  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:34 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Chuyện xảy ra bắt đầu từ Tâm Nhụy. Chỉ  tại vì buổi sáng hôm đó nàng cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, chỉ tại vì buổi sáng  hôm đó, tiết trá»i quá đẹp, chỉ tại vì hôm đó nàng nhìn thấy phÃa bên trá»i có má»™t  áng mây Ä‘ang trôi lang thang, hình dạng giống hệt như má»™t con ngá»±a trắng hào  hùng, uy vÅ©, chỉ tại vì nàng cảm thấy nổi hứng... nàng buá»™t miệng nói má»™t câu  như thế này: 
       - Em muốn cưỡi  ngựa! 
       Thế là, Chà Trung dẫn nàng Ä‘i đến trưá»ng  nuôi ngá»±a. 
       Tâm Nhụy chưa bao giá» cưỡi ngá»±a, và cÅ©ng  chưa bao giá» biết rằng ở Äài Loan có trưá»ng nuôi ngá»±a, càng không há» biết rằng  ngưá»i ta có cho mướn ngá»±a tÃnh theo giá». Khi con ngá»±a màu nâu đó được dẫn đến  trước mặt nàng, nàng vui mừng, há»›n hở như thể má»™t đứa trẻ, đưa tay ra sá» lấy bá»m  ngá»±a, nàng hăng hái há»i chuyện vá»›i ngưá»i huấn luyện viên: 
       - Con ngựa này tên là  gì? 
       - Anna. Nó là con ngựa  cái. 
       - á»’, sao các ông lại đặt cho nó cái tên  ngoại quốc thế, nghe không thuáºn tai chút nào! 
       Huấn luyện viên cưá»i  nói: 
       - Tại vì nó là giống ngá»±a ngoại quốc! Nó  được nháºp cảng vào đấy, khi đến, nó chỉ má»›i sinh được có hai  tháng. 
       -  Bây giỠnó được bao lớn? 
       - Sáu tuổi rồi! 
       - á»’, như váºy nó là ngá»±a già  rồi! 
       Ngưá»i huấn luyện viên có thân hình rất  nhá» con, gương mặt có những nét trẻ thÆ¡ rất dá»… mến, cả ngưá»i anh ta toát ra má»™t  sức sống tràn đầy và mạnh mẽ, anh ta vá»— vá»— vào lưng ngá»±a, sốt sắng giải  thÃch: 
       - Không, phải nói là nó Ä‘ang ở tuổi tráng  niên, Ä‘á»i sống cá»§a con ngá»±a có thể đến hai mươi mấy năm. Tình trạng sức khá»e cá»§a  con ngá»±a này rất tốt, tôi xem, có sống đến hai mươi mấy năm cÅ©ng chẳng há» gì!...  Cô đừng nên sợ nó, nó thuần thục lắm, nó là con ngá»±a thuần thục nhất trong tất  cả các con ngá»±a ở đây đấy. Cô có thể thì thầm nói chuyện vá»›i nó, nó thÃch nghe  lắm đấy! 
       - Váºy sao? 
       Tâm Nhụy há»i tháºt há»›n hở, nàng láºp tức kê  đầu vào sát bên tai con ngá»±a, nói má»™t tràng dài, con ngá»±a quả nhiên gục gặt đầu,  vểnh tai, ve vẩy chiếc Ä‘uôi dài, như thể rất chăm chú lắng nghe những lá»i chỉ  bảo cá»§a nàng, Tâm Nhụy cưá»i tươi như hoa nở, nàng ôm cổ con ngá»±a, ra chiá»u âu  yếm. Con ngá»±a cÅ©ng ngoan ngoãn dùng đầu cá» xát vào ngưá»i nàng, nàng mừng rỡ kêu  lên má»™t câu: 
       - Nó thÃch tôi, anh xem, nó thÃch  tôi! 
       Ngưá»i huấn luyện viên đặt hai viên đưá»ng  vuông vào lòng bàn tay cá»§a Tâm Nhụy, nói: 
       - Nó còn thÃch ăn đưá»ng vuông nữa, cô cho  nó ăn thá» xem! 
       Tâm Nhụy đưa hai viên đưá»ng tá»›i trước mÅ©i  con ngá»±a, con ngá»±a láºp tức le lưỡi ra, liếm lấy hai viên đưá»ng từ lòng bàn tay  nàng, lại còn tiếp tục liếm vào lòng bàn tay nàng như thể chưa đủ, nàng nghiêng  đầu nhìn con ngá»±a, càng nhìn càng thÃch thú. Nàng há»i ngưá»i huấn luyện  viên: 
       - Gương mặt nó biết biểu lộ tình cảm, anh  có thấy như thế không? 
       - Äâu phải chỉ biết biểu lá»™ tình cảm, nó  còn có tư tưởng nữa đó chứ. 
       - Làm sao anh biết  được? 
       Chà Trung bước từng bước tháºt dài đến bên  hai ngưá»i, gương mặt chàng khó đăm đăm, chàng nhìn ngưá»i huấn luyện viên tháºt  nghiêm trang, chàng cất tiếng thô lá»— ngắt ngang cuá»™c đối thoại cá»§a hai  ngưá»i: 
       - Các anh cho mướn ngá»±a tÃnh theo giá»,  phải không? 
       - Äúng váºy! 
       - Giá» nói chuyện có tÃnh vào  không? 
       Ngưá»i huấn luyện viên nhìn chàng má»™t cái,  lẳng lặng đưa sợi dây cương vào tay Tâm Nhụy, nhìn đồng hồ, nói tháºt ngắn  gá»n: 
       - Bây giá» bắt đầu tÃnh  giá»! 
       Nói xong, anh ta quay ngưá»i Ä‘i vào căn  nhà nhá» gần đó cá»§a anh ta. 
       Tâm Nhụy trừng mắt nhìn Chà Trung, trong  lòng bất mãn cùng cực. 
       - Chà Trung, anh là má»™t ngưá»i không biết  Ä‘iá»u chút nào hết, anh có biết như váºy không? 
       Chàng trừng mắt nhìn lại  nàng: 
       - Tâm Nhụy, em muốn cưỡi ngá»±a, hay là  muốn nói chuyện vá» ngá»±a? Äể anh nói cho em nghe má»™t chuyện, anh là má»™t thằng  nghèo rá»›t mồng tÆ¡i, nghá» nghiệp cá»§a anh, nói nghe cho đẹp là phụ tá kỹ sư, nói  nghe không đẹp, thì là chỉ là đốc công mà thôi. Lương cá»§a anh má»—i tháng cÅ©ng có  hạn, ngày lá»… cÅ©ng chỉ có bao nhiêu hôm này thôi. Vì muốn chìu theo em, anh đã  cho ra hết tất cả thá»i giá» và tiá»n bạc cá»§a mình. Nếu như em muốn cưỡi ngá»±a, anh  sẵn sàng, thế nhưng, nếu như em dùng tiá»n cá»§a anh Ä‘i "nói chuyện vá» ngá»±a" vá»›i  ngưá»i khác, anh không muốn tốn tiá»n má»™t cách oan uổng như  thế! 
       Tâm Nhụy tiu nghỉu, nàng cảm thấy cụt  hứng, cảm thấy nổi giáºn: 
       - Anh... Sao mà anh không biết lãng mạn  chút nào hết váºy? Nếu như anh tiếc vì em đã dùng tiá»n cá»§a  anh... 
       Chàng ngắt lá»i nàng tháºt  nhanh: 
       - Anh không tiếc tiá»n gì hết! Anh chỉ nói  cho em nghe sá»± tháºt. Suốt Ä‘á»i anh chưa bao giá» chìu theo má»™t cô gái nào như chìu  em, tốt nhất là em đừng nên... 
       Tâm Nhụy nhướng cao đôi chân  mày: 
       - Tốt nhất là đừng nên làm cho anh nổi  giáºn chứ gì? 
       Chàng trả lá»i: 
       - Äúng váºy! 
       Nàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên trừng to  đôi mắt, chưa kịp mở miệng nói, Chà Trung đã kéo dây cương ngá»±a, nói tháºt nhanh  và đơn giản: 
       - Lên ngựa đi! 
       Nàng lại nhìn chàng má»™t cái, cố gắng ká»m  chế sá»± bất mãn trong lòng, Ä‘i đến bên con ngá»±a. Nàng cảm thấy, hình như mình có  vẻ như sợ hãi chàng, sợ cái tÃnh khà nóng nãy cá»§a chàng, sợ cái trừng mắt trợn  mày cá»§a chàng, sợ chàng không cho nàng chút thể diện trước mặt ngưá»i khác... và  sợ nhất là, ná»—i Ä‘au đớn táºn cùng sau khi hai ngưá»i cãi nhau. Nàng không nói thêm  má»™t tiếng nào, vịn vào yên ngá»±a, nàng gắng sức leo lên phÃa trên. Lần đầu tiên  cưỡi ngá»±a, trong lòng nàng không khá»i có chút hoang mang, nàng leo cả ná»a buổi,  vẫn chưa leo được lên lưng ngá»±a, miệng nàng bắt đầu lầm bầm nho  nhá»: 
       - Ủa, tháºt là kỳ, sao nó không chịu quỳ  xuống, để em leo lên cho dá»…! 
       Chà Trung cưá»i lên: 
       - Em tưởng nó là con gì? Là con voi? Hay  là lạc đà? Mà bảo nó quỳ xuống?... 
       Chàng bợ vào phần mông nàng, dùng sức đẩy  nàng lên phÃa trên: 
       -... Lên đi! 
       Tiếng cưá»i cá»§a chàng làm cho lòng nàng  cảm thấy buông thả, niá»m vui lại bắt đầu luân lưu trong huyết quản. Mượn sức đẩy  đó cá»§a chàng, thân hình cá»§a nàng nhấc bổng lên trên không, má»™t tay nàng vịn vào  yên ngá»±a, má»™t tay kia nắm chặt dây cương, khoa chân lên lưng ngá»±a má»™t cách phóng  khoáng, hoàn toàn là "chiêu thức" há»c được từ phim ciné, nàng tá»± cảm thấy động  tác đó cá»§a mình nhất định là vừa đẹp, vừa hào sảng, vừa thoải mái, đầu nàng hÆ¡i  hất lên phÃa trên, chuẩn bị ngồi xuống yên ngá»±a má»™t cách đẹp đẽ, sau đó sẽ  "buông vó câu rong ruổi" má»™t cách đẹp đẽ. Ai ngá», vừa má»›i ngồi xuống, nàng đã  cảm thấy như phần mông mình bị chạm phải má»™t váºt gì Ä‘au Ä‘iếng, làm nàng nhảy  dá»±ng trở lên, và con ngá»±a "thuần thục" đó đột nhiên phát ra má»™t tiếng hà dài,  nàng cảm thấy như có má»™t tráºn động đất tháºt to, chưa kịp biết được chuyện gì xảy  ra, cả thân mình nàng đã bị quăng bịch xuống đất. 
       Nàng ngồi trên đất rên ư  á»: 
       - Ui cha! Tại sao lại kỳ  váºy? 
       Chà Trung hơi nhướng đôi chân  mày: 
       - Tại sao lại kỳ như váºy? Tại vì em dốt  quá chứ sao! 
       Nàng lồm cồm bò  dáºy: 
       - Nói báºy! Tại anh đẩy mạnh quá chứ gì!  Không cần anh giúp, em tá»± leo lên được rồi! 
       - ÄÆ°á»£c lắm! 
       Chàng lùi lại phÃa sau hai bước, khoanh  vòng hai tay trước ngá»±c, đứng vá»›i thái độ cá»§a má»™t kẻ bàng quang "xem  hát". 
       Nàng hÆ¡i cong ngưá»i kê miệng sát vào lá»—  tai ngá»±a, thì thầm nhá» nhẹ: 
       - Anna, em đứng ngoan ngoãn cho chị leo  lên, cho chị chút thể diện, rồi chị sẽ mua cho em nguyên má»™t bao đưá»ng vuông ăn  đã luôn! 
       Con ngá»±a đó má»™t má»±c gục gặt đầu, ra chiá»u  hiểu biết, dùng móng chân trước đá lên mặt cát, hiển nhiên, nó đã chấp nháºn sá»±  "hối lá»™". Thế là, Tâm Nhụy lại đưa tay ra vá»— vá», vuốt ve nó tháºt trìu mến như vá»—  vá» má»™t con chó nhá», sau đó má»›i vô cùng cẩn tháºn bước chân lên bàn đạp. Ai ngá»,  con ngá»±a đó không hỠđể cho nàng có cÆ¡ há»™i khoa chân leo lên yên, đã dÆ¡ hai chân  sau thẳng lên trá»i, biểu diá»…n má»™t màn "đứng ngược" tháºt ngoạn mục, Tâm Nhụy kêu  lên "ui cha" má»™t tiếng, nàng lại té nhào xuống đất. 
       Khi Tâm Nhụy té đến cái thứ ba, Chà Trung  tiến đến bên nàng, chàng cưá»i hì hì há»i: 
       - Em đang cưỡi ngựa? Hay là đang biểu  diễn té ngựa thế? 
       - Anh... 
       Nàng té đến độ mình mẩy Ä‘au nhừ, trong  lòng Ä‘ang đổ quạu, lại bị chàng chá»c ghẹo như thế, như lá»a đổ thêm dầu. Nàng quÆ¡  roi quất thẳng lên ngưá»i chàng, buá»™t miệng mắng ngay má»™t  câu: 
       -... anh là đồ khốn  nạn! 
       Chàng quơ tay chụp ngay cây roi lại,  nghiêm sắc mặt nói với nàng: 
       - Anh đã có cảnh cáo em rằng, không được  mắng anh khốn nạn, phải không? 
       Dá»c theo xương sống nàng như vá»t lên má»™t  luồng khà lạnh lẽo, hoạt cảnh diá»…n ra trên bãi biển ngày nào, hình như lại hiển  hiện trước mặt nàng. HÆ¡i cắn lấy đôi môi, nàng vá»™i vàng cúi đầu xuống, thấp  giá»ng nói vá»›i chàng: 
       - Anh dạy em cưỡi ngá»±a Ä‘i, được không? Em  không biết làm sao ká»m chế nó! 
       Chàng nói: 
       - Äể anh nói tháºt cho em biết, anh chưa  há» bao giá» cưỡi ngá»±a, và cÅ©ng không biết làm sao để ká»m chế  nó! 
       - Như váºy, anh Ä‘i má»i ông huấn luyện viên  ban nãy đến để dạy em váºy! 
       - Anh Ä‘i má»i thằng cha huấn luyện viên  đó? Em đừng hòng! Anh đã không dá»… dàng gì Ä‘uổi cổ hắn Ä‘i chá»— khác, bây giá» em  lại bảo anh Ä‘i má»i hắn ta? 
       Nàng dợm bước Ä‘i vá» phÃa ngôi nhà  nhá»: 
       - Anh không chịu Ä‘i, thì em Ä‘i  váºy! 
       Chàng đưa tay ra chụp ngay lấy nàng lại,  chàng há»i: 
       - Em nhất định là phải làm ngược lại với  anh, phải không? 
       Nàng nói một cách nhẫn  nhịn: 
       - Không phải em muốn làm ngược lại anh,  em cần có ngưá»i dạy em, mà anh lại không dạy em được, ngưá»i huấn luyện viên đó  biết vá» ngá»±a, ông ta đã cho mướn ngá»±a, thì cÅ©ng có nghÄ©a vụ phải dạy em cưỡi  chứ... anh... anh đừng nên ngang ngược như thế, anh làm cho em có cảm giác rằng  anh cứ tìm cách kiếm chuyện rắc rối! 
       Giá»ng cá»§a chàng bắt đầu cất cao  lên: 
       - Anh ngang ngược? Anh kiếm chuyện rắc  rối? Anh thấy em má»›i là ngưá»i không biết Ä‘iá»u, kiếm chuyện rắc rối nhất trên Ä‘á»i  này đấy chứ! Em nói muốn cưỡi ngá»±a, anh cùng Ä‘i theo em để cưỡi ngá»±a, má»™t ngưá»i  bạn trai như thế này em Ä‘i tìm đâu ra? Äừng nên vì chuyện gì anh cÅ©ng chìu theo  em, mà em tá» ra kênh kiệu... 
       Äá»™t nhiên, chàng ngưng bặt tiếng nói, tại  vì, có má»™t loạt tiếng vó ngá»±a vang lên tháºt Ä‘á»u đặn, trước mắt chàng đột nhiên  sáng rá»±c lên, ánh nhìn cá»§a chàng bất giác bị thu hút ngay. Tâm Nhụy cố ká»m chế  cÆ¡n giáºn dữ, ánh mắt nàng cÅ©ng bất giác nhìn theo hướng chàng theo bản năng, và  cÅ©ng bất giác ngÆ¡ ngẩn theo. 
       Trước mắt há», có má»™t thiếu nữ váºn toàn  má»™t màu đỠchói, chiếc áo sÆ¡ mi Ä‘á», quần thun bó sát ngưá»i màu Ä‘á», đôi vá»› cao  màu Ä‘á», trên đầu nàng đội chiếc nón nghiêng nghiêng màu Ä‘á», trên tay nàng cầm  cây roi da cÅ©ng màu Ä‘á», cưỡi trên lưng má»™t con ngá»±a trắng vừa cao vừa to, Ä‘ang  rong ruổi nhịp nhàng trên sân. Nàng có mái tóc đổ dài xuống bá» vai như má»™t dòng  thác chảy, thân hình thon thả yểu Ä‘iệu, ánh mắt hừng há»±c có thần. Dáng Ä‘iệu nàng  trên lưng ngá»±a trông vô cùng đẹp mắt, vô cùng hào hùng, vô cùng sảng khoái! Gần  như là cảnh tượng trong màn ảnh ciné, áo Ä‘á», ngá»±a trắng phối hợp vá»›i màu cá» xanh  non, mây trá»i xanh biếc. Tâm Nhụy hÆ¡i há miệng ra, vừa hâm má»™, vừa khâm phục,  vừa tán thưởng! 
       Ngưá»i thiếu nữ đó hiển nhiên nhìn thấy là  mình Ä‘ang thu hút được ngưá»i khác, nàng hướng con ngá»±a Ä‘i vá» phÃa há», dừng lại  trước mặt há». Nàng có gương mặt trắng trẻo, sóng mÅ©i thẳng đứng, đôi mắt Ä‘en  huyá»n, và đôi môi tháºt má»ng. Nếu nghiêm khắc mà nói, nàng không được kể là đẹp,  thế nhưng, cách phục sức đó cá»§a nàng, thần sắc đó cá»§a nàng, nét hào hùng trên  lưng ngá»±a, cùng nét mặt cưá»i tươi tỉnh đó cá»§a nàng, đã làm cho nàng trông tháºt  "chiến"! 
       Nàng đưa mắt nhìn há», cất tiếng  há»i: 
       - Sao váºy? Ngá»±a không chịu cho anh chị  cưỡi, phải không? 
       Tâm Nhụy ngước nhìn nàng, nói một cách  khâm phục: 
       - Äúng váºy? Sao mà chị cưỡi hay quá váºy?  Ai dạy chị cưỡi ngá»±a thế? 
       Nàng cưá»i nói: 
       - Không có ai dạy tôi cưỡi cả, tôi tá»± táºp  lấy! Chị phải chinh phục ngá»±a, đừng để ngá»±a chinh phục  mình! 
       Chà Trung đắc ý liếc Tâm Nhụy má»™t cái  tháºt nhanh, ánh mắt đó hình như Ä‘ang nói: 
       - Thấy chưa, đồ  ngốc! 
       Chà Trung lại nhìn vá» phÃa ngưá»i thiếu  nữ, chàng nói bằng má»™t giá»ng tán thưởng: 
       - Cô cưỡi ngá»±a hay quá! Con ngá»±a này cÅ©ng  đẹp má»™t cách đặc biệt, nó cao như váºy, làm sao mà cô leo lên  được? 
       Thiếu nữ cưá»i lên má»™t tiếng tháºt trong  trẻo, nghiêng ngưá»i nhảy xuống ngá»±a, nhẹ nhàng như má»™t cánh én biết bay. Nhất  định là cô nàng này có tÃnh khoái biểu diá»…n. Tâm Nhụy lẩm bẩm trong dạ. Nhìn  nàng nắm lấy dây cương, không biết nhảy lên như thế nào, mà lại đã ngồi chá»…m chệ  trên lưng ngá»±a. Nàng ngồi trên lưng ngá»±a cưá»i thanh thoát, nói vá»›i Chà  Trung: 
       - Nhìn thấy chưa? 
       - Äể tôi thá» xem  sao! 
       Chà Trung cảm thấy nổi hứng lên, chàng  bước tới, cầm lấy dây cương ngựa từ trên tay Tâm Nhụy, ánh mắt nhìn nàng thiếu  nữ. Nàng thiếu nữ đó nói: 
       - Anh đừng sợ nó! Anh phải nhá»› rằng, anh  là chá»§ nhân cá»§a nó! Nắm lấy má»™t bên yên ngá»±a, đúng rồi, bàn tay phải giữ cho  tháºt chặt, động tác nhảy lên ngá»±a phải nhẹ, phải nhanh, hay lắm! Nắm chặt dây  cương, ghịt nó lại, đừng để nó hất ngược anh xuống đất! Äúng rồi, tốt lắm, tốt  lắm! Anh có khiếu cưỡi ngá»±a lắm đấy! Bây giá» buông lÆ¡i dây cương Ä‘i, để cho nó  Ä‘i chầm cháºm vá» phÃa trước, đúng váºy, làm như thế đó... 
       Tâm Nhụy bất giác thụt lùi lại phÃa sau  tháºt xa, trợn mắt há mồm đứng nhìn cảnh tượng trước mặt. Chà Trung đã leo lên  con ngá»±a nâu, Ä‘ang từ từ Ä‘i chầm cháºm theo sá»± hướng dẫn cá»§a thiếu nữ, nàng thiếu  nữ kéo dây cương ngá»±a trắng, Ä‘i chầm cháºm theo sau, không ngừng mở miệng chỉ  dẫn, hai ngưá»i trở thành Ä‘i song song vá»›i nhau. Má»™t vòng, rồi má»™t vòng, lại má»™t  vòng... bước chân chầm cháºm cá»§a ngá»±a từ từ gia tăng tốc độ, trở thành chạy chầm  cháºm... vó ngá»±a cá»™p cá»™p, gió nhẹ thoang thoảng, nàng thiếu nữ Ä‘ang cưá»i, Chà  Trung cÅ©ng Ä‘ang cưá»i, bước chạy chầm cháºm trở thành bước chạy nhanh hÆ¡n... trong  lòng Tâm Nhụy hÆ¡i có chút mÆ¡ hồ, cảnh tượng trước mặt trở nên mỠảo, mông lung.  Nàng cảm thấy má»i sá»± hình như Ä‘ang ở trong má»™t giấc má»™ng, hoàn toàn không phải  tháºt. Dáng Ä‘iệu cưỡi ngá»±a song song cá»§a há» như thể má»™t cảnh quay phim cháºm trên  màn ảnh ciné, bay bay, bay bay, bay bay... há» cưỡi ngá»±a chạy vòng vòng ngang qua  mặt nàng không biết bao nhiêu lần. Không má»™t ai chú ý đến nàng, cuối cùng, nàng  cúi đầu xuống, lặng lẽ, ảm đạm, thất thểu rá»i khá»i trưá»ng nuôi ngá»±a mà không má»™t  ai hay biết. 
       Nàng không vá» nhà, suốt ngày hôm ấy, nàng  Ä‘i lang thang trên các con đưá»ng ở Äài Bắc. Äi trên đưá»ng phố, ngắm nhìn các tá»§  kiếng chưng bày quần áo, hàng hóa, thẫn thỠđưa mắt nhìn dòng ngưá»i qua lại, lui  tá»›i bên mình má»™t cách vô ý thức. Äến lúc hoàng hôn, nàng đã cảm thấy má»i gối  chồn chân, tìm má»™t quán café gần đó, nàng bước vào, tìm má»™t góc nhá» ngồi uống  café. Dùng tay nâng cằm, nàng ngẩn ngÆ¡ nhìn từng đôi, từng cặp tình nhân Ä‘ang  sánh vai nhau ngồi trong quán. Nàng cảm thấy kỳ lạ, tại sao những đôi tình nhân  này lại có nhiá»u chuyện nói không hết? Giữa nàng và Chà Trung, chưa bao giá» có  những lá»i tâm tình nhá» nhẹ như thế kia. Há» cùng nhau đùa giỡn, há» cùng nhau cưá»i  vui, tháºm chà há» cùng nhau cãi vả... thế nhưng, chưa bao giá» há» ngồi xuống nói  chuyện đàng hoàng vá»›i nhau. Äã không có kế hoạch cho tương lai, cÅ©ng chẳng có  những lá»i ngá»t ngào êm thắm. Há» giống như hai đứa trẻ cùng Ä‘i chÆ¡i vá»›i nhau,  không có quá khứ, cÅ©ng chẳng có tương lai, mà có chăng, chỉ là "hiện tại". Ngay  cả cái "hiện tại" đó, nhiá»u lúc cÅ©ng cãi nhau chà chóe, um  sùm! 
       Nàng ngồi ở đó, lặng lẽ ngồi ở đó, lần  đầu tiên bình tÄ©nh suy nghÄ© vá» cuá»™c tình giữa nàng và Chà Trung. Tình yêu, đó có  thể nói là tình yêu chăng? Nàng suy tá»›i nghÄ© lui, lặng lẽ Ä‘o lưá»ng cái khoảng  cách giữa nàng và Chà Trung. "Không thể sống như thế này mãi!" Nàng mÆ¡ màng nghÄ©  ngợi. "Không thể sống như thế này mãi được!" Trái tim nàng bắt đầu kêu gào lên.  "Không thể sống như thế này mãi được!". Nàng dùng tay nâng cằm, ngÆ¡ ngẩn nhìn  vào má»™t ngá»n đèn trên vách đến xuất thần. Äó chÃnh là tình yêu chăng? Äó chÃnh  là tình yêu chăng? Càng lúc nàng càng cảm thấy hoang mang, và trong cái cảm giác  hoang mang đó, có má»™t phần ý thức càng lúc càng hiện rõ ra; phải gặp chàng để  nói cho rõ ràng! Phải tìm chàng để cùng nhau "nói chuyện" má»™t lần! Phải tìm  chàng để nói cho rõ ràng, minh bạch như má»™t ngưá»i "trưởng  thành"! 
       Nàng nhìn nhìn đồng hồ, đã tám giá» tối  rồi, váºy sao? Má»›i nháy mắt đó mà đã tối như thế rồi à? Nhất định là Chà Trung  Ä‘ang ngồi hối háºn ở nhà? Chàng lúc nào cÅ©ng thế, khi làm chuyện gì có lá»—i vá»›i  nàng, chàng luôn luôn tá» ra hùng hổ, thế nhưng khi chuyện xong rồi, chàng lại  hối háºn khôn cùng. Nàng nghÄ© đến hôm chuyện xảy ra trên bãi biển, nghÄ© đến giây  phút chàng dùng bàn tay đặt lên vai nàng, nói không thành tiếng: "Anh sá»a!", đột  nhiên nàng cảm thấy trong lòng Ä‘ong đầy má»™t tình cảm dịu dàng, chua xót; không  được! Nàng nghÄ©, lẽ ra nàng không nên bá» Ä‘i mà không nói má»™t tiếng nào, chàng sẽ  lo đến sốt vó lên được, nhất định là chàng đã lo đến cuống quýt lên rồi! Không  được, nàng phải tìm cho được chàng! 
       Dợm ngưá»i đứng dáºy, nàng Ä‘i đến bên chiếc  Ä‘iện thoại công cá»™ng ở gần quầy trả tiá»n, không chỠđợi được nữa, nàng quay số  Ä‘iện thoại cá»§a nhà há» Lương. 
       Ngưá»i bắt Ä‘iện thoại là Hạnh Tú, quả  nhiên, nàng kêu rú lên từ đầu giây bên kia: 
       - Ui cha, Tâm Nhụy, mi bá» Ä‘i đâu mất biệt  thế? Anh Ba nói rằng mi mất tÃch má»™t cách ly kỳ ở trưá»ng nuôi ngá»±a, anh ấy nói,  nhất định là mi đã bá» trốn Ä‘i vá»›i thằng cha huấn luyện viên ở đó rồi! Ê, có tháºt  mi Ä‘ang Ä‘i chÆ¡i vá»›i thằng cha huấn luyện viên Ä‘ua ngá»±a  không? 
       Giá»ng nói cá»§a Hạnh Tú mang đầy vẻ diá»…u  cợt, vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái. 
       Sao váºy? Chàng vẫn không biết là mình  Ä‘ang giáºn à? Sao váºy? Chàng lại còn nghÄ© là nàng Ä‘ang làm bá»™ làm tịch hay sao?  Sao váºy? Chàng không há» cuống quýt hay hối háºn gì sao? 
       Rút cuộc, nàng cũng ấp a ấp úng mở miệng  nói: 
       - Ê! Hạnh Tú, mi cho Chà Trung nói chuyện  với tao đi! 
       - Chà Trung? Anh ấy đâu có ở  nhà! 
       Chết rồi! Nhất định là chàng Ä‘ang Ä‘i khắp  hang cùng ngõ hẻm để tìm nàng rồi, cái anh chàng ngố này, nguyên cả má»™t thành  phố Äài Bắc mênh mông to lá»›n như thế này, làm sao chàng tìm cho  được? 
       Nàng kêu lên cuống  quýt: 
       - Hạnh Tú, anh ấy có nói là đi đâu  không? 
       Hạnh Tú cưá»i lên vui vẻ, giá»ng cưá»i cá»§a  nàng tháºt đắc ý: 
       - Anh ấy à? Anh ấy cùng với Triệu Chấn à đi xem mắt vợ rồi! 
       Cái gì? Nàng lắc lắc đầu, ngở rằng mình  nghe không rõ. 
       - Anh ấy... anh ấy Ä‘i đâu  váºy? 
       Hạnh Tú cưá»i hi hi ha ha trong Ä‘iện  thoại: 
       - Äi xem mắt vợ cho Triệu Chấn à rồi! Tao  nói cho mi nghe, Tâm Nhụy, rút cuá»™c rồi tao cÅ©ng chÃnh thức từ chối Triệu Chấn  Ã, làm cho anh Ba quạu dá»… sợ luôn, anh ấy mắng tao là không có con mắt. Tối nay  có ngưá»i làm mai cho Triệu Chấn Ã, anh Ba bèn Ä‘i theo để á»§ng há»™ tinh thần hắn  ta, mi biết cái tÃnh bao đồng cá»§a anh ấy mà! Anh ấy còn hăng hái hÆ¡n cả Triệu  Chấn à nữa, anh ấy hăm hở Ä‘i theo Triệu Chấn à xem mắt vợ  rồi! 
       Giá»ng nàng tháºt  nhẹ: 
       - Ồ!... Hăm hở đi  à?... 
       Nàng cắn cắn đôi môi, trong lòng thoáng  qua một nỗi đau nhói buốt. 
       -... Thôi được rồi, tao không có việc gì  nữa! 
       Nàng định bá» Ä‘iện thoại xuống. Hạnh Tú  gá»i tháºt gấp:  
       - Ê! Ê! Khoan đã! Khoan đã! Äừng cúp Ä‘iện  thoại, có ngưá»i muốn nói chuyện vá»›i mi! 
       Trái tim cá»§a Tâm Nhụy Ä‘áºp đánh bình má»™t  tiếng, cà chá»›n! Mình bị con nhá» quá»· này chá»c rồi đây, thì ra Chà Trung Ä‘ang ở  bên cạnh nó mà! Nàng nắm chặt Ä‘iện thoại, trái tim Ä‘áºp mạnh đến độ nàng có thể  nghe rõ mồn má»™t. 
       Bên kia có tiếng ngưá»i truyá»n đến, trầm  thấp, thân thiết, nhưng hoàn toàn không phải là giá»ng cá»§a Chà  Trung: 
       - Hello! Tâm Nhụy, em khoẻ  không? 
       Chà Văn! Äó là giá»ng cá»§a Chà Văn! Chà Văn  đã bá» Ä‘i xa ba tháng nay! Chà Văn mà nàng thưá»ng hay tưởng nhá»›! Tâm Nhụy không  biết mình Ä‘ang vui hay Ä‘ang buồn, thất vá»ng hay mừng rỡ, chỉ cảm thấy trong  khoảnh khắc đó, nàng như đã nếm đủ mùi vị chua ngá»t đắng cay. Äồng thá»i, nàng  như má»™t ngưá»i sắp chết Ä‘uối ngoài biển cả đột nhiên nhìn thấy đất liá»n, như má»™t  ngưá»i Ä‘ang lầm đưá»ng lạc lối đột nhiên nhìn thấy ngá»n đèn leo lét phÃa xa xa,  như má»™t lãng tá» phiêu du mệt má»i đột nhiên nhìn thấy ngưá»i thân... nàng nắm chặt  ống nghe, đột nhiên nàng báºt khóc nức lên. 
       Giá»ng cá»§a Chà Văn trong Ä‘iện thoại biến  hẳn Ä‘i, sá»± cuống quýt, lo lắng và kinh hoảng hiện hẳn ra: 
       - Ê ,ê, Tâm Nhụy? Tâm Nhụy? Em sao váºy?  Em Ä‘ang khóc phải không? Tâm Nhụy! Em Ä‘ang ở đâu đó? 
       Nàng thút thÃt khóc, đưa bàn tay lên che  mắt, lùi ngưá»i lại phÃa bên góc, để cho ngưá»i khác khá»i chú ý  đến: 
       - Em... em... em Ä‘ang ở trong má»™t quán  café, má»™t quán café mang tên "Mưa Nguồn". Em... em... em không khá»e, em không  khoẻ tà nào hết... 
       Nàng nói không thành tiếng. Chà Văn nói  tháºt nhanh: 
       - Em đợi ở đó nhé, anh sẽ đến  ngay! 
       Vài phút sau, Chà Văn đã ngồi trước mặt  Tâm Nhụy. Tâm Nhụy ngước đôi mắt ướt rưá»i rượi cá»§a nàng lên, lặng lẽ nhìn Chà  Văn. Chàng gầy Ä‘i nhiá»u! Äó là ấn tượng thứ nhất. Trông chàng có nhiá»u nét tiá»u  tụy! Äó là ấn tượng thứ nhì. Äôi mắt sâu Ä‘en cá»§a chàng càng sâu thăm thẳm, càng  dịu dàng, càng mang đầy nét làm rung động lòng ngưá»i hÆ¡n khi trước. Äó là ấn  tượng thứ ba. Nàng cắn chặt đôi môi, trong nhất thá»i, chỉ cảm thấy có trăm lá»i  nghìn tiếng, không biết phải bắt đầu từ đâu. 
       Chàng nhìn nàng đăm đăm, dần dần, đôi  chân mày cá»§a chàng càng lúc càng chau lại. Äây có còn là cô gái nhá» vui vẻ, ngây  thÆ¡ cá»§a mấy tháng trước nữa hay không? Äây có còn là cô gái nhá» to tiếng bàn  luáºn vỠông già há» Äá»—, ông già há» Lý nữa hay không? Äây có còn là cô gái nhá»  không biết những ưu tư sầu muá»™n cá»§a nhân gian nữa hay không? Äây có còn là cô  gái nhá» nằm trên bãi cát giả vá» làm bá»™, làm tịch để cho ngưá»i khác để ý nữa hay  không? Tại sao trông nàng có vẻ hoang mang thất thần, và có vẻ khổ sở tá»™i nghiệp  thế kia! Thằng chết bầm Chà Trung, chẳng lẽ lại không há» biết làm sao để lo lắng  cho nàng hay sao? Chàng nhìn vào đôi mắt Ä‘ong đầy lệ trước mặt mình, cảm thấy cả  trái tim chàng bị ná»—i thương xót chứa chan làm cho Ä‘au nhói cả  lên. 
       Giá»ng cá»§a chàng khàn đục hẳn Ä‘i, chàng  dịu dàng há»i: 
       - Tâm Nhụy, có chuyện gì xảy ra váºy? Tại  vì Chà Trung phải không? 
       Nàng gáºt gáºt đầu. Chàng  nói: 
       - Lúc ăn cơm tối anh còn gặp Chà Trung  mà, nhưng nó nào có nói là xảy ra chuyện gì đâu? 
       Nàng cúi đôi mi cong xuống, lặng yên  không nói. 
       Chàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói  một cách hiểu biết: 
       - Tâm Nhụy, anh hiểu rồi! Chà Trung làm  chuyện có lỗi với em, nhưng nó không hỠbiết là như thế! 
       Nàng ngẩng đầu lên tháºt nhanh, nhìn chàng  má»™t cái. 
       Chàng rút ra từ trong túi áo ra má»™t há»™p  thuốc lá, lấy ra má»™t Ä‘iếu, chàng đưa tay ra lấy cái há»™p quẹt trên bàn, đốt lên  Ä‘iếu thuốc. Nàng lại ngước đôi mi cong lên, hÆ¡i có chút kinh ngạc, có chút bất  ngá», nàng nói: 
       - Anh táºp hút thuốc rồi  à! 
       Chàng nhìn nàng mÄ©m cưá»i, nói má»™t cách  hân hoan: 
       - Ha! Rút cuá»™c em cÅ©ng đã chịu mở miệng  rồi!... Ở trên núi rảnh rá»—i, hút chÆ¡i váºy thôi! Thế mà cÅ©ng thành nghiện  đấy!... 
       Chàng nhìn nàng từ phÃa sau màn khói  thuốc, ánh mắt chàng êm Ä‘á»m, thâm trầm và thân thiết, chàng cất tiếng nói tháºt  dịu dàng: 
       -... Äừng nên buồn, Tâm Nhụy, em phải tha  thứ cho Chà Trung, từ nhá», nó đã là má»™t đứa trẻ vô tâm vô ý, nó không cố ý làm  cho em buồn đâu, hiểu không? 
       Nàng chu chu môi ra, giá»ng Ä‘iệu dịu dàng,  đầm ấm cá»§a chàng làm cho nàng cảm thấy phấn khởi, nàng  nói: 
       - Anh là anh của anh ấy, dĩ nhiên là anh  bênh em anh rồi! 
       Chàng nói một cách nhẫn nại, hòa  nhã: 
       - Thôi được rồi! Nói cho anh nghe, nó làm  gì cho em buồn, để anh xỠxem ai đúng ai sai. 
       Nàng lắc lắc đầu: 
       - Không muốn nói  nữa! 
       - Tại sao? 
       Nàng đưa tay ra cầm lấy cái há»™p quẹt lắc  qua lắc lại, ánh mắt mÆ¡ mÆ¡ màng màng nhìn vào đó, giá»ng nàng nhẹ như  tÆ¡: 
       - Nói cÅ©ng chẳng Ãch lợi gì. Em đã không  trách anh ấy nữa rồi! 
       Chàng thổi ra một hơi khói thuốc dày  đặc: 
       - Tháºt không? 
       Nàng nói một cách u  uẩn: 
       - Tháºt mà! Em đã suy nghÄ© kỹ rồi, em có  trách anh ấy cÅ©ng chẳng Ãch lợi gì. Anh ấy là loại ngưá»i như thế, toàn bá»™ tình  cảm cá»§a anh ấy, cá»™ng hết cả lại chỉ có mấy cc, mà em, em cần cả má»™t đại dương.  Anh ấy cho em tất cả cá»§a anh ấy, nhưng em vẫn đói khát mà chết, em...em tiêu  rồi! 
       Nàng hÃt vào má»™t hÆ¡i tháºt  sâu. 
       Chàng nhìn trừng trừng vào nàng,  há»i: 
       - Em cần cả một đại  dương? 
       - Äúng váºy, em là má»™t con kình ngư, má»™t  con kình ngư rất tham lam, em muốn có cả má»™t đại dương to lá»›n để lặp ngụp trong  đó, thế nhưng, Chà Trung... anh ấy lại giống như má»™t sa  mạc... 
       Nàng thở ra má»™t hÆ¡i tháºt dài, tháºt sâu,  ánh mắt nàng càng thêm mÆ¡ màng. Äá»™t nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, trong  ánh mắt Ä‘ong đầy nét u uẩn trưởng thành: 
       -... Anh có thể tưởng tượng cảnh con kình  ngư bÆ¡i lá»™i trong sa mạc hay không? Äó chÃnh là tình trạng giữa Chà Trung và  em. 
       Chàng lại thổi tiếp ra má»™t ngụm khói  thuốc dày đặc, đôi mắt chàng bị má»™t làn sương má» vây phá»§ lấy, nhưng vẫn sáng  ngá»i, nhưng vẫn long lanh. 
       Chàng nói: 
       - Không đến ná»—i tệ như thế đâu! Em cần  phải bao dung má»™t chút, trong tình yêu cần có sá»± bao dung. Có thể Chà Trung  thiếu sá»± dịu dàng và chìu chuá»™ng mà đàn bà con gái ưa thÃch, thế nhưng, nó là  má»™t ngưá»i hiá»n lành, sốt sắng, thÃch làm việc nghÄ©a... nó còn có rất nhiá»u ưu  Ä‘iểm, nếu như em có thể thưởng thức những ưu Ä‘iểm cá»§a nó nhiá»u hÆ¡n, em sẽ tha  thứ cho những khuyết Ä‘iểm cá»§a nó. Tâm Nhụy, trên Ä‘á»i này không có ai là ngưá»i  tháºp toàn tháºp mỹ! 
       Giá»ng chàng nói tháºt thành khẩn. Nàng  nói: 
       - Có. 
       - Ai? 
       - Ba em. 
       Chàng cưá»i lên,  nói: 
       - Có má»™t ngưá»i cha tốt, không biết đó là  sá»± may mắn cho em, hay là sá»± bất hạnh? Em không thể đòi há»i má»—i má»™t ngưá»i đàn  ông trên cõi Ä‘á»i này Ä‘á»u giống như ba em được, phải không? Ba em là má»™t ngưá»i  đàn ông trưởng thành, chÃnh chắn, Chà Trung vẫn còn quá trẻ, trẻ đến độ như là  má»™t đứa trẻ con. Äợi đến khi nó ở vào lứa tuổi như ba cá»§a em bây giá», nó cÅ©ng sẽ  trưởng thành mà thôi. 
       Nàng lắc lắc đầu: 
       - Không bao giỠ đâu! 
       - Tại sao lại  không? 
       - Có những ngưá»i sống cho đến hết Ä‘á»i vẫn  không thể nào trưởng thành cho được. Em há»c được Ä‘iá»u này trong tâm lý há»c đấy.  Chà Trung là loại đàn ông đó! 
       - Làm sao mà em lại khẳng định được như  thế? 
       - Chỉ nhìn anh là đủ biết rồi! Anh chỉ  lá»›n hÆ¡n anh ấy có mấy tuổi, thế nhưng, anh già dặn, trưởng thành hÆ¡n anh ấy  nhiá»u. Em dám cá là khi anh ở vào lứa tuổi cá»§a anh ấy bây giá», anh cÅ©ng trưởng  thành hÆ¡n anh ấy nhiá»u! 
       Chàng bàng hoàng, có một đoạn tàn thuốc  lá rơi trên vạt áo. 
       - Thế nhưng... 
       Chàng đột nhiên ngưng bặt lại. Nàng  há»i: 
       - Thế nhưng cái gì? 
       Chàng trừng mắt nhìn nàng đăm đăm. Thế  nhưng, em lại không chá»n ngưá»i đàn ông trưởng thành, già dặn! Chàng nghÄ©. Thế  nhưng, câu nói đó lại không thể nào phát ra được thành lá»i, chàng hÃt vào má»™t  hÆ¡i tháºt dài, tháºt sâu, lắc lắc đầu. Chàng thấp giá»ng nói: 
       - Không có gì. 
       Nàng nhìn chàng chăm chú, vì có cÆ¡ há»™i  thố lá»™ tâm tình, mà cảm thấy trong lòng thoải mái hÆ¡n nhiá»u. Và vì cảm thấy  trong lòng thoải mái, má»›i phát giác ra rằng bụng mình Ä‘ang đói cồn cào cả ruá»™t.  Nàng nghiêng đầu suy nghÄ© má»™t lúc, má»›i bàng hoàng nhá»› ra rằng từ buổi trưa đến  giá» nàng chưa có má»™t thứ gì trong bụng, thảo nào mà cÆ¡ thể nàng cảm thấy như  không còn má»™t tà sức lá»±c nào! Nàng cúi đầu xuống, nói vá»›i Chà  Văn: 
       - Giúp em một chuyện, được  không? 
       - Chuyện gì? 
       - Gá»i cho em má»™t chút gì để ăn Ä‘i, suốt  cả ngày hôm nay, em chưa ăn gì hết! 
       Chàng kinh hoàng, đồng thá»i cảm thấy lòng  Ä‘au như cắt. Láºp tức, chàng vẩy tay gá»i ngưá»i bồi bàn tá»›i, gá»i cho nàng má»™t dÄ©a  cÆ¡m cà-ri gà, lại gá»i cho nàng má»™t tô soup cà, lại gá»i thêm má»™t ly nước đá Ä‘áºu  Ä‘á». Nàng ngồi ăn ngấu nghiến, cho vào miệng từng muá»—ng từng muá»—ng tháºt to, nàng  tháºt sá»± đói quá sức, do đó ăn vá»™i vàng đến độ suýt bị sặc. Chàng nhìn nàng ăn  má»™t cách chăm chú, không má»™t chá»›p mắt, càng nhìn càng thấy thương xót, càng nhìn  càng thấy Ä‘au lòng, cuối cùng, chàng cÅ©ng cúi đầu xuống, thấp giá»ng nói vá»›i  nàng: 
       - Hứa với anh một chuyện, được  không? 
       Miệng nàng chứa đầy thức ăn, nói lùng  bùng: 
       - Cái gì? 
       - Từ đây vá» sau cho dù có giáºn như thế  nào, cÅ©ng không bao giá» tá»± hành hạ mình như thế! 
       Nàng hÆ¡i khá»±ng ngưá»i lại, sau đó nhoẻn  miệng cưá»i xinh xắn: 
       - Không phải là em tự hành hạ mình đâu,  mà em chỉ quên ăn thôi! 
       Chàng nói: - Như váºy, từ đây vá» sau,  không được "quên" ăn nữa nhé! 
       Nàng thở ra má»™t hÆ¡i tháºt  nhẹ: 
       - á»’! Quên là quên, chứ biết làm sao.  Ngưá»i ta khi giáºn đến Ä‘iên lên, ngay cả mình tên gì cÅ©ng không nhá»› ra nữa  là! 
       Chàng nhìn nàng má»™t lúc tháºt lâu, khàn  giá»ng nói: 
       - Yên tâm! 
       Nàng không hiểu: 
       - Yên tâm cái gì? 
       Chàng cắn cắn răng: 
       - Anh... anh sẽ giúp em, làm cho sa mạc  biến thành đại dương! 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:35 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Chuông điện thoại lại reo vang vào buổi  sớm mai. 
       Tâm Nhụy nằm nghe tiếng chuông Ä‘iện thoại  reo, má»™t tiếng, hai tiếng, ba tiếng... nàng nằm ở đó, không muốn nhúc nhÃch, cho  dù đó có phải là Ä‘iện thoại cá»§a nàng hay không, nàng Ä‘á»u cảm thấy, không có má»™t  lá»±c lượng nào có thể kéo được nàng ra khá»i cái giưá»ng để chạy xuống lầu nghe  Ä‘iện thoại. Tuy rằng, nàng đã thức dáºy từ lâu rồi, hoặc có thể, nàng không há»  ngá»§ say má»™t tà nào trong đêm. 
       Nàng nghe tiếng cá»a ở phòng cha mẹ mở ra,  nghe tiếng bước chân cá»§a cha chạy xuống cầu thang. Cô ngưá»i làm chị Tư, má»—i lần  ngá»§ say, cho dù có sét đánh bên tai cÅ©ng không dáºy, chị Tư ngá»§ ở lầu dưới, nhưng  không bao giá» bắt Ä‘iện thoại vào lúc ná»a đêm hay hừng  sáng. 
       Nàng nằm đó, mãi cho đến khi nghe tiếng  gá»i vá»ng lên cá»§a cha: 
       - Tâm Nhụy! Äiện thoại cá»§a  con! 
       Quả nhiên là cá»§a nàng! Làm sao có thể như  thế được? Chà Trung không bao giá» gá»i Ä‘iện thoại vào buổi sáng! Nàng khoác áo  bước xuống giưá»ng, cháºm rãi xá» chân vào đôi dép bên cạnh giưá»ng, mở cá»a phòng,  Ä‘i xuống lầu. 
       Hạ Hàn SÆ¡n Ä‘ang cầm ống nghe đứng đợi,  trên gương mặt ông có má»™t thần sắc làm ngưá»i ta khó hiểu, gần như bá»±c bá»™i, khó  chịu, hai đầu chân mày cá»§a ông hÆ¡i chau vào nhau, ánh mắt hÆ¡i có nét tiá»u tụy.  Sao váºy? Cha bất mãn vì bị Ä‘iện thoại đánh thức giữa chừng hay sao? Bất mãn vì  có ngưá»i tìm nàng quá sá»›m vào buổi sáng hay sao? Hay là bất mãn vì mình không  chạy xuống lầu bắt Ä‘iện thoại trước? 
       Nàng chạy nhanh đến, nhón nhẹ mấy đầu  ngón chân, hôn nhẹ lên đôi mi chau lại cá»§a cha bằng má»™t cá» chỉ nÅ©ng nịu, nàng  nói tháºt nhanh: 
       - Ba, đừng chau chân mày. Con cÅ©ng thưá»ng  hay ná»a đêm hoặc gần sáng bắt Ä‘iện thoại há»™ cho ba váºy! Ba muốn trách, thì phải  trách mẹ đấy, ba hãy cố thuyết phục mẹ, để mẹ cho gắn thêm Ä‘iện thoại trong  phòng riêng, được không? Äể hai cha con mình khá»i phải chạy lên chạy xuống mệt  như thế này! 
       Hạ Hàn SÆ¡n cảnh giác nhìn Tâm Nhụy, như  thể vừa tỉnh dáºy từ má»™t giấc má»™ng, ông vá»™i vàng đưa Ä‘iện thoại cho nàng, nói như  che dấu má»™t Ä‘iá»u gì: 
       - Ba đâu có trách ai. Nghe điện thoại đi,  của thằng nhỠnhà hỠLương đấy! 
       Äiện thoại cá»§a Chà Trung? Nàng hÆ¡i có vẻ  kinh ngạc, thế nhưng không há» có nét vui mừng, chàng gá»i Ä‘iện thoại đến sá»›m như  thế này, hẳn là muốn kiếm chuyện gì vá»›i nàng đây! Cầm lấy ống nghe, trong lòng  nàng gần như lo lắng. Nàng kêu lên má»™t cách dè dặt: 
       - Hello, Chà Trung? 
       Ngưá»i ở đầu dây bên kia phát ra má»™t tiếng  thở dài tháºt nhẹ: 
       - Xin lỗi em, không phải Chà Trung! 
       Trái tim nàng đột nhiên nhảy độp má»™t cái  vô duyên cá»›, sá»± lo lắng láºp tức bay ra ngoài cá»a sổ Ä‘i mất, nàng cảm thấy cả  ngưá»i buông thả hẳn xuống. Äồng thá»i, sá»± vui mừng há»›n hở, từ từ bao phá»§ lấy  ngưá»i nàng. Nàng tá»±a ngưá»i vào chiếc ghế salon, thở ra má»™t hÆ¡i dài nhẹ nhõm.  Nàng nói: 
       - Chà Văn, anh thức dáºy sá»›m dữ  à! 
       - Không phải thức dáºy sá»›m, mà là không  ngá»§. 
       Sao mà trùng hợp, nàng cũng không ngủ,  nàng kêu nhẹ: 
       - á»’! Tại sao váºy? 
       - Suốt đêm, anh ngồi làm xong một thứ này  hay lắm! 
       - Làm xong má»™t thứ gì váºy? Luáºn án cá»§a  anh chăng? 
       - Không. Luáºn án đã làm xong từ khi còn ở  trên núi kia! Không phải luáºn án đâu!... 
       Giá»ng chàng hÆ¡i dụ  dá»±: 
       - Hôm nay em có rảnh không? Anh có một  món quà muốn tặng em!... Bảo đảm là khi nhìn thấy, em sẽ vui lên  ngay! 
       Trong thanh âm cá»§a chàng chứa đựng sá»±  khuyến khÃch, an á»§i và đợi chá». 
       Nàng cưá»i lên: 
       - Anh cảm thấy là em rất không vui  chăng? 
       Giá»ng chàng nghe như tiếng thở  dài: 
       - Nếu như ngay cả việc em không vui mà  anh cũng nhìn không ra, thì anh là một thằng ngố vô cùng!... Lúc nào thì em có  thể đi ra ngoài gặp anh? 
       - Lúc nào cũng  được! 
       Giá»ng chàng hÆ¡i ngáºp  ngừng: 
       - Như váºy... bây  giá»? 
       - Bây gi� 
       Nàng giáºt nảy mình, nhìn nhìn đồng hồ,  má»›i sáu giá» mưá»i phút, thế nhưng, có sao đâu? Ai nói sáu giá» mưá»i phút thì không  Ä‘i ra ngoài được? Äá»™t nhiên, nàng lại cảm thấy cả ngưá»i mình như tràn đầy má»™t  sức sống má»›i, đột nhiên, nàng cảm thấy cái áp lá»±c đè nặng lên ngưá»i mình suốt cả  má»™t mùa hè tá»± dưng biến mất, đột nhiên, nàng cảm thấy má»™t niá»m vui hoan lạc và  phấn khởi tháºt khó hiểu như Ä‘ang luân lưu trong huyết quản... nàng nói tháºt  nhanh: 
       - ÄÆ°á»£c, ngay bây giá»! Chúng ta gặp nhau ở  đâu đây? 
       - Em đợi ở nhà nhé, anh sẽ đến đón em,  gặp nhau rồi chúng ta mới nghiên cứu xem nên đi đâu! 
       - ÄÆ°á»£c, em chá»! 
       Äặt Ä‘iện thoại xuống, nàng ngẩng đầu lên.  Ãnh mắt nàng chạm ngay phải Hạ Hàn SÆ¡n Ä‘ang đứng tá»±a lưng bên cá»a sổ, trong tay  ông có má»™t Ä‘iếu thuốc, trong phòng, làn khói thuốc Ä‘ang tản mạn lan dần ra bốn  phÃa. Ông vừa hút thuốc, vừa lặng lẽ ngắm nhìn nàng. 
       Nàng kêu lên, hơi có chút e  ngại: 
       - á»’, ba! Sao ba vẫn còn đứng ở đây váºy,  không lên lầu ngá»§ trở lại Ä‘i? 
       Hạ Hàn SÆ¡n nhìn nàng tháºt sâu, giá»ng ông  tháºt hiá»n từ: 
       - Äến đây! Tâm  Nhụy. 
       Nàng Ä‘i đến gần bên cha, Hạ Hàn SÆ¡n đưa  tay vịn lên vai nàng, nhìn nàng tháºt tỉ mỉ, giá»ng ông tháºt dịu ngá»t, tháºt từ  tốn: 
       - Con không được vui  chăng? 
       - á»’, ba!... 
       Nàng kêu lên nho nhá», hiển nhiên, những  câu đối đáp ban nãy cá»§a nàng vá»›i Chà Văn, ông đã nghe tháºt rõ  ràng: 
       -... Con chỉ có má»™t chút phiá»n muá»™n thôi,  nhưng không nghiêm trá»ng lắm! 
       Hạ Hàn SÆ¡n đưa tay nâng lấy cằm cá»§a Tâm  Nhụy, ông há»i tháºt dịu dàng: 
       - Váºy sao? Ba nghÄ© rằng, quan hệ giữa con  và hai anh em nhà há» Lương đã rất rõ ràng rồi. 
       Tâm Nhụy đỠmặt  nói: 
       - Thì rất rõ ràng  mà! 
       - Như váºy con nói cho ba nghe xem, rõ  ràng như thế nào? 
       Tâm Nhụy hÆ¡i khá»±ng ngưá»i lại, nàng nhìn  cha chăm chú, đôi mắt thân thiết, chứa đầy sá»± quan tâm cá»§a ông, còn có cả má»™t sá»±  hiểu biết thâm sâu và phong phú. 
       Nàng nói tháºt nhẹ: 
       - Chà Trung là bạn của con, Chà Văn là  anh của con. 
       Hạn Hàn SÆ¡n há»i  tá»›i: 
       - Bạn và anh có sự phân biệt như thế  nào? 
       Nàng trầm ngâm, giá»ng nàng kéo  dài: 
       - Bạn... bạn có thể cùng Ä‘i chÆ¡i vá»›i con,  có thể cùng con đùa giỡn, la hét như Ä‘iên mà không ngại ngùng gì. Còn anh ấy à?  Anh có thể nghe con tâm sá»±, nói chuyện vá»›i con, an á»§i con. Vá»›i bạn, mình phải  cẩn tháºn giữ gìn tình bạn, còn anh...  
       Nàng hơi dừng lại một chút, rồi nói  tiếp: 
       -... Cho dù mình có giáºn dữ, cãi nhau vá»›i  anh, anh ấy vẫn là anh cá»§a mình! 
       Hạ Hàn SÆ¡n nhÃu đôi chân mày, ông  nói: 
       - Con không phân tÃch cho ba nghe còn đỡ,  con phân tÃch rồi, ba còn cảm thấy lá»™n xá»™n hÆ¡n nữa! Tâm  Nhụy,... 
       Ông nhìn thẳng vào mắt nàng, nói một cách  thẳng thắn: 
       -... Chúng ta đừng nên nói vòng vo tam  quốc nữa, con nói tháºt cho ba nghe, giữa hai đứa chúng nó, đứa nào là ngưá»i yêu  cá»§a con? Nguyên cả má»™t mùa hè năm nay, hình như con Ä‘á»u cùng Ä‘i chÆ¡i vá»›i Chà  Trung? 
       Nàng gáºt gáºt đầu, đôi chân mày hÆ¡i nhÃu  lại. 
       - Như váºy, là Chà Trung phải  không? 
       Nàng lại gáºt gáºt đầu. Äôi chân mày càng  chau lại nhiá»u hÆ¡n. 
       Ông nhìn nàng như dò  xét: 
       - Như váºy, tại sao con lại không  vui? 
       Dưới sá»± tra há»i dồn dáºp cá»§a ông, Tâm Nhụy  cảm thấy bất an, buồn bá»±c và khó chịu! Nàng kêu lên nho nhá», giá»ng nàng chứa đầy  sá»± bất lá»±c và hoang mang: 
       - á»’, ba! Ba nói cho con nghe xem, tình  yêu có phải là má»™t Ä‘iá»u rất vui chăng? Cần phải rất vui  chăng? 
       Câu há»i này làm cho Hạ Hàn SÆ¡n cứng há»ng.  Ông nghiêng đầu nghÄ© ngợi, hÃt vào má»™t hÆ¡i thuốc lá, ông nói má»™t cách trầm  ngâm: 
       - Trong tình yêu có ngá»t có đắng, có  phiá»n não, và cÅ©ng có hoan lạc, cuồng nhiệt... 
       Äôi chân mày nàng dang rá»™ng ra, cưá»i  lên. 
       - Như váºy, đúng là con rất bình thưá»ng  rồi!... 
       Nàng thu lại nụ cưá»i, suy nghÄ© má»™t chút,  bất giác nàng lại lắc lắc đầu, cái thần sắc ưu tư cÅ© lại bay vá» Ä‘áºu trên đôi  chân mày nàng, nàng chép miệng thở dài, Ä‘i đến bên bá»™ ghế salon, ngồi xuống,  dùng hai tay ôm lấy đầu, giá»ng nàng như rên rỉ: 
       -... á»’, con không bình thưá»ng, con hoàn  toàn không bình thưá»ng chút nào!... Con buồn bá»±c vô cùng! Con bá»±c bá»™i vô cùng!  Ba à, ba biết vấn đỠcá»§a con là nằm ở chá»— nào không? Con là má»™t con kình  ngư! 
       Äôi chân mày cá»§a Hạ Hàn SÆ¡n nhướng  lên: 
       - Con là cái gì?... Một con kình  ngư? 
       Tâm Nhụy nghiêm mặt lại, nói một cách khổ  sở: 
       - Äúng váºy! Má»™t con kình ngư tháºt là  to. 
       Hạ Hàn SÆ¡n ngẩng đầu lên nhìn nàng, nàng  ngồi cuá»™n tròn trên chiếc ghế salon, mặc chiếc áo ngá»§ dài rá»™ng có sá»c màu xanh  đỠxen kẽ nhau, cả ngưá»i nàng rút lại ở đó, trông vừa nhá» nhắn, vừa má»ng  manh. 
       Ông báºt cưá»i khan: 
       - Tại sao con lại là kình ngư? Trông con  giống như cá lòng tong thì có! 
       Tâm Nhụy nhìn cha, nghÄ© thầm, ba không  hiểu cái thà dụ vá» kình ngư. Nàng Ä‘ang định giải thÃch cho cha biết, Ä‘iện thoại  bên cạnh lại đột nhiên reo vang lên á»m tá»i, làm cho nàng giáºt nảy mình. Hàn SÆ¡n  trừng mắt nhìn nàng, thấp giá»ng nói nho nhá»: 
       - Bắt Ä‘iện thoại lên Ä‘i! Có thể là "bạn"  gá»i đến đấy! 
       Nàng nhảy nhổm ngưá»i lên, sắc mặt biến  hẳn Ä‘i. ÄÆ°a tay ra, nàng miá»…n cưỡng cầm ống nghe, đưa lên tai. Giá»ng nàng ngáºp  ngừng, run run: 
       - Hello, xin lỗi ai  đó? 
       - Xin lỗi, bác sĩ Sơn có nhà  không? 
       Giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà! Âm thanh nghe  tháºt quen thuá»™c, êm nhẹ như ru. Trái tim Tâm Nhụy như buông thả, nàng láºp tức  đưa ống nghe ra, hướng vá» phÃa Hàn SÆ¡n, gá»i: 
       - Ba, điện thoại của  ba!... 
       Nàng đưa tay ra bịt vào ống nghe, lè lưỡi  ra tháºt lém lỉnh: 
       -... Má»™t ngưá»i đàn bà, giá»ng nói nghe hay  lắm, ba, ba không có dá»±ng riêng má»™t "tổ uyên ương" ở ngoài phải  không? 
       Lần này, đến lượt Hàn Sơn biến sắc. Ông  bước đến bên chiếc điện thoại, đưa tay cầm lấy ống nghe, trừng mắt nhìn Tâm  Nhụy: 
       - Sao không lên lầu thay quần áo, không  phải là con sẽ đi ra ngoài ngay bây giỠchăng? 
       Câu nói nhắc nhở Tâm Nhụy, nàng quay  ngưá»i lại, phóng tháºt nhanh vá» phÃa cầu thang. 
       Hàn SÆ¡n nắm lấy ống nghe, giá»ng cá»§a Má»™ng  Thưá»ng láºp tức truyá»n đến, mang theo sá»± năn nỉ, van cầu rất sâu Ä‘áºm, bà nói  cuống quýt: 
       - Xin lá»—i anh, Hàn SÆ¡n. Bất đắc dÄ© lắm em  má»›i lại gá»i Ä‘iện thoại đến nhà anh, VÅ© Äình lại phát bệnh lên nữa  rồi! 
       - Bệnh như thế nào? 
       Giá»ng nói bà như tiếng  khóc: 
       - Nó lại ngã ra bất tỉnh, miệng sùi bá»t  mép, trông dá»… sợ lắm! Xin anh hãy mau đến đây, được không? 
       - Có nguyên nhân gì  không? 
       Bà hÆ¡i ngáºp ngừng, giá»ng bà run  rẩy: 
       - Vì anh! 
       Ông giáºt nảy mình: 
       - Vì anh? 
       - Anh mau đến đây đi, đến rồi sẽ nói  chuyện, được không? 
       - Anh sẽ đến ngay! 
       Ông bỠống nghe xuống, quay ngưá»i Ä‘i vá»  phÃa cầu thang, lúc này ông má»›i nhìn thấy, không biết Niệm Bình đã thức dáºy từ  lúc nào, không biết đứng ở thang lầu từ lúc nào. Bà đứng tá»±a ngưá»i vào lan can,  từ trên cao nhìn xuống ông, lặng lẽ, yên tÄ©nh, trên gương mặt không há» có má»™t  chút biểu lá»™ gì. Ông nhìn bà, trong lòng bất an, không biết bà nghe được bao  nhiêu, thể nghiệm được những gì. Thế nhưng, gương mặt cá»§a bà rất ổn định, rất  trầm tÄ©nh, ông hoàn toàn không nhìn thấu được bà. 
       Bà cất tiếng há»i, giá»ng bà tháºt bình  thản: 
       - Anh có chuyện phải đi ra ngoài  à? 
       - Äúng váºy, có má»™t ca cấp  cứu! 
       - Äể em bảo chị Tư làm đồ ăn sáng cho  anh! 
       Ông nói hấp tấp:  
       - Không cần đâu, anh không muốn ăn bây  giá»! 
       Ông xông vào phòng ngá»§, rá»a mặt, thay  quần áo. Mấy phút sau, ông đã lái chiếc xe hÆ¡i cá»§a mình, hướng thẳng vá» phÃa con  lá»™ Thá»§y Nguyên. 
       Nhà cá»§a Äá»— Má»™ng Thưá»ng nằm trong má»™t khu  chung cư bốn tầng, bà ở tầng trên cùng, căn nhà nằm ngay trên con lá»™ Thá»§y  Nguyên, bên cạnh dòng sông Äạm Thá»§y. Hạ Hàn SÆ¡n cảm thấy khu này có hÆ¡i xa thành  phố, nhưng Má»™ng Thưá»ng ở đã quen, bà thÃch đứng tá»±a nÆ¡i cá»a sổ nhìn cảnh vỠđêm  cá»§a dòng sông Äạm Thá»§y, nhìn ánh đèn trên cây cầu Trung ChÃnh, nhìn ánh trăng  phản chiếu trên mặt dòng sông. Äã có rất nhiá»u đêm, ông đã cùng bà đứng thưởng  thức cảnh vỠđêm cá»§a dòng sông, và cÅ©ng đã từng cùng bà Ä‘i dạo trên bỠđê dài  dá»c theo dòng sông đó, hưởng từng cÆ¡n gió đêm thổi qua mát dịu. Thá»i gian lâu  dần, ông cÅ©ng thể nghiệm được má»™t cách sâu xa là tại sao bà lại yêu con đưá»ng  này, ở Äài Bắc, tháºt sá»± rất khó tìm được khu nhà ở nào có được những tÃnh chất  đặc sắc như thế! 
       Buổi sáng ở khu này cÅ©ng rất náo nhiệt,  bá»n há»c trò đã kéo nhau Ä‘i đến trưá»ng từng Ä‘oàn, từng đám, dòng xe cá»™ từ thôn  Trung Hòa Ä‘i ra thành phố Äài Bắc xuyên qua xuyên lại không ngừng nghỉ, ông chạy  xe lên con lá»™ Thá»§y Nguyên, có thể nhìn thấy từng hàng xe Ä‘ang sắp dài sá»c trên  cây cầu Trung ChÃnh. Ông dừng xe trước cá»a căn chung cư cá»§a Má»™ng Thưá»ng, bước  xuống xe, ông xách thùng thuốc, chạy thẳng lên lầu bốn. 
       Má»™ng Thưá»ng Ä‘ang mở cá»a đứng chá»  ông. 
       Ông Ä‘i vào phòng khách, câu đầu tiên đã  há»i: 
       - Tỉnh dáºy rồi  chưa? 
       Bà lắc lắc đầu, trong đôi mắt có vương  ánh lệ. 
       Ông nhìn bà chăm chú, đôi chân mày hÆ¡i  cau lại, ông cất tiếng nói, giá»ng Ä‘iệu có vẻ trách móc: 
       - Em lại khóc đấy  à! 
       Bà hÆ¡i quay đầu Ä‘i chá»— khác, giá»ng tháºt  yếu á»›t: 
       - Xin lá»—i anh! 
       - Chúng ta đi xem con bé chút  đã! 
       Hàn SÆ¡n và Má»™ng Thưá»ng Ä‘i vào phòng cá»§a  VÅ© Äình, VÅ© Äình Ä‘ang nằm trên thảm, hiển nhiên, từ lúc nàng bất tỉnh đến giá»,  Má»™ng Thưá»ng không há» di động nàng. Hàn SÆ¡n Ä‘i đến bên nàng, cúi ngưá»i xuống xét  xem hÆ¡i thở cá»§a nàng, láºt mi mắt nàng lên, nhìn vào con ngươi. Sau đó, ông bế  nàng từ tấm thảm lên, đặt vào giưá»ng. 
       Má»™ng Thưá»ng há»i bằng má»™t giá»ng lo  lắng: 
       - Sao? 
       Hàn Sơn nói: 
       - Con bé bất tỉnh tháºt sá»±, em đừng lo,  anh chÃch cho nó má»™t mÅ©i thuốc, nó sẽ tỉnh dáºy rất nhanh. Lấy cho anh má»™t chiếc  khăn nhúng nước lạnh! 
       Má»™ng Thưá»ng lấy khăn trao cho ông, ông  dùng khăn đặt lên trán VÅ© Äình, mở thùng thuốc ra, ông lấy thuốc và kim chÃch,  chÃch cho nàng má»™t mÅ©i. Má»™ng Thưá»ng đứng chết trân ở đó, nhìn vào động tác thuần  thục và cẩn trá»ng cá»§a ông, nhìn vào thần sắc ung dung và Ä‘iá»m đạm cá»§a ông, bà  lại thể nghiệm được cái sức mạnh và sá»± bình lặng mà ông đã Ä‘em lại cho mình. Bà  lặng lẽ đứng nhìn ông, cảm giác tôn sùng và á»· lại tràn ngáºp trong  lòng. 
       MÅ©i kim chưa chÃch xong, VÅ© Äình đã tỉnh  dáºy. Nàng xoay chuyển chiếc đầu cá»§a mình trên gối, mi mắt cá»§a nàng Ä‘ang động  Ä‘áºy, sau đó, đôi mắt nàng mở ra. Vừa nhìn thấy Hàn SÆ¡n, hai đầu chân mày cá»§a  nàng láºp tức nhÃu lại, nàng động Ä‘áºy cánh tay, muốn giáºt khá»i mÅ©i kim chÃch cá»§a  ông, nàng cất giá»ng nói, âm thanh khàn hẳn Ä‘i: 
       - Tôi không muốn ông cứu  tôi! 
       Hàn SÆ¡n có vẻ hiểu, ká»m cánh tay nàng  lại, ông bắt buá»™c nàng để yên cho ông chÃch hết mÅ©i kim, rút đầu kim ra, ông  dùng bông gòn xoa nhẹ trên chá»— vừa chÃch, má»™t mặt há»i tháºt bình  tÄ©nh: 
       - Nói cho bác nghe xem, tại sao cháu lại  phản đối bác? 
       Äôi môi thiếu hẳn sắc máu cá»§a nàng run  rẩy, giá»ng nói cá»§a nàng tuy rằng yếu á»›t, nhưng tương đối rõ  ràng: 
       - Ông là má»™t thứ ngụy quân tá»! Ông lợi  dụng cÆ¡ há»™i trị bệnh cho tôi, để theo Ä‘uổi mẹ tôi! 
       Nhìn nàng tháºt sát, ông cất tiếng nói,  giá»ng nói ổn định và trầm thấp: 
       - Äúng váºy! Ta theo Ä‘uổi mẹ cá»§a cháu, vì  mẹ cháu là má»™t ngưá»i đàn bà rất dá»… thương. Ta phải cám Æ¡n cháu đã bị bệnh, để  cho ta cÆ¡ há»™i quen biết được mẹ cháu! 
       Nàng láºp tức quay đầu vào phÃa bên trong  giưá»ng, nhắm nghiá»n đôi mắt lại, giá»ng nàng nhá» hẳn Ä‘i: 
       - Tôi không muốn nói chuyện vá»›i ông! Tôi  ghét ông! Tôi thù ông! Xin ông hãy rá»i khá»i phòng tôi, tôi hy vá»ng là suốt cả  cuá»™c Ä‘á»i tôi sẽ không bao giá» gặp lại ông nữa! 
       Ông chụp lấy cằm nàng, quay đầu nàng lại  phÃa mình, giá»ng nói cá»§a ông tháºt dịu dàng, tháºt thành  khẩn: 
       - Tại sao lại ghét ta, thù ta? Vì ta yêu  mẹ cháu? Ta hâm má»™ mẹ cháu là má»™t Ä‘iá»u sai hay chăng? 
       Äôi mắt nàng mở ra, trong đó Ä‘ang long  lanh má»™t màng lệ má»ng, đôi con ngươi Ä‘en tuyá»n chìm đắm trong làn nước lóng  lánh, như hai viên hắc bá»u thạch phát ra tia sáng lung linh. Hàn SÆ¡n chăm chú  nhìn vào đôi mắt đó, ông không thể không ngầm thở ra má»™t hÆ¡i dài thán phục, sinh  mạng tháºt là kỳ diệu biết bao nhiêu, nó có thể tạo ra má»™t đôi mắt xinh đẹp đến  ngần này! 
       Lồng ngá»±c nàng pháºp phồng lên xuống tháºt  nhanh, hÆ¡i thở nàng gấp rút và không Ä‘á»u đặn, nàng Ä‘ang cố gắng ká»m chế lấy  mình, giá»ng nàng tháºt nhẹ và u uẩn: 
       - Ông hâm má»™ mẹ tôi không phải là má»™t  Ä‘iá»u sai, thế nhưng, ông yêu mẹ tôi, là má»™t Ä‘iá»u sai không thể nào tha thứ  được! 
       Ông há»i dồn theo: 
       - Cháu cho rằng mẹ cháu không nên yêu nữa  hay sao? Cháu nghĩ rằng mẹ cháu phải vĩnh viễn chôn vùi những tình cảm của mình  hay sao? Cháu không thấy rằng cái quan niệm đó của cháu rất là tàn  nhẫn... 
       Nàng ngắt lá»i ông má»™t cách tháºt rõ  ràng: 
       - Tôi nháºn thấy là ông rất tàn  nhẫn! 
       Ông ngạc nhiên nói:   
       - Ta rất tàn nhẫn? 
       Äôi mắt nàng trừng lên vừa to vừa tròn,  hÆ¡i thở nặng ná» làm cho lồng ngá»±c nàng pháºp phồng lên xuống. Äôi con ngươi Ä‘ong  đầy lệ cá»§a nàng, như hai lưỡi dao nhá»n lá»…u, đâm thẳng vá» phÃa ông, âm thanh cá»§a  nàng cất cao lên: 
       - Chẳng lẽ ông không biết rằng, ông không  há» có tư cách yêu mẹ tôi hay sao?... Tôi chưa bao giá» yêu cầu mẹ tôi ở góa, tôi  chưa bao giá» yêu cầu mẹ tôi phải sống độc thân! Mẹ tôi có tư cách để yêu, thế  nhưng ông không có! Chẳng lẽ ông không hiểu rằng, ông là má»™t ngưá»i có vợ có con,  ông không há» có tư cách gì để yêu ai khác chăng? Ngưá»i mà ông cần phải yêu, là  vợ cá»§a ông! Chứ không phải là mẹ cá»§a tôi!... 
       Hạ Hàn SÆ¡n như thể bị nện lên đầu má»™t búa  như trá»i giáng, ông bị đánh ngã rồi! Trong nhất thá»i, ông cảm thấy như có má»™t  luồng hÆ¡i lạnh lẽo dâng lên từ đốt xương sống, mà trán ông thì lại vả ra từng  giá»t mồ hôi. Ông không bao giá» ngỠđược rằng, con bé bệnh hoạn, yếu Ä‘uối như thế  này, lại có thể nói ra những lá»i tàn nhẫn sắt như dao thế này, nó giống như má»™t  tay kiếm lão luyện, biết làm thế nào để đâm trúng ngay chá»— nhược cá»§a đối phương!  Ông trừng mắt nhìn nàng, bị nàng làm cho cứng há»ng, không nói lên được má»™t lá»i  nào! 
       Nàng tiếp tục nói, giá»ng nàng vang vang  và kịch liệt: 
       -... Ông có biết má»™t Ä‘iá»u là, tình yêu  cá»§a má»™t đứa con, không làm tổn thương ngưá»i mẹ! Thế nhưng tình yêu cá»§a má»™t ngưá»i  đàn ông, lại rất dá»… dàng giết chết ngưá»i đàn bà! 
       Hạ Hàn SÆ¡n nhảy dá»±ng lên, loạng choạng  xông ra khá»i căn phòng đó. Äồng thá»i, sắc mặt cá»§a Má»™ng Thưá»ng trở nên trắng hÆ¡n  giấy, bà nhào vá» phÃa VÅ© Äình, dùng bàn tay lạnh như băng cá»§a mình, cố gắng bịt  miệng con gái lại. Hành động này cá»§a bà làm cho VÅ© Äình giáºt mình ý thức, nàng  trừng to đôi mắt, nhìn mẹ má»™t cách hoảng sợ, sau đó, nàng ngồi dáºy, cánh tay cá»§a  nàng vòng qua, ôm choàng lấy cổ cá»§a Má»™ng Thưá»ng tháºt chặt. Nàng vùi gương mặt  trắng nhợt và nhá» bé cá»§a mình vào lòng bà, kêu lên bằng má»™t giá»ng vừa cuống  quýt, vừa hối háºn, vừa Ä‘au lòng: 
       - Ồ! Mẹ, con không muốn làm mẹ buồn! Mẹ,  tha thứ cho con! Tha thứ cho con! Tha thứ cho con! 
       Nàng kêu lên má»™t hÆ¡i liên tiếp. Nước mắt  rá»›t dài trên đôi gò má cá»§a Má»™ng Thưá»ng, bà nói bằng má»™t giá»ng nức nở, Ä‘au thương  nhưng cương quyết: 
       - VÅ© Äình, con có thể mắng mẹ không biết  nhục nhã, thế nhưng, con đừng bao giá» trách mắng ông ấy! 
       VÅ© Äình kêu lên kinh  hoàng: 
       - Mẹ ơi! 
       - Mẹ biết rõ là ông ấy có vợ, mẹ biết rõ  là ông ấy có con, mẹ biết rõ là ông ấy không thể nào cho mẹ được bất cứ má»™t thứ  bảo đảm gì như ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng nói. Thế nhưng, VÅ© Äình, mẹ bất cần những thứ  đó, mẹ không thiết gì hết! Tình nhân cÅ©ng được, vợ bé cÅ©ng chẳng sao, bất luáºn  ngưá»i ta xem mẹ là gì, mẹ chỉ biết má»™t Ä‘iá»u, là bao nhiêu năm nay, chỉ có ở bên  cạnh ông ấy, mẹ má»›i biết thế nào là hạnh phúc! 
       VÅ© Äình kêu lên bi  đát: 
       - Mẹ ơi! Chẳng lẽ sự tồn tại của con  không hỠcho mẹ sự vui vẻ? Chẳng lẽ tình yêu của con cho mẹ không làm cho mẹ cảm  thấy hạnh phúc? 
       Má»™ng Thưá»ng kêu lên cuống  quýt: 
       - Äó là Ä‘iá»u không giống nhau! VÅ© Äình,  con không hiểu đâu, mẹ không biết làm sao để nói cho con hiểu, sá»± tồn tại cá»§a  con, tình yêu cá»§a con, làm cho mẹ biết rằng mẹ là má»™t ngưá»i mẹ. Còn ông ấy, ông  ấy làm cho mẹ thể nghiệm ra rằng, mẹ không chỉ là má»™t ngưá»i mẹ, mà mẹ còn là má»™t  ngưá»i đàn bà! VÅ© Äình, con cÅ©ng váºy, rồi sẽ có má»™t ngày, con sẽ tỉnh dáºy từ má»™t  giấc ngá»§ dài, con sẽ phát hiện rằng, con không chỉ là đứa con gái cá»§a mẹ, mà con  còn là má»™t ngưá»i đàn bà! 
       Bà nhìn tháºt sâu vào ánh mắt con gái. VÅ©  Äình trừng to đôi mắt, nhìn vào Má»™ng Thưá»ng không chá»›p, đôi con ngươi cá»§a nàng  hÆ¡i dao động, ánh mắt nàng di chuyển trên khuôn mặt Má»™ng Thưá»ng, hình như nàng  Ä‘ang "cố gắng" để hiểu những gì Má»™ng Thưá»ng Ä‘ang nói. 
       Nàng nói bằng má»™t giá»ng ngáºp  ngừng: 
       - à cá»§a mẹ muốn nói là... làm má»™t ngưá»i  đàn bà quan trá»ng hÆ¡n làm má»™t ngưá»i mẹ? 
       Giá»ng cá»§a Má»™ng Thưá»ng khàn đục hẳn  Ä‘i: 
       - Không hẳn là như váºy. Có rất nhiá»u  ngưá»i đàn bà, sẽ vì mình là ngưá»i mẹ, mà chịu buông xuôi hẳn má»™t số quyá»n lợi  cá»§a má»™t ngưá»i "đàn bà"! 
       - Mẹ thì sao? Hở  mẹ? 
       Má»™ng Thưá»ng hÆ¡i nhắm đôi mắt  lại: 
       - Nếu như con muốn mẹ buông xuôi, mẹ sẽ  buông xuôi! 
       Nàng há»i bằng má»™t giá»ng dè  dặt: 
       - Thế nhưng, mẹ sẽ rất đau  khổ? 
       Má»™ng Thưá»ng cắn cắn răng, bà nói bằng má»™t  giá»ng thẳng thắn, có má»™t váºt gì cứng nhắc Ä‘ang cháºn ngay cổ há»ng  bà: 
       - Äúng váºy! Sẽ Ä‘au khổ hÆ¡n cả sá»± tưởng  tượng cá»§a con! 
       Nàng nói bằng má»™t giá»ng ngá»  vá»±c: 
       - Váºy sao? Ông ta quan trá»ng đối vá»›i mẹ  như thế sao? 
       Bà hÆ¡i nhÃu đôi chân mày, giá»ng bà tháºt  khẳng định: 
       - Äúng váºy!... Äừng nên để mẹ phải chá»n  lá»±a, VÅ© Äình, đừng bắt mẹ phải chá»n lá»±a! 
       VÅ© Äình đưa tay ra nắm lấy tay mẹ, nàng  đưa mắt nhìn Má»™ng Thưá»ng trong sá»± kinh hoàng, Ä‘au khổ, và trong tình trạng  trưởng thành, hiểu biết ná»a vá»i, nàng cố gắng thể nghiệm trái tim "đàn bà" đó  cá»§a Má»™ng Thưá»ng. Cuối cùng, hình như nàng có hÆ¡i hiểu biết, có hÆ¡i lÄ©nh há»™i, có  hÆ¡i thông cảm... 
       Nàng nói bằng má»™t giá»ng chần  chừ: 
       - Mẹ, ban nãy con đã nói sai rồi, phải  không?... Tình yêu cá»§a má»™t đứa con, cÅ©ng có thể làm tổn thương ngưá»i mẹ, phải  không?...  
       Äá»™t nhiên, nàng ngồi thẳng ngưá»i dáºy, đẩy  tay cá»§a Má»™ng Thưá»ng ra, kêu lên bằng má»™t giá»ng sôi nổi: 
       - Mẹ hãy rượt theo bác SÆ¡n Ä‘i! Giữ ông ấy  lại! Äừng để ông ấy bá» Ä‘i! Äi Ä‘i, nhanh lên! 
       Má»™ng Thưá»ng kinh ngạc nhìn con gái bằng đôi  mắt nghi hoặc, gần như không dám tin tưởng vào tai cá»§a mình. VÅ© Äình tiếp tục  đẩy bà ra ngoài: 
       - Äi nhanh lên, mẹ! Äừng nên để con tạo  thành má»™t sá»± sai lầm to lá»›n, đừng nên để con trở thành kẻ chặt đứt niá»m hạnh  phúc cá»§a mẹ! Äi nhanh lên! Mẹ! 
       Cuối cùng Má»™ng Thưá»ng cÅ©ng đã tin rằng  những lá»i VÅ© Äình nói xuất phát từ trái tim chân tháºt cá»§a nàng, gương mặt bà  chan hòa nước mắt, thế nhưng đôi mắt bà lại rá»±c lên ánh sáng vui mừng, không nói  thêm gì nữa, bà quay ngưá»i Ä‘i ra khá»i phòng cá»§a VÅ© Äình. 
  
   
       Trong phòng khách, Hạ Hàn SÆ¡n Ä‘ang đứng  tá»±a ngưá»i bên cá»a sổ. Ông Ä‘ang xuất thần nhìn vào chiếc xáng to trên dòng sông.  Chiếc máy đó làm việc suốt từ sáng đến tối, không ngừng xúc lên từng cụm từng  cụm đá từ phÃa dưới lòng sông sâu, má»—i má»™t nhát xắn xuống Ä‘á»u vô cùng mạnh mẽ.  Ông có cảm tưởng, má»—i má»™t nhát xắn xuống cá»§a chiếc xáng, Ä‘á»u như xắn vào đến táºn  cùng tâm khảm cá»§a ông, làm cho ông Ä‘au đớn và kinh hoàng. VÅ© Äình, đứa con gái  bệnh hoạn và yếu Ä‘uối đó, nhưng lại sắc nhá»n còn hÆ¡n cả chiếc máy xáng to lá»›n  kia. Con bé đã thảy ngay trước mặt ông má»™t sá»± tháºt phÅ© phàng và tàn nhẫn nhất!  Ông không thể nào cãi lại được, vì những lá»i nói đó toàn là sá»± tháºt! Äúng váºy,  ông là má»™t thứ ngụy quân tá», ông chỉ nghÄ© đến sá»± vui vẻ, khoái lạc cá»§a riêng  mình, mà quên Ä‘i sá»± tổn thương cá»§a ngưá»i khác! 
       Má»™ng Thưá»ng Ä‘i đến gần ông. Không nói má»™t  lá»i, bà dùng cánh tay mình vòng ngang qua hông ông, áp mặt mình vào ngá»±c ông,  nước mắt cá»§a bà làm thấm ướt lần áo sÆ¡ mi cá»§a ông, đốt cháy trái tim  ông. 
       Ông nhẹ nhàng đẩy bà ra, đi đến bên điện  thoại. Ông nói: 
       - Anh phải gá»i má»™t cú Ä‘iện  thoại. 
       - Gá»i cho ai? 
       - Phương Hạo. 
       - Phương Hạo là ai? 
       - Là bác sÄ© táºp sá»± giá»i nhất dưới tay  anh, anh nhá» hắn đến đây thay anh, từ đây vá» sau, hắn sẽ là bác sÄ© Ä‘iá»u trị cho  VÅ© Äình. Em yên tâm, hắn còn giá»i hÆ¡n cả anh nữa! 
       Má»™ng Thưá»ng đưa ngay tay ra đè lên chiếc  Ä‘iện thoại, trên gương mặt bà hiện ra nét Ä‘au khổ thảm thê. Bà  há»i: 
       - à anh muốn nói là, từ đây vỠsau, anh  sẽ không đến nữa? 
       Ông đưa tay ra nắm lấy tay bà từ chiếc  điện thoại, đặt bàn tay bà vào bàn tay to lớn của mình: 
       - Anh cần phải có thá»i gian bình lặng lại  má»™t chút, anh cần phải suy nghÄ© cho rõ ràng, anh cần phải có kế hoạch cho tương  lai cá»§a em... 
       Bà nhìn trừng trừng vào ông, giá»ng bà  cuống quýt: 
       - Em không bao giỠđòi há»i ở anh má»™t  tương lai! Anh không nợ gì em hết, tất cả là do ở em tá»± nguyện cam  lòng! 
       Ông nhìn bà tháºt sâu, tháºt sâu, sau đó,  ông kéo bà vào lòng mình. Dùng má»™t tay ôm bà, tay kia, ông vẫn tiếp tục quay số  Ä‘iện thoại cá»§a Phương Hạo. Bà há»i: 
       - Anh vẫn còn muốn đổi bác  sĩ? 
       - Äúng váºy! Anh muốn tìm cho con bé má»™t  bác sÄ© mà nó có thể chấp nháºn! 
       Bà kêu lên bằng má»™t giá»ng thống  thiết: 
       - Nó sẽ chấp nháºn  anh! 
       Ông ép đầu bà sát vào ngực mình, nói nhỠ bên tai bà: 
       - Sùy!... Äừng kêu! Anh sẽ không rá»i xa  em đâu, anh đã suy nghÄ© rồi, anh đã không có cách gì rá»i xa em được. Tìm cho VÅ©  Äình bác sÄ© má»›i, là tại vì... tên Phương Hạo đó, hắn chẳng những là má»™t bác sÄ©  giá»i, mà hắn còn là má»™t thanh niên rất dá»… thương! 
       á»’! Bà hiểu ra rồi. Tá»±a sát vào ngưá»i ông,  bà lắng nghe tiếng Ä‘iện thoại ông Ä‘ang quay, nghe tiếng ông Ä‘ang thở, nghe nhịp  Ä‘áºp cá»§a trái tim ông... bà nhắm nghiá»n mắt lại, ham hố, tham lam nghe mình nói  vá»›i chÃnh mình: tất cả những thứ thanh âm đó gá»™p lại, trá»™n lẫn vào nhau, phải là  thanh âm cá»§a hạnh phúc rồi đây! 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:35 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Tâm Nhụy và Chà Văn Ä‘i tản bá»™ trong má»™t  khu rừng nhá». 
       Khu rừng này nằm trên má»™t ngá»n đồi phÃa  sau nhà cá»§a Tâm Nhụy, phần lá»›n là do những cây thông và những cây tòng tạo  thành. Vào mùa hè, nÆ¡i đây cÅ©ng có rất nhiá»u những ngưá»i trẻ tuổi kéo nhau đến  cắm trại, vui đùa. Thế nhưng, vào buổi sáng sá»›m mai như thế này, trong rừng  không má»™t bóng ngưá»i. Bốn bá» yên tịnh và lặng lẽ, chỉ có tiếng gió nhẹ xuyên qua  cành lá, và tiếng rÃu rÃt chim kêu, tạo thành má»™t khúc nhạc êm ái, nhẹ  nhàng. 
       Tâm Nhụy ngồi trên má»™t viên đá to, nàng  nhìn dáo dác chung quanh, khu rừng vào buổi sáng sá»›m, vẫn còn sương mù giăng  giăng, vẫn còn lặng lẽ tịch mịch, trong ngá»n gió thổi xuyên qua cành lá, phÆ¡n  phá»›t lên làn da mặt buổi sá»›m mai, mang theo hương thÆ¡m thoang thoảng cá»§a cá» xanh  và đất bùn hòa lẫn vào nhau. 
       Äá»™t nhiên Tâm Nhụy cất tiếng  nói: 
       - Anh có biết má»™t bài hát, có tên là  "Ngưá»i thợ sắt trong rừng sâu" không? 
       Chà Văn gáºt gáºt đầu, chàng nói má»™t cách  trầm ngâm: 
       - "Ngưá»i thợ sắt trong rừng sâu" không  bằng "Xe đạp nước trong rừng sâu". Tiếng Ä‘áºp sắt nghe quá dòn, quá mạnh, nhưng  tiếng xe đạp nước róc rách nghe tương ứng vá»›i không khà cá»§a thiên nhiên hoang dã  hÆ¡n. Nếu như em thÃch "Ngưá»i thợ sắt trong rừng sâu", nhất định là em sẽ thÃch  "Xe đạp nước trong rừng sâu". 
       Nàng nhướng cao đôi chân mày, hai con mắt  hừng há»±c, sáng ngá»i: 
       -  Anh nói rất đúng! Chà Trung nói em không biết thưởng thức âm nhạc, anh ấy bắt em  nghe The Beattles, nghe Four Brothers... thế nhưng, em lại thÃch John Williams,  thÃch Tchaikovsky... anh ấy nói em là má»™t thÃnh giả không có nguyên tắc, má»™t  ngưá»i thưởng thức đầy nữ tÃnh, thuần trá»±c giác và ngu ngốc!  á»’!... 
       Nàng cưá»i lên, dá»±a ngá»a vào má»™t cây tòng  nhá», ngước đầu lên nhìn trá»i. Có má»™t đóa mây trắng Ä‘ang bay bay ở phÃa cuối trá»i  xa xa, ánh mặt trá»i Ä‘ang lặng lẽ dâng cao, xuyên qua cành lá, chiếu thành vài  luồng ánh sáng vàng óng, long lanh.  
       -... Anh chưa nghe anh ấy chê em như thế  nào đâu, anh ấy làm như em là má»™t ngưá»i ngu như bò ấy! 
       Chàng liếc mắt nhìn nàng, trong lòng  chàng thở dài nhè nhẹ. á»’! Trong lòng nàng vẫn chỉ có Chà Trung mà thôi! Cho dù  Chà Trung chê bai nàng, Chà Trung mắng nàng, Chà Trung không cần nàng, Chà Trung  làm cho nàng nổi giáºn... ngưá»i mà nàng vẫn nghÄ© đến, nhá»› đến, mong đến trong  trái tim, vẫn là Chà Trung mà thôi! Chàng đứng tá»±a ngưá»i nghiêng nghiêng vào gốc  cây đối diện vá»›i nàng, trong lòng dáºy lên má»™t ná»—i đắng cay man mác. Má»™t lúc sau,  chàng má»›i nuốt á»±c từng ngụm nước miếng, nói má»™t cách cố gắng  rằng: 
       - Tâm Nhụy, anh đã có nói chuyện với Chà Trung rồi. 
       - á»’! 
       Nàng nhìn chàng, ánh mắt quan tâm và chăm  chú. 
       - Nó nói nó không cảm thấy mình có gì  sai, nó nói... 
       Nàng ngắt lá»i chàng rất  nhanh: 
       - Em biết rồi! Nhất định là anh ấy nói em  là má»™t ngưá»i có tâm địa hẹp hòi, thÃch làm ra vẻ ta đây, tÃnh tình nóng nảy,  thÃch bả hư vinh, đồng thá»i, vừa bướng bỉnh vừa ngang  ngược! 
       Chàng ngạc nhiên, trừng mắt nhìn nàng,  trong nhất thá»i, chàng không biết nên nói gì cho phải. Äôi chân mày nàng hÆ¡i  chau lại, đáy mắt nàng hÆ¡i u uẩn, đôi môi nàng hÆ¡i cong lên... dáng Ä‘iệu đó, làm  cho trái tim chàng dao động vô cùng. Nếu như chàng là Chà Trung, nhất định là  chàng sẽ không để cho nàng chịu má»™t chút xÃu, má»™t cá»n con, má»™t mảy may thiệt  thòi nào! Chàng nghÄ© thầm, bất giác lại buông ra má»™t tiếng thở dài nhè  nhẹ. 
       Nàng cảnh giác đưa mắt nhìn chàng, cố  gắng chấn chỉnh lại tâm tình cá»§a mình, đột nhiên, nàng cưá»i lên. Nàng  há»i: 
       - Chúng ta có thể không nói vỠChà Trung  nữa không? 
       á»’! Äó chÃnh là Ä‘iá»u chàng Ä‘ang muốn nói  đấy chứ! Chàng im lặng mỉm cưá»i. 
       Nàng hÆ¡i dướn cổ nhìn vào phÃa dưới chân  chàng, nÆ¡i đó, có má»™t chiếc há»™p hình vuông, dán bằng má»™t lá»›p giấy tháºt xinh đẹp,  rá»±c rỡ, bên trên có thắt nÆ¡ hình cánh bướm. Nàng nói: 
       - Äó là món quà mà anh định tặng cho em  đấy hả? 
       - Äúng váºy? 
       Nàng hiếu kỳ đưa mắt quan sát chiếc há»™p,  há»i: 
       - Là đồ ăn? Hay là đồ  chơi? 
       Chà Văn đưa chiếc hộp cho  nàng: 
       - Em sẽ không đoán được đâu! Mở ra xem  đi! 
       Tâm Nhụy không mở ra ngay, nàng nâng nâng  chiếc há»™p lên, không nặng lắm, lắc lắc chiếc há»™p, trong đó có má»™t váºt gì đụng  vào thành há»™p. Lòng háo thắng cá»§a nàng nổi dáºy: 
       - Äể em Ä‘oán xem: bình hoa phải  không? 
       Chàng lắc đầu. 
       - Một món đồ chơi! 
       Chàng lại lắc đầu. 
       - Một món đồ trang  sức. 
       Chàng lắc đầu nữa. 
       - Má»™t món đồ nghệ  thuáºt! 
       Chàng suy nghĩ một chút, đột nhiên gương  mặt đỠlên. Nhưng chàng lại vẫn lắc đầu: 
       - CÅ©ng không thể kể như váºy! Em đừng Ä‘oán  nữa, hãy mở ra xem Ä‘i! 
       Nàng không còn kiên nhẫn để Ä‘oán nữa, cúi  đầu xuống, nàng không muốn làm hư sợi dây cá»™t hình cánh bướm, nàng tháo sợi dây  ra tháºt cẩn tháºn, mở nắp há»™p ra, nàng thấy bên trong còn có thêm má»™t chiếc há»™p  nữa, và trên chiếc há»™p đó, có má»™t tấm card nhá», nàng cầm tấm card lên, trên tấm  card, là hình vẽ má»™t đóa hoa thạch lá»±u, vá»›i những cánh hoa màu đỠrá»±c rỡ, sinh  động như tháºt. Trái tim nàng đột nhiên đánh "bình" má»™t tiếng, hoa thạch lá»±u, hoa  thạch lá»±u? Hoa thạch lá»±u! Trong phần ký ức xa vá»i có thấp thoáng bóng dáng cá»§a  đóa hoa thạch lá»±u, Hạnh Tú đã nói: 
       - Trông giống tên của mi, nụ hoa nở rộ  vào mùa Hè! 
       Chẳng lẽ anh chàng lại biết cái Ä‘iển tÃch  ấy, hay chỉ là sá»± trùng hợp mà thôi? Nàng nhẹ nhàng ngước đôi mi cong lên, liếc  nhìn chàng. Vừa đúng lúc, chàng cÅ©ng Ä‘ang nhìn nàng chằm chặp, ánh mắt chăm chú  và quan tâm. Thế là, ánh mắt cá»§a hai ngưá»i giao thẳng vào nhau. Äá»™t nhiên, trong  đáy mắt chàng thoáng qua má»™t nét sôi nổi ngượng ngùng, đầu chàng láºp tức cúi  xuống, tránh Ä‘i ánh mắt cá»§a nàng. Thế là, nàng hiểu ra rồi, chàng biết cái Ä‘iển  tÃch ấy! Nàng từ từ mở tấm card ra, thấy trên phần giấy trắng cá»§a bên trong tấm  card, có viết mấy hàng chữ: 
       z- Tạc dạ lựu  hoa sơ tác vũ, 
       zNhất đóa khinh  doanh kiá»u dục ngữ, 
       zÄản nguyện  thiên nhai giải hoa nhân, 
       zMạc phụ nhu  tình thiên vạn lũ! 
       Tạm dịch: 
       z- Äêm qua hoa  lá»±u đứng trong mưa, 
       zMột đóa ngại  ngùng thoáng nhẹ đưa, 
       zMong ngưá»i  thấu hiểu lòng hoa ấy, 
       zÄừng phụ lòng  ai vạn mối tÆ¡! 
       Nàng lẩm bẩm Ä‘á»c, trong nhất thá»i, nàng  không hiểu lắm ý nghÄ©a cá»§a những câu thÆ¡ này. Sau đó, gương mặt nàng đột nhiên  nóng bừng lên. Trá»i ạ, anh chàng này đã nhìn thấu suốt nàng, biết được đến táºn  cùng tâm hồn nàng! Chàng biết nàng Ä‘ang cô đơn, chàng biết nàng Ä‘ang chịu thiệt  thòi, chàng biết nàng Ä‘ang phiá»n muá»™n, chàng biết nàng Ä‘ang buồn bã! Chàng biết  rằng nàng - con kình ngư tham lam cần cả má»™t đại dương mênh mông rá»™ng lá»›n, trái  tim trống trải cá»§a nàng Ä‘ang cần sá»± an á»§i. "Mong ngưá»i thấu hiểu lòng hoa ấy,  đừng phụ lòng ai vạn mối tÆ¡!", chàng cÅ©ng biết, thằng em lá»— mãng cá»§a chàng,  không phải là má»™t ngưá»i biết thương hoa, tiếc hoa chút  nào! 
 Äôi gò  má nàng đỠbừng, tâm tình kÃch động. Không dám ngẩng đầu lên nhìn chàng, nàng mở  nắp há»™p thứ hai tháºt nhanh, sau đó, cả ngưá»i nàng sá»±ng lại, ngẩn  ngÆ¡. 
       Äó là má»™t món đồ nghệ thuáºt! Má»™t tượng  khắc hình đầu thiếu nữ bằng cây. Ngưá»i thiếu nữ đó có mái tóc bay bay, bồng  bá»nh, đôi mắt hừng há»±c sinh động, chiếc mÅ©i nhá» xinh xinh, và đôi môi hÆ¡i cong  cong hướng lên phÃa trên. Äôi mắt nàng hướng lên, hình như Ä‘ang ngước nhìn trá»i,  đôi chân mày nhẹ nhướng lên, đôi môi nở má»™t nụ cưá»i hàm tiếu. Thần sắc nàng vừa  ranh mãnh, vừa kiêu hãnh, vừa vui vẻ, vừa lém lÄ©nh, vừa tràn đầy tá»± tin. Trông  tháºt truyá»n thần, trông tháºt tinh tế, trông tháºt sống động... làm cho Tâm Nhụy  càng nhìn càng xúc động, càng nhìn càng bàng hoàng, càng nhìn càng thẫn thá»...  đó chÃnh là "nàng" cá»§a những ngày xa xưa đây mà! Äó chÃnh là "nàng" cá»§a những  ngày tháng không biết đến những Ä‘iá»u phiá»n muá»™n cá»§a nhân gian đây mà! Äó chÃnh  là "nàng" tràn đầy lòng tá»± tin và kiêu hãnh đây mà! Bắt đầu từ bao giá», cái con  ngưá»i đó cá»§a "nàng" đã lặng lẽ biến mất, và bây giá», Chà Văn đã tìm lại được  "nàng"! Tìm lại và đặt trở vào tay nàng! Nàng đưa tay vuốt nhẹ tượng đầu thiếu  nữ, không tin ở những gì trước mắt mình, đầu nàng cúi xuống tháºt thấp, tháºt  thấp. Nàng gần như không dám ngẩng đầu lên, không dám tiếp xúc vá»›i ánh mắt cá»§a  chàng, và cÅ©ng không dám mở miệng nói chuyện. 
       Giá»ng chàng vang lên, yên tÄ©nh, trầm ấm  và dịu dàng: 
       - Anh cứ nhá»› mãi dáng Ä‘iệu cá»§a em vào hôm  nói chuyện Lý Bạch ở bãi biển ngày nào. Nhá»› mãi dáng Ä‘iệu chạy như bay cá»§a em  trên những làn hoa sóng nhá» ngày nào. Hôm đó, khúc cây này đã làm cho em vấp  ngã, anh cảm thấy nó rất giống em, thế là, anh nhặt khúc cây này Ä‘em vá» nhà. Anh  nghÄ©, em không bao giá» biết rằng anh biết Ä‘iêu khắc, bắt đầu từ lúc lên trung  há»c, anh đã thÃch Ä‘iêu khắc, anh đã từng há»c khắc tượng, khắc ấn. Khi còn há»c  đại há»c, anh có đến khoa nghệ thuáºt dá»± thÃnh. Anh Ä‘em khúc cây này vá» nhà, khắc  rất lâu rồi, vẫn không thành công. Sau đó, anh Ä‘i lên núi, khúc cây này cÅ©ng Ä‘i  theo anh lên núi. Có rất nhiá»u đêm, khi anh viết luáºn án đến mệt má»i, anh đã  tiêu phà thì giá» vào khúc cây này. Hôm qua, anh nhìn thấy dáng em khóc, em làm  cho anh bàng hoàng, lo lắng vô cùng, quen biết em bao lâu nay, anh chưa bao giá»  nhìn thấy em khóc! VỠđến nhà, anh thức suốt đêm để hoàn thành bức tượng  này... 
       Giá»ng cá»§a chàng thấp nhẹ xuống, như tiếng  gió thoảng qua cành lá, ấm áp và dịu dàng: 
       -... Anh tìm lại cho em cái "ngưá»i" đã  mất! Anh muốn em biết rằng, cái "ngưá»i" cưá»i vui phóng khoáng trong em, quyến rÅ©  biết mấy, dá»… thương biết mấy! 
       Tiếng nói của chàng dừng  lại. 
       Äầu cá»§a nàng càng cúi thấp hÆ¡n nữa, thấp  đến độ những sợi tóc ở phÃa trước trán rá»§ lòa xòa cả xuống. Nàng ôm lấy bức  tượng đó tháºt chặt, như thể ôm lấy má»™t kho tàng. Sau đó, có má»™t giá»t nước mắt  rÆ¡i lên trên bức tượng, tiếp đó, hai giá»t, ba giá»t... rồi vô số giá»t nước mắt  rÆ¡i lên trên bức tượng đó. 
       Chàng kêu lên kinh  hoàng: 
       - Tâm Nhụy! Sao  váºy? 
       Náng hÃt hÃt mÅ©i, không muốn nói chuyện,  nhưng nước mắt lại càng nhiá»u hÆ¡n nữa. 
       Chàng Ä‘i đến bên nàng, ná»a quỳ ná»a ngồi xuống  trước mặt nàng, dùng tay nâng cằm nàng lên. Nàng quay đầu sang chá»— khác, không  muốn chàng nhìn thấy gương mặt mang đầy nước mắt cá»§a mình. 
       Chàng kêu lên, giá»ng bồn chồn, lo  lắng: 
       - Tâm Nhụy! Anh đã nói gì sai  chăng? 
       Nàng lắc đầu quầy quáºy. Chàng dùng tay  Ä‘áºy lên bàn tay nàng. Chàng rung giá»ng há»i: 
       - Anh đã xúc phạm em  hở? 
       Nàng lại lắc đầu. Chàng nói một cách  cuống quýt: 
       - Như váºy, tại sao em lại khóc? Anh má»™t  lòng má»™t dạ chỉ muốn làm ngưng những giá»t nước mắt cá»§a em, sao mà càng làm càng  nhiá»u thế này? 
       Cuối cùng nàng cÅ©ng ngẩng đầu lên, dùng  mu bàn tay quẹt lên mắt, nàng không bao giá» Ä‘em theo khăn tay, mu bàn tay đó chỉ  làm cho những giá»t nước mắt càng nhòe nhoẹt hÆ¡n trên gương mặt nàng. Chàng thò  tay vào túi lấy ra chiếc khăn tay, đưa cho nàng, nàng láºp tức mở tung chiếc khăn  tay ra, Ä‘áºy lên khuôn mặt. 
       Chàng không hiểu: 
       - Em Ä‘ang làm gì  váºy? 
       Nàng nói, giá»ng lùng bùng trong  miệng: 
       - Anh quay đầu đi chỗ  khác! 
       - Tại sao phải quay đầu đi chỗ  khác? 
       Nàng nói bằng má»™t giá»ng ngượng  ngùng: 
       - Em không muốn anh nhìn thấy nét mặt xấu  xà của em như thế này, anh quay đầu đi chỗ khác, để em lau sạch, rồi anh hãy  quay đầu lại. 
       - ÄÆ°á»£c! 
       Chàng ngoan ngoãn nghe theo lá»i nàng. Äứng  dáºy, chàng quay ngưá»i lại, Ä‘i thẳng đến má»™t thân cây cách đó xa xa, đứng tá»±a  ngưá»i vào đó. Nhìn thành phố Äài Bắc ở phÃa dưới chân đồi, nhìn mặt trá»i Ä‘ang từ  từ dâng lên ở phÃa xa xa, nhìn những làn khói bay tá»a lên từ trăm nhà ngàn nóc ở  phÃa dưới kia, sinh hoạt má»™t ngày cá»§a thành phố Ä‘ang bắt đầu. Äầu chàng tá»±a vào  thân cây, nghiêng tai nghe ngóng. Chàng có thể nghe tiếng sá»™t soạt cá»§a nàng Ä‘ang  sá»a soạn lại quần áo, tiếng hỉ mÅ©i... sau đó, là má»™t khoảng thá»i gian im lặng  tháºt dài, không còn má»™t tiếng động nào nữa. Nàng Ä‘i rồi! Chàng nghÄ©, nàng đã  lặng lẽ bá» Ä‘i rồi! Nhất định là chàng đã nói gì sai, nhất định là chàng đã thổ  lá»™ những gì không nên thổ lá»™, nhất định là chàng đã bày tá» má»™t thứ bà máºt nào đó  trong táºn cùng sâu thẳm cá»§a trái tim... chàng đáng kiếp! Chàng khốn nạn! Chàng  đã làm nàng phải bá» Ä‘i, làm nàng hoảng sợ mà bá» Ä‘i! Bất giác, chàng quay đầu  lại. 
       Láºp tức, chàng giáºt mình kinh hoảng. Tại  vì, gương mặt cá»§a nàng Ä‘ang ở ngay trước mặt chàng, không biết từ lúc nào, nàng  đã đứng phÃa sau lưng chàng rồi. Nàng không há» bá» Ä‘i, nàng chỉ lặng lẽ đứng ở  đó, nước mắt đã khô, mái tóc cÅ©ng đã vuốt lại nằm ngược vá» phÃa sau. Nàng đã để  bức tượng đầu thiếu nữ trở vào há»™p, vẫn dùng sợi nÆ¡ thắt lại thành hình cánh  bướm. Nàng cầm cái há»™p đứng ở đó, đôi mắt sáng long lanh, trêm môi nàng mang má»™t  nụ cưá»i tháºt dá»… thương, tháºt dịu dàng, tháºt ngượng ngáºp. 
       Chàng nói: 
       - á»’, em làm anh giáºt cả  mình. 
       Nàng há»i: 
       - Tại sao? 
       - Anh ngỡ là... ngỡ là em đã bỠđi  rồi! 
       Chàng thẳng thắn nói ra, không hiểu tại  sao, hình như chàng bị nụ cưá»i ngượng ngùng trên môi nàng ảnh hưởng, chàng cÅ©ng  cảm thấy hÆ¡i có chút ngượng ngáºp, có chút rụt rè. 
       - Tại sao em lại phải bỠ đi?... 
       Äôi chân mày nàng hÆ¡i nhướng lên, trừng  mắt nhìn chàng, sau đó, nàng nhoẽn má»™t nụ cưá»i tháºt xinh xắn. Nụ cưá»i này hình  như tháºt hiếm hoi, tháºt quý giá, chàng nhìn mà cảm thấy lòng ngẩn ngÆ¡. Giá»ng  nàng gá»i chàng tháºt dịu dàng: 
       -... Chà Văn, anh tháºt là má»™t ngưá»i...  ngưá»i anh tốt! Lúc sáng này, em và ba đã nói chuyện vá»  anh. 
       Nàng đưa tay mình thá»c vào cánh tay  chàng, thái độ thân thiết, tá»± nhiên. 
       - Nói gì vỠanh? 
       - Em nói vá»›i ba, anh giống như là anh  trai cá»§a em. Ba há»i em, anh trai có nghÄ©a là gì? 
       Câu há»i tháºt hay! Chàng nhìn thẳng vào nàng,  nóng lòng muốn biết câu trả lá»i. 
       - Em nói, anh sẵn sàng lo lắng cho em,  chìu chuộng em, hiểu biết em, thương em... còn bạn trai ấy à? Bạn trai có địa vị  ngang hàng với mình, lắm lúc, cần mình phải chìu theo  chàng... 
       Hàm răng nàng cắn cắn đôi môi, ra chiá»u  suy tư, ánh mắt lại ảm đạm, giá»ng nàng nói như má»™t tiếng thở  dài: 
       -... Chà Văn, anh có biết không, em chìu  theo Chà Trung nhiá»u lắm đó, tháºm chÃ, lắm khi em nghÄ© rằng mình hÆ¡i có chút sợ  hãi anh ấy! 
       á»’! Trái tim chàng như co thắt lại. Thì  ra, ý nghÄ©a cá»§a má»™t "ngưá»i anh" nằm phÃa ngoài giá»›i tuyến cá»§a ngưá»i "bạn trai".  Má»™t Ä‘iá»u rất rõ ràng, chàng là “ngưá»i anh", Chà Trung là ngưá»i "bạn trai"!  Chuyện này, trước khi lên núi chàng đã biết được sá»± tháºt, thế mà tại sao chàng  vẫn cảm thấy thất vá»ng và Ä‘au lòng như thế này? Chẳng lẽ trong tiá»m thức cá»§a  chàng, vẫn có ý cùng Chà Trung tranh dành nàng chăng? 
       Nàng lắc lắc cánh tay của  chàng: 
       - Chà Văn, anh Ä‘ang suy nghÄ© gì váºy? Anh  có nghe em nói chuyện không? 
       Chàng bàng hoàng định thần lại, đưa mắt  nhìn nàng, giá»ng chàng buồn bã: 
       - Có, anh đang nghe  đây! 
       Nàng tiếp tục nói: 
       - TÃnh khà cá»§a Chà Trung kỳ cục lắm, anh  ấy bướng bỉnh, ngang tàng, cố chấp, ngoài ra, lắm lúc anh ấy cứ cãi bướng Ä‘i.  Thế nhưng, sá»± dá»… thương cá»§a anh ấy cÅ©ng ở những chá»— này, anh ấy có cá tÃnh  riêng, anh ấy kiêu ngạo, tá»± phụ, rất có khà phách nam  nhi... 
       Äá»™t nhiên nàng dừng lại, tại vì, nàng  phát hiện ra rằng trong đôi mắt chàng Ä‘ang nhìn nàng chăm chú, có hai đốm sáng  long lanh kỳ lạ Ä‘ang nhảy múa, đôi mắt chàng sâu thẳm như mÆ¡, làm cho trái tim  nàng như thể nhảy vá»t ra ngoài cá»a miệng trong tÃch tắc. Ãnh mắt đó, ánh mắt làm  nàng mê hoặc đó, như ngá»n thá»§y triá»u lúc ban đêm, Ä‘ang cuốn áºp vào ngưá»i nàng,  cuốn áºp vào, cuốn áºp vào... nàng chẳng những ngừng nói chuyện, mà còn đứng dừng  lại, bất giác đứng tá»±a vào gốc má»™t cây thông to lá»›n. 
       Chàng cÅ©ng đứng dừng lại, đột nhiên,  chàng cất tiếng nói, giá»ng chàng khàn đục và trầm thấp: 
       - Tâm Nhụy! 
       Nàng bàng hoàng lên  tiếng: 
       - Dạ? 
       - Anh có má»™t câu há»i cần phải há»i  em. 
       Nàng gáºt gáºt đầu. Chàng nói má»™t cách cố  gắng, vùng vẩy, từng chữ từng chữ má»™t: 
       - Em... có khi nào em lẫn lộn  không? 
       Nàng ngước đôi mi lên, không  hiểu: 
       - Lẫn lộn cái gì? 
       - Cái định nghÄ©a mà em đã nói vá» "ngưá»i  anh" và ngưá»i "bạn trai"!  
       Chàng buá»™t miệng nói tháºt nhanh, nÃn thở  đợi chá». 
       Nàng trừng to đôi mắt, ra vẻ ngạc nhiên,  trong nhất thá»i, nàng hoàn toàn không hiểu chàng muốn nói gì. Äôi con mắt Ä‘en  trắng phân minh cá»§a nàng, mang chút nét hoang mang, mÆ¡ hồ, Ä‘ang nhìn vào chàng  trân trối, ánh mắt đó đã đánh chàng ngã quỵ, ánh mắt tháºt ngây thÆ¡, tháºt thẳng  thắn! Ãnh mắt vô cùng trong trắng, vô cùng vô tư! Chàng Ä‘ang làm gì đây? Chàng  Ä‘ang quyến rÅ© bạn gái cá»§a thằng em trai mình chăng? Lằn xương sống cá»§a chàng  hình như Ä‘ang toát ra má»™t luồng khà lạnh lẽo; mi bần tiện! Mi hạ cấp! Mi vô cùng  đáng ghét! Thế nhưng, má»—i má»™t sợi dây thần kinh cá»§a chàng, Ä‘á»u Ä‘ang như căng  thẳng lên, chỠđợi, nghe ngóng câu trả lá»i. 
       Cuối cùng nàng cũng mở miệng ra, suy nghĩ  bàng hoàng: 
       - Anh nói cho rõ ràng một chút nữa xem  sao, em đã lẫn lộn định nghĩa? à anh muốn nói là... em có thể không cần phải  chìu theo bạn trai? Hay là em... 
       Chàng thở ra má»™t hÆ¡i dài, trái tim chàng  như bị rÆ¡i vào má»™t đáy giếng sâu lạnh lẽo, chàng cảm thấy như Ä‘ang mất mát má»™t  cái gì đó và chán nản không cùng, chàng cố gắng kéo ánh mắt mình rá»i khá»i khuôn  mặt nàng, cất giá»ng nói, hai hàm răng như cắn chặt vào  nhau: 
       - á»’! Em đừng để ý đến chuyện đó nữa, anh  đã há»i em má»™t câu há»i rất vô duyên! 
       Nàng nghiêng đầu liếc nhìn chàng, đầu óc  nàng vẫn còn Ä‘ang quay cuồng câu há»i cá»§a chàng. Nàng cảm thấy đầu mình Ä‘ang quay  mòng nòng, như má»™t ngưá»i Ä‘ang chui vào trong ngá» cụt, quanh Ä‘i quẩn lại vẫn  không Ä‘i thoát khá»i chá»— đó. Nàng lắc lắc đầu, lại quay quay đầu, định suy nghÄ©  cho kỹ càng câu há»i cá»§a chàng. 
       Nàng lẩm bẩm nói: 
       - Em đã lẫn lá»™n định nghÄ©a? Như váºy có  nghÄ©a là, bạn trai cÅ©ng có thể chìu theo em, hiểu em... và cÅ©ng có nghÄ©a là, Chà  Trung phải chìu chuá»™ng em, hiểu em... 
       Chàng ngắt lá»i nàng, nói tháºt lá»›n  tiếng: 
       - Anh nói là đừng nghĩ đến chuyện đó  nữa!... 
       Chàng chụp ngay lấy một đỠtài  khác: 
       -... À! Chuyện cá»§a Hạnh Tú và Triệu Chấn  à là như thế nào váºy?  
       Tư tưởng của Tâm Nhụy bị kéo trở  lại: 
       - Bá»n hỠà? Tan  rồi! 
       - Tại sao mà tan  thế? 
       - Tại vì bác sĩ Phương Hạo xuất hiện chứ  sao. 
       Chàng ngồi xuống một tảng đá to gần  đó: 
       - Bác sĩ Phương Hạo là  ai? 
       Nàng dừng lại trước mặt chàng, khẻ  nghiêng đầu nhìn chàng: 
       - Bác sĩ Phương Hạo ấy à?... Ồ, chuyện  nói ra dài lắm... 
       Äá»™t nhiên nàng quỳ xổm xuống trước mặt  chàng, trên bãi cá», nhìn chàng bằng đôi mắt sôi nổi, nhiệt tình, giá»ng nàng  nhanh nhẩu: 
       - Anh hư lắm! Anh bá» tụi em suốt cả ba  tháng trá»i! Trong ba tháng đó, bao nhiêu là chuyện đã xảy ra, nói không hết đấy.  Em và Chà Trung, Hạnh Tú và bác sÄ© Phương Hạo! á»’, nhiá»u chuyện lắm! Anh hư quá,  anh không phải là ngưá»i anh tốt, từ đây vá» sau anh không được bá» tụi em như váºy  nữa đó nhé! Tại vì... em rất nhá»› anh! 
       Chàng trừng mắt nhìn nàng, dòng tư tưởng  mới vừa ổn định của chàng, lại bị khuấy động lên thêm một lần nữa, khuấy động  đến rối bùng lên, không có cách gì chỉnh đốn lại nữa. Chàng lè lưỡi liếm liếm  đôi môi khô khan của mình, nói một cách cố gắng: 
       - Em rất... nhá»› anh, tháºt  sao? 
       Nàng nói, tháºt vô tư, tháºt thẳng  thắn: 
       - DÄ© nhiên là tháºt! Má»—i ngày em Ä‘á»u há»i  mẹ anh, khi nào thì anh trở vá», há»i đến Chà Trung nổi nóng  lên. 
       Chàng há»i tháºt ngây  ngô: 
       - Tại sao Chà Trung lại nổi  nóng? 
       Nàng cưá»i nói: 
       - Anh ấy nghĩ rằng em yêu anh đấy  chứ! 
       Äá»™t nhiên chàng lắc đầu má»™t cái tháºt  mạnh, hoàn toàn quên Ä‘i rằng phÃa sau mình là má»™t gốc cây tháºt to, đầu chàng va  ngay vào gốc cây má»™t cái tháºt mạnh, Tâm Nhụy kinh hoảng kêu  lên: 
       - Anh sao váºy? 
       Chàng đưa tay lên vò vò đầu:   
       - Không sao! Hôm nay đầu óc anh có hÆ¡i  lá»™n xá»™n má»™t tÃ. Em đừng để ý đến anh! 
       Nàng đứng dáºy, nhìn nhìn chàng, lại nhìn  nhìn đồng hồ, đột nhiên, nàng nhảy nhổm lên, kêu to: 
       - Thôi chết rồi! Em tháºt là hồ  đồ! 
       - Chuyện gì váºy? 
       Nàng kêu lên: 
       - Hôm nay em phải vào trưá»ng ghi danh  nháºp há»c đây chứ! Thế mà em lại quên mất biệt luôn!... Thôi, em phải Ä‘i đây,  không ở đây nói chuyện vá»›i anh nữa đâu! Hôm khác, em sẽ kể cho anh nghe chuyện  cá»§a bác sÄ© Phương Hạo, và còn nhiá»u chuyện, nhiá»u chuyện khác  nữa... 
       Nàng nói má»™t cách vá»™i vàng, cúi ngưá»i  xuống nhặt chiếc há»™p giấy lên. 
       Chàng gáºt gáºt đầu: 
       - ÄÆ°á»£c, em Ä‘i Ä‘i, anh vẫn còn muốn ngồi ở  đây má»™t chút nữa đã! 
       Nàng quay ngưá»i định Ä‘i, đột nhiên nàng  đứng dừng lại, cúi đầu xuống, nàng hôn tháºt nhanh lên trên trán chàng má»™t cái,  như nàng vẫn thưá»ng hay làm đối vá»›i Hạ Hàn SÆ¡n. Sau đó, nàng kê miệng sát vào  tai chàng, thì thầm bằng má»™t giá»ng tràn đầy tình cảm: 
       - Cám Æ¡n món quà anh đã cho em! Anh không  biết rằng em thÃch nó đến chừng nào, thÃch đến độ phát Ä‘iên lên, thÃch đến độ  khóc luôn đó! 
       Chàng không nói được thành lá»i, đầu óc  chàng lại bắt đầu bị đảo lá»™n, đảo lá»™n đến rối bùng lên! Äảo lá»™n đến không còn  phân biệt được phương hướng! 
       Nàng ôm chiếc há»™p giấy chạy Ä‘i. Những  phiá»n muá»™n trong lòng Ä‘á»u đã được quét sạch, nàng cảm thấy vui vẻ, cảm thấy đầy  đủ, cảm thấy thá»a mãn... tại sao nàng lại có những tâm tình như thế, nàng không  há» phân tÃch, cÅ©ng không há» suy nghÄ©. Nàng gần như vừa Ä‘i vừa nhảy ra khá»i khu  rừng nhỠđó, miệng nàng bất giác cất lên tiếng ca ư ư nho nhá». Vừa Ä‘i ra khá»i  khu rừng, nàng đã nghe vang lên má»™t má»™t tiếng thở dài u uất. Tiếng thở dài đó  làm cho trái tim nàng có cảm giác rúng động má»™t cách lạ kỳ, nàng bất giác quay  đầu lại theo bản năng. Chà Văn Ä‘ang đứng tá»±a ngưá»i vào má»™t gốc cây thông, không  biết chàng lấy ra từ trong túi má»™t váºt gì đó, Ä‘ang đứng ngắm nghÃa, săm soi má»™t  cách chăm chú. Sá»± biểu lá»™ kỳ lạ trên gương mặt chàng làm cho tÃnh hiếu kỳ cá»§a  nàng nổi dáºy, chàng Ä‘ang nghiên cứu gì váºy? Äá»™t nhiên, nàng co giò, chạy như bay  đến bên Chà Văn: 
       - Anh Ä‘ang xem gì váºy?   
       Chà Văn giáºt nảy mình, chàng nắm chặt  lòng bàn tay lại tháºt nhanh, như muốn dấu váºt đó, chàng lắc lắc đầu, nói lùng  bùng trong miệng như khá»a lấp: 
       - Không! Không có gì! Nàng đưa tay ra  hiếu kỳ chụp lấy tay chàng, miệng kêu lên: 
       - Cho em xem!... Cho em xem! Cái gì bà  máºt dữ váºy, mà anh định dấu em! 
       Chàng trừng mắt nhìn nàng, nói hàm  hồ: 
       - Không có gì, anh không biết là nó vẫn  còn, anh ngỡ rằng nó đã rớt mất lâu rồi... 
       Chàng xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay  to lá»›n cá»§a chàng, có má»™t hạt Ä‘áºu màu đỠthắm, tròn trịa nằm lặng lẽ trên  đó. 
       - Má»™t hạt hồng  Ä‘áºu!... 
       Nàng kêu lên kinh ngạc, nhìn chàng dò  xét, ánh mắt kỳ lạ đó cá»§a chàng, và gương mặt trầm ngâm, suy tư cá»§a chàng, cùng  sá»± lãng mạn sẵn có cá»§a bản thân hạt "hồng Ä‘áºu", đã đưa nàng vào má»™t sá»± "tưởng  tượng" cá»§a riêng mình, nàng làm ra vẻ hiểu biết, nói rằng: 
       - Em biết rồi, có phải là cô bạn gái đã  đi tu vì anh, tặng cho anh không? 
       Chàng ngạc nhiên,  há»i: 
       - Äã Ä‘i tu vì anh?  Ai? 
       - Hạnh Tú nói, khi anh còn Ä‘ang há»c đại  há»c, có má»™t cô bạn gái đã vì anh mà Ä‘i tu! Tại sao váºy? Anh có thể nói cho em  nghe không? 
       Chàng kêu lên như phân  trần: 
       - Làm gì có chuyện đó! Cô bạn há»c đó là  má»™t tÃn đồ tôn giáo cuồng tÃn, tá»± mình cô ta thÃch Ä‘i tu, nào có liên can gì đến  anh đâu, em đừng có nghe Hạnh Tú nó nói báºy nói bạ! Con bé đó chuyên môn thổi  phồng sá»± tháºt! 
       Nàng nhìn chàng trân  trối: 
       - Như váºy, ai tặng cho anh hạt hồng Ä‘áºu  này? 
       Giá»ng chàng trầm  xuống: 
       - Không ai cả. Anh nhặt  được! 
       - Anh nhặt được? Anh nhặt má»™t hạt hồng  Ä‘áºu và xem nó như là bá»u bối? Em nói cho anh nghe, trong trưá»ng em cÅ©ng có cây  hồng Ä‘áºu, ở Äài Loan, hồng Ä‘áºu không phải là má»™t loại cây hiếm  quý... 
       Äôi mắt chàng nhìn vá» phÃa trá»i xa xa,  giá»ng chàng nghe buồn bá»±c: 
       - Không phải hiếm quý,... đôi khi, em vô  tình nhặt được má»™t váºt gì đó, chưa biết chừng em vÄ©nh viá»…n không thể nào thoát  khá»i được nó! 
       - Anh nói gì váºy? Em không  hiểu. 
       - Anh không cần em phải  hiểu. 
       Nàng nhìn chàng chăm chú, như dò xét, gáºt  gáºt đầu, nàng quay lưng Ä‘i: 
       - Em cần phải đi ngay bây giỠmới được,  để hôm khác, anh kể cho em nghe câu chuyện này nhé! 
       - Câu chuyện gì? 
       Nàng quay đầu lại, nhìn chàng chăm  chú: 
       - Chuyện hạt hồng Ä‘áºu. Trong đó nhất định  là phải có chuyện, anh không gạt em được đâu, hôm nào khác anh kể cho em nghe  nhé! 
       Nàng bỠđi. 
       Chàng ngẩn ngưá»i ra đó. Äứng ngÆ¡ ra má»™t  lúc lâu, chàng vẫn không thể nào kéo lại dòng tư tưởng Ä‘ang trôi nổi, báºp bá»nh,  chỉ có má»™t Ä‘iá»u, bàn tay chàng vẫn nắm lại, giữ chặt lấy hạt hồng Ä‘áºu, hạt Ä‘áºu  nằm sát vào lòng bàn tay chàng, như má»™t miếng sắt đã được hun Ä‘á», Ä‘em đến cho  chàng cái cảm giác nóng bá»ng, rát buốt và xót xa. 
   
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:37 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
  Mùa Thu đã đến. 
       Buổi tối, nhà hỠLương chan hòa trong một  không khà đầm ấm, vui tươi. 
       Bà Lương là ngưá»i miá»n Bắc, rất giá»i tài  làm bánh, các loại bánh như bánh bao, bánh cuốn... không có thứ nào bà không  biết. Bà lại thuá»™c loại ngưá»i ná»™i trợ tiêu chuẩn, và cÅ©ng là má»™t ngưá»i mẹ hiá»n  vợ thảo tiêu chuẩn, trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a bà, chuyện làm cho bà vui nhất không gì  khác hÆ¡n là làm má»™t bàn đầy thức ăn, sau đó, nhìn chồng con quây quần lại ăn  uống thá»a thê. Và vì gần như ngày nào bà cÅ©ng hưởng thụ được niá»m vui này, bà  cảm thấy vô cùng thá»a mãn, cho nên, lúc nào miệng bà cÅ©ng cưá»i há» há». Ông Lương  thưá»ng nói: "Nhà có hiá»n thê" là má»™t sá»± hạnh phúc cá»§a gia đình. Hai vợ chồng ông  vô cùng xứng đôi vừa lứa, cả hai ngưá»i Ä‘á»u có tÃnh tình rá»™ng rãi, khoáng đạt, cả  hai ngưá»i Ä‘á»u có những đức tÃnh tốt đẹp, truyá»n thống cá»§a má»™t ngưá»i Trung Hoa.  Cái đức tÃnh tốt đẹp đó, nếu dùng quan Ä‘iểm cá»§a má»™t ngưá»i hiện đại mà nhìn, có  thể là đã lạc háºu, nhưng đối vá»›i vợ chồng ông Lương mà nói, thì đó lại là những  đức tÃnh đã duy trì sá»± bình yên và đầm ấm trong hÆ¡n ná»a Ä‘á»i ngưá»i cá»§a há». Những  đức tÃnh tốt đẹp đó cá»™ng lại gồm có tám chữ như sau: Dữ thế vô tranh, tri túc  thưá»ng lạc. (Tạm dịch: không tranh Ä‘ua vá»›i Ä‘á»i, biết đủ thì lúc nào cÅ©ng  vui). 
       Buổi tối hôm đó, bà Lương lại làm má»™t bàn  thức ăn, bà chiên bánh cá»§ hành, lại làm bánh mè, chưng bánh bao, lại làm bánh  cuốn. Nấu má»™t nồi mì nước, lại xào má»™t dÄ©a mì khô. Ngoài ra, lại còn bày má»™t bàn  đầy thức ăn, giò heo nấu chao, gà xào lăn, thịt bò lúc lắc, cà nướng... sắp la  liệt trên bàn. Ông Lương nhìn bằng đôi mắt đầy thÃch thú, ông cưá»i há» há» nói vá»›i  vợ: 
       - Bà có già hóa lẩm cẩm hay không? Nào là  thức ngá»t, thức mặn, thức nước, thức khô, món miá»n Nam, món miá»n Bắc... bà bày  cho má»™t bàn như là tháºp cẩm ấy! 
       Bà Lương vừa cưá»i vừa  nói: 
       - Ông không biết gì hết! Bá»n trẻ nhà ta  thÃch ăn món miá»n Bắc, thế nhưng, Tâm Nhụy là ngưá»i miá»n Nam, cho dù Tâm Nhụy có  ăn quen món Bắc cá»§a chúng ta Ä‘i nữa, cái anh chàng bác sÄ© Phương Hạo này, má»›i  đến nhà ta ăn cÆ¡m lần thứ nhất mà thôi! 
       - Lần đầu tiên đến nhà ta ăn cơm, mà bà  lại bày đủ thứ lộn xộn như thế này. 
       Bà Lương nhìn vào bàn, cÅ©ng cảm thấy buồn  cưá»i: 
       - Äá»§ thứ lá»™n xá»™n sao?... Tôi sợ hắn không  ăn món này, lại sợ hắn không ăn món kia, đúng ra thì tôi cÅ©ng có hÆ¡i chu đáo má»™t  chút, nên hóa ra lá»™n xá»™n... tuy nhiên, món nào cÅ©ng ngon lắm à, không tin ông  thá» thá» xem? 
       Bà Lương cÅ©ng là má»™t ngưá»i biết tá»± trào.  Ông Lương đã dòm dèm muốn thá» từ lâu, vừa nghe bà đỠnghị, láºp tức không há»  khách sáo, ông thá» ngay món này má»™t đũa, món kia má»™t miếng, nếm má»™t miếng mặn,  bốc má»™t miếng ngá»t, húp má»™t muá»—ng canh, gắp má»™t đũa xào... mãi cho đến khi bà  Lương gân cổ lên kêu: 
       - Úi dào, ông làm gì váºy? Äịnh ăn hết cả  bàn hay sao? Chúng ta không đợi khách nữa sao? 
       Ông Lương, miệng đầy thức ăn, nói lùng  bùng không rõ: 
       - Bà đừng nên xem chúng nó như là khách,  sau này chúng nó Ä‘á»u là ngưá»i nhà cá»§a chúng ta cả, đúng ra là bá»n chúng phải  phục vụ bà, chứ nào phải bà phục vụ chúng! 
       Bà Lương vội vàng ngăn ông  chồng: 
       - Sùy, ông đừng nói như thế, coi chừng  chúng nó nghe được! Tôi thà rằng phục vụ chúng nó, chỉ cần chúng nó Ä‘á»u vui vẻ,  hân hoan. Huống chi, nếu như ông không cho tôi phục vụ chúng nó, tôi cÅ©ng chẳng  biết mình có thể làm được những gì? 
       - Tôi thấy, số bà là số cá»±c, có con trai,  có con gái đầy đủ cả, váºy mà bà cÅ©ng không biết hưởng  thụ... 
       Những lá»i "bình luáºn" cá»§a ông Lương chưa  kịp dứt, Hạnh Tú đã từ ngoài phòng khách chạy vào, hấp tấp nói vá»›i  mẹ: 
       - Mẹ, có cần con giúp gì  không? 
       Ông Lương há»i má»™t cách pha  trò: 
       - Ui chà, sao mà tiểu thư nhà ta trở nên  ân cần như thế này, muốn biểu diá»…n cho ngưá»i ta thấy à? 
       Hạnh Tú hơi õng ẹo  nói: 
       - Ba, không phải như váºy đâu. Mẹ làm má»™t  mình cá»±c khổ, thế mà má»i ngưá»i lại ngồi không chỠăn, kỳ  quá! 
       Bà Lương tỠra hiểu  biết: 
       - Có phải đói bụng rồi  không? 
       Gương mặt Hạnh Tú đỠbừng lên, nàng nói  nho nhá»: 
       - Không phải đói bụng, nhưng mà chúng ta  dá»n cÆ¡m sá»›m má»™t tà được không mẹ, tám giá» tối nay, Phương Hạo còn phải đến đưá»ng  Thá»§y Nguyên để khám bệnh cho má»™t ngưá»i, mà bây giỠđã hÆ¡n bảy giá»  rồi. 
       Bà Lương kêu lên: 
       - Hơn bảy giỠrồi sao? Nhưng mà, Chà Trung và Tâm Nhụy vỠrồi chưa? 
       - Há» Ä‘i xem xuất hát bốn giá» hÆ¡n, chắc là  Ä‘ang trên đưá»ng vá» rồi đó. 
       - ÄÆ°á»£c, mẹ dá»n cÆ¡m ngay, Chà Trung vỠđến  là ăn ngay! 
       Bà Lương nhanh nhẩu nói, láºp tức, bà lăng  xăng tÃu tÃt dá»n tháºt nhanh nhẹn. Hạnh Tú nói: 
       - Äể con phụ mẹ! 
       Bà Lương vội vàng đẩy Hạnh Tú ra bên  ngoài, miệng kêu lên lia lịa: 
       - Äừng, đừng, đừng! Con ra ngoài phòng  khách vá»›i Phương Hạo Ä‘i, con ở đây, còn làm vướng tay vướng chân mẹ hÆ¡n! Äi Ä‘i  Ä‘i! 
       Hạnh Tú cưá»i cưá»i, Ä‘i trở vào phòng  khách. Phương Hạo Ä‘ang nói chuyện vá»›i Chà Văn, hai ngưá»i tá» ra rất tâm đắc. Nàng  Ä‘i đến bên há», châm thêm trà vào hai ly đã vÆ¡i, Chà Văn mÄ©m cưá»i liếc nhìn Hạnh  Tú, gáºt gáºt đầu nói: 
       - Ân cần dữ đa! Anh dựa hơi Phương Hạo  cũng khá đấy nhỉ? 
       Hạnh Tú vừa cưá»i vừa trừng mắt nhìn  chàng: 
       - Anh Hai! Anh đừng có vô lương tâm như  váºy! Nói thá» em nghe coi, ai là ngưá»i bênh anh nhất? Anh thức đêm há»c bài, ai là  ngưá»i phục vụ anh? Anh thá» há»i Phương Hạo xem, hôm qua anh đã nói vá»›i anh ấy cái  gì? 
       Chà Văn nhìn sang Phương Hạo,  há»i: 
       - Cô ấy có khen tôi không? Hay là kể xấu  tôi đấy? 
       Phương Hạo cưá»i hì  hì: 
       - Không kể xấu anh, mà cũng không khen  anh, cô ấy chỉ ra lệnh cho tôi làm một việc cho anh! 
       Hạnh Tú kêu lên: 
       - Ê, ai "ra lệnh" cho anh hồi nào? Em chỉ  "nhá» cáºy" anh thôi mà! 
       Phương Hạo hơi nhướng đôi chân mày, nói  như phân bua: 
       - Có phải là nhá» cáºy không? Hoàng đế "nhá»  cáºy" thần tá» có nghÄ©a là gì? Cô ấy nhá» cáºy tôi, chÃnh là sá»± nhá» cáºy như thế. Tôi  không thể nào nói "không" vá»›i cô ấy được. 
       Hạnh Tú cưá»i lên, má»™t mặt cưá»i, má»™t mặt  đưa tay đẩy Phương Hạo, đôi mắt liếc xéo chàng, chan chứa ân tình. Nàng lầm bầm,  nhăn nhó: 
       -  Làm như từ trước đến giá» anh chưa há» nói chữ "không" vá»›i em váºy  đó! 
       Phương Hạo há»i vặn  lại: 
       - Anh có bao giỠnói chăng? Em đưa thà dụ  ra thỠxem? 
       Äôi mắt cá»§a Hạnh Tú hÆ¡i đảo má»™t vòng,  cưá»i cưá»i Ä‘i ra chá»— khác. Äứng trước cá»a sổ, nàng nhìn dáo dác ra ngoài, trông  nàng có vẻ nóng nảy, bồn chồn, miệng nàng lẩm bẩm: 
       - Cái anh Ba này, xuất hát bốn giá» chiá»u  mà sao xem đến bây giá» chưa vá» nữa? Hẳn là cùng vá»›i Tâm Nhụy Ä‘i chÆ¡i ở chá»— nào  khác nữa rồi, nếu như không vá» nhà ăn cÆ¡m, cÅ©ng phải gá»i má»™t cú Ä‘iện thoại vá»  cho biết chứ! 
       Chà Văn hÆ¡i khá»±ng ngưá»i lại, tâm tình  chàng đột nhiên cảm thấy hÆ¡i chùng thấp xuống. Chàng nhìn Phương Hạo, định cất  tiếng há»i, xem Hạnh Tú "ra lệnh" cho chàng làm chuyện gì. Äá»™t nhiên Hạnh Tú từ  trước cá»a sổ quay ngưá»i lại, nàng cất tiếng nói vá»›i Phương Hạo má»™t cách không  đầu không Ä‘uôi: 
       - Ê, anh Hạo, ăn cÆ¡m xong anh đừng Ä‘i đến  đưá»ng Thá»§y Nguyên nữa, chúng ta Ä‘i phòng trà nhảy đầm, được  không? 
       Phương Hạo cất tiếng trả lá»i ngay, không  suy nghÄ©: 
       - Không được! Khám bệnh đâu phải là  chuyện giỡn chÆ¡i, huống chi cái ngưá»i bệnh này là ngưá»i rắc rối nhất thế  giá»›i! 
       Phương Hạo Æ¡i, mi trúng kế rồi! Chà Văn  nghÄ© thầm, chàng bất giác không nhịn được cưá»i. Quả nhiên, Hạnh Tú nhảy ngay đến  bên cạnh Phương Hạo, vá»— tay kêu to lên khoái trá: 
       - Anh xem, anh xem! Váºy mà còn dám nói là  không bao giá» nói chữ "không" vá»›i em! Anh Hai, có anh làm chứng đấy nhé, vá» sau  mà anh ấy còn cãi bướng, anh làm chứng cho em nhé! 
       Phương Hạo ngá»› ngưá»i, hiểu ra, chàng cÅ©ng  cưá»i lên. Quay sang Chà Văn, chàng nói: 
       - Ui cha! Cô em này của anh sao mà nghịch  ngợm quá thế? 
       Chà Văn nói: 
       - Cô ấy vốn ngoan lắm đấy chứ, chỉ tại  chÆ¡i vá»›i Tâm Nhụy mà há»c hư Ä‘i ấy mà! 
       Hạnh Tú liếc xéo Chà Văn: 
       - À, được rồi, anh nói Tâm Nhụy hư nhé,  coi chừng em há»c lại vá»›i nó đấy! Ngưá»i ta tôn sùng anh như là anh ruá»™t váºy, thế  mà anh lại Ä‘i nói xấu ngưá»i ta! 
       Chà Văn hÆ¡i ngẩn ngưá»i ra, gương mặt  chàng bất giác hÆ¡i biến sắc, trong lòng Hạnh Tú hÆ¡i rúng động, nàng láºp tức cảm  thấy hối háºn. Thế nhưng, lá»i đã nói ra không thể nào thu lại được, nàng hấp tấp  quay sang Phương Hạo, đổi đỠtài tháºt nhanh: 
       - Anh Hạo, anh nói cho anh Hai nghe, nói  cho anh ấy biết là em nhá» cáºy anh làm chuyện gì? Äể cho anh ấy biết, con bé em  "hư" cá»§a anh ấy, "tốt" vá»›i anh ấy như thế nào! 
       Chà Văn định thần lại, miá»…n cưỡng chấn  chỉnh lại tâm tình cá»§a mình, chàng dùng ánh mắt dò há»i nhìn Phương Hạo, miệng  chàng mỉm má»™t nụ cưá»i yếu á»›t. 
       Phương Hạo cưá»i, nụ cưá»i sáng láng và vui  vẻ: 
       - Cô ấy ra lệnh cho tôi làm mai cho anh  ấy mà! Cô ấy muốn tôi tìm trong đám các cô y tá cá»§a nhà thương, má»™t ngưá»i để  giá»›i thiệu cho anh. Cô ấy còn liệt kê ra má»™t bản danh sách những Ä‘iá»u kiện cần  phải có, tôi vẫn chưa có thì giỠđể xem, bây giỠđể lấy ra xem cô ấy kê những gì  đây... 
       Phương Hạo lục trong túi áo cả buổi trá»i,  lôi ra được má»™t mảnh giấy, chàng mở mảnh giấy ra, Ä‘á»c từng  dòng: 
       -... Thứ nhất: tuổi từ 18 đến 24. Thứ  hai: phải cao từ má»™t thước sáu trở lên. Thứ ba: phải nặng từ 52kg trở xuống. Thứ  tư: tướng mạo phải tháºt xuất chúng. Thứ năm: phải biết khôi hài thú vị, nói năng  duyên dáng, có sá»± nghiên cứu vá» văn há»c Trung Quốc. Thứ sáu: bản tÃnh hiá»n lành,  hoạt bát phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết và phải dịu dàng dá»… thương. Thứ  bảy:... ê ê... 
       Phương Hạo ngưng Ä‘á»c, chàng trừng mắt  nhìn Hạnh Tú, nói: 
       -... Không cần phải đi tìm cô gái này làm  gì, chúng ta có ngay trước mắt đây rồi! Muốn tìm, em có đốt đuốc lên cũng tìm  không ra đâu! 
       Hạnh Tú há»i: 
       - Có trước mắt chỗ nào  đâu? 
       Phương Hạo nói: 
       - Thì em chứ ai! Nếu như các cô y tá bên  cạnh anh có những Ä‘iá»u kiện như em đòi há»i, thì anh còn đến đây để trồng cây si  em làm gì? 
       - Vô duyên... 
       Hạnh Tú vừa cưá»i vừa mắng, thế nhưng,  trong ánh mắt nàng, chứa đầy sá»± đắc ý và mãn nguyện: 
       -... Còn phÃa dưới nữa, anh Ä‘á»c tiếp  Ä‘i! 
       Chà Văn đưa mắt nhìn Hạnh Tú tháºt sâu,  chàng trầm giá»ng nói: 
       - Khá»i cần Ä‘á»c nữa! Hạnh Tú, cám Æ¡n lòng  tốt cá»§a em, thế nhưng, em khá»i cần phải lo lắng cho anh làm  gì! 
       Hạnh Tú buột miệng  nói: 
       - Không lo cho anh sao được? Anh xem anh  kìa! Không ăn không ngủ, càng lúc càng gầy đi... 
       Chà Văn kêu lên: 
       - Hạnh Tú... 
       Hạnh Tú cảnh giác ngưng ngay lại, vừa  đúng lúc, bà Lương từ phÃa trong đẩy cá»a vào phòng khách, miệng cưá»i hì  hì: 
       - Sao? Có muốn ăn cơm  chưa? 
       Chà Văn nói: 
       - Chà Trung và Tâm Nhụy vẫn chưa vỠ mà! 
       Bà Lương nhìn nhìn đồng  hồ: 
       - Mẹ xem, đừng đợi chúng nó nữa! Gần tám  giá» rồi, Phương Hạo còn có việc phải Ä‘i mà! Hẳn là bá»n chúng xem xong hát lại  nghÄ© ra chá»— nào để Ä‘i chÆ¡i rồi đấy, chắc không vá» nhà ăn cÆ¡m đâu! Chúng ta ăn  trước Ä‘i váºy, không cần phải đợi nữa! 
       Má»i ngưá»i Ä‘i vào phòng ăn, bà Lương nhìn  Phương Hạo, nói giả lã: 
       - Phương Hạo, bác không biết con thÃch ăn  món gì, cho nên đành phải làm đủ thứ, nếu như con không thÃch món nào, thì đừng  ăn món đó, không cần phải khách sáo vá»›i bác làm gì! 
       Phương Hạo cầm đũa lên, gương mặt tươi  cưá»i: 
       - Con ấy à, váºt bay trên trá»i con không  ăn phi cÆ¡, váºt chạy dưới đất con không ăn xe hÆ¡i, váºt lá»™i dưới nước con không ăn  thuyá»n bè, còn ngoài ra thứ gì con cÅ©ng ăn! 
       Tất cả má»i ngưá»i trên bàn ăn Ä‘á»u cưá»i.  Hạnh Tú lại trừng mắt nhìn chàng, nàng quay sang cha: 
       - Cái ngưá»i này, tháºt là hết thuốc chữa  rồi! Ba, ba phải tha thứ cho anh ấy, anh ấy mồm loa mép giải thành thói quen mất  rồi! 
       Ông Lương nhìn con  gái: 
       - Yên tâm đi, nếu không mồm loa mép giải  thì chắc cũng không gạt được con gái của ba đâu!... 
       Ông lại thẳng thừng nói thêm một  câu: 
       -... Có má»™t thằng rể mồm loa mép giải vẫn  hÆ¡n thằng rể cục mịch Ãt nói nhiá»u! 
       Hạnh Tú đỠbừng gương mặt, nàng thấp  giá»ng lầm bầm như trách cha: 
       - Ba! Ba nói gì kỳ  váºy? 
       Phương Hạo nghe như mở cá» trong bụng, vô  hình chung, địa vị cá»§a mình hình như đã được định xong rồi, do đó, chàng cứ nhìn  Hạnh Tú cưá»i tá»§m tỉm, chàng càng cưá»i, gương mặt cá»§a Hạnh Tú càng đỠhồng lên.  Gương mặt cá»§a Hạnh Tú càng Ä‘á», chàng càng cưá»i nhiá»u. Hai vợ chồng ông Lương  nhìn thấy trước mắt, cÅ©ng không khá»i vui mừng đưa mắt nhìn nhau, miệng cưá»i  không khép lại được. 
       Bữa ăn trôi qua trong bầu không khà vui  vẻ, thân máºt như thế đấy. Cho đến khi cÆ¡m đã no, thức ăn đã cạn, má»i ngưá»i đã  gần như chếch choáng hÆ¡i men, đột nhiên, có tiếng chuông cá»a reo vang gấp rút.  Chà Văn nhảy nhổm lên: 
       - Chết rồi, Chà Trung và Tâm Nhụy không  còn gì để ăn rồi! 
       Bà Lương nói:  
       - Không sao, không sao, mẹ đã để dành  phần cho chúng nó rồi. Chỉ cần làm nóng lại là ăn được  thôi. 
       Chà Văn chạy nhanh ra mở cá»a, láºp tức,  phÃa ngoài cá»a vang lên tiếng gầm nho nhá» và nóng nảy cá»§a Chà  Trung: 
       - Em đi vào nhà ngay cho  anh! 
       - Em không vào, em muốn vỠ nhà! 
       Giá»ng cá»§a Tâm Nhụy Ä‘ong đầy nước  mắt. 
       Chà Văn đứng ngá»› ngưá»i ngay cá»a, trước  khi chàng biết được chuyện gì xảy ra, Chà Trung đã đùng đùng kéo tay Tâm Nhụy,  lôi nàng Ä‘i vào. Tâm Nhụy không gượng lại được, nàng bị lôi tuá»™t vào phòng  khách, gương mặt nàng đỠbừng, tròng mắt cÅ©ng đỠhoe, nàng bị Chà Trung đẩy ngay  vào bá»™ ghế salon, ngồi dá»±a vào đó, nàng dùng tay vò vò lấy cánh tay bên kia cá»§a  mình, cả má»™t phần cánh tay nàng còn in hằn những dấu tay cá»§a Chà Trung, đôi môi  nàng cắn chặt lại, trước mặt má»i ngưá»i trong nhà, hình như nàng có đầy má»™t bụng  ấm ức, nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Äôi con mắt long lanh ướt cá»§a  nàng chá»›p lia chá»›p lịa, nước mắt cứ chạy vòng vòng trong đôi tròng mắt.   
       Bà Lương kêu rú  lên: 
       - Chà Trung, con Ä‘iên rồi chăng? Con Ä‘ang  làm gì váºy? Con bắt nạt Tâm Nhụy à? 
       Hạnh Tú chạy ào đến, ôm lấy Tâm Nhụy,  nàng cũng kêu lên: 
       - Anh Ba! Tại sao lúc nào anh cÅ©ng hung  hăng, dữ dằn như thế này? Tại sao anh lại lôi kéo Tâm Nhụy như váºy chứ? Anh xem  này, anh làm cánh tay ngưá»i ta sưng lên luôn rồi kìa! 
       Chà Trung đứng ngay giữa phòng, hất cao  đầu lên, nói: 
       - ÄÆ°á»£c rồi! Má»i ngưá»i cứ mắng tôi, cứ  trách tôi Ä‘i! Tại sao má»i ngưá»i không ai há»i xem câu chuyện xảy ra như thế nào?  Tôi nói cho má»i ngưá»i biết, tôi phục vụ cô tiểu thư này hết nổi  rồi... 
       Hạnh Tú kêu lên cảnh  cáo: 
       - Anh Ba! 
       Chà Trung nạt lại Hạnh Tú má»™t tiếng tháºt  lá»›n, chàng nhướng mày trợn mắt: 
       - Em đừng có dữ vá»›i anh!... Äể tôi nói  cho nghe, chúng tôi dá»± định Ä‘i xem ciné, hôm nay là ngày cuối tuần, hình như tất  cả má»i ngưá»i cá»§a thành phố Äài Bắc Ä‘á»u kéo nhau Ä‘i xem ciné, đại tiểu thư nhà ta  muốn Ä‘i xem bá»™ phim "Tình Thuở Xa Xưa" gì đó, tôi sắp hàng hết ná»a buổi trá»i vẫn  không mua được vé, tôi nói, Ä‘i xem "Thiếu Lâm Tá»±", cô ta nói cô ta không xem  phim võ hiệp, tôi nói thế thì Ä‘i xem "Bóng Ma Trong Äêm", cô ta nói cô ta không  xem phim rùng rợn! Tôi chỉ nạt cô ta má»™t tiếng trên đưá»ng phố, thế là nước mắt  cô ta chỉ chá»±c rÆ¡i xuống, làm như là tôi ngược đãi cô ta dữ lắm. Không dá»… gì mua  được tấm vé hát Ä‘i coi phim "Bóng Ma Trong Äêm", cô ta lại kiếm chuyện vá»›i tôi  trong rạp hát, suốt cả má»™t buổi chiếu phim, cô ta Ä‘á»u dùng tá» giấy quảng cáo che  mặt lại, không chịu xem! Cô không chịu xem thì mặc kệ cô, tôi cứ xem phần cá»§a  tôi! Thế nhưng, má»—i khi phần âm hưởng đặc biệt cá»§a phim vang lên, là cô ta lại  nhảy nhá»m lên trên ghế. Xem được má»™t ná»a, tiểu thư nhà ta nói rằng muốn Ä‘i vá»,  tôi nói, nếu như cô dám Ä‘i, thì giữa hai chúng ta coi như hết chuyện. á»’, không  thể tưởng tượng nổi, tôi vừa má»›i nói xong, cô ta bắt đầu khóc bù lu bù loa trong  rạp hát, làm cho tất cả má»i ngưá»i chung quanh chúng tôi Ä‘á»u cất tiếng sùy sùy,  má»i ngưá»i thá» tưởng tượng xem, tôi đã phải xem bá»™ phim ciné đó như thế nào? ÄÆ°á»£c  rồi, tôi cÅ©ng đổ quạu lên, hôm nay phải coi cho xong bá»™ phim này má»›i bá» Ä‘i được!  Xem xong rồi, cô ta lại dám nhảy lên xe taxi, đòi bá» Ä‘i vá» nhà. Tôi kéo cô ta từ  trên xe ngược trở xuống, há»i rằng có nhá»› rằng đã hứa vá»›i mẹ tôi, là vá» nhà ăn  cÆ¡m hôm nay không? Má»i ngưá»i thá» nghÄ© xem cô ta nói như thế nào, cô ta đứng giữa  đưá»ng phố, la lên á»m tá»i vào mặt tôi rằng: Không nhá»›! Không nhá»›! Không nhá»›!...  kêu liên tiếp chừng má»™t trăm tám chục câu như thế! Cô không nhá»› cÅ©ng phải nhá»›,  tôi bèn kéo cô ta lên xe gắn máy, cô ta bèn biểu diá»…n màn nhảy xe... Hừ, cô muốn  làm dữ vá»›i tôi à, thế thì chúng ta đấu thá» xem sao, xem cô mạnh hay là tôi mạnh!  Sao?... Rút cuá»™c rồi cÅ©ng bị tôi lôi vỠđây mà thôi! 
       Chàng chống hai tay lên hông, hất hàm đắc  ý. Trong khi chàng vừa kêu vừa la cả má»™t hÆ¡i dài tràng giang đại hải, sắc mặt  cá»§a Tâm Nhụy cÅ©ng trắng má»™t cháºp, đỠmá»™t cháºp, thay đổi hết mấy lần, đợi đến khi  chàng nói xong đến câu cuối cùng, nàng nhảy báºt lên như chiếc lò xo từ trên ghế,  xông ngay ra cá»a như Ä‘iện xẹt. Hạnh Tú vá»™i vàng nhào tá»›i, ôm chầm ngang hông  nàng, cưá»i giả lả nói: 
       - Tâm Nhụy, mi đừng Ä‘i, mi đừng nên bá» Ä‘i  mà! Mi hãy vị tình mẹ tao, vị tình tao mà ở lại! Mẹ tao có để dành thức ăn cho  mi đây! Anh Ba tao là đồ Ä‘iên, mi đừng thèm chấp làm gì! Äể má»™t chốc nữa, tao  bắt anh ấy xin lá»—i mi... 
       Chà Trung kêu lên quái  dị: 
       - Tôi xin lỗi cô ta? Ha, tôi xin lỗi cô  ta, còn lâu! Cô ta xin lỗi tôi thì có... 
       Chà Văn không nhịn được nữa, chàng gầm  lên nho nhá»: 
       - Chà Trung, tại sao em lại ngang như cua  thế, đúng là kỳ cục không giống ai! 
       Chà Trung há»i táºn mặt Chà  Văn: 
       - Em kỳ cục không giống ai?... Em như váºy  mà ngang như cua à? Em như váºy mà kỳ cục không giống ai à? Cô ta làm ra giá»ng  Ä‘iệu tiểu thư như thế, mà em cÅ©ng phải Ä‘i theo năn nỉ, chìu chuá»™ng ỉ ôi à? Em  không phải là loại đàn ông như thế đâu! Nếu như cô ta cần có má»™t ngưá»i bạn trai  chỉ biết vuốt Ä‘uôi theo như con chó, thì nên Ä‘i đến những căn nhà loại đó mà  chá»n... 
       Ông Lương dáºm chân kêu  lên: 
       - Nói báºy quá! Cái thằng chết bầm này,  càng nói càng báºy! 
       Phương Hạo bước tới kéo lấy tay áo của  Chà Trung, một tay đưa lên che cằm, nói như khuyên lơn: 
       -  Thôi thì anh nói Ãt Ä‘i má»™t chút váºy! Chà Trung, không phải tôi nói anh chứ, đối  vá»›i con gái, anh phải chịu khó nhưá»ng má»™t chút...  
       Chà Trung lại la  lên: 
       - Nhưá»ng! Tại sao tôi lại phải nhưá»ng?  Nếu như nhưá»ng thêm nữa, tôi có còn khà phách cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông nữa hay  không? Má»i ngưá»i đã nghe tôi nói hết rồi đó, hãy nói thá» nghe coi, cô ta sai hay  là tôi sai... 
       Chà Văn buột miệng kêu  lên: 
       - Dĩ nhiên là em  sai! 
       Chà Trung lại sừng sá»™ há»i táºn mặt Chà  Văn: 
       - Em sai ở chỗ nào? 
       Chà Văn nói bằng má»™t giá»ng giáºn  dữ: 
       - Cô ấy không thÃch xem phim rùng rợn,  tại sao em lại bắt buá»™c cô ấy phải xem? Em thÃch xem là chuyện cá»§a em, tại sao  cô ấy lại phải Ä‘i xem vá»›i em? Cô ấy sợ không dám xem, cô ấy cÅ©ng có nghÄ©a vụ  phải Ä‘i theo ngồi bên em để bị tra tấn hay sao? Chỉ tại vì em là thằng đàn ông  đầu đội trá»i chân đạp đất, rồi cô ấy phải chịu ở bên cạnh em làm má»™t thứ nữ nô  lệ hay sao? Anh xem, em má»›i là ngưá»i cần đến những loại nhà yêu chó để  chá»n... 
       "Ã’a" má»™t tiếng, Tâm Nhụy từ nãy giá» vẫn  cắn răng, báºm môi không lên tiếng, nghe Chà Văn nói mấy câu đó, đột nhiên buông  tiếng khóc ào lên, nước mắt liên tục chảy ra như suối nguồn, đầy hết cả mặt,  nàng gục vào vai cá»§a Hạnh Tú, khóc đến độ hết hÆ¡i hết tiếng. Chà Trung lại nổi  nóng lên, chàng dáºm chân nói: 
       - Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc! Mẹ kiếp  tôi tháºt là xúi quẩy! Khi quen vá»›i cô ta, thấy cô ta cứ cưá»i hi hi ha ha cÅ©ng  được lắm, ai ngá» lại là cái bình chứa nước mắt, nếu như tôi biết trước được rằng  cô ta thÃch khóc như thế... 
       Hạnh Tú dáºm chân la lên tháºt  to: 
       - Anh Ba! Anh nói không hết phải  không? 
       Chà Văn bước tá»›i trước má»™t bước, giá»ng  chàng chứa đầy sá»± phẫn ná»™: 
       - Chà Văn, em hãy tá»± xét mình trước đã!  Em đã làm gì để cho ngưá»i ta trở thành như thế? Tại vì em quá hung hăng, quá Ãch  ká»·, quá lạnh lùng... 
       Chà Trung kêu lên giáºn  dữ: 
       - ÄÆ°á»£c, được, được, tất cả Ä‘á»u là tại tôi  không đúng, tất cả Ä‘á»u tại tôi báºy, cô ta chưa mang há» nhà tôi, mà đã leo lên  đầu lên cổ tôi ngồi rồi! 
       Tâm Nhụy đẩy Hạnh Tú ra, nước mắt đầy  mặt, nàng vừa thút thÃt, vừa nói: 
       - Anh yên tâm, tôi có tệ đến đâu, cũng  không mang hỠnhà anh đâu! 
       Gương mặt Chà Trung đỠbừng  lên: 
       - Äó là cô nói đấy nhé! à cá»§a cô là như  thế nào? Cô nói cho rõ ràng Ä‘i, nếu như muốn chia tay... 
       Tâm Nhụy không nhịn được nữa, nàng cũng  kêu to lên: 
       - Chia tay thì chia tay! Tôi không muốn  nói tới anh nữa, không muốn gặp anh nữa! 
       Chà Trung nhảy dá»±ng lên, Ä‘ang định nói gì  đó, Phương Hạo dùng sức kéo tay Chà Trung, lôi chàng sá»nh sệch ra ngoài cá»a,  miệng nói tháºt nhanh: 
       - Äi Ä‘i Ä‘i! Anh cùng Ä‘i vá»›i tôi ra ngoài  má»™t lát! Tôi phải Ä‘i xem má»™t chứng bệnh rất nhàm chán, anh cùng Ä‘i vá»›i tôi là  tốt lắm... 
       Äá»™t nhiên chàng nhìn Hạnh Tú, nói trầm  ngâm: 
       -... Hạnh Tú, em có muốn cùng đi với anh  một lần hay không? 
       Hạnh Tú hơi có chút ngạc  nhiên: 
       - Em? Anh đi khám bệnh, kéo tụi em theo  làm gì? 
       Phương Hạo hÆ¡i ngáºp  ngừng: 
       - Tại vì... cÅ©ng có má»™t lý do, ngưá»i bệnh  này rất đặc biệt, anh... cần sá»± giúp đỡ cá»§a em. 
       Hạnh Tú há»i má»™t cách hiếu  kỳ: 
       - Váºy sao? Em có thể giúp được anh  sao? 
       - Äúng váºy. Äó là má»™t chứng bệnh rất đặc  biệt, anh sẽ kể cho em nghe trên đưá»ng Ä‘i! 
       Hạnh Tú đẩy Tâm Nhụy đến chiếc ghế salon,  ấn nàng ngồi xuống, vừa cưá»i vừa nói: 
       - Mi không được Ä‘i đó nhé, ngồi ở đây đợi  tao trở vá»... 
       Nàng ngẩng lên nhìn bà  Lương: 
       -... Mẹ, Tâm Nhụy vẫn chưa ăn cơm  đấy! 
       Bà Lương vá»™i vàng Ä‘i vá» phÃa nhà  bếp: 
       - Ui cha! Mẹ quên nữa chứ! Mẹ đi làm thức  ăn nóng lại! 
       Tâm Nhụy dùng mu bàn tay quẹt quẹt nước  mắt, nói tháºt thấp giá»ng: 
       - Thôi khá»i, tao muốn vá» nhà!   
       Hạnh Tú ká» miệng sát vào tai Tâm Nhụy,  nói tháºt nhá»: 
       - Mi giáºn anh Ba cÅ©ng không sao, nhưng  cÅ©ng phải vị tình mẹ tao má»™t chút chứ. Bà cụ từ sáng sá»›m đã lăng xăng, cuống  quýt, nói rằng Tâm Nhụy thÃch ăn bánh cuốn nhân tôm thịt, đặc biệt làm món đó  cho mi ăn đấy. Mi đừng giáºn nữa, tao dẫn anh Ba Ä‘i ra ngoài, nạo cho ông ấy má»™t  tráºn, bắt ông ấy làm sao cÅ©ng phải xin lá»—i mi má»›i được! 
       Tâm Nhụy cúi gầm đầu xuống, không nói gì  nữa. Thế là, Hạnh Tú và Phương Hạo, vừa lôi vừa kéo Chà Trung đi  mất. 
       Bá»n há» Ä‘i xong, trong phòng đột nhiên vô  cùng yên tịnh. Ông Lương để tay ấn nhẹ lên vai Chà Văn,  nói: 
       - Con an á»§i Tâm Nhụy má»™t lúc Ä‘i nhé, các  con ngưá»i trẻ tuổi vá»›i nhau, nói chuyện dá»… hÆ¡n. 
       Nói xong, ông cũng bỠđi vào phòng  ngủ. 
       Trong phòng khách chỉ còn lại Chà Văn và  Tâm Nhụy. Trong nhất thá»i, cả hai ngưá»i Ä‘á»u không ai mở miệng, trong phòng tháºt  yên tịnh, tháºt lặng lẽ. Tâm Nhụy mệt má»i cuá»™n ngưá»i trên bá»™ ghế salon, trông  nàng đầy nét khổ sở, dấu nước mắt trên đôi gò má nàng vẫn chưa khô ráo, cánh tay  nàng vẫn còn in hằn những dấu tay - vết tÃch vùng vẫy vá»›i Chà Trung ban nãy, đôi  mi cong cá»§a nàng cúi thấp xuống, đôi mi đó ướt má»m và Ä‘ang rung rung nhè nhẹ.  Chà Văn nhìn nàng không chá»›p mắt, chàng bất giác không nhịn được má»™t tiếng thở  dài não nuá»™t. 
       Tiếng thở dài này cá»§a chàng làm nàng kinh  động, nàng ngẩng đôi mi cong lên nhìn chàng, không nói má»™t tiếng nào, những giá»t  nước mắt má»›i lại dâng lên khóe mắt. Chàng vá»™i vàng móc từ trong túi quần ra  chiếc khăn tay, trao cho nàng, nàng lặng lẽ nháºn lấy, lau mắt, hỉ mÅ©i, những  ngón tay nàng vạch những đưá»ng vân vô nghÄ©a trên mặt ghế salon, giá»ng nàng chùng  thấp: 
       -  Em vốn không phải là ngưá»i thÃch khóc đâu, đồng thá»i, em cÅ©ng rất ghét những  ngưá»i thÃch khóc! Em không biết tại vì sao mình lại trở thành như thế này, em tá»±  nói vá»›i mình không biết đã mấy trăm lần rồi, đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc...  em cÅ©ng biết Chà Trung không chịu nổi những ngưá»i con gái hay khóc, thế nhưng,  đến lúc đó, em lại không ká»m được... 
       Chàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng,  xiết lại tháºt chặt, an á»§i, xót thương. Äôi mắt to chứa đầy nước mắt và u sầu cá»§a  nàng làm cho lòng chàng cảm thấy nhói Ä‘au, chàng hÃt vào má»™t hÆ¡i dài, nói không  suy nghÄ©: 
       - Nếu như em là bạn gái cá»§a anh, anh sẽ  không bao giỠđể cho em rá»›t má»™t giá»t nước mắt! 
       Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng tháºt nhanh,  đôi mắt nàng thoáng qua má»™t nét sáng long lanh. Lần đầu tiên, hình như nàng có  hÆ¡i lÄ©nh há»™i, đôi mắt nàng chứa đựng sá»± dò há»i và hoang mang. Äôi môi nàng hÆ¡i  dao động, định nói gì đó, nhưng hình như không nói nên lá»i. Chàng nhìn nàng trân  trối, háºn mình không thể ôm nàng vào lòng, háºn mình không thể hôn Ä‘i những giá»t  nước mắt còn in dấu trên đôi má nàng. Nếu như... nếu như Chà Trung không phải là  em ruá»™t cá»§a chàng! Chàng cắn răng, khổ sở quay đầu Ä‘i nÆ¡i khác, đột nhiên, chàng  hấp tấp đứng dáºy, Ä‘i thẳng đến bên cá»a sổ. Châm lên má»™t Ä‘iếu thuốc, chàng đứng  đó, hÃt vào từng hÆ¡i, từng hÆ¡i dài tháºt mạnh. 
       Bà Lương từ trong nhà bếp đẩy cá»a bước  vào, trên tay bưng dÄ©a bánh cuốn còn nóng bốc khói, miệng cưá»i hì hì nói  rằng: 
       - Bánh cuốn tá»›i rồi! Bánh cuốn tá»›i rồi!  Tâm Nhụy, con ăn lúc còn nóng ngon hÆ¡n! Bác nói cho con nghe, con ngưá»i ta khi  đói bụng, chuyện gì cÅ©ng không đúng hết cả, bác bảo đảm sau khi con ăn xong, sẽ  cảm thấy dá»… chịu hÆ¡n rất nhiá»u! 
       Tâm Nhụy bất giác đứng dáºy, đón lấy dÄ©a  bánh cuốn trên tay bà Lương. Xuyên qua làn hÆ¡i nóng bốc lên, nàng đưa mắt liếc  nhìn Chà Văn, chàng vẫn đứng bất động trước cá»a sổ, tiếp tục thổi khói làm  mây. 
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 03:38 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Có khoảng hÆ¡n ná»a tháng nay, Tâm Nhụy  không gặp những ngưá»i nhà há» Lương, càng không há» gặp Chà Trung. Từ hôm xem phim  ciné xảy ra chuyện không vui, nàng đã lặng lẽ rút ngưá»i vào vỠốc cô đơn cá»§a  mình. Năm thứ tư cá»§a khoa Triết há»c, đã đến thá»i kỳ nghiên cứu những chuyên Ä‘á»,  ngoài môn "Hình Thượng Há»c" và "Chuyên Äá» Triết Há»c", nàng không há» có má»™t môn  nào khác để phải đến giảng đưá»ng. Do đó, thá»i gian nàng đến trưá»ng cÅ©ng Ãt Ä‘i.  Nếu như không hẹn trước, nàng không há» có cÆ¡ há»™i để gặp Hạnh Tú. Tuy rằng, Hạnh  Tú cÅ©ng đã gá»i Ä‘iện thoại cho nàng mấy lần, há»i nàng: 
       - Mi tháºt sá»± tuyệt giao vá»›i nhà tao rồi  à, phải không? 
       Nàng chỉ thở ra má»™t hÆ¡i dài tháºt nhẹ, trả  lá»i rằng: 
       - Không! 
       - Như váºy, tại sao lại không đến nhà tao  chÆ¡i nữa? 
       Nàng cắn cắn răng. Ông anh Ba cá»§a mi  không hỠđến để xin lá»—i mà! Nàng nghÄ© thầm, chẳng lẽ trong tình yêu, cần phải  dẹp bá» lòng tá»± tôn và cái tôi cá»§a mình sao? Cần phải lúc nào cÅ©ng chìu chuá»™ng và  nhịn nhục hay sao? Nếu như nàng tháºt sá»± có thể vì Chà Trung mà làm cho mất Ä‘i  cái tôi cá»§a mình, thì "con ngưá»i" cá»§a nàng có còn má»™t giá trị nào? Vả lại, nàng  có thể làm được như thế chăng? Không, nàng hiểu rõ rằng, nàng không thể nào làm  được như thế, nàng quá háo thắng, lòng tá»± ái cá»§a nàng quá cao, tÃnh tá»± tôn cá»§a  nàng quá mạnh... mà Chà Trung, chàng đã Ä‘em tất cả sá»± háo thắng, lòng tá»± ái và  tÃnh tá»± tôn cá»§a nàng, chà đạp đến nát tan rồi. Bao nhiêu ngày nay, trong lòng  nàng cứ không khá»i suy nghÄ© lẩn quẩn đến những vấn đỠnày, và trong sá»± tá»§i nhục  vì bị chà đạp đó, nàng không há» tìm được trong cái tình yêu mÆ¡ hồ này cá»§a mình,  má»™t chút cÆ¡ há»™i nào để sống còn. 
       Nàng thở ra một hơi  dài: 
       - Hạnh Tú, đừng nên ép buộc tao, hãy để  cho tao bình tĩnh trở lại, tao cần phải suy nghĩ cho kỹ càng  đã. 
       Hạnh Tú nói một cách đơn giản, nhanh  nhẩu: 
       - Mi không cần phải suy nghĩ gì nữa, tao  hiểu, mi chỉ nuốt không trôi cục hơi ngay cổ chứ gì, mi yên tâm đi, tao nhất  định sẽ thuyết phục cho được anh Ba đến xin lỗi mi! 
       Thì ra, chàng còn cần phải được "thuyết  phục" nữa kia. Nàng cúp Ä‘iện thoại, càng cảm thấy buồn bã, càng cảm thấy chán  chưá»ng. 
       Chà Trung vẫn không hỠđến để xin  lỗi. 
       Trong những ngày tháng "trầm tư" này, Tâm  Nhụy rất Ãt khi đến trưá»ng, và cÅ©ng rất Ãt khi Ä‘i ra ngoài, gần như ngày ngày  nàng Ä‘á»u ở nhà, đôi khi, nàng cÅ©ng Ä‘i ra khu rừng nhá» phÃa sau nhà, tản bá»™ má»™t  mình. Ở nhà lâu ngày, nàng má»›i kinh hoàng khám phá ra rằng, căn nhà này tương  đối lạnh lẽo. Má»—i ngày, cha ra đưá»ng từ sáng sá»›m, mãi cho đến ná»a đêm khuya  khoắc má»›i trở vá», tháºm chÃ, khi "trong bệnh viện quá báºn", "có bệnh nhân cần  phải mổ", "phải khám bệnh khẩn cấp"... ông Ä‘i suốt cả đêm không vá». Äồng thá»i,  không biết bắt đầu từ bao giá», mẹ há»§y bá» tất cả các lệnh cấm, bà cho gắn thêm  Ä‘iện thoại vào má»—i phòng. 
       - Äể hai cha con khá»i phải leo cầu thang  vào lúc ná»a đêm. 
       Thế là, cÆ¡ há»™i Ä‘i khám bệnh khẩn cấp vào  ban đêm cá»§a cha lại càng nhiá»u hÆ¡n. 
       Phát hiện ra cha hình như vÄ©nh viá»…n không  bao giỠở nhà, Tâm Nhụy má»›i bắt đầu hÆ¡i cảm nháºn được sá»± cô đơn cá»§a mẹ. Nhà Ãt  ngưá»i, công việc trong nhà bếp đã có chị Tư lo. Buổi sáng, mẹ thưá»ng hay thức  rất sá»›m, chải chuốt, sá»a soạn tháºt gá»n ghẽ, tươi mát, sau đó, bà trải qua suốt  má»™t ngày dài lặng lẽ, trong căn nhà rá»™ng lá»›n, yên tịnh. Tâm Nhụy không còn nhá»›  từ bao giá», mình đã có lần bắt gặp cha mẹ âu yếm nhau trên giưá»ng, hình như đó  là chuyện xảy ra từ má»™t thế ká»· trước, lúc đó, nàng vẫn chưa từ má»™t cô gái nhá» vô  tư vui vẻ, trở thành má»™t thiếu nữ u sầu, trưởng thành như bây giá». Chẳng lẽ,  nàng thay đổi, và cha mẹ cÅ©ng thay đổi hay sao? 
       Buổi sáng hôm đó, nàng nhìn thấy mẹ Ä‘ang  ngồi cạnh chiếc bàn nhá» trong phòng khách, chÆ¡i bói bài, bà ngồi má»™t mình, xào  bài, chia bài, láºt bài, rồi lại trầm ngâm nghiên cứu những triết lý trong con  bài trước mặt. Mẹ có má»™t quyển sách chuyên nói vá» bói bài, giải thÃch vá» những ý  nghÄ©a cá»§a con bài, mẹ dùng quyển sách đó và những con bài để bói váºn mạng. Nàng  thưá»ng nghÄ©, đó là má»™t chuyện vô cùng nhàm chán, vì, nếu như mình suốt ngày ngồi  bói bài, thì tất cả những con bài trong quyển sách, Ä‘á»u đã bị mình há»i hết cả  rồi. Như váºy, có câu trả lá»i cÅ©ng như không, chẳng phải là chán lắm  sao! 
       Nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Niệm  Bình: 
       -  Mẹ! Mẹ Ä‘ang há»i gì váºy? 
       Nàng nhướng dài cổ, nhìn vào quyển sách  trên tay mẹ. 
       - á»’, mẹ chỉ há»i chÆ¡i váºy  thôi. 
       Niệm Bình định gấp quyển sách lại. Tâm  Nhụy đưa tay lấy quyển sách từ tay mẹ, vẫn tiếp tục há»i: 
       - Mẹ há»i quẻ nào  váºy? 
       Niệm Bình đưa mắt nhìn con gái một cái, bà  lặng lẽ đưa tay ra chỉ cho nàng quẻ bói. Tâm Nhụy nhìn vào, đó là quẻ "trung  bình, trung hạ, trung bình". Nhìn vào hàng chữ tiếp theo sau đó, thì thấy là một  bài thơ không phải thơ, vè không phải vè như sau: 
       z- Rõ ràng con đưá»ng bằng phẳng, cần giữ  những lúc gáºp ghá»nh, 
       zCẩn tháºn để  không sai trái, dù vướng không vượt vòng vây.  
       Nàng Ä‘á»c lại hai lần liên tiếp, không  hiểu lắm. Tiếp tục nhìn xuống phần "giải" cá»§a quẻ này, lại là má»™t Ä‘oạn như  sau: 
       z- Ngá»c đẹp  không vướng bụi, nhưng nay mây khói ám, 
       zNếu được ngưá»i  lau rá»a, vẫn có thể sáng ngá»i! 
       Bên cạnh còn có má»™t hàng chữ nhá», gá»i là  "Ä‘oạn": 
       z- Lưng ong gối  hạc, khuất mà không dãn, 
       zNhìn thỠlo  mèo, đừng giữ gốc cây, 
       zMất đi một mối, được lại bằng  hai. 
       Nàng Ä‘á»c xong, trong lòng như có hÆ¡i rúng  động, ngẩng đầu lên, nàng nhìn Niệm Bình, há»i má»™t cách trầm  ngâm: 
       - Mẹ há»i vá» chuyện gì? Sá»± nghiệp cá»§a ba  chăng? 
       Niệm Bình mỉm cưá»i, đóng sách lại, gom  lại bá»™ bài Ä‘ang sắp thành hàng dài ngay ngắn trước mặt, bà đứng dáºy  nói: 
       - Không việc gì, há»i chÆ¡i váºy  thôi. 
       Tâm Nhụy nhìn vào bộ bài trước mặt, đột  nhiên nói: 
       - Cái này chÆ¡i như thế nào? Con cÅ©ng muốn  há»i má»™t quẻ. 
       - Váºy à? 
       Niệm Bình đưa mắt nhìn con gái, trầm  ngâm, bà nhìn thấy lúc gần đây nàng tiá»u tụy và gầy Ä‘i rất nhiá»u, và cÅ©ng thấy  rõ đôi mắt hÆ¡i trÅ©ng sâu vào cá»§a nàng vì những đêm mất ngá»§, cùng ánh mắt mÆ¡  màng, hoang mang suốt ngày cá»§a nàng. Bà lại ngồi xuống: 
       - Con xào bài lại Ä‘i, há»i thầm trong lòng  vá» vấn đỠmuốn há»i, mẹ bói cho con. 
       Tâm Nhụy nghe lá»i mẹ xào bài, chia bài,  láºt bài, làm tất cả má»i việc theo như lá»i mẹ nói, và cÅ©ng theo lá»i chỉ dẫn đó,  nhắm mắt thầm xin vá»›i trá»i cao, cho nàng má»™t câu trả lá»i. Sau đó, quẻ bài nàng  há»i xuất hiện, lại là "thượng thượng, trung bình, trung hạ". Nhìn vào thì thấy  đó là quẻ bài Ä‘i từ cao xuống thấp, trong lòng nàng có vẻ không vui. Láºt sách  ra, quẻ bài in má»™t câu như thế này: 
       - Trước kia sai, nay cảnh giác, bá» cÅ©  theo má»›i là chÃnh xác. 
       Nàng hÆ¡i ngẩng ngưá»i ra, lại nhìn vào bài  thÆ¡: 
       z- Trá»i sinh  vạn váºt vốn khó bằng, tốt xấu tùy ngưá»i tá»± chá»n thôi, 
       zGia Cát tam  quân long hổ cẩu, quạ bay khá»i núi có gà thay. 
       Äôi chân mày nàng hÆ¡i chau lại, đưa quyển  sách đến trước mặt mẹ: 
       - Mẹ, trong sách viết gì thế, con xem mà  không biết gì hết! Cái gì mà hết chó rồi lại cá»p, rồi lại quạ lại gà thế này,  con đâu có há»i chuyện Ä‘i săn! 
       - Thế thì, con há»i vá» chuyện  gì? 
       Niệm Bình dịu dàng há»i nàng, đưa tay ra  vuốt ve mái tóc con gái. 
       Gương mặt của Tâm Nhụy đột nhiên đỠbừng  lên. Nàng cầm lấy quyển sách, lại tự mình nhìn vào hai hàng chữ  "giải": 
       - Nghi nghi nghi, má»™t tráºn cưá»i vui má»™t  tráºn kêu, 
       Việc Ä‘á»i nhiá»u biến ảo, ý nghÄ© vững vàng  đừng si dại! 
       Nàng nhìn vào hai hàng chữ đó, Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c  lại mấy lần, đầu óc mÆ¡ hồ lá»™n xá»™n, lại nhìn vào hàng chữ "Ä‘oạn" in tháºt nhá» bên  cạnh: 
       - Quyết định vẫn nghi ngá», má»™t tráºn cưá»i  vui má»™t tráºn kêu, 
       Chim nhá» vốn là loài kim tước, bị ngưá»i  Ä‘em đặt kiếp gà rừng! 
       Nàng gấp sách lại, quăng lên mặt bàn,  ngồi ngẩn ngÆ¡ suy nghÄ©. Niệm Bình lặng lẽ quan sát nàng, cất tiếng há»i bâng  quÆ¡: 
       - Quẻ này nói gì? 
       Tâm Nhụy đứng lên từ bộ ghế  salon: 
       - Con không hiểu lắm! à cá»§a nó đại khái  nói là, con vốn là má»™t con thiên nga, thế nhưng có ngưá»i lại cho con là má»™t chú  vịt con xấu xÃ!... 
       Nàng lắc lắc đầu, cưá»i  lên: 
       -... Trò chÆ¡i này có vẻ hÆ¡i tà đạo! Nó là  má»™t quyển tâm lý há»c, dù sao những ngưá»i há»i quẻ bói bài Ä‘á»u có những nghi ngá»,  gút mắc, nó bèn để vào trong những bài thÆ¡ giải, những lá»i mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, ẩn ẩn  hiện hiện, làm cho ngưá»i ta cảm thấy như bị gải đúng vào ngay chá»— ngứa, há» bèn  cho rằng nó linh nghiệm vô cùng. 
       - Như váºy, có phải là nó đã vô tình gải  đúng vào ngay chá»— ngứa cá»§a con chăng? 
       Gương mặt cá»§a Tâm Nhụy lại hÆ¡i đỠlên,  nàng quay ngưá»i định bá» Ä‘i: 
       - Không nói cho mẹ nghe  đâu! 
       Niệm Bình mỉm má»™t nụ cưá»i tháºt nhẹ, từ từ  sắp bá»™ bài vào trong há»™p, từ từ lấy lại quyển sách, lại từ từ nói má»™t câu tháºt  nhẹ: 
       - Bây giá», không có ngưá»i nào chịu Ä‘em  tâm sá»± nói vá»›i ta nữa hết! 
       Tâm Nhụy Ä‘ang chuẩn bị Ä‘i lên lầu, nghe  câu nói này, nàng láºp tức dừng chân lại, quay đầu nhìn mẹ, Niệm Bình cầm lấy  sách và bá»™ bài trên tay, Ä‘i ngang qua nàng, cÅ©ng bước lên cầu thang. Bước chân  lên lầu cá»§a bà trông nặng ná» và gượng gạo, phần lưng cá»§a bà trông mảnh mai và  yếu á»›t. Trong khoảnh khắc đó, nàng thể nghiệm được má»™t cách sâu xa sá»± cô đơn cá»§a  mẹ, thể nghiệm má»™t cách sâu xa sá»± cô độc vì bị "bá» rÆ¡i" và "lãng quên" cá»§a bà.  Từ trong đáy lòng nàng bất giác dâng lên má»™t sá»± thương xót và ăn năn tháºt sâu  xa. Nàng kêu lên nho nhá»: 
       - Mẹ! 
       Niệm Bình quay đầu lại nhìn nhìn nàng,  mỉm miệng cưá»i, bà cất tiếng an á»§i ngược lại nàng: 
       - Không sao đâu con, không phải đứa con  gái nào cÅ©ng Ä‘á»u muốn nói tâm sá»± cá»§a mình cho mẹ nghe, mẹ cÅ©ng đã lá»›n lên như  thế. Mẹ hiểu! Tâm Nhụy, mẹ không trách con đâu! 
       Niệm Bình tiếp tục đi lên  lầu. 
       Tâm Nhụy đứng tá»±a vào thành cầu thang,  má»™t mình đứng nÆ¡i phòng khách ngẩn ngÆ¡. Má»™t lúc sau, nàng hÆ¡i dáºm dáºm chân, tá»±  lẩm bẩm má»™t mình: 
       - Có một cái gì đó không được ổn lắm,  phải gặp ba để nói chuyện một lần mới được! 
       Nàng bước lên má»™t bá»±c thang, trong lòng  vẫn còn hoang mang mÆ¡ hồ, hôm nay lại không có giá» há»c, hôm nay phải làm gì đây?  Nàng đứng tá»±a vào thành cầu thang, ngẩn ngÆ¡ xuất thần. Nàng nghe hình như có  tiếng chuông cá»a Ä‘ang reo, nàng vẫn không động Ä‘áºy, cÅ©ng không chú ý đến. Sau  đó, nàng nghe tiếng chị Tư ngưá»i làm nói: 
       - Cô Nhụy, có cáºu nhà há» Lương đến tìm cô  kìa! 
       Trái tim nàng Ä‘áºp lên tháºt mạnh, nàng  quay phắt ngưá»i lại, nói tháºt to tiếng: 
       - Chị Tư, nói với anh ta là tôi không có  ở nhà! 
       Có một tiếng nói trầm ấm và thở dài vang  lên: 
       - Chi cho khổ váºy! Chà Trung có lá»—i vá»›i  em, chứ đâu phải cả má»™t nhà há» Lương anh có lá»—i vá»›i em  đâu! 
       Nàng láºp tức ngẩng đầu lên, thì ra là Chà  Văn! Chàng đứng tá»±a ngưá»i vào tưá»ng, Ä‘ang dùng đôi mắt biết nói chuyện cá»§a mình,  nhìn thẳng vào nàng tháºt sâu, tháºt sâu. Trái tim vẫn còn Ä‘áºp bình bịch cá»§a nàng,  lại còn Ä‘áºp mạnh thêm nữa. Có má»™t thứ tình cảm vui mừng nào đó, đột nhiên xâm  nháºp thẳng vào huyết quản cá»§a nàng, làm cho cả ngưá»i nàng Ä‘á»u cảm thấy nóng bừng  lên. Nàng xông xuống thang lầu, Ä‘i thẳng đến trước mặt  chàng: 
       - Thì ra là anh? Em không biết là anh  chứ! 
       Äôi mắt chàng nhìn nàng càng sâu hÆ¡n,  chàng há»i: 
       - Em ngỡ rằng Chà Trung đến hở?... Như  váºy, anh làm em thất vá»ng phải không? 
       - Nói báºy! Nếu như là Chà Trung, em không  để cho anh ấy vào đâu! 
       Nàng thân máºt nắm lấy tay chàng, kéo  chàng đến bên bá»™ ghế salon. Chà Văn ngồi vào ghế. Chị Tư Ä‘em đến má»™t ly trà, sau  đó lặng lẽ rút lui. Tâm Nhụy tỉ mỉ quan sát Chà Văn, nàng nhìn thấy phÃa dưới  cằm chàng có dán má»™t miếng băng keo cá nhân, nguyên cả má»™t phần dưới cằm hình  như có hÆ¡i sưng đỠlên, nàng kinh hoàng đưa tay ra sá» sá» vào cằm chàng, há»i bằng  má»™t giá»ng ngạc nhiên: 
       - Chuyện gì váºy? Anh đánh nhau vá»›i ai  à? 
       Chàng hÆ¡i nghiêng đầu qua má»™t bên, ánh  mắt chàng hÆ¡i chá»›p má»™t chút, giá»ng chàng ngáºp ngừng: 
       -  Không, không phải! 
       Nàng nhìn chàng tháºt quan tâm, hÆ¡i  nghiêng đầu qua, nghiên cứu vết thương đó: 
       - Như váºy thì tại sao lại bị thương  chứ?... Bị té à? Hay là bị đụng xe? 
       Chàng lắc lắc đầu, nắm lấy bàn tay nàng  đang sỠnhè nhẹ lên cằm của mình: 
       - Không, không phải, không phải như váºy.  Mà là... mà là trong khi anh Ä‘ang làm Ä‘iêu khắc, không cẩn tháºn bị dao Ä‘iêu khắc  đâm phải. 
       Nàng há»i má»™t cách hiếu  kỳ: 
       - Äiêu khắc? Anh lại khắc gì nữa  váºy? 
       - Khắc... khắc... khắc má»™t con thú  nhá». 
       - Con thú nhỠgì? 
       - Má»™t con... má»™t con thá» con! á»’ không,  anh Ä‘ang khắc má»™t con gấu nhá». 
       Nàng nhìn chàng tháºt sâu, tháºt sát, đôi  mắt to Ä‘en nhìn chàng trừng trừng không chá»›p, nàng dùng tay xoa nhẹ lên bàn tay  cá»§a chàng, há»i tháºt dịu dàng: 
       - Hôm nay anh sao váºy? Tại sao câu nói  nào cÅ©ng ngáºp ngừng, ấp úng?... Anh không bao giá» biết nói dối, Chà Trung khi  nói dối, sắc mặt không há» thay đổi, còn anh, anh không làm như thế được, khi anh  nói dối, sắc mặt anh khác Ä‘i, giá»ng nói cÅ©ng không đúng. Chỉ có Ä‘iá»u là, em  không biết câu nói nào cá»§a anh là giả! 
       Chàng đón lấy ánh mắt nàng, thở ra má»™t  hÆ¡i dài, chàng lại quay đầu sang chá»— khác, nụ cưá»i trên môi chàng biến  Ä‘i: 
       - Trước mặt em, anh không dấu được má»™t bà  máºt nào hết, phải không?... 
       Chàng ngồi tá»±a sát ngưá»i vào thành ghế,  rút ra từ trong túi áo gói thuốc lá, giá»ng chàng buồn bá»±c: 
       -... Äúng váºy, anh đánh nhau vá»›i ngưá»i  ta! 
       Nàng hÆ¡i nhảy nhá»m  lên: 
       - Sao anh lại đánh nhau vá»›i ngưá»i ta?  Nhất định là anh đánh thua rồi! 
       - Äúng váºy, đánh thua rồi. Nếu không, anh  cÅ©ng không bị thương như thế này! 
       - Anh đánh nhau với  ai? 
       - Chà Trung. 
       Nàng ngá»› ngưá»i ra. Miệng hÆ¡i há hốc, nàng  nhìn chàng ngá»› ngẩn, lại há»i má»™t câu tháºt ngá»› ngẩn: 
       -  Tại sao? 
       Chàng đốt Ä‘iếu thuốc lên, không nói  chuyện. Ãnh mắt chỉ nhìn trừng trừng vào Ä‘iếu thuốc trước mặt. Má»™t làn khói nhẹ,  Ä‘ang chầm cháºm, uốn éo dâng lên từ Ä‘iếu thuốc lá, dần dần tá»a rá»™ng ra, tản mạn  khắp cả phòng. Nàng ngẩn ngÆ¡ hết mấy giây, cuối cùng, nàng thốt ra hai chữ bằng  má»™t giá»ng chùng thấp, lo lắng, cẩn tháºn, nhá» nhẹ: 
       - Vì em? 
       Chàng vẫn không nói chuyện, mà chỉ hút  vào từng hÆ¡i thuốc dài. Thế là, nàng đưa tay ra giáºt lấy Ä‘iếu thuốc từ trên tay  chàng, dụi tắt Ä‘i, nàng nhìn chàng chăm chú, nói như ra  lệnh: 
       - Nói cho em nghe! 
       Chàng kéo ánh mắt mình lại, nhìn thẳng  vào nàng. Äôi mắt chàng lại long lanh thứ ánh sáng đặc biệt làm nàng ngÆ¡ ngẩn,  sâu hun hút như hai miệng giếng thăm thẳm, nàng nhìn không rõ giếng sâu bao  nhiêu, lại càng nhìn không rõ đáy giếng chứa đựng những gì. Bất giác, nàng có  cái cảm giác căng thẳng, cuống quýt dưới ánh mắt nhìn đó cá»§a chàng, hÆ¡i thở nàng  bắt đầu gấp rút lên, lồng ngá»±c nàng pháºp phồng bất định.  
       Chàng cất tiếng nói, giá»ng chàng khàn  đục, thẳng thắn: 
       - Äúng váºy, vì em! Anh bắt nó đến để xin  lá»—i em, nhưng nó không chịu! 
       Nàng đứng phắt dáºy từ bá»™ ghế salon, gương  mặt cá»§a nàng đỠbừng lên. Sá»± bá»±c tức, phẩn ná»™, Ä‘au khổ, khó chịu... tất cả đủ  thứ tình cảm hợp lại, ào ạt kéo áºp vào nàng như má»™t ngá»n sóng biển cao ngất,  nghá»u nghệu, cuốn hút, kéo trôi, kinh thiên động địa, mà Ä‘iá»u làm cho nàng không  thể chịu đựng nổi, là cái tá»± ái Ä‘ang bị quất mạnh vào má»™t roi rướm máu, là niá»m  kiêu hãnh lại thêm má»™t lần bị chà đạp thẳng tay. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn  chàng, hung hăng cung tay lại, hung hăng kêu lên tháºt to: 
       - Ai mượn anh nhiá»u chuyện như thế? Ai  mượn anh Ä‘i tìm anh ấy đến đây xin lá»—i em? Chuyện giữa em và anh ấy là chuyện  riêng cá»§a tụi em, không cần anh phải tá» lòng quan tâm đến thế, không cần anh  phải xen vào! Anh chỉ nên trốn trong phòng anh, để Ä‘á»c những bài thÆ¡ cá»§a anh,  viết luáºn án cá»§a anh! Anh lo cho tụi em làm gì? Em không cần, không cần, không  cần... 
       Chàng hÆ¡i nhắm mắt lại, sắc mặt chàng trở  nên trắng bệch trong khoảnh khắc. Không nói thêm má»™t tiếng nào, chàng đứng lên  từ bá»™ ghế salon, quay ngưá»i Ä‘i thẳng vá» hướng cá»a phòng khách. Nàng sá»±ng ngưá»i  lại, dừng tiếng kêu la, nàng đứng đó, ngạc nhiên mở miệng ra, trừng mắt nhìn  theo bóng dáng chàng Ä‘ang cương quyết bá» Ä‘i, trong lòng đột nhiên có cái cảm  giác Ä‘au như dao cắt, nàng kêu lên tháºt to: 
       - Chà Văn! 
       Chàng hơi dừng lại, nhưng không quay đầu.  Chàng lại cất bước đi vỠhướng ngoài phòng khách. 
       - Chà Văn! 
       Nàng lại kêu, âm thanh yếu hẳn  lại. 
       Chàng vẫn tiếp tục Ä‘i vá» phÃa  cá»a. 
       - Chà Văn! 
       Nàng kêu lần thứ ba, thanh âm thấp nhỠ như thể tiếng thì thầm bên tai. 
       Chàng đã Ä‘i đến bên cánh cá»a, đưa tay ra  vặn tay nắm. 
       Nàng ngã nhào ra chiếc ghế salon, dùng  tay ôm lấy đầu, để nguyên cả khuôn mặt cá»§a mình vùi sâu vào má»™t chiếc gối tá»±a ở  đó. Nàng nghe tiếng cá»a mở, lại nghe tiếng cá»a đóng. Chàng Ä‘i rồi! Chàng Ä‘i rồi!  Nàng đã Ä‘uổi chàng Ä‘i rồi! Nàng đã mắng cho chàng Ä‘i rồi! Nàng đã làm cho chàng  tức giáºn bá» Ä‘i rồi! Nàng rên rỉ dùng hàm răng cắn chặt vào chiếc gối tá»±a, quay  quắt, đớn Ä‘au, hối háºn đến độ muốn chết Ä‘i cho rồi. Äừng! Äừng! Äừng! Trái tim  nàng Ä‘ang kêu lên như Ä‘iên, như cuồng. Chà Văn, xin anh hãy ở lại, xin anh hãy ở  lại, xin anh hãy ở lại! Trái tim nàng Ä‘ang kêu lên tháºt thống thiết. Em không  muốn mắng anh, ngưá»i em mắng là Chà Trung, em không muốn mắng anh! Chà Văn, tại  sao anh lại ngố như thế, tại sao anh lại bá» Ä‘i? Em cần anh! Em cần anh! Em cần  anh!... 
       Có ngưá»i Ä‘ang lặng lẽ tiến đến gần nàng,  có má»™t bàn tay đưa ra, lấy Ä‘i chiếc gối tá»±a Ä‘ang ép sát trên gương mặt nàng. Ai  váºy? Chị Tư? Hay là mẹ? Nàng do dá»±, hồ nghi. Nhưng lại ôm lấy chiếc gối tá»±a chặt  hÆ¡n nữa theo bản năng. Thế là, nàng nghe má»™t tiếng thở dài não nuá»™t, cái thanh  âm quen thuá»™c, trầm thấp, hÆ¡i có chút khàn đục đó vang lên bên tai  nàng: 
       - Em muốn tự làm cho mình ngộp thở hay  chăng? Tâm Nhụy? 
       Chà Văn! Chàng chưa Ä‘i! Nàng ngẩng đầu  lên tháºt nhanh, thảy chiếc gối tá»±a Ä‘i tháºt xa. Láºp tức, gương mặt nàng đối diện  vá»›i khuôn mặt chàng, sắc mặt cá»§a chàng vẫn trắng bệch, đôi mắt cá»§a chàng vẫn sâu  thăm thẳm, hai đầu chân mày cá»§a chàng vẫn nhÃu chặt lại... thế nhưng trong đáy  mắt Ä‘uôi mày cá»§a chàng, lại tràn đầy má»™t nét thâm tình nồng nhiệt, cuống quýt,  sôi nổi. Nàng kêu lên má»™t tiếng tháºt thấp, láºp tức ngã nhào ngay vào lòng chàng,  dùng tay ôm ngang eo chàng tháºt chặt, tháºt chặt. 
       Nàng khóc nức lên, nước mắt không chịu  nghe theo sá»± Ä‘iá»u khiển mà cứ không ngừng trào ra: 
       - Chà Văn, anh đừng Ä‘i, đừng giáºn em, xin  anh đừng giáºn em... anh xem, anh nói anh sẽ không bao giá» làm cho em khóc, váºy  mà anh vẫn làm cho em khóc rồi... 
       Nàng cứ nói huyên thiên không dứt, tự  mình cũng không biết mình đang nói những gì: 
       -... Anh hư lắm, anh hư dữ lắm! Anh biết  rõ rằng em không há» cố ý muốn mắng anh, váºy mà anh vẫn làm cho em khóc rồi  đây... anh xem, anh làm cho em khóc rồi đây... 
       Chàng hÆ¡i đẩy nàng ra, dùng hai tay nâng  nhẹ lấy khuôn mặt nàng, những giá»t nước mắt trong vắt, long lanh như những hạt  trân châu quý giá, Ä‘ang từng dòng từng dòng nối tiếp nhau chảy dài xuống đôi gò  má nàng. Chàng thở hắt ra má»™t hÆ¡i dài, giá»ng chàng chùng  thấp: 
       - Không được khóc  nữa! 
       Nước mắt vẫn tiếp tục chảy  dài. 
       Chàng nói bằng má»™t giá»ng dịu dàng, nhưng  đầy sá»± uy hiếp: 
       - Em khóc nữa, em mà khóc nữa, anh sẽ hôn  em! 
       Nàng có há» nghe rõ chàng nói gì đâu, nước  mắt vẫn tiếp tục chảy xuống. Sau đó, đột nhiên, chàng ôm chầm lấy nàng vào lòng,  để đôi môi mình, gắn chặt vào đôi môi nàng. Có má»™t khoảnh khắc, tư tưởng nàng  như ngưng Ä‘á»ng lại, chỉ cảm thấy trong đầu mình như thể hôn hôn mê mê, nàng bất  giác hưởng ứng lại chàng, gần như tham lam, ham hố đón nháºn lấy cái cảm giác làm  cho từng sợi thần kinh trong nàng trở thành huyá»n hoặc, ngá»t ngào. Nàng cảm thấy  cả ngưá»i mình nóng bừng lên, hình như nàng Ä‘ang trở thành má»™t chiếc lò hừng há»±c  lá»a, Ä‘ang được bừng bừng đốt cháy lên, đốt cháy lên, đốt cháy lên... ngá»n lá»a  Ä‘iên cuồng biết mấy, ngá»n lá»a hoàn hảo biết mấy... nàng cất tiếng rên rỉ, háºn  sao mình không được đốt cháy thành tro bụi trong cái cảm giác ngá»t ngào cuồng  nhiệt đó. 
       Không biết thá»i gian trôi qua bao lâu,  cuối cùng, đầu chàng cÅ©ng đã ngẩng lên. Äôi mắt nàng vẫn còn cúi xuống, đôi mi  dài cong vút vẫn còn rá»§ xuống ở đó. Äôi gò má nàng á»ng hồng như vừa chếch choáng  hÆ¡i men, đôi môi má»ng Ä‘á», ướt má»m cá»§a nàng, như hai cánh hoa đào ngâm trong rượu  nồng mê đắm. Trên đôi má nàng vẫn còn sót lại má»™t giá»t nước mắt, như hạt sương  buổi sá»›m mai còn Ä‘á»ng lại, lấp lánh trên nụ hoa hàm tiếu. Chàng cúi đầu xuống,  hôn Ä‘i hạt sương mai đó, đôi mắt nàng má»›i từ từ, từ từ ngước lên. Hai ngưá»i đưa  mắt nhìn nhau, cả hai Ä‘á»u như Ä‘ang trong trạng thái thôi miên, dần dần, cháºm  chạp bừng tỉnh dáºy. Trong ánh mắt hai ngưá»i Ä‘á»u từ từ dâng đầy sá»± sợ hãi và bàng  hoàng, sau đó, đột nhiên nàng đẩy mạnh chàng ra, lùi vá» má»™t góc cá»§a bá»™ ghế  salon. 
       Nàng rung giá»ng  nói: 
       - Anh... tại sao lại làm như  thế? 
       Nàng sợ hãi, rùng mình lạnh lẽo, co rút  ngưá»i lại thành má»™t cuá»™n tròn. Äừng! Trái tim nàng gào lên: Chà Văn, đừng nên  dùng cách này để an á»§i em! Em có thể chịu đựng được sá»± "ruồng rẫy" cá»§a Chà  Trung, thế nhưng, em không thể chịu đựng được sá»± "thương hại" cá»§a anh! Äừng! Chà  Văn! Äừng nên dùng cách này để an á»§i em! 
       Chàng cảm thấy hoang mang, luống cuống  dưới ánh mắt chứa đựng chút trách móc và u uất cá»§a nàng, cảm giác thua sút và  tổn thương úp chụp lấy chàng. Ngưá»i nàng yêu vẫn là Chà Trung! Mình Ä‘ang làm gì  đây? Muốn thừa nước đục thả câu chăng? Bần tiện! Khốn nạn! Dù sao, nàng cÅ©ng là  bạn gái cá»§a Chà Trung kia mà! Gương mặt chàng đỠbừng lên, đôi mắt chàng cúi  thấp xuống, giá»ng nói chàng yếu á»›t và vô hồn: 
       - Xin lỗi em, Tâm Nhụy, xin em tha thứ  cho anh! Anh... chỉ tại vì anh... 
       Chàng loay hoay, cuống quýt, bàng hoàng,  quay quắt: 
       -... không ká»m chế được  mình! 
       Không ká»m chế được mình? Tại sao? Vì mình  đã khóc? Vì mình trông giống như má»™t con bé ngÆ¡ ngáo thất tình? Vì mình đã năn  nỉ chàng trở lại?... Không ká»m chế được mình? Nàng Ä‘ang quyến rÅ© chàng cho mình  má»™t giải an á»§i đây mà! Nàng quay đầu Ä‘i nÆ¡i khác. 
       Chàng chú ý nhìn nàng, lòng Ä‘au như dao  cắt. Chàng đã xúc phạm đến nàng! Chàng đã thừa cÆ¡ há»™i tâm tình nàng Ä‘ang ở vào  giai Ä‘oạn yếu Ä‘uối nhất mà tấn công vào, xâm nháºp vào, lợi dụng nàng! Nhất định  là nàng Ä‘ang nghÄ© như thế, nếu không, gương mặt nhá» nhắn đó cá»§a nàng sao lại  bổng dưng trở nên lạnh lùng băng giá thế kia? Trái tim chàng bất giác dâng lên  má»™t luồng khà lạnh, chàng bất giác thụt lùi ra phÃa cá»a. Chàng cất tiếng nói,  giá»ng chàng chùng thấp:  
       - Tâm Nhụy, em yên  tâm! 
       Giá»ng nàng khàn Ä‘i: 
       - Yên tâm cái gì? 
       - Chà Trung chỉ hồ đồ nhất thá»i mà thôi,  rồi nó sẽ suy nghÄ© thông suốt thôi! 
       á»’! Trái tim nàng phát ra má»™t tiếng kêu to  cuồng ná»™, nàng cảm thấy mình như muốn mất thở. Lương Chà Văn, anh là má»™t tên  khốn nạn! Sau khi anh hôn tôi xong, mà vẫn còn nói vá»›i tôi là Chà Trung chỉ "hồ  đồ nhất thá»i"! Như váºy, cái hôn ban nãy cá»§a anh là như thế nào? CÅ©ng là "hồ đồ  nhất thá»i" hay sao? Anh hối háºn rồi chăng? Anh sợ hãi rồi chăng? Anh sợ rằng tôi  sẽ dùng tình yêu để trói buá»™c anh lại hay sao? Anh lại muốn đẩy tôi vá» vá»›i Chà  Trung nữa rồi chăng? Anh sợ là tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh chăng? Anh lùi vá»  phÃa cá»a, anh muốn bá» chạy rồi chăng? Anh nghÄ© rằng tôi muốn anh nháºn trách  nhiệm vá» cái hôn ban nãy chăng? Anh, anh cÅ©ng khả ố ngang hàng vá»›i Chà Trung mà  thôi, anh cÅ©ng không dám nháºn lấy trách nhiệm trong tình yêu, cÅ©ng Ãch ká»·, cÅ©ng  kỳ cục vô duyên như thằng em cá»§a anh, các ngưá»i cÅ©ng chỉ là cá mè má»™t lứa!  Anh... anh... nàng giáºn đến run rẩy cả ngưá»i, thuáºn tay chụp lấy má»™t chiếc gối  tá»±a, nhắm ngay đầu chàng ném mạnh tá»›i, miệng la to lên: 
       - Cút Ä‘i! Lương Chà Văn! Tôi háºn anh, tôi  háºn anh, háºn cả hai anh em anh! 
       Chàng chạy ra khá»i căn phòng khách đó,  tá»±a lưng vào tưá»ng, chàng cố gắng đè nén cái ná»—i Ä‘au như bị xé nát tan ra thành  từng mảnh vụn cá»§a trái tim. Nàng háºn chàng! Chàng cắn lấy hàm răng tháºt chặt,  nghÄ© đến những lá»i nàng nói, nàng háºn chàng! Chàng "đã từng" là má»™t "ngưá»i anh  tốt", bây giá», chàng là "kẻ thù" rồi! Chàng loạng choạng bước Ä‘i vá» hướng đầu  đưá»ng, trong lòng là má»™t khoảng trống chứa đầy những ná»—i bi thương và sầu  khổ! 
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |