17-10-2008, 11:05 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 6
Dưới thung lÅ©ng tấm thảm xanh Ä‘ang sáºm mà u dần theo những tia nắng và ng vá»t, hÆ¡i núi bốc lên cùng vá»›i sương mù là m má» dần vạn váºt. Gió bốn phương đổ vá» là m nhấp nhô cà nh lá. Hoà ng hôn đẹp tuyệt vá»á»‹
Äến lúc nà y Ä‘oà n ngưá»i đã mệt má»i, tiếng hát đã ngưng bặt từ lâu và thay và o đó là tiếng thở dà i mệt nhá»c. Theo mà n đêm, không khà bắt đầu nhuốm lạnh, Tưá»ng Vi hách xì liên tiếp hai cái, Gia Linh chống gáºy bước lần từng bước. Cả thân hình cô bé bá»—ng nhiên nặng chình chịch. Hồ Như Vy chùi lá»›p mồ hôi trên trán, than vá»›i Viá»…n:
- Còn bao lâu nữa má»›i tá»›i láºn. Viá»…n!
- Sắp đến rồi!
Viá»…n vẫn thản nhiên lầm lÅ©i bước. Má»i ngưá»i không còn ai nghÄ© đến chuyện ngắm cảnh, dù cảnh hoà ng hôn ở đây tháºt đặc biệt. Văn bước sau Khâm. Từ lúc Khâm trượt chân rÆ¡i xuống hố, chà ng không dám rá»i xa ngưá»i yêu má»™t bước. Và lòng hăng say cá»§a chà ng cÅ©ng đã rÆ¡i theo Khâm lúc té, không nhặt lại được. Má»—i lần qua má»™t sạn đạo là Văn luôn miệng lải nhảị
- Ở nhà sung sướng không muốn, lại vung tiá»n ra để chuốc lấy cá»±c hình.
Khâm liếc Văn:
- Cái táºt cá»§a anh lá»›n tháºt..
Văn nhún vai không nói gì.
Bên tai chợt có tiếng nước róc rách như tiếng đà n thánh thót trong sương chiá»u, Văn vượt qua khá»i tảng đá lá»›n, mắt chà ng sáng ngá»i vì trước mặt chà ng là má»™t mảnh đất bằng phẳng phá»§ đầy cá» xanh biếc như chiếc sân cỠđược chăm sóc kỹ, nÆ¡i sưá»n núi, lác đác và i nhánh lồ ô Ä‘u đưa trong gió. Äi cả má»™t ngà y đưá»ng Ä‘oà n ngưá»i má»›i thấy được má»™t vùng đất bằng. Viá»…n nghiêng ngưá»i kéo chiếc xắc trên lưng xuống, quay đầu lại, phấn khởị
- Äến nÆ¡i rồi! Chúng ta cắm trại nÆ¡i nà y!
- Äến nÆ¡i tháºt rồi saá»
Gia Linh tròn xoe mắt sung sướng nhìn quanh, giống như trái banh xì hơị Linh thở phà o nhẹ nhõm rồi ngã ngưá»i năm thẳng trên đồng cá» hét lá»›n.
- Tuyệt tuyệt, bây giỠtôi mới biết!
- Biết gì?
Hồ Như Vy há»i, Gia Linh thở ra rồi khép hỠđôi mi dầy:
- Biết thế nà o gá»i là mệt!
Viá»…n và ba gã thổ dân cặm cụi lo cắm trạị Hai chiếc lá»u lá»›n Ä‘ang được dá»±ng lên. Văn và Vy Ä‘ang say sưa ngắm mặt trá»i bị núi Ä‘en nuốt trá»ng. Bá»—ng nhiên có tiếng Viá»…n hét:
- Hồ Như Vy, mà y đứng đó là m gì đấỷ Tới đây gom lá khô lại xem.
- Äể là m gì? Äốt lá»a à ?
- Không phải để lót nằm cho êm.
Äám lá khô được gom lại, lá»u trại dá»±ng xong xuôi, ba anh chà ng thổ dân chặt má»™t số cà nh cây to để đốt lá»a lên. Trên ná»n cá» chung quanh, bên những tảng tá to những vết nám Ä‘en cá»§a những lần đốt lá»a trại trước vẫn còn lưu, chắc chắn nÆ¡i đây là điạ Ä‘iểm cắm trại cá»§a các thợ săn.
Khâm lắng tai nghe rồi bị lôi cuốn bởi tiếng nước róc rách, nà ng bước tớị Hình như trong nước có má»™t cái gì thanh tao, là m cho ngưá»i nghe phải xúc động, Khâm cảm thấy sá»± thanh khiết cá»§a thiên nhiên Ä‘ang rá»a sạch tâm hồn nà ng. Bước tá»›i bên bỠđá nà ng đưa mắt nhìn khắp nÆ¡i, giữa đống đá há»—n độn ... má»™t giòng nước ngá» chảy xuyên qua, đổ mạnh xuống cuối vùng thung lÅ©ng.
Má»™t gã thổ dân bước đến. Khâm ngạc nhiên khi thấy hắn lấy má»™t thanh trúc dà i, hai đầu cắt mắt, thá»c và o giữa đám đá, giòng nước trong được truyá»n qua thân cây là m nên má»™t mòi nước, Gã thổ dân hứng đầy ấm nước, nhìn nà ng cưá»i rồi bỠđị Khâm chợt hiểu vuốt nhẹ mái tóc, rồi bước đến vòi nước rá»a mặt tay, nước mát ngá»t. Khâm vốc tay uống đầy má»™t bụng, rồi sung sướng bước vá» phÃa lá»u trạị NÆ¡i đống lá»a, má»i ngưá»i Ä‘ang sá»a soạn buổi cÆ¡m tốị Khâm bước đến vá»— vai Tuá»ng Vi:
- Äi rá»a mặt Ä‘i, đằng kia có má»™t vòi nước suối mát lắm!
- Thế à !
Gia Linh tranh đáp, rồi báºt dáºy như mÅ©i tên lôi Tưá»ng Vi và giục:
- Äi chị, chúng ta Ä‘i rá»a mặt cho khá»e để ăn cÆ¡m nữa chứ. Tôi đói đến ná»—i mắt nổ Ä‘om đóm rồi!
Tưá»ng Vi vá»™i lấy xà bông và khăn mặt trong xách tay ra rồi theo Gia Linh đến bá» suốị Khâm bắt chước Hồ Như Vy và Văn ngồi xuống bên cạnh đống lá»áº¡ Viá»…n Ä‘ang báºn rá»™n là m bếp. Văn thúc nhẹ Khâm:
- Em lại giúp Viễn là m thức ăn đi!, công việc bếp núc là của đà n bà con gái mà .
Viá»…n nghe váºy ngẩng đầu lên, đôi mắt vương vấn nụ cưá»á»‹
- Thôi được rồi, Ä‘á»i bây giá» chưa hẳn là đà n bà biết là m bếp. Cô Khâm cứ ngồi nghỉ Ä‘i, tôi là m bếp cÅ©ng nghá» lắm, các bạn cứ yên chà để tôi trổ tà i cho các bạn xem.
Khâm vừa sá»a soạn đứng dáºy, nghe thế, ngồi xuống cưá»i nói:
- Nếu thế, tôi sẵn sà ng ngồi đây để thưởng thức tà i nghệ của anh!
Văn há»i:
- Như thế có kỳ không?
- Nếu anh thấy ngại thì đến giúp ông ấy đi!
Văn quay sang há»i Hồ Như Vy:
- Váºy báºy lắm, chúng ta phải đến giúp Viá»…n má»™t taỵ Vy, nghệ thuáºt là m bếp cá»§a mà y ra saá» Mà y đến phụ Viá»…n đị
Hồ Như Vy giáºt ngưá»i lên.
- Tao có thể giúp nó bằng cách là nó là m sẵn tao ăn hết thì được.
- Thôi được rồi, các bạn cứ ngồi đấy đợi ăn váºá»µ
Viá»…n nói xong tiá»p tục là m thức ăn. Tiếng dao nện trên thá»›t dòn tan.
Tưá»ng Vi rá»a mặt xong trở vá», nhìn thấy cá» chỉ nhanh nhẹn cá»§a Viá»…n, chen và o:
- Anh định là m gì? thịt nướng à ?
- Không thịt ung khóị
- Thế tại sao anh xắt thịt ra thà nh miếng thế nà ỷ
- Không được à ? Má»i ngưá»i Ä‘á»u đói hết rồi phải tiết kiệm thì giá» chứ!
Tưá»ng Vi không nhịn được cưá»i xòa, nà ng đỡ lấy cây dao trên tay Viá»…n nói nhá» nhẹ:
- Tôi quen tay nên là m nhanh lắm, không kéo dà i thá»i giỠđợi cÆ¡m cá»§a quý vị đâụ
Viá»…n miá»…n cưỡng, trao dao cho Tưá»ng Vi:
- Tôi là m cÆ¡m bao nhiêu lần rồi mà chưa há» bị ai sá»a lưng! Ở gần mấy cô tháºt gặp lắm chuyện rắc rồị
Nụ cưá»i ẩn trên môi Tưá»ng Vị
Bầu trá»i đột nhiên tối sầm, những đám mây rá»±c rỡ cá»§a buổi hoà ng hôn đột nhiên biến mất nhưá»ng chá»— cho mà n sương đục mù mỠđẫm ướt cả ngá»n cây cây cà nh lá.
Lá»a được đốt to thêm, má»i ngưá»i sau bữa cÆ¡m no nê ngồi quây quần chung quanh đống lá»áº¡ HỠđã dùng má»™t bữa cÆ¡m ngon nhất. ChÃnh Viá»…n, Viá»…n cÅ©ng phải công nháºn món thịt ung khói cá»§a chà ng sau khi được bà n tay cá»§a Tưá»ng Vi chăm sóc thà nh tuyệt vá»i hÆ¡n.
Sá»± mệt má»i biến dần, ngồi bên đống lá»a má»i ngưá»i cảm thấy lòng mình được sưởi ấm lên.
Viá»…n lôi chiếc khẩu cầm trong túi ra, bắt đầu bằng bản Dạ Khúc. Tiếng suối róc rách đệm theo tiếng khẩu cầm nghe du dương lạ. Ấm cà phê Tưá»ng Vi máng lên giá lá»a ban nãy đã sôị Gia Linh thá» trước và tán tỉnh chưa há» uống được ly cà phê nà o tuyệt diệu đến thế nà ỵ Tưá»ng Vi được má»i ngưá»i khen đến đỠcả mặt, nụ cưá»i e thẹn vương vấn trên môị Gia Linh mở gói khô bò ra nhâm nhi, chân gõ nhịp theo tiếng kèn.
Trên bầu trá»i cao, cánh sao đầu tiên bắt đầu lấp lánh rồi ánh trăng lưỡi liá»m cÅ©ng xô mây bước ra nghiêng mình bên giòng ngân hà . Khâm tá»±a ngưá»i và o má»™t thân cây, ngẩng mặt đếm sao, Văn ngồi im lặng say sưa nhìn ngưá»i yêụ Khâm xoay qua, bắt gặp ngượng ngùng:
- Nhìn cái gì dữ váºá»·
- Nhìn em!
- Và nghĩ gì?
- Nghĩ vỠem.
Tim Khâm ấm hẳn lên, đêm đẹp quá, huyá»n diệu quá. Nhưng nó thuá»™c vá» ai đâỷ ánh mắt nà ng hướng vá» phÃa đám đông. Ba gã thổ dân ngồi cạnh lá»a, gương mặt á»ng hồng, hỠđã hầp thụ má»™t phần nà o văn minh cá»§a nhân loại không còn vẽ mà y nên nét hung dữ cÅ©ng biến mất. Ba gương mặt kia trẻ, đẹp khá»e pha lẫn má»™t Ãt nét cá»§a ngưá»i Hòa lan.
Nà ng quay sang Viá»…n, gã con trai kiêu căng - Không hắn khônng phải là gã con trai mà đã là ngưá»i đà n ông? Khâm xúc động. Gương mặt đỠhồng kia, dáng dấp to lá»›n khá»e mạnh cà ng có vẻ giống ngưá»i sÆ¡n cước hÆ¡n nữạ Biết đâu hắn lại chẳng là dân sÆ¡n cước? Khâm lắc đầu, cưá»i mỉm.
Văn há»i:
- Em cưá»i gì đó?
Khâm lầp liếm:
- Không có gì cả, em cảm thấy sung sướng và đầy đủ.
Văn nắm tay Khâm:
- Tháºt à ? em không còn bá»±c vá» cái việc trợt chân rá»›t xuống hố nữa à ?
Nụ cưá»i trên môi chợt tắt, Khâm nói:
- Là m gì có chuyện đó, em có phải trẻ con đâủ
- Em đừng ghét Viá»…n, tÃnh nó váºy, nó là m gì là hùng hục không chịu để ý đến ngưá»i khác, Hắn độc Ä‘oán nhưng lòng dạ rất tốt và lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng ...
Khâm đỠmặt cắt ngang:
- Thôi anh, là m gì thì em cũng chẳng ưa được hắn.
- ÄÆ°á»£c rồi, nhưng anh thÃch hắn.
Khâm cưá»i mắt vẫn nhìn Viá»…n, châm chá»c Văn:
- Biết đâu hắn chả là m em rể anh! Anh xem kìa há» khắng khÃt ghê Ä‘i chứ?
Lúc bấy giá» Gia Linh Ä‘ang ngồi bên Viá»…n miệng nhấp cà phê, không biết cô bé thì thầm cái gì mà anh chà ng ngưng thổi khẩu cầm để cưá»i vang lên. Văn cắn môi suy nghÄ©:
- Anh mong con Gia Linh đừng lầm lẫn, Viá»…n không bao giá» tháºt tình đâu, nó có hà ng lố con nhân tình.
- Äại khái hắn chỉ là con ngưá»i tá»± cho mình là bụi Ä‘á»i thôị
- Hắn không tá»± phong cho mình chức đó, mà hắn quả có bụi Ä‘á»i tháºt, dùng chữ bụi Ä‘á»i là không đúng lắm., hắn là má»™t con ngưá»i ... Văn cố moi trong đầu ra má»™t chữ chÃnh xác nhưng tìm mãi không ra, nên cứ ầp úng - Hắn là .. là con ngưá»i ...
Khâm nhìn Văn cưá»i hóm hỉnh, nà ng thÃch con ngưá»i hiá»n là nh dá»… thương nà y, Khâm trêu chá»c:
- Hắn là con ngưá»i như thế nà y nà y!
Văn cố cãi:
- Tháºt mà !
Khâm Ä‘áºp tay lên vai Văn:
- Thì tháºt chứ em có nói gì đâu, không phải em không tin, nhưng em thấy câu nói cá»§a anh lạ quá.
Viá»…n tiếp tục má»™t bản nhạc, Bên Hồ La Giá»›i, bản nhạc tháºt hay, âm Ä‘iệu dồn dáºp, Gia Linh hát theo tiếng nhac.:
"Ngoà i thà nh phố cảnh đẹp như mơ
Bên bỠhồ La Giới khi xưa ai đã từng hẹn hò. Trên bỠhồ ..."
Trên Bá» hồ La Giá»›i xinh tươi! Khâm bất chợt cất giá»ng, Hồ Như Vy hòa theá» Tiếng nhạc, lá»i ca, ngá»n lá»a nhảy múa theo tiếng tà tách cá»§a đống than hồng, xa xa, tiếng gió, tiếng thông reo vi vu vút, tiếng nước róc rách trong khe, là m cho đêm tối mịn, mở to mắt ra nhìn đám ngưá»i đùa vuị
Bên Bá» Hồ La Giá»›i đẹp xinh ... Ngà y nà o, còn hôm naá»· Trăng vẫn sáng, sao vẫn đầy nhưng không phải là Hồ La Giá»›i, mà là trên núi Kha Bảo SÆ¡n, Tưá»ng Vi tá»±a cằm lên gối, nhìn ngá»n lá»a nhảy múa trên đống cá»§i hồng, má»™t hạt bụi than hồng bắn lên cỠướt, chợt tắt ... Mong rằng lá»a trong tim sẽ không bao giá» tà n. Tưá»ng Vi xoay qua Gia Linh, bà n tay con bé đặt trên vai Viá»…n, thân thể lắc lư theo tiếng nhạc. Bên nà y Khâm Ä‘ang ká» vai Văn, tay trong tay, Vi nhắm mắt lại thưởng thức. Äêm như giấc mÆ¡, nÆ¡i đâu cÅ©ng có hương cá»§a núi đồi, đêm không cô độc, ngưá»i cÅ©ng thế, còn nà ng?.
Mở mắt ra, ánh lá»a bấp bùng vẫn vui vẫn sáng. Äêm nay là má»™t đêm thế nà ỠTại sao chÃnh cả bóng đêm cÅ©ng không thuá»™c vá» nà ng? nhưng dù sao Tưá»ng Vi cÅ©ng mong đêm vô táºn đừng bá» Ä‘i!
Hồ Như Vy không biết từ đâu mò ra được má»™t cái radio Tranistor và tiếng nhạc vang lên. Viá»…n đặt khẩu cầm xuống, kéo Gia Linh đứng lên khiêu vÅ© bên ánh lá»áº¡ Khu rừng Thà nh Vienne, đêm ở Kha Bảo SÆ¡n? Ba gã sÆ¡n cước mở to mắt kinh ngạc ra nhìn.
Văn không thể nhịn được, âm nhạc nung giòng máu
trong tim chảy mạnh, cho ngươi ngây ngất say mê, chà ng kéo tay Khâm gia nháºp Ä‘oà n ngưá»i Ä‘ang nhảy quanh đống lá»áº¡ Hồ Như Vy chẳng chịu cô đơn, kiểu cá» cúi xuống má»i Tưá»ng Vị Lá»a hồng uốn éo theo tiếng nhạc. Mấy con thú rừng vừa men ra đã bá» chạy loạn cả lên. Ba gã sÆ¡n cước đưa mắt nhìn nhaụ Äêm vẫn tỉnh giấc sống động. HỠđâu cần phải săn thú, hỠđã săn được "đêm ở Kha Bảo sÆ¡n rồi".
Sau bản “Khu Rừng Thà nh Vienne†là bản “giòng sông xanhâ€. Má»i ngưá»i trao đổi bạn và tiếp tục nhảỵ Viá»…n mỉm cưá»i vá»›i Khâm, ánh lá»a soi sáng, má»i gương mặt Ä‘á»u á»ng hồng. Chà ng không thÃch khóe mắt lạnh lùng kia, nó như muốn lá»™t trần Viá»…n rạ Cô gái nà y là aỉ Viá»…n quay tròn. Tôi không tin cô được! Tuy nhiên Viá»…n vẫn ôm Khâm quay cuồng theo tiếng nhạc, quay cuồng, quay cuồng ...
Äêm cà ng khuya, sao lặn dần, ánh lá»a thoi thóp.. Má»™t gã sÆ¡n cước bá» Ä‘i rồi có tiếng chặt cây, những cà nh cây dà i và to được kéo gần đến đống lá»áº¡ Thân cây ướt ban đầu chẳng bén lá»a, nhưng chẳng mấy chốc lá»a cháy bùng lên. CÆ¡n mệt má»i lẳng lặng đến, không còn ai nhảy múa dù tiếng nhạc vẫn Ä‘á»u ... Văn ngáp dà i, nhìn vá» phÃa lá»u vải chà ng nói:
- Tôi buồn ngủ qúa!
Hồ như Vy cÅ©ng ngáp, cái ngáp như chứng bệnh truyá»n nhiá»…m lan dà i:
- Tối còn đi săn nữa mà !
- Thì bao giá» Ä‘i săn đánh thức tao dáºá»µ Văn nói, anh chà ng có vẻ nhướng mắt không nổị
Viá»…n ngồi cạnh đống lá»a, yên lặng vá»›i nhánh cây trên tay, chà ng vẩn vÆ¡ khêu tà n. Gã thổ dân mang thêm má»™t đống cây gá»— tớị Viá»…n có cảm giác có ngưá»i Ä‘ang bước tá»›i gần mình, chà ng ngẩng đầu lên thì ra là Khâm, nà ng ngồi xuống cạnh Viá»…n rồi nhìn mấy gã thổ dân há»i:
- Há» chặt nhiá»u gá»— để là m gì váºá»·
- Äể đủ đốt suốt đêm. Viá»…n đáp xong quay qua mấy gã thổ dân xà xố mấy câu, rồi lại quay sang Khâm. - HỠđã quen ngá»§ ngoà i trá»i, tôi bảo há» và o lá»u nhưng há» không chịụ
Khâm mở to mắt:
- Sao váºá»·
- Lá»u cháºt hẹp là m sao bì vá»›i trá»i đất. Khâm ngồi yên, đôi môi mấp máy muốn nói nhưng lại thôị Viá»…n nhìn nà ng há»i:
- Cô muôn nói gì đó?
Khâm đứng dáºy:
- Tôi cũng không biết, hỠđi ngủ hết rồi còn anh sao chẳng đi ngủ đỉ
Viễn đáp:
- Tôi mà ngá»§ thì phải ngá»§ má»™t mạch đến sáng, tốt hÆ¡n hết là ngồi đây khoảng hai giá» nữa gá»i há» dáºy Ä‘i săn là vừạ Nhin ra ngoà i bóng đêm dà y đặc, rồi quay lai nhìn Khâm, Viá»…n nói tiếp - Không biết lần nà y Ä‘i săn có thú không, để thá» thá»i váºn xem ... Cô ngá»§ Ä‘i!
Tiếng "cô Ä‘i ngá»§ Ä‘i" nghe tháºt dịu dà ng, Khâm chá»±ng lại má»™t tÃ, nà ng nhìn thẳng và o Viá»…n:
- Anh Viễn, anh lạ lùng lắm!
Viễn nhún vai, nói rất tự nhiên:
- Thế à ? Rất nhiá»u ngươi bảo tôi như váºy, nhưng tôi không biết mình lạ ở chá»— nà á»
- Anh đã yêu ai chưả
Viá»…n chau mà ỵ Äôi mắt Ä‘en nháy cá»§a cô gái hằn ý tò mò xen lẫn chút lo lắng, thái độ cá»§a ngưá»i chị lo lắng cho cáºu em trai hay ngưá»i mẹ lo cho cáºu con trai út cá»§a mình? Viá»…n nhá»› lại hÆ¡i bà ng hoà ng. Cô bé muôn biết Ä‘iá»u gì? Tại saá» Viá»…n nhá»› lại lúc chà ng cứu Khâm, chà ng chỉ nháºn được ánh mắt giáºn dữ ghét bá». Thế bây giá»? Cô gái nà y giống như ngưá»i mẹ hiá»n muốn xoa dịu vết thương ngưá»i qúa thế.
- Có lẽ cÅ©ng đã có! Viá»…n tá»± trả lá»i
- Tai sao nà ng xa anh?
- Tôi tự xa nà ng thì đúng hơn.
- Thế à ?
- Vâng.
Viá»…n gáºt đầu, ném cà nh cây trong tay và o đống lá»áº¡ Khâm vẫn tiếp tục há»i:
- Tại sao váºá»·
- Vì tôi không muốn mang gánh nặng. Thá»i bấy giá» giặc giã, thân tôi còn giữ không xong thì là m sao dám gánh cả nà ng? Tôi như váºy đó chỉ nghÄ© đến mình chứ không như bao nhiêu chà ng trai lý tưởng trong mắt tình nhân đâụ
- Anh muốn nói anh Ãch ká»·?
- Vâng tôi Ãch ká»· chỉ nghÄ© đến thá»±c tế chứ không má»™ng mị vu vợ
Khâm lắc đầu, nà ng không tin:
- Không phải thế đâu, con ngưá»i sống mà không có má»™ng mÆ¡ thưá»ng là ngươi Ä‘au khổ, anh không thuá»™c hạng ngưá»i như váºy!
- Có mộng mơ mới bi thảm chứ, vì khi va chạm với thực tế sẽ vỡ ngaỵ
- Nhưng anh không phải là ngưá»i dá»… nản chà hay bi quan.
- Tôi không nản chà cÅ©ng không bi quan, tôi là ngưá»i không muốn má»™ng mÆ¡ quá nhiá»u, song là phải thá»±c tế.
- Thế tại sao anh lại cứ trốn ở núi rừng, ở đấy là đá»i sống thá»±c tế cá»§a anh đấy á»
Viá»…n bà ng hoà ng đến độ tức giáºn:
- Cô muốn nói gì? ý cô là sao chứ?
Nhưng ánh mắt dịu dà ng thầm lặng cá»§a Khâm đã khiến cÆ¡n giáºn phải tan biến. Viá»…n đưa tay vuốt mặt nhìn và o lá»a, rồi nhìn lên bầu trá»i đầy sao, Viá»…n chợt cưá»i trái tim lặng sóng và Viá»…n nói như giải thÃch:
- Äêm tá»›i tháºt nguy hiểm, nó dá»… khiến cho ngưá»i ta tiết lá»™ nhiá»u sá»± bà máºt tiá»m ẩn trong tim. HỠđã Ä‘i ngá»§ hết rồi cô còn ngồi đây là m gì, Ä‘i ngá»§ Ä‘i!
Khâm mỉm cưá»i, không đáp, quay lưng lại Ä‘i vá» phÃa chiếc lá»u dà nh riêng cho đà n bà .
Bên ngoà i lá»u lá»a vẫn báºp bùng và ánh sao vẫn lấp lánh. Viá»…n ngồi duá»—i chân ra, nhin thẳng và o vùng núi rừng Ä‘en thẳm.
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
17-10-2008, 11:07 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 7
Hai giá» khuya, Viá»…n đánh thức ba gã thổ dân dáºy, nạp đạn đầy bốn khẩu súng xong chà ng bước và o lá»u, lắc mạnh hai gã con trai Ä‘ang ngá»§ ngon là nh. Văn lăn trở qua bên kia, co ro trong túi ngá»§:
- Là m gì váºá»·
Viá»…n gá»i:
- Thức dáºy Ä‘i săn.
Hồ Như Vy ngái ngủ:
- Äi đâu!
- Äi săn chứ Ä‘i đâu!
- Tao chỉ muốn ngủ, không đi đâu hết!
Văn xoay ngưá»i lại, vá»›i chà ng thức dáºy bây giá» là má»™t cá»±c hình. Viá»…n vẫn lắc mạnh vai Văn khiến anh chà ng muốn ngá»§ cÅ©ng không được. Quay qua Hồ Như Vy, Viá»…n tiếp tục hối:
- Äừng có lôi thôi, tụi bây lên núi để là m gì? Thức dáºy Ä‘i, thức dáºy!
Văn chui ra khá»i túi ngá»§ đưa tay dụi mắt, ngáp dà i miệng lèo nhèo không thôị Hồ Như Vy mắt nhắm mắt mở mặc áo quần và ỠViá»…n đưa đèn bấm rá»i thẳng và o mặt cá»§a má»—i ngưá»i, mong ánh sáng chói sẽ Ä‘uổi được con sâu ngá»§ đị Ậm á»±, lục đục má»™t lúc rồi má»i ngưá»i cÅ©ng ra khá»i lá»á»¥ Trước cÆ¡n gió lạnh cá»§a đêm khuya cả hai phải rùng mình, cÆ¡n buồn ngá»§ đã bị Ä‘uổi đị Viá»…n chui ra sau cùng vừa má»›i ngẩng đầu lên, chà ng phải giáºt mình đánh thót. Trước mặt chà ng Khâm đã y phục chỉnh tá» Ä‘ang ngồi bên đống lá»a bình thản nhìn má»i ngưá»á»‹ Viá»…n bước đến cạnh há»i:
- Cô thức dáºy chi váºá»·
- Äi săn vá»›i các anh!
Hồ Như Vy quay đầu sang há»i:
- Gia Linh đâủ
- Nó ngá»§ say qúa, gá»i mãi không chịu thức.
Viễn nói như ra lệnh:
- Cô đừng Ä‘i ban đêm trong rừng, sá»± hiểm nguy lúc nà o cÅ©ng rình ráºp bên cạnh, bất cứ lúc nà o cÅ©ng có thể gặp chuyện rắc rốị Tui nà y báºn săn bắn đâu có rá»—i rảnh để chăm sóc cổ Tốt nhất cô nên ở nhà .
Khâm yên lặng nhìn Viễn một lúc mới nói:
- Tôi không cần các anh chăm sóc, tá»± tôi biết lo lấy thân không là m phiá»n ai đâụ
Viễn bực mình:
- Cô sẽ là m phiá»n nhiá»u lắm, trước nhất là cô có thể là m chúng tôi bị phân tâm, còn tâm trà đâu mà săn bắn.
Khâm tư lá»±, cúi đầu xuống khÆ¡i lá»a:
- Thôi được rồi các anh Ä‘i Ä‘i, tôi ngồi đây váºá»µ Liếc nhanh vá» phÃa Viá»…n, Khâm há»i:
- Nhưng anh có chắc nơi nà y có thú rừng không?
Viá»…n hÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi đáp:
- Có chứ sao không, tôi đã ngá»i thấy mùi thú.
Khâm có vẻ bất an, đưa mắt nhìn Văn còn vẻ ngái ngá»§, nà ng cắn nhẹ môị Viá»…n há»i:
- Cô lo gì?
Khâm cúi đầu nói nhanh:
- Không có gì, nhưng các anh nhá»› cẩn tháºn.
Viá»…n cưá»i, trao khẩu súng cho Văn chà ng đùa:
- Saá» Cô sợ chúng tôi bị thú cõng Ä‘i mất hay saá» Quay sang Văn, Viá»…n nói - Cáºu xà i loại súng nà y nhé, súng nà y bắn từng phát má»™t, nếu bắn không trúng mà con thú nhảy chụp tá»›i nhá»› dùng báng súng Ä‘áºp chứ đừng có dại mà bóp cò nhé!
- Váºy tốt hÆ¡n mà y cho tao khẩu liên thanh cho chắc ăn.
- Không được, chỉ có má»™t khẩu liên thanh thôị Nói tháºt súng trong tay tụi mà y chỉ để là m cảnh thôi thì mang thứ nà o chả được.
Văn và Vy má»—i ngưá»i thá»§ má»™t khẩu, còn má»™t khẩu được trao cho ba gã thổ dân. Má»™t Ä‘oà n sáu ngưá»i, kiểm soát kỹ đèn bấm và đạn dược xong há» bước và o rừng. Văn quay đầu lại nói vá»›i Khâm:
- Khâm Æ¡i, đốt lá»a cho cao ngá»n lên Ä‘i, tà nữa anh mang heo rừng vá» cho em nướng.
Khâm mỉm cưá»i, đưa mắt nhìn Ä‘oà n ngưá»i khuất dần trong mà n đêm cá»§a núi rừng. Äá»™t nhiên, sá»± sợ hãi len lén hiện ra, bất giác Khâm la lá»›n:
- Anh Văn, nhá»› cẩn tháºn nhé.
Có tiếng Viễn đáp lại:
- Cô yên chà chúng tôi đông thế nà y mà cô sợ gì! Bảo đảm với cô là tôi sẽ mang vỠmột vị hôn phu là nh lặn trả lại cho cô mà .
Há» cưá»i ồ lên rồi tiếp tục bước, mấy ngá»n đèn quét trong bóng đêm cà ng lúc cà ng xa, rồi bị nuốt trá»ng trong mà n Ä‘en dà y đặc.
Khâm ngồi má»™t mình bên đống lá»a, lá»a cháy tháºt caá» Bốn bá» yên lặng, mắt nà ng nhìn thẳng, tai lắng nghe tiếng gió núi hòa lẫn tiếng hú xa xạ Chợt Khâm thấy á»›n lạnh, nà ng đứng dáºy, chui và o lá»á»¥ Gia Linh và Tưá»ng Vi Ä‘ang ngá»§ saỵ Chiếc đèn bão nÆ¡i góc lá»u vẫn cháy sáng.
Äoà n ngưá»i Ä‘i săn đã và o Ä‘en rừng sâu, Má»i ngưá»i Ä‘á»u yên lặng. Äể khá»i là m kinh động thú rừng, Viá»…n chia Ä‘oà n ngưá»i ra là m hai toán, má»™t toán gồm có Viá»…n, và Văn và Hồ Như Vy, toán kia là ba ngưá»i thổ dân. Má»—i toán giữ hai khẩu súng, toán Viá»…n Ä‘i trước.
Rừng Ä‘en như má»±c, cá» ngáºp gối, má»i ngưá»i cháºm rãi bước. Sau khi nhưá»ng súng cho toán hai, Vy bây giá» có nhiệm vụ cầm đèn bấm soi đưá»ng. Nói đưá»ng, chứ thá»±c ra há» chen qua gai góc mà đi, những sợi dây leo chằng chịt vướng vÃu, những tảng đá há»—n độn là những chướng ngại lá»›n.
Äoà n ngưá»i mò mẫm bước, chốc chốc lại dừng lại nghe ngóng. Äêm trong rừng đầy vẻ nghẹt thở, đâu đây hÆ¡i thở cá»§a thú rừng là m không khà thêm nặng ná». Có tiếng động nhẹ phá»›t qua trên đầụ Äoà n ngưá»i dừng chân láºp tức. Viá»…n nâng súng lên, đưa mắt tìm kiếm.
- Con gì váºá»· Văn há»á»‹ Bầu không khà căng thẳng khiến chà ng ngá»™t ngạt, Văn thấy nhá»› chiếc lá»u vải và túi ngá»§ vô cùng.
- Suỵt!
Viá»…n ra dấu bảo im, nhưng mắt không rá»i nhìn lên cà nh lá. Tứ phÃa yên lặng, tiếng động ban nãy đã biến mất. Viá»…n nói nhá»:
- Có lẽ là phi thá», nó chạy thoát rồi, khi săn bắn nhá»› đừng lên tiếng.
Há» tiếp tục bước, cảnh đêm như ứ Ä‘á»ng lạị Viá»…n ngừng trước má»™t gốc cây tá» Văn há»i:
- Sao khônng đi nữả
- Suỵt đừng nói lớn! Viễn vừa nói vừa nhìn và o nơi cà nh lá xum xuê - Muốn săn mồi phải ngồi đợi thú.
Hồ Như Vy tắt đèn bấm, đăn đo nhìn và o bóng tối:
- Äây là môn thể thao táºp tÃnh nhẫn nại, chúng ta đã Ä‘i trên tiếng đồng hồ vẫn chưa bắn được phát nà á»
Viễn nói:
- Äi săn suôt ba ngà y có khi chẳng bắn được phát nà o là chuyện thưá»ng. Thú rừng cÅ©ng có trà khôn, có trá»±c giác trước sá»± nguy hiểm, đâu có dá»… gì giết được. Thổ dân Ãt sá» dụng súng như ta, há» ven theo con đưá»ng mà thú rừng hay thưá»ng qua lại mà đặt bẫy, Ãt tốn sức hÆ¡n chúng ta nhiá»á»¥
Văn buôt miệng:
- Thế tại sao chúng ta không bắt chước hỠmà lại đi lung tung như thế nà ỷ
- Äó là lối săn nhà nghá», phải cần má»™t thá»i gian dà i huấn luyện và chỠđợị Còn chúng ta chỉ Ä‘i săn vá»›i tÃnh cách tà i tá», đâu có thể nà o ngồi đặt kế hoạch cho suôt ná»a tháng hay mưá»i ngà y được!
Hồ Như Vy chợt nói:
- Tôi nghe hình như có tiếng chim kêu!
Viễn lắng nghe một lúc đáp:
- Äó la tiếng chim ục, ngưá»i phương bắc goi là chim mèo, săn ba loại nà y chẳng sướng tà nà o cả.
Hồ Như Vy nói:
- Còn hơn là chẳng được cóc gì cả!
Viá»…n chợt đứng báºt dáºy chụp ngay khẩu súng:
- Suỵt đừng nói gì nữa, có thú rồi kìa!
Viá»…n chăm chú nhìn sâu và o bóng đêm. Tinh thần cá»§a Vy và Văn cÅ©ng căng thẳng theá» Cầm chắc khẩu súng, Văn lấy thế, mắt đăm đăm xuyên thá»§ng mà n đêm. Không khà như ngưng Ä‘á»ng mà bóng đêm vẫn lững lá». Văn vá»›i Vy chỉ nghe có tiếng chim ục. Chắc chắn con thú mà Viá»…n vừa bảo không phải là giống chim nà y, vì tiếng kêu cá»§a nó, Ãt nhất cÅ©ng xa đây trên ba trăm thước.
Văn cố nhìn trong đám cá» ráºm. Äêm đã khuya khà trá»i khá rét mà tay chà ng đẫm ướt mồ hôị Con thú kia trốn nÆ¡i nà ỠVăn cắn chặt môi, căng thăng đợi cho sá»± xuất hiện đột ngá»™t cá»§a con mồị Trong óc chà ng lá»i căn dặn cá»§a Viá»…n vẫn còn đó. Nòng súng chỉ có má»™t viên đạn nếu bắn không trúng thì nguy, con thú sẽ nhảy chụp đến và lúc bấy giá» chỉ còn cách dùng bá súng Ä‘áºp mà thôị Miệng khô lưỡi cứng, con mồi bây giỠở đâủ Nó là beá» Tê giác? Cá»p? Sư tá»? Voi hay heo rừng? Văn nuốt nước bá»t, mắt mở rá»™ng đến cứng mị Trên đầu chợt có váºt gì phóng qua, rồi tiếp theo má»™t tiếng "bằng!" Tiếng súng nổ khiến Văn giáºt mình đánh thót. Äến lúc tỉnh hồn, Văn vẫn chẳng hiểu tiếng súng phát ra từ đâu, chỉ thấy má»™t con váºt Ä‘en thui Ä‘ang rÆ¡i từ trên cà nh xuống. Có tiếng cưá»i đắc thắng cá»§a Viá»…n, anh chà ng lượm con váºt lên nói:
- Má»™t chú phi thá», hắn tá»± nhiên tìm đến cái chết mà ! (Äây là má»™t loà i thú đặc biệt cá»§a Äà i Loan, nó có thân xác cá»§a giống chuá»™t nhưng lại có cánh và là loà i ăn đêm).
Hồ Như Vy nói:
- Sao nó giống con dÆ¡i qúa váºá»·
Viễn đặt con thú lên tay Vy:
- Mà y có thấy con dÆ¡i nà o to đến thế nà y không? Äây mà y giữ há»™, thịt nó ăn ngon lắm, da nó lá»™t ra bán cÅ©ng có tiá»n.
Hồ Như Vy cầm con thú không nặng lắm, nhưng những móng vuôt cá»§a nó cá»™ng vá»›i cái xác cá»§a nó má»m nhão khiến chà ng phát tởm đưa ra xa, sợ máu rÆ¡i lấm áo, Vy nói:
- Giết tôi chết tôi cũng không ăn thịt nó đâu!
Văn đánh á»±c nước bá»t đưa mắt quan sát con váºt, anh chà ng thất vá»ng:
- Chỉ là má»™t chú phi thá», thế mà tao cứ tưởng là con thú nà o ghê lắm chứ!
- Bắn được phi thỠcũng là hay lắm rồi, mà y còn mong gì hơn nữa, voi chăng?
Văn đỠmặt, nhớ đến cái lúc đầu óc căng thẳng của mình ban nãy mà quệ Tuy rằng Văn không mong săn được voi, nhưng it ra cũng phải một con gì hơn chứ?
Viễn vỗ nhẹ vai Văn, ra vẻ đà n anh:
- Äừng hy vong lá»›n qúa, cáºu nên nhá»› rằng đây là núi Kha Bảo, chứ chẳng phải rừng già Phi Châu đâu nhé.
Chú phi thá» là m cho Ä‘oà n thợ săn tà i tá» phấn chấn hÆ¡n, dù sao cuôc săn hôm nay cÅ©ng không đến ná»—i phải trở vá» tay không. CÅ©ng có cái để chứng tá» vá»›i bá»n đà n bà con gái rồị Xem xét lại đạn dược há» tiếp tục đị Trong tay Viá»…n là loai súng săn kiểu má»›i, nòng 22 như súng thưá»ng nhưng có thể bắn được bẩy phát liên tục. Theo lá»i Viá»…n, để sắm cho kì được nó, chà ng đã phải mang nợ suôt ná»a năm.
Ba gã thổ dân không biết đã Ä‘i đâu, tiếng súng cá»§a Viá»…n cÅ©ng không gá»i được há» trở vá». Äêm tối trong rừng muốn liên lạc vá»›i nhau tháºt khó, có Ä‘iá»u may mắn là Viá»…n không xa lạ lắm vá»›i cảnh rừng đêm khuya nên không cần sá»± trợ giúp cá»§a mấy gã thổ dân.
Lần mò thêm khoảng ná»a tiếng đồng hồ cho đến lúc sao đã lặn trăng đã nhạt, như thế có lẽ đêm nay chẳng săn thêm được con thú nà ỠÄá»™t nhiên trong đám cá» có tiếng thú di động, đồng thá»i má»™t trà ng "culu! culu!" tiếng gáy cá»§a chim cu vang lên. Văn nhanh nhẹn nâng cao tay súng để thá» thá»i váºn, thì Viá»…n đã nhảy chụp đến xô há»ng súng xuống đất sừng sá»™:
- Sao hồ đồ qúa váºá»· Cáºu không phân biệt được tiếng ngưá»i à ? Äó là tiếng mấy ngưá»i sÆ¡n cước, há» khám phá ra được cái gì nên gá»i mình đấy!
Văn rùng mình:
- Lần đầu tiên tôi má»›i nghe tiếng gá»i lạ lùng như váºy, ngưá»i sao không dùng tiếng ngưá»i mà lại dùng tiếng gì lạ thế?
- Dùng tiếng ngưá»i cho thú nó nghe nó chạy hết saá»
Viá»…n nói xong liá»n trả lá»i cho Ä‘oà n ngưá»i kia cÅ©ng bằng tiếng rúc cá»§a con chim cu rồi chạy vá» phÃa đám thổ dân, Văn vá»›i Vy theo sau, đám cá» gai rối cà ng lúc cà ng dầỵ Viá»…n bước nhanh không ngại cá» gai sắc, là m cho cả Văn và Vy Ä‘á»u nghÄ© là sá»± khám phá cá»§a mấy gã sÆ¡n cươc phải thế nà o má»›i là m cho anh chà ng vui như váºá»µ
Quả nhiên trong đám cá» dà y, ba gã thổ dân Ä‘ang nằm yên hướng tá»›i trước chăm chú quan sát. Thấy Viá»…n bước tá»›i há» láºp tức kéo chà ng lại gần, chỉ cho chà ng thấy dấu vết trên cá». Giữa đám cá» ráºm có lá»— trÅ©ng đầy nước, và đã trở thà nh vùng đất cho thú rừng lui tá»›i uống nước. trên mặt đất má»m, vết chân còn má»›i và gần đó có má»™t lá»›p cá» bị vẹt Ä‘i, há» xén bá»›t má»™t lá»›p cá», vết chân chạy dà ị Viá»…n là nhà và i câu vá»›i những ngưá»i thổ dân xong đứng dáºy, Hồ Như Vy hấp tấp há»i dồn:
- Con gì thế? Heo rừng à ?
Viễn lắc đầu:
- Không phải có lẽ là nai hay hươu, nhìn vết chân há» Ä‘oán là nó vừa má»›i rá»i khá»i đây không hÆ¡n ná»a tiếng chắc còn quanh quẩn đâu đâỵ Mình phải phân tán má»ng ra, tuyệt đối giữ yên lặng. Ai gặp nó trước thì có quyá»n nổ súng, nhưng nhá»› là phải nhắm kỹ bằng không thì phiá»n lắm đấy!
Äi dá»c theo vết chân, Viá»…n nâng cao súng, mắt nhìn tứ phia dò dẫm từng bước má»™t. Äi được má»™t lúc, chợt gã thổ dân ngưng lại, là nhà má»™t câụ Äồng thá»i Viá»…n nâng súng lên, mắt nhắm vá» phÃa gốc cây to trước mắt. Văn cÅ©ng nâng súng lên, lăng xăng há»i:
- Äâu đâu, để tao băn má»™t phát xem!
- Thôi để tao!
Viá»…n xô Văn qua má»™t bên. Ngay lúc đó con thú trước mặt bá» chạy, vì tiếng ngưá»i đã là m nó kinh động. Viá»…n láºp tức bóp cò nhưng đã cháºm hết mấy giây nên phát súng chỉ là m con thú sợ hãi chạy nhanh thêm. Gã thổ dân cạnh bên vá»™i bắn thêm má»™t phát, con váºt kêu lên rồi chui nhanh và o rừng. Viá»…n hét:
- Nó bị thương rồi, đừng để nó chạy thoát.
Rồi Viá»…n xổ má»™t trà ng tiếng thổ vá»›i mấy ngưá»i sÆ¡n cước, xong phóng Ä‘uổi theá» Văn cÅ©ng ôm súng chạy theá» Không khà căng thẳng kÃch thÃch máu anh hùng cá»§a Văn, Văn hy vong rồi mình sẽ bắn được má»™t phát để còn vá» khoe khoang vá»›i Khâm. Theo chân Viá»…n, moi ngưá»i chạy hụt hÆ¡i, nhung con thú vẫn mù tăm. Viá»…n đứng lại:
- Má»™t con hươu! Má»i ngưá»i chia nhau Ä‘i tìm Ä‘i, nó bị thương rồi, chạy không xa được đâu!
Văn nói:
- Tao theo mà y, kỳ nà y mà y để tao bắn nhé?
Viá»…n bá»±c. Săn bắn sợ nhất là có ngưá»i quấy rầỵ Ban nãy nếu Văn đừng nói năng lôi thôi thì chú hươu kia chắc chắn không chạy thoát được.
Viễn nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, để khi nà o tao bắn chết nó xong, mà y bắn bù thêm má»™t phát nữa thì được!
Chợt có tiếng Hồ Như Vy:
- Ở đây có vết máu!
Má»i ngưá»i chạy lại, quả nhiên có thấy vết máụ Viá»…n lên cò sẵn, theo vết máu Văn cÅ©ng bước theá»
Trá»i đã bắt đầu sáng, cây lá cÅ©ng bắt đầu lá» má» xanh. Khoảng giữa các kẽ lá đã trắng. Äoà n ngưá»i Ä‘i săn không cần phải xá» dụng đến đèn bấm, vì bình minh đã ló dạng.
Ngừng lai trước đám cá» sáºy, dây leo chằng chịt Viá»…n có vẻ không vui:
- Không thấy vết máu nữa rồi chắc nó đã chui và o động!
Hồ Như Vy đỠnghị:
- Con mồi bi thương không thể Ä‘i xa, váºy sao chúng ta không quay trở lại tìm xem thế nà á»
- Hươu là loà i thú tinh khôn, nhứt định nó phải ẩn núp đâu đó. Má»™t viên đạn đối vá»›i loà i thú như nó không đến ná»—i nà o nhưng theo tôi thấy chẳng có hy vá»ng tìm ra nó chút nà o cả.
Văn phấn khởi hẳn:
- Ừ phải rồi cứ thá» xem, quay lại tìm Ä‘i, tôi chưa bắn được phát nà o cả để tôi có cÆ¡ há»™i thá» tà i xem nà á»
Há» quay trở lại lục lá»i trong đám cá» gai là loại cá» mà hươu thÃch ăn nhưng con mồi vẫn vắng bóng. Äá»™t nhiên Vy hét to lên:
- Kìa! Kìa!
Văn há»i:
- Äâủ Äâủ
Vy đưa tay chỉ vá» phÃa gốc cây có tà n lá to như lá chuối, ở đó có bóng dáng con váºt lấp ló phÃa sau thân cây, không chỠđợi, Văn nâng súng lên, Viá»…n nói lá»›n:
- Äừng bắn!
Văn ngạc nhiên:
- Sao váºá»·
Viá»…n bước tá»›i vừa lấy bá súng Ä‘áºp mạnh lên thân cây mà u nâu rồi nói:
- Äó là má»™t loại thá»±c váºt sống bám trên thân cây mục. Äừng phà đạn, thôi vá». Bây giá» mong rằng vá» tá»›i trại sẽ có cái gì ăn tôi đói ngất ngây rồị
Hồ Như Vy đưa cao chú phi thỠlên;
- Chúng ta có thể nướng con nà y ăn là được rồi!
Con thú tuy đã chết nhưng đôi mắt nhá» vẫn mở trừng trừng như háºn Vy, khiến Vy rùng mình. Ä‚n thứ nà y à ? Có khác chi con ngưá»i đã biến thà nh thú dữ??
Dù không hy vá»ng tìm ra được con mồi đã bị thương, nhưng há» vẫn yên lặng và cẩn tháºn bước đồng thá»i lục lá»i tứ phÃạ Äi được má»™t cháºp, má»™t gã thổ dân chợt kêu lên má»™t tiếng, vì anh vừa thấy vết máu trên lá câỵ Äi thêm và i bước há» phát giác vết chân nhá». Lần theo vết chân, Ä‘oà n ngưá»i Ä‘i ngược và o rừng. Bá»—ng Viá»…n dừng lại khoác tay ra dấu cho ngưá»i phÃa sau đừng Ä‘i tớị Con hươu bị thương Ä‘ang đứng cạnh cây tòng ngÆ¡ ngác nhìn kẻ địch.
Viá»…n nâng súng lên chưa bóp cò thì đã nghe có tiếng nổ, con hươu ngã nhà o xuống, đồng thá»i có tiếng Văn hét lên:
- Tao bắn trúng rồi!
Vừa nói chà ng vừa bổ nhà o vá» phÃa con hươu dẫy chết. Viá»…n vẫn chưa buông súng xuống, thấy thế lùi ra sau, không ngá» báng súng chạm và o má»™t nhánh câỵ má»™t tiếng nổ thứ hai vang lên, Viá»…n thấy nòng súng cá»§a mình tá»a khóị Chà ng biết ngay chuyện gì đã xảy ra, Viá»…n hét to:
- Văn!
Nhưng không còn kịp nữa, viên đạn đã xuyên qua lưng Văn, Văn sững sá» quay lại, chân chùng bước, rồi quỵ xuống. Viá»…n ném súng chạy đến quỳ trước bạn. Äôi mắt cá»§a Văn vẫn mở to, đôi môi Văn run run:
- Nói cho Khâm biết chÃnh tao đã hạ con Hươu nà y nhé.
Viá»…n gá»i:
- Văn! Văn!
Äầu Văn ngẹo sang má»™t bên, yên lặng.
Tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua cà nh lá chiếu sáng gương mặt đẹp trai của Văn và cũng chiếu những lớp da nâu của con mồi
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 11:09 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 8
Trước lúc trá»i sáng, Khâm thấy sốt ruá»™t cứ chui ra rồi lại chui và o lá»u để khÆ¡i ngá»n lá»a sắp tà n cho sáng thêm. Lần cuối cùng bước ra thì trá»i đã lá» má» sáng, thấy thế Khâm ngồi lại luôn. Ngồi ôm gối, mắt mông lung nhìn vạn váºt lúc lá» má» sáng, lá»a và khói vẫn uốn éo, cảnh trà đối vá»›i Khâm lúc nà y như hư hư thá»±c thá»±c. Núi vá»›i rừng bá»—ng có vẻ thu hút lạ lùng.
Khâ lắng tai nghe, trong rừng chim muông bắt đầu lên tiếng, tiếng gió thổi hòa lẫn vá»›i tiếng thác nước ầm ầm từ đâu vá»ng lạị Sau má»™t đêm ngá»§ mê, rừng núi đã thức giấc. Khâm duá»—i chân. Trá»i đã sáng rồi, sao đám ngưá»i Ä‘i săn chưa trở vá»? Có tiếng động nÆ¡i lá»u, Tưá»ng Vi vai khoác chiếc áo cÅ© chui ra khá»i lá»u Ä‘ang run lẩy bẩy:
- Lạnh quá!
Tưá»ng Vi vừa nói vừa bước nhanh tá»›i đống lá»a hÆ¡ tay và bảo Khâm:
- Suốt đêm bồ không ngủ à ?
Khâm bồn chồn, ném cà nh cây và o lá»a:
- Trước khi hỠđi tôi có ngủ được một chút.
Tưá»ng Vi nhìn những sợi nắng lóe ra khá»i đám mây xám:
- Há» chưa vá» Ã ?Trá»i thế nà y mà cÅ©ng đị Tôi biết chắc chắn há» sẽ chẳng săn được con nà o cả.
Khâm cưá»i:
- Suốt đêm bồ cũng đâu có ngủ? Tôi nghe tiếng bồ trở mình mãị
Tưá»ng Vi kéo áo lại, gà i nút:
- Tôi ngá»§ không được, lạ chá»— là tôi mất ngá»§, nói chi giữa rừng thế nà y, đủ thứ tiếng vang vá»ng bên taị
Khâm há»i Tưá»ng Vi:
- Tôi chẳng nghe thấy tiếng súng, bồ có nghe không?
- Có lẽ hỠđi xa lắm hoặc không bắn phát nà o cả.
Khâm đứng dáºy, Ä‘i tìm nồi nấu cÆ¡m, Tưá»ng Vi ngồi yên đưa mắt nhìn Khâm treo nồi lên giá lá»áº¡ Khâm nói:
- Không hiểu sao tôi lo quá, tôi ngại ... không hiểu sao buổi đi săn nà y sao tôi có linh cảm như nó là m sao ấỵ
Tưá»ng Vi nói lảng:
- Anh Văn vá»›i Khâm khắng khÃt nhau quá, Khâm vui chứ?
Khâm nghiêng dầu chăm chú nhìn Tưá»ng Vi, rồi đột nhiên há»i:
- Bồ thấy anh chà ng Viá»…n thế nà á»
- Tại sao Khâm lại nhắc đến hắn? Tôi chỉ thấy hắn là má»™t ngưá»i đà n ông khá sà nh Ä‘á»i thế thôi, chứ chẳng có gì gá»i là xuất sắc cả.
- Thế à ! Còn Văn?
Khâm há»i, nà ng lấy má»™t cà nh cây nhá» khÆ¡i lá»a, mặt đăm chiêụ Tưá»ng Vi quay mặt lại nhìn Khâm, tuy không nhìn ra những bất ổn trong lòng bạn, nhưng bá»—ng nhiên tim nà ng Ä‘áºp mạnh, mặt nóng bừng.
- Văn thâm trầm hÆ¡n, anh ấy là khe suối nhá» trong khi Viá»…n lại là thác nước tá» Tôi nghÄ© rằng dù sao Văn má»›i chÃnh là ngưá»i có thể mang đến sá»± thoải mái êm ấm.
Nét nhăn trên mặt Khâm cà ng tỠrõ:
- Váºy à ! nhưng sao tôi vẫn thấy Văn có vẻ là m sao ấỵ
- Bồ không yên tâm à ?
- Không phải không yên tâm, nhưng tôi cảm thấy Văn hình như lúc nà o cũng cần được bảo vệ, cần sự chăm sóc.
CÆ¡m đã sôi, Tưá»ng Vi vừa mở nắp nồi vừa nói:
- Chuyện đó tá»± nhiên rồi, bồ yêu bồ thÃch lo lắng chăm sóc cho ngưá»i mình yêu nên má»›i thấy váºy chứ gì nữa!
Khâm tư lá»± nhìn và o lá»a Ä‘á»:
- Bồ thấy đó là chuyện tự nhiên à ?
- Vâng.
Tưá»ng Vi nắm que cá»§i, đứng dáºy nói tiếp:
- Bồ có vẻ không yên tâm, tôi không hiểu bồ còn muốn nghÄ© ngợi gì nữả Anh Văn yêu bồ thắm thiết như váºy thì là m gì bồ phải lo nữạ
Tưá»ng Vi Ä‘i vá» phÃa chá»— để thức ăn, xách dao và lạp xưởng trở lạị Ngẩng nhìn trá»i, Tưá»ng Vi nói nhanh:
- Mặt trá»i dã lên cao rồi, chắc bá»n há» cÅ©ng sắp vá» tá»›i rồị Chắc hỠđói lắm, để tôi sá»a soạn thức ăn đà ng hoà ng cho há» vá» có cái ăn ngaỵ
Khâm ngắm Tưá»ng Vị
- Vi, bồ đúng là mẫu ngưá»i vợ hiá»n, ai mà lấy bồ chắc hạnh phúc lắm.
Tưá»ng Vi cưá»i nhạt:
- Thế à , tiếc là bồ không phải là đà n ông!
Nói xong nà ng xách thùng Ä‘i lấy nước. Mặt trá»i đã chui ra khá»i mây, chiếc đĩa đỠchói chang đánh tan lá»›p sa mù giữa núi, thêm sinh lá»±c cho những hạt sương Ä‘á»ng trên lá lấp lánh. Núi rừng đã thức giấc, mÆ¡n mởn như cô gái Ä‘ang xuân. Lá»u trại, lá»a khói lung linh dưới nắng. Bữa cÆ¡m sáng đã chuẩn bị xong xuôi, được bà y trên khoảng đất trống, ấm nước báºp bùng theo hÆ¡i thở bung luồng khói nóng lên cao, đợi chá» những cốc sữa ngon là nh.
Khâm sốt ruá»™t nhìn vá» phÃa đưá»ng mòn:
- Äến bây giá» mà sao bá»n há» vẫn chưa vá» kìả
Tưá»ng Vi nói bâng quÆ¡ để Khâm đỡ sốt ruá»™t:
- Äánh thức Gia Linh dáºy không? Thế mà cÅ©ng đòi Ä‘i săn vá»›i bắn. Ngá»§ thế nà y tá»§i đêm có cá»p tha Ä‘i cô bé chắc cÅ©ng khôing haỵ
Chợt Khâm hét lớn:
- HỠvỠkia rồi!
Khâm chạy ùa vá» phÃa đưá»ng mòn. Tá»± Khâm, Khâm cÅ©ng không hiểu sao sao chỉ là má»™t phút vắng nhau mà mình lại có thể nghÄ© nhiá»u vá» hỠđến thế.
Từ trên sưá»n núi, có bóng ngưá»i trượt nhanh xuống như vượn Khâm nhìn kỹ thì ra đó là má»™t trong ba ngưá»i thổ dân, tay áo, ống quần cá»§a anh chà ng Ä‘á»u bị gai xé rách, mặt há»›t hãi, anh chà ng đứng trước mặt nà ng lÃu lo má»™t trà ng dà i:
- Chiêu do le ta qui! Chiêu Khuynh ba tua sua!
- Gì! anh nói cái gì?
- Chiêu so le ta qui! chiêu khuynh ba tua sua!
Ngưá»i thổ láºp lại, tay chân múa máy chỉ vá» phÃa saụ Cà ng thấy Khâm có vẻ không hiểu, hắn cà ng vung tay rối lên, ra dấu như ngưá»i cầm súng, miệng la "bằng bằng". Rồi giả vá» nằm xuống, Khâm vẫn không hiểu, nhưng nhìn vẻ há»›t hãi cá»§a gã nà ng biết đã có chuyện chẳng là nh, vá»™i vã kêu lên:
- Tưá»ng Vi Æ¡i! đến xem hắn nói cái gì nà ỵ
Tưá»ng Vi đã đến đứng cạnh từ lúc gã thổ dân má»›i vá» tá»›i, nhìn cá» chỉ cá»§a hắn nà ng Ä‘oán mò:
- Có lẽ hỠbắn trúng con thú nà o lớn lắn!
Khâm há»i gã thổ dân:
- Bây giỠhỠở đâủ
Gã thổ dân lại nói:
- Chiêu khuynh ba tua sua!
Rồi lại giả vá» nằm ngay đợ Tưá»ng Vi Ä‘oán mò:
- Tám mươi phần trăm là bắn trúng heo rừng rồi, có lẽ lớn quá nên hỠkhiêng không nổị
Khâm nghi ngá» há»i:
- Thế chúng ta có cần đến phụ không?
- Nên lắm chứ.
- Tôi nghÄ© chắc không phải thế đâu, vì cá» chỉ cá»§a hắn chẳng có gì là biểu lá»™ niá»m vui cả, mong rằng đừng có xảy ra việc không hay!
- Chắc không có chuyện đó đâu!
Tưá»ng Vi cố nói, nhưng giá»ng nói chẳng có vẻ gì là cứng cả, Khâm lo lắng:
- Thế sao đến giỠnà y hỠvẫn không v�
Tưá»ng Vi bảo:
- Hay là chúng ta đi xem!
Nhưng rồi há» cÅ©ng không cần Ä‘i, và bóng dáng cao lá»›n cá»§a Viá»…n đã xuất hiện. Không phải chỉ có má»™t mình chà ng, vì trên vai Viá»…n còn có thêm váºt gì. Qua khá»i tảng đá, men qua xuống sưá»n núi, rồi băng qua con suối nhá», đôi già y cá»§a Viá»…n lấm đầy bùn, phÃa sau chà ng, Hồ Như Vy và hai gã thổ dân lặng lẽ theá» Hồ Như Vy tay xách phi thá», tay kia kéo lết chú hươụ
- Anh Văn!
Khâm hét to, mặt nà ng tái xanh, mắt mở lớn. Viễn đứng trước mặt Khâm yên lặng, trên cổ, trên vai chà ng mồ hôi đổ như tắm, gai góc trong rừng đã cà o nát một phần vai, Viễn đưa đôi mắt như thú tội, nói như van xin:
- Súng bị cướp cò, Văn đã hạ con hươu đó ...
Viá»…n nói không thà nh câu, và chÃnh chà ng cÅ©ng không biết mình Ä‘ang nói gì. Äôi mắt Khâm vẫn trừng lá»›n, đôi môi run rẩỵ Bà ng hoà ng nà ng tá»±a và o thân cây:
- Anh ... Anh Văn chết rồi à ??
Khâm nghe có tiếng há»i, nà ng cứ tưởng rằng đó là tiếng há»i cá»§a mình nhưng tháºt ra là cá»§a Tưá»ng Vị
- Không, Văn chỉ bị thương thôị
- Váºy Ä‘em anh ấy đến gần lá»a Ä‘i, tìm cho tôi há»™p cứu cấp. Khâm, kiếm cho chai rượu Cao Lương Ä‘i!
Tưá»ng Vi nói xong, láºp tức chạy vá» lá»á»¥
Viá»…n đặt Văn nằm trên thảm cá» cạnh lá»áº¡ Khâm bước tá»›i cạnh ngưá»i yêu, nắm tay Văn, nà ng vẫn còn run rẩỵ Nhìn gương mặt tái mét, nhưng vẫn đẹp, Ä‘ang mê man, Khâm không biết mình phải là m gì. Chợt có tiếng hét phÃa sau, Gia Linh bổ tá»›i nắm chặt vai anh hét:
- Anh Văn! Anh Văn! Anh là m sao thế nà ỷ
Ngẩng gương mặt rà n rụa nước mắt, Linh nhìn Viễn rồi khóc lớn:
- Anh Viễn, anh đã là m gì anh tôỉ Anh biết anh Văn không biết săn bắn, hồi nà o tới giỠanh ấy có biết trò qủy nà y đâu, thế tại sao anh không bảo vệ anh Văn chứ? Hả? Anh là đồ tồị Hãy trả anh Văn lại cho tôị
Tiếng khóc cá»§a Gia Linh khiến Khâm tỉnh trÃ, trở vá» thá»±c tạị Thân xác Văn nằm bất động trên ná»n cá», viên đạn trong lưng khiến cho máu cứ chảy ra là m ướt cả áo trong áo ngoà ị Hồ Như Vy mang túi ngá»§ và chăn đến. Khâm nâng Văn nằm nghiêng, trong khi Gia Linh vẫn thét khóc, Khâm bảo:
- Linh, đốt lá»a cao lên tôi cởi áo cho anh Văn coị
Gia Linh nÃn khóc quay đầu lại rụt rè:
- Chị Khâm, anh ấy chết chưả
Khâm cắn môi:
- Văn không chết đâụ Anh ấy còn trẻ, Ä‘á»i sống không thể kết thúc má»™t cách dá»… dà ng như váºá»µ
Tưá»ng Vi mang bông băng vải và thuốc đến, rồi phụ Khâm cởi áo Văn ra, lấy túi ngá»§ đắp lên ngưá»i chà ng cho khá»i lạnh. Vết thương nóng bá»ng, máu vẫn tiếp tục chảỵ Tưá»ng Vi thở dà i nói trống không:
- Lấy dùm tôi miếng nước!
Viá»…n mang nước tá»›i, Tưá»ng Vi rá»a quanh vết thương, dùng oxygenée sát trùng rồi rắc bá»™t cầm máu và thuốc lên. Viá»…n nâng Văn dáºy để Tưá»ng Vi bó vết thương lại, xong mặc lại áo cho Văn. Tưá»ng Vi nói nhanh:
- Bây giỠchúng ta đưa anh Văn vỠbệnh viện mau đị
Nói xong, Vi chợt cảm thấy rã rá»i, nà ng ngồi quỵ trên cá», Khâm hoảng hốt ôm bạn, Gia Linh gá»i:
- Chị Vi, chị Vi! Chị sao thế?
Tưá»ng Vi tỉnh lại, nụ cưá»i khô héo trên môi:
- Không có gì cả, tại tôi không quen nhìn thấy máu nhiá»u quá nên bị choáng váng. Vi đứng lên lắc đầu, trấn an má»i ngưá»i - Bây giá» khá»e rồi, thôi chúng ta ráng nuốt má»™t tà gì Ä‘i rồi xuống núị Khâm nói:
- Tôi không thấy đói nữạ
- Bồ phải ăn má»™t tÃ, bằng không xuống núi không nổi đấỵ
Ba gã sÆ¡n cước đã thu xêp đồ đạc xong, Viá»…n yên lặng giúp há» chuẩn bị đồ đạc rồi là m má»™t cái cáng tạm cho Văn. Viá»…n chăm chú là m việc không để ý đến má»i việc xảy ra chung quanh. Khi xong xuôi tất cả, chà ng bước đến cạnh Văn, rồi quay sang phÃa ba gã thổ dân dặn dò má»™t đôi câụ Văn được đặt lên cáng, Viá»…n vá»›i ba gã thổ dân khiêng đị
- Tụi nà y đi trươc đến bệnh viện cà ng sớm cà ng tốt. Viễn nói
Khâm cầm ly sữa trên tay nói với Viễn:
- Anh chưa ăn uống gì cả.
Viễn liếc sang, tiếp lấy ly sữa uống hết. Khâm đưa thêm mấy miếng bánh mì, Viễn lắc đầu:
- Tôi ân háºn quá Khâm ạ!
Nước mắt lưng tròng, Khâm nghẹn lá»i:
- Tôi đi với các anh nhé?
- Tất cả cùng Ä‘i má»™t lúc váºá»µ
Hồ Như Vy đáp xong dùng nước dáºp tăt lá»a, váºt cuối cùng còn lại cá»§a buổi Ä‘i săn. Cáng Văn Ä‘i trước, Khâm, Gia Linh, Hồ Như Vy theo saụ
Khâm quay lại nhìn đám lá»a tà n lần cuối, những sợi khói còn vương vấn bên trên khiến Khâm muốn chảy nước mắt. Äặt tay trên ngá»±c Văn nhìn gương mặt trắng bệch cá»§a ngưá»i yêu, cổ há»ng nà ng nghẹn cứng. Rồi vết thương sẽ là nh, chà ng sẽ hết bệnh, chà ng phải sống, má»™t viên đạn nhá» không thể kết thúc má»™t cuá»™c Ä‘á»i dá»… dà ng như váºá»µ Khâm biết nhưng mà ... Bây giá» Khâm đâu còn là Khâm cá»§a những ngà y trước nữa đâủ
Việc xuống núi khó khăn hÆ¡n, nhất là khi phải khiêng theo chiếc cáng, đưá»ng hẹp bước song song không lá»t, sạn đạo lại yếu á»›t, qua má»™t con dốc là má»™t nguy hiểm đợi chá».
Trán, quần áo Viá»…n Ä‘á»u đẫm ướt mồ hôị Má»i ngưá»i Ä‘á»u câm như hến ngoại trừ tiếng rên yếu á»›t cá»§a Văn thỉnh thoảng vang lên. Khâm đổ rượu Cao Lương và o miệng Văn, luồng khà nóng chạy dà i trong lồng ngá»±c khiến chà ng tỉnh táo đôi chút. Khâm ôm lấy mặt ngưá»i yêu nhá» nhẹ:
- Anh, anh thấy thế nà o, có đau lắm không?
Văn chá»›p mắt, chà ng đã thay rõ ngưá»i trước mặt:
- Khâm đấy à ?
- Vâng! Anh muốn ăn gì không? Äừng buồn anh ạ, đó chỉ là vết thương nhá», đến bệnh viện và i hôm sẽ khá»i ngaỵ
Khâm trấn an, xé nhá» từng miếng bánh mì đút cho chà ng. Văn gáºt đầu nắm lấy tay ngưá»i yêu, bà n tay cá»§a chà ng nóng và ướt. Như má»™t đứa trẻ Văn sung sướng khoe khoang:
- Khâm, con hươu đó anh hạ đó, chỉ cần một phát súng thôi đó Khâm.
Nước mắt trà n ra mi, Khâm gáºt đầu:
- Vâng, em biết hết rồị Con hươu, con váºt khốn nạn đó khó bắn trúng được lắm!
Khâm nói mà cổ há»ng như nghẹn lạị Tháºt trẻ con, bị thương như thế mà không lo, cứ mãi nghÄ© đến con mồi đã bắn trúng.
Văn tỉnh lại không bao lâu lại mê man trở lạị Việc khiêng cáng cà ng lúc cà ng khó khăn, nên sau cùng, Viễn chỉ còn cách cõng Văn xuống núị
Mặt trá»i Ä‘ang ngá»± trị vạn váºt bằng sức nóng như thiêu đốt. Viá»…n thấm mệt thở, mồ hôi rÆ¡i trên mà mắt là m má» cảnh trước mặt, Văn cà ng lúc cà ng nặng thêm mà sạn đạo dưới chân kêu răng rắc như vỡ nát. Viá»…n cố bước tháºt nhanh vượt qua dốc núi, qua đá chồng, qua sạn đạo và gai góc. áo đã rách toạc nhiá»u chá»—, tay chân rướm máu, đầu nhức như búa bổ, cổ há»ng khô rát. Mặc! Chà ng chỉ biết Ä‘i nhanh xuống núi để đưa Văn và o bệnh viện cà ng sá»›m cà ng tốt, sinh mệnh cá»§a Văn Ä‘ang nằm trong tay mình! Mải nghÄ©, Viá»…n vấp phải má»™t rá»… cây má»c ngang đưá»ng chúi nhá»§i vá» phÃa trước xém rÆ¡i Văn, Viá»…n cố giữ lấy thăng bằng. Mồ hôi chảy như tắm, Viá»…n muốn té gục xuống nên vá»™i tá»±a và o vách đá hổn hển thở.
- Anh Viá»…n!
Có tiếng nói diu dà ng vang bên tai, Viễn mở mắt rạ Khâm tay cầm ấm nước đang đứng trước mặt với đôi mắt lo lắng:
- Anh uống nước không?
Viá»…n đỡ chiếc ấm, ngá»a mặt lên uống ừng á»±c. Nước suối ngá»t lịm. Viá»…n cảm thấy khá»e khoắn đôi chút. Khâm lại đưa thêm bánh mì, vẫn giá»ng nói êm dịu:
- Anh ăn chút đi, bằng không là m sao chịu đựng nổỉ
Viá»…n ăn ngon là nh, mắt vẫn không rá»i Khâm.
Những sạn đạo chồng chất đá, đưá»ng núi dằng dặc, Ä‘oà n ngưá»i lầm lÅ©i Ä‘i mãị Viá»…n vẫn dà nh lấy việc cõng Văn, chà ng không muốn ai chia xẻ gánh nặng, cÅ©ng không chiu ngừng lại nghỉ, dù đôi lúc mệt muôn ngất xỉu nhưng Viá»…n vẫn tá»± hà nh hạ thân xác cá»§a mình.
Äến khoảng ba gio chiá»u, hỠđã vỠđến chiếc cầu độc má»™c đầu tiên hôm quạ Thác nước vẫn ầm ầm, đá núi vẫn sừng sững giữa giòng. Hồ Như Vy bảo Viá»…n:
- Là m sao đâỷ má»™t ngưá»i qua đã là khó khăn, bây giá» lại cõng thêm má»™t ngưá»i nữa là m sao qua được?
Viá»…n đáp gá»n:
- Các bạn cứ qua trước đi, tôi ngồi nghỉ một lúc sẽ qua sau, không sao đâụ
Äôi môi Khâm mấp máy như muốn nói Ä‘iá»u gì nhưng lại thôị Ba gã thổ dân qua cầu trước để chuyển đồ, rồi lại trở qua đón từng ngưá»i má»™t. Äã có kinh nghiệm Ä‘oà n ngưá»i qua má»™t cách êm thắm. Viá»…n là ngưá»i cuối cùng đặt chân lên tảng đá.
Dù đã hết sức cẩn tháºn Viá»…n vẫn bị trượt chân ướt cả ống quần, tuy nhiên Văn vẫn được giữ chặt trên lưng. Bước lên cầu độc má»™c, sức nặng cá»§a hai ngưá»i là m thân cây trÄ©u xuống, qua được khá»i cầu thì trán Viá»…n đẫm mồ hôị Äặt Văn lên cáng, Viá»…n ngồi phịch xuống thở phà ỠGương mặt hồng hà o bấy giỠđã tái ngắt.
Khâm bước đến bên cạnh, trao chiếc khăn tay cho Viá»…n nói nhá»:
- Lau mồ hôi Ä‘i anh không nên hà nh hạ mình như thế. Việc cáng Văn đã có mấy ông thổ dân đây rồị HÆ¡i thở Văn đã Ä‘iá»u hòa không có gì đáng lo lắm đâụ
Viễn nắm chặt chiếc khăn tay:
- Tôi không thể lạc quan khi thấy Văn trong tình trạng hôn mê như thế nà ỵ
- Có lẽ tại mất máu nhiá»u quá.
Viễn cắn chặt môi:
- Tôi ân háºn quá!
Khâm xúc đông đặt tay lên vai Viá»…n. Viá»…n bà ng hoà ng sá»ng sốt vá»›i nụ hôn nóng bá»ng vừa được đặt trên trán mình.
- Anh đừng nghĩ thế không ai có thể trách anh được.
Khi Khâm bỠđi, Viễn vẫn thấy mình còn choáng váng.
Ngồi nghỉ má»™t lúc má»i ám ảnh vẫn đè nặng lên vaị Ngẩng đầu lên Viá»…n bắt gặp đôi mắt to Ä‘en cá»§a Gia Linh Ä‘ang bối rối:
- Anh Viá»…n, sáng nay tôi lỡ lá»i trách anh báºy quá. Anh biết không, thấy anh Văn mê man tôi hoảng quá nên chá»i loạn, chứ chẳng cố tình, anh bá» qua nhé.
Nói xong cô bé trong lúc bất thần đã bắt chước Khâm đặt nụ hôn nóng bá»ng không phải trên trán mà là trên môi Viá»…n. Cô bé tưởng rằng chẳng ai nhìn thấy nhưng khi bước tá»›i cà nh cây thì bắt gặp đôi mắt mở to cá»§a Khâm.
- A mà , tôi ... Gia Linh đỠcả mặt không biết phải nói năng là m sao nên cúi mặt xuống, nói trá»ng - Tá»™i anh Viá»…n tháºt!
Khâm nở má»™t nụ cưá»i khó hiểu rồi gáºt gù bảo:
- Dĩ nhiên, chuyện đó không co gì đáng trách cả.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 11:10 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 9
Ngoà i trá»i đổ mưạ
Khu bệnh viện tháºt yên tÄ©nh. Văn nằm dà i trong phòng lắng nghe tiếng mưa tà tách bên ngoà ị Thức dáºy từ lâu, nhưng chà ng không muốn mở mắt ra mà cứ nằm nghÄ© ngợi vẩn vợ Văn thấy yêu Ä‘á»i vô cùng, không cần mở mắt, không cần sá» soạng Văn cÅ©ng biết Khâm Ä‘ang ngồi cạnh mình. Chà ng thở tháºt nhẹ, tháºt êm, khẽ nhÃch sang bên sợ tiếng động là m Khâm giáºt mình. Không có cảnh nà o đẹp và đáng say như hiện tại!
Len lén mở hé mắt, quả tháºt Khâm Ä‘ang ngồi yên bên ghế như pho tượng. Quyển sách mở trên gối nhưng Khâm chẳng buồn để ý đến, đôi mắt đẹp mÆ¡ mà ng nhìn ra khung cá»a như vương vấn má»™t Ä‘iá»u gì.
Văn xoay ngưá»i lại, mở to mắt ra nhìn ngưá»i yêụ Khâm Ä‘ang nhìn chìm đắm trong cÆ¡n má»™ng, nà ng không hay biết gì cả. Văn hướng mắt theo Khâm, bên ngoà i mưa vẫn rơị Mà n mưa má» nhạt cả khung trá»á»‹
Văn giả vá» ho má»™t tiếng, Khâm giáºt mình quay lại, quyển sách trên gối rÆ¡i xuông đất. Nà ng thẹn thùng:
- Ủa! Anh thức rồi đấy à ? Hôm nay anh ngủ ngon quá!
- Em đang nghĩ gì thế?
Văn chìa tay ra nắm tay Khâm, những ngón tay thon dà i lạnh ngắt.
- Em có nghĩ gì đâu!
Khâm đáp, nà ng cúi ngưá»i xuống lượm quyển sách lên như để che dấu những ý tưởng Ä‘ang thà nh hình trong đầụ Nhìn quyển sách, chà ng không tin rằng nãy giá» Khâm Ä‘ang xem sách, vì chà ng biết, quyển An Na Kha Lệ Ninh nà y Khâm đã Ä‘á»c rất nhiá»u lần rồị
- Khâm!
- Há»m??
- Em phải chăm sóc anh mãi thế nà y em có bực không?
Khâm mở to mắt:
- Ai bảo anh em bá»±c? Nằm trên giưá»ng bệnh hoà i khiến anh thà nh con ngưá»i Ä‘a nghi rồị Äừng nghÄ© thế, hãy ráng tịnh dưỡng cho mau là nh. Nhá»› là từ nay anh đừng đòi Ä‘i săn nữa nhé!
- Anh vẫn cảm thấy đi săn là nó thú là m sao ấy!
- Sao anh bị thương thế nà y mà anh vẫn vui được váºá»·
Văn xiết chặt tay Khâm âu yếm:
- ÄÆ°á»£c em ká» cáºn suốt ngà y không rá»i, được má»™t dịp như thế nà y đâu phải dá»…!
Khâm mỉm cưá»i, nụ cưá»i vương vấp má»™t tâm sá»± nà o đó khiến Văn nghi ngá». Kéo ngưá»i yêu đến gần, đặt tay lên vai Khâm, Văn chất vấn:
- Khâm, sao em có vẻ thay đổỉ
Khâm dướm ngưá»i muốn đứng lên:
- Thay đổỉ Thay đổi như thế nà á»
Văn giữ ngưá»i yêu lại:
- Äừng Ä‘i, hãy ở lại đâỵ Em đã thay đổi nhiá»u lắm, giống như quyển sách viết bằng chữ Latin khó hiểụ
Khâm lẩm bẩm trong miệng:
- Äến bao giá» anh má»›i hiểu được lòng tôỉ
Văn nghe không rõ há»i lại:
- Em nói gì?
Khâm lại dướm ngưá»i đứng lên.
- Không có chi cả anh ạ!
Văn vẫn nÃu chặt, rồi kéo Khâm đến gần. Chà ng tìm môi cá»§a ngưá»i tình:
- Thế tai sao em muốn trốn lánh? Khâm, anh yêu em, nhớ em đến phát điên lên được.
- Äừng anh ạ, coi chừng động vết thương bây giá».
- Dù bị đau anh vẫn thấy vuị
Văn đáp, cánh tay vòng quanh thân Khâm thêm chặt, mái tóc dà i cá»§a ngưá»i con gái đã che kÃn cả hai gương mặt. Khâm chẳng có vẻ gì là cuồng nhiệt, nhưng nà ng cÅ©ng không chống đốị
Môi trên nhau mà chẳng có một cảm xúc, đôi mắt nà ng vẫn giương ra nhìn Văn.
Có tiếng cá»a mở. Viá»…n tay xách giá» quýt bước và o, ngưá»i chà ng ướt như chuá»™t lá»™t. Vừa bước vô cá»a chà ng đã phải lùi vá»™i lại ngạy, đóng cá»a lại rồi đứng ngoà i nói vá»ng và o:
- Xin lá»—i tôi đã đến không phải lúc, thôi thì tôi đứng đây chá» váºá»µ
Văn cưá»i:
- Thôi xong rồi Viễn, còn chỠgì mà chưa và o chứ?
Viá»…n bước và o, đặt giá» quýt lên bà n, mặt vẫn hằn nét cưá»i đùa mắt quét nhanh qua Văn vá»›i Khâm. Nét mặt cá»§a Văn tươi hẳn, đôi má xanh xao ngà y nà o giá» hồng hà o trông như con gáị Khâm ngược lại, đôi mắt xa vá»i, mặt vẫn lạnh lùng..
- Saá» Hôm nay khá»e không Văn?
- Khá»e lắm, tao thấy cao lắm khoảng năm ngà y nữa là có thể vá» nhà được rồị
- Khi nà o mà y vá» nhà , tụi tao sẽ tổ chức má»™t tiệc vui nhá», lúc đó mà y sẽ có má»™t món quà .
- Gì thế?
Viá»…n ngồi xuống ghế cạnh giưá»ng lá»™t quýt:
- Không thể cho biết trước được, tao muốn surprise mà y, nói sớm mất haỵ
- Mà y đừng có bà y vẽ lôi thôi, tao biết tình trạng kinh tế của mà y cũng ...
Viễn cắt ngang:
- Bá» chuyện đó Ä‘i, tiá»n là má»™t váºt khôeng đáng kể. Viá»…n vá»— nhẹ vai Văn, giá»ng hối tiếc- Tai nạn vừa rồi tao tháºt ân háºn.
- Mà y Ä‘inh nói bao nhiêu tiếng ân háºn nữa má»›i bỠđâỷ
Viễn nhét một múi quýt và o miệng mình, rồi khẽ liếc sang Khâm:
- Nói tháºt, đối vá»›i mà y thì chả sao, nhưng nhìn sá»± lo lắng bồn chồn cá»§a ông bố mà y, tao thấy bứt rứt quá! Cô Khâm! Sao cô không nói gì cả thế?
Khâm cưá»i nhẹ:
- Các anh đang nói chuyện tôi chen và o là m gì?
- Thì cứ nói và o cho vui! Nhìn quyển sách trên bà n, rồi nhìn Văn, Viá»…n há»i - An Na Kha Lệ Ninh, Văn mà y Ä‘ang Ä‘á»c quyển nà y à ?
- Khâm đang xem đấy!
Viá»…n quay sang nhìn Khâm vá»›i ánh mắt tháºt bén, rồi quay lại bảo Văn:
- Mà y nên để cô Khâm ra ngoà i chứ, tối ngà y cứ ru rú mãi trong bệnh viện thế nà y mệt chết. Ở đây gần ná»a tháng rồi, cô ấy có lẽ sụt khoảng và i ký lô, mà y không thấy saá» Dừng Ãch ká»· như váºy chứ!
Văn ngắm Khâm, ngần ngừ:
- Thế à ? Váºy mà tao cứ tưởng ...
Khâm vá»™i và ng cắt lá»i Văn, cưá»i gượng gạo:
- Không có đâu, anh Viá»…n nói chÆ¡i đấy, anh sao hay tin quá. Em thế nà y mà ai dám bảo em ốm. Vả lại, em thÃch ở đây hÆ¡n ...
- Nhưng dù sao em cÅ©ng chẳng nên ở suốt ngà y trong bệnh viện, cứ vì anh mà nghỉ há»c mãị Bây giá» anh khá»e rồi, bắt đầu ngà y mai em Ä‘i há»c Ä‘i, chắc cÅ©ng gần đến kỳ thi cuối năm rồị Anh năm nay chắc phải thi lại rồị
Khâm trấn an:
- Anh không cần phải thi cuối năm, để sau đó thi khóa đặc biệt bổ túc. Chỉ cần sau khi ra khá»i bệnh viện anh cố há»c, vá»›i sức há»c cá»§a anh có gì đáng lo ngại đâu! quay sang Viá»…n, Khâm nói - anh Viá»…n áo cá»§a anh ướt hết rồi kìạ
Viễn lơ đãng:
- Hiển nhiên rồi, trá»i mưa mà !
- Thế sao mà y chẳng mặc áo mưả Văn nói
- Nếu có thì tao đã mặc rồị
- Sao không muả
Viễn ngần ngừ một lúc mới đáp:
- Nếu có tiá»n thì nói là m gì ... Nhưng mà lúc có tiá»n chưa chắc tao sẽ dùng tiá»n đó để mua áo mưạ
Khâm chen và o:
- Anh sẽ phà số tiá»n đó để mua những món không cần thiết!
- Cần hay không là tùy theo quan niệm má»—i ngưá»i, biết đâu món hà ng đối vá»›i cô không cần thiết còn đối vá»›i tôi lại là vấn đỠkhác?
- Như giỠquýt nà y đây phải không?
Khâm vừa nói xong là Văn vuốt đuôi:
- Tao thấy mà y cùng không cần phà tiá»n để mua giá» quýt nà y là m gì.
Viá»…n cưá»i:
- Các bạn đừng cố tình diá»…n trò phu xướng phụ tùy để bắt chẹt tôị Nói tháºt nhìn thấy hạnh phúc cá»§a hai ngưá»i tôi ghen quá ... Còn riêng cái giá» quýt nà y, đối vá»›i tao, tao thấy cần thiết vô cùng, vì tao nghÄ© rằng hôm nà o tao cÅ©ng đến vá»›i mà y mà chẳng có gì cho mà y vui, hôm nay mang đến đây vừa có tiếng là cho mà y nhưng đồng thá»i tao cÅ©ng được ăn, má»™t công hai chuyện thì còn gì hÆ¡n.
Nói xong, Viễn lại tiếp tục ăn ngon là nh, Khâm chìa tay ra:
- Cho tôi một múi đi anh!
Viễn đưa sang. Vừa mới cho và o miệng là Khâm lấy ra ngay;
- Trá»i Æ¡i! Sao chua quá váºy!
Viá»…n đứng dáºy
- Chua à ? Quýt cá»§a tôi thì bao giá» lại chẳng chuả Rồi Ä‘i luôn ra cá»a, không quay lạị
- Văn tao vỠnhé, mai tao đến.
Khâm vội nói:
- Anh Viá»…n, đợi chút được không? tôi cÅ©ng muốn vá» bây giá», cho tôi quá giang vá»›i! quay sang Văn, Khâm có vẻ bứt rứt - Bây giá» gần năm giá» rồi, em vá» nghe anh, hôm nay em phải ôn bà i thị Sáng mai có giá» há»c, chiá»u mai em má»›i đến anh nhé anh?
Văn miá»…n cưỡng gáºt đầu, tuy lòng còn quyến luyến không tiện nói ra, anh chà ng có vẻ buồn, Khâm vá»™i an á»§i:
- Tối nay có Tưá»ng Vi ghé thăm, anh nhá»› tiếp đãi cô ấy đà ng hoà ng nhé!
- Bạn cá»§a cô thì khá»i phải dặn vá»›i dò.
- Thôi đừng là m bá»™ ân vá»›i nghĩạ Hôm anh bị thương chÃnh tay ngưá»i ta rịt vết thương cho anh, thấy máu chảy nhiá»u ngưá»i ta cÅ©ng vì anh mà ngất xỉụ Váºy thì anh phải mang Æ¡n ngưá»i ta má»›i phải chứ?
- Chuyện đó em cứ nhắc đi nhắc lại cả trăm lần rồi còn gì.
- Tại em sợ anh quên. Khâm cưá»i bước tôi ngạch cá»a, nà ng vẫy taỵ - Mai nhé anh!
Bên ngoà i mưa Ä‘an tháºt dầy, bầu trá»i ảm đạm vô cùng. ÄÆ°á»ng phố được rá»a sạch bóng Ä‘ang phản chiếu ánh đèn leo lét cá»§a buổi chiá»á»¥ Mà n đêm dần dần quyện lấy hÆ¡i mưa đục. Viá»…n vá»›i Khâm sánh bước bên nhau, há» Ä‘i tháºt cháºm. Chiếc dù nhá» mà u Ä‘en cá»§a Khâm được Viá»…n giương caá» Mưa lất phất, má»™t phần vai rá»™ng cá»§a Viá»…n lá»™ ra ngoà i dù.
ÄÆ°á»ng rất xa nhưng rất yên tÄ©nh và thÆ¡ má»™ng. Há» cứ Ä‘iá»m nhiên Ä‘i không buồn gá»i xẹ Mưa rÆ¡i trên mái ô, tạo nên những dòng nươc nhá» chảy dà ị Má»™t tay nắm chặt lấy dù, má»™t tay cho và o túi áo, mặt Viá»…n thá» thẫn, môi mÃm chặt lại như Ä‘ang nghÄ© ngợị
- Tôi vá»›i Văn quen nhau từ thuở bé. Äá»™t nhiên Khâm lên tiếng, tiếng nói êm Ä‘á»m khoan thai như Ä‘ang kể má»™t chuyện Ä‘á»i xưa tháºt xưạ - Theo lá»i mẹ tôi kể lại, trước ngà y mẹ tôi lấy chồng, gia đình ông bà ngoại tôi rất già u có còn gia đình Văn hãy còn nghèo khó. Ngoại tôi thấy tá»™i má»›i mang cha Văn vá» nhà nuôi cho ăn há»c, rồi khi lá»›n lên, cha Văn đột nhiên bá» nhà ra đị Äến Thượng Hải ngưá»i lăn xả và o thị trưá»ng hối Ä‘oái kinh tà ị Việc là m ăn may mắn nên già u to rất chóng. Còn ngoại tôi, vì cuá»™c đầu tư khai thác hầm má» thất bại nên bị phá sản. Äến lúc mẹ tôi Ä‘i lấy chồng thì gia đình đã nghèỠKhi ngoại chết, cha tôi nháºn được bức thư cá»§a bác Cân, là cha Văn, má»i đến Thượng Hải để ngưá»i giúp việc là m. Chúng tôi đã đến và đó là lần đầu tiên tôi biết Văn. Lúc bấy giá» tôi được bốn tuổi, Văn sáu tuổị
Mưa vẫn rơi không ngớt trong gió lạnh.
- Äến Thượng Hải, nhà chúng tôi ở cạnh nhau, vì thế tôi vá»›i Văn luôn luôn chÆ¡i chung đá cầu, nhảy dây, chÆ¡i nhà chòi ... và bác Äá»— Cân bảo vá»›i cha tôi là hãy kết thông gia vá»›i nhau vì chúng rất xứng đôị Lúc bấy giá» cha tôi Ä‘ang đảm nháºn chức giảng sư ở trưá»ng đại há»c, nên cuá»™c sống gia đình tôi rất đạm bạc và luôn luôn nháºn được sá»± giúp đỡ cá»§a nhà Văn.
Hơi cúi mặt xuống Khâm tiếp:
- Cuá»™c kháng chiến chống Nháºt xảy ra, cả hai gia đình cùng di cư đến Trùng Khánh, tất cả chi phà cá»§a cuá»™c di chuyển nà y Ä‘á»u do bác Cân đà i thá». Cha tôi là má»™t há»c gỉa, chỉ biết đến sách vở mà không chú ý đến những việc xảy ra chung quanh, trong khi mẹ tôi linh cảm thấy có sá»± không ổn.
Văn mất mẹ từ thuở nhá», nên mẹ tôi xem anh ấy như con cá»§a mình. Mẹ tôi thưá»ng ôm Văn và o lòng bảo, Văn, con chịu là m con rể cá»§a mẹ không? Con rể cÅ©ng được mẹ thương như con ruá»™t váºy! Và mẹ tôi cÅ©ng bảo tôi, con nên ngoan ngoãn há»c hà nh, ngoan ngoãn vá»›i Văn, vì sau nà y mẹ sẽ cho con là m dâu nhà há» Äá»—. Tôi vá»›i Văn cà ng khắng khÃt nhau hÆ¡n. Trong trà óc non ná»›t cá»§a tôi má»™t sá»± tháºt đã hình thà nh từ bấy giá» - Kể từ đây Ä‘á»i tôi sẽ hoà n toà n dÃnh liá»n vá»›i Văn.
Viá»…n vẫn bước Ä‘á»u trong yên lặng, Khâm tiếp tục kể:
- Rồi từ Trùng Khánh chúng tôi di cư sang Äà i Loan, ở đây sá»± nghiệp cá»§a cha tôi có vẻ phát triển, sá»± qua lại giữa hai gia đình lạnh nhạt dần, nhưng tình cảm cá»§a tôi vá»›i Văn vẫn không thay đổi và cà ng Ä‘áºm đà hÆ¡n theo tháng năm. Bất cứ chuyện gì Văn cÅ©ng kể hết cho tôi nghe và ngược lạị
Má»™t ngà y hè năm tôi 16 tuổi, tôi đón nháºn nụ hôn trá»™m đầu tiên cá»§a Văn, hôm ấy là má»™t buổi chiá»u tuyệt đẹp ...
Khâm nói đến đây chợt mỉm cưá»i, nụ cưá»i phảng phất vẻ thê lương:
- Vâng, đó là má»™t buổi chiá»u đẹp, nÆ¡i hà nh lang nhà Văn, chúng tôi run rẩy để môi chạm môi, chẳng hiểu là phải là m thế nà o nhưng việc đó cÅ©ng đủ là m tôi đỠmặt suốt mấy hôm liá»n và chúng tôi bắt tay nhau thá» nguyá»n là nếu không lấy nhau được, thì suốt Ä‘á»i sẽ ở váºy nhá»› đến nhau thôị Văn ngắt má»™t chiếc lá dừa thắt thà nh chiếc nhẫn nong và o tay tôi và bảo rằng để buá»™c chặt lấy cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôị
Một chút yên lặng, tiếp nối tiếng thở dà i, sung sướng? Vuỉ Buồn? Chán nản? Tiếng nói của Khâm lại vang lên:
- Khi cha tôi mất Ä‘i, bác Cân lại lo mai táng và từ đó tôi thấy sá»± qua lại giữa mẹ tôi và bác Cân thưa dần. Theo tôi biết thì cha Văn vá»›i mẹ tôi có chuyện đổ vỡ trong quá khứ. Nói đến chuyện đổ vỡ chắc anh cÅ©ng hiểu rằng đấy là sá»± đổ vỡ tình cảm chứ? Nhưng dù sao thì mẹ tôi cÅ©ng mong chuyện tôi vá»›i Văn sẽ sá»›m thà nh, Khâm lại thở tháºt dà i - chúng tôi không muốn để mẹ tôi phải lo lắng mãi, vả lại trong tim tôi không có bóng ngưá»i đà n ông nà o ngoà i Văn. Văn cÅ©ng thế, chà ng không biết má»™t ngưá»i con gái nà o khác ngoà i tôị Tình yêu đến tá»± nhiên như giấc ngá»§ bình thưá»ng hà ng ngà ỵ
Mưa to hÆ¡n, những hạt mưa rÆ¡i mạnh trên mái ô tạo nên những âm thanh đục đục khà n khà n. Äèn đưá»ng theo mà n đêm sáng dần phản chiếu trên những vÅ©ng nước Ä‘á»ng bên lá».
- Văn là ngưá»i dá»… xúc động rất yếu Ä‘uối lúc nà o cÅ©ng cần được che chở và an ủị Äó là bản tÃnh cá»§a ngưá»i thiếu tình mẫu tá» từ bé. Ngoà i ra Văn rất ngoan cố, cái ngoan cố cá»§a má»™t đứa bé được nuông chiá»u từ nhá». Chà ng không thể chịu nổi những xúc động mạnh, và cÅ©ng không dám thay đổi, nhất là trên phương diện tình cảm, đó là điá»u tôi thấy an tâm nhất. Má»—i khi tôi có cá» chỉ gì khác lạ là Văn Ä‘au khổ suôt mấy ngà y liá»n. Má»™t hôm, Ä‘ang lúc chÆ¡i trong vưá»n hoa ...
Khâm đột nhiên ngưng lại, ngẩng đầu lên nhìn Viễn, gương mặt bà ng hoà ng như chợt tỉnh.
- Tôi kể lể chuyện riêng tư thế nà y, anh chán không?
- Không. Äây là lần đầu tiên từ lúc bước ra khá»i bệnh viện Viá»…n má»›i mở miệng, đôi mắt từ khoảng trá»i mông lung sa mù trở vá» - Nhưng tại sao cô lại kể vá»›i tôi những ká»· niệm nà y, để là m gì?
- Tại sao à ? Khâm ngÆ¡ ngác, ánh đèn đưá»ng chiếu nhẹ trên gương mặt nhợt nhạt - Tôi cÅ©ng không biết, có thể là ... là vì Anh Văn là bạn thân cá»§a anh. Ngưng lại má»™t chút, Khâm lại nói:
- Anh không bực mình thực chứ?
- Nghe vui nữa là khác. Viá»…n đáp, chà ng đứng lại nhìn thẳng và o mắt Khâm - Bây giỠđã tá»›i đầu hẻm nhà cô rồi, thá»i gian qua nhanh tháºt, cô có má»i tôi và o nhà không?
Mắt Khâm chợt sáng:
- Anh thÃch thế không chứ?
Viá»…n cưá»i:
- Thôi để lần khác, lúc nà o cô với Văn là m lễ cưới xong mỗi ngà y tôi sẽ mỗi đến để là m thực khách nhà cô, được không?
Khuôn mặt Khâm biến đổi, ánh mắt ưu tư lạ lùng. Cả hai đứng lặng ở đầu ngõ, không ai nói vá»›i nhau lá»i nà ỠMá»™t lúc Viá»…n nhún vai khẽ cưá»i:
- Thôi chà o cô!
Khâm hấp tấp:
- A ... anh Viễn, ngà y mai anh đến bệnh viện không?
- Äến chứ!
- Lúc nà á»
- Cũng như ngà y hôm naỵ
Khâm mÃm môi:
- Váºy mai anh cÅ©ng đưa tôi vá» nhé, thả bá»™ như thế nà y tôi thấy tháºt dá»… chịụ
- Äể lại nghe chuyện tình cá»§a cô vá»›i Văn à ?
- Nếu anh thÃch nghẹ
- ThÃch lắm chứ!
- Váºy thì anh sẽ nghe không bao giá» dứt!
Viá»…n gáºt đầụ
- Äồng ý nhưng bây giá» thì tôi phải vá».
- Vâng chà o anh!
Khâm đưa tay đỡ lấy cây dù trong tay Viá»…n. Viá»…n Bước nhanh trong bầu trá»i mưa, đôi vai rá»™ng không há» quay lạị Cầm chắc cây dù trong tay, Khâm cháºm rãi bước. Äến trước cổng, mở khóa bước và o sân. Mùi thức ăn bên trong bay ra thÆ¡m lừng.
- Con vá» rồi đấy à ? Bà Nhã Trân há»i - Có gì lạ không con? Văn khá»e chưả
Khâm bỗng dưng lúng túng:
- Anh ấy khá»e rồi mẹ ạ. Khoảng tuần nữa là có thể vá» nhà . Ngà y mai con bắt đầu Ä‘i há»c trở lạị
Bà Nhã Trân linh cảm Ä‘iá»u gì khác lạ trong ánh mắt và cá» chỉ cá»§a Khâm:
- Nhưng ...
- Sao hả mẹ?
- Thôi, không có gì cả. áo của con ướt cả rồi kìa, đi thay áo rồi dùng cơm. Mà ... con đi bộ vỠà ?
- Vâng!
- ÄÆ°á»ng dà i thế mà con chẳng Ä‘i xe, không khéo lại ốm cho bây giá».
Khâm chạy và o phòng mình, thở phà o nhẹ nhõm. không buồn thay áo nà ng báºt đèn nhìn và o khung hình trên bà n há»c: Äá»— Gia Văn! Ngồi xuống ghế, chống tay lên cằm, bao ná»—i bâng khuâng Ä‘ang xáo trá»™n tâm tư nà ng.
Tà i sản của quykiemtu
17-10-2008, 11:11 AM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 10
Suốt một tuần dà i mưa không ngớt hột.
Tưá»ng Vi nhìn và o kÃnh, tỉ mỉ kéo cổ áo trắng cho lá»t hẳn ra khá»i cái áo xanh khoác bên ngoà i, nà ng cắn nhẹ và o môi để môi có mà u hồng tươi hÆ¡n. Da mặt trắng nhạt được đánh lên lá»›p kem. Có vẻ hồng quá, nà ng lại lấy khăn tay xoa nhẹ hai chiếc bÃm nhỠđược thắt thêm chiếc nÆ¡ mà u xanh lá. Ngắm nghÃa xong nà ng cà i thêm đóa hoà ng nhung lên ngá»±c. Nét đẹp thÆ¡ ngây vẫn mặn mà . Äặt kÃnh xuống, Tưá»ng Vi thở phà á»
- Chà ! Cô tiểu thư nhà nà y chắc bị bệnh tương tư rồi hay sao mà than van thở dà i mãị
Tiếng chị Lý cay đắng vá»ng và ỠTưá»ng Vi vá»™i Ä‘i ra, chị Lý Ä‘ang báºn rá»™n bên bà n máy may, ông anh hôm nay nghỉ phép Ä‘ang ngả ngưá»i trên ghế mây xem báá»
Chị Lý ngẩng đầu lên, xỠxiên:
- Hôm nay trang Ä‘iểm như bà hoà ng, lại đến bệnh viện thăm ông sinh viên nữa phải không? phải mà , dù sao ngưá»i ta cùng là con cá»§a ông Giám đốc ngân hà ng, già u sang quá mà !
Tưá»ng Vi van xin:
- Thưa chị, ngưá»i ta sắp là m lá»… há»i rồi, chị đừng hiểu lầm ...
Chị Lý hớt ngang:
- Ngưá»i ta sắp cưới vợ rồi, thế cô còn đến đó là m gì? Tai sao không xét lại pháºn mình xem có xứng đáng vá»›i con má»™t ông giám đốc không? ông chá»§ sá»± Trương mà anh giá»›i thiệu cho cô có gì đâu mà cô chê á»ng chê eo nà o là hói đầu, nà o là lá»›n tuổi đủ hết. Hừ, nhưng có tóc có Ãch lợi gì đâu, nó có phải là ...
Tưá»ng Vi hét lên:
- Chị!
Bình, anh cá»§a Vi Ä‘ang xem báo, nghe lá»i qua tiếng lại cá»§a vợ và em gái vá»™i bá» báo xuống. Chưa đầy ba mươi nhưng gánh nặng gia đình đã khiến cho anh già trước tuổi, gầy còm. Trong gia đình, anh chỉ là má»™t ngưá»i thụ động, má»i quyết định Ä‘á»u do vợ, chị Lý bảo sao anh nghe váºá»µ Tiếng phản đối cá»§a Tưá»ng Vi đã là m cho anh phải há»i:
- Tưá»ng Vi, cái thằng bạn cá»§a mà y nó là m nghá» ngá»—ng gì?
Tưá»ng Vi cố nén:
- Thưa, em đã bảo anh ấy không phải là bạn em mà là hôn phu của con bạn em mà .
- ÄÆ°á»£c rồi, thế má»—i ngà y em đến thăm nó là m gì chứ?
- Thì quen biết nhau, hắn bị thương em phải đến thăm.
Chị Lý chen và o:
- Hừ đi thăm, đi thăm mà tô son trét phấn như thế à ? Thôi anh ơi, cô em gái ngoan của anh đã biết yêu rồi, đâu thèm đếm xỉa gì đến sự lo lắng của anh nữa đâu!
Bình hắng giá»ng, cố là m ra vẻ ta đây là gia trưởng:
- Tưá»ng Vi, ông chá»§ sá»± Trương mến em lắm, em nghÄ© thế nà á»
Vi kêu lên:
- Anh!
- Thôi bây giá» thế nà y, mà y cứ coi ông ấy như bạn để tìm hiểu nhau cái đã. Chá»§ nháºt nà y ông Trương má»i mà y Ä‘i hồ BÃch Äầm, mà y không được từ chốị
Tưá»ng Vi vá»™i nói:
- Anh Bình, chá»§ nháºt nà y em báºn.
- Báºn? Báºn gì?
Tưá»ng Vi đáp nhanh không nghÄ© suy:
- Anh Văn tổ chức mừng ngà y ra bệnh viện.
Chi Lý cưá»i đắc thắng:
- Äó thấy không? lại cÅ©ng Văn nữa, lúc nà o cÅ©ng anh Văn, anh Văn!
Như cảm thấy quyá»n là m anh cá»§a mình bị xúc phạm Bình trừng mắt:
- Tao đã trả lá»i vá»›i ổng rồi, mà y phải Ä‘i vá»›i ông ấy, còn cái thằng Văn gì đó, từ nay mà y phải Ãt qua lại vá»›i nó, Những cái thằng công tá» bá»™t như váºy không có thằng nà o nên thân nên hình gì hết.
Tưá»ng Vi tức quá, mắt má» cả lệ.
- Anh! Anh ấy đâu có tán tỉnh em bao giỠchứ?
Chị Lý là m bá»™ há»n mát:
- Thôi, thôi được rồi đừng đụng tới ông công tỠđó nữa, nói thêm một tà đây rồi cô tiểu thư lại bù lu bù loa, rồi hà ng xóm hỠbảo mình ỷ là m anh chị đi hiếp đáp cô ấỵ
Tưá»ng Vi cắn môi, cố gắng giữ cho những giá»t nươc mắt đừng rÆ¡i rạ Má»™t lúc sau nà ng má»›i ngáºp ngừng:
- Thưa anh, em có thể đi được chưa ạ.
Chị Lý xỠxiên
- Nghe cô ấy há»i không, cô ấy là m như nhà nà y ngưá»i ta cấm không cho cô ấy ra ngoà i không bằng. Äi thì Ä‘i cô Æ¡i, còn là m vẻ uất ức là m gì không ai biết đâụ
Tưá»ng Vi cúi đầu xuống, khoác chiếc áo mưa cÅ© lên vai bước đị Äến ngạch cá»a, nà ng quay mặt lại, há»i nhá»:
- Anh chị có cần gì em không?
- Thôi cám Æ¡n cô, không ai dám là m phiá»n cô đâụ
Bao nhiêu cặp mắt tò mò cá»§a mấy bà hà ng xóm Ä‘eo theo từng bước chân cá»§a Tưá»ng Vi, nà ng cÅ©ng hiểu rằng, dưới sá»± bán rao cua bà chị dâu, nà ng là má»™t thứ gái mất nết. Cúi đầu xuống bước nhanh qua khá»i dãy nhà kiểu Nháºt nà ng bước ra đưá»ng. Gió mưa vẫn lất phất tắm mát lòng nà ng.
Äá»i sống sao khổ sở thế nà ỷ rồi tương lai sẽ ra saá» Sống mãi vá»›i anh chị hay phải lấy ông chá»§ sá»± Trương? Hoặc ... Tưá»ng Vi lắc đầu, gió thổi mạnh, bốc tung vạt áo mưa nà ng lên. Cảnh phố chiá»u u sầu khiến cho Tưá»ng Vi rùng mình. Tôi pphải sống thế nà y đến bao giá» má»›i được giải thoát? Ngẩng đầu lên nhìn trá»i, mây cuồn cuá»™n baỵ Nếu biết được tương lai mình thì hay biết mấỵ Năm năm, mưá»i năm, hai mươi năm sau rồi sẽ ra saá» Ngà y tháng sao dà i đằng đẵng. Nó sẽ đến rồi Ä‘á»i tôi sẽ thế nà á»
Äến trước cá»a bệnh viện, Vi gặp Viá»…n và Khâm Ä‘ang sóng vai Ä‘i rạ Bất giác, Tưá»ng Vi đứng ẩn và o cổng. Viá»…n cầm dù che cho Khâm, hai ngưá»i cháºm bước ra chiá»u tương đắc lắm, há» không nhìn thấy nà ng. Nhìn theo bóng hai ngưá»i đến lúc khuất hẳn trong lá»›p sa mù cuối phố, nà ng má»›i bước và ỠTưá»ng Vi lắc đầu, lòng thắc mắc. Lúc gần đây, má»—i buổi chiá»u Viá»…n Ä‘á»u đưa Khâm vá». Äiá»u đó cÅ©ng đâu có gì đáng nói, nhưng hà nh động cá»§a hai ngưá»i có vẻ là m sao ấỵ Có lần Tưá»ng Vi đã há»i Khâm:
- Bồ vá»›i Viá»…n ra saá»
- Thì có sao, chúng tôi nói vỠVăn chi có Văn thôị
Chỉ nói vá» Văn thôi á» thì nhứt định như thế rồị Má»™t ngưá»i vì bạn, má»™t ngưá»i vì chồng sắp cưới cá»§a mình, như thế câu chuyện sẽ bất táºn. Chuyện bình thưá»ng như váºy, có gì đâu mà nà ng phải nhá»c tâm lo lắng cÆ¡ chứ?
Lên lầu, đến dãy phòng hạng nhất nà ng gõ cá»áº¡ Chiếc phòng rá»™ng có cả nÆ¡i để tiếp khách. Văn Ä‘ang ngồi Ä‘á»c sách.
- A thì ra cộ Viễn với Khâm mới vừa bước ra, cô có gặp hỠkhông?
- Không!
Tưá»ng Vi đáp nhanh. Nà ng cÅ©ng không hiểu tai sao mình lại nói dối như váºá»µ Văn thản nhiên láºp lại:
- Không gặp hỠà ? hỠmới bước ra đây mà ?
Tưá»ng Vi ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn vẻ cô đơn cá»§a Văn:
- Ngà y mai anh vỠnhà rồi phải không?
Văn bứt rứt:
- Äúng ra hôm nay tôi đã vá» rồi chứ. Ở bệnh viện mãi bá»±c bá»™i quá!
- Sao anh không nằm nghỉ?
- Nằm mãi cũng chán.
- Thế xem sách?
- Xem chẳng nổi!
- Váºy thì anh nằm nghỉ Ä‘i, tôi Ä‘á»c cho anh nghe nhé?
- Thôi không dám phiá»n cô!
- Có gì đâu mà anh ngạị
Tưá»ng Vi đỡ quyển sách trong tay Văn. Văn đà nh nhượng bá»™.
- Nhưng cô sợ máu mà ?
- Tôi sợ máủ Ai bảo thế?
- Khâm!
Tưá»ng Vi đỠmặt
- Vâng, tôi sợ máu tháºt. Thôi anh nằm nghỉ Ä‘i!
Văn nằm lên giưá»ng. Tưá»ng Vi láºt sách rạ Gian phòng trà n ngáºp ánh sáng, chiếc bÃm cá»§a Tưá»ng Vi xõa trên mép giưá»ng. Vi ngồi nghiêng nên ánh đèn không chiếu sáng tá»›i má bên kiạ Giá»ng trầm và nhá», nà ng Ä‘á»c:
- Má»i gia đình hạnh phúc Ä‘á»u giống nhau, nhưng những gia đình thiếu hạnh phúc thì ngược lại, nó có những bất hạnh khác biệt ...
Cá»a bị mở tung, Gia Linh thò chiếc đầu ướt và ỠNhà nhảnh trong chiếc áo Ä‘i mưa hoa hòe sặc sỡ và chiếc khăn trên cổ, trông Gia Linh trà n đầy sinh lá»±c.
Bước tá»›i giưá»ng, vuốt nhẹ tóc anh rồi hôn nhẹ lên trán anh, Gia Linh há»i:
- Hôm nay anh khá»e không? Chá»§ nháºt tá»›i, tụi nà y tổ chức má»™t bữa tiệc ăn mừng nhé?
Rồi ká» sát miệng bên tai Văn, Gia Linh nói nhá»:
- Em tiết lá»™ bà máºt cho anh biết, anh đừng nói lại cha nhé. Chúa nháºt nà y, cha định tuyên bố lá»… Ä‘Ãnh hôn cá»§a anh chị đấỵ Bây giá» ngưá»i Ä‘ang báºn lo đặt nhẫn cho anh chị.
Văn hÆ¡i ngạc nhiên, tin nà y mang đến cho chà ng má»™t xúc động mạnh, trước mắt là hà o quang tuyệt vá»á»‹ Không đợi Văn phát biểu cảm tưởng, Gia Linh đã đứng dáºy quay sang Tưá»ng Vi há»i:
- Chị Vi, chị có thấy Viễn đâu không?
Tưá»ng Vi lÆ¡ đãng:
- Viễn à ?
- Vâng, chị thấy hắn đâu không? Em kiếm khắp nơi mà chẳng gặp. Bà chủ nhà bảo suốt ngà y không thấy ông ấy đâu cả. ông Viễn nà y không biết là m cái trò gì mà cứ mất mặt!
Văn há»i:
- Mà y tìm Viễn để là m gì?
- Có việc.
- Linh, mà y không nên gặp hắn nhiá»u, hắn có hà ng tá nhân tình, con ngưá»i hắn không há» yêu ai tháºt tình cả.
Gia Linh dáºm chân xuống đất, mắt mở to:
- Anh nói gì kỳ váºá»· Em có mê ông ấy đâủ Nhưng anh có biết Viá»…n ở đâu không?
- Hắn mới đi ra với Khâm.
- Váºy thì phải Ä‘uổi theo há» má»›i được.
Gia Linh vừa nói vừa đưa tay cho Ä‘uôi khăn choà ng cổ ra sau rồi xông ra cá»a, quên cả chà o ngưá»i trong phòng. Văn đưa mắt nhìn theo đến khi cô em gái khuất dáng má»›i quay lai cưá»i vá»›i Tưá»ng Vi:
- Nó thì lúc nà o cÅ©ng váºá»µ
Tưá»ng Vi không có ý kiến, mỉm cưá»i cúi xuống Ä‘á»c tiếp:
- Má»i gia đình hạnh phúc Ä‘á»u giống nhau, những gia đình thiếu hạnh phúc thì ngược lại, nó có những bất hạnh riêng biệt ...
Viá»…n vá»›i Khâm sánh vai bước cháºm rãi ven theo con đưá»ng vắng ngưá»á»‹ Mưa rên rỉ trên mái ô, gió vuốt ve đôi má táị Bầu trá»i Ä‘en trÄ©u vá»›i cÆ¡n mưa mù mây u ám. Con đưá»ng quá quen thuá»™c, câu chuyện vá» Văn kéo dà i bất táºn. Hôm nay là buổi cuối cùng Ä‘i trong mưa, ngà y mai, Văn rá»i bệnh viện, những mẩu chuyện hoà ng hôn tá»›i hồi phải kết thúc. Nhưng cÅ©ng chẳng sao vì bao nhiá»u đỠtà i vá» Văn đã hết rồi, nếu kéo dà i thêm có còn gì để nói!
Quanh qua góc phố, đã sắp đến con hẻm nhá» nhà Khâm. Mưa đột ngá»™t to, báºt chiếc dù vá» sau, phản ứng tá»± nhiên, Viá»…n đưa tay choà ng qua vai Khâm che chở.
- Tại Trùng Khánh, gia đình tôi ở Sa Bình Cá»± Văn thì o trong thà nh. Những cuá»™c oanh tạc liên tiếp và o thà nh phố khiến cho cuôc sống ở đây rất mong manh. Bác Cân vì công việc là m ăn không thể rá»i khá»i thà nh phố được nên Ä‘em Văn và Gia Linh đến gởi nhà tôị Äó là những ngà y đẹp nhất trong cuá»™c tình cá»§a chúng tôi, chúng tôi không phải Ä‘i há»c, ngà y ngà y thong dong trên núi, trên đồị Có má»™t hôm, chúng tôi và o rừng chÆ¡i rồi lạc lối đến tối má» vẫn chưa tìm được lối rạ Văn nắm tay tôi, run giá»ng trấn an tôị Äi đã má»i mà vẫn thấy toà n cây, trá»i thì cứ tối Ä‘en dần. má»™t lúc sau chúng tôi trông thấy chiếc miếu bá» hoang thấp lè tè. Ngồi ở bá»±c thá»m tôi khóc, Văn cùng khóc theo, chúng tôi ôm nhau khóc mùi, khóc đến má»i mệt, tôi ngả và o vai Văn ngá»§ vùị
Khâm ngưng kể, đôi mắt xa vắng như còn chìm trong mộng đẹp:
- Sau đấy cha Văn và mẹ tôi xách đèn bấm và o rừng tìm và mang chúng tôi vá». Hôm đó, mẹ sợ chúng tôi giáºt mình, nên để cho chúng tôi ngá»§ chung giưá»ng vá»›i mẹ. Ná»a đêm, Văn giáºt mình khóc thét lên bảo là sợ cá»p vồ tôi mất. Tôi cÅ©ng tỉnh dáºy ôm lấy chà ng không rá»i ... Khâm thở dà i - Tình cảm thá»i trẻ con tháºt đẹp.
Viá»…n vẫn yên lặng. Có lẽ không chịu được không khà nặng ná», nà ng khẽ hát:
Nhá»› thuở xưa ta còn bé, em hay cưá»i khi nghe anh kể chuyện vuị
Ngồi dưới cà nh đà o nghe chim lÃu lo trên cà nh rồi ngá»§ quên trong má»™ng bình yên ...
Viễn chợt lên tiếng:
- Äẹp quá!
- Gì đẹp anh?
- Lá»i ca cá»§a cô và cả câu chuyện vừa kể.
- Anh thÃch à ?
- Cô muốn nói thÃch cái gì chứ? Bà i hát? Cổ Hay là câu chuyện?
Mặt Khâm nóng lên, cÆ¡n mưa giá buốt không ngăn được những rung động trong tim. Khẽ liếc Viá»…n, đôi mắt anh chà ng vẫn còn hướng vá» phÃa cuối đưá»ng ướt nước vá»›i vẻ thản nhiên. Khâm lảng sang chuyện khác:
- Äúng ra tôi đã há»c nhạc.
- Thế tại sao không?
- Cha tôi cho rằng tôi nên há»c sá», vì ngưá»i đã chá»n nghá» nà y để sau đó phải sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i bất đắc chÃ.
Viá»…n không đáp, há» tiếp tục bước bên nhaụ Bầu không khà lãng đãng như nặng ná». Quẹo sang con hẻm thì tá»›i cổng nhà Khâm, Viá»…n vẫn không cáo từ. Khâm miá»…n cưỡng:
- Äến nhà rồi, anh và o chÆ¡i không? Anh chưa ghé nhà tôi lần nà o nhỉ. Và o Ä‘i, gặp mẹ tôi anh sẽ thấy ngưá»i dá»… mến lắm!
Khâm nói má»™t hÆ¡i như sợ Viá»…n khước từ. Viá»…n cưá»i bằng lòng, Khâm mở cá»áº¡ Hai ngưá»i yên lặng bước qua sân. Bây giá» là cuối đông, cây Äá»— Quyên trước nhà xum xuê hoa Ä‘á». Khâm thò đầu và o cá»a, yên lặng hoà n toà n, nà ng lên tiếng gá»i:
- Mẹ ơi!
Không có tiếng trả lá»á»‹
- Lạ tháºt ...! Má»i anh và o ngồi chÆ¡i!
Và o hẳn trong nhà Khâm tìm thấy nơi kỷ trà một tấm giấy nhỠcủa bà Nhã Trân để lạị
Khâm,
Mẹ ra chợ sẽ vỠngaỵ
Mẹ của con
Äặt mảnh giấy xuống, cởi áo khoác ngoà i ra, Khâm vuốt những hạt nước Ä‘á»ng trên tóc:
- Mẹ tôi xuống phố rồị Ở đây chúng tôi mướn ngưá»i là m theo giỠđể nấu nướng, giặt rá»a, hôm nay chắc bà ấy không đến rồị Tuy nhiên vẫn có thể má»i anh ở lại dùng cÆ¡m, nhé?
- Không được cô bé thắt bÃm đợi tôi ở nhà .
- Cô bé là aỉ
- Cháu gái của bà chủ nhà .
Khâm liếc nhanh Viễn:
- à ... thế cô ấy đẹp không?
- Aỉ
- Cô thắt bÃm đó?
- Không chê và o đâu được, vừa đẹp mà lại vừa dễ thương.
Viá»…n vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp gian nhà kiểu Nháºt. Khâm mở cá»a phòng mình ra nói:
- Äây là phòng riêng cá»§a tôi, anh muốn và o xem không?
Viá»…n bước và ỠGian phòng tháºt ngăn nắp và sạch sẽ, khăn trải giưá»ng mà u xanh nhạt, cá»a sổ vá»›i mà n cá»a cùng mà ụ Trên bà n há»c, bức ảnh cá»§a Văn Ä‘ang nhìn hai ngưá»i cưá»i rạng rỡ
- Anh ngồi đây nhé, tôi đi rót nước.
Khâm lui ra để Viá»…n ngồi lẻ loị Ngắm hình Văn trong khung kÃnh, cạnh đó là quyển sách dà ỵ Viá»…n táy máy mở ra, nhánh lá Ä‘á», Viá»…n nghe tim mình Ä‘áºp nhanh. Äây là quyển nháºt ký, cầm chiếc lá lên bên dưới có hai câu thÆ¡:
Ngưá»i đâu gặp gỡ là m chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Viá»…n đứng lên, thẫn thá». Khâm đã mang nước đến, đặt lên bà n mỉm cưá»i:
- Chị ngưá»i là m Ä‘ang sá»a soạn cÆ¡m tối dưới bếp, anh ở lại nhé!
Vừa nói đến đây ánh mắt Khâm chạy nhanh qua quyển nháºt ký, câu nói nghẹn trong cổ há»ng và gương mặt nà ng tái Ä‘i khi thấy chiếc lá đỠtrên tay Viá»…n:
- Anh ... anh là m gì đấỷ
- Không!
Viá»…n đặt trả chiếc lá lên bà n, ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên Viá»…n nắm chặt tay Khâm. Trong lúc Khâm chưa kịp ý thức thì nà ng đã ở trong vòng tay rắn chắc cá»§a chà ng và nụ hôn say đắm Ä‘ang ghì chặt môi nà ng. Khâm như bị mê hoặc và má»i sức phản ứng đã vụt tan thà nh khói sương. Äôi mắt nóng bá»ng cá»§a Viá»…n thiêu chảy từng phần cÆ¡ thể nà ng.
Chợt tỉnh lại, Khâm cắn môi dùng hết sức mình thẳng tay tát Viễn:
Viễn buông Khâm ra yên lặng bước luị
- Anh Viá»…n! Anh là má»™t thằng tồi! Tai sao anh lại hà nh động như váºá»· Anh Văn coi anh như bạn thân, kÃnh trá»ng anh, tin tưởng anh, thế mà sao anh lại có thể có hà nh động khốn nạn như váºá»· Anh là m thế có xứng đáng vá»›i sá»± tin tưởng cá»§a bạn anh không? Anh là thằng tồi! Thằng lưu manh! Äi Ä‘i! Äi Ä‘i! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Äi Ä‘i!
Viá»…n yên lặng, gương mặt vẫn lạnh lùng. Chà ng không biện minh cho hà nh động mình, lặng lẽ bỠđị Khâm bá»—ng dưng gá»i giáºt theo:
- Anh Viá»…n!
Viá»…n đứng lại, Khâm ngã áºp và o ngưá»i Viá»…n khóc òa:
- Anh Viễn, anh Viễn! Em không có ý muốn đuổi anh, anh Viễn! Em phải là m sao đây hở anh? Viễn ơi!!!
Äôi môi Khâm tìm đến vá»›i nụ hôn Ä‘au khổ khiến Viá»…n bà ng hoà ng ...
Tà i sản của quykiemtu