Nếu chỉ là một chức chánh tiêu sư thôi thì chẳng nói làm chi. Trong Long Võ Tiêu Cục, chánh tiêu sư lại kiêm luôn chức hộ pháp của phân đàn Kim Lăng. Cái đó là điểm làm cho người trong tiêu cục hãi hùng ! Tuy nhiên, người mừng cho Vưu Tuấn nhiều hơn là số oán kỵ.
Bởi ngày thường hắn đối xử ôn hòa từ tốn với mọi người nên ai ai cũng mến hắn.
Chẳng những hắn được lòng đồng nghiệp mà giới con buôn ca kỹ tại bến Tần Hoài cũng thích hắn. Hắn tiêu pha rất rộng, không so một bớt hai.
Vưu Tuấn không phải đứng thứ tư trong gia đình của hắn.
Người ta gọi hắn là lão tứ vì trong kỳ thi tài vừa qua trong số Thập Thú Thập Cầm hắn chiếm hạng tư, còn hạng nhất hạng nhì thuộc về tay Hắc Hổ Đào Hoàng và Bạch Nhạn Lâm Kỳ.
Võ công của hai người này vừa đặc biệt vừa cao không kém đám chánh tiêu sư.
Lúc Mã Bách Bình tuyên bố phong chức, đồng thời xuất chiếu văn thơ phê chuẩn, hầu hết mọi người đều hoan hô vang dội.
Chỉ có hai người không vui.
Hai người đó là Đào Hoàng và Lâm Kỳ.
Nhưng lịnh ra rồi họ còn làm chi đưược chỉ còn cười lạnh mà trừ. Cười lạnh định không tranh luận gì, song càng nghĩ Đến vụ đó càng tức. Cuối cùng Hắc Hổ Đào Hoàng không dằn đưược niềm hận van nài liền. - Dám hỏi tổng tòa Vưu Tuấn bằng vào đâu mà được bổ sung vào địa vị của Kỷ lão ?
Mã Bách Bình mỉm cười đáp :
- Không bằng vào cái gì cả. Chính gia phụ Đã chỉ định Vưu Tuấn.
Đào Hoàng hỏi :
- Lão gia bằng vào đâu mà chỉ danh hắn ? Mã Bách Bình vẫn cười :
- Bằng vào cái quyền chủ nhân. Chính bổn tòa đây đảm nhận chức tổng tiêu đầu cũng là do lão nhân gia chỉ định. Như Đào huynh đệ bất phục thì cứ tìm lão nhân gia mà tranh luận. Chỉ cần một lời nói thôi cái chức tổng tiêu đầu này cũng có thể về tay Đào huynh đệ !
Hỏa Long Thần Đinh Hoàng vốn tính táo bạo, vổb àn ầm ầm quát to :
Đào Hoàng ! Ngươi có đáng chất vấn tổng tiêu đầu chăng ! Vưu tiểu tử la nh ượ li hơn người, lại có cơ duyên hơn người, hắn có đưược suy cử thay thế Kỷ lão thì cũng là một sự hượp lý. Ngươi muốn gây khó dễ cho hắn phải không ? Cho ngươi biết, giả như ngươi đưược chọn điền khuyết thì lão phu đây là người thứ nhất phản đối mạnh ! Ngươi còn léo nhéo nữa là lão phu cho ngươi biết tay !
Đào Hoàng biết Hỏa Long Chưởng Lực của lão cực kỳ lượi hại, cầm như vô địch trên giang hồ.
Do đó hắn nín lặng không dám nói gì nữa ! Bạch Nhạn Lâm Kỳ sâu sắc hơn cười hòa thốt :
- Mừng cho Vưu huynh đệ đó !
Vưu Tuấn khiêm tốn :
- Chẳng dám ! Chẳng dám ! Tiểu đệ còn nhờ các vị ca ca chỉ điểm nhiều ! Lâm Kỳb ắn ra một mũi tên : - Nghe nói Vưu huynh đệ đã để cho người ta giật mất là tiêu kỳ. Có thật vậy chăng ?
Phương Thiên Kích Tiết YĐáp thay :
- Có thật như vậy ! Chính lão phu làm trưởng đoàn trong chuyến hộ tống đó. Lâm huynh đệ muốn lão phu nhận tội ?
Lâm Kỳ vội đáp :
- Tiết lão hiểu lầm rồi. Thuộc hạ đâu dám có ý tưởng đó ! Tiết Y cười lạnh :
Vậy là tốt ! Lão phu để cho đối phương lấy lá tiêu kỳlà tự nhiên có cái đạo lý của lão phu. Bất quá lão phu không thể giải thích cái đạo lý đó cho lão đệ nghe, vậy thôi !
Lâm Kỳ cười lạnh :
- Thuộc hạ đâu dám đòi hỏi Tiết lão gia giải thích. Chỉ vì thuộc hạ nghe nói lúc đó Tiết lão gia không biểu thị một ý kiến nào và mọi việc đều do Vưu huynh đệ dàn xếp nên lấy làm lạ hỏi cho biết vậy thôi. Cảnh Thái và Long Võ tuy hai cơ sở riêng biệt song có khác chi một nhà, sự liê n lạc rất mật thiết, bên này nhục thì bên kia cũng nhục. Bên này nguy thì bên kia cũng không an. Sở dĩ thế nên thuộc hạ muốn biết vì lý do nào lại để cho người ta đoạt tiêu kỳ ?
Mã Bách Bình đáp :
- Lý do là trong chuyến hộ tống đó bổn tòa có chỉ thị nếu có người muốn đoạt tiêu kỳ thì đừng có động thủ.
Lâm Kỳ hỏi :
- Tổng tòa có thể giải thích tại sao có chỉ thị đó chăng ? Mã Bách Bình đáp :
Vốn ra bất tất phải giải thích, song Lâm huynh đệ muốn biết bổn tòa xin nói luôn . Trong sáu năm qua sáu phân đàn tại các địa phương Chiết, Hoán, Ký, Lỗ, Tấn, Lộ đều bị địch phá hủy. Ngoài cái tên ra không ai biết lai lịch của địch, từ đâu đến, tại sao chống đối bổn giáo, xe trước đổ xe sau phải tránh nên bổn tòa phải thận trọng. Mất hàng hóa là việc nhỏ, dao động căn bổn là việc lớn, khi chưa nắm vững địch tình thì chúng ta tuyệt đối tránh vọng động. Vưu huynh đệ dàn xếp như vậy là khéo không còn khéo hơn đưược nữa. Gia phụ hay việc hiểu người nên ủy thác trọng trách.
Lâm Kỳlạ nh lùng :
- Lãng tử Yến Thanh chỉ là một tiểu tốt vô danh ! Mã Bách Bình điểm một nụ cười :
- Bằng vào một chiêu hạ đưược Kỷ lão, kẻ đó không hẳn là một tiểu tốt vô danh ! Lâm kỳ bẻ lại : - Nhưng việc xảy ra tại Tần Hoài, Vưu Tuấn chưa hay biết !
Vưu Tuấn thốt :
Yến Thanh trước khi lấy cờ có thuật lại sự tình. Tuy không có bằng chứng chứng minh. Tiểu đệ thà tin rằng có chứ chẳng dám khinh thường cho rằng không. Cô kiếm Lâm Phong, Ngư Lang Vương Cửu Ngư trước khi phá hủy phân đàn vẫn còn là một kẻ vô danh ! Nhìn gương trước để liệu việc sau, tiểu đệ vốn có chủ trương như vậy !
Lâm kỳ hỏi :
- Đối phương ước hội gặp lại nhau, Vưu huynh đệ nghĩ sao ?
Mã Bách Bình đáp :
- Tự nhiên là phải đến nơi hẹn đúng kỳ. B ổn tòa đã chuẩn bị mười vạn lượng bạc xong xuôi, sự việc sau đó Vưu huynh đệ phụ trách. Ngoài ra thỉnh luôn Sử lục thúc, Cửu ngủ thúc và Trần tứ thúc ba vị cùng đi. Nếu không thắng nổi Yến Thanh thì chỉ còn cách là giao mười vạn lượng bạc, lấy lại tiêu kỳ.
Đào Hoàng thốt :
- Như vậy là mất mặt quá đi ! Mã Bách Bình cười lạnh :
Mười vạn lạng bạc chi ra để thăm dò thực lực Yến Thanh chứ đâu phải đầu hàng hắn đâu mà mất mặt, huống chi anh hùng nan khuất nan thăng. Mình co lại để lấy đà duỗi mạnh, có vậy mới thức thời chứ ! Đào huynh đệ phải biết bổn tòa sáng lập đưược cơ nghiệp như ngày hôm nay là phải đổ bao nhiêu công khó chứ ! Đâu có thể đem dâng không cho người hưởng !
Đào Hoàng thốt :
- Thực lực của Yến Thanh có gì đâu ! Bất quá hắn là đồ đệ của Trần Tam Bạch, mà lão Trần cũng chẳng phải là tay khó trêu ! Cần chi phải dẫn theo quá nhiều người!
Mã Bách Bình lại cười :
- Nói như thế là Đào huynh đệ tự tin mình có thể thu thập Yến Thanh ?
Đào Hoàng tiếp :
- Nếu tổng tòa cho phép thuộc hạ xin thử sức với hắn xem sao ! Mã Bách Bình sáng mắt lên :
- Hay ! Hay quá ! Vậy thì bổn tòa phải phiền đến Đào huynh đệ rồi ! Nếu Đào huynh đệ thu xếp êm đẹp vụ này thì số bạc mười vạn lượng sẽ là của riêng của huynh đệ đó !
Lời nói đó có mãnh lực dụ hoặc ghê gớm ! Người hiện diện ai ai cũng động tâm cả. Lâm kỳ cất tiếng :
- Thực lực của Yến Thanh thuộc hạ cũng biết rõ . Trong hành trang của hắn cũng chẳng có gì, bất quá một quyển kiếm phổ của Trần Tam Bạch và một quyển thơ vải của lão ta. Kim Phượng, Quách Tiểu Cầm đã đọc từ đầu đến cuối.
Mã Bách Bình gật đầu :
- Vậy thì Lâm huynh đệ cũng nên đi với Đào huynh đệ !
Đào Hoàng vội cự nự :
- Lão Lâm ! Đây là việc của Long Võ, lão chen vào làm gì ! Lâm Kỳ cải lại :
- Cảnh Thái có hai vị chánh tiêu sư đi, vả lại việc là việc chung ta không đi đưược sao ?
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Hai vị ca ca đi cùng hết cho vui ! Ai thu thập đưược Yến Thanh là người đó nhận bạc. Nếu tất cả cùng hiệp sức thì số bạc sẽ đưược chia đều ra. Mười vạn lượng đâu phải là ít, một người xài sao hết chứ ? Thà cố gắng lo chung với nhau chia mỗi người một mớ, ai ai cũng có thì vui vẻ biết bao nhiêu !
Mã Bách Bình thốt :
Vậy là xong việc chỉ định số người kể cả Vưu huynh đệ vị chi là sáu. Sự việc do Vưu huynh đệ sắp đặt, năm vị kia y kế thi hành. Ngày mai vào giờ ngọ sáu vị sẽ xuất phát, đến nơi rồi còn phải điều tra kín đáo xem Yến tiểu tử có mang theo viện thủ hay không !
Không ai đề nghị chi thêm.
Trước khi ra đi Vưu Tuấn tìm gặp Mã Bách Bình kiểm điểm lại kế hoạch. Mã Bách Bình cười thốt :
Mình treo cái giải thưởng, hai tiểu quỉ đó hăng hái xung phong. Nếu mà dùng quyền chỉ định chưa chắc chúng tuân hành.
Vưu Tuấn đáp :
- Họ có máu cờ bạc nên người nào cũng mang nượ lút đầu lút cổ. Gặp dịp làm ra tiền mà lại nhiều khi nào bỏ qua !
Mã Bách Bình cười mắng :
- Chúng đâu có thích đánh bạc ? Hẳn là tứ đệ dục húng thành mang tật chứ gì ? Vưu Tuấn cười hì hì : - Cho chúng nghiện cờ bạc mang nượ nần thiếu thốn rồi mình chìa tiền ra là lung lạc đưược chúng. Bí quyết dụ dẫn người chứ nếu không vậy thì ai trị nổi những bậc sạch sẽ như thánh sống !
Mã Bách Bình hỏi :
- Liệu chúng có biết tứ đệ đưa chúng vào tròng chăng ? Vưu Tuấn lắc đầu : - Khó có việc đó !
Rồi hắn tiếp :
Mã huynh cũng nên chuẩn bị ứng phó với tổng đàn nếu hai tiểu quỉ đó bị Yến Thanh sát hại. Đừng để cho tổng đàn nghi ngờ mà sanh hậu quả tàn khốc cho chúng ta !
Mã Bách Bình gật đầu :
- Ngu huynh có cách đối đáp. Tứ đệ yên trí lên đường. Y lo ngại tiếp :
- Nhưng chắc là Yến Thanh đủ sức quật ngã chúng không ? Tài nghệ của chúng không vừa, ngay cả Kỷ cửu thúc và Trần lục thúc cũng không hơn chúng đó nhé! Trong mười vị hộ pháp chỉ có Đinh đại thúc và Tiết nhị thúc là cao cường hơn chúng còn các vị khác khó mà thủ thắng nổi với chúng.
Vưu Tuấn trấn an y :
Ví dụ Yến Thanh làm không xuể thì còn có ba vị hộ pháp đó làm chi ! Gặp Yến Thanh là chúng nhao ra, tranh nhau mà nhao ra còn có biết đến cái gì khác !
Mã Bách Bình gật đầu : - Dù sao cũng phải cẩn thận !
Vưu Tuấn cáo từ, ra đến cửa thấy năm người kia đã ngồi trên lưng ngựa chờ sẵn. Ba lão hộ pháp là Thanh Bình Kiếm Sử Kiếm Như, Thần Thủ Linh Viên Trần Lượng và Bát TýThần Cửu mai Phong. Cả ba giữ vẻ nghiêm trang.
Hắc Hổ Đào Hoàng thấy hắn cười lạnh thốt :
Vưu tứ huynh ! Bây giờ tứ huynh trở thành một yếu nhân rồi nên bất chấp bao nhiêu vị lão nhân chờ đượi !
Vưu Tuấn trầm gương mặt đáp :
Đào Hoàng ! Tại tiêu cục ngươi muốn nói gì cũng đưược chẳng sao cả bởi cùng là huynh đệ trong nhà. Chứ hiện tại chúng ta đang ở tại đường bên ngoài tiêu cục ngươi phải nhớ đến thân phận của ngươi. Ta là chánh tiêu sư còn ngươi là kẻ dưới tay, nhớ để có thái độ thích hượp cho người ta đừng cười chê ! Ngươi xưng hô thế đó thì người trong tiêu cục còn xem ta ra cái quái gì !
Nằm mộng Đào Hoàng cũng không tưởng Vưu Tuấn nói như thế đó. Hắn nổi giận hỏi : - Ngươi nói với ta ?
Vưu Tuấn cười lạnh :
- Không nói với ngươi thì nói với ai ? Chẳng những ta nói như vậy mà ta còn phải giáo huấn ngươi nữa ! Cho ngươi từ nay thủ phận hèn mọn của ngươi !
Đào Hoàng hét lớn :
- Ngươi dám ! Ngươi bằng vào đâu mà lớn lối với ta ? Vưu Tuấn đưa cao chiếc bài đồng đáp :
- Bằng vào vật này đây, đủ chưa ? Hay là ngươi chưa chịu phục ?
Đồng bài là phù lịnh của phân đàn.
Đào Hoàng biến sắc nín lặng.
Vưu Tuấn trầm giọng gọi : - Lâm huynh đệ !
Bạch Nhạn Lâm kỳt hấy không êm ngoan ngoãn bước tới vòng tay thốt : - Thuộc hạ chờ lịnh phân phó.
Vưu Tuấn tiếp :
- Đào Hoàng xấc xưược vô lễp hải phạt dằn mặt đánh hai mươi roi cho bổn tòa !
Lâm kỳ kinh ngạc :
- Thuộc hạ chấp lịnh thi hành ? Vưu Tuấn gắt :
- Chẳng lẽ bổn tòa bảo ba vị lão gia thi hành ? Lâm Kỳ suy nghĩmột chút rồi đáp : - Thuộc hạ tuân lịnh !
Hắn đưa cao ngọn roi từ từ bước tới cạnh Đào Hoàng.
Đào Hoàng quắc mắt bắn lửa làm cho Lâm Kỳ giùn mình lại.
Vưu Tuấn gằn giọng :
- Lâm huynh đệ ! Lúc hành hình nếu thấy kẻ thọ hình phản kháng thì cứ giết chết. Hạ roi phải mạnh tay, mỗi roi phải lưu dấu lại rõ ràng, không đưược vị tình đánh nhẹ. Nào bắt đầu đi !
Lúc đó họ đang ở tại cửa tiêu cục, người trong tiêu cục và người ngoài đường đều trông thấy. Trong và ngoài ai ai cũng đổĐến đứng quanh xem.
Lâm Kỳc ười thốt :
- Huynh đệ tuân lịnh thi hành. Đào huynh thứ cho vậy !
Thốt xong hắn tiến lên, cất cao ngọn roi quất xéo vào ngực Đào Hoàng.
Cái quất đó kểnhư thẳng tay.
Đào Hoàng chụp chuôi kiếm nơi hông. Lâm kỳ cũng chụp chuôi kiếm của hắn.
Ba lão nhân hườm hườm mắt chờ xuất thủ.
Nhận định tình hình Đào Hoàng biết dù bạo động cũng chẳng đưược gì trái lại thiệt thân. Nếu không chết bây giờ thì sau rồi cũng phải chết vì tội kháng lệnh.
Hắn cô đơn làm sao chống nổi với năm người ? Với năm chứng nhân đó tổng đàn muốn che chở hắn cũng không đưược.
Hắn đành nuốt hận, cắn răn gồng mình chịu đủ hai mươi roi.
Những ngọn roi quả thật vô tình cứ quất vào đầu, vào cổ, vào mặt hắn làm rớm máu.
Đánh xong Lâm kỳ vòng tay thốt :
- Thuộc hạ thi hành lịnh rồi. Kính chờ chỉ thị ! Vưu Tuấn đáp :
- Làm nhọc Lâm huynh đệ quá đi thôi ! Nhưng Đào Hoàng còn quên một việc nhờ Lâm huynh đệ đề tỉnh hắn !
Lâm Kỳ suy nghĩ một chút rồi quay qua Đào Hoàng nói :
- Đào huynh ! Tạ lỗi với Vưu tiêu sư đi !
Đã nhục rồi, chịu nhục thêm chút nữa cũng chẳng sao. Đào Hoàng bước tới cúi đầu : - Thuộc hạ vô lễ xin tiêu sư phát lạc !
Vưu Tuấn lạnh lùng thốt :
Muốn bảo vệ cơ sở thì phải duy trì kỷ luật. Từ nay ngươi hãy cẩn thận, ta hy vọng ngươi không tái phạm. Bây giờ ngươi và Lâm Kỳ đi trước, đến nơi rồi quan sát tình thế điều tra hành động của đối phương đểkhi ta đến nơi các ngươi hãy phúc trình cho ta biết !
Đào Hoàng vâng một tiếng đoạn cùng Lâm Kỳ lên ngựa đi ngay.
Thanh Bình Kiếm Sử kiếm Như bật cười ha hả :
- Khoái ! Cực khoái ! Ngươi làm ta xem đưược lắm ! Có khí phách hơn Mã Bách Bình nhiều !
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Bách Bình huynh chủ trì đại cuộc nên hành sự phải rộng rải hơn tiểu điệt. Hơn nữa còn phải dè dặt những cố ky còn tiểu điệt thì tự do, muốn làm sao cũng được.
Trần Lượng thốt :
- Ngày nay ngươi đã đồng hàng ngủ với chúng ta rồi mà trong chuyến đi này lại là chủ soái của bọn ta nữa. Thế thì ngươi bất tất phải quá khách khí với bọn ta nữa.
Vưu Tuấn nói mấy câu lấy lòng các lão nhân, đồng thời không quên tán dương sự tri ngộ của Mã Bách Bình dành cho hắn.
Hắn có cái lối tế nhị trong khi trình bày tư tưởng, các lão nhân hết sức hài lòng. Tại nhà Mã Bách Bình cũng hân hoan cho rằng mình đã gặp đưược người đồng thinh khí. Y tỏ lời cám ơn Tiết YĐã tiến cử cho y một người hữu dụng. Có thế với sự hượp tác của Vưu Tuấn y sẽ đạt thành sở nguyện từ lâu ôm ấp trong tâm.
Nhưng người hân hoan nhiều nhất chính là Phương Thiên Kích Tiết Y.
Lão hân hoan bởi ít nhất cũng có làm được một cái gì hữu ích thiết thực cho Mã Bách Bình ngoài cái nhiệm vụĐương nhiên.
Nhưng lão khôn khéo không giành công một mình, vừa lại đổ cho mọi người một phần góp nhặt, như các lão nhân kia có công chỉ điểm giáo huấn chở che, còn Mã Bách Bình cất nhắc trọng dụng.
Bao nhiêu người hượp sức sức tài bồi cho nên Vưu Tuấn mới thành hữu dụng như ngày nay.
Khi bọn Vưu Tuấn đến phủ Trấn Giang thì màn đêm vừa buông phủ.
Trấn Giang cách Kim Lăng không xa lắm, bất quá độ trăm dặm đường nên dùng ngựa tốt thì họ chỉ mất có vài giờ thôi.
Song một là họ không cần vội vã, hai là họ còn thảo luận kỹ càng chương trình hành động nên thong thả mà đi, ba là giúp bọn Đào Hoàng và Lâm Kỳ có đủ thời gian điều tra tình hình địch.
Thiên Ma Lịnh Chủ có một hệ thống tình báo riêng biệt liên lạc với tổng đàn và trong mỗi phân đàn đều có người của Lịnh Chủ giám thị hành động của các nhân viên.
Tin tức bên ngoài cũng như tin tức từ các phân đàn đưa về tổng đàn là do cái người giám thị cung cấp cho hệ thống tình báo đưa về tổng đàn. Và cũng chính cái hệ thống này mang những mạng lịnh của tổng đàn truyền đi các phân đàn.
Lịnh Chủ chẳng hề tiếp xúc thẳng với các phân đàn, vừa để giữ hành tung bí mật vừa để phòng bị mọi phản động bất ngờ.
Tại Trấn Giang phủ bọn Đào Hoàng và Lâm Kỳ vốn là đặc sứ của tổng đàn nên có mấy tay thuộc hạ làm tai mắt nghiên cứu, điều tra tình hình hằng ngày của địa phương.
Cả hai chỉ cần tiếp xúc với bọn tình báo địa phương đó để thu thập tin tức cần thiết chứ họ làm sao điều tra được trong thời gian cấp bách !
Lâm Kỳ n ghinh đón bọn Vưu Tuấn trước còn Đào Hoàng vắng mặt. Vưu Tuấn hỏi : - Có phát hiện đưược sự động tịnh gì chẳng ?
Lâm Kỳ lắc đầu :
- Không ! Phân trạm của thuộc hạ không nhận diện được Yến Thanh nên không cung cấp được chi tiết hữu ích nào cả. Chúng chẳng hề nghe nói đến vục ướp tiêu hai hôm trước.
Vưu Tuấn gật đầu :
- Đâu có người mục kích đâu mà loan truyền tin tức, chúng làm sao biết đưược.
Còn Yến Thanh thì tự ý cũng chẳng có lượi gì đến sự việc tiết lộ ra. Còn Đào Hoàng ?
Lâm KỳĐáp :
Đào huynh còn bận tiếp xúc với phân trạm của y. Y đến trễ hẳn có thu thập đưược một vài tin tức gì !
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Chẳng có tin tức gì đâu, đừng hy vọng gì phí công. Chỉ vì hắn hận nên lánh mặt đưược phút nào hay phút ấy thôi !
Lâm Kỳt hốt :
- Tính Đào huynh là như vậy đó, Xin Vưu tiêu sư khoan thứ cho y. Vưu Tuấn lạnh lùng :
- Con người cố chấp như hắn không thích hượp với công tác giao phó. Thái độ của hắn hôm nay chứng tỏ một sựb ất hượp tác rõ ràng. Do đó việc của chúng ta khó thành công trong bất cứ sứ mạng nào nếu có hắn tham dự. Huynh đệ hỏi thật Lâm huynh là sự việc hôm nay do lỗi về phần ai ?
Lâm KỳĐáp :
- Về phần Đào Hoàng là hẳn rồi ! Thuộc hạ định phúc trình về tổng đàn xin rút y
đi và phái người khác đến thay thế.
Vưu Tuấn tiếp :
- Long Võ và Cảnh Thái tuy là hai cơ sở nhưng một nhà nên cần gì có đến hai người của tổng đàn giám thị ! Theo bổn tòa thì chỉ một mình Lâm huynh cũng đủ rồi.
Để bổn tòa trình lại phân đàn chủ bẩm báo về thượng cấp yêu cầu rút Đào Hoàng thì rút nhưng khỏi phái người thay thế, cứ đểmột mình Lâm huynh lại đây thôi !
Lâm Kỳ lộ vẻ mừng :
- Nếu…nếu đưược như vậy thì thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức mình để đền đáp ơn tri ngộ của Vưu tiêu sư ! Nhưng thuộc hạ không dám chủ trương bớt người thêm việc đó.
Vưu Tuấn cười nhẹ :
- Lâm huynh yên trí, cứ đểp hân đàn chủ thu xếp !
Kim Lăng là đất có nhiều lượi, một mình một chượ, mặc sức hoành hành tự nhiên Lâm Kỳ phải biết khoái.
Hắn tỏ lời cám ơn rối rít :
Vưu Tuấn cứ cười trấn an hắn thêm mấy câu, hắn càng tin tưởng mạnh.
Hắn chụp tay Lâm Kỳ bóp mạnh, Lâm Kỳ cảm thấy lòng bàn tay cồm cộm, đưa lên xem thì ra là một mảnh giấy cuộn tròn.
Hắn đưa mọi người vào khách sạn.
Mỗi người đều có một phòng riêng do hắn giữ trước. Chính hắn hướng dẫn Vưu Tuấn vào phòng rồi lấy cuộn giấy mở ra, đem đến gần đèn đọc.
Đọc xong hắn đốt mảnh giấy luôn, đoạn thốt :
- Thuộc hạ đi tìm Đào Hoàng ngay ! Vưu Tuấn đáp : - Lâm huynh cứ đi ! Hành sực ho khéo nhé. Lâm Kỳ gật đầu :
Vưu tiêu sư yên trí ! Nhất định ta không để một sơ hở nhỏ. Đạt Ba Tam Thức của Trần Tam Bạch Tiên Sinh, Quách Cầm đã sao y, thuộc hạ nhớ k ỷ lắ m.
Vưu Tuấn cười tiếp :
Mười vạn lượng bạc còn đây, chia cho năm mỗi người đưược hai ngàn. Bổn tòa xin nhường phần của mình cho Lâm huynh luôn đó.
Lâm Kỳ nh ân nhượng. Vưu Tuấn khoát tay :
- Bổn tòa không cần tiền, Lâm huynh đừng ngại. Rồi đây còn nhiều cơ hội cho chúng ta phát tài, nếu cứ hượp tác dài dài chỉ sượ Lâm huynh xài mệt mà thôi ! Lâm huynh đi đi !
Lâm Kỳ lui ra khỏi phòng.
Vưu Tuấn cũng rời phòng, vào phòng ăn dùng bữa với ba lão nhân. Một lúc sau Lâm Kỳ trở lại, thần sắc kinh hoàng.
Vưu Tuấn hỏi :
- Việc gì thế Lâm huynh ?
Lâm Kỳ Đáp :
- Nguy ! Nguy ! Đào Hoàng bị ám sát bên cạnh Kim Sơn Tự ! Dọc bờ sông, thi thể của y phơi lộ rõ ràng !
Ba lão nhân kinh hãi ! Vưu Tuấn kêu lên :
- Ai hạ thủ ?
Lâm Kỳlắc đầu :
- Làm sao biết đưược là ai ? Y bị đâm trúng ba nhát ! Một là yết hầu, một tại ngực và một tại dạ dưới ! Tay kiếm nào đó rất cao minh, ba nhát kiếm trí mạng không phá da thịt thành lỗ lớn, chỉ vừa vặn với thân kiếm thôi !
Thanh Bình Kiếm Khách Sử kiếm Như thốt :
- Ba nhát kiếm ! Đạt Ba Tam Thức của Trần Tam Bạch ? Chỉ có kiếm pháp đó mới lưu lại vết thương như vậy ! Người xử dụng phải đánh ra toàn bộ Tam Thức ! Chúng ta đi xem ngay !
Họ kéo nhau gấp đến Kim Sơn Tự.
Xác của Đào Hoàng còn nằm đó, dọc bờ sông. Sử kiếm Như kêu lên :
- Đúng rồi ! Đạt Ba Tam Thức của Trần Tam Bạch !
Ba lão nhân cùng nhìn nhau kinh hãi !
Vưu Tuấn và Lâm Kỳ len lén nhìn nhau mỉm cười.
Thời gian vào giờ ngọ.
Địa điểm là tửu quán Tứ Xuân, nơi cửa tây phủ thành Trấn Giang.
Chiêu bài thì hách song tửu quán rất tầm thường, bất quá là một ngôi quán nhỏ trong thôn xóm. Một nơi tạm dừng chân của thôn dân có việc vào thành, vừa túi tiền của hạng bần khổ.
Dĩ nhiên rượu không là hảo hạng, thức ăn là những thứ dành cho bình dân. Nhưng sinh ý rất phồn thịnh, người vô kẻ ra tấp nập, bao nhiêu bàn đều không bỏ trống lâu.
Ngày thường thì chủ nhân lluônuôn cười, mặt tươi rói, nụ cười gắn chặt nơi môi từ sáng sớm đến hoàng hôn.
Nhưng hôm nay chủ nhân lộ vẻ thất vọng rõ rệt. Hơn mười chiếc bàn bỏ trống, khách ăn chỉ vỏn vẹn năm người.
Bọn tiểu nhị dư công đứng quanh cửa ra vào.
Không phải khách hàng tẩy chay ngôi quán.
Mà chỉ vì năm người này bao luôn ngôi quán trọn ngày. Hẳn nhiên là cái giá không bằng tổng số sinh ý mỗi ngày nên chủ quán buồn. Có một lý do nào đó bắt buộc chủ quán cho thuê bao một cách miễn cưỡng, gần như chịu lỗ.
Bọn tiểu nhị đứng tại cửa tạ từ những khách hàng ngày, cho biết quán tạm đình sinh ý hôm nay, ngày mai tiếp tục, mời khách quen chiếu cố như cũ.
Trước cửa quán có lá cờ Long Võ Tiêu Cục theo gió bay phấp phơ. Năm người trong quán dĩ nhiên là bọn Vưu Tuấn
Lâm Kỳ n óng nảy hơn hết, chốc lại chồm mình ra ngó quanh quẩn, sau cùng càu nhàu : - Quá giờ ngọ rồi mà sao hắn chưa đến ?
Vưu Tuấn bình tĩnh đáp :
- Hắn đã giết người tức nhiên là đã có mặt tại địa phương rồi. Nếu vậy thì sớm muộn gì hắn cũng xuất hiện !
Lâm Kỳ cau mày :
- Giả như hắn không đến rồi khi trở về mình phúc đáp làm sao với thiếu chủ đây? Vưu Tuấn mỉm cười : - Hắn không đến là thất tín, chúng ta cứ bỏ luôn lá tiêu kỳ tạo lá mới, bất quá hơn mười lạng bạc, có sao đâu ! Mà lại lợi hơn mười vạn lượng nữa !
Lâm Kỳ lo ngại :
- Còn cái chết của Đào Hoàng ? Vưu Tuấn đáp :
Đã có Sử lão gia chứng giám, hắn chết vì Đạt Ba Tam Thức mà trên đời này chỉ có Yến Thanh biết Tam Thức đó thôi, mình cứ báo cáo về tổng đàn như vậy là ổn rồi ! Phần việc truy tìm hung thủ, nếu là việc ám sát xảy ra tại Kim Lăng thì do chúng ta đảm nhiệm. Đằng này vụ án lại xảy ra tại Trấn Giang thì phải do tổng đàn liệu lý , chúng ta có dính dáng vào đó đâu mà lo. Chúng ta còn khối công việc tại Kim Lăng kia mà giờ đâu mà lo chuyện đó ?
Sử kiếm Như bật cười ha hả :
- Nếu chỉ có một mình Yến Thanh biết Đạt Ba Tam Thức thì không có vấn đề. Lão phu chỉ sợ ngoài Yến Thanh ra còn có kẻ khác biết nữa đấy !
Lâm Kỳ t oát mồ hôi lạnh nói :
- Trần Tam Bạch không có truyền nhân nào khác, còn ai biết ngoài Yến Thanh ? Sử kiếm Như đáp : - Cái đó quả thật khó nói ! Tam Phương Quách Tiểu Cầm có xem qua kiếm phổ của Trần Tam Bạch, mà ba thức đó không khó học cho lắm, ai tập luyện cũng được, có khác nhau là ở mức hỏa hầu cao thấp mà thôi !
Vưu Tuấn đáp :
- Sử lão nói đùa đấy ! Khi nào Cầm cô nương lại đi hạ sát Đào Hoàng ? Sử kiếm Như tiếp - Lão phu không nói nhất định là như vậy. Chỉ vì ba vết thương rất sâu, không giống những vết thương do tay lão luyện gây nên. Những nhát kiếm của Trần Tam Bạch chỉ sâu độ hai phân trở lại, đối phương chết là do bị trúng chỗn hược mà chết, không phải vì máu chảy mà chết. Đào Hoàng chết một cách miễn cưỡng quá thành ra lão phu phải nghi ngờ.
Vưu Tuấn thốt :
Yến Thanh là truyền nhân của Trần Tam Bạch tự nhiên phải kém hỏa hầu hơn sư phụ !
Sử kiếm Như mỉm cười :
- Lão phu chỉ nhân sựm à luận sực hứ Cầm cô nương ở tận Kim Lăng làm gì có mặt tại đây mà giết người. Nhưng nếu cho rằng Yến Thanh thì cũng không hợp lý bởi nếu hắn chỉ có bao nhiêu hỏa hầu đó thì làm sao đánh bại nổi Kỷ Tử Bình bằng một chiêu ?
Lâm Kỳ b iến sắc. Vưu Tuấn thốt :
- Bất chấp Đào Hoàng chết cách sao chúng ta cứ quyết định là hắn chết nơi tay Yến Thanh thôi. Nếu không như vậy thì luồng sóng này chưa lặn mà luồng sóng sau đã nổi lên. Tổng đàn sẽ truy cứu, chúng ta khó tránh được phiền phức, danh dự của chúng ta sẽ nhân đó mà giảm sút nhiều, sử lão nghĩ sao ?
Sử kiếm Như gật đầu :
- Lão phu đương nhiên chẳng có ý kiến gì, chỉ sợ Lâm lão đệ báo cáo này nọ hô ti. Ví dụ Lâm lão đệ cho rằng lão phu phán đoán hồ đồ thì cái đó mới thật là sanh rắc rối !
Lâm Kỳ vội đáp :
- Làm gì có việc đó Sử lão gia ! Thuộc hạ nhất định tôn trọng sự phán đoán của Sử lão gia, dĩ nhiên Sử lão gia phải am tường kiếm thuật hơn thuộc hạ chứ thuộc hạ đâu dám bắt bẻ gì !
Sử kiếm Như mỉm cười :
- Lâm lão đệ đã nói như vậy mà Vưu lão tứ cũng chẳng muốn đa sự thì lão phu sanh sự làm chi ? Bọn lão phu đi theo đây là đi để phụ giúp khi cần chứ còn quyền định đoạt là do Vưu lão tứ, có sự hiệp tùng của Lâm lão đệ vậy hai người cứ tự tiện thu xếp.
Vưu Tuấn đáp :
- Tiểu diệt nhận phụ trách hoàn toàn việc này, tiểu đệ đã kết luận là Đào Hoàng chết nơi tay Yến Thanh.
Lâm Kỳ t hở phào nhẹ mình. Bỗng Vưu Tuấn thốt :
- Đến rồi kìa !
Mọi người cùng giật mình.
Hai người bước vào. Họ là Thần Tiêu Song Kiệt Mạt Tạng và Mạt Tử. Sử kiếm Như trố mắt : - Các ngươi đến đây làm gì ?
Bởi tất cả đều thuộc giới bảo tiêu nên họ quen mặt nhau.
Huống chi tiêu cục của Thần Tiêu Song Kiệt cũng ở tại Kim Lăng. Mạt Tạng bước tới, vòng tay vái chào :
- Mong ơn chiếu cố, cho gọi bọn tại hạ tới đây chẳng hay Sử lão anh hùng có điều chi chỉ bảo ?
Sử Kiếm Như càng kinh ngạc hơn :
- Ta mời các ngươi đến đây ? Mạt Tạng ! Ngươi đùa với ta sao chứ ?
Mạt Tạng cũng lộ vẻ kinh ngạc :
- Sử lão không hay biết chi hết sao ? Anh em tại hạ ở mãi tại Kim Lăng vô sự thành chán ngán nên xuất ngoại đến Kim Sơn Tự đổi không khí ít hôm, bất chợt lại tiếp được danh thiếp Mã Bách Bình cho biết có việc nhờ đến anh em tại hạ làm chứng cái chi đó. Bách Bình huynh chiếu cố là một vinh hạnh lớn lao, tựnh iên anh em tại hạ phải tuân lịnh gọi. Không ngờ đến Sử lão mà cũng chẳng biết chi cả ! Có phải là kỳ quái không chứ
Mạt Tử tiếp nối với giọng căm hờn :
- Tại hạ đã nói gia huynh là phận mình hèn mọn khi nào Long Võ Tiêu Cục hạ cố đến mà hòng có việc mời mọc chúng ta làm chứng làm cớ ! Nhưng gia huynh bảo Mã tổng tiêu đầu lấy lễ đối xử thì mình cũng phải lấy lễ đáp lại. Thành ra mới có cái cảnh trơ trẽ n này.
Mạt Tạng lấy trong mình ra một tấm thiếp, tiếp luôn :
- Nào phải bọn tại hạ bịa chuyện đểcầ u vinh ! Đây tấm thiếp chứng minh sự thậtrõ ràng. Nếu không có vật này bọn tại hạ có gan dạ nào đến đây quấy nhiễu các vị !
Vưu Tuấn lấy tấm thiếp xem qua, quả nhiên là có tên của Mã Bách Bình.
Đại ý nhữ ng lời trong thiếp xác nhận những gì anh em họ Mạt vừa nói.
Thiếp có ghi rõ địa điểm và thời gian gặp nhau chính là tại ngôi quán vào giờ này.
Vưu Tuấn cười khổ hỏi :
- Ai đưa danh thiếp này đến các vị ?
Mạt Tạng đáp :
- Không biết được ! Chính vị tri khách tại Kim Sơn Tự trao lại cho xá đệ. Bởi vì không gặp người đưa danh thiếp nên khó khướt từ. Thành thử phải có mặt, chẳng dám không tuân lịnh gọi.
Vưu Tuấn thốt :
- Vì một việc nhỏ mọn bổn cục có ước hẹn với người gặp nhau tại đây để
giải quyết. Nhưng tổng tiêu đầu của bổn cục không có mặt.
Mạt Tạng hỏi : - Nếu thế thì tấm thiếp này không do Mã tổng tiêu đầu phát xuất ! Vưu Tuấn hỏi : - Chẳng lẽ nhị vị không biết bút tích của chủ nhân bọn này hay sao ? Mạt Tạng cười lạnh :
- Dù tiêu cục của anh em tại hạ sáng lập sớm hơn Long Võ Tiêu Cục hai năm song đây là lần thứ nhất mới tiếp được thiệp mới của Mã tổng tiêu đầu. như vậy làm sao nhận được bút tích của chủ nhân quý cục ?
Giọng nói biểu lộ sự bất mãn rõ rệt. Vưu Tuấn cười hì hì đáp :
- Có lẽ là người ước hẹn với bọn tại hạ mạo nhận Mã tổng tiêu đầu đùa vui với các vị đấy. Mà cũng có lẽ là hắn muốn có sự hiện diện của một số người hiện diện chứng kiến sự tình để loan truyền đi khắp nơi. Nếu hai vị không nỡ làm cho hắn thất vọng thì cứ tự nhiên lưu lại đây, chờ một chút để làm cái việc hắn mong muốn các vị làm.
Mạt Tạng a lên một tiếng : - Người đó là ai thế ?
Vưu Tuấn buông gọn : - Lãng Tử Yến Thanh ! Mạt Tạng kêu lên :
- Chính hắn ? Có phải tiểu tử đã xung đột với Kỳ lão anh hùng của quý cục tại bến Tần Hoài chăng ?
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Việc đó được loan truyền nhanh quá !
Mạt Tạng tiếp :
- Phàm người ở tại đất Kim Lăng có ai không hay biết việc đó. Anh em tại rời Kim Lăng hôm trước thì hôm sau đã nghe nói đến rồi. Tiểu tử đó xuất thân từ đâu ?
Vưu Tuấn đáp :
- Hắn là truyền nhân của Tam Bạch Tiên Sanh !
Mạt Tạng à lên một tiếng :
- Thảo nào ! Trần lão tiền bối được người đời suy tôn là Thánh Kiếm. Truyền nhân của lão nhân gia đương nhiên phải là tay phi thường ! Nhưng tại sao lại có sự xung đột giữa quý cục và y ?
Vưu Tuấn thốt :
- Trần Tam Bạch là tay Thánh Kiếm cái đó ai lại chẳng biết, bổn cục khi nào lại đánh thấp giá trị của lão nhân gia ! Chỉ vì tiểu tử đó hống hách quá, xem trong vũ trụ này chỉ có một mình hắn là đáng mặt hào hùng. Tại bến Tần Hoài bất chấp một lão nhân niên cao kỷ trượng, công khai hạ nhục. Bổn cục không muốn đa sự nhường nhịn hắn một lần. Hắn nhân đó làm già, tưởng đâu bọn này ngán hắn nên lấy luôn một lá tiêu kỳ của bổn cục, lại còn bảo bọn tại hạ mang mười vạn lượng bạc đến đây mà chuộc !
Mạt Tạng tặc lưỡi :
- Người đâu mà quá ngang ngược như vậy ! Phải giáo huấn một lần cho hắn bỏ cái tánh xem trời bằng vung !
Vưu Tuấn cười nhẹ :
- Nghĩ vì hắn là truyền nhân của Tam Bạch tiên Sanh, gặp lúc cùng đồ mạt lộ. Mã tổng tiêu đầu sai bọn tại hạ mang mười vạn lạng bạc đến đây. Nếu hắn chịu giao lại lá tiêu kỳ thì bổn cục sẽ tặng hắn số bạc đó cho hắn tiêu pha qua cơn túng thiếu. Dù sao thì hắn cũng là một đồng đạo trong võ lâm !
Mạt Tử khoát tay :
- Không nên ! Không nên ! Ngàn vạn lần không ! Rồi đây tiểu tử ăn quen cho rằng các tiêu cục tại Kim Lăng dễ khinh khi, hết đòi nơi này lại đòi nơi khác. Ai hơi sức đâu mà cung cấp cho hắn ? Đâu phải tất cả các tiêu cục đều thừa tiền dư bạc như Long Võ Tiêu Cục của các vị !
Lâm Kỳ chợt chen vào :
- Bổn chủ nhân tuy có từ tâm song ít ra hắn cũng phải tỏ là mình có tài mới xứng đáng hưởng tặng chứ !
Vưu Tuấn tiếp luôn :
- Bổn chủ nhân nói rằng bạc có thể trao ra nhưng trước hết phải dằn mặt hắn một lần cho hắn giảm bớt thói cao ngạo. Do đó trong chuyến đi này tại hạ có thỉnh theo ba vị lão nhân, ba vị này sẵn sàng giáo huấn tiểu tử xong mới giao bạc cho hắn. Cần nhất là từ nay về sau hắn phải cải sửa tính cách sao cho xứng đáng là một con người, để Tam Bạch Tiên Sanh không đau lòng nơi chín suối.
Mạt Tử kêu lên :
Mã tổng tiêu đầu khẳng khái quá ! Tuy nhiên anh em tại hạ không tán đồng cách xử sự như vậy ! Vạn nhất hắn đến bổn cục đòi tiền thì đâu anh em tại hạ cung cấp cho hắn ?
Giọng nói biểu hiện cái ý châm chích rõ ràng.
Lâm Kỳ nổi giận toan cự, nhưng Vưu tuấn dùng ánh mắt ngăn chận.
Rồi hắn cười thốt :
- Hiện tại không thể không xử nhủn với hắn được bởi trong đêm vừa rồi hắn đã giết một người của bổn cục.
Lâm Kỳ được dịp phôi pha tiếp liền :
- Phải đó ! Hắc Hổ Đào Hoàng một nhân viên trong bổn cục bị tiểu tử hạ sát, quăng thây tại bờ sông. Cái món nợ máu đó hắn phải trả !
Anh em họ Mạt kinh ngạc. Mạt Tạng kêu lên : - Hắn còn giết người nữa à ? Lâm Kỳ hứng đáp :
- Hắn giết như thường ! Và nhất là hắn mạo nhận danh nghĩa bổn chủ nhân lừa các vị chắc là bị Đào huynh đệ phát hiện sao đó nên hắn giết người diệt khẩu !
Vưu Tuấn thốt :
- Lâm huynh đệ ! Việc gì mình không thấy tận mắt thì đừng vội phán đoán một cách quả quyết như vậy ! Cái gì cũng còn ở trong phạm vi giả thuyết cả, chúng ta phải tránh mọi thái độ hồ đồ. Chúng ta cứ biết là Đào Hoàng đã chết vì Đạt Ba Tam Thức kiếm pháp của Tam Bạch Tiên Sinh thôi. Khoan đi xa hơn nữa khi mình chưa nắm được một manh mối gì khác nữa.
Lâm Kỳ thức ngộ là mình nói quá nhiều, mặt đỏ vì thẹn vội đáp :
- Phải ! Thuộc hạ thất ngôn ! Chỉ vì Đào Hoàng là bạn chí thân của thuộc hạ, vì thương bạn, nóng thù nên thuộc hạ mất dè dặt.
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Chiếu theo cái lý thì Yến Thanh mạo danh nghĩa mời hai vị huynh đài đến đây để làm chứng thì hắn có ý muốn giải quyết sự tình với chúng ta, và như vậy hắn không cần giết người !
Thanh Bình Kiếm Khách Sử Kiếm Như chợt thốt :
- Lão phu vốn có nhận xét như thế này là Đào Hoàng vốn tánh cao ngạo, tự cho mình có giá trị hơn người, bất ngờ lại gặp Yến Thanh, tham công tưởng rằng một mình thừa sức thu thập Yến Thanh nên động thủ. Cuối cùng hắn phải chết nơi tay Yến Thanh.
Lâm Kỳ gật đầu gấp :
- Có thể như vậy lắm. Bất quá đối phương ác độc vô cùng. Đào Hoàng có thù oán gì với hắn mà hắn lại hạ độc thủ như vậy ?
Vưu Tuấn tiếp nối :
Đúng vậy ! Tại sao Yến Thanh lại ác độc thế ? Mà lại chỉ ác độc riêng với Đào Hoàng thôi ! tại bến Tần Hoài hắn không giết Phi Ưng Ngưu Thất, tha luôn cho Kỷ lão. Trong vụ chận bảo tiêu hắn cũng không giết Triệu Bát Tý và Cổ Như Hoa ! Rồi bây giờ há cớ gì mà hắn giết Đào Hoàng, cái đó đáng suy gẩm !
Hắn đưa mắt sang Lâm Kỳ.
Hắn muốn Lâm Kỳ giải thích thế nào để tránh né khéo léo và Lâm Kỳ theo ý hắn mà hành động.
Lâm Kỳ thở dài thốt :
- Là chỗ quen thân với nhau thuộc hạ biết rõ tánh khí Đào Hoàng. Khi động thủ rồi là hắn tối mắt, dù phụ thân phụ mẫu hay huynh đệ của hắn ở trước mặt hắn vẫn không nhận, cứ xem là kẻ thù, quyết sát hạ cho kỳđ ược. hắn không hề nương tay với bất kỳ ai. Gặp Yến Thanh tự nhiên là có xung đột mà xung đột rồi là trời ngăn cản hắn cũng chẳng dừng tay. Cho nên cái gì phải đến thì không thể không đến !
Sử Kiếm Như tiếp nối :
Đạt Ba Tam Thức kiếm của Trần Tam Bạch là những chiêu thức cực kỳ huyền diệu. Lão phu từng nghiên cứu các môn kiếm nên hiểu rõ , nếu không gặp trường hợp vạn bất đắc dĩ người ta không bao giờ mang ra xử dụng bừa bãi. Lâm lão đệ nói đúng, hẳn là Đào Hoàng hung hăng quá mức làm sao đó bắt buộc yến Thanh phải giở đến tuyệt kỷ để tự vệ.
Vưu Tuấn thốt :
- Nếu sự thật đúng như chúng ta suy đoán thì cũng chẳng nên trách người ta. Ai ai cũng có quyền bảo vệ sanh mạng, lúc cấp bách thì còn chọn lựa thủ đoạn làm sao được ?
Mạt Tạng a lên một tiếng :
- Nói như thế quý cục không định truy cứu việc đó ? Vưu Tuấn trầm ngâm một lúc :
- Lúc tại hạ sắp sửa lên đường bổn chủ nhân có phân phó là đôi bên cùng là đồng đạo võ lâm. Tam Bạch tiên Sinh là bậc đáng kính trên giang hồ, dù cho đồ đệ của lão nhân gia có hành hung tàn ác thì ít nhất lúc đầu cũng phải nương tay cho hắn để tỏ niềm kính nể một bậc tiền nhân quân tử. Đồng thời cũng cho hào kiệt bốn phương h t ấy rõ Long Võ Tiêu Cục trọng đạo nghĩa, không vì thế mạnh mà lấn hiếp kẻ yếu sức. Rồi sau đó nếu hắn vẫn chứng nào tật ấy bổn cục sẽ nghiêm trị không muộn. Trong trường hợp này nếu Đào Hoàng chết vì một cuộc đấu công bình thì bổn cục bỏ qua !
Mạt Tạng thốt :
- Mã tổng tiêu đầu quả có khí độ hơn người.
Vưu Tuấn cười nhẹ :
Đích xác là trong mấy năm Bách Bình huynh nổi bật hơn hết trong hàng thiếu niên anh hùng. Do đó mà tuổi chưa được bao nhiêu mà đã tạo được một địa vị vững chắc giữa giang hồ. Trong tương lai, với tánh tình ôn hòa, khí độ khoan hậu đó Bách Bình huynh còn vượt tiến cao xa hơn nữa. Bách Bình huynh có đầy đủ tư cách trở thành một lãnh tụ võ lâm, theo chân các vị tiền bối.
Mạt Tạng cười lạnh :
Anh em tại hạ trước kia có thái độ thất kính với quý tổng tiêu đầu ít nhiều thành thử không được quý cục hạ cố. Nghiệp vụ của anh em tại hạ ngày càng giảm sút đến độ phải ngưng hẳn !
Vưu Tuấn kêu lên :
- Các vị bảo sao ? Làm gì có việc đụng chạm nhau đến độ các vị phải ngưng nghiệp vụ ? Chắc là có sự hiểu lầm sao đó chứ gì ? Theo tại hạ hiểu thì Bách Bình huynh luôn luôn dành một kính ý đối với các vị !
Đoạn hắn tiếp :
- à ! Có thế tấm thiếp này không giả đâu ! Chắc là Bách Bình huynh nhân dịp này thỉnh cầu nơi các vị để dựng nên nhịp cầu liên lạc đây chứ gì ? Có lẽ rồi đây song phương sẽ hội diện với nhau trong không khí cởi mở xóa tan mọi sựngộ nhận, các vị sẽ không còn e ngại nữa và vui vẻ tái tục nghề xưa.
Mạt Tạng thốt :
- Lấy gì làm bảo đảm đây là bút tích của Mã tổng tiêu đầu ! Vả lại chính các hạ vừa nêu ra nghi vấn đó mà !
Vưu Tuấn đáp :
Mã Bách Bình huynh là con nhà võ thì nét chữ dù sao cũng có vẻ thô bạo, vì không muốn các vị hiểu lầm là khinh thường các vị viết quấy quá cho có chừng nên mượn người viết hộ thành ra bút tích phải khác. Yến Thanh vốn có ý chống đối với bổn cục, phàm thói thường thì không ai xem trọng kẻ thù bao giờ. Như vậy có khi nào yến Thanh mạo danh một người mà hắn không xem trọng đểm ời các vị ?
Mạt Tạng hỏi :
- Thế sao Mã tổng tiêu đầu không thông tri với các vị ? Vưu Tuấn đáp :
- Bách Bình huynh không đến là vì việc không đáng để cho y ra mặt. Nếu y ra mặt là gián tiếp tăng gia giá trị của Yến Thanh, vô tình tự hạ thấp mình xuống. Cho nên y ủy thác việc này cho tại hạ toàn quyền xử lý. Các vị lão tiêu sư đây đi theo tại hạ là chỉ để giám thị đôn đốc hành sự mà thôi. Yến Thanh là một kẻ vô danh, nếu hắn muốn thỉnh các vị thì tự hắn ký tên hắn mới đúng lễ độ chứ, mới biểu thị cái ý tôn kính chứ. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một kẻ tập tểnh bước chân vào con đường giang hồ, hắn phải xem trọng hai vị là những tay lão luyện chứ !
Rồi hắn tiếp :
- Hai vị hỏi tại sao Bách Bình huynh không thông tri cho bọn tại hạ ? thì thấy tấm thiếp này là cầm như được thông tri rồi chứ còn gì nữa ? Bất quá chỉ là một cách gián tiếp vậy thôi !
Anh em họ Mạt hết sức kỳ quái.
Tấm thiếp đó do chính tay Yến Thanh viết, còn việc cướp tiêu thì chính anh em họ yêu cầu chàng làm, bây giờ Vưu Tuấn giành hết.
Thế là nghĩa gì ? Hắn có ý tứ gì ? Mạt Tử bỗng thốt :
- Quý cục hành sự đích xác là mông lung, mờ mịt, chẳng ai biết các vị muốn gì ! Mạt Tạng tiếp nối :
Mã tổng tiêu đầu đã cho là việc này nhỏ mọn, không cần tự mình xuất hiện đảm đương, thế tại sao lại mời anh em tại hạ làm chứng ! Như vậy hóa ra khinh thường anh em tại hạ sao ?
Vưu tuấn đáp :
Mạt đại hiệp hiểu lầm nữa rồi ! Đối với Yến Thanh thì Bách Bình huynh không cần ra mặt, thậm chí ba vị lão tiêu sư đây cũng không cần chính thức can thiệp, việc xử lý do tại hạ toàn quyền thu xếp, đó là thái độ của bổn cục đối với sự tình. Còn như các vị thì Bách Bình huynh tự biểu thị kính ý. Hai việc tách rời nhau phân minh như vậy đó, sao hai vị lại nhập làm một mà buông giọng trách phiền ? Với các vị Bách Bình huynh xử xự rất tế nhị !
Mạt Tạng hỏi : - Kính ý ở chỗ nào ? Vưu Tuấn mỉm cười :
- Huynh đệ nói câu này hơi sổ sàng một chút. Long Võ và Cảnh Thái tại Kim Lăng có thừa nghiệp vụ thi hành không hết phải chia sớt lại cho những tiêu cục khác.
Đó là sự hổ trợ lẫn nhau trong chân tình đồng nghiệp. Khi mình hổ trợ ai đó là chẳng khác nào cùng xác định là họ kém mình. Thử hỏi Long Võ và Cảnh Thái có cho rằng hai vị kém chăng ? Bởi không dám cho rằng kém nên không dám chia sớt nghiệp vụ luôn . Như vậy là kính ý chứ đâu phải là đố ky giành giật ? Huống chi hai vị lại cương trực bất khuất ? Nếu có nhường một vài chuyến bảo tiêu chắc là hai vị từ khước ! Tuy nhiên Bách Bình huynh nào có yên tâm khi hai vị đứng ngoài vòng ? Do đó y mượn dịp này để kết thân tình, tuyên dương đức độ của hai vị, đồng thời mời hai vị tham gia hoạt động chung. Với phương thức đó Bách Bình huynh không làm tổn thương đức tính liêm khiết của các vị.
Đoạn hắn cười tiếp :
- Các vị đừng tưởng rằng vi chứng cho việc này là một việc không đáng kể. Năm năm vừa qua sinh ý của Long Võ và Cảnh Thái chưa hề vấp váp một phiền phức nào dù là nhỏ nhặt. Đây là lần thứ nhất Long Võ gặp trở ngại. Vốn ra bổn cục có thể đơn độc tự mình giải quyết, nhưng bổn cục thà chịu mất mặt một chút cho có dịp thỉnh cầu hai vị xuất hiện với tư cách nhân chứng. Đành là phương thức thỉnh cầu chẳng có ý gì long trọng song cũng tỏ ra nổi khổ tâm thành nhiệt của bổn chủ nhân. Hẳn hai vị cũng thể hội chân tình của bổn chủ nhân !
Hắn uyển chuyển dẫn giải, nói đâu ra đó, nói toàn là những lời hợp tình hợp lý. Anh em họ Mạt phải phục thanh niên đối tượng quả là tay lanh lợi.
Sự việc khởi nguyên do họ, nếu họ thoái thoác không nhận hảo ý của đối phương thì có khác nào tự tố cáo là mình âm mưu trò quỷ! Người ta luôn luôn bọc xuôi, hòa nhã, nêu ra toàn là phương tiện, nếu họ làm già thì không may lại gảy đổ đi, lúc đó mới làm sao ?
Đối phương xử nhủn chứ đâu có khiếp sợ gì, họ là kẻ thân cô thế cô. Liệu hai người có thể thẳng thừng chống đối Long Võ và Cảnh Thái chăng ! Huống chi sau lưng l đối phương còn có bao nhiêu tiêu cục khác sẵn sàng liên minh thành một hậu thuẩn mạnh mẽ !
Mạt Tạng bắt buộc phải đấu dịu :
- Bọn tại hạ ngu muội không thểt hấu đạt thạnh tình của Mã tổng tiêu đầu thật là đáng thẹn. Về Kim Lăng bọn tại hạ sẽ tạ lỗi với tổng tiêu đầu.
Vưu Tuấn buông luôn một đòn tâm lý :
Đâu phải vậy ! Chính Bách Bình huynh phải đích thân bái tạ công lao của nhị vị mới hợp lý. Đồng thời tuyên dương ân đức của nhị vị khéo điều đình chuyển biến thành an, động thành tịnh.
Hắn cau mày tiếp :
- Chỉ còn tiểu tử Yến Thanh thôi ! Chẳng rõ hắn chui rút ở nơi nào mà đến bây giờ cũng chưa chịu ra mặt ! Nếu mà hắn không chịu đến thì bao nhiêu tâm ý vận dụng quanh vụ này cầm như uổng phí !
Bỗng có một người oang oang ứng tiếng :
- Tại hạ đã có mặt từ lâu chờ các vị chiếu cố. Chỉ vì các vị đàm thoại hào hứng quá nên không dám xuất hiện làm gián đoạn. Bây giờ các vị đã thương lượng với nhau xong rồi tại hạ không còn có lý do gì để ẩn mặt lâu hơn.
Mọi người giật mình.
Âm thanh phát xuất từ trên nóc nhà vọng xuống.
Tất cả cùng nhìn lên, phát hiện ra Yến Thanh nằm dính nơi trần nhà, vắt chân chữ ngủ, miệng điểm nụ cười.
Ba lão nhân hơi thẹn.
Dù chẳng ra gì họ cũng thuộc hạng tiền bối, ai ai cũng có chút danh vọng trên giang hồ, thế mà đối phương đến chẳng ai hay biết.
Thánh Thủ Linh Viên vụt đứng lên toan hành động, Vưu Tuấn vội chận lại thấp giọng bảo : - Trần Lão ! Hắn đến trước tìm chỗ ẩn nấp làm ra vẻ tài tình thần bí, gây hoang mang cho chúng ta. Chúng ta có mất mặt đâu mà Trần lão phải nóng nảy ! Hà tất phải động thủ ? Làm như vậy chẳng hóa ra mình xem trọng hắn sao ? Cứ lờ đi để mặc tiểu diệt ứng phó !
Hắn ngẩng đầu lên cười thốt :
- Các hạ đã đến sớm đây đáng lẽ nên ra mặt giải quyết nhanh chóng vấn đề, còn làm trò ma trò quỷ chi thế cho mất thời giờ ? Các hạ đã lén nghe hết câu chuyện bên dưới này chắc là đã hiểu ý tứ bổn cục như thế nào rồi. Như vậy tại hạ khỏi phải phí công giải thích thêm một lần nữa. Xin mời các hạ xuống đây !
Yến Thanh buông mình đáp xuống, nhẹ hơn chiếc lá rơi, không gây một tiếng động, không tạo một đợt gió.
Cả y phục cũng chẳng lung linh.
Quanh bàn có chiếc ghế chừa trống, chàng ngồi xuống đó.
Thoạt tiên hướng về anh em họ Mạt, chàng vòng tay thốt :
- Là tay non mới vào đời tại hạ không dám làm kinh động đến các bậc lão luyện giang hồ song Mã Bách Bình có thành ý thỉnh nhị vị làm chứng thì tiện đây tại hạ cũng xin đa tạ nhị vị có hảo tâm. Khẳng khái chấp thuận chứng giám.
Dĩ nhiên anh em họ Mạt phải làm ra tuồng xa lạ. Mạt Tạng đáp lễ thốt :
- Bất quá cơ hội đưa đến cho anh em tại hạ được tham dự cuộc náo nhiệt này. Các hạ là truyền nhân của danh gia, mà Long Võ Tiêu Cục là một đại tiêu cục duy nhất trên giang hồ. Bọn tại hạ không dám lạm chen vào việc của hai bên mà cho bên này phải bên kia quấy. Tuy nhiên may mắn được Mã Tổng tiêu đầu hạ cố thành thử có mặt tại đây. Vậy bọn tại hạ xin làm chứng nhân vô tư, sự thật như thế nào bọn tại hạ cứ thế ấy truyền bá trên giang hồ, cho đồng đạo võ lâm bốn phương được biết.
Yến Thanh cười lớn :
- Thế thì hay quá ! Yến Thanh này chỉ mong có thế thôi ! Vưu Tuấn trầm giọng hỏi : - Chúng ta y ước, có mặt đông đủ rồi các hạ tính sao đây ? Yến Thanh mỉm cười : - Có mang ngân phiếu theo chăng ?
Vưu Tuấn đáp :
- Đương nhiên là phải có. Còn lá tiêu kỳ của bổn cục ?
Yến Thanh lại cười :
Đương nhiên phải có. Tiêu kỳ đây này !
Chàng lấy ra hai mảnh giấy đặt trước mặt Vưu Tuấn. Vưu Tuấn trố mắt : - Cái gì thế !
Yến Thanh đáp :
- Các hạ cứ mở ra xem là biết liền.
Vưu Tuấn hết sức kinh ngạc. Do dự một chút hắn lấy hai mảnh giấy trải ra xem. Mảnh giấy trước có mang dấu đỏ của quan phủ địa phương. Đại để ghi những lời cảm tạ của chánh quyền về một số bạc mười vạn lượng do Tiêu Cục Long Võ khẳng khái chi ra để cứu trợ nạn dân các vùng Giang, Hoài và Lưỡng Ninh.
Mảnh giấy thứ hai là tờ cam kết của Long Võ tiêu Cục nhiệt tâm cứu trợ nạn dân song không sẵn tiền nên lưu lại lá Tiêu Kỳ làm tín vật, nhờ quan phủ ứng trước mười vạn lượng bạc trích trong ngân khố phân phát cấp tốc cho nạn dân. Trong ba ngày Long Võ sẽ cho người mang số bạc đến hoàn lại để chuộc lá Tiêu Kỳ.
Dưới mảnh giấy thứ hai có đề tên Mã Bách Bình đàng hoàng, và cũng có ghi rõ tờ cam kết lập trước mặt tri phủ đại nhân.
Vưu Tuấn đọc lớn lên cho mọi người nghe. Hắn vừa đọc dứt, Yến Thanh cười thốt :
- Long Võ là một tiêu cục có thế lực to lớn nhất hiện nay trên giang hồ. Tại hạ chỉ trao ra một lá tiêu kỳ thì Trần tri phủ lập tức mở kho, xuất ra mười vạn lượng bạc. Có lẽ giờ đây người ta đã tuyên dương công đức của Mã tổng tiêu đầu khắp nơi, đồng thời thượng tấu về triều đình xin sắc chỉ thưởng lệ cho người giàu hăng tâm hăng sức ! Thinh danh của quý cục rồi đây sẽ vang dội khắp bốn phương trời !
Bọn Vưu Tuấn sững sờ !
Yến Thanh ngang nhiên sử dụng một số bạc mà chưa chắc gì Long Võ Tiêu Cục thực tâm xuất phát.
Chàng dồn bọn Vưu Tuấn vào chân tường, không còn một cách nào thoái thác được nữa. Như thế là mười vạn lượng bạc đi đời rồi !
Nếu trong bọn có người bực tức thì phải kể Lâm Kỳ trước nhất. Hắn không dằn được tính nóng hét to : - Tại sao ngươi tự tiện sử dụng số bạc thay cho bọn ta ? Yến Thanh mỉm cười :
Vừa rồi Vưu đại hiệp có nói rõ ràng là quý cục đã chuẩn bị trao cho tại hạ số bạc đó. Tại hạ thay thế các vị làm một việc tốt cho quý cục, chẳng lẽ làm như vậy lại không phải là việc tốt à ?
Vưu Tuấn trầm giọng :
Đành rằng bổn cục có chuẩn bị như thế thật. Song ít nhất các hạ cũng phải trổ tài mà lấy chứ. Các hạ vì người khác mà khẳng khái cách đó thì đúng là hấp tấp quá !
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ không tán đồng câu nói của Vưu đại hiệp rồi ! Làm việc tốt là làm cho Mã Bách Bình. Dùng danh nghĩa của Mã Bách Bình mà làm tại hạ có hưởng cái chi đâu ! Sao lại cho rằng thay người ta mà khẳng khái cách hấp tấp ! Phải biết tại hạ phí bao nhiêu công sức chạy tới chạy lui để lo cho việc đó hoàn thành mỷ mãn !
Vưu Tuấn thốt :
- Cứu tai, trợ nạn bổn cục tự làm được. Đâu cần nhờ đến các hạ ! Yến Thanh cười nhạt :
- Các vị không nhận cũng không sao. Tại hạ sẽ đến phủ đường trình bày rằng chính tại hạ bày trò đùa. Xin phủ đường trả lại lá tiêu kỳ đem về đây quy hoàn cho các vị.
Vưu Tuấn cười lạnh :
- Các hạ làm được à ! Tiền, người ta đã xuất phát rồi ! Yến Thanh điềm nhiên :
- Không quan hệ ! Bất quá chiếc đầu của tại hạ bay đi. Phủ đường đâu có biết các vị là ai mà đòi truy tố ? Dù có truy tố các vị cứ phủ nhận thì ai làm gì được các vị ? Tri phủ Trấn Giang đâu phải là tri phủ Kim Lăng ? Đến tri phủ Kim Lăng còn phải vâng dạ trước Mã Bách Bình nữa kia mà !
Vưu Tuấn hừ một tiếng :
Việc đó bọn tại hạ không phủ nhận, song các hạ không thể tự tiện hành động tùy hứng được. Phải tính sao với bọn tại hạ cho ổn thỏa đi !
Yến Thanh đưa hai tay lên trời :
- Tính sao? Tại hạ tìm đâu ra số bạc to tát đến như thế để đền lại cho các vị ! Thánh Thủ Linh Viên Trần Lượng cao giọng quát : - Không có bạc đền thì lấy mạng mà đền ! Nạp mạng đây cho lão phu ! Lão phóng ra một đạo chỉ phong.
Chỉ phong bắn ra, chọc thủng áo Yến Thanh.
Chàng bất động, không việc gì nhưng lưng ghế lủng một lỗtr òn bằng ngón tay. Như vậy là chàng ngang nhiên hứng đạo chỉ phong. Chỉ phong chọc thủng áo, chạm mình chàng lệch qua một bên, đâm luôn vào ghế.
Gổ còn bị đâm lủng nhưng người chàng cứng hơn gổ.
Người phóng chỉ có nội kình kinh khủng mà Yến Thanh lại có nội kình cao hơn, bởi có cao hơn nên mới chuyển hướng nội kình của địch ra ngoài.
Yến Thanh buột miệng tán :
- Luyện Xuyên Kim Chỉ Phong đến mức độ đó trên đời này chỉ có mỗi một tiền bối thôi ! Đi khắp sông hồ tìm tận rừng hoang núi thẳm, vị tất gặp được một người thứ hai sánh bằng tiền bối.
Nếu như ai khen thì chẳng nói làm chi, đằng này chính là đối phương không bị thương tổn gì mà lại buột miệng khen, như vậy có khác nào là một mai mỉa !
Ai ai cũng phải công nhận hỏa hầu của Yến Thanh cao hơn hỏa hầu của Thánh Thủ Linh Viên Trần Lượng ít nhất cũng một bậc.
Không ai tưởng công lực tu vi của chàng cao quá như vậy. Mọi người sững sờ nhìn chàng.
Cả Trần Lượng cũng sửng sốt luôn, quên cả phản ứng.
Sợ đối phương hiểu lầm bởi chàng thành thật khen ngợi chứ không hề có ý mỉa mai. Yến Thanh điểm một nụ cười tiếp : - Tại hạ nói thật đấy ! Tại hạ may mắn được tiên sư truyền cho Vô Tướng Thần Công nên không việc gì. Đổi lại kẻ nào khác ở vào trường hợp tại hạ thì còn sống làm sao được với Xuyên Kim Chỉ Phong của tiền bối ? Tiền bối thấy đó, Vô Tướng Thần Công cùng lắm chỉ hộ vệ thân thể thôi chứ có che chở cho y phục được đâu ! Tại hạ kính phục thực sự !
Trần Lượng không khỏi cho là chàng mỉa mai nên phẫn uất ít nhiều. Bây giờ nghe chàng nói thế lão mát dạ đằng hắng một tiếng đáp : - Lão phu quên mất các hạ là truyền nhân của Tam Bạch Tiên Sinh nên sử dụng Kim Chỉ Pháp. Nếu không quên đều đó thì lão phu đã chẳng sử dụng làm gì. Bởi Vô Tướng Thần Công là khắc tinh của chỉ pháp đó !
Nói như thế là lão biểu thị cái ý không tiếp tục xuất thủ nữa.
Lão không xuất thủ thì Thanh Bình Kiếm Khách Sử Kiếm Như và Bát Tý Thần Cừu Mai Phong dại gì thay lão làm một sự liều lỉnh ?
Bởi đúng là một sự liều lỉnh vì họ đã thấy tài năng của Lãng Tử Yến Thanh rồi. Tuổi giang hồ ngang với tuổi đời, họ phải biết cái cơ tiến thoái, làm một việc mà họ chưa chắc thành công thì khi nào họ chịu làm. Nếu rủi ra họ bại thì thanh danh tạo tựu suốt mấy mươi năm còn đâu ?
Huống chi mỗi người đều có tinh thần bất khuất, nếu họ ép mình trong vòng quản thúc của Thiên Ma Giáo là vì họ bị dồn vào cái thế chẳng đặng đừng.
Gia dĩ Mã Bách Bình thừa lệnh Thiên Ma Lịnh Chủ lưu tâm biệt đãi họ thì họ lợi dụng cái cơ hội đó để hưởng nhàn trong khi chờ đợi sự thoát ly. Chứ thật ra họ không muốn thành thật hợp tác với một con người không lộ diện.
Bảo họ khẳng khái hy sinh cả danh lẫn thân trong trường hợp này là vô ích. Họ có một ngàn lẽ một cách thức để khước từ. Dĩnh iên là khéo léo.
Cả ba lão nhân đều rút vào thế thủ thì Vưu Tuấn cũng chẳng dại gì xung phong. Hắn cười khan thốt :
- Công phu của các hạ cao thâm quá ! hẳn là đã tiếp thọ trọn vẹn chân truyền của lịnh sư !
Yến Thanh điềm nhiên :
- Nói là trọn vẹn thì quá đáng ! Bất quá tại hạ chỉ lãnh hội được một phần nào trong sở học của tiên sư thôi.
Dừng lại một chút chàng nghiêm giọng tiếp : Về võ học tại hạ kém thông minh nên tiên sư dạy nhiều mà mình không lãnh hội được bao nhiêu. Nhưng về đức tính liêm khiết tại hạ cố gắng tập theo gương tiên sư, bình sanh không hề chấp nhận một sự hưởng thọ cẩu thả. Nhất là tránh việc tạo cái sướng cho mình mà gây cái khó cho người. Bởi thế mười vạn lượng bạc của quý vị tại hạ không dám ham. Nếu có về tay thì cũng chuyển qua cho nạn dân, hôm nay may mắn có mặt hiền nhân trong họ Mạt chứng kiến sự tình. Cái lỗi cho tại hạ là chỗ tại hạ chứng minh mình không vi phạm giáo huấn của tiên sư, gây tổn thất đức tánh liêm khiết của lão nhân gia.
Đoạn chàng vòng tay tiếp luôn :
- Các vị đã chấp nhận cái nghĩa cử đó rồi thì sự tình cầm như được giải quyết thích đáng. Tại hạ không còn lý do gì lưu lại đây lâu hơn nữa vậy xin cáo từ.
Vưu Tuấn vội kêu lên : - Các hạ đi như vậy sao ? Yến Thanh lạnh lùng :
- Tại hạ cũng muốn cùng các vị đàm đạo một lúc nữa song các vị đâu có thời giờ nói chuyện phiếm. Hạn kỳ là giờ ngọ hôm nay các vị phải có mặt tại phủ đường trao ngân phiếu để thu hồi tiêu kỳ. Giờ ngọ cũng sắp qua, các vị cũng nên đến đó gấp. Xin đừng để cho người ta mất niềm tin nơi quý vị.
Vưu Tuấn cau mày :
- Các hạ tự nhiên hành động thành ra gây khó khăn cho bọn tại hạ không ít. Bọn tại hạ dù sao cũng chỉ là thuộc cấp, đâu có trọn quyền định đoạt ? Quả như các hạ muốn thực hiện một thủ đoạn gì có tánh cách trực đối với tổng tiêu đầu thì tốt hơn là tìm ngay tổng tiêu đầu mà hành động chứ đừng qua trung gian bọn tại hạ. Trong trường hợp này bọn tại hạ phải phục lịnh làm sao với tổng tiêu đầu đây?
Yến Thanh suy nghĩ một chút :
- Các hạ nói phải ! Kẻ thông tình đạt lý giống như các hạ trên giang hồ phỏng có mấy tay ! Tại hạ cũng muốn tiếp xuc thẳng với Mã Bách Bình song đất Kim Lăng là lò nấu vàng đốt bạc mà tại hạ lại tay trắng túi không thì tại hạ làm sao dám chen mình vào giới xem tiền như phấn thổ! Thú thật với các hạ là tại hạ từng mơ ước trở lại bến Tần Hoài để tái ngộ với Kim Tử Yến cho thỏa lòng hoài vọng. Sau thời gian tạm biệt tuy không dài nhưng tại hạ cầm một ngày bằng một năm đấy.
Vưu Tuấn đáp gấp :
- Sự thắc mắc của các hạ không thành vấn đề, chỉ cần các hạ bằng lòng đến đó là được. Tại hạ sẽ phụ trách mọi tổn phí cho các hạ ! Các hạ cứ tùy tiện tiêu pha, tại hạ sẵn sàng ứng phó.
Yến Thanh lắc đầu :
Đa tạ thịnh tình của các hạ, nhưng lời sư huấn còn văng vẳng bên tai, tại hạ luôn luôn tuân thủ.
Vưu Tuấn phân trần :
- Các hạ chịu khó du hành một chuyến giúp phương tiện rất nhiều cho tại hạ phục lịnh với thượng cấp, đó cũng là một hành động trong phạm vi hữu nghị của chúng ta. Các hạ có công, tại hạ có của như thế rất là công bình. Thiết tưởng các hạ không nên quá cố chấp mà thành ra có điều khó xử. Các hạ nên biết điều khó xử đó chính do các hạ gây nên đó !
Yến Thanh lắc đầu :
- Tại hạ đến đó rồi là khó tránh cuộc xung đột thì cái sự kết giao này mua với giá quá đắt vậy ! Không khéo rồi bằng hữu lại biến thành oan gia mất.
Vưu Tuấn vội giải thích :
- Nếu có tranh chấp là bổn cục tranh chấp chứ đâu phải riêng cá nhân. Tại hạ trướ c sau vẫn là bằng hữu của các hạ, tình bằng hữu của tại hạ nhất định là luôn luôn nguyên vẹn, xin các hạ tin cho như vậy.
Yến Thanh mỉm cười :
- Khó lắm ! Tại hạ có lập trường của tại hạ còn các hạ có chủ trương của các hạ. Chúng ta không đồng chí hướng thì trở thành bằng hữu với nhau như thế nào được ?
Vưu Tuấn thở dài :
- Các hạ cứ tìm cách thoái thác mãi, không chịu đến Kim Lăng ! Yến Thanh tiếp :
- Kim Lăng thì lúc nào tại hạ cũng mơ mộng đến đó một lần nữa ! Chẳng qua tại hạ chưa có dịp đấy thôi !
Vưu Tuấn hỏi :
- Thế các hạ muốn sao mới chịu đến Kim Lăng ? Yến Thanh đáp :
- Chẳng có chi khó. Tại hạ chỉ thắc mắc là mình không tiền. Khi nào tại hạ kiếm được một số tiền lúc đó tại hạ tới ngay. Một số tiền đủ cho tại hạ huy hoàng ít hôm tại cái đất xem vàng như đá sỏi ! Tại hạ có hứa với Kim Tử Yến như vậy ! ở đây có một vị tiền bối hiểu rõ tiết tháo của gia sư. Tại hạ là môn đồ thì dù có tán tận lương tâm cũng không dám vượt qua sư ngôn, ăn nói ngông cuồng.
Sử Kiếm Như chen vào :
Đúng vậy ! Tam Bạch Tiên Sanh không nói thì thôi chứ đã nói ra rồi thì một lời nói trị giá ngàn vàng.
Yến Thanh gật đầu :
- Cho nên tại hạ không chấp nhận một sự hưởng thụ nào không do công sức của mình. Ăn cái của mình làm ra là không thẹn ăn bám, là không vi phạm môn phong, nơi suối vàng tiên sư cũng được hả dạ.
Vưu Tuấn thở dài :
- Nói như vậy là bọn tại hạ chỉ còn có cách là ngày ngày chờ đón các hạ hạ cố đến chơi. Song lúc nào các hạ có thể đến được ?
Yến Thanh cười khổ :
- Khó nói lắm ? Bởi tại hạ có biết lúc nào mình có tiền đâu ? Mà phải có nhiều nữa kìa ? ít nhất cũng mấy trăm lượng vàng ? Kim Lăng là chốn tiêu tiền như nước mà ?
Dừng một chút chàng tiếp :
- Ngoài võ công tại hạ không biết một nghề nào. Với võ công thì tại hạ chỉ làm một tên hộ viện, hoặc một gã tiêu sư mà những việc đó lại khó tìm… Vưu Tuấn len lén lòn tay dưới bàn, giật chéo áo Mạt Tạng.
Mạt Tạng hội ýt hốt :
- Nếu Yến bằng hữu có lòng trợ giúp thì bổn cục xin hoan nghênh và sẽ dành một chân tiêu sư cho bằng hữu.
Yến Thanh mỉm cười :
Mạt đại hiệp đùa làm chi ? Quý cục đã đình chỉ mọi hoạt động từ lâu rồi. Ba năm qua không hề đảm trách một chuyến hộ tiêu nào, như vậy còn tuyển tiêu sư để làm cái gì ?
Vưu Tuấn đáp thay anh em họ Mạt :
- Đó là việc của ngày trước. Còn từ nay thì khác.
Mạt Tạng tiếp nối :
- Bằng hưu nấp trên trần nhà hẳn có nghe bọn tại hạ đàm thoại chứ ! Cao nghĩa của Mã tổng tiêu đầu cao vút tận mây xanh, trước kia vì hiểu lầm nhau nên song phương không liên lạc chứ từ nay trở đi Mã tổng tiêu đầu sẽ sẵn sàng chiếu cố thì bổn cục sẽ sinh hoạt trở lại như cũ, tự nhiên tại hạ phải cần người trợ giúp.
Yến Thanh trầm ngâm. Mạt Tạng tiếp :
- Theo lệ tiêu cục thì tuyển một người nào cũng có tặng trước một số tiền gia phí để giúp cho nhân viên sắp xếp việc gia đình. Trong mấy năm qua sinh ý sa sút, vốn liếng tiêu mòn nên hiện tại chỉ dự chi cho bằng hữu một số gia phí tượng trưng năm trăm lượng bạc thôi. Mà số bạc này thì khi nào bằng hữu đến Kim Lăng tại hạ mới có mà trao. Vì đi xa tại hạ chỉ mang theo lộ phí đủ dùng thành thử không sẵn tiền chi dụng cho những khoản bất ngờ.
Vưu Tuấn lại lòn tay dưới bàn ngầm trao cho Mạt Tử một tấm ngân phiếu năm trăm lượng.
Mạt Tử hội ý tiếp nối lời huynh trưởng :
May thay tiểu đệ còn giữ một số bạc nơi mình. Đáng lẽ thì tiểu đệ phải mua sắm một vài món cần dùng trong mấy ngày trước song chưa kịp mua. Bây giờ sẵn đây mình nên trao lại cho Yến bẳng hữu rồi khi về đến Kim Lăng mình sẽ sai gia nhân đi mua sắm các vật đó cũng không muộn.
Mạt Tạng chớp mắt : - Thế thì hay quá ! Yến Thanh cau mày :
- Lãnh của không công, tại hạ quyết chẳng dám vâng. Mạt Tạng lắc đầu :
Đâu phải không công ! Lệ của tiêu cục là vậy. Số bạc này cầm như một ký kết hợp tác trừ khi Yến bằng hữu nhận mà không làm trách vụ vậy mới gọi là quỵt.
Mạt Tử cười tiếp :
- Nói dại chứ đồng tiền này cầm như tiền tử đó. Yến bằng hữu ! Yến Thanh suy nghĩ một lúc rồi cầm tấm ngân phiếu đoạn thốt :
- Thôi được tại hạ xin nhận. Có điều xin Vưu đại hiệp chuyển trình lên Mã tổng tiêu đầu là tại hạ trở lại Kim Lăng lần này thì không chắc sẽ sống sót mà rời đi nơi khác. Vậy thì xin Mã tổng tiêu đầu nương tay dùm cho tại hạ mấy hôm để tại hạ hưởng thụcác thú vui trước khi chết !
Vưu Tuấn đáp gấp :
Yến đại hiệp yên trí ! Mạt đại hiệp đã ưng thuận cho các hạ năm hôm an nhàn thì đến tối ngày thứ tư chúng ta sẽ giải quyết vấn đề. Trong bốn hôm đó không ai động chạm đến các hạ. Các hạ nghĩ sao ?
Yến Thanh vòng tay cười đáp :
- Vậy là tốt lắm ! Tại hạ xin cáo từ.
Đoạn chàng vái chào mọi người rồi quay mình bước đi.
Lâm Kỳ thấy mất số bạc mười vạn lượng, vừa nóng nảy vừa tức vội bước theo gọi : - Chờ một chút ! Còn một việc bằng hữu chưa giải quyết. Việc đó là cái chết của Hắc Hổ Đào Hoàng, bằng hữu tính sao đây ?
Yến Thanh cười nhẹ :
- Vay nợ thì trả tiền, giết người đền mạng, bằng hữu còn muốn sao nữa ?
Lâm Kỳ sửng sốt. Vưu Tuấn theo ra thốt :
- Các hạ thừa nhận là mình giết người ? Yến Thanh đáp :
Đạt Ba Tam Thức còn lưu dấu vết đó không thừa nhận được sao ? Đạt Ba Tam Thức là tuyệt học độc môn của tiên sư. Tại hạ đã là truyền nhân của Tam Bạch Tiên Sinh đương nhiên không phủ nhận được !
Vưu Tuấn tiếp :
- Tốt ! Bằng hữu khẳng khái như vậy thì bọn tại hạ còn nói gì nữa. Nhân mạng là vô giá song trên giang hồ lắm lúc mạng người không bằng một con chó !
Yến Thanh mỉm cười :
- Khi nào gặp lại tại Kim Lăng chúng ta sẽ giải quyết vấn đề giết người đền mạng. Không giết người cũng đền mạng như thường bởi chẳng phải đây là lần đầu tiên tại hạ có dính dấp với án mạng của người trong Long Võ Tiêu Cục !
Vưu Tuấn thốt :
- Dù sao thì cũng phải hành sự đúng theo công đạo mới được. Bổn cục không phải là cố chấp, hễ người nhà là cứ nhắm mắt bênh vực đâu. Giữa các hạ và Long Võ Tiêu Cục không có hận thù sanh tử thì Đào Hoàng có gây sự là tự chuốc khổ cho hắn. Bổn cục không vì việc đó mà quan trọng hóa trường hợp của các hạ. Đào Hoàng mất mạng là vì hắn kém tài, kẻ kém tài mà ham hống hách thì chết cũng chẳng oan uổng gì. Bổn cục không đặt thành vấn đề cừu hận !
Yến Thanh cười nhẹ đáp :
- Nói đến Đạt Ba Tam Thức là nói đến công đạo. Bởi vì người xử dụng chiêu thức đó bị bắt buộc tự vệ chứ nếu không thì chẳng bao giờ khinh xuất đem ra thi thố bất cứ trong trường hợp nào. Sử tiền bối nói đúng, chỉ khi nào không còn nhẫn nhịn được nữa người biết chiêu thức đó mới dùng đến nó. Sau này nếu có việc tương tợ xảy đến cho người quý cục thì quý cục cũng nên lượng xét cho, đừng quy lỗi về tại hạ.
Vưu Tuấn gật đầu :
- ít nhất trong hạn định bốn hôm như tại hạ vừa nói bổn cục sẽ không gây khó dễ gì cho các hạ tại đất Kim Lăng. Giả như có ai tự ý gây sự thì các hạ có quyền đối phó, tại hạ bảo chứng bổn cục chẳng hề can thiệp.
Yến Thanh tiếp :
- Tại hạ không hiếu sát, chỉ mong người trong quý cục đừng dồn tại hạ vào chân tường là đủ !
Quay qua Lâm Kỳc hàng cười tiếp :
- Chỉ có mỗi mình Đào Hoàng là không thức thời vụt hôi, phải vậy chăng Lâm huynh ?
Lâm Kỳ hơi thẹn :
- Tại sao các hạ lại hỏi tại hạ ? Yến Thanh cười lớn :
- Tại vì các hạ quá quan tâm đến cái chết của Đào Hoàng. Không hỏi các hạ thì hỏi ai ?
Chàng ngang nhiên bước đi, ra đến bên ngoài chàng mở luôn giây lưng con ngựa cột nơi thân cây rồi quay đầu thốt : - Tại hạ nóng nảy lên đường nên bắt buộc phải mượn tạm con ngựa này. Xin hẹn hoàn lại cho các vị khi các vị trở lại Kim Lăng.
Lâm Kỳ kêu lên : - Ngựa đó là của tại hạ ! Yến Thanh mỉm cười :
- Tại hạ biết là của các hạ nên tại hạ mới mượn ! Nếu ngựa của người khác thì tại hạ không mượn đâu !
Lâm Kỳ nổi giận :
- Tiểu tử đó khinh người thái quá ! Vưu Tuấn ghé miệng sát tai hắn thì thầm :
- Lâm huynh nên cảm tạ người ta mới phải đó ! Người ta khẳng khái thừa nhận trách nhiệm về cái chết của Đào Hoàng, Lâm huynh còn muốn gì nữa ?
Lâm Kỳ giật mình :
- Y biết thuộc hạ hạ thủ ?
Vưu Tuấn cười lạnh :
- Lâm huynh không thấy y chỉ chọn ngựa của Lâm huynh mà không mượn ngựa của người khác sao ? Đã là người do tổng đàn phái đến đáng lẽ Lâm huynh phải thận t rọng một chút trong mọi hành động, cớ sao lại hồ đồ đáng trách thế ? Để y trông thấy thì nên nhẫn nhục một chút cho qua. Lâm huynh còn muốn sự tình thêm thắc mắc nữa hay sao ?
Lâm Kỳ lắc đầu :
- Đêm qua đâu có ai ở quanh chỗ đó đâu ?
Vưu Tuấn trầm giọng :
- Nếu muốn người ta đừng biết thì chỉ có cách là đừng làm. Huống chi mình đã ước hội với y tại đây thì đương nhiên là y phải chú ý theo dõi mình qua từng hành động. Lâm huynh phải hiểu với võ công đó y có theo dõi vị tất Lâm huynh phát hiện nổi ?
Lâm Kỳ chưa chịu :
- Không thể có việc đó đâu, Vưu tiêu đầu ! Trước khi hạ thủ tại hạ đã kiểm soát quanh địa điểm, nhất định là trong vòng năm mươi trượng tròn chẳng có bóng dáng một người nào. Có chắc ý như vậy tại hạ mới động thủ chứ ? Vả lại thuộc hạ cũng đã chọn một địa điểm rất thuận lợi để lừa Đào Hoàng đến đó !
Vưu Tuấn mỉm cười :
Y nấp trên xà nhà nghe ngóng câu chuyện của chúng ta mà có ai phát hiện ra y đâu ? Phải biết trong chúng ta còn có ba vị tiền bối nữa đó !
Lâm Kỳ đâm hoảng biến sắc, đổ mồ hôi lạnh hỏi :
- Vậy thì mình phải làm sao đây, Vưu tiêu đầu ?
Vưu Tuấn đáp :
- Không quan hệ gì. Mã Bách Bình vốn không ưa thích Đào Hoàng chắc chắn là sẽ bỏ qua không truy cứu việc này đâu. Hà huống Yến Thanh lại bằng lòng đến Kim Lăng, y cũng đã thừa nhận rồi ! Chỉ cần chúng ta từ nay hợp tác chặc chẻ hơn, hành sự cẩn mật hơn đừng đểc ho các vị lão nhân đó biết là đủ !
Lâm Kỳ thốt :
- Mọi sự xin y theo Vưu tiêu đầu chỉ điểm.
Vưu Tuấn tiếp :
Về đến Kim Lăng rồi chúng ta sẽ tìm cách kéo Yến Thanh nhập bọn với chúng ta.
Lâm Kỳ lộ vẻ khó khăn :
- Nếu được như vậy thì còn gì bằng ? Thuộc hạ chỉ sợ không thành công thôi ? Tuy Mã tổng tiêu đầu chủ trì phân đàn Kim Lăng song trong phân đàn có mấy vị hộ pháp khó tin tưởng được. Vưu tiêu đầu hãy nghĩ ra phương pháp gì lợi dụng Yến Thanh đối phó với các lão đó thì chúng ta mới có tự do hành động theo ý muốn !
Cả hai trở vào quán. Vưu Tuấn vòng tay thốt :
- Sự việc hôm nay được giải quyết phần lớn là nhờ nhị vị Mạt đại hiệp trợ giúp tận tình. Tại hạ nghĩ muốn cầm giữ Yến Thanh tại đây chẳng phải là việc dễ làm ?
Trông thấy Sử Kiếm Như bất mãn Vưu Tuấn tiếp liền :
- Cầm Yến Thanh ở lại chẳng phải tuyệt đối là không thể nếu tam lão chịu xuất thủ. Tuy nhiên nếu chúng ta lấy đông uy hiếp Yến Thanh thì dù cho có thành công chúng ta cũng chẳng có vinh dự gì. Chỉ bằng dẫn dụy đến Kim Lăng để tùy Mã tiêu đầu định đoạt cách đối phó với y.
Sử Kiếm Như hết bất mãn ngay. Lão thốt :
Vô Tướng hộ thể thần công của Tam Bạch Tiên Sinh chỉ ngăn ngừa được nội kình chân lực chứ không làm sao chận nổi đao kiếm. Nếu bọn lão phu sử dụng vũ khí thì vị tất Yến Thanh không bị hạ ? Bất quá Tam Bạch Tiên Sinh là chỗ quen biết với lão phu ngày trước nên lão phu không tiện xuất thủ với truyền nhân của tiên sinh đấy thôi. Hắn là hậu bối không xứng đáng cho lão phu ra mặt !
Vưu Tuấn phụ họa :
- Lão hộ pháp nói phải đấy ! Hà huống y cũng chẳng có làm điều chi sai quấy lớn. Mười vạn lượng bạc kia đành là y tùy tiện sử dụng song chung quy y mua danh dự cho Long Võ Tiêu Cục. Tại hạ nghĩ Mã huynh cũng không phản đối đâu. Tại hạ chỉ thắc mắc một điều là Mạt nhị đại hiệp tự nhiên phải chi ra một món tiền không nhỏ !
Mạt Tử lập tức đáp :
Vưu huynh đệ khách khí quá đi thôi ! Bọn tại hạ chưa chết đói là may lắm rồi tiền đâu mà đưa ra một lần những năm trăm lạng bạc. Chính Vưu huynh đệ đã lòn dưới bàn trao tấm ngân phiếu cho tại hạ, tại hạ chỉ có việc làm trung gian giúp Vưu huynh đệ chớ đâu có dám chơi lối hào phóng ?
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Tuy nhiên tại ha rất cảm kích nhị vị, nếu chẳng có nhị vị giúp cho thì vị tất tiểu tử nhận tiền của tại hạ. Mà không nhận tiền là y chẳng đến Kim Lăng, như vậy làm sao tại hạ phục lịnh Mã tổng tiêu đầu ? Giờ đây bọn tại hạ lập tức đến phủ đường tiếp nhận lá tiêu kỳ. Nếu hai vị không còn bận việc chi tại địa phương này thì xin hai vị gấp trở về Kim Lăng. Nhất định là sau khi về đó bọn tại hạ sẽ đến tận quý cục bái tạ trọng ơn !
Mạt Tạng thốt :
- Bổn cục ngưng hoạt động từ lâu, ngày ngày nhàn rổi mới xuất ngoại viển du. ở hay đi tùy hứng chứ có việc gì quan trọng mà phải trở về Kim Lăng gấp ?
Vưu Tuấn mỉm cười tiếp :
- Nếu hai vị muốn có việc thì cũng có cho hai vị vậy chứ ? Hãng dệt Bách Thái có một số hàng lụa đang chờ chuyển vận từ Cô Tô đến Kim Lăng. Phần hộ tống về do tại hạ phụ trách song hiện tại thì tại hạ con phải lưu lại đây để hoàn tất thủ tục thu hồi lá tiêu kỳ, sợ không có thời giờ lo liệu cho vụ bảo tiêu đó. Vậy nhị vị hãy chịu phiền đảm nhận phần hàng đó hộ tại hạ và cấp tốc lên đường về quý cục thu xếp các việc cần thiết để kịp thời bắt tay vào việc !
Chuyến hộ tống này y yêu cầu Mã Bách Bình giao phó cho Tiết Y để giúp Tiết Y có dịp trở lại Cô Tô lần nữa thăm người vợ nhỏ. Mã Bách Bình bằng lòng và đã trao hóa đơn cho y rồi.
Bây giờ sẵn dịp này, muốn mua chuộc nhân tình y đành nhường chuyến bảo tiêu lại cho anh em họ Mạt.
Thốt xong y lấy hóa đơn trong mình ra đưa cho anh em họ Mạt. Anh em họ mạt nằm mộng cũng không tưởng nổi có việc như thế.
Thù lao trọng hậu, cái đó đã đành mà chuyến bảo tiêu này còn khơi mào cho cuộc hợp tác với Long Võ Tiêu Cục nữa. Thế là từ nay anh em họ lại bắt đầu vươn mình lên trở lại sau một thời gian dài bị chìm sâu trong bất mãn.
Sử Kiếm Như cau mày thốt :
- Lão phu sợ việc này không ổn lắm… Mạt Tạng cũng lo ngại :
- Giả như Vưu bằng hữu ủy thác một chuyến bảo tiêu khác thì chẳng nói gì. Cái này là hàng hóa của Long Võ, lại chuyển vận cho Long Võ anh em tại hạ thấy khó nhận lời.
Vưu Tuấn vội thốt :
- Theo lý thì không ổn nhưng chiếu theo luận tình thì khác. Sở dĩ tại hạ nhờ hai vị là vì tại hạ phòng xa vấn đề giữa bổn cục và Yến Thanh chưa giải quyết, biết đâu y lại tái diễn cái cảnh vừa qua tạo rắc rối cho bổn cục một lần nữa ? Nhị vị là người ngoài, Yến Thanh không có lý do nào quấy nhiễu đâu. Cuộc hộ tống này không cần phải huy động nhiều người, tại hạ thấy hai vị cũng đủ đảm trách rồi. Xe cộ thì có sẵn tại Cô Tô, vậy hai vị nên đi ngay để làm sao trong năm hôm nữa về đến Kim Lăng là được.
Dừng lại một chút y tiếp :
- Các vị không cần trở lại Kim Lăng thu xếp việc nhân sự vì không cần gọi ai thêm nữa, vậy hai vị hãy khởi hành ngay đi !
Rồi y nhét hóa đơn vào túi áo Mạt Tạng.
Anh em Mạt Tạng áy náy vô cùng, nhưng cũng phấn khởi không ít. Cuối cùng rồi Mạt Tạng và Mạt Tử cũng lên đường.
Bọn Vưu Tuấn rời tửu quán, thẳng đến phủ đường làm thủ tục trao bạc lấy cờ. Quan phủ sai người theo họ mang tấm biển biểu dương công đức đến Kim Lăng trao cho chủ nhân Long Võ Tiêu Cục.
Vưu Tuấn về đến nơi rồi lược thuật sự tình và trình bày luôn việc nhường chuyến bảo tiêu cho anh em họ Mạt.
Sở dĩ y có quyết định đó là vì muốn anh em họ Mạt đi xa, sợ họ trở về Kim Lăng trước đem cái việc đó tuyên bố khắp nơi làm cho Long Võ Tiêu Cục phải bẽ mặt.
Sau cùng Vưu Tuấn thốt :
- Trong chuyến đi này có một thắng lợi đáng kể hơn hết trong mọi thắng lợi là chúng ta đã trừ khử được một cái họa tâm phúc.
Y nhìn sang Lâm Kỳ. Lâm Kỳ biến sắc. Vưu Tuấn mỉm cười tiếp :
- Lâm huynh đệ ! Dấu ai thì được chứ không nên dấu Bách Bình huynh. Huống chi Yến Thanh biết mà Sử tiền bối cũng hoài nghi. Trước sau gì sự việc cũng bại lộ thà nên nói trước với Bách Bình huynh là hơn để Bách Bình huynh liệu cách phúc đáp với tổng đàn.
Mã Bách Bình hỏi : - Các vị đã làm gì ? Vưu Tuấn đáp :
- Tiểu đệ và Lâm huynh âm mưu với nhau hạ sát Đào Hoàng rồi. Mã Bách Bình vổ bàn hét lớn : - Cái gì ? Hạ sát Đào Hoàng ? Các vị to gan đến thế à ?
Vưu Tuấn cười nhẹ :
Đào Hoàng cao ngạo hống hách quá. Lâm huynh không chịu nổi để báo ơn tri ngộ của Bách Bình huynh, Lâm huynh không ngần ngừ trừ diệt Đào Hoàng.
Mã Bách Bình kêu lên : - Nếu tổng đàn biết thì sao ? Vưu Tuấn đáp :
Yến Thanh đã khẳng khái thừa nhận chính hắn hạ thủ. Việc này có Sử lão hộ pháp biết, tiểu đệ tưởng chừng chúng ta chẳng đến nổi nào bị quở trách !
Mã Bách Bình cau mày :
- Phân đàn Kim Lăng chẳng phải do một mình bổn tòa phụ trách. Nếu Kim Tử Yến làm khó dễ thì bổn tòa biết che chở như thế nào để cho các vị khỏi bị lôi thôi !
Vưu Tuấn cười nhẹ :
- Chẳng có gì khó khăn cả. Lâm huynh là người của Kim cô nương, tiếng là Lâm huynh hành sự cho Long Võ Tiêu Cục chứ thực ra là do Kim cô nương biệt phái tại Long Võ để ngầm giám thị Bình huynh đó. Còn Đào Hoàng tuy ở tại Cảnh Thái Tiêu Cục song lại là người của Long Võ. Đào Hoàng chết là có lợi cho Kim cô nương. Kim cô nương mừng không hết chứ lẽ nào lại đi sanh sự với chúng ta ?
Mã Bách Bình trầm ngâm một chút rồi thốt :
Yến Thanh trở lại Kim Lăng lần này chắc chắn là y có gặp Kim Tử Yến. Thế nào y cũng nói cho nàng biết.
Vưu Tuấn đáp :
- Tiểu đệ cũng có nghĩ đó rồi. Bình huynh cứ yên trí. Giả như lần trước nàng không ngăn trở thì làm gì Yến Thanh ly khai được Kim Lăng để có dịp giở trò quỷ với chúng ta mấy hôm qua ? Dù muốn hay không nàng cũng có liên quan đến vấn đề.
Mã Bách Bình thốt :
- Nói thì đúng đạo lý song hậu quả thế nào chúng ta khó dự liệu lắm ! Vưu Tuấn tiếp :
- Không dự liệu được thì biết thế nào mà lo ? Bình huynh cứ bình tĩnh việc gì phải đến rồi sẽ đến, thế nào thì chúng ta có cách đối phó thế ấy. Hiện tại Lâm huynh hãy sang bên Kim Tử Yến thăm dò xem khẩu khí của nàng thế nào. Hãy nhớ là dù nàng có hay biết việc đó hay không thì Lâm huynh cứ một mặt phủ nhận. Cứ như vậy mà làm đi rồi chúng ta sẽ thương lượng sau !
Lâm Kỳ gật đầu rồi quay mình bước đi trông rất thiểu não. Khi hắn khuất dạng rồi thì Vưu Tuấn bật cười lớn.
Mã Bách Bình cau mày thốt :
- Vưu huynh đệ hành sự lỗ mãng quá ! Đã thế mà còn cười cợt được thì lạ thật !
Chúng ta có tin tưởng được Lâm Kỳ hay không chứ mà Vưu huynh đệ đắc chí vậy ?
Vưu Tuấn vẫn còn cười :
- Tin tưởng hắn thế nào được ! Nếu mọi việc êm thuận thì hắn giữ kín sự tình. Bằng như Kim Tử Yến biết rồi thì nhất định hắn đổt rút hết cho tiểu đệ.
Mã Bách Bình hỏi :
- Như vậy rồi chúng ta làm sao ? Hắn là người của tổng đàn, tổng đàn tin hắn hơn tin chúng ta !
Vưu Tuấn điềm nhiên :
- Có làm sao ! Người do hắn giết, còn hiệp mưu với hắn bất quá là tiểu đệ nói cho hắn biết để hắn yên tâm, đến việc rồi thì tiểu đệ chối. Bình huynh cũng phủ nhận l uôn.
Mã Bách Bình hỏi :
- Phủ nhận cách nào ? Liệu có ích gì không ? Vưu Tuấn đáp :
- Có ích lắm chứ ! Phủ nhận như thế này, tiểu đệ không đủ sức giết nổi Đào Hoàng, thi thể Đào Hoàng có chứng tích của Đạt Ba Tam Thức. Sửlã o cũng đã khám nghiệm và xác định rồi. Về kiếm pháp của Tam Bạch Tiên Sinh thì Cầm Nhi có tiết lộ với Lâm Kỳ, chính hắn tuyên bố vậy với nhiều người nghe. Bằng vào bao nhiêu sự kiện đó tiểu đệ không ngán Lâm Kỳ đổ lỗi cho tiểu đệ. Giả như Bình huynh muốn nhân dịp này hạ luôn Lâm Kỳ thì cứ làm báo cáo với mấy sự kiện đó. Tiểu đệ tin tưởng Kim Tử Yến cũng không tránh khỏi liên can !
Mã Bách Bình trầm ngâm một chút :
- Vưu huynh đệ lợi hại thật ! Đến cả bổn tòa cũng ngán sợ luôn !
Vưu Tuấn vội thốt :
- Bình huynh quá khen chứ về cơ trí tiểu đệ đâu sánh được với Bình huynh ! Tiểu đệ thề là không bao giờ có lòng dạ gì khác lạ đối với Bình huynh cả ! Nếu Bình huynh tín dụng tiểu đệ sẽ đem hết sức mình giúp bình huynh mưu đồ đại sự !
Mã Bách Bình trấn an Vưu Tuấn, sợ y nghi ngờ rồi không dám hết lòng tiếp trợ. Vưu Tuấn tiếp : - Bây giờ chỉ còn vấn đề của Yến Thanh thôi ! Bình huynh có ý kiến như thế nào?
Mã Bách Bình trầm giọng :
- Không nên dung dưỡng con người đó ! Vưu Tuấn lắc đầu : - Chỉ sợ chúng ta không làm gì nổi hắn ! Mã Bách Bình a một tiếng : - Tại sao ?
Vưu Tuấn giải thích :
- Bình huynh nên nhớ Kim Tử Yến không bao giờ chịu kém Bình huynh đâu nhé! Có thển àng có tình ýr iêng tư sao đó đối với Yến Thanh, định thu phục hắn về bè với nàng để đối phó với Bình huynh trong tương lai. Chính nàng đã ngăn trở Bình huynh một lần cứu thoát Yến Thanh và Kim Má Má cũng một lòng ủng hộ nàng.
Mã Bách Bình giật mình :
-Có thể có chuyện đó sao ?
Vưu Tuấn mỉm cười :
- Có thể hay không thể hiện tại chẳng phải là vấn đề. Chỉ cần hiểu Bình huynh còn hoài bảo chí lớn hay không. Bởi con người đó là một chân tài, mình khó tìm được một cộng sự viên cỡ hắn lắm !
Mã Bách Bình thốt :
Về cơ trí khỏi cần phải tán thưởng, về võ công khỏi cần phải ca ngợi. Bát Quái Kim Đao bị hạ, Thánh Thủ Linh Viên thất bại. Ngần ấy sự k iện đủ chứng tỏ bản lỉnh của hắn rồi. May ra chỉ còn một mình Đinh Hoàng thúc là có thể cầm cự với hắn được thôi ! Bổn tòa chỉ sợ mình không có cách làm cho hắn xiêu lòng !
Vưu Tuấn đáp :
- Bình huynh cứ để đó cho tiểu đệ thương lượng với hắn ! Mã Bách Bình lo ngại :
- Kim Tử Yến có sắc, có tiền, lại là chỗ quen biết của hắn. Nếu nàng dùng những lợi thế đó phỗng tay trên của chúng ta thì sao ?
Vưu Tuấn cười nhẹ :
- Bất quá hắn mê luyến nhan sắc của Kim Tử Yến mà thôi chứ chắc gì hắn có cảm tình thật sự với nàng ! Tiểu đệ có cách đối phó với hắn. Tại bến Tần Hoài mới đây có hai nàng xuất hiện, họ là một đôi tỷ muội xinh đẹp như hoa, không kém Kim Tử Yến. Huống chi Yến Thanh là một lãng tử, tư sắc dù có mỹ miều cũng không cầm chân được khách giang hồ ! Khách giang hồ chân chánh chỉ trọng tình bằng hữu thôi. Tiểu đệ may mắn có tiếp xúc với hắn mấy lần. Nhân cái chỗ biết trước tiểu đệ sẽ tìm cách kết thân sau. Nhất định phải lôi cuốn hắn về phía chúng ta mới được !
Mã Bách Bình thốt :
- Còn một vấn đề không kém quan trọng là lai lịch của hắn ! Chỉ sợ hắn thuộc mẫu người Lâm Phong, Vương Cửu Ngư, Sở Thiên Nhai… Nếu đúng như vậy là nguy hiểm lắm đó Vưu đệ ! Thu nạp hắn là chứa chấp một gian tế trong tổ chức để chờ cơ hội làm nội ứng cho ngoại địch !
Vưu Tuấn gật đầu :
- Tiểu đệ có nghĩ đến đều đó. Nếu đúng như Bình huynh lo ngại thì chúng ta lại càng tìm mọi cách kéo hắn về với bọn ta cho bằng được ! Bình huynh không cam tâm khuất phục dưới quyền uy của người thì nên lợi dụng hắn để quật ngã Lịnh Chủ trước. Hắn sẽ lột mặt nạ của Lịnh Chủ thử xem chân tướng của Lịnh Chủ như thế nào. Sau đó mình an bày một diệu kế thủ tiêu hắn luôn nếu Bình huynh thấy cần thủ tiêu hắn.
Mã Bách Bình trầm ngâm :
- Nếu hắn không thành công thì chúng ta khó tránh được liên can !
Vưu Tuấn tiếp :
Muốn cho hắn thành công thì chúng ta tìm cách ngầm trợ giúp hắn. Cứ bảo hắn nhắm vào tổng đàn mà hành động, đừng động chạm gì đến phân đàn Kim Lăng thì chúng ta không thiệt hại gì cả !
Mã Bách Bình hỏi :
- Cách tiếp xúc với hắn như thế nào ! Nếu công khai thì bất tiện lắm ! Vưu Tuấn đáp :
- Dĩ nhiên là phải bí mật, tiểu đệ có phương pháp mà. Bình huynh cứ chấp nhận trên nguyên tắc thôi còn ra những cái gì khác thì để tiểu đệ liệu biện.
Y kết luận :
- Dùng hắn để diệt trừ lịnh chủ nếu việc bất thành thì một mình hắn chịu trách nhiệm, chúng ta không tổn thất mảy may. Sáu phân đàn trước bị hủy diệt cái gương còn sờ sờ ra đó. Chúng ta còn dại gì dẩm chân lên vết xe cũ !
Mã Bách Bình nhìn y :
- Chừng như Vưu huynh đệ biết thân phận của hắn ? Vưu Tuấn vội lắc đầu :
- Không đâu ! Nói cùng mà nghe giả như hắn không là một Lâm Phong, một Vương Cửu Ngư hay Sở Thiên Nhai đi nữa thì chúng ta phải biến hắn thành một người như bọn đó để dẫn dụ hắn hành động cho bọn ta. Vô hình trung hắn góp công vào công việc thực hiện đại kế hoạch của Bình huynh !
Mã Bách Bình khoái trá cười vang :
- Vưu huynh đệ cao kiến thật ! Vậy tùy tiện Vưu huynh đệ y kế thi hành !
Vưu Tuấn tiếp :
Việc không thể chậm trễ, biết đâu Kim Tử Yến chẳng có ý tranh giành ? Chúng ta phải phỗng tay trên nàng mới được !
Mã Bách Bình gật đầu :
- Vưu huynh đệ cứ xúc tiến sự việc gấp đi !
Đoạn bước vào trong một lúc trở ra tay cầm một tập chi phiếu. Trao tập chi phiếu cho Vưu Tuấn, y thốt :
- Tổng cộng là một vạn lượng đấy. Ký thác tại Thông Hậu Ngân Hàng là tiền riêng của bổn tòa. Chúng ta không nên dùng tiền của tiêu cục để tránh việc ghi chú vào sổ sách. Vưu huynh đệ tùy tiện xử dụng, thừa lại thì cứ giữ đó còn nếu thiếu thì cho bổn tòa hay để trao thêm.
Vưu Tuấn nhận chi phiếu cáo từ.
Ra ngoài y đi quanh quẩn một lúc đoạn bước nhanh vào hẻm Điếu Ngư đến trước một ngôi nhà gõ cửa.
Người mở cửa là Hoa Liên Liên.
Họ thì thầm mấy tiếng, Hoa Liên Liên đưa Vưu Tuấn đến trước một gian phòng. Nàng gõ cửa Yến Thanh bước ra.
Nắm tay Vưu Tuấn, Yến Thanh thốt qua giọng xúc động :
- Tiểu đệ biết ngay từ lúc đầu gặp gở ! Bây giờ thì cứ gọi là Vưu đại ca nhé! Vưu Tuấn mỉm cười :
- Đương nhiên ! Đương nhiên !
Yến Thanh đòi rượu. Hoa Liên Liên cau mày :
- Yến đại ca ! Hôm qua đã say, hôm nay nên nghỉ uống ! Vết thương chưa lành đó nhé !
Yến Thanh cự nự :
- Phải uống cho thật say bữa nay mới được ! Sáu năm qua đơn thân độc lực tranh đấu chết đúng sáu lần. Mãi đến lần thứ bảy này mới có người hợp tác. Tại hạ cao hứng vô cùng, cô nương đừng làm cho tại hạ cụt hứng !
Vưu Tuấn phụ họa :
- Phải đó ! Tại hạ cũng muốn say vùi một bữa cô nương ơi ! Hoa Liên Liên cau mày :
Vưu đại gia ! Nếu lần này vết thương phá miệng, máu tuông ra thì không còn hoá thân lần thứ tám đâu nhé !
Vưu Tuấn hừ một tiếng :
- Liên Liên không nên nói như thế nhé ! Hoa Liên Liên bước đi.
Yến Thanh nhìn Vưu Tuấn thở dài thốt :
- Trong sáu năm, chết sáu lần quả thật sáu năm trôi qua vô ích ! Chung quy không tìm được manh mối nào.
Vưu Tuấn lắc đầu :
- Không phải vô ích đâu ! Lão đệ thu hẹp phạm vi, phạm vi càng hẹp cơ hội càng nhiều.
Yến Thanh hỏi :
- Vưu đại ca có tiến triển nào chăng ?
Vưu Tuấn lắc đầu :
- Hiện tại thì chưa có nhưng có nhiều hy vọng tiến triển lắm. Yến Thanh thở ra : - Chỉ sợ hy vọng lại biến thành ảo ảnh như sáu lần trước. Vưu Tuấn cười khổ :
- Có hy vọng là cứ hy vọng, cố làm hết sức mình kết quả ra sao thì ra, cần chi phải nghĩ xa xôi ! Mã Bách Bình không giống như những kẻ chủ trì ở những địa phương khác, hắn có dã tâm tranh bá nghiệp với Thiên Ma Lịnh Chủ, luôn luôn tìm cách khám phá chân tướng của chủ nhân Xuyên Tâm Tiêu.
Yến Thanh chớp mắt :
- A! Con người của hắn như thế nào ?
Vưu Tuấn đáp :
- Khí độ lớn, võ công cao, can đảm có thừa và dưới tay có mười đại hộ pháp. Yến Thanh hỏi : - Nghe nói Bát Quái Kim Đao đã đi rồi ?
Vưu Tuấn gật đầu :
- Phải ! Chính ngu ca được thay thế lão trong hàng ngủ tiêu sư. Hôm đó đáng lẽ lão đệ giết phức lão ta cho rồi ! Kỷ Tử Bình có quan hệ rất mật thiết với tổng đàn đó !
Yến Thanh lại hỏi :
- Còn Kim Tiên Mã Cảnh Long ? Vưu Tuấn đáp :
Một lão nhân thuần hậu, rất bất mãn với Thiên Ma Giáo. Tuy là phân đàn chủ của Thiên Ma Giáo song chỉ chịu tiếng thôi chứ không hề hành sự.
Yến Thanh hỏi :
- Mười đại hộ pháp đều là người riêng của Mã Bách Bình ?
Vưu Tuấn đáp :
- Chừng như là vậy ! Ngu ca không có dịp đàm đạo lâu với Mã Bách Bình nên không hỏi rõ . Một ngày nào đó y tín nghiệm ngu ca trọn vẹn thì ngu ca sẽ đi sâu vào các chi tiết cần thiết.
Yến Thanh trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi :
- Mình sẽ hành động như thế nào ?
Vưu Tuấn đáp :
- Lão đệ có phần hành của lão đệ, ngu ca có việc riêng của ngu ca. Có điều ngu ca lưu ý lão đệ là Kim Lăng khác hơn những địa phương kia. Trong sáu năm qua có sáu phân đà bị hủy diệt, lão đệ không chừa một con gà con chó nhưng riêng với phân đàn này thì lão đệ nên chừa lại một bộ phận, đừng tận diệt như những nơi khác. Chừa lại có lợi chứ không có hại nên lão đệ đừng ngại. Và trước khi hạ sát người nào lão đệ nên cho ngu ca biết rồi sẽ hạ thủ.
Yến Thanh gật đầu :
- Đương nhiên ! Mình phải tránh giết lầm người của mình chứ !
Vưu Tuấn thốt :
- Có một người tuy không phải là lão đệ hạ sát song lão đệ cứ hàm hồ thừa nhận đi.
Yến Thanh mỉm cười : - Hắc Hổ Đào Hoàng ? Vưu Tuấn gật đầu :
- Phải ! Chính ngu ca sách động Lâm Kỳ hạ thủ ? Đào Hoàng và Lâm Kỳ do tổng đàn phái đến để giám thị người trong hai tiêu cục Long Võ và Cảnh Thái. Mình trừ diệt một, khống chế một như vậy là mình từ từ đi sâu vào tổ chức.
Yến Thanh cười nhẹ :
- Lúc Lâm Kỳ hạ thủ tiểu đệ ở bên cạnh, suýt chút nữa tiểu đệ lầm hắn là người nhà. Cũng may tiểu đệ bình tĩnh không lên tiếng kêu gọi !
Vưu Tuấn tán :
- Một con người chết đi sống lại đúng sáu lần hẳn phải có kinh nghiệm chứ !
Yến Thanh thở dài :
- Toàn là những kinh nghiệm vụn vặt, chẳng lợi ít thiết thực ! Sáu lần chết không đánh đổi được một manh mối nào về lai lịch của Thiên Ma Lịnh Chủ ! Ai phóng Xuyên Tâm Tiêu ? Do từ đâu phóng tới ? Tiểu đệ chẳng biết mảy may !
Rồi chàng tiếp :
- Lần này hành động là phần của tiểu đệ còn sách lược là do đại ca an bày. Vưu Tuấn ngẩm nghỉ giây lâu rồi thốt :
Yến lão đệ lần này gõ đúng cửa rồi đó. Kim Tử Yến kể như một đòn cân do tổng đàn an bày để hạn chế cái thinh thế của Mã Bách Bình, ngăn chăn sự vượt tiến của họ Mã. Bất quá thực lực của nàng còn kém nên nàng chưa ra mặt bắt nạt Mã Bách Bình vậy thôi.
Yến Thanh điểm một nụ cười :
- Tiểu đệ bổn ý tìm đến một kỹ nữ , nhưng vào cửa rồi mới biết mình lầm ! Vưu Tuấn hỏi : - Cảm tình giữa nhau như thế nào ?
Yến Thanh cười khổ :
- Tiểu đệ còn xử dụng cảm tình được nữa sao ! Chỉ vì thực ra nàng có chút hơi lưu luyến nên trở lại Kim Lăng lần này, tiểu đệ có phần nào khó xử… Vưu Tuấn tiếp : - Nàng tự cao thái quá do đó bất cận nhân tình nên tịch mịnh, gặp được một người có nghi biểu như lão đệ tự nhiên nàng phải động tâm. Hiện tại ngu ca có đề nghị với Mã Bách Bình kéo lão đệ về phía hắn. Chắc Kim Tử Yến cũng có ý đó. Lão đệ nên có cái thái độ ầm ờ lơ lửng, không hẳn cự tuyệt mà cũng không nên theo bên nào.
Yến Thanh cau mày :
- Khó lắm ! Vưu Tuấn tiếp :
- Lúc này mới đúng là lúc mà lão đệ biểu hiện rõ cái tính chất lưu lãng cho xứng đáng với danh hiệu lãng tử của mình. Lãng Tử thì phải phóng khoáng, thỉnh thoảng thì đến với Liên Liên, Tích Tích như đến với Kim Tử Yến. Lão đệ được Kim Tử Yến mời mọc thì Mã Bách Bình mới quyết tâm giành giật, tìm mọi cách mua chuộc lão đệ.
Yến Thanh mỉm cười : - Còn gì nữa chăng ? Vưu Tuấn cũng cười :
- Còn ! Còn cái mụ Kim Mã nữa ! Phải vuốt ve tâng bốc mụ ta. Đồng thời phải lưu ý đến con quỷ Quách Tiểu Cầm, đừng thấy nó còn bé bỏng mà đánh giá nó quá thấp, pho bí kíp của Tam Bạch Tiên Sinh nó chỉ xem qua một lượt là nhớ rõ . Chính nó chỉ điểm Đạt Ba Tam Thức cho Lâm Kỳ đó !
Yến Thanh đáp :
- Tiểu đệ cố ý để lộ bí kíp đó cho chúng thấy là vì tiểu đệ muốn cho chúng sanh tính cao ngạo, tưởng là thấu triệt được tuyệt học của tiểu đệ rồi cho rằng tiểu đệ không còn đáng sợ nữa ! Nếu quả chúng khinh thường thì cầm chắc là chúng khổ lớn! Bởi sở đắc của tiểu đệ nào phải chỉ có ba chiêu tầm thường đó !
Vưu Tuấn cả mừng :
- Kiếm pháp của Trần Tam Bạch lợi hại vô cùng, phàm các vị tiền bối không ai không khâm phục thế mà lão đệ lại cho là tầm thường thì hẳn là võ công của lão đệ phải cao lắm ! Xem ra lão đệ thừa sức dọc ngang tại đất Kim Lăng này!
Yến Thanh không lạc quan như ý :
- Thừa sức tung hoành chung quy cũng là một cái chết ! Đại ca nên nhớ phá hủy sáu phân đàn tiểu đệ đã sáu lần bỏ mạng. Có ích chi đâu ! Màn bí mật vẫn không hé lên được một chút nhỏ !
Vưu Tuấn ngưng trọng thần sắc một lúc lâu mới thốt :
- Tuy là lão đệ thừa sức dọc ngang tại đây và các nhân vật trong hai tiêu cục Long Võ và Cảnh Thái không phải là đối thủ của lão đệ, song họ đông người và bao giờ thì quả cũng luôn luôn bất địch chúng. Do đó lão đệ phải cố che dấu thực tài để chúng khinh thường, có vậy thì mình mới mong thủ thắng. Mà tài năng của lão đệ thì tại đây người ta đã biết rõ rồi, có muốn che dấu cũng khó che dấu. Hàng năm tổng đàn phái giám khảo đến để nhận định võ công của nhân viên tiến bộ như thế nào hòng xắp xếp ngôi thứ chức vụ. Giả như lão đệ có theo về với Mã Bách Bình hay Kim Tử Yến thì theo lệ phải tham dự cuộc tỷ thí. Nếu giả yếu thì người ta sanh nghi, còn sinh mạnh là phạm kỷ. Cái khó là chỗ đó… Yến Thanh cau mày : - Nếu thế tiểu đệ không thể lưu lại đất Kim Lăng !
Vưu Tuấn đáp :
- Lão đệ có thểl ưu lại được lắm chứ ! Song ở lại với anh em họ Mạt. ở bên đó lão đệ khỏi phải phô trương tài nghệ đồng thời còn dòm ngó được bên này. Lão đệ cứ lững lờ, không bỏ hẳn ai mà cũng chẳng sốt sắng với ai để chờ giờ cử sự !
Yến Thanh gật đầu :
- Cũng được ! Còn bây giờ chúng ta làm gì đây.
Đúng lúc đó Liên Liên bước vào mang theo một mâm thức ăn thốt : - Bây giờ ngưng nói chuyện để ăn cho no bụng.
Vưu Tuấn và Yến Thanh hội ý, biết nàng báo động, có kẻ lảng vảng quanh nhà dọ thám.
Hoa Liên Liên cười lạnh tiếp :
Yến đại gia ! Kim Tử Yến cho người cầm thiếp đến thỉnh Yến đại gia đó. Giả như Yến đại gia hiềm ở đây chị em tôi không có rượu ngon, thức ăn thích khẩu thì xin cứ đến nơi đó có cao lương mỷ vị sẵn dành !
Vưu Tuấn vội đáp :
- Làm gì có việc đó, giành khách thì chẳng ai cấm đoán ai được, song giành cách nào kia chứ phá hoại quy củ nghề nghiệp thì ai người ta bằng lòng ? Người nào cầm thiếp mời đó ?
Hoa Liên Liên thốt :
Một vị tiểu cô nương xưng là Cầm Nhi. Nàng ấy bảo là có quen biết với Yến đại gia.
Vưu Tuấn lắc đầu :
- Quen biết cách nào cũng không thể dành khách của tại hạ được. Hiện tại tại hạ là chủ, chủ đã an bày mọi việc đãi khách thì khi nào lại để cho khách đi nơi khác ! Nếu cái vị Kim cô nương nào đó muốn thỉnh mời Yến lão đệ thì hãy chờ đến chiều, khi cuộc tiệc tại đây giải tán.
Hoa Liên Liên mỉm cười bước ra ngoài.