Mấy ngày liên tiếp sau đấy, hôm nào Hạ Lỗi và Mộng Phàm cũng ngồi trên lưng ngựa dong ruổi giữa cánh đồng hoang. Những ngày đầu Khang Cần còn phải chạy theo ngựa, nhưng rồi sau đấy, thấy ngựa cũng có vẻ thuần phục bởi tài cưỡi ngựa của Hạ Lỗi, phải nói là tuyệt luân, nên chú ta cũng có vẻ yên tâm.
Thế là hai đứa nhỏ không còn sự giám sát của người lớn, bắt đầu làm to chuyện hơn. Chúng cho ngựa càng vượt xa hơn phạm vi người lớn quy định.
Với chúng, rừng cây bạch dương và đồng cỏ trở nên quen thuộc đến độ nhàm chán. Rừng thông và khi đầm lầy cũng đã nhiều lần đi qua, đến khu rừng phong lá đỏ và rừng hạnh nhân gần đấy cũng không có gì hấp dẫn, tất nhiên con đường mòn phía Nam chạy qua xa lộ cũng không có gì hơn, chỉ còn những vách đá cheo leo phía Tây... Ở đó có cái gì âm u cuốn hút chúng.
Thế là buổi chiều hôm ấy, hai đứa đã dừng lại dưới chân hòn Vọng Phu.
Cột kỹ ngựa bên một thân cây cổ thụ, hai đứa đứng dưới hòn núi to nhìn lên. Có một cái gì phía trên đó thật lôi cuốn, mời gọi.
Mộng Phàm khẽ nói:
- Có lẽ đây là hòn Vọng Phu.
Hạ Lỗi ngước lên. Trên đỉng cao chót vót kia, có một hòn đá mọc chơ vơ. Từ xa nhìn lại như dáng dấp của một người con gái.
Hạ Lỗi đi vòng quanh chân núi, vạch cỏ và gai rừng tìm thử xem có con đường nào đưa lên đến đấy không. Mộng Phàm không hiểu hỏi.
- Anh định làm gì đấy?
- Anh muốn trèo lên đấy thử xem.
- Không được đâu! Mộng Phàm có vẻ hoảng sợ - Vú Hồ bảo trên đỉnh hòn Vọng Phu có ma đấy.
Và nó kéo lấy vạt áo của Hạ Lỗi.
- Thôi mình về đi anh!
Nhưng Hạ Lỗi vẫn tỉnh bơ. Nó tiếp tục đi vòng quanh hòn núi.
- Có ma à? Nhưng mà... cha anh bảo, trên đời này làm gì có ma quỷ!
- Có, có mà! - Mộng Phàm cố gắng cãi - Ngay dì Ngân cũng bảo trên đỉnh hòn Vọng Phu này có một con quỷ cái, nó thường đẩy những ai leo lên đấy rớt xuống. Vì vậy, tốt hơn ta không nên leo lên.
Hạ Lỗi như vị sự tò mò lôi cuốn.
- Vậy ư? Vậy thì anh phải trèo lên đấy xem thử? Coi con quỷ cái kia nó mặt mày ra sao? Hạ Lỗi tiếp tục kiếm, cuối cùng nó cũng tìm thấy cái hốc nhỏ như bậc thang. Vậy là trước kia có người lên đấy mới có những dấu vết này để lại. Hạ Lỗi thích thú. Nó bắt đầu trèo, vừa trèo vừa quay lại nói với Mộng Phàm.
- Em hãy ngồi ở dưới đợi, anh lên đấy xem xong sẽ xuống thật nhanh.
Còn lại một mình, Mộng Phàm nhìn quanh. Cảnh thật vắng lặng. Bóng núi đổ về một phía tạo thành một khoảng trống âm u dễ sợ. Mộng Phàm sợ hãi hét. - Không, không đâu! Em khônng dám ở lại một mình đâu. Em sẽ trèo lên theo anh.
Và không đợi Hạ Lỗi đồng ý. Mộng Phàm bắt đầu leo theo. Con bé phải thu hết can đảm, vì từ nào đến giờ không trèo leo. Nhưng chỉ mới lên khoàng hai bậc, nó đã run rẩy.
- Anh Thạch ơi! Anh Thạch! Đợi em với.
Hạ Lỗi quay đầu lại nhìn, rồi động viên:
- Trèo chậm chậm thôi, đừng sợ gì cả... Đây em thấy chưa, đâu có khó đâu? Nào đưa tay đây. Đưa tay anh kéo lên cho.
Mộng Phàm ngẩng mặt, đưa bàn tay nhỏ nhắc cho Hạ Lỗi, hai chân run bây bẩy. Đã sợ mà không tránh được, cánh tay Thạch chưa nắm được thì Hoàn đã trượt chân. Người bị tuột xuống một nấc. Cô bé sợ hãi kêu lên.
- Ối! Anh Thạch ơi!
Hạ Lỗi vội tuột xuống, đỡ lấy Mộng Phàm. Con bé sợ đến độ mặt tái mét. Đôi mắt to của nó mở lớn.
- Em có làm sao không? Em có bị thương chỗ nào không?
- Chưa. Mộng Phàm phủi những hạt bụi bám trên áo nói - Nhưng mà... em thấy khiếp quá.
Cái tiếng nhưng mà... Hạ Lỗi thấy hình như Mộng Phàm sử dụng hơi nhiều.
Hạ Lỗi ngước lên nhìn đỉnh hòn Vọng Phu. Nó có vẻ hơi tiếc nuối vì không trèo lên được tới đỉnh, rồi nói:
- Lần sau đi một mình, anh sẽ cố trèo lên đến đấy.
Nó quyết tâm sẽ làm chuyện đó, và quay lại nói với Mộng Phàm.
- Thôi bây giờ chúng ta quay về.
Về đến nhà, vú Hồ trông thấy hai đứa lấm lem đã giật mình gặng hỏi. Khi biết bọn chúng đã đến hòn Vọng Phu, vú vội vã mang cả hai đi tắm ngay, rồi dặn dò:
- Không được nghen, lần sau tuyệt đối không được trèo lên đấy... Trên đó không hay đâu, nguy hiểm lắm. Người ta đồn nhiều thứ...
- Không hay? Nguy hiểm? Người ta đồn nhiều tin... người ta nói gì?
Hạ Lỗi thắc mắc và nó càng cảm thấy tò mò hơn.
- Người ta bảo là... bảo là... đã lâu lắm rồi có một người thiếu phụ đứng trên đỉnh núi cao kia chờ chồng về... Chờ mãi... chờ mãi... và ngày tháng trôi qua... bà ta đã bị hóa thành một hòn đá... Cái hòn đá trên tận cùng đỉnh cao đấy.
Hai đứa bé ngồi yên lắng nghe. Chúng tưởng chừng như đang nghe kể về một chuyện cổ tích.
- Nhưng mà... sau đấy, các con biết không, có điều đáng sợ hơn là... nhiều cặp tình nhân gặp cảnh éo le, đã đưa nhau lên đấy, rồi không những người đàn bà bị chồng bỏ hay gặp chuyện không vui cũng đều lên trên đó, nhảy xuống tìm cái chết. Họ tự tử.
- Tự tử? Tự tử là gì?
Mộng Phàm không hiểu, thắc mắc.
- Có nghĩa là khi gặp điều gì bế tắc không giải quyết được. Họ buồn quá lên đấy, nhảy xuống.
- Nhảy xuống? Hạ Lỗi tròn mắt thán phục - Gan như thế à?
- Gan ư? Vú Hồn tròn mắt nhìn Thạch - Rớt xuống đất là chết tươi ngay, chứ hay gì? Mấy năm qua, có người nào rơi xuống mà sống được đâu? Vì vậy, các con biết không? Ở đấy oan hồn quỷ dữ nhiều lắm. Tụi con phải nghe lời vú. Đừng bao giờ leo lên đấy nhé.
Hạ Lỗi ngồi yên, nó càng cảm thấy cái hòn Vọng Phu cao vút kia thần bí, kỳ ảo quá. Và càng cảm thấy hấp dẫn hơn.
Phải có một ngày nào đó, rồi ta sẽ trèo lên đến đấy. Ta phải lên được đấy thôi.
Hạ Lỗi còn chưa kịp thực hiện ý định leo lên đỉnh hòn Vọng Phu thì một chuyện khác xảy đến khiến nó giận dữ bỏ nhà họ Khang ra đi.
Câu chuyện bắt đầu thế này.
Sáng hôm ấy như thường lệ, Hạ Lỗi đến chuồng ngựa để tắm cho ngựa. Nhưng vừa đến nơi, nó chợt thấy con Truy Phong đã biến mất. Nó giật mình, nó gọi, nó hú. Nó lục tung khắp vườn sau...
Mấy người tớ trung thành của nhà họ Khang như: Khang Cần, Khang Trung, Khang Phước, ông già Lý... đều được huy động để tìm kiếm.
Cửa sau, cửa trước đều được cài kín thế này, con Truy Phong làm sao không cánh mà bay được?
- Con Truy Phong mất tiêu rồi! Truy Phong biến mất rồi.
Hạ Lỗi vừa khóc vừa gào. Ngõ ngách nào nó cũng sục sạo mà Truy Phong vẫn không thấy. Hạ Lỗi khóc lóc thảm thiết làm cả Khang Bỉnh Khiêm, bà Vĩnh Tịnh, rồi Tâm My, dì Ngân, dì Thúy và vú Hồ phải rối cả lên.
Chỉ có Mộng Hoa là đứng dưới gốc hòe trong vườn hoa, tỉnh bơ. Nó còn nói.
- Con Truy Phong nó đi rồi, đi thật xa rồi, không trở về đây nữa đâu.
Ông Khang Bỉnh Khiêm kinh ngạc.
- Tại sao con biết?
- Chính con thả nó đi mà. Mộng Hoa bình thản nói: - Tối qua, con mở cửa sau, con đẩy nó vào rừng, lúc đầu nó còn không chịu đi, con phải mắng nó, đánh nó... nó mới chịu bỏ chạy đấy.
- Cái gì? Ông Khang Bỉnh Khiêm chau mày - Chính con thả nó ra? Tại sao con có hành động như vậy chứ?
- Bởi vì con căm thù cái thằng mọi nhỏ đó. Mộng Hoa thật thà thú nhận - Tại sao nó có được con ngựa, còn con thì không?
- Mày... Ông Khang Bỉnh Khiêm giận run, nói không thành tiếng - Mày cái thằng hư thối!
Và ông chụp lấy Mộng Hoa, lôi về phía đại sảnh, một mặt ra lệnh.
- Khang Trung đâu? Đem gia pháp ra đây, hôm nay ta phải trị cho thằng mất dạy này một trận nên thân, bằng không ta không phải là người.
Bà Vĩnh Tịnh nghe nói sợ hãi.
- Lão gia ơi, xin ông hãy nghĩ tình... Dù gì nó cũng còn nhỏ, nó chưa biết.
- Vâng, đúng vậy, đúng vậy! Bà Tâm My cũng chạy đến, nắm lấy vạt áo ông Bỉnh Khiêm - Nhà ta chỉ có một con trai duy nhất, xin lão gia thương tình, đừng đánh hư người cậu ấy.
Dì Ngân nhảy vô can:
- Xin lão gia bớt giận.
- Xin lão gia đừng sử dụng gia pháp.
Cứ thế hết người này đến người kia van nài cầu xin, năn nỉ. Rồi tiếng khóc của Mộng Hoa, tiếng chửi mắng của ông Bỉnh Khiêm, khiến cho khung cảnh trở nên náo loạn. Mọi người ùn ùn kéo đến đại sảnh. Tiếp đó, tiếng roi vút, tiếng khóc và tiếng quát của ông Bỉnh Khiêm:
- Mày là cái thằng không biết nhơn nghĩa, khônng biết thương người... Tao thật xấu hổ khi phải gọi mày bằng con. Tao phải đánh chết mày.
- Mẹ ơi mẹ! Mẹ ơi cứu con. Mộng Hoa vừa khóc vừa hét - Con đau quá, con chết mất, mẹ ơi cứu con.
- Anh Bỉnh Khiêm! Bà Vĩnh Tịnh vừa khóc vừa cuống quýt nói - Không lẽ vì thằng con của người khác, anh nhẫn tâm giết chết con mình sao?
Hạ Lỗi đứng đấy nhìn, lắng nghe. Nó cảm thấy vừa rối rắm vừa đau xót. Nó ngẩng đầu lên nhìn những chiếc cột kèo có điêu khắc hoa văn, rồi nhìn xuống bồn hoa đủ màu trong vườn. Nó cảm thấy tất cả những thứ đó đều không phải là của nó.
Thế giới của nó là miền hoang dã, tuyết phủ Đông Bắc kia.
Những chuyện lộn xộn của ngày hôm ấy rồi cũng trôi qua. Mộng Hoa sau trận đòn, được cả nhà đổ xô đến an ủi. Còn ông Khang Bỉnh Khiêm thì đi vào từ đường, nơi thờ cúng tổ tiên ngồi buồn. Chỉ có mình Hạ Lỗi,... nó len lén mở cửa sau, lặng lẽ ra đồng cỏ, vừa đi vừa réo gọi con Truy Phong của mình.
- Truy Phong ơi, Truy Phong! Mi ở đâu? Truy Phong mi hãy quay về. Truy Phong ơi!
Nó bụm hai bàn tay làm loa, nó gọi, gọi mãi... Rồi hình như nó nghe thấy có ai đấy chạy theo nó. Nó quay đầu lại, Mộng Phàm đứng sau lưng với bàn tay chỉ về phía rừng phong.
- Anh Thạch ơi, anh Thạch, nó về rồi kìa... về rồi kìa... Mộng Phàm mừng rỡ hét lên - Truy Phong nó về rồi kìa anh!
Hạ Lỗi hướng mắt về phía tay chỉ của Mộng Phàm. Rõ ràng, con Truy Phong đang tung vó chạy về phía nó. Cái đuôi ngựa bay bay trong gió mới đẹp làm sao!
Ồ! Truy Phong! Truy Phong của ta. Nó mừng rỡ chạy nhanh tới, chụp lấy cổ ngựa rồi tựa má vào những chiếc lông mềm mại ở bờm con vật ríu rít:
- Ồ! Truy Phong! Truy Phong! Truy Phong!
Mộng Phàm đứng gần đấy, trông cảnh trước mặt, bỗng nhiên chảy nước mắt.
Ngựa Truy Phong đã tìm lại được. Mộng Hoa cũng đã bị phạt một trận đòn. Dông tố đã qua. Đúng ra mọi thứ trở nên bình lặng. Nhưng mà tối hôm ấy, khi ngồi một mình trong phòng, Hạ Lỗi chợt nghĩ ngợi: Dù gì ta cũng không phải là con ruột của ông Khang Bỉnh Khiêm. Dù gì ta cũng chỉ là một thằng mọi. Thôi thì... hãy quay về... Hãy trở về miền Đông Bắc quê hương. Cái ý nghĩ đó bùng lên trong đầu.
Dù gì bây giờ ta cũng đã có ngựa Truy Phong, ta có thể cưỡi nó... Đi thôi! Hãy đi thôi! Đi thì... sớm muộn gì cũng sẽ đến được miền đất Đông Bắc cũ. Thế là nó lặng lẽ đứng dậy. Thu xếp một mớ đồ đạc cần dùng. Nó mang theo chiếc sáo của cha để lại, cả chiếc bông vụ của Mộng Phàm. Thôi bấy nhiêu đó đủ rồi... những thứ khác không phải là của ta. Nó đến bàn, viết một mảnh giấy để lại. ”Thưa cha nuôi, Con rất cảm ơn cha đã cho con chú ngựa tuyệt vời. Nhà của cha đẹp và ở đây sướng lắm. Nhưng đó không phải là nhà của con, nên con đi đây."
Rồi nó lặng lẽ đi ra nhà sau. Con Truy Phong đang đứng chờ ở đó. Nó leo lên mình ngựa và ra roi, con Truy Phong tung vó mang nó rời khỏi vùng trời kỷ niệm. Xin giã biệt.
Trong cái ký ức về thời niên thiếu của Hạ Lỗi thì cái lần ra đi này, quả thật đã để lại những ấn tượng khó quên.
Miền Đông Bắc có nghĩa là ở phía Đông và hơi chếch về phía Bắc, Hạ Lỗi ngay từ nhỏ đã được cha dạy cho cách nhận định phương hướng, vì vậy, nó cứ hướng về phía Đông Bắc mà đi. Đi theo hướng này, nó phải băng qua một dòng sông nhỏ, một khu rừng cây tạp rồi một cánh đồng cỏ lau. Hạ Lỗi cưỡi trên lưng ngựa Truy Phong băng qua đồng cỏ đầy gai. Con đường rậm rịt, chằng chịt dây leo, nó đi thật lâu mà vẫn chưa vượt qua khỏi đồng cỏ lau. Quần áo bị rách nát, tay chân đều rớm máu. Nắng càng lúc càng dữ dội. Nó đi trong nắng từ sáng cho đến lúc mặt trời sắp lặn. Cơn đói giày vò làm nó hoa mắt. Trong khi đó con ngựa Truy Phong càng lúc càng bướng bỉnh hơn.
Hạ Lỗi nhớ lại, lúc đầu nó đã điều khiển con ngựa nhưng rồi sau đấy Truy Phong không chịu đi tiếp. Nó đành phải xuống ngựa đi bộ bên cạnh, nhưng rồi chỉ được một lúc con ngựa lại không chịu bước, nó đành phải kéo, phải lôi, một sự giằng co giữa người và thú, nhưng sức nó lúc đó không làm lay chuyển hay chỉ huy được con vật.
- Truy Phong! Hạ Lỗi vừa thở vừa năn nỉ. Mặt mũi nó đầy bụi cát và mồ hôi. - Tao biết mày đã mệt, mà tao cũng mệt, nhưng mày còn có cỏ để ăn, mày sướng hơn tao rồi. Mày có biết bây giờ cái bụng của tao nó đương đánh lô tô không? Vậy mà tao kéo, mày vẫn không đi, sao vậy? Tao năn nỉ mà, mày hãy nhấc chân lên đi, chứ cái kiểu này muốn đến miền Đông Bắc phải đi tới mấy năm mới tới, truy Phong tao năn nỉ mày.
Con ngựa ngẩng đầu lên. Nó hí vang như để phản kháng, bốn chân tì xuống đất không chịu động đậy. Hạ Lỗi không chịu thua, nó lùi ra sau đẩy đít ngựa. Nhưng con ngựa vẫn bất động. Nó giận quá vung nắm tay lên, nó đứng trước mặt con ngựa hét lớn.
- Mày định bướng với tao à? Tao biết mà! Mày thích ăn cỏ khô ở trong tàu ngựa nhà họ Khang. Tao cũng thích ở đấy vậy. Nhưng đó là nhà của người ta, mày là loài thú rừng, tao cũng ở rừng núi, vậy chúng ta đi thôi Truy Phong ạ, mày đừng để tao khinh bỉ mày.
Con ngựa Truy Phong lại hí vang rồi đột nhiên thừa lúc sơ ý của Hạ Lỗi, nó phi nước đại chạy về phía trước.
Hạ Lỗi giật mình đuổi theo, vừa đuổi vừa hét:
- Truy Phong mày đợi tao nào, mày có những bốn cái chân còn tao chỉ có hai cái, mày định cho tao đuổi theo xì khói à. Nhưng con ngựa Truy Phong như không thèm nghe. Nó cứ tiếp tục phóng nhanh về phía trước. Hạ Lỗi không còn cách nào khác hơn là phải phóng theo, mặc cho cỏ gai cây bụi, đá lởm chởm.
Nó băng theo gót ngựa. Qua khỏi cánh đồng cỏ rừng thông, chợt nhiên trước mắt nó xuất hiện một con đường lát đá. Truy Phong phóng lên con đường chạy một cách bình thản. Hạ Lỗi chỉ biết cắm đầu đuổi theo. Ngay lúc đó có tiếng vó ngựa, rồi tiếng hét của người. Con Truy Phong lại hí vang. Hạ Lỗi hoảng hốt ngẩng đầu lên, vừa kịp trông thấy một chiếc xe song mã từ hướng đối diện đang sồng sộc chạy tới, nó sợ hãi hét lớn:
- Truy Phong coi chừng!
Dù gì Truy Phong cũng là một con ngựa, nó lách mình thật nhanh tránh kịp, trong khi Hạ Lỗi lại phản ứng chậm chạp hơn nên đã va vào chiếc bánh xe giữa tiếng la hét của người trên xe. Hạ Lỗi ngã nhào xuống đất và khôing còn biết gì nữa.
Hạ Lỗi dường như chỉ bất tỉnh có một chút, khi tỉnh dậy, nó thấy mình đã nằm ở trong lòng xe. Nó trố mắt nhìn, trong xe có một phu nhân dáng dấp quí phái, một người đàn ông ăn mặc sang trọng. Cả hai đang lo lắng nhìn nó. Bên cạnh họ còn có hai đứa bé: Một đứa con gái khoảng năm sáu tuổi và một đứa con trai xấp xỉ tuổi nó.
Đứa bé chợt kêu lên:
- Ồ mẹ ơi! Đầu của anh ta bị chảy máu kìa. Coi chừng anh ta chết.
Đứa con trai thì nói: - Đừng la... Đừng la, nó đã tỉnh rồi. Nó chưa chết đâu.
- Ồ! Tỉnh thật rồi. Chắc không sao đâu. Người đàn bà cúi người xuống đưa tay sờ đầu của Hạ Lỗi rồi quay lại nói - Anh Thiên Lý này, chúng ta bảo xa phu cho ngựa chạy nhanh lên, không cần biết đứa bé này con của ai, hãy đến nhà họ Khang rồi tính sau.
- Đúng rồi! Người đàn ông nói - Ở nhà họ Khang anh Bỉnh Khiêm với Khang Cần đều rành nghề y. Có lẽ chăm sóc nó được.
Rồi ông quay đầu ra trước xe nói:
- A Cường cho xe chạy nhanh lên. Nhưng phải cẩn thận coi chừng đụng người khác nữa nhé.
- Vâng.
Chiếc xe có vẻ chạy nhanh hơn. Hạ Lỗi nằm đấy bàng hoàng. Sao lạ vậy? Bỏ trốn suốt một ngày trời, bây giờ lại phải quay về nhà họ Khang! Không lẽ ta chưa vượt khỏi được vòng rào của họ Khang? Ngựa Truy Phong chậm thế à. Nghĩ tới Truy Phong nó chợt giật mình, nó chống tay ngồi dậy nhìn qua khung cửa xe, rồi nó kêu lên một cách yếu ớt.
- Truy Phong! Truy Phong!
Hạ Lỗi cảm thấy toàn thân như đau nhức, nó lại ngã vật xuống sàn xe. Thằng bé ngồi trong xe chợt hét lên.
- Ngừng lại! Ngừng lại...
Chiếc xe đột ngột ngừng hẳn. Thằng bé quay sang Hạ Lỗi hỏi:
- Ban nãy bạn nói gì đấy?
- Truy... Phong.
- Truy Phong? Thằng bé nhiêng nghiêng đầu có vẻ suy nghĩ. Rồi nó nhìn ra khung cửa xe. Chợt nhiên nó vỗ tay như phát hiện một điều gì - Đó là con ngựa của bạn đấy à?
- Đúng vậy!
- Có phải con ngựa có thân màu nâu sậm không? Thằng bé hỏi - Nó tên Truy Phong đúng không?
- Đúng!
- Vậy thì bạn hãy yên tâm. Tôi sẽ giúp bạn mang nó về. Nó đang đứng ở gốc cây đàng kia ăn cỏ. Có lẽ nó đang đói lắm.
Thằng bé nói xong liền mở cửa xe ngay xuống, khiến hai người lớn trong xe cùng lúc hét to:
- Thiên Bạch! Hãy cẩn thận đấy!
Hạ Lỗi lại chồng tay nhướng người nhìn ra khung cửa, vừa kịp trông thấy thằng bé đang dẫn con Truy Phong đi về phía xe. Con ngựa bây giờ có vẻ thật ngoan. Thằng bé nhìn Hạ Lỗi, với một nụ cười. Rồi nó cột con Truy Phong đằng sau chiếc xe ngựa, nó phóng lên xe nói:
- Xong rồi. Tôi đã cột con Truy Phong của bạn chắc lắm.
Nó tò mò nhìn Hạ Lỗi, nó có vẻ thích thú giới thiệu:
- Tôi tên là Sở Thiên Bạch, còn đây là em gái tôi, Sở Thiên Lam. Thế còn bạn tên gì?
Thì ra đây là Thiên Bạch và Thiên Lam. Hạ Lỗi mở to đôi mắt nhìn cậu bé, cậu ta có vẻ thật khôi ngô, nó cảm thấy có cảm tình ngay, nó gật gù nói:
- Tôi tên là Hạ Lỗi.
- Hạ Lỗi à? Thằng bé có vẻ sững sờ nói tiếp - Ồ... thì ra đụng phải người nhà cả. Anh Hạ Lỗi, có phải anh là đứa con nuôi mà bác Bỉnh Khiêm đã mang từ miền Đông Bắc về không?
Người đàn ông ngồi trong xe nghe nói vội giới thiệu:
- Vậy thì tôi là bác Sở của cháu đây. Nhưng mà... tại sao cháu lại ở đây, theo con ngựa chạy rong trong núi thế này?
Tại sao à? Chuyện kể ba ngày ba đêm chưa hết. Hạ Lỗi ngồi yên, nó thấy Thiên Bạch nhìn nó cười. Thiên Bạch - Sở Thiên Bạch, Hạ Lỗi biết ngay, đây sẽ là một người bạn rất thân của nó. Và quả thật nó đã không đoán sai. Từ đấy về sau gần suốt cuộc đời nó, Sở Thiên Bạch đã giữ một vị trí hết sức quan trọng mà không ai có thể thay thế đuợc.
Khi Hạ Lỗi trở về, cảnh nhà họ Khang rối tung. Ông bà Bỉnh Khiêm không màng chuyện tiếp đón vợ chồng họ Sở, mà chỉ lo chạy chữa cho Hạ Lỗi trước tiên. Mộng Phàm vừa trông thấy Hạ Lỗi đã khóc òa nói:
- Anh làm sao như vậy? Vừa rách nát quần áo, vừa dơ bẩn lại bi chảy máu, anh báo hại cả nhà đổ xô vào rừng tìm anh. Anh hư lắm. Tại sao khi không lại đòi trở về Đông Bắc? Anh không biết là ở đấy vừa có chó sói, vừa có cọp, lại có cả bọn cướp nữa. Vậy mà tại sao anh lại đòi về? Cha em đã là cha nuôi của anh rồi, mẹ em cũng là mẹ anh. Đâu có ai xua đuổi ghét bỏ anh đâu?
Mộng Phàm vừa khóc vừa nói. Cô bé có vẻ giận vừa tủi thân. Cái thái độ trách hờn của nó, những giọt nước mắt của nó đối với tuổi mới lớn của Hạ Lỗi, là cả một vết tích mới mẻ nhưng cũng thật xúc động. Và hình ảnh của Mộng Phàm như những vết khắc nhẹ nhàng nhưng đã in sâu vào tim. Và những năm tháng sau đó không làm sao Thạch quên được.
Thiên Bạch và Thiên Lam cũng đứng gần đấy chăm chú nhìn Khang Cần băng bó vết thương trên đầu Thạch. Vợ chồng ông Bỉnh Khiêm, vợ chồng Thiên Lý rồi dì Tâm My, vú Hồ, dì Ngân, dì Thúy, ai cũng xúm xít chung quanh.
Hạ Lỗi chợt thấy bối rối, nó không ngờ sự bỏ đi rồi gặp tai nạn của nó, lại khiến cho nhiều người quan tâm đến như vậy. Điều đó, chứng tỏ nó không đến nỗi thừa trong gia đình này. Nó mở to mắt nhìn những khuôn mặt âu lo, lắng nghe những lời trách yêu vừa thương hại. Cõi lòng nó ngập đầy một thứ tình cảm khó tả. Sau đó, cái mà nó cảm động nhất là Mộng Hoa đột ngột vẹt lấy đám đông, bước thẳng đến bên giường, nhét vào tay nó một ống trúc, nói:
- Này, tôi cho anh này!
Hạ Lỗi nhìn cái ống trúc ngạc nhiên:
- Cái này là cái gì vậy?
- Ống bắt châu chấu. Mộng Hoa nhiệt tình nói - Anh mang cái này đi bắt châu chấu, rồi huấn luyện nó... nào anh thấy không, Thiên Bạch và Thiên Lam đều đến đây. Chúng ta rồi sẽ cùng chơi trò đấu châu chấu? Tôi cho anh cái bẫy, còn châu chấu phải một mình anh tự bắt lấy.
Hạ Lỗi tròn xoe mắt:
- Nhưng châu chấu? Châu chấu là gì chứ?
- Trời đất! Mộng Hoa ngạc nhiên - Châu chấu mà cũng không biết à? Nó giống như con cào cào vậy đó.
Thiên Bạch không dằn được tò mò, hỏi Hạ Lỗi:
- Sao vậy? Khôeng lẽ ở cái xứ Đông Bắc của anh không có con châu chấu à?
- À... Thiên Lan cũng chen vào - Thế ở miền Đông Bắc có cái gì ăn được không? Có cây cỏ, có mặt trăng không?
Trước cái vẻ ngây thơ của Thiên Lam, Hạ Lỗi không nhìn được cười. Nó cười to. Tiếng cười của nó lây sang Mộng Hoa, Mộng Phàm, Thiên Bạch và cả Thiên Lam nữa. Năm đứa nhỏ cùng cười ngặt nghẽo. Chúng nó cũng không biết tại sao lại buồn cười như vậy.
- Thế là tốt rồi! Ông Khang Bỉnh Khiêm nói - Bây giờ thì ta có thể yên tâm. Năm đứa nhỏ này rồi sẽ cũng là anh em, cùng lớn lên trong tình bằng hữu.
Vâng! Năm đứa bé trong cái hoàn cảnh đó đã trở thành anh em. Cái thù nghịch ban đầu của Mộng Hoa dành cho Hạ Lỗi không hiểu cũng biến mất lúc nào. Và tuổi thiếu thời của Hạ Lỗi trong nhà họ Khang, không còn là một ngày một giờ mà tính bằng năm. Ngay lúc ông Khang Bỉnh Khiêm lập bài vị thờ Hạ Mục Vân trong tổ đường, chính năm đứa nhỏ đã cùng lúc sắp hàng sụp lạy. Hạ Lỗi dập đầu lạy cha, còn bốn đứa kia dập đầu lạy "Bác Hạ". Cái hình ảnh đó, cử chỉ đó, dù chỉ là hành động ham vui của trẻ thơ, nhưng cũng đã để lại một dấu ấn dịu dàng trong lòng Thạch.
Thế rồi sau đấy, năm đứa bé lúc nào cũng bên nhau. Cùng chơi bông vụ, đấu châu chấu, cùng cưỡi ngựa Truy Phong... Hạ Lỗi rất cừ. Nó đấu bông vụ rất giỏi, không ai cự lại được nó, không phải chỉ có bông vụ mà cả đấu châu chấu. Không hiểu sao, nó lại có năng khiếu kỳ lạ. Nó chọn được những con châu chấu rất háu, rất lì. Riêng chuyện cưỡi ngựa thì khỏi chê. Có ai vượt qua nó được đâu? Một thằng bé như vậy bao giờ cũng trở thành đầu đàn - một lãnh tụ. Những trò chơi sôi nổi vô hình chung, Hạ Lỗi trở thành trung tâm của năm đứa. Và dưới sụ lãnh đạo của Hạ Lỗi, chúng cùng kéo nhau vào rừng bạch dương, ra đồng cỏ, đến bờ sông... Cả chuyện lên đỉnh ngọn Vọng Phu để bắt quỷ dữ.
Ngày tháng và những cuộc chơi dần dần xóa mờ đi nét cô độc khép kín của Thạch. Nhưng những cuộc chơi chung đó cũng khiến cho người lớn thắc mắc.
Vú Hồ nói với dì My:
- Con gái mà suốt ngày cho chơi chung với con trai như vậy được không? Tôi thấy ông chủ bà chủ có vẻ dễ dãi quá!
- Chúng còn nhỏ quá mà, biết gì! Dì My đã trấn an - Dù gì thì giữa nhà họ Sở và họ Khang của chúng ta đã thỏa thuận Thiên Bạch là rể nhà họ Khang, còn Mộng Phàm sẽ là dâu nhà họ Sở. Đã có sự sắp xếp như vậy rồi thì để chúng khắng khít ngay từ nhỏ có lợi chứ hại gì đâu. Bà khéo lo...
Rể, dâu? Lại thêm những từ lạ tai, nghe không hiểu gì cả, nhưng Hạ Lỗi cứ nghe người họ Sở và họ Khang nhắc nhở đến hai từ này luôn.
- Dì My này, một hôm Hạ Lỗi không dằn được tò mò hỏi dì Tâm My - Rể với dâu là gì vậy?
- À, dì My ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra ý của Thạch, dì nói - Có nghĩa là con không biết mối quan hệ giữa nhà họ Sở và nhà họ Khang chớ gì? Ở đây người lớn họ gọi là thông gia. Có nghĩa là Thiên Bạch và Mộng Phàm, cũng như Thiên Lam và Mộng Hoa đã hứa hôn với nhau.
Ha Thạch nghểnh đầu lên:
- Hứa hôn để làm gì?
- Ngu quá! Dì My cười nói - Hứa hôn có nghĩa là sau này hai đứa trẻ sẽ thành chồng vợ đấy.
Vú Hồ lợi dụng thời cơ, nói thêm:
- Vì vậy, cậu với Mộng Phàm, Thiên Lam đừng nên thân mật nhau quá... Cần phải giữ một khoảng cách.
Tại sao vậy? Hạ Lỗi thắc mắc, nhưng rồi nó cũng quên thật nhanh. Dù gì thì chơi với con gái cũng đâu thích bằng chơi với con trai. Lúc đó, nó thích Thiên Bạch nhất. Thằng bé rất giỏi, chơi trò gì cũng ngang ngửa với nó, từ món đua ngựa, đánh bông vụ, đá châu chấu... đến các trò chơi ngẫu hứng, món nào cũng kỳ phùng địch thủ. Nhưng lũ trẻ con thích nhất là ngồi quây quần chung quanh Hạ Lỗi để nghe Hạ Lỗi kể lại đời sống hoang dã ở miền Đông Bắc. Từ chuyện leo núi, hái thuốc đến săn bắn, bọn trẻ nghe mê mẩn như nghe chuyện cổ tích. Có một hôm khi Hạ Lỗi nói lại nguyên do và quá trình kết thân giữa ông Khang Bỉnh Khiêm và cha nó cho mấy bạn nghe. Nó kể đến cái lúc ông Khiêm và cha nó làm lễ kết nghĩa Kim lan thì Thiên Bạch không dằn được cái khí khái nóng bỏng trong lòng, nó đề nghị với Hạ Lỗi:
- Anh Thạch, vậy thì chúng mình cũng kết nghĩa anh em đi?
Chuyện có vẻ hay hay đấy. Ba đứa còn lại vỗ tay tán thưởng. Thế là Hạ Lỗi viết lại mấy lời hết nghĩa mà trước đó cha nó và ông Khiêm đã đọc. Đám trẻ con bày làm hương án giả trên đồng cỏ. Chúng cũng đặt mâm trái cây, cũng có hương hoa.
Hạ Lỗi và Thiên Bạch, mỗi đứa cầm một nén hương, đứng một cách trang nghiêm cạnh nhau. Mộng Hoa, Mộng Phàm và Thiên Lam đứng gần đấy làm nhân chứng.
- Tôi là Hạ Lỗi.
- Tôi là Sở Thiên Bạch.
- Trên có trời.
- Dưới có đất.
- Mộng Hoa, Mộng Phàm làm chứng.
- Thiên Lam cũng làm chứng.
- Một lạy này xin kết nghĩa Kim lan.
- Kết nghĩa anh em!
- Từ đây, lòng thành có nhau, trung liệt với nhau.
- Không tham sinh, không húy tử, phản bội bạn bè.
Hai người đọc xong những lời khấn, là quỳ xuống lạy trời, lạy đất. Sau đó cắm hương vào lư. Rồi hai người lại dập đầu lạy lẫn nhau.
Sau đó họ đứng dậy. Bấy giờ Thiên Lam, Mộng Phàm và Mộng Hoa sung sướng vỗ tay tán thưởng, chúng quây quanh nhau...
Thiên Bạch còn chưa hết hồi hộp, hỏi Hoàn:
- Ban nãy, tôi đọc lời khấn có sai không?
Mộng Phàm lắc đầu:
- Không, không sai lấy một chữ.
Hạ Lỗi đưa tay ra, trịnh trọng nói:
- Bắt đầu từ giây phút này, chúng ta là anh em nhau.
Thiên Bạch siết chặt tay Thạch, nó có vẻ cảm động. Ba đứa còn lại đều cảm thấy mình như lớn hẳn. Con bé ưa khóc như Mộng Phàm, phải rưng rưng nước mắt.
Lần kết nghĩa đó, nó đã dính chặt suốt cuộc đời của Thạch. Thạch nhìn Thiên Bạch, nó cảm thấy vui vui, từ đây về sau, nó đã có huynh đệ, nó không còn là thằng bé cô độc nữa.
Từ đấy Thiên Bạch là huynh đệ của Hạ Lỗi. Chúng chia xẻ nhau nhiều vui buồn của tuổi thơ. Nhưng mà cái khoảng đất nhỏ nhắn trên đỉnh hòn Vọng Phu lại chỉ là thiên đường của Hạ Lỗi và Mộng Phàm mà thôi.
Hôm ấy Thiên Bạch và Thiên Lam bận theo cha mẹ về nhà riêng, chỉ có một mình, nó cưỡi con Truy Phong đến chơi gần hòn Vọng Phu. Đây là một dịp hiếm có, nó chỉ đi một mình mà không bị ai quấy rầy. Hạ Lỗi xuống ngựa, nó đi vòng chung quanh chân núi để tìm đường leo lên đỉnh, nó khám phá thấy bên những dây leo chằng chịt đầy gai, có một con đường nhỏ chỉ vừa một người leo. Con đường có những bậc thang nhỏ chứng tỏ trước đây đã có người leo được đến đỉnh. Nó mừng quá, tìm những mảnh đá có cạnh sắc, chặt lấy những cọng dây leo, mở đường trèo lên đỉnh.
Cuối cùng rồi nó cũng lên đến tận nơi.
Hạ Lỗi ưỡn ngực đứng đấy, gió thổi phần phật. Ở đây nhìn xuống, trải dài trước mắt nó là rừng cây bạch dương, đồng cỏ, rừng thông, rồi những dãy đồi nhấp nhô. Phóng tầm mắt nhìn xa hơn nữa là chân trời. Đứng ở đây, nó gần như bắt được cả mây, nó sung sướng quá, nó thích thú hét lớn:
- Ô. Ố... Ố. Ô... Ô. Ô...
Tiếng của nó vọng đi thật xa, tạo thành tiếng vang lan mãi tới chân trời.Thạch hú một hơi dài đã thèm, nó quay lại nghiên cứu cảnh vật dưới chân. Trên đỉnh núi bằng phẳng, quả nhiên có một hòn đá to trườn mình qua mây, nó có dạng thon thon như người, nhưng nó lại thật lớn. Lớn hơn cả cơ thể của người phụ nữ trưởng thành, vì vậy Thạch không dám xác định đây có phải là người đàn bà đã hóa đá không? Nhưng cũng biết đâu, mấy vạn năm về trước, con người to lớn hơn hiện nay nhiều? Đỉnh núi thật bằng phẳng, thật ra thì cũng không có gì để thám hiểm, nó chỉ có một cái hang nhỏ mà khi Thạch lấy que cây thọc vào, "soạt" một tiếng động, rồi một loài bò sát bốn chân chạy vụt ra.
Hạ Lỗi tựa người vào thân tảng đá, nó cảm thấy phiêu diêu. Thế rồi nó kéo ống sáo dắt ở thắt lưng ra, bắt đầu thổi.
Nó cứ ngồi như vậy thổi mãi, thổi mãi mặc cho thời gian trôi qua, mãi cho đến lúc nó nghe có tiếng của Mộng Phàm, từ lưng chừng núi vọng lên.
- Anh Thạch ơi! Cho em lên với.
Sao thế? Hạ Lỗi giật mình mồ hôi toát ra lưng nó vội vã nhìn xuống. Quả nhiên, Mộng Phàm đang hì hục leo lên. Hạ Lỗi muốn nín thở, nó không dám lên tiếng, nó sợ làm Mộng Phàm giật mình ngã xuống chân núi. Nó chỉ đứng sững ở nơi đấy nhìn.
Cuối cùng rồi Mộng Phàm cũng lên được đến nơi, nó chìa tay ra nhỏ nhẹ.
- Này cẩn thận đấy, nắm chặt lấy tay tôi nhé!
Và như thế Mộng Phàm được Hạ Lỗi kéo lên đỉnh núi.
- Ồ! Mộng Phàm sung sướng kêu lên - Cuối cùng chúng ta đã lên đến nơi. Chúng ta đã ở trên đỉnh hòn Vọng Phu. Vĩ đại thật! Thích thú thật!
Cô bé chợt hét, xong chợt thấy sợ hãi. Nụ cười biến mất, nó nhìn quanh, rồi níu lấy áo của Hạ Lỗi, líu ríu hỏi:
- Đằng kia có con gì kìa! Anh có trông thấy không?
- À... Rắn! Đó là loại rắn mối.
- Rắn mối à? Mộng Phàm có vẻ sợ hãi.
Nó có to lắm không? Dài lắm không? Nó có cắn người ta không hở anh?
- Ồ, đứng sợ! Đứng sợ... Hạ Lỗi cảm thấy máu nóng như dâng lên trong lồng ngực - Cái con rắn mối đó chỉ có chút xíu, em đứng tựa vào hòm đá này, đừng đứng mép đó coi chừng trượt chân. Rồi Hạ Lỗi diễn tả động tác bò của con rắn mối bằng tay cho Mộng Phàm xem - À nó bò thế này nè, bò nhanh lắm đấy, nó đã bò mất tiêu rồi.
- Thế còn... ma quỷ thì sao? Anh có nhìn thấy nó chưa?
- Chưa thấy!
- Thế nếu bây giờ quỷ đến thì sao?
- Vậy hả? Hạ Lỗi có vẻ suy nghĩ một chút rồi đưa ống sáo lên nói - Thì anh sẽ thổi sáo cho nó nghe!
Mộng Phàm nhìn lên với ánh mắt bái phục.
- Thật tình anh không sợ tí nào cả à?
- Sợ gì chứ. Đỉnh Vọng Phu anh còn chinh phục được thì sợ gì thứ khác.
Mộng Phàm thắc mắc.
- Nhưng mà chinh phục là gì chứ?
- À... Đó là tiếng mà cha ruột anh thường hay dùng. Em có biết không? Lúc còn ở miền Đông Bắc anh thường đi " chinh phục" nào là chinh phục gió tuyết nè, chinh phục thú dữ, chinh phục đói rét, núi cao... Tóm lại là những công việc nào càng khó khăn càng làm được, đều được gọi là chinh phục.
Mộng Phàm chưa rõ.
- Nhưng mà... Cái gì là chinh phục mới được chứ?
- Cái đó... Cái đó... Hạ Lỗi bứt tai, rồi gãi đầu - Chinh phục có nghĩa là... À có nghĩa là thắng lợi, là chiến thắng ấy mà.
Hạ Lỗi sử dụng gần hết những từ ngữ mà nó biết. Mộng Phàm tỏ ra sùng bái hơn.
- À... Thì ra chinh phục có nghĩa là thắng lợi, là chiến thắng. Rồi Mộng Phàm nhìn xuống vùng đất trải dài trước mặt nó, lớn tiếng hét - Hòn Vọng Phu muôn năm! Chinh phục muôn năm! Anh Thạch muôn năm. Chiến thắng muôn năm!
Hạ Lỗi đưa tay lên gãi gãi đầu, nó cảm thấy cái câu "Hạ Lỗi muôn năm", nó làm sao đấy, nhưng nó cũng cảm thấy phiêu diêu trong lòng.
Tiếng cười của Mộng Phàm giòn làm sao, dễ thương làm sao. Lần đầu tiên trong đời nó biết thế nào là hai chữ "tự hào".
Mộng Phàm cười xong lại thắc mắc:
- Thế còn người đàn bà kia? Anh có thấy người đàn bà trên này không?
- Người đàn bà nào?
- Thì người đàn bà đã hóa đá đó!
- À đây này!
Hạ Lỗi vỗ vỗ tảng đá sau lưng. Mộng Phàm ngước lên nhìn. Chăm chú nhì, nó có vẻ sợ hãi.
- Sao bà nầy lại biến thành tảng đá to như vậy? Rồi Mộng Phàm đứng dậy ngắm thêm một chút nói - Có lẽ bà ta đứng đây ngóng lâu lắm, càng ngóng càng dài cổ ra nên mở trở thành to lớn như vậy?
Rồi không hiểu sao Mộng Phàm quay lại nhìn Hạ Lỗi nói:
- Nếu anh mà bỏ về miền Đông Bắc chắc em rồi cũng hóa đá như bà ta thôi.
Hạ Lỗi giật mình.
Giữa một đứa bé mới mười tuổi với một đứa bé tám tuổi, lúc nói chúng nó cũng chẳng hề có ý gì. Nói để mà nói. Nhưng Hạ Lỗi cũng cảm thấy xao xuyến, hình như có một linh cảm nào đó làm nó phân vân mơ hồ.
Tuổi thơ như thế đấy. Nó đã trôi qua trong rừng bạch dương, trên bờ sông, trong đồng cỏ, rừng thông và hòn Vọng Phu, trong cái khuôn viên rộng lớn của nhà họ Khang và thoắt đấy năm đứa bé đều lớn.