 |
|

05-09-2008, 05:20 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 6
Quá Tam Quan Äoạt Chức Cẩm Y
Huỳnh y tổng quản trầm ngâm má»™t chút rồi ngá»ng đầu lên há»i:
- Công tỠchỠmột chút được chăng?
Lệnh Hồ Bình giơ tay lên đáp:
- Xin tổng quản cứ tùy tiện.
Huỳnh y tổng quản rảo bước tiến và o háºu đà i.
Chỉ trong nháy mắt lão đã trở ra tay cầm má»™t cây thiết xÃch Ä‘en láy.
Lệnh Hồ Bình liếc mắt nhìn qua cây thiết xÃch má»™t cái rồi ngá»ng mặt lên há»i:
- Thế nà o?
Huỳnh y tổng quản ôm cây thiết xÃch chắp tay đáp:
- Cản tuân đà i mạng. Xin công tỠlấy binh khà ra.
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i gáºt đầu. Chà ng ung dung buá»™c lại sợi dây sắc và ng rồi vén áo lên lấy thanh Hà ng Long kiếm ra. Chà ng hô:
- Má»i tổng quản!
Huỳnh y tổng quản đáp:
- Má»i công tá»!
Quảng trưá»ng láºp tức yên lặng như tá».
Trên đà i, Lệnh Hồ Bình không khách khà gì nữa nói ngay:
- Tại hạ xin khai diễn...
Chà ng vung trưá»ng kiếm, ngưá»i từ Cung Trung ra Hồng Môn. Bá»™ pháp ung dung, kiếm vững như non từ từ đưa tá»›i trước ngá»±c Huỳnh y tổng quản.
Thư Mỹ Phụng ở góc đông nam ngó thấy kinh ngạc bất giác la thất thanh:
- Chiêu nà y là kiếm pháp gì váºy?
Tiểu tỳ đứng bên cÅ©ng không khá»i ngẩn ngưá»i ra há»i:
- Sao? Kiếm pháp đó mà tiểu thư không biết xuất xứ ư?
Thư Mỹ Phụng khoát tay gạt đi:
- Con a đầu đừng lắm miệng...
Trên đà i Huỳnh y tổng quản thấy Lệnh Hồ Bình ra chiêu như váºy cÅ©ng biến sắc. Lão không tá»± chá»§ được, lạng ngưá»i sang bên né tránh.
Lệnh Hồ Bình đột nhiên đứng yên lại ở giữa đà i. Tay chà ng vẫn cầm bảo kiếm như trước. Nhưng chà ng từ từ xoay mình vẫn để mũi kiếm như bộ vị vừa rồi.
Huỳnh y tổng quản trán toát mồ hôi lấm tấm.
Lúc nà y lão đứng cách xa Lệnh Hồ Bình đến trượng rưỡi, nhưng dưá»ng như không muốn Lệnh Hồ Bình trá» lưỡi kiếm và o trước ngá»±c mình.
Lệnh Hồ Bình liá»n xoay mình bước lẹ tránh Ä‘i.
Thế rồi má»™t ngưá»i đứng ở giữa đà i, má»™t ngưá»i chạy vòng quanh, tá»±a hồ chuyển động không ngá»›t.
Bao nhiêu khán giả trong quảng trưá»ng Ä‘á»u trợn mắt há miệng, trống ngá»±c đánh thình thình.
Tuy đến tám chÃn phần mưá»i là ngưá»i ngưá»i không hiểu võ công, nhưng coi tình thế khẩn trương trên đà i lúc nà y há» Ä‘á»u biết cả.
Há» còn biết cuá»™c tá»· đấu nà y so vá»›i bất cứ cuá»™c tá»· đấu nà o Ä‘á»u khác hẳn. Sống hay chết, thắng hay bại, quyết định trong nháy mắt. Giây phút kinh tâm động phách nà y khiến ngưá»i ta không nỡ nhìn và o, đồng thá»i cÅ©ng không muốn bá» lỡ giây phút đó.
Thư Mỹ Phụng sắc mặt mỗi lúc một lợt lạt, miệng không ngớt lẩm bẩm:
- Tháºt là má»™t tên tiểu ma vương khả ố...
Ả nữ tỳ đứng bên băn khoăn khẽ há»i:
- Tiểu thư thỠcoi Thượng sư phụ của chúng ta có phải đối thủ với tiểu ma vương nà y chăng?
Thư Mỹ Phụng háºm há»±c nói tiếp tá»±a như để mình nghe:
- Bây giá» ai mà biết được? Tên tiểu ma vương kia sá» Thất Tuyệt kiếm pháp cá»§a Äinh Mão kỳ sÄ© nà o đó. Bữa nay Thượng sư phụ cá»§a chúng ta bảo toà n được cái mạng già đã là hay lắm rồi.
Tiểu tỳ buột miệng nói:
- Không phải đâu.
Thư Mỹ Phụng ngạc nhiên quay lại há»i:
- Cái gì mà có phải với không phải?
Tiểu tỳ chớp mắt đáp:
- Cô nương bảo... Tiểu ma vương nà y sá» Thất Tuyệt kiếm pháp cá»§a Äinh Mão kỳ
sĩ ở trang bảo đó ư?
Thư Mỹ Phụng nhìn thị há»i:
- Thế thì là m sao?
Nữ tỳ lắc đầu đáp:
- Theo nháºn xét cá»§a tỳ nữ thì không thể thế được.
Thư Mỹ Phụng “Ồ†má»™t tiếng há»i:
- Lạ chưa! Ngươi là tên a đầu mà dưá»ng như hiểu hÆ¡n cả bản cô nương. Ngươi thá» nói nghe tại sao lại không thể thế được?
Tiểu tỳ chớp mắt đáp:
- Chẳng lẽ cô nương không biết tiểu ma vương đã bị trục xuất khá»i trang bảo hai năm. Sau khi tiểu ma vương dá»i khá»i Kỳ SÄ© Bảo, Äinh Mão kỳ sÄ© má»›i được tuyển và o.
Thư Mỹ Phụng hé môi một lúc mới “Ồ†một tiếng nói:
- Phải rồi! Ta hồ đồ tháºt. Hai ngưá»i, má»™t ngưá»i ra khá»i má»™t ngưá»i tiến và o, thưá»ng chưa thấy mặt nhau thì truyá»n thụ kiếm pháp và o lúc nà o?
Sắc mặt nà ng bình tÄ©nh trở lại, gáºt đầu nói tiếp:
- Thế thì không quan hệ gì. Thượng sư phụ cá»§a chúng ta luyện được môn Lượng Thiên XÃch hÆ¡n Ä‘á»i mà tên tiểu ma vương nà y không sá» Tháºt Tuyệt kiếm pháp cá»§a Äinh Mão kỳ sÄ© thì gã khó có cÆ¡ há»™i thắng được.
Dưới đà i chá»§ tỳ chắc mẩm như váºy, nhưng chÃnh Huỳnh y tổng quản ở trên đà i hiển nhiên chưa tá» ra chút gì lạc quan hết.
Cây Lượng Thiên XÃch trong tay Huỳnh y tổng quản đã thỠđối chá»i mưá»i mấy chiêu khác nhau, nhưng kết quả chưa có chiêu nà o dẫn dụ được mÅ©i kiếm cá»§a Lệnh Hồ Bình chuyển hướng.
Sau mũi kiếm lại dùng bất biến ứng phó với vạn biến xoay chuyển theo thân hình, thủy chung vẫn trỠvà o trước ngực lão.
Huỳnh y tổng quản dưá»ng như lâm và o tình trạng vô kế khả thi. Sau lão đà nh di chuyển Lượng Thiên XÃch đến trước ngá»±c để giữ thế thá»§. Äồng thá»i lão cất tiếng há»i:
- Phải chẳng công tỠsỠdụng Thất Tuyệt kiếm pháp?
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i há»i lại:
- Tổng quản coi có giống chiêu thức trong Thất Tuyệt kiếm pháp không?
Huỳnh y tổng quản láo liêng cặp mắt hắng dặng một tiếng đáp:
- Lão phu không dám nói quyết.
Lệnh Hồ Bình cưá»i ruồi đáp:
- Dù tại hạ nói ra chắc tổng quản chẳng có cách hóa giải được. Kiếm pháp nà y do bản công tá» sáng láºp thà nh má»™t nhà riêng biệt kêu bằng Lãng Äãng kiếm pháp.
Không ngá» chà ng chưa dứt lá»i, bóng Ä‘en thấp thoáng trước mắt Huỳnh y tổng quản đã vung cây thiên xÃch nhảy xổ lại đánh tá»›i nhanh như gió.
Nguyên Huỳnh y tổng quản thúc đẩy đối phương nói năng cÅ©ng là má»™t sách lược. Lão nhân lúc Lệnh Hồ Bình phân tâm để đáp lá»i đỠtụ chân khÃ, rồi không chá» Lệnh Hồ Bình nói hết câu đã cúi mình xuống vá»t tá»›i nhanh như chá»›p. Cây thiên xÃch trong tay nhắm trúng cổ tay cầm kiếm cá»§a Lệnh Hồ Bình Ä‘áºp xuống.
Chỉ thấy hai bóng ngưá»i thấp thoáng, tiếp theo là tiếng “Rắc†vang lên. Hai ngưá»i hợp rồi lại chia. Cả hai bên lùi vá» vị trà cÅ©.
Lệnh Hồ Bình hơi thở nhẹ nhà ng, nét mặt vẫn ung dung như trước.
Huỳnh y tổng quản tuy chưa thương tổn mảy may nhưng cây Lượng Thiên XÃch trong tay nguyên trước dà i hai thước rưỡi, bây giá» chỉ còn má»™t khúc ngắn chừng tám tấc.
Tiếng hoan hô dưới đà i nổi dáºy vang trá»i.
Cả ngưá»i ngoà i cÅ©ng ngó thấy hồi hợp, vừa rồi Lãng Äãng công tá» Lệnh Hồ Bình hiển nhiên hạ thá»§ không nỡ tuyệt tình.
Ai cÅ©ng cho là Lãng Äãng công tỠđã ra tay đến trình độ nà y mà cách ứng biến lại thần tốc phi thưá»ng. Nếu không phải sau khi thắng tráºn chà ng sẽ trở thà nh Cẩm y tổng quản tương lai thì chà ng muốn đánh và o đâu trong ngưá»i Huỳnh y tổng quản cÅ©ng dá»… như chÆ¡i.
Trên đà i, Lệnh Hồ Bình chỠcho Huỳnh y tổng quản đứng vững lại, mới chắp tay
há»i:
- Hiệp vừa rồi tại hạ chỉ chiếm phần tiện nghi vá» bảo kiếm sắc bén, chưa đủ để phân biệt công lá»±c cao thấp. Äại tổng quản có muốn thay đổi khà giá»›i rồi tá»· thà keo nữa không?
Huỳnh y tổng quản liếc mắt ngó cây Thiên xÃch trong tay chỉ còn má»™t khúc, liá»n bá» xuống chắp tay đáp:
- Tạ ơn công tỠđã nhẹ đòn không hạ sát. Lão phu chịu thua rồi.
Dưới quảng trưá»ng lại nổi lên má»™t tráºn hoan hô cÆ¡ hồ thá»§ng cả mà ng tai.
Tuy tráºn đấu chưa có đổ máu, nhưng cÅ©ng là má»™t đại sá»± có ngưá»i thông qua mỹ nhân quan.
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i toan đáp lá»i, bá»—ng thấy Thanh y tổng quản và Lam y tổng quản là m chá»§ đệ nhất và đệ nhị quan từ hai bên đà i song song tiến lại.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn đã Ä‘oán ra chá»— dụng ý cá»§a hai ngưá»i xuất tịch lúc
nà y.
Chà ng tá»± há»i:
- Bản công tá» tá»± đưa mình và o lồng, hỠđạt mục Ä‘Ãch rồi phải chăng muốn thu trưá»ng? Khi nà o ta để há» tiện nghi thế được?
Chà ng không đợi hai ngưá»i lên tiếng, đã đứng chắn trước mặt Huỳnh y tổng quản cưá»i há»i:
- Thế nà y đã đủ xác định danh nghĩa Cẩm y tổng quản của Lệnh Hồ mỗ chưa?
Huỳnh y tổng quản không nghĩ ngợi gì đáp ngay:
- Dĩ nhiên xác định rồi.
Lệnh Hồ Bình mỉm cưá»i há»i:
- Váºy Lệnh Hồ má»— có thể dùng danh nghÄ©a Cẩm y tổng quản ở Dương phá»§ để tuyên bố mấy lá»i vá»›i các vị bằng hữu không?
Huỳnh y tổng quản tuy trong lòng do dự, nhưng ngoà i miệng bất đắc dĩ phải đáp ngay:
- Dĩ nhiên là được.
Lệnh Hồ Bình không khách khà gì nữa xoay mình bước ra trước đà i nhìn xuống quảng trưá»ng dõng dạc hô:
- Lệnh Hồ mỗ lấy tư cách là Cẩm y tổng quản ở Dương phủ tuyên bố: Bắt đầu từ hôm nay, tòa lôi đà i nà y quyết định tiếp tục bà y ra một tháng...
Ba vị tổng quản đứng ở phÃa sau Ä‘á»u biến sắc.
Thanh y tổng quản và Lam y tổng quản đưa mắt ra hiệu cho Huỳnh y tổng quản có ý bảo lão tìm cách cản trở. Nhưng Huỳnh y tổng quản lắc đầu quầy quáºy tá» cho đồng bá»n biết: “Hiện giá» gã đã danh chÃnh ngôn thuáºn là Cẩm y tổng quản trong Dương phá»§. Và lá»i tuyên bó đã phát ra có cản trở cÅ©ng không thể rút lại được nữa.â€
Lệnh Hồ Bình chỠcho tiếng reo hò ở dưới đà i yên lặng rồi dõng dạc nói từng tiếng:
- Có Ä‘iá»u vá» phương diện tưởng thưởng cần thay đổi đôi chút. Theo quy định má»›i ai thông qua được Thanh y tổng quản thưởng và ng trăm lạng. Thông qua được Lam y tổng quản thưởng và ng năm trăm lạng. Thông qua được Huỳnh y tổng quản thưởng và ng ngà n lạng.
Tiếng hoan hô từ tứ phÃa nổi lên:
- Hay lắm! Hay lắm!
- Thế mới xứng đáng!
- Thưởng hoà ng kim hết má»›i tháºt là tuyệt!
Lam y tổng quản dùng phép truyá»n âm há»i:
- Lão Thượng! Thằng lá»i nà y tuyên bố bừa bãi. Chúng ta phải nghÄ© cách nà o kìm hãm lại chứ? Nếu để gã tiếp tục huênh hoang nữa thì rồi đây bá»n ra phúc đáp vá»›i Dương đại lão gia là m sao?
Huỳnh y tổng quản cÅ©ng dùng phép truyá»n âm đáp:
- Phùng huynh cứ yên dạ. Vấn đỠgiải thưởng không có gì nghiêm trá»ng đâu. Gã đã tÃnh hẹn ước kỳ hạn có má»™t tháng. Qua hạn đó tá»± nhiên vô sá»±.
Thanh y tổng quản dùng phép truyá»n âm há»i:
- Má»™t tháng những ba mươi ngà y không phải thá»i gian ngắn ngá»§i.
Huỳnh y tổng quản nhăn nhó cưá»i há»i:
- Váºy thì là m thế nà o?
CÅ©ng lúc nà y trong góc quảng trưá»ng vá» phÃa đông nam đôi chá»§ tỳ Ä‘á»u nhăn tÃt cặp lông mà y.
Nữ tỳ miệng lảm nhảm:
- Tiểu thư nói đúng. Tên tiểu ma vương nà y quả là khả ố. Gã chá»§ trương loạn xà ngầu như váºy thì Thư gia chúng ta có núi và ng cÅ©ng không đủ cho gã vung tay. Lạ ở chá»— ba vị tổng quản nhà mình sao lại không tìm cách cản trở gì.
Thư Mỹ Phụng lắc đầu đáp:
- Không thể trách hỠđược.
Tiểu tỳ ra chiá»u không phục há»i:
- Không trách bá»n há» thì trách ai? Tiểu tỳ mà ở trên đà i quyết chẳng để cho tên tiểu ma vương đó tuyên bố vung vÃt.
Thư Mỹ Phụng thở dà i đáp:
- Có trách là trách hỠngay từ lúc trước không nên lấy danh nghĩa Cẩm y tổng quản tặng cho gã. Bây giỠđịa vị gã đã cao hơn cả thì các vị còn nói gì nữa.
Nữ tỳ chưa chịu, há»i tiếp:
- Thế thì rồi đây có ngưá»i quá quan, hoà ng kim tặng thưởng có phải giao đủ số không?
Thư Mỹ Phụng đáp:
- Dĩ nhiên phải đủ.
Nữ tỳ há»i:
- Nhiá»u quá không lấy đâu ra để trả thì là m thế nà o?
Thư Mỹ Phụng đáp:
- Kỳ hạn chỉ có má»™t tháng, ngưá»i quá quan được không nhiá»u đâu. Những nhân váºt chân chÃnh ở địa vị cao cả, chẳng thể để cho và ng bạc là m động tâm. Còn hạng ngưá»i trục lợi Ãt ai đủ bản lãnh quá quan. Ba vị tổng quản nhà mình Ä‘á»u mang tuyệt kỹ, thắng được không phải là chuyện dá»… dà ng.
Dưới quảng trưá»ng tiếng ngưá»i nhốn nháo, Lệnh Hồ Bình đà nh phải chá» cho sá»± huyên náo bá»›t xuống rồi má»›i lên tiếng:
- Xin liệt vị bằng hữu yên lặng má»™t chút để Lệnh Hồ má»— còn có Ãt lá»i muốn trình
bà y.
Dưới đà i nghe chà ng nói Ä‘á»u im tiếng.
Lệnh Hồ Bình lại tuyên bố:
- Äa tạ các vị. Bây giá» Lệnh Hồ má»— xin nhắc tá»›i vấn đỠchung thân cá»§a Dương cô nương trong bản phá»§.
Chà ng dừng lại một chút rồi tiếp:
- Quy định trước không khá»i hà m hồ và tương đương nguy hiểm. Thá» há»i: Nếu nhân váºt đến gõ cá»a quan thứ ba là kẻ hung bạo, chẳng có lòng thương hương tiếc ngá»c mà lại gặp may qua được cá»§a quan thì hạnh phúc má»™t Ä‘á»i cá»§a cô nương há chẳng bị chôn vùi? Trưá»ng hợp ngưá»i quá quan có vợ rồi song là phưá»ng hiếu sắc thì là m thế nà o?
Ba tên tổng quản đứng đằng sau không khá»i đưa mắt nhìn nhau. Má»™t đằng như để há»i: “Äã nghe rõ chưa? Mối lo âu cá»§a chúng ta từ trước đến nay là thừa. Nguyên thằng lá»i nà y không hiểu sở dÄ© tòa lôi đà i nà y được đặt ra là chuyên để dẫn dụ má»™t mình gã.†Mặt khác có ý bảo nhau: “Thằng lá»i nà y coi bá»™ cuồng ngạo phóng túng như ngá»±a bất kham nhưng gã nói mấy câu nà y nghe được.â€
Lệnh Hồ Bình hắng dặng một tiếng nói tiếp:
- Vì thế Lệnh Hồ má»— nà y lấy tư cách Cẩm y tổng quản trong bản phá»§ đặt lại ước pháp tam chương: Má»™t là những ngưá»i đến gõ cá»a tam quan phải thân thế thanh bạch, phẩm mão Ä‘oan chÃnh. Hai là chưa thà nh hôn. Ba là dưới ba mươi tuổi.
Dưới đà i nổi lên những thanh âm:
- Có lý!
- Rất hợp lý!
- Vị Lãng Äãng công tá» nà y xuất thân ở Kỳ SÄ© Bảo tháºt xứng đáng...
Lệnh Hồ Bình sa sầm nét mặt, giương cặp mắt tức giáºn lá»›n tiếng:
- Ai còn nhắc tá»›i ba chữ Kỳ SÄ© Bảo láºp tức bị hạ sát, quyết không dung thứ.
Toà n trưá»ng yên tÄ©nh cả lại. Tháºm chà có ngưá»i không dám thở mạnh. Ai cÅ©ng biết Lãng Äãng công tá» nói sao là là m được như váºy.
Góc đông nam, nữ tỳ khẽ há»i:
- Tại sao tên tiểu ma vương nà y không cho ngưá»i ta đỠcáºp tá»›i Kỳ SÄ© Bảo?
Thư Mỹ Phụng mỉm cưá»i đáp:
- Chắc vì nguyên nhân nà o đó. Nhà há» Thư ta đâu phải hoà ng kim nhiá»u quá không có chá»— để, chỉ vì gã không thì bà y ra lôi đà i là m chi?
Nữ tỳ ra chiá»u nghi hoặc chá»›p mắt há»i:
- Theo cô nương thì...
Thư Mỹ Phụng lắc đầu ngắt lá»i:
- Không phải là việc ngươi cần biết đến. Äừng há»i nhiá»u nữa.
Trên đà i ba vị tổng quản đứng đằng sau Lệnh Hồ Bình lúc nà y nụ cưá»i an á»§i cÅ©ng mất hết, dưá»ng như không cần há»i đến những việc lầm lá»—i đã qua cá»§a Lệnh Hồ Bình. Chỉ mấy lá»i tuyên bố vừa rồi là thừa sức để xóa bá» hết, nhưng chà ng lại không thừa nháºn xuất thân ở Kỳ SÄ© Bảo là m cho ba ngưá»i ngÆ¡ ngác.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn toà n trưá»ng, sắc mặt đã lá»™ vẻ hòa hoãn gáºt đầu nói
tiếp: - Hay lắm! Äa ta các vị. Hiện giá» Lệnh Hồ má»— chỉ còn má»™t câu là vị nà o muốn bắn sẻ, sau cùng phải qua được mưá»i hiệp dưới kiếm cá»§a bản tổng quản.
Ba vị tổng quản nghe câu nà y thở phà o một cái.
Dưới quảng trưá»ng lại vang lên những cau há»i:
- Muốn và o là m rể trong Dương phá»§ phải chống đỡ đủ mưá»i hợp dưới lưỡi kiếm cá»§a Lãng Äãng công tá» má»›i được ư?
- Nhân váºt nà o có đủ tà i nghệ như váºy?
- Ai là ngưá»i sẽ chiếm được mỹ nhân cùng tà i sản?
Cuộc đả lôi đà i bữa nay đến đây kết thúc.
Lệnh Hồ Bình do ba vị tổng quản đưa vỠphủ yết kiến trang chúa và dự yến tiệc.
Lệnh Hồ Bình và o ra mắt Dương trang chúa. Chà ng má»›i nhìn qua mặt lão liá»n nháºn ra là má»™t nhân váºt bù nhìn, tà i mạo rất tầm thưá»ng.
Chà ng không muốn đà m đạo lâu vá»›i hạng ngưá»i nà y, chỉ thù tiếp qua loa rồi mượn cá»› tá»u lượng kém, để gia nhân dẫn và o thư phòng.
Lệnh Hồ Bình bụng bảo dạ:
- Bá»n há» tìm thiên phương bách kế dẫn dụ bản công tỠđến đây. Bây giá» ta đã
đến rồi. Không hiểu hỠcòn những trò gì nữa?
Hôm sau lôi đà i không còn cách nà o dẹp bá», đà nh cứ để váºy. Äồng thá»i ngoà i ba lá cá» mà u và ng, mà u lam, mà u xanh, lại thêm lá cá» ngÅ© sắc cẩm kỳ mà hỠđã chế tạo ngay đêm hôm trước.
NgÅ© sắc cẩm kỳ quả nhiên hiệu quả phi thưá»ng. Trước kia giá» thìn, giá» tỵ má»›i có ngưá»i đến. Nhưng bữa nay má»›i đầu giá» mão tại quảng trưá»ng đã lúc nhúc những đầu ngưá»i Ä‘en sì.
Tin tức báo và o trong phá»§. Dương trang chúa lá»™ vẻ lo âu, đảo mắt nhìn ba vị tổng quản, ra chiá»u bảo há»: “Từ nay cho đến hết má»™t tháng hoà n toà n trông và o mấy vị.â€
Trong ba vị tổng quản má»™t vị há» Thượng, má»™t vị há» Phùng, má»™t vị há» Thiá»m.
Huỳnh y tổng quản tên gá»i Thượng Nguyên Dương.
Lam y tổng quản tên gá»i Phùng Giai Váºn.
Thanh y tổng quản tên gá»i Thiá»m Thế Quang.
Ba ngưá»i nà y không phải là tổng quản chân chÃnh thuá»™c Dương phá»§, nên lá»i nói và cá» chỉ cá»§a Dương đại trang chúa, há» không coi và o đâu.
- Chúng ta đi thôi.
Lệnh Hồ Bình đảo mắt nhìn ba ngưá»i há»i:
- Vá» thưởng cách quá quan đã có ngưá»i đưa lên đà i sẵn chưa?
Dương đại trang chúa chân tay luống cuống ấp úng đáp:
- Cái đó... Chá»... có ngưá»i quá quan... rồi sẽ đưa lên.
Lệnh Hồ Bình quay sang há»i ba vị tổng quản:
- Ba vị tÃnh sao?
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương gáºt đầu, nhìn má»™t tên gia nhân dặn:
- Và o bảo Hồ sư gia đưa ngà n lạng và ng tới...
Lệnh Hồ Bình ngắt lá»i:
- Hãy khoan!
Tên gia nhân quay lại há»i:
- Lệnh Hồ tổng quản có Ä‘iá»u chi truyá»n dạy?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Thượng tổng quản nhớ lộn số mục. Một ngà n sáu chứ không phải một ngà n lạng.
Thượng Nguyên Dương gáºt đầu nói theo:
- Phải rồi! Một ngà n sáu trăm lạng.
Tên gia nhân Ä‘i má»™t lúc khuân đến ba cái rương nhá». Äoà n ngưá»i ra khá»i phá»§ Ä‘i vá» phÃa quảng trưá»ng trước lôi đà i.
PhÃa sau lôi đà i bố trà như má»™t tòa tiểu khách sảnh. Hai mặt đông tây Ä‘á»u đặt ba cá»— ghế da có thể nằm nghỉ. Lại có ghế vuông, có trà rượu, có hoa quả. Còn thêm hai tên nữ tỳ rất lanh lợi, khả ái. Hai bên vách ván treo đủ các thứ binh khÃ.
PhÃa trước đà i dá»±ng má»™t cái chòi gá»— cao bốn năm thước. Ngưá»i đứng trên chòi có thể quan sát động tÄ©nh toà n trưá»ng. Má»™t tên trang Ä‘inh hÆ¡n ba mươi tuổi phụ trách việc thông tri cho các vị tổng quản khi có ngưá»i đăng đà i.
Tiếng ngưá»i huyên náo dưới quảng trưá»ng ở háºu đà i cÅ©ng nghe rõ.
Mấy giá» trôi qua vẫn chưa thầy dấu hiệu có ngưá»i thượng đà i.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang cưá»i nói:
- Xem chừng bữa nay không có ai.
Hắn chưa dứt lá»i, tên trang Ä‘inh đứng trên chòi canh quay và o nói:
- Dưá»ng như có ngưá»i muốn đăng đà i.
Ba vị tổng quản nghe nói ngồi ngay ngưá»i lên. Nhất là Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang ra chiá»u quan thiết. Hắn nhìn trang Ä‘inh há»i:
- Nhân váºt đó hình dạng thế nà o?
Trang Ä‘inh đưa mắt nhìn trong trưá»ng lắc đầu đáp:
- Y vừa ở bên kia Ä‘i tá»›i, nhưng trong trưá»ng đông ngưá»i quá chưa nhìn rõ, có Ä‘iá»u dưá»ng như ngưá»i đó không cao mấy.
PhÃa trước quảng trưá»ng đột nhiên má»™t tráºn cưá»i nổi lên.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn sá»ng sốt há»i:
- Trong trưá»ng cưá»i gì váºy?
Tên tráng Ä‘inh kia cÅ©ng cưá»i, nghe há»i liá»n đáp:
- ChÃnh là nhân váºt muốn đăng đà i. Tiểu nhân cÅ©ng không hiểu ngưá»i ta cưá»i cái gì? Y lúc Ä‘i lúc dừng lại, há»… tá»›i đâu là tiếng cưá»i nổi lên tá»›i đó. Nếu không phải tướng mạo y đáng tức cưá»i thì y nói câu gì khiến cho ngưá»i ta không thể nÃn cưá»i.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương cau mà y ra chiá»u nóng ruá»™t há»i:
- Chưa nhìn rõ hỠư?
Nếu không ngại có Lệnh Hồ Bình ở đó thì ba vị tổng quản muốn chạy ra đuổi tên tráng đinh xuống để mình lên chòi coi cho rõ.
Lệnh Hồ Bình vẫn nằm thẳng cẳng trến ghế da, vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện với hai ả nữ tỳ.
Trong lòng chà ng chỉ mong ngưá»i đăng đà i không phải là cái bị thịt.
Bỗng tên trang đinh trên chòi la thất thanh:
- Ủa, tiểu nhân đoán trúng rồi.
Tên tráng đinh không nhịn được giục:
- Các vị coi kìa, con ngưá»i cao không đầy năm thước trong tay lại cầm cây dá»c tẩu dà i bảy thước. Hoạt kê hÆ¡n nữa là điệu bá»™ Ä‘i đứng cá»§a y rất khệnh khạng tá»±a hồ bên mình chẳng có ai. Coi y chẳng khác thổ địa được phần thiệp má»i, mÅ© áo xanh xang. Ha ha! Tháºt là tuyệt!
Ba vị tổng quản không thể bác báºc được nữa, tá»›i tấp nhảy lên chòi canh châu đầu nhìn ra.
Lệnh Hồ Bình vẫn nằm yên không nhúc nhÃch.
Chắc quái nhân còn xa nên ba vị đại tổng quản ngồi trên chòi gỗ không lên tiếng.
Lúc nà y Lệnh Hồ Bình ngoà i mặt tuy trấn tÄ©nh như trưá»ng mà trong bụng cÅ©ng ngầm kinh dị.
|

05-09-2008, 05:22 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 7
Quái Khách Thông Qua Äệ Nhất Quan
Chà ng đã tưởng nhân váºt nà y là má»™t trong bốn vị kỳ sÄ© nhưng theo lá»i mô tả cá»§a trang Ä‘inh thì hiển nhiên không phải má»™t vị nà o trong bá»n đó, vì tứ kỳ sÄ© Giáp Tý, Ất Sá»u, BÃnh Dần, Äinh Mão Ä‘á»u là những trang hảo hán tấm thân bảy thước ngang tà ng, chẳng có ai thấp lùn dưới năm thước mà cÅ©ng chẳng có vị nà o nghiện thuốc là o.
Huỳnh y tổng quản đột nhiên quay lại khẽ nói:
- Lệnh Hồ tổng quản! Má»i tổng quản ra đây.
Lệnh Hồ Bình đối vá»›i ngưá»i má»›i đến đã nảy dạ hiếu kỳ, nghe gá»i láºp tức từ trên ghế mây nhảy xuống mỉm cưá»i chạy đến há»i:
- Chuyện gì váºy?
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang tá»± động đứng lên nhưá»ng chá»—.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương cất tiếng há»i:
- Lệnh Hồ tổng quản có biết lai lịch nhân váºt nà y không?
Lệnh Hồ Bình nhìn theo ngón tay lão trá», nháºn thấy nhân váºt kia hình thù quả như lá»i trang Ä‘inh mô tả chứ không phải khoa trương.
Lúc nà y quái nhân kia đứng trước lôi đà i. Theo lá»i diá»…n tả thân cao không đầy năm thước hãy còn là quá mà phải nói bốn thước má»›i đúng.
Quái nhân mặc tấm trưá»ng bà o ná»a mặc, không cÅ© không má»›i, ngoà i khoác áo choà ng bằng Ä‘oạn Ä‘en. Quả là thứ Ä‘oạn tốt nhưng dưá»ng như đã phế bá» mưá»i năm không dùng đến. Hiện giá» hai tay đã cụt, chỉ còn vạt áo như hình là đáp.
Có Ä‘iá»u áo mặc cá»§a quái nhân quá cÅ©, nhưng cái mÅ© nhá» hình trái dưa đội trên đầu hãy còn má»›i toanh. Chóp mÅ© hình trái anh đà o đỠchói, những nếp gấp coi rất rõ, tá»±a hồ vừa mua ở ngoà i tiệm. CÅ©ng vì cái mÅ© quá má»›i mà bá»™ áo mặc cà ng tăng thêm vẻ cÅ© kỹ, khiến ngưá»i ta có cảm giác vá» y phục không đồng Ä‘á»u.
Vừa rồi trang Ä‘inh chưa đỠcáºp tá»›i diện mạo nhân váºt nà y, thá»±c tra chân tướng y má»›i là nguyên nhân chân chÃnh khiến cho bất cứ ai cÅ©ng không thể nÃn cưá»i được.
Gương mặt đã bé nhá» lại dà i ngoẵng. Ná»a trên cái mÅ©i khác nà o cá»§ cà rốt đỠđặt và o, bao chiếm mất hai phần ba toà n bá»™. Ná»a dưới là cái miệng tun hút tá»±a hồ rá»c để
thổi lá»a.
Äôi tai bé nhá», nhá»n hoắt dang mãi ra sau gáy nên nhìn phÃa chÃnh diện thì chẳng thấy đâu.
Còn cặp mắt nhá» ti hÃ. Chỉ có ngưá»i đứng cạnh hoặc quái nhân liếc nhìn hai bên má»›i thấy.
Tướng mạo nà y mà lại nghênh ngang là m bá»™ ta đây thì đến đá cÅ©ng phải phì cưá»i.
Dưá»ng như quái khách không lý gì đến quan niệm cá»§a kẻ khác đối vá»›i mình. Y đứng nghiá»…m nhiên trước lôi đà i, tay mân mê bó dây lưng, đầu ngá»a vá» phÃa sau ra chiá»u suy nghÄ© lại tá»±a hồ chưa quyết định chá»§ ý, không biết nên rút lấy sợi dây mà u sắc nà o?
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương khẽ thúc dục:
- Lệnh Hồ tổng quản...
Lệnh Hồ Bình ngá»ng đầu lên ngắt lá»i:
- Lệnh Hồ má»— đã bá»›i tìm trong ký ức nhưng tướng mạo nà y đừng nói tại hạ chưa từng gặp mặt mà dưá»ng như cÅ©ng không nghe ai nói nhắc tá»›i.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn xen và o:
- Tại hạ xem chừng nhân váºt nà y chẳng có chi đáng kể.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương há»i:
- Ông bạn căn cứ và o đâu mà nói váºy?
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn đáp:
- Nhân váºt đã có quái tướng như váºy mà trong tay lại có chút nghỠđặc biệt, tất ngưá»i giang hồ phải biết tá»›i. Cả Lệnh Hồ tổng quản cÅ©ng chưa từng nghe ai nhắc đến chứng tá» vị nhân huynh kia dù tà i ba đến đâu cÅ©ng chỉ có giá»›i hạn.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang kia xen và o:
- Hiện giỠy đứng đó là m chi?
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương đáp:
- Y Ä‘ang lá»±a chá»n mà u sắc dây lưng.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang há»i:
- Y lấy sợi dây nà o?
Thượng Nguyên Dương đáp:
- Y chưa quyết định.
Thiá»m Thế Quang há»i:
- Y lá»±a chá»n khá lâu rồi kia mà ?
Thượng Nguyên Dương đáp:
- Äúng thế, không hiểu y có chá»§ ý gì, tá»±a hồ cả nắm dây lưng, chẳng có sợi nà o vừa ý.
Thiá»m Thế Quang mỉm cưá»i nói:
- Thiá»m má»— dám đánh cá vá»›i ba vị. Vị nà o hứng thú thì đặt cuá»™c bao nhiêu Thiá»m má»— cÅ©ng xin bồi tiếp.
Thượng Nguyên Dương quay lại há»i:
- Äánh cá thế nà o?
Thiá»m Thế Quang cưá»i đáp:
- Tại hạ đánh cá quyết định tối háºu cá»§a y là chiếu cố đến Thiá»m má»—.
Thượng Nguyên Dương há»i:
- Sao ông bạn lại khẳng định như váºy?
Thiá»m Thế Quang cưá»i đáp:
- Äánh cá thì đặt cuá»™c Ä‘i! Còn sai tráºt là việc cá»§a Thiá»m má»—.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn há»i:
- Thiá»m huynh căn cứ và o Ä‘iểm nà o mà đưa ra kết luáºn nà y?
Thiá»m Thế Quang cưá»i há»i lại:
- Phùng huynh có đánh cá không?
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu xen và o:
- Các vị đánh cá Ä‘i. Bất luáºn nhiá»u hay Ãt nhị nhất thiên tác ngÅ©, tại hạ vá» phe vá»›i Thiá»m tổng quản.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn vốn thÃch đánh cá, đã toan lên tiếng đặt cuá»™c nhưng nghe Lệnh Hồ Bình nói váºy bất giác đâm ra do dá»±. Lão không phục cách nháºn xét cá»§a Thiá»m Thế Quang. Nhưng há» Thiá»m lại được Lệnh Hồ Bình trợ tráºn nên lão phải suy nghÄ©, vì lão chưa từng nghe nói Lãng Äãng công tá» chịu thua cuá»™c ai bao giá».
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương cưá»i nói:
- Thượng má»— tưởng Phùng huynh nên để dà nh mấy lạng để hôm nà o má»i anh em uống rượu hay hÆ¡n. Thượng má»— dám Ä‘oán chắc Phùng huynh chỉ thua chứ không thể được.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn chá»›p mắt há»i:
- Thượng huynh nói váºy là nghÄ©a là m sao?
Thượng Nguyên Dương cưá»i đáp:
- Vừa rồi Phùng huynh chẳng đã nói đấy ư? Phùng huynh nghĩ kỹ đi... Ô kìa!
Thiá»m huynh mau mau chuẩn bị ra tráºn.
Nguyên quái khách kia suy nghĩ hồi lâu rồi quả nhiên rút lấy sợi dây xanh.
Quần chúng trên quảng trưá»ng thấy quái khách là m bá»™ là m tịch hồi lâu vẫn chưa giở thêm trò gì, bất giác lại phá lên cưá»i.
Quái khách đột nhiên xoay mình lại, tay cầm sợi dây xanh giơ lên lớn tiếng quát
há»i: - Cưá»i cái gì? Có gì đáng cưá»i đâu? Các ngươi phải biết ăn nhiá»u nhai không kỹ. Các ngươi có biết sợi dây nà y đáng giá bao nhiêu không?
Quái nhân muốn nói y rút sợi dây xanh lên đà i là chắc chắn sẽ lấy được trăm lạng và ng và o tay.
Má»i ngưá»i nghe nói ôm bụng mà cưá»i.
Quái khách tức quá nhổ toẹt một cái xuống đà i, không lý gì đến quần chúng nữa, quay phắt lại nhảy lên.
Trên đà i, Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang ra nghênh tiếp tươi cưá»i chắp tay
nói: - Chà o ông bạn!
Quái khách tá»±a hồ con gà chá»i tìm ăn, lắc đầu qua mé tả rồi ngoẹo qua mé hữu dòm ngó Thanh y tổng quản từ đầu xuống đến gót chân. Y ngó hồi lâu rồi gáºt đầu tá»± nói má»™t mình:
- Ồ! Tướng nà y coi được đây!
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang không ngỠđối phương thốt ra câu nà y, nhưng ngại mình giữ địa vị chá»§ đà i không tiện tranh hÆ¡i, đà nh nhẫn nại, hắng dặng má»™t tiếng há»i:
- Phải chăng khà giá»›i cá»§a ông bạn là cây rá»c tẩu cầm trong tay?
Quái khách rấp rim cặp mắt ty hà há»i lại:
- Tổng quản sợ cảm mạo chăng?
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang ngạc nhiên há»i lại:
- Ông bạn nói thế là nghĩa là m sao?
Quái khách chớp mắt đáp:
- Nếu không thế thì sao tổng quản ho hắng hoà i? Ngưá»i ta thưá»ng nói: Ho lâu thà nh bệnh lao. Äại tổng quản chá»› coi thưá»ng. Phải biết má»™t ngá»n lá»a nhá» có thể đốt cháy cả nhà . Những chứng bệnh trá»ng thưá»ng bắt đầu từ sá»± ươm mầm nhá» xÃu. Nếu đại tổng quản không e ngại là ngưá»i ngoà i thì tiểu lão giá»›i thiệu phương thuốc hiệu nghiệm
phi thưá»ng, phương thuốc nà y là : Phòng phong ba đồng cân, Cát cánh tám phân...
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang ngắt lá»i:
- Äại khái ông bạn không phải đến đây để quá quan?
Quái khách là m bá»™ ngạc nhiên há»i:
- Ô hay! Ai bảo thế?
Thanh y tổng quản lạnh lùng há»i lại:
- Nếu phải thì sao ông bạn còn nói chuyện rưá»m lá»i là m chi?
Quái khách vênh mặt lên há»i:
- Sao? Cái đó kêu bằng rưá»m lá»i ư? ÄÆ°á»£c rồi! Rưá»m lá»i là rưá»m lá»i... Váºy xin há»i đại tổng quản thế nà o má»›i là đúng đắn? Thế nà o má»›i là không rưá»m lá»i?
Thanh y tổng quản trầm giá»ng hô:
- Äá»™ng thá»§ Ä‘i thôi!
Quái khách “Ủa†một tiếng đáp:
- Äá»™ng thá»§ ư? Hãy khoan! Không được. Không được… Äâu có chuyện dá»… dà ng
thế?
Thiá»m Thế Quang ráng nhẫn nại há»i:
- Ông bạn còn Ä‘iá»u chi dạy bảo?
Quái khách lên mặt nghiêm trá»ng há»i:
- Tiểu lão muốn thỉnh giáo đại tổng quản trước má»™t vấn Ä‘á»: Khi chúng ta động thá»§ Ä‘iểm tá»›i là thôi, hay đánh cho đến lúc má»™t bên chịu thua má»›i kể?
Thanh y tổng quản há»i lại:
- Ông bạn thỠnghĩ xem có cần phải phân thắng bại không?
Quái khách đáp:
- Dĩ nhiên không cần...
Thanh y tổng quản há»i:
- Thế thì còn há»i là m chi?
Quái khách gáºt đầu nói:
- Äại tổng quản nói váºy tiểu lão má»›i yên tâm.
Thanh y tổng quản chăm chú nhìn đối phương há»i:
- Ông bạn còn há»i gì nữa không?
Quái khách ngẫm nghĩ rồi nói:
- À phải rồi! Tổng quản mà không nhắc, tiểu lão cơ hồ quên mất. Xin đại tổng
quản minh xác điểm tới là thôi trong giới hạn nà o?
Thanh y tổng quản trá» tay há»i lại:
- Phải chăng ông bạn dùng cây rá»c tẩu trong tay là m khà giá»›i?
Quái khách gáºt đầu đáp:
- Äúng thế!
Thanh y tổng quản nói:
- Thế nà y được không? Chỉ cần cây rá»c tẩu cá»§a ông bạn đụng đến tà áo Thiá»m má»— mà vẫn còn nguyên vẹn là kể như ông bạn thắng rồi.
Quái khách ngó lại cây rá»c tẩu, ngá»ng đầu lên há»i:
- Tá»· như hiện tại, tiểu lão miệng không ngá»›t tìm lá»i nói mà đại tổng quản sÆ¡ tâm phòng phạm bị tiểu lão nhân khi bất ý Ä‘iểm tá»›i có kể không?
Má»i ngưá»i trước đà i nghe nói không nhịn được lại phì cưá»i.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương ở mặt cách sau tấm ván dùng phép truyá»n âm há»i:
- Lệnh Hồ tổng quản! Thằng cha nà y Ä‘iên khùng tháºt hay giả vá», hoặc hắn ngá»› ngẩn?
Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp:
- Hiện giỠkhó nói lắm...
Trước đà i Thanh y tổng quản dở cưá»i dở khóc đà nh nghiến răng dẹp lá»a giáºn gáºt đầu đáp:
- Dĩ nhiên phải kể.
Quái khách cao hứng há»i:
- Tháºt ư? Váºy đại tổng quản hãy coi chừng.
Dứt lá»i y lùi lại má»™t bước, tay cầm rá»c tẩu vừa gõ xuống đất vừa ngoẹo đầu ngắm nghÃa tá»±a hồ tìm kiếm bá»™ vị để hạ thá»§.
Má»™t tên gà n dở cao hÆ¡n bốn thước cầm cái rá»c tẩu dà i hÆ¡n bảy thước coi đã hoạt kê lại còn là m bá»™ là m tịch đáng lẽ khiến cho ngưá»i ta phải cưá»i đến phun cÆ¡m rượu ra ngoà i.
Nhưng trái lại, dưới quảng trưá»ng tiếng cưá»i đột nhiên im bặt.
Nguyên má»i ngưá»i Ä‘á»u biết cây rá»c tẩu trong tay quái khách chế tạo bằng thứ trúc thông thưá»ng, ngay khi lá»±c ngưá»i không biết rõ cÅ©ng đủ bẻ gãy chẳng khó khăn gì, nên lúc nà y má»i ngưá»i đầu muốn coi cho biết rõ quái khách dùng thuáºt tân kỳ nà o khiến cho cây rá»c tẩu dà i hoẵng đâm trúng và o Thanh y tổng quản mà vẫn giữ được nguyên
vẹn như cũ.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang lịch duyệt phong phú, từng trải việc Ä‘á»i, dưá»ng như đã nháºn ra quái khách chân tâm định quá quan, lá»a giáºn bình tÄ©nh lại. Lão ngưng thần tÄ©nh trà chỠđợi đối phương động thá»§.
Quái khách ngó tả ngó hữu một lúc đột nhiên tự nói một mình:
- Không phải chuyện dễ, không phải chuyện dễ.
Y ngá»ng đầu lên hất hà m há»i:
- Tiểu lão chưa thỉnh giáo quý tÃnh là gì?
Thanh y tổng quản đáp:
- Tại hạ há» Thiá»m.
Quái khách há»i:
- Cách xưng hô đà i chủ như thế nà o?
Thanh y tổng quản đáp:
- Tiện hiệu là Thế Quang.
Quái khách há»i:
- Quý phủ ở đâu?
Thanh y tổng quản đáp:
- Huyện Thiá»n Thá»§y đất LÅ©ng Tây.
Quái khách nói:
- Ồ! Huyện Thanh Thủy... địa phương nà y rất lớn...
Thanh y tổng quản chép miệng há»i:
- Những Ä‘iá»u ông bạn muốn biết, Thiá»m má»— đã trình bà y hết. Cái đó có giúp gì cho ông bạn không?
Quái khách gãi đầu gãi tai ngáºp ngừng:
- Cái đó... cái đó...
Toà n trưá»ng lại phá lên cưá»i. Bất luáºn kết quả ra sao chỉ má»™t chuyện hoạt kê nà y cÅ©ng đủ khiến cho ngưá»i ta báºt cưá»i.
Thanh y tổng quản sa sầm nét mặt há»i:
- Ông bạn còn đợi gì nữa?
Quái khách dưá»ng như hạ quyết tâm gáºt đầu đáp:
- Phải rồi! Dùng lối đầu cơ chẳng phải là thiện sách. Tiểu lão xem chừng thà nh thực là hơn.
Y nói rồi cất bước tiến ra, phóng cây rá»c tẩu vá» phÃa trước bằng chiêu thức “Tiên Nhân Chi Lá»™â€. Y ra chiêu không nhanh mà cÅ©ng không cháºm nhằm Ä‘iểm và o huyệt Kỳ môn dưới vú Thanh y tổng quản.
Miệng y nói thà nh thá»±c là hÆ¡n, quả nhiên trong chiêu thuáºt không giở trò gì.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang thấy quái khách nói năng như đùa cợt mà lúc tối háºu ra tay hiển nhiên rất đáng kể. Y không muốn là m cho đối phương khó chịu, liá»n để cho quái nhân phóng cây rá»c tẩu gần tá»›i khẽ nghiêng mình tránh khá»i chổ yếu hại rồi giÆ¡ tay trái lên không phóng chưởng đánh chênh chếch tá»›i.
Quái nhân dưá»ng như vì ra chiêu hết cỡ cÅ©ng hÆ¡i hoang mang, bất giác la lên má»™t tiếng:
- Nguy quá!
Miệng y la, chân y cất bước tiến vá» phÃa trước tá»±a hồ thá»§ thế thu cây rá»c tẩu vá».
Nhưng y vì hoảng hốt chân vướng phải rá»c tẩu, cả ngưá»i xô vá» phÃa trước, thà nh ra rá»c tẩu chưa rụt lại được chút nà o mà lại vì thu không kịp phải đâm vá» phÃa trước.
Thanh y tổng quản mỉm cưá»i hô:
- Bằng hữu...
Hai tiếng vừa ra khá»i cá»a miệng, chợt cảm thấy có Ä‘iá»u bất diệu.
Nguyên quái khách là m bá»™ cỠđộng như thu rá»c tẩu vá» mà tháºt ra lúc y loạng choạng xô vá» phÃa trước đã phóng ra tháºt nhanh.
Thanh y tổng quản phóng chưởng và o quãng không biết là trúng kế, toan tung mình đi né tránh thì cổ tay trái đã tê chồn. Quái nhân đã nắm lấy rồi.
Quái khách ngá»a mặt lên cưá»i hi hi há»i:
- Äại tổng quản! Xin há»i chiêu nà y có đáng kể không?
Thanh y tổng quản sắc mặt lợt lạt khẽ giơ tay mặt lên rồi rũ xuống ngay.
Quái khách đối vá»›i Thanh y tổng quản khác nà o dừng ngá»±a kịp thá»i trước miệng hang sâu, tá» ra rất thá»a mãn liá»n buông tay lui vá» nguyên vị, kÃnh cẩn nói:
- Cảm ơn tổng quản đã nhân nhượng.
Thanh y tổng quản không nói gì được nữa, quay vá» phÃa sau, mặt lạnh như tiá»n hô:
- Dương Phúc! Äem đồ thưởng ra đây.
Äến bây giá» má»i ngưá»i trong quảng trưá»ng thấy quái khách thắng tráºn má»›i nổi tiếng hoan hô như sấm dáºy hồi lâu không ngá»›t.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn ở háºu đà i lắc đầu lẩm bẩm:
- Tráºn nà y tháºt thua oan.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương mắt sáng lên khe khẽ nói:
- Thằng cha nà y sở trưá»ng vá» Cầm nã thá»§ pháp. Nhưng Thượng má»— tin rằng vá» phương diện đó nhất quyết hắn không cao minh bằng Phùng huynh. Thế nà o? Phùng huynh có muốn xuất tráºn dùng cách gáºy ông Ä‘áºp lưng ông gỡ lại thể diện cho bá»n mình chăng?
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn lắc đầu đáp:
- Phùng mỗ xem chừng lão coi nghỠnà y như trò chơi, quyết không nên để hắn lại thông qua đệ nhị quan.
Thượng Nguyên Dương nói:
- Mình cứ thỠcoi không ngại gì.
Dứt lá»i lão nhảy xuống ngăn chặn tên gia Ä‘inh thì thầm nói nhá» mấy câu. Trang Ä‘inh nghe rồi gáºt đầu lia lịa.
Trước đà i, quái khách thấy trang Ä‘inh Dương Phúc bưng rương và ng Ä‘i ra tươi cưá»i, y lại đón lấy miệng nói:
- Äa tạ! Äa tạ!
Dương Phúc cÅ©ng niá»m nở há»i:;
- Thưa cao nhân! Cao nhân có hứng thú thông qua đệ nhị quan chăng?
Quái khách há»i lại:
- Äệ nhị quan được thưởng bao nhiêu?
Dương Phúc đáp:
- Năm trăm lạng.
Quái khách há»i:
- Năm trăm lạng... cũng hoà ng kim chứ?
Dương Phúc đáp:
- Phải rồi!
Quái khách nói:
- Hay quá! Hay quá! Năm trăm lạng thì ra gấp năm. Thông qua cá»a quan nà y bằng năm cá»a quan trước. Má»™t ngưá»i có năm trăm lạng hoà ng kim má»›i ăn được mãn Ä‘á»i.
Dương Phúc cưá»i há»i:
- Thế nà o?
Quái khách tự nói một mình:
- Mẹ Æ¡i! Năm trăm lạng. Món tiá»n lá»›n quá khiến cho ngưá»i ta chẳng thể nà o
không động tâm.
Dương Phúc lại giục:
- Cao nhân định thế nà o?
Quái khách khoát tay đáp:
- Hãy khoan! Äể tiểu lão còn nghÄ© đã. á»’... Nếu qua được cá»a quan nà y là có sáu trăm lạng hoà ng kim, thà nh đại phú ông rồi. Dù không qua được vẫn còn má»™t trăm lạng cÅ©ng là tiểu phú ông. Qua không nổi sẽ ra sao? Bất quá chịu Ä‘au đòn là cùng.
Dứt lá»i y nắm tay lại đấm len không nói:
- Phải rồi. Cứ là m thế nà y.
Dương Phúc hoan há»· há»i:
- Cao nhân quyết định rồi chứ?
Quái khách lại khoát tay đáp:
- Äừng vá»™i. Äừng vá»™i, Äể tiểu lão thu tháºp xong sẽ tÃnh cÅ©ng chưa muá»™n. Nà y, nà y! Cái rá»c tẩu cá»§a tiểu lão đâu rồi?
Có kẻ hiếu sá»± vá»™i lượm rá»c tẩu đưa lại.
Quái khách tạ Æ¡n đón lấy, y bưng cái rương nhỠđựng và ng để và o góc đà i rồi đứng ngay ngưá»i lên tiến và o giữa đà i, vá»— ngá»±c vung tay nói:
- Ai là m chá»§ đệ nhị quan? Xin má»i ra đây.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn lên tiếng từ háºu đà i mỉm cưá»i từ từ bước ra.
Quái khách chá» lão đứng lại, rồi như lần trước, y ngoẹo đầu ngoẹo cổ ngắm nghÃa má»™t hồi, máy môi muốn nói lại thôi.
Lam y tổng quản cưá»i há»i:
- Tướng mạo tại hạ thế nà o?
Trong quảng trưá»ng lại nổi lên trà ng cưá»i.
Quái khách nhấp nháy cặp mắt há»i:
- Xin há»i tổng quản...
Lam y tổng quản vừa cưá»i vừa ngắt lá»i:
- Tại hạ là Phùng Giai Váºn quê ở phá»§ Ninh Viá»…n, đất Hán Trung. Phải chăng ông bạn muốn há»i cái đó?
Quái khách lắc lư cái đầu đáp:
- Không phải...
Lam y tổng quản “Ủa†má»™t tiếng há»i:
- Váºy ông bạn muốn há»i gì?
Quái khách nhấp nháy cặp mắt há»i:
- Trước kia tổng quản cùng ngưá»i giao thá»§ ra tay có nặng lắm không? Äã có ai mất mạng vá» tay tổng quản chưa?
Lam y tổng quản ngÆ¡ ngác há»i lại:
- Ông bạn há»i cái đó là có ý gì?
Quái khách là m bộ nghiêm trang đáp:
- Tiểu lão muốn nói: Hoà ng kim dÄ© nhiên là năm trăm lạng hoà ng kim mà mất cái mạng già thì sao? Vì thế tiểu lão phải há»i để biết chừng.
Lam y tổng quản không nhịn được phì cưá»i nói:
- Không nghiêm trá»ng đến thế đâu.
Quái khách gục gặc cái đầu đáp:
- Cái đó khó nói lắm. Vừa rồi các vị ở háºu đà i tất nhiên đã nhìn rõ, biết tiểu lão chỉ có bản lãnh vá» Cầm nã thá»§, không chừng các hạ lại là tay tổ. Nghá» nà y mà chưa đến độ xuất thần nháºp hóa, biết đâu chỉ cất tay má»™t cái không là m cho ngưá»i ta què cụt. Vì lòng tham mà thà nh ngưá»i tà n táºt há chẳng uổng lắm ư?
Lam y tổng quản há»i:
- Ông bạn há»i váºy phải chăng là muốn rút lui?
Quái khách đáp:
- Äừng nói giỡn.
Lam y tổng quản há»i:
- Thế thì ông bạn muốn Phùng má»— phải láºp tá» bảo đảm chăng?
Quái khách đáp:
- Thế thì các hạ cà ng nói giỡn hơn trước.
Lam y tổng quản há»i:
- Ông bạn có Ä‘á»u yêu cầu gì, nói rõ ra được không?
Quái khách đáp:
- Tiểu lão muốn thương lượng.
Lam y tổng quản há»i:
- Thương lượng cách nà o?
Quái khách đáp:
- Tiểu lão muốn cùng đại tổng quản láºp ra ước pháp nhất chương. Bất luáºn là ai
chiếm được thượng phong cũng nhẹ đòn cho.
|

05-09-2008, 05:22 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 8
Quá Tam Quan Äấu Vá»›i Lệnh Hồ Bình
Lam y tổng quản há»i:
- Nói má»™t cách khác thì cÅ©ng như tráºn đầu, cứ Ä‘iểm đến là thôi chứ gì?
Quái khách đáp:
- à kiến cá»§a tiểu lão là như váºy.
Lam y tổng quản:
- Váºy xin má»i bằng hữu.
Quái khách đáp:
- Hay lắm.
Y cất bước tiến lại. Tay trái vạch một vòng dẫn dụ nhãn quang của đối phương. Năm ngón tay mặt đưa ra như móc câu nhằm chụp trước ngực Lam y tổng quản.
CỠđộng nà y cá»§a y ra ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a má»i ngưá»i.
Không ai ngá» lần nà y quái khách lại động thá»§ mau lẹ như váºy, không dá»nh dà ng như lần trước. Äó là má»™t Ä‘iá»u Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn rất mong má»i.
Lão thấy quái khách tuy ra chiêu mau lẹ nhưng cÅ©ng chẳng có gì tân kỳ. Lão quyết định ra chiêu “giải há»a†tiếp theo là “chiêu uyển†để thá» coi chỉ lá»±c và há»a háºu vá» phép cầm nã cá»§a đối phương thế nà o.
Lão liá»n né tránh, đồng thá»i tay trái khoanh má»™t vòng xoay lại móc và o khuá»·u tay quái khách.
Thuáºt cầm nã trong võ há»c là môn dùng nhu khắc cương, dùng tÄ©nh chế động, cần nhất phải ra tay mau lẹ.
Lam y tổng quản tuy chưa quan tâm vị quái khách nà y, nhưng cÅ©ng không dám khinh thị. Äồng thá»i lão sá» hai thức Kim Ty Chiá»n Uyển để tấn công, Kim Tiá»…n Giao Hoa để phòng thá»§, tức là công được thì công, không được thì thá»§. Äây là chiêu đầu để thăm dò, không mong gì đắc thắng.
Nhưng việc thiên hạ khó mà tiên liệu. Lam y tổng quản xoay tay móc má»™t cái, cổ tay quái khách liá»n bị lão móc trúng.
Hà ng ngà n cặp mắt trên quảng trưá»ng Ä‘á»u nhìn thấy rõ. Cổ tay quái khách đã bị Lam y tổng quản nắm giữ. Tình trạng cÅ©ng giống như vừa rồi Thanh y tổng quản bị quái
khách chụp được.
Theo lẽ, những ngưá»i dưới quảng trưá»ng phải hoan hô Lam y tổng quản má»›i đúng ngưá»i sá»± thá»±c lại trái ngược: Quần chúng lại báºt tiếng là hoảng và buông tiếng thở dà i tha thiết.
Trên đà i, Lam y tổng quản má»›i ra má»™t chiêu đã đắc thá»§, mặt lá»™ vẻ đắc ý mỉm cưá»i, năm ngón tay vẫn nắm lấy cổ tay quái khách chứ không buông ra.
Quần chúng trong quảng trưá»ng Ä‘á»u nổi lòng phẫn ná»™ như nước triá»u dâng má»—i ngưá»i thét má»™t câu:
- Buông tay ra.
- Cút đi.
- Hà nh động hèn hạ, vô liêm sỉ.
- Nói thì hay lắm. Coi hà nh động mới biết phong độ...
Tiếng quát tháo đang à o à o đột nhiên im bặt.
Nguyên má»i ngưá»i ngó lên đà i thấy quái khách Ä‘ang xoay Ä‘i ná»a vòng, nhìn xuống dưới đà i không ngá»›t vẫy tay dưá»ng như ra hiệu cho ai nấy hãy yên tÄ©nh lại đừng nóng nảy.
Quần chúng nhìn đến Lam y tổng quản, bất giác Ä‘á»u thá»™n mặt ra.
Nụ cưá»i cá»§a lão đã biến mất, thay cho bằng gương mặt lợt lạt, da mặt co rúm tá»±a hồ Ä‘au khổ không chịu nổi.
Mục quang cá»§a má»i ngưá»i đưa thấp xuống cà ng ngạc nhiên hÆ¡n.
Nguyên cả hai đã đổi thế chá»§ khách mà tình trạng vẫn chưa biến hóa. Cổ tay mặt quái khách vẫn bị năm ngón tay cá»§a Lam y tổng quản nắm chặt. Lão quay và o háºu đà i vừa rên là vừa quát:
- Dương Phúc... Äem tiá»n thưởng ra.
Tiếng hoan hô lại nổi dáºy vang động má»™t góc trá»i.
PhÃa trong lôi đà i, Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương và Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang mặt mà y ngÆ¡ ngác nhìn nhau như má»™t đôi gà gá»—.
Cả Lệnh Hồ Bình xuất thân ở Kỳ SÄ© Bảo là nhà gia há»c uyên thâm, kiến văn quảng bác bao nhiêu võ công các phái hiện nay chà ng Ä‘á»u rõ như bà n tay để trước mặt, mà lúc nà y cÅ©ng nhăn tÃt cặp lông mà y ra chiá»u suy nghÄ© rất lao lung.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương đột nhiên nghiến răng nói:
- Thượng mỗ không thể tin được...
Lệnh Hồ Bình ban đầu thiện tiện chủ trương để lôi đà i cả một tháng. Bản ý chà ng
muốn mượn cách nà y để phá sản nghiệp cá»§a Dương đại trang chúa, váºy ngưá»i nà o thông qua liá»n ba cá»a quan là điá»u chà ng mong má»i má»›i phải, nhưng võ công cá»§a quái khách kỳ dị quá chừng lại khiến chà ng nảy dạ đồng tình vá»›i phe chá»§ nhân. Chà ng vươn tay kêu Huỳnh y tổng quản lại nói:
- Thượng tổng quản đừng hấp tấp.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương dừng bước quay lại há»i:
- Phải chăng Lệnh Hồ tổng quản đã biết rõ võ công cùng lộ số của thằng cha nà y?
Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp:
- Chưa.
Huỳnh y tổng quản chau mà y há»i:
- Thế thì...
Lệnh Hồ Bình ngắt lá»i:
- Cha nà y quả là ngưá»i hữu tâm, quyết hắn chưa chịu đình thá»§ đâu. Chúng ta hãy chá» Phùng tổng quản và o há»i cho biết rõ sá»± ngoắt ngoéo bên trong rồi hãy quyết định cÅ©ng chưa muá»™n.
Thượng Nguyên Dương vừa nóng nảy vừa cố chấp hất tay ra đáp:
- Bất tất phải thế.
Mặt lạnh như tiá»n, lão rảo bước tiến ra.
Huỳnh y tổng quản vừa xuất hiện thì Lam y tổng quản ở tiá»n đà i lui và o.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang không nhịn được há»i ngay:
- Tình trạng vừa rồi ra là m sao?
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn cưá»i lắc đầu đáp:
- Nói ra lại mắc cỡ.
Thiá»m Thế Quang nôn nóng giục:
- Sá»± tình đã qua rồi, mắc cỡ thì được Ãch gì? Phùng huynh hãy cho biết vừa rồi sau khi chụp tay hắn...
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn ngắt lá»i:
- Sau khi Phùng má»— chụp được tay hắn, các vị Ä‘á»u cho là Phùng má»— thắng tráºn rồi phải không?
Thanh y tổng quản đáp:
- Chẳng phải thế là gì?
Lệnh Hồ Bình đột nhiên khoát tay cản lại:
- Phùng tổng quản khoan rồi hãy nói để Lệnh Hồ má»— Ä‘oán coi. Phải chăng các hạ sau khi chụp tay cha đó rồi đột nhiên cánh tay hắn phát ra má»™t luồng hấp lá»±c giữ chặt năm ngón tay cá»§a các hạ đồng thá»i cánh tay kia không ngá»›t bà nh trướng ná»™i lá»±c khiến cho năm ngón tay cá»§a các hạ Ä‘au nhức không chịu nổi?
Phùng Giai Váºn trợn mắt lên la thất thanh:
- Phải rồi. Phải rồi. Äó là môn võ công gì?
Lệnh Hồ Bình chau mà y toan nói nữa thì tiá»n đà i đột nhiên nổi lên trà ng cưá»i chói tai, tá»±a hồ quái khách nói câu gì khiến Huỳnh y tổng quản nghe không lá»t tai.
Lệnh Hồ Bình khoát tay nói:
- ChỠlát nữa sẽ nói chuyện.
Ba ngưá»i liá»n nhảy lên đống gá»— nÃn thở nhìn qua vách ván ra ngoà i.
Lúc nà y ở tiá»n đà i quái khách kia đã thu sáu trăm lạng hoà ng kim cất má»™t nÆ¡i rồi xắn áo ra kiểu sắp động thá»§.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương đứng má»™t bên lặng lẽ chỠđợi. Sắc mặt xám xanh, lão không nói ná»a lá»i.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang khẽ há»i trang Ä‘inh:
- Vừa rồi lão ta bảo sao?
Trang Ä‘inh Dương Phúc hằn há»c khẽ đáp:
- Hắn bảo: Hắn thắng hai trưá»ng thì có thể thắng cả trưá»ng thứ ba và khuyên Thượng tổng quản nên suy nghÄ© kỹ. Nếu Thượng tổng quản thừa nháºn hắn có thể thông qua thì chỉ thu má»™t ná»a là năm trăm lạng, nhưng Thượng tổng quản bảo hắn đừng rưá»m lá»i và thôi thúc hắn mau động thá»§. Hắn lại há»i: Nếu tráºn nà y hắn thắng thì chúng ta có đưa tiá»n thưởng ngà n lạng ra không? Thượng tổng quản tức muốn chết ngưá»i.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang cÅ©ng tức mình nói:
- Tên xú quá»· nà y tháºt là khả ố!
Quái khách xắn áo lên, buá»™c dây lưng khác và o. Lúc nà y hắn đứng dạng hai chân ra má»™t chút như cưỡi ngá»±a. Tay trái đặt nÆ¡i sau gáy, tay mặt để ngang trước ngá»±c rồi ngá»ng đầu lên há»i:
- Äại tổng quản đã thấy tư thức nà y chưa?
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương đáp:
- Tư thức đẹp lắm và chứng minh công lá»±c ông bạn không phải tầm thưá»ng!
Trong bụng lão mắng thầm:
- Thế là lão quỷ tự tìm cái chết.
Lão váºn mưá»i hai thà nh công lá»±c tiến lên má»™t bước vung chưởng đánh tá»›i.
Chưởng phong rà o rạt tuôn ra như sóng cồn, rÃt lên veo véo. Cả tòa lôi đà i Ä‘á»u rung động.
Quái khách thấy chưởng lá»±c cá»§a Huỳnh y tổng quản cá»±c kỳ hùng háºu trong lòng không khá»i hoang mang.
Nguyên hắn còn muốn hý lá»™ng quá»· thần không ngỠđối phương ra tay đánh liá»n. Tư thức cưỡi ngá»±a là m cho công lá»±c tụt xuống hạ bà n, hai chân chuyển động bất tiện đáng lý phải nghiến răng chiết chiêu ngoà i ra không còn cách nà o khác.
Nhưng quái khách dưá»ng như không nắm vững phần nà o. May ở chá»— hắn chẳng cần nghÄ© lại tư thế có khó coi hay không. Trước tình hình cấp bách hắn lanh trà nghÄ© ra chiêu phá giải liá»n lá»›n tiếng quát:
- Coi cước đây!
Hắn vung tay trái, toà n thân nghiêng đi tựa hồ dùng chân phải đá và o hạ bộ Huỳnh y tổng quản.
Huỳnh y tổng quản hiển nhiên đã nhìn rõ chá»— dụng tâm cá»§a quái khách, lão không sá»n lòng vẫn giữ nguyên chiêu phóng lẹ tá»›i.
Quái khách thấy kế không thà nh liá»n liá»n đẩy hai tay cho toà n thân ngá»a vá» phÃa
sau.
Huỳnh y tổng quản nghĩ thầm:
- Hay lắm. PhÃa sau là cá»a đà i. Nếu hắn tá»± động hạ đà i thì ta tha mạng cho.
Nhưng quái khách toà n thân ngá»a vá» phÃa sau mà không dùng tư thức “Kim Lý Äảo Xuyên Ba†để tá»± cứu mình lúc lâm nguy. Hai chân hắn vẫn chưa dá»i khá»i mặt đất.
Äá»™t nhiên hắn là m như ngưá»i bị đá lên không lăn Ä‘i má»™t vòng cho đầu xoay vá» phÃa Huỳnh y tổng quản, đồng thá»i váºn toà n lá»±c húc và o ngưá»i lão.
Huỳnh y tổng quản tuyệt không ngỠđối phương lại sỠdụng thân pháp quái dị chưa từng thấy, nên không biết hóa giải bằng cách nà o.
Quái khách phóng chỉ nhanh như gió, miệng lớn tiếng la:
- Huyệt Chà yêu. Huyệt Chà đưá»ng. Huyệt Hiếp môn...
Tiếp theo vù má»™t tiếng, bóng hai ngưá»i bay ra hai ngã.
Nguyên quái khách tuy miệng hô những huyệt đạo có thể điểm trúng mà sự thực hắn chưa ra tay.
Hai ngưá»i phân khai rồi, quái khách cưá»i hì hì há»i:
- Thế nà o. Bây giỠtổng quản còn có thể nghĩ kỹ được.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương sắc mặt lúc đỠbừng lúc trắng bợt, đứng ngẩn ngưá»i ra không nói nên lá»i.
Lệnh Hồ Bình ở háºu đà i vẫy tay trầm giá»ng hô:
- Dương Phúc. Äem và ng thưởng ra.
Äoạn chà ng nhìn Thiá»m, Phùng hai lão nói:
- Hai vị giục ngưá»i vá» phá»§ lấy thêm ba ngà n lạng nữa ra ngay.
Dứt lá»i chà ng không chá» hai lão trả lá»i đã bước lại vá»›i lấy hai thanh trưá»ng kiếm treo ở vách ván phÃa đông rồi rảo bước tiến ra trước đà i.
Trong quảng trưá»ng tiếng hoan hô nổi dáºy như Ä‘iên:
- Lãng Äãng công tá» ra rồi.
- Phải kêu bằng Cẩm y tổng quản.
- Phải rồi. Phải rồi. Cẩm y tổng quản ra rồi.
- Bây giá» lại được coi Cẩm y tổng quản ra tráºn.
- Lãng Äãng hay Cẩm y không thà nh vấn Ä‘á».
- Tại sao váºy?
- Ngươi không coi ngưá»i ta đã qua ba cá»a mà má»—i cá»a má»™t dá»… hÆ¡n. Dù có đổi Lãng Äãng công tá» cÅ©ng đến thế mà thôi.
- Có dám đánh cá không?
- Cá bao nhiêu?
- Hai quan tròn.
- ÄÆ°á»£c rồi, cứ thế.
Má»™t ngưá»i khác xúm và o nói:
- Hai vị hãy khoan. Tại hạ cũng đánh cá.
Ngưá»i kia há»i:
- Ông bạn vỠphe nà o?
- Tại hạ vỠphe quái khách.
Ngưá»i trước há»i:
- Tại hạ cá Lãng Äãng công tá» thắng.
Trong quảng trưá»ng còn nhiá»u chá»— đánh cá. Vá» sau há» chia ra hai bên: má»™t bên vá» phe quái khách, má»™t bên vá» phe Lãng Äãng công tá».
Trên đà i quái khách thấy dưới quảng trưá»ng Ä‘ua nhau đánh cá, y chẳng khác nà o đứa con nÃt há lá»— miệng tun hút ra cưá»i rất ngây ngô.
Lệnh Hồ Bình tiến lại giữa đà i đặt hai thanh trưá»ng kiếm xuống tồi lùi lại mấy bước chắp tay há»i:
- Thưa cao nhân. Cao nhân có muốn qua cá»a quan nữa không?
Quái khách ngạc nhiên há»i lại:
- Còn cá»a quan nữa ư?
Lệnh Hồ Bình gáºt đầu đáp:
- Phải rồi, bản đà i giữ cá»a quan tối háºu và kêu bằng Cẩm y tổng quản.
Quái khách há»i:
- Thưởng cách cá»a quan nà y bao nhiêu?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Äại khái các hạ có vợ có con rồi. Hay lắm. Nếu các hạ thông qua được đủ mưá»i chiêu cá»§a tại hạ lại lãnh thưởng ba ngà n lạng hoà ng kim.
Quái khách giáºt bắn ngưá»i lên há»i:
- Ông bạn bảo bao nhiêu?
Lệnh Hồ Bình nói dằn từng tiếng:
- Ba... ngà n... lạng... hoà ng kim.
Quái khách nheo mắt há»i:
- Tổng quản không nói giỡn chứ?
Lệnh Hồ Bình giơ tay trỠba rương và ng đáp:
- Ba rương và ng đây rồi. Còn nói giỡn gì nữa?
Quái khách gáºt đầu. Y không nói nữa, dưá»ng như Ä‘ang nhẩm tÃnh: Má»™t ngà n sáu trăm lạng thêm và o ba ngà n lạng thà nh bốn ngà n sáu trăm lạng.
Lệnh Hồ Bình lặng lẽ chỠđợi chứ không thúc giục.
Quái khách đột nhiên ngá»ng đầu lên há»i:
- Tráºn nà y nhất định phải dùng kiếm ư?
Lệnh Hồ Bình thủng thẳng đáp:
- Không nhất định. Vì Lệnh Hồ mỗ quen dùng bảo kiếm chẳng thể không đưa kiếm cho các hạ để giữ đạo công bằng.
Quái khách nhìn hai thanh trưá»ng kiếm đặt ở giữa đà i, há»i lại:
- Phải chăng tổng quản có ý muốn nói: Giả tá»· tiểu lão mà có thể dùng kiếm thuáºt thì có thể lá»±a lấy má»™t thanh kiếm phải không?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- ChÃnh thế.
Quái khách há»i:
- Hai thanh bảo kiếm nà y có hơn gì nhau không?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Lệnh Hồ má»— chưa coi kỹ. Giả tá»· có thanh hÆ¡n thanh kém là lợi cho ông bạn chứ chẳng hại gì, vì ông bạn được quyá»n ưu tiên lá»±a trước.
Quái khách há»i:
- Nghe nói Lệnh Hồ tổng quản mới lấy được một thanh bảo kiếm, sao lại cất đi không dùng?
Lệnh Hồ Bình đáp:
- Nếu các hạ kiên trì bắt buộc Lệnh Hồ mỗ phải dùng thanh kiếm đó thì Lệnh Hồ mỗ cũng vui lòng tuân mệnh.
Quái khách vội xua tay nói:
- Không. Không. Tiểu lão tuyệt không có ý đó.
Lệnh Hồ Bình ung dung há»i:
- Nếu các hạ không còn Ä‘iá»u chi dạy bảo thì chúng ta có thể nói dà i nói ngắn như đánh đồng la trước khi diá»…n tuồng được chăng?
Quái khách gáºt đầu đáp:
- Phải rồi. Ngưá»i tham cá»§a mà chết, chim tham mồi mắc lưới. Vừa rồi tiểu lão mất bao nhiêu hÆ¡i sức má»›i kiếm được má»™t ngà n sáu trăm lạng hoà ng kim. Bây giá» chỉ má»™t chuyến được ngay ba ngà n lạng thì ai mà không ham, còn bá» qua thế nà o được?
Y vừa tiến vá» chá»— đặt trưá»ng kiếm.
Má»i ngưá»i ở quảng trưá»ng thấy quái khách không những tiếp thụ lá»i má»i cá»§a Cẩm y tổng quản mà lại dùng kiếm là m binh khÃ, bất giác nổi tráºn hoan hô.
Hiện giá» trong tâm khán giả đối vá»›i chá»§ khách trên đà i tương đương ngang nhau. Tuy nhiên ngưá»i có hảo cảm vá»›i Lãng Äãng công tá», nhưng quái khách đã thông qua liá»n ba cá»a bằng những thá»§ pháp khác nhau. Bây giá» hắn lại lấy bảo kiếm là m binh khà thì dÄ© nhiên tà i nghệ rất uyên bác, khiến ngưá»i ta cà ng khâm phục.
Tiếng hoan hô dần dần lắng xuống, vì quái khách đã lấy một trong hai thanh kiếm trở vỠnguyên vị.
Lệnh Hồ Bình rảo bước tiến lại lấy thanh kiếm thứ hai.
Quái khách lưu tâm đến từng động tác cá»§a Lãng Äãng công tá». Tháºm chà tư thức cúi xuống lượm kiếm, lão cÅ©ng không bá» qua.
Lúc nà y Lệnh Hồ Bình cũng trở vỠnguyên chỗ cũ. Quái khách hấp háy cặp mắt
há»i:
- Bây giỠđã bắt đầu được chưa?
Lệnh Hồ Bình ôm kiếm để trước ngực nghiêm nghị đáp:
- Má»i các hạ.
Quái khách nhìn lại thanh trưá»ng kiếm trong tay, đột nhiên đưa qua tay trái co lại cà i và o sau lưng gáºt đầu giục:
- Xong rồi. Tổng quản ra tay đi.
Lệnh Hồ Bình thấy quái khách giấu kiếm và o sau lưng, chỉ để chÄ©a mÅ©i nhá»n trên cổ, không khá»i biến sắc.
Quái khách cưá»i hì hì há»i:
- Tiểu lão ra chiêu nà y rất đặc biệt. Tổng quản có muốn tiểu lão giải thuyết không?
Lệnh Hồ Bình lạnh lùng đáp:
- Thịnh tình xin tâm lãnh.
Tiếp theo tay cầm trưá»ng kiếm, chân bước trung cung qua Hồng Môn, thân kiếm vẫn không động đây. MÅ©i kiếm nhằm thẳng và o giữa huyệt Mi tâm đối phương bằng bặn đưa tá»›i.
Bốn mặt quảng trưá»ng báºt tiếng la hoảng, vì chiêu nà y xuất hiện đây là lần thứ hai. Kết quả lần trước khiến cho Lãng Äãng công tá» Ä‘oạt được chức Cẩm y tổng quản. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lo thay cho quái khách.
Phản ứng lần nà y cá»§a quái khách cÅ©ng giống như đối vá»›i Huỳnh y tổng quản , lão lạng ngưá»i né tránh.
Thanh kiếm trong tay Lệnh Hồ Bình vẫn giữ thế cũ, chà ng từ từ chuyển động thân hình cho mũi kiếm nhằm và o bộ vị trước mặt đối phương.
Lần nà y có ba điểm bất đồng với lần trước.
Một là Lệnh Hồ Bình không sỠdụng thanh Hà ng Long kiếm chặt sắt như chém
bùn.
Hai là lần nà y quái khách đối với Cẩm y tổng quản không giống lần trước đối phó với Huỳnh y tổng quản. Lão mới chạy quanh một vòng trán đã lấm tấm mồ hôi.
Ba là quái khách lộ vẻ quái dị không biết đâu mà mò.
Dưới quảng trưá»ng im phăng phắc tá»±a hồ bao phá»§ là n không khà chết chóc.
Quái khách xoay quanh đến hết vòng thứ hai đột nhiên lún ngưá»i xuống, hai vai rung động, chân phải đưa lên trước ná»a bước. Äồng thá»i miệng lá»›n tiếng quát:
- Coi kiếm đây!
Lệnh Hồ Bình vẫn không chớp mắt, lại lỠdi như không nghe tiếng.
Quái khách miệng hô “Coi kiếm†mà sá»± thá»±c động tác lại khác hẳn. Äây chỉ là má»™t chiêu thăm dò. Chiêu đầu chưa thà nh công, lão là m bá»™ đưa tay lên vuốt mồ hôi trán.
Dưới quảng trưá»ng có tiếng nghị luáºn ồn à o.
Nhưng má»i ngưá»i chưa nháºn ra được bên nà o thắng bên nà o bại.
Tâm mục má»i ngưá»i dưới quảng trưá»ng đối vá»›i hai ngưá»i trên đà i vẫn tương đương ngang nhau.
Bá»n ngưá»i thÃch Lệnh Hồ Bình cho là Lãng Äãng công tá» xuất thân từ má»™t nhà thế gia trong võ lâm, tư chất đặc biệt, căn bản hùng háºu, võ công theo đưá»ng chÃnh phái. Chà ng đã thắng Huỳnh y tổng quản má»™t cách ung dung, má»™t cách đưá»ng hoà ng cao nhã. Còn quái khách chỉ á»· và o thá»§ Ä‘oạn và những chiêu thức quái dị.
Ngưá»i binh quái khách lại tán dương lão là nhân váºt cao thâm khôn lưá»ng, lắm mưu nhiá»u trÃ. Chuyến nà y quái khách tuy ra tay mạo hiểm nhưng chiêu nà o cÅ©ng chân tà i thá»±c há»c, tÃnh toán rất đúng. Còn Lãng Äãng công tá» nhá» tuổi quá, chưa thiệp Ä‘á»i, thiếu lịch duyệt, khó lòng tránh khá»i Ä‘i và o vết xe đổ cá»§a ba vị tổng quản kia.
Chẳng những quần hùng dưới quảng trưá»ng nghị luáºn phân vân mà cả ba vị tổng quản ở háºu đà i cÅ©ng chia là m hai phái.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương vững lòng tin tưởng Lệnh Hồ Bình sẽ thắng.
Trái lại, Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang và Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn nháºn định Lệnh Hồ Bình quyết chẳng phải đối thá»§ cá»§a quái khách.
Thượng Nguyên Dương nói:
- Các vị chưa giao thủ với Lệnh Hồ tổng quản thì là m sao mà hiểu được? Lão phu dám nói chiêu nà y của Lệnh Hồ tổng quản cả đến lão chủ nhân của chúng ta chưa chắc đã phá giải nổi.
Thiá»m Thế Quang và Phùng Giai Váºn không chịu, cãi:
- Bá»n tiểu đệ tuy chưa động thá»§ vá»›i Lệnh Hồ tổng quản nhưng đã nếm mùi Ä‘au khổ cá»§a lão xú quá»· nà y. Bá»n tiểu đệ dám nói má»™t câu: võ công quái dị cá»§a lão quyết không kém bốn vị kỳ sÄ© ở Kỳ SÄ© Bảo. Nếu chịu ứng tuyển thì nhất định sẽ thà nh Canh Ngá» kỳ sÄ© trong bảo nà y.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương lắc đầu quà y quạy đáp:
- Có nói ra các vị cũng không hiểu được.
Thanh y tổng quản Thiá»m Thế Quang và Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn không phục, toan tiếp tục trang luáºn. Thượng Nguyên Dương bá»—ng giÆ¡ tay lên: - Lưu ý!
Nguyên ngoà i tiá»n viện quái khách đột nhiên phát động thế công, thân hình thấp thoáng, kiếm quang lóe lên như Ä‘iện chá»›p. Sau chỉ nghe tiếng vèo vèo, kiếm ảnh cháºp chá»n. Bóng hai ngưá»i láºp tức phân khai.
Biến diá»…n xảy ra lẹ quá cÆ¡ hồ không má»™t ai nhìn rõ. Thanh bảo kiếm giấu sau lưng quái khách không hiểu lấy ra từ lúc bao giá» và động thá»§ theo phương thức gì? Chiêu thức cá»§a lão đánh và o bá»™ vị nà o trên ngưá»i Lệnh Hồ Bình? Chà ng đã kịp phản kÃch chưa?
Nhưng kết quả và hồi hợp nà y má»i ngưá»i nháºn ra ngay.
Hiện giá» hai ngưá»i đứng đối láºp vẫn giữ nguyên tình trạng lúc trước. Thanh trưá»ng kiếm cá»§a Lệnh Hồ Bình không di chuyển. MÅ©i kiếm tiếp tục nhằm và o huyệt Mi Tâm quái khách.
Thanh trưá»ng kiếm cá»§a quái khách lại giấu và o sau lưng rồi.
Nhìn đến thân hình hai ngưá»i từ trên xuống dưới: Ão choà ng, mÅ© trái dưa cá»§a quái khách vẫn nguyên như cÅ©. Tay áo bên trái Lệnh Hồ Bình bị rách má»™t vệt dà i ba tấc.
|

05-09-2008, 05:23 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 9
Quái Khách Äến Kim Ưng Tiêu Cục
Má»i ngưá»i trông rõ Ä‘á»u thở dà i than thầm:
- Xong rồi. Xong rồi. Không ngá» Lãng Äãng công tỠđánh đâu cÅ©ng thắng mà …
Ba vị tổng quản ở háºu đà i cÅ©ng Ä‘á»u biến sắc.
Huỳnh y tổng quản miệng lảm nhảm:
- Lão phu không tin...
Lam y tổng quản cưá»i gượng ngắt lá»i:
- Sá»± thá»±c đã bà y ra trước mắt, không tin thì cÅ©ng phải tin. Phùng má»— và lão Thiá»m đã bảo công lá»±c quái dị cá»§a hắn quyết không kém bốn vị kỳ sÄ© ở Kỳ SÄ© Bảo.
Thanh y tổng quản nhìn hai tên thị tỳ vẫy tay bảo:
- Mau kêu Dương Phúc đưa và ng ra.
Lão chưa dứt lá»i nhìn lại nói tiếp:
- Äến rồi. Äến rồi.
Má»™t ngưá»i bưng khệ nệ má»™t cái rương gá»— ra vẻ rất trầm trá»ng tiến và o, chÃnh là Dương Phúc.
Dương Phúc nghe nói ngẩn ngưá»i ra há»i:
- Sao? Lại thua rồi ư?
Trước đà i quái khách cưá»i hì hì nói:
- Mấy vị tổng quản quả là mỗi lúc một lúc một thêm lịch sự. Chà , chà . Một ngà n sáu trăm lạng, lại thêm ba ngà n lạng nữa...
Lệnh Hồ Bình há» hững ngắt lá»i:
- Trả một ngà n sáu trăm lạng thôi.
Quái khách trợn mắt la thất thanh:
- Sao? Ngươi... ngươi … Äại tổng quản muốn cãi cối chăng?
Lệnh Hồ Bình thản nhiên đáp:
- Không phải chuyện cãi cối, nhưng trong lúc nhất thá»i bản đà i chẳng lấy đâu ra được số và ng đó, tại hạ muốn dùng má»™t váºt khác giá trị tương đương để đánh đổi.
Quái khách thở phà o một cái nói:
- Tiểu lão vừa nghe đã phát hoảng. Té ra là câu chuyện như váºy.
Lão ngá»ng đầu lên há»i:
- Lệnh Hồ tổng quản định lấy gì thay và o? Thá» nói nghe. Trân châu mã não chăng? Hay là phỉ thúy bảo ngá»c? Chỉ cần giá trị tương đương, còn thì món gì cÅ©ng được hết.
Lệnh Hồ Bình xòe tay trái ra há»i:
- Cái nà y có được không?
Trong chá»›p mắt, tiếng hoan hô như trá»i long lở đất dưới quảng trưá»ng lại nổi lên.
Nguyên Lệnh Hồ Bình xòe tay ra, trong lòng bà n tay hiển nhiên là cái chóp mũ đỠhình trái anh đà o của quái khách.
Ba vị tổng quản ở háºu đà i nhìn thấy cÅ©ng reo lên rầm rá»™.
Lệnh Hồ Bình nhìn quái khách mỉm cưá»i há»i:
- Cao nhân tÃnh sao?
Quái khách gáºt đầu lẩm bẩm tá»±a hồ nói để mình nghe:
- Thằng cha Tiểu Cao quả nhiên lợi hại. Tiểu lão đà nh chịu phục gã tiểu tỠrồi.
Dứt lá»i lão nhún vai liệng thanh trưá»ng kiếm trong tay xuống, xoay mình Ä‘i vá» phÃa góc đà i, cởi đám Ä‘ai tÆ¡ trên lưng ra buá»™c ba chiếc rương lại, lượm cây rá»c tẩu lên, tung mình nhảy xuống đà i dông tuốt.
Những câu sau cùng cá»§a quái khách má»i ngưá»i tuy không nghe tiếng nhưng Lệnh Hồ Bình và ba vị tổng quản ở háºu đà i Ä‘á»u nghe rõ mồn má»™t.
Lệnh Hồ Bình hÆ¡i biến sắc, không tá»± chá»§ được khoa chân bước ra la gá»i:
- Ông bạn khoan rồi hãy đi.
Nhưng quái khách không ngoảnh cổ lại tiếp tục vá»t Ä‘i má»—i lúc má»™t xa rồi mất hút và o chá»— khúc quanh trên đưá»ng lá»›n.
Ba vị tổng quản ở háºu đà i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, tá»±a hồ lạc và o cõi mây mù dà y
đặc.
Tiểu Cao mà quái khách nói đó trỠvà o ai?
Nếu trá» và o má»™t trong bốn vị kỳ sÄ© thì sao lại kêu bằng tiểu tá»? Chẳng lẽ nhân váºt truyá»n thụ kiếm pháp cho Lệnh Hồ Bình hãy còn nhá» tuổi?
Lệnh Hồ Bình rảo bước và o háºu đà i, nhìn trang Ä‘inh Dương Phúc trầm giá»ng giục:
- Ngươi cởi y phục ra mau.
Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương nghi hoặc há»i:
- Lệnh Hồ tổng quản...
Lệnh Hồ Bình vừa cởi áo vừa gáºt đầu ngắt lá»i:
- Phải rồi. Lão quá»· vừa rồi hình tÃch rất khả nghi. Tại hạ phải Ä‘i theo coi.
Lam y tổng quản Phùng Giai Váºn há»i:
- Tiểu Cao mà lão nói đó là ai?
Lệnh Hồ Bình lắc đầu đáp:
- Câu chuyện dà i lắm, mai mốt sẽ nói chuyện.
Dứt lá»i chà ng đón lấy áo cá»§a Dương Phúc hối hả mặc và o, tung mình nhảy xuống đà i Ä‘i ngay.
o O o
Tối hôm ấy trong Kim Ưng tiêu cục ở đưá»ng phố lá»›n cá»a nam thà nh Tương Dương nghe nói có món hà ng đưa đến.
Lúc nà y tiêu cục chủ là Kim Ưng Phạm Trung Vân đang ăn cơm ở nhà trong, vội và ng đặt chén cơm xuống chạy ra.
Hắn tá»›i tiá»n sảnh ngá»ng đầu nhìn rõ nhân váºt ngồi trong sảnh đưá»ng không khá»i ngẩn ngưá»i, tá»±a hồ chưa tin ở mắt mình.
Nguyên chá»§ mướn ngồi trong sảnh đưá»ng chẳng phải ai khác, chÃnh là Thần bà quái khách đã qua liá»n ba cá»a ải trong Dương phá»§ và lãnh được má»™t ngà n sáu trăm lạng hoà ng kim.
Kim Ưng Phạm Trung Vân ngần ngại tiến lên má»™t bước chắp tay ngáºp ngừng há»i:
- Các hạ phải chăng là ...
Quái khách khoát tay ngắt lá»i:
- Äừng nói chuyện đưá»ng dà i nữa. Viết ngay má»™t bản danh đơn cho tiểu lão.
Kim Ưng Phạm Trung Vân ngÆ¡ ngác há»i:
- Danh đơn ư?
Quái khách gáºt đầu đáp:
- Phải rồi. Trong tiêu cục có bao nhiêu tiêu sư khai ra hết, chứa đủ tÃnh danh, niên canh, sư thừa, ngoại hiệu, đừng bá» sót má»™t chi tiết nà o.
Kim Ưng Phạm Trung Vân ngÆ¡ ngác há»i:
- Tiá»n bối bảo...
Quái khách trợn mắt lên ngắt lá»i:
- Phải chăng còn muốn lão phu nói lại lần nữa?
Kim Ưng Phạm Trung Vân vá»™i tươi cưá»i đáp:
- Tiá»n bối hãy bá»›t giáºn. Phạm má»— xin là m ngay.
Má»™t mặt hắn sai ngưá»i nhà pha trà , má»™t mặt hắn lui sau quầy lấy giấy bút viết má»™t bản danh đơn.
Quái khách đón lấy coi thấy trong đơn kê tám ngưá»i.
Tổng tiêu đầu là Kim Tiêu Nho Hiệp Tôn Trá»ng Hòa, ba mươi lăm tuổi, đệ tá» chân truyá»n cá»§a Bạch ??? ở Thiên SÆ¡n.
Chánh tiêu sư: Khoái Äao Tân Ngá»c Kỳ, ba mươi tám tuổi, đệ tá» phái Chung Nam.
Chánh tiêu sư: Thiết Chưởng Hùng Lá»±c Phi, bốn mươi lăm tuổi, đệ tá» phái Äiểm Thương.
Chánh tiêu sư: Tam Tiết Côn Bách Cá»u Như, năm mươi hai tuổi, môn hạ Bát Chỉ Tẩu ở núi Thái Bạch.
Phó tiêu sư: Tiểu Thái Bảo Quách Thiên Oai, hai mươi sáu tuổi, môn hạ Äá»™ng Äình Nhiêm Ông.
Phó tiêu sư: Bình Kim Cương Huỳnh Uất Thiên, năm mươi sáu tuổi, tục gia đệ tỠphái Thiếu Lâm.
Phó tiêu sư: Ngá»c Diện Lang Quân Quân Vạn Kha, hai mươi sáu tuổi, đệ tá» Bát Bá»™ Truy Hồn ở Kim Lăng.
Cục chá»§: Kim Ưng Phạm Trung Vân, sáu mươi tuổi, truyá»n nhân cá»§a Long Trung Kiếm Khách.
Quái khách xem xong gáºt đầu lia lịa nói:
- Hay lắm. Hay lắm. Ba tên chánh tiêu sư, má»™t tên tổng tiêu đầu lại thêm đại cục chá»§, tráºn tuyến tương đương không đến ná»—i kém cá»i.
Kim Ưng Phạm Trung Vân trịnh trá»ng há»i:
- Phải chăng tiá»n bối sai bá»n tại hạ đưa ba cái rương hoà ng kim nà y đến má»™t nÆ¡i
nà o?
Quái khách lắc đầu đáp:
- Không phải đâu. Lão phu tÃnh nết rất quái gở là trước nay không đưa tiá»n tà i và o tay kẻ khác. Huống chi món tiá»n nà y lá»›n quá, nếu xảy chuyện thất thoát các vị không bồi thưá»ng nổi.
Phạm Trung Vân sá»ng sốt há»i:
- Thế thì...
Quái khách thá»§ng thẳng ngắt lá»i:
- Cái mà lão phu nhá» các vị bảo vệ là con ngưá»i cá»§a lão phu.
Phạm Trung Vân thá»™n mặt ra má»™t lúc rồi ngáºp ngừng há»i:
- Phải chăng lão nhân gia muốn nói giỡn.
Quái khách ngá»ng đầu lên há»i lại:
- Nói giỡn là thế nà o? Cục chủ cho là đất Tương Dương nà y yên ổn lắm hay sao?
Phạm Trung Vân tựa hồ không biết nói thế nà o cho phải ấp úng đáp:
- Tuy nhiên... có Ä‘iá»u...
Quái khách ngoẹo đầu há»i:
- Có Ä‘iá»u là m sao?
Phạm Trung Vân lắp bắp nói:
- Có Ä‘iá»u... vá»›i thân thá»§ cá»§a lão nhân gia, Phạm má»— không dám tin là ... còn có kẻ cả gan dám gây sá»±...
Quái khách lắc đầu há»i:
- Vá» Ä‘iểm nà y cục chá»§ lầm rồi. Cục chá»§ không nghe ngưá»i ta nói lão hổ cÅ©ng có lúc phải nằm ngá»§ ư? Dịch địa đại cục chá»§ ở và o chá»— lão phu có dám Ä‘em ba rương hoà ng kim tùy tiện và o ngá»§ trong khách Ä‘iếm không?
Phạm Trung Vân chá»›p mắt há»i lại:
- Váºy lão nhân gia muốn tạm trú trong tệ cục má»™t và i đêm phải không?
Quái khách gáºt đầu đáp:
- Phải rồi. Cứ má»—i đêm lão phu trả mưá»i lạng bạc tiá»n trá», còn cÆ¡m rượu tÃnh ngoà i.
Phạm Trung Vân vá»™i nở nụ cưá»i cầu tà i đáp:
- Lão nhân gia dạy quá lá»i. Má»™t vị quý khách như lão gia muốn má»i đến còn không được. Lão gia chiếu cố cho tệ cục là vinh hạnh lắm rồi. Nếu còn nói đến tiá»n bạc há chẳng là chuyện mắng ngưá»i?
Quái khách trá» và o danh đơn há»i:
- Những ngưá»i nà y ở trong tiêu cục cả chứ?
Phạm Trung Vân gáºt đầu đáp:
- Phải rồi. HỠở đây hết. Phạm má»— Ä‘i gá»i há» và o, lão gia uống mấy chung rượu mừng chăng?
Quái khách ngáp dà i đáp:
- Äại cục chá»§ cứ việc tùy tiện. Cháºt váºt suốt ngà y mệt quá rồi. Lão phu hãy thu cất những cái nà y đã. Äể cho lão phu má»™t gian phòng sạch sẽ là cần.
Phạm Trung Vân khen phải rồi sai ngưá»i nhà chuẩn bị.
Bốn tên tiêu sư bữa nay Ä‘á»u Ä‘i coi đả lôi đà i. Bá»n chúng nghe cục chá»§ hô hoán tưởng là trong tiêu cục có món hà ng. Sau ngó thấy quái khách lại biết phải phụ trách sứ mạng gì, ai nấy Ä‘á»u dở cưá»i dở khóc.
Quái khách đảo mắt nhìn bốn ngưá»i há»i:
- Má»™t ngưá»i trong má»™t ngà y kiếm được má»™t ngà n sáu trăm lạng hoà ng kim, các vị tưởng có nên hưởng thụ má»™t phen chăng?
Trong bá»n nà y có ba vị chánh tiêu sư, Ä‘á»u là những ngưá»i hiá»n hòa. Chúng nghe quái khách há»i váºy, tuy trong lòng không hứng thú, nhưng ngoà i mặt chẳng lá»™ vẻ gì.
Tổng tiêu sư là Kim Tiêu Nho Hiệp Tôn Trá»ng Hòa tuy phong tư nho nhã mà tÃnh nết rất cương cưá»ng. Hắn ngá»a mặt lên khịt mÅ©i, hắng dặng má»™t tiếng tá» ra không muốn nói chuyện vá»›i quái khách diện mạo xấu xa nà y. May ở chá»— quái khách đã quay mặt Ä‘i, không ngó thấy, nhưng Phạm Trung Vân cÅ©ng bở vÃa, vá»™i xen và o hắng dặng nói:
- Tôn tiêu đầu! Tiêu đầu ra phÃa sau coi hai gian phòng thu xếp xong chưa. Lão nhân gia đây má»i mệt muốn Ä‘i nghỉ sá»›m.
Kim Tiêu Nho Hiệp Tôn Trá»ng Hòa nghe nói láºp tức đứng lên chẳng nói năng gì, Ä‘i ngay.
Quái khách bỗng thở dà i nói:
- Nói ra tháºt tá»™i nghiệp, Tiểu lão bảo hưởng thụ bất quá là được ngá»§ yên má»™t giấc. Khi không có tiá»n chỉ mong phát tà i, tưởng có tiá»n rồi khá»i là m gì nữa. Không ngá» tiá»n nhiá»u lại là thụ tá»™i. Hỡi Æ¡i!
Kim Ưng Phạm Trung Vân cưá»i đáp:
- Lão nhân gia tháºt quá lo xa. Phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm, hoặc giả chỉ có mấy vị ở Kỳ SÄ© Bảo ngang hà ng được vá»›i lão nhân gia. Sá»± thá»±c Phạm má»— sống từng nà y tuổi đầu, bữa nay là lần đầu được mở rá»™ng tầm mắt...
Lão quái ngắt lá»i:
- Äại cục chá»§ bảo so? Äại cục chá»§ cho rằng mấy món công phu cá»§a tiểu lão nữa nay không kém gì bá»n ở Kỳ SÄ© Bảo ư?
Phạm Trung Vân gáºt đầu đáp:
- Äó là nháºn xét cá»§a Phạm má»—. Còn những kỳ sÄ© trong Kỳ SÄ© Bảo tà i năng thế nà o
chẳng má»™t ai hay. Phạm má»— chỉ nghe ngưá»i ta nói hồi Lãng Äãng công tá» chưa bị trục xuất đã được mấy vị kỳ sÄ© trong bảo đó chỉ Ä‘iểm rất nhiá»u. Ai cÅ©ng cho là Lãng Äãng công tá» kiêm trì những món sở trưá»ng cá»§a mấy nhà , chẳng kém bất cứ má»™t kỳ sÄ© nà o trong Kỳ SÄ© Bảo. Thế mà nay lão nhân gia ngang sức vá»›i Lãng Äãng công tá» là má»™t minh chứng Ä‘Ãch xác.
Quái khách gáºt đầu lia lịa nói:
- Có lý! Có lý!
Lão tá» ra mãn nguyện vá»›i những lá»i phân tÃch cá»§a Phạm Trung Vân.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, má»™t tên gia Ä‘inh và o bẩm:
- Trình lão gia! Rượu nhắm sắp cả rồi.
Phạm Trung Vân đứng dáºy má»i khách.
Quái khách được dẫn và o háºu viện để ngồi ghế đầu trong khách sảnh. Tam Tiết Côn Bách Cá»u Như, Khoái Äao Tân Ngá»c Kỳ, Thiết Chưởng Hùng Lá»±c Phi và cục chá»§ ngồi bồi tiếp.
Quái khách đảo mắt nhìn quanh há»i:
- Còn một vị nữa đâu?
Phạm Trung Vân nâng chung rượu lên cưá»i đáp:
- Vị tổng tiêu đầu cá»§a bá»n tại hạ trước nay vẫn thu vén như đà n bà . Việc gì y cÅ©ng tá»± mình trông coi, dưá»ng như chẳng lúc nà o yên tâm...
Quái khách gáºt đầu đáp:
- Là m ngưá»i như váºy là hay.
Phạm Trung Vân lại nâng chung rượu lên cưá»i nói:
- Y thu xếp xong sẽ và o. Chúng ta bất tất phải chỠđợi. Äồ nhắm còn nóng, kÃnh má»i lão gia uống má»™t chung.
Quái khách khoát tay đáp:
- Hãy khoan! Hãy khoan!
Phạm Trung Vân “Ủa†má»™t tiếng, đầy vẻ nghi ngá», đà nh đặt chung rượu xuống.
Quái khách trá» và o bà n há»i:
- Rượu nhắm nà y đây sạch sẽ cả chứ?
Phạm Trung Vân tươi cưá»i đáp:
- Lão nhân gia cứ yên dạ, Phạm mỗ rất kỹ trong việc ăn uống. Món nà o không sạch sẽ quyết không cho đặt lên bà n.
Quái khách từ từ lắc đầu nói:
- Sạch sẽ mà tiểu lão muốn nói đây không phải như váºy.
Phạm Trung Vân sá»ng sốt há»i:
- Thế thì...
Quái khách cháºm rãi ngắt lá»i:
- Äại cục chá»§ tưởng không sạch sẽ là ăn và o Ä‘au bụng. Còn tiểu lão há»i có sạch sẽ không là sợ ăn và o phải uổng mạng.
Phạm Trung Vân lại sá»ng sốt há»i:
- Lão gia hoà i nghi trong món ăn có chất độc chăng?
Quái khách ngá»ng đầu lên há»i lại:
- Không đáng nghi ngỠhay sao?
Phạm Trung Vân nhăn nhó cưá»i nói:
- Lão gia tháºt khéo nói giỡn.
Quái khách hắng dặng đáp:
- Nói giỡn ư? Ha ha! Nhiá»u chuyện má»›i nghe tưởng là nói giỡn nhưng rồi sau lại xảy ra. Trong Ä‘á»i tiểu lão bị nhiá»u vố cay rồi, còn muốn sống thêm mấy năm nên chá»— nà o cÅ©ng phải nói giỡn.
Phạm Trung Vân há»i:
- Váºy là m thế nà o để lão gia yên dạ?
Quái khách vừa trỠxuống bà n vừa đáp:
- Cục chủ hãy nếm mỗi thứ một miếng.
Kim Ưng Phạm Trung Vân không sao thoái thác được liá»n cầm đũa ăn má»—i món má»™t miếng. Sau cùng đến món Hồng Siêu Ngư bất giác hắn ngừng đũa lại.
Nguyên Phạm Trung Vân phải cái táºt suốt Ä‘á»i cữ ăn cá. Bất luáºn cá nước mặn hay nước ngá»t hắn cÅ©ng không ăn.
Bữa nay vì khoản đãi tân khách phải là m đủ món. Còn ngà y thưá»ng thì dù là cái vảy cá cÅ©ng không được đặt lên bà n.
Quái khách thấy hắn dừng đũa liá»n giục:
- Äại cục chá»§ ăn món nà y Ä‘i cho tiểu lão coi.
Phạm Trung Vân nhăn nhó cưá»i nói:
- Lão gia miễn thứ cho. Phạm mỗ thực không dám đụng đũa và o món đó.
Quái khách chá»›p mắt há»i:
- Tại sao váºy?
Phạm Trung Vân đáp:
- Nói ra sợ lão gia cưá»i. Phạm má»— không ăn được thứ cá nà o hết.
Quái khách há»i:
- Ăn và o nó là m sao?
Phạm Trung Vân đáp:
- Hễ ăn cá là nôn nao trong bụng.
Lão quái nói:
- Nôn nao thế nà o? ThỠlà m cho lão phu coi.
Phạm Trung Vân đáp:
- Xin lão gia miễn cho.
Quái khách sa sầm nét mặt há»i:
- Cá và bà n tay gấu là hai món ngon nhất ở nhân gian. Ngươi sợ ăn cá há chẳng tức cưá»i? Ä‚n lẹ Ä‘i cho lão phu coi. Ä‚n hai miếng và o.
Phạm Trung Vân nói:
- Phạm má»— nói váºy là sá»± thá»±c.
Quái khách biến sắc há»i:
- Cục chủ không chịu ăn phải chăng cá không sạch sẽ?
Phạm Trung Vân nhăn nhó cưá»i đáp:
- Lão gia tháºt khéo...
Quái khách nhìn chằm chặp và o mặt đối phương cất tiếng lạnh như băng ngắt lá»i:
- Khéo nói giỡn phải không?
Phạm Trung Vân đụng và o nhãn quang nghiêm khắc cá»§a quái khách, bất giác hÃt má»™t hÆ¡i khà lạnh. Nôn nao cố nhiên là khó chịu hÆ¡n cả mất mạng, nhưng cÅ©ng phải cưá»i đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi. Phạm má»— ăn, Phạm má»— ăn.
Quả nhiên hắn gắp một miệng Hồng Siêu Ngư đưa và o miệng nhai trệu trạo rồi nuốt xuống.
Quái khách vừa lòng gáºt đầu giục:
- Hay lắm. Ăn thêm miếng nữa.
Phạm Trung Vân nuốt má»™t miệng Hồng Siêu Ngư, trong bụng đã nôn nao. Bây giá» nghe lão bắt ăn miệng nữa không khá»i sợ hết hồn.
Tam Tiết Côn Bách Cá»u Như ngồi bên thấy tá»™i nghiệp liá»n đánh bạo nhìn quái
khách năn nỉ.
- Xin lão gia tiá»n bối rá»™ng dung cho. Tệ lão đương gia quả là sợ cá tanh. Nếu tiá»n bối không yên dạ, lão hán xin ăn thay má»™t miếng.
Quái khách gáºt đầu đáp:
- Tiêu sư ăn cũng được.
Phạm Trung Vân thộn mặt ra thầm mắng mình hồ đồ, sao không nghĩ ra điểm nà y trước.
Quái khách chá» Tam Tiết Côn Bách Cá»u Như ăn miếng cá rồi, quay lại nhìn Phạm Trung Vân gáºt đầu nói:
- Hay lắm. Bây giỠđại cục chá»§ má»i rượu tiểu lão được rồi.
Phạm Trung Vân còn thiếu Ä‘iá»u má»a ra, tức giáºn vô cùng, nhưng ngưá»i trong giang hồ cà ng già cà ng nhá» máºt. Trong Ä‘á»i hắn từng trải đã nhiá»u, biết là m sao để kiếm tiá»n, để bảo toà n tÃnh mạng. Kiếm tiá»n có nhiá»u cách, nhưng bảo toà n tÃnh mạng chỉ có má»™t đưá»ng là chữ nhẫn. Nhịn được thì nhịn, không nhịn được cÅ©ng phải nhịn.
Hắn nghe quái khách nói váºy liá»n nâng chung rượu lên là m như không xảy ra chuyện gì cưá»i nói:
- Phạm má»— kÃnh má»i lão gia má»™t chung.
Chá»§ khách chén tạc chén thù. Rượu nóng uống và o, hai ngưá»i hòa hợp được ngay.
Rượu đã ná»a chừng, quái khách dưá»ng như nhá»› tá»›i chuyện gì ngá»ng đầu lên há»i:
- Còn một vị nữa sao chưa thấy đến?
Phạm Trung Vân băn khoăn đáp:
- Äể Phạm má»— Ä‘i coi.
Quái khách vẫy tay giục:
- Cục chá»§ thá» Ä‘i coi. Bảo bá»n há» nhanh tay lên má»™t chút. Thu dá»n má»™t gian phòng là m gì mà lâu thế?
Phạm Trung Vân dạ má»™t tiếng láºt Ä‘áºt đứng lên ra cá»a đại sảnh.
Giữa lúc hắn dá»i khá»i sương phòng Ä‘i trong đưá»ng hẻm thông và o háºu viện, đột nhiên nghe tiếng hắng dặng. Hắn đảo mắt nhìn quanh không thấy ai liá»n rung động hai vai chạy như bay vá» phÃa phát ra thanh âm.
Lão cất tiếng há»i:
- Có phải Văn Hoa đấy không?
Ngưá»i kia đáp lại:
- ChÃnh là tiểu nhân.
Phạm Trung Vân khẽ há»i:
- Lão Tôn đâu rồi?
Ngưá»i kia đáp:
- Y tức mình bỠđi.
Phạm Trung Vân há»i:
- Tức mình với ai?
Ngưá»i kia đáp:
- Lão quỷ trong nhà đó.
Phạm Trung Vân há»i:
- Y bảo sao?
Ngưá»i kia đáp:
- Y nói: Y không muốn nhìn thấy mặt lão quỷ nữa, quyết không ăn một chén cơm.
Phạm Trung Vân há»i:
- Y có bảo đi đâu không?
Ngưá»i kia đáp:
- Chắc y đi uống rượu một mình.
Phạm Trung Vân há»i:
- Tiểu Quách và lão Hoà ng đâu?
Ngưá»i kiếm đáp:
- Bị tiểu nhân hăm dá»a chạy rồi.
Phạm Trung Vân há»i:
- Bá»n chúng có nghi ngá» gì không?
Ngưá»i kiếm đáp:
- DÄ© nhiên là không. Tiểu nhân bảo chúng: Lão quá»· đó không dây và o được đâu, chúng nên Ä‘i để khá»i rắc rối. Bá»n chúng nghe nói váºy thè lưỡi ra rồi bá» Ä‘i.
Phạm Trung Vân há»i:
- Tình hình bên ngoà i ra sao?
Ngưá»i kiếm đáp:
- Chẳng má»™t ai hay lão quá»· lần đến chá»— chúng ta. Má»i nÆ¡i phá»ng Ä‘oán phân vân, há» cho là có lẽ lão quá»· đã rá»i khá»i thà nh Tương Dương.
Cuá»™c đối thoại rất khẽ giữa hai ngưá»i bá»—ng im lặng.
Sau Phạm Trung Vân cùng ngưá»i kia lại tiếp tục, tiếng nói còn khẽ hÆ¡n trước mÃ
lại run run ra chiá»u sợ hãi, cÅ©ng có lúc cao hứng quá độ mà xúc động.
Phạm Trung Vân há»i:
- Chuyện đó đã chuẩn bị xong chưa?
Ngưá»i kiếm đáp:
- Xong cả rồi.
|

05-09-2008, 05:24 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Hồi 10
Bởi Tham Và ng Cục Chủ Lâm Nguy
Ngưá»i kia lại há»i:
- Phải chăng lão gia thấy có chỗ không ổn?
Phạm Trung Vân đáp:
- Äúng thế. Lão quá»· nà y tháºt tinh minh.
Ngưá»i kia há»i:
- Hắn đã nháºn ra Ä‘iá»u chi?
Phạm Trung Vân đáp:
- VỠđiểm nà y thì không có đâu.
Ngưá»i kia há»i:
- Váºy lão gia có Ä‘iá»u chi lo ngại?
Phạm Trung Vân đáp:
- Ta nháºn thấy lão quá»· khó chÆ¡i lắm.
Ngưá»i kia nói:
- Nhưng mấy khi có cơ hội nà y? Ba rương và ng đó không phải là giả.
Phạm Trung Vân đáp:
- Vấn đỠlà ở chỗ đó.
Ngưá»i kia há»i:
- BỠthứ gì và o trong hồ rượu thứ hai được không?
Phạm Trung Vân đáp:
- Cái đó nhất định không được.
Ngưá»i kia há»i:
- Tại sao không được.
Phạm Trung Vân đáp:
- Lão quỷ rất lưu tâm đến những đồ ăn uống. Hạ độc và o rượu không qua được mắt hắn.
Ngưá»i kia há»i:
- Váºy thì là m thế nà o?
Phạm Trung Vân đáp:
- Äể ta nghÄ© coi...
Ngưá»i kia sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì khẽ la lên:
- á»’! Phải rồi! Còn má»™t Ä‘iá»u chẳng hiểu lão gia đã nghÄ© tá»›i chưa?
Phạm Trung Vân há»i:
- Äiá»u chi?
Ngưá»i kia nói:
- Sáng mai không thấy lão quá»·, bá»n há» là m rùm lên thì lão gia định trả lá»i chúng thế nà o?
Phạm Trung Vân đáp:
- Cái đó dễ lắm.
Ngưá»i kia nói:
- Tiểu nhân không hiểu.
Phạm Trung Vân đáp:
- Ngươi bảo ngươi không biết, ta bảo ta không hay, thì còn ai là m gì được?
Ngưá»i kia nói:
- Phải rồi, phải rồi! Má»i ngưá»i nhất định cho là lão quá»· đến lừa gạt má»™t bữa ăn rồi ná»a đêm bá» Ä‘i. Lão quá»· vốn là má»™t giống quái váºt, chắc không ai hoà i nghi. Hãy khoan! Phải rồi, phải rồi. Tiểu nhân nghÄ© ra rồi má»™t biện pháp.
Phạm Trung Vân há»i:
- Ngươi có chủ ý gì?
Ngưá»i kia đáp:
- Hạ độc và o nước trà .
Phạm Trung Vân há»i:
- Hạ và o nước trà hay và o rượu thì khác gì nhau?
Ngưá»i kia đáp:
- Không phải. Tiểu nhân nói lộn rồi. Rắc phấn độc và o chung uống trà . Lão quỷ dù tinh minh đến đâu cũng không ngỠchung trà có độc.
Phạm Trung Vân nói:
- à kiến nà y có thể dùng được.
Ngưá»i kia nói:
- Tiểu nhân còn một tuyệt chiêu.
Phạm Trung Vân há»i:
- Tuyệt chiêu gì?
Ngưá»i kia đáp:
- Lát nữa đưa hai chung trà lên, chung nà o có phấn độc lão gia không cần phải lưu tâm...
Phạm Trung Vân há»i:
- Ngươi điên rồi chăng?
Ngưá»i kia đáp:
- Tiểu nhân chưa nói hết. Lão quỷ uống rượu rồi nhất định khát nước, nhưng có khi hắn vẫn không yên dạ, hoặc giả lúc đó hắn đổi chung trà với lão gia.
Phạm Trung Vân há»i:
- Hắn không đổi thì sao?
Ngưá»i kia đáp:
- Lão gia nên ngáºm trước má»™t viên thuốc giải.
Phạm Trung Vân nói:
- Phải rồi, Văn Hoa! Phạm má»— không con cái. Phần gia tà i nà y Ä‘á»u do ngươi thừa kế. Váºy ngươi phải ráng mà hà nh động. Ta Ä‘i đây.
Trong đưá»ng hẻm bóng đèn thấp thoáng. Văn Hoa Ä‘i và o háºu viện. Phạm Trung Vân lại ra nhà khách.
Lão quái cặp mắt lim dim há»i:
- Trong phòng đã thu xếp xong chưa?
Phạm Trung Vân đáp:
- Xong cả rồi.
Quái khách lại há»i:
- Vị tổng tiêu đầu đó sao không ra đây?
Phạm Trung Vân đáp:
- Y đi rồi.
Quái khách hÆ¡i ngạc nhiên há»i:
- Y không là m việc ư?
Phạm Trung Vân đáp:
- Không phải. Y nói ghé qua mấy khách Ä‘iếm ở trong thà nh xem có nhân váºt nà o
khả nghi hoặc có ai hay lão gia đến tệ cục chăng?
Quái khách gáºt đầu nói:
- Quả y là con ngưá»i cẩn tháºn.
Phạm Trung Vân há»i:
- Lão nhân gia uống thêm chút rượu nữa chứ?
Quái khách lắc đầu đáp:
- Thôi đủ rồi.
Phạm Trung Vân há»i:
- Váºy bây giá» uống trà chăng?
Quái khách gáºt đầu đáp:
- Trà thì không thể thiếu được, nhưng phải trà ngon. Tiểu lão trước nay chỉ uống ba thứ là Long Tỉnh, Tước Thiệt, Thiết Quan Âm.
Phạm Trung Vân há»i:
- Phạm mỗ bao giỠcũng uống trà Long Tĩnh. Bữa trước mới mua hai cân. Lão nhân gia uống ở đây hay pha rồi đưa và o phòng?
Quái khách đứng dáºy đáp:
- ÄÆ°a và o phòng cà ng hay.
Phạm Trung Vân quay lại bảo Khoái Äao Tân Ngá»c Kỳ, Thiết Chưởng Hùng Lá»±c Phi và Tam Tiết Côn Bách Cá»u Như:
- Các vị xuống bảo Tôn nhị pha trà để Văn Hoa bưng và o gian phòng ở phÃa sau rồi Ä‘i nghỉ má»™t lúc, chuẩn bị hoán ban. Tân sư phụ và Hùng sư phụ canh phòng từ canh ba đến canh tư, Bách sư phụ từ canh tư đến canh năm. Ta và Tôn sư phụ ngá»§ trong phòng để lúc cần sẽ kêu gá»i.
Quái khách ngồi bên không ngá»›t gáºt đầu ca ngợi.
- Hay lắm! Hay lắm, tháºt là nghiêm máºt.
Bá»n Tân Ngá»c Kỳ ba ngưá»i Ä‘i rồi, Phạm Trung Vân tá»± mình thắp ngá»n đèn nhá» dẫn quái khách đến má»™t gian phòng riêng biệt.
Lát sau phó tiêu sư Ngá»c Diện Lang Quân Quân Văn Hoa bưng bình trà và o đặt xuống trà ng ká»·. Gã rót trà ra hai chung đưa đến trước mặt quái khách và Phạm Trung Vân rồi xin lá»—i lui ra.
Phạm Trung Vân nâng chung trà lên nói:
- Má»i tiá»n bối dùng trà .
Quái khách nâng chung trà lên ngó kỹ mà u sắc rồi mới đưa lên miệng.
Phạm Trung Vân ngó thấy, bất giác ngấm ngầm thở phà o một cái tự nhủ:
- Thế là xong rồi.
Nhưng chuyện bất ngỠđã xảy ra. Quái khách đưa chung trà kỠmôi rồi đột nhiên rụt tay lại, đặt chung trà xuống trà ng kỷ.
Phạm Trung Vân giả vá» kinh hãi há»i:
- Phải chăng mùi trà không đúng?
Quái khách cúi xuống ngó chung trà cá»§a mình rồi lại ngá»ng đầu nhìn chung trà cá»§a Phạm Trung Vân. Lão nheo mắt há»i:
- Chúng ta hãy đổi hai chung trà nà y được chăng?
Phạm Trung Vân nhăn nhó lắc đầu, thở dà i đáp:
- Lão gia cẩn tháºn quá đỗi!
Miệng lão nói váºy nhưng cÅ©ng đưa chung trà ở tay mình lại, đồng thá»i cầm lấy chung trà trước mặt quái khách.
Quái khách ra chiá»u đắc ý nói:
- Tiểu lão sống được đến ngà y nay, chẳng có yếu quyết gì, mà chỉ hết lòng tháºn trá»ng. Nên biết có nhiá»u thứ dược váºt không mà u sắc không mùi vị, cần phải thay đổi chén bát. Äại cục chá»§ từ nay cÅ©ng nên nhá»› lấy Ä‘iểm nà y.
Dứt lá»i lão cưá»i khà khà , nâng chung trà đưa lên miệng thổi bá»›t hÆ¡i nóng rồi uống ừng á»±c không còn má»™t giá»t.
Phạm Trung Vân trong lòng xao xuyến, khắp mình toát mồ hôi lạnh ngắt.
Lão không hiểu Quân Văn Hoa hạ độc đã đủ chưa? Vạn nhất mà trước khi dược lực phát tác bị quái khách phát giác thì là m thế nà o?
Trong lòng nghÄ© váºy, hai tay lão bất giác run lên. Äồng thá»i nhãn quang không ngá»›t ngó trá»™m ra cá»a phòng, chuẩn bị kịp thá»i chạy trốn nếu xảy ra biến cố nguy hại.
Quái khách ngá»ng đầu lên thở phà o má»™t cái luôn miệng khen ngợi:
- Trà nà y quả nhiên ngon tuyệt...
Hắn chưa dứt lá»i đột nhiên đưa tay lên trước ngá»±c rồi ngoẹo đầu ra, hai mắt trợn toà n lòng trắng. Hai tay rÅ© xuống. Vẻ mặt cá»±c kỳ Ä‘au khổ rồi té huỵch xuống.
Phạm Trung Vân mừng như ngưá»i phát Ä‘iên vá»™i chạy ra cá»a phòng khẽ gá»i:
- Văn Hoa! Văn Hoa!
Trong bóng tối, má»™t ngưá»i nghe tiếng chạy lại.
Phạm Trung Vân khẽ dặn:
- Thà nh công rồi. Ngươi ở ngoà i cá»a canh giữ, ta và o trong thu dá»n. Nếu có ngưá»i
đến thì ngươi hắng dặng một tiếng. Hãy nhớ kỹ lấy và đừng hoang mang.
Lão dặn xong trở gót và o phòng.
Lão buông rèm xuống, nhét thi thể quái khách xuống gầm giưá»ng xong má»›i bưng ba rương và ng Ä‘em và o cất trong hầm bà máºt giáp vách.
Lão lại ra trước giưá»ng lượm cáºy rá»c tẩu bẻ thà nh mưá»i mấy khúc gói và o trong chăn áo, thu dá»n cẩn tháºn rồi má»›i quay ra ká» tai Văn Hoa gá»i:
- Văn Hoa! Ngươi và o đây!
Ngá»c Diện Lang Quân Quân Văn Hoa nhón gót như con mèo tiến và o phòng, tiện tay cà i cá»a lại. Gã đảo mắt nhìn quanh đưa tay lên đè miệng khẽ há»i:
- Lão gia giấu tỠthi ở đâu?
Phạm Trung Vân đáp:
- Ở dưới gầm giưá»ng.
Văn Hoa há»i:
- Rương và ng đâu?
Phạm Trung Vân đáp:
- Cùng một chỗ với tỠthi.
Văn Hoa há»i:
- Như váºy có ổn không?
Phạm Trung Vân đảo cặp mắt dưá»ng như đã hạ quyết tâm gáºt đầu đáp:
- Phải rồi. Äể dưới gầm giưá»ng quả là không ổn. Chi bằng lấy ra cất chổ khác an toà n hÆ¡n...
Ngá»c Diện Lang Quân khẽ nói:
- Tạm thá»i hãy để trong phòng tiểu nhân được chăng?
Phạm Trung Vân trầm ngâm đáp:
- Äó cÅ©ng là má»™t biện pháp. Ngươi chui và o gầm giưá»ng lấy ra Ä‘i.
Ngá»c Diện Lang Quân theo lá»i Ä‘i đến trước giưá»ng vén tay áo lên, quỳ má»™t chân xuống nghiêng mình thò tay và o sá» gầm giưá»ng.
Phạm Trung Vân lại gần há»i:
- SỠthấy chưa?
Ngá»c Diện Lang Quân kinh dị há»i:
- Không thấy. Lão gia để ở đâu nà o?
Phạm Trung Vân tiến thêm một bước trỠtay đáp:
- Ta đẩy và o bên nà y. Phải rồi, sâu thêm chút nữa. Äúng đó, đúng đó, gần chá»— ấy. Sao? Äã thấy chưa?
Ngá»c Diện Lang Quân ngá»a mặt lên đáp:
- Vẫn chưa thấy đâu.
Phạm Trung Vân chau mà y nói:
- Sao lại không thấy? Ngươi tránh ra để ta.
Ngá»c Diện Lang Quân vừa đứng dáºy vừa nói:
- Tiểu nhân chỉ mò thấy...
Gã chưa dứt lá»i, sau gáy bị đánh má»™t quyá»n rất nặng.
Phạm Trung Vân lại giÆ¡ chân đá má»™t cái, cưá»i khà nh khạch nói:
- Thằng lá»i đừng oán ta. Chỉ đáng trách ba rương hoà ng kim khả ái kia. Chia cho ngươi Ãt thì ngươi không chịu. Dà nh cho ngươi nhiá»u thì ta xót dạ. Chỉ có cách nà y là gá»n nhất.
Lão thổi tắt đèn Ä‘i, lạng mình ra khá»i phòng, bá» ngá» cá»a.
Phạm Trung Vân là m như váºy là khôn ngoan lắm. Lão vừa bá» Ä‘i chưa lâu. Khoái Äao Tân Ngá»c Kỳ và Thiết Chưởng Hùng Lá»±c Phi song song chạy tá»›i.
Tân Ngá»c Kỳ đảo mắt nhìn quanh khẽ nói:
- Lão quá»· tháºt là hồ đồ. Trước khi Ä‘i ngá»§, cá»a cÅ©ng không đóng.
Hùng Lực Phi khẽ đáp:
- Khép và o cho hắn.
Tân Ngá»c Kỳ gáºt đầu, đưa ngón chân móc hai cánh cá»a đứng bên ngoà i khép lại.
Hai ngưá»i tiếp tục Ä‘i và o trong viện.
Hùng Lá»±c Phi khẽ há»i:
- Lão quỷ đã ngủ chưa?
Tân Ngá»c Kỳ lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ không để ý ngó bên trong vì chỉ thấy tối mò mà tuyệt vô động tĩnh, chắc hắn ngủ rồi.
Thiết Chưởng Hùng Lực Phi thở dà i nói:
- Hùng má»— gặp quái nhân nhiá»u rồi mà chưa thấy ai như thằng cha nà y. Bản lãnh hắn ghê gá»›m đến thế mà vẫn sợ ngưá»i ám toán.
Tân Ngá»c Kỳ trầm ngâm đáp:
- Tiểu đệ cho là hắn muốn là m bá»™ như váºy.
Hùng Lá»±c Phi ngạc nhiên há»i:
- Là m bộ ư?
Tân Ngá»c Kỳ đáp:
- Nếu tiểu đệ không lầm thì hắn và o đây ẩn, chắc chắn là để trốn lánh Lãng Äãng công tá».
Hùng Lá»±c Phi há»i:
- Việc gì hắn phải trốn lánh Lãng Äãng công tá»? Có lẽ nà o hắn lại sợ chà ng.
Tân Ngá»c Kỳ há»i lại:
- TÃnh nết Lãng Äãng công tá» chẳng lẽ Hùng huynh còn chưa rõ?
Hùng Lá»±c Phi ngẫm nghÄ©, gáºt đầu đáp:
- Phải rồi. Lãng Äãng công tá» từ ngà y len lá»i và o chốn giang hồ đây là lần thứ nhất chà ng gặp má»™t tay bình thá»§. Äối vá»›i ngưá»i ta thì không sao, nhưng Lệnh Hồ đại thiếu gia coi đó là cái nhục lá»›n. Trên đà i bất phân thắng phụ, dưới đà i sẽ có má»™t phen cÅ©ng chưa biết chừng.
Tân Ngá»c Kỳ đột nhiên há»i:
- Hùng huynh có biết lai lịch lão quái không?
Hùng Lực Phi đáp:
- Ta không rõ. Tình thá»±c mà nói ta chán ngấy hắn, chỉ mong hắn dá»i khá»i Kim Ưng tiêu cục cho lẹ.
o O o
Suốt đêm không có chuyện gì.
Hôm sau trá»i sáng chưa lâu, Kim Ưng Phạm Trung Vân thản nhiên như không, dẫn ba tên chánh tiêu sư vừa Ä‘i vừa nói chuyện đến phòng khách trong háºu viện.
Lão khoa chân bước và o viện rồi chợt dừng bước ra chiá»u do dá»± há»i:
- Chúng ta và o bây giỠhay là sớm quá?
Tân Ngá»c Kỳ đáp:
- Äể tiểu nhân và o trước coi.
Phạm Trung Vân tán thà nh đáp:
- Ông bạn và o trước coi cÅ©ng phải. Nếu lão còn ngá»§ thì lưu ngưá»i lại canh giữ, chá» lão tỉnh giấc chúng ta lại đến. Nên biết chúng ta ăn chén cÆ¡m bằng nghá» nà y cần phải nhẫn nại. Äừng há»c thói lão Tôn.
Khoái Äao Tân Ngá»c Kỳ giÆ¡ tay lên nói:
- Các vị hãy thong thả rồi hãy qua.
Dứt lá»i hắn xuyên qua sân rảo bước Ä‘i vá» phÃa đối diện.
Phạm Trung Vân cùng Hùng Lá»±c Phi và Bách Cá»u Như đứng lại bên cá»a viện, chá» Tân Ngá»c Kỳ trở ra vẫy tay má»›i quyết định.
Tân Ngá»c Kỳ bước lên thá»m, đưa tay đẩy cá»a phòng. Thò đầu và o coi rồi xoay mình ngó vá» bên nà y không ngá»›t vẫy tay tá»±a hồ kêu má»i ngưá»i qua.
DÄ© nhiên Phạm Trung Vân đã biết Tân Ngá»c Kỳ thấy trong phòng trống rá»—ng, vẫn giả vá» nói:
- Chắc lão dáºy rồi. Chúng ta qua Ä‘i.
Khi ba ngưá»i còn cách phòng khách chừng năm sáu bước. Phạm Trung Vân ngẫu nhiên ngá»ng đầu ngó thấy Tân Ngá»c Kỳ Ä‘ang nhìn và o phòng vừa nghiêng mình cung kÃnh vừa vâng dạ luôn miệng, lão không khá»i ngẩn ngưá»i, bất giác quên hết, buá»™t miệng há»i:
- Ngá»c Kỳ! Ngươi nói vá»›i ai đó?
Lão biết mình lỡ lá»i thì đã thốt ra rồi. Lão Ä‘oán ngưá»i phát thoại trong phòng chắc là Tổng tiêu đầu Kim Tiêu Nho Hiệp Tôn Trá»ng Hòa, nhưng dù Tân Ngá»c Kỳ lúc nà y bất luáºn nói vá»›i ai, lão cÅ©ng không nên há»i câu đó để tá» mình biết trong phòng không ngưá»i.
Bá»—ng thấy Khoái Äao Tân Ngá»c Kỳ quay ra nhăn nhó cưá»i nói:
- Vị tiá»n bối đây bảo mất rá»c tẩu. Lão nhân gia sai gá»i tại hạ Ä‘i há»i cục chá»§. Äêm qua cục chá»§ ở đây ra sau cùng, có thu cất cho lão gia không?
Phạm Trung Vân chấn động tâm thần khác nà o bị sét đánh, cÆ¡ hồ bị ngất xỉu đương trưá»ng.
Ngưá»i trong phòng ngáp dà i há»i vá»ng ra:
- Ngưá»i nói bên ngoà i phải chăng là Phạm cục chá»§?
Hiển nhiên là âm thanh quái khách.
Phạm Trung Vân ngưá»i cứng đơ như tượng gá»—, hai mắt trợn ngược, sắc mặt xám
đen.
Tam Tiết Côn Bách Cá»u Như khẽ đẩy má»™t cái, lão má»›i ồ má»™t tiếng như ngưá»i rên.
Thiết Chưởng Hùng Lực Phi khẽ nói:
- Chẳng có gì quan hệ. Cái rá»c tẩu thì đáng bao nhiêu? Dù đánh gẫy cÅ©ng cứ nói rõ, bất quá thưá»ng lão cái khác là xong.
Khoái Äao Tân Ngá»c Kỳ né mình sang bên nhưá»ng lối. Quái khách ung dung xuất hiện, miệng vẫn mỉm cưá»i.
Hùng Lá»±c Phi và Bách Cá»u Như nghiêng mình chắp tay nói:
- Chà o tiá»n bối!
Quái khách gáºt đầu đáp:
- Lão phu không dám.
Äoạn lão quay sang nhìn Phạm Trung Vân nói:
- Cục chá»§ coi tiểu lão hồ đồ đến trình độ nà o? Tháºm chà cục chá»§ dá»i khá»i phòng cÅ©ng chẳng hay. May mà ở tiêu cục, nếu trá» trong hắc Ä‘iếm thì nguy hiểm biết chừng nà o!
Phạm Trung Vân xoay chuyển ý nghÄ© nhanh như chá»›p. Lão biết chắc tình hình nà y đã không thể trốn thoát thì sợ cÅ©ng chẳng Ãch gì, liá»n giương mặt lên nghiến răng trấn tÄ©nh tâm thần chắp tay đáp:
- Rá»c tẩu, rương và ng cá»§a lão gia Ä‘á»u do Phạm má»— thu cất. Xin lão gia chá» má»™t chút. Phạm má»— và o nhà trong lấy ra.
Dứt lá»i lão xoay mình toan Ä‘i. Lão hà nh động như váºy chẳng phải là ngây ngô mà nước cá» trước mặt chỉ có đưá»ng bá» Ä‘i, Ãt ra còn hai tia hy vá»ng:
Má»™t là lão quá»· hoặc giả tá»u lượng có hạn, tuy công lá»±c thâm háºu, độc dược chưa phát tác, nhưng say rượu quá té xuống. Nếu đúng như váºy thì lão Ä‘i ngay không bị quái khách cản trở.
Hai là lão được cái ngoại hiệu Kim Ưng, á»· và o khinh công trác tuyệt để thoát thân. Lúc nà y lão đứng cách quái khách đến trượng rưỡi. Trung gian lại vướng hai ngưá»i. Nếu quả Tam Tiết Côn và Thiết Chưởng không hiểu chân tướng thấy quái khách động thá»§ giết ngưá»i, há» dúng tay và o can thiệp cÅ©ng được má»™t lúc, còn hÆ¡n là ngồi mà đợi chết.
Nhưng biến diễn ra ngoà i sức tưởng tượng. Quái khách chẳng những không cản trở mà lại tựa hồ xúc động chắp tay đáp:
- Tháºt là phiá»n cục chá»§.
Tình trạng nà y khiến Phạm Trung Vân như ngưá»i lạc và o trong đám mây mù.
Lão vừa Ä‘i và o ná»™i viện vừa tá»± há»i:
- Bây giỠta là m thế nà o? Là m thế nà o?
Nếu muốn trốn cho thoát chết dÄ© nhiên không thà nh vấn Ä‘á», nhưng lão Ä‘i rồi háºu quả sẽ ra sao?
DÄ© nhiên thi thể Ngá»c Diện Lang Quân Quân Văn Hoa liá»n bị phát giác, cái tin
hà nh động ám muá»™i sát nhân cá»§a Kim Ưng Phạm Trung Vân sẽ truyá»n Ä‘i khắp võ lâm thì lão còn giấu mặt và o đâu được?
Hơn nữa tà i sản của Kim Ưng tiêu cục hiện nay khá lớn, trị giá trên ba ngà n lạng hoà ng kim, khi nà o lão chịu dâng cho kẻ khác?
Lão bỠtiêu cục nà y cũng đi tìm một nơi xa lạ gây dựng lại sự nghiệp.
Vì thế sau cùng lão quyết định: vá» khÃa cạnh không hay thì chết sá»›m hay chết muá»™n cÅ©ng là cái chết. Chết thì lão không ra khá»i tòa háºu viện nà y.
Lão quỷ chưa sinh lòng ngỠvực sao lão đã ???? nát da?
Äà nh rằng cây rá»c tẩu không gắn lại là nh như cÅ© được, nhưng trong nhà lão hãy còn hai cây bằng ngá»c, lão sẽ lấy ra đưa tặng, lo gì lão quá»· không nháºn.
Hiện giá» lão chỉ còn hai Ä‘iá»u chưa ổn.
Má»™t là lão căm háºn tên tiểu tá» Quân Vạn Hoa bỠđộc không đủ phân lạng để hư việc lá»›n. Gã có chết cÅ©ng là đáng kiếp.
Hai la lão hối háºn không nên nói mình thu giữ rương và ng ở háºu viện. Bây giá» cây rá»c tẩu cÅ© không đưa trả được mà ở trước mặt má»i ngưá»i lôi rương và ng trong bà thất ra thì ăn nói thế nà o cho xuôi?
Hối háºn thì sá»± đã rồi, đà nh lát nữa tìm lá»i chống chế giải thÃch bằng cách uống rượu nhiá»u quá đâm ra hồ đồ.
Phạm Trung Vân Ä‘i lấy cây rá»c tẩu bằng ngá»c, lúc trở ra phòng khách thấy tiếng cưá»i nói rất vui vẻ. Quái khách và ba tên tiêu sư thân cáºn như ngưá»i nhà đang cùng nhau ý hợp tâm đầu.
Phạm Trung Vân cÅ©ng hÆ¡i yên dạ. Lão cầm cây rá»c tẩu bằng ngá»c kÃnh cẩn đưa ra tươi cưá»i giải thÃch:
- Cây rá»c tẩu cá»§a tiá»n bối bị mấy con nha đầu nô giỡn cầm Ä‘uổi nhau không cẩn tháºn là m gãy mất rồi. Phạm má»— đã tìm cây khác thay và o không hiểu tiá»n bối có vừa dạ chăng?
Quái khách đón lấy ngắm nghÃa má»™t lúc rồi la thất thanh:
- Trá»i Æ¡i! Là m thế nà y sao được? Äây là má»™t cây Cổ Äồng...
Phạm Trung Vân thừa cơ nói tiếp:
- Còn như rương và ng...
Quái khách khoát tay ngắt lá»i:
- Không vội, không vội. Hãy để đấy rồi sẽ bà n.
Phạm Trung Vân không ngá»›t ngấm ngầm niệm Pháºt.
Quái khách lại nói:
- Thế nà y là hay rồi! Äại cục chá»§ Ä‘em đổi thà nh bạc giùm. Tiểu lão vừa ý má»™t đám ruá»™ng gần Lạc Dương, dùng bạc để mua hay hÆ¡n, đưa và ng e bất tiện, mà tÃnh toán cÅ©ng khó. Váºy phiá»n đại cục chá»§ giúp cho tiểu lão.
|
 |
|
| |