Đêm ngày mai rồi đêm ngày kia, đúng hẹn, ta (Zê) lên mạng đợi chát.
Chát với cái con tiều.
Em gái sinh viên kiêm gái gọi nghiệp dư cho ăn no thịt thỏ.
Tin em là ngu. Chính xác: đại ngu.
Sáng sớm ngày kia khoá (hai ổ khoá) khoá cánh cổng vào khu nhà vườn.
Đi chơi thôi. Chó hoang chạy ra khỏi chuồng thôi.
5 giờ 25 phút.
Ba lô trên vai phơi phới ra khỏi nhà.
Không ai đưa tiễn.
Ngõ nhỏ vắng tanh. Gió mùa đông hun hút. Sương muối mờ mịt. Đặc quánh. Buốt giá.
“Ê sếp. Đi đâu mà sớm thế?”
“Con tườu. Cho ta ra bến xe ngược rừng. Mau lên.”
“Mời sếp.”
Xe ôm nhe răng cười nịnh. Tinh mơ. Bến xe thị xã đã tấp nập kẻ ngược người xuôi. Một người đàn bà tỉnh quê ngào trộn te tái đâm sầm cả vào gã. Bác ơi tết đến nơi rồi.
Phụ xe dìu tới tận ghế ngồi. Xe nổ máy. Điện thoại di động ca hát inh ỏi trong túi quần..
“Không nói phét đâu. Nghe tiếng xe ca ình ình này. Nghe tiếng người léo nhéo này.”
“Tốt lắm a. Đang nhớ cậu. Ta đã dấm cho cậu con Mán non xinh lắm. Lên nhé. Đừng có lừa ta. Zịt mẹ thằng cậu không lên.”
“Ô thằng cụt chửi bậy.”
Cái thằng zịt mẹ cậu trong điện thoại di động họ tên là Bàn Kì Páo. Người Thổn Mừ. Cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh. Chỉ có đẻ khác giờ. Bạn cũ cùng tiểu đoàn tân binh 154 hỗn tạp đánh nhau miên man tại miền biên giới tây Nam trong chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa.
Cũng những chiều mùa Đông giáp tết. Bệnh xá sư đoàn chìm trong sương muối tái tê rừng sâu biên giới cực Nam. Mảnh cối chém giữa đỉnh sọ. Đầu băng sù sụ. Nằm giường bên là thằng Bàn Kì Páo. Cũng mảnh cối chém. Nhưng chém đứt phăng bộ đồ nghề. Cụt chim. Cũng sù sụ băng. Nhưng quấn quanh cái vùng ngày xưa có tổ con chim cu.
Bàn Kì Páo cao 1 mét 76. Vai vuông. Mắt một mí. Da dẻ hồng hào. Đẹp thằng trai Thổn Mừ.
Bác sĩ Thông vỗ vai an ủi thằng Páo.
“Lo gì. Mai này khoa học phát triển tinh vi. Cấy một con chim khác cực to.”
“Zịt mẹ bác sĩ.”
Bác sĩ Thông cười xoà vì đã nhàm tai nghe thương binh chửi.
Đêm mò mẫm lội ngược con suối rừng câu cá trạch trấu. Bác sĩ Thông lắc đầu tiếc rẻ.
“Mảnh cối tiện ngọt quá. Sát bệ. Cỗ pháo của chàng Thổn Mừ còn nguyên xi. Không tí ti dập nát. To bự. Thật là phí của giời.”
“Làm sao?”
“Giá mà ở Liên Xô thì có thể nối được.”
Ôi Liên Xô. Liên Xô xa xăm. Tuyết rơi đầy trời. Liên Xô nối được con cu. Đêm nào ta (thằng Páo) cũng nằm mơ ôm bộ đồ nghề bay vèo sang tận Liên Xô.
Mười bốn năm sau. Một buổi trưa trong sương mờ mịt lạnh buốt rừng Nà Cốc thằng Páo buồn rầu chép miệng thổ lộ với gã như vậy. Tiếc lắm a.
Đáng nhẽ ra thì không bao giờ gã gặp lại thằng bạn cũ cùng tiểu đoàn.
Chuyện cổ tích xa xưa 50 năm đã trôi qua kể rằng: Hồi mới hai tuổi mẹ địu sau lưng trong một ngày lửa cháy đầy trời. Bỏ đất Tràng An chạy loạn ngược mãi lên tới tận bản Nà Cốc heo hút rừng xanh núi đỏ Việt Bắc xa xôi. Đêm 30 tết mẹ thổ ra hàng đống máu vào thúng tro rồi chết. Người trong bản làm phúc bó chiếu chôn ở đâu đó bìa rừng. Được bà mế Thổn Mừ ẵm về nuôi. 30 năm sau. Đêm 30 tết. Đúng giao thừa. Mẹ hiện về buồn rầu. Con ơi. Người ta phá mất nhà của mẹ rồi. Con lên đón mẹ về.
Sáng mồng một mò lên nhà bố. Bố còn mải cãi nhau với người vợ kế. Tôi đuổi cô ra khỏi tâm hồn tôi. Rồi ông xách va li bỏ chạy mất tăm khỏi nhà. Sau tết vài ngày. Lặn lội xe máy Hon đa lên tận bản Nà Cốc heo hút mịt mù sương muối. Phó công an bản xộc lên tận nhà sàn quát: Chứng minh thư nhân dân của mày đâu?
Ngày xưa. Đường lên Việt Bắc quanh co. Xấu lắm. Ổ gà ổ voi trùng điệp. Xóc kinh khủng. Nhưng mươi năm nay thì khác rồi. Nhựa bê tông áp phan đen thẫm êm thuận. Hai bên đường núi xanh mây trắng cảnh đẹp thần tiên. Xe máy lạnh chạy như mơ.
Thức. Ngủ. Rồi lại thức. Rồi lại ngủ. Khách lên khách xuống gã chẳng để ý.
Gần trưa xe đỗ lại một quán ăn bên đường thiên lý. Cũng loè loẹt cờ đuôi nheo bảng hiệu xanh đỏ tím vàng. Một tấm biển quảng cáo to tướng ngất ngưởng bia chai Con Hổ nhăn nhở ngoác miệng cười. Cơm gạo nương. Dẻo. Thơm. Gạo này có nhiễm độc phân hoá học không? Làm sao biết được. Cá suối rán giòn. Nhiều xương mỏng thịt. Hành khách đổ xuống ăn hùm uống cọp. Có một cô gái lông mày nét ngang xinh đẹp không ăn không uống ngồi dúi dụi mềm oặt góc bàn. Chẳng ai hỏi han. Thân gái dặm trường.
“Cô say xe?”
“Vâng. Em mệt quá. Em buồn nôn quá.”
“Hãy uống hết cốc nước tinh khiết La Vie.”
“Cám ơn chú. Cháu mệt. Em mệt. Buồn nôn. Chỉ muốn nằm.”
Ta xăng xái chạy sang bên đường hỏi nhờ ông chủ nhà mặt mũi như thằng lái trâu đang ngồi bán nước chè chén xin cho cô gái nằm nghỉ nhờ. Giường nhỏ trong buồng kín mít tối lờ mờ rất khả nghi. Chăn bông Trung Quốc. Gối bọc thổ cẩm. Nồng nàn mùi nước hoa rẻ tiền. Cô gái lăn ra manh chiếu lá cọ thiếp ngay vào giấc ngủ dại dột tin cậy. Đường mông cong thiếu nữ xuân thì lơ đãng vẽ một nét khêu gợi trên giường.
Ta (Zê) ngồi bệt ở bậc cửa ra vào. Ngồi làm gì. Gác. Gác ai? Gác ông chủ nhà. Hút thuốc.
Nghỉ thêm nửa tiếng qua giờ Ngọ. Lại lục tục lên xe.Cô gái đổi chỗ ghế trên xuống ngồi cạnh. Mùi thơm ngai ngái của hoa dại cỏ dại núi rừng. Lặng người. Trò chuyện.
“Chú là nghệ sĩ?”
“Đúng đấy. Tại sao cậu lại biết?”
“Biết chứ. Trông thoáng qua là biết ngay.”
“Giỏi thật. Đúng rồi. Chú là hoạ sĩ. Còn cậu. Tên gọi là gì?”
“Vi Bằng Tươi. Vừa tốt nghiệp trường cao đẳng ngoại ngữ. Không phải người Kinh đâu. Em là người Xi Oắn bản Mương Cọn Khuông Luông”
“Vi Tươi đi đâu vậy?”
“Đi chơi.”
“Lang thang ba lô bụi?”
“Không có ba lô bụi đâu. Đi công vụ cho tổ chức nhân đạo quốc tế đấy. Chú đi đâu?”
“Ta lên bản Nà Cốc Nác Hang thăm bạn cũ.”
“Vậy là chú đi chơi lang thang đích thực rồi.”
Xe liên tục vào những đường cua. Ngả nghiêng. Mùi hoa cỏ núi rừng. Vai xô vai. Đùi ép sát đùi. Ma núi ơi. Em lại buồn nôn. Cô gái thầm thì. Mắt nhắm nghiền. Má thiếu nữ áp vào vai gã. Cho em mượn cái vai của chú một lúc. Cứ tự nhiên. Một vài cặp mắt trong xe nhìn. Nhìn cái gì nhỉ. Tự nhìn soi mói kính xe. Kính xe phản chiếu loang loáng. Áo da cũ bạc thếch. Đầu hình quả bom. Trọc lóc. Râu ria tua rủa gớm ghiếc. Đôi mắt to tướng rừng rực ngọn lửa thợ săn đang điên cuồng săn lùng. Săn lùng cái gì. Không biết nữa. Nhưng chắc chắn không phải săn... đầu người. Ôi chao. Đâu có phải thằng già râu xanh đang tán tỉnh gái non giữa đường. Dù sao thì ta (Zê) cũng là một nghệ sĩ. Một nghệ sĩ đích thực (chắc là như vậy) đang ngồi giữa đám chúng sinh trong cỗ xe máy lạnh ngàn dặm thiên lý này. Hàng ngàn những trang bản thảo mơ màng mộng tưởng mười năm nay bị đánh chìm trong bóng tối lặng im của ngu dốt của đố kị của ghen tức. Bao nhiêu năm tháng qua phải nghiến răng vùi đầu ngụp lặn giãy giụa trong một căn phòng tập thể tồi tàn ô uế 16 mét vuông tầng chót thượng thứ năm vừa là phòng ở vừa là xưởng vẽ bề bộn đồ đạc và toan màu và những trang bản thảo nhàu nát giữa người vợ hiền lành và hai đứa con ngơ ngác. Chăm chỉ rửa bát lau nhà hốt *** chó *** mèo. Chỉ dám mong hai đứa con cố học lấy mấy cái chữ tiếng Mỹ eo eo làm vốn mai này không chết đói. Âu yếm ôm hôn tất cả mọi người trong cái gia đình nhỏ bé nghèo hèn. Máu thịt tưởng như ngào trộn lẫn máu thịt vợ con. Ấy vậy mà lại xa lạ với vợ con quá chừng. Như người khách lạ trong nhà.
Mỏi mệt. Đi ra đường lẫn giữa cả triệu người thị thành náo nhiệt chen chúc mà lạc lõng cô đơn như đi giữa sa mạc không người.
Trợn mắt nhìn xuyên qua sọ não con người không thấy hàng tỉ nơ ron thần kinh nhảy múa vận hành mà chỉ nhìn thấy đám mây nhầy nhụa đang quằn quại vò xé.
Bao nhiêu năm nay rồi chỉ thầm mơ một buổi sáng nào đó đẹp trời tỉnh dậy bưu điện ném vào khe cửa phong thư mời của một bảo tàng danh tiếng ở Pháp ở Mỹ trang trọng và kính cẩn có nguyện vọng muốn bày tranh của gã. Rồi một mạng lưới thông tin toàn cầu nổi tiếng bỗng nhiên xộc đến tận nhà xin phỏng vấn. A ha ngài chưa biết a. Chúc mừng. Chúc mừng. Một giải thưởng văn học tầm cỡ quốc tế hàng năm từ nước Bỉ đã chọn đích danh tác phẩm ta (Zê) kèm theo một ngân phiếu hàng chục vạn đô la (tất nhiên là đô la Mỹ).
Ngồi ngay lưng mơ màng nhìn ngắm những tác phẩm của gã đang treo ngất ngưởng hoang đường ở một phương trời xa xăm. Lẩm bẩm đọc lại bản ghi nhớ cuộc phỏng vấn giả tưởng trong mộng mị. Xe vẫn lao đi vùn vụt ngả nghiêng. Cô gái trẻ bạn đường áp má vào vai ngủ ngon lành mặc xác ngoài xe mây trắng xốp cuồn cuộn dạt trôi như thác.
Trong trí nhớ xa xăm vật vờ chuyện cổ tích ấu thơ bản Nà Cốc là vùng rừng núi tâm linh lờ mờ mộng ảo. Hổ già mồm thối hoăng ngang nhiên giữa trưa đập đuôi nằm ngáp dài trên đỉnh dốc. Sông rừng tím ngắt. Cây trám già lột lớp vỏ mùa đông phơi ra đám thịt non nhoè nhoẹt như tảng thịt tươi.
Gió hoang vật vã. Thiếu phụ tất tưởi gồng gánh. Thúng đằng sau lủng củng nồi niêu chăn chiếu. Thúng đằng trước lọt thỏm thằng bé con hai tuổi co ro ôm bọc quần áo. Ngôi nhà sàn lụp xụp.
Chiều muộn núi rừng sao buồn thế. Thiếu phụ hộc từng vũng máu vào thúng tro. Thằng bé tay cầm củ khoai trố mắt nhìn mẹ. Thiếu phụ quờ quạng xua tay đuổi thằng bé không cho nó tới gần rồi chắp tay lạy bà mế già người Thốn Mừ.
Đêm ba mươi tết tối đen. Ai đó ôm thốc thằng bé lên. Suốt đêm tiếng sừng trâu va lộc cộc dưới gầm nhà sàn. Sương rừng dày đặc buốt giá. Bìa rừng lờ mờ ẩn hiện mấy bóng người khênh bọc chiếu tùm hum bó xác người đong đưa lòi ra ngón chân cái tím đen cứng đờ lạnh buốt.
Một tuần liền cùng với thằng Bàn Kì Páo bơi trong buốt giá sương muối lang thang khe suối bìa rừng. Chim hót nhức tai chế giễu thằng người Kinh thằng người Thổn Mừ rủ nhau đi tìm hồn người chết. Bà mế già mẹ nuôi đã chết lâu lắm rồi. Cả một lớp người bản Nà Cốc lẫn mấy người bó chiếu xác người thiếu phụ trẻ người Kinh xấu số trong chuyện cổ tích ngày xưa ra chôn ở bìa rừng cũng đã chết gần hết cả rồi. Hỏi ai bây giờ. Bản Nà cốc vắng vẻ im lìm trơ ra như một câu trả lời ú ớ vô nghĩa.
Buồn quá ra bờ suối ngồi lia sỏi. Một người quấn khăn kín mặt quần áo lướt thướt cõng bó nứa to tướng lõm bõm lội dưới suối lên bờ. Vấp ngã. Chạy vội xuống đỡ hộ bó nứa. Khăn che mặt tụt xuống hiện ra một cô gái Thổn Mừ da trắng hồng mắt đen láy.
“Để ta vác hộ bó nứa cho.”
Cô gái Thổ tủm tỉm cười. Gã vật bó nứa lên vai. Ôi trời ơi nặng quá. Chỉ chút nữa xụm lưng. Buổi tối. Ngồi uống rượu với thằng Páo bên bếp lửa giữa nhà. Có bước chân ai lướt êm trên mấy bậc cầu thang. Cô gái Thổn Mừ vác nứa hiện ra cười tủm tỉm.
“Gọi là noọng cơ mà. Quên tiếng Thổn Mừ ta rồi a?”
“Noọng tên gì?”
“Tên là Bàn Thào Yêng.”
“Ban chiều cậu vác hộ bó nứa về tận nhà noọng Yêng.”
“Đâu có. Ta chỉ vác hộ lên con dốc suối thôi. Cậu nhìn thấy a?”
“Cả bản Nà Cốc nhìn thấy.”
“Noọng Yêng xinh gái quá nhỉ.”
Cô gái Thổn Mừ gật đầu ngước đôi mắt đen láy.
“Noọng Yêng học nhiều chữ nhất bản Nà Cốc.”
“Lớp mấy rồi?”
“Lớp 3 rồi.”
“Thào Yêng vẫn đang đi học.”
“Về tỉnh tập trung học trường nội trú dân tộc từ lớp một đến hết lớp ba thì không học nữa.”
“Tại sao Yêng lại bỏ học?”
“Cháu ta bỏ học về bản để lấy chồng. Bố bắt như vậy. Nhưng mà bố nó bị hổ vồ chết. Hổ ăn thịt bố nó.”
“Thế thì bao giờ Thào Yêng sẽ lại về tỉnh học lớp bốn ở trường nội trú dân tộc?”
“Nó không được đi học nữa.”
“Chán học rồi a?”
“Phải ở nhà nuôi em.”
“Mẹ đâu?”
“Khóc chồng có hai ngày thôi mà đã bị loà cả hai mắt. Bây giờ cả ngày chỉ còn biết sờ soạng bò xuống dưới nhà rồi lại sờ soạng bò lên trên nhà. Là người bỏ đi rồi.”
Cô gái Thổn Mừ chỉ ngồi khép váy im lặng uống rượu. Mắt đen láy. Tiếng cú rúc ngoài bóng đêm. Bếp réo phì phì. Ánh lửa nhảy múa trên hai cái đầu gối con gái căng tròn giấu dưới vạt váy. Uống hết bát rượu thứ ba. Cô gái Thổn Mừ nhoài qua ngọn lửa rót rượu vào bát của khách. Bàn Kì Páo say rượu thọc chân vào bếp. Tàn lửa bay tung toé. Cô gái giật mình khuỵu một bên gối xuống sàn nhà. Vạt váy chàm hé ra để lộ bắp đùi non mịn màng như măng rừng mới nhú.
Đêm đó nằm mơ vác cô gái Thổn Mừ chứ không phải bó nứa chạy toán loạn trong màn sương rừng lùng bùng mạng nhện. Lửa cháy đùng đùng. Dòng suối đỏ ngầu tung bọt hoa cà hoa cải. Rắn hổ mang cạp vành gầm vang như chúa sơn lâm đói mồi. Có một cây nứa nhọn hoắt đâm vào sọ. Mắt toé đom đóm. Cô gái Thổn Mừ lăn xuống đất nằm dạng tênh hênh phơi bẹn trắng hếu. Rùng mình phóng tinh ào ạt thác lũ.
Mờ sáng tỉnh dậy đũng quần cứng mo nang. Thằng Páo ngất ngưởng bên bếp lửa lui cui rít thuốc lào chói tai. Nó cười hềnh hệch phun nước bọt vào ngọn lửa.
“Nằm lửa mau khô. Cần đếch gì thay quần. Mày zịt noọng Yêng trong giấc ngủ. Zịt giả vờ có sướng không. Mày mà zịt thật nó giữa ban ngày thì mày phải lấy nó làm vợ. Không lấy là nó chém chết. Tao không doạ mày nhé. Cái lý của người Thổn Mừ ta là như vậy.”
Buổi chiều hôm sau. Buồn quá. Lại ra bờ suối lia sỏi. Một hòn sỏi ném cốc vào sọ. Quay lại. Cô gái Thổn Mừ tủm tỉm cười :
“Đi theo noọng nào.”
Thảo Yêng đi trước. Mông cô gái tròn vo đong đưa sau cặp váy chàm đẫm sương rừng. Mê hồn. Loá mắt. Giá mà cái váy chàm tự dưng trụt xuống nhỉ. Ta là thằng mất dạy. Tự chửi thầm. Chui qua những bụi mây liên xiên gai nhọn. Tới bờ suối. Thảo Yêng chỉ cái chòi nứa tả tơi chơi vơi giữa dòng nước.
“Lội ra chòi đi.”
Cô gái Thổn Mừ phe phẩy cành lau. Suối chảy ào ào. Cúi nhìn những hòn cuội sỏi trọc lóc đầu sư đang uốn éo dưới dòng suối. Rồi lại ngắm cái chòi nứa. Mấy tấm lưới rách. Dăm cái cần câu buông hờ hững. Ngoái lại. Cô gái Thổn Mừ đã biến mất. Những bụi cây rừng ngả nghiêng loạt soạt như che giấu con hoẵng chạy bên trong.
Xắn quần lội ra chòi. Đoạn suối này nông. Nước chỉ ngập ngang đầu gối. Lạnh buốt ống đồng. Một con chim đen sì bày vù sát đầu. Cái chòi nứa ngả nghiêng bốc mùi hôi thối tanh tưởi. Trên chòi, một thằng người râu ria loằng ngoằng, mặt như ma, quấn tấm chăn dạ rách tã ngồi co ro. Thấy có người, thằng người ma bỗng rú lên sụp xuống lạy như tế sao:
“Tha tội cho ta mà.”
Trố mắt nhìn. Thằng người ma nhảy ùm xuống suối bốc lên hòn cuội to tướng. Ta hoảng quá cũng rú lên:
“Cứu tôi với. Thằng điên định giết tôi.”
Hòn đá bay vèo qua đầu. Thằng người ma nhảy cẫng lên.
“Đừng có kêu mà. Sáng mai ta đợi ở cửa rừng. Ta dẫn mày đi đào mả bà người Kinh mà.”
Đấm vào giữa mặt thằng người ma rồi tất tả vùng lên bờ cắm đầu chạy thẳng một mạch về bản không ngoái cổ nhìn lại.
Đêm đó ngồi hút thuốc lào khan bên bếp lửa. Thằng Páo đi đâu mãi gần nửa đêm mới về. Người nó sặc mùi tro bếp. Hai thằng ngồi uống rượu nhìn nhau. Chẳng thằng nào nói một nhời. Nhưng linh cảm mách bảo là thằng Páo đã biết chuyện ban chiều gã gặp thằng người ma ngoài suối.
Sáng hôm sau. Dậy muộn. Thằng Páo đã bỏ đi đâu mất tăm. Ngồi ăn vã bát ngô bung rồi tự nhiên như có ai kéo tay đứng dậy đi một lèo ra ngoài bìa rừng. Thằng người ma khoác chăn ngồi trên cây gỗ mục. Tay nó cầm một củ sắn nướng nhọ nhem chỉ vào gốc cây ruối um tùm rậm rạp cạnh khe cạn trơ sỏi cuội.
“Mả bà người Kinh ở đây này.”
Trừng mắt nhìn thằng người ma. Không thể đoán nổi tuổi. Mắt trũng sâu dưới cặp lông mày bạc phếch rủ xuống hung dữ. Chân cẳng khẳng khiu. Răng cải mả. Càng nhìn càng thấy phần ma nhiều hơn phần người. Đáng thương hơn là đáng sợ.
“Cho ta xin tiền.”
Bàn tay thằng người ma vàng ệch chìa ra nhăn nhúm, méo mó.
Móc túi đặt lên tảng đá 10 ngàn bạc rồi bỏ đi. Lòng dạ ngán ngẩm. Chao ơi buổi sáng tầm phào. Ngoái lại. Thằng người ma đã lẩn mất. Nó nhanh hơn con sóc rừng.
Buổi trưa ngồi ăn xôi với thằng Páo. Kể chuyện thằng người ma. Thằng Páo chỉ ngồi cúi mặt nhai. Hỏi Bàn Kì Páo.
“Thằng người ma ngồi câu cá ngoài suối bị loạn óc?”
“Phải rồi.”
“Lâu chưa?”
“Lâu rồi.”
“Tại sao không đưa nó về bệnh viện tỉnh chạy chữa?”
“Đưa đi rồi. Bệnh viện tỉnh trả về vì không có thuốc nào chữa được.”
“Nó điên mà sao lại biết xin tiền tao?”
“Ta không biết.”
“Nó bảo mộ mẹ tao chôn ở cạnh gốc cây ruối ngoài khe cạn.”
Thằng Páo không nói gì chỉ im lặng véo xôi nhai.
“Hay là ta cứ thử tới đó đào.”
“Mày muốn thì đi đào thôi.”
“Đôi khi thằng điên biết nhiều chuyện dưới âm hơn thằng tỉnh đấy.”
“Ta không biết.”
Gã hích vai thằng Páo.
“Mày có đi đào với tao không?”
Thằng Páo đứng lên thủng thẳng bỏ xuống nhà.
Đang ngồi uống nước tự dưng có ai thúc vào lưng. Ngoái lại. Chẳng có ai cả. Nhấp nhổm. Lại rủ thằng Páo đi đào mộ. Thằng Páo thần mặt lưỡng lự rồi đi theo xuống cầu thang. Đã thấy có hai lưỡi mai bén dựng ở chân cột. Ai dựng hai lưỡi mai đợi sẵn thế này. Không biết. Hai thằng ra bìa rừng hùng hục đào. Bụi ruối già cóc đế dễ hơn trăm tuổi. Cành lá cuồn cuộn xoắn xuýt như thiên la địa võng. Đất rừng chung quanh rắn như đá vậy mà đất sát cạnh gốc ruối thì mềm lắm. Lưỡi mai ăn xuống ngọt sớt. Đất đào lên xôm xốp xạm đen mới đụng mai đụng cuốc chứ không đỏ tươi nén chặt cả ngàn năm chưa được lật lên nhìn thấy ánh mặt trời. Thấp thỏm. Đào bới lung tung. Vừa đào vừa cúi mắt xuống chăm chú nhìn ngó.
Nhưng đào mãi tới chập tối mà cũng chẳng nhìn thấy xương cốt đâu.
Có điều lạ là suốt buổi thằng Páo chẳng nói một câu.
Cả đêm hôm đó chỉ một mình nằm khoèo bên bếp lửa. Trùm chăn tới tận cổ. Nằm cuộn tròn ngắm nhìn ngọm lửa nhảy múa uốn éo trên mấy cây củi. Đầu óc mơ màng lộn xộn. Bộ mông tròn vo căng mẩy của cô gái Thổ lẫn hàm răng cải mả gớm ghiếc thằng người ma cùng những búi rễ ruối già loằng ngoằng thân rắn.
Mãi đến gần sáng thằng Páo mới mò về. Người nó lạnh buốt sương muối. Cũng chẳng thiết hỏi nó chuôn đi đâu cả đêm vậy. Thằng Páo nhăn nhở.
“Đêm qua mày lại zịt vờ noọng Yêng phải không?
“Nói bậy quá. Tại sao noọng Yêng chưa lấy chồng?
“Trai bản không thằng nào dám lấy nó.”
“Bọn trai bản Nà Cốc ngu ngốc.”
“Không ngu đâu. Nhà nó bị ma vật rồi. Gan cọp cũng chẳng thằng nào dám về làm rể ma.”
Giật mình, tròn mắt.
“Ma rừng hay ma núi?”
“Không biết.”
“Thế thì là ma gì?”
Đến lượt thằng Páo giật mình tròn mắt.
“Không cần nói mày cũng biết tên con ma đó thôi mà.”
Thằng Páo thắp nén nhang cắm vào chân cột góc nhà rồi cót két đi vào buồng. Nằm chợp mắt được vài phút. Thức dậy thì chẳng thấy thằng Páo đâu. Chỉ thấy có đĩa xôi tú hụ đặt trên khúc gỗ cạnh bếp lửa và tờ giấy nguệch ngoạc chữ của thằng Páo: Tao phải về huyện họp công an đây.
Véo nắm xôi vo trong tay vừa cắn vừa đi vơ vẩn quanh nhà. Sàn vầu cọt kẹt. Hút liền ba mồi thuốc hoa cả mắt. Chẳng biết làm gì. Vô vị quá. Xuống sân ngồi lên bó nứa nhìn con trâu mộng đang cong đít rặn ra cục *** cứng queo. Trời lạnh quá đến trâu cũng táo bón. Nhìn bộ mông con trâu mộng tự dưng gã lại nhớ đến bộ mông tròn vo của cô gái Thổn Mừ căng mẩy đong đưa sau cạp váy đẫm sương rừng. Chẳng biết làm gì. Lững thững đi ra đường. Hai đứa trẻ áo bông sù sụ đầu trọc lóc nhảy lò cò dưới tán lá um tùm cây trám đang mùa trút vỏ rỏ nhựa. Bản nhỏ rừng sâu mùa Đông thật tĩnh lặng hiền lành. Hỏi bâng quơ:
“Cháu ơi. Cho ta hỏi đây.”
Hai đứa trẻ giương mắt nhìn.
“Nhà noọng Thào Yêng ở đâu.”
“Kia kìa.”
“Dẫn ta đến nhà noọng Thào Yêng được không?”
Hai đứa trẻ lắc đầu, gật đầu rồi quay phắt lại ù té chạy. Rảo bước đuổi theo. Một ngôi nhà sàn to cột gỗ mới đẽo nằm khuất sau vườn sắn xanh mơn mởn.
“Nhà Thào Yêng đây này. Có ma đấy.”
Hai đứa trẻ cười như nắc nẻ rồi lại vùng chạy mất biến.
Một bầy gà con lích kích đuổi tranh cướp con giun trên mảnh sân vắng vẻ. Có tiếng cọt kẹt trên nhà rồi Thào Yêng chạy ầm ầm xuống bạc cầu thang, tay cầm con dao quắm to bản lưỡi sáng loáng.
Lúng túng. Đành phải gượng cười.
“Buồn quá nên sang thăm nhà noọng thôi.”
Thào Yêng từ từ đặt con dao xuống chân cột nhà. Cô gái không nói gì chỉ mở to mắt trâng trâng nhìn. Hông cô gái đong đưa. Đâm hoảng. Hay là cuộc viếng thăm không mời mà đến này đã phạm tục lệ kiêng kị của người Thổn Mừ. Mình ngu rồi. Chuồn cho mau. Buột mồm ngớ ngẩn.
“Nhà Thào Yêng rất đẹp. Noọng mời ao lên nhà đi.”
Đôi mắt đen láy vẫn mở to trâng trâng nhìn nhìn. Rõ ràng là cô gái Thổn Mừ không muốn hay là không dám mời khách lên nhà. Bỗng nhiên Thào Yêng hú lên quái gở, hoảng hốt quay lại chạy ù lên cầu thang. Đôi mông tròn vo căng mẩy nhoay nhoáy nhảy múa.
Cả ngày hôm đó chỉ nằm lì bên bếp lửa vạ vật cương quyết hất văng bộ mông tròn vo căng mẩy của cô gái Thổ ra mộng mị. Nhưng khốn nỗi càng hất thì nó, bộ mông ấy, lại càng văng trở lại hiện lên rõ mồm một. Thật là khốn nạn. Thật là bệnh hoạn. Mẹ kiếp. Tự chửi thầm. Chẳng nhẽ bộ mông đó đã bỏ bùa ta. Nằm chán. Lại mò dậy đi quanh nhà. Tình cờ vớ được cục thuốc phiện đen sì của thằng Páo giắt ở vách. Hôm nọ thằng Páo cũng vê một ít nhét vào ống điếu rồi cho hút thử. Rồi thằng Páo giấu biến đi. Hỏi giấu ở đâu thì nó chỉ cười trừ. Thì ra là nó giắt ở trên vách. Nhồi một điếu thật to châm mồi lửa rít lấy rít để. Khói xanh bay lên thơm sực cả nhà. Đầu óc mơ màng. Bộ mông cô gái thổ chập chờn đong đưa ngay trước mặt gần gũi đến như có thể ôm gọn vào lòng. Người ngứa ngáy. Lâng lâng. Nôn nao. Mỏi mệt. Buồn bã. Rồi dụi xuống cạnh bếp. Ngủ. Giấc ngủ sâu chẳng mộng mị tới khi choàng dậy thì ngoài trời đã xập rồi mà thằng Páo vẫn chưa thấy về. Đói quá. Mò dậy đã toan xúc gạo nếp ra thổi nồi xôi thì nghe bước chân nhẹ êm đi lên cầu thang. Giật thót người, chẳng cần ngoái lại cũng nhận ra những bước chân đó là của ai.
Thào Yêng xách giỏ tre thong thả tới ngồi cạnh bếp lửa. Váy áo phong phanh thoang thoảng bay ra mùi cỏ rừng lạ lẫm thơm ngái.
Tự dưng đỉnh sọ ta nhói đau.
“Ao Páo nhờ mang cơm sang cho ao ăn đây.”
Cơm tẻ. Gạo nương thơm. Cá suối kho măng. Đã ba ngày ăn xôi bụng cồn cào. Ăn hùng hục. Thào Yêng ngồi bên bếp. Khép váy. Thanh thản cời lửa đun siêu nước. Miệng mủm mỉm cười. Không còn là cô bé Thổn Mừ hốt hoảng nhớn nhác buổi sáng cuống quýt ngoáy mông chạy lên cầu thang ngôi nhà sàn.
“Noọng Thào Yêng kho cá rất ngon.”
“Cô giáo ở trường dân tộc nội trú dưới tỉnh dạy kho cá giống như người Kinh kho cá. Ao ăn nhiều cơm nhiều cá nữa đi.”
“Gọi chú là ao nghĩa là làm sao?”
“Tiếng Thổn Mừ ta ao là chú đấy.”
“Ừ nhỉ. Thế mà ta quên mất.”
Cơm xong. Vừa buông đũa thì đã có ngay bát chè rừng bốc khói dâng tậng mồm. Xuýt xoa. Ấp úng lời cám ơn. Ánh lửa nhảy múa trên gương mặt hiền hậu trắng hồng mịn màng của cô gái. Ngây người. Cô gái Thổn Mừ đẹp quá.
“Đêm nay ao Páo không về nhà đâu.”
“Tại sao Thào Yêng biết?”
“Ao Páo nói với ta như vậy mà.”
“Thế là đem nay ta lại phải ngủ một mình rồi.”
“Không muốn ngủ một mình cũng được thôi mà.”
Cô gái Thổn Mừ lại mủm mỉm cười. Mắt đen láy liếc nhìn rồi lại nhìn ngọn lửa uốn éo trong bếp. Tim đập thình thịch. Ta đã đọc được những ý nghĩ đang nhảy múa trong đầu cô gái. Một niềm vui nho nhỏ trộn lẫn nỗi lo mơ hồ giống như cơn gió nhẹ nhàng thoáng bay qua tâm trí.
“Thào Yêng có biết hát Cọi không?”
“Biết chứ.”
“Ao muốn nghe Thào Yêng hát Cọi.”
“Có thật không?”
“Thật mà.”
“Không được lừa ta đấy nhé.”
Cô gái Thổn Mừ quay lại mạnh bạo nhìn thẳng vào mắt ta. Ngọn lửa nhảy múa trong đôi mắt đen láy hút hồn gã. Ngây ngất. Mê hồn. Chăm chú nhìn ngọn lửa đó. Nhìn thấy rừng. Nhìn thấy núi. Nhìn thấy dòng suối róc rách chảy. Nhìn thấy những cây trám già đang vặn mình giận dữ... Nhìn thấy một rừng hoa móc chó đỏ rực dào dạt ngả rạp xuống lót ổ cho bầy nai rừng tháng mười đang rạo rực vào mùa động đực.
“Hát đi nào noọng ơi.”
Thào Yêng quỳ lên. Khép chặt váy. Tay chống xuống sàn vầu. Mùi cỏ rừng bay toả lên theo giọng hát mộc mạc trong trẻo.
Đăm le đăm ao ơi ời. Pầu pừn là pú mẩy dần tết tầy. Bấn mây pú cùng lương pắc qué mường thậm nường. Giờ là họp lả đội cân nì. Chập cân là lị xuân chép tí. Bấn là chìm lẹ nọ sắp không...
[Trời tối rồi chú ơi. Không thấy đường ta thắp đuốc cùng đi. Giờ này mình vui chơi với nhau. Gặp nhau ta cùng vui chơi một chút thôi mà. Không thì ngày mai tóc ta bạc răng ta long mất rồi.]
Một luồng điện chạy xẹt qua người. Tê dại. Nhảy chồm lên như con hươu bị đâm trúng cẳng. Ta hiểu rõ tường tận từng câu từng chữ trong bài hát Cọi tỏ tình trai gái Thổn Mừ. Tại sao lại như vậy? Cũng không biết.
Những năm tháng ấu thơ bò lê la trong bản Nà Cốc xa xăm. Giọt nước mắt nóng hổi của bà mế rỏ xuống má trong chuyện cổ tích nhạt nhoà tưởng như đã bị lãng quên trong bụi tro tàn thời gian.
Cô gái Thổn Mừ vẫn quỳ trên sàn vầu. Khi bàn tay ta vừa đặt lên bờ vai cô thì Thào Yêng từ từ nằm xuống ưng thuận như cây trám non nguyện lòng chậm rãi ngả xuống khe suối đón những giọt sương mùa xuân đầu tiên bay về sau những ngày buốt giá. Vạt váy chàm vén lên để lộ ra cặp đùi trắng trẻo rắn chắc. Ôm chặt tấm lưng mềm mại giấu sau tà áo mỏng. Nụ hôn tràn trề mật ong. Bàn tay dịu dàng háo hức đi tìm. Người cô gái ấm quá thơm quá. Hơi ấm bí ẩn của trời cao nồng nàn mùi thơm hoang mang cây cỏ. Hồn ta ngây ngất. Chân tay tê dại.
Cô gái Thổn Mừ chỉ mặc một chiếc váy bên ngoài. Dường như trước khi sang đây cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận những giây phút này. Điều đó khiến bàn tay thô rám của ta hăm hở lướt tới một vùng rong rêu núi rừng huyền bí êm mượt hơn cả nhung lụa. Cảm nhận một làn da thịt nóng hổi đang run rẩy lẫn hơi thở nghẹn ngào mù loà ham muốn. Đầu gối của ta dằn lên cặp đùi căng cứng đang cố khép chặt.
“Ao ơi, noọng đau.”
Cô gái Thổn Mừ rên lên khe khẽ. Vùng vẫy giãy giụa. Nhưng rồi cặp đùi cô gái bỗng mềm nhũn, từ từ giạng dần ra cam chịu đón đợi. Còn chờ gì nữa nhỉ. Siết mạnh. Một tiếng hổ bất chợt gầm lên rung chuyển bóng đêm. Cô gái Thổn Mừ kêu thét một tiếng thất thanh cong người lên thúc cả hai tay vào ngực gã. Một chân Thào Yêng đạp trúng cành củi đang cháy đùng đùng trong bếp bắn tung lên màn mưa than tro lả tả. Choáng váng. Phóng tinh ào ạt thác lũ. Lần này thì không phải là trong giấc mơ hão huyền.
Nửa đêm về sáng. Choàng dậy. Bếp vẫn cháy đùng đùng giữa nhà. Thào Yêng nằm chổng mông ngay cạnh. Kiểu nằm thường thấy của trẻ con ba tuổi. Đầu vùi vào chiếc áo bông cô gái ngủ say sưa mê mệt. Đôi mông mịn màng trần truồng, trắng lốp loang loáng ánh lửa vẽ lên trong bóng tối những đường cong huyền bí đẹp đến sa sẩm cả mặt mày.
Run rẩy. Loá mắt. Con nõn trỗi dậy cứng như sắt. Gió rừng gầm gừ vật vã ngoài bóng đêm tối đen. Lật cô gái nằm ngửa ra. Đôi mắt đen bỗng mở choàng hốt hoảng. Đầu cô gái lật qua lật lại. Nhưng rồi miệng Thào Yêng lại nhoẻn cười. Hai tay Thào Yêng vươn lên vẫy vẫy như dôi cánh chim Lồ Móc. Ngộp thở trong vòng siết ấy. Cảm nhận rất rõ tấm thân mềm mại nóng rực của cô gái Thổn Mừ đang run lên lẩy bẩy hăm hở tiếp nhận xác thịt của Ta (Zê).
Choàng dậy lần thứ hai thì chỉ còn trơ một mình bên bếp lửa đã tàn. Thào Yêng đã biến mất. Hoảng hồn. Một giấc mơ có thật chứ không phải hoang đường. Tàn tro bay đầy nhà. Ngoài trời sáng bảnh. Nắng sớm mùa đông lạnh lẽo đã len vào nằm bình yên trên sạp vầu ngay đầu bậc cầu thang lên xuống.
Trước khi ra khỏi nhà Thào Yêng lén vứt vào bếp mấy chiếc lá nhỏ mà cô gái đã kín đáo lót vào dưới mông của cô trong đêm qua.
Tất nhiên là chẳng có ai được phép nhìn thấy mấy chiếc lá đó.
Ngủ một mạch đến tận giữa trưa mới tỉnh giấc. Một giấc ngủ rất sâu không mê sảng mộng mị. Mở mắt ra đã thấy Thào Yêng đang ngồi bên cạnh hí húi cời bếp. Váy mới. Đầu đội khăn thổ cẩm. Mùi xôi nếp nương thơm lừng bay đầy nhà. Cô gái Thổn Mừ nhoẻn cười.
“Dậy đi thôi. Ông trời ngồi trên đỉnh đầu rồi.”
“Ao đói quá.”
“Đói thì ăn xôi.”
“Ăn xôi xong thì sao?”
“Không biết.”
“Ăn xôi xong ao lại ngủ với noọng bên bếp lửa hồng nhé.”
“Không ưng như vậy.”
“Thế thì làm gì bây giờ?”
“Ao Páo bảo hôm nay phải vào rừng hái đầy giỏ nấm mang xuống chợ huyện bán cho lái buôn mới đủ tiền mua vé xe ô tô về xuôi chơi tết.”
“Noọng Yêng về xuôi chơi tết với ai?”
Đôi mắt đen lúng liếng liếc.
“Về chơi tết với ao.”
Ta mỉm cười ôm cô gái Thổn Mừ vào lòng.
“Cho ao đi hái nấm với.”
Thào Yêng nhẹ nhàng chuồi khỏi vòng tay gã.
“Cho đi cùng mà. Ao Páo cũng dặn noọng phải rủ ao cùng đi vào rừng hái nấm.”
“Để bảo vệ cho noọng chứ gì.”
“Không phải đâu.”
“Để làm gì?”
“Không nói đâu.”
“Tại sao không nói?”
“Vì không cần nữa rồi.”
Thào Yêng đỏ mặt. Lần đầu tiên thấy cô gái Thổn Mừ đỏ mặt. Chợt hiểu. Ôi chao thằng bạn Thổn Mừ cụt chim tốt bụng.
Tới lúc này mới để ý có hai cái sọt tre quai mây để sát cạnh nhau ở ngay đầu cầu thang.
Trưa cuối năm trong rừng thẳm đại ngàn lạnh giá và cô tịnh. Những con thú hung dữ nhất cũng đã chui tọt vào hang yên phận nằm ngủ. Sương bay lơ đãng la đà. Lá rừng ẩm ướt mục nát bốc mùi men rượu say ngắc ngư. Suối cạn gần hết nước. Gió rừng phờ phạc.
Thào Yêng mê mải chạy tới chạy lui thoắt chỗ này chỗ kia nhặt nấm. Cô gái giống như con hươu nhỏ thấp thoáng ẩn hiện trong cây rừng. Con hươu tìm lộc non để ăn. Cô gái nhặt nấm đầy giỏ bán lấy tiền mua vé ô tô về xuôi chơi tết với người tình.
Lạ lùng. Ta nằm xoài trên tảng đá. Chẳng thiết gì hái nấm. Nhiều lúc chỉ muốn chồm dậy, chạy ào tới ôm choàng Thào Yêng vào lòng. Nhưng lại e sợ làm vỡ nát giấc mơ thanh khiết ngây dại của cô gái Thổn Mừ trong buổi trưa rừng u mặc.
Ta mơ màng. Lá rừng thầm thì. Tiếng chim gáy mỏi mệt. Ngủ. Thức. Thào Yêng hiện về dịu dàng đặt bàn tay thoang thoảng mùi nấm rừng lên mặt ta.
“Ao mệt lắm a?
Ta chỉ dòng nước nhỏ róc rách luồn giữa lòng suối lổn nhổn cuội sỏi.
“Ao muốn tắm. Noọng múc nước cho ao tắm nhé.”
“Noọng cũng muốn tắm.”
“Ao sẽ múc nước cho noọng tắm.”
“Không cần đâu. Tắm ở đây lạnh lắm.”
“Tắm ở đâu?”
Cô gái Thổn Mừ quất nhè nhẹ cành lá non vào ngực gã.
“Đi tắm ở hồ nước nóng.”
“Trong rừng bản Nà Cốc có hồ nước nóng a?”
Mấy hôm trước lội rừng, Bàn Kì Páo không hé răng nhắc tới hồ nước nóng. Thào Yêng vất giỏ nấm lại rồi dắt tay ta lôi đi như mẹ lôi con. Băng qua không biết bao nhiêu bụi cây rậm rạp. Mùi lưu hoàng. Khói đặc và ấm. Khói sặc sụa cay xè mắt. Một hồ đá nhỏ sủi sùng sục bốc hơi mù mịt. Ngạc nhiên.
“Tại sao ao Páo không thèm dẫn ao đến đây nhỉ?”
“Không phải là vợ chồng mà rủ nhau đến đây tắm thì ma rừng dìm chết đấy.”
Thào Yêng biến vào trong màn hơi mù mịt. Có tiếng gọi ao ơi ời như từ trên trời gọi xuống. Thào Yêng lại hiện ra từ trong màn hơi khói sương lục bục giữa hồ. Tóc xoã trên đôi vai trần. Bọt nước tung toé vỗ vào bờ mông tròn căng. Ta trút vội áo quần rồi nhảy ùm xuống cạnh cô gái Thổn Mừ. Nước nóng quá. Hơi khói xông ngùn ngụt không nhìn rõ mặt người. Thào Yêng túm chặt lấy cổ ta. Vú kề vú. Bụng áp bụng. Thào Yêng kéo ta ngụp xuống rồi buông tay ra. Ta nhìn thấy thân thể trần truồng của cô gái Thổ bay lượn.
Ta ngụp xuống. Thào Yêng lại trồi lên. Bàn chân của cô đạp mạnh vào giữa mặt ta. Toé đom đóm mắt. Từ từ thả người chìm xuống đáy hồ thảnh thơi tận hưởng mạch nước nóng rát vả vào lưng vào vai vào bụng.
Thào Yêng lặn xuống ôm xốc ta rồi nổi lên. Ta chỉ he hé mắt nhìn. Khi hai chân vừa chạm lòng hồ thì vòng hai tay bất ngờ siết chặt lấy vòng bụng của cô gái Thổn Mừ rồi há to mồm đớp ngay lấy cái đầu vú xinh xắn đỏ hồng đang cương lên trong làn nước nóng. Thào Yêng giật mình chỉ kịp kêu lên một tiếng nghẹn trong sóng nước thì đã bị ta chiếm đoạt. Cô gái ưỡn cong người ra phía sau giãy giụa như con cá bị mắc cạn. Ta vẫn siết mạnh. Nước thật êm và tuyệt vời. Vừa siết vừa ép chặt cái thân hình trần truồng trơn nhẫy sặc sụa mùi lưu hoàng của cô gái Thổn Mừ vào một hõm đá rồi cong lưng phóng tinh xối xả như một con tôm hùm đang dồn hết sức lực vào trận giao hoan cuối cùng trước khi lột vỏ. Thào Yêng không chống cự được nữa. Sặc nước. Ngạt thở. Mắt cô trợn ngược. Chân tay thõng thượt.
Tới khi ta bế Thào Yêng đặt lên tảng đá ven hồ thì cô gái Thổn Mừ chỉ còn đủ sức nằm vật ra há miệng ngáp lấy ngáp để như con cá bị vứt lên bờ.
Sau buổi đi hái nấm trong rừng về Thào Yêng trốn biệt tăm. Thằng Páo cũng chẳng thấy mặt mũi đâu. Buổi trưa mò ra khe lụi hụi một mình đào bới. Nào có tìm thấy gì. Chán ngán. Bỏ về nhà ngồi thần bên bếp lửa hút thuốc lào vặt thỉnh thoảng lại nghển cổ dỏng tai nghe ngóng. Chỉ nghe thấy tiếng gió rừng xào xạc. Chiều nhọ mặt thì thằng Páo mò về vai đeo một khẩu súng trường nói nói cười cười khoe là ngày mai lại lên huyện tập huấn nghiệp vụ công an 5 ngày. Tao đã nhờ noọng Yêng nấu cơm cho mày ăn rồi. Đừng có về xuôi vội. Mày buồn thì bảo noọng Yêng dẫn vào rừng hái măng. Mùa này nhiều măng rừng. Đợi tao về sẽ có câu chuyện trang nghiêm nói cho mày biết. Chỉ ừ ào. Muốn kể cho thằng Páo biết là cũng đã theo Thào Yêng vào rừng hái măng, tắm ở hồ nước nóng rồi, đã ăn nằm với cô gái Thổn Mừ mấy lần rồi nhưng thấy khó nói quá. Sáng sớm hôm sau thằng Páo ba lô xách súng lên đường. Ngồi lì bên bếp lửa không tiễn. Đến tận trưa vẫn không thấy Thào Yêng sang. Buồn bực lại xách mai vác thuổng ra đào đất gốc cây ruối dưới khe cho đỡ buồn chân buồn tay. Và cũng cho vơi nỗi bứt rứt trong lòng. Chiều muộn về tới nhà thì đã thấy có nồi cơm bát canh ủ trong tro bếp. Ăn cơm nhẩn nha. Rồi nằm dài bên ngọn lửa mơ màng chờ đợi. Rồi không hiểu sao lại thiếp vào giấc ngủ say như chết tới khi giật bắn người choàng dậy thì tiếng chim đã hót ríu rít ngoài sân chan hoà nắng sớm. Bực tức đá vào cây cột nhà. Gầm gừ văng ra câu chửi bậy tiếng Thổn Mừ “É me mầy” rồi lại lụi cụi vác mai vác thuổng đi ra bìa rừng. Vừa xén được vài mai đất thì có hòn sỏi ném cốc trúng đầu. Thào Yêng. Ta rú lên. Quay lại. Cô gái Thổn Mừ xống váy ướt đầm, vai đeo sọt tre chui ra từ trong bụi cây rậm rạp. Chạy vội tới định ôm chầm lấy cô gái. Trượt chân ngã lăn lông lốc xuống lòng khe. Đầu đập vào hòn cuội to tướng. Đau quá. Thào Yêng chạy lại dìu gã đứng lên. Đôi mắt đen láy long lanh nhìn.
“Ao chảy máu rồi.”
“Không đau.”
Siết chặt cô gái trong vòng tay. Môi vội tìm môi. Ngực vội tìm ngực. Thầm thì ao nhớ noọng quá. Rất lâu. Cô gái Thổn Mừ nhẹ nhàng trườn ra rồi từ tốn gỡ sọt tre khỏi vai. Trong sọt tre có mấy thẻ hương để lần bó măng. Gió rừng hú trên đầu. Cô gái Thổn Mừ run rẩy cắm mấy thẻ hương xuống đất.
“Noọng thắp hương cúng mế của ao đấy.”
“Mế của ao cũng là mế của noọng. Ao sẽ cưới noọng làm vợ.”
“Noọng cũng muốn cưới ao làm chồng.”
“Thật nhé?”
“Thật mà. Lấy vợ phải lấy liền tay. Chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha.”
“Ao không chê noọng a?”
“Tại sao lại chê?”
“Ao không sợ ma sẽ bắt noọng a.”
“Ao không sợ.”
“Noọng cầu xin ao.”
“Nói đi.”
“Ao hãy xin ma mẹ ao tha cho cả nhà noọng.”
“Tại sao em lại nói như vậy.”
Cô gáo Thổn Mừ quỳ thụp xuống vái gã ba vái rồi nức nở.
“Xin ma tha tội cho mế noọng. Xin ma tha tội cho noọng.”
Giật thót người. Lờ mờ hiểu ra có điều gì ghê gớm ẩn giấu trong lời cầu xin thê thảm này.
“Nói cho ao nghe nào.”
Cô gái Thổn Mừ oà khóc.
“Noọng sợ ao giết noọng.”
Rùng mình. Thào Yêng chỉ lên nương rồi nghẹn ngào.
“Ao ơi. Mẹ ao chôn ở trên kia. Bố mẹ noọng phát nương chẳng may đào phải mộ mẹ ao. Bố noọng đem xương xuống vùi dưới gốc cây ruối này. Ao ơi ời.”
Ôm choàng lấy Thào Yêng. Người cô mềm oặt. Môi ta cố bập vào đôi môi đầm đìa nước mắt của cô gái Thổn Mừ. Thầm thì: không sao mà. Không sợ mà. Ao và noọng cùng đào rồi sẽ tìm thấy mế mà. Cô gái giẫy giụa rồi rũ xuống như tàu chuối héo.
“Nhưng mà không tìm được nữa rồi. Lợn rừng xục lên ăn xương của mế rồi.”
Choáng váng xa xẩm mặt mày ngã ngồi xuống đất. Thào Yêng cũng lăn ra cạnh ta.
Đêm đó ta thức trắng. Thào Yêng cũng thức trắng. Lửa bếp lập loè soi bóng hai người chập chờn trên vách. Chẳng còn cặp mông tròn vo căng mẩy đong đưa nữa. Chẳng còn đôi mắt đen lóng lánh nữa. Cũng chẳng còn mùi cỏ rừng thơm ngái. Váy áo tã tượi. Mắt sưng húp, Thào Yêng rúm ró xấu xí như con ma rừng vừa ốm dậy. Cô gái Thổn Mừ vẫn chưa hết sợ. Cô sợ con ma mế ao thì ít mà sợ ta nhiều hơn. Đã mấy lần cô gái níu áo ta thì thầm: ao không giết noọng chứ. Ao không đánh noọng à. Ta đã dần lại hồn. Gần sáng. Thào Yêng vẫn còn run rẩy. Ta dịu dàng ôm cô gái vào lòng rồi nói thầm vào tai cô:
“Noọng đừng sợ nữa. Ao không nghĩ gì đâu. Chuyện ngày xưa trôi vào cổ tích rồi. Ma mế ao không giận bố mế noọng. Ma mế ao cũng không giận con dâu của mế. Không ai có tội.”
“Ao vẫn cưới noọng làm vợ?”
“Không cưới noọng thì cưới ai bây giờ.”
Môi ta gắn vào đôi môi mằn mặn vẫn còn chưa khô nước mắt. Thì thầm: ao yêu noọng mà. Ao thương noọng mà. Thào Yêng oà khóc nức nở quấn chặt lấy gã như sợ gã vùng ra chạy mất. Cô gái cứ hức lên như bị tắc thở. Khi thấy tay ta run rẩy lúng túng xục vào trong váy thế là vừa khóc Thào Yêng vừa tự tay giật tung cạp váy. Bụng Thào Yêng căng cứng. Gã bế thốc tấm thân trần truồng đẹp như trong giấc mơ của cô gái lên quay nhè nhẹ rồi cũng rất nhẹ nhàng đặt xuống sàn vầu sát cạnh bếp lửa. Ta quỳ xuống hôn lên vú lên ngực lên bụng của cô gái. Khi thấy môi ta trườn xuống nữa thì Thào Yêng co rúm người lại nhắm nghiền mắt ưỡn mông khuỳnh rộng hai đùi lẩy bẩy quặp chặt lấy cái thân hình đỏ ửng vì rét của ta.
*
Trỗi dậy một kí ức xấu hổ giấu kín trong chuyện cổ tích đã xa rồi. 17 tuổi. Mới nhập ngũ được ba tháng. Đóng quân trong một xóm nhỏ yên bình ven con sông Cà Lồ miền đồng bằng châu thổ vàng rực lúa. Chị chủ nhà goá chồng suốt ngày cứ nhìn gã tủm tủm cười rồi bê nồi khoai luộc nóng hôi hổi đổ ra cái nia cứ bắt gã ăn no căng bụng. Thằng bạn cùng tổ ba người nặn mụn trứng cá nhiều quá nhiễm trùng mặt sưng húp như ong đốt phát cơn sốt giật đành đạch phải cáng lên bệnh xá sư đoàn. Đêm tháng mười tối đen. Nằm ngủ say trên tấm phản góc nhà. Nửa đêm choàng tỉnh vì có cặp môi mềm mại nóng hổi hổn hển lướt trên bụng rồi trôi tuột dần xuống phía dưới. Miệng khô cháy. Cổ tắc nghẹn. Răng va lập cập. Oằn người toan vùng dậy thì một thân thể đàn bà trần truồng nóng hổi thơm ngát mùi hoa bưởi ập lên người. Và cái thân thể đàn bà trần truồng ấy cứ day nghiến cứ từ từ trượt dần lên trên cho đến khi môi ta bập vào một vùng da thịt nóng rực như lửa.
*
Trưa hôm đó ta quyết định rời khỏi bản Nà Cốc.
Khi thấy ta lục tục xếp quần áo chăn màn, Thào Yêng cuống quýt như con gà con bị gà mẹ bỏ rơi. Nuớc mắt cô gái chảy vòng quanh. Ta dịu dàng ôm lấy tấm thân mềm mại rực lửa mấy hôm nay đã thiêu đốt cháy bỏng trái tim ta.
“Thào Yêng về nhà đi kẻo mế lo. Ao sẽ quay lại mà. Ao về mua quần áo đẹp cho Thào Yêng rồi lên ngay. Ao hứa như vậy.”
Đi ra tới bờ suối thì nghe tiếng bước chân lập cập đuổi theo. Thào Yêng khoác chéo vai túi thổ cẩm. Cô gái Thổn Mừ vừa mếu vừa giậm chân nhất định đòi đi theo. Ta bế cô gái Thổ lên quay nhè nhẹ rồi đặt ngồi lên thân cây trám già đổ vật trên bờ suối. Hôn lên đôi mắt cô gái. Quỳ xuống rồi vùi mặt vào bụng cô. Ôm chặt đôi mông tròn căng mẩy biết bỏ bùa hút hồn người đời. Trang nghiêm:
“Ao về đón bố lên nhà noọng để xin hỏi mế cưới noọng làm vợ. Tục lệ người Kinh là như thế.”
Cô gái Thổ lắc đầu.
“Noọng không muốn ở lại bản Nà Cốc nữa đâu. Noọng sợ ao không lên nữa.”
“Cưới xong, ao sẽ ở rể bản Nà Cốc một năm như tục lệ người Thổn Mừ mà.”
“Không bắt ao ở rể đâu. Muốn theo ao về xuôi ngay để ao không phải khổ.”
“Về xuôi thì ai nuôi mế và em gái nhỏ của noọng?”
“Ao Páo nhận nuôi rồi mà.”
“Ao Páo đã biết chuyện của chúng ta đâu.”
“Hôm kia noọng đã kể cho ao Páo nghe hết cả rồi. Noọng không thể sống xa ao được nữa đâu. Ao Páo nói rằng noọng phải theo ao về xuôi ngay kẻo gái ở dưới xuôi xinh lắm, khéo lắm.”
“Chúng ta đã ngủ cùng bếp rồi mà. Đã tắm chung hồ nước nóng trong rừng rồi mà. Đừng có bỏ em.”
Nâng mặt cô gái Thổn Mừ lên nhìn vào đôi mắt đen láy ngời ngời tình yêu kỳ lạ núi rừng. Thầm thì:
“Từ bây giờ không gọi nhau là ao là noọng nữa. Gọi nhau là vợ là chồng. Vợ của anh ơi. Không bao giờ anh bỏ em. Nghe lời anh. Về nhà đi. Mấy ngày nữa chồng em sẽ lên đón em về xuôi. Nghe lời anh. Vợ của anh ơi.”
Thào Yêng oà khóc ngây dại đờ đẫn nhìn gã rồi quay mình chạy dúi dụi về bản. Chết lặng nhìn theo. Đôi mông tròn vo căng mẩy của cô gái Thổn Mừ nhoà dần trong nước mắt của gã.
*
Đúng mười hôm sau.
Một chiếu gió giật. Ở chốn thị thành nhốn nháo cách xa bản Nà Coóc gần 500 cây số. Ta xách cái túi đựng bộ váy cưới thuê ở cửa hàng nơi trung tâm thành phố đi về nhà thì nhận được lá thư của thằng bạn Thổ cụt chim. Chữ viết nguệch ngoạc như gà bới.
Báo cho mày biết tin buồn. Bản Nà Cộc vừa bị sạt đất. Noọng Thào Yêng của mày bị đất đè chết rồi. Ta đã chôn Thào Yêng ở gốc cây ruối cạnh khe cạn như ý nguyện của Noọng khi hấp hối...