11-08-2008, 08:41 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 4
Thực và ảo
Là m đủ thứ việc ở há»™i sinh viên nhà trưá»ng, Diệp Hinh rất báºn rá»™n nhưng cÅ©ng thấy rất vui. Lâu nay cô trở thà nh trợ thá»§ đắc lá»±c cá»§a trưởng ban văn nghệ, Ä‘ang chuẩn bị cho cuá»™c thi ca khúc do sáu trưá»ng đại há»c cao đẳng thuá»™c khu Tây Bắc thà nh phố cùng phối hợp tổ chức. Các vị trưởng ban văn nghệ vốn dá»± kiến chỉ tổ chức thi hát Karaoke, nhưng Hinh đã đỠnghị nhân khi dư âm cá»§a đợt váºn động sáng tác bà i hát trong trưá»ng ta vẫn chưa lắng xuống, thì nên có thêm ná»™i dung thi ca khúc tá»± sáng tác cá»§a các trưá»ng xen và o chương trình thi ca khúc lần nà y. Äá» nghị nà y khiến các trưởng ban rất hứng thú nên tán thà nh ngay. Diệp Hinh trở thà nh nhân váºt tiên phong chá»§ chốt.
Äiá»u khiến cô lo nhất là sẽ không đủ số các ca sÄ© hát bà i hát mà mình tá»± sáng tác, nà o ngá» khi báo tưá»ng vừa má»›i công bố thì cánh cá»a phòng cá»§a ban văn nghệ Äại há»c Y suýt nữa bị xô vỡ: chỉ và i ba hôm đã có hÆ¡n chục ca sÄ© cá»§a các trưá»ng cùng các ban nhạc kéo đến ghi tên đăng ký. Äêm qua xáo trá»™n đủ bá» nên mất ngá»§. Lúc nà y Hinh Ä‘ang ngồi trong văn phòng cá»§a há»™i sinh viên, ánh nắng ấm buổi trưa lá»t qua cá»a sổ chiếu và o, Hinh ngà ngà buồn ngá»§. Cô uống liá»n hai cốc côcacôla, mà hai bên thái dương vẫn thấy hÆ¡i căng căng.
“Xin há»i, ghi tên thi hát ở phòng nà y phải không ạ?†Má»™t giá»ng nam đầy sức lôi cuốn đã xua tan cÆ¡n buồn ngá»§ cá»§a Hinh - nhưng cô không bị thu hút bởi giá»ng nói hấp dẫn ấy, mà cô giáºt mình vì chà ng sinh viên ấy đã bước và o phòng mà không gây má»™t tiếng động. “Anh và o đây từ lúc nà o?†Hinh vẫn chưa hoà n hồn.
“Chị Ä‘ang ngá»§ gáºt. Nhưng không sao, xuân ngá»§ nhiá»u thu ngá»§ Ãt, lại vừa sau giữa trưa, ai không buồn ngá»§ thì má»›i là lạ!†Chà ng trai tươi cưá»i hồ hởi nhìn Hinh, đôi mắt anh ta cÅ©ng ánh lên nụ cưá»i.
Hinh thấy anh ta Ä‘i đứng nói năng Ä‘á»u rất bá»— bã, Hinh nghÄ© thầm anh ta cÅ©ng giống mình - chẳng qua chỉ là sinh viên năm thứ nhất, nên cô trêu luôn:
“Anh vừa nói gì? Thi hát? Hình như là danh từ mà cánh há»c sinh tiểu há»c hay nói. Ở đây đâu phải hát bình thưá»ng mà là cuá»™c thi ca khúc tá»± sáng tác, ngưá»i hát phải tá»± soạn cả nhạc lẫn lá»i!â€
“Tôi biết rồi!†Anh ta vẫn tươi cưá»i.
Hinh lấy ra má»™t tá» khai: “Anh cho biết há» tên, há»c trưá»ng nà o lá»›p nà o, và cả tên bà i hát nữa. Vì đã có khá nhiá»u ngưá»i ghi tên rồi, nên chỉ hạn chế má»—i ngưá»i đăng ký dá»± thi hai bà i. Ngà y thi là 22 tháng 4, trùng và o ngà y Toà n thế giá»›i vì địa cầu. Chúng tôi mong má»™t trong hai bà i sẽ xoay quanh chá»§ đỠnà yâ€.
“Chị nói đây là má»™t đỠtáºp là m văn à ? Váºy nên đổi tên cuá»™c thi ca khúc nà y thà nh cuá»™c thi ca khúc bát cổ thì hÆ¡n!â€
Khi nói tếu, anh ta vẫn mỉm cưá»i, và nhìn chằm chằm và o Diệp Hinh. Thá»±c ra Hinh cÅ©ng tán thà nh, vì khoanh vùng chá»§ đỠthì sẽ là m hạn chế cảm xúc sáng tác. Nhưng chá»§ đỠnà y là do Ban chấp hà nh Äoà n trưá»ng đỠra, cô chỉ là má»™t cán sá»± còm, nếu phá»§ quyết thì khác gì châu chấu đá xe.
“Anh cho rằng anh Ä‘ang sống ở thá»i đại nà o? Thi và o đại há»c, chẳng phải vẫn là m văn hạn chế chá»§ đỠlà gì? Chúng tôi chỉ nói là “có liên quan đến Ngà y vì địa cầuâ€, chứ không phải là đóng Ä‘inh chốt chặt, vẫn còn dư đất để tung hoà nh! Huống chi, Ngà y vì địa cầu, chá»§ yếu là bảo vệ môi trưá»ng, thì không quan trá»ng hay sao? Äợt gió cát tháng trước, chắc anh vẫn chưa quên chứ?â€
“Tôi thấy chị rất ưa dùng câu há»i phản vấn, chứng tá» chị có ý kiến rất độc láºp, nhưng ngoại hình cá»§a chị thì khác, tạm gá»i chị là ngoại nhu ná»™i cương cÅ©ng được. Nhưng, là nữ sinh viên thì thế nà y vẫn còn hÆ¡n là ngoại cương ná»™i cươngâ€. Anh ta gãi gãi lên mái tóc bù xù, thấy Hinh có vẻ bá»±c mình, bèn vá»™i nói: “Ta trở lại việc chÃnh váºy: tôi là Tạ Tốn, há»c khoa Y há»c cá»§a trưá»ng ta, cùng má»™t khóa vá»›i bạn, lá»›p C. Má»i ngà y lên há»c chung giảng đưá»ng, tôi thưá»ng nhìn thấy bạnâ€.
Thảo nà o mà anh ta có cái ánh mắt nhìn chẳng khiêm tốn chút nà o. Hinh thấy rất buồn cưá»i, nhưng anh ta cÅ©ng lại nháºn ra:
“Bạn cưá»i tôi à ? Có gì đáng cưá»i nhỉ?â€
“Có gì đâu! Tên bạn trùng vá»›i tên má»™t nhân váºt trong truyện võ hiệp cá»§a Kim Dungâ€.
“Thế à ?†Anh ta thoáng chút thẫn thá».
“Kim Mao sư vương Tạ Tốn trong á»¶ thiên Äồ long ký, không nhá»› ra? Hay là bạn chưa há» Ä‘á»c? Thôi được, không tán gẫu nữa, bạn cho tôi biết tên bà i hát. Tôi phải lên lá»›p bây giỠđây!â€
“ChỠđợiâ€. Anh ta bá»—ng trở nên nghiêm túc.
“Chá» gì nữa, tôi phải lên lá»›p tháºt mà â€.
“ChỠđợi. Tên bà i hát là “ChỠđợi, đợi chá»â€. Vẻ mặt Tạ Tốn hÆ¡i ngÆ¡ ngác.
Diệp Hinh “ơ†má»™t tiếng, cô thấy thái độ cá»§a mình vừa rồi có phần bất nhã, và thầm ai oán Âu Dương Sảnh. Cô tá» ra áy náy: “Lúc đầu tôi chưa hiểu, xin lá»—i bạn nhé! Tôi đã nhá»› rồi. Còn bà i thứ hai thì phải có đầu đỠmiá»…n là có chút liên quan đến thiên nhiên, môi trưá»ng... là ổn!â€
“Tôi cần má»™t cây đà n pianôâ€. Tạ Tốn bá»—ng nói.
“Gì cơ?†Hinh không dám tin ở tai mình nữa.
“Tôi cần má»™t cây đà n pianô. Chẳng lẽ ca khúc tá»± biên tá»± diá»…n thì không cần nhạc cụ để đệm hát à ? Nhưng, đúng là đã quá lâu tôi không động đến pianôâ€.
Diệp Hinh định há»i: “Tại sao bạn không dùng ghi-ta hoặc đà n ooc-gan, có phải là tiện không?†nhưng cô sợ Tốn sẽ lại nói cô “há»i phản vấnâ€, nên cô gáºt đầu: “Tuy hÆ¡i khó đấy, nhưng há»™i sinh viên sẽ gắng hết sức để bố trÃâ€.
Sau khi tan lá»›p, Hinh Ä‘i vá»™i đến căn nhà nhá» lợp tôn là phòng hoạt động cá»§a Hiệp há»™i nhiếp ảnh, tìm Du Thư Lượng - má»™t anh đồng hương và là Chá»§ tịch Hiệp há»™i nhiếp ảnh cá»§a trưá»ng. Lượng mặt mÅ©i nhá» nhắn, Ä‘eo cặp kÃnh gá»ng to tướng che gần hết cả khuôn mặt, lại vừa ở trong buồng tối bước ra, nên đôi mắt nhá» nheo lại dưá»ng như chỉ còn là hai cái khe bé tẹo. Lúc Hinh má»›i xuất hiện, Lượng mở choà ng mở to mắt rồi lại lim dim ngay láºp tức.
“Hinh ạ, dù sao em cÅ©ng là há»™i viên cấp hai cá»§a Há»™i nhiếp ảnh, dù ảnh chụp chưa đạt trình độ chuyên nghiệp như ảnh thì cÅ©ng nên có chuẩn cÆ¡ bản chứ!†Nghe nói ngay từ lúc má»›i biết bò lê, Lượng đã nghịch máy ảnh rồi. Anh ta hiểu biết rất rá»™ng rất sâu vá» nhiếp ảnh, vì thế mà cÅ©ng rất hay khoác lác vá» kỹ thuáºt cá»§a mình.
Hinh kinh ngạc nói: “Sao em lại không có cÆ¡ bản chứ? Anh nói là mấy tấm ảnh em chụp tối hôm qua không được rõ à ?â€
“Äâu chỉ là không rõ! Em hãy xem Ä‘i!†Lượng mở ngăn kéo lấy ra mấy tấm ảnh đặt xuống trước mặt Hinh. “Có năm bức chụp bằng đèn flash, Ä‘á»u mỠđục cả lÅ©, không rõ là tại ánh sáng hay là tại em đã chÄ©a ống kÃnh và o má»™t miếng vải trắng rồi bấm máy? Còn ba tấm ảnh không dùng đèn flash thì Ä‘en kịt, chẳng rõ tại em quên mở ống kÃnh hay là ... em chÄ©a nó và o má»™t tấm vải Ä‘en rồi bấm máy?†Lượng chưa kịp nghÄ© ra cách và von nà o hay hÆ¡n. Hinh không dám tin và o những gì mình Ä‘ang nhìn thấy, và quên cả trả đũa Lượng đã nói kháy, cô ngây nhìn mấy tấm ảnh. Sao lại có thể thế nà y? Nếu đưa mấy tấm ảnh trống trÆ¡n nà y cho Chu Mẫn xem để chứng minh là mình đúng, thì chẳng khác nà o tá»± chuốc lấy ná»—i nhục? Lượng là anh chà ng “ghiá»n máy ảnh†thứ thiệt, anh không buồn nhìn vẻ mặt đối phương, cÅ©ng chẳng biết thương hoa tiếc ngá»c gì cả, anh chỉ thấy má»™t há»™i viên nhiếp ảnh như Hinh chỉ tổ là m bẽ mặt há»™i trưởng! Lượng cưá»i nhạt: “Thế mà tôi lại còn cố mà in ra nữa, tôi cho rằng đây không thể gá»i là ảnh gì hết, chỉ có thể coi chúng là ... những mảnh giấy ảnh đã bị chà đạp!â€
“Liệu có phải anh đã sÆ¡ suất gì trong khi rá»a phim không?†Hinh bắt đầu phản kÃch.
“Phim cá»§a em... không đúng, có lẽ nên nói là những mảnh nhá»±a sau khi bị già y vò đã được anh đồng thá»i rá»a trong cùng má»™t khay thuốc, nếu có sai sót thì các tấm phim em chụp - dù dùng đèn flash hay không - sẽ có chung kết quả là đen hoặc trắng, chứ không thể trái khoáy như thế nà y! Vẫn còn và i... tác phẩm cá»§a há»™i trưởng còm nà y được rá»a đồng thá»i vá»›i phim cá»§a em, không há» có sÆ¡ sảy!â€
Hinh cÅ©ng biết kỹ thuáºt in tráng cá»§a Lượng rất siêu, mình chỉ cố cãi thêm đó thôi. Nếu tiếp tục nói vá»›i anh ta thì cÅ©ng không thể lần ra nguyên nhân tại sao, chi bằng lại đến căn phòng thá»±c nghiệm giải phẫu để tìm hiểu cho rõ, cô bèn quay ra. Lượng gá»i vá»›i theo: “Em có cần đến mấy tác phẩm nà y nữa không? Äem vá» ký túc xá mà treo, sẽ rất ấn tượng đấy!†Thấy Hinh phá»›t lá», Lượng đà nh lẩm bẩm: “Mình giữ lại cÅ©ng tốt, sẽ dùng nó là m giáo trình “phản diện†để huấn luyện các đệ tá» má»›i nháºp môn!â€
Ban ngà y ở khu nhà giải phẫu, mùi thuốc vẫn nồng nặc như cÅ©, nhưng không thấy nghẹn thở như sau lúc ná»a đêm. Hinh tiến thẳng đến cuối hà nh lang. Cánh cá»a căn phòng nhá» vẫn khép há», cô nhẹ nhà ng đẩy cá»a và cô lại ngạc nhiên. Căn phòng bá» trống, không có tá»§ kÃnh nà o, cÅ©ng không thấy chiếc giưá»ng sắt. Cô lá» má» cảm thấy mình Ä‘ang bị bỡn cợt, mà kẻ bỡn cợt ấy lại chÃnh là đôi mắt cá»§a cô. HÆ¡i có phần háºm há»±c, cô quay trở ra, và nghÄ© rằng ông già gù kia phải là ngưá»i biết rõ tất cả. Cô nhìn thấy cánh cá»a gian phòng xá» lý thi thể Ä‘ang đóng chặt, cô gõ cá»a. Bên trong hoà n toà n im ắng.
Äêm đến, Hinh lại và o khu nhà giải phẫu rồi đẩy cánh cá»a khép há» cá»§a căn phòng nhá». Hình như bá»™ tiêu bản cÆ¡ thể cá»±c kỳ tinh xảo ấy Ä‘ang chá» cô đến. Ãnh huỳnh quang cá»§a toà n thân nó chiếu sáng đôi mắt Hinh. Có lẽ ban ngà y há» mang nó Ä‘i là m công cụ giảng dạy, đến tối lại đưa vá». Dù sao, lại có thể tranh thá»§ há»c há»i thêm má»™t chút cÅ©ng tốt, tuần sau mình lại phải thi giữa há»c kỳ rồi. Chẳng rõ đã quan sát há»c há»i bao lâu, lúc nà y Hinh thấy hÆ¡i mệt. Cô thấy tiếc vì không mang theo máy cát-sét mini để nghe nhạc cho nhẹ nhõm má»™t chút. Cô vừa nghÄ© váºy thì bá»—ng nghe thấy má»™t Ä‘iệu nhạc êm dịu vẳng đến bên tai. Hình như là tiếng khèn, nhưng lại có vẻ như tiếng phong cầm. Nó như dòng nước khoáng chảy và o cổ há»ng Ä‘ang khát cháy, lan tá»a khắp cÆ¡ thể. Hinh từ từ nhắm mắt, thả hồn trong tiếng nhạc.
Bá»—ng má»™t là n ánh sáng trắng rất mạnh chiếu rá»i khiến Hinh vá»™i nhắm mắt lại. Rồi liá»u mở to mắt, cô thót tim: các bá»™ pháºn cá»§a tiêu bản cÆ¡ thể bắt đầu táºp hợp và o vị trÃ, trong chá»›p mắt đã biến thà nh thi thể cô gái mặc áo trắng.
Hinh có phần tuyệt vá»ng, nghẹn giá»ng nói: “Tại sao ngươi không chịu buông tha ta?â€
Cô dưá»ng như nghe thấy má»™t tiếng cưá»i nhạt, sau đó là tiếng thở dà i. Hinh phát hoảng, quay ngưá»i Ä‘i ra khá»i căn phòng, nhưng hình như tiếng cưá»i nhạt và tiếng thở dà i ấy vẫn bám theo cô. Cô chạy nhanh, toát mồ hôi, lá»›n tiếng kêu cứu. Cô chợt tỉnh cÆ¡n mê.
Lại là má»™t đêm ngá»§ cháºp chá»n. Hinh dáºy muá»™n, chẳng thiết ăn sáng, và suýt nữa thì đến muá»™n giá» há»c môn sinh hóa và o lúc 8 giá». May mà Tần Lôi Lôi đã mang há»™ Hinh giáo trình, đặt lên ghế để giữ chá»— há»™, Hinh má»›i được ngồi hà ng ghế đầu.
Môn sinh hóa, bốn lá»›p há»c chung giảng đưá»ng rá»™ng nhất trưá»ng vá»›i những hà ng ghế “báºc thangâ€. Nếu không nhanh chân đến sá»›m để ngồi bà n đầu thì rất khó nhìn rõ chữ thầy giáo viết trên bảng, cho nên các sinh viên - nhất là các nữ sinh coi trá»ng thà nh tÃch há»c táºp - thưá»ng đến sá»›m để chiếm chá»— phÃa trên. Hinh đến cháºm nhưng lại được ngồi chá»— tốt ở bà n đầu, nên má»™t bạn nữ ngồi bên cạnh Hinh thoáng tỠý không bằng lòng. Hinh nháºn ra Ä‘iá»u ấy, cô bèn lấy trong túi ra má»™t chiếc máy ghi âm kiểu “phóng viên†và nói: “Xin lá»—i, vì mình phải ghi âm há»™ má»™t bạn nghỉ ốm, nên phải ngồi bà n đầu thì má»›i ghi được. Äúng là hôm nay mình cÅ©ng có hÆ¡i lưá»i má»™t chút...â€
Bạn nữ nà y tuy không há»c cùng lá»›p vá»›i Hinh, nhưng cÅ©ng có biết Hinh và Sảnh luôn gắn vá»›i nhau như hình vá»›i bóng, nên cÅ©ng cưá»i vui vẻ, không nói gì nữa.
Hinh nhá»› ra hình như bạn nà y há»c lá»›p C, bèn khẽ há»i: “Có phải lá»›p bạn có má»™t bạn nam tên là Tạ Tốn không?â€
Cô ta trêu luôn: “Äúng! Má»™t anh chà ng ngồ ngá»™. Sao thế? Cáºu có cảm tình vá»›i anh ta à ? Tôi sẽ nhắn tin há»™ cho...â€
Hinh vá»™i nói: “Cáºu nói gì lạ thế? Anh ta đến Há»™i sinh viên ghi tên dá»± thi hát bà i tá»± biên tá»± diá»…n, và nói là cần chiếc đà n pi-a-nô để đệm nhạcâ€.
“Cáºu không nháºn ra là nói khoác à ? Anh ta rất hay khoác lác, bá»n tá»› thưá»ng gá»i anh ta là Kim Mao Sư Vương!â€
Hinh hÆ¡i bá»±c mình: “Thì ra anh ta biết Tạ Tốn là má»™t nhân váºt trong tiểu thuyết Kim Dung, hôm đó mình đã nói thế nhưng anh ta cứ giả vá» ngá»› ra!â€
Cô bạn cưá»i: “Äừng tức là m gì! Äiá»u đó chứng tá» anh ta có cảm tình vá»›i cáºu. Khi nam giá»›i cứ giả vá» vá»›i nữ giá»›i, thì chắc chắn là như váºy! Äể sau khi tan há»c mình sẽ nói há»™ cáºu, bảo anh ta má»i cáºu Ä‘i khiêu vÅ© và o ngà y nghỉ cuối tuầnâ€.
Nói rồi cô ta ngoảnh đầu lại, chắc là ngoái nhìn Tạ Tốn.
“Äừng là m thế!†Hinh cÅ©ng ngoảnh đầu, nhìn thấy Tạ Tốn Ä‘ang “khuỳnh khuỳnh†ngồi hà ng cuối cùng, Ä‘ang cưá»i nói vá»›i má»™t bạn nam ngồi cạnh. Ngưá»i ấy mà y Ä‘en mắt sáng, nhưng da mặt hÆ¡i nhợt nhạt, hai quầng mắt khá to. Có lẽ cÅ©ng như Hinh, đêm qua thiếu ngá»§. Khi nháºn ra Hinh và bạn nữ nà y Ä‘ang ngoái lại nhìn Tạ Tốn, anh ta lạnh lùng nhìn lại hai cô. Hinh còn định dò há»i thêm vá» anh chà ng lạnh lùng ấy thì thầy giáo đã bắt đầu giảng bà i. Hinh cÅ©ng ngại nếu tiếp tục há»i nữa, thì chưa biết cô bạn nà y có thể sẽ dá»±ng nên những chuyện gì, sẽ liên tưởng đến những gì gì nữa, nên Hinh bèn thôi.
Môn giải phẫu há»c năm nay do giáo sư Dương Äỉnh Minh và má»™t giảng viên trẻ thay nhau lên lá»›p. Sau khi kết thúc kỳ thi giữa há»c kỳ, và sau khi vị giảng viên trẻ kia nghỉ công tác để Ä‘i là m luáºn văn tiến sÄ© tại má»™t trung tâm y há»c cá»§a Mỹ, thì phần công tác giảng dạy cá»§a ông được chuyển giao cho má»™t giảng viên Ä‘ang há»c nghiên cứu sinh. Xem chừng vị giảng nà y cÅ©ng chỉ má»›i tốt nghiệp đại há»c Ãt lâu, dáng ngưá»i dong dá»ng, có khuôn mặt gầy gầy mang cặp kÃnh cáºn nặng, mái tóc Ä‘en nhánh luôn bóng mượt rẽ đưá»ng ngôi thẳng tắp, chân Ä‘i già y Ä‘en bóng lá»™n. Anh tá»± giá»›i thiệu tên là Chương Vân Côn, rồi nói: “Äã có Ä‘iểm thi giữa há»c kỳ, các bạn sinh viên có thể đến văn phòng mà xem. ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi có thể công bố kết quả thi cá»§a má»™t bạn, chắc bạn ấy sẽ không pháºt ý...â€
Anh bá»—ng nhìn khắp cả lá»›p má»™t lượt, rồi cháºm rãi nói: “Bạn nà o là Diệp Hinh?â€
Hinh giÆ¡ tay, cô thấy mình hồi há»™p thấp thá»m, vì từ sau khi lại tiếp tục bắt đầu má»™t đợt những cÆ¡n ác má»™ng, cô luôn mất ngá»§, đầu óc luôn ong ong nặng ná». Hay là khi là m bà i thì mình đã đãng trà rồi là m sai má»™t cách hết sức ngá»› ngẩn? Thầy giáo Côn nói gá»n lá»n: “Bạn Hinh được Ä‘iểm tối Ä‘aâ€.
Tất cả Ä‘á»u nhìn Hinh, trầm trồ tấm tắc và khao khát được như cô.
Hinh thầm bá»±c mình, cô nghÄ© mình đã qua cái tuổi hám già nh được Ä‘iểm cao, mà các sinh viên nữ thì Ä‘ang có tiếng là ngấm ngầm cạnh tranh Ä‘iểm số - Ä‘iá»u nà y Hinh đã thấy rõ trong há»c kỳ má»™t - tình thế nà y rõ rà ng giống như cÆ¡n ác má»™ng, vì mình đâu muốn trở thà nh tiêu Ä‘iểm để má»i ngưá»i chỉ trÃch? Äúng là thầy giáo trẻ nà y chưa có kinh nghiệm, dù muốn tuyên dương sinh viên, thì cÅ©ng chẳng cần phải là m trịnh trá»ng đến như thế! Hinh chỉ còn cách ngồi ngay ngắn, đôi mắt nhìn thẳng.
Nà o ngá» giảng viên Côn lại cưá»i nhạt: “Vá» má»™t ý nghÄ©a nà o đó thì, được Ä‘iểm tối Ä‘a là má»™t kết quả há»c táºp vừa đáng vui lại vừa đáng buồnâ€.
Câu nà y nói ra khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u kinh ngạc, cả há»™i trưá»ng rì rầm bà n tán.
Hinh vẫn ngồi bất động, nhưng cô ngẩng đầu lên. Vẻ mặt không có biểu hiện gì rõ rệt nhưng ánh mắt cô đầy vẻ bất mãn và hoà i nghi.
“Há»c y há»c, và dụ cụ thể như há»c môn giải phẫu nà y chẳng hạn, đà o sâu tỉ mỉ đúng là má»™t đức tÃnh tốt đẹp. Có Ä‘iá»u, nhìn và o cái Ä‘iểm tối Ä‘a nà y tôi nháºn ra tinh thần há»c táºp cần cù không biết mệt má»i, nhưng tôi cÅ©ng phát hiện thấy cái lối há»c vẹt rất máy móc - là má»™t Ä‘iá»u tối kỵ. Môn giải phẫu có lắm ná»™i dung chi tiết là thế, liệu có thể chỉ trong hai tháng mà nhá»› hết không sai má»™t ly không? Không thể! Sở dÄ© được Ä‘iểm tối Ä‘a, thì đó là vì đã rất cố gắng để há»c thuá»™c lòng má»™t cách cứng nhắc. Liệu sau ná»a năm nữa có còn nhá»› được gì nữa không? Không thể! Thế thì phải chăng việc há»c vẹt lúc nà y chỉ là nhằm già nh được Ä‘iểm cao? Tôi e đúng là như váºy! Cho nên, nếu tiêu tốn nhiá»u thì giỠđể há»c vẹt, thì chi bằng hãy chịu khó quan sát các tiêu bản, mở rá»™ng tầm hiểu biết, xây dá»±ng ná»n móng vững chắc để sau nà y có thể thÃch ứng vá»›i ná»n y há»c luôn phát triển từng ngà y từng giá». Tôi xin há»i, có bạn nà o đã đến thư viện Ä‘á»c cuốn Tạp chà giải phẫu há»c viết bằng tiếng Anh số ra gần đây chưa?â€
Tất cả Ä‘á»u im lặng.
Dưá»ng như Diệp Hinh đã hÆ¡i hiểu ra. Cô nhá»› rằng đúng là mình đã dùng nhiá»u thá»i gian tá»± há»c để há»c thuá»™c lòng các danh từ giải phẫu há»c, chứ không bá» công sức quan sát nhiá»u tiêu bản. Ná»—i bá»±c tức lúc nãy đã tiêu tan Ä‘i nhiá»u, nhưng cô vẫn cảm thấy mình bị xúc phạm. Có lẽ thầy giáo Côn thấy Ä‘oạn thuyết giảng cá»§a mình đã có sức tác động, nên anh Ä‘i và o vấn đỠchÃnh: “Chúng ta và o bà i há»c!†Anh mở giáo trình, nhưng bá»—ng dừng lại - hình như có má»™t ná»™i dung nà o đó cá»§a giáo trình đã khiến anh chú ý. Anh chăm chú nhìn kỹ, rồi gấp nó lại, lắc lắc đầu: “Há»c xong cuốn sách nà y, dù các bạn có được Ä‘iểm tối Ä‘a thì sau kỳ nghỉ hè sẽ lại quên đến 80%. Các sÆ¡ đồ minh há»a vá»›i những đưá»ng nét trắng Ä‘en nà y, cà ng nhìn sẽ cà ng rối mắt, các bạn đã mua bá»™ sÆ¡ đồ in mà u chưa?â€
Má»™t nam sinh viên cưá»i đáp: “Chắc thầy má»›i ở nước ngoà i vá» phải không ạ? SÆ¡ đồ in mà u giá rất đắt, trưá»ng cÅ©ng không quy định sinh viên bắt buá»™c phải có. Em được “thừa kế†cá»§a cha em, nhưng cÅ©ng chỉ là bản dịch lại cá»§a Mỹ thôi ạ!â€
Thầy Côn đà nh gượng cưá»i: “Thôi được! Váºy thì chúng ta bắt đầu từ chá»— nà o nhỉ?â€
Chuông báo tan lá»›p vang lên, Hinh tắt máy ghi âm. Cô ngồi nguyên tại chá»— thêm má»™t lát, hình như vẫn Ä‘ang nghÄ© ngợi lan man chưa dứt. Chương Vân Côn tuy hay thÃch phát ngôn lạ lùng kỳ cục nhưng anh đúng là con ngưá»i rất tà i ba. Giải phẫu há»c có lẽ là môn há»c rất khô khan, nhưng anh đã lên lá»›p hết sức sinh động. Anh thưá»ng viện dẫn các cứ liệu kinh Ä‘iển, lồng các câu chuyện đông tây kim cổ và o bà i giảng vá» các cÆ¡ quan cá»§a cÆ¡ thể hết sức thú vị. Mình nhất định phải cho Âu Dương Sảnh nghe bà i giảng cá»§a ông thầy nà y má»›i được, chắc cáºu ấy sẽ rất mê cho mà xem.
Vân Côn lau sạch bảng Ä‘en, anh quay ngưá»i lại thấy Hinh Ä‘ang cúi đầu Ä‘i ra khá»i giảng đưá»ng, bèn nói to: “Tôi rất khâm phục bạn Diệp Hinh có tà i xá» thế, tôi biết mình đã nói rất khó chịu mà bạn vẫn không nổi nóngâ€.
Hinh định không nói gì nhưng rồi cô vẫn không nén được: “Có lẽ bạn nam kia đã nói đúng: thầy cứ như má»›i từ Mỹ trở vá». Ở trưá»ng ta là m gì có chuyện sinh viên dám nổi nóng vá»›i giáo viên trước đám đông!â€
Vân Côn cưá»i: “Lúc nà y không còn đám đông nữa, bạn có gì bá»±c bá»™i thì cứ thể hiện ra Ä‘i!â€
Hinh hÆ¡i phấn chấn, cÅ©ng cưá»i: “Thá»±c ra thầy Côn phê bình không phải không có lý: đúng là em đã há»c vẹt, và cÅ©ng mong được Ä‘iểm cao. Em không ai oán gì cả. Nhưng nên nói là sở dÄ© em được Ä‘iểm cao là vì em đã phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u bà ẩn. Có Ä‘iá»u, nó lại rất vu vÆ¡ hão huyá»n, đến giá» em vẫn chưa thể tin là nó có tháºt hay không. Em mong thầy sẽ chỉ bảo cho...â€
“Không dám!â€
Hinh kể lại việc mình nhìn thấy tiêu bản cÆ¡ thể trong mấy ngà y qua, thầy Côn cà ng nghe cà ng thấy kinh ngạc, má»™t má»±c lắc đầu, suýt rÆ¡i cả cặp kÃnh xuống đất! Nhất là khi nghe chuyện các bá»™ pháºn cá»§a tiêu bản táºp hợp lại biến thà nh thi thể má»™t cô gái áo trắng, anh ngắt lá»i: “Bạn cà ng kể cà ng lan man, rõ rà ng đây chỉ là má»™t cÆ¡n mê mà thôi. Tôi đã là m việc ở phòng giải phẫu hai năm qua, chưa từng nghe nói vá» báu váºt nà y!â€
“Nhưng cái tiêu bản ấy rõ rà ng đến như váºy, và , nên giải thÃch ra sao vá» việc em đã thá»±c sá»± nâng cao hiệu quả há»c táºp môn giải phẫu há»c ạ?â€
“Liệu có phải vì bạn quá say mê há»c môn giải phẫu, đã nghiên cứu rất kỹ rất sâu giáo trình và các tiêu bản, cho nên trong óc bạn đã hình thà nh má»™t tiêu bản hoà n hảo? Nói cách khác tức là chÃnh kiến thức cá»§a bạn đã tạo ra cái tiêu bản ấy trong ý thức cá»§a mìnhâ€.
Hinh má»™t má»±c lắc đầu: “Không ạ! Chúng em má»›i chỉ há»c đến má»™t ná»a giáo trình giải phẫu, thì trong đầu sao có thể hình thà nh tiêu bản hoà n hảo được ạ?â€
Thầy Côn gấp tà i liệu và giáo trình lại: “Trăm nghe không bằng má»™t thấy. Chúng ta sẽ Ä‘i xem xem saoâ€.
Hai ngưá»i bước và o căn phòng nhỠấy, hoà n toà n trống không. Hinh nói: “Äã mấy hôm nay em không nhìn thấy nó. Hình như nó đã biến mất tămâ€. Cô đứng ngây ngưá»i, cố nhá»› lại tất cả những cảnh mình đã nhìn thấy. Cà ng nghÄ© cà ng thấy không sao hiểu nổi, cà ng nghÄ© cà ng thấy đầu Ä‘au như muốn nổ tung. Có lẽ vì đứng quá lâu, nghÄ© ngợi quá căng, Hinh lảo đảo như muốn ngã...
Thầy Côn vá»™i đỡ Hinh, và khẽ gá»i: “Bạn Hinh! Bạn không sao chứ?â€
Lúc nà y Hinh thấy mình Ä‘ang đứng giữa đám sóng nước bạc đầu, gió mạnh Ä‘ang rÃt lên bên tai. Cô như con thuyá»n nhá» bị sóng xô chấp chá»›i. Sóng gió bá»—ng ngừng hẳn, bốn bá» lặng ngắt như tá», vô số những âm thanh lao xao rì rầm như phát ra từ mặt đất cùng những tiếng vá»ng âm âm, như kim châm và o mà ng nhÄ©, và châm và o từng mảnh da thá»› thịt cô. Trong cÆ¡n mÆ¡ mà ng, cô lại nghe thấy cái âm thanh kỳ quái: “Ãnh trăng...â€. Cô muốn há»i lại: “Ãnh trăng là gì?†nhưng cảnh trước mắt dần dần má» xám, Hinh dưá»ng như đã mất hết sức sống, ngưá»i má»m nhÅ©n và gục xuống.
“Diệp Hinh, bạn vẫn ổn chứ?â€
Hinh mở to mắt, bắt gặp ánh mắt quan tâm thân thiết cá»§a Chương Vân Côn. Cô tỉnh táo trở lại: “Äây là đâu?â€
“Bạn bá»—ng dưng ngất xỉu ở phòng giải phẫu, đây là ở phòng y tế, hỠđã truyá»n dung dịch muối cho bạn. Bạn đã khá lên nhiá»u rồi, há» nói bạn bị hạ đưá»ng huyết, chắc là vì mấy ngà y qua bạn kém ăn hoặc kém ngá»§. Nhưng không vấn đỠgì lá»›n, nghỉ ngÆ¡i và i hôm sẽ khá»e ngay thôiâ€.
Hinh khẽ thở dà i: “Chắc là tại em ngá»§ không ngon giấcâ€.
Cô cảm Æ¡n thầy Côn, rồi ra khá»i phòng y tế, cô thấy đôi chân nhẹ nhõm, hầu như đã trở lại bình thưá»ng.
“Mình thấy sắc mặt cáºu không ổn lắmâ€. Gặp Hinh, Sảnh vừa mừng lại vừa thương.
“Äừng nói nữa, gần đây mình ngá»§ không ngon giấc. Giấc mÆ¡ kỳ quái ấy lại áºp đếnâ€. Ở bên Sảnh, Hinh má»›i có cảm giác nhẹ nhõm và yên ổn, tuy Sảnh chỉ nằm ở nhà dưỡng bệnh, chẳng giúp được gì cho côâ€.
Nghe Hinh kể hết toà n bá»™ câu chuyện ly kỳ gần đây cô gặp phải, Sảnh chỉ tiếc mình không thể vùng dáºy Ä‘i ngay đến khu nhà giải phẫu để tìm hiểu xem sao, đà nh ngồi nhìn vẻ mặt thiểu não cá»§a Hinh và chưa biết nên là m gì để san sẻ ná»—i lo cho bạn.
“Hay là cáºu thá» dùng thuốc an thần váºy, tuy chẳng hay ho gì nhưng còn hÆ¡n là cứ mất ngá»§ cả đêm!†Sảnh nhá»› đến lá» thuốc cá»§a mẹ cô để trong tá»§ phấn.
“CÅ©ng chưa phải là chuyện gì chết ngưá»i, cáºu đừng nghÄ© ngợi nhiá»u. Mình cÅ©ng có tin vui báo cho cáºu biết: vị giảng viên hồi ná» dạy môn giải phẫu đã Ä‘i nước ngoà i, ngưá»i vừa nãy đưa mình đến phòng y tế là má»™t giảng viên trẻ - khá ngông nghênh tá»± đắc - nhưng giảng bà i rất hay. Mình đã ghi âm lại, cáºu có thể tha hồ mà thưởng thứcâ€.
Sảnh thấy khi Ä‘ang nói ánh mắt Hinh đầy vẻ hứng khởi bèn bám riết luôn: “Tá»› hiểu ra rồi: tình yêu thầy trò vừa chá»›m nở! Hai ngưá»i vừa má»›i biết nhau có má»™t hôm! Váºy là chỉ Ãt hôm tá»› không quản lý cáºu, cáºu đã tá»± buông thả mình để bước và o váºn đà o hoa!â€
Hinh vá»™i liến thoắng mắng Sảnh vô duyên: “Tuy nhiên nếu nói vá» nam giá»›i thì tá»› lại phát hiện má»™t anh chà ng. Cáºu đã nghe nói vá» Tạ Tốn chưa?â€
Tà i sản của ♥huytuandc♥
Chữ ký của ♥huytuandc♥
Thịt gà xôi nếp đà n bÃ
Ba cái thứ đó phải dùng bằng tay
Ai đừng má»™t dạ hai má»
Äừng chê cu ngắn đừng mê cu dà i
Cu dà i là cá»§a bá»n tây
Việt Nam tuy ngắn nhưng cầy lâu hơn
Chỉ một lần chạm nhẹ cũng là m bụng ai.... to tướng...
2 tuổi mới cai sữa, 15 tuổi đã tái nghiện rồi....
Chưa thấy quan tà i chưa đổ lệ , chưa thấy xế vụ chưa kinh hồn ....
Cây lá»›n má»™t ôm, khởi sinh từ má»™t cái mầm nhá» - Äà i cao chÃn tầng, khởi đầu từ má»™t sá»t đất - Äi xa ngà n dặm, bắt đầu từ má»™t bước chân...
Mắt trong , môi má»m , lưỡi thì ... đừng há»i . Là 1 bầu trá»i tư cách, là 1 tấm gương đáng há»c há»i, là má»™t thanh niên yêu nước, thương dân, là 1 cốc cafe ấm áp cho các em gái má»›i lá»›n á»§ tay khi lạnh, là má»™t chà ng trai trong mÆ¡, và là hạnh phúc , ước mÆ¡ cá»§a các chị em gái ngây thÆ¡
-Bà Danh: ThÃch Giao Hợp và ThÃch Thì Thượng.
-Thà nh viên chÃnh phá»§ cao cấp các khối ASIAN vá» tình dục há»c và tâm sinh lý há»c
-Cục trưởng cục phân cục chuyên ngà nh phân tÃch cục phân
-Bá»™ phó bá»™ chém gió và các vấn đỠvá» ngôn ngữ há»c
-Há»™i trưởng há»™i thất há»c kiêm hiệu phó trưá»ng mầm non dân láºp THÃCH THÃŒ PHẬP
-Chá»§ tịch HÄQT,tổng giám đốc tâp Ä‘oà n Sexsolophy and F ucksolophist Co.Ltd..
Tình yêu thì tầm thưá»ng, Tình dục là cao thượng
Ăn thì có thể chay nhưng ngủ thì phải có thịt
Äừng nói tôi văng tục chỉ là tôi cá tÃnh thôi
Äừng tá»± hà o vì mình nhà nghèo mà há»c giá»i - Hãy tá»± há»i sao mình há»c giá»i mà vẫn nghèo
Äừng tá»± ti vì mình nhà già u mà há»c dốt - Hãy tá»± tin vì mình há»c dốt mà vẫn già u!
Có cái nắng có cái gió nhưng thiếu ..... cái đó thì ta xa nhau ngưá»i Æ¡i ....
Tá»± hà o là hai bà n tay trắng láºp nên...vô số nợ
Ngà y ta sinh ra Ä‘á»i, má»i ngưá»i cưá»i ta khóc. Hãy sống như thế nà o để khi ta ra Ä‘i má»i ngưá»i khóc ta cưá»i...
...Rất nhiá»u ngưá»i coi cụm từ viết tắt "lol" là để chỉ má»™t dụng cụ giải trà có tÃnh phức tạp cao...
11-08-2008, 08:44 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 5
Giữa sống và chết
Cuá»™c thi biểu diá»…n bà i hát tá»± biên tá»± diá»…n sẽ khai mạc đúng 6 giá» 30 tối thứ năm. Vì buổi há»c ngà y thứ sáu thưá»ng khá nhẹ nhà ng, sinh viên các trưá»ng có cảm giá như ngà y nghỉ cuối tuần, nên há» kéo đến há»™i trưá»ng cháºt nÃch. Diệp Hinh là ngưá»i phụ trách chÃnh và cÅ©ng là má»™t trong mấy ngưá»i dẫn chương trình, cô rất phấn khởi trước khung cảnh nà y. Äể phù hợp vá»›i khung cảnh, cô mặc má»™t bá»™ váy dạ há»™i ná»n xanh in hoa do mẹ cô thiết kế may cho, theo kiểu vừa là váy dạ há»™i vừa là áo dà i. Mà u sắc được phối vừa trẻ trung vừa lịch sá»± trang trá»ng, cÅ©ng rất má»m mại Ä‘iệu đà nữa.
Má»™t bạn nam dẫn chương trình là Tiết Láºp Dương cÅ©ng ăn váºn chỉnh tá» sáng sá»§a như Hinh, cùng Hinh ra sân khấu, được má»i ngưá»i hò reo nhiệt liệt tán thưởng. Cả hai đã táºp dượt trước những lá»i thoại cÆ¡ bản, cÅ©ng đã dá»± kiến thứ tá»± các tiết mục, cho nên cuá»™c thi hát diá»…n ra rất thuáºn lợi. Phần lá»›n các bạn dá»± thi Ä‘á»u đã là m quen vá»›i sà n diá»…n, và đá»u túc trá»±c ở háºu trưá»ng để sá»a soạn. Nhưng khi ngưá»i thứ năm Ä‘ang hát thì Tiết Láºp Dương sốt ruá»™t nói vá»›i Diệp Hinh: không thấy số sáu Tạ Tốn đâu cả.
Hinh rất ngạc nhiên. Trước khi mở mà n, chÃnh Hinh đã đăng ký cho Tốn, để Tốn rút thăm số thứ tá»± ra hát. Tốn cÅ©ng rất tá»± tin, còn cưá»i cưá»i nói nói... sao anh ta lại bá» chạy và o phút chót? Khi ban giám khảo cho Ä‘iểm ca sÄ© số 5, thì Hinh đà nh gá»i loa: “Xin má»i ca sÄ© Tạ Tốn đến ngay háºu trưá»ngâ€. Äã thông báo liá»n và i lần, đã có má»™t số khán giả bắt đầu huýt sáo. Dương đỠnghị đừng chá» nữa, cứ gá»i ngưá»i tiếp theo ra hát. Hinh thấy có lý, nhưng không hiểu sao cô không muốn thế: “Ta cứ chá» thêm và i phút đã...â€
Äang nói dở, thì thấy Tạ Tốn cầm cây đà n ghi-ta chạy và o háºu trưá»ng. Thế là Hinh tạm yên tâm. Anh chà ng trẻ con nà y là m việc không chắc chắn gì cả. Cô định há»i: “Anh Ä‘i đâu váºy?†nhưng nhìn thấy cây đà n, cô bèn dằn giá»ng: “Thì ra anh biết chÆ¡i ghi-ta, tại sao lại bảo tôi Ä‘i mượn đà n pianô, chẳng phải hoà i công tốn sức là gì?â€
Thế mà Tạ Tốn vẫn còn nói: “Tôi bắt quả tang: bạn lại há»i kiểu phản vấn rồi! Tôi cÅ©ng há»i phản vấn má»™t câu: chẳng lẽ tÃnh năng cá»§a má»—i nhạc cụ Ä‘á»u như nhau hay sao? Có phải tôi đăng ký hát hai bà i không nhỉ?â€
Hinh thở dà i, cô thấy Tốn há»i ngược lại không phải là không có lý.
Tốn bước ra trước sân khấu. Má»i ngưá»i vì đã phải đợi quá sốt ruá»™t nên khi thấy má»™t anh chà ng Ä‘i ra “nhâng nhâng nháo nháo†không có chất “ngôi sao†tà nà o, há» bèn nhất loạt huýt sáo ầm Ä©. Tốn dưá»ng như không há» nao núng, chá»§ động nói: “Bà i thứ nhất viết vá» Ngà y thế giá»›i vì địa cầu, nhan đỠlà Tuyệt Tình Cốcâ€.
Tuyệt Tình Cốc xuất phát từ truyện võ hiệp Thần Äiêu Äại Hiệp cá»§a Kim Dung, nhân váºt chÃnh là đôi nam nữ Dương Quá và Tiểu Long Nữ trải qua mưá»i sáu năm sinh ly tá» biệt không há» gặp mặt, há» hẹn thá» sẽ tái ngá»™ ở Tuyệt Tình Cốc. HỠđã gặp lại nhau và sống hạnh phúc đến già .
Äúng là anh ta đã Ä‘á»c truyện Kim Dung. Hinh vẫn thấy tức anh ta giả vá» không biết “Kim Mao Sư Vương†là gì, cô nghÄ© bụng sẽ nhá»› chuyện nà y để mai kia há»i “phản vấn†anh ta má»›i được!
Trong giá»›i sinh viên, có đến chÃn phần mưá»i đã Ä‘á»c truyện Kim Dung. Tên bà i hát tung ra rất được lòng ngưá»i, nên sá»± phản ứng đã lắng dịu Ä‘i nhiá»u. Tiếng đà n ghi-ta dạo chầm cháºm đượm buồn vang lên đã thu hút má»i ngưá»i, cả há»™i trưá»ng im không má»™t tiếng động. Tiếng hát trong trẻo bay xa, từng chữ từng âm thanh thấm và o đôi tai Diệp Hinh.
Trên đỉnh non cao, anh đăm đăm nhìn xuống
Muốn xuyên suốt sương mù nháºn rõ nẻo đưá»ng em
Anh còn nhớ đêm thu ngà y ấy gió trong là nh
Em như là n khói bay Ä‘i, anh tha hương là m ngưá»i lữ khách
Nhìn bầu trá»i xám, anh Ä‘au đáu nghÄ© suy
Liệu em còn nhá»› lá»i đã thá» cùng trá»i đất?
Sao thung lÅ©ng kia xanh um tùm ráºm rạp
Nay chỉ là dải đất và ng khô, chứa bao nỗi tang thương
Ngưá»i vô tình Æ¡i, tôi đếm ná»—i Ä‘au thương cá»§a đất
Ngưá»i còn nhá»› miá»n đất núi đồi mÆ¡n mởn xanh bất táºn?
Lẽ nà o Ngưá»i mãi phiêu linh trong gió bụi mênh mông?
Chẳng rõ tôi còn có thể trở lại bên nà ng?
Ngưá»i dứt tình Æ¡i, tôi xoa dịu ná»—i Ä‘au cá»§a đất
Tôi vá»— cánh tung bay, cùng vô biên khát vá»ng
Biết bao năm tháng ngẩn ngÆ¡, tá» sinh đôi ngả mịt má»
Mà chỉ có thể gặp nà ng trong những giấc mơ....
Tiếng vá»— tay vang lên như sấm, lại tiếng huýt sáo inh á»i, nhưng lần nà y là vì tán thưởng. Hinh bị hút hồn, dưá»ng như quên mình Ä‘ang là ngưá»i dẫn chương trình. Cô nhìn xuống khán giả, ai ai cÅ©ng Ä‘ang rất chăm chú, không xì xà o nói chuyện riêng, không di chuyển lá»™n xá»™n. Bá»—ng Hinh cảm thấy có má»™t ánh mắt lạnh như băng Ä‘ang hướng và o cô. Anh chà ng sinh viên vẻ mặt lạnh lùng mà hôm ná» cô nhìn thấy trên giảng đưá»ng Ä‘ang đứng má»™t mình ở má»™t góc phÃa trên gần sân khấu, khuôn mặt được ánh đèn sân khấu chiếu và o nhưng trông vẫn nhợt nhạt, đôi mắt anh ta nhìn thẳng và o Tạ Tốn, rồi bá»—ng đưa mắt sang nhìn Diệp Hinh. Cái nhìn ấy khiến Hinh rùng mình.
Trong tÃch tắc, Tạ Tốn đã ngồi và o ghế trước cây đà n pianô đã được bố trÃ, anh bắt đầu dạo nhạc. Trên ná»n nhạc khoan thai cháºm rãi, má»™t giá»ng trầm trầm vang lên: “Bà i thứ hai là “ChỠđợi, đợi chá»â€, kể vá» má»™t câu chuyện có tháºt, má»™t chà ng trai và má»™t cô gái, chà ng và nà ng. Sá»± sống Ä‘ang rá»i xa chà ng, hy vá»ng duy nhất cá»§a chà ng là muốn gặp lại nà ng, biết đâu kỳ tÃch sẽ xuất hiện: tình yêu cá»§a nà ng sẽ cứu được chà ng. Những năm trước đó há»… chà ng Ä‘ang đợi, thì nà ng sẽ đến như hẹn ước. Nhưng lần nà y thì nà ng đã không đến.
ChỠđợi
Äã quá ná»a đêm
Äôi mắt khao khát chá» mong đã dần dần ngÆ¡ ngác
Trong đêm thâu, ánh mắt muốn giã biệt anh đi xa
Nẻo đưá»ng trước mặt anh còn tối hÆ¡n cả bóng đêm má» mịt
Äợi chá»
Äã quá ná»a đêm
Con tim cháy bá»ng đã dần dần giá lạnh
Khác nà o giữa đông đang mong chút dịu dà ng đầm ấm
Nhưng bất ngá» lạc bước đến cá»a giá như băng
Chẳng đợi thấy em
Äã thá» thốt không xa nhau không ruồng bá»
Nếu anh được thấy em một lần nữa
Là đủ cho anh dũng khà để tiếp tục sinh tồn
Thế mà nay
ChỠđợi trong vô vá»ng khôn cùng
Hồn anh lạc bơ vơ trong đêm tối
Äã há»i tin em khắp chốn phong trần muôn cõi
Mà em chẳng bao giá» nghe thấy tiếng hÆ¡i thở cá»§a anh...â€
Thoạt đầu, tiếng hát gượng gạo nặng ná», khi đến phần chÃnh cá»§a giai Ä‘iệu thì lá»i hát cao vút não ná» Ä‘au xót đến cùng cá»±c. Tiếng đà n piano đệm hát, lúc đầu như nức nở khóc than cùng ngưá»i hát, nhưng đến câu hát “chẳng đợi thấy em†như má»™t tiếng thét vang, thì tiếng đà n pianô vang dá»™i tiếng gõ trầm buồn, như tiếng chuông đồng cổ kÃnh bá»—ng được rung lên đầy phẫn ná»™. Ca sÄ© Tạ Tốn giống như má»™t con sư tá» nổi giáºn Ä‘ang ngẩng đầu thét vang. Diệp Hinh không nhá»› mình đã nghe hết bà i hát nà y trong trạng thái nà o, cÅ©ng không nhá»› khán giả đã hưởng ứng ra sao, cô chỉ thấy sống mÅ©i mình cay cay, rÆ¡m rá»›m nước mắt. Lúc bước trở lại trước sân khấu, giá»ng Hinh nghẹn ngà o.
“Äúng là má»™t trò cưá»i quá lá»›n: trong cả ba cấp giải thưởng được trao Ä‘á»u không có tên Tạ Tốn!†Hinh tháºt sá»± không thể tin ở con mắt lá»— tai cá»§a ban giám khảo!
“Chẳng lẽ anh ta đáng được nháºn giải à ?†Trưởng ban văn nghệ kinh ngạc nhìn Hinh từ đầu đến chân. “Cô Hinh không sao chứ?â€
Hinh lúc nà y má»›i thấy hình như mình có phần quá khÃch động: “Không sao. Tôi chỉ thấy hÆ¡i không công bằng, tất nhiên không phải là quá bất công, vì âm nhạc là vấn đỠmang mà u sắc cá nhân...â€.
“Nhưng...†Trưởng ban văn nghệ còn định giải thÃch thêm, nhưng đã không thấy Hinh đâu nữa. Thì ra Hinh đứng từ xa đã thấy Tạ Tốn ra khá»i há»™i trưá»ng, dáng Ä‘iệu có phần á»§ rÅ©, bèn Ä‘uổi theo định an á»§i anh mấy câu.
“Không sao, cái chÃnh là được tham gia, tôi vốn chỉ định tham gia cho vui, tiện thể...†Tốn cưá»i rất tháºt, không gợn chút băn khoăn vì không được giải.
“Tiện thể là m sao?†Hinh thấy Tốn chăm chú nhìn và o khuôn mặt cô, ánh mắt đượm buồn và cũng hơi xúc động.
“Nhất thiết phải bắt nói ra à ? Tiện thể, muốn bạn phải chú ý đến mình!†Lúc nói câu nà y, Tốn cÅ©ng lại rất tháºt. Hinh định chỉnh anh ta và i câu nhưng lại nghÄ© rằng tÃnh cách anh ta là như thế, hôm nay thi hát đã không được đánh giá công bằng rồi thì mình đừng nên kê kÃch thêm gì nữa... Cô bèn nói: “Lần sau anh đừng nói linh tinh nữa, nếu không chúng ta khó mà nói chuyện được vá»›i nhau!â€
â€œÄÆ°á»£c, hiểu rồi! Mình nên biết Ä‘iá»u, mình chỉ là anh chà ng non choẹt, má»™t đôi đũa mốc ngước lên nhìn mâm son vá»i vợi cao sang!â€
“Äúng là nh nên tá»± biết mình là ai, anh là má»™t ca sÄ© già u tiá»m năngâ€. Hinh cảm thấy chẳng thể tiếp tục huyên thuyên vá»›i anh chà ng nà y nhưng cô lại có phần thiếu tá»± chá»§. Chẳng biết lúc nà y Sảnh Ä‘ang ở đâu? Sao không đến cứu mình vá»›i?
“Bạn cÅ©ng nên tá»± biết mình: bạn rất xinh, nhất là diện bá»™ nà y và o thì cà ng đẹp tuyệt vá»i khiến mình nhá»› đến cô gái trong câu chuyệnâ€. Khi Tạ Tốn tá» ra nghiêm chỉnh, anh khiến ngưá»i ta có thể cảm nháºn anh rất có chiá»u sâu.
Hinh chợt nghÄ© ngợi, và không thể không há»i: “Anh nói vá» cô gái liên quan đến bà i hát “ChỠđợi, đợi chá»â€ à ? Có vẻ như là rất bi ai. Tôi rất muốn biết câu chuyện cụ thể ra saoâ€. Nói xong, Hinh lại thầm hối háºn.
Quả nhiên Tốn cưá»i ranh mãnh, rồi “hiện nguyên hình†: “Thế là bạn mắc lừa rồi! Tôi sẽ kể câu chuyện đó cho bạn nghe nhưng không phải hôm nay, mà phải chá» lần sau! Tùy thuá»™c bạn có cho tôi cÆ¡ há»™i hay khôngâ€.
Hinh biết rằng nếu lúc nà y Tốn má»i cô Ä‘i nhảy hoặc Ä‘i xem phim, thì chắc cô sẽ đồng ý ngay. Nhưng cô lại không mong anh ta nói ra lá»i má»i. Nếu thế thì anh ta chẳng phải đã trở thà nh má»™t anh chà ng tầm tầm hay sao? Sảnh đã từng nói mình vẫn còn quá lãng mạn!
Hinh lại cảm thấy má»™t ánh mắt là nh lạnh hướng và o cô. Ngước lên nhìn, thì ra chÃnh là anh chà ng sinh viên kia Ä‘ang đứng cách cô không xa, vai khoác cây đà n ghi-ta vừa nãy Tạ Tốn đã chÆ¡i. Anh ta Ä‘ang lạnh lùng nhìn Tạ Tốn và cô.
Hình như Tốn cÅ©ng cảm nháºn được, anh có vẻ không yên tâm: “Chúng ta vẫn sẽ gặp nhau ở giảng đưá»ng, đúng không? Sẽ nói chuyện sau váºy!†Tốn quay ngưá»i, Ä‘i đến chá»— anh chà ng mặt lạnh kia, rồi cả hai cùng Ä‘i thẳng.
Dù rằng rất không nên, nhưng Hinh vẫn thấy hÆ¡i bất bình và đứng đó má»™t lát, cho đến khi phÃa sau có ngưá»i gá»i “Hinh Æ¡i!â€
“Con chà o bố!â€
Cha Hinh - ông Diệp Chấn VÅ© - tươi cưá»i giÆ¡ đôi tay. Hinh ôm choà ng đôi vai bố, ngắm kỹ các nếp nhăn trên mặt ông: “Sao bố lại đến đây? Tại sao bố không nói vá»›i con trước, con sẽ đặt phòng tại nhà nghỉ cho bố?â€
“Bố đã và o ở nhà khách cá»§a bệnh viện trá»±c thuá»™c trưá»ng cá»§a con, má»™t phế nhân như bố thì rất sẵn thì giá»â€. Mấy năm nay ông VÅ© thưá»ng tá»± chế nhạo vá» mình như thế. Ông nhìn kỹ cô con gái rồi ngáºm ngùi: “Nghe nói hôm nay con có tổ chức má»™t hoạt động, nên bố phải Ä‘i tà u há»a đến đây xem. Từ khi con và o đại há»c, bố chưa đến thăm lần nà o. Bá»™ áo nà y do mẹ con may cho thì phải? Con mặc trông rá»±c rỡ hẳn lên! Mẹ con là ngưá»i tà i giá»i, tiếc rằng bố không có duyên ở cùng bà ấy nữa!â€
Hinh thấy lòng xót xa, cô khoác tay cha Ä‘i dạo trong khu vưá»n Ä‘ang dần yên tÄ©nh: “Bố không trách mẹ con à ?†TỪ sau khi cha mẹ ly hôn, Hinh và mẹ trò chuyện vá»›i nhau cà ng nhiá»u hÆ¡n, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô nói chuyện vá»›i cha.
“Bố sao có thể trách gì mẹ con? Những năm qua tuy bố sống chẳng ra sao nhưng Ãt ra bố cÅ©ng Ãt nhiá»u hiểu ra rằng tại bố không chịu vươn lên. Dù bà ấy là m việc gì, thì cÅ©ng chỉ là vì gia đình mình mà thôi. Nay con cÅ©ng đã há»c đại há»c, cha mẹ đã tách ra, thì bà ấy cÅ©ng có thể chuyên tâm cho sá»± nghiệp cá»§a mình... Ngưá»i phụ nữ có được sá»± nghiệp đâu phải dá»…! Äá»i nà o bố lại cản trở bà ấy!â€
Hinh cảm thấy mình có phần không nháºn ra ông nữa. Ngà y nay ông đã thông hiểu vấn Ä‘á», không giống như những năm trước chỉ toà n vùi đầu bên bà n mạt chược, và uống rượu hút thuốc... đôi mắt lúc nà o cÅ©ng lỠđỠngái ngá»§, nói năng áºm ừ. Có lẽ cuá»™c ly hôn đã tác động mạnh đến ông, khiến ông nháºn rõ phải trái đúng sai. Hinh nói:
“Bố cÅ©ng chưa phải gá»i là già , lại có bá»™ óc thông minh, vẫn có thể phấn chấn trở lại, tìm ra Ä‘iểm xuất phát để Ä‘i đến má»™t sá»± nghiệp má»›i. Và có lẽ vẫn có cÆ¡ há»™i để trở lại vá»›i mẹ conâ€.
Ông VÅ© thở dà i: “Nói váºy thôi chứ đâu có dá»…! Bố biết mình đã là m cho mẹ con rất Ä‘au lòng. Tuy nhiên, khi nghÄ© rằng mình có được cô con gái như con thì bố đã hạnh phúc lắm rồi! Nhất là khi con có đức tÃnh lạc quan cầu tiến, rất giống mẹ con hồi trước! Thá»±c tình, bố cÅ©ng không hiểu tại sao vá» sau bố lại xuống dốc nhanh thế! Có lẽ bố đã không gắng vượt qua sá»± uy hiếp cá»§a tuổi trung niên, thế rồi xuống dốc không phanh!â€
Hai cha con vừa Ä‘i vừa nói chuyện, Hinh Ä‘ang mặc Ãt áo, nên cà ng Ä‘i cà ng thấy lạnh. Ông VÅ© thấy con gái Ä‘ang run run bèn khoác cho cô chiếc áo jacket cá»§a mình. Hinh ngẩng đầu nhìn, cô khẽ kêu lên: “Thảo nà o mà ...â€
Thì ra hỠđã bước đến bên khu nhà giải phẫu.
“Sao lại Ä‘i đến đây?†Hinh vừa trách vừa giá»›i thiệu vá»›i cha: “Äây là khu nhà giải phẫu, nghe nói có nhiá»u chuyện ma quá»· xảy ra ở đâyâ€.
Hai ngưá»i bước và o, ông VÅ© “ơ†má»™t tiếng hình như có phần kinh ngạc. Hinh Ä‘oán trừng: “Có phải bố cho rằng cái báºu cá»a xi-măng nà y rất kỳ cục không? Con nghe nói là để phòng phooc-môn trà n ra, ô nhiá»…m môi trưá»ngâ€.
Ông VÅ© kêu lên: “Không đúngâ€. Ông định thôi nhưng rồi lại nói: “Vá»› vẩn! Chẳng lẽ thuốc cứ nhằm cá»a mà trà n ra à ? Dung dịch đã rò rỉ thì sẽ luồn lách khắp nÆ¡i! Má»™t cái báºu cá»a thì ngăn sao nổi? Xây báºu cá»a cao nhất định là để trấn quá»·!â€
Hinh chưng há»ng: “Ngay bố cÅ©ng nghe nói thế à ?â€
“Chắc là chuyện mê tÃn, chốn thôn quê thưá»ng cho rằng xác chết và ma quá»· không thể nhấc cao chân, báºu cá»a có thể đỠphòng ma quá»· bước ra khá»i nhà . Váºy thì chắc chắn có ngưá»i trước kia đã ngá» rằng khu nhà nà y có ma nên má»›i xây cái báºu cá»a nà y. Chỉ cần con đừng và o đây lúc đêm khuya thì chúng chẳng thể quấy nhiá»…u được!â€
Hinh thầm nghÄ©: “Chúng con đã từng và o đây...†nhưng lại sợ nói ra khiến cha lo lắng. Ông VÅ© cà ng nghÄ© ngợi lại cà ng thấy sá»± việc nghiêm trá»ng, ông dừng lại, đặt tay lên đôi vai Hinh hạ thấp giá»ng: “Con hãy hứa vá»›i bố đừng bao giá» Ä‘i má»™t mình đến đây và o ban đêmâ€. Hinh thấy vẻ mặt ông đăm chiêu, cô gáºt đầu.
Lúc quay vá» ký túc xá nữ sinh, đã đến giá» phải tắt đèn. Hai cha con bịn rịn từ biệt nhau, Hinh cởi chiếc áo jacket vi ni-lông ra, nhưng ông VÅ© ngăn lại: “Con cứ mặc Ä‘i, để mặc... và o những buổi tá»± há»c cÅ©ng tiệnâ€. Ãnh mắt cha vô cùng hiá»n từ khiến Hinh không nỡ từ chối. Cô quay ngưá»i bước và o cá»a, ông VÅ© đứng ngoà i gá»i to, cô lại quay trở ra, ông nắm tay cô và ngắm nhìn khuôn mặt cô rất lâu, dặn dò: “Con hãy chịu khó nghe lá»i mẹ con, nếu có dịp hãy nói vá»›i bà ấy rằng bố rất có lá»—i vá»›i gia đình taâ€. Hai hà ng nước mắt Ä‘á»ng ở những nếp nhăn trên mặt, rÆ¡i xuống mu bà n tay Hinh vẫn âm ấm như xưa.
Những tiếng gõ cá»a gấp gáp đã đưa Hinh ra khá»i giấc nồng. Suốt bao nhiêu ngà y qua, đây là lần đầu tiên Hinh có thể ngá»§ ngon giấc, “Cô Hinh có Ä‘iện thoại khẩn!†Bác gái gác cổng gá»i.
Má»›i 6 giá» sáng, ai lại gá»i Ä‘iện sá»›m thế nà y?
Hinh choà ng ngay chiếc áo jacket cá»§a cha để lại tối hômqua, Ä‘i xuống cầu thang để nghe Ä‘iện thoại. Äầu dây bên kia là mẹ cô - bà Kiá»u Doanh - giá»ng nghẹn ngà o: “Hinh Æ¡i, bố con... đã qua Ä‘á»i...â€
Hinh còn chưa kịp hiểu rõ, cô há»i lại: “Mẹ Æ¡i, mẹ nói gì cÆ¡ ạ? Tối qua con vừa gặp bố con mà ! Bố đến táºn đây thăm con mà !â€
Bà Kiá»u Doanh thút thÃt: “Mẹ biết con lúc nà y không thể tin nhưng đây là sá»± tháºt, bố con bị ung thư não giai Ä‘oạn cuối, vừa qua đã nằm viện má»™t tháng; cách đây má»™t tuần, não đã liệt rồi. Vì sợ ảnh hưởng đến kỳ thi giữa há»c kỳ cá»§a con nên mẹ không dám báo cho con biết. Sáng sá»›m hôm nay tim bố con đã ngừng Ä‘áºpâ€.
Hinh cầm ống nghe mà tay run run: “Không thể! Vì đúng là tối qua con đã gặp bố, hai bố con còn Ä‘i dạo vá»›i nhau, bố...còn để lại cho con chiếc áo jacket...†Hinh bá»—ng cảm thấy má»™t và i hà nh động hÆ¡i kỳ lạ cá»§a cha tối hôm qua bá»—ng trở nên hợp là hợp tình, Ä‘iá»u nà y lại rất không giống như má»i ngà y.
Bà Kiá»u Doanh Ä‘ang rất lo Hinh sau khi nghe tin dữ sẽ rối loạn tâm trÃ, nên bà kìm nén không khóc nữa, dịu dà ng khuyên nhá»§: “Con hãy nên bình tÄ©nh, mẹ sẽ liên lạc vá»›i thầy giáo phụ trách quản lý sinh viên cá»§a khoa, xin cho con nghỉ há»c và i hôm, con vá» nhà nhìn mặt bố con lần cuối... Ba hôm nữa sẽ là m lá»… há»a táng cho bố con, bây giá» mẹ bắt đầu lên Ä‘uá»ng để đến đón conâ€.
Tuy đầu óc Hinh Ä‘ang rối loạn khác thưá»ng nhưng cô vẫn gắng tá»± trấn tÄ©nh: “Mẹ ạ, ở nhà chắc có nhiá»u việc cần giải quyết, mẹ không phải đến đón con. Giá» con sẽ ra mua vé tà u hoả, mai con sẽ vỠđến nhà !â€
Thấy Hinh Ä‘iá»m tÄ©nh như váºy, bà Kiá»u Doanh cÅ©ng yên tâm hÆ¡n. Bà lại thở dà i: “Nhất định con phải vá» nhà , và còn phải trò chuyện vá»›i mẹ nữa. GiỠđây mẹ thấy mình rất có lá»—i vá»›i bố con. Con biết không: vừa má»›i bị nghỉ việc thì bố con Ä‘i khám phát hiện bị ung thư não, cứ giấu hai mẹ con ta và cÅ©ng không Ä‘i Ä‘iá»u trị - nói là sợ sẽ là m hai mẹ con thêm vướng vÃu, vì Ä‘iá»u trị ung thư não mà không có bảo hiểm y tế gánh cho thì sẽ khuynh gia bại sản, nhất là và o lúc Ä‘iá»u kiện kinh tế gia đình ta không khấm khá gì. Mẹ đã phê bình ông ấy, nhưng tất cả đã muá»™n...†Nói đến đây, bà Doanh khóc không thà nh tiếng.
Hinh cầm ống nghe, ngồi đỠđẫn, mặc cho nước mắt tuôn trà o, hồi lâu cô má»›i nói: “Mẹ Æ¡i, bây giá» con Ä‘i ra ga!â€
Nói rồi cô đặt mạnh ống nghe xuống lao ra khá»i cá»a, cô chạy rất nhanh trên sân trưá»ng Ä‘ang buổi sá»›m tinh mÆ¡.
Từ tuần trước cha cô đã liệt não, váºy tối qua mình đã gặp ai? Rõ rà ng mình Ä‘ang mặc chiếc áo jacket cá»§a cha, chiếc áo còn vương mùi thuốc lá má»i ngà y. Chẳng lẽ, trước khi ra Ä‘i, cha còn muốn gặp mình lần cuối, và tặng cho mình chiếc áo nà y là m ká»· niệm?
Hinh nhá»› lại, ông nói mình Ä‘ang ở nhà nghỉ cá»§a bệnh viện số má»™t trá»±c thuá»™c trưá»ng Y, bèn chạy ngay đến đó. Hinh xin tra sổ đăng ký cá»§a nhà khách, thì đưá»c trả lá»i là không có ông Diệp Chấn VÅ© nà o đến ở đây cả!
Thế thì ngưá»i tối qua đến là ai?
Nếu cô không tin và o đôi mắt đôi tai của mình nữa, thì còn có thể tin ở cái gì?
Thoắt liên tưởng đến má»™t loạt các sá»± việc kỳ quái mà cô gặp phải trong thá»i gian gần đây, cô không nén nổi toà n thân run rẩy trong cái lạnh cá»§a là n gió sá»›m mai.
“Hình như bạn có vẻ không được bình thưá»ng?†Má»™t giá»ng nói quen thuá»™c vang lên.
Hinh ngẩng đầu. Má»™t đôi mắt đầy quan tâm. Äó là thầy Chương Vân Côn. Lúc nà y Hinh má»›i nháºn ra, chẳng rõ mình đã đến khu nhà giải phẫu từ lúc nà o. Thầy Côn mặc má»™t bá»™ đồ thể thao, chắc là đang táºp thể dục buổi sáng.
“Có cần tôi đưa bạn đến phòng y tế không? Có lẽ tôi có thể mong mình trở thà nh chuyên gia vá» phương diện nà yâ€. Giá»ng nói nhẹ nhà ng cá»§a thầy Côn khiến Hinh thấy dá»… chịu hÆ¡n má»™t chút. Cô nháºn ra mình Ä‘ang đầu tóc tả tÆ¡i, khuôn mặt đẫm lệ. Cô cúi đầu.
“Bạn là m sao thế?â€
Hinh thấy lúc nà y mình rất cần có má»™t ngưá»i lắng nghe mình thổ lá»™, vừa má»›i cầm được nước mắt thì nó lại trà o ra.
Nghe xong câu chuyện Hinh kể, đôi mắt thầy Côn cÅ©ng đỠhoa. Anh nhè nhẹ xoa đôi vai Hinh và nói: “Bạn đừng quá Ä‘au buồn, hãy gắng nghÄ© cho thoáng ra. Thá»±c ra bạn đã có má»™t gia đình rất tốt, cha mẹ tuy đã ly dị nhưng há» Ä‘á»u rất thương yêu bạn. Bạn cÅ©ng hiểu rất đúng, tất cả không phải là những yếu tố bi kịch. Bạn hãy mau trở vá» nhà , hai mẹ con sẽ cùng an á»§i lẫn nhau, cùng vượt qua ná»—i Ä‘au nà y. Còn vá» chuyện ngưá»i tối qua có phải linh hồn cha bạn hay không thì cÅ©ng có sao. Ngưá»i đã chết thì không thế sống lại đượcâ€.
Hinh lắp bắp: “Nói như váºy là thầy không tin có hồn ma hay sao?â€
Thầy Côn thở dà i, chỉ tay và o đầu mình: “Tôi cho rằng tất cả Ä‘á»u ở đây mà ra cả! Má»i Ä‘iá»u tai nghe mắt thấy cá»§a ngưá»i ta có lúc là khách quan, đôi lúc lại bị ý thức chá»§ quan khống chế. Ai đã tin thì dù là chuyện hão huyá»n đến mấy há» cÅ©ng cứ tin. Ai đã không tin thì dù là chuyện hợp lý đến đâu há» cÅ©ng xua tay! Tóm lại là chẳng nên nhẹ dạ cả tin, mình hãy là m chá»§ bản thân. Tôi nói có phần quá mÆ¡ hồ, mong bạn đừng khó chịu, cứ vá» ký túc xá nghỉ ngÆ¡i, thu xếp các thứ. Sáng nay tôi không phải lên lá»›p tôi sẽ thu xếp đưa bạn ra gaâ€.
“Em đâu dám phiá»n thầy ạâ€.
“Äừng nói thế. Bạn tuy là ngưá»i rất cứng cá»i, nhưng lúc nà y bạn Ä‘ang rất cần giúp đỡ. à tôi vẫn thế: vượt qua thá»i kỳ nà y bạn sẽ ổn thôi. Äi Ä‘i, và nhá»› báo cáo vá»›i thầy chá»§ nhiệm lá»›p bạnâ€. Ãnh mặt hiá»n háºu cá»§a thà y Côn đã sưởi ấm cho Hinh.
Tà i sản của ♥huytuandc♥
11-08-2008, 08:46 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 6
Xác chết biết nói
Tà u há»a đã chuyển bánh, Hinh nhìn qua cá»a sổ thấy thà y Côn vẫn đứng đó nhìn theo Ä‘oà n tà u Ä‘i xa dần. Hinh cảm thấy thá»±c ra mình vẫn rất hạnh phúc, vì được cha mẹ yêu thương, được thà y giáo và các bạn quan tâm.
Và đương nhiên, mình phải cứng rắn lên, giống như mẹ mình, không đưá»c phép dá»±a dẫm và o bất cứ cái gì.
Nhưng chÃnh lúc nà y mẹ cô cÅ©ng Ä‘ang mong gặp cô, hai mẹ con nương tá»±a lẫn nhau đấy thôi? Thì ra mẹ cÅ©ng có lúc má»m yếu. Hinh chợt nhá»› ra rằng trước lúc Ä‘i, cô đã quên không nói cho Âu Dương Sảnh biết. Hinh hiểu tÃnh Sảnh, nếu không vì Ä‘ang phải nghỉ ốm thì có lẽ Sảnh sẽ Ä‘i cùng cô vá» nhà cÅ©ng nên.
Và o ngà y nà y, khách Ä‘i đưá»ng dà i không đông, vẫn là khoảng thá»i gian “im lặng trước cÆ¡n bão tố†đỉnh cao cá»§a đợt váºn chuyển khách nhân ngà y Quốc tế lao động 1-5, chá»— ngồi đối diện vá»›i Hinh còn bá» trống. Sau khi nhân viên soát vé Ä‘i rồi, Hinh ngồi dá»±a ngưá»i và o thà nh cá»a sổ, lim dim mắt. Khuôn mặt đầy nếp nhăn cá»§a cha cô tối qua lại hiện lên, cô bất giác hai hà ng nước mắt rÆ¡i lã chã.
Cô bá»—ng thấy có bà n tay quệt nước mắt cho mình, cô mở to mắt và rất hoảng sợ. Chỉ nhìn thấy má»™t chà ng thanh niên vá»™i rụt tay lại và nói: “Thì ra là cô vẫn thức!â€
ChÃnh là Tạ Tốn!
Hinh sẵng giá»ng: “Nếu anh còn táy máy nữa tôi sẽ báo công an trên tà u!â€
Mấy hà nh khách xung quanh hiếu kỳ nghoảnh nhìn sang, Tốn ngượng nghịu cưá»i: “Có gì đâu, chúng tôi là bạn há»c, cô ấy bá»±c mình vá»›i tôi...â€
“Sao anh lại lên tà u?â€
Tốn thở phà o ngồi xuống ghế đối diện Hinh, rồi thở dà i cứ như là chịu ấm ức: “Cô há»i hay tháºt đấy! Äiá»u nà y có phải còn quan trá»ng hÆ¡n gá»i công an?â€
Hinh há»i không mấy thiện cảm: “Câu há»i phản vấn là độc quyá»n cá»§a tôi thì phải, tôi khuyên anh nên tháºn trá»ng. Thá»±c ra tôi chẳng báºn tâm tại sao anh lại lên tà u! Chỉ thoáng nhìn thừa biết anh là dân hay trốn há»c!â€
“Hôm nay lên giảng đưá»ng lá»›n, nghe các bạn nữ lá»›p cô nói là gia đình cô có chuyện, tôi cÅ©ng thấy buồn, nghÄ© cô Ä‘i vá» nhà má»™t mình buồn vừa không an toà n, nên tôi tức tốc chạy ra ga ngay. Nhưng cÅ©ng vẫn hÆ¡i muá»™n, và o đến sân ga thì nghe tà u hú còi. Tôi vá»™i chạy đến và nhảy tót lên đúng lúc tà u chuyển bánh, hệt như cảnh trong phim!†Tạ Tốn nói rà nh rá»t đâu ra đấy, hình như anh ta cho rằng Hinh sẽ tin là tháºt.
Hinh tin chắc anh ta đã có ý theo mình, và không há» giấu diếm. Cô thấy bá»±c tức nhưng không thể không có phần cảm động: “Anh tháºt hay là m bừa, vô duyên vô cá»› lại bá» há»c và i ngà y, coi chừng sẽ bị khoa thi hà nh ká»· luáºt!â€
“Mấy lá»›p chúng ta có hai trăm sinh viên, cả khoa có hà ng nghìn ngưá»i, vắng má»™t mình tôi khác nà o sa mạc thiếu Ä‘i má»™t hạt cát, ai mà biết được! Và cÅ©ng sắp đến ngà y 1-5, coi như mình Ä‘i du xuân má»™t chuyến! Vả lại, cô há»i đã phản vấn tôi và i lần rồi, chúng ta tạm coi nhau là bạn được chưa? Là bạn, thì phải xuất hiện đúng lúc cần thiết, giả sỠÂu Dương Sảnh không bị ốm, cô nói xem liêụ cô ấy có Ä‘i cùng vá»›i cô hay không?â€. Tốn tá» ra có đầy đủ lý lẽ.
“Tại sao anh lại biết Âu Dương Sảnh?â€
“Hai ngưá»i cứ như là hình vá»›i bóng, như là má»™t cặp tình nhân, thì chỉ có thằng ngố má»›i không chú ý đến! Nếu Sảnh không bị ốm thì tôi chen ngang sao được?â€
Hinh thấy Tốn cà ng nói cà ng bá»— bã, cô đá và o chân anh ta: “Nếu anh còn nói nữa, tôi cÅ©ng sẽ báo công an!â€
“Ai ai cÅ©ng nói thế cả, tôi chỉ há»c theo để nói cho cô nghe mà thôi! Cô cÅ©ng biết, và o lứa tuổi chúng ta, nam nữ tiếp cáºn nồng nà n vá»›i nhau là điá»u khá»i phải bà n. Nhưng nam vá»›i nam hoặc nữ vá»›i nữ cặp kè vá»›i nhau thì má»›i là chuyện không bình thưá»ng chứ? Cô có thể phá»›t lá», nhưng miệng lưỡi thế gian vẫn rất là đáng sợ!â€
Hinh chợt nhá»› đến anh chà ng sinh viên vẻ mặt lạnh lùng bèn nói: “Chắc anh đã thể nghiệm rồi? Anh bạn kia thì sao? Anh ta trông khá đấy, chỉ hiá»m là ...hÆ¡i lạnh!â€
“Khá»i phải bà n! Anh ấy là bạn thân cá»§a tôi từ bé!â€
“à anh nói là thanh mai trúc mã?†Hinh từ phòng thủ chuyển sang phản công.
“Cô thÃch nói sao thì tùy. Bá»n tôi còn hÆ¡n thế nữa kia, tôi và anh ấy không thể dứt và cÅ©ng không thể gỡ! Thế nà o, đã đủ say đắm như Quỳnh Dao chưa?â€
Hinh đà nh phải tháºt sá»± bá» cuá»™c: “Anh đúng là con lợn, chá»c tiết rồi chẳng sợ nước sôiâ€. (ND: câu ngạn ngữ ý nói “bà quá đâm liá»uâ€) Hinh dùng câu và von rất thô khiến cô cÅ©ng phải báºt cưá»i.
“Hôm nay là lần đầu tiên cô cưá»i thì phải?†Tốn bá»—ng há»i nghiêm túc.
“Thì có can gì đến anh?†Hinh lại thấy ỉu xìu. Nhìn ra cá»a sổ, thấy cảnh vạn ngoà i kia Ä‘ang trôi Ä‘i, nhưng mắt cô thì ngây ra.
“Các bạn nữ ở lá»›p cô nói rằng tối qua cô gặp cha cô, rõ rà ng là chuyện hư cấu!â€
“Anh tin hay không thì cÅ©ng chẳng can gì đến há»!†Hinh nói lạnh lùng.
“Tôi nói tháºt, trong toà n bá»™ sinh viên ở giảng đưá»ng chỉ có mình tôi tin là tối qua cô gặp bác ấy!â€
“Tôi hiểu rồi, vì ở đây chỉ có mình anh Ä‘ang muốn lấy lòng tôi. Tôi nói gì anh cÅ©ng tin. Anh có biết là cha tôi đã bị liệt não từ cách đây má»™t tuần không? Anh nghe đây: đến lúc nà y, chÃnh tôi cÅ©ng không tin là tối hôm qua tôi đã gặp chaâ€. Hinh nghÄ© đến lá»i cá»§a thầy Côn, cà ng nghÄ© cà ng thấy có lý.
“Cô muốn nói kháy tôi thế nà o cÅ©ng được. Tôi vẫn tháºt sá»± tin lá»i cô nói. Có Ä‘iá»u ngưá»i cô đã gặp không phải là cha cô, mà là linh hồn bác ấy. Má»™t tuần, tức là bảy ngà y, sau bảy ngà y thưá»ng là lúc ngưá»i chết tháºt sá»± từ biệt ngưá»i thân. Cô lại vắng nhà cho nên cha cô má»›i đến táºn trưá»ng gặp cô lần cuối - rất hợp lý hợp tình! Và nhất định bác ấy phải để lại cho cô má»™t váºt kỉ niệm, Ä‘iá»u nà y không phải là hư cấu chứ?â€. Tốn phân tÃch đâu ra đấy.
Nghe Tốn nói có lý, tâm trạng Hinh thấy nhẹ nhõm Ä‘i nhiá»u. Váºy là đã có ngưá»i tin mình! Má»›i vừa rồi, chÃnh cô cÅ©ng bắt đầu nghi ngá» má»i Ä‘iá»u mình đã nhìn thấy. Nhưng, thế nà y nghÄ©a là hãy tin theo chuyện mê tÃn rằng có ma và có linh hồn?
“Theo tôi, ranh giá»›i giữa các mặt đối láºp: sá»± tháºt và hư cấu, duy váºt và mê tÃn thưá»ng không rõ rà ngâ€. Tốn tiếp tục nói, dưá»ng như anh Ä‘á»c được tâm tư cá»§a Hinh. “Trong lịch sá», có rất nhiá»u dẫn chứng thuá»™c loại nà y. Và dụ: con ngưá»i là hiện thá»±c, thần thánh là mê tÃn. Nhưng cô có nghe nói vá» thần “nhân tạo†không? Và dụ, HÃtle... Thôi váºy, phái nữ các cô thưá»ng không hứng thú vá» lịch sá», tôi nói sẽ là đà n gảy tai trâu mất thôi!â€
Hinh cau mà y: “Ngạo mạn, thà nh kiến! Toà n nói vá»› vẩn! Tôi nghÄ© anh chỉ hiểu biết rất nông cạn, nhưng lại cố là m ra vẻ rất bà hiểm. Äã nhắc đến sá»± tháºt và hư cấu, thế thì nên kể câu chuyện bà i hát cá»§a anh Ä‘i. Tôi xin lắng nghe và bảo đảm rằng không phải đà n gảy tai trâu!â€
Nhưng Tốn dứt khoát lắc đầu: “Äây không phải là chá»— kể chuyện, chúng ta sẽ chá» dịp khácâ€.
Hinh nghÄ© bụng, anh ta Ä‘ang định “thả dây câu dà i†đây mà , nhưng đáng tiếc mình đâu phải “con cá sá»™p†muốn cắn câu. Cô cưá»i nhạt: “Không kể thì thôi, ai thiết gì! Anh cÅ©ng khá»i cần Ä‘i cùng tôi vá» nhà . Tà u dừng ở ga sau thì anh Ä‘i vá» Ä‘i. Vẫn chưa Ä‘i quá xa đâu!â€
“Có những việc, dấn má»™t buá»›c rồi thì tháºt khó quay lại, không tồn tại vấn đỠxa gần gì hết!â€
“Tôi chưa hiểu mấy, anh và dụ xem?â€
“Tình yêu chẳng hạn, các ca khúc thá»i thượng đã và von cưá»ng Ä‘iệu “đã yêu rồi, anh bước lên nẻo đưá»ng không lối vá», đã trao trái tim, thì không đòi vá» nữa, đã yêu rồi thì chẳng hỠđổi ý, đã yêu thì đừng nói câu xin lá»—iâ€...vân vân và vân vânâ€.
“Anh thá» nêu má»™t và dụ “không cưá»ng Ä‘iệu†xem?â€
Tốn nhÃu mà y nghÄ© má»™t lúc: “Thôi không nói là m gì, tôi sợ cô không chịu đựng nổi!â€
“Cứ nói Ä‘i, tôi chuẩn bị sẵn sà ng tinh thần - miá»…n là không nói tục, thì tôi sẽ không trách cứ gì hết!â€
Tốn nói rà nh rá»t từng chữ má»™t: “Và dụ, ngưá»i nhảy lầu tá»± tá», đã nhảy rồi thì lùi lại sao được nữa?â€
Hinh bá»—ng báºt dáºy, sắc mặt tái nhợt “Anh nói thế là ý gì? Không được nói bừa!†Nhiá»u hà nh khách ngoái nhìn sang, lúc nà y Hinh má»›i thấy mình tháºt là bất nhã, cô mỉm cưá»i, tỠý xin lá»—i má»i ngưá»i rồi lại ngồi xuống. Cô nhìn Tốn Ä‘ang ngồi đối diện bằng cặp mắt căm giáºn và lạnh lùng. Cô nhá»› rằng mình vừa nói sẽ không trách cứ gì... cô có cảm giác mình đã mắc bẫy anh chà ng.
“Có phải cô liên tưởng đến vụ mưu sát 405 không?â€
“Thì ra anh cÅ©ng nghe vá» nó?â€. Hinh nháºn thấy Tạ Tốn lúc nà y có phần tà n nhẫn.
“Là má»™t vụ việc kinh Ä‘iển cá»§a trưá»ng ta, sao lại không nghe nói đến? Tôi thấy cô tương đối nhạy cảm vá»›i đỠtà i nà yâ€.
Hinh thoáng nghÄ© ngợi, rồi nói: “Nếu anh đã tin là có ma thì hãy nói xem tại sao khu ký túc xá cá»§a chúng ta gần như năm nà o cÅ©ng có ngưá»i chết mà không ai tìm ta được nguyên nhân?â€
Tốn tá»§m tỉm cưá»i: “Tôi muốn há»i cô trước đã, cô Sảnh cho là thế nà o? Cô ấy là nhà nghá», tôi chẳng muốn múa rìu qua mắt thợ, à , tôi chẳng muốn là m phép ma trước cá»a nhà Sảnh!â€
“Sảnh nói rằng có và i khả năng, có hai khả năng lá»›n nhất: má»™t là khu nhà có yêu quái gì đó khiến ngưá»i ta hoang mang, cứ đến ngà y 16 tháng 6 nó lại hiển linh má»™t lần, nữ sinh viên nà o gặp phải thì tháºt là thê thảm! Hai là , trong khu nhà đó có ma ẩn náu không tan, nó cần nói ra và cần trút oán há»n, nhưng những ngưá»i trần mắt thịt như chúng ta thì nghe thấy sao được? Cho nên, con ma chết oan ấy má»—i năm lại là m chết má»™t ngưá»i để buá»™c má»i ngưòi phải chú ýâ€.
“CÅ©ng chưa gá»i là già u trà tưởng tượng cho lắm!â€
Hinh “xùy†má»™t tiếng: “Anh lại còn dám châm biếm kia đấy! Hiện Ä‘ang là tháng 4, còn cách ngà y 16 tháng 6 kia chẳng mấy hôm nữa đâu! Tôi định đến đêm 16 tháng 6 ra tạm trú tại nhà khách đấyâ€.
“Cô có thể cùng tôi Ä‘i xem phim cho hết đêm đó, nếu buồn ngá»§ thì ngả đầu trên vai tôi! Yên tâm, tôi sẽ giữ vững tư thế quân tá»!â€
Hinh đáp: “Anh đã sẵn sà ng tư thế tiểu nhân, tiểu hà i nhi, mon men đến tầm cao quân tá» sao được? Nếu Ä‘i xem phim thì cÅ©ng được, nhưng phải rá»§ cả Sảnh và Lôi Lôi cùng Ä‘iâ€.
Tốn lại đổi giá»ng là nh lạnh: “Cô có nghe nói hai nữ sinh nhảy lầu trong hai năm qua, vốn cÅ©ng đã thu xếp ra ngoà i trưá»ng hoặc sang ký túc xá khác để tạm trú không? Nhưng rồi ma đưa lối quá»· dẫn đưá»ng thế nà o không biết, lúc sáng sá»›m quay vá» phòng cÅ©, vẫn không thoát khá»i thảm cảnh...â€.
Hinh chá»™t dạ “Tháºt à ? Tức là ... đỠphòng cÅ©ng chẳng ăn thua?â€
“Nhưng, nếu cô có má»™t ngưòi bạn trai thân thiết, hai ngưá»i ôm riết lấy nhau, thì cô ta sẽ chẳng Ä‘i lại lung tung như thếâ€.
Hinh mặt đỠbừng đạp mạnh và o chân Tốn, rồi không thèm nói chuyện với anh ta nữa.
Bà Kiá»u Doanh nhìn qua cá»a tiá»n sảnh khu văn phòng đã nhìn thấy con gái từ xa, vá»™i rảo bước ra đón. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau không nói nên lá»i.
“Mẹ à , con muốn đến gặp bố!†Hinh cầm nước mắt, khẽ nà i nỉ.
Bà Doanh cÅ©ng biết từ ngà y Hinh và o há»c trưá»ng Y, cô đã bạo dạn lên rất nhiá»u. Bà biết con gái vừa Ä‘i suốt 20 tiếng đồng hồ, Ä‘ang mệt má»i, nhưng bà vẫn gáºt đầu đồng ý. Bà trở lên gác cùng các đồng nghiệp bà n bạc sắp xếp công việc, rồi trở xuống. Bà thót tim: vì trông thấy cô con gái ngồi nghiêng trong ghế dà nh cho khách đợi trong tiá»n sảnh, Ä‘ang thiu thiu ngá»§, chiếc áo jackét vi-ni-lông phá»§ trên ngưá»i cô - chÃnh là chiếc áo khoác ngoà i ông Diệp Trấn VÅ© vẫn mặc trước đây.
“Cái áo jackét nà y... ở đâu ra?†Bà Doanh vá»™i lay Hinh dáºy.
Hinh cÅ©ng kinh ngạc: “Con đã cất nó trong cái vali du lịch kia mà , tại sao nó lại ở đây?... mẹ Æ¡i mẹ có tin hay không thì tùy: tối hôm kia con thá»±c sá»± đã gặp bố! Bố đã để lại cho con chiếc áo nà y, và nói rằng bố rất có lá»—i vá»›i mẹ, vá»›i gia đình ta...â€
Bà Doanh thấy lòng xốn xang, nhìn đôi mắt con gái hÆ¡i có quầng thâm, bà thầm nghÄ©: có lẽ lần trước nó vá» nhà rồi trở lại trưá»ng, ông VÅ© đã linh cảm vá» tình trạng sức khá»e cá»§a mình nên lẳng lặng nhét cái áo khoác nà y và o hà nh lý cá»§a nó để là m kỉ niệm. Nó nói chẳng đâu và o đâu thế nà y, chắc là vì nó quá Ä‘au buồn nên má»›i suy nghÄ© lung tung.
Thi thể cá»§a ông VÅ© Ä‘ang được gá»i tại nhà xác cá»§a bệnh viện Nhân dân số 3. Bà Kiá»u Doanh nói vá»›i ngưá»i quen Ä‘ang là m ở bệnh viện bố trà nhân viên mở cá»a nhà xác cho hai mẹ con và o. Há» di chuyển thi thể ông VÅ© từ kho lạnh ra, rồi ý tứ lui ra ngoà i để hai mẹ con bà cùng ngưá»i thân nán lại. Bà không đủ can đảm nhìn lại khuôn mặt ngưá»i chồng cÅ©, bà nói vá»›i Hinh: “Há»… nhìn thi thể bố con, thì mẹ không sao cầm lòng được, con nhìn Ä‘i. Con có sợ không?â€
Hinh lắc đầu: “Mẹ cứ ra ngoà i kia chá» con, con ở đây má»™t látâ€.
Bà Doanh nhẹ nhà ng khép cá»a nhà xác, đợi ở bên ngoà i. Hinh cháºm rãi bước đến táºn nÆ¡i giÆ¡ tay định láºt tấm vải trắng Ä‘ang phá»§ bên trên, cô thấy hoang mang. Mình Ä‘ang sợ hãi gì nhỉ?
Và cô đã láºt tấm vải ra, nhìn thấy đôi mắt tròn Ä‘ang mở trừng trừng!
Hinh định kêu thét lên, thì má»™t bà n tay từ dưới tấm vải trắng thò ra bịt lấy miệng cô. ChÃnh là ông Diệp Trấn VÅ©!
“Không được... vá»... trưá»ng!†Mặt ông VÅ© vẫn nhợt như mặt ngưá»i chết, tay vẫn lạnh toát như tay ngưá»i chết, giá»ng nói nghèn ngẹn như thoát ra từ cổ há»ng bị rách nát.
“Tại sao...†môi Hinh mấp máy mà không thà nh tiếng.
“Ãnh trăng...â€
“Gì cÆ¡ ạ? Ãnh trăng là gì cÆ¡ ạ?†Äây không phải là lần đầu tiên Hinh nghe thấy cái từ nà y. Cô thấy choáng váng quay cuồng, chÆ¡i vÆ¡i vô định...
Bá»—ng cánh cá»a nhà xác mở toang, tiếng bà mẹ vang lên: “Kìa, con nói là chỉ đứng nhìn má»™t lát, sao lâu thế?â€
Hinh chợt bừng tỉnh, ông VÅ© vẫn nằm yên trên bà n, đôi mắt khép chặt. Tất cả dưá»ng như má»›i vừa xảy ra.
Hinh ngồi trên tà u há»a trở vá» trưá»ng, nhá»› lại chuyến Ä‘i cùng Tạ Tốn cách đây hai tuần, cảm thấy cô quạnh vô cùng.
Hai tuần lá»… trôi Ä‘i quá nhanh trong những giá»t nước mắt. Nhưng cô hiểu rằng sau những ngà y hai mẹ con nương tá»±a động viên lẫn nhau, cô đã trở nên cà ng cứng cá»i hÆ¡n.
Nhưng tại sao cô vẫn thấy buồn phiá»n vì má»™t ná»—i sợ hãi ná»a thá»±c ná»a hư?
Mình có nên tin ở đôi mắt và đôi tai mình không? Nếu khẳng định là phải tin thì có nên tin ở lá»i dặn dò cuối cùng cá»§a cha không? Ãnh trăng là gi? Tại sao nó lại không chỉ má»™t lần vang lên trong óc mình?
Rõ rà ng là cha đã linh cảm rằng, mình trở lại đại há»c Y Giang Kinh tức là đi và o con Ä‘uá»ng nguy hiểm.
Có còn cái gì tiếp cáºn mình hÆ¡n là “vụ mưu sát 405â€?
Có lẽ là dấu hiệu báo trước đã tháºt sá»± đến lúc giải mã “vụ án mưu sát 405â€! Chỉ má»™t mình mình, liệu có được không? CÅ©ng vì xưa nà y cô đâu dá»… gì nản lòng, cô tá»± cho mình là má»™t cô gái có tÃnh độc láºp rất cao.
Nhưng tại sao mình vẫn cảm thấy cô đơn?
“Chúng ta hãy tiếp tục nói vỠđỠtà i lần trước, có được không?†Chẳng biết Tạ Tốn đã ngồi đối diện với Hinh từ lúc nà o.
“Lại là anh à ?†Cô nhá»› rằng Tốn đưa cô vỠđến nhà , không rẽ và o rồi nói là quay vá» trưá»ng ngay, không muốn là m phiá»n Hinh và mẹ cô, vì dù sao cÅ©ng là “tang gia bối rối†phải lo đủ thứ việc, không cần thiết phải báºn tâm tiếp đãi má»™t ngưá»i lạ là anh. Váºy anh ta đã ở đâu chui ra?
“Thá»±c ra tôi không vá» trưá»ng, mấy khi đã có việc xuôi Giang Nam, nên tôi muốn du ngoạn mấy thà nh phố ở quanh đây. Giang Nam quê hương sông nước, phong cảnh đẹp nhất cá»§a tạo hoá, thảo nà o đã sinh ra má»™t thiếu nữ như Hinh!†Tạ Tốn cứ hay nói toạc những suy nghÄ© cá»§a mình, khiến Hinh chỉ muốn giÆ¡ tay khóa miệng anh ta lại.
“Thôi đủ rồi đấy! Äây là chốn đông ngưá»i, anh hãy nói năng cẩn tháºn má»™t chút!â€
“Tôi chỉ nói lên những Ä‘iá»u tôi nhìn thấy, nà o có nói sai gì đâu? Trông thần sắc cô đã khá lên rồi đấy!â€
“Má»™t lần nữa tôi lại thấm thÃa rằng có được ngưá»i mẹ già u tình cảm, thá»±c quan trá»ng. Nếu ngưá»i mẹ ấy cÅ©ng già u trà tuệ nữa thì lại cà ng là phúc lá»›n cho mìnhâ€.
“Tôi rất mong được như Hinhâ€. Ãnh mắt cá»§a Tốn có vẻ hÆ¡i khô cứng.
“Chẳng lẽ mẹ anh...â€
“Tôi chưa từng gặp mẹ tôi bao giá»â€.
“Lần trước chúng ta Ä‘ang nói đến đâu nhỉ?†Hinh cảm thấy có lẽ gia cảnh Tạ Tốn có không Ãt những chuyện Ä‘au buồn, cô vá»™i lảng sang chuyện khác.
“Äang nói đến “vụ mưu sát 405â€.â€
“Tôi nhá»› ra rồi, anh há»i vỠý kiến cá»§a Sảnh, còn tôi thì chưa kịp trả lá»iâ€.
Tốn trở lại trầm ngâm: “Tôi vẫn Ä‘ang suy ngẫm rằng bên trong chắc phải có quá trình lịch sá» gì đóâ€.
Hinh than vãn: “Tôi ngỡ anh có ý tưởng gì cao siêu, hóa ra chỉ là độc má»™t câu dông dà i! Tất nhiên là có quá trình lịch sá»: từ năm 1977 bắt đầu có chuyện, đến nay đã 15-16 năm trá»i. Sảnh cÅ©ng đã há»i kỹ: trước đó không có chuyện kỳ quái gì hếtâ€.
“Há»i, thì ăn thua gì? Những tin đồn đại ngoà i vỉa hè có bao giá» trở thà nh lịch sá» chân chÃnh được? ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng có những sá» gia còn nhầm lẫn nghiêm trá»ng hÆ¡n. Tôi Ä‘oán rằng chuá»—i lịch sá» kia Ä‘ang bị vùi lấp rất sâu, nếu không Ä‘i khai quáºt nó thì bóng đêm chết chóc cá»§a “vụ án mưu sát 405†sẽ bao trùm mãi mãi!â€.
“Anh đừng nên hù dá»a nhau nữa! Nhưng, phải đến đâu để khai quáºt cái mà anh gá»i là lịch sỠấy?â€
Tốn nhún vai: “Tôi chỉ là má»™t gã đần độn, xin chịu không thể thưa. Chỉ có thế dá»±a và o chÃnh cô mà thôi!†Tốn bá»—ng đưa ngưá»i ra phÃa trước, chỉ tay và o đầu: “Thá»±c ra, tất cả Ä‘á»u là ở đây. Cô là ngưá»i thông minh thì hãy nghÄ© kỹ Ä‘i! Nếu cho rằng tá»± nghÄ© không ra thì phải dá»±a và o ý chÃ, phải kiên nhẫn suy nghÄ© không ngừng nghỉ!â€.
Hinh bá»—ng nhá»› đến thầy Chương Vân Côn: “Cái dáng chỉ tay và o đầu để nói cá»§a anh vừa rồi, rất giống thầy giáo trẻ dạy môn giải phẫu há»c. ChÃnh thầy ấy đã nói: những chuyện quái dị cá»§a tôi Ä‘á»u từ cái đầu tôi mà ra!â€.
Tốn ngả đầu trên cánh tay, nghiêng ngưá»i tá»±a và o lưng ghế, nói: “Nếu cô còn không tin cả chÃnh mình, thì tôi chỉ còn cách tặng cô hai chữ: tuyệt vá»ng!†Anh bá»—ng đứng lên, vươn ngưá»i ra phÃa trước, đôi mắt sáng rá»±c nhìn thẳng và o Hinh: “Sắp đến ga Vô TÃch, ở đó có thắng cảnh Thái Hồ, chúng ta sẽ xuống tà u Ä‘i chÆ¡i má»™t ngà y, được không?â€
Hinh nhìn đôi mắt Tạ Tốn đầy vẻ chân thà nh và nhiệt tình cá»§a tuổi trẻ. Lá»i má»i tuy có phần bất ngá», song cô dưá»ng có ý nháºn lá»i. Nhưng cô lại nhá»› đến lá»i dặn dò cá»§a cha lúc nằm trên giưá»ng đặt xác chết... Bây giá» chưa phải lúc vui chÆ¡i.
“Có lẽ không được. Lâu nay có nhiá»u chuyện kỳ lạ xảy ra vá»›i tôi, tôi thấy mình nên là m má»™t cái gì đó - giống như lá»i anh vừa nói - Ä‘i khám phá bà máºt “vụ án mưu sát 405†chẳng hạn, là điá»u mà tôi và Sảnh từ khi và o trưá»ng đến nay vẫn băn khoăn mà không tìm ra manh mối. Tôi vẫn nghÄ© đến cuá»™c viếng thăm cá»§a cha tôi có lẽ là má»™t Ä‘iá»m dá»± báo. Cho nên từ lúc nà y tôi phải gấp rút tìm ra lá»i giải, không thể để cho các nữ sinh vô tá»™i phải lần lượt ra Ä‘iâ€.
“Cứu vớt chúng sinh, rất vinh quang vĩ đại đấy chứ!†Tốn nói đượm vẻ chế nhạo.
“Ngưá»i phải chết rất có thể là tôi!â€.
Tà i sản của ♥huytuandc♥
11-08-2008, 08:48 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 7
Chuyện ly kỳ
Ãnh trăng, ánh trăng là gì?
Trong đầu Hinh vẫn thấp thoáng ẩn hiện cái từ ánh trăng nà y. Nó bắt đầu đến từ đâu, cô nhớ không rõ nữa, hình như từ trong giấc mơ, từ miệng cô gái áo trắng nói ra. Và rõ rà ng là lại được thi thể cha cô nói đến.
“Lần đầu tiên mình nghe thấy, là cái đêm khi Ä‘ang Ä‘i trong hà nh lang nhà giải phẫu cáºu bị ngã, rồi nói ra cái từ nà yâ€. Sảnh nói lá»i an á»§i vá»›i Hinh vừa có tang ngưá»i cha, cô lại nghe nói Hinh muốn xuất phát từ hai chữ ánh trăng để Ä‘i tìm sá»± tháºt vỠ“vụ án mưu sát 405â€, Sảnh tiếc rằng mình không thể thoát thân, nhưng cô rất vui vì được là m má»™t “tham mưu cao cấpâ€.
“Lúc đó dưá»ng như cáºu lại quên ngay hai chữ nà y, mình định tiếp tục há»i thì ông già gù đưa tay ra hiệu mình hãy im Ä‘i. Sau nà y mình há»i lại, thì ông ta nói: Tôi sợ cô bạn cô sẽ nhá»› mãi cái cảnh tôi cưa cắt tá» thi dưới ánh trăng, nên má»›i muốn cô đừng khÆ¡i lại vá»›i cô ta là m gì, kẻo sẽ có tác động bất lợi cho tâm lý cô taâ€. Sảnh vá»™i giải thÃch ngay.
“Thì ra cáºu đã bà máºt đến gặp ông già gù ấy!†Hinh cầm cuốn giáo trình giải phẫu Ä‘áºp bốp lên đầu Sảnh.
“Cáºu đã quên rằng ông ta đã gằn giá»ng cấm cáºu đến nhà giải phẫu à ? Muốn gặp ông ta, thì phải đến và o lúc ná»a đêm. Vì thế mà mình còn bị ông ta quạt cho má»™t tráºn rất ác, cáºu không có mặt lần đó là quá may cho cáºu rồi!â€
“Thế thì lạ tháºt! Nếu nói là đêm hôm đó mình bị “ánh trăng†hù dá»a, thì tại sao mình vẫn mÆ¡ hồ nhá»› là cô gái áo trắng trong mÆ¡ cÅ©ng nói đến hai chữ nà y? Ngay trước mắt mình, cái tiêu bản cÆ¡ thể rất tuyệt kia đã táºp hợp lại thà nh cô gái áo trắng. Liệu cô gái đó, ánh trăng, vụ mưu sát 405 và các chuyện ma ở khu nhà giải phẫu có liên quan gì vá»›i nhau không?†Cà ng nghÄ© Hinh cà ng cảm nháºn rằng bắt đầu từ ánh trăng là phương án duy nhất.
Sảnh nói: “Äiá»u kỳ lạ là , nếu cô gái áo trắng là má»™t hồn ma trong khu nhà giải phẫu thì cô ta không thể đến quấy nhiá»…u cáºu trong mÆ¡ má»›i đúng, váºy thì cái báºu cá»a cao chỉ là để trưng bà y thôi sao?â€
“Sảnh, con lại nói lung tung gì thế?â€. Má»™t phụ nữ trung niên ăn váºn cầu kỳ bước và o phòng, đó là bà Lương Chỉ Quân, mẹ cá»§a Sảnh. Trông thấy Diệp Hinh, bà thôi cau mà y cưá»i nói: “Cháu Hinh đừng nên tin cái Sảnh nhà nà y nói vá»› nói vẩn. Nó nói toà n những chuyện thần thánh ma quá»· hão huyá»n chứ chả chịu khó há»c hà nh gì cả! May nhá» có cháu ghi âm chép bà i giúp cho, nếu không chắc chắn nó sẽ bị lưu ban!â€
Sảnh không bá» lỡ dịp, nói luôn: “Mẹ Æ¡i, không nên để cho má»™t cô gái tốt như Hinh cứ phải nÆ¡m ná»›p sợ hãi. Hinh Ä‘ang băn khoăn vỠ“vụ mưu sát 405â€, mẹ có thể cung cấp thêm và i đầu mối được không?â€
Bà Quân mặt hÆ¡i biến sắc: “Hinh ạ, cháu không được tiếp tục ở căn buồng đó nữa. Còn vỠđầu mối thì bác... có biết gì đâu!â€. Rõ rà ng là bà Quân chưa biết là Sảnh đã giấu bà việc chuyển chá»— ở, bà nghÄ© ngợi... “Vá» chuyện gian ký túc xá ấy hay có ngưá»i chết, mẹ cho rằng có chÃn phần chỉ là ngẫu nhiên. Các nữ sinh phải chịu áp lá»±c há»c táºp rất lá»›n, mà chưa biết cách giải toả. Mưá»i lăm năm qua còn chưa thể giải thÃch nổi, hai cô băn khoăn vá»› vẩn cÅ©ng có Ãch gì đâu! Thế nà y váºy, tối ngà y 15 tháng 6, cháu Hinh hãy đến ngá»§ ở nhà bác. Bác sẽ dùng sợi dây xÃch to xÃch hai chị em trên giưá»ng, như thế đã đủ an toà n chưa?â€. Hinh và Sảnh Ä‘á»u không nhịn được cùng cưá»i phá lên. Lúc nà y Hinh má»›i được biết Sảnh đã được thừa hưởng những “gen tốt đẹp†từ ai.
Bà Quân vừa Ä‘i khá»i, Sảnh lại nói: “Nhưng “ánh trăng†là má»™t từ rất quen thuá»™c, thì cáºu bắt tay và o từ chá»— nà o?â€
Hinh thoáng suy nghÄ© rồi nói: “Mình cho rằng ta cứ nhằm và o má»™t việc cụ thể đã, cứ Ä‘iá»u tra từ “vụ mưu sát 405â€, nhưng lần nà y thì mình cần phải chuyên nghiệp hÆ¡n!â€
Sảnh thừa dịp trêu luôn: “Nếu cần trợ thá»§ thì cáºu cứ gá»i anh chà ng Kim Mao Sư Vương! Mình thấy anh ta luôn theo sát như thế, rất dá»… sai bảo!â€
Văn phòng cá»§a ông Lục Bỉnh Thà nh phó Bà thư Äảng uá»· Viện Y há»c Lâm sà ng đặt ở tầng 15 cá»§a khu nhà được quyên tặng má»›i xây dá»±ng; nhìn qua cá»a sổ, có thể thấy Äại há»c Y Giang Kinh rợp bóng cây xanh um tùm, xa hÆ¡n nữa là trung tâm thà nh phố náo nhiệt sầm uất - tháºm chà ngà y cà ng xa hoa. Ông Thà nh rất thÃch khung cảnh nÆ¡i nà y, má»—i khi là m việc căng thẳng, phải suy nghÄ© nhiá»u, ra đứng ngắm cảnh sẽ thấy tâm hồn nhẹ nhõm và hưng phấn trở lại ngay.
“Em chà o thầy Thà nh!â€. Cá»a vốn mở rá»™ng, má»™t nữ sinh Ä‘ang gõ cá»a cho “phải phépâ€. Là Phó bà thư Äảng uá»· chuyên trách công tác sinh viên, từ khi nháºm chức, ông Thà nh thá»±c hiện chế độ “mở cá»a là m việcâ€, bất cứ sinh viên nà o, há»… có Ä‘iá»u khúc mắc tư tưởng thì Ä‘á»u có thể đến thổ lá»™ vá»›i ông.
“Bạn Mẫn và o đây ngồi nà o!†Ông nháºn ra đó là Chu Mẫn - lá»›p trưởng lá»›p B khóa 93. Ông Thà nh pha trà má»i cô rồi và o đỠngay: “Thầy Lý chá»§ nhiệm lá»›p đã nói chuyện vá»›i tôi vá» tình hình cá»§a em Diệp Hinh, hôm nay tôi hi vá»ng em có thể nói tháºt cụ thể, nhất là các diá»…n biến Ãt hôm gần đâyâ€.
Mẫn hÆ¡i ngáºp ngừng, ông Thà nh hiểu ý bèn ra khép cá»a lại. Lúc nà y cô má»›i nói: “Khoảng má»™t tuần trước thi giữa há»c kỳ, chúng em bắt đầu thấy Hinh có má»™t số biểu hiện khác lạâ€. Mẫn lại ngáºp ngừng, ngước nhìn đôi mắt rất thẳng thắn chân thà nh cá»§a thầy, cô động viên mình tiếp tục nói. “Có má»™t lần Ä‘ang ở trong phòng thá»±c nghiệm giải phẫu, Hinh quả quyết nói rằng đã nhìn thấy ở má»™t căn phòng nhá» có má»™t tiêu bản cÆ¡ thể hoà n chỉnh, tinh xảo. Nhưng khi chúng em đến xem thì ở đó chỉ có má»™t tá» thi rữa nát. Lại có lần và o lúc ná»a đêm Hinh ra khá»i ký túc xá, không rõ Ä‘i đâu rất lâu má»›i trở vá». Có má»™t đêm bạn ấy đứng ngay sát mép cá»a sổ, hình như Ä‘ang định nhảy xuống...â€
“Sau đó thì sao?†Ông Thà nh bá»—ng ngắt lá»i. Má»™t chuá»—i các sá»± kiện Ä‘au lòng trước kia Ä‘ang hiện lại trong óc ông.
“Lúc đó em không dám lên tiếng, vì em nghe nói ngưá»i má»™ng du nếu bất ngá» nghe tiếng quát dừng lại, sẽ có những phản ứng bất thưá»ng. CÅ©ng may bạn ấy đã nhìn xuống sân và bá»—ng nhiên tỉnh lại, rồi bò trở lại giưá»ng nằm ngá»§. Và , khi ngá»§ bạn ấy thưá»ng hay kêu thét lên, hình như Ä‘ang gặp cÆ¡n ác má»™ng vô cùng kinh hãiâ€.
“Bạn ấy rối loạn bất thưá»ng như thế, chắc kết quả há»c táºp cÅ©ng bị ảnh hưởng chứ?â€. Ông Thà nh trầm ngâm suy nghÄ©.
“Nhưng rất lạ là không bị ảnh hưởng lắm. Mấy môn thi Ä‘á»u được Ä‘iểm xuất sắc. Môn giải phẫu còn được Ä‘iểm tối Ä‘aâ€.
“Nghe nói bạn Hinh là hạt nhân tÃch cá»±c cá»§a há»™i sinh viên trưá»ng, rất có năng khiếu văn nghệ, là ngưá»i dẫn chương trình có trình độ rất chuyên nghiệp, cách đây không lâu đã tổ chức thà nh công cuá»™c thi hát tá»± biên tá»± diá»…n cá»§a trưá»ng. Nếu để cho má»™t sinh viên xuất sắc như thế bị sa sút thì quả là tháºt đáng tiếc!†Nhá»› đến những nữ sinh viên đã chết má»™t cách kỳ lạ trong hÆ¡n chục năm qua, ông Thà nh bá»—ng thở dà i.
Chu Mẫn chợt nhá»› đến má»™t sá»± việc quan trá»ng: “Ngay buổi tối hôm bạn ấy tổ chức xong cuá»™c thi hát, bạn Hinh nói là cha mình đến thăm, hai cha con đã Ä‘i dạo vá»›i nhau. Nhưng sáng sá»›m hôm sau, nghe nói, thá»±c ra cha bạn Hinh đã bị liệt não từ trước đó má»™t tuần, Ä‘ang nằm ở bệnh viện cách trưá»ng rất xaâ€.
Ông Thà nh cảm thấy sá»± việc nghiêm trá»ng hÆ¡n ông tưởng tượng rất nhiá»u: “Má»™t bạn há»c như thế nà y, chúng ta cần phải quan tâm sát sao. Bạn ấy thưá»ng quan hệ vá»›i những ai trong trưá»ng ta?â€
“Hinh có má»™t cô bạn chà thân luôn gắn vá»›i nhau như hình vá»›i bóng, tên là Âu Dương Sảnh, cÅ©ng ở ngay trong ký túc xá, nhưng gần đây Sảnh bị viêm gan A cho nên Hinh thưá»ng chỉ có má»™t mình, và ... chúng em Ä‘oán rằng gần đây Hinh đã có bạn traiâ€.
Ông Thà nh định há»i xem tại sao Chu Mẫn lại có thể “đoán raâ€, nhưng ông đã nhiá»u năm là m công tác sinh viên, ông hiểu rằng các nữ sinh Ä‘á»u có “giác quan thứ sáu†đối vá»›i các chuyện lãng mạn, khó mà há»i cho rõ “tại saoâ€, nếu có há»i sẽ là vô duyên và lạc Ä‘á». Ông suy nghÄ© má»™t lát rồi ôn tồn nói: “Các bạn trong lá»›p - nhất là các bạn ở chung ký túc xá - xuất hiện tình trạng như thế, gánh nặng trên vai má»™t lá»›p trưởng như em bá»—ng nhiên sẽ cà ng nặng, cà ng vất vả hÆ¡n. Tiếp theo đây, tôi mong em và các bạn có tư tưởng tiến bá»™ sẽ cùng chú ý quan sát má»i hà nh động và quan hệ cá»§a bạn Hinh. Nhưng tuyệt đối không trá»±c tiếp can thiệp và o Ä‘á»i sống riêng tư, kẻo bạn ấy sẽ có phản cảm đối vá»›i sá»± nhiệt tình giúp đỡ cá»§a má»i ngưá»i. Nếu thấy có hiện tượng bất thưá»ng, thì láºp tức thông báo vá»›i thầy Lý hoặc trá»±c tiếp tá»›i gặp tôi. Cánh cá»a phòng tôi luôn luôn rá»™ng mởâ€.
Chu Mẫn gáºt đầu, xin phép ra vá». Sắp rá»i khá»i phòng, cô lại há»i: “Nếu tình hình ngà y cà ng xấu Ä‘i thì nhà trưá»ng sẽ có biện pháp gì ạ?â€
“Sẽ má»i các chuyên gia khoa thần kinh há»™i chẩn, và nếu được phụ huynh đồng ý, thì đưa và o nằm viện tâm thầnâ€. Ông Thà nh có phần không vui trước câu há»i nà y cá»§a Mẫn, nhưng - ông đà nh nói ra cái kết quả đáng buồn nà y má»™t cách khó nhá»c.
Chu Mẫn chợt thấy ngưá»i gai lạnh.
Phó phòng bảo vệ trưá»ng Vu Tá»± DÅ©ng nhìn cô gái có vẻ bẽn lẽn Ä‘ang đứng trước mặt, hình như ông nghe chưa rõ yêu cầu cá»§a cô: “Gì cÆ¡? Cô cần xem cái gì?â€
“Bác có thể cho cháu xem hồ sÆ¡ và các bản tưá»ng trình vỠ“vụ án mưu sát 405†không? Cháu nói là ... hồ sÆ¡ và báo cáo vá» các vụ án nhảy lầu tại phong 405 khu nhà 13. Cháu ở trạm phát thanh cá»§a trưá»ng ta, Ä‘ang thá»±c hiện má»™t phá»ng vấn vì muốn là m rõ sá»± tháºt vá» vụ việc mê tÃn vẫn đồn đại bấy lâu. Bác cÅ©ng biết rồi: ngà y 16 tháng 6 lại sắp đến, thì nghi án nà y cÅ©ng trở thà nh tiêu Ä‘iểm mà các sinh viên rất quan tâmâ€. Diệp Hinh khéo léo trình bà y những lá»i mà cô đã chuẩn bị tỉ mỉ từ trước.
Ông DÅ©ng cưá»i nhạt: “Má»™t nhân váºt truyá»n kỳ cá»§a đội trinh sát hình sá»± công an thà nh phố lÃ ÄÆ°á»ng Nhất Quân từng đặc trách Ä‘iá»u tra vụ nà y, đã kết luáºn chỉ là tá»± sát do áp lá»±c há»c táºp quá căng thẳng, chứ không có Ä‘iá»u bà hiểm gì khác! Tôi chưa rõ các cô định là m rõ sá»± tháºt nà o nữa?â€
“Nhưng, má»i sinh viên Ä‘á»u phải chịu áp lá»±c hoc táºp như nhau, thì tại sao riêng ký túc xá ấy gần như năm nà o cÅ©ng có ngưá»i nhảy lầu?â€
“Ai nói là chỉ riêng ký túc xá ấy? Tôi có thể đưa ngay ra và i và dụ! Chẳng hạn: năm 1987 phòng 610 khu nhà 5; năm 1989 phòng 48 khu nhà 11; năm ngoái, phòng 516 khu nhà 8 Ä‘á»u có sinh viên tá»± tá»! Có ngưá»i là vì áp lá»±c trong há»c táºp, có ngưá»i là chuyện yêu đương. Chắc cô có thể hiểu: trưá»ng ta là đơn vị trá»ng Ä‘iểm cá»§a Bá»™ Y tế, năm nà o cÅ©ng có má»™t lô sinh viên bị đà o thải vì kết quả há»c táºp không đạt, áp lá»±c trong há»c táºp luôn luôn rất căng!â€
“Nhưng căn phòng ấy hiện Ä‘ang có 6 nữ sinh ở, chúng ta cÅ©ng nên nghÄ© đến sá»± an toà n cá»§a há». Chắc bác cÅ©ng hiểu tâm trạng cá»§a há» lúc nà y ra saoâ€.
“Phòng bảo vệ sẽ nghÄ© cách... Thá»±c ra năm nà o chúng tôi cÅ©ng bà n cách, nhưng không cần thiết phải tuyên truyá»n phô trương là m gì. Các cô ở trạm phát thanh lẽ nà o không có các tư liệu là nh mạnh sáng sá»§a để là m tiết mục! Sao cứ phải há»c theo các tá» báo lá cải bà y vỉa hè truy tìm vu vÆ¡ các sá»± việc cÅ© rÃch mốc meo?†Ông DÅ©ng là ngưá»i rất từng trải, dư sức để đối phó vá»›i má»™t cô sinh viên!
“Nhưng...â€
“Thôi cô đừng là m phiá»n chúng tôi Ä‘ang công tác nữa... Cô Ä‘ang há»c lá»›p nà o khoa nà o? Cho tôi xem thẻ sinh viên!†Ông DÅ©ng biết rõ cái chiêu nà y rất được việc.
Diệp Hinh tiu nghỉu bước ra khá»i phòng bảo vệ, bá»—ng nhìn thấy má»™t nam giá»›i trạc ngoà i 30 tuổi Ä‘ang đứng xa xa vẫy tay gá»i cô, anh ta đồng thá»i nghoảnh nhìn các phÃa, có vẻ rất hoang mang. Hinh nghÄ© bụng: anh ta định là m gì? Liệu có phải kẻ xấu chăng? Nhưng cô lại nghÄ© đây là chốn cÆ¡ quan trưòng sở, lại ká» bên phòng bảo vệ, ai dám là m cà n, cho nên cô bước tá»›i.
“Vừa nãy tôi Ä‘i qua cá»a phòng bảo vệ, đúng lúc nghe thấy cô Ä‘ang há»i vá» chuyện “vụ án mưu sát 405â€, vì sao váºy?†Anh ta vừa nói vừa nhá»›n nhác nhìn quanh, cứ như là là m má»™t việc gì mỠám.
“Tôi ở trạm phát thanh cá»§a trưá»ng, ngà y 16 tháng 6 sắp đến gần, tôi muốn là m má»™t chuyên Ä‘á», anh có tư liệu gì không?†Hinh vẫn ứng phó bằng ná»™i dung theo lối công việc mà cô đã nghÄ© sẵn.
“Xin lá»—i, tôi không thể công bốâ€. Anh ta thở dà i rồi quay Ä‘i.
Tháºt đáng ngán. Hinh bá»±c bá»™i bước Ä‘i. Lúc Ä‘i đến cầu thang, cô liếc nhìn thấy anh ta vẫn quanh quẩn ở chá»— cÅ© và nhìn theo cô. Cô chợt nảy ra má»™t ý định, bèn rảo bước quay lại tiến sát anh ta và nói: “Anh ạ, chằng giấu gì anh, tôi Ä‘ang ở căn phòng 405 khu nhà 13 cùng vá»›i năm cô gái nữa. Nếu chuyện vẫn đồn đại là có tháºt, thì váºn Ä‘en có thể sẽ áºp xuống đầu má»™t ngưá»i bất kỳ trong số chúng tôi. Mong rằng nếu anh biết má»™t manh mối nà o có thể giúp chúng tôi tránh nạn, thì hãy cho tôi biết!â€
“Tránh nạn à ?†Anh ta cưá»i nhạt, rồi ra hiệu cho Hinh Ä‘i theo anh ta và o má»™t căn phòng là m việc ở bên phải hà nh lang. Hinh ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển treo: “phòng trá»±c ban lái xeâ€.
“Cô nghÄ© rằng nhà trưá»ng và phòng bảo vệ không hỠđể tâm đến việc nà y à ? Từ sau khi gian phòng ấy liên tiếp xảy ra các vụ nhảy lầu, thì phòng bảo vệ đã tưá»ng trình lên sở công an, cứ đến ngà y 15 tháng 6 Ä‘á»u phải quan tâm sắp đặt chu đáo cho sinh viên trong khu ký túc xá. Có má»™t năm sở công an đã cá» hai nữ chiến sÄ© công an canh gác khu đó, tuy hỠđã được nhắc nhở rất kỹ phải thức thâu đêm nhưng rồi há» vẫn ngá»§ mất! Háºu quả là lại có nữ sinh nhảy lầu. Lại có năm, phòng bảo vệ đã cho sÆ¡ tán toà n bá»™ ngưá»i trong khu ký túc xá, thế mà - chẳng rõ ma xui quá»· khiến ra sao - vẫn có má»™t cô mò vá» rồi nhảy lầu! Năm sau, lại cho sÆ¡ tán toà n bá»™ ngưá»i đã đà nh, lại còn khóa cả cá»a lại nữa. Cô thá» Ä‘oán xem? Có má»™t cô quay lại phòng 405, nhưng vì không và o được, cô ta bèn lần qua những cái sà o phÆ¡i quần áo để bò vá» phòng 405, chỠđến sáng sá»›m ngà y 16 tháng 6 rồi nhảy lầu! Äến năm tiếp theo, cho lưới sắt che các lan can, những tưởng thế là hết chuyện rồi - nhưng có má»™t sinh viên chẳng rõ tha ở đâu vá» má»™t khẩu súng Ä‘iện gia nhiệt cao cấp, xì chảy lưới thép rất ngon là nh, kết quả thế nà o thì cô đã Ä‘oán ra! Tóm lại là những sinh viên nhảy lầu ấycứ như là bị ma ám, quyết chà tìm đến cái chết! Những năm gần đây nhà trưá»ng đã bốn lần cho đóng cá»a gian phòng ấy, nhưng trong bốn năm đó vẫn có sinh viên tá»± tá», có Ä‘iá»u, xảy ra ở khu ký túc xá khác mà thôi. Äại khái là tại bà i vở trưá»ng ta đúng là quá nặng năm nà o cÅ©ng có sinh viên không chịu nổi áp lá»±c ấy. Cho nên nhà trưá»ng lại cho mở cá»a lại gian phòng đó, chỉ khác là năm nà o cÅ©ng bố trà sinh viên má»›i và o ở. Theo tôi, là m thế là rất không công bằngâ€. Phòng trá»±c ban lái xe Ä‘ang không có ai khác, anh ta nói liá»n má»™t mạch, chắc đây là những Ä‘iá»u bức xúc tÃch tụ trong lòng anh đã lâu, hôm nay má»›i có dịp trút ra.
Hinh ngây ngưá»i ngồi nghe anh ta nói, má»™t hồi lâu sau cô má»›i há»i: “Xin anh cho biết quý danh được không ạ?â€
“Tôi há» Bà nh, vì má»›i tham gia công tác, nên các anh ấy hay gá»i tôi là Tiểu Bà nh.Tôi chỉ là má»™t anh lái xe bình thưá»ng, chứ chẳng phải thám tá» tư gì cả. Sáng sá»›m ngà y 16 tháng 6 năm 1982, cô sinh viên tên Hạ Tiểu Nhã đã chết vì nhảy từ phòng 405 xuống. Äêm 15 tôi trá»±c ban. Tôi còn nhá»› mình đã lái xe chở cô ấy từ bệnh viện tâm thần vá» trưá»ng, rồi xách há»™ hà nh lý lên gác. Má»™t cô gái ngây thÆ¡ xinh đẹp thế mà phải ra Ä‘i như váºy! Từ đấy tôi bắt đầu chú ý đến “vụ án mưu sát 405â€. Ở gần ká» phòng bảo vệ, và dá»±a và o các đồng nghiệp quen biết, tôi đã thu tháºp được không Ãt tư liệu, nhưng cÅ©ng chẳng biết bao giá» má»›i có dịp để dùng nó và o việc...†Tiểu Bà nh như vừa trở lại từ trong ký ức, vẻ mặt anh còn phảng phất nét thương cảm.
“Hạ Tiểu Nhã đã từng phải Ä‘i bệnh viện tâm thần à ? Liệu có phải má»—i cô gái bá» mạng ở phòng 405 Ä‘á»u có tiá»n sá» bệnh tâm thần?†Hinh mong nháºn được câu trả lá»i khẳng định, vì Ãt ra đến lúc nà y má»i ngưá»i Ä‘ang ở phòng đó vẫn rất khá»e mạnh.
“Không phải thế. Tuy nhiên, trong số 12 nữ sinh đã chết, có 5 cô từng Ä‘i nằm viện tâm thần - má»™t tá»· lệ rất caoâ€.
Hinh chỉ cảm thấy cà ng biết nhiá»u thông tin cà ng mÆ¡ hồ.
Dưá»ng như Tiểu Bà nh hiểu rằng Hinh Ä‘ang nghi hoặc, anh bèn mở khóa ngăn kéo dưới cùng cá»§a bà n là m việc lấy ra má»™t cuốn sổ công tác, nhìn má»™t lượt rồi nói: “Có thể nói rằng những cái chết cá»§a 12 nữ sinh là có quy luáºt, chắc cô sẽ chú ý Ä‘iá»u nà y. Vụ thứ nhất và o năm 1977, nạn nhân là Du TÄ©nh, quê ở Tô Châu tỉnh Giang Tô; ngưá»i nhảy lầu năm 1978 là Tưởng Dục Hồng - bạn thân cá»§a TÄ©nh - đã từng nằm viện tâm thần, vốn là ngưá»i Thượng Hải, má»™t thanh niên há»c sinh Ä‘i “thá»±c tế†trở vá». Năm 1979 phòng 405 đóng cá»a. Ngưá»i chết năm 1980 là Lý Thục Nham quê ở Dư Diêu tỉnh Chiết Giang, ngưá»i chết năm 1982 là Hạ Tiểu Nhã, ngưá»i thà nh phố Thưá»ng Châu tỉnh Giang Tô. Cô có nhìn ra Ä‘iá»u gì chưa?â€
Hinh thấy hÆ¡i nghẹn thở: “Há» Ä‘á»u đến từ miá»n Giang Namâ€.
“Äúng thế! CÅ©ng có thể là ngẫu nhiên, há» Ä‘á»u đến từ vùng Giang - Chiết. Cô nói tiếng phổ thông rất chuẩn, nghe biết ngay cô là ngưá»i miá»n Bắc nên cô sẽ được an toà n. Cần phải quan tâm đến các cô cùng phòng đến từ vùng Giang - Chiếtâ€.
Hinh không nói gì thêm, nhưng cô biết trong gian ký túc xá chỉ mình cô là đến từ Giang Nam.
Bà nh thấy tâm trạng cá»§a Hinh dưá»ng như là cà ng nặng ná», anh định nói... nhưng rồi lại đắn Ä‘o. Bà nh quan sát kỹ Hinh, Hinh có đôi mắt và cặp lông mà y đẹp như tranh vẽ, toà n bá»™ khuôn mặt cân đối ưa nhìn, hình như thấp thoáng những nét cá»§a Tiểu Nhã năm xưa. Anh thấy hÆ¡i xa xót nhưng rồi cÅ©ng lại nói: “Còn má»™t bà máºt nữa tôi vẫn giữ kÃn từ lâu, tôi cho cô biết, mong rằng nó có thể giúp cô giải đáp Ä‘iá»u bà ẩn nà y: thá»±c ra, trong 12 nữ sinh đã nhảy lầu vẫn có má»™t ngưá»i sống sótâ€.
Tà i sản của ♥huytuandc♥
11-08-2008, 08:50 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 8
Phỏng vâÌn người chêÌt
“NêÌu sÆ¡Ìm biêÌt sẽ coÌ chuyêÌn Ä‘i naÌ€y, thiÌ€ ngay hồi trươÌc khi rời khỏi nhaÌ€ cô, cô nghe lời tôi xuôÌng ga Vô TiÌch thiÌ€ hay biêÌt mâÌy!â€. TaÌ£ TôÌn vaÌ€ Diệp Hinh saÌnh vai nhau Ä‘i ra khỏi nhaÌ€ ga. Bầu trời đầy mây xaÌm. Thời tiêÌt cuôÌi xuân ở Giang Nam thuờng vẫn thÃªÌ naÌ€y.
“Anh giuÌp tôi xem bản đồ Ä‘i, vaÌ€ laÌ€m Æ¡n noÌi in iÌt thôi!â€. Lần naÌ€y về Giang Nam, Hinh goÌ£i TôÌn, TôÌn đương nhiên chỉ mong được như thêÌ.
Anh laÌi xe hoÌ£ BaÌ€nh Ä‘ã cho Hinh biêÌt 16 năm qua, trong 12 nữ sinh ở phoÌ€ng 405 nhảy lầu, coÌ cô Thẩm Vệ Thanh gặp naÌ£n năm 1977 nhưng Ä‘ã được câÌp cưÌu kiÌ£p thời nên thoaÌt chêÌt. CoÌ Ä‘iều, sau khi phải cưa bỏ chân thiÌ€ cuộc sôÌng của Thanh găÌn liền vÆ¡Ìi chiêÌc xe lăn đặc chêÌ, tinh thần cũng biÌ£ sôÌc nặng. Thanh Ä‘aÌ€nh bỏ hoÌ£c trở về nhaÌ€. Năm Ä‘oÌ BaÌ€nh laÌi xe đưa Thanh về nhaÌ€ cha meÌ£ cô ở Nghi Hưng, anh coÌ ghi laÌ£i Ä‘iÌ£a chỉ của cô. Hinh naÌ€i nỉ, BaÌ€nh do dự mãi rồi cũng cho cô biêÌt. Hinh cho rằng miÌ€nh sẽ coÌ nhiều thu hoaÌ£ch trong chuyêÌn viêÌng thăm Thanh lần naÌ€y, viÌ€ BaÌ€nh cho biêÌt Thanh cũng chiÌnh laÌ€ một trong caÌc nữ sinh từng phải nằm viện tâm thần.
Hinh vaÌ€ TôÌn Ä‘i ô tô từ ga Vô TiÌch đêÌn thiÌ£ trâÌn Tân NguÌ£y huyện Nghi Hưng. Sau nhiều lần hỏi thăm, hoÌ£ cũng Ä‘ã đặt chân đêÌn đường phÃ´Ì maÌ€ nhaÌ€ hoÌ£ Thẩm cư truÌ. Nhưng laÌ£ thay, hoÌ£ tiÌ€m khăÌp caÌc phÃ´Ì phường maÌ€ không thâÌy sÃ´Ì nhaÌ€ cần tiÌ€m. Hinh hỏi thăm một baÌc gaÌi mở tiệm taÌ£p hoÌa, thiÌ€ ra laÌ€ khu naÌ€y Ä‘ã được cải taÌ£o, nÆ¡i ở cũ của nhaÌ€ hoÌ£ Thẩm thuộc dãy nhaÌ€ câÌp 4, nay Ä‘ã được bÃ´Ì triÌ Æ¡Ì‰ nhaÌ€ chung cư. BaÌc chủ hiệu chỉ khu nhaÌ€ bảy tầng nằm chênh chêÌch phiÌa trươÌc thở daÌ€i: “HoÌ£ biÌ£ xêÌp ở tầng 6, may maÌ€ coÌ thang maÌy, nêÌu không cô Thanh lên xuôÌng sẽ râÌt bâÌt tiệnâ€.
Ra mở cửa phoÌ€ng 601 laÌ€ một cô gaÌi trẻ nom râÌt thanh tuÌ. Cô ngồi trên xe lăn, hai ôÌng quần leÌp keÌ£p buông thõng xuôÌng. AÌnh măÌt thoaÌng neÌt cảnh giaÌc, cô nhiÌ€n hai người khaÌch laÌ£. Khỏi cần noÌi, đây chăÌc chăÌn laÌ€ Thẩm Vệ Thanh.
“Xin hỏi, chiÌ£ laÌ€ Thẩm Vệ Thanh phải không aÌ£?â€. Thanh nhiÌ€n thẳng vaÌ€o Hinh, khẽ gật đầu. Hinh noÌi tiêÌp: “Em laÌ€ Diệp Hinh, sinh viên ÄaÌ£i hoÌ£c Y sÃ´Ì 2 Giang Kinhâ€. Rõ raÌ€ng laÌ€ Thanh thở gâÌp hÆ¡n, laÌ£nh luÌ€ng hỏi: “CoÌ việc giÌ€ không?†rồi im lặng, không tỏ yÌ mời hai người vaÌ€o nhaÌ€. Hinh bỗng luÌng tuÌng không biêÌt nên noÌi thÃªÌ naÌ€o, ngần ngừ giây laÌt rồi nhiÌ€n TaÌ£ TôÌn. TôÌn vẫn giữ caÌi vẻ ngồ ngộ như trươÌc, thÃªÌ thiÌ€ anh ta đừng noÌi giÌ€ coÌ€n hÆ¡n!
“Em chưa biêÌt nên noÌi thÃªÌ naÌ€o cho phải... Em muôÌn biêÌt về cảnh ngộ chiÌ£ Ä‘ã gặp phải ở Ä‘aÌ£i hoÌ£c y Giang Kinh ngaÌ€y trươÌc, nhưng cũng râÌt lo sẽ gợi laÌ£i những hồi ưÌc không vui... thậm chiÌ Ä‘au khổ của chiÌ£â€. Hinh Ä‘aÌ€nh gượng noÌi ra.
“Cô đừng lo, tôi Ä‘ã không coÌ€n nhÆ¡Ì Ä‘Æ°Æ¡Ì£c giÌ€ nữa, nên sẽ không Ä‘au khổ, cũng như đôi chân naÌ€y không coÌ€n nữa thiÌ€ cũng mâÌt hêÌt cảm giaÌcâ€. Thanh noÌi cÆ°Ì như laÌ€ Ä‘ang Ä‘oÌ£c thuộc loÌ€ng, aÌnh măÌt cô chuyển sang TaÌ£ TôÌn, vaÌ€ vẫn nhiÌ€n thẳng như vậy.
“Em cũng hiểu, năm xưa chiÌ£ Ä‘ã phải chiÌ£u nhiều nỗi khổ, không hề muôÌn nhăÌc laÌ£i chuyện cũ, nhưng... em vaÌ€ năm baÌ£n nữ khaÌc Ä‘ang cần chiÌ£ giuÌp đỡ... ChuÌng em Ä‘ang ở phoÌ€ng 405 nhaÌ€ 13â€. Hinh noÌi thẳng muÌ£c Ä‘iÌch chuyêÌn Ä‘i.
Thanh hÆ¡i run run, aÌnh măÌt vẫn dừng laÌ£i trên khuôn mặt của TaÌ£ TôÌn. Một laÌt sau, chiêÌc xe lăn luÌ€i laÌ£i: “Xin mời vaÌ€o đâyâ€.
Căn hộ đơn sÆ¡ nhưng ngăn năÌp, chỉ hÆ¡i thiêÌu aÌnh saÌng. Cửa mở từ phoÌ€ng khaÌch ra ban công Ä‘ã được Ä‘oÌng chặt, ô cửa hai bên ban công thiÌ€ nhỏ hÆ¡n so vÆ¡Ìi caÌc căn hộ biÌ€nh thường khaÌc. “Tôi biêÌt chăÌc moÌ£i người nhâÌt Ä‘iÌ£nh cho rằng tôi laÌ€ người may măÌn, caÌc nữ sinh nhảy lầu, trươÌc vaÌ€ sau tôi đều biÌ£ chêÌt, chỉ miÌ€nh tôi sôÌng soÌt. Nhưng đôi khi coÌ€n sôÌng chăÌc giÌ€ Ä‘ã laÌ€ may măÌn hÆ¡n. Một người taÌ€n tật như tôi khoÌ maÌ€ tiÌ€m được việc laÌ€m chiÌnh thưÌc, cha meÌ£ tôi sinh tôi râÌt muộn, nay cả hai người Ä‘ã quaÌ tuổi nghĩ hưu, nhưng viÌ€ nuôi tôi nên cả hai vẫn phải sÆ¡Ìm Ä‘i tôÌi về, Ä‘i laÌ€m ở xưởng gôÌm mỹ nghệ Tử Sa ngoaÌ€i thiÌ£ trâÌn. NgoaÌ€i ra, suôÌt mâÌy năm sau khi nghỉ hoÌ£c về nhaÌ€, tôi coÌ€n laÌ€ khaÌch thuờng xuyên của Ä‘ủ loaÌ£i bệnh viện, kể cả bệnh viện tâm thần. Tôi Ä‘ã phải duÌ€ng không rõ bao nhiêu cân thuôÌc, đêÌn nỗi cả hỏng cả thận, thÃªÌ laÌ€ laÌ£i caÌ€ng phải duÌ€ng nhiều thuôÌc hÆ¡n nữa! Một viÌ duÌ£ quaÌ hay về voÌ€ng tuần hoaÌ€n aÌc tiÌnh, Ä‘uÌng không?†Vệ Thanh chậm rãi thổ lộ nỗi loÌ€ng: “Tôi mong rằng miÌ€nh Ä‘ã noÌi không quaÌ daÌ€i doÌ€ng. Những Ä‘iều naÌ€y tôi Ä‘ã muôÌn noÌi ra từ lâu, nhưng không daÌm noÌi vÆ¡Ìi cha meÌ£, tôi sợ sẽ laÌ€m hoÌ£ Ä‘au loÌ€ng. Cả hai người Ä‘ã quaÌ vâÌt vả rồi!â€
“CÆ°Ì noÌi Ä‘i, chỉ cần chiÌ£ thâÌy miÌ€nh nheÌ£ nhõm hÆ¡n laÌ€ được rồiâ€. Hinh thâÌy Vệ Thanh than thở không coÌ giÌ€ laÌ€ quaÌ Ä‘aÌng cả. Hinh cũng thâÌy buồn thay cho chiÌ£.
“Cô đêÌn đây viÌ€ muôÌn biêÌt về Ä‘iều giÌ€?â€
“VaÌ€o diÌ£p cuôÌi xuân đầu haÌ£ năm âÌy, cuộc sôÌng của chiÌ£ Ä‘ã coÌ Ä‘iều giÌ€ khaÌc thuờng không? TaÌ£i sao chiÌ£ laÌ£i lựa choÌ£n con đường tuyệt voÌ£ng như thêÌ?â€
Thanh thở daÌ€i, ngẩng đầu nhiÌ€n ra khoảng trời ngoaÌ€i cửa sổ, vẫn một gioÌ£ng chậm rãi: “Tôi thật sự không nhÆ¡Ì Ä‘Æ°Æ¡Ì£c nữa, nêÌu không, bên công an Ä‘ã chẳng phải gaÌc vuÌ£ aÌn laÌ£i, mãi vẫn chưa phaÌ nổi! Ngay tôi cũng tin ở kêÌt luận của hoÌ£ laÌ€ aÌp lực trong hoÌ£c tập quaÌ lÆ¡Ìn. Kể ra thiÌ€, khi ở trường, Ä‘uÌng tôi râÌt coi troÌ£ng Ä‘iểm sôÌ, râÌt muôÌn bưÌt phaÌ. Hôm biÌ£ ngã, viÌ€ trên những saÌ€o tre băÌc chĩa ra từ giữa cửa sổ tầng ba vaÌ€ tầng hai vẫn coÌ chăn vaÌ€ quần aÌo phÆ¡i chưa câÌt, nên tôi biÌ£ vươÌng vaÌ€o Ä‘oÌ rồi mÆ¡Ìi ngã xuôÌng sân. ThoaÌt chêÌt, nhưng tôi biÌ£ châÌn thương soÌ£ não râÌt nặng, viÌ€ thÃªÌ Ä‘ã quên nhiều chuyện cũ. Cho đêÌn giờ tôi vẫn chưa biÌ€nh phuÌ£c, tôi cũng hay quên cả những việc vừa mÆ¡Ìi xảy ra hôm trươÌc...â€
Nghe Vệ Thanh phủ Ä‘iÌ£nh tuyệt đôÌi như thêÌ, Hinh thâÌy hÆ¡i thâÌt voÌ£ng nhưng cô vẫn mong năÌm được cÆ¡ hội cuôÌi cuÌ€ng. “ChiÌ£ coÌ thể cho em biêÌt, aÌnh trăng laÌ€ giÌ€ không?â€
ToaÌ€n thân Vệ Thanh rung maÌ£nh, cô luÌ€i maÌ£nh chiêÌc xe lăn, đôi măÌt laÌ£i nhiÌ€n thẳng vaÌ€o Diệp Hinh: “Cô noÌi giÌ€? Cô noÌi laÌ£i xem?â€
“AÌnh trăng, aÌnh trăng laÌ€ giÌ€?â€
Im lặng hồi lâu, rồi khuôn mặt thanh tuÌ của Vệ Thanh dần meÌo xệch, nươÌc măÌt tuôn traÌ€o. Cô ôm ngực, nhiÌ£p thở râÌt maÌ£nh, đôi măÌt lộ rõ vẻ kinh hoaÌ€ng vaÌ€ tuyệt voÌ£ng. Diệp Hinh vaÌ€ TaÌ£ TôÌn nhiÌ€n nhau không biêÌt miÌ€nh nên noÌi giÌ€, laÌ€m giÌ€ nữa.
CuôÌi cuÌ€ng Thanh Ä‘ã biÌ€nh tĩnh trở laÌ£i, aÌnh măÌt trở nên săÌc laÌ£nh, cô chỉ nhiÌ€n thoaÌng hai người rồi xoay baÌnh xe lăn, quay lưng laÌ£i vÆ¡Ìi hoÌ£, noÌi gioÌ£ng tẻ nhaÌ£t “Câu hỏi của cô thật laÌ€ laÌ£, tôi không hiểu. Tôi mệt rồi, mong cô đừng laÌ€m phiền tôi nữa. Tôi xin lỗi, Ä‘ã để cô phải tôÌn công đêÌn đây. Thực ra cô nên chuẩn biÌ£ sẵn những tư tưởng rồi...â€
Hinh không cam tâm nhưng nghĩ đêÌn phản ưÌng vừa rồi của Vệ Thanh, Hinh cũng không thể tiêÌp tuÌ£c hỏi thêm nữa, huôÌng chi chủ nhaÌ€ Ä‘ã coÌ yÌ â€œÄ‘uổi khaÌchâ€... Hinh chờ đợi thêm nhưng thâÌy Thanh vẫn lặng yên nên cô Ä‘aÌ€nh noÌi: “ChuÌng em Ä‘ã laÌ€m phiền chiÌ£. Cảm Æ¡n chiÌ£ Ä‘ã thẳng thăÌn... nêÌu... nêÌu chiÌ£ coÌ€n muôÌn noÌi chuyện vÆ¡Ìi em, em xin để laÌ£i đây sÃ´Ì Ä‘iện thoaÌ£i phoÌ€ng thuờng trực ở kyÌ tuÌc xaÌ, chiÌ£ cÆ°Ì goÌ£i Ä‘iện cho em, coi như chuÌng ta troÌ€ chuyện, muôÌn noÌi giÌ€ cũng đượcâ€
LuÌc hai người quay ra, Vệ Thanh vẫn thẫn thờ nhiÌ€n ra cửa sổ, chỉ laÌ£nh luÌ€ng noÌi một câu: “KheÌp cửa hộ tôiâ€.
Hinh chaÌn nản buồn rầu bươÌc xuôÌng sân. TôÌn găÌng caÌch nghĩ để cho Hinh phâÌn châÌn lên, anh noÌi luôn: “Thôi naÌ€o, đừng ủ ê tiu nghỉu thÃªÌ kia, iÌt ra laÌ€ cũng Ä‘ã gặp được người ta, Ä‘uÌng không? TiêÌp theo nên laÌ€m giÌ€? ChuÌng ta ra mua vaÌ€i caÌi âÌm pha traÌ€ gôÌm Tử Sa, hay Ä‘i thăm động Thiên Quyển, đêÌn chÆ¡i ThaÌi Hồ?â€
Hinh bực minh noÌi: “Sao anh laÌ£i vô tâm đêÌn thÃªÌ nhỉ? ChuyêÌn Ä‘i naÌ€y mâÌt công toi, săÌp đêÌn 16 thaÌng 6 rồi, maÌ€ anh vẫn coÌ€n tâm triÌ Ä‘i ngao du sÆ¡n thủy? Ngay sau đây coÌ€n phải ra ga lên taÌ€u trở về Giang Kinh, laÌ€m giÌ€ coÌ€n thời gian nữa?â€
TôÌn nhêÌch meÌp cười, không mảy may coÌ yÌ phản baÌc.Lúc nà y Hinh má»›i nháºn ra rằng anh ta cố ý trêu ngươi để cho cô mắng, mắng để giải tá»a bức xúc. Cô lại thấy má»™t cảm giác dịu ngá»t. So vá»›i Vệ Thanh thì mình còn hạnh phúc hÆ¡n rất nhiá»u. Hinh trách anh chà ng: “Hiếm thấy má»™t gã chỉ mong được ăn mắng như anh!â€
“Miá»…n là Hinh thấy vui thì dù tôi bị Hinh đá bay xuống Thái Hồ cÅ©ng chẳng có vấn đỠgì!â€
Hinh tá»§m tỉm cưá»i, khiến đôi mắt Tốn vụt sáng lên như mặt trá»i vừa lách qua đám mây, nhưng trông anh chà ng hÆ¡i đỠđẫn.
“Thôi nà o! Äang Ä‘i trên phố đấy!†Thấy Tốn nhìn mình như thế, Hinh phát cáu, bèn đẩy cho anh chà ng má»™t cái.
Cả hai Ä‘ang cưá»i đùa, bá»—ng nghe có ngưá»i gá»i từ xa: “Diệp Hinh! Có Ä‘iện thoại!â€
Sao ở đây lại có ngưá»i gá»i Ä‘iện thoại cho mình? Hinh chá»™t dạ nhìn theo hướng có tiếng gá»i: chÃnh là bác chá»§ hiệu tạp hóa.
Trước cá»a hà ng cá»§a bác đúng là có dịch vụ Ä‘iện thoại công cá»™ng.
“Diệp Hinh phải không? Tôi Thẩm Vệ Thanh đây!â€. Giá»ng Thanh gấp gáp. Khác hẳn cô gái ngồi xe lăn nói năng từ tốn lúc nãy.
“Sao thế?†Hinh thấy máu trong ngưá»i như bắt đầu chảy nhanh, Vệ Thanh vá»™i vã gá»i mình, chắc là vì có chuyện quan trá»ng cần nói.
“Vá» vấn đỠcá»§a cô lúc nãy...â€
â€œÄÆ°á»£c! Em sẽ lên nhà chị ngay!â€
“Không cần! Cứ nói qua Ä‘iện thoại là được rồi! Bởi vì... tôi có cảm giác...â€. HÆ¡i thở cá»§a Vệ Thanh vừa gấp vừa nặng nhá»c.
“Cảm giác gì?â€
“Äừng há»i nữa! ChÃnh là câu há»i cá»§a cô, ánh trăng...â€. Thanh nói cà ng gấp hÆ¡n,
“Sao thế?†Bà n tay Hinh cầm ống nghe run run, cô chợt linh cảm vỠmột chuyện chẳng là nh...
“Hồ sÆ¡... Nguyệt Quang xã...†(ND: Nguyệt Quang = ánh trăng; xã - má»™t tổ chức, và dụ Thông tấn xã). Tiếng cá»§a Vệ Thanh bá»—ng nhiên đứt Ä‘oạn, tiếp theo là má»™t tiếng rên bị ngẹt. Hinh thầm nghÄ© “nguy rồiâ€, tai cô áp chặt và o ống nghe, chỉ thấy các tạp âm há»—n loạn.
Hinh quẳng ống nghe xuống, chạy như bay vá» hướng nhà cao tầng, vừa chạy vừa gá»i: “Vệ Thanh!â€
Má»™t tiếng kêu thảm thiết xé tan cảnh yên tÄ©nh lúc giữa trưa. Tốn chạy vụt lên theo Hinh, anh bá»—ng kéo giáºt Hinh, giá»ng run run: “Nhìn kìa!â€. Hinh nhìn theo hướng đó. Má»™t cảnh tượng mà nhiá»u đêm vá» sau nà y nó lại hiện lên trong cÆ¡n ác má»™ng cá»§a cô: má»™t cô gái Ä‘ang rÆ¡i từ tầng cao xuống đất, hai tay huÆ¡ huÆ¡ trên không trung, má»™t tiếng thét xé lòng. ChÃnh là Thẩm Vệ Thanh.
Lại má»™t tiếng khóc thất thanh từ phÃa sau lưng cô, đó là bác chá»§ hiệu tạp hóa.
Nước mắt Hinh tuôn trà o, lòng đau như cắt. Nhưng cô chỉ chững lại giây lát rồi lại chạy như bay. Qua những âm thanh trong điện thoại, thì không thể là Thanh tự sát, chắc chắn có kẻ đã hãm hại.
Lúc Hinh chạy đến khu nhà thì đã thấy má»™t đám đông vây quang. Hinh không thể chá» thang máy nên cô chạy lên cầu thang, nhưng cầu thang cÅ©ng đông ngưá»i, phần lá»›n là phụ nữ và ngưá»i già đang trà n xuống. Cháºt váºt mãi má»›i lên được đến tầng 6, thì thấy cá»a phòng 601 Ä‘ang khép chặt, hệt như lúc cô và Tốn ra khá»i phòng. Hinh hÆ¡i do dá»± nhưng rồi vẫn vặn tay nắm mở cá»a ra. PhÃa trước rất sáng, thì ra cá»a trước ra ban công đã mở toang, chiếc xe lăn trống không trÆ¡ trá»i dừng ở ngay ban công. Ngưá»i Hinh bá»—ng nhÅ©n ra, hai chân từ từ khuỵ xuống, cô gục đầu khóc nức nở.
“Trước đây cô và Thẩm Vệ Thanh có quen biết nhau không?†Hinh lắc đầu.
“Cô từ Gianh Kinh xa lắc đến táºn đây tìm Vệ Thanh có việc gì hệ trá»ng?â€. Anh Cố đội trưởng công an hình sá»± cá»§a sở công an biết Hinh là ngưòi cuối cùng gặp Vệ Thanh, nên anh Ä‘Ãch thân Ä‘iá»u tra việc nà y.
“Tôi là phóng viên cá»§a trạm phát thanh đại há»c Y số 2 Giang Kinh, hiện Ä‘ang thá»±c hiện má»™t chuyên Ä‘á». Thẩm Vệ Thanh là sinh viên cá»§a trưá»ng, là nhân váºt có liên quan đến chuyên đỠnà yâ€. Äôi mất Hinh đỠsưng tấy nhưng cô tư duy vẫn rất mạch lạc.
“Cô có thể nói cụ thể hÆ¡n không?†Thấy Hinh đã khóc đến ná»—i như váºy, anh Cố cÅ©ng không nỡ nói gay gắt vá»›i cô.
“Trưá»ng chúng tôi có má»™t gian ký túc xá hầu như má»—i năm lại có má»™t nữ sinh nhảy lầu tá»± tá»±. Trong hÆ¡n chục năm qua, chỉ có Vệ Thanh là ngưá»i may mắn sống sót. Anh xem lẽ nà o cô ấy không đáng để tôi phá»ng vấn hay sao?â€
Äá»™i trưởng Cố nghÄ© bụng: cô gái nà y chỉ thÃch há»i phản vấn. Anh nghiêm giá»ng: “Tại sao sau khi thấy Vệ Thanh chết, cô lại chạy lên gác phá há»§y hiện trưá»ng?â€
“Lúc nghe Ä‘iện thoại tôi thấy có nhiá»u âm thanh há»—n loạn, Ä‘oán chắc phải có kẻ mưu sát Vệ Thanh, nên tôi hi vá»ng sẽ bắt gặp hung thá»§ - dù chỉ nhìn thấy bóng cá»§a hắn thôi cÅ©ng được - để cung cấp đầu mối cho các anhâ€.
“Nhưng lúc đó khu nhà rất há»—n loạn, má»i ngưá»i Ä‘á»u đổ xô xuống, thì cô đâu có thể biết kẻ nà o là hung thá»§? Lên đến nÆ¡i rồi, cô đã nhìn thấy Ä‘iá»u gì?â€
“Äúng là tôi không phát hiện thấy Ä‘iá»u gì cả, chỉ thấy cá»a ngoà i vẫn đóng, nhưng không khóa, đúng y như khi chúng tôi rá»i khá»i đóâ€.
“Cô đã Ä‘i cùng vá»›i ai?â€
“Má»™t bạn nam cùng há»c, tên là Tạ Tốnâ€.
“Lúc Vệ Thanh rÆ¡i xuống thì anh ta Ä‘ang ở đâu?†Äôi lông mà y dà i cá»§a anh hÆ¡i nhÃu lại.
“Äứng ngay cạnh tôi, sau đó tôi chạy lên gác, tôi chẳng rõ anh ấy chạy Ä‘i đâu. Trước đó anh ấy luôn Ä‘i cạnh tôiâ€.
“Anh ấy là bạn trai cá»§a cô à ?â€
Hinh bá»—ng không biết trả lá»i ra sao, đà nh nói: “Kể cÅ©ng khó nói... Coi như là bạn thôi! Xin há»i, Ä‘iá»u nà y có liên quan đến vụ việc hay sao?â€
“Cho rằng có liên quan hay không, là do ý cô hay là ý chúng tôi?†Anh Cố đã có dịp để vặn lại. “Lúc nà y chúng tôi chưa thể há»i anh ta, nhưng nếu cô gặp thì hãy nhắn anh ta rằng, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ đến trưá»ng gặp anh ta nói chuyệnâ€.
“Có thể châm chước cho tôi há»i má»™t câu, Ä‘iá»u tra hiện trưá»ng, kết quả sÆ¡ bá»™ là thế nà o không? Bị giết hay là tá»± tá»?†Câu há»i cá»§a Hinh là m anh Cố thấy hÆ¡i bất ngá».
“Còn chưa thể kết luáºn...†Anh nhìn vẻ mặt có phần tiá»u tuỵ cá»§a Hinh, rốt cuá»™c anh vẫn dịu giá»ng: “Bước đầu nháºn định là tá»± sát, ở hiện trưá»ng chúng tôi không thấy dấu vết váºt lá»™n chống trả, cÅ©ng không thấy dấu vân tay hay dấu chân khả nghi nà o cảâ€.
“Không thể như váºyâ€. Hinh khăng khăng. “Vì đúng là tôi đã nghe thấy qua Ä‘iện thoại má»™t loạt tiếng động...â€
“Äây má»›i là điá»u tôi cần há»i: phút cuối cùng cô Thanh có nói vá»›i cô những gì?â€
“Anh đã chạy Ä‘i đâu thế?â€. Hinh ra khá»i cÆ¡ quan công an gặp ngay Tạ Tốn.
“Mình Hinh và o nói là đủ rồi, tôi chẳng biết vá» vụ việc nà y nhiá»u hÆ¡n cô, tá»™i gì phải và o để ngưá»i ta thẩm vấn, có vui vẻ gì cho cam!â€
Hinh thấy buồn bá»±c: “Loay hoay thế nà y, chúng ta đã nhỡ tà u rồi, đà nh đợi chuyến sau chạy qua đây, có lẽ phải đợi đến khuyaâ€.
“Cho nên Hinh gá»i tôi Ä‘i cùng là rất sáng suốt. Ngồi chá» tà u sẽ rất lâu, chúng ta cÅ©ng có thể trò chuyện...â€
Hinh đâu còn bụng dạ nà o nói chuyện vá»›i anh ta, cô ngao ngán tháºm chà chẳng muốn quay vá» trưá»ng nữa, cô lầm lÅ©i bước Ä‘i. Thấy váºy, Tốn cÅ©ng không nói gì nữa, lặng lẽ bước theo.
Tạm ăn quấy quá và i thứ, rồi Hinh ngồi trên ghế trong phòng đợi cá»§a ga tà u, cô ngá»§ gáºt. Vừa chợp mắt, bá»—ng thấy ánh mắt là nh lạnh cá»§a Thẩm Vệ Thanh, tiếp theo là cảnh tượng Thanh bị rÆ¡i xuống đất, và khuôn mặt dáºp nát - Hinh không thể nhìn thi thể cá»§a Thanh nhưng khuôn mặt dáºp nát ấy vẫn hiện lên trong óc cô. Hình như đúng là Vệ Thanh, nhưng lại giống cô gái áo trắng vẫn thấy trong giấc mÆ¡.
Sau hơn một tháng nữa, khuôn mặt ấy sẽ thuộc vỠai?
Hinh bỗng thấy nghẹt thở, ngực cô như bị đè nén bởi một khối chì nặng, dạ dà y cuộn lên, rồi “oẹ†một tiếng, nôn thốc nôn tháo cả đám thức ăn vừa ăn hồi nãy.
Hinh mở mắt nhìn cái đám ghê sợ ấy ở trước mắt, nhớ đến khuôn mặt rách nát bươm trong giấc mơ. Cô lấy khăn giấy bịt miệng, khóc không thà nh tiếng.
Tốn cảm thấy lúng túng, anh đặt tay lên vai Hinh nói: “Không sao, chỉ là bị nôn. Xung quanh dù sao cÅ©ng chẳng có ai, Hinh đừng khóc...â€.
“ChÃnh vì tôi đến nên Vệ Thanh má»›i bị chết. Ngưá»i duy nhất may mắn sống sót trong “vụ án mưu sát 405†không còn nữa, là tại tôiâ€. Hinh bá»—ng thấy mình rất trÆ¡ trá»i, cảm giác tháºt sá»± sợ hãi trà n đến vá»›i cô từng đợt, từng đợt như những con mãnh thú vốn ẩn náu trong đêm bá»—ng chốc có thể xông ra nuốt chá»ng cô. Cô dá»±a đầu và o cánh tay Tốn, khóc nấc lên.
“Äừng nói những lá»i ngốc nghếch thế nữa. Äã trót xảy ra bi kịch ấy, thì Hinh cà ng nên táºn dụng cái đầu mối hiếm hoi má»›i có được, tức là “hồ sÆ¡ Nguyệt Quang xãâ€, tiếp tục Ä‘iá»u tra cái lịch sá» kỳ lạ nà y. Nếu có thể tìm ra sá»± tháºt để đánh dấu chấm hết cho “vụ án mưu sát 405â€, đỠphòng bi kịch lại xảy ra sau nà y, thì việc là m cá»§a cô chẳng phải là rất có ý nghÄ©a hay sao?â€
“Nhưng tôi cảm thấy hình như bóng Ä‘en cá»§a sá»± chết chóc rất nặng ná», khó mà thoát được. Vệ Thanh là má»™t và dụ quá rõ rà ng đấy thôi!â€
“Hinh hãy tin ở chÃnh mình, tin rằng sau khi mình đã gắng hết sức thì sẽ có được những Ä‘iá»u hoà n toà n má»›i mẻ. Bi quan và o lúc nà y sẽ chỉ là há»§y hoại chÃnh mình mà thôiâ€.
Hinh bá»—ng thấy Tốn chẳng há» trẻ con như những biểu hiện bá» ngoà i má»i ngà y, nét mặt cô giãn ra, thôi không khóc nữa, nói nhá» nhẹ: “Anh nói mấy câu nà y má»›i gá»i là nghe được, rất giống cách nói cá»§a mẹ tôiâ€. Lúc nà y Hinh má»›i chợt nháºn ra rằng mình Ä‘ang ngả ngưá»i áp và o Tốn, cô chợt đỠmặt.
“Có phải Hinh muốn nghe nói những câu không ra gì không? Äừng tưởng là tôi không nói ra được nhé!†Tốn lại trở lại cái giá»ng cÅ©.
“Hãy nghiêm chỉnh má»™t chút Ä‘i! Tôi rất sợ, tháºt đấy!†Hinh lại gục đầu và o ngá»±c Tốn.
“Sợ gì! Tôi còn chưa nói cho mà biết: đến hôm đó tôi sẽ ôm chặt Hinh như thế nà y nà y, không cho Hinh quay vỠphòng 405 thế là ổn!†Tốn ghì chặt, Hinh muốn cưỡng lại nhưng cô bỗng thấy mình không còn chút sức lực nà o, hoặc có lẽ là cô vốn không muốn cưỡng lại.
“Nếu tôi bị ma ám, trong lúc rồ dại sức lá»±c sẽ mạnh phi thưá»ng, tôi sẽ giãy thoát khá»i anh, sẽ cắn tay anh, rồi xông và o phòng 405, nhao ra cá»a sổ...†Hinh thấy mình hÆ¡i có vẻ “gần má»±c thì Ä‘en†- vì Tốn cÅ©ng như Sảnh Ä‘á»u hay nói nhăng nói cuá»™i, nay cô cÅ©ng chẳng khác gì há»!
“Tôi sẽ Ä‘uổi theo, và lại ôm chặt lấy Hinh!â€
“Sức mạnh tôi vô biên, cứ quyết nhảy xuống thì anh sẽ là m gì?â€
“Thế thì tôi sẽ nhảy cùng vá»›i Hinh!â€
“Äừng nói bừa nữa Ä‘i!â€
Im lặng rất lâu, hai ngưá»i vẫn cứ ngồi yên như thế, không nói, không nhúc nhÃch. Và o lúc nà y Hinh cuối cùng đã há»c được cách không nghÄ© ngợi gì nữa, chỉ thản nhiên phó mặc thá»i gian lặng lẽ trôi Ä‘i. Bên ngoà i phòng dà nh cho khách chá» tà u, thỉnh thoảng thấy có tà u dừng bánh rồi lại Ä‘i, má»i việc vẫn tuần tá»± diá»…n ra. Hà nh khách rảo bước, lên tà u xuống tà u, vẫn đâu ra đấy, tất cả vẫn yên bình thì sá»± ấm áp dưá»ng như giảm xuống ngưỡng tối thiểu.
Có Ä‘iá»u, Hinh chẳng thể hưởng thụ lâu sá»± yên ổn nà y. Cô mÆ¡ hồ cảm thấy ngoà i kia cách cô không xa có vô số những Ä‘iá»u chưa biết Ä‘ang lạnh lùng nhìn cô.
“Sao anh im tiếng thế? Hãy kể vá» mẹ anh Ä‘i? Anh nói là mình chưa từng gặp mẹ bao giá»...?â€
Tốn há»i: “Hinh không lo nghe tôi kể thì sẽ khó chịu à ?â€
“Không nói thì thôi váºy!†Hinh cố ý nhoai ngưá»i ra để ngồi thẳng dáºy.
Tốn cà ng ghì chặt hÆ¡n: “Tôi đã nói rồi mà : cô tuyệt đối đừng nên chối từ!†Hinh không nói nữa,ngước nhìn đôi mắt Tốn đầm ấm nồng nà n khát vá»ng vô biên, suýt nữa thì cô đã ừ vá»›i anh.
“Thá»±c ra tôi nà o có quyá»n gì để đòi há»i Hinh!†Tốn thở dà i “Chuyện cá»§a tôi rất đơn giản: sinh tôi ra Ãt lâu, mẹ tôi đã bá» Ä‘i, và không bao giá» trở lại nữaâ€. Rõ rà ng Tốn cố ý nói quấy quá cho qua chuyện.
“Nhưng anh vẫn có được những Ä‘iá»u kiện rất tốt, trong đám sinh viên chúng ta, mấy ai được há»c đà n pi-a-nô!â€
Biết Tốn vẫn cố sức lảng tránh đỠtà i nà y, Hinh bèn lái câu chuyện sang hướng khác.
“Äiá»u kiện tốt, không có nghÄ©a là vui sướng. Và , nhắc đến để là m gì đây? Dù sao tôi cÅ©ng đã sống đến giá», lại được ôm trong lòng cô gái mà tôi thÃch, tôi còn cầu mong gì nữa đây?â€
“Tôi thấy anh vẫn cứ trÆ¡ trẽn váºy thôi! Chá»› quên nhắc đến là còn có má»™t ngưá»i bạn từ thá»i thÆ¡ ấu cá»±c kỳ thân thiết! Tôi thấy anh rất hạnh phúc thì có! Anh ấy tên gì váºy?â€
“Lệ Chà Dương. Äó là cô chưa nhìn thấy lúc bá»n tôi choảng nhau...â€
“Vợ chồng còn có lúc to tiếng nữa là ! Có đánh có mắng, má»›i là thương yêu tháºt!†Trong ná»a năm qua, Hinh và Sảnh luôn là đối tượng để các bạn trêu trá»c, lúc nà y Hinh váºn dụng cái Ä‘iá»u mình ngán ngẩm ấy sang Tốn, cô không há» thấy áy náy chút nà o.
“Có lẽ vì cảnh gia đình như thế, nên tôi từ nhỠđã hay Ä‘a sầu Ä‘a cảm. May mà đã quen Chà Dương, cùng chÆ¡i vá»›i nhau cùng trưởng thà nh, nên cuá»™c sống cÅ©ng phong phú Ä‘a dạng lên nhiá»u. Rồi lại cùng thi đỗ và o má»™t trưá»ng đại há»c, và o há»c cùng má»™t lá»›p. Phải nói là trăm năm khó gặp được ngưá»i bạn như thế!â€
“Có lẽ hai anh chẳng những có tình cảm mà còn có duyên pháºn... Tuy cùng là hai chà ng trai trẻ - nói thế nà y thì cÅ©ng có phần kỳ cục - nhưng thá»±c tế chẳng phải thế là gì?†Hinh tấm tắc khen ngợi, cô trở nên nghiêm chỉnh.
“Chẳng thể nói đến hai chữ duyên pháºn. Và dụ, nếu hai ngưá»i cùng cố gắng há»c táºp, cùng thi đỗ má»™t trưá»ng đại há»c, thì đã gá»i là rất ly kỳ hay sao? Chưa chắc đâu! Huống chi có khi vì đã thân nhau đến má»™t mức nà o đó, thì tình cảm lại trở thà nh má»™t gánh nặngâ€. Tốn lại thở dà i.
Nghe Tốn nói thế Hinh chợt nảy ra má»™t ý, cô láºp tức ngồi thẳng ngưá»i, thản nhiên nói: “Anh nói đúng, có má»›i ná»›i cÅ© là bản tÃnh cá»§a con ngưá»i. Cho nên lúc đầu nên giữ má»™t khoảng cách má»›i phải!†Cô đồng thá»i thầm trách mình đã nghÄ© nhầm vá» ngưá»i ta.
Tốn nháºn ra rằng Hinh đã có má»™t suy luáºn lô-gÃch, anh nhất thá»i chẳng biết nói sao nữa, đà nh im lặng. Cho đến lúc thấy Hinh hai quầng mắt lại đỠhoe, anh má»›i nói: “Nhưng vá»›i em thì khác, anh... anh tháºt lòng yêu em!â€
Tà i sản của ♥huytuandc♥