  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				17-11-2008, 09:46 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phi Thăng Chi Háºu 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 286 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần 13 
GLÉP  
 
 
 
 
  
 
 
Glép tỉnh dáºy, như thể có ai dần lên ngưá»i. Hắn còn chưa hiểu vì sao khi tỉnh dáºy, mồ hôi lại ra lạnh toát, vá»›i cái cảm giác nhá»›p nháp khá»§ng khiếp thế! Hắn nhắm mắt lại, thiếu gì chuyện linh tinh xảy đến trong cái nóng hầm háºp này, nhưng vào giây phút hắn nhắm mắt lại, những con số màu Ä‘en lúng liếng hiện ra: “sáuâ€. “khôngâ€, “bảyâ€. Hắn thấy chúng chÃnh xác và gần đến ná»—i hắn phải tá»± dưng lấy tay giụi mắt. Mở mắt ra và nhìn đồng hồ: Sáu giá» kém mưá»i. Hắn ném cái thân xác đã được rèn luyện nhiá»u xuống giưá»ng, gõ gõ gót chân ướt mồ hôi xuống sàn gạch men, nhắc ống, quay số Ä‘iện thoại, cảm thấy ngón tay còn run lẩy bẩy. Hắn đợi cho đầu kia có ngưá»i đã cầm ống nói, má»›i thì thầm rất khẽ:  
- Rô-bá»›t, ông hãy đến bể bÆ¡i ngay được không? Tôi Ä‘i bÆ¡i ngay bây giá», đừng cháºm trá»…. Ông hiểu tôi không? Không cháºm trá»… nhé!  
Hắn đặt ống nói xuống, nhìn đống hồ. Äã sáu giá» bảy phút – Glép mặc quần áo, vuốt qua mặt mÅ©i rồi bổ ra xe. Mưá»i phút sau hắn đã ở “Hin-tÆ¡nâ€, khu bể bÆ¡i.  
Rô-bá»›t Lô-ren-xÆ¡, phụ trách khu vá»±c cá»§a CIA, ngồi trên ghế tá»±a dài, vẻ ngái ngá»§, mặt mÅ©i bÆ¡ phá», mà mắt sùm sụp, thâm quầng, như tất cả những kẻ mắc bệnh gan kinh niên.  
- Có chuyện gì xảy ra? – Lô-ren-xÆ¡ há»i vẻ mệt má»i – Tôi vừa làm việc suốt đêm đến sáng. Có gì khuấy động váºy?  
- Tôi không rõ, có thể giá» cÅ©ng chưa có gì khuấy động đâu. Hôm qua, tôi vá»›i Pôn có cuá»™c gặp gỡ vá»›i tên Nga mà Xtau đã báo. Cuá»™c gặp diá»…n ra tá»± nhiên. Nhưng bây giá», thốt nhiên tôi bá»—ng nghÄ©: Tại sao hắn lại trú ngụ ở đúng cái phòng 607?  
- Vì không còn phòng nào khác, chẳng hạn… Äã tá»›i mùa ngưá»i ta kéo đến tắm biển rồi.  
- Nhưng sao hắn thuê đúng cái phòng mà ta đã gặp và tuyển má»™ được gã “Tỉnh Táo†ấy nhỉ? – Glép xÃch lại gần há»i khẽ.  
- Bởi vì đó là căn phòng có các trang thiết bị riêng, phù hợp vá»›i thị hiếu ngưá»i Nga. Chỉ có thế mà ông đánh thức tôi dáºy à?  
- Không chỉ vì thế mà thôi đâu, ông trùm ạ. Äứa nào đã đến phục vụ chúng ta hôm ấy? Äứa nào mang đồ ăn đến? Hồi đó, lÅ© con tưá»u Ä‘ang bãi công kia mà! Phục vụ ta là má»™t thằng da trắng không ai biết đến. Hắn lại cụt ngón tay nữa. Mà bá»n Nga Ä‘ang săn tìm thằng Thiếu Ngón ấy, kẻ Ä‘ang làm việc ở “Hin-tÆ¡n†này đấy.  
- Ông loạn trà à?  
- Tôi không há» loạn trÃ. Tôi rất sợ đấy, ông đại diện à. Xla-vin là má»™t thằng cha khác thưá»ng, mắt hắn ranh như ma ấy. Hắn lại thông minh quỉ quái khôn lưá»ng.  
- Thế ông tưởng tất cả bá»n Nga là lÅ© ngốc cả đấy! Cứ cho là hắn ở trong bá»n phản gián Ä‘i. Cứ cho là thế. Thì sao? Nếu gã “Tỉnh Táo†bị bá»n chúng phát giác rồi thì Trung Tâm đã cảm thấy ngay có trò giả hiệu rồi. Ngưá»i cá»§a ta vẫn gặp hắn ở Mát-xcÆ¡-va thưá»ng xuyên. Hắn dÃnh vào vá»›i KGB chăng? Không, vì hắn vẫn chuyển cho ta tin tức gốc kia mà, các tin ấy Ä‘á»u đúng, nên ta vẫn giữ liên lạc vá»›i hắn.  
- Ông trùm, ông có muốn tôi làm sáng tá» việc đứa nào đã phục vụ ta ở phòng 607 trước đây không? Ông nhiếc tôi là kém vá» các loại hình nghệ thuáºt thẩm mỹ và không biết tiếng Pháp, nhưng tôi lại nhạy cảm như má»™t con mụ đàn bà ấy. Tôi linh cảm, ông ạ, tôi linh cảm thấy…  
- Ông sẽ há»i ai, để biết đứa nào đã dá»n bàn ăn hôm đó? Danh sách các thá»§ lÄ©nh bãi công, ông nhá»› chứ?  
- Cái này thì tôi không nhớ lắm.  
- Tôi vẫn nhớ mà!  
Glép chạy đến chá»— ngưá»i gác cổng, há»i số Ä‘iện thoại cá»§a ông chá»§ tiệm ăn, ngưá»i này lại chỉ cho hắn số Ä‘iện ngưá»i trông coi kho nhà hầm, sau mưá»i phút, Glép quay lại bể bÆ¡i.  
Lô-ren-xÆ¡ Ä‘ang bÆ¡i trong làn nước xanh, động tác cá»§a hắn cẩn trá»ng, Ä‘á»u đặn và uyển chuyển như phụ nữ.  
- Lên đây đã, ông trùm! – Glép đứng bên mép bể bÆ¡i gá»i, - Nhanh lên nhé! Dá»n bàn ăn là Ai-ven Bê-liu, dân di cư từ Lvốp, mất 2 ngón tay bên trái. Xla-vin Ä‘ang tìm hắn.  
Lô-ren-xÆ¡, - tháºt bất ngá» vá»›i thể tạng hắn, - đã phốc lên khá»i bể bÆ¡i rất nhanh nhẹn, khoác áo choàng vào và nói bằng giá»ng thá»±c sá»± quan tâm:  
- Tư liệu vá» bá»n di cư này Ä‘ang nằm trong tay ai? Sao lại có má»™t ngưá»i Pháp mang giấy chứng minh kẻ di cư? Cái này rối rắm đây, ông có thấy thế không?  
- Tôi lấy làm thÃch vá» chuyện này, ông trùm ạ!  
Bá»n chúng leo lên tầng 15, vào khu phòng khép kÃn số 1.500, mà CIA đã thuê hẳn từ hai năm nay, đánh thức Un-xÆ¡, tên phụ trách cÆ¡ sở tra cứu dáºy. Gã này không kịp rá»a mặt đã phải đến láºt bá»™ ô phiếu cá»§a mình lên. Ai-ven Be-liu, cÅ©ng tức là I-van Bê-lưi, sinh năm 1925, ngưá»i U-krai-na ở vùng Gi-tô-mia ra Ä‘i theo ngưá»i Äức, sau chiến tranh ở lại Bỉ, trong thá»i kỳ lạm phát, lại chuyển sang Tuy-ni-di làm công nhân khuân vác ở cảng, rồi từ đó sang Luy-xbua. Có há» hàng thân thÃch ở Gi-tô-mia, nhưng không thư từ gì, vì sợ gây rắc rối cho há». Thưá»ng ăn nói gay gắt, thưá»ng kêu ca là cuá»™c Ä‘á»i vứt Ä‘i rồi, cái gì cÅ©ng quy tá»™i cho ngưá»i Mỹ, vì đã không khuyên hắn trở vá» nước Nga. Không thấy có liên lạc gì vá»›i sứ quán Nga. Hay uống rượu.  
- Thế nào? – Lô-ren-xÆ¡ há»i – ta làm gì bây giá»? Äiện há»i Len-gli chứ? [1] 
Glép không trả lá»i quay số “607â€. Hắn nghe tiếng “tút tút†rất lâu và chuông Ä‘iện thoại reo không mãi. Hắn liếc má»™t cái nhìn đầy ý tứ sang Lô-ren-xÆ¡ – “Không có Xla-vin trong khách sạn!â€, - rồi quay sang số khác.  
- Chào ông Xtau - hắn nói, hạ giá»ng má»™t cách máy móc như thể Ä‘ang gá»i từ má»™t trạm Ä‘iện thoại tá»± động nào – ông có giúp được tôi việc này không: ông há»i giúp xem tên Xla-vin, hói đầu, ngưá»i cao to, mắt Ä‘en, cỠđộng nhanh nhẹn, có đến sứ quán bá»n Nga không, vào lúc nào? Tôi phá»ng Ä‘oán là hắn đã đến đó vào khoảng bốn giá» sáng.  
- Ông đợi nhé, khoảng Ãt phút nữa tôi sẽ gá»i lại.  
Rồi không nhìn sang Lô-ren-xÆ¡ nữa, Glép quay số há»i Pi-la:  
- Cô bạn thân mến, xin lá»—i, vì tôi đã gá»i cô sá»›m thế này. Cô chia tay vá»›i anh bạn cá»§a chúng ta khi nào váºy?  
- Ông ta đưa em vá» tá»›i nhà, anh Giôn ạ. Tán dóc độ dăm phút trong ô-tô thôi. Ông ta không chịu lên nhà chÆ¡i, chỉ nài em dành Ãt thá»i gian cho ông ta ngày hôm nay. Hẹn vào 8 giá» sáng đấy.  
- Ông ta chia tay vá»›i em khi nào, là Ä‘iá»u tôi muốn há»i.  
- Quãng 3 giỠsáng đấy, mà cũng có thể là…  
Glép không đợi Pi-la nói hết, hắn cắt máy, rồi lại gá»i cho tướng Xtau và nghe trả lá»i:  
- Ông Giôn ạ, - Xtau nói, - Có má»™t ngưá»i có đặc Ä‘iểm giống tên Xla-vin ông há»i, đã đến sứ quán Nga…  
- Hắn rá»i khá»i đó khi nào? – Glép ngắt lá»i.  
- Ông có há»i tôi Ä‘iá»u đó đâu.  
- Váºy nhỠông xác định há»™ ngay nhé. Và há»i giùm bá»n đã canh gác ở sứ quán Nga đặc Ä‘iểm cá»§a tên đã từng lảng vảng đến bên hàng rào hôm trước… Tôi quan tâm hÆ¡n hết đến vấn đỠnày, tên đó có bị cụt ngón tay không?  
Lô-ren-xÆ¡ đặt ấm cà phê lên bếp Ä‘iện trong phòng ăn, lau mặt rồi há»i Glép?  
- Ta làm gì bây gi�  
- á»c-ta-vi-ô đã Ä‘i gặp Ô-ga-nô, còn Pê-rây-ra thì Ä‘ang chuyển vÅ© khà sang Na-gô-ni-a, trong tay tôi giá» không còn ai trong đội khá»§ng bố nữa, ông trùm ạ!  
- Sao ông lại cho rằng phải dùng đến đội khủng bố…?  
- Thế theo ông, ta phải Ä‘i giải thÃch vá»›i gã Bê-liu này vá» sá»± ưu việt cá»§a xã há»™i ta so vá»›i xã há»™i độc tài mất nhân quyá»n kia cá»§a chúng sao? Vấn đỠbây giá» còn là: Xla-vin Ä‘ang ở đâu?  
- Gượm đã, ông Giôn! Tôi không hiểu sao ông lại sốt vó lên thế, làm tôi cũng như bị cuốn theo mất. Thế cái ngữ gã Bê-liu ấy thì có thể nói được cái gì?  
- Hắn chẳng cần nói gì cả, chỉ cần hắn biết trá» tay nháºn diện đúng tấm ảnh cá»§a Ä‘iệp viên “Tỉnh Táo†là tôi vá»›i ông Ä‘i Ä‘á»i nhà ma!Mà thế cÅ©ng đáng Ä‘á»i thôi: chúng ta đã không biết bảo vệ cho tay ná»™i gián quý giá báºc nhất mà lại!  
Äiện thoại lại reo và Glép nháºn thấy Lô-ren-xÆ¡ cÅ©ng thốt rùng mình như bị rét.  
- Tôi nghe đây, - Glép đáp. Hắn chắc rằng Xtau gá»i, và quả đã không nhầm.  
- Ông Giôn ạ, tên Xla-vin ấy vừa ra khá»i sứ quán xong.  
- Ông có cho theo dõi hắn không?  
- Ông có phát hiệu lệnh gì thêm đâu, ông chỉ bảo tôi đợi trong ngày nay. Tôi có cảm giác là hắn gặp may.  
- Cảm Æ¡n ông Xtau nhé, ông giúp tôi váºy là được nhiá»u việc lắm. Ông có thể cho xin cả địa chỉ cá»§a tên Ai-ven Bê-liu được không? Tôi cho rằng Xla-vin hiện Ä‘ang đến đó.  
- Năm sinh, nơi sinh của hắn?  
- Hắn từ phương Bắc tá»›i, đã hÆ¡n 10 năm. Hiện làm việc ở “Hin-tÆ¡nâ€. Hắn là ngưá»i cá»§a bá»n chúng đấy, ông ạ! Xla-vin chắc đến gặp hắn, ta phải xác định được sá»± việc đó.  
- Cá» ngưá»i đến địa chỉ ấy chăng? Tất nhiên, sau khi đã xác định đúng sá»± việc?  
- Nhưng chỉ khi nào có hiệu lệnh của tôi. Hiểu không? Bây giỠthì hoàn toàn không được, ông động vào, sợ lộ việc. Chỉ sau khi có hiệu lệnh đã nhé, ông Xtau ạ! Tôi chưa gác máy đâu, ông cho tôi địa chỉ ấy ngay đã, ông Xtau.  
- Ông Giôn, ông Ä‘ang nói việc gì thế? – Lô-ren-xÆ¡ há»i.  
- Má»™t việc thú vị, ông trùm ạ. Tôi muốn làm sao để Xla-vin bị bắt như má»™t tên gián Ä‘iệp Nga và má»™t tên khá»§ng bố. Äiá»u ấy sẽ Ä‘em lại cho chúng ta nhiá»u cái lợi lắm. Khó mà hình dung được nhiá»u đến thế nào, nhất là đúng trước lúc bắt đầu chiến dịch “Ngá»n Ä‘uốcâ€. 
 
[1] Len-gli: Nơi đặt trụ sở của cục tình báo Trung ương Mỹ. (ND) 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-11-2008, 04:18 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phi Thăng Chi Háºu 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 286 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần 14 
TÌM KIẾM I-GRÊ-SA-ÉP, TƠ-RU-KHIN  
 
 
 
 
  
 
 
Grê-sa-ép được cỠđến trò chuyện vá»›i ngưá»i bán nước khoáng Xi-din mà theo tư liệu quan sát, thì ngày nào, vào má»™t giá» nhất định, Pa-ra-mô-nốp cÅ©ng Ä‘á»u đến đó, việc này đã thẩm tra kỹ. Nhưng gặp Xi-din rồi, anh đâm ra lúng túng.  
- Vâng, vâng, vâng – Xi-din nhá» thó, đầy mồ hôi, nói lia lịa – Anh đừng giả bá»™ ngây ngô, cứ như anh từ bên cÆ¡ quan “Thanh tra lò cao†hay “Mua bán nguyên váºt liệu†đến ấy! Ngưá»i ta đã dạy cho nhân viên thương nghiệp chúng tôi thừa cảnh giác rồi! Anh cứ nói thẳng thừng xem: Ở đây đã có Ä‘iá»u tiếng gì? Ai báo cáo? Pri-khốt-cô lại Ä‘i tố cáo tôi nấu chảy những chai không vá»›i đồng và ká»n phải không? Hay là Ärư-nốp đánh tÃn hiệu lên? Tay này chắc báo là tôi tiêu thụ chui các mác chai “Boóc-giô-mi†cùng vá»›i nút, thông đồng vá»›i Sa-ru-Ä‘i-nốp?... Anh có muốn xem các phiếu nháºp không. Tôi không có bán nước lã thay cho nước khoáng đâu đấy nhé! – Trình độ văn hoá đã lên cao rồi, ai cÅ©ng biết sợ bệnh gan mà lại…  
- Anh nói kháy tôi đủ kiểu tháºt uổng công, - Grê-sa-ép đáp, anh đã bị lão lắm mồm này tước hết má»i phương án ứng phó có thể có – Tôi không phải từ ban chống tham ô tài sản xã há»™i chá»§ nghÄ©a và chống đầu cÆ¡ buôn láºu đến đâu.  
- Thế thì còn từ đâu đến? Chả lẽ lại từ phòng khám phụ khoa cỠđến? Hay là từ xưởng “Mốt-xphim�  
- Ấy, chÃnh là từ tổ liên hợp làm phim số 2 cá»§a xưởng “Mốt-xphim†tháºt đấy! – Ru-xta-mốp Ä‘iá»m nhiên trả lá»i thay Grê-sa-ép. Anh quyết định sá» dụng tình bạn quen lâu năm vá»›i trợ lý đạo diá»…n Kha-rin, bạn từ hồi còn Ä‘i há»c thá»i trẻ, đã bị Ä‘uổi khá»i trưá»ng Plê-kha-nốp vì má»™t vụ say rượu bà tỉ, suýt dẫn đến chuyện ẩu đả ồn ào (Äấy là kết luáºn cá»§a buổi há»p Äoàn thanh niên – dù sao, má»›i là suýt ẩu đả, chứ việc ồn ào ấy chưa diá»…n ra; các bạn hồi ấy đã tá» ra nhẹ tay vì không muốn gây Ä‘ao to búa lá»›n, làm há»ng cả tương lai chàng thanh niên!).  
Äến đó, thì Xi-din thá»±c sá»± ngạc nhiên. CÅ©ng như bất kỳ nhân viên thương nghiệp nào, anh ta tá» ra đặc biệt quan tâm tá»›i các nhà hoạt động văn hoá.  
- Tháºt ư? Váºy phải có giấy tá» xác nháºn chứ?  
- Giả thá» tôi từ ban chống tham ô, đầu cÆ¡ và buôn láºu tá»›i thì đã có giấy tá» xuất trình rồi… Còn thế này thì thá»±c ra có cần gì giấy? Tôi là trợ lý cá»§a đạo diá»…n Bô-brốp-xky, chắc anh đã nghe tên?  
- A, Tô-li-a đây mà! – Xi-din nhún vai – “Nghe tên†là thế nào? Ông ấy gần như tuần nào cÅ©ng đến mua nước khoáng “Xla-vi-a-nốp-xkai-a†cá»§a hàng tôi. Và tôi vẫn cất riêng, không bán cho các khách hàng bình thưá»ng, mặc cho ai ngứa mồm cứ việc chá»i! Tôi phải biết quý hệ tiêu hoá cá»§a các nghệ sÄ© hÆ¡n là các cÆ¡n Ä‘au khổ vì quá chén cá»§a các phần tá» lưu manh đội lốt vô sản chứ!  
Thực tình, Bô-brốp-xky có đến mua của Xi-din nước uống, nói chuyện phiếm dăm ba câu, nhưng thế cũng đủ để những kẻ tán dóc khôn khéo như Xi-din thoả mãn với cuộc gặp gỡ, và bốc phét nó thành một tình bạn cố cựu.  
- Váºy thì hay rồi, chúng tôi Ä‘ang rất muốn yêu cầu…  
- Xin cứ việc.  
- Anh có giúp chúng tôi tổ chức quay phim được không?  
- Ở ngay chỗ tôi?  
- Vâng! Một cảnh hay đấy. Nếu anh muốn, chúng tôi sẽ đưa anh xem kịch bản trước.  
- Thế tôi cũng được lên phim chứ?  
- Hẳn thế rồi!  
- Các anh nói tháºt chứ?  
(Ôi, ná»—i háo danh cá»§a ngưá»i Ä‘á»i! Vì lẽ gì mà ngưá»i ta háo hức quay phim làm váºy? Chắc để lưu hình muôn thuở chăng?)  
- Tháºt chứ còn gì. Ãt ra là do đạo diá»…n Bô-brốp-xky muốn thế!  
- Sao ông ấy không Ä‘Ãch thân đến đây nhỉ? Các anh vá» nói lại vá»›i ông ấy, là sắp tá»›i tôi sẽ được nháºn nước khoáng nhãn hiệu “Náp-tu-xi-a†nhé. Cái này má»›i tháºt là thuốc trưá»ng sinh, uống nó thì cứ thÃch mê. Dù có rượu chè quá chén cÅ©ng không còn đáng sợ nữa, nó rá»a gan rá»a tháºn sạch sẽ, tháºt cứ y như bá»™t giặt!  
- Anh Xi-din này, cả tên anh là gì nhỉ?  
- Gri-gô-ri Gri-gô-ri-ê-vÃch.  
- À phải, đúng rồi, sếp Bô-brốp-xky có nhắc đến… Anh Gri-gô-ri Gri-gô-ri-ê-vÃch này, chúng tôi muốn tổ chức quay tại cá»a hàng nhưng giấu kÃn ca-mê-ra Ä‘i.  
- Giấu kÃn ca-mê-ra? Há»c như kiểu Gri-sa chứ gì?  
- Gri-sa nào nhỉ?  
- Ồ, đạo diễn Chu-khơ-rai ấy mà. Ông ta đặt máy, vỠlàm như đang quay lũ chim bay; kỳ thực lại bấm trộm vào chỗ một đôi trai gái đang tình tự.  
- Äúng thế đấy!  
- Thế thì còn gì đơn giản hÆ¡n! Ta đục má»™t lá»— ở cá»a kia – Anh ta quay ngưá»i lại, - có cái kho, anh vào trong mà đặt máy, còn tôi sẽ tán tếu vá»›i khách hàng… À, nhưng gượm đã, thế thì lại không trông được rõ mặt tôi, ai biết là tôi đóng phim từ phÃa sau lưng?  
- À, chúng tôi sẽ đặt hai ca-mê-ra. Khách hàng thì tưởng là chúng tôi quay anh, nhưng thá»±c thì quay cả từ hai phÃa, có hai Ä‘iểm thu hình má»™t lúc.  
- Biết đâu các anh lại chả lấy cái mặt sau lưng mà chiếu lên phim, còn mặt trước thì quẳng vào sá»t rác, tôi cÅ©ng biết tá»ng cái trò lấy lòng ấy cá»§a các anh rồi.  
- Anh yên tâm, nếu anh không tin tôi, thì chuyến này anh cứ gặp Bô-brốp-xky mà trực tiếp đỠnghị!  
- Thôi Ä‘i, anh làm như tôi không biết gì ấy. Thá»i buổi này, có phải ngưá»i đứng đầu quyết định cả đâu, việc can hệ có khi lại táºn ngưá»i đứng hàng thứ năm quyết ấy chứ! Tôi không rõ anh xếp vào loại nào trong nghá» Ä‘iện ảnh, trợ lý là thế nào, có hÆ¡n ngưá»i giúp việc không, nhưng có Ä‘iá»u khá»i phải bàn cãi. Anh cứ trình lên bàn giấy thá»§ trưởng anh cái gì, thì rồi nó sẽ lên phim cái ấy! Ở ta vẫn chả thấy nhan nhản như thế là gì? Và như trưởng phòng thương nghiệp quáºn có bao giá» thèm tiếp đến tôi, đối vá»›i tôi, ông ta cÅ©ng xa lạ như giáo hoàng La Mã ấy, hòng gì mà dá»… dàng đỠđạt này ná». Phải vào chá»— cô thư ký! Nếu bá»™ máy tiêu hoá cá»§a cô ta tốt cả và tháºn làm việc Ä‘á»u đặn như các máy móc vÅ© trụ ấy thì đến nước khoáng “Náp-tu-xi-a†cÅ©ng chẳng được việc gì! Nhưng cÅ©ng có thể cô ta lại Ä‘ang thÃch có má»™t kiểu quần lót mang liá»n vá»›i tất, mà ông quầy hàng trưởng lại mắc bệnh loét dạ dày. Váºy là xong ngay. Tôi mang cho ông nước khoáng “số 17†và “Vi-tau-tatâ€, - còn này đây phần cô, quần mang liá»n vá»›i tất. Váºy thì tôi chăm lo cho ai váºy? Cho lợi Ãch cá nhân hay lợi Ãch táºp thể? Mà có thể cứ nhổ toẹt, bất cần ai há»i! – Không có nước khoáng “Ê-xen-túcâ€, các vị kêu lên đâu đấy, chứ kêu gì tôi?! Làm thế lại sướng, chả phải báºn rá»™n vất vả gì! Thôi, chẳng đáng nói làm gì những chuyện đó, động đến ná»a câu là tôi lại thấy bá»±c, mà cÅ©ng chẳng làm gì được!  
… Cá»a đằng sau Grê-sa-ép bá»—ng sáºp mạnh. Anh quay lại. Trên ngưỡng cá»a hiện ra Pa-ra-mô-nốp, mắt chằm chằm nhìn Xi-din. Xi-din mỉm cưá»i rồi đưa tay làm má»™t cá» chỉ lạ lùng, khó hiểu, đồng thá»i lên tiếng há»i:  
- Ông cần gì?  
- E hèm… ồ không… chẳng qua tôi muốn há»i, ngưá»i ta đã chở nước khoáng “Xai-rÆ¡-mê†đến chưa?  
- Ông đến muá»™n hÆ¡n nhé, khoảng trước 5 giá» chiá»u, bây giá» há» chưa chở “Xai-rÆ¡-mê†đến đâu,  
Grê-sa-ép liếc mắt lên nhìn tá»§ kÃnh bày hàng. Trước mắt anh vẫn có bảy chai “Xai-rÆ¡-mê†xếp ở đó!  
- Thế ngá»™ nhỡ những chai đặt làm mẫu trong tá»§ kÃnh là nước thưá»ng thì sao? – Côn-xtan-ti-nốp há»i, ngắt ngang mạch báo cáo cá»§a Grê-sa-ép. – Chai hết nước khoáng rồi, để bày hàng thôi?  
Äại tá TÆ¡-ru-khin, trưởng nhóm Ä‘iá»u tra, trả lá»i:  
- CÅ©ng có thể thế. Nhưng việc gì Pa-ra-mô-nốp lại phải đến táºn cá»a hàng cá»§a Xi-din để mua “Xai-rÆ¡-mêâ€, trong lúc như tôi đã kiểm tra, ngay tại quầy bán Ä‘iểm tâm ở chá»— Pa-ra-mô-nốp vẫn có bán loại nước khoáng ấy?  
- Quan sát tiếp thì thấy thế nào?  
- Pa-ra-mô-nốp vòng vèo ngoài phố mất 17 phút, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, rồi rẽ vào má»™t trạm Ä‘iện thoại tá»± động và gá»i Ä‘iện vá»›i ba số đầu chỉ khu vá»±c là 241, có lẽ gá»i cho Sác-ghin Lê-ô-pôn Ni-ki-pho-rô-vÃch.  
- Sao lại có lẽ?  
- Anh ta che lưng khuất mặt số, lại còn lấy tay bảo hiểm, nên các đội viên trinh sát không thể xác định được những số còn lại… Nhưng Pa-ra-mô-nốp không có ngưá»i quen nào khác ở khu Xa-đô-vô-xen-nai-a, theo chỉ số ấy, ngoài Sác-ghin.  
- Giả định thứ nhất, tôi chấp nháºn, có nhiá»u phần chắc là anh ta gá»i cho Sác-ghin tháºt, nhưng giả định thứ hai, tôi bác bá». Nếu anh ta gá»i vá» khu vá»±c ấy nhưng tá»›i má»™t địa chỉ liên lạc mà các đồng chà chưa biết thì sao? Có thể như váºy lắm chứ?  
- Có thể lắm, nhưng chỉ ở má»™t trưá»ng hợp.  
- Trưá»ng hợp nào?  
- Trưá»ng hợp Pa-ra-mô-nốp Ä‘Ãch danh là tên ná»™i gián mà CIA vẫn đánh những bức Ä‘iện máºt sang; má»™t khâu trung chuyển trong mạng lưới.  
- Các đồng chà kể tiếp đi.  
- Pa-ra-mô-nốp lại quay vá» chá»— Xi-din. Tay này rót cho anh ta má»™t cốc nước. Pa-ra-mô-nốp uống hết, không trả tiá»n, cÅ©ng không chào cả Xi-din, chạy ra bến xe, nhảy lên ô-tô buýt và 7 phút sau đã ở ga-ra.  
- Rồi sao?  
- Rồi lại tiếp tục sá»a xe cá»§a Ôn-ga Vin-te.  
- Các đồng chà hãy Ä‘i sâu vào Sác-ghin nhé. Các đồng chà đã tìm hiểu được những tài liệu nào từ “phòng lưu trữ đặc biệt†lá»t được vào tay Sác-ghin chưa?  
- Rồi. ChÃnh là những tài liệu mà Trung tâm CIA rất quan tâm.  
Giữa lúc ấy, Sác-ghin Ä‘ang đứng ở ngã tư Ãc-bát và Xmô-lên-xcai-a, ở cá»a ra cá»§a má»™t cá»a hàng thá»±c phẩm, vẻ sốt ruá»™t. Khi nhìn thấy má»™t chiếc xe có biển số ngoại giao, anh ta từ vỉa hè bước xuống, vẫy tay vui vẻ vá»›i ngưá»i nước ngoài lái chiếc xe, anh này phanh ngay xe lại, há» chào há»i nhau, nói chuyện vài ba phút nhưng không nghe được há» nói gì, vì Sác-ghin tì tay vào cá»a ô-tô và cúi ngưá»i vá» phÃa ngưá»i ngồi trong xe. Lát sau, thấy Pa-ra-mô-nốp lái xe cá»§a Ôn-ga Vin-te tiến lại, cho chiếc xe “Gi-gu-li†đỗ cạnh chiếc xe mang biển ngoại giao. Khi ngưá»i nước ngoài kia chia tay tạm biệt, Sác-ghin ngồi vào xe Pa-ra-mô-nốp lái, hỠđến phố Prê-ô-bra-gien-xkai-a nhà số 7, đón thêm hai cô gái, rồi lên đưá»ng tá»›i tiệm ăn “Nước Ngaâ€, ăn xong há» quay vá» nhà Sác-ghin và ngá»§ đêm lại đó… 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-11-2008, 04:31 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phi Thăng Chi Háºu 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 286 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần 15 
CÔN-XTAN-TI-Ná»P  
 
 
 
 
  
 
 
- Vá» Sác-ghin, lúc ấy anh ta đã nói chuyện vá»›i Van Dê-gÆ¡, đại diện cá»§a hãng “TÆ¡-rết Co-pô-rây-sânâ€, đó là bạn hàng cá»§a cÆ¡ quan Sác-ghin, - Prô-xcu-rin báo cáo.  
- Có gì đáng ngại vỠanh bạn hàng này không?  
- Má»™t thương gia thuần tuý. Theo ý chúng tôi, anh ta không dÃnh dáng gì đến các cÆ¡ quan tình báo.  
- Thế còn các cô gái nào đi cùng với Sác-ghin và Pa-ra-mô-nốp?  
- Hai cô thợ đốt lò bánh – Prô-xcu-rin trả lá»i - Má»™t cô tốt nghiệp trung cấp dệt, cô kia vá» thá»±c phẩm, cả hai từ Rô-xtốp chuyển lên Mát-xcÆ¡-va, Ä‘ang thiếu nhân lá»±c, thế là bảo làm gì cÅ©ng ừ, miá»…n là ngưá»i ta cho vào ở nhà táºp thể, dù tạm thá»i ở căn há»™ 1 phòng cho cả hai ngưá»i. Má»™t ngày trá»±c lò, hai ngày Ä‘i chÆ¡i.  
Côn-xtan-ti-nốp phì cưá»i: “Äi chÆ¡i vá»›i ai?† 
- Chúng tôi chỉ vừa má»›i xác định được há» thế thôi, thưa đồng chà Côn-xtan-tin I-va-nô-vÃch, chúng tôi Ä‘ang nghiên cứu thêm.  
- Thế đồng chà không thấy là sự việc cứ dày thêm mãi như tảng tuyết đóng cục à? Như thế là ngày càng khó ra, đúng không?  
- Chẳng làm thế nào được, đây là thá»±c tế. Mà thá»±c tế nó lại chẳng chịu xuôi chiá»u, cứ đâm ngang ra mãi.  
- Äồng chà có má»™t trà nhá»› rất tốt – Côn-xtan-ti-nốp nháºn xét – nhưng, dù đây là thá»±c tế chăng nữa thì cái cách để cho sá»± kiện ấy lấn ra, cứ phình to thêm mãi thế này làm tôi ngại lắm. Con ngưá»i đâu phải là tảng tuyết mà ta cứ chồng đống mãi vào má»™t chá»— - đây là má»™t phạm trù đáng sợ, đồng chà có thấy thế không?  
… Khi Prô-xcu-rin đã báo cáo và thông qua kế hoạch hành động xong, bước ra, Côn-xtan-ti-nốp quay số Ä‘iện thoại gá»i cho Ôn-ga Vin-te.  
- Chào nhà quán quân, - Ông nói - Há» trò cá»§a chị Ä‘ang chào chị đấy. Tôi Ä‘ang lo ngày mai sẽ ra sân trá»… giá» mất. Cái xe “Gi-gu-li†cá»§a tôi lại bị trục trặc, mà Ä‘em đến chá»— sá»a xe thì mất cả ngày má»›i xong, rất tiếc là không quen má»™t anh thợ sá»a xe nào cừ khôi…  
- Tôi có quen má»™t chá»—. Và nếu bác nói là tôi giá»›i thiệu, anh ta còn không lấy tiá»n cá»§a bác là đằng khác. Bác chịu khó mua cho anh ấy má»™t vốt-ca “PÆ¡-sen-nhit-nai-aâ€; hoặc tốt hÆ¡n là rượu gin. Bác có bút chì ở đấy không?  
- Tôi có đây.  
- Bác ghi nhé: Pa-ra-mô-nốp, Mi-kha-in Mi-khai-lô-vÃch, số Ä‘iện 351.40.04. Có Ä‘iá»u là đừng nói qua Ä‘iện thoại rằng cần gặp anh ta để sá»a xe!  
- Anh chàng tá»™i nghiệp ấy sợ đấy! – Côn-xtan-ti-nốp mỉm cưá»i.  
- Nát rượu mà, đâm ra nhát, cái gì cũng sợ!  
- À, mà chị đã nói chuyện được với các nhà nghiên cứu vỠchâu Phi, bạn bè của chị chưa?  
- Hiện giá» chưa kết quả lắm. Há» chưa muốn trò chuyện đâu, vì còn muốn để dành các ý cá»§a mình để viết má»™t số bài báo. Mấy anh chàng keo tháºt! Bác có hay nghe các đài cá»§a địch không?  
- Cũng đôi lúc.  
- Hôm qua đài Anh đã truyá»n Ä‘i má»™t bài bình luáºn rất đáng chú ý vá» Na-gô-ni-a đấy; bác thá» suy tÃnh kỹ xem,chúng Ä‘ang chuẩn bị đổ bá»™ mất, rất giống ở Công-gô[1], vì lá»i lẽ cÅ©ng gần như thế.  
- Bá»n hỠđổ bá»™, váºy thì ta, trong trưá»ng hợp cần thiết, cÅ©ng sẽ sá» dụng những đối sách cá»§a mình chứ, vì chúng ta có hiệp ước tương trợ kia mà, - Côn-xtan-ti-nốp nói, đúng vào câu há»i mà CIA đưa ra cho tên gián Ä‘iệp giấu mặt cá»§a chúng, trong bức Ä‘iện máºt mã gần đây nhất.  
Äầu dây bên kia im lặng má»™t lát.  
- Có chuyện gì váºy, chị Ôn-ga?  
- Không, tôi hút thuốc một tý thôi.  
- Chị mà cũng hút thuốc cơ à?  
- Ấy, cũng mới bắt đầu thôi.  
- Từ khi nào váºy?  
- Má»›i hôm nay… Thôi được, bác gá»i cho Pa-ra-mô-nốp Ä‘i nhé, rồi ngày mai ta lại ra sân chÆ¡i, tôi thÃch được trò chuyện vá»›i bác.  
- Tôi cÅ©ng thế, và dá»… hiểu thôi - chị là nhà khoa há»c uyên bác, còn tôi là anh luáºt gia khô không khốc mà lại…  
- Bác đừng quá lá»i khen làm váºy, suy nghÄ© cá»§a bác má»›i tháºt là dứt khoát, rạch ròi chứ! Chứ còn tôi ấy à, giá tôi dám viết “Bá»n há» thì đổ bá»™, còn chúng ta… cÅ©ng sẽ sá» dụng những đối sách cá»§a mình chứâ€, thì ngưá»i ta sẽ bẻ quặt tay tôi lại!  
- Ai?  
- Các thủ trưởng của tôi.  
- Sao váºy?  
- Há» sẽ bảo: “Không thể gay gắt như váºy, chị không phải là chÃnh phá»§, kẻ thù chúng ta chỉ chỠđợi chúng ta nói ra câu ấy…† 
- Việc gì mà chúng phải đợi, khi ngay trong hiệp ước, má»i thứ Ä‘á»u đã được công bố trên báo?  
- Há» sẽ bác lại tôi: Khi cuá»™c bạo loạn nổ ra rồi, chúng sẽ xé ngay cái hiệp ước ấy. Và thế là ta sẽ không thể làm gì được, vì đó sẽ là sá»± vi phạm pháp luáºt quốc tế.  
- Không đúng – Côn-xtan-ti-nốp nói, mà đầu căng ra để nghÄ©, có nên tiếp tục câu chuyện nữa không, hay là chuẩn bị để đến ngày mai nói ở sân chÆ¡i thì hÆ¡n – Không đúng, ông nhắc lại, vì việc láºt đổ chÃnh phá»§ hợp pháp ở Na-gô-ni-a chỉ có thể thành, khi có các lá»±c lượng từ bên ngoài tham gia, mà chÃnh đó đã là sá»± vi phạm lá»›n nhất công pháp quốc tế… Thôi nhé, cám Æ¡n chị đã giá»›i thiệu cho tôi Pa-ra-mô-nốp. Giá như chị gá»i dây nói trước má»™t chút cho anh ấy thì tốt quá, được chứ?  
Pa-ra-mô-nốp bắt tay Côn-xtan-ti-nốp, rồi Ä‘i vá»›i ông vào trong ga-ra, xem chiếc xe, láºt nắp mui xe lên, và di tay vào các mối dây.  
- Chị Ôn-ga có bảo là xe cá»§a bác bị há»ng hóc khá phức tạp… Hoá ra đưá»ng dây Ä‘iện cá»§a bác bị đứt, nên máy không nổ, thế thôi. Nếu có ra nước ngoài công tác, bác hãy mua lấy má»™t bá»™ dây để tá»± kiểm tra, cái này chúa lắm, bá»n tư bản chết tiệt chúng nó biết làm nhẹ gánh cho anh thợ sá»a chữa rất nhiá»u.  
- Cái ấy thì bá»n chúng có thể làm được lắm – Côn-xtan-ti-nốp đồng ý – anh có kÃnh không nhỉ? Tôi chẳng nhìn thấy há»ng ở đâu cả, tôi để quên kÃnh ở chá»— làm việc mất rồi…  
- Cái gì cơ?  
- Hai màng má»ng thấu kÃnh lắp liá»n vào mắt, làm tiêu cá»± cá»§a thị giác trở lại bình thưá»ng. Mất đứt ná»a tháng lương ở nước ngoài đấy, nhưng được cái không vướng báºn gì cả.  
Anh ta cưá»i to, vẻ hả hê, thoả mãn làm phả ra mùi vốt-ca, nhưng không nồng nặc, vì còn rất má»›i.  
- Bây giá» ta vào căng-tin ở ngay chá»— anh, kiếm cái gì uống, hay ra quán cà phê? Côn-xtan-ti-nốp há»i.  
- Có vì dịp gì mà uống nhỉ, đồng chà thân mến, vá»›i lại ở cÆ¡ quan tôi có quy chế cấm uống rượu, giám đốc cá»§a chúng tôi bị huyết áp cao, bản thân ông ta không uống, và thế là cÅ©ng cấm má»i ngưá»i. Không được uống, cứ y như trại lÃnh, chứ đâu có được sống ra hồn ngưá»i. Thỉnh thoảng có sá»± cố gì nghiêm trá»ng bác cứ lại đây, tôi sẽ giúp bác, chị Ôn-ga đã nhá» thì có phải nhảy vào lá»a, tôi cÅ©ng không ná» hà. Chị ấy có bảo tôi, là bác sắp Ä‘i Luy-xbua phải không?  
- Äúng thế. Anh có nhắn gì sang đấy? Hay có gì cần mang há»™ vá» không?  
- Thế bác Ä‘i theo bá»™ pháºn nào?  
- Pháp lý ấy mà.  
- Nghĩa là sao?  
- Tôi đi làm nhiệm vụ hợp thức hoá các chuyến hàng cung ứng của Sác-ghin.  
- Bác có biết anh Lê-ô-pôn không?  
- Cũng có nghe tên.  
- Má»™t con ngưá»i tháºt thánh thiện đấy. Vì sao mà tôi lại phải há»i bác Ä‘i thay mặt cho cÆ¡ quan nào, bác biết không?... Có lẽ bác sẽ giúp được tôi, tôi nghÄ© thế: Tôi đã dành dụm được ná»a tiá»n để mua chiếc “Gi-gu-li†rồi, còn phải chạy má»™t ná»a tiá»n nữa. Giá tôi còn được làm việc cho phái Ä‘oàn ta bên đó độ hai năm nữa nhỉ! Lê-ô-pôn có hứa vá»›i tôi, nhưng bác biết không, anh ấy không có chức quyá»n gì, chỉ là nhà kinh tế đơn thuần, còn bác thì nhìn mặt cÅ©ng có thể Ä‘oán là má»™t nhân váºt quan trá»ng.  
- Sao váºy?  
- Cái ấy chả giải thÃch được, chỉ có thể cảm nháºn thấy thôi.  
- Anh đi công tác vỠnước đã lâu chưa?  
- Cũng mới thôi.  
- Bên đó thú vị chứ?  
- CÅ©ng được! Ở đấy có gì tốt nhỉ? Có thể mua phụ tùng ra-Ä‘i-ô vá»›i giá rẻ, nháºp thẳng từ Hồng Kông mà. Hàng dệt cÅ©ng khá. Má»—i tá»™i giày dép thì không ra gì. Ngưá»i ta bảo ở Tây Ban Nha giày rẻ, chỉ 10 “bắc†[2]má»™t đôi thôi, lại còn các loại mÅ© thượng hạng nữa, có đủ… Pa-ra-mô-nốp Ä‘áºy nắp xe lại – Xong rồi, bác có thể yên trà đi được, nhưng dù sao bác cÅ©ng cứ nên mua bá»™ dây để kiểm tra tá»± động Ä‘i,sẽ không còn phải khổ vì nó nữa.  
- Cám Æ¡n anh đã chỉ vẽ táºn tình. Trong căng-tin, chá»— anh ấy, có nước gì lạnh uống được không?  
- Trong đó có nước khoáng.  
- Nước khoáng nhãn hiệu gì?  
- Có quá»· biết được chúng nhãn hiệu gì. Nước nào mà há» chẳng chở đến đấy. Bác nhá»› cho gá»i lá»i há»i thăm chị Ôn-ga nhé, và đừng phóng nhanh quá, xe còn chạy được khá êm đấy…  
- Tôi sẽ chuyển lá»i chào. Chắc anh dạy chị ấy lái xe?  
- Không. Äu-bốp dạy chị ấy đấy.  
- Thế chồng chị ấy?  
- Không phải. Chồng chị ấy không thÃch, rất sợ chị ấy bị tai nạn. Ở bên ấy, ngưá»i ta phóng kinh lắm, không như ở ta đâu.  
Côn-xtan-ti-nốp rút trong cặp ra chai rượu gin, chìa cho Pa-ra-mô-nốp và nói:  
- Cám Æ¡n anh nhé, Mi-kha-in Äi- khai-lức.  
- Ấy chết, bác cứ vẽ - Pa-ra-mô-nốp đáp, nhưng sau khi nhìn quanh một loáng, đã cầm lấy chai rượu.  
- Hình như tôi có gặp Dô-tốp rồi, - Côn-xtan-ti-nốp nói sau khi đã ngồi vào xe – Anh ấy hÆ¡i kháºp khiá»…ng phải không?  
- Vâng.  
- Một anh chồng tốt?  
- Vét dÄ©a. Chị Ôn-ga đã hành động đúng, khi bá» anh ta mà vá».  
- Sao váºy?  
- Ớn lắm. Lúc nào cÅ©ng: Cái này không phải thế, cái kia phải thế cÆ¡! Thá»i gian gần đây tôi không thèm sá»a xe cho anh ta nữa. Soi mói, kiểm tra, cứ làm như mình là đồ bịp ấy, rồi lại hÃt hÃt ngá»i ngá»i y như dân nghiện cần sa… Phải biết là, chỉ cần má»™t cốc rượu cÅ©ng sinh chuyện rồi, kẻ này thì đâm ra ngá» nghệch, lú lẫn, ngưá»i khác thì lại thêm sinh khÃ, công việc hoá chạy hÆ¡n, uống rượu cÅ©ng dăm bảy đưá»ng chứ!  
- Có lẽ anh ta cÅ©ng không bao giá» tháºt tỉnh táo thì phải.  
- Không, chá»— này thì phải nói là bác không thể tìm ra dấu hiệu gì đâu, anh ta không nghiện, chỉ nhấm nháp má»™t ly gá»i là thôi. Thá»±c ra thì anh ta có thể tợp cả lÃt cÅ©ng không sao, nhưng không há» tÃt mắt lại và cÅ©ng không lấy làm thÃch thú. Ở cùng nhau bên ấy, chẳng có gì giấu được nhau, ngưá»i nào cÅ©ng biết rõ tất cả má»i chuyện vá» nhau…  
- Thôi nhé, - Côn-xtan-ti-nốp cho nổ máy - Tất cả má»i chuyện thì ai có thể biết được vá» ai, đến ngay bản thân mình, con ngưá»i ta cÅ©ng chưa biết hết đến táºn cùng nữa là. Cám Æ¡n anh bạn lần nữa nhé, ta còn gặp nhau mà. 
  
“Äiện gá»i Xla-vin:  
Hãy tìm cách đến được đồn cảnh sát giao thông mà Pa-ra-mô-nốp đã bị giữ. Hãy cố tìm ra nguyên nhân anh ta bị giữ.  
Trung tâm†
 
[1] Nhắc đến sá»± kiện Công-gô năm 1960, khi chÃnh phá»§ Lu-mum-ba yêu cầu quân đội Liên hiệp quốc vào ổn định tráºt tá»±. Quân đội LHQ do phương Tây thao túng, đã dung túng cho bá»n phản động có cá»› hoành hành. Do đó, thá»§ tướng Lu-mum-ba bị sát hại. (ND) 
 
[2] “Bắc†– Buck (tiếng lóng): đồng đô-la Mỹ. (ND) 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-11-2008, 04:36 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phi Thăng Chi Háºu 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 286 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần 16 
XLA-VIN  
 
 
 
 
  
 
 
Xla-vin đã hiểu cả, khi ba viên cảnh sát cùng Ä‘i vá»›i ngưá»i gác cổng bước qua cạnh anh và mở cá»a phòng nÆ¡i Bê-liu đã làm việc. Phòng không có cá»a sổ, phÃa trên đầu chỉ có mấy đưá»ng ống Ä‘iá»u hoà không khÃ, khá ngá»™t. Trên bàn thợ, có kẹp cái ê-tô, đồ nghỠđể rải trên cái áo choàng bằng da, rải theo cách có thể Ä‘oán ngay rằng đó là đồ nghá» làm việc cá»§a má»™t ngưá»i Nga: Sá»± lá»™n xá»™n đặc biệt có thể nói là hào hứng, mà chỉ có má»™t anh thợ cá»§a ta, do làm hùng hục, bị cuốn vào việc đến quên cả thá»i gian má»›i thế; đến khi sá»±c tỉnh, nhìn đồng hồ thì đã muá»™n, bèn quẳng nguyên tại chá»—. Ngưá»i thợ Äức hoặc Mỹ sẽ xếp sắp đồ nghá» 5 phút trước khi chấm dứt công việc, trong óc anh ta đã lắp sẵn đồng hồ rồi, không để thừa phút nào cả, má»™t phút, cÅ©ng như đô-la, đối vá»›i anh ta Ä‘á»u có giá trị.  
- Cái anh chàng khéo tay cá»§a các ông đâu rồi? – Xla-vin há»i ngưá»i gác cổng - ngưá»i ta đã bảo vá»›i tôi là chỉ có anh ta má»›i có thể giúp tôi sá»a cái vợt đánh ten-nÃt ưng ý…  
- Anh ta bị giết rồi! - Ngưá»i gác cổng trả lá»i, nhưng má»™t viên cảnh sát quắc mắt nhìn bác ta, đến ná»—i bác ta hoảng sợ; ho má»™t cách vụng vá», quay lưng lại Xla-vin, Ä‘i vào má»™t góc, kéo cái ghế đẩu và ngồi xuống.  
- Anh đứng lên đi, - vẫn viên cảnh sát kia nói. – và đừng có động tay vào bất cứ việc gì.  
Xla-vin quay vá» phòng, mở ban công, ngồi vào ghế tá»±a, vặn ngưá»i răng rắc. “Tao đã đánh giá mày chưa đúng, Glép ạ, - anh nghÄ©, - mày đã nện tao, nện má»™t cú tháºt mạnh, có Ä‘iá»u là, bằng cú nện này, mày đã khẳng định rằng chÃnh chúng mày đã tuyển má»™ được má»™t kẻ trong số chúng tao ở ngay đây, Ä‘iá»u ấy, bây giỠđã hiển nhiên. NghÄ©a là Bê-liu đã viết đúng sá»± tháºt. Bây giá» không ai còn có thể trá» tay vào nháºn dạng má»™t trong những tấm ảnh Ä‘ang nằm trong túi ta đây. Ta đã hành động đúng khi ta không bén mảng đến nhà Bê-liu: Nếu đến, Glép thừa sức đổ vấy việc này cho ta. Nhưng làm sao hắn Ä‘á»c được ý nghÄ© cá»§a ta nhỉ? Trong vụ này, ta sai lầm ở chá»— nào?† 
Trong nhà tắm, Xla-vin đốt hết các tấm ảnh mà anh lấy ở chá»— Äu-lốp hôm qua, anh vò hết tro vụn ra, đổ nước, rẩy crê-din để hết mùi giấy cháy, và quay ra ban công. Anh vuốt mạnh khuôn mặt mình bằng bàn tay rắn chắc, đứng dáºy, gá»i Ä‘iện cho Pôn ÄÃch lúc anh chàng này còn ngá»§, và má»i anh ta Ä‘i uống cà phê.  
“Phải lá»±a chiá»u đánh lạc hướng - cuối cùng Xla-vin ngẫm ra, - Phải làm cho Glép yên tâm, nếu không mình sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ, sẽ há»ng bét cả và không thể dò ra tên gián Ä‘iệp. Chỉ có má»™t ngưá»i có thể giúp mình trong việc này, đó là ÄÃch. Mình phải qua anh ta mà làm Glép tin rằng cái việc mình xuống tiệm ăn đêm qua chỉ là má»™t sá»± vô tình, má»™t sá»± vô tình vô nghÄ©a lý khi say. Tiếc là mình chưa trông thấy Bê-liu, dù là chỉ nhìn thoáng thấy mặt. Mình phải làm cho hắn tin rằng hắn đã uổng công mà lo sợ mình. Mình có thể làm được Ä‘iá»u đó, nếu mình hé ra cho Pôn má»™t góc sá»± tháºt. Và anh ta sẽ hiểu là Glép thuá»™c vá» CIA, cái đó cÅ©ng có lợi cho mình trong tương laiâ€.  
Trong “ba†vắng tanh, Pôn ÄÃch Ä‘i tá»›i, nét mặt đăm đăm, nhếch nhác, tay run lẩy bẩy.  
- Nghiện rượu là cái bệnh xã há»™i, I-van ạ, - anh ta thở dài – Dù sao chăng nữa, luáºn cứ kiểu ấy cÅ©ng cho phép tôi uống thoải mái từ sáng. Anh thÃch tợp má»™t ngụm gì nào?  
- Cà phê. Tôi muốn nhảy ra sân quần vợt má»™t tý… Nhưng này, tại sao anh cứ gá»i tôi là I-van mãi?  
- Äối vá»›i tôi. Ngưá»i Nga nào cÅ©ng tên là I-van. Kể cÅ©ng hay, khi có má»™t cái tên xác định được cả dân tá»™c. Chúng tôi chẳng hạn, chẳng thấy ngưá»i ta gá»i đồng loạt là Giôn, như thế kể cÅ©ng tiếc.  
- Sao váºy?  
- Vì má»—i ngưá»i chúng tôi sống cho mình, chúng tôi không có hướng chung, các ông thì là má»™t khối, ngưá»i ta bảo các ông thế nào thì các ông hành động thế!  
- Này, Pôn, ông thá» Ä‘á»c lại Tôn-xtôi, Äốt-xtôi-ép-xki. Äừng có coi má»™t dân tá»™c nào là má»™t bầy cừu, chỉ biết ngáºm miệng thi hành mệnh lệnh. Ông hãy Ä‘á»c văn há»c Nga!  
- Văn há»c chỉ nói phét, - Pôn ÄÃch cưá»i khẩy, - nó chỉ tung hoả mù! Nếu không, ông cứ Ä‘á»c ÄÃch-ken mà xem, rồi cứ tưởng như dân tá»™c Anh là Ä‘a cảm nhất ấy. Thế mà đúng thá»i kỳ ấy, há» Ä‘ang chÄ©a nòng đại bác vào mà bắn thổ dân Xi-nai… Còn Mô-pát-xăng đã viết sá»± thá»±c vá» ngưá»i Pháp. Anh có nhá»› chuyện má»™t anh chàng chặt đứt tay kẻ khác chỉ để giữ lưới, đồ nghỠđánh cá ấy không? Thế mà ta thì cứ tán: tÃnh khoáng đạt cá»§a ngưá»i Pháp! Thá»±c ra thì bá»n chúng cÅ©ng chi li, con buôn nhất hạng đấy, bá»n ngưá»i Pháp ấy!...  
- Không nên vÆ¡ đũa cả nắm như thế vá» các dân tá»™c, Xla-vin nháºn xét, - đây không phải là trà thức.  
Pôn quay lại ngưá»i hầu bàn Ä‘ang đứng sau lưng, hÆ¡i cúi xuống và nói:  
- Cho tôi rượu “Blê-đi Mê-ri†còn ông đây – cà phê.  
- Sao anh lại Ä‘i tá»± giết mình thế, Pôn? – Xla-vin há»i.  
- Tôi đã chết rồi, I-van ạ, cho nên đây chỉ là giải khuây khi từ biệt.  
- Gượm đã hãy chết, còn sá»›m mà. Äá»i còn thú vị chán…  
- Hừm… Anh có biết kết cục thế nào vá»›i Xten-bếch [1] không? ChÃnh Hê-ming-uê đã giết chết ông ta. Phải, đúng thế đấy! – Xten-bếch đã ghen tức lồng lá»™n vá»›i Hê-ming-uê, không chỉ trong văn há»c mà cả trong cuá»™c Ä‘á»i. Ông ta má»›i mò sang Việt Nam, cÅ©ng bắt chước kiểu phiêu lưu cá»§a Hê-ming-uê, gá»i là vá»›t vát: vòng nguyệt quế cá»§a má»™t phóng viên chiến tranh làm ông ta háo hức, dù bây giá» không còn cuá»™c chiến tranh Tây Ban Nha, không còn ná»n Cá»™ng hoà Tây Ban Nha, và thế là ông ta bèn sang Châu à váºy, nÆ¡i có bắn nhau, để có thể tá»± an á»§i mình là cÅ©ng dám xông pha nguy hiểm. ChÃnh tôi đây, tôi cÅ©ng luôn ghen tỵ vá»›i má»i ngưá»i, và sá»± ghen tỵ ấy đã bóp chết tôi, anh hiểu không? Äiá»u đó nó đốt ngưá»i ta thành tro ấy chứ…  
- Anh có muốn tôi đỠxuất một câu chuyện khác? – Xla-vin tỠvẻ đăm chiêu nói.  
- Lại vỠchủ nghĩa đế quốc đẫm máu chứ gì? Tôi xin đủ.  
- Không, tôi muốn ông hứa sẽ không phản tôi thì tôi mới nói.  
Ngưá»i hầu bàn Ä‘em cốc rượu trắng vá»›i nước cà chua ép, và cà phê lại bàn, Pôn ÄÃch uống hết, trên trán anh ta hiện ra những giá»t mồ hôi to.  
- ÄÆ°á»£c, thế má»›i đáng để tôi nói chuyện vá»›i anh. Bồi, cho thêm má»™t cốc nữa nhé, nhiá»u đá vào… Nào, bây giá» tôi xin thá» vá»›i anh. Anh có tin tức gì váºy?  
- Äêm qua vì tôi mà ngưá»i ta đã giết chết má»™t ngưá»i.  
- Phịa!  
- Không phịa chút nào đâu.  
- Anh giải thÃch xem, chuyện gì váºy?  
- Anh có nhớ, hôm qua tôi rẽ xuống tiệm ăn không? – Tôi muốn thết các vị món cốc-tây kiểu Nga ấy mà.  
- Tôi không nhá»›, nhưng cái đó chả quan trá»ng gì. Rồi sao?  
- Và tôi phát hiện được ra là có má»™t ngưá»i gốc Xla-vÆ¡ làm việc ở dưới nhà hầm, mang há» Pháp lai Mỹ. Tôi muốn nhá» anh ta giúp, vì anh ta hẳn phải biết Ãt nhiá»u cách thức nấu nước kiểu Nga. Thế là, do tôi há»i han vá» ngưá»i đó, các cÆ¡ quan tình báo nước các anh khám phá ra Ä‘iá»u đó, nên ngay hôm nay ngưá»i ta đã giết anh chàng tôi nghiệp kia.  
- Ông nói nhảm.  
- Ông phải biết rõ tÃnh tôi chứ.  
- Chắc đó là nội gián của các ông?  
- Giá được thế - Xla-vin cưá»i khẩy – giá anh ta là ngưá»i cá»§a chúng tôi thì có phải chúng tôi biết được nhiá»u bà máºt không, nhất là vá» hệ thống Ä‘iá»u hoà không khà ở khách sạn “Hin-tÆ¡n†này cá»§a các ông!!...  
- Thế tên hỠanh ta là gì?  
- Bê-liu, Ai-ven Bê-liu. Nếu ông có kể với Glép, thì đừng bảo là tôi nói nhé, được không?  
- Sao váºy? Lại triệu chứng cá»§a ngưá»i Nga – lo xung quanh toàn là máºt thám, gián Ä‘iệp?  
- Cái gì vá» chúng tôi ông cÅ©ng biết cả!... Nhưng ông hãy nhá»› rằng, chỉ cần ông há»i Glép vá» Bê-liu láºp tức ông ta sẽ há»i: “Gã Xla-vin đã biết khi nào váºy?â€. Có thể không há»i ngay, mà sau độ ná»a giá», nhưng nhất định thế nào cÅ©ng há»i.  
- Cuộc chứ?  
- Một chai vốt-ca!  
- Xong ngay. Tôi sẽ gá»i Ä‘iện cho ông.  
- Ông đến tôi thì tốt hÆ¡n. Hôm nay ông ăn chiá»u ở đâu?  
- Còn chưa biết.  
- Ta đến má»™t hiệu cá»§a hãng “Mắc Äô-nan†ở ngoại ô váºy. Ngắm nhìn thiên hạ kể cÅ©ng thú.  
- ÄÆ°á»£c. Ta sẽ gặp nhau dưới tiá»n sảnh nhé. Hai giá», ông thu xếp được không?  
Cô gái ở văn phòng cho thuê ô-tô, cuối cùng đã tìm được chiếc “Fi-át†vừa ý. Xla-vin không muốn thuê xe “Ya-gua†(đắt tiá»n, ngốn xăng đến 20 lÃt) lẫn “Méc-xê-đétâ€. Anh cho là “Fi-át†quen thuá»™c hÆ¡n, không phải “tìm hiểu†gì nó để thÃch ứng, chẳng gì nó cÅ©ng là kiểu trước cá»§a “Gi-gu-liâ€, cứ việc ngồi vào, dá»… dàng ấn máy.  
Trước khi cho xe vào thành phố, Xla-vin nói dăm ba câu chuyện với anh thợ máy trông coi ga-ra ô-tô.  
- Tôi chưa bao giỠở châu Phi – anh nói – Anh bảo giùm tôi, làm sao khá»i chạm trán vá»›i các “Pha-ra-ông†[2]cá»§a các anh?  
- Bá»n há» cÅ©ng lành thôi, thưa ông. DÄ© nhiên, nếu ông Ä‘i ngang tàng quá thì há» thu bằng lái. Ngưá»i da trắng như ông thì bá»n há» lá»™t khoảng 100 đô-la đã thành giá như váºy trong cảnh sát – nhưng nhất định trước khi lấy tiá»n, há» phải hành ông đã, há» chưa há»c được cái lối ăn hối lá»™ cho tế nhị đâu!  
- Còn Ä‘iá»u gì mà anh lái xe da trắng cần nhá»› nữa không?  
- Tôi thiết nghÄ© chẳng còn Ä‘iá»u gì, thưa ông! À, nếu đêm đến, ông có vá»› má»™t cô gái nào vào xe và hú hà vá»›i cô ta, thì đừng để cô ta cởi bá» quần áo. Ở đây bây giá» lÅ© gái Ä‘iếm ấy láu cá lắm, chúng cởi quần áo rồi hô hoán lên là bị cướp. Muốn dáºp nổi má»™t vụ tai tiếng như thế, ông phải lo lót cho há» 300 đô-la, không thể Ãt hÆ¡n…  
- Cám ơn, tôi sẽ nhớ kỹ - Xla-vin nói – Ngoài ra không còn gì sợ nữa chứ?  
- Không. Ông Ä‘eo kÃnh à?  
- Vâng.  
- Thế thì đừng để quên ở nhà. Há» kiểm tra đấy. Ông có thấy bây giỠở đây nhiá»u ngưá»i Ä‘eo kÃnh không? Thị lá»±c kém quá, nghe nói từ Ä‘á»i ông Ä‘á»i bà chúng tôi đã ăn uống chả ra sao, nên má»›i bị thiếu vi-ta-min, quáng gà, rồi trăm thứ bà dằn khác, thế là cảnh sát vá»› bở. Tháºt ra không mang kÃnh thì chúng phạt không nhiá»u, chỉ độ 20 đô-la, đối vá»›i các ông thì chẳng đáng gì, nhưng đối vá»›i chúng tôi không gì sợ bằng bị phạt.  
“Vá»›i tôi cÅ©ng thế chứ - Xla-vin nghÄ© thầm, - cám Æ¡n anh thợ cÆ¡ khà - giá» mình phải hành động, không thì há»ng, và mình sẽ tá»± dằn vặt mình vá» bác Bê-liu bất hạnh kia. Chỉ cốt sao cho Pôn đừng uống quá say. Anh ta không được nói lá»™ mình ra vá»›i Glép. Nếu anh ta phản thùng thì quả thá»±c chẳng còn biết nói thêm gì nữa, nhịp độ ván bài cá»§a ta chỉ càng chóng vánh hÆ¡n. Nó đã bắt đầu, và bắt đầu bằng sá»± tấn công cá»§a hắn, đó là Ä‘iá»u hiển nhiên. Nhưng dù sao, hắn cÅ©ng đừng nên vá»™i tìm ta ở dưới nhà hầm thế, chá»› nên tá» vẻ đắc thắng rõ rệt thếâ€.  
Xla-vin lái xe ra đại lá»™ rá»™ng thênh thang dá»c bá» biển, anh thá» xe. Chiếc “Fi-át†đang nháºn đà, bị thúc chân, phanh rất ăn, dừng đột ngá»™t.  
Xla-vin nhìn vào tấm gương con. Một chiếc “Méc-xê-đét†đen đi theo sau, trong xe có bốn hành khách.  
â€œÄÆ°á»£c đấy, - anh nghÄ©, - ta thá» Ä‘ua nhé, các vị! Các vị giở trò dá»› dẩn tháºt phà công. Vô Ãch thôi! Giá các vị tống khứ Glép và các tên cùng há»™i cùng thuyá»n vá»›i hắn ra khá»i nÆ¡i đây có phải tốt hÆ¡n không, khi ấy tá»› không phải bay đến đây để tìm Bê-liu, cÅ©ng không phải lượn khắp thành phố để xác định Ä‘iá»u cần phải xác định. Thế mà tá»› thá» vá»›i các vị, là vẫn cứ phải tìm cho ra đấy, nhất định thế!† 
Anh phanh gấp xe cạnh trạm xăng, quặt ken két,lốp rÃt lên. Chiếc “Méc-xê-đét†không kịp quay, phóng lướt qua và đỗ cạnh quán báo; cá»a xe mãi không mở, có lẽ bá»n cá»›m lưu động cá»§a Luy-xbua nghÄ© là Xla-vin sẽ vòng xe và quay ngược hướng trở lại. Chỉ khi anh yêu cầu rót xăng và ngưá»i phục vụ đã mở nắp xe, báºt công tÆ¡ Ä‘o xăng lên, má»›i thấy má»™t gã ra khá»i chiếc “Mec-xê-đétâ€, tiến lại ngưá»i bán báo và lấy má»™t tá» báo.  
- Xin ông kiểm tra xem lốp bÆ¡m thế nào, - Xla-vin há»i trong khi buá»™c cái Ä‘ai lưng to vào chá»— ngồi.  
- Hoàn toàn bình thưá»ng, - ngưá»i phục vụ trả lá»i sau khi nhìn lốp xe.  
- Tôi đỠnghị ông kiểm tra kỹ cÆ¡, chứ không phải xem qua, và nhỠông lắc há»™ cả bánh xe, xem ốc vÃt có chặt không, trục có “giơ†không – Xla-vin chìa đồng đô-la cho ngưá»i phục vụ.  
Anh này bằng má»™t cá» chỉ tài nghệ như làm xiếc huÆ¡ lấy tỠđô-la và thụp xuống, ngồi xổm. – Ê! – Xla-vin phá lên cưá»i khi chiếc “Fi-át†con bắt đầu bị lúc lắc mạnh – Tôi không dặn ông vần cho láºt xe đâu nhá!  
- Xe vững lắm, thưa ông! Tôi muốn kiểm tra cho tháºt chắc má»i bá», - ngưá»i phục vụ trả lá»i – Cái bánh trước, bên phải, bÆ¡m quá cÅ©ng có thể nổ, tôi hạ nó xuống má»™t phảy chÃn, cá»§a ông trước đó là hai phảy bốn mươi.  
Xla-vin tÃnh toán khi ở ngã tư đằng xa vừa báºt đèn xanh và dòng ô-tô lao lên, anh bèn dấn tốc độ, vá»t khá»i chá»— đỗ và quay ngoặt lại, lÅ© ngưá»i trong chiếc “Méc-xê-đét†bối rối - chẳng thể nào quay xe kịp nữa, dòng xe ngược chiá»u Ä‘ang Ä‘i – Xla-vin rẽ vào má»™t ngõ, tiến vào sân má»™t khách sạn nhá» và bước vào “baâ€, đặt cà phê và ná»a giá» sau má»›i lại vào ngồi bên tay lái. Lần này không thấy có “cái Ä‘uôi†nào nữa, bá»n chúng đã mất dấu anh.  
…Xla-vin phạm luáºt giao thông tá»›i lần thứ 5 má»›i thấy có má»™t viên cảnh sát giữ anh lại. Nóng bức không tưởng tượng nổi, mặt trá»i nung chiếc ô-tô hầm háºp, mặt đưá»ng nhá»±a chảy ra, dưá»ng như Ä‘ang Ä‘i trên mặt hồ băng mùa xuân trong lần câu cá cuối cùng, khi lÅ© cá măng ở gần Da-vi-đốp ra sức cắn câu, chỉ có Ä‘iá»u ở đó, bạn cảm thấy cái lạnh và mùi quần áo má»›i giặt thÆ¡m tho, còn ở đây chẳng còn gì để thở và gót chân rát bá»ng qua lần đế giày, cái xứ xÃch đạo khổ sở này…  
- Ông Ä‘i vá»›i tốc độ bao nhiêu, thưa ông? Vừa má»›i dẫn xe vào đến chá»— râm, có mái che, viên cảnh sát mồ hôi nhá»… nhại đã há»i anh.  
- Có lẽ quá mức quy định, - Xla-vin trả lá»i  
- Tốt lắm, ông đã nháºn lá»—i ngay. Yêu cầu ông cho xem bằng lái xe…  
Xla-vin vỗ vỗ khắp các túi.  
- Tôi quên ở nhà… Tuỳ các ông “hành quyết†váºy!  
- Hành quyết đã bị bãi bỠở nước Cá»™ng hoà chúng tôi – Viên cảnh sát trả lá»i.  
“Má»™t kiểu nói như vừa rồi, ở nước ta sẽ tác động ngay đến tình cảm các cảnh sát giao thông – Xla-vin ghi nháºn - khả năng ưa ân xá phù hợp vá»›i đặc tÃnh dân tá»™c Nga, Phê-đô Mi-khai-lô-vÃch nói đúng tháºt, hết sức đúng!â€.  
- Váºy biết làm sao bây giá»? – Xla-vin há»i.  
- VỠbót, thưa ngài. Phải xác định xem ngài là ai!  
Thế là Xla-vin đã đạt ý muốn.  
Ở bót, anh ngồi khoảng ná»a giá» trong hành lang tối, không có máy Ä‘iá»u hoà không khÃ, oi bức không chịu nổi. Má»™t viên cảnh sát già, xét theo má»i biểu hiện bên ngoài, thì là ngưá»i trá»±c nháºt, Ä‘ang vất vả chống lại cÆ¡n ngá»§ gáºt.  
- Ở đây bao giá» cÅ©ng phải đợi lâu thế này à? – Xla-vin há»i.  
- Ông cứ nghỉ đã, - ông ta đáp - ở đây không đến ná»—i nắng quá như ở ngoài đưá»ng.  
- Nhưng lại không có không khà mà thở.  
- Không khà ở đâu chả có – ông ta phản đối – cháu tôi bảo ở ngay dưới biển cũng có không khà nữa là.  
- Nếu tôi yêu cầu ông sÄ© quan xác định nhanh há»™ việc cá»§a tôi, ông ấy có nổi giáºn không? – Xla-vin há»i.  
- Ông ấy không nổi giáºn, nhưng dù sao bác sÄ© cÅ©ng còn Ä‘i ăn trưa.  
- Tôi không cần bác sĩ, vì tôi có bị tai nạn đâu.  
- Thưa ông, ai đã vào đây cÅ©ng Ä‘á»u cần bác sÄ©. Phải xác định xem, ông có say rượu không, có mắc bệnh mắt không, có uống thuốc ngá»§ trước đó không…  
Bác sÄ©, té ra là má»™t cô gái Phi còn trẻ, cô Ä‘i lại nhanh nhẹn, đồng thá»i cÅ©ng có vẻ gì vòng vèo quay tròn trên đưá»ng như thân cô được lắp những bản lá» bà máºt nào đó, tạo những vòng uyển chuyển cho má»™t cá» chỉ, ngay cả khi cô đã chỉ cho Xla-vin cái ghế ở góc phòng, nÆ¡i còn ngá»™t ngạt hÆ¡n nữa, vì hai cái cá»a sổ con đã bị che kÃn bằng thứ vải Ä‘en dày. Cô ta lên tiếng há»i:  
- Ông đã uống rượu? Nhiá»u Ãt? Khi nào?  
- Hôm qua, tôi uống uýt-xky.  
- Vào lúc nào?  
- Vào buổi trưa.  
Bác sĩ nhìn đồng hồ.  
- Nếu vào khoảng hai giá», thì phải phân tÃch máu sẽ chứng tá» có dấu vết say rượu, và tôi buá»™c sẽ phải tước bằng cá»§a ông.  
- Cô tước bằng hay ông sĩ quan cảnh sát?  
- Chúng tôi không tách rá»i nhau, thưa ông!  
- Thế còn vì lý do gì nữa, cô có thể tước bằng lái?  
- Vì dùng ma tuý, vì bệnh xơ động mạch ở võng mạc, vì bệnh lác mắt. Nào ông đưa tay đây, để thỠmáu.  
Sau 5 phút, bác sÄ© từ phòng thà nghiệm quay vá» lắc đầu, tỠý tiếc rẻ: “Äúng là ông đã uống uýt-xky từ trước 2 giá», trong máu không còn chứng tÃch gì là say nữa. Má»i ông hãy ngồi vào góc kia, bịt mắt trái lại, và Ä‘á»c những chữ trên bảngâ€.  
- Không có kÃnh thì tôi không nhìn thấy!  
- Ông lấy quyá»n gì mà dám ngồi vào tay lái không Ä‘eo kÃnh?  
- Xin cô bá»›t giáºn!  
- Luáºt pháp không cần giáºn dữ gì, - Cô bác sÄ© cắt ngang, giá»ng cô tháºt trái ngược vá»›i vẻ tròn trặn không đổi cá»§a các cỠđộng mà Xla-vin thầm thán phục, - luáºt pháp phải vô tư, dù rằng những ngưá»i thì hành nó cÅ©ng có cảm xúc chứ.  
“HỠđã bóp nặn Pa-ra-mô-nốp bao nhiêu, nếu mình Ä‘oán đúng? – Xla-vin nghÄ© bụng. Anh ta có lẽ sợ mất bằng lái, nên phải chạy suốt đêm khắp Luy-xbua để vay tiá»n. Nói chung, má»i cái Ä‘á»u khá»›p vá»›i nhau, cầu trá»i cho nó khá»›p tháºt. Anh ta đã vay cá»§a Ni-ki-skin đêm ấy 50 đô-la, cá»§a Prô-klốp 75 đô-la. Thêm 25 đô-la cá»§a anh ta vào nữa, vị chi 150 đô-la, hoàn toàn đủ để là má»m tim những kẻ phục vụ luáºt pháp vô tư nhưng vẫn có “cảm xúc†ở đây…† 
“Äiện gá»i Trung tâm:  
Äá» nghị xác minh thị lá»±c cá»§a Pa-ra-mô-nốp. Anh ta có mắc bệnh loạn thị không? Có mang kÃnh không? Nếu có, thì mức độ kém thị lá»±c là bao nhiêu? Những ngưá»i mắc bệnh kinh niên ở đây bị mất bằng lái sau khi bị xét xá». Anh ta có nghiện rượu không?  
Xla-vin† 
 
“Gá»i Xla-vin:  
Äồng chà có thể xác minh được bằng các phương tiện cá»§a mình vá» số pháºn Ä‘oàn tàu váºn tải số 642, khởi hành trên đưá»ng từ Luy-xbua đến Na-gô-ni-a không. Má»i thá»i hạn đã qua rồi, mà vẫn không thấy Ä‘oàn tàu đến nÆ¡i.  
Trung tâm† 
 
“Gá»i Trung tâm:  
Theo những tin tức cá»§a các giá»›i thân cáºn vá»›i cÆ¡ quan báo chà cá»§a Ô-ga-nô, thì Ä‘oàn tàu váºn tải số 642 đã bị quân đội hắn chiếm Ä‘oạt vào cuối tuần trước.  
Xla-vin† 
 
“Gá»i Xla-vin:  
Ai trong số cán bá»™ ta chịu trách nhiệm vá» hành trình và thá»i hạn chuyên chở hàng cho Na-gô-ni-a?  
Trung tâm† 
 
“Gá»i Trung tâm:  
Chịu trách nhiệm vá» thá»i hạn là Dô-tốp. Còn hành trình thì do Sác-ghin, cán bá»™ Ngoại thương, đến bàn bạc trong chuyến công tác sang Luy-xbua vào tháng tư năm nay.  
Xla-vin† 
 
“Gá»i Xla-vin:  
Äồng chà có thể cho biết gì vá» Sác-ghin?  
Trung tâm† 
 
“Gá»i Trung tâm:  
Sác-ghin được đánh giá tốt. Tuy nhiên, anh ta cÅ©ng ham nháºu nhẹt. Có nháºn xét nữa là anh ta hay quan tâm đến các cuá»™c gặp gỡ vá»›i phụ nữ. Vá» chiếc máy thu thanh cá»±c mạnh “Pa-na-xô-nÃcâ€, thì Sác-ghin đã mua nó trá»±c tiếp ở đại lý cá»§a hãng này tên là Grê-gô-ri-ô A-ma-ra-la vá»›i giá 512 đô-la. Khi rá»i Luy-xbua, Sác-ghin còn khai trong tá» khai hải quan là có Ä‘em theo cả máy ảnh “Mi-nốcâ€, loại má»›i nhất, kÃch thước nhá» nhất trong các máy thấy có ở đây. Theo tài liệu ở phòng kế toán cá»§a cÆ¡ quan thương vụ, Sác-ghin được nháºn 650 đô-la má»™t ngày tiá»n nhà do Liên hiệp các công ty trả.  
Xla-vin† 
 
“Gá»i Xla-vin:  
Hãy xác minh xem, đồng thá»i vá»›i Sác-ghin, có má»™t thương gia cá»§a hãng “TÆ¡-rết Co-pô-rây-sân†là Van Dê-gÆ¡ cùng đến Luy-xbua không?  
Trung tâm† 
 
“Gá»i Trung tâm:  
Thương gia Van Dê-gơ không hỠthấy đến Luy-xbua.  
Xla-vin†
 
[1] Giôn Xten-bếch: Nhà văn Mỹ, sinh năm 1902, nổi tiếng thế giá»›i vì những tác phẩm hiện thá»±c phê phán thá»i kỳ đầu, như “Chùm nho nổi giáºn†(1939). Vá» sau phản động, ca tụng cuá»™c chiến tranh xâm lược cá»§a Mỹ ở Việt Nam. (ND) 
 
[2] “Pha-ra-ôngâ€: Các hoàng đế cổ xưa ở Ai Cáºp. Ở đây là từ lóng để chỉ bá»n cảnh sát xưng hùng xưng bá ở các trạm kiểm soát. (ND) 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				18-11-2008, 04:44 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				 Phi Thăng Chi Háºu 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jun 2008 
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 286 
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Phần 17 
TÃŒM KIẾM – II. GIÆ -VA-Ná»P, GMƯ-RI-A PA-RA-MÔ-Ná»P  
 
 
 
 
  
 
 
 
Thiếu uý GiÆ¡-va-nốp “đón đợi†Pa-ra-mô-nốp. Pa-ra-mô-nốp đã cẩn tháºn ngó quanh, nhìn vào tá»§ kÃnh cá»a hàng thá»±c phẩm xem có ai thấy mình không. Rồi lẩn ngay vào cá»a hàng “Nước khoáng†cá»§a Xi-din.  
Sau khi theo dõi từ những ngày trước đó, GiÆ¡-va-nốp biết là Pa-ra-mô-nốp không nán lâu ở quầy “Nước khoáng†nên anh Ä‘i theo ngay vào và nháºn thấy Xi-din Ä‘ang rót vào cốc từ chai “Vi-tau-tátâ€, nhưng khi rót xong không để lại ngay cạnh mình mà nhét luôn vào tá»§ lạnh. Pa-ra-mô-nốp uống hết má»™t hÆ¡i, mắt đỠđẫn giây lát rồi đỠlá»±ng lên, và sau khi đã đặt lên mặt đĩa 5 cô-pếch, anh ta Ä‘i ra khá»i cá»a hàng.  
Giơ-va-nốp kịp tiến lại, vớ ngay lấy cái cốc mặc dù Xi-din muốn cất đi trước tiên. Anh đưa lên, cốc bốc mùi vốt-ca thô nặng, loại nấu lấy.  
- ÄÆ°a cái chai kia nào, - GiÆ¡-va-nốp nói.  
Xi-din vội rút trong túi ra 50 rúp, chìa ngay cho Giơ-va-nốp:  
- Äừng tố giác ra, há»ng bét cả. Này đây, đồ khốn!...  
- Giúi cái gì thế há», định mua chuá»™c há»? – GiÆ¡-va-nốp giả giá»ng lè nhè rÃt lên – Rót vào đây, thằng đểu, mày coi tao là cái đồ gì váºy?  
- Ấy gượm đã; đừng có rống lên váºy. – Xi-din chuyển sang nói thì thào. – Tôi tưởng anh từ chá»— ấy lại… Chứ còn không thì tôi rót ngay đấy, thá»±c bụng mà, cha bợm rượu ạ!...  
Và anh ta lấy ngay cái chai lúc nãy trong tá»§ lạnh ra, nhưng khi mở nút, cái chai tuá»™t khá»i tay, vỡ tan; Anh ta vá»› nốt má»™t chai còn lại trong tá»§, cố tình Ä‘áºp nó vỡ nốt ở chá»— vòi nước rá»a tay, rồi trở mặt tấn công ngay:  
- Mày cần gì, há»? Äòi rót cái gì? À, mày định đổ cho tao tiêu thụ rượu láºu trái phép hả? Äi mà tìm chứng cá»› Ä‘i! Cứ mà Ä‘i vu cáo, tao sẽ cho mày nhừ xương!  
Xi-din tiếp tục lu loa, gào lên trong khi có ba bà già bước vào cá»a hàng. Anh ta quay sang phân bua, giá»ng như mếu:  
- Nó định tống tiá»n tôi đấy. Nó bảo rót rượu “nấu thô†cho nó, mà tôi lấy đâu ra cái cá»§a ấy! Äừng hòng khiêu khÃch tôi, Ä‘i mà báo công an! Theo Hiến Pháp má»›i, ngưá»i ta Ä‘em chuyện này ra toà đấy, chứ chẳng chÆ¡i! Úi chào, ăn mặc thì bảnh choẹ thế kia, lại còn để râu cằm, tưởng ngưá»i tá» tế, hoá ra đồ đểu!  
Äại tá Gmư-ri-a đến gặp vợ Pa-ra-mô-nốp. Khi lắng nghe câu há»i cá»§a anh, chị thở dài và đáp khẽ, khó khăn lắm má»›i nghe được:  
- Tôi chưa hoàn toàn hiểu anh. Có chuyện gì xảy ra vá»›i chồng tôi váºy?  
- Không, chưa có chuyện gì đâu, nhưng nếu chị vui lòng kể hết sá»± tháºt, thì sẽ tốt hÆ¡n cho cả anh ấy và cả chị.  
- Vâng, anh ấy đôi khi cÅ©ng có uống má»™t ly, - ngưá»i phụ nữ trả lá»i còn nhá» hÆ¡n nữa, khuôn mặt hÆ¡i bệu có vẻ ốm yếu cá»§a chị bá»—ng nhăn nhó lạ lùng, - vào dịp lá»… tết, sinh nháºt.  
Gmư-ri-a ngả ngưá»i ra lưng ghế, nhìn má»™t lượt gian phòng, phòng sạch sẽ có vẻ chay tịnh, cái bàn mòn bóng, giưá»ng kiểu Ä‘i văng, trải tấm vải phá»§ màu trắng, má»™t cây thiên-trúc-quỳ cong queo trồng trên bệ cá»a sổ. Anh khẽ thở dài, trong tâm tư có gì hÆ¡i ngao ngán, và kết luáºn:  
- Chị thứ lá»—i cho tôi, có Ä‘iá»u chị đã tá» ra không thành tháºt vá»›i tôi. - Tháºt vô Ãch. Bởi vì anh ấy nghiện rượu. Không phải loại chỉ sa đà đôi lần, lăn ra ngá»§ ở ghế đá công viên, mà là loại cứ Ä‘á»u đặn làm má»™t cốc đầy vốt-ca trước bữa trưa và tối. Rồi đến cả trước bữa sáng cÅ©ng váºy. Và chị, ngưá»i phụ nữ bất hạnh, nhất là phải làm việc ở nước ngoài, cứ phải chịu đựng, làm lụng cố sống cố chết nuôi cả nhà đạm bạc, bằng mì ống thôi, cốt sao đừng để ai biết, đừng có xảy ra tai tiếng gì ồn ỹ! Cái giàn “Xô-ny†mà anh chị Ä‘em vỠđâu? Anh ta đã bán nó lấy hai nghìn rúp, vì không đủ tiá»n mua rượu. Máy ảnh đâu rồi? CÅ©ng chui vào cá»a hàng đồ cÅ©, tiêu tan vào be rượu, đúng không? Còn tiá»n dành dụm định mua xe “Gi-gu-liâ€? CÅ©ng do anh ta nốc, bốc hÆ¡i rượu hết, giấu giếm để khá»i bị tai tiếng, Ä‘i uống thành bữa như ở nhà - má»™t ngày ná»a lÃt, váºy là 5 rúp rồi, thứ bảy và chá»§ nháºt thì 10 rúp, mà tiá»n lương chỉ có 180 rúp, vợ lại bị thương táºt, bệnh tim, không làm việc được, con gái cÅ©ng phải lo cho má»™t xuất ăn, phải thế không nào?  
Ngưá»i phụ nữ khóc nấc lên. Chị khóc không thành tiếng, vẻ ảo não. Có má»™t vẻ gì tháºt không phù hợp giữa thân hình nặng ná», thiếu gá»n ghẽ cá»§a chị vá»›i những giá»t nước mắt trẻ thÆ¡ không thể an á»§i được kia, những giá»t nước mắt chị cÅ©ng không buồn lau nữa, vì đối vá»›i chị, khóc như váºy đã thành lệ rồi. Chị vừa khóc vừa lẩm bẩm:  
- Cái lão ăn tàn phá hại ấy, mắt cứ tối lại vì bét nhè, sao mà lại không chết chìm Ä‘i dưới cái vại vốt-ca nhà lão kia chứ! Ngày nào cÅ©ng váºy… Giá như chỉ có 5 rúp thì đã phúc! Thì chúng tôi đã táºu được ô-tô rồi, chúng tôi mÆ¡ ước cả nhà Ä‘i nghỉ ở miá»n Nam biết bao, khi ấy con bé Ma-ri-not-ska còn ở vá»›i chúng tôi, bây giá» nó Ä‘i lấy chồng rồi, khổ con bé chả được Ä‘i đến đâu; hãy còn trẻ con lắm, mà giá» thì đã vất vả ở nhà ngưá»i ta rồi. Ban ngày lão ta uống hết 5 rúp, tối đến lại chừng ấy nữa, còn thứ bảy, chá»§ nháºt nếu không Ä‘i làm gì linh tinh thì hết 20 rúp, uống từ sáng sá»›m, còn tối thì cứ phải ngáºm đắng nuốt cay. Tôi đã bảo lão ta, cái lão không biết thương xót ai ấy, rằng thế nào rồi ngưá»i ta cÅ©ng biết, chẳng hay há»›m gì cái trò nát rượu đâu, rồi sẽ không còn được vác mặt Ä‘i đâu hết… Bây giá» lại còn chuyện gì xảy ra nữa?  
- Hiện giỠthì chưa có gì! Chị có nhớ chị đã cùng đi với anh ấy, khi anh ta bị cảnh sát bắt giữ không?  
Ngưá»i phụ nữ ngạc nhiên giÆ¡ cả hai tay lên:  
- Ở đâu? Lại còn dÃnh đến cả cảnh sát nữa?  
- Ở Luy-xbua, trước khi vỠnước không lâu lắm…  
- Có phải là cái hôm anh ấy không vá» nhà suốt đêm không? Rồi chạy lồng Ä‘i vay tiá»n, há»?...  
- Vay tiá»n cá»§a ai?  
- Lão ấy đến vay tiá»n ở nhà Prô-clốp; rồi cá»§a ai đó nữa, lão nói, cần tiá»n để mua quà biếu, mua đồ ká»· niệm, vì những cá»§a vô bổ ấy, lão đã phải bán rẻ ná»a tiá»n cái máy ghi âm, váºy mà còn trợn mắt lên vá»›i tôi, nếu tôi có Ä‘i chợ mua đôi ba thứ rau cá», chỉ cho ăn cháo vá»›i mì ống mà sống thôi…  
- Anh ta làm quen với Sác-ghin ở Luy-xbua?  
- Cái ông tóc xoăn ấy à? Lúc nào cÅ©ng rảy nước hoa lên ngưá»i ấy chứ gì? Quen nhau ở đấy đấy! Lão nhà tôi luôn đưa ông ta đến các hãng đại lý hàng, ra bãi tắm. Trông như má»™t chú ngá»—ng tốt mã, trước mặt vá»›i ai cÅ©ng vui tÃnh “tÆ¡-la-la-laâ€, chỉ cần quay lưng Ä‘i, là hắn có thể hắt nước bẩn vào ngưá»i ấy…  
- Chị Cláp-đi-a, chị cho tôi xem cái máy ảnh với…  
- Lão ấy cÅ©ng đã Ä‘em giúi vào cá»a hàng đổ cÅ© rồi còn đâu, cái máy tháºt tiện quá! Chụp màu, ra ảnh ngay, tha hồ mà ngắm…  
- Thế còn cái máy ảnh con bỠtúi?  
- Loại “Mi-nốc†ấy à? Không, chúng tôi không mua, vì ở ta không có loại phim cỡ ấy.  
- Chị có nhớ anh ấy bắt đầu uống rượu từ bao giỠkhông?  
- Khi lên phụ trách ga-ra - ngưá»i phụ nữ trả lá»i chắc chắn. Trước kia, khi còn là thợ máy, còn phải chạy đây chạy đó nên lão không uống, chỉ từ khi thay bá»™ quần áo lao động sang quần áo xanh khoác ngoài, ra vẻ ngưá»i phụ trách, ra giao dịch vá»›i khách hàng, thế là má»›i có dịp rượu chè. Khi thì vá»›i ngưá»i này, khi thì vá»›i ngưá»i khác. Nhưng tuy váºy lão cÅ©ng vẫn phân minh, sòng phẳng, anh đừng nghÄ© có chuyện tư túi gì ở lão, được cái là lão ấy không chịu nháºn thừa cá»§a ai cái gì, thà lão chịu thiệt phần mình còn hÆ¡n là phải làm hại đến ngưá»i khác.  
- Thế mắt anh ấy bị há»ng từ bao giá» váºy?  
- ChÃnh cÅ©ng từ rượu quá, hoá đâm má» mắt. Lão uống suông không đồ nhắm. Mà cái rượu cồn chết tiệt ấy, nó đốt ruá»™t bào gan ra ấy chứ: ngưá»i này thì bị loét dạ dày, ngưá»i khác thì bị huyết áp cao, nên cái lão ngốc nhà tôi má»›i bị mắt mÅ©i cáºp kèm. Lão giấu ghê lắm! Lão bảo, nếu để ngưá»i ta biết thì rồi Ä‘á»i, ai ngưá»i ta còn cho làm việc này nữa, hết cả nghá» ngá»—ng chuyên môn, vả lại ai còn cho thằng mù dở ra nước ngoài làm gì. Cuối cùng xoay xở mãi, lão má»›i cầu kỳ Ä‘i đặt được hai màng thấu kÃnh, lắp thẳng vào mắt, bây giá» không còn lo sợ trước á»§y ban kiểm tra sức khoẻ nữa, thế là qua được… Váºy là cứ chứng nào táºt ấy.  
- Chị đã thá» gá»i bác sÄ© chữa cho anh ấy chưa?  
- Tôi gá»i bác sÄ© ở đâu được? - Ngưá»i phụ nữ bá»—ng nổi khùng lên - ở sứ quán chắc? Bảo là chồng tôi mắt má» vì say rượu bét nhè chắc? Thế thì ngưá»i ta tống lên máy bay mà vá» nước cho rồi. Rồi còn viết giấy đến báo ở cÆ¡ quan, rá»a được tai tiếng còn là nhục. Chứ giá chỉ êm ả, nhẹ nhàng mà thoát được nạn rượu, thì tôi đã làm toáng lên rồi, đằng này đành phải ngáºm tăm mà nuôi hy vá»ng…  
- Hy vá»ng gì nữa kia?  
- Mong cho bệnh loét dạ dày nó hành lão, để lão tỉnh ra. Hay là tháºn chẳng hạn. Ấy đấy cái anh chàng Xi-đô-rốp uống rượu đến ná»—i phải Ä‘i cắt tháºn đấy, bây giá» cạch rồi, thế là gia đình lại đâm ra hạnh phúc trở lại! Không giá»t nào dốc vào mồm nữa, là lại có cả má»™t mảnh vưá»n, sắm cho vợ được cả áo choàng lông thú , lại mua được cả má»™t căn nhà ba buồng ở Chéc-ta-nốp… Ôi chao, còn biết nói thế nào cho được, chẳng qua bây giá» cÅ©ng đã an cư lạc nghiệp, ngưá»i ta má»›i rượu chè đổ đốn ra thế. No cÆ¡m ấm cáºt rồi mà, lương thì không thể dưới 150 rúp, muốn làm gì thì làm… Chứ cai hồi xưa ấy à…  
- Cai hồi ấy thì có khác. – Gmư-ri-a đồng ý, - Còn cái máy thu thanh nhà chị? Anh ấy còn mua được cả máy thu thanh cực kỳ tốt kia mà?  
- Bán rồi! Chà, cái đài ấy cái gì cÅ©ng bắt được; mua rẻ chỉ bằng ná»a giá ngoài tiệm. Lão nhà tôi chả lắp há»™ bá»™ chế hoà khà cho má»™t ông ở hãng buôn nào ấy mà, lại còn sá»a thêm cái này cái kia, tiết kiệm hẳn chỉ số hao xăng, ông kia thÃch quá, má»›i để rẻ cho, gá»›m, cái đài tốt đến thế, tháºt đài ra đài…  
- Anh ấy còn sá»a chế hoà khà đại loại kiểu ấy cho ai nữa không, chị Cláp-Ä‘i-a? Chẳng hạn, sao không sá»a hẳn cho má»™t ông chá»§ nào ngưá»i Mỹ?  
- Không, cho dù há» có yêu cầu thì lão nhà tôi cÅ©ng tránh xa ngưá»i Mỹ, chúng tôi cÅ©ng đã nghe phổ biến nhiá»u, biết tâm địa há», lÅ© hiếu chiến ấy, khiêu khÃch ở khắp nÆ¡i trên thế giá»›i, chúng tôi lại còn không biết ư, mà cái đó còn đáng sợ bằng mấy vốt-ca ấy chứ!...  
Nhưng Gmư-ri-a vừa đứng dáºy vừa nói:  
- Trong trưá»ng hợp này thì vốt-ca đáng sợ hÆ¡n đấy, đáng sợ hÆ¡n nhiá»u kia, chị ạ!  
- Chào anh, tôi xin tá»± giá»›i thiệu, tôi là Mi-kha-in I-va-nô-vÃch Prô-xcu-rin, cấp báºc trung tá. Tôi muốn nói chuyện vá»›i anh vá» quãng thá»i gian anh làm việc ở Luy-xbua.  
- Xin cứ việc, đồng chà I-van Mi-khai-lô-vÃch ạ - Pa-ra-mô-nốp xun xoe trả lá»i.  
- Äúng hÆ¡n là Mi-kha-in I-va-nô-vÃch. Còn nếu anh thÃch tâng bốc tôi lên bằng cách ấy, thì cÅ©ng chả đáng giáºn anh, phải không? [1] 
- Ấy chết, xin lá»—i đồng chÃ, tôi hay lẫn tên lắm.  
- Äấy cÅ©ng chưa phải tai hoạ lá»›n nhất đâu… Anh nói há»™ nhé, anh đã gặp nhà kinh doanh mỹ Glép ở bên đó phải không?  
- Äồng chà nghi ngá» tôi? Äây là cuá»™c há»i cung sao?  
- Không phải. Tôi chưa có quyá»n há»i cung anh, vì anh chưa bị kết vào tá»™i gì và cÅ©ng chưa bị bắt đến làm chứng. Äây chỉ má»›i là cuá»™c mạn đàm, anh cÅ©ng vẫn có quyá»n từ chối, nếu không thÃch trả lá»i những câu há»i cá»§a tôi…  
- Thế thì, thỠcó Chúa soi xét, tôi không nhớ gì vỠGlép, quả là tôi không nhớ.  
- Äây là tấm ảnh ông ta.  
Pa-ra-mô-nốp cầm lấy tấm ảnh nhá», đưa lại gần mắt, và hai mắt lại càng nheo lại hÆ¡n.  
- Ảnh bé tà tẹo thế này thì nhìn làm sao cho rõ?  
- Chết, thế anh vẫn lái xe ra làm sao?  
Pa-ra-mô-nốp ngá»ng đầu lên, tái mặt Ä‘i:  
- Khi lái xe, tôi vẫn phải lắp thấu kÃnh vào mắt, thưa đồng chà Phê-Ä‘o I-va-nô-vÃch…  
Prô-xcu-rin báºt cưá»i:  
- Äấy là tên má»™t Sa hoàng ngày trước đấy. Thôi được, mặc kệ Sa hoàng… Tôi chỉ muốn biết là sau khi anh bị cảnh sát bắt giữ ở bên đó, có ai đến bót cứu anh không?  
- Không! Tôi có tội tình gì đâu! Tôi có say đâu! Chẳng ai việc gì phải cứu tôi cả!  
- Quả thực hôm ấy anh không uống rượu?  
- Không có lấy má»™t giá»t.  
- Thế còn hôm trước đó?  
- Cũng không mà.  
- Chà, tháºt đúng như váºy chứ?  
- Tôi thỠđấy, không nhấp lấy má»™t giá»t! Tôi Ãt uống lắm! Qua cái cung cách mà Pa-ra-mô-nốp nói dối má»™t cách đầy sợ hãi, giấu đầu hở Ä‘uôi, Prô-xcu-rin đã Ä‘oán định là anh ta không phải con ngưá»i mình cần tìm. Äây chỉ là má»™t kẻ bạc nhược, gian dối, say rượu đến mức phải lén lút, nhưng phần chắc là không phải tay sai CIA…  
- Tôi đã phải ná»™p tiá»n cho há» thả - cuối cùng Pa-ra-mô-nốp nói khẽ vá»›i vẻ Ä‘au xót, - bá»n chúng ở đấy tất cả Ä‘á»u là lÅ© ăn cá»§a đút và tống tiá»n, chúng bảo: không có kÃnh là phải ná»™p bằng…  
- Váºy anh phải xì ra cho há» bao nhiêu?  
- Một trăm bảy lăm đô-la. Tôi chỉ có cả thảy 50, tôi phải lồng lên đi vay khắp nơi, lúc ấy viên cảnh sát mới chịu xé toạc tỠbiên bản xét nghiệm.  
- Anh có nhớ viên bác sĩ không?  
- HÆ¡i sức đâu mà nhá»› chứ? Má»™t phụ nữ Phi đẹp, à mà cÅ©ng có Ä‘eo kÃnh…  
- Có thấy còn ngưá»i nước ngoài nào đến giúp việc ở đó không?  
- Nếu có thì tôi đã xin nói ngay, thưa đồng chÃ… Va-xi-li I-va-nô-vÃch.  
- Thôi, anh cứ gá»i tôi đơn giản là Pết-ca , thế nhé! Va-xi-li I-va-nô-vÃch là tên cá»§a Tra-pa-ép đấy[2]! Anh cứ gá»i tôi là Pết-ca cho tiện Ä‘i!  
- Xin đồng chà hiểu cho tình cảnh tôi! Pa-ra-mô-nốp van nài - Mất cái bằng ấy ở Châu Phi thì tháºt Ä‘i đứt cả công danh!  
- Äi đứt cái gì?  
- Công việc ấy ạ, - Pa-ra-mô-nốp vá»™i chữa lại - sẽ chẳng còn Ä‘i được tá»›i đâu. Nóng lắm, ai mà Ä‘i bá»™ tá»›i sở thuế quan được? Mà xếp hàng dài khá»§ng khiếp! Tôi sẽ lỡ việc cá»§a táºp thể! Mà anh em chỉ trông vào sá»± cÆ¡ động cá»§a tôi: chạy giúp Ä‘i đằng này, phóng giúp ra chá»— kia…  
- Chắc há» còn chỠđợi hÆ¡n hết ở anh sá»± chân tháºt nữa. Chúng tôi đã há»i và đã xác minh được sá»± việc. Nếu anh đã kể má»i Ä‘iá»u thành tháºt, thì các luáºt gia cá»§a ta sẽ chứng minh cho nhà chức trách ở Luy-xbua biết rằng anh đã được Ủy ban kiểm tra sức khoẻ - có chân trong má»™t công ước quốc tế - cho phép anh vẫn được lái xe và công tác bình thưá»ng, do đó sẽ không ai có quyá»n đòi há»i gì ở anh và vô cá»› buá»™c tá»™i anh như váºy nữa. ÄÆ°á»£c chứ? 
 
[1] Nếu gá»i Mi-kha-in I-va-nô-vÃch thì tên tháºt là Mi-kha-in, tên bố là I-van (do đó có đệm là I-va-nô-vÃch). Còn nếu gá»i tên ngược lại, thì vô hình chung là gá»i tên bố ra. 
 
[2] Anh hùng thá»i Ná»™i chiến ở Liên Xô. Nhân váºt chÃnh trong tiểu thuyết cá»§a Phuốc-ma-nốp (ND). 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |