 |
|

11-08-2008, 11:46 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 5
Thá»§y Tinh KÃnh, Ngá»c Ngô Công
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng dẫn đầu. Vòng qua mấy dãy cháºu hoa, rồi ra đến cá»a lá»›n.
Lúc nà y Bạch Thiết Sinh vẫn ngồi trên xe ngá»±a, dáng Ä‘iệu có vẻ nóng nảy bồn chồn. Vừa trông thấy Huyá»n Nguyệt, vá»™i đứng lên đón, vồn vã há»i:
- Lão tiá»n bối có mượn được hai bảo váºt không?
Huyá»n Nguyệt giÆ¡ chiếc há»™p gá»— lên, nói:
- Mượn được đây rồi. Hiá»n Ä‘iệt mau mở rèm xe ra.
Bạch Thiết Sinh mở rèm xe, Huyá»n Nguyệt liá»n cầm chiếc há»™p gá»— nhảy lên.
Từ lúc đặt bốn cá»— thi hà i và o trong xe, trừ Huyá»n Nguyệt đạo trưởng ra, thì không ai ngó và o xe là m gì nữa. Lúc nà y rèm xe được cuốn lên, má»i ngưá»i nhìn và o, má»›i thấy bốn vị quân tá» vẫn ngồi xếp bằng tròn đối diện y như lúc ở trên đỉnh núi.
Huyá»n Nguyệt tay phải cầm kÃnh, tay trái mở bà n tay cá»§a Lam Triệu Thưá»ng ra xem, nhỠánh sáng ngoà i cá»a xe lá»t và o, tỉ mỉ soi kỹ má»™t lúc, sắc mặt chợt tái hẳn lại.
Äoạn ông bá» tay Lam Triệu Thưá»ng xuống, rồi cầm tay Chu Thiên Thượng lên xem, cà ng xem, sắc mặt ông cà ng tái xanh, đôi mà y cau có, rõ rà ng là trong bụng Ä‘ang bối rối dị thưá»ng.
Chỉ má»™t lúc không lâu, ông đã xem hết bốn bà n tay, rồi ngá»ng mặt lên trá»i, thở ra má»™t hÆ¡i dà i, Ä‘oạn lại nhảy xuống xe.
Bạch Thiết Sinh vá»™i há»i:
- Lão tiá»n bối có tìm thấy gì lạ không?
Huyá»n Nguyệt sắc mặt trầm trá»ng, đưa mắt nhìn khắp má»i ngưá»i, rồi há»i:
- Trong các vị đây, có ai biết cái tên “Cừu võ lâm†không?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lẩm bẩm, nhắc lại:
- Cừu võ lâm, Cừu võ lâm!
Chợt ông ngẩng lên lắc đầu:
- Lão phu đã moi hết bộ óc khô nà y ra rồi, mà chẳng thấy cái tên kỳ dị ấy đâu cả!
Ngôn Phượng Cương cau mà y nói:
- Cừu võ lâm? Tên gì mà lạ thế? Rõ rà ng là có kẻ nà o thù háºn võ lâm, nên má»›i đặt cái danh hiệu quái gở ấy. Chá»› ở Ä‘á»i nà y là m gì có con ngưá»i đó?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng chợt vá»— tay reo:
- A phải rồi, Ngôn huynh nói có lý lắm! Tiểu đệ xin bái phục!
Bạch Thiết Sinh cau mặt há»i:
- Chẳng lẽ trừ ba chữ “Cừu võ lâm†ra, không còn dấu vết gì khác nữa sao?
Huyá»n Nguyệt nói:
- Hiá»n Ä‘iệt lên mà xem, tá»± khắc sẽ rõ.
Thiết Sinh đỡ lấy tấm kÃnh, rồi cÅ©ng nhảy lên xe, lần lượt soi và o bốn bà n tay ngưá»i chết.
Nhưng sao khi xem xong, sắc mặt chà ng cÅ©ng tái nhợt, chẳng kém gì Huyá»n Nguyệt, rồi thở dà i má»™t tiếng, nhảy xuống xe, đưa trả tấm kÃnh cho Huyá»n Nguyệt.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng rất lấy là m kỳ dị, nghÄ© bụng: “Tại sao ai xem xong cÅ©ng cau mặt, tái mặt thế kia là lý gì?â€
Ông không sao dằn nổi tÃnh tò mò, bèn cÅ©ng cầm kÃnh nhảy lên xe xem.
Lên đến xe, Thượng Tam ÄÆ°á»ng mở tay Lam Triệu Thưá»ng ra soi trước.
Nhưng vệt đỠnhá» như tÆ¡ nhện trên lòng bà n tay nạn nhân, dưới tấm kÃnh thuá»· tinh đã hiện thà nh má»™t bản đồ án, chữ nhá» li ti, rõ rà ng từng nét.
Äà m Khiếu Thiên Ä‘i lại bên xe, sẽ nói:
- Lão tiá»n bối trông thấy những gì, có thể thuáºt lại cho chúng tôi nghe được không? Nếu để cả ngần nà y ngưá»i phải lên xem lấy, thì mất nhiá»u thì giá» quá.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng đưa mắt nhìn Huyá»n Nguyệt, thấy ông ta không tỠý phản đối, bèn gáºt đầu, nhìn và o lòng bà n tay ngưá»i chết, sẽ Ä‘á»c: “Ký tá» lục...†(sổ ghi tên ngưá»i chết).
Vừa Ä‘á»c đến đấy, Ngôn Phượng Cương chợt cao giá»ng nói:
- Hừ, tháºt là đồ khùng! Không biết đứa nà o mà đại ngôn quá thế!
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lại Ä‘á»c tiếp: “Ngưá»i ta không có ai là sống mãi, nhưng chết cÅ©ng có kẻ trước ngưá»i sau. Trung Nguyên Tứ Quân Tá» chẳng qua chỉ là những ngưá»i được tuyển đầu tiên.â€
Ngôn Phượng Cương vừa nghe, vừa lẩm bẩm:
- Äiên, Ä‘iên, tháºt là thằng Ä‘iên...!
Thượng Tam ÄÆ°á»ng vẫn tiếp tục Ä‘á»c: “Chết chóc dần dần, tiá»n nhân báo trước, tên ở sổ nà y, khó lòng tránh thoát...â€
Vừa Ä‘á»c đến đấy, thốt nhiên dừng lại, không Ä‘á»c nữa.
Ngôn Phượng Cương quay lại nhìn bá»n Äồ GiangNam cưá»i nói:
- Không biết bá»n mình có vinh hạnh được đăng tên trong cuốn sổ ấy không?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng thở dà i đáp:
- Ngôn huynh đừng lo, trong mưá»i tên trong sổ, cÅ©ng có cả đại danh cá»§a Ngôn huynh đây nà y.
Ngôn Phượng Cương giáºt bắn ngưá»i lên, xương sống lạnh toát, đằng hắng má»™t tiếng, gượng cưá»i nói:
- Nếu váºy thì quả tháºt vinh hạnh cho tiểu đệ!
Miệng tuy nói cứng như váºy kỳ thá»±c thì trong bụng đã sợ run lên, nghÄ© đến cái chết cá»§a Tứ Quân Tá», biết rằng hung thá»§ không phải chỉ nói khoác.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lại xem kỹ má»™t lúc nữa, thốt nhiên sắc mặt tái mét, nhảy xuống xe, đưa trả tấm kÃnh cho Huyá»n Nguyệt. Rồi nói vá»›i bá»n Ngôn Phượng Cương:
- Ở dưới toà n là tên ngưá»i, khá»i cần phải xem nữa.
Lá»— Bình rụt rè há»i:
- Thượng huynh, có tên tại hạ ở trong đấy không?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng nói:
- Nếu tôi không trông lầm, thì hình như cũng có cả tên Lỗ huynh thì phải.
Huyá»n Nguyệt nói:
- Có má»™t Ä‘iá»u lạ, là tại sao chỉ có má»™t cái dấu cá»n con như váºy, mà há» biên được lắm chữ thế? Tháºt là thần kỳ!
Ngôn Phượng Cương nói:
- Äó chỉ là má»™t xảo thuáºt. Bây giá» ta lại thá» viên ngá»c rết xem Tứ Quân Tá» trúng phải thứ thuốc độc gì!
Nói xong liá»n nhảy lên xe, mở há»™p lấy viên ngá»c rết ra, đặt lên lòng bà n tay Chu Thiên Thượng, đúng chá»— có cái dấu Ä‘á». Quần hùng Ä‘á»u xúm cả lại xem.
Chỉ thấy viên ngá»c rết trắng muốt như tuyết, vừa chạm và o cái dấu Ä‘á», láºp tức biến sắc dần dần. Nhất là cái chỉ đỠở lưng viên ngá»c, phản ứng lại cà ng mau lẹ, chỉ trong nháy mắt đã biến thà nh mà u tÃm Ä‘en.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng chợt quay lại nói vá»›i Huyá»n Nguyệt:
- Quả nhiên Tứ Quân Tá» bị trúng kịch độc tháºt.
Ngôn Phượng Cương thấy viên ngá»c rết, đã dần dần biến thà nh mà u Ä‘en, bèn vá»™i thu vá», nhảy xuống xe, ngẩn ngưá»i ra nhìn viên ngá»c, luống cuống không biết là m thế nà o.
Thì ra, ông ta thấy viên ngá»c đã trở thà nh mà u Ä‘en, trong bụng băn khoăn lo lắng, không biết là m thế nà o cho nó trở lại mà u trắng như cÅ©, chỉ chép miệng thở dà i:
- Hoà i cá»§a, viên ngá»c quý, hiếm có thế nà y mà chỉ dùng được có má»™t lần là há»ng. Uổng quá!
Huyá»n Nguyệt sắc mặt cá»±c kỳ trầm trá»ng, sẽ nói vá»›i Thiết Sinh:
- Hiá»n Ä‘iệt nếu thấy trong mình khó chịu, thì phải nói ngay cho bần đạo biết.
Ngôn Phượng Cương cúi đầu nhìn chiếc hộp thiếc trong tay rồi nói:
- Chúng ta vượt hà ng ngà n dặm tá»›i Nam Dương, mục Ä‘Ãch chỉ là để tìm xem nguyên nhân cái chết cá»§a Tứ Quân Tá» có phải vì trúng độc không. Bây giá» má»i việc đã xong, ta Ä‘em kÃnh và ngá»c trả há» thôi chứ?
Huyá»n Nguyệt nói:
- Cố nhiên, “ngá»c bÃch lại hoà n há» Triệu.†Thôi chúng ta Ä‘em trả mau lên, rồi còn Ä‘i cho sá»›m.
Nói rồi bưng há»™p kÃnh Ä‘i lên trước. Quần hà o lÅ© lượt theo sau. Chỉ có Bạch Thiết Sinh, ÄÆ°á»ng Thông là ở lại coi xe. Diệp Sương Y vẫn phá»§ miếng khăn Ä‘en che mặt, đứng tá»±a gốc cây bạch dương, ngẩng mặt trông trá»i, hình như Ä‘ang mải suy nghÄ© chuyện gì.
ÄÆ°á»ng Thông đột nhiên hạ giá»ng há»i Bạch Thiết Sinh:
- Bạch huynh xem cái dấu đỠtrong lòng bà n tay lệnh tôn sư, có phát hiện được Ä‘iá»u gì lạ nữa không?
Bạch Thiết Sinh lắc đầu nói:
- Phát hiện được Ä‘iá»u gì thì Huyá»n Nguyệt đạo trưởng và Thượng lão tiá»n bối đã tuyên bố cả rồi, huynh đệ không có ý kiến gì khác cả.
ÄÆ°á»ng Thông cau mà y nói:
- Bạch huynh đừng có nói dối, tiểu đệ không tin là Bạch huynh không tìm thấy manh mối gì khác lạ...
Hắn ngừng một lúc rồi lại tiếp:
- Việc nà y không những Bạch huynh đã tìm ra manh mối mà cả đến Huyá»n Nguyệt đạo trưởng và Thượng lão tiá»n bối cÅ©ng Ä‘á»u biết cả. Nếu các vị đã phát giác được đây không phải là má»™t vụ án tầm thưá»ng, thì tại sao lại bà máºt không chịu tuyên bố?
Thiết Sinh ấp úng:
- Vì là ... vì là ...
Giữa lúc ấy chợt nghe có tiếng chân Ä‘i tá»›i, hai ngưá»i Ä‘á»u im bặt, không nói gì nữa.
Chỉ trong thoáng chốc, đã thấy một tên nữ tỳ áo xanh, từ trong trang viện bước ra.
Tên nữ tỳ vừa bước ra, đã giương đôi mắt to Ä‘en láy nhìn khắp má»i ngưá»i, rồi dịu dà ng há»i:
- Trong mấy vị, ai có trách nhiệm trông coi ở đây?
Bạch Thiết Sinh đưa mắt cho ÄÆ°á»ng Thông rồi há»i:
- Có việc gì thế?
Ngưá»i con gái áo xanh đăm đăm nhìn cá»— xe, há»i:
- Cỗ xe ngựa kia chở thi hà i đấy à ?
Thiết Sinh gáºt đầu:
- Vâng, phải đó!
Tên nữ tỳ biến sắc mặt lạnh lùng nói:
- Chá»§ nhân tôi truyá»n lệnh, các ông phải Ä‘em ngay cá»— xe nà y ra khá»i rừng dương liá»…u.
Thiết Sinh cau mà y nói:
- Xin để tôi bẩm mệnh vá»›i mấy vị tiá»n bối đã, rồi má»›i có thể quyết định được.
Ngưá»i con gái quắc mắt lên, thá»§ng thỉnh bước đến bên cá»— xe. Vừa Ä‘i vừa nói:
- Các ngưá»i đã không muốn báºn tay thì để tôi là m đỡ.
Nói vừa dứt lá»i, liá»n giÆ¡ tay nắm lấy cương ngá»±a, Bạch Thiết Sinh giáºt mình kinh sợ, vá»™i rảo bước tiến lên, đứng chắn ngang đầu cá»— xe, sẵng giá»ng nói:
- Buông ra!
Thiếu nữ chỉ “hừ†má»™t tiếng, tay cầm chặt dây cương kéo tháºt mạnh cá»— xe tức thì bon bon chạy lên phÃa trước.
ÄÆ°á»ng Thông nhún hai chân má»™t cái lăng không nhảy vá»t lên ngăn lại, má»™t tay nắm dây cương, má»™t tay đẩy xe, con ngá»±a lại bước giáºt lùi vá» chá»— cÅ©.
Thiếu nữ giáºn lắm nói:
- Hai vị đã ương ngạnh như váºy, xin đừng trách tôi vô lá»….
Nói xong rảo bước chạy đến bên cỗ xe.
Bạch Thiết Sinh vội chạy theo năn nỉ:
- Cô nương hãy vui lòng cho chá» thêm chút nữa, để chúng tôi bẩm qua các vị tiá»n bối má»™t tiếng, rồi xin tức khắc Ä‘i ngay không dám để cô nương báºn tâm.
Ngưá»i con gái do dá»± má»™t lúc rồi nói:
- Thôi được, chỉ trong vòng ăn xong bữa cÆ¡m, nếu các ngưá»i không ra khá»i khu rừng nà y, tôi sẽ đốt xe.
Nói xong, láºp tức quay Ä‘i. Bạch Thiết Sinh trông theo sau lưng thiếu nữ, chá» nà ng Ä‘i khuất, sẽ bảo ÄÆ°á»ng Thông:
- ÄÆ°á»ng huynh, trông xe giùm má»™t lúc, để tiểu đệ và o trang xem thế nà o.
ÄÆ°á»ng Thông cưá»i nói:
- Bạch huynh sợ con ranh con ấy đốt xe tháºt ư?
Bạch Thiết Sinh cÅ©ng cưá»i nói:
- Thá»±c ra, tiểu đệ không thÃch gây chuyện vá»›i há», vì chẳng gì mình cÅ©ng phạm và o bốn Ä‘iá»u giá»›i luáºt cá»§a ngưá»i ta, ngưá»i ta vẫn có quyá»n nói được.
Nói xong, rảo bước Ä‘i và o trang, nhưng má»›i Ä‘i được má»™t quãng đã trông thấy bá»n Huyá»n Nguyệt từ trong cổng lá»›n Ä‘i ra.
Huyá»n Nguyệt bước đến gần Bạch Thiết Sinh, sẽ nói:
- Ta đi thôi!
Bạch Thiết Sinh láºp tức nhảy lên xe, giong cương cho xe chạy.
Chiếc xe ngá»±a len lá»i Ä‘i trong khu rừng liá»…u mông mênh, tiếng bánh xe nghiến trên đưá»ng đá lá»c lá»c, phá tan cảnh tịch mịch âm u cá»§a khu rừng vắng lạnh.
Quần hà o lÅ© lượt Ä‘i theo sau xe, tất cả Ä‘á»u im lặng, không ai lên tiếng. Dưá»ng như trong bụng má»—i ngưá»i Ä‘á»u mang nặng má»™t bầu tâm sá»±.
Ra tá»›i chá»— giá kiếm, ai nấy Ä‘á»u lấy vÅ© khà đeo và o mình. Lúc nà y Ngôn Phượng Cương má»›i thở ra má»™t hÆ¡i dà i, rồi nói:
- Khu vưá»n rá»™ng thế nà y, riêng chỉ việc quét lá cÅ©ng phải hà ng trăm ngưá»i má»›i có thể là m nổi. Tại hạ tháºt không sao tin được rằng trong nhà Nam Cung thế gia lại chỉ có mấy ngưá»i quả phụ ấy thôi.
Äà m Khiếu Thiên nói:
- Huynh đệ từ nhỠđến giá» và o nam ra bắc, Ä‘i đã nhiá»u nÆ¡i mà chưa há» thấy nÆ¡i nà o có cái không khà âm u, khá»§ng bố như gia đình nhà Nam Cung nà y.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng cưá»i nói:
- Vô luáºn cảnh tưởng ở đây ra sao, nhưng hỠđối vá»›i mình quả cÅ©ng tá» tế hết sức. Tôi hãy há»i trong các vị đây, đổi thá» vị nà o có viên ngá»c rết và tấm kÃnh thuá»· tinh quý ấy thì có vui lòng cho ai mượn má»™t cách dá»… dà ng như há» không?
Quần hà o Ä‘á»u cúi đầu nÃn lặng, hình như há» cùng tá»± nhá»§: “Có váºy, nếu hai váºt đó là cá»§a mình, thì dù ngưá»i thân đến đâu cÅ©ng đừng hòng há»i mượn.â€
Ngôn Phượng Cương ho khan một tiếng, lẩm bẩm nói một mình:
- Hoà i cá»§a viên ngá»c rết!
Hình như trong bụng ông ta vẫn không sao quên được viên ngá»c.
Huyá»n Nguyệt từ nãy đến giá» vẫn mặt á»§ mà y chau, chẳng nói chẳng rằng, lúc nà y chợt cất tiếng há»i:
- Hoà i của cái gì? Hoà i của...
Ông rất ghét cái tÃnh tham lam cá»§a Ngôn Phượng Cương nên định nói: “Hoà i cá»§a, nhà Nam Cung thế gia không tặng Ngôn huynh viên ngá»c ấy chăng?†Nhưng lại sợ câu nói cá»§a mình rất có thể khiến cho há» Ngôn thẹn quá hoá giáºn, lại gây ra những chuyện không hay nên không nói tiếp nữa.
Ngôn Phượng Cương không hiểu ý ấy, nên vẫn thản nhiên cưá»i đáp:
- Hoà i cá»§a viên ngá»c quý như váºy, mà chỉ dùng được có má»™t lần, đã tÃm Ä‘en lại.
Huyá»n Nguyệt nói:
- Nếu viên ngá»c rết quả chỉ dùng được má»™t lần rồi vứt Ä‘i, thì đã chẳng đến phần Ngôn chưởng môn.
Ngôn Phượng Cương chợt tỉnh ngộ, vội nói:
- Äạo trưởng nói cÅ©ng có lý. Nhưng ngưá»i ta là m thế nà o cho nó lại trắng ra như má»›i?
Huyá»n Nguyệt cưá»i nói:
- Có khó gì đâu? Chỉ việc bá» viên ngá»c và o má»™t chén sữa tươi, ước chừng nguá»™i chén nước trà , là sữa sẽ hút hết chất độc trong viên ngá»c ra, viên ngá»c lại trong suốt như cÅ©.
Ngôn Phượng Cương cưá»i nói:
- À, thì ra là thế!
Lúc nà y má»i ngưá»i đã ra khá»i khu rừng liá»…u. Diệp Sương Y liá»n há»i Huyá»n Nguyệt:
- Lão tiá»n bối hết săn sóc cho gia phụ và các vị sư thúc bá, Ä‘iệt nữ tháºt cảm kÃch vô cùng. Nhưng Ä‘iệt nữ muốn há»i ý kiến chư vị lão tiá»n bối...
Huyá»n Nguyệt ngắt lá»i há»i:
- Hiá»n Ä‘iệt nữ muốn thế nà o cứ nói, đừng ngại!
Diệp Sương Y buồn bã nói:
- Äiệt nữ muốn há»™ tống di hà i tiên phụ và các vị sư trưởng vá» quê, nhưng chỉ sợ lâu ngà y quá, thi thể bị hư nát mất.
Huyá»n Nguyệt nói:
- Äiá»u đó hiá»n Ä‘iệt nữ khá»i lo, vì bốn cá»— thi hà i nà y dẫu để thêm năm ba tháng nữa cÅ©ng không há» gì.
Diệp Sương Y ngạc nhiên há»i:
- Tại sao thế ạ?
Huyá»n Nguyệt trầm ngâm má»™t lát, rồi nói:
- Vì nếu bốn cá»— thi hà i nà y mà nát được thì tất đã nát từ lâu rồi, còn đâu đến hôm nay? Hiá»n Ä‘iệt nữ hẳn cÅ©ng đã biết trong ngần ấy ngà y Ä‘i đưá»ng, bần đạo Ä‘á»u nằm lỳ trong xe, là m bạn vá»›i mấy cái xác chết rồi chứ?
Diệp Sương Y gáºt đầu nói:
- ChÃnh vì thấy lão tiá»n bối quá táºn tâm mà điệt nữ cà ng thêm cảm kÃch, không biết là m thế nà o báo được Æ¡n sâu.
Huyá»n Nguyệt chợt tá» vẻ xúc động vô cùng, hai mắt long lanh ngấn lệ, hình như có má»™t tâm sá»± cá»±c kỳ Ä‘au đớn mà không nói ra được.
Quần hà o thấy thế, ai cÅ©ng ngạc nhiên, bao nhiêu cặp mắt Ä‘á»u dồn và o mặt ông ta.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng sẽ nói:
- Äạo trưởng, theo ý lão phu thì bất nhược ta cứ nói phắt ra cho má»i ngưá»i cùng biết, để há» khá»i nghi ngá», thắc mắc có phải hÆ¡n không?
Huyá»n Nguyệt trầm ngâm má»™t lát, rồi thở dà i nói:
- Thôi được, nhưng đứng đây nói chuyện không tiện, chúng ta hãy tìm chỗ nà o vắng vẻ rồi bần đạo sẽ nói cho các vị nghe.
Äoạn rồi cả Ä‘oà n lại kéo nhau Ä‘i.
|

11-08-2008, 11:47 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 5
Thá»§y Tinh KÃnh, Ngá»c Ngô Công
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng dẫn đầu. Vòng qua mấy dãy cháºu hoa, rồi ra đến cá»a lá»›n.
Lúc nà y Bạch Thiết Sinh vẫn ngồi trên xe ngá»±a, dáng Ä‘iệu có vẻ nóng nảy bồn chồn. Vừa trông thấy Huyá»n Nguyệt, vá»™i đứng lên đón, vồn vã há»i:
- Lão tiá»n bối có mượn được hai bảo váºt không?
Huyá»n Nguyệt giÆ¡ chiếc há»™p gá»— lên, nói:
- Mượn được đây rồi. Hiá»n Ä‘iệt mau mở rèm xe ra.
Bạch Thiết Sinh mở rèm xe, Huyá»n Nguyệt liá»n cầm chiếc há»™p gá»— nhảy lên.
Từ lúc đặt bốn cá»— thi hà i và o trong xe, trừ Huyá»n Nguyệt đạo trưởng ra, thì không ai ngó và o xe là m gì nữa. Lúc nà y rèm xe được cuốn lên, má»i ngưá»i nhìn và o, má»›i thấy bốn vị quân tá» vẫn ngồi xếp bằng tròn đối diện y như lúc ở trên đỉnh núi.
Huyá»n Nguyệt tay phải cầm kÃnh, tay trái mở bà n tay cá»§a Lam Triệu Thưá»ng ra xem, nhỠánh sáng ngoà i cá»a xe lá»t và o, tỉ mỉ soi kỹ má»™t lúc, sắc mặt chợt tái hẳn lại.
Äoạn ông bá» tay Lam Triệu Thưá»ng xuống, rồi cầm tay Chu Thiên Thượng lên xem, cà ng xem, sắc mặt ông cà ng tái xanh, đôi mà y cau có, rõ rà ng là trong bụng Ä‘ang bối rối dị thưá»ng.
Chỉ má»™t lúc không lâu, ông đã xem hết bốn bà n tay, rồi ngá»ng mặt lên trá»i, thở ra má»™t hÆ¡i dà i, Ä‘oạn lại nhảy xuống xe.
Bạch Thiết Sinh vá»™i há»i:
- Lão tiá»n bối có tìm thấy gì lạ không?
Huyá»n Nguyệt sắc mặt trầm trá»ng, đưa mắt nhìn khắp má»i ngưá»i, rồi há»i:
- Trong các vị đây, có ai biết cái tên “Cừu võ lâm†không?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lẩm bẩm, nhắc lại:
- Cừu võ lâm, Cừu võ lâm!
Chợt ông ngẩng lên lắc đầu:
- Lão phu đã moi hết bộ óc khô nà y ra rồi, mà chẳng thấy cái tên kỳ dị ấy đâu cả!
Ngôn Phượng Cương cau mà y nói:
- Cừu võ lâm? Tên gì mà lạ thế? Rõ rà ng là có kẻ nà o thù háºn võ lâm, nên má»›i đặt cái danh hiệu quái gở ấy. Chá»› ở Ä‘á»i nà y là m gì có con ngưá»i đó?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng chợt vá»— tay reo:
- A phải rồi, Ngôn huynh nói có lý lắm! Tiểu đệ xin bái phục!
Bạch Thiết Sinh cau mặt há»i:
- Chẳng lẽ trừ ba chữ “Cừu võ lâm†ra, không còn dấu vết gì khác nữa sao?
Huyá»n Nguyệt nói:
- Hiá»n Ä‘iệt lên mà xem, tá»± khắc sẽ rõ.
Thiết Sinh đỡ lấy tấm kÃnh, rồi cÅ©ng nhảy lên xe, lần lượt soi và o bốn bà n tay ngưá»i chết.
Nhưng sao khi xem xong, sắc mặt chà ng cÅ©ng tái nhợt, chẳng kém gì Huyá»n Nguyệt, rồi thở dà i má»™t tiếng, nhảy xuống xe, đưa trả tấm kÃnh cho Huyá»n Nguyệt.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng rất lấy là m kỳ dị, nghÄ© bụng: “Tại sao ai xem xong cÅ©ng cau mặt, tái mặt thế kia là lý gì?â€
Ông không sao dằn nổi tÃnh tò mò, bèn cÅ©ng cầm kÃnh nhảy lên xe xem.
Lên đến xe, Thượng Tam ÄÆ°á»ng mở tay Lam Triệu Thưá»ng ra soi trước.
Nhưng vệt đỠnhá» như tÆ¡ nhện trên lòng bà n tay nạn nhân, dưới tấm kÃnh thuá»· tinh đã hiện thà nh má»™t bản đồ án, chữ nhá» li ti, rõ rà ng từng nét.
Äà m Khiếu Thiên Ä‘i lại bên xe, sẽ nói:
- Lão tiá»n bối trông thấy những gì, có thể thuáºt lại cho chúng tôi nghe được không? Nếu để cả ngần nà y ngưá»i phải lên xem lấy, thì mất nhiá»u thì giá» quá.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng đưa mắt nhìn Huyá»n Nguyệt, thấy ông ta không tỠý phản đối, bèn gáºt đầu, nhìn và o lòng bà n tay ngưá»i chết, sẽ Ä‘á»c: “Ký tá» lục...†(sổ ghi tên ngưá»i chết).
Vừa Ä‘á»c đến đấy, Ngôn Phượng Cương chợt cao giá»ng nói:
- Hừ, tháºt là đồ khùng! Không biết đứa nà o mà đại ngôn quá thế!
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lại Ä‘á»c tiếp: “Ngưá»i ta không có ai là sống mãi, nhưng chết cÅ©ng có kẻ trước ngưá»i sau. Trung Nguyên Tứ Quân Tá» chẳng qua chỉ là những ngưá»i được tuyển đầu tiên.â€
Ngôn Phượng Cương vừa nghe, vừa lẩm bẩm:
- Äiên, Ä‘iên, tháºt là thằng Ä‘iên...!
Thượng Tam ÄÆ°á»ng vẫn tiếp tục Ä‘á»c: “Chết chóc dần dần, tiá»n nhân báo trước, tên ở sổ nà y, khó lòng tránh thoát...â€
Vừa Ä‘á»c đến đấy, thốt nhiên dừng lại, không Ä‘á»c nữa.
Ngôn Phượng Cương quay lại nhìn bá»n Äồ GiangNam cưá»i nói:
- Không biết bá»n mình có vinh hạnh được đăng tên trong cuốn sổ ấy không?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng thở dà i đáp:
- Ngôn huynh đừng lo, trong mưá»i tên trong sổ, cÅ©ng có cả đại danh cá»§a Ngôn huynh đây nà y.
Ngôn Phượng Cương giáºt bắn ngưá»i lên, xương sống lạnh toát, đằng hắng má»™t tiếng, gượng cưá»i nói:
- Nếu váºy thì quả tháºt vinh hạnh cho tiểu đệ!
Miệng tuy nói cứng như váºy kỳ thá»±c thì trong bụng đã sợ run lên, nghÄ© đến cái chết cá»§a Tứ Quân Tá», biết rằng hung thá»§ không phải chỉ nói khoác.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lại xem kỹ má»™t lúc nữa, thốt nhiên sắc mặt tái mét, nhảy xuống xe, đưa trả tấm kÃnh cho Huyá»n Nguyệt. Rồi nói vá»›i bá»n Ngôn Phượng Cương:
- Ở dưới toà n là tên ngưá»i, khá»i cần phải xem nữa.
Lá»— Bình rụt rè há»i:
- Thượng huynh, có tên tại hạ ở trong đấy không?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng nói:
- Nếu tôi không trông lầm, thì hình như cũng có cả tên Lỗ huynh thì phải.
Huyá»n Nguyệt nói:
- Có má»™t Ä‘iá»u lạ, là tại sao chỉ có má»™t cái dấu cá»n con như váºy, mà há» biên được lắm chữ thế? Tháºt là thần kỳ!
Ngôn Phượng Cương nói:
- Äó chỉ là má»™t xảo thuáºt. Bây giá» ta lại thá» viên ngá»c rết xem Tứ Quân Tá» trúng phải thứ thuốc độc gì!
Nói xong liá»n nhảy lên xe, mở há»™p lấy viên ngá»c rết ra, đặt lên lòng bà n tay Chu Thiên Thượng, đúng chá»— có cái dấu Ä‘á». Quần hùng Ä‘á»u xúm cả lại xem.
Chỉ thấy viên ngá»c rết trắng muốt như tuyết, vừa chạm và o cái dấu Ä‘á», láºp tức biến sắc dần dần. Nhất là cái chỉ đỠở lưng viên ngá»c, phản ứng lại cà ng mau lẹ, chỉ trong nháy mắt đã biến thà nh mà u tÃm Ä‘en.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng chợt quay lại nói vá»›i Huyá»n Nguyệt:
- Quả nhiên Tứ Quân Tá» bị trúng kịch độc tháºt.
Ngôn Phượng Cương thấy viên ngá»c rết, đã dần dần biến thà nh mà u Ä‘en, bèn vá»™i thu vá», nhảy xuống xe, ngẩn ngưá»i ra nhìn viên ngá»c, luống cuống không biết là m thế nà o.
Thì ra, ông ta thấy viên ngá»c đã trở thà nh mà u Ä‘en, trong bụng băn khoăn lo lắng, không biết là m thế nà o cho nó trở lại mà u trắng như cÅ©, chỉ chép miệng thở dà i:
- Hoà i cá»§a, viên ngá»c quý, hiếm có thế nà y mà chỉ dùng được có má»™t lần là há»ng. Uổng quá!
Huyá»n Nguyệt sắc mặt cá»±c kỳ trầm trá»ng, sẽ nói vá»›i Thiết Sinh:
- Hiá»n Ä‘iệt nếu thấy trong mình khó chịu, thì phải nói ngay cho bần đạo biết.
Ngôn Phượng Cương cúi đầu nhìn chiếc hộp thiếc trong tay rồi nói:
- Chúng ta vượt hà ng ngà n dặm tá»›i Nam Dương, mục Ä‘Ãch chỉ là để tìm xem nguyên nhân cái chết cá»§a Tứ Quân Tá» có phải vì trúng độc không. Bây giá» má»i việc đã xong, ta Ä‘em kÃnh và ngá»c trả há» thôi chứ?
Huyá»n Nguyệt nói:
- Cố nhiên, “ngá»c bÃch lại hoà n há» Triệu.†Thôi chúng ta Ä‘em trả mau lên, rồi còn Ä‘i cho sá»›m.
Nói rồi bưng há»™p kÃnh Ä‘i lên trước. Quần hà o lÅ© lượt theo sau. Chỉ có Bạch Thiết Sinh, ÄÆ°á»ng Thông là ở lại coi xe. Diệp Sương Y vẫn phá»§ miếng khăn Ä‘en che mặt, đứng tá»±a gốc cây bạch dương, ngẩng mặt trông trá»i, hình như Ä‘ang mải suy nghÄ© chuyện gì.
ÄÆ°á»ng Thông đột nhiên hạ giá»ng há»i Bạch Thiết Sinh:
- Bạch huynh xem cái dấu đỠtrong lòng bà n tay lệnh tôn sư, có phát hiện được Ä‘iá»u gì lạ nữa không?
Bạch Thiết Sinh lắc đầu nói:
- Phát hiện được Ä‘iá»u gì thì Huyá»n Nguyệt đạo trưởng và Thượng lão tiá»n bối đã tuyên bố cả rồi, huynh đệ không có ý kiến gì khác cả.
ÄÆ°á»ng Thông cau mà y nói:
- Bạch huynh đừng có nói dối, tiểu đệ không tin là Bạch huynh không tìm thấy manh mối gì khác lạ...
Hắn ngừng một lúc rồi lại tiếp:
- Việc nà y không những Bạch huynh đã tìm ra manh mối mà cả đến Huyá»n Nguyệt đạo trưởng và Thượng lão tiá»n bối cÅ©ng Ä‘á»u biết cả. Nếu các vị đã phát giác được đây không phải là má»™t vụ án tầm thưá»ng, thì tại sao lại bà máºt không chịu tuyên bố?
Thiết Sinh ấp úng:
- Vì là ... vì là ...
Giữa lúc ấy chợt nghe có tiếng chân Ä‘i tá»›i, hai ngưá»i Ä‘á»u im bặt, không nói gì nữa.
Chỉ trong thoáng chốc, đã thấy một tên nữ tỳ áo xanh, từ trong trang viện bước ra.
Tên nữ tỳ vừa bước ra, đã giương đôi mắt to Ä‘en láy nhìn khắp má»i ngưá»i, rồi dịu dà ng há»i:
- Trong mấy vị, ai có trách nhiệm trông coi ở đây?
Bạch Thiết Sinh đưa mắt cho ÄÆ°á»ng Thông rồi há»i:
- Có việc gì thế?
Ngưá»i con gái áo xanh đăm đăm nhìn cá»— xe, há»i:
- Cỗ xe ngựa kia chở thi hà i đấy à ?
Thiết Sinh gáºt đầu:
- Vâng, phải đó!
Tên nữ tỳ biến sắc mặt lạnh lùng nói:
- Chá»§ nhân tôi truyá»n lệnh, các ông phải Ä‘em ngay cá»— xe nà y ra khá»i rừng dương liá»…u.
Thiết Sinh cau mà y nói:
- Xin để tôi bẩm mệnh vá»›i mấy vị tiá»n bối đã, rồi má»›i có thể quyết định được.
Ngưá»i con gái quắc mắt lên, thá»§ng thỉnh bước đến bên cá»— xe. Vừa Ä‘i vừa nói:
- Các ngưá»i đã không muốn báºn tay thì để tôi là m đỡ.
Nói vừa dứt lá»i, liá»n giÆ¡ tay nắm lấy cương ngá»±a, Bạch Thiết Sinh giáºt mình kinh sợ, vá»™i rảo bước tiến lên, đứng chắn ngang đầu cá»— xe, sẵng giá»ng nói:
- Buông ra!
Thiếu nữ chỉ “hừ†má»™t tiếng, tay cầm chặt dây cương kéo tháºt mạnh cá»— xe tức thì bon bon chạy lên phÃa trước.
ÄÆ°á»ng Thông nhún hai chân má»™t cái lăng không nhảy vá»t lên ngăn lại, má»™t tay nắm dây cương, má»™t tay đẩy xe, con ngá»±a lại bước giáºt lùi vá» chá»— cÅ©.
Thiếu nữ giáºn lắm nói:
- Hai vị đã ương ngạnh như váºy, xin đừng trách tôi vô lá»….
Nói xong rảo bước chạy đến bên cỗ xe.
Bạch Thiết Sinh vội chạy theo năn nỉ:
- Cô nương hãy vui lòng cho chá» thêm chút nữa, để chúng tôi bẩm qua các vị tiá»n bối má»™t tiếng, rồi xin tức khắc Ä‘i ngay không dám để cô nương báºn tâm.
Ngưá»i con gái do dá»± má»™t lúc rồi nói:
- Thôi được, chỉ trong vòng ăn xong bữa cÆ¡m, nếu các ngưá»i không ra khá»i khu rừng nà y, tôi sẽ đốt xe.
Nói xong, láºp tức quay Ä‘i. Bạch Thiết Sinh trông theo sau lưng thiếu nữ, chá» nà ng Ä‘i khuất, sẽ bảo ÄÆ°á»ng Thông:
- ÄÆ°á»ng huynh, trông xe giùm má»™t lúc, để tiểu đệ và o trang xem thế nà o.
ÄÆ°á»ng Thông cưá»i nói:
- Bạch huynh sợ con ranh con ấy đốt xe tháºt ư?
Bạch Thiết Sinh cÅ©ng cưá»i nói:
- Thá»±c ra, tiểu đệ không thÃch gây chuyện vá»›i há», vì chẳng gì mình cÅ©ng phạm và o bốn Ä‘iá»u giá»›i luáºt cá»§a ngưá»i ta, ngưá»i ta vẫn có quyá»n nói được.
Nói xong, rảo bước Ä‘i và o trang, nhưng má»›i Ä‘i được má»™t quãng đã trông thấy bá»n Huyá»n Nguyệt từ trong cổng lá»›n Ä‘i ra.
Huyá»n Nguyệt bước đến gần Bạch Thiết Sinh, sẽ nói:
- Ta đi thôi!
Bạch Thiết Sinh láºp tức nhảy lên xe, giong cương cho xe chạy.
Chiếc xe ngá»±a len lá»i Ä‘i trong khu rừng liá»…u mông mênh, tiếng bánh xe nghiến trên đưá»ng đá lá»c lá»c, phá tan cảnh tịch mịch âm u cá»§a khu rừng vắng lạnh.
Quần hà o lÅ© lượt Ä‘i theo sau xe, tất cả Ä‘á»u im lặng, không ai lên tiếng. Dưá»ng như trong bụng má»—i ngưá»i Ä‘á»u mang nặng má»™t bầu tâm sá»±.
Ra tá»›i chá»— giá kiếm, ai nấy Ä‘á»u lấy vÅ© khà đeo và o mình. Lúc nà y Ngôn Phượng Cương má»›i thở ra má»™t hÆ¡i dà i, rồi nói:
- Khu vưá»n rá»™ng thế nà y, riêng chỉ việc quét lá cÅ©ng phải hà ng trăm ngưá»i má»›i có thể là m nổi. Tại hạ tháºt không sao tin được rằng trong nhà Nam Cung thế gia lại chỉ có mấy ngưá»i quả phụ ấy thôi.
Äà m Khiếu Thiên nói:
- Huynh đệ từ nhỠđến giá» và o nam ra bắc, Ä‘i đã nhiá»u nÆ¡i mà chưa há» thấy nÆ¡i nà o có cái không khà âm u, khá»§ng bố như gia đình nhà Nam Cung nà y.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng cưá»i nói:
- Vô luáºn cảnh tưởng ở đây ra sao, nhưng hỠđối vá»›i mình quả cÅ©ng tá» tế hết sức. Tôi hãy há»i trong các vị đây, đổi thá» vị nà o có viên ngá»c rết và tấm kÃnh thuá»· tinh quý ấy thì có vui lòng cho ai mượn má»™t cách dá»… dà ng như há» không?
Quần hà o Ä‘á»u cúi đầu nÃn lặng, hình như há» cùng tá»± nhá»§: “Có váºy, nếu hai váºt đó là cá»§a mình, thì dù ngưá»i thân đến đâu cÅ©ng đừng hòng há»i mượn.â€
Ngôn Phượng Cương ho khan một tiếng, lẩm bẩm nói một mình:
- Hoà i cá»§a viên ngá»c rết!
Hình như trong bụng ông ta vẫn không sao quên được viên ngá»c.
Huyá»n Nguyệt từ nãy đến giá» vẫn mặt á»§ mà y chau, chẳng nói chẳng rằng, lúc nà y chợt cất tiếng há»i:
- Hoà i của cái gì? Hoà i của...
Ông rất ghét cái tÃnh tham lam cá»§a Ngôn Phượng Cương nên định nói: “Hoà i cá»§a, nhà Nam Cung thế gia không tặng Ngôn huynh viên ngá»c ấy chăng?†Nhưng lại sợ câu nói cá»§a mình rất có thể khiến cho há» Ngôn thẹn quá hoá giáºn, lại gây ra những chuyện không hay nên không nói tiếp nữa.
Ngôn Phượng Cương không hiểu ý ấy, nên vẫn thản nhiên cưá»i đáp:
- Hoà i cá»§a viên ngá»c quý như váºy, mà chỉ dùng được có má»™t lần, đã tÃm Ä‘en lại.
Huyá»n Nguyệt nói:
- Nếu viên ngá»c rết quả chỉ dùng được má»™t lần rồi vứt Ä‘i, thì đã chẳng đến phần Ngôn chưởng môn.
Ngôn Phượng Cương chợt tỉnh ngộ, vội nói:
- Äạo trưởng nói cÅ©ng có lý. Nhưng ngưá»i ta là m thế nà o cho nó lại trắng ra như má»›i?
Huyá»n Nguyệt cưá»i nói:
- Có khó gì đâu? Chỉ việc bá» viên ngá»c và o má»™t chén sữa tươi, ước chừng nguá»™i chén nước trà , là sữa sẽ hút hết chất độc trong viên ngá»c ra, viên ngá»c lại trong suốt như cÅ©.
Ngôn Phượng Cương cưá»i nói:
- À, thì ra là thế!
Lúc nà y má»i ngưá»i đã ra khá»i khu rừng liá»…u. Diệp Sương Y liá»n há»i Huyá»n Nguyệt:
- Lão tiá»n bối hết săn sóc cho gia phụ và các vị sư thúc bá, Ä‘iệt nữ tháºt cảm kÃch vô cùng. Nhưng Ä‘iệt nữ muốn há»i ý kiến chư vị lão tiá»n bối...
Huyá»n Nguyệt ngắt lá»i há»i:
- Hiá»n Ä‘iệt nữ muốn thế nà o cứ nói, đừng ngại!
Diệp Sương Y buồn bã nói:
- Äiệt nữ muốn há»™ tống di hà i tiên phụ và các vị sư trưởng vá» quê, nhưng chỉ sợ lâu ngà y quá, thi thể bị hư nát mất.
Huyá»n Nguyệt nói:
- Äiá»u đó hiá»n Ä‘iệt nữ khá»i lo, vì bốn cá»— thi hà i nà y dẫu để thêm năm ba tháng nữa cÅ©ng không há» gì.
Diệp Sương Y ngạc nhiên há»i:
- Tại sao thế ạ?
Huyá»n Nguyệt trầm ngâm má»™t lát, rồi nói:
- Vì nếu bốn cá»— thi hà i nà y mà nát được thì tất đã nát từ lâu rồi, còn đâu đến hôm nay? Hiá»n Ä‘iệt nữ hẳn cÅ©ng đã biết trong ngần ấy ngà y Ä‘i đưá»ng, bần đạo Ä‘á»u nằm lỳ trong xe, là m bạn vá»›i mấy cái xác chết rồi chứ?
Diệp Sương Y gáºt đầu nói:
- ChÃnh vì thấy lão tiá»n bối quá táºn tâm mà điệt nữ cà ng thêm cảm kÃch, không biết là m thế nà o báo được Æ¡n sâu.
Huyá»n Nguyệt chợt tá» vẻ xúc động vô cùng, hai mắt long lanh ngấn lệ, hình như có má»™t tâm sá»± cá»±c kỳ Ä‘au đớn mà không nói ra được.
Quần hà o thấy thế, ai cÅ©ng ngạc nhiên, bao nhiêu cặp mắt Ä‘á»u dồn và o mặt ông ta.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng sẽ nói:
- Äạo trưởng, theo ý lão phu thì bất nhược ta cứ nói phắt ra cho má»i ngưá»i cùng biết, để há» khá»i nghi ngá», thắc mắc có phải hÆ¡n không?
Huyá»n Nguyệt trầm ngâm má»™t lát, rồi thở dà i nói:
- Thôi được, nhưng đứng đây nói chuyện không tiện, chúng ta hãy tìm chỗ nà o vắng vẻ rồi bần đạo sẽ nói cho các vị nghe.
Äoạn rồi cả Ä‘oà n lại kéo nhau Ä‘i.
|

11-08-2008, 11:49 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 6,7
Hồng Nhan Hoạ Thuỷ
Äoạn đưá»ng mà quần hà o Ä‘ang Ä‘i, chỉ là má»™t cánh đồng hoang không có má»™t thôn xóm nà o cả.
Chợt từ trên không nổi lên những tiếng sấm ầm ỳ, rồi tiếp đấy là má»™t đám mây Ä‘en từ phương chÃnh Bắc cuồn cuá»™n kéo đến, không bao lâu mây Ä‘en kéo đầy trá»i, chá»›p dây loang loáng, sấm sét vang rá»n.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng ngẩng đầu trông trá»i, rồi chép miệng than:
- Cơn mưa to quá!...
Vừa nói tá»›i đó, những hạt mưa lá»›n bằng hạt Ä‘áºu đã lắc rắc ném xuống, rồi kế đến má»™t tráºn mưa rà o à o à o dá»™i xuống.
Huyá»n Nguyệt chỉ vá» phÃa má»™t khu rừng ráºm ở phÃa xa xa, nói:
- Trong khu rừng kia hình như có ngưá»i ở, chúng ta cố chạy đến đấy tránh mưa má»™t lúc đã.
Bạch Sinh vung mạnh cây roi, chiếc xe ngá»±a lồng lên rồi chạy như bay vá» khu rừng ráºm. Quần hà o cÅ©ng Ä‘á»u rảo bước chạy theo.
Khi chạy đến nÆ¡i má»›i biết đó chỉ là bãi tha ma, trong trồng đầy má»™t giống thá»§y bách. Bên ngoà i bãi đất có ba gian nhà tranh nho nhá».
Ngôn Phượng Cương cau mà y nói:
- Ngôi nhà bé thế nà y, dù có tống cả chủ nhân ra ngoà i cũng không đủ chỗ cho chúng ta ngồi.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng cưá»i nói:
- Ngưá»i ta đã có câu “Xỉnh nhà ra thất nghiệpâ€, Ngôn huynh hãy chịu khó má»™t chút.
Nói xong, xăm xăm bước lên gõ cá»a.
Chỉ nghe “kịch†má»™t tiếng, cánh cá»a gá»— đã hé mở ra, rồi má»™t cái đầu đà n ông tóc bạc phÆ¡, da dẻ nhăn nheo thò ra ngoà i. Thượng Tam ÄÆ°á»ng chắp tay nói:
- Xin kÃnh chà o lão trượng!
Ông già nghiêng tai, như cố lắng nghe rồi há»i:
- Ngươi nói gì thế?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lại nói to hÆ¡n:
- Chúng tôi Ä‘i ngang qua đây, gặp trá»i mưa to, xin lão trượng cho trú chân má»™t lát. Mưa tạnh, chúng tôi xin Ä‘i ngay.
Ông già đưa mắt nhìn má»i ngưá»i má»™t lượt, rồi lắc đầu nói:
- Nhà cháºt lắm là m sao chứa được bấy nhiêu ngưá»i…
Lão ho mạnh hai tiếng, rồi lại nói:
- Ở trong bãi tha ma có má»™t nhà từ đưá»ng rá»™ng rãi lắm. Các ông Ä‘i quá và o trong đó mà tránh mưa.
Vừa nói dứt lá»i, “sầm†má»™t tiếng, cánh cá»a đã đóng sáºp lại.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng quay lại nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Chúng ta hãy thỠvà o trong kia xem đi. Chắc ông già nà y không nói dối đâu.
Ngôn Phượng Cương cưá»i nhạt nói:
- Tôi không tin là lão ta bị điếc.
Äà m Khiếu Thiên nói:
- Nếu lão nói dối, tý nữa trở ra, ta sẽ đốt gian nhà nà y cho mà coi.
Chợt nghe “két†má»™t tiếng, cánh cá»a gá»— lại từ từ hé mở, ông già hồi nãy lại thò đầu ra nói:
- Các ông có thể và o trong từ đưá»ng được, nhưng ngá»±a phải để ở ngoà i.
Nói xong, “sầm†má»™t tiếng, cánh cá»a đóng sáºp lại.
Lúc nà y mây má»—i lúc má»—i Ä‘en, mưa má»—i lúc má»™t mau, trông chừng cÅ©ng phải bốn năm tiếng đồng hồ nữa má»›i có thể ngá»›t được. Cả bá»n, ngưá»i nà o ngưá»i nấy quần áo Ä‘á»u ướt như chuá»™t lá»™t, ai cÅ©ng muốn được chổ nghỉ ngÆ¡i cho sá»›m, nên cùng rảo bước chạy tháºt nhanh và o trong bãi tha ma.
Bên trong toà n những giống cây bách, già có tá»›i hà ng trăm năm, cây nà o cÅ©ng lá»›n tầng ôm, cà nh lá rưá»m rà nên cÅ©ng cản đỡ được nhiá»u mưa gió.
Chỉ khổ một nỗi là xe ngựa đi trên một khu đất đầy mồ mả và cây cối, cực kỳ vất vả. Bạch Sinh phải xuống xe dắt ngựa đi, mà cũng phải khó khăn lắm mới và o tới được giữa rừng.
Quả nhiên bên trong có má»™t ngôi từ đưá»ng, qui mô tuy không lấy gì là m rá»™ng lắm nhưng cách kiến trúc thì tinh xảo vô cùng.
Bạch Sinh tìm má»™t gốc cây lá»›n, cà nh lá ráºm rạp, buá»™c xe ngá»±a cẩn tháºn rồi cÅ©ng theo má»i ngưá»i và o trong chÃnh sảnh.
Trong nhà quét dá»n rất sạch sẽ, ná»n nhà lát đá xanh, tưá»ng sÆ¡n trắng, phÃa sau hương án đặt má»™t bà i vị cá»§a tổ tông mấy Ä‘á»i nhà há» Vương.
Ngôn Phượng Cương vừa rÅ© bá»›t những giá»t nước mưa Ä‘á»ng trên áo, vừa nói:
- May quá, nếu mưa suốt đêm nay, ta cÅ©ng có thể ngá»§ tạm trong từ đưá»ng nà y được rồi.
Huyá»n Nguyệt nhìn khắp nÆ¡i má»™t lượt rồi nói:
- Thôi! Bây giá» xin má»i các vị thay quần áo và ngồi váºn khà điá»u tức má»™t lúc.
Ngôn Phượng Cương cưá»i há»i:
- Việc gì phải Ä‘iá»u tức? Có lẽ đạo trưởng sợ chúng ta bị má»™t cÆ¡n mưa là m ướt rồi bị bệnh hết cả sao?
Huyá»n Nguyệt lắc đầu:
- Bần đạo chỉ muốn các vị nghỉ ngơi cho tinh thần bình tĩnh một chút.
Sắc mặt ông trở nên nghiêm trang, trịnh trá»ng tiếp:
- Vì bần đạo còn muốn tố cáo vá»›i các vị má»™t việc hết sức quan trá»ng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u linh cảm là có má»™t sá»± gì hết sức đặc biệt quan trá»ng sắp sá»a xảy ra nên Ä‘á»u nghe lá»i Huyá»n Nguyệt, mở khăn gói lấy quần áo khô ra thay, Ä‘oạn tìm má»™t chá»— ngồi váºn khà dưỡng thần.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Ngôn Phượng Cương lại mở mắt ra nhìn má»i ngưá»i má»™t lượt rồi đứng lên rón rén bước vá» phÃa Diệp Sương Y, thì thà o gá»i:
- Diệp cô nương!
Diệp Sương Y mở mắt ra há»i:
- Lão tiá»n bối định bảo gì ạ?
Ngôn Phượng Cương ngồi xuống cạnh nà ng, cưá»i hì hì nói:
- Có chuyện gì đâu! Ngồi buồn quá nên tìm cô nương nói chuyện một chút cho vui.
Diệp Sương Y giáºt mình vá»™i ngồi thụt và o góc tưá»ng, cau mặt nói:
- Xin lão tiá»n bối hãy tháºn trá»ng má»™t chút…
ÄÆ°á»ng Thông ngồi cách đó má»™t quãng, quay phắt lại cưá»i nhạt há»i:
- Ngôn lão tiá»n bối năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Ngôn Phượng Cương cưá»i ha hả đáp:
- Tại hạ năm nay được năm mươi tám cái xuân xanh rồi. Ngươi há»i là m gì?
ÄÆ°á»ng Thông vá»— và o thắt lưng nói:
- Ngôn quyá»n nhà há» Ngôn danh chấn thiên hạ, nhưng không biết so vá»›i môn ám khà tẩm độc cá»§a há» ÄÆ°á»ng nhà ta thế nà o? Lão tiá»n bối có muốn thá» không?
Ngôn Phượng Cương biến sắc mặt, mặt bừng sát khÃ, lạnh lùng đáp:
- Ngươi có muốn thá», ta cÅ©ng xin sẵn lòng bồi tiếp!
ÄÆ°á»ng Thông đứng phắt dáºy, lùi lại phÃa sau mấy bước, tay phải đã thò và o chiếc túi da đựng ám khÃ, Ngôn Phượng Cương cÅ©ng đứng lên giÆ¡ tay thá»§ thế.
Tình trạng đã gay go cực điểm chỉ trong nháy mắt có thể nổ bùng.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng vá»™i bước lên, chắn giữa hai ngưá»i can:
- Thôi xin hai vị có chuyện gì hãy bà n nhỠvới nhau, quyết không nên động thủ.
Kỳ thá»±c thì ÄÆ°á»ng Thông cÅ©ng hÆ¡i ngán ngón quyá»n cá»§a há» Ngôn, mà há» Ngôn cÅ©ng hÆ¡i ngán môn ám khà tẩm độc cá»§a há» ÄÆ°á»ng. Nhưng tình thế đã Ä‘i đến chá»— tên đã đặt lên ná», kiếm rút khá»i bao, chả lẽ lại thôi Ä‘i thì mang tiếng là hèn nhát. Nay thấy có ngưá»i đứng ra dà n xếp, tháºt là gãi trúng chá»— ngứa, là m gì mà không lui.
Huyá»n Nguyệt chắp tay trước ngá»±c, nghiêm trang nói:
- Các vị ở đây, ngưá»i thì là chưởng môn má»™t phái, ngưá»i thì là hùng chúa má»™t phương, xin hãy nghÄ© tá»›i địa vị mình mà nhưá»ng nhịn nhau má»™t chút. Các vị hãy nghỉ ngÆ¡i chốc lát cho lại sức rồi bần đạo sẽ tuyên bố má»™t việc cá»±c kỳ khá»§ng khiếp để các vị tìm lấy má»™t giải pháp quyết định.
Huyá»n Nguyệt vẫn là ngưá»i được quần hà o kÃnh nể nhất trong nà y, nên khi nghe ông nói váºy, tất cả Ä‘á»u quay vá» chá»— ngồi váºn khà điá»u tức.
Má»™t mình Diệp Sương Y lui ra ngoà i thá»m, đứng tá»±a lưng và o cá»™t, sắc mặt cá»±c kỳ u uất.
Quang cảnh ngôi từ đưá»ng giỠđây lại khôi phục cái vẻ hoang lương tịch mịch, ngoà i tiếng gió rÃt mưa gà o thì tháºt hoà n toà n yên ắng.
Má»i ngưá»i nghỉ ngÆ¡i má»™t lút, tinh thần đã phấn chấn như cÅ©. Ai nấy Ä‘á»u nhìn chăm chăm Huyá»n Nguyệt, chỠông ta tuyên bố sá»± gì, mà má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘oán là quan trá»ng lắm.
Huyá»n Nguyệt vẫn nhắm mắt ngồi yên, dưá»ng như ông ta vẫn chưa Ä‘iá»u tức xong.
Ngôn Phượng Cương có vẻ sốt ruá»™t liá»n đằng hắng mấy tiếng rồi khẽ há»i Thượng Tam ÄÆ°á»ng:
- Thượng huynh! Việc gì mà bà máºt thế? Thượng huynh có biết thì nói cho tiểu đệ nghe cÅ©ng được, hà tất phải đợi Huyá»n Nguyệt đạo trưởng.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng có ý ngần ngại:
- À! À! Cái ấy… cái ấy…
Ông ta lắp bắp má»™t hồi, rốt cuá»™c chẳng nói được câu gì cả. Huyá»n Nguyệt chợt mở bừng đôi mắt, chiếu thẳng luồng nhỡn quang lạnh như Ä‘iện và o mặt Ngôn Phượng Cương há»i:
- Ngôn huynh muốn biết lắm à ?
Ngôn Phượng Cương cưá»i nói:
- Lẽ dÄ© nhiên là tiểu đệ muốn được biết ngay câu chuyện bà máºt đó.
Huyá»n Nguyệt từ từ đứng lên, ngước mắt nhìn mấy đám mây Ä‘en kịt Ä‘ang bay ngoà i cá»a từ đưá»ng thá»§ng thẳng nói:
- Äây là má»™t tin tức cá»±c kỳ ghê gá»›m, nói ra ai cÅ©ng phải rụng rá»i. Nhưng bần đạo chưa dám tin chuyện ấy có tháºt.
Mấy câu nói cá»§a ông ta tháºt là máºp má» chẳng đâu và o đâu. Tuy nhiên, cái địa vị và danh pháºn cá»§a ông quyết không khi nà o lại tá» vẻ xúc động mãnh liệt ở trước mắt má»i ngưá»i như váºy. Vì thế nên quần hà o Ä‘á»u kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau không ai biết nói thế nà o.
Chợt lại nghe Huyá»n Nguyệt thở dà i má»™t tiếng, trầm trá»ng nói:
- Bần đạo đã phát giác thấy trên bốn thì hà i cá»§a Trung Nguyên Tứ Quân Tá».
Vừa nói đến đây ông chợt im bặt, rảo bước chạy ra cá»a từ đưá»ng.
Ngôn Phượng Cương gá»i to:
- Äạo trưởng phát giác được cái gì? Sao không nói Ä‘i?
Chợt Huyá»n Nguyệt quát to:
- Ai thế?
Nhưng bên ngoà i trừ tiếng gió mưa sầm sáºp ra thì chẳng có tiếng gì đáp lại.
Ngôn Phượng Cương chợt giáºm mạnh hai chân xuống đất, ngưá»i như khúc tên lìa khá»i cung lao vút lên mái nhà .
Äà m Tiếu Thiên tặc lưỡi khen:
- Tôn sư má»™t phái có khác, võ công khá tháºt!
Diệp Sương Y quay lại há»i Huyá»n Nguyệt:
- Lão tiá»n bối! Sao cháu chẳng nghe thấy tiếng gì lạ cả?
Huyá»n Nguyệt cưá»i má»™t cách hiá»n từ đáp:
- Bần đạo tự tin là tai hãy còn chắc lắm, không đến nỗi nghe lầm.
ÄÆ°á»ng Thông trông ra phÃa ngoà i mưa vẫn còn như trút nước lẩm bẩm nói:
- Ngôn Phượng Cương đi lần nà y chỉ sợ không bao giỠvỠnữa.
Äồ GiangNam ngồi má»™t bên “hứ†má»™t tiếng nói:
- Äồ nói láo!
ÄÆ°á»ng Thông quay lại nhìn cha con Äồ GiangNam , lạnh lùng nói bâng quÆ¡:
- Ngưá»i ta lúc sắp chết bây giá» cÅ©ng hồi quang phản chiếu.
Äồ GiangNam đứng phắt dáºy, giáºn dữ há»i:
- Ngươi rủa ai?
Rồi xông tá»›i trước mặt ÄÆ°á»ng Thông. ÄÆ°á»ng Thông sắc mặt tái xanh, bừng bừng sát khÃ, cÅ©ng đứng dáºy nói:
- Ngươi có giá»i thì ra đây!
Äồ GiangNam nói:
- Lão tỠđâu có sợ ngươi.
Nói dứt lá»i, láºp tức tung mình nhảy ra sân.
Huyá»n Nguyệt vừa toan cất tiếng ngăn lại, đột nhiên cảm thấy má»™t luồng muôn khà dâng lên lồng ngá»±c, hình như muốn trông thấy má»™t cuá»™c chém giết cá»±c kỳ tà n nhẫn má»›i có thể tan được luồng khà quái gở ấy.
Má»™t báºc lão thà nh trì trá»ng như Thượng Tam ÄÆ°á»ng, má»i khi vẫn hay bà y giải can gián những chuyện rắc rối cá»§a ngưá»i khác, mà lúc nà y cÅ©ng chỉ ngồi im không động, mắt đăm đăm nhìn ra ngoà i từ đưá»ng, có cái vẻ như ngưá»i ngồi trên núi Ä‘ang chá» xem hai hổ đánh nhau.
Lá»— BÃnh, Äà m Khiếu Thiên cÅ©ng đổ xô ra cá»a xem.
Diệp Sương Y thấy thế vá»™i nói vá»›i Huyá»n Nguyệt:
- Lão tiá»n bối không can Ä‘i, không lẽ cứ để mặc hỠđánh nhau đến chết sao?
Huyá»n Nguyệt lạnh lùng cưá»i nói:
- Cứ để cho hỠđánh nhau má»™t tráºn cho hả Ä‘i.
Diệp Sương Y cau mà y há»i:
- Mặc thế nà o được? Hai ngưá»i đánh nhau tất xảy ra lưu huyết.
Trong khi hai ngưá»i nói chuyện, ÄÆ°á»ng Thông và Äồ GiangNam đã váºn khà điá»u tức, chuẩn bị để xông và o đánh nhau.
Diệp Sương Y đưa mắt nhìn khắp quần hà o, thấy ai nấy Ä‘á»u chắp tay ra sau lưng như Ä‘ang chá» xem má»™t trò vui sắp sá»a diá»…n, tuyệt không má»™t ai có ý định ngăn cản, bất giác la toáng lên rảo bước lại gần phÃa hai ngưá»i quát to:
- Äứng im!
Hai há» ÄÆ°á»ng và Äồ Ä‘á»u trừng mắt nhìn thiếu nữ há»i:
- Cái gì?
Diệp Sương Y đứng xen và o giữa hai ngưá»i lạnh lùng há»i:
- Tại sao các ngưá»i lại đánh nhau?
ÄÆ°á»ng Thông nói:
- Äứng lui ra! Không tôi ném ám khà lại chạm và o mình.
Diệp Sương Y thở dà i nói:
- Các vị đến đây là để giúp thân phụ tôi Ä‘iá»u tra hung thá»§, bất cứ ai chết hoặc bị thương tôi cÅ©ng không muốn.
Lúc nà y trá»i vẫn mưa như trút nước, ba ngưá»i vừa thay quần áo xong, đứng giữa sân lại bị ướt như chuá»™t lá»™t.
Chợt nghe tiếng Ngôn Phượng Cương gá»i to:
- Diệp cô nương nên đi và o đi.
Diệp Sương Y vẫn đứng yên, chỉ đưa mắt nhìn hai ngưá»i rồi nói:
- Hai vị không oán không thù, chỉ vì má»™t câu khÃch bác nho nhá» mà đến mạng phải Ä‘em tÃnh mạng ra thá» thách. Sao lại coi rẻ mình quá thế váºy?
Nói xong, quay và o từ đưá»ng. Ngôn Phượng Cương cưá»i nói:
- Cô nương cứ để mặc hỠđánh nhau, hÆ¡i đâu mà can. Tháºt ra há» thù nhau không phải vì má»™t câu khÃch bác, mà chÃnh là vì cô nương đấy thôi.
Diệp Sương Y cau mà y chưa kịp nói gì, thì ở ngoà i sân hai há» Äồ, ÄÆ°á»ng đã xông và o đấm đá dưới cÆ¡n mưa tầm tã.
Äồ GiangNam công lá»±c thâm háºu, ngón quyá»n mãnh ác dị thưá»ng, quyá»n phong vù vù lẫn và o trong tiếng gió mưa sầm sáºp.
ÄÆ°á»ng Thông thì thân pháp lẹ là ng, biến hóa kỳ diệu, luôn luôn tránh được những ngá»n quyá»n phong ác liệt cá»§a đối phương.
Diệp Sương Y lại đưa mắt nhìn Thượng Tam ÄÆ°á»ng và Huyá»n Nguyệt đạo trưởng, chỉ thấy hai ngưá»i cùng nhìn đăm đăm hai ngưá»i Ä‘ang đánh nhau, sắc mặt ngưá»i nà o cÅ©ng lá»™ vẻ sung sướng, tá»±a hồ như cùng mong cho hai ngưá»i há» Ä‘á»u bị chết hoặc bị thương.
Thốt nhiên nà ng cảm thấy lạnh tóc gáy toát cả mồ hôi vì nà ng vừa nháºn ra từ lúc bá»n nà y từ nhà Nam Cung ra tâm tÃnh Ä‘á»u thay đổi khác hẳn, hình như ngưá»i nà o cÅ©ng tà n nhẫn độc ác, ngay cả Huyá»n Nguyệt đạo trưởng, má»™t kẻ xuất gia đức hạnh nhân từ và Thượng Tam ÄÆ°á»ng, má»™t báºc lão thà nh xưa nay vẫn nổi tiếng là hay hòa giải những sá»± bất bình trong thiên hạ mà lúc nà y cÅ©ng biến thà nh kẻ lạnh lùng tà n ác.
Trong trưá»ng kịch chiến bá»—ng nổi lên tiếng quát giáºn dữ xen lẫn má»™t tiếng “há»±c†đưa ra.
Äứng trong nhìn ra, chỉ thấy ÄÆ°á»ng Thông thân hình lảo đảo bước lùi lại phÃa sau đến năm sáu bước.
Lá»— Bình quay lại nhìn Äà m Khiếu Thiên nói:
- Äà m huynh! Nếu ngá»n quyá»n ấy là cá»§a tiểu đệ thì đã thừa sức đánh gục thằng bé nà y rồi.
Äà m Khiếu Thiên lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng rồi nói:
- Chưa chắc, ÄÆ°á»ng gia ở Tứ Xuyên tuy chỉ nổi tiếng vá» môn ám khà tẩm thuốc độc, nhưng còn công phu quyá»n cước vị tất đã thua ai.
Lá»— Bình nổi giáºn nói:
- Váºy thì cái tiếng Thần Quyá»n cá»§a tiểu đệ chỉ là hư danh sao?
Äà m Khiếu Thiên nói:
- Trên giang hồ thiếu gì ngưá»i chỉ có cái hư danh!
Lỗ Bình quát to:
- Nếu Äà m huynh không tin thì hãy thá» xem.
Äà m Khiếu Thiên nói:
- Lá»— huynh không sợ quyá»n cước vô tình thì cứ hãy thá».
Diệp Sương Y nghe xong, sá»ng sốt nghÄ© thầm: “Quái lạ! Có lẽ những ngưá»i nà y Ä‘á»u đã bị hóa Ä‘iên hết rồi chăng? Hình như trong bụng cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u có cái gì bá»±c dá»c, bứt rức chỉ muốn liá»u mạng đánh nhau má»™t tráºn cho kịch liệt thừa sống thiếu chết má»›i hả hÆ¡i hay sao ấy?â€
Lại nghe tiếng ÄÆ°á»ng Thông quát to:
- Ngưá»i quanh minh lá»—i lạc không thèm là m những chuyện mỠám. Coi huynh đệ dùng ám khà đây nà y.
Tiếp theo đó là má»™t tiếng thét ná»a chừng, rồi má»™t tiếng “huỵchâ€, Äồ Giang Nam đã nằm sóng xoà i ra giữa trá»i mưa.
Chợt lại nghe má»™t tiếng la thất thanh “gia gia†kèm theo má»™t bóng ngưá»i nhanh như cắt, nhảy đến trước mặt ÄÆ°á»ng Thông.
Diệp Sương Y nhác trông đã thấy đó là má»™t chà ng thiếu niên trạc tuổi mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi, là con trai cá»§a Äồ GiangNam .
Trong là n mưa lá» má» còn trông thấy mặt cá»§a ÄÆ°á»ng Thông bừng bừng sát khÃ, cặp mắt đỠngầu. Vừa trông thấy chà ng thanh niên xông ra, liá»n ngá»a mặt lên trá»i cưá»i ha hả:
- ÄÆ°á»ng má»— hôm nay đã đại khai sát giá»›i, dù giết má»™t ngưá»i hay mưá»i ngưá»i cÅ©ng váºy thôi.
Nói xong tay phải giÆ¡ lên, nhằm chà ng thiếu niên phóng luôn ba mÅ©i ám khÃ.
Chà ng thiếu niên nà y là con trai duy nhất cá»§a Äồ GiangNam . Bình nháºt được phụ thân cưng chiá»u như trứng má»ng, chẳng những đã Ä‘em võ công cá»§a mình truyá»n hết lại cho, mà còn cho theo hai ngưá»i bạn tri giao để luyện táºp thêm các môn tuyệt nghệ nên tuy tuổi còn nhá» mà công lá»±c cÅ©ng đã khá cao. Gã vừa thấy ba mÅ©i ám khà cá»§a đối phương vừa ném tá»›i gần đến trước mặt, bèn láºp tức váºn khà đan Ä‘iá»n xoay mình má»™t cái, hai chân chưa chấm đất thân hình đã lánh kịp sang má»™t bên.
Diệp Sương Y thấy cục thế đã trở nên há»—n loạn, câu chuyện lôi thôi giữa hai há» Äà m, Lá»— đã thà nh ra má»™t mÅ©i tên đã đặt lên dây cung, không thể không bắn Ä‘i được nữa. ÄÆ°á»ng Thông và cha con há» Äồ đã biến thà nh tá» thù, không có cách gì giải được. Äồ GiangNam bị trúng độc chưa biết sống chết thế nà o, ngưá»i con trai không kể gì đến thân liá»u mạng xông và o trả thù cho cha, tình hình cÅ©ng có vẻ nguy ngáºp. Ngôn Phượng Cương đứng ngoà i, đôi mắt hau háu nhìn như hổ rình mồi, trên môi thoáng nở má»™t nụ cưá»i thâm hiểm.
Äiá»u là m cho Diệp Sương Y thắc mắc nhất là thái độ cá»§a Huyá»n Nguyệt đạo trưởng và Thượng Tam ÄÆ°á»ng, cả hai Ä‘á»u đã khác hẳn bản tÃnh thưá»ng ngà y. Không những đã không ngăn cản thì chá»›, trái lại còn lá»™ vẻ khoái trá, khoanh tay đứng xem, như ngưá»i xem diá»…n kịch.
Bạch, Tống, Vạn ba vị sư huynh, đệ thì đứng xúm lại má»™t chá»— thì thà o bà n tán, hình như há» mải mưu tÃnh má»™t sá»± gì hết sức quan trá»ng và bà máºt, đến ná»—i không ai thèm chú ý đến cuá»™c chiến đấu sinh tá» cá»§a hai đấu thá»§ tại chÃnh trưá»ng.
Diệp Sương Y băn khoăn đứng dá»±a cá»™t hồi lâu, đột nhiên nà ng nháºn thấy những ngưá»i nà y hình như bị loạn óc, trong bụng há» có lẽ chứa đầy sá»± oán thù, thâm độc nên không những há» thản nhiên đứng xem ngưá»i ta chém giết nhau mà trong đôi mắt cá»§a há» lá»™ vẻ thÃch thú, nhấp nhổm chá»±c xông và o đánh hôi là khác.
Nà ng thở dà i nghÄ© thầm: “Từ lúc từ trong nhà Nam Cung trở ra, hình như ngưá»i nà o cÅ©ng biến đổi tâm tÃnh thế là lý gì? Tại sao lại có sá»± lạ lùng như váºy?â€
Còn Ä‘ang nghÄ© ngợi, chợt thấy ÄÆ°á»ng Thông nhảy lùi vá» phÃa sau hÆ¡n má»™t trượng, thiếu nữ biết hắn đánh lâu sốt ruá»™t nên muốn sá» dụng ám khÃ.
Nà ng không kịp suy tÃnh gì nữa vá»™i rảo bước chạy ra giữa tráºn miệng thì quát:
- Khoan đã! Không được đánh nhau nữa!
ÄÆ°á»ng Thông đã Ä‘eo lên tay má»™t cái bao tay bằng da hươu, thò tay và o túi móc ra má»™t nắm “Äoạt hồn saâ€, vừa giÆ¡ tay toan ném, chợt nghe tiếng quát liá»n buông tay xuống.
Gã thiếu niên ngoảnh lại nhìn Diệp Sương Y, nét mặt đầy vẻ Ä‘au đớn ngÆ¡ ngác như ngưá»i mất hồn.
Thiếu nữ đứng giữa ngăn hai ngưá»i, ôn tồn nói:
- Các ngươi không nên vì một chuyện nhỠnhặt mà chém giết nhau như thế.
Gã thanh niên nước mắt rà n rụa đáp:
- Nhưng hắn giết gia gia tôi, cô nương bảo tôi không báo thù hay sao?
ÄÆ°á»ng Thông thản nhiên lạnh lùng nói:
- Ai bảo gia gia ngươi há»c nghệ chưa tinh đã dám…
Diệp Sương Y vá»™i ngắt lá»i:
- Thôi không được nói lá»i lôi thôi nữa!
Rồi nà ng há»i ÄÆ°á»ng Thông:
- Ngươi đã dùng ám khà gì để đả thương Äồ lão tiá»n bối?
ÄÆ°á»ng Thông cưá»i má»™t cách rất đắc ý:
- Ãm khà cá»§a ÄÆ°á»ng gia ở Tứ Xuyên phần nhiá»u đã được tẩm thuốc độc.
Diệp Sương Y sẵng giá»ng:
- Tôi biết rồi! Bây giá» tôi chỉ há»i anh có Ä‘em theo thuốc giải độc không?
ÄÆ°á»ng Thông trầm ngâm má»™t lúc rồi nói:
- Có thì có! Nhưng tôi không muốn cứu hắn.
Diệp Sương Y cau mặt nói:
- Äánh ngưá»i ta bị thương lại không chịu chữa bịnh, muốn để cho hắn chết à ?
ÄÆ°á»ng Thông sầm nét mặt nói:
- Nếu ngưá»i bị thương là tôi thì cô nương có cứu không?
Diệp Sương Y nói:
- Bất cứ là ai bị thương tôi cÅ©ng không đà nh tâm ngồi nhìn ngưá»i ta chết được.
Giữa lúc ấy, chợt nghe bên trong từ đưá»ng vang lên má»™t tiếng thét vang như sấm:
- Nếu không tin ngươi cứ thá» nếm quyá»n lá»±c cá»§a lão phu xem nà o.
Tiếp theo tiếng quát là mấy tiếng “xoảng, xoảngâ€, hai miếng ngói trên nóc miếu đã rÆ¡i xuống vỡ tan tà nh.
Ngoảnh lại thì ra đó là hai ông già Lá»— Bình và Äà m Khiếu Thiên đã lôi nhau ra quần thảo.
Hai ngưá»i công lá»±c Ä‘á»u thâm háºu, võ nghệ Ä‘á»u dùng toà n đòn mạnh trong khi giao đấu, uy thế cá»±c kỳ mãnh liệt, quyá»n Ä‘i cước lại, chưởng phong vù vù.
Ngôn Phượng Cương lạnh lùng nói:
- Hai vị muốn đánh nhau thì ra sân mà đánh, trong nà y cháºt hẹp không những vướng chân vướng tay, mà còn đụng chạm đến anh em, như thế phiá»n lắm.
Äà m Khiếu Thiên và Lá»— Bình quả nhiên nghe lá»i, vừa đánh vừa lùi dần ra sân, nhưng hai tay vẫn không há» dừng lại.
Ngôn Phượng Cương quay lại nhìn Thượng Tam ÄÆ°á»ng khẽ gá»i:
- Thượng huynh…
Thượng Tam ÄÆ°á»ng Ä‘ang mải mê xem cặp Äà m, Lá»— đánh nhau nên không nghe thấy tiếng gá»i.
Ngôn Phượng Cương vừa gặp ngá»n lá»a vô danh Ä‘ang bốc lên ngùn ngụt không biết trút và o đâu, bèn mượn cá»› sinh sá»± hầm hầm quát:
- Thượng huynh điếc tai hay sao đấy?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng bình nháºt tÃnh tình rất trầm tÄ©nh, lúc nà y không biết tại sao cÅ©ng rất dá»… nổi cáu, bèn chống mạnh cây gáºy xuống đất thét lá»›n:
- Ngươi chá»i ai thế?
Ngôn Phượng Cương cưá»i nhạt:
- Cố nhiên là chá»i ngươi, thế đã sao chứ?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng nổi giáºn giÆ¡ gáºy vụt ngang má»™t cái, Ngôn Phượng Cương trong lúc bất ngá» không kịp né tránh, suýt chút nữa là bị quáºt trúng và o yếu huyệt ở sau lưng.
Diệp Sương Y thấy tình hình cà ng lúc cà ng Ä‘i đến chá»— đổ vỡ, trong lòng nóng như lá»a đốt, dáºm chân gắt bảo ÄÆ°á»ng Thông:
- Trá»i Æ¡i! Ngươi có cho thuốc giải độc hay không thì bảo?
ÄÆ°á»ng Thông khẽ đằng hắng má»™t tiếng rồi chạy đến bên Äồ GiangNam . Gã thiếu niên hốt hoảng kêu lên:
- Äừng chạm và o cha ta!
Diệp Sương Y vội ngăn gã lại:
- Cứ để cho hắn chữa cho lệnh tôn, hắn không dám là m gì đâu.
Chỉ nghe tiếng Ngôn Phượng Cương quát tháo:
- Tránh xa ra!
Thì ra lúc há» Ngôn và Thượng đã dốc toà n lá»±c ra chiến đấu. Hai ngưá»i công lá»±c Ä‘á»u cao siêu tuyệt đỉnh, má»™t khi đã liá»u mình tá» chiến thì uy lá»±c mãnh liệt thế nà o cứ tưởng tượng cÅ©ng đủ rõ. Cây gáºy trong tay há» Thượng thoắt cái vụt ngang, thoắt cái đưa dá»c, biến hóa kỳ ảo khôn lưá»ng. Cứ trong cái lối ra đòn vừa nhanh vừa ác, tuyệt không hợp vá»›i con ngưá»i tâm tÃnh lúc nà o cÅ©ng vui vẻ khoan hòa như ông.
Ngôn Phượng Cương vẫn dùng tay không cá»± địch. Ngôn gia quyá»n đã từng khét tiếng võ lâm, quả danh bất hư truyá»n. Hai tay ông liên tiếp đánh ra, quyá»n phong à o à o như thác cuá»™n biến hóa vô cùng, chỉ trong phút chốc đã ká»m hãm được đầu gáºy cá»§a há» Thượng.
Lúc nà y gã thiếu niên bị Diệp Sương Y ngăn lại, chịu để ÄÆ°á»ng Thông xem bịnh cho cha nhưng hai mắt vẫn hau háu nhìn, chỉ sợ hắn thừa cÆ¡ hạ độc thá»§.
Giữa lúc ấy thì tiếng quyá»n phong vù vù, quảy phong vun vút cá»§a cặp Ngôn, Thượng đã ra đến giữa sân.
Diệp Sương Y tuy thông minh tuyệt đỉnh nhưng dù sao cÅ©ng là má»™t khuê nữ, Ãt từng trải giang hồ. Từ nhỠđến giá», chưa từng thấy má»™t cuá»™c ẩu đả loạn xạ hi hữu như thế bao giá», trong bụng hết sức khó chịu. Tá»± nghÄ©: “Những ngưá»i nà y Ä‘á»u vì cha mình mà tá»›i đây, bây giỠđể há» hiểu lầm nhau mà gây nên thù oán chẳng qua cÅ©ng là lá»—i tại mìnhâ€. Nà ng cà ng nghÄ© cà ng cảm thấy hối háºn, cố suy nghÄ© tìm cách hòa giải cho êm.
Nhưng giỠđây lại thấy Thượng Tam ÄÆ°á»ng cÅ©ng xông và o vòng chiến, cái ý niệm cá»§a nà ng bất giác cÅ©ng lung lay, tá»± nghÄ©: “Nếu bảo vì mình mà gây ra cuá»™c tà n sát nà y thì Thượng lão tiá»n bối là má»™t báºc lão thà nh, đạo cao đức trá»ng trong võ lâm ai cÅ©ng kÃnh nể, chẳng lẽ cÅ©ng lại là phưá»ng hiếu sắc hay sao? Tháºt là vô lý!â€
Còn Ä‘ang suy nghÄ© miên man, chợt nghe phÃa sau có tiếng nói:
- Hắn đã trúng phải hai mÅ©i “Truy hồn bạch cốt Ä‘inhâ€, má»™t mÅ©i trúng và o chá»— yếu hại nên không chết cÅ©ng bị há»ng má»™t cánh tay.
Äó là tiếng ÄÆ°á»ng Thông, thiếu nữ há»i:
- Ngươi đã cho ông ta uống thuốc giải độc chưa?
ÄÆ°á»ng Thông gáºt đầu. Gã thiếu niên lưá»m hắn má»™t cái rồi háºm há»±c nói:
- Nếu gia phụ có mệnh hệ nà o thì Äồ Tiểu Giang nà y quyết không tha thứ cho ngươi được.
ÄÆ°á»ng Thông cưá»i nhạt, vừa toan đối trả thì Diệp Sương Y đã xua tay ngăn lại. Gã thiếu niên chạy tá»›i bên Äồ GiangNam bế cha và o trong từ đưá»ng.
ÄÆ°á»ng Thông đột nhiên bước lại bên Diệp Sương Y nắm lấy tay nà ng nói nhá»:
- Tình hình đã hỗn loạn quá sức, nà ng là con gái có một thân một mình hà tất phải lưu luyến ở đây là m gì, ta nên bỠđi thôi.
Diệp Sương Y cau đôi mà y liễu, khẽ gắt:
- Buông ra!
Nà ng ngước đầu lên, chợt ÄÆ°á»ng Thông mặt đỠbừng bừng, đôi mắt quắc lên má»™t tia sáng kỳ dị.
Thiếu nữ linh cảm thấy má»™t sá»± chẳng là nh bèn vừa vùng vẫy giằng tay ra, vừa kêu lên má»™t tiếng tháºt lá»›n.
Vạn Xung nghe tiếng kêu lá»›n, vá»™i chạy ra trợn mắt nhìn ÄÆ°á»ng Thông quát:
- Ngươi là m trò gì thế?
ÄÆ°á»ng Thông bị tiếng thét lá»›n cá»§a Diệp Sương Y là m cho dục há»a nguá»™i dần, lại nghe Vạn Xung quát há»i bèn khẽ ho khan má»™t tiếng, lạnh lùng đáp:
- Chẳng là m gì cả!
Rồi thá»§ng thỉnh bước lên thá»m, chắp tay ra sau lưng xem đánh nhau.
Äá»™t nhiên từ trên không lóe lên má»™t tia chá»›p sáng rá»±c, tiếp theo đó là má»™t tiếng sét nổ vang trá»i, mưa gió cà ng mạnh, những cuá»™c đánh nhau cà ng hăng.
Chợt nghe hai tiếng “bá»±c, bá»±câ€, cặp Thần quyá»n Lá»— Bình và Äà m Khiếu Thiên cùng đồng thá»i ngã sóng soà i ra đất.
Thì ra hai ngưá»i nà y công lá»±c ngang nhau, đấu luôn mấy mươi hiệp vẫn không phân thắng bại. Lá»— Bình má»™t quyá»n đánh trúng và o vai bên trái cá»§a Äà m Khiếu Thiên, Äà m Khiếu Thiên cố nhịn Ä‘au đánh má»™t quyá»n trúng vai Lá»— Bình. Thế là cả hai cùng bị trá»ng thương ngã ra má»™t lúc.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng vẫn nhắm mắt ngồi ngay giữa cá»a, đối vá»›i những cuá»™c chém giết lẫn nhau ở ngay trước mắt hình như không há» hay biết gì cả.
Cặp võ lâm cao thá»§ há» Ngôn và há» Thượng lúc nà y Ä‘ang đấu vá»›i nhau đến chá»— gay go nhất. Cây gáºy trúc cá»§a Thượng Tam ÄÆ°á»ng khi co khi giãn, tùy ý Ä‘iá»u khiển, Ä‘iểm, đỡ, đánh, gạt bao nhiêu ngón đòn hóc hiểm Ä‘á»u cho ra bằng hết. Chỉ má»™t cây gáºy tre mà gồm đủ Ä‘ao, song, côn, kiếm biến hóa trăm khoanh.
Ngôn Phượng Cương thì hay tay quyá»n đã dùng hết bà quyết cá»§a chỠ“ẩnâ€, bất kỳ Thượng Tam ÄÆ°á»ng tấn công mãnh liệt đến đâu ông ta vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh ung dung, môn há»™ phong bế cá»±c kỳ kÃn đáo, là m cho đối phương không kịp phát chiêu đã phải biến đổi thế công.
Cục thế đã biến diá»…n rõ rà ng, cứ bá» ngoà i mà trông thì cây gáºy trong tay Thượng Tam ÄÆ°á»ng gạt ngang đánh dá»c, chiếm hết ưu thế. Ngôn Phượng Cương chỉ tránh né giữ thế thá»§ chá»› không đánh lại. Kỳ thá»±c thì bao nhiêu tinh hoa sắc sảo lão không lá»™ ra ngoà i nhưng cái thắng đã nắm phần chắc. Trong vòng má»™t trăm chiêu, Thượng Tam ÄÆ°á»ng thoát ra khá»i được chưởng phong cá»§a lão đã là má»™t sá»± may mắn vô cùng.
Nước mưa đã là m cho ngưá»i ta chóng khôi phục được tri giác, Äà m Khiếu Thiên và Lá»— Bình chỉ ngất Ä‘i má»™t lúc lại cùng từ từ tỉnh dáºy.
Äà m Khiếu Thiên rùng mình má»™t cái cho những giá»t nước mưa Ä‘á»ng trên mình rÆ¡i xuống, rồi thở má»™t hÆ¡i dà i, đưa tay rút đơn Ä‘ao cà i nÆ¡i vai ra, lạnh lùng quát:
- HỠLỗ kia mau rút binh khà ra. Hôm nay chúng ta không chết thỠquyết không thôi.
- Lá»— Bình nà y đánh nhau không bao giá» dùng binh khÃ.
Äà m Khiếu Thiên quát lá»›n:
- Mà y đã muốn chết, đừng trách ta là ác!
Dứt lá»i hai bên lại xông và o tá» chiến.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng đột nhiên mở mắt quát to lên như sấm:
- Dừng tất cả lại!
Vừa quát vừa đứng phắt lên, thuáºn tay rút thanh trưá»ng kiếm cà i sau vai, xông và o giữa vòng chiến cá»§a cặp Ngôn, Thượng, vung kiếm múa lên, hóa thà nh má»™t vòng kiếm quang hÆ¡i lạnh kinh ngưá»i, rẽ hai ngưá»i sang hai bên.
Ngôn Phượng Cương đã cầm chắc phần thắng trong tay, chợt bị Huyá»n Nguyệt đạo trưởng phá đám thì giáºn lắm, cưá»i nhạt nói:
- Äạo trưởng định giở trò gì thế? Hay là định hai ngưá»i đánh má»™t chăng?
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng ngá»a mặt lên trá»i cưá»i ha hả:
- Ngôn chưởng môn đừng nói quá nặng lá»i! Bần đạo tá»± tin là thanh kiếm nà y không đến nổi phải nhưá»ng ngón quyá»n cá»§a nhà há» Ngôn…
Nói đến đây, ông dừng lại thở dà i một tiếng rồi tiếp:
- Hai vị nên tÄ©nh tâm nghÄ©a lại cho kỹ, cứ cái địa vị và danh tiếng cá»§a hai vị ở trong võ lâm, tại sao lại không nhịn nổi và i câu khách khà nhá» nhặt? Huống hồ Thượng huynh đã có tiếng là ngưá»i hay hòa giải những chuyện lá»™n xá»™n cá»§a ngưá»i khác, thì sao lúc nà y lại gây chuyện vá»›i Ngôn chưởng môn là m chi?
Ngôn Phượng Cương ngẩn ngưá»i má»™t lúc rồi nói:
- Ừ nhỉ! Không hiểu tại sao lại lạ thế không biết?
Lúc nà y ông ta vừa kịch đấu tráºn, những cái ấm ức bức rứt trong bụng và cái khà huyết Ä‘ang vương lên ở trong mình cÅ©ng đã phát tiết được Ãt nhiá»u, há»a khà cÅ©ng đã giảm bá»›t.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng ngá»a mặt lên trá»i cho những giá»t nước mưa chan hòa và o mặt rồi nói tiếp:
- Chẳng giấu gì các vị, vừa rồi cÅ©ng chÃnh bần đạo đã bị kÃch thÃch rất mạnh, chỉ muốn rút kiếm ra đánh má»™t tráºn, có trông thấy máu má»›i có thể giải được những gì uất ức trong bụng, nhưng may sao lại tỉnh ngá»™ được sá»›m, vá»™i Ä‘iá»u khà váºn tức, tâm hồn má»›i bình tÄ©nh lại được. Cứ lấy đó mà suy cÅ©ng đủ biết chắc các vị cÅ©ng có cùng má»™t cảm giác như bần đạo?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng ho khan má»™t tiếng rồi nói:
- Äúng, đúng! ChÃnh lão há»§ cÅ©ng có cái cảm giác lạ lùng như thế.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng đưa mắt nhìn cặp Lá»—, Äà m Ä‘ang say sưa chiến đấu nói:
- Hai vị kia chắc cũng vì thế đấy thôi!
Ngôn Phượng Cương đột nhiên vung tay lên, má»™t luồng quyá»n phong à o à o như gió bão đánh và o khoảng giữa hai đối thá»§ là m cho những giá»t nước mưa bắn tung tóe ra bốn phÃa.
Hai ngưá»i cùng dừng tay ngoảnh lại nhìn Ngôn Phượng Cương đồng thanh há»i:
- Ngôn huynh là m thế là có ý gì?
Ngôn Phượng Cương cưá»i hì hì:
- Hai vị hãy dừng tay một lát, rồi có muốn đánh nhau nữa cũng chưa muộn.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng nói:
- Má»i tất cả các vị và o cả trong nà y, bần đạo có việc muốn khẩn cáo.
Má»i ngưá»i theo và o sảnh đưá»ng, bao nhiêu cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn và o Huyá»n Nguyệt đạo trưởng, không ai lên tiếng nhưng Ä‘á»u ngầm váºn khà điá»u tức cho tinh thần bình tÄ©nh.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng tra kiếm và o bao rồi thở dà i nói:
- Bần đạo từ hồi và o cá»a từ bi, tuy chưa hoà n toà n thanh thản được cá»a ải danh lợi, nhưng mưá»i năm trá»i nay chưa từng thấy bao giá» tâm thần bị xung động kịch liệt như hôm nay. Chắc các vị cÅ©ng cảm thấy thế phải không?
Äà m Khiếu Thiên cau mà y nói:
- Äạo trưởng nói đúng đấy. Tại hạ và Lá»— huynh xưa nay không thù oán gì cả tháºt không có bụng muốn động thá»§ nhưng không hiểu tại sao như có má»™t cái gì bá»±c bá»±c tức tức trong lòng, tưởng nếu không đánh nhau thì không phát tiết ra được.
Lỗ Bình cũng nói:
- Huynh đệ cÅ©ng cùng cảm giác ấy, lòng luôn luôn tá»± vẫn là không nên đánh nhau vá»›i Äà m huynh, váºy mà không hiểu tại sao hai tay cứ phải đánh nhau, không đánh không chịu nổi.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng gáºt đầu nói:
- ChÃnh vì có chuyện ấy nên bần đạo khuyên các vị hãy dừng tay là thế. Việc nà y lạ lắm, bần đạo hết sức hoang mang không hiểu ra sao cả.
Ngôn Phượng Cương nói:
- Căn bệnh cá»§a chúng ta là do từ nhà Nam Cung mà ra, Ä‘iá»u ấy không còn hoà i nghi gì nữa, nhưng huynh đệ tháºt không hiểu tại sao nhà Nam Cung lại cố ý hại chúng mình? Và nếu đã có ý hại mình thì tại sao há» không há» bá» thuốc độc cho mình chết hết Ä‘i, có phải giản dị Ä‘i không? Hà tất phải dùng cách là m cho chúng ta phải tá»± tà n sát lẫn nhau mà chết?
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng đột nhiên tuốt kiếm ra vung lên thà nh má»™t đưá»ng sáng bạc cau mà y nói:
- Căn bệnh nà y cố nhiên là do nhà Nam Cung thế gia gây nên, chúng ta Ä‘á»u đã bị trúng độc cả rồi, chỉ là trong lúc nà y không biết là trúng độc gì?
Vừa lúc đó, chợt từ bên ngoà i nổi lên những tiếng cá»™c cá»™c cá»§a cây gáºy tre chống xuống đất đưa và o, ngắt ngang câu nói cá»§a Huyá»n Nguyệt đạo trưởng.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u chú ý nhìn ra, chỉ thấy má»™t bà mụ già da nhăn tóc bạc, tay chống gáºy trúc thá»§ng thỉnh bước và o. Theo sau bà ta có hai tỳ nữ váºn áo xanh, tuổi trạc hai mươi, trên tay má»—i ngưá»i Ä‘á»u cầm má»™t cái bát bằng bạc Ä‘áºy kÃn.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng ngạc nhiên, đăm đăm nhìn bà lão má»™t lúc rồi buá»™t miệng kêu:
- Nam Cung chủ nhân…
Bà già cỠđộng trong bá» ngoà i thì thá»§ng thỉnh ung dung nhưng kỳ tháºt thì nhanh nhẹn vô cùng. Thượng Tam ÄÆ°á»ng nói chưa dứt câu thì mụ đã tiến và o trong sảnh, chống mạnh cây gáºy trúc xuống đất rồi lạnh lùng nói:
- Phải chÃnh lão thân là chá»§ nhân cá»§a Nam Cung Thế Gia!
Lúc nà y mưa đã tạnh nhưng mây xám vẫn chưa tan, từng tráºn thu phong hầm hét lùa qua những cây bách trên bãi tha ma hát lên những tiếng xà o xạc rà o rà o cá»§a lá cây va chạm và o nhau.
Bà già mặc áo đen, da mặt trắng xanh ngắt nhưng hai thiếu nữ đi theo hầu thì lại xinh đẹp như tiên, hai má hồng hồng, tóc xanh óng mượt, da trắng như tuyết, mắt đen như nhung.
Bà già tuy sắc diện đầy vẻ bệnh hoạn nhưng đôi mắt long lanh như Ä‘iện, nhìn và o ai thì như thấu đến gan ruá»™t ngưá»i ta. Huyá»n Nguyệt đạo trưởng tinh thần trấn tỉnh hÆ¡n cả, trừng mắt quát lá»›n:
- Nam Cung phu nhân…
Vừa nói được mấy câu, đột nhiên má»™t luồng hÆ¡i nóng từ dưới Ä‘an Ä‘iá»n lại cuồn cuá»™n dâng lên, vá»™i nhắm nghiá»n hai mắt, không dám nói nữa.
Nam Cung phu nhân ngẩng mặt lên trá»i nhìn đám mây Ä‘en dà y đặc miệng cưá»i khanh khách nói:
- Má»›i có mấy chục mùa nóng lạnh mà con cháu cha ông mấy Ä‘á»i nhà há» Nam Cung Ä‘á»u bị chết yểu, mối thù nà y chẳng lẽ không báo…
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng trong lòng vẫn sáng suốt như thưá»ng, tá»± nghÄ©: “Nam Cung phu nhân Ä‘ang ốm mà vẫn gắng gượng đến đây, đủ hiểu là hỠđã mưu mô sắp đặt từ trước, nếu mình không tìm cách chuồn Ä‘i ngay thì nguy lắmâ€.
Lòng nghÄ© như váºy, nhưng hai chân dưá»ng như bị tê liệt không sao nhúc nhÃch nổi.
Nam Cung phu nhân nhìn khắp má»i ngưá»i má»™t lượt rồi nghiêm nghị nói:
- Nhà Nam Cung thế gia đối vá»›i hai phái Hắc, Bạch trong giang hồ xưa nay vốn không thù không oán, nhưng mấy mươi năm nay má»™t nhà bốn Ä‘á»i Ä‘á»u bị tai há»a mà tuyệt không ai biết rõ há» bị nguyên nhân gì mà chết? Chết vá» tay ai? Cả đến thi thể cÅ©ng không tìm thấy nốt. Bây giá» chỉ còn năm ngưá»i quả phụ không cần ai tìm giết, cÅ©ng chỉ khoảng chừng mấy chục năm nữa là giòng há» nhà Nam Cung tá»± nhiên sẽ phải tuyệt tÃch trên giang hồ. Cái thá»§ Ä‘oạn thâm độc ấy trăm ngà n năm nay chưa há» nghe thấy.
Lúc nà y quần hà o đã trở lại cái trạng thái như lúc má»›i đến, mặt ngưá»i nà o ngưá»i nấy Ä‘á»u đỠnhư gấc chÃn, trong cái tâm tình há»—n loạn chỉ muốn đánh đấm cấu xé, còn xen lẫn má»™t ngá»n lá»a dục, Ä‘ang bốc cháy ngùn ngụt, không sao dáºp nén được. Äến ná»—i bao nhiêu con mắt Ä‘á»u nhìn hau háu và o hai thiếu nữ như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, không ai thèm để tai nghe Nam Cung phu nhân nói những câu gì.
Bà già lại cưá»i khanh khách má»™t hồi, quay lại bảo hai tỳ nữ:
- Äã đến giá» rồi, hãy để há» cố gắng chịu đựng má»™t chút nữa thì há» hóa Ä‘iên mất, chúng ngươi động thá»§ Ä‘i thôi.
Hai ngưá»i con gái vâng lệnh, láºp tức cởi bỠáo ngoà i, lưng ong khẽ uốn chẳng khác gì má»™t đôi bướm xuyên hoa xông tá»›i trước mặt quần hà o, thân pháp cá»±c kỳ linh diệu.
Quần hà o lúc nà y đã mất hết lý tÃnh, Ä‘á»u đứng phắt dáºy xông ra túm lấy hai thiếu nữ và đấm đá nhau loạn xạ. Tháºt là má»™t cuá»™c ẩu đả vô cùng sôi nổi, không ra lá» lối gì cả.
Trong đám ẩu đả há»—n loạn đó, ngưá»i nà o võ công cao cưá»ng tất là được lợi thế hÆ¡n, ngưá»i nà o công lá»±c kém hÆ¡n mình mẩy bị đầy vết thương, máu chảy ròng ròng.
Lạ nhất là những ngưá»i nà y Ä‘á»u bị má»™t ma lá»±c gì sai khiến, nên tuy đã bị trá»ng thương mà vẫn không chịu dừng tay.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng lúc đầu còn nhá» có định lá»±c ná»™i công thâm háºu, trấn át được dục niệm, nhưng chỉ lát sau, dần dần cÅ©ng bị lôi cuốn và o đám loạn đả.
Cuá»™c há»—n chiến kéo dà i chừng ăn xong bữa cÆ¡m, Äà m Khiếu Thiên không sao gắng gượng nổi bị Ngôn Phượng Cương đấm cho má»™t quyá»n và o giữa ngá»±c, phun ra má»™t phún máu tươi rồi ngã gục xuống. Tiếp theo đó là Tống Văn Quang, Bạch Thiết Sinh, Vạn Xung cùng lần lượt ngã cả. Toà n trưá»ng chỉ còn lại bốn tay có võ công cao nhất là Huyá»n Nguyệt đạo trưởng, Thượng Tam ÄÆ°á»ng, Ngôn Phượng Cương và Lá»— Bình vẫn còn đấm đá túi bụi, chưa chịu dừng tay.
Lão bà cau mà y lẩm bẩm nói một mình:
- Bốn ngưá»i nà y võ công cao lắm, nếu để hỠđánh nhau mãi chỉ sợ còn lâu…
Hai nữ tỳ đột nhiên hét to lên má»™t tiếng, bốn cánh tay trắng muốt cùng giÆ¡ lên, đánh thẳng và o giữa bá»n bốn ngưá»i.
Bá»n nà y tuy trong bụng bị kÃch thÃch mãnh liệt nhưng tinh thần vẫn chưa đến ná»—i hoà n toà n mê lú, nên khi bị chưởng phong cá»§a hai thiếu nữ phóng tá»›i, vẫn còn biết giÆ¡ tay chống gạt.
Nhưng mấy ngưá»i nà y vì đánh nhau quá lâu, mất sức quá nhiá»u, lại thêm chưởng phong cá»§a hai nữ tỳ cá»±c kỳ quái dị khó Ä‘oán, nên chỉ trong má»™t khắc, há» Ä‘á»u bị hai thiếu nữ đánh trúng huyệt đạo, ngã lăn xuống đất.
Mụ già thÃch chà mỉm cưá»i, bảo nhá» hai thiếu nữ:
- Chúng bay kéo hỠvà o góc nhà kia.
Hai thiếu nữ vâng lá»i, mặc áo dà i và o Ä‘oạn khiêng từng ngưá»i má»™t đặt và o xó nhà .
Lúc nà y, chỉ má»™t mình Diệp Sương Y là không tham dá»± và o cuá»™c há»—n chiến, nà ng vẫn lẳng lặng đứng má»™t bên. Cuá»™c há»—n chiến thảm khốc vừa rồi đã là m cho nà ng thất đảm, ngÆ¡ ngác rụng rá»i đến nổi quên cả chạy trốn.
Chợt nghe cái giá»ng lạnh như thép cá»§a bà già quát bảo:
- BỠtấm khăn che mặt ra!
Thiếu nữ ngẩng lên nhìn mụ nhưng vẫn đứng chết sững, chẳng nói chẳng rằng.
Bà già cau mặt dằn giá»ng:
- Mi có nghe ta nói không? Hay là phải để ta ra tay lấy?
Diệp Sương Y đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ, giơ tay lên từ từ tháo chiếc khăn xuống.
Bà lão chăm chăm nhìn và o mặt nà ng giây lát, gáºt gù nói:
- Cô bé đẹp quá!
Diệp Sương Y cảm thấy đôi mắt mụ sáng lên má»™t luồng sát khÃ, trong bụng sợ hãi vô cùng, tá»± nghÄ©: “Ngưá»i nà y ná»™i công thâm háºu kinh khá»§ng, mà mắt mụ hình như lại chứa đầy vẻ oán độc, căm thù, không khéo mụ giết mình chết.â€
Nà ng tuy là má»™t thiếu nữ má»›i lá»›n chưa am hiểu hết việc Ä‘á»i, nhưng được cái là thông minh và có trà hÆ¡n Ä‘á»i, nà ng biết mấy ngưá»i trong bá»n sở dÄ© Ä‘iên cuồng bên trong tất phải có duyên cá»›, nữ chá»§ nhân Nam Cung thế gia nhân lúc há»—n loạn đột nhiên chạy đến, chắc là há» có sắp đặt từ trước, cái âm mưu bà máºt đó chỉ trong chốc lát sẽ được phanh phui váºy nên nà ng cÅ©ng không muốn nhân dịp bá» trốn vá»™i.
Mụ già nhìn kỹ thiếu nữ má»™t lát, đột nhiên cưá»i lạt nói:
- Bé con tốt lắm!
Giá»ng nói cá»§a bà ta đột nhiên trở nên thân máºt, ôn hòa nhưng tia mắt vẫn lạnh như băng.
Diệp Sương Y nghÄ© thầm: “Ta phải giả bá»™ ngây ngô ngốc nghếch để mụ không đỠphòng thì má»›i thừa cÆ¡ trốn Ä‘i được.†Nà ng ngước đôi mắt ngây thÆ¡ nhìn bà già vá» há»i:
- Tôi tốt gì cơ?
Mụ già cưá»i nhạt nói:
- Mi không bị trúng độc.
Rồi quay lại bảo hai tên nữ tỳ:
- Äiểm huyệt cho những ngưá»i kia, rồi đổ “Tỉnh thần thang†cho há» uống, cho há» tỉnh lại.
Hai tỳ nữ “dạ†má»™t tiếng, Ä‘iểm huyệt quần hà o xong, lại mở chiếc bát bạc ra, trong bát đựng đầy má»™t thứ nước mà u xanh biếc, hương xông lên sá»±c nức thấm và o tá»›i gan phổi ngưá»i ta.
Hai tỳ nữ cạy răng từng ngưá»i, đổ nước xanh đó và o miệng há».
Bà lão khẽ gõ đầu gáºy xuống đất há»i Diệp Sương Y:
- Hà i tá»! Ngươi muốn biết rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện nà y lắm phải không?
Diệp Sương Y thấy bà ta Ä‘oán đúng tâm sá»± mình bất giác quả tim Ä‘áºp thình thịch, nghÄ© thầm: “Mụ nà y ghê gá»›m tháºt! Hình như mụ nhìn thấu cả ruá»™t gan ngưá»i ta.â€
Lại thấy mụ ngá»a mặt lên trá»i cưá»i nhạt nói:
- Trên Ä‘á»i nà y chưa có ai biết rõ sá»± bà máºt cá»§a Nam Cung thế gia mà còn được sống sót. Bé con, mi muốn biết cÅ©ng được, nhưng biết rõ rồi thì đừng hòng sống nữa con ạ!
Diệp Sương Y lạnh toát cả xương sống, nghe câu nói cá»§a mụ má»—i câu Ä‘á»u như mÅ©i kim đâm suốt trái tim. Và mụ nói má»™t cách quả quyết hình như không còn gì có thể lay chuyển nổi ý định cá»§a mụ, nên nà ng chỉ đà nh lẳng lặng đứng nghe chứ không biết nói gì nữa.
Nước tỉnh tá»u thang quả nhiên kiến hiệu như thần, quần hà o uống má»™t lúc không lâu, Ä‘á»u lần lượt tỉnh lại.
Bà lão đưa mắt nhìn má»i ngưá»i má»™t lượt rồi lạnh lùng nói:
- Nhà Nam Cung thế gia đối vá»›i các nhân váºt giang hồ hÆ¡i có chút đỉnh tiếng tăm thá»i nà y Ä‘á»u có cái thù không đội trá»i chung. Sá»± Ä‘au đớn thống khổ cá»§a năm Ä‘á»i quả phụ nhà ta cần phải lấy máu tươi cá»§a mấy trăm hoặc mấy ngà n nhân váºt võ lâm mà gá»™i rá»a, bồi thưá»ng cho đã…
Mụ ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nhưng lão thân không muốn cho các ngươi chết má»™t cách hồ đồ, trước khi các ngươi chết, lão thân sẽ vạch sẵn ra mấy con đưá»ng cho các ngươi lá»±a chá»n…
Mụ ngá»a mặt lên trá»i cưá»i khanh khách rồi lại nói:
- Nhưng dù theo con đưá»ng nà o thì các ngươi đừng hòng gặp may mắn, vì má»—i con đưá»ng Ä‘á»u có sá»± thống khổ vô táºn cá»§a nó.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng thần trà tỉnh táo trước nhất, nghe mụ nói chỉ khẻ “hứ†má»™t tiếng rồi cưá»i nhạt:
- Dùng mưu mẹo quỉ quái để đánh lừa ngưá»i ta không biết đáng gá»i là nhân váºt gì?
Mụ già cưá»i má»™t cách lạnh lùng:
- Cái thá»§ Ä‘oạn giết hại bốn Ä‘á»i nhà Nam Cung thế gia có phải là mưu mẹo quỉ quái không?
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lúc nà y cÅ©ng đã tỉnh lại, bèn nói:
- Trong ngần ngưá»i nà y, ai là kẻ đã dá»± và o việc giết hại con cháu bốn Ä‘á»i nhà Nam Cung? Cái lối tá»™i ngưá»i nà y gán cho ngưá»i kia không phải là đưá»ng lối cá»§a kẻ anh hùng.
Mụ già tóc bạc cưá»i má»™t cách Ä‘anh ác:
- Ta không hÆ¡i đâu mà cãi lý vá»›i các ngươi, bây giá» ta chỉ vạch ra hai con đưá»ng rồi tùy các ngươi lá»±a chá»n.
Mụ lại gõ cây gáºy xuống đất nói tiếp:
- Việc nà y ta phải nói lại từ đầu cho các ngươi chết được nhắm mắt: ngay lúc mới bước chân và o nhà Nam Cung thế gia, các ngươi đã được uống một chén trà , trong đó đã có bỠthuốc độc.
Diệp Sương Y giáºt mình nhá»› lại, lúc ngồi chá» trước cá»a nhà Nam Cung, có má»™t con tiểu tỳ Ä‘em nước trà ra má»i, may sao nà ng từ chối không uống, nếu không lúc nà y mình sẽ ra thế nà o? Nà ng chợt đỠbừng đôi má không dám nghÄ© tiếp nữa.
Lại nghe mụ già nói tiếp:
- Cái lối đó thì tháºt ra cÅ©ng hÆ¡i ngốc, nhưng ta Ä‘oán các vị má»›i tá»›i nhà Nam Cung lần nà y là lần đầu chắc cÅ©ng không ai ngá» là lão thân lại bá» thuốc độc và o trà để đãi khách.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lẩm bẩm má»™t mình:
- Không ai ngá» tháºt!
Mụ già lại cưá»i há»nh hệch nói tiếp:
- Äầu tiên ta định cho các ngươi ngã ngay nhà Nam Cung thế gia, song nghe trong bá»n ngươi có má»™t thiếu nữ, thế là ta đã thay đổi chá»§ ý, ta không bá» thuốc độc và o trong trà mà lại bá» và o má»™t thứ thuốc xuân tình cá»±c kỳ mãnh liệt để các ngươi uống xong, không sao nén được lá»a dục mà tá»± tà n sát nhau vì đứa con gái.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng “hừ†má»™t tiếng giáºn dữ nói:
- Mưu kế thâm độc tháºt!
Mụ già vẫn Ä‘iá»m nhiên nói:
- Bây giá» ta cho các ngươi lá»±a lấy hai con đưá»ng: má»™t đưá»ng sống và má»™t đưá»ng chết. Trước hết ta hãy nói vá» con đưá»ng sống…
Mụ nói tới đây lại còn trầm ngâm như đang suy nghĩ cần nói câu gì trước. Một lúc lâu mụ mới thủng thẳng lên tiếng:
- Trên Ä‘á»i nà y trừ nhà Nam Cung ta ra, dám chắc không còn ai biết là trên cÆ¡ thể con ngưá»i Ä‘á»u có bốn cái huyệt rất lạ, những cái huyệt nà y không thuá»™c và o trong hệ thống kinh huyệt phổ thông nhưng Ä‘á»u có má»™t diệu dụng vô cùng…
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng giáºt mình kinh sợ vá»™i há»i:
- Có chuyện thế cơ à ?
Mụ già cưá»i khẩy:
- Ngươi không tin thì thá» chá»n con đưá»ng ấy xem!
Rồi mụ thở dà i nói tiếp:
- Ngưá»i bị Ä‘iểm và o bốn huyệt đó sẽ hoà n toà n mất hẳn trà nhá»› nhưng trái lại võ công thì tăng tiến má»™t cách khá nhanh. Có những môn võ công ngưá»i thưá»ng luyện má»™t cách khó khăn mà ngưá»i bị Ä‘iểm huyệt lại luyện má»™t cách dá»… dà ng như không. Không khó nhá»c gì cả.
Quần hà o Ä‘á»u đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Mụ già cưá»i the thé má»™t hồi rồi nói tiếp:
- Nếu các vị chá»n con đưá»ng sống, lão thân sẽ láºp tức Ä‘iểm và o bốn huyệt bà máºt đó. Sau khi Ä‘iểm huyệt rồi sẽ láºp tức quên hết má»i chuyện, dẫu cha mẹ con cái cÅ©ng không nháºn ra nữa, và sẽ vui vẻ là m nô lệ cho nhà Nam Cung suốt Ä‘á»i.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng mắt trợn tròn xoe, thần quang tóe lá»a nhìn và o mặt mụ già há»i:
- Còn con đưá»ng chết thì thế nà o?
Mụ già đáp ra ngoà i câu há»i:
- Ngươi có ná»™i công thâm háºu lắm, lão thân má»›i chỉ được gặp và i tay cao thá»§ như ngươi.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng Ä‘ang tá»± tìm cách giải huyệt lấy, nhưng thấy thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt cá»±c kỳ quái lạ không sao giải được nên đà nh lại thôi, trừng mắt há»i lại:
- Ta há»i ngươi con đưá»ng chết như thế nà o? Sao ngươi không nói?
Mụ già đột nhiên lại cất tiếng cưá»i the thé:
- ÄÆ°á»ng chết ấy à ? Giản dị lắm. Trước hết lão thân sẽ giải huyệt cho các ngươi, rồi má»›i cho các ngươi uống má»™t thứ thuốc độc cháºm ngấm trong vòng bảy ngà y chất thuốc chưa phát.
Ngôn Phượng Cương nói:
- Hết bảy ngà y chất thuốc phát ra thì chết chứ gì? Ta xin tình nguyện chá»n con đưá»ng chết.
Mụ già cưá»i khẩy:
- Nếu quá dá»… dà ng như váºy thì ta dám chắc tất cả các ngươi sẽ chá»n con đưá»ng chết cả. Nhưng không đâu, cho các ngươi uống thuốc độc xong, ta sẽ quét và o ngưá»i các ngươi má»™t lá»›p máºt ong bá» ra hang cốc cho kiến và sâu bá», chim chóc sẽ ngá»i thấy mùi máºt mà kéo đến. Các vị uống thuốc xong, toà n thân gân cốt Ä‘á»u má»m nhÅ©n ra không cỠđộng gì được, tha hồ cho sâu bỠđục khoét.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng lạnh lùng nói:
- Phương pháp đó quả tháºt âm độc có má»™t không hai!
Mụ già gáºt gù nói:
- Vì thế nên ta tin rằng các vị không ai muốn chá»n con đưá»ng chết. Thá»i gian bảy ngà y tuy ngắn ngá»§i, nhưng má»™t ngưá»i sống mà mình bôi đầy máºt nằm trong chá»— núi hoang vắng vẻ để cho sâu kiến, ruồi bỠđục khoét dần thì chịu sao nổi?
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng lẳng lặng cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, rõ rà ng là ông ta đã khiếp sợ vì những lá»i Ä‘e dá»a cá»§a mụ.
Lại nghe tiếng mụ già the thé đưa ra:
- Lão thân tuy nóng lòng muốn báo thù, nhưng đối đãi vá»›i thuá»™c hạ bao giá» cÅ©ng khoan dung đức độ. Nếu các ngươi chịu đầu hà ng nhà Nam Cung thế gia, thì lão thân nà y quyết không bạc đãi. Bốn huyệt bị Ä‘iểm, tuy là m cho các vị quên hết trà nhá»›, mất sạch phiá»n não nhưng cÅ©ng có cái hay là từ nay các vị sẽ được thảnh thÆ¡i tâm trà mà an hưởng cuá»™c Ä‘á»i khoái lạc vô song.
Trong khi nói, thần sắc mụ lá»™ vẻ say sưa mê mải như chÃnh mình được hưởng cái cảnh khoái lạc đó. Mụ nói tiếp:
- Äó là má»™t thế giá»›i riêng biệt không có ký ức, không biết phiá»n não, tất cả ngưá»i Ä‘á»i đối vá»›i các ngươi không còn liên hệ gì nữa trong Ä‘á»i sống cá»§a mình, các ngươi chỉ cần biết có ba Ä‘iá»u: ăn uống, trai gái, và giết ngưá»i…
Quần hà o nghe đến đó Ä‘á»u rùng mình, xương sống lạnh toát.
Diệp Sương Y từ nãy giỠchỉ cúi đầu lẳng lặng nghe, lúc nà y nà ng đột nhiên lên tiếng:
- Lão tiá»n bối! Trung Nguyên Tứ Quân Tá» có phải cÅ©ng chÃnh lão tiá»n bối giết không?
Mụ già gáºt đầu nói:
- Ừ! Mi há»i hay đấy! Nhưng Trung Nguyên Tứ Quân Tá» vẫn còn sống nhăn, ai bảo là chết? Có Ä‘iá»u là lúc nà y bá»n hỠđã quên hết dÄ© vãng rồi, mi tuy là con gái cá»§a Diệp Trưá»ng Thanh nhưng ông ta cÅ©ng không nháºn ra nữa đâu.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng háºm há»±c nói:
- Nhân váºt võ lâm là m hại gia đình nhà mụ đến ná»—i năm Ä‘á»i phải chịu góa phụ, mụ muốn báo thù đó là chuyện chÃnh đáng không ai bảo sai. Nhưng oan có đầu, nợ có chá»§, muốn biết ai là thá»§ phạm cần phải dò xét Ä‘iá»u tra cho cặn kẽ, khi nà o có chứng cá»› hẳn hoi thì tha hồ Ä‘em hung thá»§ ra mà mổ xẻ, băm vằm gì tùy ý, có đâu lại coi toà n thể võ lâm là kẻ thù, báo phục lạm sát vô can như thế được?
Ông ngừng một lát, lại tiếp:
- Và Trung Nguyên Tứ Quân Tá» là những ngưá»i thÃch sống cuá»™c Ä‘á»i đạm bạc không chuá»™ng hư danh, không bị lôi cuốn và o những cuá»™c tranh chấp cá»§a giang hồ, không can thiệp và o những chuyện thị phi cá»§a võ lâm, trừ việc má»—i năm bốn ngưá»i há»p mặt nhau má»™t lần, còn bình thưá»ng lúc nà o cÅ©ng ẩn cư má»™t chá»—, nổi tiếng thanh bạch, váºy mà mụ lấy há» ra để khai Ä‘ao trước là thế nà o?
Mụ già đột nhiên cưá»i sằng sặc:
- ChÃnh vì bốn ngưá»i đó khét tiếng là ngưá»i hiá»n, trong giang hồ ai cÅ©ng biết Trung Nguyên Tứ Quân Tá» không ham danh lợi, không thÃch xen và o những việc ân oán cá»§a võ lâm nên ta má»›i tìm há» trước. Các ngưá»i thá» nghÄ© xem, Tứ Quân Tá» là những nhân váºt lừng lẫy võ lâm, nhất thá»i bị ngưá»i giết chết hoặc mất tÃch, thì cái tin ấy có là m chấn động giang hồ không? Cứ theo lão thân dá»± Ä‘oán, những kẻ đến thăm nhà Nam Cung thế gia, bá»n ngươi chỉ là tiên phuông, còn từ nay trở Ä‘i không biết có bao nhiêu nhân váºt sẽ tìm đến đây nữa. Lão thân chỉ việc ung dung pha sẵn thuốc độc ngồi chỠđãi khách, như thế có giản dị hÆ¡n không?
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng cưá»i nhạt:
- Hừ! Mưu kế thâm độc tháºt, tà n khốc tháºt!
Mụ già thản nhiên cưá»i nói:
- Những kẻ tìm đến nhà Nam Cung không phải ai lão thân cÅ©ng cần đến cái tà i cá»§a hỠđâu. Ngưá»i nà o trúng tuyển lão thân má»›i Ä‘iểm bốn bà huyệt cá»§a há» rồi thâu là m môn hạ, ngưá»i nà o không trúng tuyển thì cho há» uống má»™t thứ thuốc độc cá»±c mạnh rồi vứt ra chá»— núi hoang cho sâu kiến nó đục khoét. Kế hoạch cá»§a lão thân là phải dùng đến má»™t trăm nhân váºt võ lâm…
Diệp Sương Y vội ngắt ngang:
- Nếu gia phụ còn sống thì bốn cái thi thể kia ở đâu ra?
Mụ già đắc ý nói:
- Các ngươi sắp sá»a mất hết trà nhá»›, quên hết dÄ© vãng, không biết tương lai, ta có nói rõ cho các ngươi biết cÅ©ng không sao. Bốn thi thể ấy là do ta tá»± chá»n từ trước, nhưng ngưá»i nà y không may có cái vóc diện mạo hao hao giống Tứ Quân Tá», ta cho há» uống thuốc độc rồi sai ngưá»i Ä‘em lên đặt ở Bách Trượng Phong.
Diệp Sương Y bĩu môi nói:
- Tôi không tin trên Ä‘á»i nà y lại có ngưá»i giống nhau như thế, giống đến ná»—i con cÅ©ng không nháºn ra cha, há»c trò cÅ©ng không nháºn ra thầy nữa. Má»™t ngưá»i còn khó, huống hồ chi có những bốn ngưá»i! Ai mà nghe được!
Nam Cung phu nhân cưá»i nói:
- Con bé nà y cÅ©ng tinh tế tháºt. Việc ấy tuy khó nhưng đối vá»›i lão thân lại chẳng khó khăn tà nà o, chỉ cần hình dạng khuôn mặt hao hao giống là được, còn mắt, mÅ©i, miệng thì lão thân có thể dùng thá»§ thuáºt là m cho giống như tạc khuôn.
Diệp Sương Y ngạc nhiên há»i:
- Bà còn biết cả thuáºt sá»a dung nhan cÆ¡ à ?
Nam Cung phu nhân cưá»i nói:
- Nà o chỉ biết thuáºt sá»a dung nhan mà thôi, ta còn biết móc mắt, nối tay, chân, thay diện mạo nữa. Những việc nà y đối vá»›i ta chẳng khác gì trò chÆ¡i.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng há»i:
- Chắc mụ đã Ä‘á»c nhiá»u sách thuốc lắm phải không?
Mụ đắc ý nói:
- Nà o chỉ Ä‘á»c nhiá»u sách thuốc, mà còn bói toán, dịch lý, không cái gì mà lão thân không biết. Chỉ nói việc báo thù cho con cháu Nam Cung thế gia, lão thân đã mất hÆ¡n ba năm tìm mưu tÃnh kế.
Ngôn Phượng Cương chợt lẩm bẩm một mình:
- Hai đưá»ng sống, chết, đưá»ng nà o cÅ©ng ghê gá»›m tà n khốc cả.
Nam Cung phu nhân chợt quà y tay ra phÃa sau nắm lấy tay phải cá»§a Diệp Sương Y há»i:
- Ngươi có muốn xem gia gia ngươi không?
Diệp Sương Y gáºt đầu nói:
- Bà bà cứ yên tâm, tôi không trốn đi đâu đâu mà sợ.
Mụ già lạnh lùng nói:
- Ngươi đã biết hết má»i sá»± bà máºt cá»§a Nam Cung thế gia, đã đủ để không thể tha cho mi được nữa.
Diệp Sương Y nói:
- Trước khi trông thấy gia phụ, dẫu bà có tha tôi cũng không đi.
Mụ già thuáºn tay Ä‘iểm huyệt cho Diệp Sương Y rồi má»›i buông tay nà ng ra, vừa đứng lên vừa nói:
- Gia gia mi khá»e mạnh lắm!
Vừa nói vừa thá»§ng thỉnh bước đến trước mặt Huyá»n Nguyệt đạo trưởng.
Huyá»n Nguyệt đạo trưởng đã định bụng liá»u chết, nhưng huyệt đạo đã bị Ä‘iểm không sao vùng vẫy chống cá»± được. Mắt trông thấy Nam Cung phu nhân bước đến trước mặt bất giác thở dà i nói:
- Mụ dùng âm mưu thâm độc ám toán, bần đạo chết cũng không phục mụ.
Nam Cung phu nhân nói:
- Ngươi không nên than thở vì sở há»c không có chá»— phát huy. Từ nay vá» sau, ngươi còn sống ngà y nà o là chỉ lấy sá»± giết ngưá»i là m khoái lạc.
Nói dứt lá»i, mụ đưa tay Ä‘iểm và o huyệt đạo cá»§a Huyá»n Nguyệt đạo trưởng.
Chỉ nghe tiếng gáºy cá»§a mụ luôn luôn chống xuống đất kêu “cá»™c, cá»™câ€, thân hình di động không ngừng, ngón tay thoăn thoắt duá»—i ra co và o, chỉ trong khoảnh khắc, mụ đã Ä‘iểm hết bốn huyệt đạo cá»§a ngần ấy ngưá»i, chỉ trừ có Thượng Tam ÄÆ°á»ng.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng đưa mắt nhìn quần hà o nằm la liệt dưới đất, trong lòng Ä‘au đớn vô cùng, khẻ thở dà i nói:
- Mụ Ä‘em chúng tôi ra chém má»—i ngưá»i má»™t nhát cho rồi. Phương pháp Ä‘iểm huyệt cá»§a mụ tà n khốc quá.
Mụ già mỉm cưá»i nói:
- Ngươi tuy là bạn của nhà Nam Cung, nhưng trước tình cảnh nà y không thể tha thứ cho ngươi được.
Mụ cưá»i ha hả má»™t hồi rồi nói:
- Các con từ nay hãy yên nghỉ nhé. Ta sẽ Ä‘em tÃnh mạng cá»§a hà ng ngà n, hà ng vạn cao thá»§ võ lâm bồi thưá»ng cho cái chết cá»§a các con.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng nghe mụ than thở ai oán má»™t hồi liá»n nghÄ© thầm: “Mụ già nà y tuy thá»§ Ä‘oạn tà n khốc, nhưng cư nghÄ© cái tình cảnh cá»§a mụ luôn luôn mất con, mất cháu thì không trách mụ được.â€
Còn đang suy nghĩ, chợt Nam Cung phu nhân cúi đầu xuống nói:
- Thượng Tam ÄÆ°á»ng! Ngươi giao du vá»›i đứa cháu tam đại nhà ta rất thân, váºy nể mặt cháu ta, ta sẽ đặc biệt thi ân cho ngươi, nhưng ngươi phải theo ta hai Ä‘iá»u kiện.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng há»i:
- Äiá»u kiện gì?
Nam Cung phu nhân đáp:
- Äiá»u thứ nhất là ngươi phải để cho ta sá»a lại diện mạo và cạo hết tóc Ä‘i…
Thượng Tam ÄÆ°á»ng sá»ng sốt:
- Cái gì? Lão phu đã gần bảy mươi tuổi đầu rồi, tự dưng đem cạo trụi cả râu tóc đi còn ra thể thống gì?
Nam Cung phu nhân cưá»i nhạt nói:
- Không những ta phải cạo cả râu tóc ngươi Ä‘i mà ta còn muốn thay cả bá»™ mặt cá»§a ngươi nữa cÆ¡! Là m cho trên Ä‘á»i nà y không còn ai nháºn ra ngươi là Thượng Tam ÄÆ°á»ng nữa.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lắc đầu lia lịa nói:
- Tháºt là tức cưá»i quái gở! Lão phu sống ngần tuổi nà y rồi mà chưa từng nghe thấy câu chuyện kinh hồn như váºy.
Nam Cung phu nhân lạnh lùng nói:
- Chuyện kinh hồn ta còn chưa nói tới…
Ngừng một lát rồi lại tiếp:
- Còn má»™t Ä‘iá»u kiện nữa là ngươi hãy giúp cho Nam Cung thế gia gây thà nh má»™t cuá»™c tà n sát gió tanh mưa máu trên khắp giang hồ…
Thượng Tam ÄÆ°á»ng lắc đầu lia lịa nói:
- Võ lâm cao thá»§ trên giang hồ nhiá»u không xiết kể, Thượng Tam ÄÆ°á»ng được bao nhiêu hÆ¡i sức mà đòi dấy động binh Ä‘ao gây thà nh bạo kiếp?
Nam Cung phu nhân cưá»i lạt nói:
- Không cần ngươi phải dùng đến binh Ä‘ao hay đánh nhau vá»›i ai hết, chỉ cần ngươi kể cho ta nghe lai lịch cá»§a từng ngưá»i là đủ. Ngươi giao du rất rá»™ng, qua lại vá»›i tất cả chÃn đại môn phái lại nổi tiếng là ngưá»i hiá»n, nếu ngươi lấy tình bằng hữu giao du vá»›i nhà ta thì lại cà ng danh giá hÆ¡n nữa.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng nói:
- Lão phu quả có quen biết vá»›i nhiá»u bạn bè võ lâm đồng đạo tháºt, nhưng không phải ngưá»i nà o lão phu cÅ©ng biết rõ tưá»ng táºn vá» hỠđâu.
Nam Cung phu nhân nói:
- Ngươi cứ nói hết những Ä‘iá»u ngươi biết vá» há» là được rồi, nếu ngươi bằng lòng hai Ä‘iá»u kiện đó, ta sẽ không Ä‘iểm bốn bà huyệt cá»§a ngươi để ngươi còn giữ được trà nhá»›.
Thượng Tam ÄÆ°á»ng ngẫm nghÄ© giây lâu rồi gáºt đầu:
- Thôi được rồi, lão phu thuáºn theo hai Ä‘iá»u kiện cá»§a phu nhân.
Nam Cung phu nhân láºp tức vẫy tay bảo hai nữ tỳ:
- Chúng bay thỠđếm xem có đủ số ngưá»i không?
Hai nữ tỳ vâng lệnh đếm xong báo cáo:
- Mưá»i ngưá»i sống, bốn ngưá»i đã chết!
Nam Cung phu nhân nói:
- Tốt lắm! Chúng bay khiêng hỠlên cổ xe kia chở vỠđi.
Hai nữ tỳ vâng “dạ†má»™t tiếng tháºt lá»›n rồi láºp tức khiêng bá»n Huyá»n Nguyệt đạo trưởng, cả bá»n mưá»i ngưá»i chất hết lên xe rồi ra roi cho ngá»±a chạy Ä‘i.
Bãi tha ma hoang vắng, ngôi từ đưá»ng lại khôi phục cái cảnh tịch mịch ngà y thưá»ng cá»§a nó.
Tiếng xe ngựa lộc cộc mỗi lúc một xa dần.
Lúc nà y, trên không mây xám đã dần tan hết, một vầng thái dương xé mây hiện ra, nắng và ng trải khắp mặt đất.
|

11-08-2008, 11:51 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hồi 8
Tráºn Kiếm Thất Tinh
Quang âm thâÌm thoăÌt, thoaÌng Ä‘ã nửa năm, trong giÆ¡Ìi vũ lâm đều xôn xao sôi nổi viÌ€ caÌi tin Trung Nguyên TÆ°Ì quân tử vaÌ€ boÌ£n Huyền Nguyệt thôÌt nhiên mâÌt tiÌch.
Một hôm vừa Ä‘uÌng ngoÌ£, ngoaÌ€i cửa Tam nguyên quan nuÌi Vũ ÄÆ°Æ¡ng coÌ một chiêÌc kiệu nhỏ, bôÌn mặt che reÌ€m luÌ£a xanh do hai người Ä‘aÌ€n ông thân thể lực lưỡng khiêng tÆ¡Ìi. Theo sau cỗ kiệu coÌ bôÌn tên nữ tyÌ€ mặc aÌo chẽn maÌ€u quan luÌ£c, mỗi người trên caÌnh tay traÌi đều Ä‘eo một moÌn võ khiÌ trông giôÌng như lưỡi liềm, vaÌ€ caÌi tuÌi nhỏ, trên thêu một bông hoa hồng.
BôÌn tyÌ€ nữ tuổi đều trac trên dươÌi đôi mươi, diện maÌ£o xinh Ä‘eÌ£p, daÌng Ä‘iệu lanh leÌ£n. HoÌ£ theo saÌt hai tên phu kiệu Ä‘i nhanh như bay, không hề tỏ vẻ khoÌ nhoÌ£c chuÌt naÌ€o.
Cỗ kiệu xanh Ä‘i thẳng tÆ¡Ìi cửa chiÌnh Tam nguyên quan mÆ¡Ìi dừng laÌ£i.
Hai caÌnh cửa quan sÆ¡n Ä‘en vẫn Ä‘oÌng im ỉm.
Từ trong bưÌc reÌ€m xe, đưa ra một gioÌ£ng noÌi hÆ¡i nằng nặng:
- Xuân Lan, Thu Hương, hai con vào gõ cửa đi.
Lập tưÌc hai thiêÌu nữ aÌo xanh “dạ†to một tiêÌng, rồi xăm xăm bươÌc lên, phoÌng một chưởng vaÌ€o chiêÌc voÌ€ng đồng trên caÌnh cửa.
Hai caÌnh cửa sÆ¡n Ä‘en “keÌt†một tiêÌng rồi bật tung ra, một Ä‘aÌ£o nhân traÌ£c tuổi trung niên, lưng Ä‘eo trường kiêÌm thủng thỉnh bươÌc ra, ngươÌc măÌt nhiÌ€n cỗ kiệu che reÌ€m xanh, rồi laÌ£i nhiÌ€n Xuân Lan, Thu Hương, chăÌp tay noÌi:
- Hai viÌ£ nữ thiÌ chủ đêÌn đây coÌ việc giÌ€?
ThiêÌu nữ đưÌng bên phải sợ hãi luÌ€i laÌ£i phiÌa sau hai bươÌc noÌi nhỏ:
- ChiÌ£ Xuân Lan, chiÌ£ noÌi cho ông ta biêÌt Ä‘i!
ThiêÌu nữ đưÌng bên traÌi mỉm cười noÌi:
- Sao caÌi tiÌnh cả theÌ£n của chiÌ£ mãi không sửa được như vậy? Sau naÌ€y chiÌ£ Ä‘i lâÌy chồng, coÌ lẽ cũng phải nhờ tôi Ä‘i noÌi hộ chăÌc?
NoÌi rồi quay laÌ£i vaÌi Ä‘aÌ£o nhân một vaÌi, thưa rằng:
- ChuÌng tôi không quản xa xôi nghiÌ€n dặm tÆ¡Ìi đây laÌ€ côÌt được baÌi kiêÌn quyÌ chưởng môn.
ÄaÌ£o nhân ngẩn người giây lâu, mÆ¡Ìi noÌi:
- Tệ chưởng môn mâÌy năm gần đây Ä‘ã Ä‘oÌng cửa taÌ£ khaÌch, không tiêÌp một ai chỉ sợ phiÌ công caÌc viÌ£ Ä‘i laÌ£i vâÌt vả.
Xuân Lan cau maÌ€y vừa Ä‘iÌ£nh noÌi laÌ£i, thiÌ€ viÌ£ Ä‘aÌ£o nhân như chợt nghĩ ra Ä‘iều giÌ€, vội hỏi:
- CaÌc viÌ£ ở đâu đêÌn đây?
Vừa noÌi vừa đưa măÌt ngăÌm nghiÌa cỗ kiệu. Xuân Lan noÌi:
- ChăÌc Ä‘aÌ£o trưởng cũng iÌt khi ra khỏi Vũ ÄÆ°Æ¡ng sÆ¡n phải không?
ÄaÌ£o nhân thản nhiên gật đầu:
- Cô nương noÌi Ä‘uÌng. Bần Ä‘aÌ£o nhập miêÌu từ năm lên bẩy. MâÌy chuÌ£c năm nay chưa từng bươÌc ra khỏi Ä‘aÌ£i môn một bươÌc.
Xuân Lan thoÌ€ tay vaÌ€o chiêÌc tuÌi thêu, lâÌy ra một tâÌm giản thiêÌp maÌ€u Ä‘aÌ£i hồng, đưa cho Ä‘aÌ£o nhân rồi noÌi:
- Không cần phải nhiÌ€n nhiÌ€n ngoÌ ngoÌ nữa, Ä‘aÌ£o trưởng cÆ°Ì cầm tâÌm thiêÌp naÌ€y đệ triÌ€nh quyÌ Chưởng môn, noÌi coÌ ÄÆ°Æ¡Ì€ng lão thaÌi thaÌi, viÌ£ chưởng môn nhân thÆ°Ì chiÌn ÄÆ°Æ¡Ì€ng gia đâÌt Tứ Xuyên, thân haÌ€nh đêÌn thăm Người. CoÌ€n tiêÌp hay không, không can dự giÌ€ đêÌn Ä‘aÌ£o trưởng.
ÄaÌ£o nhân cuÌi nhiÌ€n tâÌm thiêÌp, thâÌy ngoaÌ€i biÌ€ đề mâÌy chữ sau naÌ€y:
Thư gửi Huyền Chân Ä‘aÌ£o trưởng. Chưởng môn phaÌi Vũ ÄÆ°Æ¡ng tự mở Ä‘oÌ£c.
TÆ°Ì Xuyên ÄÆ°Æ¡Ì€ng baÌi.
ÄaÌ£o nhân xem xong, trầm ngâm một luÌc, rồi đưa trả Xuân Lan, lăÌc đầu noÌi:
- Không được, chưởng môn tôi đương kyÌ€ toÌ£a quan, không thể tiêÌp kiêÌn được bâÌt kyÌ€ viÌ£ khaÌch naÌ€o.
Chợt nghe một tiêÌng cười nhaÌ£t từ trong kiệu đưa ra, tiêÌp theo laÌ€ tiêÌng noÌi:
- Lão thân đưa thiêÌp cầu kiêÌn, Ä‘ã laÌ€ tận lễ giang hồ rồi, vậy maÌ€ ngươi coÌ€n kiêÌm caÌch noÌ£ caÌch kia từ chôÌi, rõ raÌ€ng laÌ€ cÃ´Ì yÌ cự tuyệt! NêÌu cÆ°Ì lâÌy Ä‘iÌ£a viÌ£, danh tiêÌng maÌ€ baÌ€n, thiÌ€ lão thân đâu coÌ keÌm giÌ€ chưởng môn phaÌi Vũ ÄÆ°Æ¡ng caÌc ngươi...
Vừa noÌi tÆ¡Ìi đâÌy, thiÌ€ viÌ£ Ä‘aÌ£o nhân kia daÌng chừng sôÌt ruột, cao gioÌ£ng ngăÌt lời:
- Bần Ä‘aÌ£o từ beÌ Ä‘ÃªÌn giờ, không từng noÌi dôÌi ai một câu. Lão tiền bôÌi traÌch thêÌ, chẳng hoÌa khinh thường bần Ä‘aÌ£o lăÌm sao?
Trong cỗ kiệu reÌ€m xanh laÌ£i đưa ra một tiêÌng cười nhaÌ£t, noÌi:
- Xuân Lan vưÌt baÌi thiêÌp xuôÌng!
Xuân Lan daÌ£ một tiêÌng, laÌ£i cầm tờ thiêÌp đưa cho Ä‘aÌ£o nhân miệng thiÌ€ noÌi:
- ÄÆ¡Ìƒ lâÌy!
ÄaÌ£o nhân naÌ€y từ nhỏ chưa từng noÌi chuyện vÆ¡Ìi Ä‘aÌ€n baÌ€ con gaÌi bao giờ, nên râÌt luÌng tuÌng không biêÌt xử triÌ thÃªÌ naÌ€o, khi thâÌy Xuân Lan đưa caÌnh thiêÌp ra, laÌ£i vội vaÌ€ng giÆ¡ tay đỡ lâÌy.
Người ngồi trong kiệu laÌ£i cười nhaÌ£t, noÌi:
- Ta không muôÌn phiÌ lời vÆ¡Ìi một tên giữ cửa, ngươi cÆ°Ì Ä‘Æ°a thiêÌp naÌ€y cho Chưởng môn ngươi, hăÌn tiêÌp hay không, không can giÌ€ đêÌn ngươi cả. Một giờ sau lão thân sẽ trở laÌ£i, luÌc âÌy duÌ€ caÌc ngươi không tiêÌp ta cũng cÆ°Ì vaÌ€o. Ta bảo trươÌc cho maÌ€ biêÌt.
NoÌi chưa dưÌt lời, hai tên Ä‘aÌ£i haÌn Ä‘ã đặt Ä‘oÌ€n kiệu lên vai quay laÌ£i lôÌi cũ, Ä‘i nhanh như bay, thoaÌng chôÌc Ä‘ã mâÌt huÌt.
ÄaÌ£o nhân ngẩn người đưÌng trông theo, mãi tÆ¡Ìi khi không thâÌy boÌng chiêÌc kiệu nữa, mÆ¡Ìi Ä‘oÌng cửa Ä‘i vaÌ€o.
ƯơÌc chừng thổi chiÌn nồi cÆ¡m, hai caÌnh cửa lÆ¡Ìn laÌ£i được mở rộng, rồi bẩy taÌm người Ä‘aÌ€n ông, tuổi cỡ trung niên, mặc aÌo Ä‘aÌ£o baÌ€o keÌo nhau Ä‘i ra.
ViÌ£ Ä‘aÌ£o nhân Ä‘i đầu, tuổi cao hÆ¡n hêÌt, bộ râu daÌ€i rủ xuôÌng tận ngực, phâÌp phÆ¡Ìi bay tung, đôi măÌt saÌng quăÌc, nhaÌc trông Ä‘ã biêÌt laÌ€ người coÌ nội công vaÌ€o bực thượng thừa.
HiÌ€nh như ông laÌ€ người đưÌng đầu trong boÌ£n, vừa ra tÆ¡Ìi cửa beÌ€n lập tưÌc chỉ huy cho mâÌy người kia, chia ra laÌ€m hai đội, daÌ€n thaÌ€nh thÃªÌ trận trên một bãi cỏ, ngay trươÌc cửa Tam Nguyên quan.
Tam Nguyên Quan laÌ€ nội viện của Vũ ÄÆ°Æ¡ng, caÌch toÌ€a Ä‘aÌ£o quan phiÌa trươÌc hai ngoÌ£n nuÌi nữa. NgaÌ€y thường khaÌch đêÌn lá»…, không ai bươÌc chân tÆ¡Ìi khu naÌ€y. Xung quanh rừng rậm vây kiÌn bôÌn bề, chiÌnh laÌ€ một nÆ¡i maÌ€ phaÌi Vũ ÄÆ°Æ¡ng vẫn duÌ€ng để chưÌa quyền kinh, kiêÌm phả, vaÌ€ cũng laÌ€ nÆ¡i cư truÌ của caÌc viÌ£ cao câÌp trưởng lão trong phaÌi.
Chu vi khu naÌ€y rộng chừng ba dặm, biệt lập thaÌ€nh một khu câÌm Ä‘iÌ£a, bâÌt luận haÌ£ng người naÌ€o, nêÌu chưa được người trong phaÌi Vũ ÄÆ°Æ¡ng cho pheÌp, cũng không được bươÌc vaÌ€o bên trong. Mười năm nay, chưa ai daÌm phaÌ caÌi lệ naÌ€y.
BoÌ£n Ä‘aÌ£o sĩ vừa ở trong Ä‘aÌ£i viện Ä‘i ra, tâÌt cả coÌ taÌm người, bẩy người bầy thaÌ€nh một trận tuyêÌn, chăÌn ngang trươÌc cửa Tam Nguyên quan. ViÌ£ Ä‘aÌ£o nhân lÆ¡Ìn tuổi nhâÌt đưÌng riêng một miÌ€nh, caÌch mặt trận chừng hÆ¡n một trượng, chăÌp tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhiÌ€n mâÌy Ä‘aÌm mây trăÌng Ä‘ang bay lÆ¡ lửng trên không, thần săÌc cực kyÌ€ nghiêm chỉnh.
Hai caÌnh cửa gỗ sÆ¡n Ä‘en laÌ£i từ từ kheÌp chặt.
Từng cÆ¡n gioÌ rừng thổi qua laÌ thông, phaÌt ra những tiêÌng u u, laÌ€m cho cảnh vật thâm sÆ¡n, caÌ€ng tăng thêm phần tiÌ£ch miÌ£ch.
PhuÌt chôÌc, từ bên sườn nuÌi phiÌa traÌi chợt nổi lên một tiêÌng huÌ trong trẻo, rồi một boÌng người nhanh như mũi tên lao tÆ¡Ìi chỉ trong nhaÌy măÌt Ä‘ã tÆ¡Ìi trươÌc cửa Tam Nguyên quan, đưa măÌt nhiÌ€n trận thêÌ, rồi đưÌng dừng laÌ£i.
ÄaÌ£o nhân râu daÌ€i chờ cho người kia đưÌng yên đâu đâÌy, mÆ¡Ìi từ từ dời laÌ€n nhỡn tuyêÌn chiêÌu thẳng người laÌ£ mặt, lông maÌ€y hÆ¡i cau laÌ£i, hiÌ€nh như muôÌn noÌi giÌ€ laÌ£i thôi.
Người Ä‘aÌ€n ông mÆ¡Ìi tÆ¡Ìi, thân thể gầy goÌ€ da vaÌ€ng như saÌp, giữa hai lông maÌ€y lờ mờ nổi lên một luồng hăÌc khiÌ, nêÌu không nhờ coÌ Ä‘Ã´i măÌt đưa Ä‘i đưa laÌ£i, thiÌ€ ai mÆ¡Ìi nhaÌc trông cũng tưởng laÌ€ một người chêÌt, vừa ở trong aÌo quan chui ra.
ÄaÌ£o nhân chuÌ yÌ nhiÌ€n người laÌ£ mặt một luÌc, rồi thôÌt nhiên vÆ¡Ìi tay ra sau vai ruÌt thanh trường kiêÌm vung lên không một voÌ€ng, laÌ£nh luÌ€ng noÌi:
- Ngươi coÌ biêÌt xung quanh Tam Nguyên quan trong voÌ€ng ba dặm Ä‘ã vaÌ£ch thaÌ€nh câÌm khu rồi không? BâÌt cÆ°Ì người naÌ€o nêÌu chưa được người trong Vũ ÄÆ°Æ¡ng cho pheÌp, đều không được tự tiện bươÌc vaÌ€o!
Gã Ä‘aÌ€n ông ngoaÌc miệng ra cười một hồi, gioÌ£ng cười laÌ£nh như theÌp noÌi:
- Ta cũng Ä‘ã nghe coÌ người noÌi như vậy!
Rồi gã lại cười thêm một hồi nữa.
ÄaÌ£o nhân chợt trừng măÌt quaÌt:
- Im mồm! Cười caÌi giÌ€ thêÌ?
Ông dừng laÌ£i một luÌc, rồi laÌ£i hỏi:
- Ngươi laÌ€ thÃªÌ naÌ€o vÆ¡Ìi nhaÌ€ hoÌ£ ÄÆ°Æ¡Ì€ng đâÌt TÆ°Ì Xuyên?
Gã Ä‘aÌ€n ông Ä‘aÌp:
- MoÌn aÌm khiÌ tẩm độc của ÄÆ°Æ¡Ì€ng gia đâÌt TÆ°Ì Xuyên tuy lợi haÌ£i thật, nhưng chưa Ä‘ủ laÌ€m cho taÌ£i haÌ£ khiêÌp phuÌ£c.
ÄaÌ£o nhân sửng sôÌt hỏi:
- Vậy thì ngươi là ai?
Gã Ä‘aÌ€n ông laÌ£nh luÌ€ng Ä‘aÌp:
- ÄaÌ£o trưởng chăÌc không Ä‘i laÌ£i trong giang hồ, nên không biêÌt taÌ£i haÌ£... (ngừng một laÌt, gã laÌ£i tiêÌp). Nghe khẩu khà của Ä‘aÌ£o trưởng, thiÌ€ hiÌ€nh như ngaÌ€i Ä‘ã được giÆ¡Ìi vũ lâm tặng cho một ngoaÌ£i hiệu laÌ€ “kiêÌm si thiêÌt taÌ£p†phải không?
ÄaÌ£o trưởng Ä‘aÌp:
- Phải, bần Ä‘aÌ£o chiÌnh laÌ€ Huyền Tinh, ngoaÌ£i hiệu “KiêÌm si ThiêÌt taÌ£pâ€. Ngươi Ä‘ã nghe danh bần Ä‘aÌ£o, thiÌ€ nên ruÌt lui ngay Ä‘i laÌ€ hÆ¡n.
Gã Ä‘aÌ€n ông nhêÌch miệng cười:
- Oai danh của Ä‘aÌ£o trưởng tuy vang dội khăÌp bôÌn phương nhưng cũng chưa Ä‘ủ laÌ€m cho taÌ£i haÌ£ phải hoảng viÌa maÌ€ bỏ chaÌ£y đâu!
Huyền Tinh cười nhạt:
- Hừ, ngươi laÌ€ ai maÌ€ daÌm laÌ€m oai laÌ€m phaÌch quaÌ vậy?
Gã Ä‘aÌ€n ông giÆ¡ ba ngoÌn tay lên rồi hỏi:
- ÄaÌ£o trưởng coÌ nhận ra thÃªÌ naÌ€y laÌ€ nghĩa giÌ€ không?
Huyền Tinh ở trong phaÌi Vũ ÄÆ°Æ¡ng Ä‘iÌ£a viÌ£ râÌt cao, chỉ phải caÌi tiÌnh laÌ£nh luÌ€ng cô độc, laÌ£i hÆ¡i ngôÌc nghêÌch, haÌ€ng ngaÌ€y ngoaÌ€i việc luyện kiêÌm ra không hỏi giÌ€ đêÌn việc khaÌc nữa. Từ khi Huyền Chân Ä‘aÌ£o trưởng kÃªÌ viÌ£ chưởng môn, đôÌi vÆ¡Ìi viÌ£ sư đệ naÌ€y, vẫn hêÌt sưÌc quan tâm. Vũ công của Huyền Tinh tuy cao siêu traÌc tuyệt Ä‘aÌng liệt vaÌ€o haÌ€ng cao thủ nhưng khôÌn nỗi ông ta không coÌ tâm cÆ¡, không phân biệt nỗi thiÌ£ phi hăÌc baÌ£ch, nêÌu cho ra chôÌn giang hồ tâÌt không sao traÌnh được nguy hiểm nên mÆ¡Ìi Ä‘em traÌch nhiệm phoÌ€ng thủ Tam Nguyên quan giao cho ông ta cai quản.
Từ hồi tiêÌp nhận traÌch nhiệm phoÌ€ng thủ Tam Nguyên, trong voÌ€ng mười năm trời, không biêÌt ông ta Ä‘ã Ä‘aÌnh baÌ£i được bao nhiêu tay cao thủ vũ lâm daÌm thiện tiện xông vaÌ€o câÌm Ä‘iÌ£a, viÌ€ thÃªÌ mÆ¡Ìi coÌ caÌi ngoaÌ£i hiệu laÌ€ “KiêÌm si ThiêÌt taÌ£pâ€.
Gã Ä‘aÌ€n ông thâÌy miÌ€nh Ä‘ã giÆ¡ ba ngoÌn tay lên, maÌ€ Huyền Tinh chỉ đưÌng ngây ra nhiÌ€n chẳng bảo sao cả, thiÌ€ cau maÌ€y noÌi:
- Không biêÌt viÌ£ Ä‘aÌ£o trưởng kiêÌn thưÌc heÌ£p hoÌ€i, hay viÌ€ tiêÌng tăm của taÌ£i haÌ£ quaÌ nhỏ moÌ£n, không Ä‘ủ để Ä‘aÌ£o trưởng nhận ra? Thôi để taÌ£i haÌ£ tự giÆ¡Ìi thiệu lâÌy vậy: ba ngoÌn tay naÌ€y laÌ€ Ä‘aÌ£i biểu cho caÌi hỗn hiệu “Tam thủ Sưu hồn†của taÌ£i haÌ£.
Huyền Tinh lẩm bẩm như noÌi một miÌ€nh:
- “Tam thủ Sưu hồnâ€! Hừ, tên giÌ€ maÌ€ kyÌ€ cuÌ£c vậy?
Gã Ä‘aÌ€n ông đăÌc yÌ noÌi tiêÌp:
- Huynh đệ chiÌnh laÌ€ “Tam thủ Sưu hồn†Bao Phương.
Huyền Tinh vẫn thản nhiên, lăÌc đầu:
- Bần Ä‘aÌ£o chưa nghe thâÌy quyÌ danh bao giờ thật! CaÌc haÌ£ đêÌn đây coÌ việc giÌ€?
Bao Phương giận taÌi mặt, nhưng vẫn laÌ£nh luÌ€ng Ä‘aÌp:
- TaÌ£i haÌ£ coÌ chuÌt việc cần, muôÌn vaÌ€o baÌi yêÌt Huyền Chân Ä‘aÌ£o trưởng.
Huyền Tinh ngăÌt lời:
- Chưởng môn sư huynh tôi Ä‘ang thời kyÌ€ bÃªÌ quan, không tiêÌp khaÌch laÌ£. Ngươi coÌ việc giÌ€ cần, xin để ba thaÌng nữa sẽ trở laÌ£i.
Bao Phương nổi giận noÌi:
- Bao mỗ naÌ€y Ä‘iÌ£a viÌ£ thÃªÌ naÌ€o, maÌ€ để một tên gaÌc cửa như ngươi Ä‘uÌ€a rỡn được! Ngươi tưởng ta sợ hay sao? Ngươi coÌ chiÌ£u vaÌ€o thông baÌo hay không thiÌ€ bảo!
Huyền Tinh vẫn lăÌc đầu:
- Chưởng môn tôi Ä‘ã coÌ lệnh: bâÌt cÆ°Ì ai nêÌu muôÌn vaÌ€o trong Tam Nguyên quan thiÌ€ phải thăÌng nổi thanh kiêÌm trong tay bần Ä‘aÌ£o, thông qua được trận ThâÌt tinh naÌ€y bần Ä‘aÌ£o sẽ cho người vaÌ€o thông baÌo vÆ¡Ìi chưởng môn sư huynh.
Bao Phương chẳng noÌi chẳng rằng, tay phải đưa lên chặn ngang ngực, tay traÌi cầm kiêÌm, rảo bươÌc tiêÌn lên vaÌ€i bươÌc.
Huyền Tinh đưa thanh trường kiêÌm vaÌ£ch theo thÃªÌ â€œHoaÌ£ch Ä‘iÌ£nh âm dương†kiêÌm quang saÌng loaÌng, Ä‘aÌnh cheÌo một nhaÌt.
Bao Phương trong buÌ£ng không muôÌn Ä‘aÌnh nhau, nhưng mũi kiêÌm của Huyền Tinh Ä‘ã bưÌc đêÌn tận nÆ¡i thÃªÌ không sao luÌ€i được nữa beÌ€n giÆ¡ tay traÌi lên phoÌng ra một chưởng, cực kyÌ€ lanh lẹ, chặn ngang thÃªÌ kiêÌm, tay phải duÌ€ng chiêu “Quá»· thủ chiêu hồn†khoÌa lâÌy cổ tay cầm kiêÌm của Huyền Tinh.
HăÌn vừa ra tay Ä‘ã duÌ€ng ngay ngoÌn tuyệt nghệ thaÌ€nh danh tưÌc laÌ€ một chiêu trong “Sưu hồn tam thưÌc†quả nhiên Ä‘aÌnh bật được Huyền Tinh phải luÌ€i laÌ£i phiÌa sau ba bươÌc.
Bẩy viÌ£ Ä‘aÌ£o trưởng kia thâÌy Huyền Tinh động thủ vÆ¡Ìi người khaÌch laÌ£, beÌ€n lập tưÌc phaÌt động trận kiêÌm, di chuyển laÌ£i gần, người như những baÌnh xe từ từ lăn Ä‘i, kiêÌm quang lâÌp laÌnh, saÌng choÌi một vuÌ€ng.
Bao Phương hiÌ€nh như coÌ một nỗi khổ tâm giÌ€, không noÌi ra được, nên tuy Ä‘ã chiêÌm được ưu thÃªÌ maÌ€ vẫn không muôÌn haÌ£ độc thủ, thừa thÃªÌ tâÌn công. ÄaÌng lyÌ tiêÌn lên, gã laÌ£i vội nhẩy luÌ€i về phiÌa sau ba thươÌc, voÌ€ng tay toan noÌi, thiÌ€ chợt nghe coÌ nhiều tiêÌng chân bươÌc vội vaÌ€ng, từ phiÌa bên sườn nuÌi đưa tÆ¡Ìi.
Gã vội quay laÌ£i nhiÌ€n, thâÌy bôÌn tên nữ tyÌ€ phoÌ€ một cỗ kiệu nhỏ, Ä‘i nhanh như bay, đêÌn thẳng trươÌc mặt Huyền Tinh vẫn không dừng bươÌc.
Huyền Tinh cau maÌ€y quaÌt:
- ÄÆ°Ìng laÌ£i cả! Chẳng lẽ caÌc ngươi khinh thanh trường kiêÌm của bần Ä‘aÌ£o không Ä‘ủ săÌc hay sao?
Miệng tuy noÌi cưÌng, nhưng chân tự nhiên cũng cÆ°Ì luÌ€i dần về phiÌa sau mâÌy bươÌc.
|

11-08-2008, 11:53 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 355
Thá»i gian online: 16 giá» 16 phút 8 giây
Thanks: 92
Thanked 3,369 Times in 110 Posts
|
|
Hôi 9
ÄÆ°á»ng Lão Thái Thái
Huyền Tinh Ä‘aÌ£o trưởng mâÌy chuÌ£c năm nay chưa từng dời khỏi Tam Nguyên Quan một bươÌc, râÌt iÌt khi được trông thâÌy Ä‘aÌ€n baÌ€ con gaÌi. LuÌc naÌ€y thôÌt nhiên thâÌy bôÌn tyÌ€ nữ xinh Ä‘eÌ£p như tiên phoÌ€ xung quanh kiệu. Chỉ sợ lỡ mũi kiêÌm vô tiÌ€nh laÌ£i chaÌ£m vaÌ€o những laÌ€n da mÆ¡n mởn trăÌng nõn như tuyêÌt kia chăng nên đôi chân không sao tự chủ được cÆ°Ì luÌ€i dần ra traÌnh lôÌi.
Cỗ kiệu vượt qua trươÌc cửa Tam nguyên mÆ¡Ìi dừng laÌ£i, bưÌc reÌ€m luÌ£a xanh veÌn lên, rồi một người Ä‘aÌ€n baÌ€ y phuÌ£c cao quyÌ, tuổi traÌ£c năm mươi, thủng thỉnh bươÌc ra, bôÌn tên nữ tyÌ€ đưÌng xêÌp haÌ€ng hai bên, daÌng Ä‘iệu cực kyÌ€ cung kiÌnh.
Người Ä‘aÌ€n baÌ€ Ä‘ảo măÌt liêÌc qua kiêÌm trận vaÌ€ Huyền Tinh Ä‘aÌ£o trưởng một lượt, rồi laÌ£i nhiÌ€n Bao Phương, mỉm cười laÌ£nh luÌ€ng noÌi:
- Thần châu nhiÌ£ quá»· xưa nay Ä‘i đâu cũng coÌ Ä‘Ã´i, sao bữa nay laÌ£i lẻ loi một miÌ€nh thÃªÌ naÌ€y?
Bao Phương tiÌnh tiÌ€nh tuy cuồng ngaÌ£o laÌ£nh luÌ€ng nhưng đôÌi vÆ¡Ìi viÌ£ chưởng môn nhaÌ€ hoÌ£ ÄÆ°Æ¡Ì€ng đâÌt TÆ°Ì Xuyên Ä‘ã nổi danh lừng lẫy về môn aÌm khiÌ tẩm độc naÌ€y cũng không daÌm quaÌ phần hôÌng haÌch, beÌ€n chỉ sẽ đằng hăÌng một tiêÌng rồi noÌi:
- Từ bữa chia tay ở Xuyên Trung, thâÌm thoaÌt Ä‘ã mười năm, hôm nay may măÌn laÌ£i được gặp phu nhân.
Quý phụ gật đầu mỉm cười:
- Thần châu nhiÌ£ quá»· mâÌy năm nay danh tiêÌng lừng lẫy khăÌp Trung Nguyên, không ngờ đôÌi vÆ¡Ìi lão thân vẫn coÌ€n giữ được lễ maÌ£o như hồi trươÌc.
BaÌ€ ta cười khanh khaÌch một hồi, rồi laÌ£i hỏi:
- Tiêu lão nhị đâu?
Bao Phương đôi măÌt saÌng rực như Ä‘iện, liêÌc nhiÌ€n Huyền Tinh một caÌi rồi noÌi:
- Không dâÌu giÌ€ phu nhân, Tiêu đệ tôi biÌ£ người ta aÌm toán nội thương nặng lăÌm, hiện Ä‘ang nằm nghỉ trong một toÌ€a sÆ¡n côÌc kiÌn Ä‘aÌo, caÌch đây chừng mười dặm. TaÌ£i haÌ£ nghe noÌi phaÌi Vũ ÄÆ°Æ¡ng coÌ thÆ°Ì thuôÌc “Cửu chuyển Tiểu hoaÌ€n Ä‘an†công hiệu râÌt maÌ£nh, nên đêÌn cầu Huyền Chân chưởng môn cho vaÌ€i viên, không ngờ gặp lão mũi trâu naÌ€y. Chẳng biêÌt lyÌ lẽ giÌ€ cả, nhâÌt Ä‘iÌ£nh không cho taÌ£i haÌ£ vaÌ€o Tam quan, laÌ£i coÌ€n bưÌc baÌch phải động thủ. Hừ, nêÌu tiÌnh nêÌt tôi coÌ€n như hồi trươÌc, thiÌ€ Ä‘ã xẩy ra chuyện Ä‘aÌnh nhau rồi...
ÄÆ°Æ¡Ì€ng phu nhân cười khanh khaÌch ngăÌt lời:
- TiÌ€nh hiÌ€nh hôm nay, băÌt buộc Thần Châu nhiÌ£ quá»· niÌn nhiÌ£n laÌ€ phải, nhưng Tiểu hoaÌ€n Ä‘an của phaÌi Vũ ÄÆ°Æ¡ng coÌ phải baÌ£ ai cũng tặng được đâu?
Bao Phương noÌi:
- NêÌu taÌ£i haÌ£ được gặp Huyền Chân Ä‘aÌ£o trưởng, thiÌ€ chỉ cần noÌi một lời, chăÌc chăÌn ông ta sẽ vui loÌ€ng đưa tặng.
ÄÆ°Æ¡Ì€ng phu nhân nhiÌ€n trầm ngâm một laÌt rồi noÌi:
- Ngươi cũng không cần gặp Huyền Chân Ä‘aÌ£o trưởng laÌ€m giÌ€. (BaÌ€ đưa măÌt nhiÌ€n Huyền Tinh, rồi laÌ£i tiêÌp:) BoÌ£n hoÌ£ bÃ´Ì triÌ thÃªÌ nầy, chỉ chuyên để đôÌi phoÌ vÆ¡Ìi lão thân...
Bao Phương vội nói:
- Không được, huynh đệ tôi bị thương nặng lắm, chỉ còn thoi thóp thở, nếu hôm nay không xin được linh đan, thì e khó lòng mà sống được đến sáng mai.
ÄÆ°á»ng phu nhân cưá»i nhẹ nói:
- Ta đã bảo ngươi không cần gặp Huyá»n Chân đạo trưởng để xin thuốc, thì tất nhiên ta sẽ có cách khác chứ!
Rồi bà thò tay và o trong kiệu lấy má»™t cái bình nhá» bằng ngá»c, dốc ra hai viên linh Ä‘an đưa cho Bao Phương, rồi nói:
- Cá»u chuyển tiểu hoà n Ä‘an cá»§a phái VÅ© ÄÆ°Æ¡ng chỉ trị được thương thế, chá»› hai viên linh Ä‘an nà y cá»§a ta còn có thể cải tá» hoà n sinh được, ngươi Ä‘em vá» cho lệnh đệ uống.
Bao Phương đỡ lấy linh đan, thưa rằng:
- Thần châu nhị quá»· xưa nay chưa há» vô công mà hưởng lá»™c cá»§a ai. Nay được phu nhân tặng thuốc, tất nhiên phải có cái gì báo đáp. Tôi xin Ä‘em váºt định thá»§ tặng Huyá»n Chân đạo trưởng để chuyển tặng phu nhân.
ÄÆ°á»ng phu nhân nói:
- Trước khi mặt trá»i lặn, chúng ta sẽ gặp nhau ở dưới cây cổ tùng nghìn năm chân núi Thất tinh, cách đây ngoà i mưá»i dặm, nói chuyện sau. Bây giá» ngươi nên vá» ngay cho lệnh đệ uống thuốc kẻo trá»…. Lấy nước suối hòa và o má»™t viên thuốc đổ cho ngưá»i bệnh, sau đó chừng hai giá» nếu chưa thấy đỡ, thì lại cho uống thêm viên nữa.
Bao Phương cúi mình nói:
- Xin đa tạ phu nhân.
Nói xong láºp tức quay mình chạy Ä‘i nhanh như tên bắn, khinh công cá»§a gã tháºt là trác tuyệt, chỉ hai ba lần nhô lên hụp xuống, là đã mất hút.
Lúc nầy ÄÆ°á»ng phu nhân má»›i quay lại Ä‘iá»m nhiên nhìn Huyá»n Tinh đạo trưởng cưá»i nói:
- Äạo trưởng dà n tráºn kiếm ở trước cá»a Tam Nguyên Quan là cốt để nghênh tiếp lão thân đó chăng?
Thần thái và ngôn ngữ cá»§a ÄÆ°á»ng phu nhân có má»™t cái oai riêng, khiến ngưá»i trông thấy phải sinh kÃnh nể.
Huyá»n Tinh cung kÃnh đáp:
- Bái thiếp của phu nhân đã đệ trình tệ Chưởng môn rồi.
Phu nhân nói:
- Thế thì tốt lắm! Quý Chưởng môn bảo sao?
Huyá»n Tinh nói:
- Tệ Chưởng môn Ä‘ang thá»i kỳ tá»a quan, má»—i ngà y chỉ và o buổi chiá»u má»›i tỉnh má»™t lần. Bái thiếp cá»§a phu nhân tuy đã chuyển đệ, nhưng chỉ sợ tệ Chưởng môn vẫn chưa xem tá»›i. Váºy tốt hÆ¡n hết là phu nhân hãy tạm vá», sáng mai hãy tá»›i, xem Chưởng môn tôi có thể miá»…n cưỡng ra tiếp được không
ÄÆ°á»ng phu nhân ngá»ng mặt lên trá»i, cưá»i khanh khách nói:
- Lão thân mấy chục năm nay chưa từng dá»i khá»i Xuyên Trung má»™t bước, lần nà y phải vượt hà ng ngà n dặm tá»›i đây, khi nà o lại chịu Ä‘i không vá» rồi.
Bà ngừng lại, đăm đăm nhìn tráºn kiếm, mà rằng:
- Äạo trưởng bà y tráºn kiếm nà y, có phải cốt ý định ngăn không cho lão thân nháºp quan chăng?
Huyá»n Tinh đáp:
- Tam Nguyên quan chu vi ba dặm đã hoạch định là m cấm khu. Ngưá»i nà o tá»± liệu bước và o, sẽ nhất luáºt …
ÄÆ°á»ng phu nhân lạnh lùng há»i:
- Nhất luáºt là m sao?
Huyá»n Tinh trả lá»i:
- Nhất luáºt Ä‘uổi ra, cá»± lại thì giết.
ÄÆ°á»ng phu nhân cưá»i nhạt:
- Hừ, khẩu khà huênh hoang tháºt!
Nói rồi thò tay và o kiệu lấy ra má»™t cây gáºy, đầu chạm hình rồng bằng bạc sáng loáng chống mạnh xuống đất, thụt sâu và o đá tá»›i hÆ¡n má»™t tấc, lạnh lùng nói:
- Nếu lão thân vượt qua được tráºn kiếm nà y thì sao?
Huyá»n Tinh ngẩn ngưá»i ra má»™t lát rồi nói:
- Mấy chục năm nay chưa từng xẩy ra trưá»ng hợp ấy. Phu nhân tuy là chưởng môn má»™t phái địa vị tôn quý, nhưng chỉ sợ má»™t mình cÅ©ng khó lòng vượt qua được tráºn kiếm.
ÄÆ°á»ng phu nhân quát to:
- Nếu ta không vượt được kiếm tráºn, thì ta sẽ láºp tức trở vá» Xuyên Trung, nhà há» ÄÆ°á»ng từ nay vá» sau không còn bao giá» xuất hiện trên chốn giang hồ, còn nếu ta phá được tráºn …
Huyá»n Tinh vá»™i ngắt lá»i:
- Bần đạo sẽ láºp tức rung chuông báo động, để Chưởng môn sư huynh phá lệ ra tiếp phu nhân.
ÄÆ°á»ng phu nhân đáp:
- Cách đánh cuá»™c đó, lão thân tuy bị thiệt, nhưng ngươi cÅ©ng chỉ có má»™t chút quyá»n ấy thôi. ÄÆ°á»£c rồi, ta cứ nhất định thế.
Huyá»n Tinh vung thanh kiếm lên nói:
- Hãy thong thả, trước khi vượt tráºn kiếm, phải thắng nổi thanh kiếm trong tay bần đạo đã.
ÄÆ°á»ng phu nhân cưá»i khanh khách:
- Cũng được, ngươi tiến chiêu đi!
Huyá»n Tinh cưá»i nhạt, cầm thanh kiếm trên tay đưa chéo lên má»™t nhát.
ÄÆ°á»ng phu nhân cầm ngang cây gáºy đầu rồng, thá»§ng thỉnh bước lên, khi gần tá»›i gần tá»›i trước mặt Huyá»n Tinh, đột nhiên dằn giá»ng quát:
- Cẩn tháºn nhé!
“Vút†má»™t tiếng, cây gáºy đã quét ngang ra, Huyá»n Tinh vung thanh trưá»ng kiếm, vạch thà nh má»™t đạo cầu vồng, chém và o cổ tay phải cá»§a ÄÆ°á»ng phu nhân.
ÄÆ°á»ng phu nhân cưá»i nhạt nói:
- Giá»i! ÄÆ°á»ng kiếm hay lắm!
Cây gáºy trong tay vung lên má»™t vòng, biến thà nh má»™t trượng ảnh.
Thanh trưá»ng kiếm cá»§a Huyá»n Tinh thế đánh ra rất nhanh mà thế thu vá» lại cà ng nhanh hÆ¡n nữa. Cổ tay rung lên thanh trưá»ng kiếm thu vá» lại phóng ra, mÅ©i kiếm khoa lên, hóa thà nh ba bông kiếm hoa, đánh thẳng và o ba đại huyệt trước ngá»±c ÄÆ°á»ng phu nhân.
Cáºy gáºy bạc cá»§a ÄÆ°á»ng phu nhân Ä‘ang động chuyển sang tÄ©nh, gạt mÅ©i kiếm Ä‘i.
Huyá»n Tinh thu kiếm vá», lùi nhanh vá» phÃa sau ba bước, nhưng rồi lại láºp tức lại xông lên, trong lúc vừa lui vừa tiến đó kiếm thế đã thi triển, chỉ thấy hà n quang lấp lánh, kiếm khà đầy trá»i, từng bông kiếm hoa sáng chói mắt, xung quanh sáu bẩy thước bóng kiếm loang loáng, y như má»™t lá»›p sóng bạc Ä‘ang à o à o dồn tá»›i.
Nhưng cây gáºy đầu rồng cá»§a ÄÆ°á»ng phu nhân, lúc nà y lại chuyển vá» thế thá»§, má»—i chiêu má»—i thức Ä‘á»u từ từ đưa ra, không chiêu nà o không đắc thể, phong bế môn há»™ kÃn đáo cẩn máºt, mặc dầu thế kiếm cá»§a Huyá»n Tinh lanh lẹ đến đâu, cÅ©ng không sao nhÃch lên được ná»a bước.
Chỉ trong nháy mắt hai bên đã đấu được hơn hai mươi hiệp.
Chợt nghe ÄÆ°á»ng phu nhân lạnh lùng nói:
- Kiếm pháp VÅ© ÄÆ°Æ¡ng ra chỉ có thể! Cẩn tháºn coi lão thân phản công đây nà y!
Trong khi nói thì chiếc gáºy bạc trong tay đã biến đổi chiêu số, Ä‘ang thong thả trở nên nhanh nhẹn, Ä‘ang thế thá»§ trở thà nh thế công.
Chỉ thấy chiếc gáºy xoay tròn, kèm theo những tiếng vù vù như gió bão, co, duá»—i, thu, phóng, đánh dá»c, quáºt ngang, uy thế cá»±c kỳ mãnh liệt, chá»›p mắt đã phản khách vi chá»§, trong vòng hÆ¡n má»™t trượng, tiếng vù vù cá»§a cáºy gáºy là m cho váng óc, Ä‘iếc tai.
Huyá»n Tinh vừa thi triển xong má»™t chiêu kiếm pháp, đã bị đối phương chiếm mất ưu thế, phản công tá»›i tấp như vÅ© bão dồn ép cho đến ná»—i không còn đủ sức trả đòn nữa.
Äây là má»™t cuá»™c giao đấu kịch liệt rất Ãt thấy trong là ng võ, kiếm quang, trượng ảnh lấp loáng vù vù như má»™t cÆ¡n gió lốc.
ÄÆ°á»ng phu nhân hình như có má»™t nguồn ná»™i lá»±c vô cùng vô táºn, công thế cá»§a cây gáºy đầu rồng trong tay bà ta má»—i lúc má»™t mạnh, má»—i lúc má»™t nhanh hÆ¡n.
Thốt nhiên nổi lên má»™t tiếng “choang†rất lá»›n là m rung chuyển cả mặt đất, rá»i kiếm quang, bóng gáºy Ä‘á»u cùng dừng lại cả má»™t lúc.
Thì ra Huyá»n Tinh đạo trưởng bị mà n trượng ảnh cá»§a ÄÆ°á»ng phu nhân dồn ép, đến ná»—i không sao phản công được nữa, bất giác máu nóng sôi lên, ngầm váºn ná»™i lá»±c, vung kiếm lên đỡ thẳng má»™t đòn.
Kiếm và gáºy vừa chạm và o nhau, cả hai bên Ä‘á»u cảm thấy cổ tay tê dại, và đồng thá»i cùng lùi lại phÃa sau má»™t bước.
Trên nét mặt nghiêm nghị cá»§a ÄÆ°á»ng phu nhân chợt ánh lên má»™t luồng sát khÃ, lạnh lùng nói:
- Lão thân không có ý muốn kết thù oán vá»›i phái VÅ© ÄÆ°Æ¡ng, chỉ cốt tá» cho ngươi biết Ä‘iá»u mà đi. Không ngá» ngươi vẫn ương ngạnh, liá»u chết ngăn trở. Äã váºy đừng trách lão thân độc ác, hãy tiếp má»™t gáºy nữa coi.
Nói xong từ từ giÆ¡ gáºy lên chiếu thẳng đỉnh đầu Huyá»n Tinh đánh xuống.
Huyá»n Tinh đạo trưởng tÃnh nết tháºt thà , lại không chịu nổi những lá»i nói khÃch, nên nghe ÄÆ°á»ng phu nhân chế giá»…u cÅ©ng cho là tháºt, bèn ngầm váºn ná»™i công, vung kiếm lên gạt mạnh gáºy ra.
ÄÆ°á»ng phu nhân cưá»i nhạt:
- Hừ, muốn chết!
Thân gáºy và lưỡi kiếm chạm và o nhau lần thứ hai, lại báºt lên má»™t tiếng “choang†dữ dá»™i.
Huyá»n Tinh đạo trưởng thân thể run lên, không sao tá»± chá»§ được, lại bước lùi lại phÃa sau hai bước.
Bảo kiếm là má»™t váºt nhẹ, sắc bén, biến hóa cà ng nhanh, cà ng dá»… thắng. Cây trưá»ng kiếm trong tay Huyá»n Tinh, dùng để đón đỡ vá»›i cây gáºy bạc đứng vá» phương diện vÅ© khà mà bà n thì phải chịu thiệt trước.
ÄÆ°á»ng phu nhân đã thắng má»™t đòn không để Huyá»n Tinh kịp thở, ngón đòn thứ hai lại liên tiếp giáng xuống.
Huyá»n Tinh tÃnh nết ngay thẳng chất phác, thấy đối phương ra đòn như thế trong bụng không phục, thanh trưá»ng kiếm đưa lên, lại dùng má»™t chiêu “Lá»±c bình Nam thiên†đón thẳng đầu gáºy đánh tá»›i.
Lần nà y ÄÆ°á»ng phu nhân váºn đủ mưá»i thà nh sức mạnh, bà ta biết rằng kiếm pháp VÅ© ÄÆ°Æ¡ng đã nổi danh lừng lẫy trong giang hồ, Huyá»n Tinh tuy hÆ¡i ngá»› ngẩn, không thÃch hợp vá»›i công phu luyện kiếm khó lòng Ä‘i sâu và o chá»— áo diệu, thấy hiểu hết được phép cÆ¡ biến linh hoạt trong kiếm pháp, song thá»§ pháp cá»§a ông ta lại rất vững và ng, thế kiếm trầm mạnh đã thâm nháºp được bà quyết cá»§a chữ “ẩn†trong vÅ© công, nếu không dùng lá»i nói khÃch, để hắn Ä‘em cái sở Ä‘oản ra chống cái sở trưá»ng cá»§a mình, thì dù đấu đến má»™t hiệp nữa, cÅ©ng chưa chắc đã phân thắng bại.
Kiếm gáºy đụng nhau lần thứ ba, hình thế biến đổi khác hẳn, thanh kiếm trong tay Huyá»n Tinh vừa chạm và o thân gáºy, láºp tức ông ta cảm thấy như bị má»™t áp lá»±c nặng bằng cả tòa núi Thái đè xuống đầu, bèn vá»™i hà nh khà váºn công, dốc hết toà n lá»±c nắm vững thanh kiếm, má»›i ghìm được sức mạnh không cho giáng xuống. Thế là má»™t thanh kiếm và má»™t cây gáºy cầm cá»± vá»›i nhau ở trên không.
Mặt tráºn Thất tinh vẫn luân chuyển không ngừng, lúc nà y thốt nhiên Ä‘á»u dừng cả lại, bẩy cặp mắt Ä‘á»u đổ dồn và o đôi kiếm gáºy vẫn giữ miếng nhau, nhất định không ai chịu buông trước.
Huyá»n Tinh đạo trưởng mặt đỠbừng bừng, mồ hôi giá» giá»t, ướt đẫm cả vạt áo. Còn ÄÆ°á»ng phu nhân thì sắc mặt vẫn bình tÄ©nh như thưá»ng, không tá» vẻ gì là mệt má»i.
Xem như váºy đủ thấy rằng vá» phương diện ná»™i lá»±c, Huyá»n Tinh đạo trưởng chưa phải là đối thá»§ cá»§a ÄÆ°á»ng phu nhân.
Giữa lúc hai bên Ä‘ang ra sức giữ miếng, ÄÆ°á»ng phu nhân chợt quát to:
- Buông tay ra!
Tức thì cây gáºy bạc rung lên, Huyá»n Tinh chợt thấy cổ tay phải tê dại, rồi thanh trưá»ng kiếm dá»i khá»i tay rÆ¡i tuá»™t xuống đất.
ÄÆ°á»ng phu nhân vừa thu gáºy vá», vừa nói:
- Chiêu thuáºt biến hóa thanh trưá»ng kiếm cá»§a đạo trưởng, thá»±c ra không kém gì lão thân, nhưng chỉ vì sÆ¡ ý bị lão thân nói khÃch, dùng cái sở Ä‘oản cá»§a mình chống vá»›i cái sở trưá»ng cá»§a ngưá»i khác, trên phương diện binh khà đã chịu thiệt thòi rồi! Nếu đạo trưởng không phục thì lại nhặt kiếm lên đánh lại.
ÄÆ°á»ng phu nhân nói mấy câu ấy, nghe thì tưởng là an á»§i Huyá»n Tinh đạo trưởng, kỳ thá»±c thì chỉ là cốt nhắc khéo cho ông ta đừng quên lá»i hứa.
Huyá»n Tinh bản tÃnh thá»±c thà , lại xuất thân trong môn há»™ chÃnh phái, coi lá»i hứa giá đáng nghìn và ng, tuy trong lòng không phục, nhưng cÅ©ng không mặt nà o nhặt kiếm lên đấu lại, bèn chỉ nghiêm sắc mặt nói:
- Má»i phu nhân phá tráºn kiếm.
Nói xong lánh sang má»™t bên, lùi ra hai bước, nhưá»ng lối.
ÄÆ°á»ng phu nhân gáºt đầu nói:
-Các nhân váºt trong chÃnh phái, quả nhiên ngưá»i nà o tâm địa cÅ©ng lá»—i lạc quang minh, độ lượng rá»™ng rãi.
Rồi chống mạnh cây gáºy xuống đất, rảo bước xông và o giữa tráºn.
Tráºn kiếm Thất tinh lại bắt đầu chuyển động, bẩy thanh trưá»ng kiếm lấp lánh dưới bóng mặt trá»i, trông rất đẹp mắt.
Ãnh nắng chiếu lên khuôn mặt đầy đặn cá»§a ÄÆ°á»ng phu nhân, trông rõ từng nét nghiêm trang trịnh trá»ng, hình như trong bụng bà ta cÅ©ng thấp thá»m lo âu.
Nên biết rằng Thất tinh kiếm tráºn cá»§a phái VÅ© ÄÆ°Æ¡ng đã từng khét tiếng giang hồ, bẩy thanh kiếm tiếp tay nhau biến hóa muôn hình nghìn vẻ, vì thế nên không biết có bao nhiêu cao thá»§ vÅ© lâm đã bị há»§y hoại thanh danh dưới tráºn kiếm nà y.
Chỉ nghe tiếng đầu gáºy gõ trên mặt đất không ngừng, ÄÆ°á»ng phu nhân đã tá»›i sát kiếm tráºn.
Bà thong thả giÆ¡ cao cây gáºy lên, nghiêm trang nói:
- Lão thân nghe tiếng Thất tinh tráºn cá»§a VÅ© ÄÆ°Æ¡ng từ lâu, hôm nay má»›i được trông thấy, tháºt là may mắn.
Vừa nói vừa cầm ngang cây gáºy, “vút†má»™t tiếng thân gáºy đã quét ngang thẳng má»™t nhát.
Chỉ thấy thanh trưá»ng kiếm cá»§a vị đạo nhân đứng đầu thốt nhiên chuyển động, lanh lẹn vô cùng gạt cây gáºy ra, đồng thá»i hai cây trưá»ng kiếm khác cÅ©ng Ä‘iểm chéo má»™t nhát và o thân gáºy.
ÄÆ°á»ng phu nhân hạ thấp cây gáºy xuống, tránh thoát được ba mÅ©i kiếm cá»§a đối phương, rồi thốt nhiên bước sấn lên, tiến và o giữa tráºn.
Ba thế kiếm vừa đánh ra cÅ©ng chìm theo đà gáºy lại cùng đồng thá»i thu vá», thế tráºn Ä‘ang tÄ©nh, đột nhiên biến ra động, má»™t mÅ©i kiếm đón đầu đối phương xỉa tá»›i, còn hai mÅ©i kia cÅ©ng chia ra hai bên tả hữu tấn công, kiếm quang lấp lánh sáng chói cả mắt.
Má»›i má»™t chiêu nháºp tráºn, ÄÆ°á»ng phu nhân đã nháºn thấy kiếm tráºn cá»±c kỳ lợi hại, nếu không tìm cách phá thế kiếm liên hoà n biến hóa linh diệu cá»§a đối phương Ä‘i, thì dù vÅ© công cao đến đâu, cÅ©ng khó lòng cầm cá»± lâu được.
Nguyên do tráºn Thất tinh nà y, cách biến hóa cá»§a má»—i thế công Ä‘á»u có má»™t chá»§ hai khách, má»™t kiếm đánh thẳng, hai kiếm đánh chéo, ba kiếm đánh ra do ba góc cạnh khác nhau, là m cho ngưá»i ta tá»± cảm thấy ứng tiếp không xuể.
ÄÆ°á»ng phu nhân rất giầu kinh nghiệm giang hồ, nên sau khi giao thá»§ má»™t hai chiêu đầu, bà đã thấy rõ kiếm tráºn lợi hại, nếu chá» cho mặt tráºn phát động toà n thể, kiếm thế liên tiếp thi triển không ngừng, thì dù muốn tìm cÆ¡ há»™i chế địch trước cÅ©ng không phải là dá»….
Trong khi lâm tráºn, cần nhất phải chặn lấy tiên cÆ¡ cá»§a địch trước, cáºy gáºy bạc trong tay phu nhân múa tÃt lên, liên tiếp phóng ra ba chiêu, biến thà nh má»™t mà n quái ảnh váºy chặt lấy thế kiếm, thân hình thốt nhiên lùi vá» phÃa sau ba bước thoát ra khá»i tráºn kiếm.
Bá»n đạo sÄ© vừa huy động tráºn kiếm, thốt nhiên mất biến mục tiêu công kÃch, tráºn pháp tá»± nhiên rối loạn.
ÄÆ°á»ng phu nhân đã lùi ra khá»i tráºn, nhưng chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên tiến lên tấn công, lại thế nhanh như luồng chá»›p, cây gáºy trong tay dùng chiêu “Lá»±c tảo ngÅ© nhạc†à o à o đánh ra, tay phải ngầm váºn ná»™i công dồn sức mạnh và o lòng bà n tay giữ thế chưa phát.
Chỉ nghe tiếng kim khà va và o nhau xoang xoảng, ba thanh trưá»ng kiếm đón đầu nghênh chiến Ä‘á»u bị cây gáºy bạc quét sạch.
Tráºn kiếm đã rối loạn cá»§a quần đạo, còn chưa hoà n toà n khôi phục được nguyên trạng, lại bị má»™t gáºy cá»±c kỳ mãnh liệt cá»§a ÄÆ°á»ng phu nhân gạt phăng thế kiếm ngăn địch hà ng tiá»n phong, tráºn kiếm láºp tức bị vỡ má»™t khoảng lá»›n, ba ngưá»i phÃa sau tiến lên, lại bị ba ngưá»i cá»§a mình chặn lại, trong khoảnh khắc, những thanh trưá»ng kiếm không sao phóng ra được bị dồn lại má»™t chá»—, thế là chưởng pháp rối loạn tÆ¡i bá»i.
ÄÆ°á»ng phu nhân thừa thế xấn và o, kình lá»±c đã tụ sẵn trong bà n tay phải, lúc ấy má»›i đột ngá»™t phóng ra.
Chưởng nà y không những ra ngoà i ý liệu cá»§a má»i ngưá»i, mà còn nhanh hÆ¡n chá»›p nhoáng, đánh thẳng và o cánh tay phải cá»§a má»™t đạo nhân đứng gần đấy.
Chỉ nghe “xoảng†một tiếng, thanh kiếm trong tay đạo nhân đã rơi xuống đất, thân hình đứng không vững, lảo đảo suýt ngã.
Tráºn kiếm thốt nhiên dừng lại, không biến hóa được nữa.
ÄÆ°á»ng phu nhân đã đánh trúng má»™t chưởng, lại vung gáºy lên tấn công như bão táp, kèm theo những tiếng gió vù vù rÃt lên thà nh tiếng.
Quần đạo ứng biến không kịp, tránh rạt ra hai bên, thế là bị ÄÆ°á»ng phu nhân thông qua được tráºn kiếm.
Huyá»n Tinh thấy đối phương lá»t qua tráºn kiếm Thất tinh má»™t cách dá»… dà ng như váºy, bất giác thở dà i than rằng:
- Mưá»i năm nay không biết có bao nhiêu cao thá»§ vÅ© lâm tá»± tiện xông và o cấm địa mà bản phái đã hoạch định, nhưng ngưá»i thắng được thanh kiếm trong tay bần đạo, vượt qua được tráºn kiếm Thất tinh, chỉ má»›i có phu nhân là má»™t. Uy danh cá»§a ÄÆ°á»ng gia Tứ Xuyên quả là danh bất hư truyá»n.
ÄÆ°á»ng phu nhân mỉm cưá»i nói:
- Äạo trưởng quá khen …
Vừa nói tá»›i đấy, thốt nhiên nụ cưá»i tắt hẳn, sắc mặt lại trở nên nghiêm nghị nói:
- Lão thân sở dÄ© vượt hà ng ngà n dặm tá»›i đây, thá»±c ra vì có má»™t chút việc rất cần gặp quý Chưởng môn, đạo trưởng đã có lá»›i hứa trước, váºy xin đưa lão thân và o ná»™i viện ngay cho.
Huyá»n Tinh gáºt đầu nói:
- Bần đạo đã hứa, tất phải giữ lá»i. Nhưng xin phu nhân cho kiệu phu và thị nữ đứng chỠở ngoà i Tam Nguyên quan. Bần đạo chỉ đưa má»™t mình phu nhân và o viện thôi.
ÄÆ°á»ng phu nhân gáºt đầu nói:
- Nếu đã là luáºt lệ cá»§a quý phái, thì lão thân cÅ©ng không muốn cố cưỡng.
Huyá»n Tinh ngoảnh lại nói vá»›i bẩy vị đạo nhân nét mặt Ä‘á»u có vẻ sượng sùng, buông thõng hai tay đứng phÃa sau, rằng:
- Các ngươi ở đây trông cá»a quan cẩn tháºn, để ta đưa khách và o ná»™i viện.
Äoạn lại chắp tay ngang ngá»±c, nói vá»›i ÄÆ°á»ng phu nhân:
- Xin má»i phu nhân.
Rồi rảo bước đi và o trong quan.
ÄÆ°á»ng phu nhân thá»§ng thỉnh theo sau, vừa Ä‘i vừa đưa mắt ngắm hình thế xung quanh, nháºn thấy tòa Tam Nguyên quan đã có tiếng trong giang hồ nà y, qui mô tuy không lấy gì là m rá»™ng rãi lắm, nhưng vì xây dá»±ng bên triá»n núi, dưới những vòm cây cổ thụ cao lá»›n sum xuê, cách kiến trúc cá»±c kỳ tinh xảo, thà nh má»™t cảnh sắc đặc biệt tân kỳ.
Qua má»™t lá»›p sân rá»™ng trồng toà n hoa, rồi đến má»™t tầng cá»a thứ hai. NÆ¡i đây có bốn vị đạo trưởng Ä‘eo trưá»ng kiếm, sóng vai đứng chắn lối Ä‘i.
Bốn ngưá»i vừa trông thấy Huyá»n Tinh đạo trưởng Ä‘á»u chắp tay ngang ngá»±c, cúi mình thi lá»….
Huyá»n Tinh vẫy tay nói:
- Các ngươi mau đánh chuông truyá»n báo vá»›i Chưởng môn nhân có quý khách muốn yết kiến.
Bốn vị đạo nhân tuy hÆ¡i sá»ng sốt nhưng không dám há»i căn vặn. Má»™t ngưá»i đứng bên trái chắp tay vái má»™t vái, rồi tiến và o trong từng cá»a thứ hai.
Chỉ trong khoảnh khắc, ba tiếng chuông lanh lảnh ngân vang, dư âm chưa dứt đã lại nghe phÃa xa xa có má»™t hồi chuông khác hồi ứng.
Huyá»n Tinh nói vá»›i ÄÆ°á»ng phu nhân:
- Xin phu nhân chá» cho má»™t lát, bần đạo đã sai ngưá»i dùng tiếng chuông cấp báo riêng cá»§a bản phái truyá»n Ä‘i, để báo vá»›i tệ Chưởng môn. Thế nà o cÅ©ng có ngưá»i ra đón phu nhân bây giá».
ÄÆ°á»ng phu nhân mỉm cưá»i cám Æ¡n. Giữa lúc ấy chợt có má»™t tên đồng tá» mặc áo đạo trang hấp tấp chạy ra, nhìn ÄÆ°á»ng phu nhân má»™t lượt, rồi chắp tay nói vá»›i Huyá»n Tinh:
- Sư thúc rung chuông báo cảnh, chẳng hay có việc gì cần cấp không?
Huyá»n Tinh nói:
- Vị nữ đà n việt đây là Chưởng môn ÄÆ°á»ng gia đất Tứ Xuyên, có việc cần muốn gặp Chưởng môn nhân. Ngươi đưa phu nhân và o.
Tên đạo đồng tỠvẻ ngần ngại nói:
- Sư thúc, Chưởng môn sư tôn …
Huyá»n Tinh cau mà y gắt:
- Im mồm, tao bảo mà y đưa và o thì mà y cứ đưa. Chưởng môn nhân quở trách, đã có ta chịu, không việc gì đến mà y.
Tên đạo đồng cúi rạp xuống, thưa:
- Äệ tá» kÃnh tuân pháp dụ.
Rồi quay sang phÃa ÄÆ°á»ng phu nhân, nói:
- Xin má»i nữ đà n việt …
Nói xong xăm xăm Ä‘i lên phÃa trước dẫn lối. ÄÆ°á»ng phu nhân theo sau.
Tên đạo đồng đi nhanh vùn vụt, thoáng chốc chợt dừng lại nói:
- Xin đà n việt chỠđây một lát, để tôi và o báo trước.
ÄÆ°á»ng phu nhân gáºt đầu, dừng lại trước má»™t tòa đại viện, xung quanh trồng toà n trúc.
Chỉ trong thoáng chốc, tên đạo đồng đã bước ra, đưa khách và o qua má»™t cái cá»a Ä‘an bằng phên.
Tên đạo đồng chỉ và o má»™t gian nhà lợp ngói, có những cháºu cảnh rất đẹp bà y la liệt trước cá»a, rồi nói:
- Gia sư Ä‘ang chá» trong Ngá»a vân xá, xin nữ đà n việt cứ và o má»™t mình.
ÄÆ°á»ng phu nhân thá»§ng thỉnh bước lên, chỉ thấy trong nhà khói trắng mù mịt, ngoà i cá»a lại che bức mà nh trúc, nên không trông rõ cảnh váºt trong nhà .
ÄÆ°á»ng phu nhân đột nhiên cảm thấy ngần ngại, không biết trong luồng khói trắng kia còn có cái gì nguy hiểm hÆ¡n tráºn Thất tinh nữa chăng?
Chợt nghe trong nhà có má»™t giá»ng nói rắn rá»i đưa ra:
- Má»i nữ đà n việt và o chÆ¡i.
ÄÆ°á»ng phu nhân cầm cây gáºy rẽ bức mà nh trúc bước và o, chỉ thấy trên chiếc vân sà ng bằng gá»— thông, má»™t vị đạo trưởng xếp bằng tròn, mình mặc áo bà o xanh, râu dà i tá»›i ngá»±c, mặt như trăng rằm, đôi mắt nhắm nghiá»n, rõ ra vẻ tiên phong đạo cốt, khiến ai trông thấy cÅ©ng phải sinh lòng kÃnh nể.
ÄÆ°á»ng phu nhân cúi mình thi lá»… nói:
- Chưởng môn ÄÆ°á»ng gia đất Tứ Xuyên tham kiến đạo trưởng.
Äạo nhân mỉm cưá»i, mở choà ng mắt ra, hai luồng nhỡn tuyến sáng như Ä‘iện chiếu thẳng và o mặt ÄÆ°á»ng phu nhân, cưá»i nói:
- Nữ thà chá»§ danh tiếng lẫy lừng vÅ© lâm, bần đạo ngưỡng má»™ đã lâu bữa nay được tiếp kiến, tháºt là vạn hạnh.
ÄÆ°á»ng phu nhân nói:
- Lão thân bá»—ng dưng đến quấy nhiá»…u buổi thanh tu cá»§a đạo trưởng, tháºt là có lá»—i, mong đạo trưởng lượng thứ cho.
Huyá»n Chân đạo trưởng vá»›i tay trái kéo cánh cá»a sổ phÃa sau vân sà ng ra, má»™t ngá»n gió nhẹ nhà ng lùa và o tịnh xá, tức thì là n khói trắng theo gió bay ra, thoáng chốc đã tan Ä‘i hết, tay phải đặt trước ngá»±c, cưá»i nói:
- Nữ đà n việt không quản xa xôi tới đây, chẳng hay có việc gì chỉ giáo?
ÄÆ°á»ng phu nhân nói:
- Nếu không có việc gì cần, đâu dám đến đây phiá»n nhiá»…u. Nguyên nhân mấy tháng nay trong vÅ© lâm liên tiếp xẩy ra mấy việc quan trá»ng, chắc đạo trưởng cÅ©ng đã biết rồi!
Huyá»n Chân lắc đầu nói:
- Bần đạo mấy năm gần đây vướng việc tá»a quan, nên những chuyện vÅ© lâm, rất Ãt nghe thấy.
ÄÆ°á»ng phu nhân cau mà y:
- Những việc quan hệ trá»ng đại như việc nà y, mà bá»n há» dám giấu đạo trưởng ư?
Huyá»n Chân mỉm cưá»i nói:
- Nếu đại giá tới sớm một hôm, thì nhất định không gặp bần đạo …
ÄÆ°á»ng phu nhân vá»™i ngắt lá»i:
- Váºy ra hôm nay đạo trưởng má»›i mãn quan kỳ?
Huyá»n Chân chợt thở dà i nói:
- Má»™t năm nay bần đạo tham thiá»n tÄ©nh tá»a, do tÄ©nh sinh sáng suốt, nên hình như giác ngá»™ thấy rằng: cái tai há»a giết chóc sắp sá»a xảy ra …
Vừa nói tá»›i đấy, thốt nhiên ngưng bặt, nhìn ra cá»a quát to:
- Ai đấy?
Chỉ nghe má»™t giá»ng cưá»i sang sảng từ ngoà i đưa và o, tiếp theo là tiếng nói:
- Tiếp khách sá»›m ba tháng, chỉ sợ lỡ mất mưá»i năm công hà nh cá»§a đạo trưởng.
Huyá»n Chân đạo trưởng cưá»i nhẹ má»™t tiếng, nói:
- Bần đạo chỉ cần một năm quan kỳ bình yên là đủ toại nguyện rồi.
Ngưá»i bên ngoà i lại cất tiếng cưá»i ha hả:
- Hay, hay cho cái “đã đủ toại nguyệnâ€! …
Tiếng cưá»i Ä‘i xa dần dần, mãi không nghe thấy nữa. ÄÆ°á»ng phu nhân má»›i há»i Huyá»n Chân:
- Nghe giá»ng nói cá»§a ngưá»i ấy thì hình như là bạn cố tri cá»§a đạo trưởng phải không? Không biết ông ta là chưởng môn phái nà o?
Huyá»n Chân cưá»i nói:
- Ngưá»i lạ áo vải, há»c vấn uyên thâm, hắn vá»›i bần đạo quen biết nhau đã được hÆ¡n má»™t năm, nhưng vẫn không biết tên há» hắn là gì!
ÄÆ°á»ng phu nhân tá» vẻ ngượng nghịu nói:
- Lão thân quấy nhiá»…u quan kỳ, là m lỡ công hà nh cá»§a đạo trưởng, tháºt không phải quá!
Huyá»n Chân nói:
- Äó chẳng qua cÅ©ng là ý trá»i, bần đạo đâu dám trách nữ đà n việt? Vừa rồi nữ đà n việt Ä‘ang bà n đến mấy việc quan trá»ng xẩy ra cho giá»›i vÅ© lâm gần đây, chẳng hay là những việc gì, xin nữ đà n việc cho nghe tiếp.
ÄÆ°á»ng phu nhân nói:
- Äạo trưởng có quen Trung Nguyên Tứ quân tá» không?
Huyá»n Chân đạo trưởng đáp:
- Bần đạo má»™ danh Tứ quân tỠđã lâu, nhưng vì vô duyên vẫn chưa được gặp. Duy có sư đệ cá»§a bần đạo là Huyá»n Nguyệt giao du vá»›i há» thân lắm.
ÄÆ°á»ng phu nhân nói:
- Tứ quân tá» vẫn tá»± coi mình cao quý, rất Ãt giao thiệp vá»›i các nhân váºt giang hồ. Cứ kể trong giá»›i vÅ© lâm thì bá»n há» Ãt kẻ thù nhất.
Huyá»n Chân đạo trưởng gáºt đầu:
- Bần đạo cÅ©ng nghe ngưá»i ta nói thế.
ÄÆ°á»ng phu nhân ngáºm ngùi than rằng:
- Lão thân năm xưa không nén nổi lòng ham mê danh vá»ng, thưá»ng cùng các cao thá»§ giang hồ tranh vương đồ bá, lấy sá»± giết chóc là m vui. Trong khoảng mưá»i năm trá»i, tung hoà nh khắp đại giang nam bắc, gây không biết bao nhiêu tá»™i lá»—i, kẻ thù nhan nhản khắp giang hồ, không đâu không có. Nhưng từ hồi gặp Trung Nguyên Tứ quân tá», bị há» cảm hóa, tá»± nhiên chán ghét cả má»i sá»±, lui vá» cố viên, bế quan sám hối thấm thoát lại đã qua mưá»i năm. Nhưng trong vÅ© lâm chắc không ai biết chuyện lão thân đã từng cùng Tứ quân tá» chiến đấu suốt má»™t đêm … Ôi! Tháºt không ai ngá» bốn vị đạo cao chức trá»ng, cam sống cuá»™c Ä‘á»i đạm bạc như Trung Nguyên Tứ quân tá», mà chỉ trong má»™t đêm Ä‘á»u bị hại cả.
Trên khuôn mặt hiá»n từ bình thản cá»§a Huyá»n Chân đạo trưởng thoáng hiện lên má»™t nét âm thầm khó tả, ông trầm ngâm má»™t lát, rồi há»i:
- Tháºt có chuyện thế à ?
Last edited by changkho276; 12-08-2008 at 12:01 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áåòàëèíê, áîóëèíã, gaixinh.servehttp.com, ìóðàò, kiep du bo, tô thu kiêp, tố thá»§ kiếp, to thu kiem, to thu kiep, tranguyen.servehttp.com, ÿïîíñêèå  |
| |