  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 02:42 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 6 
 
 
  
 
Mấy ngày liá»n trôi qua. 
Buổi tối, ngồi má»™t mình vá»›i guitar làm bạn, nhìn bức rèm bên cá»a, tôi gảy nhẹ khúc “CÆ¡n má»™ng xaâ€. Phòng tháºt vắng, cả ngôi nhà chìm trong cô đơn, cha mẹ tôi Ä‘ang ở bệnh viện. Sở Liêm xuất viện đã mấy hôm. Có lẽ giá» chàng Ä‘ang ở cạnh Bình, chỉ có tôi, chỉ có tôi là giam mình trong nhà vắng. 
Tiếng guitar nhá» dài từng giá»t. Gió lá»™ng bên ngoài làm xao động rèm thưạ Tối qua trá»i đã mưa, buổi sáng thức dáºy ra vưá»n, nhìn những phiến lá tươi bên cạnh những cánh hoa tàn, tôi chợt nhá»› đến câu “Hôm qua nghe gió thổi, hôm nay hoa rụng rÆ¡i, xuân Ä‘i rồi xuân lại, chỉ má»™t cÆ¡n mÆ¡ dàiâ€. Vâng, chỉ là cÆ¡n mÆ¡ dàị Nhìn bức rèm thÆ¡, nghe gió reo, bên ngá»n đèn leo lét, lòng chỉ còn là má»™t khoảng trống xa xăm. Cuá»™c Ä‘á»i là thế đấy ư? Tôi bàng hoàng. Ai đã tạo ra vạn váºt rồi lại đổi Ä‘á»á»‰ Aỉ 
Äặt đàn lên bàn, tôi không thiết đàn nữa, đầu óc lông bông vá»›i bao nhiêu ý nghĩạ Tháºt ra tôi cÅ©ng không hiểu mình Ä‘ang nghÄ© gì vì óc tôi như chiếc thùng rổng. Nhưng tôi vẫn ngồi đấy, ngồi bất động. Mấy hôm nay việc ngồi yên như váºy gần như là má»™t phần cá»§a Ä‘á»i sống, tôi có thể ngồi thế suốt ngày, suốt đêm mà chẳng biết má»i, nước mắt tôi cÅ©ng đã cạn, tôi không còn khóc nữạ 
Ngồi váºy không biết được bao lâụ Mãi đến khi tiếng chuông cá»a reo làm tôi giáºt mình. Có lẽ mẹ hay cha đã vá». Nhưng tôi vẫn ngồi yên. Tiếng chân bước lần lên lầu rồi dừng lại trước phòng tôị 
Có tiếng gá». 
- Ai đấỷ Cá»a không khóa! 
Cá»a mở, và ngưá»i bước vào khiến tôi giáºt mình. Sở Liêm! 
Liêm khép cá»a lại, chàng tá»±a ngưá»i vào cá»a và yên lặng nhìn tôị Tôi cÅ©ng bất động nhìn lại chàng, tuy cách nhau má»™t khoảng khá rá»™ng nhưng nghe được cả nhịp thở cá»§a nhaụ Chàng nhìn tôi vá»›i những xót xa phiá»n muá»™n. Tôi không thể như tượng đá được nữa, nước mắt lăn dài xuống má. 
Và chàng đã đến, chàng đã bước đến thầm lặng quỳ trước mặt tôi, mặt chàng úp vào lòng váy, tay chàng giữ lấy đôi chân gầỵ 
Những giá»t nước mắt lăn xuống mái tóc Ä‘en, những giá»t nước mắt thắm ướt váỵ Ôi! Những giá»t nước mắt nóng. 
- Lăng ơi, Lăng! 
Chàng khẻ gá»i tôi, tôi không dằn được cúi xuống ôm lấy mái tóc rối cá»§a chàng. 
- Lăng biết không, anh đã lỡ tay đánh rá»›t má»™t tác phẩm nghệ thuáºt bằng pha lê, đẹp và nguyên vẹn. Váºt đã vỡ, và anh không còn biết làm sao hÆ¡n là mua nó, vâng, mua để bồi Ä‘á»n, chỉ có cách đó mà thôị 
Giá»ng chàng buồn vô cùng, tôi cúi xuống nâng chàng lên. Mặt đối mặt, không biết nói gì nữạ Nhưng không thể được! Không thể để như váºy được, tôi biết chàng Ä‘ang dày vò khổ Ä‘aụ 
- Không cần giải thÃch gì cả, anh Liêm! Anh khá»i phải giải thÃch. 
Mắt chàng nhìn tôi tháºt sâu, rồi chàng dang tay ôm choàng tá»›i, nhưng tôi đã lánh khá»á»‹ Liêm như con thú bị thương. 
- Lăng! Tại sao em lại trốn anh? Äừng ghê tởm anh như rắn độc thế. 
- Lăng, Lăng! Anh vẫn là anh ngày nào của em đây mà ... 
- Anh Liêm! 
Tôi đưa tay ngăn chàng, mặt quay sang chỗ khác. 
- Tất cả đã thay đổi rồi anh ạ. 
- Phải, hoàn cảnh đã thay đổị 
Mắt Liêm đỠngầu: 
- Nhưng chẳng bao giỠanh thay đổi, anh vẫn yêu em, tại sao em lại trốn lánh anh? 
- Thế anh muốn em phải làm saỠ
Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt chàng. 
- Anh đã cầu hôn chị Bình, anh sắp là anh rể của em bây giỠ...Chuyện đã đến đó rồi anh vẫn còn tỠtình với em được saỠKhông lẽ ...Cả hai đứa em phải lấy anh cả à? 
Liêm có vẻ bàng hoàng, chàng đưa cao tay lên nhưng rồi lại bá» xuống. Mắt chàng là cả má»™t hố thẳm tuyệt vá»ng và ...Liêm đã lắc đầu, quay đị 
- Phải, em nói đúng, bây giỠanh chẳng còn tư cách gì để nói yêu em được nữạ..Anh cũng không còn đủ tư cách để được em yêu, tốt nhất là anh phải xa em, xa em mãị..Vâng ...em nói đúng, chúng ta không còn gì để gặp nhaụ.. 
Chàng loạng choạng bước ra cá»a, tôi hét tá» 
- Anh Liêm! 
Liêm đứng lại, quay quạ Äôi mắt đắm Ä‘uối tuyệt vá»ng. Trá»i Æ¡i! Tôi phải làm sao đâỷ Liêm! Anh Liêm yêu quà cá»§a em. Tôi chạy vụt đến và ôm choàng lấy chàng. Chúng tôi cho nhau những nụ hôn khát khao bao ngày và ...Rồi tôi chợt tỉnh, tôi vùng vẫy thoát khá»i vòng tay Liêm. 
- Anh Liêm, chúng ta bây giá» ...Chuyện cÅ© phải kết thúc ở đâỵ Từ giá» vá» sau có gặp nhau, anh hãy nhá»› rằng anh đã là ngưá»i yêu cá»§a chị Bình, là anh rể cá»§a em ...Chúng ta không thể như thế này nữạ..Anh Ä‘i Ä‘i! 
Liêm nhìn tôi, chàng như vẫn chưa nhìn sá»± tháºt. 
- Em muốn nóị.. 
Tôi đau khổ dứt khoát. 
- Chuyện cá»§a chúng ta kể như hết rồi, phải chặt đứt sá»± qua lại nguy hiểm nàỵ Anh Liêm, chúng ta không có quyá»n đùa vá»›i tình yêu, anh phải giữ lá»i, phải thành tháºt yêu chị ấỵ 
Liêm ngỡ ngàng nhìn tôị 
- Em nhìn Ä‘á»i đơn giản quá, Lăng. Bất cứ Ä‘iá»u gì trên Ä‘á»i này Ä‘á»u có thể cắt đứt cả, nhưng tình yêụ..Tình yêu làm sao cắt được chứ? 
Tôi lắc đầụ 
- Anh Liêm, anh không có quyá»n nói thế, anh còn nhá»› những gì đã thá» bên giưá»ng bệnh chị Bình không? 
Liêm nhắm mặt lại, thở rạ 
- Ngay lúc thá» anh đã nghÄ© rằng anh đã sa xuống chÃn tầng địa ngục. 
Tôi sụt sùị 
- Äừng nói váºy anh. Chị Bình yêu anh, yêu thành tháºt, anh hãy cố quên em và yêu chị Bình Ä‘i, dù sao chúng ta cÅ©ng gần nhau từ nhá», tình cảm chắc chắn dá»… thành ...Anh ...Anh thấy không, chị Bình hiá»n và đẹp lắm, anh đừng để chị ấy buồn ...Hãy yêu chị ấy rồi địa ngục sẽ thành thiên đàng ngaỵ 
Liêm nhìn tôi tháºt lâu, má»›i lên tiếng. 
- Anh hiểu rồi, anh đã hiểu ý em, Lăng! Em lành quá, nữa sau này ai cưới được em hẳn hạnh phúc khôn cùng. 
Tháºt không? Biết đâu ngưá»i lấy tôi sẽ chẳng là ngưá»i bất hạnh? Anh Liêm, anh Liêm Æ¡i! 
- Anh có biết, lúc anh dễ yêu nhất là lúc nào không? 
Liêm lắc đầu, tôi xúc động. 
- Äó là lúc anh quỳ dưới chân chị Bình để nói là anh yêu chị ấỵ 
Liêm chăm chú nhìn tôị 
- Thì ra, những Ä‘iá»u anh đã làm là Ä‘iá»u em hằng mong saá» 
Tôi lặng lẽ gáºt đầu, Liêm chua xót. 
- Thế thì ...Câu nói cá»§a em vừa rồi có thể là má»™t khuyến khÃch để anh Ä‘i trá»n cuá»™c Ä‘á»á»‹ 
Giá»ng nói, cá» chỉ và nụ cưá»i sau cùng cá»§a Liêm đã làm tê liệt cả thần kinh tôị Nhưng tôi hiểu rằng kể từ nay tôi không còn có quyá»n yếu Ä‘uối nữạ Tất cả phải kết thúc tại đây, bằng không sẽ tạo thành háºn thiên thụ Thế là tôi đứng thẳng ngưá»i lên. 
- Thôi, đi đi anh! 
Liêm vẫn đứng bất động. Tôi phải nói thêm. 
- Äi Ä‘i anh. 
- Vâng, anh phải Ä‘i ngaỵ Liêm gáºt gù, chàng đưa tay lên định sá» mặt tôi lần chót, nhưng tôi đã lánh đị 
Liêm cưá»i buồn: 
- Thôi được rồi, tạm biệt Lăng, anh đi nhé. 
- Dạ, anh đi! 
Chàng nán nhìn tôi thêm má»™t lúc rồi quay lưng bước nhanh ra cá»áº¡ Tiếng chân xa dần. Tôi chạy đến cá»a sổ vén rèm nhìn rạ Bóng chàng khuất nhanh giữa rừng cây, chàng đã Ä‘i và không há» quay đầu lạị Vâng, chàng đã Ä‘i, Ä‘i khá»i thế giá»›i thần tiên cá»§a tôị 
Äá»™t nhiên, tôi thấy thân thể rã rá»i, tôi ngã nhoài xuống giưá»ng và khóc ngất. Khóc mãi mà buồn sao cứ vây quanh. 
Chắc tôi đã khóc lâu lắm. Nước mắt như những con suối không cạn tuôn ướt cả nệm. Äầu óc tôi mê man trống rá»—ng, tôi chẳng còn thiết đến bất cứ Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra chung quanh. Những bước chân lên cầu thang tôi cÅ©ng không hay, mãi đến lúc cá»a phòng báºt mở, tôi má»›i biết là có ngưá»i vào phòng. Mắt nhòa lệ khiến tôi chỉ thấy bóng ngưá»i bước vá» phÃa tôi mà không biết đó là aị Ngưá»i ngồi xuống cạnh giưá»ng, rồi má»™t bàn tay đầy vuốt lấy mái tóc rối cá»§a tôị 
- Äừng khóc nữa Lăng. Lăng khóc hÆ¡n tiếng đồng hồ rồi chưa chán saá» 
Giá»ng tháºt quen, tôi giáºt mình tỉnh khóc. Trước mặt tôi là đôi mắt lo lắng thương hạị Gả đàn ông trong buổi dạ há»™i hôm nào đã nhặt được cô bé bất đắc chà ngoài sân thượng. Bây giá» cÅ©ng là hắn. Má»™t chiếc khăn tay khô lau nhẹ lên má tôị 
- Anh đến đây từ bao gi� 
- Hơng nữa tiếng rồị 
Hoàn đáp. 
- Cá»a mở, nhưng tôi vẫn đứng bên ngoàị.. 
Hoàn chăm chú nhìn tôị 
- Tôi có đến bệnh viện thăm chị cá»§a Lăng; biết chỉ có má»™t mình Lăng ở nhà, nên nhịn không được đến đâỵ Lúc tôi đến chắc Liêm cÅ©ng vừa ra khá»á»‰ 
Sở Liêm! Nghe nhắc đến tên chàng, tôi cắn nhẹ môị Chắc chị Tú mách lại cho Hoàn biết Liêm vừa mới đến. Tôi cúi đầu yên lặng, nhưng những tiếng nấc vẫn còn trong tim. 
Vân Hoàn nâng cầm tôi lên, chàng vuốt ngay lại những sợi tóc rối, cỠchỉ chàng khiến tôi thấy ấm hơn đôi chút. 
- Äừng khóc nữa Lăng nhé. Xem này, Lăng khóc đến sưng húp mắt thế này mai làm sao ra phố được.? 
Tôi ủ rủ. 
- Tôi không muốn ra phố, tôi cÅ©ng không muốn thấy má»™t ngưá»i nào nữa hết, kiếm má»™t chá»— nào thâm sÆ¡n cùng cốc ở có lẽ yên ổn hÆ¡n. 
Vân Hoàn cưá»á»‹ 
- Lăng cũng không muốn thấy mặt tôi nữa saỠ
Tôi thành tháºt. 
- Không, anh là ngoại lệ. 
Mắt Vân Hoàn chợt sáng. 
- Sao thế? 
- Vì anh sẽ là ngưá»i mang tin tức ở thế giá»›i bên ngoài đó cho tôị 
Hoàn cưá»á»‹ 
- Như váºy có nghÄ©a là Lăng chưa muốn dứt nợ trần? 
Tôi Æ¡ thá» chống tay lên càm, nước mắt vẫn lăn ra má, trút há»n. 
- Äiá»u đó có gì lạ đâu mà anh vẫn cưá»i được. 
Vân Hoàn có vẻ ngỡ ngàng. 
- Thôi tôi không cưá»i nữa đâu, Lăng ạ. Lăng cÅ©ng đừng buồn. ÄÆ°á»ng Ä‘á»i là như thế, chông gai đầy rẩy, chúng ta có thể bị thương bất cứ lúc nào, tương lai khó Ä‘oán, vì váºy có ai dám chắc rằng mình nắm vững được váºn mệnh chÃnh mình đâụ Chuyện dù sao cÅ©ng xảy ra rồi, có khóc hay cưá»i cÅ©ng không thay đổi được định mệnh. 
Vân Hoàn lau Ä‘i những giá»t lệ trên má tôi, chàng vá»— vá». 
- Thôi đừng khóc nữa, để tôi đàn cho Lăng nghe nhé? 
- Vâng. 
Tôi máy móc, chàng nâng đàn lên. 
- Lăng muốn nghe bản gì nàỠ
- “ ...Có ngưá»i con gái u hoài, lòng trăm mốị†
Tôi lải nhải vá»›i những giá»t lệ, nhưng Hoàn lắc đầụ 
- Bản này không hay, buồn lắm, để tôi lá»±a bản khác, nếu Lăng không thÃch nghe, cho tôi biết nhé? 
Và chàng bắt đầu khảy bản đầu tiên là “Hạt mưa trên ngưá»i emâ€. Kế đó “Yêu là Ä‘au khổ†và nhạc chá»§ đỠcá»§a phim “Anh yêu, em yêuâ€, rồi “Ngày mai†và những bản dân ca Beethoven ...Cứ thế Vân Hoàn đàn hết bản này tá»›i bản khác, chàng chăm chú đàn, say mê đàn. Tôi chưa bao giá» thấy chàng đàn hay như hôm nay và dần dần bị lôi vào tiếng nhạc. Tôi ngẩn ra nhìn chàng đàn. 
Vân Hoàn vừa đàn vừa nhìn tôi, nét mặt chăm chú. Những ngón tay lướt nhẹ trên phiếm. Những bài hát bất táºn cứ thế tuôn chảỵ Tôi mê mẫn nghe và quên hết má»i buồn phiá»n khổ Ä‘aụ 
Không biết thá»i gian đã trôi qua bao lâu, có lẽ hai hay ba giá», cÅ©ng có thể là lâu hÆ¡n thế. Tôi chỉ biết khi Hoàn đã đàn đến bản “CÆ¡n má»™ng xa†sau cùng thì đêm cÅ©ng đã khá khuya rồị Tôi bắt đầu thấy mệt má»á»‹ 
- Thôi đừng đàn nữạ 
- Äá»§ rồi à? 
- Vâng. 
Vân Hoàn bỠđàn xuống, mắt chàng vẫn dán chặt vào mắt tôị 
- Lăng biết tôi đàn đã bao lâu rồi không? 
Tôi lắc đầu, chàng đưa cao bàn tay khảy đàn, tôi giáºt mình. Những ngón tay đã bị tróc da rướm máụ Chàng đã đàn suốt ba tiếng đồng hồ vá»›i những ngón tay bị thương. Hoàn thấy tôi ngạc nhiên, cưá»i nóị 
- Không sao đâu, chỉ tại đàn của Lăng không giữ gìn, không lau dầu, chứ bằng không đàn lâu cũng không đến đỗi bị đứt tay thế nàỵ 
Tôi ngỡ ngàng. 
- Thế ...tại sao anh cứ đàn mà không chịu ngừng? 
Vân Hoàn nhìn tôi tháºt ấm. 
- Vì Lăng chưa ra lệnh. 
Tôi lắc đầu, Hoàn tiếp. 
- Tháºt ra, tôi muốn Lăng không khóc nữa vì ...Vì trên Ä‘á»i này đâu phải chỉ có Sở Liêm là đàn ông đâủ 
Tôi bàng hoàng, câu nói cá»§a Hoàn khiến tôi để ý. Tại sao Hoàn lại nói thế? Gã đàn ông xa lạ hôm nào trên sân thượng, gã con trai chỉ xuất hiện khi có đứa con gái Ä‘ang hồi bất đắc chÃ. Nước mắt chợt ướt má, chỉ vì muốn tôi không buồn, chàng đã để buốt máu cả taỵ 
- Anh ...Chú Hoàn! 
- Äừng, đừng gá»i tôi là chú, tôi không xứng đáng ở vị trà đó đâụ 
Vân Hoàn thấp giá»ng. 
- Nếu Lăng thấy rằng tôi không phải thuá»™c hạng ngưá»i nước đục thả câu, nếu Lăng thấy tôi không đáng ghét lắm, thì tôi mong rằng ...Mong rằng Lăng sẽ cho phép tôi làm chồng Lăng. 
Lá»i đỠnghị bất ngá» cá»§a Hoàn khiến tôi nhảy lên. 
- Anh ...Anh có còn tỉnh không? Anh biết anh nói gì chứ? 
- Tôi rất tỉnh và có thể nói là tỉnh nhất suốt mấy năm naỵ 
Hoàn đáp, mắt chàng thành tháºt: 
- Tôi cÅ©ng hiểu tôi Ä‘ang nói gì và tôi nghÄ© rằng đây là lúc hay nhất để tá» tình, nên tôi không thể nÃn mãi được. 
Tôi ấp úng. 
- Nhưng ...Nhưng tại sao anh lại cầu hôn tôi ngay lúc nàỷ Anh cÅ©ng biết ngưá»i tôi hằng yêu chẳng phải anh mà? 
Äôi vai Hoàn hÆ¡i run má»™t chút, nhưng chàng đã nắm chặt tay tôị 
- Äừng há»i tại sao, chỉ cần Lăng suy nghÄ© cặn kẻ xem có thể lấy tôi được hay không thôị 
Nhưng tôi lắc đầụ 
- Tôi không hiểu, tôi hoàn toàn không hiểu anh muốn gì cả. Anh Hoàn, nếu anh thương hại tôi, thông cảm tôi thì tôi thấy không nhất thiết anh phải tỠtình như thế. 
Vân Hoàn cưá»i nhẹ. 
- Nhưng tại sao Lăng không nghĩ đến chuyện tôi có yêu Lăng không chứ? 
Tôi nhăn mặt. 
- Chuyện đó không thể có được. 
- Tại saỠ
- Vì ...Anh là ngưá»i sống nhiá»u, có nhiá»u kinh nghiệm vá» tình yêu, thì làm gì lại có thể yêu má»™t ngưá»i ngu ngốc như tôi chứ? 
Vân Hoàn yên lặng một lúc mới lên tiếng: 
- Sợ rằng không phải em ngu mà là tôi ngu thôị Tá» Lăng, tôi nói tháºt vá»›i Lăng đấỵ Tôi thành tháºt cầu hôn Lăng và Lăng cÅ©ng không cần trả lá»i tôi ngay, ba hôm sau cÅ©ng được. Trong trưá»ng hợp Lăng đồng ý, chúng ta sẽ thành hôn ngay và tôi sẽ đưa Lăng sang Âu Châu chung sống. 
- Sang Âu Châủ Tôi ngạc nhiên. Äối vá»›i tôi nó là chốn xa lạ, gần như là ở má»™t hành tinh nào khác ...Äến đấy, tôi có thể xa lánh Sở Liêm, xa chị Bình và tất cả. 
Vân Hoàn chăm chú nhìn tôi, những tư tưởng vừa lóe trong đầu gần như không thoát khá»i tia mắt bén cá»§a chàng. 
- Phải, sang Âu Châu, ở đấy Lăng có thể cắt đứt tất cả phiá»n muá»™n và lo âu mà Æ¡? Äài Bắc Lăng không thoát được. 
Tôi bối rốị 
- Tôi không biết ... 
- Lăng không phải trả lá»i tôi ngay bây giá». 
Hoàn nói: 
- Bây giá» Lăng ngá»§ Ä‘i, nghÄ© Ä‘i rồi ba hôm sau trả lá»i, nhưng chá»› vì dÄ© vãng tôi mà lo sợ nhé. Tôi hứa vá»›i Lăng là tôi sẽ cố gắng làm ngưá»i chồng tốt. 
- Nhưng ...Nhưng ...Tôi không hỠyêu anh mà? 
Äôi vai Hoàn lại run nhẹ. 
- Váºy chá»› Liêm cÅ©ng nào có yêu Bình đâủ Con ngưá»i ta không nhất thiết phải yêu nhau má»›i lấy nhau được, Lăng biết chứ? 
Hoàn nhắc đến tên Liêm khiến tim tôi nhói đaụ 
- Tôi bối rối quá. 
Tôi nói: 
- Tôi vẫn không hiểu anh muốn gì, cả tôi nữa và cha mẹ tôi nếu biết chuyện này không hiểu hỠtán thành không? 
- Äừng nghÄ© nhiá»u quá Lăng ạ. 
Hoàn nói, chàng nhìn thẳng vào mắt tôị 
- Lăng chỉ cần tá»± há»i, Lăng có muốn lấy tôi và sang Âu Châu không, ngoài ra những chuyện khác hãy để tôi, Lăng đừng lo gì cả. 
Tôi vẫn ngơ ngác nhìn chàng. 
- Hãy nghĩ kỷ đi, Lăng nhé? 
Tôi châu mày, Hoàn lại tiếp: 
- Tôi đợi đấy, mong rằng Lăng đừng để tôi đợi lâu quá, vì việc đợi chỠkhông phải sung sướng gì. 
Tôi ngẩng đầu lên. 
- Bây giỠanh đi à? 
- Khuya rồi, cha mẹ Lăng sắp vá». 
Hoàn nói: 
- Tối nay ngủ ngon, đừng suy nghĩ gì nhé, ngày maị.. 
Hoàn nghiêng nghiêng đầu vá»›i nụ cưá»i lạ trên môị 
- Tôi mong rằng có ngày tôi sẽ được cùng Lăng mơ cơn mộng xạ 
Hoàn bước tá»›i, tháºt lịch sá»± hôn nhẹ lên cổ tôi rồi má»›i bá» ra ngoàị 
Tôi vẫn ngồi bất động như kẻ bị say ngủ.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 02:43 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 7 
 
 
  
 
Cuối tháng tư, chị Bình xuất viện, chị trở vá» nhà trên chiếc xe lăn đặc biệt do cha đặt đóng. Tất cả Ä‘á»u dùng loại thép tốt, cứng và không rỉ sét, kiểu trông cÅ©ng trang nhả. Nhưng má»—i khi nhìn nó tôi lại bàng hoàng vá»›i những ám ảnh tối tăm. 
Hôn lá»… cá»§a chị và anh Liêm dá»± định cá» hành ngày má»™t tháng năm để tránh tình trạng em trước chị saụ Tôi và Hoàn cÅ©ng dá»i ngày cưới mình đến trung tuần tháng đó. 
Trong má»™t tháng phải mất đến hai đứa con gái, đối vá»›i mẹ cha là má»™t cái gì buồn phiá»n. Mẹ tôi suốt ngày trầm lặng chứ không còn vui tÃnh như xưạ Cả ngày dù cố báºn rá»™n lo lắng cho chị Bình: may áo cưới, sắm sá»a cô dâu vá» nhà chồng ...nhưng đôi khi tôi vẫn thấy ngưá»i sụt sùi bên bác Sở. 
- Tâm Äài, xin chị nghÄ© đến tình bạn hai mươi mấy năm cá»§a chúng ta mà thương yêu con Bình má»™t chút nhé. 
- Vũ Quyên, Quyên cứ yên tâm. 
Bác Sở thành tháºt. 
- Quyên có nhá»› lúc chúng vừa lá»›n không? Tôi đã từng đùa gá»i nó là dâu rồi, không ngá» lá»i đùa đó bây giá» là sá»± tháºt, mừng không hết chứ đâu lại buồn phiá»n. Lục Bình đẹp, thông minh, hiá»n háºá»¥..Tôi xin hứa vá»›i chị là tôi sẽ coi nó như con ruá»™t. 
Tôi không hiểu bên trong trái tim ngưá»i lá»›n hỠđã toan tÃnh gì? Có Ä‘iá»u tôi như linh cảm thấy sá»± miển cưởng không hay trong đấỵ Há» gần nhau má»™t cách không tá»± nhiên. Ngay cả chuyện hôn lá»… vá»›i cô dâu ngồi trên xe lăn cÅ©ng là chuyện bất thưá»ng, mặc dù được tổ chức má»™t cách trang trá»ng. 
Quan niệm cá»§a gia đình há» Sở rất tiến bá»™. Há» chá»§ trương con cái khi đã thành gia thất là phải ra riêng, nhưng vì chị Bình táºt nguyá»n, hỠđã đặc biệt cấp cho đôi vợ chồng trẻ má»™t căn phòng rá»™ng trong nhà. 
Nhà bác Sở trước kia ở trên tầng thứ tám cá»§a má»™t cao ốc, nhưng bây giá» sắp có chị Bình vá», bác đã phải dá»n xuống má»™t biệt thá»± hai tầng ở ngoại ô. Biệt thá»± có vưá»n hoa rá»™ng, cất theo kiểu Tây Phương. Vợ chồng bác Sở và Sở Kỳ sẽ ngụ trên lầu, còn bên dưới dành cả cho vợ chồng Liêm. Tôi đã đến đấy đôi lần và thấy được sá»± bày trà lá»™ng lẫy và ấm cúng cá»§a đôi tân nhân. 
Tất cả má»i ngưá»i đổ dồn vá» việc chuẩn bị đám cưới cho chị Bình, tôi và Hoàn gần như bị quên lảng. Chúng tôi dá»± định sẽ tổ chức tháºt đơn giản, không cần lá»… nghi rưá»m rà, cÅ©ng không cần nhà cá»a, vì cưới xong chúng tôi sẽ sang ngay Âu Châụ Trừ má»™t lý do nào đó không Ä‘i ngay được, chúng tôi sẽ mướn tạm khách sạn nghÄ© đôi ngàỵ 
Hồ sÆ¡ xuất ngoại Ä‘ang chuẩn bị, hôn thú được làm trước. Dù chưa cá» hành hôn lá»…, trên danh nghÄ©a pháp luáºt, tôi và Hoàn đã là vợ chồng. Từ lúc chị Bình bị táºt đến nay, tôi như kẻ mất hồn, tất cả những chuyện đã đến gần như chỉ là những cÆ¡n má»™ng vô thá»±c. 
Ngày chị Bình rá»i bệnh viện, tôi đã ngỡ rằng việc lánh mặt Liêm sẽ khó khăn, nhưng Vân Hoàn như những quái khách kỳ lạ trong kiếm hiệp, Liêm vừa đến chẳng mấy phút là lúc nào Hoàn cÅ©ng đến. Chàng đã cứu tôi thoát khá»i những cÆ¡n lốc nguy hiểm và đưa tôi Ä‘i phố, mãi đến khuya má»›i trả vá». Hoàn thưá»ng đưa tôi đến quán ăn yên tÄ©nh cá»§a chàng và gá»i cho tôi má»™t ly champagne màu hồng, trong khi chàng nhắc lại chuyện chai champagne ngày nào, hoặc ngồi tá»±a vào ghế yên lặng vá»›i Ä‘iếu thuốc. Có lần Hoàn nhìn tôi tháºt lâu rồi vụt há»i: 
- Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi Lăng? 
- Dạ, hai mươị 
- Lúc anh biết em, em chỉ má»›i là cô gái mưá»i chÃn. 
- Má»™t năm rồi, đâu ai có quyá»n ở mãi tuổi mưá»i chÃn đâụ? 
- Vì váºy, năm nay anh không có quyá»n lá»›n hÆ¡n em gấp đôi rồị 
Hoàn cưá»á»‹ Tôi yên lặng nhìn chàng rồi nhá»› tá»›i buổi dạ tiệc mùa thu xưạ Lần gặp nhau đột ngá»™t đó không ngá» trở thành định mệnh. Tôi không ngá» gã đàn ông xa lạ ngày nào nay lại sẽ là chồng tôị 
- Không lớn hơn gấp đôi, rồi saỠ
Tôi há»i, chàng cưá»i nắm tay tôị 
- NhỠthế anh không có cảm giác mình quá già. TỠLăng, anh mong rằng anh sẽ xứng với em. 
Mắt tôi rớm lệ. 
- Em cũng mong sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. 
Vân Hoàn cưá»i má»™t cách cảm động, chàng nhìn tôi say đắm. Äá»™t nhiên trong phút giây thoáng qua, tôi thấy như chàng má»›i đúng là ngưá»i tôi hằng mong đợi, những hạt giống tình cảm gieo mầm lâu ngày bắt đầu nảy nở. 
- Anh Hoàn, em xin hứa vá»›i anh, em sẽ hết sức cố gắng để làm ngưá»i vợ toàn vẹn. Chuyện cÅ© kể như đã qua, bắt đầu từ bây giá» em sẽ cố sống vì anh. 
Vân Hoàn dụt tắt thuốc, chàng cháºm rãi nâng tay tôi lên hôn nhẹ. 
Tối hôm ấy, tình cảm giữa hai đứa tháºt ngá»t. Äây là lần đầu tiên tôi thấy gần Hoàn hÆ¡n bao giá» hết. Rá»i quán ăn, Hoàn đưa tôi dạo phố Äài Bắc mãi đến tối mò má»›i trở vá». Trên đưá»ng, chúng tôi chỉ yên lặng bên nhaụ Tôi tá»±a đầu lên vai chàng, trong khi tay Hoàn cÅ©ng vòng qua ngưá»i tôị 
Äứng trước cổng, sau cái hôn tạm biệt, Hoàn nóị 
- Lăng, anh rất xúc động vá»›i những Ä‘iá»u em đã nói ban nãỵ Anh không mong gì hÆ¡n có má»™t ngày nào đó em sẽ nói được vá»›i anh thêm má»™t câu ba chữ, nhưng hôm nay thì không cần. Những Ä‘iá»u em nói đã đủ lắm rồị 
Và Hoàn Ä‘i, tôi bước vào nhà, lòng vẫn ngỡ ngàng chẳng hiểu “câu ba chữ†là gì. Nhưng tôi cÅ©ng không thắc mắc hÆ¡n. Vá»›i Hoàn, tiến được má»™t bước như váºy là khá lắm rồị Dù sao chàng cÅ©ng chỉ là ngưá»i má»›i đến vá»›i tạ Tôi nghÄ© và cố gắng xua Ä‘uổi hình bóng Sở Liêm. 
Nhưng việc làm tôi chỉ hoài công. Suốt một buổi tối trốn lánh, tôi tưởng đã tránh được Liêm, không ngỠ... 
Vừa bước vào phòng, tôi đã thấy chàng. Liêm đang ngồi trong phòng tôị 
- Trá»i ơị 
Tôi giáºt mình. 
- Khuya qua rồi anh chưa vỠsaỠ
Sở Liêm có vẻ khó chịụ 
- Tôi có chuyện muốn nói với Lăng. 
Liêm nói: 
- Bây giá» tôi đã là anh rể cô, tôi đã thuá»™c ngưá»i nhà rồi, Lăng làm gì lại trốn tôi mãi thế? 
Tôi bước đến cá»a sổ, lùa tay qua rèm. 
- Tôi sắp sang Âu Châu rồị 
- Phải vì muốn sang Âu Châu mà Lăng lấy Hoàn không? 
Tôi châu mày: 
- Äiá»u đó nào có liên hệ gì đến anh đâủ 
Liêm bước tới, đặt tay lên vai tôị 
- Äừng ngu thế, Lăng ạ. Lăng có thể xem chuyện chung thân như má»™t trò đùa được saá» Hoàn là ngưá»i thế nào Lăng cÅ©ng biết, hắn đã từng có vợ, mèo mở lăng nhăng, trác táng đủ táºt xấu, thế mà Lăng lại chá»n hắn. Lý trà Lăng để đâu chứ? 
Tôi vùng khá»i tay Liêm, hét: 
- Im đi! 
Chàng ngưng nói, ngạc nhiên nhìn tôị 
- Äừng nói xấu Hoàn trước mặt tôị 
Tôi nói: 
- Chuyện cá»§a tôi mặc tôi, anh không có quyá»n chen vàỠTôi đã chá»n Hoàn, đã nháºn Hoàn làm chồng thì không có gì thay đổi nữa, cÅ©ng như chuyện anh vá»›i chị Bình ...Nói cÅ©ng vô Ãch, anh hiểu không, ông anh rể tôỉ 
Liêm lắc đầụ 
- Em thay đổi hết rồi, em đã trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn. 
- Vâng, tới bây giỠanh mới thấy à? 
Tôi cưá»i nhạt. 
- Vâng, tôi đã thay đổi tháºt đấy vì tôi đã trưởng thành, tôi đã tỉnh cÆ¡n mê. Anh Hoàn dù sao cÅ©ng không đến đổi xấu như anh tưởng, anh ấy đẹp trai, tế nhị và đầy đủ đức tÃnh cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông. Không phải vì thấy anh lấy chị Bình mà tôi nhắm mắt nháºn Hoàn đâu, mà là chÃnh tôi, tôi đã lá»±a chá»n, anh hiểu không? 
Liêm đỠmặt. 
- Nếu Lăng nói thêm một lúc nữa, Lăng dám bảo là chẳng hỠyêu tôi bao giỠnữa à? 
- Hừ. 
Tôi cưá»i nhẹ. 
- Bây giá» mà nhắc lại chuyện cÅ© thì nhạt quá. Anh quên chỉ còn ba ngày nữa là anh đã thành anh rể tháºt sá»± cá»§a tôi, và má»™t tháng sau ngày này, biết đâu tôi chẳng Ä‘ang ngồi trong nhà hàng Moulire-Rouge uống Champagnẻ Bây giá» chúng ta Ä‘ang ở trên vị trà khác nhau, nhắc đến chuyện cÅ© làm gì? Tình yêủ Tình yêu à? Nó có nghÄ©a gì đâủ Trên Ä‘á»i này nào có gì là hằng cá»u đâủ Anh đừng nhắc nữa, chuyện cÅ© tôi đã quên từ lâu rồị 
Mặt Liêm tái hẳn, chàng quay lưng. 
- Hay lắm, cảm ơn Lăng đã cho tôi biết chuyện đó, xin chúc mừng Lăng được một ngày trưởng thành và lạnh lùng như hiện naỵ 
Bước ra tá»›i cá»a Liêm trừng mắt nhìn lạị 
- Còn nữa, tôi còn phải mừng cho Lăng kiếm được ông chồng sộp, có đủ phương tiện để đưa Lăng sang Paris uống Champagne ở Moulire-Rouge! 
Chàng bước ra ngoài và đóng sầm cá»a lại, tôi đứng chết lặng trong phòng, lòng Ä‘au quặng vá»›i khối óc rá»—ng. Nhưng chưa kịp ngã lên giưá»ng, thì cánh cá»a lại báºt mở, Liêm xuất hiện trở lại vá»›i khuôn mặt khổ Ä‘aụ 
- Làm chi cho khổ thế Lăng? Tại sao chúng ta phải làm mặt lạnh, tại sao phải hành hạ nhau thế nàỷ Có quên được không chứ? Lăng! Không bao giỠtôi quên Lăng đâu, dù Lăng nói thế nào thì mặc ... 
Chàng lắc đầu và thở dàị Tiếng khép cá»a lại vang lên. Liêm đã Ä‘i, chúng tôi đã bị cánh cá»a buồng ngăn cách. Chàng đã Ä‘i rồi, những bước chân mất dần trên cầu thang. 
Chuyện cá»§a tôi vá»›i Liêm có được kết thúc ở đây không? Tôi cÅ©ng không biết. Äá»i có hàng ngàn mẫu chuyện không Ä‘oạn kết. Nhưng thế nào cÅ©ng váºy thôi, chỉ còn ba ngày nữa là tôi phải đến dá»± tiệc cưới giữa chị Bình vá»›i chàng. 
Như má»™t thứ tình cá», trước ngày cá» hành đám cưới Liêm Bình má»™t ngày, chị Bình nháºn được thư phúc đáp cá»§a viện M.ỊT. ở Huê Kỳ. HỠđã chấp nháºn đơn xin há»c bổng cá»§a chị và mong rằng chị sẽ sang kịp ngày khai giảng niên há»c mớị 
Ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn bức thư, chị Bình giống như má»™t pho tượng đúc. Cha mẹ tôi đứng cạnh cÅ©ng im lặng theá» Nếu chị Bình chưa bị mất má»™t chân thì bức thư trên sẽ mang đến cho gia đình biết bao sá»± vui tươị Nhưng bây giá» thì ...Bức thư quả là má»™t thách thức ngạo nghá»…. Tôi nghÄ© chắc chị sẽ khóc, khóc tháºt nhiá»u vì ao ước tuyệt đỉnh đã đạt được nhưng không còn trị giá. Nhưng tôi đã lầm, chị Bình ngồi yên vá»›i bức thư trên tay tháºt lâu, rồị..xé hai, xé tư và bức thư trở thành từng phiến giấy nhá». Chị xé tháºt bình thản. Không khà ngá»™t ngạt, chị quay lại và ngoài ý nghÄ© cá»§a tôi, chị nhìn mẹ nói: 
- Mẹ, con muốn mặc thỠáo cưới, mẹ đến giúp con đi! 
Chị Bình! Bà chị cao ngạo, siêng năng cá»§a tôi! Ôi! Chợt nhiên tôi muốn khóc. Bây giá» trong tim chị chỉ còn Sở Liêm. Tình yêu tháºt phi thưá»ng, đó là Ä‘iá»u may mắn hay bất hạnh cho chàng? 
Hôn lá»… cá» hành tháºt trang nghiêm và không kém phần long trá»ng. Tất cả thân bằng quyến thuá»™c gần như hiện diện đầu đủ. Chị Bình trang Ä‘iểm lá»™ng lẫy dù phải ngồi trên ghế lăn. Vẻ đẹp cá»§a chị vẫn rá»±c rỡ, vẫn lôi cuốn được khách trầm trồ. Anh Liêm trong bá»™ âu phục sáºm màu, trịnh trá»ng và trẻ trung đứng cạnh chị, hỠđẹp như đôi kim đồng ngá»c nữ. Nhìn há» rồi nghe những lá»i bình phẩm cá»§a khách khứa, tiếng nhạc, tiếng pháá»..không hiểu sao đột nhiên tôi nghÄ© tá»›i tiếng hát cá»§a Bá»™i Tần vá»›i bản “Tôi đến dá»± tiệc cưới nhà emâ€. 
- “ ...Cha em Æ¡ há», mẹ Ä‘ang khóc và tôi cÅ©ng không cầm được những giá»t lệ chảy tuôn ...†
Vâng, tôi cÅ©ng Ä‘ang khóc đâỵ Chị Bình rồi sẽ thành đàn bà, anh Liêm sẽ là anh rá»… nhà tôị..Và tôi chợt nhá»› đến những băn khoăn ngày nào cá»§a mình. Anh Liêm sẽ là cá»§a aỉ Chị Bình hay tôỉ Äó là câu há»i từ trước, nhưng bây giỠđã có lá»i giảị Äám cưới, má»™t kết thúc hay má»™t bắt đầủ Tôi cÅ©ng không biết. Nhìn Liêm đẩy xe cho chị Bình vào phòng tân hôn, chàng có vẻ rạng rỡ cưá»i đáp lá»… từng ngưá»á»‹ Tôi chợt băn khoăn. Anh Liêm đã tháºt sá»± tìm thấy niá»m vui hay chỉ là những nụ cưá»i gượng. Tôi cÅ©ng không biết. Tiếng vá»— tay Ä‘iếc óc, không khà ngá»™p thở khiến tôi choáng váng. Hình ảnh Liêm chạy trong rừng mÆ¡, vừa chạy vừa hét lá»›n. 
- Tôi yêu Lăng, tôi yêu TỠLăng! 
Và trên đưá»ng vắng ngưá»á»‹ 
- Lăng ơi, Lăng ơi! Anh chỉ yêu có Lăng thôị 
Mắt tôi hoa Ä‘i, hình ảnh cháºp chá»n, vang bên tai là tiếng chúc mừng vui sướng. Vui lắm saá» Vui saá» ... 
Hoàn đến bên tôi lúc nào không haỵ Chàng dìu tôi ra vưá»n hoa, để tôi ngồi thoải mái lên ghế đá, rồi chạy vào mang rượu ra đưa đến môi tôị 
- Uống đi em! 
Chàng bảo, tôi ngoan ngoãn thắm giá»ng, những giá»t rượu cay Ä‘un nóng cả dạ dàỵ Gió thoảng qua làm tỉnh đôi chút, Hoàn nhìn tôi chăm chú, tôi chợt hối háºn. 
- Em xin lỗi anh, em rất tiếc. 
Hoàn vuốt mái tóc ngắn của tôị 
- Em không có quyá»n xỉu giữa tiệc cưới, em hiểu chứ? 
- Vâng. 
Tôi gáºt đầụ 
- Em rất tiếc, bây giá» em thấy khá»e rồị..Ban nảy tại trong phòng ngá»™p quá. 
- Äừng, Lăng khá»i phải giải thÃch gì cả. 
Hoàn nhìn sâu vào mắt tôị 
- Anh chỉ mong rằng, đến ngày cưới của chúng ta, không khà sẽ không đến đổi ngộp thế nàỵ 
Tôi xiết mạnh tay Hoàn: 
- Tại sao anh nói váºá»· Em đã xin lá»—i rồi cÆ¡ mà, tháºt tình em muốn lấy anh ... 
Vân Hoàn rút khăn tay ra đưa cho tôi, chàng cắt ngang. 
- Anh báºy quá, này lau mặt em Ä‘i, chúng ta còn trở vào trong dùng tiệc nữa chứ. 
Tôi nhăn mặt. 
- Bắt buộc phải dùng tiệc nữa saỠ
Vân Hoàn nghĩ ngợị 
- À ...Hay là ...Khách đông thế này vắng hai đứa chắc chẳng sao đâu, vả lại mình đã dự lễ rồi mà. 
- Nếu hỠđể ý cũng chẳng saỠ
Tôi nói, Hoàn gáºt gù. 
- Phải, không sao hết, dù sao chúng ta cũng đã mang tiếng là kẻ phản loạn rồị 
Thế là chúng tôi đứng dáºy chạy ra xe và bắc đầu làm cuá»™c phiêu lưu trên phố. 
Từ Äài Bắc đến CÆ¡ Long, sống vá»›i thế giá»›i đêm cá»§a thành phố ká»· nghệ, ăn quà vặt ngoài đưá»ng. Cá vò viên và vịt tiá»m đơn quy, hết ăn lại đến bát phố. Tôi đã chá»n được má»™t chú gấu nhồi bông vừa đẹp vừa xinh. Mãi đến tháºt khuya má»›i quay vá» nhà. 
Mẹ đợi Hoàn chào xong bá» vá», má»›i quay sang tôi hét: 
- Tá» Lăng, con làm gì kỳ váºy, hôm nay là ngày cưới cá»§a chị Bình, tại sao con lại bá» tiệc? Không lẽ chỉ còn mấy hôm nữa mà con đợi cÅ©ng không được nữa saá» Làm như váºy khách há» sẽ nghÄ© saá» Gia đình bác Sở sẽ nghÄ© gì vá» ta chứ? 
Tôi mệt má»á»‹ 
- Thôi mà mẹ, gia đình bác Sở cưới chị Bình cho con trai chứ đâu phải cưới con? Cần gì con phải đóng vai ngoan ngoãn cho hỠnhìn chứ. 
- Cái gì con cũng không biết cả. 
Mẹ nhìn thẳng vào mặt tôị 
- Tiệc cưới cá»§a chị con mà ngay má»™t câu chúc mừng con cÅ©ng không biết chúc, sao váºá»· 
Tôi nói nhá»: 
- Tất cả những gì cần chúc con đã chúc trước rồị 
Mẹ vẫn tiếp tục hét: 
- Con là đứa không biết Ä‘iá»u, Ãt ra ở bên nhau hai mươi năn, phải lưu luyến chứ, đằng này chị Bình con lấy chồng, ngay trong ngày vui con không ở nhà lại bá» Ä‘i chơị 
Cha bước đến kịp thá»i giải nguy cho tôị 
- Thôi Quyên ạ, con nó cũng không đến nỗi nào, em dùng chi những tiếng nặng thế. Nó còn ở lại đây với ta được mấy hôm nữa chứ? 
Lá»i cha như má»™t gáo nước lạnh làm thức tỉnh mẹ. Phải, ngày ra Ä‘i cá»§a tôi không còn bao xa nữạ Mẹ đứng lặng nhìn tôi, nước mắt chạy quanh má. 
- Anh Bằng, ta sinh con ra để làm gì? Nuôi chúng lớn lên để khi chúng đủ lông, đủ cánh là lại xa ta, lại bay mất ... 
Tôi xúc động bước tới ôm vai mẹ, hôn nhẹ. 
- Mẹ sẽ không bao giá» mất chúng con đâu, tháºt đấỵ 
Cha cũng nói vàỠ
- Thôi, hôm nay em cũng mệt quá rồi Quyên ạ, em lên lầu nghĩ đi, để anh nói chuyện với con một chút. 
Mẹ ngoan ngoãn quẹt nước mắt, chệnh choạng lên gác. Nhìn theo, đột nhiên tôi thấy ngưá»i có vẻ già Ä‘i tháºt nhiá»á»¥ 
Trong phòng chỉ còn lại cha và tôi, hai cha con yên lặng nhìn nhaụ Lâu lắm rồi, từ khi hãy còn bé, tôi cÅ©ng đã cảm thấy sá»± trầm mặc giữa tôi vá»›i cha như ngầm chứa má»™t sá»± cảm thông. Khi ngưá»i nhìn tôi, đến gần và đặt tay lên vaị.. 
- Tá» Lăng, cha có mấy lá»i muốn nói vá»›i con. Nếu không nói ngay bây giá», có lẽ cha cÅ©ng không biết đến bao giá» cha má»›i có cÆ¡ há»™i nói nữạ 
- Dạ. 
Tôi nhìn chạ 
- Tháºt ra, trước kia cha không hiểu Hoàn lắm, nhưng lúc gần đây cha thấy cha lầm. Hoàn đúng là má»™t mẫu đàn ông có tư tưởng, hiểu biết và cảm thông được. 
Rồi cha nhìn thẳng vào mắt tôị 
- Cha không mong gì hÆ¡n là con hãy hiểu biết, yêu Hoàn. Cha tin rằng như thế là Ä‘á»i sống hôn nhân cá»§a con đã toàn vẹn. 
Tôi kinh ngạc nhìn chạ Ngưá»i đã từng phản đối cuá»™c hôn nhân cá»§a tôi vá»›i Hoàn, tại sao, tại saá»..Nhưng khi nhìn vào mắt cha, tôi chợt hiểu tất cả ...Phải chăng Hoàn đã nói hết cho cha nghẻ Tôi thở dài và cảm thấy mình trở nên yếu Ä‘uối vô cùng. 
- Cha, con sẽ cố gắng, cha cứ yên tâm. 
Mưá»i lăm hôm sau, đám cưới chúng tôi được cá» hành đơn giản. Ngoài ngưá»i thân trong gia đình không má»i ai hết. Anh Liêm và chị Bình cÅ©ng có đến dá»±, nhưng tôi không quan tâm lắm, tất cả trái tim tôi đã dành cho Hoàn. Lúc đưa tay cho Hoàn mang nhẩn, tôi đã thá»±c sá»± xúc động. Tôi chỉ có Hoàn, chỉ có Hoàn thôị 
Äêm tân hôn, chúng tôi ở khách sạn. Vì mệt má»i và nổi bâng khuâng xa xứ, tôi đã run rẩy trước ngưỡng cá»a làm vợ. Vân Hoàn là ngưá»i hiểu biết, chàng cho tôi dùng thuốc an thần. Tối hôm ấy tôi ngá»§ say và Hoàn đã để tôi ngá»§ yên. 
Và hôm sau, chúng tôi lên phi cÆ¡ cá»§a hảng The World bay thẳng sang Âu Châụ Xin giã từ Äài Loan yêu dấu.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 02:43 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 8 
 
 
  
 
Giấc ngá»§ đến tháºt ngon, tháºt ngá»t và khi tỉnh giấc, ánh sáng trong phòng đã nhạt nhòa, đèn đưá»ng hắt lên xuyên qua cá»a làm lấp lánh những hạt sáo pha lê. Tôi giáºt mình quay ngưá»i lại, mùi thuốc lá thoảng nhẹ vào mÅ©i và tôi bắt gặp ánh mắt cá»§a Hoàn. 
Chàng Ä‘ang ngồi tá»±a lưng vào tưá»ng, vừa hút thuốc vừa ngắm tôi vá»›i nụ cưá»i trên môị 
- Ồ, mấy giỠrồi anh? 
Hoàn nhìn đồng hồ. 
- Gần bảy giỠrồị 
- Bảy giỠđêm à? 
Tôi nhảy nhá»m lên, Hoàn cưá»i: 
- DÄ© nhiên là bảy giỠđêm rồi, em đã ngá»§ má»™t hÆ¡i hÆ¡n mưá»i tiếng đồng hồ em biết không? 
- Thế sao anh không mở đèn? 
Hoàn đưa tay mở đèn. 
- Anh ngại ánh sáng đánh thức em. 
Chàng nhìn tôi cưá»á»‹ 
- Trông em ngủ đẹp như trẻ con. 
- Thế ... 
Tôi mở to mắt: 
- Anh chẳng có ngủ à? 
- Có ngủ một chút. 
Hoàn nói: 
- Thấy em ngủ ngon quá, anh ngồi đây ngắm luôn. 
Mặt tôi đỠlên: 
- Chắc kỳ cục lắm? 
- Äẹp chứ kỳ đâụ 
Hoàn cúi xuống hôn lên chót mủi tôi, rồi vỗ nhẹ vaị 
- Bây giá» nếu em muốn ngắm thành phố La Mã thì dáºy Ä‘i là vừạ 
- Tối rồi mà ngắm gì? 
- Thành phố La Mã không hẳn chỉ là thành phố cổ, nó sẽ biến dạng tùy theo buổi sáng, trưa hay tối, ngắm lúc nào cũng có cái đẹp cả. 
Hoàn nói, tôi ngồi dáºá»µ 
- Anh quay mặt sang nơi khác đi, em muốn thay áỠ
Vân Hoàn chăm chú nhìn tôi: 
- TỠLăng. 
Chàng cháºm rãi: 
- Em đừng quên là bây giỠem đã là vợ anh rồi nhé. 
Tôi đỠmặt. 
- Nhưng ...Nhưng em chưa quen. 
Hoàn thở rạ 
- Thôi được. 
Chàng quay ngưá»i lại nhìn ra cá»a sổ, tôi bắt đầu thay áo, nhưng vừa thay được nữa, thì đột nhiên Hoàn quay lại ôm tôị Tôi hoảng hốt đưa tay cháºn ngá»±c, Hoàn nhìn sâu vào mắt nói: 
- Em cÅ©ng cần táºp quen Ä‘i là vừạ 
Tôi vừa giáºn, vừa tức, cằn nhằn. Hoàn chỉ cưá»i trừ. Thay áo xong, chợt nghe có tiếng muổng nỉa va chạm bên phòng khách, tôi nói: 
- Anh ơi, chắc có trộm 
Hoàn cưá»á»‹ 
- Gina đấỵ 
- Ginạ 
Tôi bàng hoàng chưa kịp lên tiếng, Hoàn đã tiếp. 
- Äấy là má»™t ngưá»i đàn bà Ã. 
Thôi đúng rồi! Tôi lặng ngưá»á»‹ 
- Trá»i Æ¡i, má»›i ngá»§ có má»™t chút mà anh đã mang bà ta vỠđây rồi saá» 
Hoàn hơi khựng lạị 
- Äừng ngu váºy, em biết nấu cÆ¡m, giặt rá»a không chứ? 
- Em đã nói với anh. 
Tôi thấy đau nhói tim. 
- Là em không thể làm má»™t ngưá»i vợ hoàn toàn cÆ¡ mà. 
Hoàn ôm tôi vào lòng. 
- Anh không phải nói thế, anh cÅ©ng không muốn em phải lo việc bếp núc, nhưng Gina là ngưá»i đày tá»› đảm Ä‘ang. 
Chàng nói và tôi chợt hiểu rạ 
- Anh muốn em hứa vá»›i anh Ä‘iá»u này nhé? 
- Äiá»u gì? 
- Từ rày vá» sau đừng nhắc đến ngưá»i đàn bà à đó nữạ Em nhắc tá»›i khiến anh có mặc cảm phạm tộị 
- Nếu anh chẳng có lỗi thì sao anh lại có mặc cảm đó? 
- Anh không có lá»—i tháºt. 
Hoàn nói: 
- Có Ä‘iá»u đứng trước mặt em, sá»± tinh trắng và tinh khiết cá»§a em khiến anh cảm thấy ngại ngùng. 
Tôi mở to mắt, không hiểu chàng nói gì, nhưng nhìn ánh mắt thành tháºt cá»§a chàng, tôi bất giác gáºt đầu và hứa sẽ không bao giá» nhắc đến ngưá»i đàn bà đó nữạ Hoàn vòng tay qua ngưá»i tôi vá»›i nụ cưá»i mãn nguyện, chàng dìu tôi vá» phÃa phòng ăn. 
Gina là má»™t bà vừa cao lá»›n vừa béo, thấy tôi vào bà đã cúi chào cung kÃnh. CÆ¡m tối đã làm xong, mùi bÆ¡ nóng mÅ©i, ngá»i thấy mùi bÆ¡ tôi má»›i nhá»› ra từ sáng đến giá» chưa có má»™t miếng gì vào bụng. 
- Tá» Lăng, em dùng thá» món mì à xem. Gina làm cho chúng ta dùng đấỵ Äến à thì phải dùng món ăn à má»›i hợp tình. 
- Em đói quá rồị 
Ngồi vào bàn tôi nóị 
- Bây giá» dù món ăn Ã, Tây Ban Nha, Pháp hay Nháºt gì, em cÅ©ng nuốt trôi được hết. 
Trước mặt tôi là dÄ©a mì tháºt to, tôi ăn ngấu nghiến. Hoàn yên lặng ngồi cạnh nhìn tôi ăn, trong khi Gina có vẻ tháºt hài lòng. 
Sau bữa cơm, tôi và Hoàn ra phố. 
Gió đêm đầu hè thoảng nhẹ, thành phố cổ xưa hiện ra dưới chân đồi, trước mặt tôị Những ngá»n đèn thắp sáng, ngôi nhà thá» ngàn năm xưa sừng sững trá»i cao, tháp chuông rồi những bức tượng Ä‘iêu khắc, vòi phun nước, cung Ä‘iện hoang phế, cổ tÃch hòa lẫn vá»›i những kiến trúc văn minh hiện đại, thành phố mang vẻ tháºt đặc biệt. Vân Hoàn không dùng xe, chàng dìu tôi Ä‘i bá»™ má»™t khoảng đưá»ng dàị 
Äá»™t nhiên có tiếng gió ngá»±a, rồi phÃa trước hiện ra má»™t chiếc xe song mã. Hai con ngá»±a tháºt trắng, vá»›i bá»m lông trên đầu, kéo má»™t chiếc xe đẹp, tôi suýt kêu lên. 
Hoàn đưa tay ngoắc xe lại, nói mấy câu tiếng à với gã phu xe, rồi dìu tôi bước lên. Chúng tôi vừa ngồi xuống, ngựa đã bắt đầu chạỵ Tôi thở rạ 
- Em có cảm giác như mình nằm mơ. 
Hoàn xiết chặt ngưá»i tôị 
- Anh sẽ bảo xe chạy đủ má»i chá»— để em ngắm hết cả thành phố La Mã nhé. 
Vó ngá»±a nổ Ä‘á»u trên đưá»ng nhá»±a, hết quảng đưá»ng rá»™ng đến ngá» hẽm. Cảnh đêm đẹp và sạch vô cùng. Ãnh trăng treo cao trên trá»i khiến sao mất Ä‘i vẻ rá»±c rỡ cá»§a nó. Trăng sáng quá, phá»§ đầy cả đầu ngá»±a, cả tôi và thành phố cổ. Tôi như ngẫn ngÆ¡, tất cả những gì Ä‘ang xảy ra hình như chỉ có trong mÆ¡ thôị Bóng đêm mỠảo vá»›i sương nhạt. 
- Anh Hoàn, chúng ta nằm mÆ¡ hay tháºt đâỷ 
Hoàn cúi xuống. 
- Nằm mơ đấy, chúng ta nằm mơ thấy một giấc mơ. 
Trong mÆ¡ tôi không há» trông thấy La Mã, có Ä‘iá»u La Mã đẹp hÆ¡n những gì tôi đã thấy nhiá»á»¥ Xe chạy má»™t lúc bá»—ng ngừng lại, Hoàn kéo tôi xuống xẹ Trước mặt tôi đông đặc cả ngưá»i và xẹ 
- Xuống đây anh đưa em thăm suối trinh nữ, má»™t con suối danh tiếng nhất thành La Mã nàỵ Theo lá»i đồn thì nó linh lắm, muốn khấn gì cÅ©ng mãn nguyện cả. Em muốn khấn không? 
- Muốn. 
Tôi nói và chạy ngay vá» phÃa suối, những bức tượng đá tháºp đẹp nhìn những bá»t nước quanh co dưới ánh trăng lóng lánh như những hạt ngá»c, và những đồng bạc trắng xóa dưới suối, tôi ngỡ ngàng. Con ngưá»i sao dẩy đầy mÆ¡ ước thế nàỵ 
Ngẩng đầu lên gặp ngay ánh mắt của Hoàn. 
- Em khấn thế nào anh? 
- Quay lưng vá» phÃa suối, ném qua hai đồng xu, em sẽ có quyá»n ước hai Ä‘iá»u nguyện 
Tôi làm theo lá»i chàng, mắt Hoàn sáng ánh dưới trăng. 
- Em ước gì đấỷ 
Tôi đỠmặt. 
- Không, em không nói đâụ 
Chàng cưá»i và nhún vai không há»i thêm. 
Chúng tôi lại leo lên xe ngựạ Gió tháºt mát, những âm thanh lốc cốc lá»™c cá»™c nghe tháºt êm tai, tóc tôi tung theo gió, Hoàn phải giữ lạị Xe tiếp tục chạy trong gió, trong đêm và cả ngàn năm sá» xa vá»á»‹ 
Lần này xe ngừng trước má»™t bá» thành rá»™ng lá»›n, chúng tôi xuống xẹ Äến gần bá» tưá»ng tôi má»›i biết đây là má»™t phế tÃch danh tiếng cá»§a La Mã. Äứng trên cao nhìn xuống ba chiếc cá»™t trụ cao lá»›n đại diện cho đế quốc La Mã ngày nào sừng sững trong đêm. Dưới ánh trăng, cung Ä‘iện cÅ© im lìm, cá»a thành thá» thẩn đứng nhìn từng hàng trụ dài chen chúc, đến đâu cÅ©ng gặp tượng. Nhìn cảnh tàn tạ, nghÄ© đến thá»i cá»±c thịnh ngày nào, yến tiệc linh đình, đèn Ä‘uốc rá»±c rỡ, lòng tôi chợt bâng khuâng. Vương hầu khanh tướng gì cÅ©ng thế thôi, má»™t kiếp hồng trần rồi cÅ©ng mai má»™t. Anh hùng ư? Äẹp nghiêng ngữa giang san ư? Có hÆ¡n gì má»™t đống gạch vụn, rồi cÅ©ng vỡ nát, cÅ©ng Ä‘i vào hư vô. 
Lâu đài đâu không thấỷ 
Yến tiệc đâu không bàỷ 
Giang sơn rồi đổ nát ... 
Tôi chợt cao hứng ngâm nga, Hoàn vòng tay sau lưng tôi nhại giá»ng. 
Tiếc lâu đài đổ nát, 
Tiếc yến tiệc không bày, 
Tiếc giang sơn đổ nát ... 
Tôi quay lại nhìn sâu vào mắt chàng. Trong thoáng giây, tôi chợt thấy Hoàn gần gá»§i và hiểu tôi tháºt nhiá»u, di tÃch lịch sá» vẫn còn nằm dưới chân. Tôi thấy mình quá may mắn, không phải sống trong thá»i quá khứ đã trôi qua mà là sống ở hiện tại, sống vá»›i tất cả niá»m vui sinh tồn. 
Rồi lại lên xe, chúng tôi đến công trưá»ng Venise chiêm ngưởng viện bảo tàng, rồi sân giác đấu vá»›i những chiếc hang tròn thả thú. Tôi không dám nghÄ© đến cảnh chiến đấu giữa ngưá»i và thú. Sân rá»™ng quá, tôi há»i Hoàn. 
- Nếu đấu trưá»ng này ngồi đầy thì có thể chứa được bao nhiêu ngưá»i hở anh? 
- Khoảng năm mươi ngàn. 
Tôi liên tưởng đến hình ảnh năm mươi ngàn ngưá»i ngồi cổ vá» la hét ...Máu cá»§a ngưá»i và thú nhuá»™m Ä‘á», sá»± váºt vã giữa sống vá»›i chết, để rồị..Bây giá» còn lại gì? Võ sÄ©? Thú, khán giả ngày xưa giỠở đâủ Tôi rùng mình rút đầu vào ngá»±c Hoàn, chàng xiết chặt ngưá»i tôi, há»i: 
- Em làm sao thế? 
- Em rất mừng khi biết mình đang sống. 
Tôi nói: 
- Chỉ có sống, dù sống trong chá»›p giây má»›i là thá»±c, dù biết rằng rồi mấy nghìn năm sau ta lại giống như những vị vui chúa cá»§a Ä‘á»n đài này, ta sẽ trở thành dÄ© vãng cho ngưá»i phê phán ... 
Tôi nhìn chàng. 
- Vì váºy, sống là quý rồi phải không anh? 
Chàng nhìn tôi say đắm và sau cùng cúi xuống. 
- Anh yêu em, TỠLăng. 
Tôi đăm chiêụ 
- Giữa khung cảnh hoang phế đẹp đẽ thế này, giữa ánh trăng ...Em tin rằng Ä‘iá»u anh vừa nói là tháºt. 
- Thế có nghĩa là từ trước đến nay em không hỠcho rằng anh yêu em à? 
- Vâng. 
Tôi thành tháºt. 
- Nếu thế, anh cưới em làm gì? 
- Có lẽ vì hiếu kỳ. 
- Hiếu kỳ? 
Hoàn ngạc nhiên, tôi gáºt đầụ 
- Vâng, em trẻ tuổi, trinh khiết, đó là Ä‘iá»u anh đã từng nóị ChÃnh vì sá»± khác biệt giữa em vá»›i những ngưá»i đàn bà anh từng giao du mà anh cưới em. 
Hoàn đăm đăm nhìn tôị 
- Äó là Ä‘iá»u em nháºn xét vá» anh? 
Chàng há»á»‹ 
- Thôi được, anh mong rằng má»™t ngày nào đó em sẽ hiểu anh nhiá»u hÆ¡n. 
Chúng tôi ngồi xe tiếp tục cuá»™c du hành dưới trăng. Xe chạy tháºt cháºm, cổ thành La Mã như ngá»§ yên, hết con đưá»ng này đến con đưá»ng khác, mãi đến lúc trăng sắp lặn, xa phu và ngá»±a Ä‘á»u má»á»‹ Bốn giá» hÆ¡n chúng tôi má»›i trở vá» nhà. 
VỠđến nhà lòng vẫn còn ngáºp đầy tình cảm mÆ¡ màng, vẽ trá» tình cá»§a khung cảnh vẫn còn miên man đâu đâỵ Tôi lưá»i biếng thay áo ngá»§. Tôi thay trước mặt Hoàn, và đây là lần đầu tiên tôi không đòi há»i chàng quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác. 
Lúc chui vào chăn, Hoàn má»›i quay sang ôm tôi, chàng nhẹ nhàng ve vuốt ...Tôi rút vào lòng chàng, má»™t chút sợ hãi, lo lắng và ...say đắm len lá»i trong dạ 
- Anh Hoàn ... 
- Ờ ... 
- Anh biết em đã khấn gì không? 
- Không, nhưng anh không bắt buộc em phải nóị 
- Nhưng em muốn nóị 
Tôi dựa đầu vào càm chàng, bàn tay rụt rè đặt trên lòng ngực ấm. 
- Äiá»u khấn đầu tiên cá»§a em là cuá»™c hôn nhân cá»§a chị Bình vá»›i anh Liêm hoàn toàn hạnh phúc, và Ä‘iá»u khấn thứ hai là ...Anh vá»›i em sẽ bá»n chặt nhau mãị 
Hoàn có vẻ ngẩn ra, má»™t lúc lâu chàng má»›i cúi xuống hôn lên trán, lên môi, lên má tôị Chiếc áo ngá»§ tuá»™t mất. Hình ảnh hai con ngá»±a trắng tung vó trên đưá»ng phố La Mã lại hiện rạ..Và mây mù đến, tôi như bay bổng lên trá»á»‹.. 
Rồi ngưá»i con gái rùng mình biến ra thành đàn bà, và tôi trở thành vợ chÃnh thức cá»§a Hoàn. 
Ná»a năm trôi qua, trong ná»a năm đó, chúng tôi báºn rá»™n liên miên. Thế giá»›i không ngá» to lá»›n quá, có nhiá»u thứ để tôi nhìn. Chỉ má»™t thành phố La Mã mà tôi đã không viếng hết nói chi là những thành phố khác. Viện bảo tàng quốc gia, nhà thá» St. Paule, Milan ...từ những danh há»a thế giá»›i đến những di váºt thá»i cổ, ngắm hoài không hết. Æ ? Rome hÆ¡n ba tháng tôi má»›i có thể quen được thành phố má»™t phần nàỠ
Sau đấy, Hoàn lái chiếc xe thể thao màu đỠxinh xắn cá»§a chàng đưa tôi Ä‘i khắp Âu Châu, Pháp, Äức, Hy Lạp, Thụy SÄ©, Anh ...nÆ¡i nào cÅ©ng đến. Ban ngày thăm viếng các di tÃch lịch sá» và thắng cảnh, tối đến vÅ© trưá»ng, phòng trà nghe nhạc ...Cuá»™c sống ngáºp đầy không khà tươi mát và báºn rá»™n, nhưng đến cuối năm là tôi bắt đầu chán. Bao nhiêu khung cảnh đẹp thu vào đầy cả óc cá»™ng thêm cái lạnh thấu xương cá»§a mùa đông Châu Âu, mưa tuyết suốt ngàỵ..khiến tôi khó chịụ Nhìn khuôn mặt bÆ¡ phá» cá»§a tôi, Hoàn biết và đã cho kết thúc cuá»™c chơị Chúng tôi trở vá» thành phố La Mã. 
Vá» tá»›i nhà đã thấy má»™t chồng thÆ¡ cao ngất chỠđón, tôi ngồi xuống cạnh lò sưởi láºt từng bức ra xem, Ä‘a số là cá»§a cha, tỉ mỉ há»i thăm sức khá»e, trấn an và cho biết tin tức ở nhà ...Cha mẹ vẫn mạnh, chị Bình và Sở Liêm Ä‘ang sống Ä‘á»i bình thưá»ng. Cha nhắc đến chị Bình và Liêm khiến vết thương cÅ© ngày nào trong tim tôi như khÆ¡i lạị Tôi biết mình chưa há» quên chuyện xưạ 
Tiếp tục Ä‘á»c những bức còn lại, tim tôi như ngưng Ä‘áºp khi thấy lẫn lá»™n trong đống thÆ¡ má»™t bức vá»›i nét chữ Sở Liêm. Tôi e dè nhìn sang Hoàn, hình như chàng chưa phát giác được cá» chỉ bất thưá»ng cá»§a tôi, chàng Ä‘ang uống rượụ Tôi vá»™i vã mở thư. Bức thư ngắn vá»›i những má»§i gai nhá»n. 
“ ...Có lẽ Lăng và Hoàn đã Ä‘i khắp Âu Châu rồị Khi Lăng ngồi trong Moulire-rouge uống champagne, không hiểu Lăng có nghÄ© đến má»™t nÆ¡i xa xăm bên bá» bên này có ngưá»i nghÄ© đến Lăng không? Không hiểu Lăng rồi có còn nhá»› đến khu rừng đẹp ngày nào Æ¡? Äài Loan, nÆ¡i đã từng có những cÆ¡n mưa bụi mùa đông? Tôi nghÄ© có lẽ tất cả những ký ức kia chắc cÅ©ng đã phai tàn giữa cuá»™c sống văn minh váºt chất Æ¡? Phương Tây rồi, hay Ãt ra nó cÅ©ng bị đắm chìm, quên lãng giữa những giá»t Champage trong dạ hộị.. 
“ ...Lục Bình rất dá»… thương, nàng đúng má»±c vợ hiá»n. Buổi sáng tôi đến sở, chiá»u tối má»›i vá» ...Bình thưá»ng Ä‘em những công việc hàng ngày làm được ra khoẹ..Chúng tôi thưá»ng nhắc đến Lăng luôn, từ tÃnh gàn đến sá»± hay suy tư cá»§a Lăng, bức mành sáo và những cÆ¡n mÆ¡ má»™ng hàng ngàỵ..Bây giá» không hiểu Lăng có còn những giấc má»™ng ngày nào nữa không ...†
Lá thư rá»i khá»i tay, tôi ngồi bất động như pho tượng. Chuyện cÅ© ...chuyện cÅ© ...Tôi lại nhặt thư lên và ném vào lò sưởị Má»™t đóm lá»a đỠlóe lên rồi màu trắng cá»§a giấy biến mất, rồi đến phong thư. Khi tôi ngẩn đầu lên má»›i chợt thấy Hoàn Ä‘ang lặng lẽ nhìn tôi từ bao giá». 
Tôi mở miệng định giải thÃch, nhưng Hoàn đã xua tay, chàng đẩy ly rượu sang tôị 
- Anh pha cho em đấy, nhạt chứ chẳng nồng đâụ 
Tôi nâng ly hớp nhẹ, mùi rượu nồng nhẹ. 
- Anh táºp thói xấu cho em. 
Tôi nói: 
- Lúc xưa em khồng hỠbiết uống rượụ 
Hoàn bước qua ngồi xuống cạnh tôi, lá»a soi đỠcả mặt chàng. 
- Uống rượu không có gì là xấu cả. 
Hoàn nói: 
- Say được là cả một sự sung sướng. 
Chàng nhìn thẳng vào mắt tôị 
- Mai em muốn đi đâu chơi không? 
- Không, em thÃch ở nhà hÆ¡n, vả lại chúng mình cÅ©ng vừa má»›i Ä‘i chÆ¡i vá» mà? 
- Có tháºt em thÃch ở nhà chứ? 
Hoàn đột ngá»™t há»i khiến tôi giáºt mình. 
- Anh há»i thế có nghÄ©a gì? 
- Không có gì cả. 
Hoàn cúi xuống hôn lên mặt tôị 
- Anh chỉ mong rằng em thÃch ngôi nhà này, nó sẽ ấm cúng đối vá»›i em. 
Tôi nhìn vá» phÃa lò sưởị 
- Em thÃch. 
Tôi nói: 
- Anh nhìn kìa, lá»a đỠthế này không ấm saá» 
Hoàn nhìn tôi tháºt lâụ 
- Mong rằng Ä‘iá»u em vừa nói là tháºt. 
Chàng đứng dáºy bước đến tá»§ rượu, tôi ngồi yên há»›p cạn ly trong taỵ 
Tối hôm ấy tôi cứ lăn lá»™n mãi, tôi nằm mÆ¡ thấy khu rừng ngày nào, thấy mưa, thấy tôi ngồi sau yên xe Sở Liêm, xe chạy tháºt nhanh trên con lô. Bắc Tân ...Liêm vừa lái xe vừa hét tá» 
- Anh yêu Lăng. Anh yêu Lăng. 
Nhưng đột nhiên má»™t chiếc xe cam nhông tháºt to không hiểu từ đâu chạy đến lá»§i vá» phÃa chúng tôị Tôi hét to lên. Xe ngã ... đưá»ng nhuá»™m đỠmáụ..chiếc Scooter tan tành ...Tôi gá»i lá»›n. 
- Anh Liêm ...Trá»i, anh Liêm! 
Hình như có ngưá»i ôm lấy tôi lắc nhẹ. Tiếng cá»§a Hoàn buồn bã bên taị 
- Lăng, tỉnh dáºy em ...Em nằm mÆ¡ há» ...Tỉnh dáºy em! 
Tôi choàng tỉnh dáºy, mồ hôi đổ ướt cả áỠHoàn xiết chặt tôi vào lòng, cánh tay rắn chắc cá»§a chàng khiến tôi hồi tỉnh. 
- Lăng, anh đây này, đừng sợ ...Äó chẳng qua chỉ là giấc má»™ng thôi!
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 02:44 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 9 
 
 
  
 
Còn gì vui cho bằng được trở vá» trùng phùng vá»›i gia đình? Còn gì mừng hÆ¡n được gặp lại mẹ chả Äể tạo sá»± bất ngá», tôi không Ä‘iện thoại hay báo tin trước, nên khi vừa bấm chuông, cô Tú ra mở cá»a đã reo lên kinh ngạc. 
- Ồ, cô Hai vỠrồi! Cô Hai vỠrồi! 
Cha mẹ tôi nghe tiếng reo đã xông ra, thấy chúng tôi vá», ngưá»ng đã lặng ngưá»i mừng rỡ. Tôi ôm choàng lấy mẹ, vừa khóc vừa hôn. 
- Phải, thưa mẹ con đã vá», Tá» Lăng cá»§a mẹ đã vỠđây! 
Quay sang cha, tôi lại chui vào vòng tay ngưá»á»‹ 
- Con vỠđây cha ạ. 
- Trá»i Æ¡i! 
Mẹ vừa dụi mắt, vừa sụt sùị 
- Tháºt hở con? Mẹ không nằm mÆ¡ chứ? 
- Vâng, tháºt đấy mẹ. 
Tôi lại quay sang mẹ: 
- Nhá»› mẹ quá, chúng con phải trở vá». 
Cha thở ra: 
- Sao tụi con vá» mà chẳng đánh tiếng cho biết chút nào cả váºá»· 
Tôi quay sang cha và bá» lở câu nói cá»§a ngưá»á»‹ 
- Ồ cha! Cha chẳng già tà nào cả, cha vẫn còn đẹp trai thế mà cha giấu con, cha bảo cha có tóc bạc ... 
- á»i trá»i! 
Cha tôi kêu lên, ngưá»i cố làm ra vẻ bình tỉnh nhưng khóe mắt đã rướm lệ. 
- Con nhá» này vẫn trẻ con. Vân Hoàn, lấy nhau đã hai năm rồi, cáºu làm sao mà nó vẫn không lá»›n được thế? 
Hoàn đứng trong góc, nãy giá» yên lặng nhìn cảnh Ä‘oàn tụ cá»§a chúng tôi, nghe cha nói, chàng chỉ nhún vai cưá»á»‹ 
- Sông núi dá»… đổi thay chứ bản tÃnh làm sao đổị 
Mẹ lại bước tá»›i Ä‘oạt tôi từ tay cha, ngưá»i nắm tay tôi ngắm nghÃạ 
- Äể mẹ nhìn xem con máºp hay ốm. 
Mẹ sụt sùị 
- Trá»i Æ¡i! Con lá»›n rồi, đẹp nữa, con thay đổi nhiá»u quá. 
- Tại lâu quá mẹ không thấy con. 
Tôi nói: 
- Chứ con vẫn xấu xà như ngày nàỠ
- Nói báºy! Con mẹ bao giá» chả đẹp. 
- Thôi được rồị 
Cha cưá»i cảm động. 
- Em cÅ©ng nên để chúng ngồi nghỉ má»™t chút chứ. Ngồi máy bay mưá»i mấy tiếng cÅ©ng mệt chết được. 
- À. 
Mẹ lại quay sang Vân Hoàn. 
- Tại sao mấy đứa trở vá» thình lình như váºá»· VỠở luôn hay chỉ chÆ¡i Ãt hôm thôỉ Nhà hàng cá»§a con thế nàỠ
Má»™t lô câu há»i phải cần cả khoảng thá»i gian dài để giải đáp. Hoàn quay lại nhìn tôị 
- Con nghÄ© là ...Chúng con sẽ còn ở đây lâu lắm, phải không Lăng? Có lẻ má»™t năm chỉ sang Âu Châu vài tháng thôi, thá»i gian còn lại sẽ ở tại Äài Loan, em há»? 
Tôi vá»™i vã gáºt đầụ Hoàn tháºt tuyệt, chàng quá hiểu ý tôị 
- Ồ! Thế thì còn gì tốt hơn. 
Mẹ kêu lên. 
- Váºy thì hai con tạm ở đây trước. Tá» Lăng, phòng con mẹ vẫn giữ riêng cho con đấỵ Bức mành cá»a và cả mấy tấm hình lăng nhăng vẫn còn nguyên. 
Mẹ lúc nào cÅ©ng thÃch gá»i những bức tranh táºp thể cá»§a tôi là hình lăng nhăng. 
Tôi sung sướng. 
- Tháºt sao mẹ? 
Và không đợi trả lá»i, chạy vụt lên lầụ Niá»m vui tá»a rá»™ng khi trông thấy chiếc phòng cÅ©, nó vẫn còn đầm ấm, vẫn thÆ¡m. Bước tá»›i khung cá»a sổ, quÆ¡ nhẹ bức rèm sáo, vuốt ve bàn viết và ngồi xuống cạnh giưá»ng. 
Mẹ bước vào ngồi cạnh tôị Sá»± trùng phùng mẹ con sau má»™t lúc rối rÃt, bây giỠđã bình tÄ©nh lại, ngắm nghÃa tôi, mẹ há»i: 
- SaỠVân Hoàn đối với con thế nàỠNó có làm con buồn không? Nhìn cách ăn mặc của con mẹ biết, chắc nó cũng yêu con lắm, phải không? 
- Vâng. 
Tôi cảm động nói: 
- Anh ấy là ngưá»i chồng tốt, má»™t ngưá»i chồng toàn vẹn đến độ con không thể viện bất cứ lý do gì để làm anh ấy buồn. Anh Hoàn yêu con, chìu chuá»™ng con và ...con không thấy anh ấy có má»™t cô bạn nào khác cả. 
- Ờ. 
Mẹ có vẻ an ủị 
- Dù sao mẹ cũng sung sướng thấy mình vẫn còn một đứa con tốt phước. 
Mẹ nói thế là saá» Tôi ngỡ ngàng nhìn mẹ, thừa lúc không có Hoàn ở đây, tôi há»i: 
- Thế còn chị Bình? Chị ấy không được hạnh phúc sao mẹ? 
- Ờ. 
Mẹ thở dài, ngưá»i nhìn tôi vá»›i đôi mắt buồn. 
- Mẹ không biết tụi nó làm sao hết. Lăng, con Ä‘i xạ..Bình vá»›i Liêm cứ xung đột nhau luôn, lúc gần đây nó còn đòi ly dị nhau nữạ Mẹ không hiểu chúng nghÄ© saá» Bây giá» con vá», mong rằng tất cả sẽ thay đổị Có dịp con đến nói vá»›i Bình, khuyên chúng nó, tuổi trẻ chúng con dá»… thông cảm nhau hÆ¡n ... 
Lá»i cá»§a mẹ khiến tôi bàng hoàng. Sở Liêm và chị Bình, há» không hạnh phúc, há» sắp ly dị? Có thể có chuyện đó saá» 
- Tại sao có chuyện đó váºy mẹ? 
- Mẹ cũng không hiểụ 
Mẹ tôi thở dàị 
- Có Ä‘iá»u, con Bình bây giá» không còn như ngày xưa nữa, nó đã thay đổi, tÃnh tình nóng nảỵ Lúc đầu lục đục vá»›i bà Sở, ở chung không được, ra riêng, bây giá» lại có chuyện vá»›i cả chồng nó ... 
Mẹ chợt quay lại nhìn tôị 
- Còn con? Sao chưa có tin tức gì cả thế? 
- Tin gì? 
Tôi ngạc nhiên, mẹ nhìn tôi vá»›i nụ cưá»i bà máºt. 
- Con ...có chưả 
- Có cái gì? 
- Con nÃt đấỷ 
Mẹ cưá»á»‹ 
- Vân Hoàn cÅ©ng lá»›n tuổi rồi, phải sanh đẻ vá»›i ngưá»i ta chứ, đừng có bắt chước chuyện ngừa thai không được. 
Tôi đỠmặt. 
- Con có bắt chước ai đâủ 
- Ờ, Lục Bình nó không muốn có con. Tháºt ra theo mẹ thấy, nếu chúng có con vá»›i nhau, không chừng gia đình êm ấm hÆ¡n. 
- À. 
Tôi hiểu rạ 
- Chúng con không có ngăn ngừa gì cả, chẳng qua, thôi thì đành vâng theo tạo hóa váºá»µ 
- Äến Äài Loan không chừng có đấỵ 
Mẹ nói: 
- Ở xứ nhiệt đới dể thụ thai lắm, con cứ yên tâm. 
Äá» tài câu chuyện cá»§a mẹ làm tôi đỠmặt. Thá»±c ra, tôi chưa há» nghÄ© đến Ä‘iá»u ấỵ Äầu tôi báºn miên man vá»›i chuyện cá»§a Sở Liêm và chị Bình. Tại sao há» không muốn có con? Suốt ngày lục đục mãỉ Lá»i mẹ không còn lá»t vào tai tôi nữạ Cha và Vân Hoàn bước vào, cắt ngang câu chuyện cá»§a mẹ, cÅ©ng cắt đứt luôn sá»± ngá»› ngẩn cá»§a tôị 
Cha vỗ vai mẹ nóị 
- À, mẹ con mấy ngưá»i chui vào đây nói lén ai thế? VÅ© Quyên, em đã chuẩn bị xong chưả Äiện thoại cho vợ chồng Lục Bình bảo chúng đến dùng cÆ¡m cho vuị Còn nữa, gá»i cả Vân Châu đến nữa nhé. Bây giá» mình rút lui, đê? Vân Hoàn vá»›i Lăng nó nghÄ© ngÆ¡i má»™t chút, Ä‘i xa chắc mệt nhiá»á»¥ 
- Äúng rồị 
Mẹ đứng dáºá»µ 
- Äể em Ä‘iện thoại cho Bình, nghe tin con Lăng vá» chắc nó phải mừng lắm. 
Tôi vội can thiệp. 
- Thôi để con đến đấy thăm chị Bình mẹ ạ. Chị ấy đi đứng khó khăn, con tới đó tiện hơn. 
- Bình đã ráp chân giả rồị 
Cha nói: 
- Chống gáºy đến cÅ©ng vững lắm. Hai năm rồi cÅ©ng phải thÃch ứng vá»›i hoàn cảnh chứ? Con đến đấy cha thấy không tiện. 
- Sao váºá»· 
Tôi ngạc nhiên, cha quay nhìn nơi khác. 
- Nhà nó Ãt cÆ¡m nước, con đến đấy càng làm nó khó khăn. 
- À. 
Tôi hiểu rạ 
- Sao chị Bình không dùng ngưá»i làm. 
- Có chứ, nhưng cứ đổi ngưá»i luôn. 
Cha nhìn tháºt lâu vào mắt tôị 
- Lục Bình khó tÃnh lắm, nên bây giá» không có ai ở được cả. 
Ná»—i băn khoăn lan rá»™ng trong tôị Con ngưá»i nhả nhặn, kÃn tiếng ngày nàá»..Nhưng cha định nói gì? Tim tôi Ä‘áºp mạnh. 
- Các con nghÄ© má»™t tà đi, lát nữa cha sẽ gá»i dáºá»µ 
- Vâng, nhưng vui thế này làm sao tụi con ngủ được? 
- Nhưng dù sao thì tụi con cũng phải ngủ một chút mới được. 
Cha nói và bước ra khá»i phòng cài cá»a lạị Trong phòng chỉ còn lại tôi và Hoàn, chàng trầm lặng nhìn tôi vá»›i đôi mắt khó hiểụ 
- Váºy là xong, bây giá» em có thể gặp lại ngưá»i tình cÅ©. 
Lá»i Hoàn khiến tôi trừng mắt. 
- Anh Hoàn. 
Hoàn cúi ngưá»i xuống, nắm chặt lấy tay tôi, nụ cưá»i trên môi ngưá»i chợt tắt và thay vào đó là má»™t vẻ trang trá»ng lạ lùng. 
- Nghe anh này, TỠLăng! 
Tôi nhìn chàng. 
- ChÃnh anh muốn cha tìm Liêm đến đâỵ 
Hoàn nói: 
- Anh biết vì sớm muộn gì chúng ta sẽ phải đối diện với hắn. Vợ chồng Liêm không hạnh phúc, hỠđang định ly dị nhaụ Anh không hiểu chuyện đó có ảnh hưởng gì đến em không, nhưng anh đã mang em vỠđâỵ.. 
Hoàn nhìn tôi dò xét. 
- Em muốn thế nào cÅ©ng được, có Ä‘iá»u anh van em là hãy bình tÄ©nh, hãy để lý trà kiểm soát hành động cá»§a mình. Lúc nào anh cÅ©ng đứng vá» phÃa em. 
Tôi đăm đăm nhìn Hoàn, rồi chúi đầu vào ngực chàng: 
- Tại sao anh lại mang em vỠđâỷ 
- Anh muốn tìm một đáp số. 
- Em không hiểụ 
- Không cần em phải hiểu vì đó là việc của anh. 
Hoàn nói: 
- Nhưng lý do chÃnh có lẻ là vì thấy em nhá»› nhà. 
- Anh Hoàn! 
- Há»? 
- Anh bảo lúc nào anh cũng đứng bên em? 
- Ờ. 
- Em cÅ©ng muốn cho anh biết má»™t Ä‘iá»á»¥ 
Tôi thành tháºt, Hoàn há» hững. 
- Saá» 
- Em là vợ anh. 
Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôi rồi cúi xuống với nụ hôn nồng. 
- Bao nhiêu đó đủ rồị 
Hoàn khẻ nói: 
- Chúng ta không cần phải dài dòng với nhau, phải không em? 
Chàng vuốt lấy má tôị 
- Bây giỠngủ nhé? 
- Em không buồn ngủ. 
Tôi nói: 
- Em đoán vợ chồng chị Bình sắp đến, vả lại em chưa mệt, em muống xuống bếp hầu chuyện mẹ. 
Hoàn gáºt đầu vá»›i nụ cưá»á»‹ 
- Nhưng Ãt ra em cÅ©ng phải thay chiếc áo chứ? Anh khó tÃnh lắm, anh muốn lúc nào cÅ©ng trông thấy vợ anh xinh xắn hết. 
Tôi cưá»i và hôn lên chóp mÅ©i chàng. 
- Vâng, anh là chồng em, anh muốn em thế nào em cũng vâng theo cả. Bây giỠmặc áo nàỠ
Ná»a giá» sau, tôi đã thay chiếc áo dài tay màu mở gà, chiếc Jupe hoa màu vàng Ä‘iểm bông nâụ Má»™t chút phấn nhạt trên mặt, tóc bá»›i caá» Hoàn ngồi cạnh ngắm tôi trong kiếng, bất chợt chàng huýt sáo rồi bế bổng tôi lên. 
- Em lúc nào cÅ©ng là đối tượng cho bao nhiêu ngưá»i mê mệt. Nhìn vào kiếng, tôi cÅ©ng ngÆ¡ ngẫn. 
- Mẹ nói đúng, anh đã làm cho em thay đổị 
- Tại em trưởng thàn đấỵ 
- Sự trưởng thành trộn lẫn nét hồn nhiên của em khiến ai cũng bị cám dỗ. 
Mặt tôi nóng ran. 
- Anh đừng có “Ngắm ngưá»i mình yêu tưởng Tây Thi†như váºá»µ 
- Em biết anh như váºy cÅ©ng đủ rồị 
Tôi trừng mắt vá»›i chàng rồi quay lại chiếc Valise, mấy món quà cá»§a cha vá»›i mẹ. Vì gấp quá nên không chá»n được nhiá»á»¥ May Hoàn rá»™ng rãi, không tiếc tiá»n nên tôi cÅ©ng không gặp khó khăn. Tôi mua tặng cho cha hai xấp vải may áo cá»™ng thêm Cravate và khăn tay cùng màu, mẹ là má»™t khăn quàng cổ bằng lông Hãi-BáỠ
Äem mấy món quà xuống lầu, tôi gá»i lá»›n má»i cha và mẹ. Mẹ từ nhà bếp chạy ra, thấy khăn quàng đã sung sướng muốn khóc lên. 
- Mẹ mơ một chiếc khăn quàng thế này đã lâu lắm rồị 
- Con biết. 
Tôi đáp, mẹ ngạc nhiên. 
- Sao con biết? 
- Con là con của mẹ mà. 
Mẹ ôm tôi tháºt chặt. Cha nhìn thấy quà, thái độ khác hẳn, ngưá»i cẩn tháºn ngắm vải má»™t chút, rồi quay sang tôị 
- Mấy món này ai chá»n đâỷ 
- Anh Hoàn đấy chạ 
Cha lại nhìn tôị 
- Thế còn quần áo con? 
- Cũng anh ấỵ 
Cha quay sang Hoàn với đôi mắt khán phục. 
- Chúng ta uống ly rượu nhé Hoàn? 
Tôi nhìn cha và Hoàn, cả hai không còn dáng dấp của cha vợ và chàng rể nữa, hỠnhư đôi tri kỷ. 
Quà cáp cá»§a cha mẹ đã được mang lên lầụ Tôi lại chá»n má»™t chiếc trâm cài tóc cho cô Tú, cô nàng mừng rỡ khôn xiết. Riêng phần quà cá»§a chị Bình và Sở Liêm, tôi cÅ©ng đã chuẩn bị đầy đủ. Chai nước hoa cho chị Bình, cặp nút tay và kẹp Cravate cho Sở Liêm. Sắp xếp xong xuôi thì chuông cá»a reo, Hoàn nhìn tháºt nhanh vá» phÃa tôị Tôi cố bình tÄ©nh nhưng không tránh khá»i xúc động mạnh. Chị Bình và Liêm vẫn mạnh chứ? 
Ngưá»i bước vào phòng khách đầu tiên là chị Bình, chị mặt Robe Ä‘en, tay chống nạn. Chiếc Robe Ä‘en dài khá»a lấp được chân gổ nhưng không che được vết tÃch táºt nguyá»n, từng bước từng bước má»™t khua vang. Chị Bình máºp hÆ¡n xưa, nét thanh tú ngày nào đã mất, tôi chạy nhanh đến nắm tay chị, vồn vã. 
- Chị Bình, chị khá»e chứ? Em nhá»› anh chị quá! 
- Thế à? 
Chị Bình nhìn tôi cưá»i khan, chị ngắm tôi má»™t chút rồi há»á»‹ 
- Nhớ tôi hay là nhớ Sở Liêm đó? 
Câu nói như tiếng sét, tôi bàng hoàng không ngá». Giữa lúc mất bình tÄ©nh thì Sở Liêm bước vào, chàng đứng cạnh Bình, hai thái cá»±c. Liêm ốm hÆ¡n xưa, vẻ tiá»u tụy vá»›i những nếp nhăn trên trán, nhưng mắt chàng vẫn sáng. Chàng đăm đăm nhìn tôị 
- Lăng ở nước ngoài chắc hạnh phúc lắm, trông Lăng đẹp như con thiên nga vừa tắm dưới ao lên. 
Liêm nói vá»›i giá»ng tháºt xúc động. 
- Ờ. 
Chị Bình chanh chuạ 
- Con vịt xấu xà ngày nào đã biến thành thiên nga, trong khi thiên nga lại biến ra vịt. Cha mẹ ơi, cha mẹ tuyệt lắm nhé, có hai đứa con gái và đóng đủ được cả hai vai trò. 
Vân Hoàn bước tới vòng tay ôm lấy tôi, chàng nói: 
- Tá» Lăng, em má»i chị Bình ngồi Ä‘i chứ, để chị ấy đứng mãi thì mệt. 
- Vâng. 
Tôi và Hoàn vội bước sang một bên. 
- Anh Hoàn nàỵ 
Bình không buông thạ 
- Tôi tuy táºt nguyá»n nhưng không cần anh phải săn đón váºá»µ Anh tháºt dại! Tại sao lại mang thiên nga vá» Äài Loan? Bá»™ không biết ở đây có nhiá»u cạm bẩy lắm saá» Nếu anh thông minh thì gắng mà giữ đấy, bằng không coi chừng ngổng trá»i sổ lồng vổ cánh bay mất bây giá». 
- Bình! 
Sở Liêm châu mày lộ vẻ khó chịụ 
- Lăng nó má»›i vá», em đừng có nói chuyện má»™t cách gáºy gá»™c như váºy được không? 
- Saá» 
Chị Bình quay sang Sở Liêm, vẫn nụ cưá»i tàn nhẫn. 
- Tôi Ä‘ang khuyên cáºu em rể giữ gìn em gái tôi, không lẻ đụng chạm đến anh nữa saá» 
- Lục Bình! 
Sở Liêm giáºn dữ hét, mặt chàng tái đị Hoàn xiết chặt ngưá»i tôi hÆ¡n, trầm tÄ©nh. 
- Chị Bình, tôi thành tháºt cảm Æ¡n sá»± đỠcao cảnh giác cá»§a em. Tháºt ra không phải ở Äài Loan tôi phải giữ kỹ cô ấy, ngay cả bên Ã, lúc nào tôi cÅ©ng pháºp phòng. Mấy anh chàng ngưá»i à đa tình dá»… sợ, tôi chịu không nổi má»›i đưa Lăng vỠđấy chứ. 
Tôi miển cưởng cưá»á»‹ 
- Anh Hoàn, sao anh lại hình dung em một cách lảng mạn thế? 
- Ha ha! 
Hoàn cưá»i tá» 
- Anh nói đùa mà, Lăng lúc nào chẳng chung thủy với anh, phải không em? 
Không hiểu sao lá»i Hoàn khiến tôi nóng bừng má, không khà trong phòng đã khiến tôi nghẹt thở. Len lén nhìn vá» phÃa chị Bình, tôi thấy chị Ä‘ang trừng mắt nhìn tôị Tôi chợt hiểu, chị đã biết hết tất cả rồi! Sở Liêm có lẻ đã dại dá»™t, bốc đồng kể hết chuyện chúng tôi cho Bình nghẹ..Có thể có chuyện đó saá» Không hẵn váºy, Bình thông minh, có lẻ đã tá»± hiểu ra được ...Và tôi bắt đầu thấy hối háºn, sá»± trở vá» nước quả là má»™t quyết định sai lầm. 
Cha bước tá»›i, hình như ngưá»i hiểu rất rõ vá» mối tình tay tư cá»§a chúng tôi, đặt tay lên vai Bình, ngưá»i nói: 
- Bình, con ngồi xuống đi! 
Chị Bình ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô Tú mang trà ra với cây trâm mới của tôi tặng trên tóc. Tôi sực nhớ ra những món quà cho chị Bình và Sở Liêm, vội chạy lên lầu mang xuống. 
- Má»™t chút quà nhá», vì gấp quá, nên không kịp chá»n ... 
Chị Bình ngồi nÆ¡i Salon, cầm chai nước hoa ngắm nghÃa, đấy là má»™t lỠ“Chanel N. 2â€. Chị ngẩng lên vá»›i nụ cưá»i châm biếm. 
- Tá» Lăng, em biết chá»n lắm đấy, Chanel N. 2 là loại nước hoa lừng danh. Thuở xưa lúc Marilyn Monroe được ký giả phá»ng vấn, há»i nàng đã mặt gì để ngá»§, thì Marilyne Monroe đã trả lá»i là Chanel N. 2. Nước hoa này vang danh từ đấỵ Tiếc là tôi không thể chỉ mặc có loại nước hoa trên ngá»§. Lăng nghÄ© xem, má»™t ngưá»i cụt chân như tôi mà ngá»§ truồng thì còn giống aỉ 
Tôi cứng lưởi, không ngá» ngưá»i nho nhả như chị Bình lại có thể xá» dụng những ngôn ngữ táo bạo như váºá»µ Sở Liêm có vẻ không dằn được, chàng lại to tiếng. 
- Bình, Lăng nó tặng quà cho em vì lòng tốt chứ không có ác ý gì hết! 
- Tôi không cần anh biện hộ. 
Chị Bình quay đầu sang Sở Liêm. 
- Chị em chúng tôi hiểu nhau mà, anh nhảy vào để kiếm chác hả? 
- Nhảy vào kiếm chác? 
Những sợi gân xanh hằn lên hai bên thái dương Sở Liêm. 
- Bình, em làm anh không dằn được nữa rồi nhé! 
- Dằn không được. 
Bình to tiếng theỠ
- Có ai chịu tôi được đâủ Nếu không còn chịu nổi thì cứ tự nhiên đi nơi khác, chân anh đâu có cụt đâu mà sợ bị cấm cản, mà ai lại cấm cản anh chứ? 
Mẹ không dằn được, chen vàỠ
- Lục Bình, hôm nay là ngày Tá» Lăng má»›i vá», cả nhà được sum há»p đầy đủ không phải dá»…. Vợ chồng con có muốn cải lá»™n, đợi mai chiá»u cÅ©ng được, làm gì phải la hét ở đây, mất vui hết má»i ngưá»á»‰ 
Chị Bình cắn nhẹ môị 
- Mẹ không hiểu, chuyện gây nhau là chÃnh anh Liêm muốn như váºy, nhất là trong trưá»ng hợp hôm naỵ Không gây nhau bây giá», đợi lúc nào nữa phải không anh Liêm? Phải không? 
Mặt Liêm tái ngắt, bàn tay trên thành ghế cá»§a chàng nắm chặt lại, cÆ¡ hồ như muốn đâm thá»§ng cả vải bá»c bên ngoàị 
- Bình! Anh thấy là chúng mình nên vỠngay bây giỠhay hơn. 
- À. 
Bình chua ngoạ 
- Má»›i đến mà vá», anh bá» Ä‘i đành saá» 
- Thôi thôi! 
Cha can thiệp, ngưá»i trừng mắt nhìn Bình rồi Liêm. 
- Không ai có quyá»n bá» vá» hết, ăn cÆ¡m xong tÃnh. Nếu muốn Ä‘áºp lá»™n hay làm gì nữa, vá» nhà hãy làm, ở đây phải giữ thể diện má»™t chút chứ. 
- Thể diện à? 
Chị Bình cưá»i tá» 
- Cha cÅ©ng thấy chỉ cần thể diện nữa saá» Sống giữa xã há»™i vì bá» mặt này, ngưá»i ta chỉ cần bên ngoài chứ đâu cần bên trong. Có nhiá»u chuyện rối beng nát bét hết rồi mà mở miệng ra vẫn thấy ngưá»i ta đòi giữ thể diện! 
Cha khó chịụ 
- Bình, con Ãt nói má»™t chút có được không? 
Chị Bình vẫn không chịu thuạ 
- Con từ ngày cụt chân đến nay, chỉ còn biết nhỠvào cái miệng, không lẻ cho con làm đứa què không đủ sao mà cha còn muốn con phải cân mữa chứ? 
Mặt Liêm đỠbừng. 
- Hừ, què! ...Cô biết tôi đã vì chiếc chân què của cô mà phải đánh đổi bao nhiêu thứ không? 
Chị Bình lớn tiếng không kém. 
- Bây giá» anh hối háºn à? Vẫn còn chạy thuốc kịp mà, Tá» Lăng nó vá» rồi, bây giá» có muốn ... 
Bình vừa nói tá»›i đây đã bị Sở Liêm bụm miệng. Tôi kinh hoàng nhìn há», ánh mắt Ä‘au khổ táºn cùng cá»§a Sở Liêm khiến tim tôi tan nát. 
- Trá»i Æ¡i! 
Tôi kêu lên và chạy bay lên lầu, Vân Hoàn đuổi theo, vào phòng riêng tôi khóc ngất. 
Hoàn quỳ xuống trước mặt, tay chàng giữ chặt lấy tay tôị 
- TỠLăng, đúng ra anh không nên mang em vỠđâỵ 
- Không, không! 
Tôi nói: 
- Em khóc cho chị Bình chứ không phải khóc vì chuyện gì cả. Em không ngỠchị Bình lại thay đổi thế! 
Ngẩng đầu lên nhìn Hoàn, tôi há»i: 
- Anh Hoàn, con ngưá»i sao khổ thế nàỷ Ta sống và không hiểu ta Ä‘ang làm gì sao anh? 
- Thế còn em? 
Hoàn nhìn thẳng vào mắt tôị 
- Em có hiểu em đang làm gì không chứ? 
- Em biết. 
Tôi nói: 
- Chúng ta sẽ ở lại xứ Äài Loan này, đồng thá»á»‹..giúp cho Bình vá»›i Sở Liêm gầy lại niá»m tin. 
Hoàn nhìn tôi tháºt lâụ 
- Em đang làm chuyện mạo hiểm đấỵ.. 
Hoàn nói tháºt khẻ. 
- Anh sợ không những em không cứu được ngưá»i mà thiêu luôn cả mình ...Có lẻ anh ngốc tháºt ...Thôi thì ở lại xem em chữa lá»a ra sao.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:28 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Guest 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					
					
					
					
						Bài gởi: n/a
					 
                    Thá»i gian online: 0 giây
                 
					
 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương 10 
 
 
  
 
Hai mươi phút sau, tôi vá»›i Liêm đã có mặt tại quán cà phê đưá»ng Trung SÆ¡n Bắc Lá»™, gá»i ly cà phê. Co rút trên ghế, vá»›i những bâng khuâng rụt rè, tôi mở to mắt nhìn chiếc ly trước mặt. Sở Liêm giúp tôi cho đưá»ng và sữa vào ly, mắt chàng Ä‘á»ng lại trên mặt tôị 
- Em đã gặp Lục Bình? 
Tôi gáºt đầụ 
- Nói nhiá»u vá»›i nhau chứ? 
Tôi lại gáºt đầụ 
- Nói gì thế? 
Sở Liêm há»i, tôi không muốn chàng biết những gì đã xảy ra, lại lắc đầụ Liêm yên lặng, những tia mắt đỠlá»a càng nồng, cái nhìn làm tôi hồi há»™p. 
- Tá» Lăng, sao em không nói gì vá»›i anh cả váºá»· 
Liêm há»i, tôi bối rối chống tay, cầm chiếc muổng nhá» khuấy Ä‘á»ng ly nước. Những con xoáy nhá» xoe tròn, hÆ¡i nóng tá»a ra dâng cao lên mắt, tôi ngẩng lên. 
- Anh Liêm, anh đã diển vai trò của mình một cách ...yếu quá! 
Liêm như tản băng tan rã, mắt chàng đỠlên, chàng nhìn tôi như nuốt sống vá»›i lá»i run rẫỵ 
- Chúng ta đã lầm, Lăng ạ, ngay từ đầu, vở kịch đúng ra đã phải bá». 
- Nhưng ta đã diễn rồi, phải không? 
Tôi nói vá»›i giá»ng trách móc: 
- Äã diá»…n rồi thì phải tiếp tục vai trò mình má»™t cách trá»n vẹn. 
- Em trách anh? 
Liêm nhạy cảm: 
- Em trách anh tại sao lại diá»…n hư vai trò mình à? Anh làm sao đóng trá»n vai trò như em đối vá»›i chồng em được? Anh biết em là má»™t diển viên giá»i, em rất thành công, nhưng anh không thể làm như em được. 
- Anh đã lầm, anh Liêm. 
Tôi cháºm rãi: 
- Tôi khác anh, tôi chẳng phải đóng kịch tà nào cả. Hoàn hiểu hết tất cả sá»± tháºt, tôi đã không phải giấu anh ấy chuyện gì cả. 
Sở Liêm mở to mắt. 
- Tháºt như váºy? 
- Vâng. 
Sở Liêm ngỡ ngàng, tháºt lâu má»›i lắc đầụ 
- Anh chịu thua không hiểu nổi Hoàn, nhưng Lăng ...Hai năm qua em có hạnh phúc không? 
Tôi yên lặng. 
- Không hạnh phúc? Phải không? 
Liêm há»i nhanh, những tia mắt hy vá»ng thoát nhanh: 
- Em không hạnh phúc nên em má»›i trở vá». Sống vá»›i ngưá»i mình không yêu thì Ä‘á»i còn gì để sung sướng, phải không Lăng? 
- Anh Liêm! 
Tôi gá»i khẻ. 
- Nếu bảo rằng sung sướng thì đó là Ä‘iá»u nói dốị Anh Hoàn đã có trăm phương ngàn cách để mang lại cho tôi bao nhiêu niá»m vuị Trong hai năm qua, tôi phải báºn rá»™n luôn vá»›i những thú vui đó thì làm sao có thì giỠđể buồn bả chứ? 
Liêm cắn nhẹ môị 
- Phải rồi, tiá»n bạc đã giúp hắn, đã giúp hắn nhưng cÅ©ng đã phản hắn. 
- Anh nói thế là thế nàỠ
- Không có gì hết. 
Tôi ngẩng lên nhìn Liêm. 
- Anh vá»›i tôi Ä‘á»u chịu không hiểu được Hoàn. Lấy nhau hai năm, anh ấy đối vá»›i tôi vẫn là dấu há»i lá»›n. Anh Liêm, thôi thì đừng nói chuyện đó nữạ Tại sao anh vá»›i chị Bình lại để đến chá»— gảy đổ, tan vỡ? 
Mặt Liêm xanh xao. 
- Tại sao à? Tá» Lăng, Lăng đã gặp Bình, hẳn Lăng đã hiểu, làm sao tôi lại sống được vá»›i má»™t ngưá»i đàn bà mang bệnh Sadism, thÃch ngược đãi ngưá»i khác? 
- Sadism? Anh đừng nói xấu má»™t cách bất công. Chị Bình như váºy, chẳng qua chị ấy bị mặc cảm tàn phế làm biến tÃnh thôị 
- Váºy à? 
Liêm đỠmắt nhìn tôi: 
- Em chưa làm chồng cô ấy, em làm sao hiểu được? Có bao giá» quần quáºt suốt ngày ở sở trở vá», nhìn thấy nguyên má»™t chiếc chân giả trên bàn ăn, em nuốt trôi không? 
- Hả? 
Tôi quay đầu Ä‘i, hình ảnh chiếc chân giả trên ghế salon vẫn còn hiện rõ trong đầu, cảm giác buồn nôn, lợm giá»ng bàng hoàng trong tim. 
- Có lẽ chẳng qua đó là những lÆ¡ đểnh bất thưá»ng thôi, anh hãy tha thứ cho chị Bình. 
- Những lÆ¡ đểnh bất thưá»ng? 
Liêm kêu lên: 
- Không, không bao giá» có chuyện đó. Bình cố ý, Lăng biết không? Cô ấy muốn tìm thấy niá»m vui trong khi tôi bị dằn vặt. Lúc tôi bảo, Bình em có thể mang vào ngưá»i hay cất chiếc chân đó ở nÆ¡i nào kÃn đáo nào không, thì Bình đã trả lá»i tôi thế nào Lăng biết không? Trả lại tôi chiếc chân khác Ä‘i, tôi sẽ không cần nó nữạ Lăng thấy không, sá»± tháºt Bình đã cố ý dày vò tôi mà. Bình biết tôi chẳng yêu nàng, nên lúc nào cÅ©ng muốn làm tôi khổ, má»™t hình thức báo thù luân lưụ 
Tôi chua xót nhìn Liêm. Tôi biết những Ä‘iá»u chàng vừa nói Ä‘á»u là sá»± tháºt, tôi đã gặp chị Bình, đã nói chuyện, và tôi hiểu, nước mắt lưng tròng. 
- Anh Liêm, tại sao anh lại cho chị ấy biết chuyện chúng ta làm gì? 
Liêm trừng mắt nhìn tôi, rồi đột nhiên ấn mạnh tay chàng xuống tay tôị Bàn tay rắn làm tôi giáºt mình định rút tay lại nhưng đã không kịp. 
- Lăng, Lăng muốn hiểu tại sao à? Vì lúc nào tôi cũng nghĩ đến Lăng, vẫn yêu Lăng. 
Sá»± thành tháºt và quả tim nóng cá»§a Liêm như sức mạnh bất ngá» Ä‘áºp vỡ phòng tuyến phòng thá»§ trong tim tôị Nước mắt tràn xuống má, tôi định nói hả hê nhưng không thốt ra được gì ngoài tiếng gá»i. 
- Ồ, anh Liêm! Anh Liêm! 
Bàn tay Liêm xiết chặt tay tôi hơn. 
- Hãy tin anh, Lăng! Anh đã từng chiến đấu, dày vò, Ä‘au khổ, đã từng cố quên em, đã từng cố gắng đóng trá»n vai trò ngưá»i chồng tốt vá»›i Bình. Nhưng má»—i khi đối diện vá»›i Lục Bình, anh vẫn nghÄ© đến em. Má»—i lần nghe Bình trách móc chuyện tương lai dang dỡ, má»—i lần đối diện vá»›i tấm sáo treo trên khung cá»a sổ, anh chợt thấy như em Ä‘ang đứng trước mặt. Ngồi đằng sau yên xe là em và ...Khu rừng ...á»’, em còn nhá»› khu rừng nhỠở ngoại ô ngày nào chứ? Má»—i lần nghÄ© lá»… hay chá»§ nháºt, anh Ä‘á»u ra đấy ngồi hàng giá», Ä‘iên cuồng gá»i tên em và đã khóc ngây dại như má»™t đứa trẻ nÃt. á»’ Lăng! Anh tháºt hối háºn, anh hối háºn tháºt đấy, không ngá» chỉ vì má»™t chiếc chân gãy mà mình lại phải đánh đổi bằng má»™t giá quá đắt như váºá»µ 
Má»™t giá»t nước mắt rÆ¡i xuống tách cà phê, lá»i cá»§a Liêm làm tim tôi tan vỡ, những hình ảnh ngày cÅ© như má»™t cuốn phim hồi tưởng tiếp nốị Những tiếng hét vang trong rừng, trên đưá»ng phố, những lá»i tâm tình bên khung cá»a, những bước chân quyện nhau trong mưạ..Sá»± ngây ngô và Ä‘iên cuồng vì yêu...Ai đã khiến Liêm xanh xao tiá»u tụy như bây giá»? Ai đã muốn chúng tôi yêu nhau rồi xa nhaá»§ Äịnh mệnh vá»›i những trò đùa tàn nhẫn! 
Tôi quẹt nước mắt. 
- Anh Liêm, có nhắc lại cũng muộn rồị 
- Không, chưa muộn, em đã gặp Lục Bình rồi chứ? 
- Vâng. 
- Bình có cho em biết chuyện chúng tôi sắp ly dị nhau chưa? 
- Có. 
- Äấy, em xem, chúng ta vẫn còn cÆ¡ há»™i. 
Liêm nhìn tôi say đắm, chàng xiết tay tôi nhói đau: 
- Trước kia ta đã lầm, nhưng chuyện lầm đó vẫn còn cứu vãn có thể kịp, không nên để sự lầm lẫn đó kéo dài nữạ Sau khi anh ly dị xong, chúng ta sẽ tái tạo lại hạnh phúc, phải không Lăng? 
Tôi ngỡ ngàng. 
- Anh Liêm, đừng nói váºy, anh đừng quên rằng em đã không còn tá»± do, em còn chồng em. 
- Anh ly dị được thì em cũng ly dị được! 
- Ly dị? 
Tôi mở to mắt. 
- Em chưa hỠnghĩ đến chuyện đó. 
- Äó là tại em không biết. 
Liêm khẩn thiết. 
- Bây giỠme đã hiểu ý anh, em có thể nghĩ đến được rồị TỠLăng, chúng ta đã bỠphà hai năm, bao nhiêu đó còn chưa đủ saỠHai năm đau khổ dày vò, anh vẫn không quên được em. Hãy nghĩ kỷ đi, đừng nhẫn tâm để anh phải xa em nữạ 
Äầu óc tôi rối bù, trong cÆ¡n bàng hoàng tôi định rút tay lại, nhưng Liêm đã nắm quá chặt. 
- Äừng Lăng, đừng rút tay lại, anh không bao giá» buông em nữa đâụ Hai năm trước anh đã ngu dại má»™t lần, bây giá» không để em thoát nữa, anh sẽ giữ mãi trong tay anh. 
Tôi đau khổ. 
- Anh Liêm, anh hãy bình tĩnh, chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâụ Có thể anh sẽ ly dị được một cách dễ dàng, còn em không được, hoàn cảnh em khác xa anh. 
- Tại sao? 
Mắt Liêm trừng lớn: 
- Hoàn không chịu ly dị à? Váºy thì để anh đến gặp hắn. Nếu hắn là ngưá»i có lương tri, hắn phải buông tha em. 
- Không phải như váºy. 
Tôi hét to: 
- Anh đừng gặp Hoàn, anh lấy tư cách gì để đỠcáºp đến chuyện đó vá»›i anh ấy chứ? 
- Em vẫn yêu anh, phải không Lăng? 
Liêm há»i vá»›i đôi mắt rá»±c sáng: 
- Phải không? 
Tôi nhìn Liêm lắc đầụ 
- Anh Liêm, xin anh đừng buộc em nói, anh làm em khủng hoảng quá. 
Liêm yên lặng rồi đột nhiên buông tay tôi ra. 
- Có lẽ tôi đã lầm. 
Liêm lẩm bẩm: 
- Hai năm trá»i không phải là má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i, không ai có thể đòi há»i má»™t ngưá»i con gái lúc nào cÅ©ng ôm trá»n tình sị Lăng đã quên tôi rồi, phải không? Ở trong vòng tay cá»§a chồng Lăng, Lăng đã quên ngày xưa Lăng còn có má»™t ngưá»i bạn ... 
- Anh Liêm! 
Tôi gá»i to: 
- Tại sao anh lại bất công như váºá»· Em làm sao quên anh được chứ? 
Nước mắt lại lăn xuống má tôi. 
- Æ ? La Mã, Pháp, ngay cả trong khu rừng bên bá» Tâỵ..Lúc nào em cÅ©ng nghÄ© đến anh, thế mà anh lại có thể ...Có thể nói oan em như váºá»µ 
- Lăng! 
Liêm chồm tá»›i, mắt chàng rá»±c rỡ, lá»i chàng lại reo vui: 
- Anh biết em không làm sao quên anh được, anh biết, anh biết chắc như thế. Ngay từ lúc em lên năm, lên sáu, anh đã biết em Tá» Lăng. Hãy tha thứ cho anh má»™t phút nghi ngá», tha những lá»i hàm hồ cá»§a anh. Gặp lại em anh mừng quá, anh quên hết má»i sá»±. 
Qua màn nước mắt, khuôn mặt xanh xao rạng rỡ, đôi mắt thống thiết cá»§a Liêm chỉ làm tim tôi Ä‘áºp nhanh hÆ¡n, óc tôi rối hÆ¡n, lý trà tôi lung lay, tôi không còn nghÄ© gì, tôi ngỡ ngàng như kẻ bÆ¡ vÆ¡ giữa ngã tư. 
- Anh Liêm, anh Liêm, bây giỠem phải làm saỠ
- Anh chỉ muốn em trả lá»i anh. 
Liêm nói qua hơi thở nặng. 
- Lăng, em biết không, em có còn nhá»› là hai năm trước anh có nói, cuá»™c hôn nhân giữa anh và Lục Bình như má»™t lần sa địa ngục. Bây giá» anh đã bò lên được khá»i ngục, anh Ä‘ang đợi em, chỉ có em má»›i đưa anh đến thiên đàng thôi. 
- Anh Liêm. 
Tôi nghẹn ngào lắc đầụ 
- Em có niá»m Ä‘au riêng không nói được, vì váºy em không dám hứa gì vá»›i anh hết. 
- Sao váºy? Sao váºy? 
- Em phải nói vá»›i anh Hoàn sao chứ? Em làm sao đủ can đảm nói những tiếng như váºy vá»›i anh Hoàn? Anh ấy không phải như chị Bình, hai năm qua, Hoàn là ngưá»i chồng toàn vẹn. 
- Nhưng em không yêu hắn phải không? 
Liêm há»i tá»›i: 
- Em đã nói là Hoàn cũng biết chuyện em không yêu hắn cơ mà? 
- Vâng. 
- Váºy thì, không lẽ em cứ ôm mãi má»™t cuá»™c hôn nhân không tình yêu được saá» Không lẽ em có thể sống vá»›i hắn chỉ vì tiá»n thôi. 
- Anh Liêm! 
Tôi ngỡ ngàng kêu lên, Liêm vỗ mạnh tay lên trán. 
- Xin lá»—i em, anh xin rút lại lá»i vừa nói, đầu óc anh không còn bình tÄ©nh được nữa. 
Tôi nhìn chàng không biết nói gì hÆ¡n. Cả hai yên lặng nhìn nhau tháºt lâu, quá khứ như quay cuồng. Tuổi thÆ¡ vá»›i con Lăng có đôi bÃnh ngày nào đứng trên triá»n núi gá»i lá»›n anh Liêm, những cuá»™c chÆ¡i bị..chạy xe đạp ...Và tháºt nhanh, rồi chúng tôi trưởng thành, Liêm lúc gần lúc xa, hình dáng chị Bình làm tôi khổ sở, chàng cháºp chá»n như chiếc bóng. Mãi đến má»™t buổi chiá»u có mưa to, Liêm ướt sÅ©ng hiện ra giữa phòng tôi, niá»m vui bất chợt như máºt ngá»t, tiếng hót vang lừng giữa rừng câỵ..Tôi nhắm mắt lại, tá»±a ngưá»i vào thành ghế, lá»i cá»§a Liêm như vẳng bên tai. 
- Anh yêu Lăng! Anh yêu Lăng! Anh yêu Lăng! 
Tôi tưởng qua đó chẳng qua chỉ là hồi tưởng, nhưng khi mở choàng mắt ra, tôi thấy không phải thế. Liêm Ä‘ang thì thầm bên tai tôị Xiết chặt tay Liêm, tôi há»i chàng. 
- Nếu em không vá»n nước, anh sẽ làm saá» 
- Anh vẫn giữ ý ly dị. 
- Rồi sau đấy. 
- Sẽ viết thư cho em, mãi đến bao giỠem vỠđây thì thôị 
- Nhưng trên Ä‘á»i này đâu phải chỉ má»™t mình em thôỉ 
- Anh chỉ cần em. 
- Äến lúc nào anh không cần? 
- Không bao giỠcả. 
Liêm nói, chàng ngừng một chút rồi thêm. 
- Trừ khi... 
- Trừ phi thế nào? 
- Trừ phi em không còn yêu anh và em bá» Ä‘i yêu má»™t ngưá»i khác ...Anh không bao giá» muốn có má»™t cuá»™c hôn nhân không tình yêu nữạ Nhưng chắc không có chuyện đó xảy ra đâu phải không em? 
Tôi nhìn Liêm nước mắt như mưa, lá»i chàng thì thầm. 
- Hãy nháºn lá»i Ä‘i, anh van em, Lăng! Anh thấy Hoàn chắc không khó dá»… em đâu. 
- Vâng, anh ấy sẽ không bao giỠlàm thế. 
- Váºy thì em còn do dá»± gì nữa. 
- Em cũng không biết. 
Tôi nhìn thẳng vào mắt Liêm. 
- Nhưng có tháºt anh còn yêu em, còn muốn cưới em không? 
- Tháºt, em không tin sao? 
Liêm nói như hét. 
- Anh phải làm sao mới được em tin chứ? 
Chàng đặt tay lên ngá»n đèn sáp trước mặt. 
- Như thế này đủ chưa? 
- Anh điên rồi! 
Tôi vá»™i đẩy bàn tay Liêm ra khá»i ngá»n đèn, vết cháy quầng Ä‘en trên tay chàng. Những giá»t nước mắt xúc động chảy dài trên má, tôi lấy khăn rịt lấy vết thương chàng. 
- Anh điên quá! 
- Bây giỠem tin anh chưa? 
- Tin rồi, lúc nào em lại không tin anh? 
- Váºy thì em nháºn lá»i anh nhé? 
Tôi phải làm sao bây giá»? Từ chốỉ Không, Liêm nói đúng, hôn nhân chẳng có tình yêu thì không có nghÄ©a gì cả, hành động cá»§a chị Bình cÅ©ng chẳng saị Tôi không có quyá»n làm khổ mình, khổ ngưá»i nữạ Tôi không có quyá»n bắt Hoàn phải sống vá»›i má»™t thể xác vô nghÄ©a cá»§a tôị Ly dị không nhất định là má»™t chuyện bi thảm, mà sống không tình yêu má»›i là thảm kịch. Tôi nhìn Liêm và lặng lẽ gáºt đầu. 
Chàng xiết mạnh tay tôi, chàng đã quên vết thương đau nơi taỵ 
- TỠLăng, chúng ta tuy đã quanh quẩn một vòng lớn, nhưng bây giỠrồi cũng vỠđến điểm sau cùng. 
- Chưa anh ạ. 
Tôi nói: 
- Anh vỠlo thủ tục ly dị trước đi, anh lo xong hãy đến em. 
- Sao váºy? 
- Rủi anh thất bại thì saỠBiết đâu chị Bình chẳng nghĩ lại không chịu ly dị? 
- Làm gì có chuyện đó. 
Liêm cưá»i nói: 
- Thôi được, anh hiểu ý em, anh phải ly dị trước em má»›i tin phải không? ÄÆ°á»£c rồi, anh chấp thuáºn, ngày mai anh sẽ ly dị, em cÅ©ng ngày mai chứ? 
- Em đợi anh. 
- Váºy thì quá tốt. 
Chúng tôi nhìn nhau yên lặng, thá»i gian trôi nhanh, đến lúc nhá»› ra, tôi vá»™i nóị 
- Thôi khuya lắm rồi, em còn phải vá». 
- Anh đưa em vá». 
Liêm đứng dáºá»µ 
- Äến bao giá» anh không phải đưa em vá» nhà chúng mình hÆ¡? Lăng? Bao giá»? Tôi làm sao biết đến bao giá»? Ra khá»i quán cà phe6, Liêm bá» mặc xe gắn máy, chàng đòi đưa tôi vá» nhà. 
- Cho anh đưa em má»™t Ä‘oạn đưá»ng. 
Liêm nói như van xin. 
- Anh tháºt không muốn rá»i em tà nào cả, nhất là phải đẩy em vá» cạnh chồng em. 
Chúng tôi thả bá»™ dưới bầu trá»i đầy trăng có gió lạnh. Trong cÆ¡n phiêu bồng, tôi tưởng chừng như mình trở lại quá khứ, thá»i gian hai đứa vụng trá»™m yêu nhau. 
ÄÆ°á»ng quá ngắn, chỉ má»™t lúc tôi đã đến nhà. Äứng lại, nói má»™t vài câu tạm biệt, Liêm nắm tay tôi tháºt lâu, rồi đột nhiên chàng kéo mạnh tôi vào lòng trong góc khuất. Liêm đã hôn tôi tháºt nồng. 
Tim Ä‘áºp mạnh, tôi vá»™i vã. 
- Em sẽ cho anh biết tin sau. 
Rồi bỠchạy vào nhà. 
Lấy chìa khóa mở cá»a, bước vào phòng khách mà tôi vẫn còn như mÆ¡, tim Ä‘áºp mạnh vá»›i hÆ¡i thở nặng. Hoàn Ä‘ang ngồi trên ghế salon hút thuốc, khói như ngáºp cả phòng. 
- Em mới vỠđấy à? 
Giá»ng chàng bình thản. 
- Em quên rồi, anh đã dặn em vỠsớm dùng cơm mà. 
Tôi đứng lại, ngẩn ra không nói được gì. Tối nay, ngoài ly cà phê ra tôi chưa ăn lấy má»™t miếng cÆ¡m, cả lá»i hứa vá»›i Hoàn tôi cÅ©ng quên mất. Căn phòng nặng ná» nhưng chẳng có má»™t chút khói súng. Mặc, dù sao tôi và chàng cÅ©ng sắp phải xa nhaụ 
Hoàn đã dụi tắt thuốc, chàng đứng dáºy bước đến cạnh, nâng cầm tôi lên nhìn vào mặt, vào mắt. Tôi đợi chá» bảo tố, nhưng tuyệt nhiên không, chỉ má»™t cái chau mày nhá» chua xót trong mắt chàng. 
- Em có vẻ mệt má»á»‹..Em đã khóc qua, phải không? ...Chẳng sao đâu, tắm nước nóng rồi lên giưá»ng ngá»§ má»™t giấc là hết. 
Giá»ng Hoàn nhẹ và ấm. 
- Em dùng cơm chưa? 
Tôi mê muội lắc đầu, Hoàn thở dài. 
- Äấy, thấy chưa, em có bao giá» tá»± chăm sóc được cho mình đâủ Thôi được rồi, em Ä‘i tắm Ä‘i, anh giúp em làm má»™t vài món ăn váºy. 
Rồi Hoàn bỠvào nhà bếp. 
Nhìn theo dáng chàng, má»™t cảm giác bàng hoàng thoáng nhanh. Saá» Tại sao chàng chẳng trách móc, la hét gì tôi cả thế? Tôi ngÆ¡ ngác, bảo tố không đến như dá»± liệụ Tôi thấy mệt má»i lạ lùng, như má»™t chiếc máy lê chân vào phòng chá»n má»™t chiếc áo ngá»§ Ä‘i vào toilet. 
Khi tôi bước ra ngoài, mâm cÆ¡m đã sẵng sàng trên đầu giưá»ng: má»™t ly sữa nóng, má»™t quả trứng chiên và hai miếng thịt heo ráng sẵn. 
- Em ăn đi! 
Hoàn bảo, tôi lặng lẽ ăn không nói má»™t tiếng. Hoàn nhìn tôi, chàng vẫn yên lặng. Ä‚n xong, lên giưá»ng, Hoàn lại chu đáo kéo chăn đắp cho tôi vá»›i nụ hôn nhẹ. 
- Ngủ đi nhé, đừng nghĩ ngợi gì hết. 
Rồi chàng lại mang mâm cơm xuống bếp. 
Suốt đêm tôi mÆ¡ mÆ¡ màng màng. Hoàn không trở lại phòng, tôi tò mò nhìn ra phòng khách. Chàng ngồi trên ghế bá»c da bất động vá»›i Ä‘iếu thuốc trên môị Hoàn đã thức như thế đến sáng trắng. 
 
Ba hôm sau, Sở Liêm và chị Bình đã chÃnh thức ly dị nhau. Tin đưa đến vào buổi chiá»u, tôi và Vân Hoàn Ä‘ang ngồi trong phòng khách. Ba ngày qua là ba ngày miên man, tôi như ngưá»i mất hồn. Hoàn vá»›i chiếc guitar trên tay, chàng vừa đàn, vừa tìm chuyện nói cho tôi khuây khá»áº¡ Riêng chuyện vá» khuya hôm trước và chuyện tìm đến Lục Bình, chàng tuyệt nhiên không đá động đến. 
Tin ly dị giữa Sở Liêm với chị Bình được mẹ thông báo bằng điện thoạị Giữ ống nghe trên tai, tôi chỉ nghe tiếng mẹ qua nước mắt. 
- Sao lại kỳ cục váºy, má»›i lấy nhau có hai năm lại ly dị? Lục Bình nó lại tàn phế, sau này còn ai ưng nó? ...Bình nó đã dá»n vá» nhà mẹ, nó bảo nó muống xuất ngoại, muốn xuất ngoại ngaỵ..Hu hụ..Sao mẹ lại khổ thế nàỷ ...Trá»i Æ¡i, má»›i có má»™t đứa trở vá» là má»™t đứa lại đòi ra đị..Tá» Lăng, mẹ phải làm sao bây giá»? Bình nó xuất ngoại lấy ai chăm sóc cho nó? ...Tại sao gia đình ta lại bất hạnh thế nàỷ Tại sao cứ gặp chuyện không may mãi váºá»· Sở Liêm cÅ©ng khổ tháºt, mẹ không ngá» nó lại chấp nháºn dá»… dàng đỠnghị cá»§a Bình. Nó không thông cảm vợ nó, vợ chồng trẻ, chuyện cải vả, xung đột cá»n con lại đưa đến ly dị ... hu ...hu ... 
Hình như mẹ chưa dứt lá»i thì Ä‘iện thoại đã bị chị Bình giá»±t lấỵ Tôi nghe tiếng hét cá»§a chị Bình ở đầu giây bên kia. 
- Tá» Lăng, cô vừa ý rồi nhé, thá»i cá»§a cô đã dến, tôi trả lại ngưá»i yêu lại cho cô đâỵ Chúc cô hạnh phúc, đông con, đông cái! 
Äiện thoại cắt ngang, tôi ngÆ¡ ngác vá»›i ống nghe, mặt tôi lúc đó có lẽ không còn má»™t sắc máụ Äặt máy xuống, quay lại, tôi bắt gặp ánh mắt cá»§a Hoàn, chàng nhìn tôi như dao nhá»n. 
- Lục Bình với Sở Liêm đã ly dị nhau rồi. 
- Thế à? 
- Chị Bình muốn xuất ngoạị 
Tôi nói trong vá»™i vã, cố tìm má»™t cái gì để nói hầu trấn áp trái tim Ä‘áºp nhanh, tay chân rá»i rã. 
- Chị ấy vừa nháºn được há»c bổng cá»§a viện M.ỊT, há» không chú ý đến chuyện cụt chân cá»§a chị Bình ...Chị Bình bảo đây là cÆ¡ há»™i duy nhất để chị tìm lại hạnh phúc cuá»™c Ä‘á»i. 
- Có lý lắm, nếu anh là chị Bình, anh cũng sẽ làm thế. 
Hoàn nói, tôi yên lặng không biết phải nói sao, lá»i cá»§a Hoàn thưá»ng khi nhiá»u nghĩạ Chàng đã nhìn thấy ý đồ cá»§a tôỉ Mặt Hoàn vẫn bình thản, nhưng đôi mắt cá»§a chàng ...Tôi thấy lúng túng má»™t cách không tá»± nhiên. 
Tiếng Ä‘iện thoại lại reo vang, tôi giáºt mình giở ống nghẹ 
- Alô, ai đấỷ 
- TỠLăng đấy à? 
Bên kia đầu giây, tiếng reo vui nhiệt tình quen thuộc. 
- Anh muốn báo cho em biết tất cả giải quyết xong xuôi rồi, còn em? 
- Em ... 
Tôi liếc nhanh vá» phÃa Vân Hoàn, chàng vẫn ngồi trên ghế vá»›i chiếc guitar trong tay, mắt không rá»i tôị 
- Em ...Em sẽ liên lạc anh sau, được chứ? Hiện giỠanh ở đâủ 
- Anh đã dá»n vá» nhà cha mẹ anh. 
Liêm nói, không giấu được vui mừng. 
- Em chắc chắn điện thoại cho anh biết nhé? 
- Vâng. 
Tôi đáp nhanh và định cúp máy, nhưng Liêm đã kêu lên. 
- Khoan Lăng, em cho anh biết, em có bị lay động, đổi ý không? Nhá»› lá»i hứa vá»›i anh nhé? 
- Dạ, em nhớ. 
Tôi bối rối đáp. 
- Váºy thì anh chá» em, anh lúc nào cÅ©ng có mặt bên máy nói chỠđợị Em đừng để anh bị đợi lâu quá nhé, còn nữạ 
Liêm nói như thở trong ống nghẹ 
- Anh yêu em quá, Lăng ạ. 
Tôi đặt ống nghe xuống, lệ đầy mắt. Hoàn đặt guitar lên thảm bước tớị Tựa lưng vào ghế, tôi rối rắm nhìn chàng. Bàn tay Hoàn nâng càm tôi lên với cái nhìn dò xét. 
- Ai đấỷ Sở Liêm phải không? 
Tôi yên lặng gáºt đầu. 
- Hắn muốn gì? 
Hoàn há»i, tôi không biết trả lá»i sao, chỉ mở to mắt nhìn chàng. 
- Phải hắn muốn em ly dị với anh không? 
Mắt Hoàn tháºt bén, tôi rùng mình ngồi yên. Hoàn gáºt gù. 
- Tốt lắm, đó là kết quả cứu há»a cá»§a em đó phải không? 
Lệ vây mù mắt, tôi cố gắng hết sức nước mắt mới không trào ra má. 
- Bây giá» cuá»™c hôn nhân cá»§a Sở Liêm vá»›i chị Bình đã chấm dứt, mối duyên tạm bợ má»™t thá»i không còn, chuyện còn lại là vấn đỠcá»§a em, phải không? Chỉ cần em cÅ©ng ly dị suông sẽ là duyên cÅ© lại trùng phùng, phải không Lăng? 
Tôi tiếp tục yên lặng, mặt Hoàn vẫn không đổi sắc. 
- Váºy thì bây giá» em có muốn đưa đỠnghị ly dị vá»›i anh không? 
Nước mắt rÆ¡i dài trên má, tôi nhìn chàng vá»›i đôi mắt van xin, nhưng vẫn yên lặng. Tôi nghÄ© có lẽ Hoàn hiểu tôi, chàng hiểu hết những gì tôi Ä‘ang nói, tôi không cần phải diển tả bằng lá»i nói dư thừa. 
Bàn tay nâng càm tôi chợt xiết mạnh, mắt Hoàn long lên. 
- Nói Ä‘i! Em có muốn ly dị không? Nói Ä‘i, trả lá»i anh Ä‘i chứ? 
Tôi vẫn nhìn chàng van xin, Hoàn hét: 
- Äừng có nhìn anh bằng đôi mắt đó, anh chỉ muốn em xác định, em vẫn còn yêu Sở Liêm phải không? Em muốn ly dị anh để được lấy hắn, phải không? Nói Ä‘i, anh muốn nghe chÃnh miệng em nói. 
Tôi mở miệng nhưng chẳng nói được gì cả. 
- Sao không nói Ä‘i, giữa con ngưá»i vá»›i nhau có chuyện gì lại không nói được? Em nói Ä‘i, em cÅ©ng biết anh không phải là má»™t ngưá»i chồng khó tÃnh cÆ¡ mà? Anh cÅ©ng không buá»™c em phải thế nào cả, nếu muốn ly dị, em cứ nói, anh sẽ sẵng sàng. Anh không ngăn cản chuyện em vá»›i Sở Liêm gì hết, em cứ nói! 
Tôi không còn yên lặng được nữa, nhắm mắt lại tôi rên xiết. 
- Em hiểu anh hiểu hết tất cả rồị Anh Hoàn, ngay từ khi lấy anh, em cÅ©ng đã cho anh biết hết sá»± tháºt, em có giấu anh Ä‘iá»u gì đâủ Hãy trả tá»± do cho em Ä‘i, anh ạ. 
Tháºt lâu không nghe Hoàn lên tiếng mà chỉ có hÆ¡i thở nặng nhá»c cá»§a chàng. 
- Nghĩa là em muốn ly dị, phải không? 
Hoàn láºp lại câu há»i, tôi khổ sở. 
- Vâng, vâng! 
Hoàn lại yên lặng, rồi đột nhiên giáºt mạnh tay tôi kéo lôị 
- Äi, Ä‘i theo tôi! 
Tôi mở choàng mắt ngạc nhiên. 
- Äi đâu? 
Hoàn không trả lá»i, lôi tôi vá» phòng ngá»§, tôi kinh ngạc không hiểu chàng định làm gì. Nhìn khuông mặt không má»™t giá»t máu vá»›i đôi mắt đỠlá»a, tôi chợt khiếp sợ. Chàng giống như má»™t mảnh sư nổi giáºn, Hoàn kéo tôi đến cạnh giưá»ng, xô tôi ngã nhoài xuống. Tôi chưa kịp ngồi dáºy thì Hoàn lại tiến tá»›i bấu chặt hai vai tôi vá»›i từng tiếng gầm. 
- Em còn thiếu tôi một món nợ, trả đi rồi muốn làm gì thì làm! 
Tôi chưa kịp hiểu câu nói cá»§a chàng thì Hoàn đã vung tay lên những tát tay như trá»i giáng mưa bất lên mặt, tôi chỉ thấy những bóng sao tóe lá»a rồi ngã nhoài xuống. Tưởng chừng mình lại ngất Ä‘i, nhưng tai tôi vẫn nghe từng tiếng nói rõ ràng. 
- Tôi đánh em, và giữa chúng ta từ nay kể như không còn nợ nhau nữạ Ngay từ bây giá», em có thể ly dị và tá»± do được rồị Tôi đánh em không phải vì thù hằn, mà chỉ vì giáºn em là đứa vô tình, vô nghÄ©a, không tim, không óc, không có cả những xúc động thưá»ng tình. Lần đầu tiên thấy em trên sân thượng, tôi đã sá» dụng hết má»i cách để được em yêụ Tôi chưa há» yêu má»™t đứa con gái nào như yêu em! Biết em yêu Sở Liêm, tôi cÅ©ng không dám tranh giành vá»›i hắn, tôi chỉ đứng má»™t bên lặng lẽ nhìn, lặng lẽ chăm sóc, chìu chuá»™ng em. Mãi đến khi Liêm và chị Bình lấy nhau, tôi má»›i lên tiếng cầu hôn. Tôi ngu tháºt, tôi đã không chịu lượng sức mình, cứ nghÄ© là vá»›i khả năng và tình yêu mà tôi dành cho em, đủ đánh Ä‘uổi hình ảnh Sở Liêm trong tim em. Tôi đã đưa em qua Âu Châu, Ä‘i Mỹ, má»—i má»™t ngày, má»™t giá», má»™t phút Ä‘á»u lo lắng cho em. Tôi muốn em lúc nào cÅ©ng sung sướng cưá»i vuị Hai năm dài trôi qua, má»›i đưa em trở lại Äài Loan như má»™t thứ trắc nghiệm: em đã bị tình tôi lay động hay vẫn còn yêu Liêm? ÄÆ°á»£c lắm, bây giỠđã có lá»i giải đáp rồi, công ká»· mấy năm qua cá»§a tôi chỉ là công dã tràng thôi, tình cảm bị vứt cả xuống biển. Ngưá»i em yêu vẫn là Sở Liêm. Tốt lắm! Không ngá» tôi lại ngu ngÆ¡ đến má»™t thá»i gian dài như váºy, tưởng có ngày rồi sẽ được em yêụ Bây giá» vở kịch đã đến Ä‘oạn kết, gút mắc đã mở, tôi phải lặng lẽ rút. Äánh em hôm nay là lần đầu tiên tôi đánh ngưá»i, nhất là đánh má»™t ngưá»i đàn bà mình hằng yêu quý. Thôi được rồi, đã đánh xong, nợ chúng ta cÅ©ng thanh toán sòng phẳng, em thu dá»n đồ đạc rồi cút vá» nhà cha mẹ em đị Ngày mai tôi sẽ đưa luáºt sư đến hoàn tất thá»§ tục và kể từ hôm nay, tôi mong là sẽ không trông thấy mặt em nữạ 
Hoàn xông ra khá»i phòng, tôi rã rá»i trên giưá»ng bất động. Nước mắt tuôn như mưa, thấm ước cả chăn và gốị Bên ngoài chợt có tiếng đổ vỡ lá»›n, những âm thanh ròn rã cá»§a tiếng đàn. Äàn đứt dây và đã bị Ä‘áºp bể? Nước mắt lại trào rạ Cả căn nhà chìm trong yên lặng. Tất cả đã chết? 
Tôi nằm yên thút thÃt khóc. Trong thoáng giây, tôi ngÆ¡ ngác, không hiểu sao mình lại hành động như váºá»µ Tôi khóc vì bị đánh hay vì những lá»i cá»§a Hoàn? Vì được ly dị? Vì tương lai và quá khứ dỡ dang? Tôi cÅ©ng không biết, nhưng tôi cứ nằm thế và khóc tháºt lâụ Mãi đến lúc chiá»u xuống, những tia nắng cuối cùng vàng vá»t qua mành sáo tạo thành những lóe sáng cháºp chá»n. Tôi chợt như tỉnh giữa giấc má»™ng xa xưạ Cháºm rãi ngồi dáºy, lê chân xuống giưá»ng, bước đến gần cá»a sổ, bức mành vá»›i những chuổi sáo Ä‘an dài, chợt nhiên tôi nhá»› đến ngôi nhà Æ¡? La Mã, ngôi nhà gổ trong rừng cùng bức rèm thưạ..Nhá»› lại cả thá»i sống Æ¡? San Francisco, lá»i cá»§a Hoàn vẫn còn vẳng bên tai. 
- Nếu không có chuổi sáo này, làm sao anh có thể cùng em dệt mộng? 
ÄÆ°a tay vuốt nhẹ, những âm thanh rá»™n rã hiện ra, từng hạt thá»§y tinh trong suốt lóng lánh. Tôi nhá»› đến bức tranh trên sân thượng ngày nàỠLần đầu tiên gặp Hoàn, lần uống champagne không ngá» saỵ Dưới khung cá»a nhà tôi, chàng đã dạy tôi đàn. Sau hôm xe đụng, dáng khẩn khoảng cầu hôn ...Rồi đêm Æ¡? Rome, những vó ngá»±a lá»™p cá»™p trên đưá»ng đá ...Những lần ká» vai ngắm cảnh tinh sương hay chiá»u tà hoàng hôn trong rừng ...Trá»i ơị..Trên Ä‘á»i này sao lại có ngưá»i đàn bà vô tâm đến thế? ÄÆ°á»£c yêu mà vẫn hững há» ...Có thể quên lảng má»™t ngưá»i đàn ông Ä‘a tình yêu quý như váºá»· Tại saá» Tại sao váºá»· 
Tôi ôm gối ngồi tháºt lâu vá»›i ký ức hồi tưởng, rồi đứng dáºy bước đến bàn trang Ä‘iểm, báºt đèn lên nhìn dáng mình trong kÃnh. Äôi gò má đỠhồng vẫn còn Ä‘au ran. Trá»i Æ¡i, chàng đã đánh ta má»™t cách chẳng lưu tình. Nhưng những tát tai như trá»i giáng kia đã làm tôi thức tỉnh, đã làm tôi vượt khá»i hôn mê, những tát tai xứng đáng vá»›i tá»™i tình. 
Tôi trừng mắt nhìn mình trong kÃnh, chợt thấy mình không hôm nào vui hÆ¡n hôm naỵ Äôi mắt rá»±c rỡ, tôi há»i lấy má»™t mình. 
- Tại sao? 
Tại saá» Tôi nghe tiếng há»i đó láºp Ä‘i láºp lại mãi trong tim vá»›i lá»i réo gá»á»‹ Anh Hoàn! Anh Hoàn! Anh Hoàn! 
Äứng dáºy, tôi chạy vá»™i ra phòng khách, báºt sáng đèn. Chiếc đàn guitar bị Ä‘áºp nát dưới ná»n gạch. Cẩn tháºn nhặt từng phiếm gổ vở đặt lên bàn, vuốt nhẹ những sợi dây đàn rối nát, trước mắt tôi hiện lên dáng Hoàn vá»›i chiếc đàn guitar. 
“ ...Ai hiểu cho tôị..Niá»m Ä‘au xa vá»i... 
Ngưá»i rồi sẽ đến ...Äể cùng mÆ¡ ngày dàị..†
Trá»i Æ¡i! ...Tại sao ngưá»i đã đến mà ta chẳng hiểu để lòng vỡ tạ Có thể như váºy được sao chứ? 
Tôi lại rÆ¡i vào suy tư. Không thể kéo dài được nữa, tôi chạy vá» phÃa máy, quay số cho Sở Liêm. 
- Anh Liêm đấy à? 
Tôi nói nhanh, không đợi Liêm lên tiếng. 
- Tôi có chuyện muốn nói vá»›i anh. Mưá»i lăm phút nữa gặp anh dưới chân pho tượng Ngô Tri Huy nhé? 
Và mưá»i lăm phút sau, tôi vá»›i Sở Liêm gặp nhaụ Chàng nắm lấy tay tôi nôn nóng. 
- Chuyện gì đó Lăng? Em đã nói gì với hắn chưả Hắn đồng ý hay còn làm khó dể em? 
Rồi nhìn thẳng mặt tôi, Liêm trừng mắt. 
- Trá»i Æ¡i, hắn đánh em à? 
- Vâng. 
Tôi đáp vá»›i nụ cưá»i, Liêm tái mặt. 
- Anh sẽ giết hắn. 
- Không, anh Liêm. 
Tôi cản ngăn: 
- Anh ấy đánh tôi đáng lắm. 
- Em nói thế là thế nào? 
- Anh Liêm. 
Tôi nói nhanh. 
- Trên Ä‘á»i có nhiá»u bi kịch mà ta chẳng làm sao tránh được, cÅ©ng có nhiá»u bi kịch ta có thể cứu vãn. Chuyện hôn nhân giữa anh vá»›i chị Bình không tránh được, may là hai ngưá»i đã ly dị, bi kịch đó cÅ©ng đã kết thúc. Anh còn trẻ, tương lai anh còn dài, anh vẫn có thể tìm ngưá»i con gái toàn vẹn để yêu anh. Rồi anh sẽ tìm lại được niá»m vui và hạnh phúc. 
Mặt Liêm tái hẳn, chàng trừng mắt nhìn tôi. 
- Anh không hiểu em muốn nói gì cả. Anh bây giỠđã tìm được ngưá»i con gái đó rồi, không phải saá» Niá»m vui và hạnh phúc anh Ä‘ang nắm trong tay em, không phải sao? 
- Không phải đâu anh Liêm ạ. 
Tôi lắc đầu. 
- Mãi đến hôm nay em má»›i hiểu rõ được là em sẽ không bao giá» mang lại được niá»m vui và hạnh phúc cho anh. 
- Tại saỠ
- Äúng như Ä‘iá»u anh đã nói, hạnh phúc sẽ không đến vá»›i hôn nhân chẳng có tình yêu. 
Mặt Liêm càng xanh xao hơn. 
- Em giải thÃch, em nói gì chứ? 
- Em đã từng yêu anh, phải không anh Liêm? 
Tôi thành tháºt. 
- Nhưng ccó là chuyện đã qua rồị Nếu lúc đầu chúng ta yêu nhau má»™t cách công khai, không có chuyện chị Bình chen vào, có lẽ chúng ta đã lấy nhau, đã sống má»™t Ä‘á»i chồng vợ ngáºp đầy hạnh phúc. Nhưng má»™t lần lầm lẫn đã thành thiên thu, bây giá» tất cả đã đổi khác rồi. Em không thể lừa dối anh, anh Liêm. Bây giá» em đã yêu anh Hoàn, hai năm chung sống, tình yêu lặng lẽ đến lúc nào không haỵ Bây giá» em không làm sao sống xa anh Hoàn được nữạ 
Sở Liêm yên lặng tháºt lâu, chàng trừng mắt nhìn tôi như nhìn má»™t ngưá»i xa lạ. 
- Em nói dối. 
Liêm hét: 
- Anh biết em không biết mình Ä‘ang nói gì. Äầu óc em rối bấn rồi, em không còn tỉnh táo nữa. 
- Không, anh Liêm. 
Tôi cả quyết. 
- Chưa bao giá» em thấy tỉnh táo bằng lúc này, em biết mình Ä‘ang làm gì, nói gì. Anh Liêm, xin anh tha thứ cho em, em không thể sống chung vá»›i anh, bằng không lại có má»™t bi kịch má»›i bắt đầụ Anh vá»›i chị Bình đã ly dị, đã kết thúc má»™t bi kịch rồi thì đừng để nối tiếp bằng má»™t bi kịch khác nữạ Có má»™t sá»± tháºt xin anh hiểu cho là em yêu Hoàn, Hoàn cÅ©ng yêu em, anh hiểu không anh Liêm? 
Liêm đứng yên, dưới ánh đèn đưá»ng, đôi mắt Ä‘en cá»§a chàng tháºt sâụ Chiếc bóng cô độc Ä‘ang suy tư lá»i tôi nói. 
- à em nói là ...Em không còn thương anh nữả 
- Không, em vẫn còn thương, nhưng đấy không phải là tình yêu mà là tình bạn. 
Tôi suy nghĩ một chút nói: 
- Em có thể sống vắng anh nhưng không thể sống khi vắng Hoàn. 
Mắt Liêm trừng to, chàng đứng bất động nhìn tôị Một lúc như hiểu ý, mắt chàng sụp xuống, hình như có cả bóng của lệ. 
- Thượng đế sao lại háºu đãi anh thế này? 
Liêm nhếch môi vá»›i nụ cưá»i buồn, tôi bối rối an ủị 
- Äừng nghÄ© váºy anh Liêm. Sá»± mất mát bây giá» biết đâu chẳng mang lại cho anh niá»m vui mai saá»§ Má»™t ngày nào đó nghÄ© lại, anh sẽ thấy không được lấy em là má»™t Ä‘iá»u may mắn. Rồi anh sẽ tìm gặp được ngưá»i con gái thành tháºt yêu anh. 
Sở Liêm cắn môi. 
- Anh vẫn không tin như váºá»µ Nhưng Hoàn đã làm thế nào để được em yêu như váºy? 
- Tây Phương có một câu cách ngôn. 
Tôi nói: 
- Vì yêu mà yêu đấy là thần thánh, vì bị yêu mà yêu má»›i là ngưá»á»‹ Và hôm nay em má»›i phát giác ra, bao năm qua, Hoàn đã yêu em má»™t cách vô Ä‘iá»u kiện, chàng không đòi há»i ở em má»™t cái gì cả. Hoàn đúng là thần thánh, Ãt ra em cÅ©ng phải là ngưá»i má»›i xứng vá»›i chàng chứ? 
Sở Liêm yên lặng. Má»™t lúc chàng lại cưá»i lạnh. 
- Thế còn tôỉ Tôi là ngưá»i hay thần thánh đâỷ Tôi không làm được gì cả sao? 
Quay đầu lại, chàng nóị 
- Thôi được rồi, tôi đã hiểu Lăng. Tôi nghĩ, chuyện chúng ta đến đây đã dứt, phải không? 
Sở Liêm cắn nhẹ môi. 
- Thôi, tạm biệt em, TỠLăng! 
- Tạm biệt anh! Rồi sẽ có ngày anh tìm lại hạnh phúc. 
Sở Liêm nhìn tôi vá»›i nụ cưá»i buồn. 
- Dù thế nào thì tôi cÅ©ng phải cám Æ¡n lá»i chúc cá»§a Lăng. 
Chàng ngưng lại nhìn sâu vào mắt tôi. 
- Tá» Lăng, bao giá» thì Lăng cÅ©ng thánh thiện ...Tôi không thể vì lý do gì giáºn Lăng được ...Bây giá» tôi vẫn là anh Liêm ngày nào cá»§a Lăng chứ? 
- Dạ. 
Nước mắt tôi long lanh. 
- Mãi mãi anh sẽ là anh của em. 
- Thôi váºy là xong, bây giá» em hãy quay lại vá»›i ngưá»i thánh thiện cá»§a em Ä‘i. 
Chàng quay Ä‘i và rảo bước tháºt nhanh, chiếc bóng cô độc lẫn mất trong đêm tối. 
Tôi vẫn đứng bất động nÆ¡i đầu đưá»ng. Dáng Liêm mất rồị Bây giá» ...Bây giá» ...Äá»™t nhiên tôi nhá»› tá»›i Hoàn. Phải, bây giá» tôi phải trở vá» vá»›i Hoàn, vá»›i ngưá»i chồng cá»§a tôi. Nhưng anh ấy giỠở đâủ 
Anh Hoàn ở đâu? Anh Hoàn ở đâu? Tôi gá»i chiếc taxi chạy đến quán ăn cá»§a chàng. Ông quản lý chạy ra cho biết Hoàn không hỠđến. Thế thì chàng ở đâủ Äiện thoại vá» nhà cha mẹ tôi, không có. Phôn sang nhà chú Vân Châu, cÅ©ng không. Tôi bàng hoàng bên trạm Ä‘iện thoại bên đưá»ng. Gió đêm thổi mạnh. Anh Hoàn Æ¡i anh Hoàn, anh có biết chuyện đã xong rồi không, em đã giải quyết hết cả rồị..Äá»™t nhiên đầu tôi lóe lên má»™t ý nghÄ© ... Hay là ...Tôi rùng mình, mồ hôi thắm ướt trán tôị Hoàn đã bỠđỉ chàng đã đáp chuyến tàu bay trở vỠÂu Châu, Mỹ Châủ Hay chàng đã trốn lánh đến Úc Châu, Phi Châu, nÆ¡i có những bá»™ lạc man khai ăn thịt ngưá»á»‹ Hoàn Ä‘i rồi! Trong nổi tuyệt vá»ng chàng dám bá» Ä‘i lắm, chỉ để luáºt sư lo thá»§ tục ở lại ngày maị Chàng đã bá» sang cá»±c kia địa cầu. 
Gá»i chiếc taxi, tôi hướng vá» phÃa phi trưá»ng. Äầu tôi Ä‘au buốt, tim Ä‘áºp mạnh. Tôi bàng hoàng trong mệt má»á»‹ Chạy nhanh vá» phÃa phòng phục vụ hành khách, tôi nói: 
- Yêu cầu cô cho xem danh sách hành khách đáp chuyến phi cÆ¡ chiá»u nay. 
Cô thư ký hàng không nhìn lên. 
- Của hảng nào ạ? 
- Tất cả. 
Cô thư ký tròn mắt. 
- Bay sang đâu ạ? 
- Äến tất cả má»i nÆ¡i. 
- Ồ! Chúng tôi không làm sao giúp cô được. 
Cô thư ký trợn mắt lo ngại. 
- Cô không khá»áº» Cần y sÄ© không? 
Tôi không cần y sÄ©, tôi chỉ cần anh Vân Hoàn. Äứng giữa phi trưá»ng rá»™ng lá»›n, nhìn đám ngưá»i qua lại như nước chảy, tôi muốn gào to: Anh Hoàn, anh Hoàn Æ¡i, bây giá» anh ở đâủ Chen chúc trong đám đông, tôi bước tá»›i quày bán vé cá»§a má»™t hãng hàng không, tìm ngưá»i có tên Vân Hoàn đáp phi cÆ¡. Nhưng ngưá»i đông quá, tiếng ồn ào, không khà muốn ngá»™p thở. Mồ hôi cứ tuôn ướt cả trán tôi, ruá»™t gan cồn càỠTá»±a ngưá»i vào quầy vé, mắt tôi nổ Ä‘om đóm ...Anh Hoàn Æ¡i anh Hoàn ...Anh Hoàn ...Anh Hoàn ...Tim tôi Ä‘áºp mạnh, luôn miệng há»i mấy cô bán vé ...Thấy anh Hoàn cá»§a tôi đâu không? Thấy không, thấy không? Mắt tôi tối sầm và không còn biết gì nữa... 
Lúc tỉnh dáºy, váºt đầu tiên Ä‘áºp vào mắt tôi là bức rèm ... Những hạt thá»§y tinh long lanh. Tôi ở đâu đâỷ Hình như có ngưá»i nắm tay tôị á»’, anh Hoàn! Tôi muốn ngồi báºt dáºy, mắt Hoàn sáng như hai cánh saá» Chàng Ä‘ang nắm tay tôi ngồi cạnh cá»áº¡..Nhìn tôi vá»›i đôi mắt thương yêu nồng nàn. 
- Anh Hoàn! Tháºt anh đây saá» Anh chưa leo máy bay Ä‘i mất chứ? 
- Anh đây, Lăng. 
Hoàn nghẹn lá»i, tôi thấy những giá»t nước mắt trên mi chàng. 
- Em không sao cả chứ? Nằm xuống đi, em phải nằm nghỉ một chút. 
- Nhưng anh Ä‘i đâu váºá»· 
Tôi vừa khóc vừa sung sướng. 
- Em tìm khắp thành phố mà chẳng gặp anh. 
Hoàn vuốt nhẹ mái tóc tôi. 
- Anh ở nhà. 
Chàng nói: 
- Tám giá» hÆ¡n là anh đã vá» nhà. Anh định nhìn em lần cuối, nói má»™t vài lá»i từ giả, nhưng em không có em ở nhà, đồ đạc em vẫn còn nguyên. Gá»i Ä‘iện thoại sang nhà, ba mẹ nói em cÅ©ng vừa phôn tá»›i há»i anh. Do đó anh ở lại chá», anh không bá» Ä‘i vì biết đâu em có Ä‘iá»u cần nóị Kết quả là sau đó nhân viên y tế ở phi trưá»ng mang em vỠđâỵ CÅ©ng may trong xách tay em còn tấm danh thiếp anh. Há» nói... 
Hoàn xiết chặt tay tôi. 
- Em như má»™t bà Ä‘iên lục lạo khắp phi trưá»ng tìm má»™t ngưá»i tên Quý Vân Hoàn. 
Tôi vẫn khóc. 
- Em tưởng ...Em tưởng anh đã lên phi cơ bay mất rồi chứ. 
Vân Hoàn bước qua ngồi xuống thảm. Chàng lấy khăn tay lau mắt cho tôi. 
- Suýt tà anh đã bỠđi, nhưng ...Anh thương em quá, anh muốn nhìn mặt em một lần cuối nên mới trở vỠđâỵ Thế còn em ... Em tìm anh có việc gì? 
Tôi lặng lẽ nhìn chàng. 
- Em muốn cho anh biết má»™t Ä‘iá»u. 
- Äiá»u gì? 
Nước mắt lại trào xuống má tôi. 
- Chỉ có ba chữ thôị 
- Thế à? 
Hoàn hạ thấp giá»ng. 
- Nói đi! 
- Äúng ra em phải nói từ lâu rồị 
Tôi nói và nâng cằm chàng lên. 
- Má»™t câu rất tầm thưá»ng nhưng cần thiết. 
- Em yêu anh. 
Hoàn yên lặng nhìn tôi, chàng không nói một tiếng nào cả. 
- Anh còn giáºn em saá» Anh vẫn giữ ý Ä‘uổi em vá» cha mẹ chứ? Anh xem, lúc nào em cÅ©ng là con vợ nhá» bé ngu dại thôị 
Hoàn cúi xuống hôn lên môi tôi, hai hàng nước mắt của chàng tuôn lên mặt tôi. 
- Em có buồn cưá»i khi thấy đàn ông mà rÆ¡i nước mắt không? 
Tôi vòng tay ôm kÃn đầu chàng không nói má»™t tiếng gì cả. Tháºt lâu Hoàn má»›i ngẩng mắt lên, bàn tay chàng vuốt nhẹ lên mặt, lên môi tôị Chàng thở dài. 
- Trá»i Æ¡i, anh không ngá» anh lại đánh được em, lại đánh mạnh thế nàỷ Chắc anh lúc đó nổi Ä‘iên mất, em có giáºn anh không? 
- Không. 
Tôi mỉm cưá»i. 
- Miễn anh đừng để nó thành thói quen thôi. 
Hoàn lắc đầu. 
- Anh bảo đảm vá»›i em sẽ không có má»™t lần thứ hai như váºá»µ 
Hoàn nhìn vào mắt tôi, tháºt trá»ng. 
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa anh phải cho em biết. Không hiểu nghe rồi em có buồn hay không? 
- Chuyện gì? 
- Ban nãy y sĩ bắt mạnh cho em, nhưng em không biết ... 
- Em bệnh rồi à? Không phải đâu, em chỉ ngất xỉu vì mệt và kiệt sức thôị 
Hoàn nắm lấy hai tay tôi. 
- Em sắp làm mẹ rồi. 
- Hả? 
Tôi mở to mắt. Hèn gì! Hèn gì ...Mấy hôm rày, đầu tôi cứ choáng váng, ruá»™t tôi cồn cào buồn nôn. Thì rạ..Niá»m vui như những lượng sóng to tràn ngáºp cÆ¡ thể. Sao lại buồn? Làm sao tôi lại buồn? Quay đầu lại nhìn bức mành sáo, tôi cưá»i cưá»á»‹ 
- Nếu sinh con trai, em sẽ đặt nó tên Tiểu Hoàn và con gái sẽ là Tiểu Lăng. 
Vuốt lấy mái tóc của Hoàn, tôi tiếp. 
- Vả lại mẹ bảo, anh cũng đứng tuổi rồi, cần phải làm cha chứ! 
Mặt Hoàn rạng rỡ, sự rạng rỡ làm tôi xúc động, nước mắt lại tuôn như mưa. 
Má»™t cÆ¡n gió đêm thổi vào, những chuổi sáo va vào nhau tạo thành những âm thanh rá»™n rã. Giấc má»™ng xa chung Ä‘á»i đã có ngưá»i chung vuị Bao nhiêu chua ngá»t trong Ä‘á»i rồi có tri âm sang sẽ. Tôi nhắm mắt lại vá»›i nụ cưá»i. Má»i mệt trong niá»m vui, tôi muốn đánh má»™t giấc tháºt nồng, tháºt ngá»t. 
 
HẾT 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |