 |
|

17-10-2008, 10:40 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 6
Tan sở, bước ra khá»i chiếc cổng to cá»§a tòa soạn tạp chà xxx, Uyển Lan Ä‘i thẳng vá» phÃa đầu con hẽm gần đó, má»™t mặt Ä‘i, nà ng má»™t mặt lÆ¡ đễnh đưa mắt nhìn dáo dác chung quanh. Vì Mạnh Thiá»u đã gá»i Ä‘iện thoại đến trước, hẹn là sẽ đến đón nà ng, má»i nà ng Ä‘i ăn cÆ¡m tối, nà ng cÅ©ng đã gá»i Ä‘iện thoại báo cho mẹ biết trước rồi. Thế nhưng, tuy rằng con hẽm đầy nhóc khách bá»™ hà nh qua lại, tuy rằng trên đưá»ng xe chạy như nước chảy, thế nhưng nà ng lại không há» nhìn thấy bóng dáng cá»§a Mạnh Thiá»u. Äứng ở đầu con hẻm, nà ng do dá»±, bất an, chỠđợi, đưa mắt nhìn quanh nhìn quất. Mạnh Thiá»u, nếu như anh còn không đến đúng hẹn, em sẽ không bao giá» thèm nói đến anh nữa! Nà ng nghÄ© ngợi, không ngừng nhìn và o chiếc đồng hồ trên tay, trong năm phút, nà ng đã nhìn và o chiếc đồng hồ Ãt nhất là ba lần, Mạnh Thiá»u vẫn chưa thấy xuất hiện.
Có má»™t luồng hương thÆ¡m nồng nặc, xen lẫn vá»›i mùi son phấn, xông thẳng và o mÅ©i nà ng, nà ng bất giác đưa mắt nhìn vá» hướng mùi hương đó, đôi mắt nà ng Ä‘áºp ngay và o má»™t khuôn mặt trông đầy nét quen thuá»™c, má»™t ngưá»i đà n bà trung niên quý phái, đôi mắt to tròn, đôi lông mi dà y đặc, sá»a soạn tháºt diêm dúa. Nhất định là bà ta phải rất già u, trong lòng Uyển Lan mÆ¡ hồ nghÄ© ngợi, vì tuy rằng chỉ má»›i đầu mùa Thu, trên vai bà ta đã khoác chiếc áo choà ng thá»i trang mà u café sữa có cổ viá»n bằng loại lông chồn. Ngưá»i đà n bà nà y là ai nhỉ? Sao mà gương mặt lại có nét quen thuá»™c như thế nà y, nà ng còn Ä‘ang suy nghÄ©, ngưá»i đà n bà đó đã á»ng ẹo bước tá»›i bên nà ng. Ngưá»i đà n bà cất tiếng nói:
- Còn nhớ bác không? Uyển Lan?
Uyển Lan? Sao bà ta lại biết tên cá»§a mình nhỉ? Nà ng mở to đôi mắt, vắt hết óc ra để suy nghÄ©, đúng váºy, nhất định là nà ng đã từng gặp ngưá»i đà n bà nà y, tuy nhiên nà ng lại không nhá»› ra là mình đã gặp bà ta ở đâu!
Nà ng trả lá»i, nhìn thẳng và o bà ta, nói thà nh tháºt:
- Dạ, thưa cháu không nhớ, xin lỗi bác là ai?
Ngưá»i đà n bà đó mỉm cưá»i, không hiểu tại sao, nụ cưá»i cá»§a bà ta có vẻ rất yếu á»›t, rất ngượng ngáºp, rất sợ sệt, lại có cả má»™t sá»± căng thẳng và lo lắng nà o đó tháºt kỳ lạ, bà ta tiếp lá»i nà ng:
- Bác có đến nhà cháu, cháu quên rồi sao? Bác là bác Niên đây, có một buổi tối, bác và bác trai có đến thăm nhà cháu đấy!
á»’! Nà ng sá»±c nhá»› lại, cái ngưá»i đà n bà vô duyên kỳ cục, đã nắm tay nắm chân nà ng nói bô lô ba la đêm đó! Nà ng nà o có nhá»› gì đến bà ta nữa đâu, sá»± tháºt thì, bạn bè cá»§a cha mẹ, ngoà i má»™t và i ngưá»i rất quen thuá»™c, như cha mẹ cá»§a Hữu Phong, nà ng gần như không há» có ý tiếp xúc vá»›i há», nà ng vẫn thưá»ng cảm thấy những ngưá»i đó vá»›i nà ng là cả hai thá»i đại cách biệt nhau, ở hai hà nh tinh cách xa nhau. DÄ© nhiên, cha mẹ là má»™t ngoại lệ, cha và mẹ là hai ngưá»i tốt nhất thế giá»›i nà y, là báºc trưởng thượng cởi mở nhất, và cÅ©ng hiểu biết nhất cõi Ä‘á»i nà y! Thế nhưng, cái bà bác Niên nà y là má»™t nhân váºt như thế nà o váºy nhỉ?
- Dạ, thưa bác ạ!
Vì lá»… phép, nà ng miá»…n cưỡng cất tiếng chà o bà ta má»™t tiếng, ánh mắt vẫn liếc nhìn vá» phÃa đầu đưá»ng, tháºt là bá»±c bá»™i! Mạnh Thiá»u chết đâu mất tiêu rồi?
Cái bà "bác Niên" đó lại nắm lấy tay nà ng nữa rồi, nà ng tháºt sá»± không thÃch ai nắm tay mình cả, nhất là , nà ng không há» có tâm trà đâu để ứng phó vá»›i bà bác nà y, tâm trà nà ng hoà n toà n hướng vá» Mạnh Thiá»u, không ngá» bà bác Niên nà y lại chăm chú nghiên cứu "bà n tay" cá»§a nà ng, bà ta xuýt xoa:
- Uyển Lan, xem nà y! Bà n tay cá»§a cháu nhá» nhắn, trắng trẻo như thế nà y, tháºt là xinh đẹp biết mấy! Uyển Lan...
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn nà ng, trong giá»ng nói có pha lẫn nét run run xúc động như thế nà o đó:
- ... Cháu đi là m cho tỠtạp chà nà y đấy hả?
- Dạ!
- Mỗi ngà y phải là m tám tiếng đồng hồ à ?
- Dạ!
- Công việc là m có cực khổ lắm không?
- Cũng được!
- Có muốn bác giá»›i thiệu cho cháu má»™t công việc khác, có thể rất nhẹ nhà ng, tiá»n lương cÅ©ng rất khá, bác trai có mấy công ty rất lá»›n, bác nói vá»›i bác trai sắp xếp cho cháu má»™t công việc là m tháºt tốt, không cần phải tá»›i sở là m việc, cháu chịu không?
Nà ng vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy kỳ lạ:
- Thưa bác, trên cõi Ä‘á»i nà y là m gì có chuyện gì kỳ lạ đến như thế? Lãnh lương mà không Ä‘i là m việc? Không! Cám Æ¡n bác, cháu rất vừa ý vá»›i công việc là m cá»§a mình hiện nay, cháu cÅ©ng không muốn đổi nghá».
Bà bác Niên đó có vẻ bồn chồn, có vẻ cuống quýt, bà ta vẫn nắm chặt lấy tay nà ng, không chịu buông:
- Như váºy, cháu đến nhà bác chÆ¡i nhé, chịu không?
Äôi chân mà y nà ng nhướng cao lên:
- Bây giỠà ? Xin lỗi bác, không được, cháu còn có việc khác phải là m!
Nà ng lại định rút bà n tay mình ra. Ngưá»i đà n bà đó nắm ghịt lấy tay nà ng, đột nhiên, như phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u gì má»›i lạ, bà ta kêu lên:
- Uyển Lan, xem nà y, xem nà y! Những ngón tay cháu xinh đẹp như thế nà y, váºy mà không Ä‘eo chiếc nhẫn nà o cả!...
Bà ta cuống cuồng lá»™t từ ngón tay mình ra má»™t chiếc nhẫn hồng ngá»c có nạm kim cương chung quanh, tròng ngay và o ngón tay nà ng không chút do dá»±:
- Coi như đây là quà ra mắt của bác cho cháu! Lần trước ở nhà cháu, bác đã định cho cháu rồi, thế nhưng, cháu lại chạy lên lầu mất biệt. Một đứa con gái xinh đẹp, cần phải có chút đồ trang sức. Lần sau, bác sẽ mua thêm cho cháu một và i món khác...
Uyển Lan kinh hoà ng thất sắc, nà ng vội và ng lột chiếc nhẫn ra, nhét trở và o tay bà ta, miệng nà ng kêu lên hoảng hốt:
- Æ .. Æ¡..., thế nà y là thế nà o? Bác Niên, bác là m gì váºy? Tại sao cháu lại phải nháºn chiếc nhẫn nà y cá»§a bác là m gì? Bác... bác... bác là m cái khỉ gì váºy? Æ , Æ¡, bác Niên, bác đừng nên lôi lôi kéo kéo như thế nà y, cháu không bao giá» nháºn quà tặng cá»§a ngưá»i khác đâu, bác quen biết vá»›i mẹ cháu, dÄ© nhiên bác phải biết sá»± giáo dục cá»§a gia đình cháu, cháu mà nháºn món quà nà y mẹ cháu sẽ mắng chết! Æ , Æ¡, bác là m gì váºy?...
Nà ng dùng sức rút tay mình ra khá»i tay ngưá»i đà n bà đó, gương mặt đỠbừng lên. Tháºt là vô duyên kỳ cục hết sức! Ngưá»i đà n bà nà y thế nà o cÅ©ng phải có bệnh thần kinh! Bà bác Niên cầm chiếc nhẫn, đứng chết trân ở đó, ánh mắt bà ta hiện lên má»™t thoáng thê lương, gương mặt bà ta gần như có nét van nà i:
- Mẹ cháu sẽ không mắng cháu đâu... chỉ cần cháu nói là của bác Niên tặng, nhất định mẹ cháu sẽ không mắng cháu đâu...
Nà ng kêu lên bực bội:
- Cho dù mẹ có mắng cháu hay không, cháu cÅ©ng không thể nháºn! Tại sao tá»± dưng cháu lại phải nháºn quà tặng cá»§a bác là m gì chứ?...
Bà bác Niên đó còn định nói thêm, may sao, Mạnh Thiá»u đã kịp thá»i xuất hiện, phá vỡ Ä‘i tình trạng ngượng ngáºp đó, chà ng chạy à o tá»›i bên nà ng, mồ hôi nhá» giá»t trên trán, miệng chà ng mở to ra, vừa cưá»i toe toét, vừa thở hổn hển, vừa xin lá»—i lia lịa:
- Xin lá»—i em, Uyển Lan, anh đến hÆ¡i trá»…! Em biết, bây giá» là giá» tan sở, xe buýt đông nghẹt những ngưá»i! Ba chuyến xe chạy ngang qua không thèm ngừng lại, anh giáºn quá, bèn chạy bá»™ đến đây luôn!
Uyển Lan thừa cơ hội tránh đi bà "bác Niên" đó:
- Chà o bác! Cháu có việc phải Ä‘i ngay bây giá»!
Nà ng đưa tay chụp lấy Mạnh Thiá»u, kéo chà ng xông thẳng vá» phÃa trước như chạy giặc, bá» bà "bác Niên" kia lại phÃa sau lưng. Mạnh Thiá»u vẫn còn thở hà o hển, bị nà ng kéo chạy Ä‘i xồng xá»™c vá» phÃa trước, không biết ất giáp gì, vẫn ngoan ngoãn chạy theo, được má»™t đỗi khá xa, Uyển Lan má»›i bước cháºm lại. CÅ©ng không nói rõ chuyện gì đã xảy ra, nà ng cất tiếng mắng ngay cho Mạnh Thiá»u má»™t tráºn:
- Tại sao anh lại đến trá»… như váºy? Hẹn giỠđà ng hoà ng rồi, tại sao anh lại đến trá»… hẹn chứ? Äể em đứng giữa đưá»ng giữa xá chá» anh như váºy, là nghÄ©a lý gì chứ? Anh tưởng là anh quý phái lắm, anh hùng lắm, hay ho lắm sao?
Mạnh Thiá»u nhÃu đôi chân mà y lại, nói:
- Ê, ê, sao váºy? Uyển Lan? Ban nãy vừa má»›i đến là anh đã xin lá»—i em rồi mà ! Em có muốn trách, thì nên trách là anh quá nghèo, lần sau, khi lãnh tiá»n thưởng cuối năm, nhất định là anh sẽ mua má»™t chiếc xe gắn máy, Ä‘i Ä‘i lại lại cÅ©ng dá»… dà ng, khá»i phải đón xe buýt lắm lúc bá»±c cả mình!
Giá»ng cá»§a nà ng dịu lại má»™t chút:
- Tại sao không gá»i taxi?
- Chỉ có ba trạm xe, taxi không chịu đi, anh có cách nà o khác bây gi�
Mạnh Thiá»u mở to đôi mắt, nhìn nà ng trừng trừng, má»™t nhúm tóc ướt đẫm mồ hôi, bệt ngay trên trán, hai hà ng chân mà y bất kham, chau và o nhau theo thói quen ở ngay phÃa trên sóng mÅ©i, hÆ¡i thở vẫn còn phì phà o, gương mặt vẫn còn đỠá»ng. Uyển Lan nhìn thấy bá»™ vó xốc xếch, đáng tá»™i cá»§a chà ng như thế, nà ng không nhịn được, buá»™t miệng cưá»i "phì" ra má»™t tiếng.
Mạnh Thiá»u thở ra má»™t hÆ¡i dà i:
- á»’! Uyển Lan, em là cô con gái khó chìu chuá»™ng nhất thế giá»›i nà y, má»™t lúc lại nổi giáºn, má»™t lúc lại cưá»i lên, anh tháºt sá»± không biết phải là m sao vá»›i em!
Uyển Lan bỉu môi nói:
- Khó chìu chuộng, thì anh đừng nên chìu chuộng là m gì!
Chà ng đứng dừng lại, nhìn nà ng trừng trừng.
Nà ng mặc chiếc áo khoác ngoà i bằng vải jean, quần jean, mái tóc dà i rẽ ngôi giữa, xá»a thẳng xuống hai bá» vai, gương mặt nà ng mang đầy nét hóm hỉnh, lại đầy nét bướng bỉnh, đôi môi vảnh lên cong cá»›n, trông tháºt quyến rÅ©. Äôi mắt sáng long lanh đó, mang theo má»™t chút nÅ©ng nịu, lại chứa đựng má»™t chút giáºn dá»—i, trông lại cà ng quyến rÅ© hÆ¡n nữa. Chà ng lại thở ra má»™t hÆ¡i dà i. Nà ng há»i:
- Tại sao mà lại thở dà i hoà i váºy?
Chà ng nói tháºt thấp giá»ng:
- Tại vì... tại vì... tại vì anh muốn hôn em.
Äôi chân mà y nà ng nhướng cao lên:
- Bây giỠà ?
- Äúng váºy!
- Anh đừng có là m báºy!
Bá»n há» Ä‘ang Ä‘i tá»›i dưới mái hiên cá»§a má»™t tòa building má»›i xây xong, bóng mát cá»§a mái hiên phá»§ trùm lấy há». Äá»™t nhiên, chà ng cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên đôi môi nà ng má»™t cái nhanh như chá»›p. Nà ng giáºt mình kinh hoảng, nói cuống cuồng:
- Anh điên rồi à ?
Chà ng đưa tay dìu lấy nà ng, nói:
- Anh không có cách nà o khác, tÃnh anh là như thế, nghÄ© gì là m nấy. Vá»›i lại, cÅ©ng tại em mà thôi!
Nà ng không hiểu:
- Tại em cái gì?
- Em quyến rũ anh hôn em.
Nà ng vừa giáºn dữ vừa buồn cưá»i:
- Em quyến rũ anh à ? Anh mới đúng là kỳ cục, vô duyên.
Äôi mắt Mạnh Thiá»u nhìn nà ng sôi nổi:
- Sao lại không phải là em quyến rÅ© anh? Äôi mắt em long lanh ướt át, chiếc miệng em Ä‘o đỠmá»ng má»m, nụ cưá»i em như máºt ngá»t, thanh âm em nhẹ như ru, vóc dáng em vô cùng xinh xắn, dá»… thương, nếu như anh không muốn hôn em, thì anh không phải là đà n ông nữa!
Nà ng kinh ngạc, dáºm dáºm chân, nói:
- Ồ! Anh... không biết tại sao em lại gặp phải anh!... Cũng tại trái banh da tai hại kia!...
Nà ng cúi đầu xuống nói lẩm bẩm. Chà ng ôm lấy nà ng chặt hÆ¡n, cưá»i toe toét:
- Äể anh nói cho em nghe má»™t chuyện nhé! Suốt cả cuá»™c Ä‘á»i anh, chưa bao giá» anh biết Æ¡n má»™t thứ gì bằng biết Æ¡n trái banh da đó. Nếu như không sợ ngưá»i khác cho rằng anh Ä‘iên, nhất định là anh sẽ láºp bà n thá» trái banh đó ngay!
Nà ng lại cưá»i nữa.
Chà ng trừng mắt nhìn nà ng. Trong đáy mắt lại nhảy múa hai đốm lá»a sôi nổi, nhiệt tình.
- Sao mà em thÃch cưá»i đến thế, má»—i lần em cưá»i như váºy, là anh lại muốn hôn em!
- Ui cha! Äừng có là m báºy nữa nha!
Nà ng co chân phóng chạy vá» phÃa trước. Chà ng rượt theo nà ng, hai ngưá»i bắt đầu Ä‘i đà ng hoà ng vá» phÃa trước. Chà ng sá»±c nhá»› ra:
- Ngưá»i đà n bà lúc nãy là ai váºy? Là m gì mà lôi lôi kéo kéo em giữa đưá»ng thế kia?
Uyển Lan chau đôi chân mà y lại, nà ng nói:
- Không biết bà khùng nà o đâu! Bạn cá»§a mẹ em, bác Niên gì đó, tình cá» gặp nhau giữa đưá»ng, bà ta cứ nằng nặc đòi tặng em chiếc nhẫn hồng ngá»c Ä‘ang Ä‘eo trên tay, trên Ä‘á»i nà y là m gì có chuyện kỳ cục đến như thế? Chắc hẳn là bà ta quá thừa tiá»n bạc, không có chá»— để dùng! Tháºt tình, không biết sao mà mẹ em lại quen biết vá»›i loại bạn như thế!
Mạnh Thiá»u nhìn nà ng tháºt sâu, tháºt sâu, chà ng nói má»™t cách từ tốn:
- Cái bà bác Niên đó của em... bà ta khoảng bao nhiêu tuổi rồi?
- Chắc là khoảng tuổi với mẹ em chăng? Còn cái ông bác trai thì già lắm!
- Nhà của hỠcó... con trai không?
- Là m sao em biết được nhà của hỠcó con trai hay không?
Uyển Lan nói, nà ng dùng chân đá má»™t hòn sá»i nhá» Ä‘i tháºt xa, tháºt xa. Chà ng nói:
- Không được đá mấy viên sá»i đó!
- Tại sao?
- Lỡ mà đá lên đầu ngưá»i khác, chưa biết chừng lại là m cho anh có thêm má»™t tình địch nữa rồi sao?
Uyển Lan lại muốn cưá»i. Ãnh mắt nà ng long lanh sáng rá»±c:
- Anh... tháºt là ! Anh chỉ giá»i tà i chá»c cho em cưá»i, rồi lại nói là em quyến rÅ© anh!
Mạnh Thiá»u xiết chặt vòng tay ngang eo nà ng:
- Uyển Lan, nghe anh nói đây, cái bà bác Niên gì đó của em đấy, tốt nhất là em nên tránh cho xa ra!
- Sao váºy? Anh cÅ©ng cảm thấy rằng bà ta có bệnh thần kinh chăng?
Mạnh Thiá»u cà ng siết nà ng chặt hÆ¡n nữa:
- Không! Anh Ä‘oán là bà ta có thằng con trai! Anh Ä‘oán là bà ta Ä‘ang Ä‘i tìm con dâu, anh Ä‘oán là bà ta thuá»™c vá» loại đà n bà muốn là là m cho bằng được, không cần suy nghÄ©, anh còn Ä‘oán là bà ta Ä‘ang định chiêu dụ ngưá»i yêu cá»§a anh!
Uyển Lan kêu lên như vỡ lẽ ra:
- Ui chao Æ¡i! Anh nói như thế, cÅ©ng có lý lắm đấy! Thảo nà o mà vừa gặp em, là bà ta đã bình phẩm từ đầu đến chân! Tuy nhiên, là m sao mà lại có ngưá»i ngu đến như thế được chứ? Bây giá» là thá»i đại gì rồi, mà bà ta còn tÃnh toán đến chuyện vâng lệnh cha mẹ, lấy nhau theo mai mối nữa chứ! Thằng con trai nà o đó cá»§a bà ta, em nà o có biết mặt mÅ©i ra sao đâu!
Mạnh Thiá»u hừ nhẹ má»™t tiếng bằng giá»ng mÅ©i:
- Giúp anh một chuyện được không?
- Chuyện gì?
- Äừng có rước lấy rắc rối và o ngưá»i nữa! Em có má»™t ngưá»i bạn thá»i thÆ¡ ấu đã là má»™t chuyện là m cho anh thất Ä‘iên bát đảo rồi, đừng nên từ đâu lại chui ra má»™t anh chà ng theo lá»i hôn ước nữa đó nhé!
Uyển Lan liếc nhìn chà ng, nói:
- Bá»™ anh tưởng em thÃch rắc rối lắm sao? Những thứ rắc rối đó Ä‘á»u là do tá»± nó tìm đến đó kìa!
Mạnh Thiá»u cÅ©ng liếc mắt nhìn nà ng, là m ra vẻ nhẹ nhà ng, há»i:
- Như váºy, cái anh chà ng bạn thá»i thÆ¡ ấu cá»§a em bây giá» ra sao rồi? Em có còn liên lạc vá»›i hắn ta không? Hắn ta đã biết thân biết pháºn cá»§a mình chưa? Hắn ta đã chịu buông em ra chưa? Hắn ta đã biết sá»± có mặt cá»§a anh chưa?
Uyá»n Lan cúi đầu xuống nhìn và o những khoảng gạch đỠdưới đất, nà ng im lặng.
- Tại sao lại không nói chuyện?
Uyển Lan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và o mắt chà ng, nói một cách thẳng thắn và nghiêm túc:
- Anh ấy biết là có anh, thế nhưng, anh ấy không há» nghÄ© đến chuyện buông em ra! Nhà em và nhà anh ấy là chá»— quen biết lâu năm, muốn tuyệt giao là chuyện không thể nà o có được! Vả lại, anh ấy là má»™t ngưá»i rất tốt, không chỉ là má»™t ngưá»i bạn tốt, mà anh ấy còn là má»™t ngưá»i anh tốt, em không thể nà o vì anh, mà tuyệt giao vá»›i anh ấy được! Cái lý do đó không thể nà o đứng vững được!
Chà ng trừng mắt nhìn nà ng, sau đó, cúi đầu xuống, chà ng bước những bước chân tháºt nhanh, nà ng Ä‘i theo bên chà ng, gần như bước không kịp những bước chân chà ng. Chà ng cắn chặt răng, bước những bước chân gấp rút, bá»±c bá»™i, Ä‘i má»™t khoảng tháºt xa, đột nhiên chà ng dừng chân lại, quay ngưá»i sang chụp ngay bá» vai nà ng, chà ng dùng ánh mắt nẩy lá»a, giáºn dữ và cương quyết, nhìn tháºt sâu, tháºt thẳng và o mắt nà ng, nói bằng má»™t giá»ng chắc nịch:
- Äiá»u nà y không thể được!
Uyển Lan há»i bằng má»™t giá»ng ngây thÆ¡:
- Cái gì không thể được?
Chà ng nói bằng má»™t giá»ng ra lệnh:
- Em phải cắt đứt má»i sá»± liên lạc vá»›i hắn! Anh không thể cho phép sá»± tồn tại cá»§a hắn! Anh không thể! Uyển Lan, nếu như em hiểu anh, nếu như em xem trá»ng cái tình cảm cá»§a anh đối vá»›i em, em phải tuyệt giao vá»›i hắn ta!
Nà ng kêu lên:
- Mạnh Thiá»u! Sao mà anh ngang tà ng quá váºy?
Chà ng nghiến răng nghiến lợi:
- Äúng váºy! Anh là má»™t ngưá»i ngang tà ng! Vá» phương diện tình cảm, anh Ãch ká»·, anh độc chiếm, anh không thể nà o cho phép má»™t ngưá»i nà o khác cùng anh chia xẻ em, em nói anh không biết chuyện cÅ©ng được, em nói anh không biết suy nghÄ© cÅ©ng được, nói như thế nà o Ä‘i nữa, anh cÅ©ng không thể cho phép em liên lạc qua lại vá»›i hắn!
Nà ng cảm thấy nổi nóng lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn chà ng:
- Anh không thể cho phép? Anh có tư cách gì mà không cho phép? Em chơi với bạn, cần phải có sự phê chuẩn của anh sao?
Chà ng kêu lên nóng nảy:
- Äúng váºy! Tại vì em là cá»§a anh!
- Ai nói em là của anh?
- Anh nói!
Bá»n hỠđứng trên lỠđưá»ng, cả hai Ä‘á»u vô cùng kÃch động, hai đôi mắt nhìn nhau, long lanh lá»a giáºn, cả hai ngưá»i cùng đỠbừng mặt, hÆ¡i thở cá»§a cả hai Ä‘á»u gấp rút, như hai con gà chá»i, Ä‘ang vểnh lông sừng cánh chuẩn bị đá nhau, lạnh lùng đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, Uyển Lan hất mái tóc dà i cá»§a mình ra phÃa sau lưng, quay ngưá»i Ä‘i trở ngược lại vá» phÃa sau, má»™t mặt nói:
- Anh là một bạo chúa ngang tà ng không chịu được!
Chà ng đưa tay chụp ngay lấy nà ng, la lên:
- Không được đi!
Nà ng cũng la lên:
- Tại sao không được Ä‘i? Anh chẳng qua chỉ là má»™t ngưá»i bạn cá»§a em, thế mà anh đã muốn thao túng hết tất cả má»i sinh hoạt cá»§a em! Anh nghÄ© anh là cái gì? Là chúa tể cá»§a em, là thượng đế cá»§a em chăng? Em nói cho anh nghe, suốt cuá»™c Ä‘á»i em ung dung nhà n nhã như má»™t áng mây, em không chịu má»™t sá»± câu thúc nà o hết, em là má»™t ngưá»i tá»± do tá»± tại! Em không chịu được sá»± thống trị như má»™t bạo chúa cá»§a anh! Em nói cho anh nghe, không ai có thể bó buá»™c em, không ai có thể thống trị em, không ai có thể quản thúc em, anh biết không? Anh hiểu không? Anh hiểu không? Anh hiểu không?
Nà ng la lên một thôi một hồi.
- Em la xong rồi chưa?
Chà ng há»i nà ng bằng má»™t giá»ng âm u, đưa tay kéo nà ng và o má»™t góc phố không ngưá»i, vì đã có khách bá»™ hà nh đưa mắt tò mò nhìn há».
- La xong rồi!
Chà ng nhìn nà ng trừng trừng, trong ánh mắt chứa đựng một sức nóng như thiêu đốt:
- Như váºy, hãy nghe má»™t câu nói cá»§a anh! Không phải anh muốn thống trị em, anh cÅ©ng không muốn quản thúc em, cà ng không muốn là m chúa tể cá»§a em, mà anh chỉ...
Chà ng dừng lại.
Nà ng há»i bằng má»™t giá»ng mÆ¡ hồ, rối loạn:
- Chỉ cái gì?
- Yêu em!
Chà ng buột miệng nói.
Nà ng đứng ở đó, bất động, trong khóe mắt nà ng, từ từ dâng lên má»™t mà n lệ má»ng, sau đó, nà ng hÆ¡i nhẹ lắc lắc đầu, không nói má»™t tiếng nà o, từ từ nhÃch lại gần chà ng. Chà ng láºp tức đưa tay ra, ôm lấy vòng eo thon nhá» cá»§a nà ng tháºt nhanh, để gò má cá»§a mình tá»±a và o má»™t bên mái tóc dà i óng ả cá»§a nà ng, giá»ng chà ng dịu nhẹ, êm ái:
- Uyển Lan, đừng nên trách anh, trên thế giá»›i nà y, không có tình yêu nà o mà không Ãch ká»·.
Nà ng thì thầm:
- Em hiểu rồi. Xin anh cho em thêm má»™t chút thá»i gian...
- Äể là m gì?
- Äể em quen vá»›i chuyện được yêu, há»c cách yêu ngưá»i và cÅ©ng há»c cách trưởng thà nh.
Trong lòng chà ng dáºy lên má»™t thoáng xót xa, thương cảm, chà ng đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc nà ng, nói bằng má»™t giá»ng dịu dà ng và hối lá»—i:
- Xin lá»—i em, Uyển Lan, lẽ ra anh không nên cho em quá nhiá»u gánh nặng như váºy!
Nà ng nói bằng má»™t giá»ng u uẩn, hiểu biết:
- Có thể, bản thân của tình yêu, đã là một gánh nặng rồi.
Chà ng dùng ánh mắt tán thưởng và kinh ngạc nhìn nà ng, chà ng nói:
- Em đã trưởng thà nh rồi!
Nà ng khẽ mỉm miệng cưá»i, tá»±a và o chà ng sát hÆ¡n tà nữa. Nà ng thì thầm:
- Em đói rồi, chúng ta đi đâu ăn cơm tối?
- Äi vá» nhà anh!
Nà ng hÆ¡i giáºt nảy mình, sắc mặt trắng hẳn Ä‘i, thân hình sá»±ng lại. Nà ng nói:
- Em không Ä‘i. Em sợ nhất là gặp ngưá»i lá»›n.
Chà ng nói:
- Nhất định là em phải Ä‘i. Hôm nay mẹ anh thân hà nh nấu nướng, bà là m nhiá»u thức ăn để đãi em lắm, bà gấp rút muốn được nhìn thấy em. Uyển Lan, không sá»›m thì muá»™n gì thì em cÅ©ng phải gặp mẹ anh thôi, phải không? Anh nói cho em nghe, mẹ anh là má»™t ngưá»i mẹ hiá»n từ nhất, độc láºp nhất, có chiá»u sâu nhất, chịu thương chịu khó nhất, và cÅ©ng hiểu anh rõ nhất trên cõi Ä‘á»i nà y, bà không đáng sợ đâu, huống chi, bà đã sẵn sà ng dang rá»™ng hai tay ra, để chỠđón em rồi kia mà .
Uyển Lan chớp chớp mắt:
- Ồ! Nghe anh nói như thế, em lại cà ng sợ hơn nữa.
- Tại sao?
- Em chưa nhìn thấy mẹ anh, thế nhưng, Ãt nhất em cÅ©ng hiểu được má»™t chuyện, là anh rất tôn sùng mẹ anh, có má»™t cuốn tạp chà dà nh cho đà n bà đã từng có má»™t bà i viết rằng, những ngưá»i đà n ông thương yêu mẹ má»™t cách quá cuồng nhiệt, là những ngưá»i tuyệt đối không giao du được, vì há» sẽ yêu cầu ngưá»i bạn gái cá»§a há» cÅ©ng phải giống như mẹ há» váºy, do đó, ồ... anh là má»™t phần tá» nguy hiểm!
Giá»ng nà ng kéo dà i ra. Mạnh Thiá»u cưá»i lên:
- Những luáºn Ä‘iệu kỳ quái cá»§a em cÅ©ng không Ãt đấy nhé! Thôi đừng nên phát biểu những ý nghÄ© kỳ dị đó nữa, đã gần đến nhà anh rồi. Em sẽ láºp tức thấy được mẹ anh ngay thôi, để rồi em xem, mẹ anh có phải là má»™t ngưá»i đà n bà có trình độ nhất, có chiá»u sâu nhất, và đồng thá»i, cÅ©ng thông minh nhất hay không!
Nhà cá»§a Mạnh Thiá»u tá»a lạc trong má»™t con hẽm nhá», là loại chung cư bốn tầng được cất và o khoảng ngưá»i ta má»›i vừa xây loại chung cư ở khu nà y, nhà chà ng ở tầng thứ nhất, căn nhà nà y được mua trả góp bằng những đồng tiá»n cần kiệm, tảo tần cá»§a bà Mạnh từ bao lâu nay. Chưa bước và o nhà , Uyển Lan đã nghe được má»™t loạt âm thanh nhuần nhuyá»…n và tuyệt vá»i phát ra từ những phiếm đà n dương cầm, quấn quýt, cuồn cuá»™n trong không khà chung quanh, phá tan sá»± im lặng cá»§a buổi chiá»u tịch mịch. Uyển Lan không có trình độ cao sâu lắm vỠâm nhạc, ngoà i má»™t số những nhạc khúc thá»i trang thịnh hà nh và má»™t số những bà i dân ca thông dụng ra, nà ng không biết gì thêm vá» những loại nhạc khác, nhất là những loại nhạc hòa tấu, nhạc giao hương, dạ khúc gì gì đó, nà ng không bao giá» hiểu rõ được bà i bản cÅ©ng như tác giả là những ai. Nà ng chỉ cảm nháºn theo trá»±c giác, những tiếng đà n dương cầm đó, nghe tháºt là , tháºt là hay.
Mạnh Thiá»u lấy chìa khóa ra, mở cá»a nhà , cất cao giá»ng gá»i lên má»™t câu:
- Mẹ, tụi con đã vỠrồi!
Tiếng đà n dương cầm ngưng bặt Ä‘i, láºp tức, trước mặt Uyển Lan xuất hiện ngay má»™t ngưá»i đà n bà . Uyển Lan gần như cảm thấy trước mắt mình sáng rá»±c lên, vì thái độ ung dung, khà chất cao quý, gương mặt xinh đẹp cá»§a ngưá»i đà n bà đó, Ä‘á»u là m cho nà ng cảm thấy bất ngá» ngoà i sức tưởng tượng. Tháºt không ngá» rằng mẹ cá»§a Mạnh Thiá»u lại là má»™t ngưá»i đà n bà nhu nhã và trang đà i đến như thế. Bà mặc chiếc áo dà i Thượng Hải mà u xanh lam tay dà i, đầu tóc búi ngược vá» phÃa sau, gương mặt hÆ¡i có chút son phấn tháºt nhạt, trông bà nhã nhặn và quý phái, đồng thá»i gương mặt bà tươi cưá»i chà o đón.
Bà mỉm miệng cưá»i, ánh mắt đảo má»™t vòng từ trên xuống dưới ngưá»i Uyển Lan tháºt nhanh, bà nói:
- á»’, đây là Uyển Lan phải không? Má»—i ngà y bác nghe Thiá»u Thiá»u nói vá» con, nghe đến thuá»™c lòng hết cả. Mau mau và o đây Ä‘i, đợi các con vỠăn cÆ¡m, thức ăn đã nguá»™i lạnh hết rồi!
- Mẹ, tụi con Ä‘i bá»™ vá» nhà , vì váºy mà hÆ¡i trá»… má»™t chút
Mạnh Thiá»u vừa nói, vừa đưa tay ra đẩy nhẹ Uyển Lan, Uyển Lan bị chà ng đẩy má»™t cái, má»›i sá»±c nhá»› ra là mình quên chưa chà o ai cả, nà ng đỠmặt lên, vá»™i và ng cúi đầu xuống chà o bà , miệng thưa:
- Dạ chà o bác ạ!
Bà Mạnh đưa tay kéo nà ng vá» phÃa chiếc ghế salon, nói bằng má»™t giá»ng cởi mở:
- Uyển Lan, để bác nhìn kỹ con xem nà o, quả tháºt mặt mÅ©i cÅ©ng không tệ đấy chứ, trông đẹp hÆ¡n bác tưởng tượng nhiá»u!
Trái tim Uyển Lan cảm thấy nhẹ nhà ng Ä‘i, nà ng bắt đầu nói bô lô ba la không kịp suy nghÄ©, nà ng vừa cưá»i vừa nói má»™t cách ngây thÆ¡:
- Bác cÅ©ng xinh đẹp hÆ¡n con tưởng tượng nhiá»u! Äúng ra là ban nãy con không dám đến đấy chứ, Mạnh Thiá»u nói bác rất nghiêm, con sợ nhất là gặp những ngưá»i lá»›n quá nghiêm túc, thế nhưng, bác không nghiêm chút nà o, bác rất xinh đẹp, những ngưá»i đà n bà đẹp như bác thế nà y, con tháºt không tin được là bác lại có thể sống thá»§ tiết má»™t mình suốt hai mươi năm như thế! Nếu như là con, sá»± cô độc chắc hẳn sẽ là m cho con Ä‘iên lên!
Bà Mạnh hÆ¡i sá»ng ngưá»i ra má»™t chút, nụ cưá»i trên gương mặt bà hÆ¡i sượng lại má»™t giây:
- Uyển Lan, con đang là m ký giả phải không?
- Con Ä‘ang là m ở ban biên táºp, ngà y đầu tiên con Ä‘i phá»ng vấn, đã là m cho thiên hạ bá»±c bá»™i rồi, vì váºy, đà nh phải là m việc ở ban biên táºp thôi!
- Tại sao lại là m cho ngưá»i ta bá»±c bá»™i thế?
- Tại vì con không biết nói những lá»i đãi bôi, dối trá!
Nà ng cởi chiếc áo khoác ngoà i ra, bên trong là chiếc áo thun bó sát ngưá»i. Bà Mạnh nhìn nà ng không chá»›p mắt, không há» bá» qua thân hình phát triển Ä‘á»u đặn, cân đối cá»§a nà ng, và gương mặt mang đầy nét thanh xuân phÆ¡i phá»›i cá»§a nà ng, cùng đôi mắt to Ä‘en lay láy, linh hoạt hÆ¡i quá đáng cá»§a nà ng.
- Chúng ta ăn cơm nhé!
Bà Mạnh nói, quay ngưá»i lại Ä‘i và o nhà bếp. Uyển Lan tá»±a ngưá»i và o cánh tay cá»§a Mạnh Thiá»u, thấp giá»ng há»i:
- Em có cần phải giúp mẹ anh sắp chén, sắp đũa ra không?
Giá»ng nói cá»§a nà ng không được nhá» cho lắm, bà Mạnh quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Uyển Lan Ä‘ang âu yếm lè lưỡi ra vá»›i Mạnh Thiá»u, còn Mạnh Thiá»u thì Ä‘ang nhăn mặt lại trêu nà ng, gương mặt trẻ trung cá»§a nà ng, gần như tá»±a hẳn lên vai cá»§a Mạnh Thiá»u. Bà nói má»™t cách nhạt nhẽo:
- Ồ, con không cần phải giúp bác, bác đoán, ở nhà con, con cũng chẳng có là m công việc nhà đâu!
Uyển Lan thà nh tháºt:
- Dạ, bác nói đúng đấy! Mẹ con thương con quá sức Ä‘i, chuyện gì cÅ©ng chẳng bao giỠđể cho con là m! Có khi con cÅ©ng muốn giúp mẹ con dá»n chén dá»n đũa, nhưng con vẫn thưá»ng hay Ä‘áºp bể đồ, do đó, mẹ con không cho con là m nữa!
Bà Mạnh mỉm má»™t nụ cưá»i miá»…n cưỡng:
- Váºy con cÅ©ng là ngưá»i có phúc đấy nhỉ, sau nà y không biết ai tu mấy kiếp má»›i lấy được con, má»™t ngưá»i quý phái như con, nhất định là không phải là m gì đụng đến móng tay đâu! Cõi Ä‘á»i nà y là như thế đó, ngưá»i có phúc sẽ có ngưá»i hầu hạ há», còn ngưá»i vô phúc thì phải hầu hạ ngưá»i khác!
Trong nhất thá»i, đầu óc Uyển Lan hÆ¡i có má»™t thoáng mÆ¡ hồ, đối vá»›i mấy câu nói cá»§a bà Mạnh, nà ng tháºt sá»± không nắm vững được rõ ý, nà ng không biết bà Mạnh Ä‘ang khen tặng nà ng hay Ä‘ang châm biếm nà ng, cà ng không biết rằng có phải mình đã nói gì sai hay không? Còn Ä‘ang phân vân bất định, Mạnh Thiá»u đã nhảy nhổm ngưá»i lên, chà ng nói bằng má»™t giá»ng cuống quýt xen lẫn bất an:
- Mẹ, để con phụ mẹ!
Bà Mạnh đẩy con trai trở ngược và o phòng khách:
- Äừng, đừng là m như thế! Con trai mà và o nhà bếp là má»™t chuyện không ra gì, huống chi, con còn có má»™t ngưá»i khách yểu Ä‘iệu, má»ng manh cần phải tiếp nữa kia!
Mạnh Thiá»u ngượng ngáºp lùi trở lại, đưa mắt nhìn Uyển Lan má»™t cái tháºt nhanh. Uyển Lan không hiểu, nà ng đưa những ngón tay lên miệng gặm nhấm, trố mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Thiá»u.
Mạnh Thiá»u lại chu chu môi vá» hướng nà ng, rút cuá»™c nà ng cÅ©ng đã hiểu ra rồi, nà ng đứng dáºy, chạy và o nhà bếp. Vừa cưá»i vừa nói vá»›i bà Mạnh:
- Bác, để con giúp bác một tay!
Bà Mạnh lặng lẽ đưa mắt nhìn nà ng, ánh mắt của bà sắc bén và thâm trầm.
- Con có thể giúp được không?
Bà há»i, giá»ng nói cá»§a bà vẫn dịu dà ng, nhá» nhẹ. Uyển Lan đón lấy ánh mắt cá»§a bà Mạnh, đột nhiên, nà ng cảm thấy như mình là má»™t đứa há»c trò nhá», Ä‘ang đứng trước mặt cô giáo chá» khảo thÃ, mà cô giáo đó, lại là má»™t nhân váºt rất lợi hại. Nà ng nói má»™t cách yếu á»›t:
- Con không biết. Bác cứ chỉ con, con có thể là m được gì, thì con sẽ là m thứ ấy!
Bà Mạnh mỉm cưá»i, thế nhưng nụ cưá»i cá»§a bà không được thân thiện cho lắm:
- Con có thể là m được những gì bây giá»? Con có thể ra ngoà i bà n ăn, ngồi chỠở đó, đợi bác dá»n cÆ¡m lên cho con ăn. Số cá»§a con là số phú quý, còn số cá»§a bác là số lao lá»±c.
Giá»ng cá»§a Uyển Lan hÆ¡i có nét run run:
- Bác! Bác... bác nói như thế là có nghĩa gì?
Nụ cưá»i cá»§a bà Mạnh lại cà ng sâu hÆ¡n nữa:
- Sao váºy? Con là khách mà ! Là m sao bác lại có thể để cho khách phải đụng đến móng tay chứ! Huống chi, những chuyện nấu nướng chiên xà o nà y, bác là m đã quen rồi. Con đừng nên đứng ở đây, coi chừng dầu mở văng trúng nhằm đấy! Tốt nhất là con nên ra ngoà i Ä‘i! Ở nhà con là cà nh và ng lá ngá»c, con cưng con chìu, thì khi đến nhà bác, bác là m sao dám là m tình là m tá»™i cho được?
Uyển Lan ngẩng ngưá»i nhìn trừng trừng và o bà Mạnh, má»™t lúc sau, nà ng quay ngưá»i qua, Ä‘i và o phòng khách, chụp lấy chiếc áo khoác ngoà i cá»§a mình Ä‘ang máng trên thà nh ghế, nà ng xông thẳng ra hướng cá»a. Mạnh Thiá»u nhảy dá»±ng lên, rượt theo cấp tốc, chà ng kêu to lên:
- Uyển Lan! Em là m gì váºy?
Uyển Lan quay đầu lại, đôi mắt nà ng đã đong đầy lệ nóng, nà ng nghiến răng nói:
- Từ trước đến nay, em vẫn là má»™t đứa con gái không biết chuyện, cÅ©ng là má»™t đứa con gái rất há»i hợt! Tuy nhiên, em vẫn hiểu được má»™t chuyện, khi mình không được sá»± hoan nghinh cá»§a ngưá»i khác, thì nên Ä‘i cho sá»›m là hay hÆ¡n cả!
Quay ngưá»i lại, nà ng xông thẳng ra cá»a.
Mạnh Thiá»u rượt theo nà ng, miệng kêu to lên:
- Uyển Lan! Uyển Lan! Uyển Lan!
- Thiá»u Thiá»u!...
Bà Mạnh kịp thá»i kêu lên má»™t tiếng, Mạnh Thiá»u quay ngưá»i lại, chà ng tiếp xúc ngay vá»›i gương mặt cá»§a mẹ, đôi chân mà y hÆ¡i chau lại, gương mặt mang đầy nét băn khoăn, rối loạn, mÆ¡ hồ, Ä‘au đớn vì bị tổn thương. Bà nói bằng má»™t giá»ng tháºt tá»™i nghiệp:
- ... Thiá»u Thiá»u, mẹ đã là m gì sái quấy? Sao mà mẹ lại là m cho cô ta pháºt ý váºy? Mẹ má»™t lòng má»™t dạ muốn là m cho cô ta vừa lòng mà , sao cô ta lại phá»§i tay mà đi như thế?
Mạnh Thiá»u đứng ở đó, đối diện vá»›i đôi mắt long lanh lệ cá»§a mẹ, chà ng hoà n toà n ngẩng ngưá»i ra, chết cứng ở đó.
|

17-10-2008, 10:41 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 7
Từ tòa soạn xong việc trở vá» nhà , đã là ná»a đêm rồi.
Mạnh Thiá»u mệt má»i, khổ sở, áo não, thất thiểu trở vá» nhà . Suốt má»™t ngà y nay, chà ng đã thá» liên lạc vá»›i Uyển Lan, thế nhưng, buổi sáng, Uyển Lan là m việc ở tòa soạn, Ä‘iện thoại chà ng hoà n toà n bị từ chối hẳn.
- Cô Uyển Lan Ä‘ang báºn là m việc, không có thì giá» nghe Ä‘iện thoại!
Buổi trưa, ngưá»i ở tòa báo nói:
- Cô Uyển Lan đi đến phòng sắp chữ rồi!
Buổi chiá»u, chà ng chạy há»™c tốc đến tòa soạn tạp chà đó để đón nà ng, má»›i phát giác ra rằng, nà ng đã ra vá» sá»›m hÆ¡n bình thưá»ng.
Suốt buổi tối, chà ng ngồi viết bà i ở tòa soạn, không rút ra được thì giá», thế nhưng, chà ng vẫn đánh hai cú Ä‘iện thoại đến nhà nà ng, ngưá»i bắt Ä‘iện thoại lần nà o cÅ©ng là cái ông anh như thể có cá»±u thù vá»›i chà ng:
- Em gái tôi ấy à ? Nó đi chơi với bạn trai rồi!
Äi chÆ¡i vá»›i bạn trai rồi? Nà ng có thể có bạn trai nà o khác hÆ¡n? DÄ© nhiên là cái anh chà ng bạn trai từ thá»i thÆ¡ ấu chứ còn gì nữa. Chà ng buồn bã cúp Ä‘iện thoại. Suốt cả má»™t buổi tối, hồn phách chà ng váºt vá», tâm tình chà ng bất định, thế nà y là thế nà o chứ? Nếu như chà ng và nà ng cải nhau, nà ng giáºn dữ thì cÅ©ng còn có lý Ä‘i, đà ng nà y, giữa há» không há» có chuyện cải nhau, ngưá»i là m cho nà ng giáºn, là mẹ cá»§a chà ng! Mà mẹ đã có là m gì sai đâu? Mẹ đã tìm đủ má»i cách để là m cho nà ng vừa lòng kia mà , không phải sao? Mẹ không há» cau có vá»›i nà ng, mà cÅ©ng chẳng há» có má»™t lá»i nói nặng, không cho nà ng xuống bếp, dù sao cÅ©ng là vì thương nà ng, chứ nà o có phải khinh khi nà ng đâu! Thế mà nà ng lại phá»§i tay mà đi như thế, lại bướng bỉnh bá» Ä‘i má»™t cách thẳng thừng như thế! Nà ng là cái gì? Mẹ chà ng đã nói đúng, nà ng chẳng qua chỉ là má»™t đứa trẻ được cưng chìu quá mức nên hư. Äứa trẻ, bên tai chà ng lại vang lên giá»ng nói dịu nhẹ cá»§a Uyển Lan:
- Xin anh cho em chút thá»i gian, để em há»c cách được yêu, há»c cách yêu ngưá»i và cÅ©ng há»c cách trưởng thà nh!
á»’! Uyển Lan! Có tiếng thở dà i dâng lên từ táºn dưới đáy lòng chà ng! á»’! Uyển Lan! Nếu như anh có thể yêu em Ãt lại má»™t chút, thì sẽ tốt biết mấy!
Lấy chìa khóa ra, chà ng mở cá»a. Bước chân rón rén và o nhà , chà ng không muốn là m cho mẹ thức giấc. Rất nhiá»u năm nà y, mẹ đã có thói quen thức dáºy rất sá»›m để là m thức ăn Ä‘iểm tâm cho chà ng, cho dù chà ng ăn hay không ăn. Từ lúc chà ng là m việc ở tòa soạn cho đến nay, sinh hoạt cá»§a chà ng Ãt nhiá»u gì cÅ©ng có lúc đảo lá»™n, vì chà ng lúc nà o cÅ©ng đến tòa soạn viết bà i và o buổi tối, sau khi hết giá» là m việc, đôi lúc phải ở lại viết bà i đặc biệt cho đến tá» má» sáng. Chà ng không có cách gì chế ngá»± được giá» giấc thức dáºy cá»§a mình, thế nhưng, mẹ bất kể những Ä‘iá»u đó, lúc nà o bà cÅ©ng cố chấp là m thức ăn sáng cho chà ng, lắm khi chà ng ngá»§ má»™t mạch đến trưa, sau khi thức dáºy, chà ng má»›i phát hiện ra rằng, mẹ vẫn còn ngồi trên bà n ăn kiên nhẫn chá» chà ng thức dáºy, cả má»™t bà n thức ăn nguá»™i lạnh, cả má»™t căn nhà vắng vẻ, tịch mịch, và má»™t ngưá»i mẹ kiên nhẫn, hiá»n từ. Má»™t ngưá»i mẹ hiá»n từ như thế, tại sao chỉ vá»›i và i câu nói ngắn ngá»§i, Uyển Lan lại có thể dá»… dà ng phá»§i tay bá» Ä‘i má»™t cách vô lá»… như thế? Uyển Lan, Uyển Lan, em đã được cưng chìu quá, em bướng bỉnh quá, em ngang tà ng quá, em kiêu hãnh quá, và cÅ©ng không biết tráºt tá»± tôn ti lá»›n nhá» gì hết. Thế nhưng, lúc đầu, những Ä‘iá»u là m cho nà ng hấp dẫn chà ng, không phải là những sá»± bướng bỉnh, ngang tà ng, kiêu hãnh đó cá»§a nà ng hay sao? Mà bây giá», tất cả những ưu Ä‘iểm đã hấp dẫn chà ng đó cá»§a nà ng, lại trở thà nh những khuyết Ä‘iểm là m thà nh sá»± tan vỡ cá»§a hai ngưá»i hay sao?
Äi và o phòng khách, chà ng vẫn còn bị những câu há»i đó khuynh đảo, trong phòng khách không để đèn, chà ng mò mẫm báºt công tắc Ä‘iện, đèn phòng sáng lên, chà ng giáºt nảy mình kinh ngạc, phát giác ra rằng, mẹ vẫn chưa Ä‘i ngá»§, bà đang ngồi trong chiếc ghế salon tối âm u, cuá»™n tròn ở đó, thân hình gầy gò, yếu Ä‘uối cá»§a bà , trông vô cùng sầu khổ. Bị ánh đèn sáng chói mắt, bà hÆ¡i chá»›p chá»›p đôi mi, nhìn trừng trừng và o thằng con trai, trên môi bà hiện lên má»™t nụ cưá»i gượng nhẹ và yếu á»›t.
Chà ng kinh ngạc kêu lên:
- Mẹ! Sao mẹ không và o phòng ngá»§ váºy?
Bà Mạnh ngồi thẳng ngưá»i dáºy, chiếc áo len khoác trên ngưá»i bà tuá»™t xuống, bà kéo chiếc áo len qua đắp lên gối, ánh mắt cá»§a bà nhìn chà ng yêu thương, tá»™i nghiệp, nhưng lại xen lẫn nét hối tiếc, ăn năn, bà nói:
- Thiá»u Thiá»u, con và Uyển Lan đã giảng hòa chưa?
Mạnh Thiá»u ngồi xuống đối diện vá»›i bà , chà ng bất giác đốt lên má»™t Ä‘iếu thuốc, phun ra má»™t hÆ¡i khói, chà ng lặng lẽ lắc lắc đầu, nói bằng má»™t giá»ng buồn bá»±c:
- Cho đến bây giá», con vẫn không hiểu được, tại sao nà ng lại giáºn há»n như váºy?
Bà Mạnh nhìn con trai bằng nét mặt trầm tư, giá»ng nói bà nhá» nhẹ, nhưng cÅ©ng rất rõ rà ng:
- Thiá»u Thiá»u, mẹ đã suy nghÄ© suốt má»™t ngà y nay, tại sao Uyển Lan vừa thấy mẹ đã giáºn dữ như thế, mẹ nghÄ©, chắc hẳn là mẹ đã có Ä‘iá»u gì không tốt, dù sao, đối vá»›i chuyện nà y, mẹ cÅ©ng lấy là m hối tiếc.
Mạnh Thiá»u kinh hoà ng thất sắc:
- Mẹ! Sao mẹ lại nói như thế? Mẹ đã rất hiá»n là nh, dịu dà ng rồi, chỉ tại vì Uyển Lan không biết chuyện mà thôi!
Bà Mạnh nói bằng má»™t giá»ng tháºt bình lặng:
- Không, cÅ©ng không thể trách Uyển Lan được hết. Con thá» tưởng tượng xem, cô ấy có sá»± giáo dục cá»§a gia đình cô ấy, cô ấy trưởng thà nh trong sá»± thương yêu chìu chuá»™ng cá»§a cha mẹ và ngưá»i anh trai, từ nhá», nhất định là cô ấy đã được má»i ngưá»i trong gia đình xem như công chúa. Gia đình chúng ta nghèo quá, Thiá»u Thiá»u, từ lúc cha con mất Ä‘i đến nay, mẹ chỉ có thể táºn hết sức mình để xây dá»±ng cái gia đình nà y, bây giá» con đã Ä‘i là m rồi, chúng ta cÅ©ng đã có thể từ từ khá hÆ¡n lên...
Mạnh Thiá»u bắt đầu cảm thấy khó chịu, thổi ra má»™t cụm khói dà y đặc, nặng ná», chà ng bất giác cất lá»i biện há»™ cho Uyển Lan:
- Mẹ! Uyển Lan tuyệt đối không phải là loại con gái trá»ng phú khinh bần đâu, cha cá»§a nà ng chẳng qua cÅ©ng chỉ là má»™t giáo sư đại há»c, căn nhà há» Ä‘ang ở cÅ©ng là do nhà nước cấp cho mà . Nà ng không há» có má»™t chút quan niệm gì vá» tiá»n bạc cả, có rất nhiá»u lúc, nà ng chỉ là má»™t đứa con nÃt, mẹ ạ! Mẹ đừng thấy nà ng đã hÆ¡n hai mươi tuổi, tháºt sá»±, tÃnh tình nà ng vô cùng trẻ con! Tất cả những táºt xấu cá»§a nà ng, tháºt ra cÅ©ng chỉ vì không đủ chÃnh chắn mà ra!
Bà Mạnh nhìn con trai chăm chú, má»™t lúc sau, bà má»›i nói bằng má»™t giá»ng dè dặt:
- Con có phải là ngưá»i bạn trai duy nhất cá»§a cô ấy không?
Mạnh Thiá»u ngẩng ngưá»i ra, trước mặt mẹ, chà ng không có cách gì nói dối. Chà ng nghÄ© đến anh chà ng bạn trai thá»i thÆ¡ ấu cá»§a nà ng, và nghÄ© đến luôn cả cái ngưá»i có thể ở phÃa đà ng sau bức mà n bà máºt "mai mối" kia.
- Không. Mẹ, con không nghĩ là chỉ có một mình con!
Bà Mạnh nói má»™t cách nghiêm trá»ng:
- Con thấy chưa! Có thể vấn đỠnằm ngay ở đây, con Ä‘ang thà nh tháºt, nhưng cô ta thì chỉ đãi bôi thôi!
Mạnh Thiá»u giáºt nảy mình như thể chạm phải Ä‘iện:
- Mẹ! Mẹ không hiểu, không thể nà o là như thế được, Uyển Lan... nà ng... nà ng...
Chà ng dùng hai tay ôm lấy đầu, không nói tiếp được nữa. Trong khoảnh khắc đó, chà ng cảm thấy sá»± phân tÃch cá»§a mẹ rất có lý.
Bà Mạnh nhìn con trai bằng đôi mắt thâm trầm và thà nh khẩn, bà nói:
- Không phải mẹ muốn nói xấu Uyển Lan, mà mẹ chỉ muốn nhắc nhở con má»™t chuyện, con gái Ä‘á»i bây giá» không đơn giản đâu, mẹ dạy âm nhạc ở trưá»ng Nữ trung há»c suốt hai mươi năm nay, nhìn thấy bá»n con gái má»›i lá»›n lên cÅ©ng đã quá nhiá»u rồi. Con gái mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi, đã biết được cách là m thế nà o để thao túng má»™t lượt hai ba ngưá»i bạn trai. Bao nhiêu năm nay, ti vi và ciné đã dạy cho bá»n con gái hư hết cả...
Bà hơi dừng lại một chút, lại tiếp tục nói:
- ... Con bé Uyển Lan nà y, mẹ vừa nhìn thấy lần đầu tiên, đã cảm thấy cô ta không đơn giản như bá» ngoà i nhìn thấy đâu. Con nói rằng cô ta xuất thân từ má»™t gia đình nhà giáo đứng đắn, cÅ©ng có thể được kể là thuá»™c loại con nhà là nh, nết na, Ä‘oan chÃnh đấy, thế nhưng, con có cảm thấy, những động tác cá» chỉ cá»§a cô ta, cách trang sức cùng thái độ, cho đến cách ăn nói giao tiếp, Ä‘á»u rất há»i hợt, khinh bạc không?
Mạnh Thiá»u giáºt mình, đầu chà ng láºp tức ngẩng lên từ hai lòng bà n tay:
- Mẹ! Không phải nà ng há»i hợt, khinh bạc đâu, mà nà ng chỉ có tÃnh trẻ con thôi! Nà ng thẳng thắn, ngây thÆ¡, bá»™c trá»±c, nghÄ© gì nói nấy, không cần biết có là m pháºt lòng ai hay không? Nà ng là như thế đấy mẹ ạ!
Bà Mạnh nhìn và o con trai chăm chú:
- Äó là do con nhìn ở góc độ nà o mà thôi, phải không? Con nói cô ta há»i hợt, khinh bạc cÅ©ng được, mà nói cô ta trẻ con cÅ©ng được. Tuy nhiên, Thiá»u Thiá»u, có phải con tháºt sá»± thà nh tháºt trong chuyện nà y không?
- Mẹ!
Mạnh Thiá»u khổ sở kêu lên má»™t tiếng, chà ng lại bất giác đốt lên thêm má»™t Ä‘iếu thuốc, sá»± Ä‘au khổ thấy rõ đó đã nói lên hết tất cả sá»± tháºt trong trái tim chà ng, bà Mạnh nhìn con, thở ra má»™t hÆ¡i dà i thưá»n thượt:
- Thiá»u Thiá»u, cô ta là má»™t đứa con gái xem Ä‘á»i là trò chÆ¡i đấy, con ạ! Cô ta không thể nà o chuyên chÃnh vá»›i má»™t mình con đâu, và cô ta cÅ©ng không an pháºn đâu, cà ng không thể là m má»™t ngưá»i vợ hiá»n mẹ tốt đâu! Cá tÃnh bẩm sinh cá»§a cô ta là bất cần Ä‘á»i như thế, là m sao mà con lại thà nh tháºt cho được? Con sẽ phải trả má»™t giá tháºt đắt cho cái phần tình cảm nà y đấy con ạ!
Äúng váºy, Mạnh Thiá»u ngồi ở đó thả từng hÆ¡i khói liên tiếp, trong lòng chà ng mÆ¡ hồ nghÄ© ngợi, đúng váºy, có thể nà ng sẽ không bao giá» an pháºn, có thể nà ng sẽ không thể là m má»™t ngưá»i vợ hiá»n mẹ tốt, nà ng là má»™t áng mây, từ lúc bắt đầu, nà ng đã nói như thế: nà ng là má»™t áng mây tá»± do tá»± tại, không chịu sá»± câu thúc! Mẹ bao giá» cÅ©ng là mẹ, vá»›i kinh nghiệm ở Ä‘á»i bao nhiêu năm nay, sá»± bình phẩm cá»§a bà vá» Uyển Lan không sai mấy đâu! Thế nhưng... thế nhưng... đột nhiên, chà ng kinh hoà ng ngẩng đôi mắt lên, nhìn mẹ khổ sở, van nà i:
- Mẹ, xin mẹ đừng vì sá»± biểu hiện không được tốt cá»§a nà ng lần nà y, mà nảy sinh ra ác cảm vá»›i nà ng! Mẹ, mẹ hãy cho nà ng thêm má»™t cÆ¡ há»™i, để cho nà ng bắt đầu lại từ đầu. Mẹ sẽ thấy rằng, nà ng cÅ©ng có rất nhiá»u ưu Ä‘iểm, có nhiá»u chá»— rất dá»… thương! Mẹ sẽ thÃch nà ng, mẹ, nhất định là thế nà o mẹ cÅ©ng sẽ thÃch nà ng!
Bà Mạnh nói bằng má»™t giá»ng bi ai:
- Vấn đỠkhông phải ở chá»— mẹ có thÃch cô ta hay không, phải không? Vấn đỠlà cô ta có thÃch mẹ hay không! Bây giá» là thá»i đại gì rồi? Chẳng lẽ mẹ chồng còn có quyá»n chá»n lá»±a con dâu hay sao? Chỉ có con dâu có quyá»n chá»n lá»±a mẹ chồng mà thôi con ạ! Con đừng nên phà công phà sức để thuyết phục mẹ, Thiá»u Thiá»u!...
Ãnh mắt cá»§a bà cà ng bi ai hÆ¡n nữa, mang theo má»™t chút sầu khổ, má»™t chút Ä‘au đớn, như thể chịu hẹp để vẹn vẻ đôi bá», bà nói bằng má»™t giá»ng trầm thấp:
- ... Chỉ cần con vui vẻ, chỉ cần con sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i hạnh phúc, nếu như con nhất định không lấy cô ta không được, thì, con hãy dẫn cô ta trở lại má»™t lần nữa, để mẹ xin lá»—i cô ta váºy! Tuy rằng mẹ không biết mình có lá»—i vá»›i cô ta ở chá»— nà o! ÄÆ°á»£c không? Mẹ sẽ xin lá»—i cô ta, được không?
Bà nhìn con trai trừng trừng.
- Ồ, mẹ!...
Mạnh Thiá»u báºt kêu lên má»™t tiếng tháºt to, mồ hôi lạnh từ trên lưng chà ng toát ra, chà ng chú ý nhìn mẹ, ngưá»i mẹ đã khổ nhá»c má»™t Ä‘á»i vì chà ng:
- ... Mẹ, xin mẹ đừng nên nói như thế, đừng bao giỠnói như thế! Con sẽ dẫn nà ng trở lại đây, con sẽ bắt nà ng phải xin lỗi mẹ...
Giá»ng bà Mạnh nói như rên rÄ©:
- Con sẽ không là m được đâu, Thiá»u Thiá»u, cô ta kiêu hãnh và cao quý! Cô ta không há» coi trá»ng mẹ!
Mạnh Thiá»u bị chá»c giáºn lên:
- Nếu như con là m không được! Giữa con và nà ng coi như cũng đã hết!
Thế là , buổi sáng hôm đó, bắt đầu từ lúc bình minh, Mạnh Thiá»u đã ngồi canh trước con hẽm nhà Uyển Lan.
HÆ¡n bảy giá», Uyển Lan xuất hiện, nà ng mặc chiếc áo len loại tròng cổ mà u kem, chiếc quần tây dà i mà u café sá»a, mái tóc nà ng dà i buông xá»a, trên vai Ä‘eo má»™t chiếc túi nhá» bằng vải, dáng Ä‘iệu nà ng vẫn vô cùng ung dung, nhà n nhã. Nà ng không há» có sá»± phiá»n muá»™n sao? Chẳng lẽ nà ng lại không há» phiá»n muá»™n chút nà o cả sao? Trong trái tim tá»± do phóng khoáng đó cá»§a nà ng, chà ng chiếm được bao nhiêu phần? Chà ng nhà o tá»›i chắn ngang mặt nà ng, chà ng gá»i:
- Uyển Lan!
Nà ng đứng dừng lại, ngước mắt nhìn chà ng. Sắc mặt nà ng có chút tiá»u tụy, trong ánh mắt nà ng, lấp lánh má»™t thoáng bướng bỉnh, nà ng há»i:
- Anh muốn gì?
- Anh muốn nói chuyện với em một chút.
Nà ng lạnh lùng như đá:
- Bây giỠem phải đi là m, không có thì giỠnói chuyện với anh!
Chà ng chụp lấy cánh tay nà ng:
- Em gá»i Ä‘iện thoại xin nghỉ má»™t hôm!
Nà ng trừng to đôi mắt:
- Xin nghỉ? Anh muốn Ä‘áºp bể chén cÆ¡m cá»§a em à ? Mà tại sao em lại phải xin nghỉ chứ?
Suốt má»™t đêm không ngá»§, là m cho đôi mắt chà ng chứa đầy những sợi gân máu nhá» li ti, gương mặt cá»§a chà ng trắng bệch và khổ sở. Chà ng nói bằng má»™t giá»ng bướng bỉnh:
- Tại vì anh muốn nói chuyện với em! Em xin nghỉ một hôm đi, Uyển Lan!...
Äôi mắt chà ng nhìn nà ng không chá»›p, giá»ng chà ng trầm xuống, nói thêm má»™t câu:
- ... Van em!
Cái tình cảm mãnh liệt và khổ sở đó cá»§a chà ng là m cho nà ng cảm thấy rối loạn. Không nói thêm má»™t câu nà o, nà ng Ä‘i theo chà ng đến bên trạm Ä‘iện thoại, quay số Ä‘iện thoại cá»§a tá» tạp chÃ.
Xin nghỉ việc xong, nà ng đứng trên đưá»ng, há»i:
- Chúng ta đi đâu đây?
Chà ng suy nghĩ một chút, đưa tay ra vẫy một chiếc taxi:
- Chúng ta đi lên khu quốc gia lâm viên ở Dương Minh Sơn.
Nà ng há»i:
- Bây giỠà ? Trên núi lạnh chết luôn.
Chà ng nói tháºt đơn giản:
- Anh sẽ không để cho em lạnh chết đâu! Chỉ có những chỗ như thế, chúng ta mới có thể nói chuyện một cách đà ng hoà ng mà không bị những thứ khác chi phối.
Nà ng không nói gì nữa. Ngồi và o xe taxi, nà ng chỉ buồn bá»±c đưa bà n tay lên miệng gặm nhắm, những móng tay cá»§a nà ng đã bị gặm trÆ¡ hết cả rồi. Chà ng khẽ liếc nhìn nà ng, sắc mặt nà ng trắng mịn, đôi mi cong vút cá»§a nà ng hÆ¡i nhướng lên, ánh mắt cá»§a nà ng mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, nguyên cả khuôn mặt nà ng, có má»™t thứ tình cảm khuynh đảo, khổ sở nà o đó, như thể ưu tư, như thể hoang mang, không biết phải là m thế nà o cho đúng! Cái thần sắc đó cá»§a nà ng, so vá»›i nét hoạt bát vui vẻ, liến thoắng yêu Ä‘á»i hằng ngà y cá»§a nà ng, trở thà nh má»™t sá»± đối chá»i rõ rà ng. Như váºy, nà ng cÅ©ng có phiá»n muá»™n chăng? Như váºy, nà ng cÅ©ng Ä‘ang Ä‘au khổ chăng? Như váºy, trong lòng nà ng chưa chắc gì đã không có chà ng đâu? NghÄ© đến đây, chà ng bất giác thở ra má»™t hÆ¡i dà i nhè nhẹ, đưa tay ra, chà ng nắm chặc lấy tay nà ng.
Nà ng hÆ¡i chấn động má»™t chút, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoà i cá»a sổ, nhưng không rút bà n tay mình lại.
Xe chạy đến khu lâm viên quốc gia, bá»n há» xuống xe. Bây giá» là buổi sáng, trên núi quả tháºt rất lạnh, huống chi bây giá» trá»i đã và o Thu. Gió thổi lên ngưá»i, mang theo má»™t nét gây gây lạnh buốt xương, những cây tòng cao lá»›n, như vượt lên đến chÃn tầng mây, bốn bá» lạnh tanh, vắng vẻ, không má»™t bóng ngưá»i. Bầu trá»i mang đầy nét âm u, những tầng mây dà y và đặc, như đùn lại trên đỉnh ngá»n cá»§a những cây tòng, ngay cả mà u sắc cá»§a bầu trá»i, cÅ©ng bị che Ä‘i.
Mạnh Thiá»u cởi chiếc áo khoác ngoà i cá»§a mình ra, phá»§ lên vai Uyển Lan, Uyển Lan co rút ngưá»i, cúm rúm kéo chiếc áo và o sát ngưá»i hÆ¡n nữa, nà ng ngước nhìn chà ng, há»i:
- Anh không lạnh sao?
Chà ng há»i lại:
- Em lo chuyện anh bị lạnh hay không lạnh sao?
Uyển Lan nhìn chà ng trừng trừng, đôi mi dà i chá»›p chá»›p, chá»›p chá»›p, chỉ má»™t lúc sau, trong đôi mắt to Ä‘en đó, dần dần bị má»™t lá»›p sương má»ng bao quanh. Mạnh Thiá»u kinh hoảng, chà ng vá»™i và ng kéo ngay nà ng và o lòng. Giá»ng chà ng khản Ä‘i:
- Không được khóc! Anh không chịu được cảnh nhìn thấy em khóc...
Chà ng thì thầm bên tai nà ng:
- ... Tại sao chúng ta lại như thế nà y váºy? Uyển Lan? Anh yêu em, yêu đến Ä‘iên cả ngưá»i lên, vá»›i má»™t tình yêu như váºy, chẳng lẽ vẫn có những bóng Ä‘en âm u che phá»§ hay sao? Tại sao chúng ta lại như thế nà y? Uyển Lan? Có chuyện gì không ổn?
Nà ng nói tháºt thẳng thắn:
- Mẹ của anh!
Chà ng đẩy nà ng xÃch ra khá»i mình, nhìn thẳng và o mắt nà ng, nói từng chữ má»™t:
- Mẹ cá»§a anh là má»™t ngưá»i mẹ nghiêm nghị, và cÅ©ng là má»™t ngưá»i mẹ rất hiá»n từ, bà tuyệt đối không há» có ý là m tổn thương đến em, nếu như bà có lỡ là m cho em cảm thấy bị tổn thương, thì cÅ©ng chỉ là vì vô ý mà thôi, em phải biết chuyện, em phải trưởng thà nh, Uyển Lan. Em hãy vì anh, em hãy vì tình yêu cá»§a chúng ta, đừng nên là m cho má»i sá»± trở nên rắc rối. ÄÆ°á»£c không? Uyển Lan? Mẹ anh không bao giá» là má»™t ngưá»i đà n bà khó khăn, xét nét, bà là má»™t ngưá»i có tâm tÃnh hiá»n lương và nhiệt tình, chỉ cần em đừng nên nổi giáºn bừa bãi, nhất định là bà sẽ yêu em, Uyển Lan ạ!
Uyển Lan nhìn chà ng chăm chú, nghe những lá»i chà ng nói tháºt cẩn tháºn, trong đáy mắt nà ng, có má»™t nét bướng bỉnh tháºt mạnh mẽ, giá»ng nói cá»§a nà ng vô cùng bình tÄ©nh:
- Anh nghe em nói đây, em quả tháºt là có hÆ¡i ấu trÄ©, và quả tháºt là cÅ©ng không được trưởng thà nh, thế nhưng, đối vá»›i việc mình được yêu hay không được yêu, em rất nhạy cảm. Lấy thà dụ mà nói, cái bà bác Niên bá vÆ¡ kỳ cục nà o đó, cho dù động cÆ¡ cá»§a bà ta đối vá»›i em là gì Ä‘i nữa, nhưng em có thể thấy rõ má»™t Ä‘iá»u là , bà ta thÃch em tháºt sá»±. Bác SÆ¡n gái - và cÅ©ng chÃnh là mẹ cá»§a Hữu Phong, bà cÅ©ng thÃch em. Mẹ cá»§a em, Ä‘iá»u nà y khá»i nói, dÄ© nhiên là bà cÅ©ng thÃch em. Thế nhưng, Mạnh Thiá»u, mẹ cá»§a anh, bà không há» thÃch em má»™t mảy may nà o, chẳng những không thÃch em, mà bà còn ghét em nữa.
Mạnh Thiá»u lắc đầu má»™t cách bá»±c bá»™i:
- Nói báºy! Äúng là em được cưng chìu quá nên hư! Những ngưá»i như bà bác Niên, bác SÆ¡n gì đó mà em gặp, Ä‘á»u là những ngưá»i thuá»™c vá» loại ngưá»i thÃch phô trương tình cảm, tÃnh tình cá»§a mẹ anh thâm trầm hÆ¡n, xúc tÃch hÆ¡n, do đó em đã hiểu lầm bà . Huống chi, không phải là anh muốn trách em, nhưng mẹ anh đã là m sai những gì, sao em lại phá»§i áo mà đi như thế?
Uyển Lan mở tháºt to đôi mắt. Nà ng không nói ra được là bà Mạnh đã là m sai những gì, nà ng không nói ra được cái cảm giác bị sỉ nhục, bị ghét bá», bị đối xá» lạnh lùng đó. Nà ng không có cách gì giải thÃch vá»›i Mạnh Thiá»u, hoà n toà n không có cách gì giải thÃch. Thế là , nà ng chỉ biết trừng to đôi mắt, nhìn trừng trừng và o Mạnh Thiá»u.
Mạnh Thiá»u nói má»™t cách đắc thắng:
- Em thấy chưa! ChÃnh em cÅ©ng không nói ra được, phải không? Chẳng qua là vì em nổi tÃnh trẻ con bướng bỉnh lên trong má»™t phút mà thôi, phải không? Mẹ anh nà o có là m chuyện gì có lá»—i vá»›i em đâu, phải không?
Uyển Lan cúi sụp đôi mi xuống thiểu não, nà ng nhặt lên từ trên đất má»™t nhánh tùng khô, đôi bà n tay nà ng mân mê nhánh tùng má»™t cách vô ý thức, giá»ng nà ng tháºt nhẹ:
- Lúc trước, nhà em có nuôi má»™t con mèo mẹ, nó sinh ra má»™t ổ mèo con, những con mèo con đó vô cùng dá»… thương, có má»™t hôm, em đưa tay định sá» và o những con mèo con đó, anh biết... em không há» có ác ý, em chỉ yêu những con mèo con đó. Thế nhưng, bà n tay em vừa đụng đến mình những chú mèo con, con mèo mẹ đã dá»±ng đứng cả lông lên, đưa móng vuốt ra, quà o má»™t lằn tháºt dà i trên tay em, vết trầy rướm máu trên tay em, phải xức thuốc suốt má»™t tháng trá»i má»›i hết.
Nà ng ngẩng đầu lên nhìn chà ng. Chà ng nhìn nà ng chăm chú, há»i:
- Em kể cho anh nghe câu chuyện nà y, là có ý gì?
Nà ng thấp giá»ng nói:
- Mẹ của anh, là m cho em nghĩ đến con mèo mẹ đó. Có thể bà không hỠcó ác ý với em, thế nhưng, rất có thể có một ngà y nà o đó em sẽ bị bà quà o cho bị thương.
Chà ng vừa bá»±c tức vừa buồn cưá»i:
- Hừ! Trà tưởng tượng của em có vẻ hơi quá phong phú rồi đấy. Anh nói cho em nghe, Uyển Lan!...
Chà ng chụp lấy cánh tay nà ng, nhìn tháºt thẳng, tháºt sâu và o mắt nà ng:
- ... Em đã hiểu lầm mẹ anh! Äối vá»›i việc em phá»§i áo mà đi như thế, bà rất buồn, bà rất Ä‘au lòng, bà không há» hiểu được là bà đã là m gì cho em pháºt lòng.
Äôi mắt cá»§a Uyển Lan lại mở to ra nữa:
- Bà hiểu đấy! Mạnh Thiá»u! Bà hiểu rất rõ đấy!
Mạnh Thiá»u nói tháºt lá»›n tiếng, tháºt dứt khoát:
- Bà không hiểu!... Thế nhưng, mẹ anh là má»™t ngưá»i độ lượng và hiá»n từ, bà sẽ tha thứ cho em!
Äôi chân mà y cá»§a Uyển Lan nhướng lên tháºt cao, giá»ng nói cá»§a nà ng bất giác trở nên sắc nhá»n:
- Bà sẽ tha thứ cho em?... Thôi được rồi! Em không cần bà ấy tha thứ hay không tha thứ! Ngưá»i bị tổn thương không phải là bà , mà là em, anh hiểu không? Mạnh Thiá»u! Anh đừng có hồ đồ như thế! Em không cần bà ấy tha thứ, mà cÅ©ng không muốn bà ấy tha thứ, bà không có gì hay ho hết...
Quả nhiên, phản ứng cá»§a nà ng đúng y theo những Ä‘iá»u mẹ đã dá»± liệu! Mạnh Thiá»u không thể không thán phục tà i phán Ä‘oán cá»§a mẹ, và cÅ©ng vì sá»± thán phục nà y, chà ng nảy sinh ra cảm giác bá»±c tức đối vá»›i Uyển Lan tháºt mãnh liệt, chà ng hét to lên giáºn dữ:
- Uyển Lan!
Uyển Lan ngá»› ngưá»i ra, nà ng im bặt. Gương mặt chà ng xanh mét, nghiến răng nói:
- Không được nhục mạ mẹ anh, em nghe không? Bà ở goá suốt hai mươi mấy năm, chịu cá»±c chịu khổ nuôi anh đến ngà y khôn lá»›n, trong thá»i đại hiện nay, những ngưá»i mẹ như thế gần như không thể nà o tìm được, em hiểu không? Bà đã cá»±c khổ suốt hÆ¡n ná»a Ä‘á»i ngưá»i, không phải để đợi bạn gái cá»§a anh đến là m tình là m tá»™i mình, em hiểu không? Huống chi, cho dù thế nà o Ä‘i nữa, chúng ta là những ngưá»i nhá» tuổi, đối vá»›i cha mẹ phải có má»™t sá»± tôn kÃnh tối thiểu, em hiểu không?...
Äôi mắt Uyển Lan mở ra tháºt to, đôi con ngươi trừng lên tháºt tròn, tháºt tròn. Nà ng quay ngưá»i Ä‘i ra hướng ngoà i khu rừng, miệng lẩm bẩm:
- Em hiểu rồi. Anh cần cưới má»™t con búp bê bằng gá»— là m vợ, trên đầu, trên tay, trên chân cá»§a con búp bê gá»— đó Ä‘á»u có cá»™t dây, sợi dây được thao túng trong tay cá»§a mẹ anh, kéo má»™t cái, giáºt má»™t cái, thế nà o rồi má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u sẽ vui vẻ. Anh Ä‘i tìm con búp bê gá»— đó Ä‘i!
Chà ng đưa tay ra chụp ngay lấy nà ng, chà ng kêu lên, thanh âm chứa đầy nét bối rối và tuyệt vá»ng:
- Uyển Lan!... Em giúp anh một tay được không?
Nà ng bất giác đứng dừng lại, há»i:
- Anh muốn em giúp những gì?
Giá»ng chà ng chùng xuống:
- Äến nhà anh, đến xin lá»—i mẹ anh má»™t tiếng!
Nà ng sượng cứng ngưá»i ở đó, đôi môi nà ng mất Ä‘i sắc máu, đôi gò má cÅ©ng trở nên trắng nhợt nhạt, chỉ có đôi con ngươi Ä‘en lay láy, vẫn lấp lánh ánh sáng long lanh.
Nà ng nói bằng má»™t giá»ng ngá» vá»±c:
- Äến nhà anh, đến để xin lá»—i mẹ anh?
Chà ng nói bằng má»™t giá»ng Ä‘au đớn và mong đợi:
- Äúng váºy, nếu như em yêu anh!
Nà ng nhìn chà ng tháºt sâu, tháºt sâu:
- Tình yêu cần phải trả một giá đắt như thế sao? Gồm cả việc phải hy sinh lòng tự ái và sự kiêu hãnh của mình sao?
Chà ng nói bằng má»™t giá»ng buồn bá»±c:
- Äôi lúc phải là như váºy! Bây giá» anh cÅ©ng Ä‘ang hy sinh lòng tá»± ái và sá»± kiêu hãnh cá»§a anh, anh Ä‘ang van xin em!
Nà ng ngá»› ngưá»i ra hết mấy giây, sau đó, nà ng lắc đầu, nói tháºt đơn giản:
- Em không đi!
Chà ng nói như ra lệnh:
- Em nhất định phải đi!
- Em nhất quyết không đi!
Giá»ng chà ng buồn bá»±c:
- Em nhất định rồi chăng?
- Äúng váºy!
- Là m sao cũng không đi à ?
- Äúng váºy! Em nghÄ© không ra lý do em phải xin lá»—i!
- Chỉ vì anh không được sao?
- Không được!
Chà ng không nói thêm nữa, buông nà ng ra, chà ng lùi lại má»™t bên, tá»±a ngưá»i và o má»™t thân cây tòng, ánh mắt chà ng nhìn nà ng trân trối, trừng trừng, san sát, hừng há»±c. Có hai đốm lá»a âm u, Ä‘ang nhảy núa lung linh trong đôi con ngươi chà ng, chà ng nói:
- Em có biết, em là m như thế chẳng khác nà o như tuyên một bản án!
- Cái gì mà tuyên án?
- Äiá»u đó có nghÄ©a là , giữa chúng ta coi như hết rồi!
Giá»ng chà ng trầm thấp, thanh âm chà ng có xen lẫn má»™t chút run rẩy. Nà ng đứng sững sá» nÆ¡i đó, nhìn chà ng trân trối, hết mấy giây, sau đó, nà ng hất đầu lên, mái tóc dà i bay ngược vá» phÃa sau, nà ng quay ngưá»i lại, chạy thẳng ra phÃa ngoà i khu rừng. Chà ng không há» di động, mà chỉ nhìn trừng trừng, nhìn ngá»› ngẩn theo bóng dáng cá»§a nà ng. Trong táºn cùng sâu thẳm cá»§a trái tim chà ng, như có má»™t lưỡi dao, Ä‘ang từ từ, chầm cháºm kéo qua má»™t nhát tháºt dà i, tháºt sâu. Nà ng chạy được và i bước, đột nhiên nhìn thấy mình còn Ä‘ang khoác chiếc áo ngoà i cá»§a chà ng trên vai, nà ng đứng dừng lại, không chịu quay đầu, nà ng kêu, lên giá»ng buồn bá»±c:
- Anh đến đây!
- Là m gì?
- Lấy chiếc áo khoác của anh lại!
Chà ng bước tá»›i hai bước vá» hướng nà ng má»™t cách máy móc, thế là , đột nhiên, nà ng quay đầu lại, cả gương mặt nà ng đầm đìa nước mắt, đôi tròng mắt nà ng đầm đìa những giá»t lệ long lanh, gương mặt nà ng đỠbừng lên, nà ng dáºm chân tháºt mạnh, kêu lên tháºt to:
- Em xui đến táºn mạng má»›i gặp phải anh! Tại sao em lại gặp phải anh là m gì thế nà y? Em vốn sống má»™t cách vui vẻ, sung sướng, không buồn không lo, em có ngưá»i thương ngưá»i yêu, tại sao em lại xui đến táºn mạng như thế nà y, tại sao em lại gặp phải anh mà chi!...
Nước mắt tuông tuông chảy xuống đôi gò má nà ng, nà ng ngả nhà o và o lòng chà ng, khóc nức nở, khóc tức tưởi:
- ... Em chịu thua rồi! Em đi theo anh vỠnhà xin lỗi mẹ anh! Không phải vì em đã sai, mà là vì... em yêu anh!
Nà ng nói bằng má»™t giá»ng vùng vẩy, mê loạn, khuất phục.
Chà ng nhắm đôi mắt lại, cảm thấy đầu óc mình thoáng qua má»™t nổi choáng váng Ä‘iên cuồng cá»§a sá»± vui mừng rá»™n rã, sau đó, nhìn thấy gương mặt chan hòa nước mắt cá»§a nà ng, cái cảm giác thương xót, hối tiếc, Ä‘au đớn lại kéo áºp đến, bao trùm lấy chà ng. Chà ng cúi đầu xuống, bằng trạng thái Ä‘au lòng, cảm kÃch, chà ng ấn chặt đôi môi mình lên đôi môi trắng bệch cá»§a nà ng.
|

17-10-2008, 10:42 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 8
Khi Uyển Lan đến nhà hỠMạnh một lần nữa, đã là buổi tối của ba hôm sau.
Hôm đó là ngà y Mạnh Thiá»u được nghÄ©, chà ng không cần phải Ä‘i là m. Trước đó, chà ng và Uyển Lan đã cùng nhau nghiên cứu rồi lại nghiên cứu, sợ rằng lần gặp gỡ nà y lại cho hai bên có những ấn tượng không tốt vá» nhau, đây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Uyển Lan cố ý là m dáng cho mình.
Sau khi ăn cÆ¡m tối xong, Uyển Lan lấy ra bá»™ y phục trang trá»ng nhất và cÅ©ng nhã nhặn nhất cá»§a mình, đó là chiếc váy đầm mẹ nà ng may cho để chúc mừng nà ng tốt nghiệp ra trưá»ng, thế nhưng nà ng chưa bao giá» mặc lần nà o. Bên trên, là chiếc áo bằng loại lụa má»m mà u và ng non tháºt nhạt, gắn liá»n phÃa bên dưới là chiếc váy dà i cùng má»™t loại vải, chỉ có thêm chiếc nÆ¡ hình cánh bướm mà u café sá»a ở ngang thắt lưng. Mái tóc dà i cá»§a nà ng vẫn để rá»§ hững há», nà ng dùng sợi dây cùng má»™t loại vải vá»›i chiếc nÆ¡ ở thắt lưng, cá»™t tháºt nhẹ lại. Nhìn và o trong gương, nà ng gần như không tá»± nháºn ra mình, mẹ nãy giá» vẫn đứng ở phÃa sau nà ng, lăng xăng giúp nà ng cá»™t thắt lưng, chải lại mái tóc, hình như bà cÅ©ng căng thẳng không kém gì nà ng.
Bà Sâm há»i bằng má»™t giá»ng hÆ¡i lo lắng:
- Uyển Lan, cái tên Mạnh Thiá»u đó, đáng để cho con coi trá»ng như thế sao? Nếu như hắn ta có má»™t ngưá»i mẹ rất khó chịu, thì những ngà y tháng sau nà y cá»§a con, sẽ không dá»… dà ng đâu!
Nà ng nhìn mình trong gương, không biết vì sao, nà ng lại yếu ớt cất tiếng biện hộ cho bà Mạnh:
- Không phải mẹ cá»§a anh ấy khó chịu, mà bà ta là má»™t ngưá»i đà n bà rất tá»™i nghiệp. Mẹ, bà ấy không giống như mẹ, mẹ có ba chìu chuá»™ng, có con và anh Hai thương yêu, cả má»™t Ä‘á»i mẹ gần như không có gì thiếu sót. Niá»m hạnh phúc phải có, mẹ Ä‘á»u đã có hết. Thế nhưng, bác Mạnh, bà ta hai mươi lăm tuổi đã ở goá, bà không có gì hết, chỉ có má»™t mình Mạnh Thiá»u!
Bà Sâm quay ngưá»i nà ng lại, nhìn tỉ mỉ và o gương mặt nà ng, cùng đôi con ngươi mÆ¡ mà ng, trầm tư, có mang má»™t chút ưu sầu cá»§a nà ng, bà nói lẩm bẩm:
- Uyển Lan, mẹ không biết Ä‘iá»u nà y tốt hay là không tốt cho con, con trưởng thà nh rồi!
- Mẹ, con ngưá»i ai cÅ©ng sẽ phải đến lúc trưởng thà nh, có gì là không tốt đâu?
Bà Sâm đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc con gái một cách thương xót:
- Äối vá»›i rất nhiá»u ngưá»i mà nói, trưởng thà nh là má»™t Ä‘iá»u tốt, thế nhưng, đối vá»›i con, chưa chắc. Tại vì, con không còn vui vẻ như lúc trước nữa, những lúc sau nà y, mẹ táºn mắt nhìn thấy con ăn không được, ngá»§ không yên, mẹ táºn mắt nhìn thấy con cứ ngà y má»™t gầy Ä‘i.
Uyển Lan cưá»i tháºt miá»…n cưỡng, nà ng dùng đôi mắt chứa chan tình cảm, nhìn mẹ chăm chú:
- Mẹ, không nghiêm trá»ng đến như thế đâu... Mẹ để con nói cho mẹ nghe, tuy rằng con ăn không được, ngá»§ không yên, tuy rằng con có gầy sút Ä‘i, thế nhưng, con không há» không vui vẻ. Trong lòng con Ä‘ang chứa đựng quá nhiá»u thứ, chúng chiếm chá»— đầy ắp trong con, rất khó giải thÃch được những thứ đó, tóm lại, mẹ, con không còn dám ngạo mạn tuyên bố rằng, con không biết yêu nữa.
Giá»ng cá»§a nà ng trầm thấp, rõ rà ng và êm dịu như mÆ¡.
Bà Săm đưa mắt nhìn con gái tháºt tỉ mỉ:
- Uyển Lan, con không cảm thấy rằng con đã yêu một cách quá điên cuồng hay sao?
- Mẹ, bản thân của tình yêu không phải là đã điên cuồng rồi đó sao?
Bà Sâm nói một cách trầm tư:
- Không hẳn là như váºy. Như mẹ và ba con, chúng ta chưa há» bao giá» Ä‘iên cuồng như thế, mà giống như dòng nước chảy róc rách qua khe suối, không ngừng không nghÄ©, không đứt không rá»i, triá»n miên bất táºn. Uyển Lan, mẹ mong rằng con sẽ giống như mẹ, mẹ mong tình cảm cá»§a con là má»™t dòng sông nhá», lặng lá» trôi chảy và mang đầy ý thÆ¡. Chứ mẹ không mong muốn tình cảm con giống như má»™t ngá»n lá»a to, đốt cháy đến độ trá»i đất đổi mà u. Cái tình cảm cá»§a con và Mạnh Thiá»u, không biết tại vì sao, cứ là m cho mẹ cảm thấy giáºt mình kinh hoảng, Uyển Lan, mẹ tháºt sá»± mong muốn con chá»n Hữu Phong hÆ¡n.
Uyển Lan nhìn mẹ chăm chú hết một lúc:
- Mẹ, mẹ có biết vấn đỠcủa mẹ nằm ở chỗ nà o không?
Bà Sâm hÆ¡i ngá»› ngưá»i ra:
- Vấn đỠcủa mẹ?
Uyển Lan âu yếm dùng hai tay ôm choà ng lấy cổ mẹ, ánh mắt của nà ng dịu dà ng và hiểu biết, nà ng nói nhè nhẹ bên tai mẹ:
- Mẹ, mẹ yêu con quá. Mẹ không biết phải là m sao với con, mẹ cũng giống như con mèo mẹ ở nhà mình lúc trước.
- Sao?
- Ngáºm mấy con mèo nhá», Ä‘i tìm má»™t chá»— nà o tháºt an toà n, để cho mấy chú mèo con được an thân. Thế nhưng, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui, cÅ©ng không thể tìm được má»™t chá»— nà o, có thể cảm thấy là an toà n được hết.
Bà Sâm mỉm miệng cưá»i, bà nói:
- Có thể, má»—i má»™t ngưá»i mẹ trên cõi Ä‘á»i nà y, Ä‘á»u ngá»› ngẩn như váºy cả con ạ!
Nà ng hôn nhẹ lên đôi má cá»§a mẹ, giá»ng nà ng thì thầm:
- Mẹ, mẹ đừng nên ngá»› ngẩn như thế, mẹ nghe con nói. Con yêu Mạnh Thiá»u, yêu vô cùng vô táºn. ChÃnh con cÅ©ng không biết, tại sao lại như thế. Chà ng không giống như Hữu Phong, Hữu Phong thâm trầm, tế nhị, đúng rồi, giống như mẹ nói đó, Hữu Phong giống như má»™t dòng sông nhá». Mạnh Thiá»u thì lại cuồng nhiệt cố chấp, như má»™t tráºn lá»a to. á»’, mẹ, con không thể phù hợp vá»›i sá»± mong đợi cá»§a mẹ, dòng sông nhá» không thể nà o thá»a mãn được cái tình cảm cuồn cuá»™n trong con, con nghÄ©, con cần được đốt cháy.
PhÃa dưới lầu có tiếng chuông reo, bà Sâm nghiêng đầu nghe ngóng:
- Mạnh Thiá»u đến rước con rồi đó, con xuống Ä‘i!
Uyển Lan nói:
- Không, đợi má»™t chút. Äể cho anh ấy nói chuyện vá»›i ba má»™t chút đã. Nếu như con phải Ä‘i qua cái ải cá»§a mẹ anh ấy, dÄ© nhiên anh ấy cÅ©ng cần phải thông qua cái ải cá»§a ba con chứ...
Nà ng hÆ¡i mÄ©m miệng cưá»i, đôi môi nà ng lại hiện lên nét hóm hỉnh thưá»ng ngà y:
- ... Con hy vá»ng là ba sẽ cho anh ấy thi má»™t chút.
Bà Sâm cưá»i há»i:
- Lỡ mà hắn ta thi không Ä‘áºu thì sao?
Ãnh mắt Uyển Lan êm như má»™ng, như mÆ¡:
- á»’, mẹ! Mẹ coi thưá»ng sức phán Ä‘oán cá»§a con quá, anh ấy thế nà o cÅ©ng Ä‘áºu mà !
Bà Sâm thở ra một hơi nhè nhẹ, bà nhìn Uyển Lan chăm chú:
- Con tin tưởng hắn ta đến như váºy sao? Mẹ tháºt sá»± không biết tương lai cá»§a con rồi sẽ ra sao?
- Mẹ là ngưá»i mẹ nhiá»u lo lắng nhất thế giá»›i nà y!
- Lo lắng còn hÆ¡n mẹ cá»§a Mạnh Thiá»u chăng?
Nụ cưá»i biến mất trên đôi môi cá»§a Uyển Lan, nà ng lại đứng trước gương, ngẩn ngÆ¡ ngắm nhìn mình. Cả cuá»™c Ä‘á»i nà ng, gần như không có đêm nà o nà ng đứng soi gương nhiá»u lần như thế nà y. Bà Sâm ngẩn ngÆ¡ đứng nhìn nà ng, ná»—i lo sợ ngấm ngầm trong lòng cứ lan ra, lan ra không ngừng. Má»™t lúc sau, bà buá»™t miệng nói:
- Uyển Lan, tại sao sắc mặt con lại trắng nhợt thế kia?
Nà ng há»i bằng má»™t giá»ng mÆ¡ mà ng:
- Trông con trắng nhợt lắm sao?
- Có thể, con cần phải đánh chút má hồng lên.
Nà ng hốt hoảng:
- á»’, không! Bác Mạnh là má»™t ngưá»i rất thá»§ cá»±u, bà không thÃch con gái là m dáng là m Ä‘iệu má»™t cách quá đáng!
- Và cÅ©ng không thÃch con gái quá xuá» xòa.
- Äúng váºy. Mạnh Thiá»u nói, bà thÃch loại con gái Ä‘oan trang mà nhu nhã.
Bà Sâm yên lặng một lúc, sau đó, bà lắc lắc đầu một cách lo lắng:
- Uyển Lan, con sẽ phải sinh hoạt ở giữa khe hở cá»§a hai thá»i đại. Con không phải thuá»™c vá» loại con gái Ä‘oan trang và nhu nhã, ưu Ä‘iểm cá»§a con là sá»± hà o sảng phóng khoáng, là m sao con có thể bá» Ä‘i cái cá tÃnh nguyên thá»§y cá»§a con, để là m má»™t ngưá»i khác cho được? Uyển Lan, nếu như con tháºt lòng như thế, nếu như con đã say đắm như thế, mẹ cảm thấy rằng, mẹ cần phải Ä‘i gặp bà bác Mạnh đó cá»§a con để nói chuyện má»™t lần má»›i được.
Uyển Lan kinh hoà ng:
- Mẹ! Äừng nên hấp tấp quá, mẹ ạ, chuyện giữa chúng con vẫn chưa đến mức nghiêm trá»ng lắm đâu!...
Nà ng lại chỉnh đốn quần áo, khoác lên ngưá»i chiếc khăn choà ng Ä‘an bằng chỉ Ä‘en có xen kim tuyến, chiếc khăn choà ng đó là cá»§a bác SÆ¡n gái tặng cho nà ng. Nà ng bắt đầu bước ra cá»a, miệng há»i:
- ... Mẹ, trông con đoan trang và nhu nhã không?
Bà Sâm nói một cách thẳng thắn:
- Trông con yếu đuối và tội nghiệp. Con giống như một con chim nhỠbị là m cho kinh hoảng, mẹ chưa bao giỠnhìn thấy con như thế nà y.
Nà ng mÄ©m cưá»i, nụ cưá»i yếu á»›t, gượng gạo:
- á»’! Mẹ là ngưá»i mẹ thương con nhất trên cõi Ä‘á»i nà y, tại vì mẹ yêu con quá, suốt ngà y mẹ cứ sợ con bị thiệt thòi!...
Quay ngưá»i lại, nà ng ôm chầm lấy mẹ, nói nho nhá» bên tai bà :
- ... Mẹ, mẹ chúc là nh cho con đi! Con cảm thấy rằng, đêm nay con rất cần sự chúc là nh!
Nà ng quay ngưá»i lại, nhẹ nhà ng lướt ra khá»i phòng. Bà Sâm đưa mắt nhìn theo bóng dáng cá»§a nà ng khuất dần, đột nhiên bà cảm thấy hai chân mình má»m nhÅ©n ra, bà bất giác ngồi xuống bên thà nh giưá»ng, cảm thấy cả ngưá»i mình như phiêu diêu, yếu Ä‘uối. Bà không biết mình ngồi đã bao lâu, trong trạng thái mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ, bà nghe tiếng Mạnh Thiá»u chà o từ giã ông Sâm, nghe tiếng cánh cá»a trước nhà mở ra rồi đóng lại. Sau đó, có ngưá»i Ä‘i lên lầu, bà quay đầu lại, ông Sâm Ä‘ang bước từng bước lên thang lầu, nhìn thấy bà , ông Sâm Ä‘i và o phòng.
Äôi chân mà y bà hÆ¡i chau lại, há»i:
- Sao? Thằng bé đó được không?
Giá»ng ông Sâm vô cùng nghiêm túc, thẳng thắn:
- Mạnh Thiá»u à ?... Hắn là má»™t thanh niên vô cùng ưu tú, vô cùng xuất sắc.
Bà Sâm thở ra má»™t hÆ¡i dà i như được giải thoát, thế nhưng, bà vẫn há»i thêm má»™t câu:
- So với Hữu Phong thì sao?
- Äó là hai mẫu ngưá»i hoà n toà n khác nhau, Hữu Phong chững chạc hÆ¡n Mạnh Thiá»u, nhưng Mạnh Thiá»u hà o phóng hÆ¡n Hữu Phong. Còn như vấn đỠchiá»u sâu và tà i năng, không có thá»i gian tiếp xúc lâu dà i, rất khó mà có má»™t kết luáºn... Dù sao Ä‘i nữa, Tuệ Trang, em đừng nên lo lắng vá» con quá sức như thế!
Bà n tay ông Sâm đặt lên vai bà . Bà Sâm nhìn chồng:
- Em có thể không lo lắng cho nó được sao? Nó là con của em mà !
Ông Sâm nhìn chầm cháºp và o vợ, nét sầu khổ, ưu tư và đau đớn trong ánh mắt cá»§a bà là m cho ông hoà n toà n ngẩn ngÆ¡.
***
Bên ngoà i, bầu trá»i mang theo má»™t hÆ¡i lạnh gây gây.
Cuối cùng, Uyển Lan cÅ©ng Ä‘i theo Mạnh Thiá»u, đến nhà há» Mạnh má»™t lần nữa.
Äứng phÃa ngoà i cánh cá»a nhà chà ng, Uyển Lan bổng nhiên cảm thấy vô cùng rụt rè, sợ hãi, trong nhà , tiếng đà n dương cầm vẫn vang lên uyển chuyển, réo rắt, Uyển Lan chú ý nghe những thanh âm đó, đột nhiên, nà ng bất giác rùng mình, nà ng đưa tay ra kéo chiếc khăn choà ng chặt thêm chút nữa. Mạnh Thiá»u không há» bá» sót thái độ lo lắng đó cá»§a nà ng, chà ng má»™t mặt mở cá»a, má»™t mặt há»i:
- Em sao váºy? Lạnh à ?
Nà ng thấp giá»ng:
- Không... Mẹ anh đang đà n.
- Mẹ anh đà n như thế nà o?
- Bà đang đà n bà i hát "Ngẫu nhiên" của Từ Chà Ma!
Chà ng không hiểu:
- Thì sao?
Nà ng Ä‘á»c nhè nhẹ:
- Em là má»™t áng mây trá»i,
Äôi khi soi bóng và o Ä‘á»i anh thôi,
Äừng nên cảm thấy bồi hồi,
Cũng đừng sung sướng, mừng vui là m gì!
Chỉ trong thoáng chốc thầm thì,
Em đà biến mất còn gì tăm hơi!
Chà ng ngưng mở cá»a, nhìn nà ng trân trối, chà ng há»i:
- Em cũng tin dị đoan sao?
Nà ng ngẩng đầu lên nhìn nhìn trá»i, đêm nay là đêm mùa Thu, má»™t và i vì sao lạnh lấp lánh, ở phÃa cuối trá»i xa xa, nằm rải rác trên bầu trá»i Ä‘en mênh mông, man mác. Giá»ng nà ng nhẹ như tÆ¡:
- Không! Em không tin dị Ä‘oan, em chỉ Ä‘ang nghÄ©, em vẫn thưá»ng tá»± và mình là má»™t áng mây, hy vá»ng đó không phải là má»™t áng mây Ä‘en!
Chà ng ôm lấy bá» vai nhá» cá»§a nà ng, xiết và o tháºt chặt. Chà ng nhìn tháºt sâu, tháºt sâu và o đôi mắt cá»§a nà ng, giá»ng chà ng thấp hẳn xuống:
- Äừng nên bi quan quá như váºy, được không?... Anh biết, anh Ä‘ang bắt em là m má»™t chuyện mà em không muốn chút nà o, anh xin lá»—i em, Uyển Lan!
Giá»ng nà ng buồn bá»±c:
- Chỉ cần anh biết rằng, tại sao em lại là m là đủ rồi!
Chà ng xiết chặt lấy tay nà ng:
- Anh biết, anh biết rất rõ!
Cá»a mở ra, bá»n há» bước và o. Loại chung cư bốn tầng như thế nà y, phÃa dưới có má»™t khu vưá»n tháºt nhá», bá»n há» Ä‘i băng qua khu vưá»n, Ä‘i và o phòng khách, chắc hẳn là bà Mạnh đã nghe tiếng há» mở cá»a bước và o, thế nhưng bà không dừng tiếng đà n cá»§a mình. Äi và o phòng khách, Uyển Lan đứng tần ngần ở giữa nhà , bị động, e dè, ngại ngùng, im lặng nhìn và o phần lưng cá»§a bà Mạnh Ä‘ang hướng vá» phÃa nà ng, hình như bà Mạnh Ä‘ang để hết tâm hồn và o những nốt nhạc cá»§a bà , bà n tay bà lướt thoăn thoắt trên những phÃm đà n, Ä‘iêu luyện, thuần thục, phát ra má»™t loạt những âm thanh réo rắt tuyệt vá»i. Mãi cho đến khi bà i nhạc chấm dứt, đà n đến nốt nhạc cuối cùng, bà dừng tay lại. Từ từ Ä‘áºy nắp đà n, từ từ quay ngưá»i lại, từ từ ngẩng đầu lên.
Bà nhìn nà ng, đôi môi hÆ¡i nhÃch lên, ná»a như cưá»i, ná»a như không:
- Ồ, Uyển Lan, bác tưởng rằng, con không đến nhà bác nữa chứ.
Ãnh mắt cá»§a bà đảo má»™t vòng tháºt nhanh trên ngưá»i nà ng. Uyển Lan bất giác cúi đôi mi xuống, giá»ng nà ng tháºt nhá», thanh âm nhẫn nhục và khuất phục:
- Thưa bác, hôm nay con đến đây để xin lỗi bác.
Bà Mạnh mÄ©m miệng cưá»i, là m như không hiểu:
- Xin lỗi? Có chuyện gì cần phải xin lỗi đâu?
Uyển Lan cố hết sức duy trì sá»± bình lặng trong câu nói cá»§a mình, thế nhưng thanh âm nà ng vẫn hình như mang theo giá»ng rung rung và đong đầy nước mắt:
- Tại vì lần trước con đã quá vô lá»…, con đã bá» Ä‘i không thưa vá»›i bác má»™t tiếng nà o, con đã là m cho bác giáºn!
- Ồ! Uyển Lan!...
Bà Mạnh kêu lên má»™t tiếng tháºt bình thản, vô cùng bình thản, bình thản như thể chưa bao giá» có chuyện gì xảy ra. Bà đi đến bên Uyển Lan, thân máºt cầm lấy tay nà ng, kéo nà ng vá» phÃa bá»™ ghế salon, ấn nà ng ngồi xuống, để nà ng ngồi và o ghế, bà nhìn nà ng không chá»›p mắt:
- ... Con nói gì váºy? Là m sao mà bác giáºn con cho được chứ? Chỉ cần con không giáºn bác là được rồi!...
Bà ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thiá»u má»™t cái:
- ... Thiá»u Thiá»u! Con đứng ở đó là m gì váºy? Uyển Lan đến nhà chúng ta dù sao cÅ©ng là khách, con không rót ly nước trà cho cô ấy uống sao? À! Trong bình hình như hết nước nóng rồi, con nấu má»™t ấm khác Ä‘i!
- Dạ! Con đi nấu ngay đây!
Mạnh Thiá»u lẹ là ng lên tiếng, nhìn thấy mẹ tá» ra thân máºt vá»›i Uyển Lan như thế, chà ng đã mừng rỡ đến độ không biết phải là m thế nà o. Không bê trá»… má»™t giây, chà ng láºp tức xông và o nhà bếp, miệng chà ng bất giác huýt sáo vi vu.
Bà Mạnh nhìn nà ng từ đầu đến chân:
- Uyển Lan, sao hôm nay lại ăn mặc cẩn tháºn thế nà y? Như thể là sá»a soạn Ä‘i phòng trà váºy. Con rá»±c rỡ, sáng chói như thế, là m cho bác tháºt sá»± cảm thấy nhà mình nghèo nà n quá sức Ä‘i!
- Thưa bác!
Uyển Lan buá»™t miệng kêu lên má»™t tiếng, hai bà n tay co rút để và o giữa hai đầu gối, nà ng tháºt sá»± không biết phải nói những gì cho phải, chỉ bất giác ngồi thẳng lưng lên, tá»± nhắc nhở mình phải tá» ra "Ä‘oan trang nhu nhã". Chiếc khăn choà ng Ä‘en trên vai nà ng, nhẹ nhà ng rÆ¡i lên trên bá»™ salon. Bà Mạnh đưa tay nhặt lên:
- Chiếc khăn choà ng đẹp quá nhỉ! Äan bằng tay đấy chứ! Con cÅ©ng biết Ä‘an à ?
- Dạ không, đó là của một bà bác tặng cho con!
Bà Mạnh ngẩng đầu nhìn nà ng:
- Ờ! Cha cá»§a con là giáo sư ở trưá»ng đại há»c xxx phải không?
- Dạ phải.
Bà Mạnh gáºt gù:
- Con nhà danh giá thư hương, nhất định là rất có gia giáo! Con biết đó, Uyển Lan, Thiá»u Thiá»u là má»™t đứa trẻ không cha từ khi còn bé xÃu, nó lại là má»™t đứa rất thà nh tháºt, nói má»™t cách khác Ä‘i, nó là má»™t thằng nhá» vừa nghèo vừa gà n! Con xinh đẹp như vầy, biết sá»a soạn như vầy, lại được cha mẹ, chú bác nà y ná» cưng yêu chìu chuá»™ng đến lá»›n, bác tháºt sá»± lo sợ Thiá»u Thiá»u không sánh được vá»›i con đấy chứ! Vả lại, nghe nói, có hằng tá ngưá»i theo trồng cây si con nữa mà , phải không?
- Thưa bác!
Uyển Lan lại cất tiếng gá»i, nà ng nhìn bà Mạnh bằng ánh mắt e dè. Thế là , nà ng lại láºp tức bắt được từ trong ánh mắt như có chứa đựng nét cưá»i đó cá»§a bà Mạnh, má»™t thoáng khinh khi và thù nghịch đã từng là m cho nà ng bị tổn thương lần trước. Có má»™t bản năng tá»± vệ, là m cho nà ng bất giác dá»±ng thẳng lưng lên, nà ng nói:
- Không có hằng tá ngưá»i theo Ä‘uổi con đâu, mà chỉ có má»™t hai ngưá»i thôi. Còn cha mẹ cá»§a con tuy rằng cưng chìu con, nhưng gia giáo cÅ©ng rất nghiêm nhặt.
Bà Mạnh mÄ©m cưá»i, nụ cưá»i mang nhiá»u ẩn ý:
- Váºy à ? Con biết đó, Thiá»u Thiá»u là con trai độc nhất cá»§a bác, bác yêu nó nhiá»u, do đó không khá»i kỳ vá»ng cao, cả má»™t Ä‘á»i nó nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, chưa há» biết có bạn gái là gì, ngưá»i thứ nhất đã gặp phải con, đó cÅ©ng là phần số cá»§a nó! Thế nhưng, nó là má»™t đứa trẻ rất thà nh tháºt, không há» biết dùng mưu mô, cÅ©ng không biết xà i thá»§ Ä‘oạn, nó không giống như những ngưá»i bạn trai lá»›n lên giữa đám đà n bà con gái cá»§a cháu đâu...
Uyển Lan lại bắt đầu mất Ä‘i bình tÄ©nh, nà ng ngắt lá»i bà Mạnh:
- Thưa bác! Là m sao bác biết rằng con có những ngưá»i bạn trai lá»›n lên giữa đám đà n bà con gái chứ?
Bà Mạnh lại cưá»i:
- Chẳng lẽ con không có chăng? Bác tuyệt đối không thể nà o tin được rằng Thiá»u Thiá»u là bạn trai duy nhất cá»§a con! Bá»n con gái Ä‘á»i các con bây giỠđấy à ! Bác hiểu quá mà ! Bạn trai mà thiếu, có nghÄ©a là sẽ bị mất mặt! Äiá»u nà y cÅ©ng không thể trách con được, phải không? Má»™t cô gái xinh đẹp như con, lại là má»™t ngưá»i rất hiện đại, rất theo thá»i, rất hà o phóng, trá»i không sợ, đất không kiêng như thế kia, loại con gái như con, bác nhìn thấy quá nhiá»u rồi. Tháºt sá»± mà nói, bác chỉ e rằng Thiá»u Thiá»u không có cái lá»±c lượng cao cưá»ng như thế, có thể để cho con an pháºn được đâu!
Bà thở ra một hơi dà i áo não. Uyển Lan kêu lên kinh hãi:
- Thưa bác!...
Äôi chân mà y nà ng chau tháºt chặt lại. Trong táºn cùng sâu thẳm cá»§a trái tim, cái cảm giác bị sỉ nhục, lại trà n lan ra như nước vỡ bá». Nà ng cố gắng hết sức để ká»m chế mình lại, đây là mẹ cá»§a Mạnh Thiá»u, có thể trong tương lai sẽ là mẹ chồng cá»§a nà ng, nà ng không thể bướng bỉnh, nà ng không thể nổi giáºn, nà ng không thể thô lá»—... nếu không, má»i việc sẽ lại tan vỡ nữa.
Hình như nà ng lại trở vá» vá»›i khu rừng thông vi vu ngá»n gió se se lạnh cắt da, đối diện vá»›i sá»± chá»n lá»±a giữa "Mạnh Thiá»u" và "xin lá»—i". Nà ng hÃt và o má»™t hÆ¡i thở dà i, cố gắng bình tÄ©nh, thế nhưng, gương mặt nà ng cÅ©ng má»™t cháºp xanh, má»™t cháºp trắng, giá»ng nói nà ng mang theo nét bi ai cá»§a sá»± nhẫn nhục cho qua:
- ... Thưa bác, xin bác đừng hiểu lầm con, con chưa bao giá» không an pháºn!
- Con có má»™t đôi mắt không an pháºn, con có biết không?
Nà ng hÃt và o má»™t hÆ¡i thở tháºt sâu, đối diện vá»›i ánh mắt chứa đầy sá»± khiêu khÃch và phê phán đó cá»§a bà Mạnh, nghe giá»ng nói như thể khôi hà i lại như thể châm chá»c đó cá»§a bà , cái bản năng kiêu hãnh và quáºt cưá»ng trong con ngưá»i nà ng không có cách gì bị ká»m chế lại được, nà ng buá»™t miệng nói:
- Con... con còn có cái mÅ©i không an pháºn, còn có cái miệng không an pháºn! Còn có má»™t trăm tám chục ngà n tế bà o không an pháºn, và vô số sợi tóc không an pháºn không thể nà o đếm xuể!
Bà Mạnh cưá»i gằn má»™t itếng:
- Hừ!... Äúng là miệng lưỡi sắc như dao! Ta vừa gặp cô lần đầu tiên, đã biết ngay cô không phải là má»™t đứa con gái đơn giản đâu! Quả nhiên ta đã Ä‘oán đúng rồi! Con trai ta là má»™t thanh niên kiện toà n ưu tú, ta không bao giỠđể cho nó Ä‘i và o con đưá»ng xằng báºy! Còn cô? Cô là loại con gái hippy choai choai! Tháºt sá»±, cô không giống con gái cá»§a má»™t giáo sư đại há»c chút nà o cả, trông cô không há» có chút gia giáo, từ đầu chà chân cá»§a cô, Ä‘á»u là sá»± há»i hợt và ủy mị yêu ma!
- Bác...
Uyển Lan tức giáºn đứng phắt dáºy, cả khuôn mặt nà ng trắng bệch như tuyết. Nà ng Ä‘ang định cất tiếng nói, Mạnh Thiá»u đã từ trong nhà bếp cưá»i hi hi chạy ra phòng khách, trên tay chà ng Ä‘ang bưng má»™t ly nước trà nóng bốc hÆ¡i, miệng xuýt xoa hÃt hà , không ngừng sang ly trà từ tay bên phải sang tay bên trái, từ tay bên trái sang qua tay bên phải, miệng chà ng bô lô ba la kêu lên:
- Trà nóng đây! Trà nóng đây! Uyển Lan, em tháºt là đặc biệt lắm đấy, mẹ không bao giỠđể cho anh và o nhà bếp, váºy mà vì muốn cho em uống trà nóng, đà nh phải để cho anh xuống bếp trổ tà i, ai ngá», ấm nước chá» mãi vẫn không chịu sôi lên, là m anh cứ như đĩa phải vôi...
Chà ng để ly trà lên trên bà n, ngẩng đầu lên, chà ng khá»±ng ngưá»i lại. Sắc mặt cá»§a Uyển Lan trắng nhợt đến thê thảm, đôi môi nà ng không còn sắc máu, trong đôi mắt to Ä‘en xinh đẹp cá»§a nà ng, Ä‘ang lấp lánh đốm lá»a âm u nhảy múa như ánh mắt cá»§a con báo nhá» Ä‘ang bị tổn thương, nhìn trừng trừng và o mẹ. Chà ng kêu lên kinh ngạc:
- Uyển Lan, em lại sao nữa váºy?
Quay đầu lại, chà ng nhìn mẹ bằng đôi mắt bối rối. Bà Mạnh vừa tiếp xúc vá»›i ánh mắt cá»§a con trai, sắc mặt cá»§a bà láºp tức khoan hòa trở lại, tháºt hiá»n là nh, tháºt dịu dà ng. Bà nhìn Mạnh Thiá»u nhẹ lắc đầu, miệng nở má»™t nụ cưá»i gượng gạo, giá»ng nói cá»§a bà tháºt bình lặng:
- Thiá»u Thiá»u, mẹ nghÄ© rằng con Ä‘ang là m má»™t việc hao công tổn sức!
Mạnh Thiá»u há»i bằng má»™t giá»ng cuống quýt:
- Sao váºy? Mẹ? Hai ngưá»i lại là m sao nữa váºy?
Thanh âm cá»§a bà Mạnh bi ai và mệt má»i:
- Thiá»u Thiá»u! Con lúc nà o cÅ©ng là má»™t đứa con rất tốt, con hiếu thảo, con lại biết chuyện, thôi thì con tha cho mẹ váºy! Mẹ con già rồi, mẹ tháºt sá»± không đủ khả năng để là m vui lòng bạn gái cá»§a con!
Mạnh Thiá»u bá»±c bá»™i và áo não quay sang nhìn Uyển Lan, giá»ng nói chà ng cuống quýt và há»n trách:
- Uyển Lan! Em là m sao váºy? Chẳng lẽ em đã quên Ä‘i mục Ä‘Ãch đến đây cá»§a em rồi sao? Em đến đây để xin lá»—i mẹ mà , phải không? Tại sao em lại dở chứng lên nữa...
Uyển Lan nhìn Mạnh Thiá»u trừng trừng không chá»›p, chỉ cảm thấy ngá»±c mình như có má»™t cục đá nặng chình chịch chặn ngay nÆ¡i đó, toà n thân nà ng lạnh ngắt, bà n tay nà ng bất giác nắm lại tháºt chặt, chặt đến độ những móng tay bấu sát và o da thịt, gây ra cảm giác Ä‘au đớn không cùng. Nà ng muốn nói chuyện, thế nhưng cuống há»ng nà ng cảm thấy khô đắng, nà ng không phát ra được má»™t chữ nà o. Còn bà Mạnh thì đã tá»±a sát và o bá»™ salon, cuốn rút thân hình, như thể vô cùng yếu Ä‘uối, và cÅ©ng không kém phần thê lương:
- Thiá»u Thiá»u, con đưa Uyển Lan vá» nhà đi! Mẹ rất tiếc, mẹ nghÄ© rằng giữa mẹ và Uyển Lan, không có duyên vá»›i nhau!
Mạnh Thiá»u cuống cuồng, chà ng bước tá»›i bên Uyển Lan, đưa tay ra nắm ngay lấy nà ng tháºt mạnh, dùng sức lắc nà ng má»™t tráºn loạn cuồng:
_ Uyển Lan! Em nói chuyện đi! Uyển Lan! Tại sao em lại năm lần bảy lượt kiếm chuyện với mẹ như thế nà y! Tại sao em lại là m như thế? Tại sao? Tại sao?...
Uyển Lan chăm chú nhìn Mạnh Thiá»u, rút cuá»™c nà ng cÅ©ng đã buá»™t miệng nói ra được má»™t câu:
- Mạnh Thiá»u! Bây giá» không phải là anh đến nói vá»›i em, giữa chúng ta coi như hết rồi. Mà là em nói vá»›i anh, giữa chúng ta thế là hết rồi!
Nà ng nắm chặt lấy chiếc khăn choà ng cá»§a mình, cháºm chạp quay ngưá»i bước Ä‘i. Mạnh Thiá»u kéo ghịt nà ng lại, sắc mặt chà ng trắng nhợt, chà ng nói:
- Em nói cho rõ rà ng rồi hãy Ä‘i! Em nói váºy là có ý gì?
Nà ng đứng dừng lại, giá»ng nà ng âm u, trống rá»—ng:
- Cuá»™c Ä‘á»i anh chỉ có thể có má»™t ngưá»i đà n bà , Mạnh Thiá»u, đó là mẹ cá»§a anh! Anh chỉ có tư cách là m má»™t đứa con hiếu thảo, không có tư cách có bạn gái! Mạnh Thiá»u, đừng nắm em lại, buông em ra Ä‘i! Nếu không, em sẽ nói ra những câu nói rất khó nghe...
Bà Mạnh nói:
- Thiá»u Thiá»u! Nếu như con không buông cô ta ra được, thì con hãy Ä‘i theo cô ta Ä‘i! Dù sao thì mẹ cá»§a con cô độc suốt má»™t Ä‘á»i cÅ©ng đã quen rồi, hạnh phúc cá»§a con quan trá»ng hÆ¡n hạnh phúc cá»§a mẹ, con Ä‘i Ä‘i! Mẹ vẫn còn có thể chịu đựng được, mẹ vẫn còn có thể tá»± nuôi sống lấy mình...
Mạnh Thiá»u buông Uyển Lan ra, chà ng nhà o vá» phÃa mẹ, kêu to lên:
- Mẹ! Sao mẹ lại nói những lá»i như váºy? Mẹ cho rằng con là ngưá»i như thế nà o? Mẹ ngỡ rằng con có bạn gái rồi sẽ không còn cần mẹ nữa sao? Mẹ...
Uyển Lan nhìn hai mẹ con chà ng má»™t cái, không nói thêm tiếng nà o, nà ng quay ngưá»i xông ra khá»i căn nhà đó. Ra đến ngoà i đưá»ng, gió lạnh thổi phà và o mặt, nà ng má»›i biết ra là gương mặt mình chan hòa đã nước mắt. ÄÆ°a tay vẫy má»™t chiếc xe taxi, nà ng trá»±c chỉ vá» nhà . Trong lòng chỉ có má»™t tiếng kêu gà o vang vang như Ä‘iên như cuồng: Mẹ! Chưa bao giá» có má»™t giây phút nà o, nà ng cảm thấy cần sá»± có mặt cá»§a mẹ như giây phút nà y! Nà ng muốn ngã nhà o và o lòng mẹ, nà ng muốn kể lể vá»›i mẹ, nà ng muốn kể hết tất cả những sá»± sÄ© nhục và thiệt thòi mà mình Ä‘ang gánh chịu, nà ng muốn há»i mẹ má»™t câu: Trên cõi Ä‘á»i nà y, cái gì gá»i là tình thâm? Cái gì gá»i là tình yêu? Cái gì gá»i là chân lý? Cái gì là "phải"? Cái gì là "không"? Cái gì là tình mẹ yêu con? Cái gì là sá»± hiếu thảo?...
Xe vỠđến đầu con hẽm, nà ng trả tiá»n, nhảy xuống xe, xông thẳng vá» hướng nhà . Vừa đến trước cá»a, nà ng chưa kịp bấm chuông, đã nghe phÃa trong cá»a vá»ng ra tiếng nói chuyện, đó là tiếng cá»§a mẹ! Theo bản năng, nà ng dừng tay lại, trong thanh âm cá»§a mẹ có mang theo sá»± cuống quýt, lo lắng, khẩn cầu, van xin, hiển nhiên bà đang tiá»…n khách ra tá»›i ngoà i cá»a. Tại sao trong giá»ng nói cá»§a mẹ lại chứa đầy sá»± thống khổ và bồn chồn thế kia?
Nà ng không có ý nghe lén, thế nhưng, những thanh âm đó lại lá»t và o tai nà ng, không má»™t chút che dấu:
- Bà Niên! Tôi van bà đừng nên là m như thế! Äá»i sống cá»§a Uyển Lan vừa hạnh phúc vừa vui vẻ, sao bà lại nỡ tà n nhẫn há»§y hoại Ä‘i cả cái thế giá»›i cá»§a nó? Nó không thể nà o tiếp nháºn được chuyện nà y đâu, nó là con gái cá»§a tôi, tôi hiểu nó rất rõ...
Tiếng cá»§a bà bác Niên, cái bà bác Niên dở hÆ¡i tức cưá»i đó, bà ta Ä‘ang kêu lên the thé:
- Bà Sâm! Bà đừng nên hồ đồ như váºy! Nó là con cá»§a tôi kia mà ! Äứa con tôi đã mang nặng đẻ Ä‘au kia mà !
- Thế nhưng, tôi đã nuôi dưỡng nó suốt hai mươi năm nay! Nếu như biết được ngà y nay bà sẽ bắt trở lại, lúc trước tại sao bà lại bỠrơi nó là m gì?
- Tôi có cách nà o khác hÆ¡n đâu? Lúc đó, tôi chỉ là má»™t cô vÅ© nữ nghèo, tôi nuôi nó không nổi mà ! Cái thằng cha vô lương tâm cá»§a nó lại bá» tôi mà đi mất biệt, tôi không có cách nà o khác hết mà ! Thế nhưng, bây giá» tôi có tiá»n rồi, tôi lấy được má»™t ông chồng già u có, tôi có thể cho nó má»™t cuá»™c Ä‘á»i sung sướng, tôi có thể cho nó nhà lầu, xe hÆ¡i, nữ trang và ng bạc...
Trong đầu cá»§a Uyển Lan có má»™t tiếng nổ bùng lên khá»§ng khiếp, thân hình cá»§a nà ng bất giác ngã nhà o và o tưá»ng, tá»±a lên cái chuông cá»a, tiếng chuông cá»a vang lên gấp rút, cá»a mở ra. PhÃa trong cá»a, là vợ chồng ông Äoà n Láºp Sâm mặt mà y kinh hoảng, trợn trừng, ngoà i ra, còn có "bà bác Niên" nước mắt nước mÅ©i lem luốc đầy mặt, phÃa ngoà i cá»a, là Uyển Lan vá»›i gương mặt trắng bệch, thân hình Ä‘ang lảo đảo, lắc lư muốn ngã.
|

17-10-2008, 10:43 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 9
Không biết thá»i gian qua Ä‘i đã bao lâu, từ lúc gặp "bà bác Niên" đó ở ngoà i cá»a, nghe được những lá»i đối thoại giữa mẹ và bà ta, Uyển Lan đã có cảm tưởng như mình là má»™t linh hồn vô chá»§, má»™t áng mây trôi lững lá» phiêu bạt, nà ng không có cách gì táºp trung lại ý thức và tư tưởng cá»§a mình, cÅ©ng không có cách gì phân tÃch được tình cảm và tâm lý cá»§a mình, nà ng cảm thấy hổn loạn, nà ng cảm thấy tê dại Ä‘i, không thể di động, và cÅ©ng không thể nói chuyện.
Phảng phất đâu đây, hình như nà ng nghe tiếng Triệu Bôi Ä‘uổi "bà bác Niên" Ä‘i vá», phảng phất đâu đây, hình như nà ng cảm thấy cha mẹ dìu nà ng và o phòng, phảng phất đâu đây, hình như cha Ä‘ang tìm cách giải thÃch gì đó vá»›i nà ng, phảng phất đâu đây, hình như mẹ Ä‘ang cầm tay nà ng rá»›t nước mắt... thế nhưng, những thứ đó hình như Ä‘ang cách nà ng tháºt xa, tháºt xa, nà ng chỉ ngồi ngẩn ngÆ¡ trên thà nh giưá»ng, ngẩn ngÆ¡ trừng mắt nhìn và o ngá»n đèn nhá» trên bà n há»c, ngẩn ngÆ¡ để mặc cho cái dòng tư tưởng đó phiêu du, di chuyển trên bầu trá»i bao la vô cùng vô táºn.
Mẹ đưa tay lắc lấy lắc để nà ng, miệng không ngừng kêu lên:
- Uyển Lan! Uyển Lan! Con nói một tiếng đi! Nói bất cứ cái gì cũng được, con nói ra đi! Trong lòng con nghĩ như thế nà o, con cứ nói ra đi!
Nà ng nói không ra, vì, nà ng tháºm chà không biết được rằng trong lòng mình Ä‘ang nghÄ© những gì. Chỉ có má»™t cảm giác mông lung mÆ¡ hồ rằng, thế giá»›i cá»§a mình, chỉ vá»n vẹn trong má»™t đêm nay, đã bị bể nát ra thà nh hằng ngà n, hằng vạn mảnh. Cái cảm giác đó, hình như không chỉ bao gồm cái thân thế mÆ¡ hồ, kỳ lạ đó cá»§a mình, mà còn bao gồm cả những thứ khác, những niá»m Ä‘au khổ khác, những sá»± tổn thương khác, những ná»—i tuyệt vá»ng khác... tất cả những chuyện đã xảy ra đó, tại sao lại táºp trung xuất hiện chỉ trong má»™t đêm nay? Không, không, sá»± tháºt thì, tất cả những thứ đó, tháºt ra đã tiá»m tà ng đâu đó từ lâu rồi, đã âm thầm diá»…n biến từ lâu rồi, chỉ có Ä‘iá»u là , nà ng giống như má»™t thằng mù bị ngưá»i ta bịt mắt lại, không nhìn thấy bất cứ má»™t thứ gì mà thôi!
Ông Äoà n Láºp Sâm chấp hai tay sau lưng, bước Ä‘i bước lại trong phòng bằng những bước chân nóng nảy, ông là má»™t nhà giáo, quen việc dạy há»c, những lá»i nói chuyện cá»§a ông lúc nà o cÅ©ng như Ä‘ang diá»…n thuyết:
- Uyển Lan, ba biết rằng, đối vá»›i con mà nói, câu chuyện nà y như thể sét đánh ngang tai. Thế nhưng, Ä‘á»i ngưá»i ta, có rất nhiá»u chuyện, Ä‘á»u là những Ä‘iá»u mình không thể nà o dá»± liệu trước được, nếu như con không quá đòi há»i gì nhiá»u ở thế giá»›i nà y, con tưởng tượng xem, Uyển Lan, con cÅ©ng không há» bị mất mát gì cả. Ba mẹ trước đây yêu con, bây giá» vẫn yêu con, vá» sau cÅ©ng vẫn yêu con, thân thế cá»§a con, không có quan hệ gì hết, con vÄ©nh viá»…n vẫn là con gái cá»§a chúng ta! Con vÄ©nh viá»…n vẫn là con gái cá»§a Äoà n Láºp Sâm...
Như má»™t lằn Ä‘iện xẹt ngang qua, trong óc cá»§a Uyển Lan đột nhiên thoáng ngang qua má»™t câu nói, má»™t câu nói được nói ra bằng má»™t giá»ng thâm trầm, độc địa, không má»™t ý tốt:
- ... Tháºt sá»±, cô không giống con gái cá»§a má»™t giáo sư đại há»c chút nà o cả! Trông cô không há» có chút gia giáo, từ đầu chà chân cá»§a cô, Ä‘á»u là sá»± há»i hợt và ủy mị yêu ma!
Câu nói đó thoáng ngang qua, nà ng bất giác rùng mình á»›n lạnh, đồng thá»i, trong đầu nà ng như thể vừa có má»™t chiếc chìa khóa, mở ra cánh cá»a Ä‘ang đóng chặt im ỉm từ nãy giá». Äá»™t nhiên, nà ng lại có thể suy nghÄ©, đột nhiên, nà ng lại có cảm giác, đột nhiên, nà ng lại có ý thức, và đột nhiên, nà ng cÅ©ng đã có sá»± Ä‘au đớn. Nà ng mở miệng ra, cuối cùng nà ng cÅ©ng đã thốt ra được má»™t câu:
- Mẹ, con lạnh quá.
Bà Sâm láºp tức đứng ngay dáºy, lấy ra má»™t cái chăn, quấn lấy nà ng tháºt chặt, thế nhưng, nà ng bắt đầu run lẩy bẩy, run láºp cáºp, nà ng cảm thấy có má»™t là n sóng lạnh lẽo như băng, như tuyết, Ä‘ang luân lưu, chạy nhảy trong từng tá»§y xương, trong từng lá»— chân lông cá»§a mình. Nà ng cố gắng muốn cháºn lại sá»± run rẩy đó, thế nhưng hoà n toà n vô hiệu. Triệu Bôi nãy giá» vẫn đứng má»™t bên, đôi chân mà y ráºm cấu chặt lại, nhìn trừng trừng và o nà ng, lúc nà y má»›i lên tiếng nói má»™t câu tháºt nhanh:
- Con đi châm một túi nước nóng cho nó!
Nà ng bất giác đưa mắt nhìn Triệu Bôi má»™t cái. á»’, Triệu Bôi, trong lòng nà ng nghÄ© ngợi mông lung, anh ấy không phải là anh Hai cá»§a nà ng! Anh ấy má»›i là con trai cá»§a vợ chồng Äoà n Láºp Sâm! Nà ng mÆ¡ hồ nhá»› lại, lần đầu tiên khi nà ng gặp phải "bà bác Niên" đó, Triệu Bôi đã từng chặn ngang cá»a, ngượng ngáºp, cuống quýt tìm cách không cho nà ng và o, như váºy, Triệu Bôi cÅ©ng đã biết từ lâu rồi, nà ng chỉ là má»™t đứa con hoang bị ngưá»i ta bá» rÆ¡i.
Bà Sâm ngồi bên cạnh nà ng, đưa tay cố gắng kéo tấm chăn xiết nà ng cho tháºt chặt, má»™t mặt vòng tay qua ôm lấy nà ng, cố gắng muốn là m cho ấm lại đôi bà n tay lạnh như băng cá»§a nà ng má»™t cách vô vá»ng, bà kêu lên, giá»ng cá»§a bà chứa đầy nước mắt:
- Uyển Lan!... Uyển Lan! Äây không phải là ngà y táºn thế, phải không con? á»’! Uyển Lan! Mẹ sẽ không để cho con Ä‘i đâu, mẹ sẽ cà ng yêu con hÆ¡n, cà ng thương con hÆ¡n, mẹ bảo đảm vá»›i con như thế! Uyển Lan, con đừng nên buồn bã, khổ sở như váºy! Con là m cho lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a mẹ tan nát cả rồi đây!
Bà đưa tay lên vuốt ve mái tóc nà ng, sỠmó đôi gò má nà ng.
Nà ng muốn ngã nhà o và o lòng mẹ, nà ng muốn buông lên tiếng khóc sướt mướt. Thế nhưng, không hiểu có cái gì đã ngăn nà ng lại. Nà ng đưa mắt nhìn bà Sâm, má»›i mấy tiếng đồng hồ trước đây, nà ng vẫn còn khao khát được ngã nhà o và o lòng ngưá»i đà n bà nà y, kể lể những ná»—i thiệt thòi mà mình phải gánh chịu. Thế mà bây giá», tại sao nà ng lại cảm thấy cách xa đến như thế nà y? Cảm thấy lạ lẫm như thế nà y? Mẹ cá»§a nà ng! Äây là mẹ cá»§a nà ng chăng? Không, cái bà bác Niên dở hÆ¡i tức cưá»i kia má»›i là mẹ cá»§a nà ng! Nà ng hÃt và o má»™t hÆ¡i thở dà i, hụt hẩng, thần kinh nà ng lại bắt đầu mÆ¡ hồ trở lại.
Triệu Bôi lại chạy trở ra, không những anh Ä‘em ra cho nà ng má»™t túi nước nóng, mà còn Ä‘em thêm cho nà ng má»™t ly café nóng bốc khói và thÆ¡m phưng phức! Chưa bao giá» nà ng biết rằng má»™t Triệu Bôi lá»— mãng, lại có thể tế nhị và chăm chút đến như thế! Triệu Bôi để túi nước nóng và o lòng nà ng, lại đưa ly café lên táºn miệng nà ng, chà ng nhìn nà ng, nhướng nhướng đôi chân mà y, miá»…n cưỡng là m ra vẻ mặt tươi cưá»i, hà i hước:
- Thôi được rồi, Uyển Lan, uống và o má»™t chút café, em sẽ cảm thấy tinh thần mình khá»e khoắn trở lại ngay thôi! Anh nói cho em nghe, trên cõi Ä‘á»i nà y không có má»™t vấn đỠgì mà không giải quyết được! Mà cÅ©ng không có má»™t vấn đỠgì là m cho ngưá»i ta Ä‘au khổ đến độ phải chết Ä‘i được cả! Em hãy buông thả tâm tình mình Ä‘i má»™t chút, đừng nên chui và o cái vỠốc cô đơn cá»§a mình, bảo đảm vá»›i em là chuyện lá»›n sẽ hóa nhá», chuyện nhá» sẽ hóa không!
Nà ng trừng mắt nhìn Triệu Bôi má»™t cái! DÄ© nhiên rồi! Trong lòng nà ng chua xót nghÄ© ngợi, anh có thể ở đó mà nói đủ thứ lá»i mát mẻ như thế, tại vì dù sao thì chuyện cÅ©ng không há» xảy ra cho anh kia mà ! Dù sao thì anh cÅ©ng là đứa con trai danh chánh ngôn thuáºn cá»§a nhà há» Äoà n kia mà ! Nà ng tiếp xúc vá»›i ánh mắt cá»§a Triệu Bôi, chưa bao giá» nà ng thấy rằng, ánh mắt cá»§a Triệu Bôi cÅ©ng có thể dịu dà ng thế kia. Nà ng cúi đôi mi cong xuống, bị động há»›p và o hai ngụm café, cái mùi thÆ¡m thoang thoảng cá»§a café vừa xông và o mÅ©i nà ng, tâm tình nà ng bất giác cảm thấy phấn khởi lên má»™t chút, cầm chặt cái ly, nà ng uống má»™t hÆ¡i hết sạch ly café.
Triệu Bôi há»i tháºt dịu dà ng:
- Muốn uống thêm nữa không?
Nà ng lắc lắc đầu, ôm lấy túi nước nóng, ngồi cuốn rút trong chăn, đột nhiên nà ng cảm thấy mình đã có can đảm, và cÅ©ng cần phải đối diện vá»›i gương "mặt tháºt" cá»§a mình. Ngẩng đầu lên, nà ng nhìn bà Sâm, sá»± run rẩy đã ngưng, sá»± lạnh lẽo cÅ©ng không còn. Nà ng nói bằng má»™t giá»ng tháºt rõ rà ng:
- Mẹ! Nói cho con nghe, đừng nên dấu con nữa! Con tháºt sá»± từ đâu tá»›i?...
Từ đâu tá»›i? Lúc còn nhá» tháºt nhá», nà ng cÅ©ng đã từng há»i mẹ: mẹ Æ¡i, con từ đâu tá»›i váºy? á»’, Uyển Lan, con từ trong nhụy hoa hồng chui ra đấy! Nà ng lắc lắc đầu má»™t cách chua xót:
- ... Mẹ! Con muốn sá»± tháºt, ba mẹ phải nói sá»± tháºt cho con biết!
Bà Sâm thở và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, tháºt dà i, bà nắm lấy bà n tay cá»§a Uyển Lan. Ãnh mắt cá»§a bà thẳng thắn và cương quyết, bà nói bằng má»™t giá»ng quả quyết:
- Thôi được, Uyển Lan, mẹ sẽ nói hết sá»± tháºt cho con nghe! Những ngà y tháng gần đây, mẹ cÅ©ng rất Ä‘au khổ, kể hết cho con nghe, để tá»± con có má»™t quyết định, má»™t chá»n lá»±a, cÅ©ng là má»™t phương pháp giải quyết váºy!...
Bà hơi dừng lại, cúi đầu nhìn xuống bà n tay của mình, bà n tay đang nắm lấy bà n tay của Uyển Lan. Cuối cùng bà đau đớn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng và o đôi mắt của Uyển Lan:
- ... Äúng váºy, con không phải là con gái cá»§a ba mẹ. Hai mươi năm trước, chúng ta chưa dá»n nhà đến đây, chúng ta vẫn còn ở khu Hòa Bình Äông lá»™, cÅ©ng là nhà cá»§a chÃnh phá»§ phát cho, lúc đó chưa có loại nhà chung cư, nhà chúng ta là loại nhà nhá» kiểu Nháºt, phÃa trước có khu vưá»n hoa nho nhá». Năm đó, Triệu Bôi đã năm tuổi rồi, mẹ rất muốn có má»™t đứa con gái, thế nhưng, bác sÄ© khẳng định rằng mẹ không thể sinh đẻ được nữa. Mẹ rất muốn nuôi má»™t đứa con gái, do đó mẹ bèn nhá» những ngưá»i quen biết, há»i xem có ai muốn cho bé gái má»›i sinh hay không? Vì váºy, má»i ngưá»i Ä‘á»u biết rằng mẹ muốn có má»™t đứa con gái, bạn bè Ä‘á»u giúp mẹ há»i thăm các nÆ¡i. Sau đó, mẹ nhá»› rất rõ, hôm đó là ngà y 22 tháng 6, má»—i ngà y mẹ có thói quen, sáng sá»›m thức dáºy là ra sân quét lá rụng, lúc đó, trong sân nhà chúng ta có trồng và i cây trúc, lúc nà o cÅ©ng có lá rụng đầy. Äá»™t nhiên, mẹ nghe phÃa ngoà i cá»a có tiếng trẻ con khóc oe oe, tiếp theo đó, có tiếng ngưá»i nhấn chuông cá»a tháºt gấp rút.
Mẹ ra mở cổng, vừa đúng lúc nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n bà trẻ, bá» chạy Ä‘i như bay, còn con, được quấn trong chiếc chăn bông nhá», mở đôi mắt to tròn lay láy, nằm trên báºc thá»m tam cấp phÃa ngoà i cá»a nhà ta.
Bà Sâm hơi dừng lại, ông Sâm thở ra một hơi dà i nhè nhẹ. Triệu Bôi thì lại đưa đến cho mẹ một ly nước trà nóng. Triệu Bôi hôm nay, sao lại tế nhị và tỉ mỉ thế kia?
Bà Sâm hớp ngụm trà , Uyển Lan nhìn bà không chớp mắt, bà Sâm tiếp tục nói:
- ... Lúc đó, trong lòng mẹ đã hiểu ra. Thế là mẹ bế con và o trong nhà , mẹ má»›i phát giác ra rằng, con vừa gầy, vừa nhá», vừa bệnh, vừa yếu. Mở tấm chăn quấn con ra, mẹ nhìn thấy trước ngá»±c con, có để má»™t mảnh giấy...
Bà ngẩng đầu lên nhìn ông Sâm:
- Láºp Sâm, anh Ä‘i lấy mảnh giấy đó đến đây Ä‘i!
Ông Sâm nhìn trừng trừng và o Uyển Lan, nói bằng má»™t giá»ng trầm ngâm:
- Uyển Lan, con muốn xem không?
Uyển Lan cương quyết gáºt gáºt đầu. Ông Sâm Ä‘i ra khá»i phòng, chỉ má»™t lúc sau, ông quay trở và o, trong tay cầm má»™t mảnh giấy nhỠđã ngã mà u và ng úa, từ từ đưa cho Uyển Lan. Uyển Lan mở mảnh giấy ra, láºp tức, nà ng nhìn thấy nét chữ nguệch ngoạc xiêu vẹo như cá»§a má»™t đứa trẻ má»›i táºp viết, viết mấy hà ng chữ tháºt luá»™m thuá»™m, không suông sẽ chút nà o:
"Ông Sâm, bà Sâm:
Tôi biết ông bà đá»u là ngưá»i rất tốt, thÃch là m chuyện phải, có má»™t chị sen nói ông bà muốn nuôi má»™t đứa con gái. Con gái tôi sinh ngà y 20 tháng 5, ba nó là ngưá»i xấu, không chịu là m đám cưới vá»›i tôi, bá» Ä‘i mất tiêu rồi. Tôi má»›i có mưá»i chÃn tuổi, má tôi không nuôi tôi nữa, tôi phải Ä‘i là m vÅ© nữ. Äứa nhá» nà y có bệnh, tôi nuôi không nổi, tặng cho ông bà . Ông bà coi như là m phước, nuôi nó lá»›n dùm tôi Ä‘i, Bồ Tát sẽ phù há»™ ông bà ."
Chỉ vá»›i mấy hà ng chữ như thế, trong đó đã có hằng hà lá»—i chÃnh tả, chữ viết xiêu vẹo khó coi. Uyển Lan ngẩng đầu lên, nhìn và o bà Sâm, trong lòng nà ng Ä‘au đớn như có má»™t ngá»n dao đâm thấu qua, xuyên suốt, nà ng tháºt sá»± hy vá»ng mình không bao giá» nhìn thấy mảnh giấy nà y, tại sao từ lúc đầu há» lại không đốt mảnh giấy nà y Ä‘i? Bà Sâm định lấy mảnh giấy lại, thế nhưng, Uyển Lan nắm lấy nó tháºt chặt, tháºt cứng - cái mảnh giấy vá»›i những bút tÃch cá»§a ngưá»i mẹ đã sinh ra nà ng. Nà ng nên vui mừng vì những dòng chữ đó? Hay là nà ng nên Ä‘au khổ vì những dòng chữ đó? Äó là sá»± vui mừng cá»§a nà ng? Hay đó là sá»± sỉ nhục cá»§a nà ng?
Ông Sâm nhìn nà ng tháºt sâu, tháºt sâu:
- Uyển Lan, con đã đến nhà chúng ta như thế đó, cho đến nay, ba vẫn còn nhá»› cái thân hình nhá» bé, gầy guá»™t cá»§a con lúc đó, tuy rằng đã đầy má»™t tháng, thế nhưng, lại chỉ có má»™t lá»›p da bá»c lấy xương, mẹ con và ba, lúc đó Ä‘á»u cảm thấy hoà i nghi, không biết rằng con có thể lá»›n lên má»™t cách bình an, suông sẽ hay không? Ba nhìn thấy con nhẹ như má»™t cà nh lan, chiếc lá, nghÄ© đến cái sinh mệnh nhá» bé cá»§a con, sao lại không được trân trá»ng, quý giá thế nà y? Thế là , ba đặt cho con cái tên là Uyển Lan, má»™t đóa hoa Lan trong vưá»n Ngá»± Uyển, dù sao cÅ©ng sẽ được trân trá»ng, quý báu hÆ¡n ngưá»i, từ đó, con trở thà nh trung tâm Ä‘iểm cá»§a gia đình ta...
Bà Sâm ngắt lá»i chồng:
- ... Không phải là trung tâm Ä‘iểm, mà là và ng là ngá»c cá»§a gia đình ta, chúng ta yêu con, cưng con, lo lắng cho con... nhìn thấy con ngà y má»™t đầy đặn ra, ngà y má»™t hồng hà o ra, ngà y má»™t rắn chắc, khá»e mạnh ra, chúng ta Ä‘á»u vui mừng đến độ Ä‘iên cuồng lên. Rồi từng năm, từng năm trôi qua, chúng ta cà ng lúc cà ng yêu thương con hÆ¡n. Trong trái tim cá»§a mẹ, không hẳn là không có sá»± lo sợ, mẹ cứ lo sợ là mẹ ruá»™t cá»§a con sẽ bổng dưng xuất hiện, đòi con lại từ bà n tay mẹ, thế nhưng, không có. Suốt hai mươi năm nay, chúng ta cÅ©ng đã dá»n nhà đi hết mấy lần, đổi hết mấy địa chỉ khác nhau, trong lòng mẹ đã cảm thấy yên ổn, mẹ nghÄ© rằng sẽ không thể nà o có ngưá»i đến tìm con nữa. Thế nhưng, không lâu sau ngà y sinh nháºt hai mươi tuổi cá»§a con, cái bà Niên đó đột nhiên lại xuất hiện...
Bà Sâm thở ra một hơi dà i não nuột:
- ... Lúc đầu, mẹ tháºt sá»± không chịu chấp nháºn cái sá»± tháºt đó, mẹ nghÄ©, có thể bà ta đến đây để tìm cách bắt chẹt mẹ. Thế nhưng, bà ta khóc lên, bà ta vừa khóc vừa kể lể vá»›i mẹ, tất cả những hối háºn, ăn năn cá»§a hai mươi năm nay, sá»± tìm kiếm, theo Ä‘uổi cá»§a hai mươi năm nay, bà ta cố gắng suốt hai mươi năm, bây giá» má»›i lấy được má»™t ông chồng lá»›n hÆ¡n bà ta những hai mươi mấy tuổi, nhưng già u có, nhiá»u tiá»n lắm cá»§a, tại vì, bà ta muốn cải thiện hoà n cảnh cá»§a mình, nhìn lại đứa con gái mà bà ta đã bá» rÆ¡i hai mươi năm vá» trước... Uyển Lan, bà bác Niên mà con gặp tối hôm nay, bà ấy Ä‘Ãch thá»±c là mẹ ruá»™t cá»§a con, vì muốn chứng tháºt chuyện nà y, bà ta đã từng Ä‘em bức thư lúc trước, và cÅ©ng chÃnh là mảnh giấy con Ä‘ang cầm trên tay đây, Ä‘á»c cho mẹ nghe không sót má»™t chữ nà o. Uyển Lan,...
Bà Sâm lại hớp một ngụm nước trà , bà nhìn trừng trừng và o nà ng, ánh mắt bà long lanh ngấn lệ:
- ... bà ấy không phải là má»™t ngưá»i có há»c, bà ấy không được đến trưá»ng Ä‘i há»c bao nhiêu, thế mà bà ta lại Ä‘á»c bức thư ấy không sót má»™t chữ nà o, đủ thấy, bức thư nà y, đã từng được Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại trong táºn cùng tâm khảm cá»§a bà ta như thế nà o. á»’! Uyển Lan!...
Bà Sâm chá»›p chá»›p mắt, những giá»t lệ long lanh không còn giữ được trong đôi tròng mắt nữa, chúng rÆ¡i lả chả xuống vạt áo bà :
- ... Mẹ yêu con đến như thế nà y, mẹ thương con đến như thế nà y, hai mươi năm nay, con và Triệu Bôi, cả hai đứa Ä‘á»u là sinh mạng cá»§a mẹ! Là m sao mẹ có thể để cho bà ta cướp con Ä‘i mất từ vòng tay cá»§a mẹ? Thế nhưng, mẹ cÅ©ng cảm thấy mâu thuẫn, mẹ cÅ©ng cảm thấy Ä‘au khổ. Tại vì, dù sao Ä‘i nữa, bà ta cÅ©ng là mẹ ruá»™t cá»§a con! Bà ta vì con, cÅ©ng đã từng vùng vẫy, tranh đấu, cố gắng hết sức mình, không ngừng theo dõi tông tÃch cá»§a gia đình ta. Mẹ nuôi là mẹ, mẹ ruá»™t chẳng lẽ không phải là mẹ? Mẹ nuôi đã có thể yêu con như thế nà y, thì tình yêu cá»§a mẹ ruá»™t còn đến như thế nà o?... á»’, cái bà máºt trá»ng đại, cái bà máºt che dấu suốt hai mươi năm nay, bây giỠđã được nói ra cho con biết. Mẹ biết rằng con sẽ khổ sở, mẹ biết rằng con sẽ Ä‘au lòng, thế nhưng, nếu như lùi lại má»™t bước mà nghÄ©, sá»± tranh chấp giữa mẹ và mẹ ruá»™t cá»§a con, chẳng qua cÅ©ng chỉ vì yêu con mà ra, đừng nên vì cái tình yêu đó cá»§a chúng ta, mà tá» ra khe khắt quá vá»›i sinh mạng cá»§a mình, con ạ! ÄÆ°á»£c không? Uyển Lan?
Uyển Lan ngẩng gương mặt trắng bệch cá»§a mình lên, nhìn thẳng và o bà Sâm. Là m sao mà bà lại không phải là mẹ ruá»™t cá»§a nà ng cho được? Bà đã nhìn thấu suốt và o táºn cùng tâm hồn cá»§a nà ng kia mà , bà biết rằng nà ng Ä‘ang oán háºn sá»± tồn tại cá»§a mình trên cõi Ä‘á»i nà y! Là m sao bà lại không phải là mẹ ruá»™t cá»§a nà ng cho được? Nà ng Ä‘au đớn, chán chưá»ng, tuyệt vá»ng vùi đầu và o hai đầu gối Ä‘ang bó cong cá»§a mình. Trong lòng nà ng Ä‘ang gà o thét như Ä‘iên như cuồng: không! Không! Không! Không! Không! Nà ng không muốn chuyện nà y xảy ra, nà ng không tin chuyện nà y Ä‘ang xảy ra! Äây là má»™t cÆ¡n ác má»™ng hoang đưá»ng, kỳ cục, má»™t chốc nữa đây, nà ng sẽ tỉnh dáºy, nà ng sẽ thấy rằng cả câu chuyện nà y chỉ là má»™t cÆ¡n ác má»™ng, không có bà bác Niên, không có ông bác Niên, không có mảnh giấy nà ng Ä‘ang nắm tháºt chặt trên tay gì cả!
Ông Sâm bước đến bên giưá»ng, ông đưa tay ấn nhè nhẹ lên mái tóc dà i má»m dịu cá»§a Uyển Lan, giá»ng ông trầm buồn, nhưng dịu ngá»t:
- Uyển Lan, bây giá» bà máºt đã được khám phá ra, con cÅ©ng nên cố gắng bình tÄ©nh mà xá» dụng lý trà cùng tư tưởng cá»§a mình, cân nhắc ká»· lưỡng vá» câu chuyện nà y. Chúng ta dưỡng dục con hai mươi năm nay, tuyệt đối không phải là má»™t ân huệ đối vá»›i con, vì, con đã Ä‘em đến cho chúng ta quá nhiá»u vui vẻ, những sá»± vui vẻ đó, cho dù là bạc muôn bạc vạn cÅ©ng không thể nà o đổi lấy được. Thay vì nói chúng ta có ân vá»›i con, thì hãy nói rằng con có ân vá»›i chúng ta, con cần phải hiểu rõ Ä‘iá»u nà y.
... Còn như mẹ ruá»™t cá»§a con, tuy rằng bà ta không có được má»™t sá»± giáo dục cao, tuy rằng bà ta trụy lạc và o chốn phong trần, đối vá»›i con, bà ta cÅ©ng không có gì phải đáng chê trách. Trước nhất là tìm cho con má»™t gia đình tin cáºy được để dưỡng dục con, rồi cố gắng tÃch lÅ©y tiá»n bạc, lấy má»™t ông chồng già u có, lại thuyết phục được ông chồng, cùng nhau đến tìm lại con, bà ấy tháºt ra cÅ©ng đã tÃnh toán khổ sở vô cùng! Do đó, Uyển Lan, mẹ ruá»™t cá»§a con hiện nay rất già u có, và cÅ©ng rất cần con, hôm nay con đã qua khá»i tuổi pháp định từ lâu, con có thể chá»n mẹ ruá»™t cá»§a con, hoặc cÅ©ng có thể tiếp tục theo chúng ta, con có cái quyá»n tá»± do cá»§a con. Bây giá», tư tưởng cá»§a con nhất định là rất lá»™n xá»™n, thế nhưng, con cần phải bình tÄ©nh má»™t chút, bình tÄ©nh suy nghÄ© vá» tương lai cá»§a con, cùng sá»± chá»n lá»±a cá»§a con!
Uyển Lan ngẩng đầu lên, đột nhiên, nà ng cảm thấy như có má»™t ngá»n hồng thá»§y Ä‘ang òa vỡ ra trong lồng ngá»±c mình, nà ng cảm thấy cuồng ná»™ và giáºn dữ, cảm thấy nguyên cả thế giá»›i nà y Ä‘ang mở ra vá»›i nà ng má»™t trò đùa dai quá sức to lá»›n. Nước mắt từ trong đôi tròng mắt nà ng ùa ra tức tưởi, chảy à o xuống cả khuôn mặt trắng nhợt nhạt cá»§a nà ng. Äôi con ngươi cá»§a nà ng chìm trong mà n lệ má», thế nhưng, lại thiêu đốt như hai đóm lá»a phừng phừng, mạnh mẽ. Nà ng cảm thấy tan nát, nà ng cảm thấy vỡ vụn, nà ng cảm thấy há»—n loạn, nà ng bắt đầu kêu lên, tháºt to tiếng, không ká»m chế, không Ä‘iá»u khiển được lá»i nói cá»§a mình:
- Tại sao từ đầu ba mẹ lại không để cho con chết trên báºc thá»m đó cho rồi? Tại sao ba mẹ lại nuôi dưỡng con là m gì? Tại sao ba mẹ lại gạt con suốt hai mươi năm nay? Ba mẹ có anh Hai rồi, đã đủ rồi, tại sao lại còn Ä‘i tìm má»™t đứa con gái nuôi là m gì? Bây giá», ba mẹ bắt con chá»n lá»±a, con muốn thà rằng mình chết Ä‘i từ lúc ban đầu! Ba mẹ lẽ ra không nên giữ con lại, không nên nuôi dưỡng con, không nên giáo dục con... con háºn ba mẹ! Háºn ba mẹ! Háºn ba mẹ! Háºn sá»± nhân từ cá»§a ba mẹ, háºn tình yêu cá»§a ba mẹ dà nh cho con...
- Trá»i Æ¡i!...
Bà Sâm đứng dáºy, gương mặt trắng bệch như tuyết, thân hình lảo đảo muốn ngã. Ông Sâm láºp tức chạy ngay đến, đưa tay ra đỡ lấy bà . Bà Sâm, nước mắt rà n rụa, quay qua ông chồng, rên rÄ©, khổ sở:
- ... Trá»i ạ! Chúng ta đã là m sai những gì? Chúng ta đã là m sai những gì váºy?
Triệu Bôi từ nãy giá» vẫn đứng má»™t bên lắng nghe, theo dõi tất cả những diá»…n biến, lúc nà y, đột nhiên, chà ng không nhịn được nữa, nhà o đến bên giưá»ng, chà ng chụp ngay lấy cánh tay cá»§a Uyển Lan, chà ng lắc nà ng má»™t cách Ä‘iên cuồng, kêu lên tháºt to:
- Em Ä‘iên rồi! Uyển Lan! Câm miệng lại! Uyển Lan! Em có quyá»n gì mà trách móc ba mẹ như thế? Chỉ vì ông bà đã nuôi dưỡng em, giáo dục em, yêu thương em hay sao! Sinh mạng cá»§a em vốn như giá»t sương, ngá»n cá», có chết cÅ©ng không đáng gì, chẳng lẽ nuôi dưỡng em mà lại trở thà nh có tá»™i hay sao? Em có còn lương tâm hay không? Em có còn đầu óc hay không? Em có còn tư tưởng hay không? Em có còn tình cảm hay không?
Uyển Lan bị Triệu Bôi lắc lư má»™t tráºn, nà ng tỉnh táo lại, mở to đôi mắt, nà ng há hốc mồm kinh ngạc, không phát ra được má»™t chữ nà o. Triệu Bôi nuốt á»±c từng ngụm nước miếng, cố gắng đè nén cho mình bình tÄ©nh trở lại, chà ng quay đầu lại nói vá»›i cha mẹ:
- Ba, mẹ, ba mẹ xuống dưới lầu nghÄ© cho khá»e Ä‘i, con muốn được đơn độc nói chuyện vá»›i Uyển Lan má»™t chút!
Ông Sâm đưa mắt nhìn con trai, nét mặt ông đăm chiêu, tiếng kêu ông hằn nét bất an:
- Triệu Bôi! Con... cũng muốn bị cuốn hút và o câu chuyện nà y chăng?
Triệu Bôi nhìn cha tháºt bình tÄ©nh, chà ng nói:
- Äã là má»™t phần tá» trong gia đình, thì má»i chuyện xảy ra, không ai có thể tránh khá»i được!... Ba, ba an tâm Ä‘i!
Ông Sâm thở ra má»™t hÆ¡i dà i, dìu vợ Ä‘i ra hướng cá»a:
- Thôi cÅ©ng được! Các con ngưá»i trẻ tuổi vá»›i nhau, có thể dá»… dà ng thông cảm nhau hÆ¡n, các con nói chuyện vá»›i nhau má»™t chút xem sao!
Ông mệt má»i, tiu nghỉu, bất an dìu vợ Ä‘i ra khá»i phòng.
Triệu Bôi đóng cá»a phòng lại, chà ng trở lại phÃa trước Uyển Lan, những nét hi hi ha ha thưá»ng ngà y cá»§a chà ng đã biến mất không má»™t dấu vết, trông chà ng nghiêm túc và trầm tÄ©nh. Kéo má»™t chiếc ghế, chà ng ngồi đối diện vá»›i Uyển Lan, Uyển Lan từ lúc bị chà ng lắc lư má»™t tráºn Ä‘iên cuồng đến giá», nà ng ngồi chết trân ở đó như má»™t pho tượng hóa thạch, trừng to đôi mắt, không nhúc nhÃch động Ä‘áºy.
Triệu Bôi nói bằng má»™t giá»ng thâm trầm:
- Uyển Lan, em không cảm thấy rằng, những lá»i em nói vá»›i ba mẹ khi nãy, hoà n toà n không công bình sao?
Cuối cùng Uyển Lan cũng ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn chà ng một cái, gương mặt nà ng không một biểu lộ tình cảm:
- Anh đừng nên cố gắng nói gì với em, em cũng không muốn nghe anh, vì anh không thể nà o hiểu được tâm tình của em lúc nà y!
- Tại sao?
Nà ng lại bắt đầu kêu to lên, hung hăng, báºm trợn:
- Anh biết rõ là tại vì sao! Anh là con trai cá»§a ba mẹ, đương nhiên anh được táºn hưởng tình yêu thương cá»§a há»! Anh không cần phải đợi đến hai mươi năm sau, má»›i phát giác ra rằng mình là má»™t đứa trẻ bị bá» rÆ¡i! Äối diện vá»›i sá»± chá»n lá»±a giữa công Æ¡n sinh thà nh và công Æ¡n dưỡng dục, anh hạnh phúc, anh vui vẻ...
Triệu Bôi ngắt lá»i nà ng, trong giá»ng nói cá»§a chà ng, có má»™t lá»±c lượng tháºt to lá»›n, là m cho nà ng bất giác phải dừng lại, giá»ng chà ng khà n hẳn Ä‘i:
- Äừng kêu! Nghe anh nói đây, Uyển Lan...
Chà ng nhìn trừng trừng và o đôi mắt của nà ng, miệng chà ng phát ra từng chữ, từng chữ một, thanh âm trầm thấp, mạnh mẽ và rõ rà ng:
- ... Từ nhá», mẹ đã bị bệnh tim, bà không há» có khả năng sinh sản, không chỉ má»™t mình em, mà còn có cả anh nữa!
Uyển Lan ngạc nhiên ngẩng đầu lên, miệng mở to ra. Nà ng nói bằng má»™t giá»ng khà n đục và đầy nét nghi ngá»:
- Anh Hai, anh không cần phải dùng cách đó để an ủi em!
Triệu Bôi nói bằng má»™t giá»ng khẳng định, ánh mắt chà ng nhìn trừng trừng và o nà ng:
- Không phải anh Ä‘ang an á»§i em, năm anh mưá»i tám tuổi, anh đã vô tình khám phá ra cái bà máºt nà y, anh nhìn thấy má»™t tá» chẩn Ä‘oán cá»§a bệnh viện, mẹ không há» có khả năng sinh sản, anh có đến bệnh viện chứng tháºt chuyện nà y, sau đó, anh trá»±c tiếp há»i thẳng ba, ba không há» dấu anh, anh được xin vá» từ cô nhi viện!...
Äôi mắt cá»§a Uyển Lan cà ng mở to hÆ¡n nữa.
- ... Em đừng nghÄ© rằng địa vị cá»§a anh trong nhà nà y cao hÆ¡n em, Uyển Lan, chúng ta bình đẳng vá»›i nhau. Hôm nay, em còn may mắn hÆ¡n anh, vì Ãt ra, em còn biết được ngưá»i mẹ sinh ra em là ai, còn anh? Cha ruá»™t, mẹ ruá»™t cá»§a anh Ä‘á»u không thể nà o biết được, anh bị ngưá»i ta bá» rÆ¡i ở ngoà i cổng cô nhi viện!...
Uyển Lan trừng mắt nhìn chà ng, không một cỠđộng.
- ... Em có biết là anh cÅ©ng đã từng Ä‘au khổ chăng? Thế nhưng, rất nhanh, anh đã thoát ra khá»i được sá»± Ä‘au khổ đó, vì anh hiểu ra được niá»m hạnh phúc cá»§a anh. Lúc nãy, em đã nói đến công Æ¡n sinh thà nh và công Æ¡n dưỡng dục, em có biết không, sinh sản là má»™t sá»± ngẩu nhiên, nếu nói hÆ¡i khó nghe má»™t chút, nó có thể là má»™t thứ sản phẩm phụ cá»§a đôi nam nữ sau khi tìm sá»± hoan lạc, sinh mà không dưỡng, thà rằng đừng sinh! Còn dưỡng dục, thì cần phải cho ra sá»± thương yêu và lòng nhẫn nại vô bá» bến! Có má»™t đứa trẻ nà o, mà không trải qua sá»± bú má»›m để được trưởng thà nh!
... Uyển Lan, sau khi anh suy nghÄ© thông suốt, trong lòng anh chỉ có tình yêu, chứ không có sá»± thù háºn, anh yêu ba mẹ cá»§a chúng ta! Tại vì, ông bà tháºt sá»± thương yêu chúng ta nên má»›i nuôi dưỡng chúng ta! Không phải vì sá»± tìm tòi hoan lạc trong nhất thá»i mà sinh chúng ta ra! Em có hiểu không? Uyển Lan?...
Uyển Lan vẫn không nói chuyện, cả ngưá»i nà ng ngẩn ngÆ¡ đến độ chết cứng. Triệu Bôi tiếp tục nói:
- ... Từ đó, anh biết rằng anh là con trai cá»§a Äoà n Láºp Sâm! Anh không còn nghÄ© đến những chuyện khác, anh lấy cha mẹ anh là m sá»± kiêu hãnh, là m niá»m hạnh phúc, anh lấy gia đình anh là m Ä‘iá»u vinh dá»±. Tuy rằng, cha mẹ ruá»™t cá»§a anh, rất có thể chỉ là má»™t loại du đảng, gái Ä‘iếm, anh bất cần! Anh chỉ biết có má»™t chuyện: anh là con trai cá»§a Äoà n Láºp Sâm và Ngô Tuệ Trang! Hôm nay, cho dù có má»™t ông nhà già u cá»± phú nà o đó đến nhìn anh, anh cÅ©ng không nháºn! Anh chỉ nháºn cha mẹ cá»§a anh hiện giá» mà thôi!...
Những giá»t nước mắt trên gương mặt cá»§a Uyển Lan đã ráo hoảnh, ánh mắt nà ng long lanh những tia sáng Ä‘en ngá»i. Triệu Bôi đứng dáºy:
- ... Rồi đó, Uyển Lan, em cứ tiếp tục oán trách ba mẹ Ä‘i, oán trách ông bà đã giữ em lại, oán trách ông bà đã dưỡng dục em, oán trách ông bà bao nhiêu năm nay đã yêu thương em vô Ä‘iá»u kiện! Em cứ háºn thù ông bà đi, em cứ giáºn ghét ông bà đi! Vì dù sao, em cÅ©ng đã có mẹ ruá»™t, háºn xong rồi, oán xong rồi, em có thể trở vá» bên cạnh mẹ ruá»™t cá»§a em! Vì dù sao, giữa công Æ¡n sinh thà nh và công Æ¡n dưỡng dục, em chỉ có thể chá»n má»™t mà thôi!
Uyển Lan lùa chiếc chăn Ä‘ang quấn trên ngưá»i qua má»™t bên, quăng bình nước nóng Ä‘ang ôm trong lòng qua má»™t bên, nà ng từ từ đứng dáºy. Triệu Bôi há»i:
- Em muốn là m gì?
- Äi xuống lầu tìm ba mẹ.
Nà ng nói tháºt nhá» giá»ng, Ä‘i ra tá»›i cá»a, nà ng quay đầu lại, ánh mắt nà ng long lanh ướt nhìn và o Triệu Bôi:
- Anh Hai, em chưa bao giá» biết rằng, anh lại là má»™t ngưá»i anh tốt đến như thế!
Triệu Bôi nói:
- MỘt Ä‘iá»u em cà ng cần phải biết nữa là , chúng ta đã có được má»™t gia đình như thế nà o! Mẹ không bao giá» gạt chúng ta, em từ trong nụ hoa hồng chui ra, còn anh được hái từ trên cây táo xuống!
Uyển Lan Ä‘i ra khá»i phòng, bước từng bước xuống lầu. Ông Sâm và vợ Ä‘ang ngồi sánh vai nhau trên chiếc ghế salon, ông Sâm Ä‘ang dùng bà n tay mình vá»— vá»— và o bà n tay vợ, im lặng an á»§i bà . Uyển Lan Ä‘i thẳng đến trước mặt há», từ từ quỳ xuống phÃa trước há», má»™t tay nà ng nắm lấy tay mẹ, má»™t tay nà ng nắm lấy tay cha, nà ng vùi mặt mình và o trong vạt áo cá»§a bà Sâm, nói bằng má»™t giá»ng thì thầm:
- Ba, mẹ, con yêu ba mẹ, con cần ba mẹ, vÄ©nh viá»…n, suốt Ä‘á»i. Ba mẹ là ba mẹ duy nhất cá»§a con, không phải là má»™t ai khác.
|

17-10-2008, 10:43 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 10
Cố Hữu Phong ngẩng đầu lên nhìn tòa cao ốc "Mỹ Hoà n" đã xây lên được đến tầng thứ sáu, sau đó đối chiếu lại vá»›i bức há»a đồ kiến trúc mình Ä‘ang cầm trên tay, những ngưá»i công nhân đã dá»±ng xong dà n sắt cao bảy tầng ở phÃa trên, trước khi viên ká»· sư thuá»™c bá»™ Công Nghiệp đến kiểm soát, chà ng cần phải kiểm tra lại xem công việc có được là m má»™t cách cẩn tháºn và hoà n chỉnh, có phù hợp vá»›i sá»± yêu cầu hay không? Nhảy và o chiếc thang máy tạm thá»i, chà ng leo lên phần chót vót cá»§a tầng lầu thứ sáu, sau đó chà ng leo lên dà n "chim ưng", thảo luáºn, nghiên cứu và tháºm chà tranh luáºn vá»›i viên ká»· sư phụ tá. An toà n là nhất, tiết kiệm tiá»n bạc là chuyện không thể được!
Chà ng cương quyết giữ vững nguyên tắc cá»§a mình, viên ká»· sư phụ tá có cái nhìn riêng cá»§a ông ta, hai ngưá»i thảo luáºn hết ná»a buổi, dà n "chim ưng" đó vừa cháºt vừa nhá», chà ng đứng từ trên nhìn xuống phần công trưá»ng phÃa dưới, và đám đông ngưá»i ở trên đưá»ng phố. PhÃa phố đối diện, tòa cao ốc "Mỹ Luân" cao mưá»i bốn tầng cÅ©ng đã bắt đầu khởi công, mấy năm gần đây, sá»± phồn thịnh cá»§a Äà i Loan là m cho ngưá»i ta phải kinh ngạc, là m sao mà lại có nhiá»u ngưá»i chịu bá» tiá»n ra mua nhà thế kia?
Từ dà n "chim ưng" Ä‘i trở ra thang máy, lại từ trên thang máy Ä‘i trở xuống đất liá»n, thân mình chà ng đã bám đầy bụi bặm, cùng những vết rỉ sét cá»§a dà n sắt. CÅ©ng may là chà ng Ä‘ang mặc trên ngưá»i nguyên má»™t bá»™ đồ bằng vải jean, nhưng hai bà n tay chà ng vẫn bám đầy bụi đất, Ä‘ang định Ä‘i và o văn phòng là m việc được dá»±ng tạm nÆ¡i công trưá»ng, chà ng nghe tiếng gá»i mình:
- Hữu Phong!
Chà ng quay đầu lại, Triệu Bôi Ä‘ang đứng tá»±a và o má»™t cái cá»™t nÆ¡i công trưá»ng, nhìn chà ng. Trông Triệu Bôi không trà n đầy nét sống động và vui vẻ như má»i ngà y, trên gương mặt chà ng biểu lá»™ nét bất an và nghiêm trá»ng nà o đó, Ä‘iá»u nà y là m cho Hữu Phong cảm thấy kỳ lạ, chà ng nhìn Triệu Bôi:
- Mà y đặc biệt đến đây tìm tao à ?
- Không tìm mà y thì tìm ai?
Chà ng há»i:
- Tan sở rồi à ?
Triệu Bôi nhìn Hữu Phong bằng đôi mắt thâm trầm, chà ng nói:
- Hôm nay tao trực buổi sáng... Bây giỠđã gần năm giỠrồi, mà y đã có thể nghĩ được chưa? Tao có chút chuyện muốn bà n với mà y.
Hữu Phong nhìn chà ng hai giây, láºp tức nói:
- ÄÆ°á»£c, tao Ä‘i rá»a tay đã, dặn dò má»™t tiếng là xong ngay!
Rá»a tay xong, bà n giao lại công việc, Hữu Phong Ä‘i ra khá»i phòng là m việc. ÄÆ°a mắt nhìn Triệu Bôi má»™t cái tháºt sâu, chà ng cưá»i cưá»i, vá»— mạnh lên vai Triệu Bôi má»™t cái:
- Mà y sao váºy? Thất tình rồi à ? Tao thấy cô nà ng Lý San San cá»§a mà y tha thiết lắm mà , xem ra đáng lý là phải không có vấn đỠgì, trừ khi cái tÃnh gà n cá»§a mà y nổi dáºy, không biết dịu dà ng, má»m má»ng, chìu chuá»™ng ngưá»i ta, là m cho ngưá»i ta nổi giáºn...
Bá»n há» Ä‘i đến bên chiếc xe Honda Civic cá»§a Hữu Phong, mở cá»a xe ra, Hữu Phong nói:
- ... Lên xe đi! Chúng ta tìm một quán café ngồi nói chuyện.
Triệu Bôi ngồi và o xe, nhìn Hữu Phong cÅ©ng Ä‘ang ngồi và o phÃa bên tay lái, chà ng nói:
- Khá»i Ä‘i quán café là m gì, Hữu Phong, tao đến tìm mà y, không phải vì chuyện cá»§a tao, mà là vì chuyện cá»§a mà y và Uyển Lan.
Nét mặt cá»§a Hữu Phong hÆ¡i sượng cứng lại, ánh mắt chà ng nhìn thẳng và o phần cá»a kÃnh trước mặt, giá»ng chà ng nói cố gắng ra vẻ lãnh đạm:
- Mà y nói thế là nghÄ©a gì? Tao nghe nói lúc sao nà y nà ng và má»™t tên ký giả qua lại máºt thiết vá»›i nhau lắm mà , chẳng lẽ bá»n há» tan rồi sao?
Triệu Bôi nói:
- Tao không biết. Tan hay không tan tao cảm thấy rằng không thà nh vấn Ä‘á», nếu là ngưá»i con gái tao yêu, cho dù cô ta có là bạn gái cá»§a ngưá»i khác, tao cÅ©ng sẽ dà nh cô ta cho được như thưá»ng. Không đánh mà chịu thua, dù sao cÅ©ng không phải là triết lý sống cá»§a tao.
Hữu Phong hơi chấn động một chút, rất nhanh, chà ng quay đầu qua nhìn Triệu Bôi, chà ng nói:
- Triệu Bôi, trong giá»ng nói cá»§a mà y có gai đấy!
Triệu Bôi nhìn chà ng bằng đôi mắt nghiêm trá»ng:
- Hữu Phong, Uyển Lan đã biết được thân thế của mình rồi.
Hữu Phong giáºt nảy mình, chà ng trừng mắt nhìn Triệu Bôi:
- Sao lại như thế được? Không phải má»i ngưá»i Ä‘á»u dấu rất kÃn hay sao? Chẳng lẽ...
Chà ng bừng tỉnh ra:
- ... Cái bà mẹ đó lại tìm đến à !
- Äúng váºy, chuyện xảy ra và o tối hôm qua, dù sao thì má»i việc Ä‘á»u đã bị báºt mà hết rồi. Bà mẹ ruá»™t cá»§a Uyển Lan, mà y cÅ©ng biết đó, không phải là má»™t ngưá»i hay ho gì cho lắm. Uyển Lan bị xúc động rất mạnh, tao chưa bao giá» thấy nó Ä‘au khổ như tối hôm qua, lúc đó, nó gần như phát Ä‘iên lên, sau đó, tao bèn Ä‘em thân thế cá»§a chÃnh tao ra nói cho nó nghe, nó má»›i yên lặng trở lại. Thế nhưng, Hữu Phong, cả nhà tao, ai cÅ©ng lo lắng vô cùng.
- Sao váºy?
- Thế giá»›i cá»§a nó chỉ trong khoảnh khắc đã bị láºt ngược trở lại, vì váºy nó rất khó tiếp nháºn được sá»± tháºt đó. Nó không giống như tao, tao dù sao cÅ©ng là đà n ông con trai, nhìn má»i thứ dù sao cÅ©ng thoải mái hÆ¡n. Uyển Lan từ lúc nhá», mà y cÅ©ng biết đó, bá» ngoà i cá»§a nó tuy rằng có vẻ như bất cần má»i thứ, lại há»i hợt vô tâm. Thế nhưng, trên thá»±c tế, nó là má»™t con bé rất nhạy cảm, lại rất kiêu ngạo.
Hữu Phong tiếp lá»i, chà ng nói:
- Tao biết. Nà o phải chỉ nhạy cảm và kiêu hãnh, mà nà ng còn bướng bỉnh và háo thắng, rất nhiệt tình, lại rất dễ bị tổn thương.
Triệu Bôi để tay mình lên vai Hữu Phong:
- Trên cõi Ä‘á»i nà y không thể nà o có má»™t ngưá»i đà n ông khác, hiểu Uyển Lan rõ bằng mà y. Do đó, mà y phải hiểu rằng, câu chuyện nà y đã là m xúc động và ảnh hưởng đến nó nặng ná» như thế nà o, nếu như mẹ ruá»™t cá»§a nó không phải là má»™t ngưá»i đà n bà lăn lá»™n ở chốn phong trần, đối vá»›i nó, có lẽ còn đỡ hÆ¡n má»™t chút. Bây giá», ba mẹ tao và tao Ä‘á»u lo lắng là tất cả những tá»± ái và kiêu hãnh cá»§a nó, đã mất hết không còn gì nữa. Hữu Phong, nếu như mà y vẫn còn yêu em gái tao, hãy giúp đỡ nó, nó rất cần má»™t ngưá»i như mà y!
Chà ng nhìn thẳng và o mắt Hữu Phong khi nói những câu cuối cùng, giá»ng chà ng trịnh trá»ng, gởi gấm.
Hữu Phong lại chấn động thêm má»™t lần nữa, chà ng há»i:
- Bây giỠnà ng đang ở nhà à ?
Triệ Bôi nhìn nhìn đồng hồ:
- Không, nó Ä‘i là m rồi. Giá» nà y, nó sắp tan sở rồi đó. Hôm nay, má»i ngưá»i Ä‘á»u khuyên nó xin nghÄ© việc má»™t hôm, thế nhưng nó nhất quyết Ä‘i là m, buổi sáng khi nó Ä‘i, mặt mà y nó trắng nhợt như má»™t ngưá»i bệnh. Mẹ tao rất không yên tâm, thế nhưng không ai biết phải là m thế nà o...
Hữu Phong nổ máy xe, chà ng nói một cách đơn giản, rõ rà ng:
- Tao hiểu rồi. Chúng ta đi đến tòa soạn đón nà ng.
Triệu Bôi mở cá»a xe, chà ng nói:
- Khoan đã! Mà y Ä‘i, tao không Ä‘i! Nếu như nó chịu nói chuyện vá»›i mà y, không cần phải đưa nó vá» nhà ngay là m gì, mà y có thể má»i con bé Ä‘i ăn cÆ¡m tối, hoặc, dẫn nó Ä‘i chá»— nà o đó chÆ¡i, cho thoải mái tâm hồn.
Chà ng nhảy xuống xe. Hữu Phong đóng cá»a xe lại, đưa đầu ra ngoà i cá»a sổ, nói vá»›i Triệu Bôi rằng:
- Tao nghÄ©, tao sẽ tìm được biện pháp trị là nh bệnh ưu phiá»n nà y cá»§a nà ng!
- Äừng nên quá chá»§ quan như váºy!
Chiếc xe cá»§a Hữu Phong vá»t mạnh tá»›i trước, chạy vá» hướng đưá»ng lá»›n, chà ng lái xe vá» hướng Äôn Hóa Bắc Lá»™, trong lòng chà ng mÆ¡ mà ng trà n ngáºp má»™t cảm giác thương hại và chua xót mênh mông. Chà ng nghÄ© đến Uyển Lan, cô bé Uyển Lan thÃch cưá»i, thÃch giỡn, vô tư, vô lá»±. Cô bé Uyển Lan lúc nà o cÅ©ng nhảy nhảy, nhót nhót, lúc nà o cÅ©ng như má»™t thằng con trai. Cô bé Uyển Lan còn đầy nét ngây thÆ¡, trẻ nÃt. Cô bé Uyển Lan vừa hóm hỉnh, vừa ngang bướng. Cô bé Uyển Lan vừa là m cho ngưá»i ta háºn, vừa là m cho ngưá»i ta yêu... bây giá» nà ng ra sao rồi? Cái thân thế đột nhiên bị mở toang ra cá»§a nà ng sẽ Ä‘em đến cho nà ng má»™t háºu quả như thế nà o? á»’, Uyển Lan, Uyển Lan, trái tim chà ng kêu lên thì thầm: thân thế em có như thế nà o Ä‘i nữa, cÅ©ng có gì quan trá»ng đâu? Äừng có khùng Ä‘iên như thế! Uyển Lan, chỉ cần em là em!
Xe dừng lại trước cá»a tòa soạn tá» tạp chÃ, chà ng tắt máy xe, chỠđợi, đốt lên má»™t Ä‘iếu thuốc, chà ng nhìn nhìn đồng hồ trên tay, chưa tá»›i giá» tan sở, chà ng tá»±a và o cá»a sổ, không ngừng nuốt mây thở khói, phì phà điếu thuốc trên tay, cá»a sổ xe má» mịt khói thuốc vây quanh.
Tòa soạn tan sở rồi, từng đám nhân viên nam nữ tụm năm tụm ba kéo nhau ra vá». Chà ng đưa mắt nhìn trừng trừng và o chiếc cổng to trước mặt, sau đó, chà ng nhìn thấy Uyển Lan. Äầu cúi thấp, nà ng bước từng bước cháºm chạp Ä‘i ra tòa soạn, trên tay nà ng cầm má»™t xấp giấy bản thảo. Chỉ má»›i mấy ngà y không gặp, trông nà ng nhẹ hẫng như má»™t áng mây, má»™t áng mây lạc lá»ng, không có chá»— Ä‘i vá». Äôi mi cong vút cá»§a nà ng Ä‘ang hướng nhìn xuống, đôi môi nà ng mÃm chặt lại, trông nà ng có vẻ ngẩn ngÆ¡, lạc hồn, lạc vÃa. Chà ng mở cá»a xe, kêu lên:
- Uyển Lan!
Hình như nà ng có vẻ giáºt mình kinh hoảng, vá»™i và ng ngước đầu lên, như má»™t con chim nhá» bị là m cho kinh động, bà ng hoà ng. Nhìn thấy là chà ng, nà ng thở ra má»™t hÆ¡i dà i như nhẹ nhõm, lẩm bẩm kêu lên:
- Ồ, anh đấy à !
- Lên xe đi!
Chà ng nói tháºt dịu dà ng, cái cảm giác thương xót Ä‘ang lá»›n dần trong lồng ngá»±c.
Nà ng chui ngay và o xe, không nói má»™t tiếng, có má»™t thứ thần sắc bất cần, tản mạn, mÆ¡ hồ nà o đó trên gương mặt cá»§a nà ng. Nà ng vẫn còn ôm xấp bản thảo trong lòng, như thể má»™t ngưá»i bị lạnh Ä‘ang co ro ôm chặt lấy bình nước nóng. Chà ng khẽ liếc nhìn nà ng, lấy Ä‘i xấp bản thảo từ bà n tay nà ng, để vá» phÃa băng ghế sau, nà ng bị động để chà ng lấy Ä‘i món đồ trên tay mình, hai tay nà ng để á»§ rá»§ trên váy đầm. Nà ng Ä‘ang mặc chiếc áo len mà u xám nhạt loại tròng cổ, chiếc váy đầm mà u xám sáºm... không còn giống thằng bé con nghịch ngợm nữa, mà chỉ là má»™t cái bóng xám xịt, thê lương.
Chà ng rồ máy xe, dụi tắt điếu thuốc lá. Chà ng nói:
- Anh má»i em Ä‘i ăn beefsteak ở nhà hà ng Maxim.
Nà ng liếc nhìn chà ng một cái, không nói một tiếng nà o.
Chà ng há»i:
- Lúc trưa em ăn gì váºy?
Nà ng hơi chau đôi chân mà y, nhè nhẹ lắc đầu.
- Không phải em ý muốn nói là , lúc trưa em không hỠăn gì chăng?
Giá»ng chà ng bất giác cất cao lên, mang theo âm hưởng trách móc.
Nà ng vẫn không mở miệng. Äá»™t nhiên chà ng nổi giáºn, quay đầu lại nhìn nà ng má»™t cái, chà ng nói tháºt lá»›n tiếng:
- Ê! Em có còn là má»™t ngưá»i hà o sảng, phóng khoáng nữa không? Em có còn là má»™t ngưá»i không biết sợ trá»i, không biết sợ đất nữa không? Em có còn là má»™t ngưá»i kiên cưá»ng, tá»± phụ nữa không? Sao em lại vô dụng như thế? Chỉ má»›i có má»™t chút chuyện xảy ra đã là m cho em trở thà nh má»™t hình dạng kỳ cục như thế à ? Äừng nên để anh coi thưá»ng em, Uyển Lan, đừng để anh mắng em, Uyển Lan! Sá»± xuất thân cá»§a em và con ngưá»i cá»§a em ngà y hôm nay có quan hệ gì đâu? Hai mươi năm trước em là má»™t đứa bé vô tri vô thức, so vá»›i má»™t con chó, má»™t con mèo không có gì khác biệt, thế nhưng, em ngà y hôm nay, là má»™t cô gái dá»… thương, ưu tú, thông minh, vui vẻ! Chuyện cá»§a hai mươi năm trước có đáng để cho em khổ sở, Ä‘au lòng như thế chăng? Äúng lý ra, em phải kiêu ngạo và tá»± phụ vá» em cá»§a ngà y hôm nay thì hÆ¡n!
Nà ng thấp giá»ng há»i:
- Anh biết hết cả rồi à ?
- Biết vá» thân thế cá»§a em chăng? Anh biết đã từ lâu rồi! Từ lúc em được bế và o nhà há» Äoà n là anh đã biết rồi! Không chỉ má»™t mình anh biết, ba anh cÅ©ng biết, mẹ anh cÅ©ng biết, cả nhà anh Ä‘á»u biết! Thế nhưng, hai mươi năm nay, gia đình anh có xem thưá»ng em không? Có chú ý đến chuyện đó không? Gia đình anh vẫn má»™t má»±c yêu thương em, chìu chuá»™ng em, lo lắng cho em, vui vẻ vá»›i em! Không ngá», tá»± em lại mù quáng vá» chuyện cá»§a mình, tá»± là m khó mình như thế!
Äôi môi nà ng mÃm chặt lại, trên khuôn mặt có má»™t nét trầm tư, suy nghÄ© tháºt sâu xa.
Xe chạy đến trước nhà hà ng Maxim. Chà ng dẫn nà ng lên lầu, kéo ghế ngồi xuống đà ng hoà ng rồi, nà ng vẫn ngẩn ngÆ¡ nhìn và o ngá»n đèn cầy trên bà n, xuất thần. Hữu Phong không thèm nói gì đến nà ng, chà ng vẩy tay gá»i ngưá»i hầu bà n đến, chà ng tá»± gá»i cho mình má»™t dÄ©a T-bone steak, sau đó, chà ng há»i nà ng:
- Em muốn ăn gì?
- Gì cũng được.
Hữu Phong quay đầu lại nói vá»›i ngưá»i hầu bà n:
- Cho cô nà y má»™t dÄ©a "gì cÅ©ng được", tuy nhiên, trong gì cÅ©ng được đó, thêm và o má»™t chút gia vị cho thêm Ä‘áºm đà , tôi nghÄ©, thêm và o má»™t miếng Rumsteak Ä‘i nhé! Ngoà i ra, anh Ä‘em ra cho cô nà y má»™t ly "Pink Lady" trước đã, và cho tôi má»™t ly bia.
Ngưá»i hầu bà n mÄ©m cưá»i bá» Ä‘i, Uyển Lan ngẩng đôi mắt lên:
- Em không biết uống rượu.
Hữu Phong nhìn nà ng chăm chú:
- Bất cứ chuyện gì cÅ©ng có thể từ không biết trở thà nh biết. Em không biết Ä‘au khổ, bây giá» em đã biết Ä‘au khổ, em không biết buồn phiá»n, bây giá» em đã biết buồn phiá»n, em không biết Ä‘a sầu Ä‘a cảm, bây giá» em đã biết Ä‘a sầu Ä‘a cảm, em không biết yêu, bây giá» em cÅ©ng sẽ biết yêu!
Cả ngưá»i nà ng bị chấn động má»™t cách tháºt mãnh liệt:
- Yêu? Em yêu ai?
Chà ng nói tháºt bình tÄ©nh:
- Yêu anh!
Äôi mắt nà ng mở ra tháºt to, nét linh hoạt trà n đầy sức sống lại bay trở và o trong đôi đồng tá» long lanh cá»§a nà ng, nà ng bất giác nhướng cao đôi chân mà y, trừng mắt nhìn chà ng:
- Yêu anh? Em yêu anh hồi nà o?
Chà ng nói:
- Trước sau gì em cÅ©ng sẽ yêu anh! Mưá»i lăm năm trước, chúng ta chÆ¡i trò đám cưới rước dâu, em là cô dâu cá»§a anh! Sau nà y, khi chúng ta chÃnh thức là m đám cưới, em cÅ©ng sẽ là cô dâu cá»§a anh!
Äôi mắt nà ng mở ra cà ng to hÆ¡n nữa, nà ng há»i:
- Anh tự tin đến như thế sao?
Chà ng nhìn thẳng và o nà ng, sau đó, đột nhiên, chà ng đưa bà n tay mình ra chụp lên trên bà n tay nà ng, ánh mắt chà ng trở nên vô cùng dịu dà ng. Dịu dà ng và thâm trầm, tế nhị và chăm chú, chà ng nhìn nà ng tháºt chặt, không chá»›p mắt, giá»ng chà ng trầm thấp, dịu nhẹ và thà nh khẩn:
- Uyển Lan, lấy anh đi!
Äôi mắt nà ng dâng lên má»™t mà n sương má»ng, nà ng há»i, giá»ng nà ng tháºt nhẹ:
- Anh đang cầu hôn với em chăng?
- Äúng váºy!
Ngưá»i hầu bà n đã đưa rượu đến, nà ng cầm lấy ly, nhìn và o chất nước mà u hồng, cùng trái dâu mà u đỠthắm rá»±c rỡ trong đó, nà ng nói:
- Anh có biết không, anh đã chá»n cái thá»i khắc tệ hại nhất để nói chuyện nà y. Bây giá», em không có má»™t chút tâm tình nà o, hứng thú nà o vá» những chuyện đó cả!
- Em có thể suy nghĩ từ từ...
Chà ng nói, đưa ly rượu của chà ng và o cụng với ly của nà ng một cái:
- ... Chúc là nh cho em, Uyển Lan.
Nà ng nhếch mép mỉm má»™t nụ cưá»i khổ sở:
- Chúc là nh cho em? Em có chuyện gì đáng để chúc là nh đâu? Vì em là má»™t đứa con rÆ¡i chăng? Vì em là con cá»§a má»™t vÅ© nữ chăng? Vì... em có má»™t đôi mắt không an pháºn chăng?
Chà ng cảm thấy kỳ lạ:
- Äôi mắt không an pháºn?... Äó là câu nói gì váºy? Anh nghe nhưng mà tháºt sá»± không hiểu.
- Anh không cần phải hiểu là m gì!...
Nà ng lắc lắc đầu, há»›p má»™t ngụm rượu, đôi chân mà y nà ng cau chặt lại. Äá»™t nhiên, nà ng như bị tan vỡ, yếu Ä‘uối, nà ng dùng tay vịn đầu, nói bằng má»™t giá»ng Ä‘iệu thê thảm:
- ... Hữu Phong, em là m sao bây gi� Em phải là m sao bây gi�
Chà ng khuyến khÃch:
- Nói ra Ä‘i! Äem tất cả tâm sá»± cá»§a em, nói ra cho anh nghe hết Ä‘i! Sau khi em nói ra hết rồi, em sẽ cảm thấy nhẹ nhà ng hÆ¡n nhiá»u.
Nà ng nhìn chà ng tháºt thẳng thắn, bắt đầu nói:
- Anh biết đó, Hữu Phong, suốt hai mươi năm nay, em tá»± xem mình là con gái ruá»™t cá»§a Äoà n Láºp Sâm, con gái cá»§a má»™t giáo sư đại há»c, rồi em cÅ©ng được hấp thụ má»™t ná»n giáo dục đến báºc đại há»c, tất cả những kiến thức mà em có đó, vô hình chung đã cho em cái cảm giác ưu việt. Bây giỠđột nhiên, em phát giác ra mình chỉ là con rÆ¡i cá»§a má»™t vÅ© nữ, cha ruá»™t cá»§a em, rất có thể là má»™t thứ côn đồ du đảng, vô gia cư, vô nghá» nghiệp. Em đã cố gắng tá»± nói vá»›i mình rằng, thôi thì coi như chuyện nà y chưa há» xảy ra bao giá», như anh Hai đã từng nói, công Æ¡n dưỡng dục nặng hÆ¡n công Æ¡n sinh thà nh. Sá»± tháºt thì, em yêu ba mẹ em, dÄ© nhiên là nhiá»u hÆ¡n cái "bà bác Niên" đó. Thế nhưng, trong táºn cùng tiá»m thức, em cÅ©ng rất thương hại bà mẹ ruá»™t cá»§a em, bà mẹ đã tìm em suốt hai mươi năm nay...
Hữu Phong đốt lên má»™t Ä‘iếu thuốc, đốm lá»a ở đầu Ä‘iếu thuốc nhảy múa lung linh trong đôi con ngươi chà ng, chà ng lặng lẽ tiếp lá»i:
- Äể anh nói giúp em cho!... Tuy rằng em thương hại bà mẹ ruá»™t cá»§a em, nhưng em cÅ©ng rất háºn bà , thứ nhất, bà không nên sinh ra em, thứ hai, bà không nên bá» rÆ¡i em. Nếu như từ đầu chà cuối, em là con gái cá»§a má»™t vÅ© nữ, không được hấp thụ ná»n giáo dục, lá»›n lên trong môi trưá»ng trăng hoa phong trần cá»§a Ä‘á»i sống má»™t vÅ© nữ, Ä‘iá»u đó còn dá»… tiếp nháºn đối vá»›i em hÆ¡n. Có thể, em sẽ trở thà nh má»™t cô gái bán bar, em cÅ©ng sẽ an pháºn là m má»™t cô gái bán bar. Vì em sẽ không có cái trà tuệ và kiến thức cao sâu như bây giá», để nảy sinh ra cái tâm lý khinh thị những ngưá»i đà n bà lăn lá»™n trong chốn phong trần như thế nà y. Thế nhưng, cha cá»§a em lại là má»™t giáo sư đại há»c, em đã tiếp nháºn chuyện đó là má»™t sá»± tháºt, và cÅ©ng đã an lòng vá»›i cái sá»± tháºt đó, tháºm chÃ, còn cảm thấy hãnh diện vì chuyện đó, ai ngá», chỉ trong má»™t đêm, em đã trở thà nh đứa con cá»§a má»™t vÅ© nữ.
Uyển Lan nhìn Hữu Phong trừng trừng, có má»™t mà n lệ má»ng long lanh trong đôi mắt cá»§a nà ng, nà ng nói bằng má»™t giá»ng cảm động:
- Anh hiểu được em hoà n toà n, phải không? Anh hiểu được sự mâu thuẫn của em, anh cũng thể nghiệm được sự khổ sở của em, phải không?
- Äúng váºy, ngoà i ra còn cái mặc cảm tá»± ti cá»§a em nữa!
Ãnh mắt nà ng mÆ¡ hồ dừng lại trên gương mặt cá»§a Hữu Phong, đôi môi nà ng mấp máy hai chữ đó:
- Tự ti!... Anh cũng biết, em đã trở nên tự ti.
Chà ng gáºt đầu tháºt sâu:
- Anh biết, trong chuyện cổ tÃch có cô bé Lá» Lem trở thà nh công chúa, thế nhưng, em lại cảm thấy rằng, em từ má»™t công chúa trở thà nh cô bé Lá» Lem! á»’!... Em hãy nghe má»™t câu nói cá»§a anh, chịu không?
Chà ng thở ra má»™t hÆ¡i dà i, ngồi tá»±a ngưá»i và o chiếc ghế sâu hÆ¡n, ánh mắt chà ng, vẫn thâm trầm và thà nh khẩn nhìn thẳng và o nà ng. Như má»™t đứa trẻ bị lạc đưá»ng và ngoan ngoãn, nà ng nói má»™t cách bị động và yếu á»›t:
- ÄÆ°á»£c, em nghe anh.
Chà ng kéo dà i giá»ng ra, nói má»™t cách cháºm rãi, trịnh trá»ng:
- Äừng nên để chuyện nà y là m báºn lòng em nữa, Uyển Lan! Sá»± bất quân bình trong tâm hồn em hiện nay, là má»™t hiện tượng tất nhiên, thế nhưng, Uyển Lan! Nét dá»… thương cá»§a em, sá»± thông minh cá»§a em, trà tuệ cá»§a em, tâm hồn phóng khoáng cá»§a em, tất cả nhất cá» nhất động cá»§a em, những lá»i nói cá» chỉ cá»§a em, tháºm chà sá»± bướng bỉnh và ngang tà ng cá»§a em, Ä‘á»u không vì cái thân thế cá»§a em mà bị biến chất Ä‘i. Huống chi, cho dù là con gái cá»§a má»™t vÅ© nữ, cÅ©ng đâu gì là đáng nhục! VÅ© nữ vẫn là má»™t con ngưá»i, vẫn có nhân cách cao quý như thưá»ng, em cần phải hiểu cho rõ Ä‘iểm nà y!
Chà ng tiếp:
- HÆ¡n thế nữa, Uyển Lan, cho dù em là con gái cá»§a Äoà n Láºp Sâm, anh yêu em! Em là con gái cá»§a má»™t vÅ© nữ, anh cÅ©ng yêu em! Em là con gái cá»§a côn đồ du đãng, anh vẫn yêu em như thưá»ng! Sá»± tháºt thì, từ nhá», anh đã biết rõ thân thế cá»§a em, có lúc nà o anh ngừng yêu em chăng? Do đó, Uyển Lan, hãy nghe má»™t câu nói cá»§a anh, đừng nên có mặc cảm tá»± ti nữa, nếu như em biết rằng, tá»± bản thân em dá»… thương biết mấy, thì em sẽ không còn có cái mặc cảm tá»± ti đó nữa!
Uyển Lan nhìn trừng trừng và o Hữu Phong, những giá»t nước mắt run rẩy nhè nhẹ dưới và nh mi cong vút, nà ng kêu lên nho nhá»:
- Ồ! Hữu Phong! Anh đang an ủi em!
Hữu Phong trừng mắt nhìn nà ng, chà ng há»i:
- Phải không? Äâu phải bắt đầu từ hôm nay, anh má»›i theo Ä‘uổi em, phải không?
Uyển Lan nhìn chà ng trân trối hết má»™t hồi lâu, không biết phải trả lá»i như thế nà o. Cả hai ngưá»i cùng nhìn nhau, ánh nến lung linh nhảy múa trong đáy mắt cá»§a hai ngưá»i. Sau đó, cuối cùng, Uyển Lan vùi mặt và o hai lòng bà n tay mình, giá»ng nói cá»§a nà ng thoát ra từ đó:
- Hữu Phong, tại sao anh lại tốt vá»›i em quá váºy?
Hữu Phong nói một câu hà m chứa đầy ý nghĩa:
- Anh chỉ mong rằng, việc anh "tốt" với em, sẽ không trở thà nh một gánh nặng cho em!
Nghe ra trong câu nói của chà ng còn hà m chứa một ý nghĩa khác, nà ng yên lặng suy nghĩ.
Thức ăn đã được Ä‘em ra, mùi thÆ¡m tản mác trong không khÃ, miếng thịt bò bốc hÆ¡i nghi nghút, vẫn còn Ä‘ang kêu nghe xèo xèo. Hữu Phong nhìn Uyển Lan, cưá»i cưá»i, lại vá»— vá»— và o tay nà ng, an á»§i, chà ng nói tháºt dịu dà ng:
- "Gì cũng được" của em ra rồi đây! Nếu như em chịu là m hộ anh một chuyện, anh sẽ rất, sẽ rất cám ơn em!
Nà ng nói bằng má»™t giá»ng ngạc nhiên:
- Chuyện gì?
- Ăn cho hết cái phần "gì cũng được" nà y! Anh không cho em gầy đi nữa đâu!
Nà ng ngạc nhiên nhìn chà ng:
- Hữu Phong, anh há»c cách nói chuyện từ lúc nà o mà sao khéo dữ váºy?
Hữu Phong nhếch mép cưá»i cay đắng:
- Anh nói khéo lắm sao? Anh nghĩ, anh không hỠnói khéo bằng anh chà ng ký giả kia!
Äôi gò má má»›i vừa á»ng hồng lên má»™t chút cá»§a Uyển Lan, đột nhiên lại trắng nhợt ra. Hữu Phong nói bù thêm má»™t câu tháºt nhanh:
- Xin lá»—i em, Uyển Lan! Anh tháºt sá»± không há» muốn nói câu nói đó, anh nghÄ©, sá»± ganh tỵ là bản năng cá»§a con ngưá»i. Thôi được rồi, chúng ta không nói chuyện nà y nữa, em ăn Ä‘i!
Uyển Lan bắt đầu ăn thịt bò, một lúc sau, nà ng lại ngẩng đầu lên, nhìn Hữu Phong như cầu cứu.
- Hữu Phong, em phải đối xỠvới bà mẹ ruột của em như thế nà o?
Hữu Phong im lặng trầm ngâm hết một lúc:
- Bà ta đã có má»™t ông chồng, bà ta lại không thiếu tiá»n xà i, em tháºt sá»± không há» thiếu bà ta gì cả. Uyển Lan, cái sinh mệnh cá»§a em lại không phải là do em muốn mà ra, bà ta sinh mà không dưỡng, là bà ta nợ em, không phải em nợ bà . Câu nói: "Trong thiên hạ, không có cha mẹ nà o mà không phải", cần được sá»a lại từ lâu rồi, nếu như em đến các cô nhi viện mà xem, em sẽ thấy rằng, trên cõi Ä‘á»i nà y có biết bao nhiêu là những ngưá»i cha mẹ không có tinh thần trách nhiệm!
- Như anh Hai đã nói váºy, sinh mà không dưỡng, thà rằng đừng sinh!
Hữu Phong nói một cách tán thưởng:
- Äúng váºy! Triệu Bôi là ngưá»i đã từng trải qua trưá»ng hợp như thế, nên hắn tháºt sá»± có thể lÄ©nh há»™i được cái lý lẽ trong đó. Vì váºy, Uyển Lan, đừng nên nghÄ© rằng em nợ mẹ đẻ em, bà ta cần phải tá»± cảnh tỉnh má»™t chút, vá» cái nghiệp mà bà ta đã tá»± tạo ra cho mình.
Hữu Phong tiếp:
- Lỡ mà em không được nhà há» Äoà n nuôi dưỡng, lỡ mà em bị chết cóng trên báºc thá»m tam cấp kia, hôm nay bà ta Ä‘i đâu để tìm em bây giá»? Äúng váºy, hiện nay bà ta cÅ©ng Ä‘au khổ, thế nhưng, sá»± Ä‘au khổ đó là do bà ta tá»± tạo lấy. Cái nghiệp đó bà ta phải tá»± gánh vác lấy, không thể nà o bắt em san sẻ được!
Uyển Lan bỠdao nĩa xuống, nà ng nói như xuất thần:
- Thế nhưng... bà ấy đâu có cái trà tuệ cao như thế, để tự phản tỉnh, tự trách mình!
Chà ng nhìn nà ng, giá»ng chà ng nhẹ nhà ng, dịu ngá»t và chan chứa tình thương:
- Uyển Lan, em hiá»n là nh quá! Em như má»™t thiên thần. Anh nói cho em nghe nhé, nếu như em không buông hẳn được bà ta ra, thì lâu lâu, em có thể ghé thăm bà ta cÅ©ng được. Äối vá»›i bà ta mà nói, như thế là cÅ©ng may mắn lắm rồi!
Uyển Lan không nói chuyện nữa, nà ng chỉ từ tốn ngồi ăn hết miếng thịt bò. Nét buồn bã và mê loạn vốn có trên gương mặt nà ng, đã dần dần biến mất. Sau khi ăn tối xong, nà ng nhấm nháp má»™t tà café, ánh mắt nà ng lại xuất hiện nét sáng long lanh, ánh mắt nà ng nhìn chà ng, trông khá dịu dà ng, khá tế nhị, đồng thá»i, gần như mang đầy sá»± cảm kÃch và dịu hiá»n.
Bá»n há» ngồi mãi cho đến khi quán đóng cá»a, má»›i đứng dáºy ra vá». Lên xe, chà ng lái xe vá» thẳng hướng nhà nà ng, xe Ä‘áºu ngay trước cá»a, dừng lại. Chà ng má»›i nắm lấy bà n tay nà ng, há»i tháºt thà nh khẩn:
- Bằng lòng lấy anh không, Uyển Lan?
Äôi mi nà ng chá»›p nhanh, trong lòng nà ng dấy lên má»™t thoáng đớn Ä‘au tháºt kỳ lạ. Nà ng nói tháºt nhá»:
- á»’, Hữu Phong, anh phải cho em thá»i gian để suy nghÄ©.
Chà ng gáºt gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c, nhưng đừng nên suy nghÄ© quá lâu, em phải biết, má»—i má»™t phút chỠđợi, đối vá»›i anh là má»™t ngà n lần dà y vò, khổ sở...
Chà ng đưa đầu vá» phÃa nà ng, đôi hà ng mi gần như đụng và o đôi hà ng mi nà ng, mÅ©i chà ng gần như đụng và o mÅ©i nà ng, chà ng thì thầm:
- ... Anh có thể hôn em không? Uyển Lan?... Anh không muốn ăn thêm một bạt tai của em?
Trái tim nà ng thoáng qua má»™t chút vùng vẩy tháºt mâu thuẫn, sau đó, đôi môi nà ng chạm nhẹ lên môi chà ng má»™t cái tháºt nhanh, rồi vá»™i và ng mở ngay cá»a, nhảy phóc xuống xe, nà ng nói má»™t cách cuống quýt:
- Khá»i cần đưa em và o nhà , anh vá» Ä‘i!
Hữu Phong thở ra một hơi dà i, lắc lắc đầu, chà ng rồ máy xe, chạy đi.
Uyển Lan đưa mắt nhìn theo xe cá»§a Hữu Phong chạy tháºt xa, sau đó má»›i quay ngưá»i lại, chuẩn bị nhấn chuông. Thế nhưng, đột nhiên, nà ng ngẩn ngưá»i ra. Bên cạnh cá»™t đèn Ä‘iện ngay cá»a, có má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n, Ä‘ang tá»±a nghiêng nghiêng và o đó, hai tay khoanh trước ngá»±c, ánh mắt hừng há»±c lá»a dán chặt và o nà ng, ánh mắt đó, sao mà âm u, sao mà cuồng nhiệt, sao mà hung hăng, sao mà sáng rá»±c... là m cho trái tim nà ng, trong thoáng chốc, nhảy thót lên táºn cổ há»ng.
Chà ng nói bằng má»™t giá»ng âm u:
- Chà o em, Uyển Lan!... Em biết là anh đứng chá» em ở đây bao lâu không? Äúng bảy tiếng đồng hồ! Vì váºy mà anh không bá» sót cái cảnh thân máºt giữa em và thằng cha kia lúc nãy!
Nà ng lẩm bẩm kêu lên, đầu óc choáng váng, đôi mắt mỠmịt:
- Mạnh Thiá»u! á»’! Mạnh Thiá»u! Anh tha cho em Ä‘i! Anh buông em ra Ä‘i !
Chà ng gầm gừ trong cổ há»ng, đưa tay ra nắm lấy cánh tay nà ng, kéo nà ng tháºt mạnh và o lòng, ánh mắt cá»§a chà ng hung hăng và cuồng bạo, thanh âm chà ng có mang theo âm hưởng cá»§a mưa gió bảo bùng:
- Anh tha cho em? Anh buông em ra? ... Em là má»™t áng mây, phải không? Em có thể trôi và o lòng bất cứ má»™t ngưá»i đà n ông nà o, phải không?...
Chà ng nghiến răng trèo trẹo:
- ... Anh tháºt sá»± háºn em, anh tháºt sá»± giáºn em, anh tháºt sá»± muốn không bao giá» nhìn đến em nữa... thế nhưng...
Ãnh mắt chà ng dịu lại, thanh âm chà ng đột nhiên mang đầy nét bi ai, cuồng nhiệt và tuyệt vá»ng:
- ... anh lại không thể không yêu em!
Äôi môi chà ng đột nhiên gắn tháºt chặt lên đôi môi nà ng, mang theo nét cuồng nhiệt đòi há»i tháºt mạnh bạo, quay quắt, xoay chuyển trên đôi môi nà ng. Thân hình chà ng ôm lấy nà ng tháºt chặt, đôi cánh tay mạnh bạo và trà n đầy sức sống đó, như thể muốn xiết nà ng ra thà nh hai mảnh. Má»™t lúc sau, chà ng ngẩng đầu lên, hÆ¡i thở hổn hển, ánh mắt chà ng hừng há»±c lá»a, nhìn tháºt chặt và o nà ng, chà ng nói bằng má»™t giá»ng tha thiết, thê lương:
- Chi váºy? Uyển Lan? Sao lại để cho anh khổ sở, quay quắt đến như thế nà y váºy? Äể là m gì váºy? Uyển Lan! Rõ rà ng là chúng ta yêu nhau mà , tại sao lại dà y vò, hà nh hạ nhau chi váºy?... Em có biết không? Má»—i má»™t tế bà o cá»§a em, má»—i má»™t sợi thần kinh cá»§a em, Ä‘á»u Ä‘ang nói cho anh nghe má»™t sá»± tháºt, em yêu anh!
CHà ng ôm nà ng cà ng chặt thêm nữa. Uyển Lan tuyệt vá»ng nhắm đôi mắt lại, nà ng kêu lên, âm thanh vỡ vụn, tan nát:
- Mạnh Thiá»u! Em gần như phát Ä‘iên lên rồi! Tất cả má»i ngưá»i, tất cả, tất cả má»i ngưá»i, má»i ngưá»i hợp lại là m cho em Ä‘iên lên rồi đây!
|
 |
|
| |