21-09-2008, 09:34 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 6
ALEXANDRA FARRADAY
Sandra Farraday cũng không quên Rosemary Barton.
Cô lại nhìn thấy cô ta ngã gục vá» phÃa trước trên bà n cá»§a quán rượu. Và cô nhá»› lại ánh mắt cá»§a cô đã gặp ánh mắt cá»§a Stephen và o lúc đó như thế nà o.
Anh đã Ä‘á»c được gì trong mắt cô? Liệu anh có thấy lòng căm thù đối vá»›i ngưá»i vừa chết và cảm giác thắng lợi trà n ngáºp cô trong giây phút khá»§ng khiếp đó?
Gần má»™t năm trá»i đã trôi qua nhưng những chi tiết đó vẫn còn rất rõ rà ng trong tâm trà cô dưá»ng như nó vừa xảy ra hôm trước. Rosemary đã chết nhưng cô ta vẫn tiếp tục sống trong trà nhá»› cá»§a Sandra. Và cÅ©ng như, không chắc lắm nhưng có thể, trong tâm trà cá»§a Stephen.
Cô thấy lại quán rượu Luxembourg. Má»™t nÆ¡i dá»… chịu: khung cảnh sang trá»ng, phục vụ nhanh và kÃn đáo, nÆ¡i cô yêu thÃch. Cái há»™p đêm đó tháºt lịch sá»±. Má»™t nÆ¡i thÃch hợp để thết đãi bạn bè.
Cô muốn quên nhưng má»i việc cứ bám chặt lấy cô bắt cô phải nhá»› lại, kể cả Fairhaven, từ khi George Barton đến ở Tu viện nhá».
Tháºt lạ lùng là anh ta đã đến đó! ChÃnh bản thân anh ta cÅ©ng kỳ quặc. Không phải loại hà ng xóm mà cô muốn có. Sá»± có mặt cá»§a anh ta ở Tu viện nhỠđã là m há»ng kỳ nghỉ cá»§a há». Ở Fairhaven, nÆ¡i duy nhất cho đến mùa hạ ấy cô luôn tìm thấy sá»± yên bình, tÄ©nh lặng, hoà bình! Bởi vì ở Fairhaven, trong cái khung cảnh mà há» thÃch, Stephen và cô đã hạnh phúc, nếu như có thể nói là hỠđã từng hạnh phúc.
Äúng! Má»™t trăm lần đúng! HỠđã hạnh phúc và nếu không có Rosemary thì há» vẫn hạnh phúc!
ChÃnh là Rosemary, chỉ mình cô ta, đã đạp đổ lâu đà i hạnh phúc mà hỠđã xây dá»±ng!
Cô say mê Stephen. Nhưng theo bản năng, cô hiểu rằng cô cần phải che giấu bá»›t cái tình yêu nồng nà n mà cô dà nh cho anh. Cô đã yêu anh ngay từ ngà y đầu: từ phút đầu khi anh Ä‘i qua phòng khách và tiến vá» phÃa cô. Anh đã kể vá»›i cô rằng anh rụt rè và nói rằng không biết cô là ai.
Tuy nhiên, anh ta biết Ä‘iá»u đó rất rõ. Cô không biết khi nà o sá»± tháºt nà y đã hiện lên trong đầu cô nhưng vá»›i cô đây là má»™t Ä‘iá»u hiển nhiên.
Có thể đó là Ãt lâu sau khi cưới.
Anh đã giải thÃch cho cô bằng nhưng thá»§ Ä‘oạn gì anh đã chiếm được lá phiếu ở Nghị viện cho má»™t dá»± án và cô đã suy luáºn ra cái cung cách khôn khéo đó nhắc cô nhá»› lại Ä‘iá»u gì. Äiá»u gì nhỉ?
Và dần dần cô phát hiện ra cái chiến thuáºt quanh co đó, anh đã dùng để tiếp cáºn cô và o buổi tối đầu tiên. Sá»± phát hiện không là m cô ngạc nhiên.
Äúng hÆ¡n chỉ như khi cô nháºn thấy má»™t Ä‘iá»u mà cô đã biết từ lâu nhưng không nghi ngá».
Ngay trong ngà y cưới, cô đã nháºn ra là anh không yêu cô như cô yêu anh. Cô cÅ©ng không ngạc nhiên vì Ä‘iá»u đó. Äấy đâu phải lá»—i tại anh. Không phải ai cÅ©ng biết yêu, yêu tháºt sá»±. Cô có khả năng đó và đấy là bất hạnh cá»§a cô. Cô yêu bằng cả tâm hồn, cả trái tim, cả cuá»™c Ä‘á»i và cô không biết rằng Ä‘iá»u đó tháºt là ngoại lệ. Cô có thể chết vì anh má»™t cách vui vẻ. Vì anh, cô sẵn sà ng dối trá, lừa gạt hay Ä‘au khổ. Vị trà mà anh dà nh cho cô trong cuá»™c Ä‘á»i anh khác xa vá»›i những gì mà cô hy vá»ng nhưng cô chấp nháºn nó vá»›i má»™t niá»m kiêu hãnh kiá»m chế. Anh yêu cầu sá»± hợp tác cá»§a cô, sá»± giao cảm cá»§a cô sá»± thông minh nữa. Cái anh muốn ở cô là bá»™ óc chứ không phải trái tim và những lợi Ãch váºt chất mà cô có từ khi ra Ä‘á»i. Äiá»u đó cô hiểu ngay láºp tức nhưng cương quyết nén mình lại không là m há»ng má»™t tình yêu. Tất nhiên là anh yêu cô theo cách cá»§a anh, rất chân thà nh. Anh đã nói tháºt là anh thÃch ở bên cạnh cô. Thế là đủ để xây dá»±ng cho hai ngưá»i má»™t hạnh phúc bá»n lâu trà n đầy dịu dà ng, tin tưởng và tình thân ái…
Thế rồi Rosemary xuất hiện.
Cô nhiá»u lần tá»± há»i là m sao Stephen lại tưởng rằng cô không nghi ngá» gì cả. Cô đã Ä‘oán, ra từ ngà y đầu tiên ở Saint-Moritz. Cô đã nhìn thấy ánh mắt ngưá»i phụ nữ lạ mặt kia như thế nà o và thế là đủ.
Cái ngà y mà ngưá»i đà n bà kia trở thà nh tình nhân cá»§a anh, cô cÅ©ng biết.
Cô quen thuộc cả mùi nước hoa của Rosemary…
Và nhất là cô Ä‘á»c được trên nét mặt cá»§a Stephen, gương mặt tưởng như vô cảm: kÃn như bưng, những nét cá»§a niá»m vui, ná»—i buồn xoay quanh ngưá»i đà n bà mà anh vữa gặp.
Tháºt khó mà nói hết những Ä‘au khổ mà cô phải chịu đựng. Tháºt sá»± là những đòn tra tấn mà cô dÅ©ng cảm vượt qua. Cô không để lá»™ ra tà nà o ná»—i Ä‘au buồn cá»§a mình. Anh không biết gì cả. Cô trở nên xanh xao và gà y guá»™c Ä‘i. Cô bắt mình phải ăn. Nhưng là m sao bắt ngá»§ được? Äêm dà i vô táºn, cô nằm trên giưá»ng, không ngá»§, mắt mở to, ráo hoảnh trong bóng tối. Cô không muốn dùng đến thuốc. Äấy là má»™t thú nháºn cá»§a tÃnh má»m yếu. Cô muốn mình luôn cứng cá»i. Không bao giá» cô thú nháºn là mình bị thương, không ai có thể cạy được ở cô má»™t lá»i kêu ca hoặc phản đối.
Tuy nhiên, một việc là m cô thấy yên lòng.
Stephen không há» nghÄ© đến việc bá» cô. Äúng hÆ¡n là vì lợi Ãch cá»§a sá»± nghiệp cá»§a anh chứ không phải vì tình yêu đối vá»›i cô, cô không nghi ngá» Ä‘iá»u đó. Tuy nhiên, rõ rà ng là anh không muốn rá»i bá» cô. Má»™t ngà y nà o đó, anh sẽ chán cô ta…
Bởi vì sao anh lại tìm thấy Ä‘iá»u gì tuyệt vá»i ở ngưá»i đà n bà đó? Cô ta đẹp, rất đẹp, cô ta duyên dáng, yêu kiá»u. Nhưng cô ta không phải là ngưá»i duy nhất và không thể giải thÃch nổi niá»m Ä‘am mê mãnh liệt mà cô ta khÆ¡i dáºy.
Cô ta không thông minh, ngốc là đằng khác. Cô ta cÅ©ng không vui vẻ. Nếu như cô ta có trà óc thì vá»›i những đưá»ng nét đáng yêu và khêu gợi ấy, má»i việc sẽ khác Ä‘i. Nhưng vì cô ta như thế nên cô ta sẽ không giữ được Stephen mãi mãi. Lâu dần, anh sẽ mệt má»i vì cô ta.
Cô luôn biết rằng, đối vá»›i Stephen, công việc là trên hết. Anh sinh ra để là m nên những kỳ tÃch vÄ© đại. Anh có tầm vóc cá»§a má»™t nhà lãnh đạo, sá»± Ä‘am mê to lá»›n cá»§a anh đã chứng minh Ä‘iá»u đó.
Anh có một sự nghiệp phải hoà n thà nh. Anh nhớ ngay tới nó khi mắt vừa mở ra.
Chưa má»™t giây nà o cô có ý định bá» anh. à nghÄ© đó không đến trong đầu cô. Cô thuá»™c vá» anh cả thể xác và tâm hồn. Anh là cuá»™c Ä‘á»i cô. Và tình yêu bùng cháy trong cô như ngá»n lá»a…
Cô đã có má»™t giây hy vá»ng khi há» quyết định Ä‘i nghỉ và i ngà y ở Fairhaven. Stephen có vẻ trở lại chÃnh mình. Anh vui sướng ở bên cô, há»i ý kiến cô. Cô thấy gần gÅ©i anh hÆ¡n. Có vẻ như anh đã thoát khá»i móng vuốt cá»§a ngưá»i đà n bà kia và tìm lại được con ngưá»i tháºt cá»§a mình. Chưa có gì mất mát không sá»a chữa được. Anh sẽ thắng. Có thể anh sẽ cắt đứt.
Quay lại vá»›i London, anh lại sa ngã. Anh không thể táºp trung và o công việc, tá» ra vÆ¡ vẩn, báºn rá»™n, ốm yếu.
Cô đoán ra tại sao: Có thể là Rosemary đã đòi anh ra đi với cô ta. Anh phải đốt cháy giai đoạn.
Äoạn tuyệt vÄ©nh viá»…n vá»›i những thứ đã trở thà nh quen thuá»™c vá»›i sá»± nâng đỡ quý báu. Anh không thể quyết định được. Nhưng Rosemary tuy ngốc vẫn rất đẹp…
Sandra chỠđợi. Ở đáy tâm hồn, Stephen không yêu gì hÆ¡n công việc cá»§a mình. Nhưng liệu anh có nhá»› ra kịp thá»i không? Anh cÅ©ng sẽ không phải là ngưá»i đầu tiên phá vỡ sá»± nghiệp cá»§a mình vì đôi mắt đẹp cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà : đỠrồi ân háºn vá» sau?
Một hôm, trong tiệc cocktail. Sandra chợt nghe thấy từ miệng Rosemary những câu đầy ý nghĩa:
- Tôi sẽ nói với George, - cô nói với Stephen - cần phải quyết định và chấm dứt…
Sau đó cô ta nằm liệt giưá»ng vì bị cúm.
Sandra lại hy vá»ng má»™t lần nữa. Bệnh cúm có thể tiến triển thà nh sưng phổi. Má»™t bạn gái cá»§a cô đã chết như váºy. Nếu như Rosemary chết…
à nghÄ© đó, cô chấp nháºn má»™t cách bình thản.
Sandra cÅ©ng khá mÆ¡ má»™ng để căm thù má»™t cách ngây thÆ¡: Cô căm ghét Rosemary bằng tất cả sức lá»±c và nếu như ý nghÄ© cÅ©ng đủ để giết ngưá»i thì cô cÅ©ng không ngần ngại.
Nhưng không may là ý nghÄ© không thể giết ngưá»i. Cần má»™t cách khác.
Cô đã đến Luxembourg buổi tối hôm đó. Trá»i!
Sao Rosemary đẹp thế! Cô nhìn thấy cô ta trong phòng gá»i áo, trước khi và o bà n tiệc. Äôi vai trần tuyệt vá»i trắng mịn, bá»™ lông cáo xanh… Gáy và xanh hÆ¡n sau tráºn ốm, trông cô đáng yêu hÆ¡n, vá»›i vẻ mong manh, nó là m cho sắc đẹp cá»§a cô gần như hư ảo. Äứng trước gương, cô ta Ä‘ang đánh phấn lại. Sandra đứng đằng sau cô ta nhìn thấy hình ảnh cá»§a há» trong gương. Cô nháºn thấy cô có vẻ băng giá. Má»™t pho tượng lạnh lùng, không sinh khÃ, không trái tim.
- Tôi nhưá»ng chá»— cho chị nhảy đây. - Rosemary nói, - tôi xong rồi. Tráºn cúm là m tôi xấu Ä‘i kinh khá»§ng. Tôi thấy sợ. Tôi cảm thấy yếu và tôi bị Ä‘au đầu.
Sandra lịch sự quan tâm:
- Không phải tối nay chứ?
- Than ôi, có đây… Chị có viên Aspinne nà o không?
- Tôi có một viên Faive, nếu cô muốn…
Cô mở túi xách lấy ra một viên thuốc và đưa cho Rosemary.
- Cảm ơn, tôi sẽ cho nó và o túi xách, để đỠphòng.
Cô thư ký của Barton cũng ở đó, nhìn hỠmà không nói gì. Một cô gái cao lớn, tóc nâu, khá xinh và có vẻ ghét Rosemary.
Rồi há» ra khá»i phòng gá»i áo. Äầu tiên là Sandra, rồi đến Rosemary và cô Lessing. Và đương nhiên có cả cô bé Iris, em cá»§a Rosemary. Má»™t cô gái nhá» vá»›i cặp mắt to mà u xám xanh, mặc váy trắng và có vẻ bá»±c bá»™i.
Há» gặp cánh đà n ông trong đại sảnh. Má»™t ngưá»i phục vụ dẫn há» và o bà n tiệc. HỠđã Ä‘i và o dưới má»™t cái cổng chà o trang trà đẹp đẽ và không có gì hoà n toà n không có gì, báo trước cho há» rằng má»™t ngưá»i trong số há» sẽ không còn sống, khi Ä‘i ra qua cổng nà y.
Tà i sản của khungcodangcap
Chữ ký của khungcodangcap
21-09-2008, 09:38 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
PHẦN II - Chương 1
NGÀY HỘI CỦA NGƯỜI CHẾT
Lucilla Drake Ä‘ang nói lÃu lo. Äây là má»™t từ dùng trong gia đình và nó không phải là không chÃnh xác. Những lá»i nói tuôn ra từ miệng ngưá»i đà n bà trung háºu nà y liên hồi và giá»ng cá»§a bà không phải là êm tai.
Sáng nay bà có hà ng đống việc phải là m, nhiá»u đến ná»—i bà không thể chú tâm và o bất cứ việc gì.
Chuyến trở vá» London sắp tá»›i đặt ra hà ng trăm việc lặt vặt phải là m và bà phải giải quyết ngay láºp tức, rồi lại còn phải chăm sóc Iris, ngưá»i từ và i ngà y nay tá» ra rất á»§ rÅ©.
- Iris, tháºt sá»± là cháu là m cho bác lo lắng, bà nói. Cháu rất xanh xao vá»›i vẻ mặt nhăn nhó cá»§a má»™t ngươi mất ngá»§. Cháu có ngá»§ được không? Nếu không, hãy bảo bác. Bác sẽ cho cháu uống mấy viên thuốc cá»§a bác sÄ© Wylie hoặc là Cashell? Bác không nhá»› nữa… Và điá»u nà y nhắc lại cho bác là chÃnh bác phải Ä‘i đến cá»a hà ng thá»±c phẩm. Bởi vì có hai việc: má»™t là các cô hầu tá»± mua bán theo ý há», hoặc là hỠăn cắp cá»§a chúng ta như ở ngoà i chợ váºy. Bác không biết có bao nhiêu bánh xà phòng ở trong vỉ, trong khi chúng ta chỉ dùng ba bánh má»™t tuần thôi Hiện nay, có lẽ có loại sirô tốt hÆ¡n. Khi bác còn trẻ, ngưá»i ta cho uống sirô Easton… và rau cải thì tất nhiên bác sẽ cho nấu và o bữa trưa…
Iris đã quá mệt má»i và cÅ©ng đã quen vá»›i những bà i diá»…n văn không mạch lạc cá»§a bà Drake nên cÅ©ng không buồn há»i tại sao tên cá»§a bác sÄ© Cashell lại nhắc bà nhá»› tá»›i ngươi bán thá»±c phẩm trong là ng. Nếu như cô có há»i thì ắt là bà ta sẽ trả lá»i: "Vì ngưá»i bán thá»±c phẩm tên là Crowford". Iris cÅ©ng sẽ không biết gì hÆ¡n. Những lý lẽ cá»§a bác Drake chỉ rõ rà ng đôi vá»›i chÃnh bác ấy mà thôi.
Iris dồn hết sức lực để phản đối rằng cô thấy rất khoẻ.
- Khoẻ gì! Lucilla đáp lại. Cháu có cặp mắt thâm quầng. Cháu bị quá tải.
- Nhưng từ hà ng tuần nay cháu có là m gì đâu?
- Bác cÅ©ng biết thế? Nhưng chÆ¡i tennis cÅ©ng rất mệt đối vá»›i má»™t cô gái trẻ… và hÆ¡n nữa bác cho rằng không khà ở đây rất hại ngưá»i. Chúng ta Ä‘ang ở chá»— trÅ©ng nhất trong vùng. Nếu như George há»i ý kiến bác thay vì há»i cô gái đó.
- Cô gái đó?
Cái cô Lessing mà anh ta che chở ấy? Cô ấy là má»™t thư ký tuyệt vá»i, bác không phản đối, nhưng anh ấy đã sai lầm khi không để yên cho cô ta ở đúng chá»—. Äiá»u đó đã là m cô ta tưởng là ngưá»i nhà và Chúa cÅ©ng biết rằng cô ta không cần phải khuyến khÃch đâu!
- Nhưng bác Æ¡i, tháºt ra cÅ©ng từ lâu lắm Ruth ở trong gia đình nà y.
Bà Drake hÃt hà .
- Nên cô ta muốn trở thà nh ngưá»i nhà luôn, bà nói tiếp, Ä‘iá»u đó rõ như ban ngà y? Tá»™i nghiệp George! Khi nói đến phụ nữ thì anh ta cứ như má»™t đứa trẻ váºy! Nhưng chúng ta không để như váºy mà sẽ che chở cho anh ta tháºm chà nếu anh ta không muốn. Ở địa vị cháu, Iris, bác sẽ là m cho anh ta hiểu rõ rằng dù cô Lessing có đáng yêu đến mấy thì cÅ©ng sẽ không có chuyện cưới xin đâu!
Iris sá»ng sốt kêu lên:
- Cháu không biết là anh ấy định cưới Ruth?
Bà Drake nhún vai:
- Cháu là má»™t đứa trẻ và không trông thấy những Ä‘iá»u xảy ra dưới mÅ©i cháu!
- Äúng là cháu không có kinh nghiệm sống như bác…
Iris mỉm cưá»i. Bà bác cô thỉnh thoảng tháºt là ná»±c cưá»i.
- Hãy tin bác, bà Drake nói tiếp, cô gái trẻ đó chỉ tìm cách lấy chồng thôi.
- Và sau đó…
- Sau đó thế nà o? Cháu không nháºn biết à ?
- Có chứ? Cháu thì cháu thấy đó là má»™t Ä‘iá»u tuyệt vá»i đối vá»›i George… Cô ấy rất yêu anh. Cô ấy sẽ là má»™t ngưá»i vợ tốt, chăm sóc anh ấy cẩn tháºn…
Pháºt ý và bá»±c mình, bà Drake hăng hái phản đối:
- Bác thấy rằng chúng ta chăm sóc George cẩn tháºn và anh ta chỉ mong có thế! Cần gì hÆ¡n nữa!
- Tôi tá»± há»i đấy? Chúng ta nấu cho anh ấy những món ăn ngon tuyệt, phục vụ anh ta không cháºm trá»… và trong nhà có má»™t cô gái trẻ tháºt đáng yêu. Và sau khi cháu Ä‘i lấy chồng thì bác hy vá»ng vẫn còn khả năng chăm nom cho anh ta được thoái mái và theo dõi sức khoẻ anh ta. CÅ©ng tốt hoặc tốt hÆ¡n má»™t con bé đầy thá»§ Ä‘oạn từ phòng là m việc Ä‘i ra. Má»™t cô thư ký thì biết gì vá» nghệ thuáºt chăm sóc gia đình. Tinh toán, đánh máy, biết tốc ký và phân loại giấy tá», tất cả những cái đó không giúp gì cho việc Ä‘iá»u khiển má»™t ngôi nhà đâu! Iris thấy buồn cưá»i, chá»n cách không tranh luáºn. Cô nghÄ© đến mái tóc Ä‘en đẹp cá»§a Ruth, là n da mịn như sa tanh, thân hình mảnh dẻ nổi báºt lên bởi những bá»™ váy áo đứng đắn. Tá»™i nghiệp bác Lucilla, chỉ biết có tiện nghi và ná»™i trợ, tình yêu và thÆ¡ ca ở cách bác xa vá»›i và bác đã quên chúng hoặc chưa bao giá» biết chúng cả. Iris nghi ngá» là bà bác còn nhá»› đến ông bác cô…
Sinh ra từ cuá»™c hôn nhân đầu tiên, chị cùng cha cá»§a Hector Marle, Lucilla đã là ngưá»i mẹ bé nhá» cá»§a em trai sau khi mẹ cáºu chết. Chăm sóc ngôi nhà cá»§a cha mẹ. Ở váºy là m bà cô, bà tưởng mình sẽ độc thân mãi, váºy mà gần đến tuổi bốn mươi, bà đã gặp và cưới mục sư Drake lúc đó đã ngoà i năm mươi tuổi. Cuá»™c Ä‘á»i má»™t phụ nữ có chồng cá»§a bà kéo dà i không lâu: gần hai năm sau đó bà là má»™t bà góa vá»›i má»™t đứa con, tình mẫu tá» muá»™n mà n và không dám mong đợi là má»™t Ä‘iá»u to tát trong cuá»™c Ä‘á»i bà . Con trai bà lá»›n lên đã trở thà nh má»™t ná»—i lo lắng và chịu đựng. Bà đã phải trả giá đắt cho con trai nhưng bà tha thứ cho nó tất cả. Äối vá»›i bà , cáºu con trai đáng yêu quá cả tin và bị lôi kéo và o những mối quan hệ mỠám. Luôn thiếu may mắn. Cáºu ta luôn là ngưá»i bị lừa gạt hoặc là nạn nhân cá»§a sá»± bịp bợm. Nó phải là m bình phong cho những kẻ ranh mãnh và chúng lợi dụng sá»± ngây thÆ¡, trong trắng cá»§a nó.
Ngay khi nói vá» Victor, khuôn mặt bà Drake dịu ngay lại. Bà biết con trai bà . Äấy là má»™t cáºu bé dÅ©ng cảm, đầy nhiệt huyết và luôn là nạn nhân cá»§a những kẻ mà nó cho là bạn. Bà biết rõ hÆ¡n ai hết rằng nó sợ xin tiá»n bà khá»§ng khiếp. Nhưng khi nó bị mắc kẹt và o những tình thế bất khả kháng thì nó biết là m sao, nó có thể là m gì khác đây? Nó chỉ còn có má»™t mình mẹ thôi và cần phải quay vá» phÃa bà ?
Dù váºy, lá»i đỠnghị cá»§a George má»i bà đến ở chá»— anh để chăm sóc cho Iris, đối vá»›i bà như má»™t phép là nh cá»§a Chúa, nó đến đúng và o lúc bà đã khánh kiệt gần hết các nguồn tà i chÃnh và sống nghèo khổ. Bà đã rất sung sướng trong thá»i gian ở cạnh George cho nên hôm nay bà đón nháºn không mấy hà o hứng cái viá»…n cảnh bị thay thế bởi má»™t cô gái trẻ, dù cô ta có giá»i giang đến mức nà o Ä‘i nữa.
Vả lại cái cô Ruth ấy chỉ cưới George vì tiá»n. Chẳng có má»™t cô gái trẻ nà o phải lao động để kiếm sống lại bằng lòng vá»›i số pháºn cá»§a mình. Những cô gái là m công ngà y nay cÅ©ng như ngà y xưa, khi há» có thể vá»›i tay đến gần má»™t ngưá»i đà n ông có khả năng bảo đảm cho há» má»™t cuá»™c sống sung túc thì há» bá» việc ngay. Cô Ruth nà y cÅ©ng váºy thôi. Rất thông minh, cô ta đã chiếm được lòng tin cá»§a ông chá»§. Cô đã cho anh lá»i khuyên để trang trà khu biệt thá»±, cô ta là ngưá»i không thể thiếu được.
Nhưng cảm Æ¡n Chúa là Ãt nhất có má»™t ngưá»i biết rõ cô ta Ä‘ang chạy theo cần gì…
Bà Drake gáºt gù nhiá»u lần vẻ hiểu biết là m cho cái cằm má»ng mỡ cá»§a bà rung lên nhè nhẹ, rồi gác chuyện đó lại, bà đỠcáºp đến chuyện khác, cần gấp hÆ¡n.
- Bác cÅ©ng không biết có nên che phá»§ các đồ đạc lại không? George cÅ©ng không nói rõ rà ng vá»›i bác là chúng ta có trở lại đây trước mùa xuân hoặc thỉnh thoảng đến và o cuối tuần hay không? Tháºt là khó biết chÃnh xác!
- Chắc là anh ấy chưa quyết định? - Iris nói.
Và để tỠra có quan tâm đến vấn đỠnà y, cô nói thêm:
- Khi trá»i đẹp thì cháu thấy đến đây chÆ¡i cÅ©ng rất hay. Mặc dù chưa chắc cháu đã Ä‘i được. Äằng nà o thì có má»™t ngôi nhà ở đây cÅ©ng rất tuyệt!
- Phải, cháu yêu quý, nhưng bác cần phải biết nên là m gì. Bởi vì nếu chúng ta không định quay lại đây và o cuối năm thì cần phải cho băng phiến và o chăn mà n, còn nếu chúng ta thỉnh thoảng đến đây thì Ä‘iá»u đó không cần thiết vì chúng ta phải dùng đến chăn. Và cái mùi băng phiến thì rất khó chịu?
- Váºy thì đừng cho chúng và o?
- Tất nhiên rồi! Chỉ hiá»m má»™t ná»—i là mùa hè rất nóng và có bao nhiêu là con nháºy? Ai cÅ©ng nói năm nay nhiá»u nháºy và ong ghê gá»›m. Hawkins kể vá»›i cô là đã triệt phát 30 tổ ong! Ba mươi! Ghê chưa?
Iris nghÄ© đến Hawkins. Ông thưá»ng bước những bước dà i trong vưá»n và o lúc chiá»u tà và phun axit cyanhydric lên cây cối. Axit cyanhydric… Rosemary… Tại sao suy nghÄ© cá»§a cô luôn quay vá» chá»§ đỠđó?
Bà Drake vẫn tiếp tục lá»i độc thoại cá»§a mình vá» má»™t chá»§ đỠmá»›i:
- Tôi tá»± há»i má»™t việc khác là có nên Ä‘em những đồ bạc gá»i ở ngân hà ng không? Bà Alexandra nói rằng có nhiá»u vụ trá»™m trong vùng lắm. Tất nhiên là chúng ta có cá»a giả chắc chắn nhưng biết thế nà o? Tôi không thÃch cách bà ấy chải tóc. Nó là m các nét cá»§a bà dịu Ä‘i… Vả lại bà ấy không nên dịu dà ng… Hình như bà ấy lo lắng. Ngà y nay có vẻ như ai cÅ©ng lo lắng cả. Khi tôi còn trẻ thì không như váºy… Và điá»u đó là m tôi nghÄ© là tôi không ưa vẻ mặt cá»§a George trong thá»i gian nà y… Anh ta sẽ bị cúm mất và tôi sẽ không ngạc nhiên… Hình như anh ta đã bị sốt mấy lần rồi… Có lẽ công việc đã là m anh ta lo âu… Äằng nà o thì cÅ©ng có Ä‘iá»u gì đây là m anh ta lo lắng…
Iris rùng mình.
- Bác đã bảo mà ! - Bà bác Lucilla kêu lên đắc thắng - Cháu thì cháu sẽ bị cảm lạnh!
Tà i sản của khungcodangcap
21-09-2008, 09:40 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 2
- Em ước gì đã không đến đây!
Sandra Farraday buông ra và i lá»i vẻ cay đắng đến ná»—i chồng cô ngạc nhiên quay lại nhìn cô.
Äiá»u mà cô vừa nói, anh cÅ©ng nghÄ© thế, nhưng anh đã tháºn trá»ng để cô không nháºn ra. Như váºy là Sandra cÅ©ng có cảm giác như anh. Cô cÅ©ng cảm thấy rằng Fairhaven đã bị phá hoại, rằng sá»± yên tÄ©nh cá»§a nó đã bị đánh cắp, từ khi những ngưá»i hà ng xóm má»›i đến ở phÃa bên kia cá»§a công viên.
- Anh không biết là cảm giác cá»§a em cÅ©ng như váºy! - Cô giải thÃch.
- Ở nông thôn, quan hệ hà ng xóm láng giá»ng rất quan trá»ng. Nếu chúng ta không cư xá» tá» tế thì sẽ thà nh ra thô thiển. Chúng ta không thể như ở London, chỉ cần lịch sá»± và đáng mến.
- Không, chúng ta không như váºy được, anh nói và thế là chúng ta được má»i và o cuá»™c chÆ¡i kỳ cục nà y.
Há» cùng im lặng và cùng nhìn thấy lại trong đầu cảnh xảy ra trong bữa trưa. George Barton đã tá» ra rất vui vẻ má»™t cách đáng ngại, hÆ¡i bồng bá»™t và kÃch động mà há» Ä‘á»u nháºn thấy. George Barton những ngà y nà y tháºt là kỳ lạ. Stephen chưa bao giỠđế ý đến anh ta, khi Rosemary còn sống. Äối vá»›i Stephen, anh ta luôn ở phÃa sau, má»™t ngưá»i trung háºu hÆ¡i trầm mặc, đã cưới má»™t cô vợ trẻ trung, duyên dáng. Stephen chưa bao giỠđắn Ä‘o lừa dối anh ta. Già hÆ¡n vợ nhiá»u, không có gì hấp dẫn. Barton là loại chồng sinh ra để bị lừa dối, loại chồng không biết cách giữ má»™t cô vợ xinh đẹp và thất thưá»ng. HÆ¡n nữa George hiểu rõ tình cảm cá»§a Rosemary nên chẳng có nhiá»u ảo tưởng ở cô ta. Anh biết rõ cô ta…
Nhưng anh lại yêu cô và phải chịu đau khổ.
Stephen tá»± há»i George đã là m gì từ khi Rosemary chết, vì há» gặp nhau rất Ãt. Chỉ khi anh ta trở thà nh hà ng xóm cá»§a hỠở Tu viện nhá».
Stephen mới thấy anh ta đã thay đổi. Sôi nổi hơn, tự tin hơn nhưng lại rất kỳ quặc.
Phong cách cá»§a anh ta ngà y nay tháºt kỳ lạ. Bất thình lình, anh ta đưa ra lá»i má»i. Má»™t bữa tiệc để ká»· niệm sinh nháºt lần thứ 18 cá»§a Iris. Anh ta cương quyết yêu cầu sá»± có mặt cá»§a Sandra và Stephen, những ngưá»i hà ng xóm tốt bụng…
Tất nhiên Sandra trả lá»i là há» rất vui lòng đến.
Stephen rất báºn rá»™n vì chuyến Ä‘i London và chÃnh cô cÅ©ng có nhiá»u việc lặt vặt nhưng há» sẽ sắp xếp.
- Váºy thì chúng ta định ngà y nhé?
Anh thấy lại bá»™ mặt thô cá»§a George Ä‘ang mỉm cưá»i:
- Các vị nghÄ© sao vá» má»™t ngà y cá»§a tuần sau nữa? Thứ tư hoặc thứ năm? Thứ năm mồng 2 tháng 11 có được không? Nếu các vị thÃch ngà y khác thì hãy nói, tôi sẽ đồng ý ngay…
Tháºt là thô thiển và không đúng phép tắc lá»i má»i đó ngưá»i ta không thể thoái thác được. Iris và Stephen nháºn ra và đỠmặt ngượng. Sandra đã xá» sá»± rất tuyệt. Vá»›i má»™t nụ cưá»i, cô trả lá»i rằng ngà y thứ năm mồng 2 tháng 11 là rất phù hợp.
- Tháºt ra thì chúng ta không bắt buá»™c phải đến đó. - Stephen nói to.
Sandra quay lại phÃa anh:
- Anh nghĩ thế à ?
- Chúng ta sẽ tìm ra một cớ…
Anh ta sẽ nà i nỉ chúng ta và o má»™t dịp khác hoặc là yêu cầu chúng ta chá»n má»™t ngà y khác.
- Em có cảm giác là anh ta muốn má»i chúng ta bằng được…
- Anh tá»± há»i tại sao? Nữ hoà ng cá»§a ngà y há»™i là Iris và anh cho rằng cô ta cÅ©ng chẳng quan tâm đến sá»± có mặt cá»§a chúng ta.
- Không, không, cô nói vẻ suy nghĩ.
Sau một thoáng im lặng cô nói tiếp:
- Anh có biết bữa tiệc diễn ra ở đâu không?
- Không.
Ở quán Luxembourg!
Sá»± ngạc nhiên là m anh nÃn thở và anh thấy tái mặt. Anh cần phải cố gắng để tá»± chá»§ và nhìn Sandra. Anh thấy cô rất bình tÄ©nh:
- Tháºt là vô lý! - anh nói cố chế ngá»± cảm xúc.
- Ở Luxembourg à ? Äến nÆ¡i gợi lại ká»· niệm để là m gì? Ngưá»i đà n ông đó Ä‘iên rồi!
- Em cũng nghĩ thế.
- Rất đơn giản là chúng ta sẽ không tá»›i. Câu chuyện đó đã là m cho chúng ta chịu đủ phiá»n phức rồi… Em nhá»› chứ? Các bà i báo, chụp ảnh…
- Em nhá»›.
- Anh ta không thấy thế hay sao?
- Có lý do để anh ta chá»n như váºy, anh ta đã nói vá»›i em.
Cô trả lá»i mà không nhìn anh, anh thầm biết Æ¡n cô:
- Sau bữa trưa, anh ấy đã kéo em ra để giải thÃch. Anh ta nói rằng cô bé Iris đã không hồi phục lại hoà n toà n từ cÆ¡n sốc và o ngà y chị cô ấy chết…
- Có lẽ váºy Stephen nói. Ở bà n ăn anh đã quan sát cô ta. Cô ta có vẻ buồn và ốm.
- Em cÅ©ng nghÄ© thế; hình như cô ấy không được khoẻ những ngà y vừa qua… Em nói tiếp vá» George Barton. Váºy là anh ấy nói vá»›i em rằng Iris đã tìm má»i cách để không đến Luxembourg nữa, kể từ ngà y chị cô ấy chết…
- Äiá»u đó đáng ngạc nhiên à ?
- Theo anh ta, thì đây là má»™t sai lầm. Anh ta đã há»i ý kiến má»™t chuyên gia vá» thần kinh và ông ta nói là sau má»i loại sốc thì không nên chạy trốn khá»i những nguyên nhân gây sốc, mà ngược lại phải đương đầu vá»›i chúng. Trong các trưá»ng dạy lái máy bay, khi má»™t phi công trẻ bị nhà o xuống đất và nếu anh ta không chết, thì ngưá»i ta bắt cáºu ấy bay lại ngay. Và theo cùng nguyên tắc ấy…
- Tóm lại. Ông chuyên gia đó đã có ý định là bắt đầu lại một vụ tự sát thứ hai…
- Ông ta cho rằng để thắng cÆ¡n thần kinh, Iris cần phải vượt qua sá»± sợ hãi và cô ấy sẽ khoẻ hÆ¡n nếu cô coi Luxembourg cÅ©ng như má»i quán ăn khác.
Vì váºy Barton muốn tổ chức bữa tiệc vá»›i những khách ăn đã tá»›i dá»± năm ngoái lá»… sinh nháºt cá»§a Rosemary.
- Buổi tối đó hứa hẹn sẽ rất hấp dẫn?
- Nó là m anh lo buồn à , Stephen?
Má»™t sá»± lo lắng thoáng qua, nhưng anh trả lá»i ngay:
- Không, anh không lo buồn? Anh thấy ý kiến đó rùng rợn váºy thôi! Nhưng cá nhân anh bất cần, và thá»±c ra anh nghÄ© đến em… nếu em cÅ©ng không quan tâm…
- Không quan tâm ư? Không phải thế, còn khác xa là khác Nhưng lá»i má»i đã được đưa ra theo cách để ngưá»i ta không từ chối được. Cần nhấn mạnh rằng, cÅ©ng như anh, em đã quay lại Luxembourg nhiá»u lần từ khi đó. Äấy là má»™t nÆ¡i luôn hấp dẫn má»i ngưá»i.
- Phải, nhưng lần nà y hoà n cảnh rất đặc biệt.
- Tất nhiên.
- Nhưng như em đã nói, rất khó từ chối và nếu chúng ta thoái thác lá»i má»i sẽ lại được nhắc lại… nhưng không có lý do gì để hình phạt nà y nhằm và o em. Anh sẽ tá»›i… còn em, em sẽ xin lá»—i và o phút cuối cùng, em bịa ra bị Ä‘au đầu, cảm hay bất cứ Ä‘iá»u gì!
Cô ngẩng đầu lên:
- Thế là hèn nhát. Không, Stephen, nếu anh đi, em cũng đi.
Bà n tay cô đặt nhẹ lên cánh tay của Stephen.
- Sau cùng thì, Stephen, cô nói, hôn nhân cá»§a chúng ta cÅ©ng không phải là điá»u gì to tát lắm nhưng dù sao chúng ta cÅ©ng cùng nhau đương đầu vá»›i má»i khó khăn.
Anh ngắm nhìn cô. Cái câu nói buồn bã đã đến rất tá»± nhiên, như khi cô nói má»™t Ä‘iá»u không quan trá»ng. Anh thấy bất ngá» và rụng rá»i.
- Tại sao? Anh cố gắng há»i, tại sao em nói hôn nhân cá»§a chúng ta không phải là điá»u gì to tát cả?
- Thế không phải tháºt à ?
Anh cực lực phản đối.
- Không, ngà n lần không? Anh muốn em biết rằng, đối với anh, hôn nhân của chúng ta là tất cả!
Cô mỉm cưá»i:
- Em tin thế… Vá» mặt nà o đó thì đúng váºy! Chúng ta là má»™t bè rất đẹp, Stephen. Chúng ta cùng chèo trên má»™t con thuyá»n và chúng ta thu được kết quả khả quan.
- Äây không phải là điá»u anh muốn nói?
Rất xúc động, anh nắm lấy hai tay cô và kéo vá» phÃa anh:
- Sandra, em không biết em là cái anh quý nhất trên Ä‘á»i hay sao?
Cô hiểu là anh đã nói lên sá»± tháºt. Và cô tin Ä‘iá»u đó: Tháºt khó tin, khó tưởng tượng, bất ngá» nhưng nó là sá»± tháºt!
Cô để anh kéo mình và o lòng và xiết chặt, anh hôn cô và thì thầm những câu đứt đoạn:
- Sandra, tình yêu của anh! Anh yêu em! Anh sợ… Anh sợ mất em biết bao!
- Vì chuyện với Rosemary à ?
- Em… em biết à ?
- Tất nhiên. Em biết ngay từ đầu…
- Và em hiểu?
Cô lắc đầu:
- Không, em không hiểu và em nghĩ rằng sẽ chẳng bao giỠcó thể hiểu được. Anh đã yêu cô ấy?
- Không hẳn. Em là ngưá»i phụ nữ duy nhất mà anh yêu tháºt sá»±.
Vá»›i má»™t nụ cưá»i buồn, cô nhắc lại câu nói cá»§a Stephen:
- Ngay từ phút đầu tiên anh nhìn thấy em ở đầu kia phòng khách phải không? Äừng nhắc lại lá»i nói dối đó, Stephen. Vì đây là nói dối…
Sá»± tấn công đó không là m anh bối rối. Cháºm rãi và nhấn mạnh từng từ, anh nói:
- Phải Sandra, đấy là lá»i nói dối. Tuy có vẻ là rất ngược Ä‘á»i, anh bắt đầu nghÄ© rằng anh đã nói ra sá»± tháºt! Sandra, hãy cố hiểu? Có những ngưá»i luôn tìm ra những lý do đẹp để bà o chữa cho những hà nh động xấu xa cá»§a há» và há» nói là do "tình yêu chân thà nh", há» không ngần ngại nhắc Ä‘i nhắc lại Ä‘iá»u đó. Bá»n há» vá» bản chất là má»™t lÅ© đạo đức giả. Há» tá»± thuyết phục rằng má»i chuyện bẩn thỉu mà há» gây ra là vì hạnh phúc cá»§a ngưá»i khác, được thúc đẩy bằng những động cÆ¡ cao thượng… Váºy thì Sandra, hãy tá»± bảo mình rằng ngược lại vẫn có những ngưá»i luôn tá»± kiá»m chế và tá»± phán xét mình má»™t cách nghiêm khắc, há» luôn hà nh động có mục Ä‘Ãch… Sandra, em là ngưá»i vợ mà anh hằng mÆ¡ ước! Äấy là sá»± tháºt… và khi anh nhìn lại phÃa sau, anh chân thà nh tin rằng nếu như đó không phải là sá»± tháºt thì anh sẽ chẳng bao giá» biết là m tất cả những ai cần thiết để già nh được em?
Cô cay đắng nói:
- Anh không yêu em…
- Không, anh chưa bao giá» yêu. Anh là má»™t ngưá»i nghÄ© rằng mình không có cảm giác và tá»± hà o vá» sá»± lạnh lùng trong tÃnh cách cá»§a mình. Rồi má»™t hôm, anh chợt bị rÆ¡i và o bẫy ái tình, bất thình lình, khi Ä‘i ngang qua tiá»n sảnh khách sạn, má»™t tình yêu mãnh liệt như má»™t cÆ¡n giông mùa hè, nhanh chóng, thô bạo, ngắn ngá»§i. Tháºt là ngốc phải không?
Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Và ở nÆ¡i đây. Ở Fairhaven anh đã tỉnh ngá»™ và nháºn ra sá»± tháºt.
- Nghĩa là ...
- NghÄ©a là tại đây anh đã hiểu rằng trong Ä‘á»i anh chỉ có má»™t ngưá»i đáng nói đó là em và chỉ có má»™t việc duy nhất là m anh trăn trở: giữ gìn tình yêu cá»§a em. Váºy đấy, đây là sá»± tháºt?
Cô nói rất khẽ:
- Giá như em biết Ä‘iá»u đó!
Sau một lát, cô nói tiếp:
- Em tưởng là anh đã định ra đi với cô ta.
- Cô ta ư, phải…
- Váºy Ä‘iá»u gì đã xảy ra?
Anh thở dà i. HỠđã gợi lại những kỷ niệm ám ảnh:
- Äã xảy ra chuyện ở Luxembourg.
Há» cùng im lặng và đá»u cảm thấy những hình ảnh trong đầu. Há» thấy lại bá»™ mặt tái xám đã từng rất đáng yêu cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà đẹp. Hình ảnh khá»§ng khiếp mà há» không dá»i mắt Ä‘i được.
Sau đó hỠngẩng đầu lên và ánh mắt hỠgiao nhau Anh phản ứng đầu tiên:
- Hãy quên Ä‘i Sandra? Vì lòng yêu kÃnh Chúa chúng ta đừng nghÄ© vá» cái đó nữa?
- Äiá»u đó nói thì dá»…! Chúng ta không có đủ sức mạnh để quên!
Lại im lặng kéo dà i, rồi Sandra nói:
- Chúng ta sẽ là m gì đây?
- Cái em nói lúc nãy: chúng ta sẽ đương đầu cùng nhau. Hãy đi đến bữa tiệc quái đản đó để xem nó che giấu cái gì.
- Anh không tin Ä‘iá»u George Barton nói vá» Iris?
- Không. Còn em?
- Có thể thế tháºt. Nhưng chắc chắn rằng phải có lý do khác để tổ chức bữa tiệc nà y.
- Lý do gì?
- Em không biết. Stephen, nhưng em sợ…
- Sợ Barton à ?
- Phải! Em nghĩ là anh ta biết.
- Biết gì?
Cô nhìn thẳng và o mắt anh nhưng không trả lá»i và o câu há»i:
- Không nên sợ. Stephen. Cần phải dÅ©ng cảm, nhiá»u dÅ©ng cảm… Stephen, anh sẽ thà nh đạt. Anh là con ngưá»i mà thế giá»›i nà y cần và không gì có thể đảo ngược được Ä‘iá»u đó… Em là vợ anh và em yêu anh?
Sau một lúc im lặng, anh nói:
- Nhưng. Sandra, bữa tiệc nà y, em không nghĩ rằng…
- Có em nghĩ rằng nó là một cái bẫy.
- Và chúng ta đi và o cái bẫy đó?
- Chúng ta không thể để hỠđoán được rằng chúng ta biết đó là cái bẫy.
- Äúng váºy.
Äá»™t nhiên Sandra ngá»a đầu ra sau và phá lên cưá»i. Rồi cô kêu lên:
- Hãy là m tất cả nhưng gì cô muốn. Rosemary! Cô sẽ không thắng đâu?
Anh nắm lấy vai cô:
- Im đi Sandra? Rosemary chết rồi?
- Anh nghÄ© thế à ? Äôi khi em có cảm giác rằng cô ta vẫn còn sống?
Tà i sản của khungcodangcap
21-09-2008, 09:42 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 3
HỠđi đến giữa công viên.
- Anh có phiá»n không George nếu em không quay lại vá»›i anh? - Iris há»i. - Em muốn trèo lên quả đồi kia và quay vá» theo lối rừng. Em đã bị Ä‘au đầu suốt sáng nay!
- Tá»™i nghiệp cô bé. - George nói. - Hãy Ä‘i và dạo chÆ¡i Ä‘i! Anh không thể Ä‘i cùng em vì anh đợi má»™t ngưá»i khách và o chiá»u nay và anh không biết hỠđến và o mấy giá».
- Váºy thì tạm biệt! Em sẽ quay vá» nhà để uống trà .
Há» chia tay nhau. Cô Ä‘i thẳng vá» ngá»n đồi phÃa xa vá»›i những tán thông. Lên đến đỉnh, cô dừng lại thở. Cô thấy thÃch thú. Tuy nhiên trong tháng mưá»i, không khà trở vá» nặng ná» lá cây ẩm ướt và những đám mây xám sà xuống thấp, báo hiệu má»™t cÆ¡n mưa rà o.
Cô ngồi xuống một gốc cây, ngắm nhìn phong cảnh. Cô nhìn thấy Tu viện nhỠnép mình trong thung lũng đầy cây cối - và xa xa vỠbên trái là một lâu đà i trắng toát.
Cô Ä‘ang mÆ¡ mà ng tay chống cằm thì nghe thấy phÃa sau má»™t tiếng động nhẹ. Cô quay phắt lại: Anthony Browne Ä‘ang đứng đằng sau cô.
Ngạc nhiên và tức giáºn, cô kêu lên:
- Tony! Sao lúc nà o anh cũng đến như một con quỷ vừa ra khói bẫy thế?
Anh chưa vá»™i trả lá»i. Rút thuốc lá ra anh má»i cô má»™t Ä‘iếu rồi khi cô từ chối, anh chá»n má»™t Ä‘iếu, châm lá»a, rÃt và i hÆ¡i, rồi má»›i nói:
- Bởi vì anh, là ngưá»i mà cánh nhà báo gá»i là ngưá»i kỵ sÄ© bà ẩn. Anh thÃch má»c lên từ hư vô!
- Nhưng sao anh biết em ở đây?
- Mắt anh rất tinh. Anh nghe nói là em ăn trưa ở nhà Farraday. Anh đã lên đỉnh đồi để rình khi em đi ra…
- Tại sao anh không đà ng hoà ng đến nhà như những ngưá»i bình thưá»ng khác?
ChÃnh thế, - anh trả lá»i giả vá» bá»±c mình - vì anh không phải là ngưá»i bình thưá»ng. Anh là má»™t ngưá»i đà n ông khác thưá»ng.
- Em bắt đầu tin thế!
Anh nhìn cô một lúc rồi nói:
- Có Ä‘iá»u gì không ổn ư?
- Không đâu!.. nhưng… nghĩa là …
- Nghĩa là sao?
- Em mệt má»i vì ở đây! - cô thú nháºn và thở dà i - Em sợ Fairhaven và em muốn vá» London.
- Em sắp vỠrồi phải không?
- Tuần sau.
Anh ngồi xuồng cạnh cô há»i.
- Em thÃch gia đình Farraday à , Iris?
- Em không biết. Em không nghÄ© thế! Tuy nhiên, em phải công nháºn rằng hỠđã rất tốt bụng vá»›i gia đình em.
- Còn há», em có cho rằng há» thÃch gia đình em không?
- Không, em không nghÄ© váºy. Em còn chắc rằng há» ghét gia đình em.
- Hay nhỉ…
- Việc hỠghét chúng em à ?
- Không phải váºy, nếu đấy là sá»± tháºt. Mà là cách em nói "chúng em". Câu há»i cá»§a anh chà hướng vá» bản thân em thôi.
- á»’ em thì há» không quan tâm. Há» ghét nhà em, toà n bá»™, chỉ đơn giản là vì chúng em là hà ng xóm cá»§a há». Chúng em cÅ©ng không liên quan đến há» lắm, phải không? Chỉ vì Rosemary đã là bạn cá»§a há».
- Phải! Há» là bạn cá»§a Rosemary… Äừng nghÄ© là Rosemary và Sandra mến nhau?
- Tất nhiên là không.
Cô phòng thủ. Anthony bình thản hút thuốc:
- Em có biết Ä‘iá»u gì anh thấy rõ ở vợ chồng Farraday không?
- Không.
- Nà y nhé vì há» là "nhà Farraday". Khi anh nghÄ© tá»›i há», không bao giá» anh nghÄ© riêng rẽ Stephen hoặc Sandra, hai con ngưá»i đã kết hợp lại trước pháp luáºt và giáo há»™i, mà nghÄ© vá» má»™t tổng thế có hai cá»±c, "nhà Farraday". Má»™t sá»± kết hợp hiếm có. Há» có cùng má»™t quan Ä‘iểm sống, cùng má»™t mục tiêu, cùng những hy vá»ng những sợ hãi và tÃn ngưỡng y hệt nhau. Và điá»u lạ lùng là tÃnh cách cá»§a há» lại rất khác nhau. Stephen là má»™t ngưá»i có tầm nhìn rá»™ng rất nhạy cảm trước ý kiến cá»§a ngưá»i khác nhưng thỉnh thoảng lại thiếu tá»± tin và mất tinh thần. Sandra thì có tinh thần hạn hẹp hÆ¡n, cô ta không lùi bước trước bất cứ Ä‘iá»u gì để phục vụ cho những ngưá»i cô ta yêu và cô ta dÅ©ng cảm đến mức táo bạo.
- Stephen luôn là m em cảm thấy rất khó tinh và ngốc nghếch.
- Anh ta không ngốc đâu. Anh ta cÅ©ng giống như những ngưá»i thà nh đạt khác. Anh ta bất hạnh.
- Bất hạnh ư?
- Phần lá»›n những ngưá»i thà nh đại Ä‘á»u bất hạnh… Bởi vì há» bất hạnh nên há» thà nh đạt. Äây là tÃnh cách mà há» cần để tá»± chứng tá» rằng há» tồn tại và cái đó giúp há» là m nên những Ä‘iá»u tuyệt vá»i!
- Anh có những ý nghÄ© tháºt kỳ quặc, Tony!
- Hãy xem xét kỹ chúng, em sẽ thấy là chúng đúng. Những ngưá»i hạnh phúc không là m nên Ä‘iá»u gì to tát vì há» thoả mãn vá» há» và không quan tâm đến việc là m những chuyện giáºt gân. Äấy là trưá»ng hợp cá»§a anh. Anh nói thêm là những ngưá»i đó nói chung chỉ là những ngưá»i có thái độ dá»… mến. Äấy cÅ©ng lại là trưá»ng hợp cá»§a anh.
- Anh nghĩ vỠanh khá hay đấy.
- Anh chỉ định là m em chú ý đến những ưu Ä‘iểm cá»§a anh để để phòng trưá»ng hợp em là m tuá»™t chúng mất…
Iris cưá»i. Cô thấy vui, những ý nghÄ© u ám biến mất.
- Hãy vá» nhà uống trà đi, - cô nói sau khi nhìn đồng hồ, - hãy đến để má»i ngưá»i có hân hạnh được ở bên cạnh anh.
- Hôm nay thì không thể được. Anh phải vá»!
Cô quay phắt lại phÃa anh:
- Tóm lại thì tại sao không bao giỠanh muốn đến nhà ? Cần phải có lý do chứ!
Anh nhún vai:
- Hãy cứ cho là anh hay tá»± ái và lòng mến khách chưa đủ để anh nháºn lá»i má»i. Anh cÅ©ng không mến anh rể em lắm và anh ta cÅ©ng váºy.
- Äứng báºn tâm đến George! Anh là khách má»i cá»§a em và bác Lucilla. Má»™t bà già dá»… thương. Äến Ä‘i và anh sẽ thÃch bà ấy!
- Anh tin thế nhưng anh vẫn phải từ chối. Khi Rosemary còn sống thì anh vẫn đến nhà . Äây là chuyện khác.
Iris cảm thấy trái tim giá lạnh:
- Tại sao anh đến đây hôm nay? Anh có việc quan trá»ng phải là m à ? Anh cần phải thương lượng công việc ở nÆ¡i táºn cùng thế giá»›i nà y à ?
- Em nói đúng. Má»™t công việc rất quan trá»ng và liên quan đến em. Iris, anh đến đây chỉ để há»i em má»™t câu.
Lần nà y thì trái tim Iris bắt đầu Ä‘áºp dồn dáºp.
Sá»± xúc động cá»§a cô cÅ©ng là cá»§a những phụ nữ khác trong cái thá»i khắc thiêng liêng ấy trong Ä‘á»i.
Tuy nhiên cô vẫn cô tá» ra bá»±c bá»™i. Rất có thể là và o thá»i trước, bà ná»™i cô cÅ©ng đã là m như váºy. trước khi nói vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông nà o đó: "Ô, nhưng Ä‘iá»u anh há»i tháºt là bất ngá»" quay vá» phÃa anh gương mặt vá» ngây thÆ¡, cô nói:
- Anh há»i gì?
Anh nhìn cô, nghiêm trang:
- Hãy thẳng thắn trả lá»i anh, Iris. Câu há»i cá»§a anh là : Em có tin anh không?
Cô thất vá»ng. Cô chỠđợi má»™t Ä‘iá»u khác. Anh cÅ©ng nháºn ra và nói:
- Anh biết em nghÄ© rằng câu há»i cá»§a anh sẽ khác Nhưng Iris, đây cÅ©ng là má»™t câu há»i không kém phần quan trá»ng. Äối vá»›i anh thì nó quan trá»ng nhất trên Ä‘á»i. VÄ© váºy anh nhắc lại, Iris, em có tin anh không?
Cô lưỡng lá»± má»™t giây trước khi trả lá»i, mắt nhìn xuống đất:
- Có.
- Váºy thì, anh sẽ há»i tiếp. Em có muốn vá» London vá»›i anh và lấy anh mà không cho ai biết không?
Cô sá»ng sốt nhìn anh:
- Nhưng Ä‘iá»u đó không thể được! Tuyệt đối không được!
- Em không thể lấy anh à ?
- Không phải thế!
- Tuy váºy, em yêu anh? Chắc chắn thế, phải không, em yêu anh?
- Vâng, Anthony, em yêu anh!
- Váºy mà em không muốn Ä‘i cùng anh tá»›i nhà thá» Saint-Elfrida, giáo pháºn Bloomsbury, nÆ¡i anh ở và i tuần nay và cho phép anh được là m lá»… cưới trong thá»i hạn rất ngắn? Em không muốn à ?
- Em muốn sao được, Tony? George sẽ bất bình lắm và bác Lucilla sẽ chẳng bao giá» tha thứ cho em. HÆ¡n nữa em cÅ©ng chưa thà nh niên, em chỉ má»›i có 18 tuổi! Vá» tuổi thì chúng ta có thể nói dối. Anh không biết có hình phạt nà o dà nh cho ngưá»i cưới trẻ vị thà nh niên mà chưa được phép cá»§a ngưá»i bảo trợ cả. À mà ai là ngưá»i bảo trợ cá»§a em?
- George và anh ấy cÅ©ng là ngưá»i quản lý tà i sản cá»§a em.
- Äiá»u đó không là m thay đổi gì cả. Những hình phạt không là m anh sợ vì nó không phá vỡ được hôn nhân cá»§a chúng ta… Chỉ có Ä‘iá»u đó là quan trá»ng thôi.
- Không, không thể được? Như thế không tốt! Và tại sao? Tại sao anh muốn cưới em ngay láºp tức!
- ChÃnh là bởi vì anh không thể nói nếu em không tin anh. Lý do cá»§a anh rất chÃnh đáng nhưng cần phải tin lá»i anh nói…
Cô thở dà i và nói:
- Giá như George hiểu rõ anh hơn! Hãy vỠnhà cùng em chỉ có George và bác Lucilla thôi…
- Em nghĩ thế à ?
Cô há»i anh qua ánh mắt và anh giải thÃch:
- Khi đến đây lúc nãy, anh đã nhìn thấy má»™t ngưá»i trên con đưá»ng chÃnh cá»§a Tu viện nhá». Và rất lạ là hình như anh đã gặp ngưá»i đó.
- Anh nói đúng, cô nói. Em quên mất… George đợi ai đó và o chiá»u nay.
- Nếu là ngưá»i anh đã gặp thì ông ấy tên là Race. Äại tá Race.
- Có lẽ là ông ấy. George có quen một đại tá Race nà o đó. Ông ấy đáng nhẽ phải đến dự bữa tiệc mà Rosemary…
Giá»ng cô run rẩy. Cô im bặt. Anthony nắm lấy tay cô bóp mạnh:
- Äừng nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, em thân yêu!
Cô buồn bã lắc đầu:
- Em không ngăn mình được. Anthony!
- Thế à ?
- Anh có bao giá», anh có bao giá» nghÄ©?
Cô không biết diễn đạt ý nghĩ của mình ra sao. Cuối cùng cô cố gắng nói:
- Anh không bao giỠnghĩ rằng… rằng Rosemary không tự sát? Mà có thể là chị ấy đã bị giết chết?
- Trá»i đất Æ¡i, Iris! Em nói gì thế? Ai đã nhét ý nghÄ© đó và o đầu em?
Cô gặng há»i:
- Anh không bao giỠnghĩ thế à ?
- Không bao giá»! Rosemary đã tá»± sát, không còn nghi ngá» gì nữa!
Vì Iris vẫn im lặng, anh nhắc lại câu há»i mà cô chưa trả lá»i:
- Nhưng quỷ thần ơi, ai đã nhồi ý nghĩ đó và o đầu em?
Trong má»™t giây, cô đã định nói cho anh những Ä‘iá»u cô biết, nhưng cuối cùng cô lại không nói gì.
- à nghÄ© ấy chỉ chợt đến vá»›i em váºy thôi! - cô nói giản dị.
- Váºy thì, anh nói và cưá»i, em là cô bé ngốc nghếch và phải quên nó Ä‘i!
Anh đứng dáºy và đặt lên má cô má»™t cái hôn:
- Và bây giá», cô bé ngốc nghếch đáng yêu, hãy quên những ý nghÄ© bệnh hoạn ấy Ä‘i. Äấy là lệnh đấy! Quên Rosemary Ä‘i… và hãy nghÄ© đến anh.
Tà i sản của khungcodangcap
21-09-2008, 09:44 PM
Anh Khùng Trốn Viện
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
Chương 4
Äại tá Race vừa hút tẩu thuốc vừa ngắm nhìn George Barton má»™t cách chăm chú.
Tuổi cá»§a há» chênh lệch nhau 20 năm. Äại tá Race đã qua tuổi 60. Ông ta có dáng ngưá»i đẹp, bước Ä‘i cá»§a má»™t quân nhân, lưng thẳng vá»›i bá»™ mặt dạn dà y nắng gió, mái tóc mà u tro cắt ngắn và dưới cặp lông mà y Ä‘en và ráºm là đôi mắt lấp lánh, ánh lên vẻ thông minh.
Ông đã biết Barton từ khi anh còn nhá», má»™t ông bác cá»§a anh ta lại là hà ng xóm cá»§a gia đình Race. Và đối vá»›i ông, Barton vẫn là cáºu bé George ngà y nà o và là má»™t trong những ngưá»i gắn liá»n vá»›i những ká»· niệm thuở xưa cá»§a ông.
Ông tá»± nhá»§ là ông cÅ©ng không biết "cáºu bé George" đã trở thà nh ngưá»i như thế nà o. Ông cÅ©ng nháºn thấy qua những lần gặp gỡ hiếm hoi cá»§a há», rằng há» khá xa cách. Race là má»™t ngưá»i thÃch phiêu lưu, thÃch sống xa nhà và tá»± xây dá»±ng lãnh địa cá»§a mình. Barton lại là loại ngưá»i không muốn rá»i London. Các mối quan tâm cá»§a há» cÅ©ng khác nhau khi há» trao đổi những ká»· niệm vá» "thuở xưa tươi đẹp" cuá»™c nói chuyện thưá»ng rÆ¡i và o sá»± im lặng lúng túng. Äại tá rất sợ nói những chuyện tầm phà o. Ông thuá»™c mẫu ngưá»i "mạnh mẽ và Ãt lá»i" mà tác giả cá»§a những tiểu thuyết dà i kỳ thưá»ng hay săn lùng.
Vẫn tá»± há»i tại sao "cáºu bé George " lại khăng khăng muốn gặp mình. Ông thá» xác định bản chất cá»§a sá»± thay đổi trong tánh cách cá»§a George trong vòng má»™t năm há» không gặp nhau. Barton luôn bị ảnh hưởng bởi sá»± cháºm chạp cá»§a mình: anh ta luôn tháºn trá»ng, thá»±c tế và không mÆ¡ má»™ng. Hôm nay dù sá»± thay đổi đó là rất nhá», ông cÅ©ng không nháºn ra tÃnh cách cÅ© cá»§a anh ta.
Chắc chắn là có chuyện gì không ổn. Barton có vẻ bồn chồn như ngồi trên đống lá»a. Äã ba lần anh ta phải châm lại Ä‘iếu thuốc lá việc mà anh ta chưa là m bao giá».
Äại tá rút tẩu thuốc ra khá»i miệng và nói:
- Thế nà o, cáºu bé George, có chuyện buồn phiá»n?
- Từ ấy còn nhẹ đấy bác Race ạ. Tôi cần lá»i khuyên cá»§a bác… và cả sá»± giúp đỡ cá»§a bác.
- Tôi nghe anh đây.
Gần một năm trước đáng nhẽ bác phải đến ăn tiệc với chúng tôi ở London, quán Luxembourg, nhưng đến phút cuối cùng bác đã từ chối vì phải đi xa…
Race đồng ý và nói:
- Äi Nam Phi.
- Ở bữa tiệc đó vợ tôi đã chết.
Race có vẻ không thoải mái:
- Tôi biết. Tôi đã Ä‘á»c Ä‘iá»u đó trên báo. Tôi đã không nói lại vá»›i anh lúc nãy và cÅ©ng không chia buồn vá»›i anh bởi vì tôi không muốn khÆ¡i lại những ká»· niệm Ä‘au buồn. Nhưng hãy tin tôi, tôi cÅ©ng thấy rất buồn cho anh…
- Cảm ơn. - Barton nói - nhưng không phải tôi định nói thế, Có vẻ như vợ tôi đã tự sát.
- Sao lại "có vẻ"?
- Ông hãy Ä‘á»c Ä‘i!
Ngà i đại tá cầm lấy những lá thư mà George chìa ra, Ä‘á»c nhanh và nói:
- Những lá thư nặc danh…
- Phải. Nhưng tôi tin Ä‘iá»u chúng nói.
Race ngẩng đầu lên:
- Äấy là má»™t phương sách nguy hiểm. Nếu anh biết được số lượng cá»§a những lá thư đầy những Ä‘iá»u dối trá đã được viết má»—i khi báo chà đưa tin vá» má»™t tá»™i ác nà o đó, thì anh sẽ không đỠcáºp đến chúng!
- Tôi biết. Nhưng những lá thư đã không được gá»i và o thá»i Ä‘iểm cá»§a… cá»§a sá»± kiện mà là 6 tháng sau.
- CÅ©ng lạ tháºt. Ai viết chúng? Anh có suy nghÄ© gì không?
- Không. Vả lại tôi không quan tâm. Äiá»u duy nhất quan trá»ng là tôi tin Ä‘iá»u chúng nói: vợ tôi đã bị giết chết.
- Äiá»u gì đã là m anh nghÄ© váºy? Hồi đó anh đã nghÄ© ai chăng? Cảnh sát đã tin là má»™t vụ giết ngưá»i à ?
- Vụ việc đã là m tôi bối rối và tôi đã hoà n toà n tê liệt. Cuá»™c Ä‘iá»u tra đã được tiến hà nh và tôi đã mặc há» kết luáºn mà không phản đối gì. Vợ tôi đã bị ốm, cô ấy bị suy sụp nên ngưá»i ta chỉ nhìn thấy giả thiết tá»± tá» thôi. Vả lại có thuốc độc trong túi xách tay cá»§a cô ấy…
- Thuốc độc gì?
- Axit cyanhydric.
- Tôi nhớ lại rồi. Cô ấy đã uống phải nó trong ly rượu săm-pan phải không?
- Phải. Lúc đó chẳng có gì đáng ngỠcả.
- Có bao giỠcô ấy doạ là sẽ tự tỠkhông?
- Không, không bao giá», cô ấy rất yêu Ä‘á»i…
Race gáºt đầu. Ông ta chỉ má»›i gặp vợ George có má»™t lần. Cô ấy có vẻ rất đáng yêu, hÆ¡i thiếu đầu óc má»™t chút, nhưng chắc chắn là không u sầu.
- Những kết luáºn y tế vá» tình trạng thần kinh cá»§a cô ấy ra sao?
- Bác sÄ© cá»§a Rosemary, má»™t bác sÄ© thá»±c hà nh đã già và chăm sóc cô ấy từ nhá» lại Ä‘i vắng. Trợ lý cá»§a ông ta, má»™t chà ng trai trẻ thay thế. Anh ta chỉ có thể nói rằng Rosemary đã bị nhiá»…m má»™t loại cúm thưá»ng kéo theo sau má»™t thá»i kỳ trầm uất tinh thần rất nặng.
Sau một lúc im lặng anh nói tiếp:
- Tôi đã đến gặp bác sÄ© cá»§a Rosemary vá» sau, sau khi nháºn được những lá thư nà y, và đương nhiên là không nói gì đến chúng. Chúng tôi đã nói vá» cái chết thê thảm cá»§a Rosemary. Ông ta tuyên bá»™ là sá»± kiện nà y là m cho ông ta vô cùng sá»ng sốt vì chẳng có má»™t dấu hiệu gì báo trước là cô ấy sẽ tá»± sát và o má»™t ngà y nà o đó? Việc nà y đã chứng minh rằng mặc dù má»™t bác sÄ© biết rất rõ bệnh nhân cá»§a anh ta thì anh ta cÅ©ng không bao giá» biết được há» có khả năng là m những gì.
Sau cuá»™c nói chuyện nà y tôi nháºn thấy cá nhân tôi chưa bao giá» tin rằng Rosemary đã tá»± sát. Tôi biết cô ấy rất rõ. ÄÆ°Æ¡ng nhiên có những thá»i kỳ cô ấy tá»± cho mình là bất hạnh, cáu kỉnh vá» má»i thứ, cô ấy có thể là m má»™t số Ä‘iá»u bất cẩn và xá» sá»± rất vô lý. Nhưng chưa bao giá» tôi thấy cô ấy ở trạng thái tinh thần cá»§a những ngưá»i quyết tâm kết liá»…u Ä‘á»i mình má»™t lần và mãi mãi!
Tuy thấy hÆ¡i ngại đặt câu há»i, nhưng thấy cần thiết nên Race vẫn há»i:
- Liệu có khả năng cô ấy có lý do đặc biệt nà o để tá»± tá» không? Hay cô ấy có lý do đế thất vá»ng?
- á»’, không. Cô ấy chỉ hÆ¡i bồn chồn thôi, không nhiá»u.
Tránh nhìn và o bạn mình, đại tá nói tiếp:
- Liệu cô ấy có cái mà tôi gá»i là "bi kệch hoá" không? Chẳng hạn, có những ngưá»i sau má»™t tráºn cãi nhau đã có ý định tá»± sát mà lại không định chết tháºt. Mục Ä‘Ãch cá»§a há», rất trẻ con là "dạy cho anh ta má»™t bà i há»c".
- Rosemary và tôi, chúng tôi không cãi nhau bao giá». Vả lại bản chất cá»§a thuốc độc là m cho giả thiết cà ng khó tin. ChÆ¡i vá»›i axit cyanhydric là rất nguy hiểm, Ä‘iá»u đó ai cÅ©ng biết.
- Mặt khác, tôi tin rằng nếu như Rosemary muốn tá»± sát thì đây không phải là cách tá»± sát mà cô ấy chá»n. Nó quá Ä‘au đớn và khá»§ng khiếp. Chắc chắn cô ấy sẽ chá»n cách dùng má»™t liá»u lá»›n thuốc ngá»§ hÆ¡n.
- Äấy cÅ©ng là ý kiến cá»§a tôi. Thế ngưá»i ta đã xác định ra nÆ¡i cô ấy đã mua axit cyanhydric hoặc là băng cách nà o thuốc độc đã đến tay cô ấy chưa?
- Chưa. Nhưng má»™t thá»i gian trước đó, đến chÆ¡i nhà bạn ở nông thôn, cô ấy đã chứng kiến má»™t vụ triệt phá tổ ong bò vẽ. Ngưá»i ta đã giả định rằng, và o ngà y hôm đó cô ấy đã lấy má»™t nắm tinh thể axit cyanhydric.
- Äiá»u đó có thể chấp nháºn được. Vả lại đây cÅ©ng là má»™t sản phẩm dá»… mua. Ngưá»i là m vưá»n nà o cÅ©ng có má»™t Ãt.
Ông suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chúng ta tổng kết lại, Barton. Chúng ta đã không chứng minh được là cô ấy đã nghÄ© đến tá»± sát không xác minh được rằng cô ấy chuẩn bị nó. Nhưng cÅ©ng không có bằng chứng xác thá»±c cá»§a vụ giết ngưá»i. Cảnh sát nếu Ãt nghi ngá» hÆ¡n thì đã có thể phát hiện…
- Vá»›i Ä‘iá»u kiện là há» phải tìm kiếm. Giả thiết vá» má»™t tá»™i ác đã có vẻ không tháºt.
- Và sáu tháng sau thì anh nháºn thấy giả thiết đó có thể chấp nháºn được?
- Tôi nghÄ© rằng, - George thong thả nói, - những kết quả cá»§a cuá»™c Ä‘iá»u tra không là m tôi thoả mãn và trong thâm tâm, mặc dù không ý thức được, tôi luôn tin đó là má»™t vụ giết ngưá»i… và những lá thư chỉ đơn giản hé ra cho tôi thấy Ä‘iá»u tôi đã biết từ truởc.
- Váºy thì, Race nói, hãy tấn công vấn đỠmá»™t cách chân thá»±c. Anh nghi ngá» ai?
George nhăn mặt:
- Äấy chÃnh là vấn đỠkhó nhất cá»§a vụ việc, - anh giải thÃch - nếu như Rosemary đã bị giết chết, kẻ phạm tá»™i phải là má»™t trong những ngưá»i ngồi quanh bà n chúng tôi, má»™t ngưá»i bạn cá»§a chúng tôi. Sá»± tháºt là đã không có ngưá»i nà o đến gần chúng tôi và o cái lúc…
- Những ngưá»i hầu bà n thì sao? Ai rót rượu săm-pan?
- Charles, ngưá»i phục vụ ở Luxembourg. Bác biết anh ấy chứ?
Race gáºt đầu. Ai cÅ©ng biết Charles và hiển nhiên là không thể có chuyện ngưá»i đầu bếp trung thá»±c đó lại bá»—ng dưng đầu độc má»™t khách hà ng.
- Chúng tôi còn được phục vụ bởi Giusepe, má»™t hầu bà n quen biết từ nhiá»u năm nay…
- Váºy thì quay sang khách má»›i. Há» là những ai?
- Stephen Farraday. Ông nghị sÄ©. Vợ ông ta, bà Alexandra Farraday. Thư ký cá»§a tôi, cô Ruth Lessing. Má»™t tay tên là Browne, Iris em gái Rosemary và tôi. Bảy ngưá»i tất cả. Nhẽ ra là tám nếu như bác đến được. Khi bác từ chối chúng tôi đã mất công tìm ngưá»i thay thế nhưng không được…
- Rất tốt! Rất tốt! - Race ngá»t ngà o nói. Tôi nghÄ© rằng anh có thể có những nghi ngá»â€¦ Xem nà o… Các anh đã ngồi như thế nà o?
- Bên phải tôi là Sandra Farraday, tất nhiên là thế. Cạnh bà ấy, Anthony Browne. Rồi Rosemary, Stephen Farraday, Iris và cuối cùng là Ruth Lessing, ngồi bên trái tôi.
- Tốt. Trong khi bữa tiệc diễn ra vợ anh đã uống rượu săm-pan?
- Vâng. Ngưá»i ta đã rót đầy cốc nhiá»u lần. Việc đó đã xảy ra và o lúc trò vui Ä‘ang diá»…n ra. Tiếng ồn à o tháºt khó tả. Má»™t nhóm ngưá»i da Ä‘en nhảy trên sân khấu, ai nấy Ä‘á»u xem. Rosemary đã gục xuống bà n đúng và o lúc trước khi ánh sáng được báºt trở lại. Có thể cô ấy đã kêu rú lên hoặc rên rỉ nhưng chẳng có ai nghe thấy! Cảm Æ¡n chúa vì bác sÄ© đã tuyên bố rằng cái chết đã đến ngay tức thì.
- Thôi được Barton, từ cái nhìn đầu tiên tôi đã cảm thấy khá rõ.
- Thế nà o cơ ạ?
- Kẻ tá»™i phạm là Stephen Farraday. Anh ta ngồi bên phải vợ anh. Cốc rượu cá»§a bà Barton đặt gần tay trái anh ta. Không gì dá»… hÆ¡n đối vá»›i anh ta là cho thuốc độc và o cốc ngay khi ánh sáng vừa tắt, khi ai cÅ©ng chú ý lên sân khâu. Những ngưá»i khác ngồi những chá»— không tiện để là m những hà nh động cần thiết. Những cái bà n trong ở Luxembourg khá rá»™ng Nếu có ai đứng cúi xuống mặt bà n thì sẽ bị nhìn thấy ngay, kể cả khi trong phòng Ä‘ang trong tối trong sáng. Äối vá»›i ngưá»i ngồi bên trái cÅ©ng rất khó để ném váºt gì và o cốc cá»§a vợ anh mà không bị trông thấy. CÅ©ng còn có má»™t khả năng nữa. Nhưng hãy là m nốt vá»›i kẻ phạm tá»™i giả định. Stephen Farraday, ông nghị sÄ©, có lý do gì để giết bà Barton không?
- Chúa Æ¡i. George trả lá»i giá»ng tắc nghẹn, há» rất rất thân nhau. Có thể anh ta đã tá»± cho phép mình đòi há»i nhiá»u hÆ¡n, cô ấy đã từ chối và anh ta muốn trả thù, có thể như váºy.
- Nhưng cÅ©ng hÆ¡i lâm ly đấy nhỉ. Äấy là động cÆ¡ duy nhất mà anh thấy à ?
- Phải.
George đỠmặt. Race nháºn thấy và nói tiếp:
- Hãy sang khả năng thứ hai: phụ nữ.
- Tại sao lại phụ nữ?
- George yêu quý, các anh có bảy ngưá»i: bốn phụ nữ và ba đà n ông. Rất có thể trong suốt buổi tối, nhiá»u lần, khi ba cặp kia Ä‘ang nhảy thì có má»™t phụ nữ ngồi má»™t mình ở lại bà n. Các anh Ä‘á»u nhảy tất cả chứ?
- Tất cả.
- Tốt. Hãy nhá»› lại… Trước khi biểu diá»…n, anh đã nhìn thấy có má»™t phụ nữ ngồi lại bà n trong khi những ngưá»i khác nhảy không?
George nghĩ ngợi:
- Tôi nghĩ rằng, Iris đã không nhẩy điệu cuối cùng trước buổi diễn và Ruth Lessing thì không nhảy điệu trước đó.
- Anh có nhá»› thá»i Ä‘iểm anh nhìn thấy vợ anh uống rượu săm-pan lần cuối cùng không?
- Xem nà o… Sau khi nhảy vá»›i Browne, cô ấy đã tuyên bố khi quay lại bà n là những động tác vÅ© dạo bay bổng cá»§a Browne đã là m cô ấy mệt nhoà i và uống má»™t chút rượu. Và i phút sau cô ấy nhảy Ä‘iệu valse vá»›i tôi. Cô ấy biết rằng valse là điệu duy nhất tôi có thể nhảy. Farraday nhảy vá»›i Ruth, bà Alexandra vá»›i Browne. Iris là ngưá»i thứ 7. Sau Ä‘iệu valse thì trò vui bắt đầu.
- Hãy quan tâm má»™t chút đến em vợ cá»§a anh. Liệu cái chết cá»§a bà Barton có Ä‘em lại lợi Ãch tà i chÃnh cho cô ấy không?
- Race thân mến. George nói vá»›i giá»ng không chắc chắn, chúng ta đừng sa lầy và o những việc ngốc nghếch. Lúc đó, Iris còn là má»™t đứa trẻ.
- Tôi đã thấy hai lần, các em gái còn Ä‘i há»c cÅ©ng là tá»™i phạm.
- Nhưng Iris yêu chị cô ấy.
- Äồng ý. Barton. Tuy nhiên cô ấy có khả năng thá»±c tế để gây ra vụ giết ngưá»i. Tôi muốn biết nếu cô ấy có má»™t động cÆ¡ vợ anh rất già u, tôi nghÄ© váºy Tiá»n cá»§a cô ấy vá» tay ai? Anh à ?
- Không vá» tay Iris…, Barton giải thÃch, do ý muốn cá»§a "bác Paul", Iris sẽ được thừa kế chị mình.
Race nghe vẻ quan tâm.
- Tình thế tháºt kỳ lạ, ông ta nói. Hai chị em, má»™t già u má»™t nghèo. Ngưá»i ta nghÄ© ngay ra là cô em ghen vá»›i cô chị…
- Äấy chắc chắn không phải là trưá»ng hợp cá»§a Iris.
- Tôi muốn tin anh. Nhưng cô ấy có động cÆ¡ rõ rà ng… Hãy ghi nháºn Ä‘iá»u đó rồi tiếp tục. Chúng ta còn thấy ai có động cÆ¡ nữa?
- Không má»™t ai… Tháºt sá»± không có ai! Rosemary không có kẻ thù. Tôi đã tìm hiểu, đã đặt câu há»i, tôi đã thá» tìm ra. Tháºm trà tôi đã mua ngôi nhà nà y để ở gần nhà Farraday vá»›i mục Ä‘Ãch…
Anh ta chợt im lặng, bỠdở câu nói. Race lại hút tẩu. Ông gạt nhẹ cái nõ tẩu. Ông nói, mắt không nhìn lên:
- Cáºu bé George, anh không thấy tốt nhất là nói hết vá»›i tôi à ?
- Thế là sao ạ?
- Anh giấu tôi Ä‘iá»u gì đó. Tôi thấy rõ như ban ngà y váºy, hoặc anh bảo vệ danh tiếng cho vợ anh, hoặc anh tìm hiểu cô ấy có bị giết hay không. Trong trưá»ng hợp sau thì cần phải nói…
Im lặng một lúc rồi George quyết định:
- Bác đã thắng, Race. Tôi nói.
Vẫn báºn rá»™n vá»›i việc là m sạch cái tầu Race buông ra câu há»i đã sắp sẵn:
- Anh có lý do để tin rằng vợ anh có nhân tình? Äúng không?
- Äúng váºy.
- Stephen Farraday à ?
- Tôi không biết gì hết.: lá»i nói danh dá»± đây. Tôi không biết gì hết. Có thể là hắn và cÅ©ng có thể là kẻ kia. Browne. Ai trong hai ngưá»i? Tôi chưa rút ra được ý kiến nà o…
- Hãy nói cho tôi một chút vỠanh chà ng Anthony Browne. Hơi lạ là tôi thấy như biết cái tên…
- Tôi không biết gì chÃnh xác vá» anh ta và má»i ngưá»i khác cÅ©ng gần như tôi. Äây là má»™t chà ng trai rất dá»… thương, khá vui tÃnh, nhưng không ai biết gì vá» anh ta. Có vẻ như anh ta là ngưá»i Mỹ nhưng anh ta lại không có trá»ng âm - Äại sứ quán có thể cho chúng ta thông tin.
- Váºy thì Farraday hay Browne?
- Tôi nhắc lại là tôi không biết gì hết, Race! Má»™t hôm tôi đã bắt gặp vợ tôi viết thư. Tôi đã xem xét cái giấy thấm. Äó chắc chắn là má»™t lá thư tình, nhưng không thể Ä‘oán được ai là ngưá»i nháºn.
Race nói, mắt nhìn đi chỗ khác.
- Thế đấy, tầm nhìn cá»§a chúng ta đã được mở ra. Chẳng hạn như bà Alexandra sẽ và o cuá»™c nếu như có chuyện gì đó giữa chồng bà ta và vợ anh. Bà ấy thuá»™c loại ngưá»i trầm tÄ©nh nhưng lại có những Ä‘am mê mãnh liệt loại ngưá»i nà y dá»… trở thà nh tá»™i phạm. Chúng ta đã tiến lên rồi đấy, Barton ạ. Chúng ta có anh chà ng bà ẩn Browne, hai ngưá»i nhà Farraday và Iris Marle. Ngưá»i phụ nữ thứ ba: cô Ruth Lessing là thế nà o?
- Ruth chắc chắn chẳng dÃnh gì và o vụ nà y cả! Nếu như có ai đó không có má»™t động cÆ¡ nà o thì đó là cô ta!
- Anh đã nói rằng cô ta là thư ký cá»§a anh váºy cô ấy là ngưá»i như thế nà o?
- Má»™t cô gái rất nổi trá»™i. - George trả lá»i vá» tin tưởng - Thá»±c ra cô ấy như ngưá»i nhà và tôi coi cô ấy như cánh tay phải cá»§a tôi. Tôi chưa bao giá» có ý kiến tốt đẹp như thế vá» bất kỳ ai và tôi cÅ©ng chưa bao giá» tin tưởng ai như tin cô ấy.
- Có vẻ như anh quý cô ấy lắm.
- Nói thế còn là Ãt. Race! Ruth là má»™t phụ nữ đáng khâm phục: tôi đã phó thác cho cô ấy hà ng đống việc. Äấy là con ngưá»i tháºn trá»ng nhất và trung thá»±c nhất trên trái đất.
Race khẽ "hừm! hừm" và i tiếng rồi nói sang chuyện khác. Không gì trong thái độ ông ta có thể để cho George biết liệu ông có cho Ruth Lessing và o danh sách những kẻ bị tình nghi hay không.
Race cho rằng "ngưá»i trung thà nh nhất trên trái đất" có thể có má»™t lý do để muốn nhìn thấy bà George Barton trên thiên đà ng. Äá»™ng cÆ¡ cá»§a cô ta có thể là cô phải lòng ông chá»§ và cô tá»± coi là bà Barton đệ nhị. Và thế là đủ dẫn đến má»™t hà nh động tá»™i ác.
Giữ kÃn suy nghÄ© ấy trong đầu. Ông há»i:
- Tôi nghÄ© rằng. George, anh cÅ©ng nháºn thấy là chÃnh anh có khá nhiá»u lý do để là kẻ giết ngưá»i.
- Tôi ư?
George như từ trên trá»i rÆ¡i xuống.
- Trá»i ạ. Race nói, hãy nghÄ© đến Othello…
George thở phà o.
- Tôi hiểu bác định nói gì nhưng so sánh thế không phù hợp. Rõ rà ng là tôi tôn thá» Rosemary. Nhưng tôi đã biết, khi lấy cô ấy, những việc… những việc mà tôi đà nh phải chấp nháºn. Cô ấy quý mến tôi, rất quý mến và lại dịu dà ng nữa. Tuy váºy tôi không phải là má»™t ngưá»i đà n ông vui vẻ và phóng túng. Tôi không phải là má»™t ngưá»i hùng trong tiểu thuyết, tôi biết váºy. Tôi cÅ©ng biết rằng cưới cô ấy thì tôi sẽ có những ưu phiá»n và tôi đã được cảnh báo. Tất nhiên là tôi đã Ä‘au khổ. Nhưng không vì thế mà tôi lại có thể động và o má»™t sợi tóc trên đầu cô ấy…
Anh chợt im lặng rồi nói tiếp bằng giá»ng khác.
- HÆ¡n nữa, nếu tôi là kẻ có tá»™i thì tại sao tôi lại láºt lại câu chuyện mà má»i ngưá»i đã đà o sâu, chôn chặt? Äã có Ä‘iá»u tra và kết luáºn là vụ tá»± sát. Vụ án đã được xếp lại. Phải không?
- Anh nói đúng, Barton và tôi cần nói rằng tôi không tin và o giả thiết nà y. Nếu anh là kẻ giết ngưá»i thì khi nháºn được những lá thư, anh sẽ đốt chúng Ä‘i và không nói gì cả. Và điá»u đó đưa tôi đến má»™t Ä‘iểm cá»±c kỳ quan trá»ng là : ai đã viết những lá thư?
- Tôi không biết gì cả.
- Äấy là má»™t chi tiết mà anh có vẻ không quan tâm nhưng tôi lại rất chú ý. Äấy cÅ©ng là câu há»i đầu tiên tôi đặt ra cho anh. Theo ý tôi thì chúng ta có thể chắc chắn rằng chúng không đến từ tay kẻ giết ngưá»i. Như anh vừa nói, hắn ta chẳng dại gì bá»›i lại má»™t vụ án, mà may mắn cho hắn, đã được khép lại. Váºy thì những lá thư do ai viết?
- Từ má»™t ngưá»i hầu chăng?
- Có thể thế, - Race nói không hăng hái lắm - Váºy phải xem là ngưá»i hầu nà o? Rosemary có cô hầu phòng nà o mà cô ấy hay tâm sá»± không?
- Không. Hồi đó chúng tôi có một bà nấu bếp, bà Pound, hiện vẫn đang ở đây và 2 cô hầu phòng. Các cô nà y đã không ở lại với chúng tôi lâu và đã ra đi.
Race suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Barton, nếu anh muốn há»i ý kiến tôi thì nó đây: anh cần phải xem xét nghiêm túc lại vụ việc trước khi quyết định Ä‘iá»u gì. Rosemary đã chết và anh không thể nà o là m cho cô ấy sống lại được nữa. Tôi công nháºn rằng ngưá»i ta chưa chứng minh được là cô ấy đã tá»± sát, nhưng ngưá»i ta cÅ©ng không chứng minh được là cô ấy đã bị giết. Anh tháºt sá»± muốn láºt lại cuá»™c Ä‘iá»u tra à ? Việc nà y sẽ diá»…n ra vá»›i rất nhiá»u Ä‘iá»u tiếng không hay, báo chà sẽ sục và o Ä‘á»i tư cá»§a anh, ngưá»i ta sẽ nói vung lên vá» những cuá»™c phiêu lưu cá»§a vợ anh…
George không để cho ông ta nói tiếp:
- Còn nếu như tôi không động Ä‘áºy, anh ta kêu lên, thì sẽ có má»™t thằng đểu thoát khá»i má»i sá»±, đầu ngẩng cao! Ông muốn rằng cái gã huênh hoang Farraday vá»›i cái bá»™ mặt đáng ghét ấy lại tiếp tục sá»± nghiệp chói sáng cá»§a hắn, sá»± nghiệp chói sáng cá»§a kẻ giết ngưá»i? Không. Race, ông không thể khuyên tôi để mặc như váºy!
- Tôi chỉ muốn nhấn mạnh những Ä‘iá»u khó chịu có thể xảy ra cho anh.
- Tôi muốn lôi ra ánh sáng kẻ giết ngưá»i!
- Rất tốt. Hãy cầm lấy hai lá thư và đến cảnh sát. HỠsẽ tìm ra tác giả của chúng dễ dà ng, rồi chỉ còn bắt kẻ đó nói ra. Nhưng hãy nhớ rằng khi cỗ máy đã hoạt động thì không thể bắt nó dừng lại được!
- Tôi không có ý định nhỠđến cảnh sát nên tôi đã muốn gặp ông. Tôi sẽ giăng má»™t cái bẫy cho tên giết ngưá»i.
- Anh nói quỷ quái gì thế?
- Rất đơn giản, tôi sẽ tổ chức má»™t bữa tiệc nhỠở Luxembourg. Ông sẽ đến đó. Tôi sẽ má»i tất cả những ngưá»i đã có mặt trong lá»… sinh nháºt cá»§a Rosemary: 2 ngưá»i nhà Farraday. Anthony Browne. Ruth và Iris. Tất cả đã được sắp đặt…
Anh muốn đưa sự việc đến đâu?
- Äiá»u đó George nói hÆ¡i mỉm cưá»i, lại là bà máºt cá»§a tôi. Tất cả sẽ vô Ãch nếu tôi nói ra bây giá», kể cả vá»›i ông. Tôi muốn ông đến đó mà không có định kiến từ trước và ông quan sát những gì sẽ xảy ra…
Äại tá nhÃu mà y:
- Tôi không thÃch Ä‘iá»u nà y lắm. Äây là má»™t kịch bản hay như trong tiểu thuyết, nhưng trong cuá»™c sống thì không phải váºy. Hãy trình bà y vá»›i cảnh sát Ä‘i đấy là lá»i khuyên tốt nhất cá»§a tôi cho anh. Những ngưá»i nghiêm túc, quen việc sẽ và o cuá»™c, những kẻ chuyên nghiệp. Thá»±c tế thì trong những vụ Ä‘iá»u tra tá»™i ác, những kẻ nghiệp dư là chống chỉ định.
- Bởi váºy tôi má»›i nhá» cáºy bác. Bác không phải là kẻ nghiệp dư.
- Bởi vì tôi đã là m việc má»™t thá»i gian ở Cục tình báo à ? Anh tháºt rá»™ng lượng! Nhưng vá» má»i mặt, tôi có thể là m vì nếu anh để tôi trong bóng tối?
- Vì Ä‘iá»u đó đặc biệt quan trá»ng.
Race lắc đầu:
- Rất đáng tiếc nhưng tôi từ chối. Tôi thấy dự định của anh không có gì hay và đừng tin tưởng và o tôi! Hãy tỠra không ngoan, George, bỠý định của anh đi!
- Không thể được. Tất cả đã sẵn sà ng và tôi sẽ Ä‘i đến táºn cùng.
- Äừng bướng bỉnh thế? Tôi biết rõ những việc thế nà y hÆ¡n anh và tôi nhắc lại rằng tôi không thÃch Ä‘iá»u anh định là m. Cái đó sẽ không dẫn đến Ä‘iá»u gì đâu và lại nguy hiểm nữa. Anh có nghÄ© thế không?
- Tôi chắc chắn rằng nó sẽ nguy hiểm cho má»™t ngưá»i nà o đó.
Race thở dà i:
- Hãy là m như anh muốn, nhưng đừng nói rằng tôi đã không báo trước cho anh! Anh không nháºn thấy Ä‘iá»u anh là m! Tôi khẩn cầu anh má»™t lần cuối, hãy bỠý định Ä‘iên rồ đó!
George Barton nghe rõ, nhưng không một ai có thể là m anh suy nghĩ lại.
à anh đã quyết! Anh phải là m!
Tà i sản của khungcodangcap