 |
|

09-09-2008, 05:12 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 6
Vừa tan sở vá», Cao Hạo Thiên đã thấy mẹ vá»›i khuôn mặt rá»±c rỡ đứng đón:
- Hạo Thiên, mẹ có một tin hay lắm nà y.
- Tin gì vui thế mẹ?
- Con nhá»› con bé Trương Tiểu Kỳ không? Mẹ vừa má»›i nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a mẹ nó, bảo là chẳng có gì trở ngại hết, vấn đỠlà ở con.
Hạo Thiên chau mà y:
- Trương Tiểu Kỳ nà o?
- Trá»i đất! Mẹ Thiên trừng mắt - Táºt đến nữa rồi, mà y muốn giả vá» thối thác nữa phải không? Hôm trước dùng cÆ¡m chung vá»›i ngưá»i ta, mẹ còn nghe con khen nó đẹp nữa mà .
Hạo Thiên cưá»i lá»›n:
- Chuyện con trai khen con gái đẹp có gì lạ đâu? Không lẽ nghe con khen đẹp là mẹ lại nhất quyết bắt con phải cưới là m vợ sao? Nếu váºy con bảo cô đà o Elizabeth Taylor đẹp đấy, mẹ tìm mối mai cho con Ä‘i.
Bà Cao sa sầm nét mặt:
- Hạo Thiên, mẹ nói tháºt vá»›i con mà , tại sao con cứ pha trò mãi thế?
- Con có dám pha trò lúc nà o đâu. Hạo Thiên giả vá» nghiêm trở lại - Ngay từ khi còn há»c ở đệ nhất, con đã yêu Elizabeth Taylor nhưng không nói đấy chứ.
Bà Cao chau mà y:
- Xạo bấy nhiêu đủ chưa?
- Mẹ giáºn con sao? Giáºn con rồi nếp nhăn trên trán lại nhiá»u thêm, mẹ không sợ lại già thêm à ?
- Mặc tao! Nói chuyện Trương Tiểu Kỳ vá»›i mà y, mà y lại bắt qua cái nà y cái ná» Cho con hay, mẹ đã xin vá»›i ngưá»i ta má»™t buổi hẹn rồi đấy, mai con phải dẫn nó Ä‘i xem chiếu bóng hay muốn dùng cÆ¡m gì đó thì là m.
- Trá»i đất! Sao mẹ lại hẹn như váºy. Nụ cưá»i trên môi Cao Hạo Thiên biến mất. - Äó đâu phải chuyện giỡn đâu mẹ?
- Thì tao có nói chuyện giỡn bao giỠđâu? Tiểu Kỳ vừa trẻ, vừa đẹp lại có há»c, như váºy chưa đủ xứng vá»›i mi à ?
Cao Hạo Thiên gãi gãi đầu:
- Theo lá»i mẹ thì cô ấy hoà n toà n quá!
- Chứ sao!
- Váºy thì..., Cao Hạo Thiên lại cưá»i - Con không xứng vá»›i ngưá»i ta đâu.
- Con nói thế là thế nà o? Bà Cao có vẻ giáºn cá»±c Ä‘iểm - Con muốn ở độc thân suốt Ä‘á»i à ? Lúc nà o nghe mẹ bà n chuyện hôn nhân là bị con tìm đủ cách để chê bai, để trốn lánh. Bao giá» con má»›i hà i lòng chứ? Äầu mẹ đã bạc trắng thế nà y con vẫn chưa thấy sao? Mấy năm gần đây, hy vá»ng duy nhất cá»§a mẹ là có má»™t đứa cháu để bồng, mẹ đã già rồi. Hạo Thiên, mẹ đâu còn sống bao nhiêu năm nữa...
- Thôi mà ! Hạo Thiên vá»™i cắt ngang - Mẹ đừng nói váºy chứ. Con thấy Ãt ra mẹ cÅ©ng sống trên trăm tuổi.
- Tao đâu cần sống đến độ rụng hết răng đó là m chi. Tao chỉ muốn mà y sá»›m láºp gia đình, có con cái. Ba mươi tuổi rồi còn nhá» nhắn gì nữa?
- Con biết, con biết mà . Hạo Thiên gãi đầu - Thôi được rồi, con biết ba mẹ, tất cả bà con thân thuá»™c, ai cÅ©ng Ä‘á»u muốn con sá»›m láºp gia đình cả. Nhưng láºp gia đình để là m cái gì? Có phải chăng là để kết hợp hai ngưá»i thương nhau, hiểu nhau, chứ đâu có nghÄ©a là để sản xuất con cái? Nếu mẹ hiểu con, thương con thì đừng tổ chức những buổi gặp mặt, hẹn hò mai mối gì cả, là m váºy chỉ tổ khiến con khó chịu thêm thôi. Tình yêu tá»± nó sẽ đến chứ không phải Ä‘i tìm. Sợ lúc con tìm được ngưá»i rồi mẹ lại lo không kịp chứ, cái gì cÅ©ng để tá»± nhiên tốt hÆ¡n.
- Äể tá»± nhiên à ? Tá»± nhiên đến bao giá»?
- Äến bao giá» con gặp ngưá»i con yêu.
- Nếu rá»§i suốt Ä‘á»i không gặp thì sao?
- Thì chịu váºy. Hạo Thiên nhún vai - Không lẽ cái số con nó hẩm hiu như váºy.
Bà Cao trừng mắt:
- Số mà y hẩm hiu hay số tao vô phúc. Sanh ra đứa con bất hiếu như mà y, thà không có còn hơn.
Cao Hạo Thiên cưá»i lá»›n:
- Con là m gì hư đốn đến độ mà mẹ bảo là vô phúc láºn?
- Sá»± tháºt trước mắt như váºy đó mà bảo là không à ?
- Váºy thì, Cao Hạo Thiên vươn vai - Con không xứng vá»›i cô Trương Tiểu Kỳ đâu. Ngưá»i ta toà n là ưu Ä‘iểm, còn con khuyết Ä‘iểm cùng mình.
Hạo Thiên chui và o phòng tắm, tìm dao cạo râu, bà Cao chẳng buông tha.
- Lúc gần đây mẹ thấy con báºn mãi? Má»—i tối là trốn biệt khá»i nhà . Con Ä‘i đâu váºy?
- Con đến nhà Tiêu Chấn Phong.
- Tiêu Chấn Phong à ? Bà Cao có vẻ khó chịu - Cái thằng mà lúc trước thưá»ng đến đây, đụng tà là đòi hạ cẳng thượng cẳng đó phải không? Nó có vợ chưa?
- Cũng chưa có.
- Hừ, đúng là một lũ kỳ cục!
- Mẹ nói đúng. Hạo Thiên cưá»i to - ChÃnh cô em gái cá»§a hắn cÅ©ng bảo thế.
Mắt bà Cao mở to:
- Hắn có em gái à ? Phải rồi, tao nhá»› ra rồi, phải con nhá» mà lúc trước nó thưá»ng đưa đến đây chÆ¡i đó không? Coi cÅ©ng khá đấy chứ.
- Mẹ muốn nói đến cô bé Y Tiêu Hà đấy à ? Hạo Thiên vừa lau mặt vừa há»i - Ngưá»i ta bây giỠđã hai con
rồi.
- Hai con rồi? Mặt bà Cao sa sầm - Váºy còn nhắc tá»›i là m gì? Má»—i tối con đến nhà nó là m chi?
Hạo Thiên bước ra khá»i phòng vệ sinh, chà ng chá»n má»™t chiếc áo loại vải cứng:
- Mẹ cứ hấp tấp mãi, nó còn một đứa em gái khác nữa cơ.
- Váºy à ? Bà Cao ngá» vá»±c - Chắc chỉ má»›i 7 hay 8 tuổi thôi phải không?
- Äâu có chuyện đó. Cao Hạo Thiên cưá»i to - HÆ¡n 20 rồi, đẹp hÆ¡n cô chị nhiá»u.
- Ờ...Bà Cao tò mò - Chúng bay.. Chúng bay có tÃnh toán gì chưa?
Hạo Thiên ngắm mình trong kÃnh, kéo thẳng cổ áo. vuốt mái tóc, cố tình kéo dà i thá»i gian chỠđợi cá»§a bà mẹ.
- Chuyện đó...Con bé tối ngà y cứ và con với gấu, với khỉ, ruồi bỠvà quạ đen.
- Gì mà kỳ cục như váºy?
Bà Cao ngạc nhiên, nhưng chưa kịp há»i tiếp thì Hạo Thiên đã vù ra cá»a. Bà vá»™i nói theo:
- Còn buổi hẹn vá»›i Trương Tiểu Kỳ ngà y mai, con tÃnh sao?
- Hủy đi!
Hạo Thiên nói lá»›n rồi khuất nhanh ngoà i cá»a. Bà Cao ngẩn ngưá»i má»™t chút má»›i trở lại thá»±c tế. Cả má»™t căn nhà rá»™ng trống vắng. Bà ngồi xuống ghế. Vá»›i những ngưá»i đứng tuổi như bà , sá»± yên lặng là cả má»™t Ä‘iá»u uy hiếp. Muốn gá»i cô tá»› tên Liên lên cho vui nhưng nghÄ© lại thôi. Gá»i để là m gì? Nhà chỉ có mấy ngưá»i và tuổi trẻ ngà y nay... Chịu không hiểu nổi được chúng.
Ngay lúc đó, Hạo Thiên vẫn hồn nhiên với nỗi cô đơn của mẹ, chà ng cao hứng huýt sáo ra xe. Chiếc Mustang từ ngoại quốc mang vỠmới tinh, bóng loáng.
Vừa tá»›i cá»a nhà Vân, Thiên đã nghe giá»ng nói oang oang cá»§a Tiêu Chấn Phong vá»ng ra:
- Vá»›i những hạng đà n bà như váºy, cách duy nhất để đối phó là cho mấy quả đấm, như váºy há» má»›i biết không phải muốn dữ dằn vá»›i ai cÅ©ng được.
Hạo Thiên đẩy cá»a bước và o:
- Là m gì nữa đó anh Phong, không lẽ bây giá» anh lại Ä‘áºp lá»™n vá»›i đà n bà nữa sao? Ai chá»c giáºn anh thế?
Thấy Thiên, Phong vồn vã ngay:
- Tức quá mà , phải Ä‘áºp má»›i được.
- Chuyện gì váºy? Ai thế?
- Má»™t con mẹ không biết Ä‘iá»u, dám ăn hiếp há»c trò cá»§a con Vân.
- À. Hạo Thiên nhìn vá» phÃa Vân Ä‘ang ngồi thiểu não trên ghế salon - Thì ra váºy, nhưng tại sao bà ta lại ức hiếp há»c trò cá»§a Vân chứ?
Chấn Phong không đợi Vân trả lá»i, nói há»›t:
- Vì bà ấy là vợ cá»§a cha con bé, nhưng ông đó không phải là cha ruá»™t, vì váºy bà ta không phải là mẹ ruá»™t cá»§a há»c trò con Vân.
- Trá»i đất! Anh nói cái gì mà tôi chẳng hiểu gì hết. Hạo Thiên tròn mắt - Cái gì là vợ cá»§a ông cha, rồi mẹ cá»§a con bé?
Y Vân nghe những lá»i giải thÃch lá»™n xá»™n cá»§a ông anh, không nÃn được cưá»i. Chấn Phong vá»— tay:
- A, thôi được rồi, được rồi. Mãi đến bây giá» má»›i thấy cô ba nhà nà y cưá»i. Hạo Thiên thế mà hay đấy. Nãy giá» tao tưởng trá»i đất muốn sụp đổ cả. Ngưá»i ta Ä‘i dạy có được tiá»n, còn con Vân nhà nà y, không những chẳng được tiá»n mà mất áo nữa chứ!
Hạo Thiên cà ng ngơ ngác:
- Mấy ngưá»i nói chuyện gì mà tôi chẳng hiểu gì hết. Cái gì mà má»›i hết cha, hết mẹ, bây giá» lại đến áo nữa.
Tiêu Y Vân ngồi thẳng dáºy vá»›i nụ cưá»i:
- Thôi anh Thiên, anh đừng nghe anh Phong nữa, cà ng nghe chỉ cà ng thấy rối thêm. Ở đây, sau khi nghe, sau khi thấy, tôi chỉ có thể kết luáºt được má»™t Ä‘iá»u là : con ngưá»i sinh ra đã bất bình đẳng, và hạnh phúc không phải là má»™t ai cÅ©ng có thể có được. Thượng đế chẳng bao giá» biết đến con ngưá»i. Ta sống hạnh phúc thì biết thế là đủ, đừng nên đòi há»i nhiá»u hÆ¡n.
Cao Hạo Thiên trợn mắt:
- Nữa rồi, lại đến cô nữa, là m gì bữa nay lại xổ triết nữa thế? Nhóc con mà lại cũng triết với lý.
- Äừng bảo tôi là nhóc con nữa. Tiêu Y Vân nhún vai - Bữa nay tôi có cảm giác như mình già đi đến 5, 6 tuổi.
- Thế à ? Hạo Thiên chau mà y - Chuyện gì xảy ra mà quan trá»ng như váºy?
Giữa lúc đó, bà Tiêu từ nhà sau bước ra:
- Thôi, dẹp hết đi. Và o đây, và o đây! một mình con Hương là m không xuể, hôm nay cho tất cả ăn món lẩu nhé!
- Lẩu à ? Tiêu Chấn Phong nhảy nhá»m lên - Thế thì tuyệt quá, nhưng có lẩu thì phải có rượu. Mẹ, cho khui má»™t chai Napoleon nghe mẹ?
- Rượu có quyá»n uống. Bà Tiêu cưá»i khoan dung - Nhưng không được lạm dụng đến say nhé.
- Không bao giá» con say đâu. Tiêu Chấn Phong tá»± đắc, vừa bưng há»a lò ra vừa tán - Việc kỳ thú nhất trên Ä‘á»i nà y là giữa đêm đông lạnh lẽo, ta quây quần bên há»a lo vừa ăn vừa uống rượu, rồi cùng mấy bạn tri âm tâm sá»± đến trắng đêm.
- Em không thấy như váºy? Äá»i có gì kỳ thú đâu? Y Vân như rÆ¡i và o má»™ng tưởng - Buổi tối mùa đông, mưa lạnh như cắt reo ngoà i cá»a, bụng đói còn chẳng có lấy hạt cÆ¡m...
- Rồi rồi, nữa rồi! Tiêu Chấn Phong cắt ngang phản đối - Má»›i Ä‘i dạy có mấy ngà y mà là m gì ngá»› ngẩn như triết gia váºy? Thôi, ngà y mai em đừng có Ä‘i dạy nữa Ä‘i.
- Bộ anh tưởng em ham cái nghỠđó lắm sao? Em đã quyết định rồi, dạy hết tháng nà y xong là em cũng từ luôn cái chức ngộp thở đó.
Hạo Thiên rót rượu và o ly, ngạc nhiên:
- Tại sao váºy?
Ông Tiêu Thà nh Âm nhìn con gái:
- Cha đã sá»›m Ä‘oán rồi mà . Cha hiểu con Vân, ngưá»i nhiá»u tình cảm, dá»… xúc động, là m sao có thể chịu được sá»± tinh nghịch cá»§a hÆ¡n 50 đứa há»c trò.
Y Vân không buồn cãi, im lặng chia thức ăn và o dÄ©a cho má»—i ngưá»i, Hạo Thiên gáºt gù:
- Mãi bây giá» tôi má»›i hiểu, thì ra Vân bị lÅ© há»c trò là m buồn phiá»n phải không?
Thiên bước tá»›i cạnh Vân, lá»a há»a lò là m đỠmặt chà ng:
- Thôi đừng khổ sở nhăn nhó nữa. Vân nghe nà y, bản chất cá»§a Ä‘á»i sống tá»± nó đã có nghÄ©a vui buồn lẫn lá»™n. Vân lại không là thượng đế, thì là m gì phải gánh trách nhiệm vá»›i những hỉ, ná»™, ái, ố đó chứ?
- Nói như anh thì... Vân ngước mắt lên - Ai là kẻ có trách nhiệm? Thượng đế à ? Nhưng trước khi xác định Ä‘iá»u đó, anh là m Æ¡n cho biết anh tin là có thượng đế hay không?
- Anh không bảo là có hay không có thượng đế. Hạo Thiên nhún vai - Kẻ phải gánh trách nhiệm trá»±c tiếp vá»›i Ä‘á»i sống con trẻ là cha mẹ, vì chÃnh há» là ngưá»i đã tạo ra mầm sống đó.
- Váºy thì... Vân nghÄ© ngợi - Nếu cha mẹ tạo ra đứa bé kia không gánh được trách nhiệm, vì sau khi sinh con xong, hỠđã chết?
- Chuyện đó.. Con bé đáng thương tháºt, nó phải tá»± gánh lấy Ä‘á»i sống, phải chịu sá»± mà i dÅ©a, dằn vặt cá»§a xã há»™i...Nhưng sá»± dằn vặt đó không phải lúc nà o cÅ©ng xấu. Vân có thấy những thanh thép cứng không? Nếu không chịu được sá»± tôi luyện cá»§a lá»a nóng thì sức mấy mà hữu dụng được.
Lá»i nói Thiên khiến Vân ngẩn ra. Äúng rồi! Nà ng nhìn thẳng và o mắt Thiên. Gã con trai trước mặt đột ngá»™t khác hẳn cái nhìn bao năm trước. Sâu thẳm và vững và ng. Hình thức ồn à o bên ngoà i không hẳn là nông cạn. Vân chợt cưá»i. Suốt má»™t đêm không ngá»§, bị thắc mắc, buồn phiá»n dằn vặt, chỉ má»™t câu nói mà khung trá»i trước mặt lại sáng. Lá»i giải thÃch chÃnh xác đã xua tan đám mây Ä‘en. Nâng ly lên, Vân cưá»i vá»›i Thiên.
- Má»i anh má»™t chút rượu.
Ông Thà nh Âm trợn mắt:
- Ủa, hôm nay con gái ba lại uống rượu nữa à ? Tình hình có gì đổi khác?
- Äó là chuyện bất khả kháng, Y Vân cưá»i nói - Bao giá» con thấy mình đã toà n vẹn, lúc đó con sẽ đứng thẳng vá»›i Ä‘á»i.
Tiêu Chấn Phong há»i:
- Có cần tao giúp Ä‘áºp ai không?
Y Vân không trả lá»i anh mà quay sang Thiên:
- Nếu Ä‘iá»u anh nói là đúng, sắt thép chỉ thà nh hình từ lá»a đó, thì ta dáºp tắt là m gì? Y Vân nói sau chút tá»± ái - Nhưng nếu rá»§i ro Hà n không phải là kim khà thì sao? Lá»a sẽ thiêu tà n tất cả.. Vân nâng cao ly - Mong rằng Hà n sẽ là sắt thép. Xin cầu nguyện cho Du BÃch Hà n.
- Du BÃch Hà n là ai? Hạo Thiên ngỡ ngà ng - Tại sao lại là Du BÃch Hà n?
Y Vân cưá»i:
- Äấy là má»™t thá»i sắt Ä‘ang được tôi luyện thà nh thép. Anh Thiên, xin cảm Æ¡n anh, anh đã giải đáp được Ä‘iá»u tôi thắc mắc mấy hôm nay.
Hạo Thiên ngẩn ra không hiểu mình đã nói gì mà Vân phải cảm Æ¡n. Nhưng thắc mắc đó không tồn tại lâu. Dưới mắt chà ng hiện nay, Vân Ä‘ang ngáºp đầy hà o quang, ánh mắt là cả má»™t biển nhu tình. Chà ng chợt trở thà nh lúng túng. Ngưá»i con gái tinh nghịch ngà y nà o : nhóc con! Cái đụng mạnh như trá»i giáng ở cầu thang máy đã kéo luôn mảnh hồn chà ng. má»™t chút rượu đã là m say, Thiên cưá»i nói huyên thuyên suốt buổi cÆ¡m.
- Ê nà y Thiên, Phong lè nhè - Hôm nay mà y là m gì mà ba hoa thế?
Chỉ có ba mẹ Vân ngồi yên lặng bên bà n tiệc nãy giỠtheo dõi là hiểu.
- Anh nói gì ? Tôi ba hoa?
Thiên ngạc nhiên nhưng Phong đã quay sang cô em gái:
- Còn mà y nữa, Vân! Là m gì mà như đứa mất hồn váºy?
Vân chưa kịp phản ứng, bà Tiêu đã tằng hắng:
- Chấn Phong, là m gì lè nhè thế? Tốt nhất là con nên ra ngoà i một chút cho tỉnh.
- Ra ngoà i? Chi váºy? Chấn Phong tròn mắt - Là m gì con phải ra ngoà i? Ra ngoà i là m gì?
Hạo Thiên chợt nhìn Y Vân:
- Vân, chúng ta ra phố má»™t chút nhé! Xe anh má»›i lãnh từ quan thuế thương cảng vá».
- Äi phố à ? Cho tôi theo vá»›i.
Tiêu Chấn Phong nghe đến tiếng đi phố đã reo lên. Nhưng bà Tiêu đã nắm lấy áo con trai kéo mạnh:
- Là m gì kỳ cục váºy? Ở nhà .
- Trá»i đất! Sao lại có chuyện lạ thế nà y! Chấn Phong vò đầu - Mẹ má»›i vừa Ä‘uổi con ra ngoà i bây giá» lại
cấm con bước ra khá»i cá»a? Sao kỳ cục váºy? Không lẽ con nghe lầm chăng?
Y Vân đưa mắt nhìn mẹ cha há»i ý, bà Tiêu vá»™i cưá»i:
- Bên ngoà i gió khá lộng, con nên mặc thêm chiếc áo.
Äôi má Vân phá»›t hồng, nà ng lặng lẽ rút lui vá» phòng lấy chiếc áo Ä‘á».
- Xong rồi, chúng ta đi.
Hạo Thiên vẫn tròn mắt ngắm Vân:
- Khen Vân đẹp thì tầm thưá»ng quá nhưng... không biết tìm câu nà o hay hÆ¡n.
Mắt Vân rực sáng, hỠcùng bước ra cầu thang.
Tiêu Chấn Phong nhìn theo lẩm bẩm:
- Kỳ cục tháºt! Cái thằng... Tôi má»›i là bạn bè mà ... Sao nó chẳng chịu má»i tôi?
- Có gì đâu mà thắc mắc? Bà Tiêu cưá»i nhìn con trai - Mà y mà còn thắc mắc thì mà y đúng là thằng ngu nhất Ä‘á»i.
Chấn Phong cà ng tỠra ngạc nhiên:
- Con có là m gì đáng giáºn đâu mà mẹ lại mắng con?
- Trá»i đất! Bà Tiêu vá»— mạnh lên vai con - Äến bao giá» con má»›i chịu mở mắt? Không lẽ chịu ở váºy suốt Ä‘á»i à ?
Bấy giỠTiêu Chấn Phong mới hiểu ra:
- A...Thằng quá»· tháºt! Lúc xưa, "ngưá»i trong mưa" đã cướp Ä‘i cô em gái lá»›n cá»§a con, bây giỠđến lượt Cao Hạo Thiên...Ai cÅ©ng đâu và o đó cả. Còn con...Lá»— tháºt!
|

09-09-2008, 05:13 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 7
Thế là má»™t tháng trôi qua. Hôm nay là ngà y dạy cuối cùng cá»§a Tiêu Y Vân. Ngà y mai, giáo sư Lý Nhã Quyên sẽ nháºn lại lá»›p và Vân phải xa đám há»c trò. Chẳng hiểu sao, Vân chẳng có má»™t chút cảm giác gì mình là thầy cả.
Äám há»c trò như những đứa em. Mai chia tay rồi. Chợt nhiên Vân thấy buồn, má»™t thứ tình cảm lạ lùng vương vấn. Hình như đám há»c trò cÅ©ng có cảm giác tương tá»± như nhau. 8 giá» sáng, Vân vừa bước và o lá»›p đã trông thấy má»™t gói qua nhá» nhắn, xinh xắn, cá»™t bằng những sợi dây mà u nằm trên bà n.
Äám há»c trò nhao nhao lên:
- Mở ra đi cô! Mở ra đi cô! Quà tặng của chúng em đấy!
Vân cảm động cẩn tháºn mở từng sợi dây nhá». Má»™t chiếc há»™p nhung! Nà ng quay lại nhìn những khuôn mặt ngây thÆ¡ vá»›i chút ngỡ ngà ng.
- Mở ra đi cô! Mở ra đi cô!
Cảm động, tò mò bao lấy trái tim. Chiếc há»™p nhá» vá»›i những tâm hồn đẹp và Vân mở ra. má»™t sợi dây chuyá»n bạch kim vá»›i má» Ä‘ay hình hoa đẹp. Äóa hoa mà u xanh da trá»i. Phải rồi, đây là hoa "Forget Me Not".
- "Äừng bao giá» quên tôi".
Vân cảm động ngước lên nhìn lÅ© trẻ. PhÃa sau mặt hoa là hà ng chữ.
Cho ngưá»i chị cả yêu dấu.
Của 52 đứa em khỠdại.
Cả gian phòng chìm trong yên lặng 52 khuôn mặt Ä‘ang hướng vá» phÃa Vân đợi chá». Äá»™t nhiên Vân muốn khóc, nhưng rồi nhá»› đến vị trà cá»§a mình, Vân cưá»i gượng:
- Các em là m cô cảm động quá!
Bấy giỠcả phòng mới tiếp tục ồn lên:
- Mang nó và o đi cô
- Äừng quên chúng em nhé.
- Chúng em mến cô, đừng nghỉ dạy cô ạ!
- Cô cho phép tụi em ghé nhà thăm cô nhé!
Sợi dây chuyá»n được mang và o cổ, nổi báºt lên giữa chiếc áo nhung Ä‘en. Äám trẻ vá»— tay sung sướng.
Thế nà y kể như không còn dạy được. Vân quay lên bảng, viết địa chỉ và số điện thoại của mình.
- Bất cứ có Ä‘iá»u gì phiá»n muá»™n, lo lắng mà cảm thấy cần đến tôi, các em cứ đến, tôi rất mong được kết bạn lâu dà i vá»›i những cô há»c trò dá»… thương.
Äám há»c trò lại vá»— tay, láºt vở ghi vá»™i địa chỉ, Hà Tâm Như thắc mắc:
- Thưa cô, địa chỉ nà y là nhà ở của ba mẹ cô?
- Vâng.
- Thế bao giỠcô lấy chồng, chúng em là m sao tìm cô được?
Lũ nhỠlại ồn lên:
- Äúng rồi! Phải rồi!
- Hay là cô cho tụi em biết luôn địa chỉ của thầy đi.
Má Vân á»ng hồng. LÅ© há»c trò thắc mắc chi lạ. Nhưng sá»± ngây thÆ¡ và nhiệt tình như cÆ¡n sóng vỡ. Vân cưá»i và quên lãng Ä‘i vá»›i những mẫu chuyện hà n huyên. Từ Ä‘i há»c, tương lai.. đến chuyên giáo sư Quyên sinh con gái.. Rồi thá»i gian cÅ©ng qua nhanh. Và Vân cố gắng bình tÄ©nh nói hai tiếng tạm biệt vá»›i lÅ© há»c trò rồi bước ra khá»i lá»›p. má»™t cảm giác xót xa, buồn bã đè nặng trên tim.
Ra khá»i lá»›p má»™t khoảng, Vân má»›i để ý đến chiếc bóng nhá» nhắn Ä‘ang Ä‘uổi theo mình. Quay lại thì ra Du BÃch Hà n.
- Thưa cô!
- Tôi không còn là cô em nữa, từ rà y có gặp gá»i tôi là chị được rồi.
Vân nói, nhưng Hà n không chịu:
- Cô là chị nhưng vẫn là cô cá»§a em. Hà n chá»›p nhanh mắt - Thà nh tháºt cảm Æ¡n cô, cô đã là m em không bao giá» quên được, chÃnh nhá» cô mà em má»›i biết rằng, trên Ä‘á»i, ngoà i khổ Ä‘au ra còn tình thương, nhá» váºy em sẽ không bao giá» tuyệt vá»ng.
Vân cảm động nhìn thá»i sắt đã nung đỠtrong lò. Má»™t ngà y nà o đó em sẽ là thép, biết đâu?
- Du BÃch Hà n! Chị chẳng an tâm tà nà o cả! Dù cả lá»›p em, ai cÅ©ng có Ä‘iá»u đáng quan tâm, nhưng em..
Du BÃch Hà n cưá»i gượng:
- Em sẽ cố gắng, cô đừng lo... Em sẽ không bao giỠbi quan nữa, không còn tiêu cực.. Cô yên tâm.
Vân gáºt gù, tư lá»± nhìn Hà n:
- Nà y Hà n, em hãy nghe chị nói. Nếu trong gia đình kia... em nháºn thấy không còn tiếp tục chịu được, hãy đến tìm chị. Äừng phải sống gượng ép, rồi chị sẽ cố gắng tìm cho em má»™t chá»— ở, má»™t việc là m để em tiếp tục há»c... Nhá»› em nhé! Äừng bao giá» quên là không bao giá» có ngõ cụt trong cuá»™c Ä‘á»i, nếu ta biết tranh đấu ta vẫn sống, hiểu chứ?
- Vâng. Hà n ngoan ngoãn như cừu non - Em sẽ nhớ mãi.
- Còn nữa, riêng bà mẹ nuôi cá»§a em. Vân nhá»› tá»›i thái độ hung dữ quá quắc cá»§a ngưá»i đà n bà vô há»c -Bà ta...
- Thưa cô, Hà n cưá»i - Em rất tiếc vá» chuyện đã xảy ra hôm đó, tháºt có lá»—i vá»›i cô.
- Không có gì phải xin lỗi, em ạ
- Vâng, nhưng xin cô đừng buồn mẹ em.
Nghe Hà n nói, Vân ngạc nhiên:
- Sao thế?
- Vì... Vì mẹ em... Hà n á»ng đỠmá - Mẹ em Ãt há»c, vỠở vá»›i cha em từ lúc 16, khi mà cha đã có ba con, trong đó có má»™t đứa không liên hệ má»™t chút huyết thống nà o vá»›i ngưá»i là em. Äối vá»›i mẹ. đó là má»™t chuyện khó có thể chịu được. Vì váºy...vì váºy... ngưá»i thưá»ng trút cÆ¡n giáºn lên đầu, lên cổ em... Nhưng...nhưng không vì thế mà em giáºn, vì em biết rằng, ai cÅ©ng váºy, bắt ngưá»i khác phải yêu mình là chuyện không tưởng, phải không cô?
Tiêu Y Vân mở to mắt, nhìn đứa con gái trước mặt. Nà ng không ngá» những câu nói già dặn thế lại có thể xuất phát từ má»™t quả tim chưa đầy 17 tuổi. Äúng là thép đã tôi luyện qua lò...
Vân nói trong cảm xúc:
- Tá»™i em! Nhưng hãy hứa vá»›i chị má»™t Ä‘iá»u là , bao giá» gặp chuyện gì khó khăn.. hãy đến vá»›i chị.
Mắt Hà n chớp nhanh:
- Ngoà i cô ra, em còn biết tìm đến ai nữa?
- Chắc nhé!
- Dạ.
Chuông và o há»c reo, Hà n nhìn Vân lưu luyến:
- Cô là vị thầy khả kÃnh nhất trong Ä‘á»i em.
Và Hà n quay lưng khuất nhanh trong hà nh lang. Vân nhìn theo, tay mân mê xâu chuá»—i trên cổ. Thá»i gian như Ä‘á»ng lại. Không ngá» thoáng chốc mà ngà y dạy há»c tạm bợ đã chấm dứt. Xin giã từ vị trà là m thầy! DÄ© nhiên Vân đâu ngá» rằng quãng thá»i gian Ä‘i dạy vừa qua ngắn ngá»§i tháºt, nhưng nó đã gắn liá»n vá»›i định mệnh Ä‘á»i sống dẳng dai. Du BÃch Hà n đã Ä‘i qua Ä‘á»i nà ng, sẽ mãi mãi và mãi mãi... Sợi giây ân oán như má»™t chiếc dây cá»™t chặt.
Khoác áo ngoà i, Y Vân thở ra vá»›i gánh nặng đã trút. Nắng mùa đông cần thiết lạ. Bước ra khá»i ngôi trưá»ng, nhìn lên bầu trá»i âm u, tia nắng chói chang nhưng tháºt ấm. Có mấy đám mây phiêu lãng trên trá»i.
Mùa đông không còn bị dệt buồn bằng những đám mưa ngâu.
Mãi nghÄ©, Vân không để ý. Tiếng còi xe kêu to phiùa sau lôi Vân vá» thá»±c tại. Rồi chiếc Mustang quen thuá»™c trá»
tá»›i. Cao Hạo Thiên thò đầu ra xe vá»›i nụ cưá»i:
- Thưa cô, có cần Taxi không? Ở đây giá đặc biệt, bớt 20%.
Vân cưá»i, tá»± nhiên chui và o xe:
- Anh lại bỠsở sớm nữa, phải không?
- Dạ không ạ. Thiên hóm hỉnh - Bây giỠđã quá ngỠrồi, phải có cơm máy mới chạy chứ? Sao, Vân định đi đến đâu kiếm cái gì ăn để mừng ngà y Vân thoát nợ?
- Tại sao lại bảo là thoát nợ?
- Bởi vì... từ đây Vân sẽ không phải báºn tâm lo lắng vá» chuyện há»c trò, khá»i phải buồn bá»±c chuyện mẹ ghẻ hiếp con nuôi, khá»i phải lo đến con bé gì gì... Du BÃch Hà n... Không phải là đã thoát nợ sao?
Quay sang nhìn Vân, Thiên ngạc nhiên:
- Ủa, ở đâu có sợi dây đeo cổ đó?
Vân cưá»i tháºt sâu:
- Äóa hoa vá»›t được từ biển nợ đấy, há»c trò má»›i cho.
Thiên ngắm nghÃa:
- Nhưng Vân chẳng có một uy phong nà o của cô giáo cả. Anh thấy Vân vẫn giống trẻ con.
Tay cầm lái, mắt hướng vá» trước, Thiên nhoẻn miệng cưá»i:
- Nếu 7, 8 năm trước mà có ai bảo ngà y nay Vân sẽ nắm lấy váºn mệnh Ä‘á»i anh thì không bao giá» anh tin hết.
Vân liếc ngang.
- Ai nắm váºn mệnh Ä‘á»i anh bao giá»?
- Em.
- Không bao giỠcó chuyện đó.
- Có.
Thiên đột ngột dừng xe lại:
- Anh bảo là có và em phải tin.
Vân mở to mắt:
- Là m sao thế nà y? Giữa xa lá»™ ngưng xe chi váºy?
- Anh muốn hôn em.
Rồi không đợi Vân kịp phản ứng, Thiên chồm ngưá»i qua.
- Anh Ä‘iên rồi, chạy mau không cảnh sát đến bây giá».
- Bây giỠem tin chưa?
- ÄÆ°á»£c, được rồi! Cho xe chạy mau Ä‘i, em tin, em tin! Cản trở lưu thông thế nà y có ngà y ở tù cho xem.
Thiên thá»a mãn, cưá»i và mở máy:
- Em phải tin bất cứ Ä‘iá»u gì anh nói, đó là điá»u tiên quyết trong Ä‘á»i sống lứa đôi ở phương đông.
- Cái gì mà lứa đôi? Vân lại trừng mắt - Em có là vợ anh bao giỠđâu mà nói thế?
Thiên lại thắng xe lại:
- Sao, em không chịu là m vợ anh à ?
Vân xua tay:
- Không thể dùng cách nà y cầu hôn được, em không đồng ý.
Thiên lắc đầu:
- Nhưng em trả lá»i thẳng câu há»i cá»§a anh Ä‘i, chịu là m vợ anh không?
- Anh cho xe chạy Ä‘i. Vân là m dữ - Chưa thấy ai cầu hôn như anh bao giá». Hôn nhân đâu phải trò đùa?
- Em không biết là anh yêu em sao?
- Nếu anh không cho xe chạy, em sẽ giáºn ngay cho mà xem. Em không thÃch thái độ vừa rồi cá»§a anh. Trên Ä‘á»i có nhiá»u chuyện không thể giải quyết bằng cách bông đùa như váºy.
Thiên thở ra và mở máy. Xe lao vút tá»›i, chà ng yên lặng, chẳng nói gì cả trên suốt quãng đưá»ng còn lại.
Vân chợt thấy hối háºn, khẽ liếc vá» phÃa Thiên:
- Sao? Giáºn rồi à ?
Thiên vẫn hướng mắt vá» trước không trả lá»i. má»™t lúc, xe ngừng lại trước má»™t hiệu ăn ở đưá»ng Bắc Trung SÆ¡n. Tắt máy xong, Thiên má»›i nói:
- Xuống xe chứ, anh biết em chẳng thÃch dùng cÆ¡m tây, nhưng ở đây khung cảnh đẹp.
Vân xuống xe, quay lại nhìn Thiên, anh chà ng vẫn tỉnh bÆ¡ vá»›i khuôn mặt đưa đám. Thái độ hoà n toà n khác hẳn vá»›i chiếc miệng bô bô hằng nà y khiến Vân cà ng bứt rứt khó chịu. Nà ng không ngá» những lá»i quá đáng cá»§a mình vừa rồi lại là m Thiên giáºn, nhưng Vân cÅ©ng thấy tức là m sao ấy. Vì váºy, vừa ngồi xuống ghế, mắt nà ng đã ướt nhẹ.
- Em muốn dùng gì?
- Tùy anh.
Thiên nhìn Vân và chá»n món cá chiên sà lách, má»™t Ãt mì ống vá»›i hai cốc rượu.
- Uống rượu nhé?
Vân há»n lẫy trước thái độ lạnh lùng cá»§a Thiên, nà ng yên lặng nâng ly lên uống cạn. Thiên hoảng hốt ngăn chặn:
- Em là m gì thế?
- Không có gì hết! Em ghét khuôn mặt anh, em không ăn, em muốn vá» ngay bây giá».
Vân vùng vằng đứng dáºy, nhưng đã bị Thiên nắm lấy tay:
- Em ngồi yên! Em chưa trả lá»i anh mà vỠđâu?
- Anh nói sao?
- Em nháºn là m vợ anh không?
Vân bối rối, khuôn mặt nghiêm nghị, trịnh trá»ng trông dá»… khiếp, nà ng không biết phải trả lá»i sao, nước mắt vá»n quanh.
- Sao chịu không? Trả lá»i anh Ä‘i chứ?
Vân vẫn yên lặng, những ngón tay Thiên xiết chặt tay nà ng:
- Trả lá»i anh Ä‘i! Vân, anh nói thiệt đấy, chưa bao giá» anh thà nh tháºt như bây giá». Anh nói tháºt, anh không đùa. Ban nãy, đầu anh muốn vỡ tung ra vì thấy vấn đỠquan trá»ng quá, anh khiếp nên anh không biết tá» bà y bằng cách nà o hay. Vân! Hãy thương hại anh, anh yêu em tháºt mà , nháºn lá»i anh Ä‘i chứ?
Những lá»i nói thiết tha đến tá»™i nghiệp, Vân nhìn gã con trai trước mặt, nà ng lấy khăn tay cháºm mắt:
- Anh... Anh có cảm thấy là anh đã đỠnghị quá sớm không? Chúng ta quen nhau mới được một tháng mà ?
- Vân lầm rồi. Thiên Ä‘Ãnh chÃnh - Lần đầu ghé nhà em, bấy giá» anh má»›i là sinh viên nắm thứ nhất, đó là chuyện cá»§a mưá»i hai năm trước. mưá»i hai năm đó Ä‘eo Ä‘uổi đâu phải là ngắn phải không Vân?
Mưá»i hai năm, dà i tháºt! Lúc bấy giá» Vân chỉ là con bé 10 tuổi. Nhìn gã con trai ngồi xe đạp có chiếc yên cao, đến nhanh như gió ra ra Ä‘i cÅ©ng như gió má»™t cách lạ lùng, không ngá» bây giá» Ä‘ang đứng trước mặt nà ng và lại Ä‘ang ngá» lá»i cầu hôn.
- Sao Vân? Trả lá»i anh Ä‘i?
- Sao anh chá»n tôi? Ngưá»i anh yêu là chị Hà mà ?
- Trá»i đất! Thiên trợn mắt - Ai bảo em như váºy? Cho em biết, nếu ngay từ đầu anh yêu Hà thì.. Không phải tá»± cao, nếu anh muốn, sức mấy mà Hà lại lá»t và o tay Nháºm Trung VÅ© được.
Vân nhìn Thiên. Vâng, Thiên nói tháºt, vì nấu Thiên yêu chị Hà thì Nháºm Trung VÅ© chẳng phải là địch thá»§ cá»§a chà ng.
- Thế tại sao anh lại chá»n em?
- Có lẽ do định mệnh, Thiên nói - Äịnh mệnh đùa giỡn không cho phép anh có thể yêu ai để tiến đến hôn nhân được và chỠđợi em trưởng thà nh. Thiên xiết chặt tay Vân - Bây giá» em nháºn hay lại trì hoãn để dà y vò anh thêm má»™t thá»i gian?
- Em .. Vân lúng túng - Em không biết trả lá»i sao...
- Trả lá»i ngay.
- Váºy thì không.
- Cho em nói lại một tiếng đấy.
- Không.
Mặt Thiên nhợt nhạt:
- Em nói tháºt chứ?
Vân phì cưá»i:
- Nói chÆ¡i mà , em là m sao có thể từ khước lá»i cầu hôn cá»§a má»™t ngưá»i mà em đã yêu từ lúc 15.
- Tháºt sao Vân!
Thiên hét to và chồm tá»›i khiến gã bồi bà n Ä‘i gần đó phải giáºt mình, tô súp trên tay suýt nữa rÆ¡i xuống đất.
|

09-09-2008, 05:14 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 8
Tháng 5, lá»… cưới được cá» hà nh. Vá»›i gia đình há» Tiêu, lá»… cưới cá» hà nh như váºy có vẻ gấp rút quá, gấp rút đến độ không chuẩn bị kịp để đón nháºn.
Bà Tiêu cứ giữ Y Vân trong tay:
- Con vừa má»›i ra trưá»ng, mẹ còn muốn giữ con ở lại nhà Ãt lâu chứ chưa muốn...
Vá»›i chÃnh Vân, nà ng cÅ©ng thấy có Ä‘iá»u hối hả quá. Tình yêu đến hôn nhân phải qua con đưá»ng tìm hiểu, suy tư dà i chứ đâu thể ngắn thế nà y. Vân có cảm giác như kẻ ngồi phi thuyên lên cung trăng. Äúng ra phải là má»™t cuá»™c Ä‘Ãnh hôn trước rồi hai năm sau má»›i cưới, nhưng Hạo Thiên, khi nghe Vân đỠnghị đã kêu lên:
- Äợi? Äợi gì nữa? Vá»›i anh, má»™t phút, má»™t giây là má»™t thế ká»· dà i. mưá»i hai năm qua chưa đủ sao?
Mỗi lần nghe thế, Vân nhún vai:
- Mưá»i hai năm à ? Thôi đừng phóng đại nữa, mưá»i hai năm đó chưa hẳn là có hình bóng tôi trong ấy, sao anh không bảo là đợi 30 năm, từ ngà y trong bụng mẹ đến bây giá»?
- CÅ©ng có thể lắm. Hạo Thiên gãi đầu nói - Äúng rồi, khi xưa, nguyệt lão đã xe tÆ¡ hồng, vì váºy vừa chà o Ä‘á»i anh đã ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn, đợi chá» nhưng chẳng biết chá» ai. Mãi đến hôm đụng nhau trên cầu thang, anh má»›i giác ngá»™ là 30 năm kia chẳng qua là chá» em.
Y Vân vừa thấy khó chịu vừa thấy tức cưá»i:
- Thôi ông ơi, miệng ông trơn lắm.
- Nói xà m mãi.
Và cả nhà nghe nói cÅ©ng cưá»i theo. Bà Tiêu nhìn đôi vợ chồng trẻ con. Hạnh phúc ngá»t máºt là những gì quý giá nhất còn mong gì hÆ¡n?
Tháºt ra, chuyện nôn nóng cá» hà nh hôn lá»… không hẳn chỉ có Hạo Thiên, mà kẻ ngồi trên lá»a là vợ chồng ông Cao. Ông Cao là má»™t thương gia già u có, tổng giám đốc má»™t hãng ciment. Mấy năm nay, vì nhu cầu kiến thiết, xây cất những cao ốc là m đẹp thà nh phố, tà i sản cá»§a ông đã gia tăng gấp bá»™i. Sá»± nghiệp cà ng lá»›n, buôn bán cà ng to, cà ng thấy gia đình đơn chiếc. Cả hai vợ chồng chỉ có má»™t đứa con duy nhất, nhưng con đã 30 tuổi rồi, mà chưa láºp gia đình. Còn gì bất mãn hÆ¡n? Bây giá» nó đã chịu phép, nếu không cá» hà nh hôn lá»… ngay rá»§i nó đổi ý thì sao? Bà Cao cà ng nóng lòng hÆ¡n, lần đầu đến nhà Vân, không đợi mẹ Vân lên tiếng đã trấn an:
- Chị cứ yên tâm, nhà tôi chỉ có má»™t mình Hạo Thiên thôi, vì váºy Vân mà có vá», chúng tôi sẽ coi nó hÆ¡n cả con
ruá»™t. Hạo Thiên chẳng dám ức hiếp nó đâu. Con trai tôi cÅ©ng 30 rồi, chúng tôi mong nó láºp gia đình để còn có cháu bồng bế nữa chứ.
- Nhưng mà ... Bà Tiêu cưá»i nhẹ - Con gái tôi vì út nên nÅ©ng lắm, chúng tôi lại quá nuông chiá»u, bây giá» tuy đã 22 nhưng vẫn không hÆ¡n má»™t đứa bé lên 5. Tôi sợ nó chưa đủ tư cách là m vợ, là m mẹ.
- Chị đừng bao giá» lo chuyện đó. Bà Cao không đợi mẹ Vân hết lá»i đã nói nhanh - Nhà tôi có ngưá»i là m, tất cả công việc bếp núc, gia đình, tôi sẽ không cho động móng tay. Tôi biết con Vân, từ nhỠđến lá»›n chỉ biết há»c thì là m gì trách chuyện đó? Riêng vá» chuyện con cái ... Bà Cao cưá»i sung sướng - Việc đó tôi mong má»i lâu lắm rồi, có con tôi sẽ nuông chiá»u lắm.
Và bà Tiêu đà nh chịu. Hôn lá»… không thể nà o kéo dà i được nữa. Vá»›i má»™t ngưá»i đã mong má»i cháu ná»™t bao năm nay thì không thể không gả được. Vả lại, là m cha mẹ ai chẳng mong con cái hạnh phúc? Thế là má»™t mà n sắm sá»a rối loạn lên, nà o áo quần, nữ trang, váºt dụng, bà n ghế, đặt rượu, in thiệp...ba tháng liên tiếp lo mệt phá» ngưá»i và khi công việc vừa lo song thì Y Vân đã trở thà nh ngưá»i cá»§a gia đình há» Cao.
Vì Hạo Thiên là con trai độc nhất trong gia đình, nên tổ ấm cá»§a vợ chồng má»›i vẫn đặt trong nhà cha mẹ chồng. Ông bà Cao Kế Thiện không muốn Thiên và con dâu ra riêng. Há» chá»n má»™t căn phòng lá»›n, đẹp vá»›i những váºt liệu trang trà má»›i là m phòng riêng cho đôi vợ chồng má»›i cưới.
Y Vân vá» vá»›i gia đình Thiên, sá»± chung đụng vá»›i ngưá»i lá»›n tuổi khiến nà ng e ngại:
- Em thấy lo quá, anh Thiên.
- Lo gì?
- Lo là em chẳng đóng trá»n vai trò dâu con, sợ khoảng cách khó nối liá»n giữa hai lá»›p tuổi...
Hạo Thiên trấn an vợ:
- Äừng ngại chuyện đó em ạ! Cho em biết, anh đã sống ở trá»i Tây 7 năm, hiểu và quen lối sống cá»§a những gia đình Âu Tây. Anh cÅ©ng thuá»™c lá»›p tuổi cá»§a thế hệ má»›i, không ưa sống chung vá»›i những ngưá»i lá»›p tuổi già , nhưng...Thiên nắm tay vợ - Äừng sợ cha mẹ anh khó, có thể đầu óc ngưá»i lá»›n tuổi hÆ¡i bảo thá»§ và phong kiến... Nhưng bảo đảm vá»›i em, cha mẹ anh rất tốt, cả hai cùng yêu anh, chắc chắn cÅ©ng sẽ yêu em. Vá»›i những ngưá»i yêu mình thì còn gì đáng để sợ, để lo nữa, phải không?
Y Vân cưá»i và vùi đầu và o lòng Hạo Thiên:
- Vâng, em sẽ cố gắng là m một dâu con toà n vẹn.
- Không cần phải cố gắng lắm. Hạo Thiên hôn lên trán vợ - Em hiá»n là nh, thà nh tháºt, trá»±c tÃnh, lại biết suy nghÄ© và có chiá»u sâu thì là m gì chẳng được má»i ngưá»i yêu?
Y Vân ngẩng đầu lên:
- Nhưng anh có yêu em không?
Lẩm cẩm tháºt? má»™t câu há»i như váºy trong thế giá»›i tình yêu quả tháºt lẩm cẩm, nhưng cần thiết. Suốt thá»i kỳ trăng máºt, Vân cứ hay há»i những câu lẩm cẩm như váºy:
- Anh Thiên, anh cảm thấy yêu em tự bao gi�
- Anh Thiên, có bao giỠanh sẽ chán em không?
- Anh Thiên, anh yêu em nhiá»u không? Bao nhiêu láºn?
Và để trả lá»i, thưá»ng Thiên tặng vợ những nụ hôn nồng cháy. Có lúc chà ng bế vợ và o lòng và thá»§ thỉ bên tai:
- Từ thá»i khai thiên láºp địa, từ lúc có ông Bà n Cổ, anh đã yêu em. Lúc đó có thể ta chưa thà nh ngưá»i đúng như em nói, ta là hai chú khỉ đực và khỉ cái, anh Ä‘i tìm hoa quả mang vá» và dâng cho em...
Vân cưá»i khúc khÃch:
- Và anh kêu chà thÃt, chà thÃt, phải không?
- Ờ, đó là ngôn ngữ của khỉ mà , anh thông dịch mấy chữ đó cho em nghe nhé? Anh yêu em, anh yêu em...
Y Vân cưá»i nghiêng ngá»a:
- Anh quả lắm mồm.
Nhưng Thiên vẫn chưa thôi:
- Riêng vá» vấn đỠem há»i bao giá» anh sẽ chán em thì tháºt khó nói - "Bao giá» sông cạn đá mòn, tÃnh anh cÅ©ng vẫn vun tròn vá»›i em". Biết không?
- Xạo.
- Chưa hết đâu vì dù vun tròn nhưng chắc chắn sẽ có một ngà y chúng ta sẽ cãi nhau.
- Tại sao váºy?
- Vì em nghÄ© coi, mặt trá»i cháy sáng mấy ngà n năm rồi cÅ©ng có ngà y nguá»™i lạnh, trái đất cÅ©ng thế. Rồi phải đổi thay, vạn váºt sẽ biến hóa, tình chồng vợ chúng ta kéo dà i mấy mươi thế ky?, từ lá»›p khỉ đến lá»›p ngưá»i rồi cÅ©ng sang lá»›p khác chứ?
- Lớp gì?
- Lá»›p khá»§ng long, lúc bấy giá» ta không còn nói vá»›i nhau bằng tiếng "anh yêu em" nữa là những tiếng rống. Không phải chá»i lá»™n nhau sao?
Y Vân cưá»i thở không ra hÆ¡i.
Và đá»i sống há» gần như ngáºp đầy hạnh phúc như váºy. Ông bà Cao Kế Thiện ngồi ngoà i phòng khách cứ nghe những lá»i bông đùa vang ra. Há» nhìn nhau, tuổi trẻ bây giá» không giống ngà y xưa, hình thức trình diá»…n vá» tình yêu cá»§a há» táo bạo đến độ gần như tá»± nhiên chứ không lén lút e thẹn nữa.
Sau tuần trăng máºt, Hạo Thiên lại tiếp tục đến sở. Sáng Ä‘i tối vá» nhưng ngáºp đầy yên vui. Hiệu năng do đó dâng cao và kết quả việc là m cá»§a chà ng khiến công ty dâng cao và kết quả việc là m cá»§a chà ng khiến công ty kiến trúc thâu lợi lá»›n. Äầu tháng 7, ngôi building do Thiên thiết kế khởi công, qua tháng 8, đồ án thứ 2 được chấp thuáºn và tháng 9 cả má»™t khu biệt thá»± được công ty giao cho Thiên xây cất. Và ngưá»i cha giám đốc hãng xi măng cá»§a Thiên phải động lòng tham. Kết quả Thiên trở thà nh má»™t giám đốc hãng thầu má»›i.
Trong khoảng thá»i gian đó, Y Vân nhà n rá»—i vá»›i vai trò cô vợ trẻ. Nhiá»u lúc, nà ng muốn tìm má»™t việc gì để là m, nhưng nhà há» Cao già u có, lương Hạo Thiên lại cao, nên Vân không thể tìm má»™t cá»› nà o để nháºn việc.
- Ở nhà là m bạn với mẹ chớ đi là m cái gì? Có đi đi nữa, và i hôm có bầu lại xin nghỉ phải lôi thôi không?
Và Vân đà nh chịu khuất phục, bà mẹ chồng cứ nhắc nhở chuyện có bầu. Má»›i đầu nghe tá»›i, Vân đã đỠmặt tÃa tai, nhưng lâu ngà y rồi cÅ©ng quen, Vân đâm ra mong má»i. Thiên khi nghe Vân đỠnghị chuyện Ä‘i là m, cÅ©ng đã cưá»i nói:
- Tại sao ở không sung sướng không muốn lại muốn kiếm việc là m? Nếu thế sao em không thỠviết xem?
- Viết? Là m nhà văn? má»™t chút kiến thức vá» há»c vấn là m sao có cao vá»ng đó?
Vân bỡ ngỡ dù nà ng rất thÃch viết, nhưng Hạo Thiên cưá»i khuyến khÃch.
- Thì thá» xem, nhiá»u nhà văn nổi tiếng lúc đầu cÅ©ng chỉ vì thấy thÃch thôi.
Thế là Vân bắt đầu viết tản văn, táºp là m thÆ¡. Thỉnh thoảng nà ng cÅ©ng viết và i truyện ngắn gởi Ä‘i đăng báo. Bà i được bà i không nhưng cÅ©ng đủ khiến Vân vui thú. Hạo Thiên đôi khi cưá»i đùa:
- Vợ tôi bây giỠcũng là nhà văn như ai rồi chứ bộ.
- Thôi anh ơi, cứ ngạo em mãi.
Vân giả vá» phụng phịu nhưng tháºt ra rất sung sướng, thà nh thợ viết tháºt. Buổi sáng nà ng theo mẹ Thiên xuống phố hoặc vá» nhà cha mẹ ruá»™t hay chị Y Hà chÆ¡i, nhưng chiá»u xuống là nà ng ngồi và o bà n viết và buổi tối dà nh riêng cho chà ng. Cuá»™c sống ngáºp đầy nguồn vui.
Và mùa hạ chóng tà n, giữa cuộc sống đầy hạnh phúc, Vân khám phá ra một tin vui, đó là tin ông anh cả. Nguyên một hôm theo mẹ chồng xuống phố, vì đi lâu khát nước, nên Vân và bà Cao tấp qua một gian hà ng giải khát. Cùng lúc ấy lại trông thấy anh Tiêu Chấn Phong cặp tay một thiếu nữ đi lại. Thiếu nữ không ai xa lạ hơn là Trương Tiểu Kỳ.
Tối hôm ấy, Thiên và Vân kéo vá» nhà , tố cáo hết sá»± tháºt. Tá»™i nghiệp ông anh cả đã phải đỠmặt tÃa tai, bị dồn quá phải hét:
- Ai bảo mấy ngưá»i cho tôi là m chuyện lén lút? Äại trượng phu yêu thì bảo là yêu chứ sợ gì ai mà phải chối? Mấy ngưá»i nên vợ nên chồng cả thì tôi.. như váºy có gì lạ đâu?
Nhìn thái độ lúng túng cá»§a Tiêu Chấn Phong, ai cÅ©ng thấy tức cưá»i. Tối hôm ấy, khi trở vá» tổ, Y Vân đã nằm trong vòng tay cá»§a Hạo Thiên, thắc mắc.
- Trương Tiểu Kỳ cũng đẹp, cũng đễ thương, tại sao khi xưa anh lại không yêu?
Hạo Thiên nháy mắt:
- Vì con khỉ cái đẹp hơn.
Y Vân giáºn quá đấm mạnh và o ngá»±c chồng:
- Äừng xạo! Nói tháºt em nghe má»›i được.
- Ui da! Thì tại anh nhưá»ng cho anh cả mà , em út phải biết nể vì ngưá»i lá»›n chứ!
- Không phải là lý do chÃnh đáng, anh xạo!
Và Hạo Thiên phải xiết chặt vợ và o lòng:
- Còn há»i tại sao nữa? Tại lúc bấy giá» trong mắt anh chỉ có em là đẹp nhất, dá»… thương nhất. Nhưng mà ... Äến bao giá» em má»›i cho anh má»™t chú khỉ con chứ?
Y Vân đỠmặt rút lên giưá»ng đánh lảng. Nhưng sáng hôm sau, nà ng vẫn không tránh được vòng vây cá»§a bà Cao.
- Vân nà y, nghe nói những đôi vợ chồng trẻ bây giỠhay uống thuốc ngừa thai lắm, phải không?
Y Vân lại đỠmặt:
- Äâu có, mẹ.
Bà Cao cưá»i tươi:
- Như váºy má»›i được. Nhìn cô dâu trẻ, bà nói - Cho con hay, đừng sợ chuyện có con, bao giá» có mẹ sẽ nuôi, sẽ chăm sóc cho. Nhà chúng ta Ãt ngưá»i buồn lắm, mẹ thÃch có cháu tháºt nhiá»u.
ThÃch có tháºt nhiá»u? Cà ng nhiá»u cà ng tốt. Y Vân bối rối lẩn tránh tia mắt tò mò cá»§a mẹ chồng. NghÄ© tá»›i lá»i thì thầm bên gối cá»§a Thiên:
- "Bao giỠem cho anh được chú khỉ con đây?"
Má»™t niá»m vui nhẹ lan nhanh trong tim Vân. Có con, phải có con, con cá»§a ta và Hạo Thiên. Trước kia Ãt lâu, Vân vẫn còn hoà i nghÄ© vỠý nghÄ©a cá»§a cuá»™c sống. Con ngưá»i sinh ra để là m gì? Nhưng bây giá» nà ng biết, nếu có thêm má»™t mầm sống, mầm sống kia sẽ được đón nháºn bằng tiếng cưá»i và niá»m vui.
|

09-09-2008, 05:15 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 9
Mùa hè trôi qua chẳng bao lâu thì BÃch Hà n biết váºn xui mình đã đến.
Trước hết là mảnh giấy thà nh tÃch biểu. Trước đó Hà n đã Ä‘oán được chắc chắn là nà ng sẽ không bao giỠđủ Ä‘iểm trung bình. Bá» giá» há»c nhiá»u quá, đến trá»…... Bà i vở lá»›p mưá»i má»™t đâu phải nhẹ? Những công thức hóa há»c, định lý hình đại, váºt lý...rồi những tên tuổi khó nhá»› cá»§a môn sá»a địa thế giá»›i... Nhưng nếu Hà n được rảnh rá»—i nhiá»u để há»c thì chắc cÅ©ng không đến ná»—i nà o, nhất là những buổi tối thức khuya, những buổi sáng dáºy sá»›m, xong xuôi cong việc là lê thân đến trưá»ng vá»›i má»™t thân xác rã rá»i. Äó là chưa kể đến cái dạ dà y tối ngà y cứ hà nh hạ bằng những chuá»—i Ä‘au thắt. Äầu óc Ä‘au buốt muốn xỉu... Bây giá» phải thi lại. Thi lại cÅ©ng không sao, có Ä‘iá»u... Khổ nhất là bây giá» há»c bổng bị bãi bá». Tóm lại, mảnh giấy há»c trình nà y chÃnh là má»™t bản án tá» hình. Không có há»c bổng, Hà n không là m sao đến trưá»ng được nữa.
Chỉ năm nữa là chấm dứt há»c trình trung há»c, chỉ còn má»™t năm nữa thôi. Cầm mảnh giấy trong tay mà lòng Ä‘au như cắt, mắt không lệ mà vẫn nhòa. Nhất là những lá»i chua ngoa cá»§a bà mẹ nuôi cà ng là m Hà n khổ sở:
"- Trá»i Æ¡i! Tưởng cô cả rồi sẽ là đại trạng nguyên chứ, có má»™t chuyện thi lên lá»›p thôi mà cÅ©ng không xong nói gì há»c vá»›i hà nh. Há»c vá»›i hà nh! Tôi tưởng nhà nà y rồi sẽ khá. Hừ! Nhà thiếu đức mà đòi có trạng nguyên, nghèo mà ham!"
Những lá»i đó không chỉ là m nhức tai thôi, mà còn khiến tim Hà n Ä‘au buốt, nuốt lệ ngáºm bồ hòn. Biết nói sao bây giá»? Có lẽ số pháºn. Trá»i Æ¡i! Äịnh mệnh sao lại khe khắt thế nà y? Hay tại ta? Tại ta chẳng vẹn hết sá»± cố gắng? Hà n cắn môi đếm rướm máu nhưng máu có rướm Ä‘i nữa cÅ©ng muá»™n rồi. Sá»± há»c sẽ vÄ©nh biệt từ đây.
Chuyện xui xẻo thứ hai cá»§a Hà n trong mùa hè là bà mẹ nuôi có thai. Lần khám phá ra chuyện mình bị tắt kinh, bà đã vén môi lên chá»i, đà o bá»›i từ giòng há» tổ tông cá»§a cha Hà n đến Hà n. Äó cÅ©ng không có gì quan trá»ng.
Việc quan trá»ng nhất là từ đây Hà n phải gánh hết công việc trong nhà , từ lá»›n chà nhá». Từ chuyện Ä‘i chợ, nấu cÆ¡m, giặt quần áo, quét dá»n đến cả chuyện bồng em, thay tã, tắm trẻ con...Mùa hè nóng bức, mồ hôi lúc nà o cÅ©ng đổ ra như tắm. Công việc thì như bất táºn, má»—i ngà y, lúc được ngả lưng xuống là Hà n cảm thấy như từng lóng xương rã rá»i. Nhắm mắt chưa được mấy phút thì trá»i lại sáng.
Không phải chỉ thế thôi, Hà n chợt thấy cÆ¡ thể biến đổi kỳ la. Nà ng không dám nói, không dám kể lại cho má»™t ai nghe. Má»—i đêm, lúc nằm xuống, phần chấn thá»§y như bị Ä‘au nhói, cÆ¡n Ä‘au muốn ói máºt xanh. Hà n đã cắn răng, cố gắng chịu đựng, mồ hôi vã ra như tắm. Có mấy lần cÆ¡n Ä‘au khiến BÃch Hà nằm cạnh giáºt mình thức giấc. Cô em gái khác cha đã quay sang dùng bà n tay nhá» nhắn xoa bụng cho Hà n, con bé luôn miệng há»i:
- Chị ơi chị, chị là m sao thế chị?
Hà n chịu đựng, giả vỠbình yên:
- Äâu có gì đâu, có lẽ chị vừa nằm mÆ¡ đấy.
Con trẻ dá»… tin, và chỉ má»™t lúc sau nó quay lưng ngá»§ tiếp. Hà n thấy sức khá»e mình yếu kém Ä‘i thấy rõ và thưá»ng trong những cÆ¡n Ä‘au như váºy nà ng phải thức luôn đến sáng trắng.
Ngà y tháng trôi qua, việc là m tuy có mệt nhá»c, nước mắt và mồ hôi tuy có vun đầy nhưng rồi cÅ©ng qua...
Mùa há»c tá»›i bắt đầu, Hà n không còn đến lá»›p, hôm đó nà ng vẫn tiếp tục công việc thưá»ng nháºt. Äi chợ, nấu cÆ¡m, giặt quần áo. Có Ä‘iá»u máu trong tim như cứ rỉ ra. Nước mắt không còn chảy ra má mà đã ấp đầy lòng ngá»±c.
Buổi chiá»u, Hà Tâm Như đến thăm, câu há»i đầu tiên cá»§a ngưá»i bạn quý là :
- Hà n, hôm nay sao mi không đến trưá»ng?
Hà n vừa rá»a cải, vừa cố tạo vẻ thản nhiên:
- Bây giá» chán há»c quá rồi!
- Chán há»c? Con bạn dá»… mến tròn xoe mắt - Mà y có Ä‘iên không? Chỉ còn má»™t năm nữa là xong rồi, sao không tiếp tục? Nếu không có tiá»n đóng há»c phÃ, tao bảo cả lá»›p hùn lại đóng cho? Äừng có khùng, cha mẹ nuôi mà , ở nhà là m đầy tá»› không lương à ? Äừng có ngu như váºy.
Du BÃch Hà n cố ngăn sá»± xúc động:
- Thôi mà Như, thương tao vá»›i, đừng lá»›n tiếng như váºy chứ!
- Là m gì sợ? Con nhá» Như tháºt gà n - Mà y sợ bà ta chá»› tao đâu sợ? Là m gì được tao? Hà n! Nghe tao nói nà y, đừng có yếu Ä‘uối như váºy, phải tranh đấu, phải phản kháng, nếu cần Ä‘áºp lá»™n...
Mặt Hà n tái ngắt:
- Như! Mà y để tao sống vá»›i chứ! Tao van mà y, không phải mẹ tao không cho há»c mà tại tao chán.
- Mà y đừng dối tao. Hà Tâm Như vẫn bất chấp - Tao nhìn là biết rõ ngay, gầy ốm như vầy, chỉ có da với xương...mà y còn giấu là m gì nữa. Con mẹ tà n ác chẳng kém quỷ dạ xoa...
Lá»i cá»§a Hà Tâm Như chưa dứt thì bà mẹ nuôi cá»§a Hà n đã xuất hiện, đôi mắt lá»™ trên khuôn mặt xanh trông dá»… sợ:
- Äồ khốn nạn, mi ở đâu chun ra đó? Tại sao dám nói tao là quá»· dạ xoa, tại sao?
Hà Tâm Như giáºt mình quên hết tất cả má»i chuyện. Äôi mắt hung dữ khiến nó lùi ra sau mấy bước.
- Nói Ä‘i chứ? Tại sao mà y lại và tao như váºy chứ hở con quỉ cái? Mẹ mà y, bà ná»™i mà y, cả giòng há» mà y cÅ©ng là thứ ** Ä‘iếm mà .
Hà Tâm Như bà ng hoà ng, chưa bao giá» nó nghe má»™t ngưá»i chá»i bá»›i thô tục như váºy. BÃch Hà n đứng dáºy, đẩy mạnh vai bạn ra cá»a:
- Thôi mà Như, tao rất cám ơn sự ghé thăm của mà y.
- Nhưng bà ta nói gì kỳ cục váºy?
- Äừng để ý, đừng để ý. Hà n đẩy mạnh vai bạn - Mà y vá» Ä‘i, vá» nhanh Ä‘i!
Nhưng bà mẹ nuôi kia chẳng chịu buông tha:
- Cái gì, nói cái gì? Chá»i ngưá»i ta đã rồi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i à ?
Hà Tâm Như hiểu ra, không chịu thua không được... vì bạn... Ngưá»i đà n bà trước mặt như má»™t con chó Ä‘iên. Ta có thể cãi lý vá»›i má»™t ngưá»i ngang ngược, nhưng cãi lý vá»›i con chó Ä‘iên là má»™t Ä‘iá»u sai lầm. Như quay ngưá»i lại, bá» chạy nhưng bản tÃnh trẻ con vẫn không chịu thua suông:
- Thứ quá»· dạ xoa! Bà điên! Quá»· thần vòng! Äồ chết yểu!
Như vừa chạy vừa la lá»›n và la lá»›n mãi đến lúc mất hút ngoà i đầu ngõ vẫn còn nghe tiếng. Bà mẹ nuôi cá»§a Hà n giáºn phát Ä‘iên lên. Không Ä‘uổi theo kịp, bà trút hết cÆ¡n giáºn lên ngưá»i Hà n, lại những cái tát như trá»i giáng.
- Äồ khốn nạn! Mi dẫn đâu vá» con ** thúi đó? Äể nó chá»i tao à ? Tại sao? Tại sao? Quá»· dạ soa nà y? Äồ chết treo! Trước khi tao thà nh quá»·, tao phải treo cổ mà y trước. Mà y giá»i cứ xuống địa ngục thưa tao Ä‘i.
Du BÃch Hà n bị đánh mắt đổ Ä‘om đóm, toà n thân tê buốt, nhưng vẫn câm miệng. Nà ng biết nếu mở miệng xin tha chỉ tổ thiệt thân thôi. Nhưng sá»± yên lặng kia như chá»c giáºn thêm bà mẹ xa lạ:
- Mà y muốn cứng đầu, muốn lì phải không? Không sợ thì tao cho chết luôn coi mà y cứng đến đâu, cứ Ä‘i gặp Diêm Vương mà đòi mạng, đừng có chá»i tao đồ Ä‘iên, chá»i rồi thì tao Ä‘iên cho mà y xem.
Hết tát tai lại đến ngắt, đến véo rồi sau cùng là những cÆ¡n đấm đá. Mồ hôi đã chảy ra đẵm cả lưng, cả ngưá»i, Hà n vẫn đứng chịu tráºn.
- Thôi! Bao nhiêu đó đủ rồi, ngừng đi!
Có tiếng quát cá»§a cha, rồi ngưá»i xuất hiện và kéo tay bà ra.
- Äánh gì mà đánh dữ váºy? Má»™t chút dằn mặt thôi chứ?
Bà mẹ nuôi Ä‘ang đánh ngon trá»›n bị cản, có vẻ ngỡ ngà ng. Hà n tá»±a và o ghế, cố giữ cho thân hình đứng vững, tư thế cá»§a nà ng khiến ngưá»i đà n bà thất há»c chợt khám phá ra. Äứa con nÃt Ä‘ang rùng mình trở thà nh thiếu nữ. Dáng dấp tiá»u tụy, thân thể có dù gầy còm, áo quần dù không đủ che vẫn không Ä‘áºy được vẻ đẹp cá»§a nụ hoa chá»›m nở. Äá»™t nhiên, máu ghen lồng lá»™ng dâng lên:
- Ã, thì ra, con ** nà y trổ mã rồi.
Bà nện chân đi tới trước mặt chồng, ưỡn ngực:
- Bây giá» thì tôi đã hiểu ra tại sao ông lại bênh nó, ông Ä‘au lòng lắm phải không? Hả...? Bà kéo dà i giá»ng nói rồi quay sang Hà n - Tao biết rồi mà , tụi bây đừng hòng giấu tao. Mà y lá»›n rồi, mà y trổ mã, tao nuôi thứ hồ ly trong nhà , nước lụt mà không hay. Nói Ä‘i! Nói Ä‘i! Chúng bây đã là m chuyện gì?
- Äừng có nói báºy! Cha Hà n quát, ông có vẻ đã bị chá»c giáºn - Mà y mà còn nói báºy nữa, tao Ä‘áºp bể đầu.
Và kho thuốc súng như bị châm ngòi nổ. một mà n la hét có nước mắt nước mũi đổ ra.
- Trá»i đất Æ¡i! Ngó xuống mà coi quân súc váºt nầy nà y, nó là m chuyện kinh thiên động địa, tôi thấy không hợp mắt tôi nói mà chúng còn hùa nhau lại hiếp đáp tôi. Trá»i Æ¡i!
Và không đợi ngưá»i chồng phản ứng, bà húc đầu tá»›i:
- Nà y, nà y, có giết thì giết tao Ä‘i, đồ vô lương tâm. Giết luôn cái giống báo Ä‘á»i trong bụng tao nữa! Tao chết cho mấy ngưá»i yên lòng, cho mấy ngưá»i sung sướng. Giết Ä‘i! Giết Ä‘i!
Du BÃch Hà n tròn xoe mắt. Nà ng như rá»›t từ trên mây. Thế nà y thì không bao giỠở lại đây được nữa rồi. Từng cÆ¡n Ä‘au nhói nÆ¡i thắt lưng. Hà n cắn răng nhưng hình ảnh trước mặt cứ nhạt nhòa. Tất cả như những bóng má» múa may trước mặt.
- Im! Có nghe không?
Và tiếp đó là những tiếng tát tai như trá»i giáng. Bà mẹ Hà n đã yên tiếng, sá»± yên tiếng tạm thá»i cá»§a ngạc nhiên. Vì váºy, chỉ má»™t lúc sau, Hà n lại nghe tiếp tiếng la hét the thé:
- Trá»i đất Æ¡i! Xuống coi nó giết tôi rồi đây nà y. Cha mà ngá»§ vá»›i con gái thì còn đất nà o nữa! á»i trá»i Æ¡i!
Trá»i đất! Hà n muốn hét lá»›n. Nà ng không ngá» bà mẹ nuôi lại dám đặt Ä‘iá»u như váºy. Nhưng cÆ¡n Ä‘au thắt ở dạ dà y như bóp nát cả lồng ngá»±c. Hà n muốn kêu to lên nhưng kêu không ra tiếng vì má»™t luồn nước nóng đã dâng lên cổ há»ng và trà n ra ngoà i. Máu! Trá»i Æ¡i, máu! Mắt Hà n tối nhòa và nà ng ngã nhoà i xuống đất. Trong cÆ¡n mê còn nghe tiếng BÃch Hà hét:
- Chị Hà n! Chị Hà n! Trá»i Æ¡i, chị Hà n chết rồi!
Rồi nà ng không nghe thấy gì nữa. Thá»i gian hình như trôi qua tháºt lâu. Lâu lắm.. Hà n má»›i tỉnh dáºy. CÆ¡n Ä‘au vẫn hoà n hà nh. Hà n không phân biệt được là mình đã bị Ä‘au ở đâu, hồn như dáºt dá» trôi nổi theo từng đợt sóng. Nà ng nghe có tiếng khóc, tiếng khóc cá»§a BÃch Hà . Và Hà n nghÄ©: có lẽ mình đã chết, hoặc sắp chết. Cổ há»ng khô nhưng ngá»t.
- Chị Æ¡i, chị! Chị Æ¡i, tỉnh dáºy Ä‘i!
Hà n cố gắng mở mắt, nhưng đôi mi tháºt nặng... Khuôn mặt BÃch hà giống như chiếc bóng xao động trong nước, lung linh...lung linh...Ta phải trấn an Hà ...bảo nó đừng sợ.. Hà n nghÄ© nhưng không là m sao nói thà nh tiếng được. Nà ng định đưa tay lên vuốt tóc cho em, nhưng cánh tay như không còn chịu sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a óc... Chỉ nghe tiếng hét bên cạnh cà ng lúc cà ng rõ:
- Cha ơi, chị Hà n tỉnh rồi nà y!
- Tỉnh rồi, giá»ng nói chua chát cá»§a bà mẹ nuôi - Tao biết nó giả chết mà . Äồ giả chết!
Hà n cố gắng lay lay đầu và nà ng bắt đầu nhìn thấy rõ bóng đèn và ng vá»t. Trá»i đã tối má»›i có đèn, Hà n nghÄ©, như váºy Ãt ra ta cÅ©ng đã bất tỉnh trên hai tiếng đồng hồ, Hà n quay lại và thấy mình Ä‘ang nằm trên giưá»ng, khuôn mặt Hà đang nhìn nà ng vá»›i đôi mắt còn đầy vết lệ:
- Chị Hà n, bây giá» chị thấy thế nà o? Khá»e không?
Váºy thì ta chưa chết, Hà n nghÄ©. Chị chưa chết phải không Hà ? Muốn há»i nhưng không là m sao há»i được. Ta còn trẻ, ta không muốn chết sá»›m như váºy... Rồi không biết thá»i gian trôi qua thêm bao lâu Hà n má»›i tỉnh dáºy má»™t lần nữa và nghe thấy tiếng cha nói:
- Như vầy không được, phải đưa nó và o bệnh viện.
- ÄÆ°a và o bệnh viện à ? Có tiếng mẹ nuôi - Ở nhà nà y là m gì có tiá»n mà cho nó và o nhà thương? Tiá»n ăn còn không có..
- Nhưng... Giá»ng cha vừa mệt má»i vừa buồn - Äể thế nà y nó dám chết..
Bà mẹ Hà n vẫn cương quyết giữ vững láºp trưá»ng và Hà n lại ngất Ä‘i.
Cứ như váºy, má»™t cháºp tỉnh rồi má»™t cháºp lại ngất Ä‘i. Thá»i gian cứ lặng lẽ trôi. Hà n chỉ cảm thấy sá»± sống mất dần trong thể xác, nó như những chiếc kén bị rút chỉ, chỉ cà ng lúc cà ng Ãt dần... Sau cùng, không còn đủ khả năng táºp trung tư tưởng. Nà ng nghe có tiếng BÃch Hà khóc:
- Chị ơi, sống lại đi, sống lại đi, em van chị mà ...!
Tôi nghiệp! Hà n nghÄ© trong cÆ¡n mê, tá»™i nghiệp BÃch Hà quá!
- Chị ơi, chị nói chuyện với em đi! Chị muốn gì cứ nói, em sẵn sà ng là m theo ý chị, chị Hà n...!
Vâng...Nói lên Ä‘i chứ! Phải sống chứ...Äá»i sống đẹp quá mà , nó vui và ngáºp đầy má»™ng tưởng...Tia sáng chợt lóe qua... Hà n muốn chụp lấy... à thức thèm muốn được sống bay nhanh qua đầu. Ta phải sống. Má»™t số Ä‘iện thoại hiện trong óc, số Ä‘iện thoại mà Hà n má»—i ngà y Ä‘á»c đến độ thuá»™c lòng.
Nà ng thá»u thà o:
- BÃch HÃ ! BÃch HÃ !
- Chị Hà n, chị đã tỉnh? Chị muốn gì?
- Nghe nà y... Em là m Æ¡n Ä‘i gá»i giùm Ä‘iện thoại...số...tìm cô giáo tên Tiêu...Y...Vân...Nhanh Ä‘i...số Ä‘iện thoại đó là ....
Và Hà n lại muốn rÆ¡i và o cÆ¡n mê, cÆ¡n Ä‘au nhói trong ngá»±c khiến nà ng Ä‘á»c muốn hết nổi... Số... số... Rồi trước nà ng mắt tối sầm lại.
|

09-09-2008, 05:16 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 10
Äã hÆ¡n mưá»i hai giá» khuya, Ä‘iện thoại nhà há» Cao đột ngá»™t reo vang. Äây là má»™t chuyện lạ, vì từ xưa tá»›i đến nay ở đây không bao giá» có chuyện Ä‘iện thoại reo khuya. Hạo Thiên và Y Vân má»›i lên giưá»ng, há» còn chưa ngá»§.
Nghe tiếng chuông reo, Y Vân đẩy nhẹ Hạo Thiên:
- Anh Ä‘i nghe Ä‘i, ai gá»i lại tối thế?
- Có lẽ ông anh ba trợn cá»§a em nữa đấy. Cao Hạo Thiên vừa xá» già y vừa nói - Từ khi ông ấy có tình yêu đến giá», ông ấy cà ng tá» ra "tốc " hÆ¡n.
Y Vân cưá»i:
- Váºy anh mau ra nghe Ä‘iện thoại Ä‘i, để nó reo mãi ba mẹ lại bị đánh thức.
Hạo Thiên bước ra phòng khách, một lúc lại và o, mặt trông khó coi:
- Y Vân, dáºy! Mẹ em gá»i dây nói cho em chứ không phải anh.
- Äiện thoại cá»§a mẹ gá»i lại? Y Vân nhá»m dáºy, mặt tái hẳn - Chắc ở nhà có gì đấy chứ mẹ gá»i dây nói giữa khuya là m gì?
- Em đừng hoảng. Mẹ nói có má»™t đứa bé gái tìm em, nó vừa khóc vừa bảo muốn gặp cô giáo Vân. Bắt đắc dÄ© lắm mẹ em má»›i gá»i lại.
Hạo Thiên vừa dứt tiếng, thì điện thoại trong phòng khách lại tiếp tục reo.
- Chắc chắn là con bé gá»i lại.
Thiên nói, Y Vân chạy vụt ra khá»i phòng. Nà ng cầm ống nói há»i:
- Ai? Ai đó?
Bên kia đầu giây, giá»ng nói xa lạ cá»§a má»™t đứa trẻ, nó vừa khóc vừa nói:
- Con muốn tìm cô Vân dạy chị con há»c đấy!
- ChÃnh tôi dây. Y Vân trả lá»i nhanh, vừa tò mò vừa ngạc nhiên - Em là ai? Tìm tôi có việc gì?
- Cô ơi! Con bé khóc không thà nh tiếng - Cô lại nhà con nhanh đi, chị con sắp chết rồi!
- Em nói gì? Vân ngơ ngác - Em là ai, em là ai mới được chứ? Còn chị em sao lại chết?
- Chị con gần chết rồi, chị ấy tên là Du BÃch Hà n. Cô Vân, cô là m Æ¡n đến nhanh Ä‘i, chị con muốn gặp mặt cô, chị ấy sắp chết...
Du BÃch Hà n! Cái tên như tiếng sét lóe nhanh trong đầu Vân và láºp tức đôi mắt buồn buồn trên gương mặt xanh xao cá»§a cô há»c trò hiện ra.
- Bây giỠchị em đang ở bệnh viện nà o?
- Không có ai chở đi bệnh viện hết. Con bé nức nở - Mẹ không cho, mẹ bảo phải để ở nhà ...
- Nghe nà y, em hãy vỠnhà canh chừng, tôi sẽ đến.
Y Vân nói và bỠống nghe xuống, khoác vá»™i chiếc áo định xông ra khá»i phòng. Hạo Thiên nÃu lại:
- Em là m gì thế? Em biết bây giỠmấy giỠrồi không?
Y Vân trầm giá»ng:
- Anh Thiên, anh yêu em chứ?
- Cái gì? Hạo Thiên ngạc nhiên - DÄ© nhiá»n là anh lúc nà o cÅ©ng yêu em.
- Nếu thế thì anh đừng nên há»i gì cả. Y Vân nói nhanh, thái độ nghiêm nghị - Anh mặc áo và o ngay bây giá» và đưa em Ä‘i, cứu ngưá»i quan trá»ng như cứu há»a chúng ta không được bê trá»…, mau lên, mau lên!
Hạo Thiên vá»™i vã ngồi dáºy thay áo chà ng cằn nhằn:
- Nhưng Ãt ra em phải cho anh biết là em Ä‘ang cuống lên vì cái gì chứ?
- Có má»™t đứa há»c trò cÅ© cá»§a em gặp tai nạn. Y Vân cầm và lên, vừa nói vừa bước ra ngoà i trước - Em gái nó bảo sắp chết rồi.
- Nhưng em đâu phải là bác sÄ©? Em đến đó là m gì? Hạo Thiên vừa bước theo vừa cằn nhằn - Äến cÅ©ng vô Ãch thôi, đến là m chi không biết!
- Nhưng em phải đến. Vân cắt ngang - Anh biết Du BÃch Hà n không? Con bé mà lúc trước em đã nói vá»›i anh má»™t lần...
- Trá»i đất! Hạo Thiên ngẩn ra - Thế mà anh tưởng em đã cắt đứt vá»›i cái tên đó từ lâu rồi chứ?
Bà Cao và ông Cao cÅ©ng đã thức dáºy, nhìn thấy đôi trẻ chuẩn bị như sắp Ä‘i đâu, bà kinh ngạc:
- Là m gì thế? Ná»a đêm ná»a hôm chúng bây lại sá»a soạn Ä‘i đâu?
- Xin lá»—i mẹ Y Vân nói nhanh - Nhưng con có má»™t ngưá»i bạn bệnh nặng lắm, con phải đến thăm, nếu thấy không có gì trở ngại, chúng con sẽ vá» ngay, mẹ đừng lo.
Và không đợi bà Cao phản ứng. Vân đã vù ra cá»a, Hạo Thiên vẫn là u nhà u:
- Anh thấy em có lẽ Ä‘iên mất. Há»c trò thì há»c trò chứ! Má»›i dạy có má»™t tháng mà ... Ngưá»i ta còn có ông bà cha mẹ Việc gì đến mình? Bệnh thì có bác sÄ©, sao không tìm đến bác sÄ© mà tìm đến em? Cả nhà con bé chắc lại Ä‘iên mất. Äiên lại gặp Ä‘iên nên má»›i ná»a đêm đã....
Y Vân choà ng tay qua ngưá»i chồng, hôn lên miệng không để câu nói dứt:
- Nếu anh yêu em thì anh đừng cà u nhà u nữa.
Hạo Thiên nhìn vợ, lắc đầu:
- Không bao giỠanh thắng được em.
Cả hai chui và o xe, Thiên nổ máy:
- Äi đâu đây?
Y Vân chỉ đưá»ng. Khu phố tên gì nà ng cÅ©ng đã quên mất. Xe chạy giữa những con đưá»ng tối tăm, vòng qua khu phố lụp xụp gần Tòng SÆ¡n, sau cùng ngừng trước má»™t xóm lao động vá»›i những căn nhà há»™p quẹt.
- Ở đây sao thấy á»›n quá! Thiên nhún vai - Äể anh Ä‘i vá»›i em. Căn nà o, nhá»› không?
Y Vân nhìn những căn nhà gần giống nhau. Không là m sao phân biệt được nhất là trong bóng tối om om thế nà y. Äứng giữa hẻm, khi còn ngÆ¡ ngác thì chợt thấy má»™t chiếc bóng nhá» nhắn, kéo lách cá»a chạy ra:
- Cô... cô là cô giáo Vân?
Y Vân đáp nhanh:
- Phải, em là em của Hà n?
BÃch Hà kéo tay Vân lôi nhanh, bà n tay con bé lạnh buốt.
- Chị con.. chị con.. sắp chết rồi!
Nó thút thÃt, Y Vân phải trấn an:
- Äừng sợ, hãy bình tÄ©nh, chúng tôi sẽ và o ngay.
Và nà ng quay sang Hạo Thiên:
- Anh Thiên, Ä‘i vá»›i em anh, ở trong nà y có ngưá»i đà n bà kỳ quặc lắm, em chống không lại đâu.
Tất cả xông và o nhà . Vừa qua cá»a, Vân đã thấy má»™t ngưá»i đà n ông cao lá»›n ngồi trong chiếc ghế mây cÅ© vá»›i chai rượu trên bà n. Cả gian phòng ngáºp đầy mùi rượu, mùi mốc và mùi nước tiểu...Bên cạnh gã đà n ông, má»™t ngưá»i đà n bà dÆ¡ bẩn trông thấy Hạo Thiên và Y Vân bước và o đã nhảy lên:
- Mấy ngưá»i là ai? Tại sao ná»a đêm ná»a hôm và o nhà ngưá»i ta là m gì?
Y Vân có Hạo Thiên đứng cạnh, Ä‘iá»m tÄ©nh:
- Nghe nói BÃch Hà n bệnh, chúng tôi ghé thăm, hiện nó nằm ở đâu?
- Äây nà y, đây nà y!
Y Vân bá» mặc ngưá»i đà n bà , theo chân cô bé và o trong. Căn phòng tối mò, tanh mùi máu...Ngá»n đèn 60 watts không đủ sáng. má»™t lúc, Vân má»›i thấy trên giưá»ng tre tấm thân gầy vá»t cá»§a Hà n, co ro trong chăn nệm rách. Äầu con bé ngoẹo qua má»™t bên, máu lấm lem cùng khắp... Cảnh nà y khiến Vân nghe rụng rá»i, nà ng quay sang chồng:
- HỠđịnh giết chết con bé!
- Không, không phải đâu, BÃch Hà lắc đầu - Tại chị Hà n bệnh, chị ấy ói máu từ chiá»u đến giá».
Hạo Thiên bước tới cúi xuống nhìn, chà ng đưa tay sỠmũi bệnh nhân. Vẫn còn thở.
- Còn sống...
Vân cÅ©ng bước tá»›i giưá»ng, nắm tay Hà n:
- Hà n ơi, Hà n!
BÃch Hà n vẫn nằm bất động, chỉ có lá»— mÅ©i còn thở. Ngá»n đèn leo lét giữa cÆ¡n gió lá»™ng. Äá»™t nhiên, Vân thấy tức giáºn. Bệnh thế nà y mà vẫn tỉnh bÆ¡! Cha lo uống rượu, mẹ bình thản. Äúng là há» muốn cố sát mà .
- Hà n bệnh bao lâu rồi?
- Dạ, chị ấy má»›i ngất xỉu chiá»u nay. BÃch Hà thút thÃt khóc, cha muốn đưa và o bệnh viện nhưng mẹ chẳng chịu.
Hạo Thiên lên tiếng cắt ngang:
- Y Vân, nếu em muốn cứu cô bé thì đừng chần chỠnữa, đưa ngay vô nhà thương mới kịp.
Giữa lúc đó, ngưá»i đà n ông bước và o:
- Mấy ngưá»i... Quý vị.. hãy là m việc thiện, hãy mang nó Ä‘i Ä‘i... Giá»ng ông ta lè nhè sặc đầy mùi rượu - Mang Ä‘i và đừng bao giá» cho nó vỠđây nữa... Sống trong gia đình thế nà y nó là m sao sống nổi... Chết còn sướng hÆ¡n...
Y vân giáºn phát run, nà ng trừng mắt nhìn ngưá»i cha vô trách nhiệm:
- Ông đã là m gì ông biết không? Äể ngưá»i ta bệnh gần chết như váºy mà vẫn thản nhiên là đồng nghÄ©a vá»›i mưu sát. Cho ông biết, BÃch Hà n mà có Ä‘iá»u gì, chúng tôi sẽ không tha ông đâu.
- Là m gì tôi? Äi thưa à ?
Ngưá»i đà n bà mà BÃch Hà n gá»i là mẹ bước và o. Thái độ hung dữ tuy có giảm vẫn không biến mất:
- Nó bệnh, bệnh nó cũng đâu phải do tôi gây ra thì có ăn nhằm gì tôi?
Y Vân quắc mắt vá» phiá ngưá»i đà n bà :
- Ä‚n nhằm gì bà à ? ChÃnh bà má»›i là thá»§ phạm cá»§a cuá»™c mưu sát nà y.
- Y Vân! Hạo Thiên can thiệp - Em đứng đó cãi tay tôi đôi vá»›i bà ta là m gì? Lo cứu ngưá»i đây nà y, lấy tấm khăn bà n cuốn tròn BÃch Hà n lại cho anh mang ra xe, mau lên!
Câu nói cá»§a Hạo Thiên đánh thức Vân, nà ng vá»™i Ä‘i tìm, nhưng chẳng có tấm khăn bà n nà o hết, sau cùng đà nh chá»n tấm chăn rách. CÆ¡ thể BÃch Hà n má»m nhÅ©n, con bé mê man. Hạo Thiên bất giác nhìn xuống, hÆ¡i thở vẫn còn thoi thóp trên lồng ngá»±c. Còn sống? Äây là má»™t sinh váºt... Sá»± cảm thông trà n ngáºp tim và Thiên tá»± hứa phải cứu sống ngay, không thể để thua cuá»™c vá»›i thần chết được. Chà ng xiết chặt thân hình thiếu nữ trên tay và vá»™i vã mang ra xe.
Y Vân ngồi cạnh Hà n ở băng sau trông chừng, trong khi Thiên ở băng trước cầm lái, BÃch Hà chạy theo khóc:
- Cho con theo với, con muốn theo chị Hà n.
Thiên mở cá»a trước cho con bé cùng lên. Xe mở máy và Thiên rú ga phóng tá»›i như tên bắn, con đưá»ng vắng ngưá»i không phải lo sợ tai nạn. Bất cứ giá nà o cÅ©ng phải chạy nhanh hÆ¡n tá» thần. Thiên nghÄ© và nhắm ngay bệnh viện lá»›n nhất Äà i Bắc. BÃch Hà không còn khóc nữa, con bé yên lặng nhìn chị Y Vân cảm động.
Trong ngôi nhà mục nát kia có lẽ chỉ có con bé nà y là thương Hà n thôi.
BÃch Hà không biết trình bà y sao sá»± xúc động cá»§a nó vá»›i Vân, chỉ nhìn nà ng vá»›i đôi mắt biết Æ¡n và nói:
- Cô Vân, cô là ngưá»i tốt nhất trên Ä‘á»i nà y.
- Äừng gá»i chị là cô nữa, phải gá»i là chị.
- Vâng. Hà có vẻ ngoan ngoãn không kém chị - Chị Vân sẽ là chị mãi mãi của tụi em chứ?
Y Vân gáºt đầu, đưa tay vuốt tóc Hà :
- Em tên gì?
- Dạ, Du BÃch Hà .
- BÃch Hà à ? Nà ng vá»— nhẹ vai em gái cá»§a Hà n - Em ngoan lắm, không những ngoan mà còn can đảm, em đã cứu sống chị em.
Mắt BÃch Hà ngá»i hy vá»ng:
- Chị em sẽ không chết hở chị?
Vân quay lại nhìn Hà n. Cái sống tháºt mong manh. Nà ng rùng mình:
- Chị cũng không biết, đợi một chút gặp bác sĩ mới biết được.
Cánh tay Hà buông thõng, con bé không nói gì mãi đến lúc xe ngừng lại trước phòng cứu cấp của bệnh viện.
Hạo Thiên nhảy xuống xe, bế vá»™i bệnh nhân. BÃch Hà n sau những cái xốc mạnh, có vẻ tỉnh lại, nà ng rên khẽ và cố nhướng mắt nhìn ân nhân.
Bác sĩ và y tá đã ùa ra. Nằm trong phòng cứu cấp, Hà n bị bao nhiêu trái tim sốt sắng vây quanh, hỠvạch mắt, lấy đồng hồ huyết áp đo... Và ông y sĩ đã quay lại trừng mắt:
- Tại sao không mang đến sớm một chút chứ?
Y Vân không kịp kể rõ sá»± liên hệ giữa mình và BÃch Hà n, nà ng há»i dồn:
- Bác sĩ thấy sao? Nặng lắm à ? Bệnh gì thế bác sĩ?
- Nặng không hả?- Ông y sĩ nhiệt tâm nổi nóng - Huyết áp tối đa chỉ có 82, tối thiểu chỉ có 84, máu chảy ra gần hết rồi còn nặng hay không nặng? Bà biết cô ta sắp chết rồi không?
Quay lại, hình như đã nguá»™i bá»›t cÆ¡n nóng, bác sÄ© thấp giá»ng:
- Bây giỠtrong đám thân nhân nà y có ai biết cô đây loại máu gì không? Chúng tôi cần phải và o máu gấp cho cô ấy.
Y Vân lắc đầu:
- Dạ không biết.
- Không biết! Vị y sÄ© lại trừng mắt vá»›i Vân rồi quay sang đám y tá - Mấy cô tiêm má»™t mÅ©i cầm máu trước Ä‘i, rồi thá» máu liá»n nghe không?
Quay sang Y Vân, ông hất hà m:
- Có mang tiá»n theo không? Cô ấy phải nằm lại đây lâu lắm đấy.
Y Vân nhìn Hạo Thiên:
- Anh là m Æ¡n vá» mang tiá»n đến ngay cho em Ä‘i?
- Bao nhiêu?
Bác sÄ© báºn rá»™n vá»›i những kim chÃch, bắt mạch, Ä‘o huyết áp. má»™t tấm bình phong được kéo qua ngăn cách ngưá»i bên ngoà i vá»›i bệnh nhân. Má»™t lúc má»›i thấy ông bước ra vá»›i khuôn mặt sa sầm:
- Kết quả sÆ¡ khởi là dạ dà y xuất huyết. Cô bé chắc chắn đã bị bệnh loét bao tá» từ lâu, có Ä‘iá»u không trị để chứng bệnh biến từ trưá»ng hợp nhẹ sang cấp tÃnh, vì váºy má»›i bị ra máu. Chúng tôi Ä‘ang vô máu cho cô ta, nếu má»™t chút nữa mà cầm máu vẫn chưa được có lẽ phải đưa sang phòng giải phẫu ngay. Tôi thấy vá»›i tình trạng nà y, nếu không cắt bá» chá»— loét, cô ta có thể chết được. Tất cả quý vị đây là gì cá»§a cô ấy? Thân nhân đâu?
Hạo Thiên và Y Vân nhìn nhau, và sau cùng đẩy BÃch Hà tá»›i trước.
- Dạ thân nhân đây ạ.
- Còn cha mẹ bệnh nhân? Ai có trách nhiệm trong việc nà y? Mổ là phải có chữ ký cá»§a cha mẹ? Rồi ai chịu sở phà mổ, tiá»n máu, tiá»n phòng...?
- Thưa bác sÄ©, Hạo Thiên bước tá»›i ưỡn ngá»±c - Yêu cầu bác sÄ© hãy cứu ngưá»i trước. Riêng vá» tiá»n thuốc men, tiá»n giải phẫu, tiá»n nằm bệnh viện, tôi sẵn sà ng lo hết.
Quay lại nhìn Y Vân, Thiên nói:
- Em cứ ở lại đây lo thá»§ tục, anh vá» lấy tiá»n.
Y Vân gáºt đầu. Thiên quay ngưá»i chạy nhanh ra khá»i bệnh viện.
Lúc chà ng trở lại thì BÃch hà n đã được Ä‘i và o phòng giảu phẫu. Hà khóc đến sưng húp cả mắt, nó nằm dà i ngoà i ghế đợi ngá»§ mê Ä‘i. Tất cả má»i thá»§ tục đã lo xong, Thiên bước ra ngồi cạnh Vân:
- Vân nà y.
Vân ngước mắt lên nhìn chồng, chỠđợi.
- Em kiếm chuyện rắc rối quá, may là chỉ dạy há»c có má»™t tháng thôi, chá»› bằng không lo những chuyện lẩm cẩm đến suốt cuá»™c Ä‘á»i.
Chà ng trầm giá»ng và vuốt nhẹ mái tóc ngắn cá»§a Y Vân.
- Có Ä‘iá»u, Y Vân...Anh không bá»±c việc em là m đâu, trái lại anh cảm thấy cà ng yêu em hÆ¡n, em thánh thiện... Em là nh lắm!
Y Vân cưá»i tá»±a đầu và o ngá»±c chồng:
- Em rất sung sướng, anh Thiên. Sẽ không bao giá» em quên được chuyện xảy ra trong ngà y hôm nay. Không bao giá»... Bây giá» em nghÄ© em đã không lầm. Em có má»™t ngưá»i chồng tốt nhất thế giá»›i.
Cánh tay Thiên xiết chặt vai Vân.
- Em đừng lo nữa, em cứ yên tâm...Con bé rồi thế nà o cÅ©ng qua khá»i, cÅ©ng sống lại.
- Sao anh biết.
- Vì nó vẫn còn may.. Nó gặp một cô giáo tốt và đúng lúc, còn nữa...
Không đợi Thiên tiếp lá»i, Vân há»›t ngang:
- Em biết rồi, cô giáo ấy còn có một ông chồng toà n thiện.
- Kể như là váºy Ä‘i. Thiên nói - CÅ©ng may là chúng ta có tiá»n, đủ để chi phà thuốc thang... Bệnh viện lá»›n, y sÄ© giá»i... Má»™t ngưá»i mà gặp nhiá»u cái may như váºy là m sao có thể chết dá»… dà ng được?
- Em mong rằng những Ä‘iá»u anh vừa nói là đúng, nhưng giải phẫu gì mà lâu thế?
- Äừng nóng em ạ! Hạo Thiên vá»— vai vợ - Ngá»§ má»™t tà đi, mắt em đã Ä‘en quầng rồi đây nà y.
Y Vân lắc đầu:
- Em là m sao ngủ được trong lúc nà y?
Nhìn đứa em gái cá»§a Hà nằm co ro trên ghế, trá»i buốt giá mà áo vẫn không đủ che, Vân thở ra:
- Trên Ä‘á»i nà y còn lắm ngưá»i bất hạnh, chúng ta sung sướng như vầy là hạnh phúc quá rồi, váºy ta phải cố gắng vun bồi nó.
Hạo Thiên yên lặng, chà ng xiết tay mạnh vai vợ hơn.
Thá»i gian lặng lẽ trôi, cá»a phòng giải phẫu vẫn đóng kÃn. Hạo Thiên và Y Vân ngồi tá»±a đầu nhau cùng lắng nghe tiếng tim cá»§a nhau. Äêm như kéo dà i và hạnh phúc triá»n miên trong sá»± chỠđợi.
Mãi đến lúc có những vệt nắng sáng trên cá»a kÃnh, Vân còn Ä‘ang trong cÆ¡n mê cháºp chá»n, cá»a phòng giải phẫu má»›i mở và đám y tá áo trắng má»›i thấy xuất hiện:
- Sao thế? Có sao không, bác sĩ?
Vị y sÄ© cưá»i khả ái:
- Xong rồi, cắt hết một phần ba dạ dà y, tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ không chết.
Y Vân sung sướng đưa cao tay, nà ng quay lại nhìn chồng với đôi mắt đen sáng:
- Sống là vui rồi, phải không anh?
Hạo Thiên yên lặng ngắm vợ:
- Sáng nay em đẹp lắm!
Và há» bước tá»›i khung cá»a sổ. Bên ngoà i, ở táºn cùng chân trá»i, những vệt nắng nhô cao, mây buổi sáng cháºp chùng đủ cả mà u sắc. Rồi ánh thái dương bệ vệ vươn mình.
- Chưa bao giá» chúng ta được đứng cạnh nhau để ngắm mặt trá»i lặn như thế nà y phải không anh?
Hạo Thiên không đáp, cảm giác trẻ trung như trà n ngáºp. Buổi sáng đẹp và má»™t ngà y đã trôi qua. Trá»i đã sáng.
|
 |
|
| |