 |
|

23-09-2008, 12:56 AM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương V
Chỉ thị từ cõi âm
Ba ngà y hôm sau, cô Marple nháºn được má»™t thông Ä‘iệp quan trá»ng. Cô hoay quay ngược quay xuôi chiếc phong bì trong tay trước khi mở ra. Lại má»™t thư đánh máy.
Cô Marple thân mến,
Lúc cô Ä‘á»c thư nà y, tôi đã chết, đã được chôn cất. Chôn, chứ không đốt thà nh tro, cô chú ý nhé. Tôi không thể tưởng tượng ai có thế chui ra từ má»™t lỠđống đầy tro để hiện lên gặp ngưá»i nà o mình muốn, nhưng đội mồ chui lên thì tôi cho là hoà n toà n có thể. Tôi có định là m thế không? Rất có thể. Tháºm chà tôi Ä‘ang muốn liên lạc vá»›i cô đây.
Công chứng viên cá»§a tôi chắc đã tiếp xúc vá»›i cô và đưa ra đỠnghị : đỠnghị đó, hy vá»ng cô đã chấp nháºn ... Trưá»ng hợp ngược lại cÅ©ng không sao, cô không phải áy náy gì, vì cô hoà n toà n có quyá»n từ chối.
Nếu các luáºt gia cá»§a tôi đã nghiêm chỉnh chấp hà nh chỉ thị, và nếu bưu Ä‘iện vẫn là m việc tốt như ta chỠđợi, thì thư nà y đến tay cô và o ngà y 11 trong tháng. Hai ngà y nữa, cô sẽ nháºn được thông báo cá»§a má»™t công ty du lịch London. Hy vá»ng những gì công ty đó đỠxuất vá»›i cô sẽ không là m cô buồn lòng. Lúc nà y tôi không nói gì hÆ¡n nữa, vì muốn để óc cô tá»± do. Hãy tháºn trá»ng, và cầu mong thần há»™ mệnh che chở cô. Äiá»u ấy có thể cần thiết đấy.
Thân ái
J.B. RAFIEL
* * *
KÃnh gá»i cô Jane Marple
Theo chỉ thị cá»§a ông Rafiel, chúng tôi hân hạnh gá»i tá»›i quý cô chương trình chi tiết má»™t chuyến du lịch mang tên Lau đà i và vưá»n cảnh nổi tiếng Anh Quốc, khởi hà nh từ London ngà y 17, thứ năm sau.
Nếu cô vui lòng đến văn phòng chúng tôi ở phố Berkeley, bà Sanbourne- ngưá»i phụ trách chuyến Ä‘i - sẽ cung cấp thêm những chi tiết khác, và sẵn sà ng trả lá»i những câu há»i.
Chuyến du lịch nà y sẽ rất bổ Ãch vá»›i cô, vì sẽ Ä‘i thăm má»™t phần nước Anh mà , theo ông Rafiel, cô chưa đặt chân tá»›i bao giá». Má»i sá»± sắp xếp đã được tiến hà nh để khách hưởng tiện nghi sang trá»ng tối Ä‘a.
Xin cô vui lòng cho biết ngà y nà o cô có thể có mặt tại văn phòng để chúng tôi được hân hạnh nghênh tiếp.
* * *
Cô Marple thuê má»™t phòng khách sạn vừa phải, rồi đến giá» hẹn, tá»›i phố Berkeley. Bà Sanbourne, má»™t phụ nữ khoảng băm nhăm tuổi, dể thương tiếp cô và xác nháºn là bà ta trá»±c tiếp phụ trách chuyến Ä‘i nà y. Cô Marple há»i:
- Trưá»ng hợp cá»§a tôi, liệu có thể hiểu rằng chuyến du lịch nà y ...
Cô ngáºp ngừng, cảm thấy khó nói.
- Lẽ ra chúng tôi phải nói rõ hÆ¡n trong thư. Ông Rafiel đã chịu má»i kinh phÃ.
- Nhưng chắc bà biết là ông ấy đã chết?
- Không. Nhưng má»i việc đã thanh toán trước khi ông chết. Ông ấy nói rõ là sức khoẻ không tốt và muốn tặng chuyến Ä‘i nà y cho má»™t bà bạn thân.
* * *
Hai hôm sau, cô Marple ngồi trên má»™t chiếc xe ca sang trá»ng, xem kỹ danh sách các hà nh khách được Ä‘Ãnh kèm má»™t cuốn sách đẹp giá»›i thiệu chi tiết cuá»™c hà nh trình, địa Ä‘iểm nà o sẽ thăm, khách sạn nà o sẽ ở. Äồng thá»i, cô kÃn đáo liếc nhìn các bạn đồng hà nh.
BÃ Riseley - Porter
Cô Joanna Crawford
Äại tá Walker và vợ
Ông và bà H.T Butler
Cô Elizebett Temple
Giáo sư Wanstead
Ông Richard Jameson
Cô Lumley
Cô Bentham
Ông Caspar
Cô Cooke
Cô Barrow
Ông Emlyn Price
Cô Jane Marple
Có bốn bà cao tuổi, trong đó có hai bà đi cùng vá»›i nhau. Hai bà nà y cÅ©ng đến bảy chục tuổi, và má»™t ngưá»i thuá»™c cái loại luôn luôn thắc mắc, đòi há»i, khi được xếp ngồi phÃa trước xe đòi ngồi phÃa sau, hoặc ngược lại, khi Ä‘i ngoà i nắng thì kêu chỉ Ä‘i được trong bóng mát, và khi ở chá»— mát thì đòi ra ngoà i nắng. Há» mang đủ má»™t lô chăn và khăn len riêng, cùng cả má»™t đóng sách chỉ dẫn du lịch.
Cô Marple tá»± nhá»§: Ông Rafiel đã muốn cô tham gia chuyến du lịch nà y, tất trong số hà nh khách phải còn Ãt nhất má»™t ngưá»i đáng quan tâm. Äó có thể chỉ là má»™t ngưá»i có khả năng cung cấp má»™t số thông tin, song cÅ©ng có thể là má»™t tên hung thá»§ từng giết ngưá»i, và biết đâu lại không sắp tái phạm. Má»i thứ Ä‘á»u có thể. Váºy cô cần chăm chú quan sát tất cả má»i ngưá»i.
Hai bà cao tuổi còn lại có vẻ Ä‘i riêng rẽ. Há» cÅ©ng Ä‘á»u và o cỡ lục tuần. Má»™t bà trông còn khá Ä‘á»m dáng. Trang phục đẹp, chắc thuá»™c loại thượng lưu. Giá»ng bà khoẻ và cương quyết, và có má»™t cô cháu gái mưá»i tám; mưá»i chÃn tuổi cùng Ä‘i, cô nà y gá»i bà là dì Géraldine. Cô Marple nháºn thấy cô cháu nà y, khá xinh đẹp, đã rất quen cưỡng lại uy thế cá»§a bà dì.
Trước mặt cô Marple, là má»™t ông dáng bệ vệ, vai vuông, dầu to, hà m bạnh, tóc muối tiêu, lông mà y ráºm luôn luôn động Ä‘áºy, khi cất tiếng nói cứ ồm ồm như chó sá»§a. Cạnh ông ta là má»™t ngưá»i nước ngoà i to lá»›n luôn hoa chân múa tay và cá»±a quáºy trên ghế. Tiếng Anh cá»§a ông ta rất kỳ quặc, pha lẫn từ tiếng Pháp và Äức. Cô Marple nghÄ© thầm: đôi lông mà y ráºm chắc cá»§a giáo sư Wanetead, còn ngưá»i nước ngoà i kia là ông Caspar.
Ngồi đồi diện hai ông là bà cao tuổi còn lại. Tuy phải quá sáu mươi, dáng bá»™ bà rất đà ng hoà ng, giá»ng nói sang sảng. Cô Marple nghÄ© bụng bà nà y có cá tÃnh mạnh mẻ.
Tiếp đó là má»™t cặp vợ chồng ngưá»i, Mỹ trung niên, bà vợ thì lắm lá»i, ông chồng thì ngoan ngoãn gáºt đầu. Cặp thứ hai là ngưá»i Anh. Chồng thoáng nhìn cÅ©ng biết là sÄ© quan vá» hưu, do đó cô Marple kết luáºn là đại tá Walker và vợ.
Ngồi sau cô, là má»™t ngưá»i đà n ông cao, gà y, chừng ba mươi tuổi, nói chuyện dùng nhiá»u từ chuyên môn, vẻ như là kiến trúc sư. Xa hÆ¡n má»™t chút, là hai bà trung niên Ä‘ang chỉ trá» và o cuốn sách hướng dẫn, nói chuyện vá»›i nhau. Má»™t bà tóc nâu, ngưá»i mảnh; má»™t bà tóc và ng, dáng Ä‘áºm hÆ¡n. Cô Marple thấy khuôn mặt bà thứ hai nà y quen quen, không nhá»› đã gặp ở đâu.
Váºy chỉ còn má»™t ngưá»i cuối cùng nữa, má»™t thanh niên chừng hai mươi tuổi, ăn mặc đúng như má»™t chà ng trai thá»i nay: quần Ä‘en bó sát đùi, ao thun tÃm cổ cao - tóc Ä‘en bù xù. Anh ta chăm chú nhìn cô cháu xinh đẹp cá»§a bà Géraldine, và cô nà y chừng như không dá»ng dưng vá»›i cái nhìn thán phục cá»§a chà ng trai.
Xe dừng lại để ăn trưa trong má»™t nhà hà ng bên bá» sông, và buổi chiá»u, Ä‘oà n Ä‘i tham quan Blenheim, má»™t lâu đà i cổ.
Lúc má»i ngưá»i trở vá» khách sạn, nÆ¡i sẽ nghỉ qua đêm, ai nấy đã bắt đầu là m quen vá»›i nhau. Cô Marple đã có thể đặt tên cho má»—i khuôn mặt. Cô đã không lầm khi nháºn ra giáo sư Wanstead cÅ©ng như ngưá»i ngồi cạnh ông ta, đúng là ông Caspar. Bà dì đầy uy quyá»n là bà Riseley - Porter, cô cháu gái là Joanna Crawford, chà ng trai tóc biếng chải là Emlyn Price. Joanna Craword và anh ta có vẻ tìm thấy ở nhau những quan Ä‘iểm chung vá» kinh tế, nghệ thuáºt, chÃnh trị, đồng thá»i coi khinh toà n bá»™ thế giá»›i còn lại.
Hai bà cô già là Lurnley và Bentham, thì toà n nói chuyện bệnh táºt: thấp khá»›p, cảm cúm, trao đổi vá»›i nhau vá» chế độ ăn uống, vá» thầy thuốc, và các chuyến du lịch mà hai bà đã từng Ä‘i khắp châu Âu.
Hai phụ nữ khác cùng đi với nhau là cô Barrow và cô Cooke. Cô Marple vẫn có cảm giác cô sau nà y trông quen quen, nhưng không tà i nà o nhớ đã gặp ở đâu. Cũng có thể là cô chỉ tưởng tượng thế. Tuy nhiên, nhìn như hai bà nà y cố tránh gặp cô.
Trong tất cả số ngưá»i trên, phải có Ãt nhất má»™t ngưá»i có liên quan đến việc cá»§a cô. Buổi tối, trong lúc trao đổi, chuyện trò, cô cố tình nói ra tên ông Rafiel, nhưng không thấy ai có phản ứng gì đáng kể.
Ngưá»i đà n ông cao, gầy là má»™t nhà kiến trúc tên Richard Jameson, và ngưá»i phụ nữ sang trá»ng mà cô đã để ý, là cô Elizabett Temple, nguyên hiệu trưởng, đã vá» hưu, cá»§a má»™t trưá»ng nữ trung há»c có tiếng. Váºy không ai có thể là tá»™i phạm, có lẽ trừ ông Caspar. Song có khi đó chỉ là thà nh kiến đối vá»›i ngưá»i nước ngoà i.
- Có thể ngà y mai ta sẽ đạt được tiến bộ hơn, cô Marple nghĩ thầm, khi lui vỠphòng ngũ.
* * *
Äi tham quan, thưá»ng lý thú, nhưng cÅ©ng mệt má»i. Tuy nhiên, phải lần lượt quan sát mưá»i lăm ngưá»i để xem ai có khả năng dÃnh lÃu và o tá»™i ác, là việc Ä‘au đầu hÆ¡n nhiá»u. Những con ngưá»i nà y dưá»ng như không thể nghi ngá». Tuy nhiên, cô Marple vẫn Ä‘iểm lại danh sách hà nh khách và đá»c lại má»™t số Ä‘iá»u ghi chép trong sổ tay.
Bà Riselay - Porter? Bà nà y không thể dÃnh chuyện giết ngưá»i. Rất tá»± mãn, sà nh sá»i trong giao thiệp. Cô cháu ? CÅ©ng không. Nhưng cô ta có thể biết thông tin có Ãch.
Cô Elizabett Temple? Má»™t nhân cách thú vị, nhưng không gợi cho cô Marple hình ảnh má»™tb kẻ giết ngưá»i. Cô nghÄ© thá»±c tế, từ cô nà y toát ra má»™t vẻ trung thá»±c, liêm khiết toà n vẹn. Nhưng, đây có thể là ngưá»i mà ông Rafiel, vì má»™t lý do nà o đó, muốn ta được gặp.
Cô ghi và i nháºn xét và o trang sổ bên phải. Rồi cô xem xét vấn đỠdưới má»™t góc độ khác. Äến nay, cô toà n nghÄ© đến ngưá»i có thá» là thá»§ phạm. Tại sao không nghÄ© ngưá»i có thể là nạn nhân? Bà Riseley - Porter già u có, không đưá»c quý mến lắm, và cô cháu gái xinh đẹp có thể sẽ là ngưá»i thừa kế. Cô ta và chà ng Emlyn Price vô chÃnh phá»§ rất có thể đã liên kết vá»›i nhau để chống chá»§ nghÄ©a tư bản. à tưởng nà y khó chấp nháºn, nhưng cô thấy không ai khác có triển vá»ng là nạn nhân.
- Giáo sư Wanstead? Má»™t con ngưá»i hiá»n háºu, dá»… mến. Cô không rõ ông ấy là bác há»c hay thầy thuốc. Song chắc chắn ông chỉ lo chuyện khoa há»c.
Ông và bà Butler? Hai ngưá»i Mỹ có cảm tình, và chắc chắn không biết ai ở Antillers. Không, vá»›i cô, cặp vợ chồng nà y không có liên quan.
Richard Jameson? Kiến trúc thì cÅ©ng chẳng dÃnh gì và o chuyện nà y, trừ khi có má»™t xác chết nà o giấu trong má»™t lâu đà i mà đoà n sẽ đến thăm. Trong trưá»ng hợp ấy, vá»›i tư cách kiến trúc sư, ông ta có thể giúp tìm ra chá»— giấu.
- Äúng là mình toà n nghÄ© những chuyện lẩn thẩn - Cô Marple tá»± nhá»§.
Cô Cooke và cô Barrow? Chắc chắn cô đã gặp má»™t trong hai ngưá»i nà y. Nhưng ở đâu?
Äại tá Walker và vợ ? Những con ngưá»i lịch thiệp, rất dá»… bắt chuyện.
Cô Bentham và cô Lumley? Hai cô nà y không thể là tội phạm. Tuy nhiên, vì là gái già , hỠcó thể nghe lắm chuyện và có những thông tin đáng giá.
Ông Caspar ? Äây có thể là má»™t nhân váºt nguy hiểm. Có vẻ cá»±c kỳ kÃch động. Tạm phải để tên ông ta trong danh sách tình nghi.
Emlyn Price? Cáºu nà y là sinh viên, và thá»i buổi nà y sinh viên hay có thiên hướng bạo lá»±c. Ông Rafiel muốn cô theo dõi cáºu nà y chăng? Äiá»u nà y còn tùy thuá»™c và o việc cáºu ta đã là m gì hoạc giở trò gì. Có thể cáºu nà y là má»™t tên vô chÃnh phá»§ chÃnh cống.
- Trá»i Æ¡i, ta nát óc mất. Thôi, Ä‘i ngá»§ thôi.
Vừa nằm xuống là cô ngá»§ ngay, má»™t giấc ngá»§ đầy mÆ¡ hoảng. Cô bá»—ng thấy đôi lông mà y giáo sư Wanstead rÆ¡i xuống, vì đó là lông mà y giả. Cô giáºt mình tỉnh dáºy.
Lông mà y giả, thế là đúng rồi. Tá»™i phạm, chÃnh là ông ta. Nhưng cô lại chợt nghÄ©: lông mà y giả cÅ©ng chẳng giải quyết được gì!
Thế là mất ngá»§. Cô nhá»m dáºy, thù lù trong bá»™ áo ngá»§, ngồi và o ghế, giở sổ ra ghi chép.
" Nhiệm vụ cá»§a tôi có liên quan đến má»™t vụ giết ngưá»i. Ông Rafiel đã nói rõ như thế trong thư gá»i cho tôi.Nhưng ông ấy chỉ hiểu vá» tôi qua những gì ông biết trong thá»i gian ở Saint - Honoré. Lúc đó chúng tôi đứng trước má»™t vụ án. Tôi không mấy chú ý đến các vụ án thưá»ng Ä‘ang trên báo, cÅ©ng chưa bao giá» Ä‘á»c sách vá» tá»™i phạm há»c. Tôi chỉ thưá»ng hay được tiếp cáºn vá»›i tá»™i ác hÆ¡n má»™t số ngưá»i khác. Cuá»™c Ä‘á»i hay có những trưá»ng hợp tháºt lạ lùng. Má»™t bà dì cá»§a tôi đã từng bị đắm tà u tá»›i năm lần, má»™t bà bạn khác từng gặp bốn tai nạn tắc xi, ba tại nạn xe con và hai tai nạn xe lá»a. Những chuyện như thế xảy ra vá»›i má»™t số ngưá»i, không thể giải thÃch được lý do. Tôi rất ngại kê như váºy, nhưng dưá»ng như cứ tôi ở đâu thì loanh quanh gần đó Ä‘á»u xảy ra án mạng.
" Äến nay, chỉ thị nháºn được hầu như không có, tôi như ngưá»i mò mẫm trong đêm. Ông Rafiel là má»™t nhà doanh nghiệp có đầu óc rất thá»±c tế mà lại là m thế thì tháºt kỳ lạ. Äiá»u tÃch cá»±c duy nhất, là chuyến Ä‘i nà y, mà ông đã ra chỉ dẫn cụ thể. Nhưng nhằm mục Ä‘Ãch gì? Chỉ có thể lý giải là má»™t thà nh viên cá»§a Ä‘oà n du lịch có dÃnh lÃu đến vụ việc mà tôi được giao là m sáng tá». Má»™t ngưá»i nà o đó có tin tức, hoặc có biết nạn nhân. Trừ khi đó chÃnh là hung thá»§".
Cô Marple ngừng viết. Cô lá»™ vẻ hà i lòng vá»›i bản phân tÃch tình hình cá»§a mình, rồi quyết định trở vá» giưá»ng nằm.
|

23-09-2008, 01:31 AM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương VI
Tình yêu
Hôm sau, Ä‘oà n Ä‘i thăm má»™t lâu đà i nhá» từ thá»i Hoà ng Háºu Anne, thế ká»· 18. NÆ¡i ở đẹp, có giá trị lịch sá»± rõ rệt.
Richard Jameson ngắm không chán vẻ đẹp cá»§a tòa nhà , qua phòng nà o cÅ©ng dừng lại chỉ cho má»i ngưá»i những chi tiết hoa văn đáng chú ý trên trần hay lò sưởi, kể vanh vách những niên đại, những sá»± kiện lịch sá». Ông nà y thuá»™c loại thÃch khoe khoang hiểu biết cá»§a mình. Äoà n viên, lúc đầu có ngưá»i chăm chú nghe, dần dần bắt đầu sốt ruá»™t, phát ngán vì phải nghe mãi lá»i độc thoại. Má»™t số lảng ra xa, lùi lại phÃa sau. Anh hướng dẫn viên địa phương cÅ©ng chẳng thÃch thú gì vì chức trách cá»§a mình bị chiếm Ä‘oạt, má»™t và i lần định sá»a chữa lại tình thế, nhưng
Jameson vẫn thao thao. Anh ta liá»n cố má»™t lần cuối cùng:
- Thưa quý bà quý ông, chÃnh trong phòng nà y, mệnh danh phòng trắng, ngưá»i ta đã khám phá ra xác má»™t chà ng trai bị đâm chết. Chuyện xảy ra và o năm 1700. Ngưá»i ta kể phu nhân Moffat có má»™t ngưá»i tình, anh nà y thưá»ng đột nháºp và o phòng bằng chiếc cá»a nhá» bên ngoà i ngụy trang bằng má»™t mảnh ván di động ở phÃa trái lò sưởi. Chồng bà ta là Ngà i Richard Moffat, có việc di Hòa Lan, má»™t buổi tối bất ngá» trở vá» và bắt gặp đôi trai gái.
Anh hướng dẫn viên ngừng lá»i, hãnh diện vì cuối cùng đã được má»i ngưá»i lắng nghe.
- Henry, anh có thấy là lãng mạn cá»±c kỳ chưa? - Bà Butler cất giá»ng Mỹ lÆ¡ lá»›. Trong phòng nà y đúng là có má»™t không khà đặc biệt, em cảm thấy ngay.
- Nhà tôi rất nhạy cảm vá»›i các bầu không khà - Ông Butler quay lại giải thÃch vá»›i má»i ngưá»i. Má»™t lần, chúng tôi ở Louisiane, trong má»™t ngôi nhà rất cổ ...
Má»i ngưá»i ồn à o bà n tán. Tranh thá»§ lúc đó, cô Marple và hai hoặc ba vị khách khác lẻn ra khá»i phòng, xuống dưới nhà . Cô nói vá»›i hai cô Cooke và Barrow Ä‘ang đứng bên cạnh:
- Một bà bạn của tôi cách đây mấy năm cũng gặp cảnh tương tự: thấy một xác chết trong phòng sách.
- Là ngưá»i trong gia đình? Cô Barrwow há»i. Chắc bị động kinh?
- Không! Ãn mạng hẳn hoi. Má»™t phụ nữ tóc và ng. Nhưng tóc đã bị phai mà u, thá»±c ra là tóc nâu! Ôi ! ....
Cô Marple ngừng bặt, mắt nhìn dán và o bá»™ tóc cô Cooke. Lá»i giải loé nhanh như chá»›p. Cô chợt hiểu ra tại sao mặt cô nà y quen quen và đã gặp ở đâu. Có Ä‘iá»u lúc đó, tóc cô Cooke Ä‘en.
Bà Riseley - Porter xuống theo sau, vượt lên trước cô Marple. Bà nói:
- Tôi chịu, không leo lên leo xuống mãi. Vá»›i lại, ở lâu trong các phòng ấy ngá»™t ngạt thế nà o. Hình như các vưá»n quanh lâu đà i cÅ©ng rát nổi tiếng. Ta ra đấy Ä‘i. Mây kéo đến rồi nà y, khéo không mưa tá»›i nÆ¡i.
Giá»ng nói đầy uy quyá»n cá»§a bà Riseley - Porter mang lại ngay hiệu quả : tất cả các khách ở quanh đấy Ä‘á»u theo bà . Riêng cô Marple đến chiếc ghế dà i, ngồi xuống thở phà o. Cô Temple từ đâu tá»›i, cÅ©ng ngồi xuống bên cạnh. Cô nà y nói:
- Äi tham quan bao giá» cÅ©ng mệt. Nhất là cứ má»—i phòng lại phải nghe lên lá»›p vá» lịch sá».
- Äúng thế. Nhưng những Ä‘iá»u nghe được không phải không bổ Ãch.
Cô Temple quay đầu lại phÃa bà bạn. Giữa hai ngưá»i như có má»™t luồng thông cảm vui vẻ.
- Cô không thấy thế sao? - Cô Marple há»i:
- Không.
Hai ngưá»i đã có thể hoà n toà n thông cảm.
- Vưá»n nà y là do Homan thiết kế, năm 1798 hoặc 1800 - cô Temple giải thÃch.
- Tháºt là buồn, má»™t ngưá»i tà i giá»i như thế lại chết trẻ. Thấy ngưá»i nà o chết trẻ, tôi rất ngao ngán.
- Không hẳn thế đâu, cô ạ - cô Temple đáp, vẻ suy tư.
- Ngưá»i chết trẻ thiệt bao nhiêu thứ!
- Hay tránh được bao nhiêu thứ? Tôi đã sống gần cả cuá»™c Ä‘á»i vá»›i lá»›p trẻ, và tôi coi má»—i cuá»™c Ä‘á»i là má»™t thá»i kỳ trá»n vẹn tá»± bản thân nó. T.S.Eliot nói:" Äá»i má»™t bông hồng và đá»i má»™t cây tùng dà i ngang nhau."
- Tôi hiểu nhà thÆ¡ muốn nói gì. Äá»i ngưá»i dù dà i ngắn thế nà o, cÅ©ng là má»™t kinh nghiệm trá»n vẹn. Nhưng nếu má»™t cuá»™c Ä‘á»i bị phạt ngang, thì có thể nói là trá»n vẹn không?
- Vâng, đáng suy nghĩ ...
Cô Marple đưa mắt ngắm những bông hoa:
- Hoa mẫu đơn kia tuyệt đẹp. Má»ng manh, nhưng kiêu hảnh.
- Cô đến đây để xem vưá»n hay nhà ?
- Có lẽ nhà nhiá»u hÆ¡n. Tôi rất thÃch vưá»n, nhưng những ngôi nhà cổ ở đây vá»›i tôi là điá»u má»›i , chúng Ä‘a dạng vvói bà n ghế, tranh ảnh gợi lên những ká»· niệm lịch sá». Má»™t ông bạn đã tặng tôi chuyến Ä‘i nà y, tôi rất biết Æ¡n.
- Ngưá»i bạn ấy đã quan tâm đến cô má»™t cách cảm động.
- Cô có hay đi du lịch thế nà y không?
- Không. Với tôi, đây không hẳn là du lịch.
Cô Marple nhìn ngưá»i đồng hà nh má»™t cách lạ lẫm, mở miệng định nói, nhưng lại thôi, không đặt câu há»i. Cô Temple mỉm cưá»i, nói:
- Chắc cô muốn biết, váºy tại sao tôi đến đây. Cô thá» Ä‘oán xem nà o? CÅ©ng hay đấy.
Cô Marple lặng yên lúc lâu, đăm Ä‘am nhìn ngưá»i tiếp chuyện, mãi má»›i nói:
- Tôi biết rồi, cô là ngưá»i có tiếng tăm, trưá»ng cá»§a cô cÅ©ng có tiếng không kém. Nhưng tôi không căn cứ và o những Ä‘iá»u đã biết vá» cô. Tôi xin đưa ra má»™t giả thuyết, căn cứ và o dáng bá»™, thái độ cá»§a cô và những gì tôi quan sát. Tôi thấy cô như ngưá»i ... Ä‘ang là m má»™t cuá»™c hà nh hương.
Lại im lặng một lúc, rồi cô Temple nói:
- Cô Ä‘oán đúng. Tôi Ä‘ang hà nh hương tháºt sá»±.
Một lát, cô Marple nói:
- Ngưá»i bạn tặng tôi chuyến Ä‘i nà y, giỠđã mất. Ông ấy tên Rafiel. Cô biết ông ấy không?
- Jason Rafiel? Tôi chỉ nghe tên, chưa gặp bao giá», ông ấy tà i trợ số tiá»n lá»›n cho má»™t dá»± án há»c đưá»ng mà tôi tham gia. Tôi Ä‘á»c báo, biết ông chết, đã mất mấy tuần ... Váºy ra ông ấy là bạn cá»§a cô.
- Gá»i là bạn, không hẳn đúng. Tôi quen ông từ Antilles, má»™t năm rưỡi trước. Nhưng tôi không biết mấy vỠông, ông rất kÃn đáo. Cô có biết gia đình ông? Nhiá»u lúc tôi muốn hiểu ông hÆ¡n, nhưng không tiện há»i, sợ mang tiếng tò mò ...
Elizabett Temple giữ im lặng đến một phút.
- Tôi biết má»™t em gái, há»c trò cá»§a tôi ở Fallowfield, má»™t thá»i đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i con trai ông Rafiel.
- Và rồi em đó không lấy?
- Không. Có thể em ấy đã quá sáng suốt. Dù sao, cáºu con trai ấy không thuá»™c loại ngưá»i mà ta muốn thấy kết hôn vá»›i má»™t cô gái mà ta yêu quý. Em gái nà y rất hiá»n, rất đáng yêu. Nhưng thá»±c ra, tôi cÅ©ng không biết vì sao xảy ra tan vở. Không ai nói. Còn em gái, thì đã chết.
- Chết vì gì? Cô Marple khẽ há»i.
- Vì tình.
Câu trả lá»i vắn tắt vang lên như má»™t hồi chuông nguyện. Elizabett Temple lÆ¡ đãng nhìn ra vưá»n hoa.
- Vì tình yêu? - Cô Marple há»i lại.
- Tình yêu , má»™t trong những từ cay nghiệt nhất trên Ä‘á»i - Cô Temple lặp lại vá»›i má»™t giá»ng đầy ai oán, chua chát. Tình yêu ....
Last edited by phongvan; 23-09-2008 at 07:14 AM.
|

23-09-2008, 09:08 AM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương VII
Lá»i má»i
Cô Marple tuyên bố mình hÆ¡i mệt nên sẽ không tham gia Ä‘i thăm ngôi nhà thá» thến ká»· 14 dá»± kiến và o buổi chiá»u. Cô sẽ nghỉ ngÆ¡i và chá» má»i ngưá»i tại phòng trà ở phố lá»›n, nÆ¡i ai nấy sẽ phải táºp kết.
Ngồi yên ấm trong chiếc ghế bà nh, cô suy nghÄ© xem mình nên là m gì. Lúc má»i ngưá»i trở vá» và o giá» dùng trà , cô kÃn đáo theo chân cô Cooke và cô Barrow để cùng ngồi và o má»™t bà n bốn chá»—. Ông Caspar đến ngồi cùng, song cô Marple cho rằng trình độ tiếng Anh cá»§a ông rất kém nên sẽ không gây trở ngại gì.
Cô ghé và o tai cô Cooke:
- Cô nà y, rõ rà ng là chúng ta đã gặp nhau.
Cô Cooke ngáºp ngừng quay vá» phÃa cô Barrwo, cô nà y có vẻ không để ý đến vấn Ä‘á». Cô Marple nói tiếp:
- Không hiểu cô có cùng ở khu vá»±c vá»›i tôi. Tôi sống ở Sainte- Marie - Mead chỉ là là ng nhá», nhưng nhiá»u nhà má»›i xây. Không xa Much Benham, chỉ cách Loomouth mưá»i hai dặm.
- Tôi biết rõ Loomouth. Hay là ...
- Thôi đúng rồi! Cô Marple bá»—ng reo lên. Nhá»› rồi: tôi Ä‘ang đứng trong vưá»n thì cô Ä‘i qua. Cô chuyện trò vá»›i tôi mấy câu, nói là đang ở nhà má»™t bà bạn ...
- Phải rồi! Thế mà sao tôi không nhá»› ra ngay. Hôm ấy cô bảo khó tìm được thợ là m vưòn giá»i. Tôi ở nhà ... nhà ...
Cô Cooke ấp úng, như không nhớ được tên.
- Nhà bà Sutherland chăng? Cô Marple gợi.
- Không, không. Nhà ... bà ...
- Hastings, Cô Barrow vừa cầm miếng bánh vừa nhắc.
- À phải! Trong một nhà mới xây ấy.
- Hastings, ông Caspar xen và o, có vẻ không hiểu rõ là chuyện gì. Tôi đã từng tới Hastings, một lần. Eastbourne nữa. Rất đẹp. Bên bỠbiển.
- Tình cá» tháºt -cô Marple tiếp tục, không ngá» lại sá»›m gặp lại cô. Trái đất quá bé nhá».
- Tôi cÅ©ng như cô, thÃch vưá»n đẹp.
- Hoa, đẹp. Ông Caspar lại xen và o. Tôi cÅ©ng thÃch.
Cô Marple và cô Cooke xoay sang nói chuyện vưá»n tược, Ä‘i sâu và o ká»· thuáºt. Cô Barrow thỉnh thoảng chêm và o má»™t câu, còn ông Caspar im lặng cưá»i má»™t mình.
Ãt lâu sau, trong lúc ngồi nghỉ trước bữa tối, cô Marple lại đắm mình và o suy nghÄ©. Thế là cô Cooke công nháºn mình đã ở Saint - Marie - Mead. Nhưng đó có phải sá»± tình cá»? Phải chăng cô ta đến ở đó là có lý do? Ai cá» cô ta đến? Nhằm mục Ä‘Ãch gì?
- Má»i sá»± tình cá» - cô nghÄ© thầm - phải được xem xét kỹ. Khi nà o rõ rà ng là tình cá» thì gạt sang bên cÅ©ng chưa muá»™n.
Cô Cooke và cô Barrow rõ rà ng là hai ngưá»i bạn, không thể khác. HỠđã nói là năm nà o há» cÅ©ng cùng Ä‘i du lịch vá»›i nhau. Năm ngoái, há» du lịch ở Hy Lạp, năm trước nữa há» Ä‘i Hòa Lan. Rõ rà ng là những con ngưá»i vô hại. Tuy nhiên, cô Marple có cảm giác rằng cô Cooke lúc đó đã suýt định chối là chưa từng ở Saint - Marie - Mead. Cô ấy đã quay sang nhìn bạn, như muốn há»i nên trả lá»i thế nà o.
- Tất nhiên, cũng có thể là mình chỉ tưởng tuợng.
Song, hai tiếng "nguy hiểm" bá»—ng hiện lên trong óc cô Marple. Ông Rafiel đã dùng từ ấy trong lá thư đầu, rồi lại nói vá» thần há»™ mệnh trong thư thứ hai. Có thá»±c là cô Ä‘ang gặp nguy hiểm? Và nguy hiểm từ đâu? Chắc không phải từ hai cô Cooke và Barrow. Dù sao, cô Cooke đã tẩy mà u tóc, là m lại cái đầu, cứ như là định thay hình đổi dạng. Rồi cô lại nghÄ© sang ông Caspar. Nếu là nhân váºt nguy hiểm, thì có thể là ông nà y lắm. Xem ra ông ta hiểu tiếng Anh nhiá»u hÆ¡n, ông ta giả bá»™. Cô Marple chưa bao giá» rÅ© sạch được hết thà nh kiến vá»›i những ngưá»i nước ngoà i, tháºt là vô lý - cô cÅ©ng nháºn thấy như thế - vì cô có nhiá»u bạn ở khắp các nước.
Và Emlyn Price, anh chà ng tóc dà i, táºp tá»ng là m kẻ vô chÃnh phá»§? Và cặp vợ chồng Mỹ. Trông thì đáng yêu nhưng liệu có tháºt trong trắng?
- Quả tháºt, không biết đằng nà o mà lần - cô thở dà i.
Cô liá»n chuyển chú ý sang xem ngà y mai Ä‘i đâu. Cuá»™c tham quan dá»± định sẽ rất vất vả, ban tổ chức đã nói rõ ai muốn nghỉ có thể ở lại khách sạn, hoặc Ä‘i dạo chÆ¡i ở má»™t nÆ¡i gần, có phong cảnh đẹp. Cô nghÄ© thầm sẽ theo phương án thứ hai. Cô không ngá» má»i dá»± định cá»§a cô sắp sá»›m bị đảo lá»™n
* * *
Hôm sau, cô vừa từ trên phòng của khách sạn Lợn Lòi Và ng đi xuống, thì một phụ nữ khoác măng tô vải tuýt đến gặp:
- Xin lỗi, cô có phải là cô Marple?
- Ờ ... phải.
- Tôi là Glynne, ở gần đây, cùng với chị và em gái ... được biết cô mới đến đây?
- Bà biết tôi đến đây.
Cô Marple lộ vẻ ngạc nhiên sâu sắc.
- Vâng. Má»™t ngưá»i bạn lâu năm cá»§a gia đình chúng tôi cách đây ba tuần viết thư nói rằng cô có thể sẽ tham gia Ä‘oà n du lịch. Äó là ông Rafiel.
- Ồ! Ông Rafiel. Chắc bà biết là ...
- Ông ấy đã chết, vâng. Sau khi nháºn thư Ãt lâu thì biết tin. Nhưng chúng tôi vẫn thi hà nh những chỉ dẫn cá»§a ông. Ông đỠnghị là cô có thể đến ở nhà chúng tôi hai ngà y, nếu cô đồng ý. Phần tham quan đến đây đã khá mệt, nhất là vá»›i ngưá»i cao tuổi, chị em tôi sẽ rất vui nếu cô nháºn lá»i má»i. Từ đây vá» nhà đi bá»™ chỉ mất mưá»i phút.
Cô Marple do dá»± má»™t lát. Trông bà Glynne dá»… ưa, dáng ngưá»i bụ bẫm, thái độ thá»±c thà , thân máºt tuy có hÆ¡i rụt rè. Vá»›i lại, không thể coi nhẹ chỉ dẫn cá»§a ông Rafiel. Và không hiểu sao, cô thấy bồn chồntrong lòng.
Cô ngước mắt nhìn bà Glynne đang lo lắng chỠđợi.
- Xin cảm Æ¡n bà . Các bà tháºt tá» tế, tôi vui lòng nháºn lá»i má»i.
|

23-09-2008, 09:20 AM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương VIII
Ba chị em
Cô Marple đứng trước cá»a sổ cá»§a căn phòng, nhìn ra má»™t khu vưá»n tà n tạ chắc từ lâu không được chăm sóc. Bản thân ngôi nhà , mệnh danh Lâu đà i Cổ, thì rất chắc chắn và không thiếu vẻ đẹp. Song rõ rà ng nó cÅ©ng không được bảo dưỡng thưá»ng xuyên.
Trong lúc bà Glynne dẫn cô Marple và o phòng, bà đã nói đây là ngôi nhà do ông chú để lại, và bà đến ở vá»›i chị và em sau khi chồng bà mất. Nhưng cả ba cà ng ngà y tuổi cà ng cao, khó tìm được việc là m, thu tháºp má»—i ngà y má»™t giảm sút. Hai ngưá»i kia - Clotilde và Anthea Bradbury - Scott - Ä‘á»u sống độc thân.
Nhìn khu vưá»n, cô Marple lại nghÄ© đến ông Rafiel. Cô cảm giác giỠđây sắp sắp hiểu rõ hÆ¡n công việc mà ông giao phó. Có thể ba chị em bà Glynne có liên quan đến cuá»™c Ä‘iá»u tra. Nhưng liên quan thế nà o? Hai ngà y, thá»i gia quá ngắn để Ä‘i đến kết quả. Ngà y kia, cô đã phải trở vá» Ä‘oà n du lịch, liệu có tìm được dấu hiệu gì chăng? Ba chị em là đồng minh cá»§a cô, hay thù địch? Äó là điá»u đầu tiên cần là m rõ.
Cô Ä‘ang nghÄ© đến đó thì có tiếng gõ cá»a, bà Glynne và o:
- Hy vá»ng cô cảm thấy dá»… chịu ở đây. Tôi thu xếp các thứ cho cô nhé? Có má»™t bà giúp việc tên là Janet. Nhưng bà ấy chỉ đến và o buổi sáng.
- Cảm Æ¡n bà . Nhưng đồ đạc cá»§a tôi có nhiá»u đâu.
- Váºy để tôi chỉ cô lối Ä‘i xuống dưới, vì nhà nà y lắm ngóc ngách. Lại có những hai cầu thang, thà nh ra lắm lúc không biết nên Ä‘i cái nà o. Chúng ta sẽ cùng uống má»™t cốc xérès trước bữa ăn.
Cô Marple đi theo bà chủ nhà .
- Các bà có một ngôi nhà rất đẹp, cô nói. Tôi đoán phải xây và o cuối thế kỷ 18.
- Vâng. Khoảng năm 1780, nếu tôi không lầm.
Phòng khách rá»™ng và đẹp, có má»™t số đồ đạc có giá trị, và như má»™t bà n giấy từ thá»i Hoà ng háºu Anne. Cá»a sổ phá»§ rèm Ba Tư, nhưng đã cá»§. Tấm thảm trải sà n cÅ©ng sá»n.
Hai ngưá»i kia đã có mặt, hỠđứng dáºy chà o cô Marple. Má»™t cô đưa ghế ra má»i, má»™t cô đưa cốc. Cô út , Anthea, ngưá»i gà y, bá»™ tóc và ng trước kia nay ngả mà u xám buông xõa xuống vai. Cô Marple có cảm giác cô nà y như ngưá»i dứơi âm và nếu đóng vai má»™t Ophélie hÆ¡i đứng tuổi thì rất hợp. Äôi mắt mà u tro cá»§a cô mở to như sợ sệt, luôn nhìn quanh mình vá»›i vẻ kỳ lạ, như lo mình bị theo dõi. Cô chị Clotide chắc chắn không thể là Ophélie, nhưng rất có thể thá»§ vai má»™t Clytmemnestre sẵn sà ng đâm chết chồng trong bồn tắm. Tuy nhiên trong nhà nà y không có Agamemnon (1). HÆ¡n nữa, cô chưa từng lấy chồng.
Cô giải thÃch má»™t lần nữa rằng Lâu đà i Cổ trước đây là cá»§a má»™t ngưá»i ông, sau nà y vá» tay ông chú, ông nà y để lai cho há» sau khi chết.
- Ông chú chỉ có má»™t con trai, cô nói rõ thêm, anh nà y chết trong chiến tranh. Ngoà i ra và i anh em há» xa, chúng tôi là những ngưá»i còn lại cuối cùng cá»§a gia đình.
- Nhà rất đẹp, xây rất cân đối, cô Marple khen.
- Vâng. Nhưng nếu đừng to quá thế nà y thì tốt.
Sá»a chữa tốn kém, chúng tôi đà nh phải để mặc cho má»™t số khu phụ đổ nát, nhất là cái nhà kÃnh, trước đây rất đẹp.
- Ở đó trước đây có má»™t già n nho tuyệt vá»i, và những dây leo bò lên tưá»ng. Nhưng trong thá»i gian chiến tranh, không tìm đâu được thợ và ngưá»i biết là m vưá»n, nên tất cả đã suy sụp vì không ai sá»a chữa.
Bà Glynne chạy và o bếp một lát, còn lại cô Marple vừa nghe chuyện hai cô, vừa nghĩ: "Trong ngôi nhà cổ nà y có một không khà đượm mà u u hoà i, buồn bã đã thấm sâu, khó mà xua đuổi." Bất giác, cô rùng mình.
|

23-09-2008, 09:22 AM
|
 |
Anh Khùng Trốn Viện
|
|
Tham gia: Aug 2008
Äến từ: hư vô
Bà i gởi: 639
Thá»i gian online: 21 giá» 15 phút 21 giây
Thanks: 821
Thanked 262 Times in 71 Posts
|
|
Chương IX
Cây Polygonum Baldschuanicum
Phòng ăn gồm má»™t tá»§ lá»›n và nặng, và má»™t cái bà n rá»™ng có thể mưá»i ngưá»i cùng ngồi. Trên tưá»ng treo những bức tranh từ thá»i Nữ hoà ng Victoria, giá trị nghệ thuáºt bình thưá»ng.
Bữa ăn có món thịt cừu và khoai tây rán, tiếp theo là mứt máºn.
Cô Marple kể chuyện vá» Ä‘oà n tham quan, những chuyện vặt xẩy ra trên đưá»ng. Clotilde há»i:
- Ông Rafiel chắc là bạn lâu năm của cô?
- Không hẳn. Tôi gặp ông trong một chuyến đi du lịch ở Antilles, ông ta cũng đến đó dưỡng bệnh.
- Phải, sức khoẻ ông kém sút đã nhiá»u năm, Anthea nói:
- Tôi rât khâm phục ý chÃ, lòng can đảm cá»§a ông. Hằng ngà y, ông vẫn Ä‘á»c cho thư ký viết thư; gá»i Ä‘iện Ä‘i khắp nÆ¡i, không há» nản chÃ.
- Ông ấy không thuá»™c loại ngưá»i dá»… nản. Anthea công nháºn.
- Những năm vá» sau, chúng tôi không gặp ông, bà Glynne nói, nhưng ông vẫn có thư Ä‘á»u và o dịp Giáng Sinh.
- Cô Marple, cô ở London?
- Không. Tôi sống ở thôn quê, má»™t là ng nhá» giữa Loomouth và Market Basing. Ông Rafiel thì ở London. Eaton Square hay Belgrave, tôi không nhá»› rõ. Tôi biết là do Ä‘á»c địa chỉ trên sổ đăng ký cá»§a khách sạn.
- Ở vùng Kent, ông có má»™t nhà nghỉ ở vùng nông thôn, hay tiếp khách ở đó, phần lá»›n là giá»›i kinh doanh và ngưá»i nước ngoà i, nhưng chúng tôi chưa ai đến đó.
- Ông ấy tháºt tá» tế khi đỠnghị bà và hai cô má»i tôi ở đây. Ông báºn trăm việc, không ngá» lại quan tâm đến cả việc nà y.
- Nhiá»u lần chúng tôi đã đón các bà bạn tham gia các chuyến Ä‘i như thế nà y. Há» tổ chức rất tốt, song vá»›i ngưá»i cao tuổi thì khá mệt. Nếu cô Ä‘i hôm nay chắc sẽ thắm thÃa. Ngà y mai hình như sẽ thăm má»—t hòn đảo. Mà vùng nà y, biển đôi khi sóng dữ.
- Tham quan các Lâu đà i lịch sá», và o thăm từng phòng cÅ©ng rất mệt, lẽ ra tôi không nên Ä‘i, nhưng lòng lại cứ muốn xem tháºt nhiá»u; nhà cá»a, đồ đạc, và những bức há»a báºc thầy.
- Và vưá»n hoa nữa, Anthea nói thêm. Cô rất yêu vưá»n hoa, có phải không?
- Äúng. Và tôi rất muốn được thăm ngay những vưá»n hoa kể trong sách hướng dẫn.
Câu chuyện diá»…n ra hết sức tá»± nhiên, nhưng cô Marple không hiểu tại sao cứ thấy trong lòng bồn chồn. Ngôi nhà nà y chứa đựng má»™t cái gì kỳ quặc. Dù cô không muốn, ba chị em vẫn là m cô liên tưởng đến ba mụ phù thá»§y cá»§a Macbeth, dù không có gì để so sánh há» vá»›i những nhân váºt cá»§a Shakespeare. Cô ngước mắt nhìn Anthea. Tại sao cô có vẻ âu sầu như váºy?
- Có thể mình lại tưởng tượng, cô nghĩ thầm. Phải bớt cái cái thói ấy đi mới được.
Sau bữa ăn, Anthea má»i cô cùng Ä‘i thăm khu vưá»n. Vưá»n có dáng dấp cá»§a thá»i Victoria, vá»›i lùm cây thấp và má»™t lối Ä‘i hai bên trồng trúc đà o. Trước đây chắc đã có má»™t bãi cá» vá»›i những luống hoa đẹp, cả vưá»n rau nữa. Nhưng bây giá» cá» dại đã chiếm gần hết. Äi dá»c má»™t lối đầy cá» , hai ngưá»i tá»›i má»™t chá»— như là mo đất, táºn cuối vưá»n, sát tưá»ng.
- Äây là nhà kÃnh cá»§a chúng tôi đấy. Anthea giá»›i thiệu, vẻ buồn bã.
- Hồi trước ở đây có già n nho, phải không?
- Phải. Và má»™t cây vòi voi rất đẹp. Nhưng nhà không ngưá»i ở đã lâu, nhà kÃnh sụp đổ, không có tiá»n xây lại. Mà dù có tiá»n để xây lại, cÅ©ng không có sức duy trì.
- Cây dây leo trùm khắp kia là cây gì?
- Má»™t thứ cây thông thưá»ng, tên bắt đầu bằng chữ P. Poly ... gì đó.
- Tôi biết rồi! Cây polygonum Baldschuanicum. Nó má»c rất nhanh, rất tiện khi cần che má»™t bức tưá»ng hoặc cả má»™t ngôi nhà đã cÅ©.
Mô đất bị cây hoà n toà n che phủ, không cây nà o khác có thể sống. Cô Marple tiếp:
- Cái nhà kÃnh nà y chắc to lắm.
Anthea đáp, đau khổ:
- Vâng; bên trong có đà o, có máºn....
- Bây giá» vẫn còn đẹp, vá»›i hà ng ngà n hoa polygonum bé tÃ.
- Tôi chớ trước đây còn có một bồn hoa rất đẹp. Nhưng cũng rất khó giữ được. Cái gì cũng khó. Cái gì cũng không như xưa.
Anthea Ä‘i nhanh và o má»™t lối hẹp, sát mảnh tưá»ng bên phải. Nhanh đến mức cô Marple không theo kịp. Dưá»ng như cô ta muốn mau Ä‘i khá»i khu nhà kÃnh cÅ© và bắt bà khách Ä‘i theo.
- Cứ như là chạy trốn, cô Marple nghĩ bụng.
Rồi cô chú ý đến một cái chuồng lợn, cũng trong cảnh hoang tà n.
- Ông trẻ cá»§a tôi nuôi lợn, Anthea giải thÃch. Bây giá» thì chẳng ai thÃch là m việc đó nữa. Gần nhà , chúng tôi trồng loại hồng Floribunda. Trồng loại nà y lợi lắm.
- Äúng thế.
Cô Marple kể thêm tên và i loại hoa hồng mà gần đây ngưá»i ta đã sáng tạo, nhưng cô có cảm tưởng Anthea chẳng biết chút gì vá» những loại hoa má»›i ấy.
- Cô có hay đi du lịch như thế nà y không?
- Ồ không, vì rất tốn kém. Ngay chuyến đi nà y, tôi đi được là nhỠlòng tốt của ông Rafiel đấy chứ.
- Nhưng cô đã từng đi Antilles và những nơi khác ...
- Chuyến du lịch Antilles là do thằng cháu tôi chịu tiá»n. Äôi khi bá»n trẻ cÅ©ng tá» ra tá» tế, quan tâm ngưá»i già . Bà Glynne, chị cô, có con cái gì không?
- Không. Chưa từng có. Và như thế, có khi lại hơn.
Và trên suốt đưá»ng quay vá» nhà , cô Marple suy nghÄ© mãi vỠý nghÄ©a câu trả lá»i đó.
|
 |
|
| |