 |
|

25-10-2008, 11:22 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 6
Vân đã dáºy trước tôi. Nó hát véo von trong phòng tắm và tiếng nước từ hoa sen chảy à o à o nghe tà tách vui tai. Tôi mở choà ng mắt ra, bên cạnh tôi chăn mà n bừa bãi. Hằng cÅ©ng đã dáºy rồi. Tôi bước xuống giưá»ng, hÆ¡i lạnh thấm và o da thịt tê buốt, tôi mặc vá»™i áo choà ng, mở tung cánh cá»a sổ nhìn xuống vưá»n. Mặt trá»i đã bắt đầu vươn mình từ nÆ¡i xạ Nhưng trong vưá»n, hÆ¡i sương vẫn còn Ä‘á»ng lại trên những ngá»n lá non lóng lánh như chuá»—i hạt nước. Những tráºn gió buổi sáng thổi phá»›t qua mặt tôi mang theo cả mùi lá non lẫn mùi ẩm ướt cá»§a cây cá» trong vưá»n.
Tôi nhìn xuyên qua con dốc nhá» và thoáng trong hÆ¡i sương—Cái chóp cao cá»§a ngôi biệt thá»± Äạt ở đã tá» dần nhỠánh nắng từ phương Äông Ä‘ang bắt đầu len lá»i đến. Tôi lai. nhá»› cái hẹn vá»›i Äạt. Dù lý trà ngăn tôi đừng đến nhưng má»™t chút tình cảm êm Ä‘á»m nà o đó cùng vá»›i thá»i tiết gợi tình ở Äà Lạt đã xúi tôi cứ đến. Hãy tá»± tìm cho mình má»™t nương tá»±a mong manh để nuôi sống lấy niá»m vui hiếm có đó—Rồi má»™t ngà y mình lại trở vá» vá»›i bổn pháºn và cuá»™c sống dà i khó khăn để không còn nuối tiếc. Äà Lạt buồn hãy ru tôi và o giấc ngá»§ mê! Hãy biến tôi thà nh nà ng công chúa Ä‘a tình trốn Hoà ng cung và o ngá»§ quên trong rừng để gặp Hoà ng Tá» trong má»™ng.
Tôi sẽ ngá»§ má»™t giấc ngá»§ dà i mê muá»™i là m nà ng Công Chúa nhởn nhÆ¡ đó. Äừng đánh thức tôi! Xin đừng đánh thức tôi!
Tiếng nước trong phòng tắm đã tắt—Vân cuá»™n tròn ngưá»i trong tấm khăn lông chạy ra, trên môi, nụ cưá»i hình như không há» tắt:
- Sáng nay chị có đi đâu không?
Vân há»i tôi. Tôi không quay lại:
- Có thể có mà cũng có thể không.
- Sáng nay em đi chơi thác với Hằng.
- Có hai đứa thôi hả?
- Thêm mấy bạn của Hằng nữa.
Tôi quay lại, Vân đã thay xong quần áo—Nó mặc áo thun và ng vá»›i quần Jean Ä‘á». Tôi há»i Vân:
- Mà y mặc mà u sắc “chá»i loan†nhau váºy đó hở?
Vân nói:
- Có gì lạ lùng đâu.
- Tao thấy nhức mắt.
Vân cưá»i:
- Äà Lạt dá»… mặc đồ hÆ¡n Sà igòn chị thấy không? Chị cần khoác thêm măng tô ra ngoà i thì dù mà u sắc có khác há» Ä‘i chăng nữa cÅ©ng vẫn mát lòng như thưá»ng.
Tôi hất mặt:
- Mà y khéo nói lắm. Có bồ chưa?
Vân nháy mắt:
- A! Há»i câu đó hÆ¡i tò mò ghê.
- Tao là chị, tò mò một tà không được à ?
Vân lắc đầu:
- Chị lấy chồng rồi, hết được quyá»n tò mò.
- Ta chẳng cần.
Tôi nói và đến ngồi trước gương. Sáng nay hình như má tôi đã chá»›m hồng thì phải. Tôi tìm bút kẻ mặt. Má»™t hà ng chì Ä‘en kÃn đáo cho Ä‘uôi mắt tôi dà i ra thêm—Má»™t lá»›p son nhạt mầu cho môi tôi trẻ trung—Má»™t lá»›p phấn má»ng cho da tôi mịn mà ng. Tôi đã là m đẹp xong chưa đầy mưá»i lăm phút ngắn ngá»§i nhanh chóng. Vân đứng chống nạnh nÆ¡i cá»a, nhìn tôi trong gương. Tôi bảo nó:
- Chỉ thiếu một điếu thuốc hững hỠtrên môi, mà y sẽ giống hệt tên du đãng.
Vân cưá»i rá»™n rà ng. Nó bảo:
- Chị định đi đâu mà trang điểm đẹp thế?
- Xuống phố.
Tôi nói. Vân tò mò:
- Xuống phố một mình à ?
- Ừ.
- Sao chị không đến chơi nhà bạn.
- Bạn nà o?
- Bạn chiá»u qua đó.
Tôi gáºt đầu:
- Ừ! Sẽ đến.
Hằng gá»i:
- Vân Æ¡i! Äi chưa, bạn mình đến đó.
Vân quay ngoắt trở ra, nói to:
- Chá» Vân chút xÃu.
Vá»› nhanh cái kÃnh to trên mặt bà n, Vân nói vá»›i tôi:
- Em đi chơi Châu nhé.
Tôi há»i:
- Vân xin phép cô chưa?
Vân vừa chạy vừa cưá»i:
- Em xin từ chiá»u hôm qua.
Tôi gáºt đầu. Chá» Vân Ä‘i khá»i tôi đến tá»§ quần áo. Thay bá»™ đồ ngắn trên ngưá»i, tôi mặc Jean tÃm vá»›i Chemise trắng, khoác măng tô, trở xuống nhà tôi xin phép cô đến nhà bạn cô gáºt đầu.
- Cháu cứ đi.
Tôi đứng nhìn cô, tần ngần má»™t chút. Nhưng rồi tôi lại quay đầu ra cá»a và đi thẳng.
Tôi đi bộ nhởn nhơ trên con dốc nhỠdẫn xuống đồi.
Từ đằng xa, tôi mưá»ng tượng thấy Äạt. Tuy váºy, phải đến tháºt sát ngá»n đồi và mất công leo lên lưng chừng ngôi biệt thá»± tôi má»›i nhìn rõ Äạt—Chà ng mặc áo chemise mà u cà - fê sữa quần mà u Ä‘áºm hÆ¡n, Äạt Ä‘ang hút thuốc.
Tôi há»i Äạt khi đến tháºt gần bên chà ng.
- Anh điểm tâm bằng thuốc lá à ?
Äạt nhìn tôi đắm Ä‘uối, gáºt đầu:
- Nếu em không đến.
- Bây giỠem đến rồi.
- Chúng mình đi ăn nhé.
Äạt nói, và không chá» sá»± đồng ý cá»§a tôi, chà ng gá»i to:
- Dũng ơi, ra ba bảo.
Có tiếng dạ trong veo cá»§a DÅ©ng, và , từ trong má»™t bụi cây đầy lá, DÅ©ng lò đầu ra, nó chạy nhanh vá» phÃa chúng tôi. Tôi bước tá»›i, nắm nhẹ bà n tay DÅ©ng, cảm động nghẹn cả lá»i nói:
- Ồ! Dũng chóng lớn quá! Dũng còn nhớ cô Châu không?
DÅ©ng nhìn tôi, má»™t chút e dè trong đôi mắt nai bé bá»ng cá»§a nó. DÅ©ng gáºt đầu, là nhÃ:
- Thưa cô, nhớ ạ.
Äạt bảo con:
- Dũng chạy và o nói với vú trưa nay ba không ăn cơm nhà nhé.
DÅ©ng dạ nhá», nó ngần ngừ há»i Äạt:
- Ba có cho con đi không?
Äạt phì cưá»i, chà ng xoa tóc DÅ©ng.
- Có, và o tháºt nhanh rồi chạy ra kẻo ba Ä‘i mất à .
DÅ©ng chạy và o, chưa đầy năm phút nó đã chạy ra, thở hồng há»™c. Tôi giữ tay DÅ©ng, vuốt ngá»±c cho nó. Äạt cưá»i:
- Xong chưa.
- Thưa rồi.
- Chúng mình lên xe.
DÅ©ng bá» tôi, đến mở cá»a xe nhảy lên trước. Nó ngồi băng sau. Tôi ngồi bên cạnh Äạt. Chiếc xe theo đà phóng nhanh xuống dốc đồi. Tôi há»i Äạt trong gió:
- Chiếc xe ma đây phải không?
Äạt gáºt đầu, không nói. Tôi bảo Äạt:
- Anh giống như một chà ng tuổi trẻ mê tốc độ.
Äạt cưá»i:
- Anh già rồi!
DÅ©ng nhổm ngưá»i sang ôm cổ Äạt:
- Ba cho con Ä‘i bÆ¡i thuyá»n nghe ba.
Äạt quay nhìn tôi:
- Châu thÃch không?
- ThÃch gì?
- BÆ¡i thuyá»n vá»›i bé DÅ©ng.
Tôi cưá»i:
- Nếu đó là má»™t trong những cuá»™c giải trà ở Äà Lạt, em sẵn sà ng dá»±.
- Châu chưa dự bất cứ một cuộc vui nà o ở đây hết à ?
- Da,ï chưa?
- Châu sẽ được dự hết.
Tôi há»i Äạt:
- Biết có dự hết được không?
- Tại sao? Nếu em thÃch.
- Tại những bất ngá» mà em không Ä‘oán trước được—Äạt lắc đầu:
- Anh sợ những bất ngá» quá rồi. Cứ nghÄ© anh là má»™t ngưá»i lá»›n, chúng mình sẽ đở thắc mắc hÆ¡n.
Chúng tôi ăn sáng ở má»™t quán ăn vắng bên hồ. Chúng tôi bÆ¡i thuyá»n và nô giỡn như trẻ con. Giữa tiếng cưá»i ngây thÆ¡ cá»§a DÅ©ng—Giữa thá»i tiếc là m dịu lòng ngưá»i—Giữa thà nh phố Ä‘a tình quyến rÅ© nà y, tôi quên mất cả thá»i gian lẫn không gian, tôi mê chạy Ä‘ua leo núi vá»›i bé DÅ©ng, tôi là lắc ăn bánh mì nhồi đùi gà quay to tướng Äạt mua trong tiệm để thay và o bữa cÆ¡m trưa. Tôi nằm dà i lên cá» nghe hÆ¡i đất ẩm xông lên mÅ©i nồng nà n. Tôi quên thá»i gian cho đến khi mặt trá»i xuống—Mặt trá»i Ä‘ang lặn ở phà tây, biến thà nh mà u và ng úa chiếu trên các ngá»n cây. Tôi tưởng như thá»i gian vừa ngừng lại.
Äạt rá»§ tôi vá». Chúng tôi và o thá»§y tạ uống nước. Äạt kêu hai ly trà , cho tôi và Äạt—Cu DÅ©ng uống nước ngá»t. Nhìn ly trà bốc khói tôi thấy ấm lòng hÆ¡n khi tưá»ng tượng đến cái lạnh cá»§a đêm vừa áºp đến. NÆ¡i chúng tôi ngồi sát mặt hồ, hÆ¡i lạnh bốc lên là m se buốt hai bên má tôi và hÆ¡i nóng cá»§a ly trà đang á»§ kÃn và nh môi tôi—Ly trà tháºt Ä‘áºm đà , tháºt ngon ngá»t. Vị đắng, vị chua, vị ngá»t kÃch thÃch đầu lưỡi, tôi há»›p thêm má»™t há»›p trà nóng, nghe lòng mình tung lên chÆ¡i vÆ¡i trong ná»—i buồn từ đâu vừa áºp đến—Má»™t ngà y quên phiá»n muá»™n cÅ©ng đã qua rồi. Bây giá» là đêm tối! Tôi đã tỉnh giấc ban đêm để nghe lòng mình khát khao má»™t bình yên ấm cúng vá»›i gia đình. Tôi thôi không muốn là m Công Chúa Ä‘a tình Ä‘i hoang trong rừng vắng nữa. Ban đêm lý trà gá»i tôi trở vá». Äà lạt ban ngà y lẳng lÆ¡ như cô gái Ä‘ang xuân—Äà Lạt ban Ä‘em im lìm hoang vắng như cô gái lỡ thì phiá»n muá»™n.
Tôi nhìn Äạt qua khói thuốc. Vẫn như hôm nà o, khuôn mặt ngưá»i đà n ông chìm và o suy tư, khắc khổ. Vẫn như hôm nà o, hai ánh mắt giao nhau, tôi chá»›p nhẹ hà ng mi dấu ánh mắt buồn trong bóng tối che khuất cá»§a mái hiên nhô ra, đằng sau Thá»§y Tạ.
Äạt há»i tôi:
- Châu đang nghĩ gì?
- NghÄ© đến đêm tối và những phiá»n muá»™n cá»§a Äà Lạt.
- Những phiá»n muá»™n cá»§a Äà Lạt nếu có chỉ là khi Châu trở vá» Sà igòn.
- Còn đêm tối?
- Khi chúng mình ra khá»i nÆ¡i đây.
- Cho em vỠnhé!
Tôi bảo Äạt, Äạt nói:
- Cho anh uống hết ly trà đã.
- Trà hết nóng rồi anh ạ.
- Thì mình vá».
Tôi cưá»i, dắt tay DÅ©ng cùng Äạt bước ra khá»i quán. Cà ng vá» khuya Äà Lạt cà ng thưa ngưá»i, cà ng vá» khuya Äà Lạt cà ng giá buốt, thế mà Äạt không có vẻ gì là lạnh—Tôi thì cóng cả đôi tay, chúng tôi Ä‘i đến chá»— để xe bằng những bước chân dà i thênh thang trên đưá»ng vắng. Äạt ghé và o quán mua cho tôi gói Ä‘áºu phụng rang nóng hổi, cho DÅ©ng má»™t gói, tôi há»i Äạt:
- Sao không cho anh một gói luôn?
Äạt cưá»i lặng lẽ:
- Anh già rồi.
- Cái già cá»§a anh và gói Ä‘áºu phụng đâu có ăn nháºp gì đến nhau nhỉ.
Tôi há»i Äạt, Äạt lặng thinh không nói. Tôi nut gó Ä‘áºu phụng trong túi áo măng tô á»§ cho nóng. Chúng tôi (tôi và cu DÅ©ng) tà tách nhai Ä‘áºu phụng trong khi Äạt bình thản lái xe—Trong đêm tối, chiếc xe trưá»n mình ung dung qua từng khu phố, từng con đưá»ng—Cuối cùng chúng tôi đã vè tá»›i Ä‘Ãch sau má»™t ngà y bá» quên quá khứ lẫn tương lai. Tôi đã vỠđến cổng nhà . Trước khi bước xuống. Äạt há»i tôi:
- Châu còn muốn dự những cuộc vui tiếp nối nữa không?
- Vẫn còn những cuộc vui nữa à anh?
- Những ngà y Châu còn ở đây. Äà Lạt lúc nà o cÅ©ng vẫn còn những cuá»™c vui cho Châu.
Tôi cưá»i nhẹ, bước xuống xe. Äạt nói.
- Tối mai đi khiêu vũ nhé.
- Em chỉ sợ sẽ phải dầm lên chân anh mất thôi.
- Äó không phải là má»™t lá»i từ chối khéo.
- Từ tối nay đến tối mai còn quá dà i.
Äạt buồn buồn:
- Anh sẽ chá».
Tôi vÃt cổ DÅ©ng hôn lên má nó.
- Ngủ ngon nhé, cục cưng.
DÅ©ng cưá»i ngây ngô, đôi mắt sáng long lanh trong bóng đêm. Tôi quay lưng và o cổng khi Äạt phóng xe xuống dốc. Con dốc buồn như bóng đêm cá»§a Äà Lạt.
Chị ra mở cổng cho tôi. Chị Lãng bảo cô Trâm đã Ä‘i nghỉ. Chị há»i tôi có dùng cÆ¡m chị dá»n. Tôi lắc đầu nói:
- Tôi ăn rồi, ở nhà bạn.
Chị Lãng nói:
- Cô Hằng, cô Vân cũng ăn cơm ở nhà bạn. Rốt cuộc tôi phải ăn một mình.
Tôi cưá»i lặng lẽ. Äi ngang phòng cô Trâm tôi đứng lại, má»™t ná»a tôi muốn và o, má»™t ná»a tôi muốn lên phòng. Chả biết cô có phiá»n, có giáºn tôi không nhỉ? NghÄ© đến ná»—i buồn và niá»m cô đơn cá»§a cô, tôi lại muốn khóc quá. Tôi mÃm môi Ä‘i thẳng lên cầu thang—Ngà y mai mình sẽ ở nhà —Ngà y mai không ra khá»i nhà má»™t bước, ngà y mai mình quanh quẩn bên cá»™ Tôi thấy yên ổn vá»›i quyết định cá»§a mình má»™t chút.
Sáng nay Vân vá»›i Hằng theo chị Lảng Ä‘i chợ—Cứ như hình vá»›i bóng, lúc nà o hai đứa cÅ©ng quấn quýt bên nhau. Tôi ở nhà má»™t mình hết Ä‘á»c sách rồi lại ra vưá»n.
Cô Trâm há»i tôi:
- Bá»™ Châu nhá»› nhà sao không Ä‘i chÆ¡i đâu váºy?
Tôi nói.
- Cháu muốn vỠSà igòn rồi cô ạ.
Cô nhìn tôi ngắm nghÃa, nói đùa:
- Má cháu đã hồng hà o Ä‘au mà đòi vá», không sợ Du nó bá» Ä‘i lấy vợ bé à .
Tôi cưá»i:
- Cháu nhá»› cu Tà quá. Không lên cân cÅ©ng phải vá». Du lấy vợ bé kệ Dụ Cháu Ä‘em con lên đây ở vá»›i cô nhé. Cô mắng đùa tôi:
- Thôi đi cô, cô ở với tôi chỉ khổ công tôi dỗ dà nh lau nước mắt.
Tôi lắc lắc mái tóc, giả vá» dá»—i cá»™ Tó tiếng cưá»i khúc khÃch và tiếng rÃu rÃt cá»§a Hằng vá»›i Vân. Tôi bảo:
- Chị Lảng Ä‘i chợ vá».
Và , chạy ùa ra cổng. Vân khoe tôi:
- Sáng nay em vá»›i Hằng là m bánh bá»™t lá»c chị Châu ạ.
Tôi há»i Vân:
- Bánh bá»™t lá»c có ngon không?
Vân xuýt xoa:
- Ngon lắm! Tuyệt cú mèo!
Tôi Ä‘i theo hai đứa xuống bếp. Vân bắt tay ngay và o công việc bếp núc cá»§a nó. Chị Lãng thì lăng xăng nghe Vân nhá»:
- Äun dùm em nồi nước sôi chi Lãng nhé!
- Nhà o dùm em thau bột chị Lãng nhé!
- Là m dùm em mớ tôm chị Lãng nhé.
Tôi đứng nghe phát nhức đầu vì những cái dùm, cái nhé của Vân—Hằng nhỠthêm:
- Chị Lãng đứng chỠem nặn bánh xong chị bỠvà o nồi nhé.
Tôi nói:
- Cái gì mà cứ nhé loạn cả lên thế thì là m sao chị “dùm†cho nổi hở khỉ.
Vân cưá»i:
- Thôi, chị Châu tiếp tay.
Tôi lắc đầu:
- Chịu thôi, tao không biết “nhéâ€
- Chút cấm ăn.
Vân nói. Tôi kéo ghế ngồi cạnh Hằng, nhìn hai đứa xăn tay áo nhà o bột. Cuối cùng rồi cũng thà nh bánh.
Những cái bánh bá»™t lá»c nho nhá», ở trong có bá»c nhân thịt và tôm—Vân phi hà nh mỡ tưới lên trên. Hằng giã á»›t tá»i là m nước mắm. Tôi ngá»i mùi hà nh phi cùng vá»›i mùi nước mắm ngon, cÆ¡n đói cồn cà o. Nước miếng ứa ra chân răng lạnh buốt.
Vân ăn thá» má»™t cái, nó khen tháºt ngon—Hằng ăn thá» má»™t cái, Hằng tấm tắc. Ngon vô cùng. Vân ăn đến cái thứ hai, nước mắm rá»›t lên vạt áo. Tôi cưá»i:
- Ão mà y má»™t lát Ä‘i chÆ¡i vá»›i bồ thì… ngon hÆ¡n nữa.
Vân vênh mặt lên, nó tỉnh bÆ¡ cưá»i:
- Mùi nà y ngon tháºt chứ sao. Hiếm lắm à .
Tôi bảo Vân:
- Cho tao ăn thỠmột cái.
Vân nói:
- Cứ tự nhiên.
- Ăn bằng cách nà o.
- Ăn bằng tay.
Tôi lắc đầu:
- Eo ơi, bẩn.
- Bẩn mới ngon.
Vân nói. Tôi bảo Vân:
- Mà y bốc nut và o miệng cho tao đi.
Vân cằn nhằn:
- Ông Du chiá»u chị đến mức thế sao?
Tôi nói:
- Thế mà chiá»u à ?
- Chị hư là phải.
Tôi nhăn mặt:
- Nè, đừng có lên mặt chị hai tao nghe.
Hằng đứng cạnh nut và o miệng tôi miếng bánh. Chưa kịp thấm mắm, chiếc bánh chưa mùi vị. Tôi nhón tay và o đĩa bánh. Vân khuyến khÃch:
- Ä‚n bẩn thá» xem. Ngon hÆ¡n ăn sạch nhiá»u.
Tôi công nháºn ăn bốc, ăn thá» ngon hÆ¡n ăn đà ng hoà ng ăn gá»n ghẽ nhiá»u. Chỉ má»™t thoáng sau đó dÄ©a bánh bá»™t lá»c vÆ¡i Ä‘i má»™t ná»a vì những cái ăn thá» cá»§a ba đứa. Chị Lãng nhăn tụi tôi:
- Mấy cô ăn như váºy má»™t lát là m sao ăn cÆ¡m.
Vân cưá»i:
- Em nếm thỠmà chị.
Tôi mang dÄ©a bánh lên bà n ăn. Vân nhìn theo há»i:
- Chị độc quyá»n đó hở?
Tôi nói:
- Cất đi kẻo chúng mà y nếm hết.
Hằng nói to:
- Em nếm mới cái thứ ba à nghe.
- Nếm “Ãt†thế còn than gì nữa.
Vân ồn à o hơn:
- Cho Hằng nếm thỠvà i lần nữa chắc dĩa bánh không còn một cái.
Cô Trâm Ä‘i từng bước nhá» xuống bếp. Nhìn chúng tôi cô há»i:
- Chuyện gì mà ồn à o thế,
Tôi nói với cô:
- Hằng vá»›i Vân là m bánh bá»™t lá»c cô à .
Cô cưá»i:
- Thế à !
Vân mách:
- Chị Châu có chồng có con rồi mà y như con nÃt ấy cô, dà nh ăn vá»›i tụi con hoà i.
Hằng nói:
- Chị Châu dà nh nguyên một dĩa bánh to tướng.
Tôi trợn mắt la Vân:
- Mấy nhỠnà y nói gian quá chừng. Cô thấy Vân nó nếm thỠmột lần mà dĩa bánh vơi nữa kìa cô.
Cô Trâm cưá»i rá»™n rà ng. Cô bảo Vân:
- Thôi, cứ để cho Châu nó là m con nÃt như Vân nốt những ngà y ở Äà Lạt Ä‘i, mai mốt vá» Sà igòn rồi lại bù đầu trong bổn pháºn.
Tôi nhìn cô Trâm vá»›i ánh mắt đầy biết Æ¡n. Phải đấy! Những ngà y ở Äà Lạt xin hãy cho tôi là m con gái—Giả vá» xem như tôi là con gái trẻ trung để tôi đỡ lo âu thắc mắc—Äể tôi vui chÆ¡i bình yên—cho tôi quên chồng, quên con má»™t và i ngà y ngắn ngá»§i. Du đừng buồn em nhé! Cu Tà đừng giáºn mẹ nhé! Khi trở vá» em sẽ sống Ä‘á»i sống bên anh là m vợ hiá»n, khi trở vá» mẹ sẽ là ngưá»i mẹ thương yêu con nhất.
Bữa cÆ¡m trưa tháºt ngon. Cô Trâm ngồi chá» tà n mâm cÆ¡m má»›i đứng dáºy. Chúng tôi uống trà vá»›i cô rồi chen nhau lên phòng. Cô há»i vá»›i từng đứa.
- Ngà y hôm nay các cháu không đi chơi đâu à ?
Vân nói:
- Cháu sợ Ä‘i hoà i Äà Lạt hết quyến rÅ© nên để dà nh Ä‘i từ từ đó cô.
Cô Trâm há»i tôi:
- Còn Châu?
- Cháu có hẹn với bạn tối nay đi khiêu vũ. Nhưng có thể là cháu sẽ không đi.
Cô Trâm cưá»i:
- Cô biết đến tối cháu sẽ đổi ý kiến. Thôi,đi nghĩ nhé.
Vân vá»›i Hằng xô nhau lên phòng trước. Tôi Ä‘i sau chúng nó, nhìn từng bước chân tà tách cá»§a hai đứa, thấy tiếc thá»i con gái vô chừng.
|

25-10-2008, 11:22 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 7
Tôi không rõ được lòng tôi, tháºt sá»± tôi yêu Äạt hay chưa mà sao lòng tôi thì lúc vui, lúc buồn. Tim tôi lúc rá»™n rà ng lúc lÆ¡ đảng? Có thể, tôi đã yêu, má»™t thứ tình yêu Ä‘áºm hÆ¡n tình thương má»™t chút thôi, cÅ©ng không hẳn là tình yêu sôi động trai gái nữa—Chúng tôi có má»™t thứ tình mong manh và lặng lẽ. Tá»± trong đôi mắt, tôi biết Äạt yêu tôi nhưng vá»›i những lần Ä‘i bên nhau Äạt thưá»ng trầm lặng—Không giữ ý, Äạt cÅ©ng không sá»— sà ng khiến tôi phải lo âu mình có lá»—i.
Ở những con đưá»ng chúng tôi đã Ä‘i qua, có dấu chân vui cÅ©ng có dấu chân buồn. Ở tình yêu, mao. hiểm nà y, chúng tôi không phải là những kẻ phạm tá»™i bởi tình yêu nà y quá cao—Qúa tuyệt vá»i trong ý nghÄ© cá»§a cả hai.
Tôi xuống hết con dốc nhá» thì thấy Äạt. Nhá»› lúc nãu Vân đã nói đùa tôi.
- Thế nà o em cũng phải theo dõi chị xem chị hẹn hò với tên đà n ông nà o để vỠSà igòn có đỠtà i chế riễu anh Du.
Tôi bảo Vân:
- Mà y theo dõi tao vô Ãch. Tao biến như ma và vá» cÅ©ng như ma.
Tuy nói váºy tôi cÅ©ng lo lo Vân tinh quái Ä‘i theo tôi tháºt.
Lúc tôi ra khá»i cổng Vân còn mãi nghe chị Lãng kể chuyện Ä‘á»i chị. Tôi yên lặng Ä‘i nhanh như chạy xuống con dốc nhá». Chiếc áo dạ hÆ¡i kiểu cách là m vướng bước chân tôi. Phải cố gắng lắm tôi má»›i không vấp ngã.
Äạt mặc bồ đồ trẻ trung hợp thá»i. Ão chemise mà u xanh nhạt—Nhạt hÆ¡n da trá»i lúc hừng sáng và quần nỉ xám. Äà Lạt không mặc veston. Chà ng chỉ thắt cravate Ä‘áºm mà u thá»i trang. Tôi đứng bên cạnh Äạt, vá»›i đôi dầy cao gót cao và cố gắng lắm, tôi má»›i chỉ ngang mÅ©i chà ng. Tôi nói:
- Một tà nữa thì em không đến.
Äạt cưá»i:
- Một tà nữa thì anh đem xe đến sát cổng nhà em.
- Dũng đâu?
Tôi há»i. Äạt nói:
- Anh không kiếm nổi cho Dũng một cô bạn bái bằng nó để khiêu vũ nên hôm nay Dũng ở nhà .
Tôi cưá»i, ngồi bên cạnh Äạt, tôi há»i:
- Anh cũng biết nói đùa nữa nhỉ?
- Nói đùa ai mà không biết.
Rồi Äạt há»i tôi:
- Sáng nay em là m gì?
Tôi nói:
- Äá»c sách xong ăn bánh bá»™t lá»c Hằng, Vân là m.
- Bánh bá»™t lá»c là bánh gì?
Äạt há»i, hÆ¡i có vẻ lạ lùng. Tôi cưá»i nhá»:
- Bánh bá»™t lá»c là … bánh bá»™t lá»c. Em đâu biết còn tên nà o khác nữa.
- Có ngon không?
- Ngon tuyệt cú mèo.
Äạt cưá»i:
- Ngon… tuyệt cú mèo là gì?
Tôi lúng túng tránh đôi mắt chế riá»…u cá»§a Äạt—Không trả lá»i.
Khi chúng tôi đến nÆ¡i—Cuá»™c khiêu vÅ© đã bắt đầu. Chá»§ nhân cái party nà y là má»™t thiếu nữ còn trẻ và đẹp—Cô ta khoảng mưá»i tám đến hai mươi tuổi. Theo lá»i Äạt nói, cô bé là con ông phụ tá giám đốc đồn Ä‘iá»n café và trà ở Blao, bạn Äạt—Cô há»c Couvent des oiseaux. Thỉnh thoảng vẫn được bố mẹ cho phép mở party như thế để há»p mặt bạn bè. Äạt “đặc biệt†nhất trong đám khách—Có lẽ, Äạt giá»›i thiệu tôi vá»›i bố mẹ cô bé.
- Cô em hỠtôi ở Sà igòn mới lên:
Và , quay sang tôi, Äạt nói:
- Äây là ông bà Thái.
Bà Thái có nụ cưá»i cởi mở xinh đẹp, bà vồn vã nắm tay tôi.
- Em gái ông Giám Äốc xinh quá!
Tôi nhìn ông “Giám Äốc Äạtâ€. Äạt quay Ä‘i, vá» như không nghe không thấy tôi nhìn Äạt. Tôi theo bà Thái và o nhà —Cô con gái chạy đến bên mẹ, nhìn tôi cưá»i, nhõng nhẽo ôm lưng mẹ há»i:
- Mẹ Æ i, ai đấy mẹ?
- Em gái chú Äạt đó.
Bà Thái nói. Cô bé cưá»i:
- Thế con phải chảo cô bằng cô gì hở mẹ?
Tôi nói:
- Tôi tên Châu.
Cô bé nhà nhảnh:
- Cô Châu dễ thương quá, cô và o nhà nhảy với Phương nhé.
Äạt đã tá»›i cạnh tôi chà ng bảo Phượng:
- Cô Châu phải nhảy với chú chứ sao lại với Phượng:
- Phượng dẫu môi, cũng nịu:
- Trá»i Æ¡i! Chú có em gái đẹp thế mà hôm nay má»›i đưa đến nhà Phượng.
- Châu ở Sà igòn.
- Sao không bao giá» Phượng nghe chú nhắc cô Châu váºy?
Tôi cưá»i vá»›i Phượng:
- Tôi là em gái, chú Äạt nhắc đến là m gì, chú nhắc tên bồ chú kia chứ.
Phượng cưá»i:
- Thế à ? Váºy mà Phượng cứ tưởng…
Chưa dứt câu Phượng chạy biến và o bóng tối. Ông bà Thái đã ra ngoà i đón khách. Tôi Ä‘i theo Äạt và o gian trong, lúc nà y, ban nhạc Ä‘ang chÆ¡i má»™t bản nhạc buồn. Mầu tÃm cá»§a ánh đèn là m má» những bước chân tìm đến nhau. Há» Ä‘ang nhảy slow—Tháºt cháºm—Những vòng tay tìm đến nhau—Tháºt cháºm—Những và nh môi chỠđợi, những mái tóc đổ dà i nghiên bá» vai theo con gái. Tháºt cháºm, tôi cÅ©ng đã nhảy vá»›i Äạt. Bước chân vụng vá», tôi chá»±c bước lên chân Äạt. Không hiểu vì tôi nhảy dở hay vì tôi bối rối bởi vòng tay Äạt ôm siết lưng thon tôi. Có má»™t dòng Ä‘iện có tác dụng là m tê dại má»™t phần thân thể. Là m ngưng hÆ¡i thở cá»§a tôi bất cứ lúc nà o. Tôi dừng lại giữa khi bóng tôi vẫn bao trùm. Äạt há»i khẽ:
- Sao thế?
Tôi lắc đầu:
- Bỗng dưng em chóng mặt.
- Ra ngoà i một chút nhé.
- Vâng.
Äạt mở má»™t cánh cá»a ăn thông ra vưá»n má»™t cách thông thạo. Tôi bước theo Äạt nghe gió đêm se da mặt buồn phiá»n. Chúng tôi Ä‘i dạo dưới hương thÆ¡m cá»§a các loà i hoa—Má»™t thứ hương thÆ¡m là m mát dịu lòng ngưá»i—Là m tỉnh giấc những tế bà o vừa chá»±c chết trên thân thể tôi. Tôi thở má»™t hÆ¡i dà i thoải mái. Äạt bảo tôi:
- Em là m ma vì chỉ ma má»›i thÃch hợp vá»›i không khà lặng câm nà y.
Tôi cưá»i:
- Thế, nhưng em lại sợ ma hơn ai hết.
- Em muốn vỠkhông?
Äạt há»i. Tôi nhìn Äạt trong bóng tối:
- Nếu không là m mất cuộc vui của anh.
- Anh không bao giỠcó cuộc vui.
- Thế chúng mình vỠnhé.
Äạt kéo tôi ra mé vưá»n—Sát cánh cổng—Xe Äạt lẫn loan trong đám lá xanh. Äạt mở cá»a xe bảo tôi lên:
- Nhanh lên, mình trốn chủ nhà .
Tôi cưá»i, nghe má»™t chút thÃch thú vui nhá»™n trong trò chÆ¡i chạy trốn nà y. Äạt phóng xe tháºt nhanh. Tiếng đá sá»i kêu xà o xạc như tiếng còi báo động. Tôi dá»±a lưng lên xe, nhắm mắt.
- Em ngủ nhé!
Tôi nói. Äạt gáºt đầu:
- Ngá»§ Ä‘i, bao giỠđến rừng thần tiên anh gá»i dáºy.
Tôi nhìn Äạt ngẩn ngợ Äạt vá»— nhẹ lên vai tôi:
- Ngá»§ Ä‘i! Công chúa nhá».
Tôi nhắm mắt. Có má»™t dòng nước mắt âm thầm Ä‘ang chảy nhẹ lên má tôi—Giá»t nước mắt buồn phiá»n hay cảm động? Tôi không biết được. Hay, tôi yêu Äạt mất rồi?
Tôi mở bừng mắt. Äạt vẫn lặng lẽ lái xe—Chà ng không nhìn tôi. Thôi, tôi biết tôi yêu Äạt rồi!
Tình yêu cá»§a tôi có má»™t phần tá»™i lá»—i trong chÃn phần trong sạch. Có má»™t phần Ä‘am mê trong chÃn phần cảm động. Tôi gá»i tên Äạt, tháºt nhá». Äạt không quay lại. Tôi nắm bà n tay Äạt:
- Anh Ä‘ang nghÄ© gì vá» em, hở Äạt?
- Anh nghÄ© em ngây thÆ¡ như má»™t con nai con. Tôi cưá»i nhẹ:
- Nai con à ? Thế anh có là cáo già không?
- Còn tuỳ.
- Nghĩa là sao?
- Có lúc anh là cáo già , cÅ©ng có lúc anh là dòng suối bình lặng êm Ä‘á»m.
- Lúc nà y anh là gì?
- Anh đang nghĩ.
Tôi nhổm ngưá»i lên:
- Cho em xuống đi bộ, ngồi xe hà i cuồng chân quá.
Äạt không nói cÅ©ng không ngừng xe. Chà ng Ä‘i thẳng, tôi chẳng phân biệt nổi những Ä‘oạn đưá»ng đã Ä‘i qua bởi đêm tối và cÅ©ng bởi tôi lÆ¡ đãng. Nếu trong tình yêu và bổn pháºn tôi cÅ©ng lÆ¡ đãng như thế nà y có phải tâm hồn tôi bình thản biết bao không?
Äạt không đưa tôi vá» nhà mà chà ng đưa tôi thẳng vá» nhà Äạt. Bà vú ra mở cổng cho Äạt. Äạt há»i:
- Dũng đâu, vú.
- Dũng ngủ rồi.
Vú nói, Äạt gáºt đầu, chà ng dặn:
- Vú pha cho tôi hai ly trà đem ra vưá»n.
Vú lặng lẽ đóng cá»a và tỠý đã nghe—Từ chá»— để xe, chúng tôi sánh vai nhau và o nhà . Tôi cởi chiếc áo khoác vắt lên thà nh ghế. Chùi phấn son bằng khăn mặt nhá», tôi ngã nhẹ ngưá»i lên mặt nệm, không nói.
Äạt đã thay bá»™ đồ dạ há»™i bằng má»™t chemise ngắn tay, mát mẻ. Chà ng không mặc áo ấm. Cái lạnh cá»§a Äà Lạt không thấm nổi và o thịt da chà ng, tôi nghÄ© thế. Äạt rá»§ tôi ra vưá»n—Bên khóm tỉ muá»™i nồng nà n, hai ly trà bốc khói nghi ngút. Mùi thÆ¡m cá»§a hoa ban đêm hình như nồng thắm hÆ¡n ban ngà y, và , Äà Lạt ban đêm cÅ©ng gợi tình hÆ¡n ban ngà y. Ngồi đây, tôi nghe rõ cả tiếng thông reo vi vút trên đồi, tôi nghe rõ cả nhịp Ä‘áºp cá»§a tim tôi. Tôi Ä‘ang yêu chăng? Trá»i Æ¡i! Tôi lại hư đốn đến thế sao? Tôi yêu Äạt tháºt mất rồi. Tôi hư đến bá» chồng, bá» con Ä‘i yêu má»™t ngưá»i đà n ông lạ! Tôi nhắm mắt. Thôi, không dám nghÄ© nữa. Cứ thế nà y cho tôi tan biến Ä‘i, tôi thoát xác, tôi là mạ Có tháºt tôi là ma hay không? Tôi ám ảnh Äạt từ ngà y, từ tháng. Tôi là ma tôi đến trong má»™t lúc Äạt không ngá» nhất và tôi sẽ biến cÅ©ng tháºt bất ngá» nhất. Tôi Ä‘iên rồi! Tôi Ä‘iên mất rồi!
Äạt nói:
- Em lạnh sao?
Tôi lắc đầu:
- Không.
- Sao co ro thế?
- Gió thổi se da thịt em.
- Con gái Äà Lạt má hồng hÆ¡n đánh phấn là nhá» gió se da váºy đó.
Tôi há»i:
- Thế, cô Phượng má có hồng không?
- Chắc có.
Äạt nói. Tôi nhăn mặt:
- Tại sao lúc nãy anh giới thiệu em là em hỠanh?
- Bộ Châu không muốn là m em anh à ?
- Không!
Tôi trả lá»i bướng bỉnh. Äạt há»i:
- Châu định là m gì?
- Châu là cô bạn gái trẻ của anh—Anh là ông bạn già của Châu.
- Thế à ?
- Ừ!
- Còn gì nữa không?
- Hết.
Äạt cưá»i nhẹ, chà ng chợt há»i:
- Con nai con, có phải sá»± tháºt em đã có gia đình và có con rồi chứ.
Tôi gáºt đầu:
- Vâng, đó là sá»± tháºt.
- Anh vẫn không tin một chút nà o hết.
Tôi ngạc nhiên:
- Anh cho là em nói dối à ?
Äạt lắc đầu:
- Em không nói dối, nhưng em giá»i tưởng tượng.
- Tưởng tượng cái gì?
- Em chưa có gia đình, phải thế không?
Tôi lắc đầu:
- Không. Em có gia đình rồi.
Äạt chợt choà ng tay lên vai tôi, bóp mạnh:
- Em là má»™t ngưá»i con gáin tinh quái, Ä‘iêu ngoa, em lạ lùng kỳ quặc.
Tôi kêu úi lên, gỡ tay Äạt ra khá»i vai tôi, òa khóc:
- Em vá»! Cho em vá»!
Äạt bảo:
- Không, nhất định lần nà y anh không mắc mưu em nữa.
- Cho em vá»!
Tôi hét lên. Äạt nói to:
- Không, anh phải giữ em.
- Giữ em để là m gì?
Tôi vừ chùi nước mắt bằng vạt áo dạ há»™i, há»i Äạt.
Äạt cưá»i nhẹ:
- Giữ em để khá»i bị em đánh lừa.
- Em đánh lừa anh cái gì chứ.
- Em khôn lắm, anh cãi thua em.
- Anh khôn thì có, anh đúng là cáo già .
Äạt nhún vai:
- Anh khôn thì anh đâu có bị em đánh lừa đến ná»—i phải trốn vá» cái xứ buồn phiá»n nà y mà ở. Em đúng là má»™t cô gái tinh ranh bướng bỉnh.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, duá»—i hai chân, bảo Äạt:
- Thôi, được rồi, anh muốn nghĩ sao tùy anh.
- Anh chẳng nghĩ gì cả.
Äạt nói. Tôi hòi xẵng giá»ng:
- Anh không nghĩ gì cả thì tại sao anh bảo em lừa anh?
- Tại em khôn quá. Lần đầu tiên anh gặp má»™t ngưá»i con gái tinh nghịch như em.
- Anh hiá»u lầm em rồi.
Tôi nói nhẹ, chán nản—Äạt im lặng, chà ng châm thuốc hút. Bá»—ng dưng tôi cảm thấy ná»—i buồn Ä‘ang Ä‘i từ từ và o lòng tôi. Ná»—i buồn đến tháºt cháºm nhưng chắc chắn khiến tôi chỉ biết đón nháºn mà không còn cách nà o đẩy lui được nữa. Trên bầu trá»i đã thấy ẩn hiện những vì sao—Aùnh trăng thì vẫn ở cuối chân trá»i xa tÃt đêm nay trăng không tròn—Còn mấy đêm nữa thì trăng đẹp nhỉ? Tôi quên mất ngà y tháng. Tôi quên mất cả chÃnh tôi. Ở bên Äạt, tôi như thoát xác thà nh má»™t ngưá»i con gái khác—Tôi đã quên tôi! Äã quên Du! Và , đã quên con! Tôi tháºt là má»™t ngưá»i đà n bà hư há»ng! Không phải do lòng tôi hư há»ng thế nhưng chÃnh vì hoà n cảnh—Có lẽ, hoà n cảnh tạo dịp cho tôi! Trá»i tạo cho tâm hồn tôi lãng main Ä‘a tình. Bố mẹ cứ tưá»ng tôi ngoan Du cứ tin cáºy tôi. Các em cho tôi đã an pháºn và sung sướng rồi. Ôi! Thế thì chỉ má»™t mình tôi biết tôi, Äạt thì tưởng tôi thÃch đùa giỡn tinh quái như thế, để là m khổ Äạt. Bây giá» Äạt không buông tha tôi, tôi phải là m sao?
- Bao giỠthì anh cho em v�
- Bao giá» em tháºt ngoan.
Tôi cưá»i cưá»i:
- Em mà ngoan được tháºt là khó.
Äạt nắm tay tôi kéo dáºy:
- Thì thôi vá», nai con.
Tôi lắc đầu bướng bỉnh:
- Em không muốn vỠnữa. Em muốn ở đây.
Äạt nheo mắt.
- Khi em phá phách lừa dối má»™t ngưá»i khác, em có cảm thấy vui thÃch không hở nai con?
- Tên em là nai con đấy à .
- Ờ!
- Buồn cưá»i nhỉ?
- Sao lai. buồn cưá»i?
- Em mà là nai con.
- Thế em là gì?
- Em là cáo già .
Äạt cưá»i ròn tan. Tôi bước theo Äạt ra vưá»n. Äà Lạt vỠđêm im như thà nh phố chết, lạnh như bãi tha mạ Tôi là má»™t trong những con ma thÃch Ä‘i đêm—Có lẽ thế. Chúng tôi Ä‘i bá»™, con dốc vắng trÆ¡n trợt lạnh lùng. Tôi nắm tay Äạt cho khá»i ngã, không nói thêm má»™t lá»i.
Äến cổng nhà , Äạt định hôn tôi, song lại thôi. Tôi thở phà o vừa nhẹ nhá»m, vừa tiếc nuối sao đó, Äạt nói:
- Chúc em ngủ ngon.
Tôi bảo:
- Chúc anh đêm nay trằn trá»c suốt đêm.
Äạt mỉm cưá»i quay Ä‘i. Tôi gá»i cá»a tháºt khẽ. Như má»™t tên ăn trá»™m, khi chị Lãng vừa hé cánh cổng, tôi đã lá»t và o bên trong kèm theo má»™t câu cám Æ¡n quen thuá»™c.
|

25-10-2008, 11:23 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 8
Vân đã bắt đầu cảm thấy chán Äà Lạt và nó thắc mắc tại sao tôi Ä‘i hoà i Ä‘i há»§y mà không hết chá»— Ä‘i, ngà y nà o cÅ©ng thấy tôi ra khá»i nhà mà không chán. Vân muốn vá» Sà igòn. Tôi cÅ©ng muốn vá» Sà igòn như Vân, nhưng không hiểu bởi má»™t rà ng buá»™c, má»™t nÃu kéo nà o mà tôi cứ chần chá». Thêm và o cô Trâm giữ chúng tôi ở lại. Vân rên buồn từ giá» nà y sang giá» khác. Mặc dù có Hằng ở bên cạnh, Vân vẫn nhá»› Sà igòn như thưá»ng.
Vân rá»§ Hằng vá» Sà igòn chÆ¡i nó sẽ đưa Hằng Ä‘i vung vÃt, xinê, bát phố, ăn kem đủ thứ. Hằng đã có vẻ mê mê Sà igòn nhưng nó sợ cô Trâm không cho Ä‘i. Tôi bảo Hằng:
- Chừng nà o cô khoẻ hẳn đã, Hằng xin cô đi Sà igòn chơi với chị.
Vân bĩu môi:
- Hằng đi Sà igòn chơi với em chứ chơi gì với chị. VỠSà igòn chị là của ông Du rồi, ai mà dám “đụng†và o chị.
Tôi mắng Vân:
- Mà y thù gì anh Du mà suốt ngà y đả kÃch anh ấy váºy. Tao thấy Du là má»™t ngưá»i chồng tốt, má»™t ông anh rể hiá»n là nh.
Vân cưá»i:
- Em đả kÃch gì anh ấy đâu. Tại thÃch nói đùa cho vui thế thôi. HÆ¡i má»™t tà thì bênh.
Tôi không cãi Vân, bá» ra vưá»n má»™t mình. Äã hai ngà y hôm nay tôi không ra khá»i nhà —Như thế là tôi không đến Äạt—Tôi buồn tÃm cả ngưá»i. Ở Äà Lạt mà không Ä‘i chÆ¡i, không Ä‘i dạo, chỉ ăn rồi ngá»§, rồi Ä‘á»c sách thì quá buồn, quá chán, quá lẽ loi. Äã mấy lần tôi định Ä‘i chÆ¡i má»™t mình nhưng vì Vân không Ä‘i, Hằng cÅ©ng không Ä‘i nên tôi cÅ©ng không Ä‘i nốt. Vân suốt ngà y nằm trong phòng ôm gối than buồn. Hằng suốt ngà y ôm khư khư quyển truyện. Tôi suốt ngà y thÆ¡ thẩn ngoà i vưá»n, nhìn buổi sáng nắng lên soi hồn đôi má, nghe buổi chiá»u gió thổi se da—Buổi tối má»™t mình nghe lòng buồn quá quắt—Tôi nhá»› Äạt! Như thế có phải là tôi đã bắt đầu yêu rồi không? Tôi nhá»› Äạt nhưng tôi sợ Äạt, nên tôi không dám đến—Buổi sáng đứng ở cổng tôi thấy Äạt phóng xe quạ Lúc đó có Hằng, có Vân, có cô Trâm nên Äạt Ä‘i thẳng và tôi thì cố thản nhiên, nhìn cây lá hai bên đưá»ng, tưởng như Äạt réo gá»i. Tình yêu Æ¡i ta lãng main tuyện vá»i nên ta cảm thấy được tình yêu trong ta quá nhiá»u, quá trà n. Trong ánh mắt, trong con tim, trong táºn cùng tâm hồn ta—Tình yêu chồng, yêu con vẫn vein toà n, đầy đủ, và tình yêu Äạt thì quá mong manh nhưng không kém phần tha thiết. Như thế mình có lá»—i không nhỉ? Äạt tưởng tôi chưa có chồng nên cà ng ngà y Äạt cà ng tá» vẻ săn đón tôi hÆ¡n. Cà ng ngà y tình yêu cà ng thắm hÆ¡n. Tôi thì tá»± an á»§i mình chỉ xem Äạt như bạn—Như má»™t ngưá»i bạn già —Theo lá»i Äạt. Váºy mà tá»± trong con tim tôi, tình yêu đến bao giá» tôi không biết. Tôi đã yêu Äạt.
Vân vá»›i Hằng Ä‘i tìm tôi. Hai đứa đã mặc quần áo Ä‘i chÆ¡i. Vân há»i.
- Äi xiné vá»›i tụi em không, chị Châu?
- Buổi chiá»u đẹp thế nà y Ä‘i xiné phÃ.
Tôi nói. Vân kéo tay Hằng:
- Thôi , chị Ở nhà ngắm cảnh, em Ä‘i chÆ¡i vá»›i Hằng đây. Tiếng Hằng cưá»i ròn tan lan lần đến cổng. Tôi lại nghÄ© đến Äạt và , không thể đợi chá», tôi chạy lên phòng thay quần áo tháºt nhanh. Tháºt sÆ¡ sà i, tôi tìm đến Äạt. Tháºt sÆ¡ sà i, tôi có vẻ trẻ lại bé bá»ng, không son phấn tôi mang đầy dáng dấp trẻ con. Tôi Ä‘i như chạy trên con dốc nhá». Giá» nà y chắc Äạt không ngá» tôi đến đâu nhỉ? Tôi đứng ở cổng, chưa muốn gá»i cá»a, chưa muốn bấm chuông, chưa muốn có sá»± xuất hiện cá»§a Äạt. Tôi đứng để bẻ trá»™m má»™t đóa hoa mà u hồng. Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu. Tôi không đưá»ng hoà ng tôi đã lén lút vụng trá»™m trong tình yêu.
Từ sau lưng tôi, tiếng cưá»i ngá»t và ròn lá»t đến. Tiếng nói cá»§a Äạt cÅ©ng lá»t đến. Tôi quay lại—Bóng Äạt đổ dà i nghiêng ngá»a bên cạnh má»™t cô bé—BÃch Phượng chắc. Tôi đứng im nhìn Äạt, Äạt mỉm cưá»i vá»›i tôi thản nhiên và trêu chá»c. Phượng nắm tay Äạt, Ä‘i dung dăng trong vưá»n. Thấy tôi, Phượng buông tay Äạt chạy nhanh lại:
- Ờ! Cô Châu! Chú Äạt vừa nhắc cô.
Tôi cưá»i vá»›i Phượng, không nhìn Äạt:
- Chú Äạt nhắc tôi là m gì—Chú chỉ nhắc bồ chú mà thôi.
- Thế cô là gì cá»§a chú Äạt nhỉ?
Phượng nháy mặt tinh nghịch, há»i tôi. Tôi nói:
- Tôi là em gái của chú ấy.
Phượng cưá»i cưá»i, cô bé khoe:
- Phượng vừa ở Blao ra cùng xe vá»›i chú Äạt. Hôm nà o cô lên đồn Ä‘iá»n chÆ¡i, vui lắm cÆ¡.
Tôi gáºt đầu:
- Thế à !
Phượng nói:
- Phượng vá» nhé! Tối nay chú Äạt đưa cô đến nhà chÆ¡i.
Äạt mở cổng cho Phượng ra, tôi tưởng Äạt sẽ đưa cô bé, không ngá» cô bé Ä‘i bá»™ má»™t mình xuống dốc. Tôi há»i Phượng:
- Chú Äạt không đưa Phượng vá» Ã !
Phượng cưá»i:
- Phượng thÃch Ä‘i bá»™ thú hÆ¡n. Nhà bạn Phượng ở gần đây, Phượng còn đến bạn.
Äạt nói:
- Phượng vỠnhé.
Phượng vẫy:
- Chúc vui, chú.
Äạt cưá»i. Phượng chạy xuống dốc, chiếc áo đầm mà u xanh bay nhởn nhÆ¡ trong gió tháºt xinh, tháºt hồn nhiên. Tôi nhìn theo bóng Phượng mà chợt buồn. Cay ở mắt, dưá»n như tôi Ä‘ang khó! Tháºt là vô lý—Dưá»ng như tôi Ä‘ang ghen vá»›i Phượng thì phải.
Äạt để tay lên vai tôi, chà ng gá»i khẽ:
- Châu ạ.
Tôi không quay lại. Mình có lý do để há»n để ghen để là m reo là m nÅ©ng nhỉ? Äạt bước tá»›i má»™t bước, chà ng đã đứng ngay mặt tôi—Äôi chân dà i và vai áo rá»™ng đã che gá»n tầm mắt tôi. Tôi cháºm rãi quay mặt, chân bước lên đồi. Äạt Ä‘i bên cạnh hút thuốc, tôi không nói, không cưá»i—Cứ như thế, chúng tôi đã lên đến đồi thông. Tôi dừng lại, há»i Äạt.
- Sao anh không đưa Phượng vá», theo em là m gì?
- Cô ấy có cho phép anh đưa vỠđâu.
Äạt nói. Tôi dáºm nát những cá»ng cá» non, không trả lá»i—Äạt chợt kêu rú lên, ngồi thụp xuống cá» rên rỉ. Tôi quên giáºn chạy lại há»i:
- Anh sao thế?
- Anh vấp phải cục đá nhá»n, chảy cả máu chân. Tôi quỳ gối xuống cá» cúi nhìn bà n chân Äạt. Bất ngá», Äạt ôm trá»n thân hình tôi. Lăn má»™t vòng, Äạt hôn tôi, tham và bạo. Tôi sững ngưá»i mất và i giân ngắn ngá»§i để đón nháºn nụ hôn ấy. Tôi khẽ đẩy Äạt ra, nhưng sức nặng thân thể Äạt như muốn dìm hẳn tôi và o Ä‘am mê, môi tôi ấm và ngá»t. Chân tay tôi thừa thãi vụng vá», tôi quên hết quá khứ lẫn hiện tại. Chỉ có tình yêu, chung quanh tôi. Và , tôi hôn lại Äạt, vụng vá» y như lần đầu tiên biết hôn môi, Äạt cưá»i nhẹ, chà ng đẩy tôi xuống cá», vá»›i đôi tay chắc chắc lạ thưá»ng chà ng ôm nghiến tôi và hôn tôi—Lần nà y tôi đón nháºn bằng tất cả Ä‘am mê, bằng tình yêu nụ hôn quá mạnh bạo. Khi tôi gần ghẹt thở Äạt má»›i buông tôi ra, chà ng nói nhá», tháºt nhá»:
- Anh yêu em.
Tôi nằm im, không nói. Phút Ä‘am mê là m má»m lòng tôi đã qua Ä‘i. Lý trà tôi mạnh hÆ¡n tình cảm nên lý trà đã gá»i tôi trở vá».
Tôi bảo Äạt:
- Thôi, anh nhé! Chỉ một lần nà y thôi.
Tôi ngồi dáºy, vuốt tóc ngay ngắn. Äạt dá»±a gốc thông hút thuốc, tôi ngồi bên cạnh Äạt, đầu hÆ¡i dá»±a lên vai chà ng.
Äạt bảo tôi:
- Có Ä‘iá»u gì là m em e dè và lo lắng hở Châu?
Tôi lắc đầu:
- Không có gì cả.
- Em có yêu anh không?
Äạt há»i tôi nhẹ nhà ng—Tôi nói nhá»:
- Em cÅ©ng Ä‘ang tá»± há»i như thế.
- Em phân vân đấy à ?
- Nếu chưa có gia đình, em sẽ chẳng phải phân vân gì cả.
Äạt dụi tắt Ä‘iếu thuốc xuống cá», chà ng ôm choà ng lấy tôi:
- Äừng nói như thế nữa, Châu. Anh biết em chưa có gia đình, em cứ muốn là m đùa giỡn để hà nh hạ anh thôi. Anh yêu em, em biết thừa Ä‘iá»u đó phải không? Em tinh khôn quỉ quái lắm nên em đã đánh lừa được anh bá» Sà igòn lên đây. Như thế, em vẫn không vừa lòng sao? Còn muốn anh bá» Äà Lạt Ä‘i đâu nữa bây giá»?
- Anh vẫn không tin em đã có gia đình à ?
- Không!
- Anh nhất quyết như thế?
- Ừ!
Tôi thở dà i:
- Váºy thì lần nà y em là ngưá»i trốn anh chứ không phải anh trốn em nữa đâu nhé.
Äạt cưá»i cưá»i:
- Em khôn đến mấy em cÅ©ng chỉ là cô bé con. Lần nà y đố em vuá»™t khá»i tay anh.
- Má»™t buổi sáng nà o đó trở dáºy, anh nhìn ra vưá»n thấy những cà nh tỉ muá»™i kém tươi, hoa trong vưá»n không nở, ngà y đó em đã biến khá»i cuá»™c Ä‘á»i anh.
Äạt nói:
- Anh không tin—Anh bắt đầu là cáo già —Anh không tin em nữa. Anh theo dõi từng bước chân em. Không cách nà o em biến khá»i Ä‘á»i anh được.
Tôi muốn úp mặt lên ngá»±c Äạt mà khóc. Tôi thương Äạt quá. Tôi yêu Äạt rồi nên tôi không muốn chà ng buồn, tôi sợ Äạt khổ. Thế nhưng, tôi nói tháºt Äạt không tin. Bây giá» tình yêu đến, tôi lại tá»± đánh lừa mình, để yêu Äạt. Tôi yêu Äạt, ở dáng dấp, ở khuôn mặt, ở sá»± chÃn chắn cá»§a má»™t ngưá»i lá»›n tuổi. Tôi đã bị quyến rÅ© từ lúc nà o. Bây giá» tôi má»›i hiểu tại sao ngưá»i đà n ông yêu vợ mà vẫn ngoại tình. Bây giá» tôi má»›i hiểu tình yêu không hẳn chết Ä‘i khi hai ngưá»i đã lấy nhau. Tình yêu lúc nà o cÅ©ng rá»™ng lá»›n trà n đầy, cÅ©ng má»›i mẻ bao la, cÅ©ng tình tứ lãng mạn cả. Tình yêu sống mãi trong từng ngưá»i, từng lúc, từng hoà n cảnh khác nhau.
Äạt há»i tôi:
- Em đói chưa?
Tôi lắc đầu:
- Chưa. Chúng mình ở đây mãi, đừng trở vỠnữa nhé.
Äạt cưá»i:
- Em muốn là m công chúa ngá»§ trong rừng tháºt đấy à ?
- Em là một con bé tinh nghịch trốn nhà đi chơi khuya—Sợ bị đòn nên con bé không dám vỠnhà nữa.
Äạt lắc đầu, chà ng nói:
- Không, lúc nà y em ngoan như một cô công chúa dại khỠchứ không còn khôn lanh tinh quái nữa.
Tôi há»i Äạt:
- Anh thÃch em là m công chúa à ?
- Ừ!
- Công chúa nà y không bao giá» lấy được Hoà ng TỠđâu mà hy vá»ng.
- Anh sẽ cưới em.
Äạt nắm chặt hai vai tôi, chá»±c hôn. Tôi rùng mình, nước mắt ứa ra hai khoé mắt. Tôi đẩy Äạt ra, đứng dáºy:
- Em đói bụng rồi.
Äạt thở nhẹ:
- Chúng mình đi ăn.
Tôi gáºt đầu. Äạt dìu tôi vá» nhà . Tôi há»i Äạt:
- Anh có yêu BÃch Phượng không?
Äạt mắng tôi:
- Nói báºy.
Tôi cưá»i nho nhá»:
- BÃch Phượng xinh và dá»… thương lắm.
Äạt trợn mắt:
- Em muốn anh ở tù hả? Cô bé ấy chưa đầy hai mươi tuổi.
- Anh là cáo già mà sợ gì?
- Anh chỉ muốn ăn thịt em thôi.
Tôi quay Ä‘i, nghe lạnh hai vai, môi má»m Ä‘i trong tiếng thở dà i không kịp giữ.
Tôi ngồi chá» Äạt ở salon, Äạt thay quần áo. Lúc trở ra tôi há»i Äạt:
- Dũng đâu?
- DÅ©ng ở Blao vá»›i bà Thái. Chiá»u mai má»›i vá».
Tôi theo Äạt ra xe. Buổi tối đã xuống, tôi lạnh, ngồi sát và o Äạt.
- Cho em vỠqua nhà một chút nhé!
Tôi nói, Äạt há»i:
- Äể là m gì?
- Äể trang Ä‘iểm.
Äạt nhìn tôi đầm ấm, chà ng nói:
- Cứ như thế nà y em đẹp lắm rồi! Không cần trang điểm thêm.
Tôi cưá»i:
- Anh không thÃch em là m đẹp à ?
- Nếu em thÃch.
- Thôi váºy.
Äạt cưá»i:
- Cho em xuống anh sợ em trốn mất.
- Anh cũng biết sợ rồi nhé.
Tôi nói. Äạt nhÃu mắt, và ng trán chà ng thoáng có đưá»ng nhăn:
- Kỳ lắm Châu ạ—Anh sợ tháºt rồi.
- Sợ gì?
- Sợ em trốn khá»i Ä‘á»i anh.
Tôi ngồi xoay ngưá»i lại, úp má lên vai Äạt, tôi nói nhá».
- Em không thÃch nghÄ© đến chuyện đó nữa anh ạ. Äạt vuốt má tôi, im lặng. Có má»™t ngăn cách nhá» nà o đó thưá»ng chen và o tình cảm cá»§a cả hai. Chắc Äạt đã linh cảm được như thế nên chà ng thưá»ng im lặng không nói. Khi Äạt im lặng tôi biết là Äạt Ä‘ang buồn, Ä‘ang nghÄ©. Trái lại khi buồn, tôi thÃch nói liên miên, thÃch đùa phá ồn à o. Tôi không trầm ngâm được như Äạt, vì tôi là con nÃt, má»™t ngưá»i đà n bà trẻ con—ở bên Du tôi phải suy nghÄ© đủ thứ, lo lắng đủ thứ vì Du cÅ©ng má»›i chỉ là má»™t ngưá»i đà n ông trẻ con, như tôi. Chúng tôi trẻ trung trong cuá»™c sống vợ chồng. Du ham vui ham bạn bè, háo thắng nên chúng tôi cứ mãi cãi nhau, mãi giáºn há»n, cho tôi má»i mệt trong bổn pháºn. Ở bên Äạt, tôi thoải mái bình yên. Ở bên Äạt tôi là má»™t con bé con, Äạt là má»™t ngưá»i đà n ông chÃn chắn, tôi thÃch bướng bỉnh cho Äạt nhăn mặt không bằng lòng hay tôi thÃch đùa phá cho Äạt nhìn tôi bằng đôi mắt bao dung. Ở bên Äạt, tôi bé bá»ng cho Äạt dá»— dà nh, tôi thảnh thÆ¡i cho Äạt lo lắng, nghÄ© ngợi. Như thế đó, tôi yêu Du và yêu Äạt. Du là mối tình đầu, Äạt là mối tình cuối. Tôi đã toại nguyện trong mối tình đầu vá»›i Du, chúng tôi đã lấy nhau, đã có má»™t đứa con để kết chặt thêm tình nghÄ©a. Trong mối tình cuối, vá»›i Äạt, tôi Ä‘ang ngừng, Ä‘ang muốn kết thúc.
|

25-10-2008, 11:24 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương 9
Trong mối tình cuối, vá»›i Äạt, tôi Ä‘ang ân háºn khó thở. Bởi tôi biết tất cả Ä‘á»u mong manh không thể thà nh sá»± thá»±c và nhiá»u bâng khuâng như sợi tÆ¡ trá»i.
Chúng tôi ăn cÆ¡m trong má»™t tiệm ăn vắng khách. Äạt chăm chút cho tôi như chăm chút cho má»™t đứa bé má»›i táºp ăn mà không có má»™t vẻ khó khăn nà o trong cá» chỉ. Tôi yêu Äạt ở Ä‘iểm đó. Chà ng tháºt ngưá»i lá»›n. Chỉ khi Äạt hôn tôi lúc buổi chiá»u trên đồ thông, tôi má»›i nháºn rõ được nét Ä‘am mê say đắm trên khuôn mặt chà ng—Tình yêu được á»§ kÃn đã nổ bung trong phút ấy, rồi thôi.
Từ trong tiệm cÆ¡m bước ra, thà nh phố đã âm thầm. Má»i ngưá»i sá»a soạn Ä‘i ngá»§. Tôi đòi Ä‘i dạo vá»›i Äạt trên con đưá»ng vắng. Äạt rá»§ tôi và o Thá»§y Tạ uống nước. Tôi sợ hÆ¡i lạnh cá»§a mặt hồ, tôi sợ nhìn khói nước từ những ly trà bốc lên. Tôi sợ ngồi đối diện Äạt! Äạt há»i:
- Anh có gì là m em sợ đến thế?
Tôi bảo:
- Anh quyến rũ em.
- Em không quyến rũ anh thì thôi, là m sao anh quyến rũ nổi em.
- Váºy mà anh Ä‘ang quyến rÅ© em đó.
Äạt cưá»i nhẹ nhà ng. Chúng tôi trở lại xe. Äạt chở tôi Ä‘i quanh những con đưá»ng vắng, tháºt cháºm. Chà ng hút thuốc liên miên, Ä‘iếu nà y chưa hết đã tiếp nối Ä‘iếu khác, không dứt. Tôi ngồi khoanh tay lên ngá»±c nghe gió đêm thổi bay mái tóc, thổi rát thịt dạ Trên quãng đưá»ng vắng bá»—ng xuất hiện hai bóng ngưá»i. Äạt cho xe cháºm lại, hai bóng ngưá»i má»™t đà n ông má»™t đà n bà , ngưá»i đà n ông thấy xe Äạt chợt vẫy—Äạt ngừng lại, tôi thấy lưng ngưá»i đà n ông cong xuống. Ngưá»i đà n ông tai xách má»™t sắc nhá», tiến lại phÃa chúng tôi vá»›i vẻ thà nh khan, ông ta nói:
- Xin ông bà là m ơn cho chúng tôi quá giang đến nhà thương vợ tôi sắp sanh mà đón mãi vẫn chẳng thấy một chiếc xe nà o ngang qua.
Tôi bước hẳn xuống đưá»ng nhì ngưá»i vợ—Äạt mở cá»a xe sốt sắng, bảo tôi ra tiếp tay đưa ngưá»i đà n bà lên xe. Chúng tôi đến bảo sanh viện do ngưá»i chồng chỉ lối. Ngưá»i vợ thỉnh thoảng lại rên những tiếng Ä‘au đớn. Tôi nghÄ© đến ngà y cu Tà chà o Ä‘á»i, tôi cÅ©ng đã trải qua những cÆ¡n Ä‘au lạnh ngưá»i như thế. Ngưá»i chồng dá»— dà nh vợ bằng những câu vụng vỠâu yếm. Tôi nhìn Äạt và bắt bặp Äạt cÅ©ng nhìn tôi, bà n tay Äạt rá»i vô lăng xe để nắm giữ bà n tay tôi Ä‘ang run ray.
- Trá»i Æ¡i! Em chết mất!
Ngưá»i vợ chợt rên lên như thế. Ngưá»i chồng cuống cuồng. Tôi quay xuống nhìn hai vợ chồng—Mái tóc ngưá»i đà n bà bết mồ hôi giữa khà trá»i giá buốt. Tôi há»i:
- Bà đau lâu chưa hở ông?
Ngưá»i chồng nhìn vợ Ä‘au đớn thở dà i:
- Gần một tiếng rồi bà ạ.
- Chắc bà mới sanh lần đầu?
- Vâng!
- Nhà thương có gần đây không ạ?
- Sắp tới rồi.
Tôi quay lên, Äạt mỉm cưá»i trêu tôi. Tôi giả vá» như không biết Äạt cưá»i, nghiêm nét mặt.
Äến nhà thương, tôi tiếp tay ngưá»i chồng dìu vợ và o phòng khám. Ngưá»i chồng cám Æ¡n chúng tôi luôn miệng.
Äạt cưá»i vui vẻ:
- Không có gì cả.
- Ông bà cho biết địa chỉ, hôm nà o tôi đến thăm.
Äạt nói:
- Giúp nhau là chuyện thưá»ng, ông đừng khách sáo.
- Chắc ông bà chưa có cháu?
Ngưá»i chồng há»i Äạt—Mặt tôi đỠnhừ quay Ä‘i, Äạt lắc đầu:
- Chúng tôi chưa kết hôn.
- Thế à .
Ngưá»i vợ từ phòng khám nặng nhá»c bước ra, ngưá»i chồng đứng báºt dáºy như chiếc lò xo:
- Sắp sanh chưa em?
Ngưá»i vợ nhìn chúng tôi cưá»i e ngại, lắc đầu:
- Chắc ná»a đêm má»›i sanh.
- Lâu nhỉ?
Ngưá»i chồng than. Ngưá»i vợ lại ôm bụng nhăn nhó:
- Trá»i Æ¡i! Cứ Ä‘au thế nay đến ná»a đêm chắc em chết mất.
Tôi cưá»i nhẹ an á»§i ngưá»i vợ:
- Không chết được đâu, thưa bà . Một lát nữa nghe tiếng em bé khóc, bao nhiêu đau đớn sẽ tan hết.
Ãnh mắt ngưá»i đà n bà sáng lên rá»±c rỡ. Tôi tưởng như hình ảnh cá»§a tôi hôm nà o. CÅ©ng Ä‘au đớn như thế, bên cạnh Du vụng vá» sợ hãi khi cÆ¡n Ä‘au cá»§a tôi quặn lên, từ giá» nà y sang giá» khác, môi tôi khô vì gà o. Ngưá»i tôi lả vì mệt—Tôi không còn sức để sanh. CÆ¡n Ä‘au hà nh xác tôi,giẫy giụa Ä‘au đớn. Khổ sở kiệt lá»±c. Váºy mà khi tiếng khóc cá»§a đứa bé báºt lên, tôi tỉnh hẳn. Tiếng khóc chà o Ä‘á»i cá»§a đứa con có hiệu lá»±c mạnh mẽ hÆ¡n má»™t liá»u thuốc tiên. Khiến ngưá»i mẹ như bay bổng lên được, Ä‘au đớn quên hết, cá»±c khổ quên hết—Sức khoẻ tăng lên bá»™i phần—Nhá» tiếng khóc chà o Ä‘á»i bé bá»ng cá»§a con.
Tiếng trẻ khóc vang đâu đó từ các phòng sanh. Ngưá»i vợ nắm tay chồng:
- Em hồi hộp quá anh ạ. Không biết con mình là trai hay gái?
Ngưá»i đà n ông siết chặt tay vợ, nhẹ nhà ng:
- Trai, gái gì anh cÅ©ng thÃch hết. Nhưng nếu là trai, anh vui hÆ¡n.
Ngưá»i vợ cưá»i mệt má»i:
- Sao thế hở anh?
Ngưá»i chồng nói:
- Con trai đầu lòng sẽ thay anh dạy dỗ các em nó sau nà y.
Ngưá»i vợ chưa kịp cưá»i thì cÆ¡n Ä‘au lại đến. Äạt nắm tay tôi bảo:
- Mình vỠthôi em.
Ngưá»i đà n bà nhăn nhó giữ tay tôi, bóp nhẹ:
- Là m phiá»n ông bà quá.
Tôi mỉm cưá»i nhẹ nhà ng vuốt bà n tay ngưá»i vợ và theo Äạt bước Ä‘i. Tiếng khóc cá»§a những trẻ sÆ¡ sanh cứ vang mãi trong đầu tôi. Tôi nhá»› cu Tà má»™t cách thôi thúc lạ lùng.
Bước ra khá»i cổng bệnh viện, Äạt ôm vai tôi, chà ng nói nhá»:
- Nhìn hai vợ chồng đó anh cảm động quá.
Tôi cưá»i nhá»:
- Ngà y xưa anh cũng đã thế.
Äạt lắc đầu:
- Anh rất buồn. Ngà y xưa lúc nà ng sanh, anh không có nhà .
- Anh đi đâu?
Tôi há»i. Äạt nói:
- Anh ở trên Blao, trông coi đồn Ä‘iá»n.
Tôi thở dà i, tháºt nhẹ:
- Ngưá»i đà n ông chỉ dá»… thương và tá»™i nghiệp nhất là lúc đưa vợ Ä‘i sanh. Cảm động lắm!
Tôi vừa chợt nghÄ© đến Du khi nói câu đó. Du cÅ©ng đã má»™t lần đưa tôi Ä‘i sanh vá»›i nét dá»… thương và tá»™i nghiệp cá»§a má»™t ông chồng trẻ. Du đã nhăn nhó khi tôi Ä‘au đớn—Du đã khổ sở đứng ngồi không yên khi nhìn tôi váºt vã kêu gà o. Du đã an á»§i chia sá»›t vá»›i tôi ná»—i vui mừng lúc nhìn đứa bé tròn trÄ©nh dá»… thương từ tay cô đỡ chuyá»n sang Du đã thức khuya lo lắng chung vá»›i tôi lúc cu Tà đau ốm, khó ngá»§. Du đã thá»±c sá»± là má»™t ngưá»i đà n ông có bổn pháºn từ ngà y chúng tôi có con—Cho đến bây giá», tôi đã thá»±c sá»± là má»™t ngưá»i đà n bà chưa nhỉ? Hay tôi vẫn chỉ là má»™t đứa con nÃt ham chÆ¡i, trốn trách nhiệm và bổn pháºn—Tôi trốn chÃnh tôi để đánh lừa hiện tại cá»§a mình.
Lúc ngồi lên xe Äạt lại rá»§ tôi Ä‘i uống nước. Tôi nhìn Äạt trong bóng tối, đôi mắt nghiêm trang vá»›i vầng trán rá»™ng thông minh. Trá»i Æ¡i! Äạt thông minh sao Äạt không hiểu giùm tôi đã có gia đình? Äạt thông minh sao Äạt lại yêu tôi nhỉ. Tôi không muốn Äạt buồn nên tôi chả biết giải quyết thế nà o cho tình cảm cá»§a chúng tôi mãi đẹp. Thương Äạt quá! Tôi không tá»± chia tôi ra được để vẫn có tình yêu cá»§a Äạt mà vẫn giữ được trá»n vẹn cho chồng, cho con. Tôi phải quyết định lấy cho tôi. Chỉ má»™t lần nà y thôi, cho tôi vá» vá»›i gia đình. Lý trà tôi vẫn chưa Ä‘i ngá»§ nên lý trà đã gá»i tôi trở vá»â€”Má»™t réo gá»i. Tôi đã Ä‘i quá xa bổn pháºn mất rồi.
Chúng tôi và o uống nước ở má»™t quán vắng bên đưá»ng. Giá» nà y quán đã sá»a soạn đóng cá»a. Chúng tôi là những ngưá»i khách cuối. Bà chá»§ ngồi che tay ngáp vặt trong quầy. Äạt mua cho tôi má»™t túi hạt dẻ nóng. Tôi dấu túi hạt dẻ trong áo măng tá»™ Chúng tôi uống trà —Äạt hút thuốc bên cạnh tôi—Äêm hình như không còn cần thiết nữa.
Äạt há»i tôi:
- Em đang nghĩ gì thế?
Tôi nói nhá»:
- Em nghĩ mình còn được mấy ngà y vui nữa.
Äạt nhìn tôi, ánh mắt như đắm say:
- Mình sẽ có má»™t Ä‘á»i để vui. Em có bằnglòng là m vợ anh không, Châu?
Tôi uống má»™t há»›p nước, không còn nghe được hương vị cá»§a trà , há»›p nước trôi truá»™t và o cuống há»ng đắng caỵ Nước mắt tôi ứa ra tá»± lúc nà o—Có hiểu cho em không Äạt? Má»™t lúc nà o đó em biến khá»i Ä‘á»i anh, xin anh đừng giáºn há»n em, đừng mắng em tinh quái, đừng nhìn em bằng ánh mắt thù hằn kết tá»™i. Em không muốn thế bao giá».
Äạt úp bà n tay chà ng lên bà n tay tôi, nhá» nhẹ:
- Em gáºt đầu Ä‘i, nai con.
Tôi lắc đầu, má»™t giá»t nước mắt chảy xuống tay Äạt nóng hổi.
- Anh có hiểu em không?
- Tại sao em khóc.
- Em yêu anh1
Tôi nói. Äạt há»i dồn:
- Yêu anh, sao em không gáºt đầu? Hay anh chưa đủ Ä‘iá»u kiện lo cho em được sung sướng?
Tôi áp má lên vai Äạt:
- Tại em không đủ Ä‘iá»u kiện cho anh được sung sướng. Em luôn luôn Ä‘em phiá»n phức đến cho má»i ngưá»i.
- Nhưng anh yêu em!
Äạt vuốt tóc tôi, âu yếm. Tôi giữ bà n tay Äạt lại:
- Cám Æ¡n anh nhiá»u lắm!
Äạt chợt nhìn tôi, chăm chú:
- Em vẫn chưa hết lạ lùng. Tại sao váºy Châu?
Tôi nói nhá»:
- Tại những Ä‘iá»u mà em nói anh không tin, những tình cảm em không giải quyết nổi. Tại em Ä‘a tình lãng mạn, em là má»™t ngưá»i đà n bà trẻ con, em tinh nghịch kỳ quá. Và , tại em đã yêu anh, nhưng vì tình yêu nà y quá mong manh nên em lạ lùng như thế đó.
Äạt xoay tròn ly nước trên mặt bà n. Chà ng nhìn tôi không chá»›p mắt. Cái nhìn như soi thấu ná»—i lòng tôi. Tôi ngồi im chịu đựng đôi mắt Äạt—Như hôm nà o tôi đã ngồi chịu đựng đôi mắt Äạt cÅ©ng như thế lúc Äạt nghe tôi báo tin sắp có con.
Má»™t lúc tháºt lâu Äạt nói:
- Dù cố gắng đến mấy anh vẫn không tin nổi là em đã có gia đình. Äừng hà nh hạ anh nữa.
- Em không muốn thế.
Tôi nói như khóc. Äạt thở khói thuốc qua cá»a, buồn buồn:
- Anh không bao giỠhiểu nổi em. Có phải vì anh đã quá tuổi háo thắng rồi nên anh đầu hà ng sớm không Châu? Em còn trẻ quá, nhỠquá. Anh không xứng với em.
Tôi cúi nhìn mặt bà n, thở nhẹ:
- Anh đừng nói thế. Nhìn xem em có tầm thưá»ng như anh nghÄ© hay không? Em đã lá»›n rồi.
Äạt cưá»i nhẹ, chà ng nói:
- Chúng mình vỠnhé! Em buồn ngủ phải không?
Tôi lắc đầu:
- Em chưa buồn ngá»§. Hôm nay cho em Ä‘i chÆ¡i tháºt khuya.
Tôi theo Äạt đứng dáºy, bước ra khá»i quán, đưá»ng không còn má»™t bóng ngưá»i. Äạt há»i tôi:
- Mai chúng mình lên Blao không?
- Có xa không hở anh?
- Gần lắm.
Tôi nói:
- Em không hẹn đau nhé. Từ tối nay đến sáng mai còn biết bao nhiêu thay đổi.
- Anh chẳng muốn má»™t thay đổi nà o nữa cả. Anh chỉ muốn có em suốt Ä‘á»i.
Tôi cưá»i buồn:
- Anh bảo em là ma—ma là m sao suốt Ä‘á»i bên anh được. Em sắp biên khá»i Ä‘á»i anh rồi.
Äạt trợn mắt, chà ng bóp mạnh bà n tay tôi.
- Lần nà y anh không để em biến nữa. Anh theo sát chan em.
- Mai em vỠSà igòn.
Tôi nói tháºt nhanh. Äạt dừng lại, chà ng há»i:
- Tháºt thế không?
Tôi gáºt đầu. Nước mắt ứa ra:
- Tháºt.
- Anh sẽ theo em vá».
Äạt nói cháºm, rõ rà ng. Tôi lắc đầu:
- Không được, đừng theo em nữa!
Äạt trừng mắt:
- Tại sao?
Tôi úp mặt lên thà nh xe, òa khóc:
- Tại em có gia đình—Em có chồng, có con rồi, anh vẫn không tin em sao? Em vỠSà igòn bên chồng, bên con để em trốn anh! Em trốn tình cảm em, đừng theo em nữa. Em khổ quá!
Äạt ngồi tháºt lặng, trên vô lăng xe, tay chà ng vuốt ve mái tóc tôi không ngừng. Tôi vẫn khóc, nước mắt vỡ òa như con đê, tôi khóc thá»a thÃch. Äạt vẫn không nói má»™t câu nà o vá»›i tôi. Chà ng im lặng cho đến lúc tôi ngẩng đầu lên. Qua hà ng nước mắt. Äạt Ä‘ang nhìn tôi—Như hôm nà o—Äôi mắt chà ng dà i ra, vầng trán chà ng nhăn lại. Anh Ä‘ang nghÄ© gì thế, hở Äạt?
Chà ng há»i tôi, dịu dà ng tha thiết:
- Em có nói đùa anh không thế Châu?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ:
- Em rất buồn.
- Anh lại bắt đầu dại dá»™t, Ä‘ang tin em nói tháºt rồi đấy.
Tôi nhìn Äạt thà nh khan:
- Anh có giáºn em không/
Äạt lắc đầu:
- Anh yêu em. Anh yêu em từ ngà y đầu cho đến ngà y cuối.
- Em cũng yêu anh.
Tôi nói nhá», buồn bã. Äạt gáºt đầu nhẹ nhà ng:
- Cám ơn em!
- Cám ơn anh!
Tôi nắm nhẹ bà n tay Äạt. Äạt buồn.
- Anh có gì để em cám ơn!
- Anh có tình yêu cho em.
Tôi nói. Äạt nhẹ nhà ng:
- Em cũng có tình yêu cho anh. Chúng mình cám ơn nhau là phải.
Và , Äạt há»i tôi:
- Em muốn vỠchưa?
Tôi há»i Äạt:
- Thà nh phố đã đi ngủ hết chưa?
Äạt cưá»i nhẹ:
- Thà nh phố Ä‘i ngá»§ từ lúc mình bước ra đưá»ng.
- Thế thì cho em vá».
Äạt lái xe, tháºt cháºm, tôi ngồi bên Äạt vừa nhẹ nhõm vừa bâng khuâng buồn. Cứ muốn con đưá»ng dà i như không tá»›i Ä‘Ãch. Äừng bao giá» tá»›i Ä‘Ãch cả cho em được ngồi bên anh hết đêm nay—Sáng ra em đã thoát khá»i tình yêu cá»§a anh—Chúng mình hết còn là cá»§a nhau. Em vùi đầu và o bổn pháºn quên Ä‘i má»™t mối tình. Anh yêu! Má»™t mối tình lãng mạn, tháºt êm ái—Mối tình không sóng gió phải không anh? Anh trầm lặng như mặt nước hồ êm, em nghịch ngợm như loà i cá. Chúng mình chẳng ở gần bên nhau được—Em yêu anh và yêu gia đình. Anh yêu em và anh Ä‘iá»u khiển được tình cảm, lý trà cá»§a anh—Nên tình yêu chúng mình không có sóng gió nhá» thế.
Äà Lạt vỠđêm lạnh lùng bà hiểm, Äà Lạt vỠđêm ma quái rợn ngưá»i. Thế nhưng tôi yêu, những bà hiểm ma quái cá»§a đêm Äà Lạt. Tôi đã sống mấy ngà y êm Ä‘á»m—Tưởng như mình con gái. Tôi ngốn hết Äà Lạt trong mấy ngà y ở đây—Ở nÆ¡i nà o cÅ©ng có bước chân tôi tà tách bên cạnh dáng Ä‘iá»m tÄ©nh đáng yêu cá»§a Äạt. Buổi tối nà o chúng tôi cÅ©ng Ä‘i “lùng†khắp thà nh phố khi má»i ngưá»i yên ngá»§. Äêm nà o tôi cÅ©ng rón rén như kẻ trá»™m lúc vỠđêm cổng nhà . Tôi quên tôi, quên má»i ngưá»i. Tôi chỉ còn thấy Äạt. Tình yêu là m tê liệt trà óc tôi khiến tôi trở thà nh kẻ má»™ng dụ Äánh lừa sá»± tháºt cá»§a mình!
Bây giá», tôi hết còn ân háºn, nhưng tôi buồn, quá buồn! Và , Äạt cÅ©ng thế. Chà ng Ä‘ang buồn, quá buồn thì phải. Tôi không thức tỉnh ná»—i buồn cá»§a Äạt. Cứ để yên cho chà ng chìm và o ná»—i buồn như thế. Mai tôi thoát khá»i tình yêu cá»§a chà ng rồi! Tôi sẽ không có má»™t lần thứ hai sống thoát xác như lần nà y nữa. Tim tôi quặn lên từng cÆ¡n—CÆ¡n Ä‘au nà y khiến lòng tôi tê Ä‘i—Cổ tôi nghẹn lại. Thương Äạt xót xa! Thương tôi cÅ©ng xót xa!
Tôi bảo Äạt dừng xe ở cuối dốc, đưa tôi Ä‘i bá»™ vá» nhà . Äã đến lúc chúng tôi biến khá»i Ä‘á»i nhau: Cố gắng lắm, Äạt giữ im lặng bên tôi. Cứ như thế chúng tôi Ä‘i bên nhau hết ná»a con đưá»ng—Ban đêm, sương lạnh ruing lên vai áo tôi giá buốt. Äể như thế, cÆ¡n lạnh thấm và o tim. Tôi thèm má»™t nụ hôn—Nụ hôn vụng vá» và đau đớn.
Tôi Ä‘i sát và o Äạt. Äạt ôm choà ng lấy tôi như thể sợ tôi biến mất, chà ng nói nghẹn từng cÆ¡n trong cổ há»ng:
- Äừng bá» anh em nhé.
Tôi úp mặt lên ngá»±c Äạt, chân tôi má»m không bước nổi. HÆ¡i nóng từ ngưá»i Äạt thoát ra, phá»§ kÃn ngưá»i tôi—Thá»i gian ngừng lại Ä‘i: Tôi muốn á»§ kÃn hÆ¡i nóng trong lòng Äạt như thế nà y cho đến lúc mất nhau không còn nhìn thấy nhau nữa. Trá»i Æ¡i! Tôi thèm khóc lạ lùng váºy mà tôi không được khóc, không được nói. Cổ tôi cứng lại, nghẹn đến không thở nổi.
- Yêu em quá, Châu ạ!
Môi Äạt can ká» bên môi tôi, tôi ôm ngang lưng chà ng. Mùi đà n ông quyện khắp ngưá»i tôi. Tôi đã bá» quên hÆ¡i chồng để nghiện hÆ¡i ngưá»i khác—Hôn em Ä‘i. Tôi nói nhá», tháºt nhá»â€”Má»™t lần nà y nữa thôi: Hôn em Ä‘i cho môi em ấm lại—Cho hÆ¡i thở em Ä‘iá»u hòa, cho tim em còn Ä‘áºp.
Äạt cúi xuống, môi chà ng là m ấm môi tôi. Tôi hôn trả lại Äạt—Vẫn cứ vụng vá» như lần đầu—Thến nhưng cảm giác vẫn lan trong tôi—Nụ hôn vừa ngon ngá»t vừa cay đắng.
Má»™t lúc chúng tôi buông nhau ra. Tôi bà ng hoà ng, Äạt cÅ©ng bà ng hoà ng. Ãnh mắt nhìn nhau dại khá» buồn thảm. Như thế là hế. Em đã thức tình sau má»™t giấc mê dà i. Hình ảnh ngưá»i đà n bà mang thai Ä‘au đẻ bên cạnh khuôn mặt vụng vá» cá»§a ngưá»i chồng đã thức tỉnh bổn pháºn nÆ¡i em. Tiếng khóc trẻ thÆ¡ vang trong những căn phòng há»™ sinh đã thức tỉnh ná»—i thương nhá»› nÆ¡i em. Thôi, em tÃnh đẻ không bao giá» ngá»§ nữa. Trở vá» vá»›i gia đình để vùi đầu và o bổn pháºn.
- Anh lấy vợ Ä‘i nhé, Äạt.
Äạt giả vá» như không nghe tôi nói. Chà ng há»i:
- Em có hạnh phúc không?
Tôi gáºt đầu:
- Có, em hạnh phúc hÆ¡n những ngưá»i đà n bà hạnh phúc khác.
- Em sung sướng.
Äạt nói. Tôi nhá» nhẹ:
- Cho em là m em anh không?
Äạt lắc đầu:
- Không!
- Anh giáºn em à ?
- Anh yêu em!
- Em hư lắm. Em là m anh buồn, thôi, yêu em là m gì.
Äạt cưá»i bâng khuâng:
- Em cho anh tuổi trẻ, tình yêu và những ngà y hạnh phúc, thế là đủ.
Tôi buồn buồn:
- Anh cho em má»™t tình yêu tuyệt vá»i. Em không quên nổi, anh vẫn là ông bạn già cá»§a em váºy nhé.
Äạt gáºt đầu. Tôi cố dấu tiếng khóc bằng nụ cưá»i méo mó:
- Anh trở lại đi.
Tôi nói. Äạt đứng sát cánh cổng chá» tôi len ngưá»i và o. Tôi đã mượn chị Lãng chìa khóa riêng để khá»i là m phiá»n chị. Äạt nói nhá» em ái:
- Chỉ cần biết em yêu anh, anh đủ bình tÄ©nh đỠnhìn em biến khá»i Ä‘á»i anh, không buồn khổ nữa.
Tôi thò tay qua song cá»a nắm chặt tay Äạt:
- Cám Æ¡n anh—Cám Æ¡n ông bạn già cá»§a em. Em cÅ©ng nói vá»›i anh như câu anh vừa nói. Äừng giáºn em nhé.
Tôi nói xong và quay lưng bá» chạy. Äằng sau tôi, không biết Äạt trở vá» chưa. Tôi không dám nhìn. Bước lên phòng. Vân vá»›i Hằng chưa ngá»§. Hai đứa Ä‘ang nằm cuá»™n tròn lại bên nhau nói chuyện. Tôi lá»t và o như má»™t bóng ma, tóc ướt sương, mắt môi phá» phạc—Vân thấy tôi kêu úi lên:
- Chị đem hơi lạnh từ ngoà i và o phòng, em chết cóng mất.
Tôi ngồi phịch xuống ướt má»m. Cho tay áo váo túi áo, tôi tìm thấy gói hạt dẻ Äạt mua cho tôi trong tiệm. Tôi há»i Vân, Hằng:
- Äứa nà o ăn hạt dẻ không?
Hằng lắc đầu, Vân bảo:
- Hai đứa em cắn đến má»i miệng rồi.
Tôi cưá»i xót xa:
- Thôi, tao cất là m kỷ niệm.
Vân cưá»i cưá»i:
- Chị lãng mạn còn hơn con gái.
Tôi há»i Vân:
- Tao có đa tình không?
- Có lẽ có.
Vân nói. Tôi bảo:
- Tao có má»™t mối tình tuyệt vá»i.
Vân há»i đùa:
- Ở đâu?
Tôi nói:
- Trong tim.
- Tim chị có hằng triệu mối tình chứ đâu phải một. Tôi lặng lẽ thay quần áo. Một lát tôi bảo Vân:
- Mai vỠSà igòn Vân ạ.
Vân tròn mắt nhìn tôi:
- Chị quyết định bao giỠthế?
- Tối naỵ Ngà y mai tao vỠSà igòn.
- Nhưng, chưa hết tuần.
- Nếu mà y thÃch thì cứ ở lại, mai tao vá».
Hằng nói:
- Chị Châu lại nhớ anh Du rồi. Thôi, Vân ở lại với Hằng để chị Châu vỠmột mình đi.
Tôi cưá»i không nói, đến bên cá»a sổ. Tôi nhìn xuống con dốc nhá», từ cuối con đưá»ng, tôi hình dung ra Äạt nước mắt lại chá»±c ứa ra nhưng tôi cố gắng không khóc nữa. Buồn lặng ngưá»i. Vân ngồi nhổm dáºy, nó sá»a soạn xếp đồ, tôi quay nhìn Vân dò há»i, Vân nói:
- Mai em vá» vá»›i chị. Äà Lạt buồn chịu không nổi.
Tôi há»i đùa Vân:
- Không có một sợ tơ buồn nà o vương vấn bước chân Vân hết sao?
Vân lắc đầu tháºt thảnh thÆ¡i, hồn nhiên:
- Giây còn không cá»™t nổi chân em thì tÆ¡ là m sao mà cá»™t nổi chân em bao giá».
Tôi cưá»i, nhẹ như cÆ¡n gió má»›i thổi qua—Hai chị em hì hục thu dá»n hà nh lý. Chiếc valy cá»§a Vân cháºt nÃch những đò, chiếc valy cá»§a tôi nhẹ hổng. Tôi bá» lại tất cả ở thà nh phố nà y. Vân bảo Hằng:
- Sáng mai Hằng đưa Vân đi mua hoa Hằng nhé.
- Có mua trái cây không?
Hằng há»i. Vân nói:
- Có chứ.
- Chị Châu không mua gì à ?
- Có, chị mua cả thà nh phố Äà Lạt.
Hằng cưá»i:
- Chị tham quá. Thà nh phố Äà Lạt có nhiá»u đà n ông con trai. Chị mua vá» anh Du quăng hết xuống sông mất.
Tôi chớp mắt:
- Váºy thôi, chị không mua gì cả.
- Em sẽ biếu chị một chục hoa hồng buổi sớm.
- Cám ơn Hằng.
- Em sẽ tặng chị một sợ tơ buồn!
Vân chợt nói. Tôi nhỠnhẹ:
- Cám ơn Vân.
Vân cưá»i:
- Chị có vẻ tương tư Äà Lạt quá. Có sợi tÆ¡ buồn nà o vướng bước chân chị phải không?
- Có lẽ thế.
- Ở đâu váºy?
- Vân vừa mới tặng chị xong.
Vân cưá»i ròn tan. Nó đóng nắp valy lại, kêu:
- Em phục sá»± lãng mạn cá»§a chị. Xin chà o… thuạ Tôi cưá»i lặng lẽ, không nói. Tôi lãng mạn còn hÆ¡n con gái. Vân bảo thế. Nó không biết tôi còn Ä‘a tình nữa. Tôi còn yêu nữa! Tô còn buồn, còn khổ nữa. Bây giá» Äạt đã vá» nhà uống rượu hay chà ng còn lang thang đâu đó nhỉ? Ước gì tôi lại hiện đến bên Äạt lúc nà y để bắt gặp chà ng dang gục đầu trên sương ngá»§ vùi cho quên hết. Tôi se sẽ gá»i chà ng thức giấc và Äạt dụi mắt nhìn tôi—Như má»™t giấc chiêm bao—Chúng tôi lại có nhau—Như má»™t giấc chiêm bao—Tôi không còn là tôi nữa. Từ má»™t nÆ¡i nà o đó tôi hiện đến, thảnh thÆ¡i và trong sáng bên Äạt—Tôi bé nhá» ngoan hiá»n bên Äạt, chúng tôi có nhau mà không còn những tình cảm xa xôi—Mà không chạy trốn tình cảm cá»§a chÃnh mình. Tình yêu cá»§a chúng tôi chắc bean như cây cổ thụ, không còn mong manh như tÆ¡ trá»i nữa. Tôi lạt má»™ng mÆ¡ quá đáng rồi buồn quá, buồn như đêm mưa Äà Lạt.
Lạnh quá! Lạnh như gió mùa đông. Tôi bá» tất cả, úp mặt lên giưá»ng, buồn quá! Buồn tái tê quay quắt. Tôi kéo chân lên khá»i đầu nằm cuá»™n tròn trong đó, chá» sáng. Äêm nay tôi chá» sáng để kéo dà i giây phút gần gÅ©i Äà Lạt. Äể tưởng như mình còn ká»· niệm đâu đây.
|

25-10-2008, 11:25 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương kết
Tôi dáºy sá»›m trước Vân nhưng Hằng lại dáºy sá»›m trước tôi. Giữ lá»i hứa, kho tôi trang Ä‘iểm xuống nhà , Hằng tặng tôi má»™t bó Hồng nhung đỠthẫm. Tôi nói cám Æ¡n Hằng mà đôi mắt đỠhoẹ Hằng há»i tôi:
- Vân dáºy chưa hở chị?
Tôi bảo Hằng lên đánh thức Vân giùm, chị Ä‘i mua vé. Tôi không dám cho cô Trâm biết sợ cô cản tôi, sợ tôi má»m lòng ở lại Äà Lạt—má»™t ngà y thêm khó dứt—Má»™t ngà y tình cảm thêm tăng.
Tôi đón xe Ä‘i thẳng lên chá»— bán vé. Cầm được hai tấm vé trên tay, ngưá»i tôi tê Ä‘i, không còn nÃu kéo nổi nữa. Tôi bá» Äà Lạt rồi. Tôi ngồi lên xe vá» nhà . Chuyến Ä‘i sẽ bắt đầu và o mưá»i má»™t giá» sáng—Giữa trưa. Từ bây giá» cho đến giữa trưa tôi còn được gần Äà Lạt thêm mấy tiếng. Chẳng biết để là m gì. Äem vé vá» tôi bảo Vân mua sắm sá»a soạn gì thì mua, mưá»i má»™t giá» lên phi trưá»ng. Tôi và o gặp cô Trâm, thấy tôi cô há»i:
- Cháu mua vé được không?
Tôi gáºt đầu nhẹ:
- Thưa, được ạ.
- Cô vừa mới nghe Vân vói. Cháu vỠSà igòn ngà y hôm nay đấy à ?
- Thưa vâng.
- Có Ä‘iá»u gì là m cháu buồn?
Tôi lắc đầu, rưng rưng:
- Thưa cô, không. Những ngà y ở đây, chúng cháu là m phiá»n cô, tha lá»—i cho cháu.
Cô Trâm cưá»i hiá»n là nh:
- Cô mong được các cháu là m phiá»n hoà i đấy. Vá» Sà igòn rồi thỉnh thoảng viết thư cho cô nhé.
- Vâng ạ.
- Bao giỠDu được nghỉ, bảo Du lên đây chơi. Vợ chồng con cái ở với cô và i tháng.
Tôi cưá»i buồn:
- Cháu cũng mong thế.
- Thôi, lên sá»a soạn Ä‘i. Chút nữa gá»i Vân xuống cô bảo.
- Dạ.
Tôi lên phòng, chả biết là m gì. Vân, Hằng rÃu rÃt rá»§ nhau Ä‘i mua hoa, mua trái cây. Tôi ngồi nhìn qua cá»a, xuống vưá»n, buổi sáng sương long lanh trên các ngá»n cây tháºt ướt, tháºt đẹp. Tôi lại nghÄ© đến Äạt. Và , tôi Ä‘i xuống, khoác chiếc áo, tôi lách mình qua cổng. Äi bá»™ xuống con dốc. Tôi đã thấy căn nhà quen thuá»™c. Tiếng thông reo vi vút êm Ä‘á»m khiến lòng tôi buồn lịm ngưá»i. Bước qua cánh cổng. Tôi gặt vú cá»§a DÅ©ng. Bà nhìn tôi lạ lùng:
- Cáºu Äạt Ä‘i từ sá»›m. Tôi tưởng Ä‘i vá»›i cô.
Tôi lắc đầu há»i vú:
- Dũng có nhà không ạ.
- DÅ©ng ở Blao chưa vá».
- Chắc ông Äạt len Blao?
Vú bảo:
- Tôi không nghe cáºu ấy nói gì cả.
Tôi nói:
- Thôi, tôi vá»!
- Cô và o nhà chá» cáºu Äạt nhé.
- Thôi ạ.
Khép giùm vú cánh cổng, tôi Ä‘i dần lên đồi thông. Buổi sáng sương chưa tan nên cá» còn ướt nước. Tôi ngồi xuống gốc thông quen thuá»™c. Công chúa thôi không muốn ngá»§ trong rừng nữa rồi. Công chúa bá» Hoà ng TỠđể trở vá» Hoà ng cung. Tôi bá» Äạt để tìm vá» vá»›i bổn pháºn cá»§a tôi. Äạt có buồn không? Anh có buồn không? Tôi dá»±a ngưá»i và o gốc thông—Vẫn cứ thèm má»™t giấc ngủ—Sao tôi chưa dứt khoát được má»™ng và thá»±c tế nà y nhỉ. Sao tôi cứ mãi khổ vì tình yêu thế nà y nhỉ? Tôi ngồi đây chá» giá» lên phi trưá»ng. Äạt có ngá» tôi tìm lên đây không hở Äạt?
Tôi Ä‘a tình, tôi lãng mạn, tôi hư, tôi xấu. Má»™t mẫu thuốc thừa nằm cạnh tôi—Thuốc Äạt hút. Tôi nhặt mẫu thuốc lên. Hình như mẫu thuốc còn ấm, thuốc còn bay nồng quyện lên ngưá»i tôi—Tôi nhá»› hÆ¡i Äạt! Tôi nhá»› đôi mắt và nụ cưá»i cá»§a Äạt—Tôi tưởng như mấy phút trước đây Äạt đã ngồi đây để nhá»› tôi—Lúc tôi Ä‘i mua vé máy bay Äạt đã ngồi đây. Trá»i Æ¡i! Tình yêu chúng tôi tìm nhau hụt rồi. Chúng tôi lỡ là ng rồi! Äịnh mệnh không xếp đặt cho tôi gặp lại chà ng nữa. Äạt lên đây để nhá»› tôi, tôi lên đây để nhá»› Äạt—Váºy mà chúng tôi không gặp nhau. Thôi, suốt Ä‘á»i hai đứa chỉ nhá»› nhau mà thôi.
Nắng đã bắt đầu len lá»i qua các ngá»n thông non, chiếu và o mặt tôi. Sương tan như bao giá». Tôi vẩn còn ngồi đây nghe hình như hÆ¡i thở Äạt còn vương vấn. Nghe mình buồn quay quắt, xót xa không biết là mấy giá». Tôi vùng đứng dáºy. Tiếng thông reo như quyện má»—i bước chân tôi—Tôi chạy xuống đồi bằng những bước chân dà i. Tôi vỠđến nhà bằng những hÆ¡i thở đứt quảng. Tôi không khóc mà mắt đỠhoẹ Tôi không lạnh mà môi tê cóng.
Bước và o nhà , hà nh lý đã được xếp sẵn ở cá»a. Vân cong cá»n:
- Trá»i Æ¡i! Trông chị như mụ thất tình. Sáng ra Ä‘i đâu mất biệt, giá» nà y má»›i vá».
Tôi lặng lẽ và o nhà , không nói với Vân một câu, Hằng giục tôi:
- Äã đến giá» rồi đó chị Châu. Mình ra xe Ä‘i.
Tôi nhìn Hằng ngơ ngác:
- Äã đến giá» rồi cÆ¡ à ?
- Còn ná»a tiếng, mình Ä‘i cho thong thả.
Tôi gáºt đầu:
- ChỠchị nhé.
Tôi và o nhà chà o cô Trâm. Cô cưá»i tươi chúc tôi Ä‘i bình yên, vá» nhà vui và hạnh phúc. Cô gởi lá»i thăm Du và mi mi cu TÃ.
Tôi nói với cô:
- Cháu nhá»› mãi những ngà y ở Äà Lạt nà y.
Cô Trâm bẹo má tôi:
- Bộ không lên đây thăm cô nữa hay sao mà nói thế.
Tôi mân mê tà áo cưá»i buồn:
- Nhưng lần đầu đáng nhá»› hÆ¡n lần thứ hai, thứ ba cô ạ. Lần sau cháu lên Äà Lạt máºt ý nghÄ©a rồi.
Cô Trâm cưá»i vá»›i tôi:
- A! Con bé nà y lãng mạn tệ.
Tôi chà o cô bước ra cô bảo:
- Cô gá»i quà cho ba mẹ, nhá» Vân xách đấy nhé. Cô còn mệt nên không đưa các cháu ra sân bay được, đừng buồn cô.
Tôi nói nhá»:
- Cháu chúc cô tháºt nhiá»u sức khoẻ và vui tươi.
Cô đứng lên báºc cá»a nhìn chúng tôi mang hà nh lý r axe. Tôi chỉ có má»™t cái xắc. Vân có đến hai cái xắc, trên tay ôm bó hoa Hồng Hằng tặng, tôi nhẹ nhá»m. Vân báºn rá»™n vá»›i túi, vá»›i valy trông tháºt vui. Hằng đưa chúng tôi ra sân baỵ Ngồi trong xe tôi im lặng khi Vân Hằng rÃu rÃt dặn dò nhau, châu đầu thá»§ thỉ nói chuyện. Tôi nhìn Äà Lạt lùi dần qua những Ä‘oạn đưá»ng rút ngắn. Giữa lúc nà y được úp mặt lên gối mà khóc thì lòng tôi thảnh thÆ¡i hÆ¡n. Nhưng, tôi vẫn trÆ¡n trừng con mắt nhìn hai bên đưá»ng—hoa anh đà o trÆ¡ là trụi bông—Cây cối, vưá»n tược thảnh thÆ¡i mát mẻ. Tôi bá» Äà Lạt từ đây. Tôi bá» ká»· niệm ở đây.
Trá»i Æ¡i! Buồn tháºt buồn!
Vân há»i tôi lúc xuống xe.
- Hồi sáng chị Ä‘i đâu sá»›m váºy?
Tôi nói:
- Äi khóc!
Vân trợn mắt:
- Cái gì lại đi khóc. Chị y như mụ thất tình.
Tôi cưá»i nhẹ.
- Äi tìm sợ tÆ¡ buồn Vân tặng để xin đừng là m vướng bước chân chị—Cho chị trở vá» vá»›i gia đình.
- Trá»i Æ¡i! Chị có Ä‘iên không?
Vân kêu lên như thế. Tôi lắc đầu.
- Vân nói báºy. Chị đã tỉnh từ ngà y hôm quạ Äiên sao nổi.
Vân nhún vai—Nó ghé tai Hằng nói nhá»:
- Äà Lạt bắt mất hồn chị ấy rồi.
Hằng nhìn tôi, cưá»i vá»›i Vân:
- Nhìn chị ấy chẳng ai ngỠđã có chồng, có con. Tô lá» Ä‘i như không nghe Hằng nói, Vân nói. Hai đứa lại rÃu rÃt dặn dò nhau:
- Viết thư cho Hằng nhé, Vân,
Vân nheo mắt:
- Nhá»› kể chuyện Äà Lạt cho Vân nghe vá»›i. Hôm nà o Ä‘i Sà igòn nhá»› đánh Ä‘iện tÃn Vân Ä‘i đón.
- Chúc vui!
Hằng gá»i tôi:
- Hằng vỠchị Châu nhé!
Tôi cưá»i:
- Cám Æ¡n Hằng nhiá»u lắm.
- Cho em gá»i cu Tà má»™t chục cái mi mi.
- Chúc vui cho Hằng.
Hằng quay trở r axe. Tôi nắm tay Vân chen và o là m thá»§ tục giấy tá». Chúng tôi lá»t được qua hà ng rà o ngăn cách sá»± đứ đón. Tôi đứng sá»±ng lại—Từ đà ng xa Äạt tiến tá»›i—Dáng chà ng buồn là m tôi thốt tái tệ Tôi không còn bước nổi nữa. Äạt đã nhìn thấy tôi. Vân đứng ngẩn ngÆ¡ giữa đám ngưá»i, tôi không quan tâm đến Ä‘iá»u đó. Trước mắt tôi khuôn mặt Äạt chao động lung linh. Tôi gá»i tên Äạt tháºt nhá», không phát thà nh tiếng. Chúng tôi đứng im nhìn nhau, không nói má»™t lá»i—Chúng tôi bị ngăn nhau bởi má»™t cách xa buồn, nhưng ánh mắt nhìn nhau thì quá gần, quá âu yếm—Ãnh mắt nói ngà n lá»i không hết! Nhìn suốt Ä‘á»i không quên. Em biến khá»i cuá»™c Ä‘á»i anh mất rồi!
Vân giáºt mạnh cánh tay tôi thúc giục:
- Nhanh lên chị Châu, trễ rồi.
Không kịp phản ứng, Vân đã lôi tôi Ä‘i. Tôi quay nhìn Äạt. Chà ng đã tiến sát đến hà ng rà o, tôi cắn môi đến rướm máu, mắt tôi dại khá» theo Vân như ngưá»i không xương—Mình mất nhau tháºt rồi! Mắt tôi má» mịt.
Ngồi trên phi cÆ¡, tôi nghÄ© đến ná»—i cô đơn cá»§a Äạt, cúi mặt lên tay, tôi báºt khóc!
Dung Sà igòn
4- 73
Hết
|
 |
|
| |