14-09-2008, 09:04 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Ngưá»i đà n ông nói nhá» vá»›i vợ:
– Em xem, sư huynh mình thá»±c ngang tà ng. Ai lại chùa toà n tiểu sa di, mà anh ấy dám cho con gái ở nhá», không sợ là ng bắt lá»—i ư?
Ngưá»i nữ cưá»i, nét mặt bà rất tươi:
– Tá»± sư huynh nhiá»…m phải tÃnh ngang tà ng cá»§a chúng mình đấy.
Tiếng « tÃnh » bà nói thà nh « lÃnh ».
Minh-Ãệ cung kÃnh dẫn đưá»ng cho hai ông bà . Dưá»ng như ông bà đã đến đây nhiá»u lần, nên tá» vẻ thà nh thạo đưá»ng lối. Sau khi lá»… Pháºt xong, ngưá»i đà n bà nói:
– Chúng ta là bạn hữu cá»§a đại sư Viên-Chiếu. Chắc cháu má»›i đến đây, nên chưa gặp ta. Ta há» Trần, phu quân ta há» Triệu. Chúng ta tạm ở lại đây mấy ngà y chá» sư huynh ta vá» váºy.
Minh-Ãệ sai năm ông thiên lôi dá»n phòng vãng lai cho hai ông bà ở. Nà ng bưng má»™t mâm quả, pha trà bưng lên:
– KÃnh má»i ông bà thụ lá»™c Pháºt ạ.
Nà ng Ä‘iá»u khiển năm đứa trẻ, hầu hạ ông bà cá»±c kỳ chu đáo. Sang ngà y thứ ba, bà há»i:
– Nà y cháu, ta thấy dáng Ä‘i cá»§a cháu nhẹ như chim, thân uốn cong đẹp vô cùng. Lại nữa, cháu là m đủ việc, việc đồng, việc vưá»n, bổ cá»§i mà bà n tay thon nhá», mịn mà ng. HÆ¡i thở cá»§a cháu dà i liên miên bất tuyệt, váºy phải chăng cháu là đệ tá» cá»§a phái Mê-linh?
Minh-Ãệ chắp tay lá»… phép:
– Thưa ông bà cháu chưa từng há»c võ, nhưng trong lần hoạn nạn, cháu được má»™t ngưá»i cứu giúp, rồi dạy cháu mấy thức thở hÃt cho khoẻ, thế thôi. Chứ cháu không được biết ngưá»i là ai, phái võ Mê-linh là gì? Hôm trước thầy lang chẩn mạch cho cháu, rồi cÅ©ng nói thế...
Ông há» Trần há»i:
– Có phải ngưá»i đó mặc quần áo trắng, mặt rất đẹp không?
– Dạ.
Ông nhìn vợ cưá»i khúc khÃch:
– Không ngá» bà chị mình xuất hiện ở đây, mà mình không biết. Bà đã ban Æ¡n cho nó mà lại không cho nó biết thân thế. Mấy hôm nay nó hầu hạ mình thá»±c chu đáo, nói năng lá»… độ, má»—i lá»i Ä‘á»u tá» ra lòng dạ lương thuần. Phu nhân tÃnh sao? Phải thưởng cho nó cái gì chứ, bằng không mình mắc nợ nó rồi kiếp sau mình lại phải trả thì khổ lắm.
Bà vợ bà n:
– Con bé nà y tướng ngưá»i rất tốt, tương lai sá»± nghiệp e không tầm thưá»ng. Ta dạy gì cho nó bây giá»?
Ông há»i Minh-Ãệ:
– Bà chị ta đã dạy cháu nháºp tÄ©nh, bá» ra ngoà i NgÅ©-uẩn, Lục-tặc, rồi giảng yếu quyết kinh Bát-nhã, có đúng thế không?
– Dạ.
Thình lình ông vung tay đánh và o đỉnh đầu nà ng. Minh-Ãệ choáng váng, nà ng nghiến răng váºn sức chống trả, nhưng sức ép mạnh quá, khiến ngưá»i nà ng lảo đảo suýt ngã.
Ngưá»i đà n bà phất tay đỡ nà ng, rồi vuốt tóc nà ng như vuốt tóc con gái:
– Cháu phúc trạch khôn lưá»ng. Ta là bạn cá»§a sư trưởng chùa nà y, cÅ©ng như sư thúc cá»§a cháu. Ta há»i gì cháu phải nói thá»±c cho ta nghe. Váºy vì lý do gì cháu là gái, mà lại được ở trong chùa?
Minh-Ãệ thấy cá» chỉ cá»§a bà từ ái quá, khiến nà ng cảm động, hai hà ng nước mắt chảy dà i xuống má. Nà ng thuáºt lại những thảm cảnh cá»§a mình cho hai ông bà nghe. Ông nói:
– Bà Quan-Âm chỉ dạy cháu ná»™i công thượng thừa, để cháu có thể chịu đòn, mà không dạy cháu cách chống trả. Váºy ta dạy cho cháu mấy thức võ, để khi gặp ai đánh mình, cháu sẽ dùng để tá»± vệ.
Rồi không đợi nà ng có thuáºn hay không, ông bảo:
– Cháu ngồi ngay ngắn lại.
Ông móc trong bá»c ra má»™t cuốn trục lụa, rồi treo lên tưá»ng. Trên tấm lụa có vẽ ba đồ hình cá»§a ngưá»i đà n ông. Má»™t cái vẽ phÃa ngá»±c, má»™t cái vẽ phÃa ngang, má»™t cái vẽ phÃa sau, trên má»—i hình Ä‘á»u có những đưá»ng vẽ chằng chịt xanh, Ä‘á», trắng, và ng, Ä‘en. Ông đưa mắt cho bà . Bà giảng:
– Ãây là đồ hình cá»§a mưá»i hai kinh mạch và Kỳ-kinh bát mạch. Cháu tuy luyện Thiá»n-công, nhưng chưa biết váºn khà bằng kinh mạch để phát lá»±c, thì cÅ©ng giống như con trâu khá»e mạnh, mà bị trói chân trói tay váºy; ngưá»i ta đánh thì chịu, không thể chạy, hay chống đỡ gì được cả. Ta dạy cháu vòng Tiểu-chu thiên cùng cách phát lá»±c, thì cháu má»›i biết xá» dụng cái lá»±c cá»§a Thiá»n-công mà cháu luyện.
Ghi chú:
Kỳ-kinh bát mạch: trong cÆ¡ thể con ngưá»i có mưá»i hai chÃnh kinh. Má»—i kinh liên hợp vá»›i má»™t tạng, má»™t phá»§. Ngoà i ra còn có Kỳ-kinh bát mạch, tức những mạch không liên hợp đặc biệt vá»›i tạng phá»§ nà o. Ãó là Nhâm-mạch, Ãốc-mạch, Âm-kiêu, Dương-kiêu, Âm-duy, Dương-duy, Xung-mạch, Ãá»›i-mạch.
Minh-Ãệ như ngưá»i trong đưá»ng hầm ra ánh sáng, như ngưá»i bịt mắt được mở ra, nà ng sung sướng gáºt đầu:
– Dạ cháu hiểu.
– Trên cÆ¡ thể con ngưá»i có ngÅ© tạng, lục phá»§, thêm tâm bà o, cá»™ng là mưá»i hai. Cứ má»—i tạng, má»—i phá»§ lại liên hợp vá»›i má»™t đưá»ng kinh, vì váºy có mưá»i hai chÃnh kinh. Ngoà i ra còn có Kỳ-kinh bát mạch. Kỳ kinh bát mạch là Nhâm-mạch thống lÄ©nh các kinh âm. Ãốc-mạch tổng há»™i các kinh dương. Ãá»›i-mạch như cái dây lưng buá»™c ngang thân mình. Xung-mạch chạy từ phÃa trong chân, toả ra lồng ngá»±c. Âm-kiêu, Dương-kiêu chạy từ mắt cá lên đầu. Dương-duy nối các kinh dương, Âm-duy nối các kinh âm chạy từ chân lên đầu.
– Cháu nhớ rồi.
– Khi cháu váºn khà từ bất cứ bá»™ pháºn nà o trong cÆ¡ thể vá» Nhâm, Ãốc mạch, rồi Ä‘i má»™t vòng từ Nhâm vá» Ãốc hoặc ngược lại, là vòng Tiểu-chu-thiên. Muốn dẫn như váºy cần đả thông Ãốc, Nhâm mạch. Nà o bây giá» cháu hÃt hÆ¡i, tưởng tượng khà từ mÅ©i và o óc, rồi thở, nhưng tưởng tượng khà từ óc xuống mÅ©i ra ngoà i.
Minh-Ãệ là m theo, láºp tức ngưá»i nà ng nóng bừng lên. Ông chỉ và o Ãốc-mạch:
– Bây giá» cháu dẫn khà từ mÅ©i lên đỉnh đầu, tá»›i huyệt Ãại-trùy rồi xuống ngang lưng...
Nà ng là m thá», nhưng bị tắc ở xương sống chá»— ngang vai. Ông mìm cưá»i:
– Nếu để cháu tá»± váºn khà đả thông Kỳ-kinh bát mạch, rồi váºn khà theo vòng Tiểu-chu-thiên cÅ©ng được, nhưng e quá lâu. Ãể chúng ta giúp cháu.
Bà chỉ viên gạch ở sân:
– Cháu xòe bà n tay ra, vỗ lên viên gạch cho ta xem nà o.
Minh-Ãệ vung tay lên, bá»™p má»™t tiếng, nà ng cảm thấy Ä‘au đớn vô cùng. Vị phu nhân xoa tay má»™t cái, cảm giác Ä‘au đớn biến mất. Ãến đây bà đưa mắt nhìn ông. Ông mỉm cưá»i, xòe bà n tay để lên huyệt Bách-há»™i Minh-Ãệ, nà ng cảm thấy như má»™t cháºu nước nóng đổ lên đầu, rồi cái nóng đó chạy theo cần cổ xuống xương sống. Tá»›i ngang lưng luồng nhiệt khà chia là m hai. Má»™t chạy và o tháºn, rồi bà o cung. Má»™t tiếp tục theo xương sống tá»›i háºu môn, sau đó qua bụng dưới, gặp nhánh trước, Ä‘i giữa bụng lên ngá»±c, cổ trước, tá»a ra mặt, cuối cùng lên đỉnh đầu. Bất giác không tá»± chá»§ được, nà ng rùng mình má»™t cái, toà n ngưá»i nà ng như rÆ¡i và o má»™t hồ nước nóng, cảm giác khoan khoái không bút nà o tả xiết.
Ông bảo nà ng:
– Cháu hÃt hÆ¡i, rồi dẫn khà từ lưỡi, xuống cổ, qua ngá»±c, bụng dưới, sau đó đưa ra lưng, từ lưng cháu dẫn khà dá»c xương sống lên huyệt Ãại-trùy, sau đó đưa ra bà n tay.
Minh-Ãệ là m theo, nà ng thấy bà n tay căng thẳng run lên như muốn nổ tung ra ngoà i. Bà nhắc:
– Cháu là m lại lần nữa, khi thấy tay căng thẳng thì vỗ và o viên gạch một cái.
Minh-Ãệ hÃt hÆ¡i, dẫn khÃ, vung tay vá»— và o viên gạch. Bá»™p má»™t tiếng, viên gạch vỡ ra là m năm sáu mảnh, mà tay nà ng không há» Ä‘au đớn. Nà ng há hốc miệng ra kinh ngạc:
– Thưa phu nhân, tại sao tay cháu lại mạnh như váºy? Phu nhân cÅ©ng là đức Pháºt-bà phân thân dạy cháu ư?
Phu-nhân nắm tay nà ng, tay kia bà vuốt tóc, rồi nói bằng giá»ng ôn nhu:
– Ta không phải Pháºt bà đâu. Ta cÅ©ng là ngưá»i trần như con váºy.
– Thế sao ông mới vỗ lên đầu con, bà mới dạy con chốc lát mà sức con đã như thế nà y. Nếu như con phải bổ củi, thì sẽ hạ búa, cũi đã vỡ ra rồi.
Ông cưá»i:
– Nếu như có kẻ nà o đánh con, con vỗ và o đầu nó một cái, thì đầu nó cũng vỡ ra như viên gạch.
Minh-Ãệ báºt lên tiếng la:
– A-Di-Ãà Pháºt, dù kẻ nà o ác đến đâu, con cÅ©ng không đánh nó vỡ đầu nó đâu.
Ông lắc đầu:
– Giả như có đứa nó giết con, thì con có đánh lại nó không?
– Dạ con chạy, hay đỡ đòn mà thôi.
Ông nhăn mặt, gằn từng tiếng. Giá»ng cá»§a ông trở thà nh lạnh lùng:
– Không được. Ãể ta dạy con má»™t phương cách đối phó vá»›i kẻ ác. Phà m những kẻ, mà ta đụng chạm đến chúng, chúng hại ta, đó là lẽ thưá»ng, ta có thể tha thứ cho chúng. Còn đối vá»›i những kẻ mà ta không đụng đến chúng, tá»± nhiên chúng hại ta, thì ta phải trả đòn gấp đôi. Còn như kẻ mà ta ra Æ¡n cho chúng, chúng lại hại ta, thì ta phải tru diệt bố mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, chó mèo, gà vịt nhà nó. Còn như cháu cứ hà nh xá» theo mấy cụ sư, thì cháu sẽ bị chết oan có ngà y.
Ông ngá»a mặt nhìn trá»i, như nói má»™t mình:
– Việc nhà , việc Ä‘á»i, việc nước cÅ©ng thế. Hiện ngoà i biên cương có việc dụng binh. Vua Tống không muốn gây sá»±, nhưng bá»n biên thần Nam phương cho binh lÃnh phạm biên. Vua bà Bình-Dương đã nhiá»u lần sai sứ sang lý luáºn vá»›i há», mà há» vẫn chứng nà o táºt đó. Nếu cháu là Thông-Thụy hoà ng đế, cháu sẽ là m gì? Hay cháu cứ để dân biên giá»›i cho binh lÃnh Tống sang mưốn cướp là cướp, muốn giết là giết?
– Cháu phải là m cho hai bên không chém giết nhau.
– Là m bằng cách nà o?
– Cháu cho quân mình đánh lại bá»n cướp, có thế chúng má»›i sợ, không gây hấn nữa, rồi cáo vá»›i triá»u Tống. Như váºy may ra hai nước tránh khá»i binh ách.
– ÃÆ°á»£c. Tạm được. Nhưng con Æ¡i, cái gốc là bá»n biên thần Tống. Ta nghÄ© phải xua quân sang, giết bá»›t Ä‘i mấy tên đầu sỠđó, nếu cần thì giết hết cả nhà nó, từ bố mẹ, vợ con, anh em, tôi tá»›, chó mèo, gà vịt.
Tiếng ông lạnh như băng, khiến nà ng không tự chủ được:
– Dạ, con xin Ä‘a tạ ông đã dạy con bà i há»c quý giá.
Ngưá»i sau Ä‘á»c sá» Tống-Việt chỉ biết Lý Thưá»ng-Kiệt, Tôn Ãản, Tá»±-Mai, Lê Văn tuân chỉ Linh-Nhân thái háºu mang quân đánh Khâm, Liêm là m rung động nước Tống; không ai biết rõ chá»§ trương nà y cá»§a bà . Chỉ độc giả Nam-quốc sÆ¡n hà là biết rằng hà nh động cá»§a bà là do lá»i dạy dá»— cá»§a vợ chồng ông Trần nà y cho bà trong lúc còn hà n vi mà thôi.
Ông tiếp:
– Bây giá» trở lại việc tá»± nhiên con có sức mạnh. Sức ở đâu mà ra? Không phải chúng ta dạy má»™t lúc, mà con có thầm lá»±c như váºy.
Minh-Ãệ gáºt đầu tỠý hiểu. Ông há»i:
– Con gáºt đầu, thế con cho ta biết tại sao chỉ má»›i đây mà công lá»±c con lại biến đổi mau như thế không?
– Thưa ông ban nãy phu-nhân đã giảng rồi, con như con trâu có sức, mà bị trói không thể phát lá»±c. Từ trước đến giá», con đã được đức Quan-Âm dạy thiá»n, dạy nháºp tÄ©nh, dạy khà công, con luyện táºp mấy năm, chân khà đầy ắp, nhưng không biết phát lá»±c, nên bị ngưá»i ta khi khiến, nhục nhằn.
Bà tỠý vui vẻ:
– Con thông minh lắm, ngoà i sự ước đoán của chúng ta. Bây giỠta dạy con sang phần khác.
Bà chỉ lên đồ hình:
– Ban nãy ta nói, trên ngưá»i có 12 chÃnh kinh. ChÃnh kinh chia ra là m sáu kinh tay, gá»i là thá»§ kinh; sáu kinh chân gá»i là túc kinh. Trong sáu kinh tay có ba kinh dương, ba kinh âm. Trong sáu kinh chân cÅ©ng thế.
– Con nhớ rồi.
– Con thông minh lắm. Các thá»§ kinh, túc kinh chia là m từng cặp. Cứ má»™t kinh dương vá»›i má»™t kinh âm nối vá»›i nhau bằng lạc mạch. Bên trong cÆ¡ thể cÅ©ng có lạc mạch nối tạng vá»›i phá»§. Trong khi bên ngoà i, các kinh dương chân, tay lại giao há»™i thông vá»›i nhau. Như váºy chân khà tuần lưu trong mưá»i hai kinh. Nếu cháu váºn khà từ má»™t Ä‘iểm nà o đó, Ä‘i theo 12 kinh mạch, rồi trở vá» chá»— cÅ©, là đã tuần lưu má»™t vòng Ãại-chu-thiên.
Thế rồi ông bà ở lại dạy Minh-Ãệ trên ná»a tháng, mà chưa thấy Viên-Chiếu vá». Ông bà n vá»›i bà :
– Thôi ta Ä‘i thôi, anh ấy dẫn đệ tá» Ä‘i như váºy Ãt ra là ba tháng, đợi sao được.
Trước khi Ä‘i, ông bảo Minh-Ãệ:
– Võ chia là m hai phần, má»™t là ná»™i lá»±c, muốn có ná»™i lá»±c phải luyện Thiá»n-công, KhÃ-công. Thứ nhì là chiêu thức, tức cách xá» dụng ná»™i lá»±c khắc chế địch. Quan-Âm cá»§a con, cÅ©ng như ta vá»›i phu nhân chỉ dạy con luyện ná»™i lá»±c. Hôm nay ta dạy con má»™t và i thế ngoại công phòng thân.
Thế rồi ông bà dạy nà ng 18 thế tấn, 36 đòn tay, 36 đòn chân căn bản, và mấy bà i quyá»n. Cuối cùng ông dạy nà ng ba chiêu chưởng. Ông nói:
– Chúng ta dạy con, nhưng không thu con là m đệ tá», con chả nên biết tên chúng ta là m gì. Nếu như sau nà y con bị ngưá»i ta uy hiếp quá, mà không đủ sức chống trả, thì con cứ xá» dụng ba chiêu chưởng nà y, tá»± nhiên chúng sợ mà không dám uy hiếp con nữa.
Trước lúc lên đưá»ng, không biết nghÄ© sao, bà móc túi trao cho Minh-Ãệ ba nén và ng, mưá»i nén bạc, rồi nói:
– Con giữ lấy, sau nà y sẽ có dịp dùng đến.
Tuy là con gái má»™t gia đình tương đối giầu có trong là ng, nhưng Minh-Ãệ chưa từng được sỠđến bạc, chứ đừng nói sở hữu chá»§ má»™t nén và ng. Từ ngà y sinh ra, bị bố mẹ ghét bá», nên chẳng bao giá» nà ng cầm tiá»n trong tay. Má»™t dịp duy nhất và o năm mưá»i tuổi, nà ng được bà cô mừng tuổi cho hai đồng tiá»n trinh. Nà ng lấy dây xuyên và o lá»— rồi Ä‘eo lên cổ. Trong khi Minh-Can thì Ä‘eo đầy ngưá»i và ng và cả ngá»c nữa. Nà ng bị Minh-Can cùng vá»›i đám bạn chúng cưá»i chế diá»…u là ngẫn ngá», ngố con. Bây giá» nà ng được Trần phu nhân tặng cho số và ng bạc quá lá»›n, nhưng nà ng lại để hết tâm ý và o cuá»™c chia tay, mà không biết bao giá» nà ng gặp lại cặp vợ chồng nà y. Nước mắt chảy dà i trên má, mắt đỠhoe, nà ng cầm chặt tay bà mà khóc:
– Biết bao giỠcon mới được gặp lại ông bà ?
Trần phu-nhân ôm đầu nà ng và o ngá»±c bà má»™t lúc, rồi buông ra, hai ông bà vá»t lên xe. Anh phu xe đánh xe rá»i chùa. Minh-Ãệ đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất và o chân trá»i, rồi má»›i đóng cổng.
Vì những lúc ông bà dạy võ cho Minh-Ãệ, nhằm và o buổi há»c cá»§a năm đứa trẻ, nên chúng không biết gì vá» việc ông bà quý nhân đã là m.
Từ đấy, ngà y ngà y nà ng luyện ná»™i công, ôn lại các thế võ, thoáng má»™t cái, đã qua hai tháng. Hôm ấy, nà ng Ä‘ang cùng năm trẻ quét sân, thì có tiếng chân chạy rầm ráºp, cùng tiếng ngưá»i reo hò. Nà ng nhìn ra cổng, thì thấy trên đưá»ng dẫn và o chùa có con trâu Ä‘ang chạy. PhÃa sau, xa xa là năm ngưá»i, kẻ cầm dao, ngưá»i cầm gáºy Ä‘uổi theo. Trong năm ngưá»i, thì má»™t ngưá»i đà n ông tuổi khoảng năm mươi, má»™t ngưá»i đà n bà tuổi khoảng bốn mươi, má»™t trung niên nho sÄ© tuổi trên ba mươi, và hai thiếu niên. Nà ng Ä‘oán rằng con trâu ăn lúa, phá vưá»n sao đó, nên bị ngưá»i ta Ä‘uổi đánh. Nà ng vá»™i và ng mở cổng chùa cho trâu chạy và o. Con trâu đến trước thá»m lên chùa, thì quỳ gối xuống, khóc rống lên, nước mắt dà n dụa ra.
Ãoà n ngưá»i đã đến cổng chùa, ngưá»i đà n ông lá»›n tuổi chỉ và o mặt Minh-Ãệ :
– Cô kia, trả trâu cho chúng tôi ngay.
Thằng Ninh cãi:
– Trâu nà y chưa chắc là của ông, ông có gì là m bằng rằng ông là chủ nó không?
Ngưá»i đà n ông mắng thằng Ninh:
– Ranh con, cút đi.
Minh-Ãệ ôn tồn trả lá»i:
– Tự nhiên trâu chạy và o chùa, chứ tôi có bắt của các ông đâu mà trả?
Mấy ngưá»i cầm gáºy bao quanh con trâu. Ngưá»i tuổi khoảng ba mươi chỉ và o con trâu:
– Chúng tôi chuẩn bị giết trâu mừng lá»… thượng thá» sư phụ, thì nó giáºt đứt dây bá» chạy.
Nhìn con váºt có linh tÃnh Ä‘ang quỳ rước thá»m chùa khóc rống lên, Minh-Ãệ nói:
– Các ông Æ¡i, hiện bây giá» Ä‘ang thiếu trâu, mấy nhà má»›i có má»™t trâu cầy, sao các ông lại nỡ giết con váºt giúp Ãch cho nông tang như váºy? Vả lá»… thượng thá» là cầu cho cụ nhà sống lâu, thêm phúc, mà lại Ä‘i giết trâu thì thá»±c là tổn âm đức quá.
Ngưá»i đà n bà văng tục:
– Con ** kia, mà y biết gì mà nói, lễ thượng thỠkhông giết trâu thì giết tiên nhân cha mà y à ?
Minh-Ãệ vẫn không giáºn, nà ng đứng ngăn trước con trâu như che chở cho nó, năm đứa trẻ cÅ©ng đứng quanh nà ng:
– Bà ơi, bà đứng trước thá»m cá»§a chùa, là chốn đạo đức thanh nhà n, thì chẳng nên nói lá»i thô tục, e có tá»™i vá»›i đức Pháºt. Tôi không đụng chạm đến bà , mà bà gá»i tiên nhân tôi ra mà chá»i, thế là đạo nghÄ©a gì váºy?
Nà ng nói vá»›i ngưá»i đà n ông lá»›n tuổi:
– Cháu khuyên các bác đừng giết nó. Nó có linh tÃnh, biết chạy lên chùa cầu cứu, mà còn giết nó thá»±c ác quá.
Thằng Ãoan cÅ©ng nói:
– Và thỠcó ai giết ông, ông có khóc không? Ông có đau không?
Má»™t ngưá»i trẻ nắm tay Minh-Ãệ kéo mạnh, lôi nà ng sang bên cạnh. Phản ứng tá»± nhiên, Minh-Ãệ giáºt tay lại. Chỉ nghe đến vuø má»™t cái, ngưá»i trẻ bay bổng qua đầu nà ng, ngã sóng xoà i trên bãi cá» trước sân chùa.
Năm đứa trẻ reo hò hoan hô:
– Chị giá»i thá»±c!
Thiếu niên khác trong bá»n bắt trâu kêu lá»›n:
– Cái gì váºy Ãạt?
– Không hiểu nữa, dưá»ng như nó có tà thuáºt.
Y chỉ và o mặt Minh-Ãệ chá»i:
– Ãồ ăn cướp!
Bà Ãinh đã xuất hiện, bà nói lá»›n:
– Các ông ở đâu mà dám tá»›i trước cá»a chùa là m rá»™n, rồi vu cho ngưá»i ta cái tá»™i ăn cướp? Bá»™ không còn phép nước, lệ là ng nữa sao? Nà y tôi nói cho các ông biết, đây là xã Dương-xá chứ không phải là đình là ng Sá»§i mà các ông tá»± tác, tá»± lá»™ng đâu nhá.
Trung niên nam tá», tuổi khoảng ba mươi rẽ má»i ngưá»i ra tiến tá»›i chỉ và o ngưá»i lá»›n tuổi và ngưá»i đà n bà :
– Ãây là ông bà hương Hiệp cá»§a là ng tôi, chuyên nghá» giết trâu, là m lợn. Còn lại chúng tôi là môn sinh trưá»ng Trung-nghÄ©a bên là ng Sá»§i. Hôm nay nhân sinh nháºt thượng thá» sư phụ chúng tôi, nên chúng tôi hạ trâu ăn mừng. Con trâu biết rằng bị giết, nó giáºt đứt dây chạy và o chùa. Chúng tôi đến bắt vá». Nhưng cô nà y không cho chúng tôi bắt trâu, còn đánh ngưá»i.
Bà Ãinh lắc đầu:
– Má»™t cô gái bé nhá», mảnh khảnh thế nà y mà dám đánh ai. Tôi trông thấy rõ rà ng anh ta nắm tay cô ấy giáºt mạnh, cô ấy vùng vẫy, nên anh ta má»›i bị ngã, thế mà ông lại nói Ä‘iêu. Thôi các ông dắt trâu Ä‘i Ä‘i.
Thiếu niên tên Ãạt tiến đến cầm dây, dắt trâu Ä‘i. Con trâu khóc rống lên thá»±c thảm thiết. Khi Ä‘i qua trước mặt Minh-Ãệ, gã Ãạt co chân đá và o mông nà ng má»™t cái. Minh-Ãệ đã há»c đủ 36 đòn chân cùng 36 phản đòn chân. Nà ng vá»™i xuống trung bình tấn, trầm ngưá»i cho chân y qua đầu. Y đá hụt, ngưá»i Ä‘ang mất đà , thì tay phải cá»§a nà ng đẩy và o dùi phải cá»§a y, rồi chân trái quét chân trái y. Láºp tức y ngã lăn xuống đất. Má»i ngưá»i Ä‘á»u báºt lên tiếng kêu á»§a kinh ngạc.
Năm đứa trẻ reo hò:
– Hi hi! Ãánh trá»™m ngưá»i, bị ngưá»i đẩy ngã. Cho đáng kiếp.
Gã Ãạt uốn cong ngưá»i đứng dáºy, y phóng quyá»n và o mặt nà ng đến vù má»™t cái cá»±c kỳ thần tốc. Minh-Ãệ báºt ngá»a bà n tay lên, nắm lấy cưá»m tay y giáºt mạnh. Ngưá»i y ngã chúi vá» trước. Ãầu y đâm phải bụng trâu đến binh má»™t cái. Y Ä‘au quá không ngồi dáºy được nữa. Láºp tức cả năm ngưá»i Ä‘á»u la lên. Hương Hiệp chỉ thiếu niên khác:
– Ãức, em và o cho nó bà i há»c.
Tên Ãức dạ má»™t tiếng, rồi đứng theo Ä‘inh tấn, hai tay chắp và o nhau như hà nh lá»…:
– VÅ© Ãức, đệ tá» trung đẳng trưá»ng Trung-nghÄ©a xin được lÄ©nh cao chiêu cá»§a cô nương. Mong cô nương đừng tiếc công chỉ dạy.
Minh-Ãệ lắc đầu:
– Tôi không biết võ vẽ thì là m sao mà đấu vá»›i anh? Thôi bây giá» thế nà y, con trâu đáng giá bao nhiêu tiá»n, tôi xin mua lại, rồi anh dùng tiá»n đó Ä‘i mua thịt lợn mà mừng thượng thá» thầy anh, có được không?
VÅ© Ãức nhìn ngưá»i đà n ông trung niên, như há»i ý kiến. Ngưá»i đà n ông trung niên đưa mắt ra hiệu, VÅ© Ãức váºn khà đấm thẳng và o mặt nà ng má»™t chiêu quyá»n. Nhanh như chá»›p, Minh-Ãệ xuống trung bình tấn, tay phải gạt quyá»n cá»§a Ãức, tay trái đấm má»™t quyá»n và o ngá»±c y. Nà ng ra tay sau, mà lá»±c đến trước. Binh má»™t tiếng, VÅ©-Ãức lá»™n Ä‘i hai vòng, ngã ngá»a trên mặt đất, miệng y má»a ra máu. Y không ngồi dáºy được nữa.
Trung niên nam tá» kinh ngạc, vá»™i tiến ra chắp tay vái Minh-Ãệ:
– Thì ra cô nương là cao thủ đấy. Hèn chi mỗi chiêu hạ một sư đệ của tôi. Tôi Trịnh Phúc, xin được lĩnh giáo cao chiêu của cô nương.
Nói rồi y vung quyá»n tấn công đến vù má»™t cái, Minh-Ãệ không phản ứng kịp, quyá»n trúng vai nà ng đến binh má»™t tiếng. Nà ng chỉ hÆ¡i trấn động má»™t chút, nhưng Trịnh Phúc cảm thấy như trá»i long đất lở, ngưá»i y báºt tung trở lại. Y phải lùi liá»n bốn bước má»›i giữ được thăng bằng cho khá»i ngã, tai y phát ra tiếng vo vo không ngừng.
Gã hương Hiệp hô lớn:
– Xông cả và o!
Thế là gã vá»›i vợ, Ãạt, Ãức cùng Phúc cùng múa gáºy, vung dao tấn công Minh-Ãệ. Minh-Ãệ má»›i lâm chiến lần đầu, nà ng luống cuống lùi lại. Năm đứa trẻ đã kiếm đâu ra má»—i đứa má»™t thanh cá»§i cùng xông và o Ä‘áºp loạn xạ. Con trâu rống lên má»™t tiếng múa sừng húc vợ chồng hương Hiệp. Vợ chồng y kinh hãi chạy ra khá»i cổng chùa. Con trâu quay lại tấn công tên Phúc, Ãức, Ãạt. Ba tên nà y cÅ©ng bá» chạy. Gã hương Hiệp chỉ tay và o mặt Minh-Ãệ:
– Tao sẽ đi trình là ng bắt mà y giải lên quan.
Nói rồi cả năm tên bỠđi.
Ãám trẻ con reo hò:
– Chị giá»i võ thế mà bá»n em không biết. Chị dạy bá»n em Ä‘i.
– ÃÆ°á»£c, để chị há»i sư cụ đã, rồi sẽ dạy các em.
Minh-Ãệ sai trẻ đóng cổng lại, rồi dẫn trâu ra mảnh đất cạnh đấy, thả cho nó ăn cá» cùng vá»›i đà n trâu cá»§a chùa. Bà Ãinh bảo nà ng:
– Chà , không ngá» cháu có nghá», đánh Ä‘uổi được bá»n chúng Ä‘i, lát nữa là ng kéo đến, mà sư trưởng lại không có nhà thì biết nói sao đây? Thôi thì trả trâu cho hỠđể khá»i lôi thôi.
– Thì cháu có bắt trâu của hỠđâu?
Năm đứa trẻ cầm củi nói:
– Nếu chúng trở lại, bá»n em quyết chiến vá»›i chị.
– Các em còn nhá», lại không biết võ, thì đừng dại mà đánh nhau vá»›i bá»n Trung-nghÄ©a. Cứ để chị đối phó được rồi.
Khoảng ná»a giá» sau, má»™t toán mưá»i ngưá»i mặc quần chẽn, áo ngắn có thắt lưng, tay mang mã tấu, cùng trương tuần Huy tiến và o chùa. Minh-Ãệ nháºn ra đó là môn sinh trưá»ng Trung-nghÄ©a. Nà ng đã thấy Minh-Can cùng vá»›i bá»n bạn nó mặc như váºy từ mấy năm nay rồi. PhÃa sau là bá»n Hiệp, Phúc, Ãức, Ãạt. Trương tuần Huy nói lá»›n:
– Cho tôi gặp sư trưởng.
Bà Ãinh cùng Minh-Ãệ mở cổng chùa:
– Kìa anh trương tuần Huy. Anh Ä‘i đâu đây? Thầy chúng tôi hiện không ở trong chùa, ngưá»i Ä‘i dá»± kiết hạ. Má»i việc do tôi trông coi.
Tuy thá»i gian cách biệt chưa quá sáu tháng, nhưng vì Minh-Ãệ luyện ná»™i công Mê-linh, Thiá»n-công, nên Ä‘ang từ má»™t cô gái cứng, thô, thân thể phục phịch, da rạm nắng, nà ng trở thà nh má»™t thiếu nữ da mịn mà ng, ngưá»i thon hẳn lại, mông ngá»±c nở ra, những nét cong tuyệt mỹ trên ngưá»i khiến cho nà ng thà nh má»™t cô gái khác, nhất là đôi mắt sáng lóng lánh, thần thái cá»±c tinh anh. Trương tuần Huy thấy Minh-Ãệ hÆ¡i quen quen, nhưng nhất thá»i y không nháºn được nà ng. Trong khi nà ng lại tưởng y biết mình rồi, nên khẽ nghiêng mình chà o.
Huy quay lại há»i hương Hiệp:
– Ãâu, ai ăn cướp trâu, cùng đánh ngưá»i đâu?
Hương Hiệp chỉ và o Minh-Ãệ:
– Con nặc nô kia chứ ai.
Trương tuần Huy cau mặt:
– Ông có chắc không? Má»™t thiếu nữ ẻo lả, da trắng, môi hồng thế kia mà má»—i chiêu lại đả bại má»™t đệ tá» trưá»ng Trung-nghÄ©a ư? HÆ¡n nữa Pháºt tá» chùa Từ-quang xưa nay hiếu hòa nổi tiếng, đâu có ăn trá»™m trâu? Tôi không tin.
Bà Ãinh tưá»ng trình:
– Ban nãy, cháu đây Ä‘ang quét chùa, thì có con trâu lồng và o sân, phÃa sau mấy ngưá»i cầm gáºy Ä‘uổi đánh. Nó thương tình mở cá»a cho trâu và o, rồi mấy ông nà y đánh nó, bảo nó trá»™m trâu, có ai vô lý như mấy anh đó không?
Trương tuần Huy phân vân:
– Trung-nghÄ©a đại tướng quân truyá»n cho chúng tôi Ä‘em ngưá»i con gái đánh ba đệ tá» ngà i đến để ngà i phân xá». Váºy bà cứ để cô đây Ä‘i vá»›i tôi, là ng có lệ, nước có vua, quân hầu lại là ngưá»i công minh, thì không thể phân xá» oan ức cho cô đâu mà lo. Xin má»i bà Ãinh Ä‘i là m chứng.
Năm đứa trẻ cũng nói:
– Ông trương tuần ơi! Chúng tôi cũng xin theo là m chứng.
Ghi chú:
Hồi nà y thuáºt cuá»™c gặp gỡ cá»§a Linh-Nhân hoà ng thái háºu vá»›i Long-biên ngÅ© hùng, năm đại tướng sau nà y là m cho quân Tống, quân Chiêm kinh hồn vỡ máºt. Sá» Tống, Việt Ä‘á»u không nói đến việc nà y. Nhưng trong QTNC và TTCTGCK chép đầy đủ.
Ghi chú:
Hồi nà y thuáºt cuá»™c gặp gỡ cá»§a Linh-Nhân hoà ng thái háºu vá»›i Long-biên ngÅ© hùng, năm đại tướng sau nà y là m cho quân Tống, quân Chiêm kinh hồn vỡ máºt. Sá» Tống, Việt Ä‘á»u không nói đến việc nà y. Nhưng trong QTNC và TTCTGCK chép đầy đủ.
Tà i sản của The Creator
Chữ ký của The Creator Click và o quảng cáo là góp phần không nhỠgiúp cho 4vn duy trì và phát triển
14-09-2008, 09:06 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
HỒI THỨ BA
Oan nà y dẫu có kêu trá»i cÅ©ng xa
(Ãoạn-trưá»ng tân thanh)
Minh-Ãệ Ä‘inh ninh rằng Trương-tuần Huy đã nháºn ra nà ng, nên nà ng không nói, không rằng, theo anh ta cùng đám đệ tá» Trung-nghÄ©a vá» dinh hầu tước. Ãám Hợp, Phúc, Ãức, Ãạt vênh váo dắt trâu Ä‘i. Bà Ãinh lẽo đẽo theo sau. Năm đứa trẻ theo bén gót.
Khoảng hÆ¡n ná»a giá» thì tá»›i nÆ¡i. Trong sân dinh, đệ tá» chia là m nhiá»u toán Ä‘ang táºp võ. Toán thì đánh côn, múa kiếm, toán thì đấu quyá»n. Khi thấy Trương-tuần Huy dẫn Minh-Ãệ cùng trâu trở vá», há» Ä‘á»u ngừng tay, trố mắt nhìn nà ng. Má»™t trung niên nam tá» tuổi trên bốn mươi cầm dùi đánh ba tiếng trống, láºp tức đám môn sinh ngừng táºy, im lặng và o đại sảnh đưá»ng, theo thứ tá»± ngồi.
Ghi chú:
Bấy giá» là ng Sá»§i thuá»™c tổng Dương-quang, lá»™ Kinh-Bắc. Sau đổi là Siêu-loại. Nay là xã Phú-thị huyện Gia-lâm, Hà -ná»™i. Xã Phú-thị phÃa Tây-Bắc giáp xã Phù-đổng, Dương-xá, Ãặng-xá. Ãông giáp xã Dương-quang. Trước năm 1945 xã thuá»™c huyện Giia-lâm, tỉnh Bắc-ninh. Xã Phú-thị là đất văn há»c có tiếng: Nguyá»…n Huy-Cáºn (1728-1780) trong khoa thi 1780, đáng lẽ ông đỗ trạng nguyên, nhưng vì bà i là m thất cách, phải giáng xuống đồng tiến sÄ©; ông là nhà thÆ¡, nhà văn có tiếng. Nguyá»…n Huy-Lượng đỗ hương cống thá»i Lê, đã có thá»i là m quan vá»›i Trịnh. Sau ông là m quan cho nhà Tây-sÆ¡n. Tác phẩm cá»§a ông được truyá»n tụng nhiá»u nhất là bà i «Tụng Tây-hồ phú. Giòng há» Cao ở Phú-thị cÅ©ng lắm ngưá»i nổi danh: Cao Huy-Diệu, đỗ đầu thi hương năm 1807. Cao Bá-Ãạt (?-1854), Cao Bá-Quát (1808-1854), con Bá-Ãạt là Cao Bá-Nhạ. Hồi ấy các xã Phú-thị (Sá»§i, Siêu-loại), Dương-xá, Ãặng-xá, Dương-quang là ấp phong cá»§a Siêu-loại hầu. Theo quan chế triá»u Lý, khi má»™t vùng được phong cho ai, thì ấp ấy coi như má»™t nước nhá», hoà n toà n là sở hữu chá»§ cá»§a ngưá»i được thụ phong. Những chánh tổng, lý trưởng Ä‘á»u do hầu tước chỉ định để thu thuế cho ông ta. Vì váºy Minh-Ãệ bị tá»™i, thì giải vá» dinh hầu tước,rồi để cho lý dịch xá», sau đó đệ lên cho hầu xá» chung thẩm.
Má»™t đứa bạn cá»§a Minh-Can chỉ Minh-Ãệ nói nhá»:
– Minh-Can nà y. Trông cô nà ng đẹp đấy chứ, nhưng sao tướng hơi giống con chị ngẫn ngỠcủa của Minh-Can quá. Hay là y thị?
– Anh nói lạ.
Minh-Can trả lá»i: Má»›i sáu tháng qua, bá»™ y thị tu tiên lá»™t da hay sao mà đang Ä‘en thá»§i Ä‘en thui, dáng Ä‘i lạch bạch như con vịt, béo ị như lợn, nay ngưá»i thon, da trắng, môi hồng, tư thái ôn nhu văn nhã thế kia? Vả lại mấy tháng trước, chúng mình thưá»ng gá»i thị là cái bị thịt, má»—i khi buồn thưá»ng Ä‘em ra đấm đá cho vui, thị chỉ biết khóc, sao thị có thể đả bại tháºp bát thái bảo trưá»ng Trung-nghÄ©a là sư huynh Trịnh Phúc?
Minh-Ãệ thấy tình hình ngưá»i ngưá»i và o đại sảnh, nà ng nghÄ© thầm:
– Há» táºp hợp là m gì đây? Thôi hẳn là để xem ta bị hà nh tá»™i chắc? Nghiệp quả, nghiệp quả, ta cÅ©ng đà nh nhắm mắt đưa chân, đến đâu hay đến đó.
Lát sau, nà ng thấy các chức sắc, tiên chỉ, thứ chỉ, kỳ mục, lý trưởng, phó lý, khán thủ, lục tục kéo đến, ngồi ở dẫy ghế đầu của đám môn sinh Trung-nghĩa.
Trung niên nam tỠđánh trống ban nãy cung tay chà o khách rồi nói:
– Thưa các cụ chức sắc, các cụ tiên thứ chỉ cùng các vị chức dịch trong là ng. Hiện sư phụ chúng tôi trẩy Thăng-long chưa vá». Tôi là Ãoà n Quang-Minh, trưởng trà ng, xin có lá»i kÃnh trình các cụ. Hôm nay là ngà y mừng thượng thá» cá»§a sư phụ chúng tôi. Anh em chúng tôi định hạ trâu mừng. Không ngá» con trâu bá» chạy, rồi bị ngưá»i ta bắt trá»™m. Ãệ tháºp bát sư đệ cá»§a tôi là Trịnh Phúc, dẫn các sư đệ VÅ© Ãức, VÅ© Ãạt cùng ông bà Ãà o Hợp Ä‘uổi theo bắt trâu vá», thì bị ngưá»i trá»™m trâu đả thương. Tôi phải nhá» trương tuần dẫn mưá»i đệ tá» má»›i tróc nã được thá»§ phạm vá» cho là ng xá». Váºy xin trao thá»§ phạm cho các cụ.
Anh ta chỉ và o Minh-Ãệ:
– Kẻ trá»™m trâu, đánh ngưá»i là cô nà y.
Cụ tiên chỉ nguyên là má»™t quan văn vá» hưu. Cụ vuốt râu há»i:
– Phạm trưá»ng ở đâu?
– Thưa là sân chùa Từ-quang.
– Chùa Từ-quang ư? Chùa nà y nổi tiếng đạo đức khắp vùng, sao lại có trộm ẩn náu trong chùa. Tại sao không trình sư cụ giải quyết có phải êm đẹp không?
Quang-Minh đáp:
– Thưa cụ, sư trưởng vân du xa, ở nhà má»i việc do bà Ãinh trông coi. Chúng tôi có má»i bà đến là m chứng đây. Xin cụ há»i bà .
Cụ tiên chỉ quay sang bà Ãinh:
– Cô nà y là m gì ở trong chùa?
– Thưa cụ, cô ấy là m công quả cho chùa từ lâu rồi. Khi thầy chúng tôi đi kiết hạ, có giao cho cô với tôi trông coi chùa.
– Bà thuáºt cho tôi nghe từ đầu đến cuối sá»± việc xẩy ra.
Bà Ãinh thuáºt từng ly từng tý, từ khi con trâu chạy và o chùa cho đến khi bà cùng Minh-Ãệ bị bắt vỠđây. Nhưng bà không biết võ, nên khi thuáºt tá»›i chá»— hai bên động thá»§ bà lướt qua.
Cụ tiên chỉ há»i đám trẻ:
– Chúng bay là há»c trò, khi ta há»i phải khai thá»±c. Thế sá»± việc xẩy ra như thế nà o?
Trần Ninh nhanh nhảu thuáºt lại từng chi tiết má»™t.
Cụ tiên chỉ há»i cung Trịnh Phúc, cùng anh em VÅ© Ãức, VÅ© Ãạt. Sau khi nghe xong, cụ phán:
– Trong vụ nà y có hai sá»± việc. Sá»± việc thứ nhất là cô gái kia bị cáo trá»™m trâu, sá»± việc thứ nhì là thị cùng đệ tá» trưá»ng Trung-nghÄ©a đánh nhau. Việc thứ nhất, thì xã chịu trách nhiệm phân xá». Còn việc thứ nhì nằm trong luáºt lệ võ lâm, xin để Siêu-loại hầu chá»§ trì.
Ông há»i:
– Con kia, hỠgì? Quê ở đâu? Bố mẹ là ai?
Minh-Ãệ thấy em mình, cùng bạn chúng thưá»ng đánh Ä‘áºp nà ng mà cÅ©ng không nháºn ra nà ng, nên nà ng nghÄ© thầm:
– Sự việc đã như thế nà y, thì mình phải nói dối, để tránh tai vạ cho bố mẹ.
NghÄ© váºy nà ng nói:
– Thưa cụ cháu mồ côi từ nhá», không biết bố mẹ là ai, chẳng biết há» gì. Cháu bị ngưá»i dì bán cháu là m nô bá»™c cho ngưá»i ta ở trấn Thanh-hóa, chá»§ đặt tên cho cháu là Yến-Loan. Nhân vì chá»§ ác độc, cháu bá» trốn lên chùa xin là m công quả, để chuá»™c tá»™i cho bẩy kiếp phụ mẫu.
Ông chỉ và o mặt Minh-Ãệ:
– Thì ra quân trốn chúa lộn chồng đây.
Ông há»i lại:
– Những lá»i cáo buá»™c cá»§a bên nguyên là Trịnh Phúc có chá»— nà o sai không?
Minh-Ãệ lắc đầu:
– Không.
– Thế là được rồi.
Cụ đứng lên chỉ tay và o mặt Minh-Ãệ:
– Thấy trâu cá»§a ngưá»i ta chạy, đáng lý mi không được mở cổng chùa cho nó cho và o. Khi mi mở cổng cho nó và o hẳn có ý định bắt lấy, thế là tà tâm muốn chiếm Ä‘oạt, tức tá»™i trá»™m. Rồi khi ngưá»i ta đòi trâu, mi muốn giữ lại, không cho Ä‘em trâu vá» giết, lại má»™t lần nữa có gian ý công khai chiếm Ä‘oạt, thế là mang tá»™i cướp. Sau đó mi á»· võ công cao, đánh ba ngưá»i đến bị thương. Ngưá»i ta bá» chạy, đáng lẽ mi phải Ä‘em trâu giao cho xã để trả lại cho chá»§ má»›i phải. Ãây mi lại giữ trong bãi cá» cá»§a chùa, thế là có ý cưỡng Ä‘oạt công khai. Trước sau, mi phạm má»™t lần tá»™i trá»™m, hai lần tá»™i cướp. Theo bá»™ Hình-thư cá»§a bản triá»u, thì tá»™i trá»™m trâu bị lao dịch trong quân má»™t năm. Hai lần tá»™i cướp, bị đầy Ä‘i xa nghìn dặm. Váºy phải đợi quân hầu vá» xá».
Ghi chú:
Các nhà là m luáºt triá»u Lê, triá»u Nguyá»…n thưá»ng bị ảnh hưởng cá»§a luáºt Trung-quốc. Như bá»™ luáºt Hồng-Ãức bị ảnh hưởng rất lá»›n cá»§a bá»™ luáºt triá»u Minh. Bá»™ Hoà ng-Việt luáºt lệ cá»§a triá»u Nguyá»…n không những bị ảnh hưởng luáºt triá»u Thanh, mà đôi khi còn chép nguyên văn những Ä‘iá»u vô lý trong luáºt Trung-quốc đã lá»—i thá»i, không còn xá» dụng tá»›i. Luáºt triá»u Lý được soạn thảo bởi các vị vua Pháºt-tá», nên đặt nặng vấn đỠnhân trị, các hình phạt thưá»ng rất nhẹ. Tuy nhiên, vì đương thá»i triá»u đình rất quan tâm đến canh nông, do đó phạt nặng những kẻ trá»™m trâu. Sau nà y Minh-Ãệ lên là m Linh-Nhân hoà ng thái háºu, bà đã nghiêm cấm, cùng ra lệnh phạt những kẻ giết trâu rất nặng. Háºu thế không ai hiểu tại sao cả. Chỉ độc giả Nam-quốc sÆ¡n-hà má»›i rõ ngá»n nguồn mà thôi.
Bà Ãinh nói:
– Bẩm cụ tiên chỉ, thá»±c oan uổng. Cô cháu đây là m công quả ở chùa, nên thâm nhiá»…m Pháºt pháp, vì váºy thấy trâu bị Ä‘uổi cùng đưá»ng, nên nảy từ tâm mở cá»a cho nó và o. Thưa cụ, con trâu nà y có linh tÃnh lắm, nó nằm phục trước thá»m chùa khóc rống lên thảm thiết, nên cô cháu xin mua lại con trâu, nhưng các cáºu nà y không chịu, ba ngưá»i cùng ông bà hương Hợp xúm và o đánh cô ấy, chứ cô ấy đâu đó đánh trước?
Ãám trẻ nhao nhao lên:
– Thưa cụ tá»± mấy anh ấy cáºy có võ đánh ngưá»i trước, rồi chị cháu má»›i phải đánh lại đấy chứ? Thưa cụ như váºy là tá»± vệ. Tá»± vệ là không có tá»™i.
Cụ thứ chỉ vẫy tay cho đám trẻ im lặng:
– Ta chỉ xá» tá»™i cướp trâu thôi. Còn chuyện đánh nhau để quân hầu xá».
Cụ há»i Minh-Ãệ:
– Mi định há»i mua trâu, thế mi có tiá»n không?
Minh-Ãệ gáºt đầu:
– Bẩm cụ có ạ.
Trịnh Phúc cưá»i nhạt:
– Thưa các cụ, cháu nhìn cái ngữ cô nà y, thì e đến má»™t đồng dÃnh túi cÅ©ng không có, thế mà thị đòi mua trâu. Vì váºy cháu má»›i Ä‘oán ra rằng y thị muốn trá»™m trâu, cho nên sư đệ VÅ© Ãạt má»›i giằng lấy trâu, rồi bị y thị đánh. Bẩm các cụ, nếu tÃnh rẻ ra, thì con trâu má»™ng nà y đáng giá đến hai lạng bạc đấy ạ. Y thị là m gì có.
Cụ tiên chỉ há»i Minh-Ãệ:
– Mi có hai lạng bạc để trả tiá»n mua trâu không? Nếu mi trình ra được hai lạng bạc, thì ta cải tá»™i danh trá»™m cướp ra tá»™i cưỡng mại, thì mi chỉ bị đánh đòn thôi.
Minh-Ãệ móc cái túi nhá», may phÃa dưới nách, trong vạt áo trước lấy ra má»™t nén bạc. Nén bạc nà y ở trong số ba nén và ng và mưá»i nén bạc, mà ông bà há» Trần cho nà ng hôm trước. Nà ng trao cho Trịnh Phúc:
– Ãây, nén bạc nà y nặng tá»›i mưá»i lạng. Tôi trả anh hai lạng để mua trâu, còn tám lạng, xin anh hoà n cho tôi.
Má»i ngưá»i mở to mắt ra ngạc nhiên, ngay bà Ãinh cÅ©ng ngÆ¡ ngẩn cả ngưá»i. Ông tiên chỉ nhìn ông thứ chỉ, ông thứ chỉ nhìn lý trưởng, cả ba không biết giải quyết sao. Nếu vẫn cứ bắt tá»™i ngưá»i con gái nà y, thì ra già đầu, là m quan mà nuốt lá»i vá»›i dân gian sao? Còn như tha tá»™i cho y thị thì thá»±c trái vá»›i luáºt lệ.
Cuối cùng ba cụ đà nh phải giữ lá»i hứa. Cụ tiên chỉ nói:
– Như váºy thị Yến-Loan được tha tá»™i trá»™m, tá»™i cướp, mà chỉ bị tá»™i dùng lá»±c cưỡng bức mua hà ng mà thôi. Tá»™i nà y thì phạt đánh hai mươi trượng.
Trịnh Phúc nói vá»›i Minh-Ãệ:
– Mua, hay bán là sá»± thá»a thuáºn giữa kẻ bản, ngưá»i mua. Ta đâu có đồng ý bán trâu cho mi. Ta trả bạc cho mi đây.
Nói rồi y đưa bạc cho Minh-Ãệ.
Cụ tiên chỉ vẫy tay cho trương tuần Huy:
– Ná»c cổ Yến-Loan ra đánh đủ hai mươi trượng.
Trương tuần Huy dạ, rồi chỉ chá»— trống phÃa trước:
– Yến-Loan nằm xuống thụ hình.
Ãám trẻ nhao nhao lên phản đối, thằng Quang nói:
– Thưa cụ hai mươi trượng đó, cụ để cho năm đứa cháu chị thay cho chị cháu được không ạ? Má»—i đứa chúng cháu chịu năm trượng, như váºy là đủ rồi. Xin cụ bằng lòng cho chúng cháu lÄ©nh đòn thay chị chúng cháu.
Nói rồi năm đứa nằm dà i ra.
Minh-Ãệ vẫy tay:
– Chị cảm ơn em. Em cứ để cho chị chịu đòn.
Minh-Ãệ thấy thoát được trá»ng tá»™i, lại không liên quan đến bố mẹ thì vui mừng chi siết kể. Nà ng nằm dà i xuống đất, hai tay buông xuôi. Chợt nhá»› đến lá»i dạy cá»§a vợ chồng quý nhân:
"Can chá»§ cân. Tỳ chá»§ cÆ¡ nhục, khi bị trúng đòn dù bằng quyá»n, bằng chưởng hay bà ng côn, bằng roi, thì gân thịt tổn thương đầu tiên. Vì váºy cần hÃt má»™t là n khÃ, rồi dẫn lá»±c vá» can kinh, tỳ kinh, thì có thể chống lại Ä‘au đớn".
Ghi chú:
Lý thuyết y khoa "NgÅ© tạng sở chá»§" nà y, ngà y nay vẫn còn giá trị. NgÅ© tạng sở chá»§ là : Can (gan) chá»§ cân (gân), tỳ chá»§ nhục (thịt), tháºn chá»§ cốt (xương), tâm (tim) chá»§ mạch, phế (phổi) chá»§ bì (da) mao (lông).
Bây giá» Minh-Ãệ sắp bị đòn, nà ng vá»™i váºn khà vá» can kinh, tỳ kinh rồi chuyển qua mông, trong khi nà ng bá» ra ngoà i NgÅ©-uẩn, Lục-tặc, không tâm theo Bát-nhã.
Ghi chú:
NgÅ©-uẩn là Sắc, Thá», Tưởng, Hà nh, Thức. Lục-tặc là sáu kẻ cướp, lá»i tá»· dụ để chỉ Lục-trần từ ngoà i nháºp và o gồm Sắc, Thanh, Hương, Vị, Súc, Pháp, do Lục-căn tiếp thụ là Nhãn, NhÄ©, Tỵ, Thiệt, Thân, Ã. Ãây là những danh từ trong kinh Pháºt, đã giảng giải rõ trong bá»™ Anh-hùng Tiêu-sÆ¡n và Thuáºn-thiên di sá» cá»§a Yên-tá» cư-sÄ©.
Má»™t tên tuần Ä‘inh cầm côn dÆ¡ lên cao đánh thẳng xuống. Má»i ngưá»i im lặng theo dõi. Bá»™p má»™t tiếng, tiếp theo tiếng rắc, cây côn bằng gá»— lim gẫy là m đôi, cả hai khúc Ä‘á»u bay bổng lên cao. Viên tuần Ä‘inh ôm tay nhăn nhó tá» ra Ä‘au đớn vô cùng.
Ãại sảnh Ä‘á»u kêu lên những tiếng kinh ngạc.
Trương tuần Huy há»i:
– Sao váºy?
– Không hiểu nữa.
Trương tuần Huy gá»i viên tuần Ä‘inh khác. Anh nà y lá»±c lưỡng hÆ¡n anh trước. Anh ta cầm côn dÆ¡ thá»±c cao rồi nện xuống. Chát má»™t tiếng, cả cây côn vượt khá»i tay anh ta bay lên trúng xà nhà đánh bốp. Còn anh ta ngã ngồi ra sau, hai tay Ä‘au đớn vô cùng.
Cả đại sảnh la lớn kinh hoà ng.
Bá»—ng má»™t ngưá»i há»c trò và o cung tay nói vá»›i cụ tiên chỉ:
– Thưa cụ, sư phụ cháu đã vá».
Cụ tiên chỉ vẫy tay cho trương tuần Huy:
– Cho ả đứng dáºy, tạm ngưng hà nh hình.
Từ cụ Tiên-chỉ cho đến chư đệ tá» Ä‘á»u đứng dáºy cung tay hà nh lá»…. Siêu-loại hầu bước và o đại sảnh đưá»ng, đáp lá»… má»i ngưá»i. Sau khi má»i ngưá»i an tá»a, ông nói lá»›n:
– Tôi xin loan báo cho các vị biết hai tin mừng. Tin thứ nhất liên quan đến Bắc-cương, đó là vụ Tống chuẩn bị binh lương, vÅ© khÃ, Ä‘e dá»a ta ở biên giá»›i. Triá»u đình gá»i mưá»i đạo Thiên-tá» binh cá»§a chúng ta, do ngà i Thái-tá» thiếu bảo, tả kiêu vệ thượng tướng quân, Thái-hà hầu Lý Thưá»ng-Kiệt dẫn từ Thăng-long lên tiếp viện cho vua bà Bình-Dương. Quân ta vượt biên là m rung động giang sÆ¡n Ãại-Tống, khiến Tống phải nhượng bá»™.
Ông ngừng lại, chỉ lên bản đồ biên giới Hoa-Việt:
– Theo tin tức cá»§a cá»§a ngà i Ãại-tư-mã Bắc-biên Thân Thiệu-Cá»±c, thì bá»n biên thần Tống như Dư TÄ©nh, Lý Sư-Trung, Tiêu Cố, Tiêu Chú vâng máºt chỉ cá»§a triá»u đình Tống chuẩn bị xâm lấn ta. Kế hoạch cá»§a chúng rất độc. Trước hết là m sao chiếm dần 207 trang động Bắc-biên, tức hà ng rà o bảo vệ biên giá»›i Hoa-Việt. Khi các trang động nà y thuá»™c Tống hết rồi, thì chúng như con hổ ngồi nhìn thẳng và o Thăng-long. Bấy giá» dù ta có binh hùng, tướng mạnh cÅ©ng không giữ nổi. Chúng không dấu diếm, nà o má»™ quân, luyện quân, đóng chiến thuyá»n, rèn vÅ© khà là m áp lá»±c; nà o mua chuá»™c các trang chá»§, động chá»§ theo chúng. Ãã có nhiá»u trang động phải theo Tống. Vì váºy ta phải đánh tan âm mưu nà y.
Há»™i trưá»ng im phăng phắc. Hầu tiếp:
– Quốc-công Thân Thiệu-Cá»±c bà n mưu: Ta phải là m cách nà o nhá» cho bá»n biên quan Tống vượt biên đánh sang mình, mình phá tan đạo quân ấy trên đất Việt, rồi thừa thế đánh trà n sang chiếm lại các vùng đã mất. Như váºy mình má»›i có cá»› nói vá»›i triá»u Tống. Long-thà nh ẩn-sÄ© Tôn Ãản hiến kế rằng hiện quân Tống đóng ở vùng Ung-châu. Váºy ta không vượt biên đánh sang châu Ung. Ta nên dùng hư binh vượt biên đánh sang Khâm-châu. Tất nhiên Tống triá»u lệnh cho biên thần Quảng-Tây nghinh chiến. Bá»n nà y nghÄ© rằng Ä‘em quân từ Ung tiếp viện Khâm thì xa quá, chi bằng vượt biên ồ ạt đánh sang Lạng-châu, tất quân ta phải rút vá» giữ nhà . Vì váºy khi chúng và o đất Việt, ta dùng chÃnh binh bao vây diệt chúng. Sau khi diệt chúng rồi, ta ồ ạt vượt biên đánh sang. Như thế ta má»›i có chÃnh nghÄ©a.
Má»i ngưá»i vá»— tay hoan hô.
– Sau khi nghị kế, thì quân ta chia là m hai cánh. Cánh thứ nhất đánh sang Tống là hư binh. Cánh thứ hai chá» quân Tống nháºp địa rồi phản công má»›i là thá»±c.
Ông lại chỉ lên bản đồ:
– Cánh thứ nhất do Long-thà nh ẩn sÄ© Tôn Ãản, cùng phu nhân là công chúa Ngô Cẩm-Thi chỉ huy. Cánh nà y có Tả-kiêu vệ thượng tướng quân Lý Thưá»ng-Kiệt; trấn Bắc đại tướng quân Tôn Mạnh, Côi-sÆ¡n công chúa Trần Thanh-Nguyên; bình Nam đại tướng quân Tôn Trá»ng, công chúa Vạn-Hoa Ãà o Phương-Hồng; Trấn-vÅ© thượng tướng quân Tôn Quý, Khâm-Minh quáºn chúa Phùng Kim-Thanh; Bình-tây thượng tướng quân Trần Anh, Quáºn chúa TÄ©nh-Ninh. Cánh nà y đánh Khâm-châu. Bá»n Nam thần Tống cố thá»§ không dám nghênh chiến. Quân ta vây phá»§ bên ngoà i, đóng dà i từ châu VÄ©nh-an tá»›i Khâm-châu; từ châu Tô-máºu tá»›i châu Cổ-vạn (5). Chỉ hai ngà y Cổ-vạn thất thá»§, tướng trấn thá»§ là Lý Duy-Tân bị giết. Ba ngà y sau châu Tư-lẫm lại bị chiếm. Quân ta vây Khâm-châu. Nhưng đêm đó, tất cả mưá»i tám viên quan trấn thá»§ Nam biên Tống, chá»§ trương việc lấn chiếm lãnh thổ Ãại-Việt Ä‘á»u bị giết chết. Cả bố mẹ, vợ con, anh em, tôi tá»›, cho đến lừa ngá»±a, chó mèo, gà vịt cá»§a chúng cÅ©ng bị giết. Quân Tống không ngưá»i chỉ huy, mở cá»a thà nh đầu hà ng. Long-thà nh ẩn-sÄ© ra nghiêm lệnh: tuyệt đối cấm đánh, cấm hà nh hạ thể xác tù binh, dân chúng. Bất cứ binh sÄ© nà o phạm và o tà i sản cá»§a dân chúng, dù chỉ má»™t con gà , má»™t má»› rau thì cấp chỉ huy trá»±c tiếp từ sư trưởng trở xuống Ä‘á»u bị cách chức, kẻ phạm tá»™i sẽ bị chém đầu... Quả nhiên cánh quân nà y là m rung động triá»u Tống. Triá»u Tống ban chỉ cho An-vÅ©-sứ Quảng-Tây Ä‘em quân đánh sang Ãại-Việt để tra thù, như váºy bắt buá»™c đạo binh thứ nhất phải rút vá».
Ghi chú:
Biến cố nà y xẩy ra năm 1059-1060, sá» Việt không thấy chép, nên tôi thuáºt theo sá» cá»§a Trung-quốc. Mà Lý Ãà o, trong TTTTGTB, quyển 188, quyển 190 thuáºt sÆ¡ lược. Còn bá»™ QTNC và TTCTGCK lại thuáºt rất chi tiết. Tôi viết theo ba bá»™ nà y.
Má»i ngưá»i suýt xoa vá»— tay, rồi nhao nhao lên:
– Xin quân hầu tiếp cho.
– Ừ, thì tiếp. Cánh thứ nhì Ä‘Ãch thân vua bà Bình-Dương vá»›i Phò-mã Thân Thiệu-Thái chỉ huy, đóng ở động Giáp; quân sư là Ãại-tư-mã Bắc-biên, Hữu kim-ngô thượng tướng quân, Lạng-châu quốc công Thân Thiệu-Cá»±c. Chư tướng gồm: Thái-tá» thiếu phó, Phong-châu tiết độ sứ, Long-nhượng đại tướng quân, Thuần-nghÄ©a quốc công Lê Thuáºn-Tông, công chúa Kim-Thà nh ẩn ở trong rừng, đợi gặc và o nước, thì đánh chặn phÃa sau, cắt đưá»ng tiếp tế lương thảo; Thái-tá» thiếu sư, Thượng-oai tiết độ sứ, Hổ-uy đại tướng quân, Thuần-tÃn quốc công Hà Thiện-Lãm vá»›i Công chúa Trưá»ng-Ninh; đợi quân Tống vượt biên thì đánh trà n sang, phá háºu cứ chúng. Quả nhiên khi cánh thứ nhất cá»§a Long-thà nh ẩn-sÄ© là m rung động triá»u Tống. Triá»u đình ban chỉ cho An-vÅ©-sứ Quảng-Tây Ä‘em quân nghinh chiến. Tướng Tống là Ãô-giám tuần kiểm Tống SÄ©-Nghiêu Ä‘em quân vượt biên đánh và o Lạng-châu. Khi chúng và o sâu rồi thì gặp cánh quân cá»§a vua Bà . Tráºn chiến diá»…n ra trong hai ngà y. Sang ngà y thứ ba thì có tin báo cho Tống SÄ©-Nghiêu biết đạo quân cá»§a Thượng-oai đã vượt biên chiếm huyện Như-ngao thuá»™c Ung-châu. Ãạo quân cá»§a Phong-châu chặn mất đưá»ng vá», lương thảo bị cướp hết.
Tiếng má»i ngưá»i à o à o:
– Cho bá»n chó Ngô cướp nước chết.
Siêu-loại hầu dơ tay vẫy vẫy ra hiệu im lặng:
– Quân Tống náo loạn tan vỡ, SÄ©-Nghiêu bá» ngá»±a theo đưá»ng rừng trốn vá» Ung-châu cùng và i tùy tòng thân tÃn. Bây giá» hai đạo quân Lạng-châu, Thượng-oai má»›i quay lại vượt biên đánh sang Tống. Tống Ä‘em đại binh nghênh nghiến, nhưng đương thế nà o nổi quân ta? Các đại tướng Tống là Tả-thiên ngưu-vệ thượng tướng quân Lý Ãức-Dụng, Bát-tác-sứ Tả Minh, Hữu-lãnh-vệ đại tướng quân Hà Nhuáºn, Thiên-ưng đại tướng quân Trần Báºt, Ãô-giám tuần kiểm Tống SÄ©-Nghiêu Ä‘á»u tá» tráºn (TTTTGTB, q 194). Thuáºn thế ta đánh chiếm châu Tây-bình, chiếm trại Vinh-bình (TTTTGTB, q 192). An-vÅ©-sứ Quảng-Tây phải xin Ä‘em quân từ Bắc Kinh-hồ tiếp cứu. Nhưng viện quân chỉ nghinh chiến được má»™t tráºn lại bị phá tan. Tướng chỉ huy là Dương Lữ-Tà i bị bắt sống. Tổng trấn Nam-thùy Tống là Dư TÄ©nh xin Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai tiếp cứu. Vương tâu vá» triá»u rằng mình không đủ quân đánh Ãại-Việt; xin ban chỉ cho TÄ©nh phải nghị hòa vá»›i Ãại-Việt để xin lui quân.
Ông ngừng lại uống nước, là m má»i ngưá»i muốn ngừng thở. Ông tiếp:
– Triá»u đình Ãại-Việt không há» muốn chiếm đất Tống, nên khi thấy Tống xin nghị hòa, vua Bà đưa ra ba Ä‘iá»u kiện: má»™t là phải cách chức hết bá»n biên thần Tống gây hấn gồm tổng trấn thá»§ Quế-châu là Tiêu Cố, Ung-châu là Tiêu Chú. Hai là phải trả ta ba khê động mà động chá»§ bị Tiêu Cố ép theo Tống. Ba là tá»± háºu quân Tống không được Ä‘i tuần tiá»…u như Ä‘e dá»a ta ở biên gá»›i. Tống thuáºn Ä‘iá»u má»™t và ba, còn Ä‘iá»u hai thì Dư TÄ©nh không chịu, bởi Dư coi như việc bức khê động rá»i Việt theo Tống là đưá»ng lối cá»§a triá»u đình. Rõ rà ng Tống sai Tiêu Chú chuẩn bị đánh Ãại-Việt, mà bây giá» triá»u đình đà nh ban chỉ kể tá»™i hai viên quan nà y rằng "Ãã không có tà i, lại còn tá»± chuyên gây hấn. Khi gây hấn rồi, không đủ tà i chống đỡ" (TTTTGTB, q 192). Nhưng Phò mã Thân Thiệu-Thái viện lẽ "Tướng ngoà i tráºn không nhất thiết nghe lệnh vua" chưa chịu rút lui. Vua Bà còn Ä‘em thêm quân Việt sang, để tỠý cương quyết (TTTTGTB, q 192). Ãứng trước việc nà y hai viên tổng trấn Nam-thùy là Dư TÄ©nh, Lý Sư-Trung bà n nhau đánh lá»›n (TS, q 320).
Hầu mỉm cưá»i:
– Binh lá»±c, tướng sÄ© Tống không đủ đánh vá»›i ta, Dư TÄ©nh gá»i sứ xui Chiêm-thà nh đánh phÃa sau ta (TS, q 488), nhưng Chiêm-thà nh không dám khởi binh. Cùng đưá»ng Dư TÄ©nh đà nh chịu cả ba Ä‘iá»u, và xin nghị hòa. Vì TÄ©nh ra lệnh cho Tiêu Cố, Tiêu Chú, nên y không thể hà i tá»™i hai tên nà y. Y nháºn lệnh trá»±c tiếp từ Tống triá»u, nên y cÅ©ng không thể nói ra. Y đà nh để cho Lý Sư-Trung dâng biểu kể tá»™i Tiêu Chú "Hà hiếp man dân, bắt dân tìm và ng, đến ná»—i mất lòng dân" còn việc chuẩn bị binh lá»±c đánh Ãại-Việt thì Dư TÄ©nh tâu rằng "Các viên tướng Nam-biên ham láºp công". Triá»u đình Ãại-Việt gá»i quan Tham-tri bá»™ Lá»… (ngà y nay là thứ trưởng ngoại giao) tên Phà Gia-Hữu lên biên giá»›i nghị hòa vá»›i Dư TÄ©nh. Dư hối lá»™ Gia-Hữu rất nhiá»u và ng bạc để xin thả tướng Lữ-Tà i. Gia-Hữu nháºn và ng bạc, Ä‘em vá» dâng triá»u đình. Hoà ng-thượng chuẩn cho hòa, thả Lữ-Tà i (ÃVSKTT,Lý ká»·, Thánh-tông ká»·, VSL) nhưng Ä‘em năm tên ngưá»i Việt dâng đất cho Tống lên biên giá»›i chém đầu. Bấy giá» Hoà ng-thượng má»›i ban chỉ cho quân Ãại-Việt rút vá».
Ghi chú:
Tất cả các biến cố nà y ÃVSKTT chép rất sÆ¡ sà i như chú giải 6 hồi 1. Nhưng sá» Trung-quốc lại chép rất chi tiết. Trên đây, tôi thuáºt theo TS, TTTTGTB, QTNC, TTCTGCK.
Ông tiên chỉ há»i:
– Thưa quân hầu, ban nãy hầu nói khi quân Ãại-Việt vừa vượt biên thì các tướng Tống cùng gia đình, chó mèo, gà vịt Ä‘á»u bị giết. Thế ai là ngưá»i giết cả nhà những biên thần Tống đến khá»§ng khiếp như váºy?
Siêu-loại hầu ngồi nghiêm chỉnh lại:
– Ãó là hai ngưá»i, mà từ Gia-Há»±u hoà ng-đế nhà Tống (Nhân-Tông) cho đến Thông-Thụy (Lý Thánh-Tông) hoà ng-đế bên Ãại-Việt nghe tên cÅ©ng phát lạnh gáy. Hai vị có cái tên chung là Ưng-sÆ¡n song hiệp.
Ghi chú:
Ưng-sÆ¡n song hiệp, tên hiệu cá»§a Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai và Vương-phi là công chúa Huệ-Nhu. Sá»± tÃch hai nhân váºt huyá»n sá» nà y xin xem Anh-linh thần võ tá»™c Việt, cá»§a Yên-tá» cư-sÄ© do Xuân-thu Hoa-kỳ ấn hà nh 1994.
Cả đại sảnh Ä‘á»u báºt lên tiếng « ồ », rồi im bặt. Ãại sảnh có đến hÆ¡n ba trăm ngưá»i, mà không má»™t tiếng động. Minh-Ãệ kinh ngạc tá»± há»i:
– Ưng-sÆ¡n song hiệp là ai mà vua Tầu, vua Việt Ä‘á»u sợ hãi như váºy?
Nhưng nà ng không phải chá» lâu, trương tuần Huy há»i:
– Thưa quân hầu lý lịch hai vị đó ra sao váºy?
– Hai vị là vợ chồng. Ngà i há» Trần, húy là Tá»±-Mai, là con trai út cá»§a đại hiệp Trần Tá»±-An phái Ãông-a. Ngà i kết hôn vá»›i Công chúa Huệ-Nhu, con vua Chân-tông nhà Tống. Vì hai ngà i có đại công vá»›i Tống trong việc trấn Tây thùy đánh nước Hạ, trấn Bắc thùy chống Liêu, nên ngà i được phong là Thái-sư thượng trụ, Tả-kim-ngô đại tướng quân Kinh-Nam vương. Vương-phi được phong là Trưởng-đại công chúa. Nhưng từ lâu, hai ngà i Ãt ở trong nước, ngao du Nam thùy Tống, trong vùng Lưỡng-Quảng, Ãại-lý, Ãại-Việt, để tru diệt bá»n tham quan, bá»n cưá»ng hà o ác bá, nhất là biên quan Tống-Việt chá»§ trương gây sá»± ở biên giá»›i.
Cụ lý cung tay:
– Thưa cụ, ban nãy cụ nói có hai việc mừng. Việc thứ nhất là binh biến ở Bắc thùy có lợi cho ta. Thế còn việc thứ nhì?
– Việc thứ nhì là tháng ba năm ngoái (1059), Thông-thụy hoà ng-đế cải nguyên là Chương-thánh Gia-khánh. Váºy kể từ tháng ba là Chương-thánh Gia-khánh thứ nhất. Sau chiến thắng vừa rồi ngà i ban chỉ ân xá thuế cho toà n quốc má»™t năm, và truyá»n đại xá thiên hạ, ngoà i trừ tá»™i tháºp ác.
Hầu quay sang há»i trưởng trà ng Ãoà n Quang-Minh:
– Có việc gì trá»ng đại mà há»p cả trưá»ng, cùng má»i các cụ chức sắc trong xã tá»›i váºy?
Quang-Minh tóm lược câu chuyện kể cho hầu nghe. Hầu vẫy tay gá»i Trịnh Phúc lại bên cạnh:
– Vị tiểu cô nương đây luáºn đúng. Ngà y sinh nháºt cá»§a ta không là m phúc thì thôi, còn giết trâu chi cho tổn âm đức? Vả lại nước ta Ä‘ang thiếu trâu, giết trâu thì mất Ä‘i nguồn lá»±c canh nông. Thôi thì ăn cá, ăn chim, ăn gà vịt cÅ©ng được. Còn con trâu, tiểu cô nương muốn mua lại, thì ta bán cho cô vá»›i giá rẻ má»™t chút.
Quang-Minh trình đến việc ba đệ tá» bị Minh-Ãệ đánh bị thương. Hầu đưa mắt nhìn Minh-Ãệ rồi cau mà y:
– Vô lý. Má»™t cô gái ẻo lả thế kia nếu có thắng VÅ© Ãạt, VÅ© Hiếu thì còn có lý, chứ thắng Trịnh Phúc thì sao tin được.
Hầu hướng Minh-Ãệ:
– Tiểu cô nương? Cô nương thuộc môn phái nà o? Sư thừa là ai?
– Thưa cụ, cháu chưa từng há»c võ, nên không có sư thừa, bởi váºy cÅ©ng không thuá»™c môn phái nà o.
– Cô muốn dấu thân pháºn hẳn? ÃÆ°á»£c, ta sẽ tìm ra sư phụ cô là ai cho cô xem.
Hầu vẫy Phúc, Ãức, Ãạt ra đứng trước mặt, rồi há»i:
– Ba ngưá»i theo thứ tá»± thuáºt lại cuá»™c đấu cho ta coi nà o?
Trịnh Phúc chỉ VÅ© Ãạt:
– Sư đệ nắm tay trái y thị giáºt mạnh. Y thị co tay lại, trong khi chân xoạc thà nh trung-bình tấn. Thế là sư đệ bị bay tung lên cao, rồi ngã sấp xuống.
Tà i sản của The Creator
14-09-2008, 09:08 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Trịnh Phúc chỉ VÅ© Ãạt:
– Sư đệ nắm tay trái y thị giáºt mạnh. Y thị co tay lại, trong khi chân xoạc thà nh trung-bình tấn. Thế là sư đệ bị bay tung lên cao, rồi ngã sấp xuống.
Hầu cưá»i:
– Ãây là chiêu Kình-ngư thăng thiên cá»§a phái Mê-linh, không có gì lạ cả.
– Sư đệ tung cước theo thế Tản-viên quyá»n pháp thứ 9, đá và o hông thị. Thị trầm ngưá»i, dùng tay đẩy chân sư đệ, chân trái quét chân trái sư đệ.
- À, chiêu phản đòn chân cá»§a phái Tiêu-sÆ¡n. Có Ä‘iá»u ná»™i công cô cao nên cô thắng dá»… dà ng.
Rồi Trịnh Phúc trình bầy những chiêu Minh-Ãệ đấu vá»›i VÅ© Ãức. Hầu đáp:
– Mấy chiêu nà y cá»§a phái Ãông-a chÃnh tông đây. Muốn xá» dụng những chiêu nà y, thì ná»™i công phải cao thâm lắm.
Ãến đây mặt hầu trở thà nh đăm chiêu, chứ không cưá»i nữa.
Trịnh Phúc diá»…n lại chiêu thức Minh-Ãệ đấu vá»›i y cùng đấu cả bá»n khi loạn đả cho đến khi con trâu xông và o tráºn. Mặt hầu tái nhợt:
- À, đây là võ công phái Hoa-sơn bên Trung-quốc.
Cuối cùng y trình tiếp vá» hai viên tuần Ä‘inh đánh Minh-Ãệ bị văng côn lên cao. Mặt hầu cà ng nhợt nhạt:
– Phải chăng tiểu cô nương là đệ tỠcủa Ưng-sơn song hiệp?
– Thưa cụ cháu đã nói, cháu chưa từng há»c võ, dÄ© nhiên là chưa có sư phụ.
Hầu tần ngần một lúc, rồi vẫy tay cho Minh-Can:
– Minh-Can, con là gái, con ra lĩnh giáo mấy cao chiêu của Yến-Loan cô nương đi.
Từ nãy đến giá», Minh-Can đã nháºn ra Yến-Loan là chị mình. Y thị ngồi xem má»i biến chuyển mà trong lòng lo sợ Minh-Ãệ tố giác việc thị dùng võ đánh nà ng hồi trước. Bây giỠđược sư phụ gá»i ra đấu vá»›i Minh-Ãệ, thị nghÄ©:
Hồi xưa mình hÆ¡i ra tay là nó Ä‘au đớn khổ sở vô cùng. Năm gần đây, mình thấy ngưá»i nó thon lại, da đẹp ra, rồi mình đánh, nó không biết Ä‘au. Sáu tháng trước, mình đánh nó, nó không Ä‘au, mà tay mình thấy ê ê, thì ra nó được cao nhân nà o đó bà máºt truyá»n thụ võ công. Bây giá» sư phụ sai mình đấu vá»›i nó, mình phải đánh cho nó tà n táºt, để nó không luyện võ được nữa, hy vá»ng má»›i không bị nó báo thù.
NghÄ© váºy thị bái tổ, rồi phát má»™t quyá»n đánh và o thái dương Minh-Ãệ. Minh-Ãệ nghÄ© thầm: dù sao nó cÅ©ng là em mình, mình chẳng nên hại nó là m gì. Nếu nó có thế nà o ắt bố mẹ đánh mình chết. Vì váºy nà ng dùng thế phản đòn tay, ngá»a chưởng phải lên bắt lấy quyá»n Minh-Can, rồi vặn tréo.
Minh-Can Ä‘au quá nghiêng ngưá»i Ä‘i, nà ng lên đầu gối trúng ngá»±c y thị. Nhưng gối vừa chạm da thịt thị thì nà ng ngừng lại. Minh-Can co chân phóng và o ngá»±c Minh-Ãệ má»™t hoà nh cước vá»›i tất cả sức lá»±c. Minh-Ãệ không phản ứng kịp, binh má»™t tiếng, ngưá»i nà ng chỉ hÆ¡i rung động, nhưng Minh-Can thì bị bay ngược trở lại ngã sóng xoà i trên mặt đất. Thị uốn con ngưá»i vá»t lên như con cá chép, dùng hai tay đấm và o thái dương Minh-Ãệ theo thế Chung cổ tá» minh. Minh-Ãệ chắp hai tay lại theo thức lên chùa lá»… Pháºt, rồi gạt ngang, láºp tức Minh-Can loạng choạng ngã ngá»a ngưá»i ra.
Vừa Ä‘au vừa thẹn, y thị rút trong bá»c ra má»™t con dao trá»§y thá»§ ngắn, rồi giả là m quyá»n đánh và o giữa ngá»±c Minh-Ãệ. Khi tay y thị sắp tá»›i ngá»±c nà ng, Minh-Ãệ má»›i khám phá ra. Nà ng kinh hãi vá»™i vung tay trái gạt mạnh. Thanh thá»§y thá»§ rá»i khởi tay Minh-Can bay lên cắm và o kèo nhà đến chát má»™t cái, còn ngưá»i thị thì bị trúng quyá»n đến bùng má»™t tiếng, y thị ngã úp sấp xuống đất, không bò dáºy được nữa.
Mặt Siêu-loại hầu tái mét. Ông nhảy đến vung tay tát và o mặt Minh-Can hai cái:
– Ãồ vô luân, dùng thá»§ Ä‘oạn đê hèn ám toán ngưá»i.
Minh-Can ôm mặt đứng lui lại. Siêu-loại hầu nói vá»›i Minh-Ãệ:
– Tôi đã tìm ra môn há»™ cá»§a cô nương rồi. Cô nương há»c vá»›i hai hay ba sư phụ má»™t lúc. Cô nương há»c khà công thượng thừa âm nhu cá»§a phái Mê-linh, rồi lại được truyá»n Vô-ngã tướng Thiá»n-công. Cô nương còn được đả thông Kỳ-kinh bát mạch, luyện vòng Ãại-chu-thiên, Tiểu-chu-thiên cá»§a phái Ãông-a. Còn những chiêu ngoại công thì cô nương được há»c cá»§a ba phái là Ãông-a, Tiêu-sÆ¡n và Hoa-sÆ¡n, có đúng không?
Minh-Ãệ lắc đầu:
– Thưa cụ cháu chưa từng há»c võ.
Hầu gá»i Trịnh Phúc, VÅ© Ãức, VÅ© Ãạt, đến trước mặt, rồi mắng:
– Ba đứa bay đã biết tội chưa?
– Thưa thầy chưa.
– Bay há»c võ để diệt bạo, trừ tà , cùng há»™ quốc, chứ có phải há»c để Ä‘i gây sá»± đâu? Bay tá»›i chùa, dùng võ tấn công ngưá»i ngay trước bảo Ä‘iện là má»™t tá»™i. Ãánh thua ngưá»i rồi, còn vá» cáo gian rằng ngưá»i ta ăn trá»™m trâu là hai tá»™i. Cáºy thế Ä‘em theo ngưá»i đến bắt kẻ đã thắng mình là ba tá»™i. Nay ta phạt má»—i đứa 20 côn cho chừa thói xấu.
Láºp tức ba ngưá»i bị ná»c cổ ra đánh đủ má»—i ngưá»i hai chục côn. Sau khi bị đòn, ba ngưá»i ngồi dáºy không được, đồng môn phải khiêng và o nhà trong rịt thuốc. Hầu vẫy tay gá»i Minh-Can:
– Ta sai mi đấu vá»›i cô nương, để tìm hiểu môn há»™ cá»§a ngưá»i. Cô nương đây đã nhưá»ng nhịn, không muốn là m ngươi Ä‘au khổ, thế mà mi lại ám toán cô nương.
Ông vẫy tay cho đệ tá» ná»c Minh-Can xuống đánh hai mươi roi, rồi nói:
– Trịnh Phúc, VÅ© Ãức, VÅ© Ãạt, Minh-Can, má»—i đứa phải quỳ gối lạy cô nương đây mưá»i lạy tạ tá»™i.
Minh-Ãệ vẫy tay:
– Thưa cụ cháu không dám đâu.
– Nếu cô nương không để chúng lạy, thì cái thân già cá»§a lão phải lạy cô nương. Cô nương Æ¡i, nếu cô nương không để cho trưá»ng Trung-nghÄ©a tạ tá»™i, thì e rằng chỉ trong ba ngà y Ưng-sÆ¡n song hiệp sẽ giết hết ngưá»i trong trưá»ng nà y, cả đến con chó, con mèo cÅ©ng không sống sót.
Minh-Ãệ đà nh đứng cho bốn đứa lạy.
Năm trẻ đứng sau Minh-Ãệ, chúng khoái chà nhìn mấy đứa thì thụp lạy. Má»—i lần như váºy, chúng lại gáºt đầu, là m như chúng được lạy váºy.
Siêu-loại hầu thở dà i nói vá»›i Minh-Ãệ:
– Cô nương đã muốn dấu thân pháºn thì thôi. Nhưng thưa cô nương, không biết cÆ¡ duyên nà o mà cô nương lại được gặp Ưng-sÆ¡n song hiệp. Già nà y cÅ©ng không rõ cô nương đã là m gì cho hai vị đệ nhất danh nhân đương thá»i nà y vui lòng, rồi truyá»n thụ võ công cho cô nương, mà chÃnh cô nương cÅ©ng không biết? Cô nương thá» xét xem, nếu không phải Ưng-sÆ¡n song hiệp truyá»n thụ võ công cho cô nương, thì sao cô nương lại có bản lÄ©nh cao đến như thế? Kìa, xá đồ Trịnh Phúc luyện võ vá»›i lão đã trên mưá»i năm, thế mà không chịu nổi hai chiêu cá»§a cô nương.
Ông nhìn thẳng và o mặt Minh-Ãệ:
– Cái vụ là ng xá» cô nương bị đánh côn, già nà y cÅ©ng bá» qua, và kÃnh cẩn má»i cô nương trở vá» chùa Từ-quang. Nếu cô nương gặp lại sư phụ, xin nói dùm: già nà y có lá»i vấn an, và khấu đầu trăm lạy để tạ tá»™i vá» vụ không quản chế há»c trò, thà nh ra chúng vô lá»… vá»›i cô nương.
Ông nói vá»›i Ãoà n Quang-Minh:
– Ngưá»i mau Ä‘em con trâu má»™ng ra biếu tiểu cô nương, để tạ tá»™i cho các sư đệ.
Minh-Ãệ lắc đầu:
– Thưa cụ cháu không dám đâu. Cụ bán trâu thì cháu xin mua, chứ cụ cho thì cháu không dám nháºn đâu.
– Thôi được. Bay đâu, lấy tám lạng bạc trả lại cô nương, rồi nháºn nén bạc.
Minh-Ãệ cứu được con trâu thì mừng vô kể. Nà ng cùng bà Ãinh rá»i đại sảnh, rồi cùng đám trẻ dắt trâu thư thả vá» chùa.
Minh-Ãệ vá»›i bà Ãinh vá» tá»›i chùa, thì thấy trong sân ngưá»i tụ há»p khá đông. Nguyên sau khi bà Ãinh vá»›i Minh-Ãệ bị bắt Ä‘i rồi, thì những ngưá»i là m công quả trong chùa vá»™i thông báo cho thiện nam tÃn nữ. Há» kéo nhau lên chùa, để há»i cho ra lẽ nguyên á»§y sá»± việc. Vừa lúc đó thì đại sư Viên-Chiếu cùng chư đệ tá» trở vá». Nghe má»—i ngưá»i nói má»™t đằng, đại sư không hiểu cái gì đã xẩy ra. Ông định truyá»n cho đệ tá» lên bảo Ä‘iện nháºp thiá»n, rồi ông sẽ cùng mấy đệ tỠđến dinh Trung-nghÄ©a để há»i thăm tin tức. Má»i việc vừa xong thì Minh-Ãệ cùng bà Ãinh vá»›i năm trẻ dắt trâu vá» trong dáng an nhà n.
Ãám Pháºt tá» kinh ngạc há»i:
– Sao, cụ Trung-nghĩa xỠsao?
Bà Ãinh tưá»ng thuáºt chi tiết cho má»i ngưá»i nghe. Ãám Pháºt tá» chùa Từ-quang bà n tán không Ãt vá» Minh-Ãệ. Há» Ä‘á»u biết nà ng tá»›i chùa là m công quả lâu rồi, nhưng há» không biết rõ chân tướng nà ng. Bây giá» nghe bà Ãinh kể, há» Ä‘á»u tin rằng nà ng phải Ä‘i ở, và quê mãi trong Thanh-hóa.
Sư ông Thiện-Căn vẫy Minh-Ãệ:
– Sư phụ truyá»n cháu lên bảo Ä‘iện gặp ngưá»i.
Minh-Ãệ bước lên bảo Ä‘iện, liếc mắt qua, nà ng thấy đầy đủ tăng chúng trong chùa, cùng đông đảo Pháºt tá», tất cả Ä‘ang nháºp thiá»n. Nà ng đảnh lá»… vá»›i đại sư Viên-Chiếu, rồi quỳ gối chỠđợi.
Má»™t lát sau Viên-Chiếu mở mắt ra, ông há»i:
– Con hãy tưá»ng thuáºt chi tiết vá» vụ hai quý nhân đến cư ngụ trong chùa hÆ¡n tháng cho thầy nghe.
Minh-Ãệ thuáºt lại, không dấu diếm má»™t Ä‘iá»u gì, rồi nà ng há»i:
– Bạch thầy, ông bà nà y xưng là sư đệ cá»§a thầy, váºy ông bà tên thá»±c là gì?
Viên-Chiếu lắc đầu:
– Ta không há» quen biết hai ngưá»i nà y. Há» cÅ©ng chưa từng đến chùa Từ-quang bao giá», thế má»›i lạ chứ. Ta độ chừng há» biết ta Ä‘i vắng, nên đến đây vá»›i má»™t chá»§ tâm khác hÆ¡n là lá»… Pháºt. Hà , không biết há» là ai?
Minh-Ãệ kinh hãi há»i:
– Trá»i Æ¡i. Không lẽ ông bà ấy đói quá, nói dối váºy để kiếm ăn?
Nói đến đây nà ng biết không phải, vì ông bà cho nà ng số và ng bạc, mà nếu dùng để ăn uống, thì nà ng ăn cả Ä‘á»i cÅ©ng không hết.
Viên-Chiếu há»i:
– Trong những ngà y ở đây, ông bà ấy có lên bảo Ä‘iện lục lá»i gì không?
– Bạch thầy, thưá»ng và o lúc chuông thu không, ông bà đá»u lên bảo Ä‘iện ngồi thiá»n cho đến khuya, có khi tá»›i sáng. Những lúc đó, ông bà bảo con vá»›i bà Ãinh cứ Ä‘i ngá»§, không phải ứng hầu.
Viên-Chiếu cau mặt lại, tỠvẻ khó hiểu, lát sau nói:
– Cái ngưá»i đánh xe cho ông bà ấy, con cho anh ta ở đâu?
– Bạch thầy sau khi đến chùa, thì anh ta đánh xe Ä‘i mất. Tá»›i ngà y ông bà lên đưá»ng, anh ta má»›i trở lại.
Nà ng đem số và ng, bạc ông bà quý nhân tặng, trình cho Viên-Chiếu:
– Bạch thầy, lúc ra Ä‘i, ông bà có cho con ba nén và ng, mưá»i nén bạc. Con đã mua con trâu mất hai lạng, còn lại con xin gá»i trả chùa.
Viên-Chiếu vẫy tay:
– Ông bà ấy cho con, chứ không phải cúng dà ng cho chùa. Con cầm lấy mà chi dùng.
Minh-Ãệ cung tay:
– Bạch thầy, duyên khởi cá»§a đám và ng bạc nà y là ở Ä‘iểm ông bà ấy đến sống ở trong chùa hÆ¡n tháng. Con lại sống dưới hà o quang Tam-bảo, vì váºy con xin cúng dà ng Tam-bảo.
– Không, thầy không nháºn đâu.
Nét mặt ông trở thà nh từ ái, nhìn Minh-Ãệ:
– Thôi, việc xong rồi, con có thể lui.
Minh-Ãệ hà nh lá»…, rồi lui ra ngoà i là m việc.
Viên-Chiếu gá»i năm trẻ lại. Ông cáºt vấn chúng vá» những gì xẩy ra khi ông vắng chùa. Chúng nhất nhất thuáºt lại không thiếu chi tiết nà o.
Minh-Ãệ hoang mang vô hạn. Nà ng nghÄ© thầm: rõ rà ng hai ông bà ấy là ngưá»i tá» tế. Ông bà dạy ná»™i công, dạy võ công cho nà ng, rồi còn cho nà ng và ng bạc quá nhiá»u, như váºy ông bà là ngưá»i tốt, chứ đâu phải ngưá»i xấu? Nhưng tại sao ông bà lại đánh lừa nà ng?
Suốt đêm đó nà ng trằn trá»c không ngá»§ được, tá»± nghÄ©:
– Và ng bạc trong ngưá»i ta không phải do ta mà có. Và ng bạc nà y do ông bà ấy đến chùa, ở trong chùa, ăn uống cá»§a chùa rồi cho ta, tức là ông bà ấy cúng dưá»ng. Nhưng thầy không nháºn, thôi thì ta Ä‘em bá» và o trong phúc-sương, như váºy sau nà y các thầy mở thùng ra, thì cho là cá»§a tháºp phương.
NghÄ© là là m, nà ng rón rén lên bảo Ä‘iện, móc và ng bá» và o phúc-sương. Nhưng miệng phúc-sương nhá» quá, bá» và o không lá»t. Nà ng nghÄ©:
– Là m sao bây giá»? À hôm trước ta lau tượng ngà i Quan-Thế-Âm, thấy tượng rá»—ng bên trong. Váºy ta gói tất cả lại, rồi bá» và o bụng tượng, như váºy là êm đẹp.
Nà ng khẽ váºn sức cho tượng Quan-Thế-Âm nghiêng Ä‘i, rồi bá» và ng, bạc và o đấy. Xong việc, nà ng vá» phòng, rồi thiu thiu ngá»§. Không biết nà ng ngá»§ trong bao nhiêu lâu, bá»—ng nà ng giáºt mình thức giấc vì có nhiá»u tiếng động, tiếng ngưá»i nói, tiếng kim khà chạm nhau. Hé cá»a nhìn ra sân, bất giác nà ng giáºt mình, vì trong sân đầy binh lÃnh, đèn Ä‘uốc sáng chưng. Má»™t ngưá»i lÃnh Ä‘áºp cá»a phòng nà ng, miệng hô lá»›n:
– Mở cá»a mau.
Minh-Ãệ vá»™i mở cá»a, má»™t ngưá»i lÃnh la lá»›n:
– Trong phòng nà y có con gái.
Má»™t ngưá»i mặc quân phục đội trưởng chạy lại há»i nà ng:
– Cô ở trong phòng nà y à ? Trong phòng còn ai nữa không?
– Thưa không.
Tất cả tăng chúng Ä‘á»u bị lùa và o má»™t chá»—. Minh-Ãệ cÅ©ng bị lùa đến phÃa trước tăng chúng. Nà ng đưa mắt nhìn: quanh chùa binh lÃnh gươm Ä‘ao sáng choang bao vây chùa cá»±c kỳ nghiêm máºt. Má»™t viên quan nói vá»›i Viên-Chiếu:
– Thưa đại sư, bản chức là Phạm Anh, lÄ©nh Kinh-lược an-phá»§ sứ lá»™ Kinh-Bắc nà y. Vì có ngưá»i cáo giác rằng trong chùa Từ-quang tăng chúng không giữ giá»›i luáºt, nà o là chứa phụ nữ là m Ä‘iá»u trên bá»™c trong dâu, nà o là là m chuyện đạo thiết, nà o là ăn mặn; cho nên bản chức phải Ä‘em quân đến khám xét, Ä‘iá»u tra thá»±c hư. Ở đây bản chức có năm thư lại, cùng năm tốt trưởng sẽ Ä‘i khám khắp chùa. Xin sư trưởng cho năm vị tăng Ä‘i theo năm toán, để hướng dẫn há» là m việc.
Viên-Chiếu lên tiếng gá»i:
– Viên-Căn, Viên-Mộc, Viên-Chi, Viên-Diệp, Viên-Hoa, các con hướng dẫn quan quân là m việc.
Ãó là năm tăng trẻ, khoảng 25-30 ra, theo năm toán.
Phạm Anh ra lệnh:
– Chúng ta có năm toán, má»—i toán phụ trách khám xét má»™t khu, vá»›i sá»± chứng kiến cá»§a má»™t vị tăng. Tuy nhiên nếu có gì phạm pháp trầm trá»ng, thì các ngưá»i phải gá»i ta để thỉnh hoà thượng trị sá»± trưởng cùng chứng kiến.
Năm toán chia nhiệm vụ là m việc. Má»™t toán lên bảo Ä‘iện; má»™t toán khám các tăng phòng; má»™t toán khám nhà bếp, kho chứa lúa, chuồng trâu; má»™t toán khám ngoà i vưá»n; má»™t toán khám sân chùa.
Ãến đó, năm trẻ cắp sách và o chùa. Chúng lấm lét nhìn quan quân, nhưng không dám há»i han.
Sân chùa tuy rá»™ng, nhưng ngoà i tượng Quan-Thế-Âm đứng trên đà i, vá»›i những cháºu cảnh ra, không có gì khác lạ. Khi khám đến dưới gốc dà n thiên lý, thì quân sÄ© tìm thấy má»™t Ãt lông gà , cùng lông chó. Viên thư lại nói vá»›i sư ông Viên-Hoa:
– Lông gà , lông chó nà y còn má»›i, như váºy chứng tá» trong quý tá»± có ngưá»i là m thịt chó, là m thịt gà . Xin đại sư cho biết ai đã là m chuyện đó?
Nhà sư Viên-Hoa lắc đầu:
– Lông gà , lông chó nà y dưá»ng như có ngưá»i cố ý bá» và o đây, chứ trong bản tá»± giá»›i luáºt rất nghiêm, Ä‘á»i nà o lại để cho ngưá»i ta sát sinh trong khuôn viên nà y nhỉ?
– Ãại sư nói thế, thì tôi biết váºy. Nhưng đại sư Æ¡i, tôi không có quyá»n gì cả, đợi quan trên phân xá». Tang chứng nà y tôi xin giữ.
Lý Ãoan chạy lại cầm đám lông gà , lông chó lên xem, rồi nó nói:
– Nhất định là có ai bá» và o đây. Bởi từ mấy hôm nay trá»i không mưa. Nếu như lông gà do ngưá»i trong chùa vứt ra thì phải khô rồi chứ? Có đâu ướt nhèm thế nà y? Nhất định là ai bá» và o rồi.
Phạm Anh quát:
– Ranh con im mồm, lý của mi không vững.
Toán khám vưá»n đã tìm ra được bốn hố rác, trong đó chôn đầy lông gà , xương gà , lông xương chó, xương lợn, xương trâu. HỠđà o lên, cho tất cả và o má»™t cái túi. Viên thư lại chỉ huy toán nà y chế diá»…u sư Viên-Má»™c:
– Tất cả có 5 cái xương sá» chó, thế thì Ãt ra trong quý tá»± đã giết đến năm con chó. Tôi tìm được mưá»i tám cái má» gà , thế thì Ãt nhất quý tá»± đã giết mưá»i tám con gà . Tôi lại tìm được trước sau mấy chục cái xương gối lợn, năm cái xương gối trâu. Hà , cái nà y tá»™i nặng quá. Nam-mô thịt chó, Nam-mô thịt gà , Nam-mô-thịt trâu, Nam-mô thịt lợn. Tu vá»›i hà nh. Như váºy chùa nà y là chùa cá»§a Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng rồi.
An-phá»§-sứ nghe đến tiếng Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng thì mặt tái xanh, y quát:
– Im cái mõm Ä‘i. Việc mình mình lo, đừng có nói báºy nói bạ mà chết cả nhà bây giá»!
Ãây là lần thứ nhì Minh-Ãệ nghe đến danh tá»± Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng. Không biết Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng là ai, mà từ Lý-trưởng cho đến An-vÅ©-sứ nghe đến tên mà đã kinh hoảng?
Nhà sư Viên-Má»™c là ngưá»i thá»±c thà , ông nói:
– Chùa chúng tôi giữ giá»›i rất nghiêm, nhất định có ai hại chúng tôi, Ä‘em những thứ dÆ¡ bẩn nà y chôn và o đây, rồi Ä‘i báo quan mà thôi. A-Di-Ãà Pháºt.
Viên thư lại cưá»i nhạt:
– Chứng cá»› rà nh rà nh ra thế nà y, mà đại sư còn biện luáºn ư?
Hai biến cố động trá»i như váºy xẩy ra, mà đại sư Viên-Chiếu vẫn thản nhiên, không nói không rằng. Má»™t lát viên thư lại khám nhà bếp chạy ra trình:
– Trong bếp còn má»™t nồi lá»›n rá»±a máºn thịt chó, hai con gà luá»™c, ba cái đùi chó luá»™c.
Tang váºt được để tất cả trước mặt Phạm Anh vá»›i đại sư Viên-Chiếu. Ãến đó viên quan khám tăng phòng cùng nhà sư Viên-Chi ra sân. Viên quan trình cho Phạm Anh những phạm váºt:
– Bẩm An-phá»§-sứ. Trong phòng cá»§a sư Viên-Căn có cái yếm dấu dưới gối. Phòng cá»§a sư Viên-Má»™c có hai cái quần nái Ä‘en. Phòng cá»§a sư Viên-Chi có má»™t cái áo cánh, má»™t cái yếm, má»™t cái quần lụa Ä‘en đà n bà . Phòng cá»§a Viên-Diệp có cái khăn vuông, cái áo tứ thân. Phòng cá»§a Viên-Hoa có hai chai rượu đã uống đở, vá»›i hai cái quần thâm. Ãặc biệt phÃa sau, có má»™t phòng cá»§a con gái ở.
Y chỉ và o Minh-Ãệ:
– Có phải phòng kia của cô không?
– Vâng.
Minh-Ãệ nhìn đám quần áo tang váºt, bất giác nà ng rùng mình kinh hãi. Vì đó Ä‘á»u là quần áo cá»§a nà ng hồi còn ở vá»›i bố mẹ. Khi nà ng rá»i nhà ra Ä‘i, thì trên ngưá»i chỉ mặc có cái áo cánh nâu, vá»›i cái quần nái Ä‘en. Tất cả quần áo Ä‘á»u còn để ở nhà nà ng, mà sao bây giá» lại ở trong phòng mấy vị sư kia?
Lát sau, sư Viên-Căn với viên quan khám bảo điện đi ra. Viên quan cung tay nói:
– Trình vá»›i An-vÅ©-sứ, trên bảo Ä‘iện thì không có gì, nhưng dưới đế tượng Quan-Thế-Âm thì có ba nén và ng, tổng cá»™ng 30 lạng; chÃn nén bạc, má»—i nén 10 lạng, thêm tám lạng lẻ, như váºy cá»™ng chung thà nh 97 lạng bạc. Bẩy lạng bạc lẻ là bạc Ãại-Việt, còn lại và ng, bạc Ä‘á»u là và ng bạc cá»§a Tống.
Kinh-lược-sứ hất hà m ra lệnh:
– Phong tá»a chùa, niêm phong tà i sản, sau đó giao cho hà ng xã trông coi. Còn và ng, bạc, tang váºt Ä‘em vá» vá» dinh cá»§a ta để Ä‘iá»u tra thêm. Tất cả tăng trong chùa Ä‘á»u đóng gông. Riêng đứa con gái nà y thì chỉ trói lại giải Ä‘i mà thôi.
Các sư cùng Minh-Ãệ Ä‘á»u biện luáºn, nhưng đại sư Viên-Chiếu phất tay:
– Khi nghiệp quả đã đến, thì phải thản nhiên đón nháºn, đừng có cưỡng. Nếu cưỡng chống, thì nó sẽ Ä‘eo bên mình mà đòi nữa.
Ông thản nhiên để cho lÃnh đóng gông, cùng chư đệ tá» ra khá»i chùa. Dân là ng đứng chen nhau ngoà i cổng, kẻ khóc kêu oan, ngưá»i niệm Pháºt. Năm đứa trẻ khóc rống lên. Chúng chá»i đổng:
– Ãịt mẹ... đứa nà o hại các thầy.
Trong đám dân chúng, Minh-Ãệ thấy có cả bá»n Phúc, Ãức, Ãạt, cùng Minh-Can, chúng cưá»i cưá»i, nói nói nét mặt hân hoan không thể tưởng tượng được. Ãoà n quân giải đại sư Viên-Chiếu cùng năm đệ tá», mưá»i đồ tôn, vá»›i Minh-Ãệ Ä‘i hết buổi hôm đó má»›i đến dinh kinh-lược-sứ. Minh-Ãệ bị tống giam chung vá»›i ba ngưá»i đà n bà khác. Nà ng không bị đóng gông. Vì Ä‘i đưá»ng xa mệt má»i, nà ng nằm lăn ra ngá»§, không để ý đến ba ngưá»i đà n bà bị giam cùng. Trong giấc ngá»§, tiá»m thức là m việc, nà ng vẫn luyện ná»™i công.
Chiá»u hôm đó Minh-Ãệ thức giấc, nà ng để ý đến ba ngưá»i đà n bà . Má»™t ngưá»i tuổi khoảng năm mươi, bà nà y ngồi thu hình trong góc không nói gì. Ngưá»i thứ hai là má»™t trung niên thiếu phụ, bà ta nằm ngá»a mặt lên trá»i, mắt mở thao láo. Ngưá»i thứ tư là má»™t thiếu nữ tuổi khoảng mưá»i hai, mưá»i ba, khá xinh đẹp. Cô ngồi ôm gối không nói không rằng. Thấy Minh-Ãệ thức giấc, cô há»i:
– Nà y bà chị má»›i và o. Bà chị tên gì, tại sao bị tù váºy?
– Tôi tên Yến-Loan, tôi không hiểu tại sao mà bị tù. Có lẽ kiếp trước tôi là m tội, nên kiếp ngà y phải trả. Tên em là gì?
– Em há» Chu, tên là Thúy-Phượng, năm nay má»›i mưá»i ba tuổi. Nhà em nghèo, nên bố mẹ bán em cho nhà giầu là m con ở. Sau chá»§ bán em cho ngưá»i khách phú thương là m lẽ. Em trốn Ä‘i. Chá»§ trình quan, quan bắt được, giam em ở đây, rồi sẽ trả vá» cho chá»§.
Thúy-Phượng chỉ và o ngưá»i đà n bà ngồi thu hình:
– Vì em trốn đi, nên mẹ em cũng bị bắt và o đây. Không biết rồi sẽ ra sao? Mẹ em tên Thúy-Hoà ng.
Nó chỉ và o thiếu phụ trung niên:
– Bà kia tên là Phạm Thị-Nương, cÅ©ng nhà nghèo, có con gái bán cho ngưá»i ta. Nhưng được hai năm, con gái trốn Ä‘i mất, chá»§ Ä‘em đơn kiện lên quan, nên quan bắt bà bồi thưá»ng. Bà không có tiá»n, nên bị bắt giam.
Minh-Ãệ tưá»ng thuáºt qua biến cố cá»§a chùa Từ-quang cho mẹ con Thúy-Phượng vá»›i bà Nương nghe. Bà Thúy-Hoà ng tá» vẻ thương hại Minh-Ãệ:
– Ta nói cho cháu biết. Trong trấn nà y thì Kinh-lược-sứ phu nhân là ngưá»i nắm quyá»n chứ không phải chồng bà . Bà là cháu gá»i Thượng-Dương hoà ng háºu bằng cô ruá»™t. Kinh-lược-sứ trước kia chỉ là má»™t đô thống xuất thân. Từ sau khi hết hôn vá»›i bà , thì công danh lên như diá»u. Ông được thăng lên là m VÅ©-kị đại tướng quân, chỉ huy hai đạo quân Thiên-tá» binh. Năm sau chẳng công trạng gì, lại được cất nhắc lên là m Kinh-lược an-phá»§-sứ. Còn quan coi vỠán ở đây gá»i là đỠđiểm hình ngá»±c có tên là Hoà ng Khắc-Dụng, ông xuất thân từ quan văn, tÃnh tình cương trá»±c. Hai hình quan cÅ©ng là ngưá»i ngay thẳng tên Tô SÆ¡n-Lâm, Vương Ãình-Thụ. Nếu cháu có phạm tá»™i, thì phải khai thá»±c, để ông ấy xá» nhẹ cho.
– Cháu có nghe rằng má»—i án Ä‘á»u do vua xá» kia mà ?
– Cháu chưa hiểu gì vá» tổ chức tư pháp cả. Trước tiên những việc nhá», tá»™i nhẹ thì do hương lý xá». Nếu phạm nhân kháng án, thì đưa lên châu-quáºn xá». Còn những tá»™i nặng thì do quan Ãá»-Ä‘iểm hình ngục cùng vá»›i hai hình-quan xá». Xá» xong, tư lên quan Kinh-lược an-phá»§-sứ duyệt xét. Quan Kinh-lược có quyá»n giảm án, hay tăng án. Nếu giữa quan Ãá»-Ä‘iểm hình ngục vá»›i quan Kinh-lược an-phá»§-sứ bất đồng ý kiến thì sẽ đưa vá» bá»™ hình phúc thẩm. Tuy nhiên đương kim Hoà ng-thượng là ngưá»i nhân từ, nên ngà i định rằng tất cả các án tá» hình Ä‘á»u phải để chÃnh ngà i xá».
Chuyện vừa hết, thì cai ngục gá»i:
– Yến-Loan đâu, lên hầu quan.
Minh-Ãệ vá»™i và ng đứng dáºy theo cai ngục lên công đưá»ng. Tại công đưá»ng, má»™t viên quan ngồi trên cái sáºp, sau cái án thư. Nà ng biết đó là viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục Hoà ng Khắc-Dụng. Hai bên viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục là hai viên hình quan Tô SÆ¡n-Lâm, Vương Ãình-Thụ chuyên há»i cung và hÆ¡n mưá»i ngưá»i lÃnh đứng hầu, má»—i ngưá»i cầm má»™t hình cụ, đó là hình-binh, chuyên việc tra khảo phạm nhân. Nà ng từng nghe nói, những viên quan, binh nà y gan bằng sắt, tim bằng gá»— lim, tra khảo ngưá»i không nương tay.
Hình quan Tô Sơn-Lâm hô:
– Yến-Loan quỳ xuống.
Minh-Ãệ quỳ gối.
Hình quan Vương Ãình-Thụ há»i:
– Con kia, hỠtên là gì? Quê quán ở đâu? Bố mẹ là ai, năm nay bao nhiêu tuổi?
Minh-Ãệ đã có chá»§ tâm, nà ng khai láo như đã khai ở chùa:
– Bẩm con mồ côi từ nhá», không biết bố, mẹ là ai. Con ở vá»›i dì. Dì con chết rồi, thì ngưá»i ta bắt con bán cho nhà giầu. Nhân chá»§ nhân ác độc đánh Ä‘áºp tà n nhẫn, con trốn Ä‘i, được sư cụ chùa Từ-quang thương tình, cho con tá túc, là m công quả.
– Thế mi đến chùa từ bao gi�
– Bẩm tháng hai vừa rồi, đến nay là 6 tháng.
– Trong khi ở chùa, mi đã ăn nằm với bao nhiêu nhà sư?
– Bẩm con còn là trinh nữ. Con ở chùa là m công quả. Các thầy thương con là trẻ mồ côi, coi con như đệ tá», có đâu là m chuyện trên bá»™c trong dâu.
– Những quần áo trong phòng các nhà sư Ä‘á»u má»™t khổ ngưá»i vá»›i mi. Phải chăng đó là quần áo cá»§a mi?
– Bẩm vâng. Quả là quần áo của con.
Viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục Hoà ng-khắc-Dụng Ä‘áºp tay xuống sáºp:
– Nói láo. Mi bảo mi không ăn nằm với sư. Thế sao quần áo của mi lại để rải rác ở phòng năm nhà sư?
– Con cũng không biết tại sao nữa.
– Khảo.
Hai tên quân ná»c cổ Minh-Ãệ nằm xuống ná»n nhà , rồi dùng roi mây quất túi bụi. Minh-Ãệ vá»™i váºn công chống Ä‘au. Vì váºy roi đánh xuống, mà nà ng không cảm thấy Ä‘au đớn gì. Nà ng nằm yên cho tên quân đánh. Sau khi tên quân đánh đủ 20 roi, mà nà ng không dãy dụa, cÅ©ng chẳng kêu khóc.
Tà i sản của The Creator
14-09-2008, 09:09 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
Hai tên quân ná»c cổ Minh-Ãệ nằm xuống ná»n nhà , rồi dùng roi mây quất túi bụi. Minh-Ãệ vá»™i váºn công chống Ä‘au. Vì váºy roi đánh xuống, mà nà ng không cảm thấy Ä‘au đớn gì. Nà ng nằm yên cho tên quân đánh. Sau khi tên quân đánh đủ 20 roi, mà nà ng không dãy dụa, cÅ©ng chẳng kêu khóc.
Tô SÆ¡n-Lâm lại há»i:
– Mi gan đấy. Hai mươi roi mà mi không kêu khóc, mi có chịu khai hay không?
– Bẩm quan khai gì cơ ạ?
– Khai đã ngủ với những nhà sư nà o? Ngủ bao nhiêu lần? Ngoà i mi ra, còn có đứa nà o ngủ với các nhà sư nữa?
– Bẩm quan lá»›n là đèn trá»i soi xét cho con. Con vẫn còn là con gái chưa vẩn bụi Ä‘á»i, thì sao có thể có việc là m chuyện kia được?
Hoà ng Khắc-Dụng bảo Tô SÆ¡n-Lâm, Vương Ãình-Thụ:
– ÃÆ°á»£c rồi, việc nà y dá»…. Ãể ta sai bà mụ khám xem nó còn đồng trinh không thì biết ngay chứ khó gì đâu. Há»i sang vụ ăn mặn.
Tô SÆ¡n-Lâm há»i:
– Mi là m bếp trong chùa, mà trong chùa có thịt chó, thịt gà , rồi xương lợn, xương trâu, lại có cả mấy chai rượu nữa. Như váºy chÃnh mi nấu thịt cho các nhà sư ăn hẳn?
– Bẩm từ khi con đến chùa, con cÅ©ng ăn chay theo sư cụ vá»›i các sư ông, sư bác. Chùa rất thanh tịnh. Ãến ngưá»i ta còn say rượu mà lên chùa, các thầy cÅ©ng không cho và o, huống hồ ăn thịt chó?
Tô Sơn-Lâm lắc đầu:
– Tang chứng rà nh rà nh ra thế kia, mà mi còn dẻo miệng chối ư? Mi không chịu khai ra, ta sẽ cho kẹp tay mi. Kẹp tay đau lắm chứ không như đánh roi đâu.
– Bẩm quan dù quan có đánh chết con cũng chịu, chứ khai láo cho các thầy, sau nà y xuống âm phủ sẽ bị quỷ sứ rút lưỡi ra.
Viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục chỉ và o hai thanh tre trên tay má»™t tên quân:
– Dù cho mi gan đến mấy, nếu mi không khai thực, ta sẽ cho kẹp tay mi.
– Bẩm quan, xương thịt ai mà chẳng Ä‘au, nhưng Ä‘iá»u quan há»i, thá»±c không há» có, mà quan bắt con nháºn, thì sao con nháºn được?
Viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục Vương Ãình-Thụ vẫy tay:
– Kẹp nó!
Má»™t tên quân nắm tay Minh-Ãệ đưa ra. Tên khác dùng hai thanh tre lá»›n kẹp năm đầu ngón tay nà ng. Y nghiến răng bóp hai thanh tre. Minh-Ãệ vá»™i hÃt hÆ¡i, váºn khà ra mưá»i đầu ngón tay. Rắc má»™t tiếng, hai thanh tre bị gẫy.
Vương Ãình-Thụ mắng tên quân:
– Tại sao mi lại dùng hai thanh tre mục mà kẹp nó. Mau lấy hai thanh khác.
Tên quân lấy hai thanh tre khác. Lần nà y y cầm từng thanh má»™t bẻ thá», rồi gõ và o nhau, chứng tá» còn tốt. Y lại kẹp tay Minh-Ãệ, nà ng vá»™i hÃt hÆ¡i váºn khà chịu đòn. Tên quân nghiến răng kẹp, nhưng Minh-Ãệ chỉ cảm thấy hÆ¡i khó chịu, chứ không Ä‘au đớn gì. Hai thanh tre gặp ngón tay đầy chân khà cá»§a Minh-Ãệ cứng ngắt, nên cong lại. Thấy Minh-Ãệ im lặng dưá»ng như không Ä‘au đớn gì, mà tên quân má»i tay quá, phải ngừng lại.
Vương Ãình-Thụ cau mặt:
– À, con nà y nó có nghỠđây. Nó luyện thân thể thà nh mình đồng da sắt chắc. Thôi được, gá»i nhà sư Viên-Căn lên.
Một lát nhà sư Viên-Căn được giải lên. Viên đỠđiểm hình ngục Hoà ng Khắc-Dụng nói:
– Sư ông có phải là đệ tỠlớn nhất của chùa Từ-Quang không?
– Bẩm quan vâng.
– Tang chứng rà nh rà nh, rõ rà ng tăng chúng trong chùa phạm giá»›i sát; giết chó, giết gà ăn thịt. Trong tăng phòng có quần áo cá»§a đà n bà , như váºy thì chắc là phạm giá»›i dâm rồi. Quân lại tìm thấy mấy chai rượu, trong đó có những chai uống dở, như váºy là phạm giá»›i tá»u. Dưới tượng Quan-Âm còn dấu và ng cá»§a công khố nhà Tống. Và ng đó ở đâu ra? Việc nà y không giản dị đâu, chắc là các ngưá»i là m gian tế cho Tống phải không? Sá»± việc đã như váºy, thì cứ nháºn tá»™i Ä‘i, đức hoà ng-đế là báºc chà nhân như vua Hùng, vua Trưng sẽ ân giảm tá»™i cho, bằng không thì tất cả thầy trò Ä‘á»u phải tá»™i lăng trì.
Viên-Căn lắc đầu:
– Bần tăng chắc ai đó thù oán nhà chùa, nên trong đêm tìm cách bá» thịt, bá» xương thú váºt và o để vu vạ cho thiểm tá»±. Xin quan trên xét lại.
Vương Ãình-Thụ quát:
– Khảo.
Hình quan vẫy tay, má»™t tên lÃnh cầm hai thanh tre kẹp bà n tay Viên-Căn. Nhà sư nghiến răng, uốn cong ngưá»i lại chịu đòn. Chỉ lát sau không chịu nổi Ä‘au đớn, nhà sư ngã lăn ra, nhưng bà n tay vẫn bị kẹp cứng. Hai chân nhà sư đạp loạn xạ để chống vá»›i cái Ä‘au. Tô SÆ¡n-Lâm vẫy tay cho quân dừng lại:
– Nà y, thầy Viên-Căn. Tôi nghÄ© mình là m tá»™i thì mình chịu, bất quá thì bị xung quân, đồ là m lÃnh là cùng. Cá»› sao thầy không nháºn tá»™i, để đến ná»—i phải chịu Ä‘au đớn thân xác như thế.
Viên-Căn từ từ lắc đầu:
– Bần tăng có là m thì có chịu, đây bần tăng không há» thấy, không há» biết thì sao mà khai được? Cái việc quần áo cá»§a Pháºt-tá» Yến-Loan ở trong tăng phòng lại cà ng lạ lùng hÆ¡n nữa. Ãúng là tiá»n oan nghiệp chướng, hẳn vì thù oán chi đây, nên ngưá»i ta hại thiểm tá»±. Thôi thì bần tăng đà nh mang cái xác nà y ra để giải nghiệp váºy.
Viên-Căn từ từ lắc đầu:
– Bần tăng có là m thì có chịu, đây bần tăng không há» thấy, không há» biết thì sao mà khai được? Cái việc quần áo cá»§a Pháºt-tá» Yến-Loan ở trong tăng phòng lại cà ng lạ lùng hÆ¡n nữa. Ãúng là tiá»n oan nghiệp chướng, hẳn vì thù oán chi đây, nên ngưá»i ta hại thiểm tá»±. Thôi thì bần tăng đà nh mang cái xác nà y ra để giải nghiệp váºy.
Tiếp theo bốn nhà sư Viên-Má»™c, Viên-Chi, Viên-Diệp, Viên-Hoa Ä‘á»u bị gá»i lên khảo đả, nhưng không ai chịu nháºn tá»™i cả. Khi gá»i đến sư cụ Viên-Chiếu, thì ông chỉ nhắm mắt nháºp thiá»n. Hình quan định ra lệnh khảo đả Viên-Chiếu thì nhà sư Viên-Hoa nói:
– Thưa thượng quan, vá»›i những tang váºt, cùng chứng cá»› rà nh rà nh ra như váºy, thì thượng quan không cần anh em bần tăng nháºn tá»™i, cÅ©ng có thể là m án được rồi. Thượng quan khá»i phải khảo đả nữa. Bần tăng xin thưa vá»›i thượng quan rằng, những quần áo đà n bà trong tăng phòng, cÅ©ng như xương chó, lông thú váºt... nhất định có bà n tay nà o đó hại tăng chúng thiểm tá»±. Bần tăng xin thượng quan cho bần tăng chịu hình phạt thay cho sư phụ cùng chư huynh đệ, chư đệ tá».
Ãá» Ä‘iểm hình ngục Hoà ng Khắc-Dụng nói:
– Cái tá»™i phạm giá»›i dâm, giá»›i tá»u, giá»›i sát sinh thì chỉ đưa đến đánh đòn, Ä‘uổi vá» trần tục mà thôi. Nhưng còn và ng, bạc cá»§a Tống triá»u, thì ngoà i thẩm quyá»n cá»§a bản chức. Bản chức phải giải các ngưá»i vá» triá»u để quan Hình-bá»™ cùng đức Kim-thượng xá» vá» tá»™i là m gian tế cho Tống.
Minh-Ãệ quỳ tâu:
– Thưa đại nhân, vỠviệc và ng bạc nà y hoà n toà n do con, tội ở con, chứ không do các thầy. Con xin chịu tội thay cho các thầy.
Rồi nà ng thuáºt lại chi tiết việc quý nhân tá»›i chùa cư ngụ trong hÆ¡n tháng. Ãúng ra nà ng phải kể rằng trước khi Ä‘i, ông bà cho nà ng và ng bạc, thì nà ng nói là ông bà cúng dà ng tam bảo, rồi nà ng ná»™p và ng cho sư cụ Viên-Chiếu, mà sư cụ không nháºn. Vì váºy nà ng má»›i Ä‘em cất và o tượng Quan-Âm. Việc ông bà dạy võ cho nà ng cho nà ng, nà ng cÅ©ng bá» qua luôn.
Ãá» Ä‘iểm hình ngục Hoà ng Khắc-Dụng truyá»n lấy giấy bút cho thư lại để viết tá» cung.
Thá»i bấy giá» chữ Khoa-đẩu cá»§a ngưá»i Việt bị mai má»™t Ä‘i, thà nh ra má»i công văn; từ chiếu, chế, biểu cá»§a triá»u đình cho tá»›i văn tá»± trong dân gian Ä‘á»u dùng chữ Nho hay còn gá»i là chữ Hán. Triá»u Lý khuyến khÃch, mở rá»™ng há»c đưá»ng, nhưng dân chúng biết chữ rất Ãt, thưá»ng há» chỉ há»c để Ä‘á»c thông văn tá»± mà thôi. Còn phụ nữ, tuy ảnh hưởng cá»§a Vua bà Bình-Dương, cùng các công chúa Kim-Thà nh, Trưá»ng-Ninh, Côi-SÆ¡n, Ôn-Thuáºn còn vang dá»™i, nhưng con gái được cho Ä‘i há»c không là m bao. Vì váºy viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục má»›i bảo viên thư lại Quách Ãồng viết tá» cung khai.
Quách Ãồng viết xong, y sao là m hai bản rồi truyá»n lệnh cho Minh-Ãệ:
– Mi ký và o đây.
Minh-Ãệ cầm tá» khai lên Ä‘á»c. Nà ng thấy rõ rà ng lá»i khai hai tá» khác nhau. Ãá»c xong nà ng nói vá»›i viên thư lại Quách Ãồng:
– Tại sao chú lại viết như thế nà y?
Viên thư lại tái mặt:
– Ta viết đúng như lá»i mi khai, chứ có gì khác đâu?
Minh-Ãệ chỉ và o tá» khai thứ nhì:
– Tá» thứ nhất, chú viết đúng. Tá» thứ nhì chú viết sai hoà n toà n. Chú viết rằng đại sư Viên-Chiếu không phải là chân tu, mà là gian tế cá»§a Tống Ä‘em và o tiá»m ẩn ở Ãại-Việt, rằng chùa Từ-quang là chá»— cho gian tế Tống lưu ngụ, chúng thưá»ng ăn thịt chó, bắt lương gia phụ nữ hà nh dâm. Tôi là con gái giả đến chùa là m công quả, chứ thá»±c ra là gian dâm vá»›i các nhà sư. ChÃnh Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai vá»›i Vương phi là trưởng đại công chúa Huệ-Nhu Ä‘iá»u động vụ nà y. Vương tá»›i lưu ngụ ở chùa truyá»n võ công cho tôi. Và ng bạc mà vương cúng dà ng đó để giao cho đại sư Viên-Chiếu hối lá»™, mua chuá»™c tướng sÄ©, võ lâm Ãại-Việt theo Tống, là m gian tế cho Tống, khi quân Tống sang đánh. Sao... sao... chú lại ác váºy?
Viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục Hoà ng Khắc-Dụng nghe Minh-Ãệ nói, vá»™i cầm hai tá» khai lên Ä‘á»c. Khi Ä‘á»c xong tá» thứ nhì, ông ta vá»— bà n chỉ và o mặt tên Quách Ãồng quát:
– Mi thá»±c là tên gian xảo. Mi định là m hai tá» khai khác nhau, đưa cho tá»™i nhân ký, rồi ta kiá»m thá»±. Bản thứ nhất mi sẽ dấu Ä‘i. Còn bản thứ nhì trình lên ngà i An-phá»§-sứ. Như váºy là mi gắp lá»a bá» bà n tay ngưá»i ta rồi. Bay đâu, gông cổ nó lại, Ä‘em biệt giam để chá» Ä‘iá»u tra.
Hình-quân láºp tức đóng gông viên thư lại Quách Ãồng, Ä‘em Ä‘i.
Viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục Hoà ng Khắc-Dụng há»i Minh-Ãệ:
– Mi có thể tự viết tỠcung khai được không?
– Bẩm quan được ạ.
Minh-Ãệ mà i má»±c, rồi cầm bút viết. Nà ng viết liên tiếp má»™t lúc mưá»i trang giấy, cung khai từ đầu đến cuối vụ qúy nhân đến chùa, rồi nà ng còn chép cả chuyện viên thư lại là m tá» cung khai hại nà ng vá»›i chùa Từ-quang. Nà ng đưa cho viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục. Viên nà y thấy Minh-Ãệ cầm bút viết dá»… dà ng, y đã kinh ngạc không Ãt. Nay cầm tá» khai, nét chữ nà ng như rồng bay phượng múa, khiến y kinh hãi vô cùng. Y cà ng kinh hãi hÆ¡n, vì tuy bị tra khảo, bị hà nh hạ, mà văn phong cá»§a Minh-Ãệ vẫn nhẹ nhà ng, thanh thoát, má»—i lá»i, má»—i ý Ä‘á»u sâu sắc. Y liếc nhìn nà ng, mà trong lòng cảm phục. Ãá»c xong y há»i:
– Mi nói quý nhân cúng dà ng ba nén và ng, mưá»i nén bạc, sao bây giá» chỉ có ba nén và ng, chÃn nén tám lạng bạc. Còn hai lạng nữa đâu?
Minh-Ãệ lại khai chi tiết việc há»c trò trưá»ng Trung-nghÄ©a giết trâu mừng sinh nháºt Siêu-loại hầu, rồi nà ng bị bắt ra sao, cuối cùng nà ng dùng bạc mua lại con trâu như thế nà o.
Viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục nhăn mặt tá» vẻ đăm chiêu, nhưng giá»ng nói đã có đôi phần khách khÃ, không coi Minh-Ãệ là thứ trốn chúa lá»™n chồng nữa:
– Không ngá» vụ án chùa Từ-quang lại trở thà nh to lá»›n, liên quan đến trưá»ng Trung-nghÄ©a. Tại sao Quách Ãồng lại cố ý viết tá» khai cho giống vá»›i lá»i tố giác cá»§a đám đệ tá» trưá»ng Trung-nghÄ©a, là m hại Kinh-Nam vương? Thôi thì đà nh để Kinh-lược-sứ định liệu, chứ thẩm quyá»n cá»§a bản chức, không thể há»i cung tước hầu như Trung-nghÄ©a đại tướng quân. Có Ä‘iá»u cặp vợ chồng quý nhân kia là ai mà lại cúng dà ng số và ng quá lá»›n. Không lẽ ông bà là Kinh-Nam vương thá»±c? Nhưng vá»›i giá»ng nói ngá»ng cá»§a bà vợ, thì rõ rà ng bà là ngưá»i Hán rồi. Chỉ có ngưá»i Hán má»›i nói tiếng chết thà nh chiết, rồi thà nh dồi, được thà nh lược.
Y nhìn năm nhà sư mình mẩy đầy thương tÃch, bà n tay tÃm bầm vì bị kìm kẹp, rồi tiếp:
– Hiện có đến ba chục viên võ quan trong vùng Kinh-Bắc nà y xuất thân ở trưá»ng Trung-nghÄ©a. Mà cái việc cáo giác chùa Từ-quang lại do mấy võ quan gốc Trung-nghÄ©a trình lên ngà i Kinh-lược-sứ. Vụ án nà y coi ra nhiêu khê đây.
Tà i sản của The Creator
14-09-2008, 09:12 PM
57991135 Cạch !
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
Nam Quốc SÆ¡n HÃ
Tác giả : Yên Tá» Cư SÄ© Trần Äại Sỹ
Thể lá»ai: Kiếm hiệp
HỒI THỨ TƯ
Cánh bèo trôi nổi
Minh-Ãệ cùng vá»›i năm vị đệ tá» cá»§a đại-sư Viên-Chiếu bị gá»i lên từng ngưá»i má»™t thẩm cung liá»n mưá»i lăm ngà y. Má»—i ngà y má»™t ngưá»i chấp cung khác nhau. Nhưng những lần thẩm cung sau, thì không ai bị tra tấn nữa. Hình quan chỉ đặt câu há»i, bắt trả lá»i. Há» thay nhau, ngưá»i nà y vặn Ä‘i, ngưá»i kia vặn lại, rồi há» bắt viết tay lá»i cung và o tá» giấy. Sau lần thứ mưá»i lăm, thì quan Ãá»-Ä‘iểm hình ngục Hoà ng Khắc-Dụng gá»i Viên Chiếu, chư tăng, cùng Minh-Ãệ lên công dưá»ng, vá»›i sá»± hiện diện cá»§a các quan chấp cung, hai hình quan Tô SÆ¡n-Lâm, Vương Ãình-Thụ, rồi tuyên án:
– Ãúng ra vá»›i tá»™i phạm giá»›i tại chùa Từ-quang, thì bản chức sẽ xá». Tá»™i nhẹ thì đánh đòn, Ä‘uổi vá» dân dã. Tá»™i nặng thì xung quân. Bản án được chuyển qua quan Kinh-lược để ngà i tăng hay giảm chút Ãt rồi cho thi hà nh. Nhưng vụ nà y lại kèm thêm tá»™i là m gian tế cho Tống, quan Kinh-lược-sứ muốn bá» qua vụ nà y. Bản chức không thể đồng ý, vì đây là má»™t trong tháºp ác, nên ná»™i vụ sẽ đưa vá» bá»™ Hình phúc thẩm. Các ngưá»i chịu tạm giam để chỠán trong kinh ra.
Hoà ng Khắc-Dụng há»i Vương Ãình-Thụ:
– Viên đội trưởng bị giết hôm qua, đã tìm được manh mối gì chưa?
– Thưa chưa. Cứ như việc trong miệng y có cái chân chó nhét và o, thì rõ rà ng y bị Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng giết chết.
– Từ xưa đến giá» Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng có giết oan bao giỠđâu? Thế viên đội trưởng phạm tá»™i gì váºy?
– Theo An-vÅ©-sứ, thì trong lúc khám chùa Từ-quang, y buá»™t miệng nói : "Chư tăng ăn thịt chó, thịt trâu, như váºy chùa nà y là chùa cá»§a Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng rồi". Chắc vì thế nên Má»™c-Tồn hà thượng má»›i giết y.
– Chết như váºy là đáng. Ai bảo ngứa miệng?
Ãây là lần thứ ba Minh-Ãệ được nghe nói đến Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa-thượng. Theo tiếng bình dân thì má»™c là cây. Tồn là còn. Cây còn là con cầy. Tức con chó. Tại sao lại có má»™t hòa thượng tên là thịt chó? Tại sao ai nghe đến tên ông cÅ©ng kinh hoà ng? Tại sao tên đội trưởng chỉ vô lá»… má»™t chút mà bị ông giết chết?
Vương Ãình-Thụ há»i Khắc-Dụng:
– Ãại nhân có biết tại sao khi Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng ra tay hạ sát ai lại nhét chân chó hoặc thịt chó và o miệng không?
– Tôi cÅ©ng không rõ nữa. Khắp Ãại-Việt nà y có hai ông Hình-bá»™ thượng thư tư là Kinh-Nam vương Trần Tá»±-Mai vá»›i Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng. Kinh-Nam vương thì xá» tá»™i những kẻ chá»§ gây chia rẽ Hoa-Việt, những bá»n tham quan, những phưá»ng bán nước trong suốt 35 năm nay. Má»™c-Tồn Vá»ng-Thê hòa thượng chỉ má»›i xuất hiện trong vòng mưá»i năm trở lại đây, ông chuyên xá» bá»n cưá»ng hà o ác bá, bá»n trá»™m cướp, bá»n gian xảo. NghÄ©a là má»™t ngưá»i lo bảo vệ đất nước, má»™t ngưá»i lo bảo vệ phong hóa, luáºt pháp.
Minh-Ãệ được đưa khá»i nhà tù, Ä‘em giam lá»ng riêng và o má»™t phòng cùng vá»›i con bé Thúy-Phượng trong dinh An-phá»§-sứ. Phòng có dưá»ng chiếu, có chá»— tắm, phÃa sau có cầu tiêu sạch sẽ. Nà ng được ra và o thư thả, cá»a nhà giam không bị khóa. Hà ng ngà y nà ng cùng con bé Phượng phải quét dá»n công đưá»ng cùng tư thất cá»§a An-phá»§-sứ. Khi là m việc, thấy trên giá cá»§a ông có nhiá»u sách, nà ng lấy ra Ä‘á»c. Má»™t lần An-phá»§-sứ thấy váºy thì nói:
– Ta có coi cung từ cá»§a mi, thấy chữ mi viết rất tốt. Váºy ta cho phép mi, sau lúc là m việc được lấy những sách nà y Ä‘em vá» nhà giam mà đá»c.
Từ đấy Minh-Ãệ lại có sách Ä‘á»c. Nhá»› lá»i thầy đồ Thái hướng dẫn, nà ng chú ý Ä‘á»c sá» nhiá»u hÆ¡n. Vì váºy những ngà y ở tù, ban ngà y thì Minh-Ãệ Ä‘á»c sách. Ban đêm nà ng luyện công. Nà ng thấy tuy ở tù, nhưng nhà n nhã, sướng hÆ¡n những ngà y ở vá»›i cha mẹ. Lắm lúc nghÄ© đến thá»i gian ở vá»›i cha mẹ, nà ng lại rùng mình. Nà ng rùng mình không phải vì là m quần quáºt suốt ngà y, mà vì không biết phải là m gì, nói gì để khá»i phải nghe chá»i, khá»i phải ăn đòn. Nà ng nghÄ© thầm:
– Nếu ta bị giam như thế má»™t thá»i gian nữa, thì ta sẽ thuá»™c hết đám sách nà y, công lá»±c ta cÅ©ng sẽ cao thâm hÆ¡n.
Lắm lúc nà ng lại tá»± há»i:
– Siêu-loại hầu bảo rằng vợ chồng quý nhân dạy võ công cho ta là Ưng-sÆ¡n song hiệp. Nếu quả như váºy thì cuá»™c Ä‘á»i ta sung sướng biết bao. Con Minh-Can dá»±a và o bố mẹ hà nh hạ ta đủ Ä‘iá»u, thế mà thầy nó nghe đến Ưng-sÆ¡n song hiệp là phát run lên... Há»i trên Ä‘á»i nà y ai dám đối xá» tà n tệ vá»›i ta nữa? Nhưng không biết bây giỠông bà ở đâu?
Trong dinh An-phá»§-sứ có năm con hầu tên là Huyá»n, Thanh, Hồng, Hoà ng, Bạch. Năm con hầu nà y tuổi từ mưá»i ba tá»›i mưá»i sáu, khá xinh đẹp. Chúng là những đứa hầu cạnh phu nhân và các tiểu thư, công tá» con An-phá»§-sứ. Chúng mặc quần áo bằng lụa mầu theo tên chúng mang. Vì nà ng là tù nhân, quần áo xốc xếch, chuyên lau chùi cùng quét dá»n, nên chúng coi nà ng bằng ná»a con mắt. Con đà nh hanh nhất là con Huyá»n, vì An-phá»§-sứ hứa gả nó cho viên võ quan tên Ãặng Vinh. Tên Vinh xuất thân là đệ tá» trưá»ng Trung-nghÄ©a. Y biết Minh-Ãệ đã từng dùng võ công thắng sư đệ cá»§a y là Trịnh Phúc, nên y không dám coi nà ng như những tên tù khác. Thưá»ng ngà y, nà ng được gá»i và o bếp để ăn cÆ¡m vá»›i bá»n chăn ngá»±a, bá»n khuân vác trong dinh.
Một hôm con bé Thúy-Phượng nói nhỠvới nà ng:
– Mẹ em, cÅ©ng như mấy bà trong tù nháºn thấy những ngà y gần đây, da chị ngà y cà ng trắng hồng ra, mắt sáng óng ánh, lưng thon thêm. Nhan sắc chị trở thà nh hiếm có. Thế nhưng... thế nhưng... chị lại ở tù, thì e khó giữ nổi tuyết sạch giá trong đấy.
Minh-Ãệ biết nà ng luyện ná»™i công âm nhu, nên nhan sắc ngà y cà ng xinh đẹp. Nà ng lo sợ há»i:
– Váºy chị phải là m sao bây giá»?
– Mẹ em bảo chị nên để đầu bù tóc rối, rồi bôi than, bôi đất đi cho thà nh lỠlem mới được.
Từ đấy nà ng để đầu bù tóc rối, mặt bôi lá» lem luốc. Nhưng nà ng để ý thấy những quan cá»§a lá»™ Kinh-bắc thưá»ng nhìn nà ng vá»›i con mắt gian tà , khiến nà ng cà ng lo sợ. Nà ng chỉ mong sao cho án sá»›m là m xong, để nà ng có thể rá»i khá»i đây.
Hôm ấy con Huyá»n, má»™t con hầu cá»§a An-phá»§-sứ, thấy nà ng xuống bếp ăn cÆ¡m xong, thì vẫy tay:
– Phu nhân khen chị chăm chỉ bón hoa, hoa nở tươi đẹp, nên ban thưởng cho chị bát sâm thang nà y. Váºy chị uống Ä‘i.
Minh-Ãệ vá»i bưng chén sâm thang uống, rồi nói:
– Xin chị thưa vá»›i phu nhân rằng con tù Yến-Loan gá»i lá»i Ä‘a tạ phu nhân.
Sau bữa cÆ¡m chiá»u, nà ng trở vá» phòng giam, thì thấy con bé Thúy-Phượng Ä‘ang nằm ngá»§ trên dưá»ng cá»§a nà ng. Nà ng lay gá»i, mà nó cứ mÆ¡ mÆ¡ tỉnh tỉnh. Còn nà ng thì tá»± nhiên mắt dà lại buồn ngá»§ kỳ lạ, cái buồn ngá»§ mà trá»n Ä‘á»i nà ng chưa há» thấy qua. Nà ng muốn nằm xuống ngá»§ má»™t giấc, nhưng đêm nay là đêm rằm, trăng sáng, nà ng phải luyện má»™t thức ná»™i công dưới trăng để hấp âm-khÃ, vì váºy nà ng không thể ngá»§ được. Nà ng vá»™i và ng ngồi chỉnh đốn váºn công để chống vá»›i giấc ngá»§, nhưng hÆ¡i cá»§a bát sâm thang mà phu nhân An-phá»§-sứ tặng nà ng vẫn bốc lên. Kinh hãi, nà ng vá»™i móc há»ng má»a ra, má»a hết, nà ng tỉnh táo dần. Trong đầu óc nà ng loé lên má»™t tia sáng:
– Hay ta bị đánh thuốc độc giống như ngà i Thái-bảo Lý Thưá»ng-Kiệt khi xưa?
Hôm cùng chị em vét lạch, nà ng đã được nghe cụ phó lý kể chuyện cÅ© vá» quan Thái-bảo Lý Thưá»ng-Kiệt hồi còn niên thiếu bị đánh thuốc cho mê Ä‘i, rồi bị tÄ©nh thân. Nà ng rùng mình:
– Ãúng rồi, mình bị đánh thuốc mê rồi.
Ghi chú:
(1) Ãá»c sá» thá»i Lý, ngưá»i sau thưá»ng có hai thái độ đối vá»›i Lý Thưá»ng-Kiệt. Má»™t là thái độ khinh khiến cá»§a Nho-gia, tuy có công nháºn công nghiệp cá»§a ông, nhưng vẫn khinh rẻ ông, vì ông là má»™t hoạn quan. Nguyên do, trong lịch sá» Hoa-Việt có không biết bao nhiêu bá»n hèn hạ bất tà i, chỉ vì muốn có chút công danh, cam tâm chịu tÄ©nh thân là m thái-giám hầu hạ vua cùng những bà phi, bà háºu, rồi nhá» gian xảo mà lên nắm quyá»n, là m hại dân hại nước. Thái độ thứ nhì thì chỉ căn cứ và o huân công cá»§a ông đối vá»›i xã tắc, kÃnh trá»ng ông như những anh hùng khác. Nhưng sá»± thá»±c ông bị ám hại mà thà nh thái giám. Xin Ä‘á»c Anh-linh thần võ tá»™c Việt cá»§a Yên-tá» cư-sÄ©.
Nà ng vá»™i ngồi xuống váºn khà theo vòng Tiểu-chu-thiên bốn năm lần liá»n, thì thấy ngưá»i tỉnh táo lạ thưá»ng. Nà ng kinh hãi:
– HỠđánh thuốc mê ta để là m gì đây?
Trá»i sang canh hai, nà ng bá» phòng giam, ra ngoà i luyện công. Nhưng vì ám ảnh bởi nguy cÆ¡ bị đánh thuốc mê, nà ng không luyện công được. Thấy mùi dạ-hương thÆ¡m ngát từ phÃa Bắc đưa lại, nà ng rảo bước đến đó để hái mấy cà nh Ä‘em vá» phòng. Khi nà ng qua bụi mẫu-đơn, thì có má»™t bóng Ä‘en núp ở ngay chân tưá»ng. Nà ng vá»™i và ng ẩn thân xem ai định là m gì. Bóng Ä‘en huýt sáo má»™t tiếng, láºp tức bên ngoà i có khúc cá»§i bay và o trong. Khúc cá»§i có sợi thừng lá»›n buá»™c. Bóng Ä‘en cầm khúc cá»§i vá»›i sợi dây đột và o gốc cam, rồi huýt sáo nữa. Bên ngoà i có má»™t, rồi hai, ngưá»i bám dây leo và o trong. Ãó là hai ngưá»i đà n ông. Má»™t ngưá»i Minh-Ãệ nháºn ra y là Trịnh Phúc, má»™t ngưá»i nữa nà ng cÅ©ng nháºn ra y là VÅ© Ãức. Bóng Ä‘en đứng dáºy, Minh-Ãệ nháºn ra y là viên võ quan hiện là m lữ-trưởng chỉ huy má»™t lữ thuá»™c đạo binh Kinh-bắc tên là Ãặng Vinh, chồng chưa cưới cá»§a con Huyá»n. Ãặng Vinh có má»™t tốt canh phòng dinh An-phá»§-sứ, vì váºy y ra và o dinh dá»… dà ng.
Tên Trịnh Phúc lên tiếng há»i:
– Thế nà o?
– Kết quả tốt.
– Cho biết chi tiết được không?
– Huyá»n đã Ä‘em thuốc cho hai con ấy uống. Chúng không nghi ngá» uống luôn. Hiện cả hai ngá»§ say như chết. Bây giá» chỉ cần hà nh động thôi.
Nghe chúng nói, Minh-Ãệ phát rùng mình:
– Thì ra tên Ãặng Vinh nà y định đánh thuốc mê mình vá»›i con Thúy-Phượng để là m Ä‘iá»u gì ám muá»™i đây. May mà mình thoát được. Không biết vụ nà y chúng là m vá»›i nhau, hay do phu nhân An-phá»§-sứ chá»§ trương? Nếu do chúng tư tình là m, mình tri hô lên thì chúng sẽ mất đầu. Còn như vụ nà y do phu nhân chá»§ trương, mà mình tri hô lên, thì chÃnh mình sẽ lÄ©nh tai vạ không nhá».
Cả ba tên Ä‘i vá» phÃa phòng giam nà ng. Minh-Ãệ theo bén gót.
Dưá»ng như chúng đã quen hà nh động vá»›i nhau. Nên tên Vinh gác phÃa ngoà i, còn tên Phúc, Ãức chuồn và o trong. Bá»—ng có má»™t bóng Ä‘en di chuyển nhanh không thể tưởng tượng được, bước chân nhẹ như chiếc lá. Bóng nà y phóng tá»›i Ä‘iểm má»™t ngón tay và o cổ tên Vinh, láºp tức y ngã lăn xuong đất. Bóng Ä‘en bóp miệng hú lên hai tiếng nho nhá». Hai tên Phúc, Ãức từ trong chạy ra há»i:
– Cái gì váºy?
Bóng Ä‘en Ä‘iểm tay hai cái, đến lượt hai tên nà y lại mê man. Nhanh nhẹn bóng Ä‘en trói ba tên lại thà nh má»™t chùm, rồi cầm sợi dây, leo lên cây, y truyá»n ra đầu má»™t cà nh cây, rồi kéo mạnh. Láºp tức ba tên bị rút lá»§ng lẳng lên cao. Sau khi treo ba tên, bóng Ä‘en cầm má»™t mảnh vải trắng cuốn và o cổ má»™t tên rồi thả từ trên cao xuống. Mảnh vải trắng bay phất phá»›i trước gió.
Là m xong công việc, bóng Ä‘en buông mình từ trên cây xuống như chiếc lá, rồi di chuyển đến cạnh Minh-Ãệ. Kinh hãi nà ng vung tay phát quyá»n tấn công bóng Ä‘en. Bóng Ä‘en Ä‘iểm ngón tay má»™t cái và o huyệt Ãại-trùy cá»§a nà ng, láºp tức toà n thân nà ng bị tê liệt. Bóng Ä‘en ghé miệng và o tai nà ng nói nhá»:
– Ãừng la lá»›n, ta đến cứu mi chứ không phải đến hại mi đâu. Mi có tin ta không?
Minh-Ãệ gáºt đầu. Bóng Ä‘en nói:
– Mi hãy theo ta.
Bóng Ä‘en vuốt nhẹ lên đầu nà ng má»™t cái, huyệt đạo được giải. Bóng Ä‘en Ä‘i trước, vẫy tay cho nà ng theo sau. Tá»›i bức tưá»ng, bóng Ä‘en khẽ nắm lấy tay nà ng nâng nhẹ, ngưá»i nà ng cùng bóng Ä‘en đã vượt qua bức tưá»ng ra ngoà i. Bóng Ä‘en để nà ng xuống rồi vẫy tay cho nà ng chạy theo. Khi đến bên bá» sông, bóng Ä‘en nhảy xuống chiếc thuyá»n lá»›n. Minh-Ãệ cÅ©ng nhảy theo. Bóng Ä‘en và o trong khoang thuyá»n, trong khoang có đèn thắp sáng. Bóng Ä‘en lên tiếng:
– Và o đây!
Minh-Ãệ bước và o. Bấy giá» nà ng má»›i nhìn rõ, đó là má»™t ông già râu, tóc bạc như cước, da mặt dăn deo coi mà phát khiếp. Nà ng vá»™i và ng cung tay hà nh lá»…:
– Cháu cung kÃnh ra mắt tiên sinh, Ä‘a tạ tiên sinh đã cứu mệnh cho cháu. Xin tiên sinh cho cháu được biết cao danh quý tÃnh?
Lão trượng không trả lá»i Minh-Ãệ, ông lẩm bẩm, nói má»™t mình:
– Vừa rồi cháu ra chiêu Ãông-hải lưu-phong trong Ãông-a quyá»n pháp khá vững. Nhưng ná»™i lá»±c cá»§a cháu dưá»ng như là Mê-linh. Lạ thá»±c.
Ông há»i Minh-Ãệ:
– Ba tên đại đạo định hại cháu là ai váºy?
– Thưa tiên sinh không những cháu biết tên chúng, mà còn rõ cả sư môn của chúng nữa.
Rồi nà ng thuáºt chi tiết vá» ba tên Trịnh Phúc, Ãặng Minh, VÅ© Ãức cho lão nghe. Lão há»i:
– Cháu có biết ba tên nà y định là m hại cuá»™c Ä‘á»i cháu không?
– Thưa tiên sinh, cháu hoà n toà n không biết.
– Vụ án chùa Từ-quang hiện còn trong bóng tối, chưa ra manh mối. An-phá»§ sứ tấu vá» triá»u. Quan Hình-bá»™ cÅ©ng phân vân không quyết định. Cái mấu chốt cá»§a vụ án là cháu có còn trinh hay không? Nếu cháu mất trinh rồi, thì các sư chùa Từ-quang sẽ bị kết tá»™i phạm giá»›i, là m gian tế cho Tống. Và bằng cháu còn trinh, thì má»i nghi vấn được giải toả, các sư sẽ được tha ra. Mấy hôm nữa ngưá»i ta sẽ giải cháu vá» kinh để quan Hình-bá»™ xá» tá»™i. Hình bá»™ cho ngưá»i khám nghiệm xem cháu có còn đồng trinh không? Vì váºy bá»n nà y định đánh thuốc mê cho cháu ngá»§, rồi chúng lẻn và o hiếp dâm cháu. Trong cÆ¡n mê cháu đâu biết gì? Khi bị giải vá» kinh, bà mụ khám thấy cháu mất trinh, thì Hình-bá»™ sẽ kết tá»™i nặng chư tăng chùa Từ-quang.
– Thưa tiên-sinh, như váºy vụ án nà y do trưá»ng Trung-nghÄ©a vu cáo để hại chư tăng chừa Từ-quang hay sao?
– Dĩ nhiên!
Minh-Ãệ nghe xong, nà ng phát rùng mình.
Lão bảo Minh-Ãệ:
– Trước đây đã có ba ngưá»i dạy võ công cho cháu. Má»™t ngưá»i là đà n bà , dạy cháu chút Ãt tâm pháp cá»§a phái Mê-linh, mà cháu tưởng bà ta là Pháºt bà Quan-Âm phải không? Vá»›i thứ tâm pháp nà y, cháu luyện thì thân thể khá»e mạnh, da dẻ tươi mịn, hồng hà o, ngưá»i thon lại. HÆ¡n nữa có thể chịu đòn mà không biết Ä‘au đớn. Sau cháu lại gặp hai ngưá»i nữa dạy cho cháu Ãt thức quyá»n pháp, ná»™i công tâm pháp. Vì váºy cháu thắng mấy cái bị thịt, mà ngưá»i ta gá»i là thái bảo trưá»ng Trung-nghÄ©a. Nhưng cháu chưa có sư phụ chÃnh thức. Có phải thế không?
– Thưa tiên sinh đúng váºy.
– Cháu có biết cặp vợ chồng dạy võ, cho cháu và ng bạc là ai không?
– Cháu không biết, vì ông bà không chịu xưng tên. Nhưng Siêu-loại hầu bảo ông bà là Ưng-sơn song hiệp.
– Ãúng váºy. Chỉ hai đứa đó má»›i có hà nh vi như thế.
– Tiên sinh cũng biết ông bà Ưng-sơn ư?
– Không những biết, mà còn rất thân nữa. Thân vô cùng.
– Thưa tiên sinh, thân đến trình độ nà o?
– Thằng lá»i đó là con trai út cá»§a ta.
Minh-Ãệ kinh hoà ng đến ngẩn ngưá»i ra, vì nà ng đẽ nghe nói: Ưng-sÆ¡n nam hiệp có tên là Trần Tá»±-Mai, con trai út cá»§a Thiên-trưá»ng đại hiệp Trần Tá»±-An, chưởng môn phái Ãông-a. Ông là ngưá»i có võ công cao siêu không biết đâu mà kể. Nhưng từ sau khi Nùng TrÃ-Cao khởi binh, xưng là Nhân-Huệ hoà ng-đế, bị Ãịch Thanh Ä‘em đánh bại, ông yêu cầu triá»u đình Ãại-Việt Ä‘em quân tiếp viện. Nhưng vua Lý Thái-tông trì nghi, vì váºy TrÃ-Cao thất bại. Từ đấy ông bá» Ä‘i ngao du thắng cảnh biệt tăm. Không ngá» hôm nay nà ng lại gặp ông ở đây.
Minh-Ãệ vá»™i quỳ gối ráºp đầu binh binh:
– Cháu xin kÃnh cẩn ra mắt tiên sinh. Ãa tạ tiên sinh đã cứu cháu.
– Bây giá» ta thu cháu là m đệ tá», rồi đêm đêm ta sẽ tìm đến dạy cháu, váºy cháu nghÄ© sao?
Minh-Ãệ mừng quá, vá»™i quỳ gối ráºp đầu tám lạy, miệng hô:
– Sư phụ!
Nà ng mừng quá, nước mắt chảy xuống gò má, chân tay run run.
– Con biết rằng đệ tá» lá»›n cá»§a ta năm nay cÅ©ng Ä‘i và o tuổi sáu mươi rồi, nghÄ©a là đáng tuổi ông ná»™i, ông ngoại con. Ta thu con là m đệ tá» là má»™t trưá»ng hợp ngoại lệ. Vì váºy tuyệt đối con không được nói vá»›i ai. Tuy nhiên từ nay, má»—i khi con xá» dụng võ công, nhất định có đứa nháºn ra con là đệ tá» cá»§a ta, tất chúng hà nh lá»… vá»›i con thì con không được chối, mà cứ thản nhiên cho chúng lạy.
– Con nhá»› lá»i sư phụ.
Ông quay mặt và o trong khoang thuyá»n gá»i:
– Sư mẫu đâu, ra đây cho đệ tỠnó hà nh lễ.
Má»™t thiếu phụ dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, tuổi còn rất trẻ mở mà n bước ra. Minh-Ãệ vá»™i hà nh đại lá»…:
– Ãệ tá» tham kiến sư mẫu.
Bà nắm tay nà ng nâng dáºy, để nà ng ngồi cạnh, rồi nói:
– Tiên sinh tuổi gần tám mươi mà còn nháºn đệ tá» trẻ thế nà y đây. Lỡ sau đây nó gặp đám đồ tôn cá»§a ông, thì đám đồ tôn sẽ xưng hô sao kia chứ?
– Sao vá»›i chả sao, cứ lấy lá»… mà đối xá».
– Nà y, ông có cho tôi dạy nó không?
– Bà muốn dạy âm nhạc cho nó hả? ÃÆ°á»£c chứ. ÃÆ°á»£c chứ. Chúng ta cứ dốc túi truyá»n hết cho nó, biết đâu sau nà y ta không gả nó cho má»™t thằng vua nà o đó, nó nghiá»…m nhiên thà nh Hoà ng-háºu. Là m Hoà ng-háºu thì phải biết ca hát chứ?
Trước đây Minh-Ãệ từng nghe huyá»n thoại nói vá» vợ cá»§a Trần Tá»±-An tên là Ãà o Hà -Thanh, nổi tiếng hoa khôi đất đế-đô, trước nà ng đã ước hẹn vá»›i má»™t võ lâm cao thá»§ phải Mê-linh tên Ãinh Kiếm-Thương. Nhưng rồi trong lần chÆ¡i sông Hồng-hà , nà ng bị bang Hồng-hà toan bắt cóc, thì được đại hiệp Trần Tá»±-An cứu thoát. Cảm vì tà i, trá»ng vì Æ¡n, nà ng nguyện dâng cuá»™c Ä‘á»i cho đại hiệp. Sau đó, nà ng được tuyển cung, trở thà nh Khai-Quốc vương phi. Giữa lúc tuyệt vá»ng, thì Khai-Quốc vương khám phá ra mối ẩn tình cá»§a nà ng. Vương cho nà ng và ng bạc, rồi trả nà ng vá» vá»›i Tá»±-An. Ãó chÃnh là má»™t trong những nguyên á»§y đưa đến phái Ãông-a trợ giúp triá»u đình. CÅ©ng chÃnh vì váºy mà phá tan âm mưu Nam chinh cá»§a Tống. Còn cao thá»§ phái Mê-linh, ông ta thất tình, hóa Ä‘iên, hóa khùng, bá» theo bang Nháºt-Hồ, trở thà nh má»™t đại ma đầu. Hiện ông ta là má»™t trong ba đại ma đầu cá»§a Hồng-thiết giáo còn sống sót, và vẫn Ä‘i tác quái trong má»™t giải Chiêm-thà nh, Ãại-Việt.
Bất giác nà ng đưa mắt nhìn ngưá»i đà n bà nổi danh nghiêng nước nà y: tuổi tuy trên năm mươi, mà nét thu vẫn còn tuyệt thế.
Ãến đó ông vẫy Minh-Ãệ theo ông lên bá». Bà cÅ©ng Ä‘i theo. Ông mói:
– Võ há»c bản môn hiện đứng đầu thiên hạ. Trước hết ta dạy con những võ công căn bản đã. Ãầu tiên là bá»™ Ãông-a chưởng pháp.
Thế rồi ông dạy nà ng cách váºn khÃ, cùng phát chiêu. Vốn thông minh tuyệt đỉnh, nên ông dạy đến đâu nà ng thu nháºn đến đó. Lúc trá»i gần sáng, ông bảo nà ng:
– Bây giá» con hãy vá» dinh Kinh-lược, thản nhiên và o nhà tù nằm ngá»§. Lúc nãy con vượt tưá»ng, thì cần phải có thầy giúp. Bây giá» con cứ hÃt hÆ¡i, váºn khà và o hai chân như thầy dạy con ban nãy, là con có thể vượt tưá»ng và o trong. Thôi con vá». Má»i sá»± đã có thầy xếp đặt.
Minh-Ãệ quỳ gối ráºp đầu:
– Con xin bái biệt sư phụ, sư mẫu.
Minh-Ãệ váºn khà xuống hai chân, rồi chạy vá» hướng dinh An-phá»§-sứ. Lạ lùng thay, nà ng chạy mau vô cùng. Tá»›i chân tưá»ng, nà ng váºn khà xuống chân, rồi tung mình lên cao, thân thể nà ng tà tà đáp và o trong vưá»n. Nà ng chạy vá» nhà tù. Vừa mở cá»a bước và o, Minh-Ãệ thấy có luồng gió chụp lên đầu, rõ rà ng nà ng bị đánh trá»™m, nà ng vá»™i vung tay đỡ. Binh má»™t tiếng, cánh tay nà ng ê ẩm, trong khi ngươi kia kêu lên má»™t tiếng á»§a đầy vẻ kinh ngạc, rồi mở cá»a phóng ra ngoà i. Nhá»› lá»i thuáºt cá»§a sư phụ, nà ng kinh hoà ng:
– Không chừng kẻ nà o đó đột nháºp và o đây là m hại Thúy-Phượng cÅ©ng nên.
Nà ng vá»™i dùng đá đánh lá»a, đốt nến lên, thì thấy quần áo Thúy-Phượng vẫn còn tươm tất, chứng tá» nó chưa bị hại.
Trống Ä‘iểm sang canh tư, buồn ngá»§ quá, Minh-Ãệ nằm xuống là ngá»§ say ngay.
Nà ng Ä‘ang say giấc thì có ai lay gá»i, rồi tiếng con Hồng nói:
– Dáºy ngay Ä‘i Yến-Loan. Dáºy.
Minh-Ãệ vá»™i ngồi dáºy. Nà ng dụi mắt há»i:
– Cái gì váºy? Tại sao tôi lại ngá»§ trưa thế nà y.
Con Hồng chỉ ra sân:
– Ra mà coi.
Minh-Ãệ theo con Hồng ra sân. Ngoà i sân gần như đủ cả các quan cá»§a trấn Kinh-bắc. Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngước mắt nhìn lên cà nh cây, nÆ¡i treo ba tên Phúc, Vinh, Ãức. Mảnh vải trắng dà i bay trước gió có mấy chữ:
Ông Siêu-loại hầu,
Mở trưá»ng Trung-nghÄ©a,
Tiếng tăm biết bao,
Thế mà đệ tá»,
Bẻ hoa đêm thâu.
Hỡi ôi, trung, nghĩa
Ãạo đức để đâu?
Ãêm nay ta vi hà nh qua đây, tạm treo chúng lên cà nh cây. Nếu như sư phụ không xá» chúng, thì nên trả cái ấn Trung-nghÄ©a đại tướng quân cho triá»u đình.
Các quan bà n cách Ä‘em ba ngưá»i xuống. Vì ba ngưá»i bị treo lên má»™t cà nh cây hÆ¡i nhá», nếu nay cho má»™t ngưá»i leo lên, tháo dây hạ xuống, thì vá»›i sức nặng bốn ngưá»i, e cà nh cây sẽ gẫy, mạng bốn ngưá»i khó toà n. Cà nh cây lại quá cao, không có chiếc thang nà o tá»›i cả.
Viên An-phủ-sứ nói:
– Ngưá»i treo ba nạn nhân nà y, e võ công có má»™t không hai trên Ä‘á»i. Ông ta bắt sống ba ngưá»i êm thắm đến ná»—i trong dinh nà y đông ngưá»i thế mà không ai biết. Rồi ông ta túm ba ngưá»i nặng thế kia, nhảy lên tá»›i cà nh cây để treo, thì khinh công đến trình độ có thể bay lên được ư?
Má»™t văn quan đỠnghị Ä‘em rÆ¡m ra trải xuống dưới chân ba ngưá»i. Sau đó sai lÃnh lên cưa cà nh cây. Ba ngưá»i sẽ rÆ¡i xuống đống rÆ¡m.
LÃnh Ä‘ang Ä‘i lấy rÆ¡m, thì Siêu-loại hầu đã tá»›i. Trên từ An-phá»§-sứ, xuống tá»›i các quan Ä‘á»u cung tay hà nh lá»…. Hầu Ä‘á»c thấy mấy chữ viết trên tấm vải trắng, thì mặt tái Ä‘i. Ông rút trong bá»c ra má»™t thanh trá»§y thá»§, rồi phóng lên cà nh cây. Dây treo ba ngưá»i bị cắt đứt. Ba ngưá»i rÆ¡i xuống như trái mÃt rụng. Ãợi ba ngưá»i còn cách mặt đất hÆ¡n tượng, ông tiến tá»›i tà tà phóng ra má»™t chưởng, chưởng phong đẩy ba ngưá»i báºt ngang đến bốn trượng rồi rÆ¡i xuống, thà nh ra ba ngưá»i không Ä‘au đớn gì cả. Ông vung tay móc má»™t cái, dây trói đứt hết, ba ngưá»i lồm cồm bò dáºy, mặt hiện ra nét e thẹn.
Siêu-loại hầu nói với An-phủ-sứ:
– Ãây là dinh Kinh-lược an-phá»§-sứ, mà ba ngưá»i bị treo, thì phải do An-phá»§-sứ phát lạc.
An-phá»§-sứ vẫy tay cho má»i ngưá»i giải tán, rồi má»i Siêu-loại hầu, Ãá» Ä‘iểm hình ngục, cùng ba nạn nhân và o công đưá»ng. Minh-Ãệ, Thúy-Phượng cÅ©ng bị gá»i là m nhân chứng, vì căn cứ và o những lá»i ghi trên tấm vải, thì có thể ba ngưá»i nà y định nháºp nhà tù hái hoa.
Má»i ngưá»i an tá»a xong, Kinh-lược-sứ há»i Ãặng Vinh:
– Ãặng tướng quân, tướng quân là đệ tá» thứ chÃn cá»§a trưá»ng Trung-nghÄ©a, chÃnh tôi đã thấy võ công cá»§a tướng quân không tầm thưá»ng. Thế mà sao tướng quân lại bị bắt sống, bị treo lên cây. Nhân có tôn sư ở đây, xin tướng quân thuáºt lại để tôn sư thẩm định trình độ võ công cá»§a thá»§ phạm.
Ãặng Vinh định thuáºt lại, thì Siêu-loại hầu vẫy tay ra lệnh im lặng. Hầu nói vá»›i ba đệ tá»:
– Cái ngưá»i treo bá»n mi ấy, ta e võ công cao tá»›i trình độ không thể tưởng tượng nổi. Chắc bá»n mi có là m Ä‘iá»u gì bất chÃnh, nhưng vì thân pháºn cá»§a ngưá»i nà y quá cao nên chỉ để Ãt chữ lại mắng vốn ta. Váºy ta phải xá» cho đúng. Vụ nà y thá»±c không nhá». Cần Ä‘iá»u tra cho minh bạch.
Ông nói với các quan:
– Trước hết tôi xin quan đỠđiểm hình ngục thẩm cung VÅ© Ãức. Hình-quan Tô thẩm cung Trịnh Phúc. Hình quan Vương thẩm cung Ãặng Vinh.
Ông chỉ mặt ba đệ tá»:
– Ta nói để các ngưá»i biết, nếu như ba ngưá»i cung khai khác nhau, thì ta sẽ cho tra tấn các ngưá»i, cho đến khi các ngưá»i cung khai giống nhau thì thôi. Trưá»ng Trung-nghÄ©a nổi danh không phải ta giá»i, ta tà i, mà vì có nhiá»u đệ tá» trong quân đã tạo được huân công vá»›i xã tắc. Ta quyết không thể để cho ba đứa mi là m cho bại hoại trong má»™t sá»›m, má»™t tối.
Kinh-lược-sứ há»i Minh-Ãệ:
– Yến-Loan. Trong đêm qua, ba ngưá»i bị treo ngay trước nhà giam mi, váºy mi có thấy gì khác lạ không?
Minh-Ãệ định khai rằng mình ngá»§ say không biết gì. Song nà ng nghÄ© khai như váºy thì vô lý quá. Vì thế nà ng nói:
– KÃnh trình thượng quan, đêm qua lúc giá» tÃ, con Ä‘ang ngồi Ä‘á»c kinh Pháºt, thì thấy ba ngưá»i tiến tá»›i cá»a phòng giam. Hai ngưá»i núp ngoà i cá»a, má»™t ngưá»i đột nháºp và o phòng. Con định la lên, thì má»™t bóng Ä‘en xẹt tá»›i, bóng Ä‘en Ä‘iểm huyệt ba ngưá»i, rồi cá»™t dây treo lên. Xong việc, bóng Ä‘en đểm huyệt con vá»›i Thúy-Phượng, vì váºy cả hai ngá»§ như chết, đến ná»—i chị Hồng đánh thức má»›i tỉnh.
– Cái lúc bóng Ä‘en trói ba ngưá»i Ä‘em treo, tại sao mi không hô hoán lên?
– Bẩm con kinh hãi quá nên ngồi chết lặng, mở miệng không ra lá»i.
– Thôi, mi ra tưới hoa đi.
Minh-Ãệ cúi đầu ra vưá»n. Nà ng vừa gánh nước tưới hoa, vừa suy nghÄ©:
– Vụ án chùa Từ-quang bị vu vạ nhất định do bà n tay cá»§a trưá»ng Trung-nghÄ©a gây ra để báo thù cái vụ ta đánh bại chúng đây. Nhà ta có dÃnh và o vụ nà y rồi. Ngưá»i dÃnh và o vụ nà y là Minh-Can, nó Ä‘em quần áo cá»§a ta cho bá»n sư huynh, sư đệ, để bá»n chúng lén đột nháºp tăng phòng bá» và o đó hầu vu cáo cho chư tăng. Cái vụ lông chó, xương chó, thịt chó, thịt gà trong chùa chắc cÅ©ng do chúng ám toán đây. Cái tên thư lại Quách Ãồng viết lá»i cung khai hại chùa, ắt cÅ©ng có liên quan. Ta e trong dinh Kinh-lược còn nhiá»u ngưá»i dÃnh và o, bởi công văn nói sẽ giải ta vá» kinh cho khám nghiệm, Ãt ngưá»i biết, thế mà tên Ãặng Vinh lại hay được, y má»›i tổ chức cho tên Trịnh Phúc, VÅ© Ãức định ra tay trước, hại ta. Ta cứ im lặng xem sao. Bá» gì cÅ©ng có sư phụ.
Ãêm đó, Minh-Ãệ dùng khinh công vượt tưá»ng ra bá» sông, tá»›i con thuyá»n để gặp sư phụ. Ông lại dạy võ cho nà ng. Còn bà thì dạy nà ng vỠâm nhạc. Khác vá»›i má»i lần, hôm nay bà nấu má»™t nồi thang dược, bốc hÆ¡i nghi ngút. Ông chỉ và o nồi nói vá»›i Minh-Ãệ:
– Bây giá» con váºn tâm pháp mà ta dạy con. Sau đó con nhúng tay và o nồi thuốc nà y, hút hết thuốc và o bà n tay. Như váºy, tay con sẽ thấm thuốc, rồi chuyển khắp ngưá»i. Sau đây, má»—i khi con giao đấu vá»›i ai, mà bị chúng dùng độc dược hại con, thì con không sợ bị nguy hiểm nữa.
Minh-Ãệ ngồi xếp chân váºn công, khi nà ng váºn xong, thì nồi thang dược đã nguá»™i. Nà ng nhúng hai tay và o, rồi dẫn khà từ sáu tÄ©nh huyệt ở tay, theo lục kinh, đưa khắp cÆ¡ thể. Lúc thuốc má»›i nháºp tá»›i vai, ngưá»i nà ng cảm thấy cá»±c kỳ khó chịu. Nhưng sau đó, nà ng váºn khà theo vòng Tiểu-chu-thiên mấy lượt, láºp tức cảm giác khó chịu hết. Cứ như váºy, nà ng luyện công vá»›i thuốc liá»n má»™t tháng, thì sư phụ bảo nà ng:
– Thế là dược chất trong ngưá»i con đủ rồi. Từ nay không độc chất nà o có thể hại con được nữa.
Cứ như váºy, thá»i gian lặng lẽ trôi qua. Võ công, âm nhạc cá»§a Minh-Ãệ ngà y cà ng tiến thêm.
Hôm ấy, trá»i vừa đứng bóng, thì má»™t tên hình-binh tá»›i gá»i nà ng lên công đưá»ng nghe tuyên án, vì án từ trong kinh đã chuyển ra. Minh-Ãệ đến công đưá»ng, đã thấy đại sư Viên-Chiếu cùng chư tăng đầy đủ. Kinh-lược-sứ vá»›i các quan tại lá»™ Kinh-Bắc mÅ© cao, áo rá»™ng đứng là m hai hà ng văn võ hai bên kinh-lược-sứ. Viên Ãá» Ä‘iểm hình ngục Hoà ng Khắc-Dụng bước ra nói:
– Lá»™ Kinh-Bắc đã nháºn được bản án chùa Từ-quang do quan Hình-bá»™ xét xá» gá»i vá». Hôm nay ta tuyên Ä‘á»c.
Tà i sản của The Creator
Từ khóa được google tìm thấy
1057-1077 vua nao , ãàçåòà , áåñïëàòíàÿ , àâòîìîáèëÿ , âèäåîíàáëþäåíèå , àíãåë , àíãëî , àíàëüíûé , ãîëîâîëîìêè , âîë÷àò , äîìàøíèé , äóøåâûå , ãðóçèÿ , áþäæåòèðîâàíèå , çàäàíèÿ , çàâîä , çàðàáîòîê , çîëîòî , êàëüÿíû , êàìèí , êàðàîêå , èçâåñòèÿ , ëèòåðàòóðà , êíèãà , êíèãó , êîìïüþòåðîâ , êîðîëü , ëîøàäè , èñëàì , ëþäåé , ìåíåäæìåíò , ìåðëåí , ìåðòâûå , ïàðôþìåðèÿ , íèêîëü , ïëèòêà , ïèööà , ìèýëü , ïîñòíîå , ìîñýíåðãîñáûò , íîóòáóê , ïîðíîðàññêàçû , íóäèçì , îòåëè , ìóðìàíñê , ïðîäâèæåíèå , îðóæèå , ñäàòü , ñâèíãåðû , ñåðâåð , ñëóæáà , òàéëàíä , ôàêòû , õåíòàé , òàíöû , ôèíñêàÿ , õèðóðãèÿ , ôîìåíêî , ôîòîãðàôèè , õðåíîâûé , ýâàêóàòîð , ýëüäîðàäî , ÿíäåêñ , æàííà , øàõìàòû , ÷åëñè