 |
|

31-08-2008, 08:59 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 06
Äịa huyệt thần bÃ
Má»™t và i ngưá»i Ä‘ang từ đó Ä‘i lại, chỉ có má»™t ngưá»i là bước chân có vẻ nặng ná», chắc là trên ngưá»i đầy những và ng bạc ngân phiếu.
Lục Tiểu Phụng rất muốn biết ngưá»i đó là ai, nhưng đầu cá»§a chà ng đưa lên không nổi, nghe Ngưu Nhục Thang nói :
- Các ngươi Ä‘á»u lại đây gặp gã tùy tòng Cá»u ca má»›i thu, y tên là Má»™c Nhất Bán. Hình như y là môn hạ cá»§a Hải Nam Cô Nhạn, Cá»u ca còn đặc biệt sai y Ä‘em lá»… váºt vá» cho tôi.
Giá»ng cá»§a cô đầy vẻ sung sướng, láºp tức có ngưá»i há»i :
- Mấy hôm nay lão Cá»u lại Ä‘i đâu thế? Chừng nà o má»›i vá» lại? Y dạo nà y khá»e không? Có uống rượu say sưa lắm không?
Má»™c Nhất Bán láºp tức cung kÃnh trả lá»i tất cả má»i ngưá»i, nhưng hà nh tung cá»§a cái vị Cá»u gia nà y, ngay cả y cÅ©ng không rõ rà ng lắm.
Nghe nói Cá»u thiếu gia không biết chừng nà o má»›i vá», má»i ngưá»i Ä‘á»u có vẻ thất vá»ng, nghe nói y vẫn khá»e mạnh bình an, má»i ngưá»i rất vui vẻ.
Äối vá»›i kẻ lãng tá» cách biệt thiên nhai, hà nh tung vô định ấy, má»i ngưá»i Ä‘á»u lá»™ vẻ quan hoà i, nhưng cái ngưá»i vừa rồi má»›i đánh bạc vá»›i há», hiện giá» Ä‘ang nằm lăn ra mặt đất là Lục Tiểu Phụng kia, không thấy có ai thăm há»i, ngưá»i nà y chết sống ra sao, bá»n há» chẳng để và o lòng.
Ngay cả Sa Mạn cÅ©ng không nhìn chà ng đến ná»a con mắt, Ngưu Nhục Thang Ä‘ang há»i nà ng :
- Cá»u ca có Ä‘em đồ gì vá» cho chị không?
Sa Mạn hững hỠnói :
- Y biết ta chẳng hứng thú gì tới những thứ ngoại thân đó, hà tất phải là m chi mất công.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Chị chẳng có hứng thú gì tá»›i những thứ ngoại thân cá»§a y? Có phải chị chỉ có hứng thú vá»›i ngưá»i cá»§a y?
Sa Mạn là m thinh mặc nháºn.
Ngưu Nhục Thang cưá»i nhạt :
- Chỉ tiếc là y nhất định sẽ không cho chị thứ đó.
Hai ngưá»i nói qua nói lại, hình như có vẻ có tà gì ghen tức trong đó, Lục Tiểu Phụng nghe lá»t và o tai, lại cà ng cảm thấy không có mùi vị.
Chà ng trước giá» vẫn là kẻ được ngưá»i giang hồ ưu ái, ngưá»i biết chà ng lấy đó là m vinh hạnh, đến đâu cÅ©ng được ngưá»i khác hoan nghênh, rượu ngon tà ng trữ lâu năm cá»§a chá»§ nhân Ngá»a Vân Lâu chỉ có chà ng má»›i uống được, ngay cả Khổ Qua đại sư là ngưá»i cô tỵ cao ngạo như váºy, mà chà ng lại thăm, láºp tức thân tá»± xuống nhà bếp nấu và i món ăn chay cho chà ng.
Mấy cô con gái gặp chà ng là không có cách nà o kháng cự, ngay cả núi tuyết cũng chảy thà nh nước.
Nhưng đến xứ nà y, chà ng lại bá»—ng biến thà nh không đáng má»™t đồng xu, còn không đáng Ä‘i xách già y cho cái vị Cá»u thiếu gia đó.
Má»™t ngưá»i đã sống tá»›i như váºy, thà chết Ä‘i cho xong, nhưng Lão Thá»±c hòa thượng vẫn còn chưa chịu động thá»§.
Ngưu Nhục Nhang hình như cÅ©ng không muốn nói chuyện vá»›i Sa Mạn, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Ngươi còn chưa động thủ sao?
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Äá»™ng thá»§ là m gì?
Ngưu Nhục Nhang nói :
- Äá»™ng thá»§ giết ngưá»i.
Lão Thá»±c hòa thượng há»i :
- Các ngươi muốn giết y tháºt sao?
Ngưu Nhục Nhang nói :
- Dĩ nhiên là không giả.
Lão Thực hòa thượng nói :
- ÄÆ°á»£c, các ngươi tùy tiện kiếm ngưá»i lại giết y, hòa thượng chỉ cần thắng ná»a chiêu là quá đủ, hòa thượng không giết ngưá»i.
Y phá»§i phá»§i tay, đứng dáºy bá» Ä‘i, chá»›p mắt đã tá»›i chá»— Cá»u Khúc kiá»u, cÅ©ng chẳng có ai ngăn trở, xem ra nÆ¡i đây tuy ngưá»i nà o cÅ©ng có vẻ ngụy bÃ, há» vẫn còn là những tay hảo hán ăn nói giữ lá»i.
Ngưu Nhục Nhang cưá»i nhạt :
- Muốn tìm ngưá»i giết còn không dá»… quá sao, các ngươi ai giết hắn, ta sẽ giao cho má»™t vạn lượng.
Lục Tiểu Phụng nằm sóng soà i ra mặt đất, nằm ì ra luôn ở đó chẳng thèm dáºy, muốn giết má»™t ngưá»i như váºy, xem ra cÅ©ng không phải là chuyện khó, Ngưu Nhục Nhang lại bá» ra má»™t vạn lượng, không biết có phải là vì tiá»n bạc cá»§a cô nhiá»u quá, hay là ở đây muốn giết ngưá»i phải trả bằng bao nhiêu đó tiá»n.
Tùy tiện giết ngưá»i là được má»™t vạn lượng, Lục Tiểu Phụng cứ nghÄ© sẽ có nhiá»u ngưá»i lại già nh giá»±t động thá»§.
Nà o ngá» má»i ngưá»i chẳng ai có phản ứng gì.
Sa Mạn lạnh lùng nói :
- Ngươi muốn giết ngưá»i, tại sao không tá»± mình lại là m? Không lẽ ngươi chưa giết ngưá»i lần nà o?
Ngưu Nhục Nhang chẳng thèm để ý đến nà ng, trừng mắt nhìn mấy gã khiêng rương :
- Các ngươi mấy ngà y rà y vác rương khổ cá»±c, tối Ä‘a cÅ©ng chỉ có tám chục má»™t trăm, giết ngưá»i được má»™t vạn lượng, các ngươi còn không muốn là m chuyện dá»… dà ng ngon là nh váºy sao?
Những ngưá»i khiêng rương đứng trÆ¡ ra đó như ngưá»i gá»—, thì ra bá»n há» không ai nghe cô nói gì.
Ngưu Nhục Nhang nói :
- Mộc Nhất Bán, còn ngươi?
Mộc Nhất Bán thở ra :
- Tôi cÅ©ng muốn kiếm má»™t vạn lượng đó, chỉ tiếc là Cá»u thiếu gia đã dặn, má»—i ngà y chỉ được giết má»™t ngưá»i, tôi không dám không nghe lá»i Cá»u thiếu gia.
Ngưu Nhục Nhang hiển nhiên cÅ©ng không dám không nghe lá»i Cá»u thiếu gia, cô cưá»i nhạt :
- Ta biết các ngươi chê Ãt, ta bá» ra năm vạn lượng, giao tiá»n trước giết sau.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhảy dáºy nói :
- Có tôi.
Ngưu Nhục Nhang há»i :
- Ngươi là m gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bất kể ai giết tôi, cô Ä‘á»u giao trước cho y năm vạn lượng?
Ngưu Nhục Nhang nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi lại kiếm năm vạn lượng đây.
Ngưu Nhục Nhang há»i :
- Ngươi muốn chÃnh mình giết mình?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Mình giết mình chẳng phải là chuyện gì khó, nhưng năm vạn lượng không phải là Ãt.
Ngưu Nhục Nhang há»i :
- Ngươi chết rồi còn muốn tiá»n bạc để là m gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trả nợ.
Chà ng thở ra nói :
- Hiện tại tôi còn nợ đầy cả Ä‘Ãt, nếu không trả hết, là m quá»· cÅ©ng không an lòng.
Ngưu Nhục Nhang lạnh lùng nhìn chà ng, bá»—ng cưá»i nhạt nói :
- ÄÆ°á»£c, năm vạn lượng ấy cho ngươi đấy.
Cô tùy tiện móc trong ngưá»i ra má»™t táºp ngân phiếu, tá» nhá» nhất cÅ©ng là năm ngà n lượng, Lục Tiểu Phụng đếm mấy tá» vừa đúng năm vạn, đưa cho lão đầu trước má»™t tá», nói :
- Äây là má»™t vạn năm ngà n lượng, má»™t vạn trả lại ông, năm ngà n là tiá»n lá»i.
Lão đầu cưá»i tươi rói :
- Tiá»n lá»i tháºt không Ãt.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi thế đáng lý ra ông phải nên cho tôi mượn nhiá»u hÆ¡n má»™t chút, con ngưá»i tôi rất rá»™ng rãi.
Lão đầu thở ra :
- Quả tháºt rá»™ng rãi lắm, rá»™ng rãi muốn chết ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng đang tìm Sa Mạn :
- Äây là năm ngà n năm trăm lượng, năm trăm lượng cây Ä‘ao, năm ngà n lượng là tiá»n lá»i.
Sa Mạn nói :
- Tiá»n lá»i từ năm trăm lượng mà tá»›i năm ngà n lượng sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Năm trăm lượng hay má»™t vạn lượng cÅ©ng là thua như nhau, tiá»n lá»i dÄ© nhiên cÅ©ng thế.
Sa Mạn nhìn chà ng, ánh mắt lạnh nhạt hình như có nụ cưá»i :
- Bây giá» tôi má»›i biết tại sao ông nghèo quá váºy, tiêu tiá»n như ông váºy, là m sao mà không nghèo được.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Dù gì tiá»n nà y cÅ©ng đến dá»… dà ng quá, hiện tại tôi má»›i biết ra, thiên hạ e rằng không có chuyện gì kiếm tiá»n dá»… dà ng hÆ¡n bằng giết ngưá»i.
Gương mặt của Sa Mạn lại biến thà nh lạnh lùng, không một biểu tình, nà ng lấy cây đao là m bằng cái bô ra :
- Có phải ông chuẩn bị dùng cây đao nà y để giết mình?
Lục Tiểu Phụng láºp tức lắc đầu :
- Cây đao nà y không được, cây đao nà y khai lắm.
Chà ng nhìn nhìn ngân phiếu trên tay, lẩm bẩm :
- Còn có hai vạn năm trăm lượng, còn có hai vạn năm trăm lượng, tiá»n còn chưa tiêu sạch, chết không phải là oan uổng lắm sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Váºy thì ngươi mau mau tiêu Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng suy nghĩ một chút, lại tìm lão đầu :
- Lúc nãy ông có nói nÆ¡i đây rượu ngon nhất thiên hạ, chỉ bất quá giá tiá»n hÆ¡i cao.
Lão đầu nói :
- Tôi cÅ©ng có nói, hôm nay ông là khách, uống miá»…n phÃ.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nhạt :
- Con gái ông đòi giết tôi, tôi còn muốn uống rượu miá»…n phà cá»§a ông? Äây, năm trăm lượng ông cầm lấy, tôi muốn rượu ngon nhất, bán bao nhiêu trả bấy nhiêu.
Gã để ria mép bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng nói :
- Lại tiêu hết năm trăm lượng, hình như còn thừa hai vạn lượng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lúc nãy ngươi thua bao nhiêu?
Gã để ria mép nói :
- Ta đại thắng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chúng ta đánh bạc má»™t phen được không? Thua quách hết lại cà ng khá»e khoắn.
Gã để ria mép cưá»i lá»›n :
- ÄÆ°á»£c, ta thÃch cái ngưá»i khá»e khoắn như ngươi.
Ngưu Nhục Thang lạnh lùng nói :
- Không những y khá»e khoắn, mà còn không mấy chốc sẽ còn khá»e nữa, bất kể cắt cổ há»ng hay chặt đầu Ä‘á»u rất khá»e.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Tôi có biết má»™t cách chết khá»e khoắn.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Chết là m sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chết vì thua bà i.
Xúc xắc lại nằm trong chén, rượu cÅ©ng được Ä‘em đến, cả mưá»i vò lá»›n, có Nữ Nhi Hồng, cÅ©ng có Trúc Diệp Thanh.
ChÃn ngà n chÃn trăm lượng bạc chỉ mua được mưá»i vò rượu, giá tiá»n không khá»i mắc quá, nhưng Lục Tiểu Phụng chẳng hiá»m gì, chà ng mở vò Trúc Diệp Thanh trước, đưa miệng lại uống trước ná»a vò, lá»›n tiếng nói :
- Rượu ngon.
Gã để ria mép cưá»i nói :
- Uống như trâu uống thế kia, mà còn phân biệt được rượu ngon hay dở, quả tháºt không phải là dá»….
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tháºt ra, ta cÅ©ng chưa chắc đã phân biệt ra, chẳng qua rượu mắc như váºy, nhất định là ngon, rượu ngon, bất kể uống nhiá»u hay Ãt, ngà y hôm sau, đầu cÅ©ng không bị nhức.
Ngưu Nhục Thang lạnh lùng nói :
- Äầu đã rá»›t ra rồi, còn nói gì đến chuyện nhức hay không nhức.
Lục Tiểu Phụng chẳng để ý đến cô, chà ng cầm há»™t xúc xắc lên, quáºy quáºy và o bên miệng chén :
- Ngươi đánh bao nhiêu?
Gã để ria mép nói :
- Một vạn lượng được không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Má»™t vạn lượng Ãt lắm, tốt nhất là hai vạn, chúng ta đánh má»™t ván là xong thắng thua.
Gã để ria mép nói :
- Tốt, phải như váºy má»›i khá»e khoắn.
Ngân phiếu cá»§a y còn chưa đặt ra, Lục Tiểu Phụng đã gieo xúc xắc xuống, xoay vòng vòng trong chén mấy cái, láºp tức ngừng lại, ba há»™t Ä‘á»u là sáu Ä‘iểm, nhà cái ăn hết, có muốn rượt theo cÅ©ng không kịp.
Lục Tiểu Phụng cưá»i lá»›n :
- Ngưá»i ta sắp chết tá»›i nÆ¡i, váºn khà có bá» chuyển ngược lại.
Gã để ria mép trong tay còn đang cầm ngân phiếu, lớn tiếng nói :
- Nhưng tôi đã đặt tiá»n và o đâu?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Không sao cả, ta tin được ngươi mà , trước sau ta cÅ©ng chết, ngươi không muốn ăn gian vá»›i ngưá»i chết phải không?
Gã để ria mép trong bụng không muốn tà nà o, ngoà i miệng chẳng nói một tiếng.
Lục Tiểu Phụng tiếp lấy xấp ngân phiếu, há»i tiếp :
- Còn đánh nữa không?
Gã để ria mép nói :
- Äánh dÄ© nhiên là đánh, chẳng qua, kỳ nà y ta là m cái.
Lục Tiểu Phụng nói :
- ÄÆ°á»£c, má»i ngưá»i thay phiên nhau là m cái, chỉ cần ngươi gieo được ba há»™t sáu Ä‘iểm, cứ việc hốt bạc, không cần phải khách khÃ.
Chà ng lấy xấp ngân phiếu hai vạn lượng bạc má»›i vừa thắng xong đặt thêm xuống, cưá»i nói :
- Ta xem ngươi cũng chẳng gieo được ba hột sáu điểm.
Gã để ria mép sáng mắt lên, chụp lấy xúc xắc, quay đầu lại há»i lão há»c cứu đầu tóc bạc phÆ¡ đứng bên cạnh :
- Ngươi xem ta gieo được ba hột sáu điểm không?
Lão già tóc bạc mỉm cưá»i :
- Ta xem ngươi phải ném ra được đấy chứ, nếu ném không ra mới là chuyện quái lạ.
Gã để ria mép phấn khởi tinh thần, hét lên một tiếng, xúc xắc rơi và o trong chén, thấy rõ rà ng sắp ra hết sáu điểm, nà o ngỠcó một hột bỗng nảy lên một cái, rồi lại nhảy dội lên không trung mấy thước, lúc rớt xuống đã biến thà nh một đám bụi.
Xúc xắc trong chén đã ngừng, là hai hột sáu điểm.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng quay qua Sa Mạn há»i :
- Hai hột sáu điểm, thêm và o hột một điểm, là mấy điểm?
Sa Mạn nói :
- Vẫn là má»™t Ä‘iểm, bởi vì há»™t cuối cùng má»›i tÃnh Ä‘iểm.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Hột cuối cùng nếu không có điểm thì sao?
Sa Mạn nói :
- Không có điểm tức là không có điểm.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Không có điểm lớn hay một điểm lớn?
Sa Mạn nói :
- Dĩ nhiên là một điểm lớn.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nếu ngay cả một điểm cũng lớn hơn, nhà cái gieo xuống không có điểm thì là m sao?
Sa Mạn nói :
- Nhà cái bồi hết.
Lục Tiểu Phụng cưá»i lá»›n :
- Ba mươi năm phong thủy luân lưu di động, không ngỠlần nà y ngươi gieo được cái không điểm.
Gã để ria mép không nói má»™t tiếng, láºp tức chung ngay cho chà ng bốn vạn lượng, lấy chén đẩy qua cho Lục Tiểu Phụng :
- Lần nà y đến phiên ngươi là m cái, hy vá»ng ngươi đừng gieo phải cái không Ä‘iểm.
Miệng y thì nói như váºy, trong bụng thì Ä‘ang nghÄ© :
- Lần nà y ngươi mà không gieo phải cái không điểm mới là chuyện quái lạ.
Ngưá»i khác cÅ©ng suy nghÄ© như y váºy, dù Lục Tiểu Phụng có thay và o ba há»™t xúc xắc bằng sắt, bá»n há» muốn há»§y Ä‘i má»™t há»™t, cÅ©ng còn dá»… dà ng hÆ¡n dáºm chết má»™t con kiến.
Äánh bạc giở mánh, vốn là chuyện che Ä‘áºy giấu diếm, không để ai thấy, bây giá» lại trở thà nh chuyện quang minh chÃnh đại.
Lão há»c cứu đầu tóc bạc phÆ¡ già nh đặt xuống ba vạn lượng.
- Chỉ tiếc là nhà cái chỉ có tám vạn tiá»n vốn.
Gã để ria mép nói :
- Tôi là ngưá»i thua, để y bồi lại cho tôi trước, các ông má»›i có phần.
Y đã lấy trong ngưá»i ra hết mấy táºp ngân phiếu, má»™t mình y đã không chỉ có tám vạn lượng thôi, y phải thắng thua má»™t tráºn, má»›i tá»›i phiên ngưá»i khác, có Ä‘iá»u, má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy Lục Tiểu Phụng không thể nà o không thua.
Lão há»c cứu thở ra :
- Xem ra bá»n ta chỉ còn nước húp canh.
Nhà cái hết tiá»n chung, gá»i là húp canh, dưới mắt cá»§a ngưá»i đánh bạc, không có chuyện gì xui xẻo cho bằng bị húp canh.
Lão ta Ä‘ang tÃnh lấy tiá»n vá», bá»—ng nghe có ngưá»i nói :
- Cú nà y để ta giúp nhà cái, có bao nhiêu chỉ việc đặt và o, ăn hết chung hết.
Ngưá»i nói câu đó là lão đầu, lão đưa má»™t xấp ngân phiếu đặt phạch má»™t tiếng xuống bà n trước mặt Lục Tiểu Phụng :
- Äây là ba trăm năm mươi vạn lượng, coi như tôi cho ông mượn, không đủ tôi còn có thêm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lục Tiểu Phụng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ :
- Ông biến ra rộng rãi hồi nà o thế?
Lão đầu cưá»i nói :
- Ông mượn tiá»n cá»§a tôi rất có tÃn dụng, lại có nhiá»u lợi tức, tôi không cho ông mượn còn cho ai mượn bây giá»?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cú nà y mà thua, ngưá»i lại chết mất tiêu, ông Ä‘i đâu lấy lại tiá»n bây giá»?
Lão đầu nói :
- Là m ăn kiểu nà o cũng có tà mạo hiểm trong đó.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Mạo hiểm kỳ nà y có vẻ hơi lớn đấy, e rằng vốn liếng hoà n không.
Lão đầu hững hỠnói :
- Tiá»n bạc cá»§a ta nhiá»u quá muốn phát rầu, dù có thua cả vốn liếng cÅ©ng không sao.
Nhà cái vốn liếng bá»—ng tăng lên ba trăm năm mươi vạn lượng, không những Lục Tiểu Phụng phấn khởi tinh thần, ngưá»i khác cÅ©ng mặt mà y sáng rỡ, hình như đã coi xấp ngân phiếu ấy là cá»§a riêng mình bá» trong túi, bảy tám bà n tay láºp tức thò ra, kim châu ngân phiếu láºp tức đầy ngáºp trên bà n, tÃnh ra Ãt nhất cÅ©ng tá»›i và i trăm vạn lượng.
Bên cạnh có má»™t cái há»™p trong đó đựng chỉnh tá» mưá»i mấy há»™t xúc xắc còn chưa dùng đến, Lục Tiểu Phụng lấy ra ba há»™t, Ä‘ang tÃnh gieo xuống, bá»—ng lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói má»™t mình :
- Xúc xắc nơi đây có vẻ quỷ quái lắm, cái nà o cái nấy như trứng cóc, nhảy lên nhảy xuống vô duyên vô cố, điểm lớn bao nhiêu cũng chịu không nổi nó nhảy một cái, mình phải kiếm cách nà o mới được.
Chà ng bỗng cầm lấy một ly rượu đằng sau lưng, uống cạn hết rượu trong ly, bà n tay phải quăng xúc xắc xuống, bà n tay trái ụp ly lại, chỉ nghe xúc xắc trong ly kêu loảng xoảng một hồi, Lục Tiểu Phụng nói :
- Lần nà y xem ngươi có nhảy được không?
Lão há»c cứu, gã để ria mép nhìn nhau, chẳng ai đỠphòng tá»›i chuyện nà y.
Äợi đến lúc ly rượu mở ra, ba há»™t xúc xắc đã ngừng lại, quả nhiên là ba há»™t sáu Ä‘iểm. Lục Tiểu Phụng cưá»i lá»›n :
- Ba há»™t lục mưá»i tám Ä‘iểm, ăn hết.
Tám tiếng vừa nói xong, kim châu ngân phiếu trên bà n đã toà n bá»™ bị chà ng lùa và o hết trong ngưá»i.
Gã để ria mép thở ra má»™t hÆ¡i cưá»i khổ :
- Lần nà y quả tháºt ngươi đã ăn hết, tiá»n vốn tiá»n lá»i gì cá»§a ta Ä‘á»u bị ngươi ăn hết sạch láng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Còn đánh còn chưa thua, chơi tiếp.
Gã để ria mép lại thở ra một hơi :
- Hôm nay chúng ta vốn liếng đã cạn queo, còn gì để mà đánh.
Y liếc mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, thở ra nghe rất nặng ná», tuy không nói gì cả, nhưng ý tứ đã rõ rà ng lắm.
- Má»™t ngưá»i khẳng khái như Lục Tiểu Phụng, trong tình huống nà y, ăt hẳn là phải Ä‘em tiá»n ra, cho má»—i ngưá»i mượn tạm tiếp tục gỡ vốn.
Nà o ngá» Lục Tiểu Phụng hoà n toà n không thông cảm tà nà o... lùa hết đống tiá»n và o ngưá»i, láºp tức đứng dáºy cưá»i nói :
- Hôm nay không đánh, còn có ngà y mai, chỉ cần ta chưa chết, các ngươi còn có cơ hội gỡ vốn lại.
Gã để ria mép há»i :
- Nếu ngươi chết rồi thì sao?
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Nếu ta chết, bao nhiêu đây tiá»n bạc đà nh phải theo ta và o quan tà i thôi.
Chà ng lấy ra má»™t trăm bốn chục vạn lượng trước, đưa cho lão đầu, tÃnh lại mình còn dư tá»›i hÆ¡n chÃn mươi vạn.
Lão đầu cưá»i tươi rói :
- Chỉ có một ván đã ăn được năm vạn lượng, là m ăn kiểu nà y nhất định sẽ cứ là m hoà i.
Lục Tiểu Phụng đếm số ngân phiếu trên tay má»™t lần nữa, bá»—ng há»i :
- Nếu ông có chÃn mươi ba vạn lượng, ông có còn vì năm vạn lượng Ä‘i giết ngưá»i không?
Lão đầu nói :
- Còn phải coi ngưá»i mình giết là ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu là giết chÃnh mình nhỉ?
Lão đầu nói :
- Chuyện đó chẳng ai là m cả.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì váºy tôi cÅ©ng không là m.
Chà ng lại đưa tấm ngân phiếu năm vạn lượng đã chuẩn bị sẵn đó cho Ngưu Nhục Thang :
- Cô Ä‘i tìm ngưá»i cao minh nà o khác thôi.
Câu nói ấy vừa chưa thốt xong, chà ng đã ra tá»›i đầu cây cầu, cưá»i lá»›n :
- Bất kể các ngươi muốn tiá»n hay muốn mạng, Ä‘á»u có thể lại tìm ta, dù sao ta cÅ©ng chẳng chạy Ä‘i đâu mất.
Nói xong chà ng đã Ä‘i và o trong bụi hoa, chẳng thèm nhìn ná»a mắt tá»›i má»i ngưá»i Ä‘ang nhìn trừng trừng và o mình, cÅ©ng không ai lá»™ vẻ ngăn trở.
Ãnh tà dương ngáºp cả bầu trá»i, trăm hoa rá»±c rỡ sáng lạn.
Lục Tiểu Phụng trong lòng tháºt khoan khoái, bất kể ra sao, hôm nay chà ng cÅ©ng đã toà n thắng trở vá».
Còn như vá» sau, có ngưá»i sẽ Ä‘i tìm mình, chà ng có thể trốn ra khá»i đây không, đấy là chuyện sau nà y, chuyện sau nà y có ai Ä‘i lo cho mệt thân?
Chà ng vốn đã nhìn đúng lối ra khá»i nÆ¡i đó, nhưng và o bụi hoa chuyển qua chuyển lại mấy lần, chuyển mất cả mưá»i mấy vòng vẫn trở vá» lại con đưá»ng lúc má»›i và o, ngẩng đầu lên nhìn, trá»i đã tối.
Mặt trá»i đã lặn sau rặng núi, hang núi má»™t mà n Ä‘en nghịt, ngay cả cái Cá»u Khúc Kiá»u hồi nãy cÅ©ng tìm không ra.
Chà ng ngừng chân lại, định thần má»™t hồi, nháºn đúng và o má»™t phương hướng, lại Ä‘i thêm má»™t ná»a tiếng đồng hồ nữa, vẫn còn ở trong bụi hoa, chà ng nhảy lên bụi hoa, nhìn quanh tứ phÃa, ngoà i bụi hoa còn có hoa, trừ hoa ra, chẳng còn thấy gì khác, ngay cả bóng hoa cÅ©ng đã thà nh máºp má».
Trong hang núi không có lấy má»™t cây đèn, cÅ©ng không có trăng sao, mùi hoa sá»±c nức, tuy rất thÆ¡m ngá»t, nhưng nồng nặc muốn chóng cả mặt.
Những ngưá»i ở đây không lẽ ban đêm không đốt đèn lên sao?
Nếu như cứ Ä‘i bừa trong bụi hoa thế nà y, không phải cÅ©ng như ngưá»i mù cưỡi ngá»±a mù sao, không biết lúc nà o sẽ lá»t và o trong hố, chết cÅ©ng oan uổng quá.
Bất cứ ai bây giá» cÅ©ng phải nháºn ra, nÆ¡i đây không phải là chá»— ai ai cÅ©ng tùy tiện Ä‘i qua Ä‘i lại.
Những ngưá»i nÆ¡i đây, trừ lão đầu ra, ai ai cÅ©ng Ä‘á»u là tay võ lâm cao thá»§ có tuyệt kỹ trong mình, nhưng lại không thấy ai đã từng qua lại trong giang hồ.
Dù cho bá»n há» có từng qua lại giang hồ, nhất định cÅ©ng không có ai đã thấy qua võ công cá»§a há».
Lục Tiểu Phụng trước giá» nhãn lá»±c không tệ, nhưng lần nà y, chà ng đã nhìn tráºt Ngưu Nhục Thang.
Gã đánh cá một mắt và gã mặt ngựa rất có thể bị chết dưới tay Ngưu Nhục Thang.
Gã mặt ngựa bị chết dưới biển rồi, Lục Tiểu Phụng đi tắm, Ngưu Nhục Thang không phải cũng đang ở đó tắm sao?
Chiếc thuyá»n cá»§a lão hồ ly có thể khởi hà nh bất cứ lúc nà o, ngưá»i trên thuyá»n dù có muốn xuống thuyá»n Ä‘i dạo, cÅ©ng nhất định sẽ không Ä‘i tắm trong lúc đó, trừ phi cô ta vừa má»›i giết ngưá»i dưới biển.
Gã đánh cá bị chết Ä‘uối dưới nước, cÅ©ng tấu xảo chỉ có Ngưu Nhục Thang má»›i có cÆ¡ há»™i là m chuyện đó. Lục Tiểu Phụng hiện tại cÅ©ng hiểu được nhiá»u chuyện, nhưng chà ng vẫn còn không hiểu vô số chuyện khác.
Tại sao cô ta lại Ä‘i giết hai ngưá»i đó là m gì? Tại sao hai ngưá»i đó Ä‘i ám toán Nhạc Dương? Nhạc Dương và y có quan hệ gì vá»›i nhau? Rồi sao Nhạc Dương lại biết thuyá»n cá»§a lão hồ ly nhất định sẽ bị chìm?
Lục Tiểu Phụng thở ra, chà ng cảm thấy mùi vị Yên La Bốc ở sau núi Võ ÄÆ°Æ¡ng trong căn phòng chứa cá»§i đó, còn dá»… ngá»i hÆ¡n mùi hoa ở đây.
Chà ng đã bắt đầu cảm thấy hối háºn, không chừng chà ng nên nghe lá»i Nhạc Dương, đừng Ä‘i chiếc thuyá»n cá»§a lão hồ ly, nếu váºy không chừng bây giá», chà ng Ä‘ang ở trên đảo Phù Tang, ôm má»™t cô gái ở đó vừa ôn nhu vừa biết nghe lá»i, nhâm nhi thứ rượu cá»±c kỳ thÆ¡m ngon.
Nghe nói nÆ¡i đó có hai thứ rượu Nguyệt Quế Quan và Äại Danh rất nổi danh, cÅ©ng giống như các cô gái bản xứ, uống và o miệng rất ngon ngá»t êm dịu, háºu kình lại rất mạnh.
Lục Tiểu Phụng bất giác lại thở ra, chà ng Ä‘ang chuẩn bị kiếm má»™t nÆ¡i nà o trong bụi hoa nằm ngá»§ đại má»™t hồi rồi tÃnh, bá»—ng thấy phÃa trước có ánh đèn.
Trong khoảng bóng tối vô bá» bến đó, bá»—ng có má»™t ánh đèn, tháºt còn khả áihÆ¡n mặt sáu Ä‘iểm trên há»™t xúc xắc nhiá»u.
Lục Tiểu Phụng láºp tức bay lại chá»— có ánh sáng, như má»™t con thiêu thân bay lại ánh lá»a, dù có bị ánh đèn thiêu chết, chà ng cÅ©ng không mà ng.
ÄÆ°á»£c chết trong má»™t chá»— sáng sá»§a, Ãt nhất còn hÆ¡n sống vÄ©nh viá»…n trong mà n đêm tối mịt.
Ãnh đèn chiếu ra từ má»™t khung cá»a sổ có vẽ hình hoa lá.
Có cá»a sổ, dÄ© nhiên là có nhà .
Má»™t gian nhà kiến trúc rất hoa mỹ tinh trÃ, có hiên bên sáng bên tối, lan can mà u Ä‘á», hà nh lang Ä‘i dá»c quanh nhà .
Má»™t cái cá»a sổ được chống xiên lên, xa xa nhìn lại, có thể thấy trong nhà có chÃn ngưá»i.
Má»™t ngưá»i ngồi, tám ngưá»i đứng.
Ngưá»i ngồi mặt mà y trắng trẻo, có để râu ngắn, mặc cẩm bà o mÅ© trân châu, Ä‘ang nhìn má»™t bức há»a dưới ánh đèn.
Tám ngưá»i Ä‘ang đứng thái độ cung kÃnh, nghiêm chỉnh yên lặng, hiển nhiên là thị tòng môn hạ cá»§a y.
ChÃn ngưá»i đó lúc nãy không có trong thá»§y các, ăn mặc dáng Ä‘iệu, xem ra cao quý hÆ¡n những ngưá»i kia rất nhiá»u.
Lục Tiểu Phụng vẫn không nháºn ra được lai lịch bá»n há». DÄ© nhiên chà ng cÅ©ng không dám ngang nhiên xông và o. Trong sân có má»™t cái ao nước, nước trong vắt nhìn thấy đáy, ánh đèn chiếu lại, sóng nước lấp lánh, dưới ao hình như có má»™t ngưá»i nằm yên không động Ä‘áºy gì ở đó.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi bước lại xem, phÃa dưới quả tháºt có má»™t ngưá»i, hai mắt trợn ngược trng dã, Ä‘ang nhìn trừng trừng lên phÃa trên.
Trừ ngưá»i chết ra, chẳng có ai nhìn như váºy.
Lục Tiểu Phụng trước hết giáºt mình, sau đó thở phà o má»™t hÆ¡i, ngưá»i nà y dÄ© nhiên đã chết.
- Y là ai? Tại sao lại chết nơi đây?
Lục Tiểu Phụng suy nghÄ© má»™t chút, bá»—ng phát hiện có chá»— không đúng, ngưá»i chết rồi, nhất định phải nổi lên, tại sao còn chìm dưới nước?
Xem ra, nÆ¡i đây, chuyện quái lạ tháºt tình không phải là Ãt.
- Bất kể y chết hay còn sống, quan hệ gì đến mình?
Lục Tiểu Phụng quyết định không quan tâm đến chuyện đó, chà ng đang chuẩn bị bỠđi, bỗng nghe bũm một tiếng, có thứ gì ở xa bay lại, rớt và o trong ao nước, thì ra là một con mèo đen.
Nước vừa má»›i bn tung tóe lên, ngưá»i dưới ao bá»—ng trồi lên như cá, trong tay cầm má»™t con dao má»ng dÃnh, xé nước Ä‘i lại không má»™t tiếng động.
Ãnh Ä‘ao lóe lên má»™t cái, đã thá»c sâu và o bụng con mèo.
Con mèo còn chưa kịp meo lên má»™t tiếng, đã mất mạng, ngưá»i nà y lại chìm xuống dưới đáy ao, nằm yên ở đó, xem ra lại trở thà nh hoà n toà n là má»™t ngưá»i chết.
Giết má»™t con mèo tuy chẳng phải là chuyện gì ghê gá»›m, nhưng ngưá»i nà y xuất thá»§ quá nhanh nhẹn, quá hiểm độc, không những váºy hà nh tÃch quá quái dị, quá ngụy bÃ, Lục Tiểu Phụng nhìn thấy, nhịn không nổi muốn rùng mình lên má»™t cái.
Trong ao, cặp mắt như cá chết kia lại đang trừng trừng nhìn chà ng, hình như cũng coi chà ng như con mèo đen lúc nãy.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng quay ngưá»i lại, nhảy và o song cá»a.
Bất kể ra sao, ngưá»i Ä‘ang ngồi xem bức há»a, cÅ©ng còn khả ái hÆ¡n ngưá»i nằm dưới đáy ao giết con mèo Ä‘en nhiá»u lắm.
Ãnh đèn không sáng quá, ngưá»i nà y còn Ä‘ang ngồi đó chăm châ nhìn bức há»a.
Lục Tiểu Phụng tháºt cÅ©ng muốn lại xem bức há»a đó có gì trong đó, là m cho ngưá»i nà y chăm chú nhìn tháºt lâu như váºy, ắt hẳn cÅ©ng có gì đáng xem.
Chà ng đã tÃnh đúng và o bá»™ vị, vừa lướt qua song cá»a là búng ngưá»i má»™t vòng, đáp xuống trước cái bà n ngưá»i đó Ä‘ang ngồi.
Chà ng cÅ©ng đã nghÄ© ra sẵn và i câu khách sáo nói cho ngưá»i ta vui lòng, chỉ hy vá»ng ngưá»i nà y cao hứng lên, không những sẽ không Ä‘uổi mình Ä‘i, mà còn má»i mình tà rượu ngon.
Nà o ngá» những lá»i đó, ngay cả nói cÅ©ng không có cÆ¡ há»™i nói ra, chà ng không kịp mở miệng nói gì.
ChÃnh trong cái khoảnh khắc chà ng vừa hạ chân xuống, tám ngưá»i Ä‘ang đứng đồng thá»i nhắm chà ng xông lại.
Tám ngưá»i đó tuy động tác không nhanh nhẹn gì lắm, nhưng phối hợp rất chặt chẽ, má»™t giá»t nước cÅ©ng không lá»t được ra ngoà i.
Tám ngưá»i có kẻ quyá»n múa, có kẻ chân đá, có kẻ chưá»Ã»ng đánh, có kẻ tay chặt, bốn phương tám hướng đổ xô và o, trong chá»›p mắt đã vây Lục Tiểu Phụng và o chÃnh giữa, tám chiêu đồng thá»i đánh ra, Ä‘á»u là những thứ sát thá»§ chết ngưá»i. Lục Tiểu Phụng đở được sáu chiêu, tiếp theo đó, đón lấy má»™t quyá»n má»™t chưá»Ã»ng, Ä‘ang tÃnh mở miệng giải thÃch, gá»i bá»n há» ngừng tay.
Nhưng chà ng vừa chạm và o bà n tay cá»§a má»™t ngưá»i, láºp tức phát giác, bất kể mình có giải thÃch cách nà o cÅ©ng vô dụng, bởi vì tám ngưá»i nà y nhất định sẽ không nghe mình nói.
Tám ngưá»i nà y toà n bá»™ Ä‘á»u là ngưá»i gá»—!
Ngưá»i gá»— cÅ©ng có nhiá»u loại, có thứ tháºm chà còn đáng sợ hÆ¡n cả ngưá»i tháºt.
Lục Tiểu Phụng tuy chưa xông qua Má»™c Nhân Hạng cá»§a chùa Thiếu Lâm, nhưng đệ tá» chùa Thiếu bị tà n phế vì Má»™c Nhân Hạng, chà ng đã từng thấy qua, trong đó cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i võ công không tệ tà nà o.
Chà ng vẫn thưá»ng lấy là m lạ, tại sao ngưá»i còn sống sá» sỠđó lại để cho ngưá»i gá»— đánh cho trá»ng thương như váºy.
Nếu Thiết Phiến đại sư mà không ba lần bảy lượt khuyên chà ng, chà ng đã tÃnh lên chùa Thiếu Lâm thỉnh giáo cái món ngưá»i gá»— ấy lợi hại như thế nà o từ lâu.
Hiện tại xem như chà ng đã có lãnh giáo qua.
Tám ngưá»i nà y, chắc chắn là căn cứ và o nguyên tắc cá»§a Má»™c Nhân Hạng chùa Thiếu Lâm chế tạo ra, so vá»›i trâu ngá»±a bằng gá»— cá»§a Gia Cát Lượng còn tinh xảo, bá đạo hÆ¡n, không những tay chân như sắt, chiêu thức trầm mãnh mà đánh ra toà n là những chiêu Thiếu Lâm thần quyá»n, bà y ra La Hán tráºn.
La Hán tráºn vốn là tuyệt kỹ trấn sÆ¡n cá»§a chùa Thiếu Lâm, năm xưa Cao SÆ¡n đã từng đánh bại liên tiếp bảy vị cao tăng chùa Thiếu Lâm, nhưng lại bị vây khốn trong La Hán tráºn, đấu ba ngà y ba đêm cÅ©ng không xông ra được, cuối cùng kiệt sức, chết trong tráºn.
Từ đó vá» sau, La Hán tráºn oai danh lừng lẫy thiên hạ, giang hồ không ai còn dám khinh thị chùa Thiếu Lâm.
Thứ tráºn pháp nà y do các ngưá»i gá»— thi triển ra, oai lá»±c tháºm chà còn lá»›n hÆ¡n thưá»ng, bởi vì ngưá»i gá»— đánh không chết, dù có bị đánh gãy Ä‘i má»™t tay, chặt gãy Ä‘i má»™t chân, bá»n há» cÅ©ng không chịu ngã ra, đối vá»›i tráºn pháp cÅ©ng không có gì tổn hại.
Còn nếu bị bá»n hỠđánh cho mình má»™t quyá»n và o ngưá»i, chẳng ai chịu cho nổi, vì váºy, hỠđánh quyá»n ra chẳng có gì ngại ngùng, còn mình thì vừa khó tránh né, lại không thể ngăn trở, muốn xông ra khá»i tráºn, còn khó như lên trá»i.
Lục Tiểu Phụng bỗng phát giác ra, mình chỉ có nước chịu đòn, chịu đòn tới chết.
Mình đánh há», há» chẳng Ä‘au đớn gì, hỠđánh mình, mình Ä‘au muốn chết, mình đánh không chết há», nhưng há» lại đánh chết mình.
Cái thứ đánh nhau như váºy không phải là cách là m ăn tốt, cÅ©ng giống như cưá»ng đạo đánh quan binh, chỉ có thua chứ không bao giá» thắng được.
Huống gì, dù có đánh thắng, cÅ©ng chẳng có gì là hay ho, dù có đánh cho tám ngưá»i gá»— đầu má»™t nÆ¡i tay chân má»™t nẻo, cÅ©ng chẳng có ý tứ gì.
Những chuyện ngu xuẩn như váºy, Lục Tiểu Phụng không bao giá» chịu là m, chỉ tiếc là hiện tại chà ng không muốn đánh cÅ©ng không xong.
Quyá»n phong ngưá»i gá»— đánh ra à o à o, ánh đèn trên bà n láºp lòe như muốn tắt.
Liá»u mạng đánh nhau vá»›i ngưá»i gá»— trong bóng tối, cà ng là má»™t chuyện cá»±c kỳ ngu xuẩn.
Gã thư sinh mặt mà y trắng trẻo mặc áo cẩm bà o, cặp mắt xoay qua xoay lại hình như nhịn không nổi muốn báºt cưá»i lên.
Gã nà y cÅ©ng là má»™t ngưá»i gá»—, cặp mắt ngưá»i gá»— tại sao lại chuyển qua chuyển lại được? Không những váºy còn chuyển theo động tác cá»§a tám tên thị tòng kia? Không lẽ gã ta cÅ©ng hiểu quyá»n thuáºt chùa Thiếu Lâm?
Lục Tiểu Phụng nhìn muốn ngá»› cả ngưá»i, muốn xuất cả thần, cặp mắt cÅ©ng đảo quanh cả lên, bá»—ng nghe bình lên má»™t tiếng, đầu chà ng đã bị đánh cho má»™t quyá»n cÆ¡ hồ muốn vỡ tung cả não ra.
Tuy chà ng chưa bị đánh vỡ tung não ra, linh cơ cũng đã được đánh cho tung ra.
Lúc quyá»n đầu đánh và o đầu chà ng má»™t cái, cặp mắt cá»§a gã thư sinh ngừng Ä‘i má»™t giây, quyá»n đầu bắt đầu chuyển động, cặp mắt cá»§a gã lại chuyển động tiếp.
Tám ngưá»i nà y và cặp mắt cá»§a gã thư sinh, hình như có liên hệ vô hình gì đó.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng xuất thá»§, dùng hai ngón tay cá»§a chà ng, bẻ gãy hai ngón tay cá»§a ngưá»i gá»—.
Chỉ nghe xéo một tiếng, hai đốt ngón tay bay từ bà n tay của chà ng ra, bốc bốc hai tiếng, trúng và o cặp mắt của gã thư sinh.
Ngưá»i gá»— dÄ© nhiên không biết Ä‘au, gã vẫn còn ngồi yên ổn ở đó, nhưng tám ngưá»i kia bá»—ng toà n bá»™ Ä‘á»u ngã ầm xuống.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng lướt ra ngoà i cá»a sổ.
Tám ngưá»i gá»— té ầm ỉ thà nh má»™t đám, chà ng chẳng thèm quay đầu lại nhìn ná»a mắt.
Chà ng không tÃnh đứng đó thưá»Ã»ng thức chiến tÃch huy hoà ng cá»§a mình, dù có đánh ngã tám ngà n tám vạn ngưá»i gá»—, mình cÅ©ng chẳng có gì thêm vinh dá»±, chỉ cần thoát ra khá»i căn phòng đó mà không thiếu thứ gì trên ngưá»i đã là đại cát đại lợi.
Äánh xong tráºn nà y, trên ngưá»i chà ng đại khái cÅ©ng không bị mất Ä‘i tà gì, trái lại còn thêm và i cục thịt bầm tÃm trên ngưá»i, đầu thì sưng lên má»™t cục.
Trừ chuyện đó ra, chà ng còn được dạy cho má»™t bà i há»c quý giá... Trong khoảng tÃch tắc nhá» bé lúc chà ng nhảy ra khá»i cá»a sổ, chà ng đã thá» vá»›i mình rằng, sau nà y dù có phải bị ép đánh nhau vá»›i ai, Ãt ra cÅ©ng nhìn cho rõ đõối phương là hạng ngưá»i gì má»›i động thá»§, nếu là ngưá»i tháºt, còn nói qua nói lại và i câu, nếu là ngưá»i gá»—, láºp tức phải bá» chạy.
Trong lòng chà ng Ä‘ang suy gẫm vá» bà i há»c đó, thì bà i há»c thứ hai đã tiếp theo, chà ng bá»—ng phát hiện ra, dưới chân mình là ao nước.
Bị ngưá»i gá»— đánh cho sưng mắt sưng mÅ©i tuy là khó chịu lắm, bị ngưá»i đâm cho má»™t Ä‘ao và o ngá»±c như đâm con mèo Ä‘en lúc nãy, không phải là cà ng oan uổng lắm sao?
Tuy chà ng không nhìn xuống ao, chà ng cũng có thể cảm thấy cặp mắt như con cá chết đang trừng trừng nhìn mình.
Còn có cây khoái Ä‘ao còn má»ng hÆ¡n tá» giấy.
Má»™t ngưá»i đã bị rá»›t xuống rồi, bất kể thân thể hay linh hồn, có muốn nhảy ngược lên lại, Ä‘á»u không phải là má»™t chuyện dá»… dà ng.
Hiện tại chà ng đã thở ra hết, có muốn đổi hÆ¡i thở nữa, ngưá»i nhất định cÅ©ng đã rá»›t xuống nước.
ChÃnh ngay lúc chà ng đổi hÆ¡i, cây Ä‘ao đó nhất định đã đâm và o trong phổi cá»§a chà ng.
Sau khi lưỡi Ä‘ao rút ra, chà ng sẽ trồi lên mặt nước như con mèo lúc nãy, và cÅ©ng như gã đánh cá và gã mặt ngá»±a, toà n thân từ dưới lên trên không có lấy má»™t Ä‘iểm thương tÃch, ngưá»i khác nhất định sẽ cho là chà ng say rượu té xuống ao chết Ä‘uối.
Chết như váºy tuy nhanh, và không Ä‘au đớn gì, nhưng lại quá oan uổng.
Nà o ngá» chà ng còn chưa rá»›t và o trong nước, trong đó đã có ngưá»i trồi lên, trong tay sáng chói lạnh lùng, chÃnh là cây Ä‘ao má»ng như tá» giấy.
Ngưá»i nà y không những xuất thá»§ nhanh nhẹn hiểm độc, mà còn có thể nằm yên không cỠđộng trong nước nhìn ra, thá»§y tÃnh cá»±c kỳ cao siêu, có thể thấy mà biết.
Nếu ở trên đất bằng, Lục Tiểu Phụng không chừng cÅ©ng có cách đối phó vá»›i cây Ä‘ao cá»§a y. Lá»t và o trong nước, Lục Tiểu Phụng hoà n toà n không xong.
Chỉ tiếc là lần nà y y hà nh động hÆ¡i nhanh má»™t tÃ.
Lục Tiểu Phụng tuy không cách nà o tung ngưá»i lên lại, nhưng muốn hạ ngưá»i xuống nhanh hÆ¡n má»™t tÃ, không phải là chuyện khó khăn, chỉ nghe “ũm†má»™t tiếng, ngưá»i cá»§a chà ng đã lá»t và o nước, láºp tức chìm sâu xuống đáy ao, dưới nước chà ng lại má»™t chiêu Lý Ngư Äả Äỉnh lá»™n ngưá»i Ä‘i má»™t vòng, dùng sức chụp lấy cặp đùi cá»§a ngưá»i đó.
Ngưá»i đó chẳng thấy vùng vẫy gì, cây Ä‘ao cÅ©ng không thấy xoay ngược lại đâm.
Lục Tiểu Phụng tuy động tác bị cháºm lại trong nước, cÅ©ng không thể nói là cháºm lắm, chỉ trong khoảnh khắc đã nắm chặt và o huyệt đạo trên cổ chân cá»§a y, kéo y xuống dưới đáy ao.
Ãnh đèn từ trên mặt nước chiếu má» má» xuống, ngưá»i nà y mặt mà y nhăn nhó, cặp mắt lồi ra, y đã bị ai bóp cổ chết mất rồi.
Lúc nãy Lục Tiểu Phụng nghÄ© y là ngưá»i chết, nà o ngá» y còn sống nhăn, hiện tại chà ng nghÄ© y còn sống, nà o ngá» y đã chết queo.
Chà ng bá» ra bao nhiêu công phu ra đối phó vá»›i má»™t ngưá»i chết, tháºt tình trong bụng không biết nên cưá»i hay nên khóc.
May mà không có ai thấy, chà ng vá»™i vã buông cổ chân ngưá»i đó ra, ló đầu ra khá»i mặt nước, bá»—ng nghe có ngưá»i vá»— tay cưá»i lá»›n :
- Hảo công phu, ngay cả ngưá»i chết cÅ©ng bị ngươi dìm cho chết luôn, bá»™i phục bá»™i phục.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang ngồi bên bá» ao, cái đầu trá»c lóc, hai chân để trần, chÃnh là Lão Thá»±c hòa thượng.
Äầu y ướt đẫm, tăng bà o rách nát cÅ©ng bị sÅ©ng cả nước, hiển nhiên y cÅ©ng vừa má»›i từ trong nước ra.
Lục Tiểu Phụng trừng mắt hằn há»c nhìn y má»™t cái :
- Thì ra hòa thượng cÅ©ng biết giết ngưá»i đấy.
Lão Thá»±c hòa thượng cưá»i nói :
- Hòa thượng không giết ngưá»i, chỉ bất quá lầm tưá»Ã»ng y là con cá, vì váºy mà lỡ tay.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äây cÅ©ng là lá»i nói tháºt sao?
Lão Thực hòa thượng thở ra :
- Hình như không phải.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i, nhảy ra khá»i ao, ngồi xuống bên cạnh y, há»i :
- Hòa thượng sao còn chưa bỠđi?
Lão Thá»±c hòa thượng há»i lại :
- Sao ngươi còn chưa đi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta đi không được.
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ngay cả ngươi còn không đi được, hòa thượng là m sao đi được?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại sao hòa thượng lại đến đây?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Hòa thượng không và o địa ngục ai và o.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông biết nÆ¡i đây là địa ngục? Ông lại địa ngục là m gì váºy? Cái vị Cá»u thiếu gia là hạng ngưá»i gì váºy? Tại sao lại bỠông và o rương là m gì?
Lão Thực hòa thượng chẳng nói gì nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông đã biết, tại sao không chịu nói?
Lão Thực hòa thượng lắc đầu lẩm bẩm :
- Thiên cÆ¡ bất khả láºu, Pháºt dặn :
không nói được, không nói được.
Lục Tiểu Phụng nóng nảy lên, bá»—ng nhảy dáºy, chụp lấy mÅ©i cá»§a y há»i :
- Ngươi không nói tháºt sao?
Lão Thá»±c hòa thượng bị bóp mÅ©i, đã không lắc đầu được, cÅ©ng nói không ra lá»i, chỉ còn cách chỉ và o mÅ©i mình thở dốc.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nhạt :
- Ông tham sống sợ chết, bán đứng bạn bè, là m những chuyện không có mặt mũi, chẳng bằng tôi móc cái mũi của ông ra cho xong.
Miệng cá»§a chà ng tuy nói hung dữ váºy, bà n tay đã ná»›i ra.
Lão Thá»±c hòa thượng hÃt thở được mấy hÆ¡i, y cưá»i khổ nói :
- Tuy hòa thượng sợ chết, bán đứng bạn bè còn chưa dám là m.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại sao ông đòi tôi chết thế cho ông?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Bởi vì ta biết ngươi nhất định không chết được.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ta xem tên đại lão bản đó có ý muốn thu ngươi là m nữ tế.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äại lão bản là ai?
Lão Thực hòa thượng nói :
- Ngươi xem đứng đó không phải là đại lão bản còn là ai nữa?
Y thuáºn tay chỉ vá» phÃa trước má»™t cái, Lục Tiểu Phụng bất giác theo ngón tay cá»§a y quay đầu nhìn lại, ngưá»i cá»§a y đã như mÅ©i tên bắn ngược ra đằng sau, lá»™n Ä‘i má»™t vòng, biến và o trong bóng đêm. Khinh công cá»§a Lão Thá»±c hòa thượng, vốn số má»™t số hai trong giang hồ. Chẳng qua Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không phải là đồ bá», chà ng lắc eo má»™t cái, rượt nà theo.
Tuy bóng đêm rất u ám, tuy chà ng cháºm Ä‘i má»™t bước, nhưng chà ng vẫn còn thấy được bóng dáng Lão Thá»±c hòa thượng Ä‘ang bay ở phÃa trước.
Tháºt ra chà ng cÅ©ng không tÃnh bóp mÅ©i Lão Thá»±c hòa thượng, chỉ bất quá, ở má»™t nÆ¡i xa lạ như thế nà y, có má»™t ngưá»i quen bên cạnh đại khái cÅ©ng an lòng hÆ¡n nhiá»u, chÃnh như má»™t ngưá»i rá»›t xuống nước, gặp phải má»™t miếng gá»—, sẽ chụp cứng và o.
Lão Thá»±c hòa thượng tuy chạy nhanh, chà ng cÅ©ng không cháºm, hai ngưá»i chạy má»™t hồi khoảng cách đã gần lại. Trước mặt bá»—ng thấy có ánh đèn.
Ãnh đèn từ má»™t gian nhà rất lá»›n và cao chiếu ra, ngói cao, có phi thiá»m, như má»™t cái chùa, mà cÅ©ng giống như má»™t nÆ¡i phá»§ vệ khà phái rất lá»›n. NÆ¡i đây dÄ© nhiên là không có quan phá»§.
Lão Thá»±c Hòa thượng bá»—ng má»™t chiêu Phi Yến Äầu Lâm, bay và o trong phá»§ vệ.
Lục Tiểu Phụng cưá»i thầm trong bụng :
- Lần nà y ngươi chạy cho thoát được hòa thượng, cũng không thoát được nhà chùa.
Chà ng bất kể ra sao, cÅ©ng nhảy luôn và o, trong viện lạnh lẽo vắng vẻ, trong đại Ä‘iện ánh đèn lại cà ng sáng trưng, má»™t ông quan lại khà phái vô cùng Ä‘ang ngồi phÃa sau má»™t cái bà n cÅ©ng rất khà phái, hai bên có hai hà ng vệ sÄ© nghiêm cẩn đứng hầu, còn có nha dịch bá»™ khoái đầu đội mÅ© hồng anh, lưng Ä‘eo quỹ đầu Ä‘ao.
NÆ¡i đây không phải chùa chiá»n, mà là má»™t chá»— quan phá»§. Nhưng ở má»™t cái nÆ¡i thế nà y, là m gì có quan liêu trong triá»u đình cư trú? Cái phá»§ vệ nà y dÄ© nhiên là giả bá»™, những ngưá»i nà y dÄ© nhiên Ä‘á»u là ngưá»i gá»—.
Gặp ngưá»i gá»—, Lục Tiểu Phụng đã thấy muốn nhức cả đầu, bất kể Lão Thá»±c hòa thượng có ở trong đó hay không, chà ng Ä‘ang tÃnh chuồn.
Nà o ngá» cái vị quan liêu Ä‘ang ngồi phÃa sau công án bá»—ng Ä‘áºp mạnh tấm gá»— kinh đưá»ng xuống bà n, lá»›n tiếng nói :
- Lục Tiểu Phụng, ngươi đã lại đây, còn tÃnh chạy Ä‘i đâu nữa?
Thì ra ngưá»i ở đây không có ai là ngưá»i gá»—. Lục Tiểu Phụng ngược lại đã trấn định tinh thần lại, đối vá»›i chà ng, ngưá»i sống không đáng sợ bằng ngưá»i gá»—.
Chà ng không bá» Ä‘i nữa, sải bước và o trong, nhìn kỹ cà ng qua má»™t lượt, trên bệ cái vị quan liêu mặc áo nhất phẩm thá»i ÄÆ°á»ng, đầu đội tá» kim quan, chÃnh là Hạ thượng thư kẻ tham uống rượu.
Chỉ bất quá, hiện giá» tay cá»§a y Ä‘ang cầm, không phải là ly rượu, mà là miếng gá»— kinh đưá»ng.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i :
- Thì ra là Tứ Minh Cuồng Khách Hạ tiên sinh, có phải ông má»i tôi và o uống rượu không?
Ãnh mắt cá»§a Hạ thượng thư tuy còn vẻ say rượu, biểu tình lại rất nghiêm trang, lão vênh mặt lên nói :
- Ngươi đến hình bá»™ đưá»ng, còn dám nghênh ngang sao.
Lục Tiểu Phụng nói :
- NÆ¡i đây là hình bá»™ đưá»ng?
Hạ thượng thư nói :
- Không sai.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Ngươi không những sai, mà còn sai bét quá đi thôi.
Hạ thượng thư há»i :
- Sai chỗ nà o?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hạ Tri Chương là lá»… bá»™ thượng thư, sao lại ngồi ở hình bá»™ đưá»ng?
Chà ng không rõ sá»± tÃch cá»§a Hạ Tri Chương lắm, chỉ bất quá nói đại má»™t tÃ, nà o ngá» lại trúng phong phóc.
Tháºt ra, lúc Hạ Tri Chương còn sống, quan hà m có cao lắm cÅ©ng chỉ tá»›i lá»… bá»™ thị lang kiêm táºp hiá»n viện há»c sÄ©, sau nà y má»›i là m công bá»™, Tiêu Tông là m thế tá», chuyển qua là m tân khách, thụ bà thư giám, già rồi là m đạo sÄ©, lá»… bá»™ thượng thư là chức truy tặng sau khi lão ta đã qua Ä‘á»i.
Nhưng cả đõá»i lão ta chưa từng và o hình bá»™ bao giá», đấy là chuyện Ä‘Ãch xác có tháºt.
Cái vị Hạ thượng thư mạo bà i nà y mặt mà y đã lá»™ vẻ khó coi, mắc cỡ quá thà nh ra tức giáºn, lão Ä‘áºp mạnh miếng gá»— kinh đõưá»ng má»™t cái xuống bà n :
- Ta là Hạ thượng thư ngồi ngay ở hình bá»™ đưá»ng đây, ngươi là m được gì?
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ :
- Tôi chẳng là m gì cả, ông muốn ngồi đâu cứ việc ngồi, chẳng có quan hệ gì đến tôi.
Hạ thượng thư nói :
- Có quan hệ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Có quan hệ gì đến tôi?
Hạ thượng thư nói :
- Ta lại đây, là để thẩm vấn ngươi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tôi chẳng phạm tội gì, ông thẩm vấn để là m gì? Thẩm vấn chuyện gì?
Hạ thượng thư lại dùng sức Ä‘áºp mạnh miếng gá»— kinh đưá»ng xuống bà n, gằn giá»ng nói :
- Äến giá» phút nà y, ngươi còn chưa nháºn tá»™i?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi chỉ biết tôi là m sai một chuyện duy nhất là , đi lộn chỗ, kết lộn bạn bè.
Hạ thượng thư giáºn dữ nói :
- Ngươi thu tiá»n ngưá»i ta, giao ước hẳn hòi lại không chịu là m, dối trá gian láºn, ngươi còn chưa biết tá»™i sao?
Lục Tiểu Phụng suy nghĩ một chút rồi nói :
- Giao ước rồi đổi ý, hình như là có.
Hạ thượng thư nói :
- DÄ© nhiên là có rồi, ngươi nháºn cá»§a ngưá»i ta năm vạn lượng, phải hoà n thà nh giao ước, chuyện nà y có chứng cá»› hẳn hòi, ngươi có chối cÅ©ng chối không xong.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi có muốn chối đâu, chỉ bất quá cái tá»™i giết ngưá»i, còn nặng hÆ¡n tá»™i cá»§a tôi, tại sao ông không Ä‘i bắt cô ta thẩm vấn và i câu?
Hạ thượng thư nói :
- Ta cứ thẩm vấn ngươi trước đấy, ngươi là m được gì?
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ :
- Quỷ say rượu ngồi là m thẩm phán, dĩ nhiên tôi là đạo tặc đánh nhau với quan binh, chỉ có thua không có thắng.
Hạ thượng thư nói :
- Ngươi giao ước đổi ý, đó là tá»™i thứ nhất, chÆ¡i bà i gian láºn, đó là tá»™i thứ hai, la ó ở chốn côngđõưá»ng, đó là tá»™i thứ ba, hiện tại ba tá»™i Ä‘á»u đã khai ra, ngươi chịu ăn đòn hay là nháºn phạt?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chịu ăn đòn thì sao?
Hạ thượng thư nói :
- Nếu chịu ăn đòn, ta sẽ kêu ngưá»i đánh ngươi cho đến chết má»›i thôi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn nháºn phạt thì sao?
Hạ thượng thư nói :
- Thì ta sẽ cho ngươi Ä‘i khổ sai ba mươi năm, ta bảo ngươi là m gì, ngưá»i là m đó.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn nếu không chịu ăn đòn, không chịu nháºn phạt thì sao?
Hạ thượng thư ngá»› mặt ra má»™t cái, hình như y không ngá» chà ng còn há»i được má»™t câu như váºy.
Lục Tiểu Phụng phán tội luôn dùm y :
- Nếu váºy, tôi chỉ còn nước lẹ lẹ thoa dầu và o chân, chạy trốn cho xong chuyện.
Bà y thiết công đưá»ng, tá»± phong thượng thư, Ä‘á»u là những chuyện tháºt buồn cưá»i.
Nhưng Lục Tiểu Phụng biết, nÆ¡i đây chuyện nà o dù có buồn cưá»i đến đâu cÅ©ng Ä‘á»u có thể biến ra nghiêm trá»ng, nếu nghÄ© bá»n há» nói chuyện khổ sai ba chục năm là chuyện đùa, là sẽ sai lầm lắm.
Nhưng chà ng cÅ©ng thấy rằng, những ngưá»i sống nà y cÅ©ng chẳng dá»… dà ng đối phó gì so vá»›i ngưá»i gá»—, cái vị Tứ Minh Cuồng Khách nà y tuy có vẻ Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng, y chắc chắn là má»™t tay cao thá»§ đầy tuyệt kỹ trong mình, cách đối phó duy nhất cá»§a chà ng là bá» chạy cho xong, cà ng nhanh cà ng tốt, cà ng xa cà ng tốt.
Khinh công cá»§a Lục Tiểu Phụng, ngay cả Tư Không TrÃch Tinh cÅ©ng chắc gì đã vượt qua được, vá» phương diện đó, chà ng vốn rất tin tưá»Ã»ng và o chÃnh mình.
Hai ba cái nhấp nhô, chà ng đã lướt ra khá»i công đưá»ng, lướt ra tá»›i hai ba chục trượng, vừa tÃnh ngừng lại thở, đã nghe phÃa sau có tiếng ngưá»i lạnh lùng nói :
- Khinh công cá»§a ngươi không tệ lắm, chỉ tiếc dù ngươi có má»c cánh Ä‘i nữa, cÅ©ng không cách nà o chạy thoát cho được.
Chà ng nghe ra đấy là giá»ng nói cá»§a Hạ thượng thư.
Hạ thượng thư vẫn như bóng hình kèm sát theo sau lưng chà ng, không cách xa bao nhiêu. Cái vị Tứ Minh Cuồng Khách Ä‘iên Ä‘iên khùng khùng nà y, khinh công còn cao hÆ¡n chà ng tưá»Ã»ng tượng rất nhiá»u.
Chà ng dùng hết tốc độ, bất kể Ä‘i đến đâu, Hạ thượng thư vẫn như chiếc bóng theo sát sau lưng, trước mặt lấp lánh có nước, chà ng bá»—ng phát hiện mình lại trở vá» chá»— cÅ© cái ao lúc nãy, trong ao cái xác không còn thấy đâu, không biết gã đó đã chết chưa hay lại sống lại? Hay là vốn chưa chết bao giá»? Những ngưá»i ở đây, sống hay chết, tháºt hay giả, vốn rất khó mà phân biệt rõ rà ng.
Hạ thượng thư bỗng nói :
- Dù ngươi có nhảy xuống ao, ta cÅ©ng nhất định truy cho tá»›i nÆ¡i, dù ngươi có chạy tá»›i long cung, cÅ©ng không chạy thoát khá»i tay ta.
Lục Tiểu Phụng vốn không nghÄ© đến chuyện nhảy xuống nước, trong nước không những có ngưá»i Ä‘ang mở to cặp mắt cá, trong tay cầm lưỡi Ä‘ao má»ng như tá» giấy chá» chà ng ở đó, nhưng Hạ thượng thư đã nói váºy, chà ng ngược lại nhảy ngay xuống nước, tung ngưá»i má»™t thế Ngư Ưng Nháºp Thá»§y, lặn sâu xuống đáy ao.
Chá» cả ná»a ngà y, phÃa trên ngay cả má»™t Ä‘iểm phản ứng cÅ©ng không thấy gì cả.
Nếu không phải ở trong nước, Lục Tiểu Phụng đã báºt cưá»i lên tiếng. Hai ngưá»i cãi nhau, nếu má»™t ngưá»i nói :
- Ngươi có giá»i đánh nhau vá»›i ta má»™t tráºn, xem ta có sợ hay không?
Ngưá»i đó chắc chắn là trong lòng sợ muốn chết Ä‘i được, nếu không sợ y đã động thá»§ từ lâu rồi, chỉ vì sợ, má»›i nói váºy?
Hạ thượng thư nếu không sợ chà ng nhảy xuống nước, nhất định không thình lình nói ra câu hồi nãy. đạo lý ấy, Lục Tiểu Phụng hiểu rất rõ.
Chà ng lại chá» thêm ná»a ngà y nữa, má»›i thò đầu ra khá»i mặt nước đổi hÆ¡i, láºp tức phát hiện ra, Hạ thượng thư còn Ä‘ang đứng trên bá» chá» mình, không biết tìm đâu ra được bình rượu, Ä‘ang ngồi đó uống thoải mái, miệng còn lẩm bẩm má»™t mình :
- Ngươi chui và o trong nước, ta ngồi đây vừa uống rượu vừa câu cá, tùy ngươi muốn tranh hơi tới lúc nà o cũng được, ta sẽ vui vẻ phụng bồi.
Äợi đến lúc Lục Tiểu Phụng thò đầu ra đổi hÆ¡i thở lần thứ hai, y đã tìmđâu ra được má»™t cái cần câu, ngồi đó vừa uống rượu vừa câu cá, tháºt là má»™t chuyện quá phong nhã. Lục Tiểu Phụng vốn không có tÃnh kiên nhẫn, nhưng nếu bắt chà ng ngồi đó vừa uống rượu vừa câu cá ba ngà y ba đêm, chà ng cÅ©ng không phản đối. Chỉ tiếc là chà ng không phải là ngưá»i câu cá, mà là con cá sá»›m muá»™n gì cÅ©ng bị ngưá»i câu.
Cà ng đáng tiếc là chà ng không phải như cá cứ nằm luôn dưới nước. Äợi đến lúc chà ng thò đầu lên đổi hÆ¡i lần thứ ba, láºp tức có sợi dây câu cá bay lại đầu mình, nếu không phải chà ng thụt đầu kịp, dù không bị câu mất Ä‘i, mặt mà y cÅ©ng bị rá»›t Ä‘i mất miếng thịt.
Xem ra cái vị Hạ thượng thư nà y không những khinh công cao cưá»ng, ná»™i lá»±c cÅ©ng cá»±c kỳ thâm háºu, có thể Ä‘em chân lá»±c quán và o trong dây tÆ¡, đả thương ngưá»i khác ngoà i trăm bước.
Cái ao nước nà y không sâu lắm, cũng không lớn lắm, Lục Tiểu Phụng có thò đầu ra chỗ nà o cũng sẽ bị dây tơ bay tới nơi móc chà ng.
Lưỡi câu trên dây lóng lánh sáng rá»±c, như má»™t thứ binh khà ngoại môn tháºt lợi hại.
Lần nà y chà ng tránh kịp, lần sau chắc gì đã có váºn khà tốt như váºy. Nếu má»™t ngưá»i chỉ còn nước đưa đầu ra khá»i mặt nước để thở, tháºt tình không khác gì tấm bia, bởi vì cả ngưá»i chà ng ở trong nước, chỉ có đầu là có thể cỠđộng, dù gì cÅ©ng không nhanh được.
May mà chà ng có luyện qua khà công, hÆ¡i thở có dà i hÆ¡n ngưá»i thưá»ng chút đỉnh, Ä‘ang lúc chà ng bắt đầu cảm thấy chịu không muốn nổi rồi, chà ng bá»—ng thấy dưới nước còn có má»™t ngưá»i nữa.
PhÃa trên vẫn không nghe động tÄ©nh gì, cÅ©ng không nghe có tiếng ngưá»i rá»›t xuống nước, ngưá»i nà y nhất định không thể nhảy từ trên xuống dưới nước. Váºy thì y từ đâu lại?
Lục Tiểu Phụng núp sau má»™t tảng đá dưới ao, ngưá»i nà y không thấy chà ng, hình như không ngá» trong ao lại còn có ngưá»i, hai chân nhoi lên, y đã búng lên khá»i mặt nước, động tác nhẹ nhà ng, tư thế đẹp đẽ, xem ra là má»™t kẻ có thá»§y tÃnh cá»±c giá»i.
Nhưng Lục Tiểu Phụng biết rằng, đầu cá»§a y vừa nhô ra khá»i mặt nước, láºp tức sẽ nếm mùi Ä‘au khổ ngay.
Sóng nước rẽ ra, trên mặt nước quả vá»ng lại tiếng la thất thanh, cái ngưá»i lá»™i nước tung tăng như con cá nà y, hai bắp đùi đã cứng thẳng đơ ra, hiển nhiên cổ há»ng đã bị lưỡi câu móc trúng.
Lục Tiểu Phụng chẳng công phu đâu Ä‘i dồng tình vá»›i y, chà ng láºp tức bÆ¡i vá» hướng y vừa má»›i hiện ra, quả nhiên chà ng tìm ra má»™t cái hang động có thể chui và o được, trên miệng hang có tấm thạch bản Ä‘ang từ từ Ä‘áºy lại.
Thạch bản mà đóng lại, cá»a động sẽ không còn thấy đâu, trong động rốt cuá»™c có gì váºy nhỉ? Tại sao lại là m ra vẻ bà máºt như váºy? Trong đó, có phải còn có ngưá»i nà o khác?
Lục Tiểu Phụng chẳng công phu đâu ngồi đó suy nghÄ©, lấy hết sức bình sinh bÆ¡i lại chui và o trong hang động, chỉ nghe cạch má»™t tiếng, thạch bản đã đóng lại. Bốn bá» lại cà ng hắc ám, ngay cả bà n tay cÅ©ng không thấy được. Lục Tiểu Phụng cứ nghÄ© mình đã tìm được lối ra, nà o ngá» tuy chà ng đã ra khá»i hang rồng, chà ng lại lá»t ngay và o địa ngục.
|

31-08-2008, 09:00 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 07
Tiá»n nhân háºu quả
Cái địa ngục nà y tuy không có lá»a thiêu, nhưng bốn bá» Ä‘á»u là nước, bất kể chà ng bÆ¡i tá»›i chá»— nà o, Ä‘á»u gặp phải tưá»ng đá chặn lại, ngay cả chá»— để đổi hÆ¡i cÅ©ng không có, cứ như váºy mà chết Ä‘uối dưới nước, chẳng như bị thiêu chết còn khá»e khoắn hÆ¡n.
Chà ng Ä‘ang nóng nảy muốn phát Ä‘iên lên, phÃa trên bá»—ng “cách†lên má»™t tiếng, má»™t tia sáng chiếu xuống, có má»™t cá»a hang mở ra.
Dù cái cá»a ấy có dẫn ngay xuống địa ngục, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng chẳng mà ng, chà ng láºp tức nhảy lên, phÃa trên là má»™t đưá»ng địa đạo dùng đá tảng xây thà nh, ngay cả má»™t giá»t nước cÅ©ng không có, địa đạo tuy rất u ám, nhưng đối vá»›i chà ng mà nói, đã không khác gì là thiên đưá»ng. Cả hôm qua tá»›i giá», chà ng đã gặp bao nhiêu chuyện, mà như Ä‘ang nằm má»™ng, chà ng gặp ngưá»i chết mà hóa ra còn sống, ngưá»i sống lại hóa ra ngưá»i chết, ngưá»i tháºt lại là ngưá»i gá»—, ngưá»i gá»— lại là ngưá»i tháºt.
Chà ng đã hôn váng cả đầu não, hiện tại má»›i có dịp để ngồi thở. Äịa đạo có đèn, nhưng không có ngưá»i, chà ng vắt khô y phục, Ä‘i vá» phÃa trước, Ä‘i được bước nà o hay bước đó, bất kể là đi đến đâu, chà ng chỉ còn biết nghe ông trá»i bảo sao thì váºy thôi.
Cuối địa đạo có má»™t cái cá»a sắt. Cá»a không có khóa, chà ng thá» gõ và i cái, chẳng có ai trả lá»i, chà ng bèn dùng sức đẩy cá»a bước và o, bên trong là má»™t gian phòng đá rất rá»™ng rãi, chứa đầy các thứ các dạng những pho tượng Pháºt và cá gá»— lá»›n có nhá» có.
Lục Tiểu Phụng đần mặt ra. Má»™t cái nÆ¡i bà máºt như váºy, chỉ bất quá dùng để chứa những thứ cá gá»— sao, chuyện nà y nói ra ai tin? Cà ng là m cho ngưá»i ta không tin được là , những con cá gá»— và tượng Pháºt đó, lại là những thứ lão hồ ly đã chở trên thuyá»n, chà ng đã từng thấy qua, thuyá»n chìm rồi, những thứ nà y tại sao lại đến nÆ¡i đây?
Lục Tiểu Phụng thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dà i, trong lòng Ä‘ang cảnh cáo mình, tốt nhất là mau mau chạy, chạy cà ng xa cà ng tốt, là m như trước giá» chưa bao giỠđến đây, trước giá» chưa bao giá» thấy những thứ cá gá»— nà y.
Chà ng đã nháºn ra, những con cá gá»— và tượng Pháºt nà y ẩn chứa má»™t bà máºt gì đó cá»±c kỳ lá»›n lao.
Không chừng chà ng vốn Ä‘ang tÃnh tìm đưá»ng để sinh tồn, ngưá»i khác nếu biết chà ng phát hiện ra bà máºt, không chừng sẽ không để cho chà ng cÆ¡ há»™i còn sống để mở miệng. Lối suy nghÄ© cá»§a chà ng rất chÃnh xác. Chỉ tiếc là chà ng không còn đưá»ng nà o khác để Ä‘i, huống gì lòng hiếu kỳ đã nổi dáºy, là m cho chà ng mà như váºy bá» Ä‘i thì sao cam lòng cho được.
Cá gá»— rốt cuá»™c có gì bà máºt trong đó? Chà ng biết những thứ cá gá»— đó rá»—ng ruá»™t, chà ng cÅ©ng đã từng nhặt mấy cái trên bãi cát, bổ ra là m đôi, dùng để uống nước.
Nhưng nếu là ngưá»i có tà đầu óc, nhất định sẽ không công đâu khổ cá»±c Ä‘i lượm mấy con cá gá»— đó vá», chất và o má»™t nÆ¡i bà máºt như thế nà y, còn sai má»™t ngưá»i mở to con mắt nằm phÃa ngoà i dưới đáy nước canh giữ, bất cứ ngưá»i hay mèo, chỉ cần nhảy và o ao, là cho ngay má»™t Ä‘ao. Những ngưá»i ở nÆ¡i nà y, hình như Ä‘á»u có đầu óc, tại sao Ä‘i là m chuyện như váºy?
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi cầm má»™t con cá gá»— lên, lắc lắc mấy cái, trong ruá»™t trống rá»—ng, lắc thêm mấy cái nữa, trong đó hình như có gì Ä‘ang chạm và o nhau nghe rất êm tai. Cây Ä‘ao là m bằng cái bô còn ở trong ngưá»i, chà ng láºp tức rút ra, bổ con cá gá»— ra là m đôi. Chỉ nghe có tiếng lạo xạo vang lên, mấy thứ đồ từ trong ruá»™t cá gá»— rá»›t ra, lại là những viên ngá»c bÃch bảo thạch chói lòa hoa cả mắt.
Lục Tiểu Phụng lại đần mặt ra. Chà ng vốn là ngưá»i biết cá»§a, dÄ© nhiên chà ng nháºn ra những thứ bÃch ngá»c bảo thạch nà y Ä‘á»u thuá»™c hạng thượng đẳng giá trị liên thà nh.
Tùy tiện lấy ra má»™t thứ trong đó, đưa cho má»™t cô bé, cô ta nhất định sẽ biến thà nh má»™t ngưá»i nghe lá»i nhất trong thiên hạ, những ngưá»i như Ngưu Nhục Thang rốt cuá»™c cÅ©ng không có nhiá»u.
Chà ng lại bổ ra má»™t con cá gá»— nữa, trong đó toà n là những hạt trân châu chừng đầu ngón tay. Trong phòng đá Ãt ra cÅ©ng có tá»›i ba bốn trăm con cá gá»—, nếu bên trong Ä‘á»u là trân châu bảo ngá»c thì giá trị biết bao nhiêu mà kể nhỉ?
Lục Tiểu Phụng ngay cả tÃnh cÅ©ng không dám tÃnh. Chà ng không phải là má»™t ngưá»i tham cá»§a, nhưng bao nhiêu đó cá»§a cải Ä‘ang bà y trước mặt mình, bất cứ ai cÅ©ng không khá»i tâm thần mê loạn.
Trong cá gá»— là châu bảo, trong tượng Pháºt là gì bây giá»? Tượng Pháºt cÅ©ng rá»—ng ruá»™t, chà ng tìm má»™t pho tượng Pháºt còn cao lá»›n hÆ¡n ngưá»i tháºt, trước hết lấy con dao là m bằng cái bô cá»§a chà ng nạy và o khe hở, trong lòng chỉ hy vá»ng chẳng có gì bên trong cả.
Pho tượng Pháºt lá»›n bao nhiêu đó, nếu Ä‘á»u chứa trân châu bảo ngá»c và o trong, quả tháºt là chuyện hoang đưá»ng nhất trong các giấc má»™ng hoang đưá»ng. Cách má»™t tiếng, pho tượng đã bị chà ng nạy ra má»™t kẻ hở, không có trân châu bảo ngá»c rá»›t ra. Chà ng thở ra má»™t tiếng, không biết là vì thất vá»ng hay là mừng rỡ.
Bá»—ng chà ng nghe hình như có tiếng ngưá»i Ä‘ang thở ra. Pho tượng Pháºt rõ rà ng là là m bằng gá»—, tại sao biết thở ra? Từ đêm qua đến giá», chà ng đã gặp không biết bao nhiêu chuyện quai lạ, còn nhiá»u hÆ¡n má»™t ngưá»i cả tám chục năm trong Ä‘á»i đã gặp, nghe tiếng thở ra, chà ng vẫn không khá»i giáºt bắn ngưá»i lên.
ChÃnh ngay lúc đó, bá»—ng có ngưá»i chồm ra, chụp ngay lấy cổ há»ng chà ng bóp chặt, hai bà n tay lạnh băng băng, không biết là ma quái hay là cương thi?
Lục Tiểu Phụng có là ngưá»i gan bằng trá»i đến đâu cÅ©ng cÆ¡ hồ sợ muốn té xỉu xuống đất. Chà ng không xỉu xuống, bởi vì hai bà n tay vừa chụp lấy cổ há»ng cá»§a chà ng, đã biến ra má»m xèo, không có lấy má»™t chút sức lá»±c.
Chà ng định thần lại, mở mắt ra, láºp tức thấy có cặp mắt cÅ©ng Ä‘ang nhìn mình.
Dưới cặp mắt dÄ© nhiên còn có cái mÅ©i, dưới cái mÅ©i còn có cái miệng. Miệng ngưá»i ấy mấp máy mấy cái, bá»—ng thốt ra ba chữ :
- Lục Tiểu Phụng.
Trong pho tượng Pháºt có ngưá»i, đã là chuyện lạ không thể tưởng tượng được.
Những pho tượng nà y được chở trên thuyá»n lão hồ ly, sau khi đắm thuyá»n, lại chuyển đến nÆ¡i đây, trước sau có tá»›i ba bốn chục ngà y. Trong tượng Pháºt lại có chứa ngưá»i, mà vẫn còn chưa chết, vẫn còn nói chuyện được, còn nháºn ra được Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng cả một đêm gặp phải chuyện lạ, cộng lại còn không lạ bằng chuyện nà y.
Cà ng kỳ quái là , chà ng cÅ©ng nháºn ra ngưá»i nà y. Y ở trong nghá» bảo tiêu còn lâu hÆ¡n cả Thiết Chưởng Trá»ng Äao Tư Äồ Cương, thá»±c lá»±c còn lá»›n hÆ¡n, danh tiếng còn nổi hÆ¡n, y chÃnh là Tổng tiêu đầu cá»§a Äại Thông tiêu cuá»™c, Äại Lá»±c Thần Ưng Cát Thông.
Äại Lá»±c Ưng Trảo Công cá»§a Hoà i Nam Ưng Trảo Vương trước giá» không truyá»n ra ngưá»i khác há», nhưng Cát Thông lại ngoại lệ. Bởi vì không những y là con nuôi cá»§a Ưng Trảo Vương Ä‘á»i thứ ba, y còn là con rể cưng cá»§a Vương gia, tÃnh ngưá»i rất bá»™c trá»±c thà nh thá»±c, là m chuyện gì cÅ©ng rất đà ng hoà ng quy cá»§, mưá»i tám tuổi gia nháºp Äại Thông tiêu cuá»™c, hai mươi tuổi đã thăng lên là m tổng tiêu đầu, trước giá» chưa từng sẩy mất chuyến bảo tiêu nà o.
Chỉ cần tìm thấy Cát Thông, má»i sá»± Ä‘á»u đạt thông.
Có ngưá»i thà bá» ra gấp bá»™i tiá»n phà tổn, cÅ©ng phải tìm Cát Thông bảo tiêu cho được.
Lục Tiểu Phụng nằm má»™ng cÅ©ng nghÄ© không ra, má»™t ngưá»i như váºy lại bị giam và o trong má»™t pho tượng Pháºt. Cát Thông gặp chà ng lại cà ng kinh ngạc, đôi môi mấp máy mấy cái, hình như muốn nói biết bao nhiêu chuyện, khổ ná»—i thể lá»±c quá yếu á»›t, miệng lưỡi khô ran, nói không ra lá»i.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng có nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i y. Bị ngưá»i ta nhốt trong pho tượng Pháºt, còn kỳ lạ hÆ¡n bị ngưá»i ta bá» và o rương nhiá»u, hai chuyện nà y có phải là kiệt tác cá»§a cùng má»™t ngưá»i? Là m váºy để là m gì? Bao nhiêu câu há»i đó, Lục Tiểu Phụng chẳng há» mở miệng ra há»i câu nà o, bởi vì Cát Thông đã hoà n toà n lã ngưá»i ra.
Tuy chỉ cần má»™t tô thịt bò nóng hổi, đầy chất bổ, là có thể là m y hồi phục lại nguyên khÃ, nhưng giá» phút nà y, nÆ¡i chốn nà y muốn má»™t tô thịt bò như thế, e rằng còn khó hÆ¡n lên trá»i.
Lục Tiểu Phụng đần mặt ra nhìn y cả ná»a ngà y, trong lòng chà ng bá»—ng nghÄ© tá»›i má»™t chuyện rất kinh khá»§ng. NÆ¡i đây có tá»›i hÆ¡n má»™t trăm pho tượng Pháºt, nếu như má»—i pho Ä‘á»u có má»™t ngưá»i, thì sao bây giá»? Lục Tiểu Phụng không dám nghÄ© tá»›i chuyện đó, chà ng cÅ©ng không có dÅ©ng khà đi tá»›i má»™t pho tượng khác cạy ra xem.
ChÃnh ngay lúc đó, địa đạo bá»—ng nghe có tiếng chân bước và o, Lục Tiểu Phụng giáºt thót cả ngưá»i, ai lại đây váºy?
Chà ng ướt loi nhoi Ä‘i và o, trong địa đạo thế nà o dấu vết cÅ©ng còn sá» sá» ra đó, bất kể là ai, chắn chắn dã phát giác ra có khách lại thăm bất ngá», Hạ thượng thư dÄ© nhiên biết ngưá»i khách đó là ai.
Ngưá»i đó đã dám và o đây, dÄ© nhiên y đã có cách để đối phó vá»›i chà ng.
Lục Tiểu Phụng thở ra, chà ng ngồi ì ra chỠở đó.
Tiếng chân Ä‘i gần lại, má»™t ngưá»i tay cầm má»™t tô canh thịt bò bốc khói ngùn ngụt bước và o, chÃnh là Ngưu Nhục Thang.
Canh thịt bò trong bát tuy đang bốc khói, gương mặt của Ngưu Nhục Thang lại lạnh lùng như băng giá.
Hiện tại không những cô không nháºn ra Lục Tiểu Phụng, cô còn không thấy trong hang đá có má»™t ngưá»i như Lục Tiểu Phụng ngồi đó, cô chầm cháºm bước và o, đặt tô canh thịt bò xuống mặt đất, lấy má»™t cái thìa tháºt dà i, từ từ múc canh đổ và o trong miêng má»™t pho tượng Phục Hổ La Hán.
Pho tượng bằng gỗ cũng có tiếng húp canh vang lên.
Ngưu Nhục Thang lẩm bẩm :
- Canh thịt bò không những ngon là nh, còn bổ béo nữa, ngươi ngoan ngoãn uống và o, là sống thêm được tà nữa.
Má»™t thìa canh đút và o, là nghe có tiếng rên rỉ yếu á»›t vá»ng ra.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Ta biết các ngươi chê Ãt, nhưng canh thịt bò chỉ có má»™t nồi, má»—i ngưá»i chỉ vừa đủ má»™t thìa, ngay cả Pháºt Di Lặc bụng bá»± như thế cÅ©ng chỉ được má»™t thìa.
Trái tim của Lục Tiểu Phụng chìm xuống.
Má»—i ngưá»i vừa đúng má»™t thìa, không lẽ má»—i pho tượng Pháºt Ä‘á»u có ngưá»i?
Hiện tại chà ng đã thấy ra, ngưá»i trong pho tượng Ä‘á»u có miệng để đúng và o miệng cá»§a pho tượng, vì váºy không những há» có thể húp canh, há» còn có thể hô hấp được.
Những ngưá»i đó còn sống đến bây giá», chỉ nhá» và o má»™t húp canh má»—i ngà y.
Bá»n há» bị đóng chết cứng và o trong pho tượng Pháºt, ngay cả má»™t đầu ngón tay cÅ©ng không cục cá»±a được, má»—i ngà y chỉ nhá» và o má»™t thìa canh thịt bò để duy trì mạng sống.
Bá»n hỠđã qua được ba bốn chục ngà y như váºy, nghÄ© đến những Ä‘au khổ bá»n há» phải trải qua, Lục Tiểu Phụng không còn nhịn nổi, chà ng bá»—ng nhảy báºt dáºy, xông tá»›i, xuất thá»§ như Ä‘iện.
Tháºt tình chà ng rất muốn nhốt Ngưu Nhục Thang và o trong đó, cho cô ta nếm thá» mùi vị đó ra sao.
Ngưu Nhục Thang không quay đầu lại, cũng chẳng tránh né, bỗng nghe phạch một tiếng xé gió bay lại, một sợi dây câu cá từ bên ngoà i bắn tới, lưỡi câu lóng lánh nhằm và o cặp mắt của chà ng, hình như sắp móc tròng mắt của chà ng ra.
May mà Lục Tiểu Phụng không còn ở trong nước, may mà bà n tay của chà ng đã có thể cỠđộng được.
Chà ng bá»—ng xoay ngưá»i lại, thò hai ngón tay ra, kẹp đúng và o lưỡi câu.
Ngưu Nhục Thang lạnh lùng nói :
- Hai ngón tay nà y cũng có tà mánh lới đó, ta cũng thưởng cho ngươi một muổng canh đây!
Thìa canh dà i ngoẳng đã chìa lại trước mặt Lục Tiểu Phụng, đánh và o huyệt Nghinh Hương chỗ trên môi và bên cánh mũi.
Nước canh thịt bò trong thìa đã bắn ra trước, tạt và o mặt Lục Tiểu Phụng.
Cô há»i hợt đánh ra má»™t chiêu thức, tháºt ra rất là hiểm độc, không những thìa canh Ä‘iểm được huyệt đạo, nước canh cÅ©ng trở thà nh má»™t thứ ám khà lợi hại, Lục Tiểu Phụng có muốn tránh cÅ©ng khó lòng tránh được.
Huống gì tuy chà ng đã kẹp lưỡi câu, chà ng vẫn còn chưa kẹp được bà n tay cá»§a Hạ thượng thư, trước mắt bóng ngưá»i thoáng qua, Hạ thượng thư đã quăng cần câu Ä‘i, nhảy nhẹ nhà ng lại.
Khinh công thân pháp cá»§a y như quá»· mỵ, xuất thá»§ lại rất nặng. y đánh ra má»™t chưởng và o vai cá»§a Lục Tiểu Phụng, công phu Ä‘ang sá» dụng, chÃnh là Máºt Tông Äại Thá»§ Ấn!
Lục Tiểu Phụng bị tấn công hai mặt, mắt nhìn thấy sắp bị tai há»a đến nÆ¡i, nà o ngá» chà ng bá»—ng mở miệng ra hÃt và o má»™t hÆ¡i, nuốt hết nước canh và o trong miệng, rồi hÃt dÃnh luôn cả thìa canh.
Bà n tay cá»§a Hạ thượng thư vừa đánh xuống, bá»—ng thấy có váºt gì lóng lánh bay tá»›i mạch môn cá»§a y, lại là lưỡi câu tÃnh móc mắt Lục Tiểu Phụng lúc nãy. Chiêu thức đánh ra vừa đở vừa công, cÆ¡ biến vô cùng, trừ Lục Tiểu Phụng ra, tháºt không còn ai đánh ra được váºy.
Chỉ tiếc là răng cá»§a chà ng chỉ hÃt dÃnh thìa canh, không hÃt dÃnh bà n tay trắng ngần như hoa lan cá»§a Ngưu Nhục Thang, bà n tay đó Ä‘ang nhằm và o phÃa mà ng tang bên trai cá»§a chà ng phất qua má»™t chiêu Như à Lan Hoa Thá»§ Phân Cân Thác Mạch, không những âm hiểm cay độc, thá»§ pháp biến hóa tháºt ngụy bà phiêu hốt, Lục Tiểu Phụng vừa lắc ngưá»i, bà n tay cá»§a cô ta đã chụp tá»›i huyệt Ngá»c Chẩm sau não cá»§a chà ng.
Huyệt Ngá»c Chẩm là tá» huyệt yếu hại nhất cá»§a cả toà n thân, dù bị má»™t ngưá»i tầm thưá»ng nhất cho má»™t quyá»n và o đó cÅ©ng chịu không nổi, Lục Tiểu Phụng thở ra má»™t tiếng trong bụng, kình lá»±c váºn sẵn và o hai tay, chuẩn bị đưa ra sát thá»§ ép địch thá»§ chết má»™t chá»— vá»›i mình, nà o ngá» chÃnh trong cái đưá»ng tÆ¡ kẻ tóc đó, Ngưu Nhục Thang bá»—ng kêu lên má»™t tiếng kinh hãi, cả ngưá»i cô bay ra ngoà i, đụng và o tưá»ng đá, Hạ thượng thư thì đã bị văng ra khá»i cá»a, má»™t hồi lâu, bá»—ng nghe bình lên má»™t tiếng, hiển nhiên y đã đụng và o vách đá bên kia, đụng rất nặng ná».
Trước mặt cá»§a Lục Tiểu Phụng đã đổi và o đó má»™t ngưá»i, gương mặt Ä‘ang cưá»i tháºt thân thiết hiá»n hòa, rõ rà ng là lão đầu. Lúc nãy lão dùng cách gì, chỉ trong khoảnh khắc đã quăng hai tay cao thá»§ là Ngưu Nhục Thang và Hạ thượng thư ra, ngay cả Lục Tiểu Phụng nhãn lá»±c như váºy cÅ©ng chẳng thấy rõ rà ng, đến bây giá» chà ng má»›i biết, lão đầu nà y lại là má»™t tay cao thá»§ tuyệt đỉnh tá»›i mức độ chà ng trước giá» chưa từng gặp qua.
Ngưu Nhục Thang đã đứng dáºy, gương mặt cô lá»™ vẻ vừa kinh ngạc vừa phẫn ná»™.
Lão đầu mỉm cưá»i dịu dà ng há»i :
- Con té có đau lắm không?
Ngưu Nhục Thang lắc lắc đầu.
Lão đầu nói :
- Nếu váºy con nhất định cÅ©ng giống Hạ thượng thư, uống rượu uống say quá mức quên cả lá»i cha dặn.
Giá»ng cá»§a lão lại cà ng ôn nhu, nhưng ánh mắt cá»§a Ngưu Nhục Thang lại biến ra sợ hãi. Lão đầu nói :
- Ngưá»i say rượu đáng lý ra phải Ä‘i và o giưá»ng nằm ngá»§. Con cÅ©ng nên Ä‘i ngá»§ thôi!
Ngưu Nhục Thang láºp tức gầm đầu bước ra, cô Ä‘i qua Lục Tiểu Phụng, bá»—ng nhoẽn miệng cưá»i má»™t cái, cưá»i rất ngá»t ngà o.
Bất cứ ai nhìn thấy nụ cưá»i đó, cÅ©ng không thể ngỠđược rằng cô là ngưá»i vừa má»›i tức thá»i muốn lấy mạng cá»§a Lục Tiểu Phụng cho bằng được.
Lục Tiểu Phụng cũng không ngỠtới.
Nhìn cô bước ra ngoà i, lão đầu bá»—ng há»i chà ng :
- Ông có biết ngoại hiệu của nó là gì không?
Lục Tiểu Phụng không biết. Ngoại hiệu của cô dĩ nhiên không phải là Ngưu Nhục Thang.
Lão đầu nói :
- Nó có biệt hiệu là Máºt Phong.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Máºt Phong?
Lão đầu nói :
- ChÃnh là cái loại ong máºt cùng vá»›i ong đực giao phối rồi, sẽ nuốt tình nhân và o trong bụng.
Lục Tiểu Phụng đỠmặt lên.
Nhưng lão đầu vẫn còn cưá»i tháºt khoan khoái :
- Tôi cÅ©ng biết báºc cha mẹ không nên Ä‘i phê bình con cái mình như váºy, nhưng tôi nhất dịnh cho ông biết rõ rà ng, tại sao nó phải giết ông cho được.
Lão ta vỗ vỗ và o vai Lục Tiểu Phụng :
- Hiện tại chắc ông biết, đây không phải là ý của tôi!
Lục Tiểu Phụng há»i dò :
- Chỉ vì không phải ý của ông, cho nên tôi còn sống nơi đây?
Lão đầu không phá»§ nháºn, lão mỉm cưá»i :
- Giết ngưá»i cÅ©ng chẳng phải là chuyện gì khó khăn, nhưng nếu muốn giết cho khéo léo, thì chẳng dá»… dà ng tà nà o.
Bà n tay cá»§a lão tỳ nhẹ lên vách đá, láºp tức lại có má»™t cánh cá»a mở ra, bên trong là má»™t gian thạch thất bố trà rất tinh nhã. Lão đưa Lục Tiểu Phụng và o, lấy trong vách ra má»™t bình rượu bằng thá»§y tinh, nhẫn nha nói :
- Bồ đà o mỹ tá»u dạ quang bôi, đây là rượu bồ đà o tôi đã đặc biệt sai ngưá»i Ä‘i Ba Tư Ä‘em vỠđấy, ông uống thá»!
Lão ta lại lấy ra má»™t bình vuông vuông, bên trong có đựng thứ tương gì Ä‘en Ä‘en, mỉm cưá»i nói :
- Äây là trứng Äiệp Sa, vá» phÃa bắc Côn Luân, nhiá»u ngưá»i gá»i nó là “Biện Duy Tịnhâ€, có nghÄ©a là lấy trứng cá là m thà nh tương, nhấm vá»›i rượu, phong vị tuyệt ngon.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi nếm thá» má»™t chÃt, chỉ cảm thấy vừa tanh vừa mặn đầy cả miệng, chẳng có gì là ngon là nh.
Lão đầu nói :
- Äiệp Sa là thứ trứng, sinh sản rất nhiá»u hằng ngà n hằng vạn năm trước, bây giỠđã sắp tuyệt tÃch, trong sá»› cá»§a Mao Thi NghÄ©a có nói :
- Lá»›n có Vương Kình, nhá» có Vị Hối. Kim Nghi Äô Quáºn từ Kinh môn Ä‘i lên đầu sông, đầy dẫy những loại cá Lá»±u Kình. Bản Thảo Cương Mục và Lữ Thị Xuân Thu cÅ©ng có ký tải đến loại cá nà y. Ông thá» nếm lại xem, sẽ thấy nó có vị lạ cho coi!
Xem ra lão đầu nà y không những ăn uống cá»±c kỳ khảo cứu, mà còn là má»™t kẻ sÄ© phong nhã bao há»c thi thư.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi lại nếm thêm má»™t miếng nữa, quả tháºt ngoà i vị tanh mặn, còn có phong vị không thể hình dung, tươi ngon vô cùng.
Lão đầu cưá»i nói :
- Cái nà y là do tôi lần vừa rồi Ä‘i Phù Tang Ä‘em vá», còn thừa lại cÅ©ng không nhiá»u, xem ra không bao lâu nữa, tôi sẽ lại phải Ä‘i Phù Tang lần nữa rồi!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ông thưá»ng lại nÆ¡i đó?
Lão đầu gáºt gáºt đầu :
- Hiện tại ở Phù Tang, Phong Thần Tầu Cát Ä‘ang nắm quyá»n, đấy là má»™t tay gian hùng, dã tâm rất lá»›n, lâu nay đã có ý muốn lấn tá»›i nước chúng ta và Triá»u Tiên.
Lão cưá»i cà ng khoan khoái, nói tiếp :
- Mấy thứ châu báu để ngoà i kia, vốn là do má»™t vị quý nhân trong triá»u đặc biệt Ä‘em tặng cho y đấy, nhưng lại bị tôi cướp mất giữa đưá»ng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chiếc thuyá»n cá»§a lão hồ ly là bị ông là m đắm đấy sao?
Lão đầu nghiêm mặt nói :
- Tôi mà lại Ä‘i là m chuyện thô lá»— như váºy sao? Tôi chỉ bất quá biết được lúc đó trên biển sẽ có sóng gió thế thôi!
Sóng gió trên biển, vốn là chuyện có thể dự đoán được. Lão đầu nà y hiển nhiên cũng rất thông hiểu vỠthiên văn địa lý.
Lục Tiểu Phụng cà ng lúc cà ng cảm thấy ngưá»i nà y tháºt là má»™t tay kỳ tà i cá»§a má»™t thá»i, võ công, tà i há»c Ä‘á»u cao thâm vô hạn độ, chà ng nhịn không nổi lại há»i dò :
- Vì váºy ông má»›i cố ý là m cháºm chiếc thuyá»n cá»§a lão hồ ly lại, để cho thuyá»n cá»§a lão ta sẽ tấu xảo gặp phải sóng gió!
Lão đầu cưá»i nói :
- Chỉ tiếc là tôi vẫn còn Ä‘oán tráºt Ä‘i mất ná»a ngà y, vì váºy không thể không bắt lão ta phải trở vá» lại chở thêm nước!
Thuyá»n phu cá»§a lão hồ ly Ä‘á»u là những tay thá»§y thá»§ kinh nghiệm đầy mình, sao lại quên mất Ä‘i chuyện trá»ng yếu nhất là đem theo nước?
Lục Tiểu Phụng đến bây giỠmới hiểu ra được chuyện nà y nhiêu khê ra là m sao.
Lão đầu nói :
- Chá»— khó nhất là , phải là m sao cho chiếc thuyá»n ấy bị nạïn đúng và o lúc có luồng nước ngầm nổi lên!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Lão đầu nói :
- Bởi vì luồng nước ấm ấy chạy lại đảo nà y. Bị gió bão xong, bao nhiêu thứ trong thuyá»n Ä‘á»u sẽ trôi lại nÆ¡i đây, chẳng cần chúng tôi phải bá» công sức ra là m gì cả!
Lão mỉm cưá»i nói tiếp :
- Cũng vì luồng nước ấm ấy, mà ông mới trôi lại đây.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao ông phải phà bao nhiêu đó chuyện là m gì? ChÃnh mình Ä‘i cướp thuyá»n không phải là tiện lợi hÆ¡n sao?
Lão đầu hững hỠnói :
- Bởi vì tôi không phải là cưá»ng đạo, cướp hà ng hóa đốt thuyá»n, là chuyện cá»§a bá»n thất phu ngoà i phố chợ, tôi chẳng thèm là m.
Lục Tiểu Phụng thở ra, cái chuyện vốn không thể nà o giải thÃch được, hiện tại đại khai chà ng đã hiểu được phân ná»a.
Nhạc Dương dÄ© nhiên cÅ©ng là môn hạ cá»§a lão, y đã biết trước thuyá»n sẽ bị nguy hiểm, vì váºy má»›i hai ba phen ngăn trở chà ng, không cho chà ng Ä‘i chiếc thuyá»n nà y, tháºm chà còn không tiếc đánh chà ng rá»›t xuống biển.
Lão đầu cưá»i nói :
- Những thứ châu báu đó nếu đem lại Phù Tang, trung thổ chúng ta sẽ bị một phen đại loạn, tuy tôi đã sống lâu năm ngoà i hải ngoại, trong lòng vẫn còn nhớ vỠcố quốc, là m chuyện nà y cũng không phải là hoà n toà n cho riêng tôi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao ông biết được chuyện nà y? Vị quý nhân cấu kết với Phong Thần Tầu Cát là ai?
Lão đầu nhâm nhi miếng rượu, lại nếm má»™t tà Äiệp Sa, má»›i nói :
- Trong nghỠchúng tôi, có bốn chữ không thể nà o quên được!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bốn chữ gì?
Lão đầu nói :
- Thủ khẩu như bình!
Lục Tiểu Phụng rốt cuá»™c cÅ©ng há»i ra được câu chà ng muốn há»i :
- Ông là m nghá» gì váºy?
Lão đầu nói :
- Giết ngưá»i!
Lão nói nghe há»i hợt vô cùng, Lục Tiểu Phụng tuy đã ngấm ngầm nghÄ© váºy trong bụng, mà vẫn không khá»i giáºt mình má»™t cái.
Lão đầu nói :
- Äấy vốn là cái nghá» lâu thứ hai trên thế gian, nhưng so vá»›i cái nghá» lâu nhất, lại còn kÃch thÃch hÆ¡n, Ä‘a dạng hÆ¡n, là m ngưá»i ta phấn khởi hÆ¡n...
Lão ta cưá»i cưá»i :
- Cái nghá» nà y thu nháºp và o cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n chÃt đỉnh.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cái nghỠlâu nhất là nghỠgì?
Lão đầu nói :
- Mãi dâm!
Lão mỉm cưá»i lại nói tiếp :
- Từ xưa đến giá», đà n bà đã biết là m nghá» mãi dâm, đủ các loại phương pháp mãi dâm, nhưng giết ngưá»i lại chỉ có má»™t thứ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chỉ có một thứ?
Lão đầu nói :
- Tuyệt đối chỉ có một thứ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Thứ gì?
Lão đầu nói :
- Thứ hoà n toà n tuyệt đối.
Lão ta lại bổ sung :
- Giết ngưá»i xong, không những tuyệt đối phải toà n thân thoái lui, mà còn tuyệt đối không được để lại dấu vết, vì váºy công cụ giết ngưá»i tuy nhiá»u, phương pháp chÃnh xác nhất chỉ có má»™t thứ!
Lão ta nói chữ “tuyệt đối†liên tiếp hai ba lần, để nhấn mạnh và o cái chÃnh xác cần thiết, sau đó lại nói tiếp :
- Äấy không những phải cần kỹ xảo cá»±c kỳ lá»›n lao, còn phải cần có kế hoạch cá»±c kỳ chu máºt, trà tuệ và kiên nhẫn vô cùng, vì váºy mấy năm sau nà y, những ngưá»i có tư cách gia nháºp và o cái nghá» nà y cà ng ngà y cà ng Ãt!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Phải là m sao mới đủ tư cách?
Lão đầu nói :
- Thứ nhất, thân thế phải thanh bạch!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ngưá»i Ä‘i giết ngưá»i, tại sao phải cần thân thế thanh bạch?
Lão đầu nói :
- Bởi vì y chỉ cần để lại trong ký ức ngưá»i ta Ä‘iểm gì bất lương, trước và sau khi xuất thá»§, thế nà o cÅ©ng có ngưá»i nghi ngỠđến y, vạn nhất hà nh động cá»§a y bị ngưá»i Ä‘iá»u tra ra, chúng tôi sẽ không khá»i bị liên lụy!
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Có lý!
Äến giá» chà ng má»›i biết, thì ra chỉ có những ngưá»i thân thế thanh bạch, má»›i có đủ tư cách Ä‘i giết ngưá»i.
Lão đầu nói :
- Thứ hai, dÄ© nhiên là phải có trà tuệ và kiên nhẫn, thứ ba, phải có thể chịu khổ chịu cá»±c, nhẫn nhục chịu đựng, ngưá»i nà o thÃch tiếng tăm, nhất định không thể nà o là m được!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Vì váºy những ngưá»i là m chuyện nà y, Ä‘á»u phải là những kẻ vô danh?
Lão đầu nói :
- Không những phải là kẻ vô danh, còn phải biết ẩn hình.
Lục Tiểu Phụng thay đổi nét mặt :
- Ẩn hình? Ngưá»i là m sao ẩn hình được?
Lão đầu cưá»i nói :
- Cách ẩn hình có nhiá»u thứ, không phải là yêu thuáºt!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi không hiểu.
Lão đầu đưa ly rượu lên :
- Ông có thấy trong rượu nà y có gì không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có rượu.
Lão đầu đổ ly rượu lại và o trong bình :
- Bây giỠông còn thấy rượu trong ly không?
Dĩ nhiên là không thấy, bởi vì ly rượu ấy đã trộn và o chỗ rượu khác. Lão đầu nói :
- Ông nhìn không thấy, váºy ly rượu không phải là đã ẩn hình rồi sao?
Lục Tiểu Phụng suy nghĩ, chà ng phảng phất đã hiểu ra đạo lý, nhưng còn chưa hoà n toà n hiểu thấu.
Lão đầu nói :
- Bá»t sóng nháºp và o biển, rượu đổ và o bình, là như đã ẩn hình rồi, bởi vì ngưá»i khác chẳng còn thấy chúng đâu, chẳng còn tìm ra chúng đâu, có má»™t số ngưá»i cÅ©ng váºy!
Lão mỉm cưá»i nói :
- Những ngưá»i ấy chỉ cần và o trong má»™t đám ngưá»i, sẽ giống như má»™t há»™t gạo rÆ¡i và o trong thúng. Bất cứ ngưá»i nà o muốn tìm há»™t gạo lấy nó ra cÅ©ng rất khó khăn, như váºy xem như y đã ẩn hình rồi!
Lục Tiểu Phụng thở phà o má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói :
- Bình thá»i dù ông có Ä‘i qua Ä‘i lại trưóc mặt tôi, tôi cÅ©ng nhất định không nhìn ra được ông có chá»— nà o đặc biệt!
Lão đầu vỗ tay :
- Äúng là cái đạo lý đó, tôi biết ông nhất định sẽ hiểu mà !
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Trừ chuyện đó ra, còn có một cách khác!
Lão đầu há»i :
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu ông còn là má»™t kẻ có thân pháºn, và dụ như, nếu ông là má»™t đại hiệp Giang Nam, thì coi như ông cÅ©ng đã ẩn hình rồi, bởi vì ngưá»i khác chỉ thấy thân pháºn đại hiệp cá»§a ông, mà không thấy được ông là tay thÃch khách giết ngưá»i!
Lão đầu cưá»i nói :
- Há»c má»™t biết mưá»i, nho tá» quả nhiên khả giáo.
Lão lại nói tiếp :
- Nhưng má»™t ngưá»i đã có bao nhiêu đó Ä‘iá»u kiện, cÅ©ng còn chưa đủ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn phải có Ä‘iá»u kiện gì nữa?
Lão đầu nói :
- Muốn là m nghá» nà y, còn phải có má»™t thứ bản năng kỳ dị như dã thú, phải phản ứng nhanh nhẹn, nguy hiểm còn chưa lại, đã có cảm giác mà chuẩn bị trước, vì váºy tôi nhìn trúng ngưá»i nà o, còn phải khảo nghiệm y có phải có thứ bản năng đó không.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Khảo nghiệm ra sao?
Lão đầu nói :
- Má»™t ngưá»i chỉ ở trong hoà n cảnh sống chết như mà nh treo chuông, má»›i Ä‘em hết tiá»m lá»±c ra phát huy, vì váºy tôi phải nhất định để cho y gặp phải đủ các thứ nguy hiểm!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Có phải ý cá»§a ông là , ông còn sai đủ các thứ các dạng ngưá»i lại ám toán y?
Lão đầu nói :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc hiểu ra :
- Những ngưá»i ám toán Nhạc Dương, Ä‘á»u là ngưá»i ông phái lại khảo nghiệm y?
Lão đầu nói :
- Äúng váºy!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nếu y chịu không nổi khảo nghiệm, không phải sẽ bị chết dưới tay những ngưá»i đó sao?
Lão đầu hững hỠnói :
- Nếu y chịu không nổi khảo nghiệm, sau nà y có hà nh động cÅ©ng sẽ bị chết thôi, chi bằng chết sá»›m hÆ¡n má»™t chút, khá»i liên lụy ngưá»i khác.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Gã đánh cá má»™t mắt và gã mặt ngá»±a Ä‘á»u là môn hạ cá»§a ông?
Lão đầu nói :
- Bá»n há» chỉ bất quá là cái vá» bên ngoà i cá»§a trai đà o, vÄ©nh viá»…n không bao giá» chạm và o được tá»›i bên trong.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Con gái ông giết há», chỉ vì bá»n hỠđã để lá»™ thân pháºn trước mặt tôi?
Lão đầu thở ra nói :
- Tiểu nữ cÅ©ng là má»™t thiên tà i, cái táºt duy nhất cá»§a nó là thÃch giết ngưá»i quá.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn Hạ thượng thư?
Lão đầu nói :
- Tôi đã nói rồi, nó là một thiên tà i, nhất là lúc đối phó với đà n ông.
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc hiểu ra, Hạ thượng thư muốn giết chà ng, chỉ bất quá vì muốn là m vui lòng Ngưu Nhục Thang.
Lão đầu cưá»i khổ :
- Chỉ bất quá, cái thứ thiên tà i ấy trá»i sinh, có chá»— nó không giống tôi!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng Như à Lan Hoa Thá»§ không phải là trá»i sinh.
Như à Lan Hoa Thá»§ và Hóa Cốt miên chưởng Ä‘á»u là những tuyệt kỹ võ công đã thất truyá»n trong giang hồ lâu năm, mấy năm gần đây trong giang hồ không những không có ai sá» dụng được, ngay cả gặp cÅ©ng còn chưa gặp qua.
Lão đầu lại nhâm nhi thêm miếng rượu, nhẫn nha nói :
- Tư chất luyện võ cá»§a nó cÅ©ng không tệ, chỉ bất quá thân thể hÆ¡i yếu má»™t tÃ, vì váºy tôi chỉ dạy cho nó má»™t hai loại công phu.
Lục Tiểu Phụng thay đổi sắc mặt :
- Ông truyá»n thụ cho cô ta Như à Lan Hoa Thá»§?
Lão đầu mỉm cưá»i nói :
- Cái thứ công phu ấy không khó lắm, có ngưá»i tuy vÄ©nh viá»…n luyện không xong, nhưng nếu biết được khiếu quyết, thêm và o tà kiên nhẫn, tối Ä‘a là năm năm luyện thà nh.
Lục Tiểu Phụng la lên thất thanh :
- Chỉ cần năm năm là luyện thà nh?
Lão đầu nói :
- Năm xưa Như à tiên tá» ngưá»i cùng Hóa Cốt Tiên Nhân tá» danh, luyện môn công phu nà y, chỉ mất có ba năm. Tiểu nữ lưá»i lẫm, cÅ©ng chỉ bất quá mất năm năm.
Như à tiên tá» vốn là kỳ tà i cá»§a má»™t thá»i trong võ lâm, bất cứ võ công môn nà o phái nà o, chỉ cần bị bà ta thấy qua má»™t hai lần là sá» ngay ra được liá»n, nhưng con gái bà ta, luyện môn Như à Lan Hoa Thá»§, mất cả ba chục năm, cuối cùng tâm sức kiệt quệ, thổ máu ra mà chết.
Ngưu Nhục Thang chỉ luyện có năm năm, coi như đã là má»™t kỳ tÃch. Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi há»i lão :
- Còn ông thì luyện môn công phu đó mất bao lâu?
Lão đầu nói :
- Tôi nhanh hơn một chút!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhanh hơn bao nhiêu?
Lão đầu chần chừ má»™t chút, phảng phất không muốn nói ra, khổ ná»—i Lục Tiểu Phụng còn chưa bá» cuá»™c, nhất định phải há»i cho ra má»›i được, lão chỉ còn nước cưá»i cưá»i :
- Tôi luyện chỉ mất có ba tháng.
Lục Tiểu Phụng đần mặt ra.
Lão đầu nói :
- Hóa Cốt miên chưởng khó hÆ¡n nhiá»u, tôi luyện mất cả năm má»›i có chá»— thà nh tá»±u, Chỉ Ä‘ao và Há»—n Nguyên khà cÅ©ng không dá»… gì, còn như những môn công phu chỉ dùng chiêu thức biến hóa, hoà n toà n Ä‘á»u là đồ chÆ¡i trẻ con thôi!
Lão nói há»i hợt có mấy câu, Lục Tiểu Phụng nghe và o tai, há hốc mồm trừng mắt nhìn... Má»™t ngưá»i tháºt tình mà đã luyện bao nhiêu đó võ công, đấy quả là má»™t kỳ tÃch trong các kỳ tÃch, không thể nà o tưởng tượng được.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi lại há»i :
- Ông nói những thứ võ công đó, chÃnh ông cÅ©ng đã luyện hết cả?
Lão đầu nói :
- Cũng không thể nói là đã luyện thà nh, chỉ bất quá biết một hai thế thôi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Công phu cá»§a Hạ thượng thư và gã để ria mép, Ä‘á»u do ông dạy cả?
Lão đầu nói :
- Bá»n há» chỉ bất quá biết sÆ¡ sÆ¡ ngoà i vá», chưa tá»›i đâu cả.
Lục Tiểu Phụng thở ra, cưá»i khổ nói :
- Công phu cá»§a bá»n há», tôi đã thấy rồi, bất cứ ngưá»i nà o Ä‘á»u cÅ©ng có thể là tay cao thá»§ tuyệt đỉnh trong giang hồ, nếu ngay cả bá»n há» còn chưa Ä‘i tá»›i đâu, trong giang hồ những tay anh hùng thà nh danh không phải Ä‘á»u thà nh ra đồ phế thải sao?
Lão đầu hững hỠnói :
- Những ngưá»i đó vốn là đồ phế thải.
Câu nói đó nếu từ miệng ngưá»i khác nói ra, Lục Tiểu Phụng nhất định sẽ cho y là má»™t tên Ä‘iên cuồng tá»± đại, nhưng từ miệng cá»§a lão đầu nà y nói ra, Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước câm miệng.
Lão đầu lại rót cho chà ng một ly rượu nói :
- Tôi biết ông thà nh danh rất sá»›m, hiện tại đã danh mãn thiên hạ, có má»™t câu tôi vẫn muốn há»i ông!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông há»i gì tôi xin trả lá»i.
Lão đầu nói :
- Ông xem, nếu má»™t ngưá»i muốn nổi danh, có khó lắm không?
Lục Tiểu Phụng không suy nghÄ© gì, láºp tức nói ngay :
- Không khó!
Lão đầu nói :
- Má»™t ngưá»i như tôi và ông, nếu muốn vÄ©nh viá»…n sẽ là kẻ vô danh thì sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Khó lắm!
Thanh danh có lúc cÅ©ng như bệnh táºt váºy, bệnh táºt mà lại, chẳng ai nhốt nó lại được. Lão đầu cưá»i nói :
- Ông là ngưá»i thông minh, vì váºy ông má»›i nói thế, muốn nổi danh quả tháºt không khó, tôi mà có ý đó, năm chục năm trước đã có thể lừng danh thiên hạ rồi.
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước đứng nghe, chà ng biết đó là lá»i nói tháºt.
Lão đầu nhìn chà ng đăm đăm :
- Hiện giỠchắc ông cũng đã hiểu rõ tại sao tôi nói cho ông nghe những chuyện nà y!
Lục Tiểu Phụng hÃt và o má»™t hÆ¡i dà i :
- Ông muốn tôi gia nháºp và o nghá» cá»§a ông?
Lão đầu trả lá»i rất mau mắn :
- Äúng váºy.
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ :
- Nhưng bất hạnh quá, tôi đã là má»™t ngưá»i rất nổi danh.
Lão dầu nói :
- Danh tiếng cá»§a ông, chÃnh là chá»— che Ä‘áºy tốt nhất, như ông đã nói, ngưá»i ta chỉ thấy ông là Lục Tiểu Phụng, không thấy ông giết ngưá»i.
Lão không để cho Lục Tiểu Phụng mở miệng, lại nói tiếp :
- Những ngưá»i tôi muốn giết, Ä‘á»u có những lý do rất đáng chết, nhất định không để cho ông cảm thấy phải xấu hổ, tà i năng và trà tuệ cá»§a ông, Ä‘á»u vượt xa Nhạc Dương, tôi Ä‘ang cần những ngưá»i như các ông, nhưng tôi không muốn ép buá»™c ông!
Lục Tiểu Phụng thở phà o ra một hơi :
- Có phải tôi còn có chá»— để chá»n lá»±a?
Lão đầu nói :
- DÄ© nhiên ông có quyá»n chá»n lá»±a, không những váºy còn có thể suy nghÄ© thong thả, suy nghÄ© xong rồi nói cho tôi biết.
Lão mỉm cưá»i nói tiếp :
- Hiện tại ông đã là ngưá»i rất có tiá»n, ở nÆ¡i đây chắc chắn sẽ rất thoải mái, tôi có thể bảo đảm, từ đây trở vá» sau, sẽ không có ai lại quấy rầy ông.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tùy tôi muốn suy nghĩ bao lâu cũng được?
Lão đầu nói :
- Dĩ nhiên là tùy ông, tôi không hạn chế ông lúc nà o cả, cũng không cấm đoán ông là m gì, ông muốn là m gì, muốn đi đâu cứ tùy tiện.
Lão đứng dáºy, bá»—ng cưá»i nói :
- Chỉ bất quá ông cần phải đỠphòng một chuyện.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chuyện gì?
Lão đầu nói :
- Äá» phòng Máºt Phong.
|

31-08-2008, 09:00 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 08
Mồng tám tháng sáu. Äêm.
Äại sảnh ở Tổng đà cá»§a Tháºp Nhị Liên Hoà n á»–, đèn Ä‘uốc sáng choang, bên ngoà i đại sảnh phòng thá»§ nghiêm máºt.
Trải qua chuyện đã xảy ra và o ngà y tết Äoan Dương tháng Năm, phòng thá»§ ở nÆ¡i đây đã được gia tăng gấp bá»™i, nhất là hôm nay, ba ngưá»i được phái Ä‘i là m công chuyện Ä‘iá»u tra, Ä‘á»u đã vá» lại, Ä‘ang táºp trung trong sảnh đưá»ng, từng ngưá»i má»™t báo cáo kết quả cuá»™c Ä‘iá»u tra.
Ngưá»i đầu tiên đứng lên là Hùng Thiên Kiện.
Y xuất lãnh má»™t nhóm ngưá»i vá» lại chá»— tiểu trấn dưới chân núi Thái Hà nh sÆ¡n, sau hai mươi ba ngà y tra xét, vừa ngoà i mặt vừa lén lút, kết quả là :
- Khách sạn bá»n tiêu sư đã tá túc tên là Duyệt Lai, bởi vì chá»— đó hÆ¡i xa, tiá»n đất Ä‘ai không mắc má», vì váºy khách sạn xây rất rá»™ng rãi, tất cả có tá»›i ba mươi chÃn phòng.
- Chúng tôi đã lục soát kỹ từng ba mươi chÃn phòng đó, không thấy có dấu máu, không thấy có dấu vết binh khà để lại, cÅ©ng không có chá»— nà o khả nghi.
- Trong tiểu trấn có má»™t trăm bảy mươi tám nhà , Ä‘a số là sinh trưởng tại đó, chúng tôi Ä‘á»u có lại từng nhà há»i, mấy hôm trước và sau khi đã xảy ra chuyện cướp, có ngưá»i nà o khả nghi ở quanh vùng phụ cáºn.
- Chá»— khả nghi duy nhất là , sáng hôm trước khi xảy ra chuyện, có má»™t số thợ má»™c lại đó, Ä‘em theo xe chở rất nhiá»u gá»—, nghe nói là là m tượng Pháºt và cá gá»— gì đó.
- Nhưng những ngưá»i đó là m xong tối đó là bá» Ä‘i mất, chúng tôi theo đưá»ng dây đó truy lùng, má»›i phát hiện ra, bá»n há» Ä‘á»u là thợ má»™c trong Thái Bình vương phá»§, không có tà gì khả nghi.
Do đó lần nà y kết quả cá»§a cuá»™c Ä‘iá»u tra, vẫn là chẳng có kết quả gì cả.
Nhóm thứ hai do Diệp An SÄ© xuất lãnh cÅ©ng thế, các tay danh gia sá» dụng Ä‘ao trong giang hồ, trước buổi trưa tết Äoan Dương hai tiếng đồng hồ, Ä‘á»u không ở trong vòng trăm dặm gần Tháºp Nhị Liên Hoà n á»–, không những váºy, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có nhân chứng.
Nhóm thứ ba do Vương Nghị xuất lãnh đại khái có chút thu hoạch, nhưng cách mục tiêu ba ngà n năm trăm vạn lượng bạc còn xa lắm. Vì váºy hy vá»ng cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u ký thác và o trong Ưng Nhãn Lão Thất, hiện tại chỉ còn cách hạn kỳ cá»§a Thái Bình Vương thế tá» có bảy ngà y.
Câu trả lá»i cá»§a Ưng Nhãn Lão Thất cà ng là m cho má»i ngưá»i nản lòng :
- Lục Tiểu Phụng đã xuất dương viễn hà nh, chỉ sợ vĩnh viễn không còn trở lại!
Y rá»i Ngụy Vân lâu xong, láºp tức hối hả ra tá»›i các bãi biển tìm kiếm.
Y tìm tới chỗ hang hồ ly.
Nhưng cái chỗ phong nguyệt lừng danh ấy, từ hôm lão ta đi, đã trở thà nh một nơi hoang tà n lạnh lẻo.
Bởi vì cái tin tức vá» chiếc thuyá»n cá»§a lão hồ ly bị đắm, đã được loan truyá»n ra, nghe nói tất cả nhưđng ngưá»i trên thuyá»n Ä‘á»u bị ngá»™ nạn, không có lấy má»™t ngưá»i sống sót.
Ưng Nhãn Lão Thất còn chưa chịu bá» cuá»™c, y lại há»i :
- Các ngươi có thấy má»™t ngưá»i có bốn hà ng lông mà y không?
Bá»n há» có gặp qua, không những váºy, mà còn nhá»› rõ. Ngưá»i có hà m râu giống hệt như lông mà y, rốt cuá»™c không nhiá»u, Lục Tiểu Phụng trước giá» là ngưá»i rất dá»… để lại ấn tượng sâu Ä‘áºm trong đầu ngưá»i chà ng đã gặp.
- Ngưá»i đó cÅ©ng ở trên chiếc thuyá»n cá»§a lão bản.
- Là chiếc thuyá»n bị đắm đó?
- Äúng váºy.
Kết quả cá»§a ba nhóm Ä‘á»u hoà n toà n như nhau. Má»™t trăm lẻ ba ngưá»i tiêu khách tinh minh cán luyện, ba ngà n năm trăm vạn lượng bạc, Ä‘á»u như đá chìm trong biển khÆ¡i, không hình không bóng. Hạn kỳ bảy ngà y chỉ trong chá»›p mắt là qua, má»i ngưá»i đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai biết mình phải là m sao bây giá».
Ưng Nhãn Lão Thất bỗng nói :
- Tôi có một cách!
Má»i ngưá»i láºp tức há»i ngay :
- Cách gì váºy?
Ưng Nhãn Lão Thất đứng dáºy, nhìn cá»™t đá lá»›n bên ngoà i đại sảnh :
- Má»i ngưá»i đụng đầu và o cá»™t đá tá»± tá» thôi.
|

31-08-2008, 09:01 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 09
Cơ hồ gặp Long Vương
Lúc Lục Tiểu Phụng từ trong máºt thất cá»§a lão đầu bước ra, hôm đó là buổi sáng mồng tám tháng sáu.
Trá»i quang đãng, ánh mặt trá»i sáng lạn, gió biển tuy bị bốn bá» núi non ngăn trở, khà háºu nÆ¡i đây vẫn rất mát mẻ khoan khoái.
Chà ng không Ä‘i trở lại bằng đưá»ng lúc và o, vì váºy không qua gian phòng đầy những cá gá»— và tượng Pháºt, cÅ©ng không phải Ä‘i qua ao nước.
Lối ra khá»i địa đạo lên trên mặt đất, là bên cạnh ao sen dưới cây cầu cá»u khúc, chà ng ra khá»i đó má»›i sá»±c nhá»› ra, mình quên há»i lão đầu má»™t chuyện.
- Nếu muốn đi ngủ một giấc, nên đi đâu mới phải?
Lão đầu hiển nhiên cho rằng chuyện đó chà ng nhất định tá»± mình giải quyết được, vì váºy không đỠcáºp tá»›i, nhưng có biết đâu, ngá»§ cÅ©ng như ăn uống váºy, Ä‘á»u là chuyện lá»›n lao trá»ng yếu nhất trong Ä‘á»i sống con ngưá»i.
Hiện tại Lục Tiểu Phụng hy vá»ng tìm ra được Nhạc Dương. Dù Nhạc Dương không tìm cho chà ng má»™t nÆ¡i để nghỉ ngÆ¡i, thì Ãt nhất, cÅ©ng có cái nhà tranh nà o đó.Hang và ng hang bạc, rốt cuá»™c cÅ©ng không bằng cái hang chó cá»§a mình, huống gì nÆ¡i đó còn có ngưá»i bạn cÅ© Ä‘ang cưá»i toe toét chá» mình. NghÄ© đến ông bạn già đó, chà ng bá»—ng nhá»› ra má»™t chuyện.
- Trong bụng ông bạn già đó, có phải cÅ©ng có má»™t ngưá»i nằm trong đó không? Ngưá»i nà y không có canh thịt bò, không biết đã chết chưa?
NghÄ© đến Ä‘iểm đó, Lục Tiểu Phụng muốn chạy bay vá». Chà ng đã nhá»› nhà rồi, Ä‘iá»u đó chÃnh chà ng cÅ©ng cảm thấy buồn cưá»i. Chỉ tiếc là chà ng tìm không ra Nhạc Dương, nhưng lại gặp Sa Mạn.
Trăm hoa Ä‘ua nhau nở rá»™n, dưới ánh mặt trá»i lại cà ng diá»…m lệ, Sa Mạn đứng trong bụi hoa, nà ng mặc má»™t chiếc áo má»ng mà u lạt, gương mặt không thoa son phấn, trăm hoa bên cạnh nà ng Ä‘á»u mất Ä‘i cả nhan sắc.
Nà ng đứng tùy tiện nơi đó, không cỠđộng, cũng không mở miệng.
Lục Tiểu Phụng bất giác bước vá» phÃa nà ng. Nà ng bá»—ng quay ngưá»i lại bá» Ä‘i, Lục Tiểu Phụng cÅ©ng bất giác Ä‘i theo, Ä‘i qua má»™t con đưá»ng trải đá hoa cương, trước mặt má»™t bụi hoa đà o Ä‘ang nở rá»±c rỡ, có má»™t gian nhà nhá».
Nà ng mở cá»a bước và o, gian nhà nà y chắc hẳn là nhà cá»§a nà ng. Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhá»› tá»›i U Linh sÆ¡n trang. Xem ra nÆ¡i đây quả tháºt có nhiá»u thứ rất giống U Linh sÆ¡n trang, nhưng thá»±c chất thì có chá»— không tương đồng, hoà n cảnh Lục Tiểu Phụng gặp phải cÅ©ng không giống.
Äến U Linh sÆ¡n trang, trong lòng chà ng đã có chuẩn bị, chà ng đã biết đó là nÆ¡i như thế nà o. Ngưá»i trong U Linh sÆ¡n trang, Ä‘á»u đã có chết qua má»™t lần, rồi má»›i ẩn tÃnh mai danh. Ngưá»i ở đây thì vốn là những kẻ vô danh.
Lão Äao Bả Tá» tuy là má»™t nhân váºt siêu quần, lão đầu nà y lại cà ng là má»™t tay kỳ tà i xuất chúng, thâm bất khả trắc, Lão Äao Bả Tá» so vá»›i lão nà y, chỉ bất quá như má»™t con suối bên cạnh biển thế thôi.
Cá»a nhà vẫn còn Ä‘ang mở, trong nhà không có tiếng ngưá»i. Lục Tiểu Phụng bất giác cÅ©ng bước và o nhà . Sa Mạn Ä‘ang đứng sau cá»a, nà ng đóng cá»a lại, ôm choà ng lấy chà ng. Môi cá»§a nà ng tháºt nóng, ngưá»i nà ng hừng há»±c như lá»a.
Lúc Lục Tiểu Phụng tỉnh lại, trá»i đã vá» chiá»u. Nà ng Ä‘ang đứng trước song cá»a, quay lưng vá» lại chà ng, chiếc eo lưng nhá» uốn ra thà nh chiếc mông tròn đầy đặn, cặp đùi thẳng tắp rắn chắc. Lục Tiểu Phụng nhìn cÆ¡ hồ muốn si ngốc. Chuyện nà y như má»™t giấc má»™ng, tháºt hoang đưá»ng, mà ngá»t ngà o, chà ng không bao giá» biết được tại sao nà ng lại đối chà ng như váºy.
Chà ng tÃnh ngồi dáºy, bước lại ôm nà ng và o lòng lần nữa, nhưng tứ chi má»m nhÅ©n bải hoải, ngay cả cỠđộng cÅ©ng muốn lưá»i lẫm. Nà ng không quay đầu lại, nhưng biết chà ng đã tỉnh, nà ng bá»—ng há»i chà ng má»™t câu rất kỳ quái :
- Có phải anh đã giết Phi Thiên Ngá»c Hổ?
Giá» nà y phút nà y, chẳng ai ngá» rằng nà ng có thể há»i má»™t câu như váºy. Phi Thiên Ngá»c Hổ là má»™t ngưá»i giảo hoạt tà n bạo, trong tráºn Ngân Câu Äổ Phưá»ng, Lục Tiểu Phụng suýt chết vá» tay y. Lục Tiểu Phụng không ngá» nà ng đỠcáºp tá»›i y, chà ng há»i :
- Cô biết y?
Sa Mạn vẫn chưa quay đầu lại, nhưng bá» vai nà ng run rẩy, trong lòng hình như rất khÃch động. Má»™t hồi tháºt lâu, nà ng má»›i chầm cháºm nói :
- Tên tháºt cá»§a y là Giang Ngá»c Phi, tên cá»§a tôi vốn là Giang Sa Mạn.
Lục Tiểu Phụng giáºt mình lên :
- Các ngưá»i là anh em?
Sa Mạn nói :
- Äúng váºy.
Trái tim cá»§a Lục Tiểu Phụng chìm hẳn xuống, chà ng bá»—ng hiểu ra tại sao nà ng đối xá» vá»›i chà ng như váºy, thì ra nà ng muốn báo thù cho anh mình.
Nhưng nà ng không chắc đối phó được Lục Tiểu Phụng, vì váºy nà ng chỉ còn cách dùng khà giá»›i hoang sÆ¡ nguyên thá»§y nhất cá»§a đà n bà .
Cái thứ vũ khà đó trước giỠrất hữu hiệu. Hiện tại tứ chi của chà ng bải hoải, chắc là trong cơn tiêu hồn đó, chà ng đã bị nà ng hạ độc thủ. Lục Tiểu Phụng chỉ còn cách an ủi lòng mình :
- Mình sống được bao nhiêu đây, đã là váºn khà quá tốt rồi, được chết dưới tay má»™t ngưá»i đà n bà như thế, coi như cÅ©ng là váºn khÃ, mình còn oán trách gì nữa?
Má»™t ngưá»i đã nghÄ© ra được chuyện gì, trên Ä‘á»i nà y sẽ chẳng còn có gì là m cho y oán trách khổ não nữa cả.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng cưá»i lên má»™t tiếng :
- Tuy tôi không tá»± tay giết y, nhưng y vì tôi mà bị chết, nếu như tôi còn có cÆ¡ há»™i lần thứ hai, không chừng tôi sẽ chÃnh tay mình phải giết y thôi!
Sa Mạn lại yên lặng má»™t hồi lâu, má»›i chầm cháºm nói :
- Tôi đã từng thá» thốt không biết bao nhiêu lần, bất cứ ngưá»i nà o giết y, tôi Ä‘á»u sẽ Ä‘em thân mình ra báo đáp. Tôi không còn cách gì khác để biểu lá»™ tấm lòng cảm kÃch cá»§a tôi.
Giá»ng nói cá»§a nà ng đầy vẻ bi thương và oán háºn, Lục Tiểu Phụng lại giáºt mình thêm lần nữa :
- Tại sao?
Ngưá»i cá»§a Sa Mạn Ä‘ang run rẩy :
- Bởi vì tuy y là anh tôi, y hại tôi cả má»™t Ä‘á»i.
Lục Tiểu Phụng không há»i thêm nữa. Chà ng rất hiểu, hạng ngưá»i như Phi Thiên Ngá»c Hổ, bất cứ chuyện ti bỉ vô sỉ thế nà o, y cÅ©ng Ä‘á»u là m được. Sa Mạn vẫn còn chưa quay đầu lại, nà ng nói tiếp :
- Chuyện tôi thá», tôi đã là m xong, anh có thể Ä‘i thôi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi không đi.
Sa Mạn bá»—ng quay phắt đầu lại, nước mắt còn chưa khô trên gương mặt trắng bệch, cặp mắt mỹ lệ vì tức giáºn mà biến ra sắc bén như lưỡi Ä‘ao, nà ng lạnh lùng há»i :
- Anh còn muốn gì nữa? Không lẽ còn muốn thêm?
Câu nói ấy cũng sắc bén như một lưỡi đao.
Lục Tiểu Phụng biết nếu mình mà bá» Ä‘i lúc nà y, lần sau có gặp lại cÅ©ng như ngưá»i qua đưá»ng, nếu lại ôm nà ng lần nữa, dù nà ng có không từ chối, e chẳng còn có cÆ¡ há»™i gặp lại nhau, còn nếu không Ä‘i cÅ©ng không ôm, thì là m sao còn lừng khừng được ở chốn nà y?
Chà ng đần mặt ra, tháºt tình đần mặt ra. Sa Mạn nhìn chà ng, ánh mắt dần dần lá»™ vẻ ôn nhu. Nếu chà ng là má»™t gã bạc hãnh như trong truyá»n thuyết, hiện tại dù không Ä‘i, cÅ©ng nhất định sẽ thừa cÆ¡ lại ôm nà ng thêm lần nữa, dù gì chà ng cÅ©ng đã được nà ng má»™t lần rồi, tại sao còn phải ở lại đây để tìm cách gặp nà ng sau nà y?
Nà ng thấy ra được trong lòng của chà ng, cái bỠmặt đa tình yếu ớt đó, nhưng nà ng nhất định phải để chà ng đi.
Bên ngoà i bá»—ng có ngưá»i Ä‘ang gá»i lá»›n :
- Cá»u thiếu gia đã vá», Cá»u thiếu gia đã vá».
Gương mặt của Sa Mạn bỗng biến thà nh rất kỳ quái, là m như một đứa bé đang là m chuyện gì đó sai trái bỗng bị cha mẹ bắt gặp.
Nhưng Lục Tiểu Phụng cưá»i cưá»i nói :
- Cô Ä‘i trước Ä‘i không sao cả, tôi sẽ Ä‘i ngay bây giá», chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ quên rất nhanh.
Chà ng Ä‘ang cưá»i, chỉ bất quá, bất cứ ai cÅ©ng nhìn ra được, nụ cưá»i ấy gượng gạo đến thế nà o. Sa Mạn không Ä‘i, ngược lại còn ngồi xuống, ngồi ngay bên đầu giưá»ng.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô nhất định phải để tôi đi trước?
Sa Mạn nói :
- Anh có thể không đi cũng được.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô...
Biểu tình trên gương mặt của Sa Mạn cà ng kỳ quái :
- Tôi là m chuyện gì, chẳng sợ ngưá»i khác biết, tùy tiện anh muốn ở đây bao lâu cÅ©ng được.
Lục Tiểu Phụng nhìn nà ng, chà ng bóp nhẹ và o bà n tay nà ng một cái.
Chà ng bước xuống giưá»ng mặc y phục và o, bá»—ng cưá»i nói :
- Tôi có cái nà y tặng cô, không biết cô có chịu nháºn không?
Sa Mạn há»i :
- Anh đưa cho tôi thứ gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cây đao bằng cái bô của tôi!
Sa Mạn lại nhìn chà ng, cặp mắt mỹ lệ lá»™ má»™t nụ cưá»i, rốt cuá»™c nà ng cÅ©ng báºt cưá»i lên.
Lục Tiểu Phụng chưa bao giá» thấy nà ng cưá»i.
Nụ cưá»i cá»§a nà ng như nước sông đóng băng đã bị tan ra, xuân đã trở vá» trên đại địa, hoa cá» Ä‘ang tưng bừng nở rá»™ dưới ánh nắng mặt trá»i.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng báºt cưá»i lên.
Không biết hai ngưá»i cưá»i được bao lâu, bá»—ng nhiên, má»™t giá»t lệ từ trong mắt nà ng ứa ra lăn xuống gò má trắng nõn mỹ miá»u.
Nà ng bá»—ng nhiên cÅ©ng đứng dáºy, nắm chặt lấy tay Lục Tiểu Phụng, nói nhá» :
- Anh không được đi!
Giá»ng nói cá»§a Lục Tiểu Phụng cÅ©ng thà nh ú á»› :
- Tại sao?
Sa Mạn nói :
- Bởi vì em... em không muốn anh đi!
Nà ng lại ôm choà ng lấy chà ng. Äôi môi cá»§a nà ng lạnh băng, nhưng má»m mại thÆ¡m tho, ngá»t ngà o như hoa cá». Lần nà y bá»n há» không còn có dục vá»ng Ä‘iên cuồng như lá»a bá»ng, mà chỉ có thứ tình cảm ôn nhu dịu dà ng như nước.
Cách đây lâu lắm, có một vị trà giả đã từng nói một câu rất khó quên. Ông ta nói :
- Tình bạn ngà y cà ng tÃch lÅ©y, tình yêu thì đột nhiên, tình bạn cần phải có thá»i gian khảo nghiệm, tình yêu thưá»ng thưá»ng chỉ trong khoảnh khắc là phát sinh. Cái khoảnh khắc ấy xiết bao là huy hoà ng, vinh quang, mỹ lệ.
Cái khoảnh khắc ấy đã đủ cho muôn Ä‘á»i.
Gió bên ngoà i song cá»a thổi nhẹ vi vu, xuân sắc đã trùm xuống vạn váºt.
Bây giá» Ä‘ang là giữa mùa hạ, những buổi hoà ng hôn mùa hạ vừa sáng vừa mông lung, vừa nhẹ nhà ng, vừa nhiệt tình... Ä‘á»i ngưá»i kỳ diệu biết bao, tình cảm kỳ diệu biết bao.
CÅ©ng không biết có phải cá»a không khóa, hay cá»a sổ không đóng lại, có má»™t ngưá»i nhẹ bước và o như áng mây, rồi lại phiêu phiêu biến Ä‘i. Bá»n há» không thấy y, cÅ©ng không phát giác ra, có ngưá»i đã đến và đã Ä‘i.
Nhưng bá»n há» thấy đóa hoa y đã để lại, má»™t đóa băng hoa. Hiện tại là giữa mùa hạ, đóa hoa nà y lại là m bằng nước đá, cánh hoa trong suốt còn chưa bị tan ra. Phải Ä‘i tá»›i nÆ¡i nà o xa xôi má»›i kiếm ra được chá»— giữa nước đá? Phải tốn bao nhiêu công phu má»›i Ä‘em đóa hoa nà y nguyên vẹn trở vá» lại nÆ¡i đây? Tuy chỉ là má»™t đóa băng hoa nhá», nhưng giá trị cá»§a nó ai mà tÃnh ra cho được?
Lại có ai biết được trong đó có hà m chứa bao nhiêu là nhu tình? Bao nhiêu là thương yêu? Trừ cái vị Cá»u công tá» như con thần long ấy ra, còn có ai là m được chuyện như váºy?
Y biết nà ng trước giá» không thèm đến những thứ ngoại thân. Y biết nà ng rất sợ nóng, tại cái hòn đảo ở Nam Hải nà y, quanh năm không há» thấy băng, vì váºy, y đặc biệt Ä‘em đóa băng hoa nà y vá», chÃnh mình lại trao tặng cho ngưá»i yêu quý.
Nhưng lúc y lại, nà ng Ä‘ang nằm trong vòng tay ngưá»i khác, y chỉ còn nước để lại đóa băng hoa, lẳng lặng bá» Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng nhìn đóa băng hoa, trong lòng bá»—ng nổi lên má»™t thứ cảm giác chua cay không sao tả được, không biết có phải cho cái ngưá»i Ä‘a tình mà cô độc ngạo mạn kia, hay cho chÃnh mình?
Chà ng không nhìn nà ng đang có biểu tình gì, chà ng không dám nhìn.
Nhưng chà ng nhịn không nổi mở miệng há»i :
- Có phải là y?
Sa Mạn chầm cháºm gáºt đầu, gương mặt trắng nõn không có má»™t chút biểu tình.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Y rốt cuá»™c là má»™t ngưá»i như thế nà o?
Sa Mạn hững hỠnói :
- Tại sao chúng ta lại Ä‘i nói chuyện ngưá»i khác? Sao anh không nói chuyện anh cho em nghe Ä‘i.
Nà ng gà i nút áo giùm cho Lục Tiểu Phụng, rồi nhoẻn miệng cưá»i :
- PhÃa sau có cái nhà bếp nhá», em xuống dưới là m cho anh tý đồ ăn, trong kệ còn có chút rượu, em uống vá»›i anh và i ly.
Lục Tiểu Phụng nhìn nà ng, không những chà ng thấy nà ng cưá»i, còn thấy tình cảm cá»§a nà ng đối vá»›i mình. Trong lòng chà ng hình như sắp nổ tung ra vì chứa quá nhiá»u tình cảm, chà ng nhịn không nổi muốn bước lại ôm nà ng. Bên ngoà i bá»—ng có tiếng gõ cá»a, có ngưá»i Ä‘ang nói nhá» :
- Em là Tiểu Ngá»c đây, Cá»u thiếu gia sai em lại má»i Mạn cô nương ăn cÆ¡m.
Nụ cưá»i trên gương mặt cá»§a Sa Mạn đã biến mất, nà ng lạnh lùng nói :
- Ta không đi, ta không rảnh.
Tiểu Ngá»c còn chưa chịu Ä‘i, cô đứng ngoà i cá»a năn nỉ :
- Mạn cô nương không Ä‘i, Cá»u thiếu gia sẽ mắng em.
Sa Mạn bá»—ng xông lại mở cá»a :
- Ngươi có thấy nhà ta hôm nay có khách không?
Tiểu Ngá»c ngẩng đầu lên, lá»™ vẻ kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng, cô ấp úng nói :
- Em... Em...
Sa Mạn sa sầm nét mặt nói :
- Ngươi đã biết váºy, tháºt ra y cÅ©ng đã thấy rồi, nếu y tháºt tình muốn má»i ta lại ăn cÆ¡m, tại sao lúc naÄ‘y không tá»± mình má»i?
Tiểu Ngá»c không dám nói gì thêm, cô cúi gầm đầu, rón rén Ä‘i mất, trước khi Ä‘i còn lén nhìn Lục Tiểu Phụng má»™t cái, lá»™ vẻ vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, hình như trước giá» chưa bao giá» tưởng tượng ra, trong phòng Mạn cô nương lại có ngưá»i đà n ông nà o.
Nhưng Sa Mạn là m chuyện gì, quả tháºt nà ng không há» sợ ai nhìn thấy, cÅ©ng không sợ ai biết.
Nếu nà ng đã quyết tâm là m chuyện đó, dù ngưá»i khác có nghÄ© có nhìn ra sao, nà ng chẳng thèm để ý tá»›i.
Cá»a đóng lại, nà ng bá»—ng quay ngưá»i lại há»i Lục Tiểu Phụng :
- Anh có thể ở đây chỠem một tà không, em ra ngoà i một chút, rồi vỠngay.
Lục Tiểu Phụng gáºt gáºt đầu.
Äáng lý ra nà ng phải nên Ä‘i, bá»n há» vốn đã quen nhau lâu năm, huống gì y má»›i từ phương xa vá».
Sa Mạn hiểu tâm ý của chà ng, nà ng lại nói :
- Không phải em đi ăn đâu, nhưng em có chuyện muốn nói với y.
Nà ng mặc nhanh quần áo và o, cầm lấy đóa băng hoa đã sắp tan rả ra, Ä‘i ra tá»›i cá»a còn quay đầu lại :
- Nhất định anh phải ở đây chỠem nhé!
Lục Tiểu Phụng lấy trong kệ ra bình rượu, ngồi xuống đó, nhưng chà ng không muốn rót rượu ra uống. Chà ng cảm thấy căn nhà nhá» bé tinh trà nà y bá»—ng trở thà nh sao mà troông lá»—ng tịch mịch quá, là m cho chà ng bất giác phải tá»± há»i mình :
- Mình là hạng ngưá»i như thế nà o? Mình là m váºy có phải là đang hại mình hại ngưá»i không?
Tuy lão đầu có nói, chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u do chà ng quyết định, tháºt ra, mệnh váºn cá»§a chà ng hoà n toà n đã bị ngưá»i ta thao túng trong tay, hiện tại, ngay cả sức lá»±c để bảo vệ chÃnh mình, chà ng còn không có, là m sao có sức Ä‘i bảo vệ nà ng? Nhưng hiện tại chà ng nhất định đã là m cho nà ng lá»t và o trong hoà n cảnh khốn khổ, cái vị Cá»u thiếu gia tại nÆ¡i đây chắc chắn là ngưá»i có quyá»n lá»±c thao túng mệnh váºn ngưá»i khác.
Chà ng muốn bá» Ä‘i, nhưng lại không n?, đứng lên rồi lại ngồi xuống, vừa má»›i rót ly rượu ra tÃnh uống, bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i vừa cưá»i vừa nói :
- Uống rượu một mình lãng xẹt quá, sao không rót giùm em một ly?
Tiếng cưá»i ngá»t ngà o êm ái, chÃnh là cá»§a Ngưu Nhục Thang.
Tuy chà ng đã lâu lắm chưa nghe cô ta cưá»i, giá»ng cưá»i cá»§a cô chà ng còn nháºn ra được.
Ngưu Nhục Thang cưá»i vang như chuông ngân, cô bước và o, nụ cưá»i vừa ngá»t ngà o vừa tươi tắn, lúc cô cưá»i quả tháºt còn mê ngưá»i hÆ¡n lúc cô không cưá»i nhiá»u lắm.
Nhưng Lục Tiểu Phụng chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi hững hỠnói :
- Cô biến ra biết tôi lúc nà o thế?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Dù anh có cháy thà nh tro, em cÅ©ng nháºn ra anh, chỉ bất quá có ngưá»i khác ká» bên, là m sao em dám thân máºt được vá»›i anh chứ?
Cô già nh lấy ly rượu trên tay Lục Tiểu Phụng, đặt mông xuống ngồi trên đùi chà ng, dịu dà ng nói :
- Nhưng bây giá» mình có thể thân máºt vá»›i nhau được rồi, anh tùy tiện thân máºt vá»›i em sao cÅ©ng được!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cá»u ca cá»§a cô đã vá», tại sao cô không Ä‘i uống rượu vá»›i y?
Ngưu Nhục Thang báºt cưá»i :
- Anh ghen đấy à ? Anh có biết y là gì của em không? Y là anh ruột của em đấy.
Lục Tiểu Phụng hiển nhiên có Ä‘iểm bất ngá», chà ng nhịn không nổi há»i cô :
- Y rốt cuá»™c là má»™t ngưá»i như thế nà o?
Câu nà y chà ng đã há»i Lão Thá»±c hòa thượng, cÅ©ng đã há»i Sa Mạn, không ai trong bá»n há» chịu trả lá»i.
Ngưu Nhục Thang thở nhè nhẹ ra một hơi :
- Tháºt ra, em cÅ©ng không sao nói được y rốt cuá»™c là hạng ngưá»i như thế nà o.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Bởi vì con ngưá»i cá»§a y quá phức tạp, quá lạ kỳ, nhưng ngay cả ông già bảo bối cá»§a em, cÅ©ng nói rằng, y là má»™t thiên tà i tháºt xuất sắc.
Nhắc đến ngưá»i đó, ánh mắt cá»§a cô sáng rỡ lên, cô lại nói tiếp :
- Có lúc y xem ra rất ngu xuẩn, thưá»ng thưá»ng hay lạc đưá»ng, tháºm chà ngay cả bên trái bên phải cÅ©ng không phân biệt rõ, nếu anh há»i có trăm ngưá»i chết Ä‘i mưá»i bảy ngưá»i còn lại bao nhiêu, không chừng y sẽ Ä‘i tìm má»™t trăm ngưá»i lại, giết Ä‘i mưá»i bảy ngưá»i, rồi đếm số ngưá»i còn lại, má»›i trả lá»i cho anh.
Cô lại nói tiếp :
- Nhưng bất cứ vÅ© công dù có khó luyện đến đâu, y Ä‘á»u há»c hết cả, bất kể phòng thá»§ nghiêm máºt đến đâu, y cÅ©ng và o ra như không, chuyện gì anh nghÄ© trong đầu, còn chưa nói ra, y đã biết rồi, nếu như y muốn giết ngưá»i nà o, dù ngưá»i đó có trốn Ä‘i chá»— nà o, dù ngưá»i đó có bao nhiêu ngưá»i bảo vệ, y Ä‘á»u không thất thá»§ bao giá».
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhất định không bao gi�
Ngưu Nhục Thang cưá»i cưá»i :
- Không chừng anh không tin, Lão Thực hòa thượng thì đã tin!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Bá»n hỠđã có đánh nhau rồi?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Cỡ vũ công như Lão Thực hòa thượng, đánh với y không quá ba chiêu.
Lục Tiểu Phụng không nói gì.
Chà ng biết đây cÅ©ng chẳng phải là lá»i nói dóc, Lão Thá»±c hòa thượng nhảy trong rương ra, tình cảnh đó chà ng cÅ©ng đã chứng kiến táºn mắt.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Y không đánh bạc, không uống rượu, chuyện đà n ông thÃch là m, y hoà n toà n không thÃch là m.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- Trừ chuyện giết ngưá»i ra, y còn là m được gì?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Những lúc ở không, y sẽ ngồi má»™t mình bên bá» biển như má»™t ngưá»i ngu si, có lúc hai ba hôm liá»n không nói má»™t câu, có hôm y ngồi bên bá» biển ba ngà y, không ăn uống gì cả.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không chừng y có lẻn ăn và i con cá, các ngưá»i không thấy được thế thôi.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Không chừng anh cÅ©ng không tin, nhưng sức nhẫn nại cá»§a y quả tháºt rất Ãt ngưá»i nà o là m được, y có thể nằm sâu dưới đáy biển má»™t ngà y má»™t đêm không thò đầu lên.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không lẽ y là cá, có thể hô hấp ở dưới nước?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Y là m như chẳng cần phải hô hấp váºy, có lần lão đầu tá» cÅ©ng không biết tức giáºn y chuyện gì, Ä‘em y bá» và o trong cá»— quan tà i đóng lại, chôn dưới đất bốn năm ngà y, sau đó ngưá»i khác nhịn không nổi lén Ä‘em quan tà i moi lên, mở nắp quan tà i xem thá».
Cô nhìn Lục Tiểu Phụng há»i :
- Anh đoán xem y thế nà o?
Lục Tiểu Phụng vênh mặt lên :
- Y đã biến thà nh ra cương thi, không chừng trước giỠy vẫn là cương thi!
Ngưu Nhục Thang cưá»i nói :
- Y đứng dáºy phá»§i phá»§i quần áo bá» Ä‘i mất, là m như chẳng có chuyện gì xảy ra!
Lục Tiểu Phụng tuy ngoà i miệng nói có vẻ chua cay xiên xá», tháºt ra, trong lòng cÅ©ng không khá»i lấy là m bá»™i phục ngưá»i nà y lắm. Chà ng cÅ©ng biết, đây chẳng phải là thần thoại, nếu má»™t ngưá»i luyện Du Già cá»§a Thiên Trúc đến mức há»a hầu, y sẽ là m những chuyện ngưá»i ta không thể nà o tưởng tượng ra được.
Chà ng đã từng chứng kiến táºn mắt má»™t nhà sư khổ hạnh ngưá»i Thiên Trúc bị ngưá»i nhốt và o trong rương sắt, bá» và o trong đáy nước, ba ngà y sau, còn sống sá» sá» Ä‘i ra khá»i rương.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Tuy y vừa cổ quái vừa cô tị, nhưng ai ai cÅ©ng thÃch y, bởi vì y thưá»ng là m giùm cho má»i ngưá»i rất nhiá»u chuyện, nhưng chÃnh mình lại không cần gì, đối tiá»n tà i y lại cà ng không xem và o trong mắt, anh chỉ mở miệng ra há»i y, nếy y có, dù há»i bao nhiêu, y cÅ©ng sẽ đưa cho anh!
Cô lại nói :
- Các cô con gái lại cà ng không cách gì cư?ng lại không mê y được, chỉ tiếc là trừ cái vị tẩu tẩu vị lai cá»§a em ra, trước giá» y chưa há» xem ai lá»t và o mắt!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Vị tẩu tẩu vị lai của cô là ai?
Ngưu Nhục Thang nói :
- ChÃnh là ngưá»i đà n bà vừa ôm nhau vá»›i anh lúc nãy.
Lục Tiểu Phụng ngẩng mặt ra, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i nhịn không nổi há»i cô :
- Bá»n hỠđã Ä‘Ãnh thân vá»›i nhau?
Ngưu Nhục Thang gáºt gáºt đầu nói :
- Anh đoán xem ca ca của em đem chị ấy từ đâu v�
Lục Tiểu Phụng không muốn đoán.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Từ má»™t chá»— không ai dám gặp ai là kỹ viện vá»!
Cô lại thở ra nhè nhẹ :
- Lúc đó chị ấy vừa má»›i bị ông anh ruá»™t Ä‘em bán và o trong kỹ viện, nếu không phải nhá» ca ca cá»§a em, hiện tại chị ấy không biết đã bị vùi hoa dáºp liá»…u bao nhiêu lần rồi!
Lục Tiểu Phụng cảm thấy tỳ vị cá»§a mình Ä‘ang co rút lại, cÆ¡ hồ muốn má»a cả ra.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Ca ca em đối đãi vá»›i chị ấy như váºy, Ãt ra chị ấy cÅ©ng phải có gì để biểu lá»™ lòng cảm Æ¡n, nà o ngá» lại Ä‘i chá»c ca ca em tức giáºn, cỡ hạng ngưá»i như ca ca em, lại Ä‘i thÃch hạng ngưá»i đà n bà như váºy, anh xem có kỳ quái không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không kỳ quái.
Ngưu Nhục Thang mở to đôi mắt ra nhìn chà ng.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- Nà ng vốn là má»™t ngưá»i đà n bà tháºt khả ái, Ãt ra là không Ä‘i nói xấu ngưá»i khác sau lưng!
Ngưu Nhục Thang thở ra :
- Thì ra anh cÅ©ng thÃch chị ấy, như váºy có chá»— phiá»n phức tháºt đấy, em cứ ngỡ anh muốn trở vá», vì váºy má»›i len lén Ä‘i tìm cho anh má»™t chiếc thuyá»n.
Lục Tiểu Phụng la lên :
- Cô nói gì?
Ngưu Nhục Thang hững hỠnói :
- Bây giỠanh đã yêu chị ấy, dĩ nhiên nhất định sẽ ở lại đây, em còn biết nói gì nữa?
Cô từ từ đứng dáºy, còn muốn Ä‘i ra.
Lục Tiểu Phụng chụp lấy tay cô há»i :
- Cô... cô tìm được cho tôi má»™t chiếc thuyá»n tháºt sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Chiếc thuyá»n ấy cÅ©ng chẳng lá»›n gì lắm, cÅ©ng chẳng có gì là khó khăn, chỉ bất quá...
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Chỉ bất quá là m sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Anh đã thÃch chị ấy, còn Ä‘i đâu nữa?
Cô giá»±t tay mình ra khá»i bà n tay Lục Tiểu Phụng, lạnh lùng nói :
- Nhưng em thì muốn Ä‘i đây, khá»i cho ngưá»i khác vỠđây lại ghen tương!
Lục Tiểu Phụng chỉ thấy miệng mình đắng nghét, chà ng nhìn cô Ä‘i ra khá»i cá»a, nhịn không nổi lại xông ra chụp lấy tay cô. Ngưu Nhục Thang vênh mặt lên :
- Äà n ông gì, muốn ở thì ở, muốn Ä‘i thì Ä‘i, kéo qua kéo lại ra thể thống gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- ÄÆ°á»£c, tôi Ä‘i theo cô!
Câu ấy nói xong, chà ng ngẩng đầu lên, láºp tức thấy Sa Mạn Ä‘ang đứng nhìn mình.
Äêm khuya lắm, bóng hoa mông lung.
Nà ng yên lặng đứng trong bụi hoa, gương mặt trắng ngần phảng phất trắng như muốn trong suốt, ánh mắt mỹ lệ đầy vẻ bi thương.
Lúc Lục Tiểu Phụng nhìn nà ng, nà ng đã cúi đầu Ä‘i qua má»™t bên bá»n há», Ä‘i và o trong nhà , ngay cả nhìn cÅ©ng không nhìn Lục Tiểu Phụng ná»a mắt.
Nà ng không nói gì, không nói ngay cả một câu.
Lục Tiểu Phụng còn biết nói gì hơn.
Ngưu Nhục Thang nhìn bá»n há», nói :
- Anh đã muốn đi, tại sao còn chưa đi?
Lục Tiểu Phụng bỗng xông lại, kéo tay Sa Mạn, lớn tiếng nói :
- Äi, anh Ä‘em em Ä‘i má»™t lượt!
Sa Mạn xoay lưng lại chà ng, không quay đầu lại, nhưng chà ng có thể cảm thấy thân nà ng đang run rẩy, nà ng bỗng lạnh lùng nói :
- Anh đi đi, mau mau đi thôi, ngà y... ngà y mai tôi lấy chồng rồi, đáng lý ra là không nên gặp anh lại!
Bà n tay cá»§a Lục Tiểu Phụng bá»—ng lạnh cứng, má»™t hồi tháºt lâu, má»›i từ từ buông tay nà ng ra, chà ng bá»—ng cưá»i lá»›n lên :
- Äây là chuyện vui, cung hỉ cô, chỉ tiếc là tôi uống không được ly rượu mừng cho hai ngưá»i.
Chà ng móc trong ngưá»i hết ra táºp ngân phiếu, đặt xuống bà n :
- Chút ý tứ, cũng là đồ lễ mừng của tôi.
- Cám ơn anh.
Tuyệt diệu, tuyệt diệu quá. Má»™t ngưá»i vừa má»›i nguyện ý dâng hiến cho mình tất cả, bây giá» lại Ä‘i cám Æ¡n đồ lá»… váºt cá»§a mình tặng cho cô ta ngà y Ä‘i lấy chồng. Mà thứ đồ mình tặng lại là thứ cô ta không bao giá» thèm để mắt đến. Äấy không phải là điá»u tuyệt diệu quá sao, tuyệt diệu đến độ muốn đụng đầu và o đâu đó chết quách cho rồi.
Lục Tiểu Phụng không đụng đầu chết đi cho rồi. Chà ng theo Ngưu Nhục Thang ra ngoà i bỠbiển, lần nà y Ngưu Nhục Thang không hỠgạt chà ng.
Bá» biển quả tháºt có má»™t chiếc thuyá»n, trên thuyá»n còn có sáu bảy ngưá»i chèo chuyá»n.
Ngưu Nhục Thang nắm tay chà ng há»i :
- Anh có biết tại sao em để anh đi không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không biết!
Ngưu Nhục Thang nói :
- Em vốn không muốn để anh đi đâu, nhưng hiện tại không thể không để cho anh đi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi biết!
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Rốt cuộc anh biết hay là không biết?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi vừa biết, cũng vừa không biết.
Ngưu Nhục Thang thở ra nói :
- Tháºt ra là em biết.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô biết gì?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Em biết trong lòng anh Ä‘ang Ä‘au khổ lắm, nhưng nếu anh cứ ở đây hoà i, có ngà y anh sẽ nhất định chết vá» tay Cá»u ca cá»§a em.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi biết!
Ngưu Nhục Thang nói :
- Anh vá» lại rồi, nhá»› tìm cách thưởng tiá»n cho bá»n chèo thuyá»n, bá»n há» Ä‘á»u là những ngưá»i đáng tin cáºy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi biết!
Ngưu Nhục Thang nói :
- Lão đầu tá» mà biết em thả anh Ä‘i nhất định sẽ tức giáºn lắm, không chừng còn Ä‘em em Ä‘i chôn sống, nhưng...
Cô lại thở ra :
- Nhưng chúng mình dù gì cÅ©ng có má»™t Ä‘oạn nhân duyên, nếu em mà giết anh, em cÅ©ng cam lòng, nhưng nếu ngưá»i khác giết anh, em sẽ nhất định Ä‘au lòng lắm!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi biết!
Ngưu Nhục Thang báºt cưá»i :
- Hiện tại hình như chuyện gì anh cũng biết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tháºt ra chuyện gì tôi cÅ©ng Ä‘á»u không biết.
Chà ng quả tháºt chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u không còn biết, bởi vì lòng chà ng đã tán loạn, hoà n toà n tán loạn.
Chà ng thông minh, khoát đạt, cÆ¡ trÃ, duÄ‘ng cảm, kiên cưá»ng, chà ng sống cuồng nhiệt, thÃch mạo hiểm. Chà ng không phải là thứ há»—n đản mà ngưá»i ta tưởng tượng, nhưng chà ng có má»™t khuyết Ä‘iểm lá»›n nhất. Trái tim cá»§a chà ng quá má»m yếu.
Tại sao má»™t ngưá»i cá tÃnh cà ng kiên cưá»ng, ngược lại trái tim lại má»m yếu?
Tại sao má»™t ngưá»i cà ng thông minh, ngược lại cà ng dá»… là m chuyện ngu xuẩn?
Hiện tại Lục Tiểu Phụng đã ở trên biển, biển cả tráng lệ mênh mông, dại khái cÅ©ng là m cho ngưá»i ta quên Ä‘i chút nà o phiá»n khổ ưu tư. Nhưng Lục Tiểu Phụng không quên được. Hiện tại đã khuya lắm, gần như đã gần tá»›i bình minh, nhưng chà ng còn Ä‘ang nghÄ© tá»›i hoà ng hôn.
Cái hoà ng hôn là m chà ng vÄ©nh viá»…n không bao giá» quên được. Tại sao nà ng lại dối vá»›i chà ng như váºy? Tại sao nà ng muốn chà ng Ä‘i? Rồi lại không muốn chà ng Ä‘i?
Rồi lại để cho chà ng đi? Tại sao lại biến đổi nhanh chóng quá?
Nếu chân tình Ä‘á»u không thể tin tưởng và o được, trên Ä‘á»i nà y còn có gì là m ngưá»i khác tin được và o?
Trở vỠđược, dĩ nhiên đó là một chuyện hấp dẫn không thể kháng cự được.
Vá» xong rồi, chà ng lại trở thà nh Lục Tiểu Phụng nổi danh thiên hạ, trên hoang đảo, chà ng có là gì đâu? Vá» lại rồi, chà ng sẽ láºp tức được má»i ngưá»i hoan nghênh, rượu ngon ngưá»i khác không mở ra được, sẽ mở ra vì chà ng, chuyện ngưá»i khác là m không dược, chà ng Ä‘á»u là m được cả.
Nhưng vá» lại rồi, chà ng có tháºt sá»± sẽ sung sướng không? Mấy năm nay chà ng đã hưởng bao nhiêu vinh dá»± rồi, bất cứ ai đỠcáºp đến cái ngưá»i có bốn hà ng lông mà y Lục Tiểu Phụng, Ä‘á»u cảm thấy rất bá»™i phục, vừa ái má»™ vừa ghen tức.
Có tháºt chà ng Ä‘ang sung sướng chăng? Chỉ có mình chà ng má»›i biết được.
Nếu má»™t ngưá»i không thể c?g vá»›i ngưá»i mình tháºt tình thương yêu ở cùng má»™t nÆ¡i, thì dù có Ä‘em hết vinh quang cá»§a cải trên Ä‘á»i nà y đưa cho y, đợi đến lúc giữa đêm tỉnh má»™ng, không ngá»§ được, y cÅ©ng sẽ ngồi đó mà rÆ¡i nước mắt.
Dù cho mắt y không có tà lệ nà o, trong lòng cũng sẽ rơi lệ.
Má»™t ngưá»i nếu được cùng má»™t ngưá»i mình tháºt tình thương yêu ở má»™t nÆ¡i, dù cho ở trong má»™t gian phòng cháºt hẹp cÅ©ng hÆ¡n ở trong má»™t lâu đà i vạn phòng.
Cái thứ tình cảm ấy không phải là kẻ thông minh nà o có thể hiểu thấu.
Cái thứ tình cảm ấy nếu nói cho những kẻ thông minh ấy nghe, y sẽ nhất định cưá»i như cưá»i má»™t kẻ ngốc, tại sao chỉ vì má»™t cô gái mà bá» tất cả má»i thứ. Nhưng bá»n há» không biết rằng, có lúc cô con gái ấy chÃnh là tất cả má»i thứ cá»§a ngưá»i đà n ông đó.
Dù bao nhiêu là trân châu bảo ngá»c tiá»n tà i quyá»n lá»±c trên Ä‘á»i nà y, cÅ©ng không sánh bằng hai tấm lòng chân tháºt vá»›i nhau.
Cái thứ tình cảm ấy chỉ có ngưá»i chà tÃnh chà tình má»›i hiểu được, chỉ cần y hiểu váºy, dù ngưá»i khác có mắng y chá»i y nhục mạ y, gá»i y là kẻ ngốc, y cÅ©ng không mà ng.
Lục Tiểu Phụng chÃnh là má»™t kẻ ngốc như váºy. Lục Tiểu Phụng chÃnh là má»™t kẻ há»—n đản như váºy.
Äêm dà i lê thê, biển cả mênh mang, chà ng bá»—ng nhảy ùm xuống nước, nhảy xuống mặt biển. Bất kể ra sao, nhất định chà ng phải trở vá» gặp nà ng lại lần nữa. Dù cho gặp xong rồi sẽ len lén bá» Ä‘i, chà ng cÅ©ng cam tâm tình nguyện. Dù chà ng Ä‘i không được, chà ng cÅ©ng cam tâm tình nguyện.
Má»™t ngưá»i không ngốc, má»™t kẻ lãng tá» không nhà không cá»a, má»™t ngưá»i rất thà nh công được bao nhiêu ngưá»i mÆ¡ tưởng như mình vá»›i bao nhiêu là quyá»n lợi danh vá»ng, tại sao lại Ä‘i là m má»™t chuyện như váºy?
Bởi vì y là Lục Tiểu Phụng.
Nếu chà ng không là m váºy, chà ng đã không còn là Lục Tiểu Phụng, chà ng đã là má»™t ngưá»i chết!
Nước biển lạnh ngắt, chà ng nhảy ra khá»i thuyá»n xong, lại bÆ¡i thêm má»™t hồi tháºt lâu, má»›i sá»±c nhá»› ra má»™t chuyện, má»™t chuyện chết ngưá»i.
Lúc bắt đầu nhổ neo là đang giữa khuya, hiện tại đã gần sáng, thuyá»n Ä‘i cÅ©ng đã được hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ, nếu chà ng muốn bÆ¡i ngược lại, không biết còn phải mất bao lâu, cÅ©ng có thể là ba bốn tiếng đồng hồ, cÅ©ng có thể là vÄ©nh viá»…n không bao giá» tá»›i.
Nếu quay đầu trở lại thuyá»n, rất có thể sẽ rượt theo kịp, cÅ©ng rất có thể không rượt theo kịp. Chà ng bá»—ng phát hiện ra mình Ä‘ang bị treo giữa lưng chừng trá»i, tiến cÅ©ng chết ngưá»i mà lui cÅ©ng chết ngưá»i.
ChÃnh ngay lúc đó bá»—ng nghe uỳnh lên má»™t tiếng, chà ng quay đầu lại nhìn, má»™t là n khói xanh Ä‘ang bốc lên từ chiếc thuyá»n ở đằng xa, rồi bá»—ng biến thà nh má»™t biển lá»a rá»±c má»™t góc trá»i.
Nước biển lạnh giá, ngưá»i cá»§a chà ng còn lạnh hÆ¡n cả nước biển. Chà ng nhìn chiếc thuyá»n Ä‘ang từ từ chìm xuống, nếu mình còn trên chiếc thuyá»n đó, e rằng đã bị nổ tan tà nh xương thịt, lần nà y chà ng lại thoát được cái chết trong đưá»ng tÆ¡ kẽ tóc.
Chỉ tiếc là tình cảnh cÅ©ng không khá hÆ¡n bao nhiêu, hiện tại chà ng có muốn trở lại hoang đảo, cÅ©ng khó như lên trá»i, nếu chìm xuống dưới đáy biển, thì là chuyện quá dá»… dà ng.
Xem tình cảnh như váºy, sá»›m muá»™n gì chà ng cÅ©ng bị chìm xuống thôi.
Chiếc thuyá»n chà ng Ä‘i sá»›m muá»™n gì cÅ©ng sẽ bị chìm, Ngưu Nhục Thang dùng phương pháp hiển nhiên còn thô lá»— khÃch liệt hÆ¡n cha cô ta nhiá»u.
Lục Tiểu Phụng thở ra, chà ng bá»—ng phát giác ra mình có thêm má»™t nhược Ä‘iểm. Chà ng dá»… tin và o ngưá»i khác, nhìn ngưá»i khác lúc nà o cÅ©ng lương thiện hÆ¡n má»™t chút, chà ng từ chối không tin trên Ä‘á»i nà y có kẻ ác nà o chân chÃnh không có thuốc chữa, nhưng chà ng lại quên mất ngưá»i là m cha dÄ© nhiên lúc nà o cÅ©ng hiểu con mình rõ rà ng hÆ¡n ai cả.
Chà ng cứ ngỡ rằng Ngưu Nhục Thang chỉ cần đuổi chà ng đi là xong chuyện, nà o ngỠcô ta nhất định phải giết chà ng đi mới xong.
|

31-08-2008, 09:02 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phụng VÅ© Cá»u Thiên
Nguyên tác : Cổ Long
Hồi 10
Uyên ương ly tán
Má»™t đêm dà i đằng đẵng trôi qua, phương đông đã dần dần á»ng Ä‘á», trên mặt biển vạn đạo kim quang Ä‘ang bừng lên, tháºt là tráng lệ.
Ngà y mai chà ng còn thấy được mặt trá»i không? Lục Tiểu Phụng không có lấy ngay cả má»™t Ä‘iểm gì là m chắc.
Chà ng thả tung hết tứ chi, ná»a chìm ná»a nổi tùy theo dòng nước phiêu lưu, chỉ hy vá»ng nước triá»u lại đưa chà ng trở vá» lại đảo, chà ng không bao giá» tưởng tượng ra, giá» nà y phút nà y lại có chiếc thuyá»n nà o Ä‘i qua gần đây.
Nà o ngá» trên mặt biển cứ có má»™t chiếc thuyá»n, chÃnh là loại thuyá»n nhá» lần trước chà ng rá»›t xuống nước, Nhạc Dương đã ném cho, trên chiếc thuyá»n nhá» Ä‘ang có ngưá»i dùng sức chèo, hiển nhiên nằm má»™ng cÅ©ng nghÄ© không ra, còn có ngưá»i sống sót đâu đây.
Lục Tiểu Phụng nhảy vụt lên, nhảy và o lòng thuyá»n, ngưá»i đó sợ quá la lá»›n lên, là m như vừa thấy quá»· không bằng.
Y xem ra còn là má»™t đứa bé, tuổi tác dÄ© nhiên không lá»›n lắm, mặc áo xanh, là má»™t đứa nhá» là m tạp dịch trong thuyá»n.
Lục Tiểu Phụng vừa lên thuyá»n đã cảm thấy đứa nhá» có hà nh động đáng nghi ngá», dáng Ä‘iệu có vẻ quen quen.
Chỉ bất quá lúc đó chà ng Ä‘ang thất hồn thất vÃa, chẳng Ä‘i để ý đến chuyện đó là m gì.
Gương mặt đứa nhá» rất trắng trẻo dá»… thương, xem ra không có vẻ là đứa nhá» quen là m chuyện tạp dịch, sau khi thuyá»n chìm rồi, y còn tìm ra được thuyá»n nhá» cấp cứu, váºn khà quả tháºt không tệ.
Y kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng, ngay cả cặp môi cũng trắng bệch ra :
- Ngươi... ngươi còn chưa chết sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta đã chết rồi, ta Ä‘i tìm ngưá»i chết thế đây.
Äứa nhá» ná»a ngá» ná»a tin, trong lòng vẫn còn kinh hoảng :
- Tại sao ngươi lại đi tìm ta?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ngươi là ngưá»i là m chìm thuyá»n chứ còn ai!
Äứa nhá» láºp tức lá»›n tiếng phá»§ nháºn :
- Không phải tôi, tôi chẳng biết gì cả.
Lục Tiểu Phụng cưá»i cưá»i, bá»—ng ôm y lên, kéo tung chéo áo ra, bà y bá»™ ngá»±c trắng nõn nà và cặp vú nhá», đứa bé nà y lại là Tiểu Ngá»c, cô bé hôm qua Cá»u thiếu gia sai Ä‘i tìm Sa Mạn.
DÄ© nhiên cô ta chẳng còn là đứa bé, cô đã đến tuổi biết sÆ¡ sÆ¡ chuyện phong tình, cô bá»—ng bị ngưá»i ta bồng lấy cởi y phục, toà n thân đã má»m nhÅ©n cả ra, trong lòng vừa kinh hãi, vừa tức giáºn, vừa xấu hổ, vừa nóng nảy, cô run rẩy há»i :
- Ngươi... ngươi tÃnh là m gì thế?
Lục Tiểu Phụng thản nhiên nói :
- Ta chẳng muốn gì cả, chẳng qua, trước giỠta nổi danh là kẻ háo sắc, ai ai cũng biết!
Tiểu Ngá»c sợ quá muốn ngất cả ra, nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó tháºt kỳ quái, cô cứ không chịu bất tỉnh.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta thÃch các cô nhá» hay nói xạo, không biết cô có biết nói xạo không?
Chà nh cố ý tÃt mắt lại, bà y hai hà m răng ra, là m vẻ háo sắc vô cùng, giống như săp nuốt cô và o trong bụng.
Tiểu Ngá»c láºp tức lắc đầu :
- Tôi không biết nói xạo, trước giỠtôi bao giỠnói xạo.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô không biết nói xạo sao? ÄÆ°á»£c, ta thá» thá» xem, tại sao thuyá»n lại bị thiêu rụi váºy?
Tiểu Ngá»c nhìn bà n tay cá»§a chà ng, bà n tay cá»§a chà ng hình như không có vẻ quy cá»§ lắm, dáng Ä‘iệu cá»§a chà ng cÅ©ng là m cho ngưá»i ta muốn hoảng cả lên.
Cô rốt cuộc thở ra nói :
- Dưới đáy thuyá»n có dấu PhÃch Lôi Tá» cá»§a PhÃch Lôi ÄÆ°á»ng ở Giang Nam, còn có mấy thùng dầu hôi, chỉ cần PhÃch Lôi Tá» nổ tung lên dẫn mồi, thuyá»n sẽ bị thiêu rụi!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ai dẫn mồi váºy?
Tiểu Ngá»c nói :
- Không phải...
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không phải cô?
Bà n tay chà ng bá»—ng là m má»™t chuyện tháºt đáng sợ, ngưá»i cá»§a Tiểu Ngá»c má»m ra, cô nói nhá» :
- Không phải ngưá»i khác!
Lục Tiểu Phụng hình như không hiểu lắm :
- Không phải ngưá»i khác, không lẽ là cô?
Tiểu Ngá»c cắn môi, rốt cuá»™c gáºt gáºt đầu. Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ai sai cô là m chuyện nà y? Có phải là Cá»u công tá» cá»§a cô không?
Tiểu Ngá»c nói :
- Không phải y, là công chúa!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cha cô ta không phải là Hoà ng đế, tại sao các ngưá»i gá»i cô ta là công chúa?
Tiểu Ngá»c nói :
- Không phải công chúa, là cung chủ, cung là hoà ng cung!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao cô ta lại xưng là cung chủ?
Tiểu Ngá»c nói :
- Tại vì cô ta hỠCung, tên là Cung Chủ!
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i :
- Trước đây ta có quen má»™t lão đầu tá», cô Ä‘oán xem y tên gì?
Tiểu Ngá»c há»i :
- Tên gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Y tên là Lão Äầu Tá», bởi vì y vốn há» Lão, tên là Lão Äầu Tá».
Tiểu Ngá»c cÅ©ng báºt cưá»i, hình như cô đã quên mất hai bà n tay đáng sợ cá»§a chà ng.
Nhưng Lục Tiểu Phụng đã buông cô ra, chà ng cố ý vênh mặt lên nói :
- Cô quả tháºt không biết nói xạo, ta chẳng thÃch cô!
Tiểu Ngá»c nhìn chà ng, cô đảo quanh tròng mắt, bá»—ng há»i :
- Ông tưởng tôi sợ ông thÃch tôi lắm sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô không sợ?
Tiểu Ngá»c lắc lắc đầu nhẫn nha nói :
- Tôi nói cho ông biết những chuyện đó, chỉ vì tôi vốn không biết nói xạo thế thôi!
Lục Tiểu Phụng cưá»i lá»›n. Bấy giá» mặt trá»i đã lên, chiếu và o gương mặt trái xoan cá»§a cô, cÅ©ng chiếu và o bá»™ ngá»±c phát dục đầy đặn cá»§a cô. Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Bất kể cô có nói tháºt hay không, hiện tại cô có thể mặc y phục và o rồi đấy!
Tiểu Ngá»c chá»›p mắt :
- Cái gì của em, ông cũng đã thấy hết rồi, mặc y phục và o cho đà ng hoà ng để là m gì nữa?
Cô gỡ chiếc mÅ© xanh trên đầu ra, mái tóc dà i má»m mại bóng lượt rÅ© xuống, cô xoay ngưá»i lại ánh mặt trá»i :
- Em ở đây lâu rồi mà chưa sưởi nắng bao giá», em cÅ©ng muốn cởi hết y phục sưởi má»™t tráºn!
Ãnh mặt trá»i sáng lạn, nước biển xanh Ä‘áºm má»™t mà u, được ở trần nằm sưởi ấm, quả tháºt là má»™t chuyện thoải mái.
Lục Tiểu Phụng lớn tiếng nói :
- Cô đừng có là m váºy.
Tiểu Ngá»c há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại vì... tại vì ta là con quỷ háo sắc.
Tiểu Ngá»c nhoẻn miệng cưá»i nói :
- Em không sợ quỹ háo sắc, không lẽ quỷ háo sắc lại đi sợ em sao?
Lục Tiểu Phụng thở ra nói :
- Quỷ háo sắc cũng không sợ cô, hắn chỉ sợ mình sẽ...
Chà ng chưa nói xong câu, đã biến hẳn sắc mặt, chà ng bá»—ng phát hiện đáy thuyá»n có nước trà n và o.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô có biết bơi không?
Tiểu Ngá»c nói :
- Không biết.
Lục Tiểu Phụng thở ra :
- Lần nà y chắc là tiêu rồi.
Tiểu Ngá»c há»i :
- Chuyện gì tiêu rồi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cái vị Cung Chủ của cô không những muốn giết tôi, còn muốn giết luôn cả cô để bịt miệng.
Tiểu Ngá»c hững há» nói :
- Em biết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô biết?
Tiểu Ngá»c nói :
- Cô ta đục thá»§ng hai lá»— dưới đáy thuyá»n, dùng sáp bịt lại, bị nước biển sát qua sát lại má»™t hồi, sáp sẽ bị chảy ra, nước biển trà n và o, chiếc thuyá»n nà y sẽ bị chìm.
Lục Tiểu Phụng la lên :
- Cô đã biết váºy, sao còn ngồi lên chiếc thuyá»n nà y?
Tiểu Ngá»c nói :
- Bởi vì em muốn thưởng thức mùi vị bị chết đuối ra sao.
Lục Tiểu Phụng đần mặt ra. Chà ng không ngá» rằng cái cô bé xem ra thông minh và lanh lợi kia, lại là má»™t đứa nhá» há»—n đản hồ đồ quá như váºy.
Tiểu Ngá»c nói :
- Em biết trong lòng ông nhất định Ä‘ang mắng em há»—n đản, tháºt ra nếu ông không gặp phải em, ông cÅ©ng bị chết Ä‘uối thôi, có thêm má»™t ngưá»i chết vá»›i ông có gì là không tốt?
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ nói :
- Ta chỉ bất quá hÆ¡i hối háºn má»™t tý!
Tiểu Ngá»c há»i :
- Hối háºn chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hối háºn tại sao lúc nãy không tháºt tình ấy cô cho rồi.
Tiểu Ngá»c đỠmặt lên, nhưng lại nhịn không nổi báºt cưá»i sằng sặc. Lục Tiểu Phụng trừng mắt há»i :
- Cô cưá»i gì?
Tiểu Ngá»c không trả lá»i, cô lấy từ trong khoan ở đầu thuyá»n ra má»™t khối sáp mà u và ng, chia ra là m hai, lấy tay nhét hai cái lá»— dưới đáy thuyá»n lại, miệng lẩm bẩm :
- Khối sáp nà y chảy ra rồi mình là m sao bây gi�
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta không biết.
Tiểu Ngá»c nói :
- Em biết, sáp như váºy em đã chuẩn bị mưá»i bảy mưá»i tám khối để sẵn đó.
Lục Tiểu Phụng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nói :
- Thì ra cô chẳng phải là hỗn đản, cô là con hồ ly tinh!
Tiểu Ngá»c cố ý thở ra nói :
- Tuy em cÅ©ng muốn thưởng thức mùi vị bị chết Ä‘uối ra sao, nhưng còn chưa được ngưá»i ta ấy mình, chết hồ đồ như váºy, không phải là oan uổng lắm sao?
Lục Tiểu Phụng cưá»i lá»›n nói :
- Cái vị Cung Chá»§ cá»§a cô thấy cô còn sống sá» sá» trở vá», không biết có bị giáºt bắn ngưá»i lên không?
Tiểu Ngá»c nói :
- Cô ta không gì đâu.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sao cô biết cô ta sẽ không sao cả?
Tiểu Ngá»c nói :
- Bởi vì cô ta sai em là m chuyện gì, Ä‘á»u tÃnh giết em luôn má»™t lượt cho khá»e, nhưng tiếc là má»—i lần như váºy, em Ä‘á»u sống nhăn vá» lại, má»—i lần cô ta thấy em còn sống vá» lại, cảm thấy rất thÃch thú, bởi vì cô ta biết có thể sai em là m thêm được má»™t chuyện nữa!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô đã biết cô ta muốn hại cô, tại sao còn đi là m chuyện cho cô ta?
Tiểu Ngá»c thở ra nói :
- Bởi vì em mà không là m, chắc chắn là chết tháºt luôn, chết ngay láºp tức.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng không nhịn được, thở ra. Ở chung vá»›i con ong máºt ấy, muốn sống sót cÅ©ng không phải chuyện dá»… dà ng.
Chà ng biết mình còn sống sót trở vá» lần nà y, con ong máºt nà y nhất định lại đến tìm mình tiếp. Chà ng có muốn trốn cÅ©ng trốn không khá»i.
Tiểu Ngá»c nhìn chà ng, bá»—ng nói :
- Ông là ngưá»i tốt.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Nhãn lá»±c cá»§a cô quả tháºt không tệ lắm.
Tiểu Ngá»c nói :
- Hà m râu như cặp lông mà y cá»§a ông tuy tháºt dá»… ghét, nhưng xem ra ông cÅ©ng không xấu trai lắm.
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Chá» cô lá»›n lên má»™t tý, không chừng cô nhất định sẽ thÃch cái gã râu ria là tôi lắm đấy!
Tiểu Ngá»c bá»—ng thở ra nói :
- Chỉ tiếc ông là Lục Tiểu Phụng!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äiá»u đó có gì là đáng tiếc?
Tiểu Ngá»c nói :
- Nếu ông không phải là Lục Tiểu Phụng, em nhất định sẽ lấy ông, dù có là m thiếp cũng không sao cả.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Ta là Lục Tiểu Phụng, tại sao cô không lấy ta được?
Tiểu Ngá»c nói :
-Bởi vì em không muốn là m quả phụ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Lấy Lục Tiểu Phụng là sẽ là m quả phụ sao?
Tiểu Ngá»c nói :
- Cái vị Cung Chá»§ cá»§a em má»™t lòng muốn đòi mạng ông, Cá»u thiếu gia cÅ©ng vị tất muốn để ông sống sót, em mà lấy ông, không quá ba ngà y sẽ là m quả phụ rồi.
Giữa trưa. Chiếc thuyá»n nhá» rồi cÅ©ng đã cáºp và o bá», hai ngưá»i mệt bở hÆ¡i tai, nằm sóng soà i ra bãi biển như chết, cÅ©ng không biết bao lâu, Tiểu Ngá»c bá»—ng nói :
- Là m quả phụ hình như cũng là một chuyện thú vị.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không thú vị, không thú vị tý nà o.
Tiểu Ngá»c nói :
- Thú vị, nhất định là thú vị lắm.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Tiểu Ngá»c nói :
- Äà n bà trước sau gì cÅ©ng lấy chồng, lấy chồng là có má»™t ông chồng, quả phụ chẳng phải có, má»™t thân tá»± do tá»± tại, cÅ©ng chẳng ai bắt buá»™c gì mình. Còn có thể Ä‘i mèo mỡ vá»›i chồng ngưá»i khác, không phải là thú vị lắm sao.
Lục Tiểu Phụng lại đần mặt ra. Chà ng tháºt tình nghÄ© không ra, cái cô bé nà y tại sao lại Ä‘i nghÄ© chuyện kỳ khôi như váºy, là m quả phụ là chuyện rất thú vị, đây là lần đầu tiên chà ng được nghe.
Tiểu Ngá»c nói :
- Sao không nghe ông nói gì nữa váºy? Có phải là ông thấy em nói có lý lắm không?
Lục Tiểu Phụng cưá»i khổ :
- Thì ra không những cô là hồ ly tinh, cô còn là hỗn đản nữa.
Tiểu Ngá»c báºt cưá»i :
- Chẳng qua, ông cũng nên yên lòng đi, hỗn đà n em đây cũng chẳng muốn đi lấy một đại hỗn đản như ông.
Cô nhảy báºt dáºy, nói :
- Em muốn vỠđây, còn ông?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta...
Chà ng không nói hết câu, bởi vì tháºt tình chà ng không biết nên Ä‘i đâu.
Chà ng không há» sợ ngưá»i khác hại mình, chuyện đó chà ng đã quá quen thuá»™c, nhưng hôm nay là ngà y Sa Mạn thà nh thân, muốn chà ng đưa mắt nhìn Sa Mạn Ä‘i lấy ngưá»i khác, tháºt tình chà ng chịu không nổi.
Từng tráºn từng tráºn sóng biển cuốn qua, chà ng bá»—ng phát hiện ra nÆ¡i đây chÃnh là chá»— mình lên bá» lần đầu tiên. Tiểu Ngá»c lại há»i :
- Ông rốt cuộc có vỠhay không đây?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta có cái nhà rất đẹp, ở gần đây, cô có muốn lại xem không?
Tiểu Ngá»c cưá»i nói :
- Ông nói xạo, em không thÃch đà n ông nói xạo đâu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi còn có một ông bạn đang chỠtôi ở đó, ông bạn có cái bụng bự bự, không những thú vị cực kỳ, mà còn không biết nói xạo.
Tiểu Ngá»c cưá»i khom cả lưng lại :
- Thì ra không những ông nói xạo, ông còn nói dóc nữa, trên Ä‘á»i nà y bao nhiêu hạng ngưá»i Ä‘á»u có, chỉ có ngưá»i không nói xạo, em còn chưa gặp má»™t ai.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô không tin, tại sao không lại đó xem?
Tiểu Ngá»c nói :
- Äi thì Ä‘i, có gì phải sợ, dù sao...
Cô che miệng cưá»i lại nói :
- Dù sao em cũng chẳng sợ gì ông, chỉ có ông sợ em thôi.
Nước suối vẫn còn chảy không ngừng, cái nhà nhá» cá»§a chà ng vẫn còn đó, trên Ä‘á»i nà y vốn có nhiá»u chuyện vÄ©nh viá»…n sẽ không há» thay đổi.
Tiểu Ngá»c lại cưá»i khom cả lưng lại :
- Äây là cái nhà đẹp cá»§a ông đấy hở?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Gian phòng nà y vừa thoáng, vừa mát, cô nói có chỗ nà o không tốt?
Tiểu Ngá»c nói :
- Tốt... tốt... tốt muốn xấu hổ luôn!
Lục Tiểu Phụng cưá»i lá»›n, kéo tay cô Ä‘i và o, pho tượng Di Lặc vẫn còn Ä‘ang nằm đó, vẫn còn cưá»i toe toét.
Tiểu Ngá»c há»i :
- Äây là ông bạn cá»§a ông đấy hở?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô xem ông ta có biết nói xạo không?
Tiểu Ngá»c chỉ còn nước thừa nháºn :
- Không biết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì váºy tôi cÅ©ng không nói xạo.
Chà ng khom lưng lại, vá»— và o bụng pho tượng Pháºt Di Lặc, cưá»i nói :
- Ông bạn tốt, tôi biết ông nhất định chỠtôi ở đây, không những ông không biết nói xạo, cũng không biết bán đứng bạn bè.
Pho tượng Pháºt Di lặc Ä‘ang cưá»i hì hì nhìn chà ng, bá»—ng nói :
- Nhưng em biết cắn ngưá»i đấy.
Giá»ng nói quả tháºt phát ra từ pho tượng Pháºt, Lục Tiểu Phụng quả tháºt giáºt bắn cả ngưá»i lên.
Pho tượng Pháºt Di Lặc nà y biến thà nh biết nói từ lúc nà o thế?
Pho tượng Pháºt bá»—ng thở ra nói :
- Không những biết cắn ngưá»i, còn biết nói xạo nữa.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhảy cỡn lên, ôm choà ng lấy pho tượng Pháºt, vừa cưá»i vừa nhảy. Tiểu Ngá»c kinh ngạc nhìn chà ng, cô cứ ngỡ chà ng đã phát Ä‘iên.
Lục Tiểu Phụng quả tháºt muốn Ä‘iên lên, cao hứng quá muốn phát Ä‘iên lên. Pho tượng Pháºt Di Lặc dÄ© nhiên không biết nói, chỉ bất quá có ngưá»i Ä‘ang núp trong đó nói ra.
Lục Tiểu Phụng nháºn ra giá»ng nói ngưá»i nà y. Ngưá»i nà y chÃnh là Sa Mạn.
Gương mặt cá»§a Sa Mạn vẫn còn trắng bệch, tuy so vá»›i lúc xưa tiá»u tụy, nhưng ánh mắt đầy vẻ sung sướng.
Lục Tiểu Phụng nhìn nà ng si ngốc, không biết bao lâu rồi má»›i há»i :
- Sao em lại đến đây?
Sa Mạn chớp mắt nói :
- Anh lại nhà em được, sao em lại nhà anh không được?
Lục Tiểu Phụng cưá»i nói :
- Dĩ nhiên là được, tùy tiện lúc nà o cũng được, nhưng...
Trong lòng chà ng đang bà tắc :
- Hôm nay em không nên lại!
Sa Mạn há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng tuy còn Ä‘ang gắng gượng cưá»i cưá»i, nhưng cưá»i không muốn nổi :
- Không phải hôm nay là ngà y đám cưới của em sao?
Nhưng Sa Mạn rưá»i cưá»i :
- Không phải lúc nãy em đã nói với anh rồi sao, không những em biết cắn, em còn biết nói xạo nữa.
Lục Tiểu Phụng lại đần mặt ra. Tiểu Ngá»c nhịn không nổi cưá»i nói :
- Bây giá» em má»›i hiểu ra, tại sao ông thÃch mấy cô hay nói xạo, bởi vì ông thÃch Mạn cô nương.
Cô cũng chớp chớp mắt nói :
- Hiện giá» các ngưá»i có thể ấy gì đó vá»›i nhau, nhưng em phải Ä‘i đây, em mà không Ä‘i chỉ sợ sẽ bị Ä‘uổi Ä‘i mất.
Cái cô bé nà y quả tháºt là ngưá»i biết ý, cô nói Ä‘i quả là đi ngay, lần nà y Lục Tiểu Phụng chẳng lưu cô lại, đợi cô Ä‘i xa rồi, Sa Mạn má»›i há»i :
- Hai ngưá»i ấy vá»›i nhau là nghÄ©a là m sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nghĩa là thế nà y nè.
Chà nh bá»—ng chồm qua, ôm chặt lấy nà ng, hai ngưá»i lăn qua đám cá» má»m, gió biên ấm áp và ướt át, sóng biển vá»— nhẹ trên bá», ôn nhu như tiếng thở cá»§a tình nhân.
Hô hấp cá»§a bá»n há» không nhẹ nhà ng như gió và biển. Hô hấp cá»§a bá»n há» rất ngắn, và rất gấp rút, cÅ©ng như trái tim cá»§a bá»n há» váºy.
Tại sao em phải nói xạo váºy? Tại sao lại bắt anh phải Ä‘i? Bởi vì em muốn thá» anh, nhưng em biết anh sẽ vá» lại. Những câu nói đó, bá»n há» không há»i, cÅ©ng không trả lá»i. Nhất thiết má»i chuyện Ä‘á»u không cần phải giải thÃch.
Những chuyện bá»n há» Ä‘ang là m, chÃnh là lá»i giải thÃch, giữa cặp tình nhân tháºt tình yêu thương vá»›i nhau, đấy chÃnh là lá»i giải thÃch còn hay ho hÆ¡n gấp vạn lần.
Gió biển vẫn còn nhẹ nhà ng, hô hấp cá»§a bá»n há» cÅ©ng đã trở lại nhẹ nhà ng.
Căn nhà nhá» tà teo ấy, chÃnh là cung Ä‘iện cá»§a bá»n há», trong cung Ä‘iện cá»§a bá»n há», chỉ có hoà bình, chỉ có tình yêu. Bao nhiêu chuyện thô bạo, tà ác trên Ä‘á»i nà y, hình như đã xa cách bá»n há», xa cách lắm. Nhưng bá»n hỠđã lầm.
ChÃnh ngay lúc đó, cung Ä‘iện cá»§a bá»n há» bá»—ng sụp đổ, sụp đổ xuống ngưá»i bá»n há». Lục Tiểu Phụng không động Ä‘áºy. Sa Mạn cÅ©ng không động Ä‘áºy.
Bá»n há» vẫn còn ôm nhau chặt cứng, dù cho trá»i có sáºp xuống, sụp xuống ngưá»i bá»n há», đè nát bá»n há» ra thà nh cám, bá»n há» cÅ©ng chẳng mà ng. Bởi vì bá»n hỠđã đạt được cái chân tình mà bá»n hỠđã khát vá»ng cả má»™t Ä‘á»i.
Bá»n hỠđã quá đủ trong nhau. Tháºm chà bá»n há» còn không nghe có tiếng động gì khác hÆ¡n, dù bá»n há» không phải là không nghe đó, nhưng là không muốn nghe tà nà o.
Äấy quả tháºt là giá»ng nói bá»n há» không muốn nghe. Äối vá»›i bá»n há», trên Ä‘á»i nà y không có tiếng cưá»i nhạt nà o khó nghe hÆ¡n cá»§a Ngưu Nhục Thang.
Hiện tại tiếng cưá»i vá»ng và o bên trong, lại chÃnh là tiếng cưá»i nhạt cá»§a Ngưu Nhục Thang.
Ngưu Nhục Thang không những Ä‘ang cưá»i nhạt, cô còn nói. Giá»ng nói cá»§a cô còn lanh lãnh, còn Ä‘iếc tai hÆ¡n cả tiếng cưá»i, tháºm chà cô còn Ä‘ang vá»— tay :
- Tốt, quá tốt, vÅ© công các ngưá»i mà được bằng má»™t ná»a động tác các ngưá»i vừa là m, nhất định chẳng có ngưá»i nà o chịu cho nổi!
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc thở ra, gạt mấy miếng cỠkhô đang phủ trên mặt.
Ngưu Nhục Thang dang đứng trên đầu nhìn lom lom xuống bá»n há», ánh mắt cô đầy vẻ oán độc và đố ky.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô mạnh giá»i?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Tôi không mạnh giá»i.
Lục Tiểu Phụng báºt cưá»i :
- Äấy là lá»i nói tháºt, quả tháºt cô không tốt tà nà o.
Tiếng cưá»i nhạt cá»§a Ngưu Nhục Thang bá»—ng biến thà nh tiếng cưá»i quyến rÅ© :
- Em chỉ muốn anh theo lương tâm mà nói má»™t lá»i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nói gì?
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Chuyện nà y, em là m hay hơn, hay chị ta là m hay hơn?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không so sánh được!
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Tại sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì là m chuyện nà y có hai loại.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Hai loại gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Má»™t loại là ngưá»i, má»™t loại là dã thú.
Tiếng cưá»i quyến rÅ© cá»§a Ngưu Nhục Thang lại biến thà nh tiếng cưá»i nhạt :
- Ngưá»i chết rồi thì sao nhỉ?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi nhá»› có ngưá»i nói, má»™t vạn ngưá»i chết, không bằng má»™t con chó cái còn sống.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Äấy là lá»i nói cá»§a má»™t ngưá»i thông minh.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Cô là ngưá»i, hay là chó cái, không chừng tôi còn chưa phân biệt rõ ra, tôi chỉ biết có má»™t chuyện!
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Anh biết chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi chỉ biết, chúng tôi còn Ä‘ang sống, Ãt nhất chúng tôi còn Ä‘ang sống đây.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Còn tới bao lâu?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ cần được một ngà y, còn sướng hơn một vạn năm của cô.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Anh sai rồi!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Không chừng các ngưá»i còn sống được thêm ná»a ngà y!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Äây là má»™t hòn đảo rất lá»›n.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Theo tÃnh toán cá»§a chúng tôi, hòn đảo nà y có Ãt nhất là bảy trăm chá»— có thể ẩn núp.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Chỉ cần các ngưá»i trốn được quá mưá»i tám tiếng đồng hồ, không chừng các ngưá»i còn có thể sống tá»›i má»™t trăm tám chục tuổi.
Cô cưá»i nhạt :
- Chỉ tiếc là các ngưá»i trốn không nổi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Tại sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Bởi vì, cho dù các ngưá»i là hai con kiến, y cÅ©ng sẽ tìm được ra các ngưá»i, và dáºm cho chết bẹp dÃ.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Cô? Hay là y?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Y!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Y chÃnh là Cá»u ca cá»§a cô?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Dĩ nhiên.
Ãnh mắt cô đầy vẻ kiêu ngạo :
- Tháºm chà y còn nguyện ý nhưá»ng các ngươi ná»a tiếng đồng hồ trước!
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhưá»ng là m sao?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Bắt đầu từ bây giá», trong ná»a tiếng đồng hồ, y sẽ không truy Ä‘uổi các ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Nhất định không?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Y thốt ra lá»i nà o, má»—i chữ như Ä‘inh đóng và o tưá»ng, má»™t cái Ä‘inh là má»™t dấu!
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äiá»u đó tôi tin được.
Ngưu Nhục Thang nói :
- Cho dù anh không tin, ngưá»i nằm bên cạnh anh cÅ©ng nên tin.
Giá»ng nói cá»§a cô bá»—ng biến ra ôn nhu :
- Bởi vì lúc trước hình như chị ta cÅ©ng có nằm bên cạnh Cá»u ca thôi!
Lục Tiểu Phụng không cảm thấy khó chịu, có được má»™t chân tình mà mình hoà n toà n tin tưởng và o, trên Ä‘á»i nà y không còn thứ gì có thể là m há» khó chịu.
Nhưng nếu nói Lục Tiểu Phụng không tức giáºn tý nà o, đó không phải là lá»i nói tháºt. Ãt nhất gương mặt cá»§a chà ng cÅ©ng Ä‘ang biến đổi.
Ngưu Nhục Thang Ä‘ang cưá»i. Lục Tiểu Phụng nói :
- Äấy là những lá»i cô muốn lại nói cho chúng tôi nghe?
Ngưu Nhục Thang gáºt gáºt đầu.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hiện tại tôi đã nghe rồi đó!
Ngưu Nhục Thang nói :
- Nghe rõ từng chữ một chứ?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Từng chữ một.
Ngưu Nhục Thang há»i :
- Anh có muốn đánh cuộc với em không?
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Äánh cuá»™c gì?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Em cá là không đến ba tiếng đồng hồ, Cá»u ca sẽ tìm ra các ngưá»i.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Sau đó sẽ dẫm chết chúng ta như dẫm một con kiến?
Ngưu Nhục Thang nói :
- Không sai tý nà o.
Gió biển vẫn còn nhẹ nhà ng, hô hấp cá»§a bá»n há» vẫn còn nhẹ nhà ng, nhưng tâm tình cá»§a bá»n há» không như váºy.
Kiếm pháp cá»§a Cung Cá»u, thá»§ Ä‘oạn giết ngưá»i cá»§a Cung Cá»u, DÄ© nhiên Sa Mạn còn rõ hÆ¡n Lục Tiểu Phụng. Có Ä‘iá»u trong lòng nà ng bây giá» không nghÄ© đến chuyện đó.
Nà ngrđang nghĩ đến câu nói Ngưu Nhục Thang nói lúc nãy. Là m chuyện đó, rốt cuộc cô ta hay hơn, hay là mình hay hơn?
Äến giá» phút nà y, nà ng còn Ä‘ang ghen tương. Tháºt ra, đấy cÅ©ng chẳng phải là điá»u kỳ lạ gì. Bất cứ lúc nà o, nếu muốn lấy mạng má»™t ngưá»i đà n bà , chẳng phải là điá»u gì khó khăn, nhưng muốn má»™t ngưá»i đà n bà không ghen tương, đấy chÃnh là chuyện nằm má»™ng.
Lục Tiểu Phụng cÅ©ng Ä‘ang có tâm sá»± Chà ng cÅ©ng không nghÄ© đến kiếm pháp cá»§a gã há» Cá»u, chuyện sống chết, chà ng vốn không để và o tâm, chà ng đáng lý ra đã chết bao nhiêu lần rồi.
Sa Mạn bá»—ng há»i :
- Anh Ä‘ang nghÄ© gì váºy?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äang nghÄ© vá» em.
Sa Mạn há»i :
- Nghĩ vỠem?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Äang nghÄ© không biết em có Ä‘ang ghen hay không!
Sa Mạn cắn chặt môi :
- Sao em lại phải ghen?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi em có lý do để ghen.
Sa Mạn há»i :
- Bởi vì anh quả tháºt thÃch ở vá»›i cô ta?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Anh đã từng thÃch nhiá»u ngưá»i khác, cô ta chỉ bất quá là má»™t trong những ngưá»i đó thế thôi, em...
Chà ng cố ý ngừng lại, Sa Mạn láºp tức nói tiếp giùm chà ng :
- Em chỉ bất quá là má»™t trong những ngưá»i đó.
Lục Tiểu Phụng tuy không thừa nháºn, nhưng chà ng không có lấy má»™t Ä‘iểm gì ra chiá»u phá»§ nháºn. Sa Mạn nhìn chà ng, trừng mắt nhìn chà ng má»™t hồi lâu, rồi nói :
- Tại sao anh không há»i em, có phải em cÅ©ng thÃch ở vá»›i ngưá»i khác?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Anh bất tất há»i.
Sa Mạn há»i :
- Có phải anh chẳng cần mà ng tới?
Lục Tiểu Phụng không những không phá»§ nháºn, chà ng còn gáºt gáºt đầu. Sa Mạn lại trừng mắt nhìn chà ng má»™t hồi lâu, bá»—ng thở nhẹ ra nói :
- Nếu anh cho rằng em không hiểu ý anh ra sao, anh lầm rồi.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Anh có ý gì?
Sa Mạn nói :
- Anh cố ý là m em tức giáºn bá» Ä‘i.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao?
Sa Mạn nói :
- Anh nghÄ© rằng, chỉ cần em rá»i khá»i anh, em sẽ sống tá»›i má»™t trăm tám chục tuổi.
Lần nà y Lục Tiểu Phụng không há» thừa nháºn, cÅ©ng không phá»§ nháºn.
Sa Mạn nói :
- Chỉ tiếc là anh quên mất má»™t Ä‘iá»u!
Chà ng không há» há»i thêm. Nà ng đã nói tiếp theo đó :
- Má»™t ngưá»i đà n bà dù có sống được tá»›i má»™t trăm tám chục tuổi, sống cÅ©ng chẳng có ý nghÄ©a gì.
Lục Tiểu Phụng nói :
- So vá»›i sống chỉ có mưá»i tám tiếng đồng hồ, còn có ý nghÄ©a hÆ¡n má»™t chút!
Sa Mạn nói :
- Äó là cái lối suy nghÄ© cá»§a anh.
Lục Tiểu Phụng há»i :
- Còn của em?
Sa Mạn nói :
- Chỉ cần ở vá»›i anh má»™t chá»—, dù chỉ sống má»™t tiếng đồng hồ, em cÅ©ng thấy thá»a lòng.
Lục Tiểu Phụng bá»—ng nhảy báºt dáºy, kéo tay nà ng nói :
- Mình đi thôi!
|
 |
|
| |