Người đàn ông xa lạ ngưng lại . Tôi nhìn ông trong phút giây chợt xúc động .
Tôi gật gù hỏi:
-Hẳn ông nhớ vợ con ông lắm ?
-Vâng nhớ lắm chứ! Vì trên cõi đời này tôi đâu còn ai ngoài họ ? Chính vì vậy mà tôi đã đi tìm suốt 18 năm nay... Trái tim tôi cứ bứt rứt . Cô biết không? Con người càng gần đến tuổi gìa, càng khao khát có được người thân bên cạnh mình, càng nhận ra sự cần thiết của mái ấm gia đình .
Tôi tròn mắt:
-Có nghĩa là mãi đến bây giờ, ông cũng không có 1 gia đình ?
Người đàn ông lạ cười buồn:
-Tôi hoàn toàn không có 1 cái gì hết .
Rồi đột nhiên, như để lấy lại tinh thần ông ngồi thẳng lưng nói:
-Thôi, bỏ chuyện đó qua 1 bên đi, chúng ta nói chuyện khác nhé ? Chẳng hạn như chuyện đàn của cô.
Rồi 1 cách hết sức tự nhiên, ông ta mở hộp đàn của tôi ra lấy chiếc đàn đặt lên vai cười nói:
-Cô biết không? Cái hôm đó tôi đứng bên ngoài cửa nghe cô đàn . Tôi nhận thấy cái kỹ thuật kéo đàn của cô thì thành thục lắm rồi . Nhưng chỉ kỹ thuật không cũng chưa đủ, mà còn phải có trái tim. Một nhạc sĩ muốn thành công thì phải biết hoà âm nhạc và tình cảm thành 1 cô ạ .
Rồi ông ta đứng dậy nâng đàn lên, ông dạo đoạn mở đầu 1 cách điêu luyện . Sau đấy cầm chiếc cần, chỉnh lại dây, rồi lại tiếp tục kéo đàn, những âm thanh thánh thót vang lên.
Lại là bản "Những ngày phiêu bạt". Tôi yên lặng lắng nghe. Tiếng đàn với tài nghệ của ông trở nên thật kỳ diệu . Đó là tiếng than của gió, tiếng suối chảy róc rách, tiếng thở của cây, tiếng trách móc của thượng đế . Khuôn mặt của ông thật đăm chiêu. Nghe tiếng đàn của ông mà tôi có cảm giác như mình đang chìm trong cơn mộng . Ánh mắt của người đàn ông lạ như hoà lẫn với tiếng đàn . Bản nhạc đã dứt rồi mà tôi vẫn còn ngẩn ngơ.
Ông ta nhìn tôi cười, rồi đặt đàn xuống, nói:
-Sao, cô thấy thế nào ? Có khác với tiếng đàn của cô không?
Tôi chưa hết ngỡ ngàng:
-Ông hãy cho tôi biết, con người thật của ông đỉ? Ông tên gì ?
-Chuyện đó không quan trọng - Ông ta nói - Bây giờ cô nghe đây này . Tôi sẽ chỉ cho cô 1 số bí quyết để cô kéo đàn thật hay nhé .
Tôi lắc đầu:
-Sẽ chẳng bao giờ tôi đàn hay được như ông. Ông hãy cho tôi biết ông là ai đi! Hẳn là 1 nhạc sĩ lừng danh giấu tên chứ gì ?
-Không phải, mãi mãi tôi không là 1 nhạc sĩ, mặc dù tôi đã từng học qua âm nhạc . Nhưng cô thắc mắc chuyện đó làm gì ? Cô hãy gắng luyện tâp. Cô là 1 người có tài, cái mà cô hiện đang thiếu chỉ là kinh nghiệm, nhưng từ từ rồi sẽ có . Nào, bây giờ cô kéo thử cho tôi nghe xem.
Tôi không thể từ chối, giọng nói của ông ta như 1 mệnh lệnh .
Thế là tôi cầm lấy cây đàn . Tôi bắt đầu dạo nhạc, ông ta ngồi cạnh lắng nghe. Tỉ mỉ chỉ dạy từng nốt nhạc sai. Tôi cảm thấy ông ta còn tuyệt vời hơn cả giáo sư dạy nhạc của tôi. Ông dạy tôi cách phân biệt từng biến âm nhỏ .
Nhưng ngày trong mùa xuân thì lại quá ngắn . Mới đấy mà mặt trời đã xuống núi . Ráng chiều nhuộm đỏ tàn cây. Người đàn ông lạ thấy trời đã tối, vội giúp tôi thu dọn đàn . Người chăm sóc tôi như 1 người cha chăm sóc con.
Người giục:
-Thôi tối rồi, hãy mau về nhà đi, kẻo cha mẹ đợi .
Tôi thắc mắc:
-Sao bác không cho con biết bác tên gì ?
-Tôi không có tên.
Ông ta nói rồi đánh trống lãng:
-Đêm nào cũng thấy cô viết . Viết cái gì đấy ?
-Dạ, viết nhật ký .
-Thế trong nhật ký cô có nhắc đến tôi không?
-Dạ có . Có ngày con viết là: "Hôm nay, người đàn ông lạ lại xuất hiện trước cửa sổ phòng tôi".
Ông ta nghe như vậy cười và không nói gì hết, ông cầm đàn lên:
-Thôi, chúng ta đi, để tôi đưa cô ra trạm xe buýt nhé!
Và chúng tôi đi ra cổng Thảo Cầm Viên.
Lòng tôi nặng trĩu ... Người đàn ông này chứ đầy bí mật . Hàng trăm câu hỏi hiện trong đầu tôi. Tôi muốn hỏi mà không biết phải mở lời như thế nào . Nhưng có hỏi chưa chắc ông đã cho biết .
Đi 1 đoạn đường, ông ta bỗng nói:
-Vậy thì cô cứ gọi tôi là "người đàn ông lạ" đi. Bởi vì ngay từ đầu tôi với cô đã là "một người xa lạ" rồi phải không?
Nhưng tôi lắc đầu:
-Trước thì phải, nhưng bây giờ thì không phải nữa .
-Sao lại không phải ? - Ông ta nói - Nào bây giờ cô nói cho tôi biết xem, cô biết gì về tôi nào ? Chắc chắn là chẳng có gì, vì ngay cả cái tên họ của tôi cô cũng không biết . Còn cô là ai, thì tôi lại rất rõ . Này nhé! Cô tên là Trầm Bội Dung, năm nay 19 tuổi . Đúng không?
Tôi giật mình:
-Sao ông biết rõ như vậy ?
-Ồ, có gì khó đẩu - Ông ta nhún vai nói - Chỉ cần hỏi người này người kia là biết ngay.
Ra đến đại lộ, chúng tôi quẹo trái đến cái trạm xe buýt gần nhất . Khi đến nơi, thì xe chưa đến, ông ta nói:
-Tôi muốn yêu cầu cô 1 điều .
-Dạ điều chi?
-Cô tuyệt đối không tiết lộ chuyện cô gặp và quen với tôi cho bất cứ 1 người nào biết . Nhất là cha mẹ cô, được chứ ?
-Tại sao vậy ?
-Không tại sao cả . Chỉ tại tôi không muốn bất cứ 1 người nào biết tôi... Bội Dung ạ - Lần đầu tiên ông ta gọi thẳng tên tôi - Tôi muốn cô tin là ... Tôi rất đứng đắn với cô. Tôi thật sự muốn được làm bạn .... Thỉnh thoảng được cùng cô đi dạo . Nói chuyện âm nhạc ... Tôi không có ý đồ nào khác . Cô tin tôi chứ ? Tôi thật sự muốn làm 1 người "bạn gìa" của cô thôi.
-Tôi thấy ông chẳng gìa tí nào - Tôi nói 1 cách thật thà - Được làm bạn với ông còn gì diễm phúc hơn, ông sẽ chỉ bảo tôi nhiều thứ . À, thế này nhé, ông đến nhà tôi đi. Chắc chắn là ba mẹ tôi sẽ rất thích, sẽ nhiệt liệt hoan nghênh chuyện ông ghé thăm.
Ông ta lắc đầu:
-Không, không được . Ban nãy tôi đã dặn cô đừng đem chuyện quen với tôi ra kẻ lại cho cha mẹ nghe. Bây giờ tôi lộ diện không phải là mâu thuẫn lắm ư?
Rồi ông lại nói:
-Tôi muốn cô giữ kín chuyện quen biết tôi. Nếu cô không giữ được thì coi như tình ban của chúng ta chấm dứt! Từ đây về sau cô sẽ không gặp tôi nữa .
-Thôi được, tôi sẽ gắng giữ - Tôi nói, và chăm chú nhìn ông ta - Tôi biết rồi, có phải là vì ông ngày xưa là 1 nhạc sĩ tên tuổi, bây giờ sa cơ lỡ vận nên không muốn ai trông thấy mình chứ gì ?
Người đàn ông lạ chỉ cười, rồi nói:
-Ờ ... Hay là cô cứ nghĩ như vậy cũng được .
Chiếc xe buýt trờ tới, tôi bước lên xe, người đàn ông lạ đưa hộp đàn cho tôi, nhưng ông ta không bước lên xe.
Ông đứng bên dưới khoát tay, cười với tôi nói:
-9 giờ sáng chủ nhật tôi sẽ chờ cô ở Sở Thú nữa nhé!
Tôi gật đầu, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh . Mãi đến lúc đó tôi mới nhớ sực ra là chủ nhật cha tôi có mời anh chàng Đường Thanh Cao đến nhà dùng cơm. Nhưng mà, mặc xác hắn ... Đầu tôi lúc đó căng cứng bởi những chuyện ly kỳ vừa xảy ra, đâu còn chỗ đâu để chứa thêm 1 Đường Thanh Cao.
Rồi sáng chủ nhật kế tiếp tôi lại gặp người đàn ông lạ trong sở thú .
Hôm ấy ông ta có vẻ rất vui. Tinh thần sảng khoái . Ông ta cùng tôi nói chuyện với nhau rất nhiều . Tôi đã vui miệng kể cho ông ta nghe về đời tư của mình . Tôi là con 1, được cha mẹ cưng chiều thế nào . Ông ta có vẻ chịu khó lắng tai nghe. Nhiều lúc còn góp thêm 1 vài câu khôi hài để khuyến khích tôi nói tiếp .
Hôm ấy tôi nói rất nhiều trong khi ông ta lại nói rất ít, mãi đến xế trưa chúng tôi mới chia tay nhau - chia tay 1 cách bịn rịn .
Tôi nói bịn rịn là bởi vì tôi chưa muốn chia tay chút nào . Như lần trước, ông ta đã đưa tôi ra tận xe buýt .
Khi tôi bước lên xe, ông ta nói:
-Thôi chào cô bạn nhỏ của tôi nhé!
Tôi thò đầu qua cửa xe, lè lưỡi .
-Năm nay tôi đã 18, ờ quên 19 tuổi rồi, tôi không còn là con nít đâu, đừng có gọi tôi là cô bạn nhỏ .
Ông ta không phản đối, chỉ nở 1 nụ cười thật lành .
-Cô bé, cô có biết là tôi cũng có 1 đứa con gái ngang tuổi cô không? Vậy thì có thế nào cô cũng chỉ là 1 người bạn nhỏ .
Xe chuyển bánh, mà trái tim tôi ngập đầy 1 cảm xúc thân tình . 1 tình cảm pha trộn giữa tình cha con, tình bạn . Mà hình như có cả tình yêu. Tôi ngồi trên xe mà cứ nghĩ vẩn vơ suýt chút nữa qua khỏi trạm ghé .
Về đến nhà, vừa bước tới cửa phòng khách, tôi đã nghe tiếng nói cười vui vẻ trong nhà . Ngoài tiếng của cha mẹ, còn có tiếng đàn ông rất trẻ . Vậy là anh chàng họ Đường vẫn còn ngồi trong nhà . Tôi bực dọc, nhưng muốn bước vào phòng riêng phải đi qua phòng khách . Tôi không làm sao tránh được . Mặc xác hắn, ta vào tỉnh bơ thôi.
Thế là tôi bước vào phòng khách, vừa trông thấy dáng tôi, gã thanh niên trẻ đã đứng dậy .
Tôi nhìn gã, anh chàng có cái dáng cao cao đôi vai rộng . Có đôi mắt đen với đôi mi sậm . Trán rộng, lưỡng quyền cao. Mũi thẳng và đôi môi mỏng, đúng như điều cha mẹ đã từng ca ngợi . Hắn rõ đẹp trai!
Nhưng mà tôi lại không thấy có tình cảm .
Rõ ràng là như vậy, nhìn cái mặt ngang ngang của hắn, tôi thấy nó làm sao đấy .
Cha nhìn tôi, người có vẻ không được hài lòng, có lẽ vì đã dặn phải ở nhà tiếp khách mà tôi vẫn bỏ đi. Nhưng người cũng không trách gì tôi.
Người quay qua anh chàng kiến trúc sư trẻ giới thiệu:
-Đây là con gái tôi, Trầm Bội Dung đấy .
Và quay lại tôi:
-Nào Dung, con đến đây, đây là cậu ...
-Con biết rồi - Tôi nói nhanh - phải ông kiến trúc sư Đường Tương Chao không?
-Đường Tương Chao? - Anh chàng mở to đôi mắt nhìn tôi, rồi chợt nhiên cười lớn - Ồ, tại cái tên của tôi nó không may mắn nên bị người ta đùa cợt như vậy . Dẫu sao cái tên chỉ là cái tên, nó chỉ có ý nghĩa phân biệt giữa người này với người khác thôi mà ... Nhưng không sao đâu, vậy càng vui.
Anh chàng cũng đầy óc khôi hài . Tôi thích những con người như vậy . Thế là bao nhiêu tiên kiến lúc đầu biến mất .
Tôi chợt có cảm tình với hắn . Ờ không được! Thế này là không được . Phải đề cao cảnh giác với anh chàng nguy hiểm này mới được .
Mẹ là con người nhạy cảm, mẹ đã nhìn thấy phản ứng của tôi, người cười nói với anh chàng họ Đường:
-Xin cậu Đường thứ lỗi cho. Con gái tôi được nuông chiều từ nhỏ nên không lớn nổi, nói năng chẳng biết giữa mồm giữ miệng chút nào .
Cha cũng góp ý thêm:
-Chúng tôi mệt với nó vô cùng . Nhưng vì chỉ có 1 mụn con, nó nghịch như con trai vậy .
-Thôi, ba mẹ quảng cáo con bấy nhiêu đó đủ rồi - Tôi hét lên và quay sang anh chàng họ Đường - Anh hãy bịt tai lại đi, bằng không rồi anh sẽ phải nghe cả 1 trường thiên tiểu thuyết về con bé Dung này đấy, mà như vậy có nghĩa là anh về cùng phe với ba mẹ tôi. Anh sẽ đừng hòng được làm bạn thân với tôi.
Anh chàng họ Đường cười, rồi ba mẹ tôi cũng cười, họ làm như lời nói của tôi vừa rồi là buồn cười khủng khiếp vậy .
Tôi giận lắm nhưng cũng không biết làm sao. Thay áo xong, bước ra thì đồ ăn đã chờ sẵn .
Anh chàng họ Đường là 1 con người khéo nịnh đầm, nên tôi cũng nguôi ngoai.
Hôm ấy tôi có 1 bữa cơm khá ngon. Sau bữa cơm, trong cái không khí hài hoà, mẹ bước đến bên đàn dương cầm, người bắt đầu bằng 1 "Dạ Khúc". Và tôi, tôi cũng không thể tránh né, tôi mở đàn ra với 1 tấu khúc dành riêng cho Violon. Bản nhạc vừa dứt là tiếng vỗ tay nổi lên.
Tôi không thể không tiếp tục . Lần này tôi đàn bản "Những ngày phiêu bạt". Hôm ấy tôi đã đàn hay hơn nhờ mấy thủ pháp kỹ thuật mà "người đàn ông lạ" đã truyền thụ . Tôi đã đàn 1 cách say sưa khi nghĩ đến cái ánh mắt buồn buồn của người đàn ông ấy . 1 con người phiêu bạt tuyệt vọng, có nỗi buồn thầm kín khôn nguôi...
Bản nhạc dứt . Anh chàng họ Đường vỗ tay lớn nhất . Còn mẹ thì chỉ ngồi trố mắt nhìn tôi, 1 lúc, người nói:
-Ồ! Mẹ không ngờ . Không ngờ con lại đàn tiến bộ nhanh thế ?
-Mẹ biết tại sao không? - Tôi đắc ý đặt đàn xuống nói - Bởi vì con vừa được 1 danh sư truyền đạt 1 món nghề cho con!
Nói tới đó, đột nhiên tôi nhớ đến lời dặn của người đàn ông lạ .
Tôi giật mình, suýt tí đã tiết lộ bí mật . Nhưng thật may, bấy giờ chàng họ Đường quay qua nói gì đấy với mẹ cha, nên chẳng ai thèm chú ý đến tôi. Có điều, tôi cũng phát hiện thấy cái ánh mắt của mẹ, nhìn tôi có điều suy nghĩ . Người lúc đó như chìm đắm trong 1 thế giới khác, đôi mắt thất thần như nhìn vào quá khứ xa xăm...
Chàng họ Đường ở lại chơi đến 8 giờ tối mới từ giã ra về .
Tôi cũng mệt mỏi lên giường ngủ sớm .
Hôm ấy tôi đã ngủ thật ngon, mãi đến 9 giờ sáng hôm sau mới dậy . May là hôm ấy không có tiết học sáng, nên không ảnh hưởng gì .
1 ngày mới bắt đầu . Nắng lấp loá nhảy múa trên mấy tàn cây trước nhà . Tiếng con chim sâu đâu đó rích rích 1 âm thanh vui tai. Tôi bỗng nhớ đến khuôn mặt kỳ lạ của mẹ hôm qua sau khi tôi chơi xong bản "Những ngày phiêu bạt" với tất cả cố gắng trình diễn những ngón đàn mà tôi vừa được học từ người đàn ông xa lạ .
Bắt đầu từ hôm đó, anh chàng họ Đường là khách thường xuyên của gia đình tôi. Cứ cách 1 hai hôm, là anh ta lại ghé qua, lúc thì dùng chung 1 bữa cơm, lúc thì chỉ ngồi tán gẫu .
Cha có vẻ ưa thích Đường Thanh Cao. Còn mẹ, mẹ cũng có vẻ quý hắn ta.
Còn phần tôi? Tôi không phân tích được tình cảm của mình, lúc đầu thì hơi ghét, nhưng tiếp xúc đôi lần thì cái bản chất vui vẻ của Cao khiến tôi không làm sao ghét anh ta được . Có điều tôi cũng đã tự cảnh giác chính mình . Đừng bao giờ để hắn đưa vào chiếc bẫy đã giương sẵn . Chính vì cảnh giác như vậy, mà mãi khi đến hè sang, tôi cũng chưa hề cùng Đường Thanh Cao đi chơi riêng rẻ, mỗi lần anh chàng rủ đi phố hay đi xa, tôi đều tìm đủ mọi lý lẽ để từ chối . Lúc thì bận học, lúc thì không khoẻ, hay bận chuyện này nọ .
Chỉ có những buổi hội ngộ với "người đàn ông xa lạ" là vẫn đều đặn .
Gần như tuần nào chúng tôi cũng gặp nhau. Bây giờ thì không chỉ hạn chế ở Thảo Cầm Viên, mà tôi còn theo ông ta đến cả những danh lam thắng cảnh như hồ Bích Đầm, thác Ô Lai, sông Ngân Hà .
Hôm ấy chúng tôi lại hẹn nhau ở hồ Bích Đầm .
Trời mùa hè, nắng chói chang. Người người đều kéo nhau đến những nơi nghỉ mát . Tôi và "người đàn ông lạ" ghé vào 1 chiếc quán kiểu nhà tranh ở ven đường . Chúng tôi uống trà và nước ngọt giải khát .
Không hiểu có chuyện gì, mà lúc gần đây tôi thấy ông ta gầy sút hẳn . 1 sự hoài cảm ? 1 tâm sự buồn ? 1 khó khăn về kinh tế ư?
Tôi đặt tay lên bàn tay ông ta nói:
-Hình như bác không được vui? Sao vậy ?
Người đàn ông lạ cười, nhưng nụ cười không tươi lắm:
-Đâu có, tôi vẫn bình thường .
Chúng tôi cùng yên lặng, chợt ông ta lại hỏi:
-Sao, lúc này cậu Đường có thường xuyên ghé không?
-Dạ - tôi đáp và liếc nhanh ông ta. Ở đáy mắt kia như có cái gì quan tâm - Anh ấy có đến, mà đến 1 cách chăm chỉ nữa là khác .
Ông ta chăm chú nhìn tôi, rồi chợt hỏi:
-Tại sao cô không yêu cậu ấy ?
-Tại sao phải bắt buộc yêu chứ ?
-Không phải là bắt buộc, nhưng tôi thấy cậu ấy có học, nhân cách cũng đàng hoàng . 1 người bạn trai như vậy cũng đủ tiêu chuẩn đấy .
-Nhưng với cháu thì chưa hội đủ điều kiện ắt có và đủ . Bác thấy đúng không?
Tôi hỏi . Ông ta nhìn tôi yên lặng . Để xoá đi cái không khí căng thẳng, tôi đứng dậy nói:
-Bác có thích chèo thuyền không? Mình đi chèo thuyền đi!
Ông ta không đáp, chỉ yên lặng đứng theo.
Chúng tôi mướn 1 chiếc thuyền con. Ông ta ngồi sau chèo, còn tôi thì ngồi ở mũi thuyền giỡn nước .
Mặt hồ đầy thuyền con. Bầu trời trong xanh không 1 dợn mây. Cái nắng khá gay gắt . Chỉ chèo có 1 lúc mà tôi thấy mồ hôi đã đẫm ướt cả vai áo ông ta. Tôi đề nghị cho thuyền vào sát bờ . Cạnh 1 thân cây dương liễu ngả mình ra hồ . Ở đây có chút bóng mát .
Tôi vốc nước lên rửa mặt, người đàn ông lạ chợt lên tiếng:
-Bội Dung ạ! Có lẽ không còn bao lâu nữa tôi sẽ đi xa.
Lời của ông làm tôi giật mình .
Tôi ngước mắt nhìn lên:
-Đi à ? Bác định đi đâu vậy ?
Ông ta hướng mắt ra ngoài hồ, như để tránh cái nhìn của tôi.
-Chưa biết nhưng có lẽ là 1 nơi thật xa, xa nơi này dữ lắm .
Tôi thấy trái tim như đập mạnh, có 1 chút thất vọng len lén trỗi dậy trong lòng . Tôi nắm chặt mạn thuyền:
-Bao giờ bác đi?
-Tôi cũng chưa quyết định, sớm thì có lẽ 1, 2 tuần, còn trễ có lẽ trên 1 tháng .
Ông ta nói mà ánh mắt xa vời .
Tôi chợt thấy tức giận, cái giao tình giữa tôi với ông ta diễn tiến ít ra cũng hơn 2 tháng, vậy mà khi quyết định bỏ đi, ông ta chỉ quyết định 1 mình, không hội ý tôi trước, như vậy là quá coi thường, tôi sa sầm nét mặt . Chợt thấy người đàn ông lạ này thật quá kỳ cục, phải nói là kỳ cục . Vì nghĩ lại, tôi thấy cái chuyện giao du giữa tôi với ông ta nó lạ lùng thế nào đấy . Tôi sẵn sàng đi chơi không 1 điều kiện với ông ta trong khi lại hoàn toàn mù tịt về lai lịch ông, ngoài 1 vài hiểu biết nhờ câu chuyện mà ông ta kể về mình .
Không dằn được lòng, tôi hỏi:
-Bác đã biết sớm muộn gì rồi cũng bỏ đi, vậy sao bác còn quấy con làm chi?
Người đàn ông lạ có vẻ ngạc nhiên:
-Cô nói thế là thế nào chứ ?
-Con muốn nói là, cái đêm mà bác xuất hiện trước cửa sổ nhà con là bác đã làm cho cái cuộc sống phẳng lặng từ trước đến nay của con bị xáo trộng, nổi sóng ... vậy mà bác lại còn bày cái chuyện hẹn hò, gặp gỡ, bác gây tình cảm trong lòng con rồi bây giờ bác định bỏ đi, có phải là bác độc ác lắm không?
Khuôn mặt người đàn ông tái hẳn, thật lâu sau, ông mới nói:
-Đúng rồi, cô nói đúng . Tôi thật sai lầm, Bội Dung xin hãy tha thứ cho tôi, hãy hiểu là tôi đã tìm đến với cô, vì tôi thương cô như thương con gái của mình . Tại cô giống nó quá, làm tôi bị ảo tưởng, nhiều lúc cùng Dung đi dạo, tôi tưởng như mình đang dẫn con đi. Dạy cô đàn, tôi tưởng như mình đang dạy con gái mình đàn . Tôi đã quên là ... Bội Dung không hề xem tôi là cha. Vâng, tôi đã lầm . Đúng ra tôi không nên quấy rầy Bội Dung như vậy .
Giọng nói của ông ngập đầy đau khổ, khiến tôi không thể không xúc động, tôi nhích tới gần ông, nắm lấy bàn tay đang đẫm ướt mồ hôi nói:
-Thôi được rồi . Bây giờ bác cứ coi con là con gái bác đi. Nhưng với 1 điều kiện, đấy là bác hãy ở lại, đừng đi đâu nữa, được chứ .
Người đàn ông lạ ngẩng lên, 1 nụ cười khô héo hiện trên môi. Rồi ông ta run run đặt tay lên đầu tôi, vuốt lấy mái tóc tôi. Ông chậm rãi nói:
-Cảm ơn Bội Dung, Bội Dung đã làm tôi cảm động . Nhưng mà không được . Tôi phải đi. Bội Dung biết đấy, có nhiều thứ trên đời này ta không thể chủ động, không thể lèo lái được như ý, Dung ạ!
Tôi ngồi yên, lần đầu tiên tôi công nhận cái phức tạp của cuộc đời sao rắc rối thế ? Tôi còn buồn phiền, thì ông ta lại nhìn tôi cười, nụ cười như khuyến khích .
-Ồ, sao lại ủ dột vậy ? Có gì đâu lại quan trọng thế . Kỷ niệm giữa chúng ta vẫn đẹp cơ mà! Bội Dung phải vui lên, vui lên đi chứ ? Tôi chỉ thích thấy Bội Dung cười thôi!
Tôi cố nở nụ cười gượng . Tôi biết ông ta cũng cảm nhận được điều đó, vì ánh mắt của ông vừa xúc động vừa bi thương. Chợt nhiên tôi muốn khóc, và những giọt nước mắt làm nhoè đi cảnh trước mặt, tôi cố dằn xuống mà không được .
Người đàn ông lạ nắm lấy tay tôi, run giọng nói:
-Không nên buồn con ạ! Trong cuộc đời này rồi cũng có lúc con sẽ đối diện với hoàn cảnh thế đó . Chuyện sinh ly tử biệt ai cũng sẽ có, nhưng hiện giờ thì con cần phải vui. Bởi vì con hiện có 1 gia đình hạnh phúc, có 1 tương lai sáng lạn đang chờ đón . Có biết bao người ganh tị với cái hiện có của con. Có lý gì mà con phải khóc ? Ta thì khác, ta đã quen với kiếp sống lang thang rồi . Đi đó đi đây mãi ta cũng không thích dừng chân ở đâu lâu... Có điều bây giờ ta cũng mãn nguyện vì ta đã tìm thấy những gì đã mất .
-Bác đã tìm thấy vợ con bác rồi ư? - Tôi hỏi - À, tôi hiểu rồi . Vì đã tìm lại được, nên bác phải về với gia đình . Thôi như vậy cũng được, tôi cũng mong la bác có hạnh phúc .
Tôi nói, nhưng người đàn ông lạ lắc đầu:
-Không phải như vậy, mà là vì bây giờ tôi đã bỏ cuộc . Bản thân mình đã không tạo dựng được hạnh phúc cho người khác, nhất là những người mà mình hằng yêu quý, thì sao lại phá vỡ những gì người ta có sẵn chứ ? Vì vậy, lần này tôi sẽ đi thật xa, xa lắm . Tôi muốn mọi người không ai nghĩ đến tôi nữa, giống như tôi đã chết vậy .
Rồi ông ta ngước mắt nhìn lên trời . Trong cái ánh mắt buồn kia có cái gì long lanh vì xúc động . Tôi bị cái thần sắc của ông lúc đó thu hút . Tôi ngẩn ra nhìn và không biết nói gì . 1 lời an ủi ư? Bằng thừa! Chúng tôi cứ thế ngồi yên lặng cho đến 1 lúc thật lâu. Nắng đã dịu hẳn, ông ta chợt nói:
-Thôi chiều rồi, mình về đi!
Và ông ta đẩy thuyền ra chèo hướng về bến cũ . Chúng tôi trả lại thuyền lên bờ, mới có 4 giờ chiều . Chúng tôi thả dọc theo bờ hồ ra bến xe. Lòng tôi nặng trĩu chứ không còn hồ hởi như lúc đi.
Chợt nhiên tôi nói với ông ta:
-Bác đi rồi, chắc con buồn lắm!
-Tại sao vậy ?
-Bác có biết là sự xuất hiện của bác đã mang đến cho con biết bao điều mới mẻ, thích thú! Bác đã giúp con học được rất nhiều thứ ... Vì vậy, thú thật con rất yêu bác, con quý bác vô cùng ... Con chẳng muốn bác bỏ đi chút nào cả . Con yêu bác như cha con.
"Người đàn ông lạ" nhìn tôi cười xúc động, ông không nói gì hết . Đi thêm 1 khoảng, ông chợt nói:
-Cái anh chàng Đường Thanh Cao thấy cũng dễ thương đấy, lại có tài nữa, cháu nên xử sự tốt 1 chút với anh ta...
Đã đến bến xe, xe đã gần đủ người, sắp sửa chạy . Như thường lệ, ông ta chỉ để 1 mình tôi lên xe, ngồi trên xe nhìn xuống khung cửa, tôi thấy ông ta đứng đấy, yên lặng nhìn lên. Cái ánh mắt trìu mến 1 cách cảm động . Hình như có cả những giọt lệ long lanh trên đấy .
Hôm ấy tôi thấy ông như già hẳn đi.
*******
Về đến nhà bấm chuông, người ra mở cửa lại là anh chàng Đường Thanh Cao.
Anh ta chống tay ngang cửa, nhìn tôi cười, nhưng lại không để tôi vào nhà:
-Tiểu thư đi chơi đâu mãi đến giờ này mới về vậy ?
Tôi ghét nhất là ai ngang hàng mà ham làm kẻ cả với tôi, tôi không đáp, đẩy mạnh anh ta 1 cái . Thanh Cao mất thăng bằng loạng choạng lùi ra sau. Thừa dịp đó, tôi chui vào . Không ngờ cha mẹ tôi đang ngồi sẵn trên salon, nhìn ra đã thấy hết .
Cha châu mày nói:
-Trời ơi, cái con nhỏ này, lúc nào hành động cũng giống như con nít, con có biết là năm nay con bao nhiêu tuổi rồi không?
Tôi trả lời nhanh:
-18 tuổi .
Rồi lủi mau về phía phòng riêng của mình, tôi nghe cha thở dài nói với mẹ:
-Lúc nào nó cũng cho là mới 18 tuổi thôi.
Đến cửa phòng riêng . Tôi mới nhớ sực ra anh chàng Đường Thanh Cao. Tội nghiệp, có lẽ anh ta đã đến đây từ sớm . Nhưng mà sau 1 ngày phơi nắng, người tôi đã nóng ran, lại mệt mỏi . Tôi đành không thể tiếp khách được . Mà có khi nào tôi tiếp khách lâu đâu.
Cha thường bảo tôi là "con lật đật", còn mẹ thì bảo là tôi không dám ngồi lâu vì mông có gai. Nhưng có thế nào thì cũng nên lịch sự 1 chút, tôi nghĩ . Nên tôi quay lại, cố nở 1 nụ cười thật tương với Thanh Cao, rồi nói:
-Chào anh, nhưng hôm nay đi chơi phơi nắng mệt quá, phải nằm nghỉ 1 chút mới được . Xin chào!
Rồi tôi bước nhanh vào phòng khép cửa lại, để mặc anh chàng ngẩn ngơ bên ngoài
Mùa hè trôi qua, mùa thu đến! Mặt trời sau những ngày họa động cật lực đã bắt đầu thấm mệt muốn nghỉ ngơi, nên tiết trời trở nên mát hẳn .
Người bắt đầu khoác thêm áo . Kẻ giàu thì có thêm áo lông, áo len, còn người nghèo thì cũng có thêm 1 chiếc áo gió . Tôi và "người đàn ông lạ" vẫn gặp nhau thường xuyên. Tình cảm cũng khắng khít hơn ngày cũ rất nhiều . Chúng tôi trở nên thân tình . Ông ta là người rất thích cảnh trí vắng vẻ, nên thường đưa tôi đến những vùng đồi cao rộng ở ngoại ô. Ông hay kể cho tôi nghe tiểu sử của Chopin, Beethoven, lại còn chỉ cho tôi cách ngắm sao trời để chọn phương hướng, nói về những phong tục tập quán kỳ lạ của các dân tộc ít người ở phương Bắc, hay những bất ngờ lý thú trên đường mà ông ta đã gặp phải khi phiêu bạt khi xưa.
Có 1 chuyện là sau lần đi chơi ở hồ Bích Đầm, ông ta lại không nhắc đến chuyện đi xa nữa .
Ở gần bên ông, tôi thấy từng phút từng giây như ngập đầy niềm vui. Tôi thường vui miệng gọi ông ta là "Bố gìa". Bởi vì ông ta cứ lúc nào cũng coi tôi như là con. Ông thường gọi tôi là "Đứa con gái nhỏ nhắn của cha", ông bảo tôi là hoá thân của đứa con gái mà ông đã thất lạc . Không hiểu sao tôi không phản đối cái danh xưng đó, mà nhiều lúc lại còn thấy thích là khác .
Ông ta cũng có 1 giọng hát ấm âm thổ . Nhiều khi ngồi cạnh, nghe ông ta hát những bản nhạc lừng danh thế giới mà mê người . Tiếng hát thật truyền cảm - 1 con người đa tài như vậy, mà trớ trêu thay đời lại quá long đong!
Hôm ấy, chúng tôi đến Bích Sơn chơi, vì không phải là chủ nhật, nên ở đây rất vắng khách . Chúng tôi đã chọn 1 chỗ gần suối nước . Ngồi trên tảng đá cao. Ông nhìn tôi, rồi nói:
-Để ta hát cho con nghe 1 bản nhạc này nghe.
Những bản nhạc mà "người đàn ông lạ" hát thường là những bản nhạc hay, nên tôi không phải lựa chọn . Và không đợi ý kiến tôi, người bắt đầu hát . Bài hát khá lạ, tôi chưa hề nghe qua bao giờ . Nó có âm điệu trầm bổng như mây bay, như nước chảy . Lúc đầu nhẹ như những cơn gió lay động rồi sau đó cuốn hút, quay cuồng vội vã như rã rời . Lời hát không phải bằng tiếng mẹ đẻ nên tôi nghe không hiểu hết ý, nhưng phải nói, đây là 1 bản nhạc rất hay.
Tôi hỏi:
-Bản nhạc gì vậy ? Của nước nào hở bác ?
-1 bản tình ca của Ý - Ông ta đáp mà mắt long lanh . Có cái gì say đắm làm khuôn mặt ông như rạng rỡ - Bội Dung có biết không? Đã lâu lắm rồi, tôi thường hát bản nhạc này . Tôi hay hát mỗi khi buồn . Bởi vì đó là cái bản mà người vợ cũ của tôi rất thích nghe. Lần nào tôi hát, cô ấy cũng ngồi bên cạnh và tôi phải hát đi hát lại 2, 3 lần . Cho đến lúc có con nhỏ ... Trong những đêm đông. Mỗi khi tôi về muộn . Cô ấy ngồi bên cạnh lò sưởi chờ, thường thì không vui. Thế là tôi trỗi giọng hát này lên. Mọi thứ đều được hàn gắn ngay sau đấy . Cô ấy sẽ đến cạnh bên tôi, tựa đầu lên vai tôi. Còn con gái tôi thì nằm yên trong nôi, nó đã có khiếu về nhạc ngay từ nhỏ ...
Rồi ông quay sang nhìn tôi xúc động:
-Đấy Dung thấy đấy, con người khi tuổi đã xế chiều thì bao giờ cũng khao khát 1 mái ấm gia đình hạnh phúc .
Tôi không để ý lắm đến chuyện đó, tôi chỉ nghĩ đến bài hát, nên nói với ông ta:
-Bài hát âm điệu nghe thì hay thật, nhưng bằng tiếng nước ngoài nên con không rõ lời .
-Vậy thì để tôi dịch nó sang tiếng Hoa - Ông ta nói với nụ cười buồn - Thật ra thì lời tiếng Hoa này cũng không phải của tôi mà phần lớn vợ tôi đã đặt . Cô ấy là người có khiếu về văn chương hơn tôi. Để tôi hát thử cho cô nghe nhé .
Trước khi hát, ông ta đã đọc lời cho tôi chép . Đó là 1 bài hát tràn ý thơ:
Nụ xuân vừa hé nụ
Muôn hoa tươi sắc màu
Nước bên khe ngừng chảy ...
Lắng nghe chim rừng ca
Xuân đến bên dòng sông buổi sớm
Én liệng bên cành liễu rũ thưa
Đừng quên nhé em!
Cuộc đời là hạnh phúc
Đừng quên nhé anh!
Cuộc tình của đôi ta
Cả cuộc đời này
Nguyện cùng nhau mãi mãi
Mọi thứ rồi sẽ qua đi
Tình vẫn không tàn
...
Sau khi đọc xong, ông ta bắt đầu hát lại, lần này bằng tiếng Hoa. Tôi ngồi yên lắng nghe mà thấy hồn như bay bổng . Ông ta đã hát dứt bản nhạc lúc nào không hay.
Thấy tôi yêu bản nhạc . Ông hát lại lần nữa .
Và lần này không dằn được lòng, tôi nài nỉ:
-Bác hãy dạy cho cháu hát đi.
Ông ta lắc đầu:
-Không được, dạy rồi con mà thích cứ ca nhai nhải, phiền lắm .
Tôi làm mặt giận, đứng dậy:
-Nếu vậy con về .
Ông ta suy nghĩ rồi nói:
-Thôi được, với 1 điều kiện là khi biết rồi, con không được hát cho mọi người nghe nhất là cha mẹ con, chịu không?
-Tại sao vậy ?
-Vì nếu họ biết, họ sẽ biết cả chuyện con gặp ta, và như vậy phiền lắm . Và như vậy cũng có nghĩa là con đã phạm vào điều hứa hôm trước với ta nữa . Đồng ý chứ ?
-Vâng, con hứa .
-Vậy thì được, và đây cũng là bài hát cuối cùng ta dạy cho con đó nhé .
-Tại sao lại cuối cùng ?
-Bởi vì ta sắp rời khỏi đây rồi - Ông ta ngưng lại 1 chút rồi tiếp - Từ rày về sau không biết ta còn gặp lại nhau không.
-Ồ đừng! - Tôi chụp lấy tay ông ta lắc mạnh - Bác đừng có đi, bác đã từng bảo là ở đây có con là bác đã vui lắm ư? Bác đi mà không quyến luyến, không nhớ con sao hả bác ?
-Nhớ, nhớ quá đi chứ - Ông ta nói, khuôn mặt dàu dàu - Nhưng mà ta phải đi thôi, con phải biết là ta đi mà rất đau lòng . Đấy là 1 chuyện bất đắc dĩ, con ạ .
Rồi ông vỗ nhẹ lên bàn tay tôi, khuyến khích:
-Bao giờ ta đi rồi, con nhớ phải sống 1 cách thoải mái, phải vâng lời cha mẹ . Con cần phải ý thức được là mình đã có 1 mái nhà quá là hạnh phúc . Hãy nâng nui và quý trọng nó . Không ai cũng có được 1 mái ấm chan hoà như con.
Tôi không dằn được nước mắt, nói:
-Bác đi đâu, bác cho con biết đi, có xa lắm không? Có đi khỏi cái xứa Đài Loan này không?
Ông ta gật gù:
-Có lẽ xa xứ con ạ . Chắc có lẽ là đi khỏi cái đất nước thân yêu này .
-Nhưng bác định đi đâu bác phải biết chứ ? Hãy cho con biết đi. Nếu không đến thăm bác được thì con sẽ viết thư thăm hỏi bác .
Nhưng ông ta chỉ cười và không nói gì cả .
Tôi hỏi tiếp:
-Thế bác định bao giờ mới đi ?
-Cũng sắp rồi . Có lẽ tuần sau hoặc tuần sau nữa .
-Con muốn được đưa bác đi.
Tôi nói mà lòng đau thắt, phải cố gắng lắm mới không để nước mắt tràn ra tiếp . Từ xưa đến giờ tôi nổi tiếng là đứa con gái cứng cỏi, vậy mà không hiểu sao hôm nay nước mắt cứ chực trào ra.
-Phải cho con biết ngày bác ra đi, để con được đưa tiễn .
Bất chợt ông ta vòng tay qua ghì đầu tôi vào ngực, tôi nghe giọng nói của ông ta cũng tắc nghẹn:
-Con ngoan của ta, con đừng khóc, con gái mà khóc nhè người ta cười chết .
Nhưng mà, cái tiếng "con ngoan của ta" của ông ấy, đã làm nước mắt tôi tràn ra. Tôi khóc oà thành tiếng . Tôi cũng không ngờ tình cảm của mình dành cho ông ấy lại mạnh mẽ như vậy, có 1 cái gì thiêng liêng bí ẩn buộc chặc lấy tim tôi, làm tôi vừa kính trọng vừa lưu luyến . Nghe tin ông ta sắp đi xa, tôi có cảm giác như sắp bị mất đi 1 cái gì quí hiếm . Tôi thấy lòng quặn đau và như 1 đứa trẻ thơ đang dỗi hờn, tôi ghì lấy ông lắc mạnh:
-Không! Không! Con không đồng ý cho bác đi đâu hết . Bác hãy ở lại đây với con.
-Đừng khóc, Bội Dung con! - Ông ta nói - Con hãy yên chí nếu còn cơ hội ta sẽ trở lại đây thăm con. À mà ta có đi ngay bây giờ đâu? Chúa nhật tuần sau ta còn gặp con 1 lần cuối cùng ở Sở Thú kia mà ?
Nhưng tôi lắc đầu nói:
-Không! Con không chịu! Nếu bác thật sự mà bỏ con ra đi, thì bác đúng là 1 người không có lương tâm.
Ông ta nghe vậy thở dài nói:
-Biết làm sao bây giờ ? Thôi để chúa nhật tuần sau rồi sẽ quyết định .
Suốt hôm ấy, cùng đi chơi với "người đàn ông lạ" mà tôi không còn cái cảm giác vui vẻ như mọi khi. Không phải chỉ có 1 mình tôi mà chính ông ta cũng vậy . Hai người đi bên nhau mà yên lặng nhiều hơn là nói . Đến lúc chia tay, như mọi lần, ông ta cũng đưa tôi ra đến xe buýt, nhưng khi tôi bước lên xe, tôi lại có cảm giác như ông ta đã xa tôi thật rồi . Cái ánh mắt của ông ấy nhìn tôi qua kính xe như phủ bởi 1 lớp mù sương, người ông như già hẳn đi. Những vết nhăn trên trán và đôi má như hóp lại . Ông khoát khoát tay, tôi vẫy tay chào lại, khi xe lăn bánh 1 khoảng xa, tôi quay đầu lại, vẫn thấy ông còn đứng đó, cái vóc dáng cô độc giữa vệ đường vắng, đầy những chiếc lá vàng rụng rơi. Chợt nhiên lòng tôi nhói đau. Tôi có 1 linh cảm . Tôi sẽ vĩnh viễn không còn gặp ông ta nữa!
Ngày tháng trôi qua 1 cách chậm chạp . Cái ngày chúa nhật để gặp "người đàn ông lạ" lần cuối cùng sao mà lâu đến quá! Tôi như đếm từng ngày và thật khó khăn ngày thứ bảy mới đến .
Tối đêm thứ bảy anh chàng Đường Thanh Cao cũng có đến nhà . Anh ta đến thật sớm định rủ tôi đi khiêu vũ, nhưng tôi lại viện lý do từ chối, tôi bảo là hơi mệt, thế là Cao ngồi lại trong nhà chơi với tôi và mẹ cha.
Chúng tôi ngồi trong phòng khách nói đủ thứ chuyện . Cha thảo luận chuyện thời sự, chuyện xã hội với Cao, tôi thì chỉ ngồi đấy không việc gì hơn là ngắm anh chàng . Cao cũng khá đẹp trai đấy chứ . Nhưng trong đôi mắt của anh chàng hôm nay tôi lại thấy hình như có 1 chút gì muộn phiền . Ồ, đó cũng là chuyện tự nhiên thôi. Chắc chắn đây là chuyện tình cảm . Ngay chính như tôi đây, 1 đứa con nít mới lớn, mà bây giờ cũng đã biết buồn . Chợt nhiên tôi cảm thấy thương hại cho anh chàng . Và để an ủi, tôi lấy hộp đàn ra, nâng chiếc đàn Violon lên vai.
Tôi nói:
-Có mặt đông đủ ở đây, để tôi hát cho mọi người nghe 1 bản nhạc rất hay, mà gần đây tôi mới học được .
Thế là tôi bắt đầu kéo đàn . Sau những nốt nhạc dạo, tôi bắt đầu hát:
Nụ xuân vừa hé nụ
Muôn hoa tươi sắc màu
Nước bên khe ngừng chảy ...
Lắng nghe chim rừng ca
Xuân đến bên dòng sông buổi sớm
Én liệng bên cành liễu rũ thưa
Đừng quên nhé em!
Cuộc đời là hạnh phúc
Đừng quên nhé anh!
Cuộc tình của đôi ta
Cả cuộc đời này
Nguyện cùng nhau mãi mãi
Mọi thứ rồi sẽ qua đi
Tình vẫn không tàn
...
Trong lúc hát, vì nhớ đến chuyện sắp phải xa "người đàn ông lạ" nên tôi đặt hết cả tâm hồn vào tiếng hát . Tôi không nhìn ai cả, chỉ biết có bài hát thôi, khi bản nhạc dứt thì thật bất ngờ chỉ có tiếng vỗ tay lạc lỏng của Đường Thanh Cao.
Tôi ngạc nhiên quay lại:
-Bài hát không hay ư?
Nhưng rồi tôi giật mình khi nhìn mẹ . Mẹ vẫn ngồi trên salon nhưng mặt tái hẳn, đôi mắt mở trừng ra nhìn tôi, bàn tay cầm ly trà run rẩy làm nước sánh cả ra ngoài . Mặt mẹ không có 1 chút máu . Người như biến thành pho tượng đá . Tôi sợ quá chạy đến:
-Mẹ! Mẹ! Mẹ làm sao thế ?
Cha hình như cũng cảm nhận ra cái vẻ khác thường . Người quay qua chụp lấy vai mẹ hỏi:
-Tâm Như, em làm sao vậy ?
Mẹ quay sang nhìn cha, khuôn mặt vẫn chưa hết vẻ thất thần, người chỉ nói:
-Không sao cả anh ạ . Em chỉ cảm thấy hơi chóng mặt 1 chút .
Đường Thanh Cao nhiệt tình đứng dậy:
-Vậy để cháu đi mời bác sĩ cho bác nhé ?
Và anh chàng xông nhanh ra ngoài cửa ngay. Còn lại cha mẹ và tôi trong phòng, cha nói:
-Tâm Như, vậy em đi nằm nghỉ nhé!
Rồi tôi và cha dìu mẹ vào phòng ngủ, để mẹ nằm lên giường . Cha có vẻ lo, người thương mẹ như vậy đó, cứ chạy tới chạy lui, hỏi mẹ cần gì ? Muốn gì ? Nhưng mẹ chỉ lắc đầu nói:
-Anh yên tâm, em không sao đâu.
Cha vẫn không yên tâm, đưa tay sờ trán mẹ, thấy không sốt mới có vẻ an lòng .
Người an ủi:
-Vậy thì em hãy nhắm mắt lại, thở đều, đừng nghĩ ngợi gì cả . Anh lấy khăn nóng cho em lau mặt nhé .
Và người bổ sung thêm:
-Thôi hãy dẹp bớt chuyện viết lách của em đi. Chúng mình nào có còn trẻ nữa đâu mà làm việc với tốc độ bình thường ? Gia cảnh chúng ta hiện nay cũng đã hơn 1 số người ...
Mẹ có vẻ cảm động trước sự chăm sóc của cha:
-Anh biết đấy, em viết lách nào có phải vì kinh tế đâu. Đó là ý thích .
1 lúc sau bác sĩ đến . Sau khi xem mạch, người cho biết bệnh mẹ cũng không có gì quan trọng, chỉ có hơi yếu tim, cần phải tịnh dưỡng, nghỉ ngơi 1 thời gian. Sau khi kê toa, bác sĩ ra về, anh chàng Đường Thanh Cao thấy nhà có việc, cũng xin phép rút lui.
Mẹ nói với cha:
-Em muốn được nghỉ 1 mình . Anh ra ngoài phòng khách 1 chút đi. Để 1 mình Bội Dung ở đây với em được rồi .
Cha âu yếm hôn lên trán mẹ xong người đã bước ra khỏi phòng, đến khi cha đi rồi, mẹ mới nắm lấy tay tôi, bàn tay của người lạnh buốt, người nhìn tôi với ánh mắt mờ lệ, hỏi:
-Bội Dung! Con hãy nói cho mẹ biết đi. Cái bài hát ban nãy con học được ở đâu vậy ? Ai đã dạy cho con?
Như các bạn biết, tôi là 1 con người nhạy bén, vì vậy thái độ của mẹ sau khi nghe bài hát của tôi, rồi những diễn biến tiếp theo sau đã khiến tôi ngờ ngợ linh cảm được 1 điều gì đó . Bây giờ đứng trước đôi mắt mờ lệ của mẹ, tôi chợt liên tưởng đến 1 điều ... Đúng rồi! Câu chuyện của "người đàn ông lạ" chợt loé lên trong đầu, làm cho trái tim tôi nặng trĩu .
Tôi rùng mình hỏi:
-Mẹ, có phải là mẹ cũng biết cái bản nhạc này đúng không?
Mẹ không trả lời, mà hỏi tiếp:
-Con nói cho mẹ biết đi. Ai đã dạy cho con bài hát đó chứ ?
-1 người đàn ông lạ, mẹ ạ - Tôi nói mà nhìn thẳng vào khuôn mặt xanh xao của mẹ - Có lẽ ông ta là 1 nhạc sĩ, ông ta kéo đàn violon rất hay, nhưng lại sống lang thang. Con thấy ông ta thật tội . Thân xác gầy mòn tiều tuỵ, nhưng có 1 tâm hồn rất đẹp, cuộc sống lại rất buồn .
Tôi nói mà thấy khuôn mặt của mẹ tôi càng lúc càng tái xanh.
Tôi tiếp:
-Ông ta khoảng hơn 40 tuổi, và nói với con là đã đi phiêu bạt như thế suốt 18 năm rồi, chỉ để tìm lại 1 người vợ và 1 đứa con gái .
Mẹ tôi bỗng oà lên khóc, người ngồi bật dậy, nắm lấy tay tôi nói:
-Ông ta hiện nay ở đâu? Con biết không? Con hãy đưa mẹ đi gặp ông ta ngay đi!
Tôi lắc đầu:
-Ngay cả cái tên ông ấy là gì con còn không biết thì làm sao con biết được địa chỉ ông ta chứ ?
Tôi nói và cố vùng khỏi tay mẹ .
Vậy là quá rõ ràng . Hành vi của mẹ đã minh chứng những gì mà tôi đã nghĩ . Nhưng mà sự thật lại tàn nhẫn như vậy sao? Không lẽ điều tôi nghĩ là đúng ? Không, không! Không thể như vậy được . Tôi sợ quá muốn bỏ chạy ra ngoài, nhưng mẹ đã nắm chặt gấu áo tôi, người nói như năn nỉ:
-Hãy cho mẹ biết đi, Bội Dung. Đừng nên giấu mẹ, cũng đừng bỏ đi đâu cả . Ông ấy đã nói hết cho con nghe rồi phải không? Con đã biết rõ hết sự thật về thân thế con rồi phải không?
-Không, thưa mẹ ...
Tôi đứng thẳng người, quay lại nhìn mẹ nói, tôi chẳng biết rõ thần sắc của tôi và mẹ lúc đó như thế nào . Vì nước mắt cũng đã làm nhoà đi mắt tôi.
Tôi tiếp:
-Ông ấy chẳng hề cho con biết 1 tí gì về ông ta cả, cho mài đến tối nay, nhìn thái độ của mẹ con mới biết về người ca ruột của mình . Mẹ nói đi! Có đúng ông ấy là cha ruột con không?
Mẹ tôi chỉ yên lặng gật đầu .
Tôi đưa tay lên ôm mặt khóc lớn . Trời ơi! Như vậy là thật rồi ... Sao lại có chuyện tàn nhẫn như vậy ? Không lẽ ... mà tại sao mãi đến bây giờ tôi mới biết ? Tôi đúng là 1 đứa ngu muội . Sao không nghĩ đến điều đó sớm hơn? Tôi nhớ đến cái dáng dấp tiều tuỵ của cha ruột mà đau lòng . Trời ơi! Nếu sớm biết chuyện này thì .... Tôi hét lớn:
-Tội nghiệp thay cho cha tôi... Người đã phải sống cô đơn trong đau khổ suốt mười mấy năm trời ... Người đã sống trong nghèo khổ ... Mẹ ơi ... Tại sao mẹ lại bỏ cha như vậy ?
Mẹ ngước lên nhìn tôi. Chắc người cũNg rã rời ruột gan.
Người nói:
-Có 1 lúc mẹ đã quay về nơi ở cũ tìm cha con đó chứ, nhưng bấy giờ cha con không còn ở đấy nữa . Con phải biết, khi buồn cha con đáng bạc, mẹ đã bế con bỏ đi. Hôm ấy trời mưa, mà từ suốt cả 1 đêm mẹ lại không có 1 hạt cơm trong bụng ... Mẹ mệt rã rời ... Mẹ bế con đi mà ngất xỉu dọc đường ... May nhờ cha con hiện nay cứu giúp . Mẹ nằm bệnh suốt mấy tháng trời . Cha con bây giờ đã hết lòng chăm sóc mẹ cả con. Lúc đó, nếu không có người, không biết sau đấy mẹ con ta đã ra sao... Rồi, khi bình phục, mẹ định đi làm nhưng con còn nhỏ quá ... Vả lại, cha ruột con bấy giờ đã đi biệt tích ... Mẹ ở vậy hơn 2 năm. Cảm động vì ân tình của cha nuôi con mới chọn lấy người . Bội Dung, con phải thông cảm cho mẹ . Mẹ biết làm sao hơn khi mẹ chỉ là 1 người đàn bà yếu đuối . Mẹ cũng không thể trở về nhà cha mẹ ruột vì trước đó ngoại con đã từ mẹ ... Vả lại ... Cha con hiện nay đối xử quá tốt với mẹ con ta. Người đã thương con như con đẻ của người ...
Tôi yên lặng, mẹ lại kể tiếp:
-Sau đấy vì chiến tranh, mẹ cha di dân đến Đài Loan này ... Mẹ tưởng là chuyện cũ đã hoàn toàn chôn kín, không ngờ ...
Đó là sự thật ? 1 sự thật quá ư là tàn nhẫn . Đúng không? Người cha của tôi... Người cha ruột đã 1 lần gây lầm lỡ . Để rồi bị mâ't hết mọi thứ . Mười mấy năm qua, hẳn người đã bị sự hối hận đau khổ dày dò . Tội nghiệp . Cha tôi đã cô độc và buồn khổ biết chừng nào! Tôi quay lại ôm chầm lấy mẹ . Và lẫn trong tiếng nấc, tôi đã kể lại cho mẹ nghe mọi thứ về cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa tôi và cha ruột cũng như những lần đi chơi đây đó .
Và sau đấy, tôi ngẩng lên nhìn mẹ cương quyết nói:
-Mẹ, hay là thế này, mẹ hãy để con trở về với cha ruột của mình . Vì mẹ có biết không. Cha con hiện nay đã hối hận, người rất khao khát được có 1 mái ấm gia đình . Con cũng rất qúy người . Bây giờ biết rõ người là cha ruột, con càng kính yêu hơn. Mẹ!... Con biết hiện nay thì chắc hẳn là mẹ không còn quay về với cha ruột con. Vì mười mấy năm chung sống với cha hiện tại, mẹ đã xây dựng 1 tình cảm chặt chẽ rồi ... Nếu con bây giờ cũng ở lại đây thì như vậy là bất công với cha ruột con quá! Vậy thì ... mẹ hãy cho phép con được ra đi. Cho con trở về với cha ruột con! Con muốn mang lại cho cha ruột 1 bến đậu, 1 gia đình . Mẹ ơi... mẹ có biết không, nếu mẹ mà trông thấy cái dáng dấp phiền não của cha khi nhắc lại những mất mát của mình, hẳn mẹ sẽ đau xót lắm . Con biết, cha con đã sớm nhận ra con. Người biết cả tên con, biết cả hiện mẹ đang sống hạnh phúc trong gia đình này ... Nhưng người là 1 con người có trách nhiệm, người không muốn phá vỡ cái hạnh phúc đang có của chúng ta. Vì vậy, người nói người tự nguyện lặng lẽ bỏ đi... Mẹ thấy cha đáng thương biết chừng nào không? Mẹ! Mẹ hãy để cho con về với cha con nhé mẹ . Con muốn được sống với người!
Tôi nói mà tôi khóc, mẹ cũng khóc theo.
2 mẹ con khóc mãi đến khi cha nghe tiếng khóc đi vào . Người thấy 2 mẹ con tôi ôm nhau mà khóc, rất đỗi ngạc nhiên, người hỏi:
-Làm gì mà con khóc dữ vậy hở Bội Dung?
Tôi giật mình, lấp liếm:
-Dạ không có ... Con không muốn mẹ bệnh .
Cha đã cười xoà:
-Ồ tưởng gì! Rõ là trẻ con, bác sĩ đã bảo là bệnh mẹ con nhẹ thôi. Sớm muộn gì rồi cũng khoẻ mà, sao lại bi ai như vậy ?
Rồi người hôn lên trán tôi, hôn cả lên trán của mẹ, nói với mẹ:
-Tâm Như này, em cũng dại dột quá . Sao em lại khóc theo con? Bệnh em chẳng có gì nguy kịch cả . Đừng có nghe lời Bội Dung. Nó là con nít, nó không biết gì đâu. Ban nãy bác sĩ đã nói về bệnh trạng của em cho anh và Đường Thanh Cao nghe, thôi yên tâm đi!
Có lẽ cha tôi sợ tôi làm mẹ kinh động về bệnh trạng của người mà bệnh nặng thêm. Nên trấn an, tôi không cãi chính, vùng ra khỏi vòng tay của 2 người bỏ đi về phòng .
Về đến phòng, tôi khép cửa lại, rồi bước vội đến bên cửa sổ, kéo màn cửa lên.
Bên ngoài trời tối đen, ngọn đèn đường vàng vọt không đủ sáng .
Đêm thu thật lạnh . Dưới ngọn đèn đường không có bóng người . Đêm này cha đã không đến . Tôi ngẩn ra. Đêm không trăng sao. Đêm thật buồn, thật vắng .
Tôi quay lại và ngã vật lên giường, lặng lẽ khóc . Tại sao cuộc đời lại éo le thế ? Cuộc sống đâu chỉ có tiếng cười và niềm vui? Cuộc sống còn có những đau khổ bi kịch . Tôi khóc cho chính mình, cho mẹ và cho cả 2 người cha mà tôi đều yêu quý như nhau.
Hết khóc, tôi lại trằn trọc trên giường . Mắt trừng trừng nhìn lên nóc mùng . Hàng trăm ý nghĩ từ đâu kéo đến .
Tất cả những thước phim về người cha ruột khốn khổ như quay lại trong đầu tôi. Ngày mai rồi tôi sẽ gặp lại người trong Sở Thú . Tôi sẽ xưng hô với người thế nào để tránh cho người xúc động ? Ôi cha ơi! Bây giờ con mới biết người là cha ruột của con! Và với tâm trạng ngập đầy cảm xúc như thế . Mắt tôi không làm sao nhắm lại được .
Mãi đến lúc ánh sáng từ phương đông ló dạng, bình minh của 1 ngày chủ nhật chờ đợi đến, tôi vội vã nhảy xuống giường ngay. Rửa mặt chải đầu sơ sài, tôi đi ngay ra cửa . Nền đường còn ướt đẫm sương đêm.
Đường sá thật vắng, và khi tôi đến trước Thảo Cầm Viên thì cổng còn chưa mở . Nhìn vào đồng hồ, còn cách hẹn giờ gặp những 3 tiếng . Lâu quá! Tôi chọn 1 chiếc ghế đá gần cổng ngồi chờ và sắp xếp những điều cần làm khi gặp lại người cha ruột . Tôi tự nghĩ có nên kể lể lại cho người nghe sự nhớ thương của mẹ không? Tôi phải trình bày thế nào để sau đấy, tôi sẽ đưa người về nhà ... nhưng chắc chắn là người sẽ không đi đâu.
Vậy thì tôi sẽ đi theo người . Cha muốn đưa tôi đi đâu cũng được . Cuộc sống hẳn không thoải mái như những ngày qua. Nhưng chắc chắn là tôi sẽ giúp được cha tìm lại được hạnh phúc . Tôi sẽ cố làm sao để người lấy lại niềm tin yêu cuộc đời . Ít ra cuộc đời vẫn còn có ý nghĩa . Khi người vẫn còn 1 đứa con, biết đến người, thương cảm đến với người . Và tôi cứ thế ngồi chờ, thật lâu, cửa Thảo Cầm Viên mới mở .
Tôi tìm đến cái điểm hẹn cũ . Chiếc ghế đá cạnh cây Tùng Hương Ấn Độ . Ngồi đấy với cõi lòng nôn nóng . 9 giờ hơn mà sao người vẫn chưa đến ? Tôi đứng lên ngồi xuống không yên.
Có 1 ông phu quét đường, dừng chổi trước mặt tôi, người hỏi:
-Cô có phải là cô Trầm Bội Dung không?
Tôi giật mình đáp:
-Vâng, tôi là Trầm Bội Dung đây, còn ông là ai?
Ông ta không đáp mà nói:
-Có 1 người đàn ông nhờ tôi đưa cho cô bức thư này .
Và ông móc trong túi ra. Tôi ngạc nhiên đỡ lấy phong thơ. Nét chừ rắn rỏi quen thuộc . Tôi vội mở ngay ra xem.
Bội Dung con!
Hãy tha thứ cho cha về chuyện không thể chờ gặp con 1 lần cuối cùng, trước khi đi xa. Nhưng cha biết làm sao hơn? Khi con nhận được thư này thì ta đã phải đi rồi .
Nhưng mà con đừng buồn . Trong cuộc đời này có bao nhiêu thứ mà ta chủ động được đẩu? Cũng nào có lệ thuộc vào sự sắp xếp của ta chứ ? Với ta thì được gặp lại con, đã là 1 hạnh phúc quá lớn rồi . Biết được mẹ con và con sống hạnh phúc, ta thấy định mệnh đã khoan dung cho đời ta quá nhiều rồi, còn đòi hỏi gì nữa! Ta nào dám mong mỏi gì hơn?
Bội Dung!
Con có biết không, chưa bao giờ ta được sống 1 cách sung sướng và vui vẻ như mấy tháng vừa qua. Ta đã tưởng chừng như ta đã lên được đến tận thiên đàng . Con đã mang đến cho ta nhiều an ủi, hạnh phúc . Biết con ngoan, con nên người . Ta không còn sung sướng gì hơn.
Ta hết sức cảm ơn cha mẹ con. Người đã khéo dạy dỗ con cái . Ta cũng cảm mơn con nữa . "Đứa con gái nhỏ dễ thương của ta". Ta có thể gọi con 1 lần cuối về cái danh xưng đó chứ hở Bội Dung?
Đã bao nhiêu năm qua rồi, ta đã mơ ước được gặp và được gọi con như vậy .
Bội Dung!
Con nên nhớ rằng, con đã có 1 gia đình hạnh phúc . Được cha mẹ thương yêu là 1 hạnh phúc con ạ . Ta mong rằng con ý thức điều đó, và hãy trân trọng cái hạnh phúc hiện có của mình . Hãy yêu kính cha mẹ hiện có của con. Vì họ là người cha và người mẹ tốt nhất trên cõi đời này đó con ạ .
Thôi ta đi đây!
Chúc con vui vẻ và hạnh phúc .
Một người cha.
Ký tên.
Đọc xong bức thư tôi nhìn lên, thấy người phu quét rác vẫn còn đứng gần đấy . Tôi chạy vội đến nghẹn giọng hỏi:
-Ông ơi! Ông là gì của người viết lá thư này ?
-Không là cái gì hết - Người phu quét rác nói - Nhưng tôi biết ông ta.
-Vậy địa chỉ của ông ta ở đâu? Bác làm ơn cho biết đi.
-Ông ta không có nhà - Người phu quét rác nói - Ông ta đến từ 1 nơi rất xa đây. Mấy tháng trước ông ta xin tạm ngụ tại nhà tôi. Ông ấy là 1 người tốt .
-Ông ta đã đi rồi - Và nhìn về phía chân trời xa ông tiếp - Ông ấy đã đi thật xa, và sẽ không bao giờ trở lại cõi đời này nữa .
Lời của ông làm tôi choáng váng . Tôi thấy mọi vật trước mặt mình như tối sầm lại:
-Ý ông nói là ...
Người phu quét rác không để tôi kịp nói thêm, tiếp:
-Ông ấy đã chết rồi!
-Chết rồi ?
-Vâng - Người công nhân nói 1 cách bình thản - Trước đó, ông ta đã sớm mắc bệnh ung thư gan. 1 thứ bệnh bất trị . Theo lời ông ấy kể lại thì cách đây hơn năm, bác sĩ ở bệnh viện tuyên bố là ông ta chỉ có thể sống cao lắm là 6 tháng nữa thôi... nhưng rồi như có 1 phép lạ, chẳng hiểu sao ông ấy lại kéo dài được cuộc sống của mình cả năm. Thứ 2 tuần rồi, lúc đi làm về, ông ta than mệt, và như biết mình không còn sống được bao lâu nữa . Ông ấy đã gọi tôi đến bên giường . Trao cho tôi phong thư và bảo là sáng chủ nhật sau lúc chín giờ đến đây gặp cô và đưa cho cô.
Tôi bủn rủn cả tay chân. Ngã phịch người xuống ghế . Thứ hai, tức là sau ngày cha gặp tôi 1 ngày . Vậy là bức thư này đã viết cách đây khá lâu. Trời ơi! Nước mắt tôi trào ra, sao cha lại bỏ đi như vậy ? Cha lặng lẽ bỏ đi mà không lời trối từ ? Chuyện đến 1 cách quá đột ngột, quá bất ngờ . Tôi không biết phải phản ứng làm sao ngoài chuyện khóc . Tôi thấy vũ trụ như sụp đổ .
Người phu quét rác đứng đấy rất lâu, thấy tôi chỉ khóc .
Ông ta do dự 1 chút nói:
-Xin lỗi cô nhé! Tôi hơi tò mò, nhưng tôi muốn biết cô là gì của ông ấy ?
Nước mắt làm tôi nghẹn lời, tôi chỉ biết lắc đầu thôi.
Ông phu rác thấy vậy, nói thêm:
-Cô có cần gì nữa không? Nếu không tôi xin phép kiếu từ, vì tôi còn nhiều việc phải làm .
Sợ ông ta bỏ đi, tôi vội nín khóc, hỏi:
-Cha tôi đã chết rồi, vậy cái ông đã chôn người ở đâu?
-Ông ấy trước khi chết dặn dò không cho phép chúng tôi chôn - Người phu quét rác lắc đầu nói - Lời yêu cầu cuối cùng của người là khi đã nhắm mắt rồi phần xác sẽ đươ.c hoả thiêu. Để bao nhiêu tội lỗi bị đốt cháy hết . Tro bụi còn lại cũng được ném xuống dòng sông để nó theo sóng nước mà trôi đến khắp 4 phương trời .
Vậy là vô vọng, cha đã không muốn để lại 1 chứng tích nào t rên cõi đời này . Đến từ hư vô để rồi trở lại với hư vô. Người thoáng hiện đó rồi mất đó như 1 cơn mơ. Tôi cũng sẽ không còn lại bất cứ 1 dấu vết nào của người .
Người phu quét rác còn nói thêm:
-Ông ấy là 1 người tốt, rất khẳng khái với bạn bè ... mỗi ngày làm được bao nhiêu tiền . Ngoài chuyện tiêu dùng ra, phần dư lại ông ấy đều cho hết chúng tôi để lo cho vợ con. Trước khi chết, ông ta còn chia hết tài sản cho bạn bè . Ông ấy nói đùa: "Con người khi vào đời với đôi bàn tay trắng thì khi đi cũng phải đi 1 cách nhẹ nhàng." Đứng trước cái chết mà chắng hề biết buồn . Trái lại còn nói ra đi mà rất an lòng . Vì biết được 2 người thân của ông ta, bây giờ có 1 cuộc sống khá hạnh phúc . Ông không bận tâm gì cả . Đấy cô thấy đấy! Con người tuyệt vời như vậy mà phải mất sớm . Có phải là 1 điều đáng buồn lắm không?
Tôi ngả lưng ra sau mà lòng tê tái .
Cha có nghe không? Ai cũng quý cha. Sao chạ lại bỏ đi sao đành . Cuộc đời này sao lại bất công như vậy ?
Người phu quét rác thấy tôi ngồi yên, nghĩ là không việc gì cần nữa, nên gật đầu chào tôi bỏ đi.
Tôi ngồi đấy, nắm chặt lá thư trong tay, đầu óc hoàn toàn trống rỗng . Linh hồn và tư tưởng như ngưng đọng . Tôi không thể nghĩ ngợi hay làm bất cứ điều gì . Chuyện dồn dập xảy ra 2 hôm nay như những cú nốc ao liên tiếp bồi vào người ... Và tôi ngồi như vậy thật lâu, tôi như 1 người mất hồn ...
Mấy tiếng đồng hồ sau, tôi mới loạng choạng đứng dậy . Nhìn cây Tùng Hương Ấn Độ trước mặt tôi lẩm bẩm nhắc lại lời của cha tôi đã nói:
-Loài thực vật này có tên là Tùng Hương Ấn Độ, nó chỉ nở hoa sau 4 tháng 1 lần, những đóa hoa màu trắng có mùi hương thơm lạ lùng, đứng thật xa cũng ngửi thấy .
Đó là lần đầu tiên tôi hẹn với "người đàn ông lạ" cũng là cha ruột của tôi. Tôi chợt có cảm giác như người đang đứng cạnh cây dừa, chỉnh lại những sợi dây đàn cho tôi, rồi kéo bản nhạc "Những ngày phiêu bạt" cũ . Mới đấy mà bây giờ người ở đâu? Khi tiếng đàn còn văng bên tai?
Tôi thẫn thờ bước ra khỏi vườn bách thú, đi như người mộng du. Gần 1 tiếng đồng hồ sau tôi mới về đến nhà . Tôi máy móc nhấn chuông, có người ra mở cửa . Tôi cũng không nhìn xem đấy là ai. Tôi cứ như vậy mà bước vào nhà .
Người mở cửa chạy theo, rồi nắm lấy đôi vai tôi lắc mạnh ... 1 giọng nói quen thuộc hỏi:
-Bội Dung! Cô làm sao thế ? Chuyện gì đã xảy ra mà cô như người thất thần vậy ?
Tôi quay lại nhìn . Thì ra cái anh chàng kiến trúc sư đẹp trai. Anh ta nói gì tôi không biết, cũng không cần biết . Tôi tiếp tục bước thẳng đến cửa phòng của mẹ . Cửa phòng mở sẵn . Tôi đi đến cạnh giường . Người đã đón tôi với đôi mắt buồn thảm . Tôi thấy người có vẻ lo lắng .
-Bội Dung, thế nào ?
Tôi chỉ nói được 1 câu:
-Mẹ ơi! Người đã đi rồi, mãi mãi ta sẽ không bao giờ gặp lại người nữa đâu.
Rồi mắt tôi tối sầm, tôi đổ xuống như 1 pho tượng thạch cao, tôi trôi bồng bềnh trong dòng sông quá khứ, nơi ngày nào cha tôi đã ngụp lặn trong ấy . Ôi, dòng sông nơi cha tôi bắt đầu, và cũng là nơi người đã ra đi. Nhưng với 2 tâm trạng, 2 hoàn cảnh khác . Ngày xưa vì ham mê cờ bạc, vì chính nỗi đam mê ấy mà người đã để vuột mất tình yêu vợ con. Ngày nay, cha tôi đã toại nguyện khi đã tìm thấy tôi, đứa con bao nhiêu năm thất lạc ... Hẳn nơi cõi biệt mù, người sẽ mỉm cười mãn nguyện khi thấy tôi đã khôn lớn, mẹ tôi đã có cuộc sống khác .