 |
|

10-08-2008, 02:18 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 7
Xót tiá»n dân
- Khách sạn gì mà xây lâu đến thế kia chứ!
- Chứ gì, ngần ấy thá»i gian thì xây được cả thà nh phố đâu phải chỉ má»™t khách sạn.
- Sao lại lâu thế nhỉ? Hay là ta chá»n nhầm cách thầu khoán.
- Khách sạn nà y cÅ©ng có mấy nhà thầu nước ngoà i xin việc không hiểu sao các ông ấy lại ưng nhà nà y: cÅ©ng chẳng phải vì nhà ấy đòi Ãt, cÅ©ng chẳng phải há» là m tốt các hợp đồng khác cÅ©ng chẳng phải vì há» chiá»u mình. Sá»± thể ra sao tôi phải quan sát đã rồi má»›i dám nói.
Hóa ra là quan trên cÅ©ng nhiá»u mà cung cách cÅ©ng lắm: nà o mở tiệc ăn mừng, nà o cắt băng khởi công, nà o quan lá»›n tá»± tay đặt viên gạch đầu lấy mẩu. Rồi chiêu đãi dưới trên, ăn má»™t miếng, nhá»› má»™t Ä‘á»i, rồi báo chà rùm beng, bà i to, ảnh lá»›n.
Ãt lâu sau hà ng rà o khách sạn tương lai má»c lên.
Má»™t hôm có ba chiếc xe con đò cạnh công trưá»ng. Nà o phải ai xa lạ, chÃnh là các vị quan chức nước nhà bước xuống xem xét bá» thế công trưá»ng.
- Sao hà nh lang lại hẹp thế nhỉ? - Ngà i trưởng nhóm há»i.
- Bẩm quan, cái đồ án thiết kế nó váºy - Ngưá»i kỹ sư đáp - hà nh lang đã rá»™ng đến 5 mét...
- Chắc ông cho rằng chúng tôi không thấy cái khách sạn nà o bao giá» hẳn? Tôi đã ở các ô-ten ngoại quốc, hà nh lang cá»§a há» còn rá»™ng nữa. Thôi được, cứ cho rằng hà nh lang theo thiết kết Ä‘i, nhưng số lượng hà nh lang Ãt quá... Khách sạn mà có mấy cái hà nh lang như thế. Không là m thì thôi, đã là m thì là m ra là m. Tiá»n dân, tiá»n nước! Phải biết xót chứ...
Ông kỹ sư ngáºm tăm.
- Còn các ông nghÄ© thế nà o? Khách sạn lá»›n mà có mấy hà nh lang như thế chẳng phải là Ãt hay sao? - Quan lá»›n há»i bầy tùy tùng.
- HÆ¡i Ãt, thưa ngà i.
- Dạ bẩm Ãt ạ.
- Ãt quá chứ ạ...
Và thế là hợp đồng với nhà thầu ấy bị hủy.
Trong lúc chá» giám định phân xá», bản thiết kế được thay đổi: hà nh lang nhiá»u hÆ¡n, rá»™ng hÆ¡n.
Việc thi công đồ án má»›i Ä‘ang triển khai thì má»™t bữa kia lại có mấy chiếc xe con dừng bánh bên đưá»ng. Lại có mấy nhà đương chức đến nom việc. Ãi đầu là má»™t ngà i bệ vệ nhất. Vừa thấy cái lá»— cá»a ra và o, ngà i há»i liá»n :
- Chỗ nà y là m gì đấỷ
- Dạ, phòng khách đấy ạ - Äại diện hãng thầu má»›i đáp.
- Phòng khách? Phòng khách quái gì mà thế nà y?
- Dạ bẩm, việc chưa xong mai kia chúng con lát đá, sÆ¡n tưá»ng, kẻ hoa...
- Hiểu rồi, tức nghÄ©a là phòng khách chứ gì... Nhưng ta há»i, phòng khách có phải là nÆ¡i đấu ngá»±a không? Là m gì có phòng khách như bãi quần ngá»±a ấy? Tiá»n dân, nghÄ© mà xót ruá»™t...
- Bẩm ngà i, chúng con là m theo thiết kế...
- Lạy chúa, cái mà các anh gá»i là thiết kế, nó không phải là bà i kinh Côran bất di bất dịch. Phải thay thiết kế, phải thay Ä‘i má»›i được.
Nhà thầu chịu nghe không dám ho he. Theo ý má»›i, các phòng khách Ä‘á»u được thu nhá».
Công việc Ä‘ang chạy thì má»™t hôm lại có mấy quan phóng xe con đến xem khách sạn. Ngà i đương quyá»n dẫn đầu đội khảo hạch nói chung là vui, nhưng lúc ra đến cá»a, ngà i má»›i nhìn lên trần băn khoăn há»i :
- Thế không là m mái vòm, trần cuốn à ?
Câu há»i là m nhà kiến trúc sư trẻ tuổi bá»§n rá»§n đầu gối, anh ta chết lặng Ä‘i mất mấy phút, bấy giá» má»›i đủ sức định thần để há»i lại :
- Xin ngà i thứ lỗi, con không hiểu, ngà i định nói mái vòm, trần cuốn thế nà o ạ?...
- Ãó má»›i là kiến trúc lối Thổ. Những ngưá»i và o khách sạn sẽ là khách nước ngoà i, vì thế khách sạn phải theo lối Thổ ta... Anh xem nhà cá»a nước Thổ bao giá» lại không có mái vòm, trần cuốn.
- Nhưng thưa ngà i, trong bản thiết kế...
- Thiết kế là cái gì? Nhá» nhà thầu nước ngoà i là m thiết kế bao giá» chả váºy. Há» biết gì vá» kiến trúc và tâm hồn ta nà o?
Các quan tuỳ tùng cúi cả đầu xuống.
- Nhà thế nà y thì ai cần? Nhất thiết phải có mái vòm, trần cuốn. Trông thấy tiá»n dân, tiá»n nước mà xót cả ruá»™t!
Là m mái vòm trần cuốn cho cả nhà thì tổn phà quá, nhà thầu chỉ dám theo tinh thần dân tộc ở một đôi chỗ dễ nhất.
Công việc xây cất đã đến lúc hòm hòm thì giá»›i quyá»n chức lại theo bánh xe con lăn đến. Ngà i quyá»n cao Ä‘i trước buồn rầu nháºn xét :
- Ùi dà ! Sao lại là m nhiá»u hà nh lang thế nhỉ... Phòng thì Ãt, lối lại nhiá»u. Ở đây dá»… đến lạc như và o rừng... Tháºt xót tiá»n dân!...
Là m Ä‘i là m lại mãi chẳng còn biết thá»i hạn ra sao? Công việc mịt mùng không dứt. Báo chà đã bắt đầu đưa đẩy. Muốn nhanh nhà thầu lại phải đổi kiểu mái. Nhưng những cuá»™c tranh luáºn bất đồng lại nổi dáºy. Dùng ngói gì bây giá»? Ngói bản xứ hay ngói Marseilles. Cuối cùng phương án ngói bị đổ và mái được là m bằng bê-tông thưá»ng.
Công việc gần xong thì bá»—ng bụi đưá»ng tung dưới bánh xe con.
- Thế gạch men đâu? Khách sạn Thổ mà không có gạch men là thế nà o? - Các quan khách kinh ngạc há»i.
Sau đó má»i ngưá»i và o phòng khách. Phòng khách không có má»™t cây cá»™t. Ngà i trưởng Ä‘oà n bảo :
- Ở đây không có cá»™t, mà cá»™t lại cần. Cầu trá»i cho mái đừng sáºp...
- Bẩm ngà i an tâm, không sáºp được đâu ạ, chúng con đã tÃnh.
- Ãã tÃnh? Ãến lúc nó sáºp thì Ä‘em tÃnh cá»§a các anh ra mà trừ à ?
Ngà i quay lại đám sau lưng :
- Thế nà o, các ông, trần sáºp được chứ?
- Bẩm, được ạ...
- Thế nà o cÅ©ng đổ, nặng thế kia cÆ¡ mà ? Lại còn đồ đạc trên ấy nữa... Rồi ngưá»i và o lại đông... Thế nà o cÅ©ng đổ.
- Nổ như bom ấy chứ...
- Bao nhiêu là tiá»n vứt qua cá»a sổ... Tháºt xót tiá»n nhà nước... Các anh nghe không? Ai cÅ©ng bảo đổ... Thêm mấy cái cá»™t có phải lại lạ kiểu...
Chiá»u ý má»›i, các phòng khách đã có thêm cá»™t.
- Má»™t ngà i dẫn đầu má»™t Ä‘oà n lãnh đạo khác đã biến dãy cá»™t vuông thà nh gạch vụn. Trong các sách giáo khoa thư ngà i há»c hồi bé, ngà i có thấy những bức ảnh Ä‘á»n đà i Hy Lạp toà n cá»™t tròn cả, chứ không lai căng thế nà y. Tiá»n nhà nước vứt ra cá»a sổ tháºt là xót ruá»™t.
- Bẩm quan, dễ như trở bà n tay thôi, chúng con sẽ có cột tròn.
Ãến lúc tưá»ng ngoà i đã chạm trổ hoa văn thì má»™t quan lá»›n đến thăm, trách cứ :
- Những công trình hiện đại ngưá»i ta dá»±ng mặt tiá»n bằng kÃnh chứ!
Cuối cùng rồi cÅ©ng đến lúc má»i việc coi là xong xuôi. Chỉ còn má»™t việc cuối cùng. Má»™t ngà i quan khác nháºn xét rằng cầu thang dốc quá, ngưá»i đứng tuổi lên có phần mệt.
- Bẩm quan, còn thang máy. Vị nà o trá»ng tuổi thì có thang máy.
- Nếu váºy thì xây cầu thang là m gì? Các anh chả biết xót tiá»n quốc gia! Cầu thang cÅ©ng phải có Ãch chứ?
Sá»a xong cầu thang, má»™t nhà kiến trúc sư nổi tiếng nước ngoà i đến thăm :
- Một kiến trúc trứ tác! Xứng đáng là m đại bản doanh Liên hiệp quốc!
Gạch men mặt tiá»n và trên tưá»ng, mấy hà nh lang, mái vòm, trần cuốn, chấn song sắt hình hoa kim hương, mái nhà có ô văng, những thứ đó hoà n toà n theo tinh thần Thổ NhÄ© Kỳ. Ngược lại chóp mái lại theo đúng phong Ä‘iệu Bắc Âu. Những cầu vồng phòng khách mượn lối cung đình Thổ. Phòng khách chÃnh giống lối đại sảnh, tháºm chà còn lá»›n hÆ¡n những đại sảnh Athens. Rồi lại còn những mẫu má»±c xuất sắc cá»§a lối kiến trúc Ã... Nhà tắm, nhà vệ sinh theo kiểu Mỹ. Rồi lối xây Ấn Ãá»™, đưá»ng nét Trung Hoa... Tất cả cùng nhau chen vai thÃch cánh.
- Tuyệt! - Nhà đại kiến trúc ngoại bang thốt lên - là m sao các ông có thể đưa nổi má»i lối kiến trúc và o má»™t lâu đà i thế nà y.
- Chúng tôi xây Ä‘i xây lại cái trứ tác nà y suốt chÃn năm đấy! Mà lại còn tằn tiện được bao nhiêu tiá»n dân! - Ông chá»§ nhiệm công trình tá»± hà o đáp lại.
Xem tiếp chương 8
Last edited by quykiemtu; 17-02-2009 at 05:12 PM.
|

10-08-2008, 02:19 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 8
Thanh tra sắp đến
Sở chúng tôi có 29 thầy phán và gần 20 loong toong. Chắc hẳn các bạn có nghe nói vá» hưu trà được hưởng nguyên lương. Tất cả má»i ngưá»i chúng tôi Ä‘á»u ra sức thá»±c hiện câu châm ngôn đó. Không, chúng tôi không có ai bá» việc và trong giá» chÃnh quyá»n má»—i ngưá»i đà ng hoà ng má»™t ghế... Có Ä‘iá»u, thế có gá»i là là là m việc hay không thì chưa biết? Là m lụng quái gì! Tôi ở Sở nà y được 9 năm mà không nhá»› là có là m được việc gì hữu hiệu hay không. Xem chứng thượng cấp cÅ©ng quên chúng tôi. Có chúng tôi hay không có chúng tôi Ä‘iá»u ấy thượng quan không cần biết. Ãúng ra, cÅ©ng có má»™t dạo Sở tôi là m việc. Má»™t vị “tai to mặt nhá»›n†có đến nhưng rồi biến ngay. Từ đó không hiểu sao chúng tôi bị trên cÅ©ng quên mà dưới cÅ©ng chẳng nhá»›. Tất nhiên, đúng lỠđúng thói, thỉnh thoảng cÅ©ng thấy dá»™i từ trên xuống mấy cái thông tri, và i cái trát đòi. Nhưng đến má»™t hôm có trát đòi mà không có phục tÃn. Quan đốc Sở tôi, má»™t ngưá»i có đầu óc rất má»±c thá»±c tế, đã không thèm nhìn nháºn đến trát đòi cá»§a quan trên nữa. Còn quan trên thì cÅ©ng chẳng muốn quản ngại đến chúng tôi là m gì. Sở tôi muốn sao thì sao, các vị phá»§i tay hết. Ngưá»i ta quên chúng tôi, tá»±a hồ chúng tôi không có mặt trên Ä‘á»i. Nhưng giải tán Sở nà y thì không ai nói đến ná»a lá»i. Mà thá»±c ra, là m sao giải tán được má»™t công sở quốc gia to tát như thế chỉ vì nó không đáp ứng mấy cái trát đòi cá»§a quan trên?...
Cuá»™c Ä‘á»i quan phán từng ấy năm dà i đã mở mắt cho tôi nhìn ra được má»™t chân lý. Tôi hiểu rằng ai là m nhiá»u, kẻ ấy bị tống thêm việc. Hy vá»ng là m cho chóng xong, tên viên chức khốn khổ kia ra sức mà cố gắng, nhưng liá»n ngay đó hắn bị giao thêm việc má»›i. Ngược lại, cà ng lưá»i, cà ng thá» Æ¡, ngưá»i ta cà ng Ãt muốn giao việc. “Thằng ấy đù Ä‘á», bất tà i lắmâ€. Còn anh nà o cố gắng thì tất nhiên ngưá»i ta cÅ©ng cà ng cố gắng giao thêm nhiá»u việc. Xoay xở hết việc nà y việc kia, thế nà o chẳng có sai sót. Thế là anh chà ng phát bá»±c, tÃnh tình sinh ra cáu bẳn... Ở Ä‘á»i bao giá» chả thế: là m nhiá»u thì có sai sót và tất nhiên ngưá»i ta cà ng dá»… công kÃch. Con ngưá»i không là m gì thì lá»—i lầm không có. Tâm hồn anh ta bao giá» cÅ©ng được thanh thản.
Các công sở cÅ©ng thế mà thôi. Chẳng hạn có hai cÆ¡ quan: bệnh viện thú ý và sở hợp đồng thương mại. Sở nà y là m ăn tấp náºp, ngược lại, bệnh viện thú ý chẳng là m gì hết.
Thế thì sao, cuối cùng sá»± nghiệp thú ý nước nhà cÅ©ng chẳng đình đốn chỉ vì cái bệnh viện ấy ăn không ngồi rồi. Các bạn hãy tin rằng hoà n toà n không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ có Ä‘iá»u là những công việc dà nh cho bệnh viện thú ý sẽ chồng chất lên vai cái sở hợp đồng thương mại rất năng nổ và mẫn cán đó.
Có thể có ngưá»i biết má»™t công sở siêng năng nà o đó Ä‘ang phải là m những phần việc cá»§a chúng tôi chăng? CÅ©ng có thể chẳng ai là m thay chúng tôi vì chẳng ai cần đến chúng tôi cả!
Cầu trá»i độ trì cho ngà i quan đốc đã giúp cấp trên quên Ä‘i sá»± tồn tại cá»§a lÅ© chúng tôi.
- Thế được rồi, nhưng cấp trên vẫn không quên trả lương các anh đấy chứ?
- Khô... ô... ng! Việc đó chúng tôi giải quyết đến mức xuất sắc. Ngưá»i ta không thể quên chúng tôi được. Giá chúng tôi cứ bá» lỡ Ä‘i má»™t hai tháng thì có lẽ ngưá»i ta cÅ©ng quên tháºt. Nhưng tháng nà o chúng tôi chả Ä‘i lÄ©nh lương. Kế toán thì lên sổ sách, chúng tôi thì ký tên. Má»™t đại diện đến sở tà i chÃnh lÄ©nh tiá»n vá» chia. Nhân đây xin nói rằng ở Sở chúng tôi ký tên và o sổ đã được coi là công việc nặng nhá»c nhất. Nếu không có cái khoản chức pháºn đó thì có thể cho rằng tiá»n lương ấy là tiá»n biếu không chúng tôi.
Các bạn có biết những ý nghÄ© gì thưá»ng nảy ra trong đầu má»—i khi tôi nghÄ© đến Sở tôi, nÆ¡i tôi đã là m việc 9 năm hay không? Tôi thưá»ng tá»± bảo, giá cấp trên không quên hẳn chúng tôi thì không hiểu công việc có nhÃch lên chút nà o hay không? Hay má»™t trưá»ng hợp khác. Các bạn thá» nghÄ©, liệu có gì thay đổi không, nếu cấp trên quên hẳn Ä‘i má»™t và i sở nữa, như hỠđã quên chúng tôi? Tráºt tá»± trên trái đất liệu có bị phá vỡ không? Hay má»i sá»± vẫn như xưa? Hay biết đâu công việc lại chạy hÆ¡n! Tôi rất khao khát biết những Ä‘iá»u ấy.
Nhưng sá»± Ä‘á»i cái gì rồi cÅ©ng chấm dứt. Cuá»™c sống dông dà i cá»§a chúng tôi kết thúc khi quan đốc tôi vá» hưu và có ngà i Xápphét vá» thay. Tôi chỉ băn khoăn má»™t Ä‘iá»u: là m sao ngưá»i ta biết được có cái ghế bá» trống khi quan đốc tôi vá» hưu? Không những ngưá»i ta biết mà còn cỠđược quan đốc khác đến ngồi cái ghế ấy! Thế mà trước đây tôi cứ tưởng rằng viá»…n cảnh cuối cùng cá»§a Sở tôi là lÅ© chúng tôi lần lượt xếp bút vá» hưu, không còn ai đến thay chá»— chúng tôi nữa. Rồi cùng vá»›i thầy phán nà o vá» hưu cuối cùng, cả cái sở nà y sẽ nhắm mắt yên giấc vÄ©nh hằng.
Bây giá» thì hóa ra quan trên không quên hẳn chúng tôi, má»™t khi còn cỠđược vá» má»™t quan đốc má»›i! Ngà i Xápphét láºp tức hăng hái bắt tay và o việc. Việc đầu tiên là ngà i khiển trách bác là m vưá»n, anh thưá»ng trá»±c, cáºu loong-toong và bác gác cổng.
Ãúng 9h sáng ngà i đến sở. Hiển nhiên là chưa ai đến. Không má»™t bóng ngưá»i. Các bạn nghÄ© xem, má»›i 9h sáng!... Có ai Ä‘i là m giá» nà y? Tất nhiên, đến cÅ©ng được, nhưng đến là m gì? Giá thá» có việc gì đó thì tôi xin lấy mạng sống tôi ra mà thá»... anh em chúng tôi có thể đến được từ 8h chứ chẳng phải 9h đâu.
Lại nói, ông ta đến lúc 9h, cá»a còn khóa. Quan đốc phải đứng ngoà i đợi. 10h bác gác cổng Maxta má»›i đến, bác ta Ä‘ang định mở cổng thì quan đốc há»i :
- Bác là ai?
Cần phải nói rằng Sở chúng tôi vẫn thưá»ng đảm bảo dân chá»§ tuyệt đối. Chẳng hạn, quan đốc cÅ©ng thế, nhân viên gác công cÅ©ng thế, ai cÅ©ng bình đẳng như ai. Vì váºy câu há»i kia là m bác Muxta kinh ngạc. Vả lại, không kể những chuyện khác, đã nhiá»u năm nay trong Sở cÅ©ng như gần Sở, bác ta có gặp ngưá»i lạ mặt bao giỠđâu. Vì thế, bác ta cÅ©ng há»i lại đúng cái câu đó :
- Váºy bác là ai?
- Bác là m gì ở đây? - Quan đốc lên giá»ng.
- Việc gì chẳng được! Còn bác là m gì ở đây? - Bác gác cổng ngỡ là gần Sở má»›i có má»™t thằng ma cà bông lạ mặt, hoặc có thể là má»™t gã máºt thám, nên suýt nữa tóm cổ quan đốc má»›i và o đồn. CÅ©ng may quan đốc kịp Ä‘oán ra :
- Trước mặt nhà bác là quan đốc mới Sở nà y!
- Còn trước mặt ngà i là ngưá»i gác cổng Sở nà y vá»›i 14 năm nghiệp vụ thâm niên. Xin chà o! - Bác Muxta đáp lại.
- Thế, ngoà i bác ra ở đây không còn ai hay sao?
- Sao lại không, tất nhiên là có chứ!
Sau nà y há»i bác Muxta, chúng tôi má»›i biết là ngà i Xápphét còn há»i thêm bác má»™t câu :
- Bây giá» 9h mà cá»a còn khóa. Nếu nhân viên đến sá»›m hÆ¡n thì là m sao và o được?
- Má»—i ngưá»i há» có má»™t chìa riêng. Ai đến sá»›m, ngưá»i ấy tá»± mở. Ngà i đừng lo, hôm nay tôi sẽ thá»a riêng cho ngà i má»™t chìa.
Lúc tôi đến nơi, không khà toà n Sở im lặng như trong huyệt mộ.
- Xin chà o các ngưá»i anh em, có chuyện gì váºy? - Tôi há»i má»i ngưá»i.
- Gay rồi. Ngưá»i ta đặt lên đầu chúng ta má»™t lão quan đốc tởm tợm.
Chúng tôi chưa kịp đôi hồi thì bác Muxta đã và o phòng bảo tôi :
- Quan đốc gá»i anh.
Tôi lên phòng quan.
Trước mắt tôi là má»™t ngưá»i mặt dà i ngoẵng. Ông ta ngồi chống cùi tay lên tấm kÃnh mặt bà n.
- Tôi lấy là m hân hạnh được gặp ngà i! - Tôi nói và đưa tay trước.
Quan lưỡng lá»± giây lát ra chiá»u suy nghÄ© có nên đưa tay ra không, cuối cùng ngà i bắt tay tôi.
- Công việc cá»§a ông là gì? - Ngà i há»i.
- Tôi ấy ạ, bẩm ngà i?
- Phải.
- Dạ, nhân viên văn phòng.
- “Nhân viên†là thế nà o?
Câu há»i ngốc Æ¡i là ngốc!
- Dạ, tức là phán chức.
- Tôi hiểu rồi, thưa ông, nhưng ông là phán chức gì? Ông đảm lãnh công việc gì?
- Dạ, lạy trá»i, anh em chúng tôi không có sá»± phân biệt. Váºy nên...
- Hà ng ngà y ông đến Sở lúc mấy gi�
- Tôi không dám nói chắc, nhưng bao giỠcũng trước bữa ăn trưa ạ.
- Thế các ông không phải đến lúc chÃn giá» Ã ?
- Ãến là m gì ạ, thưa ngà i? Ãến sá»›m thế tôi biết là m việc gì được?
- Nếu váºy ông cứ ngồi nhà . Ãừng bao giỠđến nữa.
- Bẩm ngà i xá cho, có thể nà o ngưá»i ta từ sáng đến tối chịu được tiếng vợ con eo xèo! Ãt lâu nữa ngà i sẽ phải thừa nháºn rằng khó có thể ngồi nhà được từ sáng đến tối. Thế nà o ngà i cÅ©ng phải mò đến Sở là m việc.
Quan đốc không má»i tôi ngồi, nhưng để ngà i khá»i ngượng vì bất lịch sá»±, tôi bèn ngồi xuống ghế bà nh.
Rồi tôi rút bao thuốc bóc ra đưa má»i.
Nhưng quan bảo :
- Ông vỠđược rồi.
Lão ta tệ hại tháºt! Tôi đút thuốc và o túi, bước ra.
Lão Xápphét không cho chúng tôi yên. Ãầu tiên lão nghÄ© ra (chết cha chúng tôi!) má»™t kiểu Ä‘iểm danh má»›i. Ai cÅ©ng phải đến đúng 9h sáng và không ai được vá» trước 5h chiá»u. Phút đầu và phút cuối phải ghi sổ.
Lão tÃnh rằng bằng cách đó lão sẽ phát hiện được ai Ä‘i là m, ai Ä‘i chÆ¡i, ai Ä‘i đúng giá», ai đến muá»™n. Nhưng sổ ấy cá»§a lão Xápphét không đạt yêu cầu: chẳng ai buồn ghi và o cả.
- Quét mạng nhện đi!
- Lau cá»a kÃnh Ä‘i! - Thỉnh thoảng lại thấy vang lên những tiếng quát lợm giá»ng cá»§a quan đốc. Ai quát nấy nghe. Chẳng ai để tai đến cả.
- Ghi phiếu công vụ đi!
- Phiếu công vụ là gì ạ?
- Tất cả nhân viên Ä‘á»u phải là m lý lịch và ná»™p cho tôi!
Lý lịch? Bố ai biết được đã bao nhiêu lâu rồi tôi chẳng là m một thứ lý lịch nà o cả. Bụi trong tủ đầy đến đốt ngón tay.
Mỗi ngà y lão nghĩ ra một trò là m khổ chúng tôi.
- Chúng ta sẽ láºp má»™t sổ đăng ký công văn!... Chúng ta sẽ láºp má»™t sổ kiểm tra hà nh chÃnh.
- Lạy trá»i, sổ đăng ký là cái quái gì? Chúng ta là m gì có công văn. Có gì mà đăng vá»›i ký?
Ngà y nà o lão cũng có một tối kiến gì đó. Mặc xác lão! Chẳng ai để ý! Lão là m việc lão, chúng tôi là m việc chúng tôi. Một bữa, các bạn đồng sự yêu cầu tôi :
- Cáºu Ä‘i giải thÃch cho cái lão ấy biết ná»™i tình cá»§a chúng ta chứ.
Tôi đi luôn.
- Thưa ngà i - tôi nói - Ngà i tháºt hoà i công là m khổ chúng tôi. Sở nà y có như các Sở khác đâu. ở đây không có việc là m! Ngà i bà y việc ra là m gì!
- Các ông có ăn lương không đấy? - Lão há»i.
- Có chứ ạ - Tôi đáp.
- Vì sao các ông hưởng lương?
- Thưa ngà i, chúng tôi phụng sá»± quốc gia thì tất phải được tiá»n chứ ạ. Chẳng lẽ mang tiếng là nhân viên nhà nước mà lại không lương à ?
- Nếu váºy các ông phải là m việc!
- Chẳng lẽ có việc mà chúng tôi không là m hay sao? Cái Sở nà y đã bị quên rồi, tháºm chà chẳng còn ai biết đến nó nữa.
Quan đốc giáºn tÃm mặt. Ngà i vung tay, gầm lên :
- Việc nước phải cho ra việc nước. Tôi bắt các ông phải phục tùng tôi!
Ông ấy cứ bắt Ä‘i mà xem! Có Ä‘iá»u ông ấy phải lo thân trước đã.
- Tôi sẽ phê và o lý lịch của ông...
Ông cứ phê đi mà xem!...
- Tôi sẽ bẩm lên thượng cấp!
Ông cứ bẩm đi! Sợ gì?
Ông ấy có là m gì cÅ©ng chẳng ăn thua. Không sao xoay nổi chúng tôi. Mạng nhện trên trần không quét được, bụi trong tá»§ không lau được. Vẫn như xưa, chẳng ai nhá»› phải Ä‘i là m mấy giá», tan sở mấy giá», sổ kiểm danh cÅ©ng chẳng ai ghi. Rồi đến mức chúng tôi phải gá»i giấy lên quan đốc :
“Ông cứ kệ thây chúng tôi. Ông cứ ngồi đâu ngồi đấy. Nếu ông không nhượng, chúng tôi sẽ đồng tình là m đơn khiếu ông.â€
- Các ông muốn là m gì thì là m. Tôi sẽ không bao giỠthò mũi và o việc các ông nữa! - Cuối cùng ngà i Xápphét khoát tay nói.
Chúng tôi lại trở lại cuá»™c Ä‘á»i xưa. Có quan đốc hay không, không ai cần biết. Thá»±c ra, ngà y nà o ông cÅ©ng vẫn đến Sở đúng 9h sáng và ra vỠđúng 5h chiá»u. Cái lão khốn khổ ấy cứ ngồi từ sáng đến chiá»u thu lu trong văn phòng cá»§a mình. Lão là m gì chúng tôi không ai hay biết!
Má»™t hôm ngưá»i đưa thư mang đến Sở má»™t bì công văn mà u và ng. Ala! Lạy thánh Ala! ở đâu thế nà y? Chúng tôi bối rối không biết là m gì. Má»i ngưá»i xúm lại bảo nhau: “Anh bóc ra xem!†Nhưng không ai dám bóc cả.
Ông Mucxin bảo bác Huyxammettin :
- Nà o, bác bóc ra đi!
Bác Huyxammettin hoảng sợ, kêu lên :
- Sao ông không là m mà lại xúi tôi?
- Trá»i Æ¡i, nhưng bác là phần văn thư kia mà !
- Sao ông biết?
Ãể khá»i cãi nhau, tôi cầm lấy phong bì, bảo :
- Chúng ta bóc là m gì? Chỉ tổ mang thêm trách nhiệm. Cứ để cho quan đốc bóc lấy.
Chúng tôi kéo nhau đến, tôi đi trước, anh em đi sau.
- Thưa quan đốc - Tôi nói - ngà i có thư ạ.
Quan đốc dùng dao cắt giấy mở phong bì ngay trước mắt chúng tôi. Cái gì bên trong thế nhỉ? Quỉ tháºt! Má»i ngưá»i chúng tôi Ä‘á»u hồi há»™p chỠđợi má»™t con thá» nhảy chồm ra hay má»™t con bồ câu bay vụt lên. Và lao quan nà o là ngưá»i nghÄ© ra cái trò gá»i công văn vá» Sở chúng tôi thế nhỉ? Cuối cùng, quan đốc lôi được trong phong bì ra má»™t tá» công văn, liếc mắt rồi Ä‘á»c :
- Sở chúng ta xếp và o khu thanh tra thứ ba. Trong tháng 4 sẽ có kiểm tra công việc.
- Trá»i Æ¡i - Ông Mucxim kêu lên.
- Kiểm tra? Thanh tra sắp đến? - Bác Huyxammettin không tin lỗ tai mình, lắp bắp - Cơ khổ!
- Chẳng lẽ tháng 4 đã v�
- Là m sao bây giá», các ngưá»i anh em?
Chỉ riêng quan đốc còn giữ được vẻ bình thản :
- Thanh tra chứ có phải thánh Ala đâu. Hắn chẳng là m gì chúng ta được.
- Trá»i Æ¡i, ngà i Xápphét, ngà i nói gì váºy. Hay là trong Ä‘á»i ngà i chưa thấy thanh tra lần nà o? Ngà y xưa đã có lần thanh tra đến đây...
- Thì lão ấy cũng không phải là Thần chết... Sao, lão ấy cắt cổ chúng ta à ?
- Chao ôi, nếu thế thì đã phúc tổ... đằng nà y lão ấy hà nh hạ còn chán. Lão ấy sẽ Ä‘uổi cổ chúng ta Ä‘i xa, sẽ ném chúng ta Ä‘i má»—i ngưá»i má»™t xứ như xua chim non váºy.
- Tôi đã sắp đến kỳ tăng lương. Nếu phải Ä‘i tỉnh khác thì há»ng bét cả.
- Tôi cÅ©ng váºy. Thằng cháu trai Ä‘ang há»c trung há»c, còn cháu gái đại há»c!
- Cái bá»n thanh tra có bao giá» chịu hiểu hoà n cảnh ngưá»i khác, chúng chỉ biết thải ngưá»i cho gá»n tay!
Nhưng còn quan đốc thì sao? Tựa hồ lão ta chả can hệ gì.
- Thanh tra thì mặc thanh tra! HỠchẳng là m gì được đâu. Nghĩ đến là m gì...
Không, các bạn thá» nhìn mặt thanh tra mà xem. Má»—i ngưá»i chúng tôi Ä‘á»u còn nhá»› những chuyện ngà y xưa rắc rối vì cái lÅ© thanh tra ấy.
- Ngà y xưa có má»™t lão thanh tra đến Sở mình. Các bạn nhá»› lại mà xem, lão Ä‘uổi thẳng cánh ngay má»™t thầy phán, cầu trá»i cho thầy Xulâyman ấy được mạnh giá»i chỉ vì thầy ấy có pha cà phê trong giá» là m việc.
- Bá»n thanh tra ấy có biết thương ai bao giá». Có má»™t lần chúng đến chá»— bá»n mình...
Nhưng lão quan đốc vẫn cứ bình chân như vại. Là m sao bây giá»? Chúng tôi đà nh xắn tay lên là m vệ sinh. Ala, lạy thánh Ala, bẩn Æ¡i là bẩn. Rác rưởi chở Ä‘i hết xe nà y đến xe khác. Bụi báºm lưu cữu trong tá»§ thà nh má»™t lá»›p dà y đến ná»—i ngưá»i đến kẻ Ä‘i, không ai đừng được, ai cÅ©ng phải lấy ngón tay viết má»™t dòng lưu niệm hay Ãt ra thì cÅ©ng vạch loằng ngoằng mấy nét rồng rắn.
Má»™t nhân viên nhìn thấy trên gương tá»§, nÆ¡i vứt lá»ng chá»ng mấy thứ văn phòng phẩm dòng chữ :
“Suban, con cá»§a Khưđưa, sinh năm 1330, là ng Baylemgiu, tổng Xivátâ€, nhưng anh ta cÅ©ng chẳng buồn lau.
- Ãây là bút tÃch bạn cÅ© cá»§a tôi, xóa Ä‘i sao đà nh! - Anh khuyên chúng tôi.
Bụi hết, rác sạch. Tưá»ng nhà quét vôi khang trang. Má»i ngưá»i chung tay sÆ¡n cá»a to, cá»a nhá». Anh ná» trách anh kia lÆ¡ là . Thế là có cái cầu thang ai cÅ©ng tranh nhau quét. Văn phòng trông khác hẳ. Ãồ đạc bóng loáng. Sạch sẽ cÅ©ng thÃch tháºt. Có ngưá»i nói lão thanh tra đến má»™t huyện lỵ ná». Lão kiểm tra má»™t công sở. Lão rá» ngón tay và o má»™t máy chữ và bảo: “Bụi nà y mấy chục năm rồi đây?†Tất nhiên, thế là sá»± nghiệp má»™t quan phán nà o đó Ä‘i tong.
Bác là m vưá»n cá»§a chúng tôi đã cắt hết rau để trồng hoa. Ãi đâu chúng tôi cÅ©ng kháo nhau vá» thanh tra. Toà n những tin đồn sấm sét: Ãến công sở nà o thấy ai bá» giá» hà nh chÃnh là đuổi ngay. Ai chểnh mảng công việc là có ngay tá» trình thượng cấp! Chúng tôi bèn Ä‘i là m không phải 9h, mà là 8h sáng.
- Các ngưá»i anh em ạ, vì Chúa, má»—i ngưá»i anh em phải tìm lấy cho mình má»™t việc mà là m. Có phải ngà y xưa tháng nà o chúng ta cÅ©ng là m má»™t bản láºp bô, phải không nhỉ?
- Rút các tỠphiếu ra!
- Chuẩn bị các bản thông báo đi!
Chúng tôi triển khai hoạt động như Ä‘iên. Cả guồng máy đã quay tÃt. Ngà y nà o chúng tôi cÅ©ng trình quan đốc giấy tá» các ban bệ, tổ nhóm. Chúng tôi vừa đệ báo cáo lên trên, đã thấy trên gá»i trát xuống. Tha hồ các máy chữ lách cách, ngòi bút soà n soạt, các bản thảo được viết Ä‘i sá»a lại. Văn phòng đã được khách là m ăn để mắt đến. Nhan nhản trên các mặt bà n là dấu tem thư, chữ ký, bản in, quyết định...
- Mang cái nà y sang phòng bên!
- ÃÆ°a sang bà n kia lấy chữ ký!
- Trả cho tiá»n lệ phÃ!
- Ná»™p 12 ảnh là m giấy chứng nháºn!
- Ông trưởng phòng hai có duyệt không ạ?
- Cần một con tem 270 xu.
Tin đồn vỠlão thanh tra ngà y cà ng sấm sét hơn. Lão bước chân đến văn phòng nà o thì ở đó rơi lông rụng cánh.
Má»—i ngà y chúng tôi không phải chỉ là m 8h, mà là m đến 10h, tháºm chà chá»§ nháºt cÅ©ng không bá» ra khá»i công sở. Thế mà việc vẫn không hết.
Rồi bá»—ng có tin báo là quan thanh tra sẽ đến và o ngà y thứ 4. Cả văn phòng sôi lên. Ãể chá» ký giấy, các thầy xếp thà nh hà ng dà i. Ãiệu nà y nếu không cho thêm biên chế chúng tôi đến chết bẹp dưới đống giấy tá» tồn lại nà y mất.
Chỉ riêng quan đốc biết quan thanh tra sắp đến mà vẫn không mất bình tĩnh.
- Ãến thì đến chứ sao! - Ông lạnh lùng nói.
- Bẩm ngà i Xápphét, đến thì đến là thế nà o ạ? Vá»›i lão ấy không đùa được đâu. Có những nguồn tin đáng tin cáºy cho chúng tôi biết rằng thứ 4 nà y lão ta sẽ đến.
- Lão ấy không ăn thịt được ta! Ãến thì cứ đến!
- Ngà i chắc chưa bao giỠlà m việc với thanh tra?
- Các bạn thân mến, váºy theo các bạn chúng ta phải là m gì đây?
- Dá»n buồng riêng nà y, mở tiệc chiêu đãi nà y. Chẳng lẽ những việc ấy lại không cần hay sao?
- Chả... a... a cần! - Ngà i Xápphét nói - Sở ta chẳng có xu nà o để là m việc ấy cả.
Từ xưa tá»›i nay các bạn đã thấy ngưá»i nà o gà n như thế chưa? Vì lão thanh tra đến, suốt 2 tháng rưỡi nay chúng tôi đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt. Chúng tôi là m việc cáºt lá»±c bởi vì rằng không nay thì mai lão ta sẽ đến. Mà ngà y đó chúng tôi lại không tổ chức nổi má»™t bữa tiệc hay sao. Bê bối không thể tưởng tượng được. Nếu không cho lão ta được má»™t bữa chén thì công lao chúng tôi Ä‘á»u xuống biển hết.
Thế là anh em đồng sá»± chúng tôi gom tiá»n nhau lại đặt má»™t bữa tiệc và o thứ 4 tại câu lạc bá»™ thương mại.
Ãêm thứ 3 tôi không sao nhắm mắt được. Tôi dáºy sá»›m rá»a mặt, cạo râu rồi Ä‘i là m từ lúc 7h30. Thế mà vẫn là ngưá»i cuối cùng. Tôi thấy ai nấy Ä‘á»u mặc quần áo má»›i cứng, ngưá»i nà o chá»— nấy đà ng hoà ng.
Như thưá»ng lệ, quan đốc vẫn đến lúc 9h và và o phòng riêng là m việc.
Cả sở tôi sôi động công việc. Ai cũng muốn là m tốt hơn, nhanh hơn. Mãi đến trưa cũng chẳng thấy tăm hơi thanh tra đâu cả.
Hay là mai lão ấy má»›i đến? Chúng tôi bà n đến câu lạc bá»™ thương mại xin chuyển bữa tiệc sang ngà y mai. Ãể má»™t ngà y thức ăn cÅ©ng có há»ng đâu mà sợ!
Có tiếng chuông Ä‘iện thoại, rồi có tin Ä‘iện đến, má»i ngưá»i nhá»›n nhác chá» tin thanh tra. Nhưng rõ rà ng là không ai nghe được gì vá» lão, không ai nhìn thấy mặt lão.
- ChÃnh bác là ngưá»i tung tin ra phải không?
- Chết, bác nhớ lại xem, đây có phải là chuyện đùa đâu?
Tối hôm đó chúng tôi tá»± khao mình má»™t bữa. Má»i chuyện Ä‘á»u xoay quanh lão thanh tra :
- Nà y, sao lão ta không đến nhỉ?
- Bao giỠlão ấy mới đến?
- Rồi xem, bao giỠlão ta cũng đến chộp chúng ta bất thình lình.
Ãến cuối bữa, không kìm được nữa, quan đốc má»›i cưá»i phá lên :
- Thưa các ngà i! Chẳng có thanh tra thanh triếc gì cả. Tin ấy chÃnh là tôi tung ra đấy. Cái thư báo tin lão ấy đến cÅ©ng là tôi gởi.
Ãi chà , đồ lừa đảo, khiếp quá, đồ đểu!
- Thì tôi biết là m thế nà o khác nữa? Má»i biện pháp cá»§a tôi Ä‘á»u không đạt kết quả gì! Tôi không sao đưa các ông và o ná» nếp được. ChÃnh các ông buá»™c tôi phải lừa dối, phải bịa ra chuyện quan thanh tra đến. Bây giá» các ông thấy không, công việc đã chạy Ä‘á»u răm rắp!
Bữa tiệc chẳng là m chúng tôi vui lên tà nà o. Những ngà y sau dù chúng tôi có cố gắng bao nhiêu cũng không là m cho công sở trở lại trạng thái mấy hôm trước được, không khà nó cứ thế nà o ấy.
Nhưng bá»™ máy đã khởi động. Các cấp trên cÅ©ng đã biết đến chúng tôi và bắt đầu dá»™i xuống trăm thứ giấy tá» lục vấn. Khách là m việc bắt đầu ra và o. Dù chúng tôi có cố tránh cÅ©ng không tránh được há». HÆ¡n nữa, há» còn quát tháo chúng tôi :
- Cái nà y ông nà y, chúng tôi đến ná»™p thuế chứ là m gì. ChÃnh tiá»n lương cá»§a các ông cÅ©ng nằm trong nà y cả đấy. Là m Ä‘i, là m việc Ä‘i chứ, chúng tôi lại bẩm quan trên bây giá»!
Từ độ đó chúng tôi không chây lưá»i được nữa. Sợ thay, công việc má»—i ngà y má»™t nhiá»u hÆ¡n, không sức đâu là m xuể được. Sở tôi đã nháºn thêm mưá»i ngưá»i mà việc vẫn không giảm. Tá»™i vạ ấy chÃnh là do cái lão già Xápphét lừa đảo kia mà ra cả.
Thế đấy, chúng tôi chẳng thấy mặt mÅ©i quan thanh tra đâu, nhưng đầu óc không lúc nà o rá»i được lão. Bao giá» chúng tôi ngồi là m việc cÅ©ng dưá»ng như có con mắt cú vá» cá»§a lão theo dõi.
Tối nà o cầu nguyện, chúng tôi cÅ©ng chỉ xin má»™t Ä‘iá»u :
- Lạy thánh Ala vÄ© đại, xin ngưá»i ban cho chúng tôi má»™t viên giám đốc như viên giám đốc ngà y xưa. Cầu cho lão ấy nhổ toẹt và o công việc trong sở và cấp trên quên hẳn chúng tôi!
Xem tiếp chương 9
Last edited by quykiemtu; 17-02-2009 at 05:34 PM.
|

10-08-2008, 02:20 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 9
Cả một ổ
Tại bến tà u ở Kađưkây má»™t ngưá»i phụ nữ trẻ tuổi Ä‘ang kêu la :
- á»i giá»i đất Æ¡i! Cái và cá»§a tôi, cái và cá»§a tôi...! Bắt lấy nó!
Ãám đông nhốn nháo lên. Thằng ma cà bông Ä‘i chân đất chạy trên cầu tà u, nhảy từng ba báºc má»™t. Ngưá»i phụ nữ trẻ trung xinh đẹp van nà i những ngưá»i đứng bên cạnh :
- Ãuổi nó há»™ tôi vá»›i! Tóm lấy nó!
Thằng ăn cắp đã chuồn mất. Năm phút trôi qua. Bá»—ng má»™t viên cảnh binh trẻ tuổi hiện ra. Tay viên cảnh binh đặt trên vai thằng ăn cắp đã xoáy chiếc vÃ.
- Và của ai đây?
Chiếc và mà u Ä‘en, to, bóng loáng. Ngưá»i phụ nữ trẻ trung xinh đẹp vui sướng vùng ra khá»i đám đông chạy bổ đến bên ngưá»i cảnh binh.
- Của tôi! Chà , đội ơn ông quá!
Thằng ăn cắp Ä‘i chân đất, cởi trần, trên ngưá»i không có chá»— nà o mà túm được cả. Viên cảnh binh luồn tay và o nắm lấy má»› tóc dà i giữ cho hắn khá»i chạy mất. Thân hình bẩn thỉu cá»§a thằng ăn cắp lá»™ ra từ những chá»— thá»§ng ở chiếc quần lÃnh cÅ© giỠđã biến thà nh má»› giẻ rách.
Viên cảnh binh trẻ tuổi bảo ngưá»i phụ nữ :
- Má»i bà theo tôi vá» bót.
- Ãể là m gì? Và nà y là cá»§a tôi mà ! Ai cÅ©ng trông thấy thằng cha nà y giáºt và ở tay tôị
- Phải ghi lá»i khai cá»§a bà để trình tòa.
Há» Ä‘i vá» bót, viên cảnh binh và thằng kẻ cắp Ä‘i trước, ngưá»i đà n bà theo sau. Nghe ngưá»i phụ nữ khai xong, viên cảnh sát trưởng kinh tởm nhìn thằng ăn cắp ngưá»i nồng nặc mùi súc váºt chết :
- Thằng kia, mà y không biết xẩu hổ à ? Khá»e như con lừa ấy! Giá Ä‘i là m ăn gì có phải hÆ¡n không!...
Thằng ăn cắp thong thả ngẩng đầu lên :
- Thế còn những kẻ khác là m nghỠgì? - Nó nói.
- Câm ngay!
Viên cảnh sát trưởng há»i ngưá»i phụ nữ trẻ :
- Hanưm Ephendi, trong và của bà có những gì?
- Tiá»n, sáp môi, chiếc gương, há»™p phấn...
- Có bao nhiêu tiá»n?
Ngưá»i phụ nữ nÃn lặng. Viên cảnh sát trưởng thò tay định cầm chiếc và nằm trên bà n, nhưng ngưá»i phụ nữ ngăn lại :
- Xin ông đừng mở ra! Trong và tôi có... thôi, ông để tôi mở lấy.
Song viên cảnh sát trưởng đã cầm lấy chiếc và và dốc ra má»i thứ bên trong: há»™p sáp môi, chiếc gương, há»™p phấn, Ãt tiá»n lẻ và ... 200 đồng đôla.
- Bà lấy tiá»n đôla nà y ở đâu ra? - Viên cảnh sát trưởng há»i.
- Tôi không thưa kiện gì ngưá»i nà y cả - Ngưá»i phụ nữ chỉ tay và o tên ăn cắp nói vá»™i - Tôi chỉ yêu cầu cho tôi xin lại chiếc vÃ, tôi vá»!
- Tôi Ä‘ang há»i vá» số đôla nà y.
- Lạy Trá»i, mà thôi, tôi cÅ©ng chẳng cần chiếc và nữa. Cứ để lại chá»— các ông cÅ©ng được. Tôi Ä‘i vỠđây.
- Bà không vỠđược! Bà lấy đôla ở đâu ra?
Ngưá»i phụ nữ cúi mặt xuống :
- Madam Eleni mới đưa cho tôi sáng nay.
Thằng ăn cắp ngẩng đầu lên ngó viên cảnh sát trưởng và cưá»i khẩy.
- Thế Madam Eleni nà y ở đâu?
Ngưá»i phụ nữ thì thầm tiết lá»™ địa chỉ.
Thế là cảnh sát trưởng cảnh binh, thằng kẻ cắp và ngưá»i phụ nữ lên xe hÆ¡i cá»§a sở cảnh sát Ä‘i đến nhà madam Eleni. Ngay trong gian phòng đầu tiên há» chạm trán phải má»™t cặp Ä‘ang ở trong tư thế không lấy gì là m tao nhã cho lắm. Trong khắp sáu căn buồng, viên cảnh sát trưởng bước chân và o bất kỳ chá»— nà o cÅ©ng Ä‘á»u thấy những cặp như váºy cả.
Cảnh sát trưởng xông tới madam Eleni :
- A, chÃnh mụ là chá»§ nhà chứa. Chúng ta đã hoà i công tìm kiếm mụ Eleni suốt sáu tháng nay đây! Mụ lấy đâu ra số tiá»n đôla nà y?
- Có một khách chơi là Rida trả cho tôi.
Những ngưá»i đà n ông vừa bị bắt gặp trong cảnh báºy bạ ấy được thả ra, vì há» la đà n ông. Còn đà n bà thì vì không phải là đà n ông nên bị đưa đến nhà thương ở Ahưcapư để khám bệnh. Sau đó viên cảnh sát trưởng, thằng ăn cắp, ngưá»i phụ nữ xinh đẹp và madam Eleni lại Ä‘i xe hÆ¡i cá»§a sở cảnh sát đến nhà Rida. Tại nhà Rida, trên tầng thứ 7, Ä‘ang tiến hà nh xây dá»±ng.
- Các ngưá»i là m gì ở đây?
- Có gì đâu!
- Có gì đâu à ?! Thế công nhân vá»›i những ngưá»i coi việc nà y là cái gì? NghÄ©a là các ngưá»i đã xây nhà phạm pháp!
Thằng ăn cắp ngẩng đầu lên nhìn viên cảnh sát trưởng và lại cưá»i khẩy. Sau khi đã láºp biên bản vá» việc xây dá»±ng bất hợp pháp, cảnh sát trưởng há»i Rida :
- Anh lấy số đôla nà y ở đâu?
- Ali đưa cho tôi.
Cảnh sát trưởng gá»i dây nói đến Cục an ninh xin má»™t xe váºn tải kÃn mÃt. Tất cả số hà nh khách cÅ© và Rida lên xe. HỠđến nhà Ali.
Cảnh sát trưởng há»i Ali :
- Ông có đưa số tiá»n đôla nà y cho Rida không?
- Có!
- Sao ông lại đưa cho hắn?
- Ông ta bán sắt là m nhà cho tôi.
Cảnh sát trưởng quay lại Rida :
- Sắt là m nhà ? Thế anh có giấy phép không? Không à ? Thế đấy!... Nghĩa là anh lại còn đầu cơ cả sắt nữa!
Sau đó hắn lại há»i Ali :
- Anh lấy tiá»n đôla nà y ở đâu?...
- Tôi được bạc đêm qua ở nhà Huxây.
Thằng ăn cắp vẫn luôn luôn cúi đầu xuống lại ngẩng lên nhìn viên cảnh sát trưởng và cưá»i khẩy. Ngưá»i cảnh binh, viên cảnh sát trưởng, thằng ăn cắp, ngưỠphụ nữ khả ái, Rida và Ali ngồi lên xe váºn tải đến nhà Huxây.
Trên những bà n trải dạ xanh có 10000 đồng, những quân súc sắc và cá»— bà i. Sau khi những con bạc đã được đưa đến công tố viên, cảnh sát trưởng há»i Huxây :
- Anh lấy đâu ra tiá»n đôla nà y?
- Chiếc tà u GhêmisgÆ¡sêk sang Mỹ má»›i quay vá». Nuri đưa cho tôi. Anh ta là m thợ máy ở đấy.
Các hà nh khách cÅ© và Huxây lên xe váºn tải Ä‘i đến nhà ngưá»i thợ máy Nuri. Trong nhà tay thợ máy Nuri nà y còn tìm thấy 10 cân thuốc phiện trắng nguyên chất. Nuri thú nháºn là đã nháºn tiá»n đôla cá»§a Ixan. Ixan tức thì bị bắt quả tang Ä‘ang phạm tá»™i ở tòa biệt thá»± trên đồi Bôcpho. Ở đây hắn sản xuất thuốc phiện trắng.
- Anh lấy tiá»n đôla cá»§a ai?
- Của Rêsan.
- Rêsan là ai?
- Hắn buôn láºu quần áo lót phụ nữ bằng nylông từ Bâyrút đưa vá».
Thằng ăn cắp thong thả ngẩng lên nhìn viên cảnh sát trưởng và cưá»i khẩy. Tất cả lại lên xe váºn tải, bây giá» thì đến nhà Rêsan.
Rêsan nói đã cầm đôla của mụ Nêvin buôn quần áo lót nylông và áo tắm thun.
Song mụ nà y không có nhà . Mụ vẫn ở Pari hay La Mã như thưá»ng lệ.
Viên cảnh binh nói :
- Lạy Chúa, cũng may mà không có mụ ta ở nhà ; trong xe cũng không còn chỗ nà o trống nữa rồi.
Thằng kẻ cắp ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát trưởng và cưá»i khẩy.
Viên cảnh sát trưởng quát :
- Nà y, thằng bợm kia! Không việc gì mà y cứ phải cưá»i khẩy mãi thế! Rõ rà ng là trong bá»n nà y thì mà y vẫn còn là kẻ nhẹ tá»™i nhất!
Thằng bợm bị xỠtội ăn cắp và ngồi tù ba tháng.
Bây giá» nó là m ăn lương thiện rồi. Và thấy bóng chiếc và đầm đâu là nó tránh cho xa như tránh bệnh há»§i váºy.
Xem tiếp chương 10
Chương 10
Nếu tôi là đà n bÃ
Xêliamét và o là m gác cổng cho má»™t xưởng dệt kim. Hà ng tháng hắn được lÄ©nh 80 đồng. Vá»›i 80 đồng ấy thì đến má»™t phần tư con ngưá»i cÅ©ng không sống nổi, chứ đừng nói đến má»™t ngưá»i. Nhưng hắn hy vá»ng ở sá»± cần mẫn cá»§a hắn. Cuối cùng rồi thế nà o ông chá»§ cÅ©ng sẽ đánh giá đúng được tinh thần cố gắng cá»§a hắn mà tăng lương. Chức gác cổng đối vá»›i hắn tháºt quả là thấp kém, nhưng biết là m thế nà o? Thá»i buổi nà y, có biết bao nhiêu ngưá»i Ä‘i gác cổng cho những kẻ còn không đáng mặt là m nghá» gác cổng nữa kia. Chá»§ nhà và ngưá»i gác cổng đã thế chá»— cho nhau.
Hắn là m ngà y là m đêm, không quản công tiếc sức để hòng tiá»n lương được thêm đồng nà o hay đồng nấy. Ôi, nếu như hắn có thể trở thà nh ngưá»i gác đêm!... Ngưá»i gác đêm ở xưởng nà y được lÄ©nh những 200 đồng má»™t tháng. Mà công việc lại yên tÄ©nh hÆ¡n nhiá»u. Hết lòng mong muốn Ä‘iá»u gì, ngưá»i ta nhất định sẽ đạt được. Má»™t ngà y kia, lão chá»§ gá»i hắn và o, bảo :
- Ta rất hà i lòng vì anh.
- Ãa tạ ông.
Lão chá»§ há»i :
- Anh có vợ rồi chứ?
Như thể bị vạch tội, hắn sượng sùng đáp :
- Dạ vâng!
Và để được yên lòng sau khi đã thú nháºn hết tá»™i lá»—i cá»§a mình, hắn cúi đầu xuống nói tiếp :
- Bẩm ông chủ, con còn 2 đứa con nữa ạ.
Lão chá»§ vừa ra chiá»u thông cảm, vừa là m hắn hổ thẹn :
- Ãi chà chà ! Thế anh là m sao mà sống được?
- Dạ, bẩm ông chá»§, cháºt váºt lắm ạ.
- Ta là m Æ¡n cho anh Ä‘iá»u nà y nhé. Anh có thể vừa gác cổng, vừa canh đêm được không?
- ÃÆ°á»£c lắm, bẩm ông chá»§.
- Kể ra thì anh cÅ©ng chỉ phải đứng ở cá»a có 6h. Cá»™ng thêm vá»›i 8h gác đêm nữa, vị chi là 14h. Anh hãy còn những 10h tá»± do nữa. Bằng lòng không?
- Xin đa tạ ông chủ.
- Ta sẽ tăng thêm cho anh 30 đồng vỠcông việc gác đêm nữa.
- Dạ, xin đa tạ ông chủ.
Ngưá»i gác đêm vẫn lÄ©nh 200 đồng má»™t tháng láºp tức bị Ä‘uổi vì tá»™i ngá»§ quá say và ngưá»i ta lấy anh chà ng gác cổng cá»§a chúng ta thế chân và o đấy. Ban ngà y đứng canh cá»a, còn ban đêm, Ä‘eo chiếc đồng hồ kiểm tra trên cổ hắn Ä‘i canh gác xưởng. Tiá»n lương cá»§a hắn bây giỠđược 110 đồng.
Hắn vốn là ngưá»i chăm chỉ và cẩn tháºn. Hắn nghÄ©: cuối cùng lão chá»§ cÅ©ng chẳng phải đồ ngốc, nhất định lão sẽ nháºn thấy sá»± cố gắng cá»§a ngưá»i là m và tất nhiên sẽ lại là m Æ¡n cho hắn lần nữa. Chẳng hạn, lão sẽ giao cho hắn là m thư ký xưởng thì hay biết mấy! Thư ký được lÄ©nh những 300 đồng má»™t tháng!...
Hết lòng mong muốn Ä‘iá»u gì, ngưá»i ta nhất định sẽ đạt được. Má»™t hôm lão chá»§ gá»i anh chà ng gác cổng và o :
- Ta rất hà i lòng vá» anh nên lại muốn là m Æ¡n thêm cho anh má»™t lần nữa. Ban đêm thá»±c ra thì anh cÅ©ng không đến ná»—i báºn lắm. Anh có ưng là m công việc giấy tá» văn phòng không? Ta sẽ trả thêm cho anh 60 đồng nữa.
Ngưá»i gác cổng suy tÃnh. Nếu váºy thì hắn sẽ được lÄ©nh 170 đồng...
- Cầu trá»i phù há»™ cho ông, bẩm ông chá»§ - Hắn trả lá»i.
Viên thư ký xưởng vẫn lÄ©nh 300 đồng má»™t tháng láºp tức bị Ä‘uổi vá» tá»™i thưá»ng để cho những ý nghÄ© vẩn vÆ¡, cà phê và thuốc lá choán hết giá» là m việc cá»§a mình, và ngưá»i ta lấy anh chà ng gác cổng cá»§a chúng ta và o thế chân. GiỠđây, ban ngà y đứng canh cá»a, đêm đến lúc canh xưởng, hắn lôi máy chữ ra đánh các giấy tá».
Hắn là m việc đổ mồ hôi há»™t. Cuối cùng lão chá»§ cÅ©ng chẳng phải là kẻ ngu đần. Sá»›m muá»™n lão cÅ©ng sẽ phải nháºn thấy má»i cố gắng cá»§a hắn và tất nhiên là sẽ thưởng công. Lão kế toán cá»§a xưởng lÄ©nh những 400 đồng má»™t tháng. Chà , nếu như có thể là m kiêm cả chân kế toán nữa!...
Hết lòng mong muốn Ä‘iá»u gì, ngưá»i ta nhất định phải đạt được. Má»™t ngà y kia lão chá»§ lại gá»i hắn và o :
- Tôi hiểu rằng ở thá»i buổi, chúng ta thì 170 đồng chưa thấm và o đâu - Lão nói - nên tôi muốn tăng lương cho anh.
- Xin đa tạ ông chủ ạ.
- Anh hẳn là còn thì giá» rá»—i. Ngồi không ở nhà là m gì, anh nên nháºn là m thêm việc tÃnh toán sổ sách cho xưởng còn hÆ¡n.
- Dạ vâng, bẩm ông chủ.
- Hay lắm, tôi tăng thêm cho anh 45 đồng nữa.
Viên kế toán cá»§a xưởng vẫn lÄ©nh 400 đồng má»™t tháng láºp tức bị Ä‘uổi vá» tá»™i cứ nhầm trừ thà nh cá»™ng, nhầm chia thà nh nhân.
Bây giá» anh chà ng gác cổng cá»§a chúng ta được lÄ©nh 215 đồng má»™t tháng. Ban ngà y hắn đứng canh cá»a 6h, ban đêm 8h gác xưởng và đồng thá»i đánh máy, còn khi vá» nhà thì lại tÃnh tÃnh toán toán.
Hắn là m việc tháºt nhiá»u, cần mẫn, cố là m cho nhiá»u hÆ¡n mức ngưá»i ta đòi há»i ở hắn. Giá» nà y hắn lại mÆ¡ tưởng đến chức thá»§ kho. Thá»§ kho được lÄ©nh những 450 đồng má»™t tháng!
Nếu như con ngưá»i hết lòng mong muốn Ä‘iá»u gì, Ä‘iá»u đó nhất định phải đạt được. Lão chá»§ lại gá»i hắn và o :
- Tôi lại muốn là m Æ¡n cho anh lần nữa. Anh nghÄ© sao, nếu tôi má»i anh nháºn chức thá»§ kho?
- ÃÆ°á»£c như váºy con rất lấy là m mãn nguyện, bẩm ông chá»§.
- Hay lắm, lương anh sẽ được tăng thêm 35 đồng. Anh Ä‘i mà nháºn kho!
Viên thá»§ kho, má»™t con ngưá»i lÆ¡ đễnh - đã chở nhầm vá» nhà đôi thứ hà ng mà đáng lẽ anh ta phải chở vá» kho, láºp tức bị Ä‘uổi, và anh chà ng gác cổng cá»§a chúng ta bắt đầu là m pháºn sá»± cá»§a mình.
Hắn là m ngà y là m đêm không quản sức, không tiếc thì giá» gì hết. Lão chá»§ chẳng phải con lừa, cuối cùng thế nà o lão cÅ©ng đánh giá đúng má»±c sá»± hy sinh ấy. Và quả nhiên... Lão chá»§ gá»i anh và o :
- Cám Æ¡n anh, tôi rất hà i lòng vá» anh. Ngưá»i là m việc tốt thì ai cÅ©ng biết đến! Các công việc khác thì anh vẫn cứ giữ nguyên, riêng việc gác cổng tháºt không xứng đáng vá»›i anh nữa. Và từ nay tôi bổ nhiệm anh là m quản đốc phân xưởng.
Là m quản đốc? Hắn đâm ngÆ¡ ngẩn cả ngưá»i! Lâu nay hắn vẫn nhăm nhe cái chân quản đốc. Hết lòng mong muốn Ä‘iá»u gì, ngưá»i ta nhất định sẽ đạt được. Và thế là hắn đã được là m quản đốc.
- Tôi thêm lương cho anh 80 đồng - lão chủ nói.
Kiêm là m quản đốc nên lương hắn được thêm 90 đồng, song vì thôi gác cổng lại mất 80 đồng, váºy cả thảy giỠđây hắn lÄ©nh 260 đồng má»™t tháng.
Viên quản đốc cÅ© vẫn lÄ©nh 500 đồng láºp tức bị Ä‘uổi vì tá»™i tán tỉnh cô thư ký cá»§a ông chá»§.
Trong phân xưởng có 40 công nhân, 2 thợ cả và 20 chiếc máy. Là m công nhân thì hắn chẳng mà ng, vì hắn có biết nghỠngỗng gì đâu, mà là m thợ cả thì lại cà ng không nổi. Hắn cũng không thể thay cho máy móc được... mà trong văn phòng thì ngoà i hắn, chỉ còn có cô thư ký đánh máy nữa thôi.
Lúc rảnh việc, hắn tán chuyện với cô thư ký, khen ngợi lão chủ.
- Cầu trá»i phù há»™ cho ông chá»§, má»™t con ngưá»i quý hóa quá. Tôi và o là m gác cổng cho xưởng được 80 đồng má»™t tháng. Ông chá»§ cho là m thêm chân gác đêm, thế là tôi được 110 đồng. Sau đó, ông còn cho tôi là m thư ký! Lương tôi tăng lên đến 170 đồng. Sau ông lại tin cẩn giao cho là m kế toán và trả tất cả 215 đồng. Rồi ông giao cho cả việc giữ kho, tôi được 250 đồng. Và bây giá» thì không kể má»i khoản tiá»n trên, tôi còn là m quản đốc. Và lương cá»§a tôi những 260 đồng!
Cô thư ký cũng khen ngợi ông chủ :
- Thoạt tiên, tôi và o là m chân quét dá»n ở đây được 40 đồng. Sau đó tôi nháºn thêm việc dá»n dẹp. giặt giÅ© ở nhà ông chá»§ và được tất cả 60 đồng. Rồi tôi lại kiêm cả là m thư ký đánh máy. Lương tôi tăng lên đến 80 đồng. Sau tôi là m thêm việc nấu nướng và giúp đỡ việc ná»™i trợ cho ông chá»§, ông ta bèn tăng cho tôi lên 100 đồng. Rồi sau nữa... sau nữa anh biết đấy, tôi đã trở thà nh ngưá»i có quan hệ thế nà o vá»›i ông chá»§. Và lương tôi được tăng thêm 15 đồng. Bây giá» tôi được lÄ©nh 115 đồng!
Hắn bảo cô thư ký :
- Cô là m việc nhiá»u như thế chắc mệt lắm đấy!
Cô thư ký đáp lại là hắn nói rất có lý và cÅ©ng há»i lại hắn :
- Thế công việc anh là m không nhiá»u à ? Lương anh như váºy không Ãt hay sao? Hay là anh không muốn được tăng lương nữa?
Hắn nhìn cô thư ký. Hắn nhớ ra rằng trong văn phòng không còn ai ngoà i hắn và cô thư ký nữa. Hắn nghĩ đến đống công việc của cô ta.
- Không, không - Hắn nói - Tôi không còn muốn một khoản nà o thêm nữa. Cám ơn cô. Nhưng nếu như tôi là đà n bà thì sao? Thì hắn ông chủ sẽ đuổi cả cô và tăng lương cho tôi thêm 20 đồng... Không, không!... Như thế nà y tôi đã toại nguyện... Vâng, nhưng... nếu tôi là đà n bà !
Xem tiếp chương 11
Last edited by quykiemtu; 17-02-2009 at 06:37 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

10-08-2008, 02:22 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 11
Xin má»i bác cứ đến chÆ¡i
Má»™t ông văn sÄ© rất có tiếng ná» vừa ká»· niệm ngà y sinh thứ 60 cá»§a mình xong, ấy thế mà không hiểu tại sao lắm độc giả cứ khăng khăng cãi là ông phải nhiá»u tuổi hÆ¡n thế nhiá»u. Hay có chuyện lạ Ä‘á»i như váºy có lẽ là vì những cái nổi tiếng nói chung dá»… được ngưá»i ta gán thêm cho tuổi tác, để tăng thêm phần danh giá, mà cÅ©ng có thể là vì chÃnh bản thân sá»± vinh quanh là m cho ngưá»i ta già đi, vì nó luyện cho ngưá»i ta phải biết sống dá»±a và o chút tiếng tăm còn dư lại cá»§a ngà y xưa.
Quả tháºt, không hiểu tại sao ngưá»i ta cứ hay nghÄ© là các văn sÄ© nổi tiếng thì không những phải già hÆ¡n, mà còn phải già u có hÆ¡n cái thá»±c tế cá»§a há» nhiá»u. Chứ lại không à ! Tiếng tăm lừng lẫy như thế mà bảo không già u thì ai mà tin được! Cứ gá»i là trong nhà phải có má»™t hòm và ng, phải không còn thiếu thứ gì nữa! Ãồ đạc thì chả phải nói, tất nhiên là phải toà n sáºp gụ tá»§ chè rồi!
Váºy thì ông văn sÄ© mà chúng ta vừa nói bị ngưá»i ta cho rằng già hÆ¡n tuổi là cÅ©ng đúng thôi. Bởi lẽ là giống như tất cả những ngưá»i trải Ä‘á»i, trông ông sá»›m già và sá»›m có má»™t vẻ gì tiá»u tụy, hom hem. Còn chuyện bảo ông già u, thì tất nhiên cÅ©ng không phải không có lý. Thì cứ xem ngay cách ăn mặc cá»§a ông thì biết, chả lúc nà o là không nuá»™t nà chải chuốt. Tá»§ quần áo cá»§a ông tuy chưa đến mức cháºt nÃch, nhưng lúc nà o cÅ©ng treo dăm sáu bá»™, may cách đây tuy đã chục năm, nhưng bá»™ nà o bá»™ nấy trông hãy còn má»›i nguyên. Mà bá»™ nà o ông mặc trông cÅ©ng ná»n lắm! HÆ¡n nữa, tuy có lúc trong túi chỉ vẻn vẹn còn có chục bạc, nhưng ông ăn tiêu vẫn rá»™ng rãi và sang lắm, nên ngưá»i ta cứ ngỡ ông phải có đến chục nghìn. ấy thế nhưng thá»±c ra thì ông rất túng, và túng đã lâu rồi. Có cái là ông hết sức giấu không để ai biết chuyện đó mà thôi.
Bởi đã đến lúc tiếng tăm cá»§a ông không còn Ä‘em lại cho ông nhiá»u tiá»n bạc nữa. Không biết vì thị hiếu bây giỠđã thay đổi, hay vì má»™t nguyên nhân già khác, nhưng ách cá»§a ông ngưá»i ta không in nữa. Ãến các báo cÅ©ng không tá» nà o buồn đặt ông viết bà i. Các nhà xuất bản cÅ©ng chả nhà nà o há»i han gì đến ông. Thá» há»i thế thì ông, má»™t ngưá»i chỉ biết sống bằng ngòi bút, và suốt Ä‘á»i hy sinh cho sá»± nghiệp văn chương còn biết là m gì nữa?
Nhưng ông lại cứ tưởng rằng tiếng tăm cá»§a ông hãy còn lững lẫy lắm. Hay ông tưởng nhầm? Nếu tưởng nhầm, thì tại sao độc giả vẫn nhá»› đến ông, khi Ä‘i đưá»ng ta vẫn chà o há»i ông và lúc chuyện trò ngưá»i ta vẫn nhắc đến tên ông?...
Trước đây, có má»™t thá»i gian ông là m cho các báo. Nhưng khổ ná»—i là các ông bạn là m báo quen biết hồi xưa nay chẳng còn ai. Giá như há» vẫn còn là m ở các tòa soạn thì hẳn ông đã đến gặp để xin việc rồi. Còn những đồng nghiệp má»›i thì ông lại không quen, tuy rằng nếu có đến gặp thì chắc há» vẫn biết ông, vì ông là má»™t văn sÄ© nổi tiếng, và vẫn tiếp đãi ông má»™t cách niá»m nở, tháºm chà vẫn thưa gá»i vá»›i ông má»™t cách kÃnh cẩn nữa là khác.
Nhá»› lại hồi xưa, đến tá» báo nà o, ông cÅ©ng được ngưá»i ta đón tiếp tháºt là niá»m nở, và ngược lại ông cÅ©ng hết sức vui vẻ thân máºt vá»›i há», vì thế há» lại cà ng mến ông và đặt ông viết lúc thì má»™t bà i báo, lúc thì má»™t bà i dịch, lúc thì má»™t bà i châm biếm.
Sáng hôm nay, ông ăn mặc cẩn tháºn hÆ¡n má»i ngà y: ông quyết định đến thăm tá» báo mà ngà y xưa ông thưá»ng lai tá»›i và đã có lần đăng truyện cá»§a ông. Khi bước đến cá»a tòa soạn, cái cá»a mà má»i khi ông vẫn quen ra và o tá»± do, ông bị ngưá»i gác cá»a giữ lại :
- Ông há»i ai?
Ông trả lá»i là muốn gặp ông chá»§ bút.
- Ông tên là gì để tôi và o thưa?
Ông xưng tên. Ngưá»i gác cổng chừng cÅ©ng biết tiếng ông, nên khi nghe ông xưng danh, y bá»—ng sốt sắng đứng dáºy.
- Xin ông chỠcho một phút!
Nói Ä‘oạn y gá»i dây nói báo cho viên chá»§ bút biết rồi bảo :
- Xin má»i ông và o.
Nhà văn bước và o buồng ông chá»§ bút. Khách và chá»§ chưa quen biết nhau mấy, nhưng chá»§ đã nhanh nhẹn đứng lên đón, lá»… phép bắt tay, rồi niá»m nở kéo ghế má»i khách ngồi. Sau đó, lại ân cần há»i khách quý muốn dùng gì.
- Xin ông má»™t tách cà phê vừa ngá»t thôi ạ!
Bây giá» chắc thế nà o viên chá»§ bút cÅ©ng sắp há»i: “Ngà i có mang gì đến cho chúng tôi không ạ?†À mà không, cứ xem cái dáng Ä‘iệu quá lá»… phép cá»§a ông ta như thế thì chưa chắc ông ta đã dám há»i thẳng câu ấy, mà phải há»i má»™t câu gì khác, đại khái như “Ngà i có Ä‘iá»u gì cần dạy không ạ?†kia! Không biết nên trả lá»i ông ta thế nà o đây? Chả lẽ lại nói thẳng là mình đến xin việc? Vì thế, để tránh trước câu há»i ấy, nhà văn ta má»›i và o đỠbằng câu :
- Tôi rất thÃch những bà i báo cá»§a ông viết, nhất là cái bút pháp độc đáo cá»§a ông.
- Dạ, ngà i quá khen!
- Không hôm nà o tôi bỠđược các bà i xã luáºn cá»§a ông.
- Dạ, cảm ơn ngà i đã quan tâm...
- Hôm nay nhân tiện đi ngang qua đây tôi muốn rẽ và o thăm...
- Dạ, tháºt là quý hoá quá!...
- À mà tôi không là m phiá»n gì ông đấy chứ?...
- Ấy chết, sao ngà i lại nói thế ạ! ÃÆ°á»£c ngà i đến thăm tháºt là hân hạnh cho chúng tôi...
Nhưng rồi cà phê đã cạn và những câu trao đổi xã giao cũng đã hết. Biết nói gì nữa đây?
Viên chá»§ bút chắc sắp phải há»i vá» mục Ä‘Ãch cuá»™c viếng thăm cá»§a ông, vì đã lâu nhà văn không đến thăm tòa báo, mà hôm nay bá»—ng lại đến... Tất nhiên lúc đó ông sẽ nói rõ mục Ä‘Ãch ông đến thăm và viên chá»§ bút chắc sẽ há»i: “Ngà i có cuốn tiểu thuyết nà o viết xong rồi không ạ? Giá ngà i cho phép bảo chúng tôi được đăng thì tháºt là hân hạnh quá...†Và ông sẽ bảo: “Rất tiếc là tôi không Ä‘em theo cuốn nà o. Nhưng hiện nay tôi Ä‘ang viết hai cuốn tiểu thuyết và má»™t cuốn sắp viết xong...â€
Khốn ná»—i câu chuyện cứ loanh quanh mãi mà vẫn không chịu và o Ä‘á». Nhà văn đà nh phải há»i lái sang chuyện khác :
- Các ông là m chÃnh trị, chắc phải theo dõi tất cả các sá»± kiện. Váºy các ông có ý kiến thế nà o vá» bà i diá»…n văn gần đây cá»§a ngà i thá»§ tướng?
Há»i xong câu ấy nhà văn má»›i thấy ân háºn, vì khi viên chá»§ bút trả lá»i, ông có nghe và có hiểu gì đâu.
Câu chuyện vẫn rôm rả, nhưng viên chủ bút vẫn chẳng hỠngỠý nhỠông viết cho cái gì: tiểu thuyết, báo hay truyện ngắn...
- Thôi xin phép ông, kẻo là m ông mất thá»i gian.
- ấy chết, ngà i cứ nói thế!... Mấy khi chúng tôi hân hạnh được ngà i đến chÆ¡i... lúc nà o có dịp, xin má»i ngà i cứ đến ạ!
Vừa xuống cầu thang, nhà văn vừa nghÄ©: Không hiểu câu ông ta nói: “Xin ngà i cứ đến chúng tôi rất hân hạnh†là có ý gì? Chỉ là má»™t câu nói xã giao hay là má»™t lá»i má»i thà nh thá»±c? Có thể, lần nà y ông ta chưa dám để nghị mình viết cho cái gì, chỉ vì sợ hÆ¡i đưá»ng đột chăng? Nếu váºy lần sau đến, chắc thế nà o ông ta cÅ©ng phải má»i mình viết cho má»™t bà i báo... Mà cÅ©ng có thể quả tháºt hôm nay ông ta chưa có việc gì cần nhỠđến mình...
Nhà văn nổi tiếng nghÄ© váºy rồi Ä‘i đến tá» báo khác. Ông quyết định phải gặp viên giám đốc tá» báo nà y, vì hồi xưa ông có quen biết cố thân sinh ra ông ta. Lúc đầu, ông có thể gợi chuyện vá» bố ông ta, tỠý thương tiếc ông cụ, rồi dần dần sẽ lái sang chuyện là m ăn.
- Ông cần gặp ai? - Ngưá»i gác cổng há»i.
Ông trả lá»i là muốn gặp ông giám đốc. Nhưng ngưá»i ta cho ông biết ông giám đốc Ä‘i Châu Âu mất rồi. Ãã định quay vá», nhưng ra đến cá»a, đứng tần ngần má»™t lúc, nghÄ© thế nà o ông lại quay lại bảo ngưá»i gác cá»a :
- Nếu váºy bác cho tôi gặp ông phụ trách mục văn nghệ.
- Ông cho tôi biết tên để tôi và o báo.
Ông xưng tên và ngưá»i ta cho ông và o.
Câu chuyện giữa ông và ông phụ trách mục văn nghệ mở đầu cÅ©ng na ná như câu chuyện giữa ông vá»›i viên chá»§ bút tá» báo trước. Có Ä‘iá»u lần nà y ông phải tìm cách nói khéo ngay cho chá»§ nhân biết là ông sẵn sà ng viết má»™t cái gì đó, tháºm chà ông còn nói thẳng là từ lâu ông vẫn viết truyện ngắn cho các báo. Ãoạn ông nói thêm :
- Chỉ tiếc là có lẽ ông không còn nhớ cái hồi đó...
- á»’, sao bác lại nói thế! Tôi nhá»› lắm chứ! Truyện nà o cá»§a bác tôi cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘á»c cả. Bác viết truyện hay lắm, quên thế nà o được.
- Các nhà văn trẻ bây giá» kể ra cÅ©ng có viết - Nhà văn lại nói tiếp - nhưng... không biết diá»…n đạt thế nà o cho đúng... chứ tháºt ra thì truyện cá»§a há» chưa thể gá»i là truyện được. Vì viết được má»™t truyện hay có phải dá»… đâu!
- Vâng, tất nhiên rồi, bác bảo bây giá» tìm đâu ra những ngưá»i viết hay như hồi các bác được!
“Thì hắn Ä‘ang ngồi lù lù trước mặt anh đây mà anh mù hay sao!†Nhà văn suýt buá»™t mồm kêu lên như váºy, nhưng may lại kìm được.
Khi chia tay, viên phụ trách mục văn nghệ cũng lại bảo :
- Xin má»i bác có dịp cứ ghé lại chÆ¡i. Chúng tôi tháºt lấy là m hân hạnh.
Suốt má»™t tuần liá»n, nhà văn cứ Ä‘i hết tòa báo nà y đến tòa báo khác, nói chuyện vá»›i đủ má»i ngưá»i, từ giám đốc đến chá»§ bút, thư ký... Lúc thì nói vá» các bà i xã luáºn, lúc thì bà n vá» tiểu thuyết. Nhưng lần nà o cÅ©ng váºy, ông Ä‘á»u được ngưá»i ta trả lá»i bằng má»™t câu giống nhau “Xin má»i bác cứ đến, chúng tôi rất hân hạnhâ€. Có và i tòa soạn ông đến hà ng hai, ba lần, nhưng chẳng lần nà o có ai thuê ông viết lấy má»™t chữ, hay đỠnghị ông là m cho việc gì. Có lẽ há» không dám nói vá»›i ông vì sợ thiếu tế nhị chăng? Nhưng cÅ©ng có thể há» cho rằng má»™t nhà văn tên tuổi như ông thì chắc phải sống ung dung lắm rồi, việc gì còn phải là m việc nữa.
Thế cho nên ông má»›i phải nói thẳng vá»›i há» rằng ông cần việc là m, hay tháºm chà má»™t chân gì trong tòa soạn cÅ©ng được. Kinh nghiệm lâu năm cho ông biết rằng những chức vụ như trưởng ban, biên táºp viên, bình luáºn viên, hay tầm thưá»ng như má»™t phóng viên thôi, cÅ©ng chả Ä‘á»i nà o há» dà nh cho ông cả. Vá»›i lại, ông cÅ©ng chả mà ng đến các chức ấy. Ông sẵn sà ng là m bất cứ việc gì, miá»…n là có miếng ăn là được rồi.
Ông Ä‘i hết tòa soạn nà y đến tòa soạn khác. Nhưng cái sách má»i chà o quá trịnh trá»ng cá»§a những ngưá»i đón tiếp ông, những câu “Dạ, thưa bác†quá lá»… độ cá»§a há» khiến ông đâm lúng túng, không dám thú nháºn cái cảnh nghèo túng cá»§a mình. Ãã có lần ông tìm cách nói thẳng vá»›i há» rằng cứ ngồi nhà mãi không có việc gì là m thì cÅ©ng buồn, rằng tuy thế ông cÅ©ng chưa phải già đến mức không thể là m việc được nữa, không thể giúp Ãch gì cho má»i ngưá»i được nữa, rằng ông đã chán ngấy cái cảnh ăn không ngồi rồi, rằng ông rất sung sướng nếu có bất cứ việc gì để là m.
Nhưng ngưá»i ta thì bảo ông: “Dạ, bác cứ nói thế, chứ ở tòa báo đâu có việc gì đáng cho bác là m... Bác bảo muốn là m bất cứ việc gì, nhưng cÅ©ng phải là việc quan trá»ng to tát chứ như các công việc ở tòa soạn nà y thì đâu có đáng để bác báºn tâm. Nói thế mong bác cÅ©ng bá» quá cho...â€
Rồi lúc tiá»…n ông ra vá», ngưá»i ta còn nói thêm: “Dạ xin má»i bác cứ đến chÆ¡i vá»›i chúng tôi, thế là hân hạnh lắm rồi ạ!â€
Từ đó, ông quyết định không có quanh co úp mở gì nữa, mà cứ nói toạc ra là ông Ä‘ang cần tiá»n và sẵn sà ng là m cả chân sá»a bà i.
Nhưng ngưá»i ta lại bảo :
- Ấy chết, sao lại thế ạ. Ngà i mà lại phải Ä‘i là m cái việc sá»a bà i thì có hoạ là ...
Nhưng nhà văn không chịu thua. Ông bảo nếu không có việc sá»a bà i, thì có thể cho ông bất cứ việc gì khác cÅ©ng được.
Ngưá»i ta lại tưởng ông đùa và bảo :
- Dạ ngà i cứ nói đùa váºy chứ ạ...
Ãã thế, ông tá»± nhá»§, phải nói thẳng hÆ¡n nữa! Ãến má»™t tòa soạn khác, ông đã kể cho há» biết rằng đã ba tháng nay ông không có tiá»n trả tiá»n nhà , rằng ông Ä‘ang mắc nợ như chúa chá»m, và bây giá» nếu có việc gì là m thì tháºt ông sung sướng biết mấy. Mà chả lẽ bao năm nay ông là m việc cho các báo mà bây giá» lại không xin được việc gì là m hay sao?
- Trá»i Æ¡i, ngà i có ý định giá»…u cợt chúng tôi hay sao mà cứ nói những chuyện như thế ạ! Chả lẽ ngà i lại muốn là m bất cứ việc gì tháºt hay sao?
Ông lại đến má»™t tòa soạn khác. Và lần nà y thì ông không còn giấu giếm chuyện gì nữa, mà bảo thẳng vá»›i há» rằng ông Ä‘ang sống dở chết dở đây, rằng bao nhiêu quần áo ông đã phải bán hết, chỉ còn độc má»™t bá»™ Ä‘ang mặc trên ngưá»i đây thôi. Thá» há»i thà nh thá»±c đến mức ấy thì thôi chứ còn gì nữa? Cuối cùng, ông xin ngưá»i ta cho ông là m cái việc sá»a bà i hay bất cứ công việc gì ban đêm cÅ©ng được.
- Ấy chết, ngà i cứ dạy thế, chứ một nhà văn có tiếng như ngà i mà phải đi là m những việc như thế thì còn ra là m sao ạ!
Lúc đầu, nghe ngưá»i ta nói: “Ấy chết, ngà i cứ dạy thế!†ông cÅ©ng cảm thấy hãnh diện, nhưng sau ông má»›i hiểu rằng ngưá»i ta nói thế chẳng qua chỉ cốt để chối khéo ông mà thôi...
Thế nhưng ông vẫn cứ Ä‘i lạy lục hết tòa soạn nà y đến tòa soạn khác để xin việc. Ãể rồi lại được nghe những lá»i rất tá» tế :
“Ấy chết... Xin má»i ngà i cứ đến chÆ¡i ạ. Tháºt là quý hóa!â€
Khốn ná»—i, chỉ nghe những lá»i tá» tế suông thôi, ngưá»i ta đâu có thể no bụng được!
Xem tiếp chương 12
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 12
Những Ä‘iá»u trá»› trêu cá»§a kỹ thuáºt
“International Hister Corporation†- Má»™t công ty lá»›n nhất ở Mỹ, xuất khẩu sang Thổ NhÄ© Kỳ đủ má»i thứ đồ Ä‘iện, máy móc, động cÆ¡, tá»§ ướp lạnh, máy thu thanh, máy kéo, xe váºn tải, soong Ä‘un có còi báo, tóm lại là tất cả những mặt hà ng tối tân nhất cá»§a thế ká»· 20. Nhưng “International Hister Corporation†không phải chỉ hoạt động trong phạm vi như váºy là hết. Công ty đã ký hợp đồng xây dá»±ng má»™t kênh đà o và tiến hà nh thăm dò địa chất ở miá»n Trung Anatoli.
Nhưng má»i Ä‘iá»u đó vẫn không ngăn trở đại diện công ty ở Thổ NhÄ© Kỳ ngà y ngà y gá»i các đơn khiếu nại vá» nhà máy ở Milwork. Các loại hà ng hóa đưa và o Thổ NhÄ© Kỳ, kể từ dao cao râu chạy Ä‘iện cho đến ô tô buýt và xe váºn tải, chỉ qua má»™t thá»i gian là há»ng, là không tà i nà o chữa được nữa. “International Hister Corporation†có 105 đại lý, chi nhánh và cá»a hà ng ở khắp năm châu, nhưng đơn khiếu nại gá»i vá» hãng nhiá»u nhất vẫn là từ Thổ NhÄ© Kỳ. Ãể đáp lại các đơn khiếu nại ấy, việc kiểm tra những mặt hà ng xuất sang Thổ đã được tăng cưá»ng, số lượng phụ tùng kèm theo cÅ©ng tăng lên nhưng đơn khiếu nại vẫn cứ gá»i đến mãi.
Lúc nà y công ty bèn đặt vấn đỠnghi ngá» các hãng cạnh tranh vá»›i mình đã mưu hại, mà cạnh tranh vá»›i công ty nà y là những hãng lá»›n: “Jo Chalmers Co†và “Truck companyâ€. Ngưá»i cá»§a “International Hister Corporation†đã được đưa và o những hãng nà y để phá hoại. Thế là những đơn khiếu nại cÅ©ng lại gá»i tá»›i tấp đến chá»— há».
Sau khi ký hợp đồng vá» các công trình xây dá»±ng, “International Hister Corporation†bèn bắt tay và o việc Ä‘iá»u tra nguyên nhân thá»±c sá»± đã gây ra những vụ khiếu nại. Ngưá»i ta quyết định là viên tổng giám đốc công ty sẽ sang Thổ còn trưởng ban kỹ thuáºt là kỹ sư Harry Scott sẽ đảm nhiệm việc nghiên cứu các đơn khiếu nại nháºn được các khách hà ng. Ba xưởng Ä‘i Anatôli để nghiên cứu các vụ khiếu nại. Há» dá»±ng lá»u ở má»™t thung lÅ©ng lá»›n, nÆ¡i định tiến hà nh các công trình thăm dò địa chất. Là ng gần nhất ở cách chá»— há» 18 cây số. Sau khi sang Thổ được má»™t hôm, mixtÆ¡ Harry Scott cÅ©ng hai kỹ sư, hai kỹ thuáºt viên và má»™t phiên dịch lên xe hÆ¡i Ä‘i đến từng là ng.
Tại là ng thứ nhất, ngưá»i phiên dịch nói vá»›i xã trưởng và khách hà ng trong quán cà phê những lá»i như sau:
- Các ông các bà có thể mang đến đây những thứ hà ng cá»§a công ty “International Hister Corporation†bị há»ng. Chúng tôi sẽ chữa không lấy tiá»n. Những ông nà y sang đây chÃnh là để là m việc đó.
Thoạt tiên những ngưá»i nông dân không hiểu gì cả, và tay phiên dịch lại giải thÃch:
- Chả lẽ trong là ng nà y không ai có máy kéo, máy liên hợp, rađiô, máy khâu à ?
- Có! Có! - những ngưá»i nông dân kêu lên.
- Nếu các ông bà có đồ dùng cá»§a công ty nà y là m ra bị há»ng thì các kỹ sư đây sẽ chữa cho không mất tiá»n!
- Các ông xem giúp tôi cái rađiô - Một nông dân rụt rè nói.
Ông ta bảo con trai vá» lấy chiếc máy thu thanh bị há»ng. Khi thằng con mang lại, các kỹ sư và kỹ thuáºt viên bắt đầu xem xét. Nhưng há» cố công tìm mãi mà vẫn không thấy nhãn hiệu chiếc máy thu thanh đâu cả: Nó đã bị xóa Ä‘i mất và trên vá» máy đầy các hình vẽ và những dòng chữ vạch bằng dao nhÃp. Trên mảnh vải thô cÅ©ng ở vá» máy có gà i những chữ cái bằng đồng là m thà nh chữ “mashallahâ€, và bên cạnh đó không biết vì sao lại treo má»™t hạt cưá»m xanh. Từ bên trong há»™p máy thò ra những cái Ä‘inh, trong số Ä‘inh có ba cái bị bẻ cong. Giữa các bá»™ pháºn trong máy có buá»™c các dây thừng và dây gai tháºm chà cả những giẻ rách mầu sặc sõ nữa.
Xem xong sÆ¡ đồ máy, các kỹ thuáºt viên ngÆ¡ ngẩn nhìn nhau. Harry Scott há»i ngưá»i phiên dịch:
- Ãây là cái gì?
Phiên dịch há»i những ngưá»i nông dân:
- Há» há»i đây là cái gì?
- Lão ta mù hay sao? RaÄ‘iô chứ còn cái gì nữa! - Tức thì có tiếng trả lá»i.
Harry Scott trợn ngược mắt lên vì ngạc nhiên:
- Ãây là máy thu thanh? - Lão há»i lại - Chắc là hà ng sản xuất ở địa phương. Máy đã chạy bao giá» chưa?
- Chạy rồi chứ - Ngưá»i nông dân đáp - chúng tôi đã nghe được mấy tuần lá»….
- Thế cái Ä‘inh to tướng nà y để là m gì? - Harry Scott há»i qua phiên dịch.
- Chá»— núm vặn bị gãy mất, tôi bèn lôi cái Ä‘inh ở chiếc gáºy vẫn dùng để Ä‘uổi bò ra và cắm và o máy.
- Còn những sợi dây thép nà y? - Harry Scott chỉ và o những sợi dây điện thoại to tướng thò ra lòng thòng từ trong máy.
- Những dây cũ mảnh lắm, lúc chúng bị đứt tôi bèn cho những dây nà y và o.
Các kỹ sư và kỹ thuáºt viên lại ngắm nghÃa cái há»™p nằm trước mặt há» lần nữa, những vẫn chịu không dám gá»i nó là chiếc máy thu thanh. Ở đây hỠđã trở nên bất lá»±c, và do đó cảm thấy mình hết sức lúng túng.
- Tôi cũng có chiếc máy thu thanh như thế - một nông dân khác nói xen và o - Nhưng tôi đã tìm được cách trị nó. Chạy suốt một năm nay rồi.
Và ngưá»i nông dân bắt đầu biểu diá»…n cách “trị†cá»§a mình. Ông ta nối những dây thép và các dây rợ lòng thòng và o các bá»™ pháºn máy, vặn cái Ä‘inh thay cho tay vặn và ... đèn cháy lên. Nhưng chiếc máy thu thanh vẫn yên lặng. Ngưá»i nông dân bèn Ä‘áºp và o vá» mấy lần và bằng tiếng nhạc tá»± nhiên từ trong máy báºt ra. Những ngưá»i kỹ sư ngÆ¡ ngác kinh ngạc. Mấy phút sau chiếc máy lại nÃn bặt. Ngưá»i nông dân bèn nhấc bổng nó lên và lắc mạnh. Chiếc raÄ‘iô bắt đầu chạy nhưng lại im ngay. Khi ấy, chẳng cần suy nghÄ© lâu la gì, ngưá»i nông dân bèn giáng luôn má»™t quả đấm tháºt mạnh và o máy. Và kỳ lạ chưa kìa! KÃnh trong các cá»a sổ quán cà phê cÅ©ng phải rung lên vì tiếng hát.
- Chỉ có thế là nó má»›i hiểu được - ngưá»i nông dân giải thÃch hà nh động cá»§a mình - Nếu thôi không chạy thì cứ mang nện xuống đất là lại kêu ngay!
Những ngưá»i kỹ sư há hốc mồm vì kinh ngạc, kéo ra khá»i quán cà phê, lên xe hÆ¡i Ä‘i đến má»™t thị trấn, nÆ¡i há» phải xem xét những máy móc há»ng mang nhãn hiệu “International Hister Corporation†gồm hai ô tô buýt, má»™t xe váºn tải, má»™t máy kéo và má»™t xe du lịch. Ãến thị trấn, há» Ä‘i xem chiếc xe hÆ¡i cá»§a lão chá»§ khách sạn. Chiếc xe Ä‘áºu ở má»™t ngõ quặt cháºt hẹp. Từ cá»a ô tô thò ra ống khói cá»§a má»™t bếp lò bằng sắt. Là n khói nhẹn toả ra từ chiếc ống khói. Trên các cá»a sổ có treo những rèm cá»a bằng vải hoa sặc sỡ, chiếc kÃnh háºu vỡ được thay bằng má»™t tá» báo căng ra. Má»™t cánh cá»a bằng gá»— dán và đeo trên hai chiếc nẹp da. Má»™t bánh xe không có lốp. Tại chá»— má»™t bánh xe khác có chèn kÃch. Những cánh chén bùn bánh sau không có. Các đèn pha Ä‘á»u vỡ, lò sưởi Ä‘iện giống như cục bá»™t nhão rúm ró. Chỉ có con mắt tháºt tinh tưá»ng má»›i nhìn ra được mà u sÆ¡n xanh ban đầu cá»§a chiế xe dưới những vệt bẩn đủ mà u sắc phá»§ bên trên. Số xe được viết bằng keo mà u.
- Ãây la cái gì? - Harry Scott sá»ng sốt há»i phiên dịch.
- Mắt ông không nhìn thấy à ? Chả nhẽ ông ta chưa trông thấy chiếc xe hơi bao giỠhay sao? - có tiếng đáp lại.
Harry Scott và những ngưá»i Ä‘i theo choáng váng vì kinh ngạc.
Những ngưá»i dân trong thị trấn xúm lại quanh chiếc xe hÆ¡i. Con trai lão chá»§ khách sạn nói rõ thêm:
- Chúng tôi mua chiếc xe nà y ná»a năm trước đây. ÃÆ°á»£c bốn tháng thì há»ng mất! Thế là đà nh phải Ä‘em cho thuê là m chá»— ở váºy.
- Chiếc ô tô buýt cá»§a tôi cÅ©ng y như thế - có tiếng nói từ trong đám đông - nhưng tôi đã tìm được lối thoát: má»i ngà y tôi chạy không quá 100 cây số! Nó dừng thì tôi lại sá»a. Nói chung thì tôi đã biết cách Ä‘iá»u khiển nó thế nà o rồi.
Há» rót xăng và o chiếc xe hÆ¡i cá»§a lão chá»§ khách sạn, nhưng thùng chứa xăng bị chảy. Lá»— thá»§ng được bÃt lại bằng nhá»±a cây. Ngưá»i con trai lão chá»§ ngồi và o sau chiếc tay lái gẫy.
- Nà o, lạy đức Ala! - Tay chủ ô tô buýt thốt ra, chạy lấy đà và đẩy mạnh chiếc xe hơi.
Ãá»™ng cÆ¡ bắt đầu nổ lạch bạch.
Những ngưá»i kỹ sư tá» vẻ ngỡ ngà ng giang hai tay ra.
Bây giá» há» phải xem chiếc máy kéo há»ng. Trên máy béo có treo những túm hanh, tôi, chiếc già y cÅ©, cái móng ngá»±a, những giãi vải; trên mui xe ngổn ngang các túi và bá»c chằng dây thừng.
Tháºt khó lòng tin nổi rằng đây là chiếc máy kéo! Vì thế nên những ngưá»i kỹ sư lại đà nh chịu không hiểu nổi nó há»ng ở chá»— nà o.
Thấy váºy, má»™t ngưá»i nông dân đứng dấy bèn lấy búa giáng mấy cái và o chiếc máy kéo, và động cÆ¡ bắt đầu nổ.
- Ông đã biết cách là m cho máy chạy rồi còn khiếu nại gì nữa? - Harry Scott há»i.
- Cứ nện và o đầu thì ai mà chẳng phải là m! - Chủ nhân máy kéo đáp.
Những ngưá»i kỹ sư tiến lại chiếc xe ô tô buýt. Thùng xe được ghép bằng các khung cÅ© có lắp các bảng ghi những Ä‘oạn trÃch trong sách kinh thánh Côran. Trên chiếc gương dán tá» lá»i cầu nguyện “giúp cho thoát khá»i má»i tai há»aâ€; các ghế đệm êm có trải chiếc chiếu giống như những chiếu trải trong quán cà phê. Trên thà nh xe kẻ các dòng chữ lá»›n: “lên đưá»ng bình anâ€, “trở vá» mạnh giá»iâ€, “Ala phù há»™ cho tôiâ€, “phượng hoà ng cá»§a tôi!â€.
Những ngưá»i kỹ sư không sao tin được rằng chiếc ô tô buýt, nà y đã là m ở Mỹ. Ngưá»i ta đẩy chiếc ô tô buýt, lấy búa gõ, nhưng xe vẫn không chạy.
- Hượm tý đã! - Ngưá»i dân địa phương kêu lên.
Quay lưng lại má»i ngưá»i, anh ta nhấp nắp che máy lên và đái và o môtÆ¡.
- Bây giỠthì thế nà o cũng chạy, tôi đã hãm cho nó nóng lên một tý rồi.
Và động cÆ¡ bắt đầu nổ tháºt.
Ngay chiá»u hôm ấy, Harry Scott má»™t nhá»c trở vá» lá»u, đã viết má»™t bức thư cho viên tổng giám đốc công ty “International Hister Corporationâ€.
“Vá» phương diện kỹ thuáºt - Ông ta báo tin - thì ngưá»i Thổ đã vượt xa chúng ta và các nước khác rất nhiá»u. Há» ngấm ngầm chế tạo tại các xưởng máy cá»§a há» những chiếc ô tô, máy thu thanh, máy kéo và xe váºn tải theo các sÆ¡ đồ và bản vẽ bà máºt. Há» che giấu toà n thế giá»›i việc sản xuất cá»§a há». Ngưá»i Thổ, những kẻ có sức mạnh xưa nay ai cÅ©ng biết, đã dùng quả búa nện để trị máy kéo, dùng nước tiểu đối vá»›i ô tô buýt. Ãiá»u bà máºt vá» kỹ thuáºt ấy còn cao hÆ¡n bà máºt nguyên tá». Ãể khám phá ra bà máºt đó đỠnghị phái ngay sang đây các đặc vụ chuyên vá» lãnh vá»±c nà y. Quyá»n lợi cá»§a công ty đòi há»i phải là m như váºy.â€
Xem tiếp chương 13
Last edited by quykiemtu; 17-02-2009 at 06:47 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|

10-08-2008, 02:24 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 13
Những ngưá»i thÃch đùa
Cuá»™c Ä‘á»i tháºt là cay đắng. Cuá»™c Ä‘á»i tháºt là chông gai. Cuá»™c Ä‘á»i tháºt là ... Tôi có hẳn ba quyển vở dà y cá»™p chép toà n những câu triết lý vá» cuá»™c Ä‘á»i như thế. Tổng cá»™ng khoảng gần 16 nghìn câu mà tôi cho là hay nhất.
Ãá»i là bể khổ. Ãá»i là bá» dốc đứng. Ãá»i là má»™t ghá»nh thác. Ãá»i là má»™t cái sân khấu, vân vân...
Nhưng rồi ở trang cuối, tôi lại ghi mấy chữ: “Váºy thì Ä‘á»i là cái cóc khô gì?â€
á»’, thưa quà vị, Ä‘á»i cay đắng và chua xót lắm! Không tin, xin quà vị cứ nghe câu chuyện tôi kể đây rồi tá»± xét Ä‘oán xem tôi nói có đúng hay không.
Hồi ấy tôi không là m ăn gì cả. Chẳng phải vì tôi già u có hay vì được thừa hưởng má»™t gia tà i kếch sù gì, mà chẳng qua vì tôi không sao tìm nổi việc là m. Ãã hai ngà y tôi sống chỉ bằng không khà và nước lã.
Má»™t hôm, tôi đến ngồi trên má»™t chiếc ghế đá vưá»n hoa để suy nghÄ© vá» bản chất cuá»™c Ä‘á»i. Bên cạnh tôi, có má»™t ông ngồi xem báo. Lúc ông ta nhét tá» báo và o trong túi, tôi há»i :
- Ông có thể cho tôi ngó qua tỠbáo một chút được không ạ?
Ông bạn ngồi cùng ghế đưa cho tôi tá» báo. Tôi vá»™i lướt nhanh các mục rao vặt. Có má»™t mâu tin khiến tôi thoáng hy vá»ng: “Cần tuyển ngưá»i là m, bất kể đà n ông hay đà n bà , già hay trẻ.†Thế là không để lỡ má»™t phút, tôi trả lại tá» báo cho chá»§ nhân, rồi ba chân bốn cẳng phóng ngay đến cái địa chỉ ghi trong mẩu rao vặt. Ãó là má»™t ngồi nhà năm tầng, nằm ngay giữa khu vá»±c đông đúc nhất cá»§a thà nh phố. Sợ đến cháºm, nên chẳng cần chá» thang máy, tôi cứ thế bước mấy báºc má»™t lên thẳng tầng thứ 5. Cánh cá»a treo biển số 18 đây rồi! Tôi thấy ngưá»i ta bước và o đó, lần lượt từng ngưá»i má»™t. Ngưá»i nà o lúc và o trông mặt cÅ©ng đầy hy vá»ng. Nhưng khi bước ra thì trông ai cÅ©ng hầm hầm tức giáºn.
Ãể cho hÆ¡i thở đã trả lại bình thưá»ng, tôi má»›i tiến lại phÃa cá»a :
- Tôi xem báo thấy nói ở đây...
Không đợi tôi nói hết câu, ngưá»i gác cá»a khoát tay ra hiệu cho tôi và o. Tôi bước và o má»™t căn buồng có kê rất nhiá»u ghế băng và ghế bà nh. Ãã có sáu ngưá»i đà n bà và tám ngưá»i đà n ông ngồi chỠở đó. Còn năm ngưá»i khác, trong đó có tôi, thì đứng.
- Công việc gì đấy hả ông? - Tôi há»i ngưá»i đứng cạnh. Ngưá»i nà y cÅ©ng có số pháºn hẩm hiu như tôi. Ông ta đáp :
- Tôi cÅ©ng không biết. Chỉ thấy ngưá»i ta gá»i từng ngưá»i má»™t và o. Nhưng và o được độ mưá»i phút, hay cùng lắm là ná»a tiếng, thì thấy ai cÅ©ng chạy bổ ra như ma Ä‘uổi, chá»i ầm cả lên.
Ãúng lúc đó cá»a sịch mở và má»™t ngưá»i đà n ông mặt đỠgay lao ra phòng chúng tôi, chá»i rá»§a om sòm :
- Ãồ đểu, đồ khốn nạn!
- Ãến lượt ai? - Ngưá»i gác cá»a kêu to.
- Tôi ạ! - Má»™t phụ nữ còn trẻ, phấn son loè loẹt nói, Ä‘oạn bước và o buồng trong. Tôi há»i má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi đợi :
- HỠlà m gì trong ấy thế hả ông?
- Chắc hỠthỠtrình độ!
Thế là tôi hối hả ôn lại trong trà nhá»› tất cả những gì ngưá»i ta dạy tôi ở trưá»ng há»c. Cứ dá»±a và o các dấu hiệu bên ngoà i mà xét, thì đây là má»™t cÆ¡ quan thương mại, như váºy ắt há» phải kiểm tra trình độ toán há»c. Tôi vá»™i và ng nhẩm lại bảng cá»u chương, rồi ôn lại cách tÃnh phần trăm, tÃnh hạ giá...
Bá»—ng cá»a mở tung và ngưá»i phụ nữ mang đồ trang sức rẻ tiá»n ban nãy bước ra, mặt đỠnhư gấc :
- Quân khốn nạn, đồ vô lương tâm!
Chị ta kêu ầm lên và từ phÃa trong vá»ng ra má»™t giá»ng cưá»i đà n ông khả ố.
- Chả lẽ hỠlà m nhục chị ấy? - Tôi chợt rùng mình.
- Không phải đâu! - Ngưá»i bên cạnh tôi đáp - Tôi chắc ngưá»i ta ra má»™t câu há»i gì hóc búa quá và chị ta không trả lá»i được đấy thôi!
- Ãến lượt ai nà o? - Ngưá»i gác cá»a lại kêu to. Lần nà y ngưá»i và o là má»™t anh thanh niên, chÃnh cái anh chà ng vừa nãy nói rằng chị phụ nữ không trả lá»i được câu há»i. Trong lúc tôi Ä‘ang loay hoat ôn lại cách tÃnh phần trăm rắc rối, thì thấy anh ta đã lao vá»t ra như má»™t mÅ©i tên, miệng gà o lên :
- Mẹ kiếp! Thế mà cÅ©ng gá»i là công việc!
- Anh chà ng nà y hoá ra lại kém cả đà n bà ! - ngưá»i ngồi cạnh tôi nói vá»›i giá»ng chế giá»…u.
Lúc nà y sau lưng tôi đã có cả má»™t dãy ngưá»i. Ngưá»i gác cá»a vẫn tiếp tục gá»i từng ngưá»i má»™t và o.
Tôi túm lấy áo ông ta, rụt rè há»i :
- HỠlà m gì trong ấy thế hả bác?
- Sát hạch! - Ông ta cưá»i khẩy đáp.
Cứ má»—i lần thấy có ngưá»i từ bên trong lao ra và lá»›n tiếng chá»i rá»§a, là tôi lại thấy mừng thầm. Vì như thế tôi cà ng có nhiá»u hy vá»ng có công ăn việc là m. Nhưng mừng mà vẫn lo. Vì không biết công việc gì mà há» kiểm tra má»™t cách kỳ lạ như váºy? Giá như chưa đến ná»—i đói lắm, thì tôi đã nhổ toẹt và o công việc và bá» Ä‘i quách cho rồi! Hà ng ngưá»i cứ tiến lên rất nhanh. Trước mặt tôi là má»™t ông già xanh rá»›t như tà u lá. ở trong phòng bước ra, ông ta mệt lả ngưá»i, đến ná»—i không còn sức mà chá»i rá»§a nữa.
- Há» là m gì trong ấy thế hả bố? - Tôi tò mò há»i. Ông ta khoát tay bảo :
- Không phải há»i. Cứ và o trong ấy khắc biết.
Ngưá»i gác cá»a há»i to đến lượt ai? Tôi im lặng. Ngưá»i xếp hà ng sau tôi bảo :
- Ãến lượt anh đấy!
- Ông và o trước Ä‘i. Tôi không vá»™i lắm - tôi nói váºy, nhưng bị ông ta phản đối :
- Không được! Phải có thứ tự chứ! Tôi chưa đến lượt tôi không và o!
Ãồ con lợn! Giá đây là xếp hà ng Ä‘i xe Ä‘iện hay xe buýt, thì có lẽ hắn đã chả tá» tế như váºy, mà huých báºt tôi ra khá»i hà ng từ lâu rồi!
- Má»i ông cứ và o trước Ä‘i!
- Không, không! Anh phải và o trước chứ!
Ngưá»i gác cổng huých và o lưng tôi đẩy và o. Tôi nghe thấy cá»a đóng sáºp lại sau lưng.
- Ôi, lạy chúa! - tôi thầm khấn - Xin ngà i che chở cho con. Nếu đúng là sát hạch hay kiểm tra gì thì xin ngà i hãy giúp con vượt qua tất cả, để con có thể kiếm được việc là m.
Không hiểu vì đói hay vì sợ, tôi bỗng thấy mặt mà y sa sầm.
Căn buồng mà tôi bước và o bà y biện như má»™t văn phòng. Những ngưá»i ngồi ở đó Ä‘ang cưá»i ha hả. Trông ngưá»i nà o cÅ©ng to béo, bụng chảy sệ, cằm thì hai ngấn. Thế thì là m gì mà không hay cưá»i?
Tôi tiến lại gần má»™t ông ngồi sau chiếc bà n lá»›n có mặt kÃnh. Ông nà y chắc hẳn là chá»§ tịch há»™i đồng giám khảo.
- Anh có thÃch đùa không? - Ông ta há»i.
Tôi đưa mắt quan sát tất cả má»i ngưá»i có mặt trong phòng. Có chừng mưá»i ngưá»i tất cả. Nhưng không ngưá»i nà o ăn mặc tồi tà n và trông ốm đói như tôi. Váºy ắt hẳn há» phải là những ngưá»i thÃch đùa. Vì thế tôi vá»™i nở ngay má»™t nụ cưá»i đáp :
- Tất nhiên là thÃch chứ ạ! Chả nhẽ trên Ä‘á»i nà y lại có ngưá»i không thÃch đùa hay sao!
- Tốt lắm. Thế nghÄ©a là anh rất thÃch đùa? - Ông ta kéo dà i giá»ng - Váºy thì anh hãy ngồi xuống chiếc ghế salông nà y!
Chân tôi lúc bấy giỠđã má»i lắm, chỉ muốn khuỵu ngay xuống, nhưng vì sợ thất lá»… nên tôi không dám ngồi.
- Dạ, thưa ngà i, tôi đứng cũng được ạ.
- Không, không được! Anh vừa nói là thÃch đùa cÆ¡ mà ! Thế thì cứ ngồi xuống!
Từ chối nữa e không tiện, tôi đà nh cám ơn và rón rén ngồi xuống ghế.
- Không, ngồi và o đây, và o chiếc salông nà y cơ!
Tôi lại đứng dáºy và ngồi sang chiếc salông.
- Thế, phải rồi! Tất cả những ngưá»i mà anh thấy Ä‘ang ngồi đây Ä‘á»u là những ngưá»i rất thÃch đùa - viên chá»§ tịch giám khảo nói.
- Thưa ngà i, thế thì hay quá! Gì chứ đùa thì tôi mê lắm ạ!
Thế là há» bắt đầu há»i tôi đủ má»i chuyện. Tôi đáp lại há» bằng những câu ngắn gá»n và lá»… phép. Bá»—ng tôi cảm thấy cái ghế ngồi bắt đầu nóng lên, rồi má»—i lúc má»™t nóng hÆ¡n. Tôi thấy mình như má»™t cái hạt dẻ bị rang trên chảo nóng. Lạy thánh Ala!... Hay là tôi lên cÆ¡n sốt chăng? Nhưng nếu sốt, thì cái nóng phải táºp trung ở đầu, chứ không thể ở chá»— nà o khác. Tôi bắt đầu nhăn nhó, oằn oại trên ghế. Thấy váºy má»i ngưá»i phá lên cưá»i. Thì há» là những ngưá»i thÃch đùa mà lại, và điệu bá»™ tôi lúc ấy chắc phải tức cưá»i lắm. Tôi cảm thấy như ngá»n lá»a đã cháy và o táºn ruá»™t gan nhưng nhìn thấy há» cưá»i, tôi cÅ©ng bất đắc dÄ© phải nở má»™t nụ cưá»i gượng gạo.
- Anh là m sao thế? Trong ngưá»i khó chịu à ? - Há» há»i tôi.
Nếu tôi trả lá»i là bị ốm, thì tất nhiên Ä‘á»i nà o há» còn lấy tôi và o là m nữa. Vì thế tôi phải nói :
- Ãâu có ạ! Tôi khá»e như trâu ấy chứ ạ!
- Thế tại sao anh cứ oằn oại thế?
Rồi há» lại nhìn tôi cưá»i rÅ© ra.
- Xin lá»—i, tôi bị bệnh rò háºu môn - Tôi tìm cách nói dối như váºy - xin các ngà i cho phép tôi được đứng!
Nói Ä‘oạn tôi đứng dáºy, lau mồ hôi trán. Tôi đã toan hét to và o mặt há»: “Là m gì mà các ông cưá»i rống lên như váºy?†nhưng chợt nhá»› ra há» là những ngưá»i thÃch đùa, nói thế chỉ tổ bị Ä‘uổi thẳng ra ngoà i, nên tôi lại thôi.
Vị ngồi sau bà n rung chuông gá»i ngưá»i gác cá»a và bảo :
- Mang nước chè và o cho ông nà y!
Tôi nghe nói mà mát cả ruá»™t. Như váºy là hỠđã thÃch tôi. Nhưng cÆ¡n đói là m bụng tôi cồn cà o. Chà , cái lÅ© giun chết tiệt ấy nó hà nh hạ tôi! Ngưá»i gác cá»a mang và o cho tôi má»™t tách nước trà . Nhưng tôi chưa kịp thả hai miếng đưá»ng và o, thì nước trong cốc bá»—ng nhiên sá»§i bá»t và trà o ra ướt hết cả tay. Má»i ngưá»i lại được má»™t tráºn cưá»i no bụng. Mà kể ra nhìn cái bá»™ dạng ngây độn cá»§a tôi lúc ấy thì ai mà nhịn cưá»i cho được!
Má»™t vị trong ban giám khảo cố nhịn cưá»i bảo tôi :
- Anh hãy mở cánh cá»a kia ra. ở trên cái bà n phÃa sau cá»a ấy có má»™t cái gáºy. Anh hãy cầm cái gáºy ấy lại đây!
Tôi là m theo lệnh cá»§a ông ta, nhưng không thấy cái gáºy nà o cả.
- Thưa ngà i, trên bà n không có gì cả ạ! - tôi bối rối nói.
- à , đây rồi - ngưá»i ta lại gá»i tôi lại. Rồi viên giám khảo tiếp tục thẩm vấn tôi. Nhưng tháºt là tai hại, tôi bá»—ng lên cÆ¡n hắt xì hÆ¡i và không tà i nà o trả lá»i được. Ãúng là hoạ vô đơn chÃ!
- Anh tên là gì?
- Tôi... hắt... hắt... hắt xì hơi! Tôi... tôi... tôi... hắt... hắt... xì. Tôi tên là ... Ac... mét, xì hơi!
“Mình bị là m sao thế nà y?†Tôi lo lắng ưự há»i. Lần đầu tiên trong suốt 40 năm, hy vá»ng có được việc là m vừa chợt loé lên, thì ác hại thay, cái ghế ngồi bá»—ng nóng rá»±c lên, rồi nước chè trà n ra khá»i cốc, rồi lại hắt xì hÆ¡i!
- Bốn... bốn... bốn... hắt xì... hơi. Bốn mươi... hắt... xì hơi... mốt...
Má»i ngưá»i lại cưá»i rá»™ lên. Cuối cùng, má»™t vị trong ban giám khảo nói :
- Ãằng kia có cái vòi nước kia kìa! Anh ra rá»a mặt Ä‘i!
Tôi ra rá»a mặt và cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n, không hắt xì hÆ¡i nữa, nhưng không hiểu sao nước mắt bá»—ng chảy rà n rụa như suối. Hay là tại đói chăng? Tôi bắt đầu khóc nức nở như má»™t thằng há» váºy. Thôi, thế là đi tong! Chưa hết hắt xì hÆ¡i đã lại bắt đầu chảy nước mắt thế nà y, thì còn ai ngưá»i ta nháºn và o là m nữa!
- Tại sao anh lại khóc?
- Ai? Tôi ấy ạ? Dạ, tôi cũng không biết tại sao nữa! Chắc tại tôi nhớ đến bà mẹ tôi đã mất...
Thế là má»i ngưá»i lại lăn ra mà cưá»i. Còn tôi thì cứ thút tha thút thÃt như đứa trẻ. Má»™t vị giám khảo khác lấy trong tá»§ ra má»™t lá» nước hoa đưa cho tôi và bảo :
- Anh hÃt má»™t tà nước hoa nà y cho nó dá»… chịu!
Tôi nhá» mấy giá»t nước hoa và o lòng bà n tay rồi đưa lên mÅ©i hÃt. Thứ nước hoa đúng là đặc biệt tháºt. Vừa hÃt và o đã thấy dá»… chịu ngay. Nhưng... Æ¡ kìa! Tôi lại bị là m sao nữa thế nà y? ấc... ấc. Chết cha rồi! Tôi lên cÆ¡n nấc! Thôi, lần nà y thì má»›i tháºt là hết nhé! Nà y... ngưá»i ta sắp tống cổ tôi Ä‘i nà y!
- Trước đây anh là m nghỠgì?
- Dạ... ấc... ấc! Trước đây... ấc! Tôi là m... ấc! NghỠđánh... ấc! Giầy... ấc!...
- Thôi, lạy chúa, xin anh đừng nói nữa! Anh hãy mở cái tủ nà y ra!
Tôi vừa mở cánh cá»a tá»§ thì bá»—ng... Ầm má»™t cái như tiếng đại bác. Hết hồn, tôi ngã bệt ngay xuống đất. Thôi đến nước nà y thì còn hy vá»ng gì công việc nữa, tôi nghÄ© thầm, không khéo mình còn phạm tá»™i giết ngưá»i nữa là đằng khác! Vì có khi há» bị vỡ bụng ra vì cưá»i.
Bỗng tôi thấy một ông to béo thổi tung bụi ở bà n. Rồi một lát sau tôi cảm thấy ngứa không chịu được.
- Tại sao anh cứ phải gãi thế?
- Dạ, tôi cũng không hiểu tại sao nữa ạ! Tôi mới tắm hôm qua...
Hay là tôi bị bá» mẹt đốt chăng? Nhưng nếu bỠđốt thì chỉ ngứa má»™t chá»— thôi chứ! Ãằng nà y khắp ngưá»i tôi chá»— nà o cÅ©ng ngứa ran.
- Trình độ văn hoá cá»§a anh thế nà o? - Má»™t ông nhiá»u tuổi nhất trong ban giám khảo há»i.
- Dạ, thưa, tôi đã tốt nghiệp khoa Văn ÃH Tổng hợp ạ!
Ông ta dà sát tai và o mặt tôi bảo :
- Anh nói to lên, tôi bị nặng tai.
Quả tháºt tôi thấy má»™t lá»— tai cá»§a ông ta có Ä‘eo má»™t cái ống nghe. Tôi hét to, trong khi vẫn ra sức gãi :
- Khoa Văn!
- Cái gì?
Tôi lại hét rõ to má»™t lần nữa và o lá»— tai ông ta: “Khoa văn!†Thế là từ cái ống nghe ở lá»— tai ông ta có má»™t tia nước bá»—ng bắn vá»t và o mặt tôi. Quá bất ngá», tôi lại ngã phịch xuống sà n. Không biết đây là cái chá»— gì váºy nhỉ? Văn phòng quái gì mà lại thế! Hay là tôi rÆ¡i và o má»™t cái hang quá»· sứ?
Xung quanh tôi, các vị giám khảo cứ ôm bụng lăn ra mà cưá»i. Há» cưá»i giáºt từng cÆ¡n như bị động kinh. Nhưng rồi cuối cùng, cÆ¡n cưá»i cÅ©ng chấm dứt. Má»i ngưá»i nghiêm trang đứng cả dáºy.
- Khá lắm! - Má»™t ông trong ban giám khảo khen tôi - Anh đã chịu được tất cả các cuá»™c thà nghiệm. Chúng tôi đã thỠđến 40 ngưá»i, nhưng không ai chịu được đến phút cuối cùng. Tháºm chà có ngưá»i má»›i vừa sau thà nghiệm thứ nhất đã bá» chạy.
- Thưa ngà i, tôi chưa hiểu. Ngà i bảo tôi chịu được những cuộc thà nghiệm gì cơ ạ?
- À, chả là thế nà y: ở Mỹ có má»™t hãng chuyên sản xuất các thứ hà ng đặc biệt. Há» gá»i đó là những món hà ng “biết đùaâ€, vì chúng có thể là m cho ngưá»i ta cưá»i. Hãng nà y có gá»i cho chúng tôi má»™t số mặt hà ng mẫu và để nghị chúng tôi cùng kinh doanh.
- Vâng, thế thì sao ạ?
- à , nhưng vì má»™t số thứ hà ng có thể gây ra những háºu quả nguy hiểm, nên chúng tôi quyết định phải thá» trước...
Rồi hỠquay sang bà n bạc với nhau :
- Nghe đâu ở bên Mỹ có đến hÆ¡n má»™t vạn cá»a hà ng bán các thứ hà ng nà y...
- Phải đấy! Riêng tiá»n xuất khẩu các thứ hà ng nà y nghe nói cÅ©ng đã tá»›i trên 20 triệu đôla cÆ¡ đấy!
- HỠcó giới thiệu cho ta hơn 50 mặt hà ng.
- Ta phải ký hợp đồng vá»›i há» ngay Ä‘i. Cái món nà y há»i đấy! Vì dân ta cÅ©ng ham đùa lắm. Gì chứ món hà ng nà y cá»§a ngưá»i Mỹ dứt khoát là há» phải đổ xô và o mua.
Vị nhiá»u tuổi nhất trong đám nói vá»›i viên thư ký :
- Ông viết Ä‘i: 2000 đệm ghế phát nhiệt, hai vạn há»™p bá»™t ngứa, 500 hòm nước hoa nấc, 5000 tá máy Ä‘iếc bắn nước, hai vạn chai nước là m chảy nước mắt, năm tấn đưá»ng gây cưá»i, ba vạn há»™p phát tiếng nổ. Ông nhá»› bảo há» gá»i ngay cho ta tất cả các thứ đó nhé!
Tôi hiểu rằng như thế là tôi đã được nháºn và o là m, nhưng không hiểu là sẽ phải là m gì? Má»i ngưá»i vẫn say sưa thảo luáºn nên chẳng ai còn nhá»› đến tôi. Thấy váºy, tôi má»›i lên tiếng há»i vị chá»§ tịch giám khảo :
- Thưa ngà i, tôi có được nháºn và o là m không ạ?
- ÃÆ°á»£c - Ông ta đáp - anh tá» ra là ngưá»i có sức chịu đựng khá nhất trong số những ngưá»i mà chúng tôi đã thá».
Ãoạn ông ta quay sang bảo viên thư ký :
- Ông nói với ông thủ quỹ trả cho ông nà y 2 lia rưỡi!
Rồi lại quay sang phÃa tôi nói tiếp :
- Công ty cá»§a chúng tôi má»—i tháng sẽ nháºn được các hãng sản xuất hà ng gây cưá»i ở bên Mỹ tất cả những mặt hà ng má»›i. Váºy cứ ngà y mồng 5 má»—i tháng anh hãy đến đây để chúng tôi thá» các mặt hà ng má»›i nháºn được. Anh sẽ được lÄ©nh 2 lia rưỡi 1 tháng. Anh nhá»› là cứ và o ngà y mồng 5 đầu tháng nhé!
- Ha ha ha!... Ha ha ha!...
Ãá»™t nhiên tôi ôm bụng cưá»i vang. Vị chá»§ tịch ban giám khảo cÅ©ng mỉm cưá»i nhìn tôi :
- á»’, té ra anh cÅ©ng là ngưá»i biết đùa đấy nhỉ!
Tuy đã lả ngưá»i Ä‘i vì đói, nhưng tôi vẫn cố thu nốt chút sức tà n, thoi má»™t quả và o giữa mÅ©i lão chá»§ tịch. Lão ta bị má»™t cú đấm trá»i giáng, ngã quay xuống đất.
- Xin các vị cứ coi như là tôi đùa - Tôi bảo hỠthế.
- Ãùa kiểu du côn thế à ?
- Các vị thứ lá»—i cho, nhưng có 2 lia rưỡi 1 tháng thì bá»n dân Ä‘en chúng tôi đâu có thể mua nổi những thứ hà ng biết đùa cá»§a các ngà i được! Nên chúng tôi phải đùa theo kiểu cá»§a chúng tôi váºy!
Nói Ä‘oạn, tôi đóng sáºp cá»a, bá» vá».
Xem tiếp chương 14
Last edited by quykiemtu; 18-02-2009 at 09:29 AM.
|
 |
|
| |