 |
|

10-09-2008, 08:47 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 6
Äến Paris
Chúng tôi còn cách xa Paris lắm. Phải lên đưá»ng trên những con đưá»ng tuyết phá»§ và đi bá»™ từ sáng đến chiá»u ngược vá»›i gió bắc quất và o mặt chúng tôi.
Những Ä‘oạn đưá»ng dà i nà y sao mà buồn thảm! Chúng tôi cứ lầm lì tiến tá»›i chẳng trao đổi vá»›i nhau lấy má»™t lá»i, mặt tái ngắt Ä‘i vì gió bấc, chân ướt mà dạ dà y thì rá»—ng. Yên lặng là m tôi khổ sở không biết thế nà o mà kể; tôi cần nói, cần khuây khá»a; nhưng cụ Vitalis chỉ trả lá»i bằng và i từ ngắn gá»n má»—i khi tôi há»i câu gì.
May thay, Capi được cái dá»… thổ lá»™ tình cảm và thưá»ng trong khi Ä‘i đưá»ng tôi hay cảm thấy má»™t cái lưỡi ẩm và nóng đặt trên bà n tay tôi.
Tôi dịu dà ng vuốt ve nó. Nó có vẻ cũng sung sướng vì sự thể hiện lòng thương mến của tôi chẳng khác gì tôi sung sướng trước sự thể hiện lòng thương mến của nó. Trái tim của một con chó cũng chẳng kém nhạy cảm hơn trái tim của một đứa trẻ là bao.
Chúng tôi cứ Ä‘i bá»™ trên đưá»ng cái, thẳng trước mặt mà đi trong giá lạnh và tÄ©nh mịch cá»§a mùa đông, chỉ nghỉ ngÆ¡i bằng giấc ngá»§ ban đêm trong má»™t chuồng ngá»±a hay má»™t chuồng cừu vá»›i má»™t lát bánh má»ng là m bữa ăn tối.
Cây số tiếp theo cây số, Ä‘oạn đưá»ng nà y tiếp theo Ä‘oạn đưá»ng kia, chúng tôi dần tá»›i gần Paris, tôi nháºn ra Ä‘iá»u nà y không cần đến sá»± báo trước cá»§a những cá»™t mốc cắm bên đưá»ng: giao thông ngà y cà ng tấp náºp hÆ¡n, mà u tuyết phá»§ đưá»ng xá bẩn hÆ¡n ở vùng đồng bằng Champagne Chúng tôi sẽ là m gì ở Paris, nhất là trong tình cảnh khốn khổ hiện nay? Äó là câu há»i tôi đặt ra cho mình vá»›i nhiá»u lo lắng và thưá»ng chiếm trá»n tâm trà tôi trong những buổi Ä‘i bá»™ dà i đằng đẵng. Tôi muốn há»i cụ Vitalis nhưng không dám vì trông cụ rất u ám.
Cuối cùng má»™t hôm, theo cái cách cụ nhìn tôi, tôi cảm thấy sắp được biết cái Ä‘iá»u đã bao lâu hằng mong má»i.
Äó là và o má»™t buổi sáng, tối hôm trước chúng tôi ngá»§ trong má»™t cái trại, sáng hôm sau lên đưá»ng từ tinh mÆ¡, từ trên đỉnh má»™t sưá»n đồi.chúng tôi đã thấy trước mặt má»™t đám mây bằng hÆ¡i nước mà u Ä‘en bay trên má»™t thà nh phố khổng lồ mà ngưá»i ta chỉ phân biệt được mấy tòa nhà cao vút lên. Paris! Paris! Cuối cùng đã là Paris.
Tôi Ä‘ang cố gắng tá»± đặt mình và o trong đám lá»™n xá»™n nà o mái nhà , nà o gác chuông, nà o tháp Ä‘ang mất hút sau sương mù và khói thì cụ Vitalis cháºm bước lại tá»›i bên cạnh tôi.
- Thế là đá»i chúng ta thay đổi rồi, cụ nói, chỉ bốn tiếng đồng hồ nữa chúng ta sẽ tá»›i Paris. Và ... ở Paris chúng ta sẽ chia tay nhau.
Tôi đưa mắt nhìn cụ Vitalis. Cụ cÅ©ng nhìn tôi, mặt tôi tái Ä‘i, môi tôi run lên, thảy Ä‘á»u nói lên cho cụ biết những gì Ä‘ang diá»…n ra trong tôi.
- Cháu có vẻ lo lắng phải không?
- Cụ nói, cũng khổ não như tôi.
- Chúng ta chia tay nhau!
- Cuối cùng tôi nói khi những giây phút ngạc nhiên đầu tiên đã qua đi.
- Thằng bé tội nghiệp!
Câu nói nà y và nhất là giá»ng nói lên câu nói đó là m nước mắt tôi trà o ra: đã lâu quá rồi tôi má»›i được nghe má»™t câu nói đầy thiện cảm đến thế!
- ôi! Cụ là con ngưá»i tốt quá!
- Tôi kêu lên.
- Cháu má»›i là cáºu bé tốt, má»™t trái tim tà hon dÅ©ng cảm. Cháu thấy đấy, ở Ä‘á»i có những lúc ngưá»i ta cảm thấy sung sướng khi tìm thấy má»™t ngưá»i mà ta có thể dá»±a và o được. ông sung sướng có cháu bên cạnh, thấy cháu nghe ông nói mà mắt nhòa lệ ông nhẹ nhõm hẳn ngưá»i. Bởi vì ông, chú Rémi bé bá»ng cá»§a ông ạ, ông cÅ©ng rất Ä‘au lòng.
Chỉ mãi vá» sau nà y, khi mà tôi đã có má»™t ngưá»i để yêu tôi má»›i cảm nháºn và hiểu thấu tất cả sá»± đúng đắn cá»§a câu nói nà y.
- Khổ má»™t ná»—i là , cụ Vitalis nói tiếp, bao giá» ngưá»i ta cÅ©ng phải chia tay đúng và o lúc cảm thấy ngược lại tức là muốn gần nhau hÆ¡n nữa.
- Nhưng, tôi rụt rè nói, chẳng lẽ cụ muốn bỠcháu ở Paris?
- Tất nhiên là không. Tá»›i cuối mùa đông ông để cháu cho má»™t padrone để hắn đưa cháu và o trong đám trẻ cùng chÆ¡i đà n hác-pÆ¡. Riêng ông, ông sẽ dạy đà n hác-pÆ¡ và đà n vÄ© cầm cho bá»n trẻ ý là m việc trên đưá»ng phố Paris. ở Paris há» biết ông, ông đã ở đây nhiá»u lần, từ Paris ông má»›i đến là ng cháu đấy. ông chỉ cần yêu cầu được dạy là ngưá»i ta cho ông dạy nhiá»u không là m xuể. Má»—i ngưá»i chúng ta sẽ sống theo má»™t cách riêng. Rồi đồng thá»i ông cÅ©ng lo dạy hai con chó thay thế cho Zerbino và Dolce. ông sẽ dạy chúng gấp, sao cho sang xuân ta lại có thể lên đưá»ng, cháu Rémi bé bá»ng ạ, và ta sẽ không rá»i nhau nữa. Lúc nà y ông đòi há»i cháu phải dÅ©ng cảm và chịu đựng. Sau nà y má»i việc sẽ khá hÆ¡n. Ta lại trở vá» cuá»™c sống tá»± do. ông sẽ đưa cháu sang Äức, sang Anh. Cháu sẽ lá»›n lên, trà tuệ mở rá»™ng. ông sẽ dạy cháu nhiá»u Ä‘iá»u để cháu trở thà nh má»™t con ngưá»i. ông đã cam kết vá»›i bà Milligan và ông sẽ giữ lá»i. Äể thá»±c hiện những chuyến du hà nh đó ông đã bắt đầu dạy cháu tiếng Anh, tiếng Äức, tiếng ý rồi đấy, đối vá»›i má»™t đứa trẻ ở tuổi cháu đó cÅ©ng là má»™t cái gì đáng kể, chưa nói đến việc cháu đã mạnh mẽ rắn rá»i lên nhiá»u. Cháu xem đấy, Rémi bé bá»ng cá»§a ông ạ, tất cả không phải là lãng phÃ.
Thu xếp như thế nà y có lẽ là thÃch hợp cho hoà n cảnh hiện tại cá»§a chúng tôi hÆ¡n cả. Bây giỠđây khi nghÄ© lại, tôi thấy chá»§ tôi đã tìm được cách giải quyết tốt nhất để ra khá»i tình thế tháºt tai hại cá»§a chúng tôi. Nhưng những ý nghÄ© khi hồi tưởng không giống như ý nghÄ© tôi có thoạt đầu.
Trong các Ä‘iá»u cụ nói tôi chỉ nhìn thấy hai thứ: sá»± chia ly cá»§a chúng tôi và tay chá»§ mà thôi. Trong những chuyến Ä‘i qua các là ng mạc và thà nh phố tôi đã gặp nhiá»u tay chá»§, chúng thuê hoặc kiếm bá»n trẻ con từ chá»— nà y chá»— khác rồi dùng roi vá»t mà dẫn bá»n trẻ Ä‘i. Chúng không giống cụ Vitalis má»™t chút nà o ở chá»— Ä‘anh ác, bất công, luôn đòi há»i, say rượu, miệng lúc nà o cÅ©ng chá»i rá»§a, bà n tay lúc nà o cÅ©ng giÆ¡ cao chá»±c đánh.
Tôi có thể rơi và o tay một thằng chủ như thế lắm. Vả lại, ngay cả may mắn gặp chủ tốt thì cũng lại là một thay đổi.
Tôi muốn trả lá»i nhiá»u Ä‘iá»u lắm, những câu nói như dồn lên tim tôi và miệng tôi nhưng tôi cố kìm nén lại. Chá»§ tôi đã đòi há»i tôi phải can đảm, phải nhẫn nhục, tôi muốn vâng lá»i cụ là m cụ khá»i Ä‘au khổ thêm. HÆ¡n nữa cụ không còn ở bên tôi nữa và tá»±a như sợ phải nghe câu trả lá»i cá»§a tôi, cụ đã Ä‘i lên trước tôi mấy bước như lúc nãy.
Tôi Ä‘i theo cụ, không bao lâu chúng tôi tá»›i má»™t con sông, qua má»™t chiếc cầu đầy bùn lầy chưa từng thấy bao giá»; tuyết Ä‘en như than giã nhá», phá»§ lên vỉa hè má»™t lá»›p di động ngáºp đến mắt cá chân. Äầu cầu có má»™t ngôi là ng vá»›i những con phố hẹp, sau đó lại tiếp đến vùng quê nhưng những căn nhà ở đây chen chúc nhau rất thảm hại..Trên đưá»ng cái xe cá»™ Ä‘i lại không ngừng. Tôi lên gần cụ Vitalis và đi bên phải cụ, Capi theo sát gót đằng sau.
Chẳng mấy chốc hết là ng quê, chúng tôi đến má»™t phố không nhìn thấy đâu là táºn cùng cả, hai bên xa xa là những căn nhà nghèo nà n bẩn thỉu không được đẹp như nhà ở Bordeaux, Toulouse và Lyon. Tuyết được vun và o từng đống và trên những đống tuyết bẩn cứng nà y ngưá»i ta đổ tro, rau cá» thối rữa, đủ các loại rác rưởi, không khà sặc mùi hôi thối, trẻ con chÆ¡i trước cá»a nhà đứa nà o mặt cÅ©ng xanh xao, chốc chốc lại thấy những xe chở rất nặng Ä‘i qua, trẻ con tránh rất khéo léo.
- Chúng ta đang ở đâu thế nà y hả cụ?
- Tôi há»i.
- ở Paris con ạ.
Có thể tưởng tượng được không?
Thá»±c tế tháºt xấu xa và khốn khổ!
Äây là Paris mà tôi vẫn tha thiết mong được nhìn thấy?
Hỡi ôi! Äúng đấy, đây là nÆ¡i tôi sẽ sống qua mùa đông, xa cụ Vitalis... và Capi.
|

10-09-2008, 08:48 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 7
Má»™t tay chá»§
Tuy tất cả những gì quanh tôi Ä‘á»u là m tôi ghê tởm, tôi vẫn mở to mắt, hầu như quên hoà n cảnh nghiêm trá»ng cá»§a chúng tôi, để nhìn xung quanh. Cà ng tiến sâu và o Paris tôi cà ng thấy Ãt những gì đáp ứng được hy vá»ng hão huyá»n cá»§a tôi. Rõ rà ng là Paris không bằng Bordeaux rồi.
Sau khi Ä‘i tháºt lâu trong má»™t phố lá»›n, ở đó có những cá»a hà ng cà ng to cà ng đẹp hÆ¡n khi chúng tôi tiếp tục Ä‘i, cụ Vitalis rẽ sang phải và ngay sau đó chúng tôi tá»›i má»™t khu hoà n toà n nghèo khổ:
những ngôi nhà cao và đen hầu như chạm và o nhau ở trên cao, má»™t con suối không đóng băng chảy giữa lòng phố, và chẳng đếm xỉa gì đến là n nước hôi thối cuá»™n trong đó, má»™t đám ngưá»i đông nghịt cứ dẫn bá»™ trên vỉa hè nhầy nhụa. Chưa bao giá» tôi trông thấy những khuôn mặt xanh xao đến như thế, cÅ©ng chưa bao giá» tôi trông thấy bá»n trẻ con cứ Ä‘i qua Ä‘i lại giữa.những ngưá»i bá»™ hà nh má»™t cách táo tợn đến như thế. Trong các quán rượu, mà quán rượu thì rất nhiá»u, có những ngưá»i đà n ông và đà n bà đứng uống trước những quầy rượu bằng thiếc, vừa uống vừa la lối om xòm.
ở góc má»™t ngôi nhà , tôi Ä‘á»c thấy tên phố Lourcine. Cụ Vitalis nhẹ nhà ng tách những nhóm ngưá»i là m vướng lối Ä‘i cá»§a cụ ra và tôi theo sát cụ chỉ sợ lạc mất cụ.
Sau khi qua má»™t cái sân lá»›n và má»™t lối Ä‘i chúng tôi tá»›i má»™t nÆ¡i như má»™t loại giếng tối tăm và xanh ngăn ngắt chắc hẳn mặt trá»i không bao giá» chiếu tá»›i. NÆ¡i nà y trông còn tháºm tệ và đáng sợ hÆ¡n tất cả những gì tôi đã trông thấy cho tá»›i lúc ấy.
- Garifoli có nhà không?
- Cụ Vitalis há»i má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘ang móc những giẻ lau lên tưá»ng dưới ánh sáng cá»§a má»™t cái đèn.
- Tôi không biết, ông lên mà xem.
- Garifoli là tay chủ mà ông đã nói với cháu đấy.
- Cụ bảo tôi.
- Hắn ở đây.
Con phố, cái nhà đá»u không phải là những thứ có khả năng nâng lòng hăng hái cá»§a ngưá»i ta lên. Váºy thì tay chá»§ như thế nà o đây?
Cầu thang lên bốn tầng, tá»›i gần cá»a chúng tôi nghe thấy má»™t tiếng vụt gá»n, rồi má»™t tiếng nữa, tiếp ngay sau đó là má»™t tiếng kêu đến xé ruá»™t. Má»™t giá»ng đà n ông, giá»ng ngá»t ngà o đầu lưỡi, nói má»™t và i tiếng gì đó. Cụ Vitalis xông và o gian phòng và giáºt khá»i tay ngưá»i đà n ông kia, chẳng phải ai khác chÃnh là Garifoli, má»™t cái roi mà tay nà y Ä‘ang dùng để đánh má»™t đứa bé cởi trần. Chúng tôi ở trong má»™t nÆ¡i giống như vá»±a thóc lá»›n. ở giữa là má»™t khoảng rá»™ng có má»™t lÅ© trẻ con, chung quanh kê độ mưá»i cái giưá»ng.
Tưá»ng và trần mà u gì không thể định nghÄ©a nổi.
Trên đưá»ng Ä‘i và o tôi thấy má»™t đứa bé ngồi trÆ¡ trá»i trong má»™t góc. Gương mặt nó thể hiện cả ná»—i Ä‘au đớn và dịu hiá»n đến sâu sắc. Ngưá»i ta không thể nà o không nhìn nó bởi vì ở nó có má»™t nét quyến rÅ© toát ra từ đôi mắt đẫm lệ. Nhưng tôi trở lại chú ý đến chá»§ tôi.
Cụ khoanh hai tay đứng trước mặt Garifoli.
Tất cả xảy ra quá nhanh khiến Garifoli ngạc nhiên mất một lúc.
- Tháºt là nhục nhã!
- Cụ Vitalis kêu lên.
- Ä Ãºng, tháºt nhục khi hà nh hạ trẻ con như váºy!
- Việc gì cụ dây và o?
- Garifoli nói..
- Việc mà liên quan đến cảnh sát ấy.
- Cảnh sát?
- Garifoli kêu lên.
- Phải!
- Chá»§ tôi trả lá»i không để tay chá»§ kia là m cho e dè sợ sệt.
- Vitalis, nghe nà y, - Thằng cha đó bình tÄ©nh lại nói vá»›i má»™t giá»ng chế giá»…u.
- đừng có dá»a tôi là sẽ tuôn chuyện ra, bởi vì, vá» phÃa tôi, tôi cÅ©ng muốn tuôn chuyện ra đây. Nếu như tôi nhắc lại cái Ä‘iá»u mà tôi biết, nếu như tôi nói ra chỉ má»™t cái tên thôi thì ai sẽ là ngưá»i phải lo giấu giếm ná»—i nhục nhã cá»§a mình nà o?
Chá»§ tôi im không trả lá»i được. Ná»—i nhục nhã cá»§a cụ? Tôi sá»ng sốt. Tôi chưa kịp hết ngạc nhiên cụ đã nắm tay tôi lôi ra cầu thang. Cụ Vitalis cứ Ä‘i không nói câu gì chừng nà o chúng tôi còn ở trong phố đông ngưá»i nhưng tá»›i má»™t phố nhá» vắng vẻ, cụ ngồi xuống má»™t cái cá»™t mốc, đưa tay lên trán nhiá»u lần, ở cụ đó là dấu hiệu cá»§a sá»± lúng túng.
- Nghe theo lòng hà o hiệp là tốt, có lẽ thế, cụ nói như nói vá»›i chÃnh mình, nhưng vì thế ta ra vỉa hè Paris trong túi không má»™t đồng xu. Con có đói không?
- Suốt từ lúc cụ cho cháu mẩu bánh mì sáng nay cháu đã ăn gì đâu.
- Thế thì cháu tội nghiệp của ta ơi, tối nay cháu phải nhịn đói mà đi ngủ thôi, nếu như ta biết được ta sẽ ngủ ở đâu!
Lúc nà y đã vá» khuya, lạnh cà ng ngà y cà ng buốt giá, gió bắc thổi vá», đêm nay sẽ gay go đây. Cụ Vitalis run lên. Trá»i tuy lạnh mà tay cụ nóng bá»ng, ngưá»i cụ co giáºt từng hồi.
- Cụ ốm rồi!
- Tôi nói.
- ông sợ thế tháºt, đáng lẽ lúc nà y ông phải có má»™t cái giưá»ng ấm, má»™t bữa cÆ¡m tối no nê trong má»™t căn buồng có lá»a sưởi. Nhưng tất cả những cái đó chỉ là giấc mÆ¡ thôi! Giá» ta sẽ là m thế nà y nhé: Khi nà o ta gặp cảnh sát ta sẽ để hỠđưa vỠđồn váºy. ông rất muốn tránh Ä‘iá»u đó, nhưng ông không muốn để con chết rét, con Æ¡i, hãy can đảm lên.
Cụ Vitalis Ä‘i rất vất vả, thở to và hổn hển như ngưá»i Ä‘ang chạy. Tôi há»i cụ, cụ không trả lá»i và lấy bà n tay ra hiệu là cụ không nói được.
Chúng tôi cứ Ä‘i giữa những bức tưá»ng mà trên cao treo lá»§ng lẳng đây đó má»™t ngá»n đèn đêm, ngá»n đèn Ä‘ung đưa vá»›i tiếng kêu cá»§a sắt cÅ©..Cụ Vitalis dừng lại, hết hÆ¡i.
- ông phải nghỉ thôi, không đi được nữa.
- Cụ nói.
Má»™t cái cá»a ra và o mở và o má»™t hà ng giáºu và bên trên hà ng giáºu đó dá»±ng má»™t đống phân chuồng to, gió thổi là m khô lá»›p rÆ¡m phá»§ trên cùng cá»§a đống phân và là m tung khá nhiá»u rÆ¡m rạ trên mặt phố ngay chân đống phân chuồng.
- ông sẽ ngồi đây thôi.
- Cụ nói.
Cụ ra hiệu cho tôi thu tháºp chá»— rÆ¡m lại, rồi ngã phịch trên lá»›p rÆ¡m rác ấy đúng hÆ¡n là ngồi xuống đó; răng cụ va và o nhau láºp cáºp và cả ngưá»i cụ run lên. Khi tôi đã vun vén tất cả chá»— rÆ¡m thu tháºp được, tôi tá»›i ngồi bên cụ Vitalis.
- áp chặt ngưá»i và o ông, cụ nói, và đặt Capi lên trên mình cháu, nó sẽ truyá»n cho cháu má»™t chút hÆ¡i ấm.
Cụ có vẻ mệt đến rã rá»i.
Liệu cụ có ý thức được tình trạng cá»§a mình không? Äiá»u đó tôi không bao giá» biết. Nhưng lúc tôi thu rÆ¡m và o mình và áp sát mình và o thân cụ, tôi cảm thấy cụ cúi xuống mặt tôi và cụ hôn tôi. Thưá»ng khi trá»i quá lạnh có thể là m ngưá»i ta tê cóng và sững sỠđến mê Ä‘i nếu ở ngoà i trá»i. Trưá»ng hợp cá»§a chúng tôi là như váºy.
Vừa thu mình sát và o cụ Vitalis xong thì mắt tôi cứ dÃp lại. Tôi cố hết sức mở mắt ra nhưng không sao là m nổi, tôi cấu và o cánh tay mình tháºt mạnh nhưng da tôi không còn cảm giác gì, tôi khó lòng là m mình thấy Ä‘au dù chỉ hÆ¡i má»™t chút. Tuy nhiên chấn động đó cÅ©ng là m tôi còn có được phần nà o ý thức. Cụ Vitalis, lưng dá»±a và o cánh cổng, thở má»™t cách mệt nhá»c.
Capi đã ngủ, nằm giữa hai chân tôi, nép mình và o ngực tôi. Trên đầu chúng tôi gió vẫn thổi à o à o. Trong phố không có một ai, ngay bên cạnh chúng tôi, ở xa xa, ở xung quanh chúng tôi, tất cả là một nỗi im lặng chết chóc. Cái im lặng là m tôi hãi hùng. Tôi cảm thấy như mình cũng sắp chết ở đây. ý nghĩ vỠcái chết đưa tôi trở vỠChavanon.
Tội nghiệp má Barberin! Chết mà không gặp lại má! Rồi tôi nghĩ đến Arthur, đến bà Milligan. Hai mắt tôi nhắm chặt, tim tôi lạnh cóng, hình như tôi ngất đi.
Tỉnh dáºy tôi thấy mình nằm trên má»™t cái giưá»ng, phòng tôi nằm có má»™t ngá»n lá»a to chiếu sáng..Tôi nhìn quanh.
Tôi không há» biết căn phòng nà y cÅ©ng như những khuôn mặt quanh tôi: má»™t ngưá»i đà n ông mặc áo vét mà u xám và đi đôi guốc mà u và ng, ba bốn đứa trẻ trong đó có má»™t đứa bé gái trạc năm, sáu tuổi nhìn chòng chá»c và o tôi vá»›i đôi mắt ngạc nhiên. Tôi nhá»m dáºy. Má»i ngưá»i vồn vã quanh tôi.
- Cụ Vitalis đâu?
- Tôi há»i.
- Nó há»i cha nó đấy.
- Má»™t thiếu nữ có lẽ là chị cả cá»§a bá»n trẻ con nói.
- Äó không phải là cha tôi mà là chá»§ tôi, váºy cụ đâu? Con Capi đâu?
Cụ Vitalis mà là cha tôi có lẽ há» còn lá»±a lá»i nói vá» cụ vá»›i tôi nhưng vì cụ chỉ là chá»§ tôi nên há» xét thấy cứ đơn giản nói sá»± tháºt, và sau đây là những Ä‘iá»u há» cho tôi biết.
Khe cá»a nÆ¡i chúng tôi náu mình là nhà má»™t ngưá»i là m vưá»n. Khoảng hai giá» sáng ông ta mở cá»a Ä‘i chợ thấy chúng tôi nằm đó. Ngưá»i ta gá»i chúng tôi dáºy để lấy chá»— cho xe Ä‘i nhưng vì chẳng ai trong hai chúng tôi động Ä‘áºy gì cả, chỉ có Capi sá»§a lên trả lá»i, há» nắm cánh tay chúng tôi lay dáºy. Chúng tôi chẳng cá»±a quáºy thêm chút nà o. Thế là há» nghÄ© có chuyện quan trá»ng đây.
Ngưá»i ta mang đèn tá»›i, kết quả khám nghiệm cho thấy cụ Vitalis đã chết rét còn tôi thì cÅ©ng chẳng hÆ¡n mấy tÃ. Tuy nhiên nhá» có Capi nằm trên ngá»±c tôi nên tôi còn giữ được chút hÆ¡i ấm và còn thoi thóp thở. Ngưá»i ta bèn mang tôi và o trong nhà ông là m vưá»n, đặt và o trong giưá»ng cá»§a má»™t đứa con vừa bị lôi dáºy. Tôi nằm đó sáu tiếng đồng hồ gần như đã chết, nhưng rồi tuần hoà n được thiết láºp lại, thở mạnh lên, và tôi vừa má»›i tỉnh dáºy. Lạnh cóng và tê liệt đến như thế cả vá» thể xác lẫn trà tuệ, thế nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để hiểu tầm quan trá»ng cá»§a những lá»i tôi vừa được nghe. Cụ Vitalis đã mất!
Ngưá»i đà n ông mặc áo vét mà u xám, có nghÄ©a là ngưá»i là m vưá»n, đã kể cho tôi nghe câu chuyện nà y và trong khi ông kể cô bé con có cái nhìn ngỡ ngà ng không ngừng đưa mắt nhìn cha. Khi cha cô nói đến chá»— cụ Vitalis chết, cô hiểu tin nà y là má»™t đòn thế nà o đối vá»›i tôi, bởi vì cô nhanh chóng dá»i khá»i góc mình đứng tiến vá» phÃa ngưá»i cha, đặt bà n tay mình lên cánh tay ông còn bà n tay kia chỉ và o tôi đồng thá»i thốt lên má»™t âm thanh rất lạ không phải tiếng ngưá»i, nó như má»™t tiếng thở dà i êm Ä‘á»m đầy thương cảm..Lần đầu tiên kể từ khi chia tay vá»›i Arthur, tôi cảm thấy má»™t tình cảm tin cáºy và âu yếm, chẳng khác gì thá»i mà má Barberin nhìn tôi trước khi ôm hôn tôi. Cụ Vitalis đã chết, tôi chỉ có má»™t mình thế mà hình như tôi không cô đơn, cứ như thể cụ vẫn còn bên cạnh tôi.
- Phải, con ạ, cô bé Lise của cha.
- Ngưá»i cha cúi xuống cô con gái.
- Äiá»u đó là m cho cáºu ta khổ tháºt đấy nhưng đà nh phải nói sá»± tháºt thôi; ta mà không nói cảnh sát cÅ©ng sẽ nói.
Và ông tiếp tục kể cho tôi nghe má»i ngưá»i đã Ä‘i báo cảnh sát như thế nà o, hỠđã mang cụ Vitalis Ä‘i ra sao, trong khi tôi được đặt và o giưá»ng Alexis, cáºu con cả cá»§a ông.
- Còn Capi đâu ạ?
- Tôi há»i khi ông ngừng lá»i.
- Capi?
- Vâng, con chó ấy ạ?
- Nó đi theo cái cáng rồi.
- Một trong những đứa trẻ nói.
- Nó cứ khe khẽ kêu lên những tiếng kêu thảm thiết. Tôi quyết định đứng dáºy nhưng vừa đứng lên tôi suýt ngã, phải vịn và o má»™t cái ghế dá»±a.
- Cháu cảm thấy khó chịu ư?
- ông là m vưá»n há»i tôi giá»ng thương cảm.
Tôi trả lá»i quả tôi thấy khó chịu trong ngưá»i và nếu như má»i ngưá»i cho phép tôi sẽ ngồi cạnh ngá»n lá»a má»™t lúc. Nhưng tôi không cần thêm hÆ¡i nóng, cái cần là thức ăn kia. Mùi thÆ¡m cá»§a súp bắp cải bay tá»›i chá»— tôi là m tôi cà ng yếu lả thêm.
Cô bé con có cái nhìn là lạ mà cha cô gá»i là Lise hình như Ä‘oán được ý nghÄ© cá»§a tôi vì đột nhiên cô bá» Ä‘i và ngay sau đó trở lại vá»›i má»™t đĩa súp bắp cải. Tôi yếu đến ná»—i nói không ra tiếng, tôi lấy tay ra hiệu cảm Æ¡n cô, nhưng ông bố không để tôi còn thì giá» nữa, ông nói:
- Cầm lấy Ä‘i, cáºu con trai cá»§a tôi ạ, Lise cho cáºu đúng thứ cần cho đấy và nếu cáºu muốn, sau đĩa nà y sẽ ăn thêm đĩa nữa. Tôi ngốn hết đĩa súp chỉ trong có và i giây.
Khi tôi đặt chiếc thìa xuống, Lise thốt lên má»™t tiếng kêu hà i lòng. Cô cầm lấy chiếc đĩa từ tay tôi đưa cho cha Ä‘i lấy thêm rồi cô mang lại cho tôi vá»›i má»™t nụ cưá»i. CÅ©ng như lần đầu, đĩa súp hết chỉ trong má»™t thoáng..
- ái chà , cáºu bé cá»§a tôi, ông là m vưá»n nói, ăn gá»n nhỉ. Tôi đỠmặt lên đến táºn mang tai nhưng sau má»™t lát, tôi thấy tốt nhất là nên thú tháºt, tôi bèn trả lá»i ngà y hôm qua tôi không ăn cÆ¡m chiá»u cÅ©ng không ăn cÆ¡m sáng.
- Còn chủ cháu thì sao?
- CÅ©ng như cháu váºy. Súp là m tôi khá»e lên, tôi đứng dáºy định Ä‘i.
- Cháu định đi đâu?
- Ngưá»i cha há»i.
- Cháu đi tìm cụ Vitalis để nhìn mặt cụ lần cuối.
- Nhưng cháu biết chỗ nà o mà tìm? Cháu trỠở đâu?
- Chúng cháu chưa có chỗ ở vì vừa tới hôm qua.
- Thế cháu là m gì?
- Cháu chơi đà n hác-pơ, hát kiếm sống.
- Tốt nhất cháu nên trở vỠvới cha mẹ.
- Cháu không có cha mẹ.
- Thế thì cũng phải có chú, có dì chứ.
- Không, cháu chẳng có ai cả.
Vừa nói tôi vừa tiến vá» phÃa cá»a, chiếc đà n hác-pÆ¡ Ä‘eo trên lưng.
- Cháu không sợ những con đưá»ng xa ư?
- DÄ© nhiên cháu thÃch má»™t cái giưá»ng êm, má»™t chốn sưởi ấm.
- Cháu muốn giưá»ng êm, sưởi ấm bằng lao động chứ gì? Nếu như cả ngà y phải đà o đất vất vả cháu có nháºn không? Nhưng bảo đảm có bánh mì, tối vá» có giưá»ng ngá»§ sẵn sà ng, cháu ăn đĩa súp mà trong lòng thá»a mãn đã kiếm được nó. Và cuối cùng, ở đây vá»›i chúng tôi cháu sẽ có má»™t gia đình. Má»™t gia đình!
Tôi sẽ không đơn độc nữa. Mấy cáºu con trai kia sẽ là anh em cá»§a tôi, cô bé Lise sẽ là em gái tôi. Trong những giấc mÆ¡ trẻ thÆ¡ cá»§a tôi tôi đã nhiá»u lần tưởng tượng mình tìm thấy cha và mẹ nhưng chưa bao giá» nghÄ© đến mình có anh có chị có em. Thế mà bây giá» tá»± nhiên ngưá»i ta mang lại cho tôi. Tôi vá»™i bá» dây Ä‘eo đà n xuống khá»i vai.
- Thế là trả lá»i rồi nhé.
- Ngưá»i cha cưá»i má»™t cái cưá»i thá»±c sá»± thoải mái.
- Cáºu con trai cá»§a tôi hãy treo đà n và o chiếc Ä‘inh nà y, khi nà o không muốn ở vá»›i chúng tôi nữa cáºu lại lấy nó xuống để mà bay Ä‘i..
- Cháu chỉ đi ra ngoà i một lần nà y thôi, tôi nói với ông, để đi tìm cụ Vitalis.
- Äúng quá rồi.
- Con ngưá»i trung háºu đó nói. Ngôi nhà mà chúng tôi ngã khụy trước cá»a thuá»™c vùng Glacière, ông là m vưá»n ở đó tên là Acquyn. Lúc tôi được nháºn và o nhà nà y gia đình gồm có năm ngưá»i: ngưá»i cha, Pierre; hai con trai Alexis và Benjamin; hai con gái, étiennette -cô lá»›n và Lise - cô út.
Lise bị câm nhưng không phải là câm bẩm sinh. ở cô chứng câm không phải là do Ä‘iếc. Hai năm đầu cô nói được nhưng vá» sau, lúc gần bốn tuổi tá»± nhiên không nói được nữa. Tai nạn nà y xảy ra sau má»™t tráºn co giáºt, may mắn không ảnh hưởng đến trà thông minh cá»§a cô bé, cái gì cô cÅ©ng hiểu, hÆ¡n thế nữa cô còn thể hiện được tất cả má»i Ä‘iá»u.
Bà Acquyn mất sau khi sinh Lise được một năm, kể từ ngà y ấy chị étiennette là mẹ của gia đình. Chị ở nhà cơm nước, khâu vá...
Tôi treo cây đà n hác-pÆ¡ lên và chuẩn bị kể cho má»i ngưá»i nghe chúng tôi đã đột ngá»™t bị lạnh, bị kiệt lá»±c ra sao thì có tiếng cà o và o cổng vưá»n và má»™t tiếng sá»§a rên xiết.
- Capi rồi!
- Tôi đứng ngay lên. Lise mở cá»a và Capi nhảy vá»t và o lòng tôi, tôi ôm nó trong tay, nó liếm và o mặt tôi và sá»§a lên những tiếng mừng rỡ.
Tôi nhìn ông Acquyn, ông hiểu tôi ngay.
- Capi sẽ ở đây cùng với cháu.
Con chó hình như hiểu, nó nhảy xuống đất, đưa chân phải lên chá»— trái tim, cúi chà o. Trẻ con cưá»i thÃch thú lắm, nhất là Lise, tôi rất muốn Capi biểu diá»…n má»™t tiết mục cho bá»n trẻ con xem nhưng Capi nhảy lên đầu gối tôi, hôn tôi, rồi lại nhảy xuống đất kéo kéo tay áo vét cá»§a tôi.
- Nó muốn cháu đi ra ngoà i, nó có lý.
- Äể đưa cháu đến chá»— chá»§ cháu đấy. Những nhân viên cảnh sát đã mang cụ Vitalis Ä‘i nói là há» cần thẩm vấn tôi và há» sẽ trở lại trong ngà y. Chá» há» lâu quá.
Thấy tôi lo lắng và đoán ra lý do, ngưá»i cha đưa tôi đến sở cảnh sát, ở đó ngưá»i ta há»i tôi hết câu nỠđến câu kia. Những Ä‘iá»u tôi biết rất đơn giản tôi cứ việc kể ra.
- Còn bây giỠthế nà o?
- ông cẩm há»i. Äến đây ngưá»i cha can thiệp và o câu chuyện..
- Chúng tôi sẽ trông nom cháu, nếu các vị giao cháu cho tôi. Giá» thì trả lá»i đến vấn đỠcụ Vitalis, Ä‘iá»u nà y khá khó đối vá»›i tôi vì tôi hầu như không biết gì vá» cụ cả. Tuy nhiên có má»™t Ä‘iểm bà ẩn mà lẽ ra tôi có thể nói được: đó là chuyện xảy ra trong lần biểu diá»…n cuối cùng cá»§a chúng tôi khi cụ Vitalis hát hay đến ná»—i là m má»™t bà phu nhân phải ngạc nhiên và tán thưởng; lại còn những dá»a dẫm cá»§a Garifoli, tôi cứ tá»± há»i không biết có nên giữ im lặng hay không. Äiá»u mà chá»§ tôi cẩn tháºn giữ kÃn đến như thế vá» cuá»™c Ä‘á»i mình liệu có thể để lá»™ ra sau cái chết cá»§a cụ không?
Nhưng má»™t đứa trẻ khó mà giấu nổi ông cẩm cảnh sát cái gì. Cảnh sát là những ngưá»i có cách thẩm vấn là m bạn thua ngay không thoát nổi. Äó là điá»u đã xảy đến vá»›i tôi.
- Chỉ còn cách dẫn nó đến nhà tay Garifoli nà y.
- ông cẩm nói với một nhân viên cảnh sát.
- Anh sẽ há»i thằng cha đó.
Cả ba chúng tôi cùng Ä‘i: nhân viên cảnh sát, ngưá»i là m vưá»n và tôi. Tôi dá»… dà ng nháºn ra căn nhà . Thấy cảnh sát đến, lại nháºn ra tôi nữa, Garifoli tái mặt. Tuy nhiên hắn trấn tÄ©nh ngay khi biết vì sao chúng tôi đến.
Hắn kể tóm lược những Ä‘iá»u mình biết:
- Æ¡n giản thôi. Cụ tên là Carlo Balzani. Cách đây khoảng ba mươi nhăm bốn mươi năm, ở ý, Carlo là ca sÄ© nổi tiếng nhất. Nhưng má»™t ngà y kia cụ bị mất giá»ng, lúc đó, không còn là vua cá»§a các ca sÄ© nữa, cụ không muốn vinh quang cá»§a mình bị giảm sút do mất thanh danh ở những nhà hát không xứng đáng vá»›i mình. Cụ đổi tên, trở thà nh Vitalis. Cụ thá» là m rất nhiá»u nghá» nhưng không thà nh công. Cụ trở thà nh ngưá»i là m trò chó. Nhưng dù khốn khổ mấy Ä‘i nữa trong cụ vẫn còn lòng tá»± trá»ng, cụ sẽ chết vì hổ thẹn nếu công chúng biết rằng con ngưá»i hiển hách Carlo Balzani đã trở nên cụ Vitalis nghèo túng hiện nay. Äó là lá»i giải thÃch Ä‘iá»u bà ẩn đã kÃch thÃch trà tò mò cá»§a tôi không biết đến bao nhiêu! Cụ Vitalis đáng phục quá! Giá như có ngưá»i bảo tôi cụ đã từng là m vua chắc tôi cÅ©ng chẳng ngạc nhiên.
Hôm sau ngưá»i ta sẽ an táng chá»§ tôi và ngưá»i cha hứa dẫn tôi đến dá»± lá»… an táng..Nhưng hôm sau tôi vô cùng thất vá»ng vì không sao dáºy được, ban đêm tôi lên cÆ¡n sốt nặng. Tôi bị sung huyết phổi. ChÃnh nhá» tráºn sung huyết phổi đó mà tôi biết được lòng tốt cá»§a gia đình Acquyn và đức táºn tụy cá»§a chị étiennette.
Thầy thuốc bảo phải đưa tôi Ä‘i nhà thương. Như váºy đơn giản nhất. Tuy nhiên ngưá»i cha không theo lá»i khuyên nà y.
- Vì cháu rÆ¡i và o cá»a nhà tôi, chúng tôi phải giữ cháu.
Bệnh tôi kéo dà i và đau đớn, bị Ä‘i bị lại nhiá»u lần nhưng chị étiennette vẫn không há» giảm kiên trì và hy sinh. Rất nhiá»u đêm phải có ngưá»i canh tôi, Alexis và Benjamin lần lượt thay nhau ngồi bên giưá»ng tôi. Cuối cùng thì thá»i kỳ dưỡng bệnh cÅ©ng đến nhưng phải đợi tá»›i mùa xuân má»›i ra khá»i nhà được.
Äến lúc ấy Lise đưa tôi Ä‘i chÆ¡i bên bá» sông Bièvre. Giữa trưa khi mặt trá»i lên cao nhất, chúng tôi ra Ä‘i, tay nắm tay chúng tôi cứ Ä‘i thong thả, Capi Ä‘i đằng sau.
Trong những cuá»™c Ä‘i chÆ¡i cá»§a chúng tôi dÄ© nhiên Lise không nói gì nhưng chúng tôi không cần đến lá»i nói. Chúng tôi nhìn nhau và hiểu thấu nhau đến ná»—i chÃnh tôi cÅ©ng chẳng cần nói vá»›i em. Sau rồi thì sức lá»±c tôi lại trở lại và tôi đã có thể là m vưá»n. Tôi sốt ruá»™t chỠđợi đến lúc nà y, vì tôi muốn mau mau là m cho má»i ngưá»i những gì mà má»i ngưá»i đã là m cho tôi, tôi muốn là m việc cho há», Ä‘á»n đáp lại bằng sức lá»±c cá»§a tôi những gì hỠđã cho tôi. Tôi chưa bao giá» lao động chân tay nhưng hình như tôi lao động được, Ãt nhất là rất can trưá»ng, tôi cứ nhìn má»i ngưá»i chung quanh mà là m theo.
Äó là mùa mà cây quế trúc bắt đầu được Ä‘em tá»›i các chợ Paris cho nên cha Acquyn lúc nà y trồng quế trúc, vưá»n chúng tôi đầy má»™t giống cây nà y.
Công việc ngưá»i ta giao cho tôi gồm có buổi sáng khi sương muối đã tan nhấc các tấm che lên và buổi tối trước khi sương muối xuống thì lại Ä‘áºy chúng trên cây quế trúc. Ban ngà y tôi phải lấy má»™t lá»›p rÆ¡m phá»§ lên để cây khá»i bị nắng. Công việc kéo dà i khá lâu vì có hà ng mấy trăm tấm che má»—i ngà y phải nhấc lên đặt xuống hai lần và phải trông nom cây.
ở là ng tôi, tôi đã trông thấy những ngưá»i nông dân là m việc nhưng tôi chưa bao giá» có.má»™t ý niệm nà o vá» sá»± chuyên cần, lòng can đảm và cưá»ng độ lao động cá»§a những ngưá»i là m vưá»n ở ngoại ô Paris. Há» dáºy sá»›m hÆ¡n mặt trá»i má»c nhiá»u, mặt trá»i lặn rất lâu rồi má»›i Ä‘i ngá»§, Ä‘em hết sức mình ra lao động suốt ngà y dà i đằng đẵng. Tôi cÅ©ng đã nhìn thấy ngưá»i ta trồng trá»t trên đất, nhưng cÅ©ng lại không có ý niệm nà o vá» việc bằng lao động ngưá»i ta bắt đất phải sản xuất không nghỉ. ở nhà cha Acquyn tôi đã có thầy tốt bạn tốt.
Mặc dầu cuá»™c sống má»›i là m tôi rất mệt nhá»c nhưng, tôi quen vá»›i nó khá mau. Äang tá»± do Ä‘i đây Ä‘i đó bây giá» phải giam mình giữa bốn bức tưá»ng má»™t căn vưá»n và suốt từ sáng đến tối phải lao động vất vả, nhưng ở đây tôi đã gặp má»™t thứ mà tôi tưởng đã mất Ä‘i vÄ©nh viá»…n: cuá»™c sống gia đình. Tôi có cái giưá»ng cá»§a mình, có chá»— cá»§a mình ở bà n ăn nÆ¡i đã táºp hợp tất cả chúng tôi lại vá»›i nhau. Chúng tôi cÅ©ng có những giá» nghỉ ngÆ¡i vui chÆ¡i. Chiá»u chá»§ nháºt, tất cả chúng tôi tụ táºp dưới má»™t già n nho xinh xắn sát ngay nếp nhà ; tôi lấy đà n hác-pÆ¡ treo trên cái Ä‘inh xuống và dạo nhạc cho hai anh em và hai chị em nhảy. Khi há» chán nhảy thì há» bảo tôi hát các tiết mục cá»§a tôi cho há» nghe, bà i hát vá» thà nh phố Napolitaine bao giá» cÅ©ng gây cho Lise má»™t hiệu quả không sao cưỡng lại được: cứ hát đến Ä‘oạn cuối cùng là mắt em đẫm lệ.
Lúc đó để là m em khuây khá»a tôi chÆ¡i má»™t Ä‘iệu nhạc há» cùng vá»›i Capi. Äối vá»›i Capi chá»§ nháºt cÅ©ng là ngà y lá»… há»™i: chá»§ nháºt là m nó liên tưởng lại quá khứ.
Những ngà y chá»§ nháºt nà y cÅ©ng là những ngà y chá»§ nháºt cá»§a cụ Vitalis. Tôi chÆ¡i đà n hác-pÆ¡ và hát như là đang có mặt cụ. Cà ng lá»›n lên tôi cà ng thêm hiểu cụ đối vá»›i tôi có ý nghÄ©a như thế nà o. Hai năm trá»i trôi qua như váºy, và vì ngưá»i cha thưá»ng Ä‘em tôi cùng Ä‘i chợ, Ä‘i đến kè bán hoa, đến Madeleine, Château d’Eau hoặc các cá»a hà ng hoa, dần dần tôi biết Paris.
Tôi đã trông thấy các tòa nhà , đã và o má»™t và i tòa nhà đó, tôi Ä‘i dạo dá»c theo kè sông, trên các đại lá»™, trong vưá»n Luxembourg, Ä‘iện Tuiler-ies, đưá»ng Champ Sélysées.
Cha Acquyn cÅ©ng có má»™t bá»™ sưu táºp sách vá» thảo má»™c rất phong phú. Mùa đông đầu tiên cá»§a tôi trong gia đình tháºt là dà i, công việc là m vưá»n cháºm lại trong nhiá»u tháng. Lúc đó để buổi tối.có công có việc, sách được phân phát cho chúng tôi Ä‘á»c.
Alexis và Benjamin không thừa hưởng được cá»§a cha thú há»c hà nh, thưá»ng tối nà o cÅ©ng váºy, má»›i xem được ba bốn trang đã ngá»§. Riêng tôi, Ãt ngá»§ hÆ¡n và tò mò hÆ¡n, tôi Ä‘á»c tá»›i táºn giá» Ä‘i ngá»§ má»›i thôi.
Lise không biết Ä‘á»c, nhưng thấy tôi đắm chìm trong sách em tò mò muốn biết cái gì đã là m tôi ham thÃch đến như thế. Em muốn tôi Ä‘á»c cho em nghe, chỉ cho em xem. Äó là mối quan hệ má»›i giữa chúng tôi. Tôi dạy em vẽ. Dạy lâu và khó nhưng vui biết mấy khi em chỉ vạch và i nét ngưá»i ta đã hiểu em muốn vẽ gì! Cha Acquyn ôm hôn tôi.
- ÄÆ°á»£c đấy, ông cưá»i nói, sau nà y Lise sẽ trả nợ cháu.
Sau nà y có nghÄ©a khi em nói được vì ngưá»i ta không từ bá» việc là m em lại biết nói. Chỉ có Ä‘iá»u các bác sÄ© nói rằng ngay lúc nà y chưa thể là m gì được, phải chá» má»™t cÆ¡n kÃch động đã.
ÄÆ°á»£c cha Acquyn nháºn là m con và bá»n trẻ đối xá» không khác gì anh em ruá»™t, có lẽ tôi sẽ ở nÆ¡i lạnh giá nà y mãi mãi nếu như không có má»™t thảm há»a má»™t lần nữa lại xảy ra là m thay đổi Ä‘á»i tôi.
|

10-09-2008, 08:49 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 8
Gia đình ly tán
Ngưá»i cha là má»™t trong những ngưá»i chá»n cây khéo nhất Paris; vì thế đến giai Ä‘oạn phải thá»±c hiện thao tác tế nhị là chá»n cây, có nghÄ©a là lá»±a ra những cây quế trúc nở ra hoa kép, ông báºn rá»™n suốt ngà y. Thá»i kỳ đó đối vá»›i chúng tôi, đặc biệt vá»›i étiennette, là thá»i kỳ xấu, vì các đồng nghiệp đến thăm nhau không bao giá» không uống đến má»™t lÃt, có khi ba lÃt rượu, má»—i lần ông Ä‘i thăm hai hay ba ngưá»i là m vưá»n khác ông Ä‘á»u trở vá» nhà mặt đỠgay, tay run, nói năng ngá»ng nghịu. Không bao giỠétiennette Ä‘i ngá»§ trước khi ông vá», muá»™n mấy thì muá»™n. Lúc đó, nếu tôi còn thức, hoặc tiếng ông vá» là m tôi thức giấc, từ phòng tôi tôi nghe tiếng hai cha con trao đổi vá»›i nhau.
- Sao con không đi ngủ đi?
- Ngưá»i cha nói.
- Vì con muốn biết cha có cần gì không?
- Thấy cha không vỠăn tối Lise có nói gì không?
- Nó cứ nhìn và o chỗ cha mãi.
- Em nó đã ngủ chưa?
- Nó má»›i Ä‘i ngá»§ độ mưá»i lăm phút thôi, nó cứ muốn chá» cha. Sau má»™t lát im lặng:
- étiennette nà y, con là cô con gái ngoan, nghe cha bảo đây, ngà y mai, cha đến Louisot, cha thá» vá»›i con sẽ vỠăn tối. Hứa rồi đâu lại và o đấy, ông vẫn không vá» sá»›m hÆ¡n chút nà o má»™t khi đã nháºn má»™t ly rượu. Nhưng không phải thưá»ng thưá»ng như váºy.
HÆ¡n nữa thá»i kỳ chá»n cây cÅ©ng không lâu lắm, hết thá»i kỳ đó ngưá»i cha lại không Ä‘i ra ngoà i nữa. Cha Acquyn, sau mùa quế trúc, trồng hoa cho những ngà y lá»… lá»›n và o tháng bảy nhất là và o tháng tám, tháng có ngà y lá»… Sainte - Marie và Saint - Louis; để phục vụ những ngà y đó chúng tôi chuẩn bị hà ng nghìn cây cúc sao Trung Quốc, cây vãn anh, cây trúc đà o, tất cả những gì khung vưá»n và nhà kÃnh cá»§a chúng tôi chứa nổi. Phải là m sao cho hoa cá»§a chúng nở đúng và o những ngà y nói trên. Ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó đòi há»i tà i năng, vì ai mà là m chá»§ được thá»i tiết, được mặt trá»i! Cha Acquyn còn hÆ¡n cả báºc thầy vá» nghệ thuáºt nà y.
Mùa hoa cá»§a chúng tôi tiên báo là sẽ tuyệt vá»i, chúng tôi đã ở và o ngà y mồng năm tháng tám và toà n bá»™ các cây hoa cá»§a chúng tôi đã đến độ ra hoa. Chúng tôi đã là m việc vô cùng vất vả, không có lấy má»™t giá» nghỉ ngÆ¡i kể cả ngà y chá»§ nháºt. Tuy nhiên, vì tất cả đã đâu và o đấy, để thưởng công cho chúng tôi, chá»§ nháºt, ngà y mồng năm tháng tám hôm ấy chúng tôi được Ä‘i ăn tối ở Arcueil tại nhà má»™t ngưá»i bạn cá»§a ngưá»i cha, Capi cÅ©ng được tham dá»±. Chúng tôi sẽ là m việc cho tá»›i táºn ba, bốn giá» chiá»u hôm đó rồi má»›i Ä‘i.
Thá»±c hiện đúng như thế, và i phút trước bốn giá», ngưá»i cha quay chìa trong ổ khóa cá»a lá»›n.
- Cả nhà lên đưá»ng nà o!
- ông vui vẻ nói.
Chúng tôi thảy Ä‘á»u lá»™ng lẫy trong những bá»™ quần áo đẹp. Thá»i gian trôi nhanh đến ná»—i tôi không nháºn ra nữa, tôi chỉ biết là , và o cuối bữa ăn, má»™t ngưá»i trong bá»n chúng tôi có nháºn xét là trá»i đầy mây Ä‘en, và vì bà n ăn được dá»n ngoà i trá»i dưới má»™t cây cÆ¡m cháy to, chúng tôi dá»… dà ng thấy ngay sắp có bão..
- Các con Æ¡i, phải mau mau vá», gió mà nổi lên có thể láºt nhà o các tấm che. Lên đưá»ng thôi! Chúng tôi Ä‘á»u biết các tấm che lắp kÃnh là cả tà i sản cá»§a những ngưá»i là m vưá»n, gió mà đáºp vỡ kÃnh thì há» sạt nghiệp.
- Cha Ä‘i trước đây, ngưá»i cha nói, Benjamin và cả Alexis nữa, Ä‘i theo cha. Chị étiennette và tôi dắt tay Lise, em theo kịp chúng tôi rất vất vả là m chúng tôi có muốn Ä‘i nhanh cÅ©ng không được.
Liệu chúng tôi có đến nhà trước cÆ¡n bão được không? Bá»—ng nhiên mưa đá bắt đầu rÆ¡i xuống, lúc đầu chỉ và i viên, sau tá»›i tấp như má»™t tráºn đá lở thá»±c sá»±. Chúng tôi phải lao và o trú dưới má»™t cái cổng.
Và thế là chúng tôi thấy má»™t tráºn mưa đá khá»§ng khiếp nhất mà ngưá»i ta có thể tưởng tượng ra được. Chỉ má»›i má»™t lúc mà mặt phố đã phá»§ má»™t lá»›p trắng xóa như giữa mùa đông; những viên đá to bằng trứng chim bồ câu rÆ¡i xuống Ä‘áºp ầm ầm và o những nÆ¡i mà thỉnh thoảng lại nổ ra tiếng kÃnh vỡ. Tất cả má»i thứ rÆ¡i đầy xuống phố, những viên ngói, những mảng lở thạch cao, những viên đá Ä‘en nát vụn.
- Trá»i ôi! Những tấm kÃnh!
- Chị étiennette kêu lên.
- Biết đâu cha đến được trước mưa đá thì sao?
- Ngay cả đến được cÅ©ng không kịp phá»§ chiếu rÆ¡m lên, thế là toi hết cả rồi. Cha sẽ sạt nghiệp, trá»i Æ¡i! Cha cần số tiá»n đó biết bao nhiêu!
Tôi muốn há»i chị étiennette, nhưng chúng tôi hầu như không nghe thấy tiếng nhau, hÆ¡n nữa, chị nhìn mưa đá rÆ¡i vá»›i bá»™ mặt sầu não như ngưá»i nhìn nhà mình bị cháy váºy.
Tráºn mưa đá khá»§ng khiếp kéo dà i độ năm sáu phút rồi đột ngá»™t ngừng lại như lúc nó bắt đầu; mây bay vá» Paris và chúng tôi có thể Ä‘i được. Trong phố các viên đá lăn lông lốc như những viên cuá»™i ở biển, chúng tạo thà nh má»™t lá»›p dà y đến ná»—i ngáºp mắt cá chân.
Chúng tôi mau chóng vá» tá»›i nhà : cá»a lá»›n vẫn để ngá»; chúng tôi vá»™i bước và o vưá»n. Quang cảnh má»›i hãi hùng là m sao! Tất cả Ä‘á»u bị Ä‘áºp vỡ tan tà nh, căn vưá»n ban sáng đẹp là thế nay không còn lại má»™t chút gì.
Ngưá»i cha đâu? Chúng tôi Ä‘i tìm ông nhưng không thấy ông đâu, đến nhà kÃnh, nÆ¡i mà không má»™t miếng kÃnh nà o còn nguyên vẹn, chúng tôi.thấy ông quỵ ngưá»i trên má»™t chiếc ghế đẩu giữa đống đổ nát đầy mặt đất, Alexis và Benjamin đứng im cạnh ông.
- ôi! Các con yêu quý của cha!
- Thấy chúng tôi đến gần, ông ngẩng đầu lên.
Rồi ông ôm Lise trong tay mà khóc.
Ngay sau đó tôi được biết qua chị étiennette và hai cáºu con trai vì sao mà ngưá»i cha thất vá»ng đến thế. ông mua căn vưá»n nà y đã mưá»i năm và tá»± xây lấy ngôi nhà . Ngưá»i chá»§ bán đất cho vay tiá»n mua các váºt dụng cần cho nghá» trồng hoa cá»§a ông. Toà n bá»™ tiá»n sẽ trả trong mưá»i lăm năm, má»—i năm trả má»™t lần. Cho tá»›i giai Ä‘oạn đó, ngưá»i cha đã trả được Ä‘á»u đặn nhá» lao động khó nhá»c và chịu thiếu thốn. Các đợt trả tiá»n cà ng thiết yếu khi mà chá»§ nợ chỉ chá» cÆ¡ há»™i, có nghÄ©a má»™t đợt trả cháºm nà o đó để lấy lại đất, nhà và má»i váºt liệu mà lại vẫn giữ, tất nhiên, số tiá»n đã thu mưá»i năm trước. Äó là cách lão ta đầu tư, lão hy vá»ng trong mưá»i lăm năm thế nà o chẳng có ngà y ngưá»i cha không trả nổi cho nên lão má»›i liá»u đầu tư như thế.
Ngà y đó cuối cùng đã đến do mưa đá. Bây giỠsẽ xảy ra chuyện gì đây?
Chúng tôi không phải phân vân lâu, chỉ má»™t ngà y sau hạn trả tiá»n hà ng năm mà lẽ ra ngưá»i cha đã trả bằng tiá»n bán cây, chúng tôi thấy má»™t ông mặc quần áo Ä‘en Ä‘i và o nhà đưa cho chúng tôi má»™t tá» giấy có dán tem trên đó viết và i chữ trong má»™t dòng để trống. Äó là ông mõ tòa.
Và kể từ ngà y ấy ông ta cứ đến luôn luôn đến nỗi cuối cùng thuộc tên chúng tôi.
- Chà o Rémi, ông ta nói, chà o Alexis; cô khá»e chứ cô étiennette? Và ông ta đưa cho chúng tôi tá» giấy dán tem. Ngưá»i cha chạy khắp thà nh phố. ông Ä‘i đâu?
Có lẽ đến tòa án chăng? Chỉ nghĩ đến đó tôi đã cảm thấy sợ hãi. Cụ Vitalis cũng đã phải ra tòa, và kết quả thế nà o tôi đã rõ.
Äối vá»›i ngưá»i cha thì kết quả phải chá» lâu hÆ¡n. Má»™t phần mùa đông trôi qua như thế. Và dÄ© nhiên là chúng tôi không thể sá»a chữa nhà kÃnh và lắp kÃnh lại. Chúng tôi trồng rau và các loại hoa không phải che chắn, tuy không có lá»i lắm nhưng cÅ©ng gá»i là có công việc.
Má»™t buổi tối, ngưá»i cha trở vá» á»§ rÅ© hÆ¡n má»i khi.
- Các con Æ¡i, ông nói, hết rồi..Tôi định ra ngoà i, tôi biết ông sắp nói má»™t Ä‘iá»u gì quan trá»ng mà có lẽ tôi không nên nghe. Nhưng bằng má»™t cá» chỉ, ông giữ tôi lại.
- Con chẳng phải ngưá»i trong gia đình hay sao? Các con Æ¡i, cha sắp từ bá» các con rồi. Má»™t tiếng kêu Ä‘au đớn thốt lên. Lise nhảy và o vòng tay ông vừa ôm hôn ông vừa khóc.
- ồ! Chẳng lẽ các con nghÄ© cha cố tình bá» những đứa con ngoan như thế nà y hay sao? Nhưng cha bị kết tá»™i không trả nổi tiá»n, vì cha không có tiá»n há» sẽ bán tất cả những thứ nà y Ä‘i, nhưng cÅ©ng không đủ cho nên ngưá»i ta bắt cha Ä‘i tù năm năm. Trong thá»i gian ấy các con sẽ ra sao? Má»i ngưá»i im lặng.
- Rémi sẽ viết thư cho ngưá»i em cá»§a cha là cô Catherine Suriot ở Dreuzy, giải thÃch cho cô rõ tình hình và má»i cô đến đây; vá»›i Catherine, ta sẽ quyết định. Lần đầu tiên tôi viết má»™t bức thư, tháºt là má»™t sá»± bắt đầu ác nghiệt. Dầu sao, chúng tôi vẫn hy vá»ng. Cô Catherine sẽ đến, Ä‘iá»u đó cÅ©ng là đủ đối vá»›i những đứa trẻ như chúng tôi.
Tuy nhiên cô đến không nhanh như chúng tôi tưởng, và lÃnh gác bên thương mại, tức là những ngưá»i Ä‘i bắt các con nợ, đến trước cô.
Ngưá»i cha Ä‘ang định Ä‘i ra ngoà i thì chạm trán há», lúc đó có tôi Ä‘i cùng. Chỉ trong má»™t giây há» vây lấy chúng tôi. ông tái xanh Ä‘i như bị choáng váng và bằng má»™t giá»ng yếu á»›t xin được ôm hôn các con.
- Äừng có khổ não quá ông bạn dÅ©ng cảm ạ, má»™t trong những ngưá»i lÃnh gác nói, Ä‘i tù nợ không đến ná»—i kinh khá»§ng lắm đâu. Tôi Ä‘i tìm mấy anh em trai trong vưá»n.
Khi chúng tôi trở lại, ngưá»i cha Ä‘ang bế Lise trong tay, em khóc sướt mướt. Má»™t trong những ngưá»i lÃnh gác thì thầm và o tai ông cái gì đó tôi nghe không rõ.
- Phải, ngưá»i cha nói, ông nói đúng, phải thế thôi.
Rồi đột ngá»™t đứng lên, ông đặt Lise xuống đất, nhưng em cứ bấu chặt lấy ông không rá»i bà n tay ông ra..ạng ôm hôn étiennette, Alexis và Benjamin. Tôi đứng trong má»™t góc, mắt má» Ä‘i vì nước mắt.
Ông gá»i tôi:
- Còn con, Rémi, con không đến ôm hôn cha ư? Con không phải là con của cha sao? Chúng tôi cuống cuồng cả lên.
- Các con cứ đứng đấy, ngưá»i cha nói, cha ra lệnh đấy.
Và ông vá»™i và ng rá»i bá» chúng tôi sau khi đặt bà n tay Lise và o tay chị étiennette. Chúng tôi sững sỠđứng giữa bếp, ai cÅ©ng khóc. Chúng tôi vẫn biết thế nà o cÅ©ng có ngà y nà y, nhưng chúng tôi Ä‘á»u nghÄ© cô Catherine lúc đó sẽ có mặt.
Nhưng cô Catherine chưa đến. Cô đến sau khi ngưá»i cha Ä‘i khá»i độ má»™t giá» và thấy tất cả chúng tôi im lặng ở trong bếp không ai nói vá»›i ai má»™t lá»i. Ngưá»i mà cho đến lúc ấy vẫn nâng đỡ tinh thần chúng tôi đến lượt mình cÅ©ng phải quỵ: chị étiennette, xưa nay vốn can đảm là thế, nay cÅ©ng yếu Ä‘uối như chúng tôi.
Cô Catherine là má»™t ngưá»i đà n bà cương nghị, đã từng là m vú nuôi ở Paris mưá»i năm, cô hiểu những khó khăn ở Ä‘á»i nà y. Chúng tôi nhẹ hẳn ngưá»i khi được nghe cô ra lệnh, được vâng lá»i cô. Äối vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà nông thôn không cá»§a cải gì, phải gánh vác má»™t trách nhiệm như váºy tháºt là nặng ná».
Cha cá»§a má»™t đứa bé cô nuôi trước kia là m công chứng viên, cô đến há»i ý kiến ông nà y và theo lá»i khuyên cá»§a ông, số pháºn chúng tôi được định Ä‘oạt. Rồi cô đến nhà tù để nhất trà vá»›i ngưá»i cha, tám ngà y sau khi đến Paris, cô cho chúng tôi biết quyết định nà y như thế nà o.
Vì chúng tôi còn nhá» quá để tá»± Ä‘i là m nên má»—i má»™t ngưá»i sẽ đến ở vá»›i chú hoặc cô sẵn sà ng nháºn đứa cháu: Lise ở vá»›i cô Catherine ở Morvan, Alexis ở nhà má»™t ngưá»i chú ở Varses, Ben-jamin ở nhà má»™t ông chú khác là m vưá»n ở Saint - Quentin, chị étiennette ở nhà má»™t ngưá»i cô ở Esnandes. Tôi nghe những sá»± xếp đặt đó, chỠđến lượt mình.
Nhưng vì cô Catherine không nói gì thêm, tôi bèn tiến lên há»i:
- Còn cháu thì sao ạ?
- Cháu ư? Cháu có phải trong gia đình đâu!.
- Cháu là m việc cho gia đình.
- Nhưng cháu không phải ngưá»i trong gia đình.
- Có chứ, có chứ, anh ấy là ngưá»i trong gia đình.
- Tất cả Ä‘á»u nói.
Lise tiến tá»›i trước mặt ngưá»i cô, hai tay chắp lại, cá» chỉ đó còn nói lên nhiá»u hÆ¡n những lá»i nói dà i dòng.
- Cháu bé nhá» tá»™i nghiệp Æ¡i, cô Catherine nói, cô hiểu cháu lắm, nhưng ở Ä‘á»i nà y không phải việc gì ngưá»i ta muốn Ä‘á»u có thể là m được, chỉ riêng cho gia đình không thôi miếng bánh đã quá nhá» rồi. Tôi cảm thấy không là m gì hÆ¡n được. Äiá»u cô Catherine nói chỉ quá đúng mà thôi. Cô Catherine cho chúng tôi biết ngà y mai sẽ chia tay rồi cô cho chúng tôi Ä‘i ngá»§.
Vừa và o đến phòng tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u vây quanh tôi, Lise sà và o tôi mà khóc. Tôi hiểu rằng tuy ai nấy Ä‘á»u buồn vì phải xa cách nhau há» vẫn nghÄ© đến tôi, phà n nà n cho tôi, tôi cảm thấy mình đúng là anh em ruá»™t cá»§a há».
- Các anh chị nghe em nói nà y, tôi bảo há», em thấy rõ là các anh chị coi em như ngưá»i trong gia đình váºy.
- Äúng thế, bao giá» em cÅ©ng là em, anh ruá»™t cá»§a chúng tôi.
- HỠnói.
- ÄÆ°á»£c, thế thì em sẽ tá» ra cho các anh chị thấy em là em, anh ruá»™t cá»§a má»i ngưá»i. Em sẽ lại lấy tấm da cừu và cây đà n hác-pÆ¡ xuống, em sẽ Ä‘i từ Saint - Quentin tá»›i Varses, từ Varses tá»›i Esnandes, từ Esnandes đến Dreuzy, em sẽ thăm lần lượt tất cả các anh chị. Em vẫn còn nhá»› các bà i hát, các Ä‘iệu nhạc nhảy, em sẽ tá»± kiếm sống. Trên nét mặt má»i ngưá»i thấy rõ sá»± hà i lòng:
Tôi biết ý nghÄ© cá»§a tôi cÅ©ng là khát vá»ng cá»§a má»—i ngưá»i. Chúng tôi cứ nói vá» dá»± định đó mãi. Rồi chị étiennette muốn chúng tôi và o giưá»ng, nhưng nà o có ai ngá»§ được đêm hôm ấy.
Ngay từ sáng sá»›m, Lise đã đưa tôi ra vưá»n và là m tôi hiểu rằng em muốn tôi tá»›i thăm những ngưá»i khác trước em để em biết được tin tức cá»§a tất cả má»i ngưá»i.
Há» phải ra Ä‘i lúc tám giá» sáng, cô Catherine đã thuê má»™t chiếc xe ngá»±a để trước tiên đưa má»i ngưá»i và o nhà tù ôm hôn ông bố sau đó Ä‘em theo bá»c hà nh lý cá»§a từng ngưá»i má»™t ra ga..Tá»›i bảy giỠđến lượt chị étiennette đưa tôi ra vưá»n.
- Chị muốn để lại cho em má»™t ká»· niệm, đó là bá»™ đồ cá»§a ngưá»i ná»™i trợ; em sẽ thấy kim, chỉ, kéo, những thứ mà em cần đấy.
Trong khi chị étiennette nói chuyện với tôi thì Alexis cứ quẩn quanh ở chỗ chúng tôi. Chị và o nhà xong thì Alexis lại gần tôi.
- Anh có hai đồng má»™t trăm xu, Alexis nói, em nháºn má»™t đồng thì anh sẽ rất vui lòng. Trong năm chúng tôi, Alexis là ngưá»i duy nhất có ý thức vá» tiá»n, chúng tôi vẫn thưá»ng chế nhạo thói hà tiện cá»§a anh, anh luôn thu tháºp và vô cùng thÃch thú các đồng tiá»n má»›i. Việc anh cho tôi tiá»n là m tôi xúc động quá, tôi muốn từ chối nhưng anh cứ ép tôi phải nháºn. Qua đó phải thấy là tình cảm cá»§a anh đối vá»›i tôi tháºt mạnh mẽ.
Benjamin cÅ©ng không quên tôi; anh cho tôi má»™t con dao đổi lấy má»™t xu "bởi vì dao là thứ cắt đứt tình bạn". Thá»i gian trôi nhanh quá.
Äến lúc nghe tiếng xe ngá»±a lại gần, Lise bèn từ phòng cô Catherine bước ra và ra hiệu cho tôi theo em. Trong vưá»n chúng tôi có má»™t cây hoa hồng Băng-gan ở má»™t góc hẻo lánh. Lise Ä‘i vá» phÃa cái cây, cắt má»™t cà nh hồng rồi chia cà nh hồng đó là m hai nhánh, má»—i bên có má»™t nụ hoa hà m tiếu, đưa cho tôi má»™t nhánh. A! Tiếng nói cá»§a đôi môi tháºt chẳng nghÄ©a lý gì so vá»›i tiếng nói cá»§a đôi mắt! So vá»›i cái nhìn thì lá»i nói tháºt lạnh nhạt và trống rá»—ng biết bao!
- Lise! Lise!
- Ngưá»i cô gá»i.
Các bá»c quần áo đã Ä‘em lên xe cả rồi.
Tôi cầm lấy cây đà n, gá»i Capi, nó nhảy lên vì mừng rỡ, hiểu rằng chúng tôi lại lên đưá»ng. Giá» phút chia tay đã đến. Cô Catherine rút ngắn giá» phút đó lại.
- ạm hôn cha hộ em với nhé!
- Tôi kêu lên...
Má»™t tiếng nức nở là m giá»ng tôi nghẹn lại. Xe ngá»±a Ä‘i mất.
Thế là hết. Má»™t ngưá»i láng giá»ng chịu trách nhiệm đóng cá»a căn nhà , ông ta là m tôi tỉnh ná»—i sững sá»:
- Cháu không ở lại đây ư?
- ông ta há»i.
- Không ạ, cháu đi..
- Äi đâu?
- Cháu cứ thẳng trước mặt mà đi thôi.
Có lẽ ông là m một động tác vì tình thương, bởi vì ông chìa tay cho tôi:
- Nếu cháu muốn ở lại đây, ông nói, thì bác sẽ giữ cháu nhưng không có lương.
Tôi cảm Æ¡n ông. ông bá» Ä‘i. Thế là cá»a đóng lại. Tôi Ä‘eo dây đà n lên vai.
- Äi nà o, Capi!
Capi nhảy lên trước mặt tôi sủa vang.
Mặt trá»i đã lên cao ở chân trá»i, trá»i trong vắt và ấm áp.
Má»™t cuá»™c Ä‘á»i má»›i mở ra trước mặt tôi.
Tôi chỉ là một đứa trẻ mà đã là chủ mình!
Hỡi ôi! Hoà n cảnh tôi tháºt đáng buồn.
Mặc dầu còn nhá» tôi đã phải chịu nhiá»u bất hạnh để trở nên tháºn trá»ng và khôn ngoan hÆ¡n những đứa trẻ bình thưá»ng ở tuổi tôi, đó là má»™t lợi thế mà tôi đã phải trả bằng má»™t giá đắt.
Vì váºy, trước khi lao mình và o con đưá»ng mở ra trước mặt tôi, tôi muốn Ä‘i thăm con ngưá»i mà trong những năm cuối cùng nà y đã như má»™t ngưá»i cha đối vá»›i tôi, nếu như cô Catherine không Ä‘em tôi theo cùng các con ông để tôi từ biệt ông thì tôi sẽ Ä‘i má»™t mình đến ôm hôn ông váºy.
Chưa bao giá» tá»›i nhà tù nợ nhưng thá»i gian gần đây tôi đã nghe nói đến nó khá nhiá»u nên chắc chắn là có thể tìm được. Buá»™c Capi và o má»™t sợi dây thừng, tôi dắt nó Ä‘i đến nhà tù Clichy. Tôi ngừng lại má»™t lúc trước khi dám và o tưởng như mình và o đó sẽ bị bắt giữ. Tôi vẫn hình dung ra khá»i nhà tù rất khó nhưng tôi không biết muốn và o cÅ©ng chẳng dá»… dà ng gì. Cuối cùng, không chịu để ngưá»i ta không cho mình và o, Ä‘uổi mình vá», tôi đã gặp được ngưá»i tôi muốn gặp.
Ngưá»i ta đưa tôi và o má»™t hà nh lang không thanh chắn, không chấn song sắt như tôi đã nghÄ© và ngay sau đó ngưá»i cha Ä‘i ra không bị xÃch xiá»ng gì cả.
- Cha Ä‘ang chá» con đây Rémi ạ, ông bảo tôi, cha đã mắng Catherine không đưa con tá»›i. Trẻ con nói vá»›i cha là con trở lại nghá» hát. Con đã quên mình suýt chết vì đói và rét ở cá»a nhà ta rồi chăng?
Nếu tôi từ bá» cuá»™c Ä‘á»i đó thì chỉ còn má»™t cách là ở cố định má»™t chá»— nà o. Nhưng là m váºy.sẽ thất hứa vá»›i chị étiennette, Alexis, Benjamin và Lise. Thá»±c tế chị étiennette, Alexis và Benjamin chẳng cần nhá» tôi, há» có thể viết thư cho nhau; nhưng Lise, em không biết viết, cô Catherine cÅ©ng váºy, nếu tôi bá» Lise, em sẽ hoà n toà n bị bá» rÆ¡i.
Em sẽ nghĩ vỠtôi thế nà o?
- Thế chẳng lẽ cha không muốn con cho cha biết tin tức của các anh chị em con hay sao? -Tôi nói.
- Chúng có nói vá»›i cha vá» chuyện đó, nhưng không phải chỉ vì nghÄ© đến mình mà cha muốn con từ bá» cuá»™c Ä‘á»i ngưá»i hát rong.
- ChÃnh vì váºy đấy cha ạ, nếu con từ bá» cam kết mà con đã hứa thì Ä‘iá»u đó có nghÄ©a con không nghÄ© đến Lise.
Ông nhìn tôi rất lâu rồi đột nhiên nắm lấy hai bà n tay tôi:
- Con trai cá»§a cha, cha sẽ ôm hôn con vì lá»i nói đó; con là má»™t đứa trẻ có tâm. Chỉ có hai chúng tôi ở trong hà nh lang, chúng tôi ngồi bên nhau trên má»™t chiếc ghế dà i, tôi lao và o tay ông.
- Cha chỉ muốn nói vá»›i con má»™t lá»i nà y nữa thôi, ngưá»i cha nói tiếp:
- thôi đà nh nhá» Trá»i! Và cả hai chúng tôi ngồi im lặng má»™t lúc, nhưng thá»i gian đã hết, đã tá»›i lúc chúng tôi phải chia tay. Bá»—ng nhiên, ông lục túi áo gi-lê lôi ra má»™t chiếc đồng hồ quả quýt to, có dây da buá»™c và o khuyết áo.
- Chẳng nhẽ ta chia tay nhau mà con lại không mang theo má»™t ká»· váºt nà o cá»§a cha? Äây là chiếc đồng hồ cá»§a cha. Cha cho con. Nó chẳng có giá trị gì lá»›n lắm, nếu đáng giá, cha đã bán Ä‘i rồi. Nó chạy không được tốt, thỉnh thoảng lại phải lấy ngón tay đẩy. Nhưng cuối cùng thì lúc nà y cha chỉ còn có thế.
Nói xong ông đặt chiếc đồng hồ và o tay tôi, rồi thấy tôi có vẻ muốn từ chối một món quà tặng quý đến thế, ông buồn bã nói thêm:
- ở đây cha không cần xem giá», thá»i gian chỉ trôi quá cháºm mà thôi. VÄ©nh biệt con, Rémi bé nhá» cá»§a cha. Và ông cầm tay tôi dắt ra cá»a. Tôi cảm động khôn xiết.
Tôi đứng trên phố khá lâu, rất lâu là khác, không biết nên Ä‘i sang trái hay sang phải và có lẽ tôi còn đứng như thế cho đến đêm nếu như.tay tôi không bất ngá» chạm và o má»™t váºt tròn cứng. Má»™t cách máy móc và cÅ©ng không hiểu mình là m gì, tôi sá» và o nó: hóa ra cái đồng hồ cá»§a tôi. Äúng giữa trưa.
Capi kéo ống quần tôi. Nó sủa lên vui mừng.
- Mà y muốn gì, Capi?
Nó nhìn tôi, chỠđợi mấy phút, vươn ngưá»i lên đặt chân và o cái túi có chiếc đồng hồ. Nó muốn xem giỠđể nói vá»›i "cá» tá»a đáng kÃnh" như thá»i là m việc cùng cụ Vitalis.
Tôi cho nó xem; nó nhìn khá lâu như cố nhá»› lại, rồi bắt đầu vẫy Ä‘uôi, sá»§a lên mưá»i hai tiếng. Thế là nó vẫn không quên. A! Chúng tôi sẽ kiếm được tiá»n vá»›i cái đồng hồ nà y đây! Thêm má»™t Ä‘iá»u tôi không tÃnh đến.
Vì chuyện nà y diá»…n ra giữa phố ngay cá»a nhà tù, có nhiá»u ngưá»i đứng lại tò mò nhìn chúng tôi. Giá mà dám thì tôi đã chÆ¡i ngay má»™t buổi biểu diá»…n nhưng vì sợ cảnh sát nên tôi thôi. Nghá» cá»§a tôi lúc nà y cần nhất là má»™t cái bản đồ nước Pháp, tôi biết ngưá»i ta bán nó dưới kè sông, tôi quyết định mua má»™t cái. Tôi Ä‘i vá» phÃa kè.
Tá»›i nhà thá» Saint - Médard, hình như tôi nháºn ra đứa trẻ Ä‘ang đứng dá»±a và o tưá»ng nhà thá», đứa trẻ kỳ lạ mà tôi đã nhìn thấy ở nhà Garifoli, vẫn đôi mắt ướt ấy, vẫn vẻ dịu dà ng nhẫn nhục ấy. Tôi lại gần, nó nháºn ra tôi.
- Có phải anh, nó nói, đến nhà Garifoli cùng với cụ già râu bạc trước hôm tôi và o bệnh viện không nhỉ?
- Tôi đấy. Garifoli vẫn là chủ anh à ?
- Ngưá»i ta đã bắt hắn rồi vì hắn đánh má»™t đứa trẻ nhiá»u quá đến ná»—i nó chết. Lần đầu tiên tôi thấy nhà tù có Ãch.
- Bá»n trẻ con thì sao?
- Tôi há»i.
- à ! Tôi có biết gì đâu. Tôi và o bệnh viện vì thằng cha Garifoli đối xá» vá»›i tôi tệ quá đến ná»—i tôi ốm. ở bệnh viện ra tôi vá» lại chá»— Garifoli thì chẳng còn ai, má»™t ngưá»i hà ng xóm kể lại cho tôi nghe những Ä‘iá»u tôi vừa nói vá»›i anh. Thà nh ra tôi má»›i ở đây, không biết Ä‘i đâu, không biết là m gì..Tôi không già u có gì nhưng tôi đủ để là m cho thằng bé nà y không đến ná»—i chết đói. Tôi chạy đến cá»a hà ng bánh mì rồi quay vỠđưa nó má»™t cái bánh mì tròn. Nó vồ lấy nhai ngấu nghiến.
- Còn bây giỠanh định là m gì?
- Tôi há»i nó.
- Tôi không biết. Tôi Ä‘ang định bán cây vÄ© cầm Ä‘i, lẽ ra tôi đã bán rồi nếu như việc xa nó không là m cho tôi buồn bã quá. Cây vÄ© cầm nà y là niá»m vui, niá»m an á»§i cá»§a tôi, những lúc buồn tôi tìm má»™t chá»— có thể đứng má»™t mình được rồi kéo đà n cho bản thân mình, lúc ấy tôi nhìn thấy tất cả những thứ đẹp đẽ ở trên trá»i, còn đẹp hÆ¡n cả trong mÆ¡ nữa.
- Thế sao anh không kéo đà n trong phố?
- Tôi đã chÆ¡i đà n trong phố rồi đấy chứ, nhưng chẳng ai cho tiá»n cả. Còn anh thì sao? Anh là m gì?
Không hiểu tình cảm khoe khoang trẻ thơ nà o đã gây cảm hứng cho tôi:
- Tôi là chủ gánh hát.
- Tôi nói.
- ồ! Thế anh có cho tôi nháºp và o gánh được không? Tên tôi là Mattia.
- Thằng bé nói.
- Nhưng cả gánh hát của tôi chỉ có thế nà y.
- Tôi chỉ và o Capi.
- Cần gì! Ta có hai ngưá»i. ôi! Xin anh, đừng bá» rÆ¡i tôi, tôi sẽ ra sao? Tôi là m việc được, chÆ¡i vÄ© cầm được, là m tráºt khá»›p được, nhảy dây được, chui qua vòng được, hát được; anh muốn gì tôi là m nấy! Tôi không yêu cầu tiá»n, chỉ mong có cái ăn. Tôi mà là m tồi anh cứ việc đánh tôi, chỉ xin anh có má»™t Ä‘iá»u: đừng đánh tôi và o đầu. Nghe Mattia tá»™i nghiệp nói váºy tôi muốn khóc.
- ÄÆ°á»£c.
- Tôi bảo nó.
Nó láºp tức cầm lấy bà n tay tôi hôn lên đó: Nước mắt tôi dâng lên.
- Äi theo tôi, như má»™t ngưá»i bạn ấy!
- Tôi bảo. Và xóc lại chiếc dây đeo đà n hác-pơ trên vai:
- Tiến lên! Chỉ má»™t khắc đồng hồ sau chúng tôi ra khá»i Paris.
Gió hanh tháng ba là m đưá»ng khô ráo, trên đất cứng Ä‘i bá»™ dá»… dà ng. Khà trá»i dịu, mặt trá»i rá»±c rỡ trên bầu trá»i không mây..Tháºt khác biệt biết bao so vá»›i cái ngà y tuyết rÆ¡i mà tôi và o Paris nÆ¡i tôi khát khao bao lâu như má»™t vùng đất hứa!
Cuá»™c du hà nh cá»§a chúng tôi khởi đầu tháºt đẹp, tôi sải bước trên con đưá»ng vang tiếng bước chân vá»›i đầy niá»m tin. Capi, được tháo dây buá»™c, chạy quanh chúng tôi, bất cứ cái gì và chẳng là m sao cÅ©ng sá»§a. Có lẽ nó chỉ vì thÃch mà sá»§a.
Bên cạnh tôi Mattia Ä‘i không nói năng gì, tôi cÅ©ng im lặng. Tôi đã hứa vá»›i Lise Ä‘i gặp hai anh cá»§a em và chị étiennette trước em, nhưng tôi không cam kết sẽ thăm ai đầu tiên: Benjamin, Alexis hay chị étiennette? Tôi đến thăm ai trước tiên sẽ do tôi chá»n, nghÄ©a là tôi có thể Ä‘i Cévennes, Charente hoặc Picardie.
Vì tôi ra khá»i Paris vá» phÃa nam, tôi chỉ còn chá»n hoặc Alexis hoặc chị étiennette. Má»™t trong những lý do là m tôi muốn Ä‘i xuống phÃa nam trước, đó là vì mong gặp má Barberin. Nếu như đã từ lâu tôi không nói tá»›i má, không có nghÄ©a có thể kết luáºn là tôi đã quên má. CÅ©ng không nên tưởng rằng tôi là kẻ vô Æ¡n đã không viết thư cho má.
Biết bao lần tôi đã định viết cho má để bảo vá»›i má như thế nà y: "Con luôn nghÄ© đến má và yêu má vá»›i cả tấm lòng con". Nhưng, má»™t phần vì má không biết Ä‘á»c, phần khác, ná»—i sợ lão Bar-berin kìm tay tôi lại. Nếu Barberin nhá» thư tôi mà biết tôi ở đâu, hắn có đòi lại tôi chăng? Rồi lại Ä‘em bán tôi Ä‘i lần nữa chăng? Có lẽ lão có quyá»n là m việc đó. NghÄ© đến đó thà tôi bị má Barberin buá»™c tá»™i là vô Æ¡n còn hÆ¡n vô phúc lại rÆ¡i và o quyá»n hà nh cá»§a lão Barberin.
Nhưng bây giá» khi mà tôi muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, tôi có thể gặp lại má lắm chứ. HÆ¡n nữa, vì đã thu nháºn Mattia và o "gánh hát" cá»§a tôi, tôi thấy vấn đỠnà y cÅ©ng dá»… thôi. Tôi có thể cá» Mattia và o trước, tôi khôn ngoan lùi lại sau. Nó sẽ lấy cá»› gì đó và o nhà má Barberin; nếu má có má»™t mình, nó sẽ kể sá»± thá»±c cho má nghe rồi ra báo cho tôi biết, tôi sẽ và o căn nhà nÆ¡i trôi qua tuổi ấu thÆ¡ cá»§a tôi để sà và o vòng tay bà vú nuôi, còn nếu như lão Barberin Ä‘ang ở nhà thì Mattia sẽ đỠnghị má Barberin đến má»™t chá»— đã hẹn trước để tôi được ôm hôn má. Vừa Ä‘i tôi vừa xây dá»±ng cả má»™t kế hoạch như váºy. Lúc nà y chúng tôi Ä‘ang ở giữa chốn đồng quê chúng tôi có thể nghỉ chân má»™t lúc..Tôi bảo Mattia:
- Nếu anh muốn, chúng ta sẽ nghỉ một chút.
- Vâng nhưng tôi muốn xin anh xưng hô cáºu, tá»› vá»›i tôi.
- Tôi muốn thế lắm.
Thế là nó cưá»i, má»™t cái cưá»i chân thà nh dịu dà ng giÆ¡ hết cả răng ra, bá»™ răng trắng ngà trên khuôn mặt rám nắng.
Tôi lấy bản đồ ra trải trên cá». Tôi định hướng khá lâu, cuối cùng vạch ra hà nh trình cá»§a mình như sau: Corbeil, Fontainebleau, Montargis, Gien, Bourges, Saint - Amand, Montlucon. Có thể tá»›i Chavanon được và nếu gặp chút may mắn thì dá»c đưá»ng chúng tôi sẽ không chết đói. Trong khi tôi nghiên cứu bản đồ, Mattia quan sát tôi má»™t cách chăm chú.
- Cáºu biết Ä‘á»c ư?
- Có chứ. Thế còn cáºu, cáºu không biết Ä‘á»c à ?
- Không.
- Thế có muốn há»c không?
- ồ! Có chứ.
- ÄÆ°á»£c, thế thì tá»› sẽ dạy cáºu.
Mở cái túi ra tôi bá»—ng có ý nghÄ© xem thỠở trong có những thứ gì. Tôi bèn bà y cả ra trên cá». Tôi có ba áo sÆ¡ mi bằng vải toan, ba đôi tất, năm khăn tay, tất cả Ä‘á»u còn rất má»›i, và má»™t đôi già y đã bắt đầu cÅ©. Mattia lóa mắt.
- Còn cáºu, cáºu có những gì nà o?
- Tôi há»i nó.
- Cây đà n và bá»™ quần áo mặc trên ngưá»i.
- ÄÆ°á»£c!
- Tôi nói.
- Ta sẽ chia ra, vì ta là bạn mà : cáºu sẽ có hai áo sÆ¡ mi, hai đôi tất, ba khăn tay, có Ä‘iá»u là má»—i đứa sẽ Ä‘eo cái túi trong má»™t giỠđồng hồ.
Mattia muốn từ chối phần đầu cá»§a lá»i đỠnghị, nhưng tôi đã có thói quen chỉ huy, tôi không cho nó cãi lại.
Tôi bà y cái túi nội trợ mà chị étiennette cho tôi trên mấy chiếc áo sơ mi, cả cái hộp trong đựng bông hoa hồng của Lise nữa. Mattia muốn mở cái hộp ra nhưng tôi không cho phép, tôi cất cái hộp đó và o túi.
- Nếu cáºu muốn là m vui lòng tá»›, tôi bảo nó, thì đừng bao giá» mở cái há»™p nà y ra. Äó là má»™t quà tặng.
Từ khi trở lại khoác tấm da cừu và khoác cây đà n hác-pÆ¡, có má»™t Ä‘iá»u là m tôi khá lúng túng, đó là chiếc quần cá»§a tôi. Nghệ sÄ© không.mặc quần dà i. Äể xuất hiện trước công chúng phải mặc quần cụt, Ä‘i tất trên có buá»™c chéo những sợi ruy-băng.
Tôi bèn mở cái túi nội trợ của chị étiennette ra, cầm lấy cái kéo.
- Trong khi tá»› sá»a cái quần, tôi bảo Mattia, cáºu cho tá»› biết tà i nghệ chÆ¡i vÄ© cầm cá»§a cáºu nà o. Nó cầm lấy đà n và bắt đầu chÆ¡i.
Trong thá»i gian đó tôi dÅ©ng cảm đưa mÅ©i kéo và o cắt quần. Thoạt đầu tôi vừa cắt quần vừa nghe Mattia, sau rồi chẳng mấy chốc tôi dừng hẳn lại dá»ng tai lên nghe: Mattia chÆ¡i vÄ© cầm chẳng kém gì cụ Vitalis. Tôi vừa vá»— tay vừa há»i nó:
- Ai dạy cáºu đà n thế?
- Má»—i ngưá»i má»™t tÃ, chá»§ yếu tá»± há»c trong khi là m việc. Tá»› chÆ¡i những gì nghe được ở ngưá»i khác. Äến lượt tôi, tôi cÅ©ng muốn tá» cho Mattia biết mình cÅ©ng là má»™t tay chÆ¡i nhạc không tồi: Cầm lấy đà n hác-pÆ¡ tôi hát má»™t khúc mà tôi yêu thÃch.
Thế là , như giữa những nghệ sÄ© vá»›i nhau, Mattia đáp lại lá»i ca cá»§a tôi bằng những cái vá»— tay. Nhưng, sau khi chÆ¡i nhạc cho vui cÅ©ng phải nghÄ© đến chÆ¡i nhạc để có cÆ¡m chiá»u, có chá»— ngá»§ nữa chứ. Chúng tôi lại lên đưá»ng.
- Cáºu dạy tá»› bà i hát cá»§a cáºu Ä‘i, Mattia nói, ta sẽ cùng hát, tá»› nghÄ© chẳng bao lâu tá»› sẽ đệm vÄ© cầm được, như thế rất hay.
Sau Villejuif, chúng tôi đến má»™t ngôi là ng ná». Khi qua cổng má»™t cái trại chúng tôi thấy trong sân đầy ngưá»i: Ä‘ang có đám cưới.
Tôi chợt có ý nghÄ© há» cần có ngưá»i chÆ¡i đà n để nhảy, thế là tôi bước và o, theo sau là Mattia và Capi. Tay ngả mÅ© chà o tháºt cung kÃnh, tôi đỠnghị vá»›i ngưá»i đầu tiên gặp trên đưá»ng và o. Äó là má»™t chà ng thanh niên to lá»›n có vẻ dá»… chịu, tÃnh tình Ä‘iá»m đạm.
- Nà y, các vị Æ¡i, anh ta gá»i, các vị nghÄ© sao nếu có chút nhạc? Ta đứng và o nhảy ca-Ä‘ri nà o! Chỉ và i phút sau ai nấy đứng thà nh từng nhóm ở giữa sân để nhảy.
- Cáºu có chÆ¡i được Ä‘iệu nhảy ca-Ä‘ri không?
- Tôi há»i khẽ Mattia vì tôi khá lo lắng.
- ÄÆ°á»£c...Nó kéo thỠđà n vÄ© cầm cho tôi nghe, may mà tôi cÅ©ng biết Ä‘iệu ấy. Thế là chúng tôi thoát hiểm.
Ngưá»i ta Ä‘em má»™t cái xe bò từ trong nhà để xe ra, cho chúng tôi lên đó. Tuy chưa hòa nhạc vá»›i nhau bao giá» nhưng chúng tôi cùng chÆ¡i Ä‘iệu nhảy ca-Ä‘ri không đến ná»—i dở. CÅ©ng may chúng tôi chÆ¡i ở đây cho những đôi tai không sà nh nhạc cÅ©ng không khó tÃnh lắm.
- Có cáºu nà o trong hai cáºu biết chÆ¡i kèn đẩy coóc-nê không nhỉ?
- Anh thanh niên to lá»›n há»i chúng tôi.
- Có, có, Mattia trả lá»i, nhưng tôi không có kèn.
- Äể tôi Ä‘i kiếm, vÄ© cầm thì hay tháºt đấy nhưng hÆ¡i nhạt nhẽo.
- Cáºu chÆ¡i cả kèn đẩy nữa cÆ¡ à ?
- Tôi há»i Mattia.
- Cả kèn tÆ¡-rôm-pét có rãnh, cả sáo, tất cả các nhạc cụ. Quả thằng bé đáng quý tháºt. Chẳng mấy chốc kèn coóc-nê được mang đến, chúng tôi lại cùng chÆ¡i khúc nhảy ca-Ä‘ri, pôn-ka, van-xÆ¡... cứ như thế cho đến tối. Chúng tôi mệt rã rá»i. Cô dâu xuất hiện.
- Thôi thôi, cô nói, hai đứa trẻ không đà n nổi nữa rồi. Chuẩn bị đặt tay và o túi tiá»n Ä‘i nà o.
- Nếu cô cho phép, tôi nói vá»›i cô, chúng tôi sẽ cho thá»§ quỹ cá»§a chúng tôi Ä‘i thu tiá»n ạ.
Tôi ném cái mÅ© cá»§a mình cho Capi, nó ngáºm và o mõm. Má»i ngưá»i vá»— tay rầm ráºp khi thấy nó duyên dáng chà o ngưá»i ta má»—i khi ngưá»i ta cho tiá»n, nhưng Ä‘iá»u đáng giá hÆ¡n đối vá»›i chúng tôi là ngưá»i ta cho nhiá»u lắm. Tôi theo dõi thấy những đồng bạc trắng xóa rÆ¡i xuống mÅ©, cuối cùng chú rể bá» và o má»™t đồng năm phrăng.
Chưa phải đã hết. Ngưá»i ta má»i chúng tôi và o bếp ăn cÆ¡m và cho chúng tôi ngá»§ trong vá»±a thóc. Sáng hôm sau, khi rá»i căn nhà mến khách đó chúng tôi có vốn liếng là hai mươi tám phrăng. Cả má»™t tà i sản!
- Nhá» cáºu mà có đấy, Mattia ạ.
- Tôi bảo bạn tôi.
- Má»™t mình tá»› thì là m sao thà nh ban nhạc được. Chúng tôi lại lên đưá»ng, lòng thênh thang đầy hy vá»ng. Cuối cùng tương lai mỉm cưá»i vá»›i chúng tôi chăng?.
|

10-09-2008, 08:50 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 9
Một thà nh phố đen
Chúng tôi lại lên đưá»ng, không đói không mệt vá»›i hai mươi tám phrăng trong túi nhá» sá»± đón tiếp nồng nhiệt mà ngưá»i ta đã dà nh cho chúng tôi nhân má»™t đám cưới ở gần Villejuif.
Phải nói rằng chúng tôi đã toà n tâm toà n lá»±c chÆ¡i đà n cho cô dâu và các khách má»i cá»§a cô nhảy. Vá»›i hai mươi tám phrăng trong túi, chúng tôi là hai vị chúa tể, khi tá»›i Corbeil tôi đã có thể mua thoải mái má»™t số thứ không dại dá»™t chút nà o: trước hết là má»™t cây kèn đẩy cÅ© ở má»™t cá»a hà ng sắt tuy không má»›i không đẹp nhưng được lau chùi kỹ cà ng bảo dưỡng cẩn tháºn, rất được việc cho chúng tôi; rồi những dây ruy-băng đỠđể buá»™c và o tất, cuối cùng má»™t túi cÅ© cá»§a quân đội cho Mattia. Khi rá»i Corbeil, sau khi trả hết tiá»n những thứ đã mua, túi tiá»n chúng tôi có ba mươi phrăng bởi vì những cuá»™c biểu diá»…n ở.đây cá»§a chúng tôi thu được khá nhiá»u. Chúng tôi Ä‘iá»u hòa các tiết mục sao cho ở lại nÆ¡i nà y được nhiá»u ngà y. Sau nữa Mattia và tôi rất hợp nhau, đến ná»—i coi nhau như hai anh em ruá»™t.
Sau khi rá»i Corbeil chúng tôi tiến vá» Mon-targis để tá»›i nhà má Barberin. Bây giá» tôi đã già u, tôi phải có quà tặng má chứ. Chẳng phải tìm tòi gì lâu. Có má»™t thứ sẽ có thể là m má sung sướng hÆ¡n tất cả má»i thứ: đó là má»™t con bò cái.
Cái chÃnh lúc nà y là là m sao biết giá. Lần đầu tiên tôi há»i má»™t ông lái bò ông nà y cưá»i và o mÅ©i tôi để trả lá»i. Nhưng tôi không để ngưá»i ta là m cho bối rối.
- Phải cho sữa tốt lại không ăn quá nhiá»u. Ông ta có má»™t con bò cái đúng theo yêu cầu cá»§a tôi, nếu đưa ông năm mươi ê-quy thì con bò sẽ thuá»™c vá» tôi.
Còn lâu tôi má»›i có đủ món tiá»n lá»›n đó.
Chẳng lẽ không mua nổi nó sao? Khéo không mua nổi mất. Nhưng nếu váºn may vẫn đến vá»›i chúng tôi như những ngà y đầu tiên thì tôi có thể thu tháºp từng xu má»™t lắm chứ! Chỉ cần có thá»i gian thôi. Lúc đó má»™t ý tưởng má»›i nảy ra trong óc tôi.
Äáng lẽ đầu tiên Ä‘i Chavanon thì hãy Ä‘i Varses đã, như váºy chúng tôi sẽ có đủ số thá»i gian bị thiếu nếu Ä‘i thẳng tá»›i Chavanon.
Phải Ä‘i Varses trước đã, lúc vá» má»›i tá»›i nhà má Barberin. Buổi sáng tôi thông báo cho Mattia ý tôi, Mattia không phản đối gì cả. Chúng tôi mất ba tháng má»›i vượt qua ngần ấy cây số, nhưng tá»›i gần Varses tôi vui mừng đếm tiá»n thấy mình đã táºn dụng tốt thá»i gian:
Chúng tôi có một trăm hai mươi tám phrăng, chỉ thiếu hai mươi hai phrăng là mua được con bò cái. Từ Varses tới Chavanon chắc chắn chúng tôi sẽ kiếm được khá.
Varses, cách đây má»™t trăm năm, chỉ là má»™t ngôi là ng nhá» hẻo lánh giữa núi non. Tháºt quả trên mặt đất tháºt hiu quạnh: chỉ có đá vôi, đất truông, không cây cối ngoà i đây đó mấy cây dẻ, cây dâu tằm và và i cây oliviers còm cõi; đất không trồng trá»t được, chá»— nà o cÅ©ng thấy đá xám, đá trắng; chỉ những nÆ¡i đất hÆ¡i sâu má»™t chút má»›i.có chút ẩm thấp để má»™t Ãt thá»±c váºt sống được là m nổi báºt lên trông rất vui mắt.
Vì nÆ¡i đây trÆ¡ trụi như thế nên hay xảy ra những tráºn lụt kinh khá»§ng: má»—i khi trá»i mưa, nước cứ chảy theo những sưá»n dốc trụi cây như trên má»™t đưá»ng phố lát đá và những con suối xưa nay cạn khô nay chảy à o à o như thác là m cho bá»—ng chốc bao nhiêu sông trong thung lÅ©ng đầy ắp lên rồi trà n ra, chỉ và i phút nước ngáºp đến năm mét và hÆ¡n cả thế nữa.
Khi chúng tôi tá»›i ngoại vi Varses là ba giá» chiá»u, mặt trá»i rá»±c rỡ tá»a trên bầu trá»i trong vắt, nhưng cà ng tiến tá»›i ngà y cà ng tối Ä‘i; giữa bầu trá»i và mặt đất má»™t đám mây khói dà y đặc bốc từ những ống khói nặng ná» ra xâu xé lẫn nhau rồi lan dà i ngá»™t ngạt. Từ hÆ¡n má»™t giá» nay chúng tôi nghe thấy những tiếng vù vù rất mạnh, những tiếng rì rà o như tiếng rì rà o cá»§a biển cùng vá»›i những tiếng Ä‘áºp đùng đục. Tiếng vù vù thì là tiếng quạt rồi còn những tiếng đục là tiếng búa và tiếng vồ. Tôi chỉ biết chú cá»§a Alexis là công nhân má» là m việc ở má» Truyère và chỉ có thế. Chú ở Varses hay ngoại ô Varses?
Và o tá»›i là ng tôi há»i thăm mỠở đâu, ngưá»i ta chỉ cho tôi đến bá» bên trái cá»§a con sông Di-vonne. Ngưá»i ta cÅ©ng cho chúng tôi địa chỉ cá»§a chú Gaspard, chú ở cách đấy má»™t quãng ngắn trong má»™t phố quanh co và dốc đứng từ ngá»n đồi xuống con sông. Khi há»i thăm ông thì má»™t ngưá»i đà n bà đang nói chuyện vá»›i má»™t bà hà ng xóm đã trả lá»i là là m việc xong đến sáu giỠông má»›i vá».
- Thế cháu há»i ông ấy có việc gì?
- Cháu muốn gặp Alexis.
Bà bèn nhìn tôi từ đầu đến chân và nhìn Capi.
- Cháu là Rémi phải không? Alexis có nói chuyện vá»›i chúng tôi, nó đợi cháu đến đấy. Thế còn cáºu nà y là ai?
- Là bạn cháu ạ.
Äó là bà thÃm cá»§a Alexis. Tôi cứ tưởng bà ta má»i chúng tôi và o trong nhà nghỉ ngÆ¡i vì đôi chân đầy bụi cÅ©ng như khuôn mặt sạm nắng gió cá»§a chúng tôi cho biết rõ chúng tôi mệt lắm; thế nhưng bà ta chẳng là m gì cả chỉ nhắc lại là nếu chúng tôi quay lại lúc sáu giá» thì sẽ gặp Alexis. Cách đón tiếp như váºy là m chúng tôi không muốn quay lại nhà là m gì nữa, chúng tôi Ä‘i đến đợi Alexis ở cá»a và o má» lúc gần sáu giá»..Tôi đứng đó vá»›i Mattia và Capi và sau sáu giỠđộ và i phút tôi bắt đầu nhìn thấy từ trong đưá»ng hầm sâu thẳm và tăm tối những chấm sáng lá»›n dần. Äó là những ngưá»i thợ má» tay cầm đèn trở lên chốn ban ngà y ban mặt.
Há» Ä‘i rất cháºm, bước Ä‘i nặng ná» tá»±a như bị Ä‘au đầu gối váºy, Ä‘iá»u đó sau nà y tôi má»›i biết, khi mà tôi bước xuống những báºc lên xuống cá»§a chiếc thang dẫn xuống mức sâu nhất cá»§a má»; mặt há» Ä‘en như mặt những ngưá»i nạo ống khói, áo quần và mÅ© há» phá»§ đầy bụi than cùng những mảng bùn ướt. Qua kho để đèn, từng ngưá»i Ä‘i và o treo đèn lên má»™t cái Ä‘inh.
Mặc dù rất chú ý tôi không nhìn thấy Alexis, nếu anh không nhảy lên bá cổ tôi hẳn tôi đã để anh Ä‘i qua trước mặt mà không biết: Ä‘en từ đầu đến chân như thế bây giá» anh đâu còn giống ngưá»i anh cá»§a tôi vẫn thưá»ng chạy trên những lối Ä‘i ở vưá»n xưa kia?
- Äây là Rémi.
- Anh vừa nói vừa quay lại phÃa má»™t ngưá»i đà n ông khoảng bốn mươi tuổi Ä‘i bên cạnh. Tôi biết ngay đấy là chú Gaspard.
- Bá»n chú chá» cháu đã lâu.
- ông hiá»n từ nói.
Capi mừng rỡ vì gặp lại Alexis. Trong khi đó tôi giải thÃch cho chú Gaspard rà ng Mattia là má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi, má»™t cáºu bé rất khá mà tôi đã quen từ lâu, chÆ¡i kèn đẩy không kém gì ai.
- Còn đây là Capi chứ gì, - chú Gaspard nói, - ngà y mai là chá»§ nháºt: nghỉ ngÆ¡i xong bá»n cháu biểu diá»…n cho chúng tôi xem má»™t buổi nhé. Alexis nói là con chó nà y thông thái hÆ¡n cả má»™t ông giáo hoặc má»™t kịch sÄ© đấy.
Tôi lúng túng trước mặt bà thÃm bao nhiêu thì thoải mái vá»›i ông chú bấy nhiêu. Khi sắp sá»a vá» tá»›i nhà , chú Gaspard lại gần chúng tôi:
- Bá»n cháu ăn tối vá»›i chúng tôi nhé. Chưa bao giá» có má»™t lá»i má»i nà o là m tôi vui đến thế bởi vì tôi Ä‘ang tá»± há»i liệu đến cá»a chúng tôi có phải chia tay nhau hay không, cách đón tiếp cá»§a bà thÃm chẳng là m tôi mảy may hy vá»ng.
- Äây là Rémi, - ông nói khi bước và o nhà , - và bạn cá»§a cháu.
- Tôi đã gặp các cáºu ấy rồi.
ÄÆ°á»£c trôi qua buổi tối cùng ông, tôi tháºt sung sướng, tháºt tình mà nói tôi cÅ©ng sung sướng.được ăn cÆ¡m tối nữa. Suốt từ Paris chúng tôi cứ gặp đâu ăn đấy, Ãt khi được ăn má»™t bữa cÆ¡m thá»±c sá»±. Thá»±c ra vá»›i những gì thu được chúng tôi cÅ©ng khá già u, đủ để ăn những bữa cÆ¡m sang trá»ng trong các quán, nhưng còn phải dà nh tiá»n táºu bò nữa. CÆ¡m tối kéo dà i không bao lâu.
- Cháu sẽ ngủ với Alexis nhé.
- Chú Gaspard bảo tôi.
- Còn Mattia, nếu cháu đồng ý ngá»§ trong lò bánh mì, chú sẽ là m cho cháu má»™t cái giưá»ng đệm rÆ¡m. Tối và phần lá»›n đêm đó tôi và Alexis dùng để bà n chuyện.
Chú Gaspard là thợ cuốc than, nghÄ©a là ông cuốc than trong má» bằng má»™t cái cuốc chim. Alexis là ngưá»i đẩy goòng, có nghÄ©a đẩy than trên má»™t toa xe gá»i là xe goòng trên đưá»ng ray từ nÆ¡i than được cuốc ra cho tá»›i má»™t cái giếng. Xe goòng trong có chứa than khi đến giếng được móc và o má»™t dây cáp có máy đưa lên trên mặt đất.
Dù cho má»›i là thợ má» có Ãt lâu, Alexis đã yêu má», tá»± hà o vá» má», theo anh đó là cái mỠđẹp nhất, ly kỳ nhất xứ sở nà y, anh đặt và o câu chuyện kể cá»§a mình tất cả tầm quan trá»ng cá»§a má»™t ngưá»i khách phương xa đến từ vùng đất lạ tìm được những đôi tai chú ý lắng nghe mình.
Alexis tiếp tục kể vá» cuá»™c sống cá»§a má», những hiểm nguy cá»§a má» như vụ nổ ga khá»§ng khiếp tức là nổ khà má» và i tuần trước đây là m chết hà ng chục công nhân má», tai nạn nà y gây cho anh má»™t ấn tượng rất mạnh.
Những gì Alexis kể kÃch thÃch trà tò mò cá»§a tôi đến ná»—i tôi muốn xuống má» nhưng muốn xuống má» phải là thợ mỠđã. Tuy nhiên, má»™t sá»± tình cỠđã khiến tôi cảm nháºn được tất cả ná»—i hãi hùng đôi khi vẫn Ä‘e dá»a thợ má».
Tối hôm trước ngà y tôi lên đưá»ng, Alexis vá» nhà vá»›i má»™t bà n tay bị giáºp do má»™t tảng than rÆ¡i và o. Má»™t ngón tay anh nát ra đến má»™t ná»a, cả bà n tay giáºp tÃm bầm lại. Bác sÄ© cá»§a công ty đến nhà thăm và băng bó cho anh. Vết thương không trầm trá»ng như Alexis phải nghỉ việc.
Chú Gaspard có tÃnh cách là đá»i là m sao ông chấp nháºn là m váºy, chẳng buồn chẳng giáºn bao giá», nhưng có má»™t Ä‘iá»u khiến ông mất cả hiá»n là nh: đó là có cái gì cản trở công việc cá»§a ông..Khi biết Alexis phải nghỉ là m việc trong nhiá»u ngà y, ông kêu tướng lên. Ai sẽ đẩy xe goòng trong suốt thá»i gian nà y? Chẳng có ai thay nó cả, má» Ä‘ang thiếu ngưá»i nhất là trẻ con.
Ông Ä‘i tìm má»™t ngưá»i đẩy xe goòng nhưng lại vá» không. ông bắt đầu phà n nà n. Thấy ông buồn và hiểu vì sao ông buồn, đồng thá»i cảm thấy có nghÄ©a vụ trong trưá»ng hợp nà y, mình nên có cách riêng để Ä‘á»n đáp lòng hiếu khách cá»§a ông đã dà nh cho chúng tôi, tôi bèn há»i ông đẩy goòng có khó lắm không.
- Chỉ việc đẩy nó trên đưá»ng ray.
- Xe có nặng không ạ?
- Không đến nỗi nặng lắm.
- Alexis đẩy được thì chắc là cháu cÅ©ng đẩy được. Ông cưá»i ầm lên nhưng sau đó trở lại đứng đắn ngay:
- Cháu là cáºu bé tốt quá, đúng thế đấy, ngà y mai cháu xuống má» vá»›i chú. Äúng là cháu giúp chú, nhưng có lẽ cÅ©ng có Ãch cho cháu. Nếu cháu thấy thÃch công việc nà y, thì nó còn hÆ¡n là cứ lang thang trên đưá»ng. Nhưng nếu như thế thì Mattia sẽ là m gì? Tôi bèn há»i nó có muốn cùng Capi Ä‘i biểu diá»…n trong vùng lân cáºn không thì nó đồng ý.
- Tá»› sẽ rất hà i lòng tá»± mình kiếm nốt tiá»n táºu bò.
- Nó cưá»i nói.
Qua ba tháng chúng tôi cùng ở vá»›i nhau, sống giữa không khà thoáng đãng, Mattia đã khác xa cáºu bé ốm yếu mà tôi gặp Ä‘ang đứng dá»±a và o nhà thá» Saint - Médard. Mặt trá»i và cuá»™c sống ngoà i trá»i đã Ä‘em lại sức khá»e cho nó, là m nó vui lên. Suốt hà nh trình lúc nà o nó cÅ©ng vui, cÅ©ng cưá»i. Nếu không có nó không hiểu tôi sẽ ra sao?
Chúng tôi thá»a thuáºn vá»›i nhau trong thá»i gian tôi xuống má» Mattia sẽ Ä‘i biểu diá»…n để tăng thêm thu nháºp.
Sáng hôm sau ngưá»i ta đưa cho tôi bá»™ quần áo lao động cá»§a Alexis. Tôi Ä‘i theo chú Gaspard.
- Chú ý và o nhé, - ông đưa cái đèn cho tôi, - cứ theo chú mà đi. Chúng tôi Ä‘i sâu và o đưá»ng hầm, ông Ä‘i trước.
- Cháu mà trượt chân ở báºc thang thì bám chặt và o nhé, ở dưới kia sâu lắm và cứng lắm đấy..Không cần phải nghe những lá»i dặn dò nà y tôi đã đủ xúc động rồi, bởi vì từ chá»— ánh sáng bước và o trong đêm tối, từ mặt đất bước và o trong lòng đất, ai chẳng thấy xốn xang trong lòng. Theo bản năng tôi quay lại phÃa sau: ban ngà y chỉ còn là má»™t chấm sáng nhá» tÃt táºn đầu kia. Tôi theo kịp bước chân chú Gaspard rất nhanh.
- Äến báºc thang rồi đây nà y.
- Chẳng bao lâu ông nói.
Chúng tôi đến trước má»™t cái lá»— Ä‘en ngòm và trong cái chiá»u sâu mà mắt tôi không thể lưá»ng nổi tôi thấy những vệt sáng Ä‘ung đưa, ở đầu và o thì lá»›n sau cứ nhá» dần đến độ chỉ còn là những chấm nhá» khi chúng cứ cà ng ngà y cà ng xa Ä‘i. Äó là đèn cá»§a những thợ mỠđã và o má» trước chúng tôi. Tiếng há» nói chuyện nghe như tiếng rì rầm vẳng tá»›i táºn tai chúng tôi nhá» má»™t luồng không khà âm ấm thổi và o mặt, luồng không khà có mùi gì đó mà lần đầu tiên tôi ngá»i thấy: nó như mùi ê-te lẫn vá»›i mùi ét-xăng.
Khi tá»›i nÆ¡i là m việc, chú Gaspard chỉ cho tôi phải là m những gì, và khi goòng đầy ắp than, ông cùng đẩy vá»›i tôi để dạy tôi cách đẩy goòng tá»›i táºn giếng, dạy tôi cách đưa goòng và o những đưá»ng tránh khi gặp những ngưá»i đẩy xe goòng tá»›i từ phÃa ngược lại.
Kể cÅ©ng có lý khi nói rằng nghá» nà y không lấy gì là m khó lắm, sau và i giá» nếu như tôi chưa trở nên thà nh thạo thì cÅ©ng có thể gá»i là là m được. Chỉ chưa khéo lắm chưa quen lắm mà thôi, bù và o đó tôi buá»™c phải mất nhiá»u sức hÆ¡n, kết quả là là m được Ãt hÆ¡n và mệt nhiá»u hÆ¡n.
Cạnh nÆ¡i chú Gaspard là m việc, có má»™t ngưá»i đẩy goòng láng giá»ng vá»›i tôi, lẽ ra là má»™t đứa trẻ như tôi và các bạn tôi, thì lại là má»™t cụ già râu bạc trắng; nói bạc trắng vì và o ngà y chá»§ nháºt, ngà y ai nấy tắm rá»a sạch sẽ, bởi qua cả má»™t tuần lá»…, ngà y thứ hai râu xám ngà y thứ bảy râu Ä‘en. Cụ đến ngoà i sáu mươi tuổi. Ngà y xưa, thá»i còn trẻ, cụ là thợ gá»—, có nghÄ©a chịu trách nhiệm bảo trì các cá»™t chống bằng gá»— để chống hầm, nhưng sau má»™t vụ sụt hầm cụ bị nghiá»n nát ba ngón tay đà nh phải bá» nghá». Công ty cá»§a cụ có cho cụ má»™t chút tiá»n trợ cấp vì tai nạn nà y xảy ra khi cụ cứu ba công nhân bạn. Cụ sống bằng tiá»n trợ cấp đó được và i năm. Công ty cá»§a cụ phá sản, cụ chẳng còn nguồn nà o mà sống, chẳng thuá»™c diện nà o, cụ phải và o má».Truyère đẩy goòng. Há» gá»i cụ là cụ giáo, bởi vì cụ hiểu biết nhiá»u Ä‘iá»u mà các thợ cuốc, thợ má» báºc thầy còn phải chịu, những ngưá»i nà y sẵn sà ng nói lên như váºy.
Trong giỠăn cÆ¡m chúng tôi là m quen vá»›i nhau và cụ thân vá»›i tôi rất nhanh. ở trong má» thưá»ng ngưá»i ta Ãt nói vì thế ngưá»i ta gá»i chúng tôi là những ngưá»i hay chuyện.
Những câu chuyện kể cá»§a Alexis không cho tôi biết hết những Ä‘iá»u tôi muốn biết, những câu trả lá»i cá»§a chú Gaspard cÅ©ng không là m tôi thá»a mãn, bởi vì khi tôi há»i chú:
- Than đá là gì hả chú? Thì lúc nà o chú cÅ©ng chỉ trả lá»i:
- Là than tìm được ở trong đất. Nhưng khi tôi há»i cụ giáo cÅ©ng câu há»i ấy thì cụ lại trả lá»i khác hẳn:
- Nó không gì khác chỉ là than gỗ mà thôi:
Äáng lẽ cho và o lò sưởi những cái cây cá»§a thá»i đại chúng ta, ta lại cho và o đó cây cối má»c trong những khu rừng cổ đại đã biến thà nh than do sức mạnh cá»§a thiên nhiên, do cháy rừng, do núi lá»a, do động đất.
Và khi tôi ngạc nhiên nhìn cụ thì cụ nói:
- Hôm nay ta không có thì giá» nói vá» chuyện đó, nhưng mai là chá»§ nháºt, cháu đến tôi, tôi sẽ giải thÃch cho cháu. Ngà y hôm sau tôi nói vá»›i chú Gaspard là mình đến thăm cụ giáo.
- à , chú cưá»i, thế là cháu đã tìm được ngưá»i để chuyện trò rồi đấy hả, Ä‘i Ä‘i, nếu lòng cháu muốn váºy. Chỉ có Ä‘iá»u là nếu như cháu há»c được cái gì ở cụ thì cÅ©ng đừng lên mặt ta đây nhé. Tôi bước và o thì cụ ra đón tôi.
- Tôi đã gá»i món biroulade rồi đấy, bởi vì tuổi trẻ có tai có mắt nhưng cÅ©ng có cả cổ há»ng nữa, muốn là m bạn vá»›i há» cách tốt nhất là là m thá»a mãn cả yết hầu há». Món biroulade là món hạt dê nướng ngâm và o rượu trắng, ở vùng Cévennes nà y được má»i ăn món đó là má»™t vinh dá»±.
- Sau khi ăn món biroulade, tôi sẽ cho cháu xem bá»™ sưu táºp cá»§a tôi. Bá»™ sưu táºp nà y vô cùng phong phú, Ãt nhất là theo đánh giá cá»§a tôi, nó chiếm toà n bá»™ chá»— ở cá»§a cụ, trên các bà n và các giá nếu là váºt mẫu nhá», váºt mẫu lá»›n thì xếp dưới đất.
Äã từ hai mươi năm nay, cụ sưu tầm tất cả những cái gì mà cụ thấy hay hay gặp trong khi là m.việc, và bởi vì khu mỠở lưu vá»±c sông Cère và sông Divonne rất nhiá»u thá»±c váºt hóa đá, cụ có những mẫu rất hiếm mà nhà địa chất há»c và tá»± nhiên há»c nà o có được hẳn phải vô cùng sung sướng.
Cụ vội nói và tôi cũng chăm chú nghe:
- Bởi vì cháu muốn biết thế nà o là than đá, cháu hãy nghe đây: mặt đất nÆ¡i chúng ta ở không phải lúc nà o cÅ©ng như ngà y nay. Có những thá»i kỳ mà nước ta phá»§ đầy loại cây giỠđây chỉ má»c ở những nước nhiệt đới. Rồi bá»—ng nhiên có má»™t cuá»™c cách mạng, toà n bá»™ lá»›p thá»±c váºt nà y bị thay thế bằng má»™t lá»›p thá»±c váºt khác hẳn, đến lượt nó lại bị thay thế bởi má»™t lá»›p khác nữa, cứ như thế trong hà ng ngà n, hà ng triệu năm. Cây nhá» cây lá»›n tÃch tụ lại, vừa phân há»§y vừa chồng lên nhau sinh ra nhiá»u lá»›p than đá. Tôi sẽ cho cháu xem những mẫu lấy từ vỉa ta gá»i là tưá»ng hay là mái còn mang dấu ấn cá»§a cây cối, được giữ như là thảo má»™c giữa những tá» giấy cá»§a táºp mẫu thảo má»™c.
Cuá»™c viếng thăm cá»§a tôi kéo dà i đến đêm vì cụ hiểu biết quá nhiá»u và những lá»i giải thÃch cá»§a cụ là m tôi say mê.
|

10-09-2008, 08:52 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 10
Ngáºp lụt
Ngà y hôm sau chúng tôi lại xuống má».
Tôi vừa đẩy chiếc xe goòng vá» phÃa giếng Sainte - Alphonsine lần thứ ba thì nghe thấy từ phÃa giếng má»™t tiếng gầm khá»§ng khiếp. Có chá»— nà o sạt lở hay toà n bá»™ hầm bị sụt? Tôi lắng nghe, tiếng huyên náo vẫn tiếp tục và dá»™i Ä‘i tứ phÃa.
Cảm tưởng đầu tiên cá»§a tôi là khiếp vÃa lên được, tôi nghÄ© đến việc chạy trốn vá» phÃa thang nhưng vì đã nhiá»u lần bị má»i ngưá»i chế giá»…u vì thói nhút nhát nên tôi xấu hổ mà đứng lại. Bá»—ng nhiên má»™t lÅ© chuá»™t luồn qua hai chân tôi mà chạy: rồi hình như tôi nghe thấy má»™t tiếng lạ lùng lướt trên mặt đất và trên thà nh hầm vá»›i tiếng nước vá»—. NÆ¡i tôi đứng vốn hoà n toà n khô cÆ¡ mà . Tôi lấy đèn soi rồi cúi xuống nhìn mặt đất.
Äúng là nước, nước từ giếng đến và ngà y cà ng dâng lên trong hầm..Bá» xe goòng trên đưá»ng ray tôi chạy vá» nÆ¡i công trưá»ng là m việc.
- Chú Gaspard ơi, trong mỠcó nước!
- Vớ vẩn!
- Chú nghe mà xem. Giá»ng tôi xúc động đến ná»—i chú Gaspard ngừng cuốc để nghe, vẫn cái tiếng đó ngà y cà ng to hÆ¡n, nghe cà ng thê thảm hÆ¡n. Không còn nhầm lẫn gì nữa.
- Chạy nhanh đi thôi.
- ông bảo tôi.
Chú cầm lấy đèn, bao giỠđó cÅ©ng là động tác đầu tiên cá»§a ngưá»i thợ má», rồi lén ngay và o đưá»ng hầm.
Chưa Ä‘i được mưá»i bước thì tôi thấy cụ giáo cÅ©ng xuống đưá»ng hầm. Má»±c nước tăng rất nhanh, lúc nà y đã lên tá»›i đầu gối là m chúng tôi tiến rất cháºm. Cả ba chúng tôi lúc Ä‘i qua các công trưá»ng là m việc Ä‘á»u kêu to:
- Chạy đi, nước và o mỠrồi! Mực nước tăng với một tốc độ hoảng loạn, may thay chúng tôi ở ngay gần thang nếu không không thể nà o đến đó được. Cụ giáo tới thang trước tiên.
- Anh và cháu lên trước đi. Tôi già rồi, lương tâm yên ổn.
Lúc nà y chẳng câu nệ lá»… phép là m gì nữa, chú Gaspard lên trước, tôi theo sau rồi đến cụ giáo, sau cụ má»™t quãng cách khá xa má»›i đến và i công nhân theo kịp chúng tôi. Chưa bao giá» bốn mươi mét ngăn cách mức sâu thứ hai vá»›i mức sâu thứ nhất cá»§a mỠđược vượt nhanh như thế! Nhưng vừa tá»›i nấc thang trên cùng thì má»™t là n sóng nước ùa xuống đầu chúng tôi là m đèn cá»§a chúng tôi tắt ngóm. Tháºt là má»™t thác nước!
- Giữ cho chặt và o!
- Chú Gaspard kêu.
Chú, cụ giáo và tôi, chúng tôi bám tháºt chặt và o nấc thang để chống cá»± lại, những ngưá»i đằng sau chúng tôi bị sóng kéo Ä‘i luôn, và chắc chắn là nếu chúng tôi còn phải leo mưá»i nấc thang nữa hẳn chúng tôi cÅ©ng như hỠđã bị rÆ¡i xuống rồi bởi vì chỉ ngay sau đó thác nước trở thà nh má»™t khối lở ụp xuống.
Lên tá»›i mức trên cùng rồi chúng tôi vẫn chưa thoát, muốn lên khá»i má» còn năm mươi mét nữa và ngay cả tầng hầm nà y cÅ©ng có nước, ánh sáng thì không có..
- Ta nguy rồi.
- Cụ giáo nói vá»›i giá»ng hầu như bình tÄ©nh.
- Rémi cháu cầu kinh đi.
Cùng lúc đó có bảy tám ánh đèn chạy tá»›i chá»— chúng tôi, nước lên tá»›i đầu gối chúng tôi, không cần cúi xuống tay chúng tôi cÅ©ng chạm và o nước. Äó không phải là má»™t thứ nước lặng mà là luồng nước cuốn, vừa trôi nó vừa kéo theo những tảng gá»— quay cuồng như những chiếc lông chim.
Những ngưá»i cầm đèn mà chúng tôi nhìn thấy định theo đưá»ng hầm Ä‘i tá»›i thang và những báºc thang ở gần đấy, nhưng trước dòng thác như thế nà y thì việc đó không thể là m nổi bởi vì là m sao mà đẩy ngược được dòng nước cÅ©ng như kháng cá»± lại được sức thúc cá»§a nước và những tảng gá»— nó cuốn theo?
Há» cÅ©ng thốt ra lá»i mà cụ giáo thốt ra lúc nãy:
- Chúng ta nguy rồi! HỠtiến đến chỗ chúng tôi.
- Äi lối nà y, phải rồi.
- Cụ giáo nói, cụ là ngưá»i duy nhất trong chúng tôi còn giữ được chút bình tÄ©nh.
- NÆ¡i duy nhất ta trú ẩn được là nÆ¡i công trưá»ng cÅ© ấy.
Công trưá»ng cÅ© là má»™t phần cá»§a mỠđã bị bá» Ä‘i từ lâu không ai lai vãng trừ cụ giáo, cụ vẫn thưá»ng tá»›i thăm khu đó má»—i khi cần tìm hiểu má»™t Ä‘iá»u lạ lùng nà o đó.
- Các anh quay lại Ä‘i, - cụ ra lệnh, - đưa tôi má»™t cái đèn, tôi sẽ dẫn các anh Ä‘i. Bình thưá»ng má»—i khi cụ nói ngưá»i ta hay giá»…u cụ đôi chút nhưng lúc nà y tất cả mấy cái đèn Ä‘á»u được đưa ra. Cụ vá»™i và ng cầm lấy má»™t chiếc, tay kia kéo tôi Ä‘i, cụ dẫn đầu cả Ä‘oà n. Vì chúng tôi Ä‘i cùng chiá»u vá»›i dòng nước nên Ä‘i khá nhanh. Sau khi Ä‘i dá»c theo đưá»ng hầm má»™t lát, cụ dừng lại.
- Ta không còn thá»i gian nữa rồi. Nước lên nhanh quá. Quả tháºt nước mau chóng chiếm cứ chúng tôi, từ đầu gối tôi nó lên tá»›i háng, từ háng lên đến ngá»±c.
- Phải trèo và o một dốc ngách hầm thôi.
- Cụ giáo nói.
- Sau đó thì sao? Dốc ngách hầm chẳng dẫn đến đâu cả!
Quả thá»±c đó là má»™t cái túi cùng, nhưng chúng tôi không còn thá»i gian chỠđợi và chá»n.lá»±a, hoặc và o má»™t dốc ngách hầm và có lấy và i phút trước mặt có nghÄ©a hy vá»ng sống sót hoặc cứ theo đưá»ng hầm mà đi dù biết chắc chắn chỉ và i giây là bị chìm nghỉm.
Cụ giáo dẫn đầu, chúng tôi Ä‘i và o trong má»™t dốc ngách hầm. Hai ngưá»i trong số chúng tôi cứ Ä‘i theo đưá»ng hầm, chúng tôi không bao giá» trông thấy há» nữa. Trong má» là má»™t sá»± huyên náo đáng sợ: tiếng đất đá sụt lở, tiếng nước xoáy, tiếng nước đổ xuống, tiếng gãy răng rắc cá»§a gá»— chống hầm, tiếng không khà bị nén nổ bùng, tất cả là m chúng tôi sững sá» mê muá»™i.
- Táºn thế chứ không còn là cái gì nữa!
- Lạy Trá»i, hãy thương chúng con! Suốt từ lúc và o trong dốc ngách hầm, cụ giáo không nói gì nữa, tâm hồn cụ bay bổng cao hÆ¡n những lá»i phà n nà n vô tác dụng.
- Các con Æ¡i, - cụ nói, - không thể để ta mệt thế được, nếu ta cứ dùng tay chân mà bấu và o vách dốc cá»§a ngách hầm như thế chẳng mấy chốc ta sẽ rá»i rã, phải đà o lấy những Ä‘iểm tá»±a giữa những phiến than đá.
Lá»i khuyên đó rất đúng nhưng cÅ©ng rất khó thá»±c hiện, có ai mang theo cuốc chim đâu, tất cả chúng tôi Ä‘á»u mang đèn nhưng không ai có má»™t dụng cụ nà o trong tay.
- Lấy những cái móc ở đèn mà đà o.
- Cụ giáo nói.
Thế là ngưá»i nà o ngưá»i ấy bắt đầu đà o đất, công việc chẳng dá»… dà ng gì, vách cá»§a ngách hầm vừa dốc vừa trÆ¡n. Nhưng ai cÅ©ng biết rằng nếu trượt tay trượt chân má»™t cái là chết, vì thế má»i ngưá»i Ä‘á»u đà o khá»e Ä‘á»u khéo tay. Chỉ và i phút chúng tôi đã đà o được má»™t cái hốc đặt chân và o được. Những tiếng động trong má» vẫn dữ dá»™i như trước. Chúng tôi sợ hãi nhìn nhau, ngưá»i ná» tìm trong mắt ngưá»i kia lá»i giải thÃch mà trà óc cá»§a bản thân mình không Ä‘em lại được.
Cụ giáo, sau một hồi im lặng, nói tiếp:
- Chúng ta Ä‘ang ở trong không khà cá»§a má»™t cái chuông, không khà bị nước dồn ép tụ lại trong hầm nà y đến bây giá» lại kháng cá»± lại nước và đẩy lùi nước. Chẳng khác gì ngưá»i ta vứt má»™t cái cốc úp ngược xuống nước trong má»™t cái xô, nước không bao giá» trà n lên đáy cốc cả. Cái cốc vẫn rá»—ng nhá» không khà ở trong.
ở đây cÅ©ng thế. Nước không thể lên đến chá»—.chúng ta được. Ta không chết Ä‘uối nhưng cÅ©ng khó mà sống sót. Không khà không thoát Ä‘i đâu được vì ngách hầm nà y đóng kÃn. Không khà tù hãm thì ta cÅ©ng bị tù hãm. Im lặng và sợ hãi bao trùm má»™t lúc.
Cụ giáo lại nói tiếp:
- Theo ý tôi tốt nhất chúng ta nên đà o má»™t cái thá»m như chiếu nghỉ ở cầu thang ấy, chúng ta có bảy ngưá»i hai cái thá»m là đủ.
Má»i ngưá»i bắt đầu và o việc, thắp lên bốn cái đèn. Sau ba giá» là m việc không nghỉ, vá»›i móc đèn, vá»›i dao, chúng tôi đã đà o được má»™t cái thá»m phẳng có thể ngồi trên đó được.
- Phải tiết kiệm đèn, - cụ giáo nói, - thắp một cái thôi.
Má» lúc nà y im lặng, dưới chân chúng tôi nước đứng yên. Trong mỠđầy nước, sau khi trà n ngáºp tất cả má»i đưá»ng hầm từ đáy lên tá»›i trần má», nước giam chặt chúng tôi trong dốc ngách hầm nà y, giam chặt còn hÆ¡n trong những bức tưá»ng đá. Cái im lặng âm thầm không sao thâm nháºp được còn đáng sợ, đáng ngạc nhiên hÆ¡n cả cái ồn à o huyên náo lúc nước vỡ ụp và o. Chúng tôi bị chôn sống trong má»™t nấm má»™.
Không khà nặng ná» khó thở, chúng tôi ngá»™t ngạt, tai ong ong lên. Không còn ý niệm nà o vá» thá»i gian. Bây giá» là trưa hay là sáu giá» chiá»u?
Bỗng nhiên giữa yên lặng có tiếng chú Gaspard cất lên:
- Theo tôi ấy mà , - ông nói, - chưa ai là m gì để cứu chúng ta cả, ta đã nghe thấy gì đâu.
- Phải là m cho há» thấy là ta còn sống, -cụ giáo nói, - hãy Ä‘áºp và o vách hầm tháºt mạnh và o. Không phải chá», má»™t ngưá»i trong chúng tôi có đôi bốt to bắt đầu Ä‘áºp mạnh và o vách, tiếng động nà y cÅ©ng như ý tưởng gây ra tiếng động đó là m chúng tôi đỡ đỠđẫn. Ngưá»i ta có nghe thấy tiếng chúng tôi không? Ngưá»i ta có trả lá»i chúng tôi không?
Má»™t cuá»™c tranh luáºn nổ ra vá» việc má»i ngưá»i sẽ dùng cách nà o để cứu chúng tôi, kết quả là giả sá» có má»™t táºp hợp nhân há»c đến ngoạn mục và trong những Ä‘iá»u kiện tháºt thuáºn lợi, Ãt nhất chúng tôi cÅ©ng phải ở trong cái ngôi má»™ nà y đến tám ngà y. Tám ngà y! Khi ý thức được Ä‘iá»u nà y thì chúng tôi không ai bà n luáºn gì nữa.
- Nghe kìa.
- Má»™t ngưá»i thợ má» nói..
- Cái gì váºy?
- Có tiếng động trong nước.
- Äó là anh là m rÆ¡i má»™t miếng đá đấy.
- Không. Tiếng nà y đục.
Chúng tôi lắng nghe. Tai tôi vốn rất thÃnh thế mà cÅ©ng chẳng nghe thấy gì cả. Những ngưá»i bạn cá»§a tôi, vì đã quen vá»›i những tiếng động trong má», phấn khởi hÆ¡n tôi.
- Äúng rồi, - cụ giáo nói, - có cái gì đó trong nước tháºt.
- Tiếng nước chảy xuống thôi.
- Không. Tiếng nà y không liên tục mà từng hồi Ä‘á»u đặn.
- Từng hồi Ä‘á»u đặn! Ta sống rồi! Các con Æ¡i! Äó là tiếng những chiếc xe ben thả gầu xuống múc nước giếng lên!
- Gầu tát nước! Thế là cùng má»™t lúc tất cả chúng tôi hòa cùng má»™t giá»ng lặp lại mấy tiếng nà y. Và chúng tôi nhá»m ngưá»i lên.
Không khà không còn ngá»™t ngạt nữa, thà nh cá»§a dốc ngách hầm không còn đè nặng lên chúng tôi nữa, chúng tôi thở dá»… dà ng hÆ¡n, tim chúng tôi Ä‘áºp mạnh trong lồng ngá»±c.
Tuy nhiên, trước khi nhìn thấy ánh mặt trá»i, nghe tiếng gió thổi trong cà nh lá, chúng tôi còn phải ở lại đây trong nhiá»u ngà y dà i nghiệt ngã và thế là chúng tôi lại lo buồn tuyệt vá»ng. Trong lúc nà y ngưá»i ta mau chóng tổ chức cứu nạn, các kỹ sư dẫn đầu Ä‘oà n thợ má» cá»§a các má» xung quanh chạy tá»›i. Má»™t đám đông, hốt hoảng vì những tiếng nổ tiếng rung cÅ©ng đổ tá»›i. Má»™t trăm hai mươi ngưá»i gá»i tên không thấy.
- Chồng tôi đâu?
- Cha tôi đâu?
- Trả con tôi đây!
Những giá»ng nói ngắt quãng, những câu há»i nghẹn ngà o vì nức nở. Biết trả lá»i thế nà o? Và công cuá»™c cứu nạn bắt đầu. Ngưá»i ta đà o cầu may, nhưng há» cứ đà o. Ngưá»i ta đà o và o các đưá»ng hầm má»™t cách không mệt má»i, ngưá»i ta đặt các xe múc nước. Kỹ sư hy vá»ng là má»i ngưá»i ẩn trong khu công trưá»ng cÅ©.
Nếu như thá»i gian tháºt là dà i đối vá»›i những ngưá»i ở ngoà i Ä‘ang tìm cách giải phóng chúng.tôi, đối vá»›i chúng tôi, những tù nhân bất lá»±c, nó còn đằng đẵng hÆ¡n nhiá»u.
Tiếng xe múc nước chẳng là m cho niá»m vui bá»™t phát cá»§a chúng tôi lúc ban đầu tồn tại được lâu. Ngưá»i ta cứu chúng tôi, đó là niá»m hy vá»ng, nhưng tát cạn nước liệu có nhanh không? Äó là ná»—i lo lắng.
Äau đớn vá» tinh thần còn kèm thêm Ä‘au đớn vá» váºt chất. Tư thế chúng tôi buá»™c phải cầm cá»± trên thá»m nghỉ tháºt vô cùng má»i mệt, không thể là m được cỠđộng nà o cho giãn gân cốt và chúng tôi nhức đầu ghê gá»›m.
- Ta uống được không nhỉ?
- Chú Gaspard há»i.
- Tha hồ, nước thì thiếu gì, - cụ giáo trả lá»i, - Rémi sẽ xuống lấy nước, nó nhẹ nhất mà .
- Lấy và o đâu?
- Lấy và o ủng của tôi đây nà y.
- Một thợ mỠtên là Carrory nói.
Ngưá»i ta đưa tôi chiếc á»§ng và tôi chuẩn bị xuống múc nước.
- ChỠmột chút, - cụ giáo nói, - để tôi đưa tay cho đã.
Äúng lúc cụ cúi xuống, cụ nhà o ra trước và không hiểu cụ lỡ đà hay do lâu không cỠđộng ngưá»i bị cứng, hoặc vỉa than lở ra dưới sức nặng cá»§a cụ, cụ trượt luôn xuống, đầu chúc chìm nghỉm trong nước. Chiếc đèn cụ soi cho tôi cÅ©ng biến mất. Ngay láºp tức chúng tôi ngáºp trong bóng tối Ä‘en ngòm và má»™t tiếng kêu thất thanh cùng lúc thoát ra từ ngá»±c chúng tôi. Tôi Ä‘ang trong tư thế xuống nước, tôi ngã ngá»a ngưá»i ra và lao xuống nước chỉ sau cụ giáo độ má»™t giây. Ngay láºp tức tôi cảm thấy má»™t bà n tay co quắp bấu và o vai tôi và tôi bị kéo và o trong nước. Äạp chân má»™t cái tôi ngoi lên: bà n tay vẫn bấu chặt và o tôi.
- Cụ giữ chặt lấy cháu, cụ giáo ạ, cụ được cứu thoát rồi. Cứu thoát! Cả hai chúng tôi nà o có ai được cứu thoát, vì tôi chẳng biết bÆ¡i vá» phÃa nà o.
- Thắp đèn lên.
- Tôi nói. Ngay láºp tức ánh đèn xuất hiện, tôi chỉ cần duá»—i cánh tay là chạm và o bá». Chú Gaspard và Carrory đưa tay há» cho chúng tôi, trong khi Pagès, má»™t thợ má» khác, soi đèn cho chúng tôi. Cụ giáo được kéo lên thá»m trong khi tôi đẩy cụ từ phÃa sau. Cụ lên rồi đến lượt tôi lên.
- Lại đây cháu, - cụ nói, - để tôi ôm hôn cháu. Cháu đã cứu tôi.
- Thì cụ đã cứu sống tất cả chúng cháu đấy thôi.
- Thế là , - Carrory nói, - anh ta là ngưá»i không bao giá» bị ảnh hưởng bởi xúc động, tôi mất chiếc bốt à ?
- Äể cháu Ä‘i tìm. Nhưng má»i ngưá»i ngăn tôi lại.
- Thôi, má»i ngưá»i hãy đưa cháu chiếc bốt khác váºy, Ãt nhất cháu cÅ©ng Ä‘em được nước vá»! Thoát khá»i chết Ä‘uối, cụ giáo và tôi bị ướt sÅ©ng từ đầu đến chân là m cho chân tay căng rá»i rã. Lạnh cóng là m chúng tôi không thể quên được chuyện đó. Má»i ngưá»i đưa áo vét cho chúng tôi. Sau sá»± cố nà y chúng tôi lại mê muá»™i cả ngưá»i và nghÄ© đến cái chết. Có lẽ ý nghÄ© nà y đè nặng lên các bạn tôi hÆ¡n là tôi vì trong khi há» tỉnh thì cuối cùng tôi ngá»§ thiếp Ä‘i. Nhưng chá»— ngồi không thoải mái chút nà o có nguy cÆ¡ rÆ¡i xuống nước. Lúc đó cụ giáo giữ đầu tôi trong cánh tay cụ. Cụ giữ không quá chặt chỉ đủ để tôi đừng rÆ¡i xuống nước mà thôi, tôi như má»™t đứa trẻ nằm trên đầu gối mẹ. Cụ không phải chỉ có cái đầu vững và ng mà còn có má»™t trái tim nhân háºu nữa. Khi tôi hÆ¡i thức dáºy, cụ đổi tay cho đỡ má»i rồi lại ngồi tháºt im và bảo tôi:
- Cháu cứ ngủ đi, đừng sợ. Và tôi lại ngủ tiếp.
Thá»i gian cứ trôi. Tư thế cá»§a chúng tôi không còn chịu đựng nổi nữa. Liệu đã đến lúc chúng tôi được cứu ra chưa? Chúng tôi nghi ngá» vô cùng.
Tuy nhiên việc tát nước được tiến hà nh không ngừng dưới sá»± lãnh đạo cá»§a má»™t ông kỹ sư luôn động viên thợ má» vá»›i má»™t niá»m tin, má»™t hy vá»ng sắt đá.
- Các bạn Æ¡i, còn má»™t ngà y nữa, - ông nói vá»›i những ngưá»i thợ má», - tôi đòi há»i ở các bạn những gì mà những ngưá»i bạn cá»§a các bạn đòi há»i, các bạn ở địa vị há» mà xem.
Niá»m tin khiến ông hăng hái đã truyá»n sang trái tim những ngưá»i thợ má». Ngưá»i ta cứ đà o sâu xuống mãi. Äến ngà y thứ bảy, trong khi thay đổi vị trÃ, má»™t ngưá»i thợ cuốc và o tá»›i vỉa than tưởng như nghe thấy những tiếng Ä‘áºp yếu á»›t.
Anh ta dán tai và o lá»›p than rồi gá»i má»™t ngưá»i.bạn đến cùng nghe vá»›i mình. Cả hai im lặng và má»™t lát sau má»™t tiếng yếu á»›t Ä‘á»u đặn lặp Ä‘i lặp lại vẳng tá»›i tai há». Äến lượt há», há» lấy cuốc chim gõ gõ. Láºp tức tin nà y được truyá»n Ä‘i rất nhanh.
Ông kỹ sư đã đúng! Dưới đó vẫn còn có ngưá»i sống. Tin tức lan khắp thà nh phố như má»™t vệt thuốc súng, đám đông chạy tá»›i má» Truyère.
Công việc cà ng khẩn trương hÆ¡n, các công ty bạn gá»i đến những thợ cuốc tinh nhuệ nhất. Hy vá»ng cÅ©ng tăng lên khi nước rút dần.
Trong ngách hầm, lúc nghe thấy tiếng gõ trả lá»i cá»§a các bạn, chúng tôi bị tác động chẳng kém gì lúc nghe thấy tiếng xe múc nước thả gà u xuống các giếng.
- Thoát rồi!
Ai nấy thốt ra má»™t tiếng kêu vui mừng. Rồi, cÅ©ng giống như sau khi nghe thấy tiếng gầu múc nước, hy vá»ng lại biến thà nh tuyệt vá»ng. Tiếng cuốc chim cho biết những ngưá»i cứu nạn còn ở xa lắm. Chỉ có cụ giáo là còn nói năng má»™t cách can trưá»ng nhưng dần dần sá»± á»§ rÅ© cá»§a chúng tôi cÅ©ng lan sang cụ. Nếu như chúng tôi có thể uống thì chúng tôi không thể có cái ăn, cái đói trở nên không còn có thể chịu nổi nữa.
Chúng tôi ngồi im không động Ä‘áºy, chỉ còn duy trì cuá»™c sống bằng tiếng cuốc chim và tiếng gà u múc nước. Dần dần những tiếng động nà y ngà y cà ng to lên, nước rút xuống, ngưá»i ta đến gần chúng tôi hÆ¡n. Nhưng há» có đến kịp không?
Chúng tôi ngà y cà ng yếu lắm rồi.
Cuối cùng chúng tôi nghe thấy tiếng nói cá»§a các bạn tôi, há» nghe thấy tiếng chúng tôi. Rồi chúng tôi nói chuyện được vá»›i há». Há» thốt lên mấy tiếng thống thiết sau đây:
- Các anh có bao nhiêu ngưá»i? Chú Gaspard trả lá»i:
- Sáu!
Im lặng má»™t hồi. Có lẽ ở ngoà i hy vá»ng má»™t con số lá»›n hÆ¡n.
- Mau lên các bạn, - chú Gaspard kêu lên, -chúng tôi kiệt sức rồi.
- Tên các bạn là gì?
- Bergounhoux, Pagès, Carrory, cụ giáo, Rémi, Gaspard.
Äó là lúc Ä‘iếng ngưá»i nhất cho những ngưá»i đứng ngoà i. Khi ông kỹ sư tuyên bố chúng tôi chỉ có sáu, má»i ngưá»i thất vá»ng đến Ä‘au đớn..Hỡi ôi! Trong số má»™t trăm hai mươi ngưá»i mẹ và ngưá»i vợ chỉ có bốn ngưá»i niá»m hy vá»ng trở thà nh sá»± thá»±c. Biết bao Ä‘au đớn! Biết bao nước mắt! Vá» phÃa chúng tôi, chúng tôi nghÄ© đến những ngưá»i có thể được cứu thoát.
- Có bao nhiêu ngưá»i được cứu thoát? Không ai trả lá»i.
- Chắc hỠkhông nghe tiếng.
- Há» không muốn trả lá»i thì đúng hÆ¡n.
- Hãy há»i há» xem chúng ta đã ở trong má» bao nhiêu lâu?
- Mưá»i bốn ngà y. Giá» thì không còn lâu nữa đâu. Các bạn hãy can đảm lên. Chỉ còn và i giá» nữa thôi.
Tôi tưởng như mấy giá» nà y là những giá» dà i nhất trong cảnh tù hãm cá»§a chúng tôi, dù thế nà o Ä‘i nữa cÅ©ng là những giá» Ä‘au khổ nhất. Má»—i nhát cuốc chúng tôi lại tưởng là nhát cuốc cuối cùng. Nhưng sau nhát đó lại tiếp đến nhát khác, sau nhát khác nà y lại đến nhát khác nữa. Các xe múc nước cÅ©ng không ngừng hoạt động phút nà o, nước cứ từ từ rút xuống. Có Ä‘iá»u lạ là giá» phút giải phóng cà ng tá»›i gần chúng tôi cà ng yếu lả Ä‘i. Cuối cùng dốc ngách hầm được mở ra từ phÃa trên: ánh đèn rá»i và o là m chúng tôi lóa mắt. Nhưng chỉ trong phút chốc chúng tôi lại rÆ¡i và o bóng tối Ä‘en ngòm: má»™t luồng không khà khá»§ng khiếp là m tắt phụt đèn!
Lại phải chỠthêm! Cùng một lúc có tiếng động mạnh trong nước ở dưới hầm, và quay lại tôi thấy một ánh sáng chói di động trên nước lõm bõm.
- Can đảm lên! Can đảm lên!
- Ngưá»i ta kêu lên.
Má»i ngưá»i đồng thá»i đến cứu chúng tôi từ hai phÃa. Chưa kịp nói lá»i nà o tôi đã rÆ¡i và o tay ông kỹ sư. Vừa vặn tôi ngất Ä‘i.
Tôi ý thức được là ngưá»i ta mang tôi Ä‘i, rồi ngưá»i ta bá»c tôi và o trong nhiá»u tấm chăn. Tôi nhắm mắt lại nhưng ngay sau đó tôi cảm thấy má»™t cái gì chói lá»i đến ná»—i phải mở mắt ra. Chúng tôi ra đến giữa trá»i.
Cùng má»™t lúc má»™t cái bóng trắng nhảy và o tôi: đó là Capi nhảy phắt và o hai tay ông kỹ sư.để liếm và o mặt tôi. Tôi cÅ©ng cảm thấy có ai nắm lấy bà n tay phải tôi và hôn tôi. Äó là Mattia. Tôi nhìn xung quanh: má»™t đám đông vô kể, im lặng và xúc động.
Ngưá»i ta mang tôi đến táºn văn phòng má», ở đó đã có sẵn những cái giưá»ng chỠđợi chúng tôi. Hai ngà y sau tôi Ä‘i bá»™ trong phố xá Varses, tất cả má»i ngưá»i trên đưá»ng Ä‘á»u dừng lại nhìn tôi. Có những ngưá»i đến bắt tay tôi, nước mắt lưng tròng. CÅ©ng có những ngưá»i, ngược lại, lại quay Ä‘i. Äó là những ngưá»i Ä‘ang tang tóc, há» xót xa tá»± há»i tại sao thằng bé mồ côi nà y lại sống sót trong khi ngưá»i chá»§ gia đình ná», cáºu con trai kia lại ở lại dưới má», lại là những cái xác khốn khổ bị nước cuốn Ä‘i.
|
 |
|
| |