11-04-2008, 05:11 PM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Äâu phải cái gì cÅ©ng mong manh - Äoà n Thạch Biá»n
Äâu phải cái gì cÅ©ng mong manh
Äoà n Thạch Biá»n
Má»—i chiá»u tan sở ra, tôi Ä‘á»u Ä‘i bá»™ đến chợ huyện xây cất ở gần bá» biển, ghé mua thá»±c phẩm cho bữa ăn tối, trước khi trở vá» nhà . Bữa ăn trưa vì thì giá» eo hẹp, tôi thưá»ng ăn vá»™i vã má»™t dÄ©a cÆ¡m ở quán gần sở, rồi trở và o căn phòng ngồi ngả lưng ở ghế dá»±a ngá»§ má»™t giấc ngắn, trước khi là m việc lại và o lúc má»™t giá». Bữa ăn tối, tôi thÃch tá»± tay mình là m lấy hÆ¡n là đi ăn cÆ¡m ngoà i. Ngưá»i dân ở đây thưá»ng nấu các món ăn bằng cá biển bá» tháºt nhiá»u á»›t. Những món ăn như thế chẳng hợp vá»›i bệnh gan cá»§a tôi.
Buổi chiá»u nay khi đến chợ, tôi ngạc nhiên thấy má»™t đống bắp cải bà y bán ở ngoà i sân cát. Thá»±c phẩm nà y vốn là thứ tôi bị bó buá»™c phải ưa thÃch vì nó cần thiết cho lá gan trục trặc. Má»—i khi đến chợ, tôi phải đến hà ng rau tìm nó trước nhất rồi má»›i đến hà ng thịt và chẳng bao giá» tôi bước chân đến hà ng cá biển. Ở chợ nà y, bắp cải bán rất đắt, đắt vì phải chuyên chở từ Ãà Lạt xuống, thưá»ng thưá»ng má»™t ký bắp cải giá từ ba đến bốn trăm đồng. Váºy mà chiá»u nà y, khi Ä‘i ngang qua đống bắp cải xanh tươi, tôi đã nghe cô bé rao "Trăm đồng má»™t bắp cải đây". Tôi không hiểu cô bé nói tháºt hay mình nghe lầm.
Những ngưá»i bán rau ở chợ nà y, tôi Ä‘á»u quen mặt (nếu không quen mặt thì sức mấy mà há» dám bán thiếu cho tôi má»—i khi tôi kẹt tiá»n), nhưng cô bé đây trông lạ hoắc. Ở xứ nắng chói chang nà y mà em vẫn mặc áo len, thế má»›i kỳ. Tôi đứng sững nhìn em má»™t lát và cô bé cất tiếng má»i :
- Dịp may hiếm có. Ông mua bắp cải Ä‘i, giá rẻ rá».
Tôi nói :
- Chắc bắp cải nà y hư nên em mới bán giá rẻ rỠchứ gì ?
Cô bé cúi xuống lấy một bắp cải đưa cho tôi.
- Ông xem nà y. Còn tươi nguyên, má»›i Ä‘em ở Ãà Lạt xuống mà .
Tôi cầm lấy bắp cải, láºt lá»›p lá xanh bao bên ngoà i, bên trong những lá cải trắng nõn cuốn chặt chẳng có dấu vết hư thối nà o, nó tháºt tươi đúng như cô bé nói.
Bắp cải nặng gần hai ký. Tôi há»i cô bé :
- Bao nhiêu đây ?
- Em bán giá đồng hạng, một trăm một cây.
Ãể chứng tá» mình cÅ©ng là ngưá»i rà nh chuyện buôn bán, tôi nói :
- Thôi tám chục đi.
Cô bé lắc đầu.
- Má»™t trăm là rẻ rồi, ngà y thưá»ng ông phải mua ba trăm là Ãt.
- Thôi chÃn chục Ä‘i. Tôi sẽ mua má»™t cây rưỡi.
- Em không bán một cây rưỡi. Cứ một trăm một cây, giá nhất định.
- Thôi chÃn lăm Ä‘i. Em bán không.
- Trá»i đất Æ¡i ! Ông kỳ kèo trả giá còn hÆ¡n đà n bà . Bá»™ ông sợ mua há»› vá» vợ ông la hả ?
- Không. Tôi sợ mua há»› em sẽ cưá»i tôi ngu.
Cô bé báºt cưá»i.
- Ông cứ mua má»™t trăm má»™t cây Ä‘i. Em không cưá»i ông ngu đâu.
- Váºy chứ em vừa cưá»i cái gì váºy ?
- Em cưá»i ông tháºt thà . Em khuyên ông nên mua hai ba cây để dà nh. Ngà y mai sẽ không còn bắp cải rẻ như hôm nay.
Tôi "tháºt thà " há»i :
- Tại sao váºy ?
Cô bé chớp mắt nói :
- Ba em chở má»™t xe bắp cải, định Ä‘em và o Sà i Gòn bán; ná»a đưá»ng xe hư, ba em phải chở và o đây bán giá rẻ. Nhưng ba em đã Ä‘i thuê xe khác, vì váºy em nói ngà y mai giá bắp cải sẽ đắt.
Nghe cô bé giải thÃch xong, tôi nói :
- Váºy em bán cho tôi năm bắp cải.
Cô bé đi vòng quanh đống bắp cải, bới tìm những cây khá lớn, rồi em lấy dây cột chúng lại đưa cho tôi.
- Em đã lựa cho ông những bắp cải chắc nhất.
Vì đã tá»± giá»›i hạn, má»—i ngà y chỉ được chi tiêu ba trăm tiá»n chợ; nên mua bắp cải xong, tôi khá»i mất công Ä‘i đến hà ng thịt hay bất cứ hà ng nà o khác.
Bữa ăn tối đó, tôi đã ăn bắp cải trừ cÆ¡m, rất may, bắp cải không là m tôi Ä‘au bụng phải thức giấc và o lúc ná»a đêm.
Buổi chiá»u hôm sau Ä‘i chợ, tôi thấy cô bé vẫn còn đứng bán bắp cải. Em vẫn mặc chiếc ao len xanh dà i tay, dù cho trá»i nắng gắt. Mặc áo len có lẽ là thói quen cá»§a dân Ãà Lạt, nên há» Ãt khi chịu rá»i bá». Khi tôi đến gần, nghe em rao : "Ãại hạ giá. Hai trăm đồng ba bắp cải đây". Tôi lại tá»± há»i, cô bé nói tháºt hay mình nghe lầm. Thấy tôi, em nói :
- Má»i ông mua bắp cải.
- Mua gì nữa. Hôm qua tôi đã mua năm bắp cải rồi.
- Ông nên mua thêm. Hôm nay giá rẻ hơn hôm qua.
Nghe cô bé liến láu, tôi nổi sùng nạt :
- Sao hôm qua em nói giá hôm nay sẽ đắt hơn.
- Em đâu có ngá», ba em chưa thuê được xe chở bắp cải và o Sà i Gòn. Hôm nay em bị bắt buá»™c phải bán giá rẻ, vì xứ nóng bắp cải mau hư.
Tôi thở dà i :
- Váºy là tôi đã bị há»› rồi, em có cưá»i tôi ngu ?
- Không. Vì em cũng đã bị hớ.
- Em hớ cái gì ?
- Cảm tình dà nh cho ông.
- Dà nh cho tôi ?
- Phải. Em tưởng ông thông cảm sẽ không kỳ kèo vá» chuyện mua bắp cải vá»›i giá đắt. Nà o ngá»...
Cô bé bá» lá»ng câu nói, thở dà i, rồi ngoảnh mặt rầu rầu nhìn Ä‘i nÆ¡i khác. Tiếng thở dà i cá»§a ngưá»i lá»›n tháºt đáng ghét như lốp xe xì hÆ¡i. Nhưng tiếng thở dà i cá»§a mấy cô nhá» như ngá»n gió mùa Thu nghe tháºt thê lương và trái tim tôi, má»™t chiếc lá và ng úa, tránh sao khá»i rung động. Tôi vá»™i nói :
- Nà y nhá», tôi thông cảm vá»›i em rồi. Hôm nay tôi mua thêm ba bắp cải nữa.
Cô bé quay nhìn tôi cưá»i.
- Ãể em lá»±a cho ông ba bắp cải chắc nhất.
- Hôm qua em đã lựa cho tôi năm bắp cải chắc nhất rồi, còn đâu bắp cải chắc nhất nữa.
- Em vẫn còn những bắp cải chắc nhất dà nh cho ông chiá»u nay.
Biết mình bị cô bé lừa, nhưng tôi chỉ cưá»i trừ. Nếu má»™t bà già nói vá»›i tôi như váºy, chắc tôi sẽ giảng "moran" cho bà nghe Ä‘iếc con ráy, nhưng vá»›i má»™t cô bé tôi đà nh nÃn thinh. Chẳng bao giá» tôi thÃch cãi tay đôi vá»›i má»™t cô bé. Già nh giáºt "thắng lợi" vá»›i má»™t ngưá»i nhá» tuổi hÆ¡n mình, nà o có thÃch thú gì.
Khi cô bé đưa cho tôi ba bắp cải đã được cá»™t dây cho cẩn tháºn, tôi há»i :
- Nà y nhá», bây giá» gia đình em ở đâu ?
- Gia đình em ăn ngá»§ luôn trên xe, Ä‘áºu ở khoảng sân trống trước rạp hát.
- Tôi cũng ở gần đó. Tối nay em rảnh không ?
- Ông định má»i em Ä‘i xem cải lương ?
- Em thÃch cải lương ?
- ThÃch lắm. Em xin ba hoà i nhưng ba không cho Ä‘i xem.
- Váºy tối nay tôi sẽ đến xin phép cho em Ä‘i xem.
Cô bé reo lên.
- Ông hứa chắc nghe.
Tôi cưá»i.
- Chắc như bắp cải của em.
Sau khi rá»a bát đũa xong, đúng bảy giá», tôi Ä‘i bá»™ đến rạp cải lương. Mùa hè ở đây ban ngà y trá»i rất khó chịu, chẳng ai muốn ra ngoà i đưá»ng, vì nắng chiếu rát da mặt, lại thêm những ngá»n gió thổi cát à o và o mắt nhắm không kịp. Nhưng đêm đến, gió từ biển thổi và o mang theo hÆ¡i nước, khiến ngưá»i ta thấy dá»… chịu hÆ¡n khi rá»i khá»i nhà . Trên vỉa hè đông ngưá»i qua lại, há» Ä‘i mua sắm váºt dụng hay Ä‘i xem hát. Ãa số dân ở đây rất mê cải lương, nhưng chẳng mấy khi được xem táºn mắt, há» chỉ được nghe các vở tuồng truyá»n thanh hay trên những chuyến xe đò mở nhạc cải lương oang oang câu khách. Vì váºy má»—i khi có Ä‘oà n cải lương vá» huyện hát, con phố nhá»™n nhịp hẳn lên.
Tôi Ä‘i thẳng ra sân cát rá»™ng trước rạp hát. Có khoảng chục chiếc xe hà ng Ä‘áºu nÆ¡i đây. Không biết gia đình cô bé ở xe nà o, tôi Ä‘i vòng quanh tìm kiếm. Chợt có tiếng kêu :
- Chà o ông.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Cô bé đang ngồi với hai em nhỠtrên một mui xe và em đưa tay vẫy. Tôi đưa tay vẫy lại. Cô bé bám và o một chiếc thang nhỠleo xuống. Vẫn mặc chiếc áo len mà u xanh dà i tay. Cô bé đứng trước mặt tôi đưa tay vuốt lại mái tóc.
- Em đợi ông từ sáu giá».
Tôi giải thÃch :
- Tôi phải nấu cÆ¡m và rá»a chén bát xong má»›i Ä‘i được.
- Vợ ông đau à ?
- Tôi chưa hân hạnh gặp bà ấy ở Ä‘á»i nà y.
- Trá»i đất ! Váºy ông mua bắp cải là m gì mà nhiá»u quá váºy. Bá»™ ông có nuôi heo hả ?
- Nếu có nuôi heo, tôi sẽ sạt nghiệp. Tôi nuôi tôi còn ốm nhách thế nà y, nuôi heo bán ai mua.
Cô bé cưá»i, chỉ dưới chân tôi.
- Tại ông lo chăm sóc cái bóng cá»§a ông nhiá»u quá. Ông thấy không, nó máºp hÆ¡n ông.
Tôi cưá»i nói :
- Ba em đâu, để tôi xin phép ông cho em đi xem cải lương. HỠsắp trình diễn rồi.
Cô bé gá»i lá»›n và o khoang xe :
- Bố ơi, có ông khách mua bắp cải.
Từ trong khoang xe tối om, má»™t ngưá»i đà n ông mặc áo vét sá»n cÅ© bước ra. Ãứng ở thà nh xe, ông há»i tôi :
- Ông muốn mua sỉ bắp cải ?
Cô bé xua tay.
- Con bán cho ông ấy nhiá»u ở chợ rồi, ông ấy đến để...
Cô bé quay sang tôi :
- Ãể là m gì ông nói Ä‘i.
Ngưá»i đà n ông từ thà nh xe nhảy xuống bắt tay tôi.
- Cáºu là m việc ở huyện ?
- Dạ phải.
Bây giá» tôi má»›i nháºn ra ngưá»i đà n ông nà y buổi sáng tôi đã gặp ở văn phòng hà nh chánh huyện. Ông đến xin phép thuê xe chở bắp cải và o Sà i Gòn. Tôi đã giúp ông có giấy phép sá»›m. Tôi không ngỠông là ba cô bé. Tôi nói :
- Bác thuê được xe chở bắp cải chưa ?
- Cám Æ¡n cáºu. ÃÆ°á»£c rồi, bốn giá» sáng xe chở bắp cải sẽ chạy. Còn chúng tôi ở lại sá»a xe xong và o sau.
Cô bé reo lên :
- Váºy ông hên nhé. Ngà y mai bắp cải sẽ đắt.
Ngưá»i đà n ông nói :
- Cáºu muốn mua bắp cải nữa, tôi vẫn để cho cáºu giá đặc biệt.
Trước lòng tốt cá»§a ngưá»i đà n ông, tôi phát hoảng, vì đã hai tối rồi tôi phải ăn bắp cải trừ cÆ¡m. Tôi vá»™i từ chối.
- Cám ơn bác. Tôi còn sáu bắp cải ở nhà . Dư ăn một tuần.
Thấy cô bé nháy mắt ra hiệu, tôi biết em đã nôn nóng muốn Ä‘i xem cải lương. Tôi vá»™i kết thúc câu chuyện bằng má»™t câu quen miệng : "Sau cÆ¡n mưa trá»i lại sáng, chúc bác may mắn". Rồi tôi ngỠý muốn má»i ông và cô bé Ä‘i xem cải lương "giải buồn". Ông nói :
- Cám Æ¡n cáºu. Lúc nà y tôi chẳng còn hứng thú xem cải lương, nhưng con nhá» nà y mê lắm, váºy nhá» cáºu dẫn nó Ä‘i xem.
Tôi bắt tay chà o ông và dẫn cô bé Ä‘i. Khi chúng tôi Ä‘i khuất chiếc xe váºn tải, cô bé nói :
- Em không ngỠông cũng thuộc tên tuồng cải lương dữ.
Tôi ngạc nhiên há»i :
- Tôi có thuộc tên tuồng cải lương nà o đâu ?
- Hồi nãy ông nói vá»›i em "Sau cÆ¡n mưa trá»i lại sáng" đó không là tên má»™t tuồng cải lương sao ?
Tôi không hiểu cô bé nói tháºt hay đùa, nên đà nh nÃn thinh.
Sắp đến giá» trình diá»…n, khán giả đã và o rạp, chỉ còn bá»n con nÃt bu đông bên ngoà i chá»±c và o ké. Tôi đến phòng vé há»i mua hai vé hạng ba. Há» nói hạng nhất, nhì, ba Ä‘á»u đã hết, chỉ còn thượng hạng, tám trăm má»™t vé. CÅ©ng may tôi má»›i lãnh lương hồi chiá»u; nếu không, tôi phải nói dối vá»›i cô bé là đã bị bá»n móc túi lấy bóp và dẫn em vá».
Trong rạp đông nghẹt khán giả, thở không nổi. Nhá» mua vé thượng hạng, chúng tôi đã được ngồi ngay dưới má»™t hà ng quạt trần. Có váºy tôi má»›i đủ sức chịu đựng ngồi ở đây suốt ba tiếng đồng hồ.
Hồi chuông thứ tư vang lên. Ãèn trong rạp tắt hết và loa phóng thanh kêu oang oang. "KÃnh thưa quà vị khán giả. Hôm nay Ä‘oà n Hoa Mai chúng tôi xin trình diá»…n ra mắt quà vị vở tuồng "Duyên tình mong manh". Má»™t vở tuồng tình cảm xã há»™i đặc sắc nhất và má»›i lạ nhất cá»§a soạn giả Ãức Thịnh. Vá»›i sá»± có mặt cá»§a các danh tà i..." Và tôi ngáp, mặc dù theo thông lệ, ở nhà má»—i tối đúng 10 giá», tôi má»›i Ä‘i ngá»§.
Chắc tôi đã ngá»§ thẳng má»™t giấc trong rạp, nếu không có những tiếng vá»— tay vang lên rà o rà o. Trên sân khấu, anh kép chÃnh và chị đà o thương Ä‘ang ôm nhau ca những lá»i mùi mẫn, diá»…n tả mối tình trong trắng và mong manh như giấy pelure cá»§a há». Tôi ngạc nhiên thấy những ngưá»i ngồi chung quanh và cô bé đã khóc dá»… dà ng. Em đưa ống tay áo lên thấm những giá»t nước mắt lăn trên má. Tá»± dưng tôi đâm "thù" những ngưá»i Ä‘ang ca hát trên kia, vì hỠđã giúp cho ngưá»i khác khóc. Tá»± ngưá»i ta khóc chưa đủ buồn sao mà còn phải giúp ngưá»i ta !
Cho đến khi tấm mà n khép lại, nhạc ò e tạm biệt lên và đèn trong rạp báºt sáng, tôi cÅ©ng không hiểu hỠđã diá»…n cái gì trên sân khấu. Tôi giữ cô bé ngồi lại trên ghế, chá» khán giả ra bá»›t để đỡ chen lấn. Cô bé há»i tôi :
- Ông xem hay không ?
Tôi lắc đầu nói :
- Há» diá»…n thua tôi nhiá»u.
- Còn khuya. Ông mà biết diễn tuồng ?
- Ãừng vá»™i chê, nhá». Tôi má»i em tối mai đến xem tôi trình diá»…n vở tuồng "Bữa ăn tối tại nhà trá»".
Ãạo diá»…n xong bữa ăn tối, tôi Ä‘i đón cô bé đến xem. Trong căn phòng cháºt hẹp, dưới ánh đèn néon sáu tấc, chúng tôi ngồi đối diện nhau qua chiếc bà n nhá». Trên bà n, bà y bắp cải bảy món, do tôi nấu theo quyển sách : "Tá»± há»c là m bếp". Gồm có : bắp cải luá»™c, bắp cải trá»™n giấm, bắp cải xà o mì chay, bắp cải bằm chiên trứng, bắp cải nấu canh thịt mỡ, bắp cải hầm xương heo, bắp cải muối dưa và món tráng miệng đặc biệt là bắp cải sống.
Cô bé quan sát kỹ lưỡng món ăn rồi em há»i :
- Sao toà n bắp cải váºy ?
Tôi phân bua :
- Thì em có bán cho tôi món gì khác ngoà i bắp cải đâu ?
- Ăn xong, có đau bụng không ?
- Ãau bụng hay không chắc em biết rõ hÆ¡n tôi vì bắp cải nà y cá»§a em mà .
Bữa ăn tiến triển má»™t cách cháºm chạp, nhưng thà nh quả rất tốt đẹp; vì sau cùng, chúng tôi đã thanh toán hết các món ăn. Tôi thu dá»n bát dÄ©a và o cháºu rồi Ä‘i pha trà . Cô bé nói :
- Ãể em rá»a bát chén giúp ông.
Tôi xua tay.
- Em là m giúp, tôi sẽ mất thói quen và tối mai tôi không còn can đảm rá»a chén nữa.
- Sao ông không láºp gia đình ? Má»™t ngưá»i vợ sẽ giúp ông nhiá»u chuyện.
- Tôi đã biết giặt quần áo, biết Ä‘i chợ trả giá, biết nấu ăn, biết rá»a chén, váºy khá»i phải lấy vợ.
- Ông vẫn cần phải lấy vợ như thưá»ng.
- Tại sao ?
- Ai săn sóc khi ông đau ốm ?
- Nhà thương thÃ.
- Ai cằn nhằn ông khi ông vỠkhuya hay say sưa ?
- Trá»i đất quỉ thần ba má anh chị Æ¡i ! Bá»™ cần phải có má»™t ngưá»i cằn nhằn mình, mình má»›i sống được sao ?
- Ãúng váºy. Ông thấy đó, ai cÅ©ng ghét tiếng động nhưng thiếu tiếng động ngưá»i ta sẽ buồn chán và hoảng sợ ngay.
Nghe cô bé nói cÅ©ng có lý, tôi không biết bắt bẻ thế nà o nên chá»c tức em :
- Váºy chắc em cÅ©ng rà nh chuyện cằn nhằn lắm hả ?
Cô bé trả lá»i tỉnh bÆ¡.
- DÄ© nhiên. Ãà n bà con gái ai không rà nh chuyện đó.
- Váºy em là m Æ¡n cằn nhằn tôi má»™t hồi Ä‘i.
Cô bé trợn mắt nhìn tôi.
- Bộ ông điên rồi hả ?
- Tôi nói tháºt mà . Em cằn nhằn cho tôi thâu băng, rồi khi nà o cảm thấy cần tiếng cằn nhằn, tôi sẽ mở băng ra nghe. Như thế tôi khá»i cần phải lấy vợ nữa.
Cô bé báºt cưá»i rÅ© rượi.
- Ông đúng là vua lưá»i.
- Tôi mà lưá»i ? Nếu lưá»i tôi đã không tá»± tay nấu những bữa ăn tối.
- Những ngưá»i đà n ông sợ láºp gia đình Ä‘á»u là những ngưá»i lưá»i biếng. Ông hãy tưởng tượng, nếu tất cả đà n ông Ä‘á»u sợ láºp gia đình thì thế giá»›i nà y sẽ ra sao ?
- á»’ ! tháºt tuyệt diệu. Thế giá»›i nà y sẽ trở thà nh thiên đà ng ngay.
Cô bé kéo ghế đứng dáºy.
- Thôi chà o ông, em vá».
Tôi chưng há»ng nói :
- Gấp váºy. Còn sá»›m mà .
- Em không muốn ở trong thiên đà ng của ông nữa. Ngột ngạt quá.
Mặc dù tôi năn nỉ, cô bé vẫn đòi vá». Khi đưa em đến gần chá»— gia đình em Ä‘áºu xe, tôi nói :
- Em xem có hay không ?
- Xem gì đâu ?
- Vở tuồng "Bữa ăn tối ở nhà trá»" do tôi diá»…n.
Cô bé cưá»i.
- Dở ẹc. Ông nấu nướng nuốt không vô.
Tuy vở tuồng cá»§a tôi "dở ẹc", nhưng tôi vẫn cảm thấy sung sướng. Tôi không là m cho cô bé tốn nước mắt mà trái lại đã giúp em có được nụ cưá»i.
Má»™t buổi tối từ nhà ngưá»i bạn trở vá», tôi thấy cô bé đã ngồi đợi tôi ở trước thá»m nhà trá». Em ngồi bó gối gục đầu, tóc buông xõa, dáng Ä‘iệu á»§ dá»™t. Tôi há»i :
- Em ngồi đợi lâu chưa ?
- HÆ¡n ná»a tiếng rồi.
- Má»i em và o nhà .
- Em ngồi đây được rồi.
Tôi nghÄ© và o phòng giá» nà y cÅ©ng nóng bức nên ngồi xuống thá»m nhà vá»›i em. Căn phòng khi Ä‘i tôi đã đóng kÃn các cá»a nên ánh sáng đèn Ä‘iện bên trong không hắt ra ngoà i. Trước mặt chúng tôi khoảng sân rá»™ng lát gạch, sáng rá»±c ánh trăng đêm mưá»i sáu. Hai cây dừa trồng trong sân vươn cao vá»›i những tà u lá ánh bạc và im sững. Ãêm không gió, không khà ngá»™t ngạt khó thở. Chợt cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và o mắt tôi, em nói nhanh :
- Em đến từ biệt ông. Ngà y mai em Ä‘i, xe cá»§a ba em sá»a đã xong.
Tôi biết chuyện nà y rồi sẽ xảy ra. Ãã biết trước nhưng tôi cÅ©ng không ngăn được tiếng thở dà i.
- Ông đừng buồn.
- Ừ.
- Ông còn nhớ vở tuồng chúng ta cùng xem ?
- Nhá»›.
- Tên tuồng là gì ?
- "Bữa ăn tối ở nhà trá»".
- Không phải vở tuồng dở ẹc đó đâu. Em muốn nói vở tuồng chúng ta cùng xem ở rạp.
- "Duyên tình mong manh".
- Ãúng rồi. Không phải ở trên sân khấu mà ở ngay Ä‘á»i nà y, má»i thứ cÅ©ng Ä‘á»u mong manh.
- Ãâu phải cái gì cÅ©ng mong manh.
- Có những thứ rất chắc chắn.
- Thứ gì đâu ?
- Những bắp cải của em rất chắc chắn.
- Chúng chỉ chắc chắn đối với ông.
- Ãối vá»›i em cÅ©ng có má»™t thứ rất chắc chắn.
- Thứ gì ?
Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và o mắt cô bé. Tôi nói cháºm rãi :
- Tình cảm của tôi dà nh cho em.
Ãáng lẽ tôi phải đồng ý vá»›i cô bé là má»i thứ ở Ä‘á»i nà y Ä‘á»u mong manh. Ngà y mai em Ä‘i, chẳng bao giá» chúng tôi có dịp gặp lại, tôi không nên để em còn những rà ng buá»™c vá»›i nÆ¡i chốn nà y, không rà ng buá»™c, em sẽ sống dá»… chịu hÆ¡n ở má»™t nÆ¡i chốn khác. Váºy mà vì Ãch ká»·, tôi đã nói lên tiếng nói cá»§a lòng mình và là m cho cô bé khóc. HÆ¡n những thứ khác, những giá»t nước mắt rất mong manh, tôi biết váºy. Nhưng chắc suốt Ä‘á»i tôi sẽ ân háºn vì chỉ má»™t phút yếu lòng, tôi đã giúp cho cô bé biết ở Ä‘á»i có má»™t thứ không mong manh.
Tà i sản của XuyVuu
Chữ ký của XuyVuu [CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 04:46 PM .
19-05-2008, 05:52 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Tuyển táºp truyện ngắn Äoà n Thạch Biá»n
Chá» Äợi Má»™t Tình Yêu
Tác giả: Äoà n Thạch Biá»n
Ba tháng hè, khoảng thá»i gian mÆ¡ ước cá»§a bất cứ giáo viên nà o vì sẽ được cuá»™c sống thảnh thÆ¡i. Không phải lo soạn giáo án. Không phải lo Ä‘i dạy đúng giá» giấc. Như má»™t ngôi nhà từ lâu bị đóng kÃn vì chá»§ nhân bị Ä‘au ốm hay Ä‘i vắng, bây giá» những cánh cá»a được mở tung đón chá»§ nhân trở vá», đón ánh nắng ban mai rá»±c rỡ, đón những ngá»n gió đêm tươi mát thổi và o. Trong ba tháng hè, tâm hồn và hà nh vi cá»§a giáo viên cÅ©ng được mở tung sau chÃn tháng bị đóng cá»a.
Tất cả những ngưá»i bạn giáo viên cá»§a Kha đã được sống thảnh thÆ¡i trong mùa hè. HỠđã được trở vá» quê nhà hay Ä‘i đến má»™t thà nh phố khác để nghỉ xả hÆ¡i, để được sống tá»± do không bị những đôi mắt dòm ngó, phê phán cá»§a há»c sinh và các phụ huynh. Tưởng tượng sống ở má»™t nÆ¡i không bị những đôi mắt đó theo dõi, tháºt sung sướng biết bao. Nhưng Kha đã không được sung sướng biết bao. Không được sống thảnh thÆ¡i như các bạn trong ba tháng hè tại thị trấn nà y.
Kha phải ở lại để dạy các lá»›p hè hai buổi sáng và dạy thêm lá»›p toán ban đêm. Chà ng muốn dà nh dụm má»™t số tiá»n để lo đám há»i ngưá»i yêu cá»§a chà ng ở quê nhà và o dịp cuối năm nay. Không có nà ng chắc chà ng đã theo thằng bạn dạy văn Ä‘i rong chÆ¡i. Dù cho bao tá» có đói, chà ng tin cÅ©ng sẽ được sống má»™t thá»i gian thảnh thÆ¡i và thÃch thú. Nhưng vì nà ng, vì những đòi há»i cá»§a gia đình nà ng. Kha đã phải tiếp tục đóng kÃn những cá»a sổ tâm hồn trong ba tháng hè.
Những lá»›p toán ban đêm, Kha dạy ngay ở căn phòng trá». Chà ng đã phải khó nhá»c giảng giải những bà i toán cho há»c sinh hiểu. Không phải những bà i toán đó quá khó hay há»c sinh cháºm hiểu mà vì Kha biết chÃnh chà ng cÅ©ng không thÃch giải những bà i toán đó má»™t tà nà o. Äấy không phải là thá»i gian để giải những bà i toán hình há»c, đại số, hóa há»c. Äấy là thá»i gian phải được dà nh cho nà ng. Cùng nà ng Ä‘i dạo chÆ¡i dá»c theo bá» sông Hương trong đêm hè nóng bức. Cùng nhau và o trong thà nh ná»™i có những cây nhãn lá mướt xanh và hương hoa sen tá»a ra thÆ¡m ngát. Cùng nà ng và o ngồi má»™t quán nước có âm nhạc dịu dà ng và ăn những ly chè hạt sen ngá»t lịm...
Nhưng ở lại chốn nà y, Kha chỉ biết cùng há»c trò cặm cụi giải những bà i toán khô khan, chán ngắt. Khi nghe những cáºu há»c trò há»i : "Ba tháng hè, thầy không vá» thăm nhà hả thầy ? Dạy nhiá»u váºy thầy không sợ bể phổi sao thầy ?" Kha đã phải bóp vụn cục phấn trong tay, để khá»i bạt tai chúng và môi chà ng đã mÃm chặt để khá»i cau có. Chúng đâu có biết gì, chúng còn vô tư. Chà ng nghÄ© váºy để xoa dịu cÆ¡n giáºn dữ.
Còn nà ng có biết gì không ? Hay nà ng cÅ©ng vô tư ? Thắc mắc nà y đã khiến Kha nổi Ä‘iên Ä‘áºp vỡ mấy ly bia khi chà ng ngồi uống má»™t mình trong căn phòng trá» vắng lặng sau những buổi dạy đêm.
Tháºt ra Kha không sống cô độc khi phải ở lại đây ba tháng hè vì chà ng đã có những ngưá»i bạn chân tình ở địa phương nà y. Nhưng há» chẳng giúp được gì cho chà ng. Những chai bia cÅ©ng chẳng giúp gì được cho chà ng. Tất cả Ä‘á»u biết chuyện tình cá»§a chà ng và nà ng nhưng tất cả Ä‘á»u không hiểu tình yêu cá»§a chà ng dà nh cho nà ng.
Ngay cả thằng bạn dạy văn ở cùng phòng (nay đã Ä‘i xa) cÅ©ng không hiểu tình yêu đó. Hắn đâu đã yêu má»™t cô gái nà o bao giỠđâu mà hiểu chà ng. Hắn chỉ yêu cây trúc đà o sau vưá»n và say sưa nhìn ngắm những nụ hoa đỠhồng lóng lánh sương đêm hé nở má»—i sáng như say sưa nhìn ngắm đôi môi ngưá»i tình mỉm cưá»i. Thấy dáng vẻ si mê Ä‘iên khùng cá»§a hắn, đã có lần chà ng nổi Ä‘iên cầm dao định đốn cây trúc đà o nếu hắn không đứng ôm chặt gốc cây che chở cho những nụ hoa.
Chà ng không yêu đương lãng mạn lẩm cẩm như thằng bạn kỳ cục đó. Tuy sinh ra ở một thà nh phố thơ mộng nhưng Kha không yêu những đóa hoa vớ vẩn, chà ng yêu một cô gái cùng quê hương và dự định phải kết hôn bằng được với nà ng. "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở." Cái "đẹp đó chà ng xin dà nh cho thằng bạn dạy văn."
Gia đình nà ng rất già u, có gian hà ng lá»›n buôn bán đủ thứ ở phố chÃnh. Còn gia Ä‘inh chà ng ở miá»n quê sống nhá» những vưá»n cau trổ trái bốn mùa. Äám há»i và đám cưới cá»§a chà ng khá»i phải lo vụ trầu cau vì đã có sẵn "cây nhà lá vưá»n" đủ biếu cho ngà n ngưá»i. Chà ng chỉ còn lo mấy thứ lỉnh kỉnh : rượu, trà , bánh su sê, vòng, nhẫn, áo cưới, xe hoa... Mấy thứ đó tuy lỉnh kỉnh nhưng cÅ©ng là m chà ng Ä‘iên cái đầu.
Cả hai gia đình Ä‘á»u sẵn sà ng giúp đỡ chà ng mấy thứ lỉnh kỉnh, sẵn sà ng đùm bá»c Ä‘á»i sống vợ chồng chà ng, nhưng Kha từ chối sá»± giúp đỡ và đùm bá»c đó. Bà i há»c đầu tiên chà ng há»c được ở Äại há»c Sư phạm không phải là phương pháp dạy dá»— há»c sinh mau hiểu mà là ý thức tá»± láºp. Chà ng muốn má»™t gia đình do chÃnh tay chà ng tạo ra.
Cưới nà ng xong chà ng sẽ thuê nhà cho hai ngưá»i ở rồi dà nh dụm tiá»n mua nhà , rồi dà nh dụm tiá»n cho những đứa con, rồi dà nh dụm tiá»n cho đủ thứ. Nhưng trước tiên chà ng phải dà nh dụm cho đám há»i nà ng vì váºy chà ng đã ở lại thị trấn để dạy hè.
Kha không nháºn được lá thư nà o cá»§a nà ng trong suốt ba tháng hè. Ở đây, chà ng chỉ có má»™t địa chỉ duy nhất là ngôi trưá»ng chà ng dạy. Ba tháng hè trưá»ng đóng cá»a những giấy tá» công văn Ä‘á»u được trá»±c tiếp chuyển bằng tay từ Phòng Giáo dục đến trưá»ng, còn những thư từ riêng chẳng thể gá»i đến vì không có ngưá»i Ä‘i nháºn. Kha có thể mượn địa chỉ cá»§a má»™t ngưá»i bạn địa phương để cho nà ng gá»i thư nhưng chà ng sợ những lá thư cá»§a nà ng gá»i cho chà ng trong dịp hè sẽ khiến chà ng không còn can đảm ở lại đây. Nhìn những con dấu bưu Ä‘iện mang tên quê hương mến yêu và đá»c những dòng chữ mảnh mai nà ng viết, Kha dám có quyết định trở vá» quê nhà gặp nà ng ngay cho bá»›t nhá»› nhung. Trở vá» quê nhà , bá» dạy cours là m sao chà ng còn có thể dà nh dụm đủ tiá»n Ä‘i há»i nà ng ? Mùa hè đã chấm dứt. Kha nôn nóng chá»i đợi ngà y khai giảng niên há»c má»›i để được nhân thư nà ng. Cách má»™t tuần trước ngà y khai giảng. Kha đã gá»i cho nà ng má»™t lá thư bảo đảm để nà ng biết dá»± tÃnh cá»§a chà ng đã thà nh. Chà ng đã dà nh đủ tiá»n cho đám há»i. Nà ng hãy gá»i thư trả lá»i cho chà ng biết ý kiến gấp qua địa chỉ nhà trưá»ng. Ngà y khai giảng đến, Kha vá»™i vã đến trưá»ng nhưng chà ng chẳng nháºn được lá thư nà o. Nhìn các cô cáºu há»c sinh vui vẻ cưá»i đùa vá»›i bạn bè sau những ngà y hè tạm biệt, Kha đã buồn cho hoà n cảnh cá»§a mình ! Äiá»u chà ng nôn nóng đợi chỠở niên há»c má»›i đã không đến.
Chà ng tá»± há»i phải chăng nà ng đã Ä‘i lấy chồng trong mùa hè vừa qua ?
Ôi, đâu có chuyện lạ lùng đó được. Nà ng phải chá» mình chứ. Mình đã trung thà nh vá»›i nà ng váºy nà ng bắt buá»™c cÅ©ng phải trung thà nh vá»›i mình. Hay nà ng đã bị bệnh cúm nên chẳng thể viết thư trả lá»i ? Giả thuyết nà y có thể tin được vì ở quê hương chà ng mùa nà y mưa nắng bất thưá»ng và ai cÅ©ng có thể mắc bệnh cúm, chà ng lẩm bẩm, chứ nà ng đừng mắc bệnh nôn nóng lấy chồng.
Ná»a tháng sau ngà y khai giảng đã trôi qua. Kha đã gá»i cho nà ng hai lá thư bảo đảm nhưng vẫn không thấy hồi âm. Bố khỉ ngưá»i yêu ! Chà ng lẩm bẩm khi ngồi má»™t mình trong phòng giáo viên đợi giá» dạy. Äá»™t nhiên Kha báºt cưá»i, chà ng nghÄ© chà ng đã thốt ra hai tiếng "Bố khỉ" kỳ quặc má»™t cách vô thức và chẳng hiểu chúng có nghÄ©a gì ? Thằng bạn dạy văn luôn miệng thốt ra hai tiếng đó và chà ng không ngá» chúng đã xâm nháºp và o đầu óc chà ng lúc nà o không hay. Bố khỉ đầu óc ! Kha lẩm bẩm khi quẹt diêm châm má»™t Ä‘iếu thuốc.
Hai giỠđầu buổi sáng nay tháºt nản. Kha chẳng dạy được gì, có má»™t bà i toán nhá» mà chà ng giải ba lần vẫn sai khiến cả lá»›p cưá»i ồ. Äầu óc chà ng bay bổng đâu đâu và chà ng đã chỠđợi tiếng kẻng báo hiệu giá» ra chÆ¡i ngay khi má»›i bước chân và o lá»›p. Rồi tiếng kẻng chỠđợi đã vang lên. Kha bẻ đôi cục phấn Ä‘ang viết ném xuống bục gá»— như ngưá»i trút khá»i gánh nặng trên vai. Chà ng cố nở má»™t nụ cưá»i chà o há»c sinh và định nói và i lá»i xin lá»—i nhưng chẳng thể hé môi, chà ng đà nh lắc đầu bước ra khá»i lá»›p. Mong các em sẽ hiểu và thông cảm cho tôi. Mong các em sẽ hiểu khi các em cÅ©ng nôn nóng chỠđợi má»™t cái gì...
Phòng giáo viên đã có mặt những cô giáo mặc áo dà i đủ mà u ngồi nói chuyện "thiên trá»i địa đất" vá»›i các ông giáo. Kha rót ly nước trà uống má»™t hÆ¡i rồi kéo ghế ngồi dá»±a lưng và o tưá»ng. Chà ng muốn ngá»§ má»™t giấc ngắn - chỉ năm phút thôi, cÅ©ng đủ giúp chà ng khá»e khoắn dạy những giá» kế tiếp. Khổ ná»—i những tiếng trò chuyện cưá»i đùa cá»§a các vị đồng nghiệp vang lên như bầy kiến lầm lì bò và o tai, khiến Kha không chợp mắt được. "Thầy có thư."
Kha tỉnh ngưá»i, ngồi thẳng dáºy nói cám Æ¡n bác bảo vệ khi đưa tay nháºn lá thư. Chắc là thư cá»§a nà ng rồi, Ãt ra nà ng cÅ©ng đủ thông minh để hiểu rằng mình Ä‘ang nôn nóng đợi thư cá»§a nà ng chứ. Chẳng thấy tên ngưá»i gá»i đỠngoà i bì thư, nhưng nhìn nét chữ Kha cÅ©ng biết đây không phải là thư cá»§a nà ng. Chà ng thở dà i, váºy mình đã mừng hụt. Không phải thư cá»§a nà ng thì thư cá»§a ai Ä‘i nữa chà ng cÅ©ng muốn quăng và o sá»t rác.
Nhìn kỹ nét chữ Kha nháºn ra thư cá»§a thằng bạn dạy văn. Chà ng không muốn Ä‘á»c thư cá»§a thằng bạn kỳ cục là m gì, chà ng chỉ muốn ngá»§ nhưng những tiếng cưá»i đùa vẫn tiếp tục vang lên. Thôi thì Ä‘á»c thư xem hắn viết gì. Hắn là giáo viên dạy văn biết đâu văn cá»§a hắn sẽ giúp mình ngá»§ được.
"Kha, Mà y nói vá»›i Ông Hiệu trưởng tao chưa thể đến trưá»ng ngay được. Vì bị xe đụng gãy chân, còn Ä‘ang bó bá»™t. Như thế, tao chưa thể tiếp tục Ä‘i dạy được, dù lúc nà y rất muốn Ä‘i dạy sau ba tháng hè rong chÆ¡i. Hãy chịu khó thay tao tưới nước, bắt sâu ở cây trúc đà o má»—i ngà y. Hãy chịu khó quét dá»n phòng sạch sẽ. Hãy chịu khó giữ vững niá»m tin thế nà o rồi tao cÅ©ng sẽ trở vá».
TH."
Bố khỉ thằng bạn văn ! Kha rá»§a thầm và xé lá thư ném và o sá»t rác. Viết văn như thế không hiểu sao hắn lại được ngưá»i ta xuất bản cho má»™t táºp truyện ngắn! Văn chương gì chỉ khiến mình mất ngá»§.
Chẳng còn kiên nhẫn đợi thư cá»§a nà ng, đêm nay Kha đã Ä‘em hết số tiá»n dà nh dụm được nhá» dạy thêm ba tháng hè ra đãi bạn bè nháºu. Má»™t bữa tiệc linh đình mừng ngưá»i hết lo đợi chá» : gà quay, chim cu quay, heo quay, vịt quay, đủ thứ quay cá»™ng thêm những chai rượu Johnny "Ä‘i bá»™" đã giúp Kha có những tráºn cưá»i ha ha.
Bữa tiệc tà n, bạn bè ra vá» hết, Kha vẫn còn ngồi nhâm nhi má»™t đùi gà quay vá»›i ly rượu và ng óng ánh trong căn phòng trá» vắng lặng và bá» bá»™n những đồ nháºu trên ná»n xi măng. Chà ng đã dạy há»c trò tỉ trá»ng cá»§a rượu là 0,8 gram nhưng không hiểu sao nó lại là m đầu chà ng nặng chình chịch. Phải chăng tỉ trá»ng Ä‘Ãch thá»±c cá»§a rượu là má»™t tấn ? Kha lắc lắc cái đầu muốn nó văng ra khá»i cổ cho nhẹ ngưá»i, nhưng cái đầu vẫn bám chặt và o cổ chà ng. Chẳng biết gì hÆ¡n Kha đứng dáºy tìm giấy viết thư. Phải viết cho nà ng má»™t lá thư nữa, chà ng nghÄ© - không biết đây là lá thư thứ mấy mình gá»i cho nà ng mà nà ng không thèm trả lá»i nhưng thây kệ hãy viết thêm cho nà ng má»™t lá thư cuối cùng nữa. Kha bóc má»™t tá» lịch và viết ở phÃa sau để khá»i mất công ghi ngà y tháng. Dù say khướt nhưng chà ng vẫn đủ tỉnh táo để quẹt diêm châm má»™t Ä‘iếu thuốc và viết :
"Nà y ngưá»i anh yêu.
Chắc em nghÄ© em là mẹ anh nên anh có bổn pháºn phải viết thư vấn an em Ä‘á»u Ä‘á»u phải không ? Hay tại lúc nà y giấy đắt, má»±c đắt, tem đắt nên em "thắt lưng buá»™c bụng giữ eo" không viết thư trả lá»i? Chắc em cÅ©ng biết, yêu nhau đâu phải là là m cha mẹ nhau mà chỉ được quyá»n là m cha mẹ những đứa con cá»§a nhau mà thôi. Nhưng chúng ta đâu đã có đứa con nà o váºy chúng ta chỉ là ngưá»i tình cá»§a nhau. Là ngưá»i tình thì phải chịu khó viết thư há»i thăm sức khá»e nhau, chứ đâu có thể lÆ¡ là như em chẳng cần biết anh sống chết như thế nà o trong ba tháng hè xa cách.
Vì váºy, anh rất buồn mà báo tin cho em biết, đám há»i em đã được anh sá»a đổi thà nh "đám nháºu" vá»›i bạn bè. Mong rằng hÆ¡i rượu sẽ mãi mãi ở trong tim anh như hình bóng em.
KHA."
Chẳng thèm Ä‘á»c lá thư để sá»a lá»—i chÃnh tả, Kha gấp tá» lịch bá» và o bì thư mà u xanh có sẵn tem và dán lại. Chà ng biết khi Ä‘á»c xong thư nà y, nà ng sẽ chá»i rá»§a chà ng là ngưá»i vô há»c, mất dạy, du côn và nhiá»u thứ nữa. Nhưng tất cả những tiếng chá»i đó không là m chà ng buồn. Chà ng chỉ tháºt sá»± buồn và hiểu rằng ở kiếp nà y hay triệu triệu kiếp sau nà ng cÅ©ng không có đủ thông minh để hiểu rằng chà ng tha thiết yêu nà ng... Chỉ có Chúa má»›i biết được tình yêu cá»§a chà ng dà nh cho nà ng. Nhưng Chúa là ngưá»i quá nghiêm trang, chắc Ngà i chẳng bao giá» thèm "mách lẻo" tình yêu cá»§a chà ng cho nà ng biết.
Kha cố gắng đứng thẳng ngưá»i rồi loạng choạng bước ra khá»i nhà đi bá» thư và o má»™t thùng thư đặt trước Bưu Ä‘iện quáºn ở cuối phố. Chà ng phải Ä‘i bá» thư ngay lúc nà y nếu không ngà y mai chà ng sẽ không còn hứng thú Ä‘i gá»i thư nữa.
Trá»i má»›i mưa buổi chiá»u. Không khà mát mẻ nhưng đầu óc Kha vẫn nóng bừng. Äêm tối Ä‘en. Những ngôi nhà quanh căn phòng chà ng trá» Ä‘á»u đã tắt đèn. Kha nghiêng ngã bước Ä‘i không còn nháºn ra phương hướng chiếc cổng sÆ¡n xanh đóng kÃn nằm ở đâu. Thình lình chà ng đâm sầm và o má»™t gốc cây ngã nhoà i xuống đất, những giá»t mưa còn Ä‘á»ng trên lá rÆ¡i tá»›i tấp xuống mặt chà ng mát lạnh. Kha tỉnh dần, chà ng đưa tay quá» quạng trên mặt đất ướt để tìm lá thư đánh rÆ¡i và chà ng chỉ bắt gặp những đóa hoa trúc đà o rÆ¡i rụng. Chà ng giáºn dữ vò nát má»™t đóa hoa trong tay và Chúa Æ¡i nếu có thằng bạn dạy văn ở đây chắc hắn sẽ cưá»i chà ng bể bụng, khi hắn nháºn ra chà ng Ä‘ang khóc.
Tà i sản của Memory
Last edited by khungcodangcap; 02-06-2009 at 10:26 AM .
19-05-2008, 05:56 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Biển Tigôn
Tôi đã viết nhiá»u truyện vá» nước mắm, chẳng phải tôi là ngưá»i dân xứ nước mắm mà chỉ vì hằng ngà y tôi thưá»ng ăn nước mắm. Chúng ta dá»… quên Ä‘i những Ä‘iá»u thưá»ng ngà y. Tôi nghÄ© nếu có lần bạn thá» không quên và hết sức chú ý đến chúng, Ä‘iá»u thưá»ng ngà y sẽ có khối chuyện hay xảy ra.
Hà ng ngà y thay mặt ông chá»§, tôi thưá»ng liên hệ vá»›i các nhà lá»u sản xuất nước mắm ở Phan Thiết, nhưng đặt chân đến đó thì chưa bao giá». Sáng nay, báºn công việc đột xuất, ông chá»§ giao tôi theo xe tải từ Äà Lạt xuống Phan Thiết nháºn hà ng. Hà ng cá»§a chúng tôi không phải là nước mắm mà là "xác mắm" - loại phân bón tối ưu cho các nhà vưá»n trồng légumes ở Äà Lạt. Bạn đã bao giá» thấy xác mắm chưa? Äó là xác những con cá nát bấy được vét từ đáy những thùng muối mắm. Thấy xác mắm, bạn sẽ quên nó ngay vì nó chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nếu đã ngá»i nó má»™t lần trong Ä‘á»i, chắc chắn bạn sẽ không thể nà o quên nó được.
Xe tải đến Phan Thiết lúc hai giá» chiá»u. Trá»i nắng gắt. Nhà lá»u chúng tôi đến lấy xác mắm nằm sát bên bá» sông Mương Mán nhưng không có ngá»n gió nà o từ mặt sông thổi lên. Tôi lấy khăn lau những giá»t mồ hôi lấm tấm trên mặt rồi bước và o văn phòng là m việc. Má»™t ngưá»i đà n ông tóc đã có những sợi bạc, Ä‘eo kÃnh lão, Ä‘ang ngồi xem sổ sách. Chếch vá» phÃa bên phải bà n là m việc cá»§a ông, má»™t cô thư ký tóc dà i Ä‘ang ngồi đánh máy chữ lóc cóc. Tôi mỉm cưá»i thầm nghÄ©, ông chá»§ nà y chịu chÆ¡i, tuyển nữ thư ký "nhÃ" ghê!
- Chà o ông, tôi đại diện cho ông Quang ở Äà Lạt xuống nháºn hà ng.
Ngưá»i đà n ông đứng dáºy, vồn vã bắt tay tôi:
- Má»i cáºu ngồi. Tôi đã nghe Ä‘iện thoại ông Quang dặn giao hà ng chiá»u nay. Nhưng tôi gom chưa đủ số lượng. Váºy cáºu hãy chịu khó đợi đến sáu giá» chiá»u, chúng ta sẽ cân hà ng và chất lên xe luôn.
Rồi ông già quay qua cô thư ký "nhÃ," nói:
- Con lấy cho ba hai chai nước ngá»t.
Cô thư ký rá»i bà n máy chữ Ä‘i và o nhà trong. Tôi ngạc nhiên há»i ông chá»§:
- Cô ấy là con gái của ông?
Ông chá»§ cưá»i há» há»:
- Nó là con gái út cá»§a tôi. Nó Ä‘ang há»c lá»›p 12 trưá»ng Phan Bá»™i Châu. Những lúc rảnh, nó thưá»ng phụ giúp tôi đánh máy má»› giấy tá». Cáºu má»›i xuống Phan Thiết lần đầu?
- Dạ phải.
- Váºy trong khi chỠđợi nháºn hà ng. Tôi sẽ nói con gái tôi dẫn cáºu Ä‘i coi phố xá hay Ä‘i tắm biển.
- Cám Æ¡n ông. Tôi thÃch tắm biển hÆ¡n, vì ở Äà Lạt chỉ có hồ vá»›i thác, không bÆ¡i lá»™i được.
Cô bé bưng ra hai ly nước đá và hai chai nước ngá»t để xuống bà n. Ông chá»§ nói:
- Ba phải Ä‘i lo giấy tá» chuyên chở hà ng kẻo chiá»u tối công sở há» nghỉ việc. Con thay ba dẫn ông khách đây Ä‘i tắm biển, ông ấy má»›i ở Äà Lạt xuống chưa biết biển Phan Thiết nằm ở đâu.
Cô bé quay qua nhìn tôi. Tôi cố gắng nở nụ cưá»i tháºt tươi để em không từ chối. Và may mắn thay, cô bé đã gáºt đầu.
Uống má»™t há»›p nước ngá»t, ông chá»§ nói:
- Cáºu Ä‘i tắm biển vui vẻ nghe. Sáu giá» chiá»u má»i cáºu vỠđây ăn bữa cÆ¡m gia đình rồi chúng ta cùng cân hà ng.
Ông cầm túi xách đứng dáºy, dắt chiếc xe Honda đỠra khá»i nhà . Cô bé há»i tôi:
- Ông có biết bơi không?
- Em há»i là m chi?
- Äể em biết nên dẫn ông đến chá»— bãi biển cạn hay sâu.
- Tôi sợ chết đuối lắm. Em dắt tôi đến chỗ nà o nước sâu đến... trái tim là được.
Cô bé mỉm cưá»i Ä‘i và o nhà trong sá»a soạn. Tôi Ä‘i ra chá»— xe tải Ä‘áºu, nói tà i xế đợi đến sáu giá» chiá»u má»›i nháºn hà ng. Tôi vá»›i lấy túi xách có đựng quần tắm và khăn lông, tôi đã dá»± trù mang theo từ Äà Lạt xuống đây đợi có dịp là đi tắm biển bÆ¡i lá»™i cho thá»a thÃch.
Một lát sau cô bé chạy chiếc xe cúp mà u xanh rêu đến bên chiếc xe tải. Tôi vội nhảy lên ngồi ở yên sau. Cô bé tắt máy xe, bước xuống:
- Ngồi váºy kỳ chết. Ông ngồi trước lái xe Ä‘i.
- Nhưng tôi đâu có rà nh đưá»ng. Chạy lạc thì sao?
- Ông khá»i lo, em ngồi sau chỉ đưá»ng cho ông.
- Trá»i đất! Äâu có ai ngồi sau mà "chỉ đạo" được ngưá»i ngồi trước.
- Có chứ. Mấy ông "sếp" thưá»ng ngồi ghế sau xe hÆ¡i chỉ đạo cho tà i xế ngồi ghế trước.
Tôi nhăn mặt ngồi lên yên trước, đạp máy xe nổ. Cô bé ngồi xuống yên sau, vỗ nhẹ và o vai tôi:
- Ông cho xe quay lại.
Theo sá»± hướng dẫn cá»§a cô bé, tôi cho xe chạy lòng vòng qua má»™t và i đưá»ng phố chÃnh. Thà nh phố nà y chưa xây dá»±ng nhiá»u nhà má»›i. Những ngôi nhà cÅ© kỹ được quét lá»›p vôi má»›i nhưng những mái ngói vẫn để nguyên mà u nâu Ä‘en. Xe chạy qua má»™t cây cầu má»›i xây ra ngoại ô. Hai bên đưá»ng, nhà cá»a cÅ©ng còn má»›i được xây dá»±ng nên mái ngói còn đỠtươi. Qua má»™t Ä‘oạn đưá»ng đầy ổ gà , xe bắt đầu leo dốc lên má»™t đỉnh đồi. Vừa lên đến đỉnh đồi, cô bé vá»— vai tôi.
- Dừng lại.
Tôi thở phà o há»i:
- Äến rồi hả?
- Äến rồi.
Tôi lái xe và o má»™t chá»— trống, tắt máy, đứng nhìn quanh. Trá»i đất! Biển xanh thẳùm ở tuốc phÃa xa dưới chân đồi. Trên sưá»n đồi cây cá» dại má»c tùm lum không thể chạy xe được. Nếu muốn tắm biển phải đẩy xe xuống dưới đó rồi lại đẩy xe lên, chắc tôi sẽ bị "xụm bà chè."Trong khi tôi Ä‘ang phân vân có nên tắm biển hay không thì cô bé lấy sợi thun cá»™t mái tóc Ä‘ang bị gió thổi bay tung lên. Em há»i:
- Ông có biết ông đang đứng ở đâu không?
Tôi nhìn xuống chân mình, quan sát kỹ lưỡng rồi trả lá»i:
- Tôi đang đứng trên vùng đất pha đá.
Cô bé lắc đầu:
- Ông Ä‘ang đứng trên ná»n Lầu Ông Hoà ng được ngưá»i Pháp xây dá»±ng từ năm 1920 và bị sụp đổ năm 1945. Äịa danh nà y nổi tiếng vá»›i chuyện tình cá»§a thi sÄ© Hà n Mặc Tá» và Má»™ng Cầm.
Nóng mÅ©i vì thấy kiến thức cá»§a mình thua cô há»c trò lá»›p 12, tôi nói gắt:
- Tôi không cần biết Ông Hoà ng là ai. Tôi cũng không cần biết thi sĩ Hà n Mặc TỠyêu ai. Tôi chỉ biết tôi đang yêu...
- Ông yêu ai?
- Yêu... xác mắm.
Cô bé lững thững bá» Ä‘i và o má»™t vùng cây leo bò xanh rì mặt đất và nổi báºt lên những chùm hoa đỠhồng. Sợ cô bé bị rắn cắn hay bò cạp chÃch, tôi vá»™i Ä‘i theo em để xem nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ vá» báo cáo vá»›i ba em tháºt chÃnh xác: em bị rắn nà o cắn hay bị loại bò cạp nà o chÃch. Chứ nói vu vÆ¡ ba em sẽ coi thưá»ng tôi thiếu óc quan sát thá»±c tế.
Cô bé dừng lại bứt má»™t bó hoa đỠhồng rồi quay lại há»i tôi:
- Ông có biết hoa nà y tên gì không?
Tôi lắc đầu:
- Ở Äà Lạt tôi chỉ rà nh tên các loại rau cá»§, còn tên hoa thì chịu thua.
- Äây là hoa Tigôn, được ngưá»i Pháp Ä‘em qua trồng ở Lầu Ông Hoà ng. Lâu đà i đã sụp đổ nhưng loà i hoa vẫn còn. Thi sÄ© T.T.Kh đã tả "Hoa dáng như tim vỡ" ông thấy đúng không?
- Không. Tôi thấy nó giống đầu con cá cơm bị vỡ khi là m mắm.
Cô bé thở dà i:
- Äầu óc ông không biết mÆ¡ má»™ng.
- Em thông cảm cho tôi. Má»™t ngưá»i buôn bán xác mắm mà mÆ¡ má»™ng thì xác mắm sẽ "thÆ¡m lá»±ng," bán không được thì tôi sẽ bị chết đói.
Cô bé trao bó hoa đỠhồng cho tôi:
- Em tặng ông.
Tôi cầm lấy bó hoa thắc mắc há»i:
- Em nói "Hoa dáng như tim vỡ." Váºy em tặng tôi loà i hoa nà y là m chi? Tim tôi đâu đã... vỡ.
- Em tặng ông để cảnh giác ông đừng là m vỡ trái tim.
- Bộ tôi khùng rồi sao mà tự là m vỡ tim mình?
- Nhưng ông có thể là m vỡ tim ngưá»i khác vì không biết mÆ¡ má»™ng.
Nghe cô bé nói nhức đầu quá, tôi đỠnghị:
- Chúng ta hãy tìm chá»— gá»i xe rồi Ä‘i bá»™ xuống dưới kia tắm biển.
- Chúng ta đã tắm biển rồi thôi.
Tôi trố mắt nhìn em:
- Chúng ta tắm biển hồi nà o đâu?
Cô bé cưá»i, vòng tay chỉ quanh mình:
- Ông không thấy chúng ta Ä‘ang tắm trong biển hoa Tigôn sao? Tắm ở đây ông không sợ chết Ä‘uối vì hoa Tigôn chỉ má»c cao đến tim ông. Thôi trá»i sắp tối rồi, chúng ta hãy vá» kẻo ba em đợi cÆ¡m.
CÆ¡m nước xong, chúng tôi bắt đầu cân những bao lát chứa xác mắm chất lên xe tải. Mãi đến tám giá» tối công việc má»›i hoà n tất. Xe nổ máy, tôi bắt tay chà o ông chá»§ rồi leo lên xe ngồi bên tà i xế. Tôi vừa đóng mạnh cá»a xe lại thì cô bé chạy đến, trao qua khung cá»a xe bó hoa Tigôn.
- Ông để quên cái nà y.
- Cám ơn em. Mong có dịp chúng ta sẽ lại cùng nhau đi tắm biển Tigôn.
Xe chạy. Tôi buồn buồn nhìn bó hoa đỠhồng. Tôi tưởng em sẽ đổi ý tặng tôi má»™t lÃt nước mắm nhÄ© loại đặc biệt hay má»™t ký khô má»±c loại xuất khẩu để là m quà ká»· niệm, nà o ngá» vẫn chỉ là bó hoa Tigôn.
Xe chở xác mắm sẽ chạy suốt đêm để tảng sáng có thể giao hà ng cho các chá»§ vưá»n légumes ở Äà Lạt. Tháºt kỳ lạ, khi xe chạy qua chá»— nà o, những ngưá»i đứng hai bên đưá»ng Ä‘á»u bịt mÅ©i. Váºy mà tôi ngồi ngay trong xe lại ngá»i thấy má»™t mùi hương rất dá»… chịu. Phải chăng hương hoa Tigôn đã át mùi xác mắm? Hay tại tôi đã biết... mÆ¡ má»™ng?
Tà i sản của Memory
Last edited by khungcodangcap; 02-06-2009 at 10:28 AM .
19-05-2008, 10:41 PM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Hãy Trôi Äi Dòng Sông
Tác giả: Äoà n Thạch Biá»n
Buổi tối thứ Bảy, tôi cùng ngưá»i bạn ngồi uống nước dừa bên bá» sông Tiá»n. Trá»i đứng gió nhưng dòng sông vẫn trôi miên man và phả hÆ¡i nước lên mát rượi. Bạn tôi dân Mỹ Tho nên anh rà nh phong cảnh nÆ¡i đây. Anh Ä‘ang thao thao giảng cho tôi hiểu lai lịch con sông Tiá»n. Còn tôi nhìn dòng sông và cố hiểu nó trong im lặng.
- Má»i chú mua vé số.
Ngưá»i bạn tôi lắc đầu, xua tay vá»›i má»™t cô bé bán vé số mặc áo sÆ¡ mi trắng quần xanh và anh tiếp tục nói vá» dòng sông. Cô bé đưa xấp vé số qua tôi.
- Má»i chú... dạ... má»i thầy mua giúp em mấy tấm vé số.
Tôi nhÃu mà y nhìn cô bé đứng trước mặt. Äôi mắt em Ä‘en và ướt như dòng sông đêm. Tôi há»i :
- Tại sao em gá»i tôi là "thầy"?
- Dạ tại thầy có dạy em năm lá»›p mưá»i.
- Em nháºn lầm rồi, tôi đâu có dạy em. Tôi má»›i ở Sà i Gòn xuống đây chiá»u nay.
- Dạ năm lá»›p mưá»i em còn há»c ở Sà i Gòn. Sau đó ba em chuyển công tác xuống đây, cả gia đình phải Ä‘i theo.
- Em xuống đây bao lâu rồi ?
- Dạ mới hơn một năm.
Tôi nhìn chăm khuôn mặt cô bé má»™t lần nữa. Em e thẹn cúi gằm đầu, mái tóc ngắn che khuất hai má. Tôi cố nhá»› xem em đã há»c lá»›p nà o nhưng không nhá»› nổi, nên há»i :
- Em tên gì ?
- Dạ... tên em... Mà thôi, thầy nhìn em còn không nháºn ra, có nói tên thầy cÅ©ng không nhá»› đâu.
Tôi gõ gõ ngón tay lên đầu mình, cưá»i nói :
- Tôi xin lá»—i. Các em quá đông tôi không nhá»› hết. Äể tôi mua giúp em hai tấm vé số.
Tôi rút hai tấm vé số và đưa tiá»n cho em. Cô bé vẫn cúi đầu nói là nhà "Cám Æ¡n thầy" rồi em bước vá»™i Ä‘i. Ngưá»i bạn tôi lại tiếp tục nói vá» những tráºn thá»§y chiến cá»§a Nguyá»…n Huệ vá»›i quân Xiêm trên dòng sông nà y. Tôi nhìn đồng hồ Ä‘eo tay : 10 giá» 35. Những cục đá trong hai ly nước dừa Ä‘á»u đã tan. Tôi nói ngưá»i bạn Ä‘i vá» vì đã cảm thấy buồn ngá»§.
Äi ngang qua má»™t nhà hà ng ăn uống xây sát bá» sông, đèn Ä‘iện thắp sáng choang và nhạc disco vang ra dồn dáºp, tôi thấy cô bé đứng trước cá»a nhà hà ng vá»›i hai ngưá»i bạn. Em Ä‘ang đưa tay lên chùi nước mắt, tôi vá»™i bước đến há»i :
- Có chuyện gì váºy em ?
Cô bé ngước nhìn tôi, đôi mắt em đỠhoe. Em lắc đầu, quay mắt Ä‘i và má»™t ngưá»i bạn cá»§a em nói :
- Có má»™t ông quá say rượu mua mưá»i tấm vé số cá»§a nó rồi lên xe hÆ¡i Ä‘i luôn. Nó không dám vá» nhà sợ má đánh.
Tôi móc túi lấy mưá»i ngà n, nhét và o tay cô bé. Tôi vá»— vá»— và o vai em Ä‘ang run lên.
- Thôi đừng khóc nữa. Em vỠđi, khuya rồi.
Tôi bước Ä‘i, ngưá»i bạn bước theo nhăn nhó nói :
- Ông chỉ lo chuyện bao đồng.
Äể quên chuyện đó Ä‘i, tôi cưá»i há»i :
- Ông có biết sông Tiá»n dà i bao nhiêu kilomét không ?
Ngưá»i bạn tôi nhÃu mà y suy nghÄ©.
- À... à ... để tôi nhớ lại coi...
Buổi sáng chá»§ nháºt, ngưá»i bạn tôi báºn việc nhà , tôi má»™t mình Ä‘i dạo chÆ¡i trong thà nh phố. Tôi muốn và o thăm trưá»ng trung há»c Nguyá»…n Äình Chiểu nổi tiếng, nhưng và o ngà y nghỉ cổng trưá»ng đóng kÃn, tôi nhìn qua hà ng rà o chỉ thấy khoảng sân rá»™ng, những dãy nhà lầu và những tà n cây phượng lá xanh non.
Ở đây má»i con đưá»ng hình như Ä‘á»u dẫn ra bá» sông nên Ä‘i loanh quanh má»™t hồi, tôi đã Ä‘i đến chân cầu Bảo Äịnh. Tôi và o ăn sáng ở má»™t quán xây trưá»n ra mặt sông Tiá»n. Tôi ngồi gần cá»a sổ mở ra mặt sông nước đục ngầu phù sa. Bá» bên kia gần chợ, các ghe chở trái cây Ä‘áºu san sát để lên hà ng.
Ngưá»i miá»n Nam vốn hà o phóng và tô há»§ tÃu Mỹ Tho cÅ©ng váºy. Äầy thịt, tôm và cá má»±c khiến tôi ăn không hết má»™t tô. Tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê Ä‘en và nhìn dòng sông lấp lánh ánh nắng ban mai.
- Má»i chú hai, dì hai mua giúp con tấm vé số.
Nghe tiếng quen quen, tôi quay đầu lại. Cô bán vé số tối hôm qua Ä‘ang má»i hai vợ chồng lá»›n tuổi ăn há»§ tÃu ở bà n bên. Äợi ngưá»i đà n bà mua vé số xong. Tôi gá»i :
- NÃ y em.
Cô bé nhìn tôi, cưá»i e thẹn rồi em bước tá»›i, đưa xấp vé số.
- Má»i thầy.
Tôi lắc đầu, kéo chiếc ghế bên cạnh.
- Em ngồi xuống đây. Tôi má»i em ăn sáng.
Cô bé ngần ngại ngồi xuống chiếc ghế nệm. Tôi gá»i cho em má»™t tô há»§ tÃu và má»™t ly đá chanh. Trong khi chỠđợi, tôi há»i :
- Em tên gì ?
Cô bé lấy ngón tay gạch gạch lên mặt bà n rồi ngẩng đầu lên nói:
- Em nói thầy đừng cưá»i nghe. Em tên là Thanh Giang.
- Tên em hay váºy mà em nói buồn cưá»i.
- Không phải váºy. Em có há»i ba em tên đó nghÄ©a là gì. Ba em nói đó là tên má»™t dòng sông nhỠở miá»n Trung, quê hương cá»§a ba em. Em sợ thầy cưá»i vì trên Ä‘á»i nà y là m gì có "dòng sông xanh." Như sông Tiá»n đây nè, hôm thì nước đục ngầu hôm thì nước Ä‘en thui, có hôm nà o nước trong xanh đâu.
- Có chứ. Hôm nà o trá»i đẹp, em thức dáºy tháºt sá»›m sẽ thấy dòng sông nước trong xanh.
- Äâu có ai mua vé số lúc tháºt sá»›m mà thầy biểu em thức dáºy.
Ngưá»i chá»§ quán bưng tô há»§ tÃu và ly đá chanh đặt trên bà n. Trong khi cô bé ăn há»§ tÃu, tôi khuấy đưá»ng trong ly đá chanh cá»§a em. Sức em tháºt khá»e, chỉ má»™t loáng em đã ăn hết tô há»§ tÃu to đầy. Em cầm ly đá chanh và uống má»™t hÆ¡i hết ná»a ly. Tôi đốt má»™t Ä‘iếu thuốc há»i :
- Em Ä‘i bán vé số buổi sáng, buổi tối, váºy hà ng ngà y em Ä‘i há»c buổi chiá»u à ?
Cô bé lắc đầu.
- Em nghỉ há»c rồi.
- á»’ ! Sao váºy ?
- Em phải phụ giúp ba má nuôi ba em nhá».
- Em hãy cố gắng Ä‘i há»c thêm lá»›p đêm.
- Em bán vé số kiếm chưa đủ tiá»n chợ cho gia đình, tiá»n đâu mà đi há»c lá»›p đêm.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Em hãy Ä‘i há»c tiếp Ä‘i. Hà ng tháng tôi sẽ gá»i cho em má»™t số tiá»n đủ để trả há»c phÃ.
- Nhưng... lương thầy chưa đủ sống mà .
- Tôi có Ä‘i dạy kèm Anh văn nên cÅ©ng đủ sống. Váºy em đừng ngại.
- Cám Æ¡n thầy. Nhưng há»c xong lá»›p 12 em cÅ©ng phải nghỉ há»c phụ giúp gia đình. Váºy em có há»c thêm má»™t năm cÅ©ng chẳng được gì.
- Hay em há»c thêm má»™t nghá» gì đó như cắt may chẳng hạn. Không lẽ em Ä‘i bán vé số hoà i.
Cô bé thở dà i :
- Em như dòng sông chết. Nó đâu có còn trôi tới biển được mà lo.
Tôi nhăn mặt nói :
- Sao lại dòng sông chết. Em là dòng sông xanh.
Cô bé lắc đầu :
- Ba em má»›i vá» thăm quê và cho biết dòng sông nhỠở là ng em đã khô cạn vì qui hoạch là m thá»§y lợi đã rút hết nước cá»§a dòng sông. Dòng sông đó không còn trôi di nữa. Nó đã chết. Như em váºy.
- Em đừng nghĩ ba láp. Em vẫn sống như răng đây nè.
- Không phải váºy đâu. Nhiá»u khi cầm xấp vé số trong tay nhìn bạn bè đến trưá»ng, em có cảm tưởng mình như dòng sông chết.
Cô bé cúi đầu xuống rồi ngước lên há»i :
- Bao giỠthầy vỠlại Sà i Gòn ?
- Hai giá» chiá»u nay. Sáng mai tôi phải Ä‘i dạy sá»›m.
Cô bé xòe xấp vé số ra nhìn rồi em rút một tỠđưa cho tôi.
- Em xin tặng thầy.
Tôi xua tay.
- Thôi, em hãy giữ lấy mà bán. Tướng tôi dễ "trúng gió" chứ không dễ trúng số.
- Thầy chê quà em tặng cá»§a em tầm thưá»ng ? Thầy hãy Ä‘á»c hai số cuối.
Tôi cầm tấm vé số, Ä‘á»c hai số cuối rồi cưá»i nói :
- Em muốn tôi đánh đỠhai số nà y dễ trúng hơn.
- Không phải váºy. Äấy là tuổi cá»§a em.
Tôi chẳng hiểu em muốn nói gì nhưng tôi cũng gấp tấm vé số lại bỠvà o túi và nói :
- Cám Æ¡n em. Trước khi vá» Sà i Gòn, trưa nay tôi muốn má»i em ăn cÆ¡m canh chua cá lóc ở quán cây me. Chắc em biết quán đó.
Cô bé gáºt đầu.
- Thầy đợi em được không ?
- Tôi chỉ có thể đợi em đến 1 giỠtrưa. Sau đó tôi phải ra bến xe đò vỠSà i Gòn.
- Thầy đợi em lâu hơn được không ?
Tôi cưá»i.
- Äợi em bán hết xấp vé số à ? Như thế chắc tôi phải nhịn đói vá» Sà i Gòn.
Cô bé nhìn thẳng và o mắt tôi, nói :
- Không phải váºy. Hãy đợi em đủ sức trôi Ä‘i.
Nói xong, cô bé cầm xấp vé số bước ra khá»i quán. Em chạy băng qua đưá»ng, và o má»™t quán cà phê Ä‘ang đông ngưá»i ngồi. Tôi nhìn theo em và thầm nói : Hãy trôi Ä‘i, dòng sông xanh nhá» bé. Hãy trôi Ä‘i.
Nhưng còn tôi ? Tôi có giúp được gì cho dòng sông ấy trôi đi hay chỉ đứng yên trên bỠhò hét, thúc giục !
Tà i sản của Memory
Last edited by Memory; 04-09-2008 at 11:58 AM .
10-09-2008, 10:32 AM
Tiếp Nháºp Ma Äạo
Tham gia: May 2008
Äến từ: Castlevania
Bà i gởi: 339
Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tôi Thương Mà Em Äâu Có Hay
Tôi Thương Mà Em Äâu Có Hay
Bữa ăn trưa được chúng tôi dùng vá»™i vã để còn vá» nhà trá» ngá»§ má»™t giấc ngắn, trước khi đến trưá»ng và o lúc má»™t giá». Tôi sợ nhất những buổi trưa mất ngá»§, rồi phải đến trưá»ng dạy liên tiếp bốn giá». Nắng ở đây rất gắt, thêm những ngá»n gió thổi hÆ¡i nóng từ những bãi cát quanh trưá»ng và o lá»›p há»c, khiến không khà ngá»™t ngạt đến Ä‘iên đầu. Những buổi dạy ấy tôi đã phải châm thuốc liên tiếp và nhá» khói thuốc cay xè tôi má»›i chống được cÆ¡n ngá»§ gục. Nhìn những chiếc miệng xinh xắn cá»§a nữ sinh cùng ngáp không che giấu trong khi tôi ê a bình giảng thÆ¡ khẩu khà cá»§a Lê Thánh Tôn, thú tháºt đã có lúc tôi muốn ná»™p đơn xin nghỉ dạy. CÅ©ng may trá»i không nóng bức suốt niên há»c. Còn có những ngà y mưa, những buổi sáng lạnh giá. CÅ©ng may những chiếc miệng xinh xắn kia không phải chỉ biết ngáp, mà còn biết nở những nụ cuá»i tuyệt đẹp và cÅ©ng may, trong chương trình, ngoà i những bà i thÆ¡ Vịnh Con Cóc, Cái Chổi còn có những bà i ca dao, Chinh Phụ Ngâm...
- Thôi vá» chứ, ngồi "thiá»n" à .
Tôi uống vá»™i ngụm trà , lấy theo má»™t cây tăm, rồi nhảy lên xe Vélo để ngưá»i bạn chở vá» nhà trá».
- Chiá»u nay Ä‘i coi thi không ?
- Có, cho quá giang với.
- ÃÆ°á»£c rồi.
Ãi xe đến gần con ngõ và o nhà trá», tôi nói cho xuống, vì và o trong đó quay xe ra rất khó. Con ngõ dà i hÆ¡n trăm thước nà y đầy cát. Tôi bảo bước cho nhanh để kiếm má»™t giấc ngá»§. Vừa đẩy cổng và o, tôi thấy má»™t em nữ sinh đã đứng đợi tôi dưới hiên nhà . Tôi ghét nhất phải tiếp khách và o buổi trưa, nên khi em gáºt đầu chà o thưa thầy, tôi giả lÆ¡ há»i :
- Chuyện gì váºy ?
- Thưa thầy, cho em nộp bà i thi sáng nay.
- Trá»i đất, bà i thi mà giá» nà y cô má»›i ná»™p, váºy còn thi cá» là m gì.
- Thưa thầy, buổi sáng em là m bà i đến phần kết luáºn thì hết má»±c, em phải đợi bãi trưá»ng vá» nhà chép tiếp.
- Sao cô không mượn bút của các bạn ?
- Dạ trong lá»›p chỉ có mình em viết má»±c tÃm, viết hai mà u má»±c em sợ thầy không chấm bà i.
- Ai bảo cô viết má»±c tÃm là m gì cho rắc rối, mà thiếu phần kết luáºn có chết :Dc gì đâu, sao không ná»™p bà i ngay trong lá»›p.
- Em sợ thầy cho Ãt Ä‘iểm.
- Cái gì cô cÅ©ng sợ, còn ná»™p bà i trá»… cô không sợ tôi không nháºn sao ?
- Dạ...
Em cúi mặt xuống, tay cuá»™n tròn tá» giấy thi, rồi báºt khóc... Tôi hốt hoảng nói :
- Thôi chớ, nộp bà i trễ rồi còn khóc nữa sao.
- Tại thầy không nháºn bà i cá»§a em.
- Ãâu dá»… dà ng như cô nghÄ©, xấp bà i ná»™p cho tôi, giám thị đã ghi thiếu bà i là m cá»§a cô rồi, tôi đâu nháºn được nữa. Buổi sáng ai coi thi phòng cô ?
- Dạ cô Trâm.
- Bây giá» cô Ä‘em bà i thi đến xin cô Trâm ký nháºn và o phần giám thị, rồi tôi nháºn.
- Em nói, chắc cô Trâm không chịu ký, đà n bà con gái với nhau khó thông cảm lắm, em nhỠthầy nói giúp em.
- Trá»i đất, bây giá» cô bắt tôi Ä‘i năn nỉ ngưá»i ta !
- Nếu bà i nà y không được chấm, em bỠluôn kỳ thi, vì có thi tiếp, cuối năm em cũng bị thi lên lớp.
Cô bé vẫn khóc dai dẳng. Tôi chẳng biết em khóc tháºt hay giỡn nữa ? Tháºt khó mà biết khi nà o con gái khóc tháºt ! Dù sao những giá»t lệ cá»§a em cÅ©ng là m tôi xiêu lòng. Tôi rất dá»… xiêu lòng vì những thứ vá»› vẩn ấy, có lẽ trái tim tôi là m bằng bá»™t mì. Tôi nói :
- Thôi được.
Cô bé đưa tá» giấy thi, nói cám Æ¡n, rồi chà o vá». Tôi nói :
- Cô vá» nhanh lên, không tôi bá»±c mình phát khóc bây giá».
Em báºt cưá»i thà nh tiếng, quay Ä‘i bước vá»™i ra cổng. Tôi gá»i :
- Nà y cô.
- Dạ ?
- Cô lau nước mắt Ä‘i, kẻo ra đưá»ng ngưá»i ta lại tưởng tôi vừa đánh cô.
Em lắc đầu đáp :
- Mặc kệ, ai bảo thầy là m em khóc chi.
Tháºt chỉ có trá»i má»›i biết tại sao con gái cứ thÃch khoe vá»›i ngưá»i khác rằng mình đã khóc.
Buổi chiá»u Trâm không coi thi, nên tan trưá»ng, tôi phải Ä‘em bà i cá»§a cô bé đến nhà nà ng xin chữ ký. Ngôi nhà nằm dưới má»™t tà ng cây keo lá»›n rợp bóng mát. Trâm má»i tôi và o phòng khách, há»i :
- Anh đến có chuyện gì váºy ?
Sau khi nghe tôi trình bà y câu chuyện, nà ng nói :
- Ãối vá»›i nữ sinh anh dá»… dãi như váºy tụi nó dám qua mặt lắm.
- Tôi dá»… dãi vá»›i má»i ngưá»i, dù có bị thiệt thòi.
- Trừ Trâm phải không ? Trâm không ký và o bà i thi đó.
- Ồ, đừng bắt tôi năn nỉ chớ.
- Không phải váºy, Trâm chỉ ghét con nhỠđó, vì tại sao nó không đến nói vá»›i Trâm.
- Cô bé nói đà n bà con gái khó thông cảm với nhau.
- Con nhá» tháºt khôn, nó đã biết có chuyện gì giữa chúng ta và nó muốn lợi dụng anh.
- Trâm đừng nghÄ© váºy, đấy chỉ là má»™t cô bé.
- Trâm không hiểu anh tin và o sá»± ngây thÆ¡ cá»§a nó hay chÃnh anh ngây thÆ¡. Không có nó chắc anh không thèm đến đây ?
- Ãến chứ, nếu được Trâm má»i ăn uống.
- Anh vẫn xem má»i việc là chuyện đùa ?
- Còn Trâm vẫn xem má»i việc Ä‘á»u quan trá»ng ?
- Ãấy có phải là điá»u anh ghét Trâm ?
Tôi chẳng biết trả lá»i sao những câu há»i cá»§a nà ng. Ngà y tôi má»›i đến trưá»ng trình diện, được ông hiệu trưởng dẫn và o giá»›i thiệu vá»›i các bạn đồng nghiệp ở phòng giáo vụ, tôi đã gặp nà ng ngồi má»™t mình ở góc phòng vá»›i đôi mắt Ä‘en tròn và đầy những dấu há»i. Nà ng không nói má»™t lá»i khi ông hiệu trưởng giá»›i thiệu nà ng vá»›i tôi, nhưng tôi nghÄ© ngay nà ng sẽ là má»™t ngưá»i bạn cá»§a mình ở chốn nà y, vì thưá»ng tôi chỉ cảm thấy mình bình an trước những câu há»i. Sau đó, dù thưá»ng xuyên chúng tôi gặp nhau nhưng vẫn Ãt trò chuyện, chỉ nhìn nhau cưá»i chà o, chúng tôi tin cÅ©ng đã hiểu nhau. Nà ng có vẻ muốn sống cách biệt vá»›i má»i ngưá»i ở ngay quê hương nà ng, ở ngay ngôi trưá»ng nhá» bé nà y và chÃnh vẻ xa lạ đó trông nà ng quyến rÅ© như má»™t tảng băng ở giữa vùng nắng lá»a.
Xứ nà y tuy nhá» bé nhưng dư luáºn lại rá»™ng lá»›n và ồn à o như sóng biển. Ngưá»i ta đã đồn tôi và nà ng là má»™t đôi tình nhân. Má»™t và i ngưá»i bạn nói chúng tôi sắp "cá»™ng lương" vá»›i nhau và má»™t và i há»c sinh đã viết tên chúng tôi lên bảng. Tháºt buồn cưá»i. Lúc đầu tôi cÅ©ng sung sướng chút chút vá»›i mối tình bá»—ng dưng có được đó (giống như trúng số Ä‘á»). Nhưng niá»m vui chút chút đó đã qua mau. Tôi như thân cây khô héo, những cÆ¡n mưa tình ái cÅ©ng chẳng giúp Ä‘em lại những mầm lá xanh tươi.
CÆ¡n bão tuổi trẻ trong tôi đã tắt, nhìn lại những nÆ¡i đã ở, đã Ä‘i qua, tôi chỉ thấy những dấu tÃch đổ vỡ, hư há»ng. Hãy bắt đầu lại Ä‘i, cố gắng bắt đầu lại Ä‘i. Má»™t Ä‘iệp khúc nhà m chán luôn luôn quay trong đầu như đĩa nhạc rè. Bắt đầu nhưng bắt đầu như thế nà o khi những ngá»n gió còn sót lại trong tôi không đủ là m rung động chÃnh mình. Miá»n đất nà y quá hiá»n hòa, ngưá»i ở đây quá chân tình, đấy không phải là môi trưá»ng để tôi bắt đầu lại những cuá»™c tình vá»›i lừa đảo, gian dối. Ãã có biển cả, đã có những cÆ¡n gió nồm hung dữ thay tôi khuấy động chốn nà y.
Những câu há»i cá»§a Trâm, tôi chỉ biết đáp lại bằng sá»± im lặng, tan loãng và o bóng tối Ä‘ang òa vỡ dưới chân má»—i ngưá»i. "Sá»± im lặng cá»§a anh tháºt tà n nhẫn". Trâm nói. Nhưng nà ng không biết rằng lá»i nói cá»§a tôi lúc nà y còn hung bạo và thô lá»— hÆ¡n nhiá»u. Hãy chịu đựng má»™t chút Ä‘i ngưá»i bạn gái. Rồi em sẽ quên, rồi em sẽ quên. Bóng tối vẫn hiá»n hòa hÆ¡n ánh sáng vì nó giúp chúng ta không nhìn rõ mặt nhau.
Trầm đã hiểu, nà ng nói thế, rồi cầm bút ký và o bà i thi. Tôi cÅ©ng hiểu nà ng đã chẳng hiểu gì, nên chỉ biết nói cảm Æ¡n và chúng tôi cÅ©ng đứng dáºy Ä‘i ra khoảng vưá»n nhá» trước nhà . Ãi ngang cây chùm ruá»™t, tôi không ngăn được đưa tay hái những trái chÃn và ng má»ng. Nà ng nói tôi hái cho cô bé à . Tôi cưá»i bá» má»™t trái và o miệng nhai, chất chua là m tôi nhăn mặt. Tôi nói : "Tôi rất giống trái chùm ruá»™t vì chỉ là m ngưá»i khác nhăn mặt". Nà ng nói : "Nhưng trái chua rất quyến rÅ© ngưá»i nữ". Tôi nói : "Như thế tháºt phiá»n", rồi quăng những trái chùm ruá»™t còn lại và o má»™t con rãnh nhá» bên đưá»ng.
Kỳ thi đã qua, tôi phải thức khuya cố chấm bà i cho xong, còn lo Ä‘i in giai phẩm mùa xuân cho trưá»ng. Ãây là hoạt động là m tôi thÃch thú nhất, vì nhỠđó tôi được sống lại chút Ä‘am mê tuổi trẻ cá»§a mình. Những ngà y cùng các bạn hữu ở miá»n Trung quây quần bên chiếc máy đánh chữ gõ lóc cóc những bà i thÆ¡, những bản văn, những dòng chữ mang dá»± tÃnh mãnh liệt sẽ thay đổi xã há»™i, thay đổi cá nhân và thay đổi cả những sinh hoạt văn nghệ lúc bấy giá». Mang bóng dáng cá»§a má»™t nhóm Dada chết yểu, chúng tôi đã là m việc ngà y đêm như dã trà ng xe cát muốn lấp đầy biển sâu. Những câu thÆ¡ kia, bản văn kia, dá»± tÃnh kia đã tan biến và những ngưá»i bạn cÅ©ng đã mất hút. Trong tôi chỉ còn lại đốm lá»a Ä‘am mê báºp bùng soi sáng khuôn mặt tuổi trẻ cá»§a mình. Tháºt buồn thảm nếu ngá»n lá»a kia rụi tắt, tháºt hân hoan nếu ngá»n lá»a lại được dịp bùng lên.
Tuổi trẻ, tuổi trẻ ! Tiếng kêu thảng thốt mất hút trong dòng thá»i gian nÃn lặng, nhưng âm ba cá»§a tiếng kêu cÅ©ng khiến ngưá»i ta không ngá»›t réo gá»i. Ãể được gì ? Phải chăng chỉ để được biết tuổi trẻ đã qua và ngưá»i ta không thể cứ tiếp tục sống như thá»i tuổi trẻ ?
Ãá»c những bản văn cá»§a các em gởi đến, gạt bá» những ý tưởng sao chép, trên những dòng chữ thà nh tháºt, tôi đã hiểu các em muốn gì và để gần gÅ©i các em hÆ¡n. ChÃnh nhá» má»™t bản văn mà tôi biết Tạo, cáºu há»c sinh vẫn lầm lì Ãt nói trong lá»›p, nhưng tình yêu cá»§a em tháºt nồng nà n mãnh liệt. Tình yêu đó sẽ cuốn trôi cô bé viết má»±c tÃm trong lá»›p nếu không có sá»± ngăn cản cá»§a há»c đưá»ng, xã há»™i. Tôi đã gá»i Tạo đến giúp tôi trong việc sắp xếp bà i vở cho tỠđặc san và trong hoạt động nà y em mất hẳn dáng vẻ lừ đừ. Em thức suốt đêm đánh máy những bản thảo để kịp in kiểm duyệt, em đánh máy liên tiếp đến ná»—i tôi không còn sức Ä‘á»c bà i cho em đánh và bên ngá»n nến láºp lòa, em phải vừa Ä‘á»c vừa đánh máy má»™t mình. Ãã đến hai giá» sáng. Tôi nói : "Thôi nghỉ Ä‘i ngà y mai tôi còn phải Ä‘i dạy, tiếng máy gõ lá»c cá»c là m tôi không ngá»§ được". Em cưá»i nói : "Thầy khó ngá»§ váºy hèn chi thầy ốm như con dông".
Nhà chỉ có má»™t chiếc phản nhá», Tạo phải trải chiếu ngá»§ dưới ná»n xi măng. Ngá»n nến đã được thổi tắt, em vẫn chưa chịu và o mùng còn ngồi nấn ná châm thuốc hút. Trong đêm tối, đốm lá»a ở môi em rá»±c lên soi rõ má»™t khoảng mặt Ä‘ang suy nghÄ© mông lung : "Thầy ngá»§ chưa, em muốn tâm sá»± vá»›i thầy má»™t chút. Thầy đừng nói em vô lá»… khi em nói thầy không nên dạy há»c. Không phải em chê thầy bất tà i, nhưng thầy nói tháºt và sống tháºt nhiá»u quá. Thầy thiếu khả năng lôi cuốn há»c sinh tin theo những gì mà má»i ngưá»i buá»™c há»c sinh phải tin. Tại sao thầy cố ý đảo lá»™n má»i giá trị ? Thầy đã nói vá» tình yêu bất diệt, vá» hạnh phúc ngá»t ngà o, nhưng sao thầy còn giúp ngưá»i nghe hiểu tình yêu chỉ là bá»t nước và hạnh phúc kia cÅ©ng ẩn mang nhiá»u ná»—i cay đắng. Thầy phá vỡ nhiá»u ảo tưởng cá»§a tuổi trẻ, thầy tin rằng tuổi trẻ không cần bánh vẽ hay sao ? Thầy giúp em nâng niu đóa hoa tình ái vá»›i cô bé đó, nhưng đồng thá»i vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a thầy em đã tìm ra con sâu nằm giữa đóa hoa. Như váºy, là m sao em có thể sống được, khi hiểu biết quá nhiá»u sá»± tháºt và má»™t đầu óc sáng suốt đã là m em hoảng sợ".
Giá»ng em trầm ấm nghe tháºt êm tai, tuy thèm thuốc hút tôi phải ráng đợi em nói xong má»›i nhá» lấy giúp má»™t Ä‘iếu thuốc ở trên bà n. Tôi im lặng hút đến ná»a Ä‘iếu. Tiếng em thúc giục "Thầy không nói gì sao, thầy phải nói cho em biết rõ đưá»ng Ä‘i chứ, thầy đã dẫn em đến má»™t ngã ba đưá»ng".
Nà o ông thầy giáo trong tôi, hãy Ä‘em giá»ng đạo đức mà ngưá»i ta đã huấn luyện cho ông để khuyên nhá»§ cáºu bé đôi lá»i. Ông đã thấy sá»± sai lầm cá»§a ông chưa ? Ông chỉ nên tiếp xúc, giảng dạy há»c sinh trên cương vị giáo chức, ai bảo ông Ä‘em con ngưá»i tháºt cá»§a ông ra. Ai bảo ông quăng Ä‘i những mặt nạ, ông định lên sân khấu vá»›i bá»™ mặt tháºt trÆ¡ trẽn cá»§a ông sao ? Nà o, hãy nói và i lá»i Ä‘i ông giáo. Nói xin lá»—i cáºu bé, cáºu nói đúng và tôi hứa sẽ bá» nghá» dạy há»c khi có dịp; trong lúc chỠđợi, tôi sẽ cố gắng giảng dạy như má»i ông giáo khác. Những gì tôi đã nói vá»›i cáºu chỉ là trò đùa. Xiếc chỉ hay khi tạo cho khán giả cảm giác hoảng sợ, cáºu đã hoảng sợ, váºy trò đùa cá»§a tôi đã thà nh công. Hãy cho tôi má»™t trà ng pháo tay rồi quên Ä‘i, cáºu bé. Ãúng rồi, phải nói như váºy đó ông giáo. Ãừng nghÄ© ngợi nữa, chỠđợi lâu, cáºu bé nổi khùng lên bây giá», nà o hãy lên tiếng.
Tôi nói : "Ãiếu thuốc ngon quá, em đưa giùm tôi má»™t Ä‘iếu nữa".
Buổi sáng đến trưá»ng, tôi nháºn được Ä‘iện tÃn từ Sà i Gòn đánh ra "Cần bổ túc hồ sÆ¡ lên ngạch gấp". Tôi và o văn phòng xin phép ông Hiệu trưởng, rồi vá»™i vá» nhà trá» thu xếp hà nh lý để còn kịp bắt chuyến xe đò Nha Trang - Sà i Gòn chạy ngang đây và o lúc chÃn giá». Không có thì giá» tìm gặp Tạo, tôi viết và i dòng để trên bà n. Buổi tối khi em đến, em sẽ biết tôi Ä‘i đâu và tiếp tục công việc là m báo dưới sá»± hướng dẫn cá»§a thầy Khôi. Tôi cÅ©ng viết cho em biết, ánh sáng có là m em :Di mắt, nhưng rồi sẽ quen Ä‘i. Hãy can đảm bước ra khá»i bóng tối. Tôi chỉ có quyá»n hướng dẫn em đến ngã ba đưá»ng và nhiệm vụ cá»§a tôi đến đó là chấm dứt. Hãy thể hiện tuổi trẻ cá»§a em bằng sá»± lá»±a chá»n má»™t hướng Ä‘i. Tá»± Do và Ãịnh Mệnh chỠđợi em ở hướng Ä‘i đó. Hãy tiếp tục yêu cô bé viết má»±c tÃm. Ãừng sợ con sâu ở giữa đóa hoa. Dám hay không dám bắt sâu quăng Ä‘i, đấy là lúc trái tim đắc thắng hay thất bại.
Phải mất gần má»™t tuần tôi má»›i là m xong những giấy tá» hà nh chánh rắc rối. Còn nhiá»u công việc phải là m ở trưá»ng, nên tôi không thể nán lại Sà i Gòn thêm và i ngà y, dá»± buổi khai mạc phòng triển lãm tranh cá»§a má»™t ngưá»i bạn và nhất là cùng ngưá»i em Ä‘i xem phim có Terence Stamp đóng, sắp được chiếu.
Mưa đã rÆ¡i trên quáºn lỵ bé nhá». Ngưá»i tôi lạnh run vì dầm mưa trên quãng đưá»ng dà i từ bến xe vá» nhà trá». Những cÆ¡n mưa cuối năm ở đây rất nặng hạt và cùng lúc giá rét đã đến ẩn mình ở những bá» tưá»ng ẩm ướt. Có lẽ trá»i đã mưa liên tiếp hai ba ngà y, nên nước ở lòng đưá»ng đã dâng ngáºp vỉa hè và suốt dãy phố các hà ng quán Ä‘á»u đóng cá»a.
Căn phòng tôi ở đầy mùi ẩm mốc, chắc Tạo không đến đây là m việc từ ngà y tôi Ä‘i. Ngưá»i ta nói khu vá»±c nà y có ma, chắc em sợ phải thức khuya là m việc má»™t mình. Tắm xong, tôi á»§ mình trong chiếc chăn dạ còn giữ được từ ngà y Ä‘i lÃnh. Tôi cho băng và o chiếc cassette chạy pin. Phải có chút âm nhạc để chống lại giá rét, nếu không, tôi sẽ bị cảm mất. Ãã đến giỠăn tối, bụng đói, tôi Ä‘i xem còn gói mì Hai Con Tôm nà o không. Tháºt xui, thùng mì trống rá»—ng. Sẵn có gói bánh ngá»t má»›i Ä‘em vỠđể cùng Tạo ăn khi là m việc khuya, tôi mở ra ăn má»™t mình. Nhà cÅ©ng chẳng còn trà , tôi pha lại bã trà khô uống từ lần trước vì lưá»i biếng chưa đổ Ä‘i, mùi trà mốc hÆ¡i khó chịu, dù sao cÅ©ng còn hÆ¡n uống nước không.
"Imagine there's no heaven, it's easy if you try. No hell below us. Above us only sky..."
Âm nhạc tháºt tuyệt vá»i. Bánh ngá»t tháºt tuyệt vá»i. Trà mốc tháºt tuyệt vá»i và tôi cÅ©ng tuyệt vá»i luôn trong buổi tối tuyệt vá»i nà y.
Có tiếng gõ cá»a cá»™c cá»™c. Khách khứa đến lúc nà y là m tôi nổi Ä‘iên. Chẳng thèm ngồi dáºy, tôi nằm lì trên phản kéo chăn đắp đến cằm. Nếu bạn bè đến, tôi sẽ nói Ä‘ang Ä‘au, để há» vá». Mặc cho tôi chưa trả lá»i, cánh cá»a cÅ©ng hé mở và tôi thấy thấp thoáng má»™t mái tóc xõa. Ma chăng ? Tôi sắp báºt tiếng kêu thì đã nghe tiếng la "Ã". Tôi vá»™i nhổm dáºy há»i "Chuyện gì váºy ?" Cánh cá»a mở ra, cô bé rắc rối Ä‘i và o : "Thầy là m em hết hồn, thầy nằm đắp chăn như xác chết". Cô bé tháºt láu, đã là m tôi đứng tim rồi còn bắt bẻ nà y ná».
- Sao thầy không lên tiếng, thầy đau hả ?
- Ứ, ừ mà cô bé đến đây có chuyện gì váºy ?
- Thầy không má»i em ăn bánh ?
- Ãó, cô lấy hết gói bánh rồi vá» Ä‘i. Ãêm tối, em ở đây, ngưá»i ta nói lôi thôi.
Em mở gói lấy má»™t chiếc bánh ngá»t ngồi ăn tỉnh bÆ¡, rồi há»i :
- Thầy sợ dư luáºn ?
- Không, tôi lo cho cô.
- Cám ơn lòng tốt của thầy, nhưng ngà y mai em không còn ở đây nữa.
- Sao ? Em bá» há»c à ?
Cô bé nói cho tôi biết, ba em đổi Ä‘i là m việc ở Cam Ranh và ngà y mai em sẽ theo ba ra ngoà i đó. Em đã đợi tôi cả tuần nay nhá» ký há»c bạ để xin chuyển trưá»ng. Vừa nghe cô bạn nhà ở gần bến xe nói tôi đã vá», nên ăn cÆ¡m xong, em vá»™i đến đây. Tôi tần ngần giở tấm bìa Ä‘á», Ä‘á»c lá»i phê cá»§a các giáo viên khác. Nhìn vị thứ cá»§a em, tôi ngạc nhiên há»i :
- Em đứng nhì à , giá»i quá. Váºy mà tôi cứ tưởng...
- Tưởng em đứng :Dt phải không. Em chỉ dốt môn văn cá»§a thầy thôi, vì có nhiá»u chữ "xưa" quá; vá»›i lại tại thầy cho Ä‘iểm "kẹo" quá, chứ không em đã đứng nhất.
Tôi phì cưá»i nói :
- Tại cô bé chê môn văn cá»§a tôi nên không chịu há»c bà i, là m sao tôi cho Ä‘iểm cao được.
- Em ghét nhất môn thầy dạy ở mấy cái định nghÄ©a. Cung Bắc Hán là gì nà y ? Ãòi nau là gì nà y ? Rá»§ thác là gì nà y ? Má»—i lần bị thầy gá»i lên trả bà i, bắt định nghÄ©a chữ nà y ná» là m em giáºn muốn chết. Tại sao thầy cứ thÃch định nghÄ©a váºy ?
- Tại tôi muốn má»i việc Ä‘á»u rõ rà ng, nhưng mà giáºn vừa thôi chứ cô bé; ngà y mai Ä‘i rồi, mặt mà y nhăn nhó trông chẳng giống ai. Bây giá» cô muốn tôi phê gì đây ?
- Tùy thầy chứ, cái đó là nghỠcủa thầy mà .
Tôi phê ở môn Việt văn chữ trung bình, còn ở phần lá»i phê cá»§a giáo viên hướng dẫn, tôi ghi : Chăm, ngoan, giá»i... Tôi định viết thêm nữa, nhưng cô bé kéo tay tôi.
- Chừng ấy nhiá»u quá rồi, mà thầy còn muốn phê gì nữa váºy ?
- Thông minh.
- Thông minh ? Thầy nghĩ rằng em thông minh ?
- Phải. Nếu không thông minh em đã để tôi viết thêm chữ "Thông minh" rồi.
Ký há»c bạ xong, tôi trao tấm bìa đỠcho em. Em nói đến trưá»ng má»›i, tôi có khuyên em Ä‘iá»u gì không. Tôi nói : "Em đừng viết má»±c tÃm nữa, vì mà u tÃm ấy dá»… là m rắc rối mấy ông thầy và mấy ngưá»i bạn cá»§a em". Em há»i tại sao váºy ? Tôi nói : "Thì em cứ tưởng tượng trong khi má»i ngưá»i viết má»±c xanh, riêng em viết má»±c tÃm, em không cảm thấy gì sao ?"
Em cúi đầu, giá»ng thầm thì :
- Em cảm thấy lạc lõng.
- Ê, đừng khóc ẩu nghe cô bé, tôi Ä‘ang Ä‘au đầu đây. Cô biết không, chÃnh mà u má»±c ấy đã là m rắc rối cho má»™t ngưá»i bạn cùng lá»›p vá»›i cô.
- Tạo phải không ? ChÃnh vì Tạo mà ba em bắt em phải rá»i ngay trưá»ng nà y, trong khi mấy đứa em cá»§a em vẫn còn há»c ở đây đến hết niên khóa. Vá»›i Tạo, em không cần biết, em chỉ thắc mắc mà u má»±c tÃm có gây rắc rối cho thầy không ?
- Ã, a. Cho tôi hả ? CÅ©ng rắc rối chút Ãt, vì mà u má»±c tÃm quá nhạt mà mắt tôi lại hÆ¡i kém nên những bà i là m cá»§a em tôi chấm quá khó khăn.
- Chỉ có váºy ?
- Phải chỉ rắc rối có váºy. Bây giá» hãy cầm gói bánh và tôi sẽ lấy đèn pin đưa em vá» má»™t Ä‘oạn đưá»ng, không lại ngã xuống con ngõ lầy cát. Nà o, nhanh lên.
Tôi khoác vá»™i áo mưa đưa em ra cổng. Con ngõ nước ngáºp đến mắc cá chân lạnh buốt. Trá»i vẫn mưa nặng hạt. Ngoà i đưá»ng chẳng có bóng dáng ai. Tôi há»i : "Em có cần tôi đưa vỠđến nhà không". Em chỉ ngá»n đèn hình chữ tháºp mà u đỠcá»§a má»™t tiệm thuốc tây, nói nhà ở gần đó. Tôi nói : "Váºy thôi em vá»". Em ngẩng mặt nhìn tôi.
- Thầy không chúc gì cho em sao ?
- Tôi chẳng biết chúc gì, tôi không quen nói những lá»i đó, nhưng chắc em cÅ©ng hiểu những gì tôi muốn nói vá»›i em.
- Em không hiểu những Ä‘iá»u ấy.
- á»’, váºy cô bé chẳng thông minh tà nà o.
- Thì em đâu có nháºn mình thông minh. Còn thầy, thầy có hiểu những Ä‘iá»u em muốn nói vá»›i thầy ?
- Em đã nói đâu mà tôi hiểu.
- Váºy thầy cÅ©ng chẳng thông minh tà nà o. Em muốn nói tại sao thầy...
Em ngừng nói, đưa tay vuốt những sợi tóc che trước mặt rồi báºt khóc tấm tức. Em vẫn thưá»ng khóc dá»… dà ng như váºy. Khóc như mưa nắng bất chợt ở đây. Bạn bè cùng lá»›p thưá»ng chê em "nước mắt cá sấu", nhưng tôi vẫn nghÄ© những giá»t nước mắt cá»§a em thấp thoáng bóng hạnh phúc. Khóc được, không phải là má»™t niá»m vui sao. Cà ng lá»›n ngưá»i ta cà ng khó khóc và như thế má»i việc Ä‘á»u trở nên khó khăn và buồn thảm.
Tôi muốn há»i em "Tại sao thầy..." cái gì, hả cô bé ? Tại sao thầy hiá»n ? Tại sao thầy dữ ? Tại sao thầy ốm nhách ? Tại sao thầy kiêu ngạo ? Tại sao thầy lừng khừng ? Tại sao thầy thÃch uống sữa Ä‘áºu nà nh ? Tại sao lại phải há»i "tại sao thầy..." hả cô bé ? Tôi muốn há»i để em trả lá»i rõ rà ng, nhưng khi thấy đôi vai nhá» bé cá»§a em run lên theo tiếng nấc, tá»± dưng tôi chẳng thốt nên lá»i. Chẳng bao giá» tôi thốt nên lá»i trước má»™t ngưá»i Ä‘ang khóc.
Thôi chứ ông giáo. Nà o, hãy Ä‘em giá»ng đạo đức chuyên nghiệp ra khuyên nhá»§ cô bé và i lá»i. Hãy cố giúp cô bé nở nụ cưá»i, trước khi Ä‘i. Giây phút mặc niệm đã qua, không lẽ im lặng mãi, hay ông giáo định khóc theo ?
Hẳn nhiên tôi chẳng dá»… gì khóc được, nhưng tôi không thể ngăn những giá»t mưa là m mắt tôi ướt đẫm và khi cô bé ngước mặt lên, nhìn và o mắt tôi, em run rẩy nói : "Thầy, em xin thầy đừng khóc". Cô bé bá» chạy sau lá»i nói. Tôi muốn nói cô bé hiểu lầm rồi. Tôi muốn nói chỉ tại những giá»t mưa. Tôi muốn nói... Nhưng có tháºt tôi không khóc không?
Hè 1974 .
HẾT
Tà i sản của Alucard
Chữ ký cá»§a Alucard [FONT="Book Antiqua"][SIZE="4"][COLOR="DarkOrchid"][CENTER]Ngưá»i có lúc bi hoan ly hợp
Trăng có lúc mỠtỠtròn khuyết[/CENTER][/COLOR][/SIZE][/FONT]
Last edited by khungcodangcap; 02-06-2009 at 10:28 AM .
Từ khóa được google tìm thấy
äîìàøíèé , áîóëèíã , doan thach bien , doanthachbien , îõîòà , õëàìèäèîç , truyen doan thach ben , truyen doan thach bien , truyen ngan doan thach , truyen ngan doan thach b , truyencuadoanthachbien