 |
|

15-08-2008, 08:48 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 6
Má»™t bá»n trẻ dÆ¡ dáy và rách như tổ đỉa đã chỠở cổng, thấy ngưá»i đà n bà vá» thì ồ cả ra:
- Kìa bu, bu không đi chợ à ?
Rồi trông thấy nó:
- Ai đấy?
- Bu thấy nó nằm ngá»§ ở gốc cây xanh đằng gò Phương, bu đưa nó vỠđây. À, thế nà o? Äã thổi cÆ¡m chưa? Cho nó má»™t bát, nó đói lắm! Từ chiá»u hôm qua đến giá», nó chưa ăn gì.
Thằng bé nhá» trong đám, nhìn Äức trừng trừng:
- Ồ, nó ăn mặc thế kia mà phải đi ăn xin à ?
Thằng Äức vụt thấy nóng rá»±c cả tai. Thằng bé nhá»›n trong đám, cÅ©ng trạc tuổi thằng Äức, Ä‘áºp ngay và o vai em:
- Nó quen đâu với bu ấy chứ, đâu phải nó ăn xin.
Thằng Äức thấy yêu ngay thằng bé từ đấy.
Lúc nó và o trong nhà thì bốn đứa trẻ, hai giai hai gái, vây chung quanh nó. Ngưá»i đà n bà liá»n quát:
- Xê ra, sao vây lấy nó thế kia? Cu Nhớn, mà y chưa thổi cơm à ?
- Chưa, con mới vo gạo.
Ngưá»i đà n bà dắt Äức và o gần bếp lá»a:
- Cáºu ngồi xuống đây mà sưởi. Rồi thì khi nà o nó thổi cÆ¡m xong, nó lấy cho mà ăn.
Äức ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bếp. Chà , những ngá»n lá»a má»›i phúc đức là m sao! Nó khiến cho tay chân Äức Ä‘ang cóng, dần dần ấm lại.
Ngưá»i đà n bà nhìn Äức, rồi nhìn ra bóng mặt giá»i, rồi lại nhìn đà n con, rồi thì ngưá»i đà n bà ấy vùng bảo Äức:
- Tôi xem ra cáºu cÅ©ng mệt lắm, không thể Ä‘i vá» Hà Ná»™i ngay hôm nay đâu. Thôi, cáºu ở đây mà nghỉ. Rồi sáng mai, nhân tiện thằng Cu Nhá»›n nhà tôi nó Ä‘em áo rét ra cho thầy nó là m lò gạch ở Yên viên, cáºu sẽ Ä‘i vá»›i nó.
Äức chưa biết nên trả lá»i ra sao thì thằng Cu Nhá»›n, Ä‘ang tra gạo và o nồi, quay lại:
- Sao bu bảo năm hôm nữa mới đi cơ mà ?
Ngưá»i đà n bà nhìn con:
- Ừ, bu định năm hôm nữa, nhưng bây giá» nhân tiện có cáºu ấy đây thì con đưa cáºu ấy Ä‘i má»™t thể.
Thằng Cu Nhá»›n vá»— rá cho những hạt gạo rÆ¡i cả xuống nồi, rồi há»i:
- Thế nó cũng ra Yên Viên à ?
- Không, cáºu ấy Ä‘i Hà Ná»™i.
- Thế là xa hÆ¡n Yên Viên chứ. Từ Yên Viên sang Hà Ná»™i, Ä‘i còn gần ná»a buổi nữa.
- Ừ thì mà y đưa cáºu ấy đến đấy, rồi thì cáºu ấy Ä‘i lấy má»™t mình.
Ngưá»i đà n bà lại nhìn ra phÃa bóng nắng như có vẻ vá»™i và ng:
- Thế nà o, cáºu có bằng lòng không?
- Vâng.
- Thế cáºu ở đây ngà y hôm nay, rồi sáng mai Ä‘i sá»›m vá»›i cháu nhé?
- Vâng.
- Thế bây giá» tôi phải Ä‘i chợ đây, không trưa mất rồi. Chiá»u thì tôi vá». Cáºu ở nhà chÆ¡i vá»›i chúng nó nhé. Thằng Cu Con vá»›i cái ÄÄ© đừng có ra ao, nhỡ má»™t cái, khốn đấy! Thôi, cáºu ở nhà nhé.
Ngưá»i đà n bà nói xong, cÅ©ng chẳng kịp chá» Äức trả lá»i, tất tả quay ra, nhưng tá»›i cá»a lại lá»™n và o. Thằng Cu Nhá»›n Ä‘ang ghé nhìn, thấy mẹ quay lại, liá»n há»i ngay:
- Bu còn vỠlà m gì đấy! Bu không đi chợ đi, trưa mất rồi!
Ngưá»i đà n bà láºt chiếc thúng, nhìn xuống cái thạp nhá»:
- À, trưa nay, há»… cáºu ấy có đói thì còn Ãt khoai đây, luá»™c cho cáºu ấy ăn nhé.
- á»’, thế chiá»u lấy gì mà ghế và o cÆ¡m?
- Thôi được. Cứ luá»™c cho cáºu ấy ăn rồi chiá»u sẽ hay.
Nói xong, ngưá»i đà n bà lại tất tả quay ra, nhưng tá»›i ngưỡng cá»a, lại quay lại:
- Nhá»› lấy rau tháºt nhiá»u, nấu cám cho lợn ăn tháºt no đấy nhé.
Thằng Cu Nhá»›n gõ hai chiếc đũa cả và o nhau, rồi nói vá»›i mẹ bằng má»™t giá»ng bá»±c tức:
- Thôi, bu không đi chợ đi, trùng trình mãi, trưa mất rồi! Con biết rồi mà . Hôm nà o con chả cho lợn ăn no, nà o có hôm nà o đói ở đâu!
- Thế ở nhà trông các em nhé, nhớ đừng cho chúng nó theo đi vớt bèo, nhỡ một cái, ngã xuống ao thì khốn đấy!
Lần nà y thì thằng Cu Nhá»›n giáºn tháºt, nó gắt to:
- Biết rồi, không phải dặn mãi thế! Ngà y nà o cũng dặn, dặn mấy mươi lượt!
Ngưá»i đà n bà cưá»i rồi quay ra:
- Mẹ chó! Có thế mà cũng gắt.
***
Ngưá»i đà n bà đi rồi, Äức má»›i để ý nhìn đến những hà nh vi cá»§a thằng Cu Nhá»›n, và nó lấy là m lạ sao thằng Cu Nhá»›n nhá» hÆ¡n nó mà là m được tuốt cả những việc thằng Bếp nhà nó đã là m. Quái, tay nó vần nồi cÆ¡m, cứ dẻo quẹo.
Thằng Cu Nhá»›n vần nồi cÆ¡m xong, rồi gạt lá»a, rồi nó chạy ra sân, ngắt má»™t cái lá khoai đệm dưới vung.
Xong, nó quay lại, bảo thằng Cu Con:
- Không đi lấy chiếu trải ra, ngồi giương mắt ra đấy à ?
Trong khi em nó chạy lên nhà trên lấy chiếu, thì nó lấy mâm xếp bát đĩa, vớt rau muống ở nồi ra, rồi ra sân múc một bát tương đầy, đem và o để ở giữa mâm.
Mâm vừa đặt xuống chiếu thì cái ÄÄ© Con và cái ÄÄ© Nhá»›n sà ngay và o nghịch đũa bát.
Thằng Cu Nhớn quát ngay:
- Nghịch đổ tương ra đấy, mất ăn bây giá»!
Hai đứa rụt ngay tay và o, và từ đấy không dám nhúc nhÃch nữa.
Thằng Cu Nhá»›n quét nhà , đẩy gá»n đống rÆ¡m và o má»™t bên bếp, treo rá lên tưá»ng. Nó là m, nó cứ là m thoăn thoắt, cÅ©ng chẳng để ý đến thằng Äức.
Nó là m xong má»i việc, má»›i đến mở vung nồi cÆ¡m, nhón má»™t há»™t, đút và o mồm nhai:
- À, chÃn rồi!
Bao nhiêu con mắt cá»§a các em nó liá»n sáng lên. Rồi chúng nó Ä‘á»u ngồi dịch và o mâm.
Thằng Cu Nhớn lấy một chiếc mo để lên chiếu, rồi mới bắc nồi cơm, đặt lên. Chà , cái tay nó đánh cơm mới dẻo là m sao!
***
Chưa thấy thằng Äức ngồi và o chiếu, nó liá»n bảo:
- Thôi, mà y ngồi và o ăn đi chứ!
Äức cởi già y, rồi rón rén ngồi và o chiếu, cạnh thằng Cu Con. Nó nhìn xuống mâm cÆ¡m, chỉ thấy má»™t dÄ©a rau muống tú ụ, và má»™t bát tương đầy thì nó chắc rằng là còn thức ăn nữa để ở đâu, nhưng thằng Cu Nhá»›n chưa mang ra.
Nhưng không, thằng Cu Nhá»›n lần lượt xá»›i từng bát cÆ¡m đầy để trước mắt các em, rồi sau má»™t tiếng: “Thôi, ăn Ä‘i!†thì sáu bà n tay nhem nhuốc liá»n cầm lấy đũa và bát. Rồi thì chúng cứ và những miếng lá»›n, và chấm rau muống và o tương, đút thun thút và o mồm.
Äức tuy đói, đói lắm, nhưng vì còn mải nhìn, chưa kịp ăn thì thằng Cu Nhá»›n liá»n giục:
- Kìa, mà y chưa ăn đi, sao bu tao bảo mà y đói lắm cơ mà ?
Lúc ấy, Äức má»›i cầm lấy bát cÆ¡m. Chà , cái gạo đỠkệch và lổn nhổn là m sao!
Tuy nó đói lắm, nhưng nó cÅ©ng thấy rằng không dá»… nuốt bằng cái gạo trắng cá»§a nhà nó. Ấy thế mà bá»n trẻ thì cứ và những miếng lá»›n tướng. Và xem chúng nó ăn má»›i ngon là nh là m sao! Äói, nó đà nh phải ăn, nhưng nó chỉ ăn nhạt… Cái gì chứ rau muống vá»›i tương thì nó không quen ăn.
Cu Nhá»›n thấy nó không gắp cái món ăn “quốc túy†ấy, liá»n má»i:
- Kìa, mà y không gắp đi, trong rá còn cả khối.
Äức nể lá»i, gắp mấy sợi rau, chấm và o tương. Rồi thì nó cÅ©ng buá»™c lòng phải nhai, phải nuốt. Tháºt quả, những miếng đầu, nó chẳng thấy ngon má»™t tà nà o, nhưng sau nó thấy Ä‘áºm đà , dá»… ăn, nó cÅ©ng gắp thêm mấy miếng.
Nhưng chỉ hết bát đầu, chứ từ bát sau thì nó chịu. Nó chỉ ăn nhạt. Phải, lúc ấy nó đã đỡ đói rồi.
Cu Nhá»›n thấy nó không gắp, lại má»i. Nó buá»™c lòng phải thú thá»±c:
- Tao không quen ăn tương.
Äến lượt Cu Nhá»›n kinh ngạc:
- Thế mà y quen ăn gì?
- Tao quen ăn nước mắm Ô Long cơ.
- Nước mắm, nước mắm, nhà tao thỉnh thoảng cÅ©ng ăn, nhưng Ãt thôi. Tương là m được, chứ nước mắm thì phải mua.
Câu chuyện, vì món rau muống tương, bắt đầu có giữa chúng nó.
Thằng Äức nhìn mâm, nhìn những há»™t gạo đỠkệch, rồi há»i:
- Thế tại sao ở đây, mà y không mua gạo trắng mà ăn có được không?
Cu Nhá»›n giả nhá»i má»™t cách rất ngon là nh:
- Gạo trắng đắt, tiá»n đâu! Äến gạo nà y cÅ©ng nhiá»u khi không có nữa là …
Äức lại chỉ bát rau muống và bát tương:
- Thế ở đây, mà y chỉ ăn cơm với những thứ nà y thôi à ? Thế mà y không biết ăn thịt à ?
Cu Nhớn mở to hai mắt:
- Có chứ, nhưng những hôm việc là ng cơ.
|

15-08-2008, 08:48 AM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 7
Ăn hết bát thứ ba, thằng Cu Con đưa bát nữa thì Cu Nhớn gạt đi:
- Thôi, hôm nay mà y ba bát thôi.
Cu Con phản đối:
- Kìa, phần em vẫn bốn bát cơ mà ?
- Hôm nay có thêm má»™t ngưá»i nữa ăn, chỉ ba bát thôi, con ÄÄ© Nhá»›n cÅ©ng thế, tao cÅ©ng thế đấy thôi.
Con ÄÄ© Con chống đũa xuống thà nh mâm:
- Thế còn em?
- Mà y thì tha hồ.
Nhưng tha hồ thì còn đâu để mà tha hồ. ÄÄ© Con cÅ©ng chỉ còn được má»™t vá»±c xá»›i nữa thôi.
Lúc ấy, Cu Nhá»›n má»›i đánh hết cÆ¡m cháy và cÆ¡m sưá»n lên. Nhưng tất cả chỉ còn miệng bát. Nó sẻ hai miếng cháy nhỠđưa cho Cu Con và ÄÄ© Nhá»›n má»—i đứa má»™t miếng:
- Äây, cho thêm chúng mà y.
Rồi nó lấy một tà nước lã và giội một tà tương, đem ra cũi cho con Vện.
Lúc ấy thì cái nồi đã sạch gần như chùi. Nó lấy tay nhặt những hột cơm còn sót ở thà nh nồi đưa lên mồm nhai tóp tép, coi bộ khoái trá lắm.
Thằng Cu Con trông thấy thế, đòi ngay:
- Em mấy!
Cu Nhớn giơ cái nồi bóng loáng cho nó xem.
- Còn đâu, anh nhặt những há»™t còn sót đấy thôi mà . Thôi, Ä‘i uống nước và rá»a chân tay, mặt mÅ©i Ä‘i, rồi ở nhà trông em cho tao Ä‘i lấy sen Nháºt Bản, nghe không? Há»… ra đồng mà tao mót được lúa, tao sẽ cho má»—i đứa mấy bông, nướng mà ăn.
Nói xong, nó Ä‘em bát đĩa ra cầu ao, rá»a sạch sẽ, rồi Ä‘em và o chạn, xếp tá» tế. Nó lại lấy gio đổ lên bếp, kẻo sợ bếp còn lá»a, ở nhà những đứa nghịch dại cháy nhà chăng.
Sau khi xếp dá»n má»i việc xong xuôi rồi, nó vá»›i má»™t cái rổ sá» to tướng, rồi quay há»i Äức:
- Thế nà o, mà y có đi với tao không, hay mà y ở nhà chơi với chúng nó?
Äức đã được no nê, lại được nghỉ ngÆ¡i, nên trong ngưá»i đã thấy khoẻ khoắn, vá»›i lại nó đã thÃch Cu Nhá»›n và thèm những cá» chỉ dẻo dang cá»§a nó, nên nói ngay:
- Cho tao đi với!
- Ừ, đi thì đi. Nhưng để chỠtao thả chó đã.
Äức nghe thấy nói đến chó, rụng rá»i:
- Ấy chết, nó cắn tao!
Cu Nhá»›n cưá»i má»™t cách kiêu hãnh:
- Äừng sợ, chó nhà tao khôn lắm. Ngưá»i đã và o đến trong nhà và đi vá»›i chá»§ rồi, không bao giá» nó cắn cả. Nó chỉ cắn những ngưá»i ở ngoà i và o thôi. Chó nhà tao dữ lắm, vì tao Ä‘i vắng, sợ ai và o lấy cái gì, chứ tao ở nhà thì cứ là cÅ©i suốt ngà y, chỉ đêm má»›i thả.
Äức bất giác thốt lên:
- Nhà mà y thì còn cái gì để cho ai lấy nữa?
- Nhà tao không có cái gì nhiá»u tiá»n, nhưng cÅ©ng khối đồ vặt. Vá»›i lại nó lấy cái gì chẳng thiệt cái ấy.
Nó cầm chiếc nứa dà i, rồi khoác cái rỗ sẽ trên vai. Trước khi đi, nó quay sang dặn các em:
- Ở nhà , không được đùa đấy nhé. Phải ở nhà trông nhà . Cấm không được ra khá»i cá»a và lại gần cầu ao, nghe chưa! Con ÄÄ© Nhá»›n, mà y phải trông cái ÄÄ© Con, nghe không? Há»… nó có buồn ngá»§ thì nhá»› lấy chiếu đắp cho nó, nghe không? Há»… nó không khóc thì được cua vá», tao nướng lên cho mà ăn.
Cái ÄÄ© Nhá»›n sung sướng:
- Ừ nhé, anh bắt cua cho em nhé!
Thằng Cu Con thấy có thằng Äức cùng Ä‘i, liá»n theo Ä‘i. Cu Nhá»›n quắc mắt, quát to:
- Mà y đi thì ai trông nhà ? Với lại bu đã bảo không cho mà y theo tao ra ngoà i đầm cơ mà !
Cu Con oà lên khóc:
- Cho em Ä‘i vá»›i, cho em Ä‘i vá»›i, má»™t mình cái ÄÄ© Nhá»›n nó trông nhà , được rồi.
Cu Nhớn quát cà ng to:
- Không. Mà y nhớn thì mà y phải ở nhà coi nhà , chứ nó bé, nó coi nhà là m sao được?
Cu Con khóc và cứ nÃu lấy nó. Cu Nhá»›n lúc ấy má»›i không quát nữa và dịu giá»ng:
- Ở nhà , chóng ngoan, mà y theo anh Ä‘i, chiá»u bu vá», bu biết, bu mắng anh. Thôi nghe anh. Chóng anh bắt cho con chuồn chuồn chúa.
Những lá»i dá»— dà nh ngon ngá»t cá»§a Cu Nhá»›n là m cho Cu Con Xuôi tai:
- Ừ, thế anh nhớ bắt chuồn chuồn chúa cho em nhé.
***
Ra tá»›i cổng, Cu Nhá»›n quay sang bảo thằng Äức:
- Nó mến tao lắm. Tao đi đâu, nó cũng cứ đòi đi. Nhưng tao đi đây là có việc, chứ có phải đi chơi đâu mà bảo cho nó theo được. Chốc nữa, hễ thấy chuồn chuồn, mà y nhớ nhắc tao bắt cho nó nhé, chứ không vỠkhông có cho nó, cái mặt nó tiu nghỉu, tao thương lắm!
Äức gáºt đầu:
- Mà y chiá»u em mà y nhỉ?
- Chúng nó là em, chẳng chiá»u thì chiá»u ai? Vá»›i lại chúng nó bé.
Câu ấy khiến cho Äức nhá»› lại những hà nh vi cá»§a nó đối vá»›i các em nó. Chẳng những nó không chiá»u, động má»™t tÃ, nó lại còn đánh và là m tá»™i là khác nữa. Thốt nhiên, nhìn thằng Cu Nhá»›n, nó thấy kém thằng Cu Nhá»›n đủ má»i đưá»ng. Và nó thấy nó là ngưá»i anh không tốt bằng Cu Nhá»›n.
Nhưng những Ä‘iá»u đó, nó chỉ để bụng mà không dám nói ra.
Thằng Cu Nhá»›n Ä‘i trước nó cứ nhanh thoăn thoắt, nó theo không kịp. Nhiá»u khi thằng Cu Nhá»›n phải đứng lại đợi nó và giục:
- Mà y đi mau lên, không trưa thì lợn tao đói.
Thì ra cái thằng Cu Nhá»›n nà y, nó lo đủ má»i thứ. Nó có biết bao nhiêu là trách nhiệm. Rồi thì Äức thấy nó từ xưa đến nay chẳng có má»™t trách nhiệm gì. Và nó thưá»ng gây ra những phiá»n lụy cho kẻ khác.
***
Äá»™t nhiên, má»™t sá»± so sánh nổi lên ở trong nó. Rồi nó vùng há»i thằng Cu Nhá»›n:
- Thế mà y bao nhiêu tuổi, hở mà y?
- Tao lên mưá»i. Tao lại đẻ tháng chÃn, tao non năm nên không khoẻ mấy. Thế mà y?
Äức thấy thẹn, ấp úng:
- Tao cÅ©ng lên mưá»i.
- Thế ra tao với mà y bằng tuổi nhau à ?
“Tao vá»›i mà y bằng tuổi nhauâ€. Câu ấy vang lên ở trong tâm hồn thằng Äức. Bằng tuổi, nhưng nó thì thế nà o, mà thằng Cu Nhá»›n thì thế nà o?
Thằng Cu Nhá»›n tháºt là hÆ¡n nó đủ má»i thứ.
Nó nhìn Cu Nhá»›n bằng con mắt kÃnh phục, rồi lại há»i:
- Thế mà y có Ä‘i há»c không?
- Có, năm ngoái tao có Ä‘i há»c ông Tổng sư ở xóm dưới được bảy tháng. Nhưng rồi sau, vì tao khôngcó tiá»n trả tiá»n há»c và mua giấy bút, nên tao phải ở nhà . Vá»›i lại tao còn phải ở nhà là m và trông coi chúng nó. Thầy tao, từ khi Ä‘i là m lò gạch thì không có ai ở nhà .
Rồi nó nói bằng má»™t giá»ng tiếc rẻ:
- Giá tao mà được Ä‘i há»c đến bây giá» thì tao đỗ bằng SÆ¡ há»c yếu lược rồi. Tao há»c biết vần Tây thì phải thôi.
Äến đây, nó ngá»ng đầu lên:
- Mà y ở tỉnh, chắc là mà y Ä‘i há»c phải giá»i lắm. Mà y biết những gì rồi?
Äức ta sượng cả mặt. Nó rặn mãi má»›i ra được:
- Tao biết Ä‘á»c quốc ngữ.
- á»’, má»›i biết Ä‘á»c có quốc ngữ thôi à ? Thế mà y Ä‘i há»c bao lâu rồi?
Äức lÃu lưỡi, và thấy cần phải nói dối:
- Tao má»›i Ä‘i há»c có năm tháng.
- á»’, năm tháng, thế thì cÅ©ng khá cháºm. Tao Ä‘i há»c chỉ có ba tháng là tao Ä‘á»c là u được quốc ngữ. Bốn tháng thì tao viết được ám tả. Năm tháng thì tao là m được tÃnh đố. À, giá thầy tao không Ä‘i là m lò gạch, và bu tao cứ cho tao Ä‘i há»c…
|

17-08-2008, 06:29 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 8
Cu Nhá»›n tiếc không được Ä‘i há»c… Còn Äức thì phải bắt ngưá»i ta thuê Ä‘i há»c mà chẳng chịu há»c cho.
Cứ nghĩ như thế mà nó thấy nó xấu hổ quá. Cu Nhớn thì lại không có đủ cơm mà ăn, còn nó thì thôi, trên cái sự no đủ.
Nó thốt nhiên thấy không bằng lòng nó và thương Cu Nhá»›n. Nó tiến lên má»™t bước để cho hai đứa Ä‘i bằng nhau, rồi nó há»i má»™t câu tá»± lòng ruá»™t:
- Sáng nà y, mà y và em mà y phải nhịn cơm cho tao ăn đấy có phải không?
Cu Nhớn chẳng giấu giếm:
- Ừ, má»i hôm chúng tao má»—i đứa bốn bát, có mà y thì má»—i đứa rút Ä‘i má»™t. Nhưng cÅ©ng không đói nữa.
Phải rồi, đói thì không đói, nhưng cũng không no.
Äức ta há»i má»™t câu vá»› vẩn:
- Thế tại là m sao mà y không thổi nhiá»u?
- Là m gì có. Hôm qua, bu tao Ä‘i kiếm được có chục bát gạo, chiá»u qua thổi và o vá»›i khoai đã mất năm bát, còn năm, sáng nay thổi nốt.
- Thế sao bu mà y không mua cho rõ tháºt nhiá»u và o có được không?
Cu Nhá»›n phì cưá»i:
- Phải có tiá»n má»›i mua được chứ. Hôm qua u tao Ä‘i gánh thuê được có gần ba hà o thì Ä‘ong gạo cả.
- Thế hôm nay u mà y cũng lại đi gánh thuê đấy à ?
- Chứ còn đi đâu. Nhưng tao lo hôm nay vì rắc rối có mà y, u tao đi chợ trưa không biết có kiếm được như hôm qua không?
Thốt nhiên, Äức thấy hổi háºn vá» sá»± mình đã đến là m phiá»n lụy gia đình nà y, hối háºn vá» chá»— anh em Cu Nhá»›n phải nhịn cÆ¡m để nhưá»ng cho mình ăn.
***
Nhìn nét mặt tần ngần cá»§a Äức, Cu Nhá»›n hiểu ngay, nó vá»™i an á»§i:
- Mà y đừng lo. Không có thì bu tao lại Ä‘i vay gạo ở bên bác tao rồi chá» khi nà o thầy tao gá»i tiá»n vá» thì trả.
- Thầy mà y có già u không? Có là m được nhiá»u tiá»n không?
- Thầy tao là m lò gạch, cÆ¡m nuôi má»—i tháng tám đồng. Thì má»—i tháng thầy tao gá»i tiá»n vá» sáu đồng. Mai tao ra là để Ä‘em tiá»n vỠđây.
- Thế sao có số tiá»n ấy bu mà y không mua gạo cả?
- Ồ, còn để may mặc, đóng thuế các thứ, chứ ăn cả thì lấy gì mà mặc. Với lại thầy tao có nợ của bác tao, còn phải trả nợ chứ. Nhưng cũng chỉ hết năm nay là hết nợ thôi. Sang năm bán lợn đi thì bu tao lại có vốn buôn.
- U mà y buôn gì?
- Äi chợ, gặp gì thì buôn. Buôn cá, buôn khoai, buôn mÃa.
- Thế sao bu mà y không buôn vóc, nhiá»…u? Cáºu mợ tao buôn vóc nhiá»…u già u lắm cÆ¡.
Cu Nhá»›n trợn hai mắt, rồi nó khinh đứt Äức ta:
- Buôn vóc nhiá»…u phải có nhiá»u tiá»n. Ông Lý trưởng là ng tao trước may má»™t cái áo gấm mất những hÆ¡n năm chục, mà y ra ở tỉnh mà mà y cÅ©ng dốt không biết gì. Nhà tao đến bán tất cả Ä‘i cÅ©ng không đủ mua má»™t cái áo gấm như ông Lý trưởng.
À, trước kia, giá ai mà bảo Äức ta dốt không biết gì như thế thì phải khốn đốn to vá»›i Äức ta rồi. Nhưng nay thì nó nháºn thấy nó không biết gì tháºt. Và nó dốt lắm tháºt, vì thế cho nên nó không giáºn Cu Nhá»›n.
- Ừ, mà tao dốt tháºt.
Cu Nhá»›n thấy nó nháºn thế thì liá»n an á»§i:
- Tại mà y không phải lo gì nên mà y không biết đấy thôi.
- Thế mà y thì phải lo à ?
- Ừ ừ, tao lo nhiá»u thứ lắm chứ. Äấy mà y xem ở nhà tao đấy, tao tất. Nấu cám lợn xong, tao lại còn phải Ä‘i kiếm cá»§i để mai, kia, kìa Ä‘un, và nếu có nhiá»u thì Ä‘em bán. Äã có lần ta tÃch lại, Ä‘em bán được những hÆ¡n má»™t đồng cÆ¡. Rồi u tao mua cái quần nà y cho tao đấy. À thế còn mà y, tại là m sao mà y lại đến đây? Mà y lại phải nhịn đói? Sao mà y bảo nhà mà y bán nhiá»…u già u lắm cÆ¡ mà ?
Äức ta cúi đầu không trả lá»i, rồi thì má»™t lát sau, nó ngá»ng đầu lên, mắt sáng má»™t ý định. Nó thấy nó cấn phải thú hết vá»›i Cu Nhá»›n là đứa mà nó thấy hÆ¡n nó đủ má»i cái.
Nó kể, nó kể hết tất cả cho Cu Nhá»›n nghe. Nó kể tất cả những sá»± hư há»ng và lưá»i biếng cá»§a nó.
Äến gần bỠđầm Bừng thì nó kể xong.
Khi thằng Cu Nhá»›n nghe xong rồi thì nó liá»n bảo Äức:
- Thế thì bác Giáo mà y bảo mà y lưá»i và hư là đúng lắm rồi. À, giá tao được sung sướng như thế, và được ngà y ngà y cắp sách Ä‘i há»c thì tao chăm phải biết. Chỉ dăm bảy năm là tao đỗ Ä‘i là m quan rồi.
Äức nhìn Cu Nhá»›n toan nói gì, lại thôi.
***
Äến đầm Bừng là Cu Nhá»›n cởi trần ngay, rồi bÆ¡i ra giữa kéo má»™t mảng sen Nháºt Bản và o. Rồi nó lấy những cái nõn cho và o rổ. Äức cÅ©ng bóc và nhặt giúp nó, và rất sung sướng được là m như thế.
Mặt trá»i gần đúng Ngá» thì chiếc rổ sỠđã đầy.
- Nà o, bây giỠmà y nhấc hộ lên đầu cho tao đội vỠnà o.
- Trá»i nắng thế nà y mà y đội thì gẫy cổ mất.
- Không sao, má»i hôm tao vẫn đội, nhưng thôi, mà y muống khiêng thì hai đứa chúng mình khiêng.
Äức ta thì có là m việc gì bao giá», cho nên mấy lần bị đổ lên, đổ xuống, cứ phải nhặt và o mãi.
Cu Nhớn thấy thế nóng ruột:
- Thôi để tao đội chứ thế nà y trưa thì lợn tao đói mất
Äức rất không được vui vá» chá»— không được giúp Cu Nhá»›n, nhưng nhá» vá» sá»± sốt sắng giúp đỡ ấy mà hai đứa thà nh thân nhau.
Lúc hai đứa vá» tá»›i nhà thì bá»n trẻ ùa ra đón. Äứa đòi cua, đứa đòi chuồn chuồn tÃu tÃt, vì chúng nó lÃu rÃu vá»›i nhau, cho nên chúng nó quên khuấy ngay Ä‘i cái chuyện ấy. Cu Con, ÄÄ© Nhá»›n lăn ra khóc.
Thằng Äức vụt nghÄ© ra, nó móc túi lấy xu ra cho má»—i đứa má»™t xu.
Bá»n trẻ trông thấy xu mừng rỡ quá chừng, nÃn ngay tắp lá»±.
Thằng Äức cho em Cu Nhá»›n má»—i đứa má»™t xu rồi, còn hai xu nó cầm đưa cả cho Cu Nhá»›n:
- Thôi đây tao cho cả mà y.
- Thế mà y hết rồi ư?
- Tao không dùng đến.
- Ồ, sao lại không dùng? Mai đi thì phải dùng đến chứ. Thôi tao chỉ lấy một xu thôi, còn mà y giữ lấy một xu. Ai lại lấy hết cả của mà y như thế.
- Ồ, mà y cứ cầm cả lấy, mai tao vỠnhà tao lấy của mợ tao bao nhiêu cũng có.
- Nhưng chỠtới khi mà y vỠvới mợ mà y hãy hay. Từ đây vỠtới Hà Nội thì mà y lấy gì mà tiêu?
Lá»i nói đầy khôn ngoan ấy khiến cho Äức phải nghe ngay.
***
Các em Cu Nhá»›n được má»™t xu đứa nà o đứa ấy buá»™c và o giải rút quần tá» tế lắm. Chúng nó thắt những mấy vòng chỉ sợ rÆ¡i mất. Äức nhìn cái cung cách ấy má»›i biết đồng xu là quý. À, lúc ấy nó má»›i hối vá» chá»— nhiá»u khi nó tức lên vất những đồng hà o Ä‘i.
Từ trước đến giá», sinh trong cảnh già u, lại được bố mẹ yêu chiá»u, nó không thấy bá»™ mặt thá»±c cá»§a sá»± sống bao giá». Bây giá» sẩy nhà ra thất nghiệp, nó đã biết rồi. Nó miết miết đồng xu ở trong túi quần rồi nó vùng bảo Cu Nhá»›n:
- À, ra tao sướng hÆ¡n mà y tháºt. Mà tao cÅ©ng lại hư hÆ¡n mà y nhiá»u. Thì ra tại mợ tao chiá»u tao quá.
Và ngáºm ngùi:
- Bu mà y thì không chiá»u mà y nhỉ!
- Bu tao Ä‘i chợ cả ngà y, còn lúc nà o mà chiá»u tao. Äến cái ÄÄ© Con cÅ©ng chả được chiá»u nữa là tao. Nó khóc theo, bu tao đánh phải biết.
- Thế bu mà y có thương nó không?
- Sao lại không thương, nhưng để nó theo thì đói. Là m sao mà kiếm gạo được?
|

17-08-2008, 06:32 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 9
Thấy Cu Nhá»›n khiêng má»™t khúc gá»— lá»›n và vác má»™t con dao rá»±a nặng bằng cả thân hình nó, Äức kinh ngạc há»i ngay:
- Mà y đem những thứ ấy ra để là m gì đấy?
- Băm rau lợn chứ có là m gì.
Äức lè lưỡi trỠđống bèo sen:
- Thế thì đến bao giỠcho xong?
- Ồ, chỉ một loáng thôi, băm xong lại còn phải nấu cho lợn ăn nữa chứ.
- Thế thì đến tối rồi còn gì! Thế thì mà y còn lúc nà o để mà chơi? Thế cả ngà y mà y không chơi một tà nà o ư?
Cu Nhá»›n nhìn Äức như ngưá»i ta nhìn má»™t quái tượng:
- NhỠnhư chúng nó mới chơi chứ. Tao lớn rồi còn chơi gì? Là m suốt cả ngà y còn chưa hết công việc. Bu tao thế mà vỠcòn gắt với tao đấy. Nếu chơi nữa thì có chết.
Äức lẩm bẩm như nói vá»›i mình:
- Cáºu mợ tao thì không bao giá» gắt vá»›i tao cả.
Tuy thế, nhưng còn má»™t Ä‘oạn nữa nó không dám nói ra miệng, thứ nhất nói trước mặt thằng Cu Nhá»›n, nó chỉ nói thầm ở trong bụng: “Chỉ có tao là gắt vá»›i cáºu mợ tao thôiâ€.
Tháºt ra thì lúc ấy nó nháºn thấy mình hư lắm rồi. Và không hiểu sao nó thấy ngượng không dám nhìn thẳng lên mặt Cu Nhá»›n nữa.
Cu Nhá»›n thấy nó thế, không hiểu cái tâm sá»±, lại há»i nó má»™t câu khiến cho nó đã thẹn lại cà ng thẹn, đã hối lại cà ng hối:
- Thế mà y cả ngà y chỉ chơi thôi à ?
Tuy không muốn trả lá»i, nhưng Äức bị má»™t sức mạnh bà máºt vÃt cổ xuống, nó sẽ gáºt đầu:
- Ồ, thế thì trẻ con Hà Nội kỳ nhỉ?
à nó thì là muốn nói: “ Trẻ con Hà Ná»™i há»ng và vô dụng nhỉ?†Nhưng chữ há»ng thì nó không nỡ nói, mà hai chữ vô dụng thì nó chưa biết dùng đến.
Mặc dầu nó không nói ra, nhưng Äức ta cÅ©ng cảm rõ rệt thấy cái ý cá»§a nó. Äức ta má»›i ngá»ng đầu lên, nói má»™t lá»i để tá»± thú cái tá»™i cá»§a mình:
- Không, từ giỠgiở đi thì tao phải khác mới được.
Cu Nhá»›n gáºt lấy gáºt để:
- Ừ, phải thế chứ. Mà y được Ä‘i há»c, mà y lại lưá»i trốn vá», chứ tao ấy à , cầu xin Ä‘i không được. Tao mà được Ä‘i há»c thì tao cứ sướng mê Ä‘i, tao há»c cả ngà y. Vá»›i lại mà y bảo tốn cÆ¡m, tốn áo, tốn giấy, tốn bút để Ä‘i há»c, mà không chịu há»c, thì chỉ có Ä‘em chôn, ấy lúc nà o tao là m há»ng cái gì, thầy bu tao vẫn nói như thế.
Äức nhìn Cu Nhá»›n bằng con mắt kÃnh phục, rồi se sẽ nói:
- Nhưng mà y thì chắc Ãt khi mà y là m cái gì há»ng lắm.
- CÅ©ng có chứ. Nhưng là lúc nà o tao vô ý thôi. Vá»›i lại dù tao có không là m há»ng thì thầy bu tao cÅ©ng cố tìm ra lá»—i để mắng vì thầy bu tao bảo trẻ con phải răn dạy từ bây giá» thì nhá»›n lên má»›i khá được. Tao biết thầy bu tao như thế, cho nên dù có bị mắng oan, tao cÅ©ng chả cãi. Bố mẹ có thương con thì má»›i mắng con chứ.
Äức sá»±c nghÄ© đến cách cá»§a cáºu mợ đối vá»›i mình. Chẳng những không mắng bao giá», mà lại còn chiá»u cả những cái hư cá»§a mình nữa. Mà mình thì chẳng những chẳng giúp đỡ gì cáºu mợ, lại còn tìm đủ má»i cách để quấy rối.
Thốt nhiên, nó thấy thương cáºu mợ sắt ruá»™t lại, rồi thì nó hấp tấp há»i Cu Nhá»›n:
- Thế thầy bu mà y có đánh mà y bao giỠkhông?
Cu Nhớn lắc đầu:
- Không, không. Tao có là m gì mà phải đòn. Chỉ có khi nà o hư và lưá»i thì thầy bu tao má»›i đánh chứ, à , à , thế mà có.
Rồi nó chép miệng:
- Nhưng lần ấy cÅ©ng không phải lá»—i ở tao. Chà , lần ấy, tao bị năm roi Ä‘au quắn Ä‘Ãt. Nhưng tao chỉ khóc thôi, tao không muốn gì.
Rồi giÆ¡ dao chỉ vá» phÃa các em:
- Lần ấy mà tao nói ra thì chúng nó chết đòn, thầy tao hôm ấy đang nóng lắm.
Bất giác, Äức ngồi xÃch và o để nghe cho được rõ. Cu Nhá»›n ngùi ngùi:
- Äằng nà o thì nồi cám cÅ©ng cháy rồi mà chúng nó thì còn bé. Tao nấu cám lợn xong rồi tao dụi bếp để đấy Ä‘i kiếm cá»§i thì chúng nó ở nhà chúng nó chÆ¡i nấu cám, chúng nó đốt lá»a đùng đùng lên cháy hết cả cám và há»ng cái nồi. Lúc tao vá» tao thấy thế, tao đã chữa hết sức mà không thể được. Mà y tÃnh cám khê mùi nồng nặc, và chiếc nồi đã bị cháy xém Ä‘en, còn chữa thế nà o được. Tao biết thầy tao mà biết thì thế nà o thầy tao xót ruá»™t, thầy tao cÅ©ng đánh ghê lắm. Mà thầy tao biết ngay. Y như rằng, vá» tá»›i sân, thầy tao ngá»i thấy mùi cám khê. Thầy tao đã gắt ngay. Äến khi trông đến cái nồi thì thầy tao quát rầm nhà . Chúng nó sợ hãi mặt mÅ©i tái xanh, ngồi nép và o má»™t xó, run lên cầm cáºp. Tao thấy chúng nó thế, thương hại, thà nh ra khi thầy tao đánh tao, tao cắn răng chịu không mách chúng nó.
***
Không muốn, mà Äức cÅ©ng phải thốt ra:
- Thế mà y chịu đòn oan cho chúng nó à ?
Cu Nhớn thản nhiên như không:
- Kể thì cũng chẳng phải là oan. Thầy bu tao phải đi là m vắng, mà để cho chúng nó nghịch ngợm như thế thì cũng là lỗi tại tao rồi.
Rồi nó buông dao giơ ngón tay cái:
- Vá»›i lại thầy tao đánh bằng cái roi tre đực to ngần nà y, để cho chúng nó bị đòn thì chúng nó có chết, vá»›i lại tao im Ä‘i thì tao chỉ bị má»™t mình năm roi thôi. Tao biết tÃnh thầy tao đã đánh thì chỉ năm roi thôi, và Ãt ra thì cÅ©ng là năm roi. Năm roi vá»›i mưá»i lăm roi, mà y bảo đằng nà o hÆ¡n?
- Nhưng mưá»i lăm roi đánh chúng nó chứ có đánh mà y đâu?
Cu Nhá»›n đã trả lá»i má»™t cách rất anh hùng khiến cho Äức ta xạm cả mặt mà không tá»± biết:
- Thì mà y tÃnh chúng nó cÅ©ng như tao, khác gì. Chúng nó là em tao, chứ là ai.
Rồi nhìn vá» phÃa ba đứa em Ä‘ang lấy những đồng xu cá»§a thằng Äức cho ra chÆ¡i đáo:
- Tao thấy chúng nó bị đòn thì tao thương lắm, không chịu được. Lần nà o chúng nó bị đòn cÅ©ng khóc thét lên gá»i tao.
Rồi lấy gân tay:
- Mà y phải biết tao nhớn, tao cố chịu được nhé.
- Nhưng mà y có đau không?
Cu Nhớn xuýt xoa:
- Ứ ù, lại chả đau, đau mê cù đì đi ấy chứ lị.
- Thế mà y có khóc không?
- Má»i lần thì tao cÅ©ng có khóc, nhưng lần ấy tao biết nghe thấy tao khóc thì chúng nó… sẽ thương tao, tao cắn răng tao chịu. Nhưng cắn răng mà tá»± nhiên Ä‘au quá, răng cÅ©ng phải rá»i ra. Thầy tao tay lò gạch, đánh thì mà y bảo roi nà o chẳng chết ngưá»i. Tao cố không khóc, nhưng nước mắt nó cứ trà o ra. Rồi tá»›i khi thầy tao cho tao dáºy, chúng nó chạy đến để dá»— tao, tao phải vá»™i và ng lau Ä‘i, không cho chúng nó trông thấy.
***
Äức nghe đến đấy, vùng ôm chầm lấy Cu Nhá»›n khóc rưng rức. Cu Nhá»›n ngÆ¡ ngác không hiểu, hay nó chỉ hiểu ở chá»— Äức thương nó vá»™i và ng đà n giải:
- Bố mẹ đánh con là thưá»ng. Äau má»™t tà thì nó hết Ä‘i, chứ mà y tÃnh có phải đòn hằn, đòn thù đâu mà đau lâu.
Äức cứ khóc, khóc rÅ© rượi, khóc thảm thiết. Bá»n trẻ con nghe thấy Äức khóc xúm cảm lại, Cu Nhá»›n lại vá»™i và ng an á»§i:
- Tao bị đánh đã từ mấy tháng trước cÆ¡, hết Ä‘au đã từ tám hoánh rồi, việc gì mà mà y còn khóc nữa. Kìa nÃn Ä‘i, không chúng nó cưá»i cho kia kìa.
Äức lau nước mắt, nhưng miệng vẫn còn mếu:
- Thế ra mà y hÆ¡n tao nhiá»u, bác tao bảo tao hư tháºt là đúng quá.
Cu Nhớn vội dỗ dà nh:
- Từ sáng đến giá», tao chả thấy cái gì là mà y hư cả.
- Có, có, tao hư, ở nhà tao, tao hư lắm, mà y không biết đấy thôi, mà y chịu đòn thay cho em mà y. Còn tao thì tao đánh em tao luôn. Tao lại còn là m cho chúng nó bị cáºu mợ tao đánh là khác nữa.
- Thế mà y không thương chúng nó à ?
Äức lặng thinh má»™t lát:
- Tao cũng không biết nữa.
Rồi giá»ng bá»—ng rắn lại:
- Nhưng từ giỠgiở đi thì tao thương lắm rồi.
Cu Nhá»›n vẫn không hiểu hết tâm sá»± cá»§a Äức:
- Ừ, em thì phải thương chúng nó chứ.
Rồi vì lăn lóc vá»›i cuá»™c mưu sinh gay go đã quen, Cu Nhá»›n không chịu được những sá»± tá» tình má»™t cách “đà n bà †như thế, vá»™i ẩy Äức ra:
- Thôi mà y tránh ra để cho tao băm, rồi còn nấu, chứ không chiá»u mà chưa xong thì có giá»i cÅ©ng không can được bu tao đánh tao.
Tuy thế, nhưng từ đấy, nó đã nhìn Äức bằng má»™t con mắt khác. Äức cÅ©ng cảm thấy như thế.
***
Giá»i tháng má»™t, rét như thế, mà Cu Nhá»›n chỉ băm bèo có má»™t lúc, mồ hôi đã vã ra ở mặt. Äức thấy thế, liá»n bảo:
- Thôi, mà y mệt rồi, để tao băm đỡ cho mà y một lúc.
Không phải Cu Nhớn mệt đâu, nhưng vì nể bạn, nó đưa dao:
- Äây thì mà y băm, nhưng khéo không chặt phải tay đấy nhé.
Äức cầm con dao thấy nặng trÄ©u cả tay, cÆ¡ hồ giÆ¡ lên không muốn nổi. Và đúng như lá»i Cu Nhá»›n dặn, chỉ đến nhát thứ năm, là nó băm phải đầu ngón tay.
Nó kêu rú lên một tiếng, buông dao. Cu Nhớn vội và ng nắm ngay lấy tay nó:
- Tao đã bảo mà , tao đã bảo mà . Nhưng không sao, chỉ sướt má»™t tà ở đầu ngón thôi. May quá, may quá, nếu và o trong thì mất tay Ä‘i, đứng dáºy tao lấy mồ hóng rịt cho thì cầm máu ngay, và mai thì khá»i.
Äức Ä‘au, Ä‘au lắm. À, giá ở nhà nó thì thôi tháºt là loạn nhà lên rồi. Nó đã khóc và giẫy lên như con trạch bị nằm trong rá» cua rồi. Äằng nà y ở đây không, nó nghiến răng chịu, và thấy Cu Nhá»›n lo sợ, nó cố cưá»i:
- Không, không đau đâu
Cu Nhá»›n lấy bồ hóng dịt cho nó, rồi lấy giẻ buá»™c gá»n gà ng và khéo léo như má»™t ngưá»i lá»›n. Buá»™c xong nó cưá»i:
- Thôi, mà y cứ ngồi đấy mà xem tao băm.
Còn Ä‘oạn dưới tuy nó chỉ nói ra ở cái cưá»i hóm hỉnh. Äức cÅ©ng hiểu. Rồi Äức dịch cái cưá»i ấy ra thà nh tiếng:
- Tao chỉ được có cái ăn thôi có phải không?
Nói xong, nó cảm ngay thấy lá»i chế giá»…u ấy còn là nhẹ. Thì nó có bằng lòng cứ ngồi yên mà ăn đâu, nó còn bắt ngưá»i ta dá»— dà nh lạy lục má»›i chịu ăn. Và ăn rồi, thì còn gây ra cho gia đình nó bao nhiêu cái khổ ải nữa chứ.
Cu Nhớn ngồi băm, thì nó ngồi nhìn Cu Nhớn, vừa nhìn, nó vừa nghĩ đến những hà nh vi của nó trước kia. Nó cảm mơ hồ thấy rằng nó cần phải thay đổi để cho nó giống được Cu Nhớn.
Cu Nhớn băm xong, nhặt bèo và o rổ. Nó muốn giúp Cu Nhớn trong cái công việc ấy thì Cu Nhớn vội can:
- Thôi, thôi, mà y đừng có động Ä‘áºy tay, máu nó đã cầm, động Ä‘áºy nó lại báºt ra thì khốn. Kìa mà y phải nghe tao má»›i được.
Thì nó chỉ muốn nghe Cu Nhớn, nên nó thôi ngay.
Nó theo Cu Nhá»›n ra ao, xem rá»a, nó lại theo Cu Nhá»›n từ ao và o để xem nhôm bếp, bắc nồi.
Chà , cái nồi gì mà to quá thế cơ, chừng có thể nấu luôn nó và Cu Nhớn ở trong được.
Cu Nhớn đặt cái nồi không lên ông đồ rau rồi hò các em:
- Mau mau, đi đổ nước và o cho tao.
Các em nó rất sung sướng được nó sai, đứa Ä‘i lấy liá»…n, đứa lấy gạo vục nước từ chum chuyên sang, cả cái ÄÄ© Con cÅ©ng lấy cái bát là m theo anh và chị.
Thằng Äức cÅ©ng toan giúp thì Cu Nhá»›n đã gắt:
- Kìa tao đã bảo mà y yên tay, không nó lại báºt máu ra mà .
Äức muốn là m lắm, nhưng vì nể bạn, nên phải ngồi im. Nhưng ngồi im mà nó thấy khó chịu. Nó chép miệng:
- Ra tao ở đâu cũng chỉ ngồi ăn không thôi.
- À, lúc nà y mà y Ä‘au tay kể gì. Ngưá»i ta lúc Ä‘au thì phải nghỉ chứ.
***
Sau khi nồi nước gần đầy rồi, Cu Nhá»›n nhìn cái nồi, rồi nhìn Äức:
- Ngưá»i nhá»›n bao giá» cÅ©ng hÆ¡n chúng mình mà y ạ. Thầy bu tao có ở nhà , thì thầy bu tao chỉ vục má»™t cái ở ao Ä‘em lên là được ngay, chứ không phải mất công như thế nà y.
Rồi đá một cái gộc tre:
- Mà đà n ông thì hÆ¡n đà n bà mà y ạ. Äấy tối hôm qua, bu tao chẻ cho tao đấy, còn to nguyên. Thầy tao mà ở nhà ấy à , chỉ và i nhát búa là cứ nhá» tà tất cả. Äun má»›i dá»… là m sao. Äằng nà y thì phải nhóm lâu lắm, và tốn nhiá»u cà nh tre thì lá»a má»›i bén được và o gá»™c.
Rồi bâng khuâng nhìn lên ba gian nhà xiêu vẹo:
- Thầy tao đi vắng thế mà cũng lôi thôi cơ.
Rồi lại lắc đầu:
- À, nhưng mà không sao. Chỉ và i ba năm nữa, tao lớn là tao thay thầy tao được. Chưa biết chừng mà tao cũng đi là m gạch được với thầy tao cơ đấy. Thầy tao bảo nếu tao nhớn lên có sức một chút thì tao cũng đóng gạch được ngà y cơm nuôi một hà o cơ đấy.
Äức nhìn đà n em cá»§a Cu Nhá»›n má»™t cách khắc khoải:
- Nhưng mà y đi thì ở nhà mà y…
Cu Nhá»›n ngắt lá»i:
- À, à , thì thằng Cu Con nó lại nhớn lên, nó thay tao, và rồi nhà tao lúc ấy, chắc không nghèo như bây giỠnữa.
Những câu nói ấy vùng mở cho Äức nhìn thấy những chân trá»i má»›i lạ, mà từ trước đến nay, Äức chưa bao giá» nghÄ© tá»›i.
Sao Cu Nhá»›n cÅ©ng mưá»i tuổi như nó mà Cu Nhá»›n đã biết nghÄ© đến ngà y mai, đến sá»± giúp đỡ gia đình. Còn nó, nó chỉ độc má»™t niá»m quấy rầy cha mẹ và hà nh hạ các em?
Sao cùng một tuổi như nhau, mà nó lại “tồi†như thế?
Thưá»ng ngà y, nó là m những gì, mà Cu Nhá»›n là m những gì?
Tá»± vấn tâm như thế, nó thấy nó tháºt là “đáng Ä‘em chôn†như lá»i bu Cu Nhá»›n vẫn mắng các con.
Rồi thì tá»± nhiên nó thấy rúm ngưá»i nó lại, chẳng muốn nhúc nhÃch.
Cu Nhá»›n thấy nó thế, liá»n há»i:
- Mà y rét đấy à ?
- Không. Mà y mặc có hai chiếc áo mà không lạnh, tao mặc áo dạ lại áo len trong còn lạnh chỉ có đem chôn.
Cu Nhá»›n thấy nó nhắc lại câu ấy mỉm cưá»i:
- Chôn gì! Bu tao bảo mặc bao nhiêu áo mà cứ ngồi yên, không là m việc thì cũng rét. ChỠtao nhóm xong nồi cám, rồi tao luộc khoai cho mà ăn.
Các em nó nghe nói thế, mừng nhảy cỡn lên:
- A, sắp có khoai ăn.
Nhìn lÅ© em vui mừng má»™t cách thái quá, Äức liá»n há»i:
- Thế má»i ngà y, chúng nó không được ăn khoai à ?
- Không, khoai để ghế và o cÆ¡m buổi chiá»u. Má»—i ngà y cứ có hai bữa cÆ¡m là tốt rồi, khoai nữa thì có chết. Mà y ở Hà Ná»™i, chắc trưa mà y ăn nhiá»u lắm đấy nhỉ? Tao nghe thầy tao thưá»ng Ä‘i Hà Ná»™i vá» nói ở Hà Ná»™i có bán nhiá»u thứ ngon lắm cÆ¡ mà .
Äức đã không dám công khai các nết xấu cá»§a mình ra nữa, và đã thấy cần phải giấu bá»›t Ä‘i:
- Không, tao cũng ăn vừa thôi.
- Thế bây giỠmà y đã thấy đói chưa?
Nhịn đói buổi chiá»u hôm trước, lại buổi sáng có ba vá»±c cÆ¡m, lại sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i như thế, quả tình là thằng Äức thấy đói rồi, nhưng bây giá» thì Ä‘á»i nà o nó lại Ä‘i quan tâm vá» những cái vặt như thế.
- Không, tao không đói. Thế mà y?
Cu Nhá»›n cưá»i tá»§m:
- Tao ấy à ? Giá bây giá» có má»™t rổ khoai tao ăn cÅ©ng hết. Nhưng tao không dám ăn rồi sợ quen Ä‘i thì chết. Hà Ná»™i chúng mà y thế thì ăn yếu lắm. Mà y xem sáng ngà y hôm nay, tao có no đâu, chỉ có ba bát vÆ¡i. Tao tháºt no ấy à ? Phải sáu bát đầy.
Äức bâng khuâng:
- Thế thưá»ng ngà y, không bao giá» mà y được no cả à ?
- Ãt khi lắm. Chỉ trừ khi nà o thầy tao gá»i tiá»n vá», bu tao bảo thổi thêm gạo, nhưng chỉ má»™t bữa thôi.
Äức sá»±c nhá»› đến sá»± nhịn đói cá»§a mình chiá»u hôm qua:
- Thế có bao giỠmà y bị nhịn đói không?
Cu Nhá»›n ngáºp ngừng nhìn Äức, rồi thấy kẻ đứng trước mặt nó là má»™t đứa bạn có thể nói tháºt được:
- Luôn, như những buổi chợ mà bu tao Ä‘i trưa thế nà y chẳng hạn, hay hôm nà o mưa gió, bu tao không Ä‘i là m thuê được, không có tiá»n mua gạo thì phải nhịn chứ. Hay nếu kiếm được Ãt thì thổi Ãt cho chúng nó ăn thôi, còn tao vá»›i bu tao nhịn.
- Thế ra… mà y là m nhiá»u như thế, chúng nó chẳng là m gì, mà chúng nó lại được sướng hÆ¡n mà y à ?
- À, thì mình nhớn, mình phải thế chứ.
Rồi nhìn thấy bóng nắng ngả qua hà ng rà o, Cu Nhá»›n liá»n giục Äức:
- Thôi, mà y đưa chúng nó lên nhà trên mà chÆ¡i, tao luá»™c khoai xong, tao khắc gá»i chúng mà y xuống.
Äức Ä‘á»i nà o muốn xa Cu Nhá»›n má»™t bước:
- Không, tao ở đây với mà y cơ.
Cu Nhá»›n thÃch chÃ:
- Mà y cÅ©ng trẻ con như chúng nó, mà y chỉ thÃch gần tao thôi.
Thì thằng Äức cảm ngay thấy sá»± đúng nghÄ©a cá»§a câu nói ấy, chẳng những thế, nó còn trẻ con hÆ¡n. Mà những đứa trẻ con nà y lại là những đứa trẻ con bảo được, chứ nó thì là đứa trẻ con mất dạy.
Nó lặng lẽ má»™t khắc không nói gì, rồi thì bá»—ng nó ngá»ng đầu lên:
- Trước kia, tao cứ dÃnh lấy mợ tao, nhưng từ nay thì không. Quyết là tao không trẻ con nữa. Rồi bao giá» mà y sang chÆ¡i vá»›i tao mà xem, à hôm nà o mà y sang chÆ¡i vá»›i tao nhé, tao sẽ cho mà y ăn tha hồ, tao sẽ bảo cáºu mợ tao cho mà y vô số vải lụa để mà y và các em mà y may áo. Tao sẽ cho mà y vô khối là xu.
Cu Nhớn lắc đầu:
- Tao báºn thế nà y thì còn Ä‘i chÆ¡i đâu được nữa.
- Thì mai đấy, mà y đi thẳng sang nhà tao.
- À, không được. Tao chỉ đưa mà y quá Yên Viên một đỗi thôi. Rồi tao còn phải xuống lò gạch với thầy tao chứ.
- Mà y đưa áo cho thầy mà y rồi sang tao.
- Thầy tao thì không thÃch sá»± Ä‘i chÆ¡i nhảm. Thầy tao thì không bao giá» bằng lòng như thế. Tao cÅ©ng muốn sang Hà Ná»™i lắm, ngưá»i ta bảo Hà Ná»™i đẹp lắm lắm, nhưng má»™t khi thầy tao đã không bằng lòng cho Ä‘i thì tao biết là m thế nà o.
Äức ngẫm nghÄ© má»™t lát:
- Thế hay mai mà y cứ trốn sang chơi tao đi rồi mà y hãy vỠlò gạch với thầy mà y.
Cu Nhớn mở to hai mắt:
- Thế thì thầy tao biết, thầy tao đánh ốm. Với lại thế không được, thế là tao hư à ? Thôi để chỠkhi nà o tao nhớn, tao đi là m ăn một mình được, tao sang chơi với mà y. Hay là bao giỠmà y nhớn, mà y sang chơi với tao, mà y đã biết nhà tao, chứ tao chưa biết nhà mà y.
Äức vá»™i và ng nói ngay:
- Tao thì không cần phải chá» nhá»›n, tao đòi cáºu mợ tao cho Ä‘i thì cáºu mợ tao cho Ä‘i ngay.
- Thế thì mà y sang chơi tao có tốt hơn không, tao sang mà y chơi để nhỡ phải đòn và là m cho thầy bu tao buồn.
Cái lý cá»§a nó cứng quá, khiến Äức không còn nói gì nữa, mặc dầu Äức yêu nó, muốn cho nó sang nhà mình chÆ¡i, để cho nó ăn no má»™t bữa, và cho nó các thứ.
Äức dà mÅ©i già y xuống đất rồi tần ngần bảo nó:
- Ừ thôi, thế hôm nà o tao sang chÆ¡i vá»›i mà y váºy. Thế ra mà y sợ thầy bu mà y thế cÆ¡ à ?
***
Cu Nhá»›n tháºt quả không muốn nói Ä‘au, nói đớn bạn, bởi cách ăn ở cá»§a Äức, nó biết đâu. Äây chẳng qua là tấm lòng thá»±c cá»§a kẻ là m con nó thốt ra:
- Con mà không sợ cha mẹ thì có đem chôn. Cha mẹ nuôi cho ăn, cho mặc, không sợ thì còn sợ ai?
Rồi nó há»i Äức ta má»™t câu khiến Äức ta có cái cảm tưởng như nó tát và o mặt mình:
- Thế mà y không sợ thầy bu mà y à ?
Äức Ä‘á»i nà o còn dám thú ra nữa:
- Không, tao cũng có sợ chứ!
- Thế sao mà y lại há»i tao như thế?
Äức không còn biết trả lá»i là m sao, phải nói tránh:
- À, thì tại tao muốn cho mà y sang chơi với tao mà lỵ.
- Tao thì những cái gì, thầy bu tao không bằng lòng thì tao không là m bao giá», và thầy bu tao đã dặn tao Ä‘iá»u gì là thế nà o tao cÅ©ng theo. Bởi mà y phải biết, ngưá»i lá»›n bao giá» cÅ©ng hÆ¡n trẻ con. Trẻ con mà không có ngưá»i nhá»›n thì chết đói rã há»ng ra ngay.
Äức cÅ©ng nói đưa đà :
- Tao cũng thế chứ, tao cũng biết thế chứ.
***
Ấy thế là bao nhiêu Ä‘iá»u kiện cốt yếu để là m ngưá»i mà Äức không há»c được ở gia đình thì tá»›i đây, thằng Cu Nhá»›n đã vô tình mà dạy cho nó biết cả.
Tá»›i đây, nhìn thằng Cu Nhá»›n là m, và nghe thằng Cu Nhá»›n nói, nó vụt nháºn thấy nó là má»™t đứa con hư, má»™t ngưá»i anh tồi, má»™t đứa há»c trò lưá»i.
Những bà i há»c gián tiếp ấy, lý ưng ra thì nó cÅ©ng không nháºn thấy đâu, nhưng nhá» những Ä‘au đớn cá»§a đêm hôm trước mở đưá»ng, nó đã cảm thấy được má»™t cách thấm thÃa, nó cảm thấy rằng từ nay nó phải ăn ở khác, ăn ở để hÆ¡n thằng Cu Nhá»›n, bởi nó đã được may hÆ¡n thằng Cu Nhá»›n là đứa lúc nà o cÅ©ng bị đói luôn.
Là con nhà nghèo, thằng Cu Nhớn còn ngoan như thế; là con nhà già u, nó phải ngoan hơn thằng Cu Nhớn chứ.
Nó nói xong, tần ngần nhìn thằng Cu Nhớn:
- Nhưng thế nà o thì tao cÅ©ng còn kém mà y nhiá»u.
Giá»ng nói cá»§a nó má»›i buồn là m sao, khiến cho thằng Cu Nhá»›n phải thương hại:
- À, rồi thì mà y… gì… thì mà y cũng bằng tao chứ lỵ.
Rồi trỠđà n em:
- Bây giỠchúng nó thế, rồi sau chúng nó cũng như tao chứ.
- Nhưng chúng nó bây giỠcòn bé, chứ tao thì bằng tuổi mà y.
- Thế thì chắc là mà y để non năm hơn tao.
- Không, ta đẻ tháng ba cơ. Tao lại già năm hơn mà y chứ.
Rồi nó gáºt gáºt đầu, như thầm nhá»§ Ä‘iá»u gì vá»›i mình.
Rồi thì nó thở dà i và ngá»ng đầu lên:
- Nhà nà y mà không có mà y thì lôi thôi to nhỉ?
Cu Nhớn thản nhiên chẳng một chút tự phụ:
- Äói to ấy chứ lỵ, không có tao ở nhà cÆ¡m nước, và trông coi chúng nó thì bu tao phải ở nhà . Thế thì má»™t ngà y thiệt Ä‘i bao nhiêu là tiá»n, bao nhiêu là gạo, và dù thằng Cu Con nó có thay tao trông nhà tạm được, thì nó cÅ©ng không thể nấu cám lợn. Thiệt má»™t năm bao nhiêu. Nhà tao tuy nghèo, nhưng có ba con lợn đấy, lúc nà o bán Ä‘i, cÅ©ng có vô khối là tiá»n… thà nh ra cÅ©ng không nghèo mấy.
***
Äức ta không muốn là đồ vô dụng liá»n đỠnghị vá»›i Cu Nhá»›n:
- Thôi, mà y báºn nấu cám lợn thì để tao Ä‘i luá»™c khoai cho.
Cu Nhá»›n tháºt không muốn, nhưng biết để cho Äức là m thì Äức sẽ sung sướng nên bằng lòng:
- Nếu thế thì mà y và o trong cái thạp kia lấy khoai ra rá»a Ä‘i, rồi lấy cái nồi đất kia, để nước và o mà luá»™c, luá»™c tất cả.
Äức sung sướng quá, cởi phăng ngay già y, lấy bảy cá»§ khoai to tướng bá» và o rổ Ä‘em ra cầu ao để rá»a. Ba em thằng Cu Nhá»›n theo ra.
Quan viên Hà Ná»™i thì có quen xuống cầu ao đất sét trÆ¡n như mỡ bao giá»! Ấy thế là khi bước xuống báºc thứ tư, Äức bị trượt chân suýt ngã, văng cả rổ khoai xuống ao.
Ba em Cu Nhá»›n thấy mất ăn, liá»n khóc thét lên.
Cu Nhá»›n nghe thấy tiếng khóc, vá»™i chạy ra. Nhìn thấy cÆ¡ sá»± như thế, nó liá»n mắng các em:
- NÃn Ä‘i. Sao lại khóc? Má»i hôm không có khoai ăn thì là m sao.
Rồi thấy nét mặt buồn khổ cá»§a Äức, nó liá»n an á»§i:
- Tại mà y đau tay đấy mà . Tao quên khuấy đi mất. Nhưng không sao. Lên đi, tao mò cho.
Miệng nói là nó cởi phăng quần áo, nhảy tá»§m xuống. Chỉ má»™t loáng là nó mò được hai cá»§, ném lên bá».
Bá»n trẻ sung sướng, hò reo. Mà có lẽ ngưá»i sung sướng nhất là thằng Äức. Cu Nhá»›n, khi nó mò, nó sục, nó ngụp, nó lặn, trong ná»a tiếng đồng hồ, chỉ mò được sáu cá»§, còn má»™t cá»§ mò mãi không thấy.
Thằng Äức thấy trá»i rét, thương nó:
- Thôi, mà y ạ. Thiếu cái củ ấy thì tao không ăn, tao không đói đâu.
Cu Nhớn không nghe:
- Äà nh thế, nhưng bá» mất thì phà cá»§a giá»i chứ. Mà y tÃnh những cá»§ khoai lá»›n như thế, bây giá» gần má»™t xu má»™t cá»§ đấy.
Rồi nó lại lặn, lại mò, lại ngụp, rồi thì vụt, bá»n trẻ nhìn thấy cá»§ khoai từ từ ở mặt nước dâng lên, mà chẳng thấy Cu Nhá»›n đâu:
Cả bá»n vá»— tay hò reo:
- A, được rồi! ÄÆ°á»£c rồi!
***
Cu Nhớn, một lúc lâu mới ngoi lên:
- Äấy, mà y xem, nếu không cố má»™t tà nữa thì có phải phà má»™t đồng xu không?
Äức đăm đăm nhìn những giá»t nước chạy trên da nó:
- Nhưng mà y rét.
- Ồ, không rét.
Tuy miệng nó nói thế mà nó cứ run cầm cáºp. Äức vá»™i cởi áo tây cá»§a mình khoác cho nó. Nó giá» tay xua và nói chữa:
- Ở dưới nước ấm, lên bỠmới rét đấy. Không, tao không cần.
Rồi nó rá»a sạch nõn những cá»§ khoai, bá» và o rổ, đưa cho Äức:
- Thôi, bây giỠthì không còn sợ mất đi đâu được nữa.
Rồi nhe bộ răng trắng nhởn:
- Có lẽ mất và o mồm.
Các em nó nghe câu khôi hà i ấy thấy thú quá, Ä‘á»u cưá»i rÅ© lên.
- Thôi, con khỉ, cưá»i Ãt chứ! Äứa nó vá» nhóm bếp lên, để tao tắm má»™t cái cho sạch sẽ rồi tao vá». À, Ä‘un cá»§i ấy, chứ đừng có Ä‘un rÆ¡m. Chúng mà y lóng ngóng, nhỡ cháy nhà má»™t cái thì chết.
***
Äức cho nước và o nồi, Äức bá» khoai và o nồi. Phải, những công việc ấy thì dá»… lắm rồi. Nhưng tá»›i khi nhóm bếp thì nó má»›i khó là m sao! Nó thổi, nó quạt, nó ra sân châm bao nhiêu lần lữa mà vẫn chưa cháy cho, lá»a vẫn chưa bén và o cá»§i cho.
Cu Nhá»›n ở ao vá», thấy cái cÆ¡ ngÆ¡i ấy, cưá»i tÃt:
- Thôi, há»ng rồi, quan viên Hà Ná»™i không biết Ä‘un bếp rồi. Mà y cứ cho những cái cá»§i tướng như thế và o, rồi mà y giÆ¡ cái đóm tà ti ra, thì bao giá» mà lá»a bắt và o cá»§i được. Äây nà y, mà y xem tao. Tao không cần phải là m nòm bằng đóm mà cÅ©ng cháy đùng đùng lên cho mà y xem.
Nó ẩy Äức ta ra, rồi nó rút những thanh cá»§i lá»›n ra. Nó lấy má»™t tà rÆ¡m để và o giữa bếp, xếp má»™t Ãt cà nh con lên, rồi nó má»›i đặt những thanh cá»§i lá»›n và o. Chỉ má»™t thanh đóm đốt và o giữa là lát sau, lá»a bốc lên đùng đùng.
Nó nhìn Äức má»™t cách khoái chÃ:
- Phải để rác và cá»§i con và o giữa thì lá»a má»›i bén, má»›i bắt ra được chứ.
Äức tiu nghỉu:
- Tại tao không Ä‘un bếp bao giá».
Cu Nhá»›n kinh ngạc, vì nó không thể ngá» rằng ở trần gian nà y lại có những đứa trẻ con nhá»›n như nó mà không Ä‘un bếp bao giá»:
- Thế ở nhà mà y, mà y là m gì?
Nhưng há»i xong, nó lại sá»±c nhá»› đến những câu tâm sá»± mà Äức đã nói vá»›i nó:
- À quên, tao quên, mà y ở nhà chỉ chơi không thôi nhỉ. Nhưng tại nhà mà y già u, chứ nhà tao nghèo, tao phải là m.
Rồi nhìn và o nồi khoai, thấy đầy ắp những nước, nó la trá»i:
- Luộc có mấy củ khoai ranh mà mà y là m như cả tổng là m lợn thế nà y ư? Thế nà y thì bao giỠsôi, và tốn bao nhiêu củi!
Nó đổ Ä‘i ba phần tư nước, rồi gáºt gáºt đầu:
- Trước kia, tao tưởng mà y nói đùa. Ra ở nhà mà y, mà y không là m gì tháºt.
- Giá tao có định là m thì cáºu mợ tao cÅ©ng không cho là m.
Cu Nhá»›n cưá»i khì khì:
- Ở đây, giá tao không là m thì thầy bu tao đánh chết!
Rồi chép miệng:
- Mà tao là m thì nó đã quen rồi, bây giỠkhông là m thì nó buồn buồn là m sao ấy.
***
Sau khi sôi và i dạo rồi, Cu Nhá»›n chắt hết nước ở nồi khoai Ä‘i, rồi rút hết lá»a ra, chỉ để má»™t tà than và giảng cho Äức nghe:
- Thế nà y thì nó ngá»t và ra máºt, nghe chưa. Không là m thế nà y thì khoai nhá»§n ra mà không ngon nghe chưa. Chốc mà y xem, máºt bám chung quanh cá»§ khoai bóng lá»ng. Thôi, để má»™t tà tao trông cho nồi cám chÃn, và o bắc ra thì vừa.
Bá»n trẻ con không theo Cu Nhá»›n ra sân, ngồi túc trá»±c chung quanh nồi khoai. Cu Nhá»›n sẽ cá»§ng và o đầu Cu Con, rồi hét ngay:
- Chúng mà y là m gì như lÅ© chết đói thế! Ra ngoà i kia chÆ¡i, rồi lúc nà o chÃn, ta khắc cho ăn mà .
Bá»n trẻ con tiu nghỉu Ä‘i ra. Cu Nhá»›n tá»§m tỉm cưá»i, bảo Äức:
- Tao mắng chúng nó thế thôi, sợ chúng nó quen cái tÃnh ấy Ä‘i thì có ngưá»i lạ, ngưá»i ta cưá»i cho. Chứ tao cÅ©ng biết chúng nó đói lắm chứ. Mà y tÃnh từ sáng giá» có và i bát cÆ¡m và chiá»u nay thì không biết có được ăn không.
Rồi nhìn cái vẻ băn khoăn cá»§a Äức, nó lại nói:
- Nhưng hôm nay có mà y thì nếu không kiếm được, bu tao cũng sang vay bác tao.
- Thế nếu không có tao?
- Thì nhịn cả. Hay chạy được Ãt gạo thì nấu cháo lên.
Xưa nay, Äức ta thưá»ng ăn cháo cao lâu có trứng và thịt, liá»n há»i má»™t câu dá»› dẩn:
- Tao tưởng cháo ăn ngoan chứ?
Cu Nhá»›n cưá»i:
- Nhưng nó không no. Cứ ra đằng đầu nhà và i lần, là hết veo ngay.
- Thế đói thế thì các em mà y nó có khóc không?
- CÅ©ng có hôm nó khóc. Nhưng bu tao quát lên và i tiếng thì chúng nó lại im ngay. Vá»›i lại ngá»§ tÃt Ä‘i thì nó quên Ä‘i chứ. Nhưng sáng dáºy thì phải biết.
- À tao hiểu rồi.
- À nhỉ, chiá»u qua mà y nhịn đói nhỉ. Thế mà y nhịn đói tất cả mấy lần rồi?
- Chỉ có má»™t lần chiá»u qua. Thế mà y?
- Úi chà o, tao thì luôn, không nhớ hết nữa.
***
Sau khi nồi cám chÃn rồi, Cu Nhá»›n vươn vai, nói to:
- Nà o và o đây, tao cho ăn khoai.
Các em nó sung sướng, chạy ùa lên.
Nó vá»›t khoai ra rổ, rồi bảo Äức:
- Äấy mà y xem, tao nói có đúng không? Những cá»§ khoai bóng lên những máºt, trong ngon không?
À, giá ở Hà Ná»™i thì những cá»§ khoai ngon thế, chứ ngon nữa, Äức cÅ©ng vứt Ä‘i. Bây giá» thì nó thấy ngon, vì sáng nó ăn Ãt cÆ¡m, lại không ăn quà , lại nhịn đói tối hôm qua. Tuy thế, nó cÅ©ng có can đảm từ chối, khi Cu Nhá»›n cầm hai cá»§ khoai đưa cho nó.
- Không, tao không ăn đâu. Tao không đói mà . Äể cho mà y và các em mà y.
Cu Nhớn không bằng lòng.
- Bu tao có mà y thì mới bảo luộc khoai mà . Mà y không ăn thì bu tao sẽ mắng tao.
Äức ta buá»™c lòng phải cầm, nhưng chỉ cầm má»™t cá»§ thôi:
- Thôi, thế tao ăn cá»§ nhá» nà y váºy.
Cu Nhớn nhìn các em:
- Thế sướng nhé!
Rồi chia Ä‘á»u cho má»—i đứa hai cá»§, chẳng để má»™t cá»§ nà o cho mình.
Äức vá»™i bẻ cá»§ khoai là m đôi:
- Thế mà y không ăn à ? Thôi, mà y ăn vá»›i tao má»™t ná»a váºy.
Cu Nhớn hất tay nó ra:
- Không, tao không đói.
Rồi nó vỗ và o cái bụng lép kẹp:
- Äây, tao vẫn hãy còn no căng, mà y trông đây.
Äức ta đã hiểu cái no cá»§a nó là thế nà o rồi, liá»n rÆ¡m rá»›m nước mắt:
- Nếu mà y không ăn thì tao cũng không ăn đâu.
Rồi nó cầm hai mảnh khoai, toan đưa cho Cái ÄÄ© Nhá»›n và cái ÄÄ© Con.
Thằng Cu Nhớn vội giằng lấy.
- Ừ thì tao ăn váºy, nhưng sao mà y hay khóc thế?
- Thôi, từ giỠtao không khóc nữa.
Tuy nó nói thế, nhưng nước mắt nó cứ chảy ra ròng ròng.
Cu Nhớn lấy tay chùi nước mắt cho nó:
- Thôi nÃn Ä‘i, không nước mắt nó xuống miệng, lại nhạt cả khoai ra bây giỠđây nà y.
|

17-08-2008, 06:33 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 10
Miếng khoai hôm ấy, Äức ăn thấy ngon lạ. Có lẽ từ trước tá»›i nay, nó chưa thấy ăn má»™t thứ gì mà ngon như thế. Cá»§ khoai hôm ấy lại có má»™t cái vị khác ngà y thưá»ng, cái vị chia bùi sẻ ngá»t vá»›i má»™t ngưá»i bạn mình biết rằng thương mình mà mình cÅ©ng yêu. Bây giá» thì nó má»›i hiểu rằng có đói thì ăn má»›i ngon. Mà ăn má»™t mình thì chẳng thứ gì là có vị cả.
Rồi thì nó bừng nghÄ© ra rằng ở Ä‘á»i nà y, ngưá»i ta không thể sống má»™t mình được. Phải có cha mẹ, anh em, bè bạn nâng đỡ, khuyến khÃch, và treo những cái gương đẹp cho mình là khác.
Buổi chiá»u đói rét ngà y hôm qua là má»™t bà i há»c thấm thÃa cho nó. Nó nhìn thằng Cu Nhá»›n ăn như nuốt thì ngùi ngùi, bảo thằng Cu Nhá»›n:
- Giá mà y được ra Hà Nội ở với tao thì không bao giỠmà y bị đói cả. Mà mà y sẽ được tha hồ ăn.
- Biết thế, nhưng tao đi thế nà o. Còn chúng nó kia kìa.
- Tao sẽ cho tiá»n mà y để mà y gá»i vá» cho chúng nó.
- á»’, không. Thế thì thầy bu tao đánh chết! Nhà tao nghèo thế, nhưng mà bác tao cho gì, thầy bu tao không chịu lấy đâu đấy nhé. Vay cái gì là thầy bu tao giả sòng phẳng. Bây giá» lại lấy cá»§a mà y, không phải là há» hà ng nhà tao, thì Ä‘á»i nà o thầy bu tao bằng lòng. Thôi, cứ lâu lâu mà y vá» chÆ¡i vá»›i tao ở đây, được rồi. Mà y vá» thì mà y nhá»› Ä‘em má»™t con giao dÃp cho tao nhé. Tao thấy bác tao có má»™t con dao dÃp gáºp bá» túi được, tiện lắm. Tao mà có má»™t con dao như thế, thì tao tiện gá»t cái gì, phải biết đẹp lắm?
- ÄÆ°á»£c rồi, tao sẽ mua hai con, mà y má»™t con, thằng Cu Con má»™t con.
Cu Nhá»›n giáºt mình, tưởng chừng như em nó đã có con dao dÃp ở trong tay rồi:
- Ấy chết! Mà y mua cho nó cái gì thì mua, chứ đừng cho dao, đứt tay chết! Nhớn như tao thì mới dùng dao được chứ.
Äức ngao ngán mà nháºn thấy rằng cáºu mợ nó cÅ©ng sợ nó chÆ¡i dao đứt tay như thế. Thì ra trước con mắt cáºu mợ nó, nó cÅ©ng như thằng Cu Con trước con mắt thằng Cu Nhá»›n, chỉ là bé con mà thôi.
Nó lặng thinh, ngẫm nghÄ© vá» cái Ä‘iá»u ấy má»™t lát rồi nó má»›i há»i Cu Nhá»›n:
- Nhưng biết em mà y nó thÃch gì má»›i được chứ.
Cu Nhá»›n trá» và o những cái cúc áo cá»§a Äức:
- Nó thÃch những cái cúc như thế nà y nà y. Những cái cúc nà y mà đánh đáo thì phải biết.
Äức ta cầm ngay lấy con dao rá»±a, toan cắt thì Cu Nhá»›n đã hét lên:
- Ấy thế thì mà y lấy gì mà cà i áo? Mà như thế thì nó chơi còn sướng gì nữa. Thôi, thôi, khi nà o mà y vỠchơi đây thì mà y mang cho nó.
- Ão tao không cần phải cà i mà .
Cu Nhớn cương quyết:
- Không, nó xấu áo đi, tao không bằng lòng thế mà .
***
Nó vác dao Ä‘i kiếm cá»§i thì Äức cÅ©ng đòi theo Ä‘i.
- Xa và phải trèo cơ đấy.
- Tao trèo được. Có xa thì cũng không xa bằng từ đây vỠHà Nội.
- Ừ, thì hẳn thế. Ừ, mà y muốn đi thì đi.
Trước khi Ä‘i, Cu Nhá»›i đóng cổng cẩn tháºn, và dặn các em kỹ cà ng như buổi sáng. CÅ©ng như buổi sáng, các em nó dặn nó lấy cho đủ thứ. Lần nà y thì nó chẳng chiá»u đứa nà o:
- Không, hôm nay thì không lấy gì cả. Hôm nay trưa rồi, vá»›i lại tao còn cần phải kiếm nhiá»u cá»§i để mai Ä‘un. Mai tao Ä‘i Yên Viên, ai kiếm?
Trẻ con trong xóm, từ sáng đã biết có má»™t thằng bé quần áo tây đến nhà thằng Cu Nhá»›n, nên khi thoáng thấy hai đứa thì xúm cả lại, há»i Cu Nhá»›n tÃu tÃt:
- Ai đấy? Ai đấy?
Cu Nhá»›n Ä‘á»u má»™t câu:
- Quen với bu tao đấy.
Trong đám trẻ có mấy đứa trẻ cưá»i:
- Nhà mà y như thế mà quen được vá»›i ngưá»i như thế?
Câu ấy khiến cho Äức thấy thẹn. Cái phần vinh dá»± là phải vá» phần nó được quen vá»›i Cu Nhá»›n chứ. Vì thế cho nên khi thấy đám trẻ nhìn nó bằng con mắt kÃnh phục, thì nó thấy ngượng lạ ngượng lùng. À, giá ngà y hôm qua mà như thế thì nó lấy là m đắc chà lắm. Nhưng nó ngà y hôm nay vá»›i nó ngà y hôm qua là hai đứa khác nhau rồi. Hôm nay thì nó đã hiểu giá trị con ngưá»i ở đâu rồi. Hôm nay thì nó đã biết cái giá trị ấy không phải ở quần áo sang trá»ng và sá»± già u có cá»§a cha mẹ nữa rồi.
Muốn tá» cho lÅ© trẻ con biết sá»± kÃnh phục cá»§a nó đối vá»›i thằng Cu Nhá»›n, nó má»›i đỡ lấy cái quang mây:
- Anh để tôi cầm cho.
Cu Nhá»›n sợ bá»n trẻ chế nó, liá»n bảo:
- Thôi, để tao cầm cÅ©ng được. Từ giá» mà y đừng gá»i tao bằng anh, tao ngượng lắm. Vá»›i lại ở đây, trẻ con vá»›i nhau, chẳng đứa nà o gá»i đứa nà o bằng anh cả.
Mặc dầu Cu Nhá»›n nói như thế, Äức cÅ©ng cứ gá»i nó bằng anh như thưá»ng:
- Gá»i thế má»›i phải chứ.
- Nhưng tao không thÃch.
- Nhưng anh hơn tôi.
Vì Äức cứ gá»i Cu Nhá»›n bằng anh, nên Cu Nhá»›n buá»™c lòng phải gá»i trả lại:
- Ừ, nếu mà y muốn thế thì tao cÅ©ng gá»i mà y bằng anh váºy.
- á»’, thì anh cứ gá»i tôi bằng mà y cÅ©ng được.
- á»’, sao lại có thể thế, anh gá»i tôi bằng anh, tôi lại gá»i anh bằng mà y là cái nghÄ©a lý gì. Không, cứ gá»i bằng anh cả.
LÅ© trẻ, trước thấy thằng Äức thì có vẻ kÃnh phục lắm, nhưng sau dần dần quen Ä‘i, cái dá»… quên là sá»± kÃnh phục cá»§a loà i ngưá»i đối vá»›i loà i ngưá»i.
Rồi thì có đứa ném đất để trêu thằng Äức.
Thấy hòn đất đầu tiên ném ra, Cu Nhá»›n liá»n kéo áo, bảo Äức:
- Thôi, mặc kệ chúng nó. Chúng nó là lÅ© chăn trâu mất dạy cả đấy mà . Thả trâu rồi đùa nghịch nhảm nhà vá»›i nhau. Thầy bu tôi vẫn dặn tôi không nên đà n đúm chÆ¡i bá»i vá»›i chúng nó. Chúng nó là con nhà khá, chẳng phải là m gì, chỉ có việc chăn trâu thôi, chứ tôi thì còn phải nhiá»u việc. Thôi, ta Ä‘i kiếm cá»§i, rồi còn vá».
***
Lũ trẻ thấy ném một hòn đầu tiên, hai đứa không nói gì, lại ùa lại ném, ném như mưa.
Äức thấy chúng nó đông, sợ hãi, toan chạy thì Cu Nhá»›n nắm lại:
- Anh đừng có sợ.
Rồi nó dứ con dao:
- Nà y, chúng tao không có trêu chúng mà y, nếu thằng nà o trêu chúng tao thì chúng tao đánh tháºt đấy. Lúc ấy thì đừng có trách.
Äức Ä‘ang đứng ở phÃa sau, thấy bạn cứng cáp thế, cÅ©ng tiến lại, đứng sát cạnh bạn.
Bá»n trẻ im má»™t lát, rồi thì lại có mấy đứa ném. Cu Nhá»›n vung con dao lên:
- À, đã thế thì ông chém cho chúng mà y xem.
Rồi nó Ä‘uổi bá»n trẻ chạy ùa như vịt. Äức thÃch chÃ, cÅ©ng Ä‘uổi theo. Cu Nhá»›n vá»™i nắm áo nó lại:
- Thôi, chúng nó đã sợ rồi, thôi không đuổi nữa. Với lại chúng mình có việc của chúng mình, chứ gây sự với chúng nó là m gì!
Äã phục thằng Cu Nhá»›n, bây giá» Äức ta lại phục hÆ¡n:
- Chúng nó hình như sợ anh ấy nhỉ?
- Không biết. Tôi thì không trêu ai bao giá», nhưng thằng nà o trêu tôi thì tôi đánh ghê lắm, chết thôi. Mình cÅ©ng có tay chân, để cho chúng nó bắt nạt thì không được. Thế anh, anh ở Hà Ná»™i, anh có đánh nhau bao giá» không?
- Có, tôi cũng đánh vung mạng.
Có má»™t Ä‘iá»u mà thằng Äức không thú là ở Hà Ná»™i, nó trêu ngưá»i ta chứ không ai trêu nó cả. Äi đâu, cÅ©ng có thằng xe nhà nó Ä‘i kèm, thì còn ai mà trêu được nó nữa.
- Phải chứ, mình không trêu ai, ai trêu mình, mình phải đánh vung mạng Ä‘i chứ. Vá»›i lại những đứa nà o Ä‘i trêu ngưá»i, toà n là những đứa mất dạy, không đánh còn để là m gì!
Äức ta chÃn cả ruá»™t, cả gan, nhưng cÅ©ng phải nói luôn miệng:
- Phải chứ, phải chứ.
- Tôi ở đây ngoan, cả xóm ai cÅ©ng biết. Äứa nà o mà đánh nhau vá»›i tôi thì y như lúc thầy bu chúng nó biết, chúng nó cÅ©ng bị đòn.
Rồi nó thở dà i:
- Nhà tôi chỉ kém nhà chúng nó vì nhà tôi nghèo thôi. Nhưng nhà tôi cÅ©ng má»›i nghèo dăm sáu năm nay đấy. Trước thầy tôi cÅ©ng có con bò và mấy sà o đất. Tại thầy tôi ốm má»™t tráºn, vá»›i lại bu tôi cứ sinh đẻ mãi. Anh tÃnh, má»™t ngưá»i kiếm, bao nhiêu ngưá»i ăn. Tháºt đúng như thầy tôi nói: “đến núi cÅ©ng phải lởâ€
Lại thở dà i, và mắt sáng quắc:
- Nhưng không sao. Chỉ và i ba năm nữa, tôi lá»›n, thế nà o rồi tôi cÅ©ng kiếm được tiá»n táºu bò và chuá»™c ruá»™ng lại. Ruá»™ng, thầy tôi cầm cho bác tôi đấy, chứ có cầm cho ai đâu. Bác tôi cứ muốn cho thầy tôi mượn bò để là m ruá»™ng, nhưng thầy tôi khà khái lắm cÆ¡, cả là ng nà y, ai cÅ©ng phải phục thầy tôi, thầy tôi không chịu. Thà đi là m lò, chứ thầy tôi không muốn nhá» vả ai cả.
Rồi thốt nhiên, Cu Nhớn ứa nước mắt:
- Anh chưa biết, trước kia, tôi cÅ©ng như anh ấy, chả thÃch là m cái gì cả. Nhưng má»™t hôm không có gạo, chúng nó khóc, rồi thầy bu tôi vì thương chúng nó, cÅ©ng khóc. Từ hôm ấy thì thôi, tôi thôi chÆ¡i, và tôi là m, là m như má»™t ngưá»i nhá»›n. Bu tôi thấy tôi ngoan ngoãn như thế, má»›i giao nhà cho tôi trông coi để Ä‘i chợ kiếm thêm đấy chứ. Bây giá» thì nhà tôi đã có lợn. Và tuy cÅ©ng có khi phải nhịn đói, nhưng hÆ¡n trước nhiá»u. Vì thế mà thầy tôi má»›i có thể bá» nhà đi là m lò gạch được đấy chứ.
Nói đến đấy, nhìn bóng nắng đã đổ chếch trên đồi, nó lại hốt hoảng:
- Ấy chết, chúng mình phải Ä‘i kiếm cá»§i Ä‘i chứ, không tối rồi. À, hôm nay có anh thì chắc được nhiá»u. Tôi trèo lên cây bẻ cà nh khô, anh ở dưới nhặt để và o quan cho tôi nhé.
Äức sung sướng:
- ÄÆ°á»£c rồi, được rồi. Lúc vá», tôi khiêng vá»›i anh nữa.
***
Khi hai đứa lá»… má»… khiêng được bó cá»§i lá»›n vá» tá»›i nhà , thì bu thằng Cu Nhá»›n đã vá» tá»›i nhà rồi. Thằng Cu Nhá»›n thấy mẹ, vá»™i há»i ngay:
- Kìa, sao bu vỠsớm thế? Thế nà o, có kiếm được gạo đấy không?
- Tại có cáºu ấy ở đây, nên bu nóng ruá»™t vá» sá»›m. Có hôm nay thế là ra ngõ gặp giai. Nhá» vốn bà Chánh, buôn được gánh quÃt phát tà i quá!
Rồi trông thấy Äức nhá»… nhại mồ hôi, bu thằng Cu Nhá»›n liá»n mắng con:
- Tại sao mà y lại bắt cáºu ấy Ä‘i như thế?
Äức lá»… phép:
- Thưa bà , con thÃch như thế ạ.
Bu thằng Cu Nhớn thấy nó lễ phép như thế thì bằng lòng lắm:
- Nó lam lÅ© đã quen, chứ cáºu thì Ä‘i như thế là m gì cho nó khổ thân.
- Thưa bà , con thÃch được như anh ấy ạ.
Bu thằng Cu Nhá»›n cưá»i:
- Ai lại thÃch dại thÃch dá»™t như thế. Chẳng qua là cái thế không thể được. Cáºu Ä‘i chÆ¡i má»™t hôm thì thÃch, chứ và i lần thì lại không chối ra ấy à ?
- Thưa bà , con thÃch như thế mãi ạ.
Bu thằng Cu Nhá»›n lại tá»§m tỉm cưá»i, rồi quay sang con:
- Thôi, Ä‘i lấy gạo thổi cÆ¡m Ä‘i. Thổi gia gia má»™t Ãt nhé. À, nhá»› mai thì dáºy sá»›m thổi cÆ¡m ăn, rồi nắm lấy má»™t nắm mà đi. ÄÆ°a cáºu ấy cho đến nÆ¡i đến chốn nhé. À, bu đã mua muối vừng đây. Rang Ä‘i cả má»™t thể, mai khá»i phải rang. Rang nhạt má»™t tà nhé, chứ rang mặn đắng như má»i hôm thì cáºu ấy không ăn được đâu.
Thằng Cu Nhớn nhìn mẹ, rồi nhìn bạn một cách sung sướng:
- Thổi gia thì cũng chỉ một bơ nữa thôi nhỉ?
- Thôi, thổi hÆ¡n bÆ¡ Ä‘i, cho chúng nó ăn tháºt no má»™t bữa. Mấy khi giá»i cho kiếm được.
Và nhìn thằng Äức má»™t cách yêu mến:
- Ấy chẳng qua cÅ©ng là tại cái lá»™c cá»§a cáºu ấy mang lại. Ngưá»i ta ở hiá»n thì gặp là nh. À quên, bu còn mấy quả quÃt kia, Ä‘em chia nhau, rồi cho cáºu ấy ăn mấy.
Cu Nhớn sung sướng, nhảy cỡn lên:
- À, lại có quÃt. Thế thì hôm nay bu phát tà i lắm nhỉ!
Rồi nó vá»— và o vai Äức:
- Bu tôi bảo vì có anh đem cái may lại cho nhà tôi, nên mới phát tà i như thế đấy. Chứ tôi tưởng đi trưa như hôm nay thì không kiếm được gạo cơ đấy.
Äức cÅ©ng mừng:
- Tôi cũng cứ lo ngay ngáy rằng vì tôi mà bu anh không kiếm được. Anh và các em anh đã vì tôi mà nhịn đi rồi.
***
Nó nhìn anh em thằng Cu Nhá»›n ăn quÃt ngon là nh như ngưá»i ta ăn má»™t thứ gì ngon nhất trần Ä‘á»i, mà nó lại bâng khuâng nhá»› tá»›i những lúc nó vất những quả cam Triá»u Châu Ä‘i. Thì ra nó báºy tháºt!
Quả quÃt Cu Nhá»›n cho nó, nó tuy khát và thèm lắm, nhưng nó không dám ăn. Nó Ä‘em dúi cho thằng Cu Con. Cu Con cầm ngay:
- Thế anh không ăn ạ?
- Không. Tôi ăn sợ… đau bụng.
Cu Con ta sung sướng:
- Tôi ăn thì bao nhiêu cÅ©ng chả Ä‘au bụng. Äã lâu lắm, tôi má»›i lại được ăn quÃt đấy.
Nó bóc, rồi nó chia cho cái ÄÄ© Nhá»›n, cái ÄÄ© Con, má»—i đứa má»™t góc.
Cái cá» chỉ ấy lại khiến cho Äức nghÄ© tá»›i những lúc nó ăn phần trùm, phần thưởng, đánh bạt cả các em Ä‘i, không cho đứa nà o lại gần.
Thì ra ná»™i trong cái gia đình nghèo nà n nà y, dưới cái túp lá»u nà y, ai cÅ©ng hÆ¡n nó cả.
Bây giá», nó đã biết cái lẽ tại sao ngưá»i ta không nên khinh những kẻ rách áo.
***
Bây giá» cÅ©ng như buổi sáng. Cu Nhá»›n thổi cÆ¡m, rồi dá»n cÆ¡m, nhưng có khác má»™t Ä‘iá»u là lúc bưng nồi cÆ¡m ra, nó hể hả bảo vá»›i các em:
- Thôi, bữa nà y thì cho tha hồ, nhưng ăn vừa chứ, không có bội thực đấy.
CÆ¡m đã nhiá»u, lại có vừng Ä‘áºm miệng, các em nó đánh thùng bất chi thình. Còn Cu Nhá»›n ta chỉ ăn có năm bát. Mẹ nó thấy nồi còn cÆ¡m, bảo nó ăn nữa. Nó từ chối:
- Thôi, để cho chúng nó ăn cho thÃch. Trưa, con đã là m ná»a cá»§ khoai rồi.
Nói xong thì nó lại vội và ng giảng ngay:
- Tại anh ấy bẻ cho con đấy. Anh ấy bảo nếu con không ăn thì anh ấy cÅ©ng không ăn. Anh ấy cÅ©ng chỉ ăn má»™t ná»a cá»§ thôi.
Bu nó nhìn các em nó:
- Thế thì thÃch nhé!
Rồi xuýt xoa:
- Tao tưởng luá»™c cho cáºu ấy ăn cÆ¡ chứ. Thế có phải phà đi không. Äể ghế và o cÆ¡m chiá»u hôm nay, có phải thừa ra được má»™t bÆ¡ không.
Quay sang Äức:
- Thế cáºu không ăn quà trưa, cáºu không đói à ?
Tấm lòng tá» tế cá»§a bu thằng Cu Nhá»›n đối vá»›i mình như thế là m cho Äức cảm kÃch:
- Thưa bà , con không đói ạ.
- Tôi tưởng trẻ con ở tỉnh, trưa đến phải ăn quà chứ?
Thì ra bu thằng Cu Nhá»›n đã nghÄ© đến nó hÆ¡n nghÄ© đến các con. Äức thấy lòng ngùi ngùi:
- Bà tốt với con quá!
- Chẳng qua thấy cáºu gặp bước ấy thì tôi thương.
- Thưa bà , con trốn há»c như thế nà y là tại con chứ. Nhưng từ giá» giở Ä‘i thì con không trốn nữa.
- á»’, thế thì tốt, ấy thằng bé nhà tôi trước cÅ©ng Ä‘i há»c đấy, há»c giá»i đáo để, nhưng vì nghèo, thà nh ra phải cho nó thôi.
- Thưa bà , thế mà anh ấy vẫn còn giá»i hÆ¡n con đấy. Anh ấy ngoan và tốt hÆ¡n con nhiá»u.
***
CÆ¡m xong, Cu Nhá»›n sắp bát, toan Ä‘i rá»a thì bu nó bảo:
- Thôi, con nghỉ tay mà chÆ¡i, để bu rá»a cho.
Cu Nhớn không nghe:
- Con nghỉ cả ngà y, còn nghỉ gì nữa. Bu Ä‘i chợ mệt, nghỉ Ä‘i, để con rá»a cho. Rá»a Ãt bát có nhá»c mệt gì. Con rá»a, rồi con còn tắm cÆ¡ mà . Äi kiếm cá»§i, mồ hôi ra, chua lắm!
Nó tự tắm cho nó, rồi tắm cả cho các em, rồi nó giặt quần áo của chúng nó, phơi lên dây tỠtế.
Má»i việc nó là m xong xuôi thì vừa tối.
Tối đến thằng Äức không thấy nhà nó thắp đèn liá»n há»i:
- Nhà anh không có đèn à ?
- Có chứ. Nhưng Ãt khi thắp. Thắp sợ tốn dầu. Trừ hôm nà o bu tôi Ä‘i chá»a vá», tôi má»›i thắp thôi. Bây giá» thì Ä‘i ngá»§, còn là m gì mà phải thắp? À, Hà Ná»™i có đèn Ä‘iện sáng lắm phải không?
- Ừ, sáng lắm. Nhà tôi để đèn suốt đêm. Thế anh không để đèn, anh không sợ ma à ?
- Có chứ. Nhưng sợ thì cÅ©ng phải chịu chứ. Tiá»n đâu! Hôm nay có anh thì tôi không sợ nữa. À, thế hôm qua anh ngá»§ má»™t mình ở đưá»ng như thế, anh có thấy ma không?
- Tôi không trông thấy, nhưng chỉ thấy nó kêu thôi.
Liá»n lúc đó thì má»™t hồi tù và ở đầu xóm rúc lên. Äức, mắt trước mắt sau:
- Äấy, tiếng nó đấy.
Cu Nhá»›n phá lên cưá»i:
- Äấy là tù và ngưá»i ta gá»i tuần ra Ä‘iếm đấy chứ. Thế Hà Ná»™i không có tiếng tù và à ?
- Không! Thế ngưá»i ta là m thế nà o mà thổi kêu to như thế được?
Cu Nhá»›n cúp tay và o để lên miệng, rồi thổi “tu tu tu†má»™t hồi. Äức phục quá:
- Anh tà i nhỉ, cái gì anh cũng biết.
- Äây không có sừng trâu, tôi thổi bằng tay. Chứ có sừng trâu, tôi thổi còn kêu nữa cÆ¡. Nhá»›n lên, tôi cÅ©ng phải Ä‘i tuần cÆ¡. Lúc ấy thì không thể sợ ma được nữa.
***
Sau khi các em Ä‘i ngá»§ vá»›i mẹ nó rồi, Cu Nhá»›n vác má»™t cái chiếu, kéo Äức ra chiếc phản ở gian giữa:
- Äây, tôi vá»›i anh, ta ngá»§ đây.
Äức không thấy có chăn, há»i ngay:
- Thế nhà anh không có chăn à ?
- Không.
- Thế từ trước đến giá», anh không bao giỠđắp chăn cả à ?
- Không.
- Thế anh không rét à ?
- Cũng có khi rét, nhưng ngủ say rồi thì nó quên đi chứ.
À, Ä‘iá»u nà y thì Äức ta đã biết rồi. Äêm qua, đã hai lần, nó chả ngá»§ thiếp Ä‘i, quên cả đói, cả rét đấy ư?
Cái giưá»ng nà y thì không sướng bằng cái giưá»ng nhà nó, mà đắp chiếu thì không Ä‘á»i nà o ấm bằng đắp chăn. Nhưng vì đã nằm qua mà n trá»i chiếu đất má»™t đêm, nó thấy thú đáo để. Cà ng thú hÆ¡n, vì có Cu Nhá»›n là ngưá»i bạn nó yêu mến ở bên cạnh.
Nó tả lại cái đêm hôm qua cho Cu Nhá»›n nghe, rồi kết luáºn:
- Hôm qua, tôi thấy khổ ghê khổ gớm, và sợ kinh sợ khiếp!
Cu Nhá»›n cưá»i:
- Có anh ngốc thế, chứ tôi thì chẳng khi nà o tôi chịu nằm đêm ở giữa giá»i. Tôi thấy nhà nà o có đèn thì tôi gá»i cá»a và o xin ngá»§ nhá» chứ lỵ.
- Thì tôi có Ä‘i đâu bao giá» mà tôi biết. Nhưng từ giá» thì tôi đã biết rồi. Tôi má»›i ra khá»i nhà lần nà y là lần đầu tiên đấy. Thế còn anh, anh đã Ä‘i đâu chưa?
- Tôi Ä‘i luôn vá»›i thần bu tôi. Cứ ngá»§ ở ngoà i hai ba đêm là thưá»ng. Äi như thế thÃch lắm nhé.
- Tôi chả thấy thÃch má»™t tý nà o.
- À, Ä‘i như anh, không có ngưá»i lá»›n trông coi cho thì kể gì. Ngá»§ đưá»ng, ngá»§ xá như thế thì chỉ khổ, chứ còn thú cái ná»—i gì! Tôi ấy à … ở nhà thầy tôi không cho tôi hút thuốc là o bao giá», nhưng Ä‘i như thế thì thầy tôi cho tôi hút sái nhỉ. Hút và o say, sướng lắm cÆ¡.
- Ở nhà tôi, chả ai cấm tôi hút, nhưng tôi chả hút bao giỠcả.
Rồi nghĩ đến sự cùng đi với Cu Nhớn ngà y mai:
- Tôi thì tôi không cần ngưá»i nhá»›n. Cứ Ä‘i vá»›i anh thì bất cứ Ä‘i đâu, ở đâu, tôi cÅ©ng thấy thÃch.
- À, từ đây Yên Viên, đưá»ng cái lá»›n, ai chả Ä‘i được. Chứ Ä‘i xa, tôi cÅ©ng chịu.
- Thế anh Ä‘i Yên Viên nhiá»u lần rồi à ?
- Từ khi thầy tôi là m lò gạch ở đấy, tôi ra luôn.
|
 |
|
| |