 |
|

19-10-2008, 09:07 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 5
Mã viên-ngoại cầu phụng dưỡng sư lễ,
Vương-Trùng-Dương kinh dinh hộ đạo tà i
Nghĩa là :
Mã viên ngoại cầu dưng lễ nuôi thầy,
Vương-Trùng-Dương sá»a sang tiá»n há»™ đạo.
Có bà i kệ rằng:
Tiên Pháºt Thánh Hiá»n bởi tại tâm,
Nà o tua đất lấp lại thà nh câm (kim và ng).
Ngưá»i Ä‘á»i nhang khói cầu xin vái,
Cưá»i chết từ bi Quan-Thế-Âm.
Bốn câu nói việc thà nh Tiên Pháºt Thánh Hiá»n cÅ©ng tại lòng ngưá»i là m ra. Như lòng ngay thì mình cÅ©ng ngay, là m việc gì cÅ©ng thảy Ä‘á»u ngay. Còn lòng tà thì mình cÅ©ng tà , là m việc gì cÅ©ng thảy Ä‘á»u tà váºy. Nên ngưá»i tu hà nh trước phải sá»a lòng, sau thà nh cái ý: há»… lòng không chánh thì ý không thà nh, ý chẳng thà nh thì vá»ng niệm khởi ra trăm việc, phải mất chá»— đạo chÆ¡n. Cổ nhÆ¡n có bà i kệ rằng:
Vá»ng niệm nhứt sanh thần tức thuyên,
Thần thuyên lục tặc loạn tâm Ä‘iá»n.
Tâm Ä‘iá»n nhứt loạn thân vô chá»§,
Lục đạo luân hồi tại nhãn tiá»n.
Nghĩa là :
Há»… vá»ng niệm sanh ra thì thần dá»i ra ngoà i rồi,
Thần ý dá»i thì sáu giặc rối loạn khiến tâm Ä‘iá»n không tịnh.
Nếu tâm Ä‘iá»n rối loạn thì thân nà y không có ngưá»i là m chá»§,
Vì váºy, sáu đưá»ng luân hồi ở tại trước mắt chẳng xa.
Có bà i kệ rằng:
Lục đạo luân hồi, thuyết bất khoan,
Súc sanh, ngạ quỷ, khổ thiên ban.
Khuyên quân váºt khởi vá»ng tham niệm,
Nhứt thất nhơn thân vạn kiếp nan.
NghÄ©a là : Sáu đưá»ng luân hồi nói không hết như ngưá»i chẳng tỉnh xét, có ngà y bị Ä‘á»a và o trong chá»— súc sanh quỉ đói phải khổ sở ngà n việc, nên khuyên ngưá»i đừng khởi việc tham tưởng lầm sai. Há»… là m mất cái thân nà y muôn kiếp khó trở lại đặng. Muốn ra khá»i chá»— luân hồi thì kiếp nà y phải tu má»›i hết việc khổ.
Vì Tiên Pháºt Thánh Hiá»n cÅ©ng tại cái tâm, tâm phải chánh ý phải thà nh. Như tâm ý chánh thà nh để là m cốt Pháºt, nhang đèn cúng lạy, son và ng tô phết đó là vá»ng cầu. Nên nói: “Cưá»i chết từ bi Quan-Thế-Âm†là cưá»i ngưá»i không có lòng chánh thà nh, lo sá»a mình để vá»ng cầu việc giả. Lại nói ra tu lấy chá»— nhang đèn cúng vái mà cầu cho thà nh Tiên thà nh Pháºt, tánh Pháºt chá»— nà o? Nên ná»±c cưá»i cho ngưá»i lầm sai mà không cải sá»a.
Có câu: “Bất vị tế hưởng nhi giáng phước; bất vị thất lá»… nhi giáng há»aâ€. NghÄ©a là : “Chẳng vì cúng tế mà cho phước; chẳng vì thất lá»… mà giáng há»aâ€. Trá»i Pháºt Thánh Thần trá»ng là trá»ng ngưá»i chà thà nh cung kỉnh, tá»± hối ăn năn biết sợ nhà tối có Thần không dám là m quấy thì Ngà i thương lắm, kỉnh lắm. Ngưá»i ấy dẫu không cầu Ngà i cÅ©ng cho phước lá»™c. Còn Ngà i ghét kẻ bất trung, bất hiếu, bất nghÄ©a, bất lương, ý độc hại ngưá»i, lòng lang ở bạc. Những ngưá»i như váºy dầu cho nhang đèn cúng lạy thế nà o, Ngà i không dung đặng.
Bởi Ngà i dặn là m phước chá»› đừng cầu phước, tá»± nhiên há»a dứt phước thêm, chá»› Ngà i có tư vị, hay là thương ghét ai bao giá»? Có câu “Hoạch tá»™i ư Thiên vô sở đảo giảâ€. NghÄ©a là : “Mắc tá»™i nÆ¡i trá»i thì không còn chá»— cầu váºyâ€, như thế thì có ai biết mà tránh chăng?
Äây việc khuyên tỉnh đã nói rồi, lại nói qua Mã-ÄÆ¡n-Dương nghe ngưá»i xách bầu thiếc đến, láºt Ä‘áºt ra tiếp rước, thỉnh và o nói chuyện. Ông già đi theo viên-ngoại và o ngồi tại ghế giữa lấy lá»i khẳng khái mà há»i:
- Váºy kêu ta cầu há»i việc chi? Viên-ngoại đáp:
- Tôi thấy ông già cả tuổi tác hằng ngà y xin ăn lao khổ, muốn cầm lại đây nuôi ông, chẳng biết ông chịu hay không? Nói chưa dứt lá»i, ông già giáºn nói:
- Ta thiệt xin ăn quen rồi, chẳng chịu ăn những không công cực lộc của ai.
Viên-ngoại thấy ông giáºn chẳng dám nói nữa, liá»n vô nói vá»›i bà rằng:
- Ông xách bầu thiếc tôi thỉnh vô nhà nói việc nuôi dưỡng, ông nói chẳng chịu ăn những vô công thi thá»±c, nên tôi há»i bà tÃnh là m sao? Bà cưá»i rằng:
- Ông nói chẳng nhằm việc, nên ngưá»i không chịu. Chẳng nghe sách có nói: “Quân tá» mưu đạo bất mưu thá»±c, tiểu nhÆ¡n mưu thá»±c bất mưu đạoâ€. NghÄ©a là : “Ngưá»i quân tá» ham đạo chẳng lo ăn, còn tiểu nhÆ¡n ham ăn chẳng lo đạoâ€. Ông má»›i thấy mặt lại kể việc nuôi dưỡng, lấy chá»— ăn uống mà dụ, quân tá» nà o kể việc ăn uống, cầu chá»— Äạo thì hÆ¡n. Tại ông nói thất lá»i, để tôi ra phân giải chắc ông an lòng chịu ở.
Có bà i kệ rằng:
Không phải tiên-sanh chẳng chịu cầu,
Vì lá»i nói biện chẳng nhằm câu,
Huyên-Trinh ra giảng thông quyá»n biến,
Chắc định ông già phải gáºt đầu.
Rồi đó Huyên-Trinh đến nhà trước, thấy ông già chắp tay xá nói rằng:
- Ông đặng muôn phước? Ông già cưá»i rằng:
- Ta là ngưá»i tu hà nh nà o có đặng phước! Huyên-Trinh rằng:
- Ông chẳng lo việc quấy, muôn sá»± Ä‘á»u không, tiêu diêu thong thả, chẳng tÃnh chẳng sầu, đặng chá»— cao thấp tá»± lòng, chẳng phải là phước sao? Tôi coi trong trần nà y biết bao nhiêu nhà già u sang danh lợi mà trá»n ngà y nhá»c lòng lo tưởng, thương vợ mến con không dứt. Tuy nói có phước mà xét lại chưa đặng thong thả, duy có cam cái danh lợi giả dối mà thôi nà o phải như ông chẳng nhiá»…m việc trần, đặng hưởng chá»— không tâm, như váºy tháºt là Thần Tiên tại thế. Ông già nghe nói cưá»i lá»›n rằng:
- Cô đã biết sá»± tiêu diêu tá»± toại là phước, thanh tịnh vô vi là vui, mà sao chẳng há»c tiêu diêu tá»± toại? Chẳng tìm thanh tịnh không không? Huyên-Trinh rằng
- Tôi chẳng phải không há»c, vì chưa đặng chá»— pháp, tuy muốn tiêu diêu mà chẳng đặng tiêu diêu, muốn thanh tịnh mà chưa đặng thanh tịnh đó thôi. Ông già rằng:
- Như cô chịu há»c thì tôi chẳng tiếc công. Huyên-Trinh nói:
- Như ông vui lòng từ bi dạy tôi, nhà tôi ở huê viên có cái “Kiểu-Nguyệt-Äình†thiệt là thanh tịnh, thỉnh ông đến ở đó, bạn tôi má»›i đặng cầu há»c há»i. Ông già liá»n gáºt đầu thuáºn ý.
Có bà i kệ rằng:
Là m biện nhằm câu biết cổ kim,
Tiên-sanh nay đặng hội tri-âm,
Tri-âm nói biện tri-âm tá»,
Äây đó nguyên là má»™t giống tâm.
Ông già nghe bà Huyên-Trinh nói nhằm đạo lý, trong lòng vui mừng liá»n chịu ở dạy. Mã viên-ngoại nghe nói lại kêu gia tướng dá»n dẹp sau huê viên chá»— “Kiểu-Nguyệt-Äình†sạch sẽ thỉnh ông và o đó an nghỉ, lại trà má»™t ngưá»i gia đồng là Trần Khuê hằng ngà y Ä‘em trà dưng nước. Viên-ngoại nói cùng bà rằng: Bạn mình nói chuyện vá»›i ông hÆ¡n nữa ngà y mà chưa biết ông tên há» chi, để tôi há»i coi. Huyên-Trinh rằng: Sách có câu “Äại ân bất tạ, đại đức bất danhâ€, nghÄ©a là ơn lá»›n chẳng tạ, ngưá»i đức lá»›n chẳng tên là m chi; thôi kêu lão Tiên-sanh cÅ©ng đặng. Viên-ngoại chẳng nghe cứ muốn há»i, bà can không đặng phải để ông Ä‘i.
Viên-ngoại đến “Kiểu-Nguyệt-Äình†thấy ông ngồi tịnh trên ghế. Viên-ngoại tá»›i trước há»i rằng:
- Xin há»i ông cao tánh đại danh, nhà ở chá»— nà o? Vì sao mà đến đây? Há»i luôn mấy lần thấy ông ngó lên nói rằng: Ta là Vương-Trùng-Dương nhà ở tại Xiểm-Tây, ngà n dặm chẳng từ khó nhá»c vì ngươi mà đến đây.
Mã viên-ngoại nghe nói giựt mình nói rằng:
- Tiên-sanh vì tôi mà đến đây? Ông vổ tay cưá»i rằng:
- Thiệt, vì ngươi má»›i đến đây. Viên-ngoại lại há»i:
- Như Tiên-sanh vì tôi mà đến, ắt cũng có duyên cớ chi! Trùng-Dương rằng:
- Ta đến đây vì cái vạn quán gia tà i cá»§a ngươi mà đến. Viên-ngoại nghe nói ná»a cưá»i ná»a lo há»i rằng:
- Ông vì vạn quán gia tà i của tôi mà ông muốn lấy hay sao? Trùng-Dương nói:
- Nếu tôi không muốn thì tới là m chi!
Viên-ngoại nghe nói mặt tái xanh, trở ra Ä‘i liá»n.
Có bà i kệ rằng:
Tiên-sanh lá»i nói chá»c ngưá»i kỉnh,
Trên thế chưa nghe những sự tình,
Muốn lấy gia tà i không chỗ cớ,
Lẽ trong đạo lý thiệt chưa minh.
Khi đó viên-ngoại ra khá»i Kiểu-Nguyệt-Äình tÃnh thầm trong bụng rằng:
- Ông nà y thiệt chưa hiểu mối việc, khi không mà muốn lấy gia tà i cá»§a ta! Dám mở miệng như váºy! Con nÃt cÅ©ng chẳng dám nói lá»i đó, đưá»ng ấy mà là m sao có đạo đức kìa!
Chừng vá» phòng ngồi nghÄ©, trong lòng buồn bá»±c chẳng vui. Huyên-Trinh thấy viên-ngoại biến sắc, biết là bị ông già nói việc chi chẳng vui, liá»n cưá»i nói rằng:
- Tôi đã nói trước, biểu đừng Ä‘i há»i cÅ©ng không nghe, chắc ông bị Ä‘iá»u chi chẳng vừa ý chăng? Há»… ngưá»i quân tá» phải có lượng lá»›n, dung ngưá»i chế ngưá»i, việc chi chẳng hiệp ý, xin đừng trách phiá»n, chá»› há»c theo chà má»n chấp nhứt. Viên-ngoại nghe bà nói mấy câu trong lòng mở giải, nói rằng:
- Tôi tưởng đâu ông già là ngưá»i có đạo đức, ai dè ông thiệt ngưá»i tham tà i! Bà há»i:
- Sao mà biết tham tà i? Viên ngoại Ä‘em việc cá»§a ông thuáºt cho bà nghe:
- Nói muốn lấy gia tà i của ta mới đến đây ! Bà nói:
- Tiên-sanh nói muốn lấy gia tà i cá»§a mình, chắc có duyên cá»› chi, sao ông không há»i cho minh bạch. Tôi thấy trong sách có câu: “Thiên niên Ä‘iá»n địa bát bá chá»§â€, nghÄ©a là “Ruá»™ng đất ngà n năm thay đổi chá»§ có hÆ¡n tám trăm ngưá»iâ€. Trong Ä‘á»i tà i sản thiệt là đồ chà công cá»§a Trá»i Äất, chẳng qua là cho ngưá»i mượn mà xà i chung. Như ngưá»i biết xà i thì hưởng đặng Ãt chục năm, hoặc mấy Ä‘á»i. Sao gá»i là biết xà i? Như ngưá»i có cá»§a mà biết xà i là biết thi ân bố đức, giúp kẻ nghèo nà n, mua váºt phóng sanh, tu kiá»u bồi lá»™, chôn thây trôi nổi, là m các Ä‘iá»u là nh, chá»› đừng cam má»™t mình, gá»i là xà i chung má»™t vốn.
Còn ngưá»i không biết xà i thì cÅ©ng như mưa dáºp bông tà n, gió thổi mây tan, há»… đến tay ngưá»i nà y, thì liá»n trao cho ngưá»i khác, hoặc không cần kiệm, xà i phÃ, cá» bạc, rượu chè, cam để cho nhiá»u, là m Ä‘iá»u trái lẽ. Hoặc cho vay ăn lá»i nặng mà tổn đức bình sanh. Như váºy là m sao mà hưởng đặng bá»n? Nên cá»§a ấy phải đổi dá»i. Äó là chá»— chà công cá»§a Trá»i Äất, luân phiên xoay trở không ngừng, nghèo đó rồi già u, thạnh đó lại suy, nà o có đặng là m chá»§ ngà n năm bao giá»? Váºy xin ông thức tỉnh.
Có bà i kệ rằng:
Vạn quán gia tà i chớ đủ khoe,
Ai mà giữ đặng trá»n không dè,
Tà i ba thiên hạ đồ công váºt,
Há được ngà n năm được chở che.
Khi đó bà Huyên-Trinh khuyên chồng rằng: Tiên-sanh như muốn lấy cái gia tà i cá»§a mình, ắt có duyên cá»›. Như há»i ông nói đặng hiệp lý, mình nên dưng cho ông, huống là bạn mình không con cháu, gia tà i nà y ngà y sau chưa biết vá» tay ai. Nói chưa dứt lá»i viên-ngoại cưá»i rằng: Bà nói đâu việc dá»… lắm! Ông bà tôi từ Xiểm-Tây dá»i qua đến đây, chịu hết thiên tân vạn khổ má»›i đặng sá»± nghiệp nà y. Dẫu ta chẳng muốn nữa cÅ©ng chẳng dám Ä‘em sá»± khó nhá»c cá»§a ông bà mà đưa cho ngưá»i khác. Huống nay bạn mình tuổi má»›i ná»a Ä‘á»i, như Ä‘em gia tà i cho ngưá»i rồi, mình còn ná»a Ä‘á»i sau lấy chi cho qua ngà y tháng, há chẳng lầm việc lá»›n đó sao?
Bà Huyên-Trinh nói: Uổng cho ông là ngưá»i chà trượng phu mà việc không tá» thấy. Bạn mình Ä‘em gia tà i giao cho tiên-sanh là muốn cầu cái đạo trưá»ng sanh, cứu đặng cá»u-huyá»n thất-tổ. Bằng như đặng thông việc đạo thì ta thà nh Thần Tiên, còn giữ cái gia tà i nà y là m gì? Sách có nói: Má»™t ngưá»i con tu thà nh Tiên Pháºt thì cá»u huyá»n đặng bạt tá»™c siêu thăng. Như váºy đâu có lá»—i vá»›i ông bà . Coi lại cái đạo siêu hết tông môn mà sánh chẳng bằng vạn quán gia tà i nà y sao?
Có bà i kệ rằng:
Cá»§a tiá»n và ng bạc có hằng hà ,
Nà o gặp đạo huyá»n đáng giá Ä‘a,
Cá»§a báu tuy nhiá»u sau cÅ©ng hết,
Äạo công muôn thuở chẳng tiêu ma.
Viên-ngoại nghe bà giảng rồi nói rằng: Lá»i cá»§a bà chẳng phải không tốt, bằng như chẳng thà nh Thần Tiên, lá»i tục có nói: “Vẽ cá»p chẳng thà nh trở lại giống chó†rồi là m sao? Bà nói:
- Là m ngưá»i phải có hằng tâm, như không có hằng tâm thì cÅ©ng chẳng khá là m đặng thầy bói, thầy thuốc, huống là há»c Thần Tiên. Như ngưá»i có chà thì việc ắt thà nh, không chà thì ngà y sau chẳng nên. Tại mình bá»n cùng chẳng bá»n. Sách có nói: Thần Tiên vốn thiệt ngưá»i phà m tâm, chỉ sợ ngưá»i lòng chẳng chuyên. Bởi tại ngưá»i chuyên lòng chuyên chà phà m là m tá»›i, có cầu chắc đặng. Có câu: Trồng dưa đặng dưa, trồng Ä‘áºu đặng Ä‘áºu, là lẽ thưá»ng. Xưa nay Thần Tiên ông nà o cÅ©ng nhá» thân phà m mà tu thà nh, nà o có sanh ra tá»± nhiên không há»c mà đặng biết bao giá»? Viên-ngoại nghe bà nói, gáºt đầu trả lá»i:
- Phải lắm! Phải lắm !
Äến bữa sau, viên-ngoại tá»›i Kiểu-Nguyệt-Äình há»i Vương Trùng-Dương rằng: Bữa trước tiên-sanh nói muốn lấy gia tà i cá»§a tôi, chẳng biết tiên-sanh muốn lấy đặng là m việc chi? Trùng-Dương tiên-sanh lấy lá»i ngay nói rằng: à tôi muốn tiá»n đặng chiêu trong thiên hạ, những ngưá»i tu hà nh há»c đạo ở tại đây đặng láºp má»™t cái đạo trưá»ng, cho kẻ tu hà nh biện đạo, tu tâm dưỡng tánh, có chá»— há»™ đạo, trong ngoà i không chá»— lụy; dứt đưá»ng rà ng buá»™c thảy đặng vui mừng hoan hỉ, thoát nẻo luân hồi, và là m công đức giùm cho ông.
Tiên-sanh đem việc chơn thà nh tỠcho Mã viên-ngoại nghe, chừng ấy viên-ngoại mới đem lòng vui phục.
Là m đặng việc xá mình theo ngưá»i má»›i là siêu phà m nháºp Thánh.
|

19-10-2008, 09:10 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 6
Tôn-Huyên-Trinh khuyến phu xá tà i,
Mã-Văn-Khôi thá» lá»™ thông quyá»n biến
Nghĩa là :
Bà Tôn-Huyên-Trinh khuyên chồng xá gia tà i,
Mã-Văn-Khôi ăn tiá»n thông quyá»n biến.
Có bà i kệ rằng:
Muôn phép Ä‘á»u không chá»› muốn cầu,
Mượn tà i hộ đạo dưỡng công phu.
Lần Ä‘em việc đó thông quyá»n biến,
Ngà y khác y nhiên cũng hết sầu.
Khi đó, Trùng-Dương tiên-sanh Ä‘em việc mượn tiá»n há»™ đạo chiêu táºp ngưá»i tu hà nh nói cho Mã viên-ngoại nghe, viên-ngoại má»›i vui phục nói rằng: Như ông nói váºy tháºt ngưá»i có đạo đức lá»›n, tôi cùng Tôn-Thị Ä‘á»u nguyện lạy ông là m thầy, chưa hiểu trong ý ông là m sao? Trùng-Dương nói:
- Hai ông bà như có lòng chÆ¡n tâm há»c đạo tôi nà o chẳng chịu! Nhưng mà trước phải xá gia tà i rồi sau má»›i truyá»n cho chà đạo, má»™t lòng má»™t ý đặng khá»i chá»— lo nhá»›. Viên-ngoại nói:
- Thầy muốn dùng bao nhiêu tự ý, tôi không tham tiếc, hà tất phải xá? Trùng-Dương nói:
- Như ngươi không xá, thì cũng còn của ngươi, tôi không đặng tự do xuất phát. Viên-ngoại nói:
- Ruá»™ng đất, tiá»n bạc cùng tá» giấy giao ước dưng hết cho ông cÅ©ng như tôi xá rồi. Tiên-sanh rằng:
- Tá» giấy còn tên cá»§a ngươi, như muốn giao cho tôi phải thỉnh ngưá»i trong tá»™c là m tá» xá ước má»›i có bằng cá»›. Viên-ngoại nghe nói trở vui là m buồn, từ biệt tiên-sanh vá» nhà đem những lá»i Trùng-Dương thuáºt cho bà nghe, nói rằng:
- Theo ý tôi việc nầy chắc không thà nh. Huyên-Trinh há»i:
- Sao váºy? Viên-ngoại nói:
- Bà chẳng hiểu trong tộc của tôi sao? Bà nói:
- Ngưá»i Ä‘á»u riêng lòng là m sao hiểu đặng! Viên-ngoại nói:
- Ngưá»i trong tá»™c tôi thấy vợ chồng mình không con, ai ai cÅ©ng thầm tÃnh chia rồi, đợi vợ chồng mình chết thì gia tà i nầy vá» há», nà o có chịu Ä‘em giao cho ngưá»i khác, nên tôi biết chắc không thà nh.
Bà Huyên-Trinh nói:
- Việc đó cÅ©ng khó, ngà y mai ông thỉnh tá»™c-trưởng có quyá»n thế đặng nghị luáºn. Như há» y lá»i thì thôi, bằng chẳng chịu thì ông là m như vầy...... chắc là há» bao ông đặng nên. Viên-ngoại nghe liá»n nói:
- Thiệt bà có trà cao, là m như váºy chắc đặng thà nh. Liá»n kêu Mã-Hưng Ä‘i thỉnh bổn tá»™c định ngà y mai giá» ngá» tá»›i cho đủ.
Mã-Hưng y lá»i Ä‘i thỉnh. Qua ngà y sau, anh em đồng bạn và trong tá»™c lá»›n nhá» Ä‘á»u và o nhà giữa phân thứ tá»± mà ngồi. Có má»™t ngưá»i trưởng-tá»™c tên là Mã-Long là m chức Cống-SÄ© há»i viên-ngoại rằng:
- Cháu thỉnh trong tộc có việc chi? Viên-ngoại thưa:
- Cháu mấy năm rồi thưá»ng hay bịnh hoạn, trong mình chẳng khá»e hay chóng mặt. Nay có má»™t ngưá»i ở bên Xiểm-Tây tên là Vương-Lão Tiên-Sanh, thiệt ngưá»i trung háºu, cháu biểu ngưá»i ấy ở tại nhà cháu Ä‘em hết gia tà i ruá»™ng đất giao cho ông lo liệu đặng vợ chồng cháu an rảnh mà dưỡng bịnh. Ông biểu cháu thỉnh ngưá»i tá»™c-trưởng là m tá» giao ước ông má»›i chịu lãnh. Nên nay cháu thỉnh tá»™c-trưởng đến thương lượng đặng là m tá» giao lại cho ông.
Viên-ngoại nói vừa dứt lá»i, có ngưá»i anh tên là Mã-Miên nghe nói giáºn dữ chỉ viên-ngoại nói rằng:
- Chú ngây rồi, hồ ngôn nói loạn, cÆ¡ nghiệp cá»§a ông bà không bảo giữ, có đâu nói xá cho ngưá»i ta. Chú nghe lá»i dá»— gạt mà nói như váºy. Mã viên ngoại biết việc không hợp lý, chẳng dám nói nữa.
Lại có má»™t ngưá»i chú há» tên là Mã-Văn-Khôi, là m chức há»c sanh và má»™t ngưá»i anh há» là Mã-Chiêu, là m quan Tá»-Giám đại há»c-sanh. Hai ngưá»i có tước trong tá»™c há» Mã, tà i giá»i hÆ¡n hết. Há»… có việc chi lá»›n nhá» Ä‘á»u nhá» hai ngưá»i tÃnh toán thì xong việc. Mã-Văn-Khôi thiệt ngưá»i có quyá»n biến, thấy Mã-Miên nặng lá»i cùng viên-ngoại, lên tiếng nói:
- Thôi đừng trách oán, cÅ©ng việc anh em, bởi viên-ngoại là ngưá»i tháºt thà , phải má»i Vương-Lão Tiên-Sanh ra đây đặng tôi há»i coi cá»› sao mà dám nói như váºy? Liá»n sai Mã-Hưng Ä‘i thỉnh Vương-lão. Trùng Dương ra đến cÅ©ng không là m lá»…, mấy ngưá»i Ä‘á»u không há»i tá»›i ông. Mã-Miên thấy ông cưá»i lá»›n rằng:
- Tôi tưởng lão tiên-sanh nà o, ai dè ngưá»i Ä‘i xin ở đây! Mã-Văn-Khôi há»i Trùng-Dương:
- Ông ngưá»i cô-lão, thưá»ng hay ở xóm nầy xin ăn mấy năm, chưa nghe ông có tà i chi, nay viên-ngoại cá»§a tôi coi trá»ng ông là má»™t bá»±c, tiếp vá» nuôi dưỡng đủ lá»… thì thôi, phải an pháºn giữ mình, sao lại xúi cháu tôi biểu là m tá» xá gia tà i cho ông? Ông là ngưá»i năm sáu mươi tuổi, sao không biết lẽ? Trong thiên hạ nà o có phép như váºy, mà dám nói ra không sợ chê cưá»i? Trùng-Dương đáp:
- Bình sanh tôi chẳng biết là m việc chi hết, vì nghèo sợ rồi, nên biểu y Ä‘em gia tà i nhượng cho tôi đặng hưởng Ãt năm, nà o sợ gì ai cưá»i. Nói vừa dứt lá»i có Mã-Phú, Mã Quá»›i nhảy lại chỉ trên mặt Trùng-Dương nạt má»™t tiếng:
- Tao cho mấy thằng chẳng biết thể diện, con chim cú, con cú dại mà muốn đội mão phụng, chuá»™t lang mà muốn ăn thịt khổng-tước, uổng cho mà y sống mấy mươi tuổi, nói lá»i chẳng sợ xấu hổ, thiệt là đáng ghét!
Mã-Phú kêu Mã-Quới nói rằng:
- Bạn ta Ä‘uổi nó ra ngoà i xóm, đừng cho ở đây. Nói rồi liá»n áp lại kéo Trùng-Dương. Mã-Chiêu can rằng:
- Thôi đừng Ä‘uổi xô, thương ngưá»i cô lão. Nay viên-ngoại rước ông tá»›i, thôi để ông Ä‘i, đừng cho viên ngoại xá gia tà i thì thôi.
Mã-Phú, Mã-Quá»›i má»›i ngừng tay. Kế Mã-viên-ngoại ká» miệng gần tai Mã-Long nói nhá» việc chi chẳng biết, rồi Mã Long nói vá»›i mấy ngưá»i:
- Thôi anh em bây đừng ngầy-ngà , thảy Ä‘á»u vá» hết, để tao ở lại định việc, tao không cho nó nà o dám xá.
Mấy ngưá»i nghe lá»i Mã-Long thảy Ä‘á»u ra vá». Viên-ngoại thỉnh Mã-Long và Mã-Văn-Khôi ở lại má»i và o phòng đãi rượu. Mã Long vá»›i Mã-Văn-Khôi ngồi bên tả, viên-ngoại ngồi bên hữu. Là m lá»… đãi tiệc vừa xong, Mã-viên-ngoại thưa rằng:
- Thưa trước ông cùng chú còn ở lại đây, nay cháu muốn một việc, thưa ông cùng chú toan liệu.
Mã-Văn-Khôi há»i:
- Váºy viên-ngoại có việc chi nói ra má»›i hiểu mà tÃnh toán. Viên-ngoại nói:
- Tôi chẳng phải Ä‘em gia tà i mà xá cho Vương-Trùng-Dương, chẳng qua là tạm ông coi dùm Ãt năm, đặng cháu thong thả an dưỡng chứng bịnh. Mã-Văn-Khôi há»i:
- Biểu ông coi giữ không thì phải, sao lại biểu láºp tá» xá ước chi váºy? Viên-ngoại thưa:
- Không, đó là nhứt thá»i quyá»n biến, thấy ông chÆ¡n tâm thiệt ý, cáºy ông giữ giùm tôi cÅ©ng đặng rảnh tâm an dưỡng má»™t lúc, chá»› không có Ä‘iá»u chi. Mã-Văn-Khôi nói:
- Lẽ của cháu, ta chưa minh đặng, chẫm rải nói lại ta nghe. Viên-ngoại thưa rằng:
- Chú nghe cháu tá», vì cháu nhiá»u bịnh, còn cháu dâu hay chóng mặt khó coi sóc các việc. Bấy lâu cháu tầm ngưá»i trung-háºu tháºt-thà thế tay săn sóc, may nhá» trá»i tùng ngưá»i như nguyện nên gặp lão tiên-sanh, tôi muốn Ä‘em gia tà i giao cho ông lo liệu thì gia tà i nầy cÅ©ng như cá»§a tôi. Bởi ông nghe chẳng kịp biểu tôi phải giao dứt cho ông, tôi thấy nói lá»i quê mùa, tôi cÅ©ng liá»n đáp theo như lá»i ông nói xá dứt. Ấy rõ rà ng là lá»i nói chÆ¡i, ông tin là thiệt, lại biểu thỉnh trong tá»™c là m tá» xá ước cho ông. Tôi nghÄ© ông là ngưá»i cô-lão ở xứ xa đến đây, không bà con thân thÃch, dẫu giao hết cho ông cÅ©ng không lẽ sang dá»i đâu đặng. Huống ông tuổi già sống có mấy năm nên láºp tá» cho ông gìn giữ thế cho tôi đặng dưỡng bịnh má»™t lúc, chừng ông mãn phần cÅ©ng qui vá» tôi, nà o có tổn hại chi. Xin ông cùng chú vui lòng an việc nầy, cháu rất đội Æ¡n.
Mã-Long nói:
- Trong tá»™c đông ngưá»i, để há»i lại coi. Mã-Văn-Khôi lại há»i Mã-Long, thấy Mã-Long gáºt đầu rồi nói:
- Chuyện nầy một mình tôi ắt cũng chưa đặng.
Viên-ngoại nghe nói má»i hai ngưá»i và o phòng kÃn, lấy má»™t món báu lạ Ä‘em để trước mặt hai ngưá»i, thấy chá»›p sáng lòa, coi ý ông nà o cÅ©ng chịu.
Có bà i kệ rằng:
Chiếu chá»›p hình ra thấy nhãn tiá»n,
Sáng ngá»i má»™t đốm lại tròn viên,
Có y muôn việc Ä‘á»u an chuyện,
Chẳng đặng dầu sanh cÅ©ng lụy liá»n.
Khi đó viên-ngoại Ä‘em ra thảy Ä‘á»u ngó cưá»i, miệng chẳng hở môi, rồi Mã-Long nói vá»›i Mã-Văn-Khôi rằng: Viên-ngoại hồi sá»›m nói việc ấy rõ rà ng, thế không có Ä‘iá»u chi hại, chẳng qua là mượn việc xá ước mà buá»™c lòng ông già lo lắng công việc, như váºy cÅ©ng không sao. Mã-Văn-Khôi rằng:
- Phải ấy là quyá»n biến má»™t hồi cho có ngưá»i giúp sức, như chú chịu lãnh thì mấy ngưá»i kia tá»± nhiên phải an. Mã-Long nháy nháy ká» miệng và o tai Mã-Văn-Khôi nói Ãt câu, coi bá»™ vui mừng rồi nói rằng:
- Viên-ngoại hãy an lòng, chắc việc nầy xong đặng. Thôi để tôi Ä‘i nói vá»›i mấy ngưá»i kia, thì thế nà o cÅ©ng xong.
Có đặng bạc tiá»n việc lá»›n xong,
Nà o lo xá ước láºp không thà nh.
|

19-10-2008, 09:16 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 7
Äổ tá»™c trưởng Mã-Ngá»c láºp xá ước,
Äà m huyá»n-công, Trùng-Dương truyá»n toà n chÆ¡n
Nghĩa là :
Lo tiá»n cho tá»™c trưởng, Mã-Ngá»c láºp tá» xá ước,
Giảng huyá»n-công, Trùng-Dương truyá»n pháp toà n chÆ¡n.
Có bà i kệ rằng:
Quang-âm mau lẹ chớ dần dà ,
Danh lợi buộc rà ng tợ lưới sa,
Muôn trượng từng sâu dá»i chÆ¡n bước,
Má»™t tÆ¡ chẳng dÃnh má»›i không ma.
Lại nói Mã-viên-ngoại y theo lá»i bà Tôn-Huyên-Trinh lo tiá»n cho mấy ngưá»i đương quyá»n trong tá»™c rồi thì việc chi cÅ©ng phải xong. Khi đó Mã-Văn-Khôi liá»n sai ngưá»i Ä‘i nói cho trong tá»™c biết việc viên-ngoại xá gia tà i đó chẳng qua là là m kế giả. Mấy ngưá»i trong tá»™c há»i:
- Sao gá»i là kế giả?
Äáp rằng: Lưu hổ thá»§ sÆ¡n chi kế!
Lại há»i: Sao gá»i là “Lưu hổ thá»§ sÆ¡n chi kếâ€?
Äáp rằng: NghÄ©a là bắt hùm giữ núi. Vì viên-ngoại muốn vui việc thanh nhà n thong thả, nên cầm ông già ở đó đặng là m ngưá»i tá»› giữ cá»§a chá»› chi lạ. Mấy ngưá»i há»i:
- Sao biết đặng cầm ông là m tớ giữ của?
Äáp: Viên-ngoại vì thấy ông ngưá»i trung háºu, nên muốn cầm coi sóc cá»a nhà mà sợ ông không lòng cần mẫn nên mượn thế xá gia tà i cho ông. Ông nháºn tưởng là sá»± thiệt nên buá»™c phải là m tá» xá ước. Viên-ngoại nghÄ© không láºp tá» cho ông, sợ ông không hết lòng gìn giữ, nên thỉnh bạn mình là m chứng cho ông vui, chẳng phải cầm cá»p giữ núi hay sao?
Mấy ngưá»i trong tá»™c nói: Xá cho ông thì như cá»§a ông rồi, ông là m sao không đặng quyá»n coi giữ?
Äáp: Phân hà o cÅ©ng không dá»i đặng sao gá»i cá»§a ông?
Mấy ngưá»i há»i: Sao biết phân hà o không dá»i đặng?
Äáp: Ông là ngưá»i phương xa, thân cô-lão, không có thân quyến, tuổi đã già , ăn đặng bao nhiêu? Chừng hai con mắt nhắm rồi thì cÅ©ng tay không, cá»§a quà vá» mình, chẳng phải má»i giữ cá»§a hay sao?
Mấy ngưá»i nghe đặng cưá»i lá»›n nói rằng:
- Ông ấy chết rồi gia tà i cá»§a viên-ngoại, phần không con, lo gì chẳng vá» anh em mình. Nay là m như nước thả ghe, lấy nghÄ©a đưa tình cho vui lòng viên-ngoại cùng ông già ; hoặc ngà y sau có thiếu chút Ãt cÅ©ng dá»… mượn chác. Nên lá»i tục có nói:
â€Äương diện lưu nhứt tiếng, hóa háºu dị tương kiếnâ€
Nghĩa là :
â€Mình là m mặt chút tình, ngà y sau dá»… thấy nhauâ€
Mấy ngưá»i nghe Mã-Khôi nói thảy Ä‘á»u vui chịu hết.
Có bà i kệ rằng:
Lá»i hay chá»› dụng nói ra nhiá»u,
Má»™t tiếng Ä‘á»u nghi sóng gió tiêu,
Bằng chẳng chịu đưa đồ bá»u-bối,
Lá»i hay có nói cÅ©ng không siêu.
Khi đó Mã-Khôi thấy mấy ngưá»i chịu hết, nhứt định ngà y hôm sau tá» tá»±u. Bữa sau, trong tá»™c Ä‘á»u tá»›i thấy Mã-Khôi cùng Mã-Long ngồi vá»›i Trùng-Dương tiên-sanh tại nhà giữa vừa nói vừa cưá»i. Mã-Khôi biểu viên-ngoại là m thêm đồ tiệc đặng đãi anh em trong tá»™c. Há»™i đến đủ mặt ăn uống hồi lâu rồi Mã-Khôi nói: Nay viên-ngoại Ä‘em gia tà i giao cho Trùng-Dương tiên sanh, váºy trong tá»™c có ai không chịu hay không?
Nói vừa dứt lá»i, thảy Ä‘á»u ứng thinh rằng:
- Anh em tôi y lá»i không có trở cách việc chi. Mã-Khôi biểu viên-ngoại Ä‘em tá» Ä‘á»c cho trong tá»™c nghe. Viên-ngoại Ä‘em giao cho Mã-Khôi Ä‘á»c rằng:
TỠXá Ước
“ Ngưá»i láºp tá» xá ước là Mã-Viên-Ngoại. Nay Ä‘em gia tà i Ä‘iá»n sản, bạc tiá»n váºt kiện cá»§a tổ-phụ để lại, cùng gia nhÆ¡n tôi tá»› trong nhà , đà nh lòng xá giao cho Trùng-Dương tiên-sanh là m chá»§ quản xuất, đặng phép tá»± do. Trong bổn tá»™c há» Mã, lá»›n nhá» không đặng trái lá»i. Mã-Viên-Ngoại từ xá gia tà i đến sau cÅ©ng chẳng đặng đòi lại, e nói miệng không bằng, phải láºp tá» là m cá»›, như ngà y sau có ai tranh tụng thì Trùng-Dương tiên-sanh đặng phép thỉnh là ng phân xá».â€
Ngưá»i trưởng tá»™c: Mã-Long, Mã-Khôi, Mã-Hiá»n, Mã-Äức, Mã-Dương.
Ngưá»i là m chứng: Mã-Chiêu, Mã-Miên, Mã-Giám, Mã-Trấn
Ngưá»i láºp tá» xá ước: Mã-Viên-Ngoại thị thiệt.â€
Mã-Khôi Ä‘á»c rồi giao cho viên-ngoại má»i Trùng-Dương tiên-sanh tiếp lấy, rồi biểu khai tiệc đãi ăn má»™t lần nữa. Khi mãn tiệc rồi thảy Ä‘á»u vá» hết. Ngưá»i sau coi tá»›i chá»— nầy có là m má»™t bà i khen viên-ngoại xá gia-nghiệp dõng mãnh nên thà nh đạo cÅ©ng mau.
Bà i thi tặng rằng:
Gia-tà i xá hết mộ tu hà nh,
Má»™t váºt không còn, dục khó sanh,
Ngà y nỠsớm đem lòng niệm hết,
Năm sau há»c Äạo rất mau thà nh.
Lại nói Mã-viên-ngoại thấy ngưá»i trong tá»™c vá» hết, bèn má»›i tạ Æ¡n khen bà Tôn-Huyên-Trinh rằng: Nếu không có bà chỉ bảo chắc khó đặng thà nh sá»±. Huyên-Trinh cưá»i rằng:
- Phà m việc chi phải lẽ là m theo thì chắc đặng nên, gá»i là tùy cÆ¡ ứng biến. Viên-ngoại há»i:
- Việc đã thà nh rồi, còn há»c Äạo là m sao Ä‘i cầu? Huyên-Trinh nói:
- Việc há»c Äạo phải để cháºm rãi, đợi thầy an dưỡng Ãt ngà y, bá»n mình đồng đến lạy thầy cầu Äạo.
Viên-ngoại cưá»i nói:
- Phải, như váºy thì ta rán là m phương tiện.
Lại nói qua Trùng-Dương tiên-sanh má»™t lòng muốn rước trong thiên hạ tu hà nh, đến đây tu chÆ¡n dưỡng tánh, sợ e xóm là ng đà m tiếu thị phi. Váºy trước phải thà là m ân huệ cho ngưá»i vui phục má»›i đặng yên ổn. Rồi từ đó đến sau, ông ra tiá»n bạc giúp ngưá»i nghèo khổ, côi góa táºt nguyá»n. Trong bổn tá»™c há» Mã có việc khiếm khuyết nhiá»u Ãt, ông thưá»ng trợ giúp: hoặc trai không tiá»n cưới vợ, kẻ góa không chồng, bịnh hoạn, ông Ä‘á»u cấp dưỡng cho mượn không đòi. Thiệt ông ngưá»i có nhÆ¡n nghÄ©a, trong ngoà i Ä‘á»u đặng an tịnh, trên dưới Ä‘á»u nhá», trá»™m cướp không có má»™t ngưá»i, ông muốn là m việc chi thì trong há» Mã không ai dám cãi; lại chiêu táºp ngưá»i ở đó há»c Äạo giảng huyá»n, cÅ©ng không ai dám thị phi. Vì ông là m việc có lý, trá»n trước trá»n sau, ai cÅ©ng Ä‘á»u nhỠông mà nên việc, bởi váºy không có má»™t ngưá»i bà y việc chẳng phải vá»›i ông, hết lòng kÃnh phục.
Nay trong thiên hạ những ngưá»i có phước, hoặc già u sang đừng ở khắc bạc, phải mở lòng rá»™ng lượng mà thi ân bố đức cho ngưá»i, thì cÅ©ng như ông đặng trá»n là nh, chẳng nên tham tiếc. Ngưá»i coi đến đây, dẫu kiên-lẫn bá»±c nà o cÅ©ng phải thể theo chút Ãt.
Có bà i kệ rằng:
Khắc bạc là m sao việc đặng thà nh,
Thị-phi bà y nói chắc liá»n sanh,
Bằng không Vương-lão thi ân sớm,
Sao đặng nhiá»u năm hưởng thái bình.
Lại nói Trùng-Dương tiên-sanh đã thi ân rồi lại còn sá»a soạn ở trong, láºp 12 cái mao-am (nhà tranh) ở sau huê viên cho ngưá»i tu tịnh dưỡng, má»i việc Ä‘á»u xong. Tiên-sanh dá»i ở tại mao-am công phu luyện đạo. Bữa ná» Mã viên-ngoại cùng Tôn-Huyên-Trinh đến mao-am cầu tiên-sanh há»c Äạo. Tiên-sanh nói: Äạo là đưá»ng giác tỉnh, dẫn ngưá»i qui vá» chá»— chánh mà ra khá»i đưá»ng mê. Nhưng mà phải do cạn tá»›i sâu, do thấp má»›i đến cao, y theo thứ tá»±, sau má»›i đặng thà nh công. Phà m há»c Äạo trước phải luyện Tánh táºp sá»a cho thuần háºu, vì cái Tánh gốc ở Tiên-Thiên, nên phải luyện cho tròn sáng má»›i có chá»— diệu dụng.
NhÆ¡n cái Tánh nó liá»n vá»›i cái Tình. Tánh Tình động ra như cá»p giao chiến, bằng chẳng luyện cho nó giáng phục, là m sao trừ đặng Tánh dữ mà qui vá» chá»— “Hư Khôngâ€? Ngưá»i muốn luyện Tánh phải để cho lặng lẽ tá»± nhiên chẳng biết chẳng hay, không ngưá»i không mình; tuy ngồi chá»› không hiểu là ngồi tại đâu, cứ lo chăm-nom “Chá»§-NhÆ¡n-Ông†mà thôi, là m như váºy má»›i đặng và o chánh pháp.
Còn luyện giáng long phục hổ, thì phải khóa con Tâm-Viên, buá»™c con Ã-Mã; thưá»ng giữ không cho nó chạy ra, Ä‘em vá» chá»— thanh tịnh, đặng mà đoạt máy tạo hóa cá»§a Trá»i Äất, lẽ diệu khà cá»§a âm dương. Há»… tịnh đặng thì các việc lo phiá»n Ä‘á»u tiêu, các mối trần phải dứt: má»™t niệm chẳng sai. Nếu tùy ý nó thuáºn hà nh là m theo thì là m phà m; còn noi theo Thiên-lý lấy lẽ tá»± nhiên cá»§a Trá»i Äất mà đoạt đặng khà âm dương, Ä‘em và o hiệp vá»›i thân mình, kêu là nghịch lý mà đặng thà nh Tiên thà nh Pháºt. Nên có câu:
â€Sát sanh thăng thiên-đưá»ng, phóng sanh sa địa ngụcâ€.
NghÄ©a: sát sanh là sát cái phà m tâm, chẳng cho vá»ng các Ä‘iá»u quấy thì siêu vá» Thiên-đưá»ng. Còn phóng sanh là để cho cái phà m tâm là m chá»§ sai khiến, dẫn và o nẽo bất lương; sá» tánh tung hoà nh bỠđưá»ng đạo-đức, thì tá»± nhiên phải sa địa ngục, nên ngưá»i tu phải sá»a trong lòng không má»™t mảy tạp niệm, đừng có má»™t Ä‘iểm ma chướng, chẳng dÃnh má»™t váºt hư tệ, má» má» sáng, không có má»™t chút bụi trần, gá»i là nói đại lược chá»— Äạo. Còn chá»— sâu nữa chẳng khá bà y tên trạng, duy có: Tâm lãnh Thần há»™i mà thôi (chẳng khá tiết láºu), đợi hai ngưá»i tấn bá»™ tôi sẽ chỉ Ä‘iểm cho.
Bữa ná» hai ngưá»i sắm lá»… xin cầu Äạo, viên-ngoại được đặt pháp danh lÃ ÄÆ¡n-Dương; Tôn-Huyên-Trinh là Bất-Nhị, Ä‘á»u lạy tạ Æ¡n thầy, rồi đồng trở vá». Tôn-Bất-Nhị nói cùng Mã-ÄÆ¡n-Dương rằng:
- Khi trước chưa cầu thầy há»c Äạo thì mình là vợ chồng, nay đã đồng má»™t thầy, há»c má»™t Äạo thì như anh em đạo hữu. Äể tôi kỉnh anh bằng sư huynh, anh kêu tôi bằng đạo-hữu, cÅ©ng như em. Bổn pháºn ngưá»i há»c Äạo phải tuyệt tình dục ân ái, phân phòng ở riêng, sư huynh chẳng đến phòng tôi, tôi cÅ©ng chẳng và o phòng sư huynh hoặc có việc chi thương lượng phải sai tôi tá»› đến thỉnh, há»™i tại công đưá»ng mà minh biện.
Mã-ÄÆ¡n-Dương nói rằng:
- Y lá»i đạo hữu,tôi nà o chẳng nghe, đạo hữu có lòng chÆ¡n tôi cÅ©ng có ý thiệt. Hồi không biết, mê muá»™i thì thôi, nay đã đến Pháºt-tiá»n đồng láºp nguyện qui-y, là linh-sÆ¡n cốt nhục rồi, đâu còn dám vá»ng lòng tà . Tôi đặng nghe thầy nói: Mình hồi trước là tháºp-nhị lão-mẫu mà xuống đây, vì niệm tÃnh sai lầm, sanh nam dục nữ, thiệt nhắc đến thôi cà ng hổ thẹn cho thân! Xin đạo hữu an lòng.
ÄÆ¡n-Dương nói dứt lá»i kêu Mã-Hưng dá»n mùng má»n trước phòng Tây-lang. Mã-ÄÆ¡n-Dương từ Tôn-Bất-Nhị ra trước an nghỉ. Ngưá»i sau có bà i kệ khen hai ông bà phân phòng dõng mãnh nên sau thà nh Äạo cÅ©ng mau. Kệ rằng:
Äại-Äạo nguyên lai chẳng luyến tình,
Luyến tình đâu đặng Äạo là minh,
Chỉnh coi Mã-Tổ đương khi đó,
Chồng vợ phân phòng ý phải tin.
Khi đó bà Tôn-Bất-Nhị cùng ông Mã-ÄÆ¡n-Dương đã phân phòng được hÆ¡n nữa tháng. Bữa ná» bà kêu tá»› nữ thỉnh Mã-ÄÆ¡n Dương đồng đến mao-am há»c Äạo. ÄÆ¡n-Dương nghe nói cùng Tôn-Bất-Nhị đến mao-am đồng xin cầu há»i tiên-sanh rằng: Bữa trước thầy nói: Cái Tánh là gốc tại Tiên-thiên, xin thầy dạy cho trồng tại chá»— nà o? Trùng-Dương đáp:
- Tiên-thiên là khà hổn-độn chưa mở, không có Trá»i Äất, ngưá»i váºt, không sắc, không thinh, chẳng hay chẳng biết. Có chá»— nà o mà trồng đặng! Như nói trồng đó là chẳng phải Tiên-thiên việc có trồng thì nó mất chá»— mối hay, bằng nói Tiên-thiên có chá»— trồng là chá»— tướng vá» việc hữu hình, há»… theo tướng thì phải mất Tiên-thiên. Ngưá»i nói Tiên thiên tại chá»— đó là không phải. Chá»— Tiên-thiên xét Ä‘i nghÄ© lại thiệt không có váºt chi hết. Nếu Ä‘em chữ nhứt mà nghÄ© nghị đừng nói chữ nhứt là Tiên-thiên. Chữ nhứt nguyên cÅ©ng chẳng phải. Trò muốn biết lẽ Tiên-thiên, Ä‘em cây viết cùng ta biện rõ rà ng. Tiên sanh lấy viết bà y rõ mối Tiên-thiên.
Tánh là Tiên-Thiên váºt rất linh,
Biết luyện Chơn-Tánh là Tiên-Thiên.
|

19-10-2008, 09:22 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 8
Äà m Tiên-thiên trinh nhứt diệu lý,
Trừ ma-căn bất nhị pháp môn
Nghĩa là :
Nói việc Tiên-thiên tinh ròng lẽ diệu,
Trừ ma-căn pháp môn chẳng hai.
Có bà i kệ rằng:
Ngoà i ý cầu Tiên việc chẳng sai,
Bóng trăng trong nước, cảnh trong hoa,
Tiên-thiên diệu lý trò biết chớ,
Chỉnh tại một mình chớ khá khoe.
Khi đó Trùng-Dương tiên-sanh nói vá»›i Mã-ÄÆ¡n-Dương cùng Tôn-Bất-Nhị rằng:
- Vì Tánh là váºt cá»§a Tiên-thiên, tròn huyá»n huyá»n, sáng rỡ rỡ, tuy có tên mà chẳng có hình, chẳng biết chẳng hay, khó vẽ khó há»a, nà o có chá»— trồng! Ta nay cùng trò gắng gượng mà vẽ cái hình tượng trò phải hiểu biết. Trùng-Dương nói rồi liá»n lấy cây viết lại ghế sÆ¡n đỠvẽ má»™t vòng rồi má»™t vòng nữa, trong vòng sau chấm má»™t Ä‘iểm. Vẽ rồi há»i ÄÆ¡n-Dương cùng Bất-Nhị:
- Hai ngưá»i có biết nghÄ©a đó chăng? ÄÆ¡n-Dương và Bất-Nhị thưa:
- Äệ tá» tâm tánh ngu muá»™i chẳng thấu, xin thầy chỉ dạy. Trùng-Dương tiên-sanh nói:
- Ban đầu má»™t vòng há»—n-há»—n độn độn, giống như Trá»i Äất chưa phân, nhá»±t nguyệt chưa có, tên là “Vô-Cá»±câ€. Rồi trong chá»— Vô lại sanh ra má»™t Ä‘iểm tên là “Thái-Cá»±câ€, má»™t Ä‘iểm đó mà sanh ra Trá»i, sanh Äất, sanh ngưá»i, sanh muôn váºt. Nên Tiên-thiên do Thái-Cá»±c mà sanh má»™t Ä‘iểm, ấy là cái KhÃ, gá»i là Tiên-thiên nhứt-khÃ, ai muốn khá»i luân-hồi phải tìm chá»— đó.
NhÆ¡n cái Tánh tùng Tiên-thiên mà phát, phát ra trước khi chưa có cái thân cho đến cái thân mất. Bởi má»™t Ä‘iểm linh tánh là căn bất sanh bất diệt, kêu là “Linh-Tánhâ€. Linh-Tánh ai cÅ©ng có, tại ngưá»i phà m bá» quên thì nó phải mê, mê thì bổn tánh khiến vá»ng niệm Ä‘á»u sanh, rồi tà khà niệm ma nháºp vô trong. Như bá» không giữ gìn, ngoại ma tá»›i phá, mất chá»— Tiên-thiên nó khiến không cho nghe đặng Äạo, nó cướp quyá»n là m chá»§, há»… ai bà y việc danh lợi, tà i sắc, tá»u khÃ, thì nó đến mê-man không dứt. Than ôi! Ngưá»i má»™ Äạo không mấy ai; còn ngưá»i há»c Äạo chẳng tin thiệt, không chịu nghe dạy. Bằng ngưá»i tu Tiên-thiên bèn láºp chà gia công chẳng má»i thì tùy chá»— “Tâm lãnh thần há»™i†mà luyện lâu ngà y ắt đặng hiệu nghiệm. Nếu lấy chá»— nhÆ¡n tâm mà há»i Tiên-thiên thì Tiên-thiên chẳng khá đặng váºy! Phải dùng Äạo-Tâm mà há»i Tiên-thiên, thì Tiên-thiên ở tại trước mắt.
Còn cái nhÆ¡n-tâm nó hay ám muá»™i tham cầu, kêu là : “Thức thần đương quyá»nâ€. Äạo-Tâm là Thiên-Lương phát hiện, kêu là : “NguÆ¡n-Thần chá»§ sá»±â€. Như ngưá»i tu đặng phát hiện cái “Tâm thiên-lương†thì chá»— Tiên-thiên chẳng cầu cÅ©ng đặng. Nhưng mà ban đầu phải trừ cái bịnh, trừ bịnh là chẳng phải trừ bịnh “Ngoại-cảm, phong-hà n, thá»-thấpâ€. Trừ là trừ cái bịnh Tham, Sân, Si, Ãi. Mấy thứ bịnh đó trừ đặng thì trăm bịnh chẳng sanh, thêm tuổi sống lâu, đặng thà nh Tiên Pháºt, là m Thánh là m Hiá»n. Nay ta Ä‘em bá»™ công-phu truyá»n cho hai trò, phải gắng sức mà là m đó!
Còn việc Äạo trừ bịnh, phải trừ chá»— bịnh căn, tìm cho đặng chá»— gốc thì cái bịnh chẳng khó trừ, vì cái bịnh phần nhiá»u bị trong chá»— tham muốn, giáºn há»n, ganh ghét, thương yêu, ái dục, mấy chứng mà ra. Lại thêm tá»u, sắc, tà i, khÃ, mà cảm và o trong ngÅ©-tạng hết mấy phần, nên ngưá»i tu hà nh trước phải trừ tá»u, sắc, tà i, khÃ, khá» trừ ngoại cảm cho sạch, sau tuyệt chá»— sân-si, ái dục cho hết bịnh ná»™i thương. Há»… tầm đặng bịnh căn, các váºt chất Ä‘á»u hết, rồi sau má»›i tu trưá»ng-sanh, tìm chá»— chẳng chết. Chẳng chết là ChÆ¡n-Linh chẳng chết, chá»› không phải xác thân không chết, nếu không biết thì Tánh-Mạng cùng xác thân Ä‘á»u chịu trầm luân.
Còn ta nay chỉ việc rượu mà nói: nếu ngưá»i biết rượu là hại cho đạo, phải thá» mà trừ nó; bằng như thấy rượu còn thèm thì lấy chá»— giá»›i luáºt mà giữ, hoặc ngưá»i biểu uống, hoặc thấy ngưá»i uống mà ý còn vá»ng tưởng, tuy là chưa uống mà ý muốn uống thì cÅ©ng như uống rồi, đó là bịnh căn rượu. Như muốn trừ bịnh rượu cho dứt thì khi má»›i khởi ý ra phải trừ liá»n, lẽ nà o chẳng sạch cái căn rượu?
Còn việc sắc hay là m hư hại cho đạo hoặc tồi bại trong qui trình, hao mòn thân thể, lại hổ thẹn vá»›i Ä‘á»i. Như muốn trừ nó phải thệ mà trừ, bằng thấy sắc mà muốn tưởng, thì lấy chá»— giá»›i luáºt mà giữ; hoặc nó lấy lá»i quyến-mị, yểu Ä‘iệu đưa tình, trêu ngưá»i giỡn cợt, mà trong ý muốn động, có tình thương mến, tuy là chưa thông vá»›i nhau mà cái ý tình khởi ra thì cÅ©ng như thông rồi. Äó là bịnh căn chá»— sắc còn ẩn tại nÆ¡i trong! Như muốn trừ nó, khi má»›i khởi tình ra thì phải trừ liá»n, má»›i đặng sạch dứt căn ái-dục.
Còn tá» cái căn chá»— Tá»u-Sắc nó cÅ©ng hay ẩn trong chá»— Tâm Ã. Muốn há»c Äạo mà khá» cái bịnh căn các thứ ấy, trước phải chánh cái Tâm, sau thà nh cái Ã, thì bịnh căn tiêu dứt. Như bịnh căn chẳng dứt do nÆ¡i mình Tâm à chưa chánh vì chưa quyết thoát trần, nên Tâm à hay nương náu theo hoà i, còn phát má»™t niệm, tuy chưa uống mà ý muốn uống, tuy chưa thông mà tình muốn thông. Thiệt là trước khi không có tưởng, nhÆ¡n bị ngoại cảm sẵn trước nó động vô trong, và như bóng trăng trong nước, lấy đá quăng động nước thì trăng cÅ©ng xao động. Tuy không phải thiệt mà hình ảnh giao-động, thì ChÆ¡n Äạo chẳng đặng thà nh váºy.
Như nay ngươi muốn cầu dứt bịnh căn ấy thì Nho có dạy: Phi lá»… váºt thị, phi lá»… váºt động. NghÄ©a là : Chẳng phải lá»… chẳng ngó, chẳng phải lá»… chẳng động. ThÃch có phép: Vong nhÆ¡n, vong ngã, vong chúng sanh. Là : Quên ngưá»i, quên mình, quên chúng sanh. Còn Äạo có phép: Thị chi bất kiến, thÃch chi bất văn. Là : Coi đó chẳng thấy, nghe đó chẳng hay. Ba lá»i ấy là thuốc trừ bịnh căn tá»u sắc. Lữ-Thuần-Dương (Lữ-Äá»™ng-Tân) nói: “Kiến sắc như đồng kiến hổâ€, là “Thấy nữ sắc sợ như thấy cá»pâ€, chẳng dám ngó lâu, há»… ngó lâu thì nó Ä‘oạt cái Linh-Tánh. Xưa nay từ vua đến dân, lắm kẻ vì sắc mà hư. Dân vì sắc mà lụy thân, quan vì sắc mà hư danh, già u vì sắc mà hết nhà , vua vì sắc mà mất nước, không hạng nà o đắm sắc mà khá»i hại. Vì váºy Thánh-nhÆ¡n đặt chữ sắc có chữ Ä‘ao ở trên, Ä‘ao ấy giết ngưá»i không thấy máu.
Nói qua việc tiá»n cá»§a lại cà ng khó hÆ¡n nữa. Trong mấy ngưá»i tu cÅ©ng có ngưá»i đạo duyên chưa quyết mà vì nhà nghèo khó không thể Ä‘ua tranh vá»›i Ä‘á»i trong việc ăn mặc tốt xấu sang hèn, nên Ä‘i tu là là m kế đỡ. Có ngưá»i vì thất vá»ng má»›i nương và o cá»a Pháºt, kỳ tháºt không hiểu, không minh cái Äạo, vì không minh cái Äạo má»›i có ngưá»i tuy là tu mà còn trau giồi bản dạng, quần áo nhởn nha, lấy chá»— già u sang mà khoe ruá»™ng vưá»n nhà cá»a; chÆ¡i bá»i lanh xảo, thưá»ng đứng trong trưá»ng danh lợi Ä‘ua chen. Có ngưá»i khắc bạc tÃnh toán, giạ già cân non mà cầu lợi. Äã muốn cầu danh lợi, tình dục, ruá»™ng đất, tà i sản, Ä‘iểm trang son phấn, tranh việc thị phi mà lại muốn thà nh Pháºt thà nh Tiên! Những ngưá»i ấy mà cÅ©ng tá»›i há»c đạo, tháºt khá buồn thay!
Còn nói qua chữ KhÃ, ngưá»i tu cÅ©ng phải có, mà lại nhiá»u ngưá»i chưa bình đặng cái khà can, Ãt ai giữ cái khà chánh, Ãt ai biết dưỡng tÃnh, chế cái khà giáºn, khà nóng hoặc lá»™ trên mặt mà sanh việc giáºn há»n; hoặc ưng theo trong lá»i nói mà sanh việc hÆ¡n thua, yếu mạnh, vì cái Khà chá»› không phải vì Lý. Như váºy đâu có dưỡng đặng chá»— “Khà hạo-nhiênâ€, thì là m sao mà siêu phà m nháºp Thánh? Những ngưá»i như váºy đã muốn các việc tranh Ä‘ua chen lấn, má»™t mảy cÅ©ng không chịu nhục chịu thiệt, mà lại cÅ©ng muốn há»c Äạo, thà nh Pháºt, thà nh Tiên, há chẳng thương thay!
Nay như ngưá»i muốn cầu cái phép dứt tuyệt đặng trở nên ngưá»i đức hạnh, thì Nho có dạy: “Chẳng nghÄ©a mà già u sang, ta coi như mây nổiâ€. Còn nói giữ cái chà đừng có nóng cái khÃ. Há»… giáºn lá»… nghÄ©a thì cÅ©ng giáºn, mà xuất lá»i ra cho nó nghi-tiết dùng qui-trình mà nói, đặng sá»a chá»— quấy mà trở vá» chá»— chánh. Còn giáºn khà huyết thì chẳng nên giáºn. Giáºn khà huyết là không đáng chuyện giáºn cÅ©ng giáºn; hoặc việc nhá» má»n cÅ©ng tìm ra mà giáºn nên ngưá»i tu lấy chá»— bình hòa, nhẫn nhịn mà xá». Äó là khinh tà i dưỡng khÃ!
Äạo ThÃch nói: “Chẳng chịu thá» phước đức cá»§a ngưá»i; chẳng chịu dùng tiá»n bạc cá»§a ngưá»i, đặng thà nh việc nhẫn, cÅ©ng là khinh tà i dưỡng khÃâ€. Còn Äạo Tiên nói: “Biết trừ tham lam, hiá»n lòng dằn khÃ, đó là trừ chá»— bịnh căn tà i khÃâ€. Như ngưá»i tu muốn trừ bốn vách ấy, thì trước phải quyết chà chặt đứt căn bịnh, phải chánh chá»— Äạo-Tâm. Nên Nho tại chá»— Tỉnh — ThÃch tại chá»— Giác — Äạo tại chá»— ngá»™ — Nếu đặng tỉnh, giác, ngá»™ thì trong thiên hạ việc gì cÅ©ng coi thấu cả.
Trùng-Dương tiên-sanh giảng cái lý trừ bịnh rồi, Mã-ÄÆ¡n Dương cùng Tôn-Bất-Nhị lại há»i việc công phu, tịnh dưỡng dùng phép là m sao?
Trùng-Dương nói:
- Trước phải ngồi Tịnh, các việc quên hết đặng niệm chá»— “Tổ khiếuâ€. Há»… phà m tâm tá» thì Äạo-tâm sanh. Ngồi niệm cho dà y, mở bá»›t dây lưng nút áo. Giá» Tý, ngồi ngó ngay hướng Äông, 2 chÆ¡n kiết-già , sá»a ngay thẳng, 2 tay chắp lại, khấu xỉ giáng cam lồ, bắc cầu lên trá»i, lá»— tai nghe vô trong, âm dương há»™i hiệp, để cái rèm xuống, Ä‘em thần quang trở soi đơn-Ä‘iá»n, kêu là tịnh tá»a công phu, phải đừng vá»ng niệm. Nếu như còn ý tán loạn thì chÆ¡n-thần chẳng thuần dương, mà việc công phu cÅ©ng khó thà nh.
Còn nói ngồi niệm cho dà y, đặng rán ngồi lâu, cái thân không má»i. Còn mở nút áo cùng dây lưng cho khà nó váºn chuyển thông hà nh Ä‘á»u đủ. Chá» giá» Tý là lấy chá»— dương khà phát sanh. Ngồi ngó ngay hướng Äông là đoạt chá»— thanh khÃ. Ngồi kiết-già là thâu dưỡng thần khÃ, tay ấn chá»— vô danh đặng quên các Ä‘iá»u hình thể. Sá»a mình cho ngay thẳng đặng các chá»— Ä‘á»u thông hÆ¡i không bÃt; môi răng khấu nhau cho chá»— trùng lầu không hao khÃ. Miệng là chá»— khà hÆ¡i, há»… miệng hở thì khà tan, nên phải bế lại. Lá»— tai nghe vô trong vì lá»— tai thuá»™c tháºn, nếu nghe tiếng nói thì hao tinh, nên phải nghe vô trong chẳng nghe ra ngoà i.
Còn âm dương há»™i hiệp là chẳng cho má» tối, con mắt là tổ khiếu cá»§a thần, há»… nhìn ngó sắc lâu thì thần theo sắc mà tán, như đặng quang minh thì thần đặng tròn sáng, còn nhắm lại thì thần phải mê muá»™i. Còn bá» cái rèm xuống là chẳng tối chá»— thần quang. Tá»± trên huyá»n cung trở chiếu chá»— đơn-Ä‘iá»n, cÅ©ng như nhá»±t nguyệt trên trá»i sáng tá», mà soi thấu muôn váºt, sanh đặng các loà i. Còn Ãt nói cho khà tụ, thì hÆ¡i không láºu ra, bá»›t lá»i, bá»›t việc, là dưỡng đặng chá»— tinh. Như tinh không láºu ra lá»— tai, không Ä‘iá»u sắc tướng, mà ngưng thần, thần không láºu nÆ¡i con mắt, các việc Ä‘á»u không, cho nên kêu là : “Vô-Láºu ChÆ¡n-NhÆ¡nâ€.
Tiên-sanh giảng Äạo rồi nói: Việc đó là công phu rất hiệu. Như hai ngưá»i muốn và o cá»a Äạo chẳng khá gá»i việc đó là tầm thưá»ng! Phải gắng công kiên cố ngà y giá» thì má»›i có hiệu nghiệm. Bằng như dãi đãi thì lầm chá»— đưá»ng Ä‘i. Tiên-sanh nói dứt lá»i liá»n ra ngoà i chỉ việc công phu (ai có căn Ä‘i tìm má»›i biết việc công phu).
Lúc ná» Mã-ÄÆ¡n-Dương nghe hết mấy lá»i thấu đặng chá»— huyá»n-diệu liá»n quì lạy từ thầy trở vá» chá»— cÅ©, y phép là m theo lâu ngà y đặng thấy ứng nghiệm, rồi cÅ©ng tưởng Äạo có bao nhiêu mà thôi; chẳng đến mao-am há»c há»i, cứ giữ má»™t Ä‘iểm công phu là m hoà i. Cách hÆ¡n má»™t tháng, Mã-ÄÆ¡n-Dương ngồi tại phòng công phu, xảy đâu thấy Trùng-Dương tiên-sanh đến. ÄÆ¡n-Dương láºt Ä‘áºt tiếp và o. Trùng-Dương ngồi xuống nói rằng:
- Äại-Äạo thiệt không cùng, lấy cÅ©ng chẳng hết, nói cÅ©ng chẳng xiết, phải sá»a cho các chá»— Ä‘á»u không, chẳng khá chấp má»™t mối, thà nh tâm theo Äạo hết lòng cải đổi má»›i đặng có Ãch thân tâm. Äạo chẳng tìm chẳng gặp, chẳng há»i chẳng biết, há»c chẳng thấu chẳng thà nh. Há»… ngưá»i có Äạo thì má»™t giá» má»™t khắc chẳng rá»i thân mình, má»™t bước má»™t lá»i thưá»ng giữ trong lòng, tỉnh hoà i chẳng muá»™i, niệm niệm Ä‘á»u chÆ¡n. Sao gá»i là chÆ¡n? Há»… ngưá»i có Äạo thì giá» khắc không quên, má»™t mảy tư dục chẳng có, gá»i là chÆ¡n. Như váºy má»›i thiệt là theo Äạo. Nên thầy Nhan-Hồi có câu: “Äắc nhứt thiện huyá»n huyá»n phụ ưngâ€. NghÄ©a là : Nghe đặng Äạo giây phút không rá»i.
Còn việc lá»—i phải cải phải trừ. Hoặc có bịnh tại chá»— tư (1) phải lấy chá»— công tâm mà trừ; hoặc bịnh chá»— ý dục (là chá»— muốn) phải lấy Äạo-tâm mà trừ chá»— muốn đó. Bịnh chá»— tà vạy phải lấy chá»— lòng ngay mà trừ chá»— chẳng ngay. Còn bịnh kiêu ngạo phải lấy việc nhún-nhưá»ng mà trừ, há»… bịnh khởi chá»— nà o thì phải hiện phát trừ trị, chẳng đặng dung chế. Nên cần việc công phu cÅ©ng váºy, há»… khởi đâu giác đó, giác đặng phải quét, quét liá»n cho sạch, thì tá»± nhiên trong lòng đặng vui vẻ. Tá»· như gió mùa Xuân, vạn váºt Ä‘á»u phát vượng, sáng như trăng tá», tươi nhuáºn như trá»i đất, thanh tịnh cả núi non, lần lần khà đầy đủ, mặc niệm váºn hà nh chừng má»™t năm, đủ đầy trong tam-bá»u! Như như chẳng biết chẳng hay thì đại-đạo đặng thà nh. (Mấy lá»i nói trên đây là Trùng-Dương tiên-sanh hóa thân và o phòng mà nói chuyện vá»›i Mã-ÄÆ¡n-Dương).
Lại nói bà Tôn-Bất-Nhị ngồi má»™t mình trong phòng công phu, xảy thấy Trùng-Dương tiên-sanh giở mà n ngoà i cá»a bước vô. Tôn-Bất-Nhị giá»±t mình đứng dáºy, vừa muốn há»i, lại thấy thầy cưá»i nói rằng:
- Äạo lý tinh vi, huyá»n-diệu không cùng trong mình thông đủ, muôn mạch chầu vá» má»™t mối, phải tá»± nhiên là m Ä‘i, má»›i có công hiệu. Như trò ngồi cô đơn má»™t mình thiệt là không Ãch! Há chẳng nghe má»™t âm chẳng sanh, má»™t dương chẳng trưởng. Nếu trò ngồi như chết thì âm dương chẳng đặng thông nhau, là m sao mà kết thai đặng? Ta nói cho trò biết: muốn âm chẳng lìa dương, dương chẳng lìa âm, đây chẳng lìa đó, đó chẳng xa kia...
Trùng-Dương má»›i nói mấy lá»i, Tôn-Bất-Nhị mặt đỠphừng phừng, láºt Ä‘áºt giở mà n ra ngồi trước nhà , kêu tá»› gái là Thu Hương Ä‘i thỉnh ông ÄÆ¡n-Dương nói chuyện. Thu-Hương thấy bà giáºn, chẳng dám cháºm trá»…, mau đến trước thỉnh ông.
Lúc ấy, ÄÆ¡n-Dương Ä‘ang nghe tiên-sanh giảng Äạo, xảy thấy Thu-Hương chạy tá»›i thưa rằng: Không biết việc chi bà giáºn ngồi tại trước nhà , sai tôi má»i ông cho bà nói chuyện. ÄÆ¡n Dương nghe nói thưa thầy rằng: Cho đệ tá» Ä‘i má»™t chút trở lại. Trùng-Dương tiên-sanh gáºt đầu.
Chẳng hiểu lý nầy cùng lẽ ná»,
Nên khởi lòng nỠvới lòng kia.
_________________________________________________
( 1) Chá»— tư là ngưá»i tu ở chùa cÅ©ng như gởi thân cho Pháºt, ăn cÆ¡m chùa thì phải lo việc Pháºt, đặng đến ngà y qui thiên mà vá» Pháºt lãnh công quả cá»§a mình là m ngà y trước, chá»› mình tu ở chùa mà lo là m việc riêng, thì chá»— nà o là công? Dẫu không tu cÅ©ng váºy, há»… là m việc nhà nước thì lo việc nhà nước, chẳng đặng ăn lương mà lo việc nhà mình.
|

19-10-2008, 09:29 PM
|
 |
Äại sắc lang bán cánh gà nướngVu Thần Giáo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bà i gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngà y 4 giá»
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
|
|
Hồi 9
Vương-Trùng-Dương phân thân hóa độ,
Tôn-Bất-Nhị phẫn nộ thủ sư
Nghĩa là :
Vương-Trùng-Dương biến thân mà hóa dạy,
Tôn-Bất-Nhị không hiểu chẳng phục thầy.
Có bà i kệ rằng:
Ta độ chúng sanh há»c chÆ¡n truyá»n,
Không không có có khó trau liá»n,
Biết là Äại-Äạo không xa viá»…n,
Ngưá»i chẳng lòng cầu tại thất duyên.
Khi đó Mã-ÄÆ¡n-Dương nghe Thu-Hương nói Tôn-Bất-Nhị ngồi trước nhà giáºn hung, liá»n xin thầy ra Ä‘i, coi thá» Tôn đạo hữu kêu việc chi. Mã-ÄÆ¡n-Dương đến nhà trước thấy bà ngồi giáºn đỠmặt, liá»n cưá»i mà nói rằng: Äạo hữu giáºn việc chi? Hay là tôi tá»› có phạm lá»—i Ä‘iá»u chi không vừa ý? Thôi, mình là m chá»§ phải cho có độ lượng, dung kẻ dưới tay, chẳng vì nó mà phiá»n giáºn! Tôn-Bất-Nhị đáp rằng:
- Sư huynh không rõ, tôi tưởng Vương Trùng-Dương là ngưá»i có đạo-đức, ai dè ngưá»i không chánh, má»›i và o phòng tôi nói việc khó nghe, tôi không há»c nữa. ÄÆ¡n-Dương cưá»i rằng:
- Thầy đến phòng đạo hữu hồi nà o? Tôn-Bất-Nhị nói:
- Còn ở trong phòng! ÄÆ¡n-Dương cưá»i rằng:
- Äạo hữu chắc là chiêm bao? Thầy từ sá»›m mai đến giá» giảng đạo-đức vá»›i tôi, giây phút không rá»i, còn Ä‘ang tại phòng tôi. Lúc Thu-Hương đến má»i cÅ©ng thấy. Äạo hữu không tin há»i Thu-Hương coi có hay không. Tôn-Bất-Nhị chưa kịp há»i, Thu-Hương liá»n nói:
- Hồi tôi thỉnh ông có nghe thầy đương giảng việc trá»i đất hay lắm. Ông ra Ä‘i vá»›i tôi thì thầy còn ở lại đó. Tôn-Bất-Nhị nghe nói cúi đầu là m thinh. Mã-ÄÆ¡n-Dương sợ thầy đợi lâu trở ra không nói vá»›i bà nữa, chừng ấy Tôn-Bất-Nhị trong lòng phiá»n giáºn thầm rằng: Tưởng Ä‘i thỉnh sư huynh đặng bà y tá» việc thầy cho ông nghe, ai dè nói việc như không, bà buồn bá»±c chẳng vui, liá»n trở và o phòng.
Cách hÆ¡n má»™t tháng, Mã-ÄÆ¡n-Dương đến mao-am cùng thầy há»c Äạo. Trùng-Dương tiên-sanh biểu trò ngồi rồi nói:
- “ Than ôi! Trên Ä‘á»i ngưá»i tu hà nh há»c Äạo, hoặc vì mặt mà tu, vì miệng mà tu, Ä‘á»u thất xa lắm. Äối vá»›i Äạo không có má»™t hà o ly chi hết. Lại có ngưá»i tu tại con mắt, lá»— tai, miệng, bụng, các việc Ä‘á»u phép hữu vi, mất chá»— thể đạo chÆ¡n; lại có ngưá»i theo bà ng môn giả dối, tu luyện ham những phù huê (hữu hình) mà định tịnh chẳng biết. Lại có ngưá»i tâm chà quyết tu mà sức độ lượng yếu, thảy Ä‘á»u có bịnh. Bởi bịnh ấy là tại nÆ¡i dung vị hoặc thái-quá bất-cáºp Ä‘á»u chưa đặng chá»— tá»± nhiên; hoặc vui chá»— nầy, vui chá»— kia, tá»›i má»™t tấc, trở lui má»™t trượng. Vì phà m tâm chưa dứt, đạo tâm chưa minh, chưa ngán thấu chá»— tình tục, nên ăn mặc còn sợ tốt xấu, danh tiếng tà i hay, cùng và ng bạc, cá»a nhà , ruá»™ng đất không ngưá»i hay biết. Các Ä‘iá»u ấy chưa đặng cách tục mà lại muốn há»c Äạo cầu phước, thong thả an nhà n! Có khi than nghèo cá»±c mà lại hay xà i phÃ, tư dục không quên, vì coi chẳng thấu cuá»™c Ä‘á»i, để cho nó khiến như váºy thì chẳng khá gá»i là Äạo!â€
Xét lại, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có cái Tánh chÆ¡n, biết tu chá»— Äạo thì thà nh đến bá»±c Pháºt Tiên. NhÆ¡n vì chẳng cách việc trần, không riêng thế tục, nên cái Äạo chẳng tá», chẳng minh. Như muốn cầu theo vá» Thiên-ÄÆ°á»ng thì phải món món Ä‘á»u khác, chẳng giống ngưá»i thưá»ng, trong ngoà i Ä‘á»u tu hết, má»›i gá»i là có Äạo-tâmâ€.
Tiên-sanh cùng ÄÆ¡n-Dương giảng Äạo, thầy trò nói tá»± thỉ chà chung, tâm đầu ý hiệp như váºy thì là m sao mà đạo không thà nh!
Lại nói qua bà Tôn-Bất-Nhị ngồi trước nhà bị ông Mã-ÄÆ¡n Dương nói bà nằm chiêm bao mấy lá»i rồi là m thinh, trong lòng chẳng phục ý ông. Nếu nói mình chiêm bao thì không lẽ. Thiệt thấy rõ rà ng thầy vô nói rà nh rẽ bên tai tôi, sao lại nói thầy ở tại phòng không dá»i động giây phút? Thiệt là nghÄ© không ra. Suy nghiệm má»™t hồi rồi trở và o phòng. Bữa ná» bà đương ngồi công phu, lại thấy Trùng-Dương dở mà n bước vô cưá»i rằng: Äại-Äạo chẳng phân nam nữ, lìa tránh âm dương Äạo chẳng thà nh.
Tôn-Bất-Nhị thấy váºy nhượng cho thầy ngồi, mình trở ra đứng ngoà i cá»a há»i rằng:
- Thầy sao không ở tại mao-am mà công phu? Và o đây là m chi? Trùng-Dương nói:
- Vì trò bá» chá»— Tạo-Hóa lư, ngồi tịnh cô đơn, khà hải khô. Có câu: “Con gái không chồng là hoán phụ, con trai không vợ là khoán phuâ€. Ta nói rõ cho trò biết: Má»™t âm má»™t dương chẳng khá dang cách; âm dương phối hiệp thì việc ắt chánh lý. Có câu: “Tây gia nữ, đông xá là ngâ€, nghÄ©a là : Âm dương há»™i hiệp má»›i nương nhau đặng. Váºy thì hai đà ng khá chá»— động phòng, hai tám má»›i vá» nên giao cảm, kết thánh-thai dá»±ng tại bên thân. Mưá»i tháng công phu ôn dưỡng, sản xuất anh-nhi mạnh hÆ¡n ngưá»i. Trò phải y theo lá»i là m như váºy, thì đặng vá» Thiên-Cung chầu Ngá»c-Äế.
Tôn-Bất-Nhị nghe mấy lá»i chẳng nói, liá»n khóa cá»a lại, Ä‘i đến trước kiếm Mã-ÄÆ¡n-Dương nói chuyện đó cho ông nghe. Äi đến thấy cá»a phòng cá»§a ông đóng chặt, há»i ngưá»i tá»› là Mã Hưng, Mã-Hưng nói:
- Viên-ngoại và tiên-sanh mắc giảng đạo tại mao-am. Lúc đó Trùng-Dương đang nói:
- Lòng ngưá»i phải bá»›t, lòng Äạo phải chÆ¡n; vùng cưá»i, chỉ Mã-ÄÆ¡n-Dương mà rằng:
- Trò mau Ä‘i ra coi có ngưá»i kiếm ngoà i trước. ÄÆ¡n-Dương nghe thầy nói có khách đến liá»n từ thầy ra coi. Äến nhà trước gặp Tôn-Bất-Nhị rồi bà nÃu áo ÄÆ¡n-Dương nói rằng:
- Sư huynh lại đây mà coi. ÄÆ¡n-Dương há»i:
- Coi việc chi? Tôn-Bất-Nhị nói:
- Äừng há»i, đến đó sẽ rõ.
ÄÆ¡n-Dương theo đến thấy cá»a khóa, Tôn-Bất-Nhị mở khóa biểu ÄÆ¡n-Dương vô mà coi, ÄÆ¡n-Dương không biết việc chi, cÅ©ng bước vô ngó bốn phÃa, thấy má»n mùng ghế đẳng y nguyên, không có chi lạ, liá»n há»i Bất-Nhị rằng:
- Äạo hữu biểu tôi vô có việc chi? Bà nói:
- Coi thầy cá»§a sư huynh ở trong phòng tôi đó! ÄÆ¡n-Dương nói:
- Äạo hữu nói không sợ tổn đức; thầy cùng tôi giảng đạo tại mao-am không dá»i má»™t bước, thầy nà o và o đây?
Bất-Nhị nghe nói không tin, bèn vô giở mùng má»n kiếm coi, cùng không thấy ai hết, liá»n nói việc quái lạ!
Mã-ÄÆ¡n-Dương nói:
- Có chi mà quái lạ. Tôi biết rồi, tại vì đạo hữu không cần công phu đặng thâu cái phà m tâm cho dứt, cứ lo chuyện ngoà i hoà i, nên sanh ma chướng như váºy. Tôn-Bất-Nhị nói:
- Sư huynh nói việc gì đâu? Tôi bình sanh không có tạp niệm ma chướng, má»™t lòng tịnh dưỡng nà o có vá»ng tưởng Ä‘iá»u chi? Lần nầy là hai lần, thầy đến phòng tôi rõ rà ng, tiếng nói bên tai mấy lá»i còn nhá»›, nà o có phải vá»ng ma. ÄÆ¡n-Dương há»i:
- Thầy nói việc chi, thuáºt lại tôi nghe.
Bà đem lá»i thầy vô phòng hai lần thuáºt cho ông nghe. ÄÆ¡n-Dương cưá»i rằng:
- Thiệt đạo hữu thông minh má»™t Ä‘á»i, mà lầm sai má»™t thuở. Vì Äạo chẳng phải thông minh mà đặng nên, việc mình muá»™i tánh. Bất-Nhị há»i:
- Sao gá»i là muá»™i tánh? Ông nói:
- Vì ngưá»i há»c Äạo phải để tâm hạ khÃ, chẳng hổ há»c há»i ngưá»i dưới. Như váºy má»™t bước lại thêm má»™t bước, Ä‘i xa cà ng hiểu đưá»ng dà i, lấy mưá»i đếm trăm, thêm trăm đếm ngà n. Thiệt việc Äạo chà quà chà trá»ng, nói không xiết kể. Äạo hữu má»›i đặng chút huyá»n công, tưởng là Äạo có bấy nhiêu mà thôi, má»—i ngà y cứ giữ quyết cái phòng cá»§a đạo hữu, ngồi hoà i khô tá»a, chẳng minh lẽ âm dương, không hiểu cÆ¡ tạo-hóa, chẳng chịu đến trước thầy mà há»c há»i, để nghi tÃnh nam nữ phải cách biệt, chấp lòng nhÆ¡n ngã. Bởi thầy thấy đạo hữu giữ quyết má»™t việc sợ sau chẳng đặng liá»…u đạo, thầy muốn ra chỉ đạo cho đạo hữu, vì sợ chá»— hiá»m nghi phải xuất hiện dương thần, phân thân hóa dạy mà đạo hữu chẳng hay. Nên thầy hay nói vá»›i tôi: “Má»™t âm má»™t dương gá»i là Äạo, lìa bỠâm dương Äạo chẳng thà nhâ€. Vì cái âm dương đó: Dương há»a, âm thá»§y, là âm dương trong thân mình luyện ra. Chẳng phải nói việc vợ chồng như ở thế.
NghÄ© lại việc nầy thiệt thầy hết lòng khổ chà cần dạy; tiếc cho đạo hữu hiểu lầm mà chẳng biết chá»— huyá»n-cÆ¡. Lại nói độc dương bất trưởng, là nói dương thuá»™c há»a, lá»a nhiá»u nóng quá chẳng đặng thà nh đơn. Còn độc-âm bất sanh, là nói âm thuá»™c thá»§y, nước nhiá»u trà n lạnh cÅ©ng chẳng đặng thà nh đơn. Bởi nói cô-âm độc-dương là tá»· thà nước lá»a chẳng đặng giúp nhau. Luáºn ra mà nói, ngưá»i tu hà nh phải cho đặng nước lá»a đương tiếp, âm dương quán phong, má»›i khá huá»n đơn đặng.
Còn nói đạo hữu bá» Tạo-Hóa lư là rõ rà ng chẳng minh lý âm dương. Như nói câu: “Khoán phu hoán phụ†là nói cô-âm bất sanh, độc-dương bất trưởng, nên thầy tá» mấy lá»i cho đạo hữu biết. Há»… ngưá»i há»c Äạo thì phải tìm chá»— âm dương, bởi âm dương là chá»— huá»n đơn cá»§a Tiên Pháºt. Trước dụng chÆ¡n-ý, mà dẫn thông âm dương (như cầm bầu rượu mà vui uống rượu ngon). Còn chÆ¡n-lý thuá»™c thổ, mà u và ng, nên thà dụ là huỳnh hà . Như câu: “Tây-gia-nữ†là thuá»™c Kim, Kim hay vượng phát tại Tây nên gá»i là “Tây-gia-nữâ€. Còn câu: “Äông-xá-lang†thuá»™c má»™c, má»™c hay vượng sanh tại Äông, nên gá»i là “Äông-xá-langâ€. Còn hai đà ng xứng nhau là nói 2 cái 8 là 16, hiệp thà nh má»™t cân (Há»… kim chẳng phải con cá»§a má»™c, thì chẳng khắc; má»™c chẳng phải con cá»§a kim, thì chẳng sanh). Äó là nói việc âm dương tạo hóa, ngÅ©-hà nh sanh khắc như váºy.
Còn ngưá»i tu hà nh phải lấy cái ý há»™i thông. Tá»· như bà mai nói hiệp hai nhà dẫn cho kim má»™c gặp nhau, không có dang cách như vợ chồng vui hiệp. Còn động phòng là chá»— đơn đình; dẫn kim má»™c vá» má»™t chá»—, kim là phách, má»™c là hồn, dẫn tụ vá» má»™t mối, yêu mến không rá»i, hồn chẳng lìa phách, phách chẳng lìa hồn. Hống tám lượng, diên ná»a cân, giao cảm là chá»— kiết đơn, thiệt nói hai đà ng xứng nhau, tinh khà hiệp nhau ngưng kiết (Tá»· như vợ chồng có thai váºy).
Còn nói 10 tháng là số đủ, ôn-dưỡng là há»a-hầu (Há»a-hầu là để lá»a có chừng). Như nói tinh khà ngưng kiết, cÅ©ng là để lá»a ngưng có chừng mà nấu luyện thà nh đơn. Còn nói số đủ là vuông tròn, công phu đầy đủ, anh-nhi giáng sanh (NghÄ©a anh-nhi giáng sanh là chÆ¡n-khÃ). Khà hóa ra thần, thần nuôi dưỡng cho đầy đủ, tùng chá»— nê-hoà n mà ra, lên chầu kim-khuyết, mà là m ngưá»i chÆ¡n-nhÆ¡n. Như váºy chẳng phải là Thần Tiên sao? Mã-ÄÆ¡n-Dương nói rồi, Tôn-Bất-Nhị má»›i vui mừng tỉnh ngá»™. Váºy ai muốn tu luyện thì tìm minh sư má»›i rõ.
|
 |
|
| |