26-09-2008, 09:16 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
06
Và trong lúc Thiệu Khiêm đi tìm Thế Vỹ để 'cầu được tham mưu', thì Thanh Thanh cũng đã đến với Thạch Lựu để 'thổ lộ tâm tình'.
Trước mặt 'Quan âm Bồ Tát' Thanh Thanh có cảm giác như má»™t pháºt tá» cần được 'cứu độ chúng sinh' nà ng thổ lá»™ tất cả những gì liên hệ đến thân thế và cả những tâm tình sâu kÃn nhất cá»§a mình, vì Thanh Thanh không thể chịu được áp lá»±c cùng lúc cá»§a hai ngưá»i đà n ông. Phải có má»™t cách giải quyết nà o đó, bằng không có lẽ Thanh Thanh sẽ bị ngạt thở mất.
Nhá» váºy mà Thạch Lá»±u má»›i biết Thế Vỹ và Thanh Thanh không phải là anh em ruá»™t thịt. Sá»± há»™i ngá»™ ly kỳ cá»§a hai ngưá»i là m Thạch Lá»±u ngạc nhiên. Äá»i quả có nhiá»u sá»± gặp gỡ kỳ lạ để rồi gắn bó nhau, nhưng rồi sau cái ngạc nhiên đó, Thạch Lá»±u lại đắn Ä‘o suy nghÄ© và cuối cùng kết luáºn, Thanh Thanh đã yêu Hà Thế Vỹ.
Thạch Lựu nói:
- Hèn gì lúc ngồi đây... Tôi thấy thái độ ba ngưá»i có vẻ kỳ cục thế nà o đấy... Bây giá» thì tôi hiểu rồi... ba ngưá»i giống như những hình tượng trong đèn kéo quân. Và như váºy thì... Thế Vỹ không phải vô tình... Anh ta cÅ©ng Ä‘ang yêu Thanh Thanh đấỵ
Thanh Thanh giáºt mình, nhưng cÅ©ng không tránh được vui sướng.
- Cái gì! Thạch Lá»±u có thấy chắc như váºy không? Anh ấy yêu tôỉ
- Vâng... ChÃnh vì yêu Thanh Thanh nên anh ta má»›i ghen. Khiêm Ä‘i đến đâu Vỹ lại theo đến đó. Anh ta sợ Khiêm tán tỉnh cô đấỵ
- Tháºt không? Tôi thấy khác... Tôi có cảm giác như Thế Vỹ muốn đẩy tôi qua Thiệu Khiêm sá»›m được chừng nà o hay chừng nấỵ
Thạch Lựu lắc đầu nói:
- Không phải như váºy đâu, rõ rà ng là anh Thế Vỹ yêu Thanh Thanh. Tôi thấy Ä‘iá»u đó... Anh ta nhìn Thanh Thanh vá»›i ánh mắt rất lạ lùng... má»—i lần Thanh Thanh cưá»i, Thế Vỹ vuị Thanh chau mà y... Thế Vỹ cÅ©ng lá»™ vẻ khó chịu, vì váºy chắc chắc là Thế Vỹ đã yêu Thanh Thanh rồị
Và Thạch Lựu xiết tay Thanh Thanh nói:
- Thanh Thanh hãy tin tôi Ä‘i... Ngưá»i đứng ngoà i bao giá» cÅ©ng sáng hÆ¡n ngưá»i trong cuá»™c... Tôi là ngưá»i ngoà i, tôi rất khách quan.
- Tháºt váºy á»
Thanh Thanh hồi há»™p há»á»‹ Trái tim vui sướng muốn nhảy ra khá»i lồng ngá»±c... Thanh Thanh chợt nhá»› đến cái hôm 'chữa vết thương rắn cắn' cho Thế Vỹ. Hôm ấy Thế Vỹ đã nhìn chà ng vá»›i ánh mắt say đắm, những ngón tay chà ng còn sá» lên mắt, lên môi nà ng... Bất giác Thanh Thanh đưa tay sá» nhẹ lên môị Cái cảm giác nóng bá»ng hôm ấy như còn Ä‘á»ng lại còn phảng phất đâu đâỵ
Thạch Lựu nhìn Thanh Thanh, thái độ của cô gái trước mặt cho thấy cô ta cũng yêu Thế Vỹ.
Thạch Lựu nói:
- Hai ngưá»i tháºt buồn cưá»i, yêu mà chẳng ai dám nháºn, cứ chÆ¡i trò cút bắt. Rồi tá»± là m khổ mình... kết quả... không những chỉ có hai ngưá»i khổ mà còn là m khổ cả ngưá»i thứ bạ
Thanh Thanh xúc động nói:
- Tôi thấy rối rắm vô cùng... nên không biết phải là m saá» Nhưng mà Thạch Lá»±u nà y chỉ bảo anh Thế Vỹ yêu tôi... Váºy sao anh ấy không cần tôỉ Lúc nà o cÅ©ng định đẩy tôi sang cho Thiệu Khiêm... Trong khi Thiệu Khiêm lại cứ ngây thÆ¡ tin tưởng, Thiệu Khiêm hết mang quà nà y đến quà khác cho tôi... Thú thiệt... Tôi bị hai ông nà y vây cứng là m nhức đầu luôn... Tôi không biết phải là m sao nữạ
Thạch Lựu suy nghĩ, rồi tiếp:
- Tôi thấy thì... không phải chỉ cô bị khó mà chÃnh hai ông kia cÅ©ng khó gấp trăm bá».
Thanh Thanh nghe nói giáºt mình. Nhưng cái thái độ bình tỉnh và đôn háºu cá»§a Thạch Lá»±u, cho thấy Thạch Lá»±u đã nháºn xét má»™t cách chân tình.
Thạch Lá»±u cháºm rãi nói:
- Nghe tôi nói nà y Thanh Thanh. Chuyện nà y phải giải quyết... không phải đùa đâu... để tránh khá»i phải khổ sở sau nà y, cần là m sáng tá» má»i thứ...
Thanh Thanh lúng túng:
- Là m sáng tá» bằng cách nà ỠThạch Lá»±u cÅ©ng biết đấy... Tôi và anh Thế Vỹ không bao giá» nói chuyện má»™t cách tá»± nhiên được. Chúng tôi má»—i lần gặp nhau, chỉ và i ba câu... Nếu không cãi nhau, thì cÅ©ng giáºn há»n lá»›n tiếng... Chẳng bao giá» có hòa khÃ... huá»... Thôi đà nh váºy... Có thể là ... số kiếp tôi trước kia nợ anh ấy rất nhiá»u...
Thạch Lá»±u nhìn Thanh Thanh gáºt đầụ
- Có lẽ đấy là oan gia! Nhưng phải nhanh chóng dứt khoát mới được Thanh Thanh à .
CÅ©ng tối ấy Thế Vỹ cứ tá»›i lui mãi trong phòng má»™t cách bứt rứt. Trong lòng Thế Vỹ... như có má»™t há»a lò Ä‘ang rừng rá»±c cháy, Thế Vỹ không biết phải là m saá» Khi mà ban chiá»u tại trưá»ng há»c, Thiệu Khiêm đã kéo Thế Vỹ ra chá»— riêng tư 'cầu cứu ' chà ng:
- Anh Thế Vỹ, anh nói là sẽ cổ vÅ© cho tôi, nói giúp tôi... Váºy thì anh hãy sốt sắng Ä‘i... Hãy nói cho Thanh Thanh biết. Chỉ cần cô ấy tá» rõ ý, là tôi sẵn sà ng chá»... bao lâu cÅ©ng được... năm năm, mưá»i năm hoặc cả hai mươi năm... tôi không cưới ai khác. Anh Thế Vỹ anh hãy nói giúp dùm. Anh cÅ©ng đừng bá» Ä‘i Quảng Châu nhé.
Là m sao đâỷ Nói thế nà o với Thanh Thanh? Khuyên Thanh Thanh lấy Thiệu Khiêm? Chuyện đó là m được không? Ta có sẵn sà ng là m chuyện đó không?
Thế Vỹ còn Ä‘ang bị giằng co, chưa biết tÃnh sao thì Thanh Thanh đến.
Thanh Thanh Ä‘i thẳng và o phòng. Khép cá»a lạị Nà ng có vẻ tháºt bình tÄ©nh, tháºt can đảm. Và giữa lúc Thế Vỹ chưa biết Thanh Thanh đến vá»›i mục Ä‘Ãch gì... Thanh Thanh đã lên tiếng trước:
- Tôi có chuyện đến đây để nói vá»›i anh, tôi sẽ nói nhanh lắm không là m phiá»n anh lâu đâu...
Thanh Thanh nói liá»n má»™t hÆ¡i dà i như sợ không còn dịp để nói:
- Anh có biết không, hôm nay anh Thiệu Khiêm đã đến tìm tôị Anh ấy ngá» lá»i cầu hôn và đương nhiên... vì không yêu nên tôi đã từ chối... Mặc dù anh Thiệu Khiêm đến giá» vẫn chưa rõ ná»™i tình, nhưng để từ từ rồi em sẽ giải thÃch cho anh ấy rõ... Bởi vì em nghÄ©, má»™t ngưá»i con gái đứng đắn... thì đừng bao giỠđể cho ngưá»i khác ngá»™ nháºn mãi... Äó cÅ©ng là má»™t hình thức lừa gạt, mà em thì không muốn mang tiếng lưá»ng gạt ai cả. Bởi vì anh không biết không? Từ nà o tá»›i giá» trong trái tim tôi chẳng có má»™t hình bóng đà n ông nà o khác, ngoà i anh!
Lá»i cá»§a Thanh Thanh là m Thế Vỹ bà ng hoà ng. Chà ng mở to mắt nhìn Thanh Thanh và không nói được lá»i nà á»
- Em biết mà ... Em không xứng vá»›i anh! Là m sao má»™t cô gái quê như em có lại sánh ngang hà ng vá»›i má»™t vị công tá» con nhà già u có há»c, có lý tưởng... Em cÅ©ng biết là anh đã có vị hôn thê, má»™t tiểu thÆ¡ đà i các... Nên em không dám bon chen Ä‘ua đòi, em hiểu pháºn cá»§a mình... Nhưng mà , anh Thế Vỹ... bữa nay em phải đến gặp anh... vì em thấy tất cả là tại anh cả... ChÃnh anh... Anh đã gây cho em má»™t ấn tượng tốt vá» em... Anh là con ngưá»i nghÄ©a hiệp, tốt là nh... anh khuấy động trái tim em... anh tá»a sáng là m em không thể yêu má»™t ai khác ngoà i anh... Vì váºy... anh Thế Vỹ, nếu anh là ngưá»i còn lương tâm. Vì... đúng ra anh phải dứt khoát bá» em Ä‘i ngay từ đầụ Anh đừng gây tình tạo dáng trước mặt, để bây giá»... má»i chuyện trở nên quá muá»™n...
Thế Vỹ đứng ngẩn ra, chẳng biết phải phản ứng sao:
- Em cÅ©ng biết. Bây giá» anh lại ở Phúc gia trang nà y, mục Ä‘Ãch chẳng qua là để an á»§i phu nhân... và sá»›m muá»™n gì anh cÅ©ng sẽ Ä‘i Quảng Châu... Do đó có những cái như trưá»ng cấp 1 Láºp ChÃ, rồi bé Thảo Nhi và cả em nữa chẳng có nghÄ©a lý gì trong tim anh cả. Nhiá»u khi đó lại là những phiá»n phức rắc rối là khác. Vì váºy... có cuốn gói Ä‘i ngay được là anh đã bá» Ä‘i rồi... Con ngưá»i anh, em biết là rất vô tình... ngay cả gia đình anh ở Bắc Kinh. Cha mẹ ruá»™t cá»§a anh... cÅ©ng không cầm chân anh được, thì bá»n nà y nghÄ©a lý gì đúng không? Anh Thế Vỹ... Thôi thì, bao giá» anh muốn Ä‘i... thì anh cứ Ä‘i có Ä‘iá»u...
Thanh Thanh ngừng một chút nói:
- Em cũng đã quyết với lòng... anh có đi đâu em cũng sẽ theo đến đó!
- Ồ! không được!
Thế Vỹ nghe nói kêu lên, Thanh Thanh vẫn không nhụt chÃ:
- Anh không cần ồ lên thế nà y thế ná» gì cả. Em đã quyết định rồi, nhưng anh hãy yên tâm. Em dù Ãt há»c chứ không đến ná»—i mặt dạn mà y dà ỵ Em đã nói rồị Em biết là mình không xứng vá»›i anh nên cÅ©ng không dám mÆ¡ những chuyện xa xôi đâu... Em chỉ mong được theo anh để hầu hạ, chẳng hạn nấu cÆ¡m, giặt áo quần, may vá, sá»a già y... Tóm lại là những công việc lặt vặt trong nhà . Nói cho rõ ra... là là m công việc cá»§a má»™t đầy tá»›, má»™t đứa ở thôi... chứ chẳng muốn gì khác...
- á»’!
Thế Vỹ lại ồ một lần nữạ
- Ngoà i ra, em còn biết... anh là ngưá»i dá»… bị chấn thương... Äã mấy lần qua, em đã thấy anh hết bị bể đầu chảy máu, lại bị què chân vì rắn cắn... Anh không bao giá» tá»± bảo vệ chÃnh mình... vì váºy em cần phải có mặt bên cạnh anh. Sẽ chăm sóc... không có em... em không biết anh rồi sẽ ra sao nữa... nhưng mà ... anh cÅ©ng nên yên tâm... em không dám bám theo anh mãi đâu, chỉ có má»™t thá»i hạn... Nếu chuyện đó đến, em sẽ bỠđị Dù lúc bấy giá», anh có muốn giữ lại, em cÅ©ng không ở.
Thế Vỹ hiếu kỳ:
- á»’! Lúc đó là lúc nà á»
Thanh Thanh hÃt má»™t hÆ¡i dà i và o lồng ngá»±c:
- Lúc đó là ... anh lấy vợ! Vâng, nếu bao giá» tiểu thư há» Hoa gì đấy, vá» vá»›i anh, em sẽ láºp tức Ä‘i ngaỵ Em sẽ không quấy rầy anh nữa, được chưa...
Và không đợi Thế Vỹ lên tiếng, Thanh Thanh quay ngưá»i lạị
- GiỠxin phép anh em ra ngoà ị
Thế Vỹ nắm tay Thanh Thanh kéo lạị
- Khoan đã đi đâu...
- Nhưng nói đã xong rồi...
Thế Vỹ nắm chặt tay Thanh Thanh, không những không buông ra mà còn kéo vá» phÃa mình.
- Em nói xong rồi thì bây giỠphải lắng nghe anh nói chứ?
Thanh Thanh cố vùng khá»i tay Thế Vỹ:
- Những gì anh nói, em đã nghe cả rồi!
Thế Vỹ lắc đầu:
- Nhưng câu nà y anh chắc là em chưa nghe thấỵ
- Anh định nói gì?
- Anh yêu em!
Thế Vỹ nói và Thanh Thanh chưa kịp phản ứng thì môi Thế Vỹ đã ká» sát môi Thanh Thanh. Má»™t nụ hôn nồng nà n, là m tim Thanh Thanh Ä‘áºp mạnh, Thanh Thanh nhắm mắt lại không dám tin những gì Ä‘ang xảy rạ Má»™ng hay tháºt đây, Thanh Thanh tá»± há»i.
****
Qua ngà y hôm sau Thế Vỹ đối mặt vá»›i Thiệu Khiêm trong trưá»ng. Cái mặc cảm phạm tá»™i, phản bá»™i là m cho chà ng rối rắm xấu hổ. Thế Vỹ đã hứa giúp vá»›i Thiệu Khiêm... nhưng tối qua chà ng cÅ©ng đã đồng ý vá»›i Thanh Thanh, má»i thứ phải cho rõ rà ng thà nh tháºt... phải giải quyết triệt để, chứ không thể ấp úng mãị Nhưng mở lá»i thế nà o đâỷ Thế Vỹ lúng túng không dám nhìn thẳng mặt bạn.
Thiệu Khiêm thì thấy cái thái độ mặc cảm của Thế Vỹ lại hiểu lầm. Thiệu Khiêm tưởng là Thế Vỹ đã thuyết phục nhưng thất bại, nên nói:
- Có phải chuyện cá»§a tôi coi như hết hy vá»ng rồi phải không anh Thế Vỹ?
- Thiệu Khiêm nà ỵ Thế Vỹ nói nhưng cÅ©ng không dám nhìn thẳng và o mắt bạn. - Tháºt tình tôi cÅ©ng không biết nói saá» Tôi có lá»—i vá»›i bạn quá, mong là bạn sẽ thông cảm và ... tha lá»—i chá»
Thiệu Khiêm buồn bã:
- Tôi không dám trách anh đâụ CÅ©ng tại tôi dở quá. Tôi không là m được việc gì cả, ngay cái chuyện tá» tình vá»›i ngưá»i mình yêu mà cÅ©ng không nên thân, thôi anh đừng buồn, chuyện nà y cÅ©ng không dÃnh lÃu gì đến anh đâu... tôi cÅ©ng biết là ... anh đã táºn lá»±c vì tôi... nhưng không thà nh công, váºy thôị
Thế Vỹ bức rức nói:
- Không! không phải như váºá»µ Tôi chẳng có giúp đỡ gì được cho bạn cả. Trái lại... tôi còn là má»™t chướng ngại, má»™t hòn đá cản chân bạn... bạn bị há»a mù che kÃn nên chẳng thấy gì hết...
Khiêm nghe nói ngạc nhiên:
- Anh nói gì tôi không hiểụ
Thế Vỹ thu hết can đảm nói:
- Nghe tôi nói nà ỵ Tháºt ra giữa tôi và Thanh Thanh không phải là anh em ruá»™t gì cả, mà chúng tôi chỉ là ngưá»i dưng. Thanh Thanh và Thảo Nhi má»›i là hà ng xóm. Còn tôi và hai ngưá»i ấy chỉ tình cá» gặp nhau trên đưá»ng... Lúc đầu tôi chỉ định đưa Thảo Nhi và Thanh Thanh đến Phúc gia trang ở xứ Dương Châu nà y thôị Không ngá» gặp hết bất ngá» nà y đến bất ngá» khác, là m tôi không là m sao bá» Ä‘i được... Và để cho đỡ phiá»n nhiá»…u rối rắm nữa, tôi má»›i nháºn đại mình là anh ruá»™t cá»§a Thanh Thanh... Vì váºy tôi chẳng phải giả là m con trai cá»§a nhà há» Phúc... mà cÅ©ng là má»™t ông anh giả dạng cá»§a Thanh Thanh nữạ
Thiệu Khiêm nghe nói kinh ngạc... má»™t sá»± bất ngá» ngoà i tưởng tượng cá»§a Khiêm. Nhưng vá»›i tâm hồn chất phát, Khiêm há»i:
- à ! Là m anh giả dạng... nhưng chuyện đó cũng đâu có sao đâủ
Thế Vỹ vội nói:
- Có chá»› sao không? bạn có biết không, có vấn đỠnó không chỉ dừng lại ở đây, mà phức tạp hÆ¡n... Bởi vì... bởi vì... không biết tá»± bao giá» chợt nhiên tôi yêu cái cô em gái nháºn ngang đó!
Thiệu Khiêm tròn mắt:
- Anh... anh nói gì thế?
Thế Vỹ chợt ấp úng:
- Tôi nói à ... tôi và Thanh Thanh không hiểu sao lại yêu nhaụ
- Trá»i đất.
Thiệu Khiêm kêu lên, rồi không biết nói gì nữạ
Thế Vỹ tiếp:
- Tôi biết là ... ngay bây giá», bạn sẽ không thể nà o chấp nháºn cái sá»± tháºt như váºy... Tôi cÅ©ng không biết phải giải thÃch vá»›i bạn ra saá» Nhưng mà ... tất cả những gì tôi vừa nói Ä‘á»u là sá»± tháºt. Tôi vá»›i Thanh Thanh... trên đưá»ng từ Bắc Kinh đến Dương Châu nà y... cái sá»± gần gÅ©i, chăm sóc, bảo vệ lẫn nhau... đã dần dần dệt thà nh tình cảm... mà chúng tôi... không hay biết...
Thiệu Khiêm hét lên:
- Vô lý quá! không thể nà o như váºy được.
Thế Vỹ vội nói:
- Nhưng nó đã xảy ra! Lúc đầu, thú tháºt vá»›i cáºu... tôi không biết là mình đã yêu... Tôi còn có ý định tác duyên cho hai ngưá»á»‹ Bởi vì, tôi nghÄ©... Thanh Thanh không còn nhà nữa... chỉ có cách lấy cáºu... cô ấy má»›i có nÆ¡i nương tá»±a và như váºy, tôi dù có đến Quảng Châu... tôi cÅ©ng yên tâm, là mình không mang con bá» chÆ¡... nhưng rồi... sau đó tôi chợt phát hiện là ... tôi đã yêu cô ta ấy... vì váºy... xin lá»—i Thiệu Khiêm, tôi bây giá» thấy bứt rứt khôn cùng...
Thiệu Khiêm lắng nghe, suy nghĩ và cuối cùng như hiểu ra... Thiệu Khiêm nghiến răng...
- à ... thì ra... mi chỉ là ông anh giả.
- Vâng.
- Nên... mi mới dám yêu Thanh Thanh?
- Vâng.
- Và cÅ©ng chÃnh vì váºy mà ... chưa bao giá» mi giúp ta chuyện đó, mi chỉ nói suông, không những thế nhiá»u lúc còn thá»c gáºy bánh xe... còn phá đến... Mi đùa bỡn trên sá»± Ä‘au khổ cá»§a tả
- Không... Không phải như váºy
Thế Vỹ chưa kịp giải thÃch, thì Thiệu Khiêm đã xông đến chụp lấy ngá»±c áo chà ng, má»™t cánh tay vung lên. Thiệu Khiêm nghiến răng nói:
- Tao phải đánh vỡ mồm mi! cái thằng anh giả dạng kiạ
- Cáºu cứ đánh! Äánh cho hả giáºn Ä‘i!
Thế Vỹ bình tĩnh nói tiếp:
- Tôi sẽ đứng cho cáºu đánh, vì tôi còn nợ cáºu nhiá»u thứ quá.
Lá»i cá»§a Thế Vỹ lắm nắm tay cá»§a Thiệu Khiêm dừng lại ở khoảng không. Nhưng mắt Thiệu Khiêm vẩn đổ lá»a Thiệu Khiêm nghÄ© ngợi rồi nói:
- Không, ta không đánh mi đâụ Ta để mi thế nà y... để mi phải bức rức, để mi đau khổ, khó chịu, để mi mỗi lần gặp ta sẽ tự thấy xấu hổ...
Nói xong Thiệu Khiêm đẩy mạnh Thế Vỹ, là m Thế Vỹ mất thăng bằng ngã nhà o ra saụ Bà n ghế, bút nghiên, sách vỡ đổ nhà o theo...
Thảo Nhi và Thiệu Văn nghe tiếng động, vội vã chạy và ỠChúng thấy Thế Vỹ nằm dưới bất động vội đỡ chà ng lên.
Thảo Nhi ngẩng lên nhìn Thiệu Khiêm, ngạc nhiên há»i:
- Anh Thiệu Khiêm, anh là m sao váºá»· Tại sao anh lại đánh anh Thế Vỹ, anh không thương anh ấy à ?
Thiệu Khiêm nói và xốc thẳng áo lại:
- Thương gì nổi mà thương! Anh ta cái gì cÅ©ng giả, giả tuốt má»i thứ... từ tình bạn bè anh em đến những cái khác. Äạo đức giả, há»c thức cÅ©ng giả luôn. Những ngưá»i như váºy không đáng để ta là m bạn bè.
Và rồi Thiệu Khiêm bá» ra ngoà i, để Thảo Nhi và Thiệu Văn ở lại bên Thế Vỹ ngẩn ngợ Chỉ có Thế Vỹ là hiểu thấm thÃa những lá»i thóa mạ mà Thiệu Khiêm dà nh cho mình.
o0o
Má»™t thá»i gian dà i kế tiếp, Thế Vỹ và Thiệu Khiêm tuy vẫn tiếp tục dạy há»c chung má»™t trưá»ng, nhưng cả hai gần như không nói chuyện vá»›i nhaụ Giá» lên lá»›p cá»§a ai nấy lên, rồi vá», chẳng ai thèm quan tâm đến ai cả. Nhất là Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm như vẫn còn giáºn dữ, Thiệu Khiêm giống như má»™t 'Hiệp sÄ© độc hà nh', Thiệu Khiêm không chÆ¡i vá»›i ai cả, cÅ©ng không thèm ghé qua xưởng thêu hay Phúc gia trang.
Thế Vỹ thấy bứt rứt, muốn đột phá cái cảnh khó xỠđó. Nhưng lại không biết là m cách nà ỠThanh Thanh còn lúng túng hÆ¡n, nà ng như bị kẹt giữa hai bức tưá»ng... Chỉ có Thạch Lá»±u, lúc nà o cô nà ng cÅ©ng có vẻ lạc quan.
- á»’, chuyện cÅ©ng nà o có gì đâủ Rồi má»i thứ sẽ đâu và o đấỵ Anh Thiệu Khiêm cÅ©ng không phải là ngưá»i giáºn dai, chỉ và i hôm... là anh ấy quên tất... nhưng mà chuyện sáng tá» như váºy dù gì cÅ©ng hay hÆ¡n là cứ lừa dối nhaụ
Và giữa lúc Thế Vỹ, Thanh Thanh và Thiệu Khiêm má»—i ngưá»i Ä‘ang có những Ä‘au khổ riêng thì bé Thảo Nhi cÅ©ng không sung sướng gì. Thảo Nhi lúc nà o cÅ©ng phải ứng phó vá»›i nhiá»u thứ trong trưá»ng há»c.
Thảo Nhi là con gái, lại là em cá»§a hiệu trưởng, là má»™t đối tượng để bá»n há»c trò ngá»— nghịch chá»c phá, mà tay đầu sá» nghịch phá lại là Tiểu Hổ, thằng bé có con rắn bị Thế Vỹ đạp chết. Nó vẫn còn căm thù Thế Vỹ, Thảo Nhi là đối tượng để nó trả thù.
zTiểu Hổ là má»™t thằng bé ngang ngược. Từ nhỠđến lá»›n, không há» biết sợ sai cả. Ngay thầy dạy trước kia cÅ©ng bị nó nghịch phá đến độ giáºn dữ bá» chạy... Nó không hối háºn, trái lại còn xem đấy như má»™t thà nh tÃch cá»§a mình. Vì váºy... bây giá», nó muốn phá đến Thế Vỹ... và Thảo Nhi vá»›i Thiệu Văn là mục tiêu đầu tiên cá»§a nó, nhất là Thảo Nhi, thỉnh thoảng Tiểu Hổ cứ xúi chúng bạn, có khi Ä‘Ãch thân nó nắm tóc Thảo Nhi giáºt mạnh ra sau, rồi hè nhau cưá»i phá lên.
Có lần bá»n chúng đã lừa Thảo Nhi và Thiệu Văn và o nhà kho, rồi đóng cá»a ngoà i lại, nhốt hai đứa trong đó, suốt hai tiếng đồng hồ... Thiệu Khiêm phải cứu ra, Thiệu Khiêm giáºn lắm. Nhưng Thế Vỹ thì lúc nà o cÅ©ng chá»§ trương 'phải giáo dục trẻ nhá» bằng tình thương' Vì váºy không những không phạt mà còn là m lÆ¡ đị Kết quả chỉ có Thảo Nhi và Thiệu Văn là gánh lấy thiệt thòị
Má»™t hôm, Thảo Nhi Ä‘ang ngồi dưới gốc cây trong vưá»n trưá»ng ôn bà ị Äấu Äấu chạy đến, Äấu Äấu là đứa con gái duy nhất còn lại trong trưá»ng ngoà i Thảo Nhi... Nó rất thÃch Thảo Nhi, vì từ lúc có Thảo Nhi há»c, nó má»›i có bạn... nó rất muốn nói chuyện vá»›i Thảo Nhi, nhưng vì sá»± Ä‘e dá»a cá»§a bá»n Tiểu Hổ nên không dám... Hôm nay, thấy bá»n lá»›n không có mặt, nên nó lần mò đến.
- Thảo Nhi nà y, mình là bạn của nhau nhé?
Thảo Nhi nghi ngá» há»i:
- Bạn à ? Bạn có nói tháºt không? Lần trước cÅ©ng vì nghe lá»i bạn, mà tôi và Thiệu Văn phải bị nhốt trong nhà kho như những tiếng đồng hồ.
- Không phải, không phải đâụ Tôi thÃch bạn tháºt mà . Lần đó tại bá»n Tiểu Hổ bắt tôi phải là m váºá»µ
Và rồi Äấu Äấu lấy trong túi ra má»™t chiếc kén tÆ¡ đưa cho Thảo Nhị
- Tôi cho bạn cái nà y nà ỵ Tằm ở nhà tôi nuôi đấy, chiếc kén nà y mà u trắng, nhưng tơ kéo ra lại mà u và ng nhạt, trông đẹp lắm, đẹp lắm đấỵ
- Ờ đẹp!
Thảo Nhi cảm động nói, nó cầm chiếc kén lên ngắm. Nó tháºt tình muốn có bạn trong lá»›p, nhưng chẳng ai dám chÆ¡i vì lệnh cá»§a Tiểu Hổ cấm. Và để trả lại cái lòng tốt cá»§a bạn, Thảo Nhi đã móc chiếc túi vải trong ngưá»i ra nói:
- Tôi cÅ©ng có nhiá»u món đồ chÆ¡i lắm trong nà y... tôi sẽ chá»n cho má»™t món gì đó để tặng cho bạn nhé?
Và rồi nó mở túi vải ra lấy má»™t hòn bi đưa cho Äấu Äấụ
- Mình có những hai hòn thế nà ỵ Tặng cho bạn đâỵ
- Ồ đẹp quá!
Äấu Äấu buá»™t miệng khen, vừa đưa tay ra đỡ lấy hòn bi, không ngá» bị ai đó sá»›t ngang. Thì ra bá»n Tiểu Hổ lại xuất hiện đúng lúc, Tiểu Hổ cầm hòn bi trên tay ngắm nghÃa rồi nói:
- á»’, hòn bi đẹp tháºt!
Thảo Nhi kêu lên:
- Cá»§a tôi! Cá»§a tôi! Nhưng rồi khi nó ngẩng đầu lên, nó thấy không những chỉ má»™t mình Tiểu Hổ, mà còn bá»n A Trưá»ng, Vạn Phát, Äại Toà n, Hổ cầm hòn bi đưa cao, rồi lắc lư trêu ghẹá»
- Nà o... muốn lấy lại hãy đến đây! Äến đây nà y!
Ngay lúc đó tay Vạn Phát lại nói:
- Nó còn cả túi láºn kìạ
Thảo Nhi nghe nói sợ hãi giữ lấy chiếc túi, nhưng Vạn Phát còn nhanh tay hÆ¡n, hắn đã chụp được túi vải đựng đồ ká»· niệm cá»§a Thảo Nhi và chuyá»n ngay cho A Trưá»ng... A Trưá»ng lại chuyá»n ngay cho Tiểu Hổ. Thế là Tiểu Hổ chạy như bay vá» vưá»n trưá»ng, vừa chạy nó vừa hét:
- Nhất rồi! Nhất rồi! Cơ hội báo thù đã đến. Anh mi đạp chết con rắn bông súng của ta thì ta lấy lại túi vải của mi là trừ.
Thảo Nhi Ä‘uổi theo phÃa sau rồi hét:
- Äừng, đừng! Tất cả quà cá»§a bác Hải tôi đấy, mấy ngưá»i đừng có lấỵ Tôi van các ngưá»á»‹
Nhưng không còn kịp, Tiểu Hổ đã dừng lại bên chiếc giếng nước. Và khi Thảo Nhi vừa đến gần, nó đã ném ngay túi vải kia xuống giếng sâu... Trong lúc Thảo Nhi Ä‘au khổ, ngẩn ngÆ¡... thì bá»n nhá» kia lại reo hò thÃch chÃ. Thảo Nhi chạy đến bên miệng giếng nhìn xuống. Lòng giếng sâu tối ngòm... DÄ© nhiên là Thảo Nhi không thể thấy chiếc túi vải thân yêụ Thảo Nhi Ä‘au đớn cùng cá»±c, nó vừa chúi đầu và o lòng giếng vừa òa khóc.
Tiếng khóc cá»§a nó là m Thế Vỹ, Thiệu Khiêm, Thiệu Văn chạy ra nghe rõ tá»± sá»±. Thiệu Khiêm giáºn dữ vung nắm tay lên và định Ä‘i tìm Tiểu Hổ Ä‘áºp cho má»™t tráºn, nhưng Thế Vỹ lại cản lại:
- Thôi đừng, tại nó cÅ©ng không biết cái túi vải kia là cả má»™t tà i sản cá»§a Thảo Nhi... Nó cÅ©ng giống như con rắn cá»§a Tiểu Hổ... Äây chỉ là chuyện nhá»... bá» qua Ä‘i... Bây giá» tìm cách vá»›t cái túi vải kia lên là được.
Thế là mấy ngưá»i còn lại ném gà u xuống, tìm đủ má»i cách để vá»›t cái túi vải lên. Nhưng dÄ© nhiên là m sao vá»›t được, vì cái túi vải đó đã thấm nước và chìm sâu xuống lòng giếng.
Thiệu Khiêm thấm mệt, bắt đầu bá»±c dá»c.
- Anh rõ là má»™t nhà giáo dục vÄ© đại, má»™t nhà đại trà thức tháo vát, năng nổ... sao anh không giá»i tìm biện pháp gì để trị chúng nó? Mà cứ để lÅ© em cá»§a mình bị ức hiếp mãi thế?
Thảo Nhi lại sợ Thiệu Khiêm động thá»§ vá»›i Thế Vỹ, nên vá»™i chen và o đứng giữa hai ngưá»á»‹ Nó mở miệng định nói chẳng sao đâu, chẳng sao đâụ Nhưng rồi không hiểu sao, vừa mở miệng ra là nó òa khóc. Nước mắt nước mÅ©i chảy lòng ròng. Thiệu Khiêm không chịu được cảnh đó, nắm lấy Thiệu Văn kéo đị Chỉ có Thế Vỹ là đau khổ không kém... Nhưng chà ng cÅ©ng không biết xá» trà ra saá» Chỉ cúi xuống ôm lấy Thảo Nhi và để mặc con bé ngã đầu và o vai mình khóc.
Ngà y thưá»ng... Thảo Nhi không phải là không bị bức hiếp... nó vẫn thưá»ng bị bức tóc, bị đạp chân, xô đẩy, ngắt véo... Nhưng vá» nhà nó vẫn im lặng, nó không dám kể cho Thanh Thanh nghe vì nó sợ Thanh Thanh rồi lại cãi nhau vá»›i Thế Vỹ.
Nhưng mà ... hôm ấy... có lẽ vì Ä‘au khổ quá nên nó không thể giấu được... Nó kể hết cho Thanh Thanh nghẹ Thế là ... Thanh Thanh cÅ©ng không dừng được. Vừa nghe xong, Thanh Thanh vụt đứng dáºy chạy như bay sang phòng cá»§a Thế Vỹ.
Thảo Nhi đuổi theo:
- Äừng! Chị Thanh Thanh! Chị đừng sang đấy... Hai ngưá»i má»›i là m là nh được có mấy ngà y lại cãi nhau nữa á» Cái chuyện túi vải cá»§a em, không phải là lá»—i cá»§a anh Thế Vỹ... chị đừng nên trách anh ấỵ
Nhưng Thanh Thanh đâu dừng được cÆ¡n giáºn... Nà ng yêu Thảo Nhi như em. CÆ¡n giáºn Ä‘ang là m Thanh Thanh muốn nổ tung lên. Thế là Thanh Thanh chạy mau sang phòng Thế Vỹ. CÆ¡n giáºn cá»§a nà ng muốn hút ông bà Chấn Äình và Nguyệt Nương chạy theá»
Thanh Thanh vừa gặp Thế Vỹ đã lớn tiếng:
- Anh Thế Vỹ, anh là m váºy là sao chá»›? Tại sao anh cứ để bé Thảo Nhi bị ngưá»i ta ức hiếp mãi váºá»· Không lẽ trái tim cá»§a anh bằng sắt?
Bà Tịnh Chi ngơ ngác:
- Chuyện gì? chuyện gì váºy hở con dâu cá»§a tả Là m gì lại lá»›n tiếng như váºá»· Nguyên Khải, sao con cứ lục đục vá»›i vợ con mãi thế?
Thế Vỹ bất lực nhìn bà Tịnh Chi, chà ng không biết nói sao, chỉ thở dà i:
- Mấy đứa trẻ kia không phải là ác... chúng nó chẳng qua chưa và o được ná» nếp... Hãy để cho anh má»™t thá»i gian, rồi sẽ giáo dục được chúng.
- Giáo dục à ? Anh chẳng là m gì chúng được cả!
Thanh Thanh nói rồi kéo bé Thảo Nhi đến gần. Nà ng vạch ống quần nó lên, chỉ cho ông Chấn Äình, Nguyệt Nương và cả Thế Vỹ thấy những vết bầm trên ngưá»i Thảo Nhi nói:
- Äây nà y, các vị hãy nhìn xem, tôi có nói ngoa không, mấy vết bầm nà y ở đâu mà có? cái con bé nà y, nó chỉ sợ anh Thế Vỹ buồn, nó không dám than vãn, nó chịu đựng. Váºy mà còn chưa đủ, bữa nay bá»n chúng còn lấy cả cái gia tà i quý giá cá»§a Thảo Nhi ném xuống giếng. Tháºt là quá lắm rồi... tôi là m sao yên lặng được nữa chứ?
ông Chấn Äình ngạc nhiên:
- Cái gia tà i nà á»
Thanh Thanh đáp:
- Cái túi vải đựng đồ chÆ¡i mà Thảo Nhi thưá»ng mang theo ngưá»i đấỵ
ông Chấn Äình nói:
- Váºy à ? Tưởng gì, để tôi bảo Trưá»ng Quý ra chợ mua cái khác cho nó.
Thanh Thanh nghẹn giá»ng nói:
- Không phải, nếu chỉ là túi vải bình thưá»ng thì nói gì? Äằng nà y... đấy là những ká»· niệm vô giá cá»§a nó. Bác Hải cá»§a Thảo Nhi má»—i năm chỉ gặp nó má»™t lần... Trong khi cả năm còn lại nó phải chịu cá»±c khổ hy vá»ng chỠđợị Vì váºy những gì bác Hải mang đến là cả những váºt vô giá. Túi vải kia chỉ có mấy tá» vé tà u há»a xà i rồi, mấy hòn bi, và những váºt linh tinh khác nhưng chẳng có gì đổi được... Äấy trị giá cả túi vải là như váºy đó... Nó mang theo mình... vượt bao nhiêu khó khăn để đến đây... Kết quả tìm bác cÅ©ng không gặp. Tất cả chỉ còn lại túi vải kia... Nếu quý vị biết Thảo Nhi má»—i đêm trước khi ngá»§, nó phải mang cái túi vải đó ra xem lại các món rồi má»›i ngá»§ được... thì quý vị má»›i hiểu được cái giá trị cá»§a túi vải nà ỵ
Thảo Nhi nghe Thanh Thanh nói mà nước mắt chảy dà i, nó kéo lấy Thanh Thanh nói:
- Thôi Ä‘i Chị Thanh Æ¡i, đừng có kể nữa... Äừng có nói gì nữa...
Bà Tịnh Chi nghe nói cảm động, bà sá» soạn há»i:
- Thảo Nhi đâu rồi, con đến đây bà bảo xem.
Thảo Nhi ngoan ngoãn bước tớị Bà Tịnh Chi đưa tay sỠlên mặt, lên mũi, lên má đầy nước mắt của nó, rồi bà lấy khăn tay ra lau mặt cho nó nói:
- Con đừng buồn nữa nghe con... Ở đây ta đã cho ngưá»i Ä‘i tìm bác Hải con vá» rồi... bao giá» có bác Hải thì đương nhiên cái túi vải kia sẽ không quan trá»ng nữa... Bà biết rất rõ chuyện đó con a... không ai cảm thông vá»›i cái ná»—i khổ mất mát, Ä‘au buồn... vì chuyện ly tán, chia ly vá»›i ngưá»i thân hÆ¡n bà đâu... Và bà cÅ©ng hứa vá»›i con, bằng má»i giá phải tìm cho được bác Hải cá»§a con vỠđây, con hà i lòng chứ?
- Con cám ơn bà !
Thảo Nhi khóc òa lên nóị Nó ghì chặt bà Tịnh Chi, úp mặt sát và o lòng bà , tình cảm Ä‘áºm đà như giữa bà và cháụ
ông Chấn Äình nhìn cảnh đó rồi quay sang nhìn Thế Vỹ có cái gì xao động trong lòng. Lá»i cá»§a vợ ông vừa nói như những nhát dao khÆ¡i nhẹ lên vết thương lòng cÅ©:
'Không có ai cảm thông hÆ¡n ná»—i khổ mất mát, Ä‘au buồn vì chuyện ly tán chia ly vá»›i ngưá»i thân... '
Có phải chăng đấy là sá»± trách móc? Tịnh Chi còn có được cái an á»§i là không nhìn thấy... nên lầm lẫn Thế Vỹ vá»›i Nguyên Khảị Còn ông? ông Chấn Äình lắc đầu rồi lặng lẽ Ä‘i ra ngoà ị Bà Nguyệt Nương nhìn theo vá»›i ánh mắt thông cảm.
Thanh Thanh đã thấy hết má»i thứ, lòng chợt bình thản trở lại... Bởi vì Thanh Thanh hiểu... so vá»›i cái Ä‘au cá»§a nhà há» Phúc thì chuyện Thảo Nhi nà o có thấm thÃa gì... Và chợt nhiên Thanh Thanh như ngá»™ ra, cuá»™c Ä‘á»i là má»™t bể khổ.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
26-09-2008, 09:17 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
07
Hai hôm sau, khi Thế Vỹ Ä‘ang ngồi trong phòng há»c, chấm bà i vở cho há»c trò, thì thằng Vạn Phát đột ngá»™t xong và o lá»›p. Nó lá»›n tiếng, nói:
- Thầy ơi, không xong rồị Thằng Tiểu Hổ nó leo lên núi té gãy chân, đang nằm trên ấy, không thể cỠđộng được.
Thế Vỹ giáºt mình vá»™i đứng dáºá»µ
- Ở đâủ Em mau đưa ta đến đấy xem.
Vạn Phát chạy trước, Thế Vỹ chạy saụ PhÃa sau còn có má»™t đám há»c sinh khác, trong đó có cả Thảo Nhi và Thiệu Văn nữạ
Thiệu Khiêm thì đứng yên đấỵ Chà ng nghi ngá» bá»n há»c trò quá quắt nà ỵ Chắc chúng lại 'giở trò' gì đâỵ Nhưng Thiệu Khiêm không nói rạ Giữa chà ng và Thế Vỹ còn có thà nh kiến, Thiệu Khiêm vẫn còn giáºn Thế Vỹ... chưa thể khôi phục tình bạn bè...
Và đúng như Ä‘iá»u Thiệu Khiêm đã nghi ngá».
Thế Vỹ đã trúng kế cá»§a bá»n há»c trò nghịch ngợm.
Khi ra đến sau núi, từ xa... Thế Vỹ đã trông thấy thằng Tiểu Hổ, nó nằm dà i trên sưá»n đá, cạnh bãi cá» gai, nó có vẻ Ä‘au lắm nên rên rỉ. Thế Vỹ chẳng chút nghi ngá», chà ng vá»™i đến và trấn an.
- Äừng sợ gì cả... Thầy đến rồi đâỵ
Nhưng Thế Vỹ vừa dứt lá»i thì cảm giác như hụt hẫng. Chân chà ng bước và o má»™t khoảng không. Thế Vỹ mất thăng bằng và rÆ¡i ngay và o má»™t chiếc hố rá»™ng. Ngay lúc đó Tiểu Hổ đứng báºt dáºá»µ Nó và lÅ© bạn A Trưá»ng, Äại Toà n, Vạn Phát, nhóc Tám... ôm bụng cưá»i lá»›n. Nó đâu nghe thấy được tiếng hét cá»§a Thế Vỹ... Chỉ có những đứa há»c trò nhá» hÆ¡n Thảo Nhi, Thiệu Văn và Äấu Äấu chạy đến bên hố để nhìn thấy Thế Vỹ bị thương.
Vì Thế Vỹ bị rÆ¡i xuống vá»±c sâu má»™t cách bất ngá», nên không là m sao phản ứng kịp. Dưới đáy hố lại đầy sá»i đá tảng lởm chá»›m. Vì váºy cẳng chân cá»§a chà ng đã Ä‘áºp mạnh lên má»™t tảng đá Ä‘au nhóị Thế Vỹ không biết mình bị thương có nặng không, chỉ thấy là đầu choáng váng và mồ hôi vã ra như tắm.
Thảo Nhi đứng trên sợ hãị
- Anh Thế Vỹ ơi! Anh Thế Vỹ, anh có sao không?
Và nó quay sang những đứa còn lạị
- Các bạn phụ mình đi, kéo thầy lên...
Thế Vỹ ngồi trong lòng hố, cố xê dịch thân mình thá» nhưng vừa nhÃch ngưá»i, Thế Vỹ đã thấy chân mặt Ä‘au nhóị Chà ng cắn nhẹ môi, nói vá»›i Thảo Nhi và Thiệu Văn.
- Không được đâụ Hình như anh đã bị gẫy chân mặt, em hãy cho gá»i anh Thiệu Khiêm đến đây... chứ bằng không chẳng có cách nà o anh lên khá»i đây được cả.
Tiểu Hổ, Vạn Phát, A Trưá»ng nghe nói... Bây giá» chúng má»›i hết cưá»á»‹ Chúng không ngá» tình thế lại diá»…n biến bất ngá» như váºá»µ Thảo Nhi lúc đó không hiểu sao lại hết sức can đảm, nó quay sang những ngưá»i bạn lá»›n, nó nói:
- Tại sao các bạn lại có thể cư xá» vá»›i thầy như váºy chứ... Các bạn muốn bức hiếp tôi thế nà o cÅ©ng được, nhưng không nên đối xá» vá»›i thầy cá»§a các bạn như váºy... Thầy quá tốt, quá yêu quý các bạn mà ? Nghe tin các bạn gặp nạn, thầy đã không đắn Ä‘o chạy ra cứụ Váºy mà bạn lại không nghÄ©... Còn cái chuyện con rắn cá»§a bạn... chỉ vì thầy sợ rắn cắn chúng tôi má»›i Ä‘áºp nó chết, chứ đâu phải cố tình đâu... sao bạn lại cư xá» vá»›i thầy xấu thế?
Thảo Nhi vừa nói vừa khóc, rồi chạy tìm Thiệu Khiêm.
Tiểu Hổ đứng đấy... mặt nó tái hẳn, nó bước tá»›i bên hố nhìn xuống. Tháºt tình nó cÅ©ng không ngá». Nó tưởng chuyện đùa chỉ đơn giản thôi... đâu biết diá»…n biến thế nà ỵ Nó tháºt chẳng cố tình muốn hại Thế Vỹ.
Nó nói:
- Thầy ngồi yên đấy nhé, em sẽ nhảy xuống giúp thầy lên...
Thế Vỹ vẫn thân thiện nói:
- Äừng có nhảy xuống em! Dưới nà y có nhiá»u đá nhá»n lắm... thầy đã bị thương... em đừng để bị tiếp.
Tiểu Hổ quay sang mấy đứa bạn phÃa sau ra lệnh:
- Nà o tụi bây đến đây phụ tao cứu thầy lên coi!
Và đến lúc Thiệu Khiêm nghe và giáºn dữ chạy ra, thì đã thấy Thế Vỹ được cứu lên khá»i hố. Tiểu Hổ dùng lưng chịu phần thân trên cá»§a Thế Vỹ, còn những đứa còn lại thì khiêng lấy hai chân... Chúng có vẻ ngượng ngùng khi trông thấy Thiệu Khiêm. Tiểu Hổ là đứa bé có sức khá»e nhất. Váºy mà nó cÅ©ng Ä‘ang đỠmặt tÃa tai, mồ hôi nhá»… nhạị Khi Thế Vỹ đã lên được hố. Hổ lại nói:
- Thưa thầy em khá»e lắm, thầy đừng ngại gì cả, cứ tì ngưá»i lên mình em, để em đưa thầy và o lá»›p... Ở nhà em là m việc nặng quen rồị Em khiêng lúa, em Ä‘i cà y còn nặng hÆ¡n gấp trăm lần chuyện nà ỵ
Thiệu Khiêm cau mà y, chà ng Ä‘ang tức vì cái tháºt thà cá»§a Thế Vỹ, nhưng nhìn thấy thái độ hối háºn tháºt sá»± cá»§a Hổ, Khiêm cÅ©ng không nỡ ra taỵ Rõ rà ng là Thế Vỹ cÅ©ng có lý cá»§a Thế Vỹ. Hình như cái lối giáo dục bằng tình thương cá»§a anh chà ng Ä‘ang phát huy tác dụng. Nhưng Khiêm cÅ©ng chưa tháºt sá»± hà i lòng, Khiêm bước tá»›i phụ má»™t tay vá»›i Hổ, rồi nói:
- ông anh! Tôi tháºt tình không hiểu ông nghÄ© sao, lại cứ mãi chịu đựng cảnh nà ỵ
zThế Vỹ cố nhịn Ä‘au, ngước lên nhìn Khiêm vá»›i nụ cưá»i khô héỠThế Vỹ Ä‘ang Ä‘au tháºt nhưng thái độ cá»§a Tiểu Hổ cÅ©ng khiến Thế Vỹ hà i lòng. Thế Vỹ chỉ mong rằng tình trạng cá»§a Hổ tháºt sá»± chuyển biến... chứ không chỉ dừng lại ở hôm naỵ
o0o
Rồi Thế Vỹ được khiêng vỠnhà .
Tình trạng cá»§a Thế Vỹ lại quấy động cả Phúc gia trang. Bà Tịnh Chi lại ra lệnh cho lão Trưá»ng Quý, cho Nguyệt Nương má»i hết những thầy thuốc giá»i, đông lẫn Tây y đến. May là những lần khám nghiệm, cân nhắc kỹ lưỡng cho thấy Thế Vỹ bị ngoại thương cá»™ng thêm má»™t chút bong gân, chứ xương thì vẫn còn là nh lặn. Nhưng rồi Thế Vỹ phải uống tháºt nhiá»u thuốc. Thuốc tây lẫn thuốc tạ Thuốc uống gần như nhiá»u hÆ¡n cả ăn cÆ¡m. Ngoà i thuốc trị bệnh rạ Thế Vỹ má»—i ngà y còn phải dùng cả má»™t chén to 'canh nhân sâm'... Thế Vỹ phải tạm thá»i nghỉ dạy vì cả đòn chân phải cá»§a chà ng bị bó bông băng đầy kÃn.
Chà ng nằm yên trên giưá»ng và đương nhiên... bà Tịnh Chi lúc nà o cÅ©ng ngồi bên cạnh. Bà nắm lấy tay Thế Vỹ xoa xoa, vừa khóc vừa nói:
- Nguyên Khải nà y... Sao con lại khổ thế... Con có biết là ngà y xưa má»—i lần con thay răng, Ä‘i tướt... hoặc con sốt vì bệnh sởi... từng chút nhá» nhặt... Ä‘á»u là m cho cả nhà nà y kinh hoảng lên, Ä‘á»u khiến mẹ Ä‘au lòng cầu trá»i khấn pháºt... Thế đấy... con là hòn ngá»c cá»§a cả nhà ... Con được nâng niu, nhưng rồi con vẫn vô tình... Con lá»›n lên lại bá» Ä‘i... Tháºt khó khăn lắm con má»›i quay vá»... Sau những chuá»—i ngà y vất vả... mẹ nghÄ© là ... tất cả những tai nạn trong Ä‘á»i cá»§a con đã qua hết... con sẽ sống hạnh phúc... váºy mà sao con lại cứ khổ mãị Con phải hiểu mẹ chứ... Con có thương mẹ mù lòa thì tá»± bảo vệ bản thân... đừng để mẹ Ä‘au khổ thêm nữạ
Sau đó khi ông Chấn Äình, bà Tịnh Chi và Nguyệt Nương đã vá» phòng riêng, bên cạnh chỉ còn lại Thanh Thanh. Thế Vỹ lại thấy bứt rứt, Thế Vỹ thấy chuyện cá»§a mình lại là m lụy cả nhiá»u ngưá»á»‹
Thế Vỹ nói:
- Mấy ngưá»i nà y quan trá»ng quá! Chuyện té ngã cá»§a tôi cÅ©ng không đến ná»—i nà o... cÅ©ng không đến nổi thương táºt nặng, váºy mà ...
Thanh Thanh trợn mắt:
- Anh còn nói như váºy được á» Anh không nhìn lại mình. Tối ngà y cứ là m khổ bản thân. Hết bị thương ở chân trái, lại đến chân phải... Lần trước còn bị thương cả ở đầu... Anh còn muốn thế nà o, má»›i hà i lòng chứ?
Thế Vỹ cảm động kéo Thanh Thanh lại sát bên mình:
- Mặc dù bị thương... nhưng có ngưá»i như em vây quanh chăm sóc, lo lắng... Anh như choáng ngá»™p trong tình thương đó... Và anh lại cảm thấy là ... anh có bị thương thì má»›i hạnh phúc, trong cái rá»§i có cái may, trong cái đắng có cả cái sá»± máºt ngá»t.
o0o
Chỉ ba hôm sau... Thế Vỹ bá»›t Ä‘au... nhưng chà ng không an tâm nằm nhà , nên đã chống gáºy đến trưá»ng. LÅ© há»c trò bất kể ngoan hay không ngoan vừa thấy Thế Vỹ xuất hiện chúng đã chạy ùa ra, hò reo:
- Ồ thầy vỠrồi! VỠrồi! VỠdạy lại chúng mình rồị
Chúng có vẻ tháºt sá»± mừng rỡ, chứ không phải đóng kịch. Chúng vây quanh Thế Vỹ, đứa nắm tay đứa sá» và o ngưá»i vá»›i ánh mắt thÃch thú.
Tiểu Hổ vẹt đám đông bước tá»›i, nó đỡ lấy chồng vở trên tay Thế Vỹ má»™t cách cung kÃnh, nó nói má»™t cách xúc động:
- Thưa thầy... thầy biết không, ba ngà y thầy nghỉ... Em đã hối chúng bạn dá»n dẹp, lau chùi bà n ghế, để khi nà o thầy trở vá» dạy, bà n ghế sẽ sạch sẽ hÆ¡n.
Thế Vỹ và o lá»›p nhìn cái quang cảnh sáng sá»§a cá»§a lá»›p rất hà i lòng... Cái vết thương ở chân vẫn còn Ä‘au, nhưng cái Ä‘au đó rất đáng giá. Thế Vỹ nháºn xét như váºy và cảm thấy tháºt sá»± hạnh phúc.
o0o
Trong khi vết thương ở chân Thế Vỹ đã là nh, thì tâm bệnh của Thiệu Khiêm lại chưa dứt.
Thanh Thanh biết mình đã nợ Thiệu Khiêm má»™t món nợ tình cảm. Äiá»u nà y cần phải giải quyết thôi, nhưng giải quyết bằng cách nà á»
Thiệu Khiêm và Thế Vỹ mặc dù đã nói chuyện trở lạị Cả hai cÅ©ng có ý cá»§ng cố để cho cái trưá»ng cấp 1 Láºp Chà nà y đứng vững. Nhưng rồi khoảng cách tình cảm cá»§a hai ngưá»i vẫn chưa thu hẹp lại được. Thế Vỹ cÅ©ng muốn giải tá»a sá»± căng thẳng đó để khôi phục tình bạn như cÅ©. Nhưng chà ng cÅ©ng không biết khởi đầu như thế nà á»
zVà cái cục diện tưởng chừng bế tắc đó, cuối cùng lại do chÃnh Thiệu Khiêm khai thông.
Một hôm Thiệu Khiêm đã đến trước mặt Thế Vỹ nói:
- Con ngưá»i tôi là con ngưá»i thÃch thẳng thắn, không muốn kéo dà i sá»± quanh co khó chịu nà y mãị Vì váºy chúng ta cần phải khai thông má»™t lần cho sạch sẽ, để không còn cảnh ngượng ngùng khi nhìn nhaụ Tóm lại thì ý tôi thế nà ỵ Tôi chịu thuạ Bởi vì không thể bức ép má»™t ngưá»i không yêu mình phải yêu mình. Cái gì cÅ©ng phải đà ng hoà ng như váºá»µ Chúng ta bình đẳng. Và Thanh Thanh yêu ai ngưá»i ấy hưởng. Tôi đã biết anh là ngưá»i giả, và tôi đã hà nh hung anh. Coi như chuyện đã giải quyết xong. Mặc dù như váºy là rẻ quá. Nhưng tôi cÅ©ng không cố chấp. Anh hiểu chứ?
Thế Vỹ nghe nói tháºt cảm động. Thế Vỹ nói:
- Cáºu Khiêm. Tháºt tình tôi cÅ©ng lấy là m tiếc. Lần trước cáºu xô tôi ngã, chẳng là m tôi bị thương chá»— nà ỠNhưng những lá»i cáºu nói hôm ấy, cáºu bảo tôi là ... Tôi đạo đức giả, há»c giả, giả nhân, giả nghÄ©a, anh giả, con giả... Cả con ngưá»i Ä‘á»u giả tuốt, là m tôi áy náỵ Tôi Ä‘au khổ suốt mấy ngà y liá»n. Tôi suy nghÄ© và nháºn thấỵ Những gì cáºu đã nháºn xét cÅ©ng đúng. Tôi rõ là con ngưá»i khiếp nhược, yếu Ä‘uối, chẳng có chút tá»± tin. Nhưng mà bình tâm nghÄ© lạị Thì tôi cÅ©ng chưa tháºt sá»± lừa dối ai, có nhiá»u chuyện xảy ra ngoà i ý muốn. Tình thế nó đưa đẩy đến và phải chấp nháºn như váºy, nếu không muốn má»i thứ trở nên xấu hÆ¡n. Äối vá»›i Thanh Thanh, tôi xin thá» vá»›i cáºu, ngay lúc gặp đầu tiên, tôi chỉ xem cô ấy như má»™t cô em gái thôi và tôi đã cố gắng thá»±c hiện Ä‘iá»u đó. Bằng chứng là tôi đã khuyến khÃch cáºu ve vãn Thanh Thanh nữa cÆ¡ mà ? Tôi tháºt sá»± không có ý lừa gạt cáºu đâụ Thế mà sau đó, chẳng hiểu sao tôi lại không chá»§ động được tình cảm cá»§a mình, để cho cái tình cảm anh em đó chuyển sang thà nh tình yêụ
Thiệu Khiêm cắt ngang:
- Thôi đủ rồi! Äá»§ rồi! Tôi có mắng anh là 'ngưá»i giả' thì lúc đó chẳng qua là vì giáºn quá chứ chẳng cố tình muốn xúc phạm anh là m gì. Tháºt đấy!
Rồi Thiệu Khiêm chợt vá»— và o đầu mình, thÃch chà nói:
- Tôi thế nà y mà cÅ©ng biết mắng ngưá»i khác nữa à ? Váºy mà tôi tưởng mình là thằng vÅ© phu chỉ biết đánh ngưá»i thôi chứ. Ha... hả
Thế Vỹ ngạc nhiên:
- Cáºu hà i lòng rồi à ?
Thiệu Khiêm nói:
- DÄ© nhiên là hà i lòng! Vì tôi đã khiến cáºu Ä‘au khổ và như váºy coi như tôi và anh đã thá»§ hòa 1:1. Tôi khổ và anh cÅ©ng không được sung sướng váºy thì huá» nhaụ
Rồi như nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, Thiệu Khiêm há»i:
- Nhưng mà ... Cái gì cÅ©ng phải đâu đó đà ng hoà ng. Tôi muốn biết rõ là ... rồi anh định xá» trà chuyện Thanh Thanh ra saá»
- Xá» trà là thế nà á»
- Anh đừng tưởng là tôi không biết, chuyện anh ở nhà đã có má»™t vị hôn thệ Thế mà như anh nói anh đã yêu Thanh Thanh. Tức là biến đổi tình cảm anh em thà nh tình yêu trai gáị Vá»›i tôi thì ngược lạị Bây giá» tôi không còn được yêu Thanh Thanh nữạ Váºy thì tôi có trách nhiệm. Tôi muốn biết. Anh rồi sẽ xá» trà vá»›i em gái tôi thế nà o khi anh đã có vị hôn thể Cho anh biết, anh mà lá»™n xá»™n, bá» bê Thanh Thanh giữa chừng là anh chết vá»›i tôi, váºy bây giá» anh hãy cho tôi biết anh định như thế nà ỠKết nạp Thanh Thanh là m đệ nhị phòng, hay là là m tì thiếp?
Thế Vỹ thở ra, rồi thà nh tháºt nói:
- Tôi vừa má»›i viết má»™t bức thÆ¡ gởi vá» cho cha mẹ tôi, ngoà i chuyện báo cáo là mình vẫn bình an mạnh khá»e ra, tôi còn xin phép hai ngưá»i hãy vì tôi sang nhà há» Hoa từ hôn. Bây giá» thì tôi chưa dám hứa gì vá»›i Thanh Thanh cả. Nhưng cáºu phải biết là trong quả tim tôi, ngoà i Thanh Thanh ra, chẳng có hình bóng thứ hai nà o khác. Tôi cÅ©ng là ngưá»i chứ bá»™. Tôi chá»§ trương là má»™t vợ má»™t chồng, nên không có ý định láºp Thanh Thanh là m đệ nhị phòng hoặc để cô ấy là m tì thiếp mà tôi muốn là phải chÃnh danh là m đám cưới vá»›i Thanh Thanh đà ng hoà ng!
Thiệu Khiêm nghe nói, vỗ mạnh lên vai Thế Vỹ:
- Nghe rồi! Nghe rồi!
Thiệu Khiêm cứng cá»i nói:
- Tôi không nói suông sà ng đâụ Tôi đã nháºn vai trò là m anh cá»§a Thanh Thanh thì tôi phải biết bảo vệ em gái, và nếu anh không giữ lá»i hứa thì đừng trách tôi, lúc đó tôi sẽ đánh tháºt đấỵ
Thế Vỹ gượng cưá»i, không nói gì cả. Và như váºy, Thiệu Khiêm đã biến đổi cái tình thù thà nh tình thân trở lạị Cái đội ngÅ© sáu ngưá»i được khôi phục lạị Và những bước chân cá»§a há» bắt đầu in dấu lại ở những nÆ¡i danh lam thắng cảnh từ Tây Hồ, cầu NgÅ© Äình, bãi Dương Liá»…u đến phà Lá Äà o những nụ cưá»i trở lại giòn giã như xưạ
o0o
Nhưng mà ... trong cuộc sống...
Hình như cái vui lúc nà o cÅ©ng chóng tà n và cái buồn thì hay đến bất chợt. Cái vui vẻ cá»§a nhóm sáu ngưá»i kéo dà i không được bao lâu thì má»™t chuyện xui xẻo khác lại đến. Nó là m há»ng hết má»i thứ.
Hôm ấy, không hiểu sao Thanh Thanh lại rá»§ Thạch Lá»±u đến trưá»ng cấp 1 Láºp ChÃ, đón bốn ngưá»i bạn chà thân mình cùng vá». Chuông tan há»c reo rất lâu, má»›i thấy Thiệu Khiêm, Thế Vỹ dẫn lÅ© há»c trò ra cổng.
Thảo Nhi vừa nhìn thấy Thanh Thanh khoát tay bên kia đưá»ng là nó bất kể trá»i trăng gì, nó ù té chạy qua lá»™. Nhưng tháºt không may, bấy giá» có má»™t chiếc xe du lịch mà u Ä‘en trá» tá»›i, chiếc xe chạy vá»›i tốc độ hÆ¡i nhanh, nên không là m sao tránh kịp và nó đã đâm sầm và o ngưá»i Thảo Nhị Má»i ngưá»i kinh hoà ng gá»i to:
- Thảo Nhi! Thảo Nhi!
Và tất cả chạy ùa rạ Chiếc xe hình như chẳng hay biết gì, nó tiếp tục trỠtới, Thảo Nhi bấy giỠngã sấp dưới đáy xe, nó bị kéo lôi đi một khoảng nữạ
Thế Vỹ Ä‘áºp mạnh và o thùng xẹ
- Dừng lại! Dừng lại! Äã cán phải ngưá»i rồi kìa!
Thiệu Khiêm thì giáºn dữ:
- Có ngừng xe lại ngay không?
Và đám đông ùa ra cháºn lấy xẹ Bấy giá» ngưá»i lái xe má»›i thấy chuyện không bình thưá»ng. Hắn má»›i vá»™i vã đạp thắng. Xe dừng lạị
Thảo Nhi được lôi rạ Nó nằm đấy thiêm thiếp thở. Trên trán nó có một vết thương rộng, máu không ngừng chảỵ
Thế Vỹ bước tới cúi xuống nhìn, mặt tái hẳn.
- Chắc nó chết mất!
Máu tiếp tục chảy là m Thế Vỹ chóng mặt, chỉ có Thiệu Khiêm là có vẻ bình tĩnh.
- Phải đưa ngay và o bệnh viện lớn ngay!
- Äúng rồi, đưa và o bệnh viện ngay!
Thế Vỹ nhớ sực ra:
- Ai biết bệnh viện lớn ở đâu không?
- Tôi biết! Tôi biết!
Bá»n nhỠồn lên. Nhưng chiếc xe đụng ngưá»i ban nãy thừa lúc má»i ngưá»i báºn lo cho Thảo Nhi, đã bá» chạy mất.
o0o
Thảo Nhi được đưa và o bệnh viện lá»›n nhất ở Dương Châụ Äây là bệnh viện má»›i mở, nên có nhiá»u thiết bị y tế tân tiến nhất. Bác sÄ© lại toà n là những thầy thuốc từ Bắc Kinh và Nam Kinh đến, đây quả là cái may cá»§a Thảo Nhị Nhưng mà vì không có xe váºn chuyển, nên khiêng bá»™ mất khá nhiá»u thá»i gian, đến bệnh viện Thảo Nhi đã mê man không còn biết gì nữạ
Bác sÄ© và y tá thấy ca bệnh nhân quá trầm trá»ng nên gần như động viên cả phòng cấp cứụ Há» mang ngay Thảo Nhi lên giưá»ng bệnh chẩn Ä‘oán, Ä‘o tim mạch chÃch thuốc hồi sinh, rồi mang cả bình oxy ra cho Thảo Nhi thở. Má»i chuyện diển biến nhanh chóng, nhưng đối vá»›i bá»n Thế Vỹ là cả má»™t thá»i gian cháºm chạp trôi quạ Sau đấy là chỠđợị
Ngoà i đám Thế Vỹ ra, còn có mấy há»c trò lá»›n như Tiểu Hổ, Vạn Toà n. Tất cả ngồi ngoà i hà nh lang theo dõị Chẳng ai nói vá»›i ai lá»i gì. Không khà như ngưng Ä‘á»ng... trong khi chiếc đồng hồ treo cao trên tưá»ng cứ tÃch tách tÃch tách chạỵ Má»—i má»™t giây má»™t phút là má»™t tiếng kêu trầm thống cá»§a con tim. Thảo Nhi! Em sống hay sẽ chết? Em có thể chịu được bao lâu nữa chứ?
Sau đó, ông Chấn Äình, bà Tịnh Chi, Nguyệt Nương và vợ chồng Bùi lão gia Ä‘á»u đến.
ông Chấn Äình lo lắng há»i:
- Thế nà ỠNặng lắm phải không? Nói cho tôi biết đi, đừng giấu, đừng giấu giếm gì cả.
Chẳng có ai trả lá»á»‹ Äối diện vá»›i ông chỉ là những khuôn mặt trắng bệch. Bà Tịnh Chi chụp lấy tay Thạch Lá»±u, nghẹn giá»ng nói:
- Con hãy nói cho bác biết. Thảo Nhi nó bị thương ở đâu váºá»· Äầu hay chân. Liệu rồi nó có bị tà n phế không? Nói cho bác biết đị
Thạch Lựu vừa khóc vừa đáp:
- Con cÅ©ng không biết, chỉ thấy nó rÆ¡i và o dưới lòng xe, bị kéo Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng. Cả ngưá»i xây xát, trán bị thá»§ng má»™t vết tá» Máu chảy nhiá»u lắm.
- Phu nhân! Phu nhân ngồi xuống đi đã. Chuyện đâu còn đó, phải bình tĩnh mới được.
Tiểu Hổ rất sốt sắng nó mang ghế đến cho cả Nguyệt Nương, bà Tịnh Chi vừa ngồi xuống, đã thở dà i nói:
- Cái con bé đẹp và dá»… thương lắm phải không? Nghe mấy ngưá»i nói chuyện tôi biết. Tá»™i nghiệp, không biết cái tai nạn nà y có là m cho nó xấu Ä‘i không?
Thế Vỹ nói:
- Con thì không quan tâm Ä‘iá»u đó. Con chỉ mong là nó còn sống. Nó khá»e mạnh. Còn ngoà i ra không thà nh vấn Ä‘á».
Thanh Thanh nói như ngưá»i mất hồn:
- Tất cả lá»—i tại tôi cả. Nếu hôm nay tôi đừng bà y trò đến trưá»ng há»c đón, không đứng bên kia đưá»ng, để Thảo Nhi nhìn thấy chạy qua, thì đâu có chuyện gì xảy rạ Tôi báºy quá!
Rồi day qua Thạch Lựu, Thanh Thanh tiếp:
- Thạch Lựu, cô ta đã từng đóng vai Quan Thế âm Bồ Tát, sao cô lại không giúp đỡ được gì? Cô đà nh để tai nạn xảy ra chứ?
Thạch Lựu nghe nói chỉ biết òa lên khóc. Thanh Thanh cứ ngồi đó tự trách:
- Tất cả lá»—i tại tôi cả. Tôi sẽ không bao giá», không bao giá» tha thứ cho chÃnh mình chuyện nà y được.
Thế Vỹ xúc động:
- Không phải lá»—i cá»§a em, mà là lá»—i cá»§a tôị Tan há»c đã lâu rồi, tại tôi siêng, tôi giữ há»c trò lại là m bà ị Kết quả là , nếu tôi để cho chúng ra sá»›m má»™t chút, mưá»i phút, ồ không, chỉ cần năm phút là đâu có chuyện gì xảy rạ Tôi lại lá»±a lúc nguy hiểm nhất, đẩy chúng ra đưá»ng.
Thiệu Khiêm cÅ©ng nháºn trách nhiệm:
- Không chỉ có mình anh, mà cả tôi nữạ
Bà Tịnh Chi đứng dáºy sá» soạng nắm lấy tay Thế Vỹ rồi nắm tay Thanh Thanh nói:
- Thôi đừng cãi, đừng tá»± trách gì cả. Hãy nghe mẹ nói nà ỵ Phúc gia trang từ ngà y có bé Thảo Nhi, cuá»™c sống vui vẻ hẳn. Cái con bé hiá»n là nh, ngoan ngoãn, dá»… thương đó, nó là m lay động trái tim từng ngưá»i má»™t, nó khiến ai cÅ©ng yêu thương nó. Mẹ cứ nghÄ© và tin chắc là thượng đế có mắt. Ngưá»i thương tình cha mẹ khổ nhiá»u nên má»›i ban phước cho, má»›i đưa nó đến. Bây giá», gia đình ta đông đủ hạnh phúc thế nà y, mẹ không tin là thượng đế lại nhẫn tâm kéo nó đị Nó phải ở lại vá»›i chúng ta, mẹ tin như váºá»µ
Thạch Lá»±u không biết nghÄ© sao, vá»™i bước tá»›i bên khung cá»a sổ. Hướng mắt lên trá»i cao, hai tay chắp lại, van vái:
- Äại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn Quan Thế âm Bồ Tát. Hãy giúp đỡ chúng con. Từ 16 tuổi, con đã đóng vai cá»§a Bồ Tát. Äến nay, con chưa há» xin xá» Bồ Tát Ä‘á»u gì, chỉ có hôm nay, con thà nh tâm cầu xin ngưá»i, hãy cứu lấy mạng sống cá»§a Thảo Nhị
Äến Tiểu Hổ là cái thằng không biết sợ trá»i đất, váºy mà khi thấy Thạch Lá»±u chấp tay xin Pháºt, nó cÅ©ng bắt chước quỳ xuống cạnh đó:
- Con là Tiểu Hổ đâỵ Con cÅ©ng cứu xin Bồ Tát phò há»™ cho Thảo Nhị Ngưá»i bạn tốt cá»§a chúng con mau là nh bệnh.
Thanh Thanh nhìn thấy cảnh đó, òa khóc lên. Thạch Lựu rồi Thế Vỹ và cả lũ trẻ con đi theo cũng khóc. Chẳng ai cầm được nước mắt.
Má»™t lúc sau, Thảo Nhi được đẩy ra khá»i phòng cấp cứụ Nó nằm trên giưá»ng bệnh trắng, mắt thiêm thiếp. Äầu tóc bị gá»t bá»›t nhiá»u chá»—, gần như cả ngưá»i quấn đầy băng, không những thế nó còn phải thở bằng oxỵ Cánh tay được truyá»n nước biển. HÆ¡i thở nó rất yếụ
ông Chấn Äình nhìn thấy cảnh đó, không dằn được, bước tớị
Bác sĩ đi theo băng ca nói:
- Quý vị cần phải bình tÄ©nh. Ở đây không chỉ má»™t mình tôi mà có đến ba bác sÄ© tất cả. Tất cả vết thương trên ngưá»i em đã được may, băng kÃn lạị Vấn đỠở đây là , cái vết thương trên đầu khá trầm trá»ng. Tôi mong rằng các vị cÅ©ng nên chuẩn bị tâm lý. Tôi chỉ sợ nó bị biến chứng không tốt thôị
Thanh Thanh sợ hãi kêu lên:
- Không thể như váºy được! Cô nà ng chạy vá»™i đến bên băng ca, nhưng không dám sá» và o Thảo Nhi, chỉ đứng nhìn rồi nói:
- Nếu sá»›m biết chuyện thế nà y, thì thà là để nó ở lại Äông SÆ¡n, có cá»±c khổ thế nà o cÅ©ng tốt hÆ¡n là đến cái xứ Dương Châu nà ỵ
Ngưá»i ngưá»i nghe nói Ä‘au khổ, khó chịu nhưng chẳng biết là m sao hÆ¡n. Vị bác sÄ© có nhiệt tình, an á»§i:
- Chúng ta ở đây tất cả vì bệnh nhân. Do đó không ai được tá» ra buồn bã quá, có ảnh hưởng đến con bệnh. Ngoà i ra xin thông báo để các vị biết là , ở đây phòng bệnh cá»§a chúng tôi rất cháºt hẹp, má»™t lúc khi chúng tôi cho bệnh nhân và o phòng bệnh thì quý vị cần phải vá» bá»›t, chỉ má»™t hai vị ở lại thôi, tốt nhất là và o chăm sóc luân phiên, như váºy vừa giữ được yên tÄ©nh cho bệnh viện, vừa để bệnh nhân còn có không khà thở.
Bùi lão gia gáºt đầu:
- Äúng, đúng đấy, bác sÄ© nói đúng. Vì váºy bé Thảo Nhi dưỡng bệnh, chúng ta nên vá» thôị
Thanh Thanh nói:
- Tôi sẽ ở lại chăm sóc cho Thảo Nhi,
Thế Vỹ rồi Thiệu Văn cũng nói:
- Tôi ở lại, tôi cũng ở lạị
Nhưng Quế Nương đã kéo lấy tay Thiệu Văn:
- Con phải vỠvới mẹ!
Bà Tịnh Chi nói:
- Cho tôi ở lại đâỵ
Ai cũng dà nh ở lại chăm sóc cho Thảo Nhị Chỉ có Thiệu Khiêm là bước nhanh ra ngoà ị Thạch Lựu nghe Thiệu Khiêm nói:
- Tôi phải đi mới được!
Linh tÃnh cho Thạch Lá»±u biết sắp có chuyện không hay, Thạch Lá»±u gá»i giáºt lại:
- Anh định đi đâu đấỷ
- Tôi đi tìm cái xe chết tiệt đó.
Thiệu Khiêm nghiến răng nói:
- Phải lôi là cái thằng lái xe kia ra Ä‘áºp má»™t tráºn, nó biết là nó đã đụng ngưá»i ta, thế mà vẫn tiếp tục chạy, không chịu dừng lạị Cái bá»n vô lương tâm đó, không dạy cho nó má»™t bà i há»c không được.
Rồi Thiệu Khiêm bỠđi ra ngoà i.
****
Thiệu Khiêm đã nhanh chóng tìm ra được chiếc xe gây tai nạn. Bởi vì những xứ như Dương Châu thá»i buổi đó rất Ãt xe du lịch. Chiếc xe nằm đấy, chá»§ nhân cá»§a nó tên là Ngụy Nhất Minh.
Ngụy Nhất Minh cÅ©ng là má»™t nhân váºt có tên tuổi ở Dương Châu nà ỵ Nhạc phụ cá»§a hắn là má»™t sÄ© quan cao cấp, rất có thế lá»±c, gia đình hắn lại già u có. Vì váºy vá»›i cái già u có và quyá»n thế đấy, hắn mặc dù còn trẻ nhưng đã được cất nhắc lên đến chức cục trưởng thuế ở Dương Châụ
Minh là con ngưá»i khá đặc biệt. Phần lá»›n những ngưá»i có chức có quyá»n thưá»ng mê chÆ¡i gái, còn hắn thì không nhưng hắn lại mê chÆ¡i xe, mà lúc bấy giá» xe bốn bánh rất đắt, muốn chÆ¡i đâu phải đơn giản. Äấy là má»™t trò má»›i và những ngưá»i ngồi trên đó rất hãnh diện vá»›i trò chÆ¡i cá»§a mình. Ngồi trong chiếc xe Ä‘á»i má»›i bóng lá»™n trước những đôi mắt khâm phục cá»§a má»i ngưá»á»‹ Minh không thÃch dùng tà i xế riêng. Rảnh rá»—i, hắn má»™t mình lái xe Ä‘i đâu đó. Hắn cÅ©ng rất mê tốc độ nên lái khá ẩu...
Thiệu Khiêm đã tìm được chiếc xe mà u Ä‘en đó trong sân cục thuế. Vừa trông thấy nó là cÆ¡n giáºn trong ngưá»i bốc lên. ChÃnh nó đâm và o ngưá»i Thảo Nhi lôi Ä‘i cả Ä‘oạn dà i rồi bá» trốn. Nhưng cÅ©ng còn bình tÄ©nh. Chà ng bước tá»›i gần chiếc xe, lúc đó chẳng có ai ở gần đó cả. Cái cả xe phÃa trước hÆ¡i cong lên chứng tá» là nó đã trải qua má»™t va chạm mạnh. Khiêm lại thò tay xuống lòng xe hÆ¡i nÆ¡i gần tấm thảm. Khiêm nhá»› lúc bấy gi máu trên đầu Thảo Nhi chảy nhiá»u như suốị Váºy thì nếu đúng là nó, máu phải còn bám nÆ¡i xẹ Thế là chà ng móc khăn tay trong túi ra quệt mạnh lên đấỵ Quả nhiên, khăn tay bám đầy mà u đỠcá»§a máu chứng tá» Thiệu Khiêm không há» nhầm lẫn.
Má»™t tay lÃnh gác ngồi bên trong nhìn ra thấy Thiệu Khiêm lui cui bên chiếc xe cá»§a cục trưởng vá»™i vã chạy rạ Hắn hách dịch lên tiếng:
- ê! ê! nà y anh kia! Anh là m gì đấỷ Có biết đây là xe của cục trưởng không? Anh ăn cắp gì đó?
Thiệu Khiêm nghe nói nhìn lên đôi mắt toé lá»a:
- Mà y Ä‘i vô má»i cục trưởng cá»§a mà y ra đây!
Tay lÃnh trừng mắt:
- Mà y là ai mà dám gá»i cục trưởng tao ra chứ?
Thiệu Khiêm bước thẳng đến bên tên lÃnh, lá»›n tiếng:
- Có phải hắn là Ngụy Nhất Minh không? Kêu hắn ra đâỵ
Và không đợi tên lÃnh phản ứng Thiệu Khiêm hướng miệng và o trong gá»i to:
- Ngụy Nhất Minh! Mi ra đây! Äừng có trốn mãi trong đấỵ Có giá»i thì Ä‘i ra đây nà ỵ
'Lốp! Cốp!'
Tay lÃnh kéo cò súng, rồi chÄ©a thẳng và o ngưá»i Thiệu Khiêm.
- Mi là m gì thế? Là m loạn à ?
Thiệu Khiêm quay qua trừng mắt:
- Giữa ban ngà y ban mặt nà y, mi có giá»i bắn ra thá» xem. Còn nếu không mi hãy và o gá»i tay Ngụy Nhất Minh kia ra đâỵ Hắn đã gây nên tai nạn. Hắn không có quyá»n trốn.
Và Thiệu Khiêm lại là m loa gá»i và o trong:
- Ngụy Nhất Minh! Ngụy Nhất Minh! Mi hãy ra đâỵ
Và những tiếng ồn à o lần nà y đã kéo Ngụy Nhất Minh rạ Hắn nhìn chà ng thanh niên giáºn dữ đứng trước mặt có vẻ giáºt mình nhưng rồi lại giả vá» bình thản.
- Ta là Ngụy Nhất Minh đâỵ Mi là aỉ Tìm ta có việc gì?
Mắt Thiệu Khiêm tóe lá»a:
- Việc gì à ? Mi quên ta rồỉ Chiếc xe cá»§a mi đã tông và o má»™t đứa bé. Mi gây ra tai nạn rồi bỠđị Ta là má»™t trong số ngưá»i đứng đấy đã ngăn cháºn mi dừng lạị Sau đó mi bá» trốn đị
Ngụy Nhất Minh sợ hãi lùi ra sau nhưng rồi suy tÃnh Ä‘iá»u gì, hắn đứng lại lấy ngón tay đẩy cặp kÃnh cáºn lên cao má»™t chút nói:
- Mi nói gì váºá»· Tao chẳng hiểu gì cả!
Thiệu Khiêm nói như quát:
- Còn giả vá» không hiểủ Có phải mi đã lái xe ngang qua trưá»ng cấp 1 Láºp Chà không? Mi đã đụng phải má»™t đứa há»c trò mưá»i tuổi nhưng mi không dừng xe lại, là m con bé bị kéo lê trên mặt đưá»ng. Äám đông bá»n tao đã Ä‘uổi theo mi má»›i dừng lại, nhưng sau đó lại bá» trốn. Bây giá» mi lại nói là mình không biết nữa à ?
Ngụy Nhất Minh cau mà y nói:
- Mi có nằm mÆ¡ chăng? Cái gì mà đụng đứa há»c trò. Từ hôm qua đến giá», tao nà o có lái xe qua cái trưá»ng tiểu há»c nà o đâu mà bảo là tai nạn xảy rả Tan sở xong là tao lái xe thẳng vá» nhà , không có chuyện gì xảy ra cả. Mi từ đâu đến đâỷ Äịnh vu khống tao à ?
Thiệu Khiêm trừng mắt nhìn Ngụy Nhất Minh không dằn được cÆ¡n giáºn, xông tá»›i chụp lấy hắn kéo vá» phÃa chiếc xe hÆ¡i:
- Mà y đúng là tên tiểu nhân vô liêm sỉ. Rõ rà ng đã gây tai nạn đã là m bị thương Thảo Nhi mà còn chối xoen xoét. Mà y còn là con ngưá»i không? Hay là con thú? Ãt ra cÅ©ng còn má»™t chút gì lương tâm chứ. Ngưá»i như váºy mà y không đáng sống tà nà á»
Và Thiệu Khiêm vung nắm tay lên đánh mạnh và o ngưá»i Minh là m hắn hoảng sợ thét lá»›n:
- LÃnh đâu! LÃnh đâu!
Hai tay lÃnh bảo vệ trụ sở thấy Thiệu Khiêm đánh Minh vá»™i vã chạy đến, dùng báng súng đánh và o đầu Thiệu Khiêm là m chà ng té nhà o xuống đất. Minh ra lệnh:
- Hãy dẫn nó đến bót cảnh sát nhốt lạị
Bá»n chúng chưa kịp thi hà nh lệnh thì Thạch Lá»±u đã xuất hiện, vừa đỡ Thiệu Khiêm đứng dáºy vừa cung kÃnh nói vá»›i Minh:
- Xin ông cục trưởng bá»›t giáºn. Chẳng qua vì anh ấy nóng nảy quá má»›i hà nh động má»™t cách quẫn trà như thế. ông đừng nên chấp nhất.
Ngụy Nhất Minh sau cơn hoảng hốt, cũng không muốn là m to chuyện nên khoát khoát tay nói:
- Thôi được, biết mấy ngưá»i Ä‘ang gặp chuyện không may, ta miá»…n thứ cho nhưng mà ... chuyện nà y phải dừng lại ở đâỵ Nếu còn gây rắc rối cho ta nữa... thì ta sẽ không buông tha đâụ Nhá»› là đừng nên đụng đến ngưá»i có chức có quyá»n nhé!
Nói xong hắn trèo lên xe, nổ máy rồi đi thẳng.
o0o
Hai ngà y sau khi tai nạn xảy rạ Thảo Nhi má»›i tỉnh lại, nhưng nó chỉ tỉnh được có mưá»i mấy phút và nói được có mấy câụ
- Con ở đâu đâỷ Sao mà có nhiá»u ngưá»i trong phòng con thế nà ỷ
Thanh Thanh ngồi cạnh giưá»ng nghẹn giá»ng nói:
- Thảo Nhi, em tỉnh rồi chị à ? em có nháºn ra chị không?
Thảo Nhi nhìn Thanh Thanh, nó định cỠđộng nhưng rồi không cỠđộng được, nó nói:
- Chị Thanh Thanh. Em là m sao thế nà ỷ
Thế Vỹ vội nói:
- Em bị xe đụng. Xe đã là m em bị thương ở đầụ Em cảm thấy thế nà Ỡcó đau lắm không?
Thảo Nhi phỠphạc:
- Em bị đụng xe à ? sao em không nhớ gì cả?
Rồi nó đưa mắt nhìn quanh, tiếp:
- Äây không phải là phòng cá»§a mình, mà đây là bệnh viện. Nhưng em đừng lo, Bác sÄ© nói là em chỉ phải ở đây thêm mấy hôm nữa là mình sẽ vá».
- Thế... thế nà y rồi... là m sao em Ä‘i há»c?
Thế Vỹ nghẹn giá»ng nói:
- Tạm thá»i nghỉ. Anh cÅ©ng không có dạy, chá» em là nh bệnh thôị
- Nhưng nằm ở đây cÅ©ng phải ôn bà i, anh Ä‘em sách và o cho em há»c nhé?
Thanh Thanh nói:
- Ừ, anh Thế Vỹ sẽ mang sách và o nhưng mà em phải cố nghỉ ngơi cho mau lại sức mới được.
Thảo Nhi gáºt đầụ Rồi nó choáng váng. Nó muốn cưá»i nhưng lại cưá»i nhưng lại cưá»i không nổị Nó biết là Thanh Thanh Ä‘ang khóc mà không thể cỠđộng cánh tay để lau nước mắt được cho Thanh Thanh.
Chợt nhiên nó nói:
- Ồ! Sao em thấy lạnh quá!
Rồi lại mê thiếp đị Thế Vỹ vá»™i chạy ra má»i bác sÄ©. Mấy ông bác sÄ© và o cùng má»™t lúc. Ngưá»i Ä‘o tim mạch, ngưá»i vạch mắt nó ra xem xét, ngưá»i lắng nghe tiếng thở. Kết luáºn sau đó:
- Con bé chỉ chợt tỉnh má»™t chút. Äấy cÅ©ng chưa biểu hiện được Ä‘iá»u gì. Sức khá»e cá»§a nó vẫn còn yếụ Yếu lắm!
Thanh Thanh nghe nói òa lên khóc. Thế Vỹ bước tới, đặt tay lên vai Thanh Thanh.
- Thanh nà y, em đừng có thất vá»ng. Thảo Nhi nó còn sống là còn hy vá»ng. Bởi vì ngoà i bác sÄ© và thuốc men ra chúng ta còn Thượng đế nữa em ạ.
Thượng Äế? Äấng cao xanh! Trong cái giá» phút nà y chợt nhiên Thế Vỹ thấy tin tưởng ở thượng đế. Con bé quá hiá»n là nh đôn háºu, trong trắng, ngây thợ Nó chỉ biết có tình ngưá»á»‹ Thượng đế đương nhiên không tà n nhẫn được.
Thanh Thanh cũng hiểu, không còn cách nà o khác.
o0o
Thảo Nhi cứ thế, lúc tỉnh rồi lại mệ Có Ä‘iá»u Thanh Thanh và Thế Vỹ rất sợ vì má»—i lần tỉnh dáºy rồi mê Ä‘i sức khá»e cá»§a con bé cà ng sa sút. Sá»± chia ly như cà ng đến gần hÆ¡n. Thanh Thanh rất sợ hãị Má»™t lần Thảo Nhi tỉnh dáºy Thanh Thanh nói:
- Thảo Nhi nà y, em phải cố gắng... Em phải vì má»i ngưá»i mà cố gắng... em phải sống để gặp lại bác Hải nghe em!
Bác Hải! Lá»i cá»§a Thanh Thanh nhắc nhở là m Thảo Nhi như ngá»i lên niá»m mÆ¡ ước được sống. Phải sống! Sống để gặp lại bác Hải chứ? không biết rồi ta có còn cÆ¡ há»™i gặp lại bác ấy không? Thảo Nhi quay quạ Nó thấy Thanh Thanh khóc, Thạch Lá»±u khóc, phu nhân khóc, rồi Nguyệt Nương cÅ©ng khóc. Và rồi nó hiểu bệnh nó nặng lắm. Có thể ra Ä‘i bất cứ lúc nà ỠNăm nay nó đã trên mưá»i tuổị Nó đã hiểu thế nà o là 'sống' và 'chết'... Và ... nó không bao giá» muốn 'chết'. Nó thÃch 'sống' lắm, nhất là thá»i gian qua chưa bao giá» nó cảm thấy hạnh phúc như váºá»µ Chung quanh nó toà n những ngưá»i thương nó. Nó còn được Ä‘i há»c, được nuôi chim, nó chá» bác Hảị Nó còn là m được nhiá»u việc khác, chẳng hạn như dìu phu nhân lên cầu thang. Còn quá nhiá»u công việc khác Ä‘ang chá» nó. Nó phải sống! Bắt buá»™c sống và không được chết. Và nó cố chống trả, nó không muốn chết trong lúc nà ỵ
Buổi tối hôm ấy nó tỉnh dáºy:
- Chị Thanh Thanh. Chị Thanh Thanh Æ¡i... Nó thá»u thà o nóị Em đã cố gắng hết sức mình... nhưng xin lá»—i... em cảm thấy mình cà ng ngà y cà ng yếu đị Có lẽ em không sống được.
Thanh Thanh òa lên khóc:
- Äừng có nói báºy! Em định dá»a chị à ?
Thảo Nhi nhìn quanh:
- Còn lão gia đâủ Phu nhân đâu rồỉ
Bà Tịnh Chi vội nói:
- Bà và lão gia Ä‘á»u ở đây cháụ
Thảo Nhi nói, giá»ng nó rất nhá»:
- Bà ơi, từ đây vá» sau nếu má»—i lần bà muốn bước lên báºc thang bà phải đếm cẩn tháºn rồi hãy bước bằng không nguy hiểm lắm đấỵ
Nguyệt Nương nghe Thảo Nhi nói, òa lên khóc:
- Con yên tâm, có ta bên cạnh bà sẽ không bị té đâụ
Thảo Nhi lại há»i:
- Lão gia ơi! Lão gia có tìm được bác Hải của con chưả
ông Chấn Äình vá»™i nói:
- Sắp tìm được rồi! A Khôn vừa gởi thư vá» báo là đã có lần được tung tÃch cá»§a bác Hải cháu, chắc có lẽ ông ấy sắp vỠđến, cháu cố gắng mà đợi đâỵ
- Váºy à ? Tháºt chứ? Nếu thế thì cháu đợị Cháu sẽ cố gắng đợị Có gặp được bác Hải rồi cháu má»›i yên tâm, cháu má»›i nhắm mắt được...
Thanh Thanh đau khổ:
- Tại sao em nói váºá»·
- Xin lá»—i chị... nhưng vì em sợ... em sợ mình sẽ không khá»e lại được nữạ
Thế Vỹ nghẹn giá»ng nói:
- Äừng nói báºy, Thảo Nhị Em là m má»i ngưá»i nát lòng cả.
Thảo Nhi yếu ớt nói:
- Thôi được, em không nói như váºy nữạ Nhưng mà anh phải hứa vá»›i em là từ đây vá» sau anh đừng có cãi nhau vá»›i Chị Thanh Thanh nữa nhé? hai ngưá»i cứ cãi nhau mà chẳng có em rồi lấy ai giảng hòả Anh đồng ý vá»›i em chứ?
- Anh hứa với em... từ đây vỠsau anh sẽ không cãi với Chị Thanh Thanh em nữạ
Thảo Nhi cưá»i nhẹ, rồi mắt nó đảo quanh nhìn má»i ngưá»i má»™t cách lưu luyến, sau đó nó trợn ngược, hÆ¡i thở như yếu dần rồi thiếp đị
Bác sĩ y tá lại chạy và Ỡmột mà n cấp cứu lại kể tiếp, oxy lại được tiếp và o mũi, dụng cụ hút đà m được mang đến... và Thảo Nhi lại được cứu sống và sau đó thì Thảo Nhi không còn nói được nữạ Khi nó tỉnh lại, nó chỉ dùng tay chỉ và o quyển sách Thế Vỹ vừa mang vộ
Thế Vỹ cầm đến cho nó. Thảo Nhi chá»n rồi chỉ và o bốn chữ 'Tôi yêu má»i ngưá»i'.
Tiếng nấc lại vang lên trong phòng. Thế Vỹ cÅ©ng chá»n bốn chữ 'Chúng tôi yêu em' rồi chỉ lại cho Thảo Nhi xem. Nó có vẻ cảm động nhưng chẳng bao lâu sau nó lại thiếp Ä‘i và lần nà y thiếp rất lâụ Bác sÄ© sau khi chẩn Ä‘oán tuyên bố:
- Chúng tôi đã táºn lá»±c nhưng có lẽ Thảo Nhi sẽ không bao giá» tỉnh lại được nữạ
- Sao váºá»· Sao có thể như váºy được chứ?
ông Chấn Äình kêu lên nhưng vị bác sÄ© vẫn lắc đầu:
- Rất tiếc nhưng cũng không thể giấu các bạn được. Vì cô bé đang ở trạng thái chết dần...
Thanh Thanh chỉ nghe được đến đây là hoà n toà n mất hẳn cảm giác.
o0o
Thảo Nhi ở mãi trong trạng thái mê man như váºá»µ Nó không còn cảm giác. Thế Vỹ biết bây giá» mà có ở mãi bên giưỡng canh bệnh thì cÅ©ng không mang lại lợi Ãch gì.
Thế là bữa sáng hôm sau Thế Vỹ và Thiệu Khiêm má»—i ngưá»i mang má»™t má»› truyá»n đơn to bằng tá» yết thị vá»›i má»™t túi hồ lá»›n. Äến khắp ngã bốn Dương Châụ Má»—i nÆ¡i há» cho dán lên ở chá»— dá»… trông thấy nhất, má»™t tá» tố giác. Những tá» giấy nà y lôi cuốn rất nhiá»u ngưá»i xem. Ná»™i dung như sau:
'Xin tố cáo để đồng bà o được rõ:
Cục trưởng cục thuế ở huyện mình, tên Ngụy Nhất Minh. Hắn đã lái xe đụng trá»ng thương má»™t há»c sinh 11 tuổi tên là Thảo Nhi cá»§a trưá»ng Cấp 1 Láºp ChÃ. Äụng xong hắn bá» chạy má»™t cách vô trách nhiệm. Hắn đã coi thưá»ng mạng sống cá»§a con ngưá»á»‹
zHiệu trưởng trưá»ng cấp 1 Láºp ChÃ, Hà Thế Vỹ và giáo viên Bùi Thiệu Khiêm yêu cầu toà n thể bá tÃnh, thân hà o nhân sÄ© cá»§a đất Dương Châu nà y hãy đứng vá» phÃa kẻ cô thế. Äòi lại luáºt pháp phải công minh, đưa tên Ngụy Nhất Minh ra xét xá».
Má»™t lÃnh cảnh sát trông thấy, vá»™i xé lấy tấm truyá»n đơn kia mang và o cục thuế và trình lên cho Ngụy Nhất Minh xem. Minh vừa trông thấy, tái mặt và gá»i Ä‘iện thoại qua cho phòng cảnh sát nhá» can thiệp. Má»™t tiểu đội cảnh sát được lệnh xuống phố. Há» bắt gặp Thế Vỹ và Thiệu Khiêm Ä‘ang dán truyá»n đơn.
Thế Vỹ xúc động trình bà y:
- Thưa quý vị. Quý vị nên hiểu cho, chÃnh mắt tôi và thầy Khiêm nà y đây đã nhìn thấy tai nạn xảy ra trước mắt, nhưng không là m sao can thiệp được. Quý vị hãy nghÄ© xem, má»™t con bé hiá»n là nh dá»… thương, Ä‘ang mạnh khá»e đột nhiên bị trá»ng thương như váºy và hiện Ä‘ang nằm mê man trong bệnh viện chưa biết sống chết thế nà ỠHẳn ở đây quý vị ai cÅ©ng Ä‘á»u có gia đình, có em hoặc con gáị Và khi ngưá»i thân gia đình chúng ta gặp nạn như váºá»µ Có ai lại không Ä‘au lòng. Lúc tai nạn xảy ra, con bé máu me đầy ngưá»á»‹ Váºy mà chiếc xe còn chưa chịu dừng lạị Chúng tôi phải Ä‘uổi theo hò hét, sau đó nó còn bá» trốn. Như váºy là con ngưá»i hay chỉ là con thú? Con ngưá»i Ãt ra phải có lương tâm, cÅ©ng phải có trách nhiệm biết nháºn sai sót cá»§a mình. Còn nó thì hoà n toà n không! đấy quý vị thấỵ Chiếc xe gây ra tai nạn đó là Ngụy Nhất Minh. Hắn chÃnh là thá»§ phạm.
Thế Vỹ nói liá»n má»™t hÆ¡i, lúc đó Ngụy Nhất Minh cÅ©ng có mặt. Thế Vỹ chỉ ngay và o mặt Minh:
- Tay nà y là kẻ giết ngưá»i đâỵ
Ngụy Nhất Minh có lá»—i nhưng á»· thế á»· quyá»n. Vả lại trước đám đông bị mất mặt như váºy, nên hắn giáºn dữ ra lệnh cho đám lÃnh:
- Bắt giữ hai tên nà y cho tạ Äồ phản động! Dám tá»± ý viết truyá»n đơn, tung tin thất thiệt, bôi nhá» nhân viên công quyá»n. ÄÆ°a nó vá» bót xét xá».
Lệnh cá»§a Minh khiến mấy tay cảnh sát không dám chống đốị Thế là Thế Vỹ bị còng tay, là m sao chống lại số đông có vÅ© khÃ.
Thế Vỹ giáºn dữ nói:
- Ngụy Nhất Minh, mi đừng có á»· lại quyá»n thế. Ta cho ngươi biết Ä‘á»i bây giá» còn có luáºt pháp. Tá»™i cá»§a ngươi rồi cÅ©ng được phÆ¡i bà ỵ Lên đến phòng cảnh sát ta sẽ tố cáo ngươị
Không ngá» Ngụy Nhất Minh không những không sợ mà còn cưá»i nói:
- Khá»i cần! Khá»i cần! ông cảnh sát trưởng cÅ©ng Ä‘ang có mặt ở đây nà ỵ
Rồi Ngụy Nhất Minh quay ra sau gá»i to:
- ông cảnh sát trưởng ơị ông cảnh sát trưởng... ông đến đây, chÃnh hai thằng nà y đây... nó tuyên truyá»n bôi nhá» nhân viên chÃnh quyá»n đấy.
Thế Vỹ và Thiệu Khiêm bị tống lên xe. đám đông quần chúng xung quanh bà n tán, nhiá»u ngưá»i tá» ra bất mãn. Má»™t cảnh sát phải bắn chỉ thiên hù dá»a há» má»›i chịu giải tán. Còn Thế Vỹ và Thiệu Khiêm bị đưa thẳng và o nhà giam
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 09:18 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
08
Tháºt ra thì Ngụy Nhất Minh không phải hoà n toà n không tình cảm. Hắn cÅ©ng bị bứt rứt vì sá»± phạm tá»™i cá»§a mình.
Chuyện đụng phải bé Thảo Nhi, là má»™t tai nạn bất ngá» thôị Nhưng sau đấy... vì sợ tù tá»™i, sợ bị mất chức, Ngụy Nhất Minh phải tìm má»i cách để chối bá» tá»™i lá»—i cá»§a mình.
zMinh thÃch chÆ¡i xe... Minh không phá»§ nháºn chuyện đó, Minh chÆ¡i xe đã mấy năm qua, nhưng chưa há» gâp tai nạn. Chỉ có lần nà y không biết trá»i xui đất khiến thế nà o lại xui xẻo thế. Thị trấn Dương Châu cÅ©ng có khá nhiá»u con đưá»ng rá»™ng rãi đấy chứ. Váºy mà hôm ấy Minh lại không chạỵ Lại chá»n con đưá»ng vừa hẹp vừa có cái trưá»ng cấp 1 Láºp ChÃ... Bá»n trẻ con thì có bao giá» cẩn tháºn. Chúng muốn chạy qua đưá»ng là cứ ù té chạỵ Sau khi đụng xe, sá»± xuất hiện liên tục cá»§a Hà Thế Vỹ, Bùi Thiện Khiêm, là m Minh cà ng hoảng, mà cà ng hoảng chừng nà o thì Minh cà ng tá»± vệ kỹ hÆ¡n... Minh đã chối là không có đụng ngưá»i, thì phải dứt khoát. Phóng lao phải theo lao... Nhưng táºn cùng thâm tâm, Minh vẫn thấy bứt rứt, vẫn mặc cảm phạm tá»™i, nhất là khi đối diện vá»›i đứa con gái sáu tuổi cá»§a mình... Minh không khá»i không liên tưởng đến bé Thảo Nhị Và chuyện đó là m Minh rùng mình, mồ hôi vả ra lạnh cả sống lưng.
Nhưng vì... Nhất Minh còn trẻ... Nhất Minh từ xưa đến giá» chỉ toà n gặp chuyện suông sẻ, thà nh công. Nhất Minh chưa há» bị ai sỉ nhục, chá»i mắng... Viết truyá»n đơn tố cáo... mà những thứ đó thì quá nghiêm trá»ng đến danh dá»± chà ng... Bá»n chúng cÅ©ng chẳng phải hạng quan to quyá»n thế nà o cÅ©ng cam. Äằng nà y chỉ là những tay nhà quê má»›i tức.
Thế là Minh không nghÄ© ngợi thêm, không phân tÃch phải trái nữa... Chà ng chỉ thấy cái mình thiệt thòi... Vá» nhà ... ở nhà , vợ Minh cÅ©ng không phải hoà n toà n câm Ä‘iếc? Ra phố chợ nghe ngưá»i ta bà n tán dị nghị, cÅ©ng xấu hổ. Nà ng Ä‘em chuyện há»i chồng, nhưng Minh hoà n toà n phá»§ nháºn, cho đấy chỉ là chuyện bôi bác.
Chuyện Minh nhốt Thế Vỹ và Thiệu Khiêm và o ngục, chẳng qua cái thế chẳng đặng đừng, Minh cÅ©ng biết là mình lỡ leo lên lưng cá»p. Bởi vì chỉ qua ngà y hôm sau, huyện quan đã Ä‘Ãch thân gá»i Minh lên nói:
- Cáºu có biết là cái tay Hà Thế Vỹ kia là má»™t trà thức, tốt nghiệp đại há»c hắn là ngưá»i Bắc Kinh, còn giáo viên Bùi Thiệu Khiêm kia cÅ©ng là con nhà có tên tuổi ở địa phương. Chúng nó lại chịu khó có công lá»›n. ÄÆ°a cái trưá»ng cấp 1 Láºp Chà bệ rạc thà nh má»™t trưá»ng ná» nếp, nên rất được lòng dân. Äó là chưa nói chuyện nà y còn chạm đến những gia đình há» Phúc và há» Bùi nữa... Cáºu phải tÃnh thế nà o để xỠêm, bằng không chuyện rắc rối lắm đấy...
XỠêm? Nhất định Minh cÅ©ng muốn như váºy lắm chá»›... Nếu phải tốn phà thêm má»™t số tiá»n lá»›n, chà ng cÅ©ng sẵn sà ng... Nhưng mà ... má»i chuyện Ä‘ang rối mò thế nà y, biết phải gỡ sao đây... hai cái tay Hà Thế Vỹ và Bùi Thiệu Khiêm nà y cÅ©ng ác tháºt... Bá»n hắn đã quáºy tùm lum... là m chuyện trở nên khó thu xếp... Và rồi Minh ở cái thế cỡi lưng cá»p... Muốn xuống cÅ©ng không phải dá»… dà ng.
Trong lúc đó, Hà Thế Vỹ và Bùi Thiệu Khiêm bị nhốt trong nhà giam. Cả hai căm háºn vô cùng, tháºt vô lý... kẻ phạm tá»™i nhởn nhÆ¡, còn ngưá»i ngay bị nhốt. Nhất là Thiệu Khiêm bản chất nóng nảy... Nên ngồi trong tù mà ngà y nà o chà ng cÅ©ng chá»i um. Bá»n lÃnh gác thì gác thì đã ăn cá»§a lót cá»§a nhà há» Ngụy, nên chúng cứ giả ngÆ¡ tai Ä‘iếc... không nghe... Thiệu Khiêm chá»i đã rồi ngưng lạị Hai ngưá»i cố tìm cách khiếu nại, chạy thuốc nhưng chưa có kết quả.
Hôm ấy Ngụy Nhất Minh vừa tan sở, bước ra xe, thì trông thấy một thiếu nữ đẹp, ăn mặc sạch sẽ, trên tay lại có sấp lụa thêụ Thiếu nữ có lẽ đứng chỠsẵn đã lâụ Vừa trông thấy Minh bước ra, đã bước tới nói:
- Thưa ông cục trưởng, tôi là Quế Nương thợ may... Mấy hôm trước phu nhân của ông có đến đặt thêu sắp lụa nà y... Bà ấy có dặn, bao giỠthêu xong, đến đây nhỠông quá giang, mang vỠnhà cho bà ấỵ
- Thế à ?
Minh nhìn xấp lụa thêu tin ngaỵ Tháºt ra đối Minh trên Ä‘á»i nà y chỉ có hai ngưá»i mà anh yêu nhất đấy là vợ Ẩm Thư và con gái Tiểu Khiết. Mang quà vá» cho vợ còn gì vui hÆ¡n, Thế là Minh mở cá»a xe sau ra lệnh.
- Lên đi!
Còn Minh thì ngồi và o ghế lái xe chạy, trên đưá»ng thiếu nữ chẳng há» nói má»™t tiếng nà ỠLúc xe chạy được ná»a đưá»ng, đến khúc lá»™ vắng, thiếu nữ chợt nói:
- Tôi không phải là Quế Nương mà là Thanh Thanh đâỵ
Vừa nói xong là , Thanh Thanh mở xấp lụa, lấy cây dao nhá»n đã dấu sẵn trong ấy ra đâm thẳng và o ngưá»i Minh. Nhưng Minh cảnh giác kịp, nên đưa tay mặt ra đỡ. Kết quả 'Soạt' Lưỡi dao không đâm và o ngá»±c Minh mà trượt trên cánh tay là m rách má»™t đưá»ng dà ị Minh Ä‘au quá hét lên 'ối' và chiếc xe mất tay lái, đâm sầm sang vệ đưá»ng. CÅ©ng may là Minh đạp thắng kịp.
Thanh Thanh thấy mình đâm hụt, giáºn dữ nà ng phóng thêm má»™t nhát dao thứ haị
- Mi phải Ä‘á»n nợ máu cho Thảo Nhị Ta quyết báo thù... báo thù cho những ngưá»i mi hại... Ta phải trừ cho được bá»n mặt ngưá»i mà dạ thú.
Thanh Thanh vừa chồm tá»›i vừa nói, nhưng Minh đã mở kịp cá»a xẹ Chạy thoát ra ngoà ị Máu thấm ướt cả vai áỠMinh kinh hãi tìm đưá»ng tháo chạy, nhưng Thanh Thanh đã cầm dao mở cá»a chạy Ä‘uổi theá» Minh chưa bao giá» gặp má»™t đứa con gái nà o hung dữ như váºá»µ
Chà ng vừa chạy vừa sợ vừa giáºn. Và vá»›i bản năng tá»± vệ... Minh không chạy nữạ Chà ng quay lại dùng chân đá thẳng vá» phÃa Thanh Thanh. Thanh Thanh chỉ là má»™t cô gái quê, lại không biết võ nghệ, nên không tránh kịp cú đá. Nà ng bị đá ngã báºt ra sau, đầu Ä‘áºp xuống đất. Mắt đổ Ä‘om đóm. Thanh chưa kịp hoà n hồn, thì Minh đã phóng tá»›i bồi tiếp cú đá thứ hai, rồi thứ ba... Thế là cây dao trên tay cá»§a Thanh Thanh bị văng ra xạ
Minh thấy mình thắng thế, cưá»i lá»›n:
- Ha ha! Mi đúng là điên rồi... Mi chẳng là m gì ta được đâụ Äịnh giết ta à ? Còn lâu... Mi phải nằm tù mút chỉ. Giết ngưá»i là bị Ä‘á»n mạng mi không sợ saá»
Thanh Thanh bị đánh rất đau, máu ứa ra cả miệng, nhưng Thanh Thanh vẫn không lùi bước.
- Äúng váºy, giết ngưá»i là đá»n mạng... Vì váºy ta má»›i đến đây đòi mạng ngươị Mi đã hại bé Thảo Nhi... ta chưa giết ngươi được, nhưng chuyện đó cÅ©ng không thà nh vấn Ä‘á», mi sẽ không sống an ổn được đâụ Rồi ngưá»i khác sẽ thay ta là m được chuyện đó... Cho đến bao giá» mi nằm xuống thì thôị
Nói xong Thanh Thanh lồm cồm ngồi dáºy, chụp lấy má»™t hòn đá to trên đất ném thẳng vá» phÃa Minh. Minh không tránh kịp. Hòn đó đã Ä‘áºp mạnh lên vai anh ta Ä‘au nhóị Lần nà y thì Minh Ä‘iên tiết lên, Minh chồm tá»›i nắm lấy Thanh Thanh đánh túi bụị
- Nà y nà y giết mà y... Mi muốn giết, ta cho mi giết... Äấy đủ chưa...
Thanh Thanh bị đánh mặt mà y sưng húp, nhưng vẫn không tá» vẻ khiếp sợ, Thanh nói như rÃt:
- Chưa đâu... Mi có đánh chết ta cÅ©ng chẳng nghÄ©a lý gì. Ta có chết xuống địa ngục, cÅ©ng trở thà nh ma báo ngưá»á»‹ Ta quyết phải báo thù cho bằng được cho Thảo Nhị Mi đừng hòng thoát.
Minh nghe nói vừa giáºn vừa sợ nên Minh đã đánh thẳng tay cho đến lúc Thanh Thanh nằm bất động má»›i thôị
Bấy giỠanh chà ng đã thấm mệt, nhìn cô gái nằm bất động đấy, Minh mới thấy sợ hãị Chà ng nhìn vết thương trên tay mình, lẩm bẩm nói:
- Không ngá»... không ngá»... chuyện bé xé ra to thế nà y... Ta nà o phải chỉ đụng phải má»™t đứa con nÃt đâu... mà ta đã đụng nhằm cả má»™t lÅ© Ä‘iên.
Rồi anh chà ng đi tìm dây trói gô Thanh Thanh lại, khiêng tống và o xẹ
Thế là Thanh Thanh cũng bị giam và o ngục.
o0o
Qua hôm sau, Ẩm Thư còn ở trong phòng riêng thì ngưá»i tá»› gái... đã há»›t hải chạy và o, run rẩy nói:
- Phu nhân ơi, phu nhân... không xong rồi, ở ngoà i cổng có một vị Quan âm Bồ Tát, dẫn theo một lũ con đang đứng trước nhà ta như chỠđợi cái gì, tôi nói mãi mà hỠkhông chịu đị
- Sao kỳ váºá»· Quan âm Bồ Tát nà á»
Ẩm Thư giáºt mình. Mấy ngà y qua, nà ng thấy tháºt phiá»n nhiễụ Ra phố đâu cÅ©ng nghe ngưá»i ta bình phẩm vá» chồng nà ng. Nhưng Nhất Minh cứ gạt phăng bảo là không có chỉ bị ngưá»i ta ghét... ngưá»i ta nói xấụ Rồi hôm qua Nhất Minh lại mang cánh tay bị thương vá»... Minh cÅ©ng chỉ nói đấy là ngá»™ nháºn. Vết thương cÅ©ng nhẹ thôi... Nhưng cÅ©ng phải có bác sÄ© may lại, băng bó... những chuyện đó... trá»±c giác cá»§a Ẩm Thư cho thấy là không đơn giản. Vì sống vá»›i chồng bấy nhiêu năm qua... đâu há» có chuyện gì xảy rạ Váºy sao kỳ váºá»· Ẩm Thư há»i:
- Vị Bồ Tát đó thế nà á»
- Dạ... Bà ấy mặc áo trắng, trên tay có xâu chuỗi bồ đỠgiống hệt như trong bức tranh... Bà ta đang đứng trước cổng nhà ta kìạ Không tin phu nhân ra xem.
Thế là Ẩm Thư không dằn được, tò mò chạy rạ
Và rồi Ẩm Thư trông thấy Thạch Lá»±u và cả đám há»c trò cấp 1 trưá»ng Láºp ChÃ.
Thạch Lá»±u trong bá»™ áo trắng cá»§a Quan âm Bồ Tát, cầm tịnh bình và nhà nh dương liá»…u, thái độ nghiêm túc trịnh trá»ng... ánh mắt ngá»i lên vẻ buồn... Äám nhỠđứng chung quanh... Chúng cÅ©ng yên lặng như nà ng... Và tất cả Ä‘ang hướng mặt và o nhà .
Ẩm Thư chợt sợ hãi, không biết chuyện gì xảy ra nhưng cÅ©ng bước tá»›i há»i:
- Nà y cô nương kia... Cô là m gì ở đây váºá»·
Thạch Lựu lên tiếng:
- Mấy năm qua, lá»… há»™i lần nà o tôi cÅ©ng đóng vai Pháºt. Và hôm nay... Tôi mạn phép được mặc và o chiếc áo nà y đến đâỵ Tôi không phải để biêu riếu hay là m xấu Pháºt, mà tôi chỉ muốn sá» dụng danh nghiã Pháºt Tổ, để nói lên sá»± tháºt. Vì váºy phu nhân hãy nghe đây... những gì tôi sắp nói đến là sá»± tháºt cả...
Thạch Lựu ngưng lại một lúc tiếp:
- Chồng cá»§a cô... ông Ngụy Nhất Minh... cách đây đúng 12 ngà y, lái xe ngang qua trưá»ng cấp 1 Láºp Chà đã tông bị thương má»™t em há»c trò nhá» có tên là Thảo Nhị Và chuyện đó kéo dà i mãi đến bây giá»... Thảo Nhi vẫn còn nằm mê man trong bệnh viện. ông Minh còn chưa ý thức được cái sai trái cá»§a mình, còn bắt thêm ba ngưá»i khác, Ä‘em nhốt và o tù giam... Ngụy phu nhân... phu nhân tuy là đà n bà nhưng phu nhân cÅ©ng phải biết là trá»i xanh lồng lá»™ng trên cao... thiện ác đáo đầu rồi cÅ©ng sáng tá». ác giả ác báỠPhu nhân cÅ©ng có con nhá». Phu nhân hẳn cÅ©ng mong là ... nó mãi được bình an. Nếu bây giá» con cá»§a phu nhân lâm và o tình cảnh như váºy, hẳn phu nhân cÅ©ng Ä‘au khổ lắm chứ? Phu nhân là vợ cá»§a Ngụy Nhất Minh... chuyện ông Minh có đụng trá»ng thương má»™t bé Thảo Nhi hay không, đương nhiên phu nhân cÅ©ng không biết rõ, và bây giá» nếu phu nhân không tin những gì chúng tôi nói phu nhân có thể cùng chúng tôi đến ngay bệnh viện lá»›n Dương Châu để thấy sá»± tháºt.
Ẩm Thư nghe nói bà ng hoà ng và không dằn được tò mò. Thư đã Ä‘i theo Thạch Lá»±u và đám nhỠđến bệnh viện, ở đấy nà ng đã trông thấy Thảo Nhi mình quấn đầy băng trắng. Nằm thiêm thiếp ở đấỵ Ẩm Thư cÅ©ng thấy những ánh mắt trách móc rồi nghe lá»i rên rỉ cá»§a bà Tịnh Chị
- Mấy ngưá»i đã hại bé Thảo Nhi cá»§a chúng tôi đến cái tình cảnh nà y, mấy ngưá»i còn chưa hà i lòng á» sao lại nhốt cả con trai và dâu con tôi nữả không lẽ trái tim cá»§a mấy ngưá»i là đá... Mấy ngưá»i có con cái không? Mấy ngưá»i còn biết tình thương là gì không? Äừng quên là ... lưới trá»i tuy thưa lồng lồng... không sá»›m thì muá»™n... rồi mấy ngưá»i cÅ©ng phải Ä‘á»n tá»™i ác cá»§a mình thôị
Những lá»i oán trách đó là m Ẩm Thư không còn chịu được, nà ng vá»™i vã rá»i bệnh viện. Tìm gặp chồng ngaỵ Ẩm Thư vừa bấu lấy chồng, vừa khóc vừa nói:
- Trá»i Æ¡i anh Minh... Anh ác sao ác váºy... Hãy mau thả ngưá»i ta ra... Anh đã đụng ngưá»i ta trá»ng thương váºy mà còn không nháºn lá»—i... Còn Ä‘em nhốt ngưá»i nhà cá»§a ngưá»i ta nữạ Anh vừa phải thôị Anh phải tÃch lÅ©y má»™t chút ân đức cho con gái cá»§a mình chứ?
Nói xong Ẩm Thư lại quay vá» nhà , lấy vali ra chất quần áo và ỠNgụy Nhất Minh Ä‘uổi theo nhìn thấy cảnh đó, tái mặt há»i:
- Em định là m gì váºá»·
- Tôi sợ anh quá rồị Tôi phải đưa con tôi tránh xa anh mới được.
Ngụy Nhất Minh rầu rĩ nói:
- Äừng! Äừng! Giữa lúc anh bị ngưá»i ta vây kÃn thế nà y, không lẽ mẹ con em cÅ©ng bá» anh ra Ä‘i... Thôi được rồi... được rồi... Anh nháºn lỗị Anh sẽ đến xin lá»—i há»... rồi thả há» ra... Anh cÅ©ng sẵn sà ng Ä‘á»n bù xứng đáng... Em và con đừng bá» anh... Anh sẽ là m tất cả những gì em muốn.
Và rồi, Ngụy Nhất Minh vá»™i vã lái xe thẳng đến bót cảnh sát. Sau đấy Thế Vỹ, Thiệu Khiêm và cả Thanh Thanh Ä‘á»u được thả rạ
o0o
Khi Thế Vỹ, Thanh Thanh, Thiệu Khiêm, Thạch Lá»±u và ngưá»i nhà Phúc gia trang gặp lại nhau và cả má»™t cảnh trùng phùng cảm động. Thế Vỹ thấy Thanh Thanh ngưá»i sưng húp. Chà ng Ä‘au lòng khôn cùng, nhưng không khá»i cảm phục sá»± can đảm cá»§a Thanh Thanh.
- Em là má»™t cô gái yếu Ä‘uối, mà dám nghÄ© đến chuyện mưu sát tay Ngụy Nhất Minh kia thì tháºt khó tưởng tượng nổi... Nhưng tại sao em lại hà nh động như váºá»·
Thanh Thanh nói:
- Nghĩ đến cái mạng sống của Thảo Nhi, rồi chuyện anh và anh Thiệu Khiêm bị giam. Em không nghĩ ngợi gì nữạ Em quyết sống mái một phen với hắn.
Thế Vỹ nắm lấy tay Thanh Thanh cảm động nói:
- á»’! cÅ©ng may là chuyện đó không thà nh công. Nhưng em phải biết là ... Hắn không xứng đáng để em phải hy sinh như váºá»µ Tháºt sá»± hắn chẳng xứng đáng gì cả.
Và Thế Vỹ ngước lên nhìn má»i ngưá»i nói:
- Qúi vị có tin là ... sau đấy tay Minh kia đã phải thú nháºn tá»™i lá»—i cá»§a mình. Hắn đứng trước mặt tôi và Thiệu Khiêm, hắn vừa khóc vừa năn nỉ, hắn nói là chỉ tại ma đưa lối quá»· dẫn đưá»ng... hắn mù quáng cả lương tri nên má»›i hà nh động dại dá»™t như váºy... Chợt nhiên nhìn hắn. Tôi bá»—ng thấy thương hại vô cùng, má»™t con ngưá»i có địa vị, có sá»± nghiệp già u có như hắn mà quá hèn nhát... không dám nháºn lấy trách nhiệm... Phạm phải sai lầm lại trốn tránh... Hắn rõ rà ng không phải là đà n ông...
- Nghe mẹ nói nà ỵ Chuyện coi như đã qua rồi, may mắn là các con cÅ©ng chưa đến tình trạng gì nghiêm trá»ng. Chúng ta cần phải từ bi há»· xả... hãy tha thứ cho tay Ngụy Nhất Minh kia... Äừng có nghÄ© đến chuyện trả đũa hay báo thù gì nữa... Bây giá»... Má»i ngưá»i chỉ nên nghÄ© đến Thảo Nhi thôi... Hãy lo cầu nguyện cho nó sá»›m được là nh bệnh.
Thạch Lá»±u tiếp lá»i:
- Vâng, bao giá» Thảo Nhi còn thở là chúng ta vẫn còn hy vá»ng... Con cÅ©ng tin là trá»i xanh có mắt. Bồ Tát hiển linh... rồi ngưá»i sẽ cứu vá»›t chúng sinh. Thảo Nhi sẽ được sống. Còn cái tay Ngụy Nhất Minh kia... má»™t ngà y nà o đó, hắn sẽ phải nghÄ© lại... sẽ bị cắn rứt lương tâm vì những gì hắn đã là m.
Thiệu Khiêm có vẻ xúc động nhìn Thạch Lựu nói:
- Thạch Lá»±u nà y! những gì cô đã là m giúp chúng tôị Tiểu Hổ nó đã kể lại hết. Chúng tôi rất cảm Æ¡n. Riêng vá» chuyện đối vá»›i tay Ngụy Nhất Minh kia... tôi cÅ©ng đồng ý vá»›i cá»™ Thôi thì bá» qua hết tất cả, tôi cÅ©ng tin Ä‘iá»u cô vừa nóị Trá»i xanh có mắt và Bồ Tát lúc nà o cÅ©ng hiển linh.
Bà Tịnh Chi có vẻ hà i lòng. Bà nói một cách tin tưởng:
- Cái con bé Thảo Nhi kia... rồi thế nà o cÅ©ng được cứụ Chá»› mấy ngưá»i không thấy à ? Nó chỉ là má»™t đứa không thân không thÃch ở đâu xa lạ đến đây... váºy mà rồi ai cÅ©ng thương. Ai cÅ©ng không đà nh lòng xa nó. Và như váºy thì chắc chắn là nó không yểu mệnh được. Trá»i xanh cÅ©ng hiểu Ä‘iá»u đó.
o0o
Có lẽ vì lá»i cá»§a bà Tịch Chi đã là m cảm động trá»á»‹ CÅ©ng có thể vì hà nh động cá»§a Thạch Lá»±u đã là m kinh động Quan Thế âm Bồ Tát... Ngoà i ra, Thế Vỹ, Thiệu Khiêm và Thanh Thanh vá»›i hà nh vi xả thân kia đã kinh động quá»· thần, nên má»™t phép lạ đã xảy rạ
Ba hôm sau, đột nhiên bé Thảo Nhi tỉnh lại, không những tỉnh, mà nó còn thá»u thà o nói:
- Nước... nước...
Tiếng gá»i cá»§a nó rất khẽ nhưng là m Ä‘áºp mạnh trái tim cá»§a má»—i ngưá»i... Cùng lúc bảy tám bà n tay cầm ly lên, đưa nước đến... nước? Nguồn sống cá»§a nhân loại... không có nó con ngưá»i đã không hiện diện trên quả đất nà ỵ Äó là má»™t yếu tố kỳ diệu cá»§a sá»± sống... Và từng giá»t... từng giá»t nước được đưa táºn miệng cá»§a Thảo Nhị Con bé liếm liếm mép. Nước thấm nhẹ lên đôi môi khô cá»§a nó... Má»i ngưá»i yên lặng chỠđợi, theo dõi... không dám tin những gì Ä‘ang xảy ra...
Sau đấy bác sÄ© đến chẩn bệnh. Cuối cùng ông ta đã ngẩng lên nhìn má»i ngưá»i vá»›i ánh mắt vừa mừng rỡ vừa lạ lùng.
- Váºy là con bé đã thoát hiểm!
Vâng, Thảo Nhi đã tỉnh dáºy, sau má»™t giấc mÆ¡ dà i... Nó đã thoát hiểm. Nó Ä‘ang đưa mắt nhìn má»i ngưá»i... ánh mắt còn phá» phạc nhưng đầy tình thương...
Sau đấy nó nhắm mắt lại, tiếp tục ngá»§. Thanh Thanh nghi ngá», sợ hãi gá»i bác sÄ©:
- Bác sĩ ơi!Bác sĩ!
Vị bác sĩ lại đến, bắt mạch, nghe tim, rồi nói:
- Hãy yên tâm! không sao đâu! nó chỉ ngá»§ thôị Nó cần phải phục hồi sức khá»e... Tim mạch bình thưá»ng, cÆ¡n sốt đã giảm... Váºy là yên tâm...
Và ông ta nhìn Thanh Thanh cưá»i khuyến khÃch:
- Hãy tin tôi, tôi nói tháºt đấỵ Con bé rồi thế nà o cÅ©ng sống cÆ¡ mà .
Thanh Thanh nghe nói, không biết là m sao hơn, lại òa lên khóc.
******
Vâng, Thảo Nhi đã sống chứ không chết.
Ba hôm sau, Thảo Nhi bắt đầu thấy đóị Và má»™t tuần lá»… sau, tất cả các ống dây dẫn như ống thở, ống truyá»n dịch... Ä‘á»u được rút bá» hết. Thảo Nhi bắt đầu nói và cưá»i vui vẻ.
Nó nhìn má»i ngưá»i má»™t cách ý nhị.
- Có phải em đã là m má»i ngưá»i hoảng cả lên phải không? Äừng nói chi, chÃnh em lúc đó rất sợ. Em cứ thấy mình chết, mặc dù không muốn. Em đã cố gắng... cố gắng hết sức mình để được sống...
Thảo Nhi đã nói vá»›i Thanh Thanh như váºy, rồi kết luáºn:
- Và bây giá»... em rất sung sướng khi đạt được mục Ä‘Ãch. Em không chết!
Má»i ngưá»i nhìn Thảo Nhi, cái không khà vui vẻ, phấn khởi lan rá»™ng trên từng khuôn mặt. Không phải chỉ có đám Thế Vỹ, những ngưá»i trong Phúc gia trang, mà ngay cả các bác sÄ© và y tá trong bệnh viện Dương Châu, há» cÅ©ng Ä‘á»u sung sướng, hãnh diện... Vì đó là má»™t kỳ tÃch cá»§a y há»c. Bác sÄ© Ngá»™, y sÄ© trưởng, ngưá»i trá»±c tiếp chăm sóc và theo dõi bệnh trạng Thảo Nhi là thÃch thú nhất, vì ông đã tuyệt vá»ng trước cái chết dần cá»§a Thảo Nhị Nhưng rồi, Thảo Nhi lại sống... mà hồi phục nhanh chóng má»›i lạ chứ?
ông đưa hết các bác sÄ© chuyên môn trong bệnh viện đến giưá»ng bệnh cá»§a Thảo Nhi là m má»™t cuá»™c khám tổng quát. Ná»™i ngoại khoa, rồi tai mÅ©i há»ng, tiết niệu... Thần kinh... Khám xong, ông Ä‘i đến kết luáºn má»™t cách phấn khởị
- Tốt, tốt lắm! Trước kia tôi cứ sợ... sau nà y Thảo Nhi sẽ bị di chứng. Chẳng hạn như ký ức kém, phát âm không rõ hoặc là tay chân kém linh hoạt... phải sá» dụng phép phục hồi chức năng... Nhưng mà , bữa nay, sau khi khám lại má»™t cách tỉ mỉ, tôi thấy cô bé rõ là may mắn phục hồi nhanh chóng má»™t như má»™t phép lạ. Thảo Nhi gần như ngưá»i bình thưá»ng... cÅ©ng có thể sẽ có má»™t và i di chứng nhá» nhặt như nhức đầu chẳng hạn... Nhưng chuyện đó không quan trá»ng lắm đâu... Cái may mắn cá»§a Thảo Nhi, là cô bé còn nhá», nên sá»± tái tạo tế bà o và hoạt động chức năng lá»›n... Cô ta rồi sẽ bình thưá»ng... Tôi xin chúc mừng và chia vui cùng quý vi...
Sá»± kết luáºn cá»§a bác sÄ© Ngá»™ là m má»i ngưá»i quẳng được gánh lo âu đị
Ngay lúc đó đột nhiên trưởng phòng nhãn khoa là bác sĩ Lâm bước tới, ông vỗ nhẹ lên vai bà Tịnh Chi, nói:
- Thưa bà ... mấy ngà y qua hình như lúc nà o bà cÅ©ng có mặt ở bệnh viện, vì váºy tôi có dịp quan sát, theo dõi... Tôi biết là bà không phải hoà n toà n không thấy gì cả, mà bà vẫn nhìn thấy mặc dù không rõ rà ng... Sá»± khác biệt cá»§a ánh sáng... bóng lá» má» trước mặt... bà đá»u có thể ghi nháºn được đúng không?
Bà Tịnh Chi giáºt mình, nhưng không chối cãi:
- Vâng.
Bác sĩ Lâm tiếp:
- Tôi má»›i từ Mỹ trở vá» năm trước, nên tôi có mang theo má»™t số dụng cụ Ä‘o mắt tối tân nhất. Nếu bà đồng ý, tôi xin được khám mắt cho bà má»™t cách cặn kẽ... Xem thá» cái hệ thống thần kinh thị giác có còn tốt không... Nếu nó chưa bị tiêu hại... thì tôi nghÄ© là mắt bà có thể chữa khá»i được.
- Chữa bằng cách nà á»
ông Chấn Äình tò mò, bác sÄ© Lâm nói:
- Là m má»™t cuá»™c giải phẫu nhá».
ông Chấn đình có vẻ lo lắng:
- Giải phẫủ Có nghÄ©a là phải mổ? nhưng là m như váºy... xác suất để phục hồi thị giác là khoảng bao nhiêủ
Bác sÄ© lâm cưá»i nói:
- Chưa khám mắt thì chưa thể kết luáºn được. Má»›i cách đây không lâu có má»™t bệnh nhân đến đây, ông ta bị mù đã năm năm... váºy mà qua lần mổ mắt, dù thị giác không khôi phục hoà n toà n, nhưng khi mang kÃnh đặc biệt, ông ta vẫn có thể đánh cá» như cÅ©...
Bà Tịnh Chi chợt lộ vẻ hoảng hốt.
- Tôi... tôi không cần chữa mắt, tôi sợ giải phẫu lắm... Tôi cÅ©ng không dám hy vá»ng... tôi không cần, tháºt sá»± không cần... thế nà y cÅ©ng được rồị
Thảo Nhi nắm tay bà Tịnh Chi, nó dịu dà ng nói:
- Bà ơi! Bà đừng có sÆ¡... lúc đầu nó có Ä‘au má»™t chút, nhưng chỉ má»™t chút thôi là nó sẽ hết Ä‘au... Nhưng bà nghÄ© kỹ xem, được trông thấy sẽ hay biết chừng nà Ỡbà sẽ rõ được tất cả, bước lên ngạch cá»a cÅ©ng chẳng cần ai dìu, không cần dùng gáºy, không sợ bị té mà bà còn có thể nhìn rõ mặt con, mặt Chị Thanh Thanh, anh Thế Vỹ... còn gì sướng bằng chứ?
Bà Tịnh Chi ngồi yên, bà vẫn lá»™ vẻ sợ hãi và Thế Vỹ nhìn bà lão mù trước mặt. Äá»™t ngá»™t như ngá»™ ra... cái mù lòa kia hình như là má»™t sá»± can tâm hÆ¡n là định mệnh... bà Tịnh Chi rõ rà ng muốn chối bá», không muốn nhìn, 'không muốn' đối diện vá»›i cái thế giá»›i nà y là đối diện sá»± tháºt, chuyện đó chẳng phải má»›i xảy ra, mà nó bắt đầu từ lúc chiếc quan tà i mang thể xác Nguyên Khải đến. Sá»± tháºt đó quá tà n nhẫn... Bà cần chối bá» hình ảnh đó má»™t cách hoà n toà n.
Thế Vỹ lúc rá»i khá»i ghế nhà trưá»ng đến giá», không quan tâm đến tâm lý nhân sinh. Nhưng rồi những chuá»—i ngà y lưu lạc, nhất là khi đến Phúc gia trang nà y... Thế Vỹ đã lãnh há»™i rất nhiá»u thứ...
Vì váºy, Thế Vỹ xúc động, bước tá»›i đặt tay lên vai bà Tịnh Chi nói:
- Con thấy thì... phu nhân cÅ©ng nên vì chúng con... vì má»i ngưá»i mà má»™t lần khám mắt xem saá» Äồng ý chứ?
Những ngưá»i đứng gần đấy Ä‘á»u tán đồng
- Äúng váºy! Äúng váºy, phu nhân ạ.
Trước sá»± mong má»i cá»§a má»i ngưá»i, bà Tịnh Chi không biết là m sao hÆ¡n là ngồi yên.
Má»™t tuần lá»… sau, kết quả khám nghiệm cá»§a bà Tịnh Chi cho thấy, không đơn giản như những gì Thế Vỹ đã nghÄ©... Mắt cá»§a bà Tịnh Chi vì khá lâu không sá» dụng đến, nên khả năng phục hồi thị lá»±c chỉ và o khoảng 20% hy vá»ng, nhưng ông vẫn sẵn sà ng táºn sức... ông vẫn kiên trì chuyện chạy chữa cho bà Tịnh Chị
Với đương sự thì saỠBà Tịnh Chi không sốt sắng lắm, bà nói:
- Hãy để cho tôi suy nghĩ lại... Tôi cần phải nghĩ kỹ, xem có nên hay không, chứ bây giỠtôi sợ quá... à ... hay là để bé Thảo Nhi xuất viện đi... rồi hãy đến phần tôi... đừng bức ép tôi quá!
Thôi được! Äợi bé Thảo Nhi xuất viện rồi tÃnh. Bởi vì chỉ có 20% hy vá»ng. Con số nhá» nhoi đó chẳng là m hưng phấn má»™t ai, vì váºy, sá»± trì hoãn cá»§a bà Tịnh Chi cÅ©ng được má»i ngưá»i thông quạ
o0o
Má»™t tháng sau đó, bé Thảo Nhi được xuất viện. Con bé vá»›i sức sống dồi dà o, đã nhanh chóng phục hồi cái hoạt bát, nhanh nhẹn, vui vẻ cÅ©. Nó cứ lăng xăng trong vưá»n hoa, quấn quÃt bên chân bà Tịnh Chi và Thanh Thanh. Con bé máºp mạp dần, tiếc má»™t Ä‘iá»u là , bây giá» trên khuôn mặt nó lại xuất hiện chiếc sẹo lá»›n. Chiếc sẹo nằm ngay đỉnh trán. Thanh Thanh má»—i lần chải tóc cho con bé, phải kéo bá»›t tóc xuống để phá»§ kÃn má»™t phần cái sẹo kiạ Thanh Thanh hÆ¡i bất mãn nói:
- Khuôn mặt đẹp đẽ thế nà y mà lại mang sẹo, tiếc tháºt!
Nhưng Thảo Nhi thì không quan tâm, nó ghì lấy Thanh Thanh nói:
- Em không cần đẹp... Miễn sao em được sống mãi bên chị là em vui rồị
Thanh Thanh cảm động:
- Thảo Nhi, em có biết không? Tuy chúng ta chỉ là hai ngưá»i xa lạ, nhưng vá»›i em, chị còn thương hÆ¡n cả ruá»™t thịt cá»§a mình... bây giá» chị má»›i hiểu ra... Tại sao, khi bác sÄ© tuyên bố là em không còn hy vá»ng sống thì các ý niệm đầu tiên trong đầu chị là 'váºy thì ta cÅ©ng không thiết sống nữa!' Ta sẽ trả thù! Và cái ý niệm đó nung nấu... chị không thiết tha cả vá»›i tình yêu cá»§a Thế Vỹ.
o0o
Thảo Nhi Ä‘i há»c, cái hôm đó vui lạ lùng. Chúng bạn vây quanh Thảo Nhị Chúng công kênh con bé lên, Ä‘i má»™t vòng sân trưá»ng, vừa Ä‘i vừa hét:
- Hoan hô Thảo Nhi! Hoan hô! Hoan hô!
Thế Vỹ và Thiệu Khiêm nhìn cảnh đó cảm động, cả hai quay lại nhìn nhaụ Tình bạn sau những ngà y và o sinh ra tá»... bây giá» nó quyện chặt lấy từng tế bà o cá»§a hai ngưá»i... má»™t thứ tri ká»· sắt son mà không phải chỉ có Thế Vỹ vá»›i Thiệu Khiêm, mà ngay cả giữa Thanh Thanh vá»›i Thạch Lá»±u nữạ Äám 'sáu ngưá»i' như cà ng ngà y cà ng gắn bó hÆ¡n.
Nhưng giữa cái không khà đang ngáºp trà n hạnh phúc đó, má»™t sá»± kiện má»›i lạ đến.
Gần như lúc nà o cÅ©ng váºy... cái vui bao giá» cÅ©ng khó trưá»ng tồn, cÅ©ng bị khuấy động... khi có sá»± xuất hiện cá»§a ngưá»i thứ bạ
o0o
Chuyện đến và o buổi chiá»u, má»™t ngà y cuối tháng mưá»á»‹ Bấy giá» thá»i tiết Ä‘ang chuyển sang đông. Bầu trá»i âm u se se lạnh. Cây ngô đồng ngoà i vưá»n bắt đầu rụng lá, trong lúc cây phong lại đỠlá trong vưá»n. Khung cảnh má»™t mà u tan tác, nhưng trong nhà há» Phúc thì lại khác... má»i ngưá»i Ä‘ang quây quần trên bà n ăn, cưá»i nói vui vẻ. ông Chấn Äình nhìn quanh rồi thở ra nói:
- Nếu giữ mãi được cái hạnh phúc thế nà y thì hay biết mấỵ
Nhưng ngay lúc đó, lão Trưá»ng Quý từ ngoà i cổng chạy và o thưa:
- Bẩm ông, có má»™t cô tá»± xưng là há» Hoa từ Bắc Kinh đến, ngỠý muốn gặp cáºu Thế Vỹ.
Thế Vỹ nghe nói giáºt mình, buông đũa xuống.
- Cái gì? ông nói cô ấy hỠgì? Tên gì chứ?
ông Trưá»ng Quý nói:
- Dạ nghe nói là hỠHoạ Cái hỠrất lạ ở xứ Dương Châu nà y, chẳng ai có hỠđó cả.
Thanh Thanh nghe nói biến sắc, còn bà Tịnh Chi thì có vẻ ngỡ ngà ng.
- Cô ấy đến đây má»™t mình? Từ Bắc Kinh á»
- Dạ không, Ä‘i theo còn có má»™t ngưá»i vú và má»™t tá»› trai nữạ
Thế Vỹ đặt chén xuống, đứng dáºy bối rốị
- Quà vị ở đây cứ dùng cÆ¡m, tôi ra ngoà i xem thế nà á»
Thảo Nhi cũng phóng xuống.
- Cho em đi theo anh vớị
ông Chấn Äình nói:
- Má»i cô ấy và o nhà trước, rồi tÃnh saụ
o0o
Thế Vỹ đi ra và đối mặt ngay với Hoa Du Lâm.
Hoa Du Lâm đứng đấy, ngưá»i đầy vẻ phong trần, bá»™ quần áo mà u hồng, ngoà i có thêm chiếc áo khoác Ä‘en có thêu hoa, tay nải mang trên vai, hai chiếc bÃm nhá» thả trước ngá»±c. Dáng dấp cao ráo, đẹp gái nhưng cÅ©ng tháºt phong lưụ
Thế Vỹ đứng ngẩn ra, sá»±c nhá»› lại lúc mình bá» nhà ra Ä‘i, con đưá»ng dẫy đầy chông gai, váºy mà cô gái nà y vẫn đến được. Rõ là thừa can đảm... Lúc đó Thế Vỹ má»›i nhá»› sá»±c ra Hoa Du Lâm là vị hôn thê cá»§a mình, má»™t ngưá»i vợ chưa cưới và cÅ©ng chưa há» gặp mặt qua má»™t lần, Và Thế Vỹ chợt thấy lúng túng.
Cô gái cÅ©ng nhìn Thế Vỹ, rồi lên tiếng há»i trước:
- Anh... anh là Hà Thế Vỹ à ?
Thế Vỹ gáºt đầu:
- Vâng, tôi đây, còn cô là ...
Cô gái không trả lá»i, há»i vặn lại:
- Chắc chắn anh là Hà Thế Vỹ chứ?
- Không lẽ tôi mạo nháºn?
Cô gái đáp và ánh mắt hằn lên sá»± giáºn dữ:
- Váºy thì tốt! Tôi chÃnh là Hoa Du Lâm đây!
Thế Vỹ cà ng lúng túng... khi xác định rõ cô gái trước mặt là vị hôn thê cá»§a mình. Cô ta tìm đến đây là m gì? Phải có mục Ä‘Ãch.
Thế Vỹ nghe Hoa Du Lâm nói:
- Nà y cái anh Hà Thế Vỹ kia, anh nghe tôi nói nà y... anh là con ngưá»i bốc đồng, thiếu suy nghÄ©... anh Ä‘ang ở Bắc Kinh, không hà i lòng vá»›i cảnh sống nhung lụa cá»§a mình, anh nghe đồn vá» sá»± tiến bá»™ cá»§a Quảng Châu, thế là muốn hấp thụ cái má»›i, anh đã bá» nhà trốn Ä‘i... Anh muốn tìm cho mình má»™t thế giá»›i mớị Nhưng mà ... anh rõ là con ngưá»i Ãch ká»·... vô trách nhiệm, anh cá»±c Ä‘oan... Anh đã là m việc má»™t cách không đắn Ä‘o suy nghÄ©. Bởi vì anh bá» nhà ra Ä‘i như váºy... ngưá»i ta sẽ đánh giá thế nà ỠCó phải anh đã tạo ra ná»—i Ä‘au cá»§a gia đình há» Hà và ná»—i nhục cho nhà há» Hoa chúng tôi không? Bản thân tôi... rõ tôi là con ngưá»i chịu nhiá»u thiệt thòi, oan ức nhất... Ngưá»i ta đã nhìn tôi bằng cặp mắt thế nà á»... Tôi đã phải sống má»™t cách khổ tâm thế nà o trong suốt ná»a năm qua anh biết không? Mãi lúc gần đây, nghe nói anh lưu lạc đến Phúc gia trang ở cái xứ Dương Châu nà y... và tôi không dằn được nữa, tôi bất chấp gian khổ tìm đến đây... Äến đây không phải vì anh mà chỉ vì... anh biết đấy, tôi tuy là đà n bà con gái, nhưng tôi cÅ©ng là ngưá»i... Tôi thà chết chứ không chịu nhục!
Thế Vỹ ngỡ ngà ng nhìn Du Lâm, cái thái độ của nà ng là m chà ng chết cứng. Thế Vỹ không có một khoảng trống để bà o chữa cho mình. Du Lâm lại tiếp:
- Anh chá»§ trương tá»± do, anh tưởng là tôi không cần cái đó chắc? Sao váºá»· Anh không đồng ý chuyện cha mẹ đặt đâu ngồi đấỵ Anh phá»§ nháºn chuyện hôn nhân cá»§a chúng tạ Còn tôỉ Anh tưởng tôi hà i lòng chắc? Anh tốt nghiệp ở đại há»c Bắc Kinh, anh tưởng như váºy mình là ngưá»i trà thức, văn minh có tư tưởng má»›i, anh muốn đạp đổ những cái mà anh cho là há»§ láºu, phản truyá»n thống cá»§a xã há»™i phong kiến... Thế còn tôỉ Tôi cÅ©ng đâu phải là đứa dốt nát. Tôi cÅ©ng được hấp thụ văn hóa má»›i... Váºy cÅ©ng biết đến quyá»n lợi bản thân, tôi cÅ©ng muốn tá»± chá»§... tôi cÅ©ng không phải là con ngưá»i hà m hồ... Nói tháºt vá»›i anh, khi nghe gia đình hai bên đặt để chuyện chúng mình, tôi cÅ©ng đã phản kháng và định là m má»™t cuá»™c cách mạng nữa chứ, nhưng không ngá»... anh lại Ä‘i trước tôi má»™t bước, anh bá» Ä‘i mất. Tại saá» Anh lại là m như váºá»· Anh là nam nhi chi chà mà ... Có muốn là m gì thì phải rõ rà ng rà nh rẽ... Tại sao không dám đối mặt vá»›i cha mẹ... tranh luáºn cho ra lẽ. Anh tá»± do cho mình là má»›i, định là m cách mạng xã há»™i... vây sao anh không dám đứng ra đặt thẳng vấn đỠvá»›i gia đình anh, gia đình tôi, để há»§y bá» hôn nhân kia đỉ Anh lại chạy trốn. Hèn quá! chẳng có má»™t chút gì là dÅ©ng khà cá»§a đà n ông con trai... Anh rõ là không xứng để để được là m chồng tôi...
Du Lâm nói liá»n má»™t hÆ¡i, đến bà vú há» Từ Ä‘i theo cÅ©ng sợ hãi, bà bước tá»›i, sụp ngưá»i trước mặt Thế Vỹ năn nỉ.
- Cáºu Thế Vỹ nà y chúng tôi từ Bắc Kinh đến đây, trên đưá»ng đã gặp khá nhiá»u gian khổ. Lúc ở Bắc Kinh, tiểu thư tôi cÅ©ng đã cãi nhau vá»›i gia đình má»™t tráºn rồị Vì váºy, có rất nhiá»u chuyện bá»±c mình, tiểu thư tôi Ä‘ang nóng giáºn, xin công tá» bá» qua cho, đừng chấp nhất. Äừng nghe những gì cô tôi đã nóị
Du Lâm quay qua trừng mắt với vú Từ.
- Nà y vú, tôi có mượn đâu, tại sao vú lại nói váºy... vú định hạ mình năn nỉ hắn à ? Không cần... tôi chẳng thiết gì hắn đâu... bao giá» tôi nói hết chuyện cho hắn rõ, là mình sẽ Ä‘i ngay không ở lại đây đâu...
Vú Từ sợ hãị
- Nhưng mà tìm được cáºu Thế Vỹ đâu phải dá»… dà ng? Bây giá» tiểu thư định bỠđị Tại sao ta không kéo cáºy ấy cùng Ä‘i luôn?
- Hừ?
Du Lâm chưa kịp nói, thì đã có tiếng bước chân và tiếng gáºy Ä‘i rạ Bà Tịnh Chi và Thảo Nhi Ä‘ang ra đến... Khuôn mặt bà tái bệch. Bà sá» soạng tìm Thế Vỹ, run giá»ng há»i:
- Nguyên Khải! Nguyên Khải đâu rồi... Ai đến tìm con đấỷ Cô gái nà y là ai váºá»· Bạn cá»§a con phải không? Cô ấy nói gì váºá»· tại sao... mẹ nghe mà chẳng hiểu gì cả
zDu Lâm kinh ngạc nhìn bà Tịnh Chi, nà ng hoà n toà n không hiểu gì cả... tại sao đà n bà mù nà y gá»i Thế Vỹ là con, vá»›i cái tên khác là Nguyên Khảỉ Phải chăng đây là chuyện mạo danh? Du Lâm còn Ä‘ang thắc mắc thì lại thấy Thảo Nhi đứng cạnh đó, khoa tay múa chân ra dấu như bảo Du Lâm đừng nói gì cả...
Thế Vỹ thấy bà Tịnh Chi đã ra đến, vội bước tới dìu bà rồi quay sang Du Lâm nói:
- Tôi thấy thì tạm thá»i cô hãy ở lại đâỵ Tất cả những chuyện khác... từ từ chúng ta sẽ giải quyết saụ được chứ?
Bà Tịnh Chi không hiểu sao vội vã nói:
- Äúng đấy! Äúng đấy! Cô là bạn gái cá»§a con trai tôi, thì cÅ©ng là ngưá»i nhà , cô hãy đợi ở đâỵ
Rồi quay ngưá»i và o trong, bà gá»i:
- Nguyệt Nương ơi! Nguyệt Nương! hãy chuẩn bị một cái phòng cho sạch sẽ, để cô nương đây nghỉ nhé.
Con trai tôỉ Hoa Du Lâm quay lại, lại thấy mấy ngưá»i nữa xuất hiện. ông Chấn Äình và bà Nguyệt Nương vá»›i thái độ kỳ quặc... Há» như lo lắng má»™t Ä‘iá»u gì? Rồi má»™t cô gái khác đứng tá»±a cá»a, vá»›i ánh mắt buồn không kém hướng vá» phÃa Thế Vỹ.
Du Lâm quay trở lại vá»›i chà ng thanh niên trước mặt, nghiêm giá»ng:
- Anh là aỉ Nói tháºt Ä‘i! Anh không có quyá»n mạo nháºn Hà Thế Vỹ nhé! Chuyện đó không hay ho gì đâu, tôi ghét nhất là chuyện cầm nhầm.
Thế Vỹ cà ng lúng túng hÆ¡n nữa... Anh chà ng hết nhìn ngưá»i nà y rồi nhìn ngưá»i khác, không biết phân bua ra saá»
Má»™t cÆ¡n gió thôỉ ùa và o phòng, mang đến cái lạnh cho má»i ngưá»i.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 09:19 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
09
Hoa Du Lâm được sắp xếp ở trong phòng dà nh riêng cho khách ở Hiên Tây Phúc gia trang.
Vì là khách cá»§a Thế Vỹ, nên Du Lâm được Nguyệt Nương quý trá»ng. Bà cho gá»i gia nhân tức tốc dá»n dẹp phòng, xách hà nh lý mang cả nước rá»a mặt thức ăn đến táºn phòng cho Du Lâm.
Tối hôm sau khi má»i chuyện lặt vặt đã tươm tất. Du Lâm ngồi trong phòng, bên ngá»n đèn dầu, nhìn ra cá»a sổ. Trăng tháºt sáng bất giác nà ng nhá»› đến Bắc Kinh... Nhưng mà cái không khà trong phòng đầy vẻ thư hương, bà n ghế trong phòng là những chiếc ghế gá»— được trạm trổ tỉ mỉ. Cả bá»™ trưá»ng ká»· cẩn sà cừ. Trên tưá»ng là những bức tranh thá»§y mạc, rồi còn những cháºu lá» cổ bà y trong tá»§ kÃnh... Tất cả những cái đó, bất giác là m Du Lâm ngÆ¡ ngẩn.
Cái tay Hà Thế Vỹ nà y... hắn đóng vai trò gì ở đâỷ
Còn chuyện Phúc gia trang nữa... sao có nhiá»u bà ẩn thế? Du Lâm Ä‘ang phân vân nghÄ© ngợị Thì Thế Vỹ bước và á»
Thế Vỹ đã có má»™t sá»± sắp xếp chuẩn bị nên có vẻ bình thản... Cái cô nà ng Hoa Du Lâm nà y... đến đây dù dưới bất cứ má»™t động cÆ¡ nà o, mục Ä‘Ãch gì thì cÅ©ng là đại diện cá»§a gia đình hai bên, cÅ©ng là ngưá»i mà cha mẹ chà ng đã lá»±a chá»n cÅ©ng là tiếng gá»i tình thâm. Má»™t bức thư cá»§a cha mẹ gởi cho Thế Vỹ đã khiến chà ng xúc động. Rồi lá»i tá» bà y kể lể cá»§a vú Từ và ngưá»i tá»› trai tâm phúc... Những Ä‘oạn hà nh trình gian khổ... Thế Vỹ ý thức Ä‘iá»u đó... vì chà ng đã từng trải quạ
Do đó, dù có thÃch hay không. Thế Vỹ cÅ©ng không dấu được sá»± thán phục. Nhất là những lá»i Du Lâm nói ban chiá»u cho thấy Du Lâm là cô gái có há»c, hiểu biết có bản lÄ©nh chứ không phải thuá»™c hạng gái phòng the phong kiến. Và nói chuyện vá»›i Du Lâm, chắc chắn Thế Vỹ sẽ dá»… tìm được sá»± đồng cảm hÆ¡n.
Tóm lại thế nà o thì... Thế Vỹ thấy cÅ©ng phải phÆ¡i bà y hết tất cả sá»± tháºt.
Vì váºy và o phòng, vừa ngồi đối diện vá»›i Du Lâm là Thế Vỹ nháºp đỠngaỵ Chà ng kể má»™t cách cặn kẽ chuyện mình tình cá» gặp Thảo Nhi, Thanh Thanh thế nà o, đến Phúc gia trang. Chuyện bị cầm chân... Rồi chuyện bà Tịnh Chi, ông Chấn Äình, chuyện Thiệu Khiêm, Thiệu Văn... Chuyện mở lại trưá»ng Láºp ChÃ... Tất cả những gì nhá»› được, nói được Ä‘á»u nói cả. Riêng chuyện tình yêu giữa chà ng và Thanh Thanh, Thế Vỹ giấu kÃn.
Du Lâm vừa ngồi uống trà và vừa lặng lẽ lắng nghẹ Câu chuyện gần như thần kỳ, là huyá»n thoại chứ không có tháºt. Äôi mà y Du Lâm chau lạị Mãi cho đến khi Thế Vỹ kể hết Du Lâm má»›i thở dà ị Tháºt tình mà nói, nếu Du Lâm trót rÆ¡i và o cái hoà n cảnh đó Du Lâm cÅ©ng không biết phải tÃnh sao...
Thế Vỹ thấy Du Lâm yên lặng, chà ng tiếp:
- Hoa Tiểu Thư nà y...
Nhưng Du Lâm đã gạt ngang:
- Anh hãy gá»i thẳng tên tôi là Du Lâm.
Thế Vỹ nói:
- Vâng, Du Lâm. Câu chuyện tôi má»›i nghe qua đã thấy nó như hoang đưá»ng, nhưng mà tất cả những gì tôi vừa kể là sá»± tháºt... Và tôi như đã bị cuốn hút và o và không là m sao thoát ra được... Bây giá» Du Lâm đã thấy rồi những ngưá»i ở Phúc gia trang nà y... Du Lâm hẳn cảm thông được ná»—i mất con cá»§a bà Tịnh Chị Và tôi không chỉ là niá»m hy vá»ng mà cả hạnh phúc cá»§a bà ấy... tôi không có quyá»n là m vỡ nát cả hạnh phúc mong manh trước mặt cá»§a Phúc gia trang.
Hoa Du Lâm chợt kêu lên:
- Hạnh phúc à ? Anh dám coi cái tình trạng nà y là 'hạnh phúc' á»
Thế Vỹ ngẩn ra không hiểu Du Lâm định nói gì Du Lâm đã đứng dáºy, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng như suy tÃnh. Äôi lúc nhìn lên trần nhà , rồi nhìn ra cá»a sổ. Äể rồi cuối cùng má»›i dừng lại trước mặt Thế Vỹ.
- Xong. Anh đã kể hết chuyện cho tôi nghẹ Bây giá» thì tôi đã biết trong ná»a năm qua anh đã là m những gì... Thì ra, anh không thÃch ở lại Bắc Kinh là m con ruá»™t, mà lại thÃch là m má»™t con giả. Anh không thÃch trả hiếu cho cha mẹ ruá»™t mình, lại Ä‘i trả hiếu cho cha mẹ ngưá»i khác... Chẳng phải chỉ có váºy... Anh còn là m chuyện không công cho ngưá»i ta... Äám trẻ thất há»c ở trưá»ng cấp 1 Láºp ChÃ, rồi bé Thảo Nhi... Rõ là anh đã được khá nhiá»u thứ hay cho lắm đó chứ?
Lá»i cá»§a Du Lâm là m Thế Vỹ lúng túng.
- Con ngưá»i anh rõ là kỳ cục. Chúng ta Ä‘i há»c ngay từ nhỠđã từng biết 'Phải hiếu thảo vá»›i cha mẹ, phải biết thương yêu anh em trong nhà '. Váºy mà anh thì quá lung tung. Cha mẹ mình lại bá» qua má»™t bên, chỉ nghÄ© đến ngưá»i khác...
Du Lâm lại nóị Giá»ng lưỡi có vẻ châm biếm, khiến Thế Vỹ bứt rứt, phải biện minh.
- Cha mẹ tôi thì xưa tá»›i giá»... Cuá»™c Ä‘á»i phẳng lặng bình thưá»ng chứ chưa bao há» gặp giông bão hay sóng to gió lá»›n... cuá»™c sống nói chung là quá hạnh phúc. Ở Bắc Kinh tôi cÅ©ng được ngưá»i ta gá»i là 'thiếu gia', không phải là m gì động đến cái móng taỵ Còn ở đây hai bác ở gia đình há» Phúc nà y Ä‘á»u gặp quá nhiá»u cảnh khổ gần như kiệt sức, tình cảnh rất đáng thương... tôi không thể không động lòng.
- Vì váºy, anh thà là ở lại để là m đứa con giả?
- Không hẳn là như váºy... Äó chỉ là chuyện tạm thá»i... Tôi nà o có định ở lại lâu dà i đâu... má»™t lúc nà o đó khi tâm thần cá»§a lão phu nhân ổn định. Là tôi sẽ Ä‘i...
- Có đứa con hiếu thảo như anh bên cạnh thì đến bao giá» bà ấy má»›i ổn định tâm thần được chứ? Theo tôi thấy thì bà ta thà là bị chịu cảnh mù lòa hiện nay, chứ không muốn hoà n toà n tỉnh táo hay sáng mắt để biết được sá»± tháºt.
Lá»i cá»§a Du Lâm là m Thế Vỹ lúng túng. Thế Vỹ không còn biết biện luáºn sao, chỉ nói:
- Du Lâm nà y! Tôi van cô đừng có lá»›n tiếng quá... Mình thảo luáºn nhá» má»™t tÃ... Äể không lão phu nhân nghe thấy, tá»™i nghiệp bà tạ
Du Lâm nhìn Thế Vỹ.
- Anh tháºt tâm lo lắng, thông cảm cho bà lãá»
Thế Vỹ bứt rứt.
- Váºy chứ cô đã nghe hết chuyện rồi... cô vẫn không thấy động lòng thương á»
- Tháºt ra thì tôi có động lòng... Nhưng cái động lòng đó không phải là vì gia đình há» Phúc nà y, mà là vì anh. Tôi chưa há» thấy trên Ä‘á»i nà y ai lại má»m yếu và bình thản như anh váºá»µ Thôi được... có lẽ tôi cần phải có má»™t thá»i gian để suy xét, nghÄ© ngợị Nói tháºt anh biết, lần nà y đến Dương Châu là tôi đã nháºn lệnh cá»§a gia đình hai bên, bằng má»i giá phải áp tải anh vá» Bắc Kinh. Nhưng vá»›i cá nhân tôi... thì tôi chỉ muốn đến đây xem thá» anh là nhân váºt như thế nà o... Dung nhan ra sao... có cái gì lẫy lừng mà chẳng coi tôi ra ký lô gì cả...
Thế Vỹ thở dà i:
- NghÄ©a là ý cô muốn nói, đến để há»i tá»™i tôi chứ gì?
Hoa Du Lâm chớp chớp mắt rồi nói:
- Không hẳn như váºá»µ Tôi không chỉ há»i tá»™i mà còn kêu án và bắt anh phải phục tùng. Nhưng mà ... Khi tá»›i đây thấy nhiá»u thứ phức tạp quá nên trước khi là m chuyện đó tôi thấy cần phải nghiên cứu má»™t cách kỹ lưỡng.
Và rồi Du Lâm quay sang nhìn Thế Vỹ cưá»i:
- Hãy yên tâm, là m cái gì tôi cũng hết sức bình tĩnh, khách quan, chứ không hồ đồ đâụ
Và cuộc nói chuyện của hỠđến đây tạm kết thúc.
Bên ngoà i bóng tối tá»a giăng, đêm đã khuyạ Thế Vỹ đã rá»i phòng Du Lâm... mà tâm sá»± vẫn nặng ná».
o0o
VỠđến phòng, Thế Vỹ đã thấy Thanh Thanh có mặt trong phòng chà ng. Cô nà ng có lẽ đã ngồi đây khá lâụ
Vừa thấy Thế Vỹ bước và o cá»áº¡ Thanh Thanh đã tiến tá»›i nhà o và o lòng chà ng. Từ ngà y quen biết đến giá», chưa bao giá» Thanh Thanh tá» ra cảm xúc như thế. Miệng Thanh Thanh ká» sát tai Thế Vỹ nói:
- Anh Thế Vỹ... Em xin lá»—i anh. Ban nãy em đã đứng ngoà i nghe lén chuyện cá»§a anh vá»›i cô Du Lâm đó... Và nhá» váºy em má»›i biết... Em má»›i thấy là vị hôn thê cá»§a anh quả là má»™t nhân váºt rất đáng nể vì... ChÃnh nhá» váºy mà em má»›i hiểu tại sao ngưá»i lá»›n há» muốn... môn đăng há»™ đối... Em đã nghe chị ấy phân tÃch và lý luáºn. Thì ra chị ấy má»›i xứng đáng là vợ cá»§a anh. Từ trình độ há»c vấn đến kiến thức. Ngà y xưa vì không biết Chị Du Lâm thế nà o, nên em má»›i bình thản, chứ còn bây giá»... Em thấy thì... vì váºy... vì váºy... Em muốn nói vá»›i anh là nếu bây giá» anh không còn thương em thì... Em cÅ©ng không dám trách... vì em không dám tranh già nh vá»›i chị ấy!
Thế Vỹ ngạc nhiên, đỡ Thanh Thanh dáºy, nhìn và o mắt ngưá»i yêụ Thế Vỹ há»i:
- Thanh Thanh! Em không còn tin tưởng anh à ?
- Là m sao em dám là m chuyện đó?
Thanh Thanh lùi lại một bước nhìn Thế Vỹ, một cách buồn bã.
- Tuy là trước đó, em cÅ©ng biết chuyện anh đã có vị hôn thê... nhưng mà chuyện đó rất mÆ¡ hồ. Em chẳng suy nghÄ© gì cả. Mãi cho đến hôm nay, khi mà ngưá»i con gái bằng xương thịt xuất hiện trước mặt... Thì em má»›i hiểu ra ngưá»i ta là trà thức, con nhà khuê các... và đứng trước mặt chị ấy, em má»›i thấy mình bé nhá» vô cùng...
- Bé nhá» Ã ? ÄÆ°á»£c bé nhá» như em, cÅ©ng có chán vạn ngưá»i nể phục... Thanh Thanh em đừng có nghÄ© như váºy... Trong thá»i gian bên nhau, chúng ta đã trải qua biết bao nhiêu thá» thách Ä‘au khổ. Chúng ta đã từng hạnh phúc... Váºy mà ... em vẫn còn chưa tin tưởng anh á» Em cÅ©ng không tin cả bản thân mình... Thú tháºt, sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a Du Lâm cÅ©ng là m cho anh lúng túng, bứt rứt. Nhưng cô ấy chưa lung lạc được vị trà cá»§a em trong trái tim anh. Chưa đâu em ạ...
Thanh Thanh đưa tay lên dụi mắt:
- Anh đừng nói những lá»i đó để an á»§i em... Äể em tiếp tục nằm mợ Rõ rà ng là Chị Du Lâm hÆ¡n hẳn em... Và má»™t lúc nà o đó... Chỉ khiến cho em cà ng Ä‘au khổ thêm. Em sẽ có cảm giác mình bị lừa dốị
Thế Vỹ bước tới xiết mạnh đôi vai Thanh Thanh:
- Lừa dốỉ Ai lừa dối em chứ? Nếu em không tin anh thì em hãy há»i Thiệu Khiêm Ä‘i, xem anh đã nói gì vá»›i cáºu ấỷ
Và Thế Vỹ ôm lấy Thanh Thanh và o lòng nói:
- Thanh Thanh... Em đừng nghi ngá» gì cả. Tháºt ra thì nếu luáºn vá» há»c lá»±c, vá» kiến thức văn hóa vá» thân thế... Em không bằng Du Lâm... Nhưng mà ... Em phải biết ngưá»i anh yêu là em... Anh muốn cưới em là m vợ chứ không phải má»™t đứa con gái nà o khác...
Thanh Thanh lắc đầu:
- Em không nghe... Em không dám nghe đâụ
Thế Vỹ bực mình
- Thanh Thanh. Em không sợ anh giáºn à ?
Thanh Thanh vội nói:
- Anh đừng giáºn, đừng bao giá» giáºn! Nhưng anh phải biết là ... Em rất sợ... Em sợ là rồi đây anh sẽ theo chị ấy vá» Bắc Kinh... Äến đấy anh quên hết. anh không còn nhá»› đến Thảo Nhi, phu nhân, đám há»c trò, và cả em nữa... Bởi vì, những gì Chị Du Lâm nói ra em cảm thấy Ä‘á»u hữu lý, Ä‘á»u chặt chẽ... Äá»u là m cho Thế Vỹ bà ng hoà ng. Tại saá» tại sao chẳng trả hiếu cho cha mẹ ruá»™t lại Ä‘i hiếu thảo vá»›i cha mẹ ngưá»á»‰ Thanh Thanh rất có lý khi sợ hãi...
Thế Vỹ chợt hiểu rạ Và Thế Vỹ thấy có một áp lực lớn đè nặng trên trái tim mình.
o0o
Cái áp lá»±c đó theo thá»i gian cà ng lúc cà ng trở nên nặng. Và Du Lâm dưới sá»± sắp xếp cá»§a Phúc gia trang đã tạm thá»i lưu lại, nhưng vá»›i bản chất hiếu động Du Lâm không chịu ngồi không. Trong những giây phút rá»—i rảnh, Du Lâm đã chuyện vãn vá»›i Nguyệt Nương, há»i thăm bé Thảo Nhi và tâm sá»± vá»›i cả bà Tịnh Chi... Du Lâm cÅ©ng không bá» qua trưá»ng cấp 1 Láºp ChÃ, nà ng tò mò đến đấy và vá»›i đám há»c trò nà ng cùng chúng vui đùa, dạy chúng hát những bà i hát dà nh cho trẻ con. Chẳng hạn như bà i:
Chúng ta là những ngưá»i đến từ muôn phương
Chúng ta đã gặp nhau dưới má»™t mái trưá»ng
Bạn là nam sinh, tôi là nữ
Nhưng há»c chung cùng má»™t lá»›p
Chúng ta có tình thương của thầy
không khác gì tình yêu của cha mẹ
Mây trắng vẫn trôi trên trá»i cao
Bầu trá»i vẫn xanh, cá» cây Ä‘áºm mà u
Tình thầy trò ta mãi vững bá»n cùng trá»i đất
Mặc thá»i gian trôi
Như nước qua cầu
Cánh buồm vẫn căng với gió
Và chúng ta ngồi đây hát ca
Mừng cho cuá»™c Ä‘á»i hạnh phúc
Chẳng còn chia ly, chẳng còn buồn khổ
Mãi mãi sau đây
Sẽ không bao giỠquên những ngà y nà y...
Äám há»c trò nó thÃch Du Lâm vì Du Lâm dạy cho nó hát. Gặp Du Lâm ở đâu chúng cÅ©ng luôn miệng gá»i là cá»™ Cái tình cảm chúng dà nh cho Du Lâm là m cả Thiệu Khiêm phải ngạc nhiên.
Thiệu Khiêm nói với Thế Vỹ.
- Nà y, vị hôn thê của anh quả là 'kỳ nữ' đấỵ Muốn thu phục được nhân tâm kiểu cô ấy không phải là dễ đấỵ
Nói xong như nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, chợt Thiệu Khiêm nắm lấy ngá»±c áo Thế Vỹ nói:
- Nà y nà y... Anh đã báo cáo cho vị hôn thê anh biết chuyện giữa anh và Thanh Thanh chưả Nếu anh ngại, anh không nói thi `tôi sẽ đại diện anh nóị
Thế Vỹ đẩy tay Thiệu Khiêm ra, nói:
- Là m gì vá»™i vã như váºá»· Anh không thấy là Du Lâm không có lấy má»™t giây phút rãnh rá»—i à ? Nhưng Du Lâm là cô gái thông minh... Cô ấy đã nói vá»›i tôi là bây giá» Ä‘ang thu tháºp bằng chứng để láºp cáo trạng tôi thì dù tôi không nóị Cô ấy ở lại Phúc gia trang chỉ trong và i ngà y là rõ tất.
Vâng, cái mà Thế Vỹ nói không phải là vô lý. Vì chỉ cần nhìn thái độ cá»§a Thanh Thanh là Lâm đã nghÄ© ra... trong bất cứ tình huống gì khi có mặt Thế Vỹ là ánh mắt cá»§a Thanh Thanh không bao giá» rá»i Thế Vỹ. Bên cạnh đó bà Tịnh Chi gá»i Thế Vỹ là con trai mà miệng lại luôn mồm gá»i Thanh Thanh là dâu con, rồi còn nữa, Thảo Nhi nói bất cứ Ä‘iá»u gì cÅ©ng ghép đôi Thanh Thanh vá»›i Thế Vỹ... Bấy nhiêu đó chưa đủ để Du Lâm kết luáºn? Nhưng Du Lâm vẫn để trong lòng, không nói rạ
Má»™t buổi tối mấy hôm sau, khi Du Lâm Ä‘i và o phòng sách cá»§a ông Chấn Äình. Giữa lúc ông ấy Ä‘ang nói chuyện vá»›i Thế Vỹ vá» chuyện bác Hải cá»§a Thảo Nhị ông cho biết đã cho ngưá»i đến khắp nÆ¡i tìm Lý Äại Hải mà ông vẫn biệt tâm vô âm tÃn... ông không dám tiết lá»™ ra sợ Thảo Nhi buồn... Sau đấy há» còn đỠcáºp đến Hoa Du Lâm. ông Chấn Äình thắc mắc không biết Du Lâm sẽ còn ở đây bao lâu, rồi sá»± việc sẽ diển biến thế nà o... ông sợ bà Tịnh Chi sẽ biết sá»± tháºt và bà ấy sẽ buồn. Giữa lúc hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau chuyện đó thì Du Lâm bước và á»
-Thưa bác!
Du Lâm nháºp đỠngay không khách sáá»
- Bác có thấy bác, anh Thế Vỹ, Thanh Thanh, Thảo Nhi, và cả Nguyệt Nương nữa... Ä‘á»u Ä‘ang âm mưu là m má»™t chuyện tà n nhẫn nhất không?
ông Chấn Äình nhạc nhiên:
- Cái gì? Bác tà n nhẫn? tại sao cháu lại nói như váºá»·
Du Lâm phân tÃch:
- Äúng... Bác hãy suy nghÄ© xem có đúng không? Cả đám ngưá»i tụ nhau lại... và dung túng cho cái hà nh vi trốn chạy sá»± tháºt cá»§a bác gáị Äiá»u đó có đúng không? Ná»™i cái chuyện mù lòa cÅ©ng đã là cái cá»› chạy trốn rồị Nhưng nếu để ý kỹ bác sẽ thấy là , rõ là mắt bác gái có mù nhưng trái tim cá»§a bác ấy không mù... Vì váºy đúng ra má»i ngưá»i ở đây có thể ngăn chặn được cái hà nh vi đó... Nhưng ai ai cÅ©ng không muốn, cÅ©ng sợ... Và mượn cái là vì thương hại để cho tình trạng giả dối đó tiếp diá»…n... Và chẳng những tình trạng sức khá»e váºt chất cá»§a bác gái bệnh há»an suy yếu, mà tinh thần cÅ©ng chẳng khá»e mạnh gì. Há»i như váºy là tốt hay là bất hạnh.
Thế Vỹ sợ ông Chấn Äình buồn vá»™i nói:
- Du Lâm, cô đừng nói như váºy, những Ä‘iá»u cô nghÄ©, chúng tôi cÅ©ng đã từng phân tÃch qua...
- Váºy thì cà ng báºy hÆ¡n. Sao đã phân tÃch rồi mà để tình trạng kéo dà ỉ Có phải là sẽ khiến nó tồi hÆ¡n không?
Rồi Du Lâm lắc đầu nói tiếp:
- Sá»± lưá»ng gạt đầy thiện ý nà y không hay đâu, nó giống như tiếp tay cho bác gái đà o sâu cái hố để ẩn thân, cô láºp mình trong đó. Vì váºy tốt nhất là ngưng lại, không những phải kéo bác ấy ra để bác ấy phải đối diện sá»± tháºt, mà chuyện nà y sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải là m thôị Chứ không lẽ anh Thế Vỹ đồng ý cả Ä‘á»i ở lại đây để đóng vai Phúc Nguyên Khải mãi á»
Lá»i cá»§a Du Lâm là m Thế Vỹ giáºt mình. Äó là sá»± tháºt là vết thương Ä‘au nhói trong tim Thế Vỹ.
ông Chấn Äình cÅ©ng lặng im không biết ứng phó ra sao, tháºt lâu ông má»›i lên tiếng.
- Vâng... rõ rà ng là thương bà ấy mà chúng tôi đã là m chuyện dại dá»™t... không phải tôi không biết, ngay từ đầu tôi đã chống đối chuyện để Thế Vỹ đóng vai Nguyên Khải... Tôi đã phản đối má»™t cách dữ dằn, nhưng rồi sau đấy không biết nghÄ© sao, tôi lại thá»a hiệp... không phải chỉ vì tôi thương hại vợ tôi mà còn có lẽ vì... bây giá» tôi đã già ... tôi đã suy yếu... Chuyện Thế Vỹ mang bé Thảo Nhi và Thanh Thanh đến đây... chợt nhiên như khÆ¡i dáºy trong lòng tôi cái hạnh phúc, cái ấm cúng gia đình mà đã lâu ngá»§ yên trong lòng. Lý trà tôi lu mỠđị Váºy thì chuyện nà y... không phải chỉ vợ tôi mà cả tôi cÅ©ng Ä‘ang tá»± lừa dối mình...
Äây là lần đầu tiên, ông Chấn Äình bá»™c bạch tâm sá»± sâu kÃn cá»§a mình. Cái dáng dấp cứng cá»i bá» ngoà i, nhưng trái tim lại má»m yếu bên trong. Thế Vỹ nghe và cảm động, má»™t sá»± tháºt chua xót.
Du Lâm đang yên lặng, lên tiếng:
- Tôi chỉ còn ở lại đây Ãt lâu là sẽ quay ngay vá» Bắc Kinh, riêng vá» Thế Vỹ anh có định ở lại hay theo tôi vá» Bắc Kinh thì tùy anh. Bởi vì đây là má»™t vấn đỠkhác... nhưng tôi cÅ©ng mong là anh nên suy nghÄ© cặn kẽ, xem những gì mình đã là m nó có má»™t giá trị tương đối nà o không? Hay là lợi bất cặp hạỉ
Và Du Lâm không đợi phản ứng cá»§a Thế Vỹ, nà ng cúi đầu chà o ông Chấn Äình rồi lui ra ngoà ị
Còn lại, ông Chấn Äình và Thế Vỹ nhìn nhau, chẳng ai nói má»™t lá»i nà o cả.
Sá»± phân tÃch cá»§a Du Lâm khiến cho từng cá nhân trong Phúc gia trang không còn lý do tránh né sá»± tháºt nữạ
Thế Vỹ là ngưá»i bị ray rứt nhiá»u nhất. Và sau nhiá»u ngà y suy nghÄ©, chà ng quyết định sẽ lợi dụng dịp nghỉ tết sẽ quay vá» Bắc Kinh má»™t chuyến. Và khi đã quyết định rồi, thì cái tình cảm nhá»› nhà , nhá»› cha mẹ... lại ùn ùn kéo đến... Thế Vỹ không là m sao thối lui được. Bên cạnh giữa Thanh Thanh và Du Lâm chuyện phải giải quyết dứt khoát chứ không thể nháºp nhằng mãi được.
Thế Vỹ nói với Thanh Thanh:
- Em biết không anh phải quay vá» Bắc Kinh. Bởi vì chỉ có vỠđấy chuyện cá»§a anh và em má»›i được hợp thức hoá, má»›i danh chánh ngôn thuáºn. Äến Bắc Kinh anh sẽ kể rõ ngá»n ngà nh cho cha mẹ anh biết là ngưá»i con gái mà anh yêu có tên là Thanh Thanh và anh muốn cưới Thanh Thanh là m vợ. Riêng vá» Hoa Du Lâm cô ấy toà n quyá»n tá»± do, cô ấy có thể lá»±a chá»n hạnh phúc theo mình... má»i chuyện phải được giải quyết rốt ráo... Bằng không để tình trạng nà y kéo dà i, vừa khổ cho chúng ta lại vừa bất công vá»›i Du Lâm. Vì váºy anh phải vá», em phải để anh giải quyết việc xong, là anh sẽ quay vá» vá»›i em.
Thanh Thanh cúi đầu, yên lặng. Cái mà Thanh Thanh sợ hình như nó đang đến.
Thế Vỹ há»i:
- Thế nà á»
Thanh Thanh suy nghĩ một chút nói:
- Anh cho em theo anh vỠBắc Kinh vớỉ
Lá»i Thanh Thanh là m Thế Vỹ giáºt mình:
- Không được! Bây giỠchưa được.
Thanh Thanh đỠcả mặt:
- Tại saỠChuyện là chuyện của cả hai thì phải cả hai giải quyết chứ.
Thế Vỹ nói:
- Chưa được... Như váºy là hấp tấp quá. Thanh Thanh, em cần phải biết cái phong cách gia đình anh. Cha mẹ anh từ xưa đến giá» sống má»™t cách nguyên tắc, há» rất là bảo thá»§. Ngay hiện tại, ba mẹ anh còn chưa biết chuyện anh ở đây lại có em. Vá»›i há»... thì Hoa Du Lâm má»›i là dâu con chánh thức. Nếu bây giỠđột nhiên anh đưa em ra mắt rồi nói là anh cưới em chứ không cưới Du Lâm. Có phải anh đã tuyên chiến vá»›i há» rồi không? Và như váºy... chắc chắn chúng ta sẽ thất bại...
Thanh Thanh suy nghĩ. Thế Vỹ có cái lý của chà ng... Nếu dù không vui cũng không nói gì cả.
Thế Vỹ lại tiếp nói:
- Em hãy suy nghÄ© kỹ đị Cái gương cá»§a nhà há» Phúc vẫn còn sá» sá» trước mắt. Chuyện cá»§a Phúc Nguyên Khải và Chu Nhược Lan. Nếu chúng ta không hà nh động má»™t cách tỉnh táo, anh có thể sẽ biến thà nh Nguyên Khải tháºt sá»± và em sẽ là Nhược Lan đấỵ
Thanh Thanh đau khổ nói, rồi ngước lên nhìn Thế Vỹ:
- Không! không thể có chuyện như váºy được! Anh đừng có nói những lá»i xui xẻo đó... vì anh không phải là Nguyên Khải... Còn em... em cÅ©ng không phải là Nhược Lan.
- Thôi được, anh không nói nữạ Từ đây vỠsau anh sẽ không nói nữạ
Thế Vỹ nắm lấy tay Thanh Thanh rồi an ủị
- Thanh Thanh, em cần phải lý trà má»™t chút... chuyện chúng ta tạm thá»i chia tay là cần thiết... vì nó sẽ đánh đổi lại cái hạnh phúc lâu dà i... Em thấy đúng không? Suy nghÄ© kỹ Ä‘i... Chuyện anh Ä‘i lần nà y cÅ©ng không phải là không trở lại, anh hứa vá»›i em, cao lắm là má»™t tháng... Thanh toán việc xong là anh quay lại ngaỵ Em cứ ở Phúc gia trang nà y chá» anh nhé?
Thanh Thanh ngước mắt buồn nhìn ngưá»i yêụ
- Anh Thế Vỹ... Tháºt ra thì em cÅ©ng không ganh tị chuyện anh có Hoa Du Lâm. Chị ấy là ngưá»i tá»›i trước... em chỉ cần chị ấy chấp nháºn là ... em có thể nà o cÅ©ng được tì thiếp hay tôi tá»› gì cÅ©ng không quan trá»ng. Miá»…n là em được yêu anh, ở gần anh...
Thế Vỹ giáºt mình xiết chặt Thanh Thanh hÆ¡n:
- Thanh Thanh! sao em nói váºy được chứ? Em đừng Ä‘em những chuyện tầm thưá»ng đó ra để ru ngá»§ dục vá»ng cá»§a anh... Anh là m sao có thể chấp nháºn đỠnghị đó. Cuá»™c sống Ä‘a thê chưa hẳn là cuá»™c sống hạnh phúc. Rồi còn Hoa Du Lâm nữạ Con ngưá»i tiến bá»™ là m sao chấp nháºn má»™t cuá»™c hôn nhân như váºá»µ
Thanh Thanh ngồi yên. Thế Vỹ lại nói:
- Anh đã thấy rất nhiá»u đại gia đình có quá nhiá»u tì thiếp. Há» sống nà o có hạnh phúc đâủ sá»± bất hòa giữa bà nà y vá»›i bà ná» rồi chuyện tranh ăn... kết quả là ngưá»i chồng lúc nà o cÅ©ng phải xá» kiện... Anh không muốn là m chá»§ nhân những gia đình như thế... vả lại bây giá» hình ảnh em Ä‘ang trà n ngáºp trong trái tim anh. Anh còn cái chá»— nà o đâu để chứa thêm Hoa Du Lâm chứ?
Thanh Thanh có vẻ lo lắng:
- Nhưng mà ... nhưng mà ... Chỉ sợ anh vừa vỠđến Bắc Kinh, đối diện với cha mẹ, với gia đình của Chị Du Lâm... là anh không nói gì được cả.
- Có thế nà o thì cÅ©ng phải để anh Ä‘i thá» má»›i biết. Anh cÅ©ng rất hiểu ná»—i khổ tâm cá»§a ngưá»i chỠđợị Nhưng đâu chỉ má»™t mình em. Xa em, anh cÅ©ng nhá»› lắm chứ? Nhưng mà đây là chuyện bắt buá»™c... Muốn có hạnh phúc lâu dà i thì phải tạm thá»i xa nhau... Thanh Thanh, em phải biết là ... Anh không muốn là m chồng tạm bợ vá»›i em. Mà anh muốn chúng ta ở vá»›i nhau cả Ä‘á»i...
Thanh Thanh nằm yên trong lòng tay Thế Vỹ. Nà ng thấy quý trá»ng từng giây bên chà ng. Nà ng chỉ sợ má»™t hÆ¡ há»ng nhá»... Hạnh phúc sẽ giống như cánh chim vụt bay và không trở lạị
Thế Vỹ hứa với Hoa Du Lâm, qua tháng 12 sẽ trở vỠBắc Kinh.
Du Lâm tÃnh nhẩm trên ngón taỵ Chỉ còn hÆ¡n tháng nữạ Như váºy cÅ©ng không còn xa lắm. Thế là Du Lâm quyết định.
- ÄÆ°á»£c rồi! Như váºy tôi sẽ chá» anh. Chúng ta sẽ cùng khởi hà nh má»™t lúc.
Thế Vỹ không có lý do khước từ. Thanh Thanh nghe nói chỉ chau mà y âu lo...
Và cái quyết định đó chỉ có Thế Vỹ, Du Lâm và Thanh Thanh biết. Tất cả giữ kÃn vá»›i bà Tịnh Chi và Thảo Nhi, không khà trong gia đình há» Phúc từ khi có sá»± xuất hiện cá»§a Du Lâm trở nên nặng trĩụ
Äầu tháng 11. Trưởng phòng nhãn khoa cá»§a bệnh viện Dương Châụ Bác sÄ© Lâm đặc biệt ghé Phúc gia trang thăm, ông đã hết sức khuyến khÃch bà Tịnh Chi, ông nói:
- Bà hãy chấp nháºn Ä‘iá»u trị đôi mắt đó Ä‘i, mặc dù chỉ có 20 % hy vá»ng. Nhưng bà hãy nghÄ© kỹ đị Äiá»u trị cÅ©ng nà o có mất mát thêm gì. Giả sá» như chuyện giải phẩu đó thất bại Ä‘i... thì bà vẫn ở tình trạng giống như bây giá» thôị Chứ đâu có gì nặng hÆ¡n đâủ Còn nếu thà nh công, khôi phục lại được thị giác. Thì có phải là ai cÅ©ng thÃch không?
Nhưng bà Tịnh Chi vẫn phản kháng, bà viện dẫn hà ng trăm lý dá» Những lý do nhiá»u khi vô lý để từ khước.
Nhưng cái thái độ sốt sắng và tÃch cá»±c cá»§a bác sÄ© Lâm đã là m phấn chứng từng ngưá»i trong gia đình há» Phúc. Nhất là vá»›i Thế Vỹ. Chà ng nghÄ© dù trước khi Ä‘i... Thế Vỹ cÅ©ng muốn bà Tịnh Chi được chạy chữa mắt... Chuyện thà nh công hay thất bại cái đó là ý trá»i nhưng Ãt ra khi Ä‘i xa... Thế Vỹ cÅ©ng yên tâm... Thế là tất cả những ngưá»i trong Phúc gia trang từ lá»›n chà nhá», bắt đầu lo bà n kế hoạch, an á»§i và khuyến khÃch.
ông Chấn Äình nói vá»›i vợ:
- Tịnh Chi nà y em hãy nghÄ© xem. Ngay như cái con bé Thảo Nhi, nó bị xe đụng như váºy, mà vẫn không chết, đó là nhá» nghị lá»±c... Nhá» nó khát sống... sá»± cố gắng cá»§a nó đã khiến tất cả chúng ta ở đây phải thán phục, em nghÄ© có đúng không? Thế còn em? không lẽ em muốn tiêu cá»±c mãi thế nà ỷ
Bà Tịnh Chi tránh né.
- Vâng em tiêu cực... Là bởi em đã quen rồi... Em đã quen sống trong bóng tối... Em rất sợ thay đổi... em không cần có đôi mắt nữạ
ông Chấn Äình vừa giáºn vừa Ä‘au khổ nói:
- Sao lại nói là 'quen' được? Cái quen cá»§a em đó là m bao nhiêu ngưá»i phải phiá»n phức lo lắng, em biết không? không ai được thư thả, lúc nà o cÅ©ng phải nghÄ© đến em... Em vừa bước Ä‘i má»™t bước, là phải ba chân bốn cẳng Ä‘uổi theo canh chừng... má»™t mình em mò mẫm trong bóng tối... Nhưng bốn, năm ngưá»i mắt sáng bá» việc mình để lo cho em. Em thấy đấy... cái quen cá»§a em phải là quá hoang phà không?
Thế Vỹ thấy ông Chấn Äình hÆ¡i nặng lá»i, vá»™i vã can thiệp:
- Tháºt ra con biết là ... . phu nhân cÅ©ng muốn chữa là nh mắt, đúng không? Ai lại không muốn Ä‘iá»u đó? Thá» nghÄ© xem khi mà cảnh Ä‘á»i vẫn đẹp. Mây trá»i xanh nà ỵ Mặt hồ như gương nà y... rồi cảnh Hồ Tây trong mưa... Cầu NgÅ© Äình vá»›i những kiến trúc, tượng đá tỉ mỉ... Äó là chuyện xạ Còn chuyện gần như vưá»n hoa ở Phúc gia trang cá»§a chúng ta vá»›i đủ loại hoa nà o Kim Cúc và ng ối, hải đưá»ng Ä‘á», rồi Huỳnh Hoa... Những cây hoa quá quen thuá»™c vá»›i phu nhân... không lẽ ngưá»i không thÃch ngắm chúng nữa saá»
Thảo Nhi nói vô:
- Còn con nữa nè, không lẽ bà không muốn nhìn xem mặt con ra sao ỠBà từ nà o tới giỠchỉ sỠcon. Chứ chưa thấy được con mà ?
Nhưng bà Tịnh Chi vẫn cố gắng chống chế.
- Không! không được! tôi rất sợ đau mà ... tôi sợ lắm. Tôi cũng không muốn bị giải phẫụ
Nhưng rồi tối hôm ấỵ Tình cá» bà Tịnh Chi nghe được con bé Thảo Nhi khấn vái trước bà n pháºt:
- Bồ tát Æ¡i! Bồ Tát có biết là ... Bà cá»§a con không chịu Ä‘i mổ mắt không? Bà nói là sợ Ä‘au, mà con cÅ©ng biết là ... chuyện đó rất Ä‘au, bởi vì con đã từng nằm trong bệnh viện mà ... nhưng con không thể nói dối... Vì váºy con đến đây để thương lượng vá»›i Bồ Tát trước... Nếu Bồ Tát chịu... Con sẵn sà ng gánh hết cái Ä‘au cho bà ... có chịu Ä‘au thêm má»™t chút đối vá»›i con chẳng sao cả... Con biết Bồ Tát hiển linh. Bồ Tát thương ngưá»i, váºy thì Bồ Tát hãy giúp con. Bởi vì Bồ Tát có biết là ... Bà con cÅ©ng rất yêu con lắm không? Vì váºy con muốn là m má»™t cái gì, để gá»i là đá»n đáp lại...
Bà Tịnh Chi nghe và không dằn được... Bà mò mẫm bước đến và ôm Thảo Nhi và o lòng khóc òạ
- Thảo Nhi... Äứa cháu thánh thiện mà trá»i đất đã ban cho tạ Nếu đấy là ước nguyện cá»§a con thì ta không có lý do gì chối từ... Ta sẽ chữa là nh mắt, ta sẽ Ä‘i để con vui...
o0o
Và rồi ngà y 15 tháng 11, bà Tịnh Chi được giải phẫu mắt.
Việc giải phẫu hoà n tất không trở ngại... Và bây giá» là má»i ngưá»i chỉ còn chỠđợị Bà Tịnh Chi được đưa và o phòng bệnh hạng nhất, mắt quấn đầy băng trắng. Bà nằm như váºy hÆ¡n má»™t tuần, ngà y ngà y có bác sÄ© đến thay thuốc khám bệnh.
Và rồi cái ngà y mở băng cÅ©ng đến. Má»i ngưá»i nÃn thở chỠđợị Mong là khi lá»›p bông băng kia được mở rạ Há» sẽ nghe được tiếng thét lên sung sướng cá»§a bà Tịnh Chị
Nhưng sá»± tháºt khiến má»i ngưá»i thất vá»ng. Lá»›p bông băng được mở ra... Trong cái phòng mà ánh sáng đã được là dịu bá»›t để bệnh nhân không bị chói mắt.
Khi lớp bông băng cuối cùng được tháo rạ Bác sĩ Lâm nói:
- Bây giá» bông băng đã được bá» hết. Bà hãy từ từ mở mắt ra, táºp trung nhìn thá» trước mặt. Rồi nói cho tôi biết xem bà đã nhìn thấy gì nhé?
Trong phòng ông Chấn Äình, Nguyệt Nương, Thảo Nhi, Thanh Thanh, Thế Vỹ đứng vây quanh giưá»ng. Ai cÅ©ng trong cái tâm trạng nôn nóng chỠđợị Bà Tịnh Chi bắt đầu lay động đôi mi mắt. Bà bắt đầu nhìn... Căn phòng yên tÄ©nh chỉ có tiếng thở... má»i ngưá»i nÃn thở.
Nhưng chợt nhiên, hỠchỉ nghe bà Tịnh Chi đau khổ hét lên.
- á»’! không! tôi chẳng thấy gì cả... Hãy trả băng lại đây... Hãy bịt mắt tôi lại... như váºy sẽ thoải mái hÆ¡n. Vô dụng quá... tôi rõ là má»™t kẻ mù lòạ Äịnh số đã sắp đặt tôi là má»™t kẻ mù lòa mà ... Tại sao mấy ngưá»i lại cãi lại...
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy tuyệt vá»ng, nhất là Thảo Nhi, Bác sÄ© Lâm có vẻ ngạc nhiên, ông lại mang dụng cụ khám mắt ra, ông chăm chú khám xét, rồi chỉ nói:
- Bây giá» thì để không cần phải băng kÃn mắt lại nữa... Nhưng để bệnh nhân xuất viện trước Ä‘i, rồi những chuyện khác sẽ tÃnh saụ Có lẽ phải cần có má»™t thá»i gian để bệnh nhân quen dần vá»›i ánh sáng. Má»—i ngà y nhá»› nhá» thuốc cho Ä‘á»u... Và i hôm nữa, tôi sẽ đến tái khám.
Và sau đấy, bà Tịnh Chi vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a má»i ngưá»i đã được xuất viện vá» nhà . Không hiểu sao trước khi được giải phẩu, mắt bà mở thao láo dù không trông thấy... còn bây giá»... có lẽ tay nghá» cá»§a bác sÄ© kém cá»i... đôi mắt kia cứ nhắm nghiá»n.
Bà luôn miệng đòị
- Mắt xốn quá! phải có băng vải băng lại! Băng lại giùm tôi đi, tôi mới an tâm.
Thế Vỹ nói:
- Không được! bác sÄ© bảo là phải để thế nà y, để mắt quen dần vá»›i ánh sáng... váºy thì phu nhân đừng nhắm mắt nữa, từ từ mở mắt ra Ä‘i!
Bà Tịnh Chi mở mắt rạ Nhưng bà tá» vẻ tháºt Ä‘au đớn, bà vá»™i nhắm mắt lại ngaỵ
- Không! tôi không nhìn thấy gì cả.
Bé Thảo Nhi bước tới, vừa đi, vừa nói:
- Bà ơi! bà đừng có sợ. Mới mở băng mà ... Qua và i ngà y nữạ Từ từ rồi bà sẽ nhìn thấy thôi...
Nhưng vì nó bước nhanh quá. Nên chân đã trợt trên một hòn đá loạng choạng suýt ngã. Và như một phản xạ bà Tịnh Chi vội đưa tay lên, đỡ lấỵ
- Coi chừng con!
Phản ứng cá»§a bà Tịnh Chi là m cho má»i ngưá»i ngẩn rạ Và má»i ngưá»i như hiểu rạ
Bé Thảo Nhi thì ngã và o lòng bà Tịnh Chi, nó ngước mắt lên vá»›i nụ cưá»i tháºt ấm.
- Bà ơi! Con biết rồi! Bà đã trông thấy con!
Bà Tịnh Chi cúi xuống, mặt bà chợt tái bệch ra và như không dằn được xúc động, bà quay ngưá»i lại bước nhanh và o nhà , hai tay ôm lấy mặt bà rên rỉ nói:
- Tại sao lại phải tháo băng vải ra chứ? Thà là để tôi núp trong cái băng vải kia... Chỉ nghe tiếng các ngưá»i nói là tôi đã hạnh phúc lắm rồi... Tôi chỉ thÃch nghe giá»ng nóị Chỉ cần nghe là tôi cảm giác được là mình có tất cả. Váºy mà ... các ngưá»i ác quá! tôi chẳng muốn nhìn mặt ai nữa cả...
Thế Vỹ hiểu rá» tất cả, chà ng bước tá»›i vá»›i tâm trạng buồn vui lẫn lá»™n. Chà ng nắm lấy vai bà Tịnh Chi, xoay ngưá»i bà lại, bắt buá»™c bà phải trá»±c diện vá»›i chÃnh mình. Thế Vỹ nói:
- Thì ra bác sÄ© Lâm đã thà nh công. Chỉ có Ä‘iá»u là bác lại không muốn... bác không chịu nhìn chúng tôi, bác sợ sá»± tháºt... và bây giá» bác Ä‘au khổ... là vì... không còn thấy lại anh Nguyên Khải cá»§a bác, mà bác chỉ trông thấy tôi... má»™t đứa con trai hoà n toà n xa lạ...
Bà Tịnh Chi mở to đôi mắt... sợ hãi nhìn Thế Vỹ.
- Vâng đúng rồị Tôi không há» quen biết cáºá»¥ Cáºu là ai váºá»·
ông Chấn Äình bước tớị
- Có nghÄ©a là Tịnh Chi em đã nhìn thấy rõ rồi phải không? Váºy tại sao cứ né tránh? Cứ giả vá» như không thấỷ Bây giá» em hãy mở mắt to Ä‘i, nhìn kỹ lưỡng từng ngưá»i má»™t.
Lá»i nói cá»§a ông Chấn Äình cà ng là m cho bà Tịnh Chi lúng túng, bà hét lên:
- Anh Chấn Äình! Còn Nguyên Khải! Nguyên Khải cá»§a chúng ta đâu rồỉ
ông Chấn Äình nói:
- Em hãy bình tÄ©nh nà Ỡở đây không còn Nguyên Khải, mà chỉ có Thế Vỹ... Thá»i gian qua, chỉ có Thế Vỹ ở đây... Cáºu nà y là ngưá»i gốc Bắc Kinh đến nhà mình, chá»› không phải Nguyên Khảị Em không chấp nháºn sá»± tháºt đó. Em cứ mãi sống bằng hình ảnh cá»§a Nguyên Khải thôị
Bà Tịnh Chi có vẻ sợ hãi... bà muốn lùi ra sau, nhưng đôi tay của Thế Vỹ quá chặt. Thế Vỹ nói:
- Bác hãy nhìn thẳng và o mặt cháu đây nà ỵ Bác nhìn cho rõ đị Cháu biết là trong cái giây phút nà y, bác Ä‘au đớn lắm... Nhưng mà có thê nà o thì... bác cÅ©ng phải phản đối diện vá»›i sá»± tháºt... Bác sÄ© Lâm đã giúp bác lấy lại được ánh sáng. Bây giá» thì đến phiên bác phải nhìn thẳng và o cuá»™c Ä‘á»á»‹ Bác hãy mở rá»™ng cánh cá»a trái tim và bước ra ngoà ị
Bà Tịnh Chi như không muốn, bà lại cầu cứu:
- Còn con dâu! con dâu của tôi đâủ
Nguyệt Nương vội đẩy Thanh Thanh tới trước:
- Phu nhân nà y! Äây là cô gái mà phu nhân cứ gá»i là con dâụ Phu nhân hãy nhìn kỹ Ä‘i... Cô ấy đâu có giống Nhược Lan phải không? Cô ấy cÅ©ng trẻ hÆ¡n Nhược Lan nhiá»u... Ãt ra là trên mưá»i tuổị
Bà Tịnh Chi lại run rẩy nhìn Thanh Thanh:
- Cô... cô là aỉ
- Dạ con là Thanh Thanh.
- Váºy cô không phải là con dâu cá»§a ta á»
- Dạ không.
Bấy giá», nước mắt cá»§a bà Tịnh Chi má»›i chảy dà ị Thảo Nhi bước tá»›i ôm lấy bà nói:
- Bà ơi bà đừng khóc nữa... Mặc dù anh Thế Vỹ không phải là chú Nguyên Khải, mặc dù Chị Thanh Thanh không phải là con dâu của bà ... Nhưng tất cả anh chị ấy... ai cũng yêu bà cả.
Cuối cùng bà Tịnh Chi cÅ©ng trá»±c diện vá»›i Thế Vỹ. Äôi tay bà run run đưa lên sá» nhẹ khuôn mặt Thế Vỹ. Bà chẳng nói gì, nhưng nước mắt cứ lả tả rơị
Thế Vỹ an ủi:
- Bác định nói gì, cứ nói đi!
Bà Tịnh Chi có vẻ tháºt cố gắng:
- Con... con... con không phải là Nguyên Khải của ta, mà con là Thế Vỹ... con là Hà Thế Vỹ đúng không?
Thế Vỹ ghì nhẹ tay bà Tịnh Chi, chà ng có vẻ tháºt xúc động:
- Vâng, cháu là Hà Thế Vỹ... và cháu thà nh tháºt xin lỗị Vì bấy lâu nay cứ để bác nhầm lẫn là Nguyên Khảị
Bà Tịnh Chi chợt òa lên khóc... Tiếng khóc Ä‘au thương là m xé cả ruá»™t gan má»i ngưá»i, là m ai cÅ©ng chảy nước mắt... Kể cả ông Chấn Äình. Bà Tịnh Chi khóc như váºy rất lâu, sau đó đẩy Thế Vỹ qua má»™t bên, bà tiến vá» phÃa chồng.
Bà Tịnh Chi gá»i:
- Anh Chấn Äình... Tóc anh bây giá» cÅ©ng bạc trắng cả rồị
ông Chấn Äình gạt nước mắt, nắm lấy tay vợ:
- Phải, tóc cá»§a chúng ta Ä‘á»u bạc trắng cả em ạ.
Bà Tịnh Chi lại quay sang Nguyệt Nương:
- Nguyệt Nương nà y... mấy năm qua... ta hẳn là m khổ em nhiá»u lắm phải không?
Nguyệt Nương nghe há»i đến vừa khóc vừa nói:
- Thái thái ơi... Nguyệt Nương nà y chỉ mong được phục vụ Thái thái thôị
Bà Tịnh Chi quay trở lại ông Chấn Äình.
- Anh Äình, còn con cá»§a chúng ta... Nguyên Khải đâu anh?
ông Chấn Äình Ä‘au đớn nói:
- Nguyên Khải à ? Nó đã chết rồi... chết lâu rồi em ạ... HÆ¡n mưá»i năm nay rồi còn gì.
Bà Tịnh Chi như lặng Ä‘i mấy phút, rồi bà đẩy đám đông Ä‘ang đứng trước mặt qua má»™t bên, bà bước ra khá»i phòng... đám đông Ä‘i theo saụ Bà Tịnh Chi bước tá»›i sân trước... Lúc đó gió lạnh thổi lồng lá»™ng... nhưng bà không lùi bước, bà bước tá»›i hòn giả sÆ¡n, chợt nhiên quỳ xuống, thống thiết nói:
- Vâng! vâng! tôi đã nhá»› ra rồi... Nó đã chết! Nguyên Khải đã chết và đã ở đâỵ ChÃnh Nhược Lan mang chiếc quan tà i đó đặt ở đâỵ Ở đâỵ Trá»i ơị Nguyên Khải Æ¡i!
Lá»i bà Tịnh Chi tháºt thê lương:
- Má»›i đây mà đã mưá»i năm... Trong mưá»i năm đó... mẹ lại không đốt được cho con má»™t nén hương... mẹ không tổ chức lá»… cầu siêu cho con được má»™t lần... và con... con đã phải lạnh lùng như váºy... Nguyên Khải con Æ¡i... Mẹ tá»™i quá... mãi đến giá» nà y mẹ má»›i nhá»› ra... Con đã chết... đã chết lâu lắm rồi...
Và bà ngã nhà o xuống đất. ông Chấn Äình, Nguyệt Nương chạy vá»™i đến đỡ Tịnh Chi lên, nhưng hai ngưá»i xúc động khóc òạ
Thế Vỹ, Thanh Thanh, và Thảo Nhi cùng chạy lên giữ lấy ngưá»i há» Thế Vỹ xúc động nói:
- Bác ơi! Bác đừng buồn nữa! Anh Nguyên Khải chết đi mà có linh thiêng, thì bây giỠnhìn thấy cái cảnh nà ỵ Anh ấy hẳn hà i lòng. Bác đã sáng mắt và tỉnh táo trở lại...
Thảo Nhi thì nói:
- Bà ơi, bà đừng khóc nữa... Nếu bà còn khóc, cháu sẽ khóc theo... Thôi bây giá» bà hãy nÃn Ä‘i, rồi mai cháu sẽ đưa bà đi ra má»™ chú Nguyên Khải đốt nén hương. Tảo má»™ cho chú ấỵ Bà đồng ý chứ?
Bà Tịnh Chi quay qua nắm lấy cánh tay ông Chấn Äình:
- Anh ơi! Nguyên Khải nó...
Chấn Äình vừa chảy nước mắt vừa gáºt đầu:
- Phải, nó đã chết rồi em ạ... Và nó đã được mai táng ở phÃa sau núi Phước Thá» SÆ¡n... Lâu lắm rồi... Em bệnh... nên anh không đưa em đến đấỵ
- Váºy á» Anh Chấn Äình!
Và bà Tịnh Chi lại gục đầu lên vai chồng khóc ngất.
Không có ai cầm được giá»t lê... Tôi tá»› trong nhà cÅ©ng à o ra, kể cả Hoa Du Lâm, dù không có liên can gì đến sá»± việc... Há» chứng kiến cảnh đó vá»›i má»™t trái tim thương xót.
Cuá»™c Ä‘á»i sao lại quá nhiá»u cảnh thương tâm.
*****
Thị lá»±c cá»§a bà Tịnh Chi, nói là hồi phuc... nhưng tháºt ra chỉ ở mức tương đối, nghÄ©a là bà có thể ngắm nghÃa cảnh, có thể thấy mặt ngưá»i vá»›i Ä‘iá»u kiện là không ở xa lắm. Muốn nhìn những gì nhá» và chi tiết, bà cần phải mang kÃnh, nhưng dù sao thì đó cÅ©ng là má»™t sá»± tiến bá»™ lá»›n. Bà không phải ngồi má»™t chá»—, lắng nghe, rồi phải há»i: 'Ai đấy! là m gì đấy'.
DÄ© nhiên là vá»›i bà Tịnh Chi, má»i chuyện cÅ©ng không hẳn xuông xẻ. Bà phải thÃch ứng má»™t cách gay go, phải đối diện và chấp nháºn sá»± tháºt. Từ cái thế giá»›i 'không thấy', 'không muốn thấy' đến cái thế giá»›i 'trông thấy' và ' bắt buá»™c nhìn thấy'. Bây giá» thì không thể trốn lánh được chuyện Nguyên Khải đã chết. Cái chết cá»§a nắm ruá»™t Ä‘au cắt dạ Nhưng đó là sá»± tháºt.
Ngà y mồng má»™t tháng 12. Äó là ngà y đại kiết trong âm lịch. Và dưới sá»± chá»§ trì cá»§a bà Tịnh Chi, má»™t sá»± kiện lá»›n đã được hoà n thà nh ở Phúc gia trang. Äó là chuyện cưới thiếp cho ông Chấn Äình. Äối vá»›i bà Tịnh Chị Nguyệt Nương là má»™t ngưá»i tá»› trung thà nh. Chăm sóc bà suốt mưá»i năm quạ Cái thâm tình đó còn quý hÆ¡n cả ruá»™t thịt. Bây giá» bà đã già rồi, không còn khả năng sinh đẻ. Vả lại những nhiá»…u nhương thăng trầm cá»§a trá»i đất, đã khiến bà chán ngán tất cả...
Cái chết cá»§a Nguyên Khải là m bà mất tất cả ý nghÄ©a sống. Vì váºy... Bây giá» chỉ còn chồng thôị Và để chồng hạnh phúc, được an á»§i lúc tuổi già . Vá»›i sá»± đồng ý cá»§a ông Chấn Äình, sá»± thuáºn tình cá»§a Nguyệt Nương, bà cho tổ chức má»™t tiệc rượu nho nhá». Trước bà n thá» tổ tiên, ông Chấn Äình chÃnh thức kết nạp Nguyệt Nương là m đệ nhị phòng.
Tối hôm ấy, ở Phúc gia trang, đèn Ä‘uốc sáng trưng, khách khứa đầy đủ. Cả nhà há» Bùi cÅ©ng đến dá»±, không khà tháºt vui vẻ, bà n tiệc được bà y ra trong sân vưá»n, pháo thước được đốt liên tục... Tháºt ra thì chuyện ông Chấn Äình cưới vợ hai cÅ©ng không có gì đáng khoa trương, nhưng đây là sá»± kết hợp. Bà Tịnh Chi được phục hồi thị giác, rồi bé Thảo Nhi thoát chết, Thế Vỹ sắp trở vá» Bắc Kinh. Tất cả chuyện đó như những biến cố, báo trước má»™t sá»± trở mình cá»§a Phúc gia trang.
Hôm ấy Thiệu Khiêm có vẻ hÆ¡n quá chén, anh chà ng choà ng tay qua ngưá»i Thạch Lá»±u, nói vá»›i Thanh Thanh.
- Nà y cô Thanh Thanh, cô có biết không. Bây giá» ngẫm ra má»›i thấỵ Chuyện nhân duyên cá»§a con ngưá»i là chuyện tiá»n định. Mà đã tiá»n định rồi thì chúng ta không thể cãi lại, cÅ©ng không thể ép buá»™c hay chống đốị Chẳng hạn như chuyện 'hai anh em giả' nhà cô, đã là m cho tôi bị thất Ä‘iên bát đảo má»™t tráºn. Tôi đã tháºt sá»± không ngá» là ... ông trá»i đã sắp sẵn cho tôi má»™t ngưá»á»‹ Äó là Thạch Lá»±u đây!
Lá»i cá»§a Thiệu Khiêm là m Thạch Lá»±u đỠmặt tÃa tai, nà ng vá»™i lánh ra sau lưng Thanh Thanh, nhưng Thiệu Khiêm nà o có buông tha:
- á»’! Em mắc cở là m gì. Äó là sá»± tháºt mà .
Rồi Thiệu Khiêm nhìn lên nói một cách phấn khởi:
- Quà vị biết không, cách đây có mấy hôm tôi đã sang Nam Thôn Ä‘áºp lá»™n vá»›i cái anh chà ng có tên là Ngô Khoa má»™t tráºn, vì hắn đã dám mang mấy mâm trầu rượu đến nhà cá»§a Thạch Lá»±u đây cầu hôn. Tôi nghe nói mà điên tiết lên. Ngoà i Thanh Thanh ra, Thạch Lá»±u là ngưá»i mà tôi đã chấm cÆ¡ mà . Hắn đâu có quyá»n đó. Thế là tôi sang đấy là m cho ra lẽ. Chúng tôi đánh nhau má»™t tráºn cÆ¡ hồ... thiên ô địa ám. Sau đấy tay Ngô Khoa đấy cÅ©ng rõ là quân tá». Anh ta đã há»i tôi: 'Mi có chắc là mi sẽ ở vá»›i cô ấy suốt Ä‘á»i không?. Tôi giáºn dữ: 'Mi đã đánh giá con ngưá»i ta như thế nà ỠTa nà o phải hạng mèo mả gà đồng đâủ' Thế là hắn nói: 'Váºy thì được, chứ nếu mi không cưới chÃnh thức... thì ta sẽ còn đến đây và lúc đó có mất vợ đừng có ấm ức'.
zChuyện cá»§a Thiệu Khiêm kể là m khách Ä‘ang ngồi trong bà n tiệc cưá»i ồ. Và khuôn mặt cá»§a Thạch Lá»±u lúc đó còn đỠhÆ¡n cả hoa lựụ Thanh Thanh thấy má»i chuyện giải quyết êm đẹp như váºy mừng rỡ khôn xiết.
Chuyện đâu phải dừng ở đấỷ Thiệu Khiêm nói xong chuyện mình quay qua túm lấy áo Thế Vỹ tiếp:
- ê nà y! Còn anh! Anh định tÃnh chuyện Thanh Thanh thế nà o đâỷ Anh phải nói cho rõ ở đây, bằng không, tôi sẽ không buông cho anh vá» Bắc Kinh đâụ
Thế Vỹ cũng định khảng khái nói:
- 'Tôi sẽ chung thủy với nà ng, tôi sẽ cưới cô ấy là m vợ'
Nhưng sau đó, Thế Vỹ quay lại, bắt gặp ánh mắt của Du Lâm đang nhìn mình, chà ng chợt thấy có cái gì nghèn nghẹn ở cổ, nên chỉ nói:
- Chuyện đó để tÃnh saụ
Thanh Thanh nghe Thế Vỹ nói như váºy có vẽ thất vá»ng. Bất giác nà ng cÅ©ng quay lại nhìn Du Lâm, hai ngưá»i con gái không hẹn mà cÅ©ng nhìn nhau, cái nhìn chấn động cả haị
Ngay lúc đó, lễ cưới cỠhà nh.
Lá»… được cá» hà nh theo đúng nghi thức truyá»n thống. Má»™t A đầu trẻ tuổi mang má»™t chiếc mâm bạc ra, trên phá»§ vải Ä‘iá»u mà u Ä‘á». Trên vải Ä‘iá»u đó có má»™t chiếc trâm cà i đầu, nó mang đến trước mặt bà Tịnh Chi rồi quỳ xuống.
Nguyệt Nương bước ra, sụp lạy bà Tịnh Chị Bà Tịnh Chi nhắc chiếc trâm cà i đầu trên chiếc mâm lên cà i và o mái tóc cá»§a Nguyệt Nương. Bấy giá» ngưá»i chá»§ lá»… đứng gần đấy lên tiếng:
- Tân thiếp hãy dáºp đầu lạy tạ thái thái!
Nguyệt Nương theo lệnh, nhưng vừa chống tay xuống thì bà Tịnh Chi đã đỡ dáºy, bà xúc động nói:
- Tuy đây chỉ là nghi lá»…, nhưng ta muốn má»i thứ đơn giản thôị Cái công cá»§a ngươi đối vá»›i ta mưá»i năm qua, phải nói là ơn rồi, không có ngươi ta không biết bây giá» ra saá» Vì váºy má»i nghi thức cần được miá»…n giảm. Ta vá»›i ngươi là chị em.
Äám khách dá»± lá»… vá»— hoan hô, Thanh Thanh bất giác quay qua nhìn Du Lâm lần nữa, hai ánh mắt lại chạm nhau là m chấn động cả haị
o0o
Qua ngà y hôm sau, Du Lâm và Thanh Thanh cùng gặp nhau ngoà i vưá»n. Thanh Thanh rụt rè nói vá»›i Du Lâm:
- Chị Lâm, em chẳng dám tranh dà nh gì vá»›i chị cả. Bởi vì em biết, so vá»›i chị, em khiếm khuyết má»i phương diện. Em lại chẳng có đủ tư cách. Vì váºy... em chỉ xin chị, chị hãy xét lại xem. Em có thể là m má»™t Nguyệt Nương thứ hai không?
Hoa Du Lâm tròn mắt nhìn Thanh Thanh rồi há»i:
- Äó là ý cá»§a hai ngưá»i à ?
Thanh Thanh lắc đầu:
- Dạ không, em chưa há» nói chuyện nà y vá»›i anh Thế Vỹ. Nhưng em muốn thảo luáºn vá»›i chị trước, nếu chị đồng ý, em sẽ nói vá»›i anh ấy saụ
- Có nghÄ©a là hiện cô cÅ©ng Ä‘ang lúng túng? không biết giải quyết sá»± việc thế nà á»
- Vâng, và em nghÄ©. Anh Thế Vỹ cÅ©ng Ä‘ang ở tình trạng rất khó xá».
Hoa Du Lâm suy nghĩ, một lúc sau mới nhìn lên nói:
- Tôi mong rằng những gì mình nói vá»›i nhau ở đây chỉ có hai đứa biết thôị Äừng để anh Thế Vỹ biết.
- Vâng.
- Nếu váºy thì tôi má»›i có thể thố lá»™ tâm tư hiện nay cá»§a mình cho Thanh Thanh biết.
- Dạ, em hứạ
Du Lâm ngáºp ngừng má»™t chút má»›i bắt đầu:
- Thanh Thanh nà y, tất cả những gì ở Phúc gia trang nà y... chuyện cá»§a bác gái Tịnh Chi và Nguyệt Nương rõ là là m tôi cảm động, không phải chỉ má»™t chuyện đó, mà còn nhiá»u chuyện khác nữạ Nhưng tôi thấy: Tôi tuyệt đối không nên đóng vai trò bác Tịnh Chi, cÅ©ng như Thanh Thanh... Thanh Thanh không thể là má»™t Nguyệt Nương thứ haị Trước mắt, Thế Vỹ đối vá»›i tôi trên danh nghÄ©a là vị hôn phụ Nhưng tôi thì còn Ä‘ang phân vân, đánh giá. Tôi chưa chá»n được cho mình má»™t thái độ dứt khoát nà ỠNếu tôi thấy Thế Vỹ quả đáng là ngưá»i được chá»n, thì Thanh Thanh tin đị Dù Thế Vỹ đã có Thanh Thanh thì tôi cÅ©ng không buông thạ Tôi sẽ quyết chiếm cho bằng được. Còn nếu tôi thấy Thế Vỹ không đáng đánh giá, nên chưa dứt khoát được Có Ä‘iá»u tôi khẳng định là ở đây là ... chấp nháºn hoặc không chứ không có chuyện chia xẻ.
Thanh Thanh lúng túng:
- Nói thế có nghÄ©a là ... nghÄ©a là ... nếu chị đánh giá anh ấy cao thì saá»
Du Lâm nói một cách không giấu diếm:
- Thì lúc đó Thanh Thanh sẽ trở thà nh tình địch cá»§a tôị Thú tháºt tôi không giống như những ngưá»i khác. Tôi không dá»±a và o lý lịch hay gia thế để đánh giá Thanh Thanh đâụ Trái lại tôi biết Thanh Thanh nếu là tình địch, thì sẽ là má»™t địch thá»§ đáng gá»m. Vì giữa hai ta thì lại giống như hai tay Ä‘uạ Mà Thanh Thanh có cái lợi thế hÆ¡n tôi là đã chạy trước tôi má»™t quảng đưá»ng. Vì váºy, nếu tôi tham dá»± thì tôi phải ná»— lá»±c tối Ä‘a, má»›i hy vá»ng thắng. Và trong cuá»™c Ä‘ua nà o cÅ©ng váºá»µ Phải có ngưá»i thắng kẻ bạị Chứ không có chuyện huá» bao giá». Nhưng Thanh Thanh yên chÃ. Tôi còn Ä‘ang chấm Ä‘iểm cÆ¡ mà ? Chưa quyết định, chúng ta còn nhiá»u thá»i gian để quyết định sá»± việc.
Thanh Thanh nghe Du Lâm nói, cà ng tá» ra lo âụ Cái cô gái trước mặt, vừa đẹp, vừa quà phái, há»c thức, con ngưá»i có nhiá»u ưu Ä‘iểm như váºá»µ Ta nà o phải đối thá»§ đâủ Và rồi cái mặc cảm tá»± ti như vây chặt lấy, Thanh Thanh cúi nhìn xuống.
Du Lâm cưá»i nói:
- Äừng có buồn bã lạ lùng như váºá»µ Tôi đã nói rồị Bây giá» tôi cÅ©ng chưa quyết định cÆ¡ mà . Thanh Thanh Ä‘ang ở thế thượng phong hÆ¡n. Nếu tôi mà yêu anh Thế Vỹ, thì ngưá»i đáng buồn bây giá» phải là tôi, không phải Thanh Thanh, đừng sợ.
Vá»›i những Ä‘iá»u đã hứa, Thanh Thanh giữ kÃn tháºt, nà ng không kể lại cho bất cứ ai biết. Có Ä‘iá»u, ná»—i lo cà ng lúc như cà ng đè nặng trong lòng. Tháng 12 đã qua phân ná»áº¡ Há»c trò sắp được nghỉ Tết đến nơị Và như váºy thì ngà y chia tay sẽ cà ng lúc cà ng gần. Những lo lắng, những buồn phiá»n, là m cho Thanh Thanh tiá»u tụy thấy rõ.
zNgay lúc đó, má»™t sá»± kiện lịch sá» trong Phúc gia trang xảy rạ Là m chấn động cả má»i ngưá»á»‹ Không phải chỉ có những ngưá»i trong gia đình ông bà Chấn Äình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương mà còn là m bà ng hoà ng cả Thanh Thanh, Thế Vỹ và Thảo Nhị
Äó là chuyện... Lý Äại Hải trở vá».
Buổi trưa hôm ấy, trong một khung cảnh yên tĩnh.
Äá»™t ngá»™t, ông Trưá»ng Quý từ ngoà i cổng chạy băng qua vưá»n hoa, và o thẳng phòng khách. Vừa chạy vừa thông báá»
- Lão gia! Thái Thái Æ¡i! Lý Äại Hải đã vá»! Vá» rồi!
ông Chấn Äình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương, Thảo Nhi, Thế Vỹ, Thanh Thanh. Từ các phòng riêng nghe tin đó, đổ xô vá» phÃa phòng khách. Ngưá»i mừng nhất có lẽ là Thảo Nhị Bởi vì, con bé chỠđợi như váºy đã gần năm trá»á»‹ Trá»i Æ¡i! Bác Hải! Lúc nó Ä‘i đến sân trước, thì đã trông thấy bác Hải cá»§a nó đầy vẻ phong trần, khuôn mặt phá» phạc. Bác Hải Ä‘ang đứng nói chuyện vá»›i ông Chấn Äình.
Thảo Nhi nghe ông Chấn Äình nói lá»›n:
- Nà y Äại Hải! Ta đã cho ngưá»i đến khắp nÆ¡i tìm ngươị Há» tìm má»™t cách gian nan sao không thấỷ Mi ác tháºt! Mi có cãi nhau vá»›i ta thế nà ỠXong chuyện thì thôi, bá» Ä‘i là m gì? Mi là m khổ nhiá»u ngưá»á»‹ Kể cả đứa cháu gái cá»§a ngươi nó đã đến đây tìm. Nó ở đây đợi hÆ¡n ná»a năm chỉ để gặp ngươi mà cÅ©ng không gặp được, mi ác tháºt!
Ngay lúc đó, Thảo Nhi chạy đến, nó nắm lấy cánh tay khẳng khiu cá»§a Lý Äại Hải, òa lên khóc:
- Bác Hải! Trá»i Æ¡i Bác Hải! Con đây nà y! Thảo Nhi đây nà y! Bác biết không, con và Chị Thanh Thanh đến đây tìm, mà bác lại Ä‘i đâu mất tiêụ Sao bác không đến xã Äông SÆ¡n thăm con chứ?
Lý Äại Hải nhìn thấy Thảo Nhi, chợt há hốc miệng kinh hãi:
- Trá»i ơị Thảo... Thảo Nhị
Rồi ông run rẩy đưa bà n tay sỠlấy mặt con bé:
- Tại sao con lại ở đâỷ tại sao... không lẽ...
Thảo Nhi ôm ghì lấy đôi chân ông Lý Äại Hải, vừa khóc vừa cưá»i nói:
- Vâng, con đây mà ... Con ở đây lâu lắm rồị Cả năm trá»i nay láºn, bác không biết á»
Bà Tịnh Chi cũng bước tới:
- Vâng. Thảo Nhi cá»§a ngươi nó đã ở đây lâu lắm, nó là má»™t con bé tháºt dá»… thương. Nó tạo cảm tình vá»›i má»i ngưá»á»‹ Và không ai ghét bá» nó được. Nó cÅ©ng giúp được nhiá»u thứ, ngay cả đôi mắt ta đây có sáng lại được cÅ©ng là nhá» nó. Nó là cục cưng cá»§a cả Phúc gia trang đấỵ
ông Lý Äại Hải gần như quá xúc động, ông loạng choạng như sắp ngã đến nơị ông tá»±a ngưá»i và o thân cây rồi nhìn ông Chấn Äình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương, Thảo Nhi... ông dụi mắt như không tin những gì mình nhìn thấỵ Rồi đột nhiên ông quỳ xuống lạy trá»i đất, ông ngước lên vừa khóc lá»›n vừa nói:
- Äúng là trá»i xanh có mắt. Nên má»›i để cho lá rụng vá» cá»™i, châu vá» hợp phố. Nguyên Khải thiếu gia ơị Ngưá»i có linh thiêng xin hãy phù há»™ cho chúng tôị Tôi biết đây cÅ©ng là tất cả công lao cá»§a ngưá»á»‹ Ngưá»i đã đưa đưá»ng dẫn lốị Äể cho con mình, dù gặp khó khăn nhiá»u gian truân rồi cÅ©ng vỠđến được vá»›i máu thịt cá»§a nó.
zÄám đông có mặt ở đấy chợt bà ng hoà ng, ngẩn ra, nhất là bà Tịnh Chi, bà nắm lấy đôi vai cá»§a Lý Äại Hải lắc mạnh, run rẩy há»i:
- Mi... Mi nói gì thế... Tại sao lại đột nhiên nhắc đến Nguyên Khảị Nguyên Khải nó dÃnh lÃu gì đến chuyện nà y chứ?
Lý Äại Hải đẩy Thảo Nhi đến trước mặt bà Tịnh Chi:
- Lão gia, thái thái Æ¡i! Cái con bé Thảo Nhi nà y, đó Ä‘Ãch thá»±c là cháu ruá»™t cá»§a bà đó. Tôi giữ kÃn cái bà máºt nà y trên mưá»i năm naỵ Tôi phải mang nó Ä‘i gởi cho má»™t ngưá»i bà con xa nuôi dưỡng. Nó ở đấy cÅ©ng gần chÃn năm. Và bao nhiêu thứ phải ngáºm đắng nuốt caỵ Lão gia Æ¡i... Cả cái chuyện ăn cắp tiá»n trong công ty cá»§a lão gia, cÅ©ng là chuyện chẳng đặng chừng. Tôi không thể là m sao khác hÆ¡n được, khi có má»™t thằng em há», chuyên môn là m tiá»n tôị Nó cứ hăm dá»a là ... sẽ mang chuyện nà y tố cáo rạ Và để cho nó kÃn miệng. Tôi đà nh phải... Lão gia, bây giá» ngưá»i đã hiểu ra rồi chứ? Lão gia hãy nhìn cho kỹ con bé nà y xem. Chẳng lẽ không tìm thấy má»™t nét quen thuá»™c nà o á» Khi nó là con ruá»™t cá»§a thiếu gia Nguyên Khải và Nhược Lan đấy
zBà Tịnh Chi nghe nói, loạng choạng suýt ngã. Nguyệt Nương phải vá»™i vã bước tá»›i đỡ, ông Chấn Äình còn ở trạng thái thê thảm hÆ¡n. ông gần như chết Ä‘iếng ngưá»á»‹ Tháºt lâu ông má»›i lên tiếng được:
- Nà y Äại Hải! Mi nói gì váºá»· Mi có biết là mi Ä‘ang nói gì kia không chứ?
Lý Äại Hải vá»™i nói:
- Dạ biết chứ... lão gia và thái thái đã nhìn thấy, cái lần Nhược Lan quay vỠđâỵ Cô ấy đã từng mang Thảo Nhi vá», cÅ©ng ở tại đây đây nà ỵ Ngay chÃnh cái nÆ¡i tôi đã quỳ đây, Nhược Lan quỳ bên cạnh cá»— áo quan chứa thân xác cá»§a thiếu giạ Trên tay là má»™t đứa bé má»›i đẻ, Lúc đó Nhược Lan cÅ©ng định mang con vá» cho nó nháºn tổ quy tông. Nhưng mà ... có lẽ lúc đó lão gia Ä‘ang ở trong trạng thái cá»±c kỳ bi thương, giáºn dữ ngưá»i không thừa nháºn đứa nhá». Lá»i nói cá»§a ngưá»i lúc đó còn rõ rà ng trong tai tôi, ngưá»i nói: 'Tôi không thừa nháºn cuá»™c hôn nhân cá»§a chúng bây, thì cÅ©ng đương nhiên không thừa nháºn giá»t máu nà ỵ..'.
Còn hÆ¡n cả tiếng sấm, tiếng sét từ trá»i cao vang xuống, ông Chấn Äình quá» quạng. Chợt nhiên ông không còn đứng vững, ông muốn ngã ngưá»i ra saụ Gia nhân phải chạy đến đỡ hai bên. Nhưng ông không chịu đứng yên đó. ông chỉ vá» phÃa Thảo Nhị ý ông muốn đến gần nó, và ông đã toại nguyện. ông ngắm ká»· con bé, rồi Lý Äại Hải, bà Tịnh Chị
Lúc bấy giá» Thảo Nhi bị cái khung cảnh chung quanh há»›p hồn, nó có vẻ hoảng hốt, nó cÅ©ng nhìn má»i ngưá»i, rồi tái mặt nói vá»›i Lý Äại Hải:
- Bác Hải! Bác Hải Æ¡i... chuyện gì thế... Bác nói gì mà nghe dá»… sợ như váºá»µ Bác đừng có dối tôi... tôi là con cháu cá»§a bác. Tôi mồ côi không cha không mẹ Bác nói Ä‘i đúng như váºy không? Tại sao bác lại nói khác những gì bác nói chứ?
Bà Tịnh Chi bây giỠnhư bình tĩnh hơn cả, bà đưa hai tay ra ôm ghì lấy Thảo Nhị Nước mắt bà chảy như mưa:
- Con Æ¡i! Con Æ¡i! Thì ra con là núm ruá»™t cá»§a Nguyên Khải, là cháu ná»™i cá»§a tạ Mãi bây giá» ta má»›i biết. Thì ra ta đã có linh cảm nà y từ lâu rồị Ta thắc mắc tại sao, bất cứ má»™t lá»i nà o con nói ra Ä‘á»u là m rung động lòng tạ Thì ra đó là thiên tánh. Vì mối dây huyết thống. Thảo Nhi Æ¡i! Thảo Nhi, cháu gái cá»§a tôi!
Nhưng Thảo Nhi vùng ra, nó lắc đầu:
- Không! Không! không thể như váºy được. Bác Hải! Báic Hải nói Ä‘i!
ông Lý Äại Hải đặt tay trên vai Thảo Nhi nói:
- Äó là sá»± tháºt cháu ạ. Thảo Nhi nà y, cha con trước khi chết lúc nà o cÅ©ng dặn dò, phải là m thế nà o... đừng để con nó không biết được tổ tông. Bây giá» mặc dù có muá»™n hÆ¡n mưá»i năm. Nhưng dù gì lá cÅ©ng rụng vá» cộị Con hà y mau đến lạy ra mắt ông bà ná»™i con Ä‘i!
ông Chấn Äình Ä‘au khổ nhìn Thảo Nhị Những thước phim Ä‘á»i cÅ©, như Ä‘ang quay trở ngược trong đầụ Trước mặt ông là cảnh áo quan cá»§a Nguyên Khải, rồi Nhược Lan, bà Chu, mẹ cá»§a Nhược Lan. Trên tay Nhược Lan là má»™t đứa bé sÆ¡ sinh, trùm kÃn trong khăn vảị HỠđã khóc hết nước mắt, váºt vá» như những hồn mạ Nhưng ông thì vừa tức vừa giáºn. ông không chấp nháºn sá»± tháºt đó. ông lá»›n tiếng ra lệnh cho gia nhân phải mở ngay nắp áo quan rạ Và rồi khi chiếc nắp hòm được mang xuống. Nguyên Khải cá»§a ông rõ rà ng Ä‘ang nằm trong đấỵ Má»i thứ tiêu tan. Hạnh phúc cÅ©ng trở thà nh bá»t nước. ông đã đứng như pho tượng đồng, trong khi Nhược Lan vá»›i đứa con trên tay, đã váºt vã:
- Chồng con đã chết con vô cùng ân háºn. Anh ấy ra Ä‘i chẳng để lại gì ngoà i đứa con gái nà ỵ Mặc dù nó là gái, nhưng con nghÄ©. Nó cÅ©ng là máu má»§ cá»§a nhà há» Phúc. Tá»™i cha mẹ nó là m, nhưng con trẻ vô tá»™i, xin ông bà hãy nghỉ đến Nguyên Khải, mà nháºn nó nên ngưá»i dùm...
Con gáỉ đúng... nhưng phải bấy giá» nó là đứa con trai thì có lẽ ông Chấn Äình đã không tuyệt tình. Chuyện mất má»™t đứa con, là cả má»™t ná»—i Ä‘au không dứt, bây giá» lại đánh đổi thằng con trai đó bằng má»™t đứa cháu gái chưa rá»i được vú mẹ. Có vô lý lắm không? Có tương xứng không? Trong cái rối bá»i Ä‘au khổ đó. ông Chấn Äình đã vừa lùi ra sau, vừa giáºn dữ hét:
- Không! Không! Mi đã cưỡng Ä‘oạt thằng con trai cá»§a ta, mi lại giết nó chết. Bây giá» còn Ä‘em cái thứ đỠhá»n nà y đến đây bắt ta thừa nháºn. Hừ không được! không dá»… dà ng như váºy được. Cái con bé nà y, dù gì nó cÅ©ng có mang cả dòng máu cá»§a ngươi, mà ngươi là thá»§ phạm, là nguyên nhân là m cho gia đình ta tan nát, không, Không được! ta không thừa nháºn gì cả. Trước kia đã không công nháºn cuá»™c hôn nhân cá»§a ngươi và Nguyên Khải, thì bây giỠđương nhiên ta cÅ©ng không công nháºn hòn máu nà ỵ
Chuyện xãy ra đã mưá»i năm, mà như vẫn còn rà nh rà nh trước mặt. Bây giá» nhá»› lại, nó lại giống như những tiếng sét đánh bên taị
ông Chấn Äình nhìn bé Thảo Nhi chợt cảm thấy tim mình như Ä‘ang vỡ thà nh từng mảnh. Và không dằn được, ông run rẩy nói:
- Thảo Nhi nà y, ta tháºt có lá»—i vá»›i con. Ta đã để con lưu lạc gần mưá»i năm naỵ Mưá»i năm đó con gần như không há» biết cái ấm cúng cá»§a gia đình là gì. Ta báºy quá. Có lẽ đó là tất cả nhưng gì mà trá»i muốn hại tạ Muốn ta phải trả giá. Bây giá», ta hối háºn lắm, con biết không?
Thảo Nhi nhìn lên, chợt nhiên nó cảm thấy tủi thân, nó vừa khóc vừa nói:
- ông từ đầu đã không nháºn con, ông cÅ©ng không cần con. ông đã Ä‘uổi cả cha và mẹ con đị Bây giá» con má»›i biết mặc dù ông là ná»™i cá»§a con, nhưng ông nà o có thương yêu gì con đâụ Chỉ có bác Hải, bác ấy không phải là ruá»™t thịt, nhưng tình cảm cá»§a bác ấy dà nh cho con tháºt hết lòng.
Và rồi nó khóc lớn hơn nữạ
- Con không tin. Bây giá» con chẳng tin ai nữạ Những ngưá»i lá»›n nói chuyện sao bất nhất váºá»· Lúc thì nói thế nà y, lúc lại nói khác đị Tôi không thÃch. Tôi không muốn nghe ai nữạ Tôi chỉ biết là mình chỉ là má»™t đứa con côị Äúng như chị Thanh Thanh?
Và Thảo Nhi nhoà i ngưá»i vá» phÃa Thanh Thanh, nó ghì lấy nà ng nói:
- Bây giỠem chỉ còn tin có một mình chị, thương một mình chị thôị
ông Chấn Äình thở dà i:
- Báo ứng! Äúng là báo ứng! Lúc xưa ta đã không thừa nháºn con, bây giá» con không thừa nháºn tạ CÅ©ng phải thôi, tất cả oan nghiệt nà y do ta tạo ra thì ta phải gánh.
Bà Tịnh Chi bước tới gần Thảo Nhi:
- Thảo Nhi nà y! Từ nà o tá»›i giá»... ta biết là ... con má»™t má»±c yêu tạ Bây giá» con đã biết ta chÃnh là bà ná»™i cá»§a con, con vẫn yêu ta chứ?
Thảo Nhi vừa khóc vừa nói:
- Không! Không! Con không cần biết. Nếu mấy ngưá»i muốn tôi nháºn là ông bà . Váºy thì, mẹ tôi đâu, mẹ Nhược Lan cá»§a tôi bây giỠở đâu chứ?
Ông Lý Äại Hải bước tá»›i:
- Thảo Nhi! Thảo Nhi nà y, nghe bác nói đâỵ Mẹ Nhược Lan cá»§a con hiện nay vẫn còn sống, con hãy tin bác. Có Ä‘iá»u mẹ con hiện nay sống rất khổ sở. Sống mà không bằng chết con ạ hãy tin bác, mẹ con vẫn còn sống.
Lá»i cá»§a ông Hải vừa tuôn ra. Không khà chợt như ngưng Ä‘á»ng. Thảo Nhi cÅ©ng ngừng khóc, ông Chấn Äình và bà Tịnh Chi cÅ©ng nhìn nhau, chẳng ai nói thêm má»™t lá»i nà o.
Tà i sản của quykiemtu
26-09-2008, 09:21 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
10
Tối hôm ấy, má»i ngưá»i đã quây quần bên ông Lý Äại Hải, để nghe ông nói chuyện có liên quan đến Nhược Lan.
Trá»i khá rét, lò sưởi trong phòng được nhóm lên. ông Hải ngồi cạnh há»a lò. Thảo Nhi nhắc lại má»™t chiếc ghế nhá» ngồi cạnh đấỵ Nó ngước mắt nhìn lên chỠđợị Còn ông Chấn Äình, Tịnh Chi, Nguyệt Nương, Thế Vỹ, Thanh Thanh, Du Lâm... thì ngồi vòng chung quanh, Ä‘á»u yên lặng chăm chú nghe Lý Äại Hải kể:
- Quê mẹ cá»§a Nhược Lan ở táºn Tô Châụ Nói là quê chứ tháºt ra Nhược Lan cÅ©ng chẳng có ai thân thÃch ngoà i ngưá»i mẹ mà như ta đã biết là thiếm Chụ Sau khi Nguyên Khải và Lan lấy nhau, há» kéo vá» Tô Châu sống. Nhưng rồi cuá»™c sống ở đây quá khó khăn. Nên sau đó lại kéo nhau đến thà nh phố tìm việc là m. Ở đâu cÅ©ng không dá»… kiếm được việc mà cái bệnh nó thưá»ng Ä‘i sau cái nghèo đóị Và rồi Nguyên Khải đã bá» xác ở đấỵ Lúc đó Nhược Lan và thiếm Chu không biết là m sao hÆ¡n là đưa linh cữu cá»§a thiếu gia vá» tại đây, cÅ©ng như gởi cháu gái lại cho ông bà ná»™i nó nuôi dưỡng rồi ra Ä‘i chá»› không ở lạị Không ngá»... Lão gia lại từ khước chuyện thừa nháºn. Nên sau đó. Nhược Lan bế con cùng mẹ trở lại thà nh phố. Thá»i gian sau đó hai bên không còn qua lại nữạ Tôi mặc dù là ngưá»i dưng, nhưng tôi lại yêu thiếu gia như em trai mình, vì váºy không đà nh lòng. Tôi đã lén lút liên lạc vá»›i mẹ con Nhược Lan. Má»™t năm tôi kiếm cá»› đến đấy hai ba lần thăm há». Má»—i lần như váºy Ä‘á»u cho há» má»™t chút tiá»n. Bởi vì tôi nghÄ©...,có thế nà o thì Thảo Nhi cÅ©ng là máu thịt cá»§a thiếu giạ Biết đâu má»™t ngà y nà o đó, rồi lão gia sẽ hồi tâm, sẽ cho há» quay lại...
Và Lý Äại Hải ngừng lại quay sang ông Chấn Äình giải thÃch:
- Lão gia... lão gia hãy thông cảm và tha thứ chá» Vì tôi yêu quà thiếu giạ Tôi không thể nhẫn tâm bá» mặc những di sản cá»§a ngưá»i được...
ông Chấn Äình lắc đầụ
- Ta nà o dám trách ngươị Ngươi đã hà nh động theo lương tri, theo lẽ phảị Tiếc là bao năm qua, con ngưá»i vô tâm vô đức như Phúc Chấn Äình nà y đã không chịu suy xét cho cẩn tháºn. Hồ đồ nghi oan cho ngươị
Thảo Nhi thì nôn nóng, nên không để tâm đến chuyện tình cảm cá»§a ngưá»i lá»›n, nó há»i:
- Rồi sao đó thế nà o hả bác Hảỉ Như váºy là con đã sống vá»›i mẹ con. Váºy tại sao, sau đấy con phải đến táºn phương Bắc sống vá»›i chú thÃm váºá»·
ông Lý Äại Hải sau tiếng thở dà i tiếp:
- á»’, chuyện dà i dòng lắm! như má»i ngưá»i biết Nhược Lan và Nguyên Khải yêu nhau đấy là má»™t tình yêu chân chÃnh. Vì váºy khi Nguyên Khải mất, má»i thứ gần như vô nghÄ©a đối vá»›i Nhược Lan. Lan mang con và xác chồng vá» Phúc gia trang, tháºt ra là định sau khi giao con cho ná»™i nó xong, sẽ tá»± váºn thác theo chồng. Không ngá» lão gia trong lúc giáºn dữ không nháºn, mà còn Ä‘uổi cả ba thế hệ cá»§a Nhược Lan ra cá»áº¡ Thế là ... khi cả ba trở vá» thà nh phố. Cái ná»—i buồn quá lá»›n kia đã là m Nhược Lan hoà n toà n suy sụp. Bé Thảo Nhi bấy giá» chưa đầy năm. Nhược Lan thương buồn khổ cà ng là m Nhược Lan quẫn trà và rồi má»™t lúc nà o đó. Nhược Lan trở thà nh Ä‘iên loạn.
Bà Tịnh Chi nghẹn lá»i:
- Tôi biết... Bởi chÃnh vì tôi cÅ©ng đã trải qua má»™t thá»i gian khá»§ng khoảng. Cái sốc đó quá mạnh, quá thương tâm, tôi cÅ©ng không dám nháºn là Nguyên Khải đã chết.
ông Lý Äại Hải lắc đầu nói:
- Không. Không giống nhaụ Thái thái chỉ vì cái chết cá»§a Nguyên Khải mà bị sốc. Còn đằng nà y Nhược Lan lại bị nhiá»u thứ khác dồn dáºp: mất chồng, nghèo khổ, con nhá», thiếu ăn, mẹ già ... Tất cả những cái đó là những áp lá»±c nặng ná» mà quả tim yếu Ä‘uối cá»§a Nhược Lan lại không đủ sức chịu đựng. Vì váºy cuối cùng... Cô ấy đã hoà n toà n mất trÃ. Giữa ban ngà y trá»i nắng chang chang lại vác áo Ä‘i mưa ra mặc. Trong những ngà y rét buốt, tuyết rÆ¡i lại mang áo quần ra giếng giặt giÅ©. Nhược Lan không còn phân biệt được đâu là không gian, thá»i gian, nóng lạnh, đêm tối và ban ngà y... Tá»™i nghiệp thÃm Chụ ThÃm ấy phải đối phó vá»›i Nhược Lan má»™t cách khổ sở, vất vả vì Nhược Lan đã hoà n toà n không biết gì hết.
Thảo Nhi khá haỵ Äấy là cái tình mẫu tá» thiêng liêng. Nhược Lan dù Ä‘iên loạn nhưng lại rất yêu bé Thảo Nhị Và trong cái tình huống đó, Nhược Lan cứ ôm chặt Thảo Nhi trong lòng, Nhược Lan muốn bảo vệ nó, nhưng cái tình yêu đó nhiá»u lúc lại là m hại Thảo Nhị Vì bất kể nắng mưa, gió tuyết, Nhược Lan Ä‘á»u mang nó theo bên mình. ThÃm Chu phải vất vả lắm má»›i cứu được cháụ Có lần, Nhược Lan tá»± ý ra giếng xách nước, suýt là m rÆ¡i Thảo Nhi xuống giếng. Lần khác lại suýt đánh rÆ¡i Thảo Nhi và o lá»áº¡ ThÃm Chu là m sao quên được. ChÃnh Nguyên Khải qua Ä‘á»i vì chứng viêm phế quản cÆ¡ mà . Vì váºy thÃm Chu và cả Nhược Lan rất sợ Thảo Nhi bị cảm lạnh. Nhất là Nhược Lan, cÅ©ng vì lý do nà y, bé Thảo Nhi lúc nà o cÅ©ng được quấn tháºt kỹ trong những lá»›p chăn bông. Nhiá»u lúc tưởng chừng con bé sắp chết ngá»™p.
Và tình hình cứ phát triển trong tình huống như váºá»µ Trái tim bà Chu cứ treo lÆ¡ lá»ng trên sợi tóc. Ná»™i cái chuyện giáºt lấy Thảo Nhi trên tay Nhược Lan cÅ©ng là cả cá»±c hình. Má»—i lần như váºy là Nhược Lan lại hét, lại gà ỠCứ sợ bị mất con. Và như váºy má»™t hôm... cÅ©ng tình cá», tôi ghé qua thăm, tôi thấy thÃm Chu bế lấy bé Thảo Nhi Ä‘ang há»›t hải bá» chạỵ Trên tay cô ấy lại có má»™t cây kéo nhá»n. Tôi giáºt mình chạy đến can thiệp. Thì ra không phải là Nhược Lan muốn giết con. Chẳng qua cô ấy thấy tóc Thảo Nhi dà i định cắt tóc, nhưng thÃm Chu thì thấy Nhược Lan mắt trợn ngược, mồm lại lải nhải, sợ Ä‘iếng ngưá»i Ä‘i, nên không nghÄ© ngợi gì nữa, giáºt lại bé Thảo Nhi và bá» chạy... Trong lúc giáºt nhau, thÃm ấy đã bị mÅ©i kéo đâm sâu trên tay má»™t Ä‘oạn dà i, máu tuôn xối xả. Khi tôi ká»m chế được Nhược Lan thì thÃm Chu đã gần kiệt sức. ThÃm đưa bé Thảo Nhi cho tôi và nói:
- 'Chú Hải ơi! Nếu chú có thương cháu nó, thì là m ơn bế nó đi! Chú muốn cho nó cho ai cũng được. Miễn nó sống là tôi vui rồi!'.
Tôi nhìn xuống! Thấy Thảo Nhi tuy chưa đầy má»™t tuổi, mà mình mẩy đã đầy sẹỠTôi lại nhìn căn nhà , căn nhà cá»§a mẹ con Nhược Lan ở đã dá»™t nát, mà Nhược Lan lại tâm thần bất định. Và tôi chợt hiểu rạ Muốn cứu lấy cả ba bà cháu thÃm Chu, không có cách nà o hÆ¡n là ... phải đưa bé Thảo Nhi Ä‘i xạ
ông Äại Hải ngưng lại, rồi quay sang Thảo Nhị Con bé Ä‘ang ngồi đó tá»§i thân, thút thÃt khóc:
- Thế là ... sau khi để lại má»™t số tiá»n cho thÃm Chụ Tôi đã đưa Thảo Nhi lên phương Bắc.
Thảo Nhi nhìn lên:
- Thế tại sau khi con đã lớn rồi, bác lại chẳng kể một chút gì cho con biết.
ông Äại Hải không trả lá»i, tiếp tục nói:
- Khi biết tôi đồng ý đưa Thảo Nhi Ä‘i, thÃm Chu bắt tôi phải hứa vá»›i thÃm má»™t Ä‘iá»u là phải kiếm được má»™t chá»— tin cáºy để dạy dá»— và chăm sóc nó, và sau nà y khi nó lá»›n lên đừng bao giá» cho nó biết bất cứ chuyện gì liên can đến Nhược Lan. ThÃm ấy vừa khóc vừa nói:
'Äừng để cho con trẻ biết chuyện mẹ nó khổ như váºy, cÅ©ng đừng bao giỠđể nó biết đến Phúc gia trang... '
Tôi bế Thảo Nhi định rá»i đị Tôi còn nhá»› lúc đó trá»i Ä‘ang bão tuyết. Nhược Lan biết tôi bế Thảo Nhi Ä‘i, cô ấy đã chạy theo, vừa chạy vừa khóc thất thanh:
'Äừng! Äừng! Hãy trả con lại cho tôi! Äừng chia cách mẹ con tôi nữạ Tôi hứa sẽ không là m gì nữa đâụ Tôi van xin mấy ngưá»á»‹ Van xin mấy ngưá»i! '
Lá»i cô ấy quá thảm thiết. Tôi không cầm lòng đặng. Nhưng vì muốn cứu lấy con bé, nên tôi cÅ©ng không thể trả Thảo Nhi lại cho Nhược Lan. Tôi chỉ quay đầu lại nói:
'Hãy yên tâm. Quý vị sẽ không bao giá» mất Thảo Nhị Tôi xin hứa là sẽ nuôi dưỡng nó nên ngưá»á»‹ Äể khi nó lá»›n lên, trở vá» Ä‘oà n tụ. Tôi nhất định sẽ là m được Ä‘iá»u đó '
Và để thá»±c hiện được lá»i hứa cá»§a mình, tôi đâu thể mang Thảo Nhi cho aị Thế là tôi phải đưa nó lên táºn phương Bắc giao cho vợ chồng thằng em há» cá»§a mình nuôi dưỡng. Nhưng tôi đã lỡ dại khi nghÄ© là khi mình nói sá»± tháºt có lẽ há» sẽ động lòng và thương con bé hÆ¡n. Không ngá» nó cứ dá»±a và o cái việc đó để là m tiá»n, nó moi tiá»n tôi mãi, không đưa thì sợ nó tố giác, mà tiá»n lương tôi lại có hạn nên tôi chẳng đặng đừmg...
Thảo Nhi nghe đến đây, nó ôm bác Hải nó khóc ngất:
- Bác Hải Æ¡i, bác cÅ©ng khổ quá! Nhưng tại sao bác cứ giấu con mãị Bác không cho con biết sá»± tháºt? Bây giá» thế nà ỠMẹ con ra saá» Ngưá»i có khá»e mạnh không? Há» vẫn còn ở thà nh phố chứ? Mà đó là đâu váºy hở bác? Con muốn đến tìm ngưá»i ngaỵ
Bà Tịnh Chi cÅ©ng khóc òa, rồi quay sang ông Chấn Äình nói:
- Vâng... như váºy là đúng đấy cháụ Anh Chấn Äình, chúng ta thu xếp và đến đó đị Chúng ta phải rước mẹ con thÃm Chu vỠđâỵ
ông Chấn Äình gáºt đầu, mắt ông cÅ©ng đỠhoẹ
- Äúng, Ngà y mai chúng ta sẽ khởi hà nh ngaỵ Äến thà nh phố để rước mẹ cá»§a Thảo Nhi vỠđây, cả bà ngoại cá»§a nó. Gá»i là để Ä‘á»n bù lại những lầm lá»—i ngà y cÅ©.
Thế Vỹ lên tiếng:
- Váºy thì tốt quá!
Câu chuyện là m Thế Vỹ cảm động. Thì ra hôm trước khi Nguyệt Nương kể lại chuyện Nhược Lan đưa quan tà i chồng vá» Phúc gia trang. Nguyệt Nương đã giấu bá»›t chuyện Nguyên Khải và Nhược Lan đã có con. Bởi vì Thế Vỹ biết, ông Chấn Äình đã không thừa nháºn đứa bé. Thì có kể ra cÅ©ng nà o có Ãch lợi gì?
Thế Vỹ nhìn Thảo Nhi rồi nói:
- Thảo Nhi nà y, anh tháºt sá»± không ngá», anh cứ tưởng là em đến Dương Châu nà y là chỉ để em được Ä‘oà n tụ vá»›i bác Hải em thôị Không ngá»... bây giá» em chẳng những có Bác Hải, mà còn có cả ông bà nộị Rồi còn tìm được cả ngoại và mẹ ruá»™t cá»§a mình nữạ Em không còn là má»™t đứa con bé mồ côi mà em có cả má»™t đại gia đình. á»’! Váºy thì hạnh phúc quá. ÄÆ°á»£c rồi, để ngà y mai anh và chị Thanh Thanh cá»§a em sẽ cùng Ä‘i để đón mẹ và ngoại vỠđây nhé?
Du Lâm đứng gần đó há»i:
- Tôi có cùng đi được không?
Nguyệt Nương vội nói:
- ÄÆ°á»£c chứ! Chúng ta sẽ cùng đị Äi cà ng nhiá»u ngưá»i cà ng tốt. Bởi vì ngà y xưa Nhược Lan đã quá thiệt thòị Bây giá» chúng ta phải để cô ấy nở mà y nở mặt, rồi chúng ta sẽ đãi tiệc nữạ Gá»i là đá»n bù.
Nguyệt Nương chợt quay sang ông Chấn Äình há»i:
- Như váºy được không, hở lão giả
ông Chấn Äình gáºt đầu:
- á»’ như váºy cÅ©ng được!
Và ông gá»i lão Trưá»ng Quý đến:
- Trưá»ng Quý nà y, mi lên danh sách xem có bao nhiêu ngưá»i Ä‘i đón, rồi ra bến đặt vé tà u Ä‘i, nhanh lên!
Bà Tịnh Chi dặn dò:
- Nguyệt Nương, bảo mấy đứa nhá» dá»n phòng cho mẹ con Nhược Lan Ä‘i! Lá»±a chiếc phòng tốt đấy nhé.
Thế Vỹ vội vã nói:
- Con xin nhưá»ng phòng! Chiếc phòng con ở ngà y xưa là cá»§a Nguyên Khải, váºy bây giá» con phải trả lại há». Con ở phòng khách được rồị
Bà Nguyệt Nương nói:
- Äúng, đúng, đúng. Vì như váºy... có thể sẽ giúp Nhược Lan nhanh chóng là nh bệnh... Cáºu Thế Vỹ hay lắm!
ông Lý Äại Hải thấy má»i ngưá»i rá»™n rã, náo nức quá, nên cảnh tỉnh:
- Khoan đã! Quý vị cần phải biết là ... Nhược Lan không còn bình thưá»ng như chúng tạ Cô ấy đã mất trà cả mưá»i năm naỵ Äến độ thÃm Chu bây giá» cÅ©ng kiệt sức. Chúng ta không nên là m rầm rá»™ quá. CÅ©ng không nên tÃnh trước chuyện gì. Äể đưa cô ấy vỠđây rồi má»i thứ sau quyết định saụ
Má»i ngưá»i quay sang ông Hải, há» chợt nhiên như trở lại vá»›i thá»±c tại, không khà trở nên nặng ná», chỉ có mình Thảo Nhi là vẫn hồ hởị Nó nói:
- Con ước ao có mẹ lâu lắm rồị Tối nay con chắc không ngủ được đâụ Con sẽ thức trắng đến sáng mai...
o0o
ThÃm Chu đứng thẳng ngưá»i, cương quyết phản kháng:
- Không! chÃn năm qua, từng ngà y từng giá», từng phút giâỵ Tôi và Nhược Lan cứ sống mãi trong cái ám ảnh, trong cái Ä‘au khổ dà y vò cá»§a mấy ngưá»á»‹ Chúng tôi không là m sao quên được cái háºn. Má»i ná»—i oan gia nà y, Ä‘á»u do chÃnh các ngưá»i tạo nên. Mấy ngưá»i đã hại cả Ä‘á»i mẹ con chúng tôị Bây giá»... Còn có ý đồ gì nữa đâỷ Các ngưá»i muốn rước chúng tôi vá» á» Äó chưa hẳn là thiện ý, mà chẳng qua là để xoa dịu lương tâm Ä‘ang cắn rứt cá»§a mấy ngưá»á»‹ Äâu có chuyện dá»… dà ng như váºá»· Tôi hứa vá»›i lòng mình. Từ đây mãi mãi vá» saụ Chúng tôi sẽ không bao giỠđặt chân vá» cái đất Dương Châu, vá» cái Phúc gia trang cá»§a mấy ngưá»i nữa mà !
Bà Tịnh Chi nghe nói, đau khổ vô cùng:
- ThÃm Chu! Xin thÃm mở lòng từ bi, đừng có oán háºn chúng tôi nữạ Nếu có giáºn thì xin thÃm cÅ©ng nên nghÄ© đến đứa bé Thảo Nhi mà hỉ xả cho chúng tôị Có thế nà o thì chúng ta cÅ©ng có cùng má»™t đứa cháu cÆ¡ mà . Chúng tôi nguyện sẽ là m hết sức mình để quãng Ä‘á»i còn lại cá»§a thÃm và Nhược Lan bá»›t khổ. ThÃm Chu... Hãy để chúng tôi có cÆ¡ há»™i chuá»™c tá»™i lá»—i đó.
Thảo Nhi quay qua nắm lấy tay thÃm Chụ
- Ngoại ơi! Nếu ngoại và mẹ không vỠPhúc gia trang, thì con cũng sẽ ở lại đây với ngoại và mẹ. Con không vỠđấy nữa đâụ Bây giỠcon cũng đã lớn rồị Con có thể chăm sóc cả mẹ và ngoại được...
ThÃm Chu nhìn căn nhà , rồi lúng túng nói:
- Không, không được. Con không thể vỠđây sống được đâụ
Thảo Nhi há»i:
- Tại sao không được? Trước kia con còn quá nhá», con không thể Ä‘i tá»± túc được, ngoại má»›i buá»™c lòng để con đị Còn bây giá», con lá»›n, con có thể là m được nhiá»u thứ.
- Không được! Ngoại nói không được là không được!
ThÃm Chu nắm tay Thảo Nhi đưa qua cho bà Tịnh Chi:
- Bà hãy mang nó Ä‘i Ä‘i! Äi khá»i nÆ¡i nà y Ä‘i!
Thảo Nhi lùi lại, khóc không thà nh tiếng:
- Tại sao váºá»· tại sao ai cÅ©ng kỳ váºá»µ Trước kia nói là con còn nhá» không thể nuôi con. Còn bây giá» con đã lá»›n. Äâu phải dá»… dà ng gì con nhìn ra mẹ ra ngoạị Váºy mà bây giá» lại cÅ©ng không chịu nhìn con. Mẹ thì chỉ yêu có cái gối, chứ không yêu con. Váºy là sao... Chẳng lẽ ai cÅ©ng ghét bá» con hết?
ông Lý Äại Hải thấy váºy, rất buồn nói:
- ThÃm Chu... Thôi thÃm đừng để cho trẻ nó Ä‘au khổ nữạ ThÃm hãy theo chúng tôi vá» Phúc gia trang đị Biết đâu, Nhược Lan khi thay đổi cảnh sống, nó sẽ hồi phục lại tâm trÃ?
ThÃm Chu lắc đầu:
- Tôi biết con tôi, Nhược Lan nó sẽ không bao giá» là nh bệnh được. Là m sao có chuyện đó. Khi mà má»i thứ đã vỡ nát? Chồng chết, con xa... Tất cả sạch sà nh sanh. Nó bây giá» chỉ sống như cây cá». Chỉ là má»™t cái xác không hồn. Cuá»™c sống đã mất hết ý nghÄ©a từ lâu vá»›i nó. Mẹ con tôi như váºy đó. Bây giá» chỉ nương tá»±a và o nhau qua ngà y, thôi mấy ngưá»i hãy Ä‘i Ä‘i! Äừng có đến đây quấy rầy chúng tôi nữa...
- Không đúng! không đúng! nói váºy là không đúng!
Thế Vỹ không dằn được đứng ra can thiệp:
- ThÃm Chu nà ỵ Có thế nà o, thì thÃm cÅ©ng phải tin là cuá»™c Ä‘á»i nà y, thế gian nà y, vẫn còn nhiá»u thứ tốt đẹp. Và ân đức cá»§a trá»i đất đó đôi khi tạo nên phép lạ. ThÃm không thấy saá» Chuyện Bác Tịnh Chi đây bị mù đôi mắt tưởng là không bao giá» nhìn thấy lại cuá»™c Ä‘á»i, thế mà mắt sáng lại... Rồi chuyện Thảo Nhi... Nó bị đụng xe tưởng là đã chết. Váºy mà không chết. Vẫn sống, vẫn an khang... ThÃm đã trải qua ngà n vạn cay đắng, bây giá» là phút được Ä‘á»n bù. ThÃm nên tin tưởng. Khi mà biển xanh biến thà nh nương dâu được, thì má»i thứ Ä‘á»u có thể quay lại được. ThÃm hãy quên Ä‘i những ngà y gian khổ cÅ©, quên Ä‘i háºn thù, xóa hết đị ThÃm Chu nà ỵ Thảo Nhi bây giá» nó chỉ má»›i có mưá»i tuổị ThÃm đừng để sau nà y, hai mươi, ba mươi năm sau, nó vẫn còn thấy háºn. Hãy vì tình yêu dà nh cho Nhược Lan, vì tình thương dà nh cho Thảo Nhi mà thÃm tha thứ tất cả. ThÃm và Nhược Lan trở vá» Phúc gia trang sinh sống là thÃm đã vì chị Nhược Lan và Thảo Nhi, vì hạnh phúc cá»§a há», đó má»›i là quan trá»ng. ThÃm đã bảo là mình sống cho há» cÆ¡ mà ?
ThÃm Chu nhìn cáºu thanh niên trẻ trước mặt. ThÃm không biết cáºu là ai, nhưng lá»i cá»§a cáºu ta đã thuyết phục được thÃm.
Phải! bây giá» không phải là giây phút để háºn thù nữạ Và để cho Nhược Lan và Thảo Nhi có má»™t cuá»™c sống tốt đẹp hÆ¡n. ThÃm không còn chá»n lá»±a con đưá»ng nà o khác hÆ¡n.
Và như váºy, Nhược Lan và thÃm Chu đã quay vá» lại Phúc gia trang.
Äó quả là má»™t chuyện ngoà i sá»± tưởng tượng cá»§a má»i ngưá»á»‹ Gia đình há» Bùi nghe nói cÅ©ng phải ngạc nhiên, há» kéo cả nhà sang thăm. Biết được Thảo Nhi là con gái cá»§a Nhược Lan và Nguyên Khải, là cháu ná»™i cá»§a ông Phúc Chấn Äình, há» cà ng kinh ngạc hÆ¡n.
Quả là có trá»i có lắm Ä‘iá»u kỳ diệu má»›i để cho chiếc lá non cuá»™n vèo tháºt xa rồi cÅ©ng quay vá» cá»™i nguồn. HỠđến chúc mừng ông Chấn Äình và bà Tịnh Chị
Nhưng từ ngà y ThÃm Chu và Nhược Lan quay vá» Phúc gia trang, thì má»i thứ lại không giống như hai ông bà tưởng... Diá»…n biến sá»± việc đã là m cho há» thất vá»ng... không khà trở nên nặng ná» hÆ¡n...
Nhược Lan trở lại chốn cÅ© mưá»i năm trước, cái hoa viên quen thuá»™c, cái hòn giả sÆ¡n vá»›i những chú cá chép quẫy Ä‘uôi hữu tình, lại không khÆ¡i dáºy... má»™t chút tình cảm tÃch cá»±c nà o, không lay động gì chút gì tâm linh... Trái lại khi nhìn thấy cảnh cÅ©. Nhược Lan còn tá» ra sợ hãi... Nà ng ôm lấy thÃm Chu và hét:
- Mẹ Æ¡i! Con sợ quá! con không thÃch ở lại đây đâụ Ở đây sao lại có lắm ngưá»i thế nà ỷ Mình hãy quay vá» nhà cá»§a mình! Vá» Ä‘i mẹ, đừng có ở đây nữạ
Nguyệt Nương và bà Tịnh Chi đã hết lá»i giải thÃch khuyên nhá»§. Hết lá»i chỉ cho Nhược Lan biết đây là 'nhà ' cá»§a nà ng rồi, nhưng không hiểu sao Nhược Lan vẫn sợ, vẫn hốt hoảng... vẫn lo lắng. Nhược Lan không ôm thÃm Chu thì lại ôm chặt chiếc gối trong ngá»±c, rồi rút hẳn lên má»™t mép giưá»ng, ngồi bó gối ở đấy... có gá»i thế nà o cÅ©ng không chịu rạ
Không phải chỉ có Nhược Lan, mà ngay cả Thảo Nhi cÅ©ng đổi khác. Từ ngà y Nhược Lan và thÃm Chu vá», trong mắt nó hình như chỉ có hình ảnh cá»§a mẹ và ngoại nó. Sáng sá»›m vừa thức dáºy, là nó chạy ngay đến phòng Nhược Lan... Nó lấy khăn ra cho mẹ nó rá»a mặt rồi chảy đầu... rồi dùng Ä‘iểm tâm vá»›i Nhược Lan và thÃm Chụ Nó cÅ©ng bắt chước Nhược Lan hát ru cho chiếc gối ngá»§... Nó bá» cả há»c, chứ không siêng năng như trước kia, ngà y ngà y đến trưá»ng. Nó gần như không thiết gì ngoà i ngoại và mẹ nó, không giao tiếp vá»›i ai kể cả ngưá»i bạn thân nhất cá»§a nó là Thiệu Văn.
Nó cÅ©ng có vẻ ngăn cách vá»›i Thanh Thanh và Thế Vỹ. Nó dồn hết tâm trà và o chuyện phục vụ mẹ nó... Má»—i ngà y nhìn nó táºn tụy chăm sóc từng thứ cho Nhược Lan mà ai cÅ©ng chua xót... Mặc dù... Nhược Lan chỉ như má»™t cái xác vô hồn, chẳng biết cảm xúc, nhưng Thảo Nhi như chẳng cần biết chuyện đó, nó chỉ muốn Ä‘á»n bù lại những ngà y không được có mẹ...
Và chÃnh vì chỉ nghÄ© đến mẹ và ngoại mà gần như nó cÅ©ng quên bẵng cả sá»± hiện hữu cá»§a ông Chấn Äình và bà Tịnh Chi, những ngưá»i sinh ra cha nó, không những thế nhiá»u lúc ông Chấn Äình có cảm thấy như nó cố tình muốn tránh mặt cả ông bà .
Có lần, Nguyệt Nương không dằn được, cô ta đã giữ tay Thảo Nhi lại nói:
- Ta không tin là Thảo Nhi dá»… thương cá»§a ta, lại có thể hà nh động như váºá»µ Con là đứa con biết Ä‘iá»á»§ Con biết lấy lòng ngưá»i khác... Con gần như chinh phục được tình cảm cá»§a tất cả những ngưá»i trong Phúc gia trang nà y... Thế sao bây giá» lại trở nên thá» Æ¡, lạnh lùng tháºt váºá»· Chẳng lẽ con không biết tình cảm cá»§a ông bà ở đây dà nh cho con á» Váºy mà ... con lại vô tình. ông ná»™i bà ná»™i gá»i Ä‘Ãch danh con vẫn tảng lá». Con suy nghÄ© gì thế? Là m như váºy có đúng không?
Thảo Nhi quay mặt vá» phÃa hòn giả sÆ¡n, chẳng nhìn mặt Nguyệt Nương, cÅ©ng không đáp.
Nguyệt Nương lắc lắc ngưá»i con bé:
- Thảo Nhi nà ỵ Con bé biết là , cái thái độ cá»§a con chỉ là m ná»™i Ä‘au khổ. Con phải suy nghÄ© để thấy là trước kia... ông bà ná»™i con không thừa nháºn cÅ©ng như Ä‘uổi mẹ con Ä‘i chẳng qua là vì lúc đó... ná»™i con vừa mất cha con... ná»™i con Ä‘ang Ä‘au khổ và căm phẫn tá»™t đô... con còn nhá»... con cần phải táºp cái tÃnh vị tha, khoan dung... và con cÅ©ng nên biết... ná»™i con bây giỠđã hối háºn má»—i khi nghÄ© đến chuyện cÅ©... vì váºy... con cần phải bình tâm má»™t chút... cư xá» tốt vá»›i ná»™i con má»™t chút... phải biết vấn an ngưá»i má»›i phải đạá»
Thảo Nhi vùng khá»i tay Nguyệt Nương. Thảo Nhi vẫn ngoan cố:
- Con không cần nghe! Con không cần biết gì cả.
ông Lý Äại Hải cÅ©ng nắm lấy tay Thảo Nhi lại nói:
- Con không có quyá»n nói như váºy, nếu con không nhìn ná»™i con, thì như váºy con đã ở không phải vá»›i cha ruá»™t con rồi!
Thảo Nhi òa lên khóc và nói:
- Con không biết, bây giá» các vị hãy nói cho tôi biết Ä‘i, tôi phải là m thế nà o để mẹ tôi nháºn ra tôỉ Tôi đã là m hết sức mình, đã chăm sóc lo lắng, mà mẹ vẫn không nháºn ra tôị Như váºy thì là m sao tôi nháºn nộỉ Bao giá» mẹ tôi nhìn tôi, tôi sẽ nháºn ná»™i tôi sau!
Nói xong, Thảo Nhi quay ngưá»i chạy nhanh vá» phÃa phòng Nhược Lan.
Chuyện Thảo Nhi không nháºn ná»™i, rồi Nhược Lan không nháºn ra Thảo Nhi là bi kịch lá»›n cá»§a nhà há» Phúc... không biết, sẽ kéo dà i đến bao giá»... Riêng vá» Thế Vỹ và Thanh Thanh... thì há» cÅ©ng không rảnh rá»—i đâu để quan tâm nhiá»u đến chuyện nhà há» Phúc nữa, Vì há» sắp xa nhaụ
Và rồi ngà y tháng trôi quạ Mùa nghỉ Tết cá»§a há»c sinh đã đến. Những ngà y nà y Thế Vỹ rất báºn rá»™n, chuẩn bị hà nh lý, áo quần... Chuyện Thế Vỹ Ä‘i xa là chuyện chẳng đặng đừng, không phải chỉ có Thanh Thanh mà cả ông bà Chấn Äình cÅ©ng thấy quyến luyến, bức rức... Dù gì Thế Vỹ cÅ©ng đã ở đây má»™t thá»i gian dà ị Chỉ có Thảo Nhi, ngà y xưa... Thảo Nhi lúc nà o cÅ©ng sợ Thế Vỹ bá» Ä‘i xa... Nó khóc lóc, năn nỉ... Nhưng còn bây giá»? Có lẽ vì nó đã có Nhược Lan... tất cả sá»± táºp trung cá»§a nó hướng vá» phÃa Lan. Và thá» Æ¡ vá»›i chuyện ra Ä‘i cá»§a Thế Vỹ. Thế Vỹ thấy váºy cÅ©ng... giảm bá»›t được sá»± lo buồn cá»§a má»™t ngưá»á»‹
Thảo Nhi biết Thế Vỹ sắp đi, nó chỉ nói:
- Anh phải hứa vá»›i em là , rồi anh sẽ quay vỠđây được không? Nếu anh mà không quay vá», rồi Chị Thanh Thanh sẽ ra saá» Trưá»ng há»c sẽ ra saá»
Thế Vỹ trịnh trá»ng nói:
- Vâng, anh hứa... Anh sẽ quay vỠđâỵ Qua tết là sẽ quay vá» ngaỵ Äừng nói Thanh Thanh vá»›i trưá»ng há»c mà cả ông ná»™i và bà ná»™i, và tất cả những ngưá»i trong gia đình nà y... Thạch Lá»±u và Thiệu Khiêm khiến cho anh lưu luyến... vì váºy anh phải quay lại thôị
Hoa Du Lâm thì thấy ngà y vá» cáºn ká»... tá» ra rất phấn khởi, cái thái độ cuả cô ấy tháºt khó Ä‘oán, nhất là đối vá»›i Thế Vỹ. Chuyện ở Phúc gia trang. Du Lâm tá» ra rất hòa hợp... Du Lâm gần như trở thà nh bạn cá»§a từng thà nh viên trong gia đình nà y, nhưng ngưá»i mà Du Lâm thÃch nhất là Nguyệt Nương. Du Lâm đã nói vá»›i Thế Vỹ:
- Anh biết không, má»—i nhân váºt ở Phúc gia trang nà y Ä‘á»u là má»™t pho tiểu thuyết. Nhưng chỉ có chuyện cá»§a Nguyệt Nương là phong phú, nhiá»u bà ẩn. Hảy thá» tưởng tượng xem, ngưá»i đà n bà đó... suốt mưá»i năm trá»i, táºn tâm phục vụ cho ngưá»i nữ chá»§ nhân mù. Bên cạnh đó lại thầm yêu ông chá»§ nóng nảy dữ dằn. Äể rồi cuối cùng, cam tâm là m vợ lẽ, má»™t lòng trung háºu vá»›i chá»§. Ngưá»i như Nguyệt Nương phải nói là trên Ä‘á»i hiếm thấy, bà ta táºp trung gần như đủ cả tinh hoa truyá»n thống cá»§a phụ nữ phương đông thá»i phong kiến... lẳng lặng phục vụ chẳng khoa trương. Nhưng lại ảnh hưởng cả đến những ngưá»i chung quanh... Vì váºy tôi rất khâm phục.
Thế Vỹ nhìn Du Lâm, không hiểu Du Lâm đã nói chuyện đó cho chà ng nghe là m gì? Có dụng ý gì chăng?
Äối vá»›i Du Lâm. Thế Vỹ tháºt ra cÅ©ng không xác định được lòng mình. Ngưá»i con gái có há»c kia, nháºn thức nhiá»u khi khá sâu sắc, khó phù hợp vá»›i Thế Vỹ. Du Lâm như má»™t tri ká»·, má»™t ngưá»i bạn tốt. Cà ng ở lâu bên cạnh Du Lâm, cà ng nháºn ra nhiá»u ưu Ä‘iểm. Lâm chẳng những đẹp váºy, má»™t tình địch mạnh cá»§a Thanh Thanh là m sao Thanh Thanh lại không sợ cho được.
Và Thế Vỹ không dằn được lòng, há»i:
- Du Lâm nà ỵ Cô là cô gái vừa thông minh, sâu sắc, nhạy bén như váºá»µ Thì đối vá»›i tôi, sau những ngà y cô ở tại Phúc gia trang nà y cô đã có những nháºn xét vá» con ngưá»i tôi thế nà ỠBây giá» chúng ta sắp quay vá» kinh độ Cô dá»± tÃnh sẽ là m gì để trả lá»i vá»›i gia đình hai bên chăng?
Du Lâm nhìn Thế Vỹ không đáp, mà há»i ngược lại:
- Thế còn anh? Anh tÃnh saá»
Thế Vỹ chợt lúng túng:
- Tôi à ? Tôi cũng không biết thế nà o nữạ
Du Lâm Ä‘i thẳng vấn Ä‘á».
- Có phải anh bức rức, vì phân vân? Anh vừa muốn từ bá» cuá»™c hôn nhân đã đặt để kia nhưng lại sợ như váºy là chống đối lại cha mẹ, là m tá»± ái tôi tổn thương. Äúng không?
Rồi Du Lâm cưá»i nói:
- Anh Thế Vỹ. Anh hãy yên tâm. Anh có biết vấn đỠcá»§a anh là ở chổ nà o không? Anh có cái bá» ngoà i cứng rắn, nhưng trái tim lại quá yếu má»m... anh không có tÃnh cả quyết... Tôi công nháºn anh là ngưá»i thà nh tháºt... anh yêu mến quý trá»ng má»i ngưá»i, anh không muốn xúc phạm má»™t ai... Nhưng cái cư xá» cá»§a anh lại vô tình là m Ä‘au khổ cho ngưá»i khác, anh muốn là m vui vẻ cả là ng. Kết quả là chẳng giải quyết được gì cả. Vì váºy... Anh Thế Vỹ, anh hãy suy xét kỹ đị Bản thân anh cÅ©ng cần chuyển biến, bằng không sẽ tạo ra thêm nhiá»u rắc rối sau nà ỵ
Thế Vỹ như khựng lại:
- ý cô muốn nói là ...
Du Lâm nói:
- Má»i chuyện bây giá» nói ra quá sá»›m... Chúng ta vỠđến kinh đô sẽ tÃnh saụ Từ đây đến đấy còn cả chặng đưá»ng dà i... Anh yên tâm trên đưá»ng Ä‘i đó tôi sẽ không âm mưu gì đâu... Bởi vì Hoa Du Lâm nà y là con ngưá»i rất quang minh chÃnh đại, nhưng cÅ©ng rất cương quyết, cái gì mà đã muốn thì không buông tha dá»… dà ng. Riêng anh thì tôi cÅ©ng Ä‘ang đánh giá nên chưa quyết định. Tóm lại, cái chuyện hôn nhân gia đình cá»§a tôi và anh, đợi đó Ä‘i sẽ tÃnh saụ
o0o
Hôm ấy, gần ká» cuối năm, nên thá»i tiết lạnh buốt, mặc dù bây giá» là ban ngà y và mặt trá»i vẫn má»c...
Thảo Nhi và thÃm Chu, má»—i ngưá»i má»™t bên đưa Nhược Lan ra vưá»n phÆ¡i nắng... Lúc gần đây, tâm thần Nhược Lan khá ổn định... Mặc dù chưa phân biệt được những ngưá»i thân xa... nhưng Nhược Lan đã tươi tắn hẳn. Äôi mắt cá»§a Nhược Lan long lanh hẳn khi nhìn cảnh quen hai bên.
Thảo Nhi Ä‘i má»™t lúc há»i:
- Mẹ Æ¡i, mẹ thấy thế nà ỠCó má»i chưả Chúng ta ngồi xuống ghế để nghỉ ngÆ¡i má»™t chút nhé?
Nhược Lan nhìn qua Thảo Nhi, vá» Phúc gia trang đã gần tháng nên Nhược Lan đã quen dần vá»›i hình ảnh Thảo Nhị Mặc dù tâm trà cá»§a Nhược Lan vẫn phiêu diêu trong má»™t thế giá»›i xa lạ nà o đấy... Có Ä‘iá»u giá»ng nói, tiếng cưá»i cá»§a sá»± chăm sóc cá»§a Thảo Nhi không còn là m Nhược Lan ngỡ ngà ng. Ngược lại, Nhược Lan cảm thấy con bé như má»™t chú mèo, má»™t con chó nuôi trong nhà quen thuá»™c.
Nhược Lan chợt đưa tay qua vuốt tóc Thảo Nhi, bà n tay cá»§a Nhược Lan là m Thảo Nhi cảm động, nó suýt hét lên nhưng không dám, nó sợ Nhược Lan giáºt mình.
Bà n tay đó sỠđến trán. Chợt nhiên dừng lại, rồi Nhược Lan như giáºt mình, vạch tóc qua má»™t bên nÆ¡i có vết sẹỠNhược Lan chợt cúi ngưá»i xuống, run rẩy há»i:
- Saá» sao váºá»· Bị thương à ? Có Ä‘au không? để tôi thổi... thổi cho em nhé!
Thảo Nhi rá»›t nước mắt, nó quay sang thÃm Chu:
- Ngoại ơi, ngoại! Ngoại thấy đấy... mẹ cũng thương con đó chứ?
ThÃm Chu nhìn hai mẹ con Thảo Nhi mà đau lòng.
Nhược Lan sau khi thổi thổi lên trán cá»§a Thảo Nhi xong lại đứng dáºy lá»™t chiếc khăn cổ cá»§a mình ra, quấn đầy trên đầu Thảo Nhi... Quấn chặc đến độ Thảo Nhi thấy rất khó chịu, nhưng Thảo Nhi vẫn đứng yên không dám nhút nhÃch, Nhược Lan vừa quấn vừa nói:
- Phải che đầu kÃn thế nà y... bằng không gió thổi rồi lại lạnh. Rồi lại bệnh nữa thì khổ!
Thảo Nhi cởi khăn ra, nó há»›n hở nói vá»›i thÃm Chụ
- Ngoại thấy đấy, mẹ con tiến bộ rồi đấy... Mẹ con biết chăm sóc cho cả con.
Ngay lúc đó, Nhược Lan lại cởi cả bao tay rạ
- Còn nữa nà y... Cả cái bao tay nà y nữạ Tôi cho em... em hãy mang và o đị
Thảo Nhi nắm lấy bà n tay cá»§a Nhược Lan xúc động. Nó há»i:
- Mẹ Æ¡i! Mẹ... cưng con như váºy... Thế mẹ có biết con là ai không?
Nhược Lan vá»›i nụ cưá»i ngượng ngáºp, chợt nói:
- Em là ... Thảo Nhi... phải không?
Thảo Nhi tròn mắt. Nó không tin những gì mình vừa nghẹ ThÃm Chu suýt báºt khóc, nhưng ngay lúc đó, Nhược Lan lại tiếp tục nói:
- Tôi cũng có một Thảo Nhi... Nhưng mà nó chỉ có bây lớn nè!
Và Nhược Lan ra dấu bằng tay, rồi chợt hoảng lên, Nhược Lan nói:
- Ồ! Nãy giỠbỠnó trong nhà không biết nó có khóc không?
Phải là m sao bây giá»? Thảo Nhi thất vá»ng, nước mắt chảy dà i...
- Mẹ Æ¡i... con đã nói vá»›i mẹ... nhưng đến bao giá», mẹ má»›i hiểu là ... con má»›i chÃnh là Thảo Nhị Con cá»§a mẹ đây...
Nhược Lan thấy Thảo Nhi khóc, vội nắm tay nó xoa xoa:
- Em còn lạnh à ? Phải không?
Rồi cởi cả chiếc áo ấm đang khoác ngoà i ra, đắp lên thân sau Thảo Nhị
- Váºy thì em hãy mặc chiếc áo nà y và o Ä‘i! đừng khóc nữa! Äừng có khóc nữạ Ta nhưá»ng cho đấỵ
Thảo Nhi thấy váºy cảm động ôm ghì lấy Nhược Lan:
- Con không lạnh. Con Ä‘ang ấm lắm mẹ a... Mặc dù bây giá» mẹ còn chưa nháºn ra được con. Chưa biết được con chÃnh là con ruá»™t cá»§a mẹ. Nhưng không saá» Miá»…n mẹ thương con, quan tâm đến con là con vui rồi... Con tin chắc là má»™t ngà y nà o đó rồi mẹ sẽ tỉnh trà rạ Con tin chắc Ä‘iá»u đó... và con rồi sẽ đợị
ThÃm Chu đứng cạnh đó không biết là m sao hÆ¡n là khóc. Và ngay lúc đó, ông Chấn Äình, bà Tịnh Chi, Nguyệt Nương, Thế Vỹ và Thanh Thanh không hẹn mà cùng bước rạ Bà Tịnh Chi run giá»ng nói:
- Thảo Nhi! Mẹ con mặc dù chưa tá» rõ là đã nháºn ra con, nhưng từ tiá»m thức... nó đã chấp nháºn con rồi... Thế còn con? Äến bao giá» con má»›i chấp nháºn ông bà ná»™i chứ?
Thảo Nhi chỉ cúi đầu yên lặng.
Nhược Lan hình như cÅ©ng nghe thấy giá»ng nói cá»§a bà Tịnh Chị Cô nà ng quay lạy thấy bà Tịnh Chi Ä‘ang chầm cháºm bước đến.
Nhược Lan hơi cảnh giác trì lại, nhưng rồi sau đấy lại thấy bà lão nà y run rẩy trong gió. Nên không đắn đo bước đến, khoác chiếc áo lên vai bà Tịnh Chi, nói:
- Mặc áo và o Ä‘i, kẻo cảm lạnh bây giá». Cảm rồi còn ho nữạ Tôi biết mà , bao giá» cÅ©ng váºy... mặc không đủ ấm là sẽ ho ngaỵ
Bà Tịnh Chi có vẻ bất ngỠtrước thái độ của Nhược Lan. Bà xúc động... đưa tay sỠnhẹ lên chiếc áo ấm... mắt đầm đìa lệ... và không dằn được, bà đột ngột kêu lên:
- Trá»i Æ¡i! con dâu cá»§a mẹ.
Mấy tiếng 'con dâu cá»§a mẹ' bà vừa thốt lên là m cho cả thÃm Chu cÅ©ng bà ng hoà ng... ThÃm chỠđợi những tiếng nà y từ lâu lắm rồi... ThÃm vừa đỡ lấy Nhược Lan mà lòng vui buồn lẫn lá»™n... ThÃm như nghẹn lá»i, không nói được gì cả.
Thảo Nhi thì ngước lên nhìn Nhược Lan... nó xem thá» phản ứng cá»§a Nhược Lan ra sao, khi được nghe những tiếng đó, nhưng Nhược Lan chỉ giống như ngưá»i máy, ngoà i nụ cưá»i ngu ngÆ¡ ra chẳng có phản ứng gì khác.
Nhược Lan, chỉ nhìn lên bầu trá»i có nhiá»u mây Ä‘en rồi chợt Ä‘á»c:
- 'Äêm xuân không ngá»§ được,
Nghe chim gá»i ngoà i sân... '
Thì ra là Nhược Lan Ä‘ang nhá»› và đá»c lại những Ä‘oạn thÆ¡ mà ngà y xưa Nguyên Khải đã dạy nà ng.
ông Chấn Äình đứng yên đấy... Má»i thứ Ä‘ang diá»…n ra trước mặt... như những giá»t lệ Ä‘ang thấm và o lòng ông. Bốn ngưá»i đà n bà ... bốn hoà n cảnh khác nhaụ ThÃm Chu vá»›i tâm trạng mệt má»i rối bá»á»‹ Tịnh Chi vá»›i tâm hồn ăn năn ray rức. Rồi Nhược Lan Ä‘iên loạn chẳng ý thức được thá»±c tại thế nà o... Äến con bé Thảo Nhỉ Tuy má»›i mưá»i tuổi mà đã thấm thÃa thế nà o là cuá»™c Ä‘á»i cay đắng...
NghÄ© đến chuyện đó chợt nhiên ông cảm thấy tình cảm chua xót dao động mạnh trong ngưá»á»‹ Và ông không dằn được. ông đưa tay vá» phÃa trước há»i:
- Nà y... các ngưá»i... các ngưá»i Ä‘á»u là ngưá»i trong gia đình nà ỵ Äúng ra thì đã có má»™t cuá»™c sống bằng phẳng hạnh phúc... Tất cả là do tôi đã tạo ra biết bao nhiá»u Ä‘au khổ, oan nghiệt... Äể cho có ngưá»i chết kẻ sống... Äể chuyện sinh ly tá» biệt xảy rạ Tôi là con ngưá»i đầy sai lầm! Tôi có lá»—i vá»›i tất cả má»i ngưá»á»‹ ThÃm Chu! Nhược Lan và Thảo Nhi nữa... Xin má»i ngưá»i hãy tha thứ cho tôi...
ThÃm Chu nghe ông Chấn Äình nói mà rá»›t nước mắt, trong khi bà Tịnh Chi đưa tay qua nắm tay chồng như chia xẻ:
- Anh Chấn Äình... Em biết... Anh cÅ©ng Ä‘au khổ đâu có kém gì tụi em. Và em... bây giỠđã tha thứ cho anh. Nhưng anh thấy đấy... Thảo Nhi... nó còn chưa chịu tha thứ cho chúng mình.
Thảo Nhi nghe nói ngẩng đầu lên. Mồm nó há ra nhưng chẳng nói Ä‘iá»u gì cả, có cái gì cháºn lại nÆ¡i cổ há»ng, nó như cÅ©ng xúc động lắm... Ngay lúc đó, Thế Vỹ chợt lên tiếng:
- Thảo Nhi... Em định nói gì, cứ nói ra Ä‘i... Äừng có để mãi trong lòng, đừng có e dè nữa... Hãy nói tháºt lòng mình Ä‘i em ạ.
Thanh Thanh cũng nói và o:
- Äúng đấy! Thảo Nhi... cái cô bé mà má»™t thá»i đã gắn liá»n vá»›i ná»—i gian truân cá»§a chị... Chị biết em là con ngưá»i nhân háºu, có trái tim tốt là nh, em không phải là con ngưá»i vô tình. Äúng không em?
Thảo Nhi quay qua, nhìn Thế Vỹ rồi Thanh Thanh. Rồi nó chợt chạy à o tới, kêu lớn:
- Anh Thế Vỹ!
Thế Vỹ như dá»—i há»n, Thế Vỹ đẩy nó ra:
- Äừng có gá»i ta là anh nữa... em đã thay đổi nhanh chóng. Biết đâu bây giá» em gá»i ta là anh. Nhưng má»™t ngà y nà o đó. Em lại gặp ta rồi ngoảnh mặt là m ngÆ¡ như ngưá»i xa lạ.
Thảo Nhi bị những lá»i nói cá»§a Thế Vỹ là m xúc phạm, nó tròn mắt kinh hoảng, nó Ä‘au khổ quay sang Thanh Thanh
- Chị Thanh Thanh!
Thanh Thanh như đã đồng lõa với Thế Vỹ, nên lại đẩy Thảo Nhi rạ
- Äừng có tìm đồng minh ở chị, chị cÅ©ng giống như anh Thế Vỹ thôi, chị Ä‘ang giáºn em.
Thảo Nhi đau đớn:
- Tại sao ai cÅ©ng đối xá» vá»›i em như váºá»· Nà o phải lá»—i cá»§a em đâủ sao lại giáºn em?
Thế Vỹ lớn tiếng:
- Hữ thế nà o còn không nháºn lỗỉ Tại sao từ lúc nháºn rõ được thân thế cá»§a mình... em lại không chịu nháºn ông bà ná»™i chứ? Ngay từ đầu... anh đã định mắng em vá» chuyện đó, nhưng lại không nhẫn tâm... anh nghÄ© là ... em còn Ä‘ang Ä‘au khổ nên nháºn định lệch lạc... Và vá»›i cái khối óc thông minh cá»§a em sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phân biệt được phải trái không ngá»... Em lại là con ngưá»i cố chấp mãi đến bây giá» em vẫn không nháºn ông bà ná»™i em. Có phải là em đã trở nên tà n nhẫn, mất nhân tÃnh rồi không... Thảo Nhi... Em quả đã là m cho ta thất vá»ng.
Nhược Lan đứng gần đấy, không hiểu Thế Vỹ nói gì nhưng thấy thái độ của Thế Vỹ chợt như hoảng sợ... Nhược Lan lùi bước ra saụ Vừa lùi vừa nói:
- Mẹ ơi! Thôi chúng ta vỠnhà đi! VỠnhà mình đi, đừng có ở đây nữạ
Nhưng phản ứng cá»§a Thảo Nhi lại tháºt lạ lùng, nó ôm ghì lấy Nhược Lan nói:
- Äừng mẹ... đây đã là 'nhà ' cá»§a mình rồi... Mẹ và ngoại đã có nhà ... Nhà đó là đâỵ Chúng ta sẽ không bá» nhà đi đâu nữạ
Và rồi nó nhìn lên, hướng mắt vá» phÃa ông Chấn Äình và bà Tịnh Chi, vừa khóc vừa nói:
- ông ơi! bà ơi! Con mặc dù không nói ra, nhưng con vẫn yêu nội cơ mà ... Con không bao giỠdám ghét bỠnội!
ông Chấn Äình bước tá»›i, xúc động ôm Thảo Nhi và o lòng, và không dằn được, nước mắt chảy dà i trên đôi má ông.
-Cháu của ta! Mãi đến giỠnà y... ta mới thấy hả dạ... Dù có thế nà o ta vẫn yêu cháu... vì cháu đã kêu ta bằng nộị
Và ông bà cháu, năm ngưá»i vây kÃn bên nhaụ Nhược Lan mặc dù có vẻ sợ hãi... Nhưng thấy chẳng ai là m gì mình... nên vẫn đứng yên.
Thế Vỹ và Thanh Thanh nhìn cảnh gia đình hạnh phúc trước mặt, há» cÅ©ng không cầm giá»t lệ... Nhưng đó là những giá»t lệ sung sướng sẻ chia.
*****
Cuối cùng rồi cái ngà y chia tay cũng phải đến...
Và buổi tối trước ngà y giã từ, giữa Thế Vỹ và Thanh Thanh có bao nhiêu tâm sá»± muốn phÆ¡i bà ỵ Váºy mà chẳng ai nói được vá»›i ai lá»i gì. Thanh Thanh lấy trong ngưá»i ra má»™t túi vải, có nút thắt bằng dây đỠđưa cho Thế Vỹ.
- Äây là phần quà em tặng cho anh. Em muốn anh mang nó bên mình như túi vải cá»§a Thảo Nhi đấy...
Thế Vỹ tò mò:
- Trong đó có gì váºá»·
- Nhiá»u thứ lắm.
Và Thanh Thanh mở túi trút rạ má»™t chiếc bông tai, má»™t sợi dây chuyá»n, má»™t chiếc xuyến và cả má»™t lá bùa nữạ
Thanh Thanh cầm lá bùa lên nói:
- Äây là lá bùa Ä‘i đưá»ng... Em đã xin nó táºn chùa Äại Minh. Anh mang nó theo mình để được bình an. Bình an Ä‘i và trở vá» Pháºt trá»i sẽ phò há»™ anh... Còn những món nữ trang nà y, anh có còn nhá»› không? Ngà y đầu tiên chúng ta gặp nhaụ Em đã từng dùng nó để cầm thế cho anh. Äó là những thứ quý giá nhất mà em có. Váºy mà anh lại không chịu cầm thế... Nhá» váºy mà mãi bây giá» nó vẫn còn ở bên cạnh em.
Lá»i cá»§a Thanh Thanh nhắc, là m quá khứ như má»™t cuốn phim quay ngược trở lạị
Chiếc xe ngá»±a tung vó trên đưá»ng. PhÃa sau là đoà n ngưá»i Ä‘uổi theá» Thanh Thanh trong bá»™ áo đỠchói cá»§a cô dâu... rồi con bé Thảo Nhi nữa... Những món đồ trang sức muốn cầm thế... Vó ngá»±a lá»™c cá»™c... lá»™c cá»™c... Chợt nhiên những hình ảnh lá»™n đó hiện rõ trong đầu... Chuyện như chỉ má»›i xảy ra ngà y hôm qua... váºy mà ... sao nhanh thế... Má»›i đây mà phải chia tay rồị
Thế Vỹ xúc động, nắm lấy tay Thanh Thanh:
- Thanh Thanh, đây là toà n bộ tà i sản em có. Em không giữ nó bên mình trao hết cho anh để là m gì?
Thanh Thanh lắc đầu:
- Anh Ä‘i đưá»ng, phải qua biết bao nhiêu là chặng, nà o là tà u ghe, xe cá»™, tà u há»a... Trên đưá»ng còn cả má»™t khúc phải Ä‘i bá»™. Cái thá»i gian anh dạy há»c ở trưá»ng Láºp ChÃ, anh có lãnh được bao nhiêu lương? Anh phải dùng cả tiá»n nhà , mà em biết, chị Du Lâm cÅ©ng nà o có mang theo bao nhiêu tiá»n, vả lại, không lẽ anh là đà n ông mà phải dụng nhỠđồng tiá»n cá»§a chị ấỷ Mặc dù em biết là bác Chấn Äình cÅ©ng có đưa má»™t Ãt tiá»n cho anh, nhưng anh vì tá»± ái nên không nháºn. Vì váºy... Em thấy là tốt hÆ¡n anh nên mang những cái nà y theá» Trên đưá»ng rá»§i ro có gặp chuyện gì, phải xà i tiá»n thì có mà lấy ra xà i, mà ứng phó.
Thế Vỹ nghe nói cảm động.
- Anh không thể là m như váºy được!
Thanh Thanh vội nói:
- Tại sao lại không được? Em đã đưa cho anh vá»›i cả tấm lòng anh phải nháºn thôị Em ở lại Phúc gia trang nà y, có lão gia Thái Thái, Nguyệt Nương. Em sẽ không cần đến nó mà vẫn không chết đóị Còn anh... Anh Ä‘i trên đưá»ng có gì, ai lo cho anh?
Thế Vỹ sợ Thanh Thanh buồn nói nhanh:
- Thôi được! Thôi được! Anh nháºn. Em yên tâm... Anh sẽ không sá» dụng đến nó nếu chưa tháºt sá»± cần thiết... Và anh hứa vá»›i em... là qua Tết xong anh sẽ quay lại đây ngay để gặp em.
Thanh Thanh cảm động:
- Äấy là những gì anh tá»± ý hứa, chứ em chẳng ép... Và em cÅ©ng mong là sá»± tháºt rồi sẽ như váºá»µ
- Không thể nà o khác đi được. Anh không bao giỠnói dối đâụ
Và Thế Vỹ cởi nút áo trước ngá»±c ra, mang túi áo vải và o cổ má»™t cách trang trá»ng, rồi cưá»i nói:
- Cái túi nà y coi váºy chứ rất nặng, vì nó chứa cả má»™t ân tình trong đấy... Thanh Thanh... em cÅ©ng nên biết qua là sá»± ngăn cách ngắn ngá»§i nà y chẳng qua là má»™t chia xa ngắn ngá»§i cần thiết để có được cuá»™c sống dà i lâu bên nhau ở mai saụ Chúng ta Ä‘á»u phải chịu hy sinh má»™t chút... Vì cuá»™c sống có trải qua những khổ Ä‘au xa cách thì cái háºu váºn má»›i tươi thắm ngá»t bùị
Thanh Thanh có vẻ âu lo:
- Nhưng mà ... suốt chặng đưá»ng Ä‘i anh và Chị Du Lâm lúc nà o cÅ©ng bên nhaụ Như váºy em sợ là ... Em sợ là anh sẽ...
- Em đánh giá thấp anh như váºá»· Em phải biết anh là hạng ngưá»i như thế nà o chứ?
Thanh Thanh nói:
- Không phải là em nghÄ© xấu cho anh. Nhưng mà từ đây vá» Bắc Kinh anh sẽ phải trá»±c diện vá»›i nhiá»u vấn Ä‘á»... Cha và mẹ anh chưa hẳn dá»… dà ng thông cảm mà buông tha cho anh. Anh bá» nhà đi gần cả năm trá»i... Hẳn ngưá»i đã bá»±c mình lắm, bây giá» vừa quay vá» nhà ... lại là m 'cách mạng'... sợ cha mẹ anh không chịu được chứ? Vì váºy... em muốn nói vá»›i anh là 'nếu vì bất cứ lý gì... Anh bắt buá»™c phải quyết định những Ä‘iá»u mình không muốn, thì em cÅ©ng sẵn sà ng chấp nháºn' Em không phiá»n trách anh đâu... Em tin ở anh.
Thế Vỹ xúc động:
- Thanh Thanh... chuyện đó em cứ để anh lo liệu, đừng lo lắng gì cả. Em chỉ nên biết giữ gìn sức khá»e và ở lại đây chá»... Anh rồi sẽ quay vá» và lúc đó sẽ là câu trả lá»i rõ rà ng nhất, chá»› bây giá» anh mà có hứa gì, chưa chắc là em sẽ tin đâụ
Thanh Thanh thẹn thùng:
- Vâng, em sẽ chỠanh... Nhưng anh phải nhanh quay lạị Em ở đây sẽ đếm từng ngà y, từng phút từng giâỵ
- Không phải chỉ một mình em mà cả anh cũng là m chuyện đó.
Và hai ngưá»i cứ thế bịn rịn, nói mãi mà chẳng đến đâu... Cái âu lo cÅ©ng chưa vÆ¡i bá»›t. Ngay lúc đó, có tiếng gõ cá»a và Hoa Du Lâm bước và ỠNhìn thấy hai ngưá»i, Du Lâm cưá»i, nụ cưá»i tháºt tươi:
- á»’! Anh Thế Vỹ và Thanh Thanh Ä‘á»u có mặt đầy đủ ở đây à . Tôi sẽ không quấy rầy hai ngưá»i lâu đâụ Tôi chỉ nói mấy câu rồi sẽ Ä‘i ngaỵ Vì Nguyệt Nương đã chuẩn bị gởi cho gia đình hai phÃa cá»§a ta nhiá»u quà cáp lắm, trong đó có phần lá»›n đặc sản mà tôi thì chưa gói ghém kịp. Tôi còn phải quay vỠđóng gói những thứ đó nữạ
Rồi Du Lâm lấy trong áo ra một mảnh giấy trên đó viết dà y đặc cả chữ. Du Lâm đưa cho Thế Vỹ nói:
- Äây nà y... Äây là bảng tổng kết những gì tôi thu tháºp và nháºn xét được vá» anh. Tôi đã láºp thà nh má»™t bảng 'cáo trạng mưá»i tá»™i'. Anh Ä‘á»c xong sẽ rõ ngaỵ
Thế Vỹ ngạc nhiên cầm lấy tỠgiấy:
- Bảng cáo trạng mưá»i tá»™i láºn à ? Cô định mang cái nà y vá» Bắc Kinh để cho gia đình xét xá» tôi à ?
- Chưa hẳn là xét xá». Nhưng Ãt ra gia đình hai bên phải có má»™t bảng báo cáo rõ những gì anh đã là m trong suốt năm quạ Nếu cần anh có thể Ä‘á»c trước cho Thanh Thanh nghe, xem tôi có viết gì oan cho anh không?
Thế Vỹ mở rá»™ng tá» giấy ra Ä‘á»c:
'Tội thứ nhất: hà nh động tự ý, bất chấp ý kiến của cha mẹ.
Tội thứ hai: là m cái gì cũng lưỡng lự chẳng quyết định được dứt khoát.
Tá»™i thứ ba: ThÃch buông xuôi, nước chảy đến đâu trôi đến đấy, an pháºn.
Tội thứ tư: Là m gì cũng xìu xìu ểnh ểnh chẳng dứt khoát.
Tội thứ năm: Ngay chuyện tình cảm cũng do dự khiến chuyện trở nên cà ng lúc cà ng phức tạp hơn.
Tá»™i thứ sáu: Äã biết sai lầm, mà chẳng cương quyết sá»a chữa, nên sai lầm nà y lại đưa đến sai lầm khác (sa lầy!).
Tá»™i thứ bảy: TÃnh tình bất nhất...
Tá»™i thứ tám: chuyện nhà thì tối mà chuyện ngưá»i thì rất sáng.
Tá»™i thứ chÃn: yếu Ä‘uối, tình cảm nhiá»u hÆ¡n là lý trà nên tÃnh toán hay bị sai lầm.
Tá»™i thứ mưá»i: Thưá»ng cứ nghÄ© ngợi lung tung, kết quả cứ tá»± là m khổ mình.
Kết luáºn:
Có dÅ©ng có mưu đấy, nhưng chẳng lượng sức... nên cứ lầm lẩn và tá»™i cà ng lúc cà ng chồng chất nhiá»u hÆ¡n...'
Thế Vỹ Ä‘á»c xong nhìn lên, bất giác mỉm cưá»á»‹ Du Lâm đã nháºn xét má»™t cách khá tinh tế, đúng là những tá»™i mà Thế Vỹ đã mắc phải, nhất là cái tá»™i thứ nhất. 'Thưá»ng cứ nghÄ© ngợi lung tung nên hay tá»± là m khổ mình' rồi cái tá»™i thứ chÃn nữa: ' yếu Ä‘uối, tình cảm nhiá»u hÆ¡n là lý trà nên tÃnh toán hay bị sai lầm'
Thế Vỹ ngẫm nghÄ© rồi nhìn Du Lâm há»i:
- Vâng, coi như tôi đã phạm đủ mưá»i tá»™i ở đây, rồi saá»
- Anh nháºn tộỉ
Thanh Thanh có vẻ sợ hãị Bởi vì Thanh Thanh đã nghe Thế Vỹ Ä‘á»c đấy, nhưng vá»›i cái kiến thức có giá»›i hạn, có nhiá»u chữ Thanh Thanh nghe mà chẳng hiểụ Bây giá» nghe Thế Vỹ nói nháºn tộị Nhưng nháºn tá»™i ở đây không thà nh vấn Ä‘á», có Ä‘iá»u đến Bắc Kinh, trước mặt cha mẹ hai ngưá»i, Thế Vỹ sẽ bị đối xá» ra saá» Thanh Thanh quay sang Du Lâm:
- Nhưng mà chị thu tháºp những tá»™i danh đó cá»§a anh Thế Vỹ nhằm mục Ä‘Ãch gì?
Du Lâm nhìn Thế Vỹ rồi nhìn Thanh Thanh:
- Nhằm mục Ä‘Ãch gì à ? Tôi đã nói rồi tôi phải lên thang Ä‘iểm để đánh giá phẩm chất anh chà ng Thế Vỹ nà ỵ Bây giá»... coi như tôi đã sÆ¡ kết được. Thanh Thanh, cô cứ yên tâm... qua kết quả sÆ¡ khởi, tôi thấy Thế Vỹ cá»§a cô chưa đạt Ä‘iểm trung bình.
Khuôn mặt Thanh Thanh Ä‘ang lo lắng chợt rạng rỡ hÆ¡n. Hòn đá đè nặng trên ngá»±c đã được ném xuống, Thanh Thanh rất cảm kÃch, nà ng biết đấy hoà n toà n là sá»± hảo tâm cá»§a Du Lâm. Du Lâm muốn tặng Thanh Thanh má»™t món quà trước khi rá»i khá»i Dương Châụ Cái bản án mưá»i tá»™i kia là má»™t sá»± bảo đảm cho Thanh Thanh...
Thanh Thanh nhìn Du Lâm cảm động. Cái cô gái trước mặt quả là một cô gái kỳ tà ị Cao quý lại thông minh, nếu là tình địch, thì quả là Thanh Thanh chẳng phải đối thủ của cô tạ
Du Lâm như hiểu những gì Thanh Thanh nghĩ, vội nói:
- Thôi hai ngưá»i ngồi đây nói chuyện nhé. Tôi Ä‘i sắp xếp hà nh lý.
Rồi Du Lâm bỠđị
Thế Vỹ nhìn theo, chà ng chợt thấy như mất mát một cái gì
o0o
Qua ngà y hôm saụ Thế Vỹ và Hoa Du Lâm bắt đầu khởi hà nh vỠBắc Kinh.
Thanh Thanh, Thảo Nhi, Thiệu Khiêm, Thiệu Văn, Thạch Lá»±u, ông Chấn Äình, bà Tịnh Chi, Nguyệt Nương... đưa hai ngưá»i ra táºn bến cảng. Vì nước cạn, nên tà u lá»›n không và o được táºn bá» mà phải Ä‘áºu ở giữa lòng sông, nên Thế Vỹ và Du Lâm cÅ©ng phải đáp đò nhá» ra tà ụ hai ngưá»i sau khi sắp hết hà nh lý và o đò, còn bịn rịn vá»›i những ngưá»i trên bá», nên chưa cho ông lái đò rá»i bến ngaỵ
Thiệu Khiêm đứng trên bỠnói:
- Nếu qua Tết mà anh không trở vỠđây, thì tôi sẽ dẫn Thanh Thanh. Thảo Nhi, Thạch Lá»±u vá»›i Thiệu Văn lên Bắc Kinh há»i tá»™i anh đấỵ Anh nghe tôi nói không? Mà tôi không nói thì thôi, nói là là m đấỵ Anh có nghe không?
Thế Vỹ nói to lên bá»:
- Vâng nghe rồi!
Thiệu Văn khoát khoát tay:
- Anh đừng quên tụi em nghen!
Thảo Nhi nhảy ngưá»i lên:
- Chắc chắn anh phải quay lại đấy!
Bà Tịnh Chi cũng nói:
- Äến Bắc Kinh phải viết thư vá» báo tin ngay!
Còn ông Chấn Äình thì tế nhị hÆ¡n:
- Cho gởi lá»i thăm há»i gia đình cả hai phÃa nhé!
Nguyệt Nương cÅ©ng góp giá»ng:
- Äi đưá»ng phố bảo trá»ng sức khá»e đấỵ
- Phải cẩn tháºn nữa...
-... ...
Ngưá»i nà y má»™t tiếng, ngưá»i kia má»™t tiếng là m ồn cả bãi sông.
Mãi đến khi chiếc tà u lá»›n ngoà i sông hụ còi, chiếc đò nhá» má»›i tách ra khá»i bến sông được.
Con đò xa dần, Thanh Thanh nhìn theo mà ruá»™t thắt... và không đà nh lòng, Thanh Thanh vừa chạy dá»c theo bá» sông vừa nói:
- Anh Thế Vỹ... Äi đưá»ng phố nhẫn nhục... đừng đánh lá»™n vá»›i ngưá»i ta nhé!
- Biết rồi, em hãy vỠđi!
Thế Vỹ khoát khoát tay nói, Thanh Thanh lại tiếp:
- Chuyện cá»§a ngưá»i ta thế nà o thì mặc nhé. Anh đừng ham can thiệp!
- Anh biết rồi! Anh đã có kinh nghiệm rồi mà .
- Chân anh đã từng bị chấn thương, anh đừng có Ä‘i bá»™ nhiá»u quá nghen.
- Biết rồị
- Cái áo ấm cá»§a anh, em để phÃa sau cái túi xanh đấy!
- Nghe rồi!
- Lúc nà y trá»i lạnh, anh cần phải mặc ấm!
- Biết rồi!
- Äến Bắc Kinh, anh phải cố gắng nhịn nhục, đừng cãi lại vá»›i ba mẹ anh nhé!
- Nghe rồi!
Thanh Thanh vừa nghẹn giá»ng nói:
- HỠcó quyết định thế nà o... thế nà o... anh cũng phải... cho em biết...
- Anh nhớ quay vỠđây nghe!
Chiếc đò bây giỠđã ra xa, nhưng không hiểu nghÄ© saá» Thế Vỹ quay lại nói gì vá»›i ông lão lái đò... ông lái đò chợt cho thuyá»n quay đầu lạị Và chỉ Ãt phút sau, đò lại cáºp bến, má»i ngưá»i ngạc nhiên. Thế Vỹ nói:
- Tại tôi còn quên má»™t món đồ quan trá»ng!
Thanh Thanh hoảng hốt chạy đến:
- Quên cái gì? quên cái gì đấỷ Em nhá»› là má»i thứ đã cho và o túi xách cho anh rồi, còn thiếu món gì nữả
Thế Vỹ chẳng nói gì cả, đưa tay lên, Thanh Thanh tưởng là Thế Vỹ muốn leo lên, nên đưa tay cho Thế Vỹ nắm, Thế Vỹ nắm được tay Thanh Thanh, vụt nói:
- Tôi Quên Má»™t Ngưá»i, Mà Bá» Lại Thì Không ÄÆ°á»£c... Tôi Sẽ Không Yên Tâm. Vì Váºy Chỉ Có Cách Mang Theo Luôn Thôị
Và Thế Vỹ kéo mạnh, Thanh Thanh không giữ vững thăng bằng được phải phóng theo xuống đò... Thanh Thanh bây giá» má»›i hiểu rõ rạ Äôi má á»ng hồng...
Thế Vỹ nhìn Thanh Thanh nói:
- Äể cả ba chúng ta cùng đối diện vá»›i vấn Ä‘á»... Chúng ta không thể để chuyện đó cứ kéo dà ị Thá»i gian rất quà báu, mà chỠđợi, trông ngóng mãi chỉ là m khổ nhaụ Váºy thì Thanh Thanh em hãy cùng bá»n anh đến Bắc Kinh... Như váºy chẳng ai phải lo cho ai... Trên đưá»ng Ä‘i anh cÅ©ng yên tâm.
Và ông lái đò không đợi Thanh Thanh phản ứng đã cho con đò tách bến lần nữạ Thế Vỹ nhìn lên bá», rồi nói vá»ng lên:
- Xin phép quà vị cho tôi mang Thanh Thanh đi bao giỠgiải quyết xong việc tôi sẽ cùng Thanh Thanh quay vỠnhé!
Chuyện xảy ra má»™t cách bất ngá», là m má»i ngưá»i trên bá» ngẩn ra... Khoảng mấy giây sau há» má»›i như sá»±c nhá»› và rồi má»™t trà ng pháo tay nổi lên.
Có tiếng Thiệu Khiêm hét:
- á»’! Hà Thế Vỹ mãi đến hôm nay, tôi má»›i thấy anh là m được má»™t mà n tuyệt cú mèá»
Và má»™t trà ng pháo tay nữa vang lên, Thảo Nhi là ngưá»i phấn khởi nhất, nó vừa nhảy vừa vá»— tay:
- Anh Thế Vỹ, Chị Thanh Thanh! Mấy ngưá»i đừng quên Thảo Nhi nhé. Trước kia chúng ta ba ngưá»i mà ... Äừng bá» em ở đây má»™t mình nhé. Em sẽ chỠđấy, mặc dù bây giá» em có nhà rồị Nhưng em vẫn còn yêu và chá» anh chị đấy!
Con thuyá»n xa bỠđược má»™t quãng xa, mà Thanh Thanh vẫn có cảm tưởng như mình nằm mợ
Hoa Du Lâm nhìn Thanh Thanh rồi nhìn Thế Vỹ:
- Nà y anh Thế Vỹ kiạ Hôm qua tôi đã công bố cho anh thấy mưá»i tá»™i cá»§a anh. Tôi cÅ©ng đã đánh giá anh, nhưng mà cái hà nh động ban nãy cá»§a anh đã khiến tôi phải nghÄ© lạị Tôi thấy anh đã là m má»™t việc tuyệt vá»á»‹ Váºy thì tôi có thể xét lại bảng Ä‘iểm, có thể anh đã vượt lên mức trung bình rồi đấy!
á»’ thế thì nguy quá! Thanh Thanh nghe Du Lâm nói giáºt mình. Du Lâm đã xét lại và cho thêm Ä‘iểm cho Thế Vỹ, như váºy tháºt là đáng lo ngại! Phải là m sao đâỷ Và Thanh Thanh chỉ lén nhìn sang Du Lâm chỉ thấy Du Lâm cưá»i nụ cưá»i tháºt tá»± nhiên... Thanh Thanh lại quay sang nhìn lên bá»... Bóng ngưá»i trên bá» sông đã má» hẳn, không còn rõ rà ng... Thanh Thanh chợt xúc động, vẫy vẫy tay:
- Tạm biệt!
- Tạm biệt! Tạm biệt!
Äám đông trên bá» như trông thấy, há» hét lá»›n ra sông.
Rồi đột nhiên trên bá» có má»™t sá»± xáo động nà o đấỵ Cả ba không hẹn nhìn lên, thì ra là đám há»c trò nhá» trưá»ng Láºp ChÃ. Chúng giá» nà y má»›i hay được nên trà n rạ
Thế Vỹ nghe bá»n chúng hét to:
- Tạm biệt thầy! tạm biệt cô!
Rồi kế đến là tiếng hát, bà i hát mà Du Lâm đã dạy cho bá»n chúng.
Chúng ta là những ngưá»i đến từ muôn phương
Chúng ta đã gặp nhau dưới má»™t mái trưá»ng
Bạn là nam sinh, tôi là nữ
Nhưng há»c chung cùng má»™t lá»›p
Chúng ta có tình thương của thầy
không khác gì tình yêu của cha mẹ
Mây trắng vẫn trôi trên trá»i cao
Bầu trá»i vẫn xanh, cá» cây Ä‘áºm mà u
Tình thầy trò ta mãi vững bá»n cùng trá»i đất
Mặc thá»i gian trôi
Như nước qua cầu
Cánh buồm vẫn căng với gió
Và chúng ta ngồi đây hát ca
Mừng cho cuá»™c Ä‘á»i hạnh phúc
Chẳng còn chia ly, chẳng còn buồn khổ
Mãi mãi sau đây
Sẽ không bao giỠquên những ngà y nà y...
Hoa Du Lâm nghe bá»n trẻ hát mà cảm động... Nước mắt tình cá» lăn xuống má... Và Du Lâm đã nhìn lên, cưá»i vá»›i Thanh Thanh.
- Bá»n trẻ nó Ä‘ang hát bà i mà tôi dạy cho chúng.
Nà ng nói một cách hãnh diện.
Thế Vỹ gáºt gù:
- Chúng nó rất mến Du Lâm lắm đấỵ
Hoa Du Lâm sung sướng.
- Tôi cÅ©ng yêu chúng nó... không những váºy, đến cái đất Dương Châu nà y chợt nhiên tôi thấy từng con ngưá»i ở miá»n đất thôn dã nà y Ä‘á»u dá»… thương vô cùng.
Thế Vỹ và Thanh Thanh nghe nói chợt đồng cảm, không hẹn cả hai cùng nhìn lên bá».
Äám há»c trò vẫn tiếp tục hát. Còn ngưá»i lá»›n thì vẫn còn vá»— tay... Con đò nhỠđã ra gần tà u lá»›n Ä‘áºu cách xa bá».
Và câu chuyện của chúng tôi tạm dừng lại ở đâỵ
Nó như là chuyện cổ tÃch, mà ở đâu có con ngưá»i là ở đó có huyá»n thoại, kể mãi không hết. Mặc dù Thế Vỹ, Thanh Thanh và Hoa Du Lâm đã tạm biệt đất Dương Châu.
Thà nh phố xa hoa Ä‘ang chá» há» trở vá».
Hết
Tà i sản của quykiemtu