 |
|

10-09-2008, 09:11 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 6
Maude đến đón ông Entwhistle ở ga Compton.
- Ông tháºt tốt đến thăm chúng tôi như thế nà y - bà nói vá»›i giá»ng hÆ¡i thô- chúng tôi rất vui khi biết ông sẽ đến. Cái chết cá»§a Richard là má»™t Ä‘iá»u kinh khá»§ng, má»™t cú sốc đối vá»›i Timothy. Ông ấy vẫn rất gần gÅ©i vá»›i anh trai. Và bây giá» cái chết đã bám chặt lấy ý nghÄ© cá»§a ông ấy. Là má»™t ngưá»i tà n phế, ông ấy vốn dÄ© đã rất lo lắng cho sức khá»e cá»§a mình rồi. Äá»™t nhiên ông ấy nháºn thấy rằng mình là ngưá»i cuối cùng còn lại cá»§a dòng há» Abernethie và ông ấy bắt đầu nghÄ© rằng ngưá»i chết tiếp theo sẽ là ông ấy và điá»u đó sẽ sá»›m đến. Toà n những ý nghÄ© bệnh hoạn! Tôi cÅ©ng đã nói vá»›i ông ấy như váºy.
Há» ra khá»i nhà gà và Maude dẫn nhà luáºt gia đến bên má»™t chiếc xe hÆ¡i cổ lá»— sÄ© và rách nát.
- Rất tiếc vì phải đón ông bằng chiếc xe cà tà ng nà y. Chúng tôi đã định mua má»™t chiếc má»›i từ nhiá»u năm nay rồi nhưng chúng tôi không có đủ khả năng. Äã hai lần chúng tôi phải thay máy rồi đấy. Hy vá»ng rằng nó sẽ khởi động không quá khó khăn, đôi khi tôi phải dùng tay quay đấy.
Maude kéo cần khởi động nhiá»u lần nhưng mô tÆ¡ chỉ trả lá»i lại bằng và i tiếng ro ro xa xôi rồi im bặt. Vì chưa bao giá» nổ máy bằng tay quay, ông Entwhistle bắt đầu lo ngại; nhưng Maude đã tá»± mình là m việc đó, bà xuống xe vá»›i chiếc tay quay và sau và i vòng quay mạnh mẽ mô tÆ¡ đã sống trở lại. Tháºt may Maude là má»™t ngưá»i đà n bà mạnh mẽ, ông Entwhistle nghÄ© thầm.
- Váºy đấy. Thá»i gian qua chiếc xe cà tà ng già cá»—i nà y hay chÆ¡i khó tôi theo cách cá»§a nó. Nó đã giở chứng há»ng giữa đưá»ng khi tôi trở vá» từ đám tang. Tôi đã phải Ä‘i bá»™ ba kilômét liá»n má»›i thấy má»™t cá»a hà ng sá»a xe ô tô. Và tôi buá»™c phải qua đêm trong nhà trá» cá»§a là ng trong lúc chỠđợi há» sá»a xe cho tôi. Vụ rắc rối nà y đã là m cho Timothy lo cuống cuồng vì thấy tôi vá» muá»™n. Tôi đã phải gá»i Ä‘iện nói vá»›i ông ấy rằng ngà y hôm sau tôi má»›i vá». Hiển nhiên, Ä‘iá»u đó đã là m cho ông ấy rất bá»±c mình. Tôi thưá»ng giấu nhiá»u Ä‘iá»u không cho ông ấy biết. Nhưng tôi không thể không cho ông ấy hay tin Cora vừa qua Ä‘á»i được. Tôi đã phải gá»i cho bác sÄ© Barton để xin thuốc an thần. Và khi Timothy được biết rằng đó là má»™t vụ giết ngưá»i thì ông ấy đã không thể chịu đựng được. Tôi vẫn luôn nghÄ© rằng Cora là má»™t mụ đà n bà ngốc nghếch.
Ông Entwhistle ngẫm nghÄ© má»™t lát vá» nháºn xét nà y, ông không hiểu tại sao Maude lại nói như váºy.
- Tôi chưa gặp lại Cora từ ngà y cưới cá»§a chúng tôi. Thá»i gian đó tôi thưá»ng phải kìm mình không nói vá»›i Timothy má»™t Ä‘iá»u mà tôi nghÄ©, rằng cô em út cá»§a ông ấy chỉ là má»™t ngưá»i dở hÆ¡i. Cô ta luôn nói những Ä‘iá»u lố lăng ngông cuồng là m cho ngưá»i ta không biết nên giáºn hay nên cưá»i cô ta. Tôi nghÄ© rằng cô ta sống trong má»™t thế giá»›i tưởng tượng, luôn tưởng tượng ra những vở kịch lâm ly và có đầy những ý nghÄ© quái dị vá» ngưá»i khác. Giá» thì cô ta đã chết. Cô ta có những ngưá»i bảo vệ không?
- Ngưá»i bảo vệ? Bà muốn nói gì váºy?
- A... những kẻ ăn chá»±c ấy mà , tụi nghệ sÄ© hay nhạc sÄ© gì đó... tức là má»™t kẻ nà o đó có thể là hôm đó cô ta đã cho và o nhà và kẻ đó đã giết cô ta chỉ vì má»™t chút tiá»n mặt. Có thể là má»™t thanh niên, lÅ© trẻ ngà y nay tháºt là kỳ quái, nhất là khi chúng say mê nghệ thuáºt. Tháºt kỳ cục lẻn và o nhà ai đó và o giữa ban ngà y và giết ngưá»i. Và o ban đêm có phải là đơn giản hÆ¡n không?
- Nhưng trong trưá»ng hợp đó hắn sẽ phải đối phó vá»›i hai ngưá»i.
- À còn cô hầu gái nữa. Nhưng tôi vẫn không thể nà o hiểu nổi tại sao hắn lại đợi cô hầu gái Ä‘i vắng rồi và o nhà để rồi giết Cora. Vì lý do gì cÆ¡ chứ? Chẳng lẽ hắn lại tưởng trong nhà có tiá»n mặt. Và ngay cả khi đúng như váºy thì vẫn có nhiá»u cÆ¡ há»™i đột nháºp và o nhà khi không có ai cÆ¡ mà . Tôi thấy tháºt là điên rồ giết ai đó khi không nhất thiết phải là m như váºy.
- Bà có cảm giác rằng cái chết của Cora là không cần thiết sao?
- Câu chuyện nà y là m cho tôi thấy tháºt lạ lùng.
Ông Entwhistle tá»± há»i việc giết ngưá»i, nói chung, có má»™t ý nghÄ©a nà o đó không? Nhưng ông biết gì vá» những kẻ giết ngưá»i và những động cÆ¡ dẫn đến giết ngưá»i? Hầu như không gì cả, chưa bao giá» có tá»™i phạm giết ngưá»i trong số khách hà ng cá»§a ông.
Tiếng Maude lại kéo ông ra khá»i dòng suy nghÄ©.
- Tiếc rằng tôi đã không ngăn được Timothy Ä‘á»c báo. Nhưng ông ấy đã nà i nỉ và những gì các báo viết đã là m cho ông ấy rất kinh hoà ng. Ông hiểu chứ ông Entwhistle? Nhất thiết không thể để Timothy biết hết diá»…n biến cá»§a cuá»™c Ä‘iá»u tra được, ông ấy sẽ không chịu được đâu. Nếu cần bác sÄ© Barton có thể cấp cho ông ấy má»™t giấy chứng nháºn tình trạng sức khá»e.
- VỠđiểm nà y bà cứ yên tâm.
- Æ n trá»i!
Sau má»™t Ä‘oạn cua xe Ä‘i và o má»™t con đưá»ng nhá» hướng và o Stanfield Grange. Con đưá»ng nhá» hẳn đã lâu ngà y không được chăm sóc, còn Stanfield Grange, ngà y xưa là má»™t mảnh đất đẹp thì ngà y nay có vẻ bi thảm, tồi tà n.
Maude thở dà i:
- Trong chiến tranh chúng tôi đã đà nh phải bá» mảnh đất không chăm sóc, cả hai ngưá»i là m vưá»n Ä‘á»u đã Ä‘i lÃnh. Bây giá» chúng tôi chỉ có má»™t ngưá»i là m già , mà ông ta cÅ©ng chẳng là m được gì nhiá»u. Chúng tôi chẳng còn đủ khả năng thuê ngưá»i nữa, tiá»n công bây giá» cao quá.
Xe đừng lại trước hà ng hiên một ngôi nhà cổ kiểu Georgie khá đẹp nhưng cần phải được sơn lại khẩn cấp.
- Ở đây không có ngưá»i hầu. Maude vừa má»i khách và o vừa nói vá»›i giá»ng cay đắng.
Bà dẫn nhà luáºt gia và o phòng khách, má»i ông ngồi và đi ra để trở lại má»™t lát sau vá»›i má»™t bình trà và má»™t ấm Ä‘un nước bằng bạc. . Trà rất ngon và có kèm vá»›i bánh xốp và bánh ngá»t tá»± là m.
- Ông Timothy đâu?
- Trước khi ra ga đón ông tôi đã cho ông ấy ăn. Như thế ông ấy đã có thể ngá»§ trưa và bây giỠđủ khá»e, tỉnh táo, bình tÄ©nh để gặp ông. Ông hãy cố gắng ngăn không cho ông ấy nổi nóng nhé.
- Tôi sẽ là m má»i Ä‘iá»u có thể.
Ngắm nhìn Maude qua ánh sáng lá» má» cá»§a ngá»n lá»a từ lò sưởi, ông Entwhistle chợt thấy ngưá»i đà n bà nà y tháºt đáng thương. Äó là má»™t phụ nữ dÅ©ng cảm, thá»±c tế và mạnh mẽ; ấy váºy mà bà ấy lại có vẻ đáng thương và yếu Ä‘uối dưới má»™t góc độ nà o đó. Tình yêu cá»§a bà đối vá»›i chồng là tình yêu cá»§a má»™t ngưá»i mẹ. Maude Abernethie không có con nhưng bà ấy có tất cả để là m mẹ. Ngưá»i chồng ốm yếu, đã trở thà nh má»™t đứa con trai bé bá»ng mà bà bảo vệ, giữ gìn và chăm sóc.
"Bà Tim đáng thương" - ông Entwhistle nghĩ thầm.
***
- Cảm ơn ông đã đến, Entwhistle.
Timothy nhổm lên trên ghế và chìa tay vá» phÃa khách. Cao lá»›n, Timothy rất giống anh trai mình, Richard, nhưng những nét biểu hiện sức mạnh cá»§a ý chỉ nÆ¡i ngưá»i đã mất lại là những dấu hiệu cá»§a sá»± yếu Ä‘uối nÆ¡i Timothy: khuôn miệng thiếu quyết tâm, cằm hÆ¡i há»›t vá» phÃa sau và cặp mắt cÅ©ng không sâu bằng. Trên trán, những nếp nhăn đánh dấu tÃnh hay nổi cáu, dá»… bị kÃch động cá»§a chá»§ nhà .
Cái chăn trùm trên đầu gồi Timothy, cÅ©ng như những há»™p, lá» thuốc bà y đầy trên cái bà n nhỠđặt gần ghế, trong tầm tay, cà ng là m biểu hiện rõ hÆ¡n sá»± tà n táºt cá»§a ông ta.
- Tôi không được gắng sức quá, thầy thuốc đã chỉ định cho tôi như váºy. Ông ta liên mồm nhắc nhở tôi là không được lo lắng. Hừ, lo lắng! Nếu như có ai đó bị giết trong gia đình ông ta, tôi dám cá chắc rằng ông ta cÅ©ng sẽ lo lắng lắm. Trước hết Richard ra Ä‘i, sau đó đám tang rồi bản di chúc - mà má»™t bản di chúc đáng thất vá»ng nữa chứ - và để kết thúc, Cora bị giết bằng rìu! Tháºt là quá sức chịu đựng cá»§a con ngưá»i. Bằng rìu! Tháºt là gá»›m! Tháºt kinh khá»§ng! Äất nước nà y đầy rẫy những kẻ cướp và côn đồ- sản phẩm cá»§a chiến tranh! Những tên vô lại tà n sát những phụ nữ yếu Ä‘uối và chẳng ai đó đủ dÅ©ng cảm để là m Ä‘iá»u gì đó chống lại chúng cả.
"Äất nước tồi tệ nà y Ä‘ang Ä‘i đến đâu đây? - Timothy vẫn tiếp tục - Tôi vẫn thưá»ng tá»± há»i mình như váºy. Tất cả đã bắt đầu xấu Ä‘i từ thá»i cái chÃnh phá»§ đáng ghét ấy, và chÃnh phá»§ hiện nay cá»§a chúng ta vẫn chẳng khá hÆ¡n há» là mấy. Hãy nhìn xem tình trạng hiện nay cá»§a chúng tôi. Ngay cả má»™t ngưá»i là m vưá»n hay má»™t ngưá»i ở vá»›i giá phải chăng chúng tôi cÅ©ng không tìm được. Bà Maude tá»™i nghiệp vắt kiệt sức mình trong bếp. À tiện đây, bà nà y, cho bữa tối nay tôi muốn bắt đầu bằng má»™t bát súp vá»›i cá bÆ¡n là món chÃnh và tráng miệng bằng bánh puÄ‘inh. Tôi cần được tẩm bổ, bác sÄ© Barton đã nói như váºy... Ờ tôi Ä‘ang nói chuyện gì nhỉ?... À, Cora. Tôi đảm bảo vá»›i ông rằng khi ngưá»i ta nháºn tin em gái ruá»™t cá»§a mình bị giết ngưá»i ta bị choáng váng vô cùng. Tin đó đã là m cho tim tôi Ä‘áºp loạn lên trong 20 phút liá»n. Ông sẽ lo hết má»i việc chứ, ông Entwhistle? Tôi thá»±c sá»± không thể tham gia và o cuá»™c Ä‘iá»u tra và cÅ©ng không thể là ngưá»i thá»±c hiện những nguyện vá»ng cuối cùng cá»§a Cora được. Tôi muốn quên Ä‘i bi kịch nà y cÅ©ng như tất cả những gì liên quan đến nó. À mà phần tà i sản mà Richard để lại cho Cora sẽ được giải quyết như thế nà o? Tôi được hưởng lại chứ?"
Maude há»i má»i ngưá»i có dùng trà nữa không rồi dá»n chén và đi ra khá»i phòng.
Timothy ngả ngưá»i trên ghế và nói:
- Tháºt là má»™t Ä‘iá»u tuyệt vá»i được nói chuyện mà không có đà n bà ở bên cạnh. Bây giá» chúng ta có thể nói chuyện công việc mà không bị là m gián Ä‘oạn má»™t cách ngu ngốc.
- Phần cá»§a Cora sẽ được chia Ä‘á»u cho vợ chồng ông, Suzan, Rosamund và George. Nhà luáºt gia nói.
- Không, không thể thế được, sao lại thế? - Mặt Timothy đỠlên tức giáºn - Tôi là ngưá»i thân gần gÅ©i nhất và là anh em ruá»™t duy nhất còn sống cá»§a ông ấy.
Ông Entwhistle nhắc lại má»™t cách lịch sá»± cho Tmothy những Ä‘iá»u khoản trong di chúc cá»§a Richard mà chÃnh ông ta cÅ©ng có má»™t bản sao.
- Äừng hoà i công giải thÃch cho tôi những biệt ngữ luáºt cá»§a các ông. Timothy ngắt lá»i không nể nang. À, các luáºt gia nhà các ngươi! Hừ, tôi đã không tin và o tai mình khi Maude đã thuáºt lại cho tôi những khoản cuối cá»§a di chúc cá»§a Richard. Tôi đã tưởng rằng bà ấy hiểu lầm. Trà óc đà n bà thưá»ng không sáng suốt cho lắm. Mặc dù Maude không phải là má»™t ngưá»i đà n bà tầm thưá»ng, những đà n bà chẳng hiểu gì vá» vấn đỠtà i chÃnh cả. Tôi dám chắc rằng nếu như Richard không chết thì Maude sẽ chẳng biết rằng chúng tôi sẽ sá»›m phải bá» nÆ¡i đây mà đi. Váºy đấy!
- Tôi tin chắc rằng nếu như ông đã nói trực tiếp với Richard...
Timothy cưá»i rống lên:
- Tôi không phải là loại ngưá»i như váºy. Bố tôi đã để lại cho chúng tôi má»—i ngưá»i má»™t tà i sản đáng kể nhưng tôi không muốn theo Ä‘uổi công việc là m ăn cá»§a gia đình - kinh doanh thuốc trị chai chân. Tôi coi khinh công việc đó. Richard vẫn luôn oán giáºn tôi vì Ä‘iá»u đó. Tôi đã phải dùng gần hết vốn đầu tư cá»§a tôi để chiến đấu vá»›i các loại thuế và sá»± mất giá cá»§a đồng tiá»n. Nhưng không bao giá» tôi lại cầu cứu Richard . Và tôi khẳng định vá»›i ông, ông Entwhistle, rằng những chuyện nà y đã là m cho sức khá»e cá»§a tôi ngà y cà ng giảm sút. Má»™t ngưá»i ốm yếu như tôi lẽ ra phải không được lo nghÄ©. Khi Richard chết tôi chẳng có cảm giác gì hết ngoà i cảm giác vá»› được cÆ¡ há»™i thoát nạn, và tôi đã bắt đầu dá»±ng lên những kế hoạch. Tôi sẽ cho sÆ¡n lại nhà , sẽ thuê hai ngưá»i là m vưá»n trình độ cao và ... à tôi Ä‘ang nói chuyện gì ấy nhỉ?
- Ông đang nói vỠcác dự định của ông.
- À đúng rồi. Nhưng tôi không muốn là m ông mất thá»i gian vá»›i những chuyện ấy. Äiá»u đã là m tôi phiá»n lòng, tháºm chà cảm thấy bị xúc phạm, là những Ä‘iá»u khoản trong di chúc cá»§a Richard.
- Thá»±c váºy sao? - Ông Entwhistle tá» vẻ thắc mắc - Những Ä‘iá»u khoản đó không ... phù hợp vá»›i những gì mà ông mong đợi sao?
- Tất nhiên là không. Bởi vì Mortimer đã chết, tôi nghÄ© rằng tôi phải được là ngưá»i thừa kế duy nhất.
- A! Ông có... Ông có... nói vá»›i ông ấy Ä‘iá»u nà y không?
- á»’ không hẳn là như váºy. Richard là má»™t ngưá»i Ä‘a nghi và cẩn tháºn. Vấn đỠthừa kế đã được đỠcáºp đến ngay tại đây, má»™t thá»i gian sau khi Mortimer chết. Richard đã muốn có cuá»™c há»p gia đình nhá». Chúng tôi đã bà n bạc vá» thế hệ trẻ - George, các cô gái và chồng há». Richard muốn biết nháºn xét cá»§a tôi vá» há», mặc dù rằng tôi chẳng thể giúp ông ấy gì nhiá»u. Tôi chỉ là má»™t ngưá»i tà n phế không bao giá» ra khá»i nhà . Maude và tôi sống cách biệt vá»›i má»i ngưá»i. Nhưng nếu ông muốn biết ý kiến cá»§a tôi thì cả hai cô gái Ä‘á»u đã có má»™t cuá»™c hôn nhân sai lầm và ngu ngốc. Váºy đấy! Sau buổi há»p ấy vá»›i Richard tôi nghÄ© rằng ông ấy đã đến há»i ý kiến tôi vá»›i tư cách là ngưá»i lá»›n tuổi nhất trong gia đình và đương nhiên tôi cho rằng tôi sẽ là ngưá»i thừa kế duy nhất nếu như ông ấy chết trước tôi. Thá»±c sá»±, lẽ ra Richard phải tin tưởng ở tôi trong việc chăm lo cho bá»n trẻ và Cora. Mẹ kiếp! Entwhistle, tôi có phải là má»™t Abernethie, ngưá»i cuối cùng cá»§a dòng há» Abernethie, hay là không?
Trong lúc nóng nảy, Timothy đã là m rÆ¡i mảnh chăn và ngồi dá»±ng dáºy trên ghế. Và ông ta không còn dấu hiệu gì cá»§a sá»± yếu Ä‘uối nữa. Má»™t ngưá»i khá»e mạnh, ông Entwhistle nghÄ© thầm, mẫn cảm, nhưng mà khá»e mạnh bình thưá»ng. HÆ¡n nữa, nhà luáºt gia nháºn thấy rằng Timothy Abernethie vẫn luôn luôn ghen tị vá»›i anh trai mình. Và trong di chúc cá»§a mình Richard đã không á»§y nhiệm cho ông ta cái việc Ä‘iá»u hà nh công việc và những thà nh viên khác cá»§a gia đình. Richard đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó chăng? Ông ấy đã định váºy nhưng rồi lại đổi ý?
Bất chợt, có những tiếng mèo kêu vá»ng lại từ ngoà i vưá»n. Trong nháy mắt, Timothy đứng dáºy và chạy tá»›i bên cá»a sổ quát to:
- Im mồm!
Rồi ông ta tóm lấy má»™t quyển sách lá»›n và ném mạnh vá» phÃa những con váºt ồn à o.
- LÅ© mèo đáng ghét! Timothy vừa cà u nhà u vừa quay lại phÃa ông khách cá»§a mình. Chúng tà n phá những bồn hoa cá»§a tôi và tôi không thể chịu được những tiếng rống cá»§a chúng.
Ông ta ngồi lại xuống ghế và há»i:
- Ông muốn uống gì không ông Entwhistle?
- Không, cảm ơn. Maude vừa cho tôi uống một ly trà tuyệt hảo lắm rồi.
- Maude là má»™t ngưá»i đà n bà tháo vát. Timothy nói. Bà ấy cÅ©ng khá vất vả vá»›i mô tÆ¡ cá»§a chiếc xe hÆ¡i cÅ© kỹ cá»§a chúng tôi. Bà ấy cÅ©ng biết kha khá vá» mấy móc đấy, ông biết không.
- Vâng. Tôi được biết bà ấy đã bị há»ng xe khi trở vá» sau đám tang.
- Äúng thhế, nhưng bà ấy đã nhanh trà gá»i Ä‘iện cho tôi để tôi khá»i lo. Äáng tiếc là ngưá»i phục vụ cá»§a tôi đã ghi lại lá»i nhắn tồi tệ đến mức tôi chẳng thể hiểu được gì. Lúc ấy tôi Ä‘ang Ä‘i dạo. Bắt sÄ© dặn tôi nên Ä‘i dạo, táºp thể dục má»™t chút khi tôi cảm thấy có đủ sức. Khi trở lại tôi thấy má»™t mẩu giấy ghi nguệch ngoạc mấy chứ: "Bà chá»§ lấy là m tiếc, xe bị há»ng, bà ấy phải ở lại qua đêm." Tất nhiên là tôi đã tưởng rằng bà ấy đã ở lại Enderby, tôi đã gá»i Ä‘iện đến đó thì lại được biết rằng bà ấy đã Ä‘i từ sáng.
- Tôi không biết bà nhà đã kể vá»›i ông vỠđám tang và vá» những ngưá»i há» hà ng cá»§a ông như thế nà o. Bà ấy có nói cho ông biết vá» việc Cora nói rằng Richard có thể đã bị giết chứ?
- á»’ có chứ. Bà ấy đã nói vá»›i tôi rồi. Ai cÅ©ng đã cúi đầu và là m ra vẻ kinh ngạc lắm trước lá»i nói đó. Ngay từ khi còn nhá», Cora đã rất hay nói ra những câu vụng vá». Bà ấy cÅ©ng đã nói Ä‘iá»u gì đó liên quan đến cuá»™c hôn nhân cá»§a chúng tôi và đã là m mếch lòng Maude. Maude chưa bao giỠưa Cora lắm. Ngay tối hôm đó Maude đã gá»i Ä‘iện cho tôi để xem tôi có khá»e không, xem cô Jones có đến cho tôi ăn tối không và để nói vá»›i tôi rằng má»i việc Ä‘á»u đã diá»…n ra tốt đẹp. Tôi đã há»i ngay: "Thế còn di chúc?" Bà ấy đã cố gắng nói sang chuyện khác nhưng tôi đã ép và được biết sá»± tháºt. Tôi đã không tin được và o tai mình, trước tiên tôi nói rằng bà ấy đã hiểu lầm nhưng bà ấy đã khẳng định lại má»™t cách chắc chắn. Äiá»u đó là m cho tôi choáng váng, ông Entwhistle, tháºm chà cảm thấy bị xúc phạm, ông hiểu Ä‘iá»u gì tôi muốn nói chứ. Nếu như ông muốn biết ý kiến cá»§a tôi thì tôi nói tháºt, Richard đã tá» ra độc ác. Tôi biết là không nên nguyá»n rá»§a ngưá»i đã chết nhưng thá»±c tình...
Timothy tiếp tục nói mãi cho đến khi Maude trở lại và nói một cách cương quyết:
- Anh yêu, em nghÄ© rằng anh đã nói chuyện vá»›i ông Entwhistle khá lâu rồi đấy. Nếu như hai ngưá»i đã nói chuyện xong rồi thì anh phải Ä‘i nghỉ thôi.
- á»’, chúng tôi đã giải quyết được nhiá»u vấn đỠrồi. Tôi cho ông được hoà n toà n tá»± quyá»n, ông Entwhistle. Nếu ngưá»i ta bắt được kẻ giết Cora hãy cho tôi hay.
- o O o -
Ngà y hôm sau, nhà luáºt gia lại Ä‘i tà u trở vá» London.
Äến nhà , ông chần chừ má»™t chút rồi lấy Ä‘iện thoại gá»i cho má»™t ngưá»i bạn.
|

10-09-2008, 09:13 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 7
- Tôi không biết nói vá»›i ông như thế nà o để cảm Æ¡n vì đã má»i tôi.
Ông Entwhistle bắt tay chá»§ nhà má»™t cách nồng háºu.
Hercule Poirot má»i khách ngồi và o má»™t chiá»c ghế gần lò sưởi. Ông Entwhistle thở mạnh và ngồi xuống ghế.
- Tôi vừa trở vỠsáng nay.
- Và ông đến há»i ý kiến tôi vá» má»™t vụ án?
- Vâng. Nhưng chuyện hơi dà i dòng đấy.
- Váºy thì chúng ta sẽ nói chuyện ấy sau bữa tối. George!
Một bà n ăn với hai bộ đồ ăn đã được đặt sẵn ở một góc của căn phòng. George xuất hiện với pa-tê gan ngỗng và bánh mì nướng.
- Chúng ta sẽ ăn pa-tê gần lò sưởi, sau đó sẽ ăn ở bà n. Poirot nói.
Má»™t tiếng rưỡi đồng hồ sau, ông Entwhistle ngả ngưá»i trên ghế và thở mạnh má»™t cách khoan khoái:
- Phải nói rằng ông không bá» qua món ngon nà o, Poirot. Äúng là lÄ©nh vá»±c nà y ngưá»i ta có thể tin tưởng và o ngưá»i Pháp.
- Tôi là ngưá»i Bỉ - chá»§ nhà cải chÃnh - nhưng vá» vế thứ nhất cá»§a nháºn xét cá»§a ông thì ông đã có lý đấy. Ở tuổi tôi, má»™t trong những Ãt thú vui còn lại là thú vui ăn uống và , Æ¡n trá»i, tôi có má»™t dạ dà y rất tốt.
Chuông đồng hồ Ä‘iểm báo 9 giá» 30 phút. Äối vá»›i ông Entwhistle, đó là thá»i Ä‘iểm tâm lý, má»i e dè đã biến Ä‘i, ông quyết định bắt đầu kể câu chuyện cá»§a mình.
Ông Entwhistle kể lại sá»± việc má»™t cách tỉ mỉ, và điá»u đó có vẻ rất thu hút ngưá»i đà n ông đứng tuổi bé nhá» có cái đầu hói hình quả trứng Ä‘ang lắng nghe ông.
- Tôi thấy má»i chuyện có vẻ khá rõ rà ng. Hercule Poirot lên tiếng khi nhà luáºt gia kết thúc việc trình bà y. Ông nghi ngá» rằng Richard Abernethie đã bị giết hại. Nghi ngá» nà y thá»±c ra chá»§ yếu chỉ dá»±a trên lá»i nói cá»§a Cora sau đám tang. Nếu như Cora không nói gì thì ông có nghi ngá» không? Không. Và việc Cora bị giết ngay ngà y hôm sau có thể chỉ đơn giản là má»™t sá»± trùng hợp ngẫu nhiên. Äúng là Richard Abernethie đã chết má»™t cách đột ngá»™t, nhưng ông ấy đã có má»™t bác sÄ© theo dõi sức khá»e, ông bác sÄ© nà y biết rất rõ bệnh nhân cá»§a mình và đã cho phép mai táng vì không thấy có gì đáng ngá». Richard đã được chôn hay há»a táng?
- Há»a táng, theo ý nguyện cá»§a ông ấy.
- Như váºy là có má»™t bác sÄ© khác đã can thiệp và cÅ©ng đã cho phép há»a táng. Nhưng đây vẫn không phải là má»™t Ä‘iểm quan trá»ng. Hãy nói vá» Ä‘iểm chÃnh cá»§a câu chuyện, tức Cora. Ông đã ở đấy và đã nghe rõ chứ? Câu nói cá»§a bà ấy chÃnh xác là : "Nhưng ông ấy đã bị giết, chẳng phải váºy sao?" đúng không?
- Äúng thế.
- Và ông tin rằng bà ta đã nói sá»± tháºt?
- Vâng, tôi chắc là váºy.
- Tại sao?
- Tại sao ư? HÆ¡i bất ngá», ông Entwhistle nhắc lại câu há»i.
- Ừ, tại sao? Vì trong thâm tâm ông thấy khó chịu mỗi khi nghĩ đến Richard đã chết như thế nà o.
- Không, không, không phải váºy - Ông Entwhistle lắc đầu.
- Như váºy là vì bà ta - Cora? Ông biết rõ bà ấy không?
- Tôi đã không gặp bà ấy từ... á»’, từ hÆ¡n hai mươi năm rồi! Nếu như gặp lại bà ấy giữa đưá»ng rất có thể là tôi sẽ không nháºn ra. Ngà y xưa là má»™t cô gái cao, gầy, giá» bà ấy đã trở thà nh má»™t phụ nữ béo tròn. Nhưng tôi tin rằng nếu nói chuyện vá»›i nhau thì tôi sẽ nháºn ra vì kiểu tóc cá»§a bà ấy vẫn như xưa, và nhất là cái kiểu cách nhìn ngưá»i đối thoại gưá»m gưá»m như má»™t con thú dữ tợn, cách nói thô bạo, cái đầu nghiêng nghiêng vá» má»™t bên khi nói ra những Ä‘iá»u xúc phạm. Ông thấy đấy, bà ta có cá tÃnh.
- Váºy là vẫn cô Cora mà ông quen biết trước kia. Bà ta vẫn tiếp tục nói những Ä‘iá»u xúc phạm như xưa - Ờ, những Ä‘iá»u xúc phạm bà ta thưá»ng nói có phải là sá»± tháºt không?
- Äó chÃnh là điá»u đáng trách ở Cora: Bà ấy thưá»ng nói ra những sá»± tháºt mà lẽ ra không nên nói.
- Và tÃnh cách ấy vẫn còn cho đến nay. Và như váºy Richard Abernethie vừa bị giết, Cora đã lên tiếng nói vá» Ä‘iá»u đó.
Ông Entwhistle thay đổi tư thế.
- Ông cho rằng ông ấy đã bị giết?
- Tôi ư? Không, hoà n toà n không, ông bạn thân mến. Không nên vá»™i và ng thế. Chúng ta má»›i chỉ chắc chắn có má»™t Ä‘iá»u: Cora đã tin chắc rằng đó là má»™t vụ giết ngưá»i. Và từ đó chúng ta suy ra rằng bà ấy phải có má»™t lý do nà o đó để tin là như váºy. Bây giá» hãy nói cho tôi biết sau khi Cora đã nói câu ấy ngay láºp tức tất cả má»i ngưá»i đã đồng thanh phản đối, có đúng không?
- Hoà n toà n đúng.
- Và bởi váºy bà ta đã tá» vẻ bối rối, lúng túng và như đã nói - như ông đã nói vá»›i tôi - má»™t câu đại loại như là "Theo những gì ông ấy đã nói, tôi nghÄ© rằng..."
Ông Entwhistle gáºt đầu xác nháºn.
- á»’ giá mà tôi nhá»› được má»™t cách chÃnh xác, nhưng tôi gần như dám chắc rằng cô ấy đã nói "Ông ấy đã nói" hoặc là "ông ấy đã nói vá»›i tôi".
- Và sau đó má»i ngưá»i đã chuyển chá»§ đỠphải không? Ông có nháºn thấy má»™t biểu hiện không bình thưá»ng nà o đó trên má»™t gương mặt nà o đó không?
- Không.
- Và ngay hôm sau, Cora bị giết. Váºy nên ông đã tá»± há»i vụ nà y có liên quan gì đến lá»i nói lỡ hôm trước cá»§a bà ấy không, đúng không?
- Hẳn rằng ông thấy lạ lắm.
- Không đâu. Nếu như đúng là Richard Abernethie đã bị giết thì má»i việc Ä‘á»u hợp lý. Má»™t vụ giết ngưá»i tuyệt hảo, tất cả Ä‘á»u diá»…n ra má»™t cách hoà n hảo đối vá»›i tên tá»™i phạm cho tá»›i khi, đột nhiên, xuất hiện má»™t ngưá»i biết sá»± tháºt. Tất nhiên là ngưá»i ấy phải bị giết và cà ng sá»›m cà ng tốt.
- Váºy là ông nghÄ© thá»±c sá»± rằng đây là má»™t vụ giết ngưá»i?
- Äúng thế - Poirot trả lá»i ngay - tôi nghÄ©, cÅ©ng như ông, ông bạn thân mến ạ, rằng cần phải mở má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra. Ông đã quyết định gì vá» Ä‘iá»u nà y chưa? Ông đã nói vá»›i cảnh sát chưa?
- Chưa. Tôi không có bằng chứng nà o cụ thể cả. Vai trò cá»§a tôi là ngưá»i đại diện pháp lý cá»§a gia đình. Tôi nghÄ©, nếu đúng là Richard đã bị giết thì vụ án chỉ có thể được thá»±c hiện bằng má»™t cách duy nhất.
- Bằng chất độc?
- ChÃnh thế. Nhưng thi hà i đã bị thiêu mất rồi. Chúng ta đã mất bằng chứng quý giá nà y. Nhưng tôi đã quyết định dứt khoát là m sáng tá» vụ án nà y. Vì lý do ấy mà tôi đã đến gặp ông đấy, Poirot.
- Có những ai trong nhà và o lúc Richard qua Ä‘á»i?
- Má»™t ngưá»i ở già đã ở vá»›i ông ấy từ rất lâu rồi, má»™t cô là m bếp, má»™t bà phục vụ. Có lẽ thá»§ phạm là má»™t trong ba ngưá»i nà y...
- Kìa! Äừng là m rối tôi như thế. Xem nà o. Cora biết đó là má»™t vụ giết ngưá»i. Tuy nhiên lần nà y bà ấy cÅ©ng đồng tình ỉm vụ án Ä‘i. "Tôi cÅ©ng nghÄ© rằng các vị có lý", bà ta đã nói như váºy. Như váºy hẳn là Cora đã ám chỉ má»™t thà nh viên cá»§a gia đình, và hẳn đó phải là ai đó mà ngay cả nạn nhân cÅ©ng không muốn tố cáo trước mặt má»i ngưá»i. Nếu không, bởi vì Cora rất quý Richard, bà ấy hẳn đã không đồng tình không nói lá»™ ngưá»i ấy ra. Ông đồng ý vá»›i tôi chứ?
- Äồng ý. Vả lại tôi cÅ©ng đã láºp luáºn như váºy, ông Entwhistle thú nháºn. Nhưng là m sao má»™t ngưá»i trong nhà lại có thể...?
- Vá» giả thuyết đầu độc, có rất nhiá»u khả năng. Có thể đó là má»™t loại chất độc gây ngá»§, bởi vì Richard đã chết khi Ä‘ang ngá»§.
- Nhưng chúng ta chẳng thể chứng minh được gì.
- Trong trưá»ng hợp cá»§a Richard thì không. Nhưng vá» vụ giết Cora thì khác. Khi chúng ta biết được ai là thá»§ phạm thì việc thu tháºp bằng chứng sẽ dá»… dà ng thôi. Ông đã là m gì theo chiá»u hướng nà y chưa?
- Thá»±c ra tôi chưa là m được gì nhiá»u. Tôi đã cố gắng láºp luáºn theo cách loại dần. Tôi không thÃch khi nghÄ© rằng má»™t ngưá»i trong dòng há» Abernethie lại là má»™t kẻ giết ngưá»i. Ngay cả giá» tôi vẫn không thể tin được. Tôi đã há»i há» những câu há»i phù phiếm và tôi nghÄ© rằng đã chứng minh được sá»± vô tá»™i cá»§a má»™t số ngưá»i trong gia đình - tháºm chà tất cả, trong trưá»ng hợp nà y sẽ rõ rà ng là Cora đã nhầm. Tôi đã há»i từng ngưá»i vá» sá» dụng thá»i gian cá»§a há» ngà y mà Cora đã bị giết.
- Váºy kết quả là thế nà o?
- George Crossfield đã có mặt ở trưá»ng Ä‘ua ngá»±a Hurst Park. Rosamund đã Ä‘i mua đồ ở London, chồng cô ta - cần phải quan tâm đến những ông chồng và các bà vợ nữa chứ...
- Tất nhiên rồi.
-... Chồng Rosamund lúc đó Ä‘ang lo tổ chức má»™t vở kịch. Suzan và Gregory thì đã không Ä‘i đâu khá»i nhà . Timothy Abernethie, ná»a tà n phế, cÅ©ng chỉ ở nhà , trong vùng Yorkshire, còn vợ ông ta thì Ä‘ang trên đưá»ng trở vá» nhà từ Enderby Hall.
Hercule Poirot gáºt gù, vẻ đồng tình.
- Äó là điá»u mà hỠđã khẳng định, nhưng liệu há» có nói tháºt không?
- Thá»±c tình tôi không biết, Poirot. Chúng ta có thể thẫm tra má»™t và i Ä‘iá»u, nhưng như váºy thì sẽ là m lá»™ mất ý định cá»§a chúng ta. Tôi sẽ nói cho ông biết má»™t và i kết luáºn cá»§a tôi. Rất có thể là George đã đến trưá»ng Ä‘ua. Nhưng tôi không tin anh ta. Theo tôi, anh ta đã huênh hoang khi nói rằng mình đã trúng hai con ngá»±a vỠđầu. Khi tôi há»i tên hai con ngá»±a đó anh ta đã trả lá»i không má»™t chút do dá»±. Sau đó tôi đã Ä‘i há»i và được biết rằng ngà y hôm đó có những khoản cá cược rất lá»›n và o cả hai con ngá»±a ấy, má»™t trong hai con đã vá» nhất còn con kia thì mặc dù được đánh giá cao nhưng đã không được xếp hạng.
- Hay đấy. À nà y, anh chà ng George nà y có Ä‘ang cần tiá»n lúc ông bác cá»§a anh ta mất không đấy?
- Tôi cảm thấy như váºy. Tôi không thể chứng minh được Ä‘iá»u đó, nhưng tôi ngá» rằng anh ta đã dùng tiá»n cá»§a khách hà ng để buôn cổ phiếu và có nguy cÆ¡ bị kiện ra tòa. Mẹ anh ta là má»™t phụ nữ khá xinh đẹp nhưng hÆ¡i ngá» nghệch, còn bố anh ta là má»™t kẻ mỠám. Rosamund là má»™t con ngốc xinh đẹp. Tôi không nghÄ© rằng cô ta có khả năng Ä‘áºp đầu Cora bằng má»™t chiếc rìu. Chồng cô ta, Michael Shane, là má»™t gã nhát gan nhưng có nhiá»u tham vá»ng và kiêu căng tá»™t báºc. Thá»±c tình tôi không biết gì nhiá»u vá» anh ta và chẳng có lý do gì để buá»™c tá»™i anh ta cả; nhưng chừng nà o tôi chưa biết anh ta có nói tháºt vá» sá» dụng thá»i gian cá»§a anh ta ngà y xảy ra vụ án không thì tôi vẫn có thể nghi ngá» anh ta...
- Tuy nhiên ông không nghi ngỠcô vợ?
- Không, không. Tôi biết rằng cô ta là má»™t ngưá»i không tình cảm nhưng kết tá»™i cô ta đã dùng má»™t chiếc rìu... không, cô ta là má»™t ngưá»i rất yếu Ä‘uối.
- Tốt lắm. Thế còn cô cháu gái kia?
- Suzan? Cô ta rất khác vá»›i Rosamund. Cô ta là má»™t ngưá»i khéo léo. Cô ấy cùng chồng ở nhà cả ngà y hôm đó. Khi tôi nói rằng tôi đã gá»i cho há» và o buổi chiá»u - tất nhiên là tôi nói dối - Gregory đã trả lá»i không chút nháºp ngừng rằng đưá»ng dây đã bị trục trặc cả ngà y, anh ta cÅ©ng đã muốn gá»i cho ai đó nhưng không được.
- Nói tóm lại chưa có gì đáng chú ý lắm. Hệ thống loại dần cá»§a ông đã không cho kết quả. Gregory là ngưá»i như thế nà o?
- Tôi không biết chắc được anh ta là loại ngưá»i gì. Con ngưá»i anh ta tháºt khó chịu nhưng tôi chẳng hiểu tại sao anh ta lại tạo cho tôi cái cảm giác ấy. Còn vá» Suzan... Suzan rất giống vá»›i ông bác. Cô ấy cÅ©ng mạnh mẽ, dÅ©ng cảm như Richard và cÅ©ng có những phẩm chất khác cá»§a Richard.
- Cô ấy có yêu chồng không?
- Rất yêu, tháºm chà sùng bái.
- Còn những ngưá»i thuá»™c thế hệ già thì sao?
Ông Entwhistle thuáºt lại chi tiết chuyến Ä‘i thăm Timythy và Maude. Poirot chăm chú nghe rồi kết luáºn.
- Như váºy là bà Anernethie hiểu biết vá» máy móc còn ông Abernethie thì không đến ná»—i tà n phế như ngưá»i ta tưởng. Ông ta còn có thể Ä‘i dạo má»™t chút, tháºm chÃ, theo ông, ông ta hoà n toà n có thể tá» ra khá»e mạnh. Thêm và o đó ông ta là má»™t kẻ Ãch ká»· và luôn luôn ghen tị vá»›i anh trai mình.
- Ông ta có vẻ rất có tình cảm đối với Cora.
- Nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng đã không là m cho ông ta quên cưá»i nhạo bà ta vá» Ä‘iá»u bà ta đã nói sau đám tang. Thế còn ngưá»i thừa kế thứ sáu?
- Helen? Bà Leo? Tôi chưa bao giá» nghi ngá» bà ấy. HÆ¡n nữa chúng ta có thể chứng minh sá»± vô tá»™i cá»§a bà ấy má»™t cách dá»… dà ng vì ngà y Cora bị giết bà ấy Ä‘ang ở Enderby Hall vá»›i ba ngưá»i giúp việc cá»§a Richard.
- Váºy thì, ông bạn thân mến, ông mong đợi gì ở tôi?
- Tôi muốn biết sá»± tháºt, Poirot.
- Nếu tôi là ông thì tôi cÅ©ng đã láºp luáºn hoà n toà n như ông.
- Ông là ngưá»i duy nhất có thể tìm ra thá»§ phạm. Tôi biết rằng ông không còn quan tâm đến những vụ án như thế nà y nữa nhưng tôi khẩn khoản đỠnghị ông nháºn lấy vụ nà y. Ông có thể nói chuyện vá»›i bác sÄ© Richard được chứ?
- Ông có biết ông ấy không?
- Sơ sơ thôi.
- Äó là ngưá»i như thế nà o?
- Má»™t ngưá»i tuổi trung niên. Rất giá»i. Richard và ông ta rất thân vá»›i nhau. Äó là má»™t ngưá»i tá» tế...
- Váºy thì ông hãy đến gặp ông ấy trước Ä‘i. Ông ấy sẽ nói chuyện vá»›i ông thoải mái hÆ¡n là vá»›i tôi. Hãy há»i ông ấy vá» bệnh táºt cá»§a Richard và thá» tìm hiểu xem Richard đã dùng thuốc gì và o thá»i gian trước khi chết. Hãy há»i ông ấy xem đã bao giá» Richard nói vá»›i ông ấy rằng mình sợ bị đầu độc chưa. Cô Gilchrist đã chắc chắn nghe thấy từ "thuốc độc" chứ?
Ông Entwhistle suy nghĩ một lát.
- Ãt ra thì đó cÅ©ng là từ mà cô ta đã sá» dụng khi nói vá»›i tôi. Nhưng đó cÅ©ng là loại nhân chứng hay thay đổi ý kiến.
- Ông bạn thân mến, đã bao giỠông nghÄ© rằng chÃnh cô Gilchrist nà y cÅ©ng Ä‘ang bị nguy hiểm không?
- Tôi thú nháºn rằng không.
- Nhưng Ä‘iá»u đó rất có thể là sá»± tháºt đấy. Cora đã nói ra những nghi ngá» cá»§a mình sau đám tang. Tên giết ngưá»i hoà n toà n có thể nghÄ© rằng Cora đã có thể tâm sá»± vá»›i cô hầu gái khi nháºn được tin Richard đã chết. Theo tôi thì để cô Gilchrist tiếp tục ở lại nhà cá»§a Cora Lansquenet là không tháºn trá»ng đâu.
- Dưá»ng như Suzan dá»± định đến đó để giải quyết các công việc cá»§a Cora.
- Tôi biết. Tôi biết. Bây giỠhãy là m những gì mà tôi đã bảo. Ông cũng hãy chuẩn bị tinh thần cho bà Abernethie - bà Leo Abernethie - vì có thể tôi sẽ viếng thăm bà ta đấy. Từ giỠphút nà y tôi sẽ giải quyết vụ án nà y. Poirot nói, tay vân vê tia mép.
|

10-09-2008, 09:14 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 8
Ông Entwhistle nghÄ© thầm: "Mình phải tá» ra thẳng thắng vá»›i con ngưá»i tri thức nà y má»›i được".
- Tôi đến gặp ông vì má»™t chuyện đặc biệt tế nhị. Hy vá»ng rằng Ä‘iá»u đó sẽ không là m mếch lòng ông. Là má»™t ngưá»i có lương tri, hẳn ông cÅ©ng đồng ý vá»›i tôi rằng má»™t giả thuyết dù có vẻ phi lý đến mấy thì cÅ©ng phải được nghiên cứu cẩn tháºn, không thể bị loại bá» ngay không lá»i giải thÃch. Giả thuyết nà y liên quan đến má»™t ngưá»i khách hà ng, má»™t ngưá»i bạn thân đã quá cố cá»§a tôi, ông Richard Abernethie. Ông có hoà n toà n chắc chắn rằng ông ấy đã chết, như ngưá»i ta nói, "má»™t cách tá»± nhiên" không?
Khuôn mặt vui vẻ và hồng hà o của bác sĩ Larraby lộ vẻ ngạc nhiên tột độ:
- Ôi trá»i, tất nhiên là có chứ. Chẳng lẽ tôi lại cho giấy phép mai táng nếu như tôi có nghi ngá» gì sao?
- Ô, đương nhiên, đương nhiên, hãy tin tôi, tôi không há» nghÄ© thế. Nhưng tôi vẫn phải có sá»± đảm bảo chắc chắn cá»§a ông vì có những lá»i đồn đại...
- Äồn đại? HỠđồn gì váºy?
- Tôi không biết những lá»i đồn ấy đã bắt đầu từ đâu, bao giá», ông Entwhistle vá» vÄ©nh má»™t cách khéo léo. Nhưng có lẽ chúng ta cần ngăn chặn chúng lại, nếu có thể, bằng má»™t thông báo cải chÃnh chÃnh thức.
- Abernethie đã bị ốm. Ông ấy đã mắc phải má»™t căn bệnh hiểm nghèo và chỉ có thể sống cùng lắm là hai năm nữa. Nhưng cái chết cá»§a con trai ông ấy, Mortimer, là má»™t cú sốc mạnh đối vá»›i ông ấy và đã có ảnh hưởng rất xấu đến ý chà muốn sống cá»§a ông ấy. Tôi phải thừa nháºn rằng tôi không ngá» rằng Ä‘iá»u đó lại đến sá»›m như váºy, nhưng cÅ©ng đã có nhiá»u trưá»ng hợp tương tá»± trước rồi. Má»™t thầy thuốc tá»± nháºn có thể xác định chÃnh xác ngà y chết cá»§a bệnh nhân là má»™t kẻ lố bịch. Không ai có thể Ä‘o được sức ngưá»i.
- Tôi rất hiểu những gì ông vừa nói và tôi không há» có ý định đặt lại vấn đỠgiám định cá»§a ông. Nhưng Richard, hãy cho phép tôi sá» dụng má»™t thà nh ngữ bi thảm, đã cầm chắc cái chết trong tay. Theo ông liệu có thể xảy ra rằng má»™t ngưá»i biết chắc mình chẳng còn sống được bao lâu nữa và cÅ©ng không thiết sống nữa, muốn tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình sá»›m hÆ¡n hay muốn ai đó giúp mình là m việc đó?
- Ông muốn nói tá»›i má»™t vụ tá»± sát? Abernethie chẳng phải loại ngưá»i tá»± sát đâu.
- Tôi hiểu. Như váºy trên cÆ¡ sở y há»c ông coi giả thuyết nà y là không thể được.
- Tôi không nói là không thể được - Ông bác sÄ© có vẻ lúng túng - Sau cái chết cá»§a con trai, Abernethie không còn yêu Ä‘á»i như trước nữa. Tôi không tin rằng ông ấy lại có thể tá»± sát nhưng tôi cÅ©ng không khẳng định rằng Ä‘iá»u đó là không thể được.
- á»’, ông lý luáºn trên cÆ¡ sở tâm lý. Khi tôi nói trên cÆ¡ sở y há»c tôi muốn há»i ông: liệu hoà n cảnh qua Ä‘á»i cá»§a Richard có thể loại trừ khả năng tá»± sát hay không?
- Không, tất nhiên là không. Tôi không nói váºy. Äúng là ông ta đã chết trong khi ngá»§, nhưng Ä‘iá»u đó không phải là hiếm. Nếu cứ má»—i khi ai đó qua Ä‘á»i trong khi ngá»§ lại phải mổ xác, khám nghiệm tá» thi, thì...
Khuôn mặt vốn đã đỠcủa ông bác sĩ lại cà ng đỠthêm.
- Tất nhiên, tất nhiên - ông Entwhistle nói một cách hăng hái - Nhưng nếu như có những bằng chứng mà ông không được biết, chẳng hạn như ông ấy đã nói với ai đó...
- Rằng ông ấy định tá»± tá»? Ông ấy đã nói như váºy sao? Äiá»u đó sẽ là m tôi ngạc nhiên đấy.
- Nhưng nếu đúng là như váºy - tôi chỉ nói là nếu thôi nhé - ông có thể vẫn khẳng định không có khả năng Richard đã tá»± tá» không?
- Không, không - Bác sÄ© Larraby nói cháºm rãi - vẻ suy nghÄ©. Nhưng tôi sẽ rất ngạc nhiên.
Ông Entwhistle vội tranh thủ lợi thế của mình:
- Nếu đúng là như váºy, chúng ta có thể thừa nháºn rằng đó không phải là má»™t cái chết tá»± nhiên. Tôi nhắc lại là chỉ là giả định thôi nhé. Váºy thì trong trưá»ng hợp nà y cái gì có thể là nguyên nhân cá»§a cái chết? Thuốc độc? Thuốc độc loại nà o?
- Có nhiá»u loại thuốc độc nhưng theo tôi, má»™t chất độc gây ngá»§ là có khả năng nhất. Tôi đã không phát hiện má»™t vết thâm tÃm nà o và thi thể có vẻ yên nghỉ má»™t cách yên bình.
- Ông ấy có dùng thuốc ngủ không?
- Có, tôi đã kê đơn cho ông ấy má»™t loại thuốc gây ngá»§ không có có gì nguy hiểm. HÆ¡n nữa không phải tối nà o ông ấy cÅ©ng uống và má»—i lần tôi chỉ cho ông ấy má»™t Ãt thôi. Ngay cả má»™t lưỡng gấp 3, 4 lần liá»u thuốc tôi cho cÅ©ng không thể giết ông ấy được. Tôi nhá»› là còn nhìn thấy lá» thuốc gần như còn đầy sau khi đến khám tá» thi.
- Ông đã cho ông ấy thuốc gì khác nữa?
- Một thuốc giảm đau với một lượng móc phin nhỠđể dùng khi bị đau, một loại vitamin dạng con nhộng, một hỗn dịch chống khó tiêu.
- Thuốc vitamin con nhá»™ng? - Vị luáºt gia cắt ngang, vá»›i vá» bá»c bằng keo động váºt?
- Äúng váºy.
- Ông có nghÄ© rằng ngưá»i ta có thể ngầm cho má»™t cái gì đó và o trong đó không?
- Ông muốn nói tá»›i má»™t chất giết ngưá»i? Ông muốn nói đến Ä‘iá»u gì váºy? Má»™t vụ giết ngưá»i ư?
- Tôi không biết chÃnh xác. Thá»±c ra, tôi chẳng có bằng chứng nà o cả. Ông Abernethie đã chết và ngưá»i mà ông ấy đã tâm sá»± cÅ©ng đã chết rồi. Nhưng chuyện nà y chỉ là những lá»i đồn đại mÆ¡ hồ và đáng ghét mà tôi muốn ngăn chặn lại. Nếu như ông khẳng định vá»›i tôi rằng không ai có thể đầu độc Abernethie được thì tôi sẽ rất mừng đấy.
Bác sÄ© Larraby đứng dáºy và bắt đầu Ä‘i Ä‘i lại lại.
- Tôi lấy là m tiếc rằng tôi không thể nói Ä‘iá»u mà ông mong muốn - Sau má»™t hồi suy nghÄ© Larraby lên tiếng - Tất nhiên, có thể là ngưá»i ta đã đầu độc ông ấy. Bất cứ ai cÅ©ng có thể cho và o trong viên nhá»™ng má»™t loại thuốc nà o đó, má»™t thuốc độc gây ngá»§ chẳng hạn, cÅ©ng như có thể bá» thuốc độc và o trong thức ăn hay đồ uống cá»§a ông ấy. Giả thuyết nà y liệu đó có thể đúng hÆ¡n không?
- CÅ©ng có thể. Nhưng, ông biết đấy, chỉ có ba ngưá»i đã có mặt ở Enderby Hall và o lúc Richard qua Ä‘á»i và tôi không nghi ngá» há». Tháºm chà tôi tin rằng há» vô tá»™i. Bởi váºy nên tôi má»›i nghÄ© tá»›i má»™t vụ hạ độc từ từ. Tôi nghÄ© là có những loại thuốc độc chỉ là m chết ngưá»i sau má»™t và i tuần.
- Giả thuyết đơn giản nhưng tôi e rằng sai - Ông bác sĩ - Tôi thấy câu chuyện nà y có vẻ giả tạo lắm.
- Abernethie chưa bao giá» nói gì vá»›i ông sao? Äã bao giỠông ấy ám chỉ má»™t thà nh viên trong gia đình ông ấy muốn ám hại ông ấy không?
- Không, ông ấy không bao giá» tâm sá»± vá»›i tôi bất cứ Ä‘iá»u gì. Ai đó đã tá»± nháºn rằng Abernethie đã nói vá»›i mình... đó có phải là má»™t ngưá»i đà n bà không?
- Äúng, đó là má»™t ngưá»i đà n bà .
- Và bà ta đã nói rằng Abernethie đã nói với bà ta rằng ai đó muốn giết ông ấy?
Bị há»i đồn, ông Entwhistle đà nh phải kể lại cho ông bác sÄ©, mặc dù không muốn, vá» lá»i nói cá»§a Cora sau đám tang. Ngay láºp tức gương mặt ông bác sÄ© sáng bừng lên.
- á»’ Entwhistle, ở địa vị ông tôi sẽ không nghÄ© lung tung. Lá»i giải thÃch đơn giản thôi: ở má»™t độ tuổi nhất định, phụ nữ rất thÃch chuyện giáºt gân, bởi váºy há» có thể bịa ra bất cứ chuyện gì và không đáng tin tưởng cho lắm, đôi khi phụ nữ là như váºy đấy.
Ông Entwhistle cảm thấy hÆ¡i bá»±c mình trước lá»i giải thÃch quá đơn giản cá»§a Larraby. Có lẽ ông chưa gặp phải phụ nữ cuồng loạn bao giá».
- Chắc ông đã biết qua báo chà vỠvụ bà Lansquenet, ở Lytchett St-Mary vùng Berkshire?
- Tất nhiên rồi, nhưng tôi đã không nghÄ© ra rằng đó là má»™t ngưá»i nhà cá»§a Richard Abernethie.
Tin nà y có lẽ là m cho bác sĩ Larraby rất xúc động.
Vá»›i cảm giác đã gỡ lại được sá»± lép vế khi nãy vì hiểu biết nghá» nghiệp cá»§a tay bác sÄ©, nhưng cÅ©ng vẫn biết rằng chuyến viếng thăm nà y đã chẳng là m sáng tá» gì nhiá»u lắm, ông Entwhistle chà o từ biệt.
***
Trở vá» Enderby Hall, ông Entwhistle quyết định đến gặp, trao đổi vá»›i Lanscombe. Trước hết ông há»i Lanscome vá» những dá»± định cá»§a ông ấy.
- Bà Leo đã đỠnghị ở lại đây đến khi ngôi nhà có ngưá»i mua, thưa ông, và tôi rất hạnh phúc được là m theo lá»i bà ấy. Chúng tôi Ä‘á»u rất quý bà Leo.
Ngưá»i đầy tá»› già thở dà i và nói tiếp:
- Má»—i lần nghÄ© rằng ngưá»i ta sẽ bán Enderby Hall tôi lại thấy rất buồn. Tôi đã ở đây bao nhiêu năm rồi. Tôi đã táºn mắt chứng kiến những bà chá»§, ông chá»§ lá»›n lên. Tôi cứ nghÄ© rằng ông cá»§a Mortimer sẽ kế thừa bố và sẽ xây dá»±ng má»™t gia đình ở đây. Chúng tôi đã thá»a thuáºn rằng khi tôi nghỉ không là m việc nữa thì tôi sẽ đến ở North Logde(1). Tôi rất thÃch chá»— đó. Nhưng than ôi, dá»± định đó không thể thá»±c hiện được nữa rồi.
- Tôi lấy là m tiếc là như váºy. Toà n bá»™ ngôi nhà và mảnh đất sẽ bị bán. Nhưng vá»›i tà n sản thừa kế cá»§a ông...
- Tôi không kêu ca đâu, thưa ông, và tôi rất cảm động trước sự hà o phóng của ông Abernethie.
- Ông ấy đã sống như thế nà o thá»i gian cuối?
- Thưa ông, ông ấy đã không còn là chÃnh mình nữa sau cái chết cá»§a ông Mortimer.
- Äúng thế. Äiá»u đó đã là m cho ông ấy rất Ä‘au đớn. HÆ¡n nữa ông ấy lại bị ốm. Và đôi khi ngưá»i ốm có những ý nghÄ© rất quái gở. Có lẽ là ông Abernethie cÅ©ng đã không phải là má»™t ngoại lệ. Có bao giỠông ấy nói vá» kẻ thù cá nhân hay má»™t ngưá»i nà o đó có thể muốn hại ông ấy không? Ông ấy có nói gì đại loại như ai đó muốn bá» thuốc độc và o đồ ăn cá»§a ông ấy không?
Ông già Lanscombe tỠrõ vẻ ngạc nhiên - ngạc nhiên và bị xúc phạm.
- Tôi không há» thấy Ä‘iá»u gì như váºy, thưa ông.
- Tôi biết ông là má»™t ngưá»i ở trung thà nh, Lanscombe. Nhưng ý nghÄ© mà có thể là ông Abernethie đã có như tôi vừa nói chẳng có gì quan trá»ng đâu, đó chỉ là má»™t biểu hiện cá»§a bệnh táºt thôi.
- Thá»±c váºy sao, thưa ông? Tôi chỉ có thể nói rằng ông Abernethie chưa bao giá» nói những chuyện như váºy trước mắt tôi và tôi cÅ©ng không biết ông ấy có nói Ä‘iá»u gì như thế vá»›i ai khác bao giá» chưa.
- Má»™t và i thà nh viên trong gia đình đã đến gặp ông ấy thá»i gian trước khi ông ấy chết đúng không? Ông Entwhistle ngầm chuyển hướng câu chuyện. Cháu trai, các cháu gái và cháu rể?
- Vâng, thưa ông, đúng váºy.
- Những cuộc viếng thăm nà y đã là m cho ông ấy vui hay là ông ấy đã có vẻ không hà i lòng?
- Tôi không thể trả lá»i ông được, thưa ông.
- á»’, được chứ, Lanscombe, tôi biết là ông có thể trả lá»i tôi được. Tôi hiểu ông nghÄ© ông không có quyá»n đưa ra nháºn xét cá»§a mình vá» những chuyện nà y. Nhưng, Lanscombe, có những trưá»ng hợp cần phải phá bá» nguyên tắc. Tôi rất quý ông Anernethie, ông biết đấy. Và ông cÅ©ng váºy. ChÃnh bởi váºy mà tôi đã đến đây nói chuyện vá»›i ông, vá»›i ngưá»i mang tên Lanscombe chứ không phải là vá»›i má»™t ngưá»i ở.
Lanscombe im lặng má»™t lát rồi há»i bằng má»™t giá»ng vô cảm:
- Có Ä‘iá»u gì... không ổn sao, thưa ông?
- Tôi không biết - nhà luáºt gia thẳng thắn trả lá»i- Tôi hy vá»ng rằng không, nhưng tôi muốn được biết chắc chắn. Còn ông thì sao? Ông có cảm thấy Ä‘iá»u gì bất bình thưá»ng không?
- Chỉ sau đám tang thôi, thưa ông. Và thá»±c ra tôi không biết chÃnh xác là cái gì. Nhưng chÃnh bà Leo và bà Timothy cÅ©ng đã cảm thấy không ổn, tối hôm đó, sau khi những ngưá»i khác đã Ä‘i.
- Ông biết những quy định của di chúc chứ?
- Vâng thưa ông. Bà Leo đã nghĩ rằng tôi muốn biết. Nếu tôi có thể nói ý kiến của mình thì di chúc ấy vẻ rất công bằng.
- Äúng thế, nhưng tôi tin rằng đó không phải là di chúc mà ông Abernethie đã nghÄ© đến ngay sau khi con trai qua Ä‘á»i. GiỠông có thể trả lá»i tôi những câu há»i lúc nãy chứ?
- Thưa ông, ông chá»§ đã rất thất vá»ng sau chuyến viếng thăm cá»§a ông George... Hình như ông ấy đã mong đợi rằng ông George giống ông Mortimer. Nhưng ông Grerge hoà n toà n không phải cùng đẳng cấp, nếu tôi có thể cho phép mình nói như váºy. Chồng cô Laura vẫn luôn không được ưa và tôi e rằng ông George đã không giống bố nhiá»u hÆ¡n mẹ. Sau ông George, các cô chá»§ đã đến cùng chồng há». Cô Suzan đã ngay láºp tức là m ông hà i lòng, đó là má»™t cô gái trẻ, xinh đẹp và hóm hỉnh, nhưng hình như ông chá»§ đã không chịu đựng được chồng cô ấy.
- Thế còn cặp vợ chồng kia?
- Tôi không thể nói gì nhiá»u vá» há». Há» tạo nên má»™t cặp rất đẹp và dá»… chịu. Tôi có cảm giác rằng ông chá»§ đã vui vì có hỠở bên nhưng không ưa cuá»™c sống văn nghệ sÄ© lắm. "Äó là má»™t cuá»™c sống Ä‘iên rồ". Má»™t hôm ông chá»§ đã nói vá»›i tôi như váºy.
- Và sau những chuyến viếng thăm ấy, ông Abernethie đã đi vắng phải không? Ông ấy đã đến gặp em trai, ông Timothy và sau đó em gái, bà Lansquenet?
- Äiá»u đó tôi không được biết. À mà tôi muốn nói rằng tôi biết là ông ấy đã đến thăm ông Timothy và sau đó Ä‘i Lytchett St-Mary là m gì đó.
- Äúng như váºy. Ông có còn nhá»› gì không vá» những Ä‘iá»u mà ông ấy đã có thể nói vá»›i ông, khi trở vá», vá» những ngưá»i mà ông ấy đã gặp trong chuyến Ä‘i ấy?
Lanscombe ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ông chá»§ thưá»ng hay nói nhá», nhiá»u lúc tôi cứ nghÄ© ông ấy nói má»™t mình. Tôi không nhá»› rõ lắm những gì mà ông ấy đã nói vá» chuyến Ä‘i. Hình như ông ấy đã tá»± há»i ai đó đã là m gì mà đến nông ná»—i hết cả tiá»n, chắc rằng ông ấy muốn nói đến ông Timothy. Sau đó ông ấy đã nói vá» những ngưá»i phụ nữ: 99% trong số há» là những ngưá»i ngu ngốc, nhưng đôi khi cái phần trăm còn lại có thể là rất láu cá. á»’, bây giá» tôi nhá»› rồi ông ấy đã nói câu nà y: "Tháºt sá»± ngưá»i ta chỉ có thể tâm sá»± vá»›i những ngưá»i cùng thế hệ cá»§a mình. Há» không suy diá»…n, như bá»n trẻ, rằng mình bị hoang tưởng." Và má»™t lần khác, tôi không nhá»› nguyên nhân gì ông ấy đã nói "Tháºt không tá» tế lắm khi giăng bẫy ngưá»i khác, nhưng tôi không thể là m khác được."
Sau khi há»i và i câu nữa ông Entwhistle từ biệt Lanscombe.
***
Entwhistle suy nghÄ© hồi lâu không biết có nên nói hết má»i chuyện vá»›i Helen không. Cuối cùng ông quyết định cứ nói. Ông bắt đầu cảm Æ¡n bà vì đã ở lại trông, dá»n dẹp ngôi nhà và lo việc rao bán nó.
- Bà có thể ở lại cho đến khi ngôi nhà có chủ mới chứ?
- Tất nhiên rồi, Ä‘iá»u đó không há» là m phiá»n tôi đâu. HÆ¡n nữa tôi cÅ©ng không định Ä‘i Chypre trước tháng năm.
- Có má»™t lý do đặc biệt mà tôi đã đỠnghị bà tiếp tục ở lại đây. Má»™t ngưá»i bạn cá»§a tôi, ông Hercule Poirot...
- Hercule Poirot! - Bà kêu lên - Nhưng váºy thì ông nghÄ© rằng... rằng Cora có lý ư?
Ông Entwhistle quyết định nói với Helen tất cả. Khi ông nói hết, Helen kêu lên:
- Những Ä‘iá»u nà y là m cho tôi thấy tháºt là quái dị, ấy váºy mà tối hôm đó, sau đám tang, Maude và tôi đã nói chuyện vá» câu há»i ngá»› ngẩn cá»§a Cora; rồi ngay ngà y hôm sau Cora bị giết, tôi đã tá»± nhá»§ rằng đó chỉ là má»™t sá»± trùng hợp ngẫu nhiên. Câu chuyện nà y tháºt là khó hiểu.
- Äúng váºy, rất khó hiểu. Nhưng Poirot là má»™t ngưá»i đặc biệt, tháºm chà là má»™t thiên tà i. Ông ấy hiểu rất rõ là tôi muốn chắc chắn rằng những giả thuyết nà y Ä‘á»u chỉ là tưởng tượng.
- Nếu chẳng phải như váºy thì sao?
- Äiá»u gì đã là m cho bà nói như váºy?
- Tôi cÅ©ng không biết. Tôi có má»™t cảm giác khó chịu... không phải vì câu nói cá»§a Cora đâu, mà còn có Ä‘iá»u gì khác nữa không bình thưá»ng.
- Không bình thưá»ng? Bà có thể nói rõ hÆ¡n không?
- Tôi rất lấy là m tiếc, nhưng chÃnh tôi cÅ©ng không biết giải thÃch thế nà o cảm giác ấy.
- Trước hết, bà hãy đừng nghÄ© đến Ä‘iá»u đó quá. Lá»i giải thÃch sẽ tá»± nhiên đến vá»›i bà say nà y. Lúc đó bà hãy báo ngay cho tôi biết. Äồng ý chứ?
- Äồng ý.
Chú thÃch
(1) Má»™t ngôi nhà nằm ở phÃa bắc cá»§a khu đất.
|

10-09-2008, 09:15 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 9
Cô Gilchrist ấn mạnh chiếc mÅ© lên đầu mình và vén má»™t lá»n tóc và o. Cuá»™c Ä‘iá»u tra đã được định trước và o 12 giá», bấy giá» má»›i là 11 giá» 15 phút. Có tiếng chuông.
Cô ra mở, má»™t phụ nữ trẻ, thanh lịch vá»›i bá»™ đồ Ä‘en, tay cầm má»™t chiếc vali nhá» Ä‘ang đứng trước cá»a. Nháºn thấy cô Gilchrist có vẻ lo sợ cô vá»™i nói:
- Cô Gilchrist? Tôi là Suzan Banks, cháu gái của bà Lansquenet.
- á»’, má»i bà và o, bà Banks.
- Tôi lấy là m tiếc vì đã là m bà sợ.
- Quả tháºt là bà đã là m tôi sợ. Có lẽ là vì có má»™t cuá»™c Ä‘iá»u tra trưa nay. Tôi đã hồi há»™p cả buổi sáng hôm nay. Cách đây nữa tiếng đồng hồ, có ngưá»i nhấn chuông, thiếu chút nữa thì tôi đã không dám ra trả lá»i. Ấy váºy mà đó chỉ là má»™t bà sÆ¡ Ä‘i quyên góp cho má»™t trại trẻ mồ côi, tôi đã mừng đến mức cho ngay bà ấy 2 shilling mặc dù tôi chẳng há» theo đạo. Má»i bà ngồi, bà Banks. Bà đi tà u à ?
- Không, tôi đi xe ô tô.
Suzan nhìn quanh căn phòng.
- Cô Cora đáng thương. Bà ấy đã để lại tất cả cho tôi. Cô có biết Ä‘iá»u đó không?
- Có, ông Entwhistle đã nói vá»›i tôi Ä‘iá»u đó. Tôi nghÄ© bà sẽ hà i lòng vì những động sản. Bà vừa má»›i lấy chồng hẳn là bà cÅ©ng cần. Äồ động sản bây giá» tháºt đắt. Bà Lansquenet có những thứ khá đẹp đấy chứ.
- á»’, tôi không có ý định giữ động sản. Tôi đã có rồi. Tôi sẽ cho bán đấu giá chúng. Trừ khi... có thứ nà o mà cô thÃch không? Tôi sẽ rất vui...
Suzan dừng lại ná»a chừng, hÆ¡i ngại ngùng. Cô Gilchrist vẫn bình thưá»ng như không.
- Bà tháºt tá» tế, rất tá» tế và tôi rất tôn trá»ng cá» chỉ ấy cá»§a bà . Tôi cÅ©ng đã có đồ cá»§a tôi. Nhưng nếu như bà cho thì tôi muốn xin bà cái bà n nhá» kia mà bà Lansquenet và tôi vẫn hay dùng trà ở đó.
HÆ¡i rùng mình, Suzan nhìn liếc qua chiếc bà n nhá» mà u xanh, ở trên bà n đầy những cây ông lão mà u đỠtÃa. Tất nhiên cô hoà n toà n đồng ý tặng lại nó cho cô Gilchrist.
- Cám Æ¡n bà vô cùng. Bà muốn xem các đồ khác bây giá» hay có thể đợi sau cuá»™c thẩm tra? Tôi định ở lại đây hai ngà y để dá»n dẹp.
- Bà muốn nói rằng bà sẽ ngủ lại đây?
- Äúng thế, nếu Ä‘iá»u đó không gây phiá»n hà gì.
- á»’, không, không đâu, thưa bà . Tôi sẽ thay ga trải giưá»ng má»›i cho bà trong phòng tôi, còn tôi, tôi sẽ ngá»§ dưới salon.
- Nhưng còn phòng của cô Cora cơ mà . Tôi có thể ngủ ở đó.
- Äiá»u đó... Ä‘iá»u đó... bà không ngại chứ?
- Cô muốn nói... vì vụ giết ngưá»i đã xảy ra ở đó? Không sao đâu, tôi có gan đấy cô Gilchrist ạ.
Hai ngưá»i lên nÆ¡i đã xảy ra án mạng,cô gái già đi trước. Căn phòng rất sạch, gá»n gà ng và hoà n toà n chẳng có vẻ thê thảm tà nà o. Nhưng cÅ©ng như phòng khách, căn phòng nà y cho thấy rõ sở thÃch và con ngưá»i tầm thưá»ng. PhÃa trên lò sưởi có treo má»™t bức tranh sÆ¡n dầu má»™t phụ nữ mÅ©m mÄ©m Ä‘ang chuẩn bị tắm. Bức tranh nà y là m cho Suzaan rùng mình.
- ChÃnh ông Lansquenet đã vẽ bức tranh nà y, cô Gilchrist giải thÃch. Vẫn còn nhiá»u bức như thế nữa ở dưới kia.
- Xấu đến mức ghê tởm!
- Riêng tôi, tôi chẳng thÃch thể loại tranh nà y lắm nhưng bà Lansquenet vẫn luôn rất tá»± hà o vì chồng mình là má»™t nghệ sÄ©, mặc dù rằng đáng tiếc là tranh cá»§a ông ấy chẳng được đánh giá cao lắm.
- Thế tranh của cô Cora thì ở đâu?
- Trong phòng tôi, bà muốn xem chúng bây giỠkhông?
Với vẻ tự hà o, cô Gilchrist giới thiệu kho báu của mình.
Cora chuyên vá» chá»§ đỠbiển. Chụp lại chúng là m bưu thiếp có lẽ sẽ chẳng tồi chút nà o, Suzan nghÄ© thầm. Nhưng chÃnh ý nghÄ© ấy lại là m cho cô tá»± há»i hay là Cora đã lại vẽ theo những bưu thiếp?
- Bà Lansquenet bao giá» cÅ©ng vẽ thá»±c cảnh - Cô Gilchrist trả lá»i như váºy khi Suzan lên tiếng há»i vá» Ä‘iá»u đó - Bà ấy là má»™t nghệ sÄ© thá»±c thụ, cô ta nói thêm vẻ pháºt ý.
Suzan liếc nhìn đồng hồ rồi nói:
- Có lẽ đã đến lúc phải Ä‘i đến dá»± cuá»™c Ä‘iá»u tra. Có xa đây không? Có phải Ä‘i xe không?
- Ồ không, đi bộ cũng chỉ mất chừng năm phút thôi.
***
Ông Entwhistle, vừa đến bằng tà u, đã đến gặp và dẫn hỠđến tòa án.
Cuá»™c Ä‘iá»u tra cá»§a viên cảnh sát tư pháp chưa thu được kết quả gì đặc biệt. Cảnh sát chỉ má»›i thông báo kết quả khám nghiệm tá» thi, kết luáºn rằng nạn nhân đã bị giết khi còn Ä‘ang ngá»§ say dưới tác dụng cá»§a thuốc ngá»§ vì đã không có dấu hiệu gì cá»§a má»™t sá»± chống cá»±. Nạn nhân đã chết và o khoảng từ 14 giỠđến 16 giá». Cô Gilchrist khẳng định lại là chÃnh cô đã phát hiện ra tá» thi. Sau đó đến lượt thanh tra Morton và má»™t nhân viên cảnh sát trình bà y, rồi lại đến lượt viên cảnh sát tư pháp tóm tắt và kết luáºn là : "Thá»§ phạm là má»™t hoặc nhiá»u ngưá»i và chưa được xác định."
Rá»i cuá»™c Ä‘iá»u tra và sau khi Ä‘i qua đám nhà báo chụp ảnh há» lia lịa, ông Entwhistle dẫn Suzan và cô Gilchrist đến má»™t quán trá» mang tên King s Arms và cô gá»i ăn trưa trong má»™t ngăn riêng biệt.
- Một bữa ăn đạm bạc - ông Entwhistle xin lỗi - Nhưng thực ra bữa ăn rất ngon.
- Tôi không biết trước là cô sẽ đến hôm nay, Suzan, nếu không chúng ta đã có thể đi cùng nhau.
- Ban đầu tôi đã không định đến nhưng rồi tôi nghÄ© sẽ là không hay nếu không có thà nh viên nà o cá»§a gia đình đến dá»± Ä‘iá»u tra. George không có thá»i gian, Rosamund cÅ©ng báºn, còn chú Timothy thì không thể Ä‘i đâu khá»i nhà được. Như váºy là đương nhiên chỉ còn có mình tôi.
- Chồng cô không đến được cùng cô sao?
- Ồ, Gregory phải trông của hiệu của anh ấy chứ.
Thấy cô Gilchrist có vẻ ngạc nhiên, cô nói thêm.
- Chồng tôi là m việc trong một hiệu thuốc.
- Chú Timothy của cô là m tôi lo lắng. Ông Entwhistle lại nói.
- Chú Timothy? Tôi không nghĩ rằng ông ấy ốm yếu lắm đâu, ông ấy chỉ mắc bệnh tưởng thôi.
- Có lẽ cô có lý. Nhưng không phải sức khá»e cá»§a ông ấy là m cho tôi lo lắng mà là bà vợ ông ấy. Tôi được biết rằng bà ấy vừa bị ngã trong cầu thang và đã bị vỡ gót. Bây giá» bà ấy bắt buá»™c phải nằm má»™t chá»— và chú cô rÆ¡i và o má»™t tình trạng đáng buồn.
- Vì bây giỠông ấy phải chăm sóc bà ấy thay vì bà ấy chăm sóc ông ấy? Äiá»u đó sẽ là m cho ông ấy khá»e ra đấy.
- Nhưng ông ấy sẽ tá»± mình chăm sóc bà cô tá»™i nghiệp cá»§a cô? Há» không có ngưá»i ở.
- Cuá»™c sống quả là khó khăn đối vá»›i những ngưá»i già . Tôi nghe nói rằng há» sống trong má»™t trang viên kiểu Georgie.
Ông Entwhistle gáºt đầu xác nháºn.
Ãt lâu sau há» rá»i quán trá» và đi vá» nhà . Trước cổng, hai phóng viên Ä‘ang đợi Suzan. Cô nói và i lá»i không có gì đặc biệt rồi cùng cô Gilchrist Ä‘i và o nhà , còn ông Entwhistle thì trở lại quán trỠđặt má»™t phòng. Lá»… tang Cora sẽ được tổ chức ngà y hôm sau.
- á»’, xe cá»§a tôi vẫn ở ngoà i đưá»ng - Suzan nói - Tôi đã quên bẵng Ä‘i mất. Lát nữa tôi sẽ Ä‘i kiếm chá»— Ä‘áºu khác sau.
- Äừng ra muá»™n quá, cô Gilchrist khuyên vẻ lo lắng. Tốt nhất là không nên ra khá»i nhà khi trá»i đã tối.
Suzan nhìn cô hầu gái cưới lớn:
- Chẳng lẽ cô cho rằng má»™t tên giết ngưá»i vẫn còn lẩn quẩn trong vùng?
- Không, tôi nghĩ rằng bà có lý.
Nhìn thấy cô Gilchrist có vẻ ngượng nghịu, Suzan thầm nghÄ©: "Cô ta nghÄ© đúng như váºy, nhát gan, tháºt là không thể tưởng tượng được."
Cô hầu gái cá»§a Cora và o bếp pha trà , còn Suzan thì Ä‘i và o phòng khách. Và i phút sau có tiếng chuông cá»a.
Suzan ra mở. Ngưá»i bấm chuông là má»™t ngưá»i đà n ông có tuổi. Ông bá» mÅ© chà o và nhìn Suzan vẻ vui mừng:
- Bà Banks phải không?
- Vâng chÃnh tôi.
- Tôi là Guthrie - Alexandre Guthrie - má»™t ngưá»i bạn lâu năm cá»§a bà Lansquenet. Có lẽ cô là cháu gái cá»§a bà ấy, Suzan Abernethie theo tên con gái cá»§a cô, phải không?
- Äúng váºy.
Ông Guthrie chùi già y rất kỹ trên tấm chùi chân trước cá»a, bước và o, bỠáo choà ng cùng mÅ© treo lên cây treo áo, mÅ© rồi theo Suzan và o phòng khách.
- Tháºt là buồn. Ông khách nói, từ buồn đã có vẻ hÆ¡i khó phát âm đối vá»›i ông. Sinh thá»i tÃnh tình bà ấy rất vui vẻ. Vâng, tháºt là buồn. Tình cá» tôi có việc đến vùng nà y và tôi nghÄ© rằng mình có nghÄ©a vụ phải đến dá»± Ä‘iá»u tra và đám tang. Cora tôi nghiệp! Bà bạn nhá» tá»™i nghiệp cá»§a tôi! Tôi đã biết bà ấy ngay sau khi bà ấy lấy Cora Lansquenet. Äó là má»™t ngưá»i phụ nữ đầy sức sống, quan tâm đến nghệ thuáºt má»™t cách nghiêm túc. Và cÅ©ng quan tâm đến chồng - vá»›i tư cách má»™t nghệ sÄ© - má»™t cách rất nghiêm túc, tháºm chà hÆ¡i quá. Suy cho cùng thì đó chẳng phải là má»™t ngưá»i chồng xấu. Ông ấy hay lang thang, bà hiểu tôi muốn nói gì chứ, và Cora cho rằng tÃnh lang thang đó là tÃnh nghệ sÄ© cá»§a ông ấy. Äó đúng là má»™t nghệ sÄ©, và bởi váºy không có đạo đức. Và bởi vì không có đạo đức tất nhiên ông ta chỉ có thể là m nghệ sÄ© mà thôi, Cora chẳng nghÄ© gì sâu xa hÆ¡n. Cora đáng thương! Bà ấy không có thiên hướng nghệ sÄ© nhưng lại rất có lương tri.
- Äó là điá»u mà má»i ngưá»i Ä‘iá»u nói. Tôi thì tôi không biết rõ bà ấy lắm.
- Bà ấy đã từ bá» gia đình mình vì Pierre. Bà ấy không xinh đẹp lắm nhưng có duyên. Äó là má»™t ngưá»i thú vị. Bất cứ lúc nà o bà ấy cÅ©ng có thể nói má»™t Ä‘iá»u mà chẳng ai ngỠđến và khó biết được sá»± ngây thÆ¡ cá»§a bà ấy là tá»± nhiên hay cố ý. Bà ấy là má»™t đứa trẻ thá»±c thụ.
Suzan má»i má»™t Ä‘iếu thuốc nhưng ông khách già từ chối.
- Không, cảm Æ¡n, tôi không hút. Có lẽ bà đang tá»± há»i tại sạo tôi lại đến đây.Thà nh thá»±c mà nói, tôi hÆ¡i áy náy. Tôi đã hứa vá»›i Cora đến thăm bà ấy từ mấy tuần trước. Thông thưá»ng, tôi đến thăm bà ấy má»—i năm má»™t lần, và má»›i đây, bà ấy đã có hứng mua mấy bức tranh và bà ấy muốn cho tôi xem chúng. À tôi quên chưa nói vá»›i cô tôi là ngưá»i phê bình tranh. Cora rất tin tưởng ở tôi vá» lÄ©nh vá»±c nà y. Nói nhá» Ä‘iá»u nà y giữa chúng tôi nhé, tôi cÅ©ng chẳng giá»i giang gì lắm đâu. Năm ngoái, bà ấy đã muốn cho tôi xem má»™t bức tranh cá»§a Rembrandt! Ngay cả là má»™t bản sao tốt cÅ©ng không được. Nhưng chẳng biết bà ấy đã tìm đâu ra được má»™t bức khắc cá»§a Bartolozzi khá đẹp nhưng đáng tiếc là đã bị lốm đốm mốc. Rồi tôi cÅ©ng bán há»™ bà ấy được 30 bảng và tất nhiên Ä‘iá»u đó đã là m bà ấy thêm hưng phấn. Má»›i đây, bà ấy đã viết thư cho tôi và nói vá» má»™t bức nguyên thá»§y cá»§a má»™t há»a sÄ© ngưá»i à và tôi đã hứa là sẽ đến xem há»™ bà ấy.
- Äó là bức tranh kia, Suzan nói, tay chỉ má»™t bức tranh sau lưng ông khách.
Ông Guthrie đứng dáºy, chỉnh lại kÃnh và ngắm nhìn bức tranh. Sau má»™t hồi ông nói:
- Cora đáng thương cá»§a tôi. Thôi, tôi không là m phiá»n cô nữa.
- Má»i ông ở lại dùng rà đã.
- Ồ, vâng, cảm ơn.
- Tôi sẽ đi mang trà đến.
Trong bếp, cô Gilchrist vừa cho bánh ra khá»i lò. Trà cÅ©ng đã sẵn sà ng.
- Äó là ông Guthrie. Suzan thông báo. Tôi đã má»i ông ấy ở lại dùng trà .
- Ông Guthrie? À, đó là má»™t ngưá»i bạn thân cá»§a bà Lansquenet đáng thương. Ông ấy là má»™t nhà phê bình tranh được đánh giá rất cao.
Bánh ngá»t rất ngon, má»i ngưá»i Ä‘á»u lên tiếng khen là m cô Gilchrist đỠmặt sung sướng.
- Tôi thấy xấu hổ - ông Guthrie nói - vì ngồi thưởng thức trà ở đây ,ở chÃnh nÆ¡i mà Cora đáng thương đã bị giết má»™t cách dã man.
- á»’, nhưng mà chắc hẳn rằng bà Lansquenet sẽ muốn rằng ông thưởng thức chén trà nà y. Äiá»u đó tốt cho ông đấy.
- Vâng, cô có lý. Nhưng tháºt khó tin được rằng má»™t ngưá»i thân cá»§a mình lại bị giết má»™t cách dã man như váºy...
- Äúng váºy, tôi cÅ©ng thấy tháºt khó tin.
- Hơn nữa chắc chắn đó không phải là một tên côn đồ. Tôi biết rõ những lý do đã dẫn đến chuyện nà y...
- Tháºt váºy sao? Những lý do nà o váºy? Suzan vá»™i há»i.
- Cô biết đấy, Cora không phải là ngưá»i biết giữ mồm giữ miệng. Tháºm chà bà ấy còn thÃch chứng tá» cho ngưá»i khác thấy bà ấy có thể sáng suốt đến mức nà o. Như má»™t đứa trẻ tình cá» khám phá ra má»™t Ä‘iá»u bà máºt vá» ai đó. Ngay cả khi bà ấy đã hứa giữ kÃn Ä‘iá»u bà máºt nhưng bà ấy vẫn không thể ngăn mình nói ra.
Suzan trầm ngâm suy nghÄ©. Cô Gilchrist cÅ©ng váºy.
- Vâng, ông khách vẫn tiếp tục, má»™t liá»u thuốc asen trong má»™t tách trà hay má»™t há»™p chocolat gá»i qua bưu Ä‘iện sẽ không là m cho tôi ngạc nhiên. Nhưng má»™t vụ giết ngưá»i dã man như váºy thì không thể tưởng tượng được.
Ông Guthrie thở dà i. Sau khi cảm Æ¡n hai ngưá»i chá»§ nhà và chà o má»™t cách lịch sá»±, ông ra Ä‘i.
Cô Gilchrist ra tiễn khách và trở lại với một hộp đồ.
- Có lẽ là ngưá»i đưa thư đã qua khi chúng ta đến tòa án. Ông ấy đã đút há»™p nà y qua thùng thư và nó rÆ¡i sau cánh cá»a.
Cô mở hộp ra.
- Cái gì đây nhỉ... hình như là một chiếc bánh đám cưới.
Äó là má»™t miếng bánh ngá»t hạnh nhân. Trên dải băng buá»™c có Ä‘Ãnh má»™t mảnh giấy trên có ghi: "John và Mary."
- Ai đây nhỉ? Tháºt ngá»› ngẩn khi không ghi há» thế nà y.
- Có lẽ là con gái cá»§a Dorothy - cô ấy tên là Mary, nhưng tôi không biết là cô ấy sắp cưới. Hay là John Banfield - có lẽ nó cÅ©ng đã lá»›n và đến tuổi lấy vợ. Hay là con gái nhà Enfield, ồ không, cô ta tên là Margaret. Tôi sẽ nhá»› lại sau váºy.
Thu dá»n bà n xong, cô Ä‘i và o bếp. Còn Suzan cÅ©ng đứng dáºy và nói:
- Tô sẽ đi tìm chỗ đỗ xe.
|

12-09-2008, 10:23 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 10
Suzan lái xe và o là ng. Có đã tìm thấy má»™t trạm xăng nhưng chẳng có nhà để xe. Váºy nên cô đã quyết định Ä‘i đến nhà trá». Khi cô đến có má»™t chiếc Daimler lá»›n do má»™t ông già lái Ä‘ang chuẩn bị Ä‘i ra, ông mặc nÃch đầy quần áo ấm, có vẻ là má»™t ngưá»i từ xa đến.
Anh chà ng thợ máy mà Suzan Ä‘ang nói chuyện cùng nhìn cô má»™t cách chăm chú và dưá»ng như chẳng để ý gì đến những gì cô nói.
- Cô là cháu cá»§a bà ấy đúng không? Cuối cùng anh ta há»i vá»›i giá»ng tôn trá»ng.
- Gì cơ?
- Cô là cháu cá»§a nạn nhân đúng không? Anh ta há»i lại.
- À vâng, đúng thế.
- Thảo nà o, tôi cứ nghĩ là đã nhìn thấy cô ở đâu đó rồi.
Suzan lên đưá»ng trở vá» nhà .
- À bà đây rồi - cô Gilchrist kêu lên- Bà thÃch ăn mì à đúng không? Tôi đã chuẩn bị cho tối nay...
- Ồ không, tôi không đói lắm.
Cô và o bếp pha cà phê nhẹ và trở lại phòng khách. Cô Gilchrist má»i cô má»™t miếng bánh đám cưới vừa nháºn được nhưng Suzan đã từ chối.
- Hừm, ngon đấy chứ, cô gái già nói sau khi nếm một miếng.
Cô đã kết luáºn: "Miếng bánh là cá»§a con gái bà Hélène, tôi đã nhá»› ra là cô ấy vừa Ä‘Ãnh hôn nhưng tôi chẳng còn nhá»› chắc chắn tên cô ấy."
Suzan để cô Gilchrist nói chuyện phiếm một hồi lâu rồi mới tham gia và o câu chuyện.
- Tôi nghe nói rằng chú Richard đã đến đây Ãt ngà y trước khi mất.
- Vâng đúng thế. Khoảng ba tuần trước đó.
- Ông ấy đã có vẻ gì là ốm không?
- Không hẳn như váºy đâu. Ông ấy đã có vẻ khá»e mạnh là đằng khác. Bà Lansquenet đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông ấy. "á»’ Richard! Sau chừng ấy năm!" "Anh đến xem cô có khá»e không?" "Em khá»e". Tôi nghÄ© rằng bà Lansquenet đã hÆ¡i bá»±c mình vì chuyến viếng thăm không báo trước sau nhiá»u năm không thăm há»i gì nà y. "Thôi, chúng ta hãy là m là nh vá»›i nhau Ä‘i, ông Abernethie nói. Cô, Timothy và tôi, chúng ta là những đại diện cuối cùng cá»§a thế hệ lá»›n. Vá»›i Timothy thì chẳng có thể nói chuyện gì khác ngoà i chuyện sức khá»e cá»§a chú ấy. Cô có vẻ đã có hạnh phúc vá»›i Pierre. Tôi thừa nháºn là đã lầm. Cô hà i lòng rồi chứ?" Ông ấy đã nói má»™t cách nhẹ nhà ng.
- Ông ấy đã ở lại lâu không?
- Không, ông ấy chỉ ở lại ăn trưa thôi. Chúng tôi đã ăn thịt bò.
Trà nhá»› cá»§a cô Gilchrist phần nhiá»u dà nh cho việc nấu ăn.
- HỠđã vui vẻ với nhau chứ?
- Ồ khá vui.
Suzan im lặng má»™t lát rồi lại há»i:
- Cô Cora có ngạc nhiên không khi nháºn tin Richard chết?
- Có, có. Bà ấy đã rất choáng váng.
- Ông ấy đã không nói vỠbệnh của mình sao?
- Không, nhưng bà Lansquenet đã nói rằng ông ấy có vẻ già đi nhiá»u. Tháºm chà bà ấy đã dùng từ "lão suy".
- Thế cô có nghĩ rằng ông ấy bị lão suy không?
- á»’ không, nếu chỉ nhìn bá» ngoà i thì không. Nhưng tôi không được nói chuyện vá»›i ông ấy nhiá»u lắm, vì tôi để há» nói chuyện riêng vá»›i nhau.
- Cô có nghhe thấy cuộc nói chuyện của hỠkhông?
Suzan Ä‘ang tá»± há»i liệu cô hầu gái có tÃnh nghe lá»m không. Cô Gilchrist đỠmặt vì bị xúc phạm:
-Không, thưa bà Banks, hoà n toà n không. Tôi không phảiloại ngưá»i Ä‘i nghe lá»m chuyện ngưá»i khác.
"Như thế có nghÄ©a là có. Suzan nghÄ© thầm. Nếu không cô ta đã trả lá»i đơn giản là không."
- Äừng nóng cô Gilchrist, Suzan nói, tôi khônng định nói như thế. Nhưng trong những ngôi nhà tưá»ng má»ng nư thế nà y, đôi khi, chẳng muốn ngưá»i ta cÅ©ng nghe thấy chuyện ngưá»i khác nói.
- Äiá»u đó hoà n toà n đúng, các bức tưá»ng ở đây cách âm không tốt và tôi cÅ©ng hiểu rằng bà muốn biết những gì hỠđã nói vá»›i nhau. Nhưng, tôi lấy là m tiếc, tôi chẳng thể giúp gì cho bà được. Nhưng hình như hỠđã nói vá» sức khá»e cá»§a ông Abernethie và rồi vá» má»™t ám ảnh hoang tưởng nà o đó cá»§a ông ấy. Äiá»u đó hay xảy ra vá»›i những ngưá»i ốm. Bà cô tôi cÅ©ng váºy.
Cô Gilchrist lại kể vỠbà cô hoang tưởng của mình, nhưng Suzan là m như không nghe thấy gì.
- Chúng tôi cÅ©ng đã nghÄ© như váºy. Những ngưá»iở cá»§a chú tôi rất quý ông ấy và rất choáng váng khi biết rằng ông Abernethie nghÄ© rằng...
- á»’, tất nhiên rồi. Những ngưá»i ở thưá»ng rất dá»… mếch lòng trước những chuyện như thế.
- Tôi nghĩ là ông ấy đã nghi hỠmuốn đầu độc mình.
- Tôi không biết. Thực sự, tôi...
Suzan nháºn thấy vẻ lúng túng cá»§a cô hầu gái.
- Äó không phải là những ngưá»i ở sao, má»™t ngưá»i nà o đó khác chăng?
Äôi mắt cô hầu né tránh cái nhìn cá»§a ngưá»i đối thoại. Suzan nghÄ© thầm rằng cô Gilchrist nà y phải biết nhiá»u hÆ¡n là cô ta nói.
Thấy không nên thúc ép, Suzan đổi chá»§ Ä‘á»:
- Cô có dự định gì cho tương lai, cô Gilchrist?
- Thưa bà , tôi đã đỠnghị ông Entwhistle cho ở lại đây cho đến khi má»i chuyện được giải quyết xong xuôi.
- Tôi biết và tôi rất cảm ơn cô vỠchuyện đó.
- Tôi cÅ©ng muốn há»i cô xem Ä‘iá»u đó cần bao nhiêu thá»i gian, bởi vì tôi cÅ©ng phải tìm má»™t việc là m má»›i cá»§a nữa.
- Chẳng có việc gì nhiá»u phải là m đâu. Tôi sẽ dá»n xong tất cả trong vòng hai ngà y nữa.
- Bà quyết định bán tất cả đi à ?
- Äúng thế. Tôi nghÄ© rằng sẽ có thể tìm được ngưá»i thuê lại ngôi nhà không mấy khó khăn. Tôi cÅ©ng dá»± định tặng cô ba tháng lương, mong cô chấp nháºn.
- Bà tháºt là hà o phóng, tôi rất xúc động. Bà có thể... nếu tôi có thể... nếu cần thiết... bà có thể giá»›i thiệu tôi được không? Chẳng hạ như là nói rằng tôi đã là m cho ai đó trong gia đình bà và ngưá»i ấy đã rất hà i lòng vá» tôi.
- Tất nhiên, tất nhiên rồi.
- Tôi không biết nếu có thể... - tay cô Gilchrist run run và cô cố gắng lấy lại giá»ng bình thưá»ng - có thể tránh nêu ra tên và hoà n cảnh...
- Tôi không hiểu...
- Ấy là bởi vì bà chưa nghÄ© đến đấy thôi. Äã xảy ra má»™t vụ án mạng, má»™t vụ giết ngưá»i mà ngưá»i ta đã nói đến khắp nÆ¡i, trên báo. Bà hiểu chứ? Má»i ngưá»i sẽ nghÄ©: "Hai ngưá»i đà n bà chung sống, má»™t ngưá»i đã bị giết, có thể chÃnh ngưá»i hầu gái là thá»§ phạm." Tôi đã nghÄ© đến Ä‘iá»u đó bao lâu nay rồi và tôi e rằng tôi chẳng thể nà o tìm được má»™t việc là m như thế nà y nữa. Tôi biết là m gì bây giá»?
Cô Gilchrist nói vá»›i giá»ng thống thiết và Suzan rất xúc động. Cô đã nháºn ra sá»± thất vá»ng cá»§a cô gái già dÅ©ng cảm nhưng vô vị nà y, sá»± sống cá»§a cô ta phụ thuá»™c từ nay và o những gì mà ngưá»i chá»§ tương lại nghÄ© vá» cô ta.
- Nhưng nếu ngưá»i ta tìm ra thá»§ phạm?
- À, trong trưá»ng hợp nà y thì má»i chuyện Ä‘á»u sẽ tốt đẹp. Nhưng liệu ngưá»i ta có là m được Ä‘iá»u đó không? Theo tôi thì cảnh sát vẫn chưa có hướng Ä‘iá»u tra nà o cả. Và chừng nà o thá»§ phạm chưa bị bắt thì ngưá»i ta vẫn có quyá»n nghi ngá» tôi.
Suzan gáºt đầu và suy nghÄ©. Äúng là cô Gilchrist chẳng có lợi gì trong cái chết cá»§a Cora, nhưng có phải ai cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó đâu.
- Thôi cô đừng lo nữa - Suzan nói vá»›i giá»ng vui vẻ - Tôi tin chắc rằng cô sẽ tìm được má»™t việc gì đó ở nhà các bạn cá»§a tôi. Sẽ rất dá»… thôi.
Chuông Ä‘iện thoại kêu, cô Gilchrist giáºt nảy mình.
- Trá»i Æ¡i, ai thế nhỉ?
- Chắc là chồng tôi đấy. Anh ấy đã nói vá»›i tôi là sẽ gá»i cho tôi tối nay.
Cô nhấc máy. "Alô? Vâng tôi là Suzan Banks đây" má»™t khắc im lặng rồi tiếng Suzan vang lên. "Alô, anh yêu! Em đây... á»’ rất tốt... Giết ngưá»i, chưa tìm ra thá»§ phạm... câu quen thuá»™c cá»§a cảnh sát ấy mà ... vâng, không, chỉ có ông Entwhistle thôi... Sao cÆ¡? Khó mà nói được nhưng em cÅ©ng nghÄ© thế.Vâng, hoà n toà n đúng như chúng ta đã nghÄ©... Em sẽ bán hết đồ đạc, chẳng có gì hay đâu. Không trước má»™t hoặc hai ngà y. Tháºt là kinh khá»§ng... Thôi nà o, không nhiá»u chuyện nữa. Em không biết là m gì Greg, anh không... Anh ta lưu ý... Không, không có gì đâu. Chà o anh yêu." Và cô gác máy.
Suzan ở lại bên Ä‘iện thoại má»™t lúc, đôi mà y cau lại. Rồi đột nhiên má»™t ý nghÄ© lóe lên trong đầu, cô lẩm bẩm "Tất nhiên rồi, đó là điá»u duy nhất phải là m."
Lại nhấc máy lên, cô xin máy liên tỉnh. Mưá»i lăm phút sau tổng đà i gá»i lại thông báo là máy gá»i không có trả lá»i.
- Hãy là m ơn thỠlại lần nữa cho tôi đi.
Suzan nói vá»›i giá»ng độc Ä‘oán và giữ nguyên tai nghe. Má»™t lát sau có giá»ng má»™t ngưá»i đà n ông cáu kỉnh và hÆ¡i phẫn ná»™:
- Alô? Alô? Ai đấy?
- Chú Timothy đấy à ?
- Ai gá»i đấy? Tôi chẳng nghhe thấy gì cả.
- Chú Timothy, cháu Suzan Banks đây.
- á»’ Suzan à , có việc gì thế? Sao lại gá»i muá»™n thế nà y?
- Vẫn còn sớm mà .
- Không đâu, chú đã ngủ rồi.
- Chú ngá»§ sá»›m thế. Cô Maude có khá»e không?
- Cháu gá»i để há»i thăm cô à ? Cô bị ngã vẫn rất Ä‘au và chẳng là m được việc gì cả. Chẳng là m được gì. Cô và chú Ä‘ang gặp khó khăn đấy. Lão bác sÄ© ngu ngốc ấy lại không chịu phái ytá đến nhà nữa chứ. Hắn ta nhất định muốn mang Maude đến bệnh viện. Cô chú chẳng có ngưá»i ở nà o cả.
- ChÃnh vì váºy mà cháu gá»i Ä‘iện cho chú đây. Chú có muốn nháºn cô Gilchrist không?
- Ai thế? Chú chưa bao giỠnghe thấy cái tên nà y cả.
- Äó là ngưá»i hầu gái cá»§a cô Cora. Cô ta rất tá» tế và được việc.
- Cô ta biết là m bếp không?
- Có chứ. Cô ta là m bếp rất giá»i. HÆ¡n nữa cô ta có thể chăm sóc cô Maude.
- Tốt đấy. Bao giỠthì cô ta có thể đến đây được?
- Cháu sẽ thu xếp nhanh nhất có thể được. Có thể là ngà y kia.
- ÄÆ°á»£c lắm, cảm Æ¡n cháu nhiá»u.
Suzan đặt máy xuống và chạy và o bếp.
- Cô có đồng ý đi Yorkshire, đến giúp việc bà cô tôi không? Bà ấy đã bị ngã và vỡ gót chân. Chú tôi không thể là m gì được. Ông ấy thì hơi khó chịu nhưng cô Maude rất tốt. Cô có thể giúp hỠlà m bếp và chăm sóc cô Maude.
Xúc động quá, cô Gilchrist đánh rơi bình trà .
- á»’ cảm Æ¡n, cảm Æ¡n vô cùng. Bà tháºt là tá» tế! Tôi có thể tá»± nháºn mình là khéo trong việc chăm sóc ngưá»i ốm và tôi tin chắc rằng tôi sẽ hợp được vá»›i chú cá»§a bà . Tôi sẽ là m cho ông ấy những món ăn tháºt ngon. Cảm Æ¡n, cảm Æ¡n bà .
|
 |
|
| |