27-08-2008, 09:07 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
Khuê theo Phương lên tầng trên, trên tầng có hai phòng. Má»™t là phòng là m việc vá»›i rất nhiá»u sách được xếp má»™t cách gá»n gà ng trên giá. Anh ta hình như có vẻ ưa thÃch những quyển sách dà y và cổ Ä‘iển. Phân ná»a số sách là bằng tiếng Anh. Khuê hÆ¡i m**** mai khi nghÄ© rằng anh ta chỉ trưng ra váºy thôi, chứ kiểu ăn chÆ¡i váºy thì còn đâu thì giá» mà đá»c sách? Phòng bên cạnh là phòng ngá»§. Rất rá»™ng vá»›i không gian ấm áp cá»§a má»™t thứ mà u xanh nhạt. Nhưng chỉ khi nghÄ© đến chuyện Phương và cô phải ở đây thì Khuê hết thÃch ngay.Tránh cái nhìn dò xét cá»§a Phương, Khuê lÆ¡ đãng mở cá»a tá»§ quần áo. Hắn ta có rất nhiá»u quần áo. Con trai mà đá»m dáng quá Ä‘i mất…
Tiếng Phương nhỠnhẹ ở đằng sau:
- Cô sẽ không cần phải mang số quấn áo cá»§a cô đến đây đâu. Tôi không thÃch chúng. Chốc nữa chúng ta sẽ Ä‘i mua.
Khuê quay lại, nhìn lặng lẽ và o Phương . Anh nhún vai. Anh ta khinh thưá»ng cô đến là cùng. Chỉ tưởng cô có toà n những bá»™ đồ hở hang, rẻ tiá»n hay sao? Mà mặc kệ anh ta, chẳng cần giải thÃch cho ngưá»i mà mình sẽ chẳng phải chung sống suốt Ä‘á»i…
Phương đưa Khuê lên tầng ba. ở đây có ban công rá»™ng và đặt má»™t bá»™ bà n ghế mây sang trá»ng giữa những giò phong lan đủ loại. Khuê buá»™t miệng khen;
- Äẹp tháºt nha! Anh chăm sóc những giò phong lan nà y?
Phương nhìn và o má»™t giò phong lan Ä‘ang he hé nụ, mỉm cưá»i:
- Không hẳn. Chỉ khi nà o có thá»i gian tôi má»›i chăm sóc chúng được thôi. Cô có thÃch chúng không?
Khuê quan sát hết má»™t lượt, cô cưá»i cưá»i;
- Tôi thÃch hết các loại hoa có mà u tÃm nhạt. Äối vá»›i tôi, loà i nà o cÅ©ng đẹp cÅ©ng đáng trân trá»ng cả.
Phương hÆ¡i lặng Ä‘i má»™t chút. Anh phát hiện ra cô gái đứng trước mặt anh không còn gai góc nữa. Cô ta đã mở lòng ra má»™t chút vá»›i anh và trở nên dá»… thương vô cùng. Anh chỉ cho cô các loà i hoa quanh đó, và đến khi cô kêu đói thì anh má»›i đưa cô xem nốt căn phòng còn lại. Sau đó cả hai má»›i Ä‘i ăn. Phương đưa Khuê đến má»™t nhà hà ng gần đó. Anh gá»i đủ các món như má»™t bữa tiệc thịnh soạn. Khuê ăn vui vẻ. Cô gần như quên Ä‘i hoà n cảnh hiện tại cá»§a mình. Cô vô tư chá»n lá»±a đồ. Hiếm có lần nà o được và o shop mua đồ lại chẳng mất tiá»n. Cô cứ chá»n, từ đồ mặc ở nhà đến đồ Ä‘i dã ngoại. Phương kiên nhẫn đưa cô Ä‘i chá»n lá»±a và đôi khi còn góp ý kiến.
Khi vá» nhà thì đã hÆ¡n mưá»i má»™t giá». Khuê mệt phá» ngưá»i. Cô ngã ra giưá»ng mặc cho những túi đồ Phương vừa mang lên. Phương há»i vá»›i vẻ quan tâm:
- Em mệt lắm hả? Nằm một chút rồi đi tắm đi, sẽ sảng khoái hơn đó.
Khuê nhắm mắt lại, giá»ng cô hiá»n từ hẳn:
- Anh cũng nghỉ đi…
Phương ngồi xuống giưá»ng. Im lặng ngắm Khuê. Khuôn mặt cô hÆ¡i hồng lên má»™t chút, đôi mắt vá»›i rèm mi cong khẽ lay động. Phương bá»—ng có ý định muốn hôn lên đôi mắt đó má»™t nụ hôn, nhưng anh quay Ä‘i. Anh đứng lên, trầm giá»ng:
- Anh đi tắm trước đây!
Khi nghe thấy tiếng đóng cá»a, Khuê má»›i mở mắt ra. Trong lòng cô bâng khuâng má»™t cảm xúc lạ lùng. Cứ như cô và anh ta là đôi vợ chồng má»›i cưới váºy. Khi ở trong shop quần áo, chị bán hà ng đã nói thế là m cô ngượng chÃn mặt. Chẳng hiểu anh ta nghÄ© gì mà lại mỉm cưá»i tá»§m tỉm?
Khuê báºt dáºy, cô vá»›i lấy Ä‘iện thoại trên bà n, và gá»i cho Khanh. Khi nghe thấy giá»ng Khanh, cô gấp gáp nói:
- Khanh đó hả? Khuê đây. Tao đã kiếm được việc là m thêm rồi… nhưng hÆ¡i rắc rối bởi ngưá»i ta bắt ở nhà ngưá»i ta. Sao? ừm, má»™t bà già khó tÃnh , có má»™t cô cháu há»c lá»›p 12, bà ta muốn tao dạy kèm các buổi tối trong tuần. Buổi sáng tao vẫn là m ở chá»— công ty mà …Ngà y mai mẹ tao xuất viện rồi, nhá»› đến đó nhé. Bye!
Äặt chiếc Ä‘iện thoại xuống, Khuê bần thần cả ngưá»i… Khanh à , là m gì có má»™t bà già khó tình nà o? Xin lá»—i vì đã nói dối mà y… Tao không muốn mà y biết tao khốn khổ thế nà o thôi. Mà y sẽ khóc mất Khanh à …
Khuê uể oải ngồi dáºy. Cô lấy bá»™ quần áo vừa má»›i mua, mang xuống nhà tắm tầng dưới . Cô tháºt không muốn dùng chung đồ gì vá»›i ngưá»i cô ghét… kể cả cái nhà tắm. Ngẫm nghÄ© mãi mà chẳng được gì thêm, Khuê mệt má»i bước ra khá»i nhà tắm. Phương Ä‘ang lục tá»§ lạnh, tìm lon bia lạnh. Khuê há»i trống không:
- Có máy sấy tóc không?
Phương lắc đầu. Khuê là u bà u:
- Thế anh là m thế nà o để tóc khô?
- Tôi thÃch tá»± nhiên. Dù gì thì tôi chẳng bao giá» Ä‘i ngá»§ khi vừa má»›i gá»™i đầu xong cả. Cô uống chút gì chứ?
Khuê chà mạnh chiếc khăn và o mái tóc Ä‘ang ướt, không nói gì. Phương nhún vai, bá» ra khá»i nhà bếp. Nghe rõ bước chân anh ta Ä‘ang lên cầu thang, Khuê thở dà i. Cô không còn nghÄ© được gì nữa cả. Cô cần tiá»n, và cô phải đánh đổi nó…
Ná»a đêm, Khuê má»›i trở lại phòng. Phương đã nằm ngá»§ từ lúc nà o. Anh ta ngá»§ ngon là nh như thể chẳng có gì xảy ra, trong khi Khuê quá lo lắng. Thầm cưá»i mình, Khuê se sẽ nằm xuống bên cạnh. Chui được và o chăn rồi, Khuê má»›i thấy nhẹ nhà ng quá. Cô không cảm thấy con ngưá»i bên cạnh kia xa lạ chút nà o. Hình như đó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u kì lạ…
Äang thiu thiu ngá»§, Khuê giáºt mình bởi má»™t cánh tay choà ng qua ngưá»i cô. Suýt nữa thì Khuê đã hét lên, cô gượng ngưá»i quay lại nhìn. Phương vẫn vô tư ngá»§, trên môi anh còn nở má»™t nụ cưá»i nhẹ. Dưới ánh đèn ngá»§, Khuê thấy được gương mặt anh ta như gần gÅ©i hÆ¡n. HÆ¡i thở rất gần và nhẹ cá»§a anh là m Khuê thấy lạ lùng. Khuê hÆ¡i nhÃch lại, cảm thấy ấm hÆ¡n má»™t chút. Cô báºt cưá»i nho nhá» khi Phương nhăn nhăn mặt. Cô giáºt mình khi Phương siết vòng tay và nói nhá»:
- Ngủ đi!
Khuê rúc đầu xuống chăn và nhắm mắt lại. Giấc ngá»§ đến nhanh hÆ¡n cô tưởng rất nhiá»u.
Phương trở mình và cảm thấy tay mình nằng nặng, anh mở mắt… Bên cạnh anh, Huyá»n Ä‘ang ngá»§ ngon là nh, tay để trước ngá»±c … như thá»§ thế. Trá»i đã gần sáng. Phương lặng lẽ ngắm Huyá»n, ngạc nhiên khi bản thân mình không há» có cảm giác muốn chiếm hữu…HÆ¡i nhÃch ngưá»i lên má»™t chút để có thể nhìn rõ khuôn mặt Huyá»n hÆ¡n, Phương chợt nghÄ© đến chuyện sẽ xảy ra trong những ngà y sắp tá»›i. Huyá»n chắc gì đã chấp nháºn anh như má»™t… ngưá»i bạn trai? Cô đã chứng tá» mình là ngưá»i cố chấp rồi. Những ngà y sắp tá»›i… liệu có bão tố xảy ra?
Huyá»n hÆ¡i co ngưá»i, khuôn mặt cô á»ng hồng dưới ánh đèn ngá»§. Lòng Phương trà o lên niá»m cảm xúc sâu xa… Tá»± há»i mình những thương yêu nà y bắt đầu từ đâu? Từ lúc nhìn thấy Huyá»n ở trên sà n nhảy vá»›i mái tóc rối tung, hay từ lúc nghe thấy giá»ng nói thanh tao cá»§a cô, hay là hà nh động lau tóc dịu dà ng…? Phương chẳng thể trả lá»i được mà anh cÅ©ng không muốn suy nghÄ© nhiá»u. Anh toan cúi xuống hôn nhẹ và o má Huyá»n, nhưng khá»±ng lại. Huyá»n hình như Ä‘ang chìm trong má»™t giấc mÆ¡ không ngá»t ngà o… Trán cô nhăn lại, đôi mắt giáºt giáºt, miệng thì mấp máy. Tay Huyá»n động Ä‘áºy…
- Không… Không… Minh Quân, đừng bỠđi… Không, Minh Quân!…
Phương lặng ngưá»i Ä‘i. Cô ta Ä‘ang mÆ¡ tá»›i má»™t ngưá»i con trai khác… và cô ta Ä‘ang khóc ! Chẳng lẽ ná»—i Ä‘au quá lá»›n đến mức ấy ư? Trước anh, Huyá»n đã là cá»§a ngưá»i khác? Trái tim cô ta luôn hướng vá» phÃa ấy… Má»™t sá»± thất bại hay là má»™t sá»± m**** mai? Anh đã quá tá»± tin như bao lần trước, nhưng lần nà y…
Phương báºt dáºy, anh bước và o nhà tắm, xả nước xối xả, mong sao cái nóng hừng há»±c trong anh nguá»™i Ä‘i. Nhưng nước lạnh hình như chẳng có tác dụng gì, anh bá»±c bá»™i đấm mạnh và o tưá»ng. " Cô ta sẽ phải trả giá… Cô ta là cái gì? Không thể được…"
Kìm nén cõi lòng, Phương trở ra. Cúi xuống nhìn Huyá»n, anh nhếch môi cưá»i. Vá»›i lấy Ä‘iện thoại, anh nhá»› ra hôm qua đã tắt nguồn, chẳng hiểu có ai gá»i đến không. Có khá nhiá»u tin, trong đó phần lá»›n là cá»§a Nhi. Phương vá»— vá»— trán, anh đã quên mất cái hẹn vá»›i cô… Lúc đầu cô có vẻ giáºn, sau đó là những lá»i lo lắng, là m lòng anh thương cảm. Anh tháºt Ä‘iên rồ ! Bá» má»™t cô gái hết lòng vá»›i mình để mang vá» má»™t cô vÅ© nữ … không bao giá» là cá»§a mình… Phương lại quay lại nhìn Huyá»n lần nữa, anh quyết định nhanh trong đầu rồi lại tá»§ quần áo. Tâm trà anh trở nên chán nản vô cùng… Nhưng ở lại để nhìn mặt cô ta thì…
Khi Khuê tỉnh dáºy thì trá»i đã sáng rõ. Cô không thấy Hoà ng đâu.Nhìn xung quanh cô thấy có má»™t tá» giấy để lại, kèm theo má»™t phong bì dà y. Cầm tá» giấy lên, Khuê thở phà o. Váºy là ngà y hôm nay anh ta không vá» nhà , cô sẽ được tá»± do là m má»i thứ theo ý mình… Khuê lặng im suy nghÄ© rồi Ä‘i và o nhà tắm. Ngà y hôm nay sẽ là má»™t ngà y báºn rá»™n…
Khuê đến bệnh viện thì Khanh đã đến rồi. Mẹ cô đã sắp xếp má»i thứ để chá» quyết định xuất viện cá»§a bác sỹ. Khuê nhìn mẹ khẽ mỉm cưá»i:
- Mẹ… Chúng ta chuẩn bị vỠnhà !
- Mẹ muốn con… hãy đến cảm ơn bác sỹ Thà nh đi đã. Dù gì…
Khanh cÅ©ng gáºt đầu tán thà nh. Khuê nhún vai:
- Mẹ không nói thì con cũng sẽ phải đế gặp anh ta thôi mà … Mẹ ngồi đây đợi con nha! Khanh… có đỗ ăn sáng đó!
Khuê bước nhanh đến phòng là m việc của bác sỹ Thà nh như đang nôn nóng muốn chấm dứt mối quan hệ nà y…
Äặt phong bì tiá»n trước mặt Thà nh, ánh mắt Khuê lạnh lùng:
- Äây là số tiá»n tôi đã … vay anh. Cảm Æ¡n anh đã giúp đỡ…
Thà nh bối rối, anh không dám nhìn thẳng và o cô mà nhìn ra phÃa cá»a. Anh ngáºp ngừng nói:
- Anh… đến bây giá» cÅ©ng không có ý định đó. Chỉ tại lúc đó anh nóng quá… Em là m anh thất vá»ng cho nên… Em không cần phải trả ngay cho anh mà .
Khuê thở hắt ra, khẽ mỉm cưá»i:
- Tôi biết bản chất anh không há» xấu… Nhưng anh sống Ãch ká»· và lạnh lùng quá… anh vẫn không hoà n toà n có trái tim má»™t bác sỹ… Tôi thà nh tháºt chúc cho anh gặp may mắn sau nà y… và có thể anh sẽ hiểu ra được những gì có trong anh, để mà … sá»a đổi Ä‘i. Váºy thôi, chà o anh nhé!
Không để Thà nh nói gì thêm, Khuê rá»i khá»i căn phòng lạnh lẽo. Thà nh không há» biết rằng, trả được anh xong món nợ… ân tình, Khuê cảm thấy nhẹ nhõm đến mức nà o. Cô không há» muốn trở thà nh má»™t kẻ lừa dối, trái tim cô không thể và không có quyá»n mang hình bóng ai. Cô là má»™t đứa con gái …không tốt đẹp gì!
Phương đến thẳng ký túc xá trưá»ng Nhi mà không gá»i Ä‘iện bà o trước cho cô biết. Anh muốn Ä‘em lại Ä‘iá»u bất ngá» cho cô khi ghé hà ng hoa mua loại hoa mà cô thÃch nhất. Nhìn đồng hồ đã 9 giá», Phương định gõ cá»a thì cánh cá»a đã báºt mở. Gương mặt há»›t hải cá»§a cô bé Dương hiện ra và suýt chút nữa cô đâm sầm và o anh… Thấy anh, Dương mừng quýnh. Cô hét lên:
- Ôi ! Anh Phương… anh Phương, chị Hoa ơi!
Phương ngạc nhiên;
- Nhi có nhà không?
Dương kéo tay Phương và o, giá»ng gấp gáp:
- Chị Nhi bị đau bụng dữ lắm…
Phương giáºt mình. Anh không kịp cởi giầy, bước vá»™i lại giưá»ng Nhi. Gương mặt cô trắng bệch vì Ä‘au. Hoa giục giã:
- ÄÆ°a nó Ä‘i bệnh viện thôi… Em nghi là bị ruá»™t thừa lắm!
Nhi lắc đầu, cô thá»u thà o nói:
- Em… em không mổ đâu…
Phương đặt hoa xuống bà n, lại gần Nhi và bế thốc cô lên. Nhi không kịp phản ứng gì, chỉ biết im lặng rúc đầu và o ngá»±c anh. CÆ¡n Ä‘au cá»§a cô như giảm Ä‘i má»™t ná»a. Phương lái xe đưa Nhi và Hoa đến bệnh viện. Vẻ như Nhi không chịu nổi những cÆ¡n Ä‘au, cô khóc nức nở, còn Hoa thì dá»— dà nh. Lòng Phương lo lắng. Anh cố chạy tháºt nhanh, căn bệnh cá»§a cô hình như đã và o giai Ä‘oạn cuối. Phải nhanh không thì chá»— ruá»™t đó sẽ vỡ ra mất… Phương tá»± há»i nếu không có anh ở đó thì… Nhi sẽ ra sao?
Cho xe quẹo và o cổng bệnh viện, và vì lái quá nhanh nên Phương suýt đâm và o má»™t nhóm ngưá»i từ bệnh viện ra…Phương giảm tốc độ, nhưng không dừng lại. Có lẽ há» sẽ hiểu cho hoà n cảnh cá»§a anh thôi…
Phương không há» biết rằng anh suýt nữa thì đâm và o mẹ con nhà Khuê . Khuê đã tức gần chết khi không thấy chiếc xe đó dừng lại. Äến khi vỠđến nhà rồi, Khanh vẫn còn cưá»i khi nhại lại lá»i cằn nhằn cá»§a Khuê ;
- Hình như chiếc xe đó quen lắm… nếu mà là ngưá»i quen thì… chết vá»›i tao!
Mà Khuê thấy cÅ©ng quen tháºt nhưng cô không nhá»› là gặp ở đâu. Hay ở trong vÅ© trưá»ng New Century? NghÄ© tá»›i đây là Khuê chẳng muốn nghÄ© tá»›i nữa rồi…
Vá» tá»›i nhà , Khuê chợt thấy lo lắng khi chỉ có mẹ cô ở má»™t mình… mà cái chết cá»§a Minh Quân vẫn còn là má»™t vết thương chưa là nh cá»§a mẹ. Nhìn mẹ bần thần bên cạnh bà n thá», lòng Khuê như có ai xát muối. Khuê ôm vai mẹ, gục đầu xuống cổ cá»§a bà , thì thầm:
- Mẹ… Con chỉ còn mình mẹ thôi, mẹ đừng bỠcon giống như… em Quân đã là m thế nhé?
- Mẹ biết… mẹ chỉ thương hai chị em con mà thôi… lẽ nà o mẹ còn mình con mà mẹ lại để con khổ? Con ngoan, đừng lo cho mẹ nhiá»u…
Khuê gáºt gáºt đầu. Cô lại sắp muốn khóc nữa rồi…
- Hãy hứa vá»›i mẹ là đừng chịu khổ má»™t mình … Còn mẹ nữa, bây giá» mẹ khá»i bệnh rồi, mẹ sẽ cùng con gánh vác cuá»™c sống…
Khuê im lặng, tay cô nắm chặt tay mẹ, cảm thấy hÆ¡i ấm Ä‘ang ấp á»§ quanh mình. Mẹ lúc nà o cÅ©ng mang đến cho cô cảm giác an là nh, ngá»t ngà o… Cuá»™c sống đâu phải là khắc nghiệt?
Khanh và Khuê sau khi bố trà cho bà Mai ở vá»›i má»™t ngưá»i quen đáng tin cáºy thì má»›i bắt xe lên Hà Ná»™i. Chia tay vá»›i Khanh, Khuê buá»™c mình phải trở vá» nhà cá»§a Hoà ng. Cô còn phải ở đó để… trả nợ! Äó vẫn là má»™t ý nghÄ© Ä‘en tối…khiến đầu óc Khuê Ä‘au nhức. Cô không thÃch tiếp xúc nhiá»u vá»›i Hoà ng… Má»™t ná»—i sợ mÆ¡ hồ nà o đó, ngăn Khuê lại. Có thể đó là má»™t dá»± cảm khổ Ä‘au!
Căn nhà tối Ä‘en, Hoà ng chưa vá». Có thể anh ta hôm nay không ghé qua. Khuê Ä‘oán anh ta còn bố mẹ, căn nhà nà y chỉ là má»™t nÆ¡i trú chân khi anh ta muốn sá»± tÄ©nh lặng, muốn táºn hưởng cảm giác trưởng thà nh… Ngưá»i ta già u thì ngưá»i ta có đủ má»i thứ…Khuê bước và o nhà bếp, lục lá»i xem có thứ gì ăn được không. Chỉ có đồ há»™p và mỳ tôm. CÅ©ng còn tốt chán, cô đỡ phải ra ngoà i ăn.
Ngồi ăn má»™t mình, Khuê lại nghÄ© vẩn vÆ¡ và lo lắng vá» mẹ. Mẹ chỉ nói thế thôi, chứ chắc hẳn đêm nay mẹ lại lặng lẽ khóc… Minh Quân là niá»m yêu thương và cÅ©ng chÃnh là ná»—i Ä‘au cá»§a mẹ. Là m sao lại không khổ sở vì nhá»› thương và căm háºn? Mẹ lẽ ra đã có má»™t cuá»™c sống an nhà n hÆ¡n, thanh thản hÆ¡n… nếu như không gặp ngưá»i ấy! Ngưá»i ấy… Khuê nhếch môi cưá»i. Lòng cô đắng ngắt, bát mỳ trở lên khó ăn. Cô đứng dáºy. Phải ngá»§ má»™t giấc để tránh những suy nghÄ© vỠông ta…
Phương trở vá» nhà trong tình trạng mệt má»i rã rá»i. Anh đã chăm sóc Nhi suốt từ sáng, khi cô được mổ xong. Nhi yếu Ä‘uối và hay sợ hãi. Hoa và anh phải cưng ná»±ng mãi cô má»›i chịu ngá»§ để anh ra vá»â€¦ May mà gia đình Nhi đã lên, chắc cô sẽ bá»›t sợ hÆ¡n!
Vừa bước và o cá»a, Phương đã bị chặn bởi câu há»i hÆ¡i gắt cá»§a bố:
- Hôm nay con Ä‘i đâu cả ngà y… để thằng Toà n gá»i Ä‘iện tìm suốt váºy?
Phương chà o bố mẹ, rồi ngồi xuống sa lông. Nhìn vẻ mệt của con, bà Lan nhẹ nhà ng rót nước:
- Ông để từ từ… Con nó nghỉ đã chứ?
Phương lắc đầu:
- Không sao đâu mẹ ạ. Con cũng không mệt lắm…
- Äi chÆ¡i cả ngà y thì kêu ca ná»—i gì?- Ông Trung hÆ¡i kéo dà i giá»ng
Phương biết bố mình chỉ há»i váºy thôi chứ không có ý giáºn anh. Anh vuốt vuốt tóc, nhấp nhổm trên ghế…
- Con Ä‘i đâu cÅ©ng được… miá»…n là đừng sa đà quá…Äến lúc lo chuyện vợ con là vừa rồi!
Phương nhăn mặt. Chuyện nà y không khi nà o là mẹ không nói má»—i khi anh có dịp ngồi nói chuyện vá»›i ông bà … Tháºt thấy như mình trẻ con quá!
- Con Nhi được đấy!
Phương giáºt mình. Anh nhìn thẳng và o bố mình, vẻ như không tin. Bố anh mỉm cưá»i không nói, còn bà mẹ thì chép miệng:
- Mẹ thấy nó được nhất trong đám con gái con… cặp kè. Nhà tuy ở tỉnh , nhưng lại là con nhà có thế lá»±c. Bố nó là m chá»§ tịch tỉnh đấy… Mẹ thấy nó cÅ©ng được giáo dục tốt… Con biết chá»n ngưá»i…
- Mẹ! Sao mẹ lại cho ngưá»i theo dõi con? - Phương gắt lên.
- Thì mẹ muốn biết tình trạng của con thôi, chẳng lẽ là sai?
Phương thấy bực mình. Anh đã ba mươi tuổi rồi chứ không phải là một đứa trẻ ba tuổi!
- Thì mẹ con muốn có con dâu sớm… -Ông Trung lên tiếng- Bà ấy nôn nóng khi con cứ suốt ngà y đi chơi lông bông… Nhỡ con lại mang vỠnhà một con bé chẳng ra gì thì sao?
Phương chợt nghÄ© đến Huyá»n. Lòng anh chua chát, anh muốn hét lên rằng " Con cÅ©ng chẳng muốn mang vá» nhà má»™t cô gái mà trái tim không thuá»™c vá» mình… Bố mẹ không phải lo xa như thế!"
- Nó… có là m sao không? - Bà Lan lo lắng há»i.
Phương ngá»› ngưá»i:
- Mẹ há»i ai?
- Còn ai và o đây? - Bà Lan tỠra không hà i lòng- Chẳng lẽ ngoà i con Nhi, con còn quan hệ với ai nữa hả?
Phương vội lắc đầu:
- Không… nhưng tại sao mẹ lại há»i vá» Nhi như thế ạ?
Ông Trung suốt ruột:
- Lại còn định giấu bố mẹ nữa hả? Bố mẹ chỉ muốn há»i thăm tình trạng sức khoẻ cá»§a nó thôi… Mổ xong rồi, chắc còn Ä‘au lắm…
Phương thở hắt ra, ông bà có vẻ như đã " chấm " Nhi rồi. Các cô gái khác anh quen không hỠđược nhắc trong không khà như thế nà y… Kiểu nà y chắc… khổ quá!
- Vâng, cô ấy không sao đâu… Dù gì cũng đã… là dâu đâu mà …
Bà Lan giãy nảy lên:
- Con nói thế không sợ con Nhi nó buồn sao? Mai, hai mẹ con ta tới thăm nó nhé?
Phương xua xua tay, nhưng mẹ anh đã lừ mắt. Bà đứng dáºy, tá» vẻ dứt khoát trong ý định cá»§a mình:
- Mẹ muốn gặp nó!… Ông à , đi nghỉ thôi, tôi mệt quá!
Ông Trung vốn là ngưá»i chiá»u vợ, định an á»§i con đôi lá»i , nhưng thấy vợ đã đến cầu thang, ông bá» Ä‘i ngay. Phương nhìn theo, lắc đầu chán nản. Má»i sở thÃch trong nhà cá»§a mẹ luôn được tôn sùng hạng nhất. Chuyện tình yêu cá»§a bố mẹ anh thì cả giá»›i là m ăn biết… Há» ca ngợi bố anh hết lá»i vá» chuyện chung thuá»· và chiá»u vợ. Hiếm có má»™t thương nhân thà nh đạt nà o được như bố anh lắm…
Phương Ä‘i vá» phòng, và vắt tay lên trán ngẫm nghÄ©. Như chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, anh báºt dáºy, vá»›i lấy Ä‘iện thoại.
- Toà n à … Hãy Ä‘iá»u tra cho tôi xem ai là thám tá» theo dõi cá»§a mẹ tôi, và nhá»› là chặn hết những thông tin nà o liên quan đến Huyá»n… Rõ chứ? Nà y, tôi cấm cáºu đấy… Chà o nhé!
Nếu mẹ mà biết anh Ä‘ang quan hệ vá»›i Huyá»n thì chắc chắn bà sẽ can thiệp ngay. Anh tháºt sá»± không muốn Huyá»n khổ… Có lẽ cuá»™c Ä‘á»i cô đã tăm tối lắm rồi, gặp anh thì chỉ hy vá»ng có má»™t tương lai tươi sáng hÆ¡n mà thôi…
Phương bá» Ä‘iện thoại xuống, bần thần nhá»› nhung… Trong thâm tâm anh ná»a muốn đến vá»›i cô ngay, ná»a lại ghen tuông căm ghét. Hôm nay cô là m những gì? Có vui vẻ hÆ¡n không? Hay… cô ta đến vá»›i ngưá»i cô ta yêu?
Phương ngồi bịch xuống giưá»ng, quay cuồng vá»›i ý nghÄ© cá»§a mình… Lần đầu tiên anh thấy mình ngốc nghếch, thấy mình như má»™t trò cưá»i trước má»™t cái gì vô hình lá»›n lao nà o đó. Ôi! Anh Ä‘ang trở thà nh ai váºy?
Gá»i Ä‘iện vá» nhà xong, Khuê má»›i đến trưá»ng. CÅ©ng lâu lâu không đến lá»›p, may mà có bạn bè che chở… Khuê tạt qua ký túc xá, định bụng rá»§ Khanh cùng Ä‘i há»c. Nhưng phòng vắng hoe. Theo như lá»i Dương nói thì cả phòng đã và o bệnh viện thăm Nhi rồi. Khuê thấy nóng lòng. Cô há»i số phòng nằm cá»§a Nhi rối tất tả đón xe buýt đến bệnh viện. Má»›i có mấy ngà y mà đã ra cÆ¡ sá»± như váºy ư? Tá»™i nghiệp! Con bé vốn yếu Ä‘uối chắc khóc dữ lắm!…
Phương và mẹ đến bệnh viện từ sáng sá»›m. Anh gặp Hoa và Khanh ở phòng bệnh, giá»›i thiệu sÆ¡ qua rồi thì hai cô rút lui. Nhi là nhà chà o, gương mặt cô đỠhồng ngượng nghịu. Bà Lan có vẻ hà i lòng. Bà nắm tay cô, nhá» nhẹ há»i thăm:
- Cháu đau lắm không? Tội nghiệp quá!
- Dạ… không sao ạ! Bác… đừng quá quan tâm.
Phương đặt túi hoa quả trên bà n, rồi lại gần Nhi, khẽ mỉm cưá»i:
- Váºy thì anh khá»i lo lắng gì nhiá»u rồi… Chứ như hôm qua thì anh đến chết vì lo lắng mất!
Nhi cúi xuống, cưá»i hạnh phúc. Bà Lan lại nhìn cô, mắt bà ngá»i lên vẻ tin tưởng. Cô gái nà y mang má»™t vẻ Ä‘oan chÃnh, rất phù hợp vá»›i truyá»n thống gia đình bà và quan trá»ng hÆ¡n… cô ta khác hoà n toà n vá»›i những cô gái mà Phương quen trước đó! Bà muốn thân quen vá»›i cô hÆ¡n để tìm hiểu và có thể xúc tiến chuyện hôn nhân trong năm nay… Phương đã có má»i thứ trong tay, chỉ còn má»™t gia đình đầm ấm nữa là đủ!
- Bao giá» thì cháu ra trưá»ng?
- Tháng tá»›i thì bá»n cháu Ä‘i thá»±c táºp rồi ạ.
Mắt bà Lan sáng lên. Có thể vừa giáo dục trước được cô con dâu tương lai lại vừa có thể đánh giá dễ dà ng bằng cách đưa và o công ty của gia đình là m…
- Cháu đã định thá»±c táºp ở đâu chưa? - bà dạm há»i
Phương chợt thấy việc ngồi đây nghe cánh đà n bà con gái nói chuyện thì… lâu chết mất. Anh đứng dáºy, nói nhá» vá»›i cả hai:
- Con ra ngoà i kia chút nhé! Mẹ và Nhi cứ nói chuyện đi.
Không đợi ai nói gì, Phương bước nhanh ra ngoà i. Bệnh viện lúc nà o cÅ©ng đông…Phương hÆ¡i khó chịu! Anh trở ra xe, và nghÄ© đến chuyện sẽ uống má»™t tách cà phê trong thá»i gian chỠđợi vô vị nà y…
Khuê lao nhanh lên cầu thang, bước chân cô hÆ¡i khá»±ng lại vì khu hà nh lang quen thuá»™c. Giá» cô má»›i nhá»› ra nÆ¡i đây là không gian cá»§a Thà nh. Tháºt cô không há» muốn gặp mặt anh chút nà o… Nhưng Nhi nằm ở đây, và cô cảm thấy có lá»—i nếu như không và o thăm bạn. Bước chân Khuê như nhanh hÆ¡n tiến đến cá»a phòng số 305. Phòng mở cá»a. Khuê thấy bên trong ngoà i Nhi còn có má»™t ngưá»i đà n bà sang trá»ng. Cô mạnh dạn bước và o, cố không là m cắt đứt câu chuyện cá»§a há»â€¦
- Khuê … cáºu và o đây!
Nhi cưá»i dịu dà ng vá»›i Khuê . Khuê chà o ngưá»i đà n bà , rồi quay sang bạn, nhìn khắp lượt như đánh giá:
- Vẫn còn nhợt nhạt lắm… Chắc đau lắm nhỉ Nhi?
- Cháu ngồi xuống đây!- Bà Lan kéo chiếc ghế trống cho Khuê dịu dà ng nói.
- Vâng, bác cứ để cháu. Bác đây là …
Nhi hơi đỠmặt, giới thiệu:
- Bác Lan là mẹ của… anh Phương !
Khuê à lên má»™t tiếng, cô cưá»i tươi:
- Nhi được quan tâm ghê!
- Thì bác coi Nhi như con trong nhà mà … Chắc cháu là bạn của Nhi?
Khuê dạ nhá», cô nghiêng mái tóc dà i cá»§a mình sang má»™t bên, ngắm nhìn bà Lan má»™t cách tá»± nhiên. Cô khen:
- Bác trông chỉ bằng tuổi mẹ cháu là cùng… Nhưng bác lại trẻ hÆ¡n mẹ cháu nhiá»u…
- Mẹ cháu bao nhiêu rồi?
- Dạ, 41 tuổi ạ.
Bà Lan gáºt đầu:
- Thế thì mẹ cháu kém bác và i tuổi đấy!
Khuê tròn mắt. Trông ngưá»i đà n bà nà y tháºt sá»± không thể nhiá»u tuổi như thế. Bà mang má»™t vẻ đẹp cá»§a tuổi hồi xuân an nhà n và thà nh đạt. Chẳng như mẹ mình… Khuê thấy chạnh lòng thương mẹ! CÅ©ng là pháºn đà n bà mà …
- Cháu ở gần Nhi thì giúp đỡ bạn nhé?
Khuê giáºt mình, cô nhìn Nhi má»™t cái như trêu chá»c rồi khe khẽ gáºt đầu. Cô há»i thăm Nhi và i Ä‘iá»u rồi xin phép ra vá». Con bé có bà Lan thì đã như có má»™t ngưá»i mẹ thương yêu ở bên rồi…
Khuê rá»i bệnh viện cÅ©ng là lúc Phương quay trở lại đón mẹ. Trên đưá»ng vá» nhà , bà Lan cứ tấm tắc khen Nhi hiá»n là nh và không ngừng nhấn mạnh sá»± hà i hoà tương đồng giữa bà và cô.
- Mẹ cứ muốn nói chuyện vá»›i nó mãi… Ngưá»i đâu mà ngoan ngoãn lạ. Bây giá» hiếm ngưá»i con gái nà o như váºy cả. Hay con cưới Ä‘i nhỉ?
Phương nhăn mặt:
- Mẹ thì… cô ấy còn phải Ä‘i há»c, mà chắc gì đã đồng ý mà mẹ ham?
- Theo mẹ thì thấy Nhi đã … chấp nháºn con rồi. Nó có vẻ là má»™t ngưá»i sâu sắc lắm đấy! Còn chuyện há»c thì nó đã xong rồi, chỉ đợi thá»±c táºp là được… Con má»i nó vá» thá»±c táºp tại công ty nhà mình nhé?
Phương lÆ¡ đãng há»i lại:
- Cô ấy nói váºy sao mẹ?
- Không, mẹ đỠnghị với nó ấy mà … Giai đoạn cho quen việc và quen với vị trà tương lai…
Phương quay sang nhìn mẹ, vẻ như không hà i lòng:
- Mẹ… Äừng can thiệp và o chuyện tình cảm cá»§a con được không?
Bà Lan phẩy tay bá»±c bá»™i. Bà ngoảnh mặt ra ngoà i, im lặng. Phương khẽ thở dà i. Anh biết mẹ lo cho anh, nhưng việc nóng vá»™i " thăm dò" như váºy sẽ gây khó dá»… cho anh quá. Anh chưa hẳn đã yêu Nhi, má»i cái chỉ dừng lại ở ngưỡng cá»§a sá»± ThÃch mà thôi…
- Con sẽ dẫn vỠnhà một cô gái mà con yêu hết lòng. Mẹ chắc tin con trai mình chứ nhỉ?
Bà Lan quay và o, bà gáºt đầu. Không thể giáºn đứa con trai yêu thương nà y lâu được… Niá»m thương yêu vô hạn trong bà luôn là m bà lo sợ vá» việc Phương sẽ phải chịu Ä‘au khổ vì má»™t ngưá»i con gái không ra gì… Bà nôn nóng theo dõi những cuá»™c ăn chÆ¡i ngông cuồng cá»§a con, và má»—i lần con chấm dứt má»™t mối quan hệ là má»—i lần bà như trút Ä‘i được tảng đá nặng ở ngá»±c. Phương đâu biết bà đau buồn và lo lắng như thế nà o khi má»—i đêm anh không vá» nhà …
- Mẹ sẽ cố gắng đợi… Nhưng con hãy má»i Nhi vá» là m Ä‘i…
Váºy là bà đã nhưá»ng cho anh má»™t bước rồi, không còn cá»› gì để anh từ chối cả:
- Vâng, con sẽ giúp đỡ cô ấy!
" Nó nói cứ như là nó chẳng có quan hệ gì vá»›i con bé váºy!"
Bà Lan áºm ừ. Bà cÅ©ng cố mỉm cưá»i và nghÄ© đến chuyện khác. Tâm trà bà lại hiện vá» hình ảnh Khuê - cô bạn cùng phòng cá»§a Nhi. Tiếp xúc vá»›i Khuê có lần đầu tiên, nhưng bà có cảm giác thân thiện má»™t cách tá»± nhiên. Cô bé khá xinh đẹp, và đấy chắc là má»™t cô bé có cá tÃnh!
- Con có hay nói chuyện với Khuê không?
- Khuê à ? Mẹ gặp cô ta rồi à ?- Phương ngạc nhiên há»i
Bà Lan gáºt đầu:
- Vừa rồi… khi con đi ra ngoà i độ và i phút. Cô bé đó xinh đẹp nhỉ?
- Con không biết! - Phương lắc đầu- Cô ta chẳng bao giỠcó trong phòng khi con và o chơi…
- ừ! - Bà Lan chặc lưỡi- Mẹ cÅ©ng thấy con bé khác ngưá»i. Äẹp cÅ©ng mang má»™t vẻ riêng, nói chuyện cÅ©ng có vẻ gì đó bằng lặng… Äó cÅ©ng là má»™t ngưá»i có chiá»u sâu…
Bà định nói tiếp nhưng thấy Phương chú ý lắng nghe, bà hÆ¡i chá»™t dạ. TÃnh con trai bà là chúa tò mò, nó sẽ cố tìm cho bằng được Khuê mất. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Khuê cÅ©ng không cưỡng lại được sức thu hút cá»§a Phương?
- Mẹ có vẻ cảm nháºn được nhiá»u quá nhỉ? Chưa ai được mẹ khen như váºy… Con tò mò quá!
- Tò mò gì? - Bà Lan lừ mắt- Anh chú ý lái xe kìa. Lăng nhăng thì tôi bảo…
Phương cưá»i khì. Mẹ Ä‘ang lo sợ anh có tư tưởng… đèo bòng đây mà ! Mẹ mà biết anh Ä‘ang sắp Ä‘iên lên vì ghen thì chỉ có nước khóc mà thôi. Con trai kiêu ngạo cá»§a mẹ Ä‘ang ghen vì chỉ là ngưá»i thứ hai trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t cô vÅ© nữ. Tháºt ná»±c cưá»i!
Phương vá» nhà vì cảm thấy nhá»› Huyá»n vô cùng. Hai ngà y anh cố tá» ra há» hững, vùi mình và o công việc và chăm sóc Nhi… nhưng không thể nguôi ngoai được. Cô ấy Ä‘ang là m gì? Cô ấy có nhá»› mình không? Cô ấy có ăn uống đầy đủ?… Những câu há»i đó quanh quẩn trong đầu anh gần như là m anh phát Ä‘iên…
Trong nhà không có má»™t thứ ánh sáng nà o ngoà i những chiếc đèn ngá»§ Ä‘ang lá» má» chiếu sáng. Hình như Huyá»n Ä‘ang ở dưới bếp. Anh nghe thấy tiếng dao khua lách cách, anh Ä‘i xuống dưới. Quả là Huyá»n Ä‘ang nấu ăn. Dáng vẻ nêm gia vị rồi nếm thá» cá»§a cô khiến anh thú vị. Anh mải mê đứng ngắm cô, cho đến khi Huyá»n vô tình quay ra. Cô giáºt mình, nhưng má»™t thoáng sau đã lấy lại được bình tÄ©nh ngay.
- Em có vẻ thà nh thạo đấy chứ?
Khuê nhún vai:
- Äá»§ để không chết đói!
Cô quay và o bắc món ăn của cô xuống. GiỠanh mới biết đó là một nồi nước nấu thơm phức.
- Anh ăn miến xương không?
Trên bà n đã có sẵn má»™t túi miến dong, và má»™t chiếc bát tô to. Phương ngồi xuống ghế. Anh cưá»i tá»± nhiên:
- Có chứ, anh đang đói đây!
- Váºy thì hãy cắt miến ra là m đôi Ä‘i!- Khuê vừa đưa cho anh chiếc kéo vừa nói.
Phương vui vẻ là m. Khuê lấy thêm má»™t chiếc bát nữa, bá» những sợi miến đã được cắt và o và chuẩn bị chan canh. Phương nhÃu mà y há»i:
- Hai bữa qua em toà n ăn váºy thôi à ?
Khuê lắc đầu, cô nói nhưng mắt vẫn chăm chú và o những cá»ng miến:
- Không… Tôi thấy tiá»n anh để trong ngăn kéo bà n là m việc, chắc là để cho tôi tiêu. Chẳng lẽ chỉ ăn mì? HÆ¡n nữa, hôm qua có má»™t cô gái đến dá»n nhà và chất rất nhiá»u đồ ăn và o tá»§ lạnh rồi.
- Váºy thì tốt! Nếu số tiá»n anh để không đủ thì cứ nói!
Khuê hÆ¡i ngước lên nhìn Phương xem anh có nói tháºt không. Anh vẫn chăm chú cắt miến… Chắc anh ta không đùa. Nhưng số tiá»n anh ta để lại quá nhiá»u rồi, đâu cần phải cho thêm. Chẳng lẽ anh ta nghÄ© cô tiêu …phá lắm?
- ÄÆ°á»£c rồi! - Khuê già nh lấy số miến đã được cắt, cho và o bát và chan nước canh. Äẩy chiếc bát Ä‘ang bốc khói vá» phÃa anh, Khuê nhẹ nhà ng:- Anh ăn Ä‘i! Tôi không đảm bảo là ngon đâu đấy!
Phương bắt đầu ăn. Quả tháºt thì món ăn không có gì đặc sắc, nhưng vì anh Ä‘ang đói và cÅ©ng vì là Khuê nấu cho nên anh có cảm tưởng mình Ä‘ang ăn má»™t hương vị má»›i lạ, hấp dẫn đến lạ lùng… Khuê lÆ¡ đãng ăn. Cô không ngá» Phương vá» và o tối hôm nay. Cứ nghÄ© anh ta đã quên cô rồi chứ? Mà cầu cho anh ta quên béng cô cho xong, chứ như váºy thì tháºt…
- Sao em ăn Ãt váºy? Món ăn ngon đấy chứ?
Khuê bỠđũa xuống, chăm chăm nhìn và o Phương như dò xét:
- Anh khen tháºt lòng hả?
- Chứ sao? - Phương nheo nheo mắt - Anh không khó tÃnh đến mức ấy đâu!
Khuê phẩy tay, rồi đột nhiên cô mỉm cưá»i:
- Tôi nấu ăn cho anh rồi, tôi lại là m cho anh ngon miệng… Nhiệm vụ cá»§a anh là … rá»a bát!
Phương kêu lên:
- Không được! Äà n ông con trai ai lại thế?
Khuê bĩu môi. Cô đến bên tủ lạnh, nói khá to:
- Không biết! Nguyên tắc bình đẳng là thế! Giá» anh thÃch ăn gì? Táo, cam hay nho?
Giá»ng Phương ỉu xìu:
- Nho…
- Chỉ còn một chùm…là của tôi. Anh ăn tạm cam nhé?
Phương trợn mắt khiến Khuê báºt cưá»i khúc khÃch. Bá» má»™t quả nho và o miệng, Khuê Ä‘i Ä‘i lại lại như trêu ngươi anh:
- Nà o… hãy rá»a bát Ä‘i công tá»! Lao động là vinh quang đấy!
Phương nhăn mặt, anh đứng dáºy, bá» những chiếc bát và o trong bồn và xả nước. Trong thá»i gian anh rá»a bát, Khuê đứng bên cạnh, vừa ăn vừa nói:
- Anh rá»a được đấy. Thưởng cho anh quả nho nè!
Khuê đút và o miệng Phương má»™t quả nho chÃn, suýt nữa thì anh đã cắn và o tay cô nếu cô không rút ra kịp. Khuê lại báºt cưá»i trêu chá»c:
- Anh định trả thù tôi hả? Còn lâu nha!
Phương lắc đầu khi Khuê bá» ra ngoà i phòng khách vá»›i vẻ mặt thách thức… khó ưa cá»§a kẻ chiến thắng. Khi cô ấy không há» giáºn dá»—i, cô ấy dá»… thương vá»›i má»™t thứ tÃnh cách đặc trưng riêng cá»§a mình. Hình như trước đây, chưa có má»™t cô gái nà o tá» ra như váºy vá»›i anh cả.
Khi Phương ra phòng khác thì Huyá»n Ä‘ang xem má»™t chương trình vá» phần má»m công nghệ cao trên VTV2 má»™t cách chăm chú. Anh tò mò:
- Cô cũng quan tâm đến vấn đỠnà y cơ à ?
Huyá»n không quay ra nhưng vẫn trả lá»i anh
- Tôi thÃch khi mà tôi nhìn thấy chiếc máy vi tÃnh…Äáng tiếc là tôi không có Ä‘iá»u kiện… Anh xem, phần má»m nà y hữu Ãch biết bao?
Phương chăm chú nhìn ti vi rồi lại nhìn Huyá»n. ở cô có má»™t sá»± say mê kỳ lạ…
- Tôi biết rồi… Nhưng nà y, cô chỉ thấy nó hay thôi à ? Cô có hiểu gì không?
Huyá»n quay ra. Giá» thì cô thấy những băn khoăn cá»§a Phương và ghìm mình lại. Cô nhún vai:
- Chỉ tại hay thôi, chứ có thấy gì nữa đâu! Mà anh cÅ©ng kỳ lạ tháºt đấy… anh quan tâm là m gì? Thế hai ngà y qua… anh Ä‘i kiếm việc cho tôi à ?
Khuê há»i vu vÆ¡ thế thôi chứ thừa biết anh ta chẳng thể tìm nổi việc cho cô khi mà không biết rõ tình hình thá»±c tế cá»§a cô…
- Anh xin lỗi. Nhưng anh cần biết em có những gì trong đầu …ngoà i chuyện …nhảy ra!
Khuê quắc mắt, rồi cô bĩu môi:
- Tôi chắc là m anh thất vá»ng rồi!
Phương nhÃu mà y. Anh ngó đăm đăm và o Huyá»n, trong khi cô Ä‘ang dò kênh khác. Cô dừng lại ở má»™t bá»™ phim nước ngoà i và im lặng lắng nghe. Giữa hai ngưá»i như có má»™t khoảng lặng, Phương không sao vượt qua được. Anh bất lá»±c quay Ä‘i…
- Mà tôi cÅ©ng không cần anh xin việc cho đâu!- Khuê lên giá»ng- Tôi sẽ là m anh mất mặt đấy… Äã mấy lần tôi cÅ©ng cố thá» tìm má»™t việc gì đó, và cÅ©ng nhiá»u ngưá»i giúp tôi lắm, nhưng… những Ä‘iá»u tôi cần lại lá»›n hÆ¡n rất nhiá»u… Chẳng ai giúp tôi được cả!
Phương kéo tay Khuê, bắt cô quay mặt và o mình. Gương mặt cô hồng hồng như vừa được đánh phấn.Chỉ nhìn một thoáng đã là m Phương xao động. Anh khẽ khà ng kéo cô lại gần mình, nhè nhẹ hôn lên trán cô, rồi thì thầm:
- Em sẽ không phải cố gắng Ä‘iá»u gì cả! Anh sẽ giúp em…giúp rất nhiá»u!
Môi Khuê lại khẽ vênh lên như không tin những gì anh nói.
- Em không tin sao?
- Không! Bởi chắc gì anh đã đủ kiên nhẫn nhỉ? Chỉ một lát nữa anh lại nổi cáu lên cho xem.
Phương ngả ngưá»i ra sau, anh vân vê những lá»n tóc dà i cá»§a cô, tá»± mỉm cưá»i không nói gì. Những Ä‘iá»u cô nói lúc nà o cÅ©ng đúng cả, gì chứ chuyện cô là m anh muốn Ä‘iên lên… hình như đã là năng khiếu rồi. Khuê bất chợt quay lại, nhÃu mà y há»i anh:
- Thế bao giỠanh chán tôi nhỉ?
Phương nhún vai:
- Có thể là … ngà y mai…mà cÅ©ng có thể là không bao giá». Em đừng vá»™i mừng, nghe chưa? Anh không buông tha cho em dá»… dà ng váºy đâu, cưng ạ!
Vẻ cưá»i cợt cá»§a anh là m Khuê giáºn tÃm mặt. Cô ngồi lùi ra, im lặng như không muốn nói gì nữa. Phương vá»›i lấy cái Ä‘iá»u khiển ti vi và báºt sang kênh khác… Vẫn không có phản ứng gì, Phương lại báºt tiếp kênh khác, và lần nà y là má»™t kênh quảng cáo…
- Anh bị là m sao váºy? Phim Ä‘ang hay mà ?- Khuê bá»±c bá»™i dà nh lấy Ä‘iá»u khiển ti vi, nhưng Phương đã nhoà i ngưá»i ra xa để tránh. Vô tình là m Khuê mất đà và ngã ngay và o ngưá»i anh. Phương láu cá ôm chặt lấy cô, cưá»i ranh mãnh:
- Äấy là em tá»± nguyện nha!
Khuê vùng ra nhưng có vẻ như không nổi. Cô lừ lừ nhìn Phương , mặt đỠgay gắt:
- Anh… là đồ tồi nhất thế gian! Có bỠtôi ra không? Anh muốn… chết chắc?
Phương nhăn mặt:
- Em ưa bạo lá»±c váºy à ? Hãy đổi cách xưng hô Ä‘i… rồi thì anh sẽ bá» em ra. Ok?
Khuê thở hắt ra. Cô không thể ngoan cố vá»›i má»™t …tên không biết Ä‘iá»u. Không nắm chắc phần thắng trong tay thì… nhún nhưá»ng váºy chứ biết là m sao?
-Anh…tháºt quá lắm nghe chưa? Là m váºy…em khó thở quá…
Phương cưá»i khì, anh ná»›i lá»ng vòng tay, bất chợt dịu dà ng:
- Em mà ngoan như một con…miu thì anh lại thấy xa lạ quá chừng!
Khuê gần như lặng Ä‘i. Cô Ä‘ang bần thần thì Phương đã cúi xuống và nhẹ nhà ng hôn cô. Nụ hôn như mÆ¡n trá»›n, ngá»t ngà o và êm dịu chứ không ồn à o cuồng nhiệt… Khuê như chÆ¡i vÆ¡i trong má»™t không gian xa lạ nà o đó. Cô khép mắt lại và khẽ tá»±a và o ngưá»i Phương.
- Nếu anh nói… anh rất nhớ em thì em có hiểu anh không nhỉ?
Phương đỡ lấy đầu Khuê và đẩy nhẹ cô ra như cố nhìn và o mắt cô váºy. Khuê hÆ¡i ngượng. Cô nghÄ© đến chuyện sẽ …yêu anh ta trong má»™t thoáng và liá»n sau đó tá»± đánh thức mình trong nghÄ©a vụ. Anh ta nhá»› mình ư? Anh ta chỉ được cái nói… dối như cuá»™i!
Vẻ mặt lặng lẽ cá»§a Huyá»n chợt là m nguá»™i hết những cảm xúc cá»§a Phương, anh thấy mình quá ngốc nghếch…Cô ta đã có ngưá»i khác để nghÄ© đến, còn anh, không được phép …yếu Ä‘uối như váºy.
Thế là Phương buông Huyá»n ra, anh cưá»i tháºt to như giá»…u cợt:
- Em nên tin câu nà y nữa nè… Anh đã từng nói vá»›i nhiá»u cô gái câu đấy rồi và hầu như các cô Ä‘á»u tin cả!
- Riêng tôi…à … em thì không. Äà n ông mà , nhất là những ngưá»i như anh, đâu đánh vần được từ chung thuá»· cÆ¡ chứ?
Phương quay phắt lại, đôi mắt anh lạnh lùng chiếu thẳng và o cô… Anh giáºn sôi gan, nhưng láºp tức cảm thấy chán nản… Anh nhếch môi :
- Cái nà y thì cần xem lại chứ nhỉ? Tôi cần gì đến cái chữ đó? Có mang lại lợi lộc gì đâu? Hay em dạy tôi đi…xem tôi sẽ được gì nà o?
Khuê báºm môi lại. Cô thừa hiểu anh ta nói gì và cảm thấy lòng Ä‘au như vừa bị đâm má»™t nhát dao nhá»n… Sá»± coi thưá»ng, khinh bỉ cá»§a anh ta đã dá»™i sạch Ä‘i những tình cảm nhẹ nhà ng vừa má»›i chá»›m nở trong cô…Tháºt ná»±c cưá»i khi cô nghÄ© rằng anh ta không đến ná»—i nà o, ra cÅ©ng chỉ được đến như váºy mà thôi!
Phương đứng dáºy, anh nghênh ngang bước qua chá»— cô để Ä‘i lên lầu. Anh Ä‘oán cô Ä‘ang tức tối lắm, nhưng đó cÅ©ng là cái giá cá»§a sá»± kiêu ngạo và coi thưá»ng anh… Anh sẽ là ngưá»i bẻ gãy những cái gai nhá»n cá»§a cô…giống như ngưá»i cắm hoa tước từng cái gai nhá»n cá»§a má»™t bông hoa hồng trước khi cắm nó và o bình váºy… Anh sẽ có đủ kiên nhẫn để là m Ä‘iá»u đó!
Và cứ như thế, cả hai hà nh hạ nhau bằng sá»± im lặng.Trong suốt ná»a tháng, ai là m việc nấy như chẳng có sá»± liên quan gì nhau cả… Không khà như váºy nhưng Phương không hôm nà o là không vá». Anh tá»± biện minh cho mình vì rằng không muốn cô ta có cảm giác chiến thắng anh, anh phải luôn có mặt ở nhà …dù chỉ để gưá»m gưá»m nhìn nhau…
Không khà căng thẳng đến mức là m Khuê không thể chịu đựng được nữa. Cô cần có sá»± giải thoát…Sắp tá»›i thá»i kỳ cô phải là m đồ án tốt nghiệp rồi, muốn có tương lai thì cần phải chấm dứt cái công việc không ra là m sao nà y! Thế là Khuê quyết định đợi Phương vá», lần đầu tiên cô trông ngóng anh- cảm giác rất lạ lùng… có lẽ gần giống như ngà y xưa mẹ đợi bố vá» váºy!
Chá» mãi cho đến khi Khuê ngá»§ gục trên ghế thì Phương má»›i vá». Anh vừa phải tiếp má»™t Ä‘oà n khách ngưá»i Mỹ và vì xã giao anh đã uống và i ly rượu. CÆ¡n buồn ngá»§ lẫn mệt má»i khiến anh chẳng buồn ngó ngà ng gì đến Huyá»n Ä‘ang ngồi ở ghế cả. Anh Ä‘i thẳng lên lầu. Khuê chạy theo, cố tìm ngôn ngữ để và o đỠmá»™t cách dá»… chịu nhất.
Phương vất áo vét rồi cà vạt lẫn tất lên giưá»ng, toan Ä‘i và o nhà tắm thì Khuê gá»i giáºt lại:
- Anh Hoà ng…
Phương hÆ¡i á»› ngưá»i ra, anh nhÃu mà y:
- Chuyện gì?
- Em có chuyện muốn nói!
- Äể mai được không?- Phương bước hẳn và o trong nhà tắm- Anh mệt lắm!
Khuê bá»±c bá»™i ngồi nhìn đống đồ anh vất ra, cô hất chúng xuống đất, nhưng không hiểu sao cô lại thu gá»n chúng lại, ném ra sofa nhỠở góc phòng. Chá» Phương thêm mưá»i phút nữa, Khuê má»›i thấy anh bước ra, khuôn mặt đã đôi phần tỉnh táo. Thấy cô ngồi như trá»i trồng trên giưá»ng, anh không hà i lòng chút nà o. Cô ta định giở trò gì không biết!
- Chuyện nà y không thể để đến sáng mai được! Hãy ngồi xuống nói chuyện đi!
Phương gưá»m gưá»m nhìn cô, rồi anh lăn ká»nh ra giưá»ng, thở mệt nhá»c:
- Rồi… Chuyện gì?
Khuê hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu, cô nhìn thẳng và o Phương , nói rà nh rá»t:
- Em…tôi không thể chịu đựng được nữa… Thá»i gian có thể đối vá»›i anh chẳng quan trá»ng gì, nhưng vá»›i tôi thì rất…cần thiết!
Phương nhướng mà y, nhìn cô như nhìn má»™t ngưá»i xa lạ.
-Tuổi trẻ cá»§a tôi…ừm… tôi không thể để nó Ä‘i qua như váºy. ở đây tôi rất bức bối…
- Thế cô muốn gì nà o? Nói vòng vo đâu phải tÃnh cách cô nhỉ?
Khuê nhắm mắt lại một cái rồi mở mắt ra, đĩnh đạc nói:
- Bao giỠthì anh buông tha cho tôi?
Phương báºt dáºy, nhếch mép cưá»i. Cô ta đã lên tiếng rồi đấy… Cuá»™c sống cá»§a cô ta sung sướng như váºy mà còn không chịu đựng nổi…Tháºt không biết tham vá»ng cá»§a cô ta còn cao đến đâu?
- Chẳng lẽ tôi cứ ở nhà và chỠanh mãi ư?
Phương nhÃu mà y:
- Cô ở nhà ?
- Äúng!- Khuê gáºt đầu không ngần ngại.
Phương nhún vai, cố nén giáºn:
- Váºy những lúc tôi gá»i Ä‘iện vá» thì sao nhỉ? Äừng nói rằng cô ngá»§ đấy nhé?
Khuê giáºt mình. Cô đã không bao giá» nghÄ© rằng Phương sẽ gá»i Ä‘iện vá» nhà và o ban ngà y. Anh ta đâu phải lo lắng vá» những chuyện cá»§a cô ?
- Tôi… tôi cũng cần có chuyện giải trà chứ? Cứ như thế nà y thì như ở tù sao?
Phương lặng thinh quan sát Khuê, cô cÅ©ng nghênh mặt nhìn lại. Cả hai không ai chịu nhưá»ng ai, ngấm ngầm đối đầu. Cuối cùng vì quá mệt má»i và chán nản, Phương quay mặt Ä‘i. Anh úp mặt xuống gối, nói vá»ng ra:
- Nếu cô muốn… cô sẽ được Ä‘i…Nhưng cô phải là m tròn nhiệm vụ cá»§a mình đã. Cô đến đây không phải là để là m tôi tức Ä‘iên lên mà … là m tôi thấy vui vẻ… Váºy bao giá» cô là m tôi thấy hạnh phúc thì thôi! Thế nhé, tôi ngá»§ đây!
Khuê ném ánh mắt căm tức vá» phÃa Phương…Cô chẳng thể là m gì nổi anh ta cả… Nhưng biết là m thế nà o để anh ta hạnh phúc khi mà cô không bao giá» cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh ta?
Thở má»™t hÆ¡i mạnh, Khuê đặt mình xuống giưá»ng. Bên cạnh cô Phương hình như đã ngủ… Nếu được quay trở lại thì cô sẽ chẳng bao giá» chá»n lá»±a con đưá»ng nà y. Không má»™t chút ánh sáng ở phÃa trước để báo hiệu má»™t khung trá»i má»›i, má»™t ngã rẽ má»›i. Äá»i cô vẫn mãi Ä‘en tối hay sao? Tá»± nhiên Khuê nhá»› tá»›i quãng Ä‘á»i trước đây… khi có mẹ và Quân. Quân mà biết cô bá» mẹ lẻ loi như váºy chắc hẳn em sẽ oán trách cô thôi. Phải tìm cách chấm dứt tất cả!
Buổi sáng, Phương má»›i nhá»› ra là mình phải Ä‘i công tác mất má»™t tuần ở Nháºt. Anh vẫn thấy Huyá»n ngá»§ má»™t cách ngon là nh như thể má»i chuyện hôm qua chưa từng xảy ra váºy. Anh nhăn mặt khi nghÄ© cô ta là má»™t ngưá»i đơn giản đến mức vô tâm… Nhưng cái vẻ đẹp thánh thiện khi ngá»§ cá»§a cô là m anh chùn lại… Cô ta không phải là má»™t ngưá»i như váºy, chắc chắn là thế!
Phương lặng lẽ xếp đồ và o ca-táp, rồi anh ghi lại cho cô và i dòng hệt như anh lo lắng cho cô lắm váºy. Phương tá»± cưá»i và o vở kịch mà mình và Huyá»n Ä‘ang đóng. CÅ©ng khá đạt khi cả hai Ä‘ang hà nh hạ nhau. Không hiểu từ lúc nà o anh lại đâm ra Ãch ká»· đến như váºy. Giải phóng cho má»™t cô gái anh không yêu có khó gì đâu nhỉ? Anh đã từng như váºy bao lần rồi mà … Lần nà y gần như là có má»™t lá»±c cản vô hình nà o đó… khiến anh không muốn cho Huyá»n Ä‘i đâu cả… Cứ ở như thế nà y dù chỉ là má»™t cái bóng cÅ©ng được chăng?
Khi ngồi lên máy bay rồi, Phương má»›i sá»±c nhá»› ra là không nói lại vá»›i Nhi chuyện anh sẽ không xuất hiện bên cô má»™t tuần. Äó cÅ©ng là má»™t thiếu sót nếu anh là m cô khóc vì lo lắng. Nhi khác hẳn Huyá»n nhiá»u quá. Cô yếu Ä‘uối và dá»… khóc như má»™t đứa trẻ. Và cÅ©ng chÃnh vì thế mà anh có thể nhìn thấy những cảm xúc rất Ä‘á»i thưá»ng trong cô… Còn Huyá»n thì khác, cô ta chẳng bao giá» tá» ra yếu Ä‘uối và nhún nhưá»ng anh dù chỉ là giả vá» thôi. Con ngưá»i cô khó nắm bắt đến mức là m anh cảm thấy bất lá»±c và mệt má»i… Anh đã Ä‘i tìm những cảm xúc yêu thương cá»§a cô dà nh cho mình, và thấy mình thất bại như thế nà o. Lần đầu tiên thằng đà n ông kiêu ngạo trong anh bị tổn thương đến như thế. Má»™t cô gái do chÃnh tay mình kéo lên từ đống bùn lầy cá»§a Ä‘á»i sống đã là m mình bị thương…
Phương kéo cao cổ áo, cố không nghÄ© đến nữa… Äể cho Huyá»n chi phối đến mức nà y thì tháºt không thể chấp nháºn được. Phương chợt nghÄ© đến việc sẽ để cho Huyá»n Ä‘i, và anh lại lặng lẽ vá»›i ý nghÄ© đó…
Má»™t tuần được tá»± do cÆ¡ đấy! Khuê sung sướng nâng tá» giấy mà Phương để lại lên môi hôn. Trong đầu cô lướt nhanh những kế hoạch cần là m… VÆ¡ và i bá»™ quần áo cho và o túi sách, Khuê quyết định vá» thăm mẹ và i ngà y. Chắc hẳn bà sẽ vui lắm… Cô con gái cưng duy nhất cá»§a bà đã lâu lâu không vá» thăm nhà ! Hai mẹ con có bao nhiêu chuyện để nói… những câu chuyện bất táºn vá» cuá»™c sống và kể cả những ký ức vui vẻ nữa. Khuê sẽ không là m mẹ khóc thêm nữa… Có hai mẹ con thôi, cả hai sẽ được hạnh phúc như Quân hy vá»ng và cố gắng hết mình mang lại cho cả hai. Quân sẽ không phải hối háºn vì sá»± ra Ä‘i quá sá»›m cá»§a em, không bao giá» Quân ạ!
Khuê mỉm cưá»i, ngước nhìn bầu trá»i…hình như nó xanh trong hÆ¡n thì phải!
VỠđến nhà Khuê không gặp được mẹ ngay vì bà đi chùa từ sá»›m mà chỉ gặp cô Huê- ngưá»i được Khuê thuê để chăm sóc mẹ. Cô Huê thấy cô thì mừng rỡ như bắt được và ng, cô túm lấy tay Khuê reo như má»™t đứa trẻ:
- Ôi! Cháu vá» cô mừng quá… Sao chẳng thấy cháu liên lạc gì hết váºy!
Khuê để chiếc túi xuống ghế, mỉm cưá»i vẻ hối lá»—i:
- Tại vì cháu báºn quá… Mẹ cháu vẫn bình thưá»ng chứ ạ?
- ừm… Sức khoẻ thì vẫn tốt lắm… nhưng cô thấy tinh thần của mẹ cháu vẫn không được thoải mái lắm đâu!
Khuê ngạc nhiên nhìn thẳng và o mắt cô Huê chỠđợi lá»i giải thÃch:
- Nhiá»u lần cô bắt gặp mẹ cháu cứ ôm ảnh cá»§a Minh Quân mà khóc nức nở, rồi lại bần thần ngưá»i vì nhá»› cháu… Mẹ cháu không cho cô gá»i Ä‘iện cho cháu đâu. Bà ấy cứ muốn chịu đựng má»™t mình như ngà y xưa váºy. Tá»™i nghiệp!
Khuê lặng thinh nhìn lên bà n thá». Minh Quân nhạt nhoà trong là n khói hương, khuôn mặt em cứ như Ä‘ang khóc. Lòng Khuê se lại…
Cô Huê thương cảm, cô bóp nhẹ bà n tay Khuê, thì thầm:
- Hay cháu đưa mẹ lên trên ấy… Hai mẹ con sống với nhau vẫn tốt hơn mà . Chẳng gì cháu cũng sắp tốt nghiệp…Chứ cứ để bà ấy như thế nà y… cô e…
- Có lẽ phải váºy cô nhỉ? - Khuê cÅ©ng thì thầm - Cháu sẽ tÃnh nhưng cô đừng nói vá»›i mẹ cháu vá»™i. Mẹ cháu thương Quân lắm mà , để nó ở lại đây thì Ä‘au lòng lắm!
Chẳng ai có thể bá» nÆ¡i chôn rau cắt rốn cá»§a mình để ra Ä‘i được cả, nhưng cứ như thế nà y thì mẹ sẽ chẳng bao giá» cưá»i được nữa. Khuê yêu biết bao nhiêu nụ cưá»i cá»§a mẹ, lúc nà o cÅ©ng như má»™t vầng dương ấm áp. Khi mẹ cưá»i Khuê thấy mình như kiên cưá»ng hÆ¡n, dÅ©ng cảm hÆ¡n… và hạnh phúc hÆ¡n! Và cá»› gì để mẹ mất Ä‘i nụ cưá»i ấy? Khuê thở hắt ra như vừa quyết định má»™t Ä‘iá»u trá»ng đại. Cô nhìn ra sân và thấy bóng mẹ ngoà i cổng, cô đứng báºt dáºy lao ra ngoà i và kêu lên như má»™t đứa trẻ lên năm:
- Mẹ… mẹ ơi con nhớ mẹ quá!
Và trong cái nắng mai hồng nhẹ nhà ng ấy cô Huê như thấy được những giá»t nước mắt rất trong sạch vì hạnh phúc cá»§a ngưá»i đà n bà bất hạnh ấy. Cô Huê thở dà i, buồn vui thay cho má»™t cuá»™c Ä‘á»i…
Mình phải là m cho anh ta hạnh phúc! Khuê nhắc Ä‘i nhắc lại trong đầu mình như váºy. Cô trở vá» nhà Hoà ng trước hôm anh vá» má»™t ngà y sau khi thăm dò ý kiến cá»§a bạn bè vá» chuyện má»™t ngưá»i đà n ông thấy hạnh phúc khi nà o. Khanh thì cho rằng khi anh ta được yêu thương và cảm nháºn được tình yêu đó là chân tháºt. Nhi bẽn lẽn khẳng định ngưá»i đà n ông cảm thấy hạnh phúc khi anh ta có được má»™t ngưá»i vợ đức hạnh và yêu anh ta bằng tình yêu duy nhất. Khuê lại thấy ý kiến cá»§a Hoa là hay nhất và cô lo sợ Hoà ng sẽ rÆ¡i và o trưá»ng hợp ấy. Nếu Hoà ng là ngưá»i tham lam chẳng bao giá» thấy hạnh phúc là đủ? Cô sẽ chết gục trong cái mưu mô cá»§a mình sao? Nhưng biết sao được nếu không thá»? Khuê hiện tại Ä‘ang khao khát được tá»± do lắm, hà cá»› gì bá» Ä‘i má»™t cÆ¡ há»™i có vẻ như duy nhất nà y?
Nằm dà i má»™t ngà y suy nghÄ© mà Khuê chẳng thể tìm ra má»™t biện pháp tối ưu. Hoà ng khá nhạy cảm và chÃnh thế cho nên anh ta sẽ nháºn ra ngay sá»± giả dối. Giả dối chẳng bao giỠđồng hà nh vá»›i hạnh phúc cả…Hay sẽ là má»™t ngưá»i vợ tốt, yêu chồng hết má»±c? Khuê nhăn trán. Tháºt Ä‘iên khùng! Vợ chồng gì cÆ¡ chứ? Äáºp đầu xuống gối, Khuê nhắm mắt lại không muốn mưá»ng tượng thêm nữa. Quá đủ cho má»™t ngà y rồi!
Khuê Ä‘ang nấu ăn thì có tiếng mở cổng. Cô Ä‘oán chắc Hoà ng vá», tim cô Ä‘áºp thình thịch. Không biết nên hồ hởi ra đón hay đứng đây là m như không nghe thấy gì? Tiếng bước chân rõ dần, Khuê cà ng luống cuống. Cố táºp trung và o chảo thịt rán, Khuê hÃt má»™t hÆ¡i tháºt sâu như tìm lại sá»± bình tÄ©nh. Hoà ng không xuống bếp mà anh lên thẳng lầu. Khuê nhăn mặt. Má»™t sá»± khởi đầu gian nan đây! Cô tắt bếp, bá» tạp dá» má»™t cách cháºm chạp như cố kéo dà i thá»i gian. “ Chẳng cò gì đâu! Hãy cố gắng lần nà y thôi!â€
Äẩy cá»a bước và o phòng, Khuê kêu thét lên rồi vá»™i quay Ä‘i. Phương quay ra, anh bình thản khoác chiếc áo lên ngưá»i. Anh m**** mai:
- Cô đón tiếp tôi váºy sao? Tôi không đáng để cô nhìn mặt ?
Khuê vội quay và o, xua xua tay:
- Không… không phải… em … mong gặp anh lắm mà !
Phương nhướng mà y. Anh không tin nhưng lại muốn nhìn mãi và o khuôn mặt cá»§a Huyá»n lúc nà y. Cô ta hình như Ä‘ang ngượng hay sao mà mặt á»ng hồng, rất dá»… thương. Huyá»n lại cúi mặt xuống nữa chứ. Lạ lùng tháºt!
- Anh… vừa từ sân bay vỠà ?
Phương nhún vai, bình thản trả lá»i:
- Không, tôi vỠtừ hai hôm nay rồi… nhưng tôi ở bên nhà .
Khuê ngước mặt ngẩng lên. Tự nhiên cô thấy mình lố bịch vô cùng. Anh ta lạnh nhạt, muốn tránh cô thế kia mà … Cô cũng có tự ái chứ? Là m sao có thể có những hà nh động giống như… đang mồi chà i anh ta được? Cô quay mặt đi, cố gắng lắm mới có thể nói được nhẹ nhà ng:
- Váºy… nếu anh chưa ăn thì xuống ăn cÆ¡m nhé!
Khuê gần như sắp rá»›t nước mắt vì buồn bã. Cánh cá»a được thoát khá»i đây đã khép lại má»™t chút rồi, nếu cô không là m gì để khắc phục thì sẽ chẳng còn cÆ¡ há»™i nữa … Báºm môi lại, Khuê thở tháºt mạnh. Chỉ có việc nà y mà không là m được thì đâu còn là Khuê nữa nhỉ? Phải nghÄ© đến ngà y hai mẹ con Ä‘oà n tụ, phải nhá»› đến lá»i hứa vá»›i Minh Quân...
Ngồi chá» Hoà ng bên mâm cÆ¡m mãi mà anh chẳng thấy xuống, Khuê thấy tức ứ gan… Cô đã có lòng như thế, anh ta là cái gì nhỉ? Không thể chịu đựng hÆ¡n được nữa! Khuê báºt dáºy, xăm xăm lên lầu. Äẩy cá»a tháºt mạnh và o phòng, Khuê giáºt mình khi thấy Hoà ng Ä‘ang ngá»§ ngon là nh. Tiến lại gần Hoà ng má»™t chút, Khuê khẽ thở dà i. Anh ta chắc mệt lắm! Bây giá» vẫn còn sá»›m mà đã ngá»§ chẳng thấy trá»i đất đâu thì tháºt lạ! Ngồi xuống cạnh giưá»ng tháºt nhẹ, Khuê khẽ cúi xuống để nhìn Hoà ng có ngá»§ tháºt không. Äây là lần đầu tiên Khuê nhìn kỹ anh ta mà không có ý chê bai. Anh ta có khuôn mặt cân đối vá»›i sống mÅ©i cao, thẳng. Lông mà y anh ta rất ráºm và đen nhưng mang vẻ thanh tú chứ không hoang dại… Và khi anh ta ngá»§, dưá»ng như má»i thứ rất yên bình. Khuê tinh nghịch miết nhẹ ngón tay trá» và o môi Hoà ng, thì thầm:
- Cái miệng thế nà y mà nói lá»i cay độc ghê gá»›m… Äáng ghét!
- Váºy à …
Khuê báºt ra, suýt ngã nếu như Phương không kịp đỡ cô lại. Khuê chặn tay lên ngá»±c, kêu thốt lên:
- Anh… lừa tôi… Anh đâu có ngủ!
Phương nháy mắt tinh quái:
- Có chứ…Äang ngá»§ ngon thì có… con mèo và o quấy, là m sao ngá»§ được?
Khuê giáºn dá»—i giáºt tay mình ra khá»i tay Phương , giá»ng cô phụng phịu:
- Tôi… em mà là mèo à ? Tại chỠanh lâu quá…anh không đói sao?
Phương ngồi hẳn dáºy. Anh nhìn Khuê mải miết là m cô ngượng chÃn ngưá»i, khuôn mặt lại đỠhồng lên. Phương báºt cưá»i:
- Nhìn em dễ thương lắm… chẳng thấy đói nữa!
Khuê đứng dáºy, lắc đầu:
- Váºy không được… Anh định để em chết đói theo anh à ?
Phương kéo tay Khuê lại, mạnh dạn nói:
- Äúng là anh Ä‘ang đói má»™t thứ? Em… mang đến cho anh nhé?
Khuê lặng thinh một lúc, rồi ngồi hẳn xuống cạnh Phương . Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi Phương … Gục đầu và o vai anh, cô thì thầm:
- Tháºt sá»± là em rất mong anh vá»â€¦ Bây giá» anh vá» rồi…em sẽ không lo lắng gì nữa!
Phương ôm nhẹ Khuê và o lòng, cảm nháºn cô Ä‘ang run lên trong tay mình. Cô gái nà y…dù Ä‘ang đóng kịch cÅ©ng là m anh xúc động ghê gá»›m. Anh sẽ để cô ta mặc tình muốn là m gì thì là m, anh sẽ nương theo cảm xúc cá»§a mình. Bây giá» lý trà đã thá»±c sá»± thua cuá»™c rồi!
- Anh có quà cho em đó. Lại đây nà o!
Phương buông cô ra và kéo cô Ä‘i theo mình sang phòng là m việc. Trên bà n cá»§a anh là má»™t gói quà được bá»c rất lạ mắt. Khuê mỉm cưá»i đón nó từ tay anh, lắc lắc nó như má»™t đứa trẻ tò mò:
- Cái gì váºy anh?
- Em mở ra thì biết!
Khuê tháºn trá»ng ngồi bóc từng tấm giấy gói quà ra. Má»™t chiếc há»™p giấy mà u bạc…bên trong là má»™t chiếc há»™p dẹp hình chữ nháºt mà u ghi sẫm. Khuê nhÃu mà y:
- Anh tặng em… dây chuyá»n hả?
- Ừ !
Khuê đặt chiếc há»™p và o tay Phương, lắc đầu vẻ thà nh tháºt:
- Em không nháºn đâu! Anh đã cho em quá nhiá»u rồi. Nếu em nháºn thì… em còn ra gì nữa?
Phương hÆ¡i bất ngá» trước phản ứng cá»§a Huyá»n. Äáng lẽ cô phải hân hoan nháºn nó đúng như tÃnh cách má»i cô gái khác chứ? Phản ứng cá»§a cô không có vẻ gì là giả dối cả… Tháºt sá»± cô nghÄ© cái gì trong đầu?
- Thì em hãy cứ mở ra xem đã chứ?- Phương khuyến khÃch- Anh nghÄ© rằng em sẽ rất thÃch cÆ¡ đấy…
Khuê nhăn mặt:
- Anh nghÄ© rằng em như váºy ư? Dù đẹp hay xấu thì em cÅ©ng không thể nháºn được. Em… không xứng đáng!
Tá»± nhiên Khuê thấy tá»§i thân lạ lùng. Cô quay Ä‘i để lén chùi giá»t nước mắt vô cá»› chảy ra. Phương vá»™i ngăn cô lại, giữ khuôn mặt cô trong tay mình. Anh thì thầm :
- Äừng có ý nghÄ© đó. Bây giá» em Ä‘ang ở bên anh cÆ¡ mà . Anh tháºt sá»± cần em!
Phương hôn nhẹ nhà ng lên môi Khuê. Trong anh xuất hiện niá»m yêu thương vô bá» bến. Anh không muốn cô bá» Ä‘i… sá»± hiện diện cá»§a cô đã trở thà nh má»™t Ä‘iá»u tất yếu trong cuá»™c sống cá»§a anh. Má»™t tuần ở Nháºt đã già y vò anh trong ná»—i nhá»› da diết. Là m sao anh có thể sống mà không có cô đây nhỉ? Và là m sao anh có thể bà y tá» ná»—i lòng mình?
Phương siết chặt vòng tay, mÆ¡n man những sợi tóc lạc loà i trên gương mặt Khuê. Khuê cÅ©ng lặng thinh nương mình theo cảm xúc ngá»t ngà o lần đầu tiên nà y. Anh ta nhẹ nhà ng vá»›i cô như thể rất trân trá»ng cô váºy. Có thể nà o nghÄ© mình Ä‘ang là … ngưá»i yêu cá»§a anh ta không? Khuê nhá»› tá»›i mẹ và ngay láºp tức lý trà cá»§a cô bắt cô đáp trả lại tình cảm mà Phương Ä‘ang thể hiện. Hãy cho anh ta thấy cô đã nhá»› anh ta như thế nà o. Hạnh phúc ư? CÅ©ng dá»… tạo ra thôi mà .
Phương mÆ¡ thấy mình rất hạnh phúc và chẳng muốn thức dáºy chút nà o… Nhưng những tia sáng chiếu và o mắt là m anh khó chịu. Anh vá»›i tay lấy cái gối, rúc đầu xuống. Khuê lắc đầu. Anh ta hệt như má»™t đứa trẻ muốn là m nÅ©ng. Sáng rồi chứ có phải gì đâu? Cô nhảy phốc lên giưá»ng, ngồi đè lên ngưá»i Phương , ra sức kéo cái gối ra. Phương nhÃu nhÃu mắt, giá»ng có vẻ ngái ngá»§:
- Cho anh xin… Buồn ngủ quá… Sớm mà …
- Dáºy Ä‘i… dáºy Ä‘i… Dáºy nà o…
Má»—i câu nói là má»™t cái nhún ngưá»i cá»§a Khuê , Phương tỉnh ngá»§ hẳn, nhưng vẫn giả vá» nhắm mắt. Khuê cúi sát xuống mặt anh, thì thầm:
- Anh ngủ xấu … như con ma mút ấy…
- Xấu váºy sao? - Phương há»i và choà ng tay qua ngưá»i Khuê , kéo cô nằm xuống cạnh anh - Váºy thì ngá»§ cùng anh thì sẽ không thấy dáng vẻ ma mút ấy, ok?
Khuê cưá»i khúc khÃch. Cô nhổm ngưá»i nên, cố quan sát tháºt kỹ, rồi chặc lưỡi đánh giá:
- Kể ra anh …cũng thuộc loại hơi… đẹp trai.
Phương báºt cưá»i. Anh cÅ©ng xoay ngưá»i lại, đối mặt vá»›i cô. Vẻ tinh nghịch cá»§a cô, cùng vá»›i nụ cưá»i cởi mở, Phương thấy má»i thứ như bừng sáng. Tối hôm qua cả hai đã là m là nh vá»›i nhau má»™t cách bất ngá». Không còn những lạnh lùng cay đắng nhau nữa. Phương gần như đã cảm nháºn được hạnh phúc Ä‘ang đến gần mình rồi. Có ngưá»i mình yêu thương ở bên cạnh, cảm giác khác hẳn những cảm giác từng tồn tại trước đó. Anh quên hết thá»±c tại, quên cả bản thân mình là ai... Chỉ dốc lòng vá»›i tình yêu nà y... Tình yêu? Phương nhìn tháºt sâu và o khuôn mặt xinh đẹp cá»§a Huyá»n, bá»—ng dưng mỉm cưá»i nhẹ. Äúng là tình yêu!
- Anh cưá»i gì?
- Cưá»i con mèo mun xinh đẹp nà y nà y...
Khuê cưá»i khúc khÃch, cô báºt dáºy, nghiêm mặt nói:
- Anh có biết mấy giá» rồi không?- Khuê nhăn mặt khi Phương lắc đầu- HÆ¡n 8 giá» rồi. Là m Æ¡n dáºy cho em nhá», chúng ta còn má»™t lô kế hoạch chưa thá»±c hiện kia kìa...
Phương là m bộ lắc đầu:
- Không... anh chẳng có kế hoạch nà o ngoà i việc ở bên em cả!
Khuê lại cưá»i. Phương chÆ¡i vÆ¡i trong nụ cưá»i tươi xinh đẹp cá»§a cô...
- Anh cần phải đưa em đi ăn sáng nà y, sau đó đưa em đi xem phim...
Phương hÆ¡i nhá»m dáºy, kêu lên:
- Xem phim và o buổi sáng?
- Có gì kỳ cục đâu? - Khuê nhún vai- Tụi em vẫn Ä‘i như váºy cho đỡ tốn tiá»n ấy mà . HÆ¡n nữa mình Ä‘i tối thấy cứ giống những đôi khác... nghe buồn chết!
Phương phì cưá»i, anh lại kéo cô nằm xuống cạnh mình. Khuê không từ chối. Cô ngoan ngoãn gối đầu trên tay anh, mắt long lanh sáng và miệng thì liếng thoắng:
- Mình sẽ đến má»™t nhà hà ng tháºt sang trá»ng để ăn. Em chưa bao giỠđến những nÆ¡i được mang tên... sang trá»ng cả đâu đấy. Äừng có cưá»i nữa! Rồi anh đưa em Ä‘i mua sắm nhé?
Phương gáºt đầu như má»™t đứa trẻ biết vâng lá»i. Khuê lặng thinh má»™t chút, cô suy nghÄ© đến những việc sẽ là m tháºt vui ngà y hôm nay. Cả hai cùng được nghỉ... đúng là trá»i thương kẻ hiá»n là nh như cô tháºt!
- Mấy ngà y qua em là m gì?- Phương tá»± nhiên há»i nhẹ.
Khuê hÆ¡i ngước đầu lên. ánh mắt cá»§a Phương ánh lên vẻ quan tâm chân tháºt, cô nghe tim mình nhói lên má»™t cái tháºt nhẹ.
- Em vỠthăm mẹ!
- Thăm mẹ?
- Vâng, mẹ em đang ở nhà . Bà không được khoẻ lắm... Là con gái không được gần mẹ khi bà ốm đau thì giống như là ... bất hiếu. Em đúng là như thế đấy!
Phương ôm siết Huyá»n và o lòng. Anh cảm nháºn được ná»—i Ä‘au rất tháºt trong lòng cô. Anh đã góp má»™t phần là m tăng thêm ná»—i Ä‘au trong cô... bằng cách giữ cô khư khư bên mình như thế nà y...
- Nếu em muốn em cứ vỠthăm mẹ... Anh sẽ đưa em đi!
Khuê chợt cưá»i khúc khÃch:
-Con gái mẹ ...vẫn chưa có ngưá»i yêu đâu đấy. Anh vá» mẹ chắc chắn há»i ...chết! Em ngại lắm.
Phương im lặng. Nói như váºy thì gần như cô không muốn công nháºn chuyện vá»›i anh là nghiêm túc. Chẳng lẽ sá»± đối xá» nà y vẫn là những trách nhiệm mà những đồng tiá»n mang lại? Tháºt anh không mong muốn Ä‘iá»u Ä‘au lòng chút nà y chút nà o cả!
- Thôi, dáºy Ä‘i anh!
Khuê lồm cồm bò dáºy. Cô bước qua ngưá»i anh để xuống giưá»ng. Phương cố ghìm ná»—i lòng và lấy lại vẻ tá»± nhiên vốn có cá»§a mình. Anh sẽ chấp nháºn tất cả... chỉ cần cô luôn ở bên cạnh anh!
Sau khi chuẩn bị xong tất cả cho má»™t buổi Ä‘i chÆ¡i loanh quanh Hà Ná»™i, Phương chở Khuê Ä‘i ăn sáng. Cô không mà u mè, không kiểu cách má»™t chút nà o. Những vẻ đẹp tháºt tá»± nhiên cứ cuốn hút lấy anh, khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Cái cảm giác lần đầu tiên anh có được và ước ao được sống mãi như thế. Má»™t giấc mÆ¡? Nếu thế thì đừng bao giá» tỉnh!
- Phim... chán!
Khuê buông má»™t câu khi cả hai bước ra khá»i rạp. ánh nắng gay gắt chiếu thẳng và o mắt, cô lấy tay che lại. Tá»± nhiên cưá»i vu vÆ¡ khi đứng chá» Hoà ng lấy xe, Khuê cảm nháºn được niá»m vui Ä‘ang xen và o lòng mình, nhẹ nhà ng nhưng sâu sắc. Không biết Hoà ng có cảm nháºn như thế không nhỉ?
- Anh cũng thấy phim chán, nhưng được cái không khà buổi sáng rất hay... hợp với những đôi lứa cần sự yên tĩnh lắm.
Khuê tỳ đầu và o vai cá»§a Hoà ng để tránh nắng và tránh cả việc Hoà ng sẽ nhìn thấy sá»± ngại ngùng cá»§a cô. Trong rạp, rất Ãt ngưá»i xem... Hoà ng không những chẳng chú ý tá»›i phim, mà còn phá»›t lá» mấy đôi mắt cÅ©ng hà ng ghế nhìn mình, anh cứ mải miết... hôn cô như má»™t sá»± sở hữu tá»± nhiên váºy. Lúc đầu Khuê cÅ©ng ngại nhưng sau đó thì cái cảm giác chÆ¡i vÆ¡i đã lấn át Ä‘i tất thảy. Cô đã để cho mình trôi Ä‘i trong niá»m hạnh phúc vì được yêu và được trân trá»ng...
- Mình và o đây nhé?
Khuê ngước nhìn lên. Cả hai Ä‘ang đứng trước khách sạn Deawoo cao ngất. Cô khe khẽ gáºt đầu. Tá»± nhiên cô muốn trở thà nh má»™t cô gái hiá»n dịu, hạnh phúc Ä‘i bên cạnh ngưá»i đà n ông cá»§a mình ghê gá»›m. Liếc nhìn Hoà ng, Khuê thấy anh thản nhiên bước qua những cái cúi chà o cá»§a nhân viên khách sạn. Chắc anh đã quá quen vá»›i những khung cảnh như thế nà y rồi... Anh ta đã đưa bao nhiêu cô gái như cô và o đây? Gạt Ä‘i chút khó chịu vừa má»›i nhen lên trong lòng, Khuê ngồi xuống chiếc ghế mà Hoà ng Ä‘ang kéo ra. Anh thì thầm và o tai cô:
- Em trông rất hợp với khung cảnh nà y.
Khuê cưá»i. Lá»i khen tặng cá»§a anh là m cô chua chát. Chỉ khi Ä‘ang ... giả vá» vá»›i anh cô má»›i thấy mình hợp vá»›i khung cảnh xa hoa cá»§a giá»›i thượng lưu. Má»™t cô gái nghèo không có má»™t đồng trong tay lại lạc và o thế giá»›i già u có...giống như má»™t cô lá» lem Ä‘i dá»± tiệc. Bao giá» má»›i là 12giá» giá»›i hạn cá»§a Lá» Lem? Bao giá» thì cô phải rá»i xa nÆ¡i hà o nhoáng không bao giá» là cá»§a cô nà y?
Hoà ng gá»i khá nhiá»u món ăn mà chưa bao giá» cô nghe đến tên. Anh gá»i rượu khai vị cho mình và gá»i cho cô má»™t ly rượu Rum nhẹ. Anh cưá»i khi rót rượu ra ly:
- Anh biết em có uống được rượu nhưng như váºy chẳng tốt chút nà o.
- Anh không thÃch con gái uống rượu đúng không?
- Ừ.
Khuê lắc nhẹ ly rượu Rum của mình, nói với vẻ chán nản:
- Váºy thì em không chắc sẽ là m anh hà i lòng đâu. Em nhiá»u táºt xấu ghê lắm, kể cả uống rượu...
Phương chạm nhẹ ly cá»§a mình và o ly cá»§a Huyá»n, anh nhẹ nhà ng nói:
- Em ở bên anh cÆ¡ mà . Anh sẽ giống như má»™t... cÆ¡ chế ngăn cản em. ÄÆ°á»£c không?
“ Anh sẽ chẳng ở mãi bên em được đâu. Chúng ta không đến vá»›i nhau như những đôi bình thưá»ng khác. Dù cho... em có yêu anh thì cÅ©ng chỉ là ... vô vá»ngâ€.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của Khuê.
- Em ăn Ä‘i. Cố ăn cho nhiá»u và o. Có má»™t tuần thôi mà anh thấy em gầy Ä‘i đấy. Chắc nhá»› anh nhiá»u lắm?
Khuê bĩu môi. Cô mà thèm nhớ anh à ? Suốt ngà y lo nghĩ là m thế nà o để anh buông tha cho cũng đã đủ mệt rồi.
- Anh nhá»› em nhiá»u lắm- Phương nhìn thẳng và o mắt Khuê, thà nh tháºt - Những lúc là m việc, những lúc ngồi không và cả khi ngá»§ nữa... Em đã tháºt sá»± chi phối anh rồi.
Khuê cúi xuống món ăn, nhưng ngay láºp tức cô ngẩng lên, cưá»i tháºt tươi:
- Váºy thì anh sẽ khổ đấy.
- Anh biết váºy mà ! - Phương nháy mắt trêu lại.
Cả hai bắt đầu ăn, không khà trở nên êm Ä‘á»m được má»™t chút liá»n sau đó lại ồn à o vì Khuê rất giá»i tranh ăn... Nhiá»u ngưá»i quay ra nhìn và thầm ngạc nhiên. Trông cứ như là những ngưá»i đói ăn, lần đầu tiên Ä‘i ăn má»™t nÆ¡i sang trá»ng váºy!
Trá»i đã vá» khuya, đêm rất trong là nh. Khuê đứng gá»n trong lòng Phương giữa vưá»n hoa lan cá»§a anh. Không gian thoang thoảng mùi hương hoa và cả mùi hương tình yêu ngá»t ngà o... Phương hôn nhẹ lên tóc Khuê , thì thầm:
- Anh ước thá»i gian ngừng lại vÄ©nh viá»…n... để em luôn ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh!
Khuê mỉm cưá»i nhẹ. Tình yêu? Chẳng biết những cảm xúc mà cô Ä‘ang có và đang cảm nháºn tình cảm trong anh có phải là như thế hay không? Nhưng là m sao cô có thể yêu má»™t ngưá»i đã từng khinh miệt mình? Và anh cÅ©ng váºy là m sao có thể yêu má»™t cô gái ...giang hồ, nghèo nà n khốn khổ? Những cảm xúc giao hoà nà y có chăng chỉ là những lúc yếu lòng... ngưá»i ta cần nhau để chia sẻ mà thôi!
Khuê quay đầu lại, nhìn thẳng và o mắt Hoà ng và chợt thấy lòng chÆ¡i vÆ¡i... Anh cÅ©ng Ä‘ang nhìn cô, ánh mắt như có lá»a, như sẵn sà ng thiêu cháy cô, bắt cô cùng bùng cháy vá»›i anh... Má»™t thoáng Khuê run sợ. Nếu như xa anh... cô sẽ chẳng thể nà o quên được. Cứ lún sâu và o những chuá»—i ngà y nà y chỉ là m cô thêm Ä‘au mà thôi. Phải chấm dứt ngay, chấm dứt tất cả!
Trăng trên bầu trá»i chỉ là má»™t quầng sáng nhá» nhưng cÅ©ng đủ chiếu sáng những ngôi sao quanh nó. Khuê cố nén tiếng thở dà i, úp mặt và o ngá»±c Hoà ng, không muốn nhìn ánh trăng kia nữa.
Phương cúi xuống, nhẹ nhà ng há»i:
- Em mệt à ? Hôm nay Ä‘i nhiá»u quá phải không?
-Em không mệt... Nhưng em Ä‘ang lo sợ lắm... Những khi ngưá»i ta cảm thấy nắm bắt được hạnh phúc cÅ©ng là lúc ngưá»i ta là m mất hạnh phúc.
Phương nâng gương mặt cá»§a cô lên, thoáng sững sá» vì những giá»t nước mắt đã nhoen ướt hết gương mặt cô. Thế mà anh không cảm nháºn được. Những lúc cô khóc cÅ©ng âm thầm váºy sao? Ai sẽ là ngưá»i lau những giá»t nước mắt ấy? Phương hôn nhẹ và o mắt Huyá»n như Ä‘ang là m má»™t phép thuáºt khiến những giá»t nước mắt ấy thôi rÆ¡i.
- Em sẽ không khóc nữa... Nếu khóc thì hãy khóc bên anh... Và là m sao hạnh phúc có thể mất được khi chúng ta đang cùng nhau nắm giữ?
- Cùng nhau?
- Ừ, dĩ nhiên rồi!
Khuê lắc đầu, giá»ng ỉu xìu:
- Chỉ có em là đang cảm thấy hạnh phúc thôi... Äây là lần thứ hai em cảm thấy thế... Lần đầu tiên khi em được đón đứa em trai chà o Ä‘á»i... Nó đẹp như má»™t thiên thần ... Em đã hạnh phúc biết bao khi biết mình không còn cô đơn trong các trò chÆ¡i, trong những lần nghịch ngợm trốn mẹ không ngá»§ trưa nữa. Và em cứ chỠđợi, chỠđợi nó lá»›n lên...
Phương nhÃu mà y:
- Thế... cáºu ấy bây giỠở đâu?
Khuê hÆ¡i lảng ngưá»i ra, khuôn mặt cô trở lên lạnh lẽo. Gần như có má»™t ná»—i Ä‘au Ä‘ang phá»§ lên khuôn mặt xinh đẹp cá»§a cô. Giá»ng Khuê chua chát:
- Cuá»™c Ä‘á»i đã bất công vá»›i em cùng cá»±c... Em chẳng bao giá» oán trách, dù em còn khổ hÆ¡n thế nà y nữa nếu như ông trá»i... đừng mang cáºu ấy Ä‘i. Em đã đợi nó lá»›n... thế rồi để nó Ä‘i mà không thể là m gì được...
Phương ôm siết Khuê và o lòng, anh sợ cô lại khóc lặng lẽ như thế, nhưng dưá»ng như ná»—i Ä‘au quá lá»›n khiến cô chẳng thể khóc được nữa...Trong lòng Phương như cÅ©ng có má»™t ná»—i Ä‘au quặn xiết.
- Äừng Ä‘au lòng nữa em. Äã có anh ở đây! Em sẽ không phải lo lắng gì nhiá»u, vì khi anh Ä‘ang nắm được hạnh phúc, anh không bao giá» buông ra...
- Anh hạnh phúc? - Khuê ngước lên há»i như không thể tin và o Ä‘iá»u đó. Phương thấy thương cô quá! Những gì đã khiến cô không còn tin và o cuá»™c Ä‘á»i nà y nữa? Quá khứ cá»§a em ra sao?
- Ừ... Anh Ä‘ang muốn hét lên cho cả thế giá»›i biết rằng anh Ä‘ang hạnh phúc. Anh Ä‘ang có được má»™t ngưá»i con gái mà anh thương anh nhá»›...
Lòng Khuê se sắt... Sao anh lại nói? Sao anh lại ngá»i lên hạnh phúc như thế? Sao lại có thể tin tưởng má»™t ngưá»i con gái như em? Äã nói rằng hạnh phúc khi nắm được cÅ©ng là lúc sắp mất Ä‘i, váºy mà anh không hiểu... Có tháºt anh không hiểu không?
Khuê mụ mị hẳn Ä‘i trong những nụ hôn mà Phương trao. à thức cá»§a cô chỉ là má»™t vùng mà u xám ảm đạm. Sắp tá»›i cô phải là m má»™t ngưá»i con gái phụ bạc, lại thêm má»™t ngưá»i nữa căm ghét cô tá»›i táºn tim... Má»™t ngưá»i mà bây giá» Khuê đã coi là chồng, đã coi là má»™t trụ vững cho cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cô... Sao trên Ä‘á»i nà y lại lẫn lá»™n nhiá»u thứ như thế? Sao lại biến đổi sá»± căm ghét sang yêu thương? Sao lại để cô trở thà nh tà n ác, nhẫn tâm? Khuê cố nuốt nước mắt và o lòng để nở má»™t nụ cưá»i tháºt trá»n vẹn trước ngưá»i đà n ông đầu tiên trong cuá»™c Ä‘á»i mình... Anh sẽ hạnh phúc thôi, vì anh biết cách nắm giữ nó và anh không phải chá»n lá»±a như em! Chúc anh hạnh phúc...
Phương quà ng tay ra xa như tìm kiếm, nhưng chẳng thấy gì. anh mở hẳn mắt, dò tìm. Má»™t không gian im lặng nhưng chẳng mang lại cho anh chút yên bình. Anh báºt dáºy, lên tiếng gá»i:
- Huyá»n... Huyá»n Æ¡i?
Cô ấy Ä‘i đâu? Chẳng phải cô ấy chẳng phải đã hứa sẽ ở bên anh, anh sẽ nhìn thấy cô kể từ khi anh mở mắt ra? ánh mắt anh chạm phải má»™t tá» giấy được chặn bởi cái gạt tà n trên bà n. Phương lặng ngưá»i Ä‘i. Linh cảm báo cho anh biết má»™t ná»—i Ä‘au sắp giáng xuống...
Nét chữ rất đẹp cá»§a Huyá»n như đâm và o tim anh từng nhát:
“ Thế là anh đã hạnh phúc! Và thế là nghĩa vụ của tôi chấm dứt... Tôi không thể ở bên anh như đã hứa được. ở một nơi khác, một nơi anh không thể đến, ấy mới là vị trà của tôi.
Tôi sẽ không bao giá» gặp anh nữa. VÄ©nh biệt!â€
Vò nát tá» giấy trong tay, cằm Phương bạnh ra. Trong anh trà o lên sá»± tức tối. Cô ta đã chà đạp lên tấm chân tình cá»§a anh. Tối qua, chỉ là má»™t vở kịch để cà i anh và o cái thứ hạnh phúc giả tạo cá»§a cô ta mà thôi. Tháºt đáng ghê tởm! Phương ném mạnh cái gạt tà n và o tưá»ng. Tiếng vỡ cá»§a thuá»· tinh vang lên khô khốc. Hình như Phương còn nghe thấy cả tiếng vỡ cá»§a trái tim mình. ôi! Trái tim kiêu hãnh cá»§a anh...
“Cô ta sẽ phải trả giá vì đã đùa giỡn vá»›i Hoà ng Duy Phương nà y!â€. Phương dồn hết ánh mắt thù háºn và o ly rượu và uống cạn. Như không cảm thấy gì ngoà i ná»—i căm háºn ngùn ngụt. Phương tu liá»n má»™t hÆ¡i chai rượu đầy. Cô ta giống như má»™t thứ thuốc độc, đã đầu độc cuá»™c sống cá»§a anh và bá» lại háºu quả má»™t cách độc ác. Cô ta không biết rằng, cô ta Ä‘i nhưng hình bóng cá»§a cô ta vẫn còn ở đây, còn quanh quẩn ở đây. Mà hình bóng thì Phương không thể là m gì được, chỉ biết căm phẫn, chỉ biết trông cáºy và o rượu...Là m thế nà o đây?
Chuông điện thoại reo, Phương vơ vội lấy:
- Alô...
Suýt chút nữa là anh đã báºt thốt lên tiếng gá»i Huyá»n, nhưng anh đã kịp dùng ý chà kiá»m chế trái tim, để nghe giá»ng ngưá»i bên kia.
- Anh Ä‘ang là m gì váºy? Sao mấy hai hôm nay không gá»i cho em?
Má»™t sá»± tức giáºn ngùn ngụt trong anh, khiến anh quát ầm lên như thể cô là ná»—i bá»±c mình cá»§a anh váºy:
- Tôi là m gì thì liên quan gì cô nhỉ? Sao cô lại kiểm soát tôi? Sao cô lại như thế chứ? Tôi ghét những ngưá»i con gái tá»± phụ lắm...
Nhi báºt khóc nức nở:
- Sao anh lại mắng em? Em chỉ vì lo lắng cho anh mà thôi ... Anh tồi lắm!
Tiếng tút ở đầu dây điện thoại là m Phương tỉnh trà lại. Anh đúng là một gã tồi tệ. Quá sức tồi tệ! Anh đang mang nỗi đau của mình trút lên một cô gái luôn coi anh như mạng sống của mình... Anh độc ác đến mức đó ư?
Phương mở máy và gá»i cho Nhi. Gá»i mất mấy lần cô má»›i chịu mở máy. Anh nghe thấy giá»ng cô đã khà n Ä‘i. Chắc cô khóc dữ lắm.
- Anh xin lỗi! - Phương chủ động nói trước- Chỉ vì anh đang bực bội quá không là m chủ được bản thân. Anh đã là m em đau lòng lắm phải không?
Im lặng.
Phương kiên nhẫn:
- Em không nói gì thì anh vẫn cứ gá»i mãi đấy... Biết là m gì để em hiểu anh bây giá»? Nói Ä‘i Nhi...
- Em... em là m phiá»n anh đến mức độ đó ư?
Phương khẽ mỉm cưá»i. Cô hiá»n dịu đến mức không há» biết quát mắng má»™t ai kể cả ngưá»i đã là m cô Ä‘au lòng.
- Không, anh cảm ơn em đấy chứ? Nếu em không quan tâm đến anh thì chắc anh chết mất... Chẳng ai quan tâm đến anh, chỉ là m anh đau thôi.
- Ai là m anh Ä‘au được? Chỉ có anh biết cách là m ngưá»i ta Ä‘au thôi ấy!
Phương mÃm môi lại, cố kìm lòng để không phạm má»™t sai lầm nữa. Anh quyết định:
- Em đang ở đâu?
- Em ở ký túc xá... Sao hả anh?
- Ừ... ChỠở đó nhé? Anh sẽ đưa em đi chơi? Ok?
- Vâng...
Phương cúp máy... mệt má»i tá»±a đầu và o thà nh ghế. Anh phải biết cách là m cho cuá»™c sống mình đổi khác... Chứ như thế nà y thì là m sao khiến cô ta trả giá được? Cô ta sẽ không thể cưá»i và o mặt anh vì sá»± si tình ngốc nghếch nà y... Cưá»i ư? Cô ta sẽ chẳng cưá»i nổi đâu. Không bao giá» anh cho phép!
Bốn tháng qua Ä‘i trong những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i thâu đêm cá»§a Phương. Anh Ä‘i khắp nÆ¡i, miá»…n là nÆ¡i đó tháºt vui, tháºt sôi động. Chỉ có Toà n là biết những diá»…n biến tâm trạng cá»§a anh, và thầm lặng Ä‘i tìm tung tÃch cá»§a Huyá»n. Nhưng dưá»ng như vô vá»ng...Huyá»n biến mất như thể chưa từng tồn tại váºy...
Phương ngồi im lặng trong bữa tiệc mừng hai bên ký được hợp đồng má»™t cách thuáºn lợi. Bên đối tác có má»™t cô gái trẻ nhìn anh lặng lẽ từ đầu bữa tiệc. Phương tá» ra thá» Æ¡. Tháºt cÅ©ng chẳng có gì là vui vẻ cả. anh đã chán đến táºn cổ những bữa tiệc xã giao váºy, nhưng không tham dá»± không được. Công việc nà y là má»™t phần là m nên sá»± nghiệp cá»§a anh...
- Cáºu có hay đến New Century?
- Dạo nà y báºn quá!
Câu chuyện của hai gã thanh niên trẻ ngồi bà n bên cạnh là m Phương chú ý. Anh im lặng lắng nghe.
- Nghe đâu có một vũ nữ mới đến, đẹp lắm. Tối nay mình đi nhé?
- Nhưng cô ta tên gì, hay chỉ là một cách lăng xê của lão chủ?
- Không... Cô ta đã từng là m rồi, nhưng nghe đâu có sá»± can thiệp cá»§a đại gia nà o đó và bá»...
Phương báºt dáºy, gần như không tá»± chá»§ được, bước đến bên bà n cá»§a hai thanh niên trẻ kia, há»i gấp gáp:
- Cô ta tên gì? Cô ta là Lệ Huyá»n? Äúng không?
Mặc dù cũng cảm thấy khó chịu nhưng một tên vẫn lịch sự nói:
- Äúng... cô ta là Lệ Huyá»n...
Phương tá»± nhiên cưá»i khẩy, quay Ä‘i không má»™t lá»i cảm Æ¡n. Má»™t trong hai gã nháy mắt:
- Lại một chà ng si tình... Tối nay đi nhé?
Phương phải cố gắng lắm má»›i là m xong công việc buổi chiá»u để chỠđến tối. Thá»i gian là m anh muốn phát bá»±c lên. Cháºm chạp hÆ¡n cả rùa bò... Khi hết giá», và trá»i cÅ©ng đã sầm sáºp tối, Phương vôi vã phóng tá»›i vÅ© trưá»ng. Anh không hiểu sao mình có thể phản ứng như thể. Có thể anh nôn nóng đến để dằn mặt cô ta, để bắt cô ta trả giá...
Lấy lại phong thái đĩnh đạc, Phương bước và o vÅ© trưá»ng. Vẫn còn quá sá»›m để có nhiá»u khách. Anh há»i má»™t nhân viên phục vụ:
- Tôi muốn gặp cô Lệ Huyá»n?
Anh ta chợt bối rối:
- Cô ấy chưa đến, anh có thể chá» chút được không? Hay tôi gá»i em ...
Phương phẩy tay:
- Cho tôi ly rượu đi!
Anh ta biết thói quen cá»§a Phương nên bá» Ä‘i ngay và liá»n sau đó mang ra má»™t ly rượu mà u đỠchát. Ngồi nhâm nhi ly rượu mà đầu óc Phương như muốn căng ra vì những căm ghét, giáºn há»n và đâu đó còn lẫn cả ná»—i nhá»› sâu sắc...
- Nghe nói anh muốn gặp tôi?
Phương ngẩng lên, và thất vá»ng. Không phải Lệ Huyá»n, anh gằn giá»ng khi cô ta có ý định lả lÆ¡i:
- Cô là ai?
- Æ¡ hay cái anh nà y... - Cô ta liếc mắt- Anh chẳng bảo muốn gặp Lệ Huyá»n còn gì?
Phương hất tay cô ta ra, trừng mắt:
- Äừng có đùa tôi... Cẩn tháºn đấy. Gá»i Lệ Huyá»n ra đây.
Cô ta không hỠtỠra sợ hãi, bĩu môi:
- Là m như là mình đạo mạo lắm váºy... Dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t cây si cá»§a cô ta mà thôi!
Phương quay phắt lại nhìn cô ta như thể có thể ăn tươi nuốt sống được cô ta thì anh đã là m rồi váºy. Cô ta nhún vai:
- Nói cho anh biết nhé, cÅ©ng có khá nhiá»u đà n ông đến gặp tôi và há»i “ Cô là ai? Lệ Huyá»n đâu?â€... Buồn cưá»i tháºt, cô ta đã bá» bùa mê gì cho các anh váºy? Äến ná»—i ông chá»§ cÅ©ng bắt tôi dùng tên cá»§a cô ta để câu khách?
Phương lặng thinh. Giá» thì anh đã hiểu và cảm thấy nhẹ nhõm dù không tìm ra Huyá»n. Cô ta không quay trở lại vÅ©ng lầy nà y, và có thể ở má»™t nÆ¡i nà o đó cô ta Ä‘ang được hạnh phúc...
Anh bá» mặc cho cô gái lải nhải má»™t mình và bá» vá». Mệt má»i vì những căng thẳng diá»…n ra trong ngà y, Phương chỉ muốn được ngá»§ má»™t giấc tháºt đẫy. Dá»±ng xe trong sân, anh ngạc nhiên khi thấy xe máy cá»§a Nhi. Cô đến thăm mẹ anh ư?
Bước và o nhà , anh nghe thấy tiếng mẹ mình cưá»i vui vẻ. Bà và Nhi Ä‘ang chụm đầu và o xem gì đó. Phương chẳng muốn tò mò nhưng nếu không là m thế thì mẹ anh sẽ thắc mắc, mệt hÆ¡n nữa ấy chứ? Thế là anh lại gần, cố gắng mỉm cưá»i tháºt tươi:
- Mẹ và Nhi xem gì váºy? Vui đến phát thèm...
Bà Lan ngẩng lên, lưá»m yêu con:
- Giá» má»›i vá» sao? Cả chiá»u là m mẹ mong mãi... Hôm nay Nhi nháºn bằng tốt nghiệp mà ...
Phương nhìn sang Nhi cÅ©ng là lúc cô ngẩng lên và mỉm cưá»i. Có lẽ chẳng có cô gái nà o hiá»n hÆ¡n cô được. Nụ cưá»i hà i hoà bao giá» cÅ©ng trá»±c sẵn trên môi cô. Phương cảm thấy áy náy khi sáng nay phá»›t lá» lá»i đỠnghị cá»§a mẹ là muốn anh đến dá»± lá»… tốt nghiệp cá»§a cô. Anh tháºt sá»± chẳng muốn tiếp xúc nhiá»u nữa vá»›i thế giá»›i vốn trong sạch ấy...
- Em vui lắm nhỉ?
- Vâng, bạn bè và cả bác nữa đã cho em một lễ tốt nghiệp đáng nhớ...
Phương cưá»i nhẹ. Anh nhìn sang mẹ và bà đưa cho anh mấy tấm ảnh cá»§a Nhi:
- Tháºt là phà khi con không được nhìn Nhi mặc áo tốt nghiệp... Äẹp lắm...
- Bác... cháu đẹp gì ạ?
Phương cầm mấy tấm ảnh, chăm chú nhìn. Nhi chụp ảnh rất ăn, khiến cô đẹp má»m mại trong bá»™ đồ rá»™ng mà u Ä‘en. Mẹ anh cÅ©ng chụp cùng vá»›i cô và khuôn mặt bà ánh lên vẻ hạnh phúc lẫn tá»± hà o... cứ như Nhi là con bà váºy.
Bà Lan kêu lên khi cầm một tấm ảnh:
- Chà ... phòng cháu đây phải không? Äá»§ hết đây à ?
Nhi mỉm cưá»i:
- Vâng. Có năm đứa tốt nghiệp đợt nà y là Hoa, Khanh, Khuê, Loan và cháu. Ba em nữa cũng chụp ảnh kỷ niệm...
- Xinh quá đi! - Bà Lan chép miệng- Ai cũng tươi như hoa ấy... Phương con xem nà y...
Phương hững há» cầm lấy tấm ảnh. Bây giá» thì anh cảm thấy thấm mệt nhưng không nỡ đứng dáºy. Nhi có vẻ hồi há»™p khi anh nhìn ảnh. Phương mỉm cưá»i:
- Em với Hoa lúc nà o cũng thế à ? Nghịch quá nhỉ?
- Nó bao giỠcũng thế mà !
Phương liếc qua mấy gương mặt đã quen thuá»™c và dừng lại má»™t gương mặt còn quen thuá»™c hÆ¡n, anh ngẩng phắt lên như không tin và o mắt mình... Rồi anh lại cúi xuống nhìn... Äúng là Huyá»n! Vẫn khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy và nụ cưá»i ấy... Chỉ khác là cô Ä‘ang mặc chiếc áo tốt nghiệp kỹ sư, Ä‘ang cưá»i tươi vá»›i tấm bằng trên tay...Äây là sá»± tháºt?
- Cô ta là ai?- Phương nhìn thẳng và o Nhi, cố lấy giá»ng Ä‘iá»m nhiên- Anh chưa gặp thì phải?
Nhi cưá»i:
- Thì nhân váºt luôn luôn vắng mặt khi anh đến đấy thôi... Lệ Khuê đó anh!
“ Cô ta đúng là má»™t kẻ bịp bợm!â€. Phương nhếch môi. Anh nghÄ© tá»›i chuyện cô bảo cô há»c đến lá»›p 5 mà thôi, chẳng biết là m gì ngoà i chuyện nhảy. Anh cứ như má»™t tên mù quáng, tin cô ta tất cả những chuyện... trên trá»i... “ Lệ Khuê rồi cô sẽ thấy...â€
- Sao không anh?- Nhi băn khoăn khi thấy Phương im lặng- Anh biết bạn ấy à ?
Bà Lan cũng ngẩng lên chỠđợi, Phương chối phăng:
- Là m gì có, anh chỉ hÆ¡i ngạc nhiên thôi. Cô ấy há»c cái gì nhỉ?
- Bạn ấy há»c công nghệ thông tin... Äợt vừa rồi bạn ấy bảo vệ xuất sắc luáºn án tốt nghiệp đấy.
- Giá»i thế cÆ¡ à ?- Bà Lan chép miệng - Thế nó đã tìm được việc chưa?
Phương chăm chú lắng nghe, Nhi thì vô tư kể như khoe bạn:
- dạ, tháºt ra bạn ấy kiếm được việc từ đầu năm. Thá»±c táºp cÅ©ng ở đó luôn, và ngưá»i ta cÅ©ng dá»± định nháºn ... Äó là công ty phần má»m Nam á, bác và anh biết chứ ạ?
Bà Lan mỉm cưá»i, còn Phương thì như hoá đá.
- Äó là má»™t công ty con cá»§a công ty nhà bác... Tháºt bất ngỠđúng không?
“ Quá bất ngỠđó mẹ!â€. Phương mỉm cưá»i. Cô ta sẽ phải trả giá cho những gì đã là m đối vá»›i anh...Và đó cÅ©ng là duyên số... Äã đến lúc chấm dứt những dằn vặt, những căm ghét, háºn thù và cả những nhá»› mong... không hợp cảnh ấy... Phương sẽ phải chứng minh cho Huyá»n... không, cho Khuê thấy, bản lÄ©nh cá»§a anh ra sao...
Nhi tròn mắt. Cô không ngá» cô và Khuê lại có duyên như thế. Cứ tưởng khi ra trưá»ng rồi thì má»—i đứa sẽ má»™t nÆ¡i... Váºy mà ...
Bà Lan quay sang há»i chuyện những ngưá»i khác, Phương cố gắng ngồi nghe, trong lòng anh sôi sục ý muốn gặp mặt. Bốn tháng tưởng cô đã ở má»™t nÆ¡i nà o đó rất xa, không ngá» lại ở ngay bên cạnh anh, nÆ¡i mà hà ng tuần anh vẫn đến ...nhưng chỉ đứng ngoà i. Tháºt trá»› trêu cho anh! Cô biết giấu sá»± tháºt đến ná»—i sẵn sà ng nghe anh miệt thị, sẵn sà ng nháºn những lá»i vu khống... Có ngưá»i con gái như váºy sao?
Trá»i đã hÆ¡i khuya nên Phương đưa Nhi vá». Anh rất muốn và o ngay trong đó để xem thái độ cá»§a Khuê ra sao, nhưng anh kìm lại được. Má»i cái cần phải có má»™t sá»± sắp xếp khéo léo, không thì anh sẽ chẳng nháºn được gì ngoà i sá»± bá»±c mình. Khuê rất giá»i là m ngưá»i khác bá»±c, là m cho ngưá»i khác khốn khổ...
- Toà n à ?- Phương gá»i ngay cho Toà n khi anh vá» tá»›i nhà .
Giá»ng Toà n ngái ngá»§ vẻ khó chịu:
- Gì váºy? Cáºu tưởng cáºu là xếp là được quyá»n phá giấc ngá»§ cá»§a tôi sao?
- Xin lá»—i... nhưng tai tá»› nôn nóng quá... Tá»› đã tìm ra Huyá»n rồi đấy!
Toà n tỉnh cả ngá»§, anh há»i có vẻ quan tâm:
- Ở đâu? Lại má»™t vÅ© trưá»ng má»›i à ?
Phương cau có:
- Vẫn cái ý nghÄ© ấy thì hết Ä‘á»i cÅ©ng không tìm ra cô ta đâu...
- Thế ở đâu?
Tá»± cưá»i mình và cưá»i cho số pháºn, Phương nhẹ nhà ng nói:
- Cô ta là bạn của Nhi... cùng phòng luôn.
Toà n chết sững. anh không ngá» lại có má»™t bước ngoặt như thế. Cái cô gái nhảy Lệ Huyá»n kiêu sa ấy lại là má»™t cô sinh viên? Cô ta tháºt sá»± biết che giấu thân pháºn... đến ná»—i má»™t ngưá»i ... siêu tìm ngưá»i như anh cÅ©ng phải bó tay...
- Bây giá» biết đầu mối rồi. Tá»› không muốn bị cô ta chụp mãi tấm vải Ä‘en trên mắt nữa... Hãy giúp tá»› Ä‘iá»u tra vá» lý lịch cô ta Ä‘i. Và chuẩn bị cho tá»› má»™t kế hoạch...
Toà n giáºt mình. Cô ta là bạn cá»§a Nhi, mà Nhi lại là ngưá»i mà bà chá»§ sẽ chấm để trở thà nh ... con dâu nhà há» Hoà ng. Phương Ä‘ang đùa vá»›i lá»a hay sao?
- Cáºu...yêu cô ta tháºt sá»± à ?
- Vá»› vẩn! - Phương kêu lên- Yêu đương gì, tá»› Ä‘ang ngùn ngụt lá»a căm thù đây. Chưa có má»™t cô gái nà o đối xá» vá»›i tá»› kiểu đó: lạnh lùng , tà n nhẫn và cả... coi thưá»ng nữa. Cô ta đã chạm và o lòng tá»± ái ngút trá»i cá»§a tá»›, thá» há»i là m sao tá»› bá» qua? Sáng mai đến công ty và ta sẽ bà n và o kế hoạch nà y. Ok?
Không đợi Toà n trả lá»i, Phương đã cúp máy. Toà n ngẩn ngÆ¡ cả ngưá»i. Phương có nháºn ra má»™t sá»± tháºt hiển nhiên mà ai khi tiếp xúc vá»›i anh cÅ©ng nháºn ra không? Äó không phải là lòng tá»± ái, đó là tình yêu... Anh thương nhá»› Huyá»n, mong muốn lại có Huyá»n như mấy tháng trước... Sau khi Huyá»n Ä‘i, Phương đã hoà n toà n khác hẳn. Thế má»›i biết Huyá»n có sức mạnh như thế nà o, Phương sẽ thua thôi! Chắc chắn là váºy... Mà cô ta tên tháºt là gì nhỉ?...
Khuê có quyết định được lên công ty chÃnh là m trợ lý cho Tổng giám đốc. Cô hÆ¡i bất ngá». Ná»a muốn Ä‘i ná»a lại không. Cô Ä‘ang còn là má»™t sinh viên má»›i ra trưá»ng, lòng đầy nhiệt huyết nghiên cứu và tìm tòi, ở lại chi nhánh sẽ tạo Ä‘iá»u kiện đó cho cô... Nhưng hiện tại cô Ä‘ang cần tiá»n để lo cho mẹ. hai mẹ con đã chuyển lên trên đây sống và có bao nhiá»u Ä‘iá»u phải lo. Không thể để mẹ có ý định Ä‘i bán hà ng rong như váºy... Khuê là con và có nghÄ©a vụ là m cho mẹ hạnh phúc...Và tháºt sá»± cô cần tiá»n...
“ Tổng giám đốc công ty mà y là bạn trai cá»§a Nhi đó!â€. Khuê nhá»› là Khanh đã nói váºy vá»›i cô từ lâu. Anh ta già u đến mức ấy cÆ¡ đấy. Ai cÅ©ng bảo Nhi sung sướng vì được anh chà ng đó yêu. Khuê thì khác, cô nghÄ© đến Hoà ng. Anh ta cÅ©ng già u nhưng lại có bao nhiêu bồ, không há» có khái niệm “ chung thuỷ†trong đầu... Như váºy thì sung sướng gì?
Lặng lẽ nhấm nháp vị cà phê đắng tại má»™t góc nhá» im ắng cá»§a quán cà phê “ Gió ngà nâ€, Khuê thấy lòng cồn lên má»™t ná»—i nhá»›... Ná»—i nhá»› đã giằng xé tâm hồn cô suốt những tháng qua. Nhiá»u lúc cô chỉ muốn đến ngay ngôi nhà đó, chỉ để được ngắm từ xa...Ngôi nhà chỉ gắn liá»n vá»›i cô má»™t tháng nhưng tưởng chừng như má»™t Ä‘á»i ngưá»i đã trải qua. Cô đã biết thế nà o là đau buồn, thế nà o là dằn vặt và cả biết yêu như thế nà o... Nhưng không thể quay lại khi cô đã giáng cho anh má»™t cú đánh mà chắc má»™t con ngưá»i kiêu ngạo như anh không bao giá» chấp nháºn tha thứ...Mà cÅ©ng nên chấm dứt quãng Ä‘á»i Ä‘en tối đó để nghÄ© đến má»™t quãng Ä‘á»i tươi sáng hÆ¡n. Khuê sẽ dùng những kiến thức mà mình có được để xây dá»±ng cuá»™c Ä‘á»i, không cần bất kể má»™t ai... kể cả ngưá»i Ä‘ang là m trái tim cô thổn thức...
Khuê gặp má»™t ngưá»i thanh niên cao gầy và đoán anh là là trợ lý cá»§a Tổng giám đốc. Anh ta cÅ©ng nhìn Khuê rồi mỉm cưá»i chà o. Khuê mạnh dạn giá»›i thiệu:
- Tôi là Nguyá»…n Lệ Khuê ... Ngưá»i cá»§a chi nhánh Nam Ã...
Toà n đứng dáºy, anh má»i cô ngồi xuống salong và lẳng lặng quan sát cô. Anh công nháºn cô rất đẹp, vẻ đẹp hoà n toà n khác vá»›i Nhi. Sá»± lôi cuốn ở cô mạnh mẽ hÆ¡n nhiá»u, quyến rÅ© hÆ¡n nhiá»u... Cô ta hợp vá»›i Phương má»™t cách kinh ngạc!
- Có phải quan sát kỹ là một cách là m việc của anh?
Toà n giáºt mình, anh hÆ¡i bối rối má»™t chút, nhưng liá»n sau đó kinh nghiệm ngoại giao giúp anh lấy lại được tá»± tin, anh cưá»i nhẹ:
- Äó chỉ là thói quen khi tiếp xúc lần đầu thôi mà ... Cô uống gì?
- Cho tôi ly nước lá»c.
Toà n đặt cốc nước lá»c xuống trước mặt cá»§a Khuê , anh lại không kìm được cảm giác muốn quan sát. Cái cách cô bình thản đón nháºn ánh mắt cá»§a ngưá»i khác khiến anh khâm phục. Bản lÄ©nh cá»§a cô như váºy thì há»i là m sao không khuất phục được Phương?
- Tôi muốn há»i má»™t chuyện...
- Cô cứ tự nhiên...
Khuê chăm chú nhìn thẳng và o mắt Toà n như sẵn sà ng phán quyết lá»i anh nói nếu như không đúng sá»± tháºt:
- Vì sao có anh rồi lại cần thêm tôi? Äừng nói vá»›i tôi là anh ... không có khả năng đấy nhé?
“ Cô ta cÅ©ng coi trá»i bằng vung như Phương ...†Toà n gầm gừ nghÄ©... Song anh vẫn mỉm cưá»i, nhã nhặn trả lá»i:
- Vì tôi và Tổng giám đốc chỉ thiên vá» xây dá»±ng. Công ty hiện giá» muốn phát triển vá» phần má»m hÆ¡n nữa. Má»™t Nam á vẫn chưa đủ... Vì váºy cần thêm má»™t trợ lý nữa. Vả lại cÅ©ng là cách nâng đỡ ngưá»i trẻ có tà i năng mà .
Khuê không há» cưá»i khi nghe câu khen ngợi gián tiếp cá»§a Toà n, khuôn mặt cô nghiêm túc đến... sợ:
- Váºy thì sao không cất nhắc Nhi? Cô ấy chẳng phải đủ yếu tố để đảm nhiệm vai trò nà y?
“ Cô ta ranh quá!†Toà n nghĩ bụng... Không khéo anh không chống đỡ nổi mất...
- Vì Tổng giám đốc không muốn cô ấy mệt...
Toà n buá»™t miệng và biết rằng mình đã phạm sai lầm. Anh đã vô tình là m rắc rối chuyện cá»§a Phương lên mất rồi. Khuê không phải là ngưá»i há»i hợt, dá»… quên và dá»… tha thứ...
Khuê nhún vai. Cô đã hết thắc mắc...
Công việc Toà n giao chẳng khó lắm. Suốt ngà y chỉ ngồi trong phòng và xem xét các dá»± án, kiểm chứng độ tin cáºy cá»§a những phần má»m công ty con gá»i lên. An nhà n đến khó chịu. Äã thế cô lại không được tiếp xúc vá»›i Tổng giám đốc má»™t cách trá»±c tiếp nữa chứ... Là m việc kiểu nà y tháºt chán!
Khuê không biết rằng, trong khi cô chán ngán đến ... táºn cổ thì Phương lại thÃch thú... vô cùng. Anh cÅ©ng chỉ ở rịt trong phòng là m việc và quan sát cô qua camera bà máºt. Bây giá» cô trông khác hẳn những thá»i gian trước. Anh không thể so sánh hình ảnh má»™t cô vÅ© nữ nhảy bốc lá»a vá»›i má»™t cô gái chăm chú bên mà n hình vi tÃnh được... hai hình ảnh hoà n toà n đối láºp nhau, nhưng Ä‘á»u có sá»± cuốn hút kỳ lạ. Vẫn cái miệng mÃm lại như giáºn dá»—i, đôi mắt tròn Ä‘en láy vá»›i kiểu nhìn chăm chú không khoan nhượng... cả con ngưá»i cô toát lên sá»± tá»± tin đáng yêu khiến anh không thể rá»i mắt. Toà n đã nhiá»u lần nhắc nhở vá» chuyện nà y, nhưng anh bá» ngoà i tai... Hình như những căm ghét đã Ä‘i đâu hết rồi, chỉ còn lại sá»± thÃch thú và ... tá»± hà o. Anh giá» cà ng muốn có cô cả lúc là m việc và khi trở vá» nhà ... váºy có tham quá hay không? Nhưng cô đã tháºt sá»± là cá»§a anh rồi... Và sẽ mãi như váºy!
- Cáºu không chịu là m việc à ?
Phương ngẩng lên, mỉm cưá»i:
- Äâu có, chỉ nghỉ giải lao thôi mà .
Toà n khẽ liếc và o mà n hình và nhún vai không nói gì. Anh đặt táºp hồ sÆ¡ xuống trước mặt Phương, hất mặt lên vẻ như ta đây đã Ä‘oán được hết má»i chuyện:
- Cô ta không thÃch là m việc kiểu nà y đâu, chấm dứt mau thôi nếu như cáºu không muốn mất cô ấy...
Phương nhÃu mà y kêu lên:
- Sao lại “ không muốn mất cô ấy� Tớ có ý đó đâu... chỉ là ...
Toà n xoay bước chân, nói mà không quay lại:
- Váºy thì tuỳ... Chứ tá»› cÅ©ng thấy cô ấy tuyệt lắm. Cáºu nói đấy nhé?
Phương im lặng. Toà n chuẩn bị đóng cá»a thì bị anh gá»i giáºt lại:
- Cáºu nói váºy ý gì?
- Chẳng có ý gì cả đối vá»›i má»™t ngưá»i chỉ coi tình yêu là trò đùa...
Phương biết Toà n Ä‘ang châm chÃch mình, nhưng anh vẫn phát bá»±c lên được. Anh Ä‘áºp bà n, hét lên:
- ÄÆ°á»£c rồi... Coi như cáºu thắng?
Toà n cưá»i tươi, bước lại phòng. Anh biết Phương đã quá coi trá»ng Khuê nhưng chỉ còn trở ngại vá» mặt tâm lý nữa mà thôi. Là má»™t ngưá»i bạn tốt anh không thể để Phương lạc lối trong chÃnh tình yêu cá»§a mình được. Cà ng nháºn ra tình yêu tháºt sá»± cá»§a mình cà ng sá»›m, con đưá»ng đến vá»›i hạnh phúc cá»§a Phương sẽ dá»… dà ng hÆ¡n mà thôi!
- Khuê không phải là ngưá»i đơn giản, những việc cô ấy là m tá»› tin có những lý do đặc biệt lắm!
- Kể cả chuyện cô ta ... lừa tớ à ?
Toà n mỉm cưá»i, nhưng anh chợt nhá»› ra là Phương rất khó chịu, anh vá»™i mÃm môi lại, khẽ lắc đầu:
- Tá»› Ä‘ang Ä‘iá»u tra, cáºu đợi và i ngà y nữa nhé... Nhưng giá» cáºu nên để cô ấy biết cáºu là ai Ä‘i!
Phương ngồi uể oải ngồi tá»±a đầu và o thà nh ghế. Äây là má»™t vấn đỠnan giải không thể giải quyết má»™t sá»›m má»™t chiá»u được. Anh giá» má»›i thấm thÃa háºu quả cá»§a việc quen biết quá nhiá»u ngưá»i trong má»™t lúc. Trá»› trêu thay hai ngưá»i đó lại là bạn cá»§a nhau...
- Tớ không muốn là m tổn thương ai cả...
- Váºy thì hãy chịu thiệt thòi Ä‘i... Nhưá»ng Khuê cho má»™t ngưá»i nà o đó!
Toà n tỉnh bÆ¡ phang cho Phương má»™t câu là m anh xé lòng... Khuê không thể là cá»§a ai, ngoà i anh! Ông trá»i đã đưa cô và o Ä‘á»i anh má»™t cách tình cá», và từ đó cô trở thà nh má»™t phần cá»§a Ä‘á»i anh. Như thế... còn có ai có thể xen và o giữa?
- Váºy thì hãy tÃnh kế thứ hai Ä‘i. Cô ấy sẽ bá» Ä‘i nếu như biết tá»› là sếp cá»§a cô ấy...
- Yên tâm- Toà n nháy mắt vẻ ranh ma- Tá»› đã lo chuyện đó rồi. Ãt ra cô ấy cÅ©ng phải là m ở đây... 5 năm nữa. Cáºu tha hồ mà có thá»i gian chinh phục.
Ngay láºp tức anh hiểu ra kế sách cá»§a Toà n. Chắc chắn Khuê đã ký hợp đồng là m việc vá»›i công ty rồi. Nếu cô bá» việc ngay láºp tức cô sẽ phải... bồi thưá»ng má»™t khoản rất lá»›n. Mà như Khuê thì anh biết rồi, cô chẳng bao giá» chịu bá» ra má»™t đồng nà o vì những chuyện vô lý như thế cả! Phương mỉm cưá»i, anh thì thầm:
- Váºy lại đây ta bà n kế hoạch tiếp theo nà o!
Toà n muốn cưá»i. Trong phòng nà y là m gì có ai ngoà i hai ngưá»i mà không thể nói to? Phương cứ như trẻ con váºy! “ Tên nà y ranh tháºt! Há» sinh ra hình như là để... chinh phục nhau váºy!â€
- Äấy... phần đầu cáºu là m cho tốt và o, đừng để cô ấy nghi ngá». Còn Ä‘oạn sau thì để tá»›. Ok?
Toà n ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, sau đó anh Ä‘i ra. Tìm cách để nói vá»›i Khuê thì cÅ©ng dá»…, nhưng là m sao không để lá»™ mặt bối rối má»›i là khó. Khuê có đôi mắt như muốn xoáy và o lòng ngưá»i, bắt ngưá»i khác phải tháºt lòng vá»›i mình váºy!
Gặp Khuê ở phòng là m việc, Toà n hÆ¡i mất bình tÄ©nh. Anh biết Phương Ä‘ang theo dõi câu chuyện cá»§a mình nên cứ có cảm giác mình là má»™t diá»…n viên không chuyên. Khuê ngẩng lên, cô tá» ra không hà i lòng khi Toà n cứ đứng nhìn cô chằm chằm. Cô hắng giá»ng:
- Anh không có việc gì hay sao?
Toà n cố lấy vẻ mặt thản nhiên, trêu chá»c:
- Tôi đang nghĩ xem có nên cho cô theo Tổng giám đốc xuống chi nhánh để kiểm tra hay không đây.
- Kiểm tra?
Toà n gáºt đầu:
- Ờ... Hằng tháng tôi và Tổng giám đốc hay Ä‘i xuống đó kiểm tra xem má»i ngưá»i là m ăn như thế nà o...
Khuê cắt ngang bằng má»™t câu há»i... đối vá»›i Toà n là khó chịu:
- Nhưng tôi ở Nam à cả mấy tháng trá»i có thấy anh và ông ta xuống đâu? Hay nhỉ?
Toà n nhún vai, tá» vẻ như lõi Ä‘á»i:
- Thì dạo đó Tổng giám đốc có việc báºn gia đình, biết sao được. Nay phải bắt đầu lại thói quen thôi...
Khuê cúi xuống trang hợp đồng, nhỠnhẹ nói:
- Váºy thì không liên quan gì tôi đâu, đúng không?
Toà n đặt má»™t tá» lệnh xuống bà n, Khuê liếc nhanh. Äó là má»™t tá» yêu cầu Ä‘Ãch danh cô Ä‘i cùng trong chuyến Ä‘i kiểm tra chi nhánh Äông à ở Hải Phòng... những má»™t tuần liá»n. Khuê nhÃu mà y:
- Khùng chắc... Má»™t tuần? Äi nghỉ tuần trăng máºt à ?
Toà n biết đây là chi tiết cần anh trổ tà i... “ miệng lưỡi Tô Tần†đây. Phương tham lam không chịu đi và i ngà y. Anh còn muốn đi ... cả tháng... khùng hết chỗ nói!
- Chi nhánh đó có dấu hiệu cá»§a việc là m ăn gian dối. Tổng giám đốc muốn Ä‘iá»u tra tháºt kỹ vì váºy phải ở đó nhiá»u ngà y. HÆ¡n nữa cô rất giá»i vá» máy tÃnh, nhiá»u lúc cần phá những... máºt mã...
Khuê nhìn lom lom và o Toà n. Tháºt ra có gì đó không logic nhưng cô chỉ là má»™t trợ lý nhá» nhoi đến ná»—i không được gặp mặt Tổng giám đốc thì ý kiến cÅ©ng chẳng được gì. Tốt hÆ¡n là phục tùng cho yên thân!
- ÄÆ°á»£c rồi!- Khuê gáºt nhẹ đầu- Tôi sẽ Ä‘i, dÄ© nhiên là thế...
Toà n mừng như bắt được và ng, nhưng không dám biểu lá»™ ra ngoà i. Anh lấy giá»ng nghiêm túc:
- Váºy thì cô hãy chuẩn bị Ä‘i. Sáng thứ hai sẽ khởi hà nh. Bây giá» cô là m việc Ä‘i!
Khuê lặng thinh không nói gì. Từ khi và o đây là m việc, cô đã cảm thấy không ưa Toà n rồi. Mặc dù Khuê biết anh ta tốt bụng, nhưng ở anh ta vẫn có cái gì dấu giếm, che Ä‘áºy. Cô không thÃch kiểu con trai luôn là m ngưá»i khác lo sợ như thế.
Tà i sản của meomuop
Chữ ký của meomuop [COLOR=DarkOrchid][/COLOR][COLOR=Olive]
[/COLOR]
27-08-2008, 09:09 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
Ngồi nghÄ© mông lung được má»™t chút, Khuê sắp xếp má»i thứ để chuẩn bị ra vá». Công việc quá nhà m chán đến mức Khuê luôn phải tìm cách để cho mình bá»›t buồn ngá»§. Khanh luôn bảo số cô may mắn. Rất nhiá»u sinh viên ra trưá»ng có kiếm được việc là m đâu, chỉ cần được như cô đã là quá may rồi, còn kêu ca gì nữa? Äúng là chẳng phải kêu ca gì nữa tháºt...
Bước ngang qua bà n tiếp tân, Khuê bị gá»i giáºt lại. Äó là Hương, kém cô má»™t và i tuổi nhưng lại trông rất già dặn vá»›i mái tóc búi cao. Khuê lại gần, chưa kịp lên tiếng thì cô ta đã gấp gáp:
- May quá gặp chị... Có ngưá»i ở chi nhánh Äông à gá»i cho Tổng giám đốc. Lẽ ra em phải đưa cho trợ lý Toà n nhưng tìm mãi mà chẳng thấy anh ấy đâu... Chị đưa lên cho Tổng giám đốc được không ạ?
DÄ© nhiên là Khuê chẳng thể từ chối được rồi. Cô cầm hồ sÆ¡ lên mà lòng ngao ngán. Tháºt chẳng muốn lên tầng 10 chút nà o dù là đi thang máy. Không hiểu sao bây giá» Khuê có cảm giác lo lắng lắm... giống như lần Minh Quân và o phòng mổ váºy!
- Khoan... Äợi tôi vá»›i...
Khuê giáºt mình ngẩng lên, má»™t ngưá»i con trai lách vá»™i và o khe cá»a Ä‘ang chuẩn bị đóng. Anh ta vừa thở vừa phân bua:
- May quá, không thì lại phải chá»!
Khuê sững ngưá»i khi nhìn thẳng và o khuôn mặt anh ta. Anh ta bối rối, nhưng vẫn đứng im không nói gì. Khuê buông rÆ¡i táºp hồ sÆ¡, kêu lên thảng thốt:
- Minh Quân!
Khuê túm lấy áo anh ta, lắc mạnh. Nước mắt cô trà o ra, miệng thì luôn kêu tên Minh Quân. Ngưá»i thanh niên cố giữ hai tay Khuê lại, phân trần:
- Cô ơi... Tôi không phải là Minh Quân. Tôi không là như thế...
Dưá»ng như chẳng ăn thua, anh ta hét lên:
- Tôi là Duy Anh... Cô nà y kỳ cục váºy?
Khuê ngẩng lên, cưá»i héo hắt:
- Äúng... Tôi xin lá»—i đã nhìn lầm ngưá»i...
Duy Anh hÆ¡i ngạc nhiên khi cô gái đứng trước mặt tá»± chá»§ rất nhanh như váºy. Cô ta cúi xuống nhặt táºp hồ sÆ¡ lên và đứng lùi lại như cố tình xa cách anh. Duy Anh liếc nhìn tầng mà cô ta sẽ đến. Tầng mưá»i cÅ©ng giống tầng cá»§a anh. Anh quay lại nhìn kỹ cô ta. Khuôn mặt lạ trước đây anh không thấy ở trong công ty. Hay cô ta là Nhi?
- Äừng nhìn tôi như thế! - Khuê lạnh lùng kêu lên- Dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t phút không tá»± chá»§ thôi, có gì ghê gá»›m đâu nhỉ?
- Cô là ... nhân viên mới?
Cá»a thang máy mở, cả hai cùng bước ra. Duy Anh định bước vá» phòng mình, nhưng không sao ngừng tò mò vá» cô gái lúc nãy được. Bước chân anh gấp gáp Ä‘uổi theo cô ta. Cô ta Ä‘ang đứng trước phòng cá»§a Phương, ngáºp ngừng không dám và o. Duy Anh mỉm cưá»i.Anh lại gần, và đẩy cá»a. Cô thư ký tròn mắt:
- Anh Duy Anh... Anh vá» bao giá» váºy?
- Chà , Dung vẫn xinh như ngà y xưa nhỉ?
Dung đỠmặt, còn Khuê thì khó chịu. Cô đang đứng sau Duy Anh và bị che khuất bởi cái dáng to cao của anh. Khuê bước lên một bước khiến Dung ngạc nhiên:
- Trợ lý Khuê sao giỠnà y chị còn ở đây?
Duy Anh nhìn sang. Cô ta không phải là Nhi!
- Có ngưá»i nhá» tôi đưa cho Tổng giám đốc...
- Váºy chị và o Ä‘i!
Khuê định nhá» cô ta nhưng vẻ như cô ta Ä‘ang muốn nói chuyện vá»›i tên thanh niên kia nên Khuê cÅ©ng không muốn là m phiá»n nữa. Cô gõ cá»a và chưa có tiếng đáp lại thì Duy Anh đã xông và o. Khuê chỉ còn nước Ä‘i theo sau.
- Anh Phương ....
- Ủa, Duy Anh vá» bao giá» váºy? Sao không báo tin cho anh?
Má»™t giá»ng nói thân quen đến độ là m tim Khuê muốn rá»›t ra ngoà i. Cô từ từ ngẩng lên, cÅ©ng là lúc bắt gặp cái nhìn sững sá» cá»§a anh. ánh mắt Khuê còn kịp liếc nhìn thấy dòng chữ “ Tổng giám đốc Hoà ng Duy Phương “ và sau đó cô chẳng nhìn thấy gì nữa...
Phương bước vội đến bên cô, nắm lấy cánh tay nhỠbé của cô, cố gắng phân bua:
- Äừng hiểu lầm anh... Anh chỉ muốn...
Khuê giáºt phắt tay mình ra. Äôi mắt lạnh lẽo chiếu thẳng và o mắt anh, nhưng giá»ng nói thì gần như không ra hÆ¡i:
- Anh... anh đã gà i tôi và o chuyện nà y...Sao anh không buông tha tôi? Sao lại váºy hả?
Duy Anh ngÆ¡ ngác. Anh tháºt không thể hiểu nổi những gì Ä‘ang diá»…n ra. Khi nghe tin Phương có bạn gái, anh đã tức tốc vá» ngay để nhìn mặt cô gái ấy... Nhưng chưa kịp nhìn mặt thì đã xảy ra chuyện nà y mà anh lại là khán giả bất đắc dÄ©...
- Anh không buông tha cho em được... vì em đã lấy đi tất cả của anh rồi. Em hiểu không?
Khuê nhăn mặt. Tháºt sá»± cô cảm thấy choáng váng. Trái đất sao lại quá nhá» hẹp để cho anh gặp cô như thế nà y. Cả hai nháºn ra nhau và tất cả ảo tưởng lúc trước trở nên nhạt nhẽo tầm thưá»ng... Anh là ngưá»i yêu cá»§a Nhi- ngưá»i mà suốt Ä‘á»i cô không nghÄ© rằng cô có thể cùng chung bất cứ má»™t sở thÃch nà o, đặc biệt là mẫu ngưá»i yêu... Váºy mà ...
- Anh biết rõ tôi từ khi nà o? - Khuê cố gắng há»i trong khi miệng cô khô khốc.
Phương nhìn cô chăm chú, rồi trả lá»i:
- Từ sau lễ tốt nghiệp của em. Em đã lừa dối anh đến thế còn gì!
- đấy không phải là lừa dối. Tôi và Huyá»n hoà n toà n khác nhau, và Huyá»n thì đã chết rồi. Xin anh hãy để tôi yên...
Khuê xoay ngưá»i định bá» Ä‘i, nhưng Phương đã kéo lại, anh thì thầm và o tai cô:
- Anh ... rất nhá»› em... Dù cho em là Huyá»n hay là Khuê Ä‘i chăng nữa, anh chỉ biết anh lại được nhìn thấy em hà ng ngà y...
Khuê lặng thinh. Cô dứt khoát bứt ngưá»i ra khá»i vòng tay anh, bá» Ä‘i. Bước chân cá»§a cô gần như là chạy trốn. Khi và o trong thang máy rồi, cô sá»±c nhá»› ra là đang cầm hồ sÆ¡ cá»§a chi nhánh Äông á. Chua chát nghÄ© rằng mình không thể thoát được con ngưá»i ấy, Khuê quay lại. Äặt mạnh nó xuống bà n trước mặt cô thư ký, Khuê lạnh lẽo nói:
- Của ông ta đó.
Khi Dung còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì Khuê đã Ä‘i nhanh ra thang máy rồi. Tất cả những bi kịch mà cô Ä‘ang phải chịu chÃnh là do nghèo mà ra. Cô căm ghét số pháºn mình. Vì không có tiá»n mà cô mất Minh Quân, rồi cÅ©ng vì không có tiá»n mà cô trở thà nh ngưá»i cá»§a Phương, chẳng bao giá» thoát được anh ta ư? Là m sao có thể bá» Ä‘i khi cô không thể kiếm nổi khoản tiá»n lá»›n như thế mà bù và o việc phá vỡ hợp đồng? Ôi, sao cô căm ghét Phương đến thế...
Tà i sản của meomuop
27-08-2008, 09:11 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
- Anh...
- Buồn cưá»i lắm đúng không?
Phương báºt cưá»i. Vẻ mặt anh hằn lên sá»± Ä‘au khổ lẫn chua xót. Duy Anh vẫn không thôi ngạc nhiên. Cô gái ấy là ai mà có thể Ä‘iá»u khiển được má»™t kẻ được mệnh danh là “ sắt đáâ€? Phương đã hoà n toà n khác Phương cá»§a cách đây gần má»™t năm...
- Cô ta là ai?
- Ngưá»i anh yêu đấy!
Phương rót rượu ra hai ly và đưa cho Duy Anh má»™t ly. Anh không nhấm nháp vị cá»§a nó như xưa nữa mà tu liá»n má»™t hÆ¡i. Duy Anh nhăn mặt:
- Anh thay đổi nhanh tháºt...
- Cáºu cứ thá» và o trưá»ng hợp cá»§a anh mà xem. Äôi khi anh cÅ©ng ước được trở lại mình như xưa lắm, nhưng như thế lại không gặp được cô ấy, lại không được sống trong những tháng ngà y ấy... Äúng là điên, phải không nhỉ?
- Còn Nhi thì sao? Chẳng phải cô ta được bác Lan thÃch lắm sao? Anh đã đưa cô ấy vá» nhà rồi mà ...
Phương lặng thinh quay ra nhìn Duy Anh. Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn sá»± việc ấy như thể anh đã chá»n lá»±a xong xuôi và chỉ chỠđến má»™t ngà y đẹp trá»i là ... cưới váºy. Äúng tháºt là trái đất nhá» hẹp. Là m sao để gỡ má»› bòng bong nà y? Là m sao để Khuê lại trở vá» bên anh như lúc trước?
- Sai lầm cá»§a cái tÃnh tá»± phụ và hiếu thắng đấy... Và mẹ anh thì cÅ©ng quá nôn nóng!
Duy Anh dần hiểu ra sá»± việc. Äúng là tháºt không ngá» sá»± việc lại có thể như thế. Má»™t cô gái đã đánh gục Phương và là m anh khốn đốn trong suốt má»™t thá»i gian. Sao anh lại không ở đây trong giai Ä‘oạn nà y nhỉ? Duy Anh nghÄ© ngay đến Toà n và anh tá»± cưá»i thầm má»™t mình...
Hai anh em lâu ngà y gặp lại... vui mùng chưa kịp đến thì xảy ra chuyện nên Duy Anh có vẻ không hà i lòng lắm. Anh rá»§ Phương Ä‘i... nháºu. Gần má»™t năm trong TP .Hồ Chà Minh đã gần như là m anh biến đổi trong cách ăn nói và xá» sá»±. Theo quan Ä‘iểm cá»§a anh thì muốn ...hốt được tiá»n cá»§a ngưá»i ta cần phải để ngưá»i ta tin mình đã. Muốn váºy thì phải giống ngưá»i ta má»›i được. Sá»± tương đồng bao giá» cÅ©ng Ä‘em lại cảm giác an toà n... Phương lúc đầu còn cảm thấy không vui vì sá»± thay đổi cá»§a anh, nhưng sau thì ... hoà n toà n đồng ý...
- Váºy cáºu đã kiếm được cô gái nà o chưa? Hoà đồng váºy thì chắc...
Duy Anh phẩy tay:
- Mẹ em chắc không cho, bà thÃch con gái Hà Ná»™i hÆ¡n.
Phương cưá»i nhẹ, đưa ly rượu lên và nhấp má»™t ngụm. Giá» thì anh đã bình tâm lại, cảm thấy an lòng hÆ¡n. Duy Anh hÆ¡i cúi xuống, tá» vẻ tò mò:
- Anh... không kể được à ? Anh em mình có gì giấu nhau đâu?
- Tháºt không? - Phương nhướng mà y như không tin.
Duy Anh cưá»i ngượng. DÄ© nhiên là anh vẫn giấu má»™t số chuyện vá»›i Phương chỉ vì không muốn anh bá»±c tức lên thôi. Chuyện anh ...hÆ¡i tá»± do trong lối sống chẳng hạn. CÅ©ng đáng giấu lắm, mặc dù Phương cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì!
- Äó là má»™t cô gái kỳ lạ... đến ná»—i anh không biết mình đã cố gắng bao nhiêu để có thể hiểu được phần nà o cô ấy.
Duy Anh nghÄ© đến vẻ mặt cá»§a Khuê trong thang máy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã cảm nháºn sá»± lạnh lùng gần như không bá»™c lá»™ tình cảm trên gương mặt xinh đẹp ấy... Nhưng sau đó sá»± bá»™c phát cá»§a cô là m anh bối rối. Anh tưởng cảm giác mình sai...Ngưá»i có tên Minh Quân là ai nhỉ?
- Anh có biết gì nhiá»u vá» ngưá»i thân cá»§a cô ấy?
- Không.
- Kể cả... Minh Quân?- Duy Anh buá»™t miệng và ngay láºp tức anh thấy hối háºn khi nhìn và o khuôn mặt tối sầm cá»§a Phương
- Sao em biết?
Duy Anh bối rối, nhìn xuống cố rượu, giải thÃch yếu á»›t:
- Vì khi đi thang máy... Cô ấy tưởng là hắn ta. Cô ấy túm lấy em và khóc...
Phương lặng thinh. Anh đã quên vì những tưởng mình cảm nháºn được chút tình cảm trong cô...Anh đã nhầm má»™t cách... kinh Ä‘iển! Cô ta là má»™t viên xúc sắc nhiá»u mà u, biến đổi không biết quy luáºt, thế mà anh cứ tưởng mình đã nắm bắt được cách đổi mà u ấy... Má»™t sá»± thất vá»ng và chán nản xâm chiếm tâm hồn Phương... Anh cố gắng lấy lại sá»± tá»± tin trước Duy Anh, nhưng chẳng thể được nữa. Duy Anh không phải là ngưá»i vô cảm...
- Em... nghĩ là có thể có gì đó uẩn khúc... Chưa chắc cô ta đã như thế...
Phương nhếch mép cưá»i. Chẳng lẽ anh phải nói rằng cô ta đã kêu khóc trong giấc mÆ¡ cái tên ấy? Sá»± tháºt là anh Ä‘ang yêu đơn phương mà thôi- má»™t sá»± kết thúc buồn cho cuá»™c Ä‘á»i cứ tưởng lừng lẫy và kiêu ngạo cá»§a anh!
- Äừng nói chuyện đó nữa... Hãy uống vì sá»± gặp lại cá»§a chúng ta Ä‘i nà o... Em chắc vá» có việc đúng không?
Duy Anh cÅ©ng cố cưá»i, bắt chước Phương tu má»™t hÆ¡i cạn ly rượu cá»§a mình. Anh đùa:
- VỠnhà xem mặt cô dâu mà mẹ em đã nhắm sẵn. Nghĩ cũng thấy hay ho... Nghe nói cô ta là con của một bộ trưởng gì đó, xinh đẹp và ngoan ngoãn chưa từng có, chỉ từng đó cũng khiến em tò mò rồi!
Phương nghÄ© đến những lần Ä‘i xem mắt cá»§a mình. Không phải vì hiếu vá»›i mẹ mà chỉ vì muốn xem cô gái đó ra sao. Hầu như là những cô gái đẹp, nhưng không há» hiá»n ngoan như ... quảng cáo! Anh quen má»™t thá»i gian rồi chia tay trong sá»± cà u nhà u cá»§a mẹ. Bà bao giá» cÅ©ng phải giải quyết những vụ... nói lại cá»§a phÃa bên kia! Rồi má»i chuyện cÅ©ng yên cho đến táºn bây giá»!
- Nhưng tháºt sá»± thì em không thÃch những chuyện mối lái nà y, nghe cứ như mình mất giá lắm ấy. Mà em thì đâu đến ná»—i nhỉ?
Phương ngắm Duy Anh má»™t cách tá»± nhiên và gáºt gù. DÄ© nhiên cáºu em con chú nà y không há»... mất giá chút nà o cả. Vá»›i cái vẻ hÆ¡i hiá»n là nh và đáng tin cáºy, Duy Anh có khi được con gái yêu thÃch nhiá»u hÆ¡n anh ấy chứ... Khổ ná»—i anh chà ng có bà mẹ cá»±c kỳ... hay. Không giống mẹ anh là lạnh lùng và kiên quyết, mẹ Duy Anh hiá»n dịu, lại mắc bệnh tim nữa, cho nên cáºu ta không dám quáºy hết mình như anh.
- Anh đi với em nhé?
- Äiên. Không sợ anh mà y cuá»—m mất ư?
- Không. Anh giỠđâu còn tâm trạng ấy nữa đúng không?
Phương hÆ¡i liếc mắt vá» phÃa Duy Anh, thấy cáºu ta hoà n toà n vô tư khi nói câu đó, Phương khẽ thở dà i.
- Mà đúng tháºt...
Hình như anh nhìn thấy Khuê Ä‘ang ở đâu đây, cô ấy cưá»i rất đẹp. Tuần qua, má»i sá»± căm ghét dà nh cho cô đã không còn nữa. Trong anh xuất hiện những Ä‘iá»u má»›i mẻ mà anh biết những lần trước vì kiêu ngạo anh đã lá» Ä‘i. Anh yêu cô gái đó. Yêu tháºt sá»± vá»›i mong muốn được bên cạnh cô, cùng chia sẻ niá»m vui và ná»—i buồn trong cuá»™c sống... Tình yêu cá»§a anh vô duyên váºy sao?
Khuê lặng lẽ ngồi má»™t mình trong quán cà phê. Lẽ ra cô định và o má»™t quán bar, nhưng nó lại gợi nhá»› cho cô đến quãng Ä‘á»i không tươi đẹp ấy. Ngồi nhâm nhi má»™t ly cà phê tháºt đắng, ngẫm ra cÅ©ng thấy bá»›t Ä‘au buồn. Khuê còn cảm nháºn được trên Ä‘á»i cÅ©ng còn má»™t thứ đắng như cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình. Cà phê và cuá»™c Ä‘á»i... cÅ©ng chẳng thấy có liên quan gì cả... nhưng sao lại cùng đắng thế?
Khuê gục mặt xuống bà n. Thế là hết má»i thứ... những gì gá»i là đẹp cÅ©ng chỉ là má»™t thứ đánh cắp ! Mà là đánh cắp cá»§a má»™t ngưá»i bạn cùng ở vá»›i mình năm năm trá»i! Khuê tệ như váºy ư? Khuê lại có thể yêu má»™t ngưá»i mà Nhi cÅ©ng yêu? Chẳng phải có lúc Khuê cao giá»ng khẳng định không bao giá» thÃch được mẫu ngưá»i đà n ông cá»§a Nhi? Khuê nhếch môi nhưng không cưá»i được. Cuá»™c sống cá»§a cô quá khắc nghiệt để rồi xô đẩy khiến cô gặp anh, khiến cô yêu anh lúc nà o không hay... Yêu?...
Tháºt ra cô và anh đến vá»›i nhau không giống như bao nhiêu ngưá»i khác, và những gì diá»…n ra quá... hoang đưá»ng gần giống như má»™t giấc mÆ¡. Khuê đã buá»™c mình thức dáºy, buá»™c mình xấu xa Ä‘i... Nhưng anh lại bắt cô Ä‘i và o má»™t giấc mÆ¡ khác, có thể là má»™t ác má»™ng. Anh bắt cô phải chiến đấu vá»›i trái tim mình- má»™t cuá»™c chiến đấu vô vá»ng...Cô sẽ phải là m gì đây khi không thể chấm dứt hợp đồng ngang xương? Chẳng thể vô lý như thế?... Liệu má»i cái có thể lãng quên?
Äịnh gá»i thêm má»™t ly cà phê nữa nhưng Khuê chợt nghÄ© đến việc mẹ Ä‘ang chá» mình ở nhà , cô bèn đứng dáºy. Ra khá»i quan, má»™t luồng gió lùa nhẹ và o mái tóc khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo. Tháºt ra thì sẽ nhẹ nhà ng hÆ¡n nếu Khuê coi Phương chỉ là má»™t giấc mÆ¡ và giấc mÆ¡ đó đã chấm dứt hẳn rồi. Phương cá»§a cô trong mÆ¡ là Hoà ng, má»™t ngưá»i hà o phóng đã bá» tiá»n cứu cô khá»i đống bùn nhÆ¡ nhá»›p... và dạy cho cô cách yêu...Còn bây giá», Phương là cá»§a Nhi, là Tổng giám đốc cá»§a cô... Äó là những vị trà rất rõ rệt, cách nhau bởi má»™t khoảng cách mà suốt Ä‘á»i cô đừng mÆ¡ leo lên nổi. Không bao giỠđâu!
- Äi đâu vá» mà thất thểu váºy?
Khuê ngẩng lên, Khanh Ä‘ang đứng ở cá»a và mỉm cưá»i trêu chá»c cô. Bây giá» Khanh ở cùng vá»›i mẹ con cô và coi mẹ cô như mẹ ruá»™t cá»§a mình. Khuê nháºn ra rằng có khi Khanh là con cá»§a mẹ còn hợp hÆ¡n cả là cô nữa. Khanh ở bên mẹ nhiá»u hÆ¡n cô, luôn là m mẹ cưá»i bằng những cô đùa vui. Còn cô, chỉ là m mẹ lo lắng, lo sợ mà thôi! Có lẽ mẹ cảm nháºn được số pháºn bấp bênh cá»§a và mẹ Ä‘au lòng. Sinh con gái ra ai chẳng muốn cuá»™c Ä‘á»i con mình hÆ¡n hẳn cuá»™c Ä‘á»i mình? Mà cuá»™c Ä‘á»i mẹ có tốt đẹp mấy đâu?
- Ừm, đi uống cà phê thôi mà .
- Con nà y... ăn mảnh. Phải đánh chừa mới được...
Khanh lao và o Khuê khiến cô co ngưá»i lại thá»§ thế. Nhưng Khanh đã kịp dừng lại khi phát hiện ra có ngưá»i Ä‘ang đứng đằng sau.
- Anh tìm ai?
Khuê quay lại. Toà n Ä‘ang đứng trước mặt cô vá»›i vẻ bối rối cá»§a kẻ có lá»—i. Anh đã nghe Duy Anh nói lại và cảm thấy trách nhiệm thuá»™c vá» mình rất nặng. Phương không phải là ngưá»i tÃnh toán đến mức ấy. Anh ta yêu và khi yêu thì luôn ngốc nghếch...
- Tôi là m sao mà dám phá vỡ hợp đồng, thưa anh trợ lý...
- Tôi đến để xin lá»—i cô.- Toà n nhá» nhẹ- Äó hoà n toà n là chá»§ ý cá»§a tôi, tôi chỉ muốn giúp đỡ anh ấy. Dù sao thì anh ấy cÅ©ng đã rất bối rối khi tìm cách được ở bên cô.
Khanh ngÆ¡ ngác, đứng lóng ngóng bên cạnh và quan sát vẻ mặt cá»§a hai ngưá»i. Khuê thì lạnh lùng, xa lánh, còn chà ng trợ lý kia cÅ©ng đã lấy lại bình tÄ©nh. Anh ta nhẹ nhà ng phân giải tiếp:
- Tôi biết chuyện cá»§a hai ngưá»i từ lâu và hiểu được phần nà o. Tháºt vô lý khi hai ngưá»i ngá»™ nháºn tình cảm cá»§a nhau. Äâu phải là căm ghét nhau đâu?
- Anh đừng nói những Ä‘iá»u ấy khi anh không phải là tôi hoặc là anh ta... Cứ cho má»i chuyện là do anh sắp đặt hết được chưa nà o? CÅ©ng chẳng có gì liên quan đến tôi cả. Má»i chuyện chấm dứt từ cách đây bốn tháng rồi. Thế nhé? Xin lá»—i anh, mẹ tôi Ä‘ang chá». Chà o anh.
Không đợi Toà n nói thêm, Khuê kéo Khanh đi thẳng và o nhà . Toà n chỉ biết lắc đầu nhìn theo. Cô ấy bướng quá đi mất! Chắc chỉ có Phương mới có thể khuất phục được cô ấy mà thôi...
- Chuyện gì xảy ra váºy? - Khanh kêu lên khi và o trong nhà . Cô nhìn Khuê lom lom và chỠđợi. Nhưng Khuê có vẻ lảng tránh. Cô mệt má»i phẩy tay:
- Chẳng có gì đâu... Cáºu đừng để ý... Mẹ tá»› đâu nhỉ?
- Bác Ä‘i nghỉ rồi... Cáºu vẫn có ý định giấu tá»› ư?
Khuê nhìn thẳng và o khuôn mặt cá»§a bạn và cảm thấy có lá»—i. Khanh luôn cho rằng cả hai chẳng giấu giếm nhau má»™t Ä‘iá»u gì. Khuê đã lừa dối bạn, đã tháºt sá»± là má»™t ngưá»i bạn tồi, chỉ biết nháºn mà không biết cho lại...Tồi tệ đến mức đó ư?
- Tá»› xin lá»—i... Äó là má»™t câu chuyện dà i và đau lòng. Tá»› đã không phải là má»™t ngưá»i bạn hết lòng... Cáºu có tha lá»—i cho tá»› không?
Khanh dìu nhẹ Khuê và o nhà và chợt bà ng hoà ng khi thấy những giá»t nước mắt lăn trên gò má bạn. Äã lâu rồi kể từ cái chết cá»§a Minh Quân, Khuê đã không khóc nữa...Bây giá» Khuê Ä‘au khổ quá chăng? Vì lẽ gì?
- Tá»› yêu anh ta... Quả thá»±c thì tá»› không muốn Ä‘iá»u đó xảy ra... Tá»› luôn mong mình có má»™t tình yêu đẹp và lãng mạn... giống như cá»§a Nhi váºy. Nhưng tá»› lại yêu anh ta trong hoà n cảnh trần trụi cá»§a đồng tiá»n... Giá» thì không thể là m gì được nữa. Tá»› không thể quên được, vÄ©nh viá»…n không thể quên được...
Nhẹ lau những giá»t nước mắt trên gò má cá»§a bạn, Khanh quyết định không há»i gì thêm. Cô không muốn gợi lại những ký ức mà chắc sẽ là m Khuê Ä‘au buồn.
- Tá»› muốn biến mất khá»i đây... muốn không phải chịu sá»± nhá»› nhung nà y... Khanh, tá»› phải là m sao? Là m sao bây giá»?
Ôm Khuê và o lòng, vuốt và i sợi tóc loà xoà trên khuôn mặt Khuê, Khanh thở dà i. Cứ nghÄ© rằng má»i bất hạnh cá»§a Khuê như váºy có thể là hết. Khuê có mẹ và cô ở bên cạnh, và có thể khi ra Ä‘á»i rồi, nhiá»u ngưá»i con trai tháºt lòng sẽ đến vá»›i Khuê... Khanh nháºn ra rằng mình quá hạnh phúc, quá dư thừa tình cảm đến ná»—i cứ ngá»§ quên, không hay biết ngưá»i bạn bên cạnh Ä‘au khổ thế nà o!
- Mà cÅ©ng chẳng sao cả... Tá»› vẫn cứ sống được mà không cần có anh ta. Bốn tháng vừa rồi tuy có Ä‘au lòng tháºt, nhá»› nhung tháºt, những tá»› có... chết đâu nhỉ? Äúng không Khanh?
- Ừ đúng... Cáºu dÅ©ng cảm lắm! Ôi, tá»› thương cáºu biết bao...
Khuê gục đầu xuống, cà ng khóc nức nở hÆ¡n. Bây giá» cô nháºn ra tình cảm cá»§a mình dà nh cho Phương mãnh liệt biết bao. Chỉ muốn lao đến bên anh, dằn dá»—i rồi... thôi. Anh sẽ ôm cô và o lòng mà an á»§i rất nhẹ nhà ng, tá»±a như anh Ä‘ang lấy dần Ä‘i ná»—i Ä‘au trong cô váºy! Má»i sá»± lừa dối cá»§a Phương là m cô choáng ngợp trong ná»—i Ä‘au ná»—i bất ngá». Dù sao thì ông trá»i vẫn là ngưá»i tà n nhẫn nhất...
Äêm đã rất khuya. Không gian đặc quánh bởi má»™t mà u Ä‘en tuyá»n. Khuê thinh lặng trong suy nghÄ©. Cô nghÄ© tá»›i khoảng thá»i gian sắp tá»›i, nghÄ© đến vai trò cá»§a mình trong mối quan hệ vá»›i Phương . Tháºt ra cÅ©ng chẳng có gì rắc rối lắm khi cả anh và cô Ä‘á»u chưa biết tình cảm rõ nét cá»§a nhau. Cô không được ngá»™ nháºn! Trèo cao thì ngã Ä‘au thôi... Mà khi ngã rồi thì là m sao mà gượng dáºy được nữa? Khuê xoa trán, đầu Ä‘au như thể muốn vỡ ra được. Phương đã chi phối cô đến mức như váºy rồi cÆ¡ đấy, bắt anh ta ra khá»i tâm thức cá»§a cô không phải là dá»… chút nà o... Nhưng nhá»› cÅ©ng chẳng được gì cả! Phải biết đối đầu để vượt qua thôi, Khuê không thể hèn yếu vì tình cảm nhiá»u như thế được...
Vá»›i lòng quyết tâm sắt đá như thế, Khuê chìm dần và o giấc ngá»§. Ngà y mai là má»™t ngà y má»›i, Khuê chấp nháºn tất cả xảy đến vá»›i mình, giống như má»™t ngưá»i leo núi đối đầu vá»›i ngá»n núi cao...
Khuê dà nh cả ngà y thứ bảy và chá»§ nháºt để Ä‘i chÆ¡i cho khuây khoả. Hết dầm mình trong cÆ¡n mưa buổi chiá»u thứ bảy rồi đến cái nắng hanh khô cá»§a ngà y chá»§ nháºt, đến tối thì cô thấm mệt. Khi mệt má»i rồi thì chìm dần và o giấc ngá»§ mà không phải nghÄ© ngợi gì. Nhưng nếu như không phải mÆ¡ đến anh ta thì sẽ trá»n vẹn hÆ¡n biết bao...
- Khuê à ... dáºy Ä‘i! Có xe công ty đến đón Ä‘i kìa.
Khuê mở mắt và ngồi báºt dáºy. Ngay láºp tức cô cảm thấy choáng váng. CÆ¡n ***ng mặt kèm theo sá»± quay cuống khiến mắt cô tối sầm lại. Khanh nhÃu mà y:
- Sao thế? Cáºu không khoẻ à ?
Khuê lắc nhẹ đầu, cố gắng mỉm cưá»i:
- Không... Chắc tại vì dáºy bất ngá» quá...Mà cáºu bảo là ...
Khanh mỉm cưá»i, vẻ mặt hà i lòng;
- Chắc chắn anh Phương biết cáºu là bạn cá»§a Nhi nên má»›i ưu đãi như váºy. Xe đón táºn cổng để Ä‘i công tác!
Khuê lặng thinh, cô chuồi ngưá»i xuống giưá»ng, cố giấu Ä‘i vẻ mệt nhá»c. Chắc chắn cô đã bị cảm rồi, phải chuẩn bị thuốc! Thấy Khanh đã Ä‘i xuống nhà , Khuê lạng quạng là m vệ sinh rồi lục tìm tá»§ thuốc, lấy đại và i viên nhét và o sắc tay. Chải sÆ¡ mái tóc cho gá»n gà ng, Khuê xách túi đồ đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua Ä‘i ra. Chiếc xe chỠở ngoà i sân là m Khuê chán nản. Sẽ còn phải đối đầu vá»›i anh ta nhiá»u nữa. Cả hai đã tặng nhau những bà i há»c vá» sá»± lừa dối... rất hay, rất tà i tình, đến ná»—i giá» gặp mặt cÅ©ng thấy... căm ghét!
Trong xe chỉ có tà i xế, anh ta nói nhỠnhẹ với cô:
- Tôi còn phải đến nhà Tổng giám đốc, cô không ngại chứ?
Khuê khẽ lắc đầu. ý kiến cá»§a cô thì có trá»ng lượng gì cÆ¡ chứ nhỉ? Phương lúc nà o cÅ©ng đứng ở phÃa trên, ngạo nghá»… vá»›i những kế hoạch cá»§a riêng mình, Khuê chỉ biết là m theo giống như má»™t bản năng váºy...
Xe chạy thẳng đến con đưá»ng quen thuá»™c khiến lòng Khuê nao nao. Căn nhà hiện ra trong là n sương má» buổi sáng, vừa thá»±c vừa hư. Khuê mệt má»i nhắm mắt lại chỠđợi. Khoảng má»™t lúc, cô mÆ¡ mà ng nghe thấy tiếng bước chân, rồi tiếng mở cá»a nhẹ nhà ng. Khuê hÆ¡i nhổm ngưá»i dáºy và cố ngồi thu và o má»™t góc. Phương cưá»i nhẹ, anh không nhìn cô lâu, chỉ nói vá»›i tà i xế má»™t câu rồi tá»±a đầu và o thà nh ghế , mắt lim dim như ngá»§... Mà quả tháºt anh Ä‘ang buồn ngá»§ lắm. Cả đêm anh lo hoà n thà nh nốt những kế hoạch cá»§a tuần tá»›i, rồi xem xét những bản fax gá»i trước từ chi nhánh Äông Ã... Mệt nhoà i cả ngưá»i, váºy mà khi nằm xuống vẫn không ngá»§ được. Anh nhá»› Khuê kinh khá»§ng... Triá»n miên ná»—i nhá»› là sá»± lo lắng không yên. Cô sẽ tìm cách phản ứng lại vá»›i anh, chắc chắn là thế. Mà hiện tại Phương chỉ muốn ôm cô và o lòng ngay mà thôi. Có thể má»i hiểu lầm sẽ qua Ä‘i hết... Và tình yêu cá»§a anh sẽ được chấp nháºn giống như má»™t lẽ tá»± nhiên váºy!
Tà i sản của meomuop
27-08-2008, 09:12 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
Liếc mắt nhìn sang phÃa Khuê, thấy Khuê Ä‘ang mải mê ngá»§, anh mỉm cưá»i. Ra cô cÅ©ng không cảnh giác vá»›i anh lắm... tÃnh tình vẫn váºy, không há» bị tác động từ bên ngoà i...Biết đến bao giá» cô má»›i chịu hiểu cho anh?
Mi mắt Khuê hÆ¡i động Ä‘áºy, Phương toan quay Ä‘i, nhưng cô không tỉnh... Vẫn nhÃu mà y, và có gì đó mệt má»i. Phương hÆ¡i nhÃch lại gần, đưa tay sá» nhẹ lên trán cô. Ngay láºp tức, cái nóng là m anh giáºt mình... Khuê bị ốm! Hai gò má đỠbừng, mi mắt nặng trÄ©u và giấc ngá»§ mệt nhá»c. Bà n tay cô buông há» trên quai chiếc sắc tay. Phương nhẹ nhà ng nhấc ra, bà n tay thì lạnh giá...Muốn á»§ ấm đôi bà n tay ấy lắm, nhưng Phương không muốn tình hình xấu Ä‘i khi cô tỉnh dáºy. Mối quan hệ cá»§a anh và cô bây giá» mong manh như má»™t sợi chỉ, không cẩn tháºn nó sẽ đứt, và anh... sẽ mãi mãi mất cô!
Nén tất cả những tình cảm yêu thương trá»±c trà o ra, Phương nhè nhẹ mở sắc tay cá»§a Khuê. Bên trong chỉ có gói giấy ướt,má»™t thá»i son, má»™t chiếc lược nhá» bằng ngà và má»™t vỉ thuốc nhưng lại là thuốc ngá»§... Có lẽ cô đã lấy nhầm, tưởng là thuốc cảm...
Phương quyết định nhanh trong đầu, kêu tà i xế cho dừng xe trước má»™t hiệu thuốc bên đưá»ng. Anh mua má»™t liá»u thuốc cảm, định mua thêm thuốc bổ, nhưng có lẽ Khuê sẽ phát hiện ra nên thôi...
Anh tà i xế băn khoăn nhìn Phương thay vỉ thuốc ngá»§ trong sắc tay cá»§a Khuê bằng vỉ thuốc cảm, nhưng không dám há»i gì... Xe vẫn lao nhanh trên đưá»ng, còn Khuê thì mê mải trong giấc ngá»§ không trá»n vẹn.
Xe dừng trước má»™t quán phở Ä‘ang đông khách. Khuê giáºt mình tỉnh dáºy vì tiếng ồn. Cô nghe thấy giá»ng Phương lạnh lạnh:
_ Phải ăn sáng thôi... Cô ra nhanh lên!
Äầu Ä‘ang nặng như Ä‘eo đá, hai chân thì bải hoải, Khuê không muốn Ä‘i ra khá»i xe chút nà o. Nhưng Phương và anh tà i xế đã Ä‘i và o quán rồi... Lầm bầm mấy câu nguyá»n rá»§a trong miệng, Khuê ráng hết sức đẩy cá»a bước ra. Là m thế nà o để Phương không phát hiện ra cô bị ốm? Cô sẽ vô cùng thảm thương trước mắt anh... Vì anh mà cô ra nông ná»—i nà y... Anh tháºt đáng ghét biết bao. Má»i thứ tình cảm bình thưá»ng cá»§a con gái, Khuê cÅ©ng phải nén chặt trong lòng... Vì anh cả mà thôi!
Nhìn bát phở bốc khói nghi ngút, Khuê nghe miệng mình đắng ngắt. Nhưng không ăn không được!... Cố gắng hết sức, Khuê cầm đũa lên, sêu và i sợi... Phương lặng thinh vẻ như Ä‘ang bá»±c dá»c lắm. Anh tà i xế cÅ©ng im nốt, không dám đến cả băn khoăn nữa...
Phương và tà i xế ra xe trước vì ăn khá nhanh. Ngồi trong xe rồi, anh tà i xế má»›i rụt rè há»i:
_ Sao... sếp không nói với cô ấy?
Phương nhìn vá» phÃa quán. Khuê Ä‘ang loay hoay mở sắc tay. Cô thừ ngưá»i ra má»™t chút, có lẽ vì ngạc nhiên khi thấy vỉ thuốc khác mà u... song cô cÅ©ng lấy được và i viên và uống vá»™i vã.
_ Cô ấy vốn rất bướng bỉnh!
Tà i xế gáºt gù. Tuy chỉ lá» má» Ä‘oán được mối quan hệ cá»§a cả hai nhưng anh ta không há»i sâu. Äá»i tư cá»§a sếp là má»™t Ä‘iá»u cấm kỵ. Ở công ty má»i ngưá»i biết nhưng không ai trao đổi sâu vá»›i nhau. Vì thế, Tổng giám đốc, tuy có nhiá»u...scandal nhưng chẳng bao giá» lo bị bà n tán.
Anh tà i xế liếc mắt qua tấm kÃnh chiếu háºu, hÆ¡i ngạc nhiên khi thấy sếp thản nhiên. Khuê mở cá»a xe bước và o, và xe bắt đầu chạy tiếp. Hình như ở giữa hai ngưá»i là cả má»™t mùa đông băng giá...
Gần tá»›i nÆ¡i, Phương yêu cầu tà i xế đưa cả hai vá» khách sạn trước. Khuê dù bất bình nhưng chẳng còn hÆ¡i sức để nói. Thuốc mà cô uống hình như có cả chất gây buồn ngá»§, giá» thì hai mắt cô cứ dÃu cả lại.
_ Thế bao giá» sẽ đến ÄÔNG Ã?
_ Có thể là chiá»u nay! _ Phương thản nhiên_ Tôi vừa nhá»› ra là chưa chuẩn bị hết tà i liệu... cô Khuê thì sao?
Khuê cố tỠra lạnh nhạt dù rằng muốn gắt:
_ Không có gì. Tôi là cấp dưới mà !
_ Vây thì tốt!_ Phương nhún vai_ Trong thá»i gian chỠđợi, tôi nghÄ© cô nên nghỉ Ä‘i má»™t chút. Xem chừng, Ä‘i có chút thế mà cô đã mệt rồi sao?
Khuê quay phắt đầu sang nhìn Phương. Song xe đã quẹo và o sân khách sạn và dừng lại. Hai nhân viên cá»§a khách sạn Ä‘i ra, mở cá»a. Má»™t ngưá»i đỡ Khuê xuống, còn ngưá»i kia há»i tà i xế vá» hà nh lý.
Phương nhẹ nhà ng Ä‘i và o trong. Khi là m xong các thá»§ tục, anh quay ra nhìn Khuê. Cô vẫn đứng xá»› rá»› đằng sau,vẻ mệt má»i vẫn in Ä‘áºm trên khuôn mặt.
_ Phòng cá»§a cô là 216! _ Phương hÆ¡i cưá»i_ Cô có Ä‘i nổi không?
Giáºt chiếc chìa khóa trên tay Phương, Khuê đùng đùng Ä‘i vá» phÃa cầu thang. Sau má»™t và i cố gắng, cô cÅ©ng ngả ngưá»i được xuống giưá»ng và ngá»§ ngay láºp tức. Trong cÆ¡n mê man, cô thấy dưá»ng như có ai đó Ä‘ang sá» nhẹ trán cô, dịu dà ng là m nhẹ cÆ¡n sốt bằng má»™t sá»± mát là nh dá»… chịu... Khuê thấy mình như trôi Ä‘i...
Khi tỉnh dáºy, Khuê cảm thấy khoẻ hÆ¡n. Nhìn qua đồng hồ, đã gần 12h. Có tiếng chuông Ä‘iện thoại, Khuê hÆ¡i giáºt mình:
_ Alo...
_ Cô dáºy rồi à ?_ Giá»ng Phương lạnh nhạt.
_ Vâng.
_ Thế thì 15 phút nữa hãy xuống ăn cơm. Thế nhé?
Và không đợi Khuê trả lá»i, Phương cúp máy luôn. Khuê nhăn mặt. Cái cách lạnh lùng khô khan cá»§a anh khác hẳn vá»›i cách anh thể hiện ở văn phòng cách đây mấy hôm. Kể ra thì Khuê cÅ©ng cảm thấy hÆ¡i... hẫng. Äáng lẽ cô má»›i là ngưá»i tá» ra lạnh nhạt hÆ¡n má»›i đúng.
Không thấy tà i xế ngồi ăn với mình, Khuê hơi lúng túng. Phương thì tỠra vô tư.Anh phẩy tay:
_ Anh ấy đã trở vá» rồi. Lát nữa sẽ có xe cá»§a Äông à đến đón. Cô ăn gì?
Khuê lướt qua thá»±c đơn. Tháºt ra miệng vẫn thấy đắng và cô chẳng muốn ăn gì cả. BÄ‚n khoăn mãi, cô không biết chá»n gì... Phương hÆ¡i sốt ruá»™t. Anh cau mà y:
_ Sao thế?
_ Tôi... tôi ăn súp... khoai tây.
Phương nói vá»›i ngưá»i phục vụ và i món, rồi bình thản nâng ly rượu cá»§a mình lên. Có lẽ anh ta đã chá» cô ở đây trước rồi.
_ Cô uống một ly chứ?
_ Không!
Phương lại cưá»i. Anh ngó bâng quÆ¡ xung quanh. Bất giác trong lòng anh dâng lên cảm giác vui vẻ. Bây giá», ở bên anh, cô gái mà anh yêu thá»±c lòng, cô ấy ngồi kia, tồn tại và gần gÅ©i. Giấc mÆ¡ cá»§a anh hiện hữu Ä‘á»i thưá»ng! Không gian không ồn à o mà lắng Ä‘á»ng, dịu nhẹ. Tiếng nhạc dìu dặt, khoan thai. ÄÆ°á»£c ngắm ngưá»i mình yêu qua thà nh cốc lóng lánh mà u đỠnhạt trong không khà lãng mạn nà y, tháºt hạnh phúc biết bao...
Thức ăn được mang ra. Khuê đã cảm thấy đói. Cô chăm chú ăn, không nói gì. Phương cÅ©ng váºy, nhưng chốc chốc anh lại nhìn Khuê má»™t lần. Và khi bắt gặp mắt cô, anh cưá»i nhẹ.
_ Tôi nghÄ© là ... má»™t tuần quá lâu! _ Khuê rụt rè lên tiếng khic a rhai Ä‘ang ăn món tráng miệng_ Còn nhiá»u việc nữa chứ?
Phương nhún vai:
_ Nếu cô là m nhanh thì không nhất thiết là má»™t tuần. Nhưng tôi e, Äông à có nhiá»u vấn đỠđấy!
Khuê báºm môi lại. Cô cÅ©ng thấy các vấn đỠcá»§a Äông Ã, dưá»ng như Äông à đang là m ăn thua lá»—. MẶc dù ở trên má»™t địa bà n tốt như váºy, nhưng ÄÔng à không nắm được vị trà chá»§ chốt. Không biết Phương sẽ đưa ra phương án gì?
Bước chân và o văn phòng cá»§a giám đốc chi nhánh, Phương thản nhiên ngồi xuống ghế cá»§a ông giám đốc và chỠđợi. Ông giám đốc thì có vẻ mất bình tÄ©nh. Chốc chốc ông ta lại đưa khăn mùi xoa lên lau trán dù chẳng có giá»t mồ hôi nà o Ä‘á»ng trên đó cả. Cô thư ký cá»§a ông, xinh đẹp và duyên dáng, Ä‘ang cố gắng báo cáo thà nh tÃch. Nghe được má»™t chút, Phương phẩy tay:
_ Cái đó tôi Ä‘á»c được hà ng chục bản báo cáo cá»§a chi nhánh nà y rồi...
_ Dạ... ơ...
Cô thư ký đỠmặt im lặng. Ông giám đốc thì cà ng rối ren hÆ¡n. Khuê ngồi im lìm bên bà n uống nước, mắt ngó lÆ¡ ngÆ¡ khung cảnh căn phòng. Phải nói đây là má»™t căn phòng sặc sỡ và phô trương. Má»™t số bức tranh được treo không có tráºt tá»± và má»™t số cây cảnh để không ngăn nắp. Trong phòng không thiếu má»™t thứ tiện nghi nà o. Phương không biết có để ý không, nhưng trên môi anh luôn có má»™t nụ cưá»i nhếch môi như m**** mai như coi thưá»ng. Rồi Phương đứng dáºy, anh nhìn ông giám đốc má»™t cái, buông nhẹ:
_ Ông cứ ở yên đây! Tôi xuống kiểm tra các phòng.
_ Vâng.
Khuê đứng dáºy, khẽ gáºt đầu chà o ông ta. Cô thư ký lóng ngóng, ná»a muốn Ä‘i theo, ná»a muốn ở lại vì lo lắng. Phương khoát tay và cô ta đứng im, cúi gầm mặt. Khuê bước và i bước nhanh đế theo kịp Phương. Ra đến hà nh lang, Phương má»›i nói:
_ Không biết sẽ như thế nà o?
_ Sao anh há»i tôi?
Phương thở nhẹ:
_ Vì cô sẽ khách quan hÆ¡n tôi. Ông ta là ngưá»i theo bố tôi từ lâu và được ông tÃn nhiệm lắm... Có lẽ khi sung sướng, ngưá»i ta quên mất việc rèn mình...
Khuê lặng thinh ngẫm nghÄ©, nhưng không được nhiá»u vì Phương đã dừng lại trước cá»a phòng kỹ thuáºt. Anh gõ nhẹ cá»a, bên trong vá»ng ra tiếng má»i và o thá» Æ¡.
CẢ hai bước và o phòng và choáng ngợp bởi căn phòng bừa bá»™n. Giấy tỠđể không tráºt tá»± và đôi khi có những tá» vương *** trên ná»n nhà . Má»™t và i ngưá»i ngồi im trên ghế, đăm đăm nhìn mà n hình, bên cạnh môtj chiếc loa Ä‘ang rả rÃch rên rỉ má»™ bà i hát trẻ... thất tình. Có má»™t nhóm tụ táºp má»™t và i cô gái Ä‘ang buôn dưa lê hăng hái, bá» qua tất cả những gì tồn tại xung quanh. Phương đứng im chỠđợi. VÀ sá»± chỠđợi nặng ná» cá»§a anh là má»™t và i ngưá»i chá»™t dạ... ngẩng lên:
_ Ôi... Tổng... Tổng giám đốc!
Má»™t ná»—i sợ hãi bao trùm căn phòng. Khuê thấy Phương uy nghi đến lạ lùng. Giá» không phải là con ngưá»i kiêu ngạo khinh khỉnh cÅ©ng không phải con ngưá»i phóng khoáng lãng mạn nữa. Quyá»n uy cá»§a anh toát ra từ sá»± mạnh mẽ kiên quyết không bao giá» chịu nhượng bá»™. Khuê đưa mắt nhìn khắp căn phòng, chá»t dừng lại ở má»™t khuôn mặt thân quen. Cô mỉm cưá»i và anh ta gáºt đầu chà o. Äó là Dương_ cáºu bạn cùng lá»›p cá»§a Khuê ở Äại há»c. Không ngá» hai đứa lại cùng là m má»™t công ty.
Phương cưá»i nhẹ, cất lên tiếng nói uy hiếp:_
_ Hình như ở đây rảnh rỗi lắm? Trưởng phòng đâu?
_ Dạ... tôi...
Trưởng phòng là má»™t ngưá»i đà n ông trạc 30 tuổi. Anh ta gầy gò và hiá»n là nh quá đỗi. Hình như ná»—i sợ hãi mất việc là m đôi vai anh trÄ©u xuống, giá»ng nói run run:
_ Chúng tôi... đã là m xong!
_ Váºy mà vẫn thua lá»—? _ Phương nhÃu mà y_ Thế ra mấy anh chị ăn lương chỉ để tạo ra cái hiệu quả âm đó sao?
Dương vụt đứng lên, cương nghị chiếu đôi mắt sáng và o thẳng mắt Phương, rà nh rá»t nói:
_ Chúng tôi là phòng kỹ thuáºt... chỉ là m theo các đơn đặt hà ng cảu bên phòng maketing gá»i sang... Còn vấn đỠnhiá»u hợp đồng hay Ãt là cá»§a...
Phương lạnh lùng cắt ngang:
_ Cá»§a ban giám đốc ? Nếu váºy là do lá»—i cá»§a chúng tôi không xông xáo Ä‘i tìm các mối đặt hà ng? Hay là ...
Dương thấy lúng túng. Rõ rà ng anh ta đã bảo vệ sai đối tượng. Äông à hoà n toà n sai lầm từ A đến Z.
Phương liếc nhìn anh ta một cái nữa, nhưng không để lộ sự ... căm ghet vừa mới chớm nở. Anh ta có quen biết với Khuê! Anh ta tỠra hớn hở khi thấy Khuê và được cô đáp lại. Chỉ những cái đó thôi cũng đã không là m Phương hà i lòng rồi.
_ Trưởng phòng kỹ thuáºt, tôi phải nói rõ rà ng rằng tôi không hà i lòng vá»›i phong cách là m việc nÆ¡i đây. Có ai nói ở đây là nÆ¡i là m việc cá»§a mấy chuyên gia vá» máy tÃnh không? Giống như má»™t cái ổ thì đúng hÆ¡n.
Ông trưởng phòng lại tái mặt Ä‘i. Phương không nói gì thêm, anh quay gót bước ra. Khuê áy náy khi thấy nhiá»u ánh mắt nhìn cô như muốn nhá» giúp đỡ. Vá»™i và cúi chà o má»i ngưá»i, Khuê bước nhanh theo Phương. Anh Ä‘ang rất bá»±c, nhưng không vì thế mà khua giầy rổn rảng. Äôi khi Khuê rất phục sá»± kiá»m chế đáng tá»± hà o cá»§a Phương. Äó là má»™t phong cách chẳng dá»… gì mà có được ở má»™t ngưá»i trẻ tuổi như thế...
Phương và o đến phòng tổ chức nhân sá»±, phòng maketting, phòng kế toán... Äa phần các phòng đã được báo trước sá»± có mặt cá»§a anh. Hầu hết Ä‘á»u ra sức chỉnh chu, nhưng Phương còn m**** mai hÆ¡n. Sau má»™t vòng, Khuê đã thấm mệt... Cô chỉ muốn nghỉ má»™t chút mà không dám. Phương sẽ lại m**** mai cô, mà cô thì đặc biệt căm ghét cái nụ cưá»i nhếch môi đặc trưng cá»§a anh. Nó là m cho cô có cảm giác như má»™t đứa trẻ Ä‘ang mắc lá»—i trước má»™t ngưá»i lá»›n tá»± phụ...
Trở lại văn phòng cá»§a ông giám đốc, Khuê ngồi xuống sa lông và uống ngay má»™t ngụm nước trong cốc đã để sẵn trên bạn. Ngay láºp tức, Khuê nháºn ra đó là rượu. Ông giám đốc tái mặt, ngó mắt vá» phÃa Phương. Anh nhướng mắt:
_ Sao? Công ty cá»§a ông hay tháºt nhỉ?
Khuê đứng lên, lao và o nhà vệ sinh ở phòng bên. Tháºt kinh khá»§ng. Mùi rượu là m Khuê muốn nôn. Bụng cồn lên và choáng váng muốn ngất. Liá»n sau đó Khuê thấy cô thư ký ở bên cạnh, sắc mặt nhợt nhạt vì sợ hãi:
_ Chị có sao không? Có sao không?
Khuê xua tay. Cô thư ký gần như muốn khóc:
_ Chỉ vì bác ấy căng thẳng quá... em rót ra để giúp. Ai ngá»...
Cố nở má»™t nụ cưá»i trấn an cô gái, Khuê vuốt lại tóc. Sá»± tháºt thì cô đã quá hấp tấp!
_ Äể em đỡ chị ra!
_ Ừ! Cám ơn em!
_ Chị phải cảm Æ¡n Tổng giám đốc chứ? _ cô gái mỉm cưá»i vu vÆ¡_ Anh ấy bảo em ra xem chị thế nà o...
Khuê khẽ cưá»i. Ra anh ta cÅ©ng còn chút xÃu lương tâm! Suốt cả chiá»u anh ta lạnh băng kéo cô Ä‘i khắp nÆ¡i, tá» rõ quyá»n uy cá»§a má»™t giám đốc khó tÃnh. Tưởng đâu anh ta chỉ biết có thế chứ?
_ Tôi biết chú là má»™t ngưá»i quản lý giá»i... dưới thá»i ba tôi.Nhưng bây giỠđã khác rồi, chú không biết sao?
Khuê và cô thư ký dừng lại ở trước cá»a phòng, băn khoăn không biết nên và o hay không. Tiếng Phương lại vá»ng ra:
_ Công ty ở trên một địa bà n rất tốt thế mà không khai thác được gì.. Chú biết bây giỠphải là m sao không?
Im lặng... Khuê Ä‘oán ông giám đốc Ä‘ang cúi gầm mặt trước cái nhìn áp đảo cá»§a Phương. Cô khẽ gõ cá»a bước và o. Thấy cô, ông ta cà ng kinh hãi hÆ¡n. Phương không nhìn lên, anh nhấn giá»ng:
_ Tôi muốn trong một tuần nà y, chú và công ty lấy được hợp đồng với Sở giáo dục Hải Phòng.
_ Nhưng... hợp đồng đó như đã ấn định cho công ty...
_ Chú phải biết lợi thế cá»§a mình chứ? Cả má»™t già n nhân viên kỹ thuáºt tốt nghiệp loại ưu đâu? Rồi lại có sẵn tiếng tăm cá»§a Tổng công ty nữa?
Khuê ngồi xuống một chiếc ghế, nhẹ nhà ng nói:
_ Có thể lấy được hợp đồng đấy chú ạ!
Ông giám đốc ngước nhìn lên, kinh ngạc nhìn gương mặt nhợt nhạt của Khuê, môi mấp máy định nói. Khuê vung nhẹ tay:
_ Chỉ cần có má»™t sá»± thay đổi mang tình bước ngoặt... cháu tin phòng kinh doanh cá»§a công ty sẽ là m được Ä‘iá»u đó. Quan trá»ng là phải có niá»m tin và ná»— lá»±c vì niá»m tin đó.
Phương đứng lên và nhìn đồng hồ. CÅ©ng đã khá muá»™n. Anh Ä‘oán Khuê cÅ©ng khá mệt. Cô đã Ä‘i theo anh suốt chiá»u, không nghỉ ngÆ¡i chút nà o. Nếu cô đỠnghị thì chắc hẳn anh đã dừng lại, bá» tất cả để đưa cô vá»... nhưng sá»± bướng bỉnh cá»§a cô khiến anh phải cứng lòng. Má»m lòng má»™t chút thôi, cô sẽ chẳng coi anh ra gì... và có khi cô còn cưá»i vì sá»± thất bại cá»§a anh...
Khuê cÅ©ng đứng dáºy theo và chệnh choạng suýt ngã. Cô thư ký vá»™i nắm lấy tay Khuê, đỡ lại ở phÃa sau. Cô ta chợt kêu lên:
_ Trá»i... Chị... chị bị sốt rồi!
Khuê đỠngưá»i vì bất ngá». Còn Phương, dưá»ng như không kìm nén được tình cảm nữa, đã bước lên và kéo hẳn Khuê vá» phÃa mình khiến Khuê ngã chúi và o ngưá»i anh. Ông giám đốc và cô thư ký chỉ biết đứng nhìn mà ngạc nhiên.
_ Tôi và Khuê sẽ vỠkhách sạn ngay. Chắc chú đã biết rõ mình phải là m gì tiếp theo rồi chứ?
_ Äể... tôi gá»i tà i xế!
Phương gáºt đầu, đỡ Khuê dá»±a hẳn và o ngưá»i mình, Khuê cố đẩy anh ra, nhưng vòng tay anh cứng và mạnh quá, cô chỉ biết phản ứng bằng lá»i nói:
_ Anh buông tôi ra. Tôi đi được!
_ Cô rất bướng phải không?_ Phương thì thầm_ á»m mà không hé răng. Tôi sẽ không để như thế nữa đâu.
_ Anh không có quyá»n...
_ Im nà o! Nếu không tôi sẽ bế cô ra xe bây giỠđấy!
Khuê chạm và o ánh mắt cương quyết cá»§a Phương, cô vá»™i cụp mắt xuống. Äôi mắt ấy da diết má»™t ná»—i buồn, xuyên thấu trái tim cô là m nó nhói lên từng nhịp...
Tà i sản của meomuop
27-08-2008, 09:14 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Aug 2008
Bà i gởi: 490
Thá»i gian online: 3 giá» 28 phút 36 giây
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
VỠđến phòng, Khuê đã mệt rÅ©. Phương giúp cô nằm xuống giưá»ng, cô cÅ©ng chẳng phản đối được. Anh ngồi cạnh giưá»ng , gá»i Ä‘iện cho tiếp tân yêu cầu má»™t bát cháo nóng. Khuê mấp máy môi:
_ ÄÆ°á»£c rồi... Anh vá» Ä‘i!
Phương quay và o, nhìn đăm đăm và o khuôn mặt Khuê. Cô cÅ©ng không lảng tránh cái nhìn đó, mà giương đôi mắt mệt má»i nhìn lại. Anh vuốt nhẹ sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, tá»± nhiên giống như hai ngưá»i chẳng có xÃch mÃch gì vá»›i nhau váºy.
_ Tôi là m sao có thể bỠmặc em được? Nếu biết thế nà y... tôi đã không bắt em phải theo... Lỗi tại tôi...
_ Äúng... tại anh! _ Khuê quay mặt Ä‘i để che giấu ánh mắt căm giáºn. Anh đã là m cô Ä‘au khổ đến mức nà y, tiến cÅ©ng chẳng được, lùi cÅ©ng chẳng xong...
Có tiếng gõ cá»a, Phương Ä‘i ra. Khi và o, trên tay anh là khay đựng bát cháo nghi ngút khói. Khuê chẳng muốn ăn nhưng trong thâm tâm cô vẫn nghÄ© mình sẽ phải ăn vì Phương muốn như thế.
_ Ăn một chút rồi uống thuốc. Mai em sẽ ở nhà , không cần phải đến công ty.
Khuê nhoà i ngưá»i dáºy, đỡ lấy bát cháo nóng... Tháºt sá»± cô chẳng còn đủ sức để đỡ nó nữa, khiến nó suýt đổ ra chăn nếu như Phương không đỡ kịp. Anh dịu dà ng:
_ Äể anh!
Kỳ lạ ở chá»— dù căm ghét Phương nhưng cô vẫn thấy lâng lâng cảm giác hạnh phúc. Nó quen thuá»™c giống như đã rất nhiá»u lần trước đây và cả trong những giấc mÆ¡ ám ảnh... Khuê đã được Phương chăm sóc, che chở như thế nà y... Phương bón cho cô từng thìa cháo nhá», kiên nhẫn đợi cô nuốt hết, rồi má»›i tiếp từng thìa. Nhiá»u lúc, Khuê muốn dừng lại, song anh ép ăn bằng được bằng ánh mắt cương quyết lẫn yêu thương.
_ Em uống thuốc đi!
Khuê ngạc nhiên khi thấy Phương lục sắc tay của mình lấy ra những viên thuốc cảm. Anh nhún vai:
_ Thuốc có vẻ không hiệu nghiệm lắm!
_ Không... tôi thấy...
_ Nhưng vẫn phải uống! Nà o, em uống nhanh đi.
Khuê cầm lấy, ngoan ngoãn uống từng viên. Äặt cốc nước lên bà n, cô choà i ngưá»i và o chăn. Phương vẫn không đứng lên, anh thì thầm:
_ Lẽ ra em không nên bướng bỉnh với anh... Anh luôn muốn tốt cho em, muốn em vui vẻ...
_ Anh đừng...mèo khóc chuột thế! Là m sao quên được những gì đã xảy ra với chúng ta?
Phương cưá»i nhẹ. Nụ cưá»i ấm áp đến ná»—i tim Khuê loạn lên má»™t nhịp. Cô quay mặt và o trong:
_ Không quên được vì đó là khoảng ký ức đẹp nhất cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chúng ta. Khuê nhìn anh nà y...
Khuê hÆ¡i ngẩng đầu lên, mắt nhắm nghiá»n. Phương phì cưá»i:
_ Ai là m gì em đâu? Nhắm mắt lại có ý gì nhỉ?
Khuê nóng mặt, mở choà ng mắt. Cô bà ng hoà ng khi thấy mình được ôm trá»n vẹn trong ánh mắt yêu thương da diết cá»§a Phương. Anh ngồi đấy, nhưng Khuê lại có cảm giác anh Ä‘ang chá»n vá»n trên khuôn mặt mình, dịu dà ng, đắm Ä‘uối...
_ Anh rất nhớ em!
Khuê lặng im. Cô bá»—ng nhiên nhá»› lại tất cả những gì đã qua và nhá»› luôn cả đôi má hồng hồng, ánh mắt long lanh cá»§a Nhi. Hai hình ảnh đó Ä‘an xen, bóp nghẹt tim Khuê bằng cảm giác vay mượn. Khuê cuối cùng cÅ©ng chẳng có gì cả, ngoà i sá»± đùa cợt cá»§a số pháºn!
_ Tôi mệt... Tôi muốn ngủ!
Phương đứng lên, mệt má»i nhưng không chán nản. Anh biết má»i việc còn ở phÃa trước vá»›i rất nhiá»u cản trở khó khăn không thể mà chấp nháºn được trong thá»±c tại. Anh đã vô tình tạo ra nó, và vì thế anh phải tá»± mình vượt qua...
Nhìn Khuê thêm má»™t lần nữa, Phương má»›i bước ra ngoà i. Anh gặp cô thư ký Ä‘ang Ä‘i dá»c hà nh lang. Cô ta hÆ¡i ngượng ngùng khi gặp ánh mắt dò há»i cá»§a Phương. Mãi má»™t lúc, cô má»›i nói được:
_ Em đến để ... đánh cảm cho chị Khuê... Chỉ có đánh cảm mới khoẻ được nhanh thôi... Xin Tổng giám đốc đừng nghĩ rằng...
Phương phẩy tay:
_ Tôi không nghÄ© gì hết. Cô và o Ä‘i. Khuê khá»i nhanh thì công việc sẽ tiến triển tốt thôi.
Cô thư ký gáºt đầu. Cô cứ nghÄ© rằng Phương sẽ tá» ra vui mừng hÆ¡n nếu Khuê khá»i bện sá»›m. Vẻ lạnh lùng và nguyên tắc cá»§a anh dáºp tắt má»i nghi ngá» cá»§a cô vá» mối quan hệ cá»§a hai ngưá»i. Ra Tổng giám đốc lo lắng cho Khuê lúc ở văn phòng chỉ là sá»± quan tâm cá»§a má»™t ngưá»i quản lý đối vá»›i hiệu quả công việc mà thôi...
Cô bước và o phòng. Hương hoa lan thÆ¡m dịu dà ng. Khuê hÆ¡i ngóc cổ ra khá»i chăn, khó chịu:
_ Äã bảo tôi muốn má»™t mình mà ... Anh còn ở đó là m gì?
_ Không... Em là thư ký của giám đốc Quang... Em đến để đánh cảm cho chị.
Khuê ngồi hẳn dáºy. Cô vá»›i tay báºt đèn. nahs sáng nhje nhà ng giúp cô nhìn thấy gương mặt cá»§a cô gái.Khuê mỉm cưá»i:
_ Cảm ơn em! Chi cảm xoà ng thôi.
Cô gái ngồi xuống bên cạnh Khuê, lắc đầu cương quyết:
_ Em sẽ đánh cảm gió cho chị. Em có nghỠlắm đó, đảm bảo chị sẽ khoẻ ngay thôi.
Cuối cùng thì Khuê cÅ©ng chịu cho cô gái đánh cảm. Cô ta vừa là m vừa trò chuyện vuiv ẻ. Khuê được biết đủ chuyện vá» công ty Äông Ã, vá» những ná»— lá»±c cá»§a giám đốc Quang. Chẳng hiểu cô ta có ý định gì, những Khuê thấy được sá»± trung thà nh hiếm có cá»§a cô gái... Khuê tá»± há»i: Chắc ông Quang phải có khả năng gì đó thì má»›i thu hút lòng ngưá»i như thế chứ? Có phải Phương muốn giữ lại má»™t con ngưá»i như thế chăng?
_ Chị... chị có biết chị Nhi không?
Khuê giáºt mình, thoát khá»i những suy nghÄ© mông lung. Nhưng cô vẫn im lặng để chá» cô gái há»i tiếp:
_ Em nghe nói chị ấy là ngưá»i yêu cá»§a Tổng giám đốc...
_ Sao em biết? _ Khuê đắng giá»ng, há»i lại
Cô gái vô tư trả lá»i:
_ Vì chị ấy là ngưá»i Hải Phòng mà ...Lúc đầu nghe tin thì ai cÅ©ng ghen nhưng rồi lại đồng lòng vì chị ấy là ngưá»i mình... Chi có thấy là phải bảo vệ ngưá»i cùng quê vá»›i mình không?
Khuê hÆ¡i cưá»i, tháºt ra chỉ là má»™t cái nhếch mép... Không còn gì để biện há»™ cho anh nữa, Phương à ...Tất cả đã quá muá»™n rồi...
_Nghe anh Dương nói là chị Nhi xinh lắm, lại hiá»n nữa, phải không chị?
_Ừ...
_ Chị ấy là con gái của Bà thư tỉnh ủy Hải Phòng ấy chị...
_Ừ...
Khuê nghe cổ há»ng đắng nghét... Sá»± tương xứng vỠđịa vị cá»§a há» là m cô nhá»› lại tất cả những gì xảy ra trong thế giá»›i hồn loạn những mà u sắc nhấp nháy... và tiếng nhạc xáºp xình... Äá»i mình đã nhÆ¡ nhá»›p mất rồi...
_ Chị ở trên đó chắc gặp chị ấy thưá»ng xuyên nhỉ?
_ Sao?
_ Thì em nghe chị kế toán bảo rằng cả công ty đã biết chuyện đó rồi. Hai bên gia đình đã đi lại rồi mà ...
Má»™t cú đánh gá»n và o tim Khuê, cô nghe thấy rõ cả tiếng vỡ cá»§a nó... Mong manh tháºt, cứ tưởng sau những Ä‘au đớn đã trải qua, trái tim đã cứng như đá rồi chứ, váºy mà ... mong manh tháºt...
_ Xong rồi... chị thấy đỡ hơn không?
_Ừ...
Khuê lÆ¡ ngÆ¡ trả lá»i. Cô gái không chú ý lắm, cô ta thở mạnh má»™t cái, mỉm cưá»i, như quên sạch những gì mình đã nói:
_ GiỠem phải vỠrồi... Chị ở một mình có buồn không?
Khuê lắc đầu. Cô ta hÆ¡i buồn má»™t chút, nhưng cÅ©ng chà o Khuê ra vá». Khuê lặng lẽ chui ngưá»i xuống chăn. Nước mắt từ đâu không biết cứ chảy trà n ra, không sao ngăn lại được. Cứ thế, Khuê im lặng nghe tiếng mình khóc, nức nở trong ***g ngá»±c, khiến nó cứ nhói lên như bị kim châm...
Tối hôm đó Phương không gá»i Khuê xuống ăn tối mà cho ngưá»i mang lên. Ä‚n má»™t mình trong phòng Khuê thấy thư thái và dá»… chịu. Cô bắt tư tưởng cá»§a mình táºp trung và o công việc, và o những kế hoạch để nâng cao hiệu quả công việc cá»§a ÄÔng Ã. Äó là má»™t vấn đỠnan giải, thách thức lá»›n vá»›i bất cứ ai. Khuê nháºn ra mình chẳng phải là ngưá»i quản lý giá»i vì suy cho cùng cô chỉ láºp được các kế hoạch phát triển phần má»m hay đại loại những thứ thuá»™c vá» công nghệc mà thôi. Việc nà y có chăng thuá»™c lÄ©nh vá»±c cá»§a Phương?
Những ngà y kế tiếp, Phương và Khuê chú tâm và o là m việc. Những kế hoạch, những dá»± trù đầu tư, quảng cáo... được đưa ra tiến hà nh gấp rút đến ná»—i hai ngưá»i quên hết xÃch mÃch, kết hợp vá»›i nhau rất hà i hòa. Phương là má»™t tay quản lý nhạy bén. Anh chỉ đạo, hướng dẫn nhanh gá»n, và có hiệu quả. Rất nhiá»u nhân viên bị cuốn hút và o cách là m việc ấy. Chỉ sau mấy ngà y, ÄÔng à gần như Ä‘ang có má»™t sá»± thay đổi lá»›n.
Dá»±a và o uy tÃn cá»§a Tổng công ty, Äông à lấy lại được và i khách hà ng quen thuá»™c. va fhinhf như, giám đốc Quang đã khá hÆ¡n, ông nhanh nhẹn, tinh anh hẳn ra. Khuê nháºn ra vẻ hà i lòng trong ánh mắt cá»§a Phương. Nếu phải sa thải ông Quang, chắc chắn là má»™t tổn thất lá»›n... Phương đã nghÄ© như váºy chăng?
Äến cuối tuần, tất cả má»i ngưá»i cho mình nghỉ ngÆ¡i má»™t buổi tối sau khi nhìn thấy hy vá»ng nháºn được hợp đồng lá»›n nhất trong năm cá»§a Thà nh Phố Hải Phòng. Giám đốc Quang tổ chức má»™t buổi liên hoan động viên anh em và ... để chà o tạm biệt Tổng giám đốc. Phương không từ chối mà rất nhiệt tình. Anh ở công ty cho đến táºn tối, chỉ trở vá» khách sạn thay đồ rồi lại và o công ty ngay. Công ty tổ chức liên hoan tại HỘi trưá»ng lá»›n theo kiểu tiệc đứng có khiêu vÅ©. Khuê tháºt sá»± chỉ muốn ở trong phòng. Cô không biết mình phải mặc gì. Ai mà biết sẽ có má»™t bữa tiệc như thế? Cô nghÄ© tá»›i chuyện chắc chắn các cô gái trong công ty sẽ xinh đẹp bá»™i phần. Hình như hầu hết các cô gái Ä‘á»u ngưỡng má»™ Phương.. và hy vá»ng lá»t và o mắt xanh cá»§a anh ta... Khuê thấy buồn cưá»i, các cô mà biết được anh ta là ngưá»i như thế nà o thì... chẳng biết ra sao...
Có tiếng gõ cá»a, Khuê uể oải đứng dáºy. Cô phục vụ phòng mỉm cưá»i:
_ Có ngưá»i ở Shop Minh Thanh gá»i cho chị bá»™ đồ nà y...
Khuê ngạc nhiên nháºn bá»™ đồ được để trong má»™t chiếc há»™p dà i. Trên chiếc há»™p gắn má»™t tấm thiệp. Không Ä‘á»c nhưng Khuê cÅ©ng biết là cá»§a ai. Anh ta muốn Khuê phải Ä‘i và biết tá»ng Khuê chẳng có bá»™ đồ nà o kha khá cả. Tháºt bá»±c mình, Khuê mở há»™p ra, má»™t chiếc váy dạ há»™i mà u trắng ngà tuyệt đẹp hiện ra. Khuê nhấc nó lên, ướm thá» và o ngưá»i, thở dà i vì biết nó rất hợp vá»›i mình...
Mặc váy và o, trang Ä‘iểm sÆ¡ qua gương mặt, khuê chuẩn bị bước ra khá»i phòng thì ánh mắt cô chạm phải tấm thiệp. Nhặt nó lên, cô lÆ¡ đãng Ä‘á»c:
" Em sẽ xinh đẹp như một nà ng tiên cho mà xem... Hãy đến đúng giỠvì anh sẽ đứng đón em ở cổng!"
Hừm... là m như anh có thể Ä‘oán được suy nghÄ© cá»§a tôi váºy? _ Khuê là u bà u và bước ra khá»i phòng. Ở phÃa dưới khách sạn, đã sẵn có má»™t chiếc xe để đón Khuê. Cô không còn ngạc nhiên nữa mà mặc nhiên chấp nháºn." Äể xem anh còn bà y trò gì?"
Äúng là Phương đứng đón Khuê ở cổng tháºt. Anh ăn mặc bảnh bao, đứng đắn giống như má»™t chú rể trong má»™t đám cưới sang trá»ng... ÄÆ°a tay ra để đỡ Khuê xuống xe, Phương mỉm cưá»i. Ãnh mắt anh không giấu giếm những tia nhìn chiêm ngưỡng, say mê sắc đẹp cá»§a Khuê.
_ Cảm ơn vì tất cả những gì tối nay anh mang lại!
_ Äó là trách nhiệm cá»§a anh mà .
Khuê nhìn thẳng phÃa trước, bước nhẹ nhà ng và o trong. Há»™i trưá»ng được trang hoà ng đẹp lá»™ng lẫy nhưng lại gần gÅ©i và ấm áp. Hoa hồng và phong lan tÃm Ä‘an xen trong các dãy bà n tiệc, trên tưá»ng và trên cả những tấm rèm cá»a... Hình như má»i ngưá»i đã đến đủ... Khuê có cảm giác mình Ä‘ang là tâm Ä‘iểm chú ý xá»§a má»i ánh nhìn kể từ khi bước và o cùng Phương. Và đã quá quen, cô phá»›t lá», tách ra khá»i tay Phương, Ä‘i vá» phÃa mấy cô gái Ä‘ang đứng. Phương được..."tá»± do" và ngay láºp tức, ông Quang cùng má»™t cô gái xinh xắn Ä‘i đến. Anh biết đó là con gái ông. Từ hồi cô bé còn nhá» xÃu, anh có đến thăm và thi thoảng cho cô bé quà . Dá»… mà cÅ©ng gần mưá»i năm rồi!
_ Chà o bé Thương! _ Phương cất tiếng chà o trước. Cô bé long lanh ánh mắt ngượng ngùng chà o lại. Ông Quang cưá»i tươi rói:
_ Cháu vẫn còn nhớ nó sao?
_ Quên sao được hả chú? _ Phương quan sát Thương má»™t lượt, chặc lưỡi_ Thương lá»›n nhanh quá! Hình như xinh đẹp hÆ¡n ngà y xưa rất nhiá»u...
Thương ngước nhìn Phương bằng ánh mắt dò há»i, nhưng rồi cô nháºn được ánh nhìn vui vẻ cảu anh, Thương mỉm cưá»i nhá» nhẹ:
_ Em vẫn thế thôi... Duy chỉ có anh Phương có khác đấy!
Phương tỠvẻ ngạc nhiên:
_ Khác gì?
_ Anh... không có quà cho vé Thương như ngà y xưa!
Cả Phương và ông Quang cùng báºt cưá»i. Thương đã linh hoạt hÆ¡n, cô trở nên liến láu:
_ Anh quên đúng không?
_ Không quên... Nhưng vì anh nghÄ© bé Thương có ngưá»i cho qua rồi nên cấn chi tá»›i quà cá»§a ông anh nà y? _ Phương nháy máy châm chá»c.
Thương đỠmặt, lắc đầu nguầy nguáºy. Ông Quang vuốt nhẹ mái tóc Thương, âu yếm:
_ Anh đùa con thôi mà ... Con gái cưng cá»§a bố thì chỉ lo há»c thôi chứ lo yêu bao giỠđâu nhỉ?
Phương chăm chú nhìn Thương, muốn cưá»i khuôn mặt phụng phịu cá»§a cô nhưng lại thôi. Anh còn nhá»› cô bé Thương ngà y xưa rất hay há»n, động chút là khóc. Chắc giá» cÅ©ng vẫn chưa thay đổi...
Ông Quang chợt nhìn đồng hồ, rồi hối hả giục:
_ Äến giá» rồi Phương. Cháu lên phát biểu bà i lá»i chứ?
_ Thôi chú ạ... Cháu đã nói nhiá»u cả tuần nay rồi còn gì?
_ Váºy chú nói nhé? Con cứ tá»± nhiên vá»›i anh Phương và má»i ngưá»i, nhưng ... đừng quáºy đấy!
Thương hÆ¡i trá» môi. Ông Quang Ä‘i nhanh vá» phÃa sân khấu, nÆ¡i có đặt má»™t chiêc bục dà i. Má»i ngưá»i bắt đầu chú ý nhìn lên.
_ Cảm Æ¡n má»i ngưá»i đã chú ý.... Chắc hẳn ai cÅ©ng biết lý do cá»§a bữa tiệc nà y... Tôi sẽ không giải trình nữa. Tháºt sá»± thì bao năm là m quản lý tôi cứ nghÄ© thế là đã bước đến NGưỡng rồi. Không ai hÆ¡n được mình... Tôi cÅ©ng bá» qua chuyện rèn mình, không lo cho sá»± nghiệp nà y, không lo cho các bạn... Tôi phải cám Æ¡n Tổng giám đốc rất nhiá»u vì đã cho tôi thấy được sai lầm lá»›n ấy. Và cảm Æ¡n má»i ngưá»i đã không bá» tôi, không bá» công ty. Cám Æ¡n sá»± ná»— lá»±c, cám Æ¡n niá»m tin...
Tiếng vỗ tay vang dội, kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhà ng. Bữa tiệc bắt đầu, không ồn à o nhưng nhanh ***ng...
Khuê lấy cho mình và i chiếc bánh mì nướng, má»™t Ãt thịt nguá»™i. Cô dang chuẩn bị ăn thì Dương tiến lại. Anh nâng ly rượu cá»§a mình lên, mỉm cưá»i:
_ Chúc mừng thà nh công!
Khuê cũng cầm ly rượu của mình lên. Cô chạm nhẹ và o ly của Dương.
_ Vâng... và chúc mừng sự gặp lại nữa chứ?
_ Không ngá» tháºt! _ Dương chăm chú nhìn Khuê_ Nhưng lúc nà o Khuê cÅ©ng xinh đẹp như thế nà y... luôn như váºy trong trà nhá»› cá»§a Dương.
Khuê báºt cưá»i:
_ Một sự khen ngợi tế nhị! Cảm ơn Dương...
Dương hÆ¡i lắc đầu. Quả thá»±c gặp được Khuê sá»›m như váºy là má»™t bất ngá» lá»›n vá»›i anh. Cả hai má»›i chỉ tốt nghiệp mấy tháng, anh trở vá» sau thất bại cá»§a má»™t cuá»™c Ä‘ua ngấm ngầm trong lá»›p... Chưa phải quá lâu để mà vết thương cá»§a anh liá»n lại... HẰng đêm, trong những giấc mÆ¡, Dương vẫn thấy đâu đó khuôn mặt thanh tao và nụ cưá»i quyến rÅ© cá»§a Khuê... Bây giá», cô đứng đây, không biết có thay đổi gì lá»›n lao?
_ Khuê... ổn định chưa?
_ Há»i váºy vá»›i ý gì? _ Khuê nhướng mà y há»i lại.
_ Ừm.. cả hai nghĩa...
HÆ¡i liếc mắt vá» phÃa Phương, thấy anh Ä‘ang chăm sóc rất cẩn tháºn má»™t cô bé con... Khuê trá» nhẹ môi. Táºp trung và o ngưá»i đối diện hÆ¡n, Nghi trả lá»i tháºt lòng:
_ Còn bất ổn lắm. Có lẽ sẽ khó nói đến chuyến đó cho đến lúc Khuê già mất!
Dương báºt cưá»i. Anh ná»a tin ná»a ngá»... Khuê đã không để ý ai trong lá»›p, cho nên tất cả các chà ng trai phải ngấm ngầm cạnh tranh nhau, và cuối cùng... Khoa được... Chẳng lẽ cáºu ta để cÆ¡ há»™i qua Ä‘i?
_ Khuê nà y...
_ Gì? _ Khuê vừa ăn vừa há»i lại.
_ Dạo gần đây Khuê có gặp Khoa không?
_ Ừm... có chứ. Cáºu ấy đến thăm mẹ tá»› thưá»ng xuyên ấy. Chu đáo phết!
Không chỉ Dương đứng ngưá»i mà cả Phương nữa. Dù phải tiếp chuyện vá»›i cô bé Thương liến láu, nhưng hầu như anh không bá» sót má»™t từ nà o trong câu chuyện cá»§a Khuê... Ná»—i bá»±c mình âm ỉ đã sẵn có khi Khuê nói chuyện vui vẻ vá»›i Dương, bây giỠđược thể trà o ra. Phương đặt mạnh đĩa thức ăn lên bà n, khiến cô bé Thương giáºt mình. Cô kêu lên:
_ Anh... món ăn không ngon sao?
Phương bừng tỉnh. Anh vá»™i lắc đầu, và trấn an cô bé bằng nụ cưá»i ... méo xệch cá»§a mình. Nhạc dạo lên nhẹ nhà ng, báo hiệu phần hai cá»§a buổi tiệc bắt đầu. Phương không mấy để ý, anh còn mải... dá»ng tai để nghe câu chuyện liên quan đên má»™t gã Khoa xa lạ nà o đó...
_ Anh... anh nhảy với em bản đầu tiên nhé?
_ Gì? _ Phương há»i lại , nhưng không chú tâm... " hắn ta được mẹ Khuê gá»i là con trai ư?"
_ Anh nhảy vá»›i em bản mở mà n nà y nhé? _ Thương kiên nhẫn há»i lại, tay cô kéo nhẹ tay Phương_ Nhé anh? Anh nhé?
_ ÄÆ°á»£c rồi... được rồi... yên lặng cho...
_ Hoan hô... anh hứa rồi nha!
Tiếng vá»— tay reo vang cá»§a Thương má»™t lần nữa kéo Phương ra khá»i những suy nghÄ© Ä‘i hoang cá»§a mình. Anh sá»±c nháºn ra sai lầm cá»§a mình thì quá muá»™n vì gương mặt bừng sáng cá»§a Thương... Anh hứng thú vá»›i bữa tiệc chẳng qua cÅ©ng chỉ vì tiết mục mở mà n nà y... Nhá»› lại tất cả những gì đã xảy ra giữa anh và Khuê, thì cả hai chưa từng nhảy vá»›i nhau bao giá»... Anh cÅ©ng chưa bao giỠôm cô trong vòng tay, giữa những ánh nhìn cá»§a ngưá»i khác.... để há» thấy rõ mối quan hệ cá»§a anh và cô, để khẳng định má»™t Ä‘iá»u...má»™t Ä‘iá»u duy nhất: Khuê là cá»§a anh!
Nhạc vang lên má»—i lúc má»™t tha thiết, Phương nháºn thấy hầu hết những ánh mắt Ä‘ang nhìn mình chỠđợi. Má»™t và i cô gái thầm thì to nhá» vá»›i bạn nhảy cá»§a mình, nhưng sá»± chú ý thì vẫn không rá»i khá»i Phương. Anh hÆ¡i nghiêng đầu để có thể rõ gương mặt Khuê... Nếu cô có má»™t chút chú ý đến anh, thì ngay láºp tức... sẽ chẳng có gì cản trở cả...Niá»m mong má»i cá»§a anh sụp đổ khi bắt gặp Khuê Ä‘ang thản nhiên cầm đĩa thức ăn, vừa nhai nhá» nhẹ, vừa chăm chú nghe Dương nói... Dưá»ng như tiếng nhạc không tác động gì đến không gian cá»§a hai ngưá»i... Phương quay vá»™i Ä‘i, nuốt sá»± khó chịu và o sâu trong lòng, và mỉm má»™t nụ cưá»i... dịu dà ng vá»›i cô bé Ä‘ang ngưỡng má»™ anh. Thương đỠmặt, hÆ¡i cúi đầu nhìn xuống đất... Cô lắng nghe anh nói nhẹ nhà ng:
_ Váºy... bây giá» mình nhảy nhé? Em không ngại chứ?
_ Không! _ Thương ngẩng lên, cưá»i hạnh phúc_ Em đã cố lá»›n tháºt nhanh để có thể ...Ä‘i bên cạnh anh như váºy!
Phương không bất ngá», cÅ©ng không lảng tránh ánh mắt mÆ¡ mà ng cá»§a cô gái, anh nắm tay Thương, kéo nhẹ :
_ Dù sao thì em cũng chỉ là ... nhóc con thôi!
Thương định phản đối nhưng tiếng vô tay đã vang lên rá»™n rã. Cô hãnh diện nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt động viên cá»§a bố... Như được tiếp thêm niá»m tin, Thương xoay tròn theo Ä‘iệu nhạc, chiếc váy loe ra, thanh thoát hÆ¡n, quyến rÅ© hÆ¡n. Phương đưa nhẹ bước chân, gần như kéo Thương theo Ä‘iệu nhạc. Äiệu nhảy lả lướt như má»™t cánh bướm giữa vưá»n hoa... Ngưá»i ta say mê ngắm nhìn, tưởng như Ä‘ang xem má»™t bức tranh hoà n mỹ, quên hết thá»±c tại trong khoảnh khắc vút cao cá»§a dòng nhạc ...
Kết thúc bản nhạc nà y lại tiếp nối má»™t bản nhạc khác... Theo lịch sá»±, Phương không thể không nhảy tiếp vá»›i Thương khi chưa có ai đến má»i... Từng đôi đưa nhau ra sà n nhảy, cuồng nhiệt, tươi vui... Phương đưa mắt tìm kiếm... Äông quá... Không thấy bóng dáng Khuê đâu...Liệu có phải cô Ä‘ang nhảy vá»›i Dương?
Khuê không thÃch nhảy. Những lÅ© ồn à o nà y luôn là m cô nhá»› đến những khoảng tối ngà y xưa... Dư âm cá»§a nó vẫn thế, đắng chát mùi rượu, mùi khói thuốc... và cả mùi tiá»n... Bây giá» cô vẫn có cảm giác như có váºt gì cứa và o ngưá»i... Ä‘au nhưng không rõ chá»— nà o, không biết mà ... chạy chữa. Cô chỉ biết cách lánh Ä‘i!
May cho Khuê là cô thư ký đã kéo Dương ra sà n nhảy, Khuê chỉ việc đứng im cưá»i động viên má»™t lát, rồi nhẹ nhà ng Ä‘i ra ngoà i. PhÃa trước Há»™i trưá»ng là má»™t dãy cây hoa bằng lăng thâm thấp, tán cÅ©ng đủ che mấy cái ghế đá nhá»...Lúc đầu Khuê hÆ¡i ngạc nhiên khi thấy khung cảnh giống má»™t trưá»ng há»c hÆ¡n là má»™t công ty... Hóa ra, trước đây có má»™t ngôi trưá»ng cấp ba tư thục, vì địa Ä‘iểm gần đưá»ng quá ồn, hỠđã chuyển nhượng cho công ty. Thấy mấy cây bằng lăng được trồng quy cá»§, tán lại tròn nhưng không lùm xùm, ông giám đốc cho giữ lại... là m cảnh... Khuê thấy thÃch chúng, khiêm tốn, dịu dà ng... từng bước từng bước Ä‘i sâu và o lòng ngưá»i... giống như má»™t cô gái ngoan váºy! Cô gái ngoan? Khuê nhìn xuống ly rượu cá»§a mình, hÆ¡i nhếch môi...
Ngồi xuống má»™t chiếc ghế, Khuê lặng lẽ nhấm má»™t chút rượu. Vị ngòn ngá»t tan đầu lưỡi... rồi cay cay... dịu dà ng... Không hiểu sao bây giá» cô lại có thói quen nhâm nhi từng vị rượu má»™t. Ngá»i hương vị cá»§a từng thứ, nếm nó đầu môi... nháºn ra không phải rượu mà u đỠnà o cÅ©ng giống nhau. Có thứ ngá»t dịu, có thứ ngá»t nồng, nhưng có thứ lại cay Ä‘áºm lan đến táºn cùng... Kể ra cÅ©ng thú vị... giống như con gái váºy... Ra đà n ông phong tình cÅ©ng giống như đà n ông... thÃch rượu mà thôi. Há» cÅ©ng Ä‘i tìm những mùi vị khác nhau, thưởng thức từ từ cho đến khi quen thuá»™c... lãng quên và đi tìm vị má»›i... Tháºt đáng thương thay...
_ Uống rượu thì cần có bạn... Tôi ngồi cùng được không?
Khuê ngẩng đầu lên. Phương xuất hiện trong ánh Ä‘iện hắt ra từ cá»a Há»™i trưá»ng, bà ng bạc lung linh... Tiếng nhạc cuồng nhiệt Ä‘uổi theo đến táºn từng bước chân. Trên tay anh cÅ©ng có má»™t ly rượu... Anh nâng nó lên cao như chúc mừng, rồi uống má»™t ngụm nhá»...
Khuê nhún vai, quay mặt Ä‘i. Phương không nản trÃ, anh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh... Trên bầu trá»i, không trăng cÅ©ng chẳng thấy má»™t ngôi sao nà o... Trá»i đất chẳng lẽ lại không á»§ng há»™ anh?
_ KHông ngỠcô lại ra đây ngồi!
Khuê nhướng mắt:
_ Chẳng lẽ ở đây cấm ngồi sao?
_ Không... nhưng...
Phương định nói đến Dương, lẽ nà o anh ta lại bá» qua cÆ¡ há»™i được nhảy vá»›i ngưá»i đẹp?... Nhưng ánh mắt Khuê thăm thẳm, là m anh nghÄ© ngay đến chuyện cÅ©. Nó còn quá má»›i để tÃnh đến chuyện lãng quên...
_ Nếu không chịu được, sao em không nói với tôi?
Khuê nhếch môi. Cô và anh, chẳng quan hệ gì để có thể nói đến chuyện lo lắng cho những tổn thương của nhau cả... Cho cô và ng cô cũng không thể đỠnghị anh những chuyện kiểu như thế. KHoảng cách và cả những dằn vặt, nghi ngỠnhau... là m gì có thể bù đắp nổi?
_ Tôi không có gì dị ứng cả...
_ Tháºt không? _ Phương nghi ngá»
Khuê hất mặt lên, cao giá»ng:
_ Äó là quá khứ cá»§a tôi...và nó đã là quá khứ! _ Khuê nhấn mạnh má»™t cách ác ý_ Tất cả chỉ là má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Tỉnh dáºy rồi thì thấy mình may chứ sao lại thấy Ä‘au bao giá»?
Phương nhún vai, lạnh lạnh nói:
_ Váºy cÆ¡n ác má»™ng cá»§a em đã qua rồi phải không? Nó chẳng có gì để ám ảnh?
_ Äúng!
_ Váºy ... hãy nhảy vá»›i tôi bản nhạc sắp tá»›i nhé? Ngoà i nà y thôi cÅ©ng được?
Khuê lặng thinh lắng nghe... Cô đã sụp bẫy. Nhìn nụ cưá»i tỉnh bÆ¡ cá»§a Phương, cô biết anh ... khoái chà lắm. Anh gạt Ä‘i tất cả những gì cô Ä‘ay nghiến vá» ká»· niệm cá»§a hai ngưá»i, tìm cách để thắng cô, bắt cô là m theo ý mình... Lúc nà o cÅ©ng thế... anh ta luôn là ngưá»i chiến thắng!
Tà i sản của meomuop