 |
|

16-10-2008, 10:15 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 6
Trong truông
- à nà y! - Germain nói khi hỠđã Ä‘i được và i bước. - ở nhà má»i ngưá»i sẽ nghÄ© thế nà o nếu không thấy thằng nhá» nà y trở vá» nhỉ? Bố mẹ sẽ lo lắng và sẽ Ä‘i khắp nÆ¡i tìm nó mất.
- Anh hãy đến nói vá»›i ngưá»i thợ chữa đưá»ng Ä‘ang là m việc trên kia là anh Ä‘em nó Ä‘i, và nhá» ngưá»i ta báo tin cho nhà biết.
- Äúng đấy Marie ạ, em giá»i tháºt, em nghÄ© đến đủ thứ; anh thì chẳng nghÄ© ra là Jeannie vẫn còn ở đó.
- Và đúng là nhà bác ấy lại ở ngay cạnh trại lĩnh canh; bác ấy sẽ không quên báo hộ đâu.
Sau khi đã tháºn trá»ng như thế rồi, Germain lại cho ngá»±a Ä‘i nước kiệu và Cu-Pierre vui sướng quá nên nó không nhá»› ngay là mình chưa ăn bữa tối; nhưng rồi chuyển động cá»§a con ngá»±a là m cho bụng nó cồn cà o, nên má»™t tiếng sau nó bắt.đầu ngáp, mặt tái Ä‘i và thú tháºt là mình đói đến chết Ä‘i được.
- Thế là đã bắt đầu rồi. - Germain nói. -Tôi đã biết chắc là chúng ta chưa đi được xa thì anh chà ng nà y đã kêu đói hoặc khát mà .
- Con cũng khát nữa! - Cu-Pierre nói.
- Váºy thì chúng ta hãy và o quán mụ Rebec ở Corlay, quán Rạng đông. Biển đẹp đấy, nhưng quán thì tồi! Nà o Marie, em hãy uống má»™t chút rượu vang Ä‘i.
- Không, không, em không cần gì hết, - cô bé nói, - em sẽ giữ ngá»±a trong lúc anh và o vá»›i thằng nhá».
- Nhưng anh nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, cô bé tốt bụng ạ, sáng nay em đã cho cháu Pierre chiếc bánh dà nh cho bữa tối cá»§a em và em chưa ăn gì; em không muốn ăn bữa chiá»u vá»›i anh ở nhà , em chỉ khóc thôi.
- ồ! Em không đói mà , em thấy buồn quá!
Và xin thá» vá»›i anh là đến bây giá», em vẫn chưa muốn ăn chút nà o.
- Em phải cố ăn, cô bé ạ; nếu không thì em sẽ ốm. Chúng ta còn phải Ä‘i nhiá»u và không nên đến đó như những kẻ chết đói, phải xin ăn trước khi cất tiếng chà o. ChÃnh anh đây sẽ nêu gương cho em, mặc dù anh cÅ©ng không muốn ăn lắm; nhưng anh sẽ ăn hết, vì nói cho cùng chiá»u nay anh cÅ©ng chưa ăn. Anh thấy em và mẹ em, cả hai Ä‘á»u khóc nên bụng dạ anh cÅ©ng rối bá»i lên.
Nà o, nà o, anh sẽ buá»™c con Xám ngoà i cá»a; xuống Ä‘i, anh muốn thế.
Cả ba ngưá»i bước và o quán mụ Rebec rồi không đầy mưá»i lăm phút, mụ béo thá»t chân đã dá»n được cho há» má»™t đĩa trứng tráng ngon là nh, bánh mì trắng và rượu vang nhạt.
Nông dân vốn không ăn nhanh, mà Cu-Pierre lại ăn ngon miệng quá nên phải đến má»™t tiếng sau, Germain má»›i có thể nghÄ© đến việc lên đưá»ng Ä‘i tiếp được. Cô bé Marie, lúc đầu cÅ©ng chỉ ăn để cho ngưá»i khác được vui lòng; rồi dần dần cÅ©ng thấy đói: vì ở tuổi mưá»i sáu ngưá»i ta không nhịn ăn được lâu, mà không khà đồng quê thì lại má»i má»c khẩn thiết. Những lá»i nói tốt đẹp cá»§a Germain để an á»§i và khuyến khÃch cô đã có hiệu quả; cô cố thuyết phục mình là bảy tháng không phải là lâu và nghÄ© đến hạnh phúc cá»§a mình khi trở vá» vá»›i gia đình và xóm là ng, vì bác Maurice.và Germain đã thá»a thuáºn vá»›i nhau và hứa sẽ nháºn cô và o là m. Nhưng cô vừa má»›i vui lên được và đùa vá»›i Cu-Pierre, thì Germain nảy ra má»™t ý nghÄ© không hay là bảo cô nhìn qua cá»a sổ quán rượu ngắm vẻ đẹp cá»§a thung lÅ©ng, mà từ Ä‘iểm cao nà y ngưá»i ta thấy được toà n cảnh tháºt vui tươi, tháºt xanh mướt và tháºt mà u mỡ. Marie nhìn ra và há»i là có trông thấy được khu nhà ở Belair không.
- Chắc chắn là thấy được, - Germain nói, -cả trại lÄ©nh canh, và ngay cả nhà em nữa. Äó, chÃnh là cái đốm xám gần cây sồi to ở Godard, thấp hÆ¡n gác chuông ấy.
- A! Em nhìn thấy rồi, - cô bé nói; và thế là cô lại khóc.
- Anh đã dại dá»™t là m em nghÄ© đến nó, -Germain nói, hôm nay anh toà n là m những Ä‘iá»u ngu ngốc! Thôi nà o, Marie, ta Ä‘i thôi, cô bé; ngà y bây giá» ngắn và chỉ má»™t tiếng nữa, khi trăng lên, trá»i sẽ không ấm nữa đâu.
Há» lại lên đưá»ng, băng qua truông lá»›n, và vì muốn để cô bé và đứa bé khá»i bị mệt vì má»™t nước kiệu quá lá»›n, Germain không thể cho con Xám Ä‘i tháºt nhanh, nên khi há» rá»i khá»i đưá»ng cái để Ä‘i và o rừng thì mặt trá»i đã lặn.
Germain biết đưá»ng Ä‘i đến táºn Magnier nhưng anh nghÄ© là có thể Ä‘i đưá»ng ngắn hÆ¡n, nên không theo đại lá»™ Chanteloube mà lại xuôi xuống Presles và nghÄ©a trang, đưá»ng nà y anh chưa Ä‘i quen, má»—i khi đến há»™i chợ. Anh bị lạc và mất thêm má»™t Ãt thá»i gian trước khi và o rừng; anh lại còn không và o đúng phÃa mà không biết, thà nh ra quay lưng lại Fourche và cứ Ä‘i lên rất xa vá» phÃa Ardentes.
Cái váºt ngăn cản anh định hướng lúc đó chÃnh là mà n sương dà y vỠđêm, má»™t mà u sương tối mùa thu mà ánh trăng bà ng bạc cà ng là m thêm vẻ mÆ¡ hồ và là m ngưá»i ta dá»… nhầm lẫn.
Những vÅ©ng nước lá»›n rải rác trong các rừng thưa tá»a lên những là n hÆ¡i quá dà y đặc, đến ná»—i ngưá»i ta chỉ biết là con Xám Ä‘ang băng qua nhá» nghe thấy tiếng bì bõm cá»§a chân nó và cảm thấy ná»—i vất vả cá»§a nó khi rút chân ra khá»i bùn thôi.
Khi cuối cùng đã tìm được má»™t đưá»ng Ä‘i đẹp tháºt thẳng, và đến đầu đưá»ng Germain tìm hiểu xem mình Ä‘ang ở đâu thì anh thấy rõ là mình đã bị lạc; vì bác Maurice khi chỉ dẫn đưá»ng Ä‘i cho anh đã nói rằng sau khi ra khá»i rừng, anh sẽ phải xuống má»™t bá» dốc thẳng đứng, băng qua.má»™t đồng cá» rá»™ng và lá»™i qua sông hai lần. Bác còn dặn phải tháºn trá»ng khi vượt sông, vì đầu mùa đã có những tráºn mưa lá»›n nên má»±c nước có thể hÆ¡i cao. Chẳng nhìn thấy bá» dốc, đồng cá» và sông gì cả, mà chỉ thấy mặt truông bằng phẳng và trắng xóa như má»™t lá»›p tuyết, Germain dừng lại tìm má»™t ngôi nhà , đợi má»™t khách qua đưá»ng, nhưng chẳng thấy gì có thể chỉ dẫn cho mình cả. Thế là anh quay trở lại và lại và o rừng.
Nhưng sương mù đã dà y đặc thêm, mặt trăng đã hoà n toà n bị che khuất, đưá»ng Ä‘i thì kinh khá»§ng, những vết xe thì sâu hoắm. Hai lần con Xám suýt khuỵu xuống; phải mang nặng, nó mất dần can đảm và nếu như nó còn đủ tinh tưá»ng để không vấp và o cây cối thì nó cÅ©ng không thể giữ cho những ngưá»i cưỡi trên lưng nó khá»i vướng và o những cà nh cây to chắn ngang đưá»ng, ở tầm cao ngang đầu há» và rất nguy hiểm đối vá»›i há».
Germain đã bị mất mÅ© trong má»™t lần va chạm ấy và phải vất vả lắm má»›i tìm lại được. Cu-Pierre đã ngá»§ thiếp và ngả nghiêng như má»™t cái túi, nó là m vướng tay bố nó quá, khiến anh không thể giữ và điá»u khiển được con ngá»±a nữa.
- Tôi nghÄ© là chúng ta Ä‘ang bị bá» bùa mê, - Germain vừa nói vừa dừng lại, - vì khu rừng nà y đâu có to đến ná»—i mình bị lạc trong đó, trừ khi ta say rượu, thế mà chúng ta cứ loay hoay mãi, Ãt nhất cÅ©ng hai tiếng rồi mà vẫn không ra khá»i được. Con Xám thì chỉ có má»™t ý nghÄ© trong đầu là trở vá» nhà , và chÃnh nó là m cho mình nhầm lẫn. Nếu chúng ta muốn Ä‘i vá» nhà mình thì chỉ việc để mặc cho nó muốn là m gì thì là m. Nhưng khi chúng ta chỉ còn cách hai bước nÆ¡i chúng ta cần đến để nghỉ, thì có há»a là điên ta má»›i không Ä‘i đến đó, và bắt đầu lại má»™t hà nh trình dà i như thế. Song tôi cÅ©ng không biết là m thế nà o bây giá». Tôi chẳng thấy trá»i, cÅ©ng không thấy đất, mà tôi còn sợ là thằng bé nà y sẽ lên cÆ¡n sốt, nếu ta cứ ở lại mãi trong đám sương mù chết tiệt nà y, hoặc là con ngá»±a sẽ bị chết bẹp dưới sức nặng cá»§a chúng ta nếu chẳng may nó ngã khuỵu vỠđằng trước.
- Ta không nên khăng khăng thế nà y thêm nữa. - Cô bé Marie nói. - Ta xuống ngá»±a Ä‘i, anh Germain ạ; đưa thằng bé cho em, em bế nó rất khéo và còn giá»i hÆ¡n anh ở chá»— không để cho cái áo choà ng xô lệch là m hở ngưá»i nó. Anh cầm dây cương dắt ngá»±a Ä‘i, và có thể chúng ta sẽ nhìn rõ hÆ¡n khi ở gần mặt đất hÆ¡n..Cách thức đó chỉ giúp hỠđỠphòng được khá»i ngã ngá»±a, vì sương mù vẫn bò lan và hình như dÃnh chặt và o đất ẩm. Bước Ä‘i tháºt khó nhá»c, và chẳng mấy chốc hỠđã mệt nhoà i và phải dừng lại, khi cuối cùng há» gặp được má»™t chá»— khô ráo dưới mấy cây sồi lá»›n. Ngưá»i ướt sÅ©ng, nhưng cô bé Marie không phà n nà n cÅ©ng chẳng lo ngại gì.
Chỉ chăm lo cho đứa bé, cô ngồi lên cát và đặt nó nằm trên đầu gối mình, trong khi Germain thăm thú xung quanh, sau khi đã buộc con Xám và o một gốc cây.
Nhưng con Xám, cá»±c kỳ buồn chán vì chuyến Ä‘i nà y, hất lưng má»™t cái, dứt đứt dây cương, dứt đứt cả Ä‘ai da rồi đá háºu năm, bảy cái cao hÆ¡n cả đầu nó, đã băng qua khu rừng, chứng tá» tháºt rõ rà ng là nó chẳng cần nhá» ai tìm lại đưá»ng cÅ© cho mình.
- Thế đấy, - Germain nói, sau khi đã tìm cách bắt nó lại mà không được, - thế là chúng ta phải Ä‘i bá»™, và có Ä‘i đúng đưá»ng cÅ©ng chẳng Ãch gì, vì sẽ phải lá»™i sông; và cứ nhìn đưá»ng sá ngáºp nước như thế nà y ta có thể biết chắc là đồng cá» hiện giá» Ä‘ang ở dưới con sông. Chúng ta không biết những lối Ä‘i khác. Váºy ta phải đợi cho sương mù tan đã; không thể lâu hÆ¡n má»™t hoặc hai tiếng đâu. Khi nà o nhìn được rõ chúng ta sẽ Ä‘i tìm má»™t ngôi nhà , ngôi nhà đầu tiên ta Ä‘i đến ở bìa rừng; nhưng bây giá» chúng ta chưa ra khá»i đây được; ở đằng kia, trước mặt ta, có má»™t cái hố hay má»™t cái hồ, tôi cÅ©ng chẳng biết là cái gì nữa; còn đằng sau tôi cÅ©ng chẳng thể nói là có cái gì, vì tôi chẳng hiểu chúng ta đã tá»›i đây từ phÃa nà o nữa..
|

16-10-2008, 10:15 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 7
Dưới những cây sồi lớn
- Váºy thì ta hãy kiên nhẫn, anh Germain ạ. - cô bé Marie nói. - Chúng ta chẳng đến ná»—i nà o trên cái má»m cao cao nà y. Mưa không xuyên qua được tán lá cá»§a các cây sồi lá»›n nà y và chúng ta có thể nhóm lá»a được, vì em cảm thấy có những gốc cây già không bám và o đâu cả và cÅ©ng khá khô, có thể bắt lá»a. Chắc chắn là anh có lá»a, phải không anh Germain? Có lúc anh đã hút tẩu đấy thôi.
- Anh có đấy! Báºt lá»a cá»§a anh ở trên yên thồ, trong cái túi ấy, cùng vá»›i món quà anh mang cho cô vợ chưa cưới; nhưng con ngá»±a chết tiệt đã mang Ä‘i tất cả rồi, cả cái áo khoác cá»§a anh, rồi cÅ©ng đến mất và bị cà nh cây xé rách thôi.
- Không phải thế đâu, anh Germain ạ; yên thồ, áo khoác, túi, tất cả ở dưới đất kia kìa, ở chân anh ấy. Con Xám đã dứt đứt những đai da và hất tất cả sang bên cạnh khi bỠđi.
- Lạy Chúa, đúng tháºt! - Anh thợ cà y nói. -Và nếu chúng ta lần mò kiếm được Ãt cá»§i thì chúng ta sẽ hong khô và sưởi ấm được.
- Không khó đâu, - cô bé Marie nói, - chỗ nà o cũng có cà nh khô, giẫm phải cứ kêu răng rắc; nhưng trước hết anh hãy đưa cho em cái yên thồ đã.
- Em định là m gì thế?
- Má»™t cái giưá»ng cho thằng bé: không, không phải thế, láºt trái lại cÆ¡; nó sẽ không lăn xuống khe giưá»ng; và hÆ¡i ấm ở lưng con váºt còn nóng hổi. Chèn há»™ em má»—i bên bằng và i hòn đá anh thấy kia kìa!
- Anh chẳng thấy đá đâu cả! Váºy ra em có đôi mắt mèo!
- Äây nà y! Thế là xong, anh Germain ạ. ÄÆ°a em cái áo khoác cá»§a anh để em trùm và o đôi chân bé nhá» cá»§a nó, còn cái áo choà ng cá»§a em thì để đắp lên ngưá»i nó. Anh xem nó nằm đây lại không tốt bằng nằm trên giưá»ng nó hay sao!
Và thỠsỠxem nó có ấm không!
- Äúng tháºt! Em biết cách chăm sóc trẻ con đấy, Marie ạ!
- Chẳng có gì khó lắm đâu. Bây giá» anh tìm báºt lá»a trong túi anh Ä‘i, còn em lo chuyện cá»§i..- Cá»§i nà y thì chẳng bao giá» bắt lá»a, nó ẩm quá.
- Anh chẳng tin cái gì cả, anh Germain ạ!
Váºy anh không nhá»› mình đã từng là mục đồng, và từng nhóm những ngá»n lá»a lá»›n ngoà i đồng giữa lúc trá»i Ä‘ang mưa hay sao?
- Phải, đó là tà i năng của những đứa trẻ chăn gia súc; nhưng anh thì đã là thằng bé thúc bò ngay từ khi biết đi.
- ChÃnh vì thế nên anh được hai cánh tay khá»e hÆ¡n là hai bà n tay khéo. Thế là già n cá»§i đã dá»±ng xong, anh sẽ xem nó có cháy không nhé!
Cho em xin tý lá»a và má»™t nắm dương xỉ khô.
Tốt rồi! Bây giỠanh thổi đi; phổi anh không sao đấy chứ?
- Không, theo anh biết thì không. - Germain vừa nói vừa thổi như một cái bễ lò rèn!
Má»™t lúc sau lá»a bùng lên, lúc đầu hắt ra má»™t ánh sáng Ä‘á», cuối cùng bốc lên thà nh những tia xanh nhạt dưới tán lá sồi, chống chá»i lại vá»›i sương mù và là m cho không khà khô dần trong vòng mưá»i pi-ê.
- Bây giá» em ra ngồi cạnh thằng bé để giữ cho tia lá»a khá»i bắn lên ngưá»i nó. - Cô bé nói.
- Anh thì cho cá»§i và o và khêu ngá»n lá»a, anh Germain nhé! ở đây chúng ta sẽ không bị sốt, cÅ©ng không bị cảm gì hết, em xin bảo đảm như váºy.
- Quả thá»±c em là má»™t cô gái tà i trÃ, - Ger-main nói, - và em biết là m ra lá»a như má»™t mụ phù thá»§y nhá» ban đêm váºy. Anh cảm thấy hoà n toà n phấn chấn và hăng hái trở lại; vì vá»›i hai chân ướt đẫm đến táºn đầu gối, và cứ nghÄ© là phải chịu đựng như thế đến táºn rạng sáng, lúc nãy anh đã hết sức bá»±c bá»™i.
- Và má»™t khi đã bá»±c bá»™i thì ngưá»i ta không nháºn biết được gì nữa. - Cô bé Marie lại nói.
- Thế còn em, váºy em chẳng bao giá» bá»±c bá»™i hay sao?
- ồ không! Không bao giá». Vì có Ãch gì đâu?
- ồ! Chắc chắn là chẳng có Ãch gì rồi; nhưng là m cách nà o để khá»i bá»±c bá»™i khi ngưá»i ta cảm thấy buồn chán! Váºy mà em lại chẳng thiếu cách gì, Chúa biết đấy, cô bé ạ; là vì không phải lúc nà o em cÅ©ng được sung sướng!
- Tháºt thế, hai ngưá»i nhà em, bà mẹ tá»™i nghiệp cá»§a em và em Ä‘á»u đã phải Ä‘au khổ. Cả Pied: đơn vị Ä‘o chiá»u dà i cÅ© tương đương vá»›i 0,3248m. (ND).hai Ä‘á»u có ná»—i buồn, nhưng cả hai chưa bao giá» mất can đảm.
- Có lẽ anh sẽ không mất can đảm trong bất cứ công việc gì, - Germain nói, - nhưng có lẽ sá»± nghèo túng sẽ là m anh bá»±c bá»™i; vì anh chưa bao giá» thiếu cái gì. Vợ anh đã là m cho anh già u và hiện nay anh vẫn già u; anh sẽ vẫn già u chừng nà o anh còn là m việc ở trại lÄ©nh canh: anh hy vá»ng là sẽ được mãi như thế; nhưng má»—i ngưá»i Ä‘á»u phải có ná»—i buồn cá»§a mình! Anh đã Ä‘au khổ má»™t cách khác.
- Äúng, anh đã mất vợ, và tháºt đáng thương.
- Có phải thế không?
- Ôi! Em cÅ©ng đã khóc chị ấy nhiá»u, anh biết đấy anh Germain ạ! Vì chị ấy tháºt tốt bụng!
Nhưng nà y, không nói chuyện ấy nữa; nếu không em sẽ lại khóc chị ấy nữa đấy, hôm nay tất cả những nỗi buồn của em đang trở lại với em đây.
- Äúng là cô ấy yêu em lắm, bé Marie ạ! Cô ấy quan tâm nhiá»u đến em và mẹ em. Thế nà o!
Em khóc ư? Thôi nà o, cô gái của anh, anh là anh không muốn khóc đâu...
- Thế mà anh lại Ä‘ang khóc đấy, anh Ger-main ạ! Anh lại cÅ©ng khóc! Má»™t ngưá»i đà n ông khóc vợ mình có gì xấu hổ? Thôi anh đừng ngại!
Em xin thà nh thực chia đôi với anh nỗi đau buồn ấy!
- Em có tấm lòng tốt, Marie ạ, và được cùng khóc vá»›i em, đó cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u tốt đối vá»›i anh. Nhưng em hãy để chân lại gần lá»a Ä‘i, váy em cÅ©ng ướt cả đấy, cô bé tá»™i nghiệp! Nà y, để anh ngồi và o chá»— em, cạnh thằng bé, em ra sưởi ấm thêm Ä‘i.
- Em đủ ấm rồi, - Marie nói, - và nếu anh muốn ngồi thì hãy lấy một góc áo khoác, em thì dễ chịu lắm rồi.
- Sự thực là ở đây cũng không đến nỗi khổ.
- Germain vừa nói vừa ngồi xuống sát cạnh cô bé. - Chỉ có Ä‘iá»u là anh hÆ¡i đói. Äã chÃn giá» tối rồi còn gì, và đi mãi trên những con đưá»ng xấu anh thấy mệt quá, và cảm thấy mình yếu hẳn Ä‘i.
Còn em, Marie, em cũng không thấy đói ư?
- Em ấy ư? Không đói tý nà o. Em không giống anh, em không quen ăn bốn bữa, và em đã nhiá»u lần Ä‘i nằm mà không ăn bữa tối, nên thêm má»™t lần nữa cÅ©ng chẳng có gì lạ lắm.
- Thế thì có má»™t ngưá»i đà n bà như em quả là tiện lợi; tháºt đỡ tốn tiá»n. - Germain vừa nói vừa mỉm cưá»i..- Em không phải là má»™t ngưá»i đà n bà . -Marie nói má»™t cách ngây thÆ¡, không nháºn thấy chiá»u hướng những ý nghÄ© cá»§a anh thợ cà y. -Anh có nằm mÆ¡ không đấy?
- Phải, anh nghÄ© là anh Ä‘ang mÆ¡. - Germain trả lá»i. CÅ©ng có thể là do bụng đói, nên miệng nói huyên thiên.
- Thế thì anh háu đói tháºt! - Cô nói tiếp, thấy vui thêm má»™t chút. - Thế thì nà y! Nếu anh không thể nà o nhịn ăn được năm, sáu tiếng liá»n, thì kia, anh chẳng có váºt săn trong túi và lá»a để là m nó chÃn đó sao?
- Một ý kiến hay gớm! Nhưng còn quà tặng cho bố vợ tương lai của anh thì sao?
- Anh có những sáu con gà gô và một con thỠrừng cơ mà ! Em nghĩ rằng anh chẳng cần tất cả số đó mới đủ chán đúng không?
- Nhưng nấu nướng ở đây không có xiên, cÅ©ng chẳng có bếp kiá»ng, nó sẽ biến thà nh than mất!
- Không đâu, - cô bé Marie nói, - em có cách là m nó chÃn dưới tro mà không có mùi khói.
Chắc anh chưa bao giá» bắt được chim chiá»n chiện ở ngoà i đồng và nướng cho nó chÃn giữa hai tảng đá? à ! Äúng rồi! Em quên mất là anh không phải là mục đồng! Nà o, anh vặt lông con gà gô nà y Ä‘i! Äừng là m mạnh thế! Anh là m bong hết da cá»§a nó bây giá».
- Có lẽ em nên vặt lông con kia cho anh xem!
- Váºy ra anh lại muốn ăn những hai con ư?
Tháºt là thuồng luồng, ba ba! Thôi nà y, vặt lông xong rồi, bây giá» em sẽ nướng.
- Em đúng như má»™t cô chá»§ căng-tin tuyệt vá»i, bé Marie ạ; nhưng đáng buồn là em chẳng có căng-tin, nên anh đến phải uống nước ở cái ao nà y mất.
- Có lẽ anh muốn uống rượu vang, đúng không? Có lẽ anh cần uống cả cà phê nữa? Anh cứ tưởng như mình Ä‘ang ở há»™i chợ, dưới vòm cây ấy! Gá»i chá»§ quán ra đây: mang ngay rượu mùi cho ông thợ cà y giá»i ở Belair!
- Ôi! Cô bé độc ác, cô chế giễu tôi đấy ư?
Cô, chÃnh cô ấy, nếu có rượu vang thì liệu cô có uống không?
- Em ư? Lúc tối em đã uống vá»›i anh ở quán mụ Rebec, đó là lần uống rượu thứ hai trong Ä‘á»i em; nhưng nếu anh tháºt đúng má»±c, em sẽ cho anh hẳn má»™t chai gần đầy, mà lại là rượu ngon nữa cÆ¡!.- Thế nà o, Marie, váºy ra em là phù thá»§y, đúng tháºt rồi, phải không?
- Có phải anh đã điên không đấy, khi anh bảo mụ Rebec đem cho mình hai chai rượu vang?
Anh và cháu bé đã uống má»™t chai, còn chai kia anh đã đặt trước mặt em thì em má»›i chỉ uống và i ba giá»t. Trong khi đó anh chẳng nhìn gì cả, vẫn trả tiá»n cả hai chai.
- Váºy thì sao?
- Váºy thì em đã bá» cái chai chưa uống và o giá» cá»§a em, bởi vì em nghÄ© anh, hoặc cháu bé trên đưá»ng Ä‘i có thể sẽ khát; và cái chai ấy đây.
- Anh chưa từng gặp cô gái nà o chÃn chắn bằng em. Mà nà y! Cô bé khốn khổ ấy vẫn vừa bước ra khá»i quán, vừa khóc! Thế mà vẫn nghÄ© đến ngưá»i khác hÆ¡n nghÄ© đến bản thân mình. Bé Marie nà y, ngưá»i đà n ông nà o lấy em, sẽ không phải là ngốc đâu.
- Em mong thế, vì em cÅ©ng không thÃch má»™t ngưá»i ngốc. Thôi nà o, anh ăn gà gô Ä‘i, nó vừa chÃn tá»›i đấy; và không có bánh mì, anh dùng tạm hạt dẻ váºy nhé.
- Quỷ quái thế nà o, mà em lại kiếm được cả hạt dẻ nữa thế?
- Lạ tháºt đấy! Suốt dá»c đưá»ng em đã lấy ở trên cà nh, má»—i khi Ä‘i qua, và nhét đầy và o các túi áo em.
- Và nó cÅ©ng chÃn à ?
- Äầu óc em để đâu mà em lại không nhá»› bá» nó và o lá»a, ngay sau khi nhóm được lá»a? Em vẫn là m thế ở ngoà i đồng mà .
- Ra thế đấy! Bé Marie nà y, chúng ta hãy cùng nhau ăn bữa tối Ä‘i! Anh muốn uống để chúc em được mạnh khá»e và lấy được má»™t ngưá»i chồng tốt..., như chÃnh em cÅ©ng ước mong thế.
Nói anh nghe một chút vỠchuyện ấy đi!
- Em hoà n toà n chẳng biết nói thế nà o, anh Germain ạ, vì em chưa nghĩ đến chuyện ấy.
- Sao cÆ¡, không nghÄ© gì cả ư? Chưa bao giỠư? - Germain vừa nói vừa bắt đầu ăn má»™t cách ngon miệng đúng như má»™t anh thợ cà y, song vẫn cắt những miếng ngon nhất để má»i cô bạn đưá»ng, nhưng cô nhất định từ chối và chỉ ăn và i ba hạt dẻ. - Váºy bé Marie nà y, -hã y nói anh nghe Ä‘i, anh nói tiếp khi thấy cô không nghÄ© gì đến trả lá»i mình, - có phải em chưa nghÄ© gì đến chuyện lấy chồng không? Thế mà em cÅ©ng đến tuổi rồi đó! - Có lẽ thế, - cô nói, - nhưng em nghèo quá.
Muốn lấy chồng phải có Ãt nhất má»™t trăm ê-quy, mà em phải là m việc năm hay sáu năm má»›i gom được số tiá»n đó.
- Cô gái tội nghiệp! Anh chỉ mong bố Maurice cho anh một trăm ê-quy để anh tặng em.
- Rất cảm Æ¡n anh, anh Germain ạ. Nhưng thế thì ngưá»i ta sẽ nói gì vá» em?
- Nói gì được? Ngưá»i ta biết rõ là anh đã già nên không lấy em được. Thế thì ngưá»i ta sẽ không thể cho là anh... là em...
- Thôi nà y, ông thợ cà y Æ¡i! Con ông nó thức dáºy rồi kìa. - Cô bé Marie nói.
|

16-10-2008, 10:15 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 8
Cầu kinh buổi tối
Cu-Pierre đã nhổm dáºy và nhìn quanh mình, vẻ nghÄ© ngợi.
- Ôi, cái thằng bé nà y, nó chẳng bao giá» là m cái gì khác khi nghe thấy ngưá»i ta ăn! - Germain nói. - Tiếng súng đại bác chưa chắc đã đánh thức được nó; nhưng khi có ai nhai gì gần nó, là nó mở mắt liá»n.
- Khi anh bằng tuổi nó, chắc là anh cÅ©ng như thế thôi. - Cô bé Marie nói, kèm theo má»™t nụ cưá»i ranh mãnh. - Thế nà o, Cu-Pierre cá»§a cô, cháu Ä‘ang tìm cái đình mà n phải không? Tối nay nó được là m bằng lá xanh, con ạ; nhưng bố cháu vẫn ăn bữa tối, chẳng kém miếng nà o. Cháu có muốn ăn tối vá»›i bố không? Cô chưa ăn phần cá»§a cháu đâu; cô rất sợ cháu đòi lại mà !
- Marie, anh muốn em ăn Ä‘i, - anh thợ cà y kêu lên, - anh không ăn nữa. Anh là má»™t kẻ phà m ăn, má»™t kẻ thô lá»—: em, em cứ nhịn cho bố con anh ăn, như thế là không công bằng, anh thấy xấu hổ. Nà y, Ä‘iá»u đó là m anh ăn mất ngon; anh không muốn để con anh ăn, nếu em không ăn.
- Anh hãy để hai cô cháu em được yên, - cô bé Marie trả lá»i, - anh không có chìa khóa để mở cái thú ăn ngon cá»§a hai cô cháu em đâu. Thú ăn ngon cá»§a em hôm nay đóng lại rồi, nhưng thú ăn ngon cá»§a Pierre thì lại mở toang như má»™t con sói con. Nà y, anh hãy xem nó lao và o như thế nà o! Ôi!Nó cÅ©ng sẽ là má»™t anh thợ cà y đáng gá»m đấy!
Quả váºy, chẳng mấy chốc Cu-Pierre đã chứng tá» nó là con ai, vì chưa tỉnh ngá»§ hẳn, chưa hiểu mình Ä‘ang ở đâu và mình đã đến đây như thế nà o, nó đã ngốn lấy ngốn để. Rồi khi không còn đói nữa, bị kÃch thÃch như thưá»ng xảy ra vá»›i những đứa bé do phá vỡ thói quen cá»§a mình, nó tá» ra tinh ranh hÆ¡n, tò mò hÆ¡n và lý sá»± hÆ¡n lúc bình thưá»ng. Nó đòi phải cho nó biết mình Ä‘ang ở đâu, và khi đã biết là ở giữa má»™t khu rừng thì nó hÆ¡i sợ.
- Trong rừng nà y có thú dữ không? - Nó há»i bố nó.
- Không, - ngưá»i bố trả lá»i, - không có con nà o. Äừng sợ gì cả.
- Váºy là bố đã nói dối con, khi bố bảo con là nếu con Ä‘i vá»›i bố và o trong rừng to thì chó sói sẽ tha con Ä‘i, có phải thế không ạ?
- Cô thấy thằng bé nà y có lý sự không? -Germain lúng túng nói.
- Nó nói đúng đấy, - cô bé Marie lại nói, -anh đã bảo nó thế: nó có trà nhá»› tốt, nó đã nhá»› ra. Nhưng Cu-Pierre cá»§a cô nà y, cháu phải biết là bố cháu không khi nà o lại nói dối. Trong khi cháu còn Ä‘ang ngá»§ thì chúng ta đã Ä‘i qua những khu rừng to, còn bây giá» ta Ä‘ang ở trong khu rừng nhá», ở đây không có thú dữ.
- Thế những rừng nhá» có xa những rừng to nhiá»u lắm không?
- Khá xa, vả lại chó sói thưá»ng không ra khá»i rừng to. Và rồi nếu nó đến đây, bố cháu sẽ giết nó.
- Cả cô nữa chứ, phải không hả cô Marie?
- Tất cả chúng ta, vì cháu cÅ©ng sẽ giúp được nhiá»u đấy, phải không hả Pierre cá»§a cô? Cháu không sợ chứ? Cháu cÅ©ng sẽ Ä‘áºp nó ra trò đấy!.- Vâng, vâng, - đứa bé nói, cảm thấy kiêu hãnh và ra vẻ hùng dÅ©ng, - chúng ta sẽ giết nó!
- Chẳng ai nói vá»›i trẻ con, - Germain bảo cô bé Marie, - và giảng giải Ä‘iá»u hÆ¡n lẽ thiệt cho chúng được như em. Äúng là cách đây chưa lâu, chÃnh em cÅ©ng còn là má»™t đứa bé, nên em còn nhá»› những Ä‘iá»u mẹ em bảo em. Anh tin chắc là ngưá»i ta cà ng trẻ thì cà ng dá»… thông cảm vá»›i những ngưá»i trẻ. Anh rất sợ là má»™t ngưá»i đà n bà ba mươi tuổi, chưa là m mẹ bao giá», thì khó mà há»c được cách bi bô và cách lý sá»± vá»›i các cáºu bé.
- Váºy tại sao lại khó, hả anh Germain? Em không biết vì sao anh cứ có ý nghÄ© xấu vá» ngưá»i đà n bà ấy; anh phải nghÄ© lại Ä‘i!
- Quá»· tha ma bắt ngưá»i đà n bà ! - Germain nói. - Anh sẽ chỉ nghÄ© lại để không quay lại đó nữa. Anh cần gì má»™t ngưá»i đà n bà mà anh không quen biết?
- Bố yêu quý cá»§a con Æ¡i, - đứa bé nói, - váºy tại sao hôm nay bố cứ nói mãi vá» ngưá»i đà n bà cá»§a bố thế, vì mẹ con đã chết rồi cÆ¡ mà ?
- Ôi chao! Váºy ra con, chÃnh con cÅ©ng chưa quên ngưá»i mẹ yêu quý tá»™i nghiệp cá»§a con ư?
- Chưa ạ, vì con đã thấy ngưá»i ta đặt mẹ và o trong má»™t cái hòm đẹp bằng gá»— trắng, và bà đã dắt con đến gần để hôn mẹ và chà o vÄ©nh biệt mẹ! Mẹ trắng toát và lạnh giá, và tối nà o dì con cÅ©ng bảo con cầu Chúa lòng là nh để mẹ con được lên Trá»i sưởi ấm cùng vá»›i Chúa. Bố có nghÄ© là bây giá» mẹ Ä‘ang ở trên ấy không?
- Bố mong thế, con ạ; nhưng vẫn cứ phải luôn luôn cầu nguyện, để mẹ con thấy là con yêu mẹ.
- Con sắp Ä‘á»c bà i kinh cầu nguyện cá»§a con đây, - đứa bé nói tiếp, - lúc tối con chưa nghÄ© đến việc nà y. Nhưng con không Ä‘á»c được má»™t mình đâu; con vẫn quên má»™t Ãt. Cần phải có cô Marie giúp con.
- ÄÆ°á»£c, Pierre cá»§a cô ạ, cô sẽ giúp cháu. -Cô bé nói. - Äến đây, cháu quỳ bên ngưá»i cô nà y.
Äứa bé đến quỳ lên váy Marie, chắp hai bà n tay bé nhá» cá»§a nó lại rồi bắt đầu Ä‘á»c bà i kinh cá»§a nó, lúc đầu chăm chú và nhiệt thà nh, vì nó rất thuá»™c Ä‘oạn đầu; rồi cháºm lại và ngắc ngứ, và cuối cùng thì nhắc lại từng tiếng Marie Ä‘á»c cho, cho tá»›i chá»— cá»§a bà i kinh mà tối nà o nó cÅ©ng buồn ngá»§ nên chưa bao giá» há»c được hết bà i..Lần nà y cÅ©ng váºy, công việc chú ý và giá»ng Ä‘á»c đơn Ä‘iệu cá»§a chÃnh nó lại tạo ra hiệu quả quen thuá»™c, nó chỉ cố sức Ä‘á»c được những vần cuối cùng, sau khi đã bảo nhắc lại cho mình ba lần; đầu nó nặng trÄ©u và nó ngả và o ngá»±c Marie: hai bà n tay nó duá»—i ra, tách rá»i nhau, rồi buông thõng, xòe ra trên đầu gối. Dưới ánh sáng ngá»n lá»a trại, Germain nhìn thiên thần nhá» bé cá»§a mình thiu thiu ngá»§ trên ngá»±c Marie, và chÃnh cô đỡ nó trong hai cánh tay cá»§a mình, sưởi ấm mái tóc h và ng cá»§a nó bằng hÆ¡i thở trong trẻo cá»§a mình, cÅ©ng đã thả mình và o trong má»™t giấc mÆ¡ thà nh kÃnh và cầu nguyện cho hương hồn Cath-erine.
Germain thấy má»§i lòng, muốn tìm lá»i để biểu lá»™ lòng quý mến và biết Æ¡n cá»§a mình vá»›i cô bé Marie, nhưng chẳng tìm được lá»i nà o để diá»…n tả tư tưởng cá»§a mình. Anh lại gần cô để hôn con trai mình vẫn Ä‘ang được cô áp sát và o ngá»±c, và phải vất vả lắm anh má»›i rá»i được môi mình ra khá»i trán thằng Cu-Pierre.
- Anh hôn cháu mạnh quá đấy, - cô bé Marie vừa nói vừa sẽ đẩy đầu anh thợ cà y ra, - anh là m nó lại thức dáºy bây giá». Äể em đặt nó nằm lại, vì kìa, nó lại Ä‘ang Ä‘i và o những giấc má»™ng thiên đưá»ng cá»§a nó đấy.
Äứa bé để ngưá»i ta đặt mình nằm xuống, nhưng khi duá»—i dà i trên tấm da dê cá»§a yên thồ nó cất tiếng há»i xem có phải nó Ä‘ang ở trên lưng con Xám không. Rồi mở to đôi mắt xanh và trân trân nhìn lên những cà nh lá trong má»™t phút, tuy vẫn thức, nó lại như mÆ¡ mà ng hoặc bị má»™t ý nghÄ© đã len và o tâm trà lúc ban ngà y tác động đến, là m thà nh lá»i nói lúc nó sắp ngá»§:
- Bố yêu quý ạ, - nó nói, - nếu bố muốn cho con má»™t ngưá»i mẹ khác, thì con muốn đó phải là cô Marie.
Rồi chẳng đợi bố nó trả lá»i, nó nhắm mắt lại và ngá»§ thiếp Ä‘i..
|

16-10-2008, 10:16 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 9
Mặc dù giá lạnh
Cô bé Marie có vẻ không chú ý lắm đến lá»i nói lạ lùng cá»§a đứa bé, cô chỉ coi như đó là má»™t lá»i nói thân tình; cô quấn nó lại cẩn tháºn, khêu ngá»n lá»a bùng lên, rồi vì sương mù Ä‘á»ng trên cái ao bên cạnh vẫn không có vẻ sắp tan chút nà o, cô khuyên Germain nên lại gần đống lá»a mà là m má»™t giấc ngá»§.
- Em thấy là anh cÅ©ng đã buồn ngá»§ rồi đó, - cô bảo anh, - vì không thấy anh nói gì nữa, mà cứ nhìn than hồng như con anh lúc nãy. Thôi nà o, Ä‘i ngá»§ Ä‘i, để em canh cho cháu và trông lá»a cho.
- ChÃnh em má»›i cần ngá»§, - anh thợ cà y trả lá»i, - còn anh sẽ canh cho cả hai ngưá»i, vì chưa bao giá» anh lại Ãt buồn ngá»§ hÆ¡n lúc nà y; anh Ä‘ang có hà ng nghìn ý nghÄ© trong đầu.
- Hà ng nghìn cÆ¡ ư, thế thì nhiá»u quá, - cô bé nói có vẻ hÆ¡i giá»…u cợt, - biết bao nhiêu ngưá»i khác chỉ mong có được má»™t thôi!
- Nà y! Thế thì nếu không thể có hà ng nghìn, thì Ãt nhất anh cÅ©ng Ä‘ang có má»™t ý nghÄ© nó không chịu buông tha anh đã được má»™t tiếng đồng hồ rồi.
- Váºy em sẽ nói nó ra để anh nghe, nói cả ý nghÄ© cá»§a anh trước đó nhé.
- Nà y! Phải rồi, nói Ä‘i, nếu em Ä‘oán ra được, Marie ạ; chÃnh em nói ra sẽ là m anh vui sướng đấy.
- Cách đây một tiếng, - cô nói tiếp, - anh đã có ý nghĩ là muốn ăn... còn bây giỠanh đang có ý nghĩ là buồn ngủ.
- Marie nà y, anh chỉ là má»™t gã chăn bò, nhưng quả thá»±c em cho anh là má»™t con bò. Em là má»™t cô gái ác và anh thấy rõ là em không muốn trò chuyện vá»›i anh tý nà o. Váºy thì ngá»§ Ä‘i, hÆ¡n là cứ chỉ trÃch má»™t kẻ Ä‘ang không vui.
- Nếu anh muốn trò chuyện thì nà o, ta trò chuyện. - Cô bé vừa nói vừa ngả ngưá»i xuống cạnh thằng bé, đầu tá»±a lên cái yên thồ. - Anh Ä‘ang tá»± dằn vặt mình, anh Germain ạ, mà như.thế đối vá»›i má»™t ngưá»i đà n ông là không can đảm lắm. Em, bản thân em ấy, sẽ lắm Ä‘iá»u đến đâu nếu không hết sức đấu tranh chống lại ná»—i buồn cá»§a chÃnh mình?
- Phải, hẳn thế rồi, và chÃnh đó là điá»u Ä‘ang là m anh báºn tâm đấy, cô bé ạ! Em sắp phải sống xa những ngưá»i bà con cá»§a mình và trong má»™t vùng tồi tệ toà n truông và đầm lầy, nÆ¡i em sẽ bị những cÆ¡n sốt rét mùa thu, nÆ¡i những con váºt cho len không kiếm được gì để ăn, má»™t Ä‘iá»u luôn là m cho má»™t cô gái chăn cừu có thiện ý phải phiá»n lòng; rốt cuá»™c, em sẽ sống giữa những ngưá»i xa lạ có lẽ chẳng tốt gì vá»›i em, không hiểu được giá trị cá»§a em. Nà y, Ä‘iá»u đó khiến anh buồn lắm, không thể nói hết được vá»›i em, và anh chỉ muốn đưa em vá» vá»›i mẹ em, chứ không đến Fourche là m gì nữa.
- Anh nói như váºy là rất tốt, nhưng không phải lẽ, anh Germain tá»™i nghiệp cá»§a em ạ; ta không nên hèn nhát vì bạn bè cá»§a mình, và đáng lẽ vạch cho em thấy khÃa cạnh xấu cá»§a số pháºn em, thì anh nên chỉ cho em thấy mặt tốt cá»§a nó, như anh đã là m khi chúng ta ăn ở quán mụ Rebec.
- Là m thế nà o được! Lúc đó, hình như anh thấy thế, còn bây giá», hình như anh lại thấy khác.
Có lẽ tốt nhất là em tìm lấy má»™t ngưá»i chồng.
- Không thể được, anh Germain ạ, em đã nói với anh rồi; và vì không thể được, nên em cũng không nghĩ đến là m gì.
- Nhưng rốt cuá»™c, nếu tìm được má»™t ngưá»i thì sao? Có lẽ nếu em bảo cho anh biết em mong ước má»™t ngưá»i như thế nà o, thì anh sẽ có thể hình dung ra má»™t ai đó.
- Hình dung đâu có phải là tìm được. Em thì em chẳng hình dung gì hết, vì chẳng có Ãch gì.
- Liệu em có ý nghÄ© tìm má»™t ngưá»i già u không?
- Không, chắc chắn là không rồi, vì bản thân em nghèo rớt mùng tơi.
- Nhưng nếu anh ta là má»™t ngưá»i sung túc, em sẽ không vất vả mà vẫn được ở tốt, ăn tốt, mặc tốt và sống trong má»™t gia đình toà n những ngưá»i trung háºu, khiến em có thể giúp đỡ được mẹ em, nếu thế thì em nghÄ© sao?
- Ôi! Thế thì tốt quá! Giúp đỡ được mẹ em là tất cả niá»m mong ước cá»§a em..- Và nếu gặp được cảnh đó, thì dù ngưá»i đà n ông ấy không còn trẻ lắm, em cÅ©ng không quá khó tÃnh chứ?
- Ôi! Tha lá»—i cho em, anh Germain nhé. Äó đúng là điá»u mà em cho là quan trá»ng. Em không thÃch má»™t ngưá»i già !
- Má»™t ông già thì đã hẳn rồi; nhưng, giả dụ má»™t ngưá»i bằng tuổi anh thì sao?
- Tuổi anh đối vá»›i em là già rồi, anh Germain ạ; có lẽ em thÃch tuổi cá»§a Bastien, mặc dù Bastien không đẹp trai được như anh.
- Em lại thÃch Bastien, anh chà ng chăn lợn hÆ¡n ư? - Germain nói, giá»ng hà i hước. - Má»™t chà ng trai có đôi mắt giống mắt những con váºt mà nó chăn, phải không em?
- Em bá» qua đôi mắt, vì cái tuổi mưá»i tám cá»§a anh ta.
Germain cảm thấy mình ghen tức kinh khủng.
- Thôi, anh thấy là em mê Bastien rồi. Quả là một ý nghĩ kỳ cục, không kém tý nà o!
- Vâng, có lẽ đó là má»™t ý nghÄ© kỳ cục tháºt, - cô bé Marie vừa trả lá»i vừa cưá»i phá lên, - và có lẽ đó cÅ©ng là má»™t anh chồng kỳ cục tháºt.
Ngưá»i ta có thể là m anh ta tin bất cứ Ä‘iá»u gì.
Chẳng hạn như hôm ná», em nhặt được má»™t quả cà chua ở trong vưá»n cá»§a cha xứ; em bảo anh ta đó là má»™t quả táo đỠđẹp, thế là anh ta đã cắn ngay và o như má»™t kẻ háu ăn. Giá anh được nhìn thấy anh ta đã nhăn mặt lại như thế nà o! Trá»i!
Sao mà anh ta xấu đến thế!
- Váºy là em không yêu anh ta, vì em Ä‘ang chế giá»…u anh ta, có phải không?
- Có lẽ đó không phải là một lý do. Nhưng em không yêu anh ấy đâu: anh ấy xỠsự vũ phu với đứa em gái, và anh ấy bẩn lắm.
- Thế thì nà y! Em không cảm thấy ngả vỠmột ai khác ư?
- Äiá»u đó can gì đến anh, hả anh Germain?
- Chẳng can gì đến anh hết, nói chuyện chÆ¡i thôi. Anh thấy, cô bé ạ, là em đã có má»™t ngưá»i yêu trong đầu em rồi.
- Không phải, anh Germain ạ, anh nhầm rồi, em chưa có ai đâu; sau nà y sẽ có thể có; nhưng vì em chỉ sẽ lấy chồng khi đã gom góp được chút Ãt, nên số em là sẽ phải lấy chồng muá»™n và lấy má»™t ngưá»i già .
- Thế thì lấy ngay má»™t ngưá»i già đi..- Không đâu! Khi nà o em không còn trẻ nữa thì sẽ chẳng sao; ngay bây giá» thì lại khác.
- Anh thấy rõ, Marie ạ, là anh không vừa ý em: Ä‘iá»u đó đã khá rõ. - Germain nói, giá»ng buồn bá»±c và không cân nhắc lá»i nói cá»§a mình.
Cô bé Marie không trả lá»i. Germain cúi ngưá»i vá» phÃa cô: cô Ä‘ang ngá»§, cô đã thua giấc ngá»§ và có thể nói là đã bị nó đánh gục, giống như những đứa trẻ đã ngá»§ rồi nhưng miệng vẫn còn bi bô.
Germain thấy mừng vì cô đã không để ý đến mấy lá»i cuối cùng cá»§a anh; anh nháºn thấy mấy lá»i đó không khôn ngoan chút nà o, nên quay lưng lại phÃa cô để thư giãn và đổi cách suy nghÄ©.
Nhưng anh không đạt được mục Ä‘Ãch đó, chẳng ngá»§ được, cÅ©ng chẳng nghÄ© được đến gì khác, ngoà i Ä‘iá»u anh vừa nói. Anh loay hoay hà ng chục lần quanh đống lá»a, hết ra xa, lại vá» gần; cuối cùng cảm thấy bồn chồn như ngưá»i nuốt phải thuốc súng, anh tá»±a ngưá»i và o cái cây Ä‘ang che chở hai đứa trẻ, và nhìn chúng ngá»§.
- Không hiểu sao mà mình chưa bao giá» nháºn ra, - anh nghÄ©, - là bé Marie là cô gái xinh nhất vùng! Cô không đẹp má»™t cách lá»™ng lẫy, nhưng có má»™t khuôn mặt xinh tươi như má»™t bông hồng trong má»™t bụi cây! Má»™t cái miệng tháºt đáng yêu và má»™t cái mÅ©i nhá» tháºt xinh! Cô không cao lá»›n, so vá»›i tuổi nhưng ngưá»i cân đối như má»™t con chim cút và nhẹ nhà ng như má»™t con chim và nh khuyên! Mình không hiểu tại sao ở quê mình ngưá»i ta lại đánh giá cao má»™t phụ nữ cao lá»›n, to béo và tháºt hồng hà o... Ngưá»i phụ nữ mình thÃch phải mảnh dẻ và hÆ¡i xanh, và nhất là phải vừa mắt mình... Cô nà y mảnh dẻ, nhưng không phải yếu Ä‘uối, mà lại duyên dáng như má»™t con dê non trắng muốt! Rồi thì cái vẻ mặt sao mà dịu dà ng và tháºt thà đến thế! Chỉ nhìn đôi mắt, ngưá»i ta cÅ©ng thấy được tấm lòng tốt cá»§a cô, ngay cả khi chúng nhắm lại để ngá»§! Còn vá» tà i trà thì phải thừa nháºn là cô còn hÆ¡n cả Catherine yêu quý cá»§a mình, và ở bên cô ngưá»i ta sẽ không thấy buồn chán... Tháºt vui, tháºt khôn ngoan, tháºt chịu khó, tháºt biết thương ngưá»i, và tháºt ngá»™ nghÄ©nh. Mình thấy có lẽ không thể mong ước được Ä‘iá»u gì hÆ¡n thế...
- Nhưng mình báºn tâm vá» tất cả những cái đó để là m gì? - Germain nghÄ© tiếp, cố nhìn từ má»™t khÃa cạnh khác. - Bố vợ mình sẽ chẳng muốn nghe vá» những cái đó, và tất cả nhà sẽ cho là mình Ä‘iên! Vả lại, chÃnh cô có lẽ cÅ©ng không.thÃch mình, cô bé tá»™i nghiệp! Cô thấy mình già quá, cô đã bảo thế... Cô không hám lợi, không lo mấy vá» việc hiện nay vẫn còn nghèo và vất vả, còn phải mặc những quần áo tồi tà n và còn phải ăn đói trong hai hoặc ba tháng má»—i năm, miá»…n là má»™t ngà y kia sẽ được hà i lòng, và có thể lấy được má»™t ngưá»i chồng vừa ý mình... Cô ấy nghÄ© thế là đúng! Và o địa vị cô ấy, mình cÅ©ng sẽ là m như váºy... Nên ngay từ bây giá», nếu có thể là m theo ý mình, thì đáng lẽ dấn thân và o má»™t cuá»™c hôn nhân không vừa lòng mình, mình sẽ chá»n má»™t cô gái theo ý thÃch cá»§a mình.
Germain cà ng tìm cách lý luáºn và là m dịu lòng mình, thì lại cà ng không đạt mục Ä‘Ãch. Anh Ä‘i khá»i đó hai mươi bước, lẫn và o đám sương mù; rồi đột nhiên anh lại thấy mình Ä‘ang quỳ bên cạnh hai đứa trẻ ngá»§ say. Lại có cả má»™t lần, anh muốn hôn thằng Cu-Pierre - má»™t tay thằng bé vẫn quà ng và o cổ Marie - chẳng hiểu đã nhầm lẫn thế nà o mà Marie cảm thấy má»™t là n hÆ¡i nóng như lá»a lướt trên môi mình, cô tỉnh dáºy và nhìn anh má»™t cách rất hoảng sợ, không hiểu chút gì vá» Ä‘iá»u Ä‘ang diá»…n ra trong lòng anh.
- Tôi không trông thấy hai cô cháu, hai đứa trẻ tá»™i nghiệp! - Germain vừa nói vừa lùi ra tháºt nhanh. - Suýt nữa thì tôi ngã lên hai ngưá»i và là m cho hai ngưá»i Ä‘au.
Cô bé Marie ngây thÆ¡ tin và o lá»i anh nói và lại ngá»§ tiếp. Germain bước sang bên kia đống lá»a, rồi thá» vá»›i Chúa là sẽ không nhúc nhÃch gì nữa cho đến táºn khi nà o cô bé thức dáºy. Anh giữ đúng lá»i thá», nhưng không phải không vất vả. Anh tưởng mình sẽ phát Ä‘iên.
Cuối cùng và o khoảng ná»a đêm, sương mù tan và Germain có thể nhìn thấy các ngôi sao lấp lánh qua các cà nh cây. Mặt trăng cÅ©ng thoát khá»i các mà n hÆ¡i bao phá»§ và bắt đầu gieo rắc những hạt kim cương lên đám rêu ẩm ướt. Thân các cây sồi vẫn còn bị bóng tối oai vệ che lấp, nhưng xa hÆ¡n má»™t chút, những thân cây bu-lô trắng hiện ra như má»™t dãy hồn ma trong những tấm vải liệm cá»§a chúng. ánh lá»a phản chiếu xuống ao; và những con ếch bắt đầu quen vá»›i hiện tượng đó, rụt rè cất lên những âm Ä‘iệu thanh mảnh, những cà nh cây cổ thụ gân guốc, lởm chởm địa y xanh nhạt vươn dà i ra và đan chéo nhau, như những cánh tay lá»›n trÆ¡ xương trên đầu các du khách cá»§a chúng ta; đây là má»™t nÆ¡i cảnh trà đẹp, nhưng sao mà hiu quạnh và buồn tẻ đến Bouleau: cây có gá»— trắng ở các xứ lạnh và ôn đới..thế, là m cho Germain, chịu không nổi, phải lên tiếng hát và ném mấy hòn đá xuống nước để khuây khá»a trong cảnh cô đơn buồn chán đáng sợ nà y. Anh cÅ©ng muốn đánh thức cô bé Marie; và khi nhìn thấy cô đã dáºy, Ä‘ang nhìn thá»i tiết, anh đỠnghị vá»›i cô là lại lên đưá»ng tiếp tục.
- Trong hai tiếng nữa, - anh bảo cô, - khi trá»i sắp sáng, không khà sẽ rất lạnh, khiến chúng ta sẽ không chịu nổi nữa, dù có đốt lá»a... Bây giá» trông thấy đưá»ng Ä‘i rồi, nên chắc là m chúng ta sẽ tìm được má»™t ngôi nhà mở cá»a cho chúng ta và o, hoặc Ãt ra cÅ©ng là má»™t kho lúa để chúng ta có thể trú ẩn quãng đêm còn lại.
Marie không có ý kiến gì; và mặc dù vẫn còn rất buồn ngủ, cô vẫn sẵn sà ng là m theo Ger-main.
Anh chà ng nà y bèn bế con trai lên mà không là m nó thức giấc, rồi bảo Marie lại gần mình, nép trong áo khoác cá»§a mình, vì cô không muốn lấy lại cái áo choà ng cá»§a cô, vẫn quấn quanh ngưá»i thằng Cu-Pierre.
Khi cảm nháºn thấy ngưá»i con gái Ä‘i sát cạnh mình, Germain đã khuây khá»a và vui lên được má»™t lúc, lại bắt đầu trở lại mất trÃ. Hai ba lần anh đột ngá»™t tránh ra xa, để cô Ä‘i má»™t mình.
Rồi thấy cô Ä‘i theo mình có vẻ khó khăn, anh đợi cô Ä‘i đến, rồi kéo mạnh cô và o gần mình và ép cô mạnh đến ná»—i cô phải sá»ng sốt và bá»±c mình nữa, nhưng không dám nói ra.
Vì không biết tý gì vá» hướng ra Ä‘i, nên há» cÅ©ng không biết há» Ä‘ang Ä‘i theo hướng nà o; thà nh thá» há» lại ngược lên má»™t lần nữa, lại thấy mình trở lại trước mặt cái truông hiu quạnh; há» quay trở lại và sau khi đã Ä‘i quanh quẩn hồi lâu, há» nháºn thấy có ánh sáng xuyên qua các cà nh cây.
- Hay quá! Có má»™t ngôi nhà đây rồi, - Ger-main nói, - và ngưá»i ta đã dáºy, vì đã có ánh lá»a.
Váºy là đã muá»™n lắm rồi hay sao?
Nhưng đó chẳng phải là má»™t ngôi nhà : đó là ngá»n lá»a trại mà hỠđã vùi kÃn khi ra Ä‘i, và vì có gió nhẹ nên nó lại bùng lên...
HỠđã đi trong hai tiếng đồng hồ để lại thấy mình ở điểm xuất phát..
|

16-10-2008, 10:16 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 10
Äêm ngoà i trá»i
- Äến nước nà y thì tôi đà nh chịu! - Ger-main vừa nói vừa giáºm chân xuống đất. - Có kẻ đã Ä‘á»c phù chú để hại chúng ta, chắc hẳn là thế, nên chúng ta chỉ có thể ra khá»i nÆ¡i đây khi trá»i đã sáng bạch. NÆ¡i nà y chắc phải có ma.
- Thôi nà o, thôi nà o, đừng tức giáºn là m gì, - Marie nói, mà hãy quyết định Ä‘i. Ta sẽ đốt má»™t đống lá»a to hÆ¡n, thằng bé đã được trùm kÃn nên sẽ không sao cả, và chúng ta có phải qua má»™t đêm ngoà i trá»i thì cÅ©ng chẳng chết được.
Anh đã giấu cái yên thồ ở đâu hả anh Germain?
à giữa bụi ô rô, anh đúng là vua lÆ¡ đễnh! Cà ng tiện để Ä‘i lấy nó vá»!
- Hãy giữ thằng bé, để em Ä‘i rút cái giưá»ng cá»§a nó ra khá»i bụi ráºm; em chẳng muốn để gai đâm và o tay anh đâu. Thế là xong, giưá»ng đây, và mấy vết gai đâm đâu phải là mấy nhát gươm.
- Cô gái dũng cảm nói tiếp.
Cô sắp xếp lại chá»— nằm cho thằng Cu-Pierre, lần nà y, nó ngá»§ say đến ná»—i chẳng biết gì đến chuyến Ä‘i má»›i nà y. Germain cho rất nhiá»u cá»§i và o đống lá»a, là m cho khu rừng xung quanh sáng rá»±c. Nhưng cô bé Marie không còn sức chịu đựng và mặc dù cô không phà n nà n gì cả, nhưng cô không đứng vững được trên đôi chân cá»§a mình nữa. Mặt cô tái Ä‘i và hai hà m răng va và o nhau láºp cáºp vì lạnh và yếu sức. Germain phải giữ cô trong hai cánh tay cá»§a mình để sưởi ấm cho cô; và ná»—i lo lắng, niá»m trắc ẩn, những tình cảm dà o dạt trong lòng mà anh không cưỡng lại được, đã là m cho các giác quan cá»§a anh phải căng lên.
Anh trở nên hoạt bát, như do một phép mầu, và không còn xấu hổ gì nữa.
- Marie nà y, - anh nói vá»›i cô, - anh thÃch em và anh rất khổ khi thấy em không thÃch anh.
Nếu em đồng ý nháºn anh là m chồng thì sẽ chẳng có bố vợ, bà con, hà ng xóm, cố vấn nà o có thể ngăn cản anh hiến thân cho em. Anh biết là em sẽ là m cho các con anh sung sướng, là em sẽ dạy chúng tôn trá»ng ká»· niệm vá» mẹ chúng, nên lương tâm anh được yên ổn, và anh sẽ có thể thá»a mãn tình yêu cá»§a anh. Anh đã luôn luôn quý mến em, và giỠđây thì anh cảm thấy yêu thương em đến.mức là nếu em đòi anh suốt Ä‘á»i phải là m theo tất cả những ý muốn cá»§a em thì anh thá» ngay là anh sẽ là m như thế. Anh xin em, em thấy rõ là anh yêu em biết chừng nà o, nên hãy cố quên tuổi cá»§a anh Ä‘i. Em hãy nghÄ© rằng đó là má»™t ý kiến sai lầm, khi tưởng má»™t ngưá»i đà n ông ba mươi tuổi đã là già . Vả lại, anh má»›i hai mươi tám tuổi!
Má»™t cô gái sợ bị chỉ trÃch khi lấy má»™t ngưá»i đà n ông hÆ¡n mình mưá»i, hoặc mưá»i hai tuổi bởi vì phong tục cá»§a vùng ta không như thế; nhưng anh nghe nói ở các vùng khác, ngưá»i ta không hỠđể ý đến Ä‘iá»u đó; ngược lại, ngưá»i ta thÃch gả má»™t cô gái trẻ cho má»™t ngưá»i đà n ông hiểu biết, có nghị lá»±c và từng trải nhiá»u, để cô là m nÆ¡i nương tá»±a hÆ¡n là cho má»™t gã trai trẻ, lúc đầu có thể bá» ra nhiá»u công sức khiến ngưá»i ta tưởng là má»™t ngưá»i tá» tế, nhưng sau có thể trở thà nh má»™t tên vô lại xấu xa. Vả lại, năm tháng không phải bao giá» cÅ©ng là m thà nh tuổi tác. Äiá»u đó còn tùy thuá»™c sức mạnh và sức khá»e cá»§a ngưá»i ta. Khi má»™t ngưá»i đà n ông bị hao mòn do lao động quá sức và quá nghèo khổ, hoặc do ăn chÆ¡i bừa bãi, anh ta sẽ già trước tuổi hai mươi lăm. Äằng nà y anh... Nhưng em không nghe anh nói à , Marie?
- Có đấy, anh Germain ạ, em nghe rõ anh Ä‘ang nói gì, - cô bé Marie trả lá»i, nhưng em Ä‘ang nghÄ© vá» Ä‘iá»u mẹ em vẫn nói vá»›i em: là má»™t bà sáu mươi tuổi tháºt đáng thương, khi ông chồng đã bảy mươi hoặc bảy nhăm tuổi, và không thể là m việc để nuôi bà được nữa. ông trở nên tà n phế và bà phải chăm sóc ông, ở tuổi mà chÃnh bà có lẽ đã bắt đầu rất cần được nương nhẹ và nghỉ ngÆ¡i. Và như váºy ngưá»i ta sẽ Ä‘i đến kết thúc Ä‘á»i mình má»™t cách cá»±c khổ.
- Anh công nháºn là bố mẹ nói thế cÅ©ng có lý, Marie ạ, - Germain lại nói, - nhưng rốt cuá»™c, như thế là sẽ bá» phà tất cả thá»i thanh xuân, thá»i đẹp đẽ nhất để lo trước cho cái tuổi mà ngưá»i ta sẽ chẳng còn là m được việc gì nữa, và kết thúc cách nà y hoặc cách khác cÅ©ng váºy thôi. Nhưng anh thì anh không lo khi vá» già sẽ bị chết đói.
Anh có thể gom góp được má»™t Ãt, vì sống vá»›i bố mẹ vợ, anh là m nhiá»u mà chẳng tiêu pha gì.
Vả lại, anh yêu em nhiá»u lắm, và điá»u đó là m cho anh sẽ không thể già được. Ngưá»i ta bảo má»™t ngưá»i được sung sướng sẽ bảo toà n được bản thân, và anh cảm thấy rõ là anh còn trẻ hÆ¡n Bastien để yêu em; vì anh ta đâu có yêu em, anh ngốc nghếch quá, trẻ con quá, nên không hiểu.được là em vừa đẹp, vừa tốt bụng, và sinh ra để ngưá»i ta phải cầu cạnh. Thôi nà o, Marie ạ, đừng ghét bá» anh, anh không phải má»™t ngưá»i ác: anh đã là m cho Catherine cá»§a anh được sung sướng, cô ấy đã nói trước Chúa, lúc sắp mất, là luôn luôn được hà i lòng vá» anh, và còn dặn anh là phải lấy vợ kế. Hình như tối hôm nay, cô ấy đã có nói gì vá»›i con mình, lúc thằng bé đã ngá»§.
Không biết em có nghe thấy thằng bé nói gì không? Và có thấy cái miệng xinh xinh cá»§a nó run lên như thế nà o không, trong lúc hai mắt nó nhìn và o má»™t cái gì đó trên không trung, mà chúng ta không trông thấy được! Em có thể tin chắc là nó đã nhìn thấy mẹ nó, và chÃnh mẹ nó đã bảo nó nói là nó muốn em thay cô ấy.
- Anh Germain ạ, - Marie trả lá»i, vừa hết sức sá»ng sốt, vừa có vẻ nghÄ© ngợi nhiá»u, - anh đã nói má»™t cách chân thà nh, và tất cả những Ä‘iá»u anh nói Ä‘á»u đúng. Em tin chắc là em nên yêu anh, nếu Ä‘iá»u ấy không là m cho bố mẹ anh quá bất mãn: nhưng em biết là m thế nà o đây? Trái tim em nó không á»§ng há»™ anh. Em yêu anh lắm, nhưng mặc dù tuổi anh không là m anh xấu Ä‘i, nó vẫn là m em sợ. Em thấy đối vá»›i em hình như anh là má»™t ngưá»i chú hoặc cha đỡ đầu gì đó; hình như em phải kÃnh trá»ng anh, và hình như sẽ có những lúc anh sẽ coi em như là má»™t con bé con, hÆ¡n là vợ anh và ngưá»i ngang hà ng vá»›i anh. Cuối cùng, có thể các bạn em sẽ chế giá»…u em và mặc dù để ý đến Ä‘iá»u đó thì quả là em ngốc nghếch, nhưng em nghÄ© là em vẫn cứ xấu hổ và hÆ¡i buồn và o ngà y cưới.
- Äó là những lý lẽ cá»§a trẻ con, em nói hoà n toà n như má»™t đứa bé, Marie ạ!
- Thế thì đúng rồi! Em là má»™t đứa bé, - cô nói, - và chÃnh vì thế nên em sợ má»™t ngưá»i đà n ông có quá nhiá»u lý lẽ. Anh thấy rõ là em quá trẻ đối vá»›i anh, vì chưa chi anh đã trách em là thiếu lý lẽ! ở tuổi em, em không thể có nhiá»u lý lẽ được...
- ối! Trá»i Æ¡i! Váºy ra tôi tháºt đáng thương vì đã quá vụng vá» và diá»…n đạt quá kém những Ä‘iá»u mình nghÄ©! - Germain kêu lên. - Marie ạ, cô không yêu tôi, sá»± tháºt là như thế; cô thấy tôi quá má»™c mạc và quá vô duyên. Nếu cô yêu tôi đôi chút thì cô đã chẳng thấy rõ đến thế những khuyết táºt cá»§a tôi. Nhưng cô không yêu tôi, có thế thôi!
- Thế thì, nà y! Äó đâu phải lá»—i cá»§a em. -Cô trả lá»i, hÆ¡i bị tổn thương vì thấy anh không.xưng hô thân máºt vá»›i mình nữa. - Nghe anh nói, em đã cố gắng hết sức, nhưng cà ng thấy rằng có lẽ chúng ta không thể thà nh vợ chồng được.
Germain không trả lá»i. Anh lấy hai tay ôm đầu, và cô bé Marie không là m sao biết được là anh Ä‘ang khóc, hay Ä‘ang dá»—i, hay Ä‘ang ngá»§. Cô hÆ¡i lo vì thấy anh á»§ rÅ© như thế và vì không Ä‘oán được anh Ä‘ang nghÄ© gì; nhưng cô không dám nói thêm nữa, và vì quá sá»ng sốt vá» những gì vừa xảy ra, nên cÅ©ng không thấy buồn ngá»§ nữa, cô vừa sốt ruá»™t đợi trá»i sáng, vừa luôn tay khêu ngá»n lá»a và trông thằng bé mà Germain hình như không còn nhá»› đến nữa. Trong khi đó, Ger-main không ngá»§ tý nà o; anh không nghÄ© gì đến số pháºn cá»§a mình, cÅ©ng chẳng có dá»± định khuyến khÃch, hoặc kế hoạch quyến rÅ© nà o. Anh Ä‘au đớn, trong lòng chồng chất buồn chán. Anh tưởng chừng như muốn chết. Tất cả như quay ra chống lại anh, và giả thá» có thể khóc được thì anh cÅ©ng sẽ khóc không kém ai. Nhưng pha trá»™n vá»›i ná»—i buồn, anh có má»™t chút tức giáºn đối vá»›i chÃnh mình, nên anh thấy như nghẹt thở, chẳng thể và cÅ©ng chẳng muốn than phiá»n gì.
Khi trá»i đã sáng và những tiếng động ở đồng quê đã báo cho Germain biết như váºy, anh buông tay ra khá»i đầu mình rồi đứng lên. Anh thấy cô bé Marie cÅ©ng đã không ngá»§ nhưng anh không biết nói gì để tỠý quan tâm đến cô. Anh đã hoà n toà n chán nản. Anh lại Ä‘i giấu cái yên thồ cá»§a con Xám và o bụi ráºm, khoác túi lên vai rồi cầm tay con trai:
- Bây giá», Marie ạ, - anh nói - chúng ta hãy cố gắng Ä‘i nốt. Em có muốn anh dẫn em đến Ormeaux không?
- Chúng ta hãy cùng ra khá»i rừng, - cô trả lá»i, - rồi khi đã biết là mình Ä‘ang ở đâu, chúng ta sẽ Ä‘i má»—i ngưá»i má»™t ngả.
Germain không trả lá»i. Anh pháºt ý vì thấy cô gái không nhá» mình đưa đến táºn Ormeaux, mà không thấy rằng mình đã ngỠý giúp cô bằng má»™t giá»ng nói có vẻ như muốn ngưá»i ta phải từ chối.
Äi được hai trăm bước thì há» gặp má»™t ngưá»i tiá»u phu chỉ đưá»ng cho, bảo sau khi đã qua cánh đồng cá» lá»›n thì má»™t ngưá»i cứ Ä‘i thẳng, ngưá»i kia rẽ tay trái là tá»›i được hai nÆ¡i cần đến, vả lại hai nÆ¡i nà y cÅ©ng rất gần nhau, vì từ trại Ormeaux có thể nhìn rõ dãy nhà ở Fourche, và ngược lại..Rồi sau khi hỠđã cảm Æ¡n và đi quá chá»— ngưá»i tiá»u phu, thì ngưá»i nà y lại gá»i há» và há»i xem há» có bị mất má»™t con ngá»±a không.
- Tôi thấy, - ngưá»i ấy nói, - má»™t con ngá»±a cái đẹp, lông mà u xám trong sân nhà tôi, có lẽ vì sợ chó sói, nó phải và o đó trú ẩn chăng. Chó nhà tôi đã sá»§a suốt đêm, và rạng sáng thì tôi thấy con váºt đó ở dưới nhà kho; hiện giá» nó còn ở đó. Ta đến đấy Ä‘i, và nếu ông nháºn ra nó thì Ä‘em nó Ä‘i.
Sau khi đã cho biết đặc Ä‘iểm cá»§a con Xám, và tin chắc đúng là nó rồi, Germain lên đưá»ng tìm lại cái yên thồ. Thế là cô bé Marie ngỠý muốn dẫn con anh đến Ormeaux, để sau khi ra mắt ở Fourche, anh sẽ đến đấy đón nó.
- Nó không được sạch sẽ lắm sau đêm vừa qua. - Cô nói. - Em sẽ gá»™t sạch quần áo cho nó, rá»a sạch bá»™ mặt xinh xắn cá»§a nó, chải đầu cho nó và khi nó đã đẹp đẽ, bảnh bao rồi, anh sẽ có thể giá»›i thiệu nó vá»›i gia đình má»›i cá»§a anh.
- Thế ai bảo em là anh muốn đến Fourche?
- Germain trả lá»i, giá»ng bá»±c bá»™i. - Có lẽ anh sẽ không đến đâu!
- Có đấy, anh Germain ạ, anh phải đến đấy, anh sẽ Ä‘i. - Cô gái lại nói. - Em chỉ muốn anh cưới tháºt nhanh má»™t ngưá»i khác để được đảm bảo chắc chắn là anh sẽ không là m phiá»n em nữa chứ gì!
- Thôi nà o, anh Germain, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa: đó là một ý nghĩ đã đến với anh trong đêm tối, vì những chuyện không hay đã xảy ra và là m cho đầu óc anh hơi luẩn quẩn.
Nhưng giỠđây, anh cần lấy lại lý trÃ; em xin hứa sẽ quên Ä‘i những Ä‘iá»u anh đã nói vá»›i em và sẽ chẳng bao giá» nói lại vá»›i ai.
- ấy! Em cứ nói, nếu em muốn. Anh không quen chối bá» những lá»i mình đã nói. Những Ä‘iá»u anh đã nói vá»›i em Ä‘á»u là đúng đắn, tháºt thà và anh sẽ chẳng phải đỠmặt trước bất cứ ai đâu.
- Vâng, nhưng nếu vợ anh biết là ngay lúc mới tới anh đã nghĩ đến một cô khác, thì chị ấy sẽ nghĩ không hay vỠanh, trước khi gặp anh.
Thế là anh phải để ý đến những lá»i anh nói bây giá»; đừng nhìn em, trước mặt má»i ngưá»i má»™t cách kỳ cục như thế. Anh hãy nghÄ© đến bác Maurice là ngưá»i trông cáºy và o sá»± vâng lá»i cá»§a.anh, bác sẽ giáºn em lắm, nếu vì em mà anh không là m theo ý bác. Thôi, chà o anh Germain; em Ä‘em thằng Cu-Pierre Ä‘i đây để bắt buá»™c anh phải đến Fourche. Äó là má»™t váºt bảo lãnh cá»§a anh, em Ä‘ang giữ đây.
- Váºy là con muốn Ä‘i vá»›i cô phải không? -Anh thợ cà y nói vá»›i con trai mình khi thấy nó cứ bám chặt lấy hai tay cô bé Marie và nhất quyết theo cô.
- Vâng, thưa bố, - đứa bé trả lá»i; nó đã nghe thấy và hiểu theo cách cá»§a nó, những Ä‘iá»u ngưá»i ta vừa nói trước mặt nó mà không nghi ngá» gì.
- Con đi với cô Marie xinh đẹp của con đây: bố sẽ đến tìm con khi nà o bố đã cưới vợ xong; nhưng con muốn rằng cô Marie vẫn sẽ là mẹ yêu quý của con.
- Em thấy rõ là nó, chÃnh nó, muốn đấy nhé!
- Germain nói vá»›i cô gái. - Cu-Pierre, nghe nà y, - anh nói thêm, - bố thì bố chỉ mong ước cô ấy sẽ là mẹ con và sẽ ở lại vá»›i con mãi mãi; chÃnh cô là ngưá»i không muốn thế. Con phải cố gắng là m thế nà o để cô đồng ý vá»›i con Ä‘iá»u mà cô vẫn từ chối bố.
- Bố cứ yên tâm, bố ạ, con sẽ là m cho cô phải đồng ý: cô Marie luôn luôn là m theo ý muốn của con.
Nó đi xa dần với cô gái. Germain còn lại một mình, buồn hơn, phân vân hơn bao giỠhết..
|
 |
|
| |