  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Một chuỗi ngày đẹp tiếp nối.   
       Cứ má»—i sáng mai thức dáºy. Hạo Trinh Ä‘á»u  mong má»i được trông thấy Ngân Sương. Và khi đêm vá», Hạo Trinh lại có mặt tại Mao  Nhi phố. Thá»i gian hai ngưá»i gặp nhau, bao giá» cÅ©ng tràn ngáºp tiếng cưá»i, lúc  chia tay chỉ là phút giây mà cÅ©ng bịn rịn. Và Hạo Trinh bây giá» má»›i hiểu tại sao  trong sách vở, thi ca cá»§a ngưá»i xưa khi diá»…n tả vá» tình yêu, vá» ná»—i nhá»›, vá»  tương tư thưá»ng hay viết những thứ đại khái như: "Ná»—i tình cứ ray rức. Má»›i sa  xuống mày, đã vào táºn tim... " 
       DÄ© nhiên, trong tình yêu không phải chỉ  toàn máºt ngá»t, còn có những khắc khoải, chỠđợi, lo âu, Ä‘au khổ, nóng nảy, bá»±c  dá»c... Hạo Trinh cÅ©ng biết, cuá»™c sống hiện nay cá»§a chàng vá»›i Ngân Sương không  phải là cách sống dài lâu, mà chỉ có tÃnh cách tạm thá»i. Nếu tháºt sá»± muốn hạnh  phúc lâu dài, thì Hạo Trinh phải đưa Ngân Sương vào phá»§. Ngân Sương phải được mẹ  cha thừa nháºn. Nhưng Ä‘iá»u nầy quả là khó khăn, vì đó chẳng khác gì như muốn hóa  đá thành vàng, má»™t việc không tưởng.  
       Mà để cuá»™c sống tạm bợ thế nầy cá»§a Hạo  Trinh vá»›i Ngân Sương, thấu tai Vương Gia cÅ©ng không được. Vì Vương Gia là ngưá»i  khẳng khái nghiêm trang. Không muốn thấy Hạo Trinh ra ngoài Vương Phá»§ làm bạn  vá»›i má»™t ca kỹ giang hồ như Ngân Sương. Äó là Vương Gia, còn Tuyết Như? Bà Tuyết  Như vá»›i cuá»™c sống khép kÃn trong khuê phòng. Ãt khi dá»i chân ra ngoài, càng  không thể chấp nháºn cái hành vi mà bà nghÄ© là phóng túng, hoang đưá»ng như thế?  Vì váºy, Hạo Trinh khi rảnh rá»—i cứ bị giằng co ray rức chàng cố tìm trăm phương  ngàn cách để giải quyết vấn Ä‘á», nhưng tìm mãi không ra.  
       Tiểu Khấu Tá» và A Khắc Äan thấy sá»± việc  diá»…n biến đến nước nầy thì cÅ©ng chỉ biết lo lắng. Tai há»a gần như treo lÆ¡ lá»ng  trên đầu không biết lúc nào sẽ ụp xuống. Mà tai há»a có đến, ngưá»i đầu tiên lãnh  đủ là há».  
       Riêng vá»›i Ngân Sương nào có dám nghÄ© đến  chuyện xa vá»i? Nghe đến chuyện vào phá»§ là đã hồn phi phách tán. Vào chốn ấy  không phải là chuyện đùa. Ở đấy chỉ có "há»a" chứ không há» có "phúc" nên nhiá»u  lần Ngân Sương nói.  
       - Thôi thì anh cứ để em ở trong ngôi nhà  nhá» nầy Ä‘i. Giữ nguyên trạng thái thế nầy là hạnh phúc lắm rồi, mãn nguyện lắm  rồi. Em không cần địa vị, chức pháºn gì cả. Em chỉ cần tình yêu cá»§a anh! ÄÆ°á»£c anh  yêu là đủ.  
       Hạo Trinh thương cảm nhìn Ngân Sương.   
       - Sao váºy? Em sao lại ngây thÆ¡ thế? Em có  biết là nếu không có địa vị chức pháºn, thì hai ta sẽ không bao giỠđược sống lâu  dài bên nhau. Dù cho có tình yêu. Sống vầy chỉ có tÃnh cách tạm bợ... Mà lại  chẳng an toàn, chỉ cần má»™t chấn động nhá» là má»i thứ sẽ sụp đổ hết. Và ở trong  cái tâm trạng yêu đương hạnh phúc mong manh, ná»a vui, ná»a sợ, ná»a lo đó... chẳng  có gì là trá»n vẹn.  
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Äiá»u mà Hạo Trinh tiên liệu nó đến thì  phải đến. Nhà vua lại hạ chỉ. Lá»… cưới giữa Lan công chúa và Hạo Trinh phải tiến  hành trong ngày 15 tháng ba tá»›i! 
       Hôn kỳ khi đã định, là má»i chuyện phải  tiến hành ngay. Cả Vương Phá»§ ồn ào như chợ vỡ. Công việc được chuẩn bị ráo riết  tưng bừng trong cái không khà vui vẻ. Ai phần việc nấy. Vương Phá»§ được quét vôi,  sắp xếp lại. Phòng dành cho đôi tân nhân được sá»a sang rồi mua sắm bàn ghế má»›i.  Trang trà ná»™i thất. Hạo Trinh ngoài việc sắm sá»a, còn phải há»c thêm nghi thức  hoàng triá»u cách Ä‘i đứng, xưng hô. Vào cung vua, tạ Æ¡n, theo Vương Gia đến há»™i  kiến vá»›i chá»§ Vương phá»§ khác. Hạo Trinh phải túc trá»±c thưá»ng xuyên ở nhà, để có  lệnh trong cung vua gá»i, là có mặt ngay. Vào triá»u không làm gì khác hÆ¡n là hầu  vua dùng cÆ¡m, rồi đánh cá». Äây chẳng qua chỉ là dịp để vua tiếp xúc, tìm hiểu...  Ai cÅ©ng cho đấy là "vinh hạnh" là được sá»§ng ái. Và lúc đó Hạo Trinh cÅ©ng phải áo  mão, cân Ä‘ai sẵn sàng. Không còn được phóng túng, tùy tiện như xưa... Vì báºn rá»™n  gần như tất báºt đó. Hạo Trinh không làm sao có thì giá» héo lánh đến cái ngôi nhà  nhỠở Mao Nhi Hồ Äồng? Ngay cả Tiểu Khấu Tá», thỉnh thoảng theo lá»i dặn dò cá»§a  Hạo Trinh đến nói cho Ngân Sương đôi Ä‘iá»u bốn việc là phải rút lui vá» phá»§ ngay.  Ngân Sương chỉ còn biết tá»±a cá»a chỠđợi.  
       Tháng hai ở Bắc Kinh. Thá»i tiết rất khắc  nghiệt, gió lạnh như cắt da. Tuyết tụ trong sân còn chưa tan hết. Cái màu trắng  xóa cá»§a tuyết lại giống như màu tang. Lòng Ngân Sương se lại như tuyết, lạnh  cắt, không những lạnh mà còn buồn cái tê tái mà nhà thÆ¡ nào đó đã diá»…n đạt bằng  câu "Vô tình bắt tá»±a Ä‘a tình khổ". Ngưá»i vô tình bao giá» cÅ©ng hạnh phúc hÆ¡n...  Nhìn cảnh váºt rồi liên tưởng đến chuyện mình. Ngân Sương cố lắc đầu xua Ä‘uổi.  Nhưng làm sao không nghÄ© đến được. Äám cưới cá»§a Hạo Trinh sắp diá»…n ra... Rồi Lan  công chúa... Rồi cái đêm động phòng hoa chúc... Ngưá»i đã có quan hệ thể xác vá»›i  nàng, sẽ lại chung chạ vá»›i má»™t ngưá»i khác... Ngân Sương biết là mình không có  quyá»n ghen, không thể buồn. Vì Ngân Sương nào có tư cách gì để làm chuyện đó,  nhưng mà má»—i khi nghÄ© đến, trái tim cá»§a Ngân Sương Ä‘au như bị bóp vỡ.   
       Ngày cưới càng lúc càng đến gần, lòng  Ngân Sương như con sóng triá»u dâng theo. Có lẽ rồi đây sau lá»… cưới, Hạo Trinh sẽ  không còn ghé qua đây nữa, và lúc đó Ngân Sương sẽ mất Hạo Trinh... Cái ý nghÄ©  đó, làm lòng Ngân Sương tan nát. Ngân Sương thẫn thá», biếng ăn, biếng uống,  ngưá»i càng lúc càng xanh xao.  
       Tối đêm 12 tháng 3. Ngân Sương lại ra cá»a  đứng chá». Chỉ còn có ba ngày nữa. Như váºy thì bữa nay, chàng hẳn là khá báºn rá»™n.  Vì đây là lúc tổng kiểm tra má»i công việc, xem đã hoàn chỉnh hay chưa? Ngân  Sương Ä‘ang nghÄ© ngợi, thì chợt có tiếng vó ngá»±a, tiếp đến là tiếng gõ cá»a.   
       - Thưá»ng Má! Hương Kỳ đâu, ra mở  cá»a! 
       Tiếng cá»§a Hạo Trinh làm trái tim cá»§a Ngân  Sương muốn ngừng Ä‘áºp. Ngân Sương không chá» ai, má»™t mình chạy bay ra cổng, trước  cả Thuong Ma và Hương Kỳ. Thanh cài vừa được kéo ra. Cá»a mở rá»™ng. Hạo Trinh ngồi  chá»…m trệ trên con tuấn mã Ä‘ang ở bên ngoài. Ngân Sương vồn  vã: 
       - Anh đấy ư? Tháºt là anh đấy ư? Làm sao  anh đến đây được? Bằng cách nào anh ra đây được chứ? 
       Hạo Trinh nhảy xuống ngá»±a, bước vào nắm  chặt lấy tay Ngân Sương. Äôi mắt cá»§a chàng nhìn nàng má»™t cách say đắm. Hai ngưá»i  như hai pho tượng, chỉ đứng bất động nhìn nhau. Má»™t lúc sau, Ngân Sương má»›i như  ý thức được cái quý cá»§a thá»i gian, nàng ngã vá»™i vào lòng chàng. Hạo Trinh ghì  mạnh Ngân Sương trong vòng tay, giá»ng tắt nghẹn.  
       - Ngân Sương! Em nghe nầy. Anh chỉ có thể  ở lại đây năm phút. Vì giá» nầy, trong phá»§, yến tiệc Ä‘ang diá»…n ra, khách khứa đầy  nhà. Anh đã thừa lúc chẳng ai để ý chuồn ra đây để gặp em, rồi anh phải quay trở  vỠđấy ngay, em nghe rõ chưa? Nghe rõ thì nghe đây, bất kể là gì, dù có cưới ai,  thì em vẫn là vợ anh! anh se không bao giá» quên em! Anh không bá» rÆ¡i em, không  phản bá»™i em! Hãy tin và chá» anh. Sau lá»… cưới, rồi anh sẽ tìm cách. Nhất định anh  sẽ đưa em vào phá»§. Chuyện cá»§a chúng mình má»›i là chuyện đại sá»±. Vì anh mà bảo  trá»ng. Äừng để cho cÆ¡ thể suy yếu em nhé! 
       Hạo Trinh nói, nước mắt đã rơi xuống vai  Ngân Sương.  
       - Em nghe anh nói rồi chứ? Em đã gầy lắm  rồi, đừng để tiá»u tụy héo hon thêm. Hãy cố vì anh mà phấn chấn lên.   
       Ngân Sương vừa khóc vừa  nói: 
       - Vâng! Vâng! Vâng! Anh đã đến đây, đã vì  em mà bất chấp má»i gian nguy. Những Ä‘iá»u anh vừa nói, em sẽ tạt dạ, sẽ nhá»› suốt  Ä‘á»i. Anh hãy yên tâm. Em sẽ vì anh mà cố bảo trá»ng lấy mình. Em cÅ©ng sẽ chá», sẽ  đợi, có chá» má»™t trăm, má»™t ngàn năm em cÅ©ng đợi anh...  
       Ngoài cổng, con ngá»±a chợt hà vang, làm cả  hai giáºt mình Hạo Trinh buông Ngân Sương ra, bịn rịn nói.  
       - Thôi bây giỠanh  đi! 
       Không dám chần chá» nữa. Hạo Trinh nhảy ngay  lên yên ngá»±a. Ngân Sương Ä‘uổi theo ra cổng, nhìn theo. Bóng ngá»±a mang ngưá»i đã  khuất nÆ¡i đầu hẻm. Ngân Sương cảm thấy mệt má»i rã rá»i. Thưá»ng Má và Hương Kỳ  bước ra, hai ngưá»i Ä‘i hai bên Ngân Sương, há» cảm động đến rÆ¡i lệ.   
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:19 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
 Rồi ba hôm sau, Hạo Trinh và công chúa  Lan làm lá»… thành hôn. Theo phong tục cá»§a ngưá»i Mãn, thì lá»… cưới cá» hành vào buổi  tối chứ không phải lúc ban ngày. Và luáºt lệ trong Vương thất lại có nhiá»u nghi  lá»… và thá»§ tục hÆ¡n nữa.  
       Tối hôm ấy khi lá»… bắt đầu, Ä‘oàn rước dâu  diểu phố. Ngưá»i ngưá»i đã đổ xô ra đưá»ng chen nhau xem. Quang cảnh rá»™n rịp đông  vui như ngày há»™i. Äá»™i ngá»§ lá»… cưới rồng rắn dài những hai cây số. Hạo Trinh cỡi  ngá»±a Ä‘i trước, kế đó là đội nghi lá»…, đội lồng đèn, đội cá» tá»™c, sÃnh lá»… đội quạt,  đội xe hoa... Rồi đến tám cái kiệu hoa Ä‘á». Trong đó ngồi đầy các cung nữ được  vua ban cho theo hầu công chúa. Rồi má»›i đến má»™t chiếc kiệu tháºt to, sÆ¡n son thếp  vàng có hoa văn rá»±c rỡ dành cho công chúa. Có Thôi má má là vú em từ nhá» cá»§a  công chúa dẫn thêm bảy hữu Phuá»›c má má khác theo hầu. Há» khiêng kiệu hoa chầm  cháºm tiến bước.  
       Hạo Trinh nghiêm trang, mắt hướng vá» phÃa  trước, uy nghi như pho tượng đồng. Mặc cho đám ngưá»i hai bên vệ đưá»ng xôn xao  bàn tán. Suýt xoa vá» sá»± qui mô cá»§a lá»… cưới.  
       DÄ© nhiên Ngân Sương và Hương Kỳ cÅ©ng có  mặt trong đám đông xem lá»… kia. Äôi mắt Ngân Sương không theo dõi Ä‘oàn kiệu mà  mải mê ngắm cái pho tượng uy nghi trên ngá»±a dẫn đầu. Khoảng cách chỉ là gang  tấc, váºy mà như góc biển chân trá»i, khó đến gần nhau.  
       Tối hôm ấy, sau những lá»… nghi phức tạp.  Hạo Trinh và Lan công chúa được đưa vào động phòng. Lại qua thêm má»™t cá»a ải tục  lệ khác. Công chúa đội mão cao có khăn che mặt. Hai bên nâng rượu hợp hoan uống  cạn, rồi ăn bánh "con cháu đầy đàn" Thôi má má đưa đám cung nữ thái giám theo  hầu rút lui. Lúc đó lá»… má»›i xem là hoàn tất giai Ä‘oạn má»™t.  
       Hạo Trinh bấy giỠmới mặt đối mặt với  công chúa.  
       Hạo Trinh im lặng ngắm ngưá»i vợ trước  mặt. Vàng vòng kim cương gần như tá»a sáng trên ngưá»i nàng, làm tăng thêm cái vẻ  đẹp rá»±c rỡ con gái. Hạo Trinh hÆ¡i ngạc nhiên. Tại sao cô ấy không xấu Ä‘i má»™t  chút? Xấu Ä‘i để mình có lý do để dá»ng dưng? Nhìn đôi mày lá liá»…u, khuôn mặt trái  xoan, đôi mắt Ä‘en vá»›i nụ cưá»i gần như thẹn thùng trên đôi môi trái tim qua màng  lụa má»ng mà Hạo Trinh không khá»i xao động. Ngay lúc đó, bên ngoài phòng, lại có  tiếng reo lanh lảnh.  
       - KÃnh má»i Phò mã và Công chúa, làm lá»…  Hợp Cẩn! 
       Tiếng reo là của Thôi má má. Rồi tiếng  của một thái giám khác.  
       - Tất cả hãy hát bài "Hợp Cẩn  Ca"! 
       Và rồi tiếng xênh phách vang lên, rồi  tiếng hát. Lan công chúa đầu cúi thấp, nhưng mắt lại liếc vá» phÃa Hạo Trinh. Còn  Hạo Trinh thì lại thấy vô cùng căng thẳng, mồ hôi vã ra cả ngưá»i. Chàng nhìn  công chúa, biết mình không thể tránh né được nữa. Äây là quy luáºt. Hạo Trinh đưa  tay ra định giở lấy chiếc màn má»ng che mặt cô dâu nhưng bất chợt hình ảnh Ngân  Sương vá»›i đôi mắt đẫm lệ lại hiện ra trong đầu, làm Hạo Trinh dừng tay lại.   
       Cá» chỉ cá»§a Hạo Trinh làm Lan công chúa  ngạc nhiên. Bài "Hợp Cẩn Ca" đã hát đến Ä‘oạn thứ hai. Hạo Trinh thở hắt, đưa tay  lên định tiếp tục, thì dáng dấp cá»§a Ngân Sương lại xuất hiện. Làn da nõn nà cá»§a  nàng vá»›i vết sẹo hình cánh hoa mai trên vai, làm Hạo Trinh giáºt mình. Bây giá»  thì Hạo Trinh biết. Nếu không xem nghi thức nầy như má»™t "nghÄ©a vụ" thì chàng sẽ  không bao giá» hoàn thành được.  
       Hạo Trinh quyết định không để tình cảm  gây xáo trá»™n. Nhưng bóng dáng Ngân Sương vẫn không biến mất. Chàng mÃm môi, nén  lòng cố hoàn thành bổn pháºn.  
       Cái thái độ giằng co của Hạo Trinh khá kỳ  quặc làm công chúa ngạc nhiên mấy lần nhìn lên. Khuôn mặt điển trai kia như có  gì căng thẳng. Mới là tháng ba mà mồ hôi đã đầm đìa trên trán chàng. Công chúa  thấy tội nghiệp, nàng nghĩ có lẽ vì Hạo Trinh quá hồi hộp, nên thỠthẻ  nói: 
       - Cả ngày thi lá»…, chắc chàng đã mệt lắm  rồi, thiếp cÅ©ng váºy, thôi thì chúng ta cÅ©ng thông qua Ä‘i! 
       Hạo Trinh nghe nói, thở phào nhẹ nhõm.   
       Qua ngày thứ hai. Vương Phủ lại mở đại  tiệc chiêu đãi. Hôm ấy Hạo Trinh đã uống say túy lúy.  
       Rồi ngày thứ ba, tương tợ.   
       Cứ như thế, năm đêm liá»n trôi qua.   
       Theo quy luáºt cá»§a Vương thất Mãn Thanh,  khi công chúa xuất giá, thì phò mã phải xây riêng cho công chúa má»™t căn nhà và  bao giỠđược Công chúa triệu, thì phò mã má»›i được vào phòng loan. Bằng không thì  ai nấy ở riêng.  
       Vì Lan công chúa không phải là công chúa  chÃnh thức, nên hoàng thượng cÅ©ng gia giảm cho Thạc Vương Phá»§, không bắt phải  xây phòng riêng cho công chúa, nhưng Thạc Vương Phá»§ là ngưá»i tế nhị nên đã chá»n  dãy nhà đẹp nhất ở phÃa Nam, sá»a sang lại và đặt tên là "Sấu Phương Trai" dành  cho công chúa.  
 Sau lễ  cưới, năm ngày trôi qua thì có những tiếng dị nghị từ dinh công chúa. Bắt đầu là  Thôi má má, qua Tần má má rồi thấu tai Phước Tấn Tuyết Như phu nhân.   
       Tuyết Như phu nhân vừa nghe nói mà đã  giáºt mình. Sao lại có chuyện kỳ cục váºy? Äám cưới đã năm ngày. Mà lại chưa viên  phòng? Hạo Trinh làm váºy là sao? Công chúa há»i gì nữa? Hạo Trinh cÅ©ng đâu còn  nhá» nhắn mà bảo là không biết chuyện? Hoang đưá»ng qua! Vô lý quá! Không được!  Không được! Tuyết Như phu nhân không dằn được kéo Tần má má Ä‘i sang phòng cá»§a  Hạo Trinh.  
       Hạo Trinh đang đứng trong phòng, ngắm lấy  bức gấm thêu hình con chồn lông trắng.  
       Bà Tuyết Như vừa nhìn thấy Hạo Trinh đã  nói to.  
       - Hạo Trinh, con tháºt là quá lắm! Tại  sao? Công chúa vá» nhà ta đã năm hôm. Váºy mà sao mãi đến nay con vẫn chưa viên  phòng? 
       Tần má má vá»™i khép cá»a lại, sợ bên ngoài  nghe thấy. Hạo Trinh giáºt mình, nhìn lên. Bà Tuyết Như tiếp.   
       - Tại vì quá căng thẳng, hay là con không  biết chuyện? Äâu có lý nào để đêm nào cÅ©ng say khước. Làm ngưá»i Ãt ra cÅ©ng phải  biết phép tắc, phải biết cái đạo làm ngưá»i chứ? Con cư xá» như váºy có đúng không?  Con bạc đãi công chúa như váºy, rồi công chúa vá» khóc lóc vá»›i hoàng thượng,  chuyện sẽ như thế nào? Con lá»›n rồi... chuyện đàn bà đàn ông, không lẽ không  biết? Con cưới được công chúa cÅ©ng là ân sá»§ng cá»§a hoàng thượng, thế mà con khinh  thị xem thưá»ng, thế có phải là gây phiá»n cho gia đình  không? 
       Hạo Trinh có cả một nỗi lòng mà chẳng làm  sao nói ra được. Chàng đau khổ kêu lên.  
       - Mẹ! 
       Bà Tuyết Như chợt lo  lắng: 
       - Thế nào? Con có chuyên khó nói đúng  không? Cứ trình bày đi ta nghe hết! 
       - Dạ....  
       Hạo Trinh quỳ xuống, hai tay nâng chiếc  gấm thêu hình chồn trắng lên.  
       - Xin mẹ hãy cứu con! Chỉ có mẹ má»›i cứu  được con! Äây là bức gấm thêu cá»§a má»™t cô gái, cô ta tên là Bạch Ngân Sương...  Phải để cho cô ta vào phá»§, bằng không chẳng bao giá» con viên phòng vá»›i công chúa  được! 
       Bà Tuyết Như tròn mắt nhìn con, rồi nhìn  cái bức gấm thêu ngạc nhiên. Sau đó bà được rõ toàn bá»™ câu chuyện cá»§a Hạo Trinh  vá»›i Ngân Sương chỉ có má»™t Ä‘iá»u là chưa biết, đó là cái vết sẹo hình "Hoa Mai".  Hạo Trinh đã không kể lại chuyện đó vì nghÄ© là không cần thiết.   
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:19 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			   
 
  
 
 
 
       Tối hôm ấy, má»™t cá»— xe ngá»±a đã đến con hẻm  ở Mao Nhi. Thưá»ng Má bị tiếng gõ cá»a gấp gút làm giáºt mình. Vừa mở cá»a, đã thấy  Tiểu Khấu Tá» chạy vào.  
       - Bạch cô nương! Bạch cô nương! Phước Tấn  phu nhân nhà tôi đến đây! 
       Ngân Sương đang ngồi đàn, vừa nghe nói,  mặt đã tái hẳn. Nàng vừa chạy ra đón, thì Tuyết Như và Tấn má má đã vào đến nơi.   
       Ngân Sương vội quỳ xuống sụp lại, run rẩy  nói: 
       - Ngân Sương xin được bái kiến Phước Tấn  phu nhân.  
       Trá»±c giác cho Ngân Sương thấy đại há»a gần  ká». Bởi vì Hạo Trinh vừa má»›i cưới vợ, thì tại sao Phước Tấn Phu nhân lại Ä‘Ãch  thân đến đây? Có phải là... Hay Hạo Trinh đã nói gì? Ngân Sương quỳ đầu cúi thấp  không dám nhìn lên.  
       Bà Tuyết Như vừa ngồi xong, lạnh lùng  phán.  
       - Mi hãy nhìn lên cho ta xem  nào? 
       - Dạ.  
       Ngân Sương nghe càng run hơn, mặt ngước  lên nhưng không dám nhìn thẳng. Bà Phước Tấn lên tiếng lần thứ hai.   
       - Ta bảo có nghe không? Nhìn thẳng ta  nè? 
       Bấy giá» thì Ngân Sương không thể tránh  né, nàng nhìn lên, ngưá»i đàn bà trước mặt trông tháºt cao quý đài các.   
       Bà Tuyết Như cÅ©ng giáºt mình. á»’ đứa con  gái có đôi mắt đẹp quá! Vừa chạm mắt vá»›i Ngân Sương bà Tuyết Như đã thấy tim Ä‘áºp  mạnh. Cái đôi mắt Ä‘en nháy long lanh như hai vì sao. Rồi chiếc mÅ©i dá»c dừa, cái  miệng nhá»... Má»™t khuôn mặt quen thuá»™c. Hình như bà đã gặp ở đâu... Má»™t chút bất  ngá», ngạc nhiên. Bà còn chưa phản ứng, thì Tần má má đứng cạnh lại buá»™t miệng.   
       - á»’! 
       - Cái gì váºy? 
       Phước Tấn phu nhân quay qua nhìn Tần má  má. Tần má má vội lắc đầu.  
       - Dạ không có gì, chỉ tại Bạch Cô nương ở  đây rất quen thuộc! 
       Bà Phước Tấn nghe càng bối rối, trước đó  khi còn ở nhà, bà đã chuẩn bị sẵn má»™t số việc váºy mà bây giá» lại chẳng nói được  gì cả chuyện bà đã chuyện bà đã chuẩn bị má»™t số tiá»n, nhưng cÅ©ng không biết phải  làm sao đưa ra. Giữa cái lúng túng đó thì Ngân Sương lên tiếng, giá»ng cá»§a Ngân  Sương tháºt xúc động: 
       - Thưa Phước Tấn phu nhân. Xin ngưá»i hãy  tha thứ cho con. Äừng có giáºn con, con biết pháºn mình thấp hèn. Không dám đòi  há»i gì cả. Con lưu lại đây, chỉ là để được gần gÅ©i và chăm sóc má»™ cho cha con,  sau đó là vá»›i tấm lòng cá»§a kẻ biết Æ¡n. Thỉnh thoảng tiếp Bối Lạc Gia giá lâm.  Ngoài ra con chẳng dám xin xá» gì hết. Con cÅ©ng không muốn quấy rầy ai. Vì váºy  con cÅ©ng đâu dám đến Vương Phá»§ Xin bà hiểu cho... hãy xem con như má»™t con chó  hay má»™t con mèo cá»§a Bối Lạc Gia. Äể con được trả Æ¡n ngưá»i.   
       Bà Tuyết Như khó  xá»: 
       - Hừ! Tại sao lại và mình là con chó con  mèo? Mi nói nghe dá»… quá? Mi có biết là Hạo Trinh đã vì mi, mà mãi đến giá» nầy  vẫn chưa chịu viên phòng vá»›i công chúa hay không? Chó vá»›i mèo lại quyến rÅ© nó  mạnh mẽ như váºy được à? 
       Ngân Sương giáºt mình, nói má»™t cách xúc  động.  
       - Dạ thưa? Bối Lạc Gia đến giá» nầy còn  chưa viên phòng vá»›i công chúa ư? Làm sao có chuyện lạ váºy? Sao lạ  váºy? 
       Bà Phước Tấn trừng mắt.   
       - Mi ngạc nhiên ư? ChÃnh vì váºy mà ta má»›i  đến đây há»i mi xem tại sao đấy chứ? 
       Ngân Sương tái mặt, không dám nói gì cả.   
       - Chuyện như vầy, mi có thấy là ta quá  khó xá» không? Ban nãy mi bảo là mi không dám làm phiá»n, quấy rầy ai, nhưng tháºt  ra thì sá»± hiện diện cá»§a mi đã làm phiá»n quá nhiá»u ngưá»i. Nếu bây giá» Hạo Trinh  mà vẫn không tỉnh ngá»™. Äể công chúa kết tá»™i cả nhà, ta phải gặp đại nạn không?  Mi suy nghÄ© xem đúng không? 
       Ngân Sương dáºp đầu. Bà Tuyết Như thở ra,  rồi nói: 
       - Mi còn trẻ, tài sắc vẹn toàn như váºy?  Tại sao lại sống cuá»™c sống Ä‘á»i buông thả như váºy chứ? Mi phải có má»™t ngưá»i chồng  đàng hoàng phải là chÃnh thất, chứ đừng sống má»™t kiếp sống tạm bợ, ngôn không  chánh, danh không thuáºn như vầy. Nếu mi chịu xa Hạo Trinh, ta hứa sẽ không để  ngươi thiệt thòi đâu.  
       Ngân Sương nhìn lên giá»ng bi thảm.   
       - Con hiểu rồi, ý phu nhân nói là... Con  nên lấy chồng khác, con phải ngoảnh mặt đi với Bối Lạc Gia, để bối Lạc Gia quên  con? Phu nhân chẳng cần biết Bối Lạc Gia nghĩ gì và con nghĩ gì  ư? 
       Tuyết Như phu nhân nghe nói giáºt mình,  Tần má má vá»™i bước tá»›i, can thiệp.  
       - Äó là ý tốt cá»§a Phước Tấn Phu Nhân...  ngưá»i đã nghÄ© nhiá»u đến ngươi rồi đấy. Ai chẳng váºy? Ai lại không muốn uống rượu  thưởng mà lại phải uống rượu phạt chứ? Vá»›i ngưá»i có tài sắc như ngươi, mà Phước  Tấn phu nhân đây đỡ đầu thì thế nào rồi cÅ©ng lấy được chồng tốt, như váºy có phải  là phước từ trên trá»i rá»›t xuống không? Mi không lạy tạ Æ¡n Phước Tấn phu nhân còn  chá» gì nữa? 
       Ngân Sương gáºt đầu. Nhưng ánh mắt đầy  tuyệt vá»ng.  
       - Vâng, tôi hiểu! à cá»§a quý vị ra sao tôi  đã hiểu, Phước Tấn phu nhân không chấp nháºn, thì tôi chỉ có còn má»™t cách là Ä‘i.  Tôi Ä‘i để phản bá»™i Hạo Trinh, nhưng cÅ©ng cắt đứt được sá»± tÆ¡ tưởng cá»§a chàng, tôi  phải biến mất trên cõi Ä‘á»i nầy để trừ má»i háºu hoạn.  
       Nói xong, Ngân Sương đứng dáºy và như con  thú bị thương Ngân Sương chạy vá»t ra cá»a sau. Bà Tuyết Như kinh ngạc, đưa tay  cháºn lại nhưng không kịp, linh tÃnh báo cho bà biết là sắp có chuyện không hay.  Bà đứng báºt dáºy, gá»i vá»›i theo.  
       - Ngân Sương nầy! Ở lại đây nghe ta nói!  Mi định đi đâu đó? 
       Nhưng Ngân Sương đã biến mất ngoài cá»a.  Tiểu Khấu Tá» là ngưá»i lanh trÃ, chợt kêu lên.  
       - Không hay rồi! Coi chừng cô ấy nhảy  giếng đấy! 
       Nói xong, anh ta Ä‘uổi theo ngay. Lúc đó  Ngân Sương đã đến bên miệng giếng. Mặc cho má»i ngưá»i Ä‘uổi theo sau. Ngân Sương  đã giở được rào cản. Tiểu Khấu TỠđến kịp lúc, chụp tay Ngân Sương nắm lại và  đẩy Ngân Sương ngã chúi bên phần đất bùn bên ngoài.  
       Khi bà Tuyết Như, Tần má má, Thưá»ng má,  Hương Kỳ đến nÆ¡i, thì đã thấy Ngân Sương nằm sóng soài trên ná»n đất.   
 Hương  Kỳ nhào tới ôm Ngân Sương khóc.  
       - Tiểu Thơ ơi! Thiểu Thơ nào có mệnh hệ  gì! Bối Lạc Gia hẳn là không sống nổi đâu.  
       Bà Tuyết Như đứng đấy, chuyện xảy ra  trước mặt quá rõ ràng, lá»i cá»§a Hương Kỳ rồi cá»§a Ngân Sương nằm dưới đất áo quần  lắm lem bùn... Chân tình cá»§a đứa con gái khiến bà không khá»i không xúc động mắt  bà cÅ©ng ướt hẳn.  
       Bà Tuyết Như nghẹn giá»ng  nói: 
       - Cái con nhá» nầy tháºt lạ. Ta đến đây  chẳng qua chỉ là để thương lượng vá»›i ngươi. Còn ngươi muốn gì? NghÄ© gì thì cứ  nói cho ta biết để ta tÃnh lại, chưa gì mi lại hành động như váºy? Có phải là  định trút tá»™i cho ta ư? 
       Ngân Sương chỉ biết gục đầu khóc. Tiểu  Khấu TỠquỳ trước mặt bà Tuyết Như van xin.  
       - Thưa phu nhân, nô tài là kẻ tài hèn sức  má»n, nhưng trong cái hoàn cảnh nầy. Nô tài xin hiến má»™t kế thế nầy là phu nhân  cứ nói vá»›i má»i ngưá»i chung quanh là Ngân Sương tiểu thư đây là con gái nuôi cá»§a  thÃm ba nô tài. Mẹ cha mất sá»›m lại tứ cố vô thân, nên phu nhân thấy tá»™i cho nháºn  vào Vương Phá»§ làm A đầu. Cố kéo dài tình trạng nầy khoảng má»™t hai năm, rồi sau  đấy bảo là tiểu thư đây đã lá»t vào mắt xanh Bối Lạc Gia, để kết nạp tiểu thư đây  làm thiếp. Phu nhân thấy thế nào? 
       Bà Tuyết Như ngồi yên suy nghÄ©. Trong  hoàn cảnh nầy quả là khó. Bà quay qua há»i ý kiến Ngân Sương.   
       - Sao mi thấy thế nào? Có cháºp nháºn như  váºy không? 
       Ngân Sương không dám tin những gì mình  vừa nghe. Nàng quỳ dưới đất dáºp đầu, khóc. Bà Tuyết Như cảm động đỡ Ngân Sương  lên.  
       - CÅ©ng được, nhưng nếu con muốn vá» phá»§,  thì phải cởi áo tang ra. Tần má má nầy, hãy chá»n cho nó mấy chiếc áo màu tươi  má»™t chút để nó mặc váºy.  
             Rồi bà quay qua Hương Kỳ đứng cạnh  đấy.  
       - Còn nữa... Cái con A đầu nầy cá»§a mi, nó  cÅ©ng có vẻ tình nghÄ©a, không thể bá» nó lại, thôi thì thêm má»™t đứa nữa cÅ©ng không  sao cho nó vá» phá»§ luôn tụi bây coi như là hai chị em ruá»™t váºy.   
       Hương Kỳ nghe váºy mừng quá, nó quỳ xuống  sụp lạy: 
       - Dạ Hương Kỳ nầy xin được cảm Æ¡n Phước  Tấn phu nhân. Cảm Æ¡n anh Tiểu Khấu Tá»! Cảm Æ¡n Tần má má...   
       Ngân Sương nhìn lên cảm động. Phước Tấn  phu nhân rõ nhân từ. Và Ngân Sương thấy quý bà như ngưá»i mẹ thứ  hai! 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-09-2008, 04:20 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				Äá»™i Xung KÃch  
  
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					Äến từ: Äất Võ Anh Hùng 
					
					
						Bài gởi: 4,793
					 
                    Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngày 6 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 24 
	
		
			
				Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
  
 
  
 
 
Thế là Ngân Sương cùng Hương Kỳ đã vào  được Vương Phá»§. Bà Tuyết Như cho dá»n má»™t chái nhà ở phÃa đông bá» phế để Ngân  Sương và Hương Kỳ tá túc. NÆ¡i đây vắng vẻ nên còn có tên là "Tịnh Tư SÆ¡n Phòng".   
       Vì dãy nhà nầy bá» phế đã lâu nên rất bẩn.  Tiểu Khấu Tá», A Khắc Äan, Tần Má Má và hai chị em Ngân Sương phải dá»n dẹp cả  buổi má»›i xong. Nhưng nhá» tâm trạng hạnh phúc nên Ngân Sương đã làm việc chẳng  thấy mệt.  
       Sau đó thì Hạo Trinh đến, cách xa có mấy  bữa mà như vạn ngày. Buồn buồn tá»§i tá»§i, Hạo Trinh nắm lấy bàn tay cá»§a Ngân  Sương, ngắm ngưá»i yêu vá»›i khăn xanh, đã bỠáo tang vá»›i ná»—i xúc động lạ lùng. Hạo  Trinh chỉ lặng yên ngắm, trong khi Ngân Sương lên tiếng trách.   
       - Anh vì em mà làm chuyện kinh động đến  Vương Phủ thế nầy không hay! Rủi mai nầy...  
       Hạo Trinh lấy tay che miệng Ngân Sương,  thú nháºn.  
       - Anh cÅ©ng biết làm như váºy là sai, nhưng  biết làm sao bây giá»? Äối diện vá»›i công chúa mà anh cứ nghÄ© đến em... Lá»±c bất  tùng tâm em ạ, nhưng bây giá» em được vào phá»§ rồi, anh đã yên tâm, anh nghÄ© có lẽ  là...  
       Ngân Sương cắt ngang:   
       - Không "có lẽ gì nữa". Chúng ta yêu  nhau, biết váºy là đủ. Tình yêu có tÃnh cách dài lâu, chứ nào phải má»™t ngày má»™t  buổi. Nếu anh mà để tình trạng nầy kéo dài thì chuyện cá»§a chúng ta sá»›m muá»™n gì  cÅ©ng gặp trở ngại. Anh phải hiểu là, bây giá» em đã vào đây. Mặc dù đóng vai trò  A đầu hay tôi tá»› gì chăng nữa thì cÅ©ng không quan trá»ng, cái quan trá»ng là từ  đây vá» sau, ngày ngày em Ä‘á»u trông thấy anh. Bấy nhiêu đó là quá đủ mãn nguyện  rồi. Xin anh hãy vì em mà đóng cho trá»n vai trò phò mã, làm má»™t ngưá»i chồng tốt  cá»§a công chúa. Có như váºy em má»›i yên tâm, má»›i không phải lo lắng, như váºy má»›i có  nghÄ©a là anh yêu em, là đã giúp được cho em có được lối thoát.   
       Hạo Trinh chăm chú nhìn Ngân Sương.   
       - Nhưng mà như váºy... Anh vẫn có mặc cảm  phạm tá»™i.  
       - Thế sống bên em, anh không có mặc cảm  đó sao? 
       - Không! Chỉ có sống vá»›i công chúa anh  má»›i có mặc cảm đó. Bởi vì em là ngưá»i đến trước, em đã chiếm hữu trá»n trái tim  cá»§a anh. Tình yêu đầy ấp, làm sao anh dung nạp được hình bóng thứ hai chứ? Anh  nghÄ© sống làm ngưá»i phải chung thá»§y vá»›i má»™t ngưá»i, chẳng lẽ Ä‘iá»u đó là sai?   
       Ngân Sương nước mắt lưng tròng, nói:   
       - Lá»i cá»§a anh làm em cảm động! Nhưng mà  anh nên nhá»› là anh đã cưới công chúa làm vợ. Từ lúc anh được đức vua chỉ định  hôn nhân. Có nghÄ©a là thân pháºn và địa vị cá»§a anh cÅ©ng đã chỉ định. Và anh không  có quyá»n làm trái lại ý cá»§a vua cÅ©ng như làm cha mẹ anh thất vá»ng... Anh nhá»› là  tá»™i bất trung còn nặng hÆ¡n chuyện không chung thá»§y.  
       Rồi Ngân Sương nhìn lên, nói một cách dứt  khoát:  
       - Nếu anh yêu em thì phải yêu công chúa  trước, muốn gần em, cũng phải gần cô ấy trước, em van anh! Năn nỉ anh. Bằng  không thì...  
       Hạo Trinh nhìn vào mắt Ngân Sương, lá»i  cá»§a ngưá»i yêu làm chàng xúc động. Hạo Trinh cúi xuống.  
       - Hứa! Hứa!  
       Ngay lúc đó có tiếng tằng hắng làm Hạo  Trinh và Ngân Sương vá»™i buông nhau ra. Hai ngưá»i nhìn ra sau. Bà Tuyết Như đã  hiện diện tá»± bao giá». Bà có vẻ không hài lòng.  
       - Phải nhá»› là... NÆ¡i đây là Vương Phá»§,  chứ không phải còn trông ngôi nhà nhỠở Mao Nhi đâu nhé! Äừng tưởng ở đây thanh  vắng, không ngưá»i rồi muốn làm gì thì làm. Ở Vương Phá»§ nầy tai vách mạch rừng  ngưá»i nhiá»u lắm. A đầu, thái giám. Chúng Ä‘á»u có thấy thì sá»›m muá»™n gì công chúa  cÅ©ng biết. Hai ngưá»i cần phải cẩn tháºn hÆ¡n!  
       Bà Tuyết Như có vẻ không yên tâm nói:   
       - Bắt đầu ngày mai, Ngân Sương phải đến  phòng ta phục dịch. Ta sẽ bảo Tần Má Má dạy cho mi biết thêm má»™t Ãt phép tắc  trong cái vương phá»§ nầy.  
       Ngân Sương cúi đầu, nàng biết sá»± sắp đặt  cá»§a bà Tuyết Như chỉ là má»™t cách giám sát, chia cách hai ngưá»i. Bà Tuyết Như  quay qua Hạo Trinh.  
       - Còn Hạo Trinh! Con còn đứng đó làm gì?  Mẹ đã làm má»i việc vì con. Bây giá» là đến phiên con phải vâng lá»i, phải thá»±c  hiện nghiêm chỉnh những gì đã hứa vá»›i mẹ.  
       - Vâng, vâng!  
       Hạo Trinh liếc sang Ngân Sương, bắt gặp  ánh mắt van xin của Ngân Sương. Câu nói của Ngân Sương còn đó:   
       - Nếu muốn yêu em thì phải yêu công chúa  trước, nếu muốn gần em thì công chúa phải ưu tiên!  
       Hạo Trinh thở dài rồi bước ra ngoài.   
       Tối hôm ấy, trong phòng công chúa hương  trầm tá»a ngào ngạt. Hạo Trinh nhìn công chúa lại thấy là Ngân Sương. Âu là duyên  pháºn! Hạo Trinh đưa tay mở lấy cúc áo công chúa mà có cảm giác đấy là cúc áo  ngưá»i mình đã yêu. Trong khi công chúa thẹn thùng nhìn xuống má»™t cách hạnh phúc.  Sá»± hiến dâng là hạnh phúc.  
       Vì đấy có nghĩa là tình yêu.   
  
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |