ra một quyết định nhanh chóng. Cô nói :
- Sao cô lại không thể ở lại đây lâu hơn nếu như cô muốn ? Chúng ta cò thể cùng vỠvới nhau được mà.
- Ồ không được đâu. Carol lùi lại. Tôi … tôi không thể làm thế được.
- Tại sao không? Sarah tiếp tục há»i:
- Tôi thật sự không thể làm thế được.Mẹ tôi sẽ … sẽ.
Sarah nói bình tĩnh và rõ ràng:
- Tôi biết đôi khi cha mẹ cÅ©ng rất khó khăn để nhận ra rằng con cái cá»§a hỠđã khôn lá»›n. Chúng sẽ phải tá»± xoay xở cho chính cuá»™c sống cá»§a mình. Nhưng thật đáng tiếc, cô biết đấy, thật khó để nhượng bá»™! Má»—i ngưá»i phải tá»± đứng lên để bảo vệ quyá»n lợi cá»§a mình.
Carol lẩm bẩm:
“Cô không hiểu đâu. Cô không hiểu má»™t tí nào cả …â€
Hai tay Carol vặn vẹo lo lắng.
Sarah tiếp tục:
- Äôi khi ai đó phải nhượng bá»™ bởi há» sợ cãi cá». Tôi biết, cãi cá» thì cÅ©ng chẳng thú vị gì nhưng tôi nghÄ© để được tá»± do hành động, để được tá»± mình đứng lên thì dù phải cãi cá» cÅ©ng …
- Tự do ư? Carol trố mắt nhìn cô. Không ai trong số chúng tôi có tự do cả. Và sẽ không bao giỠcó.
- Vô lý! Sarah cãi lại.
Carol tiến lên và chạm vào ngưá»i Sarah:
- Hãy nghe tôi. Tôi phải cố giải thích để cô hiểu! Trước khi cưới cha tôi thì mẹ tôi - thá»±c ra bà ta là mẹ kế cá»§a chúng tôi – là má»™t cai ngục ở nhà tù nÆ¡i cha tôi làm giám đốc. Cha tôi cưới bà ta. Và má»i việc cứ thế tiếp diá»…n. Bà ta trở thành cai ngục cá»§a chúng tôi. Chính vì vậy mà cuá»™c sống cá»§a chúng tôi – cÅ©ng giống như trong nhà tù vậy!
Carol bỗng thình lình quay ngoắt đầu lại.
- HỠđang tìm tôi. Tôi … tôi phải đi.
Sarah vội nắm lấy tay cô khi cô đang lao đi.
- Äợi má»™t chút. Chúng ta sẽ gặp lại nhau và nói chuyện.
- Không thể nào được. Tôi không thể làm thế được.
- ÄÆ°á»£c, cô làm được. Sarah nói má»™t cách cương quyết. Hãy đến phòng tôi sau khi cô Ä‘i ngá»§. Phòng 319. Äừng quên đấy phòng 319.
Cô thả tay cô gái ra. Carol chạy đi tìm gia đình mình.
Sarah đứng nhìn theo. Cô bừng tỉnh khá»i những suy nghÄ© mông lung khi thấy tiến sÄ© Gerard đứng bên cạnh.
- Xin chào cô King.Cô vừa nói chuyện với cô Carol Boynton đấy à?
- Vâng, chúng tôi đã có một câu chuyện của mình với cô gái nhà Boynton.
Gerard chú ý tới một chi tiết.
- Cai ngục à, bà ta là cai ngục, cái con hà mã già cá»—i kia ư ? Äiá»u này gây ấn tượng đấy.
Sarah nói tiếp :
- Ông cho rằng sự bạo ngược không phải vô cớ mà tồn tại ở bà ta chăng ? hay nói chính xác đó là thói quen nghỠnghiệp của bà ta phải không ?
Tiến sĩ Gerard lắc đầu :
- Không, nói như thế là chúng ta đã đỠcập tá»›i má»™t khía cạnh khác rồi. Ở đây là sá»± bắt buá»™c rõ ràng. Bà ta không thích sá»± áp chế bởi lẽ bản thân bà ta là má»™t cai ngục. Hay chúng ta nên nói thế này. Bà ta trở thành cai ngục bởi bà ta thích sá»± áp đặt. Theo tôi, bà ta chấp nhận cái nghá» cai ngục bởi bà ta mong ước quyá»n lá»±c, muốn được áp đặt ngưá»i khác.
Khuôn mặt ông trở nên nghiêm trang.
- Con ngưá»i luôn có những ước muốn kỳ lạ được che giấu trong sá»± vô thức. Má»™t khát khao quyá»n lá»±c, má»™t ham muốn độc ác, má»™t ước muốn tàn bạo được chà đạp, được xé nát. Tất cả những cái đó là do chúng ta được thừa hưởng từ tổ tiên cá»§a chúng ta … Tất cả Ä‘á»u có ở đây, cô King ạ, tất cả, sá»± độc ác, tàn bạo và ham muốn … Chúng ta che giấu chúng, từ chối sá»± tồn tại cá»§a chúng, nhưng đôi khi chúng lại trở nên quá mạnh mẽ.
Sarah rùng mình.
- Tôi hiểu.
Gerard tiếp tục :
- Ta nhận ra chúng hàng ngày, ở xung quanh chúng ta. Trong đưá»ng lối chính trị, trong cách thức Ä‘iá»u hành đất nước. Äó là sá»± phản ứng chống lại chá»§ nghÄ©a nhân đạo, chống lại sá»± ân hận và những thiện chí anh em. Äôi khi chính Ä‘iá»u nghe ra có vẻ hay vì nó được dá»±a trên cÆ¡ sở cá»§a sá»± độc Ä‘oán và sợ hãi - má»™t thể chế khôn khéo, má»™t chính phá»§ vì dân – nhưng bao giá» cÅ©ng do má»™t thế lá»±c nào đó áp đặt. Chúng, những kẻ cầm đầu cá»§a phong trào bạo lá»±c, Ä‘ang mở rá»™ng cánh cá»­a cho sá»± độc ác, sá»± tàn bạo hoành hành vì lợi ích riêng cá»§a chúng … Ôi thật là khó, con ngưá»i là loài động vật có khả năng cân bằng tuyệt hảo. Nhu cầu hàng đầu cá»§a nó, đó là phải tồn tại. Tiến lên quá nhanh hay lùi lại quá chậm Ä‘á»u có ý nghÄ©a sống còn như nhau. Nó phải tồn tại ! Vì lẽ đó, có lẽ, nó phải duy trì má»™t vài thói quen hung bạo, nhưng những thói quen đó không được, không, chắc chắn là phải không được tôn sùng.
Tiến sÄ© Gerard ngừng lá»i, Sarah nói :
- Ông có nghĩ bà Boynton là một con quỷ sa tăng không ?
- Tôi hoàn toàn tin chắc như thế. Bà ta thích thú khi bắt ngưá»i khác phải Ä‘au đớn. Äau đớn vá» mặt tinh thần, cô có đồng ý thế không, vá» tinh thần chứ không phải vá» thể xác. ÄÆ°Æ¡ng đầu được vá»›i nó thì thật chẳng dá»… dàng chút nào, hiếm lắm, khó lắm. Bà ta thích chế ngá»± được ngưá»i khác và bà ta muốn há» phải chịu đựng.
- Thật đáng kinh tởm. Sarah thốt lên.
Gerard kể lại cho cô nghe câu chuyện của ông với ông Lefferson Cope.
- Ông ta không nhận thấy chuyện gì đáng diễn ra ? Cô trầm tư nói.
- Làm sao mà ông ta nhận ra được ? Ông ta đâu phải là nhà tâm lý há»c.
- Äúng vậy. Ông ta không có lối suy Ä‘oán giống ông và tôi.
- Hoàn toàn chính xác. Ông ta thuần túy chỉ là má»™t ngưá»i Mỹ bình thưá»ng, tốt bụng, lương thiện và tình cảm. Ông ta tin vào những Ä‘iá»u tốt lành hÆ¡n là vào quá»· dữ. Ông ta cảm nhận không khí gia đình nhà Boynton là không bình thưá»ng, nhưng ông ta tin rằng nguyên nhân chính là bởi sá»± hết lòng thái quá vì gia đình cá»§a bà Boynton hÆ¡n là bởi vì bà ta là má»™t con ngưá»i độc ác.
- Biết được Ä‘iá»u này bà ta thích thú lắm đấy. Sarah nhận xét
- Tôi có thể hình dung ra được chuyện đó !
Sarah nóng nảy há»i ông :
- Thế tại sao hỠkhông trốn đi nhỉ ? HỠcó thể làm được mà ?
Gerard lắc đầu.
- Không, cô nhầm rồi. Há» không thể. Cô đã bao giá» xem má»™t thí nghiệm giống như thí nghiệm vá»›i má»™t con gà chưa ? Cô vẽ má»™t vạch phấn trên sàn nhà và dí má» con gà vào vạch phấn. Nó thậm chí không ngóc nổi đầu lên. Và những còn ngưá»i bất hạnh kia cÅ©ng thế. Hãy nhá»› rằng, bà ta đã đối xá»­ vá»›i há» cÅ©ng như thế ngay từ khi há» còn nhá». Bà ta hành hạ đầu óc há». HỠđã bị bà mê hoặc để luôn tin rằng há» không thể phản bá»™i lại bà ta. á»’, tôi biết, những ai khi nghe như vậy Ä‘á»u sẽ cho là chuyện này là vô lý – nhưng tôi và cô thì hiểu chuyện này hÆ¡n. Bà ta đã bắt há» phải tin rằng việc phải lệ thuá»™c vào bà ta là không thể tránh khá»i. HỠđã ở trong cái nhà tù đó quá lâu, đến ná»—i nếu cánh cá»­a nhà tù mở ra thì há» cÅ©ng không còn nhận ra được Ä‘iá»u đó ! Ãt nhất là má»™t ngưá»i trong số há» cÅ©ng không còn muốn được tá»± do nữa ! Và tất cả bá»n há» Ä‘á»u sợ tá»± do.
Sarah sốt ruá»™t há»i :
- Thế Ä‘iá»u gì sẽ xảy ra nếu bà ta chết Ä‘i ?
Gerard nhún vai.
- Äiá»u đó còn phụ thuá»™c lúc nào bà ta sẽ chết. Nếu bà ta chết ngay bây giá» thì tôi nghÄ© má»i việc còn chưa quá muá»™n. Các chàng trai, cô gái - há» còn rất trẻ - há» có thể thay đổi được. Tôi tin là há» sẽ trở thành những con ngưá»i bình thưá»ng. Nhưng đối vá»›i Lennox, có lẽ là quá muá»™n rồi. Tôi cho là anh ta đã hết hy vá»ng – anh ta sống và chịu đựng như má»™t con thú hung dữ vậy.
Sarah nóng nảy há»i :
- Thế vợ anh ta phải làm má»™t cái gì chứ ? Cô ấy phải kéo anh ta ra khá»i chuyện đó chứ ?
- Cô ấy đã thử và đã bị thất bại.
- Ông có cho rằng cô ấy cũng chịu sự ảnh hưởng của bà ta không ?
Gerard lắc đầu.
- Không, tôi không cho là mụ già kia đã chi phối được cô ấy, và chính vì vậy mà mụ ta ghét cay ghét đắng cô ấy. Cứ nhìn mắt mụ ta thì rõ.
Sarah nhướn lông mày.
- Tôi không hiểu cô ta. à tôi là cô gái trẻ đó. Cô ấy có biết việc gì xảy ra không ?
- Tôi nghĩ là cô ấy chắc hẳn phải có một tí sắc sảo nào đó.
- Hừm, Sarah nói. Phải giết quách cái mụ già đó ! Phải tôi, một tí arsennic vào tách trà sáng của bà ta là xong.
Cô bỗng nhớ ra :
- Thế còn cô bé nhất thì sao ? Cái cô tóc đỠlúc nào cÅ©ng mỉm cưá»i, cưá»i đâu đâu ý ?
Gerard nhướn mắt dò há»i :
- Tôi không biết. Có cái gì đó đáng nghi ngỠở đây. Ginevra Boynton là con riêng của bà ta.
- Tôi nghĩ là phải có gì khác chứ - hay không có ?
Gerarh chậm rãi nói :
- Tôi không tin rằng má»™t kẻ khi đã say mê quyá»n lá»±c (và có tham vá»ng độc Ä‘oán) đã sở hữu hay thống trị được ngưá»i khác, lại có thể bá» qua cho bất kỳ má»™t ai cho dù đó là ngưá»i gần gÅ©i nhất và thương yêu nhất cá»§a mình Ä‘i nữa.
Ông trầm ngâm một chút rồi lại tiếp tục :
- Cô có theo đạo không ?
Sarah chậm rãi trả lá»i :
- Tôi cÅ©ng chẳng biết nữa. Tôi thưá»ng hay cho rằng tôi chẳng là gì cả. Nhưng còn bây giá» tôi không chắc lắm. Tôi cảm thấy, ồ, tôi cảm thấy giá như tôi có thể quên hết má»i thứ Ä‘i. Sarah làm má»™t cá»­ chỉ quyết liệt. Tất cả những tòa nhà này, những tôn giáo này và cả những nhà thỠầm Ä© này nữa … thì … thì có lẽ tôi đã nhìn thấy hình hài tÄ©nh lặng cá»§a Chúa trên lưng con lừa Ä‘ang tiến vá» Jerusalem và tôi sẽ tin tưởng ở Chúa.
Tiến sĩ Gerard trầm tư :
- Ãt nhất thì tôi cÅ©ng còn tin vào má»™t trong những giáo lý chính cá»§a đức tin CÆ¡ Äốc giáo. Hãy bằng lòng vá»›i vị trí hèn kém cá»§a mình. Tôi là má»™t các sÄ© và tôi hiểu tất cả những tham vá»ng - ước muốn được thành đạt – có quyá»n lá»±c Ä‘á»u dẫn tá»›i sá»± bệnh hoạn trong tâm hồn con ngưá»i. Nếu ngưá»i ta nhận ra rằng má»i khát vá»ng Ä‘á»u dẫn tá»›i sá»± kiêu ngạo, bạo lá»±c và cuối cùng là sá»± chán ngán; còn nếu nó bị khước từ. À ha! Nếu con ngưòi chối bỠđược khát vá»ng, thì hãy để cho sá»± Ä‘iên cuồng trá»—i dậy từ má»i ngóc ngách và sẽ tá»± chứng nhận sá»± hiện diện cá»§a nó! Tất cả những yếu tố trên há»™i tụ ở những ngưá»i không có khả năng đối mặt, bị coi là tầm thưá»ng, không có gì nổi bật và những ngưá»i này vì thế phải tá»± tạo cho mình má»™t lối thoát khá»i thá»±c tế đó để rồi xa lánh vá»›i thế giá»›i bên ngoài mãi mãi.
Sarah bỗng nói:
- Thật đáng tiếc là bà ta không bị tống vào nhà thương điên.
Gerard lắc đầu:
- Không. Chá»— cá»§a bà ta không phải là ở giữa những ngưá»i thất bại. Nó còn tồi tệ hÆ¡n thế. Cô thấy đấy, bà ta đã thành công! Bà ta đã thá»±c hiện xong ước mÆ¡ cá»§a mình.
Sarah rùng mình. Cô hét lên đầy vẻ phẫn nộ.
- Những chuyện như thế đáng ra phải không được xảy ra!
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #7  
Old 01-08-2008, 09:30 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 7




Sarah rất lo không hiểu Carol Boynton có giữ lá»i hẹn vá»›i cô đêm hôm đó không.
Thực tế, cô nghi ngỠCarol sẽ không đến. Cô e rằng cô gái sẽ phản ứng dữ dội sau khi đã hé lộ một nửa chuyện riêng của mình vào buổi sáng.
Tuy vậy, cô vẫn chuẩn bị, khóac lên mình chiếc áo dài dạ há»™i bằng satin màu xanh da trá»i, bật chiếc đèn nhá» lên và Ä‘i Ä‘un nước.
Khi cô vừa nghĩ rằng Carol sẽ không đến nữa và chuẩn bị đi ngủ (lúc đó quá một giỠsáng) thì có tiếng gõ cửa. Cô ra mở cửa và lùi ngay lại cho Carol lách vào.
Carol nói rất khẽ:
- Tôi cứ sợ là cô đã đi ngủ rồi …
Sarah tỠra rất tự nhiên:
- á», không, tôi Ä‘ang đợi cô đấy chứ. Cô uống chút trà nhé. Chè Lapsang Souchong hảo hạng đấy.
Cô đi lấy thêm một chiếc cốc nữa. Carol rất lo lắng và cảm thấy không yên tâm. Cô gái cầm lấy chiếc cốc, nhận lấy một chiếc bánh và bây giỠthì đã tỠra bình tĩnh hơn.
- Chuyện này cÅ©ng hay đấy nhỉ - Sarah nói và mỉm cưá»i.
Carol nhìn cô hoảng hốt.
- Vâng, cô nói đầy vẻ nghi ngá». Tôi cÅ©ng nghÄ© thế.
- Như thế này rất giống những hôm nói chuyện thâu đêm cá»§a chúng tôi hồi còn Ä‘i há»c, Sarah tiếp tục.“ Tôi nghÄ© chắc cô chưa từng tá»›i trưá»ng há»c?â€
Carol lắc đầu.
- Không, chúng tôi chưa bao giá» Ä‘i đâu xa nhà cả. Chúng tôi có gia sư, nhiá»u gia sư lắm vì chẳng có ai ở lại lâu cả.
- Thế cô cũng chưa bao giỠđi đâu xa nhà sao?
- Vâng, chúng tôi luôn luôn sống ở má»™t nÆ¡i. Äây là chuyến du lịch nước ngoài đầu tiên cá»§a tôi đấy.
Sarah nói làm như vô tình:
- Chắc nó phải giống như một chuyến thám hiểm lớn đó nhỉ?
- Ồ vâng, tất cả giống như một giấc mơ vậy.
- Thế cái gì đã khiến mẹ cô - mẹ kế của cô quyết định đi ra nước ngoài vậy?
Khi vừa nhắc tới cái tên của bà Boynton, Carol tỠra lưỡng lự. Sarah phải nói rất nhanh:
- Cô biết không, tôi Ä‘ang há»c để trở thành má»™t bác sÄ©. Tôi vừa lấy bằng cá»­ nhân y khoa xong. Mẹ cô – tôi muốn nói tá»›i bà mẹ kế cá»§a cô – làm tôi quan tâm, vì tôi phải nói rõ, bà ấy có triệu chứng cá»§a căn bệnh tâm thần.
Carol nhìn cô chằm chặp. Rõ ràng đây không phải là Ä‘iá»u cô mong đợi. Sarah nói như thế cô đã suy nghÄ© rất kỹ càng. Carol nhận ra rằng Sarah biết trong gia đình cô, bà Boynton ngá»± trị như má»™t ngưá»i có quyá»n lá»±c, được sùng bái má»™t cách ghê gá»›m. Äó cÅ©ng chính là mục đích cá»§a Sarah để buá»™c cô phải thoát ra khá»i cái viá»…n cảnh bị sợ hãi hÆ¡n nữa.
- Vâng, Carol nói: “Äó là má»™t dạng cá»§a …cá»§a căn bệnh quyá»n lá»±c muốn thao túng má»i ngưá»i. Những ngưá»i mắc bệnh này thưá»ng hay tá» ra độc doán, luôn khăng khăng má»i thứ phải được làm chính xác như há» nói. Äối vá»›i há» thật khó mà chiá»u được.
Carol đặt chiếc cốc của mình xuống.
- á»’, cô kêu lên. Tôi rất vui được nói chuyện vá»›i cô. Thật đấy. Cô biết không, tôi tin là cả tôi và Ray rất hợp nhau ở Ä‘iểm … cả hai chúng tôi Ä‘á»u nghi ngá». Chúng tôi đã chán ngấy má»i thứ rồi.
- ÄÆ°á»£c giao tiếp vá»›i ngưá»i ngoài bao giá» cÅ©ng rất tốt, Sarah nói. Nếu chỉ bó hẹp phạm vi trong gia đình thôi, thì con ngưá»i thưá»ng có khuynh hướng trở nên nóng nảy.
Rồi cô tự nhiên nói :
- Nếu cô không hạnh phúc, cô có bao giỠnghĩ là mình sẽ bỠra đi không ?
Carol nhìn cô thảnh thốt.
- Ồ, không ! Chúng tôi làm sao có thể làm thế được ? Tôi …tôi muốn nói là mẹ sẽ không bao giỠcho phép đâu.
- Nhưng bà ta không thể ngăn cản cô được, Sarah dịu dàng nói. Cô đã trưởng thành rồi mà.
- Vâng tôi hai mươi ba tuổi.
- Chính xác.
- Nhưng tôi vẫn không hiểu làm thế nào ? ý của tôi là tôi sẽ không biết đi đâu và làm gì.
Giá»ng nói cá»§a cô trở nên hoang mang.
- Cô thấy đấy, Carol nói, Chúng tôi chẳng có một xu dính túi.
- Thế cô không có ngưá»i bạn nào có thể giúp cô được à ?
- Bạn bè ư ?, Carol lắc đầu. Không, chúng tôi chẳng biết ai cả ?
- Thế không ai trong số anh chị em cô nghĩ tới chuyện bỠnhà đi sao ?
- Không, tôi nghĩ thế. Ôi, chúng tôi không thể làm thế được.
Sarah thay đổi chủ đỠkhi nhận thấy vẻ hoang mang của cô gái.
Cô nói :
- Cô có quý mẹ kế của mình không ?
Carol từ từ lắc đầu.
Cô thì thào bằng má»™t giá»ng sợ hãi:
- Tôi căm ghét bà ta. Ray cÅ©ng thế. Chúng tôi …chúng tôi thưá»ng cầu mong bà ta sá»›m chết Ä‘i.
Lại một lần nữa Sarah thay đổi chủ đỠ:
- Hãy kể cho tôi nghe vá» ngưá»i anh trai cả cá»§a cô Ä‘i.
- Lennox ư ? Tôi chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra với anh ấy. bây giỠanh ấy rất hiếm khi nói chuyện. Nadine rất lo lắng.
- Cô có thích ngưá»i chị dâu cá»§a mình không ?
- Có chứ, Nadine thì khác hẳn. Chị ấy rất tốt bụng. Nhưng chị ấy cũng chẳng hạnh phúc gì hơn chúng tôi.
- Thế còn chồng chị ấy thì sao ?
- Sao cơ ?
- HỠcưới nhau lâu chưa ?
- Khoảng bốn năm.
- Thế hỠtoàn sống ở nhà à ?
- Vâng.
Sarah há»i :
- Thế chị dâu của cô có thích thế không ?
- Không.
Carol dừng lại một chút rồi cô nói :
- Ngày trước, cách đây khoảng bốn năm đã xảy ra má»™t chuyện om sòm. Như tôi đã nói vá»›i cô lúc nãy, không má»™t ai trong số chúng tôi được phép ra ngoài. Chúng tôi chỉ được phép ra ngoài sân, và chấm hết. Nhưng Lennox đã vi phạm Ä‘iá»u đó. Anh tá»± động bá» ra ngoài vào ban đêm để Ä‘i dá»± lá»… há»™i Fountain Springs. Äó là má»™t lá»… há»™i khiêu vÅ© rất vui. Mẹ tôi đã rất tức giận khi phát hiện ra chuyện đó. Sau đó, bà cho gá»i Nadine tá»›i và bảo chị ấy đến nhà sống. Nadine là cháu há» rất xa cá»§a cha tôi. Chị ấy rất nghèo và Ä‘ang há»c nghá» y tá ở bệnh viện. Chị ấy đến và sống cùng vá»›i chúng tôi khoảng má»™t tháng. Tôi không thể nói cho cô hiểu được sá»± vui mừng háo hức cá»§a chúng tôi như thế nào khi có má»™t ngưá»i nữa đến sống cùng ! Thế rồi chị ấy và Lennox Ä‘em lòng yêu mến nhau.
Và mẹ nói rằng hỠnên tổ chức đám cưới càng nhanh càng tốt để sống cùng chúng tôi.
- Thế Nadine có muốn làm việc đó không ?
Carol lưỡng lự :
- Tôi nghĩ là chị ấy không thực sự muốn thế, nhưng chị ấy cũng không phản đối ra mặt. Sau đó, chị ấy muốn ra đi, tất nhiên là với anh Lennox.
- Nhưng hỠđã không Ä‘i ? Sarah há»i.
- Không, mẹ tôi không muốn nghe chuyện đó.
Carol ngừng lại một chút như để lấy hơi, rồi cô tiếp tục :
- Tôi không nghÄ© là bà ấy còn quý chị Nadine nữa. Nadine rất vui tính. Cô không thể nào biết được chị ấy Ä‘ang nghÄ© gì. Chị ấy cố gắng giúp đõ Jinne rất nhiá»u, còn mẹ tá» ra không thích chuyện đó.
- Jinne là em gái của cô phải không ?
- Vâng, tên thật của nó là Ginevra.
- Thế cô ấy, có hạnh phúc không ?
Carol hoài nghi lắc đầu :
- Äến lúc này thì Jinny đã trở nên rất kỳ quặc. Tôi không thể hiểu được nó. Cô biết đấy, trong nó lúc nào cÅ©ng thanh nhã và rất hấp dẫn, còn … còn mẹ tôi – bà ta làm ầm ỹ lên vì chuyện đó …vì chuyện đó làm bà lo lắng. Cuối cùng thì Jinny thá»±c sá»± trở thành má»™t ngưá»i kỳ quặc. Äôi khi nó …nó làm tôi sợ. Nó …nó thậm chí còn không biết mình Ä‘ang làm gì nữa.
- Thế cô ấy đã đi khám bác sĩ chưa ?
- Chưa . Nadine muốn đưa nó đi khám, nhưng mẹ không cho, còn Jinny thì thực sự bị kích động, nó luôn la hét và nói rằng nó không muốn đi khám bác sĩ. Nhưng tôi lo cho nó quá.
Carol đột ngột đứng dậy.
- Tôi không thể làm phiá»n cô lâu hÆ¡n nữa. Cô …Cô thật là tốt vì đã má»i tôi tá»›i đây và nghe những câu chuyện cá»§a tôi. Cô chắc phải nghÄ© rằng gia đình chúng tôi rất không bình thưá»ng.
- á»’, chẳng có ai là bình thưá»ng cả đâu, thật đấy. Sarah nhẹ nhàng nói : Cô sẽ tá»›i đây nữa chứ ? hãy dẫn theo cả anh trai nữa, nếu cô muốn.
- Cô cho phép ư ?
- Thật mà, chúng ta sẽ vạch ra những kế hoạch bí mật. Tôi cÅ©ng rất muốn cô làm quen vá»›i má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi, tiến sÄ© Gerard, má»™t ngưá»i đàn ông Pháp xấu xí nhưng tốt bụng.
Má Carol hơi ửng hồng
- Ồ, cô nói chuyện vui quá. Giá như mà mẹ không biết nhỉ ?
Sarah vá»™i ghìm câu trả lá»i lại, thay vào đó cô nói.
- Tại sao không nhỉ ? Chúc cô ngủ ngon. Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp vào tối mai nhé, giỠvẫn như cũ ?
- Vâng, vào ngày kia thì có thể là chúng tôi sẽ đi.
- Thế thì phải hẹn chính xác vào ngày mai thôi. Chúc cô ngủ ngon.
- Chúc cô ngá»§ ngon và xin cảm Æ¡n cô nhiá»u.
Carol bước ra khá»i phòng và lặng lẽ Ä‘i dá»c theo hành lang. Phòng cá»§a cô ở tầng trên. Tá»›i cá»­a phòng, cô mở cánh cá»­a ra và đứng chết lặng ở ngay ngưỡng cá»­a.
Bà Boynton trong chiếc váy len màu đỠsẫm đang ngồi ở ghế bành bên cạnh lò sưởi.Carol bật kêu khe khẽ.
- Ôi.
Äôi tròng mắt Ä‘en quay lại và nhìn xoáy vào cô.
- Con ở đâu vỠthế Carol ?
- Con …con …
- Con đã ở đâu ?
Giá»ng nói bà ta nhá», khàn khàn nhưng âm Ä‘iệu Ä‘e dá»a tàn khốc trong đó khiến trống ngá»±c Carol rá»™n lên vì má»™t ná»—i sợ vô cá»›.
- Con đi gặp cô King. Sarah King.
- Có phải là cô gái đã nói chuyện với Raymond tối hôm trước đó không?
- Vâng thưa mẹ.
- Con có định gặp lại cô ta nữa không?
Äôi môi Carol mấp máy không ra lá»i. Cô gật đầu đồng tình. Trong cô là ná»—i sợ hãi, những đợt sóng sợ hãi Ä‘ang dâng trào …
- Khi nào?
- Tối mai ạ.
- Con không được đi, con có hiểu không?
- Vâng, thưa mẹ.
- Con hứa đi.
- Vâng, con hứa …con hứa.
Bà Boynton cố gắng đứng dậy. Má»™t cách máy móc, Carol tiến lại gần bà và giúp bà ta chống tay vào cây gậy, chậm rãi bước ra khá»i phòng. Bà ta ngừng lại ở ngưỡng cá»­a và quay lại nhìn cô gái Ä‘ang co rúm lại vì sợ hãi.
- Con không có việc gì làm với cái cô King đó, con hiểu chưa?
- Vâng, thưa mẹ.
- Nhắc lại xem nào.
- Con sẽ không dính dáng gì tới cô ta nữa.
- Tốt lắm.
Bà Boynton đi ra và đóng cửa phòng lại.
Carol nặng nhá»c lê bước tiến vá» phía giưá»ng ngá»§. Cô như muốn ốm, toàn thân cô cứng nhắc và tê dại. Ngã mình xuống chiếc giưá»ng và bá»—ng nhiên cô bật khóc nức nở.
Má»™t viá»…n cảnh, má»™t giấc mÆ¡ thá»§a xưa bá»—ng ùa vá» - má»™t khung trá»i đầy ánh nắng và cây và hoa cỠ…
Còn bây giá» những bức tưá»ng màu Ä‘en lại má»™t lần nữa bao chặt xung quanh cô …
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #8  
Old 01-08-2008, 09:43 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 8




- Tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?
Nadine Boynton ngạc nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bắt nắng, đầy vẻ háo hức của một cô gái hoàn toàn xa lạ với mình.
- Vâng, chắc chắn rồi.
Nhưng khi vừa nói, bằng một thói quen hầu như vô thức, cô đưa ánh mắt lo lắng liếc vỠphía sau.
- Tôi là Sarah King, ngưá»i lạ tiếp tục nói.
- Ồ, Vâng?
- Thưa cô Boynton, chuyện tôi định nói với cô sẽ là một chuyện rất kỳ lạ. Tối hôm qua tôi có nói chuyện rất lâu với em chồng cô.
Má»™t bóng Ä‘en lướt nhanh qua khuôn mặt Ä‘iá»m tÄ©nh cá»§a Nadine.
- Cô nói chuyện với Ginevra sao.
- Không, không phải với Ginevra mà là với Carol
Bóng đen biến mất.
- Ồ, tôi hiểu rồi …là Carol.
Nadine Boynton tỠra hài lòng, nhưng vẫn còn rất ngạc nhiên.
- Cô làm thế nào mà nói chuyện được với cô ấy ?
Sarah nói :
- Cô ấy đến phòng của tôi, rất khuya.

Sarah nhìn thấy đôi lông mày đen như vẽ chì của Nadine hơi nhướn lên một chút trên chiếc trán trắng mịn màng của cô. Sarah nói tiếp, hơi chút hổ thẹn. Tôi hiểu chuyện này rất kỳ cục đối với cô.
- Không một chút nào, Nadine nói. Tôi rất mừng, thật đấy. Carol mà có bạn để nói chuyện thì thật là tốt.
- Chúng tôi … chúng tôi đã rất hiểu nhau. Sarah cố gắng chá»n những từ ngữ thích hợp. Thá»±c ra chúng tôi đã sắp xếp để có thể gặp lại nhau vào tối ngày hôm sau.
- Vâng, sao cơ ?
- Nhưng, Carol không đến.
- Cô ấy không đến ?

Giá»ng nói Nadine trở nên lạnh lùng và trầm hẳn xuống. Khuôn mặt cô suy tư và hiá»n từ cá»§a cô chẳng nói lên Ä‘iá»u gì cho Sarah cả.
- Không, ngày hôm qua, khi cô ấy Ä‘i ngang qua sảnh, tôi đã cố nói chuyện vá»›i cô ấy, nhưng cô ấy chẳng thèm trả lá»i. Cô ấy chỉ nhìn tôi có má»—i má»™t lần, rồi vá»™i vã bá» Ä‘i.
- À ra thế.
Sarah ngừng lại. Cô cảm thấy khó có thể tiếp tục câu chuyện này. Nadine Boynton vội nói :
- Tôi … tôi rất lấy làm tiếc. Carol là một cô gái hay lo lắng.
Nadine lại im lặng. Sarah lấy hết can đảm rồi nói :
- Cô biết đấy, thưa cô Boynton. Tôi là bác sÄ©. Tôi nghÄ© …tôi nghÄ© sẽ tốt hÆ¡n cho em cô nếu như cô ấy không còn …không còn xa lánh vá»›i má»i ngưá»i nữa.
Nadine Boynton chăm chú nhìn Sarah. Cô nói :
- Tôi biết, cô là má»™t bác sÄ©. Chính vì thế cô má»›i hiểu má»i chuyện.
- Cô hiểu ý tôi muốn nói gì rồi phải không ? Sarah sốt sắng.
Nadine cúi đầu xuống, cô vẫn còn đầy vẻ trầm tư.
- Tất nhiên là cô hoàn toàn đúng. Cô nói sau má»™t lúc im lặng. Nhưng thật là khó quá. Mẹ chồng tôi không được khoẻ và bà có má»™t thói quen mà tôi chỉ có thể nói gá»n là không thích bất kỳ ngưá»i ngoài nào xen vào cuá»™c sống cá»§a gia đình bà.
Sarah tức giận.
- Nhưng Carol là một cô gái đã trưởng thành.
Nadine Boynton lắc đầu.
- á»’, chưa đâu, cô nói. Vá» mặt thể chất thì có thể đúng, nhưng còn vá» trí tuệ thì chưa. Nếu như cô đã nói chuyện vá»›i Carol thì hẳn cô phải để ý thấy Ä‘iá»u đó. Nếu có chuyện gì khẩn cấp xảy ra thì cô ấy chỉ có thể xá»­ sá»± như má»™t đứa trẻ mà thôi.
- Thế cô có cho rằng đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cô ấy bị sợ hãi như thế không ? Cô có cho là cô ấy bị hoảng sợ không ?
- Tôi cho là có thể đấy cô King ạ. Mẹ chồng tôi cứ khăng khăng là Carol không có chuyện gì phải dính líu đến cô cả.
- Và Carol đã chịu thua ?
Nadine Boynton lặng lẽ nói :
- Thế cô có thể tưởng tượng ra Ä‘iá»u gì khác nào?

Ãnh mắt cá»§a hai ngưá»i phụ nữ gặp nhau. Sarah nhận ra rằng, đằng sau cái mặt nạ xã giao kia, há» rất hiểu nhau. Nadine cÅ©ng cảm thấy Ä‘iá»u tương tá»±. Nhưng rõ ràng là cô đã không được chuẩn bị trước khi nói đến những chuyện như thế này.

Sarah cảm thấy chán nản. Sau cái buổi tối hôm kia nói chuyện vá»›i Carol, cô đã nghÄ© là mình đã giành được má»™t ná»­a thắng lợi. Bằng những cuá»™c gặp gỡ bí mật như thế, cô có thể sẽ tạo ra ở Carol má»™t tư tưởng nổi dậy, - Äúng, cả vá»›i Raymond cÅ©ng thế. (Hãy trung thá»±c nào: có phải Raymond là ngưá»i mà cô đã luôn nghÄ© đến không?). Còn bây giá», chỉ má»›i là vòng đấu đầu tiên mà cô đã bị thất bại ê chá» bởi má»™t mụ già mập ú, có đôi mắt diá»u hâu hau háu. Carol đã đầu hàng vô Ä‘iá»u kiện mà không há» mảy may tranh đấu.
- Má»i chuyện Ä‘á»u sai trái! Sarah kêu lên.
Nadine không trả lá»i. Sá»± im lặng cá»§a cô, đối vá»›i Sarah, như má»™t bàn tay lạnh giá Ä‘ang chèn lên tim vậy. Cô nghÄ© bụng : Ngưá»i đàn bà này hiểu tõ sá»± vô vá»ng cá»§a tranh đấu hÆ¡n mình nhiá»u.Bởi vì cô ta phải sống vá»›i nó !

Cánh cửa cầu thang máy bật mở. Bà Boynton xuất hiện. Bà ta bám vào cây gậy bước đi và Raymond đứng bên cạnh dìu bà ta.
Sarah nhìn bà ta. Cô thấy ánh mắt của bà ta hết nhìn cô rồi tới Nadine. Cô đã chuẩn bị để đón nhận sự căm ghét, thậm chí là sự hận thù trong đôi mắt ấy, nhưng lại không chuẩn bị để đón nhận những gì mà cô nhìn thấy trong đôi mắt bà ta một thắng lợi lớn và một sự vui vẻ độc ác.

Sarah quay ngưá»i bá» Ä‘i. Nadine tiến lên phía trước và đưa tay đỡ bà Boynton cùng vá»›i Raymond.
- À con đây rồi, Nadine, ngưá»i đàn bà ấy nói. Ta sẽ ngồi đây và nghỉ ngÆ¡i má»™t chút trước khi Ä‘i.
HỠđặt bà ta ngồi vào cái ghế tựa cao. Nadine cúi xuống ngồi cạnh.
- Con vừa nói chuyện với ai thế, Nadine ?
- À cô King, mẹ ạ.
- À đúng rồi. Äó là cô gái hôm trước đã nói chuyện vá»›i Raymond. Raymond, sao con không đến nói chuyện vá»›i cô ta Ä‘i ? cô ta Ä‘ang đứng ở cái bàn viết kia kìa.
Ngưá»i đàn bà đó toét miệng mở má»™t nụ cưá»i hiểm độc khi bà ta nhìn Raymond. Khuôn mặt Raymond đỠlững lên. Anh ta quay mặt Ä‘i và lẩm bẩm Ä‘iá»u gì đó.
- Con nói gì vậy, con trai ?
- Con không muốn nói chuyện với cô ta.
- Không, ta không nghĩ thế. Con không nói chuyện với cô ta. Con không thể, cho dù thâm tâm con rất muốn.
Bà ta bật ho, một cơn ho dai dẳng.
- Ta rất thích chuyến đi này Nadine ạ, bà ta nói, Ta sẽ không bỠlỡ nó vì bất lỳ lý do nào đâu.
- Sao ạ ?
Giá»ng nói cá»§a Nadine trống rá»—ng.
- Ray.( Tên gá»i tắt cá»§a Raymond)
- Vâng, thưa mẹ ?
- Äi lấy cho mẹ má»™t tá» giấy. Cái bàn ở góc kia kìa.

Raymond tuân lệnh bước Ä‘i. Nadine ngẩng đầu lên. Cô nhìn, nhưng không phải là nhìn chàng trai mà nhìn ngưá»i đàn bà đó. Bà Boynton Ä‘ang cúi mình vá» phía trước, hai cánh mÅ©i bà ta nở ra vì thích thú. Ray Ä‘i ngang qua Sarah. Cô ngẩng lên, má»™t tia hy vá»ng bừng lên trên khuôn mặt cô. Nhưng nó lại tắt ngóm ngay khi Raymond Ä‘i qua không nhìn cô, lấy vài tá» giấy trên bàn rồi quay vá» chá»— cÅ©.
Khi anh quay lại, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, còn khuôn mặt thì trở nên trắng bệch.
Rất khẽ khàng, bà Boynton lẩm bẩm:
- À … Khi bà ta nhìn khuôn mặt của con trai mình.

Bỗng bà ta nhận thấy ánh mắt của Nadine đang xóay vào mình. Một vẻ gì đó trong đôi mắt ấy khiến bà bỗng nổi cáu :
- Ông Cope Ä‘i đâu sáng nay nhỉ ? bà ta há»i.
Nadine lại cụp mắt xuống. Cô trả lá»i bà ta, giá»ng nói nhẹ nhàng nhưng vô cảm.
- Con không rõ. Con chưa gặp ông ấy.
- Ta thích ông ấy, bà Boynton nói. Ta rất thích ông ấy. Chúng ta phải đối xử tốt với ông ấy. Con thích thế chứ Nadine ?
- Vâng, thưa mẹ. Nadine trả lá»i. Con cÅ©ng rất quý ông ấy.
- Thế Lennox sao vậy? Nó có vẻ uể oải và không muốn nói chuyện. Giữa con và nó không xảy ra chuyện gì chứ?
- Ồ, không thưa mẹ. Tại sao lại phải có chuyện gì?
- Ta cứ lo như thế. Các cặp vợ chồng thưòng hay nói như thế. Có lẽ con và nó sẽ hạnh phúc hơn nếu được sống riêng phải không ?
Nadine không trả lá»i :
- Thế nào, con thấy sao vỠý kiến đó ? Nó có gợi cho con ý tưởng gì không ?
Nadine lắc đầu. Cô nó, hÆ¡i mỉm cưá»i :
- Con không cho đó là một ý kiến hay đối với mẹ đây.
Mí mắt bà Boynton hấp háy. Bà ta nói giá»ng sắc lẹm và chua chát.
- Con luôn chống đối lại ta, Nadine.
Ngưá»i phụ nữ trẻ bình thản trả lá»i :
- Con rất tiếc vì mẹ lại nghĩ thế.

Bàn tay bà Boynton siết chặt cây gậy hơn nữa. Khuôn mặt bà ta trở nên tím tái hơn bao giỠhết.
Bà ta hạ giá»ng nói :
- Ta quên thuốc rồi. Äi lấy nó cho ta, Nadine.
- Vâng.

Nadine đứng dậy và đi qua phòng đợi ra thang máy. Bà Boynton nhìn theo cô. Raymond thì vẫn ngồi im lìm trên ghế, đôi mắt anh mơ màng trong một nỗi buồn khổ, sầu não.
Nadine Ä‘i lên gác và Ä‘i dá»c theo hành lang. Cô Ä‘i vào phòng khách cá»§a tầng nhà đó. Lennox Ä‘ang đứng bên cá»­a sổ trên tay cầm má»™t quyển sách nhưng anh ta không Ä‘á»c. Anh ta bừng tỉnh khi Nadine Ä‘i vào.
- Chào em Nadine.
- Em lên để lấy thuốc cho mẹ. Mẹ quên ở đây.

Cô Ä‘i tá»›i giưá»ng ngá»§ cá»§a bà Boynton. Lấy từ trên giá rá»­a mặt xuống má»™t cái lá» nhá», cô cẩn thận đổ má»™t liá»u thuốc vào má»™t cái cốc thá»§y tinh rồi đổ đầy nước vào. Khi Ä‘i ngang qua phòng khách, cô dừng lại:
- Lennox.
Phải mất má»™t lúc má»›i nghe thấy Lennox trả lá»i. Cứ như là há» Ä‘ang ở cách xa nhau. Anh ta nói:
- Anh xin lỗi. Cái gì vậy?
Nadine Boynton cẩn thận đặt cái cốc xuống bàn. Rồi cô đi vỠphía anh ta và đứng lại.
- Lennox, anh hãy nhìn ánh nắng mặt trá»i kìa - ở ngoài kia, qua cá»­a sổ này. Hãy nhìn cuá»™c Ä‘á»i xem. Thật là tươi đẹp. Chúng ta sẽ ở ngoài đó thay cho việc chỉ được đứng đây và ngắm nhìn nó qua khung cá»­a sổ này.
Lennox vẫn im lặng. Bỗng anh ta nói:
- Vâng, em muốn được ra ngoài vá»›i anh, được Ä‘i dưới ánh nắng mặt trá»i, Ä‘uợc tận hưởng cuá»™c Ä‘á»i này và sống, chỉ hai chúng ta vá»›i nhau thôi.
Lennox lại co ngưá»i lại trong chiếc ghế. Anh ta nhìn cô Ä‘au đáu.
- Nadine, em yêu cá»§a anh, chúng ta sẽ lại được tắm mình trong ánh nắng mặt trá»i sao ?
- Vâng, chúng ta sẽ như vậy. Chúng ta hãy đi đi, đi tới một nơi khác.
- Nhưng chúng ta Ä‘i như thế nào đây ? cả anh và em chẳng ai có tiá»n.
- Chúng ta sẽ kiếm tiá»n.
- Chúng ta làm thế nào ? Chúng ta có thể làm được gì ? Anh chẳng có nghá» nghá»—ng gì cả. Còn trên Ä‘á»i này có hàng nghìn đàn ông, há» có nghá», hỠđược há»c hành tá»­ tế mà còn bị thất nghiệp nữa là chúng ta. Chúng ta chẳng thể kiếm được việc làm đâu.
- Em sẽ Ä‘i kiếm tiá»n cho cả anh và em.
- Ôi em bé bá»ng cá»§a anh, ngay cả em cÅ©ng còn chưa há»c xong nữa là. Thật là vô vá»ng – không thể làm gì được.
- Không, cái đáng thất vá»ng là không thể làm gì khác được chính là cuá»™c sống cá»§a chúng ta hiện nay đây này.
- Em chẳng hiểu những gì em đang nói cả. Mẹ đối xử rất tốt với chúng ta. Mẹ đã cho chúng ta tiện nghi và sự sung sướng.
- Chỉ trừ có tự do là không có mà thôi. Lennox, hãy cố lên anh. Hãy đi với em, ngay ngày hôm nay.
- Nadine, anh nghĩ là em điên rồi.
- Không, tôi không Ä‘iên. Tôi không có Ä‘iên chút nào cả. Tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi muốn sống cuá»™c sống cá»§a chính mình, vá»›i anh, trong ánh nắng mặt trá»i chứ không phải bị kìm hãm dưới cái bóng cá»§a má»™t mụ già, má»™t tên bạo chúa, kẻ rất sung sướng khi thấy anh bất hạnh.
- Mẹ chỉ hơi độc đoán tí chút thôi.
- Mẹ anh bị điên !Bà ta bị điên nặng !
Lennox nhẹ nnhàng :
- Äiá»u đó không đúng. Bà ấy có cái đầu thông minh rất biết làm ăn.
- Äiá»u đó có thể đúng.
- Và em phải thừa nhận rằng, Nadine ạ, bà ấy không thể sống Ä‘á»i được. Bà ấy đã hÆ¡n 60 tuổi và Ä‘ang ở trong tình trạng sức khoẻ rất tệ. Sau khi bà ấy chết, tiá»n cá»§a cha anh sẽ được Ä‘em chia Ä‘á»u cho má»—i chúng ta. Em có nhá»› là bà ấy đã Ä‘á»c trong di chúc không ?
- Tới khi bà ta chết, Nadine nói : Thì lúc đó đã quá muộn rồi.
- Quá muộn rồi ?
- Quá muộn để có hạnh phúc.
Lennox lẩm bẩm : « Quá muộn để có hạnh phúc ». Anh ta bỗng rùng mình. Nadine tiến lại gần anh ta hơn. Cô đặt tay lên vai anh.
- Lennox, em yêu anh cho dù giữa em và mẹ anh luôn có sự va chạm. Anh đứng vỠphía em chứ !
- Thế thì hãy theo những yêu cầu của em đi.
- Äiá»u đó là không thể được !
- Không, Ä‘iá»u đó là có thể. Anh nghÄ© Ä‘i, Lennox, chúng ta sẽ có con …
- Mẹ rất muốn chúng mình có con. Mẹ đã nói thế mà.
- Em biết, nhưng em sẽ không để cho các con cá»§a em phải sống trong cái thế giá»›i mà anh đã lá»›n lên đâu. Mẹ anh có thể chi phối anh, nhưng bà ta không có quyá»n chi phối em.
Lennox lại lẩm bẩm :
- Äôi khi em làm mẹ nổi giận, Nadine ạ. Äiá»u đó chẳng khôn ngoan tí nào.
- Bà ấy chỉ nổi giận khi nào bà ấy biết được rằng bà ta không thể chỉ bảo em cũng như không thể chi phối những suy nghĩ của em được.
- Anh biết, em luôn tá» ra lịch sá»± và nhẹ nhàng vá»›i bà ấy. Em thật tuyệt vá»i. Em cÅ©ng rất tốt vá»›i anh. Em luôn luôn như thế. Khi em nói em đồng ý lấy anh, anh hầu như không thể tin được chuyện đó là sá»± thật vậy.
Nadine lặng lẽ nói :
- Em đã thật sai lầm khi nhận lấy anh.
Lennox tuyệt vá»ng :
- Äúng, em đã sai lầm.
- Anh không hiểu ý em. Em muốn nói rằng giá như lúc đó em bá» Ä‘i và yêu cầu anh Ä‘i cùng, thì có lẽ anh đã làm theo. Äúng, em tin là anh sẽ làm theo … Lúc đó, em đã không đủ thông minh để hiểu được mẹ anh và những gì bà ta muốn.
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Dù sao thì anh cũng vẫn từ chối đi sao? Thôi được, em không ép anh đâu. Nhưng em hoàn toàn tự do bỠđi! Em nghĩ là … em nghĩ em sẽ đi …
Lennox trố mắt nhìn cô vói vẻ không thể tin được. Lần đầu tiên, má»™t câu trả lá»i xuất hiện trên môi anh ta lắp tá»± y như thể dòng suy nghÄ© chậm chạp cá»§a anh ta đã bắt đầu tăng tốc. Anh ta lắp bắp:
- Nhưng … nhưng, em không thể làm thế được …Mẹ …mẹ sẽ không bao giỠnghe đâu.
- Bà ta không thể ngăn nổi em.
- Em không có tiá»n.
- Em sẽ Ä‘i làm ra tiá»n, em sẽ Ä‘i vay, Ä‘i ăn xin, thậm chí là Ä‘i ăn trá»™m cÅ©ng được. Anh hãy hiểu Lennox ạ, rằng mẹ anh không có quyá»n gì đối vá»›i em hết! Em có ở hay Ä‘i là tùy em. Em bắt đầu cảm thấy rằng em đã phải chịu đựng cái cuá»™c sống như thế này là quá đủ rồi.
- Nadine, anh xin em, đừng bỠanh … đừng bỠanh, Nadine …
Cô nhìn anh chăm chú, yên lặng với vẻ khó tả.
- Xin đừng bỠanh, Nadine.
Anh ta nói như một đứa trẻ. Cô quay đầu đi để anh ta không nhìn thấy được nỗi đau trong mắt cô.
Cô quỳ xuống cạnh anh ta.
- Thế thì hãy đi với em. Hãy đi với em đi anh! Anh có thể làm thế được. Thực đấy, anh có thể, chỉ cần anh muốn thôi mà!
Anh co rúm ngưá»i lại.
- Tôi không thể! Tôi không thể! Tôi không có …Chúa cứu con với. Con không có đủ can đảm
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #9  
Old 01-08-2008, 09:48 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 9




Tiến sĩ Gerard bước vào văn phòng Messrs.
Castle, một văn phòng du lịch. Ông nhìn thấy Sarah King đứng ở quầy thu ngân.
Cô ngẩng đầu lên khi thấy ông.
- Ồ, xin chào. Tôi đến để khẳng định lại chuyến đi tới Petra. Tôi cũng vừa nghe nói là rốt cuộc ông cũng quyết định tới đó.
- À vâng, tôi cÅ©ng vừa thu xếp được thá»i gian.
- Hay quá.
- Liệu chúng ta đi cùng đoàn không nhỉ?
- Há» bảo rằng ngoài tôi và ông ra chỉ có thêm hai ngưá»i phụ nữ nữa thôi. Äi má»™t xe ô tô.
- Sẽ vui đấy. Tiến sĩ Gerard hóm hỉnh nói:
Äến lượt mình, ông chăm chú làm thá»§ tục.
Khi thấy Sarah đi ra, ông vội vã đi theo, tay vẫn cầm bức điện.

Ngày hôm đó thật đẹp, tràn ngập ánh nắng mặt trá»i, không khí mát mẻ, chỉ có má»™t ít đám mây nhẹ Ä‘ang bay trên bầu trá»i.
- Các bạn cá»§a cô thế nào rồi, gia đình nhà Boynton ấy? Tiến sÄ© há»i. “Tôi vừa Ä‘i Bethehrm và Nazereth và má»™t vài nÆ¡i khác vá», chuyến Ä‘i có ba ngày thôi.

Chậm rãi và hơi chút gì đó miễn cưỡng, Sarah thuật lại cho ông nghe những nỗ lực thảm hại của cô để làm quen với gia đình nhà Boynton.
- Dù sao thì tôi cÅ©ng đã thua rồi. Cô kết luận. “Hôm nay há» sẽ rá»i nÆ¡i đây.â€
- Thế hỠđi đâu?
Cô nói tiếp giá»ng bá»±c bá»™i:
- Ông biết không, tôi cảm thấy tự tôi đã biến mình thành một con ngốc!
- Bằng cách nào vậy?
- Bằng cách xen vào chuyện cá»§a ngưá»i khác.
Gerard nhún vai.
- Äó chỉ là thành kiến thôi.
- Thế theo ông có nên can thiệp vào chuyện cá»§a ngưá»i khác hay không ?
- Có chứ.
- Thật vậy sao ?
Ngưá»i đàn ông Pháp nhìn cô vá»›i má»™t vẻ thích thú :
- à cô nói tá»c mạch vào chuyện cá»§a ngưá»i khác là thói quen cá»§a tôi ư ? Vậy thì tôi cÅ©ng xin nói thẳng vá»›i cô là không.
- Vậy thì ông cho là tôi đã hoàn toàn sai khi can thiệp vào tất cả những chuyện đó ư ?
- Không, không , cô hiểu sai ý tôi rồi. Gerard vá»™i sôi nổi nói. – Tôi nghÄ© đó là má»™t vấn đỠcần phải bàn đến. Liệu có má»™t ai nhìn thấy Ä‘iá»u sai trái lại cố biến nó thành lẽ phải không ? Sá»± can thiệp cá»§a ngưá»i khác có thể là Ä‘iá»u tốt nhưng nó cÅ©ng có thể gây ra những phiá»n toái khác ! Hoàn toàn không thể áp đặt bất kỳ má»™t quy tắc nào trong vấn đế này cả. Má»™t số ngưá»i có thiên khiếu can thiệp vào chuyện cá»§a ngưá»i khác mà há» thưá»ng làm rất khéo ! Má»™t số ngưá»i khác lại làm chuyện đó má»™t cách vụng vá» vì vậy cách tốt nhất là hãy để kệ má»i chuyện ! Do đó câu há»i đặt ra ở đây là tuổi tác. Những ngưá»i trẻ tuổi thưá»ng có thiên hướng lý tưởng hóa hay kết tá»™i má»™t ai đó – cái giá trị mà hỠđặt ra thưá»ng là dá»±a trên cÆ¡ sở lý thuyết nhiá»u hÆ¡n là thá»±c tiá»…n. Há» chưa từng trải, cho nên thá»±c tế hoàn toàn khác xa vá»›i lý thuyết ! Nếu cô tá»± tin vào bản thân mình và tin vào những gì mình Ä‘ang làm là đúng, thì cô chắc chắn sẽ hoàn thành má»i việc má»™t cách xứng đáng ! (Hoặc là cô cÅ©ng có thể gây ra những Ä‘iá»u rắc rối khác !) . Mặt khác, những ngưá»i lá»›n tuổi thưá»ng có kinh nghiệm. Há» thưá»ng nhận thấy can thiệp vào má»™t chuyện nào đó thưá»ng mang lại những ảnh hưởng tiêu cá»±c nhiá»u hÆ¡n là tích sá»±c. Vì vậy rất khôn khéo, há» tá»± biết kiá»m chế ! Kết quả là như nhau. Sá»± can thiệp cá»§a ngưá»i trẻ tuổi có thể là tốt hoặc không. Ngưá»i lá»›n tuổi khôn ngoan thì không làm gì cả !
- Vậy tất cả những chuyện đó là không có ích sao.
Sarah phản đối.
- Có phải lúc nào con ngưá»i cÅ©ng cần phải tá» ra tốt bụng vá»›i ngưá»i khác không ? Äó là vấn đỠcá»§a bản thân cô chứ không phải cá»§a tôi.
- Ông muốn nói là ông sẽ không làm gì dính dáng đến gia đình Boynton phải không ?
- Äúng, vì vá» phần tôi, không có cÆ¡ may thắng lợi.
- Thế còn tôi cũng không ư ?
- Với cô thì có thể đấy.
- Tại sao ?
- Bởi vì cô có những phẩm chất đặc biệt. Sự lôi cuốn của tuổi trẻ và sức cuốn hút của giới tính.
- Giới tính ư ? À, tôi hiểu rồi.
- Dù có nói gì Ä‘i nữa, thì rốt cuá»™c ngưá»i ta vẫn quay trở lại vá»›i vấn đỠmuôn thuở đó, đúng không ? Cô đã thất bại vá»›i cô gái. Nhưng Ä‘iá»u đó không có nghÄ©a là cô sẽ thất bại vá»›i anh cá»§a cô ta. Những gì cô vừa nói vá»›i tôi lúc nãy ( những gì Carol nói vá»›i cô) đã chỉ ra rất rõ cái gì Ä‘ang là mối Ä‘e dá»a thá»±c sá»± đối vá»›i chế độ độc tài cá»§a bà Boynton. Cậu ta bá» nhà Ä‘i tá»›i vÅ© há»™i. Khát vá»ng có bạn tình cá»§a anh ta mãnh liệt hÆ¡n cái phép thôi miên cá»§a bà ấy. Nhưng mụ già đó quá hiểu sức mạnh cá»§a giá»›i tính. (Bà tà chắc chắn đã đúc kết được kinh nghiệm này qua thá»i gian làm việc cá»§a mình). Bà ta qiải quyết nó rất thông minh, Ä‘em má»™t cô gái xinh đẹp nhưng không má»™t xu dính túi vá» nhà nuôi, khuyến khích con mình làm đám cưới vá»›i cô ta. Và vì thế tiện thể, bà ta có thêm má»™t nô lệ khác.
Sarah lắc đầu.
- Tôi không nghĩ cô Lennox Boynton chịu làm một nô lệ của bà ta.
Gerard đồng tình.
- Không, cÅ©ng có thể là không đâu. Bởi vì cô ấy luôn tá» ra là má»™t cô gái ngoan ngoãn , hiá»n lành. Bà Boynton đã đánh giá thấp cái sức mạnh ý chí và tính cách cá»§a cô ấy. Tuy vậy lúc đó, Nadine Boynton còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để đánh giá được đúng vị trí cá»§a mình. Còn bây giá» cô ấy hiểu ra nhưng cÅ©ng đã quá muá»™n.
- Ông có nghÄ© là cô ấy đã từ bá» má»i hy vá»ng không ?
Tiến sĩ Gerard lắc đầu hoài nghi.
- Nếu cô ấy có kế hoạch thì cÅ©ng chẳng có ai biết được đâu. Cô có nhận thấy có má»™t vài khả năng nếu như ông Cope dính vào. Con ngưá»i là loài động vật có bản năng tá»± nhiên là ghen tuông mà ghen tuông thì lại có má»™t sức mạnh ghê gá»›m. Lennox Boynton vẫn còn có cÆ¡ há»™i thoát ra khá»i sá»± trì tuệ mà anh ta Ä‘ang đắm chìm vào.
- Và ông nghÄ© là Sarah nói ; cố tình làm ra vẻ quan trá»ng và thành thạo, là tôi vẫn còn cÆ¡ há»™i vá»›i Raymond chứ gì ?
- Chính thế.
Sarah thở dài.
- Tôi nghĩ là tôi đã thử rồi. Ôi, dù sao thì cũng đã quá muộn. Và tôi… tôi không thích cái ý tưởng ấy nữa.
Gerard nhìn cô thích thú.
- Äó là bởi vì cô là ngưá»i Anh ! Ngưá»i Anh thưá»ng hay phức tạp hóa chuyện tình cảm. Há» cho rằng chuyện đó là « chẳng hay ho tí nào. ».
Phản ứng phẫn ná»™ cá»§a Sarah chảng có tác dụng gì đối vá»›i ngưá»i đàn ông này.
- Vâng, vâng, tôi biết cô là má»™t cô gái hiện đại. Rằng cô có thể nói « ở bất kỳ nÆ¡i công cá»™ng nào những từ khó nghe nhất mà cô có thể tìm thấy trong tá»± Ä‘iển. Rằng cô là má»™t ngưá»i có nghá» nghiệp và hoàn toàn tá»± do ! Tout de même (tiếng Pháp : Tất cả cÅ©ng như nhau) – như nhau cả thôi, » tôi nhắc lại, tính cách con ngưá»i cô cÅ©ng giống như tính cách cá»§a bà cô, cá»§a mẹ cô. Cô cÅ©ng chỉ là má»™t cô gái ngưá»i Anh hay thẽn thò cho dù cô chẳng bao giỠđỠmặt !
- Tôi chưa bao giỠphải nghe những chuyện lố bịch như thế này !
Tiến sĩ Gerard vẫn tiếp tục. Một tia sáng láu lỉnh đang nhảy nhót trong đôi mắt vẫn bình thản của ông.
- Và Ä‘iá»u đó càng làm cô thêm quyến rÅ©.
Lần này thì Sarah lặng thinh.
Äến đây thì tiến sÄ© Gerard nâng mÅ© chào.
- Tôi phải Ä‘i đây – Ông nói trước khi cô kịp có thá»i gian nói toẹt ra những gì cô Ä‘ang nghÄ© trong đầu.
Và ông ta biến vào trong khách sạn.

Sarah chậm chạp theo chân ông.
Ở sân khách sạn, ngưá»i ta Ä‘ang tấp nập chuẩn bị mấy chiếc ô tô chất đầy va li Ä‘ang chuẩn bị lăn bánh. Lennox, Nadine và ông Cope Ä‘ang đứng ở phòng lá»›n trông coi việc sắp xếp hành lý. Má»™t ngưá»i phiên dịch to béo Ä‘ang đứng nói chuyện vá»›i carol bằng má»™t cái giá»ng khàn khàn không tài nào hiểu nổi.
Sarah đi ngang qua hỠvà đi vào bên trong khách sạn.
Bà Boynton, mình mặc một chiếc áo dầy đang ngồi trong chiếc ghế bành chỠkhởi hành.
Nhìn mụ ta, một cảm giác khiếp sợ khó hiểu dâng lên trong Sarah.
Trước đây cô nhìn bà Boynton như má»™t con ngưá»i cá»§a tá»™i lá»—i, là hiện thân cá»§a sá»± độc ác chỉ có ở loài quá»· dữ.
Còn bây giá», cô bá»—ng thấy bà ta như má»™t ngưá»i bệnh hoạn, bất lá»±c. Sinh ra vá»›i má»™t khát khao quyá»n lá»±c, ước muốn được thống trị tất cả nhưng cuối cùng những gì mà bà ta đạt được chỉ là sá»± kìm hãm, sá»± độc Ä‘oán đối vá»›i con cái trong gia đình mà thôi ! Giá như các con bà ta có thể nhìn bà ta như cái cách mà Sarah Ä‘ang nhìn nhỉ. Má»™t con ngưá»i đáng kinh bỉ, má»™t mụ già ngu dốt, độc ác, bệnh hoạn và hay làm bá»™ làm tịch.
Với sự thôi thúc muốn được nói ra tất cả. Sarah tiến tới gấn bà ta.
- Tạm biệt bà Boynton – Cô nói. Hy vá»ng là chuyến Ä‘i cá»§a bà sẽ tốt đẹp.
Mụ già nhìn cô. Trong đôi mắt của bà ta, Sarah chỉ thấy có sự dữ dằn dộc ác.
- Bà đã rất muốn tỠra thô lỗ với tôi. Sarah nói.
( Mình có Ä‘iên không ? Cô tá»± há»i. cái gì đã thôi thúc mình nói thẳng ra thế nhỉ ?)
- Bà đã cố ngăn con trai và con gái mình làm bạn với tôi. Bà không nghĩ bà làm như thế thật ngớ ngẩn như trẻ con ư ? bà muốn mình phải là một con yêu tinh, nhưng thật ra bà biết bà chỉ là một kẻ bệnh hoạn và rất lố bịch. Nếu tôi mà là bà tôi sẽ từ bỠhết tất cả những màn kịch dối trá đó. Bà sẽ căm ghét tôi vì tôi đã nói ra những chuyện này, nhưng tôi muốn nói những gì bà làm chỉ đúng có một phần thôi. Nhưng dù có là như thế, bà biết là bà vẫn sống vui vẻ được cơ mà. Thậm chí sẽ còn tốt hơn nữa nếu ta luôn tỠra thân thiện và tử tế. Tôi chắc chắn bà có thể làm được như thế nếu bà muốn.

Sarah ngừng lá»i.
Bà Boynton ngồi chết lặng trong cái tư thế bất động cá»§a bà ta. Cuối cùng, bà ta đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc, mồm hé mở … vẫn là im lặng, bà ta không nói má»™t lá»i nào.
- Nói Ä‘i chứ, - Sarah giục giã. Nói Ä‘i ! Bà nói gì vá»›i tôi cÅ©ng không quan trá»ng. Nhưng hãy suy nghÄ© vá» những gì tôi đã nói vá»›i bà.
Cuối cùng bà ta cÅ©ng mở mồm nói. Giá»ng nói yếu á»›t, khàn khàn nhưng sắc lạnh. Äôi mắt rắn cá»§a bà ta nhìn chăm chằm, nhưng không nhìn Sarah mà nhìn qua vai cô, vá» phía trước. Những gì bà ta nói, dưá»ng như không phải dành cho Sarah, mà cho má»™t ngưá»i khác, má»™t ngưá»i quen.
- Ta chưa bao giá» quên được, - Bà ta nói – Hãy nhá»› lấy, ta sẽ không bao giá» quên bất cứ Ä‘iá»u gì. Ta không bao giá» bá» qua má»™t hành động, má»™t cái tên, má»™t khuôn mặt …
Những gì bà ta nói chẳng có ý nghĩa gì, nhưng sự thâm hiểm trong cách thể hiện của ta khiến Sarah bất giác phải lùi lại.
Bà ta bá»—ng nhiên phá lên cưá»i - Tiếng cưá»i cá»§a bà ta, không còn nghi ngá» gì nữa, thật kinh khá»§ng.
Sarah nhúng vai.
- Bà là một mụ già khốn kiếp. Cô nói.
Rồi cô quay Ä‘i. Tá»›i trứơc thang máy, cô gần như đụng phải Raymond Boynton. Bằng má»™t sá»± thôi thúc không ngá», cô nói nhanh.
- Tạm biệt. Tôi hy vá»ng là anh sẽ thích chuyến Ä‘i này. Có lẽ sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Cô mỉm cưá»i thân thiện vá»›i anh, rồi vá»™i vã Ä‘i luôn.
Raymond đứng như trá»i trồng má»™t lúc trước cá»­a thang máy. Bận rá»™n vá»›i những suy nghÄ© dồn dập trong đầu khiến anh không nghe thấy tiếng má»™t ngưá»i đàn ông nhá» bé nhưng có bá»™ râu rất rậm Ä‘ang cố lách ra ngoài thang máy.
- Xin lỗi, cho tôi nhỠchút. – Ông ta nhắc đi nhắc lại.
Cuối cùng Raymond bừng tỉnh và bước sang bên cạnh.
- Xin lỗi, Raymond nói – Tôi … tôi đang mãi nghĩ .
Carol tiến vỠphía anh.
- Ray, anh đưa Jinny xuống nhé? Nó đang quay lại phòng một lúc. Chúng ta sắp đi rồi.
- ÄÆ°á»£c rồi, anh sẽ nói vá»›i nó. Nó sẽ xuống ngay thôi.
Raymond bước vào thang máy.

Hercule Poirot đứng lại một lúc nhìn theo anh. Cập lông mày nhướn lên, đầu nghẹo sang một bên như thể ông đang chăm chú nghe cái gì đó.
Rồi ông ta gật gù như thể đã hiểu ra vấn Ä‘á». Khi Ä‘i qua phòng đợi cá»§a khách sạn, ông đưa mắt nhìn Carol Ä‘ang đứng cạnh bà mẹ.
Ông vẫy ngưá»i phục vụ Ä‘ang Ä‘i qua
- Xin lá»—i, những ngưá»i đứng đằng kia tên là gì vậy?
- Gia đình nhà bà Boynton, thưa ông; há» là ngưá»i Mỹ.
- Cám ơn anh – Hercule Poirot nói.

Ở tầng 3, trên lối vỠphòng mình, tiến sĩ Gerard gặp Raymond và Ginevra đang đi ngang qua ra phía thang máy đang đợi. Khi hỠchuẩn bị bước vào thang máy. Ginevra chợt nói:
- Äợi em má»™t tí Ray, đợi em ở thang máy nhé.
Cô chạy ngược lại, khuất sau góc hành lang và Ä‘uổi kịp ngưá»i đàn ông Ä‘ang rảo bước.
- Xin ông làm ơn. Tôi có chuyện muốn nói.
Tiến sĩ Gerard nhìn cô gái sửng sốt. Cô tiến lên và nắm lấy tay ông.
- Há» Ä‘ang đưa tôi Ä‘i! HỠđịnh giết tôi … Tôi thá»±c sá»± không thuá»™c vá» há», ông biết mà. Tên thật cá»§a tôi không phải là Boynton …
Cô vá»™i vã tiếp tục, những lá»i nói cứ thế tuôn ra và líu ríu vào nhau.
- Tôi tin ông má»›i nói bí mật này cá»§a tôi. Tôi là …tôi là ngưá»i cá»§a hoàng gia, thật đấy! Tôi là ngưá»i kế thừa ngai vàng. Vì thế mà …kẻ thù luôn ở xung quanh tôi. Há» cố đầu độc tôi … Bằng tất cả má»i thứ … Nếu như ông có thể giúp tôi … trốn thoát …
Cô gái bỠdở câu nói khi nghe có tiếng bước chân .
- Jinny …
Bằng một cử chỉ tự nhiên rất duyên dáng, cô gái đưa một ngón tay lên môi ra hiệu bí mật, và nhìn Gerard khẩn khoản. Cô chạy ngược lại.
- Em đến đây, Ray.
Tiến sĩ Gerard bước đi, ngạc nhiên không kể xiết. Ông chậm rãi lắc đầu; đôi lông mày hơi nhíu lại.
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #10  
Old 01-08-2008, 09:49 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Chương 10




Äó là má»™t buổi sáng hôm chuẩn bị khởi hành tá»›i Petra.
Sarah Ä‘i xuống và thấy má»™t ngưá»i phụ nữ to lá»›n, mÅ©i hếch, rất ra dáng chỉ huy đứng ở ngoài cổng chính khách sạn. bà ta Ä‘ang ra sức phản đối chiếc xe ô tô đỗ bên ngoài vì nó quá bé. Sarah đã rất chú ý tá»›i bà lúc còn ở trong khách sạn.
- Cái xe này bé quá! Với bốn hành khách? Một ông hướng dẫn ? Chúng tôi cần một cái xe lớn hơn. Làm ơn đưa cái xe này đi và mang một cái khác đủ chỗ vỠđây.
Ngưá»i đại diện cá»§a văn phòng du lịch Messrs. Castle cÅ©ng cao giá»ng giải thích nhưng vô ích. Nào là, xe nào thì cÅ©ng do hãng sắp đặt từ trước. Chiếc xe này cÅ©ng thoải mãi chán. Äi xe to hÆ¡n thì càng chết vì phải Ä‘i trên địa hình sa mạc.
Ngưá»i đàn bà to lá»›n vừa nói bóng, nói gió, vừa tiến vá» phía anh ta như chiếc xe lăn to chạy bằng hÆ¡i nước vậy.
Bà ta bỗng chú ý tới Sarah.
- À cô King phải không? Tôi là Westholme. Tôi chắc là cô hoàn toàn đồng ý với tôi là chiếc xe này quá nhỠphải không?.
- Vâng, Sarah thận trá»ng nói. – Tôi cÅ©ng thấy Ä‘i xe to sẻ thoải mái hÆ¡n nhiá»u !
- Anh chàng trẻ tuổi ngưá»i cá»§a hãng Castle lẩm bẩm, rằng muốn Ä‘i xe to hÆ¡n thì há» phải trả thêm tiá»n.
- Giá cả, - Bà Westholme nói chắc nịch, đã tính hết cả rồi. Äừng có hòng tôi trả thêm đồng nào nữa. trong tá» quảng cáo các anh đã chẳng nói là « sẽ Ä‘i bằng ô tô to, thoải mái » đó sao. vậy các anh phải theo đúng thá»a thuận chứ.
Nhận thấy là mình Ä‘ang thua, ngưá»i đại diện cá»§a hãng Castle đành phải nói để anh sẽ cố gắng hết sức và chuồn mất.
Bà Westholme quay sang Sarah, má»™t nụ cưá»i chiến thắng nở ra trên khuôn mặt dạn giày sương gió cá»§a mình. Hai cánh mÅ©i đỠcá»§a bà phổng lên sung sướng.
Bà Westholme là má»™t nhân vật nổi tiếng trên chính trưá»ng Anh Quốc. Trên đưá»ng trở vá» nhà sau má»™t chuyến du lịch tá»›i Mỹ, quận công Westholme, má»™t nhà quý tá»™c trung niên, đầu óc suy nghÄ© đơn giản, ngưá»i chỉ quan tâm tá»›i săn bắn và câu cá đã làm quen vá»›i má»™t trong những ngưá»i bạn đồng hành là bà Vansittart. Chẳng bao lâu sau chuyến Ä‘i đó, bà Vansittart trở thành bà Westholme. Sá»± kết hợp giữa hai con ngưá»i này thưá»ng được ngưá»i Ä‘á»i coi là má»™t trong những mối nguy hiểm cá»§a hành trình Ä‘i biển. Bà Vansittart, nay đã là bà Westholme sống rất thô thiển, đặc kiểu nông dân. Bà thích nuôi chó, thích tá» ra hách dịch vá»›i dân trong làng và ép buá»™c ông chồng phải nổ lá»±c tham gia vào các hoạt động chính trị. Má»i việc trong nhà Ä‘á»u chịu sá»± chi phối cá»§a bà ta, chỉ có Ä‘iá»u, đối vá»›i quận công Westholme, chính trị không phải là vấn đỠông quan tâm và sẽ không bao giá» quan tâm, vì vậy bà Wistholme đành phải để cho ông chồng tiếp tục các thú vui thể thao cá»§a mình, còn bản thân thì ra tranh cá»­ vào Nghị viện. ÄÆ°á»£c bầu vào Nghị viện vá»›i Ä‘a số phiếu á»§ng há»™, bà Westholme lao vào các hoạt động chính trị. Bà tá» ra cá»±c kỳ năng động trong bất kỳ cuá»™c há»p chất vấn nào cá»§a Hạ Viện. Ảnh cá»§a bà ta (luôn luôn trong tư thế tá»± tin, chiến thắng) bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiá»u. Là má»™t ngưá»i nổi tiếng, bà Westholme lên tiếng á»§ng há»™ các giá trị truyá»n thống cá»§a Gia đình, các công trình phúc lợi cho phụ nữ và là má»™t ngưá»i á»§ng há»™ rất nhiệt tình cá»§a há»™i Quốc Liên. Bà quyết định phần trả lá»i cho các câu chất vấn vá» Nông nghiệp. Nhà ở và việc phá bá» các khu nhà ổ chuá»™t, bà ta rất được kính trá»ng và ngược lại cÅ©ng rất bị căm ghét ! Ngưá»i ta tin rằng bà ta rất có nhiá»u khả năng trở thành Thứ trưởng Ngoại giao khi Äảng cá»§a bà lên nắm quyá»n trở lại. Còn hiện tại, dưới thá»i cá»§a Chính phá»§ Giải phóng (ra Ä‘á»i từ khi Chính phá»§ Äảng Dân tá»™c, sá»± hợp nhất giữa Äảng Lao động và Bảo thá»§ sụp đổ) thì việc lên nắm quyá»n cá»§a bà ta là chưa thể.
Bà Westholme nhìn theo chiếc xe ô tô vừa Ä‘i khuất vá»›i vẻ thá»a mãn ra mặt.
- Äàn ông luôn luôn cho rằng há» có thể áp đặt được phụ nữ, bà ta nói.
Còn Sarah thì lại nghÄ© ngưá»i đàn ông nào dám đối mặt vá»›i bà Westholme má»›i thật là dÅ©ng cảm ! Khi tiến sÄ© Gerard vừa ra tá»›i, cô lập tức giá»›i thiệu ông vá»›i bà ta.
- Tất nhiên tên tuổi của ông rất quen thuốc đối với tôi. Bà Westholme nói, và bắt tay tiến sĩ.
- Hôm trước tôi có nói chuyện vá»›i giáo sư Clemenceaux ở Paris. Chúng tôi đã thảo luận vá»›i nhau rất nhiá»u vá» việc Ä‘iá»u trị cho bệnh nhân tâm thần nghèo. Rất sôi nổi, thật vậy. Chúng ta có nên vào khách sạn nói chuyện trong khi đợi chiếc xe khác tá»›i không nhỉ ?
Ngưá»i phụ nữ nhá» bé, trung niên vá»›i những búi tóc xám nhá» Ä‘ang quanh quẩn gần đó hóa ra là cô Amabel Pierce, thành viên thứ tư cá»§a Ä‘oàn du lịch. Cô ta cÅ©ng Ä‘i vào phòng đợi khách sạn và luôn được bà Westholme che chở.
- Cô cũng đi làm nữa chứ, cô King ?
- Tôi vừa tốt nghiệp cử nhân y khoa.
- Tốt lắm, - bà Westholme nói vẻ tán dương chiếu cố. – Hãy nhá»› những gì tôi nói, nếu trên Ä‘á»i này ngưá»i có thể làm được má»i việc, thì đó là phụ nữ chứ không phải là những ngưá»i đàn ông.
Vì là lần đầu tiên gặp gỡ, Sarah thật không dá»… dàng gì có thể cưỡng lại được sá»± oai nghi cá»§a ngưá»i đàn bà này. Cô ngoan ngoãn Ä‘i theo bà ta vào khách sạn
Khi hỠđã ngồi xuống, bà Westholme nói rằng bà ta đã từ chối việc nghỉ lại ở Sứ quán Anh tại Jerusalem.
- Tôi không muốn chuyến Ä‘i cá»§a mình bị phiá»n toái bởi những thá»§ tục xã giao. Tôi muốn được nhìn má»i thứ theo con mắt riêng cá»§a mình.
- Nhưng việc gì vậy ? Sarah há»i.
Bà Westholme tiếp tục giải thích, rằng bà ta Ä‘ang nghỉ tại khách sạn Solomon để khá»i bị làm phiá»n và rằng chính bà ta đã có má»™t vài gợi ý vá»›i ngưá»i quản lý khách sạn vá» cách thức quản lý sao cho hiệu quả hÆ¡n.
- Làm việc hiệu quả, bà Westholme nói « là phương châm hàng đầu của tôi. »
Äiá»u đó thì quá rõ rồi ! Chỉ trong vòng 15 phút, má»™t chiếc xe to và rõ ràng là rất thoải mái lăn tá»›i và sau đó … tất nhiên là bà Westholme gợi ý nên sắp xếp hành lý như thế nào. Chiếc xe lăn bánh.
Chặng nghỉ đầu tiên cá»§a há» là bá» Biển Chết. HỠăn trưa ở Jericho. Tại đó, bà Westholme, trong tay là cuốn hướng dẫn du lịch cùng vá»›i cô Pierce Ä‘i dạo. Tiến sÄ© Gerard cùng ngưá»i phiên dịch to béo Ä‘i thăm má»™t vòng thành phố Jericho cổ kính, còn Sarah vẫn tiếp tục ngồi lại trong khu vưá»n cá»§a khách sạn.
Cô hÆ¡i Ä‘au đầu và được yên tÄ©nh má»™t mình. Ná»—i thất vá»ng quá lá»›n khiến cô đâm chán nản - thất vá»ng vì cô nhận ra, sá»± thật thật khó đối phó. Cô bá»—ng cảm thấy mệt má»i và chẳng thiết tha gì, không muốn Ä‘i ngắm cảnh và chán cả những ngưá»i bạn đồng hành. Bây giá» cô chỉ ước giá như mình đừng nhận lá»i Ä‘i Petra. Chuyến Ä‘i rất tốn kém và cô biết chắc rằng mình sẽ chẳng thích chuyến Ä‘i này chút nào! Cái giá»ng ầm Ä© cá»§a bà Wesyholmme, tiếng nói lúc nào cÅ©ng líu ríu như chim cá»§a cô Pierce, giá»ng Ä‘iệu phản bác ngưá»i Do Thái cá»§a ngưá»i phiên dịch, tất cả đã đẩy cô vào trạng thái mệt má»i, kiệt quệ. Cô hầu như căm ghét cái giá»ng Ä‘iệu khôi hài cá»§a Tiến sÄ© Gerard má»—i khi ông Ä‘oán được cảm xúc cá»§a cô.
Cô băn khoăn không hiểu gia đình Boynton hiện Ä‘ang ở đâu, có thể là hỠđã tá»›i Syria mà cÅ©ng có thể là há» Ä‘ang ở Baalber hay ở Damascus, Raymond, cô tá»± há»i không biết bây giá» Ä‘ang làm gì. thật lạ lùng làm sao vì cô có thể nhá»› rất rõ khuôn mặt cá»§a anh, vẻ hoá hức, sá»± thiếu tá»± tin và trạng thái căng thẳng…
Quái quá»· thật! Tại sao cô mãi cứ nghÄ© vá» những con ngưá»i mà có thể cô sẽ không bao giá» còn gặp lại nhỉ? Cô nhá»› lại lúc cô nói chuyện vá»›i mụ ta. Cái gì đã xui khiến cô đến chá»— mụ và nói ra những lá»i vô nghÄ©a ấy nhỉ. Những ngưá»i khác có thể đã nghe được ít nhiá»u câu chuyện đó. Cô ngá» rằng bà Westholme lúc đó cÅ©ng Ä‘ang đứng rất gần. Sarah cố gắng nhá»› lại chính xác những gì mình đã nói. Chắc chắn có những Ä‘iá»u nghe rất lố bịch. Lạy chúa, cô đã tá»± biến mình thành má»™t con ngốc. Nhưng rõ ràng đó không hoàn toàn là lá»—i tại cô mà là lá»—i cá»§a bà Boynton. Ở bà ta có cái vẻ gi đó khiến bạn rất dá»… mất bình tÄ©nh.
Tiến sĩ Gerard đi vào và ngồi phịch xuống chiếc ghế, đưa tay lau cái trán đang nóng bừng của mình.
- Phù! Ngưá»i đàn bà đó cần phải đầu độc chết quách Ä‘i! Ông tuyên bố.
Sarah giật mình.
- Bà Boynton ?
- Bà Boynton à! Không, tôi muốn nói đến bà Westholme ! Tôi thật không thể tin được là bà ta có chồng đã nhiá»u năm nay. Tại sao ông ta không làm Ä‘iá»u gì đó ? Ông ta là cái loại ngưá»i quái quá»· gì nhỉ, cái ông chồng bà ta ý ?
Sarah cưá»i phá lên.
- À, ông ta thuộc dạng thích « đi săn, đi câu và giết chóc ». Cô giải thích.
- Xét vá» mặt tâm lý thì Ä‘iá»u đó cÅ©ng dá»… hiểu thôi ! Ông ta cố tình làm vậy để thá»a mãn sá»± thèm khát cá»§a mình bằng cách giết (những thứ mà ông ta gá»i là) chá»§ng loại thấp kém hÆ¡n.
- Tôi tin ông ta hẳn rất tự hào vỠnhững hoạt động của vợ mình.
Tiến sĩ lý giải :
- Äiá»u này hoàn toàn dá»… hiá»…u. Bởi vì nhá» có những hoạt động ấy mà bà ta phải luôn vắng mặt ở nhà. - Rồi ông tiếp tục. – Cô vừa nói cái gì nhỉ ? Bà Boynton à ? Không còn nghi ngá» gì nữa, cái ý tưởng đầu độc bà ta cÅ©ng rất tuyệt vá»i. Äó là phương thức đơn giản nhất để giải quyết các mâu thuẩn gia đình ! Trên thá»±c tế, có hàng tá phụ nữ cần phải bị đầu độc. Tất cả phụ nữ đã lá»›n tuổi và trở nên xấu xí.
Rồi ông ta nhăn mặt làm điệu bộ.
Sarah bật cưá»i to :
- Ôi, thật là những ngưá»i Pháp ! Các ông ruồng rẫy những ngưá»i phụ nữ không còn trẻ trung, hấp dẫn nữa.
Gerard nhún vai :
- Chúng tôi rất trung thá»±c, có thế thôi. Äàn ông Anh ư, còn lâu há» má»›i đứng dậy nhưá»ng chá»— cho những ngưá»i phụ nữ xấu trong tàu Ä‘iện ngầm hay trên tàu há»a đâu nhé. Không, không Ä‘á»i nào.
- Cuá»™c Ä‘á»i thật đáng thất vá»ng, - Sarah thở dài.
- Cô không cần phải thở dài thế đâu, thưa cô.
- Ngày hôm nay tôi cảm thấy rất bực bội trong lòng.
- Bình thưá»ng thôi mà.
- Bình thưá»ng thôi, ông nói thế là có ý gì vậy ? – Sarah ngắt lá»i.
- Cô sẽ dễ dàng tìm ra nguyên nhân nếu như cô trung thực suy nghĩ vỠmức độ tình cảm của cô hiện nay.
- Tôi cho là những ngưá»i đồng hành đã làm tôi thất vá»ng, - Sarah nói :- Nghe có vẻ rất tồi tệ, nhưng quả thá»±c tôi căm ghét phụ nữ ! Nhất là khi há» tá» ra yếu Ä‘uối và ngu ngốc như cô Pierce, há» làm tôi tức Ä‘iên lên và khi há» tá» ra quá tá»± tin như bà Westholme, há» cÅ©ng làm tôi khó chịu.
- Vậy thì tôi có thể nói như thế này, má»™t Ä‘iá»u không thể tránh khá»i là hai ngưá»i phụ nữ ấy đã làm cô khó chịu. bà Westholme rõ ràng là hòa nhập được vá»›i cuá»™c sống, bà ta rất hạnh phúc và thành đạt. Cô Pierce đã phải làm gia sư nhiá»u năm và bá»—ng dưng được thừa kế má»™t gia tài nhá» và nó đã giúp cô ta thá»a mãn cái ước nguyện bấy lâu là được Ä‘i du lịch. Äến bây giá» thì các chuyến du ngoạn đã thắp lên những khát vá»ng má»›i trong cô ta. Còn cô vừa má»›i bị thất bại, không đạt được những gì mình mong muốn, thì theo lẽ tá»± nhiên, cô cảm thấy bá»±c bá»™i vá»›i những ngưá»i thành đạt hÆ¡n mình.
- Tôi nghÄ© là ông nói đúng. – Sarah á»§ dá»™t nói. – Ông Ä‘á»c được chính xác má»i suy nghÄ© cá»§a con ngưá»i. Tôi đã cố tá»± lừa dối mình, nhưng ông không để cho tôi làm Ä‘iá»u đó.
Äúng lúc đó thì những ngưá»i khác quay vá». Ngưá»i dẫn đưá»ng tá» ra mệt má»i nhất trong số ba ngưá»i. Anh ta ỉu xìu và chẳng thể nói gì trên đưá»ng tá»›i Amman. Anh ta thậm chí còn không thèm nhắc đến những ngưá»i Hồi giáo. Äiá»u này vô tình đã làm cho những ngưá»i cùng Ä‘i vá»›i anh ta biết Æ¡n sâu sắc. Sá»± liến thoắng và cái tính hÆ¡i gàn gàn rất tiêu biểu cho cái thói dối trá cá»§a những ngưá»i Hồi giáo đã khiến cho những ngưá»i cùng Ä‘oàn vô cùng khó chịu nhưng buá»™c phải chịu đựng trong suốt hành trình từ Jerusalem.
Còn bây giá», con đưá»ng đưa há» Ä‘i từ Jordan tá»›i uốn lượn, ngoằn nghèo. Dá»c theo hai bên đưá»ng là những bụi hoa trúc khoe sắc đỠrá»±c rỡ.
HỠđến Amman lúc chiá»u muá»™n và sau chuyến Ä‘i thăm ngắn ngá»§i tá»›i nhà hát La Mã cổ đại Graeco, cả bốn ngưá»i Ä‘i ngá»§. Ngày mai há» sẽ phải khởi hành rất sá»›m và Ä‘i xe cả ngày qua sa mạc tá»›i Ma’an.
Há» rá»i Amman hÆ¡n 8 giá» má»™t chút. Tất cả má»i ngưá»i trong Ä‘oàn có vẻ trầm lặng. Hôm đó là má»™t ngày rất oi ả, đến trưa khi cả Ä‘oàn dừng lại để ăn trưa, không khí trở nên ngá»™t ngạt khó chịu. Sá»± khó chịu đó vì phải ngồi chen chúc nóng ná»±c vá»›i bốn ngưá»i khác trong má»™t chiếc xe con, khiến thần kinh ai cÅ©ng căng thẳng.
Giữa bà Westholme và tiến sÄ© Gerard nẩy ra má»™t cuá»™c tranh luận khá gay gắt vá» há»™i Quốc liên. Bà Westholme là má»™t cổ động viên nhiệt tình cá»§a há»™i này. Ngược lại tiến sÄ© Gerard chá»n cách nói dí dá»m vốn có cá»§a mình để châm chích việc chi tiêu ngân sách cá»§a há»™i này. Há» tranh luận tất cả các vấn đỠtừ thái độ cá»§a há»™i Quốc liên đối vá»›i Abyssnia và Tây ban Nha, tá»›i cuá»™c tranh chấp đưá»ng biên giá»›i cá»§a Litvania mà Sarah chưa từng bao giá» nghe nói tá»›i, rồi sau đó há» chuyển hướng sang các hoạt động cá»§a há»™i trong việc loại trừ các băng đảng buôn bán ma túy.
- Ông phải thừa nhận rằng hỠđã làm được những việc tuyệt vá»i. rất có ý nghÄ©a ! – Bà Westholme ngắt lá»i tiến sÄ©.
Tiến sĩ Gerard nhún vai.
- Có thể, với một cái giá cũng không kém phần hấp dẫn.
- Vấn đỠnày rất quan trá»ng. Vì theo như Äạo luật quy định các loại biệt được nguy hiểm.
Cuộc tranh luận cứ thế tiếp diễn.
Cô Pierce xoay sang Sarah :
- Thật là một diễm phúc được đi du lịch cùng bà Westholme.
Sarah mỉa mai :
- Thật sao ?
Nhưng cô Pierce không nhận ra cái vẻ cay nghiệt trong câu nói đó mà vẫn vui vẻ tiếp tục :
- Tôi thấy tên cá»§a bà ấy thưá»ng được đăng trên báo chí. Những ngưá»i phụ nữ má»›i thông minh làm sao khi tham gia vào các hoạt động xã há»™i và làm chá»§ cuá»™c Ä‘á»i mình. Tôi luôn cảm thấy sung sướng khi má»™t ngưá»i phụ nữ đạt được Ä‘iá»u gì đó !
- Tại sao ? Sarah giận dữ há»i :
Cô Pierce há hốc mồm, rồi cô ta lắp bắp.
- á»’, bởi vì …ý cá»§a tôi là … chỉ bởi vì … sẽ rất là tốt nếu như ngưá»i phụ nữ có thể làm được má»i việc!.
- Tôi không cho là thế, - Sarah nói - Sẽ là rất tốt nếu như ai cÅ©ng có thể làm được má»™t việc gì đó đáng nói ! Chẳng quan trá»ng gì cái vấn đỠđàn ông hay đàn bà. Mà tại sao lại phải quan tâm như thế ?
- Vâng tất nhiên rồi. – Cô Pierce nói :- Vâng … tôi đồng ý. tất nhiên là chúng ta có thể xem xét vấn đỠtheo khía cạnh đó cũng được.
Nói vậy nhưng ánh mắt cô ta lại tá» ra buồn bã. Sarah nói giá»ng đã bá»›t gay gắt hÆ¡n :
- Tôi xin lá»—i, nhưng tôi chúa ghét sá»± phân biệt giữa nam và nữ như vậy. Má»™t cô gái hiện đại có má»™t quan Ä‘iểm rất lỹ lưỡng đối vá»›i thá»±c tế cuá»™c sống ! Hay những chuyện đại loại như thế. Äiá»u này thá»±c ra không đúng lắm ! Má»™t số cô tá» ra rất tháo vát, nhưng má»™t số khác thì không. Có những ngưá»i đàn ông á»§y mị và đần độn, nhưng số khác thì lại có đầu óc thông minh và lô gíc. Äó chỉ là sá»± khác nhau vỠđầu óc suy nghÄ©. Còn chuyện giá»›i tính chỉ thá»±c sá»± có vấn đỠkhi nó liên quan trá»±c tiếp tá»›i chuyện tình dục.
- Cô Pierce hơi đỠmặt khi nghe vậy và cô khéo léo chuyển sang đỠtài khác.
- Chắc bây giá» ai cÅ©ng mong có má»™t chá»— nào đó râm mát nhỉ. – Cô ta lẩm bẩm. – Nhưng sá»± hoang vắng cá»§a sa mạc cÅ©ng rất tuyệt vá»i đấy chứ, cô Sarah ?
Sarah gật đầu
Äúng, cô nghÄ© sá»± trống vắng thật tuyệt diệu … vết thương Ä‘ang khép miệng … sá»± thanh thản … Con ngưá»i không còn làm phiá»n nhau bởi cái mối quan hệ Ä‘an xen giàng chéo phức tạp cá»§a hỠ… Không còn những vấn đỠriêng tư nhức nhối ! Cuối cùng, cho đến lúc này, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn thoát khá»i cái ám ảnh cá»§a gia đình Boynton. Cô đã thóat khá»i cái ước muốn cháy bá»ng được can thiệp vào cuá»™c sống cá»§a những con ngưá»i mà quỹ đạo hoạt động cá»§a há» không mảy may liên quan tá»›i cuá»™c sống cá»§a cô. Cô cảm thấy thanh thản nhẹ nhá»m.
Ở đây chỉ có sự cô đơn, trống váng và một khoảng không bao la …
Äúng ra, đó là sá»± yên tÄ©nh …
Tuy nhiên, con ngưá»i đôi khi không muốn ngưá»i khác được tận hưởng sá»± yên tÄ©nh. Bà Westholme và tiến sÄ© Gerard đã kết thúc phần tranh luận vá» ma túy và Ä‘ang tiếp tục tranh luận vá» những thiếu nữ trẻ lầm lỡ, bị đưa sang Achetina để làm những Ä‘iá»u ô nhục trong những quán rượu ở đó. Tiến sÄ© Gerard cho rằng nguyên nhân cá»§a chuyện này là do sá»± nhẹ dạ, cả tin cá»§a các cô gái, nhưng bà Westholme, là má»™t chính trị gia thá»±c thụ không có tính hài hước, thì lại cho rằng vấn đỠnày rất đáng bị chỉ trích.
- Chúng ta Ä‘i tiếp chứ ? - Ngưá»i phiên dịch Ä‘en như hắc ín thông báo và lại tiếp tục nói vá» những tá»™i lá»—i cá»§a ngưá»i Do Thái.
Cuối cùng thì há» cÅ©ng tá»›i được Ma’an sau khi mặt trá»i lặn độ má»™t tiếng. Những ngưá»i đàn ông trông hoang dã, lạ lẫm bu xung quanh chiếc xe. Sau má»™t lúc phải dừng lại, chiếc xe tiếp tục lăn bánh.
Nhìn ra phía ngoài sa mạc bằng phẳng, Sarah thấy bối rối không hiểu pháo đài đá Petra có thể ở đâu. Từ trong xe hỠcó thể nhìn xa tới hàng dặm khung cảnh thiên nhiên chung quanh. Không hỠcó núi, mà cũng chẳng có đồi. Liệu trong cuộc hành trình này, hỠsẽ còn phải đi tiếp thêm bao nhiêu dặm nữa đây ?
Há» tá»›i làng Ain Musa và để xe ô tô lại ở đó. Äã có mấy con ngá»±a Ä‘ang chá» sẵn há». Những con vật còm cõi trông thật tá»™i nghiệp. Chiếc áo choàng dài vướng víu làm phiá»n cô Pierce kinh khá»§ng. Bà Westholme thì trang phục rất gá»n gàng : quần ống túm kiểu cưỡi ngá»±a, có thể đó không phải là kiểu trang phục ưa thích cá»§a bà ta, nhưng lúc này nó tá» ra rất tiện lợi.
Những con ngá»±a Ä‘i ra khá»i làng trên những con đưá»ng trÆ¡n nhầy nhụa bùn đất có lát những phiến đá lá»›n lá»ng lẻo. Hành trình cứ thế trôi Ä‘i, những con ngá»±a cứ tiếp tục cất bưóc. Và vầng mặt trá»i Ä‘ang dần xuống thấp.
Sarah cảm thấy rất mệt khi phải ngồi cả ngày trên chiếc ô tô nóng bức này. Ngưá»i cô cứ mụ mị cả Ä‘i. Chuyến Ä‘i cứ như má»™t giấc mÆ¡. Rốt cuá»™c, cô cảm thấy như cánh cá»­a Äịa ngục Ä‘ang mở ra dưới chân. Con đưá»ng ngoằn nghèo cứ Ä‘i xuống, Ä‘i xuống mãi. Hình dáng những dãy núi hiện ra xung quanh há», nhòa dần, nhòa dần vào trong lòng đất, qua những vách núi đất Ä‘á». Còn bây giá» há» Ä‘ang Ä‘i xuyên qua núi. Sarah cứng đơ cả ngưòi, khiếp sợ vì những hẻm núi đá cứ hẹp dần, hẹp dần vào.
Cô hoang mang tự nhũ
- « Mình đang đi vào thung lũng chết chóc, thung lũng của cái chết… »
Cứ thế, cứ thế. Trá»i bắt đầu tối. Sắc đỠrá»±c rỡ cá»§a những vách núi nhạt dần nhưng vẫn còn le lói, tụ lại rồi mất hút vào trong lòng đất.
Cô tự nhủ :
- Thật là tuyệt diệu và không thể tin nổi …thành phố của sự chết chóc.
Và cô nghe như đâu đây có tiếng vá»ng dá»™i vá» : thung lÅ©ng cá»§a cái chết …
Những chiếc đèn được thấp lên. Những con ngá»±a Ä‘ang gồng mình kéo xe trên con đưá»ng hẹp. Rồi bá»—ng nhiên há» qua khá»i vách núi đá. Ập đến vá»›i há» là cả má»™t không gian bao la, những vách núi thấp dần. xa xa kia, trước mặt há» có ánh đèn le lói.
- Trại đây rồi ! ngưá»i dẫn đưá»ng nói.
Những con ngá»±a cất bước nhanh hÆ¡n má»™t chút nhưng cÅ©ng chẳng nhanh hÆ¡n được là bao. Chúng đã quá đói và mệt, chẳng còn chút hào hứng nào khi trông thấy ánh đèn, tuy vậy chúng vẫn biểu lá»™ má»™t chút phấn khởi. Bây giá» con đưá»ng Ä‘ang chạy dá»c theo má»™t dòng sông hai bên được lát sá»i. Ãnh sáng ngày càng gần hÆ¡n.
Há» có thể trông thấy má»™t dãy những chiếc lá»u cao dá»±a lưng vào vách núi. Và cả những cái hang, hõm sâu vào đá núi.
Há» Ä‘ang tá»›i nÆ¡i. Những ngưá»i à rập phục vụ chạy vá»™i ra.
Sarah trố mắt nhìn chằm chặp vào má»™t chiếc hang đá. Ở đó có má»™t cái bóng Ä‘ang ngồi. Cái gì vậy nhỉ ? Ma quá»· chăng ? Hay bức tượng cá»§a má»™t ngưá»i Di gan ?
Không phải, những ánh đèn nhấp nháy càng làm cho cái bóng như to hơn. Nhưng chắc chắn đó phải là cái bóng của một ai đó, ngồi im bất động, bao trùm lên cả cái hang …
Tim cô bá»—ng đập loạn lên vì nhận ra má»™t ngưá»i.
Cái cảm giác yên ổn, siêu thoát mà sa mạc Ä‘em lại cho cô lúc trước giá» biến đâu mất. Từ tá»± do, cô lại bị ném trả lại, rÆ¡i vào sá»± giam hãm. Cô đã Ä‘i xuống cái thung lÅ©ng tối tăm ngoằn nghèo này, và ngồi ở đây chính là má»™t ngưá»i, giống như má»™t nữ tu tinh quái cá»§a má»™t tu viện bị quên lãng, như má»™t bức tượng Phật Ä‘ang phá»nh lên ghê gá»›m, bà Boynton …
Tài sản của killer1310

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
îòå÷åñòâà, ñáåðáàíêà, ñåðâåð



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™