 |
|

17-08-2008, 01:47 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 6
Má»™t ngôi nhà mà u trắng gần biển. Äấy là má»™t chi tiết tôi cần nhá»› trong buổi chạng vạng Ä‘i tìm nhà cô bé. Em hẹn tôi bảy giá», nhưng sáu giá» tôi đã có mặt ở khu dân cư gần bá» biển. Tôi đã quên nhiá»u câu tục ngữ hay ho mà tôi há»c thuá»™c lòng ở các trưá»ng trung tiểu há»c. Nhưng má»™t câu tục ngữ tôi không thể quên được, đó là câu “Ăn cá»— Ä‘i trước, lá»™i nước Ä‘i sauâ€. Ngưá»i ta nói trong các bữa tiệc nên đến trá»… má»™t chút để góp vui, chứ không phải để ăn. Tôi vốn là ngưá»i khiêm nhưá»ng, không thÃch mình là nhân váºt quan trá»ng. Tôi chỉ muốn mình là kẻ tầm thưá»ng, có mặt trong bữa ngay từ phút đầu để chá»n má»™t chá»— ngồi tốt và không hụt gắp món ăn đầu tiên do chá»§ nhân khoản đãi.
Äi loanh quanh má»™t hồi dá»c theo bá» biển, tôi chẳng thấy ngôi nhà nà o mà u trắng. Tất cả Ä‘á»u nhà tranh vách phên có mà u nâu bạc, cÅ© kỹ. Äó là nhà cá»§a Những ngư phá»§. Tôi bắt đầu nghi ngá» chi tiết “gần biển†mà cô bé đã nói :
Dá»i bá» biển Ä‘i ngược lên má»™t con đưá»ng dẫn vá» trung tâm phố. Hai bên đưá»ng có những cây dừa cao vút và ngôi nhà sang trá»ng. đây là khu ngưá»i già u cư ngu. Minh đã dẫn tôi đến khu nà y má»™t lần. Em cho tôi biết những ngôi nhà ở đây là chá»§ những ghe chà i, chá»§ những ruá»™ng đất rá»™ng lá»›n hay những thương gia già u có gốc gác nÆ¡i đây, nhưng láºp nghiệp ở phương xa.
Tất cả những ngôi nhà sang trá»ng nà y Ä‘á»u quét vôi trắng, há» không quét vôi và ng hay xanh, có lẽ vì sợ nắng và gió biển là m phai mà u rất nhanh. Như váºy chi tiết “mà u trắng†cô bé đã nói chẳng giúp Ãch gì cho tôi.
Không biết tên cô bé, tôi chẳng thể mạnh dạn bước và o nhà nà o để há»i thăm. Tôi đà nh Ä‘i bá»™ lòng vòng ngước mắt nhìn các balcon, hy vá»ng có cô bé đứng đợi ở má»™t balcon nà o đó như lá»i em đã nói. Má»™t vòng... Má»™t vòng. Lại má»™t vòng. Chân đã má»i, bụng đã đói, nhướng mắt tôi vẫn chẳng thấy bóng dáng cô bé đâu. Không lẽ cô bé nà y đã hứa “lèo†và cho tôi “leo câyâ€.
Tôi nôn nóng và nhìn đồng hồ. Kim chỉ giỠđã ngoà i số 7 và kim chỉ phút đã nằm ở số 15. Như thế, bữa tiệc đã bắt đầu. Như thế, tôi bị bắt buá»™c phải là m ngưá»i quan trá»ng đến trá»…. Lạy Chúa, xin Ngà i hãy cho thá»±c khách cá»§a cô bé Ä‘á»u bị “đau răng†để há» không thể ăn quá mau và món ăn đầu tiên được dá»n ra chỉ là má»™t món tầm thưá»ng mà thôi. Hãy dà nh những món ăn quan trá»ng cho má»™t ngưá»i quan trá»ng như con.
Mắt tôi chợt sáng lên khi thấy chiếc khăn quà ng mà u đỠtung bay trên má»™t balcon. Äó là chiếc khăn quà ng cá»§a cô bé. Nó đã được cá»™t và o má»™t cánh cá»a sổ từ lâu, nhưng tôi không chú ý vì chỉ mải Ä‘i tìm cô bé. Váºy đây chắc chắn là ngôi nhà cá»§a em, tôi nghÄ© váºy và đi đến gõ cá»a. Má»™t ngưá»i đà n ông mặc complet mà u nâu lịch sá»± ra mở cá»a. Tưởng ông là ba cô bé nên tôi vá»™i cúi chà o rất lá»… phép để lấy Ä‘iểm. Ngưá»i đà n ông há»i :
- Cáºu há»i ai?
Hai tay đưa gói quà để là m bằng cớ, tôi nói :
- Thưa ông, tôi đến mừng sinh nháºt cô bé.
- Cáºu là bạn cá»§a cô hai?
Bố khỉ! Váºy tôi đã lầm lá»›n rồi. Ngưá»i đà n ông nà y không phải là ba cô bé, vì có ông bố nà o gá»i con là “cô hai†má»™t cách trịnh trá»ng bao giỠđâu. Như váºy tôi đã mất công rất lá»… phép để lấy Ä‘iểm “số khôngâ€. Chẳng biết cô bé có phải là “cô hai†không, tôi cÅ©ng gáºt đầu nói đại.
- Vâng, tôi là bạn rất thân của cô bé.
- Váºy má»i cáºu và o nhà .
Tôi Ä‘i theo ngưá»i đà n ông và o phòng khách có bà n ghế bằng gá»— cẩm lai đánh vẹc ni bóng láng. Ông má»i tôi ngồi đợi để ông Ä‘i gá»i cô bé. Tôi lo lắng lẩm bẩm khấn vái: Lạy Chúa cho con và o đúng nhà cá»§a cô bé, nếu không xin Ngà i hãy ban cho con phép “tà ng hình’. Tôi thở phà o nhẹ nhõm khi thấy cô bé Ä‘i ra. Em mang tạp đỠlà m bếp mà u trắng và hai tay dÃnh đầy bá»™t.
- Em cứ tưởng ông không tìm thấy nhà .
Tôi nhún vai.
- Em có ở trên mây tôi cũng tìm ra. Nhưng em hứa “lèo“ quá, em nói đúng đợi ở ban công là m tôi ngước nhìn dà i cổ.
Cô bé cưá»i.
- Em xin lá»—i ông vì báºn là m bánh. Em đã nhá» chiếc khăn quà ng thay em đứng đợi ông.
Tôi trao há»™p quà mừng sinh nháºt cô bé. Em cầm lấy, nói cám Æ¡n và má»i tôi lên phòng tiệc ở trên lầu. Căn phòng được cô bé trình bà y cho ngà y sinh nháºt rất giản dị, nhưng đủ chứng tá» em là ngưá»i có khiếu thẩm mỹ. Trên bốn bức tưá»ng mà u trắng có chiếc đồng hồ hình tổ chim bằng gá»— Ä‘en bóng, lòng thòng hai sợi xÃch lên giây. Có má»™t Poster lá»›n mà u hồng nhạt in bóng Ä‘en má»™t đôi tình nhân choà ng vai nhau, đứng trên bá» biển nhìn mặt nước mênh mông và bầu trá»i cao rá»™ng đầy mây.
Ở góc nhà có chiếc máy hát đĩa stéréo và má»™t kệ dÄ©a nhạc. Chiếc bà n lá»›n và bốn ghế mây được kê gần cá»a sổ ngó ra balcon. Trên bà n có gạt tà n thuốc bằng thá»§y tinh trong suốt và bình hoa mà u rượu chát cắm đầy hoa marguerite. Tôi ngạc nhiên há»i :
- Mừng sinh nháºt em sao không cắm hoa hồng?
- Em chỉ ThÃch hoa marguerite. Em không thÃch hoa hồng vì đã có quá nhiá»u ngưá»i thÃch nó, trong số đó cÅ©ng có ông pphải không?
- Phải. Tôi rất thÃch hoa hồng vì nó có nhiá»u gai nhá»n.
- Ông thÃch những gai nhá»n?
- Hoa hồng nếu không có gai trông ngu đần kinh khá»§ng, vì nó giống như ngưá»i đà n bà đẹp rá»±c rỡ mà không thông minh.
- Những cái gai là óc thông minh?
- Phải. Óc thông minh cá»§a má»™t ngưá»i thưá»ng là m ngưá»i khác Ä‘au đớn.
Cô bé cưá»i.
- May quá. Ngưá»i em chẳng có “cái gai†nà o. Ông ngồi đợi em má»™t lát nhé. Em phải xuống bếp là m cho xong cái bánh. Ông cứ tá»± nhiên mở nhạc nghe.
Cô bé Ä‘i xuống lầu. Tôi tò mò đến kệ để đĩa nhạc xem cô bé thÃch những ca sÄ© nà o. Tất cả những dÄ©a nhạc 45 vòng Ä‘á»u là nhạc Pháp. Tôi thấy tên những ca sÄ©: Francoise Hardy, Mireille Mathieu, F. Gall, Sheila, Marie Laforet... và má»™t nam ca sÄ© duy nhất charles Aznavour. Nhạc Anh, Mỹ Ä‘á»u là đĩa 33 vòng có: Rolling Stones, Beatles, Donny Osmond, carpenters, Lobo... và má»™t số đĩa nhạc khiêu vÅ©, dÄ© nhiên phải có bản nhạc trá»i đánh Somewhere My Love.
Tôi lấy má»™t đĩa nhạc cá»§a Bee Gees bá» và o máy và cho kim chạy ngay và o bản nhạc ưa thÃch. I Started A Joke. Tôi đã khởi chÆ¡i má»™t trò đùa, có tháºt váºy không, khi tôi quen cô bé nà y?
Tôi kéo ghế ngồi và quẹt diêm châm má»™t Ä‘iếu thuốc. Những lúc gần cô bé chẳng khi nà o tôi thắc mắc vá» lý lịch cá»§a em. Nhìn em cưá»i, nghe em nói, tôi đã vui lây niá»m vui cá»§a em và quên hết má»i chuyện. Niá»m vui đó chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, nhưng rá»±c rỡ, chói lòa như ngá»n pháo bông, khiến tôi chẳng còn chú ý đến bóng tối có trước và sau niá»m vui.
Bây giá» ngồi má»™t mình trong căn phòng cá»§a em, nhưng thiếu vắng bóng em, tôi cảm thấy cô bé đã biến mất như cÆ¡n gió thoảng chỉ còn để má»™t cảm giác gây gây lạnh trên khuôn mặt tôi. Không thể để cô bé biến mất má»™t cách dá»… dà ng như váºy. Tối nay, tôi nhất quyết há»i rõ lai lịch cá»§a em, để có thể nÃu giữ em dù chỉ bằng những sợi tÆ¡ mong manh. Tôi chẳng dại đùa vá»›i tình yêu khi biết rằng lòng mình Ä‘ang tháºt sá»± yêu thương cô bé nà y.
Có má»™t thiếu nữ Ä‘i và o phòng. Tôi vá»™i đứng dáºy chà o. Không biết ngưá»i nà y là chị hay dì cá»§a cô bé nên tôi lúng túng nói :
- Chà o cô.
- Tôi rất hân hạnh được biết cáºu là bạn cá»§a con tôi.
Bố khỉ! Váºy là tôi lại lầm lá»›n rồi. Ngưá»i thiếu nữ nà y... Không, ngưá»i đà n bà nà y chÃnh là mẹ cá»§a cô bé. Tôi đã để mất dịp may tá» ra lá»… phép để lấy Ä‘iểm. Tôi e thẹn nói :
- Xin lỗi bà , tôi không biết bà là mẹ của cô bé.
- Không sao, cáºu cứ ngồi chÆ¡i tá»± nhiên.
Ngưá»i đà n bà kéo ghế ngồi đối diện vá»›i tôi. Trông bà trẻ đến ná»—i tôi không thể tin được nếu nói bà đã trên tuổi tôi. Có lẽ nhá» trang Ä‘iểm, nhá» mái tóc cắt ngắn, nhá» chiếc áo sÆ¡ mi mà u hồng phấn nên trông bà như má»™t thiếu nữ trong căn phòng có ánh Ä‘iện mà u và ng dịu. Ngưá»i đà n bà nói :
- Nó chẳng cho tôi biết cáºu đến, nên tôi cứ lo bữa tiệc sinh nháºt cá»§a nó sẽ buồn thảm vì chỉ có nó và tôi.
Sá»± tá»± nhiên cá»§a ngưá»i đà n bà gÃup tôi hết bối rối, tôi mạnh dạn há»i :
- Cô bé không có bạn bè hay chị em đến dự tiệc sao bà ?
- Không. Nó chỉ có má»™t mình ở chốn nà y. Bà ngoại nó má»›i được em tôi Ä‘em xe đưa và o Sà igòn ngà y hôm qua để chữa bệnh. Ở nhà , ngoà i hai mẹ con, chỉ còn má»™t ngưá»i giúp việc. Ông quản lý cáºu vừa gặp lúc nãy cÅ©ng vừa má»›i chà o tôi ra vá».
- Váºy bà ở đây chắc buồn lắm?
- Có nó là tôi vui rồi. Tôi chỉ lo cho nó. Tuổi trẻ mà nô đùa vá»›i cái bóng cá»§a mình má»›i buồn thảm. Tôi đã giá»›i thiệu nó vá»›i con cá»§a các bà bạn gần đây, nhưng nó không chịu là m quen vá»›i ai. Cáºu cÅ©ng ở gần đây chứ?
Tôi kể sÆ¡ lai lịch cá»§a tôi và nói rõ cho bà biết tôi đã quen cô bé trong dịp nà o. Sau cùng tôi há»i :
- Xin lỗi bà , bà có thể cho tôi biết tên cô bé được không?
Ngưá»i đà n bà tròn mắt ngạc nhiên.
- Cáºu quen nó đã lâu mà chưa biết tên nó?
- Dạ. Chưa, vì cô bé không chịu nói :
- Nếu nó đã muốn giấu, tôi cÅ©ng không nói. Tôi sợ nó giáºn há»n vì không thÃch ai đụng chạm đến chuyện riêng cá»§a nó. Cáºu thông cảm nhé.
- Thưa bà , có phhải cô bé du há»c ở Bỉ? vá» nghỉ hè.
- Gia đình tôi vỠViệt Nam hơn hai năm rồi.
- Bà cũng sống ở Bỉ?
Mặt ngưá»i đà n bà đột nhiên có vẻ buồn, bà cúi nhìn chiếc khăn trải bà n và dùng tay vẽ theo những ô vuông in trên tấm khăn.
- Chẳng giấu gì cáºu. Khi tôi du há»c ở Bỉ, tôi đã láºp gia đình vá»›i má»™t kỹ sư ở bên đó và chúng tôi chỉ sinh được má»™t ngưá»i con là nó. Cách đây ba năm, nhà tôi đã mất trong má»™t tai nạn xe hÆ¡i. Ở Bỉ buồn quá nên mẹ con tôi trở vá» Việt Nam.
- Tôi xin lỗi đã quá tò mò. Tôi không ngỠđã có chuyện thương tâm xảy ra cho gia đình bà .
- Tôi nghÄ© cáºu là má»™t ngưá»i hiểu biết nên tôi muốn nói rõ má»™t và i chuyện để mong cáºu hiểu nó hÆ¡n. Nó đã phải chịu đựng Ä‘au buồn nhiá»u hÆ¡n tôi vì nó đã có mặt trong chiếc xe do nhà tôi lái, khi bị xe khác đụng và o. CÅ©ng may, Chúa cÅ©ng thương tôi nên trong lần ấy vì Ä‘i đưá»ng xa mệt nhá»c, nó đã nằm ngá»§ ở ghế sau và chỉ bị ná»™i thương. Còn nhà tôi chết ngay tại chá»— vì bị volant Ä‘áºp và o ngá»±c. Tuy may mắn thoát chết, nhưng cái chết có lẽ đến bây giá» vẫn chưa rá»i khá»i đầu óc nó vì hình ảnh hãi hùng cá»§a nhà tôi trên vÅ©ng máu và chứng bệnh ngặt nghèo nó còn mang trong ngưá»i, mặc dù các bác sÄ© Âu tây đã hết sức chữa trị.
Chiếc đĩa hát quay hết vòng. Chiếc máy tá»± động tắt. Căn phòng đột nhiên im sững như đôi mắt ngưá»i đà n bà mở lá»›n. Có lẽ bà chẳng còn thấy gì trước mắt. Khi ká»· niệm hiện rõ, ngưá»i ta đã nhìn nó bằng trái tim e ấp. Tôi cÅ©ng ngồi im không dám quẹt diêm châm má»™t Ä‘iếu thuốc dù rất thèm. Tôi e ngại sẽ là m những ká»· niệm cá»§a ngưá»i đà n bà tan biến vì ánh sáng cá»§a má»™t que diêm.
Ngưá»i đà n bà khẽ chá»›p mắt... Ká»· niệm cÅ©ng qua Ä‘i như má»™t chá»›p mắt. Những hình ảnh trong hiện tại lại hiện ra trong đôi mắt Ä‘en thẳm cá»§a bà .
- Tôi tin khi con tôi chá»n cáºu là m bạn, nó đã nghÄ© rằng cáºu là ngưá»i hiểu nó. Nó còn quá nhỠđể phải chịu đựng ná»—i buồn má»™t mình. Vì má»™t lý do riêng, tôi đã bất lá»±c không thể chia sẻ ná»—i Ä‘au buồn cá»§a nó. Tôi thầm mong cáºu sẽ giúp nó thay tôi. Cáºu hứa vá»›i tôi chứ?
Không đợi tôi trả lá»i, ngưá»i đà n bà kéo ghế đứng dáºy.
- Äó là má»™t gánh nặng, tôi muốn cáºu có thì giá» suy nghÄ© trước khi trả lá»i. Bây giá» tôi phải Ä‘i giúp nó dá»n tiệc. Cáºu hãy nhá»› hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a nó. Cáºu đừng là m nó khóc vì những chuyện tôi đã kể cho cáºu nghe.
Tôi rất sợ những lá»i hứa khi chưa biết chắc mình có thể hoà n thà nh được không. Chia sẻ má»™t ná»—i buồn là má»™t gánh nặng? Không, nó là má»™t gánh nhẹ, nhẹ đến ná»—i ngưá»i ta không biết cất giở nó lên khi nà o cho đúng lúc.
- Sao ông ngồi buồn quá váºy. Mở nhạc nghe Ä‘i chứ. Em có bản nhạc ông ưa thÃch mà .
Cô bé đến kệ lục tìm má»™t đĩa nhạc rồi bá» và o máy. Tôi nhìn em và bắt gặp lại niá»m vui, nhưng niá»m vui lần nà y không còn rá»±c rỡ như ngá»n pháo bông mà như ánh sao băng, vì tôi đã hiểu trong niá»m vui kia có ẩn chứa má»™t ná»—i buồn quá lá»›n.
Chiếc váy đầm ngắn mà u xanh lá cây là m cô bé tươi mát như má»™t tà ng cây sau cÆ¡n mưa. Nghe những nốt nhạc đầu vang lên, tôi nháºn ra bản nhạc bị bắt buá»™c phải ưa thÃch. Somewhere My love. Ngưá»i yêu tôi nÆ¡i đâu? Tại sao tôi còn bị bắt buá»™c phảai há»i như váºy khi cô bé Ä‘ang đứng rõ rà ng trước mắt tôi?
- Ông nhảy với em bản nhạc nà y nghe?
Tôi lắc đầu
- Valse, tôi chịu thua.
Cô bé cưá»i, bước lui và i bước, đợi tiếng trống nhịp đánh xuống em bắt đầu bước nhảy. Valse, Ä‘iệu vÅ© quà phái nà y tôi đã mất công luyện táºp nhiá»u lần, nhưng vẫn nhảy “gỗ†như thưá»ng. Có lẽ chẳng bao giá» tôi táºp được dáng vẻ quà phái vá»›i tướng “cốt đột†cá»§a mình. Cô bé quay ngưá»i theo Ä‘iệu nhạc má»m mại như má»™t dải lụa. Em khiêu vÅ© như má»™t vÅ© công trình diá»…n trong vở nhạc kịch. Bước nhảy cá»§a em không bước theo Ä‘iệu nhạc mà đang diá»…n tả Ä‘iệu nhạc.
Ngá»n đèn trên tưá»ng chiếu rõ bóng cô bé xuống ná»n gạch hoa. Chiếc bóng nhảy múa vá»›i em, đùa giỡn vá»›i em như má»™t ngưá»i bạn thân. Có ai gần gÅ©i và hiểu mình hÆ¡n chiếc bóng cá»§a mình? Nhưng có mấy ai không cảm thấy ngáºm ngùi khi suốt Ä‘á»i cứ phải nô đùa vá»›i bóng?
Bản nhạc dứt và o lúc cô bé quay ngưá»i má»™t vòng... Chiếc váy cá»§a em xòe rá»™ng, em khẽ gáºt đầu cúi chà o. Tôi chưa kịp vá»— tay tán thưởng đã nghe có tiếng vá»— tay và tiếng kêu :
- Si belle.
Cô bé ngước nhìn và chạy vá»™i đến ôm chầm lấy ngưá»i mẹ. Äã có mặt trong phòng từ lúc nà o. PhÃa sau bà có ngưá»i giúp việc hai tay bưng những gói quà to lá»›n, gói trong giấy hoa và thắt nÆ¡ Ä‘á». Ngưá»i dà n bà lấy từng gói quà trao cho cô bé.
- Äây là quà cá»§a Bà ngoại, cá»§a Bà ná»™i, cá»§a Bác cho con. Còn đây là quà cá»§a má.
Cô bé nói cám Æ¡n rồi ôm những gói quà đến đặt trên nắp máy hát, bên gói quà cá»§a tôi. Em trở Lại dẫn tôi đến giá»›i thiệu vá»›i ngưá»i mẹ.
- Thưa má. Äây là ông... bạn con.
Ngưá»i đà n bà mỉm cưá»i.
- Ông bạn con tên gì?
Cô bé nhìn tôi há»i :
- Nà y ông, ông tên gì?
Tôi cưá»i đáp
- Cái tên quan trá»ng lắm không. Nếu quan trrá»ng em có thể gá»i tôi bằng bất cứ tên gì em thÃch.
- Taureau.
- Tên đó không dở lắm đâu, vì rất hợp với tuổi tôi.
Cô bé quay nói với mẹ.
- Ông ấy “trả đũa†con đó má. Vì con đã không cho ông ấy biết tên con.
Ngưá»i đà n bà cưá»i.
- Cái tên chắc không quan trá»ng bằng bữa tiệc. Thôi chúng ta bắt đầu.
Tiếng nút chai champagne báºt nổ. Ngắn, gá»n như tiếng má»™t phát súng. Bá»t trà o lên trắng xóa như sóng biển khi Ä‘áºp và o ghá»nh. Ngưá»i đà n bà rót rượu và o ba chiếc ly thá»§y tinh trong suốt chân cao rồi bá» chai rượu và o seau nước đá. Bà nâng ly cá»§a bà cụng và o ly cô bé.
- Mừng con đã có má»™t ngưá»i bạn và o năm mưá»i bảy tuổi. Má»™t ngưá»i bạn là má»™t niá»m vui lá»›n lao.
- Cám ơn má.
Nhìn hai mẹ con nhấp rượu, tôi đã đỠbừng mặt vì lá»i nói cá»§a ngưá»i đà n bà . Tôi có xứng đáng là niá»m vui lá»›n lao cá»§a ngưá»i khác?
Cô bé đặt chiếc ly xuống bà n, em nhìn tôi chỠđợi má»™t lá»i chúc! Chúa Æ¡i, tôi biết chúc cái quái gì đây? Và o dịp Tết vì cần tiá»n lì xì nên đã phải cố gắng há»c thuá»™c lòng và i câu chúc như: Vạn sá»± như ý. Bách niên giai lão. Phát tà i phát lá»™c. đầu năm sinh con trai cuối năm sinh con gái. Nhưng những câu chúc đó nói ra lúc nà y thì tháºt chẳng giống ai.
Quýnh quá, tôi nâng ly rượu lên cụng đại và o ly cô bé rồi “giương mắt ếch†nhìn em chỠđợi “xuất khẩu thà nh câu chúcâ€. Cô bé nhìn tôi mỉm cưá»i.
- Cám Æ¡n lá»i chúc cá»§a ông. Em đã hiểu những gì mà ông muốn nói :
Chúa Æ¡i, mắt tôi mà cÅ©ng nói được sao? Váºy tôi đúng là thằng “lắm miệng†vì trên mặt tôi đã có ba cái miệng. Kể ra kết bạn vá»›i má»™t ngưá»i thông minh cÅ©ng thú. Mình chẳng mất công nói má»™t lá»i nà o, mà ngưá»i ta vẫn hiểu được mình đã nói rất nhiá»u. Nhá» những há»›p rượu champagne, tôi đã lấy lại sá»± tá»± nhiên và mạnh dạn “trò chuyện†vá»›i con gà quay phết bÆ¡ và ng ngáºy, nằm trong đĩa sứ lá»›n mà ngưá»i giúp việc má»›i bưng lên đặt ở bà n. Ngưá»i mẹ và cô bé dưá»ng như Ä‘á»u Ä‘au răng nên nhai rất khó khăn và cháºm chạp. Tôi phải cá»±c khổ lắm má»›i giúp há» thanh toán hết con gà để khá»i mang tá»™i “phà cá»§a Trá»iâ€
Theo phép lịch sá»± cá»§a phương Tây, trong khi nhai không được nói chuyện. Äể khá»i nói chuyện mất thì giá», tôi đã nhai luôn miệng. Hết món thứ nhất đến món thứ hai là tôm hùm nướng. Món thứ ba là bồ câu tiá»m thuốc bắc. Tôi đã phải lắc đầu than thầm khi nhìn thấy món thứ tư là súp măng tây nấu vá»›i cua biển... Chúa đã tháºt bất công khi tạo ra tôi chỉ có má»™t dạ dà y mà thôi!
Ngưá»i giúp việc dá»n bà n rồi bưng lên chiếc bánh sinh nháºt. Tôi không ngăn được tiếng kêu.
- Ồ! Chiếc bánh đẹp quá.
Ngưá»i mẹ có vẻ hãnh diện, bà nói :
- ChÃnh tay con nhá» là m đó.
Cô bé cưá»i.
- Không phảin chÃnh em sáng tác đâu. Em đã copy kiểu bánh cá»§a nhá» bạn ở Äà Lạt.
Chiếc bánh giống y chang má»™t ngôi nhà xinh xắn. Cô bé đã lấy dây tây chẻ đôi ra, sắp là m ngói trên mái nhà có cả ống khói. Em tô kem chocolat ở hai bên hông nhà và đằng sau. PhÃa trước, em tô kem mà u hồng rồi phá»›t nhẹ lên những trái dâu và mấy kẽ tưá»ng má»™t lá»›p kem mà u xanh giả là m rêu. Lối Ä‘i và o nhà được xếp bằng má»™t lá»›p nho khô có trét kem và ng ở trên, nên nổi báºt giữa bãi cá» xanh và những bồn hoa nhiá»u mà u sắc. Trên má»™t bụi cây trong vưá»n, cô bé có là m ba tổ chim bằng ba cục kẹo nhá» xÃu. Tất cả những thứ đó được đặt trên má»™t cái bánh khác hình vuông lá»›n hÆ¡n có phá»§ kem mà u há»™t gà và chạy hà ng chữ Happy Birthday bằng kem mà u Ä‘á».
Mưá»i bảy ngá»n nến nhá», đủ mà u gắn chung quanh chiếc bánh. Tôi quẹt diêm cho cô bé châm má»™t ngá»n nến rồi em mồi những ngá»n nến khác. Cô bé nói vá»›i ngưá»i mẹ.
- Con má»i má nhảy commencer vá»›i con má»™t bản
Ngưá»i đà n bà lắc đầu.
- Con hãy để cho ngưá»i bạn có vinh dá»± đó.
Cô bé quay sang tôi há»i :
- Ông thÃch nhảy Ä‘iệu gì?
Tôi nói đùa.
- Nhảy má»i.
Cô bé nhÃu mà y suy nghÄ©.
- Äiệu gì lạ váºy ông?
Tôi cưá»i.
- Thì nhảy giống như má»i da đỠnhảy lá»a váºy.
Cô bé lắc đầu.
- Em chịy thua điệu nhảy đó. Thôi ông nhảy Tango nghe.
- Xong rồi. Nhưng em đừng cưá»i nhé. Tôi nhảy còn “gỗ†lắm.
Cô bé bá» má»™t đĩa nhạc và o máy. Bản La cumpasita trứ danh vang lên. Tôi đưa tay má»i em và chúng tôi bước Ä‘i theo tiếng nhạc. Cô bé nhảy rất má»m mại. Hình như đôi chân em bay bổng khi tôi dìu em Ä‘i.
Khiêu vÅ© cÅ©ng như uống rượu, cà ng nhảy ngưá»i ta cà ng thấy men nhạc thấm từ từ và o ngưá»i và có cảm giác lâng lâng. Khi bản La cumpasita chấm dứt, tôi giữ chặt tay cô bé chẳng muốn rá»i để đợi bản nhạc khác vang lên. Tháºt may, đó là bản Love Story.
Äiệu slow má»›i chÃnh là điệu tôi mong ước. Tôi chẳng phải là ngưá»i sùng bái nghệ thuáºt khiêu vÅ©. Khi tham dá»± “boum†tôi chỉ mong được nhảy vá»›i các nà ng Ä‘iệu Slow để “gỡ gạc†đôi chút, mặc cho bạn bè chê là “phản nghệ thuáºtâ€. Phản thế quái nà o được khi mà tôi chá»§ trương “nghệ thuáºt vị nhân sinhâ€.
Tôi ghét nhảy slow theo kiểu xã giao ông bà già , tay cứ phải giang ra má»i đừ, để giữ má»™t khoảng cách bảo vệ thuần phong mỹ tục. Tôi cầm hai tay cô bé đặt lên cổ mình rồi ôm sát em và o ngưá»i bắt đầu nhảy. Chẳng phải bước Ä‘i là m gì cho má»i chân, tôi đứng yên tại chá»— và nhẹ nhón gót theo Ä‘iệu nhạc. Cô bé gục đầu và o mặt tôi và Chúa Æ¡i sao đầu em nặng quá chừng. Tôi có cảm tưởng trái đất đã đè lên ngá»±c mình và tôi không thở nổi.
Tôi mong bản nhạc dà i vô táºn, nhưng Francis Lai đã sáng tác bản nhạc Love Story ngắn ngá»§n. Ôi nếu ông ta chịu khó nặn óc, kéo dà i bản đó ra nhiá»u tiếng nữa, chắc tôi sẽ không tiếc lá»i ngợi ca ông là nhạc sÄ© vÄ© đại nhất trần gian. Tôi định giữ cô bé nhảy thêm má»™t bản nhạc nữa, nhưng em nói :
- Nến sắp tắt rồi. Äể em thổi chúng lấy hên.
Chúng tôi Ä‘i đến bà n ăn. Cô bé chụm môi thổi má»™t hÆ¡i dà i cho những ngá»n nến tắt đồng loạt. Ngưá»i mẹ đưa cho em má»™t con dao sáng loáng, em cầm lấy và ấn lưỡi dao lên chiếc bánh hình ngôi nhà . Tôi vá»™i đưa tay bịt mắt kêu lên.
- Ôi!
- Sao váºy ông?
- Tôi không có can đảm nhìn ngưá»i ta tà n phá má»™t cái gì quá đẹp.
- Chắc ông cũng không có can đảm ăn một cái gì quá đẹp phải không?
Tôi buông tay thở dà i.
- Ăn, không hiểu sao tại sao tôi lại có thừa can đảm.
Ngưá»i mẹ và cô bé báºt cưá»i. Em ấn mạnh lưỡi dao xẻ ngôi nhà rồi chia là m bốn phần. Em dùng dao và muá»—ng xúc từng phần bánh bá» và o ba chiếc đĩa nhá» trên bà n. Bên cạnh ba chiếc đĩa đã có sẵn ba tách cà phê Ä‘en. Phần bánh cá»§a tôi to nhất vì có thêm cái ống khói. Bánh được em tẩm rượu Rhum thÆ¡m ngát nên tôi ăn hết má»™t phần mà vẫn thấy không á»›n.
Cô bé xúc cho tôi má»™t phần bánh nữa, trong khi ngưá»i mẹ chỉ ăn hai miếng bánh nhá» rồi khuấy cà phê uống. Có lẽ bà sợ ăn đồ ngá»t nhiá»u sẽ bị máºp. Uống xong ná»a tách cà phê, bà nhìn tôi nói :
- Tôi xin lá»—i Ä‘i nghỉ trước. Cáºu cứ tá»± nhiên tiếp tục chung vui vá»›i em. Nếu quá khuya sợ không vỠđược, cáºu cứ ở lại. Nhà có sẵn má»™t phòng dà nh riêng cho khách. Tôi xem như cáºu đã hứa giúp tôi.
Ngưá»i đà n bà kéo ghế đứng dáºy. Tôi định nói vá»›i bà và i lá»i nhưng nghÄ© chưa phải lúc. Hãy đợi má»™t dịp khác. Má»™t dịp khác? cô bé đến ôm ngưá»i mẹ và bà cúi hôn trán em.
- Bonne nuit.
- Bonne nuit, Maman.
Tôi đứng dáºy nói :
- Chà o bà .
Ngưá»i đà n bà vừa bước ra khá»i phòng, cô bé quay sang há»i tôi.
- Má em nói ông hứa giúp chuyện gì váºy?
Không muốn cho cô bé biết chuyện riêng mẹ em đã nói với tôi, câu chuyện mà ngay bà cũng muốn giấu, nên tôi nói :
- Má em nhỠtôi thay bà tiếp tục chung vui với em trong đêm nay.
- Váºy hãy giúp em mở những gói quà sinh nháºt xem chúng có những gì?
Tôi giúp cô bé bưng những gói quà để trên bà n rồi ngồi uống má»™t ngụm cà phê thÆ¡m ngon. Cô bé lần mở chiếc nÆ¡ đỠvà lá»›p giấy hoa bá»c ngoà i má»™t gói quà to nhất. Qua mặt nylon trong suốt cá»§a nắp chiếc há»™p, tôi nhìn thấy má»™t con búp bê tóc và ng mặc quần áo mà u trắng Ä‘ang nằm nhắm mắt. Nhìn ngắm con búp bê má»™t lúc, cô bé ngẩng đầu há»i tôi.
- Ông thấy đẹp không?
- Äẹp lắm.
- Tại sao?
- Cô nhỠnằm ngủ trông như một thiên thần.
- Không nằm ngủ đâu, cô nhỠnà y đã chết.
- Chết?
- Phải. Ông không thấy chiếc hộp giống quan tà i sao?
Tôi cầm lấp há»™p quà định dá»±ng đứng lên cho con búp bê mở mắt, nhưng cô bé đã giáºt lấy và đẩy chiếc há»™p ra xa.
- Ông hãy để cho ngưá»i chết nằm yên. Ngưá»i chết mà phải mở mắt trông tá»™i nghiệp lắm.
Bà i cãi vá» chết chóc buồn thảm chẳng có Ãch lợi gì. Vả lại, nói vá» chuyện chết chóc chắc cô bé biết rà nh hÆ¡n tôi nhiá»u, nên tôi hối thúc em mở tiếp những gói quà khác cho qua chuyện.
Những gói quà khác gồm một đĩa nhạc của charles A navour, một quyển truyện bằng tranh Lucky Lucke, một tấm bảng đồng có hình nổi cô gái cầm hoa và chữ Vierge. Cầm hộp quà của tôi trên tay, cô bé nói :
- Em mong không có con “dông†ở trong nà y.
Tôi cưá»i.
- Tôi chẳng dại gì đem tặng em một “thiên đà ng†của tôi.
Cô bé lần mở chiếc há»™p. Em ngồi im sững nhìn những mảnh kÃnh mà u và ng vỡ vụn bên trong.
- Tại sao ông tặng em món quà nà y?
Tôi nói :
- Buổi sáng nay khi thức dáºy, tôi chợt nhá»› đến lá»i em nói “Phải có má»™t cái gì đổ vỡ trong bất cứ cuá»™c chÆ¡i nà o, cuá»™c chÆ¡i má»›i có ý nghÄ©aâ€. Tôi đã trở lại động cát cố tìm hai mảnh kÃnh đã vỡ cho em, vì tôi muốn ngay đến cái đổ vỡ cÅ©ng không bị mất mát.
Cô bé chá»›p mắt và giá»t lệ lăn trên má em. Chúa Æ¡i, như váºy tôi đã phụ lòng tin cá»§a ngưá»i mẹ. Bà đã dặn tôi “cáºu hãy nhá»› hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a nó. Cáºu đừng là m cho nó khócâ€. Váºy mà ... tôi đứng dáºy đến đứng sau lưng cô bé và đặt hai tay lên vai em.
- Tôi xin lỗi. Tôi không ngỠmón quà của tôi đã là m em buồn trong một ngà y vui.
Cô bé cÅ©ng đứng dáºy. Em dụi đầu và o ngá»±c tôi.
- Em phải cám ơn ông mới đúng. Món quà của ông là món quà có ý nghĩa nhất trong ngà y vui của em. Cái đổ vỡ đã không mất mát. Cái chết cũng là một sự đổ vỡ. Ông đã giúp em hết sợ hãi cái chết.
Tôi cảm thấy đôi vai cô bé run lên. Tôi ôm chặt em và khẽ nói :
- Äừng khóc nhá», tiệc vui chưa tà n mà .
Cô bé nói trong tiếng nấc.
- Trong má»™t Ä‘á»i ngưá»i, em tin ngưá»i ta chỉ tháºt sá»± khóc được má»™t lần. Những lần trước ngưá»i ta táºp khóc còn những lần sau ngưá»i ta khóc vì thói quen. Äêm nay, em đã tháºt sá»± khóc má»™t lần duy nhất đó.
Cúc cu. Cúc cu. Con chim gá»— từ chiếc đồng hồ treo trên tưá»ng nhô đầu ra khá»i tổ kêu vang.
Tôi nhìn lên mắt kÃnh đồng hồ thấy đúng 11 giá». Theo thá»i khóa biểu má»›i nhất cá»§a tôi, giá» nà y tôi phải Ä‘i ngá»§. Mặc dù đã có lá»i bị chú: được quyá»n thay đổi cho hợp tình thế. Nhưng đêm nay, không hiểu vì ma xui quỉ khiến mà tá»± dưng tôi muốn tuân theo thá»i khóa biểu.
Tôi vuốt tóc cô bé và nói :
- Thôi chà o em tôi vá».
Cô bé ngẩng mặt nhìn tôi.
- Khuya rồi. Ông hãy ở lại.
- Tôi muốn đi một mình trên bỠbiển đêm nay.
- Trá»i tối, ông không sợ bị ngã?
Tôi mỉm cưá»i.
- Tôi rất mong được ngã một mình như em nói :
Cô bé cưá»i.
- Chúc ông ngã một mình êm ái!
|

17-08-2008, 01:48 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 7
Chúa trên cao rất bác ái. Ngưá»i luôn sẵn lòng thá»a mãn những Ä‘iá»u mong ước cá»§a con ngưá»i dưới trần gian. Tôi đã được ngã má»™t mình đúng như lá»i mong ước. Nhưng tôi không được ngã êm ái như lá»i cô bé chúc vì tôi ngã và o bụi cây xương rồng ở hà ng rà o rẫy, trong đêm từ nhà cô bé trở vá».
Những chiếc gai xương rồng nhá» xÃu nhưng là m tôi Ä‘au buốt quá trá»i. Suốt đêm nằm rên la không sao ngá»§ được. Sáng sá»›m bác Năm Ä‘em quà sáng qua, nghe tôi rên hừ hừ ông há»i :
- Cáºu lại Ä‘au bụng à ?
Tôi lắc đầu nguầy nguáºy.
- Không phải đâu. Tôi ngã và o bụi cây xương rồng Ä‘au nhức khắp ngưá»i. Bác có cách nà o là m cho bá»›t Ä‘au nhức không?
Ông cưá»i.
- Tôi chịu thua. Có con Ngá»c ở nhà , để tôi vá» há»i nó xem sao?
Tôi vá»™i ngồi nhổm ngưá»i dáºy, xua tay.
- Thôi bác khá»i nói cho cô Ngá»c biết. Cô ấy dám “chÃch†cho tôi và i mÅ©i lắm.
- Không sao đâu. Nó lễ gai hay lắm mà .
Tôi nằm im trên giưá»ng trùm chăn kÃn mÃt và thầm mong Ngá»c sẽ không qua. Nhưng Chúa trên cao rất bác ái. Ngà i luôn luôn sẵn lòng thá»a mãn cả những Ä‘iá»u không ước mong cá»§a con ngưá»i dưới trần gian. Tôi đã nghe tiếng nói cá»§a Ngá»c.
- Anh ngồi dáºy cho Ngá»c xem các vết thương.
Không hiểu lá»i cá»§a cô y tá có ma lá»±c gì mà các bệnh nhân luôn luôn phải tuân theo và tôi đã ngồi dáºy, nhưng vẫn trùm chăn kÃn ngưá»i.
- BỠchăn xuống.
Tôi bá» chăn xuống. Ngá»c trong bá»™ quần áo mà u trắng đã đứng trước mặt tôi, vá»›i bá»™ đồ nghá» cá»§a nà ng có dấu tháºp Ä‘á».
- Anh bị gai đâm ở đâu?
- Khắp ngực.
- Cởi áo ra.
Tôi cởi áo ra. Ngá»c ngồi xuống giưá»ng xem các vết gai đâm trên ngưá»i rồi mở há»™p đồ nghá». Tôi hét lên.
- Äừng có chÃch.
- Ai chÃch đâu. Nhưng đầu gai còn nằm trong thịt anh. Ngá»c phải lá»… chúng ra, nếu không các vết thương sẽ sưng lên và mưng má»§. Anh hãy nhắm mắt lại.
Tôi nhắm mắt lại rồi hé mở ti hà xem cô y tá hà nh nghá». Ngá»c thấm alcool và o má»™t miếng bông gòn lá»›n, lấy ra má»™t cây kim nhá»n và dà i thưá»ng dùng may các vết thương. Cây kim là m tôi á»›n lạnh xương sống vá»™i nhắm chặt đôi mắt. Ngá»c xoa alcool và o những vết thương Ä‘ang ngứa ngáy trên ngá»±c tôi, trước khi dùng mÅ©i kim lá»… đầu gai còn nằm trong thịt. MÅ©i kim vừa đâm và o da, tôi nhắm mắt nhổm ngưá»i kêu trá»i và hai tay nắm chặt vai Ngá»c. Nà ng lấy mÅ©i kim đâm mạnh và o cánh tay tôi, khiến tôi lại kêu trá»i và vá»™i buông vai nà ng ra ngay.
- Anh ngồi im. Äừng có sợ quá hóa “bạo†như lần trước, Ngá»c sẽ đâm lút cây kim nà y và o tay anh.
Nghe Ngá»c nói, tôi hết dám sợ quá hóa bạo. Nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, bám chặt tay và o thà ng giưá»ng, tôi gắng sức gồng ngưá»i, ngồi im cho cô y tá thi hà nh pháºn sá»±.
Ngá»c quả là ngưá»i mát tay. Những mÅ©i kim nà ng đâm và o da thịt tôi, chẳng còn Ä‘au đớn mà như những móng tay nhá»n gãi trên má»™t chá»— ngứa khiến tôi có cảm giác khoan khoái và thầm mong trên ngá»±c mình có tháºt nhiá»u đầu gai để nà ng tiếp tục lá»… đến mai.
- Äêm qua anh Ä‘i đâu mà ngã và o bụi xương rồng?
- Tôi ra biển ngắm trăng.
MÅ©i kim đâm mạnh và o thịt khiến tôi giáºt nẩy ngưá»i, kêu lên.
- Ã! Cô lỡ tay kiểu đó thì chết tôi.
- Ngá»c không lỡ tay đâu. Ngá»c cố ý đó. Nếu anh còn nói dối, Ngá»c sẽ đâm mạnh hÆ¡n. Anh nên nhá»› đêm qua mồng má»™t, trá»i không có trăng.
- Không có trăng thì tôi ra biển ngắm sao cÅ©ng đẹp váºy. Ã!
- Hãy nói tháºt Ä‘i vì Ngá»c đã biết anh Ä‘i đâu rồi.
- Chúa Æ¡i, biết rồi còn há»i tôi là m quái gì nữa?
- Ngá»c muốn nghe chÃnh miệng anh nói ra.
Sợ cô y tá nổi khùng đâm luôn cây kim dà i má»™t gan tay và o tim tôi chắc hết đưá»ng sống, tôi đà nh thú tháºt.
- Äêm qua, tôi Ä‘i ăn tiệc sinh nháºt. Äá»§ chưa?
- Sinh nháºt cá»§a ai?
- Má»™t ngưá»i bạn Minh. Äá»§ chưa? Ã!
- Ngá»c đã nói anh đừng nói dối mà .
- Váºy, má»™t ngưá»i bạn tôi. Äá»§ chưa?
- Trai hay gái?
- Gái. Äá»§ chưa?
- Lá»›n hay nhá»?
- Tiệc rất lá»›n. Äá»§ chưa? Ã!
- Ngá»c há»i anh cô gái đó lá»›n hay nhá» chứ không há»i bữa tiệc, hiểu chưa?
Tôi đổ quạu hét lên.
- Ai bảo Ngá»c không nói rõ rà ng. Äâm ẩu không. Cô gái đó nhá» xÃu. Äá»§ chưa?
- Có phải con nhỠở Tây v�
- Không. Há»c ở Bỉ vá». Äá»§ chưa?
- Là m sao anh quen được con nhỠđó?
- Tình cá» gặp trên bãi biển. Äá»§ chưa?
- Lâu hay mau rồi?
- Cách đây má»™t tuần. Äá»§ chưa?
- Anh đã yêu con nhỠđó?
Tôi ngần ngừ má»™t lúc rồi trả lá»i.
- Là m sao Ngá»c biết được câu trả lá»i cá»§a tôi sẽ thà nh tháºt hay không, khi mà chÃnh tôi cÅ©ng chưa hiểu rõ lòng mình?
Nà ng thở dà i nói :
- Vâng, khó mà hiểu được lòng dạ má»™t ngưá»i, Ngá»c xin lá»—i đã quá tò mò vá» chuyện riêng cá»§a anh.
Ngá»c im lặng lá»… những đầu gai ở ngá»±c và hai cánh tay tôi. Tôi muốn phân giải và i lá»i vá»›i nà ng, nhưng chẳng biết nói gì. Tôi phải nói tôi yêu nà ng hÆ¡n cô bé ư? Không, tôi không thể dối lòng vá» chuyện đó. Tôi rất mến Ngá»c, rất cảm động vá» sá»± săn sóc táºn tình cá»§a nà ng, nhưng tôi không thể yêu nà ng.
Không phải tại Ngá»c xấu. Sá»± tháºt nà ng còn đẹp hÆ¡n nhiá»u cô gái tôi đã quen ở Sà igòn, và trông nà ng hấp dẫn hÆ¡n cô bé tôi má»›i quen rất nhiá»u. CÅ©ng không phải tại Ngá»c nghèo. Tôi rất phục những cô gái sống tá»± láºp và còn giúp đỡ gia đình. Những cô gái đó chắc chắn sẽ là những ngưá»i vợ lý tưởng cho tất cả các anh chồng lưá»i như tôi.
Nhưng tình yêu là m sao có thể so sánh và lá»±a chá»n được. Ngưá»i ta chỉ biết mình yêu má»™t ngưá»i nà o đó mà thôi. Dù cho ngưá»i đó có thua kém hÆ¡n ngưá»i khác rất nhiá»u vá» má»i phương diện. Và dù cho ngưá»i đó chẳng há» yêu thương mình. Như viên đá được ném đến má»™t cái Ä‘Ãch nà o đó, ngưá»i ta không nghÄ© viên đá phải dá»™i lại má»›i ném Ä‘i và tình yêu cÅ©ng váºy.
Lá»… xong những đầu gai. Ngá»c xoa má»™t lá»›p dầu nóng lên ngưá»i tôi rồi không nói má»™t lá»i, nà ng thu dá»n đồ nghá» chuẩn bị Ä‘i vá». Tôi mặc áo và o và nói :
- Cám Æ¡n Ngá»c nhiá»u. Má»i Ngá»c ở lại uống cà phê vá»›i tôi.
Nà ng lắc đầu.
- Không. Ngá»c vá».
- Ngá»c giáºn tôi à ?
- Ngá»c đâu dám giáºn anh. Ngá»c biết thân pháºn mình mà .
- Äừng nói những lá»i chua chát đó. Tôi mong chúng ta vẫn là những ngưá»i bạn.
- Chúng ta không thể là những ngưá»i bạn được nữa.
- Vì tôi đã gian dối?
- Không. Vì anh quá thà nh tháºt. Thà nh tháºt đến tà n nhẫn. Như má»™t bác sÄ© nói rõ bệnh không chữa được, cho má»™t bệnh nhân biết. Anh có thể nói dối vá» con nhỠđó cho Ngá»c vui lòng, tại sao anh không là m váºy?
Chúa Æ¡i, đúng là đà n bà con gái. Bắt ngưá»i ta nói tháºt cho bằng được, nhưng trong bụng lại thầm mong ngưá»i ta sẽ nói dối. Thế là thế nà o? Tôi không phải là ông trá»i để mà hiểu những chuyện lắt léo oái oăm đó. Tôi trả lá»i.
- Nói dối tôi sợ Ngá»c sẽ đâm cây kim và o tim.
- Dù cho Ngá»c có đâm cây kim và o tim anh, anh cÅ©ng không nên nói quá tháºt. Anh biết đà n bà con gái phải cần chút bóng tối để sống. Sá»± tháºt như ngá»n đèn cá»±c sáng khiến há» cảm thấy bị lá»™t trần trÆ¡ trẽn.
- Tôi nghĩ đã là bạn, chúng ta nên gần gũi với nhau.
- Váºy tôi xin nói dối là tôi mến Ngá»c lắm lắm được chưa?
Nà ng khẽ nhếch môi cưá»i.
- Cám Æ¡n anh. Bây giá» anh nói dối thì đã muá»™n. Ngá»c mong anh sẽ được hạnh phúc vá»›i con nhỠđó.
Ngá»c cầm há»™p đồ nghá» Ä‘i vá». Äối vá»›i má»™t ngưá»i cao thượng như nà ng, tôi chỉ biết ngồi im.
Trong ánh nắng ban mai, bóng nà ng len lá»i giữa những bụi cây trong vưá»n trắng như những cánh bướm cháºp chá»n giữa những chiếc lá xanh. Những mÅ©i gai đâm trên ngưá»i tôi trong đêm qua đã hết nhức buốt, nhưng hình như có má»™t mÅ©i gai khác vừa má»›i nhẹ đâm và o trái tim tôi.
|

17-08-2008, 01:52 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 8
- Là m sao anh quen được con nhỠđó?
CÅ©ng những câu há»i như cá»§a Ngá»c, cáºu em đã chất vấn tôi trong má»™t bữa trưa, tôi vá» nhà dì Phong ăn cÆ¡m. Khi má»›i bước chân và o nhà dì, tôi đã nháºn ra ngay thái độ khác lạ cá»§a Minh. Không còn vồn vã như những lần gặp gỡ trước, em chỉ gục đầu chà o tôi cho có lệ rồi lánh mặt. Äến bữa cÆ¡m, Minh nói bị nhức đầu và nằm lì trong phòng.
Bé Phượng vẫn là lắc như má»i ngà y. Em gắp lia lịa thức ăn bá» và o bát tôi và nói
- Anh ráng ăn nữa đi. Em thấy anh thay đổi rồi đó.
- DÄ© nhiên anh phải thay đổi so vá»›i hồi mưá»i tuổi.
- Không phải so vá»›i hồi mưá»i tuổi đâu mà so vá»›i hồi anh má»›i đến đây, trông anh máºp hẳn lên.
Dì Phong cưá»i nói :
- Con nhá» nà y nó chỉ lo chú ý đến sá»± thay đổi cá»§a ngưá»i khác, chẳng bao giá» chú ý đến sá»± thay đổi cá»§a chÃnh nó.
- Con có thay đổi gì đâu mà phải chú ý?
- Không thay đổi à ? con đã xin tiá»n má nhiá»u hÆ¡n.
- Tại con có nhiá»u chuyện cần tiêu.
- Äiá»u đó chứng tá» con gái má đã lá»›n hÆ¡n xưa rồi.
Bé Phượng chun mũi.
- Con không thèm xin tiá»n má nữa đâu, con chỉ xin ba thôi.
Má»i ngưá»i trong bà n ăn Ä‘á»u báºt cưá»i, rồi chú Phong nghiêm chỉnh há»i tôi.
- Sao, táºp tiểu luáºn cá»§a cháu sắp xong chưa?
Tôi méo miệng đáp.
- Dạ, cũng sắp xong.
“Sắp xongâ€, Chúa Æ¡i, ước gì Ngà i thá»a mãn cho con ước mong đó. Cả tuần nay tôi đã chẳng viết thêm được chữ nà o, táºp tiểu luáºn cá»§a tôi vẫn chỉ vá»n vẹn có má»™t trăm trang, không kể bốn trang bìa.
Chú Phong gáºt gù.
- Như váºy, chú yên tâm trả lá»i thư cho ba cháu. Ông ấy má»›i viết thư há»i thăm chú vá» việc há»c hà nh cá»§a cháu.
Bé Phượng nói
- Anh hãy viết từ từ cho nó hay. Viết nhanh giáo sư cá»§a anh sẽ phê “Vá»™i vã. Thiếu ý tưởngâ€. Anh sẽ bị đánh rá»›t ngay.
Dì Phong cú lên đầu cô nhá».
- Chưa gì mà y đã “trù†anh mà y rớt rồi.
- Con đâu có “trù†anh ấy rớt. Con muốn anh ấy viết từ từ để còn ở lại đây lâu.
Tôi cưá»i.
- Phượng nói đúng. Má»—i ngà y anh chỉ nên viết má»™t chữ thôi, để giáo sư phê “Cháºm như rùa. à tưởng dồi dà oâ€. Anh sẽ ở lại đây suốt Ä‘á»i.
Bữa ăn chấm dứt má»™t cách vui vẻ. Uống ly đá chanh xong, tôi định cáo từ trở vá» căn nhà ở rẫy thì ngưá»i là m đến nói Minh muốn gặp tôi ở trên lầu. Minh đã ngồi hút thuốc đợi tôi vá»›i những chai bia bà y trên bà n, trong căn phòng dà nh cho khách ở lầu hai. Thấy tôi và o, em đứng dáºy chà o và má»i tôi ngồi xuống ghế đối diện. Minh mở má»™t chai bia, rót đầy chiếc ly lá»›n có quai cầm và đưa cho tôi.
- Má»i anh.
- Cám ơn.
Tôi cầm ly bia uống má»™t hÆ¡i dà i hết ná»a ly. Minh nói
- Em có chuyện riêng muốn há»i anh.
- ÄÆ°á»£c rồi, em cứ há»i Ä‘i.
- Mong anh sẽ thà nh tháºt trả lá»i.
- Có tháºt em muốn anh trả lá»i thà nh tháºt?
- Tại sao anh há»i em câu đó?
- Vì đã có ngưá»i trách anh, khi anh trả lá»i thà nh tháºt.
- Ai?
- Ngá»c.
- Em không phải là con gái.
- Anh cÅ©ng mong váºy.
Tôi uống cạn ly bia và rót đầy ly khác.
- Nà o có chuyện gì, em cứ há»i :
Minh cũng cạn ly bia rồi rót thêm và o.
- Là m sao anh quen con nhỠđó?
- Tình cỠgặp trên bãi biển.
- Lâu hay mau rồi?
- Cách đây một tuần.
- Sao anh không cho em biết?
- Anh nghÄ© chuyện đó không quan trá»ng đối vá»›i em?
- Anh nghÄ© chuyện đó không quan trá»ng đối vá»›i anh, nên không muốn khoe vá»›i ngưá»i khác.
- Anh đã đến dự tiệc ở nhà con nh�
- Phải.
- Anh đã ở lại đêm ở đó?
- Không, anh trở vá» rẫy lúc mưá»i má»™t giá» khuya.
- Con nhỠđó tên gì váºy?
- Anh không biết.
- Anh muốn giấu?
- Không, anh nói tháºt.
Minh báºt cưá»i sặc sụa. Mặt em đỠgay, tay em chống xuống bà n là m rung những chai bia. Tôi muốn tát cho cáºu em mấy cái vì thái độ há»—n xược, nhưng tôi đã nén được cÆ¡n giáºn. Không phải tôi sợ là m mất lòng dì Phong mà tôi nghÄ© những cái tát không giúp ngưá»i ta cảm thông nhau. Hãy chịu đựng cáºu em má»™t chút. Tôi nghÄ© váºy và cầm ly bia uống.
Bên ngoà i cá»a sổ, nắng chói chang nhảy múa trên mặt lá»™ Ä‘en bóng là m chói mắt, nhưng tôi vẫn nháºn thấy những đồng lúa phÃa xa, sau dãy nhà bên kia đưá»ng, đã gặt xong. Hôm tôi má»›i đến, những đồng lúa còn chÃn và ng, bây giá» chỉ còn trÆ¡ gốc rạ mà u nâu nhạt. Như thế thá»i gian tôi ở đây cÅ©ng khá lâu. Những cây lúa đã là m xong nhiệm vụ cá»§a chúng, còn tôi đã là m được gì?
- Anh vẫn còn thà nh tháºt chứ?
Không quay lại nhìn cáºu em, tôi nói :
- Nếu em không nghi ngá».
- Anh có yêu chị Ngá»c không?
- Không. Nhưng anh rất mến Ngá»c.
- Anh có biết chị Ngá»c yêu anh không?
Tôi quay sang nhìn thẳng mặt cáºu em.
- Sao em biết?
- Chị Ngá»c nói. Và anh đã chối từ.
Chúa Æ¡i, có chuyện đó nữa sao? Thú tháºt, tôi không há» nghÄ© Ngá»c đã yêu mình, tôi chỉ nghÄ© nà ng có cảm tình vá»›i tôi. Chối từ tình yêu cá»§a má»™t ngưá»i dà nh cho mình, Ä‘iá»u đó tôi chưa có dịp là m trong Ä‘á»i vì đã có ai nói yêu tôi bao giỠđâụ tôi chỉ là má»™t ngưá»i “leo cây†tình ái giá»i mà thôi. Tôi nói vá»›i Minh.
- Anh chưa nói lá»i chối từ vá»›i Ngá»c, vì Ngá»c chưa nói gì vá»›i anh.
- Phải đợi ngưá»i ta nói ra, anh má»›i hiểu sao?
- Phải. Anh thÃch má»i chuyện rõ rà ng để dá»… giải quyết.
- Tình yêu cũng phải rõ rà ng?
- Tình yêu cà ng cần phải rõ rà ng hÆ¡n. Anh ghét loại “tình câmâ€. Hãy bà y tá» lòng mình dù thất bại. Chẳng có gì gá»i là xấu hổ khi ngưá»i khác không đáp lại tình mình. Cần gì phải đòi há»i được yêu. Trái tim mình đã yêu, Ä‘iá»u đó chưa đủ hạnh phúc sao?
Minh ngồi im trầm ngâm, em đưa ngón tay vẽ những vòng tròn trên miệng ly bia trà n bá»t. Tôi không hiểu em Ä‘ang nghÄ© gì vì tôi không rà nh tâm lý cá»§a ngưá»i khác cho lắm.
Năm tôi há»c lá»›p 12, khi là m bà i luáºn triết phê bìnhphương pháp ngoại quan, tôi đã bị “má»™t gáºy†nên nhá»› suốt Ä‘á»i. Chẳng phải lá»—i tại tôi không thuá»™c bà i mà vì tôi đã phê bình tháºm tệ câu định nghÄ©a cá»§a Foulquié “Ngoại quan là phương pháp quan sát tâm lý ngưá»i khác dá»±a và o ý thứcâ€. Là m thế quái nà o mà biết được ngưá»i khác Ä‘ang buồn bằng cách sá» mó khuôn mặt cá»§a ngưá»i đó? Tôi chỉ biết tâm lý cá»§a ngưá»i khác nhỠ“suy bụng ta ra bụng ngưá»iâ€. Thấy Minh có vẻ hằn há»c vá»›i chuyện tôi quen cô bé, nên tôi nghÄ© chắc Minh cÅ©ng đã yêu cô bé.
Uống một hơi hết ly bia, Minh đặt chiếc ly không xuống bà n và nhìn tôi với đôi mắt đỠngầu.
- Anh yêu con nhỠphải không?
Biết có giải thÃch cÅ©ng bằng thừa, vì cáºu em tôi sẽ không hiểu thứ tình yêu tôi dà nh cho cô bé, nên tôi mạnh dạn đáp
- Phải.
Minh hét lên.
- Sao anh không yêu chị Ngá»c?
Tôi nổi sùng hét lên.
- Sao em không yêu chị Ngá»c cá»§a em Ä‘i?
Như một chiếc xe đứt thắng lao xuống dốc, Minh nói không kịp thở.
- Anh không biết em đã yêu chị Ngá»c sao?
Trá»i đất, quá»· thần, ba má, anh chị em Æ¡i! Tôi đã nghe lầm hay Minh nói lầm? Chồm ngưá»i trên mặt bà n, tôi nắm chặt tay Minh lay há»i
- Em nói... em nói gì?
Minh cúi đầu, giá»ng em thầm thì.
- Anh không tin em đã yêu chị Ngá»c sao?
Tôi thở dà i, buông tay Minh, ngồi ngả ngưá»i trên chiếc ghế dá»±a. Váºy là tôi đã “suy bụng ta ra bụng chuá»™tâ€. Tôi chẳng hiểu cóc khô gì tâm lý cá»§a cáºu em. Phương pháp dá»±a và o giác quan sai đã đà nh, phương pháp dá»±a và o bụng cÅ©ng sai luôn. Bố khỉ! Mấy bà i há»c tâm lý chỉ giúp ngưá»i ta hiểu sai tâm lý cá»§a ngưá»i khác.
Bá»±c mình vì sau bao nhiêu năm đổ mồ hôi dùi mà i sách vở triết lý, để rồi cuối cùng vẫn hiểu sai tâm lý cáºu em, tôi đổ quạu gắt.
- Váºy em tra tấn anh vá» cô bé đó là m quái gì mà kỹ thế, để anh phải hiểu lầm em.
- ChÃnh chị Ngá»c đã nói vá»›i em vá» chuyện con nhỠđó. Em muốn há»i lại anh để biết rõ, ngưá»i nà o đã là m anh xa chị Ngá»c.
- Nếu anh gần chị Ngá»c thì em còn được “xÆ¡ múi†gì nữa?
- Em không muốn chị ấy khổ. Nếu chị ấy được hạnh phúc, em cũng cảm thấy mình hạnh phúc.
Chúa Æ¡i! Mảnh đất cá»n con nà y chắc là “đất thánh†hay sao mà sinh ra quá nhiá»u ngưá»i cao thượng. Sống giữa cô bé, Ngá»c và cáºu em nà y, toà n là những ngưá»i cao thượng, tá»± dưng tôi đâm ra sợ mình sẽ bị lây bệnh “cao thượng†thì tháºt thiệt thòi.
Minh gục đầu ngã nhoà i ngưá»i xuống bà n là m đổ tung ly bia. Tôi không hiểu ná»—i buồn đã váºt em ngã hay bia đã váºt em ngã. Trên bà n có mưá»i vá» chai bia, tôi đã uống ba chai, váºy phần còn lại là cá»§a Minh. Buổi trưa em không ăn cÆ¡m dằn bụng, lại “uống chay†không cần “mồiâ€, tôi chắc em đã bị bia “hà nhâ€.
Minh ợ má»™t tiếng mạnh. Tôi vá»™i đứng lên dìu em và o phòng vệ sinh, nhưng không kịp nữa. Minh đã nôn má»a đầy sà n gạch hoa. Äỡ cho Minh nôn hết bia trong bụng. Tôi dìu em đến giưá»ng nằm và đắp chăn lên ngưá»i em.
Tôi Ä‘i xuống nhà dưới gá»i ngưá»i giúp việc Ä‘em lên má»™t há»™p dầu cù là và má»™t chiếc khăn ướt. Khi cô ta Ä‘em khăn lên, tôi cầm lấy đắp lên trán Minh và nhá» cô lau chùi sạch sẽ sà n nhà . Tôi dặn cô đừng nói cho dì Phong biết và không muốn dì la mắng Minh tá»™i say sưa, mà không hiểu lý do thầm kÃn cá»§a sá»± say sưa đó.
Sợ Minh bị trúng gió, tôi bôi dầu cù là tháºt nhiá»u và o hai bên thái dương em, rồi hai lòng bà n tay, hai gan bà n chân, trước ngá»±c và dá»c xương sống sau lưng. Nằm im má»™t lúc, Minh bắt đầu cá»±a quáºy và đôi mắt lỠđỠnhìn tôi.
- Anh còn ở đây chứ?
Tôi nắm tay Minh và gáºt đầu.
- Em muốn nói với anh một chuyện.
- Thôi hãy ngá»§ Ä‘i cho khá»e. Mai nói cÅ©ng được.
- Không. Em muốn nói ngay bây giỠnếu không chắc chẳng bao giỠem nói được nữa.
- Váºy em nói Ä‘i.
- Em muốn anh yêu chị Ngá»c giúp em được không?
Ở Ä‘á»i nà y là m quái gì có chuyện yêu giúp. Tôi đâu phải là Thúy Vân mà sẵn lòng yêu Kim Trá»ng giúp Thúy Kiá»u. Tôi nói :
- Tại sao em phải nhá» anh, trong khi chÃnh em có thể là m được chuyện đó.
Minh nhắm mắt lắc đầu.
- Chị ấy không yêu em. Chị ấy yêu anh.
Tôi nhìn thấy hai giá»t lệ ở khóe mắt Minh. Tôi biết khi trà óc đứng không vững là lúc trái tim mạnh dạn đứng thẳng lên. Minh đã nói thẳng những gì từ lâu em giấu kÃn. Tôi nghÄ© phải tìm cách giúp em và tôi há»i :
- Em đã nói cho Ngá»c biết tình yêu cá»§a em chưa?
- Em không có can đảm nói lên Ä‘iá»u đó.
- Như váºy là m sao em biết được Ngá»c không yêu em?
- Em nhìn mắt chị ấy và hiểu được.
Cáºu em tôi đã thông minh giống y hệt cô bé. Nhìn và o mắt ngưá»i khác em hiểu ngay đôi mắt đó đã “nói†những gì, trong khi miệng ngưá»i ta câm nÃn. Dẹp chuyện thông minh vá»› vẩn đó sang má»™t bên. Tôi nói :
- Em đừng Ä‘oán mò. Hãy cứ nói thẳng cho Ngá»c biết. Äừng sợ thất bại.
Anh đã nói Ä‘iá»u quan trá»ng là mình có trái tim đã yêu chứ không phải được yêu. Nếu em ngại nói, anh sẽ giúp em nói cho Ngá»c biết.
Minh giáºt tay tôi.
- Anh đừng nói cho chị ấy biết, nếu không em sẽ không dám nhìn mặt chị ấy nữa.
- Yêu má»™t ngưá»i có gì đáng xấu hổ đâu mà em phải che dấu. Em mưá»i tám. Ngá»c hăm hai. Tuổi hai ngưá»i đâu có xa cách gì lắm mà em sợ quá váºy. Nếu chưa mạnh dạn nói được bằng lá»i, em hãy viết má»™t lá thư và anh sẽ trao lại Ngá»c giúp em. Nói yêu giúp hay trao thư giúp, anh Ä‘á»u sốt sắng là m cho em, còn yêugiúp thì anh xin miá»…n. Anh không thÃch đùa vá»›i lá»a để bị cháy Ä‘en thui.
- Nhưng chị Ngá»c...
Tôi ngắt lá»i Minh.
- Không có nhưng nhị gì hết. Không có chị em gì hết. Em hãy trả lá»i dứt khóat, bây giá» em còn yêu Ngá»c không?
- Còn mãi mãi. Suốt Ä‘á»i.
- Váºy hãy nói theo anh. Ngá»c, anh yêu em.
Minh láºp lại là nhà trong miệng.
- Ngá»c... Ngá»c... Ngá»c...
Tôi báºt cưá»i nói :
- BỠđược tiếng “chị†là tiến bá»™ rồi. Thôi ngá»§ Ä‘i cho khá»e. Ba tiếng kia đợi ngà y mai gặp Ngá»c hãy nói :
Cáºu em tôi nở nụ cưá»i rồi nhắm mắt ngá»§ vùi. Tôi mong khi em tỉnh dáºy, nếu có nhá»› lại cÆ¡n say vừa qua em sẽ nghÄ© mình đã nôn má»a vì bia chứ không phải vì tình yêu.
|

17-08-2008, 01:53 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 9
Sá»± yên tâm cá»§a chú Phong đã là m tôi xấu hổ. Không nên đánh lừa niá»m tin cá»§a má»™t ngưá»i đã đặt và o mình, nên từ hôm ở nhà chú trở vá», tôi đã cố gắng viết tiếp táºp tiểu luáºn.
Sau hÆ¡n hai ngà y cặm cụi là m việc, tôi đã viết thêm được ba mươi trang. Buổi chiá»u Ä‘ang viết, tá»± dưng Ä‘á»c thấy má»™t câu trong chà Tôn ca quá hay, tôi khoái chà quăng bút viết và nhảy cẫng lên, la hét vang nhà như ngưá»i may mắn đã chụp trúng “cái Ä‘uôi†chân lý.
- Ê! Ông Ä‘iên là m gì váºy?
Tôi giá»±t mình, ngó ra ngoà i vưá»n. Trá»i hỡi trá»i, cô bé đã ngồi Ä‘á»c sách bên má»™t gốc cây táo từ lúc nà o tôi chẳng hay biết. Tôi vá»™i chạy như bay ra gặp em.
- Sao không và o nhà , nh�
- Em sợ phá sá»± say mê là m việc cá»§a ông. Mà sao, khi không ông la hét dữ váºy?
- Và o nhà , và o nhà . Tôi Ä‘á»c ho em nghe má»™t câu nà y rất tuyệt vá»i.
Tôi kéo tay cô bé đứng dáºy và dẫn em và o nhà . Tôi chụp lấy quyển sách chà Tôn ca mở ngá» trên bà n và đá»c lá»›n.
- Äã sinh ra tất phải há»§y diệt. Äã há»§y diệt rồi lại sinh ra. Váºy không nên Ä‘au buồn cho những gì không thể tránh được.
Tôi đóng quyển sách lại và há»i cô bé
- Em nghe câu đó có tuyệt vá»i không?
Cô bé bĩu môi.
- Ẹ thấy mồ! Cái gì cao siêu chỉ là m em nhức đầu. Äể em Ä‘á»c cho ông nghe bà i thÆ¡ nà y còn hay gấp bá»™i lần.
Cô bé mở táºp thÆ¡ Paroles cá»§a Jacques Prevert em Ä‘ang cầm trên tay và đá»c.
L’automne
Un cheval s écrole au milieu d’une allée
Les feuilles tombent sur lui
Notre amour frissonne
Et le soleil aussi
Mùa thu,
Một con ngựa ngã quị giữa lối đi
Lá và ng rơi trên nó
Tình ta rùng mình
Và mặt trá»i cÅ©ng váºy
- Ông nghe bà i thÆ¡ có tuyệt vá»i không?
Tôi bĩu môi.
- Ẹ thấy mồ! Cái gì thơ mộng chỉ là m tôi nhức đầu.
Cô bé báºt cưá»i.
- Váºy theo ông cái gì má»›i tuyệt vá»i?
- Nụ cưá»i cá»§a em.
Cô bé bĩu môi.
- Xạo.
- Váºy tình yêu. Vì nó không là m chúng ta nhức đầu.
Cô bé bĩu môi.
- Tình yêu cà ng là m em nhức đầu hơn.
- Váºy để khá»i nhức đầu lôi thôi, chúng ta uống cà phê nghe.
Nhà chỉ có má»™t chiếc phin pha cà phê, tôi để nó nhá» giá»t và o chiếc ly lá»›n rồi san đôi và o chiếc tách trắng cho cô bé. Em cầm lấy tách cà phê nhâm nhi từng ngụm nhá». Nhìn lên vách nhà , em nheo mắt, giÆ¡ tay chỉ tấm hình treo trên cao.
- Hình ai mà nhiá»u đầu, nhiá»u tay váºy ông?
- Äó là thần Brahmâ. Theo tôn giáo Ấn Äá»™, Ngà i là thần Sáng Tạo.
- Ông dán tấm hình đó để là m gì váºy?
- Tôi mong Ngà i sẽ “phù hộ†tôi, trong khi tôi viết táºp tiểu luáºn.
- Ông không tin và o tà i năng của ông?
- Tôi chỉ tin và o sá»± lưá»i biếng cá»§a tôi.
Cô bé chỉ và o bức tranh sÆ¡n dầu có vẽ hình má»™t cô gái khá»a thân ép đóa hoa hồng và o ngá»±c.
- Còn ông treo bức tranh nude nà y để là m gì? Nó cÅ©ng “phù hộ†ông trong khi viết táºp tiểu luáºn à ?
Tôi định giải thÃch tôi treo bức tranh đó vì muốn có hình ảnh để dá»… dà ng liên tưởng đến em, nhưng sợ cô bé hiểu lầm. Tôi nói tránh.
- Tôi treo bức tranh đó, vì thấy nó có vẻ đẹp thánh thiện.
Cô bé trố mắt nhìn tôi.
- Thánh thiện ư? Ông không nói đùa chứ?
Äến lượt tôi trố mắt nhìn em.
- Thê thảm ư? Em không đùa chứ?
- Ông có thấy bông hồng trong bức tranh quá đỠthắm không?
- Thấy.
- Ông có thấy da cô gái trắng nhợt không?
- Vì ánh trăng mỠnhạt.
- Không. Em có cảm tưởng cô gái đã ép mạnh đóa hồng và o ngá»±c, cho những chiếc gai nhá»n đâm và o thịt để hút máu ở tim cô, giúp cho đóa hồng có mà u đỠthắm.
Tôi kêu lên.
- Chúa ơi! Là m sao mà em có ý tưởng quái đản đó được?
- Bức tranh đã là m em nhá»› đến chuyện “chim há»a mi và bông hồng†cá»§a Oscar Quilde. Chắc ông cÅ©ng Ä‘á»c chuyện đó.
- Tôi chưa Ä‘á»c truyện đó. Em có thể kể cho tôi nghe được không?
Cô bé nâng tách cà phê lên tiếng uống một ngụm rồi nói :
- Em Ä‘á»c truyện đó lâu rồi, chỉ còn nhá»› đại khái như sau: Trong thà nh phố ná» có má»™t chà ng sinh viên yêu say mê má»™t tiểu thư xinh đẹp. Gần đến ngà y sinh nháºt cá»§a nà ng, chà ng muốn tặng nà ng má»™t bông hồng đỠrá»±c để bà y tá» tình yêu nồng nà n cá»§a chà ng. Nhưng lúc bấy giá» Ä‘ang mùa đông tuyết rÆ¡i. Trong khu vưá»n cá»§a chà ng cÅ©ng như trong má»i khu vưá»n khác, chẳng có má»™t đóa hồng đỠnà o mà chỉ có những đóa hồng trắng như tuyết. Quá buồn rầu, chà ng sinh viên đứng than thở dưới má»™t cây hồng và cầu mong nó hãy giúp chà ng nở ra má»™t bông hồng Ä‘á». Nhưng cây hồng chẳng thể giúp chà ng vì trá»i mùa đông rét mướt, thiếu ánh sáng mặt trá»i ấm áp nên nó chỉ có thể nở những đóa hồng mà u trắng mà thôi. Có má»™t con chim há»a mi là m tổ trên cây hồng thấy chà ng sinh viên quá buồn thảm, nó bà n vá»›i cây hồng hãy tìm má»i cách để giúp chà ng. Cây hồng đưa ý khiến, nếu chim há»a mi chiu hy sinh ép tim nó và o má»™t chiếc gai nhá»n cho cây hồng hút máu, cây hồng sẽ nở được má»™t đóa hồng mà u Ä‘á». Chim há»a mi đã vui lòng chấp nháºn sá»± hy sinh vì nó muốn cái chết cá»§a nó tạo ra má»™t tặng phẩm tình yêu. Sáng hôm sau khi ra vưá»n, chà ng sinh viên đã mừng rỡ thấy má»™t đóa hồng đỠrá»±c trên cà nh, nhưng chà ng chẳng bao giá» thấy được chim há»a mi nằm chết dưới gốc cây hồng vì trong đêm qua tuyết đã phá»§ kÃn ngưá»i nó.
Nghe cô bé kể xong câu chuyện, tôi gáºt gù nói :
- Em có lý. Cảnh chim há»a mi ép tim và o chiếc gai nhá»n cho cây hồng hút máu để nở ra má»™t đóa hồng Ä‘á», cảnh đó tháºt thê thảm. Nhưng cái chết cá»§a chim há»a mi là má»™t sá»± hy sinh thánh thiện em có đồng ý váºy không?
- Äồng ý.
- Cô gái trong bức tranh nude kia cÅ©ng đã là m má»™t hà nh động hy sinh giống như chim há»a mi. Váºy tôi nói bức tranh đó có vẻ đẹp thánh thiện, bá»™ không đúng sao?
Cô bé cưá»i.
- Em chịu thua. Ông cãi giá»i lắm. Sao ông không há»c nghá» thầy cãi?
- Tôi chỉ thÃch cãi cho tôi thắng, chứ không thÃch cãi cho ngưá»i khác thắng.
Tôi đúng dáºy tìm băng nhạc để bá» và o máy cassette. Cô bé há»i :
- Äã đến giỠông nghe nhạc chưa?
Tôi chỉ tấm thá»i khóa biểu má»›i viết dán trên vách.
- Em thấy không, giỠnà y là giỠchơi nên tôi có thể nghe nhạc.
Cô bé chăm chú Ä‘á»c tấm thá»i khóa biểu rồi nhăn mặt.
- Ông há»c hà nh kiểu nà y chắc chắn sẽ “aoâ€.
- Sức mấy mà “ao†được. Tôi thi hà nh đúng theo chương trình giáo dục ở tivi “Há»c mà chÆ¡i. ChÆ¡i mà há»câ€, váºy sẽ “dÃnh†là cái chắc.
Cô bé kéo ghế đứng dáºy.
- Thôi chà o ông, em vá».
Tôi chưng há»ng há»i :
- Sao em lại đòi v�
- Em không muốn vì em mà ông sáng tác ra cái thá»i khóa biểu bê bối đó.
Tôi giáºt tấm thá»i khóa biểu ra khá»i vách, xé vụn và ném ra ngoà i cá»a sổ.
- Dẹp cái thá»i khóa biểu bê bối đó Ä‘i. Em đồng ý chưa?
- Ông phải hứa vá»›i em, ông sẽ há»c hà nh đà ng hoà ng theo thá»i khóa biểu cÅ©.
- Rồi. Tôi hứa.
- Váºy giá» nà y không phải là giá» nghe nhạc.
- Äúng, nhưng cÅ©ng không phải là giá» há»c.
- Chứ là giỠgì?
- GiỠtắm biển.
- Váºy chúng ta Ä‘i ra biển.
Những đám mây xám đục phá»§ kÃn bầu trá»i trên mặt biển xanh Ä‘en. Tiếng sóng nghe rầm rì uể oải như ánh nắng mệt má»i Ä‘ang nhạt dần trong buổi chiá»u thu. Cô bé ngồi xuống bá» cát ấm, em dùng ngón tay viết.
Và sóng biển xóa đi trên cát.
Những dấu chân của những đôi tình nhân lỡ là ng.
Tôi há»i :
- Thơ của em hả?
- không, của Jacques Prévert. Ông nhìn kìa, những dấu chân của chúng ta trên cát.
- Có gì lạ đâu?
- Rồi sóng biển cũng xóa đi, dù chúng ta không phải là những đôi tình nhân lỡ là ng.
Äúng như lá»i cô bé nói. Chỉ cần má»™t ngá»n sóng nhỠùa và o bá» rất nhẹ nhà ng, khi rút Ä‘i nó đã mang theo những dấu chân cá»§a chúng tôi. nhưng ngá»n sóng không mang Ä‘i được những con còng phải gió bò ngổn ngang trên bá» cát. Những con còng kia đâu có giátrị bằng những dấu chân cá»§a chúng tôi, váºy mà chúng vẫn trÆ¡ lì ra đó. Äiá»u nà y đã là m tôi cáu sưá»n.
Tôi chạy tháºt nhanh Ä‘uổi bắt những con còng để ném chúng xuống biển cho bõ ghét. Mặc dù đã phóng ngưá»i bay như má»™t thá»§ môn là nh nghá» chụp banh, tôi cÅ©ng chỉ chụp được má»™t cái chân còng rÆ¡i rụng trong tay, khiến cô bé cưá»i ngất. Äể “páo chù†lÅ© còng khốn nạn, tôi lấy chân dáºm kÃn những miệng hang cho chúng nghẹt thở chết luôn.
Sau khi hả giáºn, tôi rá»§ cô bé cùng xua Ä‘uổi những con chim cút, cho chúng chạy vướng và o những bụi cá» chông chông để bắt, nhưng em lắc đầu.
- Lúc nãy, ông nói theo thá»i khóa biểu cÅ©, giá» nà y ông phải là m gì?
- Tắm biển.
- Váºy sao ông còn rá»§ em chạy Ä‘uổi chim cút. Ông đã hứa vá»›i em sẽ là m theo những gì ông đã hoạch định mà ?
- Nhưng lúc nà y, nước biển lạnh thấy mồ, ai mà dám xuống tắm.
- Mặc kệ. Ông phải tắm biển cho đúng thá»i khóa biểu.
- Tôi cũng không mặc quần áo tắm.
- Ông cứ mặc quần áo như váºy mà tắm.
Thấy tôi còn đứng ngần ngừ, cô bé bèn bá» vá». Tôi hét lên :
- ÄÆ°á»£c rồi. Em đứng lại xem tôi tá»± tỠđây nè.
Tôi mặc y nguyên quần áo chạy à o xuống biển rồi phóng ngưá»i và o má»™t chá»— nước sâu. Nước thấm và o ngưá»i lạnh run, tôi cố nghiến răng chịu đựng nÃn thở lặn ra xa chá»— cô bé đứng. Lặn má»™t lúc lâu chịu hết nổi, tôi trồi lên nằm thả ngá»a bất động trên mặt nước giả là m ngưá»i chất Ä‘uối cho cô bé sợ má»™t phen.
Nằm đợi mãi muốn gãy cổ vẫn không nghe cô bé kêu la cứu vá»›t, tôi tức mình rá»§a thầm. Bố khỉ! Nhá» nà y tháºt độc ác, vô nhân đạo. Nếu mình có chết tháºt, chắc em cÅ©ng không thèm khóc thương. Váºy tá»™i quái gì phải giả chết cho mệt, hãy bÆ¡i và o bá» nằm nghỉ cho khá»e cái thân.
Tôi ra sức bÆ¡i tháºt nhanh và o bá». Vừa má»›i ngóc đầu lên, má»™t nắm cát ướt đã dÃnh ngay mặt, tôi vá»™i hụp đầu xuống nước. Cà ng và o gần bá», những nắm cát cà ng tá»›i tấp rÆ¡i trúng ngưá»i, tôi hét lên.
- Äừng rỡn nữa, nhá».
Cô bé đúng trên bỠvẫn tiếp tục ném những nắm cát xuống.
- Ông lưá»i quá. Tắm gì má»›i chút xÃu đã vá»™i lên.
- Lạnh thấy mồ. Tôi chịu hết nổi rồi. Bá»™ em muốn tôi chết tháºt sao.
- Ông hãy chết tháºt Ä‘i. Em ghét những ngưá»i chết giả vá», hỠđã là m xấu cái chết.
Bố khỉ! Cô nhá» nà y hôm nay ăn nhằm cái gì mà nổi khùng dữ váºy. Äể tránh những nắm cát do em ném xuống tôi phải bÆ¡i ra xa rồi má»›i bÆ¡i vòng lại, lên bỠở má»™t nÆ¡i cách chá»— cô bé đứng khoảng hai trăm thước. Lên khá»i mặt nước, toà n thân tôi lạnh run. Tôi phải nhảy liên tục má»™t lúc cho nóng máu rồi má»›i chạy đến chá»— cô bé. Thấy tôi run láºp cáºp, em há»i :
- Ông lạnh lắm sao?
Cố giữ hai hà m răng khá»i cắn và o lưỡi, tôi đáp :
- Còn... còn... phải... phải... nói... nói... nói...
- Em cứ tưởng ông giả vá». Em xin lá»—i ông.
Xin lá»—i khÆ¡i khÆ¡i như váºy đâu được. Phải cho cô bé nà y nếm mùi cái lạnh chết ngưá»i, để em bá»›t tánh đùa dai.
Tôi ôm chầm lấy em và dùng nụ hôn truyá»n cái lạnh run láºp cáºp sang em. Chúa Æ¡i! Sao ngưá»i tôi tá»± nhiên cà ng run dữ váºy nè?
|

17-08-2008, 01:54 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 10
Dưới ánh đèn néon trắng nhợt, tôi báºm môi, nÃn thở, mắt nhìn như thôi miên hòn bi đỠtrên bà n. Thá»c mạnh cây cÆ¡ tá»›i trước, giá»±t nhanh vá» sau, tôi nghiêng đầu theo dõi. Hòn bi đỠlăn Ä‘i chạm và o hòn bi trắng, dá»™i ngang vá» phÃa hòn bi đỠchấm Ä‘en. Chỉ cách má»™t sợi tóc, hai hòn bi súyt chạm nhau.
Cáºu em tôi báºt cưá»i chá»c quê.
- Dân Sà igòn gì mà đánh ẹ quá váºy. Cú “giò gà †mà đánh cÅ©ng không xong.
Tôi mỉm cưá»i, lấy Ä‘iếu thuốc ở gạt tà n lên hút. Minh chồm ngưá»i lên bà n billard, nheo mắt tÃnh đưá»ng Ä‘i. Em thá»c mạnh cây cÆ¡, hòn bi đỠchấm Ä‘en lao vút Ä‘i chạm và o hai hòn bi kia và cả ba chạy dần vá» má»™t góc. Minh gom bi vá» má»™t chá»— để đánh dứt Ä‘iểm.
- 37... 38... 39... chà hụt rồi.
ÄÆ°á»ng bi cuối đã há»ng. Minh dá»™ng cây cÆ¡ xuống ná»n nhà tiếc rẻ. Tôi lấy cục “lơ†chà đầu cÆ¡ và bôi bá»™t phấn trắng đầy hai tay. Äánh tiếp ở Ä‘iểm 38 trong khi ba hòn bin nằm dá»c theo má»™t đưá»ng thẳng, tôi phân vân nghÄ© cách đánh thế nà o để dứt Ä‘iểm cáºu em.
Khom ngưá»i trên bà n, tôi thá»c mạnh cây cÆ¡. Hòn bi đỠlăn thẳng vá» phÃa trước trúng cạnh bà n bá»c nỉ xanh, dá»™i ngược lại lăn vá» phÃa hòn bi đỠchấm Ä‘en. Äà dá»™i quá yếu nó đứng lại ở ba phần tư đưá»ng. Minh đánh dứt Ä‘iểm 49 bằng má»™t đưá»ng bi chẳng mấy khó khăn. Em nhìn tôi thách đố.
- Là m thêm cÆ¡ thứ ba nghe anh. Má»›i má»™t Ä‘á»u mà .
Dựa cây cơ và o bà n, tôi phủi tay
- Thôi, anh má»i lưng rồi.
- Nhưá»ng em đánh cho.
Chúa Æ¡i, cô bé đã có mặt trong phòng billard từ lúc nà o váºy nè. Thưá»ng những ngưá»i đánh billard chỉ chú ý đến những kẻ đứng xem chung quang. Tôi không ngá» cô bé cÅ©ng có mặt ở chốn nà y. Tôi há»i :
- Em Ä‘i đâu váºy.
- Äịnh Ä‘i quán uống cà phê, ngang đây thấy ông đánh billard nên và o xem.
- Em cũng biết chơi thứ nà y?
- Chút Ãt thôi.
Tôi chỉ Minh giá»›i thiệu, cô bé cưá»i.
- Biết nhau từ lâu rồi, ông khá»i phải mất công giá»›i thiệu lôi thôi.
Trước sự thân tình giữa tôi và cô bé, Minh hơi bối rối. Em nói :
- Tôi xin lỗi chuyện cũ, vì không biết cô quen với anh tôi. Bây giỠchúng ta là bạn được chứ?
Cô bé nói :
- Có gì khó khăn đâu.
- Cô có thể cho tôi biết tên cô được không?
Cô bé chỉ tôi.
- Anh cứ há»i ông nà y sẽ biết.
Tôi trợn mắt nói :
- Kỳ chưa. Tôi đã biết tên em hồi nà o đâu.
- Ông quên mau ghê. Ông đã đặt tên em là “Mưa†rồi thôi.
- Nhưng cái tên ấy...
- Cái tên ấy dở lắm sao?
- Không phải dở nhưng mà nó không còn hợp vá»›i thá»i tiết.
Nghe có tiếng lá khua động ở cây bà ng trước hiên, tôi nói :
- “Gióâ€.
Cô bé quay lại nói với Minh.
- Tôi tên “Gió†anh bằng lòng chưa?
Minh lắc đầu cưá»i.
- Tôi chịu thua chẳng hiểu hai ngưá»i. Nếu được phép đặt tên cho cô, tôi sẽ gá»i cô là “Mátâ€.
Cô bé là m bá»™ nghiêm trang há»i tôi.
- Cái tên đó có hợp vá»›i thá»i tiết không ông?
Tôi báºt cưá»i.
- Hợp lắm. Trá»i đêm nay rất mát mẻ.
Cô bé nói với Minh.
- Váºy anh cứ gá»i tôi bằng tên đó.
Minh há»i :
- Cô nháºn đánh cÆ¡ thứ ba cho anh tôi?
- Em đánh thay cho ông được chớ?
Tôi gáºt đầu.
- “Xong dồiâ€.
Minh nói :
- Äánh chầu cà phê nghe.
Cô bé nói :
- Thêm ba đĩa bánh ngá»t nữa.
Nhìn cô bé cầm cÆ¡, tôi biết em cÅ©ng là tay Ä‘iệu nghệ chắc em cÅ©ng thưá»ng đánh billard giải trà khi còn ở bên Bỉ. Ở ngoại quốc đà n bà con gái đánh billard là chuyện thông thưá»ng, nhưng ở VN- nhất là ở huyện lỵ nhá» như huyện nà y - Chuyện đó rất lạ lùng hiếm có, cho nên má»i ngưá»i trong phòng đã đứng thà nh vòng tròn xem cô bé đánh billard.
ÄÆ°á»ng bi cá»§a cô bé rất bay bướm. Những traà bi em đánh lăn nhẹ nhà ng như khiêu vÅ© và má»i ngưá»i Ä‘á»u xúyt xoa khen ngợi. Nhưng cô bé không phải là đối thá»§ cá»§a Minh, tôi nghÄ© váºy khi thấy Minh đã ghi được 32 Ä‘iểm còn em má»›i 20. Minh có vẻ rất khoái trà vỠ“nghá»â€ billard cá»§a mình. Em bắt đầu đánh biểu diá»…n bằng cách xoay lưng và o bà n billard, ngoảnh mặt lại nhìn hòn bi rồi thá»c cây cÆ¡ và ghi thêm má»™t Ä‘iểm nữa.
Biết Minh chắc chắn sẽ thắng, tôi không còn ham theo dõi những hòn bi và chăm chú nhìn cô bé. Äây là lần đầu tiên tôi trở thà nh ngưá»i ngoại cuá»™c đúng chiêm ngưỡng cô bé. Những lần trước ở bên em, tôi như ngưá»i cùng tham dá»± cuá»™c chÆ¡i nên đầu óc đắm chìm hòa nháºp. Lần nà y tách rá»i ra như ngưá»i vô can, tôi đã nhìn thấy vẻ cô đơn cá»§a cô bé.
Em đúng đó, trước mặt tôi, giữa nhiá»u ngưá»i, mắt dõi nhìn những hòn bi má»™t cách trìu mến. Äã nhiá»u lần tôi bắt gặp cái nhìn cảm thông vá»›i sá»± váºt, nhưng dá»ng dưng vá»›i ngưá»i khác như em.
Tại sao em có cái nhìn kỳ quặc đó? Phải chăng chỉ sá»± váºt má»›i gần gÅ©i vá»›i em vì chÃng hiểu được vết Ä‘en trong Ä‘á»i sống em, Ä‘á»i sống mà bên ngoà i đã được phá»§ che bằng mà u hồng rá»±c rỡ? Mà u hồng kia chắc chắn là sá»± già u có, vẻ vui tươi và những nụ cưá»i thưá»ng nở trên môi. Nhưng vết Ä‘en kia có phải là cái chết không rá»i trong tâm hồn em như lá»i ngưá»i mẹ nói?
Có phải là hạt giống “cây há»§y diệt†đang đâm chồi trong em và thưá»ng khiến em rùng mình băn khoăn?
Äồng tiá»n có hai mặt, ai mà chẳng biết váºy. Trăng tròn đầy trong đêm rằm chÃnh là lúc bắt đầu có hình dạng méo mó, ai mà chẳng biết váºy. Khi Ä‘á»i sống dâng cao như ngá»n thá»§y triá»u thì cái chết đã nằm ở đầu sóng ùa đổ, ai mà chẳng biết váºy. Thôi dẹp ngay đầu óc phân tÃch tâm lý ngưá»i khác bằng cách dá»±a và o giác quan Ä‘i. Hãy nhìn ngá»n thá»§y triá»u Ä‘ang dâng và quên Ä‘i sá»± ùa đổ...
Có nhiá»u tiếng vá»— tay vang lên. Tưởng má»i ngưá»i đứng quanh đây đã hiểu được quyết định sáng suốt cá»§a mình, tôi nhá»en miệng cưá»i đón nháºn sá»± khen thưởng. Nhưng Chúa Æ¡i, đâu phải những tiếng vá»— tay kia dà nh cho tôi, há» Ä‘ang khen thưởng cô bé. Em vừa tạo được má»™t thà nh tÃch phi thưá»ng. Em Ä‘i luôn má»™t cÆ¡ 20 Ä‘iểm và đã dứt Ä‘iểm Minh ở tỉ số 40-34.
Minh đứng ngây ngưá»i nhìn bà n billard. Hình như em không tin chuyện vừa xảy ra là có tháºt. Cô bé đến rá»a tay trong cháºu nước, tôi móc túi lấy khăn đưa cho em lau.
- Em đánh giá»i lắm.
Cô bé cưá»i.
- Thưá»ng thôi.
Tôi nói :
- Thưá»ng thôi. Äồng ý. Nhưng chừng đó cÅ©ng đủ là m “sư phụ†cá»§a tôi rồi.
Minh gá»i xe và o nhà má»™t ngưá»i bạn và chúng tôi cùng Ä‘i bá»™ đến má»™t quán nước. Phố ban đêm vắng những chuyến xe hà ng, xe lam hÆ¡n ban ngà y. Có đông ngưá»i qua lại trên vỉa hè. Ngưá»i ta Ä‘i mua hà ng, Ä‘i xem má»™t Ä‘oà n cải lương ở Sà igòn má»›i ra trình diá»…n. Äêm mùa thu mát lạnh. Trá»i lấp lánh sao. Trăng thượng tuần chiếu sáng má»™t khoảng trá»i trong biếc. Thỉnh thoảng có những ngá»n gió lạnh từ ngoà i biển thổi và o giúp hÆ¡i thuốc lá trong miệng tôi ngá»t Ä‘áºm.
Trên đưá»ng Ä‘i, Minh không ngá»›t khen ngợi cô bé và há»i em đã há»c billard ở đâu? Cô bé nói :
- Trong những quyển sách.
Minh ngạc nhiên há»i :
- Äánh billard mà cÅ©ng có ở trong sách vở nữa sao?
- Ở ngoại quốc thiếu gì những quyển sách dạy nghệ thuáºt đánh billard. Nhưng sách vở là má»™t chuyện, cÅ©ng cần gặp hên nữa chứ.
- Tôi không tin hên xui. Hôm nà o cho tôi mượn mấy quyển sách “Bà KÃp†để luyện đánh billard được không?
Bắt chước giá»ng tôi, cô bé nói :
- “Xong dồiâ€.
Minh dẫn chúng tôi đến má»™t quán nước nằm gần má»™t nhà thá» cổ, các cá»a Ä‘á»u đóng kÃn, không có tượng Chúa đứng ngoà i sân. Dá»c theo hà ng rà o nhà thá» có nhiá»u cá»™t tre treo những lá cá» hai mà u trắng, và ng. Có lẽ hôm nay là ngà y lá»… thánh.
Cáºu em tôi rất quen thuá»™c vá»›i quán nước nà y. Mặc dù đông khách em vẫn xoay xở được dá»… dà ng má»™t bà n trống và chiếc ghế nhá», đặt dưới tà ng má»™t cây có lá mà u xanh non và cà ng lên cao những chiếc lá lại có mà u trắng nhợt.
Tôi há»i Minh.
- Cây gì lạ váºy em?
- Cây “và ng, bạc†anh không biết sao?
- “Và ng, bạc†cái tên nghe quà quá há. Chắc quả nó ăn rất ngon?
- Nó không có quả mà cũng chẳng có hoa.
- Váºy hãy đặt nó tên cây “đồng chì sắt kẽm†cho rồi.
Minh cưá»i rồi há»i chúng tôi uống gì để và o quầy gá»i cho nhanh. Tôi nói :
- Anh uống bia.
Cô bé nói :
- Má»™t cà phê phin và ba đĩa bánh ngá»t.
Minh đúng dáºy nói :
- “Xong dồiâ€.
Tôi há»i cô bé.
- Em thưá»ng và o đây uống cà phê không?
- Thỉnh thoảng.
- Thấy thế nà o?
- Cà phê Ä‘áºm lắm.
- Tôi đâu há»i cà phê. Tôi há»i em vá» cái quán nà y.
- Sạch sẽ, mát mẻ. Còn ông thấy thế nà o?
- Hơi ồn.
- Ông thÃch ngồi uống má»™t mình?
- Phải.
- Váºy má»i ông vá» nhà riêng mà uống.
Cùng Ä‘i vá»›i Minh đến chá»— chúng tôi ngồi là má»™t cô gái tóc dà i, mặc áo tÃm, hai tay bưng khay thức uống.
Còn Minh bưng ba đĩa bánh ngá»t. Cô gái đặt thức uống xuống bà n. Tôi nói cám Æ¡n. Cô gái mỉm cưá»i bá» Ä‘i. Minh nói :
- “Cái đinh†của quán nà y đó. Anh thấy xinh không?
Tôi chưa kịp trả lá»i. Minh đã cưá»i chỉ cô bé.
- Có cô nà y ngồi bên, anh đâu dám nói ai “xinh†nữa phải không?
Tôi nói :
- Hoa nà o cÅ©ng xinh cả. Vấn đỠlà mình thÃch hoa nà o thôi. Và dụ anh thÃch “hoa há»c trò†còn em thÃch “hoa cứu thương†chẳng hạn.
- Thôi anh đừng “khai†ra chứ.
Tôi chẳng phải là ngưá»i lẻo mép thÃch “khai†chuyện riêng tư cá»§a ngưá»i khác cho thiên hạ biết, nhưng chuyện xảy ra rất tình cá» và cô bé đã hiểu Minh yêu ai.
Khi Minh nâng ly cà phê lên uống ná»a chừng, em đã buông rÆ¡i chiếc ly là m cà phê đổ tung tóe trên bà n. Tôi ngạc nhiên thấy Minh chẳng nói má»™t lá»i xin lá»—i và mắt em vẫn nhìn sững phÃa sau lưng tôi. Ngoảnh lại, tôi thấy Ngá»c trong bá»™ đồ y tá mà u trắng Ä‘ang Ä‘i vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông có râu, đến ngồi ở chiếc bà n còn để ly tách bừa bãi, chưa thu dá»n. Có lẽ Ngá»c không nhìn thấy chúng tôi. Trong quán nước chỉ có bóng đèn mà u hÆ¡i tối và nhiá»u cháºu cây kiểng cao đã che khuất ngưá»i ngồi. Nếu không chú ý nhìn, chắc chẳng ai nháºn ra ai.
Minh nhìn tôi nói lắp bắp.
- Sao có chuyện lạ lùng váºy anh?
Tôi nói :
- Äi uống nước vá»›i má»™t ngưá»i bạn có gì mà lạ lùng.
Minh gằn từng tiếng.
- Ngá»c không thể là m váºy được khi đã biết em thưá»ng ngồi ở đây. Chắc Ngá»c muốn chá»c tức em. Äể em sang nói chuyện vá»›i Ngá»c.
Tôi đặt tay lên vai Minh, giữ em ngồi lại.
- Äừng nóng nảy. Chuyện đâu còn đó. Nếu em là m um lên, sau nà y sẽ khó giải quyết.
Minh gục đầu và o hai bà n tay thở dà i.
- Em không ngá» Ngá»c tồi tệ đến thế.
- Äừng nghÄ© váºy. Có thể em đã hiểu lầm, vả lại em nói Ngá»c được hạnh phúc là em cÅ©ng được hạnh phúc mà .
Minh nghiến răng.
- Ngá»c không thể nà o hạnh phúc vá»›i thằng khốn đó.
Chúa Æ¡i! Khi yêu đương có lẽ ngưá»i ta chỉ nháºn ra mình là kẻ duy nhất không phải là thằng khốn ở cõi Ä‘á»i nà y. Váºy tại sao Minh năn nỉ tôi yêu giúp em? Phải chăng cáºu em muốn thá» xem tôi có thuá»™c dòng dõi thằng khốn?
Sợ sinh chuyện lôi thôi, tôi kéo Minh đúng dáºy và dẫn em ra ngoà i quán nước nói nhá».
- Em đi lấy xe Honda. Tối nay, anh vỠnhà dì ngủ với em và chúng ta sẽ bà n chuyện kỹ hơn.
Äợi Minh Ä‘i được má»™t Ä‘oạn, tôi trở và o quán nước ngồi xướng bên cô bé. Tôi nói cho em biết tôi phải vá» sá»›m vá»›i Minh. Em há»i
- Minh có chuyện gì váºy ông?
Tôi nhún vai.
- Có gì đâu. Äây chỉ là sá»± ghen tương thưá»ng tình khi ngưá»i ta Ä‘ang yêu.
- Minh yêu cô gái mặc áo trắng ngồi ở bà n đằng kia?
- Phải. Má»™t đóa “hoa cứu thươngâ€.
- Ông có tin ghe tương là biểu lộ tình yêu?
- Tin chứ. Cũng như ớt phải cay.
Cô bé cưá»i.
- Em không phải là trái ớt cay.
- Chắc không?
- Tôi cÅ©ng váºy.
- ÄÆ°á»£c rồi. Có dịp em sẽ thá» xem, ông có phải là trái á»›t không cay?
Tôi vội xua tay.
- Thôi, khá»i phải “thá»â€ cho tôi Ä‘au lòng. Tôi chÃnh là trái á»›t cay nhất thế giá»›i.
|
 |
|
| |