Phương Khắc Mai tìm Hàn Thanh nói chuyện, là một buổi sớm mùa đông, gió ở Hoa Cương rất lớn, khí trời rất lạnh, ngay cả con đường nhỏ dẫn tới “thế ngoại đào nguyên” cũng buốt cóng, cỏ hai bên đường đều xào xạc run lên trong gió lạnh. Phương Khắc Mai và Từ Nghiệp Bình vẫn không ngừng nói. Hàn Thanh dẫm trên con đường nhỏ nghe tiếng thác nước xa xa, nghe tiếng gió vi vút luồn qua, nghe tiếng khe nhỏ róc rách, chỉ thấy lạnh, lạnh, lạnh: cái gì cũng lạnh, cái gì cũng buốt cóng, cái gì cũng ngưng đọng, kể cả tình cảm và ý nghĩ.
- Hàn Thanh, anh đừng trách tôi. - Phương Khắc Mai nói một cách chân tình - Lúc giới thiệu anh với Viên Gia Bội, tôi không biết anh sẽ lao đầu vào, hết sức nghiêm chỉnh như vậy, trước đây với Bảo Bối và Khâu Gia Ngọc, Tiểu Thúy không từng nghiêm chỉnh như vậy. Lần này là thế nào vậy?
- Mình nói với cậu, - Từ Nghiệp Bình tiếp lời - đường đường là đàn ông, giao du với bạn gái phải thanh thoát một chút, nhấc lên được, hạ xuống được, hợp thì hợp, tan thì tan... như vậy mới đủ khí khái nam tử đại trượng phu!
- Hừ, Từ Nghiệp Bình - Phương Khắc Mai dằn từng chữ một la lối - Anh là người nhấc lên được, hạ xuống được, họp thì họp, tan thì tan, đủ khí khái nam tử đại trượng phu! Anh là thế phải không? Là thế phải không?...
- Không, không, không! Tôi không phải! Tôi không phải! - Từ Nghiệp Bình vội vã kéo cờ trắng, giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng Phương Khắc Mai. - Tôi từ khi gặp được Phương cô nương, thì nhấc lên được, hạ xuống không được, nam tử không dám làm, đại trượng phu... cũng cho qua luôn! - Anh ta hỏi thẳng vào mặt Phương Khắc Mai - Khi cô là “tiểu thê tử” của tôi, tôi có được coi là “đại trượng phu” của cô hay không?
- Chết tiệt! - Phương Khắc Mai vừa cười vừa mắng, vừa thẹn vừa mừng thụi mạnh một đấm vào lưng Từ Nghiệp Bình, suýt nữa làm Từ Nghiệp Bình lăn xuống khe. Từ Nghiệp Bình kêu to:
- Cứu tôi với! Có người định mưu sát chồng!
Hàn Thanh nhìn họ. Họ trịnh trọng đến tìm chàng “nói chuyện”, hiện giờ lại mãi lo gây với nhau về chuyện tình yêu của mình. Hàn Thanh một mình đi về phía trước: cô độc, cô độc, cô độc. Mùa đông, chàng sao không thể chết cóng vì cô dộc? Chàng vùi đầu đi, vẫn không dám tin cho lắm vào lời Phương Khắc Mai nói với chàng:
- Viên Gia Bội còn có bạn trai khác, là người học ở Học viện Hải dương, quen nhau gần một năm rồi, họ trước sau vẫn qua lại với nhau. Cho nên anh chớ nên quá si tình với Viên Gia Bội!
Không phải là thật, chàng nghĩ. Là thật, chàng biết.
Bây giờ biết nàng tại sao như gần như xa. Bây giờ biết nàng tại sao chợt nóng chợt lạnh. Bây giờ biết nàng tại sao khi nhận hôn lại nghĩ đến một chuỗi liền “thật tệ”. Không biết cái cậu ở Học viện Hải dương ấy đã hôn nàng chưa? Lúc bấy giờ nàng nghĩ gì?
- Nè, Hàn Thanh, đi chậm một chút! - Phương Khắc Mai và Từ Nghiệp Bình đuổi theo. Họ đi đến một hang núi rộng rãi sáng sủa, có cây nhỏ, có hoa dại, có nham thạch, có đồng cỏ... tất cả đều lạnh cóng đến cứng đờ.
- Anh quả thật “yêu” Viên Gia Bội phải không? - Phương Khắc Mai khẩn thiết hỏi - Sẽ không giống như với Bảo Bối? Chuyện đã qua của anh khiến người ta không tin cho lắm. Anh là nhân vật si tình. Anh biết đấy, Viên Gia Bội đối với anh có phần sợ hãi...
- Cô ấy nói với cô phải không? - Chàng cuối cùng mở miệng, nhìn chằm chằm Phương Khắc Mai - Là cô ấy muốn cô nói chuyện với tôi, phải không?
- À, cái đó... - Phương Khắc Mai ấp úng.
- Là cô ấy muốn cô chuyển lời với tôi, bảo tôi tách xa cô ấy ra một chút, phải vậy không? Là cô ấy muốn cô đến thông báo với tôi, tôi nên rút lui, phải vậy không?
- Ồ, cô ấy không phải là có ý đó - Phương Khắc Mai vội vã nói - Cô ấy chỉ thấy anh quá nhiệt tình, cố ấy có phần không kham nổi. Anh có tin hay không, hồi năm thứ nhất đại học, có một sinh viên Đại học Chính Trị, chỉ bởi vì chơi trò chơi điện tử đoạt giải nhất, cô ấy liền sùng bái người ta đến chết được! Cô ấy là như vậy. Cô ấy nói cô ấy thấy mình hay biến đổi, cô ấy rất sợ rất sợ.. sẽ làm tổn thương anh!
Hàn Thanh đi đến bên dưới một cái cây, ngồi xuống dùng hai tay ôm đầu gối, ngây người nhìn một nhánh cây lay lay lắc lắc trước mặt.
- Úi! Úi - Từ Nghiệp Bình chân nhảy lên, hà hơi vào tay - Ở đây lạnh quá! Chúng ta về nhà trường uống ly cà phê nóng đi!
- Các cậu đi, tôi ngồi ở đây một lúc - Hàn Thanh không quay đầu lại nói.
- Hàn Thanh! - Phương Khắc Mai la lên - Làm cho mình cảm lạnh phát bệnh, thì còn theo đuổi Viên Gia Bội làm sao được!
- Tôi không lạnh. - Chàng cắn răng - Tôi chỉ muốn một mình yên tĩnh một chút.
- Thế thì, cậu cứ ở đây đi! - Từ Nghiệp Bình vỗ vai chàng, bỗng ghé tai chàng nói nhỏ - Cậu định lúc nào “hạ sơn”?
- Không biết. - Chàng buồn bực nói.
- Thế thì - Từ Nghiệp Bình rỉ tai - cho mình mượn chìa khóa phòng cậu, mình dùng xong sẽ để chìa khóa vào chỗ cũ.
Chàng chẳng nói chẳng rằng móc chìa khóa ra nhét vào tay Từ Nghiệp Bình. Đó là trò cũ.
Từ Nghiệp Bình lại vỗ vai chàng, lớn tiếng nói:
- Đừng nghĩ quẩn nhảy xuống vách đá dựng nha! đây không phải là ngày tận thế, lại nữa, Viên Gia Bội cũng không cự tuyệt cậu. Nếu không có một đôi tình địch để cạnh tranh, chưa biết chừng không đủ kích thích!
- Chao ôi! Chao ôi! - Phương Khắc Mai lại “chao ôi” lên. - Anh phải chăng là đang ám thị tôi cái gì, muốn tìm chút kích thích phải không?
- Không, không, không! - Từ Nghiệp Bình vừa khom lưng vừa vái - Lời tôi nói với anh ấy không có liên quan đến cô, đừng dây vào chuyện có được không?
- Không dây vào chuyện! - Phương Khắc Mai nói - Nếu hai người các anh muốn nói chuyện riêng, tôi lui sang một bên - Cô ta quả thật lui rất xa rất xa.
- Hàn Thanh - Từ Nghiệp Bình sắc mặt trở lại đúng dắn, quan tâm, hữu hảo, nghiêm túc chăm chú nhìn chàng, không đùa nữa, giọng anh ta thành khẩn mà trịnh trọng - chúng ta mới học năm thứ ba đại học, sau khi tốt nghiệp còn phải đi quân dịch hai năm, sau đó mới có thể bàn đến chuyện sự nghiệp, tiền đồ và xây dựng gia đình. Những ngày sắp tới còn dài, có thể là quá dài! Tôi và Tiểu Phương tốt với nhau như vậy, tôi còn không dám nghĩ gì đến tương lai, vẫn cứ thấy tương lai rất mờ mịt, rất không đáng tin cậy, rất mơ hồ huyền ảo. Viên Gia Bội, người ở trong trường theo đuổi cô ta có một đám lớn, gia đình cô ta cũng không giản đơn, Tiểu Phương nói, cha mẹ Viên Gia Bội muốn có chàng rể sộp, không phải là bác sĩ du học ở Mỹ về, thì là con em nhà danh giá trong giới công thương Đài Loan! - Anh ta thở dài - Có thể cha mẹ Tiểu Phương cũng muốn như vậy. Chúng ta đều là người không đủ tư cách! - Anh ta vỗ vai chàng an ủi - Nghĩ thấu đáo đi, Hàn Thanh, nếu cậu lao vào sừng trâu nhọn, chỉ sẽ tự chuốc lấy khổ. Chi bằng... sáng nay có rượu sáng nay say! Cậu trước đây chẳng phải là chỉ bàn chuyện hôm nay, không bàn chuyện ngày mai hay sao?
- Bởi vì - Chàng mở miệng - trước đây tôi không yêu!
Từ Nghiệp Bình nhìn chàng lặng lẽ lắc đầu.
- Thế này nhé, tôi bảo Tiểu Phương lại giới thiệu cho cậu một bạn gái.
- Ý của cậu là muốn tôi bỏ Viên Gia bội?
- Không phải - Từ Nghiệp Bình nói - Cô ấy có thể đồng thời giao du với hai bạn trai, cậu đương nhiên cũng có thể đồng thời giao du với hai bạn gái.
Chàng không nói, cúi đầu gẩy gẩy cỏ dại dưới chân.
- Thôi, chúng mình đi trước, mình chịu không nổi gió lạnh ở đây. Mình khuyên cậu cũng đừng đờ người ra nữa!
- Đừng lo cho mình, các cậu đi đi!
- Được! Bye bye!
Phương Khắc Mai và Từ Nghiệp Bình đi.
Hàn Thanh ngồi ở đấy, ngồi mãi đến khi trời tối đen. Chung quanh hoang vắng không người, gió lạnh buốt xương. Cái cóng không chết là cô độc, cái cóng không chết là tự phụ. Bỗng nhiên, cái tự phụ của chàng bị chết cóng, lòng tin cũng bị chết cóng, cuồng vọng cũng bị chết cóng... Chàng lần đầu tiên nhìn thẳng vào mình: một đứa con trai lang thang tịch mịch, ngoại trừ chút ngạo cốt (đã lạnh cóng, vẫn chưa chết cóng), chàng quả thực không có một chút gì. Hùng tâm đâu rồi? Chàng quay đầu nhìn lại, chung quanh là cánh đồng hoang.
Rất muộn chàng mới về đến Đài Bắc, nhớ đến sáng nay không gọi điện thoại cho Đà Đà, không hẹn nàng ra ngoài, không đưa nàng đến lớp. Nhưng, chắc hẳn nàng nhất định hiểu, đó là nàng bảo Phương Khắc Mai đến nhắc nhở chàng. Đà Đà, một phát âm mà thôi. Nàng sao thể muốn có một phát âm trừu tượng?
Chàng mò được chìa khóa của mình dưới đáy chậu hoa, mở cửa phòng, vào nhà. Không nói ra được mệt nhọc biết bao! không nói ra được hiu quạnh biết bao! không nói ra được cô độc biết bao! khoảng trống lạnh lèo của căn nhà đón tiếp chàng. Chàng gieo mình xuống giường, để nguyên cả áo nằm đấy tưởng tượng Từ Nghiệp Bình và Phương Khắc Mai từng lợi dụng chỗ này tụ họp đầm ấm. Cái đầm ấm thuộc về chàng thì sao? không, Đà Đà là đứa trẻ ngoan, là không thể mạo phạm, là người bảo thủ, giữ ý tứ biết bao, chàng thậm chí không dám hôn nàng lần thứ hai... Không, Đà Đà không từng tồn tại, Đà Đà chỉ là một phát âm mà thôi.
Mơ mơ màng màng, chàng ngủ
Mơ mơ màng màng, chàng nằm mộng.
Chàng mộng thấy một nàng tiên nhỏ mở cửa phòng chàng, khe khẽ ren rén lâng lâng mà vào. Chàng mộng thấy nàng tiên nhỏ đứng trước giường của chàng, cúi đầu đăm đăm nhìn chàng. Chàng mộng thấy nàng tiên nhỏ thò tay khẽ đụng vào má chàng, chùi đi giọt nước mắt không ngăn nổi chảy ra trên má chàng. Chàng mộng thấy nàng tiên nhỏ kéo ra một tấm chăn bông, nhẹ nhàng đắp trên thân thể không khỏi run rẩy vì lạnh của chàng...
Chàng sực tỉnh.
Mở mắt chàng nhìn thấy ngay Đà Đà, không phải là mộng, là thực. Nàng đang đứng đấy, kéo chăn đắp cho chàng. Chàng lúc ấy mới nhớ ra chàng đưa cho Đà đà chìa khóa phòng, để chuẩn bị cho nàng dùng lúc nàng muốn đến mà chàng không ở nhà. Chính là nàng, nàng đã đến, nàng quả thật đã đến!
Chàng mở to mắt nhìn nàng: má nàng trắng nhợt, trên môi không có chút sắc máu, hai mắt lại vừa đỏ vừa sưng. Nàng đã khóc, tại sao? Ai làm cho nàng khóc? Cái gã đáng ghét ấy! Cái gã đáng chết khiến Đà Đà chảy nước mắt! Chàng giơ tay ra, nắm lấy tay nàng. Cái tay nhỏ lạnh cóng của nàng khẽ run rẩy trong lòng bàn tay chàng. Nàng nhìn chàng, chới với nhìn chàng, hai dòng nước mắt lăn từ trên má giông như đá cẩm thạch của nàng. Đáng chết! Là ai làm cho nàng khóc? Là ai làm cho nàng khóc?
- Đà Đà - Chàng khẽ kêu, tiếng khàn khàn, khàn bởi hứng gió lạnh của “thế ngoại đào nguyên” - Đà Đà - Chàng lại kêu - em đừng khóc, nếu em khóc, anh cũng sẽ rơi nước mắt.
Nàng quỳ sụp xuống trước giường, nàng dùng ngón tay vuốt ve lông mi chàng, má ươn ướt của chàng.
- Đồ ngốc! - Nàng nghẹn ngào nói - Là anh khóc trước. Anh đang nằm mơ liền khóc. - Càng nhiều giọt nướt mắt từ má nàng lăn xuống. Nàng dùng hai tay ôm chặt đầu chàng, khẽ kêu lên - Thông cảm cho em! Hàn Thanh! Em không muốn anh đau lòng! Cái em sợ nhất là khiến anh đau lòng! Thông cảm cho em!! Thông cảm cho em!! Thông cảm cho em!
Tại sao tim chàng đập mạnh như thế? Tại sao mắt chàng nóng lên như thế? Tại sao cổ họng chàng nghẹn đau như thế? Tại sao chàng lại choáng váng như thế? Tại sao Đà Đà của chàng khóc tội nghiệp như vậy? Chàng sờ mặt nàng, đầu nàng lập tức cúi xuống, môi nàng bỗng phủ trên môi chàng.
Thôi chết rồi! Lại bắt đầu trời xoay đất chuyển. Lại bắt đầu toàn tâm rung động. Lại bắt đầu không biết gì hết. Lại bắt đầu tiếp xúc với thiên đường, thế giới, vô hạn và vĩnh hằng.
Một thời gian tiếp theo đó, họ hầu như lại ngày ngày gặp mắt, dù cho không gặp mặt, họ cũng sẽ gọi điện thoại cho nhau, nghe tiếng nói của nhau. Hàn Thanh trước sau không hỏi nàng về chuyện anh sinh viên Học viện Hải dương, nàng cũng không hề nhắc đến. Nhưng chàng biết, thời gian của nàng rất nhiều, lớp đêm Phụ Nhân bắt đầu từ 6:30 chiều đến 11 giờ 30 phút, nàng không nhất định hàng ngày đều có giờ học, ban ngày dài dặc đều là của nàng. Chàng chỉ có thể gọi điện thoại cho nàng vào 9:30 sáng, bởi vì nàng nói:
- Lúc ấy mới có thể tự do nói chuyện: má đi mua đồ ăn, ba đi làm, các em đều đã đi học, trong nhà chỉ có em.
Chàng nghĩ đến có nên lộ mặt trong gia đình nàng hay không. Lời nói của Từ Nghiệp Bình ở “thế ngoại đào nguyên” ảnh hưởng sâu sắc đến chàng. Chàng đột nhiên biến thành không dám đối mặt với tương lai nữa. Phải, tương lai là một con đường dài dằng dặc: phải học xong năm thứ tư đại học, phải đi quân dịch hai năm, phải “bắt đầu” sự nghiệp của mình nếu có thể thuận lợi tìm được công việc, yên ổn vững chãi, có thể lại phải một, hai năm, bấm đốt ngón tay, năm, sáu năm chặn ngang trước mắt. năm, sáu năm trong khoảng năm, sáu năm có thể có nhiều biến đổi lớn! Ngay cả năm, sáu tháng chàng còn không dám nắm chắc được, bởi vì, ban ngày dài dặc của Viên Gia Bội không phải đều giao cho chàng. Chàng cũng từng hỏi thử nàng:
- Buổi chiều hôm qua em đi đâu?
Hoặc giả là:
- Chiều này anh giúp em tra tự điển, em đừng chạy lăng quăng ở bên ngoài được không? Cẩn thận kẻo lại bị đau dạ dày thì phiền lắm lấy!
“Dạ dày” của nàng là khâu yếu ớt nhất trong cơ thể nàng: ăn đồ lạnh sẽ đau, ăn đồ cay sẽ đau, ăn thức ăn khó tiêu hóa cũng sẽ đau. Nhưng nàng lại cư thích ăn lạnh, ăn cay, thích ăn khô bò và khô tàu hủ. Lần đầu tiên bệnh dạ dày phát tác trước mặt chàng, là ở cửa hàng ăn Tây Kim Quốc, vừa ăn xong một suất “bít-tết bột tiêu đen”, nàng liền ôm bụng co quắp trên ghế ngồi. Nàng nghiến chặt răng, không nói một chữ đau, nhưng sắc mặt nhợt như tờ giấy, từng hạt mồ hôi một rịn ra trên trán nàng; làm chàng sợ đến đờ người ra. Chàng túm lấy tay nàng, phát hiện cả người nàng đều cứng đơ: bắp thịt đều căng chặt, lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi. Nàng dùng ngón tay bấu tay chàng, đầu ngón tay bấu lút vào cánh tay chàng. Chàng không biết xảy ra cái gì? Trực giác mách bảo chàng, phải đưa nàng đến bệnh viện. Nhưng nàng túm cứng chàng, không cho chàng gọi tắc-xi.
- Đừng chuyện bé xé ra to! Lập tức sẽ khỏi! Lập tức, lập tức, lập tức sẽ khỏi!
- Nhưng vì sao vậy? - Chàng líu lưỡi hỏi - Làm thế nào lại đau đến thành ra như vậy? Làm thế nào lại...
- Chỉ là dạ dày không tốt. - Nàng hít hơi, muốn mỉm cười, nét cười ấy không thành hình đọng cứng lại bên môi. - Anh đừng cuống như vậy được không? - Nàng an ủi chàng - Đó là bệnh cũ của em, đau cũng đã đau hai mươi năm rồi, chẳng phải là vẫn sống được đấy ư?
- Không đi khám bác sĩ ư?
- Khám rồi! - Cái đau đớn của nàng dần bớt, trên miệng hiện ra nét cười, tuy sắc mặt vẫn trắng như đá cẩm thạch, môi vẫn không có chút sắc máu - Bác sĩ nói không việc gì, đại khái là đau thần kinh, anh biết con người em là hơi đồng bóng. Mà, con gái có chút đau tim, đau dạ dày, đau đầu, mới thành ẻo lả và hấp dẫn người! Cho nên, Tây Thi đã đau tim, em, Đông Thi này cũng sẽ bắt chước đau dạ dày!
Nàng lại vẫn có thể nói đùa, Hàn Thanh đã sắp vì nàng nóng ruột đến chết được.
- Em cần phải đi kiểm tra triệt để. - Chàng kiên quyết nói - Đau như vậy nhất định có nguyên nhân, đau thần kinh không thể khiến em đau đến toát mồ hôi lạnh. Hôm nào anh dẫn em đi chiếu X - quang.
- Anh bớt đa sự đi! Trong đời em sợ nhất là khám bác sĩ. Em nói cho anh biết, em chỉ là quá tham ăn, tiêu hóa không tốt mà thôi. Anh đi mua giùm em gói thuốc đau dạ dày màu xanh là được rồi!
Chàng mua thuốc đau dạ dày cho nàng. Từ đó, thuốc đau dạ dày chàng hàng ngày đều mang theo, mỗi lần mua là mua một hộp lớn. Mỗi lần ăn cơm xong, chàng đều ép nàng uống một gói, dù nàng đau hay không. Nàng rất phiền lòng vì tác phong đó của chàng, vẫn cho rằng chàng làm một việc thừa. Mỗi lần nàng bị đau dạ dày, Hàn Thanh liền thấy mình là người bất lực nhất, vô dụng nhất, bởi vì chàng chỉ có thể nhìn nàng, mà không biết nên làm thế nào giảm nhẹ nỗi đau đớn của nàng. Đêm khuya chợt tỉnh, chàng không chỉ một lần điên cuồng viết trong nhật ký:
“Thượng đế, nếu Người tồn tại, tôi không dám yêu cầu ngài khiến nàng không đau, nhưng để tôi đau thế cho nàng! Tôi cường tráng như vậy, có thể gánh chịu đau đớn, nàng đã gầy yếu như vậy, sao kham nổi lại đau bệnh nữa?”
Thượng đế xa tít trên trời, vấn đề khó khăn của loài người quá nhiều, rõ ràng Thượng đế bỏ qua lời cầu khấn của chàng, bởi vì người đau vẫn là nàng chứ không phải chàng.
Hàn Thanh không dám truy hỏi chuyện anh sinh viên Học viện Hải Dương, chàng chỉ dám nói cạnh, nói khóe. Đối với cái trò ấy của chàng, Viên Gia Bội rõ ràng rất phiền não.
- Nếu anh mong tình bạn của chúng ta duy trì được lâu dài, tốt nhất đừng quá can thiệp vào đời sống của em, cũng đừng truy hỏi gì em. Thời gian chúng ta quen nhau mới ngắn như thế, chúng ta đối với tương lai, đều vẫn là ngờ nghệch chưa biết gì. Hàn Thanh, anh nhất định phải nhận rõ em. Trước khi anh đích thực nhận rõ em, đừng khinh thị nói đến chữ yêu, đừng khinh thị nói đến tương lai, đừng yêu cầu em hứa hẹn, cũng đừng thề non hẹn biển gì với em, nếu không anh sẽ làm em sợ bỏ chạy.
Chàng buồn bực. Thật thế, chàng không hiểu nàng, không hiểu nàng có thể dịu dàng ôm lấy đầu chàng, khóc lóc hôn chàng, sau đó lại bỗng cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm, thậm chí, hò hẹn với bạn trai khác, thậm chí hiếu kì đối với bạn trai khác, thậm chí... cố ý thu hút sự chú ý của người khác. Phải, nàng thường thường là như vậy, dù cho đi bên cạnh chàng, nếu có một gã trai huýt sáo miệng với nàng, nàng vẫn cứ sẽ đắc ý cất cao cằm lên, mặt đầy vẻ tươi cười, nhìn đối phương một cái nửa thuận lòng nửa từ chối. Cái đó từng khiến chàng rất giận, nàng lại cười to nói:
- Ồ! Quả em là thích nhìn dáng vẻ ghen của anh! Anh có biết không, anh là một người hay ghen nhất trong số bạn trai em từng giao du!
- Bạn trai từng giao du! Em tổng cộng đã giao du với bao nhiêu bạn trai? - Chàng nhịn không nổi vọt ra miệng nói.
Nàng nhìn xéo chàng, không cười nữa. Lát sau mới nói:
- Em có hỏi anh đã giao du với bao nhiêu bạn gái hay không? Đợi có một ngày, lúc em hỏi anh, anh liền có thể hỏi em - Nàng ngừng một chút, nhìn thấy vẻ bị tổn thương của chàng, nàng khẽ thở dài, khẽ cau mày, khẽ nói một câu - Em không phải là người con gái rất tối, em bướng bỉnh, mà dễ biến đổi... Hoặc giả, anh nên...
- Ngừng! - chàng lập tức kêu, lo sợ mà kinh hãi đăm đăm nhìn nàng. Không phải là lo sợ cho nàng, mà là cho chính mình. Làm sao sa vào sâu như thế? Làm sao cố chấp như thế, lại nghiêm chỉnh như thế? Làm sao đặt mình vào điạ vị đáng buồn, bị động như thế? Làm sao sẽ như lời Từ Nghiệp Bình nói, ngay cả khí khái đàn ông cũng không có? Chàng trừng mắt nhìn nàng. Nhưng khi tiếp xúc với đôi mắt thanh thản của nàng, chàng thở dài một tiếng. Nếu số mệnh đã định chàng phải chịu khổ; thế thì, cứ chịu khổ đi! Chàng chết cũng không hối hận, quen biết nàng, chết cũng không hối hận.
Có một hôm, nàng bỗng tựa như một cơn gió cuốn vào căn nhà nhỏ của chàng, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng đỏ, dễ nhận thấy là nàng đã khóc. Nàng kéo tay chàng, không cho nói năng gì, kéo ra bên ngoài nhà, kêu lên:
- Cùng em đi xem biển! Cùng em đi xem biển!
- Bây giờ ư? Trời lạnh lắm mà!
- Mặc kệ! - Nàng bướng bỉnh lắc đầu - Cùng em đi xem biển!
- Được! - Không hỏi bất kỳ câu nào nữa, chàng túm lấy chiếc giacket dày, mang theo khăn quàng lông cừu dàng cho nàng - Đi thôi!
Họ đến khu Dã Liễu.
Dã Liễu về mùa đông, quả là rất lạnh. Gió thốc trên người giống như dao nhọn đâm vào da thịt. Nhưng nàng lại vui thích cười lên, chạy trên nham thạch, nhảy nhót như đứa trẻ, mặc cho gió biển hất bay tóc dài và khăn quàng của nàng, mặc cho sỏi làm xây xát làn da nàng, mặc cho mùa đông làm lạnh cóng tay chân nàng. Nàng chạy, nhảy trên từng nham thạch, sau đó nép vào lòng chàng, giống như con chim nhỏ, dùng hai tay ôm chặt lưng chàng, vùi mặt lâu lâu trong lồng ngực chàng. Chàng ôm nàng, vì nàng vui vẻ mà vui vẻ, vì nàng buồn rầu mà buồn rầu. Chàng chỉ là ôm lấy nàng, vừa không hỏi gì nàng, cũng không nói gì.
Sau đó khá lâu, nàng mới từ trong lòng chàng ngẩng mặt lên, nàng ngấn nước mắt đầy mặt, mắt ướt đẫm nhìn chàng.
Chàng móc mùi- xoa, cẩn thận chùi ngấn nước mắt cho nàng.
Nàng quay đầu đi, nhìn biển cả. biển mêng mông không bờ, chỗ nước trời giáp nhau, là một mảnh lẫn lộn mịt mờ. Bờ biển mùa đông, bầu trời màu xanh xám tiến giáp với nước biển màu xanh xám, phân không ra đâu là bầu trời, đâu là nước biển.
Chàng dắt nàng đi đến bên dưới một tảng nham thạch lớn khác, tảng nham thạch này vừa vặn chắn gió, lại không chắn mất đường nhìn biển của họ. Chàng quấn chặt khăn quành lông cừu cho nàng, lại cởi giacket của mình bọc lấy nàng.
- Trời! - Lâu lắm, nàng khẽ nói, chăm chú nhìn mặt biển - Anh biết, em mỗi lần trong lòng có gì không vui, em liền muốn đi xem biển. Anh nhìn kìa, biển mênh mông như thế, vô bờ vô bến như thế. Em hễ nhìn thấy biển, liền thấy mình nhỏ bé, quá nhỏ bé, quá nhỏ bé. Thế thì chuyện xảy ra ở một con người nhỏ bé như em, càng nhỏ nhặt không đáng kể. Phải thế không? - Nàng ngẩng đầu nhìn chàng, sôi nổi hỏi - Phải thế không? Phải thế không?
Chàng nhìn chăm chăm nàng, dùng ngón tay khẽ vuốt cái mũi nhỏ hếch lên của nàng, cái cằm nhòn nhọn vủa nàng, đôi má ướt của nàng.
- Không phải - Chàng khẽ nói.
- Không phải? - Nàng nhướng lông mày.
- Không phải
- Tại sao không phải?
- Biển dù lớn đến đâu, nó là biển của mỗi một người. Toàn thế giới bất luận là ai, đều có thể có được biển, yêu nó, gần gũi nó, mà em không phải như vậy, em đối với anh mà nói, vẫn cứ lớn hơn biển, em là vũ trụ, là vĩnh hằng, là tất cả của tất cả.
- Nàng nhìn chàng, mắt ươn ướt.
- Cứ mặc em! - Nàng cười nói - Em rất thích khóc, la vì muốn khóc mà khóc.
- Thế thì, - Chàng rất mực đứng đắn - khóc đi! Cứ việc khóc một hồi! Thả sức khóc!
- Không! - Nàng cười lắc đầu - Anh nói dễ nghe như vậy, người con gái nghe loại câu nói dó không nên khóc mà nên cười, phải thé không? - Nàng cười, nước mắt lại dọc theo khóe mắt lăn xuống. Nàng vùi sâu mặt vào trong lòng chàng, khẽ kêu - Hàn Thanh! Anh là đồ ngốc! Toàn thế giới cô gái đáng yêu nhiều như thế, anh làm sao lại chọn đứa con gái vừa thích khóc vừa thích cười đồng bóng như em. Anh sao ngốc như vậy! Anh ngốc đến khiến em đau lòng! Dạ dày em đã không tốt cho lắm, anh lại khiến tim em cũng không được yên ổn.
Chàng trong mũi cay cay, trong lòng dịu ngọt, mà trong mắt... Hừ chỉ tại cát ở bờ biển bay vào.
Nàng vụt từ trong lòng chàng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào chàng, thẳng thắn, thành thật mà dịu dàng nói:
- Sáng hôm nay, em cùng anh sinh viên Học viện Hải Dương chính thức chia tay. Em thẳng thắn nói với anh ấy, trong lòng em đã có một người khác, trái tim em quá nhỏ quá nhỏ, dung nạp không nổi hai người.
Chàng nhìn nàng trừng trừng, máu lập tức sôi tục chạy khắp toàn thân, trời đất trong một khoảnh khắc biết thành ánh sáng chói lòa, gió biển trong chớp mắt biến thành êm đềm hòa dịu, mà tiếng sóng biển đập vào đá, là âm nhạc hay nhất trên thế giới. Chàng cúi đầu xuống, nhiệt thành mà sôi nổi hôn nàng. Lần này, chàng khẳng định, nàng cùng chàng cuối cùng đi vào cùng một cảnh giới, cảnh giới lâng lâng, quên cả mình.
Tối hôm đó, chàng viết một bức thư nhỏ cho nàng:
Anh là anh, bởi vì anh sinh ra đã là anh
Em là em, bởi vì em sinh ra đã là em
Nhưng nếu anh bởi vì em mà có anh
Em bởi vì anh mà có em
Thế thì, anh liền không phải là anh
Em liền không phải là em
Bởi vì, trong lòng anh có em
Trong lòng em có anh.
Hoặc giả, Quản phu nhân triều Nguyên dưới suối vàng có hay, cũng sẽ thấy hai câu này so với “Nhĩ nê trung hữu ngã, ngã nê trung hữu nhĩ”(Trong bùn của chàng có thiếp, trong bùn của thiếp có chàng), hoặc “Bả ta lưỡng cá, đo lai đả phá” (Đem hai chúng ta, đều đập vỡ ra) còn hàm súc mà sâu sắc hơn!
Đột nhiên giống như “đi xem biển” vậy, Viên Gia Bội có hôm đòi chàng đi gặp một thầy giáo quốc văn của nàng - Triệu Bồi.
Triệu Bồi khoảng bẩy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ phơ, trán đầy nếp nhăn, trông rất đôn hậu! Ông nói năng cao nhã, trí tuệ, lịch duyệt và kinh nghiệm cuộc đời. Hàn Thanh mới gặp ông, dường như đã sùng bái ông.
Ở nhà họ Triệu, họ qua một buổi tối hết sức kỳ quái. Triệu sư mẫu so với Triệu Bồi tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, lại không có cái khí chất thỏa mãn của Triệu Bồi. Bà hồi trẻ nhất định là một mỹ nhân, bởi vì, dù cho là hiện nay, bà vẫn có nước da rất trơn láng, và một đôi mắt mơ mơ màng màng. Bà dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hàn Thanh và Viên Gia Bội, cố giữ họ lại ăn bữa tối. Viên Gia Bội cũng xuống nhà bếp. Đó là lần đầu tiên, Hàn Thanh biết Đà Đà có tài nấu món ăn ngon, nàng xào một món mực chua, lại xào món “kiến leo cây”. Triệu sư mẫu nấu một nồi vằn thắn. Món ăn bưng ra, Đà Đà dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn chàng nói:
- Em cố ý muốn lộ tài khéo cho anh xem, món ăn là em xào đấy!
Chàng nếm món mực, cố ý nói:
- Quá mặn!
Nói xong, chàng liền không ngừng đũa ăn mực, ăn “kiến leo cây”. Triệu sư mẫu tươi cười nhìn hai người họ, ánh mắt rất dịu dàng rất hiền từ. Triệu sư mẫu tò mò hỏi một câu:
- Hai cô cậu làm quen với nhau hồi nào thế?
Triệu Bồi cười:
- Họ làm quen với nhau lúc nên làm quen!
Chà! Ông già thú vị hài hước giỏi hiểu ý người biết bao! Hàn Thanh vui vẻ, hài lòng, cũng bỗng hiểu Đà Đà tại sao muốn dẫn chàng đến đây, nàng đang dẫn chàng đi vào thế giới tinh thần của nàng! Chàng cao hứng, trong suốt bữa ăn, chàng cùng Triệu Bồi bàn về văn học, bàn về cuộc đời, thậm chí bàn về triết học. Bàn mãi, bàn mãi, chàng phát hiện Đà Đà đã biết mất. Chàng tìm kiếm tứ phía, Triệu Bồi đứng dậy, đi trước, dẫn lối nói:
- Cô ấy vào thăm đại sư mẫu rồi.
- Đại sư mẫu? - Chàng ngạc nhiên.
- Mẫu thân tôi, - Triệu Bồi nói - đã gần 90 tuổi rồi, gần mười năm nay, vẫn bại liệt ở trên giường, dựa vào thuốc và thầy thuốc để duy trì. Nào, anh cũng vào thăm cụ đi! Cụ rất thích người trẻ tuổi, chỉ là trí nhớ đã lú lẫn, không nhận rõ ai là ai.
Hàn Thanh theo Triệu Bồi đi vào một phòng ngủ, lập tức, chàng nhìn thấy Đà Đà. Đà Đà và một bà cụ rất già. Bà cụ già ấy nằm trên giường, đỉnh đầu hầu như đã trọc hết, chỉ còn sót lại vài sợ tóc bạc, nếp nhăn trên mặt chồng chất từng từng lớp lớp, dĩ chí lông mày và mắt đều không phân rõ cho lắm, trong miệng đã không còn chiếc răng nào, môi miệng khô quắt lõm sâu vào trong. Cụ ngồi đấy vừa gầy vừa nhỏ, vừa khô héo đến chỉ còn lại một đống xương. Những ngón tay gầy nhỏ của cụ đang nắm lấy cái tay ấm mềm của Đà Đà! Đôi mắt lim dim của cụ cũng còn tỏa ra ánh sáng! Cụ đang nói chuyện với Đà Đà, tiếng nói hầu như hoàn toàn nghe không rõ, chỉ là một mớ tiếng líu lo líu lo. Nhưng Đà Đà lại sốt sắng gật đầu, lớn tiếng nói:
- Cụ mỗi lần nhìn thấy Gia Bội, đều cho là nhìn thấy con gái tôi. Kỳ thực, con gái tôi kẹt ở đại lục chưa ra, nếu ra năm nay cũng gần năm hai mươi tuổi. Cháu gái nội trong ấn tượng của cụ, lại vẫn dừng lại ở mười mấy tuổi.
Hàn Thanh đi đến trước giường bà cu. Đà Đà lại nhiệt tâm đem tay bà cụ đặt trong tay Hàn Thanh. Bà cụ quay nhìn thấy Hàn Thanh, ngón tay khô gầy yếu ớt nắm lấy tay chàng, dường như sức sống cũng chỉ còn sót lại một chút sức lực yếu ớt như vậy. Cụ líu lo líu lo nói câu gì, Hàn Thanh hoàn toàn nghe không hiểu. Triệu Bồi làm phiên dịch:
- Cụ nói muốn anh chăm sóc Lan Lan cẩn thận. Người cụ nói là Gia Bội. Lan Lan là tên con gái của tôi. Cụ hiểu được... cụ hiểu được tình cảm giữa người và người, cụ cũng nhìn ra được.
Hàn Thanh rất cảm động, cảm động không nói ra lời được. Nhìn thấy bà cụ vùng vẫy trong đoạn chót của đời sống, còn nhớ đến hạnh phúc của con cháu, chàng trong khoảnh khắc ấy thể hội được chữ “yêu” còn mãnh liệt hơn so với một đời chàng thể hội.
Từ trong phòng bà cụ đi ra, sư mẫu đang bưng ly trà nóng hổi, ngồi ngây người ra ở đấy. Nhìn thấy Viên Gia Bội, sư mẫu thở dài:
- Trẻ trung quả là tốt đẹp!
Hàn Thanh sững sờ, đột nhiên nhìn thấy sự mến mộ ấy, sự thương tiếc tuổi xuân đã trôi qua ấy, sự hoài niệm những ngày đã qua ấy. Chàng nhớ đến cái “hình hài” nằm trong nhà, nhìn thấy người phụ nữ nhớ tiếc thời xuân xanh trước mắt này, không hiểu sao chàng đột nhiên rất thương xót Triệu Bồi: ông sao có thể sống chung với hai người phụ nữ như vậy? Mà chàng đột nhiên đối với định nghĩa của “thời gian” thấy hoang mang, là đại sư mẫu trong phòng ngủ “già lão”? Chàng nhìn sư mẫu, vọt miệng nói ra một câu:
- Sư mẫu, thời gian đối với mỗi một người đều như nhau, sư mẫu cũng đã từng trẻ trung.
Sư mẫu nhìn chàng một cái.
- Phải! - Bà nói - Đáng tiếc là không kéo lại được!
- Tại sao cứ muốn kéo lại quá khứ? - Tay Triệu Bồi an lành đặt trên vợ - quá khứ sẽ không quay trở lại. Nhưng, mình vĩnh viễn trẻ hơn mình ngày mai một ngày, vĩnh viễn vĩnh viễn. Cho nên mình nên rất vui sướng, vì ngày hôm nay mà vui sướng!
Hàn Thanh như hiểu ra điều gì, như tâm đắc điều gì, như có thu hoạch gì.
Rời khỏi nhà họ Triệu, chàng và Đà Đà đi trên đường phố lành lạnh. Hai người nắm chặt tay nhau, nép sát vào nhau, cảm thấy mạnh mẽ và giao lưu khăng khít của tâm linh.
- Đà Đà, - Chàng nói - em là người con gái tối nhất trên đời này.
Nàng nép sát vào chàng, không nói.
- Đà Đà, - Chàng lại nói - trên thế giới không thể có người yêu em hơn anh, bởi vì không có người nào hiểu em bằn anh. Trong một buổi tối nay, anh nhìn thấy bao nhiêu tầng lớp của em, bất luận là tầng lớp nào, đều khiến anh thưởng thức, đều khiến anh khâm phục.
Nàng càng dựa sát vào chàng, vẫn không nói.
- Đà Đà, - Chàng tiếp tục nói - anh có quá khứ của anh, em có quá khứ của em, từ nay, chúng ta đều không cần đi nhìn quá khứ. Chúng ta có hiện tại! Tiếp đó chúng ta còn có tương lai, tương lai tốt đẹp lâu dài. Đà Đà, để chúng ta đi cùng đi trên con đường đó đi, dù cho là gian khổ hay là dịu ngọt, cái quan trọng là chúng ta phải cùng đi! Sau đó, đến lúc chúng ta tóc trắng như sương, chúng ta sẽ không mến mộ người trẻ tuổi, bởi vì chúng ta có hồi ức, có hồi ức chung. Chúng ta sẽ ở trong hồi ức chung có được sự thỏa mãn cao nhất.
Nàng ngước mắt nhìn chàng.
- Chỉ là - Nàng êm nhẹ nói - em không muốn sống già lão như thế.
- Cái gì? - Chàng nghe không hiểu.
- Em không muốn già lão giống như đại sư mẫu! - Nàng nói, đầu dựa trên vai chàng, sợi tóc khẽ phất trên má chàng. - Em không muốn giống một người khô héo nằm ở đấy chờ chết, em cũng không muốn thành gánh nặng của con cái, nhất là, không muốn chỉ còn lại một mình em...
- Ờ, thế này nhé! - Chàng hào sảng nói - Em nhỏ hơn anh hai tuổi.
- Phải.
- Anh sống đến 82, em sống đến 80, như vậy được không?
- Được!
- Thế thì, một lời là chắc chắn! - Chàng chìa tay ra - Chúng ra nắm tay hứa chắc, không ai sẽ hối hận.
Nàng chìa tay ra, đang muốn nắm tay chàng, bỗng nhiên thấy có phần không bình thường, nắm như vậy, há chẳng phải là “hứa hẹn suốt đời” hay sao? Nàng vội rụt tay lại, cười, chạy đi, vừa chạy vừa nói:
- Con người anh có phần xấu bụng, suýt nữa mắc lừa anh!
- Thế nào? - chàng đuổi tới, túm lấy nàng - Vẫn không chuẩn bị cùng anh chung sống suốt đời ư? - Mắt chàng lóe sáng bức bách người.
- Anh lại thế rồi! - Nàng thở dài - Em đã nói, anh không thể bức em quá căng, nếu không em sẽ sợ anh, sau đó em sẽ bỏ chạy!
- Anh còn chỗ nào khiến em không mãn ý?
- Không phải là anh, là em.
- Em vẫn chưa chuẩn bị yên định lại ư?
- Vâng.
Chàng kéo chặt nàng, kéo nàng thật chặt.
- Thật ư? - Chàng chăm chăm nhìn nàng.
- Thật!
Chàng bưng mặt nàng, muốn hôn nàng trong bóng tối đường phố. Nàng dùng lực đẩy mạnh chàng một cái chạy đi. Chàng đuổi tới, phát hiện nàng đang cười ngặt nghẽo, dạng vẽ rất vui sướng. chàng muốn phát bẳn, nhưng chàng sao có thể phát bẳn với một bộ mặt đang cười? Ồ, Đà Đà, em là khắc tinh trong số mệnh anh! Chàng nghĩ: em đem anh xay thành bột, thành tro, nếu không, em sẽ không thỏa mãn.
Dựa trên một cây đèn đường, chàng thở dài thườn thượt.
Nàng lặng lẽ đến gần, đặt tay ấm áp vào trong tay chàng.
- Em chỉ đồng ý... - Nàng rất mực đứng đắn nói - Anh sống đến 80, em sống đến 78.
Trời! Đà Đà! Con người bé nhỏ mà tôi yêu dấu! Trong lòng chàng khẽ gọi, vui sướng như điên cuồng, lập tức ôm cả người nàng vào lòng.
Tiếp đó, là một chuỗi liền những ngày hạnh phúc, dịu ngọt, êm đềm, vui sướng... Nếu nói trong đời sống còn có gì khiếm khuyết, trong cái đẹp còn có chỗ chưa đầy đủ, thì đó là áp lực do kinh tế mang lại.
Hàn Thanh từ ngày học đại học, gia đình ở Bình Đông, mỗi tháng gửi cho chàng hai nghìn đồng làm sinh hoạt phí, thuê nhà đã mất 900 đồng, 1100 đồng còn lại phải lo ăn, mặc, học phí, xem phim, mua sách, tiền xe, lại thêm giao du với bạn gái, như thế nào cũng không đủ. Cho nên, trước khi quen Đà Đà, chàng vẫn lợi dụng bất kỳ ngày nghỉ nào, dàng thời gian buổi tối đi làm thuê kiếm tiền. Chàng làm rất nhiều công việc khổ sở, bao gồm đến xưởng nặn đồ nhựa làm cây noel, đến công ty quảng cáo vẽ biển, thậm chí xuống đường cống ngầm dưới đất sơn dầu sơn, một thứ công việc phòng ngừa đường cống ngầm ruỗng nát. Còn đi đến xưởng gia công thực phẩm làm thợ ngâm mình trong nước chua, da phồng rộp thanh sưng đỏ sứt nẻ. Còn như các thứ công việc tạm bợ: sửa đường cái, đưa hàng hóa... chàng hầu như đều làm qua. Nhưng Đà Đà đến, Đà Đà chiếm cứ tất cả thời gian sau buổi học của chàng, thậm chí chiếm cứ tâm linh chàng, chàng rất ít đi làm thuê tạm thời, sự túng thiếu trong sinh hoạt theo đó mà đến.
Không thể đòi tiền ở gia đình, gia đình đã đủ khổi rồi.
Không thể mượn tiền ở Từ Nghiệp Bình, cha Từ Nghiệp Bình là nhân viên công vụ, gia đình cũng đủ khổ rồi. Anh ta là bồ tát bằng đất qua sông, ngay chính mình còn khó bảo vệ nổi!
Ngô Thiên Uy, Ngô Thiên Uy cũng chưa chắc đã đủ chi dùng!
Tại sao mọi người đều bị nghèo? Chàng nghĩ không ra. Nhưng, lúc đó, đúng là mọi người đều nghèo rớt mồng tơi.
Dù cho là những ngày nghèo cực như thế, Đà Đà vẫn mang lại niềm vui sướng vô cùng vô tận. Họ điều chỉnh sinh hoạt lại, bởi vì Đà Đà sợ cha mẹ biết nàng ở bên ngoài có bạn trai, nàng chưa có thời cơ nói tới, Hàn Thanh vẫn chưa thể lộ trước cha mẹ Hàn Thanh cái gì cũng nghe theo nàng, tóm lại, là muốn nàng sống được vui sướng! Cho nên, mỗi buổi sáng gọi điện thoại cho nhau, bắt đầu do Đà Đà chủ động gọi cho chàng. Bé An An thành nhịp cầu giữ hai người, chịu trách nhiệm “gọi nghe”. Mỗi buổi sáng gọi xong điện thoại, một ngày mới do cú điện thoại ấy bắt đầu... quyết định giờ nào gặp nhau, giờ nào ăn cơm, giờ nào làm bài tập. Do đó cú điện thoại này thành một sự kiện vô cùng quan trọng giữa hai người.
Nhưng, điện thoại cũng thường xảy ra vấn đề. Hàn Thanh thường nghĩ, điện thoại là cái gì? hai đầu dây, là một cái em, do đó, trong “tai” em có anh, trong “tai” anh có em. Ha, nghĩ đến đây, tai chàng liền ngứa lên, Đà Đà. Hôm đó, do bởi “điện thoại”, Hàn Thanh viết đoạn ghi chép như sau trong nhật ký của chàng.
“Đà Đà. Hôm qua dùng mười đồng cuối cùng mua cho em một cái lược, anh còn lại ba đồng.
8 giờ tỉnh dậy. Dọn dẹp gian phòng. Đợi điện thoại của em.
8:20. Đáng răng rửa mặt, tiếp tục đợi điện thoại của em.
9 giờ đúng. Uống nước lã đun sôi.
9:30. xuống dưới lầu tìm chủ nhà, muốn nhờ điện thoại, bà ta đang giặt quần áo, không tiện nói.
10 giờ đúng. Bà ta vẫn đang giặt quần áo, mặc kệ, gọi nhờ điện thoại, chuông reo hai mươi lần, không có ai nghe.
10:05. Lại chạy xuống dưới lầu, gọi điện thoại, không có người nghe.
10:05 đến 10:30. Tổng cộng chạy xuống dưới lầu mười lần, đều không có người nghe.
10:30. Gọi điện thoại cho thầy giáo Triệu, cũng không có người nghe.
10:40. Nóng ruột, lo lắng em có xảy chuyện gì hay không.
10:45. Gọi điện thoại cho Từ Nghiệp Bình, không có nhà.
10:45 đến 12:00. Lại gọi điện thoại tám lần, không có ai nghe.
12:05. Gọi điện thoại cho sư mẫu, em không đến.
12:10. Gọi điện thoại cho Ngô Thiên Uy, nói cho cậu ta biết anh đã ba bữa không ăn cơm, tối qua cũng không ăn, cậu ta nói muốn cho anh vay tiền, anh sợ em gọi điện thoại đến, không dám ra ngoài.
12:30. Xem ti-vi của chủ nhà, hư rồi.
12:45... Hoàn toàn trống rỗng.
1 giờ đúng. Chỉ còn một trái tim nôn nóng, lo lắng cho em.
1:30. Đánh chết một con chuột nhỏ
2 giờ đúng. Vẫn không có động tĩnh, không có người nào.
2:01. Nhớ em, nhớ em.
2:02. Thích em, thích em.
2:03. Yêu em, yêu em.
2:04. Hỏi em, lại hỏi em, em đang ở đâu?
2:05. Rất đói, rất sợ, lo lắng cho em, lo lắng cho em.
2:06. Lại gọi điện thoại, không có người nghe, chuông reo tám lần.
2:07. Tính xem mình đã uống bao nhiêu nước lã đun sôi:12 ly.
2:08. Dạ dày bắt đầu đau, đầu choáng váng, còn khá, tức là cảm thấy càng lúc càng lạnh. Tay nắm ly nước đun sôi, dễ chịu hơn một chút.
2:10. Đun nước sôi, bởi vì nước sôi uống hết rồi.
2:11. Sang vay tiền Vương ghi-ta, muốn đi tìm em, Vương ghi-ta cũng không có nhà.
2:12. Mở cửa sổ, luôn luôn nhìn đường cái, mong thấy em ở trước mắt.
2:13. Có một thứ xung động muốn khóc to.
2:15. Lo lắng tất cả mọi cái của em, dù cho em như thế nào, chỉ cần em không xảy sự cố, không bệnh, mọi cái đều tốt.
2:18. Một ly nước lã đun sôi khác rất trắng rất trắng rất trắng.
2:20. Gọi điện thoại cho Phương Khắc Mai, không có nhà.
2:35....
Em cuối cùng gọi điện thoại đến. Cái gì? Điện thoại nhà em hư! Nhưng em bình yên, em vô sự, trời, cảm ơn em, cảm ơn em, Đà Đà, cảm ơn em và Thượng Đế.”
Hôm đó, khi họ cuối cùng gặp mặt ở căn nhà nhỏ, Đà Đà nhìn thấy bản ghi chép thời gian ấy, tức giận đến cứ giậm chân, chỉ vào mũi chàng mắng:
- Thiên hạ có thứ người ngốc như anh, đói đến mấy bữa không ăn gì, chỉ vì điện thoại nhà em hư? Anh quả thật ngốc! Anh quả thật ngốc! Anh quả thật muốn làm em tức đến chết được! Có một mình em bị đau dạ dày chưa đủ, anh cũng muốn thế phải không?
Chàng đăm đăm nhìn nàng, cười ngốc nghếch, ngốc nghếch nhìn hai làn môi của nàng nói rất nhanh rất nhanh. Sau đó, chàng ngốc nghếch tiếp một câu:
- Lúc em già, không biết có sẽ biến thành rất hay la ó không?
Nàng nhướng lông mày lên, mở to mắt hất mạnh đầu:
- Không cần phải đợi em già, em bây giờ đã hay la ó! Em còn phải mắng, em còn phải nói, trong người anh không có tiền, sao không nói cho em biết? hôm qua không ăn cơm, tại sao không nói cho em biết? Còn đi mua cho em cái lược quỷ quái ấy, em nói cho anh biết, đó bất quá là một cái lược, em đã có rất nhiều, rất nhiều lược rồi...
Mắng mãi mắng mãi, mắt nàng đỏ lên, tiếng nàng khàn đi, chàng rất nhanh dùng môi chặn lên môi nàng. Trong lúc linh hồn chàng lại bay lên trời, nàng lén đem hơn 300 đồng có trong người nhét hết vào túi giacket của chàng.
Đời sống như vậy, từng chút từng chút một như vậy, nghèo cũng được, khổ cũng được, tất cả mọi cái đều dịu ngọt, tất cả mọi cái đều vui vẻ. Từ khi thoát khỏi bóng đen anh chàng ở Học viện Hải Duong, Hàn Thanh hầu như không dám cầu xin Thượng Đế cái gì nữa. Chỉ cần trong lòng Đà Đà chỉ một mình chàng! Đó là cái tốt đẹp nhất, đó là cái hạnh phúc nhất. Lúc đó, Đà Đà đang học Pháp văn, nàng dạy chàng câu đầu tiên Pháp văn:
- Mở cửa đánh chuột. (Kai men da lao shu)
- Mở cửa đánh chuột? - Chàng lấy làm lạ hỏi - Đó là Pháp văn? Người Pháp quả thật kỳ quái, mở cửa ra đánh chuột, chuột chẳng phải là chạy thoát mất hay sao? Nên đóng cửa lại đóng chuột, anh có kinh nghiệm, đóng cửa lại đánh chuột, nó không chạy thoát nổi!
Đà Đà cười rũ rượi, dùng Pháp văn phát âm lại một lần nữa.
- Comment allez-vous... ý tứ là, anh khỏe không?
- Ờ. - Chàng hầm hừ - Không biết ba chữ khác Pháp văn đọc như thế nào?
- Ba chữ khác nào?
- Anh yêu em.
Đà Đà đỏ bừng mặt, khiến chàng xúc động biết bao, cảm động biết bao, chàng phát hiện sự thuần khiết của nàng. Thuần khiết, đó là hai chữ rất giản đơn, nhưng chàng rất hiểu, trong số sinh đại học thời đại này, người có thể duy trì được cái “thuần khiết” ấy, đã càng ngày càng ít. Mà nàng, nàng vẫn là đã giao du với mấy bạn trai! Do đó, chàng càng quý nàng, càng tôn trọng, càng yêu nàng.
- Trong lòng anh chỉ có ba chữ ấy thôi à? - Nàng nhìn chòng chọc chàng, và hỏi.
- Phải! Đó là ba chữ quan trọng nhất trong đời người, chẳng lẽ thầy giáo không từng dạy em?
- Nói thực, - Đà Đà cười - đã từng dạy rồi!
- Nói thế nào? Nói thế nào? - Chàng hỏi dồn.
- Giìu dàn. - Nàng dùng Pháp văn phát âm (chữ “Je t’ aime”)
- Zhu zao (Trứng luộc)? - Chàng hỏi.
Nàng cười to, đánh vào đầu chàng, đánh vào bả vai chàng, đánh vào người chàng. Nàng vui thích biết bao, chàng cũng vui lây: vui cười vì cái vui cười của nàng, đau lòng vì cái đau lòng của nàng. Trời đất! Chàng đã không còn cái tôi nữa, chàng cũng đã không cần cái tôi nữa, ý nghĩa của yêu là đem cái tôi dâng hiến cho nàng để nàng cùng vui cười.
- Anh biết không? Hàn Thanh - Nàng nhìn một góc bầu trời phía ngoài kính cửa sổ, đột nhiên ánh mắt mơ màng, ngưỡng vọng, tựa như nằm mộng nói - Trong đời em có hai nguyện vọng.
- Là gì? - Chàng hỏi.
- Nguyện vọng thứ nhất, em mai đây nhất định phải đi Paris. Em thấy thành phố romantic nhất trên thế giới là Paris. Em nhất định phải đi! Đi xem Khải hoàn môn, đại lộ Champs-Elyées, sau đó ngồi dưới lầu bên đường uống cà phê.
- Được! - Chàng nắm chặt tay nàng trịnh trọng hứa. - Việc đó giao cho anh lo liệu, anh nhất định dẫn em đi Paris, đi xem Khải hoàn môn, tản bộ trên đại lộ Champs-Elysées, đi uống cà phê.
- Đừng quên nha - Nàng dặn dò - Còn cả điện Louvres, còn cả cung Versailles, còn cả khu Latin nổi tiếng!
- Được! - Chàng kiên quyết đáp, cực kỳ hào sáng. Điện Louvres, cung Versailles, khu Latin... Chúng ta đành phải ở lại đấy một quãng thời gian, từ từ thưởng lãm. Bởi vì, nơi em muốn đi quả thực quá nhiều.
- Đúng. - Nàng gật đầu - Chúng ta không thể cưỡi ngựa xem hoa. Phải đi sâu vào tiếp xúc với Paris. Trời! - Nàng thở dài - Đó nhất định là một thành phố đẹp tuyệt, mới xuất hiện nhiều nhà thơ, nghệ sĩ và nhà văn học như thế!
- Nguyện vọng đó em cứ giao cho anh đi! - Chàng hứa hẹn sắt đá - một nguyện vọng khác của em là gì?
- À! - Nàng cười, có phần thổ thẹn - Em muốn viết một cuốn sách.
- Viết một cuốn sách? - Chàng kinh ngạc nhìn nàng - Anh không hề biết, em muốn làm một nhà văn.
- Không phải là làm nhà văn, chỉ là viết một cuốn sách. - Má nàng đỏ bừng.
- Viết cái gì? - Chàng hỏi.
- Viết... Hoa bông gạo.
- Hoa bông gạo? - Chàng không hiểu - Tại sao lại là hoa bông gạo?
- Đó là một thứ tượng trưng - Nàng giải thích một cách khó khăn - Mỗi lần em nhìn thấy cây bông gạo nở hoa em rất cảm động, cây bông gạo vừa cao vừa vươn thẳng, nở hoa trước sau mới mọc lá, không giống với những thực vật khác. Những hoa đó rất đỏ, rất tươi, rất đẹp, nở rộ trên càng vừa cao vừa to, tỏ ra đặc biệt cao ngạo, đặc biệt trang nhã, đặc biệt khó vin tới, mà lại đặc biệt... có sức sống.
- Có sức sống? - Chàng hỏi.
- Phải! Người ta rất dễ nhìn thấy một hạt giống nảy mầm, liền liên tưởng đến sức sống, nhìn thấy sự ra đời của một sinh mệnh nhỏ bé, liền liên tưởng đến sức sống... Còn em, em nhìn thấy hoa bông gạo, liền liên tưởng đến sức sống. Thứ đỏ như ngọn lửa ấy, nở ra trên cành cây trần trụi, hùng vĩ. Trời... - Nàng hít sâu một hơi - Em không nói ra lời được, tóm lại, nó khiến em cảm động: bởi vì nó không phải là hoa mềm yếu, bởi vì nó không phải là hoa cỏ nhỏ, bởi vì nó không thuộc loại chậu cảnh, bởi vì nó cao ngạo, khác đời! Em thưởng thức nó! Em ưa thích nó rất mực!
- Được! - Chàng nhìn chăm chăm nàng. - Anh đồng ý: hoa đẹp nhất thế giới là hoa bông gạo. Nhưng, trong cuốn sách ấy, em muốn viết những gì?
Nàng e thẹn cười, trên khuôn mặt trẻ trung là cái ngây thơ trong sạch.
- Nói thật, vẫn chưa biết. Đợi một số năm nữa, để đến lúc em thể hội cuộc đời sâu sắc hơn, em mới biết em đích thực muốn viết gì. - Nàng thẳng thắn nói - Em nghĩ, viết về đời sống, sức mạnh của một tình yêu trong sống, ngạo khí trong đời sống, sự cô độc trong đời sống...
- Cô độc ư? - Chàng ngắt lời nàng.
- Phải, hoa bông gạo rất là cô độc, nó ở tít trên cao, không có bông hoa khác có thể song song cùng đua với nó, nó rất cô độc. Bản thân đời sống, có lúc cũng là rất cô độc!
- Đà Dà, - Chàng trầm giọng nói - Anh cũng từng thể hội sự cô độc của đời sống, không chỉ cô độc, còn cả bất lực. Nhưng, em đến, đời sống cũng không còn cô độc nữa, chỉ có... Hạnh phúc. Nếu hai người cùng có nhau, đời sống tuyệt đối không cô độc, chỉ có hạnh phúc, chỉ có hạnh phúc, chỉ có hạnh phúc.
Chàng nhấn mạnh chữ “hạnh phúc”, bởi vì nó đang ăm ắp trong lồng ngực chàng. Cầm lên một cây bút, chàng nói:
- Để anh viết cho em xem, thế nào là hạnh phúc.
Liền đó, chàng viết nhanh:
“Em đã đến, anh đã có tất cả,
Anh đã đến, em đã có tất cả.
Tất cả của tất cả tức là hai ta.
Tất cả của em là tất cả của anh.
Tất cả của anh là tất cả của em.
Của anh, của em, tất cả, tất cả, là tất cả của hai ta.”
Lúc sắp đến kỳ nghỉ hè, Hàn Thanh nhận được thư nhà ở Bình Đông, bảo chàng về thăm cha mẹ. Chàng bỗng nhớ đến một việc lớn: chàng vẫn chưa có một tấm ảnh Đà Đà. Chàng cần thuyết phục Đà Đà, đi chụp một tấm ảnh chính thức, cầm về nhà khoe với cha mẹ. Nhưng lúc chàng nói với nàng, nàng dường như đem đầu chàng lay lắc đến suýt rơi ra khỏi cổ. Nàng nói:
- Không được! không được! Em trong đời sợ nhất chụp ảnh! Huống hồ chụp cho anh mang về nhà, em không làm! Em không phải là gì của anh...
Chàng dùng tay bịt miệng nàng.
- Sợ nhất nghe em nói kiểu đó! - Chàng nói - Rất sợ chụp ảnh cùng anh à? Anh có phải đười ươi đâu!
- Em thà chụp ảnh với đười ươi, không chụp cùng với anh!
- Hả! - Chàng ngốc nghếch mở to mắt.
- Bởi vì đười ươi sẽ không mang ảnh của em về cho cha mẹ nó xem.
- Được, anh bằng lòng, anh cũng không cầm ảnh về cho cha mẹ xem, chỉ cần em cùng anh đi chụp tấm ảnh!
- Đừng, em xấu lắm!
- Nói bậy, em là người đẹp nhất trên thế giới!
- Đừng!
- Cứ!
- Đừng!
- Cứ!
- Đừng!
Chuyện giằng co không dứt. Cuối cùng, chàng đề nghị, lấy tung đồng tiền để quyết định. Nàng miễn cưỡng đồng ý. Cầm một đồng tiền lên, nàng đoán là mặt “hoa mai”, chàng đoán là mặt “một đồng”. Đồng tiền tung lên, rơi xuống. Ha, lại là mặt “một đồng”, chàng vui sướng quá, lôi nàng đến tiệm chụp ảnh. Nàng không biết làm thế nào, cũng nửa thuận theo nửa ngần ngại chup một tấm ảnh “chụp chung”. Ảnh rửa ra, chàng mặt đầy vẻ ngốc nghếch cười, nàng cũng mặt đầy vẻ ngốc nghếch cười. Chàng còn đắc ý lại khoác lác nói:
- Em xem thế nào gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ? Đây chính là Kim Đồng Ngọc Nữ!
Quả là xấu hổ, nàng muốn xé tấm ảnh đi, chàng coi tựa như của báu ôm tấm ảnh chạỵ không biết làm cách nào với chàng.
Rất lâu sau đó, nàng vẫn còn nhớ đến chuyện này, hồ nghi hỏi chàng một câu:
Đồng tiền ấy có phải là đồng tiền đạo cụ làm ảo thuật hay không? Có sẽ hai mặt đều khắc chữ “một đồng” hay không?
Chàng cười to.
- Có thể! - Chàng nói.
- Thật hả! Thật hả - Nàng truy hỏi - Em xem con người anh có phần không thật thà, em đã mắc lừa anh!
Trời ơi! Đà Đà, anh sẽ khiến em mắc lừa ư? Thế nào cũng có một ngày, chúng ta còn sẽ đi chụp càng nhiều ảnh. Lúc đó em sẽ khoác sa trắng, làm tân nương của anh. Chàng nhìn nàng, không nói ra được. Chỉ vì, quen nhau lâu như thế, đã gặp nhau đã hiểu nhau, lại yêu nhau, lại thương nhau... Mà hai chữ “hôn nhân” vẫn là hòn đá vướng chân giữa hai người. Chàng có thể hiểu rất nhiều phương diện của nàng, chỉ không hiểu cảm giác kháng cự đối với “hôn nhân” của nàng. Chính giống như nàng nói, nếu chàng bức nàng quá căng, nàng sẽ bỏ chạy. Chính giống như Từ Nghiệp Bình nói, tương lai là con đường dài dặc, mơ hồ huyền ảo. Trời, Đà Đà, trong lòng chàng khẽ gọi: chẳng lẽ anh còn chưa đủ yêu em, chưa đủ tư cách đi cùng em trên con đường dài dặc về sau? Chẳng lẽ em còn chưa thể tin vao bản thân em, tin vào sự lựa chọn của em? Hay là... em cho rằng trong đời sống của em về sau, sẽ gặp được người mạnh hơn, tốt hơn anh? Không, không! Vấn đề cuối cùng này phải xóa đi từ đáy lòng, triệt để xóa đi, chỉ là trên nền của đáy lòng, vẫn lưu lại dấu vết đã vẽ, tuy mờ nhạt, cũng mang lại vết thương ngấm ngầm.
Nghỉ hè năm sau, chàng về nhà chỉ ở lại hai mươi ngày, liền vội vã trở về Đài Bắc. Quả thực quá nhớ nàng, quá nhớ quá nhớ. Lần đầu tiên trong đời nếm mùi vị tương tư, thì ra là đắng chát, chới với, tránh không nổi, quẳng không xong như vậy. Chàng chép cho nàng một bài thơ nho nhỏ không biết xem thấy ở đâu:
“Đà Đà:
Anh không nhớ em,
Nhưng tâm tư hễ động,
Anh liền nhớ đến em.
Anh không muốn mộng thấy em.
Nhưng đôi mắt hễ khép,
Anh liền mộng thấy em.
Anh không muốn bàn luận về em,
Nhưng miệng hễ há,
Anh liền lại nói về em.
Thanh”
So với thư của chàng, thư của nàng gởi đến lại thanh thoát hơn rất nhiều. Lúc đó, nàng đang dự trại hè ở Vạn Lý. Thư của nàng hồn nhiên, thanh thoát đến nghịch ngợm, ngay cả một chút xíu “mùi son phấn” cũng không co:
“Thanh:
Khi anh nhận được bức thư này, là lúc trời mới sáng, lúc đó anh dang đi một đôi dép lê (coi, chân trái đi lộn sang chân phải! Người ta vừa mới trở dậy mà! ), đôi mắt ngái ngủ lơ mơ, đi về phía tiền sảnh, định xem tiểu thuyết võ hiệp kỳ này trên “Thời báo Trung Quốc”. Trong lòng anh đang nghĩ, không ngờ được rằng bưu tá tiên sinh “roạt” một tiếng, một chiêu “Phi Vân quánh nhật” tuyệt đẹp giáng thẳng xuống đầu, đang đợi vươn tay ra đỡ chiêu này, đã không kịp nữa, chỉ thấy một ngân tiêu màu trắng đập xuống đầu, “Tam tự kinh” đang chờ nói ra miệng, sờ sờ cái đầu từng luyện Thiết đầu công vẫn bình yên vô sự, cũng cho qua. Cúi đầu nhìn, không phải là ai khác, té ra là Lục y sứ giả do Viên Trường Phong chưởng môn nhân Vạn Lý tiêu cục sai khiến, đưa đến tiêu thư.
Thôi, khúc huyễn tưởng của cô nương đến đây ngừng lại, nếu không, tôi cùng có thể viết một cuốn tiểu thuyết lại như “Tàn nguyệt. Thanh đình Đao” (Trăng tàn. Chuồn Chuồn. Đao)
Xin chúc vạn an
Đà Đà, Bãi biển Vạn Lý 26 - 7)”
Một bức thư đáng yêu, sinh động biết bao. Nhưng, trong bức thư thiếu một chút gì, một chút gì có thể khiến chàng cảm thấy sự mong nhớ của nàng. Không có. Thiếu là thiếu như vậy. Chàng xem đi xem lại bức thư, đúng là thiếu một chút gì. Bãi biển Vạn Lý? Ở đấy có rất nhiều sinh viên chuyên khoa đại học, đang kỳ nghỉ hè. Chắc chắn, Đà Đà của chàng là sôi nổi, chắc chắn, rất được hoan nghênh! Chàng chăm chú nhìn tấm ảnh chụp chung phóng đại trên bàn: Đà Đà cười tươi tắn, mắt sáng, răng trắng, thần thái bay bổng mà uyển chuyển. Chàng có chứng cớ gì nói Đà Đà sẽ không biến đổi, sẽ không bị lay động bởi hàng ngàn người đeo đuổi?
Nhà ở Bình Đông không thể nán lại được nữa. Nét mặt già nua của mẹ, cái nhìn chăm chú quan tâm của cha, tiếng cười nói lảnh lót của em trai em gái... đều chống đỡ không nổi một cái tên ở Đài Bắc. Đà Đà, anh rất nhớ em, dù cho anh vốn đang nhớ em. Đà Đà, anh rất yêu em, dù cho anh đã yêu em như thế.
Về đến Đài Bắc, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho Đà Đà.
Không có nhà, đi ra ngoài rồi. Xem đồng hồ tay, tám giờ tối. Trại hè Vạn Lý cũng đã kết thúc. Đi ra bên ngoài rồi? Đi đâu? Cú điện thoại thứ hai gọi cho Phương Khắc Mai.
- Ủa? Anh về rồi hả thế này nhé, tôi đang muốn đến nhà Từ Nghiệp Bình, anh cũng đến nhé, gặp mặt hãy nói chuyện!
Có cái gì không bình thường? Tim chàng bỗng nhiên sa xuống đáy biển, đáy biển rất sâu rất sâu, lâu lắm vẫn không nổi lên. Sau đó, không để lỡ một phút, chàng chạy thẳng đến nhà Từ Nghiệp Bình. Nhà họ ở phía sau Đại Học Trung Ương Đài Bắc, là nhà ở của gia quyến nhân viên giáo vụ nhà trường.
Vừa vào nhà họ Từ, là nghe thấy Từ Nghiệp Vỹ đang đánh trống tay như điên cuồng. Con người này dường như vĩnh viễn sử dụng không hết sức sống. Cha mẹ Từ Nghiệp Bình đều đi vắng, hèn chi Phương Khắc Mai sẽ đến nhà họ Từ, không chỉ có Phương Khắc Mai, Đinh Hương cũng có mặt. Từ Nghiệp Bình ôm Phương Khắc Mai, đang hát to:
Ý trung nhân của anh, xin em đừng đi,
Nghe tiếng trống ngân nhịp nhàng...
“Tong tong tong! Tùng tùng tùng tùng tùng!” Tiếng trống của Từ Nghiệp Vỹ lập tức hòa theo.
Trái tim của Hàn Thanh cũng đang đập loạn, nhưng không hay như tiếng trống của Từ Nghiệp Vỹ, một chút cảm giác tiết tấu cũng không có. Chàng đi vào còn chưa nói chuyện, Từ Nghiệp Bình đã cười hi hi đưa cho chàng một chai bia lạnh, nói:
- Sáng nay có rượu sáng nay say, uống đi!
- Uống đi! - Từ Nghiệp Vỹ cũng kêu, gõ trống “Tong tong tong tong tong!”.
- Viên Gia Bội thế nào? - Chàng nắm lấy chai, thoạt vào đầu đã hỏi, nhìn trừng trừng Từ Nghiệp Bình.
- Cậu có giao cô ấy cho tôi bảo quản đâu? - Từ Nghiệp Bình vẫn cười. - Du giao cho tôi bảo quản, tôi cũng không quản nổi.
- Từ Nghiệp Bình? - Chàng kêu lên.
- Tiểu Phương, em nói vơi anh ấy đi! - Từ Nghiệp Bình đẩy Phương Khắc Mai - Nói với anh chàng ngốc nhận thắt nút chết này đi!
- Rốt cuộc đó là chuyện gì? - Chàng lớn tiếng hỏi, tiếng trống của Từ Nghiệp Vỹ sắp làm đầu chàng ù đi.
- Hàn Thanh, anh đừng nóng nảy - Phương Khắc Mai đi lại, dịu dàng nhìn chàng - Chỉ là chuyện cũ mà thôi.
- Chuyện cũ cái gì? - Trán chàng rịn mô hôi, quá nóng bức. Chàng thấy sơ mi trên sống lưng ướt đẫm.
- Một anh con trai - Phương Khắc Mai nói nhỏ - Họ quen nhau ở Vạn Lý, bất quá mới quen biết gần mười hôm mà thôi. Viên Gia Bội đặt cho anh ta một ngoại hiệu, gọi là “Oa Oa” (Trẻ con). Bởi vì anh con trai này thích cười, rất thích làm ồn, có một bộ mặt trẻ con. Viên Gia Bội thích thú cái phóng khoáng của anh ta, nói anh ta rất có chất uy-mua. Anh biết Viên Gia Bội, chỉ cần có ai có chút xíu chỗ nào giống cô ấy, cô ấy sẽ lập tức mê lú đi, thưởng thức đối phương đến gần chết được. Cô ấy là như vậy đấy!
Chàng nắm chai bia, bỗng hai chân mềm nhũn, lếch thếch xông ra khỏi ngôi nhà nhỏ vô cùng nóng nực. Chàng ngã xệp trên bậc thềm trước nhà, ngồi đấy, không động đậy.
Lát sau, chàng thấy có một cái tay nhỏ dịu dàng, đặt trên vai chàng, chàng quay đầu nhìn, là Đinh Hương. Cô ta đưa cho chàng một điếu thuốc lá đã đốt, cứ nhét thuốc là vào miệng chàng, cô ta cúi đầu nhìn chàng nói:
- Từ Nghiệp Vỹ bảo tôi nói với anh, anh nhất định sẽ thắng!
Chàng trừng trừng nhìn Đinh Hương, không hiểu ý tứ cô ta cho lắm.
- Đã xem giành cờ chưa? - Đinh Hương cười, cô gái ngọt ngào, êm dịu, tế nhị mà đầy nữ tính, sớm chín chắn - Từ Nghiệp Vỹ nói, người ta bắt đầu chạy đã chậm hơn anh một buớc, trừ phi anh bỏ cuộc, nếu không, chạy tiếp nữa đi! Vẫn chưa đến điểm chung kết kia mà!
Chàng đăm đăm nhìn Đinh Hương, lại quay đầu nhìn về phía trong nhà. Từ Nghiệp Vỹ toét miệng cười với chàng, đánh trống tay như điên cuồng: “tùng tùng, tùng tùng tùng”.