 |
|

17-09-2008, 07:24 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 6
- Cà phê lạnh hết rồi, nếu biết chẳng có ai uống tôi đâu thèm pha là m gì.
Cha há»i Thư Hoà n:
- Cáºu há»c môn gì?
- Dạ ngoại ngữ.
Cha có vẻ không hà i lòng mấy:
- Ừ, nhà n rá»—i há»c chÆ¡i cÅ©ng được.
- Anh văn bây giỠđã trở thà nh loại ngôn ngữ quốg tế rồi, thá»i buổi nà y không thể không há»c nó được. Có Ä‘iá»u há»c để hiểu để thu nháºp tinh hoa cá»§a nó để giúp Ãch cho quốc gia, chứ đừng vá»ng ngoại thì đâu có gì là xấụ Bác cÅ©ng thấy là nước mình lạc háºu hÆ¡n thiên hạ nhiá»á»¥
Cha nhìn Hoà n 1 lúc nói:
- Cáºu Hoà n, đúng ra cáºu nên há»c chÃnh trị
Thư Hoà n cưá»i:
- Dạ, tôi không nhiá»u tham vá»ng.
Cha gõ nhẹ tẩu lên tay Hoà n:
- Nhưng tham vá»ng có gì là xấu đâủ Tham vá»ng là 1 Ä‘iá»u đáng yêu, nó có thể đưa cáºu đến thà nh công dá»… dà ng.
- Váºy nhưng nó cÅ©ng đáng sợ lắm, vì nó có thể là m ta thân bại danh liệt như chơị
Cha yên lặng nhìn Thư Hoà n, gáºt gù:
- Không tham vá»ng cÅ©ng được, nhưng fải có óc cầu tiến, cáºu Hoà n, cáºu khá lắm!
Lần đầu tiên, tôi nghe cha khen 1 ngưá»i, Hà Thư Hoà n có vẻ sung sướng, hắn khẽ liếc tôi vá»›i nụ cưá»i trên môị Nụ cưá»i tháºt dá»… thương là m cho tim tôi Ä‘áºp mạnh. Äá»™t nhiên tôi như thấy rõ lòng tôị Tôi đã yêụ
Ngồi thêm 1 lúc tôi thấy Hà Thư Hoà n với cha có vẻ tương đắc. Dì Tuyết thì nóng nảy ra mặt. Như Bình vẫn ngồi yên lặng như tượng gỗ.
Tôi nhìn và o đồng há»— đã gần 10 giá», tôi đứng lên định ra vá», cha đứng lên nói:
- Cáºu Hoà n, cáºu là m Æ¡n đưa con Y Bình vá» cho tôi, con bé nà y thÃch vỠđưá»ng tối quá!
Tôi nhìn cha, sao cha lại lo lắng cho tôi như váºá»· Tiếc là tôi vẫn dá»ng dưng, tình tôi dà nh cho cha đã nhạt từ lâu rồị Thư Hoà n sung sướng chà o dì Tuyết, chà o Như Bình. Như Bình là nhà chà o lại rồi bá» vá» phòng. Khi Như Bình quay lưng bá» Ä‘i, tôi trông thấy trên ánh mắt nà ng những giá»t lệ long lanh. Dì Tuyết đưa chúng tôi ra tá»›i cổng, bà vẫn còn ráng hy vá»ng:
- Cáºu Hoà , cáºu đừng quên là tối mốt có giá» dạy con Như Bình nhé?
Thư Hoà n cung kÃnh:
- Vâng, thư bác ạ
Chúng tôi đã ra tá»›i cổng, đột nhiên nghe tiếng cha gá»i giáºt lại:
- Y Bình, đợi 1 chút.
Tôi đứng lại ngạc nhiên. Cha quay sang dì Tuyết bảo:
- Và o lấy cho tôi 1 trăm ngà n xem.
Dì Tuyết chần chá»:
- Nhưng mà ...
Cha sốt ruột:
- Äi lấy Ä‘i, đừng có nhưng mà gì cả.
Tôi lạ lùng không hiểu tại sao mình không xin mà cha lại cho, hôm nay đâu phải là lúc phát tiá»n? Tại sao cha lại cho tá»›i 1 trăm ngà n?
Nhưng dù sao có tiá»n dư dả cÅ©ng hÆ¡n. Dì Tuyết Ä‘em tiá»n rạ Cha trao cho tôi, nói:
- Äem vá» Ä‘i, chừng nà o hết cho cha biết.
Tôi ngẩn ngÆ¡ cầm tiá»m cùng Hà Thư Hoà n ra cổng. Dì Tuyết nhìn theo vá»›i cái nhìn thù háºn. Äể chá»c tức bà ta, tôi quay lại cưá»i chiến thắng. Mặt dì Tuyết xụ hẳn xuống. Nhá»› đến hoạt cảnh xảy ra nÆ¡i đầu cầu lá»›n, tôi lại cưá»á»‹ Thư Hoà n há»i:
- Cô cưá»i gì đấỷ
Kéo cao cổ áo tôi nói:
- Không có gì cả.
Hà Thư Hoà n đi sát tôi:
- Lạnh à ?
- Không.
- Mà y mà trá»i không mưạ
Tôi nhìn lên trá»i, tuy chưa mưa nhưng mây Ä‘en nặng trÄ©u, trăng sao gì cÅ©ng trốn mất hết, gió tháºt lạnh, thổi rát cả mặt tôị
- Không bao giỠtôi thấy Y Bình mang theo khăn quà ng.
Thư Hoà n nói xong choà ng chiếc khăn quà ng ngang cổ tôi rồi cánh tay anh chà ng buông nhẹ xuống lưng tôi và nằm yên ở đấỵ Tôi rùng mình, niá»m vui thầm kÃn len lén và o tim, tôi không phản đối, chúng tôi cứ thế Ä‘i bên nhaụ 1 lúc tôi nghe chà ng lên tiếng gá»i:
- Y Bình!
- Em nên tỠtế với cha em 1 chút.
- Tại saá»
- Ông ấy cô đơn lắm. Vả lại cha em có vẻ yêu em lắm mà .
Tôi cưá»i mỉa:
- Hừ, cha mà yêu tôỉ Yêu tôi tại sao lại tống cổ mẹ con tôi ra khá»i nhà chứ?
- Äừng nói váºy, anh thấy rõ cha yêu em. Y Bình, cha em đã già rồi, em phải tha thứ, phải rá»™ng lượng vá»›i ngưá»á»‹ Nhìn thấy ông hết lòng chiá»u chuá»™ng em mà em vẫn lạnh lùng, anh khó chịu quá.
Tôi hÆ¡i giáºn:
- Anh không hiểu gì hết, cứ mặc em!
- Thôi được rồi, anh không nói nữa đâu, gia đình em tháºt phức tạp anh không hiểu nổị
Từ đầu đưá»ng, 1 chiếc xe du lịch vụt qua, đèn pha lóe mắt, chúng tôi lách ngưá»i qua 1 bên, trên xe má»™t thiếu nữ mặc áo đỠsang trong tôi ngoái mắt nhìn theo, nhún vai:
- Lại Mộng Bình, nó ăn die6.n như bà hoà ng ấy!
Thư Hoà n không nói gì cả, chúng tôi tiếp tục bước. Äi 1 lúc tôi thăm đò:
- Anh thấy Như Bình thế nà á»
- Hiá»n háºu, ná» nếp!
Hoà n nhìn tôi với đôi mắt dò xét, tôi vẫn không tha:
- Anh không nhìn thấy ý định của dì Tuyết à ?
Hoà n giả vá»:
- à định gì?
- Anh đừng giả vá», không lẽ anh không biết tháºt à ? Như Bình yêu anh, dì Tuyết đã chấm anh rồi đấy!
- Thế à !
Tôi cũng giả vỠlạnh nhạt:
- Tôi nghÄ© là 2 bên tháºt là môn đăng há»™ đốị Trên phương diện gia thế, nhân phẩm ...Như Bình Ä‘á»u có đầy đủ cả, cưới cô ta anh sẽ có hạnh phúc. Tuy Như Bình há»c hà nh không khá, nhưng cÅ©ng trên trung bình, vả lại đà n bà con gái đâu cần phải há»c nhiá»u, biết quán xuyến nhà cá»a, con cái là đủ rồị
Chúng tôi đã đến trước cổng nhà tôi, khi ngừng lại tôi tiếp tục nói:
- TÃnh tình Như Bình được lắm, tuy con nhà già u nhưng không hoang phà cÅ©ng không lãng mạn như Má»™ng Bình. Äối vá»›i đà n ông con trai, nà ng là mẫu ngưá»i vợ lý tưởng.
Thư Hoà n đặt tay lên cá»a:
- Bao nhiêu đó đủ chưả
- Còn nữa, Như Bình còn ....
Thư Hoà n đột nhiên cúi xuống, tay chà ng xiết chặt thân tôi, miệng bắt chặt lấy miệng tôị Tôi không ngá» sá»± việc lại có thể xảy ra như váºy nên không kịp phản ứng gì cả. Äầu óc tôi mênh mang, toà n thân nóng sốt, tôi muốn nÃn thở, tim Ä‘áºp nhanh. Trong cÆ¡n bối rối, hình như tôi đã hưởng ứng cái hôn đó. Má»™t chút đất trá»i đảo lá»™n.
- Y Bình! Y Bình!
Thư Hoà n thầm thì, tôi như bị 1 âm thanh xa vá»i từ đâu réo vá». Mở mắt ra, tôi bắt gặp đầu tiên là đôi mắt.
- Y Bình!
Chà ng láºp lại, tôi không biết fải nói gì, chà ng đưa tay sợ nhẹ môi tôị Nụ cưá»i đến, tôi định cưá»i vá»›i chà ng, nhưng không hiểu sao mình chẳng cưá»i được, hồn tôi dang phiêu du trong 1 thế giá»›i nà o khác.
Âm thanh êm Ä‘á»m kia lại đến:
- Y Bình! Anh chỠđợi cái ngà y hôm nay lâu lắm rồi!
Câu nói cá»§a chà ng là m tôi xúc động, gương mặt chà ng ká» sát mặt tôi quá là m sao tôi thở được.? Rồi như chợt tỉnh cÆ¡n mê, tôi xô chà ng ra, bước tá»›i Ä‘áºp mạnh và o cá»a và nhẹ nhà ng chà o chà ng.
Tôi đẩy chà ng, bảo chà ng Ä‘i Ä‘i mà chà ng vẫn đứng bất đô.ng. Äến lúc mở cá»a, tôi chạy nhanh và o nhà , mẹ ngạc nhiên há»i:
- Là m sao thế hả Y Bình?
- Không có gì cả.
Tôi đáp hấp tấp rồi chạy và o phòng, đến trước bà n trang Ä‘iểm tôi nhìn và o kÃnh, 1 khuôn mặt say đắm, ánh mắt long lanh Ä‘ang nhìn tôị
Äặt tay lên ngá»±c tôi định ngồi xuống ghế, nhưng tay tôi hình như chạm phải cái gì, chiếc khăn quà ng cổ. Tối lấy xuống, trên ná»n lông trắng, 2 chữ " Thư Hoà n" mà u đỠnằm khiêm nhượng trong 1 góc. Tối hôm ấy trên sổ nháºt ký cá»§a tôi có mấy chữ:
Tôi đã chiến thắng, tôi đánh ngã dì Tuyết và Như Bình, tôi đã Ä‘oạt được Thư Hoà n, nhưng bây giá» ...tôi ra saá»
Có lẽ tôi đã yêu Thư Hoà n mất rồi, trong kế hoạch trả thù cá»§a tôi, 1 toa xe đã tráºt đưá»ng rầy, tôi không ngá»i tình yêu lại đến, nhưng nó đã đến, bây giá» là m sao để ngăn cháºn lại đâỷ
Äêm ấy tôi không ngá»§ được, tiếng mẹ trằn trá»c ở phòng bên là m tôi trổi m`inh dáºy, chui qua giưá»ng mẹ:
- mẹ đưa tay sá» mặt tôi há»i:
- Con yêu Thư Hoà n rồi fải k hông?
Tôi đáp:
- Hình như là váºá»µ
Mẹ ôm chặt tôi nói nhá»:
- Mong trá»i pháºt phù há»™ con tôi được hạnh phúc.
Mẹ yên lặng tôi há»i thêm:
- Là m sao mà mẹ lấy cha váºá»·
Mẹ mÆ¡ mà ng cháºm rãi đáp:
- Năm đó, mẹ vừa 20 tuổI ...- 1 tiếng thở dà i - Cuá»™c Ä‘á»i có quá nhiá»u bất ngá». 1 hôm khi mẹ đến nhà bà dì cá»§a con chơị Lúc đó khoảng 4 giá» chiá»u, trên đưá»ng trở vá» nhà nếu mẹ Ä‘i cháºm 1 tà hay Ä‘i nhanh 1 tà thì đâu có gì xảy rạ Khi mẹ đến phố chợ, bá»—ng nhiên thấy dân chúng chạy lánh qua 2 bên đưá»ng, đà ng xa bụi dáºy mù trá»á»‹ Trong lúc hoảng hốt chưa kịp tìm chá»— lánh thì 1 xe quân sá»± chạy vút tớị Mẹ đứng nép ngưá»i và o cổng nhà thá», hiếu kỳ nhìn vá» fiá Ä‘oà n ngưá»i Ä‘i xẹ Dẫn dầu là cha con, ngưá»i đà lướt qua khá»i mặt mẹ, nhưng lại quay lạị ÄÄ©nh đạc trên xe ngưá»i chăm chú nhìn mẹ
Mẹ hoảng sợ thu mình đứng yên. Cha con nói nhá» mấy tiếng vá»›i vị sÄ© quan hầu cáºn rồi bảo xe chạy đị Äoà n tùy tùng cá»§a cha con theo sau rầm rá»™
Vá» nhà mẹ cứ thấp thá»m lo âu, nhưng rồi ngà y hôm sau cÅ©ng không có gì xảy rạ Mẹ vừa an tâm, thì qua ngà y kế tiếp, 1 Ä‘oà n lÃnh xe cá»™ rầm rá»™ mang thùng lá»… váºt và o nhà bảo là Äại tá Lục Chấn Hoa đã quyết định chá»n mẹ là m vợ lẽ.
- Và thế là mẹ fải lấy chả
Trong bóng đêm, tôi vẫn có thể nhìn ra nụ cưá»i thê lương cá»§a mẹ
- 2 ngà y sau ngà y mang lá»… váºt đến, là ngà y chiếc xe hoa đã sẵn sà ng trước ngõ. Mẹ đã khóc ngất trước mặt ông và bà ngoại con, rồi lên xe hoạ
Tôi há»i tá»›i:
- Rồi sau đó?
Mẹ cưá»i:
- Sau đó à ? Sau đó thì mẹ đã là vợ lẽ cá»§a Lục Chấn Hoạ Sống trong nhung lục, ăn cao lương mỹ vị, 1 mình ngụ trong tòa nhà lá»›n có kẻ hầu ngưá»i hạ
- Lúc đó cha có yêu mẹ không?
Mẹ thở dà i:
- Yêu, yêu lắm chứ. Äó là cả 1 thá»i và ng son. Cha con đẹp trai, Ä‘a tình, mặc quân phục trông tháºt uy nghị Ai cÅ©ng bảo mẹ có phúc, nhưng khi mẹ mang bầu Tâm Bình thì cha con lại mang thêm 1 ngưá»i vợ má»›i vá», đó là dì Tuyết. Sau khi Tâm Bình chà o Ä‘á»i được 2 năm, thì dì Tuyết có mang thằng HảỠKể từ đó cha con còn mang thêm mấy bà nữa, nhưng sống vá»›i nhau không được bao lâu cha con lại bá» rÆ¡i ngưá»i tạ Chỉ có mẹ và dì Tuyết là bá»n vững nhất. Tâm Bình cà ng lá»›n cà ng đẹp, cha con lúc nà o cÅ©ng cho theo bên mình và do đó mẹ cÅ©ng được yêu thương. Khi Tâm Bình mất, cha con buồn rÆ¡i nước mắt, đó là lần đầu tiên mẹ thấy cha khóc. Và cÅ©ng nhá» Tâm Bình mà mẹ má»›i được theo cha con đến thà nh phố nà ỵ Có nhiá»u lúc mẹ thấy cha con cÅ©ng không đến nổi vô tình lắm đâụ
Tôi mệt má»i, bắt đầu ngáp dà i:
- Con không chịu câu đó, cha đã Ä‘uổi mẹ con mình ra khá»i nhà mà mẹ còn bênh vá»±c cái ná»—i gì?
- Không thể trách cha con như váºy được, không ai hoà n toà n vô tình, cÅ©ng không ai hoà n toà n xấụ Rồi mai đây lá»›n lên thêm con sẽ hiểu Ä‘iá»u đó. Lúc Tâm Bình bệnh nặng, cha con bất kể công viếc quốc gia đại sá»±, lúc nà o cÅ©ng ở bên Tâm Bình để đùa vui vá»›i nó, sá»± yếu Ä‘uối cá»§a Tâm Bình vá»›i sá»± nóng nảy cá»§a cha con thá»± là 2 thái cá»±c, thế mà cha con vẫn 1 má»±c yêu chiá»u quý nó. Khi bác sÄ© bảo bệnh cá»§a Tâm Bình vô hy vá»ng thì suýt nữa cha con đã giết chết vị bác sÄ© khả kÃnh kiạ
Tôi thở dà i:
- Cha con mà đối đãi vá»›i chị Tâm Bình được váºy tháºt là kỳ quặc.
- Cha mẹ sống vá»›i nhau mấy mươi năm trá»i, thế mà mẹ vẫn không là m sao hiểu nổi được cha con là ngưá»i thế nà o, có Ä‘iá»u mẹ biết cha không fải thuá»™c hạng ngưá»i vô tình mà là ngưá»i có cảm xúc mạnh. Con đừng dùng cặp mắt bình thưá»ng mà xét Ä‘oán con ngưá»i có cá tÃnh rất mạnh cá»§a cha con.
Tôi lăn qua 1 bên, cơn buồn ngủ đã bò lên mắt:
- Lúc ông ấy đánh con, con không trông thấy 1 tình cảm nà o hiện diện trong ngưá»i ông ấy cả con có cảm tưởng như mình bị 1 ngưá»i vô tâm hà nh hạ
- Y Bình, mẹ lo quá, 1 tráºn đòn mà sao con lại căm thù như váºá»· Äừng thế con ạ Nếu con lúc nà o cÅ©ng nghÄ© đến thù háºn thì là m sao sống vui cho được?
Lá»i mẹ khuyên như vang dá»™i lại từ đầu, tôi buồn ngá»§ quá rồị Âm á»± 1 và i tiếng cho xong chuyện, tôi định ngá»§ nhưng mẹ vẫn nói tiếp:
- Mẹ còn khổ hÆ¡n con nhiá»á»¥ Mẹ lo cho con quá, con khoan dung, độ lượng, như thế Ä‘á»i con má»›i sung sướng, mẹ không muốn nhìn thấy con rÆ¡i lệ, con hiểu không?
- Vâng.
Tôi mơ mà ng, mẹ tôi vẫn nói nhưng tôi nghe đoạn được đoạn không, hình như là :
- Y Bình, con há»i mẹ đã từng yêu chưa à ? Có, mẹ đã yêu, yêu tháºt ...Äẹp trai, ngưá»i đà n bà nà o trông thấy cÅ©ng thÃch ...Vì váºy, mấy năm nay, mẹ là m sao quên được ...
Giá»ng nói cá»§a mẹ xa vá»i va tôi không buồn nghe gì nữa cả, đêm bình yên đã đến.
Trá»i mát dần, tháng 4 là tháng có thá»i tiết tương đối tốt. Những tráºn mưa phùn, những cÆ¡n gió bất hạnh lạnh lẽo đã bị những là n gió mát thổi Ä‘i, mặt trá»i đã hiện ra mang những tia nắng sưởi ấm tấm lòng rá»™n rã đầy niá»m vui và sức sống cá»§a tôị Bây giá» chưa fải là lúc chuẩn bị cho kỳ thi và o đại há»c, nhất là tinh thần cá»§a tôi chưa sẵn sà ng, cầm quyển sách lên mà tôi cứ nghÄ© chuyện đâu đâụ 2 nữa là vì không có thá»i giá», lúc nà o tôi cÅ©ng báºn rá»™n vá»›i những buổi hẹn hò vá»›i Thư Hoà n. Chúng tôi lang thang khắp nÆ¡i, ngay cả những dá»± tÃnh báo thù dì Tuyết đôi lúc tôi còn quên mất nói chi là ...Lần dầu tiên trong Ä‘á»i, tôi má»›i biết thế nà o là thi vị cá»§a tình yêụ Thuở xưa nghe ngưá»i ta nói, tôi chỉ nghÄ© yêu tức là đôi lòng cùng nghÄ© đến nhau, đôi tim cùng Ä‘áºp. Nhưng bây giá» tôi đã biết, không hẳn chỉ như váºy mà khi yêu nhau rồi, từng tế bà o, từng lổ chân lông trên ngưá»i cÅ©ng cùng lo lắng, cùng thở, cùng si mê, tất cả những gì ngoà i tình yêu Ä‘á»u không có giá trị đối vá»›i tôi hết.
Hà Thư Hoà n vẫn tiếp tục đến " đằng kia" má»™t tuần 3 lần để kèm Anh Văn cho Như Bình. Tôi không mấy hà i lòng, nhiá»u khi muốn Hoà n nghỉ dạy, để dà nh hết thá»i giá» rảnh rõi cho tôị Nhưng Hoà n tháºt cố chấp, chà ng bảo là mình đã lỡi hứa thì fải là m, không thể từ chối được.
Tối hôm ấy, khi Hoà n đến kèm Như Bình, chẳng có việc gì là m, tôi ngồi tán gẫu vá»›i mẹ Tuy là ngồi đây nói chuyện, nhưng hồn tôi thì lại bay bổng sang " đằng ấy ". Äứng ngồi không yên, lòng tôi nóng như lá»a đốt. Sau cùng tôi quyết định đến đây xem có gì lạ không?
Äến đằng ấy, tôi má»›i biết Hoà n Ä‘ang kèm cho Như Bình tại phòng riêng cá»§a cô nà ng, Ä‘iá»u đó cà ng là m cho tôi không yên tâm. Không fải tôi sợ Như Bình sẽ chiếm được Hoà n nhưng mà ... Trên phương diện tình ái ai lại không Ãch ká»·, hẹp hòị Chỉ cần nghe Hoà n và Như Bình trong phòng riêng là tôi bứt rứt khó chịụ Tại sao Hoà n không nói cho tôi nghe chuyện Ä‘o ngay từ đầủ
Cha ngồi nÆ¡i phòng khách, Ä‘ang báºn rá»™n ráp chiếc xe gá»— cho Kiệt. Những ngón tay gầy gầy cháºm chạp là m những mảnh trúc rÆ¡i rá»›t ngổn ngang, thằng Kiệt cằn nhằn luôn miê.ng. Tôi muốn nắm tay cha bảo rằng khuôn mặt khó thương cá»§a thằng bé ấy không fải là sản fẩm cá»§a cha nó là chiếc sừng lá»›n trên đầu cha đấy, sau khi nhìn kỹ thằng Kiệt, tôi đã quả quyết như thế.
Bước ngang qua phòng Như Bình, không suy nghÄ© gì nữa, tôi đẩy cá»a nhìn và ỠQuang cảnh trước mắt là m tôi chết đứng! Sá»± tiên Ä‘oán cá»§a tôi đâu có saị Như Bình ngồi trước bà n há»c, đầu ngã và o mình Thư Hoà n, bà n tay con bé nắm chặt lấy tay ngưá»i yêu tôị Thư Hoà i cúi ngưá»i xuống to nhá» Ä‘iá»u gì đó trông tháºt âu yếm. Nghe thấy tiếng mở cá»a, há» ngẩng đầu nhìn lên. Tôi rụng rá»i quay ngưá»i bá» chạy ra ngoà ị Tiếng cha gá»i theo:
- Y Bình! Y Bình! Là m gì thế?, là m gì mà bá» chạy như váºá»·
Mặc tiếng gá»i, tôi vẫn chạy nhanh ra cổng, vừa định mở cổng thì Thư Hoà n đã chạy tá»›i giữ lấy tay tôi, tôi vùng ra, không cần Ä‘Ãnh chÃnh nà o cả tôi thẳng tay tát mạnh lên má chà ng, Ä‘oạn hùng hổ bước thoát ra ngoà i cổng. Vừa chạy được mấy bước, Thư Hoà n lại Ä‘uổi kịp, chà ng nắm vai tôi xoay lại:
- Y Bình! Em nghe anh giải thÃch nà y!
- Không!
Tôi hét lá»›n và cố vùng vẫy khá»i tay Hoà n. Trên đưá»ng nhiá»u ngưá»i quay lại, há» Ä‘ang ngạc nhiên nhìn chúng tôị
- Y Bình! Em fải nghe anh!
- Ở đây là ngoà i đưá»ng nhé, anh có buông tôi ra không?
Thư Hoà n giữ chặt tôi hơn:
- Anh không cần biết, em fải nghe anh!
Tôi chịu tráºn đứng yên, Hoà n buông tôi ra, nói:
- Y Bình, em fải hiểu rằng, khi 1 ngưá»i con gái yếu Ä‘uối lấy hết can đảm để bà y tá» tình yêu vá»›i ngưá»i mình yêu, nhưng ngưá»i đó đã chối từ. Trong hoà n cảnh nà y, thấy ngưá»i con gái Ä‘au khổ, tuyệt vá»ng như thế em còn cách nà o tốt hÆ¡n để an á»§i hỠđược chứ?
Trong lá»i nói cá»§a chà ng có cái gì thà nh khẩn. Không có gì để tôi nghi ngá» chà ng nói dốị Tôi lặng lẽ cúi dầu xuống:
- Như thế rồi anh ôm cô ta để an ủi cô ta à ?
- Anh đâu có ôm, anh chỉ bước tá»›i định khuyên giải, nhưng Như Bình đã ôm chặt anh, khóc lóc thảm thiết, anh phải là m sao bây giá»? Anh đã dùng lá»i cá»§a 1 ngưá»i anh khuyên nhá»§ cô em gáị Anh xin lá»—i vì, Y Bình, em fải hiểu Như Bình hiá»n là nh, rất đáng thương, anh không thể nà o nhẫn tâm bỠđị
Tôi vẫn bướng:
- Nhưng Như Bình đâu fải là em cá»§a anh? Không thể có chuyện thương hại được, nhất là giữa 2 ngưá»i khác phái, nguy hiểm lắm ...
- Nhưng anh đâu có tình ý gì với cô ấy dâụ
- Nếu không có tôi, anh có yêu Như Bình không?
Chà ng ngần ngừ lắc đầu:
- Anh cũng không biết.
Tôi giáºn dữ:
- Äiá»u đó chứng tá» là cô ta vẫn quyến rÅ© được anh, cô ta muốn dùng lòng thương hại cá»§a anh là m 1 lợi khà trong việc mê hoặc anh, thế mà anh giả vá» không hiểụ Tôi biết chuyện đêm nay thế nà o cÅ©ng sẽ tái diá»…n trở lạị
- Y Bình!
Thư Hoà n nắm tay tôi, chà ng nhìn thẳng và o mắt:
- Anh thá» bắt dầu ngà y mai, anh chẳng đến đằng nà y nữa, trừ trưá»ng hợp có em cùng Ä‘i, anh thà mang tiếng bá»™i ước chứ chẳng thể để em nghi ngỠđược. Em tin anh không?
Thấy Thư Hoà n cuống quýt, thà nh khẩn, tôi bắt đầu xiêu lòng. Cúi đầu nhìn xuống, tôi không biết fải nói saá» 1 lúc khi tôi nhìn lên, mắt chà ng la cả khoảng trá»i mênh mông. ÄÆ°a tay xiết chặt lấy tay chà ng, chúng tôi lặng lẽ bước vá» nhà . Những hà ng cây bên đưá»ng nhìn hạnh phúc cá»§a chúng tôi fải trốn tránh, những trụ cá»™t đèn mắc cỡ quay mặt đị Äến đầu đưá»ng chúng tôi dừng lại, chà ng nói:
- Hay là mình trở lại đỉ
Chúng tôi cùng quay trở lại, đưá»ng xá bây giỠđã thưa vắng bóng ngưá»á»‹ Thư Hoà n nói:
- Như thế nà y đi mãi tới sáng cũng được.
Tôi không nói gì cả, khi bước tới hà ng cây che khuất ánh đèn, chúng tôi dừng lại, chà ng nói:
- Nhắm mắt lại đi em, anh muốn hôn em.
Tôi nhắm mắt lại, ở giữa đại lộ thế nà y ...nhưng thôi măc. kệ
Cuối tháng 3, chúng tôi bắt đầu yêu Hồ Sen, đó cÅ©ng chẳng có gì là khó hiểụ Vì Thư Hoà n yêu cây cá», tôi lại thic'h hồ, Hồ Sen là 1 nÆ¡i có đủ cả 2 Ä‘iá»u kiện trên. Mùa xuân nÆ¡i đây tháºt đẹp. Nước hồ xanh biếc, chúng tôi ngáºp đầy sức sống như cây cỠở đâỵ Chà o 1 chiếc thuyá»n trên mặt hồ, ngây ngất vá»›i không gian ngáºp đầy tình yêu và những Ä‘am mê chất ngất cá»§a cuá»™c Ä‘á»á»‹ Giá»ng hát cá»§a chà ng hay, tôi cÅ©ng không chịu kém. Ngồi trên thuyá»n Thư Hoà n đã dạy tôi hát:
Tuyết ngừng rơi hoa mai rạng nở
Äà n ém bay lượn giữa trá»i xanh.
Núi xông bừng giấc mộng là nh.
Äón ngà y xuấn má»›i tưng bừng vỠđâỵ
Tôi cưá»i tươi, thò tay ra ngoà i thuyá»n khuấy động nước hồ, những xoáy nước nho nhá» xoe tròn, rồi tôi lại tạt nước và o ngưá»i chà ng. Thư Hoà n đưa cao mái chèo lên dá»áº¡ Chúng tôi vui đùa vá»›i nhau để mặc cho con thuyá»n xoay tròn trong nước. Khi cuá»™c vui tà n, chúng tôi lại ngồi yên bên nhau, Thư Hoà n đưa tay nâng cằm tôi lên nhìn say đắm, tôi há»i:
- Bà i hát cá»§a anh chẳng hợp thá»i tà nà o, ở đây đâu có tuyết cÅ©ng như đâu có hoa mai mà anh lại hát như thế?
- Váºy thì hát cái gì?
- Hát 1 bà i hát cho hợp thá»á»‹
Thế là chà ng bắt đầu 1 bà i hát tình tứ khác, và dá»… thương những dư âm cuối cùng như vấn vương trên mặt hồ. Mắt tôi bắt đầu ước, Thư Hoà n xiết chặt tay tôi, để mặc cho con thuyá»n lênh đênh. Sá»± yên lặng vây trùm cả vạn váºt.
Äến tháng 4, đêm đêm chúng tôi tá»›i vÅ© trưá»ng quay cuồng không biết mệt. Bây giá» là lúc Ä‘iệu cha cha cha Ä‘ang thịnh hà nh. Dù không biết nhảy, Thư Hoà n vẫn kéo tôi ra sà n, mặc cho ngưá»i dòm, ngưá»i cưá»i, những bước chân hoang vẫn rá»™n rã trong tiếng cưá»i no giòn hạnh phúc.
Äến tháºt khuya, chúng tôi má»›i rá»i khá»i vÅ© trưá»ng trở vá» nhà , nụ cưá»i không bao giá» tắt trên môị Tung tăng chạy từ cổng và o phòng chúng tôi lÃu lo những bản nhạc yêu Ä‘á»á»‹ Mẹ ngạc nhiên nói:
- Con bé nà y chắc sắp điên!
- Vâng con Ä‘iên rồi! Trên Ä‘á»i nà y chỉ có 1 thứ là m cho con ngưá»i ta dá»… phát Ä‘iên nhất: Äó là tình yêu!
1 hôm chúng tôi Ä‘i xem chiếu bóng, phim hay, cá»a rạp đông nghẹt ngưá»á»‹ Chúng tôi đến sắp hà ng cả tiếng đồng hồ má»›i mua được 2 vé. Xuất trước chưa tan nên chúng tôi thả dá»c theo phố ngắm váºt dụng trưng bà y trong các cá»a hà ng.
Äang Ä‘i, đột nhiên mắt tôi bị thu hút bởi dáng gầy gầy cá»§a 1 ngưá»i đà n ông, ngưá»i có đôi mắt nhá» và chiếc cằm cụt. Äúng là ngưá»i tình cá»§a dì Tuyết! Lần nà y chắc không có xe, tôi thấy gã chen chân trong đám đông 1 c'ach vá»™i vã. Có sá»± liên hệ gì vá»›i dì Tuyết chăng? Tôi nói nhanh vá»›i Thư Hoà n:
- Em có việc cần đến đây 1 chút:
Nói xong tôi chạy nhanh Ä‘i, Thư Hoà n gá»i vá»›i theo:
- Y Bình, em đi đâu đấỷ
Tôi không kịp trả lá»i, và gã đà n ông kia đã chui và o 1 ngõ hẽm tôi Ä‘uổi theo, bây giá» tôi má»›i biết trong hẽm có 1 quán cà phê tên là " Paris". Khi gã bước và o quán, tôi cà ng tin chắc gã có hẹn hò vá»›i dì Tuyết. Äẩy cánh cá»a kÃn sang bên bước và ỠÃnh sáng bên trong mù má» trông không rõ gì cả. 1 cô chiêu đã bước tá»›i há»i:
- Cô tìm ai, hay đợi aỉ Cô có hẹn trước chưả
Tôi nhìn quanh bóng gầy gầy cá»§a gã đà n ông, không quên giả vá»:
- Có ông nà o hơi trẻ ngồi đợi tôi không?
Cô chiêu đãi nghĩ ngợi:
- Ông ấy cao hay thấp?
- Vừa ngưá»á»‹
Tôi không quên đưa mắt tìm, nhưng những tấm vách ngăn chỗ ngồi đã che tầm mắt của tôị
- Hay là để tôi đưa cô đi tìm nhé.
Cô chiêu đãi nói đúng như Ä‘iá»u tôi mong má»á»‹ Äi giữa 2 hà ng ghế, khẽ liếc sang 2 bên, gã đà n ông gầy gầy ngồi đó 1 mình có lẽ Ä‘ang đợi aị Tôi không muốn xem hát nữa, sá»± tò mò cầm chân tôi ở đây rồị Tôi nói:
- Có lẽ ông ấy chưa đến, thôi ngồi đây đợi váºá»µ Nếu có ông nà o bảo muốn tìm cô Lý, cô là m Æ¡n đưa đến đây nhé!
Tôi lá»±a chiếc bà n gần đấy ngồi xuống. Khoảng cách giữa tôi và gã đà n ông kia chỉ có 1 tấm vách má»ng. Cô chiêu đãi viên mang cà phê đến và hứa là sẽ đưa ngưá»i đà n ông tôi muốn tìm đến ngay cho tôi khi ông ta tớị Tôi cưá»i thầm, nhưng không giấu được sá»± lo lắng vá» Ä‘iá»u láo khoét cá»§a mình. Không ngá» ngồi gần ná»a tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng cá»§a dì Tuyết đâu, trong khi đó thì xuất phim có lẽ đã bắt đầu từ lâụ Gã đà n ông gầy gầy vẫn ngồi bất đô.ng. Tôi chỉ còn 1 c'ach là ngồi chịu tráºn. Thêm ná»a tiếng đồng hồ nữa, 1 ngưá»i đà n ông to lá»›n bước và o và ngang qua mặt tôi, hắn đến ngồi và o bà n, gẫ nhân tình cá»§a dì Tuyết.
- Äợi ca6.u gần 1 tiếng.
Tôi thở ra, thì ra hắn đợi 1 ngưá»i không liên can gì đến dì Tuyết, váºy mà tôi fải bá» cả tiếng đồng hồ để ngồi đợi trong tiệm cà phê, để fải chịu đựng ánh mắt tò mò thương hại cá»§a cô chiêu đãi, xui tháºt! Vừa định bá» Ä‘i, tôi nghe giá»ng nói cá»§a ngưá»i đà n ông tháºt nhá»:
- Hà ng đến chưả
- 1 giỠkhuya naỵ
Giá»ng nói ồ Ỡđầy bà máºc cá»§a gã má»›i và ỠMáu trinh thám trong ngưá»i tôi chợt nổi dáºá»µ Hà n gì mà đến vá»›i không đến? Lại hẹn đến 1 giá» khuyả Tất cả hoạt động vỠđêm Ä‘á»u đáng nghi ngá». Tôi ká» sát tai và o vách lắng nghẹ
- Cẩn tháºn nhé, ở địa Ä‘iểm cÅ© sẽ có thằng Thổ tiếp ứng, xe nó đợi trong rừng, mà y hiểu không?
- Tao biết, chỉ có thằng nhá» lái thuyá»n là má»›i vô nghá» htôị
- Có gì đáng nghi không?
- Không.
- Kỳ nà y có những món gì? Cái đó có không?
- Không, nhưng có 1 số mỹ phẩm và 1 Ãt " cÆ¡m Ä‘en".
À! Tôi hiểu ra rồi, tụi nà y là tụi buôn láºá»¥ Tôi ká» sát tai và o vách hÆ¡n nhưng giá»ng nói cá»§a há» cà ng lúc cà ng nhá» nên không nghe thếy gì cả. VẢ lại há» dùng nhiá»u tiếng lóng quá nên tôi cÅ©ng Ä‘oán mò thôị Tôi đứng dáºy định Ä‘i thì nghe giá»ng nói ồ á» vang lên:
- Ê! Ngụy, mà y fải để ý con vợ thằng Lục Chấn HOa đó nghẹ
- Mà y yên tâm Ä‘i, tao vá»›i bà ấy là bạn mưá»i mấy năm rồi mà !
- Nhưng thằng hỠLục khó chơi lắm!
- Tên hỠLục à ? Sợ gì, nó già rồi!
Tôi không muốn nghe tiếp, bao nhiêu Ä‘iá»u nghe lóm được đã là m tôi giáºt mình. Äặt 1 ngà n dưới ly cà phên tôi bước ra khá»i tiệm. Có lẽ Thư Hoà n đã bá» vá» rồi, không cần fải đến rạp hát nữa, tôi Ä‘i ngay vá» phÃa " đằng kia" thăm dò tình hình xem có gì lạ không? Dì Tuyết vẫn bình thản Ä‘an áo, cha vẫn ngồi trên ghế ngáºm dá»c tẩụ Má»™ng Bình và Hảo Ä‘i đâu mất. Như Bình có lẽ Ä‘ang nằm vùi trong phòng riêng vá»›i trái tim tan vỡ. Chỉ có thằng Kiệt báºn rá»™n nhảY lên nhảy xuống vá»›i mấy hòn bị Thấy tôi cha nói:
- Tao má»›i vừa định bảo Như Bình Ä‘i gá»i mà y đâỷ
- Có chuyện gì không chả
Cha nheo mắt với tôi:
- Bá»™ có gì má»›i gá»i mà y được à ?
Tôi liếm mép ngồi xuống ghế. Dì Tuyết nhìn tôi vá»›i tia nhìn hằn há»c, kể từ ngà y tôi cướp được Hoà n tá»›i nay, mối thù giữa chúng tôi hình như cà ng lúc cà ng Ä‘áºm hÆ¡n, tôi cÅ©ng nhìn lại, cha há»i:
- Hôm nay con có gì lo lắng? Hết tiá»n hả
Tôi biết cha tôi có rất nhiá»u tiá»n, nhưng những đồng tiá»n đó không fải là những đồng tiá»n chÃnh đáng do mồ hôi nước mắt đổ ra mà có được, mà là .... Cha tôi xuất thân từ chốn vô danh rồi 1 phút bước lên xưng hùng xưng bá thì đồng tiá»n kia chắc cÅ©ng không danh dá»± kgì. Bây giá» quyá»n hà nh tuy vẫn còn nằm trong tay cha, nhưng tiá»n Ä‘á»u do dì Tuyết nắm giữ. Tà i sản to tát nà y có bị thâm thá»§ng bởi gã đà n ông kia không? Ngẫm nghÄ© 1 lúc, tôi thăm dò:
- Thưa cha, cha có nhiá»u tiá»n lắm hả
Cha tôi nheo mắt:
- Há»i chi váºy, con cần tiá»n à ?
Tôi lắc đầu:
- Không fải thế, nhưng nếu muốn mua nhà thì cÅ©ng tốn 1 số tiá»n.
Cha nghi ngá»:
- Mua nhà ? Mua nhà gì chứ?
- Hôm trước cha đã đỠnghị, chủ nhà cũng định bán nhà , nếu cha bằng lòng thì mua cũng được.
- Thế chủ nhà đòi bao nhiêủ
Tôi cố gắng nói nhanh:
- 8 triệụ
Dì Tuyết vội chen và o:
- 8 triệu à ? Ở đây 8 trăm còn không có nữa là .
- Có nhiá»u lúc con thấy cha có tháºt nhiá»u tiá»n, nhưng nhiá»u lúc con có cảm giác như cha Ä‘ang thiếu hụt. Có lẽ cha không kiểm soát được tình hình tà i chánh cá»§a gia đình fải không?
- Sao con có vẻ lo lắng thế?
Tôi nhún vai:
- Con lo lắng thế nà o được, tà i sản cá»§a cha con đâu cần, con sẽ cố gắng dùng sức mình để kiếm tiá»n sinh sống. Có Ä‘iá»u, nếu con là cha, con sẽ kiểm soát tháºt kỹ tiá»n bạc chứ không dám tin cáºy 1 ai hết.
Câu nói của tôi có hiệu quả ngaỵ Cha lo lắng:
- Con nói thế là thế nà ỠCon đã nghe ai nói gì?
Tôi giả vỠliếc dì Tuyết:
- Dạ con không nghe ai nói cả.
Dì Tuyết buông kim đan xuống, lớn tiếng:
- Cô muốn nói gì? Cái thứ mất dạy!
Cha cắt ngang:
- Tuyết! Tối nay bà fải mang tất cả phiếu chi thu mấy năm nay ra đây cho tôi xem. Tạs sao lấy có 8 triệu mà không có chứ?
Dì Tuyết lá»›n giá»ng hÆ¡n:
- Ông nghi ngỠtôi à ?
- Không fải nghi ngỠbà , nhưng tôi cần fải biết rõ tình hình tà i chánh gia đình hiện nay ra saỠTối nay bà fải mang tất cả sổ chi thu ra cho tôi xem.
- Sổ chi thu à ? Tiá»n bạc nhà nà y xà i 2, 3 chá»—, là m sao có sổ chi thu rõ rà ng được.
- Như váºy bà đem sổ kết toán ra đây cho tôi xem cÅ©ng được.
Dì Tuyết không nói thêm Ä‘iá»u gì nữạ Gương mặt giáºn tái kia khiến cho tá»± ái tôi được xoa dịụ Tôi Ä‘oán chắc vì tiá»n bạc dì xà i lung tung nên dì muốn che Ä‘i lá»— hổng quá lá»›n đó. Gã đà n ông gầy gầy, 1 đứa con ngoại tình, buôn láºu! Tất cả những hà nh động mỠám dÆ¡ bẩn như 1 nhục mạ Giả sá» tôi tố cáo chuyện buôn láºu kia ra, thì như thế nà ỠNhưng, chứng cá»› Ãt á»i quá, chỉ dá»±a và o mấy câu đối thoại ngắn trong quán cà phê là được rồi saá» Là m như thế ai tin lá»i min`h được?
Cha đưa tôi trở vỠthực tại:
- Y Bình, con muốn mua nhà fải không?
- Vâng, như váºy lợi hÆ¡n là má»—i tháng má»—i đóng tiá»n nhà .
- Thế còn việc thi lên đại há»c?
- Thi chá»›!
Hôm nay sao cha lo lắng cho tôi quá váºy! Tôi đưa mắt nhìn cha khó hiểụ Tình cảm con ngưá»i là 1 cái gì mâu thuẫn răc' rốị
- Lúc nà y con có báºn gì không?
- Dạ báºn yêu!
Tôi đáp nhanh. Mắt cha chợt sáng, ngưá»i há»i:
- Có fải thằng nhóc ưa nói chuyện ngưá»i lá»›n đó không?
Tôi biết cha muốn ám chỉ Thư Hoà n nên gáºt đầụ Cha cưá»i, bước tá»›i vá»— nhẹ vai tôi nói:
- Y Bình, con biết nhìn xa, cái thằng đó tương lai khá đấy!
Tôi cưá»i cưá»i, không nói gì cả, cha nói tiếp:
- Y Bình, đến fòng cha, cha có món nà y hay lắm! Tôi ngạc nhiên. Nhiá»u lần đến đây tôi chỉ lẩn quẩn nÆ¡i fòng khách cá»§a Như Bình là vá», chứ chưa bao giỠđược và o fòng chạ Tò mò tôi Ä‘i theá» Tôi thắc mắc vá»›i nụ cưá»i trên môi ngưá»á»‹ Lúc gần đây cha có vẻ khác xưa nhiá»u quá. Từ 1 con ngưá»i nóng nảy, hung dữ đã biến thà nh 1 con voi hiá»n là nh. Bất giác, tôi rùng mình vá»›i những linh cảm không haỵ
Cha bước đến tủ, mang ra 1 gói giấy to để lên bà n, bảo tôi:
- Con mở ra xem!
Tôi mở gói giấy ra vá»›i trái tim hồi há»™p. Món quà bên trong là m tôi ngạc nhiên, 1 xấp lụa mà u bạc, bên trên có Ä‘iểm những đóa hoa hồng nho nhá». Quá sang trá»ng đối vá»›i tôi, nhưng tại sao cha lại cho tôỉ Tôi ngÆ¡ ngác nhìn, cha há»i:
- Con thÃch không?
Tôi nghi ngá»:
- Cha cho con tháºt à ?
Cha cưá»i:
- Còn fải há»á»‹ Ta còn nhá»› ngà y 3 tháng 5 là ngà y sinh nháºt cá»§a mà y đó.
Tôi chợt xúc động, 1 chút thương hại len và o hồn. Tất cả những háºn thù, trong 1 phút biến mất. Có fải cha định dùng tiá»n bạc để mua chuá»™c lòng con không? Nhưng đừng tưởng bở! Con Lục Y Bình nà y không dá»… gì mua chuá»™c được đâủ Vả lại ngà y 3 tháng 5 đâu fải là ngà y sinh nháºt cá»§a tôị
- Cha đã lầm rồi, ngà y 3 tháng 5 là sinh nháºt cá»§a chị Tâm Bình mà ?
Cha lá»™ vẻ thất vá»ng, đôi mà y ráºm chau lại:
- Thế à ? À, fải rồi, đúng ngà y sinh nháºt cá»§a Tâm Bình. Ta còn nhá»› năm nó 17 tuổị Nó đẹp như 1 tiên nữ, cha đã mở 1 bữa tiệc tháºt to để mừng sinh nháºt, tiếc là ...giữa năm đó nó đã chết.
Cha buông ngưá»i xuống ghế, mặt ngưá»i buồn man mác, khói thuốc lảng vảng trên gương mặt xa vá»i:
- Y Bình, váºy thì ngà y sinh cá»§a con là ngà y nà á»
- Rất dễ nhớ, 12 tháng 12.
Tôi đáp nhanh. Tim tôi không còn xúc đô.ng. Tại sao cha lại lo lắng cho tôi như váºy khi mà ngà y mở mắt chà o Ä‘á»i, tôi đã là con bé bị bá» rơị 20 nam xa cách, chỉ có 1 dây liên lạc độc nhất còn lại: Tiá»n! Vâng, sá»± liên hệ chỉ là những tá» giấy bạc không hÆ¡n không kém.
Cha lên tiếng:
- Fải rồi, tháng 12 ... Mặc nó, con cứ mang vá» may đị Hôm nà o sinh nháºt con, cha sẽ đãi tiệc tá»
Tôi lạnh nhạt:
- Không cần fải như thế, con không thic'h tiệc tùng, vả lại con cũng không đáng được diễm fúc đó.
Cha bất mãn, ngưá»i nhìn tôi vá»›i đôi mắt long lanh. Tôi cúi đầu xuống, xoa nhẹ xấp lụa trên bà n không dám nhìn và o mắt chạ
- Y Bình, tại sao con có vẻ chẳng thÃch món quà nà o cá»§a cha cho con cả váºá»·
Tôi tiếp tục cho ngón tay di động trên vải:
- Vì món quà con thÃch không thể mua được bằng tiá»n, nó là váºt vô giá mà cha không mua được.
Nói xong, tôi biết mình đã chá»c giáºn cha, nên bước nhanh ra cá»áº¡ Trước khi giông tố đến, ta tìm đưá»ng lánh Ä‘i là hÆ¡n. Nhưng khi chưa bước tá»›i cá»a thì cha đã lá»›n tiếng:
- Y Bình, đứng lại!
Tôi đứng lại, quay đầu nhìn chạ Sá»± yên lặng vây trùm. Giông tố không đến như dá»± liệụ Cha chỉ mép giưá»ng gần đấy bảo:
- Lại đây, con ngồi đây, cha có chuyện muốn nói với con!
Cha mà cÅ©ng thÃch nói chuyện. Chuyện hi hữa tháºt. Tôi vâng lá»i đến ngồi cạnh bên ngưá»á»‹ Sá»± yên lặng lại vây quanh, Ä‘iếu thuốc trên môi cha vẫn cháy Ä‘á». Tôi biết cha Ä‘ang bá»±c dá»c, ngưá»i có nhiá»u Ä‘iá»u muốn nói vá»›i tôi nhưng không biết bắt đầu thế nà á»
- Y Bình! Mẹ con và con có muốn trở lại đây không?
Tôi không tin Ä‘iá»u mình vừa nghe là tháºt.
- Con trở vỠđây à ? Cám Æ¡n cha, bây giò mẹ và con cÅ©ng hạnh fúc lắm rồi, con chỉ mong má»i được sống bình yên như hiện tạị Dá»n vỠđâỷ Còn dì Tuyết? Là m sao con và mẹ có thể chịu đựng được cảnh mắng chó chá»i mèo suốt ngà y cá»§a dì Tuyết? Thà sống thế nà y mà sướng hÆ¡n, con biết mẹ cÅ©ng hà i lòng vá»›i hiện tại, hÆ¡n là là m chuyện phiêu lưu 1 lần nữạ
Cha ngồi thẳng lưng, mắt hướng và o khung trá»i bên ngoà i khung cá»áº¡ Những nếp nhăn trên trán như 1 sá»± chứng minh lá»›n: Cha đã già !
- Có lẽ ...Cha biết 2 mẹ con mà y hạnh fúc lắm ...Cha cÅ©ng hiểu ngưá»i sẽ không bao giá» trở lại đây ...Nhưng mà ...tá»™i quá ...Cha nợ mẹ con quá nhiá»u!
Ngưng 1 chút, cha lại tiếp:
- Thuở xưa, cha có tất cả 7 ngưá»i vợ, mưá»i mấy ngưá»i con, nhưng bây giá», cha đã mất tất cả. Äám con cá»§a dì Tuyết lại tầm thưá»ng và ngu xuẩn quá.
Äặt bà n tay to lá»›n lên vai tôi, cha nói:
- Riêng con, bản tÃnh cứng cá»i lại giống cha thuở nhá». Cứng cá»i, bá»™c trá»±c. Fải chi con là con trai, có lẽ con là khuôn đúc cá»§a chạ
Tôi đáp:
- Nhưng con không muốn là tái bản của chạ
- Äiá»u đó cha biết, cha cÅ©ng không mong má»i con sẽ giống hệt chạ Vì ...
Những là n khói tá»a má»ng che lấp cả khuôn mặt Äá»™t nhiên tôi xúc đô.ng. Có lẽ cha buồn lắm, cha Ä‘ang ăn năn và hối háºn vá» những việc đã là m trong quá khứ. Äầu óc tôi bắt đầu rối rắm. 1 lúc lại nghe cha nói:
- Y Bình, con đà nói cái gì mua bằng tiá»n được cái gì không mua được? Mưá»i mấy năm trước, có thể nói hầu hết những ngưá»i ở miá»n Nam nà y Ä‘á»u nghe đến tên chạ Bây giá» ...- Nụ cưá»i cá»§a cha héo hắt - Bây giá» thì cha má»›i thắng rằng, những gì cha đã là m chỉ là những hà nh động vô ic'h. Mưá»i mấy năm ngang dá»c chỉ mang lại những đồng tiá»n dÆ¡ bẩn, còn tất cả Ä‘á»u mất hết.
Cha đứng dáºy:
- Thôi, không nói đến ba chuyện ấy nữa, Ä‘em vải vá» nhà may đị Cha muốn nhìn thấy con ăn mặc đẹp, may xong nhá»› mặc cho cha xem nhé! Äi Ä‘i! Äừng fụ lòng cha con ạ!
Tôi nâng xấp vải lên:
- Thưa cha, xấp lụa nà y sang trá»ng lắm, con sợ không thÃch hợp vá»›i hoà n cảnh hiện tại cá»§a con!
- Nhưng con fải đẹp, fải là m cho nhiá»u ngưá»i chú ý, Ä‘em vá» Ä‘i con!
Tôi đặt xấp lụa và o há»™p, cá»™t lại, xong định bá» vá», cha nói:
- Ở đây ăn cơm tối nhé!
Tôi đáp:
- Dạ không được, mẹ đang đợi con ở nhà .
Ra fòng khách, dì Tuyết vẫn còn ngồi bất động trên ghế. Tôi biết, chắc chắn bà ta Ä‘ang lo sợ vì những hà nh vi mỠám cá»§a mình đã bị ngưá»i chá»±c chá» tiết lá»™ Tôi thá»a mãn, nâng chiếc há»™p trên tay tôi bước ra cá»áº¡ Cha tôi theo nói:
- Nếu con gặp thằng Hoà n, con bảo nó đến đây chÆ¡i, cha thÃch nói chuyện vá»›i nó lắm.
Tôi gáºt đầu, cha lại tiếp:
- Y Bình, nếu con yêu thằng Hoà n, con hãy cố gắng giữ nó, đà n ông dá»… sinh chứng táºt..
Tôi cưá»i thầm, cha thì lúc nà o cÅ©ng hay Ä‘em mình ra để xét Ä‘oán ngưá»i khác.
- Cha khá»i lo Ä‘iá»u đó, con nghÄ© là không hẳn tất cả đà n ông Ä‘á»u dá»… thay đổi như váºá»µ
- Hừ, nhưng đừng tự tin lắm nhé con.
Chà nhìn tôi vá»›i đôi mắt tháºt bén. Tôi cưá»i chà o cha và trở vá» nhà .
Vừa đến cá»a, mẹ đã há»i tôi:
- Con đi đâu đấỷ
- Có chuyện gì xảy ra à ?
- Hoà n nó giáºn con lắm. Nó há»›t hÆ¡ há»›t hải tìm con đó. Sao váºá»· Con Ä‘i đâu mà nó tìm mãi không ra hở Nó sợ con bị ngưá»i ta bắt cóc.
Tôi thở ra, thì ra chỉ có thế! Tháºt buồn cưá»á»‹ Mẹ có vẻ giáºn:
- Con đùa cái gì lạ váºá»· Ngưá»i ta lo quáng cả lên mà con cưá»i được à . Lá»›n rồi đâu còn trẻ con đâu, đừng có đùa nghịch như thế chứ!
Tôi nÃn cưá»i há»i:
- Thế anh ấy, đâu rồi mẹ?
- Äi qua bên ấy rồị
- Thế sao con không gặp?
- Nó đi bằng taxi, có lẽ xe chạy nhanh quá nên nó không thấy con. Lần sau đừng là m thế nữa, tội lắm nghe Bình.
Tôi không biết fải giải thic'h thế nà o cho mẹ hiểu mối thù giữa tôi vá»›i dì Tuyết. Không thể cho mẹ và Thư Hoà n biết được chuyện mỠám đó. Bước lên thá»m tôi đặt chiếc há»™p lên bà , mẹ vẫn còn trách cứ. Nhìn thấy chiếc há»™p mẹ há»i:
- Cái gì thế?
Mở hộp ra tôi nói:
- Äây là quà sinh nháºt cá»§a cha con.
Mẹ chau mà y:
- Sinh nháºt con à ?
Tôi cưá»i nhạt, Ä‘em xấp lụa ra trải lên bà n:
- Vâng, cha tưởng hôm nay là sinh nháºt con. Äẹp quá fải không mẹ? Tiếc là con không há» mong đợi 1 món qua quà giá như thế.
Mẹ có vẻ ngạc nhiên trước món quà :
- Trước kia Tâm Bình cÅ©ng có 1 bá»™ như thế nà y, khi mẹ lấy cha cÅ©ng được 1 bá»™ như thế. Cha con thÃch áo mà u bạc, vì ngưá»i cho rằng chỉ có mà u đó má»›i tinh khiết và cao quý mà thôi!
Tôi châm biếm:
- Tinh khiết và cao quà à ? Cha lúc nà o chẳng thÃch đà n ba như thế? ÄiểN hình là dì Tuyết.
Mẹ nhìn tôi lắc đầu:
- Y Bình, con đừng nghĩ xấu cho cha con!
- Chá»› cha có tốt là nh gì đâủ Cha đã cưỡng Ä‘oạt, hà nh hạ mẹ, lại còn giết hại bao nhiêu cuá»™c Ä‘á»i con gái khác, có con lại không Ä‘oái hoà i đến, thế vẫn là ngưòi tốt á» Mẹ, mẹ già u tình cảm quá, dá»… tha thứ cho ngưá»i ta quá.
Mẹ lắc đầu:
- Thế gian nà y không có ngưá»i hoà n toà n tốt cÅ©ng không có ngưá»i hoà n toà n xấụ Y Bình, con còn trẻ quá, có nhiá»u việc con chưa biết ...Mẹ mong rằng rồi con sẽ giống chị con.
- Mẹ muốn con giống chị Tâm Bình à ? Chị ấy tốt thế nà o mà ai cÅ©ng thÃch cả váºá»·
- Chị con là 1 đứa con gái biết an fáºn, hòa đồng vá»›i tất cả má»i ngưá»á»‹ Hình như từ lúc sống cho đến khi chết Ä‘i, chị con không há» là m phiá»n lòng 1 aị
Tôi lắc đầu:
- Thế thì không bao giá» con là chị Tâm Bình được, sá»± mất sá»›m cá»§a chị ấy có lẽ vị chị ấy không thÃch hợp vá»›i cuá»™c Ä‘á»i nà ỵ
Mẹ có vẻ buồn. Hình như ngưá»i định nói thêm 1 lá»i gì thì có tiếng gõ cá»áº¡ Tôi mở rạ Hà Thư Hoà n như cÆ¡n lốc à o à ỠTrá»i tuy không nóng lắm, nhưng mặt chà ng đầy mồ hôị Vừa nắm tay tôi, chà ng hổn hển há»i:
- Y Bìhh, thế nà y là thế nà o chứ?
Nhìn gương mặt há»›t hải cá»§a chà ng, tôi bá»—ng nhiên tức cưá»á»‹ Thư Hoà n nắm chặt tay tôi, giá»ng chà ng trần hẳn xuống:
- Thưa cô, cô có vẻ thÃch thú lắm á» Tôi diá»…n kịch đây à ?
Nụ cưá»i chợt tắt trên môi, tôi ngỡ ngà ng nhìn gương mặt tái xanh vì giáºn. Những giá»t mồ hôi lăn dà i trên má, nhưng là m thế nà o giải thÃch cho chà ng hiểu đâỷ
Thư Hoà n khoá tay tôi tháºt chặt, chà ng nghiến răng:
- Nếu em không giải thÃch rõ, anh sẽ giáºn em trá»n Ä‘á»á»‹
Tôi dịu dà ng nói:
- Anh Hoà n, em không thể giải thÃch chuyện nà y cho anh nghe, cÅ©ng như không thể nói rõ nguyên do vì sao em bá» Ä‘i đột ngá»™t thế.
- Em có biết là suốt 1 buổi chiá»u hôm nay anh đã chạy khắp nÆ¡i tìm em, chỉ thiếu có Ä‘i báo cảnh sát nữa thôi, em hiểu không?
Tôi cưá»i cầu hòa:
- Cho em xin lỗi, được không?
- Nhưng em không thể nói rõ nguyên do được.
- Em đã bảo không thể tiết lộ cơ mà .
Thư Hoà n nghiến răng:
- Không thể tiết lộ à ? Tôi hiểu rồi, cô cố tình muốn đem tôi ra là m trò đùa, fải không? Y Bình, cô tà n nhẫn lắm, cô đem tôi ra là m 1 con cỠthà quân.
- Em không cố tình như thế đâu anh ạ
- Cô còn nói là cô không cốt ình à ? Không, tôi không tin như váºy, cô fải nói tháºt, cô fải nói rõ tất cả cho tôi nghe!
Chà ng cố chấp như con bò mộng trong sân đấu, tôi thấy bực:
- Giả sá» như em cố tình Ä‘em anh ra là m trò đùa Ä‘i nữa, nhưng bây giá» em đã xin lá»—i rồi, anh còn cố chấp saá»
Thư Hoà n giáºn dữ buông tay tôi ra, chà ng bá» Ä‘i trong cÆ¡n thịnh ná»™:
- Fải rồi tôi chỉ là con khỉ trong gánh xiếc mà !
Tôi cÅ©ng tức lên vá»›i cái giáºn vô lối cá»§a chà ng:
- Nếu anh đi, thì đi luôn đi nhé, đừng trở lại đây nữạ
Lá»i nói cá»§a tôi như con nước chảy xuôi, chà ng đã Ä‘i luôn không quay đầu trở lạị Tôi đóng ầm cá»a lại, vừa giáºn, vừa bá»±c, vừa Ä‘au khổ. Bá»±c vì không thể giải thÃch được, không thể tá» bà y lòng mình cho chà ng rõ, tức vì Hoà n cố chấp không chịu tha thứ cho tôị Bước và o nhà , mẹ nói:
- Sao, nó giáºn bá» Ä‘i rồi à ?
Tôi giáºn lẫy:
- Mặc hắn! Ngưá»i gì mà khó chịu, tưởng tôi sẽ chìu à ? Còn lâu, Ä‘i đâu thì Ä‘i luôn Ä‘i, đâu fải trên Ä‘á»i nà y chỉ có 1 mình hắn đâu mà là m trá»á»‹
Mẹ lắc đầu ngao ngán:
- Y Bình, con nên nhá»› rằng sá»± giáºn giữ chỉ chuốc lấy thua thiệt thôi, con ạ!
Tôi khó chịu:
- Mẹ đừng có lắc đầu mãi thế. Mẹ fải hiểu là con không bao giá» chịu cúi đầu trước 1 ngưá»i nà ỠHoà n muốn giáºn à , cho giáºn luôn.
Nhưng dù miệng tôi cứ nói cứng, tối ngá»§ tôi vẫn chảy nước mắt như thưá»ng. Fải chăng vì sá»± tan vỡ cá»§a 1 mối tình? Có lẽ không dud'ng hẳn. Tại sao chà ng lại cứng đầu như váºá»· Tại sao chà ng không chịu là m hoà ? Nhìn lên trần đợi trá»i sáng, tôi ngẫm nghÄ© biết đâu chà ng lại đến tìm tả Dù thế nà o Ä‘i nữa, sá»± rà ng buá»™c tình cảm khăng khÃt như chúng tôi đâu dá»… vỡ tan như váºy được.
Trá»i vừa tá» má» sáng tôi thức dáºy đợi chá». Suốt 1 ngà y Thư Hoà n vẫn không tớị Tối lại, đêm đến, rồi mặt trá»i lại hiện ra ...Mấy ngà y liá»n. Fải rồi! 4 ngà y! 4 ngà y dà i như hà ng thế ká»·. Ngồi trong nhà hết nhìn đồng hồ, tôi lại đứng dáºy ném đồ đạc cho đỡ tức. Rốt cuá»™c tôi chỉ còn biết khóc.
Mẹ nói:
- Y Bình, con biết địa chỉ cá»§a Thư Hoà n mà , sao con không đến đấỷ Lá»—i tại con, con fải nháºn thì có gì mà ngượng?
Tim tôi rá»™n rã vá»›i lá»i thúc giục Ä‘i tìm chà ng. Nhưng nghe mẹ đỠnghị như thế, tôi đổi ý đột ngá»™t:
- Còn lâu con má»›i đến tìm hắn. Con đâu có fải là hạng gái nà o đâu mà fải lôi kéo hắn. Äến thì đến, không đến thì thôị
- Nếu thế con Ä‘i chÆ¡i cho khuây khá»áº¡
Lá»i nói cá»§a mẹ có lý, tôi cần fải Ä‘i chơị Thế là tôi mang giầy vô xách xách tay ra cá»áº¡ Vừa bước tá»›i cổng tôi chợt đứng lại, dưới cá»™t Ä‘iện xa xa, 1 gã đà n ông Ä‘ang đứng bất động: Hà Thư Hoà n! Chà ng Ä‘ang nhìn tôi, đôi chân tôi cuống quýt bước tớị Chà ng đứng đấy nhưng cách xa vá»i vợị
- Anh Hoà n!
Giá»ng nói ngượng ngáºp van xin, tôi là má»™t kẻ fạm tá»™i, nhưng chỉ thốt ra được 2 tiếng, tôi lại câm ngaỵ Chà ng vẫn đứng đấy yên lă.ng. Tại sao Hoà n không nói gì cả thế? 1 chút ngỡ ngà ng vây quanh. Tôi đã xuống nước gá»i mà Thư Hoà n vẫn im bặt. Không còn 1 lý do nà o để tôi đứng đây nữa, chà ng lạnh nhạt như ngưá»i xa lạ Tôi định quay gót trở vá», nhưng vừa xoay lưng Ä‘i, thì cánh tay tôi bị nắm chặt. Äôi mắt chà ng là cả khoảng trá»i thương nhá»›. Tất cả vÅ© trụ, thù háºn, ganh ghét, tiếc thương Ä‘i và o hư vá»™ Dù đèn đưá»ng vẫn sáng, dù bóng ngưá»i qua lại dáºp dìu, nhưng mặc há», tôi bất kể, vì tôi đã có tình yêu!
Hôm ấy là ngà y đầu tiên tôi đến thăm cha mẹ Thư Hoà n. Äây là 1 buổi đến viếng có hẹn trước, vì cha cá»§a Hoà n là ngưá»i lúc nà o cÅ©ng báºn rá»™n, Ãt khi rảnh rá»—i ở nhà . Trước khi đến nÆ¡i, tôi cố gắng trang Ä‘iểm cho dá»… thương hÆ¡n. Mẹ bảo tôi nên ăn mặc giản dị Tôi theo lá»i mẹ, chỉ mặc chiếc áo trắng vá»›i chiếc váy mà u xanh, đẫu thắt nhÆ¡ nhá», 1 tà son nhạt trên môị Khi Hoà n đến, tôi bá»—ng nhiên hồi há»™p chi lạ : sá»± căng thẳng đầu tiên trong Ä‘á»i tôị Trên đưá»ng, không hiểu vô tình hay cố ý, chà ng nói:
- Anh có 1 cô em há» trông dá»… thương, lúc trước mẹ bảo anh nên cưới cô ấỵ - Nụ cưá»i trên môi chà ng tháºt đáng ghét - Hôm nay anh muốn cho mẹ nhìn thá» xem mẹ có lý hÆ¡n anh hay không?
Tôi đứng lại, nói:
- Nhưng chúng mình có nói chuyện lấy nhau bao giỠđâủ
Hoà n cưá»i:
- Thế em có cần anh quỳ xuống cầu hôn không?
- Ờ thỠquỳ xem, chư chắc là hữu hiệu đâu nhá!
- Thế à ! Váºy thì anh sẽ bắt chước 1 chá»§ng tá»™c ở Phi Châu, anh sẽ tổ chức 1 buổi bắt cóc em.
Chúng tôi tiếp tục bước, đây là lần đầu tiên chúng tôi nói vá»›i nhau 1 cách bán chÃnh thức vá» hôn nhân. Tháºt ra thì tôi đã mong má»i Ä‘iá»u nà y lâu lắm rồị
Nhà cá»§a Hoà n tháºt đẹp, tháºt sang. Sang hÆ¡n cả " đằng kia" nữạ Tôi được đưa và o 1 gian fòng hách rá»™ng, cá»a kÃnh, ngồi nÆ¡i sa lông nghe nhạc êm dịụ Những tấm mà n cá»a mà u trắng buông dà i 1 cách đà i các. Trên tưá»ng những bức tranh thá»§y mạc tạo cho fòng khách 1 cái đẹp tháºt sang trá»ng quý fáị
Cô tá»›i gái ăn mặc sạch sẽ mang nước ra má»á»‹ Ba mẹ Hoà n báºn việc chưa rạ Trong lúc chỠđợị Hoà n mở tá»§ ra, bắt tôi chá»n 1 đĩa nhạc, tôi chá»n bản " Khúc nhạc Bi Thảm " cá»§a Tchaikoskỵ Äến bây giá» tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại chá»n bản nhạc nà ỵ Ngồi 1 lúc bố mẹ cá»§a chà ng bước rạ Ông bố cá»§a Hoà n là 1 ngưá»i đà n ông khá»e khoắn và cao lá»›n, Ãt nhất cÅ©ng trên 60 ký lá»™ Äôi mắt sáng và sắc quét nhanh qua tôi, đôi mắt cá»§a quyá»n uy và mệnh lệnh! Mẹ cá»§a Hoà n trái lại nhá» nhắn và dá»… thương, tuy đã ngoà i 40, nhưng trông bà vẫn còn đủ fong tháị Tôi đứng lên vá»›i lá»i giá»›i thiệu cá»§a Hoà n.
- Thưa 2 bác.
Ba Hoà n khoác tay:
- Äừng khách sáo gì cả, ngồi xuống Ä‘i! Tôi nghe thằng Hoà n nói vá» cô nhiá»u rồi!
Tôi cưá»i, ông bố cá»§a Hoà n tiếp:
- Cô đến đây chÆ¡i thưá»ng xuyên vá»›i chúng tôi nhé!
Tôi chỉ biết cưá»i chá»› không biết trả lá»i thế nà ỠSá»± tiếp xúc không tá»± nhiên là m tôi lúng túng. Ông bố Hoà n yên lặng 1 lúc, lại nói:
- Tôi đã nghe nói ông thân cá»§a cô, thuở xưa ở miá»n Tây ...
Tôi không thÃch ai nói đến cha, nhất là nhắc lại những thà nh tÃch cÅ© cá»§a ngưá»á»‹ Không có gì để cảm nháºn sá»± vinh hạnh vô cá»›.
- Dạ cha cháu vì xuất thân từ nÆ¡i nghèo khó nên ngưá»i có những tư tưởng khác biệt má»i ngưá»á»‹ Vá»›i cha cháu thì bất cứ 1 khó khăn nà o cÅ©ng chỉ giải quyết bằng súng đạn và quả đấm mà thôị Äó là 1 thảm kịch lá»›n, mang cho lương dân vô tá»™i những fiá»n nhiá»…u vô lốị Vá»›i cháu, quá khứ cá»§a cha cháu không có gì là lừng lẫy cả.
Bố của chà ng nhìn tôi:
- Thế cô không cho là anh hùng saá»
Tôi đáp nhanh:
- Không! Cháu không nghĩ thế.
- Cô không ngưỡng má»™ thà nh tÃch cá»§a cha cô à ?
- Dạ không, sá»± liên hệ giữa cha cháu vá»›i cháu lợt lạt lắm. Cháu đã sống xa cha từ thuở nhá».
Mẹ của chà ng chen và o:
- Váºy cô sống vá»›i bà thân à ?
- Vâng.
Câu chuyện bắt đầu xoay qua đỠtà i khác. 1 lúc, Hoà n thấy không khà có vẻ khô quá nên đỠnghị đưa tôi đến xem fòng của chà ng. Bố của Hoà n vui vẻ:
- Cô Bình, cô cứ đến đấy xem tá»§ sách cá»§a con má»t sách nhà tôi xem thế nà á»
Äi vá»›i Hoà n bước đến fòng chà ng, những kệ sách cao và đầy ắp sách từ Anh ngữ đến Hoa ngữ. Trình độ Anh văn tôi quá kém, nên tôi chú ý đến những quyển Hoa ngữ thôị Sá»± mê sách là m cho tôi quên tất cả. Tôi ngồi xuống ôm gối nói:
- Em không muốn rá»i fòng nà y tà nà o cả.
Hoà n ngồi xuống cạnh tôi, cưá»i nói:
- Váºy thì chúng ta lấy nhau Ä‘i, fòng nà y sẽ thuá»™c vá» em ngaỵ
Mùa hè nà y chà ng sẽ ra trưá»ng. Hoà n tiếp:
- Bây giá» chúng ta nói chuyện đứng đắn vá»›i nhau em nhé. Cuối niên há»c nà y anh ra trưá»ng, cha muốn anh xuất ngoại lấy bằng tiến sÄ©. Nhưng em fải biết 1 há»c trình như váºy thưá»ng kéo dà i đến 3, 4 năm. Anh sợ em không chá» anh được.
Tôi giáºn dá»—i:
- Fải mà , anh có coi em ra gì đâụ Sao anh lại liệt em và o hạng gái như váºy chứ?
- Äừng nói báºy, không bao giá» anh khinh thưá»ng em, nhưng vì em đẹp quá nên anh không thể nà o tin em cÅ©ng như tin định mệnh được. Trong xã há»™i nà y tất cả những dữ kiện Ä‘á»u có thể biến đổi đột ngá»™t trong 1 tÃch tắc, mà thá»i gian anh fải xa em lại dà i tá»›i 3, 4 năm. Tình cảm con ngưá»i thì má»m yếu, là m sao anh dám mÆ¡ đến tương lai xa vá»i trong khi em là 1 thá»±c tại hiện hữu trước mắt, không nắm để vuá»™t Ä‘i à ?
- ÄÆ°á»£c rồi, ý anh thì saá»
- Chúng ta sẽ lấy nhau trước khi anh xuất ngoạị
- Anh muốn cột chân em à ?
- Äúng thế, sau khi thà nh hôn, em và mẹ sẽ dá»n vỠđâỵ Anh không để em fải bị kẻ khác lung lạc.
- Anh Ãch ká»· quá, thế trong lúc anh xuất ngoại ở nhà em bay bướm không được à ?
Bà n tay Hoà n xiết chặt cổ tay tôi:
- Anh tuy Ãch ká»· nhưng yêu em, vì yêu em, anh tin rằng không có chuyện đó.
- Thế bây giỠanh không tin em mà anh bắt em fải tin anh à ?
Hoà n cứng miệng, tay chà ng vẫn không rá»i tay tôị Tôi trấn an chà ng:
- Anh Hoà n, nếu em không yêu anh thì việc lấy nhau cÅ©ng chỉ vô Ãch mà thôị Em tin anh, anh tin em thì dù có xa nhau bao nhiêu năm Ä‘i nữa, em thấy cÅ©ng không sao cả.
- Thế thì bây giỠem có yêu anh không?
- Anh đoán xem.
Chà ng nhìn tôi vá»›i cái nhìn say đắm. Nhưng đội nhiên tôi bà ng hoà ng, " Khúc Nhạc Bi Thảm " vang lên những lá»i ly biệt. Ãm ảnh Ä‘en tôi như mà n sương mù dầy đặc vây chặt tôị Ngã và o ngưá»i chà ng, tôi cố xua Ä‘uổi cái linh cảm bất hạnh!
- Lúc nà o em cũng thuộc vỠanh cả, Hoà n ạ!
2 ngà y sau, Phương Du đến tìm tôi, nhìn gương mặt xanh xao thiểu não cá»§a con bé, tôi biết lại có chuyện buồn fiá»n nữa rồị ÄÆ°a Phương Du và o fòng, tôi định chia sẻ ná»—i sầu cá»§a bạn, nhưng con bé vẫn bình thản.
- Y Bình, mà y biết không, thứ 7 anh chà ng tao yêu say đắm là m lá»… Ä‘Ãnh hôn vá»›i ngưá»i yêu cá»§a hắn rồị Trong lá»›p tao, các bạn định tổ chức 1 buổi dạ vÅ© để chúc mừng hắn.
Tôi yên lặng, PHương Du đột nhiên nhìn tôi cưá»i nói:
- Mà y ngạc nhiên vì tao vẫn không khóc á»
- Nhưng Ãt ra mà y fải buồn hÆ¡n nữa má»›i đúng.
- Tao hiểu, nhưng theo châm ngôn cá»§a nhà Pháºt thì nếu mà y đưa cho 1 chú bé 1 viên kẹo, khi nó đưa tay ra lấy, mà y lại rút vá», nhất định nó sẽ khóc sẽ ăn vạ ngaỵ Trái lại, nếu mà y giá»±t viên kẹo ấy trên tay 1 ngưá»i trưởng thà nh, há» sẽ thản nhiên. Tao nghÄ© rằng, không lẽ chỉ vì viên kẹo bị giá»±t Ä‘i mà fải khóc òa lên hay saá»
Tôi vẫn không hiểu:
- DÄ© nhiên là thế, nhưng câu chuyện trên có dÃnh dấp gì đến câu chuyện cá»§a mà y đâủ
- Sao con ngưá»i lại fải Ä‘au khổ Äó là vì há» có quá nhiá»u dục vá»ng, há» nhìn tất cả sá»± việc Ä‘á»u như viên kẹo cả. Äó chÃnh là cái bi đát nhất cá»§a con ngưá»á»‹ Hiểu chưả Lúc gần đây tao đã suy nghÄ© kỹ và thấy rằng mình không thể trẻ con mãi, mình fải trưởng thà nh, fải thản nhiên trước những viên kẹo mà u óng ánh.
- Nhưng gã con trai kia đâu fải là viên kẹá»
Phương Du cưá»i nhạt:
- Tất cả những gì mình muốn chiếm Ä‘oạt Ä‘á»u có thể là kẹo cả. Vì váºy muốn vui tươi mãi thì đừng nên chiếm Ä‘oạt cái gì cả.
- Nói tháºt, tao sợ mình không đủ khả năng.
- Äó là tại vì mà y còn thù háºn, còn buồn khổ, mà y còn xem trá»ng nhiá»u thứ quá!
Phương Du lắc đầu, đột nhiên nói lải nhải:
- Sống không trăm tuổi mà cứ mãi lo sầu, sao lại fải khổ đau thế!
Tôi ngạc nhiên:
- Là m gì mà mà y Ä‘á»c cả kinh Pháºt thế?
- Vì tư tưởng nhà Pháºt cÅ©ng có lý. Tất cả những tham sân si, tất cả những tá»™i ác Ä‘á»u do 1 phut' xao động tạo nên, nếu ta giác ngá»™ thì ta sẽ sống vÄ©nh cá»u trong hạnh fúc.
- Tao cÅ©ng đồng ý vá»›i mà y, nhưng nếu sống mà không có dục vá»ng, không biết yêu, biết ghét, không thèm muốn gì cả thì sống để là m gì vá»›i quả tim hoang vu như bãi sa mạc?
Phương Du nhỠnhẹ:
- Mà y lầm rồi, không yêu, không ghét, há»n, giáºn, thì Ä‘á»i nà y là m gì có tranh chấp và lúc đó quả tiim cá»§a má»—i ngưá»i sẽ là những mảnh đất phì nhiêu, những khu vưá»n xum xuê trái ngá»t. Trái tim con ngưá»i hcỉ hoang vu khi va chạm vá»›i quá nhiá»u Ä‘au khổ, tuyệt vá»ng và chán chưá»ng vì thất bại trong những tranh chấp vá»›i nhau mà thôị
Tôi không chịu được không khà gà n dở nà y nữa:
- Thôi, thôi bao nhiêu đó đủ rồi, tao không thÃch nghe thuyết pháp cÅ©ng như tao không tin là mà y vô tri vô giác vá»›i tình yêu được.
- Sá»± tháºt là như váºy đấy Bình ạ Ở đây tao nói có vẻ cứng lắm nhưng khi vá» tá»›i nhà là tao không tránh khá»i chảy nước mắt.
Tôi thương hại:
- Du, thôi đừng buồn nữa nhé?
- Tao hết buồn rồi, đừng thương hại tao, hãy vui vá»›i tao suốt ngà y hôm naỵ Ãt nhất mình cÅ©ng xem được 3 xuất phim, Bình nhé!
Tháºt váºy, suốt ngà y hôm ấy, chúng tôi đã xem hÆ¡n 3 xuất phim và mãi đến khuya má»›i vá» nhà . Mẹ mở cá»a và bảo tôi:
- Ban chiá»u Như Bình có đến.
Tôi lo lắng:
- Äến là m gì váºy mẹ?
Tôi nghĩ không lẽ nó đến để trách tôi cướp Hoà n của nó? Mẹ nói:
- Như Bình có vẻ há»›t hãi lắm. Nó bảo là cha con vá»›i dì Tuyết cãi nhau á»m tá»i nó muốn con đến để khuyên cha con.
Tôi cưá»i nhạt:
- Con mà khuyên được cha à ? Äến đó chỉ tổ là m cho cha giáºn thêm thì có. Thế cha vá»›i dì Tuyết cãi nhau vá» chuyện gì váºá»·
- nghe Như Bình nói thì hình như vì tiá»n, dì Tuyết con vì muốn lá»i to nên Ä‘em tiá»n Ä‘i đầu tư, không ngá» bị thất bại nên cha con giáºn!
Hừ! Tôi đã hiểu rồi, con cá» tôi vừa Ä‘i đã đúng nước. Từ đây dì Tuyết sẽ mất quyá»n nắm giữ tiá»n bạc cÅ©ng như sẽ mất Ä‘i sá»± tÃn nhiệm cá»§a chạ Không hẳn chỉ có thế, tôi sợ sẽ còn nhiá»u mà n hấp dẫn hÆ¡n nữa! Gã đà n ông ốm và cao, gương mặt xương vá»›i chiếc cằm cụt tên Ngụy, và thằng con trai do ngoại tình, thằng Kiệt! Vú sữa đã bị cháºn, gã là m gì có tiá»n để tiếp tục cuá»™c buôn láºu nữa đâỷ Hôm nghe lóm được câu chuyện tại quán cà phê tôi đã theo dõi báo chà nhưng nà o có thấy vụ buôn láºu nà o đổ bể đâủ
Ngà y hôm sau, tôi đến đằng kia để xem chiến lợi fẩm. Fòng khách vắng tanh. Cả ngôi nhà lúc nà o cÅ©ng ồn à o thế mà hôm nay sao lại yên lặng 1 cách dá»… sợ Có lẽ chuyện cãi vã ngà y hôm qua nổ lá»›n tháºt. Äứng đợi 1 chút, Như Bình má»›i bước ra:
- Sao hôm qua Y Bình không đến. Suýt tà nữa cha đã xé xác mẹ tôi rồi!
Tôi giả vỠkhông hiểu:
- Chuyện gì thế?
- Tôi cÅ©ng không hiểU, nhưng hình như là vì tiá»n. Cha bắt mẹ tôi Ä‘em sổ kết toán ra trình cho cha xem, rồi lại xét cả nữ trang. Mẹ tôi giáºn nên đưa thằng Kiệt Ä‘i đâu mất, anh Hảo chạy Ä‘i tìm rồị
Tôi nói:
- Như Bình cứ yên tâm, dì Tuyết sẽ trở vỠmà , còn cha đâủ
- Ở trong fòng.
- Äể tôi đến xem xem.
Nói xong tôi định đi, nhưng Như Bình đã giữ tôi lại, nà ng lắp bắp:
- Y Bình, tôị.tôi có chuyện muốn nói với Y Bình.
- Chuyện gì?
Gương mặt Như Bình đỠnhư gấc:
- Nghe nói ...nghe nói Y Bình sắp là m lá»… Ä‘Ãnh hôn vá»›i Thư Hoà n, tôi ...tôi định cho Y Bình hay là ...Y Bình ...cÅ©ng biết tôi cÅ©ng ...thÃch Thư Hoà n lắm ...có lúc tôi ...tôi đã giáºn Y Bình lắm ...
Như Bình nói nhưng không dám nhìn thẳng và o mắt tôi, đầu nà ng cúi nhìn xuống, bà n tay vân vê mép áá»
- Khi biết được tin Y Bình yêu Thư Hoà n, tôi đã tưởng mình có thể chết Ä‘i được. Tôi định tá»± tá» nhưng lại không đủ can đảm. Bây giá» thì tôi đã suy nghÄ© kỹ, tôi đã hiểu, Y Bình đẹp hÆ¡n, thông minh hÆ¡n tôi, bao nhiêu đó đủ để chứng tá» Y Bình xứng đáng vá»›i Thư Hoà n hÆ¡n tôị Vả lại, Y Bình đối vá»›i tôi cÅ©ng không đến đỗi gì, mình lại là chị em thì ...thì ...đừng nên giáºn nhau, cứ đối xá» vá»›i nhau như cÅ© nhé!
Những lá»i thà nh tháºt cá»§a Như Bình là m mặt tôi nóng lên. Tá»™i cho Như Bình! Má»™ng ước đã vỡ tan, dù có nÃu kéo lại tình bạn cÅ©Ng không là m sao tránh nổi Ä‘au khổ. Nhưng không vì thế mà tôi má»m lòng, tôi chỉ cảm thấy hÆ¡i xúc động cho sá»± yếu Ä‘uối ấu trÄ© cá»§a Như Bình. Äể thoát khá»i sá»± vướng vấp tình cảm không hay, tôi cắt ngang:
- DÄ© nhiên là váºy, là m sao chúng ta lại giáºn nhau được? Như Bình cứ yên tâm.
Nói xong tôi bá» Ä‘i ngay vá» fÃa fòng chạ
Cha Ä‘ang ngồi trên ghế tá»±a ngáºm dá»c tẩụ Trên bà n trước mặt là sổ sách và chiếc bà n toán. Thấy tôi, ngưá»i đưa tay chỉ chiếc ghế bên cạnh:
- Ngồi đây nà y Y Bình!
Tôi ngồi xuống, cha nhìn tôi 1 lúc, nói:
- Có fải con sắp Ä‘Ãnh hôn vá»›i Hoà n không? Hôm qua nó đến đây há»i ý kiến cha, nó bảo muốn cưới con ngay sau khi ra trưá»ng.
- Dạ, nhưng con chưa quyết định.
Cha tư lự:
- Y Bình, nếu con định láºp gia đình tháºt, thì cha thấy cÅ©ng cần để cho con 1 Ãt cá»§a hồi môn.
Nhìn đống sổ sách ông giáºn dữ nói:
- Dì Tuyết con tháºt khốn nạn, nó là m tiêu tan tiá»n bạc cá»§a cha, nhưng mà ...
Từ trên nét mặt ông, tôi cÅ©ng có thể Ä‘oán ra số bạc mất mát không fải nhá», cha dịu mặt xuống:
- Nhưng con cứ yên tâm, chắc chắn cha vẫn còn đủ khả năng để cho con 1 số tiá»n là m cá»§a hồi môn.
Tôi cưá»i:
- Con không cần 1 tà tiá»n hồi môn nà o cả, con thấy cái đó không cần thiết!
Cha nhìn tôi, ánh mắt chợt hằn lên cÆ¡n giáºn:
- Cha đã Ä‘oán trước câu trả lá»i cá»§a con sẽ như thế. Nhưng dù con muốn hay không, cha vẫn chá» Con đừng tưởng rằng cao ngạo như thế là haỵ Con ngu lắm! Cha cho con biết, tiá»n cá»§a cha đốt con cÅ©ng không hết nữa là ...
Tôi nhún vai:
- Thế thì tuỳ cha, cha muốn sao cũng được!
Cha có vẻ bá»›t giáºn, ngưá»i nói:
- Y Bình, con nên há»c cho khôn rạ Äá»i nà y không có gì hÆ¡n là tiá»n. Nghèo khổ là điá»u bi thảm nhất. Cha đã già , tiá»n đối vá»›i cha đâu hữu Ãch bằng vá»›i con.
Tôi chỉ đứng cưá»i cưá»á»‹ Cha bắt đầu nói đến tiá»n bạc trong nhà , tôi được biết dì Tuyết đã là m cho tà i sản cha bị mất 1 số to, chỉ còn khoảng năm chục triệu thôị Năm chục trei^.u, 1 con số rất nhỠđối vá»›i cha, nhưng đối vá»›i tôi là 1 số bạc khổng lồ. Tráºn đòn mấy tháng trước vì và i trăm ngà n vẫn còn in dấu trong óc tôi!
Dì Tuyết bá» nhà đi được 3 hôm, tôi đến chá»— tôi vô tình gặp dì Tuyết vá»›i gã đà n ông vá»›i mục Ä‘Ãch thăm dò, mong tìm ra tông tÃch cá»§a tên Ngụy và dì Tuyết, nhưng tôi phà cả ngà y mà vẫn không tìm ra được chiếc xe hÆ¡i mà u Ä‘en hay bóng dáng cá»§a 2 ngưá»i đâu cả. Tối hôm ấy, tôi ghé qua đằng kiạ Dì Tuyết đã trở vá», có lẽ vì còn tiếc năm chục triệu và ngôi nhà đồ sá»™ nà ỵ Mối tình cá»§a tôi và THư Hoà n thắm thiết đến độ " nhất nháºt bất kiến như tam thu há»". Tôi lo ngại cho tình cảm cá»§a mình, Thư Hoà n do dá»± trước việc xuất ngoại, dù đã xin được há»c bổng và sắp fải thi khảo sát trình độ Chà ng nói:
- Vì lý tưởng, vì tương lai anh fải xa em thì thà anh ở lại sướng hơn!
- Thì cứ Ä‘i trước Ä‘i, em ở nhà chá». Thá»i gian còn dà i mà anh gấp là m gì.
Nói thế, nhưng lòng tôi lúc nà o cÅ©ng bâng khuâng. Ngà y xuất ngoại cá»§a chà ng gần ká» và tôi cà ng buồn. Chúng tôi Ä‘i khắp nÆ¡i để hưởng trá»n những ngà y tháng còn lạị Chúng tôi chen chân và o vÅ© trưá»ng, quán nhạc, những nÆ¡i nà o đông ngưá»i là tôị Khi ngồi riêng vá»›i nhau chà ng cÅ©ng không để không khà nặng ná» chen và o lòng chúng tôi, chà ng ôm hôn tôi bất táºn, hôn như Ä‘iên cuồng.
Từ hôm đó sá»± hiểu lầm vá» vụ tôi theo dõi tên Ngụy trong quán cà phê cho đến nay, tôi má»›i khám phá ra 1 Ä‘iá»u là Thư Hoà n có cá tÃnh rất mạnh, có lẽ còn mạnh hÆ¡n cả tôị Tôi thÃch đà n ông loại đó, nhưng vá»›i mẹ, thì trái lại, mẹ thưá»ng lo lắng bảo:
- Con vá»›i thằng Hoà n tÃnh nết rất giống nhau, Ä‘iá»u đó tuy may nhưng cÅ©ng chẳng may tà nà ỠMẹ sợ rằng 1 ngà y nà o đó khi 2 đứa gây nhau sẽ không có đứa nà o nhưá»ng đứa nà o, vì đứa nà o tÃnh tình cÅ©ng nóng nảy hết.
Có thể có chuyện đó saá» Tôi bâng khuâng, nhưng cÅ©ng cảm thấy lá»i mẹ có lý tháºt.
Trong những lần Ä‘i chÆ¡i vá»›i Hoà n, chúng tôi thưá»ng gặp Má»™ng Bình trong chiếc quần bó sát, chiếc áo hở cổ bà y bá»™ ngá»±c tròn nẩy nở, trông con bé không còn dáng dấp cá»§a 1 nữ sinh thuần túy chút nà o cả. Sá»± fóng túng cá»§a Má»™ng Bình khiến tôi fát hoảng. Nhưng má»—i lần đụng đầu nhau, chúng tôi cứ tảng lá» Ä‘i, mặc ai muốn vui sao thì vuị Tá»± do cá nhân mà ! Có 1 hôm để thay đổi không khà Hoà n đỠnghị vá»›i tôi đến 1 vÅ© trưá»ng láºu khiêu vÅ©. Lúc đến nÆ¡i gian fòng kÃn mÃt đã đầy khói thuốc, tiếng nhạc, tiếng trống Ä‘iếc taị Những ngá»n đèn má» nhạt không đủ sáng để trông rõ mặt ngưá»á»‹ Vừa ngồi xuống, Hoà n đã đưa tay khá»u tôi:
- Kìa, Mộng Bình ngồi đằng kia kìa!
Tôi nhìn theo hướng chỉ, bất giác chau mà ỵ Má»™ng Bình mặc chiếc áo hở cổ bó sát ngưá»i mà u đỠchói, chiếc váy cao trong 1 thế ngồi khêu gợị Cô bé ngồi trên đùi 1 gã con trai, chung quanh lô nhô thêm mấy tên khác fục sức hết sức Ä‘iếm đà ng. Ngoà i Má»™ng Bình, còn có 1 cô bé khác Ä‘ang bá cổ 1 tên hôn công khaị Trên bà n ly đĩa tứ tung, 2 chai rượu Mỹ đã vÆ¡i Ä‘i phân nữạ Tiếng cưá»i tiếng hát vang lên. Tiếng hét ầm Ä©. Tôi hiểu Má»™ng Bình đã saỵ
Cô bé lắc lư trên đùi gã con trai, nụ cưá»i dòn tan, khêu gợị Cái say là m cho con bé không giữ gìn ý tứ gì cả, nó hát nghêu ngao:
" Trá»i đất lạnh lùng, con ngưá»i thay đổi, là m sao em chẳng cô đơn."
Äám con trai huýt sáo, cưá»i ầm lên, Má»™ng Bình nâng ly nốc cạn. Những giá»t rượu chảy ra ướt cả áo, nó tiếp tục hát:
" Äi trá»ng đưá»ng trần để đòi cho được nợ ngưá»i tình ..."
Hát xong, Má»™ng Bình lại bá cổ gã con trai hôn. Những thằng con trai chung quanh được dịp huýt sáo, la hét á»m tá»i ...Hoà n khó chịu đứng dáºy nói vá»›i tôi:
- Em gái của em say rồi, chúng ta đưa nó vỠthôi!
Tôi giữ lấy tay Hoà n:
- Mặc nó, không cần anh chen và á»
Hoà n định bước tới:
- Nhìn cỠchỉ lả lơi của Mộng Bình anh không chịu được, để kéo dà i thêm nữa anh sợ sẽ có chuyện không haỵ
Tôi vẫn giữ chặt tay Hoà n lại:
- Có thì có chứ có can hệ gì đến anh đâụ Ngồi xuống đi, nó đang vui, nó đâu cần anh.
Hoà n miá»…n cưỡng ngồi xuống, nhưng mắt vẫN nhìn đăm đăm vá» fÃa Má»™ng Bình. Tôi vá»— vai chà ng nói:
- Nà o, chúng mình nhảy bản nà y đi!
Lách mình ra giữa sà n, Hoà n vẫn chưa yên tâm. Tôi xoay mặt chà ng đối diện với mặt tôi, chà ng nhìn thẳng và o tôi nói:
- Em nhớ rằng dù sao Mộng Bình vẫn là em gái của em!
Tôi cưá»i nhạt:
- Hừ! Có bao giỠtôi coi nó là em tôi đâủ Nó chỉ là con dì Tuyết thì giòng máu đó là của mẹ nó chứ liên hệ gì đến tôỉ
- Cho dù nó không fải là em cá»§a em, kể như bạn cá»§a em Ä‘i, thì em cÅ©ng không nên trÆ¡ mắt ra nhìn cảnh bạn mình bị đổ rượu như váºá»µ
Tôi vẫn lạnh lùng:
- Nó cũng không fải là bạn của em, nó không đủ tư cách để đứng ở vị trà đó!
Hoà n nói:
- Em đừng nói như váºy, dù sao nó cÅ©ng không fải là kẻ thù cá»§a em cÆ¡ mà ?
Tựa đầu và o vai chà ng, tôi chuyển hướng câu chuyện:
- Là m sao anh biết được? Nhạc hay quá, ta hãy khiêu vũ, đừng để ý đến hỠnữa anh nhé?
Chúng tôi yên lặng bước theo tiếng nhạc. Má»™ng Bình vẫn tiếp tục cưá»i đùa, ca hát. Má»™t lúc, có tiếng ly vỡ. Chúng tôi xoay lại, chỉ thấy gã con trai cao lá»›n ôm hông Má»™ng Bình ban nãy Ä‘ang lôi Má»™ng Bình ra cá»áº¡ Má»™ng Bình lè nhè há»i:
- Anh đưa em đi đâủ
- Äến nÆ¡i giải quyết ná»—i cô đơn cá»§a em!
Äám con trai ngồi trong bà n la hét, Má»™ng Bình có vẻ còn tỉnh táo đôi chút, nó lắc đầu:
- Không, không, tôi không đi đâu!
Gã con trai cưá»i há» há»:
- Ai ăn thịt đâu mà sợ?
Vừa nói gã vừa kéo Má»™ng Bình Ä‘i vá» fÃa cầu thang. Ở tầng thứ 3 cá»§a nhà hà ng nà y là khách sạn. Tôi đưa mắt nhìn theo vá»›i cái nhìn vui mừng khi thấy nhà cháỵ Tôi nghÄ©, để mà y sa chân 1 lần cho mẹ con hết là m tà ng! Dì Tuyết sẽ dở khóc dở cưá»i! Nhưng lòng Ãch ká»· cá»§a tôi chưa được vui trá»n vẹn thì Hoà n đã xô tôi ra, xông tá»›i trước, hét lá»›n:
- Thế nà y thì không nhịn được nữa rồi!
Tôi đuổi theo chà ng kéo lại:
- Äừng anh, mặc nó!
Hoà n quay lại, trừng tôi, rồi xông đến gã con trai cao lớn nói:
- BỠcô nà y rạ
Gã con trai quay đầu lại, mắt tóe lá»a vì bị kỳ đà cản mÅ©i, gã kên lại:
- Nó có liên hệ gì tới mà y không?
Má»™ng Bình nháºn ra được Hoà n, nó nà i nỉ:
- Anh Hoà n, anh đưa em vỠđi!
Gã con trai lớn tiếng với Hoà n:
- Biết Ä‘iá»u thì Ä‘i chá»— khác chÆ¡i, đừng có trêu ông không khá nhé con!
Gã giữ chặt Má»™ng Bình, những ngưá»i bạn ngồi chung bà n vá»›i gã hét to lên:
- Äánh nó Ä‘i! Äánh nó!
Viên quản lý vÅ© trưá»ng tá»›i, tôi cÅ©ng chen và o định kéo Hoà n ra nhưng không kịp nữa rồị Tráºn đánh đã khai diá»…n. Ly tách bà n ghế ngã đổ, Hoà n bị 3, 4 tên lưu manh vây đánh. Tình ih`nh tháºt nguy ngáºp. Tôi vừa giáºn vừa sợ Giáºn vì thấy Hoà n thÃch chen và o chuyện ngưá»i, sợ vì không biết Hoà n sẽ ra saá» May thay giữa lúc ấy có 3 tên to lá»›n khác hùng hổ bước và o can thiệp. Má»™t tên nói:
- Thằng nà o muốn đánh, đánh với tao nà y!
Tôi Ä‘oán chừng đây là các võ sư vÅ© trưá»ng mướn đệ bảo vệ quán. Mặt mÅ©i Hoà n sưng húp, cánh tay bị cắt đứt 1 đưá»ng dà i, máu thấm ướt cả áo, nhưng chà ng vẫn còn muốn cứu Má»™ng Bình. Bá»n lưu manh kia đâu chịu bá» qua con mồi, nó vây quanh Má»™ng Bình. Tôi bước tá»›i ká» tai Hoà n nói nhá»:
- Äây là vÅ© trưá»ng láºu, anh nên cẩn tháºn, coi chừng cảnh sát cÅ©ng biết tiếng tăm cá»§a cha anh.
Câu nói cá»§a tôi tháºt hữu hiệụ Hoà n đứng lên nhìn Má»™ng Bình, rồi hấp tấp cùng tôi bước ra khá»i vÅ© trưá»ng. Gió đêm lạnh rùng mình, tôi và Hoà n yên lặng không nói vá»›i nhau lá»i nà o cả. Gá»i chiếc xÃch lô lại Hoà n bảo chạy vá» nhà tôị Äến nhà , khi bước xuống xe, tôi nói vá»›i Hoà n:
- Và o nhà em băng bó vết thương đi anh!
Giá»ng nói cá»§a Hoà n tháºt lạnh:
- Không cần! Y Bình, hình như tôi thấy giữa chúng ta chưa hiểu nhau nhiá»u lắm. Lúc trước tôi vẫn tưởng Y Bình là đứa con gái có lương tâm và hiá»n háºu, hôm nay tôi biết mình đã lầm. Váºy chúng ta tạm thá»i xa nhau Ãt lâu để tư tưởng được chÃnh chắn hÆ¡n.
Tôi ngỡ ngà ng trong 1 phút và không biết nói gì. Có Ä‘iá»u tôi giáºn tháºt, tá»± ái tôi đã bị thương tổn. Nếu ban nãy cô bé bị nạn không fải là Má»™ng Bình, mà là bất cứ 1 đứa con gái nà o khác thì tôi sẵn sà ng để chà ng cứu ngưá»á»‹ Nhưng đó là Má»™ng Bình mà ? Hoà n không hiểu được mối thù thiên thu cá»§a tôi, giúp cho kẻ thù để bị thương thế nà y, chà ng còn trách tôi tà n nhẫn được saá» Tôi há»n lẫy:
- Tùy anh!
2 ngưá»i yên lặng 1 lúc, tôi quay ngưá»i lại gá»i cá»a, Hoà n đứng tần ngần 1 cháºp rồi bỠđị Nhìn theo dáng chà ng, đột nhiên tim tôi thắt lạị Bao nhiêu buồn tá»§i, lo lắng, ân háºn dâng đầỵ Mẹ ra mở cá»a, tôi vẫn còn bà ng hoà ng.
- Có chuyện gì thế Y Bình?
Tôi chợt tỉnh, lặng lẽ bước và o nhà , mẹ há»i:
- Còn thằng Hoà n đâủ
- Chết rồi!
Tôi đáp, xong ngã váºt lên giưá»ng, mẹ có vẻ hiểu ra, ngưá»i gáºt gù:
- Lại gây nhau rồi fải không? Chúng mà y tháºt trẻ con!
Lần giáºn nhau nà y kéo dà i khá lâụ Tôi tức vì Hoà n đã không hiểu, lại còn coi thưá»ng tôi, vì váºy tuy Ä‘au khổ nhưng tôi vẫn không thèm tìm đến giải thÃch. Tôi trằn trá»c, ngưá»i tôi gầy ốm hẳn Ä‘i, nhưng là m sao tôi nháºn tá»™i vá» mình cho được, khi mà mối thù giữa tôi và dì Tuyết là mối thù bất cá»™ng đái thiên?
Lá»i thỠđêm mưa sau tráºn đòn vẫn còn vang vang bên tai tôi: Tôi fải báo thù! Báo thù! Sao Hoà n không chịu hiểu cho tôi chứ?
Nhưng mất Hoà n thì ngà y tháng sẽ buồn bã biết bao, linh hồn tôi như chợt mất thiên đưá»ng. 1 tuần dà i như 1 thế ká»·. Tôi đến nhà Phương Du cho tâm hồn lắng dịu, vừa bước khá»i cá»a độ mấy bước thì 1 chiếc xe nhà đã đổ sát bên tôị Tôi giáºt mình quay lạị Xe cá»§a nhà Hoà n! Còn Ä‘ang ngạc nhiên thì mẹ cá»§a chà ng đã mở cá»a xe bước ra, bà nắm tay tôi cưá»i nói:
- Lâu quá sao không thấy Y Bình đến chơỉ Có chuyện gì buồn à ?
Tôi cưá»i buồn, không biết fải trả lá»i ra saá» Mẹ cá»§a Hoà n không đợi tôi fản ứng đã vồn vã:
- Lên, lên đây, lâu quá mới gặp được Y Bình, đến nhà tôi chơị
- Tôi ...tôi ...
Tôi do dự nói, định chối từ nhưng không biết nói thế nà ỠMẹ của chà ng lại giục:
- Thằng Hoà n mấy hổm rà y bệnh, Y Bình đếm thăm cho nó vui đi!
Tôi không biết nói sao hÆ¡n là leo lên xẹ Chà ng bệnh? Có fải chăng là vì tôỉ Trong 1 fút, tá»± ái trong ngưá»i tôi tan mất. Mẹ chà ng xiết nhẹ tay tôi nói:
- Y Bình, thằng Hoà n xấu tÃnh xấu nết lắm, có gì không fải con đừng để ý.
Tôi nhìn bà và chợt hiểu mục Ä‘Ãch cá»§a bà đến tìm tôi hôm naỵ Tôi lÆ¡ đãng nhìn ra khung kÃnh, và không biết nên nói sao nữạ Äến nhà , mẹ Hoà n đưa tôi đến táºn fòng Hoà n. Vừa đưa tay gõ cá»a, bên trong đã vá»ng ra lá»i cáu kỉnh:
- Äừng quấy rầy tôi!
Mẹ Hoà n dịu dà ng:
- Hoà n con có bạn đến thăm nà y!
Cá»a mở, Thư Hoà n quần áo xốc xếch ló mặt. 1 phút ngỡ ngà ng. Trong lúc chúng tôi chưa lấy lại được bình tÄ©nh, thì mẹ chà ng đã đẩy tôi và o trong và khép cá»a lạị
|

17-09-2008, 07:25 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 7
Tôi đứng tá»±a lưng và o cá»a, không biết là m gì hÆ¡n là đưa mắt nhìn quanh fòng. Tháºt bê bối! Trên giưá»ng chăn nệm sách vở nhùi đống. Mà n cá»a vẫn buông, ánh sáng trong fòng lá» má». Hoà n vẫn đứng trước mặt tôi, sá»± ngượng nghịu là m tay chân tôi thừa thãị Má»™t lúc, Hoà n đẩy ghế ra trước mặt tôi nói:
- Ngồi chơi!
Tôi không biết có nên ngồi không, nhưng vẫn không bá» qua dịp để cải chÃnh lý do mình đến:
- Äang trên đưá»ng thì gặp mẹ anh. Ngưá»i kéo tôi đến đây chÆ¡i, muốn từ chối mà không được.
Tôi không ngỠhôm nay sao mình lại khách sáo được như thế.
- Thế à ?
Hoà n có vẻ khó chịu vì thái độ cá»§a bà mẹ Chúng tôi yên lă.ng. Tôi cảm thấy không khà loãng quá, Hoà n lại lạnh như ngưá»i xa lạ, nên tôi đứng dáºy cáo từ:
- Thôi tôi vá».
Nói xong tôi chợt cảm thấy mình bị hạ nhục. CÆ¡n giáºn lan lên mắt, tôi quay Ä‘i, sợ Hoà n trông thấy những giá»t nước mắt sắp rá»›t ra mị Nhưng tay Hoà n đã giữ lấy tay tôi, chà ng kéo tôi đến gần nói:
- Y Bình, ngồi xuống đị
Giá»ng nói cá»§a chà ng là m tôi không thể không ngồi được. Vừa ngồi xuống, tôi không còn ká»m hãm mình được nữa, nước mắt trà o rạ
- Anh Hoà n, anh không biết là khi má»›i đến thà nh phố nà y, mẹ và em sống chung vá»›i dì Tuyết trong nhà chạ Sau đó, vì dì Tuyết đâm thá»c, mẹ lại yếu Ä‘uối không cải chÃnh nên mẹ con em bị cha Ä‘uổi ra khá»i nhà . Căn nhà nhá» mà anh đến viếng đây, má»—i tháng tốn năm chục ngà n. Số tiá»n đó má»—i tháng em Ä‘á»u fải đến cha lấy, má»—i lần lấy, anh biết không, em fải chịu bao nhiêu sá»± Ä‘ay nghiến cá»§a dì Tuyết, đó là chưa kể trước khi quen anh không bao lâu, em fải chịu tráºn 1 tráºn đòn nhục nhã vì dám đến xin tiá»n tết và đóng tiá»n nhà . Vì và i trăm ngà n đồng bạc mà em fải khổ như váºá»µ Trong khi dì Tuyết vẫn thản nhiên đứng xem như em Ä‘ang diá»…n kịch. Có ai nói giúp cho em 1 câu hay ngăn cản cha giùm cho em đâu, mà há» còn nói thêm và o để cha giáºn em thêm nữạ
Tôi vừa khóc vừa nói:
- Lấy không được tiá»n em trở vá» nhà ôm mẹ ngồi khóc. Không có tiá»n mẹ nhịn ăn suốt 1 ngà y, trong khi anh thấy đó, đám con cá»§a dì Tuyết lại sống xa hoa, phè phỡn. Em đã thá» vá»›i lòng mình là nhứt định fải báo thù, và nếu có 1 ngà y nà o đó nhìn thấy há» bị nạn em sẽ thản nhiên chứ thá» quyết không can thiệp.
Tôi ngừng nói, Hoà n ngẩng mặt lên nhìn, đoạn yên lặng bước tới ôm tôi và o lòng:
- Thôi bá» qua hết em nhé! Từ rà y vá» sau ta sẽ khkông dÃnh dấp gì đến chuyện há» nữạ Em bá» qua tÃnh nóng nẩy cá»§a anh em nhé!
Tôi cưá»i, nước mắt vẫn còn Ä‘á»ng trên mị Úp mặt và o lòng chà ng tôi đếm từng nhịp Ä‘áºp con tim Ä‘ang reo vuị Tình yêu tuyệt vá»i như vÅ© trụ
Mùa hè đã đến, tháng 7 Hoà n sẽ ra trưá»ng. Má»™t hôm xe nhà chà ng ngừng trước cổng nhà tôị Mẹ Hoà n chÃnh thức đến thăm mẹ tôị Trong gian nhà thấp và rẻ tiá»n, bà vẫn không để lá»™ 1 cá» chỉ khinh rẻ hay coi thưá»ng chúng tôị Ngồi ở cạnh giưá»ng mẹ, bà vui vẻ khen ngợi tôi, và mẹ cÅ©ng không quên đáp lá»… lại bằng cách ca tụng Hoà n. Giữa 2 bà mẹ, và 2 bà bắt đầu nói chuyện hôn nhân cá»§a chúng tôị Äến cuối năm, Thư Hoà n sẽ lên đưá»ng xuất ngoại, do đó đám cưới sẽ được cá» hà nh và o mùa thu khoảng tháng 9 hay tháng 10. Khi mẹ Hoà n cáo từ ra vá», mẹ ôm tôi và o lòng nói:
- Y Bình, con sắp được 1 bà mẹ chồng tốt, con tháºt có fúc, mẹ chỉ mong như váºá»µ
Tôi tá»±a đầu và o ngá»±c mẹ, đột nhiên tôi có cảm giác như Ä‘ang nằm giữa 1 bầu trá»i êm ái trà n ngáºp tình yêu thương. Trước mặt là 1 bức há»a tương lai ngáºp trà n hạnh fúc.
Mẹ trở nên báºn rôn, ngưá»i ra phố mua vải, đắn Ä‘o không biết nên chá»n áo cưới kiểu nà o cho tôị Sá»± vui vẻ quá trá»›n cá»§a mẹ khiến tôi cÅ©ng ngạc nhiên. Mãi báºn rá»™n vá»›i mẹ và Hoà n nên tôi không còn đến " đằng ấy" nữạ 1 hôm Hoà n nói:
- Anh thấy là chúng ta cÅ©ng cần sang bên cha em để trình bà y cho ngưá»i rõ chuyện hôn nhân cá»§a chúng mình và việc xuất ngoại cá»§a anh, em thấy saá»
Tôi thấy Ä‘iá»u đó cÅ©ng đúng, vả lại tôi cÅ©ng cần xin thêm cha tà tiá»n, vì mẹ luc' gần đây đã Ä‘em tất cả số tiá»n cha tôi đưa Ä‘i mua vải may áo cho tôi hết. Tối hôm ấy, 1 mùa hạ tuyệt vá»i, chúng tôi thả bá»™ đến " đằng ấy". Äến nÆ¡i, không khà trong nhà có vẻ nặng ná» chi lạ Tiếng hét cá»§a cha vá»ng ra cả bên ngoà i, tôi khẽ liếc sang Hoà n rồi mạnh dạn bước và o fòng khách.
Trên ghế dà i, Má»™ng Bình Ä‘ang úp mặt và o lòng dì Tuyết khóc thảm thiết, Như Bình ngồi cạnh vá»›i dáng dấp sợ sệt, chỉ có thằng Kiệt là đứng bên chiếc máy thu thanh vá»›i đôi mắt thÃch thú nhìn cha, còn Hảo thì vẫn không bao giá» có mặt ở nhà . Khi chúng tôi bước và o thì cÅ©ng là lúc cha hùng hổ nói:
- Gia đình nà y không thể có đứa con như mà y được. Chết đi! Tự tỠđi! Chếc cho sạch sẽ nhà tao chứ!
Như Bình thấy chúng tôi bước và o, nà ng ra hiệu muốn tôi đến cản ngăn cha, ánh mắt cá»§a con bé ngừng lại 1 chút trên khuôn mặt Thư Hoà n, 1 thứ tình tuyệt vá»ng không tá» bà y được. Tôi liếc nhìn vá» fÃa Hoà n, chà ng cÅ©ng có vẻ ngượng ngáºp. Nhưng mặc, bây giá» không còn thì giỠđể ghen nữa, cần fải há»i xem chuyện gì đã xảy rạ
- Cha!
Cha quay lại, ánh mắt vẫn còn đầy vẻ giáºn dữ.
- Chúng bây có biết chuyện nhục nhã cá»§a con Má»™ng Bình không? Nó mang bụng chá»a vỠđây mà vẫn không biết tác giả bà o thai trong bụng là aị Gia đình nà y chưa há» bị sỉ nhục như thế, tá»™i cá»§a nó đáng chết không chứ?
Nói xong, cha như chưa hả giáºn, bước tá»›i bên dì Tuyết, kéo mạnh Má»™ng Bình lôi Ä‘i, Má»™ng Bình hét lên, dì Tuyết vá»™i nà i nỉ:
- Chuyện đã lỡ rồi, đánh nó chết đi cũng không giải quyết được gì, bây giỠông hãy bình tĩnh để giải quyết vấn đỠcho rõ rà ng.
Cha hét:
- Bà còn nói chữa cho nó nữa à ? Chỉ có con cái cá»§a ** Ä‘iếm má»›i hư thân mất nết như váºá»µ Bà có nên thân gì đầủ Tiá»n bạc tôi phá nát hết, con cái nuôi chẳng nên ngưá»i thì bà là m gì? Thối! Thối lắm!
Vừa nói, ông vừa vung tay như muốn Ä‘áºp vỡ mặt dì Tuyết. Dì Tuyết né sang 1 bên. Cha đưa tay nắm chặt vai Má»™ng Bình lắc mạnh, dì Tuyết quay sang định tiếp cứu thì bị cha táng cho 1 bạt taị Quay sang Má»™ng Bình ông quát:
- Mà y dám hư thân sao không dám chết hả Lấy dây thắt cổ chết cho rồi đi chứ sống là m gì!
Thư Hoà n thúc nhẹ và o ngưá»i tôi, nói nhá»:
- Em ra can cha Ä‘i, coi chừng ông ấy đánh chết Má»™ng Bình bây giá».
Tôi nhìn Thư Hoà n, nhưng vẫn không nhúc nhÃch. Tráºn đòn hôm xưa, dì Tuyết vẫn tá»± tại tá»± nhiên ngồi xem, Má»™ng Bình cÅ©ng thế, váºy thì hôm nay tôi nghÄ© saá» Thư Hoà n chau mà y nhìn tôị Má»™ng Bình vẫn bị hà nh hạ, chịu hết nổi nó hét:
- ÄÆ°á»£c rồi, để con chết! Con chết cho rồị
Thư Hoà n có vẻ chịu không thấu, xông tới trước nắm lấy tay cha:
- Bác, bác tha cho Mộng Bình đi, dù bác có giết cô ấy vẫn không là m sao xóa được chuyện đã rồi!
Cha buông tay Mộng Bình ra, trừng mắt nhìn Thư Hoà n:
- CÅ©ng cáºu! Tại sao cáºu lại thÃch chen và o chuyện nhà tôi như thế?
Hoà n che chở cho Mộng Bình, chà ng nhìn thẳng và o mắt cha nói:
- Con cái lá»—i lầm thì cha mẹ cÅ©ng có trách nhiệm. Tại sao Má»™ng Bình là m gì, bác không há»i, không kiểm soát, để bây giá» chuyện xảy ra như thế rồi lại bắt cô ấy fải tá»± tá» Váºy e rằng bất công quá!
Cha chuyển cÆ¡n giáºn sang Hoà n:
- Hừ, bây giá» cáºu lại muốn dạy dá»— tôi nữa à ?
Hoà n nói:
- Dạ không dám.
Thái độ can đảm của chà ng là m tôi khâm phục.
- Cháu háºu sinh là m sao dám là m chuyện fạm thượng như váºy, nhưng cháu chỉ muốn nói lên sá»± tháºt là thưá»ng ngà y bác không kiểm soát việc là m cá»§a con cái, thì con cái có lầm lá»—i, sá»± lầm lá»—i đó cÅ©ng đáng tha thứ. Trách nhiệm cá»§a cha mẹ đến 8 phần thì con cái chỉ lá»—i có 2 phần, vì váºy bác má»›i chÃnh là ngưá»i chịu trách nhiệm trong vụ nà ỵ
Cha đưa đôi tay to lớn lên chụp và i vai Hoà n, hét:
- Con gái tôi, tôi có quyá»n dạy, cáºu không liên can gì thì là m Æ¡n câm miệng, bằng không thì là m Æ¡n ra khá»i nÆ¡i nà ỵ
Hoà n vẫn bình tÄ©nh, nhưng cÆ¡n giáºn đã phát sinh trong giá»ng nói:
- Thưa bác, bác không có quyá»n Ä‘uổi cháụ
Chà ng đứng ưỡn ngá»±c ra trước mặt cha, dù thấp hÆ¡n 1 chút, nhưng có vẻ khá»e hÆ¡n nhiá»á»¥ 2 ngưá»i nghênh nhau như đấu thá»§ trên võ đà ị Äá»™t nhiên, cha buông thõng tay xuống, nói:
- Thôi được rồi, kể như cáºu đúng Ä‘i!
Cha bá» ra nhà sau, nhìn vẻ thiểu não cá»§a ông tôi biết rằng Hoà n đã là m cho tá»± ái cá»§a ngưá»i bị tổn thương. Con báo Ä‘en vá» già lại bị cả chuá»™t nhắt hiếp đáp. Bất giác, tôi bá» theo chạ Cha quay đầu lại nhìn thấy tôi, ngưá»i đưa bà n tay nhăn nheo lên sỠđầu đứa con cứng cổ.
- Y Bình, thằng Hoà n khá lắm, con và nó sẽ giúp cha mang lại hãnh diện.
Buông tay ra, ngưá»i nói:
- Thôi, con đến với Mộng Bình đi, cha muốn được yên tĩnh 1 mình trong lúc nà ỵ
Tôi lại trở ra fòng khách. Dì Tuyết và Như Bình đang vây bên Mộng BÌnh khuyên giảị Mộng Bình đang khóc tả tơi, tôi ngầm ra hiệu bảo Thư Hoà n rút luị Vừa định đi thì Mộng Bình nhảy tới ôm Hoà n khóc ngất:
- Cảm Æ¡n ...anh nhiá»u ...fải hôm ấy anh cứu tôi thì đâu có ...
Thư Hoà n chau mà y:
- Có fải cái hôm cô say rượu ở vÅ© trưá»ng đó hay không? Váºy thì ...Váºy thì ...Gã cao lá»›n kia là thá»§ fạm chá»› gì?
Mộng Bình lắc đầu:
- Không fải chỉ 1 mình hắn ...Em bị đổ rượu, em không hiểu thằng nà o là thủ fạm bà o thai nà ỵ
Tôi thấy khó chịu, những lá»i cá»§a Má»™ng BÃŒnh là m tôi buồn nôn. Hoà n cắn nhẹ môi:
- ChÃnh lÅ© đó à ? Cô cho tôi biết tên tụi nó Ä‘i!
Mộng Bình có vẻ sợ hãi:
- Không! Không được, em không dám.
Hoà n thở dà i, cùng tôi bước ra cá»áº¡ Äứng trên đại lá»™, những cÆ¡n gió mát thoảng qua là m chúng tôi dá»… chịu hÆ¡n, mặc dù không khà nặng ná» vẫn trùm lấỵ
- Hôm ấy, nếu em đừng cản, có lẽ anh đã cứu được Mộng Bình!
Tôi khó chịu:
- Thế bây giỠanh muốn trách em saỠAnh cũng có ý cứu cô ấy hôm đó mà cũng đâu được?
- Bởi váºy, nhưng fải chi anh đến báo cảnh sát! Anh buồn là vì mình cứu được mà vẫn không cứu nó, tháºt tá»™i!
Tôi cưá»i lạnh:
- Báo cảnh sát à ? Äể cho má»i ngưá»i Ä‘á»u hay là con cá»§a ông nà y ông ná» Ä‘áºp lá»™n vá»›i bá»n lưu manh trong vÅ© trưá»ng láºu à ?
Hoà n nhìn tôi:
- Thế còn hÆ¡n là để Má»™ng Bình bị nhục, Y Bình! Em không buồn khi thấy em cá»§a em bị nạn à ? Em không hối háºn khi biết mình cứu được mà không cứu saá»
Tôi vẫn lạnh lùng:
- Em chỉ buồn giùm cho mẹ, chỉ biết Ä‘au khi nghÄ© tá»›i mưá»i mấy năm trá»i nghèo khổ.
- Y Bình, như thế em Ãch ká»· quá!
- Vâng, em Ãch ká»· tháºt. Em đâu fải như anh, 1 đại hiệp sÄ© suốt ngà y xả thân là m việc thiện. Còn em, em khóc cho mẹ quá nhiá»á»¥ Em đâu có dư nước mắt để mà khóc cho ngưá»i khác. Anh đừng mong em sẽ chảy nước mắt cho gia đình dì Tuyết, thù háºn đã là m cho tim em chai rồị
Hoà n nhìn tôi, giá»ng chà ng chìm hẳn xuống:
- Y Bình, tại sao em lại có thù hằn như váºá»· Thù háºn đâu giải quyết được gì đâụ Oan oan tương báo, thù háºn kéo dà i chỉ Ä‘em đến Ä‘au khổ thôị
- Anh Hoà n, anh chưa há» nếm mùi thù háºn nên anh má»›i dám lá»›n lối như váºy, chứ nếu cha anh là cha em, địa vị anh bây giá» là địa vị em, thì em dám Ä‘oan chắc vá»›i anh 1 Ä‘iá»u là anh sẽ thù sâu hÆ¡n nữạ
Thư Hoà n lắc đầu, chà ng có vẻ không đồng ý. Äến nhà chà ng không và o, để khi khác. Nhìn dáng chà ng xa dần, đột nhiên tôi thấy giữa chúng tôi có 1 khoảng cách mÆ¡ hồ. Tôi không là m sao che giấu con ngưá»i tháºt đê tiện cá»§a mình, tôi cÅ©ng không thể bá» qua cÆ¡ há»™i báo thù dì Tuyết. Và o nhà , Ä‘em tất cả những sá»± việc xảy ra bên ấy kể lại cho mẹ nghe, mẹ ngạc nhiên:
- Mộng Bình à ? Nó còn bé quá mà , là m có có thể như thế được?
Tôi cưá»i:
- Mẹ không ngá» Ã ? Có nhiá»u chuyện còn đáng sợ hÆ¡n mà mẹ chưa biết đấy chứ!
Tôi nói, óc tôi liên tưởng tá»›i dáng gầy gầy cá»§a gã Ngụỵ Äúng là mẹ nà o con nấy!
Mẹ nhìn thẳng tôi:
- Con nói gì? Con biết chuyện gì chứ?
Tôi kéo chiếc khăn tắm xuống, đi ra nhà sau nói:
- Dạ không có gì cả mẹ ạ
Lâu lắm rồi không đến Phương Dụ Hôm nay, vừa bước đến cá»a là tôi ngạc nhiên hết sức, Phương Du Ä‘ang cầm quyển thánh kinh trên taỵ Tôi há»i:
- Ba hồi kinh Pháºt, ba hồi kinh Thánh, bá»™ cô muốn trở thà nh 1 nhà nghiên cứu tôn giáo hay sao thế?
- Ừ, mà y Ä‘oán khá đấy, tao muốn khảo cứu vá» tôn giáo, vì bất cứ 1 tôn giáo nà o cÅ©ng muốn đưa ngưá»i ta đến con đưá»ng toà n thiện, nghiên cứu triết lý nà y có vẻ hay hÆ¡n bất cứ 1 sá»± nghiên cứu nà o khác.
Tôi há»i:
- Thế nó có hÆ¡n há»™i há»a không?
- Há»a cần fải có hứng, có kỹ thuáºt riêng, trong khi nghiên cứu vá» tôn giáo không cần fải kẹt như thế. Tao nghÄ© nếu mà y buồn mà y cÅ©ng nên giải sầu bằng phương pháp nà ỵ
- Cảm Æ¡n, nhưng tao không thÃch, có Ä‘iá»u tao thắc mắc là cả 2 đứa mình lúc xưa Ä‘á»u thuá»™c và o loại vô thần, là m sao mà y có thể thay đổi nhanh chóng như váºá»·
Phương Du ngồi trên bục gá»—, vòng tay ôm lấy gối, mắt suy tư nhìn khung trá»i bên ngoà i:
- Có thể ở trên Ä‘á»i nà y không có thần thánh ma quá»·, nhưng chắc chắn fải có 1 sức mạnh siêu hình chi phối Ä‘á»i sống và hoà n cảnh con ngưá»á»‹ Cá» cây có thể má»c, Ä‘á»i sống có ưu tư, địa cầu xoay chuyển ...Sức mạnh đó kỳ bà mà mắt trần không thể thấy được..
Tôi cắt ngang:
- Thôi đủ rồi, mà y thất tình, sự thất tình là m cho đầu óc mà y rối rắm nên tôn giáo mới có chỗ chui và o, bỠqua chuyện đó đi!
Phương Du cưá»i:
- Tao bây giá» lại thÃch chui và o tôn giáo má»›i lạ chứ. Chúa Nháºt sau tao sẽ chịu fép rá»a tộị
Tôi trừng mắt nhìn Phương Du:
- Vá»›i muc. Ä‘Ãch gì?
- Tin đạo cÅ©ng fải có mục Ä‘Ãch nữa saá»
- Không fải thế, nhưng vá»›i mà y, tao thấy hình như là có mục did'ch thì fảị Mà y có tháºt tin đạo không? Mà y có tháºt tin là có chuyện Adam, Eva ăn trái cấm bị đà y xuống tra6`n không? Mà y tin cả chuyện hoang đưá»ng vá» tạo thiên láºp địa à ? ...
- Má»—i ngưá»i có 1 hướng nhìn riêng, không ai có quyá»n can thiệp và o Ä‘á»i tư ngưá»i khác, nên tao miá»…n tranh luáºn vá»›i mà y!
Tôi ngồi xuống cạnh bạn:
- ÄÆ°á»£c rồi, thế mà y có tin là khi và o đạo xong, tâm hồn sẽ được bình thản không?
- Tao tin.
- Thế thì mà y cứ theo đi, là m thế nà o mà tâm hồn bình thản là tốt rồị
Phương Du đặt tay lên tay tôi, há»i:
- Còn mà ỷ
- Tao không bình thản tháºt, nhưng tao không muốn trốn lánh ná»—i buồn bằng cách chui đầu và o tôn giáá»
Phương Du gáºt đầu:
- Tao hiểu tÃnh mà y, không bao giá» mà y có thể yêu kẻ thù mà y được.
Phương Du yên lặng nhìn tôi rồi đột nhiên nói:
- Lạ tháºt sao bá»—ng nhiên tao lại linh cảm như mà y sắp gặp fải Ä‘iá»u bất hạnh.
Tôi cưá»i:
- Phương Du, tao có thể tin mà y việc trở thà nh ngưá»i công giáo, nhưng không thể tin mà y có thể trở thà nh nhà tiên tri được.
Phương Du cưá»á»‹ Hôm ấy, tôi ở lại nhà nó dùng cÆ¡m tối, chuyện trò thêm 1 chút, Du má»›i tiá»…n tôi vá». Khi Ä‘i ngang qua cầu lá»›n, tôi hy vá»ng sẽ gặp lại lão Ngụy hoặc xe cá»§a gã. Nhưng sá»± may mắn không đến 2 lần. VỠđến nhà , mẹ ra mở cổng, nói:
- Và o ngay đi, Hoà n đang đợi con trong fòng kìa!
Tôi vui vẻ:
- Anh ấy đến bao lâu rồi mẹ?
- Có lẽ hÆ¡n ná»a giá» rồị
Tôi bước lên thá»m, Ä‘i thẳng và o fòng, nói vá»›i chà ng:
- Anh, mình đi xem hát nhé?
Nhưng tôi chết đứng, Thư Hoà n Ä‘ang ngồi trên ghế, quyển nháºt ký cá»§a tôi Ä‘ang nằm trên đùi chà ng. Mắt chà ng nhìn tôi vá»›i cái nhìn thù hằn, giáºn dữ, thái độ lạ lùng đó khiến tôi không biết fải fản ứng ra saá» Có Ä‘iá»u tôi biết chăc' chắn nguồn gốc cÆ¡n giáºn cá»§a chà ng nằm trên các trang nháºt ký nà ỵ Chà ng đã Ä‘á»c gì? Tại sao chà ng nhìn tôi như nhìn con rắn độc như thế? Không khà tháºt nặng ná» khó thở. Rôi đột nhiên Hoà n ném quyển nah^.t ký vá» fÃa tôị Quyển sách rÆ¡i xuống đất, tôi cúi xuống nhặt lên, trang giấy Hoà n vừa Ä‘á»c Ä‘áºp mạnh và o mắt tôi:
" Tôi fải cướp Hoà n trên tay Như Bình, không fải vì yêu nhưng là để trả thù. Tôi sẽ cố gắng giữ cho lòng mình được bình thản, không rÆ¡i và o lưới tình. Trả thù! Vấn đỠquan trá»ng nhất mà tôi cần fải hà nh động gấp."
Nhìn Ä‘oạn nháºt ký trên, đầu óc tôi rối loạn. Những giá»t mồ hôi xuất ra ướt hết trán. Tôi hiểu bản tÃnh cao ngạo cá»§a chà ng cÅ©ng như hiểu chÃnh mình. Và tôi biết rằng tất cả những xây dá»±ng cá»§a tôi vá»›i Hoà n đã tan tà nh khói mâỵ Tá»±a lưng và o cá»a tôi không biết fải biện há»™ hay Ä‘Ãnh chÃnh thế nà ỠTôi chỉ là 1 con sâu yếu dudối!
Thư Hoà n đứng dáºy, cháºm rãi bước tá»›i, tay chà ng nâng cằm tôi lên, chà ng nghiến răng:
- Khuôn mặt quá đẹp mà trái tim lại quá tà n nhẫn! Không ngỠtôi thế nà y mà cũng bị sắc đẹp là m mỠmắt!
Giá»ng nói chà ng như từng nhát dao nhá»n ấn và o tim. Nếu tôi không yêu chà ng, là m gì tôi lại khổ sở thế nà ỷ Quả tim tôi tan nát, nước mắt trà n ra mi, là m má» má»i hình ảnh trước mắt. Tay chà ng cà ng lúc cà ng xiết mạnh hÆ¡n, cÆ¡ hồ cằm dưới cá»§a tôi muốn bể ra, nhưng tôi vẫn bất đô.ng.
- Äể báo thù 1 ngưá»i con gái vô tá»™i, cô đã Ä‘em tôi ra là m váºt thà thân, giỡn vá»›i tình yêu thà nh tháºt cá»§a tôị Tại sao tôi không sáng mắt ra sá»›m hÆ¡n? Äể mãi đến lúc Ä‘i vÅ© trưá»ng má»›i thấy rõ thá»§ Ä‘oạn thâm độc cá»§a cổ
Những lá»i sỉ vả cá»§a chà ng đã là m tôi không đủ can đảm để biện minh. Nước mắt cứ tuôn trà n ra má. Hoà n vẫn cưá»i khinh bỉ:
- Thôi đừng đổ những giá»t nước mắt cá sấu cá»§a cô ra nữa, tôi không thể bị lưá»ng gạt mãi đâu cô Bình. Nhưng tôi cÅ©ng cho cô biết, việc báo thù cá»§a cô sẽ được trả 1 giá đắt, oan oan tương báo mà !
Nói xong như chưa hả giáºn, chà ng còn tát tôi 2 cái tóe lá»áº¡ Lảo đảo tá»±a và o vách, tôi không biết là m gì hÆ¡n là khóc. Có lẻ fản ứng tiêu cá»±c cá»§a tôi là m chà ng má»m lòng. Trong bóng tối âm u, tôi cảm giác như có bà n tay cá»§a ai sá» lên mặt, tôi mở mắt rạ Hoà n Ä‘ang đứng trước mặt tôi nước mắt chan hòạ Tôi mÃm môi, cố gắng cất tiếng nói:
- Anh Hoà n, nếu anh chịu khó xem hết quyển nháºt ký, anh sẽ thấy rằng ...
Nhưng Hoà n đột nhiên hét to:
- Không! Không! Tôi không cần xem cÅ©ng đã thấy bá»™ mặt tháºt cá»§a cô, lòng dạ lang thúc cá»§a cá»™ Không cần! Cô hiểu chưa!
Hoà n xô tôi ra rồi bước đị Tôi nghe tiếng mẹ gá»i tên chà ng, rồi nghe tiếng cá»a đóng sầm lạị Bước chân chà ng đã khiến khoảng cách giữa 2 chúng tôi xa thêm. Tôi ngồi bệt xuống đất, vòng tay ngang gối, úp mặt xuống váy ...Khoảng trống hư vô bà ng bạc.
Mẹ bước và o, há»i:
- Là m gì thế? Lại cãi nhau nữa à ? Là m gì cứ như trẻ con váºá»·
Tôi ngẩng đầu lên:
- Lần nà y thì hết rồi, mẹ đem hết đồ cưới ra đốt hết đi, con không cần đến nó nữạ
Mẹ hoảng hốt cúi xuống vỗ nhẹ lên vai tôi:
- Sao váºá»· Äừng trẻ con như váºy con ạ, me nghÄ© rằng chỉ 2 hôm nữa là chúng con lại là m là nh nhau ngaỵ
Tôi buồn bã lắc đầu:
- Không có chuyện đó đâu mẹ, giữa con và Hoà n đã hết rồị Từ rà y xin mẹ đừng nhắc tới tên hắn nữạ
Äừng nhắc tá»›i, nhưng tên chà ng sao cứ lảng vảng trong tim tôị Suốt 1 tuần dà i giam mình trong nhà , tôi đã đốt quyển nháºt ký nhưng không là m sao xóa nhòa được ký ức đã hằn sâu trong tâm hồm, trong đầu óc tôị Buổi tối ngồi bên cá»a sổ lòng tôi gá»i từng cháºp tên chà ng. Nếu theo lá»i Phương Du nói, quả Ä‘a6't nà y còn có thánh thần hiện diện thì lòng thà nh nà y ắt sẽ động đến lòng chà ng khiến chà ng đến và sẽ đến. Má»—i lần có tiếng gõ cá»a, ảo giác có tiếng gá»i êm Ä‘á»m bên ngoà ị Nhiá»u lúc tháºt khuya, tôi choà ng dáºy chạy nhanh ra mở cổng. Biết đâu chà ng chẳng tá»±a lưng bên cá»™t đèn chỠđợỉ Nhưng mÆ¡ ước nhiá»u chỉ mang lại thất vá»ng sâu cay, chà ng đã không đến, không lá thứ trách fiá»n. Tim tôi Ä‘au như những chiá»u fá»§ khói mù sương.
Những Ä‘á»m dà i không ngá»§ tay gối đầu, nhìn ánh trăng ngoà i trá»i lòng man mác vá»›i những trách cứ, tá»§i thân. Có lẽ Hoà n Ä‘au khổ lắm khi Ä‘á»c những dòng chữ trong nháºt ký. Lòng tá»± cao cá»§a chà ng là m sao không bị tổn thương, nhưng tại sao chà ng không nhẫn nại Ä‘á»c tiếp Ä‘oạn dưới để hiểu rõ những đột biến tình cảm cá»§a tôỉ Chắc chắn có Ä‘iá»u là dù cho Hoà n có xem hết Ä‘i nữa, tá»± ái cá»§a chà ng vẫn bị xúc fạm, và tình yêu ban đầu vẫn vỡ như thưá»ng. Nhiá»u đêm tôi bâng khuâng tá»± há»i, nếu tôi là chà ng tôi sẽ xá» sá»± thế nà ỠTôi có tha thứ cho ngưá»i đã sá» dụng mình là m con cá» cho ván bà i thù nghịch không? Câu trả lá»i cá»§a chÃnh tôi vẫn là : Không! Vì váºy má»—i khi nghÄ© đến những câu nói cuối cùng cá»§a chà ng:
- Cô đã sỉ nhục tôi, nhục nà y rồi tôi sẽ trả!
- Y Bình! Tôi thù em.
Tôi biết, rằng không còn hy vá»ng gì để cứu vãn mối tình đã mất! Khoảng cách giữa tình yêu và thù háºn chỉ cách nhau trong 1 gang tấc, chỉ 1 bước chân lạc là có thể rÆ¡i và o lãnh vá»±c khác rồị Nhưng tôi yêu chà ng, tôi vẫn yêu chà ng say đắm, chỉ cần nhắm mắt lại là bóng chà ng, nụ cưá»i vá»›i nét mặt suy tư lại hiện ra rà nh rà nh trong đầu tôị Ná»—i Ä‘au khổ lan truyá»n từ quả tim rạn ra tứ chi, tôi bà ng hoà ng, sợ hãi, mệt má»i và chán Ä‘á»á»‹ Tôi muốn hét lên, khóc lên cho đến lúc không thà nh tiếng má»›i hả dạ
Ä‚n không được, ngá»§ không được, không là m được việc gì cả. Mẹ lo lắng cho tôi, ngưá»i cố gắng hết sức để cho tôi vui ăn ngon miệng, nhưng hoà i công. 1 hôm mẹ Ä‘i fố, lúc vá» ngưá»i có vẻ buồn. Tôi vẫn không há»i vì đối vá»›i tôi bây giá» cho dù mặt trá»i sắp vỡ tung tôi cÅ©ng không mà ng đêm. Tối hôm ấy, ngưá»i không giữ được nữa, má»›i thong thả bảo tôi:
- Y Bình, con và Thư Hoà n đã có chuyện gì xảy rả Tại sao sắp cưới nhau rồi mà lại là m cho lủng củng chứ?
Vết thương trong tim bị khơi lại, tôi bực tức:
- Mẹ để mặc con.
Thà là để tôi im lặng chịu dựng, sự nhắc nhở khiến tôi đau xót thêm mà thôị Mẹ yên lặng 1 chút, nói:
- Mẹ là m sao bỠmặc con cho được khi mẹ chỉ có mình con? Thấy con khổ sở mẹ chịu không được ...
Tôi vẫn bực:
- Con không khổ gì hết! Mẹ cứ để mặc con, đừng chen và o chuyện chúng con nữa!
Mẹ lấy tấm gương trên đầu giưá»ng đưa ra trước mặt tôi:
- Con thá» nhìn nhan sắc con xem nó thế nà á»
1 khuôn mặt tiá»u tụy xanh xao, đôi mắt thất thần, mái tóc rối bù. Tôi đâu còn là Y Bình ngà y nà o nữạ Nước mắt tôi trà o ra, chiếc gương trước mặt má» dần ...
Bà n tay mẹ đặt trên vai tôi:
- Y Bình, sáng nay mẹ vừa mới đến nhà Hoà n.
Tôi giáºt mình ngẩng mặt nhìn lên:
- SaỠTại sao mẹ đến đó? Mẹ định xin xỠtình yêu cho con à ?
- Y Bình, bản tÃnh cao ngạo cá»§a con đã fải chịu thiệt như váºá»· Chỉ thiệt bản thân thôi chứ có lợi lá»™c gì đâụ Có Ä‘iá»u tiếc là mẹ đến đấy không gặp Hoà n.
CÆ¡n giáºn trà n lên cổ:
- Hoà n không thèm tiếp mẹ à ? Thế mẹ đến đấy là m gì cho nhục?
- Mẹ thà chịu nhục, nếu sá»± nhục đó có thể cứu vãn được tình yêu cá»§a con, nhưng tiếc là Hoà n không rạ Mẹ hắn nói suốt tuần nà y hắn không chịu tiếp ai cả. Ban ngà y thì nằm vùi trong fòng, tối thì mò Ä‘i uống rượu đến gần sáng má»›i vá». Mẹ cá»§a Hoà n cÅ©ng lo quýnh lên như mẹ Y Bình! Tụi con đã cãi nhau vì chuyện gì? Con cÅ©ng nên dẹp bá»›t tá»± ái đến thăm nó xem saá»
- Không! Không thể được, con không thể quỳ lụy Hoà n được! Thôi dẹp chuyện đó sang bên Ä‘i, mẹ đừng nhắc đến nữa, má»i chuyện kể đã qua rồị Nếu mẹ thương con, xin mẹ đừng nhắc tên Hoà n nữa, thà chết chứ không thể cúi đầu trước mặt hắn được, là m thế chỉ tổ hắn lừng thêm.
Mẹ vẫn ôn tồn:
- Y Bình con! Nhiá»u khi vì 1 ngá»™ nháºn nà o nhá» mà ta đánh mất hạnh fúc trá»n Ä‘á»á»‹ Theo ý mẹ nếu chỉ vì 1 sá»± ngá»™ nháºn mà cứ để tá»± ái lấn lướt thì con rõ ngu tháºt!
- Mặc con, thà là chịu ngu chứ không thể là m ăn mà ỵ
Tôi bỠvà o fòng riêng, khoanh tròn trong chăn.
Mấy ngà y suy nghÄ©, tôi thấy lá»i mẹ cÅ©ng có lý. Vả lại sá»± mong má»i, nhá»› nhung đã đè bẹp sá»± cao ngạo cá»§a tôị Thế là không suy nghÄ© đắn Ä‘o gì nữa, tôi viết cho Hoà n 1 bức thư:
Anh.
Anh có nhá»› đã có lần em kể cho anh nghe mối thù cá»§a em vá»›i đằng kia không? ChÃnh mối thù đó khiến em có ý muốn lợi dụng anh là m 1 yếu tố để trả thù, nhưng đó chỉ là lúc ban đầu mà thôị
Anh Hoà n, nếu anh chịu khó suy nghÄ© má»™t chút anh sẽ thấy rằng tình cảm em dà nh cho anh ra saá» Äó là 1 mà n kịch hay lòng thà nh cá»§a em? Nếu không yêu em là m gì em dám nghÄ© đến sá»± rà ng buá»™c chung thân, là m gì em có thể bị ray rứt sầu khổ khi tưởng nhá»›? Mưá»i ngà y không thấy anh, mưá»i ngà y dà i Ä‘au khổ, em nghÄ© chắc anh cÅ©ng khổ như em. Em không biết nói gì nữa em xin ngừng bút nÆ¡i đâỵ Có Ä‘iá»u em muốn nói cho rõ thêm là bao giá» em cÅ©ng yêu anh! Yêu Ä‘iên cuồng! Tin hay không là quyá»n cá»§a anh!
Chúc anh vui,
Y Bình
ThÆ¡ gởi Ä‘i rồi tôi lại pháºp phồng lo sợ Hoà n sẽ hiểu lầm là tôi Ä‘ang quỵ lụy để van xin tình yêụ Nhưng cảm giác đó cÅ©ng không tồn tại bao lâụ Tôi hy vá»ng bức thư sẽ mang chà ng trở vá», tôi tin rằng Hoà n vẫn còn yêu tôị Chỉ cần chà ng trở lại là tôi sẽ dứt bá» tất cả lòng tá»± ái vá»› vẩn cá»§a mình. Tôi yêu chà ng và mong má»i ...
Nhưng tôi đã lầm, bức thư như hòn đá rơi và o lòng đại dương. Chà ng đã không đến.
Tôi đợi chá» chà ng đến ... 1 ngà y ...2 ngà y ... 3 ngà y ....Tôi tuyệt vá»ng! Chà ng đã không đến, chà ng đã không nghÄ© đến tôi, bức thư van lÆ¡n gá»i má»i mà chà ng vẫn mù tăm! Äá»™t nhiên tôi thấy giáºn tôi quá, tại sao lại viết thư chi váºy khi ngưá»i ta khinh rẻ mình! Hết giáºn tôi, tôi giáºn chà ng, con ngưá»i gì mà chai như gá»— đá. Ngưá»i ta đã hạ mình thế vẫn không xúc dod^.ng à ? Nhưng cà ng giáºn bao nhiêu tôi lại cà ng yêu chà ng bấy nhiêụ Giáºn há»n, nhá»› nhung cứ là m cho đầu óc tôi xoay tròn. Trong lúc giáºn, tôi nguyá»n rá»§a, tôi sỉ vả chà ng đủ Ä‘iá»á»¥ Nhưng khi bình tâm, tôi lại van nà i cầu khẩn trá»i pháºt mang chà ng trở lại vá»›i tôị
o0o
Hảo ghé nhà tôi 2 lần nói là cha bảo tôi đến chơị Gần ná»a tháng không đến, bây giá» nhà cá»a trông có vẻ khác lạ nhiá»á»¥ Fòng khách vắng ngắt, cả gian nhà như 1 nắm mồ vÄ© đạị Gặp cha, tôi má»›i biết là Má»™ng Bình vì uống liá»u thuốc fá thai nên suýt toi mạng, bây giá» Ä‘ang nằm Ä‘iá»u trị ở 1 bệnh viện tá»± Dì Tuyết và thằng Kiệt Ä‘á»u ở đó để chăm sóc nó. Nghe tin đó tôi chỉ hÆ¡i xúc đô.ng. Cha đứng ngắm tôi, mắt ngưá»i tháºt nhạỵ
- Y Bình, con bệnh à ?
Tôi biết rằng khuôn mặt xanh xao cá»§a tôi thể nà o qua được mắt ngưá»i, nên đáp"
- Vâng, con bệnh đã mấy hôm.
Mắt cha vẫn không rá»i tôi:
- Giữa con và Hoà n đang có chuyện trục trặc phải không?
Tôi ngẩng đầu lên. Sao cha biết nhỉ
- Dạ đâu có gì đâủ
- Có fải 2 đứa con giáºn nhau fải không?
Tôi dạ nhỠtrong miê.ng. Cha đã biết rồi thì giấu giếm là m gì?
Tôi nói:
- Dạ không có gì cả, con thấy 2 đứa không hợp nhau được nên xa nhau, váºy thôị
Cha chau mà y:
- Y Bình, con đừng ngu, thằng Hoà n khá lắm đấy!
- Hắn khá thì mặc hắn có liên hệ gì tới con đâủ Tụi con dứt khoát nhau rồi, nghe đến tên hắn con không cảm nổi nữa, cha để mặc con!
Cha có vẻ giáºn:
- Hừ! Tao thương mà y má»›i bảo thế. Nếu tháºt sá»± thằng Hoà n sở khanh thì cha sẽ cho nó 1 bà i há»c ngay!
Tôi đỠmặt:
- Cha! Con đã bảo để mặc chuyện con cho con lo mà . Chúng con xa nhau là vì con bỠhắn, con không yêu hắn nữa, cha can thiệp và o là m gì?
Cha nheo mắt cầm dá»c tẩu chỉ và o mặt tôi:
- Con bá» nó à ? Váºy thì con ngu, con khùng lắm! Con không có mắt nhìn ngưá»i!
Bỗng nhiên tôi bực mình:
- Mặc con! Cha xem hắn là và ng ngá»c, nhưng vá»›i con, con thấy hắn không đáng 1 xụ
Quay lưng lại tôi định bá» vá», cha gá»i giáºt lạị Tôi đứng lại, cha há»i:
- Con cần tiá»n xà i không?
Vâng, tôi Ä‘ang cần tiá»n đấy! Tôi gáºt đầu, cha mở tá»§ lấy ra 1 xấp bac.:
- Con Ä‘em tiá»n nà y vá» mua cái gì bổ bổ ăn cho khá»áº¹ May thêm 2 bá»™ áo má»›i mặc, con gái mà lôi thôi thế nà y xem chẳng đặng tà nà o cả.
Tôi lấy tiá»n yên lặng Ä‘i ra cá»áº¡ Khi ra khá»i cổng, tôi má»›i sá»±c nhá»› tá»›i Như Bình. Äúng ra nên và o fòng nó ngồi chÆ¡i 1 tÃ. Lỡ rồi, thôi mặc.
VỠđến nhà , những câu nói cá»§a cha là m tôi buồn thêm. Hà Thư Hoà n ngưá»i tôi yêu bây giỠđã xa tôi không hẹn ngà y vá». Anh Hoà n! Tôi yêu anh, nhưng cÅ©ng thù anh!
Tối hôm ấy, mở táºp nháºt ký ra ( quyển má»›i mua, quyển cÅ© tôi đã đốt ra tro) tôi viết và o những sá»± quyết tâm cho cuá»™c Ä‘á»i má»›i:
" Tất cả những gì cá»§a quá khứ fải cho nó và o quá khứ. Y Bình, bao giá» cÅ©ng là đứa con gái cương quyết và thẳng thắn, không 1 quyá»n lá»±c nà o có thể lay chuyển tìm ra được. Vì váºy, kể từ giá» fút nà y, ta sẽ không khóc và không Ä‘au khổ nữạ"
Bắt đầu từ hôm nay, Thư Hoà n là quá khứ sẽ fai tà n trong tim ta, cứ kể như là 1 giấc mộng đêm xuân đã trôi qua rồi thì tiếc nuối là m chi nữạ
Cái gì đã mất thì không còn trở lạị Trước khi biết Hoà n ta đã sống thì bây giá» có mất Hoà n Ä‘i, không lẽ ta lại chết hay saá»
Bà n tay tôi run rẩy, tôi không thể viêt' tiếp được nữạ Mắt tôi nhòa vá»›i những giá»t lệ quanh mị Buông viêt' xuống, tôi gục đầu lên bà n, gà o lá»›n:
- Anh Hoà n! Anh Hoà n!
|

17-09-2008, 07:27 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 8
" Ngưá»i bá» tôi rồi, ngà y qua đã qua không còn đến. Tim tả tÆ¡i buồn, ngà y mai rồi cÅ©ng chỉ buồn mà thôị Trá»i đổ mưa ...."
Khoác áo tÆ¡i, dá»c theo con lá»™ cÅ© tôi cháºm rãi bước tá»›i " đằng kia". Bước chân nặng ná» vá»›i trái tim tan nát kéo dà i lê thê trên mặt đưá»ng nhựạ Dưới ngá»n Ä‘en` đưá»ng, chiếc bóng tôi cô độc như 1 linh hồn bÆ¡ vợ Mưa mùa hè, không to không nhá», lúc à o kéo tá»›i, lúc tạnh ngaỵ Không cần đội nón, để mặc cho những giá»t nước mưa thấm ướt mái tóc, cảm giác là nh lạnh là m tôi dá»… chịu hÆ¡n.
Äến nhà cha, men theo đưá»ng sá»i giữa vưá»n hoa bước đến fòng khách, qua lá»›p cá»a kÃnh dà y, tôi có thể nhìn thấy số ngưá»i đông đảo bên trong. Äèn được mở sáng, so vá»›i cái tối om om lạnh lẽo má»i khi quả là 1 Ä‘iá»u lạ Fải chăng Má»™ng Bình đã là nh bệnh? Không thể có chuyện như thế được. Thế thì tại sao fòng khách hôm nay lại báºt đèn sáng choang thế nà ỷ Tôi vừa Ä‘i vừa nghÄ© ngợị Có mùi hoa hồng thoảng qua ...Äá»™t nhiên, tôi đứng lạị Khung cảnh hôm nay sao giống như ngà y tôi gặp Hoà n thế? Vẫn đèn má» sáng, vẫn đông đủ ngưá»i trong gia đình, vẫn tiếng cưá»i nói ...Có 1 Ä‘iá»u khác biệt là hôm trước mùa đông, hôm nay mùa hạ, 1 lần bước chân và o tình yêu, 1 lần tan vỡ. Chỉ hÆ¡n ná»a năm mà sá»± thay đổi quá lá»›n lao!
Äẩy cá»a kÃnh bước và o, đầu óc tôi vẫn còn mông lung vá»›i bao ý nghÄ©. Nhưng khi vừa và o tá»›i trong, khung cảnh trước mắt Ä‘áºp mạnh và o đầu khiến tôi muốn ngất ngaỵ Choáng váng tá»±a tay lên thà nhg ghế để khá»i ngã, tôi cố tá»± trấn tÄ©nh. Tháºt hay là má»™ng đấỷ
Tháºt chứ chẳng fải chiêm bao! Thư Hoà n và Như Bình cùng ngồi trên 1 ghế, tay trong tay, vai tá»±a vai, há» Ä‘ang cưá»i vui vẻ. Nụ cưá»i cá»§a Như Bình ngáºp đầy hạnh fúc và tin tưởng, nụ cưá»i ngưá»i con gái Ä‘ang ngụp lặn trong bể tình. Còn Thư Hoà n? Cố gắng ká»m chế nhịp Ä‘áºp cá»§a con tim Ä‘au đớn, tôi hướng mắt vá» fÃa chà ng. Khi 4 mắt nhìn nhau, nụ cưá»i trên môi chà ng chợt tắt ...Nhưng chỉ 1 phút thôi, nụ cưá»i đó lại trở vá» cao ngạo và mỉa mai hÆ¡n. Hoà n ốm nhiá»u, nhưng có vẻ tươi hÆ¡n. Bà n tay Ä‘ang nắm tay Như Bình đưa cao vá» fÃa tôi, vẫy gá»i:
- Y Bình! Cô khá»e chứ? Lâu quá không gặp!
Giá»ng chà ng tháºt xa lạ, tháºt bình thản. Tôi cảm thấy cÆ¡ hồ tay chân tôi tan rã. Cố gắng ngồi xuống ghế để khá»i ngã, tôi giả vỠđưa mắt nhìn quanh, má»›i thấy là trong fòng đông đủ tất cả nhân váºt: Dì Tuyết, Kiệt, Hảo, chỉ còn thiếu cha và Má»™ng Bình thôị Há» Ä‘ang đưa mắt thÃch thú nhìn tôị Tôi fải cố bình tÄ©nh, không để cho há» thấy mình Ä‘au khổ, nhất là dì Tuyết và Thư Hoà n. Tôi tảng lá» như không mảy may xúc đô.ng. Cố gắng mỉm cưá»i nhưng cưá»i cÅ©ng không xong. Tay chân lạnh ngắt, cổ khan và tim tôi như bị rá»±c cháỵ Tôi nghe thấy mình trả lá»i Hoà n:
- Vâng! Vâng, lâu quá không gặp anh!
Hảo trêu tức tôi:
- Y Bình, cô biết tin Thư Hoà n và Như Bình sắp Ä‘Ãnh hôn rồi không? Há» cÅ©ng xứng đôi lắm, ông trá»i rõ cÅ©ng khéo sắp đặt.
Lá»i nói cá»§a Hảo như 1 tiếng nổ lá»›n trong đầụ Tá»±a ngưá»i và o ghế, tôi nhìn vá» fÃa Hoà n và Như Bình. Như Bình Ä‘ang đỠmặt lấm lét nhìn tôi, còn Hoà n vẫn giữ chặt tay Bình vá»›i nụ cưá»i thá»a mãn trên môị Thấy ánh mắt tôi hắn bảo:
- Anh Hảo đã cho cô biết tin mừng của tôi và Như Bình sao cô không chúc gì cho tôi à ?
Tôi muốn nói lắm, nhưng lưỡi cứ đơ rạ Những câu nói sau cùng của Hoà n vẫn còn in rõ:
- Tôi không fải dễ, không fải ai muốn sỉ nhục tôi là được, tôi sẽ báo thù, cô chống mắt lên mà xem!
Vâng! Äây chÃnh là 1 cuá»™c báo thù. Tà n nhẫn lắm! Tôi báºm môi lại, định nói 1 và i câu để chứng tá» cho Hoà n biết là tôi không xúc động, tôi xem thưá»ng hết. Nhưng tôi không thể nói được, mấy lần cố gắng, nhưng lưỡi cứ cứng rạ Dì Tuyết có vẻ thÃch thú lắm, dì quay sang tôi giả vá»:
- Y Bình! Cô là m gì mà mặt mà y phỠphạc thế? Bệnh à ?
Tôi cảm thấy như trái tim mình sắp nổ tung rạ Cố gắng, cố gắng nén chúng xuống, tôi lấy giá»ng bình tÄ©nh đáp:
- Da ...dạ không có gì cả, tôi khá»e lắm chứ!
Dì Tuyết nhướng mà y, nụ cưá»i giá»…u cợt:
- Thế thì tốt lắm! Y Bình, cô biết không, có 1 lúc tôi tưởng cô vá»›i Thư Hoà n đã ...Không ngá» việc gì trá»i đã định thì con ngưá»i là m sao cãi lại được, fải không?
Tôi cắn môi yên lă.ng. ÄÆ°á»£c rồi, đây là lúc má»i ngưá»i thừa thắng xông lên đánh quỵ tôị Nhìn khắp gian fòng, tất cả má»i ngưá»i ở đây Ä‘á»u là kẻ thù. Tôi đã bị há» vây chặt không má»™t ai tiếp cứụ Tráºn đánh hôm nay hỠđã chiến thắng vẻ vang, và tôi là kẻ chiến bạị
Hảo tiếp tục nụ cưá»i trêu cợt:
- Y Bình, còn 1 việc mà tụi nà y định nhá» cô, có lẽ khoảng tháng 10 Như Bình sẽ là m lá»… cưới, ở đây chúng tôi ai cÅ©ng thấy chỉ có cô là đóng vai phù dâu hợp nhất. Sao cô có nháºn lá»i không?
Tôi đáp:
- ÄÆ°á»£c!
Những mạch máu trong ngưá»i tôi căng thẳng, tôi biết rằng mình fải rá»i khá»i nà y cà ng sá»›m cà ng tốt, tôi đứng dáºá»µ
- Tôi rất thÃch vai trò đó, tôi nháºn và chúc trước cho 2 ngưá»i hạnh phúc đến bạc đầu!
Quay sang dì Tuyết tôi há»i:
- Cha tôi đâu dì?
- Ông ấy đi vắng rồi!
- Cho cha biết là có tôi đến đây nhé!
Nói xong tôi bước ra khá»i fòng khách. Ra đến vưá»n hoa có tiếng Như Bình Ä‘uổi theo, gá»i:
- Y Bình, đợi tôi 1 chút.
Tôi đứng lạị Trong cÆ¡n mưa, Như Bình nắm lấy tay tôi, giá»ng nói cá»§a nà ng đầy hối tiếc:
- Y Bình! Y Bình đừng giáºn tôi! Tôi biết Y Bình vẫn còn yêu Hoà n nhiá»u lắm, fải không?
Tôi chịu hết nổi nữa rồi, như ngá»n lá»a há»a sÆ¡n sắp phun lá»a, tôi đẩy Như Bình ra, nói:
- Äừng nói báºy, tôi không có gì vá»›i hắn cả.
Nhưng Như Bình vẫn không rá»i tôi, giá»ng nó thà nh khẩn:
- Y Bình! Tôi biết Y Bình khó chịu lắm, tôi đã từng có cảm giác đó nên hiểu rất rõ. Có Ä‘iá»u tôi muốn cho Y Bình biết là tháºt tình tôi không có ý chiếm Ä‘oạt ngưá»i yêu cá»§a Y Bình, chỉ tại anh ấy thiết tha vá»›i tôi quá thà nh ra tôi không biết là m sao hÆ¡n. Y Bình, lúc trước tôi đã không trách Y Bình thì bây giá» Y Bình cÅ©ng đừng trách tôi nhé? ÄÆ°á»£c không? Chúng ta vẫn là chị em như ngà y nà o, Y Bình chịu không?
Tim tôi đầy lá»a, đầu tôi muốn vỡ ra, tôi hét:
- Tôi coi thưá»ng mấy ngưá»i lắm, tôi không buồn đâu, đừng có ngá»› ngẩn như váºy!
Nói xong, tôi bá» chạy nhanh ra cổng. Ra đến bên ngoà i, tá»±a đầu và o bức tưá»ng, tôi hổn hển thở. CÆ¡n buồn rồi cÅ©ng tan đị Tôi nhá»› lại ngà y tôi bị 1 tráºn đòn nên thân và chÃnh đêm đó tôi cÅ©ng đã tá»±a và o tưá»ng nà y thá» nguyá»n fải trả thù. Ngước mặt lên, mưa tuôn đổ xuống tưới lên mặt tôi như hà ng ngà n mÅ©i kim xóay óc. Äầu tôi nhức như búa bổ. Con đưá»ng lẩn quẩn tháºt dà i rồi cÅ©ng đưa trở lại khởi Ä‘iểm. Hà Thư Hoà n! Tôi lắc đầu nói trong tuyệt vá»ng:
- Anh Hoà n, tôi thù anh!
Ven theo con lá»™, tôi chệnh choạng bước. Mưa cà ng lúc cà ng to, gió cà ng lúc cà ng lá»›n, tôi vẫn để đầu trần, tóc tai áo quần Ä‘á»u bị thấm ướt. Mặc! Tôi hiện cần 1 nÆ¡i ngồi nghỉ, cần tìm 1 nÆ¡i để la hét, khóc than cho đã Ä‘á»á»‹
Äến 1 ngã tư, đúng ra tôi fải quẹo trái, nhưng tôi cứ Ä‘i thẳng đến trạm xe buýt, vừa đến nÆ¡i, 1 chiếc xe trá» tá»›i không ngưá»i, tôi nhảy lên vẫn không biết mình định Ä‘i đâụ Xe chuyển bánh. Nhìn những giòng nước chảy nhanh ngoà i khung kÃnh, đầu óc tôi đột nhiên như đông lạị Xe chạy mãi tá»›i trước, hết trạm nà y đến trạm khác, cứ thế không biết đã bao lâu, mãi đến khi cô bán vé lên tiếng:
- Thưa cô đến trạm cuối cùng rồi ạ!
Tôi choà ng tỉnh. Äến rồi à ? Äến thì đến chứ có chi, nhưng tôi cÅ©ng fải xuống xe chứ? Äứng trên lá» nhìn khung cảnh chung quanh. Äi vá» fÃa trước, bước chân lên cái cầu gì đó tôi cÅ©ng không biết nữạ Tá»±a ngưá»i và o lan can tôi cứ để mặc gió mưa vùi dáºp. Äêm đã bắt đầu vây quanh, mặt hồ trắng đục. Bước qua cầu, thÆ¡ thẩn dá»c theo bá» sông tôi Ä‘i dần xuống bãi cát. Bốn bá» yên tÄ©nh, chỉ có gió mưa bầu bạn. Thế giá»›i vỠđêm ngáºp đầy bà máºt. Lạnh giá, tôi run láºp cáºp, thế mà đầu tôi vẫn nóng như lá»a đốt.
Tôi đi lần đến xuống chân cầu, nghe tiếng nước rì rà ỠTrong đêm tối ánh sáng vẫn lấp lánh trên mặt nước. Tôi tìm 1 tảng đá to ngồi xuống chống tay lên cằm, nhìn con nước chảy dưới chân.
Nước vẫn chảy, tôi vẫn hiện diện, có Ä‘iá»u bên cạnh tôi không có Hoà n. Chà ng đã thuá»™c vá» 1 ngưá»i con gái khác, thuá»™c vá» con gái cá»§a kẻ thù tôị Cắn môi, tôi nhắm mắt lạị Anh Hoà n, anh tà n nhẫn lắm, sá»± trả thù cá»§a anh tháºt hữu hiệụ Hà Thư Hoà n! Ngưá»i mà mẹ đã hạ mình đến tìm, tôi đã xuống nước viết thư giải bà y mà trái tim vẫn cứng rắn như đá.
Nhưng, tá»™i cho tôi, tôi yêu chà ng quá! Bây giá» ngồi giữa bóng đêm má»™t mình, tôi uống lấy từng giá»t khổ Ä‘au do chà ng Ä‘em lạị Cà ng yêu tôi cà ng háºn. Hà Thư Hoà n! Cái tên như mÅ©i dao nhá»n đâm sâu và o tim tôị Nước cÅ©ng Ä‘en như má»±c, đó là tất cả những dòng máu cuối cùng cá»§a quả tim tan nát.
Tôi không muốn nghÄ© gì nữa, đầu óc nhức nhối là m mắt tôi không mở ra được. Tôi nghe có tiếng bước chân trên cát. Quay đầu lại tôi cố nhướng mắt ra nhìn có 1 bóng Ä‘en, 1 ngưá»i đà n ông. Hắn tiến đến gần, nhưng vẫn giữ 1 khoảng cách nhá». Tìm 1 tảng đá gần đấy ngồi xuống, tôi định cưá»i nhưng cưá»i không nổị Thì ra không fải chỉ có mình tôi, mà còn có 1 gã đà n ông khác cÅ©ng Ä‘au khổ vì tình! Dại tháºt! Tôi nhìn hắn và nghÄ© nếu hắn cần, tôi sẵn sà ng theo hắn đến cất cứ nÆ¡i nà o hắn muốn. Tôi không còn thiết tha vá»›i cái gì nữa hết. Hắn ngồi bất động, hắn cÅ©ng bắt chước tôi nhìn xuống nước, hình như hắn không thèm ngó ngà ng gì đến tôị Thôi thì mặc hắn! Tôi quay đầu lại, đưa tay xoa xoa trán. Là m sao cho hết nhức đầủ Nước hồ chuyển động trước mă,t, tôi cảm thấy như tất cả con nước Ä‘á»u đứng thẳng lên rồi ụp và o ngưá»i tôi, đầu óc quay cuồng tôi nhá»› đến bản nhạc ngà y nà o cá»§a Hoà n. Không những tôi chỉ nhá»› thôi, mà tôi còn hát:
Sợ rằng xuân chóng tà n,
mưa gió bão bùng hoa sẽ tan.
Bây giá» xuân đã qua vÃ
cuá»™c Ä‘á»i tôi chắc chẳng còn mùa xuân nữạ
Lá»i nà o cho nhau, ngà y nà o cho nhaụ
Bây giá» chỉ còn chứng tÃch. Tôi hát nhá», hát tháºt nhá», tiếng hát tôi rá»i rạc. Rồi tôi khóc. Úp mặt và o 2 tay, tôi muốn được khóc 1 tráºn cho hả hệ
Có tiếng chân ngưá»i bước tá»›i, ngẩng đầu lên thì thấy gã đà n ông đó. Äêm tối không để tôi trông rõ gương mặt hắn, chỉ biết rằng cổ áo mưa cao tháºt cao, dáng dấp trông quen thuá»™c. Tôi cố gắng moi trà nhá»›, nhưng cÆ¡n nhức đầu đã là m cho tri giác tôi ù lì đị Miá»…n là ngưá»i chứ không fải là quá»· là được rồị Tôi cưá»i buồn, gã đà n ông cúi xuống. Äầu óc tôi sao choáng váng lạ thưá»ng. Tôi biết mình đã bệnh rồị Nếu cứ ngồi thêm 1 lúc tôi dám ngã lắm chứ chẳng không. Hình như gã đà n ông cúi xuống nắm lấy tay tôi , bà n tay hắn tháºt ấm trong khi tay tôi tháºt lạnh, lạnh như 1 cục nước đá. Hắn không fải là quá»·, nếu là quá»· là m gì có hÆ¡i nóng như váºá»· Hắn nói cái gì mà tôi nghe không rõ gì cả, rồi hắn kéo tôi đứng lên đưa tôi đị Tôi chỉ biết nghe theá» Bây giá» hắn có đưa tôi xuống dịa ngục, có lẽ tôi cÅ©ng chịu!
Lên đến trên cầu, tôi mất thăng bằng muốn ngã chúi xuống. Gã đà n ông cố gắng vòng tay ngang ngưá»i tôi giữ lại, rồi dìu tôi bước đị Qua cầu, gió thổi mạnh. Tôi rùng mình hÆ¡i tỉnh lại 1 chút, tôi cố vùng vẫy vì tôi muốn đứng yên 1 mình. Chạy đến bên thà nh cầu tôi nhìn xuống nước. Gã đà n ông chạy đến nắm lấy áo tôi, có lẽ gã tưởng tôi sắp nhảy xuống sông. Buồn cưá»i tháºt.
- Tôi không bao giỠtự tỠđâu! Ông nên nhớ con nhà hỠLục không bao giỠtự tỠcả! Thò đầu ra ngoà i lan can, tôi nhìn xuống dòng nước đen ngòm bên dướị Gã đà n ông định lôi tôi đi nữa, tôi chau mà y:
- Anh có thÃch câu:
Trừu dao đoạn thủy, thủy canh lưụ
Cả bôi tiêu sầu, sầu canh sầụ
( Rút dao cắt nước, nước cà ng chảy
Uống rượu giải sầu, sầu cà ng sầu).
Anh định đưa tôi đi đâủ Ta đi uống rượu được không?
Hô nhì tương xuất hoán mỹ tá»u
Dữ nhĩ đồng tiên vạn cổ sầụ
( Gá»i tiểu đồng Ä‘i đổi rượu ngon,
Tôi cùng bạn tiêu sầu vạn cổ).
Äá»™t nhiên tôi cảm thấy lòng xuâng phÆ¡i phá»›i, tôi nắm tay gã đà n ông bước qua cầụ
Những ngá»n đèn mà u trên đưá»ng là m cho mắt tôi nổ Ä‘om đóm. Gã đà n ông nói 1 hÆ¡i cái gì tôi nghe không rõ. Nhà cá»a, fố chợ như đổ áºp xuống ngưá»i tôị Äầu tôi nóng như lá»a, rồi hình như gã con trai đưa tôi lên taxi, tôi ngã dà i ra, gã lấy áo mưa choà ng cho tôi và dùng khăn tay lau nước mưa trên đầu tôị Khi xe bắt đầu chuyển bánh, tôi cố mở to mắt ra nhìn, khuôn mặt gã có vẻ quen thuá»™c, tôi cố ngồi dáºy, há»i:
- Ông là aỉ
Äôi mắt Ä‘en cá»§a gã cháºp chá»n trước mắt lúc to lúc nhá», lúc cháy lúc tắt như ngá»n đèn mà u ở đầu đưá»ng. Äầu óc mênh mang, tôi không hiểu gì cả. Äến khi tỉnh dáºy tôi thấy mình nằm trên giưá»ng riêng cá»§a mình. Bốn bá» yên lă.ng. Chiếc bà n viết, ghế, giưá»ng ...Äúng rồi, đúng là fòng riêng cá»§a tôi đây mà . Tôi tròn xoe mắt, cố nhá»› lại chuyện gì đã xảy ra ....Thư Hoà n Ä‘Ãnh hôn vá»›i Như Bình, há» vây quanh tôi ngạo báng ...Rồi bến xe buýt, chiếc cầu, gã đà n ông lạ mặt, chiếc xe taxi ...Nhưng ...nhưng tại sao tôi lại nằm đâỷ Gã đà n ông đó bây giỠở đâủ Ai đã đưa tôi vá»? Bao nhiêu câu há»i cứ quanh quẩn. Tôi cố ngồi dáºy, nhưng chiếc đầu nặng như đá đã váºt tôi ngã xuống. Nhìn lên trần nhà , tôi trở vá» quá khứ đánh mất.
Cá»a nhẹ mở, mẹ bước và o, trên tay ngưá»i là cái khay trên có 1 ly nước và 1 tách sữạ
Äặt khay trên ká»· trà ngưá»i nhìn tôị Äá»™t nhiên thấy mẹ có vẻ già , tiá»u tụy hÆ¡n xưa nhiá»u, tôi gá»i:
- Mẹ!
Mắt mẹ mở lá»›n hÆ¡n nhìn tôi vá»›i cái nhìn sung sướng, bà n tay ngưá»i run run xoa lên mặt tôi:
- Y Bình, con ...con khá»e rồi à ?
- Con chỉ thấy hơi nhức đầu thôi, mẹ ạ Chuyện gì thế? Con bệnh bao giỠhả mẹ?
Mẹ ngồi xuống cạnh giưá»ng, ngưá»i lầm tìm bà n tay trong chăn cá»§a tôi:
- Con là m mẹ sợ Ä‘iếng ngưá»á»‹ Con sốt mê man cả tuần lá»…, bây giá» má»›i tỉnh. Nam mô a di đà Pháºt! Æ n trên phù há»™ cho con tôị
Mẹ đứng dáºy Ä‘em ly sữa đến, xúc động nói:
- Con thấy đói không? Suốt 1 tuần lễ không ăn gì cả, chỉ uống tà sữa và nước thôị Mẹ và Thư Hoà n lo quá!
Tôi giáºt mình:
- Thư Hoà n à ? Hắn có đến đây saá»
Mẹ hơi ngẩn ra:
- Saá» Tối hôm ấy Thư Hoà n đưa con vá» mà ? Nó nói là con dầm mãi ngoà i mưa nên nó đưa con vá», lúc bấy giá» con sốt cao quá, mê sảng, khóc la ầm cả lên. Hoà n Ä‘i má»i bác sÄ©, mà bác sÄ© lại định bệnh không ra, lúc thì bảo con bị sưng óc, lúc lại nói con bị động óc. Mẹ lo chết được. Cha con có Ä‘Ãch thân đến mang rất nhiá»u tiá»n để lo thuốc thang cho con. Thư Hoà n mấy hổm rà y ở tại nhà chúng ta, nó vừa má»›i ra phố mua thức ăn, có lẽ cÅ©ng sắp vá» tá»›i nhà rồi!
Mẹ nói đảo lá»™n cả thứ tá»±, nhưng tôi cÅ©ng hiểu rạ Gã đà n ông hôm trước không fải ai xa lạ, đúng là Thư Hoà n. Nếu lúc ấy tôi tỉnh táo 1 chút tôi có thể nháºn ra giá»ng nói cá»§a chà ng, có lẽ tôi đâu có chịu Ä‘i vá»›i chà ng. Nhưng Thư Hoà n đến nÆ¡i ấy là m gì váºá»· Trừ trưá»ng hợp hắn theo dõi tôi ...Nưng theo dõi để là m gì? Äể sỉ nhục tôi hay để xem kết quả Những hình ảnh xảy ra đằng ấy vẫn còn khiến tất cả những mạch máu trong ngưá»i tôi căng phồng lên.
Mẹ vẫn không để ý đến sắc diện tôi ngưá»i tiếp:
- Mấy hổm rà y tháºt tá»™i cho thằng Hoà n. Nó chạy tá»›i chạy lui má»i bác sÄ©, mua thuốc. Chăm sóc con đủ thứ hết. Tôi cÅ©ng không chịu vá», đòi ngồi bên giưá»ng canh cho con ngá»§. Nhất là những bữa con sốt mê man, Thư Hoà n ...
Tôi cắt ngang:
- Mẹ! Mẹ đừng nhắc đến tên hắn với con nữa, con không muốn nghe, không muốn nhìn bản mặt hắn nữa!
Mẹ hơi ngỡ ngà ng:
- Saá» Y Bình! Thằng Hoà n đối vá»›i con đâu có tệ gì đâủ Nó yêu con, con đừng có gà n bướng nữạ Con biết không, hôm mang con vỠđây, sau khi bác sÄ© khám xong, nó đã gục đầu bên giưá»ng con khóc. Nhìn 1 thằng ương ngạnh như nó khóc, mẹ chịu không được. Y Bình, thằng Hoà n nó ...
Tôi hét to:
- Mẹ đừng nhắc đến tên hắn nữa! Hắn khóc à ? Nước mắt cá sấu đó mẹ đừng có tin!
Mẹ đã ngừng nói, tôi vẫn còn giáºn:
- Con không muốn thấy mặt hắn, mẹ nghe rõ chưa!
Bà n tay ngưá»i xoa đầu tôi:
- Thôi được rồi, được rồi! Con đừng giáºn nữa, bây giá» con muốn ăn cái gì mẹ là m cho ăn. Uống sữa trước nhé?
Mẹ nâng tôi lên. Uống sữa xong tôi lại nằm xuống. Äầu tôi bắt đầu Ä‘au trở lại, bấy giá» tôi má»›i biết được rằng quả tháºt tôi đã Ä‘au nặng, thân thể rã rá»i, mệt má»á»‹ Nhắm mắt lại, định nghÄ© ngợi nhưng tôi đã nghe có tiếng ngưá»i gõ cá»a, mẹ bước ra mở. Tiếng nói cá»§a Hoà n vá»ng từ sân và o:
- Sao bác?
Tiếng của mẹ:
- Nó đã tỉnh rồi!
- Thế à ?
Rồi tôi nghe tiếng chân bước nhanh lên thá»m và tiếng mẹ hối hả:
- Thư Hoà n! Äừng và o!
- Sao váºá»·
Mẹ lắp bắp:
- Nó ...nó ...Tôi nghÄ© tốt nhất cáºu khoan hãy gặp nó. Nó Ä‘ang giáºn cáºu đấỵ
1 khoảng trống yên lặng, rồi tôi nghe có tiếng cá»a fòng mở. Hoà n đã không nghe lá»i mẹ, chà ng bước và o fòng, đến cạnh giưá»ng tôi và cúi xuống nhìn tôị Tôi mở mắt ra nhìn chà ng. Hoà n tiá»u tụy xanh xao như ngưá»i sau tráºn ốm, những sợi râu biếng cạo lởm chởm quanh hà m. Chà ng ngồi cạnh giưá»ng khẽ gá»i:
- Y Bình!
Tôi lạnh lùng:
- Anh Hoà n, anh đã chiến thắng rồi, anh có vui khi nhìn thấy tôi ngã bệnh không?
- Y Bình em!
Giá»ng chà ng run run, bà n tay chà ng nắm lấy tay tôị Tôi rút nhanh tay lại, tà n nhẫn:
- Anh Ä‘i Ä‘i! Äi vá» vá»›i Như Bình Ä‘i! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa, tôi không muốn thấy anh đóng kịch ở đây!
Hoà n nhìn thẳng và o mắt tôi, rồi Hoà n đứng dáºy, tôi trông thấy mắt chà ng hoe Ä‘á». Chà ng lại nhìn tôi rồi bá» Ä‘i ra cá»áº¡ Tôi nhìn theo mà lòng Ä‘au như cắt, nước mắt muốn tuôn ra, nhưng tôi vẫn ráng mÃm môi lại để khá»i báºt ra lá»i gá»á»‹
Äến cá»a, Hoà n đứng yên, rồi đột nhiên quay lại, xông đến bên giưá»ng, chà ng ôm tôi và o lòng:
- Tại sao chúng ta cứ mãi hà nh hạ nhau như thế? Y Bình, anh yêu em, chúng mình yêu nhau, đừng là m thế nữa nhé em?
Nước mắt tôi chảy xuống, chà ng nâng khuôn mặt tôi lên. Nụ hôn nồng nà n trên môi trên mắt tôi, tôi không fản ứng gì cả. Hoà n ngẩng đầu lên cưá»i nhẹ:
- Tha cho anh nhé Bình!
Äầu tôi bắt đầu nhức trở lại, tôi chay mà y há»i:
- Tại sao xem xong thư tôi, anh vẫn không đến đây chứ?
Chà ng ngạc nhiên:
- Thư nà ỠCó bức thư nà o đâủ
Tôi lạnh lùng:
- Tôi không tin là anh chẳng nháºn được thư tôị
- Anh thỠmà !
Äá»™t nhiên chà ng ngừng lại suy nghÄ©:
- Nhưng từ khi cãi nhau vá»›i em, anh không còn thiết tha vá»›i cái gì nữạ Những bức thư nháºn được anh không buồn mở ra, anh để cả trên bà n.
Tôi nhắm mắt lại, hình ảnh đêm nà o ở đằng kia lại hiện trong đầu, tôi thở dà i:
- Thôi được rồi, anh đi đi, để tôi nghĩ lại!
Thư Hoà n vẫn bất động:
- Em nói thế nghĩa là ...em vẫn chưa tha thứ cho anh à ?
Tôi lặp lại những câu Hoà n đã mắng tôi:
- " Những sỉ nhục mà cô tạo ra cho tôi ngà y nay, tôi thá» sẽ phục háºn!".
Hoà n kêu lên, đầu chà ng úp lên chăn:
- Y Bình! Lúc đó anh tưởng là em coi anh như 1 trò đùa nên anh má»›i fản ứng thế ...Nhưng hôm ở đằng ấy, nhìn thấy em bá» chạy ra anh má»›i biết là mình đã lầm. Em biết sau đó chuyện xảy ra thế nà o không? Anh Ä‘uổi theo em, em loạng choạng bước trên đưá»ng, anh ở sau em má»™t khoảng cách, nhưng không dám lên tiếng gá»á»‹ Khi em lên xe buýt anh đã gá»i taxi Ä‘uổi theá» Em xuống bá» sông anh vẫn đứng ở xa xa, lúc đó anh tưởng em đã nháºn ra anh, nhưng anh đã lầm vì đến lúc biết em đã mê loạn thì anh hoảng lên, anh gá»i anh lắc mà em chỉ cưá»á»‹ Chà ng ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy những giá»t lệ Ä‘á»ng trên mị
- Khi anh được xe, thì em đã không biết gì nữạ Trá»i mưa, gió lạnh, em lại sốt ...và lúc bấy giá» anh đã tá»± trách mình sao nông cạn thế, anh thấy tá»™i anh tháºt đáng chết ...ÄÆ°a em vá» nhà , nghe tiến em mê sảng gá»i tên anh mà anh muốn khóc. - Thư Hoà n ngưng lại, nhìn tôi - Y Bình, chúng ta yêu nhau thì tha thứ cho nhau Ä‘i, bao nhiêu ngá»™ nháºn cÅ© bá» hết, ta sẽ bắt đầu lại từ đầu! Bình! Anh yêu em.
Thư Hoà n úp mặt và o ngực tôị
Tôi không biết fải nói sao nữa, luồn tay và o tóc rối cá»§a chà ng, chúng tôi ôm nhau yên lă.ng. 1 lúc, tôi nghe có tiếng chân mẹ Ä‘i xa, có lẽ bà đứng ngoà i cá»a đã nghe hết tất cả. Tôi thở dà i, cảm thấy mệt má»i nhưng cÅ©ng bình thản hÆ¡n lúc nà o hết. Tôi bình yên, tình yêu đánh mất đã trở lạị Tôi nghÄ© rằng có lẽ Hoà n cÅ©ng nghÄ© như tôị Äợi lúc chà ng ngẩng đầu nhìn lên, chún tôi nhìn nhau vá»›i cái nhìn trùng phùng sau khoảng thá»i gian dà i cách biệt. Những kẻ thù trở lại yêu nhaụ Tôi sá» nhẹ cằm chà ng nói:
- Anh ốm nhiá»u quá!
Hoà n kéo tay tôi xuống, chà ng quay đầu đi, 1 lúc mới trở lại nhìn tôi:
- Em cũng thế, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để là m em phục sức lại như cũ. Em đói không? Suốt 1 tuần em chẳng có ăn uống gì cả.
Lá»i nói cá»§a chà ng như 1 sá»± đánh thức. Tôi dưa tay lên đầu, những cá»ng tóc rối đã lâu không há» chải khiến tôi ngươ.ng. Tôi nhá» Hoà n lấy giùm tấm gương trong há»™p tá»§. Hoà n lắc đầu:
- Äừng nhìn, hãy để 2 hôm nữa hãy nhìn!
- Có lẽ bây giỠem xấu lắm fải không anh?
Hoà n nói:
- Không bao giỠem xấu cả.
Mắt chà ng long lanh. Äể che giấu niá»m xúc động, chà ng úp mặt và o trong tay, nhưng rồi tôi nghe có tiếng khóc và giá»ng chà ng nghẹn ngà o:
- Y Bình, anh có lá»—i vá»›i em nhiá»u quá.
Chẳng bao lâu, tôi rÆ¡i và o giấc ngá»§. Äến khi thức dáºy thì trá»i đã tốị Ãnh đèn trong fòng nhá» nhạt, mẹ Ä‘ang ngồi dưới đèn may áo má»›i cho tôị Còn Hoà n thì ngồi cạnh giưá»ng vá»›i quyển tiểu thuyết trên taỵ Tôi vừa cá»±a mình là há» ngẩng đầu lên. Thư Hoà n lên tiếng trước:
- Em ngủ ngon quá, chắc không nằm mơ chứ?
- Vâng.
Vừa ngá»§ dáºy tôi cảm thấy tháºt khá»e và bụng tháºt đói, tôi há»i:
- Có gì ăn không?
Mẹ cưá»i:
- Cô đói lắm rồi fải không? Äể mẹ xuống bếp nấu món xúp thịt bò mà con thÃch nhất nhé!
Mẹ xuống bếp, Thư Hoà n cầm tay tôi lên. Tôi nghÄ© tá»›i cái hôm đà ng ấy cÅ©ng cầm tay Như Bình nên thở dà ị Thư Hoà n lo lắng há»i:
- Là m sao thế?
- Anh quên là đến tháng 10 anh sẽ là m lá»… vá»›i Như Bình saá»
Chà ng nâng tay tôi lên miệng hôn:
- Äừng nhắc đến chuyện đó nữa, tháng 10 anh sẽ cưới em, anh sẽ không xuất ngoại nữa, từ đây chúng ta không bao giá» rá»i nhaụ Bình nhé!
- Con gái nhà há» Lục chúng em giống như món hà ng, anh muốn lá»±a, muốn chá»n ai cÅ©ng được á»
Hoà n bóp mạnh tay tôi:
- Em còn giáºn anh sao, Y Bình?
- Không hiểu tại sao chị em em, ai cũng chỉ yêu có 1 mình anh chi cho rắc rối!
- Thôi mà , nhắc là m chi, anh biết lỗi rồi mà !
Có tiếng còi xe bên ngoà ị Thư Hoà n chạy rạ Những bước chân nện mạnh trên sà n nhà . Tiếng Hoà n gá»i:
- Y Bình ơi có cha em đến thăm nà y!
Chẳng mấy chốc cha bước và o, mái tóc ngưá»i bạc trắng, chiếc gáºy trên taỵ Cha lá»›n tiếng há»i:
- Y Bình, khá»e chưả Cha biết thế nà o con cÅ©ng khá»i mà , con nhà há» Lục đâu dá»… gì bị bệnh quáºt ngã như váºy!
Tôi nhìn cha cưá»i, không ý kiến. Cha tiếp:
- Hôm nay trông con khá»e ra rồi đấy, mẹ con đâu rồỉ
- Dạ ở dưới bếp.
- Là m thức ăn cho con à ? Ừ! Con nên tẩm bổ, đừng tiếc tiá»n, cha nhiá»u tiá»n lắm.
Thư Hoà n đẩy chiếc ghế đến cạnh giưá»ng, cha ngồi xuống, rồi quay đầu sang Hoà n gá»i:
- Thư Hoà n cáºu lại đây!
Hoà n bước tá»›i cạnh giưá»ng, cha nghiêm giá»ng:
- Cho cáºu biết, nếu cáºu còn Ä‘em con gái tôi ra là m trò nữa thì tôi Ä‘áºp cáºu nát xương nhé!
Thư Hoà n cưá»i, cúi đầu nhìn xuống. Cha quay đầu lại nhìn tôi, rồi sá» nhẹ lên trán tôi, ngưá»i có vẻ hà i lòng. Tôi chẳng yêu cha, ghét nữa là khác, nhưng thấy ngưá»i Ä‘Ãch thân đến thăm tôi, tôi cÅ©ng xúc đô.ng. Tôi cưá»i há»i:
- Dì Tuyết thế nà o chả Mộng Bình vỠchưả
Cha hÆ¡i buồn, ngưá»i lấy ống vố trong bị ra:
- Má»™ng Bình vừa má»›i được giải fẩu xong chắc fải nằm thêm 1, 2 tháng má»›i khá»i được, cái con khốn nạn đó không chịu nói tên thằng hại Ä‘á»i nó, tao mà không giết được thằng đó, tao không sống nổị Äôi mà y ông chau lạị Lúc gần đây, mấy đứa con gái ở trong nhà là m tao fải Ä‘iên lên. Con thì bệnh, Má»™ng Bình nằm nhà thương, còn con Như Bình ...
Nói tá»›i đây ngưá»i ngưng lại, hết nhìn tôi rồi nhìn Thư Hoà n. Thư Hoà n có vẻ ngượng, khiến tôi khó chịụ Cha tiếp:
- 2 ngà y nay Như Bình cÅ©ng bê.nh. CÆ¡m không ăn, nước không uống. Tao không hiểu tụi bây thế nà o cả, còn trẻ như váºy mà bệnh lên bệnh xuống, tao già từng nà y tuổi mà có như váºy đâủ
Tôi há»i:
- Thế còn dì Tuyết?
Cha nheo mắt lại, tay ngưá»i vá»— nhẹ lên vai tôị
- Con đã là m bà ấy tức gần chết đi còn đòi gì nữạ
- Hừ!
Tôi bÄ©u môi nhìn lên trần nhà không đáp. Lòng thầm nghÄ© cha mà biết được con ngưá»i tháºt cá»§a bà ta, có lẽ ngưá»i tức chết Ä‘i sẽ là cha chứ không fải ai khác. Cha đứng dáºy nhìn quanh nhà , rồi quay lại há»i tôi:
- Y Bình, cha định đưa mẹ con và con trở vá» nhà , con nghÄ© saá»
Tôi lạnh lùng:
- Thôi cha, mẹ không bao giá» chịu trở lại đằng ấy đâụ Nước đã đổ ra là m sao hốt lại được. Tại sao lúc trước cha Ä‘uổi mẹ con ra khá»I nhà chi để bây giá» lại rước trở vá»?
Cha hÃt 1 hÆ¡i thuốc, thở khói, ngưá»i có vẻ khó chịu:
- ÄÆ°a mẹ con mà y vá» là vì tao muốn Ä‘á»i sống cá»§a mẹ con mà y được sung sướng hÆ¡n!
- Cám ơn cha, sống thế nà y cũng sung sướng lắm rồi!
Cha giáºn:
- Y Bình, con đừng có bướng như váºá»µ Bướng là ngu con hiểu không, nhà thế nà y mà là m sao ở được? Vừa ẩm thấp, thiếu ánh nắng ...
- Vâng, thưa chạ Thế tá»›i bây giá» cha má»›i biết á» Tiếc là mẹ con đã fải sống mưá»i mấy năm rồị.
Dá»c tẩu trên tay cha rung đô.ng. Ngưá»i mở miệng định nói gì thì mẹ đã mang súp rạ Thấy cha, ngưá»i có vẻ xúc đô.ng. Mẹ lắp bắp há»i:
- Ông đến bao giỠthế?
- Mới đến.
Cha nhìn sang mẹ Những sợi tóc Ä‘iểm sương trên đầụ Tấm thân gầy trong chiếc áo dà i sáºm mà u rung rinh. Äá»™t nhiên tôi so sánh ngưá»i vá»›i dì Tuyết, ngưá»i cùng tuổi vá»›i mẹ, mái tóc Ä‘en nhánh chải khéo vá»›i những bá»™ quần áo đắt tiá»n. 2 ngưá»i cùng 1 tuổi thế mà như ở 2 thế hệ khác nhaụ Tôi yên lặng nhìn cha, không hiểu ngưá»i nghÄ© gì khi nhìn mẹ
Mẹ nói với cha:
- Tôi múc cho anh 1 chén nhé?
- Thôi khá»i, tôi fải Ä‘i ngay!
Nhìn 2 ngưá»á»‹ Tôi tưởng như Ä‘ang xem 2 diá»…n viên đóng kịch. Há» Ä‘ang ở vai trò nà o mà tình vợ chồng không thấy diá»…n?
Mẹ đem súp đến cho tôị Thư Hoà n đến nâng tôi ngồi lên. Sau khi ăn hết chén súp. Hoà n lại đặt tôi nằm xuống. Cha đứng cạnh bên nhìn, rồi móc ra 1 xếp giấy bạc đưa cho mẹ
- Nà y lấy tiá»n mua cái gì bổ cho nó ăn.
Mẹ do dự:
- Tiá»n hôm trước cÅ©ng còn!
- Thì cứ lấy, rồi muốn sắm gì thì sắm!
Mẹ nháºn tiá»n. Cha bước tá»›i vá»— nhẹ lên tay tôi:
- Chóng ngoan, mau là nh bệnh Ä‘i rồi cha sẽ cho 1 món quà bất ngá».
Tôi nghÄ© đến xấp vải mà u bạc cá»§a cha đến bây giá» vẫn còn nằm trong ngăn kéo chưa mang đến thợ Nháºn quà cá»§a cha tôi chẳng mảy may xúc đô.ng. Cha đã Ä‘i, trả lại sá»± yên lặng cho tôi vá»›i 1 xấp bạc. Tiá»n! Äối vá»›i cha chỉ có tiá»n, nhưng tôi thù ghét nó, tôi ghét luôn cả cha! Cha định mua chuá»™c tình cảm mẹ con tôi bằng tiá»n à ? Không, không thể được, tôi fải để cho ông biết ở Ä‘á»i nà y có nhiá»u thứ đồng tiá»n chẳng bao giá» mua được!
Cha vá» thì trá»i cÅ©ng tốị Thư Hoà n ngồi bên giưá»ng uể oảị Tôi hối thúc chà ng:
- Anh Hoà n, vỠđi!
- Không anh ngủ ở đâỵ
- Ở đây là m sao ngủ được?
- Suốt tuần qua anh đã ngủ thế nà y, có sao đâủ
Tôi ngáºp ngừng:
- Nhưng ...Bây giá» em khá»e rồi, anh cÅ©ng nên vá» nhà ngá»§ Ä‘i chá»›?
Thư Hoà n cứng đầu như con bò:
- Không, anh thÃch ngá»§ ở đây, ngá»§ ở đây để nhìn em ngá»§.
Tôi giữ lấy tay chà ng:
- Trông anh như 1 tướng cướp.
- Gì?
- Anh vá» nhà ngá»§ Ä‘i, mai thức dáºy nhá»› cạo râu rồi đến cho em xem. Nhà em không có dao cạá»
Thư Hoà n nhìn tôi nheo mắt:
- Tôi biết mà , cô định trốn tôi nữa fải không?
Tôi cưá»i, chà ng đứng dáºy, cúi xuống nhìn tháºt sâu và o mắt tôi:
- ÄÆ°á»£c rồi, thôi anh vá». Hứa là không giáºn anh nhé, Y Bình?
- Vâng, em hứạ Có Ä‘iá»u anh đừng trách em hay giáºn há»n, hay thù hằn, em thấy anh đâu có thua gì em đâủ
Hoà n cưá»i:
- Äừng trách anh, chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i trần mắt thịt chá»› có fải thánh thần gì đâủ
Lá»i nói cá»§a chà ng nhắc tôi nhá»› đến Phương Du, 1 con chiên mớị
Khi Hoà n vá», chiếc ghế cạnh giưá»ng được mẹ ngồi thaỵ Ngưá»i vẫn luôn tay vá»›i kim chỉ, nhưng mắt lại đăm đăm nhìn ra khung cá»áº¡
- Mẹ cũng đi ngủ đị
Tôi nói như thế 2 lần mẹ giáºt mình quay lại:
- Con nói gì hở Y Bình?
- Con muốn mẹ đi ngủ đi, mẹ nghĩ gì mà thỠthẫn thế?
Tôi đưa mắt nhìn theo dáng mẹ Thá»i gian qua nhanh tháºt!
Nhìn dáng gầy yếu của mẹ mà mắt tôi chợt ướt ...
|

17-09-2008, 07:29 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 9
Äúng như Ä‘iá»u cha nói, con nhà há» Lục không thể nà o bị bệnh quáºt ngã. Chỉ trong vòng 3, 4 hôm là tôi lại khá»e ngay như xưạ 1 lần bệnh nặng, 1 lần mất tình yêu rồi lại được, tôi trưởng thà nh, trầm tÄ©nh và thÃch phân tÃch hÆ¡n. Những lần ngồi suy tư là tôi lại nghÄ© đến má»i diá»…n biến xảy tá»›i trong gia đình. Tá»™i lá»—i bao giá» cÅ©ng được quy vỠđằng kiạ Tôi chợt phát giác ra 1 Ä‘iá»u là mối thù cá»§a tôi tháºt thâm sâụ Má»—i lần nhắm mắt lại là má»—i lần hình ảnh cá»§a dì TUyết, cha, Hảo, Như Bình và Kiệt lại hiện rạ Hình ảnh đêm tôi phát bệnh lại cà ng hiện rõ hÆ¡n. Mối thù cÅ© cá»™ng thêm sá»± xúc động má»›i len và o máụ Tôi mong sẽ có cÆ¡ há»™i báo thù, sẽ có ngà y rá»a được nhục, ngà y đó nhẹ nhà ng biết baá» Nhưng trong ý chà báo thù kia hình như có 1 cái gì má»›i fát hiện trong đầu tôi, đó là 1 thứ tình cảm mâu thuẩn khó giải thÃch. Äá»™t nhiên tốit hấy mình thông cảm chạ Không lẽ đồng tiá»n quả tháºt đã là m thay đổi l`ong tôỉ Tôi bắt đầu thấy bá»±c vì những tình cảm yếu Ä‘uối cá»§a mình. Äể giữ vững ý định báo thù lúc nà o tôi cÅ©ng cố gắng nhá»› lại ná»—i khổ Ä‘au trong quá khứ. Cha là 1 con ngưá»i vô tình, những ngá»n roi cá»§a cha, sá»± tà n nhẫn đối vá»›i me ... Bao nhiêu xung đột là m tôi mệt má»á»‹
Thư Hoà n lúc gần đây hay ngồi tư lá»± suy nghÄ©. Những lần như váºy là tôi lại cả Ä‘oán chà ng Ä‘ang nghÄ© tá»›i Như Bình. Sá»± ghen tị là m tim tôi nóng lên. Tôi không thể chấp nháºn 1 sá»± fản bá»™i dù đấy chỉ là 1 sá»± fản bá»™i trong tư tưởng. 1 lần mang bệnh không là m tôi quên trái lại còn khiến tôi căm thù hÆ¡n. Sá»± lo mất Hoà n khiến tôi trở thà nh cá»±c Ä‘oan. Hoà n là nh quá, chÃnh vì là nh mà lúc nà o chà ng cÅ©ng sợ lương tâm cắn rứt. Trong những lúc cáºn ká» bên tôi, nghÄ© đến chuyện bỠăn bá» ngá»§ cá»§a Như Bình là chà ng hối háºn. Má»™t hôm nhìn ra ngoà i Hoà n nói:
- Có lẽ Như Bình giáºn anh lắm!
Lá»a ghen nhen nhúm là m tôi khó chịu, xụ mặt xuống tôi nói:
- Anh cứ nhớ cô ta mãi, sao không đến thăm?
Chà ng nhìn tôi rồi ôm tôi và o lòng, mắt chà ng soi thẳng và o mắt tôi:
- Em xấu lắm, tà n nhẫn lắm, nhưng không hiểu tại sao anh lại yêu em.
Sau đó, chà ng hôn tôi, tình yêu cuồng nhiệt nóng bá»ng khiến tôi lo ngạị Cái gì quá khÃch thì không bá»n.
Hoà n không nhắc đến việc xuất ngoại nữạ Chà ng Ä‘i xin 1 chân biên táºp trong 1 tá» báỠHoà n thưá»ng nói:
- Chúng mình lấy nhau Ä‘i nhé Y Bình, anh sẵn sà ng bất cứ lúc nà o em thấy thuáºn tiện.
Hoà n sợ gì? Fải chăng chà ng sợ là không lấy nhau chà ng sẽ mất tôi chăng? Tôi sẽ thay đổi ý kiến hay Như Bình sẽ là m chà ng thay đổỉ " Äằng kia " lúc nà o cÅ©ng ám ảnh tôị
Một hôm, Thư Hoà n chạy đến nói:
- Y Bình, bắt đầu ngà y mai anh sẽ Ä‘i là m fóng viên táºp sá»±
- Em mừng cho anh!
- Có việc là m, anh sẽ không xuất ngoại nữạ Bây giá» anh bắt đầu sống tá»± láºp. Chúng mình sẽ lấy nhaụ Saá» ÄÆ°á»£c không em?
- ÄÆ°á»£c.
- Y Bình, lấy nhau rồi em thÃch sống chung vá»›i cha mẹ hay sống riêng?
- Hư??
Tôi đang nghĩ ngợi chuyện khác.
- Em thÃch ở riêng à ?
- Hư??
Hoà n bước tới cạnh tôi:
- Y Bình, em đang nghĩ gì đấỷ
Tôi ngáºp ngừng:
- Em đang nghĩ ...À, mà không có gì cả.
- Anh Hoà n, là m fóng viên có sướng không?
- Em muốn há»i trên fương diện nà á»
- Thà dụ như mình muốn Ä‘iá»u tra 1 chiếc xe xem chá»§ nó là aỉ Em có số xe đây, anh có thể giúp em tìm tên và địa chỉ chá»§ nhân chiếc xe đó không?
Chà ng nghi ngá»:
- Em, em định là m gì thế? Muốn là m trinh thám tư à ?
Tôi cưá»i, quay mặt lại tỉnh bÆ¡:
- Phương Du nó nhá» em, chiếc xe đó là cá»§a 1 tên lưu manh đã cản đưá»ng nó, nên nó muốn biết tên chỦ nhân chiếc xe thế thôị
Hoà n nhìn tôi dò xét:
- Có tháºt như váºy không? Lý do không vững, tốt nhất em nên cho anh biết sá»± tháºt.
Tôi hÆ¡i giáºn:
- Anh có thể Ä‘iá»u tra được không, được thì là m há»™ không thì thôi, mình em là m cÅ©ng được..
Hoà n lắc đầu:
- Nói tháºt, anh không là m sao Ä‘iá»ut ra được, nhưng bạn anh có lẽ giúp được việc nà ỵ
- Thế thì anh giúp em đị
- Bá»™ quan trá»ng lắm saá»
- Không quan trá»ng lắm, nhưng em muốn biết.
Tôi đem số chiếc xe trên cầu lớn ra đưa cho Hoà n. Chà ng nhìn tôi 1 lúc nói:
- Mong rằng không fải chuyện xấụ
- Thế anh nghÄ© em có thể là m chuyện báºy bạ được à ?
- Ai là m sao biết được.
3 hôm sau, Thư Hoà n Ä‘em kết quả đến cho tôi: Äịa chỉ tên Ngụy Quang Hùng. Thư Hoà n bảo tôi:
- Xong rồi, bây giá» em cho anh biết mục Ä‘Ãch cá»§a em.
Tôi cho tỠgiấy và o túi:
- Không có mục Ä‘Ãch gì cả.
- Không được, em fải cho anh biết mới được.
- Váºy thì, em đà nh nói anh hay váºy, đây là địa chỉ cá»§a ngưá»i tình dì Tuyết.
Thư Hoà n nắm lấy tay tôi:
- Y Bình, em có bằng chứng gì không mà dám quả quyết như váºá»·
Tôi nói nhanh:
- Em chỉ đoán như thế!
- Y Bình! Tha cho hỠđi em!
Tôi rút tay lại, nói nhanh:
- Hừ, anh lại lôi thôi nữa à ? Tha cho há»? Nếu há» hà nh động chÃnh danh thì là m gì lại sợ em? Có sức chÆ¡i có sức chịu chứ, em là m sao ngăn há»?
- Váºy thì em hứ vá»›i anh để kệ há», em nhé?
Tôi giáºn lên:
- Sao anh quan tâm đến hỠthế. Anh tội cho Như Bình à ?
Thư Hoà n lắc đầu:
- Y Bình em!
- Thôi được rồi, bây giỠtôi định tới đằng kia đây nà y, anh có đi với tôi không?
Thư Hoà n láºp tức trả lá»i:
- Không, anh không thể đi được!
- Anh ngại Như Bình à ?
Thư Hoà n thà nh tháºt:
- Vâng, dù thế nà o đi nữa, anh thấy anh cũng có lỗi với Như Bình.
Máu ghen lại nổi lên trong lòng tôi, tôi đứng báºt dáºá»µ Lạ tháºt, tôi không ngỠý niệm độc chiếm Thư Hoà n lại mạnh đến thế. Tôi độc tà i không muốn thấy chà ng lo lắng cho Như Bình vì như thế Ãt ra Như Bình cÅ©ng đã chiếm được 1 địa vị, 1 chá»— đứng trong trái tim chà ng.
Khi tôi bước ra cá»a, Hoà n gá»i giáºt lại:
- Em đi đâu đó?
- Äến đằng kiạ
Hoà n đuổi theo:
- Em có định đem chuyện nà y ra nói với cha không?
Tôi quay lại trừng chà ng:
- Không, em chỉ định đến thăm chạ Mà là m gì anh lại lo lắng cho há» dữ váºá»· Anh Hoà n, anh yên tâm Ä‘i, tôi chưa đủ sức để là m gì hỠđâu, nếu anh không có ý gì cả thì Ä‘i vá»›i em lại đằng ấỵ
- Y Bình, em đừng có Ãch ká»· quá như váºy, tà n nhẫn quá không tốt.
- Em tà n nhẫn à ?
Chà ng vội xoa dịu:
- Thôi, thôi được rồi, cứ kể như anh nói báºy Ä‘i, đừng giáºn, đừng cãi nữa, anh xin lỗị
Äừng cãi nữạ Tôi còn định nói thêm mấy câu cay đắng nữa thì Hoà n vá»™i vã vuốt ve là m tôi nÃn yên. Vâng, chúng tôi cãi nhau nhiá»u quá rồị Tôi yên lặng bá» Ä‘i ra cá»a mang già y và ỠThư Hoà n bước tá»›i ngồi bên tôi, nhìn tôi vá»›i nét mặt ưu tá»± Tôi chợt hối háºn, tại sao tôi lại đối vá»›i chà ng như váºá»· Tôi yêu chà ng mà cứ là m chà ng khổ. Không fải chỉ có 1 mình chà ng khổ thôi, mà ngay chÃnh tôi có khi còn khổ hÆ¡n, còn bị bứt rứt hÆ¡n. Äặt tay mình lên tay chà ng tôi nói:
- Anh Hoà n, em sẽ trở lại ngaỵ
- Nhưng em Ä‘i là m gì? Cha có gá»i đâủ
- Äã lâu không đến nên em muốn qua thăm cha, vả lại giam mình trong fòng mãi cÅ©ng chán.
- Anh biết không fải vì nhá»› cha mà em sang thăm, nếu anh khkông lầm thì chắc chắn em fải có 1 ý gì đâỵ Y Bình em nên nhá»› rằng cÅ©ng vì háºn thù mà em suýt là m tan rã mối tình cá»§a chúng tạ Anh mong em không nên để thù háºn tiếp diá»…n.
- Không cần anh là m thầy Ä‘á»i, tôi hiểu mà . Bây giá» không lẽ anh không cho tôi đến thăm cha tôi saá»
Thư Hoà n có vẻ buồn:
- Có ai cản em đâủ
Nhìn chà ng cưá»i thoảng trên môi, tôi vá»— vá».
- Thôi để em đi, anh ở nhà với mẹ, anh nhé, em vỠngaỵ
Thư Hoà n vẫn buồn:
- Anh biết em định là m gì, em tÃnh đến trêu chá»c dì Tuyết, đến để cưá»i vui trên chiến thắng cá»§a mình.
- Em có chiến thắng nà o đâụ
- Em đã chiếm lại anh.
Tôi cưá»i mÅ©i:
- Äừng có tưởng mình cao giá đến độ ai cÅ©ng muốn " Ä‘oạt " muốn " chiếm " như thế. Ai chá»› tôi thì đừng hòng.
Thư Hoà n ôm tôi và o lòng hôn:
- Thôi, thôi được rồi, tôi biết cô tự ái cao lắm mà ! Nhớ vỠsớm nhé, anh mong!
Ra cá»a, buổi trưa nắng như đốt. Tôi gá»i xe xÃch lô đến đằng kiạ Äúng như sá»± tiên Ä‘oán cá»§a Hoà n, tôi Ä‘ang bắt đầu 1 cuá»™c trả thù mớị Äã biết rõ sá»± bà máºt cá»§a dì Tuyết thì còn đợi gì nữả HỠđã ức hiếp, đã nhục mạ, đã chèn ép tôi lắm Ä‘iá»u thì là m sao tôi có thể quên được mối thù kia dá»… dà ng như váºá»· Äứng trong sân, mùi hoa hồng kÃch thÃch các mạch máu trong thân tôị
Fòng khách tháºt vắng, có lẽ vì giỠđây là giá» nghÄ© nên tất cả má»i ngưá»i còn đắm mình trong giấc ngá»§ trưa, chỉ có Hảo ngồi 1 mình nÆ¡i fòng khách, tháºt hiếm khi thấy được hắn ở nhà . Thấy tôi, mặt hắn xụ xuống ngaỵ Tôi bước và o, đặt xách tay xuống ghế, Hảo có vẻ khó chịu lên tiếng:
- Y Bình đấy à ? Váºy mà tôi tưởng bệnh váºt cô chết rồi chứ.
Tôi ngẩn ngưá»i, nhưng bất chợt cưá»i to vì tôi nhá»› lại cảnh tối hôm ấy, Hảo là ngưá»i nhạo báng tôi nhiá»u nhất. Bây giá», tôi thấy vui hẳn lên. Thư Hoà n là m thế nà o Ä‘i nữa rồi cÅ©ng fải trở vá» vá»›i tôị Nụ cưá»i đắc thắng hiện lên môi, tôi nháy mắt:
- Tôi vẫn mạnh, ở đây chắc má»i ngưá»i cÅ©ng vui vẻ chứ?
Hảo nhún vai:
- Dĩ nhiên, ở đây đâu có ai giả bệnh, giả chết đâủ
Tôi giáºn, nhưng vẫn giả vá» cưá»i tươi:
- Có Như Bình ở nhà không? Tôi đến nhỠcô ấy đây, tụi nà y định tháng 10 là m đám cưới, nghĩ đi nghĩ lại mãi không thấy ai xứng đáng vai fù dâu hơn Như Bình.
Äòn cá»§a tôi khá độc. Hảo đỠmặt như chú gà trống lúc lâm tráºn. 1 lúc tháºt lâu, lấy lại bình tÄ©nh, hắn bÄ©u môi:
- Nói mà không biết ngượng!
Tôi cưá»i, mối thù kia là m tôi tà n nhẫn:
- Không biêt' ngượng à ? Gia đình nà y chỉ có 1 ngưá»i đáng ngượng thôi, nhưng cô ấy báºn nằm ở bệnh viện để trục cái thai không cha rồi!
Mặt Hảo từ đỠbiến xanh, hắn đứng yên 1 lúc, nói:
- Tôi chịu thua, miệng cô độc tháºt, nhưng có Ä‘iá»u tôi khuyên cô, cái gì cÅ©ng vừa fải thôị
Hảo bước ra cá»a, tôi nhìn theo chợt hối háºn, nhưng sợ hối háºn đó chỉ lóe lên rồi tắt ngaỵ Tôi gá»i và o trong:
- Cha ơi! Cha có nhà không? Con qua thăm cha nà y!
Cha bước ra, mùa hè cha mặc bá»™ đồ ở nhà bằng vải trắng má»ng, mái tóc bạc trắng, chiếc dá»c tẩu trên môi trong cha nhà n nhã, thanh thản chi lạ Trong những lúc không giáºn dữ la hét, gương mặt cha cÅ©ng hiá»n là nh lắm, ngưá»i nhìn tôi cưá»i:
- Khá lắm, con là nh bệnh nhanh tháºt.
Tôi ngồi trước mặt cha, lòng phân vân. Có nên Ä‘em chuyện là m mỠám cá»§a dì Tuyết ra mách lại cho cha biết khkông? Hay nên thu nháºp thêm tà i liệu trước khi tôi xả láng? Hay bao nhiêu đó là đủ rồị Nhìn nếp nhăn trên trán cha, đột nhiên tôi xúc đô.ng. Cha là ngưá»i thân hay kẻ thù cá»§a tôỉ Sá»± báo thù có là m cho sá»± thanh thản cá»§a ngưá»i bị xáo trá»™n hay không? Dưới đôi mắt mệt má»i, tôi tìm thấy 1 chút tình thân. Lúc nà y cha tốt vá»›i tôi quá. Nhưng tráºn đòn ngà y nà o vẫn không fai được trong đầu óc tôị
- Y Bình con thÃch chÆ¡i nhạc không?
- Gì hả chả
- Con có thic'h chơi nhạc hay không?
À! Thì ra cha Ä‘ang tìm cách nói chuyện vá»›i tôi, tìm cách để gần gÅ©i tôi đúng như Hoà n phân tÃch chăng? Trả thù 1 ngưá»i nhất là 1 ngưá»i lá»›n tuổi là 1 việc là m tà n nhẫn, dã man. Hãy há»c cách tha thứ cho ngưá»á»‹ Lá»i nói cá»§a Hoà n là m tôi phân vân. Cha há»i:
- Con đang nghĩ gì đấỷ
- Dạ ...Dạ ...
Tôi vừa định nói thì dì Tuyết bước rạ Có lẽ bà ta nghe tiếng tôi nên bước vá»™i ra, chưa kịp chải tóc. Giấc trưa cá»§a dì bị phá. Nhìn sắc mặt cá»§a dì tôi hiểu là sắp có to chuyện. Tháºt váºy đôi mắt nẩy lá»a Ä‘ang mở to nhìn vá» phÃa tôi:
- Y Bình, tôi vừa định Ä‘i tìm cô thì cô lại đến Như Bình nó là m gì khkông fải vá»›i cô đâu mà cô lạị. Muốn tìm bạn trai ra đưá»ng mà tìm, thiếu gì, tại sao cô lại cướp vị hôn phu cá»§a ngưá»i ta chứ? Sao tồi váºá»· Sao cô không biết Ä‘i tìm, lại Ä‘i Ä‘oạt ngưá»i yêu cá»§a ngưá»i ta, con ngưá»i cô chỉ sống nhá» thói đó saá»
Tôi ngẩn ngưá»i ra nhìn dì Tuyết. ChÃnh dì gây sá»± trước chá»› không fải tôi đó nhé!
- Cô có tà i quyến rÅ© ngưá»i ta sao không biết thân mà đi tìm đỉ Äằng nà y thấy con Như Bình có bạn lại chạy lại quyến rÅ©. Nói cho cô biết con Như Bình nhà tôi là con nhà gia giáo, có dạy dá»— đà ng hoà ng, chúng tôi ở đây tÃnh chuyện đà ng hoà ng chứ không đùa giỡn mất dạy như váºy đâu!
Cha bất bình cắt ngang:
- Bà lại muốn gì đâỷ
Dì Tuyết vẫn bất chấp lá»i cha, tiếp tục chỉ và o mặt tôi:
- Tháºt là thứ mặt chai mà y đá, muốn lôi muốn kéo sao không ra đầu đưá»ng xó chợ mà lại đến đâỵ Thứ Ä‘iếm giòng mà , mẹ sao con váºy!
Tôi đứng báºt ngưá»i dáºy, sá»± giáºn dữ là m tôi mất cả lương tri, những câu nói hạ cấp kia ( dù biết nÆ¡i xuất thân cá»§a dì Tuyết cÅ©ng không cao ráo gì) không ngá» lại được thốt ra ở đâỵ Tôi chưa kịp fản ứng thì cha đã quát:
- Tôi bảo bà câm đi, bà có nghe không?
Dì Tuyết quay sang cha, mÅ©i dùi tấn công đã hướng vá» fÃa khác, dì vừa khóc vừa gà o:
- Tôi biết mà , trước mắt ông bây giá» chỉ có con Y Bình thôi, còn mẹ con tôi đây có ra gì nữa đâụ Ông cấm chúng tôi xà i tiá»n, không cho chúng tôi mua sắm, trong khi Ä‘em tất cả đổ cho há», Y Bình là con ruá»™t, là cà nh và ng lá ngá»c cá»§a ông, còn thằng Hảo thằng Kiệt, Như Bình, Má»™ng Bình Ä‘á»u là con rÆ¡i, con lượm cá»§a tôi mà ..
Nghe mấy câu vừa rồi cá»§a dì Tuyết tôi thấy tá»± ái va chạm dữ dá»™i, sá»± giáºn dữ đã sôi sục. Nhưng đồng thá»i tôi cÅ©ng cảm thấy buồn cưá»i phần nà ỠTôi nghÄ© con rÆ¡i à ? Ãt ra cÅ©ng có má»™t đứạ Cha đứng dáºy, con báo Ä‘en đã tỉnh giấc! Cha tôi lưá»m dì Tuyết! Rồi đưa tay lên đấm mạnh xuống bà n, ly trà rÆ¡i xuống vỡ tan.
- Bà định chết hay sao chứ?
Dì Tuyết lấm lét im ngay ngồi xuống ghế, 2 tay ôm mặt, khóc:
- Ông ghét tụi nà y, sao ông không Ä‘uổi hết rồi rướt mẹ con há» Ä‘em vá». Mấy năm nay, trà hầu cÆ¡m dâng cÅ©ng 1 tay tôi, chá»› mẹ con há» nhởn nhÆ¡ hạnh fúc, má»—i tháng tá»›i lãnh tiá»n vá» xà ị
Dì Tuyết cà ng nói cà ng khóc lớn như bị ức hiếp:
- Mấy năm nay, cái gì cÅ©ng lo lắng cho ông đủ mà ông đâu có nghÄ© tình mẹ con tôị Như Bình cÅ©ng là con cá»§a ông, nó bệnh ông bá» mặc, ngay cả ngưá»i yêu cá»§a nó ông cÅ©ng để ngưá»i khác lôi đị Là m cha mà ông không công bằng gì cả.
Cha bực mình:
- Thôi, bà nói hết chưa, câm mồm đi!
Dì Tuyết vẫn là m ra vẻ uất ức, vẫn khóc. Một lúc bà bỠkhăn tay xuống tiếp tục kể lể:
- Thăng Hảo giá»›i thiệu bạn nó cho Như Bình, 2 đứa sắp là m lá»… Ä‘Ãnh hôn thì con Ä‘iếm nhá» kia thấy ngưá»i ta có tiá»n, có danh là nhảy à o vô cướp, cướp không được lại giả bệnh giả chết. Äóng đủ trò không biết ngượng, đồ hạ cấp.
Tôi không thể nghe tiếp được nữa vì những lá»i thô tục kia là m đỠmặt, đỠtai tôị Trách chi khi còn ở chung nhà , má»—i lần có chuyện là mẹ chỉ biết ngồi tá»§i cho thân pháºn mình. Có lần chịu không được, tôi há»i mẹ sao không nói lại, thì mẹ chỉ biết cưá»i buồn:
- Nói lại vá»›i cô ấy chỉ thiệt thân, nhá»c công nhá»c sức, vô Ãch.
Bây giá» tôi đã hiểu rõ lá»i nói cá»§a mẹ Những câu nói thô lá»— hạ cấp chỉ tổ là m hạ phẩm cách cá»§a mình thôị Khi không rồi lại mang đầu đến đây nghe chá»i rủạ Nhìn con ngưá»i ngoan cố mặt dạn mà y dà y, tôi cố ngăn cÆ¡n giáºn. Những hà nh động thô bỉ chưa bị tôi tố giác mà ...Quay lưng ra cá»a tôi định Ä‘i thì dì Tuyết nhảy bổ tá»›i nắm áo tôi, hét:
- Mà y không có quyá»n Ä‘i đâu hết. Ở lại đây thanh toán cho xong việc rồi muốn Ä‘i đâu thì đị
Thấy thái độ sắp ăn thua đủ cá»§a dì Tuyết, tôi cÅ©ng đâm hoảng. Lúc bấy giá» Hảo, Kiệt, Như Bình và cả cô tá»› gái cÅ©ng úa rạ Dì Tuyết tay nắm chặt áo tôi, miệng không ngá»›t những tiếng chá»i rá»§a hạ tiện, tôi quay sang cha, gá»i to:
- Cha!
Cha bước tá»›i, bà n tay to lá»›n cá»§a ngưá»i đặt lên cánh tay dì Tuyết, sẵn giá»ng:
- Bá» ra!
Dì Tuyết buông áo tôi ra rồi òa lên khóc:
- Tôi biết mà , 2 cha con ông bây giá» á»· thế ăn hiếp tụi nà y mà , tôi là m sao sống được nữa hở trá»i! Hảo, Kiệt, Như Bình Ä‘i hết Ä‘i, ngưá»i ta đâu cần tụi bây nữa mà ở đây là m gì.
Như Bình ngượng ngáºp bước tá»›i, mắt trắng xanh, mắt buồn thảm, cô ta len lén nhìn tôi, rồi quay sang dì Tuyết:
- Thôi mẹ, bá» qua Ä‘i, là m lá»›n chuyện ngưá»i ta cưá»i chết!
Dì Tuyếg giáºn dữ quay lại cho Như Bình 1 cát tát nẩy lá»a:
- Mà y là đồ vô dụng, mồi đến miệng rồi mà không biết giữ để ngưá»i cướp mất.
Hảo thấy mẹ hắn nặng lá»i vá»›i tôi quá nên vá»›i vẻ khó chịu, hắn bước tá»›i can:
- Thôi mẹ vá» fòng nghỉ Ä‘i, la lối thế nà y có Ãch lợi gì đâủ
Dì Tuyết như ngưá»i loạn trÃ:
- Tụi bây đi chỗ khác hôm nay tao fải sẵn thua đủ với con điếm con nà y mới được.
Nói xong bà ta xông tá»›i, tôi chưa há» gặp trưá»ng hợp nà y nên không kịp tránh, đầu dì Tuyết như tảng đá Ä‘áºp mạnh và o lồng ngá»±c tôị
CÆ¡n giáºn trà o lên óc, tôi hét:
- Vừa fải thôi chứ, tôi không nhịn nữa đâụ Bà muốn tôi láºt tẩy bà ra má»›i chịu yên saá»
- Tao có gì bà máºt đâu mà sợ, có giá»i nói Ä‘i!
Vừa nói dì Tuyết vừa xông đến, tôi tức quá không nhịn được:
- Bà tưởng tôi không biết á» Bà đem tiá»n Ä‘i đâu tôi cÅ©ng biết nữa là , tôi còn biết tên gã đà n ông bạn cá»§a bà nữạ Ngụy Quang Hùng!
Dì Tuyết như bị Ä‘iện giáºt, buông tay tôi ra, Ä‘i lùi ngay vá» fÃa sau như gặp rắn khè ná»c độc fải thu ngưá»i vá». Thái độ cá»§a bà là m cha nghi ngá», ngưá»i há»i tôi:
- Y Bình, con biết những gì nói ra xem?
Dì Tuyết hoảng, nói nhanh:
- Äừng, đừng tin nó, nó nói báºy đó, đừng tin!
Dì Tuyết xông đến. Äã đến nước nà y tôi không thể là m khác hÆ¡n:
- Cha, từ nay cha không bao giá» nên tin ngưá»i đà n bà nà y nữạ Bà ấy đã lấy tiá»n cá»§a cha để nuôi má»™t ngưá»i đà n ông khác tên là Ngụy Quang Hùng. Thằng Kiệt cÅ©ng không fải là con cá»§a cha ...
Tôi nói chưa dứt câu thì dì Tuyết đã nhà o tá»›i, nhưng móng tay nhá»n cá»§a bà chÄ©a thẳng và o mắt tôi, tôi hoảng hốt nhảy sang bên. Cha vá»™i chụp lấy vai dì Tuyết. Má»™t pha dằn co xảy ra, dì Tuyết vừa khóc vừa nói:
- Nó nói láo đấy, tôi lấy ngưá»i khác không lẽ nó trông thấy à ? Bằng chứng đâủ Tôi mà có tá»™i lá»—i như thế trá»i đánh tôi chết! Bằng chứng đâủ
- Bằng chứng à ? Cứ nhìn mặt thằng kiệt là tha6'y ngay, ngoà i ra nếu muốn tôi sẽ đưa thêm cho thấỵ
Dì Tuyết sợ hãi, lùi dần vá» fÃa tưá»ng:
- Bảo nó câm mồm đi đừng cho nó nói nữạ
Cha từ từ lui vá» fÃa dì Tuyết, mắt ngưá»i mở to, cánh tay hắc báo giương lên chụp lấy vai dì Tuyết:
- Tao nghi ngỠlâu rồi, bây giỠmới biết. Mà y dám qua mặt tao hả
Hảo xông tới ngăn, tôi biết rằng dì Tuyết sẽ bình an nếu có Hảo, vì dù sao cha cũng già rồị Quay đầu sang nơi khác, tôi muốn bỠđi, muốn lánh tất cả những cảnh hỗn độn đang xảy ra trước mắt. Tôi lặng lẽ bỠđi vỠnhà .
- Coi thế mà cÅ©ng giữ chữ tÃn quá. Em Ä‘i mất ná»a giá», nhưng em nghÄ© tá»›i anh được mấy lần, nói cho anh nghe xem!
Tôi không còn tâm trà đâu để cưá»i đáp lại chà ng. Bước qua cá»a, tôi tá»±a lưng và o tưá»ng, mắt lim dim. Tôi đã báo được thù, nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thấy vui sướng tà nà o cả. Äầu tôi trốn rá»—ng những tiếng chá»i rá»§a thô tục như những fiá»n nhiá»…u không rứt khá»i đầu óc tôi được. Thư Hoà n bước tá»›i xoa tay lên ma9.t tôi há»i:
- Má»›i khá»i bệnh là đã Ä‘i nắng. Saá» Khó chịu lắm à ?
Tôi nhắm mắt lại:
- Không sao cả, chỉ tại em vừa mới ở n ơi dơ bẩn vỠ... Em muốn đi đâu cho thoáng. Hay là đưa em tới Phương Du chơi đị
- Có phải em gặp phiá»n nhiá»…u không?
- Không fải thế, ngược lại em đã là m cho há» tức lá»™n ruá»™t. Nhưng anh Hoà n, anh cÅ©ng hiểu cho em là nếu há» không chá»c giáºn em thì không bao giá» em là m há» giáºn cả. Äừng trêu và o em, nếu trêu và o thì đừng trách em tà n nhẫn.
Thư Hoà n nhìn thẳng và o mắt tôi:
- Em đã kể tất cả chuyện mỠám của dì Tuyết ra rồi à ?
- Thôi đừng nhắc tới chuyện đằng kia nữạ Nhức đầu lắm. Bây giỠđến thăm Phương Du, anh đi không?
- Em má»›i là nh bệnh Ä‘i nhiá»u không tốt.
Tôi bực mình:
- Anh sao lại khó thế? Anh không Ä‘i thì em Ä‘i 1 mình váºá»µ
Thư Hoà n miễn cưỡng:
- ÄÆ°á»£c rồi anh Ä‘i vá»›i em mà .
Chúng tôi xin fép mẹ xong Ä‘i ra gá»i xe xÃch lô tá»›i nhà Phương Du, Phương Du vá»›i Thư Hoà n chưa gặp nhau nhưng qua lá»i tôi 2 ngưá»i đã hiểu nhau quá nhiá»á»¥ Chiếc xe chạy qua cầu, bất giác tôi đưa mắt nhìn vá» fÃa đưá»ng X nÆ¡i có nhà anh chà ng há» Ngụỵ Mặc hắn, giá» fút nà y không nên nghÄ© đến những chuyện đó nữa, hãy để cho đầu óc tôi bình thản vui vẻ.
Phương Du Ä‘Ãch thân bước ra mở cá»a, tay đầy cá», sÆ¡n, chiếc blouse trắng be bết hết mà u, chiếc khăn nhá» cá»™t gá»n mái tóc.
- Mà y ăn mặc gì mà giống dân Ả Ráºp thế?
Phương Du đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc, vui vẻ bảo tôi:
- Tao mới gội đầu xong là bắt tay và o là m việc ngaỵ Và o nhà ngồi chơi, nếu tôi không lầm thì đây là anh hoà n.
Hoà n vá»™i gáºt đầu:
- Vâng, và cô đây là cô Dủ
- Chắc chắn rồi!
Phương Du Ä‘i trước, mấy gian fòng Ä‘á»u ngáºp đầy giấy vụn, sách vở, bút má»±c, đây là thà nh tÃch cá»§a mấy đứa em cá»§a Du, tuy thế gia đình vẫn hạnh fúc. Vừa bước và o fòng trong, cô em gái Phương Du đã chạy ra ôm lấy chân tôi gá»i:
- Chị Bình, chị hứa cho em kẹo thế mà chị cứ quên mãị
- Thôi lần sau chị sẽ không quên đâụ
Không khà ở gia đình nà ng lúc nà o cÅ©ng ấm cúng. Tôi vui hẳn. Phương Du đưa chúng tôi và o fòng nà ng, ở đây không có fòng khách. Vừa bước và o là fải dá»n dẹp giá vẽ sang bên má»›i có chá»— ngồị Tôi thÃch ngồi dưới ná»n gạch, Hoà n ngồi xuống hteo, chúng tôi hoà n toà n thic'h thú cái không khà tá»± do nà ỵ
Du rót 2 cốc nước lá»c ra má»i:
- Nước lá»c bao giá» cÅ©ng là 1 thức uống tinh khiết nhất!
Phương Du fa trò xong quay sang tôi:
- Lúc nà y sao mà y ốm thế?
- Còn giả vá» nữa, ngưá»i ta bệnh gần ná»a tháng mà không thèm ghé thăm.
Phương Du ngạc nhiên:
- Bệnh à ? Con ngưá»i sắt đá như mà y mà cÅ©ng biết bệnh saá»
Quay sang Hoà n, Du trêu:
- Thế bệnh của Y Bình có liên hệ gì đến anh không?
Thư Hoà n chưa quen với cách đùa của Phương Du, nên lúng túng ra mặt. Tôi vội đỡ cho chà ng:
- Phương Du, mà y đã là con chiên ngoan thế mà y có xem thánh kinh chưả
Phương Du kéo 1 quyển sách trong ngăn ra, ném trước mặt tôi:
- Tao đang xem đây!
" Tà thuáºt và ảo thuáºt", tôi cưá»i há»i Du:
- Ủa, hết nghiên cứu sách tôn giáo rồi bây giá» nghiên cứu sách tà thuáºt à , mà y định là m trò khỉ gì nữa thế.
Phương Du ngồi xếp bằng xuống, suy nghĩ 1 chút đáp:
- Tao chỉ muốn nghiên cứu xem con ngưá»i ra saá» Nhiá»u lúc tao thấy há» là m được những việc phi thưá»ng. Quyển sách nà y nói vá» những cách báo thù bằng bùa phép cá»§a những dân tá»™c chưa được khai hóạ Tao tuy không tin tà thuáºt nhưng tao thấy con ngưá»i cÅ©ng tháºt lạ, há» sát hại nhau bằng những phương cách tà n nhẫn không tưởng tượng được, theo tao, nếu quả địa cầu nà y không có nhân loại chắc sẽ bình yên lắm.
Hoà n chen và o:
- Chưa hẳn thế, cả động váºt cÅ©ng sát hại nhau để sinh tồn chứ không hẳn chỉ có con ngưá»á»‹
- Vâng, nhưng vá»›i động váºt là để sinh tồn, còn loà i ngưá»i đôi lúc chỉ vì Ãch ká»·, vì tÃnh tham lam mà tà n sát dã man ngưá»i đồng loạị Còn có nhân loại không bao giá» có hòa bình.
Tôi nhìn Phương Du lo lắng:
- Thôi bao nhiêu đó đủ rồi, nghe lá»i mà y tao cứ tưởng chúng tao Ä‘ang bị " lên lá»›p". Nói chuyện chi mà nghe xa vá»i, đầy ảo tưởng.
- Mà y fải thÃch nghe má»›i fải Y Bình ạ Tao cần nói cho mà y biết là muốn giải quyết thù háºn không thể dùng thù háºn mà fải dùng ...
Tôi Ä‘oán được ý nó nên cướp lá»i:
- Fải dùng tình cảm fải không? Nếu ai đánh má bên nà y cá»§a ta, ta chìa má bên kia cho ngưá»i ta đánh thêm, nếu há» giết mẹ ta, ta đưa cha ta cho há» giết luôn, fải không?
Lối châm biếm cá»§a tôi là m Phương Du fải fì cưá»i:
- Y Bình, đôi lúc tao thấy mình là 1 tên quá khÃch. Thôi thì nói chuyện khác váºá»µ Äi chÆ¡i nhé? Äến chùa chÆ¡i Ä‘i, thÃch không? Bây giá» la ba giá» rưỡi, bốn giá» tá»›i nơị Ở đấy chÆ¡i tá»›i sáu, bảy giá» ta vá» dùng cÆ¡m. Äồng ý không?
Tôi thÃch quá reo lên:
- Thế thì nhất rồi, cho bé Kỳ đi theo nhé?
Bé Kỳ là em gái của Phương Dụ
Năm fút sau, chúng tôi bắt đầu nhắm hướng chùa thẳng tiến. Äáp xe buýt đến ga chót, xuống Ä‘i bá»™ thêm má»™t Ä‘oạn đưá»ng là đến chùạ Bé Kỳ như 1 chú ếch con nhảy nhót fÃa sau, chiếc váy mà u xanh cá»§a nó tung bay theo gió. Vừa Ä‘i, nó vừa hát 1 bản dá»… thương.
Hết hát ngược ta lại hát xuôi
Má»™t cá»™t Äá trong lòng sông lăn trên núị
Bước qua nhà cáºu thấy mợ ru nộị
Trên trá»i trăng má»c khắn nÆ¡i chỉ có 1 cánh sao
Như hà ng vạn ông tướng với 1 binh sĩ
Gã câm kể chuyện, tên Ä‘iếc nghe fì cưá»á»‹
Chúng tôi vui vẻ cưá»á»‹ Thư Hoà n bắt đầu thÃch bé Kỳ. Bấy giá» tôi má»›i rõ là Thư Hoà n rất yêu trẻ con, Hoà n và bé Kỳ Ä‘uổi bắt nhau, tuổi thÆ¡ là m tất cả như trẻ lạị Má»™t lát sau bóng hỠđã mất hút, Phương Du nhìn theo, rồi quay sang tôi:
- Y Bình, hắn cũng dễ thương quá hở
Phương Du muốn nói Thư Hoà n. Tôi cưá»i:
- Tao gã cho mà y nhé, chịu không?
- Chỉ sợ mà y buông không nổi hắn chứ.
Chúng tôi tiếp tục Ä‘oạn đưá»ng, Phương Du nói:
- Y Bình, hình như mà y có chuyện lo lắng?
Tôi cắn nhẹ môi, ngẩng mặt lên nhìn trá»i, những cụm mây trắng Ä‘ang phiêu bạt. Tôi mÆ¡ mà ng:
- Là m ngưá»i không biết thế nà o là hà nh động đúng, thế nà o là sai!
- Tao thấy mà y có cái táºt là hay quan trá»ng hóa vấn Ä‘á». Mà y có nhá»› và dụ cá»§a tao không? Äối tượng là viên kẹo đó, nếu tâm hồn bình thản, dục vá»ng không có thì tất cả Ä‘á»u vô nghÄ©a, vì váºy Ãt nhất ta cÅ©ng nên dẹp bá» tất cả những ý niệm vá» yêu và ghét thì tâm hồn má»›i yên được.
Tôi yên lă.ng. Äến chùa Ä‘i quanh 1 vòng chúng tôi và o xin xăm. Tôi cÅ©ng không tha thiết lắm vá»›i việc xin xăm, nhưng dù sao đây cÅ©ng là 1 cách giải trÃ.
Mặt trá»i ngã dần vá» fÃa tây, chúng tôi Ä‘i ra fÃa xau chùa, men theo đưá»ng mòn đầy cá» dại đến cái hồ lá»›n. Không 1 bóng ngưá»i, chỉ có tiếng chim rÃu rÃt, hÆ¡i đất đã tá»a là m mù má» cảnh váºt. Tìm 1 tảng đá to chúng tôi ngồi xuống. Gió lạnh, đột nhiên tôi cảm thấy tâm hồn hoang vu, trống trảị
Tiếng chuông chùa vá»ng lại, hồn tôi lâng lâng và cảm thấy rõ cái bé nhá» cá»§a con ngưá»i trước vÅ© trụ bao lạ Con ngưá»i trần tục cá»§a tôi đã biến mất, chỉ còn lại 1 tâm hồn tinh khiết lâng lâng trong gió. Tiến chuông đã tắt tá»± bao giá», tôi chốn tay lên nghÄ© ngợị 1 cái gì mất mát, hối háºn nhúm lên trong tim tôị Dì Tuyết tuy báºy tháºt, nhưng tại sao tôi lại là m váºá»µ Tôi nhìn lên trá»i tá»± nghÄ©. Nếu quả tháºt thánh thần hiện hữu thì tất cả hà nh động cá»§a con ngưá»i Ä‘á»u bị chi fối bởi thiên mê.nh. Thế hà nh động đã qua cá»§a tôi có bị chi phối không?
Sá»± yên lặng cá»§a tôi bị Phương Du cắt ngang, nó ra dấu bảo tôi nhìn vá» fÃa Thư Hoà n vá»›i bé Kỳ. 2 ngưá»i Ä‘ang chÆ¡i trò vá»— taỵ Thế giá»›i trẻ thÆ¡ tháºt đẹp. Tôi nghÄ© nếu không có những lá»i tục tằn cá»§a dì Tuyết, nếu không có những ngá»n roi cá»§a cha, nếu không có vụ tranh chấp ngưá»i yêu vá»›i Như Bình, khkông có chuyện lem nhem cá»§a dì Tuyết vá»›i gã Ngụy, thì thế giá»›i sẽ đẹp biết chừng nà ỠTuổi tôi là tuổi vui sướng thụ hưởng chá»› đâu fải tuổi cá»§a thù háºn, buồn rầu đâủ
Trá»i sáºp tối, chúng tôi trở vá» nhà Phương Dụ Dá»c đưá»ng Hoà n má»i chúng tôi đến 1 quán ăn nhá» dùng cÆ¡m. Sau đó Thư Hoà n còn mua cho bé Kỳ 1 bao kẹo lá»›n.
ÄÆ°a Phương Du và bé Kỳ tá»›i nhà , chúng tôi má»›i quay lạị Hoà n có vẻ suy tư, lòng tôi lại rối rắm. Có những cặp tình nhân âu yếm bên bá» kinh. Tôi định nói và i lá»i vá»›i Hoà n, nhưng lưỡi tôi khô cứng. Hình ảnh Như Bình và dì Tuyết lúc nà o cÅ©ng ám ảnh tôị Thù háºn đã biến mất, chỉ còn sá»± thương hại là m tim tôi Ä‘au nhóị
Chúng tôi bước xuống bỠđê, có những ghế đá dá»c theo bá» sông dà nh cho những kẻ yêu nhaụ Hoà n há»i tôi:
- Ngồi chơi 1 chốc nhé?
Tôi không fản đối, chà ng tìm 1 chỗ thoáng ngồi xuống. Nắm lấy tay tôi, Hoà n nói:
- Bây giá» Y Bình cho anh biết, hồi chiá»u em đến đằng kia là m gì?
Tôi chau mà y:
- Anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa, để em thở 1 chút chứ!
Hoà n yên lặng, chúng tôi ngồi trong thế thụ đô.ng. Không khà nặng ná» vây quanh. Ễnh ương sâu bá» trong cá» bắt đầu hợp tấu khúc nhạc sầu ảo nãỠDòng sông trong đêm yên lặng, má»™t chiếc thuyá»n con trôi trên dòng nước dưới ánh trăng treo ...Vẻ tÄ©nh mịch cá»§a mà n đêm là m chúng tôi mÆ¡ mà ng. Má»™t lúc, Hoà n nói lãng:
- Nhìn trăng đáy nước kìa em!
Tôi nhìn theo ánh nước lay động, những nếp nhăm bạc trên nước lấp lánh, tôi yên lă.ng. Một đám mây trôi đến. Trăng đã khuất trong mâỵ Nhắm mắt lại, mây đen như đang vần vũ trong lòng tôị
|

17-09-2008, 07:31 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 10
3 ngà y liá»n, tôi vẫn không đủ can đảm đến " đằng kia ". Không biết đằng ấy bây giá» ra saá» Tôi thưá»ng giáºt mình tỉnh giấc lúc ná»a đêm. Má»—i lần giáºt mình như thế là tôi không thể nà o dá»— giấc ngá»§ lại được.
Trong những lần mất ngá»§ như váºy, tôi chỉ còn cách ngồi dáºy nhìn ra sông vá»›i những suy nghÄ© kỳ quặc.
- Tôi đã là m gì? Tại sao lại là m thế?
Và sau đó là tôi lại thẫn thá». Má»—i lần nghÄ© đến chuyện cÅ©, má»—i lần cân nhắc là má»—i lần tôi bức rức, nhưng tôi vẫn không rõ nguyên dá» Nhắm mắt lại là tôi thấy chiếc roi cá»§a cha, nụ cưá»i khinh thị cá»§a dì Tuyết, cái lưỡi liếm mép cá»§a thằng Kiệt. Tôi tá»± nhá»§:
- Ta đã hà nh động đúng, vì dù sao hỠcũng không tốt là nh gì.
Äó là những ngưá»i tá»™i lá»—i! Lúc xưa tôi nghÄ© như váºy, nhưng bây giá»? Thái độ hung dữ cá»§a cha sẽ gây ra chuyện gì? Má»—i sáng thức dáºy đầu óc tôi lại căng thẳng. Má»—i ngà y mắt tôi Ä‘á»u quét ngang qua mục thá»i sá»± xã há»™i hà ng ngà ỵ Nếu có Ä‘á»c thấy tin cha giết dì Tuyết tôi không ngạc nhiên lắm, nhưng tôi lại sÆ¡.. Con báo Ä‘en giết ngưá»i không run taỵ Nhưng cho đến nay Ä‘á»c hết tá» bà o tôi vẫn không thấy tin gì lạ 3 ngà y yên lặng trôi quạ Hảo không đến tìm, Như Bình cÅ©ng chẳng đến. Sá»± yên tÄ©nh bất thưá»ng khiến tôi lo ngạị Fải chăng đó là 1 con sóng ngầm. Ngà y thứ 4, không chịu đựng được nữa, tối hôm ấy tôi sang nhà chạ
Ngưá»i ra mở cổng vẫn là cô Lan. Äôi mắt cá tà u cá»§a nó mở to khi nhìn thấy tôị Tôi há»i:
- Ông chủ có ở nhà không?
- Dạ có.
Lan mở miệng định nói Ä‘iá»u gì, nhưng lại thôị
Bước và o fòng khách, không khà trong fòng tháºt nặng ná». Không 1 bóng ngưá»i, chiếc máy hát từ ngà y Má»™ng Bình và o bệnh viện không được ai đụng tớị Tôi đứng yên 1 lúc rồi bước vá» fÃa fòng chạ Hà nh lang dà i yên lặng, nhưng căn fòng 2 bên đóng kÃn cá»áº¡ Äứng trước fòng cha tôi gõ 2 tiếng vẫn không nghe tiến trả lá»á»‹ Tôi đẩy cá»a bước và o, gian fòng tối om om. Äứng 1 lúc, tôi quay lưng định Ä‘i đến fòng Như Bình, nhưng vừa bước đến cá»a thì có tiếng cha bên trong gá»i giáºt ra:
- Y Bình, và o đây!
Tiếng gá»i cá»§a cha là m tôi giáºt mình. Tôi quay lại, ánh đèn báºt sáng. Cha Ä‘ang ngồi trong góc fòng nhìn tôi vá»›i đôi mắt dò xét:
- Khép cá»a lại, đến đây con!
Tôi cà i cá»a lại, xong đến ngồi đối diện vá»›i ngưá»á»‹ Cha trông ốm hẳn và buồn lạ lùng, yên lặng 1 lúc, ngưá»i nói:
- Cho cha biết địa chỉ gã đà n ông đó đi!
- Dạ chỉ
- Äịa chỉ cá»§a thằng tình nhân cá»§a dì Tuyết.
À! Tôi hiểu rồị Nhưng có nên nói vá»›i cha địa chỉ cá»§a gã Ngụy không? Thái độ lầm lầm lì lì cá»§a cha là m tôi lo ngạị Rồi cha sẽ là m gì? Nếu tôi nói ra háºu quả sẽ ra saá» Những câu há»i cứ lẩn quẩn trong óc tôị Tôi đáp:
- Con không biết!
- Không biết tháºt à ?
Cha nhìn thẳng và o mắt tôị Tôi biết ngưá»i hiểu tôi nói dốị Hút hÆ¡i thuốc, nhả khói ra, cha ra lệnh:
- Y Bình, con biết gì cứ nói hết cho cha nghe đi!
Tôi cắn môi:
- Con chỉ biết là dì Tuyết có ngưá»i tình như váºy thôi!
- Hừ! Con định dối cha nữa à ? Thế đến bao giá» con má»›i nói cho cha biết hết sá»± tháºt?
Lòng tôi ngáºp đầy những ý định mâu thuẫn. Có nên nói hết sá»± tháºt ra không? Như thế cha sẽ là m um sùm, rồi việc sẽ Ä‘i đến đâủ Lá»i nói cá»§a Hảo vẫn còn vang bên tai: " Cô nên nhá»› rằng, bao nhiêu đó đủ rồi, đừng là m quá lố không hay đâu". Cúi đầu xuống, tôi không biết là m gì hÆ¡n là xoa đôi tay và o nhaụ Giá»ng cha vang lên:
- Con đã mất bao nhiêu ngà y theo dõi dì Tuyết thế?
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thẳng và o mắt chạ Má»™t khoảng thá»i gian ngắn ngưng Ä‘á»ng lạị Cha gáºt gù:
- Cha hiểu con, thá»§ Ä‘oạn cá»§a con cÅ©ng độc tháºt, báo con có khác.
Báo con? Tôi là con báo nhá» Ã ? Con gái cá»§a Lục Chấn Hoa! Tà n nhẫn không kém gì cha! Äang lúc tôi Ä‘ang rối rắm thì có tiếng động lá»›n ở fòng bên cạnh, tiếp theo là những tiến la hét cá»§a dì Tuyết, nhưng đã lạc giá»ng:
- Lục Chấn Hoa! Mà y mở cá»a ra! Mà y là đồ chó, đồ mất dạy! Mở cá»a cho tao ra!
Tôi đưa mắt nhìn cha, khói thuốc tá»a má» che mặt, ngưá»i vẫn lạnh lùng. Tiếng cá»§a dì Tuyết vẫn gà o:
- Lục Chấn Hoa, mà y là đồ chó, đồ hèn, chỉ biết nhốt đà n bà con nÃt, chứ chẳng là m nên trò trống gì cả.
Lá»i cá»§a dì Tuyết như gà o trống không, vì những tiếng chá»i rá»§a giáºn dữ không là m cha xúc động chút nà ỠTôi há»i:
- Dì Tuyết sao thế?
Cha lạnh lùng:
- Cha đã nhốt mẹ con nó lại, cho chết đóị
Mẹ con nó đây là dì Tuyết và thằng Kiệt, tôi rùng mình:
- Thế cha đã nhốt hỠ4 ngà y không cho ăn uống à ?
- Ừ! Tao định để nó chết đóị
Tôi tròn xoe mắt nhìn cha, mồ hôi lạnh toát ra lưng, tôi chưa biết fải fản ứng thế nà o thì giá»ng dì Tuyết lại vang lên, lần nà y không còn hung dữ nữa:
- Lục Chân Hoa! Anh cÅ©ng là ngưá»i, anh cÅ©ng có trái tim, sao lại nhốt tôỉ Mở cá»a tôi ra!
Tôi không chịu ná»—i, đứng lên vừa định khuyên cha thì cá»a mở tung ra, Như Bình xông và o, thấy tôi nó ngẩn ngưá»i ra 1 chút, rồi bước vá» fÃa cha nà i nỉ:
- Cha! Cha tha cho mẹ con Ä‘i! Äừng là m mẹ con chết. Cha! Cha, tá»™i nghiệp mẹ con mà !
Vừa nói, Như Bình vừa khóc. Nà ng ốm và xanh hÆ¡n trước nhiá»á»¥ Äôi mắt sâu hẳn và o trong:
- Con van cha! xin cha tha cho mẹ con đi! Tha 1 lần nà y thôi cha!
Cha quát:
- Äi ! Äi! Äi! Tao bảo mà y Ä‘i! Mà y mà còn lén Ä‘em thức ăn má»—i tối cho mẹ mà y nữa thì tao nhốt luôn cả mà y!
Như Bình vẫn khóc:
- Cha nỡ để mẹ con chết đói saỠThả hỠra đi cha!
Äá»™t nhiên, Như Bình quay sang nắm lấy vạt áo tôi nói:
- Y Bình, Y Bình xin hộ cha giùm tôi đi!
Tôi bối rối tháo tay Như Bình ra, bỠđi nơi khác. Như Bình úp mặt và o lòng bà n taỵ Tôi chịu không được nói:
- Cha! Cha tha cho hỠ1 lần nà y đi cha!
Cha bảo tôi:
- Con mà cÅ©ng má»m lòng được nữa à ? Y Bình, con không nên như váºy, sao fải nhá»c sức tố giác rồi bây giá» lại xin thả Bây giỠđể cha cho con thấy, cha sẽ đối xá» như thế nà o vá»›i lÅ© ngưá»i thối tha nà ỵ
- Nhưng cha không có quyá»n bỠđói há», luáºt pháp không cho phép cha là m chuyện đó.
Tôi không hiểu có fải tôi tháºt tình lo sợ cho cha bị tá»™i hay chỉ vì má»m lòng. Cha chau mà y:
- Phạm pháp à ? Phạm pháp thì phạm pháp! Váºy chứ nó ngoại tình như váºy pháp luáºt có trừng fạt nó được đâủ
Cha nói rất to nên có lẽ dì Tuyết nghe được. Tiếng khóc lạc giá»ng lại vang lên:
- Lục Chấn Hoạ Ông có giá»i thì bắt cả 2 Ä‘i chứ là m gì chỉ ghen bóng ghen gió rồi bắt nhốt tôi thế nà ỷ Tôi lấy trai bao giá». Ai thấỷ Ông chỉ nghe lá»i con Ä‘iếm con mà hà nh hạ tôi, ông mù à ?
Cha vẫn thản nhiên, Như Bình quỳ dưới chân ngưá»i khóc thảm thiết. Những lá»i chá»i rá»§a cá»§a dì Tuyết cà ng lúc cà ng thô tục. Có lẽ nói quá lâu mà chẳng ai trả lá»i nên bà ta tức, cuối cùng bà khóc òa lệ:
- Lục Chấn Hoa, mà y là thằng tồị Mà y già rồi bước Ä‘i không muốn vững mà lại cấm tao ngoại tình. Có giá»i thì mà y đến gặp Ngụy Ä‘i, sợ mà y đến đấy bị nó Ä‘áºp gãy xương thôị Ngay thằng hảo mà mà y đánh còn không lại, váºy mà con là fách. Mà y già rồi, mà y biết chưa!
Äôi mà y chau lại, những tia mắt giáºn dữ lóe lên. Má»—i lần dì Tuyết nhắc đến tên Hảo là gương mặt ông căng thẳng thấy rõ. Má»™t lúc có lẽ không chịu ná»—i, ông hét Như Bình:
- Bảo mẹ mà y câm mồm, tao Ä‘áºp chết bây giá»!
Như Bình vẫn quỳ dưới đất, nét mặt sợ hãi, tiếng chá»i rá»§a cá»§a dì Tuyết vẫn vang dộị Cha bá»±c mình Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, 1 lúc ông ngừng lại bên cạnh bà n, kéo há»™c tá»§ ra, 1 váºt gì mà u Ä‘en lòi ra ngoà ị
Tôi đưa mắt nhìn kỹ, bất giác tôi giáºt mình. Äó là khẩu súng lục rất quen thuá»™c, đó là váºt tùy thân cá»§a cha mưá»i mấy năm vá» trước. Như Bình hoảng hốt hét lên, rồi nhảy lại chụp cha, tôi cÅ©ng lên tiếng can ngăn:
- Äừng dùng súng cha!
Có lẽ nghe tiếng " súng " nên dì Tuyết im mồm ngaỵ Cha đứng trước bà n, giáºn vẫn chưa nguôị Không khà như lắng Ä‘á»ng, khẩu súng bất động trên bà n, tiếng gà o rú cá»§a dì Tuyết đã biến mất. 1 lúc có vẻ cha dịu xuống, ngưá»i đẩy khẩu súng qua 1 bên rồi ngồi xuống ghế. Tôi thở fà o nhẹ nhõm. Cha bảo Như Bình:
- Như Bình ra ngoà i đi, cha có việc cần nói với Y Bình 1 chút!
Như Bình sợ sệt nhìn sang tôi rồi cúi đầu bước ra cá»áº¡ Nhìn dáng dấp cá»§a nà ng, đột nhiên tôi thấy thương hạị Cha bảo tôi:
- Ngồi xuống đây, Y Bình!
Tôi ngồi xuống, cha yên lặng 1 lúc rồi thở dà ị Tiếng thở dà i đầu tiên tôi nghe trong Ä‘á»á»‹ Tôi ngạc nhiên, nét giáºn dữ ban nãy đã biến mất. Bây giá» chỉ còn sá»± mệt má»i, yếu Ä‘uối cá»§a ngưá»i đã vá» chiá»á»¥ ÄÆ°a tay lên xoa trán, cha nói:
- Ngưá»i ta nhiá»u lúc hà nh động tháºt lầm lẫn. Thuở xưa cha không hiểu tại sao cha lại mê dì Tuyết con quá váºá»µ Fải bá» ra 1 số tiá»n lá»›n cha má»›i chuá»™c được nó.
Cha yên lặng 1 lát, dÄ© vãng lại như trở vá», ngưá»i tiếp:
- Có lẽ vì đôi chân mà y ...Chiếc cằm nhá»n giống ...
Äá»™t nhiên cha ngưng lại, rồi nhìn tôi đắn Ä‘o:
- Y Bình, con thấy cái tá»§ sắt nằm ở góc nhà kia không? Ở trong đó chứa tất cả bất động sản cá»§a chạ Tiá»n trong ấy nhiá»u lắm, nhưng bây giá» cha không còn tin ai nữạ Cha nghÄ© rằng tiá»n nà y vá» sau sẽ là cá»§a con. Tiếc tháºt, mất mát quá nhiá»u, còn lại chẳng bao nhiêụ Con xem không?
Cha móc xâu chìa khóa ra đưa cho tôị Tôi lắc đầu:
- Thôi không cần. Äể nó đó Ä‘i, con biết tiá»n cất trong ấy là được rồị
- Thì có tháºt, nhưng không còn bao nhiêụ
Cha ngồi xuống thở dà i:
- Y Bình, cha muốn con sau nà y sung sướng, vì cha chỉ còn có mình con.
- Cha còn có Như Bình, Mộng Bình ...
Cha cắt ngang:
- Là m sao cha dám tin chúng nó là con ruá»™t cá»§a cha! Mẹ chúng nó ngoại tình, Má»™ng Bình lại giống mẹ như khuông, con gái mà lại mang bầụ Còn con Như Bình nó giống cha chút nà o đâủ Äụng tà là chảy nước mắt, thằng Hảo du côn du đãng. Thôi đừng nhắc tá»›i chúng nó nữa, nhắc tá»›i chỉ thêm giáºn. Y Bình, cha chỉ có mình con, cha mong là con sẽ được sung sướng.
Yên lặng 1 lúc, cha lại tiếp:
- Lúc cha còn nhá», mồ côi cha lẫn mẹ, sống lang bạt giang hồ. 1 hôm, có nhà già u kia đãi tiệc, cha Ä‘i ngang ngõ sau, thừa lúc không ai để ý, cha lén trút 1 Ãt cÆ¡m thừa canh cặn ăn. Äầy tá»› ná» trông thấy, há» lấy than đỠđáºp lên đầu chạ Lá»›n lên 1 tÃ, cha được 1 ngưá»i nhà già u cho và o giúp việc nhà . Ngưá»i kia tốt bụng nên chỉ bảo cho cha 1 Ãt chữ nghĩạ Con gái cá»§a vị tướng đó ...
Kể tá»›i đây cha đột nhiên ngưng lạị Những lá»i vừa rồi cá»§a cha tháºt lạ lùng ....Tôi Ä‘ang chợt đợi chá»i thì đột nhiên cha lắc đầu, nói nhanh:
- Tóm lại, tuổi trẻ cá»§a cha là chuá»—i ngà y dà i Ä‘au khổ, cha không muốn con gặp cảnh đó, cha muốn con có tiá»n.
Tôi há»i 1 câu mà từ lâu tôi thắc mắc:
- Thế tiá»n ở đâu cha có?
Cha lim dim mắt:
- Tiá»n à ? Nó đến bằng nhiá»u cách. Ở Ä‘á»i nà y ngưá»i ta chỉ biết con già u, con có tiá»n, chứ có ai cần biết đến nguyên do tại sao con có đâủ Vá»›i cha, thì cha không giấu con, tiá»n đó có thể nói là tiá»n ngưá»i ta dâng cho cha hay cha cướp được cÅ©ng váºá»µ Cha là m má»i cách để có tiá»n.
- Há» dâng tiá»n cho cha vì há» sợ cha cướp phá nhà há»
Cha cưá»i mÅ©i:
- Có thể như váºá»µ Cha lúc nà o cÅ©ng muốn già u sang chá»› không thÃch nghèo khổ
Nhìn cha rồi quay sang nhìn chiếc tá»§ sắt. Những đồng tiá»n ấy đã nhuá»™m biết bao nhiá»u máu, bao nhiêu nước mắt? Ai là m sao biết được? Cha tá»±a lưng và o ghế, đôi mắt khép lại 1 cách mệt má»á»‹ Cha đã già rồi, bao nhiêu vết nhăn trên trán, trên mặt. Tôi đứng dáºy định bỠđị Bước ngang qua bà n, có khẩu súng lục, tôi không dám nghÄ© đến cảnh nổ súng, viên đạn xuyên qua thân ngưá»á»‹ Dù sao cÅ©ng không thể để dì Tuyết chết được. Do dá»± 1 chút, tôi lén cầm khẩu súng lên, bước ra khá»i fòng chạ
Äến fòng Như Bình, Như Bình Ä‘ang ngồi ở mép giưá»ng thẩn thá», mặt mà y á»§ rÅ©. Äá»™t nhiên tôi thấy thương nà ng vô cùng. Trao khẩu súng cho Như Bình, tôi nói:
- Như Bình tìm một chỗ nà o giấu súng nà y đi, để trong tay của cha nguy hiểm lắm.
Như Bình đỡ lấy khẩu súng, gáºt đầụ Tôi há»i:
- 4 hôm nay dì Tuyết không có ăn gì cả à ?
- 2 đêm dad^`u tôi còn lén đưa thức ăn qua cá»a sổ cho mẹ, nhưng sau đó cha hay được. Tôi không còn biết là m sao hÆ¡n.
- Còn Hảo đâu rồỉ
Như Bình ngáºp ngừng 1 chút nói:
- Anh Hảo bị cha Ä‘uổi Ä‘i rồị Hôm đó cha xiết cổ mẹ, nên anh Hảo bước tÆ¡i can thiệp. Anh ấy còn trẻ nên mạnh tay và là m cha nổi giáºn. Cha móc súng ra định bắn, anh Hảo sợ quá bá» chạy, cha cấm anh Hảo không cho anh ấy bước chân và o nhà nữạ Hảo cÅ©ng thá» là không bao giá» vỠđây, nhà gì mà như nhà thương Ä‘iên váºá»µ Và mãi đến hôm nay vẫn không thấy anh ấy trở vá».
Tôi thở dà i, Như Bình nà i nỉ:
- Y Bình! Y Bình giúp tôi Ä‘i, Y Bình xin cha tha cho mẹ tôi Ä‘i! Thằng Kiệt nó khóc suốt 3 ngà y, hôm nay có lẽ mệt quá nên không khóc ná»—i nữa rồi! Có lẽ cha định giết mẹ tôi tháºt! Y Bình! Y Bình là m Æ¡n giúp tôi Ä‘i! Bây giá» chỉ còn Y Bình nói là cha nghe thôi!
Tôi do dự:
- Tôi ...tôị.thôi để mai tôi lạị
- Y Bình, tôi biết Y Bình tốt, không fải lỗi Y Bình ...Chuyện Thư Hoà n tôi ...tôi không buồn Y Bình đâu, mong rằng Y Bình đừng ...
Tôi không muốn nghe nữa, tai tôi ù lên, tim Ä‘áºp mạnh. Bước ra cá»a tôi nói vá»ng lại:
- Mai tôi đến.
Nói xong tôi chạy nhanh ra vưá»n hoạ Từ nhà cha trở vá» tôi cảm thấy khó chịụ Không khà u ám, chết chóc đằng kia đã là m tôi bất an. Thảm trạng trên có fải tôi là thá»§ fạm? Äầu óc tôi mông lung. Thay áo, leo lên giưá»ng nằm 1 lúc lâu tôi vẫn không ngá»§ được. Ãnh trăng ngoà i song tháºt lạnh. Mẹ bước và o, ngồi cạnh bên tôi há»i:
- Con nghĩ gì đấỷ
- Dạ con đâu có nghĩ gì đâu!
- Äằng ấy đã xảy ra chuyện gì?
Tôi cháºm rãi:
- Cha nhốt dì Tuyết và thằng Kiệt trong fòng, lại còn định bắn hỠnữạ
Mẹ giáºt mình:
- Sao váºá»·
- Vì dì Tuyết ngoại tình, thằng Kiệt không fải là con của chạ
- Nhưng..nhưng là m sao cha con biết được?
- Con nóị
Mẹ ngẩn ra, ngưá»i giữ chặt tay tôi:
- Tại sao con biết:
- Thưa mẹ, có chuyện bà máºt nà o mà lâu ngà y chẳng bị báºt mà đâủ
- Nhưng chuyện đó có liên hệ gì tới con đâu mà con lại tố cáo chứ?
- Tại dì Tuyết mắng con, bảo con là điếm con của điếm già , con là m sao chịu được? Vả lại con chẳng ưa gì bà ấy, nếu có cơ hội trả thù là m sao con bỠqua cho được.
- Y Bình, con nên biết rằng cách đây mấy năm mẹ đã biết dì Tuyết ngoại tình.
Tôi kêu lên:
- Mẹ biết như váºy mà mẹ vẫn chịu bị ức hiếp, bị Ä‘uổi Ä‘i mà không mách cha à ?
- Chuyện gì cÅ©ng váºy, trá»i pháºt có mắt thì hãy để cho trá»i pháºt phân xá».
- Như váºy có lẽ trá»i pháºt đã dùng con thay thế rồị
Mẹ tôi lắc đầu:
- Y Bình, con không có quyá»n đó, con cÅ©ng không có quyá»n tố giác dì Tuyết. Có Ä‘iá»u cuá»™c Ä‘á»i quả có chuyện vay trả. Cha con lúc còn trẻ đã hại bao nhiêu Ä‘á»i con gáỉ có bao nhiêu bà vợ, nhưng có trung thà nh vá»›i ngưá»i nà o đâu mà bắt ngưá»i ta fải trung thà nh vá»›i mình? Tại sao xã há»™i không lên án đà n ông bất trung mà chỉ lên án ngưá»i đà n bà ngoại tình? Y Bình, con nghÄ© xem có đúng không?
- Lá»i cá»§a mẹ khiến tôi sá»ng sốt. Thế mà tôi cứ tưởng mẹ chỉ là ngưá»i đà n bà thá»§ cá»±u, không ngá» ...
- Thế thì mẹ cÅ©ng có quyá»n không trung thà nh vá»›i cha con váºá»·
Mẹ thở dà i:
- Mẹ khác, quan niệm cá»§a mẹ khác ngưá»i, mẹ thấy là tình vợ chồng fải trung háºu vá»›i nhaụ Nếu 1 trong 2 ngưá»i bất rung, ta có thể tha thứ và chỠđợi há» nghÄ© lạị Dì Tuyết thì khác, dì Tuyết Ãt há»c nên không thể trách dì được.
- Tại sao mẹ lúc nà o cÅ©ng nghÄ© rằng con ngưá»i bao giá» cÅ©ng th'anh thiện, cÅ©ng cần được tha thứ cả váºá»·
Mẹ đặt tay lên vai tôi:
- Y Bình, xét đoán bất cứ 1 thứ gì con cũng không nên chỉ nhìn vỠbỠngoà i thôi!
- Nhưng khi nhìn cả bá» trong chỉ tổ là m cho ta thất vá»ng. Từ lúc tiếp xúc vá»›i thế giá»›i bên ngoà i đến giá», con chỉ nhìn thấy thù háºn và tá»™i lá»—i, chỉ nhìn thấy sá»± Ãch ká»· và tà n nhẫn cá»§a con ngưá»i ...
Mẹ mỉm cưá»i:
- Tất cả những gì con trông thấy chỉ là phiến diện. Dù sao, mẹ cÅ©ng cần cho con biết là con không có quyá»n tố giác dì Tuyết, con không được phá vỡ sá»± êm ả cá»§a má»™t gia đình nhất là đằng kiạ
- Nhưng ai biểu hỠkiếm chuyện với con trước là m chỉ HỠgieo gió thì gặt bão chứ? Nhịn nhục như mẹ mãi có lợi lộc gì đâủ Chỉ khổ tấm thân thôị
Mẹ yên lặng 1 chút mới lên tiếng:
- Y Bình con nên nhá»›, trồng được dưa thì gặt được dưa, trồng Ä‘áºu thì gặt được Ä‘áºá»¥ Lưới trá»i lồng lá»™ng, con không nên là m gì quá đáng.
- Vâng con hiểu, con nghĩ rằng câu trên áp dụng cho dì Tuyết thì đúng hơn.
Mẹ buồn buồn.
- CÅ©ng có thể. Nhưng Y Bình, hiện nay con Ä‘ang trồng gì đấỷ Cái quả con sẽ nháºn ra saá»
Tôi cứng lưỡi, 1 lúc mới lên tiếng trách:
- Thôi mà mẹ
Mẹ tôi vá»— vai tôi, ngưá»i nói:
- Bây giá» cÅ©ng khuya rồi, ngá»§ Ä‘i! Hôm nà o tỉnh trà 1 chút con nghÄ© xem lá»i mẹ thế nà á»
Mẹ trở vá» fòng, tôi trằn trá»c mãi không ngá»§ được. Ãnh trăng bên ngoà i mù má». Lá»i cá»§a mẹ văng vẳng bên taị Tôi Ä‘ang trồng dưa hay trồng Ä‘áºu váºy.
|
 |
|
| |