 |
|

31-03-2008, 02:10 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 6
Sau má»™t ngà y nằm ở bệnh viện thà nh phố, Văn đã tỉnh lại. Nhưng anh lại kêu nhức đầu và lÆ¡ ngÆ¡ không nháºn ra được ai trong số những ngưá»i thân quanh mình.
Ông Thịnh đã gá»i ngưá»i chÃch mÅ©i thuốc giảm Ä‘au cho anh, rồi gá»i má»i ngưá»i ra hà nh lang. Bà Trinh nghiêm giá»ng:
- Văn nó là m sao váºy anh?
Ông Thịnh ngáºp ngừng:
- Nó chỉ mới tỉnh lại thôi, có lẽ ký ức vẫn còn mơ hồ...
- Nhưng em là mẹ ruá»™t cá»§a nó, váºy mà nó vẫn nhăn nhó không nháºn ra?
Ông Thịnh lúng túng giải thÃch:
- Theo như bản chụp X-quang thì không có gì nghiêm trá»ng, nhưng... trước tình hình nà y thì anh nghÄ© có lẽ do chấn thương mạnh, ảnh hưởng đến vùng não bá»™ lưu giữ ký ức nên tạm thá»i... nó không nhá»› rõ lắm vá» má»i việc.
Bà Liên thở dà i lo lắng:
- Váºy mình phải là m sao đây, chắc phải nói cho ba biết chuyện nà y.
Bà Trinh cau mà y lặng im. Ông Thịnh an ủi:
- Äừng quá lo lắng, tôi nghÄ©... nó sẽ sá»›m bình thưá»ng lại mà .
Giá»ng bà Liên như vừa được nhóm tia hy vá»ng:
- Váºy chừng nà o nó có thể bình thưá»ng trở lại?
- Tôi không thể nói chÃnh xác, tùy theo sức đỠkháng cá»§a nó thôi.
Nãy giá» vẫn đứng cạnh lắng nghe, Thiên Ân sợ sệt nÃu vạt áo ông há»i:
- Ảnh có bị... quên hết má»i chuyện không hả chú?
Ông Thịnh trấn an:
- Không đâu, cháu đừng quá lo sợ. Văn chỉ bị va chạm mạnh vùng đầu nên ảnh hưởng má»™t chút thôi. Tôi đã từng gặp nhiá»u ca tương tá»±. Qua má»™t thá»i gian sẽ trở lại bình thưá»ng, trà nhá»› sẽ dần hồi phục.
- Váºy nó chắc chắn sẽ không sao? - Bà Liên há»i lại lần nữa.
Ông Thịnh gáºt:
- Ừ, không sao đâu. Văn nó cÅ©ng mạnh khoẻ mà , tôi nghÄ© sẽ mau chóng bình phục thôi. Trong trưá»ng hợp trở vá» cuá»™c sống thưá»ng ngà y quen thuá»™c thì sẽ dá»… dà ng gợi lại ký ức hÆ¡n.
Bà Liên vội nói:
- Váºy mình đưa nó vá» nhà , có được không?
Ông Thịnh gáºt đầu:
- Tốt nhất là lưu lại đây thêm má»™t ngà y để theo dõi kỹ tình hình, ngà y mai tôi sẽ lo thá»§ tục để chị đưa nó vá» nhà , Ä‘iá»u cần thiết bây giá» là vá» nhà rồi phải chăm sóc cho nó mau hồi phục ký ức lẫn sức khoẻ lại thôi.
Khẽ liếc qua gương mặt kÃn như bưng cá»§a vợ, ông Thịnh nói tiếp:
- Tôi sẽ giới thiệu một bác sĩ trong ngà nh để và i ngà y ghé qua theo dõi tình hình.
Bà Liên gáºt đầu:
- Cám ơn anh.
Thiên Ân quay vá» cá»a phòng và nhìn và o. Sau mÅ©i thuốc Văn lại thiêm thiếp ngá»§. Bà n tán dặn dò mất má»™t lúc, rồi ông Thịnh và vợ ra vá». Còn lại má»™t mình, bà Liên bước đến cạnh Thiên Ân và cÅ©ng nhìn và o phòng. Bà lẩm bẩm:
- Chiá»u nay vá» cô phải nói tháºt vá»›i ná»™i thằng Văn biết thôi.
Thiên Ân ngẩng lên kịp thấy giá»t nước mắt trên gương mặt bà khi bà mếu máo:
- Cô chỉ sợ... nó cứ quên mất má»i việc, không còn nhá»› gì, không còn nhá»› đến ai nữa thì là m sao đây Thiên Ân?
Cô rụt rè nắm lấy tay bà . Tình cảm bà dà nh cho Văn là m cô cũng nghẹn ngà o. Cô đưa bà lại ghế ngồi và thầm thì an ủi:
- Cô đừng quá lo, anh Văn nhất định sẽ khá»e lại mà , mình cố gắng chăm sóc cho ảnh cháu tin là ảnh sẽ khá»e lại.
- Cháu giúp cô chăm sóc nó nhé?
- Dạ.
Cô nói mà không biết lá»i cá»§a mình có được như ý không, nhưng tiếng sụt sịt cá»§a bà Liên dưá»ng như có nhẹ Ä‘i. Buổi chiá»u trong bệnh viện tháºt buồn. Ãnh nắng tắt dần hướng Tây là m không gian như nhuốm mà u u ám.
Mở cá»a má»™t căn phòng dà nh sẵn cho khách trên lầu, bà Liên cưá»i đôn háºu:
- Cháu cứ lưu lại đây má»™t và i tuần, đừng ngại gì cả. Ngoà i vợ chồng chú Lương giúp việc, nhà chỉ có ná»™i, có cô và Nam Văn thôi. Rất Ãt ngưá»i.
Cô nhìn bà cảm kÃch:
- Cháu cám ơn cô.
Bà Liên cưá»i:
- Cháu chịu ở lại là cô vui rồi, có cháu, hy vá»ng sẽ giúp đỡ cô nhiá»u trong việc chăm sóc cho Nam Văn.
Trước khi rá»i gian phòng, bà Liên còn ân cần bảo:
- Phòng tắm ở cuối dãy, cháu rá»a mặt và nghỉ ngÆ¡i má»™t chút Ä‘i nhé.
Cô dạ nhá». Äăt túi hà nh lý nhá» nhoi cá»§a mình xuống chân, Thiên Ân ngồi thừ lên giưá»ng nhìn quanh căn phòng có mà u và ng dịu mắt. Váºy là cô đã vỠđây theo lá»i nà i nỉ má»i má»c cá»§a bà Liên. Cô không biết mình quyết định như váºy có đúng không. Äầu tiên cô nán lại từ bệnh viện nà y sang bệnh viện khác chỉ vì muốn chắc chắn là Văn khá»e lại để khá»i lo lắng áy náy mà thôi. Bây giá» thì lại đến nhà anh. Vì muốn có chá»— ở tạm để ẩn thân hay vẫn vì lo cho bệnh tình cá»§a anh? Câu há»i ấy chÃnh cô cÅ©ng không trả lá»i được. Có lẽ cả hai lý do Ä‘á»u đúng.
Tình trạng sức khá»e cá»§a Văn tuy khá hÆ¡n nhưng anh như vẫn chưa phục hồi lại được trà nhá»›. Ngay cả khi ông Bằng, ná»™i cá»§a anh và o thăm, cÅ©ng vẫn đối diện vá»›i ánh mắt lạ lẫm cố hữu cá»§a anh. Gia đình cá»§a anh cứ buồn rầu, nhưng không ai trách cứ và thắc mắc vá» sá»± có mặt cá»§a cô trên chuyến Ä‘i tai nạn đó, duy chỉ có bà Trinh. Lần đầu gặp mặt bà đã lá» Ä‘i, không đếm xỉa gì dến cô và rồi bệnh tình cá»§a Văn hiện tại là m bà khó chịu vá»›i cô ra mặt. Như má»™t cách nháºn trách nhiệm cá»§a mình, cô lặng lẽ nán lại bên giưá»ng bệnh vá»›i anh suốt thá»i gian qua, tá»± nguyện chăm sóc anh mà không dám trách thái độ đầy thà nh kiến ấy cá»§a bà .
Äến bên khung cá»a sổ nhìn ra mảnh sân sau, Thiên Ân đưa mắt nhìn những luống hoa nở thắm bên dưới, lòng vẩn vÆ¡ nhá»› lại lúc bà Liên đưa cô ra trước mặt Nam Văn. Sau ngưá»i mẹ ruá»™t và cả ngưá»i cô ruá»™t mà anh ngá» ngợ không nháºn biết, cô không nghÄ© anh có thể nháºn ra được mình là ai, nhưng vẫn nuôi tia hy vá»ng má»ng manh là mình sẽ bị... láºt mặt. Váºy mà khi bà Liên đưa cô ra trước mặt anh và há»i:
- Con có nhớ ai đây không Văn?
Cô hồi hộp quá chừng. Vừa hồi hộp vừa sợ.
- Thá» nhá»› lại xem, ngưá»i nà y là ai? Con nháºn ra không? - Bà Liên láºp lại.
Äôi mà y cá»§a Văn lúc ấy chau lại như cố nhá»›, nhưng cuối cùng anh đà nh dò dẫm há»i lại bà :
- Là ... em gái của con à ?
Thiên Ân ngá»› ra, còn bà Liên thì thở dà i thất vá»ng:
- Em gái cái gì, bạn gái của con mà con cũng quên sao?
Câu nói của bà Liên là m cô lúc đó ngượng nghịu và có cảm giác như mình là một kẻ dối trá.
- Bạn gái? - Anh lẩm bẩm với vẻ ngạc nhiên.
- Phải rồi, Thiên Ân là cô bạn gái cùng con trong chuyến công tác lên Äà Lạt đó, con không nhá»› ra sao?
Văn đã nhìn chăm chăm và o cô tháºt lâu, nhưng rồi anh lắc đầu:
- Xin lỗi, tôi... không nhớ.
Anh đã không nhá»› ra cô là ai. CÅ©ng đúng thôi. Cô có phải là bạn gái anh đâu. Gặp mặt chỉ có má»™t lần, không có ấn tượng gì đặc biệt thì là m sao anh nhá»› ra được. Còn cô, lúc ấy đứng trước anh, chịu đựng ánh nhìn tò mò, dò xét cá»§a anh, cô nghe câu anh nói mà không biết mình nên vui hay buồn. Trong thâm tâm, cô chỉ mong anh nháºn ra được cô chẳng phải là ngưá»i bạn gái nà o, mà chỉ là má»™t đứa con gái lang thang tình cá» quá giang xe mà thôi, như váºy tốt hÆ¡n cho cả cô và anh, nhưng anh vẫn im lặng vá»›i cái nhìn ngá» ngợ và xa lạ.
Nắng là m cô bắt đầu chói mắt, Thiên Ân quay trở vá» phòng. Cầm cái túi xách nhẹ tênh cá»§a mình lên cô chắt lưỡi thở dà i. Dù không muốn chút nà o cái chuyện cứ như lừa dối nà y nhưng... thôi thì ở tạm đây, giúp bà Liên chăm sóc Văn và i hôm. Nếu bệnh tình cá»§a anh khả quan hÆ¡n thì cô cÅ©ng có thể ra Ä‘i mà không áy náy Ä‘iá»u gì. Văn là má»™t ngưá»i tốt, cô mong má»i rằng anh sẽ mau chóng khá»e lại, mau chóng hồi phục trà nhá»› như xưa. Ãnh nắng đã chói gắt hÆ¡n sau khung cá»a sổ.
Thiên Ân đến trước cá»a phòng Văn, cô Ä‘ang định gõ nhẹ xin và o thì nghe có tiếng bà Liên vá»ng ra:
- Khi con bị tai nạn chÃnh Thiên Ân đã chạy tìm bệnh viện cấp cứu cho con đó. Äã váºy còn tiếp máu cho con nữa. Xưa nay con chưa dẫn vá» ra mắt cô bạn gái nà o cá»§a mình nhưng lần nà y cô nghÄ© con đã chá»n đúng ngưá»i rồi.
Lắc đầu cố nén nụ cưá»i thẹn, cô gõ nhè nhẹ lên cánh cá»a, bà Liên ra mở. Vừa thấy cô vá»›i khay thuốc trên tay lại có cái trứng gà còn ngâm trong nước sôi, bà đã cưá»i:
- À, đến giá» uống thuốc hả cháu? Trứng gà cÅ©ng chÃn rồi à ?
- Dạ.
Né ngưá»i cho cô mang khay thuốc Ä‘i qua, bà nói:
- Cháu lăn trứng cho Văn giùm cô được không? Cô vừa nhớ ra là chưa pha trà cho ông nữa.
Thiên Ân dạ nhá». Bà Liên đã rá»i Ä‘i, cô đến bên giưá»ng bệnh, vá»›t quả trứng gà còn nóng bá»c và o trong mảnh khăn nhỠđưa cho Văn. Ngồi dá»±a và o đầu giưá»ng quan sát cô từ đầu, anh không cầm mà ngạc nhiên há»i:
- Cái gì váºy?
- Thì là trứng gà . Còn nóng lắm đó. Anh cầm Ä‘i, để tôi tìm cho anh cái kiếng nhá».
- Äể là m gì?
- Thì để anh lăn cho tan mất vết bầm trên mặt đi.
Văn nhăn mặt:
- Bà y trò gì váºy? Tôi không lăn đâu.
Äến phiên Thiên Ân ngạc nhiên:
- Không lăn đâu có được. Mặt anh còn bầm tÃm mấy chá»— kia kìa. Nhất là cái chá»— ngay mà mắt là m con mắt anh cÅ©ng đỠthấy ghê.
- Ăn nhằm gì - Văn vẫn gạt đi - còn nhìn thấy là được rồi. Và i bữa nữa nó cũng tan dần.
Thiên Ân cãi:
- Sao lại không ăn nhằm? Cô Liên dặn dì Lương nấu từ nãy rồi. Cô nói anh phải lăn mấy ngà y cho hết chỗ tụ máu, nhất là chỗ gần mắt. Mấy chỗ bầm trên mặt anh có đến cả tháng mới hết đó.
Văn xẵng giá»ng ngắt lá»i:
- Äã nói là tôi không lăn rồi mà . Cái đầu còn chưa bình thưá»ng lại được, lo gì đến mặt mÅ©i.
Thấy anh trở nên cáu gắt, Thiên Ân ấm ức nhưng cÅ©ng phải xìu xuống. Cô đưa cho anh ly nước lá»c và mấy viên thuốc rồi lầu bầu:
- Không lăn há»™t gà thì thôi, anh là m gì dữ váºy. Tôi đâu định ép anh đâu.
Văn cầm lấy ly nước và má»› thuốc. Äợi anh uống xong cô định mang khay ra thì anh chợt lên tiếng:
- Khoan đã.
Cô ngạc nhiên quay lại. Anh nhìn thẳng và o cô, giá»ng dịu lại:
- Tôi... tôi muốn nói chuyện với em.
- Chuyện gì? - Cô tháºn trá»ng há»i.
- Thì em ngồi xuống đi đã.
Äể khay nước lên bà n, cô kéo ghế khép nép ngồi cạnh giưá»ng. Qua giá»ng nói cá»§a anh, cô có cảm tưởng anh đã sẵn sà ng để nghe cô giải thÃch và kể rõ má»i việc.
Văn nhìn cô má»™t thoáng rồi hắng giá»ng:
- Vết thương của em đã đỡ chưa?
Thiên Ân sỠlên miếng băng trên trán mình:
- Cũng đỡ rồi, cám ơn anh.
Văn im lặng như đắn Ä‘o má»™t lúc rồi hắng giá»ng:
- Em tên là Thiên Ân à ?
Cô gáºt. Anh nhìn cô dò xét:
- Em... em bao nhiêu tuổi?
LỠmỠhiểu được ánh mắt hoà i nghi của anh, cô thở ra:
- Mưá»i tám.
- Mưá»i tám tuổi? Tháºt chứ?
Thiên Ân miá»…n cưỡng gáºt đầu:
- Tôi dối anh là m gì? Nếu anh muốn biêt chÃnh xác thì mưá»i tám tuổi hai tháng chẵn. Không có lẽ ngà y nà o đâu.
Không quan tâm đến câu trả lá»i hÆ¡i chua ngoa cá»§a cô, anh chăm chú nhìn cô rồi chợt há»i:
- Em biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không?
HÆ¡i ngá»› ra vá»›i câu há»i vô duyên ấy, cô máy móc đáp:
- Biết chứ. Giấy tỠcủa anh ghi anh hai mươi tám tuổi.
Văn không há»i nữa mà chỉ cưá»i. Cái cưá»i chế giá»…u cá»§a anh là m cô cà ng khó hiểu hÆ¡n. Văn nhếch môi:
- Có gì đâu. Tôi Ä‘ang khâm phục con ngưá»i cá»§a tôi trước đây, có thể quen biết và yêu thương má»™t cô gái quá trẻ, thua mình đến mưá»i tuổi. May mà em đã qua tuổi mưá»i tám được hai tháng rồi, nếu không có lẽ tôi còn phải lo cuống lên vì mình đã dám rá»§ rê má»™t cô bé tuổi vị thà nh niên Ä‘i du hà đến mấy ngà y ở Äà Lạt.
Thiên Ân sững ngưá»i kêu lên:
- Ê! Xin ngừng ngay những câu há»i mỉa mai lãng xẹt cá»§a anh. Anh Ä‘ang nói lung tung gì váºy? Sao anh xúc phạm tôi?
Mắt vẫn chăm chú quan sát cô, Văn nhún vai:
- Tôi chỉ Ä‘ang nói sá»± tháºt thôi. Em không biết tôi ngỡ ngà ng như thế nà o khi má»i ngưá»i đưa cô gái trẻ măng đến giá»›i thiệu là bạn gái cá»§a mình.
Thiên Ân bối rối kêu lên:
- Nhưng ai là bạn gái cá»§a anh hồi nà o? Tôi... còn nhá» như váºy là m sao là bạn gái cá»§a anh được.
Câu nói cá»§a cô không là m Văn bất ngá». Anh nheo mắt giá»ng hòa hoãn hÆ¡n:
- Em nói... không phải à ? Má»i ngưá»i nói cho tôi nghe rằng em là bạn gái cá»§a tôi mà ?
- Nhưng... thá»±c ra không phải như váºy. Là há» tưởng váºy thôi.
Nét mặt Văn trở nên nghiêm túc:
- Váºy là sao?
Cô ngáºp ngừng giải thÃch:
- Tôi... Hôm trước vì nhà anh đông ngưá»i quá, mà ai cÅ©ng cứ Ä‘inh ninh rằng tôi là bạn gái cá»§a anh nên khi hỠđẩy tôi ra để anh nháºn diện, tôi... không tiện phân trần. Tại há»... tưởng váºy thôi chứ không phải tôi mạo nháºn đâu. Anh đừng hiểu lầm. Tôi không có ý gạt ai.
Trà ng phân bua của cô là m Văn sốt ruột:
- Em nói gì váºy? Tôi chưa hiểu rõ.Váºy tháºt ra em là gì cá»§a tôi?
- Không là gì hết.
- Không... là gì? - Văn cau mà y.
- Ừ, không dây mÆ¡ rá»… má gì hết. Tháºt ra thì chỉ má»›i quen biết anh.
Anh nhìn cô như không hiểu:
- Nhưng... tại sao ngưá»i nhà tôi lại cho rằng em là bạn gái cá»§a tôi?
Cô chắt lưỡi:
- Thì tại há» tưởng váºy thôi, cÅ©ng vì hôm đó tôi Ä‘i chung xe vá»›i anh.
Văn thắc mắc:
- Nhưng nghe nói tôi lên Äà Lạt mấy ngà y đêm mà . Sao em lại có thể ở chung vá»›i tôi được nếu em không là bạn gái cá»§a tôi?
Thiên Ân trợn mắt giơ ngón tay lên:
- Xin Ä‘Ãnh chÃnh, tôi đâu có theo anh lên Äà Lạt đâu, tôi chỉ gặp anh trên đó và vá» cùng má»™t chuyến xe thôi.
Văn nhÃu mà y:
- Váºy... là sao? Tôi hẹn em trên đó à ?
Thiên Ân xua tay:
- Äâu phải váºy, ai quen biết mà hẹn hò gì vá»›i anh, tại vì tôi quá giang xe anh ở đèo thôi mà .
Văn nhăn mặt ngắt lá»i:
- Em cà ng thanh minh, cà ng là m tôi khó hiểu quá.
Cô vội nói:
- Không có gì khó hiểu hết. Tôi nói đơn giản thế nà y nhé. Tháºt ra, tôi và anh chỉ má»›i quen biết nhau thôi. Tôi quá giang xe anh vá» Sà i Gòn, dá»c đưá»ng thì có lẽ anh mệt quá nên gây ra tai nạn. Tôi thấy váºy nên...
Văn ngắt lá»i:
- Nên đưa tôi đến bệnh viện, tiếp máu cho tôi, gá»i Ä‘iện vá» nhà tôi báo tin... Những chuyện đó tôi đã được nghe mấy ngà y nay rồi.
Anh lắc đầu:
- Thú tháºt mà nói mấy hôm trước, nghe nói em là bạn gái cá»§a tôi, tôi đã rất ngạc nhiên vì khó tin mình lại có được má»™t. cô bạn gái trẻ như thế. Nhưng bây giá» khi em Ä‘Ãnh chÃnh là không phải thì tôi thấy lá»i em có gì đó... vô lý quá.
Thiên Ân tròn mắt:
- Cái gì mà vô lý? Tôi nói sá»± tháºt mà .
Văn nhìn cô chăm chú:
- Em nói em không phải là bạn gái của tôi?
- Äúng rồi, không phải. Tôi chỉ là ngưá»i tình cá» quá giang xe anh thôi.
Cô chép miệng lẩm bẩm:
- Tôi không ngá» số mình lại như thế. Váºn mệnh xui quá, quá giang xe cÅ©ng lây ngưá»i ta xui luôn.
Không để ý đến lá»i lẩm bẩm tiếng được tiếng mất cá»§a cô, Văn tá»±a lưng và o đầu giưá»ng tư lá»±:
- Em nói em quá giang xe tôi. Tôi chưa quen biết em, lại cho em quá giang xe sao?
Thiên Ân gãi ót diễn giải một cách lộn xộn:
- À, tháºt ra tôi vá»›i anh không hẳn là chưa quen biết. Tháºt ra, tối hôm ở bá» hồ Xuân Hương tôi và anh có gặp nhau rồi, nên khi tôi vẫy tay xin quá giang ở trên đèo, anh đã...
Anh giÆ¡ tay ngăn lá»i cô:
- Khoan khoan, em nói cái gì mà lung tung váºy, là m Æ¡n nói rõ rà ng má»™t chút. Xin nhá»› rằng tôi còn Ä‘ang mÆ¡ hồ lắm vá»›i ký ức cá»§a mình. Sao lại gặp nhau rồi? Váºy tôi vá»›i em quen hay là không quen?
Thiên Ân nhìn anh rồi đà nh thở hắt ra:
- Thôi được. Muốn vắn tắt mà không xong chắc tôi phải kể tháºt từ đầu đến cuối cho anh nghe váºy.
Thế rồi cô Ä‘em má»i chuyện từ lúc cô lang thang ở bá» hồ Xuân Hương lạnh cóng và buồn rầu ra sao, anh cho cô Ä‘iếu thuốc nhưng lấy lại và đổi bằng lá»i má»i uống cà phê như thế nà o, đến chuyện cô suýt bị chết cóng trên đèo, đứng vẫy tay xin nhá» xe suốt cả tiếng đồng hồ trong gió mưa, cuối cùng lại gặp anh rồi xe Ä‘i ná»a đưá»ng gặp tai nạn v.v...
Khi đã kể xong cô kết luáºn:
- Là váºy đó. Bây giá» anh hiểu ra chưa?
Văn ngồi yên trên giưá»ng lắng nghe lá»i cô, trán nhăn lại như cố dung nạp tất cả những thông tin đó và o đầu. Cuối cùng anh ngẩng lên:
- Em Ä‘ang nói tháºt đó à ?
Thiên Ân trợn mắt:
- Sao lại không tháºt được? Anh không nhá»› thôi, còn tôi nhá»› rất rõ mà .
Văn ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Tôi không biết. Nhưng thấy... câu chuyện em kể sao kỳ lạ quá.
- Có gì đâu mà kỳ lạ?
Anh nhÃu mà y phân tÃch:
- Em bảo chỉ quen biết tôi vá»n vẹn có hai lần, nhưng tại sao lại biết quá rõ vá» tôi như váºy? Em biết số Ä‘iện thoại cá»§a gia đình tôi, em biết vá» những mối quan hệ cá»§a gia đình tôi? Em biết tôi có đứa em gái tên Thúy VÅ©, trong khi tôi thì chẳng biết mình có anh em nà o trên Ä‘á»i. Ngay cả khi má»i ngưá»i giá»›i thiệu nó vá»›i tôi, tôi cÅ©ng chẳng biết có phải thế không.
Thiên Ân trỠmôi:
- Tại anh bị tai nạn lạc trà nhá»› đó thôi, những mối quan hệ ở nhà anh thì chÃnh anh vui miệng kể cho tôi nghe mà , còn số Ä‘iện thoại nhà anh thì anh nhá» tôi... tôi...
Cô gãi ót ngượng nghịu với ánh mắt chỠđợi của anh. Rồi cô đà nh chắt lưỡi nói một trà ng:
- Nói huỵch toẹt ra luôn cÅ©ng được. Xin lá»—i là tôi có lục và cá»§a anh khi mà thá»§ tục nháºp viện, thấy địa chỉ cá»§a anh ghi trên giấy tá», tôi gá»i Ä‘iện há»i tổng đà i nên ra được cái số Ä‘iện thoại nhà anh.
- Váºy sao? - Văn nhìn cô.
Thiên Ân hơi ngượng nghịu:
- Thì là váºy tháºt mà . Cái và cá»§a anh tôi còn giữ, nhưng... để trên lầu rồi. Tôi cÅ©ng định để rõ rà ng rồi trả cho anh. Tháºt ra, tại tôi không có nhiá»u tiá»n để đóng tiá»n mua thuốc men, nên tôi má»›i mở và anh xà i đỡ.
Văn im lặng ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi há»i:
- Váºy tại sao khi cô Liên há»i em cÅ©ng biết tôi lên Äà Lạt để thương lượng mua bán cái sở trà nà o đó?
- Thì cái vụ đó là anh nói cho tôi nghe mà .
Văn nhìn cô hoà i nghi:
- Cũng lại là tôi nói cho em nghe?
- Äúng rồi.
Văn nhìn cô chằm chằm. Cái nhìn của anh là m cô không thoải mái :
- Là m gì mà nhìn tôi ghê váºy?
Anh nói thẳng:
- Tôi Ä‘ang nghi ngá» câu chuyện cá»§a em đây, không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm là tháºt hay tất cả Ä‘á»u không là tháºt.
Thiên Ân ngớ ra:
- Anh nói váºy nghÄ©a là sao?
Anh hắng giá»ng:
- Hãy thá» nghÄ© xem, em kể đêm trước đó tôi lang thang ở bá» Hồ Xuân Hương gặp má»™t cô gái lạ hoắc nà o đó là em há»i xin Ä‘iếu thuốc?
- Phải rồi.
- Tạm chấp nháºn, nhưng rồi tôi lại không cho thuốc mà lại rá»§ em Ä‘i uống cà phê...
Giá»ng cá»§a Văn có vẻ gì đó khiến cô phải tằng hắng Ä‘Ãnh chÃnh:
- Không phải. Anh có cho thuốc chứ, nhưng sau đó lấy lại.
Văn cau mà y:
- Gì kỳ váºy. Cho rồi sao còn lấy lại?
Thiên Ân kêu lên:
- Ai mà biết đâu, anh muốn lấy lại là lấy lại chứ. Lúc đó tôi cÅ©ng há»i anh là m váºy là ý gì.
- Rồi tôi trả lá»i ra sao?
Thiên Ân nhăn mặt cố nhớ:
- Äể coi. Ờ, anh nói tại anh thấy tôi ho sù sụ, chứng tá» tôi không biết hút, nên lấy lại Ä‘iếu thuốc.
- Tại vì váºy mà tôi đòi lại Ä‘iếu thuốc à ?
- Không phải là đòi, là anh... giáºt lại. Lúc đó tôi Ä‘ang ho, anh giáºt lại váºy nè, nhanh quá nên tôi nÃu không kịp.
Thiên Ân vừa nói vừa diá»…n tả, Văn phì cưá»i:
- Giáºt lại? Ai lại là m kỳ váºy?
Thiên Ân trợn mắt:
- Tôi nói tháºt mà .
Văn phẩy tay cho qua:
- Thôi được, cứ cho là tôi dở hÆ¡i, đã cho ngưá»i ta Ä‘iếu thuốc rồi mà còn giáºt lại cho được. Nói qua chuyện cà phê, không cho cô hút thuốc, tôi lại rá»§ cô và o quán cà phê à ?
Thiên Ân cãi:
- Không phải rÅ© mà là "má»i". Anh má»i tôi đà ng hoà ng.
Văn gáºt gáºt:
- Ừ, thì "má»i". Rồi sau đó?
- Thì ngồi uống nước thôi, anh uống cà phê, tôi uống sữa. Nếu anh muốn nói rõ hơn thì tôi uống đến hai ly sữa.
- Uống cà phê xong tôi còn Ä‘i đâu nữa? - Văn há»i tá»›i.
Thiên Ân trợn mắt:
- Ai mà biết anh đi đâu, tôi uống hết hai ly sữa nóng, thấy anh cứ ngồi hoà i với ly cà phê nguội ngắt, nên tôi chà o anh và ra vỠtrước. Qua tối hôm sau tôi mới gặp anh trên đèo.
Văn gáºt gù:
- Ừ, em nói là tối hôm sau em quá giang xe tôi ngay trên đèo?
- Äúng rồi.
Anh im lặng nghÄ© ngợi giây lát rồi chợt há»i:
- Tại sao tôi lại vá» Sà i Gòn và o má»™t đêm mưa gió như váºy?
Thiên Ân kêu lên bực doc.:
- Ai mà biết đâu. Trên xe, anh cho tôi biết tên, kể tôi nghe vá» nhà anh. Anh nói lung tung nhiá»u thứ nhưng đâu có nói lý do tại sao anh vá» ban đêm, bây giá» anh há»i là m sao tôi biết mà nói đây?
Văn há»i cắc cá»›:
- Nếu em khôgn biết tôi vỠchuyến đêm, là m sao đón quá giang được?
Thiên Ân trố mắt kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! Tôi chỉ đứng trên đèo vẫy tay quá giang thôi, nhiá»u xe Ä‘i qua nhưng chẳng ai dừng lại, cuối cùng có xe cá»§a anh là chịu dừng. Tôi đâu biết anh vá» chuyến đêm hay chuyến ngà y, cÅ©ng đâu cố tình đón vá»›i xe anh. Chỉ là ... tình cá» gặp nhau thôi.
Nheo mắt nhìn cô Văn gáºt gù:
- Phải rồi, là tình cá». Tình cá» gặp em, tình cá» thấy em quá giang, cho em lên xe ngồi rồi từ đó tôi bắt đầu mở máy nói kể tùm lum vá» mình?
Giá»ng cá»§a anh là m cô ngá» ngợ:
- Anh Ä‘ang muốn ám chỉ gì váºy? Anh nghÄ© tôi bịa chuyện sao?
Anh cưá»i:
- Chuyện em kể đầy ngẫu hứng và khó tin quá chừng, em nói là sao tôi tin được?
Cô thở ra chán nản:
- Anh nói gì váºy? Chuyện tháºt trăm phần trăm đó. Sao lại không tin?
- Không là bạn gái của tôi sao em lại sốt sắng đưa tôi đến bệnh viện, sốt sắng tiếp máu và lo lắng cho tôi mấy ngà y qua?
Dù đã phát bá»±c, nhưng Thiên Ân cÅ©ng cố giải thÃch:
- Äó là tại vì anh đã cho tôi quá giang, anh tốt vá»›i tôi như váºy, khi anh gặp tai nạn thì tôi giúp lại là chuyện đương nhiên mà .
- Giúp cả chuyện cho máu? - Anh nheo mắt.
Thiên Ân ngắc ngứ không biết phải giải thÃch ra sao. Bây giá» mà nói ra lý do cho máu là vì cô áy náy cái số xui cá»§a mình đã ảnh hưởng đến tÃnh mạng ngưá»i bạn đồng hà nh, anh nghe được lại cà ng không tin, tháºm chà có thể nhếch môi cưá»i nhạo như khi nãy nữa thì sao.
Ãnh mắt Văn vẫn chỠđợi câu trả lá»i là m cô nói liá»u:
- Thì... cho máu có gì là ghê gá»›m đâu. Lúc đó bệnh viện nói thiếu máu, tôi nghÄ© mình có nhóm máu thÃch hợp vá»›i anh thì... cho thôi.
Văn nhìn cô lắc đầu cưá»i:
- Thôi được rồi không cần há»i khó em nữa. Äể tôi tóm tắt lại nhé. Chúng ta quen biết nhau chỉ qua hai đêm mà thôi. Bên bá» hồ Xuân Hương tôi giống như má»™t kẻ dở hÆ¡i váºy. Cái vụ cho thuốc rồi giáºt lại gì đó tạm cho qua. Nhưng đến hôm sau lại cà ng quái dị hÆ¡n. Tôi đã quyết định Ä‘iên khùng là trở vá» Sà i Gòn và o ban đêm, khi mà mưa gió mù trá»i.
Giá»ng anh như chế giá»…u:
- Rồi cho cô gái má»›i quen như em quá giang xe, rồi Ä‘em hết chuyện nhà mình ra mà kể như má»™t kẻ lắm mồm. Tôi báo cáo cho em biết chuyện là m ăn, buôn bán cá»§a mình, cho em biết vá» gia thế cá»§a mình, kê khai cả cái lý lịch lẫn há»™ khẩu nhà mình. Äể rồi bây giá» chả biết vô tình ra sao mà ngưá»i nhà tôi ai cÅ©ng lầm tưởng em là bạn gái cá»§a tôi.
Nhìn gương mặt đang nghệt ra của cô, anh nhướng mà y:
- Rồi đó. Câu chuyện có đáng tin không?? Nếu theo lá»i em kể thì con ngưá»i cá»§a tôi tháºt là kháºt khùng, dở hÆ¡i quá phải không?
Cô kêu lên tức tối:
- Äó là tại vì anh nghÄ© xiên xẹo bằng má»™t cách... má»™t cách kỳ cục váºy thôi chứ tôi đâu có bịa chuyện đâu.
Văn nheo mắt :
- Váºy à ?
Thiên Ân sẵng giá»ng:
- Má»i chuyện nghe thì có vẻ quá khác thưá»ng, nhưng sá»± tháºt là váºy, anh không tin thì... kệ anh, tôi cÅ©ng không biết là m sao. Chỉ có tôi biết mình không "xạo" là đủ rồi.
- Váºy sao?
Thiên Ân phát cáu. Trá»i, mấy tiếng "váºy sao" vá»›i "váºy à " nà y cô nghe khó chịu quá sức. Äã váºy cái giá»ng cá»§a anh cứ như dá»… ngươi cô. Cô hầm hầm đứng phắt dáºy :
- Tôi theo vỠđây cÅ©ng vì muốn đợi dịp để anh tỉnh lại má»™t chút mà kể cho anh nghe chuyện tháºt trăm phần trăm nà y. Anh đã nghe rồi đó, không tin thì tôi cÅ©ng chịu thua thôi. Äể ngà y mai tôi giải thÃch rõ rà ng vá»›i ngưá»i nhà anh nữa là xong.
- Xong cái gì? - Văn há»i gặng.
Thiên Ân vung tay ấm ức:
- Thì sau khi nói rõ ra cho má»i ngưá»i biết tôi chẳng phải là bạn gái gì cá»§a anh. Tôi chỉ là con nhá» xin Ä‘i quá giang thôi. Váºy là xong, tôi có thể Ä‘i được. Còn anh ra sao thì hết còn là chuyện cá»§a tôi nữa rồi.
Văn như bị bất ngá», anh cau mà y nhìn cô:
- à em là ... định bỠđi sao?
Liếc qua cái chân băng bá»™t cứng ngắc và gương mặt còn sưng đến bầm tÃm cá»§a anh cảm thấy hÆ¡i bất nhẫn. Cô gáºt đầu, giá»ng đã dịu lại:
- Tháºt ra cÅ©ng phải cám Æ¡n anh rất nhiá»u. Cám Æ¡n anh đã an á»§i tôi, cám Æ¡n anh vì anh đã cho tôi quá giang, không thì tôi đến chết cóng trên đèo. Tuy chuyến quá giang không đến nÆ¡i đến chốn, nhưng cÅ©ng cám Æ¡n lòng tốt cá»§a anh. Tôi hiến máu cho anh cÅ©ng vì muốn anh qua cÆ¡n nguy hiểm. Xin lá»—i vì mang váºn rá»§i lại cho anh. Chỉ xin chúc anh mau bình phục, váºy thôi.
Văn ngỡ ngà ng:
- Em định đi đâu?
Vẻ quan tâm của anh là m cô hơi ngạc nhiên cô nghếch mặt:
- Chưa biết. Äi đâu cÅ©ng được. Ra miá»n Trung không thì vá» miá»n Tây cÅ©ng được. Ở đâu tìm được việc là m, sống được thì Ä‘i. Tôi quen vá»›i chuyện lang thang xứ khác mấy tháng nay rồi.
Văn ngẩn ra:
- Em giáºn tôi à ?
Thiên Ân hơi bĩu môi:
- Không. Ai thèm giáºn anh.
Văn nhìn cô tháºt lâu, cuối cùng anh nhẹ giá»ng:
- Xin lá»—i em váºy. Có lẽ là tôi hÆ¡i quá đà .
"Lúc chế nhạo ngưá»i ta thì lá»i lẽ ngạo mạn lắm, bây giá» thì là m ra vẻ nhún nhưá»ng".
Thiên Ân hếch mũi:
- Khá»i xin lá»—i, nếu tôi tá»± nháºn mình là bạn gái cá»§a anh má»›i tệ, má»›i là lừa gạt, chứ tôi đã nói tháºt ra rồi, anh không tin là chuyện cá»§a anh thôi không liên quan gì đến tôi nữa đâu. Tháºt ra anh bị mất trà nhá»› thôi chứ vẫn tinh ý thấy mồ, ai mà gạt được anh có phải không? CÅ©ng may tôi không định là m váºy.
Văn nheo mắt ngắm nghÃa cô má»™t giây, rồi anh chợt cưá»i:
- Thiên Ân!
- Gì? - Cô cau có.
- Tôi vừa xin lỗi xong mà .
- Nghe rồi.
- Váºy sao còn giáºn?
Cô nhướng mắt:
- Ai thèm giáºn anh là m gì.
- Không giáºn sao nói năng chua lè váºy? Không giáºn sao đòi Ä‘i?
Cô thở ra:
- Nà y anh, chuyện giáºn đâu có dÃnh gì tá»›i chuyện phải Ä‘i. Còn nói năng có chua là tại cái miệng tôi như váºy rồi, lúc nà o không vui là váºy, sá»a sao được.
Anh cưá»i cưá»i:
- Váºy sao? Tôi thì nghÄ© em cứ đòi bá» Ä‘i vì giáºn lẫy những câu tôi vô tình nói. Tôi còn chưa tỉnh trà nhá»› lại má»i chuyện mà , tôi thắc mắc hoà i nghi thì phải há»i cặn kẽ chứ, em không thấy mình giáºn lẫy như váºy là bất công sao?
Äể anh ngưng cái giá»ng buá»™c tá»™i tưng tá»ng và nụ cưá»i nhếch miệng kia Ä‘i, đứng lên cầm khay thuốc cô liếc xéo anh:
- Tôi biết an đang nói gì. Ai bất công thì tự biết. Anh nghỉ đi, có gì thì tối gặp nói tiếp, chứ anh cà ng nói cà ng thấy mấy viên thuốc giảm đau có công dụng rồi đó.
Chưa dứt câu, cô đã ngoe nguẩy bá» ra ngoà i, để lại Văn Ä‘ang ngẩn ngưá»i vá»›i nụ cưá»i cụt hứng còn trên môi. Cứ tưởng cô khù khá» nhút nhát, ai ngá» trêu tức má»›i má»™t chút, cô cÅ©ng chanh chua dữ như váºy. Dưá»ng như cà ng bị trêu tức, cô cà ng chanh chua hÆ¡n. Trưá»n mình nằm xuống, anh cố suy gẫm vá» cuá»™c trò chuyện vừa rồi. Những gì cô nói có đáng tin không? Thiên Ân đã khẳng định má»™t cách chắc chắn là mình không bịa, váºy... chẳng lẽ chuyện khôi hà i kia là tháºt?
Anh đã định Ä‘iá»u tra riêng vá» cô nhưng những gì cô nói vá»›i anh hoà n toà n má»›i lạ và khác xa sá»± nghi Ä‘oán cá»§a anh. Không cần biết câu chuyện cá»§a cô có tháºt không, nhưng Ä‘iá»u mà Văn có thể chắc chắn là Thiên Ân không phải là má»™t cô gái xấu xa hay cÆ¡ há»™i. Cô có thể là cô gái lang thang bụi Ä‘á»i, nhưng chỉ đủ chua ngoa miệng mồm má»™t cách trẻ con chứ không há» có ý đồ gì vá»›i anh và gia đình anh. Không tin lắm và o câu chuyện cổ tÃch cô kể, nhưng anh có thể tin và o con ngưá»i cô. Ngẫm lại những lá»i kể và sá»± diá»…n tả cá»§a cô, anh thầm cưá»i thú vị. Cô nói năng chua lè nhưng cÅ©ng dá»… thương đó chứ. Cái dá»… thương đó rất tháºt tình.
Thiên Ân. Cô là ai? Anh tháºt sá»± quen biết cô từ khi nà o kìa? Văn vá»— vá»— tay lên trán. Cái đầu anh tháºt tệ, vẫn chưa lóe lên má»™t tia ký ức nà o vá» Ä‘iá»u nà y.
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 10:42 PM.
|

31-03-2008, 02:11 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 7
- Lại lăn hột gà nữa à ? Tôi đã nói là dẹp đi rồi mà . - Văn xua tay nói.
Thiên Ân tỉnh bÆ¡ đặt khay thuốc có quả trứng gà nóng hổi xuống cái bà n nhá»:
- Tôi không biết, cô Liên vẫn sai bác Lương luá»™c trứng, cô bảo tôi Ä‘em và o cho anh, cùng vá»›i cữ thuốc, má»—i ngà y má»™t trứng. Anh không lăn là quyá»n cá»§a anh, tôi vẫn phải mang và o.
Văn nhăn mặt đầy phiá»n toái :
- Có Ä‘em và o tôi cÅ©ng không lăn. Còn thuốc thì là m Æ¡n cứ để trong phòng nà y luôn cho tôi cần gì phải má»—i ngà y mang và o phát từng cữ váºy? Äây là nhà tôi chứ đâu còn là bệnh viện đâu?
Thiên Ân trỠmôi:
- Tôi cũng đâu có muốn đóng vai y tá cho một bệnh nhân khó chịu như anh, tại cô Liên sợ anh uống lộn, uống không đúng.
Văn trừng mắt:
- Lá»™n sao được mà lá»™n? Thì cứ để toa thuốc đây cho tôi. Tôi chỉ tâm thất lạc trà nhá»› má»™t chút thôi chứ đâu phải là mất trÃ, hoá khùng đâu.
Thiên Ân nhe răng cưá»i hì hì phá»›t lá» vẻ bá»±c bá»™i cá»§a anh:
- Váºy sao? Anh Ä‘i mà nói vá»›i cô Liên như váºy đó. Äừng phà n nà n vá»›i tôi mất công. Tôi chẳng có thẩm quyá»n gì trong chuyện nà y.
Văn sầm mặt nhưng không biết là m sao phát tán, anh tức giáºn quay mặt Ä‘i. Cô gái chanh chua nà y đã nắm được yếu Ä‘iểm cá»§a anh. Không hiểu sao trong chuyện dưỡng bệnh nà y, anh không thể ý kiến gì vá»›i cô Liên được. Cô cứ kiên quyết cho rằng cách là m cá»§a cô cách chăm sóc cá»§a cô là tốt nhất vá»›i anh. Khi nghe cô bảo thuốc thì cô giữ, má»—i ngà y giao cho Thiên Ân mang và o phòng anh, anh đã phản đối nhưng có phản đối cả buổi chỉ hoà i công. Cô Liên thá»§ cá»±u má»™t cách kiên quyết quá chừng. Ngay cả lý do chân anh băng bá»™t khó lên xuống thang lầu, cô quyết định tạm đưa anh vá» phòng cá»§a ná»™i cÅ©ng váºy, anh phản đối không được vì ná»™i cÅ©ng đứng vá» phÃa cô. Chỉ có cái chân thôi mà trong nhà ai cÅ©ng là m như anh yếu á»›t lắm cần phải chăm sóc như má»™t đứa trẻ không bằng.
Văn thở ra bá»±c bá»™i. Äây là gia đình cá»§a anh váºy mà má»›i vá» ngà y đầu, anh đã thấy không thoải mái rồi.
- Nè!
Cái tằng hắng và tiếng gá»i trống không cá»§a Thiên Ân là m Văn nhăn mặt quay lại. Cô đã kéo ghế ngồi gần anh như sẵn sà ng là m phiá»n anh lâu hÆ¡n. Tay cô chìa ra trước mặt anh má»™t và da đà n ông mà u nâu sẫm.
- Cái gì váºy? - Quên bẵng cÆ¡n bá»±c tức và lá»i xua Ä‘uổi thẳng thừng đã có sẵn trên môi. Văn ngạc nhiên há»i.
Thiên Ân đáp dấm dẳng:
- Còn cái gì nữa. Và tiá»n cá»§a anh. Trả lại cho anh đó.
- Của tôi?
Văn máy móc cầm cái và da có vẻ quen thuộc ấy, xoay xoay trên tay anh ngỠngợ ngắm nhìn:
- Cái nà y... cá»§a tôi tháºt à ?
Cô gáºt đầu:
- Ừm, hôm qua nói Ä‘i nói lại mà anh không tin, bây giá» tôi Ä‘em xuống là m bằng chứng cho anh tin. Tôi đã giữ nó khi đưa anh và o bệnh viện. Trong đó có giấy tá» có sẵn tên tuổi, địa chỉ cá»§a anh chứ tôi không có biết vá» anh nhiá»u lắm đâu. Giá» tôi trả cho anh, anh kiểm lại Ä‘i.
Văn nhìn cô một thoáng rồi mở nó ra. Có một chỗ để lồng ảnh nhưng không có bức ảnh nà o ở đó. Thấy anh ngẩng lên, cô hiểu ngay ý nên vội và ng thanh minh:
- Không phải tôi lấy ra đâu nhé. Từ lúc tôi thấy nó lần đầu tiên thì nó đã trống trÆ¡n như váºy rồi. Ngoà i má»™t Ãt tiá»n để đóng tiá»n thuốc cho anh, tôi không lấy cái gì ra hết.
Văn lẩm bẩm:
- Sao lạ váºy? Tôi có bạn gái, có em gái, có mẹ và dượng mà , chẳng lẽ tôi không lồng hình ai hết?
Thiên Ân nhún vai nhìn ra cá»a sổ nói bâng quÆ¡:
- Tôi có biết đâu. Chắc bạn gái nhiá»u quá, không biết phải lồng hình ai.
Lá» Ä‘i lá»i nói cạnh khóe cá»§a cô, Văn mở tiếp các ngăn nhá» ra. Những tấm thẻ tÃn dụng, bằng lái xe, giấy chứng minh, và những tá» bạc vừa tiá»n Việt vừa tiá»n Mỹ.
Thiên Ân gãi tay chìa tiếp má»™t tá» giấy nhá». Văn đón lấy nhìn và ngạc nhiên vì không hiểu:
- Cái gì nữa váºy?
- Là kết toán chi phà mà tôi... xà i tạm trong và cá»§a anh đó. Tiá»n đô thì tôi không dám đụng tá»›i, nhưng má»› tiá»n Việt thì tôi có lấy má»™t Ãt để đóng tiá»n viện phÃ, tiá»n chụp X-quang, vô nước biển, tiá»n thuốc chÃch... Toà n xà i cho anh. Xin lá»—i vì có ghi luôn hai ổ bánh mì, mấy ly trà cho tôi. Khi ngưá»i nhà anh đến thì má»›i hết chi. Tôi ghi ra đầy đủ anh cứ coi lại.
Văn bá» tá» giấy ghi chi chÃt các con số cá»§a cô qua bên:
- Cám ơn em, tôi không để tâm mấy chuyện vặt vãnh đó đâu.
Không thấy cái bÄ©u môi cá»§a cô, anh chăm chú và o mấy tấm danh thiếp, thẻ chứng minh và bằng lái xe. Anh thừ ngưá»i ra lẩm bẩm:
- Váºy tôi tháºt sá»± tên là Nguyá»…n Nam Văn.
Thiên Ân nhướng mắt:
- Thì phải rồi. Anh nghi ngỠà ? Giấy tỠcó hình anh đà ng hoà ng mà . Không lầm đâu. Có cần lấy kiếng cho anh soi rồi so sánh không?
Cô quẹt mũi:
- Tuy bây giá» mặt mÅ©i anh bị sưng bầm tÃm lịm thấy ghê nhưng nếu nhìn kỹ thì cÅ©ng nháºn ra được đó.
Văn nhếch má»™t bên chân mà y như không coi câu chế nhạo khiêu khÃch cá»§a cô và o đâu. Anh ngắm nghÃa săm soi mãi mấy thứ giấy tá» cá»§a chÃnh mình tháºt kỹ rồi chép miệng:
- Äịa chỉ cÅ©ng ghi ở đây. Trước nay tôi đúng là sống ở đây.
Thiên Ân cưá»i:
- Anh mà thấy có chút lạ là vì anh Ä‘ang ở phòng ông ná»™i anh thôi. Nếu chân anh không bị thương, anh đã có thể vá» lại phòng mình trên lầu, như váºy còn quen thuá»™c dá»… nhá»›, dá»… nháºn ra hÆ¡n nữa.
Văn hÆ¡i nhÃu mà y:
- Nhưng tôi có mẹ mà ? Sao tôi không ở với mẹ mà lại ở đây nhỉ?
Thiên Ân gãi ót bâng quÆ¡ nhìn lên bức tranh sÆ¡n mà i treo trên đầu tưá»ng. Văn ngá» ngợ nhìn cô:
- Nè, em biết gì phải không?
- Äâu có. - Cô lắc đầu lia lịa.
Văn lừ mắt:
- Äừng chối. Thấy cái vẻ mặt gian gian là biết ngay. Em giấu tôi cái gì?
- Mặt tôi đâu có gì đâu mà anh nói... gian gian? - Cô ráng cãi.
Văn trừng mắt hăm dá»a:
- Còn chối à ? Em nói em luôn nói tháºt mà . Sao? Nói tháºt ra xem. Em biết cái gì vá» tôi?
Thiên Ân ngượng ngùng:
- Thì tôi... chỉ biết chút xiú thôi.
- Nói Ä‘i. Chút xÃu cÅ©ng được.
Cô chắt lưỡi tìm lá»i nói:
- Cô Liên có kể cho tôi nghe là ba anh chết từ lúc còn nhá», mẹ anh tái giá. Vì váºy anh vá»›i mẹ ruá»™t mình hình như tình cảm không tốt lắm.
- Nói báºy. - Văn phản bác - nếu ba tôi mất sá»›m, mẹ tái giá thì có gì là sai đâu. Tôi đã lá»›n rồi, là m sao vì chuyện nà y mà trách được?
Thiên Ân trợn mắt:
- Nè anh, tôi chỉ nghe loáng loáng cô Liên nói thôi, tôi đâu có bịa thêm. Tại vì váºy nên bên ná»™i giữ nuôi anh đến lá»›n đó chứ bá»™. Nếu biêt anh Ä‘a nghi hết thuốc chữa váºy, tôi không thèm nhiá»u chuyện cho anh biết là m gì. Äúng là cháu mấy Ä‘á»i cá»§a Tà o Tháo.
Không nhìn vẻ bùng thụng cá»§a cô, Văn cau mà y. Hôm trước trong bệnh viện, anh chỉ được giá»›i hiệu vá»›i gia đình mẹ ruá»™t cá»§a mình có má»™t lần. Cô em gái nhá» tuổi thì xinh xắn, dá»… thương, ông bố dượng cÅ©ng Ä‘iá»m đạm, còn ngưá»i mà má»i ngưá»i bảo anh gá»i là mẹ ruá»™t lại có gương mặt lạnh băng, thái độ và giá»ng nói cÅ©ng lạt lẽo như gương măt. váºy, đến ná»—i anh cÅ©ng nghi ngại khi gá»i là mẹ. Má»i ngưá»i thân cá»§a anh, từ ná»™i, cô Liên, dượng Thịnh, bé Thúy VÅ© Ä‘á»u thân quen và ánh mắt ngáºp đầy vẻ yêu thương quý mến anh, chỉ duy có mẹ là xa lạ và lạnh nhạt quá chừng. Không hiểu sao lại lạ như váºy. Giữa anah và mẹ có vấn đỠgì? Có phải lá»i Thiên Ân nói là đúng?
- Mấy ngà y nay tôi không thấy há». - Văn băn khoăn.
Thiên Ân ngẩng lên:
- Anh nói ai?
- Thì mẹ tôi, ông dượng và Thúy VÅ©. Từ khi tôi tỉnh dáºy, tôi chỉ gặp thoáng qua có má»™t lần.
Thiên Ân im lặng. Cô không thể nói vá»›i anh rằng ngay khi anh tỉnh lại được, thì ngà y hôm sau gia đình bà Trinh đã ra phi trưá»ng. Há» chỉ dá»i chuyến du lịch kia lại và i ngà y để biết chắc là anh qua khá»i thá»i kỳ nguy hiểm thôi. Chứng lạc trà nhá»› cá»§a anh dưá»ng như chẳng là quan trá»ng lắm vá»›i há».
Quay Ä‘i rót cho anh ly nước, cô hắng giá»ng đánh trống lảng:
- Anh uống thuốc đi, rồi nói chuyện sau.
Äang suy nghÄ©, Văn máy móc xòe tay ra cho cô để mấy viên thuốc và o và ngá»a mặt uống như quán tÃnh. Thiên Ân cầm lên quả trứng vẫn còn ấm:
- Nãy giỠquên cái trứng nà y, hơi nguội rồi.
Gạt tay cô, anh nhăn mặt ngắt lá»i:
- Äừng là m rá»™n tôi, tôi Ä‘ang suy nghÄ© mà .
- NghÄ© gì váºy? - Cô ái ngại nhìn anh.
Văn trầm ngâm một chút rồi thổ lộ:
- Nếu lá»i cá»§a em là đúng, thì không biết tôi trước đây tÃnh tình ra sao nhỉ? Cư xá» nhiá»u cái tháºt không logic chút nà o. Chuyện trong nhà cá»§a tôi cÅ©ng rắc rối quá, trong khi bây giá» lại mÆ¡ hồ lẫn lá»™n tùm lum. Không biết là m sao má»›i hồi phục ký ức cho rõ rà ng để hiểu biết má»i chuyện.
Nhìn xuống cái trứng bá»c trong mảnh vải má»ng trong tay, Thiên Ân thở phà o:
- Anh Ä‘ang nghÄ© vá» Ä‘iá»u nà y à ? Bác sÄ© nói là từ từ sẽ hồi phục lại mà , anh đừng quá lo.
Văn lắc đầu, thở dà i:
- Nhưng tôi tỉnh dáºy gần tuần nay rồi váºy mà đầu óc còn mù má» lắm.
- Nhưng anh cÅ©ng đã nháºn ra tôi, nháºn ra má»i ngưá»i, nháºn ra ngôi nhà nà y rồi mà . Dần dần anh sẽ nhá»› lại thôi.
Thiên Ân chép miệng:
- Bác sÄ© có nói ngưá»i thân bên cạnh có thể gợi lại ký ức cho anh. Tiếc là tôi vá»›i anh chẳng có thân thiết gì, nếu không cÅ©ng cố sức giúp anh má»™t phen.
Cô im lặng nghÄ© ngợi má»™t lúc rồi chợt báºt cưá»i. Văn nhướng mà y nhìn cô:
- Chuyện gì nữa váºy?
Cảm thấy cái cưá»i cá»§a mình không đúng chá»—, cô vá»™i bụm miệng phân trần:
- À, xin lá»—i. Không phải tôi cưá»i gì anh đâu, chỉ là tại tôi nhá»› ra má»™t cuốn phim lúc trước có xem qua. Phim dở ẹc nhưng có má»™t cảnh cÅ©ng hÆ¡i giống chuyện xảy ra cho anh bây giá» nên... ngá»™ ngá»™ mà cưá»i thôi. Anh đừng giáºn.
- Chuyện phim ấy như thế nà o? - Văn tò mò.
- Không phải hoà n toà n giống anh, nó cũng hơi vô duyên, nhưng tại tôi...
Văn ngắt lá»i:
- Thì em cứ kể ra xem.
Thiên Ân ngáºp ngừng rồi đà nh hắng giá»ng kể:
- Chuyện là thế nà y. Trong phim đó, anh chà ng vai chÃnh cÅ©ng bị tai nạn, mất trà nhá»› như anh váºy, nhưng đến khi cô ngưá»i yêu ngà y đêm phục dịch bên giưá»ng thì anh chà ng đó lại từng bước nhá»› ra tất cả. Ãc nghiệt nhất là nhá»› luôn cái cảnh tượng cô ngưá»i yêu kia phản bá»™i mình. Kết cuá»™c anh ta bá» cô ngưá»i yêu mà quay qua yêu cái cô gái chạy ẩu đã gây tai nạn cho anh ta.
Thấy Văn vẫn ngồi yên. Cô nhắc :
- Chuyện phim tới đó là hết rồi.
- Ừ. - Văn gáºt nhẹ đầu.
Thiên Ân hÆ¡i hÆ¡i quê khi thấy thÃnh giả cá»§a mình có vẻ dá»ng dưng quá, câu chuyện phim ảnh kia đã hết rồi mà cứ trầm ngâm ngồi đó. Cô lầu bầu:
- Kể chuyện dở thì cưá»i chứ là m sao anh nhăn nhó mặt như váºy?
Văn nhướng mà y khẽ cưá»i:
- Ai chê gì chuyện em kể đâu, có Ä‘iá»u câu chuyện cá»§a em cÅ©ng là m tôi vừa nhá»› ra má»™t Ä‘iá»u nên tôi phải suy nghÄ©.
Thiên Ân chú ý ngay:
- Nhớ ra cái gì? Cho tôi nghe với được không?
Văn nhăn nhăn trán:
- Là váºy, ai cÅ©ng cho là tôi có bạn gái, tháºm chà cô Liên cÅ©ng nói đã từng nghe tôi gá»i Ä‘iện cho cô bạn gái đó rá»§ Ä‘i chung chuyến lên Äà Lạt lần nà y, nhưng bạn gái cá»§a tôi là ai má»›i được chứ? ChÃnh em cÅ©ng nói là thấy tôi ở Äà Lạt có má»™t mình phải không?
Thiên Ân khịt mũi dè chừng:
- Ậy! Tôi không có quả quyết như váºy. Tôi chỉ thấy anh lang thang ngoà i phố có má»™t mình thôi, chứ ai mà biết anh có đưa cô bạn nà o lên đó hay không?
Văn vẫn đăm chiêu:
- Má»i bạn gái Ä‘i chÆ¡i má»™t chuyến lên Äà Lạt mấy ngà y trá»i thì phải thân thiết lắm rồi. Tại sao tôi không nhá»› gì cả? Tôi không nhá»› hình ảnh cá»§a cô gái nà o, ngay cả cái tên gá»i cÅ©ng không có, chẳng lẽ chuyện Ä‘i Äà Lạt là giả? Là m sao bịa ra được?
Thấy anh nói vá»›i mình như thể chất vấn, Thiên Ân lắc đầu quầy quáºy:
- Tôi không biết à nhe. Anh có bạn gái tháºt hay tá»± bịa thì ai mà biết, anh đâu có nói cho tôi nghe đâu.
Văn khoát tay:
- Äã ai nói gì đâu mà em chối lung tung như váºy. Tôi chỉ đặt những câu há»i ấy cho mình thôi. Không liên can gì đến em đâu.
Cô thở phà o. Văn ngẫm nghÄ© rồi lẩm bẩm phân tÃch gì đó má»™t mình. Thiên Ân chá» anh nói gì thêm nhưng thấy cái Ä‘iệu bá»™ như niệm chú ấy, cô cÅ©ng che miệng ngáp dà i.
ÄÆ°á»£c má»™t lúc, anh quay lại và nhăn mặt kêu lên:
- Trá»i đất Æ¡i, tôi thì Ä‘ang Ä‘iên đầu suy nghÄ©, còn em thì ngồi tỉnh bÆ¡ bóc trứng ăn à ?
Bị phát hiện lúc miệng đầy nhóc trứng, Thiên Ân lúng búng:
- Thì anh nói là không lăn chỗ bầm rồi mà .
Văn lưá»m cô:
- Không lăn cũng đâu phải để em ăn?
- Không ăn cũng bỠthôi, hôm qua cô Liên cũng bỠcái trứng đó, uổng lắm. - Cô cãi.
Vì gân cổ cãi, cô suýt bị ná»a cái trứng là m nghẹn. Văn vá»™i đưa ly nước cá»§a mình cho cô. Anh nhìn cô trợn mắt nuốt trôi miếng nghẹn mà lắc đầu nhằn nhừ:
- Có thấy ngon gì không? Váºy mà cÅ©ng ăn được.
Thấy cô ngon trá»›n á»±c hết luôn ly nước cá»§a mình, anh buồn cưá»i nói:
- Thôi bá» cái trứng đó qua má»™t bên cho tôi nhá», giá» mình nói đến chuyện cá»§a em, có được không?
Thiên Ân vuốt ngá»±c Ä‘iá»u hòa lại hÆ¡i thở:
- Anh cÅ©ng có nhiá»u chuyện để nói ghê. Chuyện gì mà có tôi váºy?
Lá» Ä‘i cách nói xách mé cá»§a cô, anh đỡ lấy cái ly không và há»i:
- à định rá»i Ä‘i ngà y mai cá»§a em là tháºt đó à ?
Cô gáºt:
- Thì tháºt chứ sao? Tôi há»i dì Lương rồi, Ä‘i bá»™ chừng hai mươi phút là ra xa lá»™. Từ đó kiếm xe quá giang không khó lắm.
- Sao em lại đòi đi?
Chùi miệng bằng cái khăn anh đưa. Thiên Ân ngạc nhiên:
- Không đi thì tôi ở đây là m gì? Tôi đâu có là gì của anh, tôi đâu có là gì trong nhà anh.
Anh nhìn cô một lúc rồi nói:
- Äối vá»›i má»i ngưá»i trong nhà tôi, em là bạn gái cá»§a tôi đó chứ.
Thiên Ân giơ tay ngăn anh:
- Xin ngưng. Äó là tại tình cá» má»i ngưá»i lầm tưởng thôi. Chút tối tôi phân trần rõ là xong. Anh cứ ở lại đợi nháºn mặt cô bạn gái Ä‘Ãch tháºt cá»§a anh.
- Em đâu cần phải giải thÃch rõ cho ai biết là m chi?
Thiên Ân nhìn anh khó hiểu:
- Anh nói váºy là sao?
Văn cháºm rãi nói:
- Em nói mình đang lang thang, tứ cố vô thân mà .
- Phải rồi.
- Em tạm thá»i chẳng biết Ä‘i đâu, sao tốt hÆ¡n không ở lại đây?
Thiên Ân ngáºp ngừng:
- à anh là ...
Văn nói một cách chân thà nh:
- Tháºt sá»± giỠđây tôi không biết mình là ai, không rõ mình như thế nà o. Tuy ở đây là nhà tôi, những ngưá»i ngoà i kia là ná»™i tôi, là cô ruá»™t tôi, là gia đình tôi, nhưng tôi tháºt sá»± vẫn có cảm giác cuôc. sống nà y như xa lạ lắm vá»›i tôi.
Quan sát nét mặt cô, giá»ng anh nhẹ nhà ng hÆ¡n:
- Tôi nghÄ© chỉ có em có thể là đồng mình cá»§a tôi. Em đã gặp tôi trước cái lúc tai nạn. Có lẽ tôi trước kia cÅ©ng đã tin tưởng em sao đó má»›i gặp gỡ và má»i em Ä‘i cùng. Mặc dù chuyến vỠấy là chuyến xui rá»§i, nhưng hai chúng ta cÅ©ng thoát nạn, tôi thấy em nên ở lại đây, và cần có bổn pháºn giúp tôi khôi phục lại trà nhá»›.
Thiên Ân quẹt mÅ©i. Nói dà i dòng nghe tháºt cảm động, để rồi cuối cùng kết luáºn cứ như đổ thừa váºy. Anh nà y ghê tháºt.
- Em cứ ở lại nhé. Cứ coi như má»™t kỳ nghỉ hè, giúp tôi má»™t thá»i gian, chúng ta có thể là bạn bè mà .
Tiếng Thiên Ân vẫn là m thinh. Văn hắng giá»ng há»i:
- Em không thÃch nhà nà y à ? Không thÃch ngưá»i thân cá»§a tôi?
- Không phải. Ngưá»i nhà anh ai cÅ©ng tốt hết.
- Váºy thì ở lại chứ?
Thiên Ân ngẩng lên tần ngần nhìn anh:
- Anh... muốn tôi tạm ở lại tháºt à ?
- Dĩ nhiên.
- Bao lâu?
- Thì... - Văn ngắc ngứ. Anh cÅ©ng chưa nghÄ© ra Ä‘iá»u nà y.
- Chừng và i tuần được không? Cho đến khi anh là nh chân và tạm nhá»› lại má»i việc? - Cô đỠnghị.
Anh gáºt bừa:
- Ừ, như ý em Ä‘i. Từ từ rồi tÃnh sau.
Thiên Ân thừ ngưá»i ra nghÄ© ngợi. Ừ, ở lại thì ở lại. Cô cÅ©ng có chá»— nà o tÃnh trước để Ä‘i đâu.
Cô e dè:
- Như váºy thì tốt cho tôi rồi. Nhưng biết ngưá»i nhà anh có cho không?
- Sao lại không cho? Em là bạn gái của tôi mà .
- Hê - Thiên Ân trợn mắt.
Văn xua tay và phì cưá»i:
- Khoan quạu đã, để tôi nói cho nghe. Thì nhân lúc nhà tôi ai cÅ©ng nghÄ© em là bạn gái cá»§a tôi thì cô Liên cÅ©ng má»i em ở lại đây chÆ¡i má»™t và i tháng rồi mà , sao không cứ như váºy tiện hÆ¡n?
- Anh nói tôi cứ tiếp tục áºm ừ như váºy sao? - Cô gãi tai ngượng nghịu - Nói tháºt nhé, khó coi lắm.
Văn buồn cưá»i:
- Mắc cỡ à ? Thì cứ gáºt gù như mấy ngà y qua váºy, đừng tá»± nháºn mà cÅ©ng đừng Ä‘Ãnh chÃnh, cứ để má»i ngưá»i tiếp tục lầm tưởng, váºy là được rồi.
Thấy cô vẫn không yên tâm, anh nhìn cô chăm chú:
- Sao váºy? Em sợ cái gì à ?
Cô chắt lưỡi rồi tần ngần thú nháºn:
- Nhưng áºm ừ kiểu đó thất sách lắm. Cái mặt tôi đâu có đủ gan để theo bạn trai lên tuốt trên Äà Lạt mấy ngà y trá»i. Thế nà o rồi cÅ©ng có ngưá»i không tin, hạch há»i hoặc nếu không thì cÅ©ng ghét tôi cho coi. Há» sẽ cho tôi là hư há»ng, phóng túng quá. Như váºy thì...
Văn ngẩn ngưá»i. Äây cÅ©ng là điểm khó cho cô, váºy mà anh cÅ©ng quên được. Anh nhìn cô và dịu giá»ng nói:
- Xin lá»—i Ân, tôi quên mất Ä‘iá»u tế nhị nà y.
Thiên Ân so vai:
- DÃnh dáng đến chuyện tai tiếng, tôi là con gái đương nhiên nhạy hÆ¡n anh rồi.
Văn ngẫm nghÄ© giây lát rồi hắng giá»ng:
- Thôi thì như váºy nhé. Tôi vẫn muốn em ở lại đây, cho nên để tôi tìm các khác nói vá»›i ngưá»i nhà cá»§a mình.
- Nói là m sao?
Văn cân nhắc rồi nói:
- Tôi sẽ cải chÃnh em gốc ngưá»i Äà Lạt, anh gá»i Ä‘iện hẹn gặp lại em trên đó. Em đã có nhà bà con trên đó thì còn ai bà n tán hay dè bỉu gì nữa phải không?
Thiên Ân bắt bẻ:
- Cho là váºy, nhưng là dân Äà Lạt thì sao ngồi chung xe anh vá» Sà i Gòn là m gì?
Văn nhÃu mà y:
- Là ... là anh má»i em vá» ná»™i chÆ¡i má»™t và i tuần, nhân ngà y sinh nháºt ná»™i. Phải rồi, nhân ngà y mừng thá» cá»§a ông.
Cô nhìn anh nghi hoặc:
- Nói váºy có được không?
Văn chắt lưỡi:
- Váºy là được rồi. Tạm thá»i dùng cách như váºy để nói, em yên chà đi, không ai bắt bẻ gì đâu, mà nếu tháºm chà có bắt bẻ, tôi sẽ nghÄ© cách gỡ cho em.
Thiên Ân nhìn vẻ quả quyết của anh mà nhẹ mối lo, cô buột miệng:
- Anh tốt tháºt.
- Sao lại nói váºy?
Thiên Ân nói chân thà nh:
- Tôi nói tháºt đó, anh tốt lắm, biết tôi Ä‘ang khó khăn nên nghÄ© cách bịa tạm ra cái lý lịch giả giúp tôi ở tạm đây má»™t thá»i gian. Tôi rất cảm Æ¡n anh.
Văn nhướng mà y:
- Em quên là nhá» có em trên chuyến xe đó mà tôi má»›i còn sống được à . Chúng ta giúp lẫn nhau thôi. Thêm nữa, tôi cÅ©ng đâu có bịa gì nhiá»u, sẵn má»i ngưá»i ai cÅ©ng nghÄ© em là bạn gái cá»§a tôi, bây giá» Ä‘Ãnh chÃnh còn khó hÆ¡n là nháºn đại.
Anh cưá»i nói tiếp:
- Vả lại chắc em cÅ©ng nháºn ra, trong mắt cô Liên, em như má»™t ứng cá» viên ngon là nh cho vai trò cháu dâu rồi. Trưa nay, cô nói vá» em mà cứ như Ä‘ang ca má»™t bản hùng ca nà o đó. Tôi thấy em còn có háºu thuẫn ngon hÆ¡n cả tôi, không cần ngán sợ gì nữa.
Thiên Ân phát ngượng vì câu nói đùa cá»§a anh. Biết là chỉ gáºt gáºt cho qua được cÅ©ng... quê lắm chứ. Cô chỉ má»›i mưá»i tám, trước nay bạn trai thân chỉ giá»›i hạn ở mức bạn bè.
Tuy bước và o năm há»c cuối cùng cô có nháºn má»™t lá thư tình ghép trong sách vở nhưng hầu như chưa kịp xao xuyến vì cái lá thư trên trang giấy há»c trò ấy thì bao nhiêu chuyện đã áºp đến là m thay đổi cả cuá»™c Ä‘á»i. Bây giá», bá»—ng dưng cô có má»™t anh "bạn trai", má»™t bạn trai hÆ¡i "già " vá»›i tuổi cô, má»™t bạn trai chỉ má»›i quen vá»n vẹn có mấy lần. Vai trò nà y xem ra không dá»… đóng. Bà Liên xuá» xòa, ông ná»™i Văn nghiêm nghị nhưng cÅ©ng khoan hoà . Duy nghÄ© đến ánh mắt lạnh lẽo, khó chịu cá»§a bà Trinh là cô muốn rùng mình.
Như hiểu ná»—i lo cá»§a Thiên Ân, Văn hắng giá»ng trấn an:
- Äừng lo, mình là đồng minh mà , có gì rắc rối xảy ra tôi sẽ đỡ cho em.
Thiên Ân nhìn anh rồi chợt cưá»i:
- Nếu anh nghÄ© váºy là tốt nhất thì... cÅ©ng được. Nhưng nhắm thá» xạo được trong bao lâu đây. Cuối tuần nà y là ngà y thá» cá»§a ná»™i anh rồi đó, rá»§i bạn gái tháºt sá»± cá»§a anh lò mò đến thì sao, lúc đó anh khó phân trần, và tôi thì lá»™ tẩy.
Văn cưá»i lắc đầu:
- Tôi nghÄ© chắc trước khi bị tai nạn, tôi không có bạn gái thân đâu. Vì nếu có, sao cả tuần nay tôi bị tai nạn, không có ai gá»i Ä‘iện hoặc đến thăm tôi gì hết váºy?
Thiên Ân bÄ©u môi cưá»i ruồi:
- Cái nà y tôi không biết à . Không chừng không phải là má»™t cô mà có ngà y đẹp trá»i nà o đó tá»›i hai ba cô kéo lại thăm bệnh anh, đến chừng đó chẳng những anh mệt mà tôi cÅ©ng mệt nữa. Hứa trước vá»›i tôi Ä‘i, nếu có khai tháºt ra thì anh phải nháºn là chÃnh anh xúi tôi đó, không thôi tôi bị ghen oan.
Văn báºt cưá»i:
- Là m gì khẩn trương váºy. Äã nói mình là đồng minh rồi mà . Chuyện đó gác qua má»™t bên Ä‘i. Chừng nà o xảy ra thì mình cùng ứng phó.
Thấy anh che miệng ngáp dà i má»™t cái, cô đứng dáºy:
- Anh lại buồn ngủ rồi đó, thôi tôi vỠphòng để anh nghỉ sớm.
Văn phà n nà n:
- Bác sĩ cứ cho tôi uống thuốc giảm đau. Uống và o lần nà o cũng buồn ngủ, bực mình quá.
Thiên Ân cưá»i:
- Hôm trước thì anh than nhức đầu, giá» uống thuốc chưa hết liá»u lượng lại phà n nà n bá»±c bá»™i. Không biết trước và sau tai nạn, lúc nà o anh khó tÃnh hÆ¡n.
Äứng dáºy cầm khay thuốc, cô nói:
- Anh ngủ đi, sáng mai tôi sẽ lại ghé.
- Khoan đã Thiên Ân! - Văn gá»i vá»›i.
Cô ngạc nhiên quay lại:
- Còn chuyện gì nữa?
- Nãy giá» chuyện bà n tÃnh, em đồng ý rồi chứ gì?
Cô gáºt:
- Äồng ý.
Văn nhướng đôi mắt đã hơi nằng nặng:
- Váºy phải đừng là m chuyện phức tạp khó hiểu thêm. Ãt nhất em cÅ©ng nên sá»a lại cách xưng hô vá»›i tôi má»™t chút.
Thiên Ân hiểu ra, cô ngẫm nghÄ© rồi gáºt đầu:
- Biết rồi, anh cứ nghỉ đi.
- Váºy ngà y mai...
Cô mỉm cưá»i:
- Sẽ như ý anh, đừng lo. À, mà tôi nghĩ ra một biện pháp nhỠgiúp anh truy lùng cô bồ của mình rồi đó.
- Biện pháp gì?
- Cái phòng ở trên lầu đối diện phòng tôi ở, nghe nói là phòng cÅ© cá»§a anh, sao anh không lên đó lục lá»i thá». Nếu anh có bồ bịch gì thì thế nà o phòng riêng cÅ©ng có hình ảnh hoặc địa chỉ, hay Ãt nhất cÅ©ng có cả bó thư tình.
Văn cưá»i ruồi, đầu gáºt gáºt:
- CÅ©ng là ý hay, có Ä‘iá»u chân tôi thế nà y khó lên lầu được. Cho nên...
Cô lo le ý thÃch là m thám tá» Ä‘iá»u tra:
- Váºy để tôi giúp anh chịu không?
Văn ngáp dà i và khoát tay:
- Váºy à ? Ờ, để tÃnh sau Ä‘i nhé, tôi không quan trá»ng lắm chuyện đó đâu.
Thiên Ân cụt hứng lầm thầm ngó anh. Anh nà y ngá»™ tháºt. Mất trà nhá»› thì nhăn nhó, thắc mắc tùm lum, váºy mà ngưá»i ta nói tìm giúp lại tá» ra thá» Æ¡. Thôi thì mặc kệ anh váºy. Cô chà o anh rồi đóng cá»a lại. Còn lại má»™t mình, Văn lại ngáp nhưng anh chưa muốn ngá»§ vá»™i. Anh kê cao hÆ¡n cái gối dưới ót, thầm nghÄ© ngợi.
Khi tỉnh dáºy được và lấy lại được ý thức, anh tháºt hoang mang khi nháºn ra mình chẳng còn nhá»› gì lắm vá» má»i chuyện trong quá khứ. Trong đầu anh, ngoà i âm thanh ong ong nhức buốt khó chịu anh không xác định được mình là ai, và tại sao nằm trên giưá»ng vá»›i cái đầu nặng chịch và cái chân băng bá»™t vướng mắc như váºy.
Rồi lần lượt là những ngưá»i vá»›i gương mặt lo lắng cho anh. Anh đã không nói tháºt lắm vá»›i Thiên Ân. Äối vá»›i những ngưá»i được giá»›i thiệu là ná»™i, là cô ruá»™t, dượng rể cá»§a anh anh còn cảm thấy dưá»ng như há» có nét gì đó thân quen, nhưng còn cô... Khi ngưá»i ta đưa đến trước mặt anh má»™t cô gái trẻ vá»›i cái nhìn rụt rè như có chút sợ sệt và bảo đó là bạn gái cá»§a anh, anh lại cảm thấy cô hoà n toà n lạ lẫm và cách biệt quá. Nếu không có lá»i cá»§a cô Liên, anh cÅ©ng không tin là mình lại có cô bạn gái nhá» tuổi và nhút nhát như váºy. Ngay cả cái tên Thiên Ân cá»§a cô anh cÅ©ng nghe không quen tai má»™t chút nà o thì là m sao mà không ngá» ngợ.
Nhưng đã mấý ngà y nay, từ bệnh viện cho đến khi vá» lại nhà , cô gái tên Thiên Ân nà y đã bá» công chăm sóc anh rất chu đáo. Cô cho anh má»™t sá»± tin tưởng và thân thiện. Anh không biết quyết định giữ cô lại có quá chá»§ quan không, nhưng anh tháºt sá»± không muốn cô rá»i Ä‘i bây giá». Cô là má»™t ngưá»i đã cùng anh Ä‘i chuyến Ä‘i tai nạn đó, và đã kịp thá»i cứu anh. Nếu trước mắt cô không có chá»— Ä‘i, thì cứ ở lại đây thêm má»™t thá»i gian, để khi nà o là nh bệnh, anh sẽ có cách giúp cô má»™t công việc hay má»™t chá»— ở nà o đó.
Bất kể cô ra sao, bất kể câu chuyện cô phân trần vá»›i anh có hoang đưá»ng như thế nà o thì cô cÅ©ng là ngưá»i mà trước khi bị tai nạn, anh đã tin tưởng Ä‘i chung, thì bây giá» thất lạc trà nhá»› anh cÅ©ng phải tin và o cô. Cô sẽ là chá»— dá»±a để anh tìm lại ký ức cá»§a mình. Văn Æ¡ há» khép mắt lại. Nếu Thiên Ân không là bạn gái cá»§a anh, váºy ngưá»i bạn gái mà anh hứa dẫn vá» ra mắt ná»™i cuối tuần là ai nhỉ? Có vừa ngốc nghếch vừa dá»… thương như cô bồ há» nhá» tuổi cá»§a anh hiện giá» không? Mấy viên thuốc xem chừng đã ngấm, anh ngá»§ quên vá»›i chiếc gối kê cao sau đầu.
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 10:44 PM.
|

31-03-2008, 02:11 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 8
- Äổi ngà y? Là sao hả ná»™i?
Văn nhìn qua bà Liên. Bà cũng kinh ngạc không kém gì anh.
Ông ná»™i nhìn hai cô cháu mà mỉm cưá»i:
- Có gì đâu mà ngạc nhiên váºy Văn, thì con còn bệnh, chưa khá»e, ông dá»i ngà y mừng thá» lại thôi.
Văn kêu lên:
- Nhưng con có bị gì đâu? Äâu cần ná»™i phải dá»i ngà y mừng thá»?
Ông nội lắc đầu:
- Váºy mà chưa có gì à ? Con bị tai nạn, thương thế đến giá» vẫn chưa khá»i, ông còn lòng dạ nà o mà đãi tiệc ăn mừng.
Văn cố phân trần:
- Con thá»±c sá»± khá»e lại rồi, con chỉ còn cái chân băng bá»™t vướng vÃu chút thôi chứ đâu có gì nữa. Ná»™i đừng dá»i ngà y là m gì.
Ông anh nghiêm mặt:
- Là thân thể con tạm bình phục thôi chứ ký ức con chưa ổn định lại mà . Nội không muốn đãi tiệc là m gì khi nhà còn chuyện không vui.
Bà Liên rụt rè lên tiếng:
- Anh Ba có nói thiệp đã phát rồi đó ba.
Ông gạt đi :
- Lỡ phát rồi thì hồi lại. Äa số toà n là bạn già hoặc há» hà ng thân thuá»™c ai cÅ©ng biết nhà mình Ä‘ang có chuyện há» không dám trách đâu.
Văn áy náy:
- Nhưng sinh nháºt bảy mươi tuổi lại là lá»… đại thá», quan trá»ng lắm, ná»™i đâu thể vì con mà bá» Ä‘i.
Ông ná»™i cưá»i nạt đùa:
- Cái thằng, mà y là cháu Ä‘Ãch tôn, ba mà y lại mất sá»›m, có má»™t mình mà y thôi. Ná»™i không lo cho mà y thì còn lo cho ai.
Ông hắng giá»ng:
- Vả lại, ná»™i cÅ©ng đâu có tÃnh bá» hẳn lá»… mừng thá», ná»™i chỉ định dá»i ngà y thôi. Không là m ngà y theo dương lịch thì mình cÅ©ng có thể là m theo âm lịch.
Văn ngạc nhiên nhìn ông nội:
- Ná»™i định dá»i qua sinh nháºt âm lịch?
- Ừ.
Văn nhÃu mà y nhìn lên block lịch:
- Váºy là còn lấy hai tháng nữa má»›i đúng ngà y.
Ông ná»™i cưá»i, gáºt đầu:
- Ừ, nhưng cÅ©ng nói trước là con phải mau là nh bệnh Ä‘i. Nếu đến lúc đó mà mà y vẫn còn ngÆ¡ ngáo, không nháºn ra ai như váºy thì cả sinh nháºt âm lịch hay là đại thá» tiểu thá» gì ná»™i cÅ©ng bá», không thèm là m luôn.
Bà Liên cÅ©ng mỉm cưá»i:
- Chà , ba nghÄ© ra như váºy cÅ©ng hay lắm. Thêm hai tháng thì thằng Văn có lẽ đã tháo bá» bá»™t băng rồi.
- Ừ, nhưng cái chân là phụ, chủ yếu là cái đầu.
Văn tá»§m tỉm cưá»i như đã hiểu ý ông. Nhấp ngụm trà đặc, ông ná»™i hắng giá»ng:
- Tao quyết định váºy đó, cho tụi bay hay trước. Chút nữa gá»i Ä‘iện báo cho anh ba mà y hay để nó sắp xếp xin lá»—i hay hồi gì đó ngưá»i ta, nghe chưa Liên.
Bà Liên dạ nhá». Ông gáºt đầu hà i lòng rồi đứng dáºy nói bâng quÆ¡:
- Tao ra vưá»n luyện cỠđây. Dạo nà y công chuyện ngoà i thà nh phố cứ đăng đăng đê đê, Ä‘i Ä‘i vá» vá» thấy mà phát mệt. Phải giải trà má»™t chút má»›i được.
Văn hắng giá»ng:
- Äể con nhá» Thiên Ân đẩy xe.
Ông ná»™i nhìn anh cưá»i:
- Ừ, gá»i nó Ä‘i, nhưng mà y có ra thì ông cÅ©ng cho mà y ngồi chầu rìa mà xem thôi con ạ. Hôm nay tao có đối thá»§ rồi.
- Có đối thủ? - Văn ngạc nhiên - Ông Sáu ra chơi hả nội?
Ông ná»™i vuốt râu giá»ng bà hiểm:
- Không phải ông Sáu, một tay mới.
Thấy vẻ mặt nghi ngại cá»§a Văn, ông cưá»i vang:
- Biết ai không? Là con nhỠÂn đó. Bất ngỠphải không?
- Thiên Ân? - Văn ngạc nhiên - Ông nói Thiên Ân biết chơi cỠà ?
Ông ná»™i cưá»i, lưá»m anh:
- Không những biết chÆ¡i mà còn là cao thá»§ nữa đó, con là bồ nó mà chả biết gì hết. Trưa hôm qua ông chÆ¡i cá» má»™t mình buồn quá, thấy nó thÆ¡ thẩn trong vưá»n, ông gá»i nó lại định há»i chuyện vá» gia đình nó. Má»›i há»i có mấy câu, nó đã đỠnghị đánh vá»›i ông má»™t ván.
Văn cưá»i thầm. Chắc hẳn để thoát khá»i những câu há»i cá»§a ông nên Thiên Ân má»›i né qua chuyện đánh cá».
- Chắc ván đó chỉ chừng mưá»i lăm phút là hạ. Ná»™i thắng phải không ạ?
Ông ná»™i gáºt đầu:
- Ừ, đúng là bà n đó chỉ chừng mưá»i lăm phút nhưng không phải ná»™i thắng đâu, mà con nhá» thắng. Nghe ngá»™ không?
Văn ngạc nhiên, anh nhìn ông như không tin lắm:
- Nội nói... Ân thắng à ?
- Ừ. Nói cho ngay thì ná»™i có chá»§ quan, chÆ¡i vá»›i đứa con gái nhá» xÃu thì á»· y, nên đến chừng phát hiện nó cao tay thì hết gỡ. Hôm qua ông kêu nó đấu tiếp bà n khác thì nó viện cá»› là đến giá» cho con uống thuốc. Hôm nay con nói nó lấy sẵn cữ thuốc Ä‘em ra vưá»n luôn. Ông nhất định đấu và i ván để biết tà i cá»§a nó đến đâu má»›i được. Có con ngồi kế lược tráºn nhé. Tá»›i giá» thì uống thuốc ngoà i đó luôn.
Văn hÆ¡i ngẩn ngưá»i. Lá»i cá»§a ná»™i nói chắc là tháºt. Thiên Ân chẳng những biết chÆ¡i cá» tướng, mà còn chÆ¡i không tệ, có thể thắng nổi ông thì không chừng cô hÆ¡n cả anh rồi. Thiên Ân vừa đẩy xe cá»§a Văn ra vưá»n thì ná»™i có Ä‘iện thoại từ thà nh phố cá»§a chú Ba. Văn nhân lúc ông trở và o nhà , anh kể cho Thiên Ân nghe vá» quyết định dá»i lá»… mừng thá» cá»§a ná»™i.
Thiên Ân gáºt gù:
- Nói như váºy có nghÄ©a là ông ná»™i anh ra hạn định cho anh rồi đó. Trong vòng hai tháng, anh phải cố phục hồi trà nhá»›. Hai tháng, mấy chục ngà y láºn.
Văn lắc đầu cưá»i:
- Em là m như tìm lại trà nhá»› là trò chÆ¡i xếp hình váºy, đâu phải cố gắng mà được.
- Thì ông nội anh...
- à của ông là đốc thúc củng cố nghị lực để bình phục thôi. Nói ra hạn định chỉ là nói vui đó mà .
Thiên Ân cố cãi:
- Nhưng gì thì gì, Ân nghÄ© hai tháng cÅ©ng là cả má»™t khoảng thá»i gian, anh cÅ©ng có thể cố gắng để có lại ký ức được chứ.
- Anh biết, nhưng là m cách nà o?
Cô hăng hái nói:
- Thì đó, là m như cô Liên hôm qua váºy. Äem hết hình ảnh vá» anh, Ä‘em những câu chuyện vá» anh ra kể cho anh nghe.
Văn lưá»m cô:
- Ừ phải, cứ Ä‘em cuốn album cÅ© mèm có hình tôi nhá» xÃu, Ä‘em cả há»c bạ từ tiểu há»c tá»›i bằng cấp đại há»c cá»§a tôi ra, để cho em có dịp ngồi cưá»i nhạo suốt cả buổi nữa phải không?
Bị câu nói cá»§a anh nhắc nhở, cô bụm miệng cưá»i sặc dù mặt thoáng á»ng Ä‘á». Chứ gì mà nhịn cưá»i được. Tối qua sau khi ăn cÆ¡m xong, bà Liên hăng hái Ä‘em ra mấy cuốn album dà y cá»™m. Trong đó đầy những hình ảnh vá» Văn.
Äiá»u là m Thiên Ân thú vị nhất không phải là mấy tấm ảnh anh chụp khi đã trưởng thà nh mà là mấy tấm ảnh hồi nhá» kìa. Tấm thì anh còn nằm ngá»a đầu trá»c lóc cưá»i không có cái răng nà o, tấm thì lẫm chẫm táºp Ä‘i và … không mặc quần áo, tấm thì được cái quần yếm, nhưng mặt mÅ©i mếu máo tèm hem, khóc nhe mấy cái răng còi. Äã biết anh nghiêm trang chững chạc bây giá» mà còn nhìn lại mấy tấm ảnh hồi anh còn con nÃt đó, là m sao cô không nÃn được cưá»i. Chỉ nghÄ© lại thôi cÅ©ng đủ cưá»i thêm mấy chặp nữa chứ chẳng Ãt.
- Còn cưá»i nữa à ? - Văn nhăn mặt.
Thiên Ân xua tay hì hì:
- Xin lá»—i, xin lá»—i. Äể Ân ráng nÃn.
Cô hắng giá»ng táºp nghiêm. Nhưng rồi má»›i ngó qua anh, lại đỠmặt tÃa tai bụm miệng sặc cưá»i nữa. Văn lừ mắt quay Ä‘i. Có váºy cÅ©ng cưá»i suốt từ hôm qua đến giá». Cô con nÃt hÆ¡n cả sá»± tưởng tượng cá»§a anh. Äể cô rúc rÃch vá»›i cÆ¡n buồn cưá»i ấy, anh ngẫm nghÄ© má»™t mình. Việc là m cá»§a cô Liên hôm qua tháºt ra không phải là vô dụng, những bức ảnh tuy không là m anh biết và nhá»› hết, nhưng cÅ©ng mang máng nháºn diện được thêm và i khuôn mặt và i cảnh trà quen quen, gần gÅ©i.
Suốt mấy cuốn album anh chụp má»™t mình có, chụp vá»›i ngưá»i nà y ngưá»i ná» cÅ©ng có. Bà Liên chỉ tay và o từng tấm ảnh, nhắc anh tên há», kể anh nghe và i chuyện vá» anh và há». Thỉnh thoảng ông ná»™i cÅ©ng xen và o và i lá»i. Cả nhà , ai cÅ©ng muốn từng bước giúp anh nhá»› lại quá khứ. Còn anh...
Văn thở dà i. Ãnh mắt anh chợt lia trúng gương măt. tò mò cá»§a Thiên Ân. Cô đã ngưng cưá»i, Ä‘ang chăm bẵm và o anh.
- Gì váºy? - Văn nhÃu mà y há»i ngay.
- Không. Ngó anh thôi.
- Ngó tôi là m gì? Lại muốn cưá»i nữa à ?
Thiên Ân nháy mắt, cưá»i:
- Không phải đâu. Tại thấy anh đang suy nghĩ gì đó, Ân muốn đoán thỠanh đang nghĩ gì thôi.
Văn lắc đầu quay đi:
- Muốn há»c nghá» thầy bói nữa à ? Váºy giá» Ä‘oán ra gì chưa?
- Rồi. - Cô cưá»i khì - Äể nói thá» nhé. Có phải anh Ä‘ang nghÄ© tá»›i ngà y kia không?
Văn hừ nhẹ:
- Ngà y kia có gì mà phải nghĩ?
- Thì đáng lẽ là ngà y mừng thá» cá»§a ông ná»™i anh đó. Anh Ä‘ang nghÄ© vá» má»™t ngưá»i khách cá»§a ngà y hôm đó, đúng không?
Văn nhìn cô như chê bai:
- Äoán sai bét. Lá»… mừng thỠđó dá»i ngà y rồi. Khách đâu mà tá»›i?
- Dá»i ngà y nhưng có má»™t ngưá»i không biết, ngưá»i ta sẽ đến đây đúng ngà y.
NhÃu mà y nhìn vẻ khôn lõi cá»§a Thiên Ân, Văn chợt hiểu:
- Em đang nhắc đến cô bạn gái nà o đó của tôi à ?
- Chứ còn ai khác nữa. Ngưá»i má»i là anh, anh chưa hồi thì ngưá»i ta đâu có biết nên tất nhiên sẽ đến phải không?
Äến phiên Văn tá»§m tỉm cưá»i. Anh cháºm rãi gáºt gù:
- À, thì ra có ngưá»i Ä‘ang run ruá»™t. Tôi đã nói mình là đồng minh, có sợ gì thì nói ra cho rồi, bà y đặt đóng vai thầy bói Ä‘oán mò, nói vòng vo loằng ngoằng cho phà thá»i gian.
Thiên Ân quê mặt vì bị láºt tẩy:
- Thì ông đồng minh, tôi thú nháºn là đang ngán chuyện hiểu lầm, bị đánh ghen, bị lá»™ tẩy. Nói tháºt rồi đó, anh giá»i thì nghÄ© cách giải quyết Ä‘i.
Văn cưá»i quay Ä‘i:
- Chuyện nhá», có gì đâu mà sợ dữ váºy.
Thiên Ân trợn mắt:
- Chuyện nhá»? Anh nói chuyện nhá» Ã ? Tôi có nguy cÆ¡ bị láºt mặt đó.
Văn nhún vai:
- Là m gì có chuyện đó.
- Anh có cách gì gỡ à ? - Thiên Ân tròn mắt kỳ vá»ng.
- Khó gì đâu.
- Là cách gì?
Dựa và o cái gối cao, anh thản nhiên nói:
- Chẳng có cách gì, vì tháºt ra không có ngưá»i nà y.
Thiên Ân nhăn mặt chắt lưỡi:
- Có mà . Chị đó sẽ tới cho coi.
Văn lắc đầu gạt đi:
- Tôi thì cho là sẽ không có chuyện đó, suốt thá»i gian trong viện lẫn khi tôi đã vỠđây, chẳng có má»™t cú Ä‘iện thoại nà o, chẳng má»™t lần thăm viếng nà o. Có nghÄ©a là chả có ai cả. Äừng có tốn hÆ¡i sức mà lo nữa. Không ai vô đây già nh cái vai khó thở cá»§a em đâu.
Thiên Ân lưá»m anh:
- Anh nói sao mà đúng quá, khó thở vì thấp thá»m hồi há»™p, may mà tôi không bị Ä‘au tim.
Văn khoát tay:
- Tại em yếu bóng vÃa thôi. Cứ tỉnh bÆ¡ thá» xem. Có gì phải lo.
Nhìn anh vá»›i vẻ phân vân, nhưng cuối cùng Thiên Ân cÅ©ng phải là m thinh. Văn có vẻ bình tÄ©nh là m cô cÅ©ng yên lòng má»™t chút, thôi thì đợi đến ngà y kia váºy, để xem có gì xảy ra.
Thấy cô im lặng, Văn hắng giá»ng nói lảng:
- À, mà cũng lạ, anh không ngỠÂn lại biết chơi cỠtướng.
Còn bị mối lo kia chi phối, cô đáp máy móc:
- CỠtướng có gì khó đâu mà không biết chơi.
- Nhưng nghe nội nói Ân cũng khá lắm. Bữa nà o rảnh đánh với anh ván nhé.
Thiên Ân gáºt:
- ÄÆ°á»£c thôi.
Giá»ng cá»§a ná»™i chợt vang lên phÃa sau:
- Ai khiêu chiến vá»›i đối thá»§ cá»§a ná»™i váºy?
Văn và Thiên Ân chưa kịp trả lá»i thì ông đã nhìn xuống cái bà n đá mà i trắng được kẻ tháºt rõ nét hình bà n cá» và há»™p cá» kế bên mà phà n nà n:
- Trá»i đất Æ¡i, nãy giỠông vô đó cả mấy chục phút, hai đứa không sắp xong bà n cá» nữa. Bá»™ lo ngồi tâm tình chuyện gì mà quên cả thá»i gian hả?
Câu mắng trêu cá»§a ông là m Thiên Ân vụt đỠá»ng mặt mÅ©i, cô ngượng nghịu đổ há»™p cá» ra và nhanh tay sắp lại. Văn ngắm nhìn cô chẳng hiểu sao cÅ©ng tá»§m tỉm cưá»i
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 10:46 PM.
|

31-03-2008, 02:12 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 9
Tay cầm tá» báo và mấy nhánh cúc đại đóa đủ mà u, Thiên Ân gõ nhẹ cá»a và ló đầu và o.
- Không phải em đánh thức anh Văn chứ?
Văn mỉm cưá»i nhổm dáºy:
- Và o đi, anh thức từ nãy giỠrồi.
ÄÆ°a cho anh tá» báo và kéo rèm cá»a ra để ánh nắng sá»›m lùa và o phòng, cô nói:
- Hôm nay trá»i đẹp lắm anh Văn.
- Anh biết. Äêm qua mưa lá»›n, nên sáng nay nắng nhẹ.
Thiên Ân trá» môi cưá»i:
- Ở đây đâu có TV, sao ai Ä‘á»c bản tin dá»± báo thá»i tiết giá» nà y váºy ta?
Văn phì cưá»i. Thấy cô gỡ bó hoa rồi cắm và o bình, anh buá»™t miệng há»i:
- Ủa! Sao hôm nay Ân cắm cúc đại đóa? Trong vưá»n nhà mình đâu có hoa nà y?
Cô cưá»i, khoe:
- Sáng nay em đi theo cô Liên ra chợ mua len, thấy mấy bông hoa đại đóa nà y nhuộm đủ mà u đẹp quá, nên cô mua cho em và i nhánh chơi.
Bất chợt cô khá»±ng ngưá»i. Cà nh hoa trên tay cÅ©ng chùn lại, cô quay lại nhìn anh vá»›i ánh mắt kỳ lạ.
- Gì váºy Ân? - Văn ngá» ngợ há»i.
Cô nheo mắt nhìn anh:
- Anh.. anh vừa nhá»› lại là vưá»n nhà không có trồng hoa nà y à ?
- Ừ. váºy thì sao?
Thiên Ân tháºn trá»ng nói:
- Sao anh lại... Váºy là có nhá»› lại rồi à ?
Văn ngần ngừ rồi đà nh cưá»i thú nháºn:
- Nói tháºt ra thì anh cÅ©ng đã dần nhá»› ra má»™t chút.
- Từ bao gi�
- Lúc gần đây thôi.
Thiên Ân há»i gặng:
- Anh tháºt nhá»› hết à ? Anh nhá»› cả chuyện gặp Ân, nhá»› đến cái bữa bị tai nạn chứ?
Văn lắc đầu:
- Cái đó thì chưa. Anh chỉ má»›i nhá»› ra những gì liên quan đến thân thể mình, đến ngưá»i thân, đến ngôi nhà nà y. Váºy thôi. Không rà nh mạch rõ rà ng tất cả. Nhưng anh nghÄ© từ từ rồi anh sẽ khá»e lại và nhá»› lại hết.
Anh nhìn cô cưá»i:
- Kể cả câu chuyện gặp mặt đầy ly kỳ của anh và Ân.
Thiên Ân lưá»m anh:
- Thì anh cứ nhớ lại đi, để xem Ân nói đúng hay không?
Văn cưá»i xòa:
- Lại giáºn lẫy rồi à ? Anh chỉ đùa thôi.
Thiên Ân nhún vai không đáp. Văn hắng giá»ng:
- Nhưng anh nghÄ© mình sẽ cố khá»e lại, mong sao là nh chân thì anh cÅ©ng tạm bình phục mà trở vá» vá»›i công việc được.
Cô liếc nhìn anh vá»›i vẻ phân vân. Tháºt ra, cô cÅ©ng mong như thế, nhưng ngay khi biết anh đã chá»›m khá»e lại trong lòng lại có chút lo ngại. Cô biêt anh có nghị lá»±c, sẽ mau bình phục, nhưng khi anh bình phục rồi thì sao? Cô sẽ chẳng còn lý do gì nán lại đây nữa, trong khi má»—i ngà y cô má»—i thấy gắn bó và yêu thÃch nÆ¡i đây, yêu thÃch những ngưá»i trong gia đình nà y.
- Em Ä‘ang nghÄ© gì váºy? - Văn chợt há»i.
Thiên Ân sực tỉnh, cô ngẩng lên:
- À không. Äâu có gì. Ân Ä‘ang nghÄ©... phải báo tin vui nà y cho ông và cô Liên biết.
Văn khoát tay:
- Ân khá»i báo, ông tinh tế lắm, anh nghÄ© ông đã để ý và biết rồi. Vả lại, anh cÅ©ng chưa lấy lại ký ức hoà n toà n, em để từ từ Ä‘i.
Thiên Ân ngẫm nghÄ© rồi hiếu kỳ há»i:
- Anh chưa nhá»› rõ vá» chuyện trên Äà Lạt, váºy anh có biết vá»... vá» má»™t bạn gái cá»§a mình chưa?
Văn nhìn cô một thoáng rồi như không cần suy nghĩ, anh lắc đầu:
- Anh chẳng có bạn gái nà o đâu.
- Có mà .
- Không có, anh nhớ rõ mà .
- Váºy sao cô Liên nói nghe anh Ä‘iện thoại...
Văn ngắt lá»i:
- Chắc là cô nghe lầm thôi. Trước đây thì anh cÅ©ng có và i cô bạn gái tháºt đó, nhưng anh không rá»§ ai lên Äà Lạt vá»›i mình đâu.
Thiên Ân ngỠngợ nhìn anh:
- Phải không đó?
Văn cưá»i dá»a:
- Anh chỉ má»›i mang máng nhá»› lại thôi, nhá»› được chút gì thì nên tin và o cái đó, em đừng có tung há»a mù là m anh hoang mang má»›i được chứ.
Thiên Ân đà nh cưá»i:
- Ừ nhỉ, em lẩn thẩn ghê, cứ hoà i nghi tùm lum. Thôi anh cứ dưỡng bệnh, đã trên đà bình phục thì thế nà o rồi cÅ©ng khá»e như trước thôi.
Văn mỉm cưá»i hà i lòng. Tay anh vá»›i lấy tá» báo cô để bên cạnh. Thiên Ân cÅ©ng đã quay trở lại vá»›i công việc cắm hoa cá»§a mình. Báo hôm nay chả có tin gì đặc sắc. Lướt qua mấy trang vô vị, Văn hạ tá» báo và lÆ¡ đãng ngắm nhìn Thiên Ân cắm hoa. Má»—i ngà y cô Ä‘á»u hái hoa trong vưá»n và cắm má»™t bình hoa nhá» cho anh. Những bình hoa nhá» gần đây là m anh có cảm tưởng căn phòng cá»§a ná»™i không đến ná»—i tẻ nhạt như trước nữa. Có tiếng gõ nhẹ lên cánh cá»a, Thiên Ân vá»™i đến mở cá»a. Bà Liên tươi cưá»i đứng bên cạnh dì Lương vá»›i khay thức ăn trên tay.
Trong khi Thiên Ân đỡ lấy cái khay, bà nói:
- Biết Thiên Ân ở trong nà y cô đem luôn hai phần ăn sáng và o để hai đứa ăn chung cho vui.
Văn ngạc nhiên:
- Ủa, sao để tụi con ăn trong nà y hả cô? Cô và nội đã ăn sáng rồi sao?
Bà Liên giải thÃch:
- Cô không ăn sáng đâu, giảm cân đó mà , còn nội thì không có nhà . Hôm nay nội đi Sà i Gòn từ sáng sớm.
Nhổm ngưá»i lên, Văn há»i:
- Nội lo việc công ty à cô?
Bà Liên gáºt:
- Có cuá»™c há»p cá»§a công ty, mai chú Ba Ä‘i Singapore rồi, nên ná»™i nắm việc để Ä‘iá»u hà nh trong thá»i gian nà y.
Văn nói với vẻ áy náy:
- Con xin lá»—i, chỉ tại con bệnh nên ná»™i má»›i phải cá»±c nhá»c.
Bà Liên cưá»i:
- Nếu con ngại thì ráng mà là nh bệnh, vì nội có nói trước rồi đó, nội chỉ trở lại công việc một tháng thôi để đỡ giùm con và chú Ba.
Văn gáºt đầu:
- Dạ con biết rồi. Mấy ngà y nay rảnh rỗi con cũng có coi lại hồ sơ cũ để là nh chân rồi con sẽ vỠlà m viêc. lại, nội đỡ cực.
- Ừ váºy thì tốt quá.
Quay qua ngắm nghÃa cháºu hoa vừa cắm xong cá»§a Thiên Ân, bà gáºt gù bình phẩm:
- Cháu cắm cháºu hoa dá»… thương lắm đó Thiên Ân. Cháu có há»c cắm hoa qua chưa mà cắm khéo váºy?
Thiên Ân cưá»i:
- Dạ có, cách đây mấy năm, cháu có há»c má»™t khóa.
Bà Liên gáºt gù:
- Hèn gì, cô để ý thấy má»—i má»™t ngà y là cháºu hoa trong phòng nà y có dáng, có ý khác nhau. Äẹp lắm.
Thấy Thiên Ân hÆ¡i ngượng vá»›i lá»i khen, bà Liên cưá»i:
- Cô tháºt chỉ biết thêu Ä‘an là khá thôi, chứ mấy vụ hoa cá» nà y không có khiếu lắm. À mà nhắc tá»›i Ä‘an áo má»›i nhá»›, có cuốn sách dạy Ä‘an, ngưá»i ta Ä‘em từ nước ngoà i vá» tặng cô đó, chiá»u nay con và o phòng cô vá»›i con táºp Ä‘an thá» Ä‘i. Cô ngó thá» qua rồi, có mấy mẫu áo má»›i, mấy kiểu nón cÅ©ng lạ mắt lắm.
Thiên Ân tươi nét mặt, giá»ng cô háo hức:
- Dạ, chiá»u con qua. Rồi mình thá» bằng má»› len sáng nay mua hả cô?
Bà Liên gáºt đầu:
- Ừ, nhưng nếu có nhìn hình mà không ra thì phải nhỠđến Nam Văn phiên dịch đó. ÄÆ°á»£c không Văn?
Văn cưá»i:
- Con cÅ©ng không biết quên gì chứ có quên ngoại ngữ không, nhưng cô cứ đưa thá».
Bà Liên gáºt gù:
- Ừ. Thôi hai đứa ăn sáng Ä‘i kẻo nguá»™i. Cô ra ngoà i lo chuyện nhà đây. Chiá»u nhá»› ghé cô đó nhé Ân.
Cánh cá»a phòng đã khép lại. Thiên Ân mang khay thức ăn đến bên giưá»ng Văn. Hai đĩa ốp la, xúc xÃch chiên và ng rụm và mấy khoanh bánh mì trông tháºt hấp dẫn.
Cô rắt Ãt tiêu lên rồi cưá»i nói vá»›i anh:
- Hôm nay phải ăn sáng chung với mình Ân, anh Văn khó chịu không?
Văn cưá»i:
- Có gì đâu khó chịu, còn thÃch nữa là khác.
- Sao lại thÃch?
- Vì có em ngồi đối diện, anh ăn ngon miệng hơn.
Nói ra rồi, Văn má»›i thấy câu nói cá»§a mình hÆ¡i có ý gì đó ỡm á», may mà Thiên Ân không hiểu kịp, cô bÄ©u môi:
- Xạo hoà i, em biếng ăn, chỉ thÃch ăn vặt thôi, bữa chÃnh thì nhai cháºm như mèo, đâu có gì mà anh nói là ngon miệng.
Văn tá»§m tỉm cưá»i. Cầm miếng bánh mì cô đưa, anh há»i:
- Còn Ân, mùi phòng bệnh chẳng ăn ngon miệng là gì, Ân không thấy ngán à ?
Cô hồn nhiên lắc đầu:
- Ä‚n sáng vá»›i mình anh Văn, em lại thấy thoải mái hÆ¡n, ông ná»™i anh vá»›i cô Liên cÅ©ng rất tốt nhưng nói tháºt nhé, ngồi ăn chung vá»›i toà n ngưá»i lá»›n, Ân vẫn hÆ¡i ngại ngại.
Văn mỉm cưá»i:
- DÄ© nhiên rồi, anh em mình đồng cảm vì Ä‘á»u là ngưá»i lạ.
- Chỉ có Ân là ngưá»i lạ thôi. - Cô sá»a lại.
Văn thản nhiên lắc đầu:
- Anh cÅ©ng là ngưá»i lạ. Chừng nà o chưa hoà n toà n phục hồi ký ức thì anh vẫn như thấy mình giống em.
Thiên Ân chép miệng:
- Có gì mà giống. Anh là ngưá»i trong nhà nà y, là cháu cá»§a ông, cháu cô Liên, còn em chỉ là má»™t con nhá» lạ hoắc, ở ké và i hôm mà phải bịa má»™t lý lịch giả. Có gì là giống nhau đâu.
Văn nhìn cô:
- Äừng nói váºy chứ Ân, anh khám phá ra em hay nghÄ© ngợi đến những chuyện không vui rồi lo lắng buồn phiá»n.
Cô cưá»i gượng:
- Váºy à ! Nói tháºt nhé, em không biết nếu mai đây anh nhá»› lại hết thì sao, lúc đó không chừng anh sẽ khó chịu vì sá»± có mặt cá»§a em, sẽ... bá»±c bá»™i vì em đã mạo nháºn cô bạn cá»§a anh ở lì đây.
Văn nhăn mặt nạt bừa:
- Em nói gì kỳ váºy Ân? Anh có bình phục cÅ©ng đâu phải đổi tÃnh vô duyên như thế, em đúng là con gái, cứ lo chuyện không đâu. Kỳ khôi quá.
Chừng như nháºn ra mình đã á»§y mị quá, Thiên Ân cúi mặt ngồi im. Văn lặng lẽ nhìn cô má»™t lúc rồi anh dịu giá»ng:
- Äừng nghÄ© quẩn nữa, anh biết em cảm thấy mình lạc lõng và cô đơn. Nhưng mình đã là anh em, là bạn bè rồi mà , anh không bao giá» xá» sá»± vô lý như em nghÄ© đâu.
Thiên Ân lúng túng ngẩng mặt lên:
- Là em nghÄ© quà ng xiên thôi. Sáng nay em kỳ khôi tháºt. Xin lá»—i anh Văn.
Văn gáºt đầu:
- Thôi được rồi, không nhắc chuyện đó nữa, ăn sáng Ä‘i, nguá»™i hết bây giá».
Thiên Ân dạ nhá» rồi ngoan ngoãn cùng anh ăn sáng. Hai đĩa trứng chẳng mấy chốc đã hết sạch. ÄÆ°a cho Văn ly nước và cái ly nhỠđựng mấy ly thuốc cá»§a anh, cô bưng cái khay định Ä‘em Ä‘i thì anh đã gá»i vá»›i:
- Khoan đã Thiên Ân!
Cô quay lại ngạc nhiên, anh há»i:
- Em định là m gì tiếp theo váºy?
Cô ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:
- Cũng không có gì là m hết. Chắc là em và o bếp coi có gì phụ dì Lương. Có gì không anh Văn?
Văn khoát tay:
- Äừng và o bếp. Rảnh thì ra vưá»n vá»›i anh.
- Ra vưá»n? Äể là m chi? - Thiên Ân ngạc nhiên.
- Thì ra vưá»n chÆ¡i. Hôm nay nắng đẹp mà .
Cô thắc mắc:
- Sao anh không Ä‘á»c sách hoặc nằm nghỉ mà lại muốn ra vưá»n? Anh muốn đánh cá» vá»›i em à ?
Văn lắc đầu:
- Hôm trước thấy em đánh cá» vá»›i ná»™i, thắng liên tục mấy bà n. Em đánh hay như váºy, anh là m sao đấu thắng em.
Thấy cô vẫn còn thắc mắc, anh nói:
- Em pha cà phê hay trà mang ra nhé. Nhá»› nói cô mình ra vưá»n.
Chừng mưá»i phút sau anh và cô đã ở khoảng sân sau cá»§a nhà . Những luống hoa rung rinh trong gió tháºt đẹp. Văn và cô ngồi đối diện nhau qua cái bà n đá kẻ thà nh bà n cá» cá»§a ông. Trên bà n là khay cà phê và má»™t bình trà đặc tháºt nóng. Văn có cái thú giống hệt ông là uống trà hay cà phê gì cÅ©ng phải kha khá Ä‘áºm. Thoạt đầu Thiên Ân pha không đúng ý, bây giá» thì cô đã quen vá»›i liá»u lượng nà y rồi, tháºm chà ná»™i và anh lại khen cô pha ngon hÆ¡n dì Lương nên công việc nà y thưá»ng thì cô hay bị sai luôn.
Dưới già n Hải Äằng, ánh nắng không xuyên qua được già n lá dà y và rợp bóng nhưng nắng bên ngoà i thì chan hòa. Không khà ở đây đầy nắng và ngáºp mùi hương cá»§a hoa, cá»§a đất. HÃt thở thứ không khà ngáºp nắng gió đó thấy dá»… chịu hẳn.
Hớp ngụp cà phê thơm lừng, Văn chép miệng:
- Ở đây dễ chịu quá.
Thiên Ân gáºt đầu:
- Gió lá»™ng ghê anh Văn. Vưá»n nhà anh vừa rá»™ng vừa trồng nhiá»u hoa tháºt đẹp. Em thÃch ra đây ngắm lắm.
- Còn vưá»n nhà em?
- Hả? - Cô giáºt mình nhìn qua anh.
Văn quay mặt lại Ä‘iá»m tÄ©nh trước cái nhìn nghi ngại cá»§a cô:
- Anh Ä‘ang há»i vá» vưá»n nhà em, nhà em có trồng cây không?
Thiên Ân im lặng má»™t chút rồi khẽ gáºt đầu:
- Cũng có.
- Trồng hoa gì váºy?
- Bông giấy.
Văn ngạc nhiên:
- Bông giấy trồng thà nh vưá»n à ?
- Không có. - Cô lá»±ng khá»±ng lại khi đỠcáºp vá» mình - Nhà Ân không có vưá»n, nếu kể vá» cây trồng thì chỉ có già n bông giấy vá»›i má»™t cây trắc bá diệp thôi.
Văn vỡ lẽ:
- Bông giấy trồng trước cổng phải không?
Cô gáºt, mặt dà u dà u:
- Rồi ai chăm sóc nó? - Anh há»i.
Cô im lặng. Văn nhìn cô, giá»ng nhẹ nhà ng:
- Ân nè! Anh chỉ muốn biết chút Ãt vá» em thôi, chẳng lẽ em lại muốn giấu anh tất cả sao? Không muốn kể gì cho anh biết à ?
Cô lắc đầu:
- Không phải em muốn giấu anh, nhưng...
- Nhà em có bao nhiêu ngưá»i tất cả? - Anh ngắt lá»i cô bằng má»™t giá»ng tháºt dịu dà ng.
Cô cúi mặt xuống đôi bà n tay, âm thanh nhẹ hơn gió:
- Có... mình em.
Văn hơi nhăn mặt, anh khẽ vươn tay nắm lấy mấy ngón tay cô:
- Äừng váºy mà Ân, sao em cứ thu mình lại như váºy? Tuy mình biết nhau không lâu, nhưng cÅ©ng đã thân rồi mà , em không thể xem anh như má»™t ông anh cá»§a mình sao? Sao không thể để cho anh biết má»™t chút vá» em? Anh có thể chia xẻ vá»›i em mà .
Thiên Ân ngẩng lên nhìn anh, cổ há»ng chợt khô khốc:
- Ân không dối anh đâu. Gia đình bây giá» chỉ còn lại mình em. Ba mẹ em Ä‘á»u... Ä‘á»u mất hết rồi.
Cô quay Ä‘i, muốn ngăn mình đừng rÆ¡i lệ nhưng cÆ¡n tá»§i thân vẫn là m đôi mắt ướt mèm, giá»ng như nghẹn lại. Văn lặng ngưá»i nhìn cô. Mấy ngón tay cá»§a cô run lên trong tay anh:
- Ân à ! - Văn gá»i khẽ - Anh xin lá»—i. Anh không ngá»...
Cô lắc đầu, giá»ng khà n khà n :
- Không phải lỗi của anh.
Chìa cho cô khăn tay, anh thở dà i:
- Ba mẹ em mất lâu chưa?
Giá»ng cô nghèn nghẹn:
- Mẹ em mất đã lâu, nhưng ba chỉ mới bỠem sau nà y thôi.
Chùi chùi nước mắt dấp mi, cô nói kể lể:
- Chưa đến má»™t năm. Thiếu mẹ, ba em là ngưá»i em yêu thương nhất. Ba mất Ä‘i, em má»›i bÆ¡ vÆ¡ lạc lõng như váºy.
- Nhà em ở Sà i Gòn à ?
Cô gáºt đầu. Văn há»i tiếp:
- Em không còn ngưá»i thân nà o sao?
- CÅ©ng có, nhưng là ... những ngưá»i bà con xa, há».. há» không gÃup gì được cho em.
Văn nhìn cô đăm đăm:
- Ba em mất nên em buồn mà bá» Ä‘i à ? Vì váºy mà em không thÃch vá» lại Sà i Gòn?
Cô lắc đầu quầy quáºy:
- Không phải. Em không muốn vỠlại là vì... vì em tự thấy tủi hổ, em quá vô dụng.
- Em đã là m gì? - Văn cau mà y.
Như chạm phải nỗi đau, cô mủi lòng sụt sùi, âm thanh cũng bị ướt sũng theo:
- Không là m gì hết. Lỗi là tại em không biết là m gì hết, em cứ lo đau buồn khóc lóc, cứ tỠra vô dụng đến nỗi cuối cùng đã không giữ được những gì của ba mẹ để lại. Mất cả công ty, mất luôn cái nhà , chỉ trong vòng mấy tháng mà không còn gì.
- Sao lại như váºy được?
Cô lắc đầu, giá»ng buồn rÅ©:
- Em cÅ©ng không hiểu vì sao lại như váºy, là lá»—i cá»§a em. Mưá»i mấy tuổi rồi, em vẫn không là m được trò gì ra hồn, trái lại là m hại đến thanh danh cá»§a ba, là m hại luôn mình.
Văn muốn chia xẻ vá»›i ná»—i ngáºm ngùi buồn tá»§i cá»§a cô nhưng anh không biết phải là m thế nà o, đà nh cầm bà n tay nhá» nhắn cá»§a cô mà vá»— nhè nhẹ an á»§i:
- Em đừng đau buồn nữa, chuyện đã qua rồi.
Quẹt dòng nước mắt, Thiên Ân gáºt đầu:
- Em biết. CÅ©ng chÃnh vì á»§y mị Ä‘au buồn mà em không đủ sáng suốt, là m há»ng má»i Ä‘iá»u. Lưu lạc mấy tháng nay, em cÅ©ng đã táºp cho mình sá»± kiên định và nghị lá»±c để sống. Nhưng má»—i lần nghÄ© lại là em thấy xót xa.
- Thiên Ân! - Văn nhìn cô thương cảm.
Cô lau sạch gương mặt đẫm ướt cá»§a mình và cố nói bằng giá»ng bình thản như nén lại tất cả ná»—i Ä‘au :
- Lúc còn ba, ba lo lắng cho em hết má»i thứ, ba yêu thương và bảo bá»c em đến ná»—i khi mất ba, em chẳng đứng vững nổi giữa Ä‘á»i má»™t mình. Hồi có ba, em đã sống hạnh phúc và vô tư biết bao nhiêu.
Văn im lặng như tôn trá»ng hồi ức đẹp pha lẫn Ä‘au buồn cá»§a cô. Hai ngưá»i im lặng, khu vưá»n đầy hoa chỉ còn thoảng nhẹ tiếng gió đùa lá khô. Khi đã nguôi cÆ¡n buồn, Thiên Ân chợt phát hiện tay cô vẫn còn nằm yên trong bà n tay anh, cô rút vá»™i tay vá». Cá» chỉ cá»§a cô là m Văn sá»±c tỉnh, anh hắng giá»ng nói lảng Ä‘i:
- Em lên Äà Lạt chắc chỉ mấy tháng nay?
Thiên Ân gáºt.
- Sao em không ở lại Sà i Gòn?
HÃt hÃt mÅ©i, cô lắc đầu:
- Em mất nhà rồi, chỗ đâu mà ở.
- Sao lại mất nhà ?
- Công ty của ba em phát nợ nần, nên phải bán nhà để trả nợ.
Văn thắc mắc:
- Còn công ty? Äóng cá»a à ?
- Không. Công ty cũng phải sang nhượng lại với giá rẻ.
Văn trầm ngâm:
- Bộ công ty của nhà em thua lỗ, nợ nần dữ lắm sao?
Cô chép miệng thở dà i:
- Em không biết rõ.
- Váºy thì tại sao bán nhà , bán công ty cùng má»™t lúc? Có ai cố vấn cho em không? Có chuyên gia kinh tế hay luáºt sư cá»§a ba em xem xét không?
Cô lắc đầu:
- Em không biết gì hết. Có má»™t số nợ, dượng Hoà ng nói nợ sẽ tăng lên từng tháng theo mức lãi ngân hà ng, nếu không bán gấp để thanh toán thì cà ng ngà y uy tÃn cá»§a công ty cà ng xuống dốc, đến chừng đó bán không còn giá trị cao.
Cô so đôi vai, giá»ng đã bình tÄ©nh nhưng vẫn còn phảng phất chút buồn phiá»n:
- Em chỉ là má»™t há»c sinh trung há»c, không biết gì vá» kinh doanh là m ăn, nên em đà nh phải nghe theo lá»i dượng tất cả.
Văn cau mà y. Câu chuyện cá»§a cô sao quá nhiá»u vướng mắc lạ lùng. Anh có cảm giác trong chuyện nà y có Ä‘iá»u gì đó đáng nghi ngá» nhưng không biết nên nghi ngá» Ä‘iểm nà o.
- Dượng Hoà ng là ai? - Anh buá»™t miệng há»i.
- Dượng Hoà ng là chồng cô ruột của em. Dượng cũng là phó giám đốc công ty, có phần hùn trong công ty.
Văn nhÃu mà y:
- Váºy là bán công ty, dượng cÅ©ng chẳng còn gì à ?
- Không, dượng có cổ phần má»™t phần ba, nên chịu nợ nần Ãt hÆ¡n ba, dượng còn giữ lại được nhà . Ba có chiếc xe giống anh, em thì phải bán cả xe cá»§a ba, nhưng dượng thì còn tiá»n mua lại.
- Ông dượng đó mua xe cá»§a ba em? - Văn há»i gặng.
- Dạ.
Äôi mà y Văn giãn ra. Váºy là anh đã mang máng nháºn ra Ä‘iểm đáng nghi ngá» là từ đâu. Anh hắng giá»ng:
- Cô dượng là ngưá»i thân duy nhất cá»§a em, bán nhà rồi sao em không vỠđó ở đỡ?
Thiên Ân lắc đầu:
- Không ở được. Cô em mất từ mấy năm nay, dượng có vợ khác, ngưá»i nà y không thÃch em nên dượng không thể Ä‘em em vỠở chung được.
Văn nhin Thiên Ân chòng chá»c. Trá»i ạ! Năm mưá»i tám tuổi không biết anh có khù khá» và ngu muá»™i như Thiên Ân không. Hay là đau buồn là m cô không còn bén nhạy trước má»i việc?
- Anh nhìn gì em váºy? - Thiên Ân ngước mặt há»i.
Văn thở hắt ra:
- Tại vì anh thấy em... ngốc quá xá.
Cô ngẩn ngưá»i nhìn anh:
- Sao anh lại... mắng em?
Văn chắt lưỡi:
- Anh nói tháºt đó. Chỉ nghe câu chuyện qua miệng em kể, nhưng anh lại thấy cả lô Ä‘iểm kỳ quái khả nghi, váºy mà em lại bịt mắt bưng tai không thấy.
Thiên Ân nhìn anh trân trân, rồi cô quay mặt đi.
- Anh định nói đến... dượng Hoà ng à ?
Văn suýt nhảy nhổ, anh chụp lấy vai cô xoay lại:
- Ê! Váºy đâu phải em ngốc?
Cô báºm môi:
- Äúng là lúc ký tên lần lượt bán má»i thứ, em rất ngu ngốc. Em chưa nháºn ra và nghi ngá» gì cả. Ngôi nhà chỉ còn mình em, ba thì mất quá đột ngá»™t là m em cứ không muốn tin là ba em bá» Ä‘i vá»™i vã như váºy, có mấy ngưá»i lạ hoắc đến chia buồn nhưng ngụ ý đòi nợ.
Văn nhăn mặt nghe cô kể bằng má»™t giá»ng chua chát cam chịu:
- Hồ sÆ¡, sổ sách đầy trà n mà em không hiểu má»™t chút gì, chỉ nháºn biết và hoảng sợ quá chừng vá»›i số nợ khổng lồ dượng cho biết. Äầu óc em chẳng còn biết gì, chẳng biết xoay trở và giải quyết ra sao. Em hoang mang muốn Ä‘iên lên được. Không tin dượng, ký tên và o tất cả giấy tỠđó để cứu gỡ danh dá»± cá»§a ba thì em còn tin ai.
Văn phân vân:
- Em ký tên bán một lúc tất cả à ? Bán cho ai?
Cô day mấy ngón tay lên thái dương và lắc đầu:
- Em không nhá»›, má»™t công ty nà o đó là m ăn giống công ty anh, nó có cái tên rất kêu, em quên mất rồi, vì ký bán má»™t lúc rất nhiá»u giấy tá», em không nhá»› lắm.
- Lúc em ký tên có luáºt sư không?
- Không. Chỉ có dượng, cô kế toán trưởng cá»§a ba, má»™t ngưá»i bạn thân cá»§a ba cÅ©ng khuyên em nên ký sá»›m để đỡ lá»— thêm. À, còn có mặt mấy ngưá»i mua nữa.
Văn nheo mắt, mặt anh trở nên nghiêm túc. Thiên Ân nhìn anh một lúc rồi cô thở dà i:
- Em bị lừa, có phải không?
Văn tháºn trá»ng nhìn cô:
- Em đoán ra à ?
Cô cưá»i gượng:
- Khi má»i việc đã rồi, em má»›i tỉnh chút và ngá» ngợ. Trước lúc ba mất, ba tuy báºn rá»™n nhưng thoải mái và yêu Ä‘á»i lắm, trông ba không giống má»™t ngưá»i Ä‘ang là m ăn thất bại và gánh số nợ ngáºp đầu như váºy.
Cô chép miệng:
- Äến khi em phát hiện chÃnh dượng mua lại chiếc xe cá»§a ba, em má»›i nháºn ra mình đã ngu ngốc đến mức nà o. Lúc em bán, tên ngưá»i mua toà n là những tên xa lạ, những con ngưá»i lạ, váºy mà sau đó chiếc xe lại trở thà nh sở hữu cá»§a dượng, em nhìn ra được nó.
Văn nhÃu mà y:
- Khi đã Ä‘oán ra mình bị lừa, sao em không tÃnh cách kiện há»?
Cô lắc đầu:
- Là m sao kiện được hả anh? Em chẳng còn tiá»n, không có manh mối gì rõ rà ng, biết bắt đầu từ đâu?
Cô chép miệng:
- Vả lại trước đây dượng Hoà ng há»c luáºt, nếu dượng tháºt sá»± nhẫn tâm bà y ra tất cả để lừa đứa cháu vợ cá»§a mình thì ổng cÅ©ng đủ khôn khéo mà xóa má»i Ä‘iểm bất lợi vá» mình rồi.
Văn lắc đầu:
- Váºy là ... từ đó em lang thang khắp nÆ¡i?
- Không phải khắp nÆ¡i, em chỉ lên Äà Lạt thôi. Má»—i năm đến kỳ nghỉ hè, ba dù báºn bịu cÅ©ng gác công việc lại và đưa em lên đó chÆ¡i. Em lên đó ở mấy tháng nay vì muốn tìm lại chút ká»· niệm vá» ba.
Văn nhìn cô thương cảm:
- Chắc cÅ©ng vì chuyện nà y mà em nghỉ há»c?
Cô gáºt đầu ngáºm ngùi:
- Nhiá»u chuyện xảy ra dồn dáºp, em không còn khả năng và tinh thần há»c tiếp nên ngay cả kỳ thi trung há»c, em cÅ©ng bá» dở. Ngà y còn sống, ba vẫn khuyến khÃch em sau nà y thi và o trưá»ng Mỹ Thuáºt, ba muốn em theo ngà nh há»™i há»a, là niá»m Ä‘am mê mà ba bá» lỡ. Váºy mà bây giá»...
Thiên Ân chợt hÃt má»™t hÆ¡i dà i và lắc mạnh đầu như xua Ä‘i quá khứ buồn phiá»n:
- Thôi đừng nói chuyện Ân nữa, chuyện vỠem buồn lắm. Biết mình bị lừa nhưng không có cách gỡ đâu. Mình nói chuyện khác đi.
Cô hắng giá»ng:
- Bác sÄ© hôm trước hẹn anh bao giá» cởi bá» băng bá»™t váºy?
Văn nhìn cô cháºm rãi đáp:
- Khoảng mưá»i ngà y nữa.
Cô gượng cưá»i:
- Váºy là tốt rồi. Äến chừng đó chắc anh sẽ dá»n trở vá» phòng cÅ© cá»§a mình.
- Ừ.
Cô e dè nhìn anh:
- Anh... sẽ và o Sà i Gòn đi là m lại chứ?
Văn hÆ¡i nhÃu mà y, anh nhẹ nhà ng nói chặn tất cả những ý nghÄ© cá»§a cô:
- Äúng là như váºy, nhưng anh muốn nói cho em biết má»™t Ä‘iá»u. Cho dù anh có nhá»› hay không nhá»› gì nhiá»u vá» quá khứ, cho dù chân anh có là nh lại và trở vá» báºn rá»™n vá»›i công việc, thì em cÅ©ng đừng ngại, cứ ở lại đây cho đến chừng nà o em chán, chừng nà o em có chá»—, có mục Ä‘Ãch để Ä‘i thôi.
- Nhưng...
Anh đưa tay ngắt lá»i cô:
- Những gì em e ngại anh Ä‘á»u hiểu, đừng lo, nếu cần, mai mốt anh sẽ Ä‘Ãnh chÃnh giùm em vá»›i ông ná»™i và cô Liên, nhưng em hãy hứa là ở lại.
Vuốt tóc cô, anh trầm giá»ng:
- Nhà nà y em biết đó, ngoà i ná»™i và cô Liên chỉ có anh thì có vẻ lẻ loi quá, nếu có thêm má»™t đứa cháu gái như em, anh nghÄ© ná»™i và cô cÅ©ng vui mà . Và nếu có má»™t ngà y nà o biết chuyện cá»§a em, anh nghÄ© má»i ngưá»i lại cà ng thương em hÆ¡n.
- Anh Văn...
- Giá»ng hÆ¡i nghẹn, cô nhìn anh ấp úng. Anh cưá»i vá»— nhẹ lên tay cô:
- Äừng lo nhé. Mình vẫn luôn là đồng minh mà .
"Mình luôn là đồng minh", câu nói ấy bây giá» tháºt quen thuá»™c. Nhưng có những lúc xót xa buồn tá»§i như bây giá», Thiên Ân cảm thấy mình cần câu nói ấy, giá»ng nói ấy biết bao nhiêu. Câu nói cá»§a anh, giá»ng nói cá»§a anh đã giúp cô có lại chút hy vá»ng và nghị lá»±c cho bản thân để gượng vui sống tiếp giữa Ä‘á»i mà tạm quên thân pháºn bÆ¡ vÆ¡, lẻ loi cá»§a mình.
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 10:48 PM.
|

31-03-2008, 02:13 PM
|
 |
Hoạt Thi Thần
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngà y 6 giá» 32 phút
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
|
|
Chương 10
Thiên Ân đang trong nhà bếp thì bà Liên bước và o:
- Ủa, thì ra cháu ở đây.
Loay hoay sắp mấy trái bưởi cô ngoảnh lại:
- Dạ, cháu Ä‘ang đợi để há»c dì Lương là m bánh quai vạc. Cô kiếm cháu à ?
Bà Liên lắc đầu:
- Không phải cô kiếm mà là thằng Văn. Bánh chút nữa mới là m mà . Cháu pha hai ly cà phê đá đem và o phòng thằng Văn luôn giùm cô được không?
Thiên Ân nhìn cô ngạc nhiên:
- Anh Văn uống gì đến hai ly láºn hả cô?
Bà Liên cưá»i:
- Không phải mình thằng Văn, Minh Toà n nó vừa má»›i vá».
Thiên Ân trố mắt:
- Minh Toà n là ai hả cô? Anh Văn Ä‘ang có khách mà còn gá»i cháu và o là m gì cà ?
Bà Liên giải thÃch:
- Minh Toà n không phải là khách khứa gì đâu, nó cũng là cháu cô, ba thằng Văn là anh Hai, còn ba nó là anh Ba của cô.
Thiên Ân gáºt gù:
- À, váºy là con chú Ba.
- Thôi cháu rá»a tay Ä‘i, thằng Văn nó gá»i cháu lên đó chắc là muốn giá»›i thiệu là m quen cho biết mặt. Mấy chuyện ở đây để dì Lương được rồi. Chừng nà o dì là m bánh thì gá»i cháu và o há»c sau.
Thiên Ân nghe lá»i bà Liên, cô pha hai ly cà phê đá rồi mang lên nhà trên. Trong phòng, ngoà i Văn còn có má»™t thanh niên lạ. Anh ta còn khá trẻ, có lẽ chỉ xê xÃch hÆ¡n cô và i ba tuổi thôi.
Vừa thấy mặt cô, Văn đã ngoắc và o:
- À, Thiên Ân đây rồi, em và o đây. Äể anh giá»›i thiệu thêm má»™t ngưá»i trong nhà cho em quen biết.
Chỉ và o ngưá»i thanh niên Ä‘ang tò mò nhìn cô, anh nói:
- Minh Toà n là em hỠanh, từ thà nh phố ghé vỠchơi. Còn đây là Thiên Ân đó Toà n, Ân là bạn của anh.
- Chà o anh. - Cô gáºt đầu.
Ãnh mắt ngạc nhiên, ngưá»i thanh niên buá»™t miệng:
- Cô... là ngưá»i Ä‘i chung vá»›i anh lên Äà Lạt sao?
Thiên Ân khịt mÅ©i ngó lÆ¡ ra cá»a còn Văn thì thản nhiên cưá»i:
- Chà , chú cÅ©ng biết chuyện nà y nữa à ? Nghe giá»ng ngạc nhiên cá»§a chú thì hình như chú nghÄ© anh Ä‘i vá»›i ai khác?
Vẻ lặng thinh của Thiên Ân là m Minh Toà n tưởng là vì câu nói vô ý của mình, anh chà ng vội phân bua:
- À, tháºt ra xưa nay tôi không để ý chuyện ngoà i lỠđâu. Tôi đâu có biết bạn gái anh là ai. Chỉ tại hôm trước tôi nghe ba nói chuyện Ä‘iện thoại vá»›i thÃm Trinh thôi mà .
- Váºy à ? - Văn hÆ¡i nhÃu mà y - Mẹ tôi đã vá» rồi sao?
- ThÃm vá» từ tuần rồi.
Äể xua Ä‘i vẻ nÃn lặng đột ngá»™t cá»§a Văn, Thiên Ân vá»™i đặt khay nước lên cái bà n nhá» cạnh giưá»ng và liếc xéo anh:
- Em trở thà nh nổi tiếng rồi đây, anh Toà n chưa biết mặt mà đã biết tiếng tăm vang dội của Ân rồi.
Toà n vội xua tay:
- À không. Xin lá»—i, tôi không có ý nói xấu... chị, chỉ tại... xin lá»—i, tôi lỡ lá»i.
Văn ngẩng lên, chạm phải ánh mắt cá»§a cô, anh chợt phì cưá»i.
- Ân đùa thôi, chú đừng sợ.
Toà n ngỡ ngà ng nhìn hai ngưá»i. Văn tá»§m tỉm:
- Nói lẫy và xéo xắt khÃch bác là sở trưá»ng cá»§a Thiên Ân đó, đây chỉ là giáo đầu là m quen cá»§a chú thôi.
Thiên Ân hà i lòng vì Văn đã bị cuốn và o sá»± đùa cợt mà tạm quên Ä‘i tin tức vá» ngưá»i mẹ lạt lẽo cá»§a anh, cô nháy mắt để bắt kịp anh:
- Ân chỉ dứ có má»™t câu mà anh Toà n đã cuống lên rồi. Thì ra có ngưá»i còn yếu bóng vÃa hÆ¡n cả Ân nữa.
Toà n thở phà o. Cách trêu chá»c cá»§a Văn và cô gái có cái tên Thiên Ân lạ lùng gai góc quá, tuy có hÆ¡i sượng sùng nhưng không hiểu sao cô vừa nhoẻn miệng cưá»i anh lại thấy lòng nhẹ nhõm khác thưá»ng.
Liếc khẽ gương mặt tươi sáng của cô, anh mom men gợi chuyện:
- Nghe nói... cô Ân là ngưá»i Äà Lạt, ở xứ lạnh quen rồi, cô Ân vỠđây có lạ vá»›i khà háºu nà y không?
Văn nhướng mà y, cố nén nụ cưá»i để nghe Thiên Ân trả lá»i:
- À, có gì đâu mà lạ. Trên đó cÅ©ng đầy cây cối, mùa nà y mưa ầm à o, dưới nà y cÅ©ng váºy thôi. Có Ä‘iá»u sướng khá»i mặc áo lạnh.
Trả lá»i ba trợn, lãng xẹt như váºy mà dưá»ng như là m cáºu em há» anh tâm đắc lắm, cáºu chà ng còn há»i tá»›i gì gì nữa vá» xứ mù sương, vá» những địa danh, những thắng cảnh trên đó. May mà Thiên Ân cÅ©ng trả lá»i rà nh rẽ bằng cái giá»ng cà chua y như trước.
- Äồi thông hai má»™ à ? Có cả đống ngưá»i thất tình lên đó tá»± tỠăn theo, mai mốt nó sẽ đông đúc như má»™t nghÄ©a trang bình thưá»ng, sẽ chẳng còn thiên tình sỠéo le để mà ngưá»i ta ngáºm ngùi. Chắc và i năm, ngưá»i ta sẽ cắm bảng "Äồi thông hai chục má»™", quây quần như váºy thì cặp tình nhân đầu tiên sẽ đỡ lạnh lẽo.
- Chợ báºc thang à ? Biết chứ. Tôi hay phụ bán quần áo sida vá»›i anh tôi ở đó mà . Bán buôn mà ở vị trà nhìn xuống má»™t mảng cảnh trung tâm Äà Lạt, hay ho và lãng mạn ghê hông.
- Äỉnh Lang Biang à ? Leo lên đó là m gì cho tốn calorie, nhìn xuống chỉ là cảnh đồi núi nhấp nhô, tôi chỉ thÃch đón mấy ngưá»i dân tá»™c nói chuyện không dấu cho vui rồi mua rượu cần vá» cùng anh tôi uống thôi.
Trá»i ạ! Văn trợn mắt ngó lên trần nhà . Cà tá»ng quá Ä‘i mất. Äây là miệng lưỡi cô nhá» bụi Ä‘á»i hay cô tiểu thư khá» khạo luôn được cưng chiá»u? Cô nói năng ỡm á» ná»a đùa ná»a tháºt như váºy mà chẳng hiểu có phải quá tâm đầu ý hợp hay vì má»™t sá»± ngá»™ nháºn nà o đó xẹt trúng Toà n, chú chà ng hầu như quên bẵng ông anh có mặt trong phòng, cứ những câu há»i và gáºt gù hể hả tiếp chuyện Thiên Ân mãi. Äã mấy lần Thiên Ân lia mắt và khèo chân cầu cứu Văn nhưng anh tỉnh bÆ¡ là m khán thÃnh giả vở kịch chỉ có hai ngưá»i kia, tháºm chà anh còn gáºt gù ra vẻ thú vị lắm nữa.
Hết chịu nổi, đến khi Toà n há»i cô vá» gia thế mình, cô nói má»™t trà ng:
- Nhà tôi đông anh em lắm. Tá»›i sáu anh em trai, ba bà chị gái, suốt ngà y phải nấu cÆ¡m cho chẵn chục ngưá»i ăn. À quên, nhắc đến cÆ¡m nước tôi má»›i nhá»› đến nhiệm vụ cá»§a mình.
Äứng lên, cô lá» Ä‘i cái nheo mắt chá»c quê cá»§a Văn mà tÃa lia:
- Nãy giá» nhiá»u chuyện vá»›i anh, tôi quên mình còn phải xuống bếp. Thôi anh uống nước thấm giá»ng cho đỡ mệt, Ân xin phép xuống bếp lại.
Má»i nước mà cÅ©ng xiên xẹo mỉa mai, cô nhóc nà y dẻo miệng tháºt. Văn sặc lên cưá»i, nói vá»›i theo cô:
- Ê, sao lại Ä‘i đâu váºy hả Ân? Ở lại đây nói chuyện cho vui.
Cô liếc xéo anh khi miệng vẫn cưá»i tươi:
- Thôi đi, nãy giỠvui đủ rồi mà , đợi mai mốt bán vé rồi nói tiếp cũng không muộn.
Không kịp để Toà n ngăn lại và Văn trêu cợt thêm, cô Ä‘i má»™t mạch ra ngoà i sân, tai vẫn còn nghe câu há»i dò cá»§a Toà n:
- Nãy giỠcô Ân cũng nói đùa phải không anh Văn?
Thiên Ân lắc đầu phiá»n toái. Anh Văn tìm đâu ra ông em xem ra thì đẹp trai nhưng ngố quá Ä‘i mất. Nói chuyện đã ngố lại còn dai nhách, váºy má»›i khổ cho cái thân cô. May mà thoát được. Nắng mùa mưa mà u và ng nhạt dịu mắt. Ngoà i cái đình nhá» không thấy ông ngồi nghiên cứu thế cá». Thiên Ân lang thang má»™t lúc rồi đến ghế xÃch Ä‘u dưới mái hiên bên hông nhà .
Hôm nay Văn quái lạ tháºt, cứ bá» mặc cô tiếp chuyện cái anh chà ng mặt mÅ©i sáng láng nhưng đầu óc mÆ¡ hồ ngáo á»™p. Äã váºy còn lõ mắt nhìn dá»ng tai nghe như coi tấu hà i váºy. Tệ tháºt! Váºy mà luôn miệng tá»± nháºn là đồng minh vá»›i cô. Äồng minh cái mốc xì! Thiên Ân nhăn mặt bứt cá»ng cá» mà nhấm cho nguôi cÆ¡n háºm há»±c. Cô chợt nhá»› đến những gì Toà n lỡ miệng cho mình và Văn biết. Văn đã nghÄ© cho cô má»™t lý lịch tà m tạm, mấy tuần qua rồi ông ná»™i anh, cô Liên cùng những ngưá»i giúp việc trong nhà đá»u có vẻ tin và o thân pháºn cá»§a cô và quý mến cô.
Nhưng ngoà i lá» ngôi nhà nà y thì ra vẫn còn những xầm xì không hảo ý. Mẹ anh, rồi lại ông chú Ba mà cô chưa biết mặt. Há» rõ rà ng không ưa cô. Nếu há» cứ nói ra nói và o thế nà y, liệu cô có thể tiếp tục ở lại đây được không? Ngắt thêm má»™t đóa sao nhái và ng tươi ở luống hoa bên cạnh, cô săm soi bông hoa má»ng mảnh ấy mà thở dà i. ình sẽ Ä‘i đâu tiếp tục đây? Câu há»i ấy cà ng ngà y cà ng nặng nỠám ảnh cô hằng đêm. Tình tháºt mà nói, Văn rất tốt, cả nhà anh cÅ©ng váºy. Rá»i nÆ¡i đây, cô lại lang thang táºn đâu, khi mà không có lấy má»™t nghá» nghiệp ổn định?
Có tiếng già y dẫm nhẹ lên đá sá»i rồi tiếng tằng hắng nho nhá», Thiên Ân nhìn qua. Minh Toà n đứng bên cây sứ, mắt dè dặt nhìn cô.
Hết yên tĩnh rồi đây, cô ngán ngẩm nghĩ thế khi chà o anh ta và đứng lên định bỠđi.
- Khoan đã cô Ân.
Tiếng gá»i vá»™i vã cá»§a Minh Toà n là m cô khá»±ng lại.
- Có chuyện gì sao?
Toà n bước lại gần với vẻ lúng túng:
- Tôi... tôi có ý muốn xin lỗi.
- Xin lỗi cái gì? - Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Toà n vá»™i giải thÃch:
- Dù anh Văn có nói là cô đùa nhưng tôi biết mình đã lỡ là m cô không vui. Khi nãy tôi tháºt không nên nói những câu vô ý vô tứ như váºy. Cô Ân đừng giáºn tôi.
À, thì ra không đến ná»—i ngố lắm. Thiên Ân cưá»i:
- Không cần phải xin lá»—i. Tôi có giáºn gì đâu. Ngưá»i khó chịu vá»›i tôi đâu phải là anh.
- Ân không giáºn tháºt à ?
Nhướng mà y ngạc nhiên vì câu nói đầy vui mừng cá»§a anh chà ng, cô lại cưá»i:
- Có gì đâu mà giáºn.
- Váºy... Ân ngồi xuống lại Ä‘i.
Lá»±ng khá»±ng má»™t chút vì không muốn tiếp chuyện vá»›i ngưá»i lạ, nhưng Thiên Ân chắt lưỡi ngồi xuống. CÅ©ng không nên tránh mặt anh ta má»™t cách quá đáng như thế. Thì ráng tiếp chuyện thêm chút nữa váºy.
- Nghe anh Văn nói nhà Ân ở Äà Lạt, váºy Ân ở lại đây không buồn sao?
Thiên Ân lắc đầu:
- Không. Ở đây yên tĩnh cũng không khác chỗ cũ của tôi mấy.
Toà n ngáºp ngừng liếc nhìn cánh hoa trên tay cô:
- Ân thÃch hoa nà y lắm à ?
Cô cưá»i:
- Cũng tùy lúc thôi.
Cô hơi lạ nhìn qua anh chà ng:
- À nè, sao anh lại bá» anh Văn trong đó mà ra đây? Bá»™ anh thÃch nói chuyện vá»›i tôi lắm sao? Tôi nói chuyện cà giá»±t như váºy anh không oải à ?
Toà n cưá»i khoe hà m răng Ä‘á»u đặn:
- Tôi biết Ân thÃch đùa thôi, nói chuyện như váºy cÅ©ng ngá»™, mà nói chuyện bình thưá»ng như bây giá» cÅ©ng vui.
Thiên Ân lõ mắt nhìn anh chà ng lần nữa. à ẹ! Chuyện gì nữa đây, chẳng lẽ mình có ngưá»i ái má»™ dữ váºy? Chỉ trong lần gặp đầu tiên?
Äi vòng qua đầu kia cá»§a xÃch Ä‘u, Toà n ngồi xuống và hắng giá»ng:
- Ân... quen anh Văn lâu chưa?
Thiên Ân thỠơ đáp:
- Mới đây thôi. Có chuyện gì à ?
- À không. Tôi nghe nói vỠÂn mà chưa có dịp gặp, hôm nay má»›i gặp, không ngá»... Ân trẻ như váºy.
Thiên Ân áºm ừ không đáp, anh chà ng lại lên tiếng rà o đón:
- Khi nãy tôi gá»i chị nghe khách sáo và cứng nhắc quá, bây giá» tôi gá»i tên, Ân không phiá»n chứ?
Cô nhún vai:
- Anh gá»i sao cÅ©ng được, vì dù gì anh cÅ©ng hÆ¡n tôi và i tuổi mà .
Toà n có vẻ hà i lòng. Anh tằng hắng:
- Tôi má»›i ra trưá»ng, là m việc ở công ty cá»§a gia đình. Ba tôi là m giám đốc, tôi phụ tá cho ba. Công việc báºn rá»™n ghê lắm.
- Váºy à ! - Thiên Ân áºm ừ, không hiểu anh chà ng muốn ngụ ý những gì khi dà i dòng tá»± giá»›i thiệu như thế.
Toà n cao hứng nói tiếp:
- Nghe tin anh Văn bị tai nạn, tôi muốn vá» thăm nhưng tiếc là ngay lúc ba tôi Ä‘i công tác nước ngoà i là m tôi phải cáng đáng má»i việc. Hôm qua ba tôi vá», má»›i rảnh được má»™t chút.
Thiên Ân thầm buồn cưá»i vì ngoà i những câu đệm thá» Æ¡ há»c được từ Văn, cô không biết nói gì thêm để tiếp chuyện vá»›i cái anh chà ng bảnh bao nhưng nói chuyện không hấp dẫn nà y, chẳng lẽ lại dở giá»ng cà tá»ng tiếp?
Toà n không nháºn ra vẻ ngán ngẩm cá»§a cô, anh chà ng vẫn thao thao:
- Nghe nói anh Văn bị chấn thương não bá»™ nên mất trÃ, tôi cứ tưởng ảnh sẽ khác, không ngá» khi nãy nói chuyện vá»›i ảnh cứ hệt như trước đây. - Toà n chắc lưỡi - Con ngưá»i cÅ©ng lạ Ân nhỉ, trà nhá»› bị quên đôi chút thôi chứ bản tÃnh thì không thay đổi được bao nhiêu.
- Cái gì không khác? - Cô lÆ¡ đãng há»i.
- Thì tÃnh tình đó. Không khác gì lắm so vá»›i trước đây.
Câu nói cá»§a Toà n là m Thiên Ân tò mò, cô vá»™i há»i tá»›i:
- Váºy trước đây anh Văn tÃnh tình ra sao?
Trong ánh mắt ngạc nhiên cá»§a Toà n, cô vá»™i giải thÃch:
- Tôi và anh Văn quen nhau chưa lâu, vả lại... không thưá»ng gặp mặt nên nói tháºt tôi cÅ©ng không hiểu hết vỠảnh.
Như hiểu ra, Toà n gáºt gù:
- Ừ, cÅ©ng phải. Không chừng vá»›i bạn gái má»›i quen, ảnh không dá»… lá»™ bản tÃnh thưá»ng ngà y cá»§a mình.
Thiên Ân cưá»i:
- Chắc váºy. Tôi cÅ©ng muốn biết thêm vỠảnh, anh có thể nói cho tôi biết trước đây ảnh ra sao không?
Toà n nhìn cô gái rồi gãi ót như có chút phân vân ngáºp ngừng:
- Tháºt ra tôi vá»›i anh Văn là anh em há», bây giá» mà ... kể xấu vỠảnh thì không tốt lắm.
Thiên Ân nhướng mà y bất đồng:
- à anh là tÃnh anh Văn xấu lắm sao?
Nháºn ra mình lại nói há»›, Toà n vá»™i xua tay cải chÃnh:
- À không, anh Văn không hẳn là không tốt chỉ có Ä‘iá»u...
- Có Ä‘iá»u gì?
- Có Ä‘iá»u ảnh hÆ¡i đà o hoa quá thôi.
- Äà o hoa? ! - Thiên Ân cảm thấy thú vị, mắt cô chá»›p lia - Ảnh nhiá»u bồ lắm à ?
Ngạc nhiên vì vẻ háo hức vô tư của cô, Toà n ngỠngợ lắc đầu:
- Tôi không biết anh Văn có bao nhiêu bạn gái, ảnh chưa bao giỠđưa Ä‘i dá»± tiệc hoặc giá»›i thiệu vá»›i ai, có Ä‘iá»u thỉnh thoảng có ngưá»i thấy anh Ä‘i và o nhà hà ng hoặc dạo phố vá»›i nhiá»u cô bạn gái khác nhau.
Thiên Ân tròn mắt thán phục:
- Váºy là nhiá»u cô rồi.
Chẳng hiểu thái độ của cô, Toà n đáp một cách mơ hồ:
- À, chắc là váºy.
Cô gáºt gù, mắt chá»›p lia:
- Mỗi lần đi chơi là một cô khác nhau cũng hay quá chứ.
Cô chợt ngẩng lên nhìn Toà n:
- Nhưng đà o hoa cÅ©ng là tà i má»n thôi, hồi nãy anh Ä‘ang nói vá» tÃnh tình cá»§a ảnh mà , trước nay tÃnh ảnh ra sao?
Toà n bắt đầu cụt hứng vá»›i câu chuyện chÃnh mình gợi ra trước, anh tằng hắng rồi miá»…n cưỡng đáp cho suông:
- TÃnh ảnh thì đâu có gì đặc biệt. Ân cÅ©ng biết rồi đó, Ãt nói, ngoan cố, và kể cả bản tÃnh đến bây giá» vẫn còn Ä‘áºm đặc là tá»± cao.
Thiên Ân gáºt gù:
- Ừ, đúng rồi.
Anh chép miệng nói như than vãn:
- Chúng tôi là anh em chú bác, lại là m chung má»™t công ty, đáng ra phải thân thiết lắm, nhưng cái tÃnh ấy cá»§a ảnh là m cho tôi khó nói chuyện hoà đồng được. Không riêng gì tôi, hình như ai cÅ©ng váºy. Chỉ có ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡n ảnh và giá»i giang thì há»a may ảnh còn lắng nghe tôn trá»ng ngưá»i ta má»™t chút.
Thiên Ân nheo mắt tố thêm:
- á»’! Tôi biết rồi. Giá»ng ảnh hay kẻ cả lắm chứ gì? Nói chuyện thì toà n là cái kiểu ta đây biết hết rồi, hoặc không thì thôi đặt toà n là câu há»i chứ gì?
Cô vung tay diễn tả thêm:
- Mà má»—i khi há»i thì chỉ muốn nghe câu trả lá»i ngay láºp tức? Ai tiếp xúc vá»›i ảnh cÅ©ng phát bá»±c, nhưng khổ ná»—i ảnh lại có cái uy là m ngưá»i ta không muốn mà vẫn phải trả lá»i cứ như có bổn pháºn hầu chuyện vá»›i ảnh váºy.
Toà n trố mắt gáºt đầu lia lịa:
- Äúng, đúng rồi. Ân nói không sai chút nà o. Sao Ân biết hay váºy?
Thiên Ân cưá»i hì hì:
- Thì chÃnh Ân cÅ©ng bị ngá»ng vá»›i cách nói chuyện cá»§a ảnh mà . Má»—i lần nói chuyện vá»›i ảnh xong tháºt tức chết Ä‘i được. Nhiá»u chuyện định bụng là không thèm nói cho ảnh biết, váºy mà gặp ảnh rồi nói tá»›i nói lui lại tá»± mình khai ra luôn. Có tức không?
Toà n nhìn cô lạ lùng:
- Tức ảnh như váºy mà sao Ân lại chịu... kết thân vá»›i ảnh?
Äang đắc ý vì kể xấu được Văn, Thiên Ân chÆ¡t. ngá»› ra:
- Ờ thì... Chà , chuyện nà y anh Toà n không hiểu đâu.
Toà n nhìn cô đầy vẻ phân vân và nghi hoặc, anh dò há»i:
- Ân... có Ä‘iá»u khó nói ra à ?
Khó nói cái gì nhỉ? Chẳng hiểu ẩn ý của anh chà ng là gì, vả lại cũng nhớ ra mình đã tiếp chuyện anh chà ng khá lâu rồi, Thiên Ân bèn liếc vội xuống chiếc đồng hồ ở cổ tay và cắt ngang cuộc nói chuyện:
- Äến giá» cÆ¡m rồi, để tôi và o phụ dì Lương má»™t tay. Xin lá»—i anh Toà n nhé.
Thế là cắt được cuá»™c nói chuyện dai dẳng dà i dòng. Bữa cÆ¡m trưa hôm ấy có thêm đứa cháu ná»™i, ông có vẻ vui hÆ¡n ngà y thưá»ng. Ông khi chai rượu Toà n Ä‘em vá» rồi bảo cô Liên Ä‘em ba ly nhỠđể Toà n và Văn cùng uống vá»›i ông.
Che tay lên miệng ly trước mặt mình, Văn cưá»i từ chối:
- Chắc con không uống được đâu ông ạ. Ông khá»i rót cho con.
Ông trợn mắt:
- Sao lại không được. Uống rượu tây thì giá»i mà chê rượu thuốc cá»§a ông sao hả?
Câu nói cá»§a ông là m Thiên Ân nhá»› lại những chai rượu nho nhỠđầy trong ngăn xe Văn. Thì ra anh cÅ©ng là ngưá»i thÃch uống rượu. Nhưng tháºt tình mà nói, cái đêm mưa gió kinh hồn kia, nhá» má»™t trong những chai đó mà cô má»›i đỡ chết lạnh.
Ông hắng giá»ng:
- Bá» tay ra coi, cái thằng nà y. Cái thứ nhân sâm tá»u nà y chú Ba mà y phải mua táºn bên Thẩm Quyến vá» chứ bá»™. Uống tốt hÆ¡n ba thứ rượu Tây cá»§a con nhiá»u.
Tay vẫn che miệng ly, Văn cưá»i lắc đầu:
- Con biết là bổ, nhưng nó hăng mùi sâm, mùi thuốc quá, con uống không được đâu.
Bà Liên cũng lên tiếng can thiệp:
- Nó còn bị thương ở chân mà ba, kiêng cữ cũng tốt.
Ông nội lừ mắt phà n nà n:
- Cái thằng cứng đầu là m cụt hứng quá.
Ông quay qua Toà n:
- Váºy còn thằng Toà n, mà y có uống vá»›i ông không? Hay lại chê như nó?
Nâng ly bằng cả hai tay chìa trước ông, Toà n gáºt đầu:
- Dạ con uống, con không hảo rượu nhưng lâu lâu ghé thăm ông mà để ông giáºn thì không được.
Rót và o ly Toà n, ông gáºt gù:
- Nói váºy má»›i được chứ. Thôi thây kệ cái thằng còn ngán mùi thuốc tây đâm ra sợ luôn thuốc bắc kia. Hai ông cháu mình cụng ly nà o.
Toà n cưá»i tươi, cụng ly vá»›i ông rồi ngá»a cổ uống má»™t há»›p nhá». Thiên Ân liếc thấy anh chà ng cÅ©ng nhăn mặt vì mùi nhân sâm quá nồng trong rượu nhưng cái nhăn mặt ấy chỉ là thoáng cái là tươi cưá»i lại ngay.
- Ngon hả? - Ông khà má»™t tiếng rồi há»i.
Toà n cũng trầm trồ:
- Dạ ngon. Hèn gì ba con nói phải nhỠđến ngưá»i phiên dịch chỉ vẽ má»›i chá»n được thứ rượu nà y. Má»—i bữa uống má»™t ly bồi bổ sức khá»e đó ông.
Ông cưá»i:
- Chà , mà y đâu có là m tiếp thị đâu, sao quảng cáo dữ quá váºy con? Thôi, mấy đứa cầm đũa lên Ä‘i chứ. Coi chừng cÆ¡m canh nguá»™i hết bây giá».
Má»i ngưá»i trong bà n má»›i lục tục cầm đũa lên và lần lượt má»i ông. Toà n lia đũa và o đĩa cá hấp, dẻ lấy miếng lưá»n không chút xương, anh gắp bá» và o chén Thiên Ân. Hà nh động ấy dù có vẻ tá»± nhiên nhưng là m má»i ngưá»i trong bà n hÆ¡i lạ. Bữa ăn nà o Văn cÅ©ng ngồi cạnh cô nhưng chả bao giá» anh để ý gắp món ăn cho cô. Nhưng như váºy Thiên Ân lại dá»… chịu đôi chút, còn bây giá» khi cô đã quen vá»›i cách thức sinh hoạt trong nhà , anh chà ng lạ mặt nà y lại là m cô ngượng quá vá»›i cá» chỉ ân cần dư thừa nà y.
Miếng gắp đầu, Thiên Ân nÃn thở là m lÆ¡, nhưng đến miếng thứ hai là cô sượng ngay. Mắt liếc vẻ thản nhiên cá»§a Văn, cô hắng giá»ng từ chối:
- Không cần đâu, anh Toà n để tôi tự gắp được rồi.
Toà n cưá»i:
- Ân đừng ngại, cứ ăn tự nhiên đi.
Cô đà nh nhìn qua ông, ông gáºt gù và cưá»i khà :
- Thiên Ân nó ở đây đã mấy tuần, quen thuá»™c lắm rồi, đừng khách sáo gắp cho ngưá»i ta thì sẽ tá»± nhiên hÆ¡n đó Toà n.
Toà n đỠmặt chống chế :
- À, tại con thấy Ân Ãt gắp thức ăn quá.
Ông hÆ¡i nhÃu mà y nhưng vẫn cưá»i và nạt đùa:
- Cái thằng. Chuyện Thiên Ân nó ăn Ãt hay không dám gắp đồ thì để thằng Văn nó lo. Con còn chưa uống ly rượu ông rót mà còn ở đó quan tâm ngoà i bổn pháºn nữa sao.
Toà n hÆ¡i ngượng vá»›i lá»i nhắc nhở cá»§a ông, anh nâng ly lên uống nốt phần còn lại. Äặt ly xuống, anh ta tạm để Thiên Ân yên vì mắc trả lá»i những câu ông há»i vỠđứa em gái sắp được đưa Ä‘i du há»c.
Khi những câu há»i đã lÆ¡i thì cÅ©ng nạp thêm má»™t ly rượu bổ nữa, Toà n vá»›i gương mặt đỠlá»±ng quay vá» Thiên Ân cưá»i, há»i:
- Hồi nãy quên há»i Ân ở ngay trung tâm thà nh phố Äà Lạt à ? Nhà Ân ở đưá»ng nà o váºy?
Thiên Ân khá»±ng ngưá»i khẽ liếc vẻ tỉnh bÆ¡ và cÆ¡m cá»§a "đồng minh" Văn như cầu cứu, nháºn ra vẻ khác lạ cá»§a cô, Toà n vá»™i nói:
- À, nếu không tiện thì thôi váºy.
Thiên Ân nhăn mặt. Dù không nhìn ông và cô Liên, cô cÅ©ng biết hai ngưá»i Ä‘ang thắc mắc, Văn chợt cưá»i xen và o :
- Tháºt ra không có gì bất tiện cả, chỉ có Ä‘iá»u chú há»i đột ngá»™t như tra vấn là m Thiên Ân bất ngá» thôi. Nhà Ân ở gần đồi Cù, không nhìn thẳng xuống phố thị, nhưng yên tÄ©nh lắm.
Toà n thôi không há»i tiếp nữa. Thiên Ân dấu tiếng thở phà o. Còn may là có Văn bên cạnh cô, cái anh chà ng Minh Toà n nà y sao má» á»›n quá, cô bắt đầu thấy phiá»n vì những quan tâm kiểu nà y cá»§a anh ta. Từ khi có chút rượu, anh ta có vẻ chẳng còn biết mình Ä‘ang là m gì trước mặt má»i ngưá»i, cứ gắp thức ăn bá» bừa và o chén cô mãi, mệt tháºt! CÅ©ng may, bữa ăn không kéo dà i. Vừa xong bữa, cô đứng dáºy phụ dì Lương dá»n dẹp, hăng hái hÆ¡n tất cả má»i bữa. Xong lại rút lên phòng cô Liên há»c Ä‘an áo cho đến chiá»u để thoát cái nợ trò chuyện lãng nhách từ đâu đổ xuống trên đầu cô.
**********
Thiên Ân loay hoay gá»t mấy trái bưởi phụ dì Lương nấu chè. Dù dì có bảo cô hãy ra ngoà i chÆ¡i hoặc lên nhà xem TV cô cÅ©ng không rá»i chá»—. Mấy ngà y nay không hiểu sao Toà n cứ hay ghé vá». Sá»± có mặt cá»§a anh không là m rá»™n rịp hÆ¡n ngưá»i trong nhà , nhưng lại là m Thiên Ân có chút phiá»n toái. Cô đánh cá» vá»›i ná»™i cÅ©ng thấy anh ta rá» xuống chỉ trá» cho mình dù chỉ sai bét. Cô ra sân hái hoa cÅ©ng thấy anh ta theo ra nói vá» hoa cá» vá»›i cái đứa từng há»c và nghiên cứu vá» hoa cá», vá» nghệ thuáºt cắm hoa từ năm mưá»i lăm tuổi như cô. Thái độ gợi chuyện nhà m chán, cách quan tâm lạ Ä‘á»i cá»§a anh ta là m cô ngán ngược. Thế là hôm nay sau giá» cÆ¡m, cô lại nghÄ© cách né hẳn anh ta.
Biết chắc lên phòng cÅ©ng không yên ổn, cô chui luôn xuống bếp, vì tin rằng anh chà ng chẳng thể mò và o cái thế giá»›i đầy dao thá»›t và bếp lò nà y. Sá»± quan tâm hÆ¡i quá mức cá»§a Toà n đối vá»›i cô không há» là m Văn tá» vẻ gì bá»±c bá»™i. Trái lại cô Liên cứ thấp thá»m không yên. Ông thì cÅ©ng như Văn, tuy thỉnh thoảng vẫn nói bóng gió những câu như nhắc nhở chỉnh đốn dà nh cho cả Văn lẫn Toà n nhưng cứ theo nét mặt cá»§a hai ngưá»i thì cô thấy chắc không ai hiểu ẩn ý kia cá»§a ông. Cứ suy nghÄ© lan man má»™t lúc thì Thiên Ân cÅ©ng phụ dì Lương là m xong món chè bưởi. Cô chưa kịp thưởng thức món chè có phần hùn là m việc cá»§a mình thì bị cô Liên ló đầu và o sai mang lên phòng Văn hai chén chè.
Thầm than khổ, cô đẩy cá»a bước và o phòng anh và ngạc nhiên chỉ có mình anh ngồi tá»±a và o tưá»ng và ngắm má»™t tá» giấy gì đó. Thấy cô anh ngẩng lên nhìn.
- Ông em há» cá»§a anh đâu rồi? - Äặt hai chén chè lên bà n, cô lÆ¡ đãng há»i.
- Vá» từ nãy giá». Em muốn tìm Toà n à ?
Cô bĩu môi:
- Ai mà thèm tìm cái anh chà ng phiá»n phức đó.
Anh cưá»i:
- Váºy sao ! Tiếc là Toà n nháºn được cú Ä‘iện thoại cá»§a chú Ba gá»i vá» gấp, nó có Ä‘i tìm em để chà o, nhưng chắc là không thấy.
Thiên Ân le lưỡi thầm khen mình né giá»i, cô nhăn nhở nói:
- Anh nói tiếc, nhưng tôi nói may, may quá, tôi và o bếp vừa há»c nấu món chè nà y vừa tránh lá»i chà o vô bổ.
Văn nhướng mà y trêu:
- Có gì mà vô bổ, phải vá» Sà i Gòn gấp nên tìm chà o em đó là tá» ra lưu luyến, em nói váºy mà không sợ ngưá»i ta buồn à ?
Thiên Ân trá» môi không thèm trả lá»i anh, cô hất hà m vá» hai chén chè trên bà n, cô nói:
- Cô Liên nói em mang và o đến hai chén, váºy bây giá» dư má»™t chén, em ăn nha.
Văn buồn cưá»i:
- Thì ăn Ä‘i, ăn luôn hai chén cÅ©ng được, anh không thÃch chè lắm.
- Váºy sao! - Cô nháy mắt ngạo anh - Váºy mà em tưởng anh má»›i là vua hảo ngá»t chứ. Thưá»ng thì những ngưá»i có cung đà o hoa chiếu mạng là những ngưá»i hảo ngá»t mà .
Văn ngạc nhiên nhìn cô:
- Em nói gì váºy? Cái gì mà cung đà o hoa chiếu mạng?
Múc muá»—ng chè cho và o miệng, cô nhún vai lấp Ä‘i chuyện mình Ä‘iá»u tra từ Toà n:
- Không có gì, em nói vung vÃt váºy thôi.
Cô hắng giá»ng nói lảng Ä‘i:
- À, mà anh cầm cái gì váºy? Thấy anh săm soi hoà i, tà i liệu gì à i?
Văn cưá»i, dứ tá» giấy vá» phÃa cô:
- Tà i liệu gì đâu, là một bức vẽ thôi.
Mắt Thiên Ân lia qua kịp nhìn thấy bức vẽ bằng bút chì, cô ngạc nhiên kêu lên:
- Ã, cái nà y... đây là tranh cá»§a em há»a mà .
Äặt vá»™i chén chè xuống bà , cô chụp lấy tá» giấy. Văn phì cưá»i:
- Anh có già nh nó là cá»§a anh đâu, thì ra là cá»§a em, anh cÅ©ng Ä‘ang nghi Ä‘iá»u nà y.
- Sao anh có bức vẽ nà y váºy? - Cô thắc mắc.
Không trả lá»i cô vá»™i, anh nhướng mà y há»i ngược lại:
- Em há»a hồi nà o, có nhá»› không?
Cô nhăn trán suy nghĩ:
- Hình như tuần trước, nhưng mà ...
- Em để ở đâu? - Văn vẫn há»i tiếp.
Thiên Ân lắc đầu:
- Em quên rồi. Há»a thì dưới sân, nhưng bức vẽ nà o em cÅ©ng quăng lên phòng mình mà .
- Bá»™ em há»a nhiá»u lắm à ?
- Không nhiá»u lắm.
- Há»a những ai?
- Thì cảnh nhà nà y và má»i ngưá»i thôi.
- Có anh không?
Không chú ý đến ánh mắt chăm chú cá»§a anh, cô gáºt:
- Có chứ, anh là nhiá»u nhất.
Nhìn kỹ lại bức tranh, cô chợt kêu lên:
- Ủa! Nhưng em chỉ há»a nguệch ngoạc và i nét vỠông thôi, em đâu có viết mấy chữ nà y. Nó là ... chữ gì váºy?
- Là nội anh viết đó. Là một câu thơ cổ nội viết bằng chữ Hán.
- Ông viết? - Cô ngạc nhiên nhìn anh - Ông thấy bức há»a nà y ở đâu?
Văn bình thản nhìn cô:
- Em thì nói mình Ä‘em vá» phòng như anh không hiểu tại sao bức há»a nà y lại được tìm thấy trong phòng cá»§a anh trên lầu.
- Phòng... cá»§a anh à ? - Cô thoắt đỠtÃa cả mặt mÅ©i, lá»i hạch há»i hết thốt ra được - Sao... hÆ¡... sao lạ váºy?
LỠđi vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh nói tiếp:
- Dì Lương ghé qua phòng anh dá»n dẹp, thấy bức tranh nà y dì cứ tưởng anh vẽ từ trước nên Ä‘em xuống khoe vá»›i cô Liên, cô lại khoe qua ná»™i.
- Váºy là cả nhà ...
Thiên Ân kinh hoà ng. Không ngá» những lần lén và o phòng Văn lục lá»i để tìm ẩn số vá» những ngưá»i tình trăm năm giùm anh. Không ngá» trong những lần lục lá»i đó lại sÆ¡ ý để quên bức vẽ nguệch ngoạc cá»§a mình như thế. Cô lấm lét nhìn anh. Trá»i Æ¡i, vô phòng ngưá»i khác lục lá»i là việc là m gian dối, đáng xấu hổ. Rá»§i mà bây giá» má»i ngưá»i nghÄ© xấu rồi kết tá»™i cô là m sao có lá»i giải thÃch đây?
Văn nghiêm mặt nhìn gương mặt tái nhợt của cô:
- Sợ rồi à ? Bây giá» chịu khai tháºt vá»›i anh chưa?
- Khai... cái gì ạ?
Giá»ng anh hiá»n hòa nhưng lại là m cô á»›n lạnh:
- Em và o phòng anh là m gì váºy?
Toát cả mồ hôi, cô lÃu lưỡi:
- K... không phải... không phải em có ý gian gì đâu, em không có là m báºy gì hết. Tại em nghÄ©... mình là đồng minh. Không phải anh cÅ©ng từng nói vá»›i em mình là ... là đồng minh sao?
Văn gáºt:
- Ừ, tất nhiên mình vẫn là đồng minh, nhưng váºy thì sao? Chẳng lẽ là đồng minh cá»§a nhau rồi thì không cần nói gì vá»›i anh, em cÅ©ng có quyá»n và o phòng anh? Em muốn kiếm cái gì ở đó?
Sá» sợ nhìn vẻ mặt ná»a như cưá»i, ná»a như nghiêm cá»§a anh, cô hoảng sợ ấp úng:
- Em muốn... muốn giúp anh, em muốn thá» tìm xem bạn gái cá»§a anh là ai thôi. Tại cái phòng anh đối diện phòng em, không có khóa, có khi lại không đóng cá»a, cứ như ai vô cÅ©ng được nên... nên...
Văn Ä‘iá»m tÄ©nh há»i:
- Em và o phòng anh mấy lần rồi?
- Mới có... ba lần thôi.
Anh nheo mắt:
- Kết cuộc thì sao?
Cô lấm lét nhìn anh:
- Em chỉ... tò mò nên lấy xem chơi thôi, em định sẽ đưa cho anh hết mà .
Văn hắng giá»ng:
- Anh Ä‘ang há»i em, em thu hoạch được gì rồi?
Thiên Ân yếu ớt kê khai:
- Có má»™t má»› thư tình, nhiá»u tên con gái lắm, khoảng bốn năm tên. Rồi má»™t má»› ảnh cá»§a mấy cô khác nhau, cô nà o cÅ©ng đẹp. Còn... còn có má»™t con búp bê nhá» Ä‘en thui mặc xà rông, em nghi cÅ©ng là cá»§a má»™t trong mấy cô bồ cá»§a anh, bởi vì anh là đà n ông con trai, mua mấy thứ búp bê là m gì...
- Còn gì nữa? - Anh ngắt lá»i.
- Hết rồi.
Văn nhướng nhướng mà y:
- Chà , thu hoạch cũng khá quá chứ hả? Kiếm ra có cực không?
Cô liếc qua anh, giá»ng nhá» rÃ:
- Cực chứ. Mấy thứ đó không dễ kiếm ra đâu. Thư tình thì rải rác trong mấy ngăn đựng đĩa CD, lẫn với mấy cái thiệp chúc tết, thiệp Giáng Sinh. Ảnh thì ghép trong mấy cuốn tự điển Anh Việt và Pháp Việt.
Văn tỉnh bÆ¡ há»i:
- Mấy thứ đó giỠở đâu? Còn chá»— cÅ© không? Äừng nói là em tá»± Ä‘em vá» phòng mình nghiên cứu đó nhé.
Thiên Ân lúng túng:
- Tại... tại hình ảnh có tá»›i năm sáu cô, thư tình mưá»i mấy lá vá»›i bốn năm cái tên, em định thá»... xem qua mấy cái thư để Ä‘oán coi ai tên gì ứng vá»›i cái hình ra sao thôi.
Văn lừ mắt nhìn cô:
- Hay nhỉ? Giá» còn nói chuyện "tại" vá»›i "bị" à ? Em là nhà nghiên cứu tâm lý há»c hay thầy bói toán?
Thấy tình hình dưá»ng như không đến ná»—i nghiêm trá»ng lắm vì nãy giá» toà n nghe anh há»i chứ chưa thấy anh quát tháo tức tối gì, Thiên Ân đánh bạo đỠnghị:
- Bây giỠem không nghiên cứu nữa, em đem xuống trả lại thì anh đừng bắt lỗi em, được không?
Văn trợn mắt ngó cô. Ãnh mắt cá»§a anh là m cô hối háºn vì lá»i mặc cả ngang phè cá»§a mình, cô cúi đầu, giá»ng ấp úng biết lá»—i:
- Em.. xin lá»—i, em biết là là m như váºy là xâm phạm Ä‘á»i tư ngưá»i ta, xấu hổ lắm. Nhưng... em tháºt tình muốn giúp anh thôi, em có tò mò má»™t chút tháºt nhưng em muốn giúp anh tìm thá» vá» chuyện tình cảm trước đây cá»§a mình mà .
Im lặng ngắm cô má»™t lúc, rồi Văn nhếch môi cưá»i:
- Ai la mắng gì em đâu mà cúi gằm xuống như váºy. Thôi ngẩng lên ăn hết mấy chén chè Ä‘i.
Thiên Ân vui mừng ngẩng đầu lên, cô cưá»i nhưng ánh mắt đã dấp ướt:
- Anh Văn không giáºn em à ?
Vò đầu tóc cô, Văn lắc đầu cưá»i:
- CÅ©ng tÃnh giáºn, nhưng mình là đồng minh mà , anh nỡ nà o giáºn vì sá»± nhiệt tình cá»§a em.
- Váºy còn cô Liên, còn ông?
- Chưa ai biết gì hết. Có anh Ä‘oán ra thôi. Äể anh tìm cách giải thÃch cho.
Như ai đó đã cất đi giùm mình gánh nặng oan ức, cô thở phà o:
- Không ai bắt lỗi em thì tốt rồi, là m em sợ quá.
Văn hắng giá»ng:
- Nhưng là anh thôi đó, em đừng có nhiệt tình quá mức như váºy vá»›i ngưá»i thứ hai, đừng tò mò má»™t cách trẻ con như thế nữa, coi chừng bị vạ.
Thiên Ân gáºt gáºt đầu:
- Em biết rồi, em không váºy nữa đâu. Äể em lên Ä‘em mấy thứ đó xuống.
Văn gạt đi:
- Äừng vá»™i, em ăn hết chén chè Ä‘i đã.
- Anh không cần mấy thứ đó sao? - Cô ngạc nhiên.
Văn phẩy tay:
- Nếu anh đã bá» lăn lóc trong ngăn kéo hoặc ghép vá»› vẩn và o từ Ä‘iển thì chắc là không quan trá»ng lắm đâu, hấp tấp lấy xuống là m gì.
Cầm lên chén chè ăn dở dang, cô gáºt đầu thêm và o:
- Chắc là váºy. Em cÅ©ng thấy mấy cái thư đó toà n là năm ngoái năm kia không hà , không có thư nà o cá»§a năm nay. Chắc là toà n bồ cÅ© cá»§a anh thôi.
Anh nhìn cô:
- Sao? Coi hết rồi à ?
Thấy bị hớ, cô vội lấp liếm:
- Em... coi sơ qua thôi. À, anh không ăn chè sao? Chè dì Lương chỉ em nấu đó, ngon lắm.
Văn lắc đầu, phát chán tÃnh tò mò tá»c mạch cá»§a cô. Chắc hẳn mưá»i mấy lá thư Ä‘á»u đã được cô mở ra coi tá»›i mãn nhãn, không chừng thuá»™c lòng luôn. Anh đợi cô ăn hết chén chè rồi chỉ và o bức vẽ:
- Bức vẽ nà y ông thấy rồi, em có tÃnh tặng ông không?
- Dạ được chứ ạ. Äể chút em Ä‘em ra...
Văn cưá»i, nói cháºn lại:
- Cả nhà đá»u biết bức vẽ nà y rồi, nhưng ai cÅ©ng tưởng là anh vẽ.
Cô tròn mắt:
- Sao lại tưởng anh vẽ? Bộ anh cũng biết vẽ chút đỉnh à ?
Khẽ liếc nhìn cô, anh nói lá»ng lÆ¡:
- Vẽ cho ra một bức tranh thì anh không thể, nhưng mấy bức vẽ chì nguệch ngoạc nà y thì chắc là anh cũng vẽ được.
- Váºy sao! - Thiên Ân hÆ¡i bÄ©u môi.
Văn cưá»i:
- Nè, anh để ý hình như chưa đợi anh sang nhượng, Ân đã tỉnh bÆ¡ dùng mấy câu đệm "váºy sao", "váºy ư" cá»§a anh rồi.
Thấy Thiên Ân sượng ngắt, anh cưá»i vá»›i chút thú vị:
- Äùa vá»›i Ân chút thôi, anh không biết vẽ. Anh biết rõ Ä‘iá»u nà y nên anh đã mượn lại ná»™i bức vẽ để định há»i em thá», thì ra anh đã Ä‘oán đúng.
- Váºy báºy giá»...
- Äừng lo, để anh Ä‘Ãnh chÃnh vá»›i ná»™i là xong, đến chừng đó em có thể danh chÃnh ngôn thuáºn tặng ông rồi.
Liếc khẽ cô, anh hắng giá»ng:
- Nói tháºt, dù là nguệch ngoạc nhưng nét vẽ cÅ©ng rất đẹp và giống lắm chứ. Ná»™i chưa từng mặc áo dà i, váºy mà em hình dung rồi vẽ ná»™i mặc áo the ngồi đánh cá» bên khe suối trông cứ như ông tiên cá»§a thế ká»· xa xưa váºy, ná»™i thÃch lắm nên cao hứng viết thêm và o đó câu thÆ¡ cổ.
Anh mỉm cưá»i:
- Không ngỠem có khiếu vẽ như thế.
Cô hơi ngượng nhưng cũng hãnh diện vì được khen:
- Chỉ là bức há»a bằng bút chì thôi mà .
- Ừ, nhưng thanh thoát và sống động lắm. Trước đây em có há»c vẽ à ?
Cô gáºt:
- Dạ, em có há»c từ nhá».
Cô hÆ¡i trầm lặng vá»›i hồi ức đẹp cá»§a ngà y còn có ba. Ngà y ấy cuá»™c sống cá»§a cô chỉ biết có tiếng cưá»i đùa vui vẻ. Ngà y ấy cô như có cả thế giá»›i, có cả tương lai trong tầm tay. Còn bây giá»...
Anh chăm chú nhìn cô rồi chợt há»i:
- Em có định há»c há»™i há»a nữa không?
Cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh:
- Anh nói gì ạ?
Văn bình thản lặp lại câu há»i. Thiên Ân ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, cô lắc đầu:
- Bây giá»... thì không thể được.
- Tại sao?
Cô cưá»i gượng:
- Em chưa tốt nghiệp trung há»c, đã nghỉ há»c rồi là m sao còn mÆ¡ ước bước chân và o đại há»c Mỹ Thuáºt nữa.
Anh ngẫm nghÄ© rồi hắng giá»ng:
- Ôn để thi tốt nghiệp trung há»c cÅ©ng đâu có gì khó, em chỉ lỡ có má»™t năm thôi mà . Em có muốn anh giúp em không?
- Giúp em thi trung há»c và đại há»c à ? - Cô ngá» ngợ nhìn anh - á»’, không, em không muốn váºy đâu.
- Tại sao? Anh có thể giúp em mà .
Thiên Ân lắc nhẹ đầu:
- Anh để em ở tạm đây má»™t thá»i gian đã là tốt rồi, em không muốn phải nháºn thêm Æ¡n gì khác. Há»c đại há»c tốn tiá»n lắm, thân em còn chưa lo xong không thể là m phiá»n anh được.
- Phiá»n gì đâu, anh có thể giúp em được mà .
Thiên Ân vẫn cưá»i:
- Biết là anh là m được, nhưng em đã không còn nghÄ© đến chuyện và o đại há»c nữa, em muốn tá»± tay mình là m việc, kiếm tiá»n tá»± nuôi sống mình trước đã. Mai mốt nếu có Ä‘iá»u kiện, em sẽ tá»± há»c và rèn luyện thêm. Nếu có há»c em sẽ há»c bằng khả năng tà i chÃnh cá»§a mình.
Văn im lặng má»™t lúc rồi há»i:
- Váºy em có thÃch là m ra tiá»n bằng ngòi bút cá»§a mình không?
Thiên Ân nhìn anh ngạc nhiên:
- Anh nói váºy là sao ạ? Em chỉ má»›i cầm bút vẽ báºy chút đỉnh, là m sao vẽ tranh được?
Văn mỉm cưá»i:
- Không phải vẽ tranh. Anh có ngưá»i bạn là m ở nhà xuất bản, nó chuyên coi vá» in truyện tranh, sao không thá» vẽ truyện tranh gởi xuất bản?
Thiên Ân ngớ ra nhìn anh:
- Xuất bản truyện tranh à ? Anh nói có thể là m ra tiá»n?
Văn cưá»i:
- Tất nhiên rồi, tuy không dá»… kiếm tiá»n lắm. Muốn được duyệt xuất bản, phải tùy và o câu truyện, và o nhân váºt trong truyện có phù hợp vá»›i thị hiếu cá»§a độc giả nhá» tuổi hay không. Nhưng anh khách quan mà nháºn xét thì nét vẽ cá»§a em đẹp lắm. Nếu có hứng thú thì em có thể thá» sáng tác xem sao.
Thiên Ân chá»›p mắt, miệng lẩm bẩm nho nhá»:
- Sáng tác truyện tranh? Em chưa từng nghÄ© đến công việc thú vị như váºy.
Văn mỉm cưá»i:
- Nếu thú vị thì là m thá» nhé. Thá»i gian nà y em cÅ©ng rảnh mà , đừng há»c cô Liên Ä‘an áo nữa, em cứ để tâm trà vẽ truyện Ä‘i, được Ä‘oạn nà o thì đưa anh xem thá», anh góp ý cho.
Mắt lấp lánh niá»m tin, Thiên Ân gáºt đầu. Gợi ý cá»§a anh má»›i mẻ nhưng tháºt hấp dẫn. Trước đây cô vẫn rất mê truyện tranh, nhất là những truyện tranh hay và có nét vẽ dà dá»m. Cô biết là tay mÆ¡ gia nháºp và o là ng truyện tranh không dá»…, nhưng đây cÅ©ng là má»™t hướng Ä‘i, má»™t nghá» nghiệp đầy hứng thú mà trước đây khi táºp tá»…nh ôm táºp Ä‘i há»c vẽ, cô đã từng mÆ¡ ước.
Ngó vẻ phấn khÃch cá»§a cô, Văn phì cưá»i:
- Thôi để cái công việc mới mẻ của em qua một bên đi, mai hãy bắt đầu. GiỠanh có chuyện muốn nhỠem đây.
- Chuyện gì hả anh? - Cô sốt sắng há»i.
- Anh muốn nhỠÂn kiếm và i cuốn truyện coi đỡ buồn.
Thiên Ân trợn mắt nhìn qua bộ Thủy HỠvà bộ Tam Quốc Chà trên giá sách:
- Truyện à ? Ở đây có sẵn nè. Mấy cuốn sách nà y anh coi hết rồi sao?
Văn lắc đầu:
- Mấy bá»™ sách nà y coi mệt lắm. Sách cá»§a ná»™i mà . Anh muốn coi thứ gì giải trÃ, đỡ buồn thôi.
Thiên Ân ngẫm nghĩ:
- Váºy à . Váºy để há»i cô Liên xem.
- Khá»i, anh há»i rồi. Cô nói trên phòng anh có nhiá»u sách lắm. Ân lên đó lá»±a giùm anh và i cuốn. Nhá»› lá»±a thứ gì dá»… Ä‘á»c, dá»… hiểu, coi nặng ná» quá nhức đầu.
Thiên Ân khựng lại:
- Phòng anh à ? Anh kêu em và o phòng anh lục à ? Sao lại...
Văn phẩy tay:
- Sao lại không và o được. Em đâu phải lần đầu và o đâu, lần nà y thì có phép của chủ nhân rồi, thôi lên kiếm giùm anh đi.
Thiên Ân nhìn kỹ anh rồi cô thấp giá»ng dò há»i:
- Anh muốn... Ân lục tìm thứ gì khác phải không?
- Thứ gì? - Văn ngạc nhiên.
- Thì chắc anh nhá»› ra má»™t tên ngưá»i nà o đó, hay má»™t ká»· niệm, ká»· váºt nà o đó giấu ở đâu muốn nhỠÂn tìm giùm, có phải không? Äể ở đâu? là cái gì váºy? Nháºt ký? Hình ảnh? Hay quà tặng?
Ngó vẻ mặt háo hức là m thám tá» cá»§a Thiên Ân, Văn nhịn hết nổi phá ra cưá»i sặc sụa.
- Anh cưá»i gì váºy? - Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngá».
Văn vừa cưá»i, vừa lắc đầu chế nhạo:
- Cưá»i Ân thông minh quá xá. Anh chỉ nói tìm sách giải trà thôi em lại liên tưởng Ä‘i đâu xa lắc.
Cô trợn mắt:
- Cái gì? Chứ không phải ý anh là ...
Văn gáºp ngưá»i lại để cưá»i:
- Trá»i Æ¡i, có ý gì thì anh đã nói huỵch toẹt ra rồi, mắc gì phải úp mở. Vả lại có cần tìm cái gì thì đợi má»™t hai tuần là nh chân, anh vá» phòng tha hồ tìm, tá»™i gì phải nhỠđến tay thám tá» nghiệp dư như em vô lục lạo tùm lum.
Cô sượng sùng đỠmặt. Váºy ra không phải anh muốn nhá» cô chuyện hệ trá»ng như váºy à ? Thì ra anh chỉ sai cô tìm ba thứ truyện gì đó cho anh giải trÃ.
Văn phẩy tay:
- Bây giá» hiểu ý cá»§a anh rồi phải không? Chuyện anh nhá» bình thưá»ng thôi không cần mạo hiểm là m gián Ä‘iệp hay trinh sát gì đâu. Thôi lên kiếm giùm anh Ä‘i.
Anh hắng giá»ng rồi nói lá»ng lÆ¡:
- Váºy bây giá»...
Cô lưá»m anh:
- Biết. Bây giỠchịu khó lên cái phòng cũ của anh lục cho anh mấy cuốn truyện chứ gì?
Văn búng tay cưá»i tươi:
- Ân ngoan ghê.
Cô trỠmôi:
- Khá»i khen. Ngoan trong từ Ä‘iển cá»§a anh là đồng nghÄ©a vá»›i ngốc, Ân không dám nháºn lá»i khen châm biếm nà y đâu.
Dứt câu ngoa ngoắt đó, cô vừa quay Ä‘i thì anh hắng giá»ng:
- Khoan đã, không thÃch câu khen đó thì anh có câu khác để khen bù nè.
- Câu gì? - Cô tò mò.
Văn mỉm cưá»i ngoắc cô:
- Lại đây.
- LÃ m chi?
- Cho anh xem vết thương trên trán Ân coi.
Thiên Ân ngạc nhiên. Vết thương cá»§a cô thì ăn nháºp gì đến câu khen cá»§a anh nhỉ?
- Anh nói Ä‘i đâu váºy? - Cô lạ lùng há»i.
- Thì cứ đưa anh xem đã.
Cô ngồi trở xuống ngá» ngợ vén má»› tóc qua má»™t bên, để lá»™ vết rách trên trán đã thà nh thẹo. Văn chồm lên xem xét tháºt kỹ. Tay sá» nhẹ lên, đôi mà y anh khẽ cau:
- Cái thẹo nà y cũng dà i đó. Không biết mai mốt có phai không?
Äây cÅ©ng là điá»u lo lắng cá»§a cô. Từ khi tháo băng, cắt chỉ, má»—i ngà y đêm cô Ä‘á»u săm soi ngắm nghÃa cái thẹo còn đỠấy. Dù tương lai trước mặt còn má» mịt, nhưng cái tÃnh sợ xấu rất con gái luôn khiến cô thấp thá»m mãi không yên.
Cô gượng cưá»i ngồi thẳng lại:
- Cũng đã là nh lại rồi. Chỗ rách ở mà mắt anh mới nặng hơn.
Văn gáºt nhưng nhìn cô đăm đăm bằng má»™t vẻ hÆ¡i lạ.
- Gì váºy anh Văn? - Cô chá»™t dạ.
Anh lắc lắc đầu rồi hắng giá»ng:
- À, không chỉ là ... khi nãy anh đã thoáng phát hiện ra, bây giá» nhỠÂn ngồi gần, nên anh má»›i chắc câu khen cá»§a mình là chÃnh xác.
- Anh phát hiện... cái gì? - Cô ngáºp ngừng há»i.
Anh nhìn cô và nói dịu dà ng:
- Hôm nay từ Ân có má»™t mùi thÆ¡m lạ quá, anh....thÃch mùi hương đó lắm.
Thiên Ân ngẩn ra nhìn anh. Mặt mÅ©i vụt đỠá»ng, cô quay ngoắt Ä‘i nhanh ra khá»i phòng. Chạy cả chục báºc thang để lên lầu, cô muốn vấp ngã đến mấy lần. Và o đến phòng cÅ© cá»§a anh, cô dá»±a lưng và o tưá»ng, tay chà tháºt mạnh lên đôi gò má Ä‘ang nóng bừng bừng. Anh vừa bảo cô cái gì váºy? Váºy cÅ©ng nói được. Sao tá»± dưng lại nói câu nà y? Ngưá»i ta có ai khen nhau bằng câu nói đột ngá»™t mà ... kỳ cục như váºy không? à anh là ... sao?
Thá»i gian qua cô và anh xem ra cÅ©ng vui vẻ, tá»± nhiên, hai ngưá»i gặp nhau má»—i ngà y có đến chục lần, nói chuyện bình thưá»ng thôi mà , sao anh lại có thể phát ngôn má»™t cách quá thân máºt như váºy được? Cô nhá»› khi nãy chỉ ngồi và o cái ghế cạnh giưá»ng anh, cá»± ly đó có quá gần không nhỉ? Bao nhiêu là ý tưởng suy Ä‘oán nà y ná» là m Thiên Ân cà ng bối rối nhá»› đến vẻ mặt, giá»ng nói ná»a chân thà nh, ná»a lại đượm vẽ ỡm á» mÆ¡ hồ cá»§a anh, cô cà ng nóng bừng mặt mÅ©i, tay chân luống cuống.
Mùi thÆ¡m gì nhỉ? Mình có xà i dầu thÆ¡m gì đâu? Anh nói tháºt hay nhạo báng? Thiên Ân kéo tóc lên mÅ©i ngá»i, rồi vai áo và cả đôi tay. Thế rồi cô lại đỠmặt thẹn vá»›i những ý nghÄ© viển vông cá»§a mình. Anh đâu có ý đùa cợt cô đâu. Tháºt ra... hôm nay cô có mùi hương khác thưá»ng má»™t chút. Äó chỉ là hương bưởi thoang thoảng mà thôi. Mình ngá»™ nháºn mất rồi, anh chỉ buá»™t miệng nói cho vui mà thôi. So vá»›i anh, cô tháºt rất ngốc nghếch, rất dở hÆ¡i. Thiên Ân chợt nhá»› đến những tấm ảnh lượm lặt từ phòng anh. Các chị ấy Ä‘á»u rất xinh đẹp váºy mà còn bị anh bá» xó trong mấy cuốn từ Ä‘iển khô khan. Ngốc quá! Anh chỉ là ông anh đồng minh mà thôi. Không được nghÄ© vá»› vẩn nữa!
Last edited by khungcodangcap; 06-12-2008 at 10:50 PM.
|
 |
|
| |