Đối với Dương Phẩm mà nói, thì sự việc xảy ra như một phép lạ. So với thời gian trước, cuộc sống rõ đã phong phú hơn. Tình yêu đến chợt nhiên mọi thứ thay đổị Cánh cửa màu sắc mở rộng vạn vật tỉnh giấc sau cơn mê dàị Tất cả những cảm giác đó ngập đầy từng giây, từng phút, từng giờ ... Xa nhau thì đợi, mong mỏị Lúc gặp nhaụ Tiếng cười, niềm vuị Tât cả những thứ đó tổng hợp lại đầy ắp trong từng hơi thở.
Những ngày tháng đó, rõ là bận rộn. Mỗi buổi sáng Phẩm đều đến sở làm. Nghiệp vụ của công ty xy măng phát đạt nhờ sự quản lý giỏi của các ban ngành chức năng. Phẩm đến sở với danh nghĩa "Phó Giám Đốc" thật ra chỉ là để học việc, để sau này tiếp nhận chỗ ngồi của chạ Trước đây, thì cái việc đó ... Phẩm đã làm một cách nghiêm chỉnh, cố gắng học hỏị Vậy mà bây giờ ... Không hiểu sao, vẫn đến sở vẫn nghiên cứu hồ sơ ... mà cái đầu vớ vẩn đâu đâụ
Ông Âu Vân Yên là một tay cự phách trong làng doanh nghiệp. Ngoài công ty xi măng này ra, ông còn có thêm mấy xí nghiệp vệ tinh khác như nhà máy xây dựng, kiến trúc. Trời sinh Dương Phẩm ra là để nối nghiệp chạ Trước kia khi nghe bạn bè đề cập đến chuyện đó, Phẩm đã từng đối kháng. Phẩm muốn được "sáng tạo", muốn tự mình làm nên, còn chuyện thừa kế đối với chàng là một sự tủi hổ, khiếp nhược "vô tích sự". Nhưng rồi, dưới sự thuyết phục của cha, Phẩm lại không thể nói: Con không thèm thừa kế sự nghiệp của cha đâu " Sau một thời gian miễn cưỡng, Phẩm cũng làm việc ... Mà khi làm việc thì Phẩm lại cật lực. Do đó mới nhận chức không bao lâu, Phẩm đã triệt để sắp xếp lại bộ máy hành chánh kế toán. Mọi thứ phải tinh giảm, gọn nhẹ và đầy hiệu lực. Kết quả là ... Ông Yên phải trố mắt, nói với vợ.
- Đấy bà thấy không? Thằng Phẩm nhà tôi nào phải dở. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Nó làm việc còn vượt trội hơn tôị Như vậy là nhà họ Âu chúng ta đã có người thừa kế rồị
Khỏi phải nói, bà Yên nghe chồng khen con trai đã nở mũi hãnh diện cỡ nàọ Con giỏi là cả một phần thưởng to tát. Chẳng bằng ngày nào, khi Phẩm còn nhỏ. Bà cứ nghe ba bà chị của Phẩm cứ tối ngày bảo:
- Mẹ, mẹ cứ nuông chiều nó ... Rồi một ngày nào đó nó hư đốn ra cho mẹ biết. Mẹ thấy không, những đứa con một nhà giàu, cứ mười đứa là hết chín đã trở nên hoang đàng không chịu được. Đó cũng là sự thật! Bà Yên biết ... Vì đám con cái của bạn bè ông Yên, phần lớn đều hay ỷ thế cạy quyền ... Chỉ mới cách đây không bao lâu, con của một ông nhà thầu kiến trúc vì chuyện tranh giành gái trong hộp đêm đã vung dao chém đứt trái tai của một tay chơi con nhà giàu khác. Chuyện đó gần như giới thương gia trong thành phố này đều biết ... Nhưng để giữ sỉ diện, chuyện đã được dàn xếp êm xuôi khônng ra tòạ
Nếu Phẩm mà không học hành đàng hoàng, thì chắc chắn cũng phải ngã một trong tứ đổ tường. Rượu chè, cờ bạc nghiện ngập hoặc chơi gáị Lúc đó hẳn khổ lắm. Cũng may ... Bà Yên rất hãnh diện. Con trai bà thuộc loại tuyệt nhất trên thế giớị Chỉ biết chí thú làm ăn để rạng rỡ tông môn.
Thế mà, mấy hôm nay, không hiểu sao Phẩm ngồi trong phòng làm việc lại cứ nghĩ rạ Chàng cứ tự hỏi chuyện thừa kế sự nghiệp cha thế này có thật sự cần thiết không? Có ảnh hưởng gì đến sự qua lại giữa Phẩm với Chi Quyên không? Bởi vì Phẩm biết tánh Chi Quyên. Con người đầy tự áị Có lần Quyên đã chăm chú nhìn Phẩm, thở ra nóị
- Lần đầu tiên gặp anh, em biết ngay anh không phải ở cùng giai cấp của em. Anh đến từ một hành tinh xa lạ. Vậy mà không hiểu sao, hai tinh cầu đó lại gặp nhau được.
Cái trạng thái nhạy bén của Chi Quyên khiến Phẩm e dè. không dám tiết lộ gì về gia đình mình. Có chăng thì cũng tìm cách giảm bót tầm quan trọng. Phẩm thường nhấn mạnh. Mình cần thiết phải đi làm phụ giúp chạ Chớ Phẩm không dám nói nhiều hơn ... vì Phẩm biết lo nhiều hơn không những không lợi mà còn có hại, bởi vì Chi Quyên lúc nào cũng sống trong cái mâu thuẫn giữa mặc cảm tự ti và cái sự tự trọng quá đáng. Biết mình nghèo nhưng lại thật cao ngạọ Chi Quyên thường nói "Anh có ý hướng của anh, còn tôi có của tôi, chúng ta điều có sự kiêu hãnh riêng của mình ".
Phẩm đã không dám nói gì cho Chi Quyên biết. Có nhiều thứ không dám tiết lộ, mặc dù ngày ngày gặp nhaụ Tan sở là Phẩm lái xe máy đến cao ốc Giao Tân để đưa Chi Quyên về. Ngồi trong nhà nhỏ, xem Chi Quyên làm cơm, rồi cùng ăn. Nhưng Phẩm thấy thức ăn rất ngon. Thỉnh thoảng Phẩm cũng đưa hai chị em Chi Quyên đi ăn cơm tiệm để rồi nghe Chi Quyên trách "Anh xài phí quá" Phẩm không dám giải thích. Chi Quyên nào biết là ... tiền bạc nào có là vấn đề với Phẩm. Phẩm chỉ ngồi đó. Yên lặng một cách thú vị ngắm Chi Quyên suýt xoa và rồi ... Một lúc nào đó, khi phát hiện ra, thì Phẩm thấy là mình không thể sống thiếu cái nụ cười của Chi Quyên nữạ
Dĩ nhiên với những lần sinh hoạt thường xuyên như vậy, Phẩm không làm sao tránh khỏi đụng độ với Lạc Phong. Nhưng những làn chạm mặt đó. Phẩm chỉ gặp phải ánh mát không than thiện. Mạc dù anh chàng là hiện thân của bao nhiêu nguy hiểm là những ám ảnh căng thẳng. Nhưng Phẩm cũng thấy nhẹ lo phần nào, khi Chi Quyên biết được cười nóị
- Anh Lạc Phong đấy à? Anh ấy là bạn em từ thuở nhỏ. Chúng em cùng đùa bên nhaụ Không sao đâụ Chỉ tại anh ấy đọc tiểu thuyết kiếm hiệp nhiều quá nên bị tẩu hoả nhập mạ Chớ anh ấy là con người hào hiệp, hiền lành. Em đang định thuyết phục để cải tạo anh ấy đấỵ
Phẩm nắm lấy tay Chi Quyên nhìn vào mắt nàng nóị
- Em làm ơn giùm anh, đừng có "cố gắng" quá, Lạc Phong có tốt hay xấu chuyện đó không quan hệ lắm với chúng ta em hiểu không?
Chi Quyên ngước lên. Rồi chợt hiểụ Chi Quyên cười lớn và tựa mặt vào lồng ngực Phẩm.
- Anh là con người ích kỷ, hay ghen tuông ... Gặp ai anh cũng cứ nghi ngờ.
Phẩm tròn mắt.
- Anh có nhiều khuyết điểm như vậỵ à?
Chi Quyên vừa cười vừa nóị
- Vâng. Nhưng không hiểu sao em lại yêu những khuyết điểm đó vô cùng.
Lời của Chi Quyên làm tim Phẩm rộn rã. Phẩm cúi xuống xiết chặt Chi Quyên trong lòng mình.
Tình yêu là mật ngọt là niềm vui bất tận. Nhưng trong cuộc sống tình yêu không phải là không có sóng gió. Nhất là khi nó diễn ra trên những sự thật được che đậỵ
Hôm ấy chủ nhật, trời tờ mờ sáng. Phẩm lái chiếc Mustang mà cha vừa sắm cho, dừng lại trước cửa nhà Chi Quyên. Vừa bóp kèn, chàng vừa thò đầu ra ngoài gọi tọ
- Chi Quyên đưa Túy Vy ra luôn. Mình đi picnic ở ngoại ô nhé?
Chi Quyên kinh ngạc nhìn chiếc xe bóng lộn.
- Xe ở đâu có vậỷ
Phẩm ấp úng muốn nói thật nhưng lại không dám.
- À. Của một ông bạn mới cho mượn.
- Xe mới mà anh dám mượn à? Rủi đụng hư của người ta rồi saỏ
Phẩm bực mình nóị
- Trời ơị Sao khéo lo xa vậỷ Lên xe nhanh lên. Mình còn phải ra ngoài siêu thị tìm một số thức ăn làm sẵn mang theọ Làm việc cả một tuần, phải có phút giây thư thả chứ?
Cái thái độ vui vẻ của Phẩm làm Chi Quyên vui lâỵ Thế là Chi Quyên đi nhanh vào nhà và chỉ ít phút sau, nàng đã đưa Vy rạ Chi Quyên mặc chiếc áo dài tay màu mỡ gà, quần tây màu caphe trong thật mát mắt.
Về sinh hoạt hàng ngày của Chi Quyên, Phẩm nhiều lúc bâng khuâng. Chàng muốn giúp đỡ, nhưng lại sợ Chi Quyên tự áị Ví dụ có lần Phẩm đã viện có tặng cho Chi Quyên một chiếc áọ Chi Quyên đã nhận nhưng lại nhẹ nhàng nóị
- Lần sau anh đừng có làm như vậy nữa, trừ trường hợp anh chê là em nghèo quá ăn mặc không giống aị
Con người của Chi Quyên nhạy bén, dễ bị tổn thương như vậỵ làm cho Phẩm lại thấy Chi Quyên như thật mâu thuẫn. Chẳng hạn khi Phẩm mua bộ áo quần jean cho Túy Vy thì Chi Quyên lại reo lên.
- Ồ, anh thật là tuyệt vời, anh biết cách chọn hàng quá. Túy Vy mà mặc bộ áo quần này thì đẹp vô cùng.
Hôm nay, Túy Vy đã mặc bộ áo của Phẩm chọn. Mà quả đẹp thật, với dáng người cao hơn một thước tám. Khoẻ mạnh đẹp trai, nếu Túy Vy không nói chuyện thì chắc chẳng ai biết Vy là con người có bộ óc chậm phát triển.
Chi Quyên và Túy Vy lên xẹ Vy ngồi sau, còn Chi Quyên ngồi cạnh Phẩm Túy Vy được ngồi xe hơi, có vẻ rất thích thú, anh chàng nhìn quanh rồi líu lọ
- Chị ơi, chiếc xe này là xe thiệt phải không? Nó chạy được chứ?
Phẩm cho nổ máy xe, rồi Chi Quyên trừng mắt. Túy Vy mới yên. Chi Quyên quay sang thấy Phẩm sử dung xe một cách thành thạo thì nghi ngờ.
- Anh học lái xe bao giờ vậỷ
Phẩm nóị
- Anh có bằng láị Nếu không đâu dám lái xe đưa em đi chơỉ
Chi Quyên yên lặng một chút nói:
- Em biết về anh còn ít quá.
- Phẩm đỏ mặt như vừa làm phải điều gì sai tráị May là Chi Quyên không hỏi thêm nữạ Cả ba đến siêu thị, họ mua bánh mì sandwich, đùi gà, bò kho, đậu phộng hột gà ... trà ... Rồi sau đó mới đi thẳng ra ngoại ô. Chi Quyên từ xưa tới giờ, ngoài thành phố Đài Bắc ra không biết đến nơi nào khác. Dương Phẩm thì lúc đi cũng chưa ấn định mục tiêu nên cuối cùng họ chọn xa lộ Bắc Nghị Phẩm nói với Chi Quyên.
- Chúng ta ra đấy rồi gặp nơi nào có cảnh đẹp là ngồi nghỉ Chứ khônng cần phải đến nơi danh lam thắng cảnh Vả lại những khu du lịch đã có bàn tay con người gia công vào thì lam sao bằng thấy cảnh nguyên thủy của tự nhiên chứ?
Chi Quyên đồng ý thế là xe hướng về phía đại lộ Bắc Nghị Qua khỏi thị trấn Tan Điểm là cái không khí tươi mát đồng quê đã xuất hiện. Nhưng cái làm cho con người thích thú hơn không phải là không khí mà là khung cảnh ở hai bên đường.
Bấy giờ là giữa thụ Mà mùa thu ở Đài loan thì rất ấm. Những người quanh năm suốt tháng sống ở thành phố. Gần như không biết mùa thu là gì. Nhưng khi xe ra đến ngoại ô những hàng cây phong ở hai bên đường. Là nhuộm đỏ ối ... Chi Quyên thở ra, mở to mắt như muốn thu hết cảnh vật Những chiếc lá đỏ dưới cái nắng mùa thu, trở nên rực rỡ làm sao, và bây giờ thì Chi Quyên mới hiểu được ý câu thơ "sáng sớm ai nhuộm vườn lá saỷ"
Xe đã đi vào vùng núi đồị Con đường trở nên dốc lại khúc khuỷụ Gió lùa vào xe mát lạnh. Mùi cỏ, mùi hoa, mùi nhựa thông, mùi bùn đất. Tạo thành một mùi vị tổng hợp dịu dàng.
Những hàng cây dương xỉ hai bên đàng, với những chiếc lá như cọng lông chim vẫy tay chào đón. Rồi xe lên cao hơn có lúc như lẫn cả trong mâỵ Chi Quyên trông thấy có tấm biển đề địa danh "Biển Mây" nàng chợt xuýt xoạ Phẩm nóị
- Chi Quyên, em có biết không?
- Biết cái gì?
- Anh thấy em rất thích thở dàị Vui em cũng thở dài, mà buồn cũng vậỵ
- Thật à?
- Thật chứ.
- Vậy mà em tưởng là mình chỉ thở ra trong một trường hợp.
- Trường hợp nàỏ
- Lúc quá xúc động thôị
- Không lẽ bây giờ em cũng thế?
- Vâng.
- Tại saỏ
- Em đang nghĩ. làm thế nào để giữ chặt được mãi mãi giây phút nàỵ Cái mùa thu này, cái hạnh phúc mình đang có nàỵ
Phẩm đưa tay ra nắm tay Chi Quyên.
- Đừng thở dài nữa Quyên ạ. Anh sẽ giúp em. Chúng mình sẽ giữ được nó mãi mãị
Chi Quyên nhìn Phẩm, rồi tựa đầu lên vai chàng. Cạnh đường lớn có một con đường nhỏ khác rẽ vào hốc núị Chi Quyên chợt kêu lên:
- Anh ngừng lại một chút đị
Phẩm nhìn hai bên đường tìm kiếm, có một khoảng đất rộng bên vệ đường. Chàng cho tấp xe vào, tắt máy rồi quay ra sau nói với Túy Vỵ
- Cậu muốn ăn gì cứ ăn nhé?
- Vâng.
Túy Vy có vẻ khoái chí, thật ra thì ... giỏ thức ăn vẫn nằm trong lòng Vy, và đã có một gói bò khô trống trơn. Chi Quyên nhìn Phẩm cười nóị
- Anh dám giao thức ăn cho Vy nó giữ à? không sợ tí nữa chỉ còn cái gói giấy không ư?
Chi Quyên bước xuống xẹ Gió lộng làm bay bay tà áo ... Tung cả mái tóc. Mây như đang vờn quanh họ ... Nụ cười luôn nở trên môi, cái má lúm đồng tiền sao trông dễ thương lạ.
Túy Vy đi phía trước, Chi Quyên và Phẩm đi saụ Họ cứ lần theo đường mòn uốn khúc, để rồi một lúc thấy mình ở giữa một khu rừng thông. Trước mắt là một màu xanh, của lá của cỏ của cả không gian. Túy Vy thích chí vừa chạy vừa nhảy vừa kêu lên. Chi Quyên phải hét.
- Vy, không được đi xa đấy nhé, coi chừng lạc đấỵ
Túy Vy vẫn chạy không quay lạị
- Em không lạc đâu, em đi tìm củ năng đâỵ
Chi Quyên hét.
- Ở đây lam gì có củ năng?
- Thì để em tìm thử xem.
Túy Vy nói và mất hút sau tảng đá. Phẩm nắm lấy tay Chi Quyên nói:
- Đừng lo, cậu ấy sẽ không bị lạc đâụ Chúng ta bình thản nàọ
- Vâng, phải bình thản thưởng thức cái hương vị của rừng núị
Buổi sáng hôm nay gió nhẹ, mây lang thang. Cây lá ru ngủ ngay cả cỏ non cũng trở mình nhè nhẹ. Vậy thì ... vội vã mà làm gì?
Cả hai nắm tay nhau, sóng đôi đi giữa rừng cây xanh hoang vắng. Khung cảnh tuyệt diệu thật. Nhưng cả hai nào có để ý gì nhiều với khung cảnh đâủ Phẩm cứ ngắm mãi cái má lúm đồng tiền của Chi Quyên.
Còn Chi Quyên, nàng mải mê với những cái nhỏ nhặt nhất của cảnh vật Cái giọt nắng trên cỏ ... Cái chót vót cao của câỵ Chú cào cào đang sợ hãi vì bị động ... Chú chim non đang rỉa cánh ... hình dạng những áng mây ... Để rồi cuối cùng dừng lại trên mặt Phẩm. Cái ánh mắt quyến rũ, say đắm của chàng, làm Chi Quyên thở dài ... Để rồi môi lại ghé môi ... Phẩm không thích nghe tiếng thở dài tiếp tục.
Thời gian lặng lẽ trôi ... Nhưng mặc ... họ không còn cần thời gian giữa rừng thông tuyệt vời này ... Thời gian nào có nghĩa lý gì? Phẩm cởi áo ra trải trên bãi cỏ Chi Quyên nằm xuống ngắm mây, rồi chợt hỏi:
- Anh Phẩm nàỵ
- Cái gì?
Phẩm bứt cọng cỏ nghịch trên mặt Chi Quyên.
- Anh nói đi, Mình có giữ chặt được cái mùa thu này mãi không?
- Ta sẽ giữ chặt được tất cả, không chỉ một mùa thu nàỵ
Chi Quyên quay lại nhìn Phẩm.
- Anh Phẩm anh có biết là ... anh hay nói khoác anh là kẻ gian xảọ
Phẩm đã ngạc nhiên.
- Sao Chi Quyên nói vậỷ
- Bởi vì ... không ai có thể giữ lấy thời gian ... Mùa thu rồi mùa xuân gì cũng trôi qua ... Và như vậy hôm nay của chúng ta cũng sẽ đi vào quá khứ.
- Nhưng mà ... chúng ta còn có ngày maị
- Biết có hay không?
Giọng của Chi Quyên chợt hạ thấp Phẩm ném cọng cỏ, rồi lấy tay vuốt tóc Chi Quyên.
- Em đang nghi ngờ? em nghĩ là ... anh với em chỉ là một sự đùa cợt nhất thờỉ Anh không thành thật, anh như một tay sở khanh?
Chi Quyên nhìn thẳng mắt Phẩm.
- Mà có như vậy không chứ?
Bàn tay Phẩm dừng lại, thái độ Phẩm chợt trở nên nghiêm trang.
- Chi Quyên, em xem thường anh như vậy à? em làm vậy là xúc phạm anh ... hãy nói thẳng anh biết đi ... Em đã bất mãn anh điều gì chứ? Nếu anh có chỗ nào không đúng. Em cứ thành thật nóị Sự sai lầm có thể có chưa hẳn là một sự cố ý. Em nhạy bén, em dễ có tiên kiến ... Anh thật khó khăn ... Không biết phải làm thế nào để em tin anh.
Chi Quyên đã vòng tay lên bá lấy cổ Phẩm.
- Thôi mà ... Đừng có nói nữa, em biết là minh sai rồị
Phẩm lại cúi xuống hôn Chi Quyên.
- Chi Quyên em biết không. Trước ngày gặp em, anh không hề tin chuyện tình yêu, anh nghĩ rằng đó là những trò thêu dệt của mấy ông viết tiểu thuyết để câu độc giả. Nhưng mà ... Bây giờ thì ...
Phẩm thở rạ
- Anh có đau khổ hay hạnh phúc đều thuộc em cả.
Chi Quyên kéo Phẩm sát vào người mình, không nói gì. Họ yên lặng nằm bên nhau, thụ hưởng cái hạnh phúc "yên tĩnh".
Một lúc Phẩm ngồi dậy, giật mình, khi trong thấy hai hàng nước mắt Chi Quyên chảy dài trên má Quyên.
- Em làm sao thế? Đừng chớ.
Chi Quyên lại bá lấy cổ Phẩm, vừa cười vừa khóc.
- Em có làm gì đâủ anh không biết là khi quá hạnh phúc người ta vẫn có thể khóc được cơ à?
Gió mùa thu thổi qua ngọn cây, tạo thành một bản nhạc êm dịụ Mùa thu thật tuyệt vờị Họ nhìn nhau rồi bất giác cùng cườị
Túy Vy không biết ở đâu chạy đến nói tọ
- Chị ơi, chị xem này ... Chị xem em tìm được gì nàỵ
Chi Quyên ngồi ngay lại, nói với Phẩm.
- Nếu thật sự Túy Vy mà tìm thấy củ năng, thì ta nên gọi nơi nay là "Rừng Như Nguyện" nhé?
Vy đến gần, trên tay nó là cái gì không rõ, chỉ khi Vy buông tay rạ Chi Quyên mới thấy đó là những chiếc lá đỏ. Có điều nó không phải là lá phong mà là những chiếc lá tía tô đấỵ
- Anh biết lá này là lá gì rồi ... Đấy là những chiếc lá tía tô đấỵ
Túy Vy ra dấụ
- Đàng kia nhiều lắm, nhiều lắm.
Phẩm chợt hỏi Túy Vỵ
- Còn gói thức ăn đâu rồỉ
Túy Vy như sực nhớ rạ
- Ơ, em đã bỏ quên đàng kiạ
Chi Quyên đứng dậỵ
- Chúng ta đến đấy xem xem.
Cả hai nắm tay nhau, vượt qua rừng thông, bãi cỏ, qua cả một cái đồi trọc họ đến một nơi mà mới trông thấỵ Chi Quyên đã như bị cuốn hút. Trước mặt họ là một thung lũng, mọc đày loại rau tía tô nên có màu tím xậm. Ánh nắng lấp lánh trên tấm thảm kia ... Cảnh như tranh như họạ Chi Quyên lắc đầu nóị
- Em không ngờ là trên đời lại có cảnh đẹp thế nàỵ
Phẩm có vẻ xúc động.
- Nhìn những chiếc lá tía tô kìạ Có cái màu đỏ chói, cái tím xậm. Chi Quyên nếu có một ngày nào đó, anh mà phụ em, thì xin cho máu anh đổ đầy như lá đấỵ
Chi Quyên giật mình, trừng mắt.
- Anh nói nhảm nhí gì vậỷ
Phẩm trịnh trọng.
- Em tin dị đoan à? em hãy tin anh đị Chẳng bao giờ anh phụ em đâụ Anh quá khích thật. Nhưng mà ... Anh thề trước đám rau tía tô kia ... Anh yêu em và anh muốn từ đây về sau, năm nào ngày này, ta đều đến đây, để giữ chặt cái mùa thu nàỵ Hôm nay là ngày mấỷ
- Mười ba tháng mườị
- Ngày mười ba là ngày không tốt. Nhưng với chúng ta nó là dấu hiệu của may mắn.
Chi Quyên cảm động nhìn Phẩm.
- Anh muốn như vậỵ?
- Vâng, chắc là như vậỵ
Hai người nắm tay nhau cùng cườị Túy Vy đã tìm được túi thức ăn mang đến, đứng sau lưng hai người hổn hển thở Túy Vy rụt rè nóị
- Chị. Em đã tìm được giỏ rồị Nhưng mà ... chỉ còn giỏ không vì em đã ăn hết rồị
Túy Vy vừa nói vừa đưa cao túi lên. Chi Quyên tròn mắt rồi không nhịn được ôm bụng cười lớn. Phẩm cũng thế ... Buồn cười thật. Ăn hết rồi mang túi lại làm gì? Túy Vy đứng đấy thấy hai người cười, nó không hiểu tại sao, nhưng để lấy lòng cũng cười theọ
Mãi khi hoàng hôn xuống, cả ba mới về đến thành phố Đài Bắc. Mọi khi thì Túy Vy là người than đói trước, còn lần này là Chi Quyên và Phẩm không đợi ý kiến Phẩm đã lái xe đến thẳng một quán ăn Tứ Xuyên ở đường Nam Kinh.
Ba người ngồi xuống, chưa kịp gọi thức ăn, thì có một bóng áo hồng xuất hiện trước mặt. Chi Quyên chậm rãi nhìn lên. Màu hồng gần với màu đỏ của lá trên núi caọ Chiếc áo màu đỏ. Kế tiếp là một khuôn mặt đẹp có đôi mắt sắc. Phẩm thì phản ứng nhạy bén hơn. Chàng đứng bật dậy, cố làm ra vẻ bình thản.
- Ồ, Đình Thư. Để tôi giới thiệu với cô nhé. Đây là cô Chi Quyên và em trai của cô ấỵ
Quay sang Chi Quyên, Phẩm giới thiệu tiếp:
- Chi Quyên, đây là cô Đình Thư.
Đình Thư liếc nhanh về phía chị em của Chi Quyên. Bản tính nhạy bén của phụ nữ cho Đình Thư thấy sự liên hệ của Chi Quyên với Phẩm không đơn giản. Nhưng Đình Thư vẫn tỏ ra lịch thiệp chào Chi Quyên xong quay qua Phẩm cười nóị
- Đi ngang thấy chiếc Mustang màu đỏ đậu ngoài cửa là biết anh đang ở trong nàỵ Nhưng không ngờ lại có người đẹp kèm theọ Vậy là anh hết sẩy đấy nhé.
Rồi Đình Thư vỗ mạnh lên vai Phẩm một cách tự nhiên.
- Anh không mời tôi dùng cơm à?
Phẩm có vẻ lúng túng. Chàng biết nếu để Đình Thư ngồi lại là ... chắc chắn ... Đình Thư sẽ điều tra lý lịch mấy đời của Chi Quyên. Trong khi chính bản thân Phẩm còn chưa rõ về người yêu mình. Thế này rõ bất tiện, nhưng Phẩm vẫn hỏị
- Đình Thư, cô đến đây một mình à?
- Làm gì có chuyện đó.
Phía sau Phẩm chợt có tiếng nói làm Phẩm giật mình quay lại, thì ra có cả chị Nhi Phương và Phạm Hảọ Nhi Phương tiếp:
- Hôm nay phải cho cậu bể hầu bao một bữa mới được.
Nhi Phương nói mà liếc nhanh về phía Chi Quyên.
Phẩm nghĩ thế này thì bữa cơm hôm nay coi như hỏng. Nhưng mà chuyện gì phải đến rồi sẽ đến. Không làm sao tránh được Thế là Phẩm đứng ưỡn ngực rạ Có lẽ định mệnh muốn bày thế. Mọi chuyện phải công khaị Nhưng cái công khai này sẽ đưa đến hậu quả thế nàỏ Phẩm chợt thấy bối rối ... Muốn bình yên coi bộ không được. Lý trí cho Phẩm thấy mọi chuyện đều cần phải bình tĩnh ... Không được sơ hở, thế là Phẩm nói với Chi Quyên.
- Chi Quyên chúng ta qua cái bàn lớn bên kia đi ... Em cũng cần làm quen với chị ba của anh. Chị Nhi Phương và vị hôn phu của chị ấy là anh Phạm Hảọ
Chi Quyên vội vã đứng dậy vừa lúng túng vừa sợ hãi nhìn Nhi Phương.
Nhi Phương trong chiếc rope mà xanh lá, tuy không mang đầy nữ trang trên người, nhưng dáng dấp quý phái và sang trọng. Còn người đàn ông đứng cạnh nàng thì khỏi phải nóị Ông ta đang nghịch chiếc chìa khóa xe hơi trên taỵ Tiếng kim loại leng keng càng làm cho Chi Quyên thấy khớp. nàng nhìn những người trước mặt. Đình Thư, Hảo, Nhi Phương và cả Phẩm như đến từ một thế giới khác. Thế giới thượng lưụ Còn nàng và em traỉ Túy Vy ... lại đang ở một cõi khác xa vờị
Bàn của nhóm Phẩm trong phòng ăn gây nhiều sự chú ý cho người khác. Chi Quyên chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì ông chủ nhà hàng đã bước ra, tiếp đón những khách quen thuộc.
- Ồ! Cậu Phẩm, cô Phương, Cậu Hảo, cô Đình Thư. Lâu quá sao chẳng thấy quí vị ghé quả
Đình Thư vừa hất hàm tự nhiên, vừa nóị
- Thì bây giờ đã lại đâỵ Lại nguyên đám thế này còn gì nữả không những thế chúng tôi còn mang cả khách quý mới đến cho ông. Phải đặc biệt nhé. Bây giờ ông định sắp xếp để chúng tôi ngồi đâu đây nàỷ
Ông chủ nhà hàng vội nói:
- Lên lầu hai đị ở đấy có một phòng tốt lắm. Phòng số 315.
Phẩm đứng dậỵ
- Hay lắm, thôi ta lên lầu nàọ
Túy Vy ngồi đấy, không lên tiếng. Anh chàng trố mắt ngạc nhiên. ở đây sao đông người thế nàỵ Mà đã đến nhà hàng sao chảng ăn ngay đỉ Bây giờ lại thấy đám đông rời bàn. Nó ngạc nhiên hơn. Không đứng dậỵ Vy nói:
- Chị ơi, em chưa ăn gì cả mà, em không đi đâụ
Chi Quyên nhìn sang Túy Vy chợt thấy bối rốị Nàng nhìn sang Phẩm cầu cứụ Nhưng Phẩm cũng đang bận rộn và căng thẳng không kém. Phẩm không biết có nên để sự việc tiếp tục diễn ra không hay là nên mượn một có nào đó để đưa chị em Chi Quyên về nhà trước? Phẩm đứng phân vân, trong khi Chi Quyên thấy mình phải quyết định nên nói với Túy Vỵ
- Đứng lên đi, mình lên lầu ăn.
Túy Vy hỏi:
- Tại sao phải lên lầủ
Chi Quyên bực dọc chau mày:
- Em không thấy là ở đây không đủ chỗ ngồi ư?
Anh em Đình Thư và Như Phương đứng đấy trông thấy hết. Đình Thư đã đi đến kết luận một cách ngộ nhận. Đình Thư nói với Nhi Phương.
- Chị Phương nàỵ Thôi thì ta không nên quấy rầỵ Khi người ta đã không muốn như vậỵ
Lời của Đình Thư làm Chi Quyên lúng túng. Nàng vội kéo lấy tay Túy Vy nóị
- Chị Đình Thư, chị đừng hiểu lầm chúng tôi ....
Phẩm quay qua tiếp cứu cho Chi Quyên.
- Cô Đình Thư, cô không hiểu đâu, Chuyện không phải thế.
- Đương nhiên là tôi không hiểụ
Đình Thư vừa nói vừa cười, rồi quay sang Nhi Phương.
- Dù gì chúng ta cũng chỉ là khách bất ngờ thôị Phải không chị Phương?
Nhi Phương nói:
- Thôi được rồi, được rồị Chúng ta cùng lên lầụ Cứ đứng mãi dưới này, người ta làm sao buôn bán được chứ?
Mọi người cùng lên lầụ Chi Quyên kéo tay Túy Vy cố gắng đi chậm phía sau, nói nhỏ với Phẩm.
- Em thấy là ... Hay để em đưa Vy về trước, anh ạ.
Nhưng Nhi Phương đã nghe thấy, Phương quay lại nắm lấy tay Chi Quyên.
- Sao vậỷ Cô Quyên. Đám tụi này đùa cợt quen rồị Cô đừng hiểu lầm không có gì đâu mà ngạị Cô mà bỏ về, bọn này sẽ mất mặt. Dù gì ... bạn của Phẩm thì cũng là bạn của tụi này mà. Cô thấy saỏ
Trong hoàn cảnh như thế, làm sao bỏ đi Chi Quyên nhìn Phẩm, chờ đợi một ánh mắt che chở. Nhưng Phẩm cũng rối lắm. Vì Phẩm nghĩ nếu ở đây chỉ có một mình chị Nhi Phương thì chuyện còn có thể giải quyết một cách dễ dàng. Đàng này có cả anh em nhà họ Phạm, thật khó xử, nhất là đối với Đình Thư. Cô nàng có bản chất vừa ương ngạnh, vừa ngạo nghễ. Chắc chắn không dễ buông tha Chi Quyên đâụ Vì nghĩ thế, nên Phẩm kém vui một cách không tự nhiên. Cái thái độ của Phẩm làm cho Chi Quyên hiểu lầm. Chi Quyên nghĩ ... hay là Phẩm không muốn ta tiếp xúc với người nhà của chàng. Một sự xấu hổ Phẩm chỉ coi ta như là bạn? Nghĩ thế ... Chi Quyên chợt buồn không dám nghĩ tiếp.
Đình Thư hôm nay mặc rất đẹp. Chiếc áo rộng màu đỏ, quần jean trấng. Đôi chân thon dài ... Vừa có cái dáng dấp con trai lại vừa đẹp như con gái ... Cô này chỉ quan hệ với Phẩm như một sự quen biết hay họ có gì khác? Chi Quyên tự hỏi, chắc là không. Cái cá tính nhạy bén của người phụ nữ cho Chi Quyên thấy còn có cái gì nữạ Bởi chỉ như vậỵ Đình Thư mới có được thái độ tự nhiên như người nhà.
Lên lầu, mọi người an vị trong phòng ăn nhỏ. Bàn rộng đủ cho mười hai chỗ nên số người của Phẩm ngồi vào trở nên rộng thênh thang. Phẩm cố ý ngồi giữa Đình Thư và Chi Quyên, Vy ngồi kế chị, kế đấy là Nhi Phương và Hảọ
Đích thân chủ quán đến chào hỏị Dương Phẩm ở trong trạng thái bối rối nên nào còn thiết đến chuyện ăn. Chàng khoát tay với ông chủ quán dọn món gì cũng được trong khi Đình Thư lại chen vàọ
- Ông chủ này, cứ dọn những món thường khi chúng tôi gọị À chết chưả
Đình Thư chợt quay qua Chi Quyên.
- Suýt tí nữa tôi đã quên là có khách. Chi Quyên, chị và em trai chị hôm nay định dùng món gì?
Chi Quyên chưa đáp thì Đình Thư quay sang Vy nóị
- Gọi cậu là cậu em được chứ? thấy cậu hình như trẻ hơn tôi nhiều đấỵ
Túy Vy chỉ nhìn Đình Thư cườị Có lẽ nó cũng không biết Đình Thư định nói gì. Cái thái độ đó trái lại, đã che giấu được "khuyết tật" một cách khá xuất sắc. Đình Thư chỉ thấy một cậu bé mới lớn đẹp trai hay cười thôị Đình Thư hỏi tiếp.
- Cậu dùng gì nàỏ
Câu này thì Túy Vy nghe rõ, nó buột miệng nói ngaỵ
- Đậu đỏ đá bàọ
Phẩm đằng hắng một tiếng, rồi quay sang ông chủ nhà hàng.
- Ông còn không biết khẩu vị quen thuộc của chúng tôi ư? Cứ làm như cũ. Món gì trước cũng được.
- Vâng, vâng.
Ông chủ nhà hàng khúm núm, rút luị Trước thái độ chủ động của Phẩm. Đình Thư có vẻ bất mãn. Tại sao không hỏi ý kiến tả Hừ ... được rồi ... Muốn vậy thì ta quậy cho biết. Đình Thư ngồi xuống tính toán. Hảo ngồi gần đấy, thấy em gái chợt nhiên thừ ra, hiểu ngay, vội khều Nhi Phương, rồi nói với Đình Thư.
- Thư, để anh gọi cho em một chén bột mè đen nhé? Anh biết em thích món đó.
Đình Thư phản đối:
- Tầm bậy, đến quán ăn Tứ Xuyên mà gọi thức ăn Quảng Đông à? Anh Hảo, anh có "mát dây" không? Nếu có thì đi gọi thêm một ly đậu đỏ đá bào đi, như vậy ... mới có đủ món.
Nhi Phương can thiệp
- Thư này, Cậu Vy kia người ta chỉ muốn đùa một tí thôi, cô để ý làm gì làm cậu ấy ngượng?
Quay sang Túy Vy, Phương hỏi:
- Cậu Vy này ... Cậu còn trẻ như vậỵ Chắc đang học phổ thông trung học chứ?
Túy Vy ngơ ngác quay lại Chi Quyên.
- Trung học? Chị Quyên, em có thể đi học được à? em học trung học được saỏ
Nhi Phương lại hiểu lầm.
- À Thế có nghĩa là cậu đã vào đại học ư? Xin lỗi nhé. Vậy mà tôi cứ tưởng cậu còn nhỏ lắm.
Dương Phẩm chau màỵ
- Chị Phương này ... Chung ta nói chuyện khác đi ... Đừng nói gì đến cậu ấy nữạ
Nhi Phương có vẻ khó chịụ
- Vậy à? không nên nói động đến à? Thật không ngờ em trai nhà tôi lại giao du được với bạn bè cao giá như vậỵ
Hảo thấy không khí căng thẳng nên can thiệp.
- Nhi Phương ... Có lẽ chúng ta nhầm lẫn ...
Quay sang cười hòa với Phẩm Hảo nóị
- Thật ra thì chúng tôi cũng vô tình đi ngang qua đâỵ Trông thấy xe cậu đậu trước cửa, Thư nói để vào tìm. Nó biết cậu mới có xe mớị Định bắt cậu khao một chầu chứ chẳng có ý gì ... Cậu cũng đừng hiểu lầm.
Đình Thư chợt lớn tiếng.
- Hay là ... nếu người ta không vui, mình rút lui đị
Thì ra đây là xe của Phẩm, Chi Quyên nghĩ. Thế thì có biết bao chuyện khác ... Phẩm đã giấu ta ... Chi Quyên càng nghĩ càng thấy căng. Chuyện Vy gây hiểu lầm làm giận cả chị của Phẩm và Thư còn chưa được giải thích ... Nếu bây giờ không lên tiếng sợ rằng sự hiểu làm kia sẽ càng tăng thêm. Chi Quyên nhìn Phẩm, bỗng thấy giận. Tại sao Phẩm cứ yên lặng như vậỷ Chuyện dễ thôị Cứ kéo Nhi Phương qua một góc nói nhỏ là xong. Vâng ... vậy mà Phẩm đã không chịu giải thích. Phẩm xấu hổ vì giao thiệp với bà chị của một thằng bé kém phát triển ... Đó là một sỉ nhục? Chắc vậy ... Chi Quyên chợt muốn khóc.
Chi Quyên không dằn được lên tiếng.
- Chị Nhi Phương. Xin chị và Cô Thư đừng hiểu lằm. cậu em trai của tôi, nó ...
Chi Quyên nhìn về phía Vỵ Thường khi Chi Quyên rất ngại dùng những ngôn từ "chậm phát triển", "ngu đần", "kém thông minh" ... trước mặt em. Nên Quyên chỉ nóị
- Thằng em trai tôi nó ... Nó không hề có ý đùa cợt. Chỉ tại nó ... cứ ... như vậy ... như vậy ...
Chi Quyên không biết diễn tả sao ... Chỉ đưa mắt van xin nhìn Nhi Phương như chờ đợi sư thông cảm.
Ánh mắt của Chi Quyên ... như lay động được tình cảm của Nhi Phương. Nàng hết nhìn Chi Quyên rồi nhìn Vỵ Những cái thái độ của Chi Quyên với những lời: "em tôi ... Em tôi nó ... " của nàng đã làm cho Vy sợ hãị Nó rụt rè.
- Chi ... Chị Quyên ... Em làm gì sai nữa ư?
Bây giờ Đình Thư hiểu ra, hét lên.
- Thì ra ... Hắn là một thằng ...
Hảo đã ngăn kịp em.
- Đình Thư!
Cái tiếng "khùng" của Đình Thư đã chận lại kịp thờị Nhi Phương đưa mắt lo lắng nhìn Phẩm. Thế này là thế nàỏ Phẩm sao thế? Cả ngày cứ không có mặt ở nhà, bên ngoài người ta đồn đãi là Phẩm có người yêụ Không lẽ người yêu là "đây" hay saỏ Nhi Phương phân vân ... Trong khi Phẩm như đã bình tĩnh lại, Phẩm nghĩ, được rồi ... Bây giờ mọi cái đã phơi bày thì thế nào cũng được thôi!
- Chị Ba!
Phẩm nói và nhìn thẳng vào mắt Nhi Phương. Cái ánh mắt của người đang yêu đầy can đảm khiến Phương phải giật mình.
- Cũng hay là chúng mình gặp nhau ở đâỵ Chị cũng nên biết nhiều về Chi Quyên một chút, vì em đang suy nghĩ ... Em muốn hôm nào sẽ đưa cô ấy về ra mắt cha mẹ.
Không được Nhi Phương nghĩ ngaỵ Không thể để việc này xảy ra được. Em điên rồi à? Sao lại hành động hồ đồ vậy ... Giả sử em có định như vậy đi nữa ... Thì ít ra cũng không nên nói ở đây chứ? Nhất là trước mặt anh em nhà họ Phạm này ... Nên Nhi Phương vội vã cắt ngang.
- Được rồi ... Chuyện giao tế bạn bè là chuyện của cậu ... À mà này, cô Quyên, cô còn đi học hay đã đi làm?
Chi Quyên nóị
- Dạ em đã đi làm. Hiện em đang làm ở văn phòng xuất nhập khẩu tại cao ốc Giao Tân đấỵ
Nhi Phương lại nói nhanh.
- À Cô giỏi thật, còn trẻ thế mà đã có việc làm.
Nhi Phương chớp chớp mắt. Cố tìm một cái gì đó để nói nhưng tìm mãi không rạ Thời thì chuyện gì xảy ra cũng đã xảy rạ Hãy cố tỏ ra bình thường, đợi chỉ có hai chị em sẽ cố gắng thuyết phục Phẩm sau không muộn. Cái cô bé này gia cảnh, lý lịch thế nàỏ Nhưng trước tiên là cô ta đã có một thằng em không bình thường ... Phương hỏi bâng quơ.
- Hôm nay mấy người đi chơi đâu thế?
Chi Quyên nhìn Phẩm. Phải trả lời thế nào đâỷ ở đấy hình như không có tên. Rừng Mây ? Thu Ca ? Tía Tô ? Rừng Thông ? Mộng Tưởng ? "Hãy giữ chặt lấy mùa thu". Có giữ chặt được không? Lời thề trước thung lũng Tía Tô như thật xa vời ... Bởi vì lúc đó Chi Quyên đã tin Phẩm. Còn bây giờ Phẩm giống như một người xa lạ. Chi Quyên không hề biết một chút lý lịch gì của chàng. trong lúc Chi Quyên nghĩ ngợi, Dương Phẩm đã trả lời thaỵ
- Chúng em ra ngoại ô chơị
Đình Thư nhìn Phẩm cườị
- Ra ngoại ô à? Ngộ thật, anh cũng thích ra ngoại ô chơi à? Từ xưa đến giờ em nhớ là anh chỉ mê mấy cái khiêu vũ trường với hộp đêm thôỉ
Đình Thư làm ra vẻ tự nhiên, đặt tay lên vai Phẩm tiếp:
- Tuần trước đến vũ trường Hạ Quy, nghe họ kể lại là anh có đưa một cô gái đẹp đến đây khiêu vũ ... Cô ấy có phải là cô Quyên này không?
Dương Phẩm giật mình. Chủ nhạt trước, Phẩm nào có đến Hạ Quy bao giờ? Phẩm nhìn Đình Thư. Con bé này thật quá quắt, định phá chàng đâỵ
- Cô biết là không có chuyện đó, sao nói bậy vậỷ
Phẩm hỏi, nhưng Đình Thư vẫn đáp lại tỉnh bơ.
- Không có à? Tại sao người ta còn tả một cách rõ ràng là cô ấy ăn bận rất model ... Áo hở vai nữa này ...
Rồi Đình Thư giả vờ như ngợ ra, nói tiếp.
- Ồ, em hiểu rồi ... Có phải là anh định giấu mà ... em lộ bí mật ... Không sao đâu ... Chị Quyên này ...
Đình Thư quay qua Chi Quyên.
- Chị đừng có thắc mắc ... Không quen thì thôi, đã quen chị phải biết tính của anh ấy ... Con nhà họ Âu mà ... nổi tiếng phong lưụ
Quay sang Nhi Phương, Đình Thư nóị
- Em nói vậy, nhưng trừ chị ra nghe chị Bạ
- Đình Thư.
Phẩm hét lớn, mặt tái hẳn ... Đình Thư quá quắt thật. Chi Quyên sẽ nghĩ về ta thế nàỏ Phẩm chưa kịp nổi giận thì thức ăn đã mang rạ Nhi Phương biết Phẩm đang giận vội nóị
- Nào, Thức ăn đang nóng, mời mọi người cầm đũạ
Món đầu tiên là bốn món ăn chơi, trong đó món mực xào lại để trước mặt Vỵ Túy Vy có vẻ đói bụng lắm. Cầm đũa lên nhưng anh chàng lại chựng rạ Món này Túy Vy chưa hề được ăn qua bao giờ. Những miếng mực tươi trắng muốt, được cắt thành từng lát mỏng giống như những lát dưạ Túy Vy tròn mắt hỏi:
- Chị ơị Tại sao dưa mà người ta cũng đem xào như xào cải vậỷ
Đình Thư đang uống coca, nghe vậy không ngăn được cười "Phụp!" Nước Coca suýt tí văng ra đầy bàn. Đình Thư phải chụp lấy khăn tay che lạị Ho sặc suạ, vừa la, Đình Thư vừa hét lớn:
- Trời ơi! Mẹ ơi! ối giời ơi! Trên đời sao có chuyện buồn cười thế nàỷ
Lời của Đình Thư làm Chi Quyên tái mặt. Đôi mắt to đen của nàng mở lớn nhìn Đình Thư. Đôi môi bậm lại, một chút giận dữ, uất hận nhục nhã lóe lên trong mắt. Đình Thư ôm bụng cười lớn. Cười xong quay sang Chi Quyên bắt gặp cái ánh mắt nhức nhối kia ... Đình Thư rùng mình nhưng rồi cái cá tính ngang ngược lại nổi lên ... À ... một cô gái nghèo má dám nhìn ta với ánh mắt gay gắt như vậỵ à. Đình Thư ngồi thẳng lưng nóị
- Có gì mà nổi giận vậy cô Quyên? Tôi biết cậu em của cô có bệnh ... nhưng mà ... Tôi thấy cô tính toán cũng hay lắm. Gia tài đồ sộ của nhà họ Âu, thì cả thành phố này đều biết ... chỉ cần bao giờ cô trở thành bà chủ nhỏ của Đạt Mãi công ty là ... Dương Phẩm sẽ lập ngay một viện tâm thần cho em trai cô mà ...
- Đình Thư.
Dương Phẩm hét lớn. Nhưng đã trễ rồị Chi Quyên quay qua nhìn Phẩm với ánh mắt đau khổ, trách móc, giận dữ. Đôi mát sắc như dao đang đâm sâu vào tim Phẩm. Phẩm chụp lấy tay Chi Quyên, bàn tay lạnh buốt, chàng muốn giải thích nhưng không biết giải thích sao, chỉ kêu lên.
- Chi Quyên.
Chi Quyên rút tay mình ra khỏi tay Phẩm. À thì ra đây là ông chủ nhỏ của công ty Đạt Mãi ... Thì ra chàng là con trai độc nhất của nhà tỷ phú họ Âụ Vậy mà sao ta không nghĩ đến. tại sao Phẩm lại giấu tả Tại saỏ Đúng rồi, ta chỉ là một thứ hàng tiêu khiển. Ta chỉ là một kẻ qua đường, nên Phẩm không cần cho ta biết lý lịch, để bây giờ ta bị mang tiếng là kẻ định nhảy vào hầm vạ`ng Chi Quyên đứng bật dậy, nắm lấy tay Túy Vy ra lệnh.
- Túy Vy, ta rời khỏi đây ngaỵ
Túy Vy ngơ ngác đứng dậy nhìn chị.
- Sao vậỷ Chúng ta chưa hê ăn miếng nào mà?
Phẩm cũng đứng dậy nóị
- Chi Quyên em muốn về, anh đưa em về.
- Không dám.
Chi Quyên nói giọng thật lạnh, rồi quay sang Nhi Phương, nàng tiếp.
- Chị Nhi Phương, tôi xin thề trước chị với vong hồn cha mẹ tôi, là tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện anh Phẩm là con trai của giám đốc công ty Đạt Mãị Tôi cũng không hề dám tơ tưởng gì đến gia tài của nhà họ Âụ Bây giờ biết ra ... tôi xin rút luị Chị hãy yên tâm, tôi sẽ không bao giờ dám quấy rầy nhà họ Âu của chị đâụ
Nói xong, Chi Quyên kéo Túy Vy ra ngoàị Nàng bước một cách vội vã. Vy chạy theo, nó không hiểu gì cả hỏi:
- Chị ơi, sao chị lại giận? Chị không ăn gì cả. Em có làm sai đâủ
Chi Quyên cắn răng, cố ngăn dòng nước mắt, không để chảy xuống má, nàng không nói gì cả, xông ra khỏi nhà hàng, ra ngoài đường.
Còn lại Dương Phẩm nhìn Đình Thư, việc làm đầu tiên là Phẩm định cho Đình Thư một tát tai nên thân nhưng rồi chàng dằn lại được, chỉ giận dữ nóị
- Đình Thư, tôi không ngờ cô lại bần tiện, xấu xa, thiếu nhân cách như vậỵ
Hảo thấy Phẩm mắng em mình không dằn được, đứng ra bảo vệ.
- Dương Phẩm. Cậu nói thế là thế nàỏ
Phẩm trừng mắt với Hảo:
- Thế nào à? cho anh biết tài sản nhà họ Âu chúng tôi to lớn cỡ nào cả tỉnh đều biết, anh muốn lấy chị Nhi Phương của tôi cũng không phải là tốt lành gì ... Anh em của anh muốn nhảy vào để ăn ké mà thôị
Nhi Phương giận dữ hét.
- Phẩm. Mày điên rồi ư? Nói năng kỳ cục vậỷ
Đình Thư thì giận run, nước mắt đã vờn ra mị
- Thế này thì ... rõ ràng cái bệnh điên là bệnh lây đấỵ
Đình Thư nói, và Phẩm chồm qua mắt đỏ ngầụ
- Đúng rồi đấỵ vì vậy tốt nhất là cô nên xa tôi một chút. Đừng có đến gần, tôi mà phát điên lên là coi chừng cô toi mạng.
Nói xong Phẩm ném khăn lên bàn, bỏ chạy xuống lầụ
Ra đến ngoài thì bóng của Chi Quyên và Túy Vy đã biến mất. Phẩm vội nhảy lên xe của mình, nổ máy chạy như bay về phía đường Nhị Hà. mặc cho đèn đỏ, cho cảnh sát ... Ý nguyện duy nhất trong đầu là làm sao gặp ngay Chi Quyên để giải thích, xin lỗi ... Phẩm biết đây là một chuyện không dễ dàng. Chi Quyên vừa tự ái lại vừa bị xúc phạm.
Rồi xe cũng dừng lại trước nhà Chi Quyên. Nhìn thấy ánh đèn trong nhà, Phẩm thở phào nhẹ nhõm. vậy là Chi Quyên đã trở về nhà ... ít ra Chi Quyên cũng không lang thang trên phố ... vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn.
Xuống xe, Phẩm chạy ngay đến đập cửạ Phẩm đập thật mạnh. Có giọng nói của Chi Quyên từ trong vọng rạ
- Ông Âu Dương Phẩm. Yêu cầu ông hãy về chọ Chúng tôi không tiếp ông đâu, nên không mở cửạ
Phẩm vội vã nóị
- Chi Quyên! Em hãy mở cửa ra, tất cả chỉ là sự ngộ nhận, em nghe anh giải thích nè.
Giọng của Chi Quyên như tắt nghẹn.
- Tôi không nghẹ Anh đùa cợt với tôi như vậỵ còn chưa đủ saỏ Nếu anh còn một chút lương tâm, tôi xin ông ... ông hãy buông tha tôị
Giọng nói của Chi Quyên càng làm cho Phẩm bối rốị chàng vừa đập của vừa nóị
- Chi Quyên em hãy mở cửa, em nghe anh nóị
- Tôi đã bảo là tôi không nghe, không nghe gì cả.
Phẩm kê sát mặt vào kẹt cửa nói như van xin.
- Chi Quyên. Từ xưa đến giờ anh không cầu lụy ai cả. Anh van em.
Chi Quyên ngồi im, Phẩm gọi tiếp.
- Chi Quyên.
Chi Quyên vẫn yên lặng Phẩm hét.
- Quyên! Nếu em không mở cửa ra, anh sẽ phá cửa vào đấỵ Anh tin la cánh cửa này không ngăn được anh đâụ
Rồi Phẩm dùng chân và khủy tay đập mạnh cửạ Thế là cửa mở Chi Quyên ràn rụa nước mắt bước ra nhìn Phẩm.
- Anh định làm gì chứ? Bức hiếp người ta cũng vừa phải thôị
Nghe Chi Quyên nói "Bức hiếp người ta" mà Phẩm thấy nát lòng. Từ lúc quen nhau đến giờ Phẩm có bao giờ "bức" Chi Quyên quá đâủ Chỉ có một màn kịch của Đình Thư đạo diễn đã khiến Chi Quyên xóa hết tất cả. Phẩm đẩy Chi Quyên qua một bên, bước vào nhà. Chàng đứng trong cửa nhìn Chi Quyên nóị
- Không lẽ chuyện chúng mình đến đây là chấm dứt rồi ư?
- Vâng..
Chi Quyên vừa nói vừa bước vào trong.
- Có phải vì em biết anh là con trai của ông giám đốc công ty Đạt Mãỉ
- Không hẳn như vậỵ mà là vì ... anh chưa hề thành thật với tôị
Thành thật? Phải nói là quá thành thật chứ? Chính vì sợ em tự ái ... làm bất cứ điều gì anh cũng phải cẩn thận. Lựa từng lời ... Suy nghĩ từng chút ... Chính vì quá yêu em anh mới làm như vậỵ Đụng tí là em nói "Anh với em ở hai thế giới cách biệt nhau" ... "ở giai cấp khác nhau". Hỏi em vậy chứ anh dám bộc lọ thân thế mình trong trường hợp đó không? Anh có dám nói là anh giàu có không? Em nghĩ kỹ đi ... Trong trường hợp của anh, con nhà tỷ phú là một cái tội à? ... Em lúc nào cũng tự ái, không nghĩ giùm anh, không một chút tình cảm.
Chi Quyên lắc đầu nóị
- Thôi đừng có hét nữạ Tôi không cần biết lý dọ Tôi chỉ thấy là anh đã lường gạt tôi ... mà nếu anh không lường gạt, thì sau câu chuyện xảy ra vừa rồi, tôi cũng không thể tiếp tục làm bạn với anh ... ông chủ ạ ... Thôi thì mời anh. Thân phận tôi nghèo hèn ... không thể ganh đua được với cái cô mặc đồ thời trang hở vai đâu ông ạ.
Phẩm hét lớn.
- Thời trang hở vài nàỏ Nói bậỵ Thì ra em cũng tin chuyện đó nữa saỏ Tuần trước gần như ngày nào, buổi tối anh đều ở bên em ... Thì làm sao có mặt ở khiêu vũ trường Hạ Quy được chứ? Chuyện đó Đình Thư đã bịa rạ Vậy mà em cũng ngu, em cũng tin ... Đình Thư.
Chi Quyên nhìn Phẩm với ánh mắt lạnh.
- Không lẽ anh với Đình Thư không có gì cả à? Anh nói đi, nói thật đi ... Nếu không có sự liên hệ nào thì cô ta xuyên tạc sự thật làm gì?
Phẩm trừng mắt nhìn Chi Quyên. Không biết nói saọ Mặc dù giữa Phẩm với Đình Thư chưa có chuyện gì xảy rạ Nhưng cũng không thể nói là không có gì. Phẩm chỉ đứng trừng mắt. Cái thái độ của Phẩm đã khiến Chi Quyên hiểu lầm. Nàng nhìn xuống, mệt mỏi, buồn bã.
- Vậy thì anh hãy đi đị Anh Phẩm, tôi không muốn lý sự hay cãi lộn với anh ... Tôi chỉ xin anh hãy buông tha cho tôị Bởi vì anh thấy đó ... Thái độ người nhà anh cư xử với tôi như thế nàỏ Chúng ta làm bạn nhau rồi sẽ chẳng đến đâu cả ... Anh cũng thấy chứ? Vậy thì tiếp tục để làm gì? Chỉ để lừa dối nhau thôị
Rồi Chi Quyên nhìn xuống, khẽ nóị
- Em đi làm ở cao ốc Giao Tân, em cũng đã tiếp xúc nhiều với những tay giàu có ... Nhưng mà ... rõ ràng họ cũng vồn vã đấy ... Nhưng chỉ có nghĩa là đùa cợt, qua đường ... vậy thì, cái vở kịch mà ta diễn, cũng nên đừng lại ở đâỵ
Phẩm giận dữ như tự ái bị xúc phạm.
- Chi Quyên! Em quên là sáng nay chúng ta mới thề thốt ... Như vậy mà có thể nói là đùa cợt được ư?
- Trong bất cứ vở kịch nào ... cũng có chuyện thề thốt. Và chuyện tin tưởng vào đó ... thì cũng nào có hiếm hoị
Phẩm mới nghiến răng nóị
- Em ...
Phẩm giận dữ đến độ không nói được thêm lời nào, tim đập muốn vỡ tung lồng ngực. Mắt trợn trắng. Thật lâu, chàng mới nói tiếp được.
- Em ... thật là tàn nhẫn ... vô lương tâm.
Chi Quyên xúc động không kém.
- Vâng ... Làm bạn với anh để được bình phẩm bằng những lời như vậỵ đủ rồị
Chi Quyên bước tới mở rộng cửạ
- Xin chào anh, Âu Dương Phẩm.
Phẩm kêu lên, cố đằn cơn giận trong lòng xuống.
- Chi Quyên! Em không nên như vậỵ Chi Quyên anh đến đây đâu phải để kiếm chuyện với em đâủ
Phẩm nắm lấy tay Chi Quyên nóị
- Hãy nghe anh giải thích nè, Chi Quyên.
Nhưng Chi Quyên đã vùng khỏi tay Phẩm, nàng đứng nép qua một bên nóị
- Đừng đụng đến tôi nữa, hãy về đi, tôi mệt lắm rồị Anh nên nhớ, ở nhà, anh có thể là một ông vua, nhưng ở đây anh chỉ là một người khách, còn tôi mới là chủ. Bây giờ, xin mời anh.
Phẩm nổi nóng trở lại Chàng chưa hề gặp người con gái nào cố chấp như thế. Chàng hét.
- Em vô lý vừa vừa đấy chứ? Chị và bạn anh họ có lỗi với em, chứ anh có làm gì mà em trút côn giận lên anh chứ?
- Anh có lỗi vì anh đến từ một giai cấp khác.
Phẩm hét.
- Vậy chứ ai là người cùng giai cấp với em?
Chi Quyên nhìn lên.
- Hứa Lạc Phong.
Phẩm lui lại một bước như vừa bị ai đấy thụi vào ngực.
- Hứa Lạc Phong à? Thì ra ... đây mới là lý do chính khiến em xa anh ... Đúng rồi, cái thằng lưu manh đó.
Phẩm như một con thú bị thương, bước nhanh ra phiá cửa không quay đầu lạị Một lúc, Chi Quyên nghe tiếng xe nổ máy rồi xa dần, Chi Quyên đứng đấy, yên lặng. Tiếng xe đã mất hút. Bây giờ Chi Quyên mới thấy rã rời, nàng ngồi xuống, tựa vào cửạ Ngày 13 tháng 10! Chi Quyên chợt nghĩ ... hãy giữ lấy mùa thụ Chi Quyên biết, không làm sao có chuyện đó, vì ngay ngày mai nó đã không còn tồn tạị Số 13 rõ là con số xui xẻọ
Túy Vy từ trong nhà bước ra, nó rụt rè nhìn Chi Quyên.
- Chị ơi chị, Chị sao vậỷ Sao chị khóc? Anh Phẩm làm gì giận dữ thế? tại em làm sai gì nữa phải không?
Chi Quyên nhìn lên, Vy với ánh mắt ngây thơ thái độ trẻ con của nó làm Quyên thấy buồn hơn. Nàng khóc lớn.
- Túy Vy ... Có lẽ chúng ta phải đi đến nơi nào đó. Một nơi mà không có dấu chân con ngườị Ở đấy ta làm gì chẳng ai biết, có lẽ hạnh phúc hơn ... Ta phải tìm đến một nơi vậy thôi, em ạ.
Trải qua một đêm dài không ngủ, Buổi sáng khi Chi Quyên đến sở làm, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt hốc hác, tiều tuỵ thấy rõ. Ngồi vào bàn làm việc mà Chi Quyên như một kẻ mất hồn.
Suốt đêm hôm qua, Chi Quyên không hề chợp mắt. Nàng cứ ngồi suy nghĩ, suy nghĩ thật cặn kẽ. Tất cả sự việc quay ngược trong đầụ Từ lần đầu tiên gặp Âu Dương Phẩm, mãi cho đến lúc mọi sự vỡ lở ở nhà hàng. Sự quen nhau của họ như một pha kịch nhưng lại là một vở kịch diễn dở. Con trai của Âu Vân Yên. Tỷ phú Âu Vân Yên! Chi Quyên nào có ngờ Dương Phẩm lại là con trai độc nhất của tay cự phú nổi tiếng đó. Nếu sớm biết, chắc chắn Chi Quyên đã không để cho sự việc phát triển rạ Bởi vì ... tài sản khổng lồ thế lực to tát của nhà họ Âu ở hòn đảo này ai lại không biết?
Còn Chi Quyên? Ngoài một đứa em không bình thường ... chẳng có một cái gì cả. Vậy thì Chi Quyên dựa vào cái gì để liên hệ với Phẩm? Trách gì, Đình Thư chẳng mỉa mai Chi Quyên như một tay đầu cơ cơ hộị Sử dụng sắc đẹp như một lợi khí. Mà nào phải chỉ một mình Đình Thư đâủ Tất cả những người biết đến thân thế của Phẩm, chắc chắn sẽ nghĩ thế. Xã hội ngày là một xã hội thực dụng ... Nên tư tưởng con người rất hẹp hòị
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, cân nhắc từng chút ... Chi Quyên chợt hỏị vậy chứ cuối cùng rồi, cái tình cảm mà Phẩm đã dành cho nàng đó ... Thật hay chỉ là giả tạỏ Con người của Phẩm đương nhiên là đã giao tiếp rất nhiều với các cô gái đẹp, con nhà giàu, khuê các ... Phẩm đã 24 tuổị Chắc chắn đây không phải là mối tình đầụ Bây giờ nghĩ lại Chi Quyên thấy, Phẩm bao giờ cũng giấu giếm mọi thứ. Từ gia cảnh đến bạn gái ... Nếu không phải là định đùa cợt vói tình yêu thì rõ Phẩm phải là một diễn viên có tàị Chi Quyên đã lầm. Đã tin ngay cái tình yêu đó. Không phải chỉ tin một cách bình thường mà còn điên cuồng, say dắm nữạ Nhưng mà ... Nhưng mà ... Nếu Phẩm không phải là đùa cợt mà thật sự yêu thì saỏ Cái lời thề kia hình như cũng xuất phát từ trái tim cơ mà?
Điên thật! Chi Quyên nghĩ và cắt đứt ngay những tư tưởng yếu đuối của mình. Rõ ràng là ta khờ khạo dễ tin quá. Ta là một đứa con gái thích nằm mơ. Nếu so với sắc ta nào có bằng Đình Thư? Về Tàỉ ta hơn được aỉ Đó là chưa nó đến bối cảnh gia đình, đến môn đăng hộ đối, đến bản thân ... Khônng có một cái gì ta vượt trội hơn ai cả, vậy thì ... tại sao lại đòi hỏi Phẩm phải yêu tả Mà nếu thật sự Phẩm yêụ Tại sao Phẩm phải giấu giếm nhiều thứ? Tại sao Phẩm không giúp giải quyết chuyện ở bàn ăn? Vừa mới trông thấy bà chị và Đình Thư, Phẩm đã lúng túng thấy rõ. Nếu thật sự Phẩm yêu ta ... thì ta phải là niềm kiêu hãnh của chàng mới phải chứ? ở trong tình yêu chắc chắn không có sự phân biệt sang hèn ... vậy mà ... tại saọ.Phẩm lại thấy xấu hổ khi giói thiệu ta với mọi ngườỉ Thái độ đó có phải là "yêu" không? Rõ ràng là ta ngu ... ngây thơ, dễ tin quá ... Thôi, Chi Quyên ạ, đừng có khù khờ ... Đừng nằm mơ nữa ... chẳng qua Phẩm chán chê với mấy cô đài các rồi, nên dùng mi làm một thứ "thay đổi khẩu vị" thôị
Nhưng mà ... không lẽ ... nụ hôn đầu trong nhà ... lời thề ở rừng thông ... Những cuộc tản bộ trong hoàng hôn, những lời thì thầm trong đêm. Những chiếc lá đỏ ... Mùa thu ... Tất cả chỉ là ... giả dốỉ Lừa gạt? ... Con người lúc nào cũng sống không trung thưc như vậy ư? Vậy thì còn biết tin aỉ Dương Phẩm? Đúng ta không nên đùa bỡn như vậy ... Nhưng mà nếu Phẩm đóng kịch thì tại saỏ Phẩm lại phải phí công chạy trở lại đây giải thích? Năn nỉ Chi Quyên buồn bã lắc đầu ... Hay là ... Hay là ... thật? Có thể tin điều đó không?
Nhưng rồi ... Chi Quyên lại giật mình. Nếu quả đấy là thật đi, thì cũng chẳng giúp ích gì được cả. Làm sao ta có thể chen chân vào gia đình họ Âủ Bà chị thứ ba cao quý. Cái cốt cách sống giàu sang của Đình Thư. Rồi còn vị hôn phu ít nói của Nhi Phương ... Chỉ mới có ba người .... Mà chẳng một người nào có cảm tình với nàng. Không những thế họ còn khinh thị ... thiếu điều hạ nhục ... Với một gia đình như vậy ... tốt nhất mi không nên nghĩ đến ... Bắt đầu từ giây phút này, không nên nghĩ đến ba chữ Âu Dương Phẩm nữạ phải xóa tan đi cả trong ký ức. Ta tuy hoàn toàn vô sản nhưng mà ít ra ta cũng có được niềm kiêu hãnh riêng tư ... Nếu không sớm tỉnh ngộ, sợ sẽ sa xuông địa ngục là hết thuốc chữạ Đồng Chi Quyên! Hãy xóa tan đi ảo tưởng của chính mình ... Hãy nghĩ đến bản thân và Túy Vy thôị
Càng nghĩ Chi Quyên Càng thấy đau lòng ... Nhưng nàng cũng đã phần nào thấy được sự thật. Đấy là ... mọi thứ đã kết thúc ... Bây giờ không còn Phẩm, rừng thông ... Thu ca và cuộc tình như mơ như mộng.
Quyên chợt ngẩng đầu lên nhìn chiếc bàn đánh máy và những xấp giấy tờ chưa sắp xếp mà giật mình.
Ông Phùng Tính Lân bước đến. ông đã ngồi đàng kia quan sát Chi Quyên thật lâụ Cô bé với trạng thái bơ phờ, buồn thảm như đang gặp một cú xốc gì.
- Cô Chi Quyên! Hôm nay hình như cô không được khỏẻ
Chi Quyên giật mình, vội ngồi ngay người lạị
- Dạ không có gì, tôi sẽ đánh hết những giấy tờ này cho ông, ông giám đốc ạ.
Chi Quyên cầm giấy lên bắt đầu cho vào bàn bắt đầu làm việc. Nhưng chỉ mấy dòng, là Chi Quyên lại đánh saị Chi Quyên thay giấy khác, lại sai, cứ như vậỵ cho đến một lúc, Chi Quyên nhức đầu quá, ôm đầu gục xuống bàn.
Ông giám đốc Lân bước sang ôn tồn.
- Sao vậỷ Cô đã gặp điều gì phiền muộn phải không?
- Ồ. - Chi Quyên cắn nhẹ môị - Đừng hỏi gì cả Xin ông đừng hỏi gì cả.
Nước mắt vòng quanh mị ông Lân đã đến sau lưng, xoay chiếc ghế nàng cho đối diện với ông. Chi Quyên nhìn lên. Ánh mắt ông Lân đặc biệt chăm sóc.
- Có phải vì cậu thanh niên đó không? Người mà thường khi đến đón cô đấỵ Hắn thế nàỏ Hắn đã khiến cô buồn à?
Qua màn nước mắt, cái khuôn mặt nho nhã và hiền lành của ông Lân làm Chi Quyên xúc động, ông ấy như một người lớn chăm sóc. Chi Quyên mở miệng định nóị "Dạ không có chi". Nhưng mà vừa mở miệng, không hiểu sao Quyên lại không dằn được Chi Quyên òa lên khóc.
Bao nhiêu uất ức chất chứa bấy lâu nay trong lòng được dịp tuôn trào ra ... ông Lân xúc động ghì đầu Chi Quyên vào ngực mình. ông hỏị
- Sao thế, sao thế Chi Quyên?
Chỉ thấy Chi Quyên khóc. ông thở dài nói:
- Thôi thì cứ khóc đị Có bao nhiêu uất ức cứ khóc ra cho hết.
Chi Quyên khóc và khóc hả hê. Những dòng nước mắt như đê vỡ không sao chận lại được, Chi Quyên cứ khóc mãi như vậy, đến lúc có tiếng gõ cửa nàng mới giật mình ngẩng lên. Nhưng không còn kịp, cửa đã mở. người bước vào là cô Lý, thư ký kế toán. Cô đã nhìn thấy hết tất cả. Chi Quyên không dám nhìn qua, còn ông Lân thì lúng túng thấy rõ. Nhưng rồi ông cũng bình tĩnh lại nhanh, nhận hồ sơ từ tay cô Lý, đợi cô ta bước ra ngoài, ông khép cửa lại Chi Quyên nóị
- Xin lỗi ... Em không biết thế nào ... Em ...
Ông Lân móc chiếc khăn tay trắng tinh ra, đưa cho Chi Quyên.
- Lau nước mắt đi, rồi qua sa lông bên kia ngồi, thư giãn một chút.
Chi Quyên tiếp lấy khăn tay, rồi ngoan ngoãn làm theo lời ông Lân. Nàng đã lấy lại bình thản. Có một chút xấu hổ, ngượng nghịu trong đầụ ông Lân bước tới ngồi cạnh, ông vừa hút thuốc vừa hỏị
- Sao khỏe chưả
Chi Quyên gật đầụ
- Có cần uống cà phê không? Tôi cho cô lên lầu gọỉ
Ông Lân hỏị Trên sân thượng của cao ốc là quán caphe "Mây Xanh" nổi tiếng.
Chi Quyên nhìn lên. Quyên hỏi:
- Ông không sợ lời đồn đại à? chắc chắn bây giờ ở ngoài phòng kế toán họ đang xì xàọ
Ông Lân vừa cười vừa nóị
- Rồi có sao đâủ Đây là xã hội của con người mà. Nếu không bị người này bình phẩm thì cũng có người khác.
Chi Quyên bất giác cười theo, ông Lân nóị
- Bữa nay nụ cười của cô thật hiếm hoị Cô biết không cả buổi sáng nay tôi thấy trời mây cứ vần vũ.
Rồi đặt tay lên tay Chi Quyên, ông nói tiếp:
- Tôi nghĩ là ... Hẳn cô không muốn nóị Nhưng mà ... Cô hẳn đã gặp điều gì không vui chứ?
Chi Quyên không đáp chỉ nhìn ông Lân với ánh mắt van xin. Ông Lân thở khói rồi tiếp.
- Thôi được rồi, tôi sẽ không hạch hỏi nữa đâụ
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reọ Chi Quyên giật mình định tiếp. Nhưng ông Lân đã chận lại ông muốn đích thân tiếp máỵ
- Alô!
Sau tiếng Alô, chợt nhiên ông quay sang Chi Quyên.
- Chi Quyên! điện thoại của cô đấỵ
Chi Quyên bối rốị Ai gọi vậỷ Đứng dậy, Chi Quyên đỡ lấy ông nghẹ
- Alô?
- Em đấy à? Chi Quyên?
Tim Chi Quyên đập mạnh, thì ra là Âu Dương Phẩm. Lập tức, Chi Quyên gác máy, và đứng lặng ngườị Tiếng chuông lại reo vang. Chi Quyên đứng ngần ngừ, nhưng rồi một lúc ... Chi Quyên biết không thể không tiếp máỵ
- Chi Quyên em đừng có đặt máy xuống, em nghe anh nói này ... Anh đang ở trên lầu công ty em đâỵ Quán caphe "Mây Xanh" đấỵ Em lên đây, chúng ta nói chuyên ... Anh cần gặp em gấp. Em có nghe anh nói không?
Chi Quyên phản ứng một cách yếu đuốị
- Em không thể lên, em không muốn gặp anh.
Giọng Phẩm giận dữ.
- Em phải gặp. Anh sẽ đợi em nửa tiếng nữa, nếu em không lên, anh sẽ xuống ngay công ty của em. Chi Quyên, em đừng hòng chạy trốn anh. Anh cần gặp em. Chi Quyên. Hôm qua anh hồ đồ ... Anh saị Nhưng em phải để anh giải thích.
- Không! Không!
Chi Quyên lắc đầu và định gác máy, Phẩm nói nhanh.
- Chi Quyên, anh đợi em đấỵ Chắc chắn em phải lên đâỵ Bằng không anh sẽ xuống dưới quậỵ Anh bất cần mọi thứ.
Chi Quyên gác máy, quay qua trực diện với ông Lân, mặt tái hẳn. Ông Lân bước tới vịn vai Chi Quyên.
- Phải can đảm lên, Chi Quyên ạ.
Chi Quyên nghe nói và tựa người vào bàn. Một ý tưởng thoáng nhanh. Nàng nhìn ông Lân:
- Không, không sao đâụ ông giám đốc, ông làm ơn giúp tôi ... ông hãy đưa tôi ra khỏi nơi này ... Đưa đi ngay ...
Ông Lân không hiểụ
- Cô định đi đâủ
- Đi đâu cũng được, miễn ra khỏi nơi này ...
Ông Lân dụi tắt tàn thuốc, nhanh chóng mặc chiếc áo Veste vào, và lịch sự lấy chiếc áo khoác trên thành ghế khoác lên vai cho Chi Quyên.
- Thôi ta đị
Ra khỏi văn phòng, phải bước ngang qua phòng kế toán. Những cặp mắt đổ xô theo họ đến tận cầu thang, đến tận bàn giao tế, ông Lân nói với cô tiếp viên.
- Nếu có ai hỏi cô Chi Quyên, nhớ bảo họ là cô ấy vừa đi về nhé.
- Rồi họ ra khỏi cao ốc, đến bãi giữ xẹ Chi Quyên lên xe để ông Lân lái ra phố. Qua khỏi con đường Trung Sơn Bắc, đến đường Lâm sanh. Chi Quyên ngồi trên xe như khúc gỗ mặc tình để ông Lân muốn đưa đến đâu cũng được.
Xe dừng lại trước cửa một quán caphe bên đường. Họ đi vào chọn chiếc bàn ở góc. Quán caphe này bài trí theo kiểu phương tâỵ Những ngọn đèn treo tường giống như những ngọn đèn đồng thời trung cổ. Bàn với khăn trải màu hồng. Mỗi bàn lại có một ngọn đèn pha lê. Chi Quyên ngồi xuống ghế. Tựa lưng vào thành. Người mệt mỏi rã rờị
Ông Lân gọi cho Chi Quyên một ly caphe, còn ông thì một cốc rượu, ông ngòi đấy yên lặng ngắm Chi Quyên. Caphe đã mang ra, Chi Quyên hớp một hớp. Vị đắng khiến nàng tỉnh táo đôi chút, Chi Quyên nóị
- Xin lỗi vì đã làm phiền ông giám đốc.
Ông Lân hỏi thẳng:
- Hắn là ai vậỷ
Chi Quyên giật mình, một chút lúng túng. Yên lặng một lúc, Chi Quyên mới nhìn lên.
- À ... Tôi có thể ăn cái gì không? Hình như là ... từ hôm qua đến nay tôi chưa có ăn cái gì trong bụng.
Ông Lân chau mày, ròi gọi bồi bàn đến. trong lúc chờ đợi, ông hỏi:
- Ngay cả cơm trưa qua cũng chưa ăn à?
Chi Quyên chỉ mở to mắt không đáp. Chi Quyên nhớ lại ... Sáng hôm qua có mang theo thức ăn làm sẵn đi Picnic ... Nhưng rồi trong cái khung cảnh lộng gió, đầy mây ... đầy lá đỏ ... Túy Vy đã tém gọn hết thức ăn ... ờ! Chuyện đó ... chuyện đó hình như xảy ra lúc nào nhỉ. Lâu lắm rồi thì phải, chứ không phải mới hôm quạ Ông Lân thở ra, Hèn gì cô ấy chẳng yếu thế này ông thấy giận gã con trai đã làm cho Chi Quyên đau khổ.
Bồi bàn đến và ông Lân đã gọi cho Chi Quyên một đĩa cơm càri gà ... với nhìêu món ăn vặt khác. Quyên đã ăn ... nhưng lại ăn rất ít ... Xong bữa, Chi Quyên mới nhìn lên hỏi ông Lân.
- Ông có biết Âu Vân Yên không?
Ông Lân đã giật mình.
- Giám đốc công ty xi măng Đạt Mãi đấy à?
Chi Quyên nóị
- Vâng, ban nãy ông đã hỏi tôi hắn là ai phải không? Đấy chính là con trai độc nhất của ông Âu Vân Yên, hắn tên là Âu Dương Phẩm.
Ông Lân tròn mắt nhìn Chi Quyên.
- Thì ra là vậỵ
Chi Quyên nóị
- Vâng, vậy đó! và bây giờ ông hãy giúp tôi, để tôi không dính líu đến hắn nữạ
Ông Lân nâng ly rượu lên chậm rãi hớp. Người con gái trước mắt ông tiều tụy nhưng có vẻ rất cương quyết. ông hỏi vặn lạị
- Có thật sự cô muốn dứt khoát với hắn không?
Chi Quyên đưa tay lên vuốt tóc ra sau hỏi:
- Chuyện đó có nhất thiết phải trả lời không?
Ông Lân lắc đầu, rồi nắm lấy tay Chi Quyên, ông nói một cách xúc động.
- Thôi khỏi Chi Quyên, cô không cần cho tôi biết lý do nhưng mà khi Quyên đã nhờ tôi, thì Chi Quyên có biết là ... Chuyện nhờ đó có thể đưa đến hậu quả thế nào không?
Ròi ông thở dài nói:
- Chi Quyên biết đấỵ Một chú thỏ khi bị sói săn đuổi ... dọc đường nó gặp con cọp. Thế là nó bảo "Cọp ơi, hãy giúp tôi, cứu tôi thoát khỏi tay sói đi!". Thế là cọp đồng ý ngaỵ Nó đã giúp thỏ đuổi được sói, sau đấy ...
Ông Lân hóp một hớp rượu đốt thêm một điếu thuốc, giọng ông trở nên buồn buồn.
- Cô biết là ... sau đấy có ai giúp được thỏ ... để thỏ thoát khỏi tay cọp không?
Chi Quyên giật mình.
- Ông là cọp à?
Ông Lân thành thật nóị
- Vậng Tôi không muốn dối cô, tôi không phải là ngụy quân tử. Vì vậy, Chi Quyên, cô cần phải suy nghĩ cho cẩn thân ... Thật ra thì ... nếu Chi Quyên không hiền lành, ngây thơ trong trắng, nếu Quyên là một thứ gái se sua không đàng hoàng, thì có lẽ tôi đã không buông tha ... Đằng này Chi Quyên là hiện thân của con người đứng đắn, tự trọng nên tôi không thể không nói thật. Và Chi Quyên ...
Ông Lân thỏ dài tiếp.
- Hay là cô nên đề phòng ... Cô không phải sợ nanh vuốt của hắn mà là của tôi đây cô ạ.
Chi Quyên ôm lấy đầu, khổ sở.
- Ồ. Tôi van ông, tôi xin ông đừng nói nữa tôi chết mất.
Ông Lân đưa ly rượu qua cho Chi Quyên.
- Hãy hớp một hớp đi, để bình tĩnh lạị
Chi Quyên hớp một hớp, vị đắng làm nàng sặc sụa nàng tựa người vào lưng ghế. Giọng nói trở nên yếu đuối hẳn.
- Không lẽ giữa hai người khác phái, không có tình cảm bạn bè ư?
Chi Quyên hỏi, ông Lân nóị
- Có chứ! Nhưng giống như ta để một cục nước đá bên cạnh đống lửạ Chỉ có một trong hai điều xảy ra, hoặc là ... lửa sẽ bị nước làm tắt hoặc nước sẽ bị lửa làm bốc hơi ... Như vậy đó không có tính cách lâu dàị
Chi Quyên nhìn ông Lân.
- Có nghĩa là chú thỏ kia tốt nhất là nên đi thật xa, để vừa tránh sói mà cũng để tránh cọp.
Ông Lân thành thật đáp.
- Đúng vậỵ Nhưng mà con cọp đó tuy không phải hạng tốt lành, nhưng nó có thể giúp thỏ tránh được nhiều ác thú khác.
Ông xiết nhẹ tay Chi Quyên.
- Hãy suy nghĩ cho kỹ đi, Chi Quyên ạ. Cũng có thể là tỷ dụ của tôi không rõ ràng lắm nhưng Quyên cũng nên suy nghĩ. Bởi vì Quyên đẹp như một đóa hoa, những đóa hoa đẹp như vậy cần phải được che chở trong nhà kính để không bị mưa gió. Chi Quyên biết không? nếu tôi mà gặp Quyên cách đây mười năm, khi tôi còn trẻ còn chưa lập gia đình ... thì tôi sẽ không để Quyên thế này ... Phải có một nhà kính ấm áp cho Quyên. Đằng này ... bây giờ mà tôi đòi hỏi như vậy là một chuyện hoang đường. Tôi sẽ thấy mình đê tiện. Nhưng tôi lại không đành lòng ... để mặc Quyên ...
Chi Quyên nhìn ông Lân thật lâu, rồi nóị
- Ông giám đốc, ông rõ ràng là mâu thuẫn hơn cả tôi ... Ông muốn giữ tôi là của riêng lại mong mỏi tôi phải tránh thật xa ông ...
Rồi Chi Quyên lại tiếp.
- Thôi tôi về đâỵ Xin ông cho phép tôi được nghỉ ngày maị Để tôi suy nghĩ.
Ông Lân gật gù.
- Cô suy nghĩ à? cô không hỏi là tôi sẽ giúp gì cho cô ư?
Chi Quyên nóị
- Tôi hẳn biết những gì ông giúp được cho tôi chứ? Ông là một người đứng đắn, tôi biết ông giám đốc ạ. Chứ với người khác họ đã không buông tha, nhất là trong hoàn cảnh nàỵ
Chi Quyên nói, và bỏ đi ra ngoàị ông Lân chạy theọ
- Vậy cô định đi đâủ Tôi đưa cô về nhé!
- Tôi không vê nhà. Tôi đi vòng vòng. Bây giờ trái tim tôi rối rắm lắm, tôi cần phải đi một mình cho thư thả ... ông hãy để mặc tôi.
Ông Lân chụp tay Chi Quyên.
- Tôi không thể để cô đi một mình được hôm nay cô rất yếu, tôi phải đưa cô về nhà.
Chi Quyên không phản đốị Bởi vì ... thật ra ... Chi Quyên đã quá mệt mỏị Giống như điều ông Lân đã nóị Chi Quyên bây giờ yếu như cọng cỏ ... Thôi thì tốt nhất là về nhà ... Chi Quyên đã ngoan ngoãn chui vào xẹ Ngã người ra saụ Chi Quyên nghĩ. Mình không thể ngã bệnh trong lúc này được. Ngay cả chuyện ngã bệnh cũng không được phép. Chi Quyên cay đắng nghĩ. Nàng cho ông Lân biết địa chỉ. Khi xe vừa dừng lại trước cửa nhà, Chi Quyên cảm thấy khỏe hơn. ông Lân đã lịch sự mở cửa xe dìu nàng xuống.
Ngay lúc đó chợt có một người xuất hiện, Chi Quyên tưởng là Túy Vy nên kêu lên.
- Túy Vy.
Nhưng không phải là Túy Vy mà là Âu Dương Phẩm. Khuôn mặt anh chàng hốc hác không kém. Phẩm đứng đấy, hùng hổ như con gà trống. Chàng nghiến răng.
- Chi Quyên, sao em ác vậỷ Em làm vậy là thế nào chứ? Tại sao lại trốn tránh anh, nếu anh ...
Chi Quyên có tình tựa người vào ông Lân, với nụ cười nhẹ trên môi:
- À! Cọp đưa thỏ về nhà để tránh sói mà.
Câu nói của Chi Quyên làm Phẩm tái mặt. Chàng chựng lại nhìn Chi Quyên, trong khi Chi Quyên cố tình vòng tay qua lưng ông Lân nóị
- Ông Phẩm ạ, tốt nhất anh nên làm quen với ông Lân đâỵ Giám đốc công ty của tôi đấỵ Hơn một năm nay tôi là thư ký riêng của ông ấỵ Nếu cần anh hãy đến công ty anh sẽ được nghe rất nhiều điều người ta bàn tán về chúng tôị Anh không biết chứ, những người con gái như tôi là những đứa con gái cơ hội ... Tôi không phải chỉ có một mình anh không thôi đâu ...
Phẩm tròn mắt không tin những gì đang xảy ra trước mặt. Trong khi ông Lân lại đứng yên như thừa nhận. Phẩm giận run. Chàng không dằn được nữa, nhảy dựng lên hét.
- Chi Quyên! Em có thể như vậy được à? vừa có một Hứa Lạc Phong lại vừa có ông giám đốc Lân ... Hừ ...
Phẩm bậm môi nói:
- Bây giờ thì tôi mới biết rõ bộ mặt thật của cô. Tôi là đàn ông, không lẽ tôi phải quỵ lụy dưới chân cô à?
Nói xong, Phẩm quay đầu, bỏ đi một nước. Còn lại Chi Quyên và ông Tính Lân, ông Lân nóị
- Cô Quyên, thiệt tình tôi xấu hổ với vai kịch vừa rồi của mình.
Chi Quyên nóị
- Xin lỗi ông. Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng mà, trước khi tôi ngã xuống. ông có thể giúp tôi vào nhà được không?
Nói xong Chi Quyên từ từ quy. xuống và không còn biết gì nữa.
Âu Dương Phẩm nằm ngước mắt nhìn lên trần nhà, mắt ráo hoảnh. Phẩm đã nằm như vậy lâu lắm rồị Ánh sáng trong phòng thay đổi, màu đen đang tràn ngập vậy là một ngày nữa đã trôi quạ Bao lâu rồỉ Có lẽ hàng thế kỷ. Thời gian đã mất hết ý nghĩa, đối với chàng. không phải chỉ có thời gian, mà còn tình cảm, cuộc sống, sự nghiêp ... Mọi thứ đã không còn giá trị. Nhưng nó mất tự bao giờ? Ngay cái buổi chiều gặp Chi Quyên bên cạnh Phùng Tính Lân ... Không phải, sớm hơn thế nữạ Từ cái bữa cơm chiều ở nhà hàng ... Khi Chi Quyên giận dữ kéo em đứng dậy là mọi thứ đã kết thúc ... Tất cả đã tan biến. Từ niềm vui, hy vọng ... đến hạnh phúc. Tại sao vậỷ
Vì Dương Phẩm là con trai của Tỷ phú Âu Vân Yên ư? Mọi tư tưởng trong đầu Phẩm như đông cứng. Chàng cứ nằm đấy không buồn cử động. Phẩm thấy giận hết thảy mọi ngườị Từ cha me, Chị Nhi Phương, Đình Thư, Phạm Hảo Chính mình nữa, cả Chi Quyên nữa ... Nhất là Chi Quyên ... Bởi vì Quyên biết một cách hết sức rõ ràng nàng là nguồn vui, là hạnh phúc của Phẩm. vậy mà Quyên nỡ chối bỏ hết tất cả, không những chỉ vậy mà còn đem cả Lạc Phong và ông Tính Lân ra để chọc tức chàng. Đàn bà! ờ đàn bà! Tất cả đều là phù thủy xấu xạ Phẩm thấy căm thù, giận dữ. Phẩm rủa thầm trong lòng. Cái chữ "căm thù" căng cứng trong đầụ Chi Quyên! Chi Quyên! sao vậỷ Hở Chi Quyên?
Có tiếng người gọi cửa, rồi giọng nói của bà Âụ
- Phẩm, con định làm sao vậỷ Con định ở mãi trong đó đến bao giờ? ra dùng cơm đị Hôm nay vì con mà cha con đã bỏ cả buổi Tiếp tân ở Bộ Kinh tế đấỵ Dương Phẩm! Con cãi nhau với chị Ba con ... thì có gì nghiêm trọng đâu ... Làm gì như kẻ thù không nhìn nhau vậỷ Phẩm, sao vậỷ Chị Ba con nói tất cả chẳng qua chỉ vì một đứa con gáị Hừ? Mẹ cha nào có cấm cản chuyện con có bạn gáỉ Nếu con không thích Đình Thư, thì thôị Ba mẹ cũng không ép. Phẩm, Phẩm này ...
Bà Âu tiếp tục gõ cửa, hạ thấp giọng.
- Không lẽ con cứ để mẹ đứng ở cửa gọi con mãi saỏ
Dương Phẩm bực dọc.
- Con muốn được ở yên một mình mà, mẹ hãy để con yên.
Bà Âu thở dàị
- Đúng rồi! Con cái bây giờ vậy đó. Khôing thèm đếm xỉa gì đến mẹ nó cả.
- Con đã nói với mẹ. Con muốn được ở yên một mình. Con không đói, không thèm ăn gì ... Cha mẹ cứ ăn trước đị
Bà Âu bước vào thấy vẻ tiều tụy của Phẩm, bà thật đau lòng.
- Ồ! Dương Phẩm. Mấy ngày nay con chẳng ăn uống gì cả. Xem này, hốc hác, xanh xao, tại sao vậỷ Mẹ hỏi Nhi Phương nó không chịu nóị Mẹ hỏi thật. Chuyện gì đã xảy rả Con không nói, mẹ sẽ gọi điện thoại đến Đình Thư hỏi nó đấỵ
- Có tiếng của Nhi Phương ở ngoài cửa
- Đừng có điện thoại hỏi Đình Thư. Nó đang nổi sùng chuyện này đấỵ
- Vậy thì để mẹ hỏi Phạm Hảọ
Nhi Phương hất hàm.
- Anh Hảo à? Anh ấy cũng đang phát điên lên. Con thấy tốt hơn là mẹ không nên hỏi gì cả.
Bà Âu có vẻ bối rốị
- Vậy thì ... Vậy thì ... Không lẽ chúng con đã cãi nhau tập thể à?
Dương Phẩm không nói gì cả, Nhi Phương bước vào thấy sắc mặt của Phẩm giật mình. Cái dáng dấp tiều tuỵ xuống sắc thấy rõ hẳn của Phẩm cho thấy Phẩm đã đau khổ thật sự.
Từ sau chuyện không vui ở nhà hàng ăn, Nhi Phương giận và tránh không muốn tiếp xúc với Phẩm nữạ Mặt khác Nhi Phương cũng bận phải xoa dịu hai anh em Thư, Hảọ Nhi Phương biết sự nổi giận của em trai cũng có lý do, đấy là vì mất mặt với người bạn gáị Hôm ấy, rõ là Đình Thư cũng quá quắt. Nhưng Nhi Phương đã không nghĩ là Phẩm lại có thể giận lâu như vậy ... Vì Nhi Phương không ngờ Phẩm lại nặng tình với Chi Quyên như thế. Ngay từ mới lớn Phẩm đã tiếp xúc nhiều với phụ nữ chứ đâu phải chưả Năm mười sáu tuổi, Phẩm đã tán tỉnh một cô hai mươi tuổi nhưng chỉ ít lâu sau đó đã quên bẵng. Rồi lại quen một cô khác. Suốt từ đó đến nay, Phẩm đã quen rất nhiều cô nhưng không có cô nào lại bền hơn ba tháng ... Phẩm mãi than " Cuộc sống vô vị" ... Dương Phẩm "lạnh lùng" có trái tim bằng sắt, từ trước đến giờ Phẩm vẫn nghĩ thế. Vì vậy, dù biết Phẩm đang quen Chi Quyên, biết Phẩm đã giận dữ, nhưng về nhà, Phẩm không nói gì cho cha mẹ biết. Cần gì để người lớn phải bận tâm? Chuyện rồi sẽ như mọi khị Rồi sẽ đi vào dĩ vãng ...
Nhưng mà lần này Nhi Phương thấy Phẩm hoàn toàn khác mấy ngày trước, Phẩm lang thang trên phố bỏ cả việc làm. Kế tiếp lại giam mình trong phòng riêng. Không xuống lầu, không dùng cơm và những thứ đó không đơn thuần chỉ là "giận dỗi". Mà phải nói là ở trạng thái "thất tình". Thất tình? Có thể như vậy không? Phương không phản đối chuyện Phẩm giao du với Chi Quyên. Có điều Phẩm muốn sự giao du đấy chỉ có tính cách qua đường chứ đừng đi đến hôn nhân. Ngay cả cha nàng ông Âu Vân Yên Nhi Phương cũng biết cha có những cái to nhỏ bên ngoài, nhưng mà ... khá kín đáọ Bà Yên cũng biết chuyện đó, nhưng giả vờ để thông quạ Bởi vì bà nghĩ nếu ông Yên làm tròn bổn phận, không bỏ bê gia đình, không để mang tiếng ... là đươc ... ông Yên có quyền thụ hưởng.
Vậy thì ... sự thật sau cùng là thế nàỏ tại sao Phẩm lại xanh xao muộn phiền đến thế? Nhi Phương bứt rứt. vai trò làm chị dù chỉ lớn hơn một tuổi, nhưng chị là phải có bổn phận. Thế là Nhi Phương bước tới, đẩy mẹ qua một bên, nóị
- Mẹ bình tĩnh nào ... Mẹ cứ bảo vú Chân đưa thức ăn vào đâỵ Rồi mẹ với cha dùng cơm đi, còn con sẽ ở lại đây nói chuyện với Phẩm một chút.
Bà Âu vội vã nói:
- Đúng rồi, đúng rồi đấy, hai chị em bây gây nhau thì phải tự giảng hòa đi ... Nhi Phương con là chị con phải nhường em nó một chút nhé.
Nhi Phương cườị
- Mẹ, mẹ cứ yên tâm ... Con đã nhường nó hai mươi bốn năm nay rồi nhường thêm cũng đâu có saỏ
Bà Âu an lòng.
- Đúng vậy, mẹ biết con là người chị tốt cô mà.
Nhi Phương lắc đầu bước vào phòng Phẩm, khép cửa lại Phòng tối hẳn, Phương bật công tắc. Thức ăn mà vú Chân mang vào buổi trưa còn nguyên trên bàn. Chỉ có ấm caphe là đang bốc khóị Như vậy có nghĩa là hai hôm nay Phẩm đã sống nhờ vào caphẹ
Phẩm lại nằm xuống giường, lấy tay gối đầu, mắt mở trừng nhìn lên trần nhà. Nhi Phương bước tớị
- Thôi đủ rồi, Phẩm, hãy nói cho chị biết cậu định giận đến bao giờ?
- Suốt đời!
Nhi Phương tròn mắt.
- Giận chị à? chị có làm gì đâu mà em lại giận?
Phẩm nằm yên. Nhi Phương có gắng giải thích.
- Cậu phải suy nghĩ một chút chứ. Cái hôm ở nhà hàng ấy, Đình Thư hành động như vậy là sai, nhưng mà cậu phải thông cảm, đàn bà, con gái, đương nhiên là phải hẹp hòi một chút. Từ nào đến giờ cô ấy nghĩ là câu ... thích cô tạ Đùng một cái thấy cậu dẫn một cô gái khác, đương nhiên là phải ganh thôị
Giọng của Phẩm nóng nảỵ
- Không phải vì thái độ của Đình Thư.
Nhi Phương nhìn em traị
- Thế thì saỏ Hay là cậu buồn vì cô Chi Quyên đó! Phẩm cắn môi không đáp. Phương chợt hiểu rạ
- À ... Phẩm ... Có nghĩa là cậu đã thật sự yêụ
Phẩm quay qua, mắt đỏ ngầụ
- Vâng, em yêu cô ấỵ Yêu một cách điên cuồng ... Nhưng mà mọi thứ đã bị mấy người phá hư cả ... chắc mấy người hài lòng lắm phải không? Bây giờ thì không còn gì nữạ Cô ta không cần nhìn mặt em, đoạn tuyệt với em. Hài lòng chưả
- Nhi Phương mở to mắt nhìn Phẩm.
- Cô ta quan trọng như vậỵ à?
- Em hỏi chi ... vậy chứ anh Hảo thế nào với chị chứ?
Nhi Phương đứng bật dậy, bước tới lui trong phòng, nàng cố hình dung lại khuôn mặt của Chi Quyên. Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Một đôi mắt biết nói ... Chiếc miệng nhỏ. Đúng rồi, phải công nhận là đứa con gái kia khá dễ thương. Nhưng mà ... cô ta lại có một thằng em trai khật khùng ... điều này ... ờ cũng chẳng sao, trong tình yêu "Thì người ta có thể tha mọi thứ". Nhi Phương dừng lại trước mặt Phẩm.
- Cô ta cũng yêu em chứ?
- Đúng ra là thế.
- Tại sao lại đúng rả
- Vì trước khi mấy người xuất hiện thì mọi thứ đã tốt đẹp như vậy ... chúng em đã từng thề nguyền ... tính toán chuyện tương lai ... Nhưng rồi sau cái màn kịch cỡm ở nhà hàng, tất cả hỏng bét ... Bây giờ bạn trai cô ta lại xuất hiện tùm lum. Bên phải một người, bên trái một người, em như điên lên ... Không hiểu ở đâu Chi Quyên lại có bạn trai nhiều thế?
Nhi Phương nhìn Phẩm, chợt nhớ tới khuôn mặt của Chi Quyên khi bị làm nhục. Ánh mắt giận dữ và kiêu hãnh với câu nóị
"Chị Nhi Phương, tôi xin thề trước vong linh của Cha mẹ tôi và chị Trước kia tôi không hề biết Âu Dương Phẩm là ông chủ nhỏ của công ty Đạt Mãị Tôi cũng không hề to tưởng gì đến tài sản của nhà họ Âụ Bây giờ thì tôi mới biết. Nhưng chị hãy yên tâm, tôi quyết không bao giờ đặt chân đến nhà chị đâu"
Nhi Phương ngẩn ra nghĩ ngợi ... Có thể Nhi Phương không hiểu được người của Chi Quyên nhưng Phẩm rất rành thế nào là tự ái, là sự bị xúc phạm của người đàn bà. Như vây ... đấy chỉ là bản năng tự vệ của người phụ nữ mà thôị
Nhi Phương nóị
- Tại vì cô ấy tự áị Hôm ấy đám chúng ta đã khiến Chi Quyên mặc cảm, rồi Đình Thư lại ăn nói hàm hồ ... Khiến Chi Quyên cho là ta đã nghĩ là tài sản nhà ta làm Chi Quyên chóa mắt, Chi Quyên đã vì cái tài sản đó mà quyến rũ em ... Nếu thật Chi Quyên yêu em thì Chi Quyên đã không chịu được cái nhục đó ... Cách duy nhất để tự vệ, là cắt đứt ngay quan hệ với em. Muốn vậy phải tạo ra một đống nhân vật khác để cho thấy em không phải là nhân vật duy nhất ... Đó không phải là sự thay đổi tình cảm em ạ mà chẳng qua vì tự ái, vì yêu em ... Ngay cả bây giờ nếu Chi Quyên mà nhảy ngay vào lòng một người đàn ông khác thì chị nghĩ cũng tự nhiên thôị Nếu là chị, chị cũng hành động như vậỵ Vì ... con người ở trạng thái quá tuyệt vọng đều hành động như thế cả.
Dương Phẩm ngồi bật dậy nhìn chị. Nhìn rất lâu, rồi đột nhiên như hiểu rạ Phẩm phóng xuống giường, chụp lấy chiếc áo khoác trên ghế. Nhi Phương chận lại, nhưng Phẩm đã nói:
- Cảm on chị, cảm on chị nhiều lắm. Chị Ba, chị là người hiểu biết, tế nhị. Chị rất sành tâm lý phụ nữ.
Phẩm nói xong, mở cửa phòng chạy vụt xuống lầụ Suýt tí Phẩm đã đâm sầm vào người vú Chân.
- Ồ. Cậu Phẩm, cậu đi đâu vậỷ Tôi mang thức ăn lên cho cậu đâỵ
Phẩm nhìn vào mâm thức ăn. Có món thịt nướng. Thế là sẵn tay Phẩm bốc lấy một miếng thịt bỏ vào mồm, rồi tiếp tục chạy xuống nhà. đến phòng khách, Phẩm thấy cha mẹ đang ngồi ở ghế, Phẩm chỉ kịp nóị
- Con có việc cần phải ra ngoài một chút, cha mẹ ạ.
Rồi Phẩm xông ra của Bà Âu nhìn theo cảm thấy nhẹ hẳn, dù sao Phẩm cũng không còn nằm lỳ trong phòng. nghĩa là nó hết giận. Bà vội bước lên lầụ
- Nhi Phương.
Nhi Phương ngẩng lên nhìn mẹ. Bà Âu khen ngợị
- Con hay đấỵ Nó đã nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Con chỉ nói mấy tiếng nó đã chịu đi rạ Hay thật ... đúng là tuổi trẻ dễ thông cảm hơn.
Nhi Phương ngần ngừ nhìn mẹ.
- Nhưng mà con ... sợ rằng vấn đề chỉ mới bắt đầu, chứ chưa giải quyết đâu mẹ ạ.
Bà Âu chau màỵ
- Sao vậỷ
Nhi Phương lắc đầụ
- Thì nó như vậy đấỵ Nhưng mà còn tùỵ Vì nó có thể nào cũng tùy thuộc vào ba mẹ.
Bà Âu Không hiểu con gái nói gì, lạ thật, con cái thời nay vậy đó. Lúc nào lời của chúng cũng như giấu kín một cái gì mà người lón không hiểụ Một con gió lùa tới làm bà thấy sảng khoáị
Trong khi đó, Phẩm đã ra đến ngoài xẹ Chiếc xe được lái thẳng ra đại lộ. Mưa lất phất rơi ... Những hạt mưa mang đến cho Phẩm sự cảm hoàị Ồ! Chi Quyên! Phẩm kêu lên trong lòng. Nếu em có vì sự sỉ nhục kia mà buồn đau ... thì tất cả ... do lỗi anh cả, Chi Quyên, anh đung là một tay khờ khạo ... Đúng ra anh phải tìm hiểụ Phải biết hết mọi thứ, vậy thì ... anh dại dột quá.
Chiếc xe quay qua đường Nhị Hà ... Nhưng rồi một ý niệm lại thoáng nhanh qua đầu Phẩm. Phẩm nhìn đồng hồ. Mới bảy giờ hơn. Thế là Phẩm chuyển hướng cho xe đi thẳng về phía ngoại ô.
Chi Quyên nằm trên giường đã mấy hôm liền. thật ra Chi Quyên chẳng hề có bệnh gì. Một phần vì mất ngủ, một phần không buồn ăn uống, nên cơ thể gần như suy nhược. Chi Quyên không đến sở mấy ngày qua, ông Lân đề nghị để Chi Quyên được nghỉ ngơị Lạc Phong cũng biết chuyện Chi Quyên bệnh nên mỗi ngày đều giúp chăm sóc Vỵ Có Phong lo cho Vy, có ông Lân mang hoa thức ăn đến, Chi Quyên nghĩ. Thế này thì cũng xong. Sau này hoặc làm vợ Lạc Phong có thể có một cuộc sống "Hớp một hớp rượu nói khoác một tí, cẩn thận trộm vặt, ganh đua tranh sống" Nhưng cũng có thể làm bé cho ông Lân. Nhưng vậy ít ra cũng không phải chạy đua với cuộc sống. Chi Quyên thấy mệt mỏi lắm rồị Cần phải nghỉ ngơi ... Nhưng mà ... Nhưng mà ... Chi Quyên thở dài, vùi đầu vào gốị Chi Quyên biết dù có chọn ai trong hai người thi cũng vậy thôị Cuộc đời đã mất hết ý nghĩa rồị
Tối hôm ấỵ Chi Quyên vẫn mệt mỏi nằm trên giường. Ban chiều ông Lân có đến, đề nghị là hai chị em Chi Quyên nên chọn một ngôi nhà khác. Nhưng Chi Quyên đã từ chốị Ngôi nhà này tuy có chật hẹp, nhưng dù sao vẫn là tài sản của cha mẹ để lạị Nhưng ông Lân lại nóị
- Khó lắm, ở đây có quá nhiều kỷ niệm với Chi Quyên.
Vâng, Kỷ niêm ... Kỷ niệm thì đầy ắp. Ở đây, lần đầu tiên Chi Quyên đã băng bó vết thương của Phẩm. Ở đây, lần đầu tiên nghe chàng thổ lộ tình yêụ Ở đây ... cũng có nụ hôn lần đầu ... Phẩm, Phẩm, Phẩm. Tại sao trong đầu Chi Quyên lúc nào cũng đầy ắp hình ảnh của Phẩm. Chi Quyên lắc đầu cố xua đuổị Nhưng những bóng hình kia lại không chịu biến đị Phẩm như hồn ma đòi nợ cứ bấu chặt và Chi Quyên chỉ còn nước thở dài để ông Lân cũng thở dài theọ
Bây giờ, đêm đã khuyạ Bên ngoài trời lại đang mưạ Chi Quyên nằm lắng tai nghẹ Tiếng mưa rồi tiếng gió. Những âm thanh đặc biệt của mùa thu buồn buồn. Mưa! Tại sao thường đến trong những lúc ta thật buồn? Chi Quyên nằm đấy, trừng mắt nhìn ngọn đèn bàn. Cái ánh sáng vàng vọt làm Chi Quyên liên tưởng đến mấy câu thơ.
Mưa canh ba
Trên cây ngô đồng
Không biết tình chia ly đang khổ
từng hạt rơi trên lá
Tắt nghẹn suốt đêm thâu ...
Chi Quyên nằm nghĩ vẩn vơ để thấy buồn thêm.
Túy Vy từ ngoài thập thò qua cửạ Mấy ngày nay, biết chị không vuị Nó có vẻ ngoan vô cùng ... cái thái độ của nó càng làm cho Chi Quyên xúc động. Chi Quyên thấy tội cho thằng em tật nguyền. Nàng dịu giọng bảọ
- Vy này, em đi ngủ đi, khuya rồị
- Vâng.
- Vậy thì đi đi, nhớ khép cửa lại kín nhé.
- Dạ.
Vy đi rạ Chi Quyên lại nằm lắng nghe tiếng mưạ Không phải chỉ có tiếng mưa, tiếng gió còn có cả tiếng côn trùng ... Thỉnh thoảng tiếng xe hơi chạy vụt qua, làm Quyên ảo tưởng. Ánh sáng lóe nhanh bên ngoài soi rõ cả bóng câỵ
Chợt nhiên Chi Quyên nghe như có tiếng ai đó nói chuyện với Túy Vy bên ngoàị Sao giờ này mà Túy Vy vẫn còn chưa ngủ. Chắc là Lạc Phong rồị Túy Vy quên khép cửa ngoài ư? Chi Quyên nằm đấy tự hỏị Nhưng rồi khi có tiếng động ở cửa buồng Chi Quyên mới giật mình.
- Ai đấỷ Túy Vy phải không?
Một bóng người cao lớn đi thẳng đến giường Chi Quyên, Chi Quyên chưa kịp nhìn ra thì bàn tay lạnh buốt của người ấy đã đặt trên mặt nàng. Anh cúi xuống và Chi Quyên nghe thấy hơi thở quen thuộc. Chi Quyên bàng hoàng, chỉ để nghe nói, giọng nói ấm và thân thiết.
- Chi Quyên, hãy nằm yên, đừng nói, đừng làm gì cả. Em hãy nghe anh nói ... Anh biết ... anh đã saị Đã làm sai mọi chuyện Anh vừa ngu lại vừa hồ đồ ... Nhưng mà ... em biết không, anh đã yêu em vô cùng ... Anh bậy quá ... Yêu em mà không biết cách che chở cho em, để em bị người ta lăng nhục. Tội anh tày trời ... Anh không biết phải làm sao để em tha thứ cho anh. Anh chỉ còn có cách nói thế này với em. Caí công ty Đạt Mãi kia hoàn toàn không có ý nghĩa gì với anh ... Bây giờ nguyện vọng duy nhất của anh là có em ... Anh không thể sống thiếu em. Chi Quyên, em có thể tha thứ cho anh được chưả Em xem này, anh đã lặn lội đi, tìm mùa thu đến cho em nè.
Chi Quyên nghe thấy có mùi cỏ dại đâu đây, cả mùi bùn đất nữa ... Bàn tay trên mặt Chi Quyên đã rời đị Bây giờ Chi Quyên mới thấy rất rõ trước mặt nàng là một cành lá tía tô đỏ. Một cây thì đúng hơn vì nó được nằm trong một chiếc chậu màu trắng. Những chiếc lá hình trái tim còn bám cả hạt mưạ Những hạt mưa đó đang lấp lánh dưới ánh đèn. Chi Quyên vừa xúc động vừa rối rắm. Nàng nhìn lên. Ánh mắt của Phẩm sao mà êm đềm quá.
- Chi Quyên, em thấy đấỵ Chúng ta đã giữ lại được mùa thu ... Có đúng không em?
Chi Quyên ấp úng một cách yếu đuốị
- Em ... Em ... Em không ngờ lá tía tô cũng có thể trồng như cây cảnh được.
Phẩm nói và sung sướng nhìn vào mắt Chi Quyên.
- Anh cũng không biết điều đó. Anh lấy cái chậu ở nhà, anh lái xe đến thẳng khu rừng "Như Nguyện" và đào lấy một cây bỏ vào chậu cho em.
Mắt Chi Quyên mở to, đôi mày nhíu lại trước mắt nàng, Phẩm đã lội trong mưa ... dầm trong mưa để nhặt lấy mùa thụ Rõ ràng là chiếc áo gió đang mặc của chàng đang ướt cả nước. Chi Quyên đưa tay sờ lên mặt Phẩm. Cái khuôn mặt lởm chởm râu mấy ngày không cạọ Đầu tóc rối bù ... dáng dấp tiều tuỵ xanh xao ... Nhưng ánh mắt vẫn còn rất sáng.
Chi Quyên nóị
- Anh đã đến thung lũng đó trong lúc trời mưa thế này ư? Anh đúng là một tay điên.
- Thế em có yêu một tay điên như anh không? Anh xin hứa với em, bắt đầu từ giây phút này, anh sẽ không bao giờ che đậy hay nói dối điều gì nữạ Nếu con đường trước mặt bằng phẳng ta sẽ nắm tay nhau đi, nếu nó đầy chông gai, thì ta sẽ cùng hợp sức dọn ... Anh chỉ xin em một điềụ Từ đây về sau đừng có hiểu lầm nhau để rồi giận hờn chia cách nhau nữạ
Chi Quyên đã nhìn Phẩm với ánh mắt chua xót. Bao nhiêu buồn phiền, giận dữ, đau khổ cũ như tan biến. Rồi Chi Quyên nhắm mắt lại chỉ để cảm nhận một vòng tay đang ghì lấy nàng. Những hạt mưa trên áo chàng thấm vào da lạnh buốt.
Họ cứ thế yên lặng ôm nhau thật lâụ Sau đó Phẩm nóị
- Chi Quyên, em hãy hứa với anh một điều.
- Điều gì?
- Em đừng ngã bệnh nữa, em gầy quá.
Chi Quyên run nhẹ trong lòng Phẩm.
- Anh cũng phải hứa với em.
- Hứa gì?
- Anh không dầm mưa một cách dại dột vậy nữạ
Phẩm cúi xuống hôn nhẹ lên tóc mai của Chi Quyên rồi hôn lên cả má lúm đồng tiền ... Họ yên lặng lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài của sổ Tiếng mưa như tiếng đệm của một cây đàn guitar ... ồ, hôm nay, sao tiếng mưa lại hay thế nàỵ Trách gì người xưa đã từng nói:
Tiếng đàn tha thiết như lời thì thầm
Tiếng đàn dồn dập như trời đổ mưa
Tối nay, tiếng mưa đã có đầy đủ những âm thanh đó. Một bản nhạc mùa thu tuyệt vời.
Sáng hôm sau Chi Quyên đi làm trở lạị Vừa bước vào phòng làm việc là mọi cặp mắt như đổ xô về phía Chi Quyên. Tiếp đó là những lời chào hỏi đon đả. Có người còn làm ra vẻ như chăm sóc, hỏi han ...
Chi Quyên là con người nhạy bén, nàng hiểu ra ngaỵ Thái độ thân mật kia không phải vì nàng, mà là vì muốn lấy lòng ông Giám Đốc. Chi Quyên chợt cảm thấy lo lắng, bất an ...
Nhưng rồi, buổi sáng hôm ấy, cái nắng thu sau cơn mưa, với cõi lòng phơi phới, mọi phiền nhiễu đã chắp cánh bay cao theo mây trắng, còn tình cảm thì đang dao động theo gió mùa thụ
Với một tâm trạng như vậy, môi Chi Quyên luôn nở nụ cườị Nhưng những nụ cười của Chi Quyên lại khiến cho các cô bạn đồng nghiệp hiểu lầm nhiều hơn.
Chi Quyên bước vào văn phòng. Ông Giám Đốc chưa đến. Nàng đến bàn của mình, sắp xếp lại sổ sách trên bàn. Có một số hồ sơ bỏ dở mấy hôm. Chi Quyên không bận tâm lắm, vừa thu xếp vừa khe khẽ hát. Đang nửa chừng, thì cửa mở. Ông Lân bước vàọ ông ta có vẻ ngạc nhiên.
- Ồ! thế nàỏ Khỏe rồi chứ? Tưởng là cô sẽ nghỉ thêm ít hôm, không ngờ đã đến làm, gấp làm chi vậỷ
Chi Quyên với nụ cười đứng đấỵ Hôm nay Chi Quyên có vẻ tươi tắn. Mái tóc dài được cột gọn bằng dây băng đỏ. Chiếc áo trắng, quần dài đỏ. Mặt dù có gầy hơn, nhưng nụ cười vẫn tươi, mắt vẫn đẹp. Ông Lân cảm thấy có cái gì đó ... Đúng rồi hạnh phúc, nhưng cái hạnh phúc kia không phải do ông mang đến. Ông Lân nhìn Chi Quyên thăm dò.
- Hôm nay cô có vẻ vui đấỵ Có phải là ... sau cơn giông bão ... trời lại sáng không?
Chi Quyên cúi xuống, nhưng vẫn thật vuị Chi Quyên nóị
- Ông đã nhận ra điều đó? Ông đã hiểu rồi chứ?
Ông Lân nói với một cảm giác nặng nề.
- Tôi biết rồị Cái nét mặt cô đã cho tôi biết điều đó. Cô khỏi phải giải thích.
Chi Quyên nhìn lên.
- Xin lỗi .... nhưng tôi không thể kềm chế được lòng mình. Biết nói sao đâỷ Anh ấy có thể đưa tôi đến địa ngục ... Cũng có thể đưa lên thiên đàng ... Nhưng mà không làm sao khác hơn. Tôi đã đồng ý.
Ông Lân nhìn thẳng mắt Chi Quyên. Cô ta đã chịu thua ... Ông cũng không biết làm gì khác. Có cái gì đó ... Một thứ tình cảm ganh tức pha lẫn nể phục.
Âu Dương Phẩm. Chàng trai trẻ đầy bản lãnh đấy chứ? Ông thở dài, đốt một điếu thuốc, thở khóị Ông chỉ yên lặng nhìn khói tỏa ra trước mặt. Chi Quyên rụt rè.
- Hình như ông không vuỉ
Ông Lân lắc đầụ
- Khôeng, tôi làm gì có tư cách đó.
Chi Quyên thở ra nóị
- Ông nói vậy có nghĩa là không vui rồi còn gì.
Bàn tay vuốt nhẹ lên chiếc máy đánh chữ.
- Xin ông hiểu chọ Tôi lúc nào cũng quý trọng, kính mến ông. Tôi muốn được xem ông như một người bạn tốt. Được chứ?
- Thế à?
Ông Lân nghĩ ngợị Ông làm sao có thể khước từ cái tình cảm đẹp đẽ của Chi Quyên? Dù muốn hay không, cũng không thể cự tuyệt. Ông thở dàị
- Chi Quyên, đúng ra tôi phải gây áp lực với cô. Nhưng mà bây giờ ... thì tôi thấy là ... tôi không làm sao khác hơn là chúc mừng cho cô.
Chi Quyên chợt thấy nóng cả mặt. Nàng chớp mắt, nóị
- Cảm ơn ông giám đốc. Tôi biết ông là con người rộng lượng, khoan dung ... cao thượng ... Ông có thể chấp nhận và hiểu cho tôị
Lời tán dương của Chi Quyên làm ông Lân bối rốị
- Tôi mong là ... tôi có được phần nào tốt đẹp như điều cô vừa nóị
Chi Quyên kiên trì nóị
- Ông đã có đấy chứ! Ông là một người đứng đắn, thưa ông giám đốc ... Tôi mong là ... rồi sự nghiệp của ông sẽ càng ngày càng phát triển tốt hơn ... Ông cũng sẽ tìm lại được niềm vui và hạnh phúc gia đình ... Tôi cũng muốn làm việc lâu dài với ông, nhưng mà ...
Chi Quyên ngưng lại một chút rồi nóị
- Mong rằng với cô bí thư mới, ông sẽ được người làm việc có năng xuất cao hơn.
Ông Lân giật mình.
- Cô bí thư mới nàỏ Ý cô muốn gì chứ?
Chi Quyên liếc nhanh về phía ông Lân.
- Ông hẳn biết là ... tôi không thể tiếp tục công việc ở đây nữa ... Bởi vì có nhiều chuyện không hay ... Tôi phải nghỉ việc ở đây thôị
Ông Lân tròn mắt nhìn Chi Quyên. Ông có vẻ giận dữ.
- Cô đã đánh giá con người tôi thế nàỏ Cô nghĩ là tôi có ý định lem nhem? Không chiếm được cảm tình tôi sẽ gây áp lực, rồi sẽ làm khó làm dễ? Tôi nghĩ là ... chuyện cô có bạn trai ... nó cũng nào có ảnh hưởng gì đến công việc làm ăn của cô với tôi đâủ Tại sao phải nghĩ đến chuyện nghỉ việc? Nghiêm trọng như vậy à? Cô Quyên, cô hãy yên tâm, tôi không phải thuộc loại đàn ông háo sắc ... Cũng không phải là ...
Chi Quyên vội cắt ngang.
- Không, không phải như vậy đâu, thưa ông giám đốc ... Không phải vì sợ ông mà tôi từ chức. Tôi biết ông là người quân tử, phong đô ... tôi từ chức đây là vì ..., vì anh ấy ... Tôi không muốn anh ấy cứ vì tôi mà bất an ... lo lắng.
Ông Lân ngẩn ra, thật lâu không nói gì cả. Ông chỉ hút thuốc suy nghĩ.
- Cô ... cô có vẻ yêu hắn nhiều lắm, đúng không?
Chi Quyên nhìn ông Lân với ánh mắt thú nhận và ông Lân hiểu là Chi Quyên đã quyết định và cô nàng sẽ không còn làm việc nữạ Ông Lân nóị
- Thôi được. Tôi nghĩ là có giữ cô lại cũng vô ích vì cô đã quyết định như vậỵ Nhưng mà ... Cô nghỉ làm ở đây ... rồi cuộc sống của cô và em trai sẽ thế nàỏ
Ông lân hỏi nhưng rồi lại thấy câu hỏi của mình rõ là thừa thãị Tên Âu Dương Phẩm kia ... con trai của Âu Vân Yên cơ mà. Ông tiếp.
- Thôi được cô Chi Quyên. Nhưng mà ... cô nói nghỉ nhưng không hẳn là sẽ nghỉ ngay chứ?
- Vâng, nhưng ông cũng nên tuyển người đị Càng nhanh càng tốt ... Tôi sẽ làm tiếp ở đây mãi đến lúc ông có nhân viên mớị
Ông Lân ngần ngừ.
- Nếu tôi không tìm được người thì saỏ
Chi Quyên nhìn ông Lân với nụ cườị
- Tôi biết là rồi ông sẽ tìm được. Đâu có gì khó.
Ông Lân thở dàị
- Chi Quyên. Muốn làm áp lực với cô không phải dễ. Thôi được. Nhưng cô phải hứa với tôi một điềụ
- Điều gì?
Ông Lân nhìn Chi Quyên.
- Bất cứ lúc nào, khi nào cô cần ... Cô cứ tự nhiên báo với tôị
Chi Quyên xúc động.
- Tôi mong là ... sẽ không phải cần đến sự giúp đỡ đó. Nhưng nếu gặp trường hợp đó ... thì ông yên trí. Người đầu tiên tôi nghĩ đến sẽ là ông thôị
Như thế mọi chuyện đã rõ. Hôm ấy, Chi Quyên đã làm việc một cách cật lực. Nàng cố gắng thu xếp để công việc được giải quyết gọn gàng và nhanh chóng, đỡ phiền hà cho người kế nhiệm.
Ông Phùng Tính Lân hôm ấy cũng đặt biệt ít nóị Rồi giờ tan sở đến. Chi Quyên sung sướng rời khỏi văn phòng. Ông Lân bước chậm rãi đến bên khung cửa sổ nhìn xuống bãi xẹ
Một chiếc Mustang màu đỏ đang đậu nơi đấy với một thanh niên trẻ tuổị Anh chàng đang đứng đợị Khi thấy Chi Quyên bước ra, họ đã ôm nhau với nụ hôn và sau đấy Chi Quyên đã chui nhanh vào xẹ
Chiếc xe rời khỏi bãi và mất hút trong bóng đêm. Ông Lân đứng yên bên khung cửa kính thở khóị
- o O o -
Chi Quyên ngồi cạnh Phẩm trong xẹ Nàng tựa đầu lên vai chàng để mặc cho gió lùa mái tóc. Phẩm chỉ lái xe bằng một taỵ Một tay còn lại choàng qua người Chi Quyên. Nàng lo lắng nóị
- Anh lo lái xe đị
Phẩm cười to trấn an Chi Quyên.
- Đừng lọ Anh cẩn thận lắm chứ, có em ngồi cạnh mà.
Phẩm nói rồi nghiêm giọng hỏi Chi Quyên.
- Em đã nói chuyện đó chưả
Chi Quyên ngồi ngay người lại, mắt nhìn ra phố.
- Dạ rồị Em sẽ làm mãi cho đến lúc có thư ký mớị
Phẩm liếc nhanh sang Chi Quyên.
- Ổng ấy hẳn không vuỉ
Chi Quyên lắc đầu buồn bã.
- Không. Ông ấy còn chúc mừng cho em, nhưng mà ...
Phẩm lo lắng.
- Mà saỏ
Chi Quyên đánh trống lảng.
- Ồ ... không có gì ...
Phẩm nôn nóng.
- Em cứ nói đị
Chi Quyên lắc đầụ
- Không.
Phẩm cho xe dừng gấp lạị Chi Quyên giật mình.
- Ở đây cạnh đường vàng, anh không được dừng.
- Thì em nói đi, rồi anh sẽ cho xe chạỵ
Phẩm quay qua cương quyết.
- Anh nghĩ là ... giữa hai ta bây giờ không có gì để dấu nhau nữạ
Chi Quyên bảọ
- Em bảo không có mà. Ông ấy chỉ bảo là ... em nghỉ làm rồi lấy gì để nuôi Túy Vy ... Vì vậy, em nghĩ là, có lẽ phải tìm việc làm khác ngaỵ
Phẩm đưa tay nắm tay Chi Quyên.
- Chi Quyên, hay là chúng ta nên cưới nhau đị
Chi Quyên giật mình.
- Anh biết là anh đang nói gì với em không? Cưới nhau không phải là một chuyện đùạ
- Sao em nghĩ vậỷ Vì anh nói một cách không trịnh trọng? Em nghĩ là anh không thực tâm? Hay là em nghĩ là anh nên bắt chước như trong phim ảnh. Phải quỳ xuống trước mặt em để cầu hôn.
Chi Quyên nhìn lên, mắt chớp chớp.
- Em thì không ... Không có ý đó ... nhưng mà.
- Nhưng mà saỏ
Chi Quyên nóị
- Em nghĩ là ... Chuyện không đơn giản ... Vì hôn nhân không phải là chuyện riêng của hai ngườị Mà có liên hệ đến nhiều ngườị Vì vậy với em thì không có chuyện gì nhưng với anh thì không dễ dàng đâụ
Phẩm gật gù.
- Anh hiểu ý em.
Rồi chàng nắm tay Chi Quyên nóị
- Ngày mai, anh sẽ đưa em về nhà, ra mắt cha mẹ.
Chi Quyên giật mình.
- Không được đâu anh.
Phẩm quyết định.
- Em phải đị Nếu em yêu anh, em phải đến. Anh bảo đảm với em là mọi thứ đều tốt đẹp, em không phải lo sợ gì cả.
Chi Quyên bối rốị
- Không được. Hôm ấy em đã nói với chị Nhi Phương của anh là em sẽ không bao giờ đến hà họ Âụ Nếu bây giờ em đến, không phải là em đã tự tát vào mặt mình. Không, không được, em không đi đâu!
Phẩm nói như hét.
- Chi Quyên! em phải biết đây là một chuyện rất quan trọng ... Em hãy nói rõ đi ... Em có chịu làm vợ anh không?
Chi Quyên lúng túng.
- Anh ... Anh ... Anh rõ rồi còn phải hỏị
- Không được, anh muốn nghe chính miệng em nói là em có chịu làm vợ anh không?
- Em ... Em ...
Phẩm ra lệnh.
- Nói! Em phải dích thân nóị Chịu không? Nói đi ... Chi Quyên?
Chi Quyên ngước mắt lên. Ánh mắt van xin.
- Sao anh lại khó dễ em chi vậỷ Anh biết rõ cơ mà. Em không muốn làm vợ anh thì làm vợ ai chứ?
Phẩm xiết chặt tay Chi Quyên hơn.
- Vậy thì ... Em còn câu nệ gì chuyện đó nữả Em không nên có mặc cảm, người có mặt cảm đúng ra là anh, vì em hiền lành, thanh khiết độc lập, cao quý ... Cái gì em cũng vượt trội hơn anh.
- Anh Phẩm, anh định an ủi em à?
- Anh nói thật lòng đấỵ Em đừng có đem tài sản ra phân biệt giàu nghèọ Có nhiều thứ khác còn đáng giá hơn chẳng hạn như tài hoa, trí tuệ, phong độ, tư cách ... Em thấy đấy, nếu so sánh bằng những thứ đó, có khi em còn vượt trội hơn cả anh.
- Anh chỉ thổi phồng.
Phẩm nóị
- Đó là sự thật đấy chứ. Anh biết, bắt em đến nhà là làm cho em khó xử. Nhưng mà ... Cha mẹ là người sinh thành ra anh, đứng trên phương diện lễ nghĩa ... tôn ti trật tư ... Em không thể không đến ... để ra mắt cha mẹ anh.
Chi Quyên cúi đầu suy nghĩ một chút.
- Chuyện đó từ từ ta tính sau ... Còn bây giờ em thấy chưa nên vộị
- Chi Quyên. Em lại hẹn ... ngày mai rồi ngày mai nữạ Biết đến bao giờ chứ? Anh thì muốn giải quyết mọi việc một cách nhanh chóng. Anh không thể chịu được chuyện xảy ra ở nhà hàng lần nữa đâụ Em hiểu không? Bởi vì anh biết nếu chuyện như lần trước mà tái diễn, thì anh sợ là ... không còn mùa thu nữạ Chi Quyên. Nếu mất em, chắc anh không còn sống được.
Chi Quyên nhìn lên. Đôi mắt to đen của nàng đầy nghĩ ngợi để rồi cuối cùng Chi Quyên quyết định sau tiếng thở dàị
- Thôi được ... Rồi em sẽ đến đấy để gặp ba mẹ anh.
Dương Phẩm mừng rỡ, xiết chặt lấy Chi Quyên, tìm môi nàng. Chi Quyên phải hét lên.
- Anh Phẩm, anh điên rồi, anh lo lái xe nhanh lên. Đây là đại lộ ... Anh dừng lâu thế này, cảnh sát họ đến đấỵ
Chi Quyên nói và vùng rạ Phẩm phải nổ máy xe trở lạị Chiếc xe trờ tới chạy về hướng nhà Chi Quyên. Dọc đường Phẩm có vẻ ít nóị Chàng đang suy tính. Tối nay phải mở lời thế nào với cha mẹ. Chuẩn bị mọi thứ ra saỏ Chàng liếc nhanh sang cạnh. Chi Quyên với cái sắc dễ nhìn. Ai thấy lại không cảm tình. Ngoài trường hợp họ có tiên kiến trước. Mà nếu cha mẹ phản đối thì Phẩm vẫn chọn đây là tình yêu của chàng, hạnh phúc của chàng chứ không phải của ai cả.
Chiếc xe quanh qua đường Nhị Hà, chưa rẽ qua hẻm đã nghe tiếng người hét la ồn àọ Rồi lũ trẻ chạy tứ tung. Phẩm thắng gấp xe lại hỏị
- Chuyện gì xảy ra vậỵ Đụng xe hay cháy nhà?
Chi Quyên đã đoán được điều gì đã xảy ra, nàng tái mặt.
- Lại Túy Vy nữa rồị
Chi Quyên vội nhảy xuống xe, chạy vội vào hẻm, nói với lạị
- Em nghe tiếng của Túy Vỵ Chắc nó lại gây chuyện.
Phẩm cũng tấp xe vô lề, nhảy xuống chạy theọ Vừa đến nơi đã thấy đám đông vây quanh. Trong đó có tiếng hét của người đàn bà.
- Chết rồi, không được rồi! Nó sẽ giết người, nó giết người bây giờ.
Chi Quyên vẹt đám đông chạy vàọ Trước mặt nàng Túy Vy đang khống chế một ngườị Tay đấm chân đá. Trong khi đám đông đang cố gắng kéo cả hai người rạ Nhưng Túy Vy khá mạnh nên hai ba người ra sức mà chẳng dằng ra được. Chi Quyên xông tới đấm mạnh lên vai Túy Vỵ
- Túy Vy buông ra nào! Buông ra, có nghe không?
Vy đã trông thấy Chi Quyên, nhưng nó vẫn tiếp tục đánh gã thanh niên dưới tay nó. Chi Quyên phải hét lên.
- Chị bảo em ngưng lại, em có nghe không?
Vy ngưng đánh quay sang nhìn chị. Nó vừa thở vừa nóị
- Chị ... Hắn là người xấu ... Em phải đánh những người xấụ
Chi Quyên nhìn xuống. Thanh niên vừa bị Túy Vy đánh là một anh chàng hàng xóm. Mười tám tuổi, học sinh ... mặt hắn đã bê bết máụ Bà Thương vừa chồm người tới ôm lấy cậu ta hét.
- Trời ơi! Nó đã đánh chết con tôi ... Thằng điên nó muốn giết con tôi nè.
Chi Quyên lúng túng, ngay khi đó có một người bước vàọ Đấy là Lạc Phong. Anh chàng đứng khoanh tay trước ngực, miệng ngồm ngoàm kẹo cao su, hất hàm với tay nằm dưới đất.
- Nầy, Chí Công, chờ gì mà không đứng dậỷ Thanh niên mà định nằm vạ nữa saỏ Không biết xấu hổ à?
Cái anh chàng có tên Chí Công lồm cồm ngồi dậy, máu mũi chảy ướt cả mặt. Bà Thương nóng lòng với con, nhưng trông thấy cái dáng hung dữ của Lạc Phong nên không dám lớn tiếng như lúc đầu nữạ
Lạc Phong nóị
- Hôm nay cho nó một bài học ... Ngày nào cũng tìm cách ức hiếp Túy Vỵ Mắng nó là thằng điên, thằng khùng ... Rồi còn ném pháo vào người nó, lấy diêm đốt đít nó ... Bao nhiên đó quá đủ rồị Tao đã định dạy dỗ màỵ Nhưng thôi, tao để đích thân Túy Vy báo thù ... Đấy, nó đã ra taỵ Từ đây về sau xem mầy có còn dám ghẹo phá nữa không. Cho mầy biết, bữa nay nó còn nương tay đấy, bằng không xương cốt mày đã gãy vụn hết trơn ... bây giờ tạm tha ... Mầy có quyền cút đi đấỵ
Chí Công quay lại, nhìn hai chị em Chi Quyên với ánh mắt thù hận, rồi lủi thủi đi về nhà. Bà Thương thì cũng giận không kém. Bà quay sang Chi Quyên dọạ
- Chi Quyên, cô không dạy dỗ thằng em điên của cô. Một chút nữa chồng tôi về cô sẽ biết!
Lac Phong ưỡn ngực nóị
- Khoan đã nào! Ai làm nấy chịu chứ. Bà muốn gì cứ gặp tôị
Bà Thương nhìn Lạc Phong, bà có vẻ hơi khiếp, nên không dám phản ứng thêm, chỉ bỏ đi về nhà.
Coi như cơn bão đã trôi quạ Sau màn kịch đám đông đã tan. Chỉ còn lại mấy đứa bé hiếu kỳ. Chị em Chi Quyên, Phẩm và Lạc Phong đứng đấỵ Chi Quyên lắc đầu nóị
- Anh Lạc Phong. Đúng ra anh không nên tập cho Vy nó đánh lộn. Anh làm thế này chỉ để phiền cho chúng tôị
Lạc Phong nhướng mày nóị
- Không dạy nó đánh lộn để suốt ngày nó bị người ta ăn hiếp à? Cô có biết bữa nay tay Chí Công nó làm gì không? Nó bảo thằng em nó tiểu lên người của Túy Vy đó.
Liếc nhanh về phía Phẩm, Phong nóị
- Thôi được rồi, xem như hôm nay tôi lo chuyện bao đồng. Nếu cô giỏi bảo vệ được em trai cô thì từ đây về sau tôi sẽ không lo chuyện đó nữạ
Nói xong, Lạc Phong quay người lại bỏ đị
Chi Quyên nhìn Phẩm, rồi kéo Túy Vy về nhà riêng. Vào nhà, Chi Quyên buông người xuống ghế thở rạ
- Túy Vy, sao em cứ kiếm chuyện hoài vậỷ
Túy Vy sợ sệt ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh đấỵ Nó biết mình vừa làm sai, nên rụt rè nóị
- Chi ... Anh Phong bảo ... hắn là người xấu, phải đánh ... Sao chị lại buồn?
Chi Quyên buồn tủị
- Vâng, chị buồn đấy, chị rất buồn em ạ.
Túy Vy sợ hãi, co người lại ... Chị buồn tức là chị giận mà như vậy là nó có lỗị
Dương Phẩm bước tới, vòng tay qua vai Chi Quyên. Chàng cảm thông với nỗi buồn của người yêu nhỏ nhắn. Chi Quyên ngước lên.
- Anh vẫn còn muốn cưới em chứ?
- Tại sao lại không?
- Anh có biết như vậy ... là anh đã rước cả sự rắc rối, phiền muộn vào mình không?
- Chi Quyên! Em nên hiểu là, bắc đầu từ hôm nay nỗi phiền muộn rắc rối của em cũng là của anh. Chúng ta cần phải chia sẻ, vì Túy Vy là em của em cũng như là em của anh, em ạ.
Chi Quyên yên lặng tựa đầu vào lồng ngực Phẩm mà nghe như có tiếng gió thu xào xạc ở đâu đây ...