Đó là nói cường điệu phóng đại, bắt chước theo kiểu ma cũ hù dọa ma mới của tên mập kia, cho vui vậy thôi. Thiệt ra là Chi phải ăn kiêng, ăn giảm bớt khẩu phần dư dả hằng ngày. Ba nôn nóng hỏi khi Chi vừa vào tới cửa:
- Toa bác sĩ đâu?
Má đưa ra một xấp giấy.
Tờ thực đơn lớn nhất, dài nhất, nổi bật nhất, nên ba đọc trước:
- Nửa chén cơm. Nửa cái trứng luộc. Nửa trái chuối tráng miệng. Nửa ký rau... Ối trời ơi! Sao mà cái gì cũng chỉ có một nửa không vậy?
Anh Hai không khi nào bỏ qua dịp chọc ghẹo Chi . Anh giả bộ lăng xăng:
- Ba! Ba coi kỹ lại coi. Có chỗ nào ghi nửa con gà hầm không?
Thấy thương ba ghê . Vậy mà ba cũng tin anh Hai nói thiệt nữa.
Ba chìa tờ giấy ra, gắt lên:
- Gà đâu mà gà. Trái trứng cân nặng có một trăm gờ ram, mà chỉ được ăn có một nửa. Nửa con gà hơn một ký lô . Mong gì?
Anh Hai cười, nghe muốn... đá cho mấy cái:
- Có. Có đó. Nửa con gà… ác, da đen thui. Gà ác là giống gà nhỏ bằng con chim cút chớ bộ. Hí hí...
Than thở thì than thở nhưng vẫn phải làm theo toa bác sĩ thôi. Ba nhìn tờ thực đơn, chép miệng:
- Cứ thử coi sao!
Má quyết định:
- Từ hôm nay, cả nhà ăn cũng nhiều rau giống Chi luôn, cho Chi đỡ buồn.
Anh Hai lật đật nhào tới ôm tay má, lắc lắc. Anh hỏi rất thành khẩn.
- Má nói thiệt hả má?
Má gật đầu:
- Thiệt!
Anh Hai ngó một vòng cả nhà, hỏi nữa:
- Mỗi người một ngày ăn hết nửa ký rau như con… con thỏ nuôi trong chuồng vậy hả?
Má an ủi anh Hai:
- Ăn rau giúp tiêu hóa thuận lợi dễ dàng, không bị táo bón. Mặt con hay nổi mụn, ăn rau càng tốt chớ sao? Sức thanh niên đang lớn như con, một ngày ăn cả ký rau mới vừa, nói gì có nửa ký?
Anh Hai rên hừ hừ.
- Còn đùi gà chiên? Tôm rim? Sườn nướng? Em bị cấm, chỉ được ăn nửa miếng. Còn thằng anh đáng thương này? Con đâu có bị dư thừa, ối đọng da thịt như nó. Má tính sao đây? Không lẽ khẩu phần của con chính là nửa miếng còn lại của nó hay sao?
Má nhìn ba . Ba chép miệng thêm một cái nữa, xác nhận:
- Ừ. Cũng phải làm vậy thôi.
Anh Hai nhảy tưng lên, kêu thảm thiết:
- Không công bằng! Phản đối tệ nạn gia đình, trọng nữ khinh nam.
Trong nhà, ba là người ít khi đùa giỡn nhất. Không biết ba có hiểu anh Hai chỉ nói chơi thôi, muốn chọc Chi cho vui ấy mà, ngày nào chẳng vậy?
Ba nói sẵng:
- Khinh nam là đúng quá rồi. Mày là thằng anh không biết thương em. Đáng lẽ anh phải ăn kiêng để làm gương cho em mới phải.
Quay sang má, ba sang sảng ra lệnh:
- Bây giờ má đi chợ, mua cho tụi nó ăn thả cửa một bữa ngon lành, no nê óc ách suốt ngày luôn. Bắt đầu từ ngày mai, cả nhà ăn theo thực đơn của bác sĩ.
Anh Hai tính nói gì đó nữa, nhưng nghĩ sao lại há miệng thở dài một tiếng thiệt to.
- Ha!
Rồi nín luôn.
*
* *
Thường thường, khi Chi bị đau bụng hay nhức đầu thì còn có cớ nhăn nhó kêu rên, đòi người này người kia xức dầu, xoa bóp... Chớ còn cái bệnh không đau này thì Chi phải tự chữa trị, tự săn sóc cho mình thôi, chẳng ai làm dùm được.
Nhưng cả nhà vẫn chung sức giúp Chi hết mình, trong khả năng mà họ có thể giúp được.
Nửa ký rau trên giấy tờ, má đổi ra thành cóc, ổi, mận, dưa leo, bưởi, củ sắn, sơ ri, cà rốt, cà chua... ăn cho đỡ ngán.
Ba lẳng lặng đi phô tô những điều hướng dẫn ăn kiêng, làm ốm ra làm mấy bản, sau đó phóng to ra, hết cỡ mà khổ giấy chứa đựng được.
Anh Hai lăng xăng xách mớ giấy đó với cuộn băng keo hai mặt, đi dán tùm lum khắp nhà. Đầu giường. Bàn học. Kệ sách. Vách tường bên cạnh bàn ăn. Chỗ rửa chén. Cửa tủ lạnh. Tủ treo quần áo. Cửa toa lét... Tất cả những nơi mà Chi hằng ngày ghé mắt tới, chạm tay vô, đặt chân vào.
Dán đều hết. Lia lịa.
Nhưng tới cái ti vi ở phòng khách thì anh Hai ngừng tay.
Anh xếp kéo, cuốn băng keo, tuyên bố:
- Nhiệm vụ dán giấy đến đây là chấm dứt.
Chi hỏi:
- Tại sao chứ.
- Bởi vì tờ giấy này là của gia bí.
Anh Hai nói mí mí thêm.
- Tuyệt đối không để cho người ngoài nhìn thấy. Có hại lớn chớ không nhỏ đâu.
Rồi tủm tỉm cười chờ nghe Chi ào ào thắc mắc.
Hai anh em cứ như vậy hoài. Một đứa thích phá. Một đứa khoái tò mò.
Đứa em tò mò hỏi:
- Của gia bí là sao?
Đứa anh ghiền chọc phá trả lời:
- Lần này thì Chi phải nhận là mình chậm hiểu thật sự, không cách gì chối cãi rồi. Dỏng tai lên mà nghe nè! Gia bí tức là bí mật gia đình. Cũng như gia bảo là đồ vật quý hiếm riêng của từng gia đình vậy đó. Dễ ợt vậy mà cũng không biết.
Chi sắp khóc tới nơi. Chi nói một hơi.
- Ý anh Hai muốn nói em làm xấu gia đình phải không? Nên anh không dám trưng ra ở phòng khách, sợ người ngoài biết, người ta cười nhà mình có đứa con quái tướng phải không?
Anh Hai trợn mắt, xua tay phủ nhận:
- Anh không có ý đó. Không hề.
Chi hít mũi xịt xịt:
- Anh xấu hổ vì có đứa em dị dạng phải không?
- Không phải luôn!
Chi giậm chân, nôn nóng muốn biết:
- Nói thiệt đi!
Anh Hai nhìn thẳng mặt Chi, giọng anh trầm xuống:
- Vì anh sợ em xấu hổ.
- Híc híc...
- Anh đã dán đầy nhà bếp. Nhưng không dán ở phòng ngoài. Anh muốn em thật thoải mái tự nhiên. Không ai biết thì sẽ không ai nói ra nói vào, góp ý, khen chê làm em nhụt chí. Anh mong muốn em sẽ... - anh la lên như mấy người dẫn chương trình - bác sĩ đáo thành công!
- Hu hu...
*
* *
Chi quyết tâm lắm lắm. Sáng, Chi dậy sớm, chạy dài dài hết nguyên con đường hai làn xe trước nhà, ăn nửa gói xôi hoặc uống nửa ly sữa.
Trưa, nửa chén cơm với đồ ăn, kèm thêm một chén rau.
Tối, như buổi trưa.
Mới có mấy ngày mà hiệu quả đã… đập chát bốp ngay vào mắt.
Chi thì thào nói riêng với má.
- Má! Cái lưng quần rộng rinh muốn tuột rồi nè.
Má mừng như được thưởng. Má rối rít nói.
- Đâu? Mặc vô cho má coi.
Hai má con ngắm nghía, kéo thử coi rộng được mấy phân.
Má cười rạng rỡ.
- Rộng thiệt. Phải bóp lại chút xíu, mỗi bên một phân. Lấy kim chỉ cho má.
Chi gấp rút lấy kim chỉ ra, vừa chỉ đen, vừa chỉ trắng.
- Màu nhạt xài chỉ trắng. Màu sậm dùng chỉ đen.
Chi vừa nói vừa lôi ra một đống ngồn ngộn, từ quần tây đi chơi tới quần mặc áo dài đi học, quần đồ bộ Ở nhà.
Má cười ngặt nghẽo.
- Từ từ thôi con. Tạm thời bóp chật lại mấy cái này trước đã. Để dành đó, mai mốt còn rộng nữa. Chớ bây giờ mình bóp một khúc, bữa sau bóp tiếp khúc nữa, nó sẽ bị cộm lên, không đẹp.
Chi gật gù:
- À há! Con quên. Mới có năm ngày thôi mà.
Hai má con cắm cúi khâu khâu vá vá, nói rỉ rả, cười rúc rích.
Chi nói:
- Má. Đây là nữ bí. Má không được nói cho ba hay anh Hai nghe đó!
Má cười hiểu ý:
- Nữ bí này cũng na ná như anh Hai nói gia bí chớ gì?
Chi cũng cười:
- Má hiểu đúng rồi đó. Nữ bí là bí mật phụ nữ. Chỉ có hai người là má với Chi được biết thôi. Má hứa đi!
- Được rồi. Má hứa.
Phe phụ nữ, chẳng hiểu tại sao, lại giữ bí mật về hiệu quả tức thời cụ thể của đợt điều trị bệnh béo phì.
Nhưng sự thực muôn đời vẫn là sự thực. Đừng hòng che giấu bất cứ điều gì dưới ánh mặt trời. Bí mật rồi sẽ phải bật mí ra thôi. Không sớm thì trễ. Không trước thì sau.
Về phía nam giới trong nhà, anh Hai cũng mơ hồ có cảm giác rằng, Chi đã có phần nào sút giảm cân nặng. Nhưng anh không dám chắc lắm.
Anh ngần ngại nói:
- Hình như Chi có nhẹ bớt đi hay sao ấy. Mấy bữa nay, anh Hai chở Chi, thấy tay lái đỡ lảo đảo, lạng lách cũng dễ dàng hơn trước.
Ba thì kêu lên hoảng hốt như bị mất tiền:
- Má nó ơi! Con gái tôi xanh lè xanh lét như người bị bệnh thiếu máu nè. Bà tính sao đây?
Má coi vậy mà cứng rắn hơn ba rất nhiều. Lại thêm lời hứa giữ cái "nữ bí"với Chi, nên má tỉnh bơ nói:
- Mình tính làm sao bằng bác sĩ tính được?
Ba sờ trán Chi, lo lắng hỏi:
- Con có sốt không?
Chi tươi tỉnh trả lời:
- Đúng ngay mức ba mươi bảy độ trong nhiệt kế đó ba ơi!
Ba nắn nắn cánh tay Chi . Đôi lông mày rậm rạp nhíu lại. Giọng nói lo âu:
- Chết chưa! Con tôi da thịt đang săn chắc như củ khoai mì dẻo, bác sĩ chữa trị làm sao mà bây giờ tay chân nó bủng beo, nhão nhẹt như củ khoai mì bở.
Hai bàn tay nhám nhám của ba dịu dàng vỗ vỗ hai bên gò má mềm mại của Chi . Ba dòm thẳng vào mắt Chi mà hỏi:
- Con có bị đói không?
Chi xúc động quá, không nói được tiếng nào. Ba thương Chi như vậy đó, lo lắng từng li từng tí, coi như Chi vẫn còn là đứa con nít chưa biết nói ra những nhu cầu thuộc về bản năng: ăn, ngủ, mắc tiêu, tiểu…
Chi nghẹn giọng, lắc đầu. Ba đập lưng bàn tay này lên lòng bàn tay kia. Đó là dấu hiệu cho biết, ba vừa phát hiện ra một điều mới mẻ. Ba quả quyết.
- Chắc chắn là con bị sụt cân trầm trọng. Con có cảm giác gì khác lạ không? Con có bị bước hụt chân, đi không vững không?
Má chen vô:
- Ba thắc mắc về sức khỏe cô con gái cưng của mình, mà sao má nghe y như ba đang cứu trợ một đứa bé vô gia đình. Hết ốm đói lại đến choáng váng lảo đảo. Muốn biết nó có giảm cân nặng hay không, thì chờ tới bữa tái khám biết liền chớ gì?
Ba nôn nóng:
- Tôi muốn biết liền, ngay bây giờ. Mọi ngày có cái cân di động đi qua đi lại, léo nhéo mời chào hoài, nghe muốn điếc ráy. Sao bữa nay trốn đi đâu hết ráo.
Vừa lúc đó, có tiếng nhạc lẻng tẻng quen thuộc văng vẳng ngoài đường. Lồng trong tiếng nhạc là giọng nói cứng queo, của người nước ngoài nói tiếng nước mình.
- …đo huyết áp… Rất hân hạnh phục vụ…sức kéo…
Cả nhà cùng reo:
- Nó đó.
Không chờ ba sai bảo, anh Hai phóng ra đầu hẻm, hét chói lói:
- Cân! Cân ơi! Bán cho một miếng cân đi. Ở đây nè. Lẹ lên!
Cái cân có gắn bánh xe được đẩy vào tới ngay cửa nhà.
Ba lôi Chi ra cửa:
- Cân cho ba biết đi con.
Chi đặt một chân, rồi hai bàn chân không mang dép lên bàn cân. Cái cân chớp đèn nhấp nháy. Rồi giọng nói cứng đơ bật nói oang oang: "Chiều cao một mét năm mươi lăm, cân nặng bẩy mươi bốn kí lô gam. Thân hình quá sức béo mập. Đề nghị tích cực giảm cân, để tránh mọi thiệt hại về sau... ".
Ba móc túi lấy tiền trả, làu bàu nói với người chủ cái cân:
- Thôi, tắt đi!
Cái cân lại ong óng đi tiếp con đường cân đo của nó, càng lúc càng tiến sâu vào trong ngõ hẻm có hai đầu thông ra đường cái.
Bên ngoài, tiếng rao nhỏ dần.
Trong nhà, tiếng ba tỷ lệ nghịch với tiếng cái cân đang rao hàng:
- Bảy mươi bảy! Mới có năm ngày thôi đó.
Ba đột ngột ngưng ngang, không nói. Nhưng mặt ba lộ vẻ căng thẳng lắm. Mấy má con nhìn nhau, chờ đợi, biết chắc rằng ba sẽ nói tiếp.
Thế rồi ba đứng chống nạnh, nói lớn tiếng như mấy thầy cô chủ nhiệm nóng tánh, la rầy khiển trách những kẻ vi phạm nội quy kỷ luật, trong giờ sinh hoạt lớp hằng tuần.
- Tính ra, cứ mỗi năm ngày thì mất toi hai kí lô . Khủng khiếp chưa!
Anh Hai ghé sát tai má, nói lép nhép:
- Ba dùng hai tiếng mất toi, kèm theo câu hỏi tu từ "khủng khiếp chưa" là có nguy hiểm rồi má ơi!
Má ừ ừ khẽ khẽ. Chỉ có Chi dám vô tư đối đáp, với nỗi bực bội của ba.
- Sao ba lại khủng khiếp? Bác sĩ yêu cầu một tuần phải xuống ba ký lận đó. Để con lấy máy tính, bấm thử coi tỷ lệ hai ký năm ngày có bằng ba ký bảy ngày không nghe ba.
Chi chạy lại bàn học lục tìm.
Trong khi chờ đợi tìm ra máy tính, ba nói lẩm nhẩm:
- Mỗi tuần ba ký! Cứ cái đà này thì một tháng hai tháng, nửa năm nữa, chắc con tôi teo tóp lại như xác ướp. Rồi… rồi biến mất luôn. Tại vì giảm cân riết rồi hết ráo, có còn giữ được kí lô nào đâu.
Má cười trước:
- Ha ha . Ba nó đang tấu hài đó hả?
Anh Hai mạnh dạn cười nối đuôi.
- Hi hi . Tưởng tượng Chi su mô của nhà mình, sáu tháng nữa, tự nhiên biến thành cái xác ướp khô queo, ốm teo, nhăn nheo, nằm chèo queo. Quá hớp!
Ba đột ngột quát lớn:
- Má con bà cười cái gì?
Ông bà ta khi xưa đã truyền dạy lại một kinh nghiệm đối nhân xử thế rằng "một sự nhịn chín sự lành" nên khi ba vừa ngậm miệng lại mà mắt thì cứ mở ra trừng trừng dò xét thì má nắm tay anh Hai giựt một cái thiệt mạnh. Ý má muốn nhắc nhở anh Hai hãy ngậm miệng lại y như ba cho yên cửa yên nhà.
Còn Chi thì la lên:
- Ba ơi! Ba nói thiệt hay giỡn vậy ba?
Ba lúng túng một thoáng rất nhanh, như con ruồi bay vèo qua.
Rồi ba quát tiếp hiệp hai:
- Dẹp. Dẹp. Ngưng ngay. Chấm dứt. Không chữa chạy gì nữa. Chẳng thà mập xấu mà sống, còn hơn đẹp người mà có ngày kiệt sức chết đói!
Hết tuần lễ ăn kiêng đó, Chi không đi tái khám theo lời dặn dò ghi trong cuốn sổ khám chữa bệnh. Tại vì những lý do sau đây:
Ba không cho đi nữa.
Má không dám dắt.
Anh Hai không được phép có ý kiến.
Chi thì nghĩ thầm một mình: Chắc bác sĩ chờ mỏi mắt. Chắc thằng mập nghĩ rằng Chi đã đầu hàng, bó tay, bỏ cuộc trong trận quyết đấu với sự tham ăn háu uống.
Anh Tú hỏi:
- Sao kỳ vậy?
Anh Hai trả lời ấm ớ, ậm ờ cho qua chuyện.
- Kỳ mới hay chớ!
Hết một tuần không ăn kiêng tiếp theo sau đó, ba gọi một cái cân đi rong vào hẻm.
Ba kêu Chi:
- Lên cân thử lại đi con gái!
Người ta nói, muốn biết chính xác mức độ tăng hay giảm kí lô thì nên kiểm tra, theo dõi với chỉ một cái cân mà thôi. Nói ví von là phải có lòng trung thành cân kẹo với nó. Nên tin tưởng hoàn toàn vào các con số mà nó đã định kỳ báo cho biết.
Người cân rong hôm nay không phải là người hôm nọ nhưng Chi chẳng ngần ngại gì khi leo lên cái bục nhỏ xíu ấy.
Cân nào cũng vậy thôi.
Chi đâu còn ăn uống kiêng cữ, "đai ẹt" gì nữa. Biết chắc là sẽ nhìn thấy lại con số quen thuộc của nửa tháng trước đây. Ba dành nói với cái cân eo éo:
- Bảy mươi tám ký rưỡi. Vẫn còn thiếu nửa ký.
Rồi ba lặp lại hành động trong lần cân trước. Vừa trả tiền, ba vừa nói:
- Thôi, tắt đi. Cám ơn!
Ba tạm yên tâm, không sợ cô con gái duy nhất bị chết đói nữa. Nhưng ngày nào anh Hai cũng vò tóc bứt tai, than trời trách đất rất là phẫn uất, ai oán. Lời than ấy, anh Hai nói nhỏ nhỏ lúc ba có ở nhà, dù thức hay ngủ. Vì nếu để ba nghe được thì… thì chẳng biết sao nữa. Đại khái là không tốt lành tí nào.
Lời than ấy, anh Hai nói lớn vừa đủ nghe từ trên nhà xuống dưới bếp, nhưng không để lọt ra ngoài, chạy vô lỗ tai hàng xóm, khi ba đi đâu đó, không có mặt ở nhà.
Bởi vì chuyện này cũng xếp vào loại "gia bí" mà.
Anh Hai than như vầy, than hoài không chán:
- Cái nhà gì mà phong kiến, gia trưởng thấy ghê . Lạc hậu thấy ớn.
Một bữa nọ, ba không có nhà, sau khi than xong, anh Hai xúi Chi.
- Kệ ba . Không đi khám nữa, không ăn kiêng triệt để theo toa bác sĩ thì mình sẽ ráo riết, tích cực tập luyện thể dục thể thao cho tiêu hao khối năng lượng dư thừa.
Chi tròn mắt đứng nghe. Lòng Chi nở phồng nỗi vui sướng: "Ôi! Anh Hai có thương mình thiệt. Vậy mà mình cứ trách móc ảnh hoài. Lại còn chờ dịp sơ hở là mét ba má la rầy ảnh nữa. Mình thiệt là bậy".
Anh Hai thấy Chi không nói gì, bèn hỏi gặng:
- Em hiểu không?
Chi giả bộ ngồi xuống lượm một cọng rác tưởng tượng trên sàn, để dễ dàng chùi nước mắt mà không sợ anh Hai nhìn thấy.
Chi vẫn ngồi xổm, cố lấy giọng tươi tỉnh nói:
- Em hiểu mà.
Anh Hai ngồi bệt xuống bên cạnh Chi . Anh thủ thỉ thật là tình cảm:
- Nghe nè, anh có ý này. Về chuyện ăn uống thì vẫn cứ giảm bớt, nhưng không thể quá đáng giống như bữa trước - mặc dù tốt thiệt nhưng lại làm cho ba hoảng kinh hồn vía.
- Đúng. Em không dám để ba lo nữa đâu.
- Anh có bàn kỹ với má rồi. Má vẫn đi chợ mua cho em một ngày nửa ký rau, dưới hình thức củ quả nhưng có thêm nhiều trái cây, loại ít chứa đường. Ăn nhiều rau khiến bụng to ra, sẽ nghĩ là mình no bụng, không dám ăn nữa, mà thiệt sự thì vẫn còn đói. Em làm được không?
Chi gật đầu mấy cái.
- Em làm được. Em làm được. Anh Hai không nhớ sao, nguyên tuần vừa rồi tuân theo chế độ: ăn chưa no là đã phải buông chén gác đũa, em còn chịu nổi mà. Bây giờ ăn nhiều trở lại, gần giống như lúc chưa đi bác sĩ. Có gì khó xử đâu. Dễ ợt!
Anh Hai đánh yêu lên đầu Chi . Anh hài lòng lắm lắm:
- Giỏi! Đáng khen! Khen trước cho em lên tinh thần.
Chi khịt mũi:
- Hị!
Cái tiếng đó, muốn hiểu là xúc động hay xúc xiểm cũng được. Chi biết, anh Hai không chấp nhất gì đâu với đứa em không nhỏ nhắn, đang cần anh giúp đỡ.
Anh Hai bàn tiếp:
- Coi như giải quyết xong vấn đề ăn uống, giảm bớt thu nạp năng lượng. Vấn đề thứ hai là tìm cách làm tiêu hao năng lượng.
Anh Hai đột ngột lên giọng:
- Em nghe đây!
- Dạ!
Anh Hai quào quào hai cánh tay trong không khí để minh họa cho lời nói:
- Em sẽ đi bơi. Bơi lội là hình thức tập luyện đạt hiệu quả tốt nhất, trong các môn thể thao. Bởi vì khi bơi thì người ta phải vận động toàn thân, để giữ thăng bằng trong môi trường của cá tôm cua… nòng nọc. Bơi lội huy động hết các cơ quan trong người, từ lỗ mũi thở phì phì, xuống tới mấy ngón chân lúc lắc. Phừ. Mệt quá!
Anh Hai ngừng lại để thở lấy hơi, sau khi tuôn ra ào ạt mấy câu thuyết trình về môn thể thao dưới nước.
Thừa dịp đó, Chi nói chen ngang:
- Em biết. Ở trường em, khối mười một tới học giờ thể dục là nguyên cả lớp được thầy dắt ra hồ bơi, xuống nước tập bơi ì xèo.
Anh hai hít thở điều hòa xong xuôi, gân cổ lên nói nữa.
- Bơi lội giúp người ta chuyển động khéo léo trong nước. Lại còn được dòng nước vỗ về thân thể - một hình thức mát xa rất lành mạnh.
- Em biết rồi. Trong sách có nói.
Chi đã nói "Em biết" tới lần thứ hai.
Nhưng anh Hai vẫn chưa chịu thôi. Càng nói, anh càng đưa ra cho Chi thấy nhiều điều bổ ích, để Chi mạnh dạn đi tập bơi.
- Có chuyện này, bảo đảm là em không biết đâu. Anh dám cá với em luôn. Thứ gì cũng cá, một ăn mười.
- Anh nói đi. Biết đâu…
- Đi bơi đều, được thường xuyên tắm gội, nên con người sẽ dần dần trở nên sạch sẽ. Có thể gào lên ỏm tỏi cho cả xóm đều nghe "Vĩnh biệt gàu!" hoặc thầm thì với tấm gương soi chính cái bản mặt của mình "Mụn ơi! Chào mi".
- Ôi!
- Ôi cái gì?
- Em không biết bơi.
- Tao biết rồi.
- Em không dám đi bơi. Em sợ.
- Sợ không có size áo bơi vừa cho em phải không? Khỏi lo đi. Áo bơi ở phố si- đa, bán toàn đồ Tây quăng. Bảo đảm mua mấy chục cái cũng có. Thấy mấy bà đầm chưa? Bà nào bà nấy bự thù lù như cái thùng nước một ngàn lít để trên nóc nhà. Cỡ em so với họ chưa ăn thua gì đâu.
- Nhưng mà ở bên Tây, hình như, người ta không chọc ghẹo người to con lớn xác. Ở bên xứ mình, người ốm nhiều hơn người mập. Ra hồ bơi, em sẽ nổi bật. Người ta cười em cho coi. Ngại lắm.
- Phải chịu thôi em à.
- Hay là anh cho em chạy bộ, khỏi bơi hả anh Hai?
- Chạy trên bờ. Bơi dưới nước. Không thay thế được.
- Nhưng em không biết bơi một tí xíu nào hết. Còn chạy thì đã biết quá rành.
- Yên tâm đi. Tao đã nhờ được người dạy cho mày rồi.
Chi giựt mình, chống tay lùi ra bằng một cái lết mông, kinh ngạc kêu ré:
- Ủa! Chớ không phải anh Hai hả?
- Không.
Chi thét lên tra hỏi:
- Ai?
- Bạn tao.
- Con trai hay con gái?
- Tú.
- Ý ẹ.
- Bạn tao thân hình cân đối, mặt mày sáng sủa, trí tuệ minh mẫn. Đẹp từ ngoài vào trong, từ trong ra ngoài. Ý ẹ ở chỗ nào?
Chi không trả lời ngay câu hỏi đó mà gặng hỏi lại anh Hai:
- Người dạy bơi đâu cần phải thông minh đẹp trai mới được. Sao anh không dạy cho em mình mà phải nhờ tới người ngoài? Anh cũng biết bơi chớ bộ.
Anh Hai lắc đầu, thú thiệt:
- Biết khỉ khô . Tao chỉ học lóm người ta, không có bài bản kỹ thuật gì hết, bơi cà giựt cà dẹo, xấu hoắc, bị thằng Tú chê hoài. Dạy cho mày cũng được nhưng rồi mày bơi không giống ai hết, cơ bắp cũng phát triển không ra gì. Dám không?
Chi ngó anh Hai, săm soi, cố gắng tìm lý do cãi lại, để khỏi đi tập bơi với anh Tú.
- Có thấy anh méo mó xẹo xọ gì đâu. Tay chân lưng bụng vẫn bình thường.
Anh Hai vỗ ngực tự hào nói.
- Ờ. Thì tao từ lúc mới sinh ra đã bình thường rồi mà. Còn mày thì…
Tự nhiên anh Hai nổi quạu.
- Thôi đi. Người lớn nói, người nhỏ phải nghe lời. Đừng có cãi chày cãi cối nữa. Nói một câu, mày đớp lại một câu. Mệt quá!
Chi vẫn chưa chịu nghe lời. Chi ấm ức trình bày ý kiến.
- Em đâu có cãi. Tại anh không hiểu. Nếu anh là con gái như em nè, tự nhiên mặc áo tắm hở nách, hở đùi búa xua trước mặt con trai lạ hoắc, anh có mắc cỡ không chứ? Anh thử tưởng tượng coi.
Anh Hai không thèm tưởng tượng, anh còn bác bỏ ý nghĩ của Chi nữa.
- Tú là bạn của anh. Kể như nó cũng là anh của em. Em không được mắc cỡ tào lao, không đúng chỗ.
Tới đây thì Chi ngắc ngứ, hết biết nói sao để tự cứu mình thoát ra khỏi cái cảnh nổi da gà: mặc áo tắm trước mặt anh Tú.
Chi nói thầm với mình:
- Chắc chết quá!
Chi nói ấp úng với anh Hai:
- Em…
Anh Hai sừng sộ:
- Em sao hả? Mày mắc cỡ với bạn của anh mày. Con gái biết e lệ trước mặt con trai là dấu hiệu của… của…
Anh hai xỉa tay lên trán Chi, nói huỵch toẹt ra sự thật phũ phàng:
- Chết mày! Bộ mày tính bày đặt BIẾT YÊU? Phải không?
Chi quay mặt đi chỗ khác:
- Anh Hai nói kỳ.
Giọng anh Hai chan chát như búa đang đóng đinh trên nóc nhà lợp tôn.
- Muốn yêu thì phải ốm, lúc đó mới mong có người để mắt ngó tới mình, biết chưa em? Anh Hai là con trai nè, cho em biết, anh không bao giờ chịu ngủ nằm mơ thấy một cô gái tròn quay như cái hột mít đâu!
- Kệ anh.
- Nghe rõ chưa? Lúc ngủ khò khò, mất hết tỉnh táo sáng suốt, tao còn không nghĩ tới nữa đó. Mấy cô gái đồ sộ kiểu như mày, làm sao chui lọt vào giấc mơ của người ta cho nổi. Chật ních hà em ơi!
- Nghỉ chơi anh Hai.
- Nghỉ chơi nhưng không được nghỉ bơi. Lát nữa má dắt mày đi mua áo. Sáng mai, năm giờ dậy đi tập bơi với anh Tú.
- Má ơi!
- Má mắc đi chợ mua nửa ký rau cho con gái cưng.
- Trời ơi!
Chi sắp nổi tức lên đây nè. Chi chưa kịp phồng mang trợn má thì nghe tiếng kêu:
- Chi ơi!
Không phải tiếng anh Hai kêu. Hình như…
Anh Hai bật dậy, ngồi tót lên ghế, ra lệnh cho Chi:
- Kêu ai nấy dạ. Ra mở cửa mau. Phải tận dụng mọi lúc mọi nơi để vận động tay chân, thải bớt trọng lượng dư thừa đi em.
Chi lồm cồm bò dậy, tim bắt đầu đập hơi nhanh. Bên ngoài kêu tiếp khi Chi còn hai bước chân nữa là tới cửa:
- Chi à!
- Nghe rồi. Nghe rồi. Chờ chút xíu.
Chi lên tiếng trả lời, trong đầu nhấp nháy một ý nghĩ. Chắc là…
Chi chầm chậm xoay nửa vòng cái chốt cửa, thầm mong điều mình đang nghĩ là sự thật. Cánh cửa từ từ mở ra. Cửa không kêu mà Chi kêu.
- Anh Tú!
Cùng lúc đó, Chi nghe trong ngực mình, ở phía bên trái, nổi lên một tràng âm thanh lào xào, loạn xạ. Thình thình thình. Thịch thịch thịch. Thình thịch.
Còn anh Tú thì sao?
Anh ngồi trên yên xe, nở một nụ cười tươi rói. Trên tay anh có một cái gói. Một cái bao xốp. Màu đen. Nhăn nhúm. Anh chìa cái đống bèo nhèo, không biết là chứa cái gì đó ở bên trong, cho Chi:
- Nè cho em đọc, nghiên cứu trước, để biết phần lý thuyết.
Chi chạm tay vào cái gói đen thui, cứng ngắc mà bây giờ đã rõ, chỉ là một cuốn sách mỏng. Chi e dè hỏi.
- Lý thuyết gì hả anh Tú?
Anh Tú mở cái bao, lấy cuốn sách ra, lật lật mấy tờ rồi ấn vào tay Chi . Anh nói, hào hứng, sôi nổi và rất nhiệt tình:
- Coi đi. Lý thuyết bơi đó. Người ta chỉ mình cách hít thở trong nước, trình bày tất cả các kiểu bơi. Có hình vẽ dễ hiểu lắm.
Vậy mà Chi chỉ hưởng ứng bằng một tiếng cụt ngủn, nhỏ rí:
- Dạ.
Anh Tú không để ý chuyện đó. Anh dúi luôn cái bao nhăn nheo vào tay Chi, nói tiếp:
- Anh ghé qua đưa sách, luôn tiện nhắc em, nhớ phải mua thêm cái nón bơi để trùm đầu. Nước hồ có pha thuốc sát trùng. Không đội nón, nước sẽ làm tóc khô queo, cứng ngắc như cái chổi quét nhà.
Chi lí nhí dạ dạ, trong lòng lao xao vui vui với ý nghĩ: vậy là anh Tú có quan tâm tới mình, sợ tóc mình mất đẹp.
Anh Tú chỉ tay lên mắt của anh, hỏi Chi:
- Có kiếng bơi chưa?
Trời ơi! Đúng là có quan tâm thiệt rồi. Hỏi tới kiếng bơi tức là sợ mắt mình bị nước hồ bơi làm nhiễm trùng rồi đổ ghèn chèm nhẹp. Cái chất ghèn đáng ghét đó, sẽ che, sẽ bít kín mít vẻ trong sáng long lanh, ngây thơ của đôi mắt nữ sinh lớp mười. Xúc động quá Chi ơi!
Chi lính quýnh, trả lời trật trịa hết trơn:
- Da, không có gì hết.
Anh Tú nhổm người đứng lên, hướng giọng nói gay gắt vào trong nhà:
- Ê! Thằng anh Hai kia! Nhớ mua thêm cho nó cái kiếng bơi nữa đó. Nhớ chưa?
Anh Hai vừa bước ra cửa vừa nói, không vui vẻ:
- Nhớ rồi.
Anh Tú chỉ anh Hai:
- Sáng mai mày có đi với tao không?
Anh Hai quạu quọ chỉ tay qua Chi:
- Đừng hỏi tao. Hỏi nó kìa.
Nhiệt tình sùng sục nãy giờ của anh Tú có vẻ nguội bớt, sau câu trả lời bán cái của anh Hai.
Người con trai dễ thương ấy ngồi phịch xuống, nhăn mũi hỏi:
- Chuyện gì nữa đây? Chi nè, mai em có đi tập bơi với anh không?
Chi nhìn anh Hai, lập tức được nghe anh Hai lạnh lùng ép buộc:
- Không phải chuyện gia bí. Khỏi cầu cứu. Không cần vận dụng tục ngữ: Anh em như thể tay chân.
Chi nuốt nước miếng. Nhưng vẫn chưa chịu nói.
Anh Hai thúc hối, nhát gừng:
- Tự xử. Nói đi!
Chi ngó anh Tú, mạnh dạn gật đầu nói:
- Dạ có.
- Hừ.
Tiếng hừ bực tức này, chỉ có hai anh em Chi nghe thấy.
Chi đọc đi đọc lại cuốn sách anh Tú mới đưa, coi tới coi lui mấy cái hình vẽ co tay duỗi chân. Đọc thì thấy dễ hiểu lắm, không biết thực hành thì sao đây. Giống như hồi còn học cấp hai, coi hình vẽ trong sách thì không sao nhưng khi thực hành mổ con cá lóc, đứa nào cũng sợ. Sợ tanh, sợ nhìn thấy cảnh vảy (cá) rơi máu chảy, sợ dơ Rồi không dám đụng vô con cá, bị cô la quá xá.
Nếu mai, lỡ mà Chi làm không được thì anh Tú có la ó như anh Hai không há?
Nghiền ngẫm chán chê rồi. Chi gấp sách, lẩm nhẩm dò lại như học bài thi.
Trước khi bật đèn ngủ, Chi vặn đồng hồ reng lúc năm giờ sáng. Ngày mai chủ nhật. Phải chi không có hẹn thì ngủ thẳng cẳng tới tám giờ sáng luôn, cho đã mắt. Anh Tú có nói hồ bơi bắt đầu tính giờ lúc năm rưỡi.
Tối hôm đó, Chi nằm mơ thấy mình biến thành một con ếch màu hồng tươi. Con ếch Chi bơi kiểu ếch. Nó co duỗi hai chân sau lia lịa, lướt vèo vèo trong cái ao dập dềnh những cây bèo tây xanh lè, nở xòe. Con ếch Chi đang bơi thi với một bầy ếch khác, màu cam, màu đu đủ, màu cà chua, màu cà rốt, màu bắp cải tím, màu dưa leo...
Và trên bờ, ngồi chồm hổm vòng quanh cái ao là những con ếch đủ màu khác nữa, sặc sỡ như một đàn bướm.
Những con ếch này cổ vũ cho cuộc thi bơi ếch bằng cách đập những bàn chân trước lên nền đất đắp thành bờ ao. Chúng reo hò inh ỏi, ủng hộ ếch nhà, đả kích các ếch đối thủ. Có lẽ vì đây là loại ếch đời mới nên tiếng kêu của chúng cũng khác tiếng ếch truyền thống. Thay vì kêu ộp ộp, chúng lại kêu tích tích tích như dế. Cũng phải thôi! Rõ ràng, bọn ếch trẻ tuổi này đã nhuộm màu bộ da sần sùi cho hợp thời trang, giống như mấy đứa quậy trong trường Chi thường đi vuốt màu đỏ nâu vàng lên tóc. Chi đạp chân, đạp chân, đạp chân. Và quơ tay, quơ tay, quơ tay. Nước dồn dập đập vào mắt. Nhưng tay không còn rảnh mà dụi mà quẹt. Nhòe nhoẹt quá xá. Đích đến ở đâu? Sao Chi không thấy?
Trên bờ, bọn ếch đời mới đang nhảy chồm chồm bốn cái chân một lượt, mà gào la cổ vũ loạn xạ:
- Tích tích tích. Tích tích tích. Tích tích tích.
Chậc chậc! Công nhận tinh thần thể thao thật là mạnh mẽ đáng nể. Có mấy cái chân ếch thôi, vậy mà vỗ xuống đất cứ nghe bồm bộp, bồm bộp, inh cả tai. Chắc trên bờ ao bây giờ, bùn đất đang lở ra từng mảng từng mảng rồi.
Chi vừa đạp chân trong nước, vừa nghĩ thầm trong đầu.
Quả thật, có mấy tảng bùn mềm nhão vừa lăn xuống ao, phang trúng đầu Chi bịch bịch.
Chi giựt mình, ngừng đạp chân.
Trong cuốn sách anh Tú đưa có nói: biết bơi là biết phối hợp hoạt động cả tay lẫn chân, đều đặn, hài hòa, đúng lúc. Lúc này, con ếch Chi thôi co duỗi cặp chân nên đôi tay cũng dừng lại theo. Nhân dịp đó, Chi tranh thủ đưa tay lên dụi mắt.
- Á... á...
Không có bầy ếch sành điệu nào cả, chỉ có một người anh đang nhiệt tình chọi, quăng, ném tất cả mền gối và đống thú nhồi bông lên người cô em.
Thì ra, tích tích không phải là tiếng kêu của loại ếch thế hệ mới trong giấc mơ mà là tiếng réo của cái đồng hồ báo thức hình con cá heo, đặt ngay bên cạnh lỗ tai Chi . Thứ đồng hồ có vỏ bằng nhựa này, nếu biết trả giá, thì chỉ cần mười ngàn đồng là mua được một cái. Vặn nút dặn dò mấy giờ, nó sẽ chăm chỉ kêu riết, tới chừng nào hết pin mới thôi.
Chi làu bàu.
- Một cách đánh thức quá thô bạo!
Anh Hai léo nhéo:
- Nhưng mà tiện lợi, nhanh chóng, hiệu quả hơn cái đồng hồ. Nó kêu muốn đứt dây mà em đâu có nghe.
Chi ngồi bật dậy, hốt hoảng:
- Vậy hả? Chết chưa! Mấy giờ rồi?
- Mới có gần năm rưỡi thôi.
- Chết mồ! Trễ rồi!
Chi quýnh quýu xếp cái mền.
Anh Hai nói.
- Để đó dọn sau. Lo đi cho rồi. Anh Tú đang chờ ngoài cửa kìa.
Chi rên lên:
- Chết cha!
- Thôi! Chết nãy giờ đủ rồi. Em không tập bơi thì có ngày chết thiệt, chết đuối, chết chìm đó.
Khi Chi sửa soạn xong, ra mở cửa, thì thấy anh Tú đang giơ tay lên, ngó đồng hồ. Anh xòe bàn tay:
- Trễ năm phút.
Chi nói, hơi bị vấp tí chút vì đang đối mặt với người sắp sửa thành người trong mộng của mình.
- Xin lỗi anh Tú nghe. Tại em ngủ quên. Tại mắc đọc cuốn lý thuyết bơi.
Thấy Chi vẫn đứng tại chỗ mà nói, anh Hai đẩy Chi ra khỏi cửa, không quên kèm theo lời khiển trách:
- Thôi đi đi. Ở đó mà tại với bị hoài. Đi thì đi bộ mà lại trễ hẹn như mày thì vừa tới hồ, chưa kịp thay đồ, chắc người ta thổi còi đuổi lên bờ hết ráo rồi. Bơi biếc gì nữa?
Anh Tú dụi nắm đấm vào ba sườn anh Hai:
- Đừng hù con nít chứ!
Rồi anh Tú thản nhiên nắm cánh tay Chi kéo đi:
- Rán bước sải cho kịp giờ mở cửa hồ nghen. Tới trễ vừa mất thời gian, vừa uổng tiền mua vé.
*
* *
Má đã cẩn thận chọn cho Chi một cái áo bơi đẹp và kín đáo. Màu sậm tạo cảm giác thân hình gọn hơn, bớt to lớn. Kiểu một mảnh, áo liền quần. Khỏi lo hở bụng, lòi rốn. Kiểu tập thể dục, áo có tay, quần có ống như quần soọc. Hết sợ hở nách, hở đùi.
Anh Tú còn khoác thêm cho Chi một cái áo phồng căng, đầy hơi. Vậy là đầu đội nón bơi, mắt đeo kiếng bơi, mình mặc áo bơi, trang bị đầy đủ, không đến nỗi hở hang, Chi tạm yên tâm đứng bên cạnh anh Tú.
Cũng may, nhờ tròng kiếng bơi màu xanh đậm đen, dòm cái gì cũng thấy mờ mờ không rõ nên Chi đỡ ngượng phần nào khi nhìn anh Tú… không mặc áo.
Chỉ đỡ thôi, chứ không hết hẳn.
Khi bị rơi vào tình huống ngượng ngùng, người ta hay tìm cách nói gì đó để khỏa lấp.
Chi đang vận dụng kinh nghiệm sống ấy đấy.
- Anh Tú ơi! Tại sao anh lại biết bơi?
- Anh đi học mấy khóa. Mỗi khóa một tháng.
- Tại sao phải học?
- Không học thì không biết.
- Không phải. Học bơi để làm gì?
- Để mười hai năm sau dạy lại cho em.
- Không phải. Ý em muốn biết tại sao anh học bơi. Anh đi chữa bệnh ốm cũng học bơi mà em đi chữa bệnh mập cũng học bơi là sao? Em không hiểu.
- Bơi là vận động điều chỉnh các cơ bắp. Anh teo quắt thì bơi cho nó nở ra. Em phù ra thì bơi cho nó săn lại.
- Kỳ quá há! Anh Hai chưa nói cho em biết chuyện này đó. Cứ tưởng đối nghịch như mập với ốm, vậy mà lại gặp nhau ở cùng một môn thể thao, cùng đạt được điều ước muốn trái ngược nhau. Ốm thành mập. Mập thành ốm.
- Em đã biết vậy rồi thì lo tập đi. Nãy giờ nói nhiều rồi đó. Cứ đứng yên trong nước, không cử động, dễ bị cảm lạnh lắm.
- Em có áo khoác nè.
- Trời ơi! Nói nhỏ nhỏ thôi. Cái này gọi là áo phao, không phải áo khoác đâu. Bộ em muốn cả cái hồ này nghe thấy hay sao? Người ta cười chết luôn.
Muốn cười có cười.
- Khà khà.
- Khửa khửa.
- Hỉ hỉ.
- Ủa! Cười hoài sao chưa thấy chết?
Sao giọng nói êm ái quen quen? Chi khẽ quay cổ, liếc hai bên:
Ý trời ơi!
Gặp nữa!
Lần này, tên mập mới biết bữa trước ở phòng khám, đứng bên tay phải của Chi.
Tuy không ăn mặc kín đáo, chân không có giày dép, nhưng cuộc nói chuyện (trong nước) diễn ra rất đúng phép tắc giao tiếp:
- Tui biết bơi hồi còn học lớp mẫu giáo lận. Nhưng càng học lên, bài vở càng nhiều, không còn thì giờ đi bơi nữa. Tui cứ quanh năm suốt tháng ăn học, học ăn. Riết rồi thành ra như vầy đó.
- Tui cũng vậy.
- Cũng vậy thiệt không? Bạn học trường nào?
- Năng khiếu. Còn bạn?
- Trường chuyên.
- Vui quá he . Bắt tay một cái đi. Mừng chí bự gặp nhau.
Anh Tú vỗ tay lên mặt nước hồ, nhắc nhở:
- Mừng xong chưa?
Tên mập rụt cổ hỏi:
- Anh của bạn hả?
- Ừ.
Tên mập nói tía lia.
- Sao anh em nhà bạn không giống nhau há? Giới thiệu với bạn, chị tui nè. Thấy không? Bề ngang tương tự như nhau.
Chị tên mập đỏ mặt liếc anh Tú trước khi nạt nó:
- Nhiều chuyện quá. Lo bơi đi.
Tên mập le lưỡi:
- Dạ dạ. Tuân lệnh.
Trước khi úp mặt xuống nước, nó chu mỏ nói với Chi:
- Chúc bạn học gì biết nấy nhe.
Rồi nó ngoan ngoãn nằm dài ra, lướt đi, nhẹ nhàng như giọng nói của nó.
Chị tên mập cũng nhanh chóng bơi theo thằng em.
Những người khác cũng lần lượt bơi đi.
Chỉ còn lại Chi với anh Tú đứng giữa vùng nước dập dờn tới bụng.
Anh Tú nói:
- Bắt đầu học nghe. Kiểu bơi cơ bản là bơi ếch.
Chi cười toe toét:
- Hèn chi tối hôm qua, em nằm mơ thấy em biến thành một con ếch, bơi quá chừng luôn vậy đó anh Tú.
- Bây giờ em muốn bơi hay nói đây? Coi đồng hồ treo đằng đó kìa. Sắp hết xuất rồi.
- Em xin lỗi.
- Em đọc kỹ cuốn sách anh đưa chưa?
- Dạ đọc kỹ lắm. Tới nỗi nằm mơ thấy biết bơi ếch luôn đó.
- Được rồi. Bơi thử anh coi.
Chi ngó dáo dác:
- Bơi sao hả anh Tú?
Anh Tú khum tay hốt một bụm nước. Anh há miệng ra…nói:
- Phạt nè.
Anh đổ bụm nước đó lên đầu Chị Nước chảy ròng ròng xuống mắt mũi. Bị xối nước bất ngờ, Chi ngộp thở, há miệng hớp hớp như con cá bị bắt lên bờ.
Chi thét thầm trong bụng:
- Trời ơi! Thô bạo!
Con người thô bạo ấy dùng một loạt câu cầu khiến, lạnh lùng:
Chi lom khom nằm. Cái áo phao đẩy Chi bềnh bồng, lắc lư.
Anh Tú la:
- Đừng có gồng.
Chi thấy mình nằm lửng lơ, vừa nổi vừa chìm trong nước rất kỳ cục.
Chi kêu om xòm.
- Khó chịu quá à!
Nước hồ tràn vào miệng, nồng nồng. Chi sặc sụa:
- Ớ. Hớ. Cứu!
Anh Tú không cứu. Anh cứ đứng nguyên tại chỗ mà hướng dẫn:
- Thẳng chân ra đi. Thả lỏng. Anh nhắc lại. Thả lỏng hoàn toàn. Cứ thoải mái như đang nằm chơi trò chôn sống trong cát, trên bờ biển.
- Á. Má ơi!
La hoảng như vậy, nhưng Chi vẫn còn dư cả đống sáng suốt để tỉnh táo suy luận, ngẫm nghĩ.
Tại sao anh Tú không tới cứu mình?
Anh ấy không đụng tay vào cái thân người mặc áo tắm của mình. Bộ anh Tú sợ vi phạm nguyên tắc cổ lỗ sĩ "Nam nữ thọ thọ bất thân" hay sao chứ?
Nhưng lúc ở cửa nhà mình, anh Tú có nắm tay mình mà.
Rắc rối quá.
Bơi ếch đâu có đơn giản như con ếch bơi.
Hai lỗ tai Chi căng ra, để nghe tiếng anh Tú từ xa truyền tới:
- Như nằm sấp trên bãi cỏ, trong công viên rình coi cào cào nhảy, lắng nghe dế gáy. Tưởng tượng đi em.
Chi ngóc đầu lên hét:
- Em làm được rồi. Em hết chìm rồi.
Và nuốt ực thêm một ngụm nước vừa xộc vào miệng.
Anh Tú cũng hét:
- Tiếp tục thả lỏng!
- Làm gì tiếp đây? Em sắp chìm rồi.
- Co chân. Kéo đầu gối vào. Bẻ bàn chân. Đạp nước ra. Y như trong sách.
Chân Chi co duỗi bắt chước theo kiểu bơi của mấy con ếch, cóc, nhái mà Chi từng coi thấy trong chương trình thế giới loài vật chiếu trên ti vi.
- Từ từ. Từ từ thôi. Đừng có đạp lia lịa lia lịa như đạp xích lô.
- Qươ tay đi.
- Úp mặt xuống.
- Nín thở. Nín thở.
- Đi luôn. Đi tiếp đi. Đừng ngồi lên.
Có mấy câu mệnh lệnh đó thôi mà anh Tú hò hét suốt buổi đến khản cả giọng, cho tới lúc trên bờ người ta thổi tu huýt báo hiệu hết xuất bơi.
Anh Tú nói khào khào:
- Tạm ngưng. Thôi, lên tắm lại rồi về. Mai đi tiếp.
Chi vuốt mặt, hỏi anh Tú:
- Anh Tú thấy em tập được không?
- Tạm được.
- Nhưng chưa thành thạo hả anh?
Anh Tú cười.
Lúc đó, Chi mới thấy môi anh Tú không hồng hào như mọi ngày mà tím tái như diễn viên đóng vai nghiện xì ke trong phim.
Chi kêu thảng thốt.
- Ủa! Sao vậy? Sao môi của anh bị tái mét kìa?
- Tại ngâm mình lâu trong nước.
Chi chìa cái mặt lại gần anh Tú:
- Vậy anh Tú coi môi em có bị không?
- Em không bị vì nãy giờ em quậy đùng đùng trong nước, còn anh thì không bơi, không vận động.
- Anh bị lạnh lắm hả?
Anh Tú gồng hai cánh tay, ngực ưỡn ra, mặt nghếch lên trời, nói vừa thiệt vừa giỡn:
- Nam nhi mình đồng da sắt. Ngâm nước suốt cả ngày không mềm.
Hai anh em cười hỉ hả.
Chi càng thấy anh Tú quá chừng dễ thương.
Chi không thấy lạnh, nên hào hứng đề nghị.
- Mình bơi thêm xuất nữa đi há!
Anh Tú lắc đầu quầy quậy, nước văng tung tóe:
- Thôi thôi. Ngâm nước cả ngày không mềm nhưng ngâm một xuất là móp hết mười đầu ngón tay rồi nè. Lên đi em ơi.
Ở trên bờ cũng kêu:
- Toét toét. Hết giờ rồi. Lên đi.
Hai anh em lóp ngóp leo lên, ướt chèm nhẹp. Anh Tú quẹo về phía cánh cửa có tấm bảng vẽ cái đầu đàn ông.
Anh dặn Chi:
- Hẹn gặp ở hàng cây cau phình bụng nghe.
Khi Chi thơm tho sạch sẽ thò đầu ra khỏi khu vực có vẽ hình cô gái mặc váy thì đã thấy anh Tú đang đi qua đi lại dọc theo hàng cây cau kiểng rồi.
Chi kêu anh Tú và hấp tấp bước lại phía anh. Tới gần, Chi thấy trên tay anh Tú có một bịch bông gòn ráy tai.
Anh đưa cho Chi:
- Lấy hai ba cây, lau kỹ cho khô . Để ẩm ướt khó chịu lắm.
- Dạ, em cám ơn anh.
- Không có gì. Lần sau em nhớ mua xài riêng là được rồi.
Chi cũng nói giỡn theo.
- Em sẽ trả lại anh năm sáu cây. Tính lãi suất… nhiều phần trăm.
Lại cười nữa. Vui ghê.
Chi vừa đi bên cạnh anh Tú vừa ngoáy tai vừa nghĩ.
Không biết Chi đã uống hết bao nhiêu lít nước hồ nhưng bây giờ thấy đói bụng ghê gớm, nghe bên trong bao tử cồn cào, bào bọt, xót xa.
Hai bên cổng vào hồ bơi có hai chỗ bán đồ ăn. Một bên là tiệm bánh ngọt, tủ kiếng trong suốt xếp ngồn ngộn đủ thứ bánh tròn, bánh dài. Một bên là xe sữa đậu nành bốc khói ngùn ngụt, thơm phưng phức.
Thời gian một xuất bơi đã khiến Chi thấy anh Tú gần gũi như anh hai nên Chi thân mật kéo áo anh Tú, bày tỏ đòi hỏi:
- Em đói bụng quá à.
Anh Tú đứng dừng lại:
- Anh biết.
- Vậy mình đi ăn cái gì rồi mới về nghen. Có làm mất thì giờ của anh không?
- Không.
Chi vỗ tay:
- Thích quá.
Anh Tú lắc đầu:
- Thích là dễ chết lắm đó. Tại em không biết, vừa mới hoạt động cơ bắp xong mà ăn vô thì cơ thể sẽ hấp thu được hết chất bổ béo, không bỏ phí miếng nào.
Chi e dè hỏi, thầm mong mình nghĩ không đúng:
- Tức là, nếu bây giờ em ăn thì càng phì ra thêm phải không anh Tú?
Anh Tú gật đầu:
- Phải.
Chi vẫn chưa muốn tin.
- Sao anh biết?
- Anh đọc sách. Mà riêng bản thân, anh cũng có kinh nghiệm nữa. Hồi anh còn đi chữa bệnh ốm. Ba anh chở đi bơi đều đều mỗi ngày. Bơi một hồi, leo lên bờ ăn bánh ngọt, uống sữa. Bơi xong, ăn bánh canh, bánh cuốn, bánh bao, bánh bò, bánh giò, bánh tiêu…
Đang miên man liệt kê các loại bánh, anh Tú đột ngột ngừng lại:
- Quên! Anh xin lỗi đã làm cho em thấy thèm chảy nước miếng. Nhưng hồi đó anh bị ép ăn còn nhiều hơn như vậy nữa. Nhờ vậy mới hết ốm o.
Chi nói yếu ớt:
- Em hiểu rồi.
- Do đó ta suy ra, nếu bây giờ em đi ăn một cái gì thì…
Anh Tú lên giọng vui mừng:
- Em đừng lo . Không ăn được nhưng có thứ uống được. Uống... nước trắng.
Chi cảnh giác hỏi lại.
- Nước trắng là sô đa chanh đường hay là các loại sữa?
Anh Tú cười ầm lên.
- Sai lầm rồi em ơi! Nước trắng là nước nấu sôi để nguội đó. Không màu không mùi, không đường không muối, không bổ không hại.
Như để chứng minh rằng lời nói của mình rất đúng và chắc như trái bắp, anh Tú mở cái túi rút đang đeo hờ trên vai, lấy ra một chai nước trong veo. Anh đưa cho Chi:
- Cho em nè. Uống hết cũng không bị gì đâu - anh nháy mắt, cười cười - Chỉ hơi bị mắc chút xíu thôi!
Chi ngây thơ cãi:
- Làm sao mắc được? Chai nước này tháo niêm trên nắp rồi, đâu phải nước mới mua . Nước nhà anh nấu phải không?
- Đúng. Nhưng vẫn cứ phải mắc. Không tin em cứ uống thử đi. Một lát nữa là thấy mắc liền.
Á. Chi hiểu rồi. Chi quật tới tấp cái ba lô lên lưng, lên tay anh Tú:
- Nói bậy! Nói bậy trước mặt phụ nữ nè!
- Trời ơi! Coi kìa! Em mà dám đánh anh kìa.
Hai chị em tên mập chạy vụt qua mặt Chi với anh Tú. Mỗi người một cái xe đạp mà bánh xe to đặc biệt, bề ngang lớn như bánh xe gắn máy.
Đang nghỉ hè nên sáng hôm sau, Chi lại đi tập bơi với anh Tú nữa.
Ngày nào cũng đi.
Có hôm anh Hai cũng đi ké.
Chi không còn uống no nước hồ, ngoài ý muốn nữa.
Anh Tú nói:
- Sắp biết bơi rồi đó. Ráng đi đều chừng một tháng nữa thì khỏi cần đeo phao cũng nổi như nước béo trên tô phở.
Nhưng tới trưa ngày thứ bảy, tính từ lần đi bơi đầu tiên thì Chi bị sốt.
Chi nằm xụi lơ trên ghế bố, nói muốn không ra hơi:
- Con không ăn cơm đâu. Nhai không nổi.
Má dỗ dành:
- Má kêu anh Hai mua gói cháo ăn liền cho Chi nghen!
- Con không ăn cháo đâu. Nuốt không vô.
- Hay là uống sữa?
- Thôi. Ớn lắm. Con không muốn ăn gì hết. Con muốn ói.
Má lo lắng hỏi.
- Con thấy trong mình làm sao, nói cho má nghe.
Chi thều thào kể lể:
- Mũi nghẹt cứng ngắt. Trán nóng. Mình nóng. Tay chân cũng nóng luôn.
Khai bệnh xong, Chi há miệng thở khè khè.
Má mở tủ thuốc lấy cái nhiệt kế nhét vô nách Chi rồi sai anh Hai:
- Nhúng nước cái khăn. Vắt ráo đi. Đắp lên trán cho em.
Nóng quá. Còn hơn những ngày đầu tháng năm ngồi trong lớp học mà chờ được nghỉ hè. Bởi vì nhiệt độ những ngày đó cao nhất cũng chỉ tới là ba mươi tám độ thôi.
Riêng Chi thì còn nóng hơn nữa. Sau khi vẩy mạnh cái nhiệt kế, má hết hồn, gấp rút kêu ba:
- Đem con đi nhà thương mau mau. Ba mươi chín độ rưỡi.
Bác sĩ khám xong, ghi trong phần chẩn đoán mấy chữ méo xẹo, vừa đọc vừa đoán mới biết là " Viêm đường hô hấp trên".
Ba líu quíu hỏi:
- Thưa bác sĩ, cháu có nên nằm lại để theo dõi không?
Bác sĩ lắc đầu:
- Không cần. Bây giờ cho về uống thuốc. Nếu tới ngày mai thấy không bớt thì trở lại đây nhập viện điều trị.
Ba má thay nhau rối rít cảm ơn bác sĩ. Cả nhà dắt díu nhau về.
Ở nhà, không ai biểu mà anh Hai cũng đã nấu xong một nồi cháo nhỏ. Nhuyễn nhừ nóng hổi.
Chi phải ăn cháo để uống một vốc thuốc chừng năm sáu viên, viên nào cũng lớn như hột bí rợ.
Má nói:
- Hôm nay tạm ăn cháo với đường cát. Mai má đi chợ mua thịt bằm, bỏ tiêu cho ngọt bỏ hành cho thơm, ngon hơn.
Anh Hai giả bộ làm mặt giận:
- Không chịu đâu. Má chê con trai má không biết nấu cháo kìa. Bây giờ tới má cũng mắc bệnh trọng nữ khinh nam nữa.
Má dịu dàng giảng giải:
- Má đâu có chí . Mỗi thứ cháo có mùi vị khác nhau, chất bổ dưỡng cũng khác nhau. Em bệnh, cần ăn uống đủ chất hơn nên má mới nấu cháo thịt. Con lớn rồi, phải hiểu chứ.
Anh Hai quê quá nhưng đã lỡ trớn, nên nói nhây luôn:
- Vậy chớ Thị Nở chỉ cho Chí Phèo ăn cháo hành, không có miếng thịt nào mà cũng hết bệnh đó!
Má cú lên đầu anh Hai, rầy anh Hai:
- Phát biểu linh tinh! Ba mà nghe được thì ăn no bánh tét nhưn mây nghe con.
Anh Hai xoa đầu mình, từ chối:
- Ý, thôi! Con không muốn ăn. Đau lắm.
Chi đang nằm rũ một đống, nhưng vẫn còn nghe được những âm thanh chung quanh. Anh Hai nói cái gì lạ lạ. Rồi lại nghe má hăm đánh đòn anh Hai. Thắc mắc ghê!
Chi nói lí rí:
- Chí Phèo là ai vậy anh Hai?
- Là nhân vật trong truyện. Một người nông dân nghèo bị xã hội thực dân phong kiến đẩy vào con đường lưu manh, không lối thoát.
- Rồi ổng có bị làm sao không?
- Sau khi được Thị Nở cho ăn cháo hành, ổng hết muốn làm giang hồ quậy làng phá xóm nữa, ổng đi tự tử.
- Hu hu . Vậy sao anh dám nói em là Chí Phèo?
- Nói hồi nào?
- Anh mới nói. Bởi vậy má mới tính cho anh ăn roi mây.
Anh Hai cười khả khả:
- Ủa! Hết bịnh rồi bà con ơi. Nói được như con két rồi nè.
Má sờ trán Chị Chi cũng gật đầu xác nhận:
- Bớt nóng rồi.
Má nói:
- Nhờ uống thuốc giảm đau hạ nhiệt đó. Anh Hai ở đây chơi với em. Má đi chợ mua cho nó trái cam.
Anh Hai ngồi xệp xuống, bên cạnh cái ghế bố mà Chi đang nằm. Anh tựa cằm lên tay ghế, nhìn Chi bằng ánh mắt thương yêu trìu mến như hồi hai anh em còn nhỏ xíu. Chi nằm trong võng, còn anh Hai vừa đưa võng vừa hát "Con mèo mà trèo cây cau... ".
Anh Hai nói nhỏ nhỏ:
- Vậy mà anh cứ tưởng… Chi làm anh Hai sợ muốn chết.
- Anh sợ em bị sốt xuất huyết hả anh Hai?
- Không.
- Bị viêm ruột thừa?
- Không.
- Bị ung thư?
- Không. Bệnh nan y đó đừng nhắc tới. Ghê lắm!
Hỏi câu nào cũng bị nghe trả lời không phải, Chi gắt:
- Vậy chớ anh muốn em bị bệnh gì?
- Anh không muốn em bị bệnh gì hết. Bệnh nào em kể ra cũng làm chết người. Còn bệnh mà anh sợ em mắc phải thì không chết.
- Không chết thì không sợ.
- Sợ chứ. Đó là thứ bệnh dại dột của con gái. Dại theo kiểu "Khôn ba năm dại một giờ" đó. Em hiểu không?
Nỗi kinh ngạc làm Chi muốn nhổm ngồi lên, nhưng đầu còn choáng váng, đành cứ nằm bẹp dí tại chỗ mà nhăn nhó:
- Ý, anh Hai muốn nói… em có… có… Thôi, em không dám nói đâu. Anh Hai nghĩ bậy quá à!
Ông anh nghiêm mặt, lắc đầu:
- Anh nói thiệt.
Chi phân trần, kêu oan:
- Nhưng mà anh nghĩ em với ai? Không có con trai làm sao có chuyện đó được chứ? Em đâu có bạn trai. Em đâu có đi chơi riêng với đứa nào đâu.
Anh Hai gật đầu quả quyết:
- Có.
- Ai?
- Tú.
Chi thấy mình muốn tăng thêm độ sốt nóng. Chắc mặt Chi lúc này đỏ rừng rực như đang ngồi ăn ở giữa làng nướng.
Cuộc nói chuyện vòng vèo cuối cùng đã chạm mức đến, khi cái tên của một người con trai được nói ra. Hai anh em cùng im lặng. Có lẽ anh Hai thấy như vậy là đã quá đủ. Còn Chi thì quá sửng sốt, không mở miệng nổi.
Nhưng rồi anh Hai lại nói trước:
- Em có thích nó. Anh biết. Hai người đi bơi chung với nhau, có nhiều dịp đụng chạm trong khi ăn mặc thì hở hang tùm lum. Bởi vậy, có lúc anh tranh thủ đi theo để canh chừng đó. Lúc nãy ở nhà một mình, anh cứ nghĩ, nếu có gì chắc anh ân hận suốt đời.
- Anh nói thấy ghê. Em đi hồ bơi chung với anh Tú mới có bảy ngày mà. Nếu… thì cũng đâu có triệu chứng sớm như vậy?
- Mày cũng biết tính ngày tháng đó thấy chưa. Mày ghê lắm.
- Mấy thứ đó có học trong trường rồi chớ bộ. Sách trưng bày trong nhà sách thiếu gì. Báo nhà mình đọc cũng có đăng. Em cũng biết như anh thôi.
- Được rồi. Biết thì tốt. Đỡ sai lầm.
- Anh Hai. Bữa hổm anh nói, anh Tú cũng coi như là anh của em mà.
- Anh con khỉ! Tao chỉ nói "coi như là" để tạo không khí thân tình. Chớ tao có nói "là" cùng cha cùng mẹ như tao với mày đâu.
- Anh biết rõ anh Tú không bao giờ để ý tới em. Hai anh là bạn với nhau. Anh có lần nói, anh không cho phép những cô gái dư bề ngang làm chật chội giấc mơ của anh đó. Nhớ không?
- Ờ thì đó là lúc tỉnh táo, nói dễ lắm. Nhưng lúc bị kích thích, lý trí bị tối mò mò thì ai mà biết được. Tới chừng tỉnh ra thì đã trễ rồi.
Chi đưa tay lên bịt mắt mình:
- Thôi. Tạm ngưng. Càng nói càng thấy ghê.
Anh Hai nói, kiên quyết, dứt khoát:
- Thôi. Chấm dứt. Từ giờ trở đi, mày khỏi đi bơi nữa. Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Mà tao nghĩ sau vụ này, ba cũng cấm. Thế nào ba cũng nói, tại ngâm nước nơi công cộng nhiều quá nên mới bị nhiễm trùng, bị sốt.
Chi ôm đầu rên hừ hừ:
- Nhịn ăn thì sợ ốm chết. Đi bơi thì sợ lỡ dại. Ăn no thì sợ xấu. Sao mà khó xử quá vầy nè?
Mấy ngày Chi nằm bệnh, anh Tú có tới thăm hai lần. Một lần vì không biết, chỉ là tới rủ đi bộ, đi bơi. Lần thứ hai, xách theo một trái xoài tượng mập ú như cuốn tự điển bỏ túi. Anh Tú móc trong bịch xốp đựng trái xoài ra một cái khuôn bánh plan nhưng nhìn bên ngoài lại thấy đen thui, thay vì vàng vàng như mỡ gà.
Anh Tú mở nắp cái khuôn.
Một mùi thơm khăm khẳm bốc lên.
Ba đứa cùng la:
- Mắm ruốc!
Anh Hai tấn công:
- Em tao bịnh nằm suốt ngày không dậy nổi mà mày cho ăn toàn đồ độc không vậy?
Anh Tú phản công:
- Độc chỗ nào? Không biết để tao nói cho mà nghe. Xoài chua tức là vitamin C, giúp người bệnh tăng sức đề kháng. Thiếu C là bị rụng răng lộp bộp như mưa rơi trên nóc nhà. Đúng không?
- Đúng! Nhưng mắm ruốc là thứ đồ ăn sống nhăn. Người mạnh khỏe xực mắm có khi còn bị Tào Tháo rượt. Em tao đang yếu xìu như cái đồ chơi sắp hết dây thiều, ăn vô cho mau chết hả.
- Nó phải kiêng ăn ngọt, không dám chấm nước mắm đường thì phải quệt mắm. Chớ biết cách nào ăn cho ngon bây giờ?
Chi có ý kiến:
- Cho em miếng muối tôm cũng được.
Hai tên con trai vỗ đùi chát chát, khen:
- Hay!
Rồi cấp tốc chở nhau đi mua theo chỉ dẫn của Chi:
- Cứ tới mấy xe bán trái cây gọt sẵn là có.
Mua được muối đem về, hai anh em và anh Tú xơi gọn trái xoài trong buổi thăm bệnh đó, vừa ăn vừa bàn bạc tìm kiếm một môn thể thao khác an toàn hơn mà tác dụng cũng tương đương như bơi lội.
Chi giữ ý kiến cũ.
- Mỗi ngày em sẽ chạy bộ đủ mười con đường.
Anh Hai có ý mới:
- Hay là đánh cầu lông?
Anh Tú có ý khác:
- Tập thể dục thẩm mỹ là tiện lợi nhất. Quần áo có sẵn. Học có lớp, có bạn, có giáo viên hướng dẫn, có máy tập nữa. Nơi tập khô ráo hoàn toàn. Khỏi sợ trúng nước.
- Chỗ đó dành riêng cho đàn bà con gái. Sao mày rành quá vậy?
- Tao có người quen đang tập nên mới biết đó chứ.
- Người quen đó tự đi tập hay bắt mày chở?
- Thường là chở.
- Rồi ngồi chờ?
- Thường là vậy.
- Tập ở đâu?
- Ở hồ bơi gần nhà mày chớ đâu?
Anh Hai đưa miếng xoài cho Chi, kín đáo bấm tay em gái, hạ thấp giọng nói riêng hai anh em nghe thôi:
- Thấy chưa em!
Rồi anh hắng giọng, nói to:
- Quyết định đi tập thể dục thẩm mỹ hén?
Mấy ngày Chi nằm bệnh, có một hôm điện thoại reng, lúc tám giờ sáng, giờ đi bơi về tới nhà.
- A lô! Xin được gặp Chi ạ.
Giọng nói êm ái và quen quen. Chi ngờ ngợ, nhưng vẫn nói.
- A lô! Chi nè. Ai đó?
- Người bạn gặp ở chỗ chữa bệnh béo phì đây. Sao bạn không đi bơi nữa? Lại bỏ trốn như bữa đi khám bác sĩ rồi phải không?
- Không. Ai cho bạn nói tui bỏ trốn? Tại…
Chi kịp nín lại, không nói tiếp. Chẳng lẽ giải thích lằng nhằng nào là ngâm nước, nào là anh Tú… Những thứ đó là cái… Chi bí (bí mật của Chi). Tên của nó mình còn chưa biết. Không phải bạn thân. Không cần kể.
Chi hỏi ngược lại:
- Sao bạn biết số phôn của nhà tui?
Bên kia, tên mập cười híc híc:
- Chịu khó rình rình đi theo, coi số nhà. Gọi tổng đài hỏi. Ba mươi giây biết liền.
Chi rủa thầm:
- Láo quá!
Nhưng tiếng nói qua ống nghe vẫn bình thường:
- Bạn kiếm tui có chuyện gì không?
- Không. À mà có. Cho tui hỏi tí nhe . Bạn có rảnh không?
Chi thiệt tình đang rảnh, lại có phần đang hơi hơi buồn buồn. Có người nói chuyện cũng hay hay, cũng như nghe nhạc giải trí thôi.
Nhưng lỡ nó rủ mình đi chơi thì sao?
Kệ. Cứ trả lời trước đã.
Quên mất là hai bên không thấy nhau, Chi gật đầu:
- Có rảnh.
- Bạn sẵn sàng nghe tui nói hơi lâu lâu chứ?
Chi đùa:
- Đừng lâu tới nóng cháy máy thì được.
- Vậy tui nói nghe!
- Nói đi!
Chắc bên kia, tên mập có cất tiếng đằng hắng. Tiếc là Chi không nghe được.
- Bạn biết không. Tui cứ suy nghĩ về chuyện này hoài. Nếu nói như một bài hát thì tình cờ mình quen nhau. Bạn cũng có suy nghĩ giống tui về sự chắc chắn của cái ghế. Rồi bạn đi tập bơi. Tức là bạn có cùng suy nghĩ như tui về phương pháp giảm cân. Bạn có nhớ tui nói chí bự gặp nhau không? Rồi trời xui đất khiến làm sao mà tụi mình lại bơi chung một cái hồ nữa chứ...
Vẫn chưa hiểu tên mập muốn nói gì, nhưng Chi thấy cần phải đính chính về chuyện cái hồ bơi:
- Tại nhà tui ở phía sau hồ bơi mà. Đi bộ có năm phút là tới, ngay cổng. Tui đi tập ở đó là thuận tiện nhất.
- Đó. Vậy mới đáng nói. Tại sao có nhiều hồ mà tui lại chọn cái chỗ gần nhà bạn? Bởi vì tui với bạn có số phải... gặp nhau.
Chi giựt mình, suy nghĩ chớp nhoáng: Mình với nó không quen, chỉ gặp nhau có vài lần ở nơi công cộng, vậy mà nó dò dẫm tìm biết nhà cửa, số điện thoại. Rồi tự nhiên gọi tới, tâm tình. Coi chừng nó có âm mưu đen tối gì đây? Thí dụ như là chọc ghẹo, tán tỉnh, rủ rê con nít ở nhà một mình, giống như bọn tội phạm thời đại vi tính. Bọn này chuyên môn giả bộ làm quen người ta, khi nào quen thân rồi thì dụ dỗ nạn nhân ra khỏi nhà để bắt cóc tống tiền cha mẹ. Nhưng khủng khiếp nhất là chúng còn làm chuyện bậy bạ, xâm phạm thân thể trong trắng của người ta . Ghê hơn nữa, không những tụi con nít mấy tuổi bị dụ, mà ngay cả đứa mười mấy tuổi cũng bị mắc lừa luôn.
Nghĩ tới đó, Chi tính gân cổ réo gọi anh Hai. Anh Hai sẽ phán đoán dùm Chi tên kia thực ra muốn gì. Anh Hai sẽ có ý kiến, sẽ chỉ cách cho Chi trả lời với nó.
Nhưng, giờ này anh Hai đang ở trường.
Chi run cái tay đang cầm điện thoại, thấy rõ ràng sợi dây xoắn vặn đong đưa, rung rinh.
Chi biết, Chi phải tự cứu mình thôi!
Bây giờ chỉ có cách phải làm mặt giỡn chơi, nói tầm xàm bá láp, lăng nhăng tào lao cho nó chán, nó dập máy mới được.
Nhưng giọng nói của Chi không thể không run rẩy.
- Ệ Nói số siếc gì đó? Số chẵn hay số lẻ? Số ít hay số nhiều? Số thực hay số ảo? Số âm hay số dương?
Cứ tưởng tên mập sẽ nổi sùng nói "Muốn giả điên hả?", không dè, nó kiên nhẫn giải thích:
- Không phải. Không lẽ bạn bị toán học và ngoại ngữ tràn ngập hết cả đầu óc rồi sao? Số ở đây là số mạng, số phận, số kiếp, số phần của con người. Cái kiểu tui với bạn biết mặt nhau, người ta gọi là có số đó.
- Hay là trúng số?
- Đúng quá. Bạn nói hay lắm. Tui với bạn đều được trúng số.
- Khó hiểu quá!
- Vì muốn chữa bệnh béo phì có hiệu quả, người ta phải có đồng đội để giúp đỡ lẫn nhau, chia ngọt xẻ bùi, cùng nhau vượt qua gian khó.
- Thí dụ bạn có gì ăn thì chia bớt cho tui. Còn nếu bạn ăn một mình thì tui đánh.
- Nói thiệt với bạn là tui yếu đuối lắm. Yếu về mặt tinh thần ấy mà. Tui kém ý chí thành ra mới bị sổ sữa như vầy. Thấy bạn bỏ bác sĩ, tui nghĩ nó cũng giống như mình. Nhưng khi thấy bạn hì hục tập bơi thì tui biết bạn có ý chí rất là cao nên tui rất cần bạn động viên trong cuộc chiến đấu dễ vấp ngã này.
Chi nói thật bụng.
- Tui không biết. Để hỏi ý kiến anh tui coi sao.
- Chắc bạn nghe lời anh bạn lắm. Thấy anh bạn la thét mà bạn không cãi lại tiếng nào.
- Không phải anh. Chỉ là bạn của anh thôi.
- Rồi chừng nào bạn hỏi được?
- Chưa biết. Hiện giờ ảnh không… à, mà anh tui…
Chi quá bối rối, bèn quyết định nói dối luôn.
- Ý! Anh tui về. Tui phải ra mở cửa. Rồi còn phải lau sàn nhà bị bánh xe làm dính dơ nữa. Hơi lâu à nha . Bạn có muốn để máy chờ không?
Tên mập nói lát nữa gọi lại. Chi mừng húm, vội vàng gác máy xuống trước.
Chi ngồi phịch xuống, suy nghĩ ráo riết.
Chắc chắn nó sẽ gọi lại. Tính sao đây?
Tính sao bây giờ? Nghe nó nói cũng có lý. Trong cuộc chiến đấu với sự thèm ăn này, Chi là người trực tiếp đối mặt, một mình một… muỗng. Nếu có thêm một người nữa, giống mình, để hai đứa thi đua, ai ốm trước thì càng tốt chứ sao?
Nhưng lỡ nó không nói thiệt?
Thử nghĩ lại coi. Tại sao có nhiều sự trùng hợp đến như vậy?
Ở phòng khám bữa trước, nó chủ động hỏi han, khuyên bảo. Chớ còn Chi đâu có nói gì?
Ở hồ bơi, cũng chính nó nhào tới nhận người quen.
Rồi đi dò nhà ở.
Rồi tự gọi điện thoại tâm tình, tâm sự.
Chớ Chi đâu có cho nó biết.
Reng...
Đó, nữa rồi! Chuông điện thoại ré lên.
Reng reng…
Chi lại gần, đứng nhìn cái máy như nhìn một con vật ghê gớm, mà nếu lỡ đụng tay vào nó sẽ cắn đau hoặc gây ngứa ngáy khắp mình mẩy.
Chi lẩm nhẩm:
- Làm ơn im đi mà.
Chuông báo có cuộc gọi, chừng mười tiếng thì tắt ngúm. Nhưng Chi vừa thở phào, quay lưng ngồi xuống ghế thì nó lại reng tiếp.
Chi nghĩ thầm:
- Kêu riết, mệt cũng phải nín thôi.
Lần này, chuông chỉ có năm hồi.
Chi ngồi tại chỗ, tai dỏng lên, mắt ngó trừng trừng cái điện thoại, lòng không yên ổn. Thế nào nó cũng la lên nữa cho mà coi. Thường ngày, cái điện thoại này dễ thương biết chừng nào. Luôn mang tới tin vui, tiếng cười, giọng nói thân quen. Sao hôm nay thấy quá chừng nguy hiểm. Cứ như nó sắp nhảy chồm lên và tên mập đáng nghi từ trong đó sẽ bước ục ịch ra mà nhe răng hỏi:
- Tại sao bạn không nhấc máy lên?
Lần thứ ba, cách đó đúng năm phút.
Chuông reng gần hai chục hồi mới chịu dứt.
Từ đó tới chiều, nó còn reng nhiều lần nữa. Nhưng không phải của tên mập.