 |
|

18-09-2008, 09:19 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 6
Những ngà y kế tiếp, cuá»™c sống trên núi tháºt trầm lặng. Phục bất đầu vùi đầu trên những trang giấy vá»›i má»™t cốt truyện vừa thà nh hình. Lúc đầu Phục lo ngại bé Nhụy sẽ buồn vì không có bạn, nhưng sau đó chà ng má»›i nháºn thấy diá»u lo lắng cá»§a mình thừa thãi. Con bé không buồn như chà ng tưởng. Suốt ngà y nó rong chÆ¡i trong rừng phong đỠlá, nhặt lá rụng, hái hoa dại. Äôi khi bé Nhụy Ä‘i dạo vá»›i bà cô và chị Liên trong thung lÅ©ng. Äấy là nÆ¡i Phục cấm nhặt không cho bé Nhụy lai vãng đến, vì bóng Ä‘en hôm ná» vẫn còn ám ảnh chà ng. Äến nay hình như bóng Ä‘en kia không xuất hiện mà ngay cả cô Liên cÅ©ng không xôn xao vì những chuyện dị nghị bên đưá»ng. Äi chợ thì cùng Ä‘i vá»›i bà Cao bên vưá»n Sa Mù nên cÅ©ng không có gì lạ xảy ra. Cuá»™c sống bắt đầu yên ổn. Phục sung sướng hưởng thụ Ä‘á»i sống êm ả nÆ¡i thôn dã.
Buổi sáng, tiếng chim rÃu rÃt trên cà nh thay cho tiếng ồn à o cá»§a xe cô. Nhìn đám sa mù trong thung lÅ©ng tan dần dưới ánh nắng đầy mà u sắc cá»§a buổi bình mình, hay nhìn những hạt sương lóng lánh trên lá. Nhìn những tia nắng và ng len lá»i qua cà ng má»™t cách yếu á»›t trong buổi hoà ng hôn, buổi chiá»u quả tháºt tuyệt vá»i. Äêm xuống, ánh sao lấp lánh trên trá»i cao vá»›i gió núi vi vu thổi, cảnh núi còn chi đẹp hÆ¡n ? Mà u sắc biến đổi từng giá» từng phút trong ngà y, đâu là niêm vui nà o miên man say đắm hÆ¡n được ? Phục bất chợt hối tiếc tại sao mình lại vùi đầu ngá»§ mên trong thà nh phố má»™t khoảng thá»i gian quá dà i để khám phá ra cuá»™c sống lý tưởng nà y quá muá»™n mà ng như váºy
Mấy ngà y nay, công việc cá»§a chà ng tiến hà nh Ä‘á»u đặn. Hôm nà o Phục cÅ©ng viết được trên hai ngà n chữ. Nếu không có những phút giây cô đơn và buồn bã, thì có lẽ Ä‘á»i chà ng sung sướng tuyệt vá»i.
Hôm ấy, sau khi dùng cÆ¡m tối xong, Phục trở vá» thư phòng sá»a chữa lại bản thảo ban chiá»u mình vừa viết xong, bá»—ng ngh etiếng cưá»i vang cá»§a bé Nhụy:
- Cha ơi, chị đến chơi nè!
Chị nà o ? Tâm Hà hay Tâm Hồng đây ? Nhất định là Hà rồi, vì con ngưá»i dá»… e thẹn như Hồng đâu bao giá» dám đến chÆ¡i đâu ? Phục bước ra khá»i thư phòng, đến phòng khách. Chà ng khá»±ng lại vì ngưá»i thiếu nữ đứng bên song cá»a lại là Hồng! Chỉ có áo sÆ¡ mi là trắng, ngưá»i nà ng toà n là đen. Mái tóc xõa dà i ôm kÃn gương m ặt không Ä‘iểm trang. Äôi mắt Ä‘en sâu thẳm như chiếc hồ không đáy. Hồng đứng tá»±a cá»a sổ, dưới ánh đèn má» ao? trông nhẹ nhà ng như cÆ¡n má»™ng. Bên ngoà i bầu trá»i chưa tối hẳn, má»™t mà u xám nhẹ che phá»§ thiên nhiên.
Phục cưá»i đưa đẩy:
- À... không ngá», mạnh giá»i chá»› cô Hồng ?
- Dạ mạnh! - Hồng đáp, cô bé nhìn Phục, trên môi nụ cưá»i nhẹ nhà ng ẩn hiện - Tôi Ä‘i dạo mát loanh quanh, không ngá» bước tá»›i đây lúc nà o không biết!
- Má»i cô ngồi!
- Dạ không dám tôi vỠngay
- Sao gấp thế ?
Chị Liên mang lên má»™t tách trà . Hồng đỡ lấy, Phục tư lá»± nhìn chiếc áo choà ng mà u Ä‘en cá»§a Hồng. Sao lại mà u Ä‘en ? cô bé nà y có vẻ thÃch mà u Ä‘en lắm. Bé Nhụy đứng cạnh, đưa mắt trầm trồ nhìn Hồng, nó tÃu tÃt:
- Chị Hồng ơi, sao chị không đến đây chơi với em ?
Hồng mỉm cưá»i:
- Thế chị đến đây là gì đây ? Bé xin phép cha, hôm nà o đến vưá»n Sa Mù chÆ¡i vá»›i chị và i hôm Ä‘i, được không nà o ?
Gương mặt bé Nhụy rạng rỡ, nó đưa mắt nhìn Phục, mở miệng định xin cha, nhưng rồi bá»—ng nhiên mÃm môi lại lắc đầu:
- Không được, đâu, như váºy ai ở nhà chÆ¡i vá»›i cha đây ?
Tim Phục Ä‘au nhói, chà ng nhìn con, bé Nhụy chỉ má»›i sáu tuổi không lẽ nó cÅ©ng ý thức được sá»± cô đơn cá»§a chà ng sao ? Hồng đứng ngẩn ngưá»i, nà ng nhìn Phục.
- Bé ngoan lắm. Hồng nói, nà ng hớp một hớp trà , đoạn đặt ly trên bà n, đưa mắt nhìn quanh quan sát.
- chúng tôi đã sống ở đây thá»i gian dà i. Thuở bé tôi thưá»ng leo lên gác núp trong má»™t góc nà o đó, khiến bà Cao phải hoảng hốt tìm kiếm khắp nÆ¡i.
- Thế cô trốn ở đấy là m gì ?
Hồng nhìn Phục, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Tôi cÅ©ng không biết. thế thuở nhỠông không chÆ¡i trò trốn tìm váºy sao ?
Phục ngẩn ngưá»i, má»™t thứ tình cảm vui vui len và o hồn.
- Có chứ, tôi cÅ©ng thưá»ng chÆ¡i trò trốn tìm lắm.
Hồng mỉm cưá»i, hôm nay cô bé có vẻ vui, chá»› bình thưá»ng dá»… gì tìm được má»™t nét mặt dá»… dãi như váºy! Hồng quay ngưá»i nhìn ra cổng nông đưa mắt ngắm khoảng đất trống, triá»n núi và cây cá» bên ngoà i.
- Thuở trước tôi có trồng một và i cây hoa trà ở đây, bây giỠcó lẽ hoang dại rồi, vì khônng ai chăm sóc.
Hồng bước ra cá»a, nhìn lan can. Phục nắm tay bé Nhụy bước theo. Hồng chỉ vá» phÃa đấy nói:
- Ông có thể rải dá»c theo hà ng lan can nà y má»™t số há»™t giống dây leo như loại hoa kèn, tóc tiên... Äến mùa hạ sang năm dây leo sẽ bám đầy đẹp lắm!
- Vâng, cô đỠnghị hay lắm! Lần sau vá» Äà i Bắc nhất định tôi phải mua má»™t số hạt giống má»›i được
Hồng như rơi và o trạng thái suy tư;
- Tôi nghÄ© đến cách nà y lâu lắm rồi. Vì tôi yêu nÆ¡i nà y, yêu hÆ¡n Vưá»n Sa Mù cá»§a chúng tôi nhiá»u. Không lẽ gia đình dá»n vỠđấy mà tôi không Ä‘i theo ? Vưá»n Sa Mù chỉ là má»™t khu nhà để ở, còn nÆ¡i nà y má»›i là nÆ¡i tháºt sá»± có tâm hồn, là má»™t nÆ¡i an nghỉ lý tưởng. Nói có vẻ cổ kÃnh, êm Ä‘á»m và trang nhã. Vì váºy, dù đã dá»n đến Vưá»n Sa Mù tôi vẫn thưá»ng đến đây, vẫn mong má»i được biến lan can nà y thà nh má»™t hà ng rà o dây leo đẹp. NghÄ© thế nhưng tôi vẫn không thá»±c hiện được
Phục chăm chú nhìn Hồng, chà ng nghe tim mình Ä‘áºp mạnh, cô bé nà y tháºt lạ, hình như trên cÆ¡ thể đó chưa há» nhuốm má»™t chút bụi trần nà o. Bao năm lăn lá»™n trong xã há»™i, đây là lần đầu tiên Phục má»›i tìm thấy má»™t ngưá»i dáng dấp đặc biệt như thế. Chà ng nói:
- Tôi mong rằng, khi tôi dá»n đến đây không có nghÄ©a là tước Ä‘oạt niá»m vui cá»§a cô.
Hồng khẽ liếc Phục, nà ng nói tháºt nho ?
- Tôi không nghÄ© thế, vì tôi biết anh là má»™t nhà văn, anh phải hiểu rõ nÆ¡i nà y như tôi hiểu má»›i dá»n đến đây, phải không ?
Phục không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Hồng, đôi mắt to và đen kia thông minh, trầm lặng. Hồng quay mặt vá» phÃa sau nông trại tiếp:
- Phiá sau nà y có một rừng cây phong ?
- Vâng, đấy là má»™t nÆ¡i tuyệt vá»i.
Hồng Ä‘i vá» phÃa rừng phong, Phục bước theo, Hồng há»i:
- Ông có biết tôi đặt cho khu rừng nà y tên gì không ? Tôi gá»i nó là "Rừng hoà ng hôn". Và o lúc hoà ng hôn, mà đứng ở lan can nhìn qua, ta sẽ thưởng thức được cái đẹp khi mặt trá»i lặn, ráng chiá»u đầy mà u sắc, khói núi bốc lên trên thung lÅ©ng. Ờ quên nữa, tôi chưa nói cho ông biết, thung lÅ©ng là nÆ¡i mà lần đầu tiên ông gặp tôi ở đấy đó. Tất cả núi đá, cây cá» cá»§a thung lÅ©ng bị ráng chiá»u nhuá»™m hồng cả lên, rồi cả cây phong vá»›i những chiếc lá mà u đỠnữa, cảnh váºt tạo cho ta cảm giác như đây là má»™t khu rừng cá»§a hoà ng hôn. Ông thấy có đẹp không ?
Sao lại không ? Phục mỉm cưá»i, đã không biết bao nhiêu buổi chiá»u rồi, chà ng đã ngồi hằng giỠđể ngắm rừng phong. Bước và o rừng, tuy trá»i chưa tối hẳn, nhưng cảnh rừng đã có má»™t vẻ gì trâm mặc lôi cuốn, nhừng hà ng cây phong to lá»›n, rung rinh chiế cbóng cá»§a mình trên mặt đất, là m cho cảnh váºt lay động mÆ¡ hồ, hà ng lan can mà u Ä‘á», vẫn in rõ trên ná»n trá»i. Hồng bá»—ng đứng dừng lại chăm chú nhìn hà ng lan can. Phục há»i:
- Sao đấy ?
- Chiếc lan can nà y... lan can nà y, Hồng lấp bấp, đôi chân mà y chau lại - mà u đỠông thấy không ?
- Mà u đỠthì mà u Ä‘á», có sao không ? Phục nói, chà ng ngạc nhiên trước dáng dấp hoảng hốt, lo ngại cá»§a Hồng:
- Không! Không! không phải mà u đỠ", đúng ra không nên là mà u Ä‘á»! Hồng tái mặt, hÆ¡i thở gấp rút. Nói phải là mà u trắng má»›i đúng, nói không thể chiếm ngá»± cá»§a ráng chiá»u và cá»§a lá phong, nói phải là mà u cá»§a cây, cá»§a gá»—...
Trừng mắt nhìn hà ng lan can, miệng Hồng lải nhải, rồi cô bé ngừng lại, mắt mở to, gương mặt xanh như ngưá»i chết, lảo đảo đưa tay bấu lấy trán. Phục hoảng hốt vá»™i đỡ Hồng, há»i nhanh:
- Cô Hồng, cô thấy thế nà o ? Là m sao váºy ?
- Chị Hồng ơi, chị Hồng! Bé Nhụy đứng một bên cũng lo lắng.
Hồng thở hổn hển, thân thể yếu đuối như sẵn sà ng ngã quỵ xuống, nà ng thở dà i:
- Trá»i đất sao quay tròn thế nà y, tôi chóng mặt quá.
Cô và o nhà nghỉ má»™t lúc nhé ? Phục nói, má»™t tay choà ng nang lưng dìu Hồng bước và o nhà , chà ng lá»›n tiếng gá»i bà cô lấy nước Ä‘em và o thư phòng cho chà ng, vì nÆ¡i nà y có chiếc ghế dà i để Hồng nằm nghỉ. Bà cô mang nước và o, Phục đỡ lấy ká» môi Hồng nói:
- Uống chút nước sẽ khá»e ngay Hồng à !
Bà cô đứng cạnh lo lắng nhìn Hồng:
- Tốt nhất cho cô ấy dùng tà rượu, rượu là m tỉnh ngưá»i nhanh hÆ¡n nước.
- Thôi được rồi, Hồng đáp tháºt khẽ, nà ng thở dà i nhìn Phục vá»›i ánh mắt hối tiếc, miệng lấp bấp - Tháºt là m phiá»n...
- Äừng nói váºy, Phục đặt tay lên vai Hồng, nói trấn an - Cô nằm nghỉ má»™t tà nhé!
Hồng định mỉm cưá»i, nhưng nụ cưá»i không thoát ra được khá»i môi, quay đầu Ä‘i, nhắm mắt rồi lại thở dà i, Phục ra dấu cho bà cô và bé Nhụy bước ra, chà ng nói:
- Cô ấy yếu quá, chúng ta cần phải để cho cô ta nghỉ yên một lúc.
- Có cần để cô ấy ngủ đêm ở đây không ? bà cô lo lắng.
- Äể xem, Phục trả lá»i - Nếu không có gì lại thì con sẽ đưa cô ấy vá». bằng ngược lại, ta sẽ đến Vưá»n Sa Mù thông báo cho há» hay.
Má»™t lúc sau, bà cô đã cho bé Nhụy ngá»§ yên. Phục trở vá» thư phòng, chà ng tháºt ngạc nhiên khi thấy Hồng bình tÄ©nh như không có việc gì xảy ra, không có má»™t vết tÃch gì là cô bé vừa mất bình tÄ©nh. Nhìn cảnh trên, Phục không hà i lòng lắm, chà ng nói:
- Sao cô không nằm nghỉ một tà đi ?
- Tôi khá»e lắm rồi, bệnh nà y cÅ© rồi, đến nhanh mà hết cÅ©ng nhanh lắm. Giá»ng nói cá»§a cô bé tháºt êm Ä‘á»m.
Phục bước tới, ngồi xuống ghế, lặng lẽ nhìn Hồng:
- Thế chứng bệnh nà y bắt đầu từ bao giỠ?
- HÆ¡n nữa năm rồi, lúc ấy tôi ngã bệnh tháºt nặng, sau đó cái táºt nà y lại đến, theo lá»i bác sÄ©, từ từ rồi bệnh sẽ hết.
Phục đã nghe Hà nói đến bệnh của Hồng, chà ng nói:
- Cô không thÃch chiếc lan can mà u đỠư ? Tôi sẽ mua mà u sÆ¡n lại nhé!
- Chiếc lan cà à ? Lan can nà o ? Hồng chau mà y, nà ng có vẻ không để ý đến. Rồi sá»±c nhá»›, Hồng tiếp - Thôi kệ nó, cha tôi bảo mà u đỠdá»… Ä‘áºp và o mắt hÆ¡n, như váºy trẻ con sẽ lánh xa; không sợ bị té.
. Äịnh thần má»™t lúc như suy nghÄ©, Hồng lắc đầu rồi nhắm mắt lại, má»™t cái gì phiá»n nhiá»…u lẫn quẫn trong đầu. Mở mắt ra, nhìn Phục nà ng cưá»i nói - Lúc nãy tôi vừa má»›i xem bản thảo cá»§a anh.
- Cô đã có Ä‘á»c tiểu thuyết cá»§a tôi chứ ?
- Vâng hầu như tất ca?
- Thế cô thÃch quyển nà o nhất ?
- Quyển Hai Hạt Cát
Phục hÆ¡i bà ng hoà ng, đây không phải là quyển hay nhất cá»§a chà ng, nhưng nói là má»™t quyển sách tình cảm gần như là lá»i tá»± thuáºt Trong đó có tình yêu, có niá»m Ä‘au, ná»—i sung sướng và tiếng gá»i u hoà i cá»§a con tim chà ng. Lúc Phục viết quyển tiểu thuyết thì cÅ©ng là lúc Mỹ Như bá» chà ng ra Ä‘i. Phục đã từng hy vá»ng mÆ¡ hồ là quyển tiểu thuyết nà y sẽ mang Như trở vá», nhưng rồi nà ng đã Ä‘i mãi không bao giá» trở lại.
- Tại sao cô thÃch ? Phục há»i
- Äiá»u nà y hẳn anh đã biết. Hồng nói, giá»ng nói tháºt nhá» nhẹ, - Äây là tác phẩm sống, trong đó chứa đựng tâm hồn cá»§a chÃnh anh.
- Quyển sách nà o tôi lại không có những ý nghĩ của con tim tôi trong đấy ? Phục nói như biện hô.
Hồng mỉm cưá»i, tay đùa nghịch cây thước trên bà n.
- Nhất định là có rồi, nhưng Hai hạt cát là một sáng tác tâm hồn, một tả thực tình cảm.
Phục trố mắt nhìn Hồng, bá»—ng nhiên chà ng cảm thấy bá»±c mình là m sao! Con bé nà y có vẻ hiểu biết nhiá»u quá. Nhà y nhá»› rằng cô không có quyá»n khai quáºt những uẩn khuất cá»§a ngưá»i khác nhé, là m như thế trân tráo và bá»±c mình ngưá»i ta. Quay lưng lại, Phục tiến vá» phÃa vá» cá»a sổ, tá»±a lưng và o thà nh, chà ng ngắm cánh đồng trải dà i dưới ánh trăng và những vì sao lấp lánh trên cao.
Hồng rón rén bước tới, cô bé có vẻ buồn:
- Tôi đã nói Ä‘iá»u không phải phải không ? Äây có thá»±c sá»± là quyển sách tá»± thuáºt cuá»™c Ä‘á»i ông không ?
Phục quay nhanh lại nhìn Hồng, sá»± Ä‘au khổ là m chà ng giáºn dữ. Chau mà y, chà ng nói nhanh má»™t cách không thân thiện:
- Vâng, đấy là quyển sách tá»± thuáºt cá»§a tôi, đấy đã đủ thá»a mãn tánh tò mò cá»§a cô chưa ?
Hà ng mi Hồng chớp nhanh nhìn xuống, gương mặt vừa khởi sắc hồng ban nãy đã trắng bệnh ra. Cô bé sợ sệt bước lui vỠsau một bước như muốn tìm nơi trốn lánh, dáng dấp như một đứa bé vừa phạm tôi. Lấy vội chiếc khăn choà ng trên bà n Hồng nói:
- xin lồi ông, tôi vá».
Phục vá»™i đưa tay cháºn lại, gương mặt chà ng đã trở lại vẻ bình thưá»ng. Mặc cảm vá» tÃnh nóng nảy là m chà ng ngượng ngùng, nhất là điá»u chà ng là m cho má»™t cô gái khó chịu vừa qua. Phục nói má»™t cách khó khăn:
- cho tôi xin lá»—i, đừng giáºn tôi Hồng nhé!
Hồng đứng lại, chăm chúnhìn Phục rồi lắc đầu:
- Tôi không giáºn ông, ông là ngưá»i lạ mặt đầu tiên mà tôi quen biết sau hÆ¡n má»™t năm trá»i, vì váºy tôi nghÄ© rằng có lẽ lá»—i tại tôi không biết cách ăn nói.... Äôi mi dà i cá»§a Hồng phá»§ kÃn đôi mắt đẹp, má»™t lúc cô bé lại mở mắt ra vá»›i lá»i nói đầy vẻ hà nh khẩn - Không phải tôi tò mò, nhưng... tôi nháºn thức được tình cảm đó cá»§a ông trong sách... và tôi chỉ muốn nói lại cho ôn ngghe. Ngưng lại má»™t chút, Hồng tiếp - Nếu ông nghÄ© rằng ông viết sách ra là để cho độc giả thưá»ng thức thì... có lẽ truyện "hai hạt cát" là quyển sách thà nh công nhất cá»§a ông, nhất là đối vá»›i tôi.
Phục ngây ngưá»i ra vì ngạc nhiên, nhìn gương mặt dá»… thương trước mặt, chà ng ấp úng. Cô bé còn quá trẻ, chưa nhuốm bụi trần, má»™t cô gái suốt cuá»™c Ä‘á»i giam mình trong khu núi rừng như thế nà y, đối vá»›i cuá»™c sống, vá»›i xã há»™i bên ngoà i, kiến thức cá»§a cô đã đến đâu ?
Hồng lo lắng trước cái nhìn của Phục, cúi đầu nhìn xuống, nà ng khoác nhanh chiếc áo:
- Tôi phải vá» nhà ngay, nếu không cha tôi sẽ cho ông Cao là m ồn cả rừng núi. Hình như ai cÅ©ng sợ ma qui? trong vùng nà y ăn thịt tôi mất không bằng! Quay ra nhìn khung trá»i ngoà i cá»a, Hồng tiếp - Tháºt ra rừng núi, bóng tối... tôi Ä‘á»u không sợ, mà tôi chỉ sợ có...
Cố bé rùng mình, ngưng ngay câu nói, Phục không buông tha
- Cô sợ gì ?
Hồng cháºm rãi lắc đầu:
- nếu tôi biết được thì còn gì bằng, nhưng không hiểu sao tôi lại không biết, hình như đó là bóng Ä‘en trầm lặng, lúc nà o cÅ©ng hiện đến Ä‘e dá»a tôi. Ngoà i ra còn có cả ná»—i buồn, không hiểu tại sao cứ quanh quẫn mãi không buông thạ... Nà ng thở dà i nhìn Phục - Tháºt lạ hôm nay không hiểu sao tôi lại lắm mồm thế nà y. Thôi chà o ông tôi vỠđây.
Phục cháºm rãi:
- Tôi sẽ đưa cô vỠnhé ?
- Không sao đâu ông Phục Tôi không sợ núi rừng cÅ©ng như bóng tối, vì con đưá»ng nà y tôi qua lại đã vạn lần rồi.
- Nhưng tôi thÃch được đưa cô Ä‘i. Phục nói - Tôi thÃch được Ä‘i dạo trong thung lÅ©ng khi trăng sáng thế nà y. Và tôi cÅ©ng muốn nhân cÆ¡ há»™i nà y đến thăm cha cô má»™t lúc.
Hồng không nói gì cả, Phục mở cá»a thư phòng. Bà cô Ä‘ang ngồi trong phòng khách may áo, chà ng dặn dò và i câu xong cùng Hồng bước ra khá»i nông trại. Ãnh trăng phá»§ kÃn cả hai ngưá»i.
|

18-09-2008, 09:20 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 7
Trên cao, ánh trăng mÆ¡ mà ng. Trên đưá»ng mòn, bóng cây thấp thoáng Phục và Hồng cháºm rãi bước Ä‘i suốt quãng đưá»ng mà không ai nói vá»›i nhau má»™t lá»i. Cảnh váºt tháºt yên lặng, chỉ có tiếng gió vi vu qua hà ng cây trong cánh đồng cá».
Äạp trên ánh trăng, bước qua bóng tối, những hạt sương đêm tha"m lạnh vai áo, cá» gai nÃu kéo không để ngưá»i Ä‘i. Phục và Hồng bước tháºt cháºm vì trong rừng thẳm như thế nà y, ánh trăng trong như thế kia, sá»± gợi ý cho má»™t câu chuyện bá»—ng trở nên khó khăn vô cùng, há» như sợ bầu không khà yên im lặng bị phá vỡ. Ãnh sao lấp lánh, lúc tá» lúc má» những giá»t nước long lanh. Hồng nhìn lên cao, ngà n vạn vì sao nằm rải rác đó đây, như bị thu hút và o dòng sông đó, Hồng nói:
- Ông nhìn ánh sao xem, nó giống như một dòng sông dòng sông sao đó!
- Vâng, con sông do không biết bao nhiêu vì sao tại thà nh kia lá»›n tháºt, không ai biết được nó rá»™ng bao nhiêu. Cô có thấy rằng tổ tiên chúng ta đã để cho Ngưu Lang và Chức Nữ phải chịu cảnh ngăn cách nhau bởi má»™t con sông như váºy có tà n nhẫn lắm không ?
Hồng lắc đầu:
- Tháºt cÅ©ng không có gì tà n nhẫn lắm, vì chÃnh con ngưá»i hình cÅ©ng Ä‘á»u bị cách ngăn bởi má»™t dòng sông. Khác có má»™t Ä‘iá»u là Ngưu Lang và Chức Nữ tuy cách nhau bởi giòng Ngân Hà , nhưng vẫn còn có chiếc cầu Ô Thước để gặp nhau. Còn chúng ta thì không.
Phục nhìn và o mắt Hồng, chà ng mỉm cưá»i há»i;
- Thế cô có bị con sông như thế không ?
Hồng quay lại nhìn Phục, đôi mắt nà ng long lanh sáng như hai vì sao:
- CÅ©ng có thể lắm, vì tôi thấy hình như giữa tôi và má»i ngưá»i lúc nà o cÅ©ng có sá»± cách biệt, tôi bước không đến và há» cÅ©ng không qua được
- Kể cả cha mẹ và em gái cô ư ?
- Vâng.
- Tại sao ?
- Vì há» yêu tôi nhưng không hiểu được tôi. Giữa con ngưá»i vá»›i con ngưá»i thưá»ng có má»™t khoảng cách, chỉ có sá»± cảm thông là m hỠđến gần nhau. Yêu thương không chưa đủ, nếu không có cảm thông thì cÅ©ng chỉ là tòa lâu đà i xây trên cát mà thôi, giống như là ... Hồng do dá»± má»™t chút Ä‘oan tiếp - Như là hai hạt cát không bao giá» dÃnh và o nhau được
Phục bà ng hoà ng, chà ng không ngá» câu chuyện lại dẫn vá» hai hạt cát. Khẽ liếc những cánh sao trên trá»i lòng chợt ngẩng ngÆ¡. Phải rồi!! Bây giỠđã cách nhau bằng má»™t giải ngân hà tuyệt vá»ng. Tiếng Hồng vang lên:
- Ông Phục sao ông không nói gì cả váºy ? Không hiểu sao tôi lại lẩn quẩn đỠtà i mà ông không ưa thÃch.
- Khônng hẳn thế, Phục cắt ngang - Mà là cô đã chạm và o vết thương lòng của tôi.
Hồng ngước nhanh nhìn Phục, ánh mắt chá»›p nhanh rồi bối rối khép lại, nà ng nhìn xuống Ä‘am cá» rối dưới chân, không nói má»™t lá»i. Sá»± im lặng lại vây kÃn cả hai.
Bước và o thung lÅ©ng sa mù, những tảnh đá to rải rác in bóng khắp nÆ¡i, những tà n cây phong to lá»›n cà ng là m cho khung cảnh thêm âm u. Ãnh trăng bị che khuất, sá»± tÄ©nh mịch lạnh lùng vây quanh há» Bước qua khá»i những tảng đá, những lùm cây, sương đã ướt vai, sá»± yên lặng vây phá»§, chỉ có gió đêm rì rà o.
Hồng bất chợt bước nhanh, thung lÅ©ng lúc bà n ngà y đẹp bao nhiêu thì ban đêm lại vương vất má»™t bà máºt vô cùng. Phục vẫn Ä‘i bên cạnh, lúc ra Ä‘i chà ng đã quên không mang theo chiếc đèn bấm, do đó má»—i lần đến phần tối cá»§a má»™t tảng đá chà ng lại phải nắm tay Hồng đưa Ä‘i, sá»± va chạm là m cô bé hồi há»™p. Phục lo lắng:
- Cô như sợ sệt Ä‘iá»u chi.
Hồng lắc đầu:
- Tôi không biết. Bóng tối thung lÅ©ng sa mù tôi Ä‘á»u không sợ... nhưng... hôm nay không hiểu sao tôi lại bồn chồn lo lạ lùng. Anh có nháºn thấy thung lÅ©ng hôm nay có vẻ gì lạ không ?
- Cái gì ? Lạ à ? Phục dáo dác nhìn quanh, những hà ng cây cao, những tảng đá, bóng núi, bóng cây, bóng trăng... hợp thà nh má»™t nét đặc biệt cho đêm tối. Cảnh váºt như thế nà y đâu có gì lạ đâu, vẫn như những lần trước chà ng trông thấy! Bá»—ng Hồng đứng sá»±ng. lại nà ng nói:
- Nghe kìa, ông nghe kìa!
Phục đứng lại nghe ngóng, tiếng xà o xạc cá»§a lá trúc, lá tòng, tiếng côn trùng rên rỉ, tiếng gió vi vu, xa xa trong táºn cùng núi thẳm, là tiếng quạ Ä‘au thương... Ngoà i ra Phục không còn nghe má»™t tiếng nà o là cá»§a rừng núi.
- Có gì lạ đâu ? Có gì đâu ?
Hồng quay sang nhìn Phục, đôi mắt sợ hãi:
- Có tiếng thở.
Phục cảm thấy lạnh cả xương sống. Chà ng chợt mỉm cưá»i để phá vỡ bầu không khà căng thẳng.
- Nếu có tiếng thở tháºt sá»± nếu không phải cá»§a cô thì cÅ©ng là cá»§a tôi chá»› còn ai và o đây ?
- Không phải cá»§a ông và cÅ©ng không phải cá»§a tôi. Hồng khẳng định, bất giác nà ng nắm chặt tay Phục - Tôi biết chắc như váºy, chắc chắn có kẻ thứ ba, vì thung lÅ©ng nà y quá quen thuá»™c vá»›i tôi mà .
- Hay là tiếng là rơi ?
Hồng nắm cứng tay Phục:
- Lá đâu biết đi, anh nghe kìa có cả tiếng chân di chuyển, nghe kìa!
Phục lắng nghe. Tháºt váºy, trong bóng tối hình như có má»™t cái gì, chà ng lá» má» nghe thấy. ÄÆ°a mắt dò xét từng cây cá», từng vách đá chung quanh, chà ng cÅ©ng không thấy gì ngoà i cảnh váºt lá» má» yên lặng.
- Thôi mặc nó, chúng ta Ä‘i nà o! Phục nói. Sá»± sợ hãi cá»§a Hồng bắt đầu lan truyá»n sang Phục, chà ng chợt nhá»› tá»›i chiếc bóng mà đêm đầu tiên cùng bé Nhụy đến nông trại dùng cÆ¡m tối. Tại sao nÆ¡i đây lại có những đôi mắt tò mò dò xét như váºy ?
Tiếng Hồng cà ng có vẻ sợ hãi:
- Ông nghe kìa!
Phục đẩy Hồng sang má»™t bên, chạy nhanh vá» phÃa có tiếng động gá»i lá»›n:
- Ai đó ?
Hồng chạy theo nắm chặt vạt áo Phục thét:
- Äừng ông, đừng bá» tôi, chúng ta Ä‘i Ä‘i, Ä‘i nhanh lên! Hông nắm tay Phục mãi miết bước nhanh vá» phÃa trước.
Ngay lúc đó bên vách đá, má»™t bóng Ä‘en nhảy vá»t ra, đứng cháºn trước mặt hai ngưá»i. Bóng Ä‘en xuất hiện quá đột ngá»™t khiến Hồng sợ hãi hét to, quay lại ôm chầm Phục. Nhưng bóng Ä‘en không vừa nhanh như chá»›p đưa bà n tay khẳng khiu cứng như móng chim, giữ chặt cưá»m tay Hồng, miệng kêu lên những tiếng rợn ngưá»i, giống tiếng chim ăn đêm:
- Con quỉ, tao đã bắt được mà y rồi, mà y là con ma, con yêu! Tao phải giết mà y! tao phải giết mà y... giết mà y!
Tất cả sá»± kiện xảy ra nhanh ngoà i sức tưởng tượng cá»§a Phục, chà ng ngẩn ngÆ¡ má»™t lúc rồi chợt tỉnh nhanh chóng. Trong sá»± giằng co vá»›i Hồng, bóng Ä‘en đã lá»™ rõ nguyên hình. Äấy là má»™t bà già gầy yếu, mặc quần áo Ä‘en, tóc bạc rối bá»i, mắt long lanh, hung dữ lạ lùng. Äôi má hóp cao cà ng khiến ngưá»i già u tưởng tượng nghÄ© giống như má»™t lá»ai quá»· dữ vừa đội mồ sống dáºy. Giá»ng nói cá»§a cá»§a bà lão lanh lảnh:
- Mấy đêm liá»n tao đợi mà y nÆ¡i đây. Tao muốn ăn tươi nuốt sống mà y, đồ yêu tinh! Tao muốn báo thù, muốn giết chết mà y! Hãy trả con lại cho tao! Trả con lại cho tao! Tao phải lá»™t da, phải uống máu, phải nhai xương, phải rút gân mà y! Äồ quá»· dữ
Hồng gượng đỡ, la hét dữ dá»™i! Phục xông tá»›i, nắm cưá»m tay bà lão để bà buông tay Hồng ra, chà ng há»i:
- Bà là ai ? Bà là m gì váºy ? Buông tay cô ấy ra mau, buông ra!
Bà lão mạnh dễ sợ. Không những không buông tay Hồng ra, mà còn chồm tới mình cô bé, vừa đánh vừa xé quần áo. Hồng khiếp đảm, hét to:
- Buông tôi ra! Buông tôi ra! Bà là ai váºy ? Äừng đánh tôi nữa, đừng đánh tôi nữa
Phục thấy mình không xỠdụng sức mạnh không được, chà ng lớn tiếng:
- Ngưng tay lại! Vừa nói, chà ng vừa dùng sức bẻ quặc tay bà lão ra phÃa sau. Sức lá»±c cá»§a bà lão là m sao có thể chống lại nổi sức cá»§a má»™t thanh niên cưá»ng tráng ? Buông tay Hồng ra, bà o quay sang đáng Phục. Vừa đánh bà vừa la, vừa hét giống như má»™t con thú Ä‘iên lồng lá»™n, Phục phải dùng hết sức mình ra ứng phó, nhưng chà ng không muốn bà lão bị thương vì váºy tháºt khó khăn. Chà ng bị bà lão cắn hết mấy miếng, vết cắn sâu và o táºn thịt. Riêng Hồng, sau khi được buông ra ná»—i kinh hoà ng khiến cô bé đưa tay ôm mặt, vừa khóc vừa chạy nhưng vừa chạy được mấy bước nà ng lại va và o má»™t ngưá»i khác, sá»± hoảng hốt cà ng gia tăng, chỉ hét to má»™t tiếng rồi loạng choạng ngã dà i trên cá». Ngưá»i đó bá» mặc Hồng nằm đấy, bước nhanh vá» phÃa Phục, hét to:
- Buông tay ra!
Phục ngẩng lên, chà ng thấy má»™t thanh niên cao lá»›n trẻ tuổi. Dưới ánh trăng, gương mặt thanh niên xanh xao, nhưng rạng rỡ. Gã bước tá»›i, xô Phục qua má»™t bên, kéo bà lão vá» phÃa mình. Lão bà vẫn còn đánh đấm, gà o hét. Ngưá»i thanh niên nói vá»›i giá»ng Ä‘au khổ:
- Mẹ, con đây nà y mẹ, con đây mà , Vân Dương đây! Mẹ xem, con đây nà y!
Bà lão có vẻ tỉnh lại, bà trở nhanh vá» trạng thái yên lặng, quay đầu nhìn sang con trai, má»™t lúc tháºt lâu rồi như tỉnh hẳn. Ôm chầm ngưá»i thanh niên, bà thét lá»›n rồi khóc to:
- Dương con! Mẹ bắt được nó rồi, mẹ bắt được nó rồi.
Gương mặt gã thanh niên cà ng hiện rõ nét đau thương, chà ng xoa nhẹ vai mẹ, như vỗ vỠmột đứa trẻ thơ:
- Vâng, thôi bây giỠmình vỠnhé mẹ. Con đi tìm mẹ suốt đêm.
Phục kinh ngạc nhìn hai mẹ con bà lão. Ngưá»i thanh niên ngước mắt nhìn lên, bốn tia mắt chạm nhau, Phục buá»™t miệng:
- Thưa ông, tôi nháºn thấy tốt hÆ¡n ông nên đưa bác và o nhà thương, đừng để bác lang thang trong rừng nguy hiểm. Chút nữa cô nà y đã bị bác ấy đả thương.
Gương mặt gã thanh niên hằn lên nét giáºn dữ, đôi mắt tháºt bén, thiếu vẻ thân thiện:
- Tôi biết, ông là má»™t nhà văn vừa dá»n đến nông trại. Tôi khuyên ông, trước má»™t vấn đỠmình chưa hoà n toà n hiểu rõ thì không nên can thiệp và o. Mẹ tôi, tuy không được bình thưá»ng, nhưng chưa há» hại má»™t ai.
- Không lẽ tôi nói láo với ông à ? Thiếu nữ nà y thiếu tà nữa là bị bà đánh chết rồi còn gì ?
Phục chợt giáºn dữ
- Thiếu nữ nà y à ? Äôi mắt gã thanh niên ngừng lại trên cÆ¡ thể Ä‘ang co rúm cá»§a Hồng dưới gốc cây, cô bé vẫn còn khóc ngất - Anh biết gì vá» thiếu nữ nà y ? Anh hiểu được chuyện cá»§a chúng tôi bao nhiêu mà đòi can thiệp và o chứ ?
- Nghe giá»ng nói cá»§a ông, tôi nghÄ© ông có lẽ muốn để mẹ Ông Ä‘áºp chết con ngưá»i ta phải không ? Phục giáºn dữ tháºt sá»±.
Gã thanh niên cÅ©ng lá»›n tiếng, giá»ng nói tuy giáºn dữ nhưng không kém phần thống khổ.
- Thế tôi đến đây không phải để ngăn cháºn chuyện ấy xảy ra thì là gì đây ? Ông muốn gì nữa chứ, nói Ä‘i! Rồi gã thanh niên quay sang bà lão, vừa dìu mẹ chà ng vừa nói - Thôi chúng ta Ä‘i mẹ, chúng ta hãy Ä‘i khá»i nÆ¡i quá»· quái nà y đừng đến nữa mẹ nhé!
Bà lão không chống đối, cÅ©ng không nói lá»i nà o, chỉ tấm tức khóc. Bây giá» trước mắt Phục chỉ còn là má»™t ngưá»i đà n bà uất ức và yếu Ä‘uối cùng con trai Ä‘i dần xuống núi. Phục bước đến bên Hồng, chà ng vịn lấy vai cô gái an á»§i:
- Thôi đừng khóc nữa. Cô Hồng, bà ấy không được bình thưá»ng, chá»› không có gì đâu.
Tâm Hồng lớn tiếng khóc to, đôi vai gầy run rẩy:
- Tại sao bà ấy lại đến tìm tôi, trong khi cả không quen biết nhau ? Tại sao ? Tại sao bà ấylại chá»i mắng, lại đánh Ä‘áºp tôi? ? Con trai bà ấy là ai ? Sao lạ váºy ?
Phục vỗ nhẹ vai Hồng.
- Cô phải biết bà ấy điên rồi là m gì còn lý trà để phân biệt phải trái ? Thôi chúng ta đi nà o, đi vỠcho nhanh. Ồ mà kìa, cô xem lão Cao và em gái cô cũng đến nữa kìa, có lẽ hỠđi tìm cô đấy.
Tháºt váºy, lão Cao và Tâm Hà đang dục dã bước tá»›i, suýt tà hỠđã chạm và o bà lão. Tâm Hà vụt kêu lên:
- Ủa anh Lư Vân Dương!
Gã thanh niên nhìn Hà vá»›i đôi mắt Ä‘au đớn rồi dìu mẹ Ä‘i nhanh. Mặt Hà trắng xanh nà ng bước nhanh đến Hồng, vừa ôm chị vừa há»i;
- Sao thế hở chỉ hỠđã là m gì, có là m chị bị thương không ? Em với ông Cao đi tìm chị, vừa đến đầu núi nghe tiếng hét là m tụi em hết hồn. Có sao không chị ?
Nỗi sợ hãi vẫn còn trong lòng, Hồng run rẩy bước đi cùng em.
- Chị đâu biết hỠlà ai ? Hà ơi! Tại sao hỠlại mắng chị là ma, là quỷ, hỠlại muốn giết chị nữa hở em ?
Tâm Hà rùng mình:
- Chúng ta Ä‘i vá» nhanh Ä‘i, chị Hồng. Äừng nghÄ© đến chuyện đó nữa. Ông Cao Æ¡i! Là m Æ¡n giúp tôi dìu chị Hồng Ä‘i.
Vá»›i sá»± dìu dắt cá»§a ông Cao và Tâm Hà , Ä‘oà n ngưá»i bước nhanh vá» phÃa Vưá»n Sa Mà u. Phục định cáo từ nhưng Hà vồn vã:
- Äừng Ä‘i vá»™i ông Phục, đến Vưá»n Sa Mù ngồi nghỉ má»™t lúc Ä‘i, tay ông hình như Ä‘ang còn chảy máu kìa.
Rút chiếc khăn ra cá»™t tạm, Phục theo Hà và đám ngưá»i dìu Hồng vá» Vưá»n Sa Mù.
Vừa đến nÆ¡i, cả khu vưá»n bị quấy động lên, má»i ngưá»i lăng xăng lui tá»›i. Bà Cao vừa nhìn thấy Hồng là la hét to rồi ôm nà ng, miệng gá»i to và o trong.
Ông Châu và Linh Phương chạy ra, lấy khăn lấy nước lau rá»a cho con gái. Äứng trong đám há»—n loạn và huyên náo, Phục Ä‘em thấ cả sá»± việc xảy thuáºt lại cho ông Châu nghe, xong định cáo từ thì ông Châu bảo:
- Anh Phục, anh ngồi xuống đây, tôi có việc muốn nói với anh.
Sau khi Hồng được bà Linh Phương, bà Cao và Tâm Hà đưa lên lầu, gian phòng khách má»›i trở lại vẻ yên tÄ©nh. Phục ngồi yên lặng trên ghế nệm, chà ng nghe, văng vẳng tiếng khóc thút thÃt cá»§a Tâm Hồng. Ông Châu trở lại gương mặt buồn bã và mệt má»i, nhìn Phục vá»›i sá»± thà nh khẩn ông nói:
- Ông Phục, tôi thà nh tháºt cám Æ¡n ông. Nếu không có ông thì không biết chuyện gì đã xảy ra đến thế nà o. Sao tay ông có năng lắm không ?
- Dạ cÅ©ng không có chi. Phục vá»™i đáp: - Äây không phải là lần đầu tiên tôi thấy bà ấy trong thung lÅ©ng nà y. Theo tôi nghÄ© tốt nhất là đưa bà ta và o nhà thương Ä‘iên, bằng không để váºy nguy hiểm lắm.
- Thế à . Nhưng đôi vá»›i những ngưá»i khác thì bà ta không có vẻ nguy hiểm gì cả.
- Sao lạ váºy ?
- Bà ấy không hại ai ngoà i Tâm Hồng.
- Tôi không hiểu gì cả. Phục thắc mắc.
Gương mặt ông Châu trầm hẳn xuống, thở hÆ¡i dà i thưá»n thượt ông nói:
- Chuyện dà i lắm, trước đây tôi đã định nói vá»›i ông. À nếu có rảnh, má»i ông và o thui phòng vá»›i tôi má»™t lúc được chứ ?
Phục không ngăn được lòng hiếu kỳ, vả lại, ngưá»i ta muốn thố lá»™ má»™t câu chuyện vá»›i mình thì là m sao có thể chối từ được ? Thế là Phục theo ông Châu bước và o phòng khách.
|

18-09-2008, 09:21 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 8
Thư phòng không rá»™ng lắm, chỉ đủ đặt má»™t bà n viết, má»™t bá»™ ghế salon và má»™t tá»§ sách tá»±a và o tưá»ng. Sá»± đơn sÆ¡ là m cho gian phòng sáng sá»§a Những quyển sách ngăn nắp nằm thà nh hà ng tạo cho ngưá»i ta cái ấn tượng chá»§ nhân nó phải là ngưá»i thÃch chÆ¡i sách.
Sách nhiá»u tháºt, Phục ngồi xuống ghét. Bà Cao sau khi mang trà và o đã bước ra ngoà i khelp cá»a lại. Gian phòng rÆ¡i và yên lặng. Bên ngoà i khung kÃnh, dưới ánh trăng. lung linh những bóng cây. Ông Châu Ä‘i lại trong phòng không yên, rồi đứng lại trước mặt Phục, kéo quyển An-na-si xuống, ngồi xuống ghế, lấy há»™p thuốc ra má»i Phục. Phục rút má»™t Ä‘iếu, không khà như cô động. Hai ngưá»i chìm lặng trong khói thuốc. Phục chỠđợi trong khi ông Châu không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu. Má»™t lúc, sau khi hÃt má»™t hÆ¡i thuốc dà i ông bắt đầu:
- Ông Phục, ông là ngưá»i thÃch Ä‘o, thÃch viết lách thế ông có nháºn thấy sách vở thưá»ng có ảnh hưởng tại hại cho ngưá»i Ä‘á»c hay không?
- Vâng, Phục khẽ cưá»i, - lâu lắm rồi tối có xem má»™t cuiốn phim giả tưởng, trong đó diá»…n tả cảnh sách vở được coi như những váºy nguy hiểm cấm lưu hà nh sau nà y và nhiệm vụ cá»§a đội cứu há»a không còn là để chữa cháy mà là để đốt sách. Sách là độc dược là m phiá»n nhiá»…u mê hoặc trà não con ngưá»i.
Ông Châu có vẻ tươi tỉnh trở lại:
- Tháºt váºy, sách vở là váºt lạ lùng, không có nó, loà i ngưá»i ngu xuẩn cuá»™c sống vô vị. Khi có nó mầm mống kiến thức, tư tưởng phát triển, nhưng đồng thá»i những phiá»n nhiá»…u và lo âu cÅ©ng bắt đầu được cấy và o óc.
Phục nhả một là n khói thuốc tư lự nhìn ông Châu:
- Nó mâu thuẫn như váºy. Gần như váºy. Gần như bất cứ má»™t sá»± váºt gì do loà i ngưá»i sáng tạo ra Ä‘á»u chứa đựng mâu thuẫn. có bá» tốt phải có bá» xấu, không nhất thiết ở sách vở mà tất cả những váºt chất văn minh hiện nay Ä‘á»u như váºy cả. Ngừng lại má»™t lúc, Phục tiếp - Nếu sách mà ông chỉ đây là sách văn há»c thì tôi nghÄ© rằng quả tháºt đấy là xa xỉ phẩm cá»§a con ngưá»i.
- Tại sao váºy?
- Vì phải rảnh rá»—i ăn không ngồi rồi. Phải có cả má»™t thá»i gian dà i trống rá»—ng để suy nghÄ© và lục lá»i thì ta má»›i bước và o lãnh vá»±c văn há»c được Nhưng thá» há»i có bao nhiá»u ngưá»i là m váºy được? Rồi Phục lắc đầu - Nói là váºy, nhưng thế giá»›i bên trong quyển sách nó cÅ©ng có đủ mùi chua cay cá»§a nó, Ä‘á»c nó anh như bước qua được bao nhiêu cuá»™c Ä‘á»i.
- Nhưng kinh nghiệm thu được từ sách có tốt hay không chứ?
Phục mỉm cưá»i chăm chú nhìn ông Châu:
- Giống như quyển sách nó cÅ©ng có tốt mà cÅ©ng xấu tùy ngưá»i Ä‘á»c cảm nháºn.
- Äiá»i anh vừa nêu ra có vẻ mâu thuẫn đấy!
- À! Phục ngưng lại, chà ng vụt cưá»i xòa - Vâng, nhưng chúng ta vẫn còn thảo luân vá» sách cÆ¡ mà !
- Äúng váºy! Ông Châu thở dà i - Tôi nghÄ© rằng con Hồng nhà tôi đã bị sách vở là m hại.
- Sao lạ váºy? tôi thấy cô ấy hay lắm chứ? Cô ấy đã thu tháºp được những tinh hoa cá»§a sách vở. Äá»i sống có chiá»u sâu và hiểu biết như váºy thì có gì đâu là hại.
- Anh chỉ nhìn được mặt tốt còn mặt kia? Suốt cuá»™c Ä‘á»i con Hồng nhà tôi nó yêu thÆ¡, yêu những ảo tưởng lúc nà o cÅ©ng ưa má»™ng vẩn vÆ¡ Ä‘a cảm Ä‘a sầu.
- Nhưng đó đâu hẳn hoà n toà n lỗi tại sách? Ông quên rằng cô ấy là con gái, mà đã là m con gái là m sao tránh được những bệnh trên?
- Ông có thấy Tâm Hà không? có bao giá» nó là m cho tôi phải khổ tâm như váºy đâu?
- Nhưng ông đừng đòi há»i tất cả con cái mình phải cùng cá tÃnh.
- Thôi được rồi, xếp chuyện ấy sang bên Ä‘i, chúng ta hãy bước và o vấn đỠchÃnh. Ông Châu bối rối, hÃt má»™t hÆ¡i thuốc - Nãy giá» chúng ta đã Ä‘i lạc đỠhÆ¡i xa.
Phục tựa lưng và o ghế chà ng không nói gì, yên lặng hút thuốc đợi ông Châu bắt đầu.
- Tối nà y, anh đã nhìn thấy bà lão trong núi. giá»ng ông Châu trầm và nặng - Anh biết không bà ấy rất bình thưá»ng, bình thưá»ng như bao nhiêu ngưá»i đà n bà khác chá»› không Ä‘iên như anh tưởng.
Tuy không hấp thụ ná»n giáo dục cá»§a báºc cao đẳng, nhưng thuở trước bà đẹp và biết trá»ng lá»… nghi. Bà sống vá»›i hai ngưá»i con trai ở ngoai ô từ sau ngà y chồng chết. Vá»›i má»™t nông trại, và i công đất ruá»™ng, bà ta đã ở váºy mưá»i mấy năm, và sống bằng nghá» may mướn để kiếm tiá»n nuôi con lên đại há»c. Äất ruá»™ng lần lượt bán Ä‘i chỉ vì con, kết quả là gia đình cà ng lúc cà ng túng quẫn. Hai đức con trai đó, đứa lá»›n tên là Lư Vân Phi và đứa nhá» là Lư Vân Dương. Chúng rất đẹp trai và há»c giá»il. Vì ở cách Vưá»n Sa Mù cá»§a chúng tôi không xa, nên đôi lúc gặp nhau chúng tôi cÅ©ng thưá»ng chà o há»i. Mối liên lạc máºt thiết giữa hai gia đình chỉ má»›i bắt đầu từ bốn năm nay thôi.
Ông Châu ngưng lại má»™t lúc, búng tà n thuốc và o gạt tà n, rồi lại châm thêm má»™t Ä‘iếukhác. Äôi mắt khắc khổ buồn bã ông tiếp:
- Bốn năm trước, khi Phi vừa tốt nghiệp huấn luyện quân sá»± xong, hắn đến đây thăm tôi. Ông cÅ©ng biết lúc đó công ty thá»±c phẩm cá»§a chúng tôi Ä‘ang hồi phát đạt, năng suất thương mãi cà ng lúc cà ng gia tăng. Phi đến đây vá»›i thái độ từ tốn, lá»… phép và hiên hòa, hắn yêu cầu tôi giúp đỡ cho hắn được và o công ty là m việc. Phi thà nh tháºt trình bà y vá»›i tôi hoà n cảNh gia đình và mong má»i được má»™t khoản lương bổng khá giả hầu Ä‘á»n đáp Æ¡n sâu cá»§a me.
Dáng dấp cáºu trai trẻ là m tôi xúc động. Anh cÅ©ng hiểu tôi là ngưá»i nhiá»u tình cảm nên chấp nháºn ngay. Biết được Phi hoc môn ngoại ngữ, tôi cho ngay chức bà thÆ¡ phòng mãi dịch. Lúc đầu nắn rất siêng năng chỉ ba tháng sau tôi nâng ngay Phi lên chức chá»§ sá»± ban nghiệp vu. Ná»a năm sau, lại cho thăng lên chức phó giám đốc mãi dịch quốc ngoại. Tất cả những việc giao dịch vá»›i nước ngoà i hầu như Ä‘á»u trong tay Phi.
Như váºy hai cáºu con trai nhà há» Lư đã có dịp ra vô thưá»ng trá»±c Vưá»n Sa Mù cá»§a chúng tôi.
- Nhưng... Phục tá»± chá»§ không được cắt ngang lá»i ông Châu - Tâm Hồng bảo là không há» quen biết mẹ con cáºu Dương kia mà ...
Ông Châu đưa tay lên ngăn lại:
- Äừng gấp, từ từ tôi sẽ nói rõ cho nghe. Uống má»™t ngụm trà , đôi mắt ông Châu trở lại mÆ¡ mà ng - Vâng từ đó anh em nhà há» Lư trở thà nh khách thưá»ng xuyên cá»§a VưỜn Sa Mù. Lúc đầu tôi cÅ©ng quên việc mình có hai đứa con gái Ä‘ang lá»›n. Hà bấy giá» con nhá», nhưng Tâm Hồng thì Ä‘ang há»c năm thứ ba đại há»c. Tuổi trẻ thưá»ng dá»… mốc nối tình cảm, nên Phi và Hồng chẳng bao lâu đã khắng khÃt. Chúng nó thưá»ng rá»§ nhau rong chÆ¡i trong thung lÅ©ng, trên núi hay vùng nông trại; má»—i lần Ä‘i suốt mấy tiếng đồng hồ. Thái độ tôi, anh biết rất tá»± nhiên vì tôi nghÄ© Phi ngoà i má»™t gia thế kém cá»i, còn các phương diện khác Ä‘á»u hÆ¡n ngưá»i, đúng là mẫu thanh niên lý tưởng.
Nhưng tôi cÅ©ng trong lúc ấy, trong công ty cá»§a tôi xảy ra má»™t trục trặc nhỠở tại phòng mãi dịch ngoại thương. Tôi phát giác có sá»± thâm thá»§ng tại phòng nà y, cÅ©ng chưa biết ai là thá»§ phạm. Thế là tôi cho Ä‘iá»u tra và kết quả tháºt không ngá» là Lư Vân Phi chÃnh là thá»§ phạm. Và tôi bắt đầu rút bá»›t quyá»n lá»±c cá»§a Phi, ngầm cho hắn biết là tôi đã bắt đầu lưu ý đến việc là m cá»§a hắn. Thế mà hắn chẳng chút sá»a đổi. Nháºn hối lá»™, thao túng, ăn cắp ngân quỹ... Và sau cùng tôi lại khám phá ra là hắn sá»a đổi hóa đơn, chương mục để lấy tiá»n công ty tiêu xà i.
Sá»± kiện trên là m tôi giáºn dữ. Tôi cho gá»i Phi đến trách cứ. Hắn hoảng sợ chối biến tất cả những hà nh động pham pháp và bảo rằng Æ¡n tôi đối vá»›i gia đình hắn cao tá»±a núi, là m sao hắn dám có hà nh động bá»™i phản như thế được? Äiá»u hắn nói, tôi nghÄ© cÅ©ng có lý. Vả lại, tổ chức cá»§a công ty rá»™ng lá»›n như váºy, biết đâu tôi chẳng lầm lẫn nghi oan hắn? Vì váºy má»™t mặt tiếp tục để hắn giữ chức vụ cÅ©, má»™t mặt cho ngưá»i bám sát dò lạ, kể cả Ä‘á»i sống riêng tư cá»§a Phi.
Ngay lúc đó, tình cảm giữa Phi và Tâm Hồng đột nhiên tiến mạnh. Hồng là đứa con gái sống nhiá»u cho ảo tưởng, thÃch Ä‘á»c tiểu thuyết ngâm thÆ¡. Äối vá»›i nó tình yêu là má»™t cái gì cao cả, vì váºy vừa ngã và o vÅ©ng yêu là nó yêu nhiệt thà nh, say đắm. Äến lúc tôi hay định ngăn cháºn thì chẳng kịp rồi. Hồng hoà n toà n tin tưởng và say đắm Phi. Nếu Ä‘uổi Phi là đánh mất Ä‘i Ä‘á»i sống cá»§a nó. Ngay khi tôi tỠý khôing tán thà nh mối tình cảm cá»§a chúng thì Tâm Hồng Ä‘au khổ vô cùng. Nó cho rằng tôi là ngưá»i chỉ nghÄ© đến lợi lá»™c, thá»±c tế chẳng bao giá» chịu tìm hiểu con cái là con ngưá»i không tình cảm... Nói lại còn dá»a tôi là nó thà chết chá»› không bao giá» chịu xa Phi.
Äã váºy hà nh động cá»§a Phi cà ng ngà y cà ng tá» ra lắm thá»§ Ä‘oạn, dần dần bá»™ mặt tháºt cá»§a nó lá»™ ra. Nó chỉ là má»™t thanh niên tham vá»ng, không từ nan bất cứ má»™t thá»§ Ä‘oạn nà o để đạt mục Ä‘Ãch. Tôi không dám tin tình yêu cá»§a hắn đối vá»›i con gái tôi là tháºt lòng và nghi ngá» hết má»i việc nó là m. Thế là tôi bắt đầu ngăn cháºn mối tình thá»§ Ä‘oạng, vì tôi muốn cứu con Hồng.
Những ngà y tháng đó tháºt Ä‘en tối vá»›i gia đình tôi. Hồnglúc nà o cÅ©ng muốn trốn lánh, cha con cả tuần không nói chuyện nhau. Tôi đã ngăn cấm không cho Phi và o Vưá»n Sa Mù nên nó vẫn tiếp tục gặp Phi ở nông trại hay trên núi. Tôi nhất định chấm dứt công việc cá»§a Phi tại công ty và bảo hắn nếu tháºt tình yêu Hồng thì hãy tá»± tìm lấymá»™t tương lai má»›i dâng cho nà ng, chá»› đừng có lợi dụng công ty cá»§a tôi mà là m những Ä‘iá»u xằng báºy. ChÃnh câu nói nà y đã đánh trúng nhược Ä‘iểm cá»§a Phị, thế là hắn nổi nóng trả treo những lá»i thô lá»— không có vẻ gì là má»™t ngưá»i có giáo dục Rồi nó phá»§i áo Ä‘i ra và trước khi hắn còn dá»a là sẽ dẫn theo cả Tâm Hồng.
Thế là tôi bắt nhốt Tâm Hồng lại. Câu chuyện nà y xảy ra trước đây má»™t năm, lúc đó con gái tôi đã ra trưá»ng và đang đảm nháºn chức vụ giáo sư tại má»™t trưá»ng trung há»c. Vì muốn cứu con, tôi má»›i cấm không cho Hồng bước ra khá»i cá»a, và cho ngưá»i luân phiên canh chừng nó. Nhưng rồi má»™t đêm ná», nó vẫn thoát thân.
Nó trốn Ä‘i đâu tôi không biết, đến tìm Phi thì Phi cÅ©ng biệt tăm, chỉ mẹ cá»§a Phi và Vân Dương cÅ©ng Ä‘ang tìm kiếm chúng. Toi cho ngưá»i Ä‘i khắp nÆ¡i dò la cÅ©ng không gặp. Trong phút tuyệt vá»ng thì tháºt lạ lùng Tâm Hồng lại đột ngá»™t trở vá» sau mưá»i mấy ngà y mất tÃch. Trông nó tiá»u tụy, mệt má»i, xanh mét. Khi bước và o nhà , nó chỉ nói vá»›i tôi má»™t câu:
- Cha ơi, con vỠđây rồi, cha có còn cho con và o nhà chăng?
Tôi xúc động ôm chầm lấy nó:
- Lúc nà o cha cũng thương con, con ạ.
Nó khóc lá»›n chạy vá»™i và o phòng và tá»± giam mình trong ấy không muốn nhìn thấy mặt ai nữa. Äến bây giá», tôi cÅ©ng không biết mưá»i mấy ngà y, con tôi gặp chuyện gì nhưng nhìn vẻ tá»§i nhục, buồn bã gần như tuyệt vá»ng cá»§a nó chúng tôi ai cÅ©ng không muốn khÆ¡i há»i má»™t Ä‘iá»u gì chỉ mong rằng thá»i gian sẽ dịu vợi tâm hồn nó.
Sau ba ngà y tá»± nhốt mình trong phòng chỉ có bà Cao và Tâm Hà liên lạc được. CÅ©ng cần nói rõ anh biết, bà Cao đây là ngưá»i giúp việc trong gia đình chúng tôi từ lúc Tâm Hồng con nhá», vì váºy đối vá»›i bà ta, Hồng khắng khÃt hÆ¡n cả mẹ Còn Tâm Hà là em ruá»™t nên tình cảm giữa hai đứa dá»… cảm thông. Chúng tôi vui mừng vì Hồng không còn vẻ khô héo như ngà y má»›i trở vá». Nhưng rồi tá»›i đêm thứ ba, hôm ấy má»™t chuyện kinh hoà ng lại xảy ra.
Ông Châu ngưng lai, mắt đăm đăm nhìn tà u thuốc cháy Ä‘á». Äiếu thuốc đã cháy đến táºn tay cầ. m. Ông dụi tắt rồi ngẩng đầu lên, hướng vá» phÃa Phục. Phục vẫn tá»±a lưng và o ghế nệm, nết mặt xúc động Ä‘ang lắng nghe.
- Tối thứ ba ấy, trong lúc tôi đang ngồi trong thư phòng thì Tâm Hà và bà Cao với nét mặt kinh hoà ng bước và o. Hà lắp bắp:
- Thưa cha, chị Hồng Ä‘i bốn tiếng đồng hồ rồi mà chưa thấy vá». chúng ta Ä‘i tìm Ä‘i!
Tôi hoảng hốt đứng báºt lên, Hà và Bà Cao cho biết là Tâm Hồng Ä‘i cách đây bốn tiếng. Trước khi Ä‘i nó có bảo cho cả hai biết là nó phải đến nông trại bây giá» anh ở đó, để gặp Phi lần cuối và hai giá» sau sẽ trở lại ngay. Nghe xong tôi Ä‘oán ngay là có lẽ Hà cÅ©ng như bà Cao đã giúp Phi chuyện thÆ¡ hẹn Tâm Hồng. Tôi có trá»±c giác không hay xảy đến cho con gái tôi. Tuy thế nhưng cÅ©ng không ngá» chuyện không là nh đó lại có thể ngoà i sức tưởng tượng cá»§a tôi.
Ngay khi đó, tôi gá»i ông Cao lấy áo mưa - vì lúc đó mưa lâm râm. Chúng tôi vá»™i chạy ngay đến nông trại tìm Tâm Hồng. Hà và Bà Cao cÅ©ng theo sau. Lúc bấy giá» ai cÅ©ng Ä‘oan chắc rằng mình sẽ không thể gặp được Hồng nữa, vì có lẽ nó lại theo thằng lưu manh đó Ä‘i mất rồi.
Äến nông trại, bước và o nhà trong, nhà ngoà i gá»i to tên Tâm Hồng nhưng không có tiếng đạp lai. Lục lá»i khắp nÆ¡i cÅ©ng không có dáng dấp cá»§a nó. Thá»i tiết lúc bấy giá» cÅ©ng tương tá»± như hiện nay, tráºn mưa to liên miên gió thổi mạnh, rừng núi ẩm thấp... Xách đèn bấm xục xạo khắp nÆ¡i, bá»—ng chúng tôi nghe tiếng thét to vá»ng lại từ khu rừng phong. Chúng tôi chạy ngay đến và thấy Tâm Hồng nằm sóng xoà i trong bùn cạnh hà ng lan can, hà ng lan can sau mấy năm không sá»a chữa đã gãy má»™t khúc. Vừa chạy đến, tôi vá»™i bế Tâm Hồng lên. Lúc đầu tôi tưởng nó đã chết, vì dáng dấp nó tháºt thảm hại. Trên mặt trên tay đầy những vết bầm, quần áo tả tÆ¡i, thân thể lạnh ngắt. Tôi dùng áo mưa choà ng lên ngưá»i nó và đưa ngay vá» Vưá»n Sa Mù. Nhưng cái lá»— hổng cá»§a lan can là m tôi lo lắng, tôi bảo ông Cao Ä‘i theo dốc đá xem bên dưới có chi lạ không vì tôi không trông thấy Phi đâu cả. Khi ông Cao chạy Ä‘i, chúng tôi đêm Tâm Hồng vá» nhà , xoa bóp, sưởi ấm... cho nó, nhưng tháºt lâu vẫn không thấy nó tỉnh.
Äiá»u tôi lo lắng đã thà nh sá»± tháºt. Ông Cao trở vá» thở hổn hển cho hay tá» thi cá»§a Vân Phi nằm vắt giữa đám cá» rối và đá tảng bên đáy vá»±c.
Ông Châu ngừng lại để thở, rồi ông kết luáºn:
- Äấy là tất cả câu chuyện vá» Tâm Hồng, cÅ©ng như tất cả thảm kịch đã xảy ra tại nông trại. Sau khi Tâm Hồng trở vá» nhà , nó lâm và o trạng thái mê man suốt ba tháng. Chúng tôi đưa nó và o bện viện nhưng nhiệt độ vẫn không giảm.
Có lúc chúng tôi tưởng nó đã chết. Nhưng sau cùng nó vẫn sống được, vẫn ăn nói và nhìn được má»i ngưá»i. Nhưng khi chúng tôi muốn tìm hiểu câu chuyện xảy ra trong đêm kinh hoà ng đó thì chúng má»›i biết nó đã mất tất cả ký ức vá» quá khứ. Nó không nhá»› Lư Vân Phi là ai? Kể cả mối tình đầu sóng gió cÅ©ng tiêu tan. Lúc đầu tôi còn nghÄ© là nó thất tình, nhưng sau đó cà ng lúc cà ng thấy Tâm Hồng ngẩn ngẩn ngÆ¡ ngÆ¡, dá»… bị xúc động và hay xa lánh ngưá»i lạ mặt. Thế là chúng tôi Ä‘em Tâm Hồng đến vị bác sÄ© y khoa chuyên vá» thần kinh Ä‘iá»u tri. Cả ná»a năm dà i má»›i ra khá»i dưỡng đưá»ng. Theo lá»i y sÄ© thì nó bị xúc động quá mạnh nên mất cả trà nhá»›. Vân Phi hay Vân Dương gì cÅ©ng không còn nhá»› là ai, ngay chÃnh tiá»m thức cá»§a Hồng cÅ©ng không muốn ghi lấy câu chuyện Ä‘au thương đó. Vì váºy, trạng thái mất trà kia chẳng qua chỉ là má»™t hình thức tạm thá»i, rồi có ngà y Hồng sẽ khôi phục lại được ký ức, cho nên hãy để tá»± nhiên như thế, đừng gây thêm xúc động có hại.
Phục ngồi xÃch qua má»™t bên, nhả khói:
- Nhưng tại sao cô ấy vẫn ghi nhá»› được những sá»± việc xảy ra thuở bé, vẫn nhá»› được nông trại đã trồng hoa cá» gì... CÅ©ng như nhá»› hết cả sách Ä‘á»c.
- Vâng, ngoà i câu chuyện thương tâm có liên hệ đến Phi, cái gì Hồng cÅ©ng nhá»›. Äây là chứng bệnh mất trà định kỳ. Mẹ cá»§a Phi nó cÅ©ng không nhá»›, nhưng vá»›i những ngưá»i khác thì nó Ä‘á»u nhá»› tên rõ kể cả bác nông phu ngoà i nông ruá»™ng... có lẽ... tháºt ra thì... Ông Châu đắn Ä‘o má»™t lúc rồi thở dà i - Trạng thái cá»§a con Hồng tháºt đáng thương, tháºt chua xót. Vì váºy chúng tôi phải xóa mất Ä‘i nhiá»u vết tÃch liên hệ đến Phi, gồm cả thư từ, hình ảnh mà Phi viết hay gá»i tặng nó. Nói ra tháºt mâu thuẫn chúng tôi vừa muốn Hồng khôi phục trà nhá»› để trở lại bình thưá»ng, nhưng cÅ©ng lại sợ khi nó hồi phục được ký ức nó sẽ Ä‘au khổ.
- Thế chÃnh cô Hồng có biết mình đã mất má»™t phần trà nhá»› không?
- Chắc nó biết, nên lúc nà o cÅ©ng cố gắng tìm tồi quá khứ cá»§a mình, nhưng má»—i khi bắt gặp hoà n cảnh gần gÅ©i thì lại ngất xỉu. Sá»± ngất xỉu đó, ánh có biết chăng, nó biểu thị sá»± đối kháng cá»§a tiá»m thức và ký ức.
Phục suy nghÄ© má»™t lúc há»i:
- Thế đến bây giỠông cÅ©ng chưa biết sá»± tháºt câu chuyện xảy ra ở rừng phong hôm đó ra sao à ?
- Chúng tôi không ai biết được bi kịch xảy ra thế nà o. Cảnh sát đến Ä‘iá»u tra mưá»i mấy lần, thế mà vẫn không tìm ra. Lan can bằng gá»—, bao năm mưa gió nên đã mục. Lá»i kết luáºn sau cùng cá»§a cảnh sát là sá»± vô ý té ngã. Vụ án đã được dẹp qua má»™t bên nhưng... Ông Châu lắc đầu, há»›p má»™t ngụm trà , xong thở dà i - Trên phương diện pháp lý, vụ án được xếp lại. Còn ở đây, ai cÅ©ng biết tôi là ngưá»i đã cản ngăn mối tình cá»§a Tâm Hồng và Phi. Ai cÅ©ng biết chÃnh tôi là ngưá»i Ä‘uổi Phi ra khá»i công ty và cÅ©ng biết chuyện Phi và Hồng bá» trốn. Vì váºy, ngưá»i xung quanh đây há» rỉ tai vá»›i nhau những Ä‘iá»u tháºt hà m hồ. Ngưá»i cho chÃnh tôi giết Phi, ngưá»i bảo Hồng giết và đôi lúc há» còn đồn rầm lên cả là nhà tôi xúm nhau lại giết rồi đẩy xuống vá»±c phi tang. Suốt má»™t năm nay, gia đình chúng tôi như bị cô láºp hẳn vá»›i chợ quáºn... Thêm bà mẹ cá»§a Phi, má»™t con ngưá»i đáng thương, ở váºy nuôi con suốt mưá»i mấy năm trá»i để rồi gặp xúc động mạnh như váºy hóa Ä‘iên. Tôi xuất tiá»n cho bà ấy nằm bệnh viện gần má»™t năm trá»i, và má»›i xuất viện tháng vừa qua. Không phải bà ấy lúc nà o cÅ©ng hung dữ đâu. Bình thưá»ng bà ta rất ôn hòa, nhá» nhẹ nhưng khi bệnh phát ra là lại la lối bảo Tâm Hồng chÃnh là thá»§ phạm giết con bà , nên lúc nà o bà cÅ©ng muốn báo thù. Vá»›i Phi tôi không thương xót, nhưng vá»›i lão bà tôi không khá»i xót thương. Không phải đối vá»›i lão bà thôi, ngay cả vá»›i Vân Dương cÅ©ng váºy. Cáºu nà y quả tháºt là ngưá»i có tư cách, từ khi thảm kịch xảy ra xong, nhiá»u lần tôi gá»i đến cho tiá»n nhưng vẫn cá»± tuyệt. Nó chỉ nháºn món tiá»n tà i trợ cho bà mẹ nằm bệnh viện mà thôi. Không hiểu Dương nghÄ© thế nà o, nhưng tôi biết bản tÃnh nó hoà n toà n khác anh nó. Äôi lần tôi có đỠcáºp đến việc đưa nó và o công ty là m nhưng nó trả lá»i là :
- Nếu tôi muốn là m việc gì, muốn gầy dựng tương lai của tôi, tôi sẽ xỠdụng đôi bà n tay trắng gầy, chớ không cần ai cứu giúp. Cái gương sáng của anh tôi vẫn còn trước mắt là m sao tôi quên được
Tôi không hiểu nó có dụng ý gì, nhưng tôi biết nó rất háºn tôi. Dương há»c kiến trúc, bây giá» Ä‘ang là m cho hãng thầu. Nghe nói nó cÅ©ng siêng năng lắm.
- Tôi hiểu, ông đã ngầm giúp hắn. Phục nói.
Ông Châu thà nh tháºt nhìn Phục:
- Không, tôi phục ý chà cá»§a nó nên không chen và o. Dưới đôi mắt háºn thù cá»§a Dương, nếu tôi có ngầm giúp mà vỡ ra nó hiểu lầm là tôi vạ nhục nó thì sao?
Phục gáºt gù. Ông Châu hÃt mạnh má»™thÆ¡i dà i:
- Bây giá» anh đã biết rõ câu chuyện rồi chứ? Cái chết cá»§a má»™t gã con trai là m hai ngưá»i đà n bà điên loạn. Cái chết nà y vẫn còn bà máºt. Anh là má»™t nhà văn, váºy anh thá» tìm cái gút cá»§a câu chuyện xem có gì lạ không?
- Ông có tháºt tình muốn vén mà n bà máºt không? Phục há»i ngược lại.
- Anh há»i tôi nói tháºt, tôi ná»a muốn vén lên nhưng nữa muốn dấu kÃn Ä‘i. Hồng là đứa con gái quá khÃch, nó vui nhanh nhưng giáºn cÅ©ng dá»… dà ng.
- Tôi đoan chắc với ông là Hồng chẳng hại ai được
- Mong rằng Ä‘iá»u anh vừa nghÄ© là đúng, có lẽ đây là trưá»ng hợp ngoại lệ. Ông Châu đứng lên bước đến cá»a sổ nhìn ra ngoà i khung kÃnh, gió lay bóng cây cháºp chá»n. - Ông láºp lại - Có lẽ là trưá»ng hợp ngoại lệ.
- Thế ông không nghÄ© là bà lão cần phải tÄ©nh dưỡng thêm má»™t thá»i gian ở bệnh viện à ? Äể bà ấy Ä‘i lung tung trong sÆ¡n cốc, không sợ có hại cho Tâm Hồng sao? Phục há»i.
- CÅ©ng sợ chứ. Nhưng lúc bình thưá»ng bà ấy cÅ©ng không có gì đáng ngại, nếu gặp anh sẽ thấy, vì váºy không ai nỡ để bà ấy ở mãi trong nhà thương Ä‘iên.
- À! Phục mặc nhiên thở dà i. Chà ng bước vá» khung kÃnh lá»›n, nhìn vưá»n hoa dưới ánh trăng. Bao câu chuyện cá»§a loà i ngưá»i là bấy nhiêu bi kịch!! Phục lẩm bẩm, chà ng nhá»› lại cảnh vừa cấu xé vừa la hét cá»§a bà lão, vừa nghÄ© lại khuôn mặt chua xót cá»§a gã thanh niên, rồi dáng dấp yếu Ä‘uối kinh hoà ng cá»§a Hồng... Phục nghÄ© mình đã từng viết bao nhiêu câu chuyện nhưng chưa há» tưởng tượng ra được hoà n cảnh tương tá»±. Ngẫm nghÄ© lại câu chuyện ông Châu vừa kể, chà ng thấy câu chuyện tháºt thê lương xót xa. Giá»ng ông Châu lại vang lên nhè nhẹ như tá»± nói vá»›i chÃnh mình:
- Hồng là đứa con gái yếu đuối nho nhã, lúc chưa xảy ra câu chuyện nà y, nếu anh gặp anh sẽ thấy nó dễ thương đến thế nà o.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© thế. Phục nói khẽ, chà ng định nói thêm: ngay bây giá» vẻ kiá»u diá»…m pha lẫn sợ sệt cá»§a Hồng cÅ©ng chẳng dá»… thương ư? Sá»± hốt hoảng và lo lắng lúc nà o cÅ©ng như hằn lên khuôn mặt khiến ngưá»i trông thấy là phải tá»™i nghiệp.
- Äêm khuya rồi! Ông Châu nói
Äêm đã khuya, gió rút rÃt trong mà u sương đục, vây lấy thung lÅ©ng buồn. Tiếng chim cô độc kêu than. Loà i chim gì đây? Từ phương nà o đến đây? Than thở Ä‘iá»u chỉ? Hay là oan hồn cô độc Ä‘ang trở vá» réo gá»i?
|

18-09-2008, 09:21 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 9
Hồng thức giấc sau cÆ¡n mê dà i, lượng thuốc gấp đôi được xá» dụng ngà y qua đã mang đến cho nà ng má»™t giấc ngá»§ không má»™ng mi. Mở to mắt ra, mà n cá»a vẫn còn buông rá»§, nhưng ánh dương rá»±c rỡ đã là m nổi báºt lên má»™t mà u đỠchói. Xoay ngưá»i sang bên ôm gối, nà ng cảm thấy uể oải. Buổi sáng trá»i cuối thu là nh lạnh. Hồng nằm yên, nà ng không muốn rá»i giưá»ng và mong sẽ tìm được má»™t giấc ngá»§ kế tiếp, vô tư không má»™ng mi. MÆ¡ mà ng, từ khe hở cá»§a hà ng mi ráºm Hồng nhìn qua mà n cá»a Ä‘á», bóng cây lay động theo gió... Äá»™t nhiên nà ng choà ng tỉnh... Bóng cây, bóng há»... rồi trăng, rồi núi... Phải rồi! Äem qua, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
à thức lần lần hồi phục, Hồng tỉnh hẳn. Nà ng ngồi dáºy cố moi móc trong đầu, nhá»› lại. Những hình ảnh há»—n độn cháºp lên nhau, lên nhau. Hồng tì mặt và o gối, hình ảnh bà lão, mặt trÆ¡ xương miệng mếu máo. Nhất là đôi mắt, má»™t đôi mắt há»n căm và giáºn dữ. Tháºt khiếp đảm, Hồng rùng mình câu nói bà lão vẫn vang vang:
- Mà y là con quỷ, con yêu! Tao phải giết mà y... Trả con lại cho tao, trả con lại cho tao
Sao lạ váºy? Sao bà điên ấy tìm đến mình? Phải chăng gương mặt nà ng giống quá»· quái yêu ma? Xô lệch chăn qua má»™t bên, Hồng bước chân trần xuống ná»n gạch lạnh, đến bà n trang Ä‘iểm, nà ng nhìn dáng mình trong gương. Chiếc áo ngá»§ bằng lụa trắng, mái tóc rối chấm vai ôm lấy khuôn mặt trắng xanh và đôi mắt hoảng hốt... Hồng đứng bất động, trố mắt nhìn mình. Rồi bá»—ng như má»™t tia chá»›p sẹt ngang đâu, Hồng xúc động mạnh, không hiểu sao... hình như... hình như có ngưá»i Ä‘ang thì thầm và o gáy nà ng và mÆ¡n man mái tóc nà ng. Tiếng nói thúc dục bên tai:
- Hồng, hãy theo anh, theo anh em nhé!
Không! không! Hồng nhắm mắt lại khổ sở nà ng cố gắng thóa tkhá»i sá»± lôi cuốn cá»§a ảo giác. Không, không, tôi không Ä‘i đâu! Tôi không muốn Ä‘i đâu cả! Ảo giác như mạng nhện rôi rắm vây chặt lấy thân thể nà ng.
Tiếng gõ cá»a Ä‘em Hồng vá» trạng thái bình thưá»ng. Nà ng nhìn vá» hướng phát ra tiếng động má»™t cách e dè, như sợ má»™t loà i thú xa lạ xông và o. Cá»a mở, Hồng thở dà i nhẹ nhõm. Má»™t bóng dáng tháºt quen thuá»™c vá»›i nục ưá»i trên môi, bà Cao Ä‘ang bước và o. Vừa nhìn thấy Hồng, nụ cưá»i trên môi bà chợt tắt, bước nhanh tá»›i, bà Cao trách móc:
- Sao cô lại đứng bất động như váºy? Chân tay lạnh hết. Có sao không hở cô? Ngoan nà o, đừng giống như cô bé ba tuổi chứ? Bà mở tá»§ áo, chá»n cho Tâm Hồng má»™t chiếc áo nỉ Ä‘en hoa trắng nói - Chiếc áo nà y cô thấy thế nà o?
- Sao cÅ©ng được! Tâm Hồng miá»…n cưỡng đáp. Nà ng cởi áo ngá»§ má»™t cách máy móc và mặc áo má»›i và o. Tư lá»± nà ng há»i - Vú Æ¡i, lúc con ba tuổi con ra sao vú?
Vừa dá»n dẹp bà Cao vừa đáp:
- Giống như con búp bê nhá»... Không phải, như má»™t thiên sứ má»›i đúng.
Tâm Hồng vẫn đứng đấy, tay cà i nút áo, lo lắng:
- Thế bây giỠtrông con đáng ghét không hở vú?
Sau khi kéo thẳng nêm giưá»ng, bà Cao vôi và ng bước tá»›i nắm tay Hồng vồn vã:
- Nà o, cô đẹp lắm chứ! Ai nhìn thấy cô là phải yêu mến ngay.
- Nhưng tại sao bà lão hôm qua gá»i con là yêu quái?
Bà Cao vội trấn an:
- Bà ta khùng mà cô để ý chỉ? bà ấy không biết mình nói Ä‘iá»u gì nữa...
- Vú à , có phải con được vú nuôi từ nhỠđến lớn không? Hồng thảm não nhìn bà Cao.
- Vâng, khi cô vừa hai tuổi thì tôi đến nhà cô là m. Tôi chưa có chồng, còn Ông Cao là m vưá»n cho ông nhà . Chúng tôi gặp nhau lấy nhau và không ngá» lại ở luôn trong nhà cô đến nay.
- Vú Æ¡i, vú ở nhà con lâu như váºy mà vú có thÃch con không váºy vú?
- Sao lại không cô hai?
- Thế vú nói cho con nghe đi. Nói cái chuyện mà cả nhà đang giấu giếm con đó... Hồng nhanh nhẩu:
Bà Cao lo lắng, quay mặt nhìn sang nơi khác;
- Äâu có chuyện gì đâu?
- Vú biết mà , nói cho con nghe đi. Năm rồi con mắc bệnh chi vú? Tâm Hồng cầu khẩn.
Xoa tay trong tay áo, bà Cao đáp:
- Bác sĩ bảo đêm đó cô dầm mưa trong rừng nên bị xưng phổi.
Hồng lắc đầu:
- Tuy con không nhá»› việc gì, nhưng con chắc chắn khôeng phải thế. Vì đôi khi, trong óc chợt thoáng qua má»™t số hình ảnh mù má», nhưng vừa xuất hiện là biến mất ngay. Con nghÄ© có lẽ con bị...
- Äừng nghÄ© báºy, cô ạ. Suốt ngà y dầm mình trong mưa là m sao không sinh bệnh ư? Bà cao cắt ngang.
Tiếp tục, sắp xếp chăn gối, bà Cao đánh trống lảng:
- Mấy giá» rồi cô biết không? Thôi Ä‘i rá»a mặt Ä‘i chứ, có khách đợi cô dưới lầu đấy.
- Ai váºy? Hồng ngạc nhiên
- Ông Phục. Ông ấy dẫn con đi dạo và ghé thăm chúng ta. Thôi cô đừng và o núi ban đêm nữa, đêm qua cô là m tôi sợ quá.
- Bây giỠmấy giỠrồi vú?
- Mưá»i giá» rưỡi rồi cô ạ.
Hồng à lên má»™t tiếng, xong chạy ngay và o phòng rá»a mặt.
- Không ngỠtôi ngủ trưa đến thế.
- Sáng nay cô ăn chi, để tôi sá»a sá»an?
- Tôi không đói, mà cũng gần tới cơm trưa rồi, thôi cho ly sữa cũng được
- Thêm một cái trứng nhé?
- Thôi không thÃch ăn trứng
- Thôi được, nhưng không ăn để đói rồi bệnh cho xem. Bà Cao bất mãn lắc đầu bước đi.
Hồng rá»a mặt xong, ngắm mình trong gương. CÅ©ng không đến ná»—i nà o, mắt chưa hiện quầng Ä‘en. Mở cá»a, bước xuống lầu. Phục và con gái Ä‘ang ngồi ở phòng khách. Ông Châu đã đến sở, Tâm Hà đi há»c, nên chỉ có bà Linh Phương ngồi tiếp khách. Bà đang nói vá»›i Phục vá» thuở nhá» cá»§a Hà và Hồng. Ná»—i khổ tâm cá»§a ngưá»i đà n bà lá»›n tuổi khiến câu chuyện không tách rá»i khá»i vấn đỠgia đình con cái. Bé Nhụy Ä‘ang nghịch chiếc gạt tà n cạnh tá»§ nhạc.
Thấy Tâm Hồng, tim Phục Ä‘áºp nhanh. Bây giá» chà ng má»›i biết rằng lý do Ä‘i dạo ghé tạt qua chỉ là má»™t cá»› phụ. Phục sốt ruá»™t mÆ¡ hồ không hiểu lòng mình ra sao? Suốt đêm, câu chuyện cá»§a ông Châu như cÆ¡n lốc quay cuồng trong óc, Phục cố gắng tá»± lừa dối lòng mình bằng sá»± tưởng tượng cá»§a má»™t giả thuyết gia.
- Chà o ông. Hồng mỉm cưá»i, gáºt đầu chà o Phục, má»™t nụ cưá»i là m say đắm lòng ngưá»i. - Tôi hết sức cảm Æ¡n ông vá» chuyện hôm qua
- Có chị Tôi mong cô đã lây lại được bình tĩnh.
- Dạ cÅ©ng không sao. Nhá» hôm qua uống hết hai viên thuốc an thần nên vừa tỉnh dáºy. Hồng vừa nói vừa nhìn Phục. Gương mặt xanh xao vá»›i đôi mắt sâu tư lá»± cá»§a gã đà n ông, có sức thu hút ngưá»i đối diện.
Bà Cao đã mang sữa ra. Hồng tá»±a lưng và o ghế nhấp từng hÆ¡i như uống thuốc. Bà Linh Phương nhìn con vá»›i đôi mắt thương hại, Ä‘oạn quay sang cưá»i vá»›i Phục:
- Ông xem, nó không chịu ăn uống gì cả, từ lúc bệnh đến nay sức nặng cứ giảm dần.
Tâm Hồng khó chịu, nà ng không thÃch, cha mẹ xem mình như đứa bé lên ba, nà ng quay sang bé Nhụy, há»i han:
- Bé có thÃch sống ở đây không?
Cô bé suốt buổi không được ai Ä‘oái hoà i, sung sướng bấu chặt tay Hồng, mang tất cả những gì liên quan đến hoa, đến bướm, chuồn chuồn, cá» Ä‘uôi chồn... rồi loà i Ä‘om đóm cháºp chá»n ban đêm, những hạt sương Ä‘á»ng trên cá» rối... ngây thÆ¡ kể cho Hồng nghe khiến nà ng phải ngạc nhiên:
- Có bé nà y có lẽ giống cha vì nó kể chuyện nghe như Ä‘á»c thÆ¡ váºy. Hồng nhìn Phục nói.
Phục chăm chú nhìn Hồng, đôi mắt sâu cuốn hút:
- Ngay chÃnh cuá»™c sống cá»§a má»™t đứa bé cÅ©ng là má»™t bà i thÆ¡ rồi.
- Chị Hồng Æ¡i! - Bé Nhụy sung sướng gá»i, nắm tay Hồng lay mạnh - Chúng ta Ä‘i hái cá» non Ä‘i! Bà em nói, nếu em mà hái được đầy má»™t giá» cá» như thế, bà sẽ là m tương cá» cho em ăn, Ä‘i nhé chị?
- Nhưng Ä‘á»t cá» non ở đây nhá» lắm em à !
- Kệ nó, đi hái nhé chị Bé Nhụy nà i nỉ, Hồng ngẩng đầu lên nhìn Phục, bắt gặp tia mắt vui tươi đang nhìn mình.
- Cô có thÃch bắt bá»™ vá»›i chúng tôi ở trong núi không? Bên ngoà i khà háºu tốt lắm. Tôi xin bảo đảm vá»›i cô là sẽ không gặp bà điên kia nữa đâu!
Tâm Hồng không nÃn được cưá»i, nà ng đứng dáºy:
- Váºy sao chúng ta không Ä‘i ngay chứ? Quay sang Linh Phương, Hồng nói - Mẹ, con ra ngoà i má»™t lát nhé!
- Nhưng nhá»› vá» sá»›m ăn cÆ¡m. Chúng tôi xin má»i bé Nhụy vá»›i ông Phục. Bà Linh Phương nói vá»›i thái độ hân hoan. Vâng ông Phục là ngưá»i trung háºu, bé Nhụy lại dá»… thương, biết đâu chẳng giúp Ãch được cho Hồng khôi phục nhanh chóng?
- Dạ rất tiếc. Cô tôi ở nhà nấu gà đợi chúng tôi. Nếu chúng tôi không vỠnhà , bà buồn. Phục từ chối.
Bà Linh Phương cưá»i, không ép. Bà hiểu tâm lý cá»§a ngưá»i cô già cá»§a Phục. Bất cứ má»™t ngưá»i đà n bà nà o khi đến tuổi xế chiá»u, Ä‘á»u tá» ra ân cần chăm sóc con cái. Không phải vì lÅ© trẻ cần mình mà chÃnh vì mình cần chúng.
Tâm Hồng nắm tay bé Nhụy theo Phục, bước ra khá»i Vưá»n Sa Mù. Trá»i mùa thu ấm áp, rá»i những tia nắng và ng xuống đồikhiến lòng ngưá»i như say như đắm. Dá»c theo đưá»ng mòn lá rụng đầy, ánh dương xuyên qua cà nh lá phong nhuá»™m đỠcảnh váºt. Loà i hoa dại mà u tÃm thi nhau phất phÆ¡ trong gió sá»›m hiu hiu, tiếng chim thánh thót dưới bầu trá»i xanh... Xa xa, trên táºn đỉnh đồi, nÆ¡i nông trại má»™t là n khói lam lÆ¡i lả. Hồng hÃt mạnh khà trá»i vương mà u đất.
- Äây chÃnh là vÅ© trụ cá»§a tôi. Cảnh váºt trong núi thay đổi má»™t cách kỳ diệu từ sáng sá»›m cho đến hoà ng hôn... Cảnh trăng đêm qua tiếc thay lại bị bà điên đánh tan mất.
Phục không nói gì, hình như chà ng không biết nói gì. Dá»c theo đưá»ng, Hồng ngắt lấy cánh hoa và ng, cá» nhẹ trên môi:
- Ông có ăn cánh hoa và uống sương hạt chưa?
- Chưa tôi chưa nếm thư?
Hồng mỉm cưá»i, đôi mắt mông lung:
- Ông phải biết, khi mặt trá»i chưa ló dạng, ta phải và o rừng ngay vá»›i chiếc cốc nhỠđể thu tháºp từng hạt sương trên cánh hoa. Äến lúc đầy ly, uống và o ta sẽ cảm thấy nước sương vừa thanh khiết vừa thÆ¡m tho. Ta sẽ say và sẽ rÆ¡i và o má»™ng cảnh. Äôi mắt Hồng vẫn mÆ¡ mà ng như còn đắm chìm trong má»™ng tưởng, má»™t lúc như choà ng tỉnh, Hồng bẽn lẽn - Xin lá»—i ông, có nhiá»u lúc tôi thấy mình Ä‘iên là m sao ấy!
- Không, đẹp lắm. Phục nhìn Hồng xúc động:
- Ông nói gì thế? Hồng ngạc nhiên
- Tôi nói rất đẹp, từ giấc má»™ng, giá»ng nói, thế giá»›i riêng rẽ và cả con ngưá»i cô Ä‘á»u đẹp. Phục láºp lại,
Hồng liếc nhanh vá» phÃa Phục, đôi má đỠhồng:
- Ông đang chế tôi đấy ư?
- Tôi có thể là m thế được sao?
Hồng ngẩng đầu lên, lần nà y nà ng nhìn thẳng và o Phục và dò xét. Nụ cưá»i trên môi Hồng không còn và đôi má cà ng lúc cà ng Ä‘á»:
- Thế tại sao há» lại bảo tôi ngù ngá»...
- Há» là ai váºy?
Hồng yên lặng má»™t lúc, đôi mi chá»›p nhanh như Ä‘ang lục lá»i:
- Cha tôi, mẹ tôi, em tôi... ngoà i ra còn hắn nữa...
- Hắn là ai?
Mà u hồng trên má đã mất, đôi mà y Hồng chau lại như cố gợi lại ký ức. Äôi môi run run. Hồng biết rằng mình đã đánh mất Ä‘i má»™t phần quá khứ cá»§a mình nên cố gắng lục lá»i, cố gắng tìm trở vá». Như má»™t hòn đá rÆ¡i và o cÆ¡n xoáy nước, Hồng thấy cà ng lúc mình cà ng xoay nhanh, xoay nhanh táºn cùng. HÆ¡i thở nà ng dồn dáºp, cảnh váºt chung quanh lay chuyển... Phục vá»™i đỡ Hồng, gương mặt ngưá»i con gái trắng bệnh:
- Hồng nà y! Hồng...
Rùng mình, Hồng chợt tỉnh, nà ng như vừa vượt khá»i hố thẳm. Äôi mắt lạc thần trừng trừng nhìn vá» phÃa trước. Má»™t khuôn mặt ưu tư lo lắng đầy vẻ thương hại nhìn nà ng. Ai váºy? Ai mà vừa thân thiết vừa lạnh lùng, vừa quen thuá»™c vừa xa lạ thế kia? Nhắm mắt Hồng thở dà i. Phục lắc mạnh vai Hồng, chà ng há»i:
- Hồng, cô thấy khá»e không?
Hồng lại mở to mắt, đám mây đen đã tan mất, nà ng thấy tỉnh hẳn. Trước mặt nà ng là gương mặt lo lắng của Phục.
- Dạ không sao cả anh ạ, tôi thưá»ng hay gặp tình trạng như thế.
- Theo tôi nghÄ©, má»—i khi cô cảm thấy sắp ngất xỉu Ä‘i thì cô hãy tá»± chá»§, đừng sợ hãi. Cô hãy nhìn thẳng và o sá»± tháºt. Cô nghe chưa? Tâm Hồng.
Äôi mắt cá»§a Phục sâu vô cùng, Hồng có cảm tưởng như mình bị thu hút, thu hút bởi ánh mắt đầm ấm ôn hòa:
- Anh biết tôi đang lo sợ phải không?
- Vâng.
- Thế anh biết tôi đang lo sợ cái gì?
- Äiá»u đó tôi không biết.
- Váºy anh hãy giúp tôi, giúp tôi tìm ra xem tại sao tôi mãi linh cảm có má»™thình bóng nà o đó, lúc nà o cÅ©ng ám ảnh tôi. Tôi sợ quá! Vâng tôi sợ tháºt. Ãnh lệ rưng rưng trong mắt Hồng.
- Tôi sẽ cố giúp cô. Phục nói. Chà ng giúp Hồng kéo áo khoác ngoà i lại cà i bá»™ nút. Mặt trá»i tuy đã lên cao, nhưng gió trong thung lÅ©ng hãy còn rất mạnh - Tôi sẽ cố hết sức giúp cô.
Dáng Phục cao lá»›n vá»›i lồng ngá»±c rá»™ng ấm áp. Trong má»™t phút Hồng có ý muốn tá»±a đầu và o lồng ngá»±c đó để tìm phút giây an á»§i. Nhưng bé Nhụy đã chạy đến, con bé bị bá» quên đã trở vá» vá»›i nắm cá» non trên tay và gương mặt hà há»ng.
- Chị Æ i, sao chị đứng đấy không đến vá»›i hái cá» non vá»›i em? Em hái được nhiá»u ghê nà y.
Nắm tay Hồng, bé Nhụy trao bó cá» và o tay nà ng, rồi vụt chạy và o đồng cá». Hồng nhìn Phục cưá»i nói:
- Nà o chúng ta Ä‘i nà o, Ä‘i hái cá» non Ä‘i! Nói xong, nà ng bá» chạy theo bé Nhụy. Mái tóc dà i tung bay theo gió ngược hẳn vá»›i đôi bÃm nhá» cá»§a Nhụy. Phục không tá»± chá»§ được, chạy theo. Len qua vách đá, rừng phong. Trước mặt hiện ra cánh đồng cá» non xanh rì vá»›i những cá» mà u đỠdưới ánh sáng như những hạt ngá»c mà u hổ phách. Hồng nói to:
- Nhiá»u quá, bé Nhụy hay tháºt. Khám phá được cả kho tà ng! Bây giá» chúng ta Ä‘ua xem ai hái được nhiá»u hÆ¡n ai? Nhụy sung sướng.
- Cho cha em đua nữa nhé! Hồng bảo.
- Cha Æ¡i! Nhụy quay lại gá»i Phục.
- Vâng cha phải Ä‘ua chứ. Má»™t mình tôi hái nhiá»u gấp đôi mấy cô đấy, tin không? Phục vui lây.
- Cha nói dối! bé Nhụy hét.
- Váºy thá» xem nà o.
Bà ngưá»i bắt đầu thi Ä‘ua hái cá», Hồng sung sướng hái tháºt nhiá»u, chưa bao giá» nà ng thấy vui như thế nà y. Nhưng cÅ©ng vì váºy mà nà ng bị cá» gai là m rách áo. Bé Nhụy nhá» dáng dấp nhá» bé nên dá»… len lá»i, chẳng mấy chốc, trên thân áo trước cá»§a nó đầy bông hồng. Nó vừa hái vừa nhìn dáng dấp ngượng nghịu cá»§a cha nói cưá»i ngạo. Phục không ngá» công việc dá»… dà ng váºy mà khi đụng và o lại khó khăn đến thế. Äám cá» gai cứ bám và o ta là m sướt những lằn dà i. Chịu không nổi Phục phải thét lên, khiến Hồng và bé Nhụy phải chạy đến.
- Sao đó? có chuyện chi?
- Không biết cái gì đâm tôi đau quá.
- Ông là m gì mà mang má»™t thân đầy gai thế nà y? Gỡ sợ cả giá» cÅ©ng chưa hết. Hồng không khá»i báºt cưá»i.
Những cá»ng gai là m Phục đứng bất động như má»™t tượng gá»—. Hồng vừa gỡ giúp vừa thấy buồn cưá»i trước vẻ nhẫn nhục cá»§a Phục. Như phát giác ra Ä‘iá»u chi, Hồng nói:
- Ông có nghe thấy không? Tôi đã cưá»i được rồi đó... Lạ tháºt không ngá» bá»—ng nhiên tôi lại cưá»i được
- Không, nụ cưá»i cá»§a cô đẹp lắm, đẹp vô cùng. Äừng để nó biến mất nhé.
Hồng không đáp. Hai đôi mắt nhìn nhau lấp lánh dưới ánh mặt trá»i. Bé Nhụy đứng cạnh reo vang là nó Ä‘oạt giải nhất.
|

18-09-2008, 09:26 AM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Chương 10
Trên bãi biển một hạt cát chạm phải hạt cát khác.
- Mong rằng chúng ta sẽ kết hợp nhau.
- Không thể được, nòi cát chúng ta không bao giỠkết hợp nhau được.
- Anh sẽ tá»± mà i nát chÃnh anh ra thà nh những hạt bụi nhỠđể ôm chầm lấy lấy em.
Thế là , anh chà ng cát lăn minh trên đá sá»i, tá»± mà i nát mình ra thà nh bụi. Công việc đã hoà n thà nh. Nhưng má»™t luồng sóng to chồm và o bá», cuốn Ä‘i bao nhiêu bụi cát trên bãi biển ra khÆ¡i. Tình yêu cá»§a cát đã tan rã, không bao giỠấp á»§ được ngưá»i mình thương yêu.
Tâm Hồng xếp sách, đặt sang bên. Câu tiểu dẫn cá»§a quyển sách mà nà ng Ä‘á»c đã trăm lần bây giá» dù có nhắm mắt lại nà ng cÅ©ng có thể Ä‘á»c vanh vách từng chữ má»™t, nhưng má»—i lần cầm sách lên là Hồng không cưỡng được phải Ä‘á»c lại má»™t lần, và má»—i lần Ä‘á»c như thế tim nà ng lại có dịp Ä‘au nhói thêm.
Những hạt bụi nhá» bị sóng biển đánh giạt ra khÆ¡i thì là m sao trùng phùng được ngưá»i yêu dấu? Vì dầu có được sóng đưa vá» Ä‘iểm cÅ© thì hạt còn lại biết có còn chỠđợi hay đã xa giạt phương nà o? Hồng thở dà i, lưá»i biếng đứng dáºy đến bên song. Bên ngoà i mưa bụi là m má» thiên nhiên. Äám cây thông run rẫy trong gió. Äứng yên lặng má»™t lúc, Hồng lại tá»§ áo lấy má»™t chiếc áo lông và khăn choà ng, và bước ra cá»a. Nà ng hát nho nhá» má»™t bản nhạc, xuống lầu cha mẹ Ä‘ang ngồi trong phòng khách. Mẹ Ä‘ang Ä‘an áo, cha bóc dở má»™t phong thư. Nghe tiếng động, ngưá»i ngước mắt nhìn lên. Hồng nhìn cha mẹ cưá»i:
- Trá»i lạnh quá phải không cha? Sao không nhóm lò sưởi lên Ä‘i.
Bà Linh Phương đưa mắt nhìn chiếc áo lông trên tay Hồng, há»i dò:
- Trá»i lạnh thế nà y con định Ä‘i đâu đấy?
Hồng khoác áo lên ngưá»i, quấn khăn cổ.
- Trá»i mưa bụi thế nà y Ä‘i dạo má»›i tuyệt chá»›. Ông Phục bảo mưa là m bầu trá»i trở nên thi vị vì thế trong văn thÆ¡ lúc nà o cùng phải có hình ảnh cá»§a mưa.
- Thế con định đến nông trại à ? Bà Phương há»i.
- Vâng bé Nhụy bị cảm hai ngà y nay, con dến xem nó khá»i chưa? Con bé yêu con lắm. Nếu con không đến sợ nó buồn. Hồng đáp, nà ng lấy là m ngạc nhiên không hiểu hôm nay tại sao mình lại giải thÃch vòng vo như váºy. Bước đến cái tá»§ kê liá»n vách, nà ng lấy chiếc áo mưa;
- Thế con vỠnhà dùng cơm hay ăn luôn ở nông trại?
- CÅ©ng không nhất định. Hồng vừa cà i nút mưa vừa đáp - Nếu tá»›i giá» cÆ¡m thấy con chưa vá», cha mẹ đừng đợi nhé.
- Thế con có cần bà Cao đến rước không? Ông Châu lên tiếng, đôi mắt dò xét của ông nhìn thẳng và o Hồng.
- Thôi khá»i, con nhỠông Phục đưa vá» cÅ©ng được Hồng đáp, nà ng mở cá»a, gió lạnh bên ngoà i lùa và o là m nà ng co ro. Quay đầu lại, Hồng vẫy tay chà o ba mẹ - Thôi con Ä‘i nhé! Rồi nắm chặt mép áo, nà ng biến mất trong sa mù.
Bà Linh Phương nhìn theo má»™t lúc, má»›i đóng cá»a lại. Quay sang nhìn chồng bà há»i:
- Ông có thấy gần đây Hồng nó hay đến nông trại hay không?
- Ừ, hình như sức khá»e cá»§a nó cÅ©ng thấy khá hÆ¡n trước. Con bé con ông Phục đã giúp cho Hồng gần trở lại sá»± bình thưá»ng.
- Thôi đừng giả vá» ngây thÆ¡, ông tin là con bé đó giúp Hồng là nh bệnh à ? Tôi sợ nó không đủ sức lôi cuốn Hồng được đâu ông ạ. Bà Linh Phương cưá»i xòa:
- Em định ám chỉ cái gì? Ông Châu nhìn vợ ngạc nhiên
- Anh Châu, em biết anh biết mà .
- Phục lá»›n hÆ¡n nó nhiá»u quá là m sao có chuyện đó xảy ra... Ngoà i ra bé Nhụy còn gá»i Hồng bằng chị, Phục lại là bạn cá»§a tôi thì con Hồng chỉ thuá»™c hà ng con cháu. Ông Châu nhún vai lòng thấy bất an.
- Lý lẽ cá»§a anh không vững chút nà o, tháºt tình mà nói, má»™t bên là con gái má»›i lá»›n sống nhiá»u bằng ảo tưởng, má»™t bên là nhà văn cô độc, anh là m sao có thể dám nói là mình hiểu được hoà n toà n trái tim ngưá»i khác? Nếu để má»™t chuyện như... váºy xảy ra thì... Bà Linh Phương thở dà i - Anh Châu, bản tÃnh Hồng yếu Ä‘uối, tôi sợ... tôi ngại có chuyện không là nh...
- Sao em lại dá»… bâng quÆ¡ như váºy? Anh nghÄ©, Phục không đến ná»—i như váºy đâu. Dù sao anh ấy cÅ©ng...
- Nói váºy anh cÅ©ng không ngại trưá»ng hợp Hồng nó yêu đơn phương sao?
- Sao có chuyện đó được, em là m như con Hồng gặp bất cứ ngưá»i đà n ông nà o cÅ©ng yêu hết váºy. Ông Châu lặng ngưá»i.
Bà Linh Phương khó chịu:
- Anh bất công quá, đà n ông các anh bao giá» cÅ©ng chỉ là loại động váºy vừa ngu vừa tà n bạo.
- Sao váºy? Sao em lại muốn gây sá»± vá»›i anh? Ông Châu ngẩn ngÆ¡.
- Anh nghÄ© xem, Hồng lúc ở đại há»c, biết bao nhiêu sinh viên Ä‘eo Ä‘uổi mà nó có thèm lưu ý tá»›i ai đâu. Sao anh lại bảo nó gặp ai cÅ©ng yêu? Còn vá»›i thằng Phi, anh phải nháºn là nó có nhiá»u nét quyến rÅ©. Bây giá» Phục cÅ©ng đâu có thua gì? Tôi lưu ý anh là con Hồng nó đã quên Phi, nó bây giá» giống như má»™t đứa con gái má»›i lá»›n chưa biết yêu là gì, nếu nó yêu ông Phục thì cÅ©ng chỉ là chuyện tá»± nhiên.
Ông Châu đốt một điếu thuốc, ngồi suy nghĩ:
- Lá»i em vừa nói cÅ©ng có lý lắm.
Bà Linh Phương lại tiếp:
- Anh cho em há»i, nếu Hồng yêu ông Phục anh có cho phép không?
- Nhất định là không
- Tại sao?
- Vì không xứng. Phục đã lá»›n tuổi, đã má»™t con, ly dị vợ. Ngoà i ra vụ ly dị đó đã là m chấn động dư luáºn má»™t thá»i. Hắn tốc kê, lúc Ä‘eo Ä‘uổi ngưá»i ta như ngây dại. Chừng kết hôn không bao lâu lại để vợ theo ngưá»i khác mà không lá»i phản kháng. Vá»›i hạng ngưá»i viết văn, hôn nhân sẽ khó đưa đến hạnh phúc, nếu Hồng lấy hắn thì tháºt bất hạnh. Äó là chưa nói còn phải là m mẹ ghẻ cá»§a đứa con gái sáu tuổi. Tôi không thể tán thà nh chuyện nà y được
Giá»ng nói bà Linh Phương có vẻ nặng ná»:
- Váºy thì trước khi trá»i mưa ông hãy dá»± phòng. Theo em nghÄ© việc cho ông Phục dá»n và o nông trại ở lúc nà y không hợp tình lắm.
- Tôi đâu có ngá»... Con Hồng hình như lúc nà o cÅ©ng tạo rắc rối, bắt đầu khi nó chà o Ä‘á»i đến giá»...
- Anh Châu, đừng nói váºy không phải. Bà Linh Phương chau mà y gạt nhanh.
Thôi được kể như câu vừa rồi cá»§a anh là nói báºy.. em không giáºn chứ? Ông Châu vá»™i nói, bước đến cạnh vợ nắm tay bà :
- Tại sao anh lại thù hằn con mình chứ? Äôi mắt bà Linh Phương nhòa lê.
- Äâu có? Lúc nà o đâu? Ông Châu nói nhanh - Nhưng tại sao em lúc nà o cÅ©ng có vẻ như bứt rức tá»™i lá»—i vá»›i con thế?
- Anh Châu, chúng ta ai cÅ©ng có lá»—i. Anh không thấy nó thưá»ng nằm mÆ¡ luôn mồm gá»i mẹ đấy sao? Tiếng kêu cá»§a nó là m cho tim em nhức nhối. Äôi khi em có cảm tưởng chÃnh em là thá»§ phạm đã giết chết...
Bà Linh Phương nghẹn lá»i, ông Châu ôm vợ ngăn lại:
- Äừng, đừng nói nữa em. Chuyện đã qua rồi nhắc lại chi. Vả lại nó còn nhá» biết gì...
- Nhưng em biết, cái gì nó cũng biết hết.
- Phương, đừng nói nữa em... nói nữa em cà ng Ä‘au xót chá»› có Ãch gì?
Bà Châu im giá»ng. Có tiếng chuông reo ngoà i cá»a, bà đứng lên lau vá»™i dòng nước mắt bước ra ngoà i.
- Tâm Hà vỠrồi.!
Tháºt váºy, cá»a vừa mở, Tâm Hà ôm chồng sách to bước và o mang theo luồng gió mạnh. Mặt trắng xanh, chóp mÅ©i Ä‘á», run rẩy trong chiếc áo khoác mà u đỠđầy hạt mưa bụi lóng lánh dưới đèn. Hà co ro, dụi mạnh chân như muốn tống Ä‘i cái giá lạnh.
- Xem kìa, Ä‘i há»c chẳng bao giá» mang theo áo mưa, để đến cóng lạnh như thế. Mau lấy khăn lau khô đầu Ä‘i.
- Con không thÃch mặc áo mưa! Hà đáp, nà ng ngồi xuống, cởi bao tay và già y ra.
Ông Châu nhìn con há»i:
- Thấy có khá»e không con? Ông lạ lùng không hiểu tại sao vừa bước và o cá»a là Hà kêu đói và bước tá»›i ôm chầm mẹ, cá» chỉ tháºt lạ so vá»›i thưá»ng ngà y.
- Không sao cả cha ạ, lúc nãy có thấy chị Hồng.
- Ở đâu đấy?
- Ở trên đồi, chị ấy đến nông trại phải không cha?
- Con đến đó là m gỉ? Bà Linh Phương ngạc nhiên.
Hà lúng túng:
- A mà ... dạ không có chi, con định giúp ngưá»i bạn há»c môn nghệ thuáºt là m vưá»n sưu khảo má»™t số thá»±c váºt.
- Nhưng mẹ không thấy con mang một cây cỠnà o vỠcả thế?
- Dạ tại lạnh quá. Gió trên đồi lạnh như dao cắt. Mẹ phải biết, vả lại con cÅ©ng không biết phải sưu khảo loại nà o, nên bá» vá». Tâm Hà đáp xong vá»™i vã đứng dáºy, ôm chồng sách trên bà n lên - Lạnh phát run, trá»i hôm nay không hiểu sao lạnh quá, con phải Ä‘i tắm nước nóng má»›i được
Vừa định trốn lên lầu, má»™t váºt gì bá»—ng rÆ¡i ra, Hà vá»™i nhặt lên đưa mắt thăm dò cha mẹ Bà Linh Phương đã nhìn thấy bức thÆ¡, nhưng vá» như chưa hay, Hà vá»™i vã phóng ngay lên lâu. Ông Châu nhìn vợ:
- Em có thấy hôm nay con Hà có vẻ lạ không?
Bà Linh Phương buồn rầu.
- Chuyện nà y chưa hết lại đến chuyện kia, em thấy có lẽ mình chưa khá»e được. Cúi xuống, bà tiếp tục yên lặng Ä‘an áo. Bức thư gá»i cho Hà , tại sao trên bao thÆ¡ không ghi lấy giòng chữ nà o cả. Váºy là thư trao táºn tay. Phải chăng là bạn đồng há»c? Nhưng tại sao lại trao thư trên đồi?? Những câu há»i cứ lẩn quẩn trong trÃ, bà Linh Phương chợt ngước lên nhìn cá»a sổ, cảnh váºt ảm đạm huyá»n hoặc.
Äến phòng, Tâm Hà không vá»™i và o phòng tắm ngay, nà ng bước và o phòng cà i chặt cá»a. Äặt chồng sách lên bà n và mở thư. Äứng lặng đưa mắt nhìn má»™t lúc, Hà như sợ hãi má»™t Ä‘iá»u gì. Rồi bước tá»›i trước gương, khuôn măt vô tư, trong sáng hằng ngà y nay lại đầy vẻ lo lắng.
- Hà nà y, mà y đã lầm lẫn, đúng ra không nên nháºn thư, bây giá» giải pháp tốt nhất là mà y nên xuống lầu, Ä‘em tất cả sá»± việc trình lại cho cha mẹ rõ... Hà nói thầm nhưng... nhưng... truá»›c mắt nà ng, má»™t gương mặt đẹp trai, cương quyết nhưng Ä‘au khổ vá»›i mái tóc đẫm mưa đứng dưới hà ng cây phong u tối lại hiện ra trước mắt Hà .
- Hãy theo tôi! Câu nói đơn giản như má»™t mệnh lệnh, Hà như bị lôi cuốn theo lên đỉnh đồi. Äứng giữa cảnh hoang vu yên lặng, giữa đám núi đá trùng trùng vá»›i rừng mưa bụi. Äôi mắt đó, đôi mắt đầy lá»a, nhiệt tình đầy Ä‘au khổ chua xót... Và trong khi Hà còn Ä‘ang bị mê hoặc thì hắn bước tá»›i ôm chầm lấy nà ng vá»›i nụ hôn gắn chặt lên môi. Hà chợt tỉnh, vùng vẫy nhưng đôi tay rắn chắc xiết chặt, chiếc mÅ©i nóng bá»ng đã đặt lên ngưá»i, sá»± tà n bạo đầy nam tÃnh kia đã khiến nà ng buông lÆ¡i, không chống cá»±, chỉ còn biết mở to mắt nhìn, cho mãi đến lúc hắn buông nà ng ra, dúi bức thư và o sách nà ng, rồi lặng lẽ quay đầu Ä‘i, khuất dần trong sương khói.
Bây giỠcầm phong thơ trên tay Hà vẫn thấy lòng mình rung động, tay chân bải hoãi như không còn hơi sức, đưa tay lên sỠmôi, nụ hôn như còn gắn chặt. Sau cùng Hà quyết định nà ng cúi xuống mở phòng bì ra.
Hà mến,
Tôi gá»i bức thư nà y đến Hà là vì tôi không tin rằng mình có đủ can đảm giữ vẻ trầm tÄ©nh trước mặt Hà . Vì váºy, nếu Hà thấy rằng mình không nên Ä‘á»c thì trước khi xem tiếp, Hà cứ xé nát thư Ä‘i.
Bốn năm trước, thuở đầu tiên gặp Hà , Hà chỉ là má»™t cô bé mưá»i lăm. Tôi đã gắng chá» gắng đợi đến ngà y Hà khôn lá»›n, nhưng ai có ngỠđâu khi vừa trưởng thà nh thì cuá»™c Ä‘á»i đã biến đổi cay nghiệt, gia đình tôi và Hà trở thà nh thù nghịch, nhất là vá»›i Hà . Tôi nhất là ... có là m Hà ngạc nhiên không? Tôi biết Hà , tôi hiểu Hà , vì váºy Hà ơi tôi đã Ä‘au buồn biết bao, hỡi con mèo nhá» nghịch ngợm ngà y nà o!
Có lẽ tôi lầm lẫn, mong rằng thế? Tôi đã nghÄ© đến việc giết em, xé nát em ra từng mãnh, chỉ tại vì tôi lúc nà o cÅ©ng không thể quên em được, em có tin lá»i tôi không? Nhiá»u lần đứng bên ngoà i nhìn dáng em đến trưá»ng mà tôi ngẩn ngở? Tôi thấy giáºn mình và giáºn Hà vô cùng. Có phải chăng định mệnh đã an bà i để cho anh em tôi Ä‘á»u phải chết dưới tay cá»§a chị em Hà ? Thế thì cÅ©ng được, tôi đã sẵn sà ng, hỡi loà i quá»· dữ.
Ngà y mai lúc tám giá», tôi sẽ đứng trên đỉnh sa mù đợi Hà , nÆ¡i hòn đá hình chữ SÆ¡n. Tuy nhiên, tôi cảnh cáo em, em đừng nên đến, vì em đến tôi có thể giết em. Hãy Ä‘em thư nà y cho cha mẹ em xem, để hỠđủ thá»i giá» tim biện pháp ứng phó vá»›i tôi. Còn em, em đừng đến, đừng bao giỠđến. Có lẽ anh sẽ đứng đấy, cho đến lúc sáng trá»i, em cứ để tôi đợi đừng đến, vì em đến thì cuá»™c Ä‘á»i cá»§a chúng ta sẽ không còn, chúng ta sẽ bị rÆ¡i và o địa ngục, rÆ¡i và o vá»±c thẳm khổ Ä‘au!
Hãy nghÄ© ká»· nghe em, rồi hãy quyết định. Äêm khuya trên đỉnh đồi trá»i lạnh lắm, nhưng tôi vẫn ngồi đấy để nghe lá»i sao độc thoại.
Äừng bao giỠđến Hà ạ!
Vân Dương
Hà xem xong thÆ¡, nà ng ngồi bất động má»™t lúc lâu trước mảnh giấy vô tình. Äám mây mù che phá»§ đôi mắt, ná»—i Ä‘au khổ chua xót vây quanh. ÄÆ°a lá thư lên môi, nà ng hôn nhẹ hai chữ Vân Dương. Hà nói thầm:
- Anh Dương, anh phải biết, em sẽ đến. Hãy để cho chúng ta cũng rơi và o địa ngục.
|
 |
|
| |