20-11-2008, 09:26 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương năm 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Tôi không rõ liệu có tháºt như thế không, nhưng bây giá» tôi cảm thấy rằng giấc ngá»§ dài và sâu đêm ấy đã xóa sạch khá»i ký ức cá»§a tôi má»i chuyện xảy ra ở Viterbo. Ngày hôm sau, tôi ngá»§ dáºy, vá»›i niá»m tin thanh thản rằng mình vẫn sẽ như trước đây, bá»n gan vươn tá»›i má»™t cuá»™c sống gia đình êm ấm. Sáng ra tôi gặp Gisella, cô ta không há» hé má»™t lá»i nào nói đến chuyến Ä‘i hôm trước cá»§a chúng tôi, có thể cô ta bị lương tâm dằn vặt, nhưng chắc là, cô ta im lặng chẳng qua để đỠphòng, song dẫu sao tôi vẫn biết Æ¡n cô ta vì Ä‘iá»u này. Tôi lo lắng nghÄ© tá»›i cuá»™c gặp sắp tá»›i vá»›i Gino. tuy cảm thấy mình không há» có lá»—i gì cả, tôi vẫn thấy cần phải nói dối anh ta, Ä‘iá»u này làm tôi khó chịu, hÆ¡n nữa, tôi cÅ©ng không biết liệu có che giấu được không, vì từ trước tá»›i nay, tôi đối xá» chân thành vá»›i anh và đây là lần đầu tiên tôi phải sá» dụng đến thá»§ Ä‘oạn lừa dối. Äúng là tôi đã giấu không cho anh biết tôi vẫn gặp gỡ Gisella, nhưng vị tất có thể coi sá»± dối trá ấy là lối thoát được, vì tôi buá»™c phải nói dối như váºy là do Gino có ác cảm vá»›i Gisella má»™t cách vô lý.  
Tôi bồn chồn lo lắng, và khi thấy Gino, khó khăn lắm tôi má»›i kìm được khá»i báºt khóc, má»›i cố nén không buá»™t miệng kể lại cho anh nghe má»i chuyện và xin anh tha thứ. Chuyến Ä‘i Viterbo là gánh nặng đè trÄ©u lòng tôi, tôi những muốn vứt bá» gánh nặng ấy và kể rõ sá»± tháºt. Nếu Gino xá» sá»± khác Ä‘i và không đến ná»—i ghen tị như váºy, tất nhiên là tôi sẽ kể tất cho anh, sau đấy như tôi nghÄ©, chúng tôi sẽ yêu thương nhau mãnh liệt hÆ¡n trước, tôi sẽ coi anh như ngưá»i che chở cho tôi và chúng tôi sẽ gắn bó vá»›i nhau bá»n chặt hÆ¡n cả tình yêu. Sáng hôm ấy, như má»i lần, Gino cho xe dừng lại trên xa lá»™ quen thuá»™c ở ngoại thành. Anh nháºn thấy tôi lo lắng liá»n há»i:   
 
- Em có chuyện gì váºy?   
 
“Mình sẽ nói hết ngay bây giá»... – Tôi thầm nghÄ© – dù anh có Ä‘uổi mình xuống xe, mình sẽ Ä‘i bá»™ vào thành phốâ€.   
 
Nhưng tôi không đủ can đảm, đáng lẽ phải trả lá»i tôi lại há»i:   
 
- Anh có yêu em không?   
 
- Tất nhiên là có – Anh đáp.   
 
- Và anh sẽ mãi mãi yêu em chứ? – Tôi đưa cặp mắt đầy lệ nhìn anh và há»i.   
 
- Mãi mãi.   
 
- Chúng mình sắp lấy nhau phải không anh?   
 
Rõ ràng anh chán ngấy cái kiểu căn vặn của tôi.  
  
- Nói tháºt hình như em không tin anh... Thì chúng ta đã chẳng quyết định đến Lá»… Phục sinh sẽ cưới nhau đấy sao?   
 
- Ừ, đúng váºy.   
 
- Thì anh đã chẳng đưa em tiá»n để thu xếp nhà cá»§a chúng ta đấy ư?   
 
- Anh có đưa.   
 
- NghÄ©a là, dẫu sao, anh cÅ©ng là má»™t ngưá»i trung thá»±c? Khi nào anh hứa gì, anh sẽ giữ đúng lá»i hứa... Tất nhiên, đấy là mẹ em đã xui em chống lại anh.   
 
- Không, không, mẹ em chẳng liên quan gì đến chuyện này đâu – Tôi vội đáp – Anh ạ, chúng ta sẽ chung sống với nhau chứ?   
 
- Tất nhiên.   
 
- Và sẽ sống hạnh phúc?   
 
- Cái đó còn tùy thuá»™c vào chÃnh bản thân chúng ta.   
 
- NghÄ©a là chúng ta sẽ chung sống vá»›i nhau? – Tôi há»i lại vì những suy nghÄ© đầy lo âu dằn vặt tôi như lúc trước.   
 
- Ôi dào... Em đã há»i và anh đã trả lá»i em rồi.   
 
- BỠqua cho em – Tôi nói - Nhưng đôi lúc, em thấy những chuyện đó xem ra viển vông thế nào ấy.   
 
Tôi không kìm được, lại òa khóc, Gino rất ngạc nhiên và tháºm chà bối rối trước nước mắt cá»§a tôi, sá»± bối rối ấy hình như do lương tâm bị cắn rứt. Nhưng chỉ mãi sau này tôi má»›i hiểu rõ được nguyên nhân.   
 
- Thôi, thôi nÃn Ä‘i nào – Anh bảo – Sao em khóc?   
 
Tháºt ra tôi khóc vì giáºn thân, vì ngay ngáy lo rằng không thể kể hết vá»›i anh và thông qua sá»± ăn năn chân thành mà làm vÆ¡i ná»—i lòng mình. Tôi còn khóc vì đắng cay, cảm thấy mình không xứng đáng vá»›i con ngưá»i tốt bụng và rất má»±c trung thá»±c này.   
 
Cuối cùng tôi trấn tĩnh lại và nói:   
 
- Anh nói đúng, em đến là ngốc...   
 
- Anh không nói váºy, nhưng anh chẳng thấy có lý do gì để phải khóc cả.   
 
Toàn bá»™ gánh nặng đó vẫn đè nặng trong lòng tôi. Ngày hôm ấy, sau khi chia tay Gino, tôi đến nhà thỠđể xưng tá»™i. Gần má»™t năm nay tôi không xưng tá»™i, tôi cho rằng việc này làm bao giá» mà chẳng được, nên yên tâm. Tôi thôi không xưng tá»™i từ khi Gino hôn tôi lần đầu. Tôi nháºn thấy rằng tôn giáo coi những mối quan hệ tồn tại giữa tôi và Gino là tá»™i lá»—i, nhưng tin rằng chúng tôi sẽ lấy nhau, tôi không còn cảm thấy lương tâm bị cắn rứt và hy vá»ng sẽ được xá tá»™i ngay trước lúc cưới.   
 
Tôi đến ngôi nhà thá» nhỠở trung tâm thành phố, nằm giữa rạp chiếu bóng và má»™t cá»a hàng. Äiện thá» chÃnh và Ä‘iện thá» Äức Mẹ nổi báºt lên như má»™t vệt sáng giữa bóng tối nhá» nhá» trong nhà thá». Nhà thá» bẩn thỉu, ghế mây để ngổn ngang, ngưá»i đến dá»± lá»… để thế nào thì sau buổi lá»… chúng cứ y nguyên như váºy, tá»±a hồ như nÆ¡i đây đã có má»™t cuá»™c há»p buồn chán lắm và ngưá»i ta thở dài nhẹ nhõm khi ra vá», chứ không hẳn là má»™t cuá»™c làm lá»… nữa.   
 
Má»™t làn ánh sáng yếu á»›t hắt qua cá»a sổ nằm ngay dưới vòm mái, rá»i sáng sàn nhà đầy bụi và các hình đắp nổi bằng vữa trên các cá»™t quét sÆ¡n màu cẩm thạch. Nhiá»u mảnh giấy bạc cắt hình các trái tim Ä‘ang bốc cháy được treo trên khắp các mặt tưá»ng ứng vá»›i các lá»i thá» và lá»i nguyá»n đã thốt ra và tất cả quang cảnh này gợi cho ta nghÄ© tá»›i má»™t quầy bán đồ hàng thiếc buồn tẻ. Nhưng không khà đáºm mùi trầm hương đã làm tôi an tâm. Hồi nhá», tôi thưá»ng ngá»i hương thÆ¡m ấy nên lúc này nó thức tỉnh trong tôi những hồi ức thÆ¡ ngây và dịu ngá»t. Tuy lần đầu tiên bước vào nhà thá» này, song tôi có cảm giác như mình đã đến đây nhiá»u lần.   
 
Trước khi xưng tá»™i, tôi rất muốn ghé vào Ä‘iện lá»›n ở bên cạnh, nÆ¡i có đặt tượng Äức Mẹ Äồng Trinh. Ngày má»›i lá»t lòng tôi đã được dâng Äức Mẹ bổn mạng, và ngay mẹ tôi cÅ©ng bảo rằng những đưá»ng nét thẳng trên khuôn mặt và cặp mắt Ä‘en, to và dịu dàng cá»§a tôi giống Äức Mẹ. Tôi kÃnh yêu Äức Mẹ vì Ngưá»i đã bồng má»™t đứa trẻ sau này trở thành ngưá»i đàn ông bị giết hại. Äức Mẹ đã sinh ra và yêu thương ngưá»i này như ngưá»i mẹ có thể yêu thương con trai mình, nên đã Ä‘au đớn biết bao khi thấy con mình bị đóng Ä‘inh câu rút trên cây thánh giá. Tôi thưá»ng nghÄ© bản thân Äức Mẹ má»›i hiểu thấu ná»—i buồn cá»§a tôi, vì váºy ngay từ nhá» tôi chỉ cầu nguyện má»—i Äức Mẹ. Tôi còn thÃch Äức Mẹ vì má»™t lẽ nữa là Ngưá»i bình thản và Ä‘iá»m tÄ©nh, ăn mặc đẹp. Ngưá»i không giống mẹ tôi. Ngưá»i đưa mắt nhìn tôi má»™t cách dịu dàng, và tôi coi ngưá»i mẹ thá»±c sá»± cá»§a tôi là Äức Mẹ, chứ không phải là ngưá»i mẹ luôn mồm hò hét, lúc nào cÅ©ng tất báºt hối hả, hÆ¡n nữa lại ăn mặc lôi thôi.  
Vì váºy tôi quỳ xuống, đưa hai tay ôm mặt và cúi đầu Ä‘á»c má»™t bản kinh dài. Tôi cầu xin Äức Mẹ tha thứ và che chở cho tôi, cho mẹ và cho Gino. Sau đó tôi nhá»› là mình chẳng cần che giấu lâu hÆ¡n ná»—i há»n giáºn cá»§a con ngưá»i, nên tôi cầu xin ngưá»i che chở cho Gisella, do ghen ghét và phản bá»™i tôi, cho Ricardo, do khá» khạo tiếp tay cho cô ta, và cuối cùng cho Astarita. Tôi cầu nguyện đặc biệt sốt sắng cho Astarita vì đã giáºn anh ta nhiá»u nhất, tôi muốn quên Ä‘i ná»—i giáºn này, muốn yêu mến anh ta như yêu mến những ngưá»i khác, muốn tha thứ cho anh ta và chẳng bao giá» nhá»› tá»›i ná»—i đắng cay mà anh ta đã gây cho tôi. Cuối cùng, tôi má»§i lòng đến ná»—i nước mắt cứ trào ra. Tôi nhìn bức tượng Äức Mẹ trên Ä‘iện thá» và qua dòng nước mắt – đã làm má» mắt tôi – tôi thấy Äức Mẹ bồng bá»nh cháºp chá»n như Ä‘ang ở dưới nước, còn nến cháy quanh tượng gợi tôi liên cảm tá»›i những nét Ä‘iểm vàng trông thÃch mắt những buồn buồn, hệt như lúc ta nhìn lên các vì sao – chúng san sát nhau, ta những muốn vá»›i tá»›i chúng song không biết làm cách nào. Tôi đứng hồi lâu, đưa mắt nhìn song hầu như không trông rõ Äức Mẹ, sau đó nước mắt tuôn trào và chảy ròng ròng trên má tôi, còn Äức Mẹ bồng đứa trẻ Ä‘ang nhìn tôi, ánh nến rá»i sáng vào khuôn mặt ngưá»i. Tôi có cảm giác Äức Mẹ Ä‘ang nhìn tôi vẻ thông cảm và yêu thương. Cảm tạ Ngưá»i, tôi đứng dáºy và lòng thanh thản Ä‘i xưng tá»™i.   
 
Tất cả các phòng xưng tá»™i Ä‘á»u vắng ngắt, tôi đưa mắt nhìn quanh tìm má»™t linh mục và bá»—ng má»™t ngưá»i từ phÃa sau cánh cá»a nằm ở bên trái bước ra, Ä‘i qua Ä‘iện thá», quỳ xuống làm dấu thánh và lại Ä‘i tiếp. Äấy là má»™t cha cố. Tôi không phân biệt được cha thuá»™c dòng tu nào. Tôi cố lấy can đảm và khẽ chào cha. Cha ngoái lại và liá»n đến bên tôi. Cha còn trẻ, ngưá»i cao lá»›n, lá»±c lưỡng, mặt hồng hào, sung sức và gan dạ, mắt xanh lÆ¡, trán cao và trắng mịn. Tôi bất giác nháºn thấy cha đẹp trai. Dá»… gì gặp những ngưá»i đàn ông như thế này, không những trong nhà thá» mà cả ở ngoài đưá»ng phố nữa. Tôi thấy vui vì được xưng tá»™i vá»›i chÃnh cha. Tôi khẽ trình bày lý do đến đây, cha hÆ¡i gáºt đầu má»i tôi vào phòng nghe xưng tá»™i.   
 
Cha bước vào cabin, tôi chuẩn bị quỳ trước lá»›p chấn song. Trên má»™t tấm tráng men gần nÆ¡i tưá»ng trong phòng xưng tá»™i có thấy ghi má»™t cái tên Pater Elia, Illi – nhà tiên tri – má»™t cái tên tôi thÃch, tình tiết này đã động viên tôi. Tôi quỳ xuống, cha cố Ä‘á»c má»™t bài kinh ngắn và há»i:   
 
- Con không xưng tội đã bao lâu rồi?   
 
- Thưa Cha, gần một năm ạ.   
 
- Lâu đấy, khá lâu đấy... Sao váºy?   
 
Tôi nháºn thấy cha phát âm chữ “r†như má»™t ngưá»i Pháp nói tiếng à chưa tháºt nhuần. Ngoài ra cha mấy lần bị nhầm: cha nói lái từ nước ngoài theo kiểu tiếng Ã. Do đó, tôi dứt khoát khẳng định rằng cha là ngưá»i Pháp. Äiá»u này làm tôi cảm thấy vui vui, bản thân chẳng rõ vì sao nữa. Có thể, khi ta định Ä‘i má»™t bước Ä‘i quan trá»ng thì má»i Ä‘iá»u ngẫu nhiên được coi là Ä‘iá»m lành.   
 
Tôi đáp đấy chÃnh là lý do vì sao tôi muốn xưng tá»™i vá»›i cha và giải thÃch rõ nguyên do đã lâu tôi không đến phòng xưng tá»™i. Sau má»™t lúc im lặng không lâu, cha há»i xem tôi định nói gì, tôi liá»n chân thành thẳng thắn kể lại mối quan hệ cá»§a tôi và Gino, tình bạn cá»§a tôi vá»›i Gisella, chuyến Ä‘i Viterbo và hành động ti tiện cá»§a Astarita. Tôi kể đến đây, nhưng bản thân vẫn nghÄ© xem lá»i tôi có gây ấn tượng gì vá»›i cha không. Cha chẳng giống như má»™t vị linh mục thông thưá»ng, mà dáng vẻ từng trải cá»§a cha buá»™c tôi phải Ä‘oán xem vì sao cha lại khoác áo nhà tu. Kể cÅ©ng lạ là sau khi cầu nguyện Äức Mẹ, tôi thấy trong lòng tôi dâng lên má»™t ná»—i xúc động dịu ngá»t biết nhưá»ng nào, tôi nhanh chóng yên tâm tá»›i mức liá»n để ý ngay đến ngưá»i nghe mình xưng tá»™i, song tôi cho rằng ná»—i xúc động và sá»± tò mò không mâu thuẫn nhau. Tất cả những Ä‘iá»u này được giải thÃch thông qua bản chất thiên tÃnh cá»§a tôi, trong đó lòng sùng đạo và tÃnh Ä‘á»ng đảnh, sá»± trầm ngâm và tÃnh Ä‘a tình quyện chặt vào nhau thành má»™t khối.   
 
Ngẫm nghÄ© vá» cha cố, tôi cảm thấy nhẹ nhõm dá»… chịu và cứ muốn kể hết vá»›i cha. Tôi thấy rÅ© sạch được gánh nặng hãi hùng ở trong lòng và tươi tỉnh lại như má»™t bông hoa được hấp thụ những giá»t mưa đầu tiên sau đợt oi bức kéo dài, mòn má»i. Thoạt đầu tôi nói, giá»ng e dè và lưỡng lá»±, sau đó cứ lưu loát, lưu loát dần, cuối cùng sôi nổi và chân thành, tràn đầy hy vá»ng tươi sáng. Tôi chẳng che giấu Ä‘iá»u gì, tôi kể câu chuyện Astarita đã đưa tôi tiá»n và những cảm giác mà món quà ấy đã gây ra cho tôi, cùng dá»± định cá»§a tôi chi tiêu món tiá»n đó. Cha nghe và không ngắt lá»i, khi tôi ngừng kể, cha bảo:   
 
- Do muốn tránh những Ä‘iá»u phiá»n phức, do sợ phải Ä‘oạn tuyệt vá»›i ngưá»i chồng chưa cưới, con đã làm hại bản thân gấp ngàn lần...   
 
- Thưa cha, vâng, đúng như váºy – Tôi vui sướng đến run rẩy nói như váºy, tôi có cảm giác cha đã dùng bản tay dịu dàng cởi mở cõi lòng tôi.   
 
- Thành thá»±c mà nói – Cha nói tiếp, tá»±a hồ như Ä‘ang thầm nghÄ© - Chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện Ä‘Ãnh hôn cá»§a con, con nhượng bá»™ con ngưá»i đó chẳng qua là do bị tÃnh hám lợi quyến rÅ©.   
 
- Thưa cha, vâng, đúng thế ạ.   
 
- Dẫu phải từ bỠđám cưới, còn hÆ¡n hành động như váºy.   
 
- Con cũng nghĩ thế.   
 
- NghÄ© chưa đến đầu đến đũa... Rồi con sẽ lấy chồng, song sẽ phải trả giá ra sao? Con sẽ chẳng bao giá» trở thành má»™t ngưá»i vợ tốt.   
 
Tôi sá»ng sốt vì sá»± nghiệt ngã và kiên quyết trong lá»i cha, thốt lên giá»ng buồn bã:   
 
- Nhưng tại sao ạ? Chuyện ấy chẳng có ý nghÄ©a gì vá»›i con cả... Con tin rằng con sẽ trở thành má»™t ngưá»i vợ tốt.   
 
Có lẽ thái độ chân thá»±c cá»§a tôi đã làm cho cha má»§i lòng. Cha im lặng hồi lâu, sau đó dịu dàng há»i:   
 
- Con có thành tâm sám hối không?   
 
- Tất nhiên, tất nhiên ạ - Tôi thổn thức đáp.   
 
Bá»—ng tôi chợt nghÄ© rằng cha muốn tôi hoàn lại tiá»n Astarita, và tuy thấy trước tôi sẽ buồn, song dẫu sao tôi cảm thấy mình sẽ ngoan ngoãn phục tùng theo lệnh cha, lệnh cá»§a má»™t ngưá»i tôi có cảm tình và làm cho tôi tin tưởng đến như váºy. Nhưng cha không hỠđả động đến khoản tiá»n, mà nói tiếp, giá»ng chắc nịch lÆ¡ lá»› tiếng nước ngoài đã gây cho tôi má»™t cảm tình đặc biệt.   
 
- Bây giá» con phải nhanh chóng lấy chồng Ä‘i, tổ chức như đã quy định... phải giải thÃch vá»›i chồng chưa cưới cá»§a con rằng không thể tiếp tục cách ăn ở như trước đây được.   
 
- Thưa cha, con đã bảo với anh ấy thế rồi ạ.   
 
- Thế anh ta đáp sao?   
 
Tôi bất giác mỉm cưá»i khi thấy vị cha cố đẹp trai, có mái tóc vàng hoe há»i câu ấy trong căn buồng xưng tá»™i má» tối. Tôi đáp:   
 
- Thưa cha, anh ấy bảo chúng con sẽ lấy nhau vào dịp lễ Phục sinh ạ.   
 
- Thế thì tốt. Äến lá»… Phục sinh cÅ©ng chẳng con bao lâu... – Cha suy nghÄ© má»™t lát rồi nói tiếp, lúc này tôi cảm thấy cha nói vá»›i tôi không phải vá»›i tư cách má»™t tu sÄ© mà là má»™t ngưá»i tao nhã lịch sá»± đã chán ngấy việc cá»§a tôi.   
 
- Thưa cha, chúng con không thể tổ chức đám cưới sớm hơn được... con phải chuẩn bị... còn anh ấy phải vỠquê gặp bố mẹ.   
 
- Dù thế nào Ä‘i nữa – Cha nói tiếp – Con cÅ©ng phải tổ chức nhanh lên, cho đến ngày cưới, con không được có quan hệ tầm thưá»ng nào vá»›i chồng chưa cưới, đấy là má»™t tá»™i nặng, con rõ chưa?   
 
- Thưa cha, vâng, con sẽ giữ ạ.   
 
- Sẽ giữ à? – Cha há»i lại, giá»ng ngá» vá»±c – Dù thế nào Ä‘i nữa, con hãy cầu nguyện để không bị sa ngã, con cố mà cầu nguyện.   
 
- Thưa cha vâng, con sẽ cầu nguyện.   
 
- Vá»›i ngưá»i đàn ông kia – Cha nói tiếp – Dù bất luáºn thế nào con cÅ©ng không được gặp lại... Kể cÅ©ng không khó, vì con không yêu anh ta... Nếu anh ta năn nỉ và đến vá»›i con, con phải xua Ä‘uổi anh ta.   
 
Tôi đáp tôi nhất định sẽ cư xá» như váºy, cha dạy tôi thêm má»™t đôi lá»i nữa, vẫn vá»›i giá»ng chắc nịch nghe tháºt dá»… chịu va lÆ¡ lá»› tiếng nước ngoài và đượm vẻ tao nhã, sau đó, cha dặn tôi phải cầu nguyện ngày vài lần để sám hối và làm nhẹ tá»™i. Nhưng trước khi cho tôi vá», cha bảo muốn cùng tôi Ä‘á»c bài “KÃnh lạy Chaâ€. Tôi vui vẻ nháºn lá»i vì chưa muốn vá», tôi cứ muốn nghe mãi giá»ng cha. Cha Ä‘á»c:   
 
- Lạy Cha, chúng tôi ở trên lá»i.   
 
Tôi nhắc lại theo cha:   
 
- Lạy Cha, chúng tôi ở trên lá»i.   
 
...   
 
Tôi nhắc lại từng lá»i bài kinh để má»™t lần nữa ở trong ná»—i xúc động đã từng cảm thấy khi cùng cha cầu nguyện. Tôi cảm thấy mình bé tà tẹo, còn cha cầm tay tôi dẫn lần qua câu này đến câu kia. Song tôi nhá»› tá»›i khoản tiá»n Astarita cho tôi và hÆ¡i buồn là cha không bắt tôi phải trả lại. Thá»±c tình mà nói, tôi muốn cha ra lệnh cho tôi phải trả lại tiá»n, vì như váºy tôi có dịp tá» rõ trên thá»±c tế lòng thành tâm, sá»± phục tùng và ước muốn sám hối cá»§a tôi, tôi muốn vì cha sẽ hy sinh má»™t cái gì đấy.   
 
Cầu nguyện xong tôi đứng dáºy. Cha bước ra khá»i buồng kÃn và trước khi bá» Ä‘i, khẽ gáºt đầu chào nhưng mắt không nhìn tôi. Lúc đó, tôi vô tình – chÃnh bản thân cÅ©ng không nháºn rõ hành vi cá»§a mình – kéo nhẹ tay áo cha. Cha dừng lại và đưa cặp mắt trong sáng, lạnh lùng và bình tÄ©nh nhìn tôi.   
 
Vào giây phút ấy, tôi thấy cha đặc biệt đẹp trai và hàng ngàn ý nghÄ© Ä‘iên rồ vụt qua trong đầu óc. Tôi nghÄ© làm sao có thể bày tá» ná»—i lòng vá»›i cha và xem liệu có thể yêu cha được không? Song tiếng nói cá»§a lý trà đã ngăn tôi lại, nhắc nhá»§ tôi rằng mình Ä‘ang ở trong nhà thá» và cha là má»™t linh mục và là linh mục nghe tôi xưng tá»™i. Tất cả những ý nghÄ© ấy xâm chiếm lòng tôi và làm tôi xao xuyến không nói được lá»i nào. Lúc ấy, chá» má»™t lát, cha cất tiếng há»i:   
 
- Con còn Ä‘iá»u gì muốn há»i nữa à?   
 
- Thưa cha, con muốn biết xem có phải trả lại tiá»n cho ngưá»i đó không?   
 
Cha liếc mắt nhìn tôi, vẻ cay độc như xuyên xoáy táºn đáy lòng tôi, sau đó cha há»i, giá»ng nhát gừng:   
 
- Con nghèo túng lắm phải không?   
 
- Thưa cha, vâng ạ.   
 
- Như váºy con có thể chẳng cần phải trả lại... bất kỳ thế nào, con cố sống như lương tâm nhắc bảo.   
 
Cha nói những lá»i này vá»›i giá»ng đặc biệt, ý muốn cho biết rằng cuá»™c trao đổi đã chấm dứt.   
 
- Cảm ơn cha – Tôi nhìn thẳng vào mắt cha và khẽ nói.   
 
Äúng lúc đó, tôi gần như mất bình tÄ©nh và hy vá»ng rằng cha có ý muốn tá» rõ, dù chỉ là má»™t dấu hiệu hay lá»i nói là tôi không phải không đáng để cha chú ý tá»›i. Tất nhiên cha hiểu rõ cái nhìn cá»§a tôi, và má»™t chút ngạc nhiên thoáng qua trên nét mặt cha. Cha gáºt đầu chào từ biệt, quay ngưá»i bá» Ä‘i, để lại má»™t mình tôi bối rối và ưu tư bên buồng nghe xưng tá»™i.   
 
Tôi không há» hé răng nói vá»›i mẹ má»™t tà gì vá» buổi Ä‘i xưng tá»™i cÅ©ng như chuyến Ä‘i Viterbo. Tôi thừa biết ý kiến cá»§a mẹ vá» các linh mục và tôn giáo, mẹ bảo: tất cả những vấn đỠấy Ä‘á»u tốt cả thôi, song ngưá»i giàu thì vẫn giàu, còn kẻ nghèo thì vẫn xác xÆ¡.   
 
- Chắc hẳn ngưá»i giàu biết cách cầu nguyện - Mẹ nói thêm.   
 
Mẹ coi vấn đỠtôn giáo hệt như vấn đỠhôn nhân và gia đình, đã có hồi mẹ sùng đạo, không bá» má»™t buổi lá»… nào, nhưng tuy váºy công việc cá»§a mẹ vẫn chẳng đâu vào đâu, nên mẹ bá» cả tÃn ngưỡng. Má»™t lần, tôi bảo trên Ä‘á»i này má»i sá»± Ä‘á»u được Ä‘á»n bù xứng đáng, mẹ cưá»i chế giá»…u tôi và tuyên bố rằng mình muốn có ngay má»i thứ ở trên Ä‘á»i, còn nếu không thì tất cả những Ä‘iá»u đó chỉ là chuyện tào lao. Song như tôi đã nói, mẹ đã giáo dục tôi hoàn toàn vâng lá»i Chúa mà có hồi chÃnh bản thân mẹ đã tin. Có Ä‘iá»u gần đây ná»—i bất hạnh làm mẹ trở nên ác nghiệt và mẹ đã thay đổi cách nhìn nháºn cá»§a mình.  
Sáng hôm sau, khi tôi lên xe ngồi cạnh Gino, anh bảo rằng ông bà chá»§ Ä‘i vắng mấy ngày, chúng tôi có thể hẹn hò nhau ở biệt thá»±. Thoạt đầu tôi rất vui, vì như tôi đã nói, tôi thÃch đắm mình trong những thứ luyến ái, cụ thể là vá»›i Gino. Sau nhá»› lại lá»i hứa vá»›i cha linh mục, tôi bảo:   
 
- Không, không được đâu.   
 
- Tại sao?   
 
- Vì không được.   
 
- Thôi, đành váºy – Anh thở dài nhượng bá»™ - Thế mai nhé.   
 
- Không, mai cũng không được, chẳng bao giỠđược nữa đâu.   
 
- Chẳng bao giá» - Anh hạ giá»ng nhắc lại, vẻ vá» vịt ngạc nhiên – Chà, ra là thế đấy? Chẳng bao giá», nhưng em cho anh biết rõ lý do chứ? – Anh nhìn tôi vá»›i con mắt nghi ngá».   
 
- Anh Gino – Tôi vá»™i bảo – Em yêu anh và lúc này yêu anh mãnh liệt hÆ¡n bao giá» hết... song chÃnh vì váºy em quyết định chừng nào ta chưa tổ chức kết hôn thì tốt hÆ¡n hết chúng ta phải giữ... Anh ạ...   
 
- A, bây giá» thì rõ rồi – Anh tức giáºn thốt lên – Em sợ anh không lấy em làm vợ.   
 
- Không, em tin chúng mình sẽ lấy nhau, nếu không em đã chẳng bàn tÃnh vá»›i anh má»i chuyện ấy và chi tiêu món tiá»n mẹ em suốt Ä‘á»i đã dành dụm.   
 
- Chà, em quá quan tâm đến khoản tiá»n đó đấy! – Gino bảo. Tôi không còn nháºn ra anh nữa, khuôn mặt Gino đã thay đổi trông tháºt đáng ghét.   
 
- Em đã đi xưng tội, cha nghe xưng tội ra lệnh cho em phải biết giữ mình trước những mối quan hệ luyến ái, chừng nào chưa tổ chức kết hôn.   
 
Gino cau mày vẻ không bằng lòng và buá»™t miệng ra những lá»i gần như là má»™t sá»± xúc phạm đối vá»›i tôi:   
 
- Thế cái ông linh mục đó có quyá»n gì mà lại chõ mÅ©i vào công việc cá»§a chúng ta? – Tôi thấy nên im Ä‘i là hÆ¡n cả - Nói xem nào, tại sao em không trả lá»i?   
 
Chắc hẳn anh nháºn thấy tôi đã quyết định việc gì thì khó có thể lay chuyển được, nên bá»—ng đổi giá»ng bảo:   
 
- Thôi được rồi... sẽ như ý em váºy... nghÄ©a là chở em vào thành phố phải không?   
 
- Tùy anh.   
 
Cần phải nói rằng đây là lần đầu tiên Gino để lá»™ mặt xấu cá»§a mình và sá»— sàng đối vá»›i tôi. Ngay hôm sau, anh lại có thái độ khiêm nhưá»ng và đối xá» vá»›i tôi dịu dàng ân cần, chăm sóc như má»i lần. Chúng tôi lại gặp nhau hàng ngày như trước đây, có Ä‘iá»u lúc này không làm tình nữa mà chỉ hạn chế trong những câu chuyên trao đổi vá»›i nhau. Äôi lúc tôi hôn Gino, tuy thành thá»±c mà nói, anh không yêu cầu tôi. Tôi cho rằng hôn không phạm tá»™i, vả lại, dẫu sao chúng tôi cÅ©ng đã Ä‘Ãnh hôn và chỉ Ãt bữa nữa sẽ cưới mà thôi. Lúc này, nghÄ© lại thá»i đó, tôi cho rằng Gino đã nhanh chóng chịu nháºp cái vai anh chồng chưa cưới nhÅ©n nhặn chẳng qua anh ta hy vá»ng làm nguá»™i lạnh những mối quan hệ giữa chúng tôi và lẳng lặng dồn tôi đến chá»— phải Ä‘oạn tuyệt. Thưá»ng xảy ra sau má»™t cuá»™c Ä‘Ãnh hôn dài dằng dặc và bẽ bàng, ngưá»i ta bá» rÆ¡i cô gái vào những năm tháng tươi đẹp nhất cá»§a thá»i trẻ trung đã trôi qua. Do đó, nghe theo lá»i vị linh mục, tôi vô tình tạo cho Gino lý do - chắc hẳn anh ta tìm kiếm từ lâu - để phá bÄ©nh đám cưới cá»§a chúng tôi. Bản thân anh ta, tất nhiên, do nhu nhược và Ãch ká»·, chẳng bao giá» dám quyết định những chuyện như váºy. Vả lại, khoái lạc mà anh ta táºn hưởng trong những buổi gặp gỡ giữa hai chúng tôi còn mãnh liệt hÆ¡n cả ý định bá» rÆ¡i tôi. Nhưng sá»± can thiệp cá»§a cha cố cho phép anh ta sá» dụng cái lý do giả nhân giả nghÄ©a và khoác áo vô tư ấy.   
 
Má»™t thá»i gian sau, anh bắt đầu đến gặp tôi không thưá»ng xuyên – nghÄ©a là hàng ngày – mà chỉ khi nào có Ä‘iá»u kiện. Tôi nháºn thấy những cuá»™c dã ngoại trên xe ôtô ngày má»™t thu ngắn lại và anh càng có vẻ lÆ¡ đễnh khi nghe bàn bạc đến đám cưới. Tuy nháºn thấy sá»± thay đổi, tôi vẫn không há» nghi ngá» gì cả, tôi coi tất cả những Ä‘iá»u ấy là vặt vãnh, chá»§ yếu anh vẫn đối xá» dịu dàng và tôn trá»ng tôi như trước đây. Cuối cùng, má»™t hôm anh rầu rầu tuyên bố vá»›i tôi rằng theo yêu cầu cá»§a hai cụ đằng nhà, đành phải hoãn đám cưới cá»§a chúng tôi đến mùa thu.   
 
- Em buồn lắm phải không? – Gino há»i, giá»ng lúng túng vì thấy tôi không bá»™c lá»™ ná»—i buồn cá»§a bản thân mà chỉ im lặng và á»§ rÅ© nhìn chăm chăm má»™t Ä‘iểm phÃa trước.   
 
- Không, không – Tôi bừng tỉnh và đáp – Không quan trá»ng anh ạ... em sẽ đợi, vả lại thá»i gian ấy em má»›i chuẩn bị kịp.   
 
- Em nói không đúng sá»± tháºt... Em rất buồn.   
 
Kể cÅ©ng lạ khi thấy Gino cứ ép tôi phải thú nháºn là tôi buồn trước sá»± việc hoãn đám cưới lại.   
 
- Thì em đã bảo vá»›i anh là em chẳng thấy buồn phiá»n mấy mà.   
 
- Thế nghÄ©a là em không thá»±c sá»± yêu anh, và chắc hẳn em chẳng Ä‘au buồn nếu tháºm chà chúng mình không lấy nhau.   
 
- Äừng nói váºy – Tôi hốt hoảng bảo - Thế thì tháºt là khá»§ng khiếp... Em chẳng muốn nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó.   
 
Gino cau mày, tôi chẳng rõ vì sao. Chắc Gino thỠxem tôi gắn bó với anh tới mức độ nào và trái với ý muốn của bản thân, anh thấy tôi còn rất gắn bó với anh.   
 
Tháºm chà việc hoãn đám cưới lại cÅ©ng không làm tôi nghi ngá» song nó khẳng định thêm ý kiến trước đây cá»§a mẹ và cá»§a Gisella. Thoạt đầu, như đôi lúc thưá»ng thấy ở mẹ (kể cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u hoàn toàn kỳ lạ vá»›i má»™t ngưá»i bẳn tÃnh và hay nổi cáu) mẹ không há» có phản ứng khi nghe cái tin này. Nhưng vào má»™t buổi tối ná», khi cho tôi ăn tối mẹ lẳng lặng đứng bên bàn, chá» lúc tôi ăn, bá»—ng lên tiếng đáp lại những láºp luáºn cá»§a tôi vá» việc hoãn cưới xin.   
 
- Con có biết vào thá»i cá»§a mẹ, ngưá»i ta gá»i các cô gái đại loại như con, chỠđợi mãi, chỠđợi hoài đám cưới, nhưng chẳng thấy tổ chức là gì không?   
 
Tôi tái mặt, giáºt thót ngưá»i:   
 
- Là gì ạ?   
 
- Má»™t cô gái để phòng xa - Mẹ bình tÄ©nh đáp – Nó giữ chân mày để phòng xa, kiêu như ngưá»i ta dá»± trữ thịt ấy... Khi nào thịt thối, ngưá»i ta quẳng vào sá»t rác.   
 
Lá»i mẹ làm tôi cáu Ä‘iên và bảo:   
 
- Không đúng đâu mẹ, xét cho cùng đây má»›i là lần đầu anh ấy hoãn cưới... má»›i lại vá»n vẹn có vài tháng thôi... chẳng qua mẹ ghét Gino vì anh ấy là lái xe chứ không phải là má»™t Signor quan trá»ng.   
 
- Mẹ hoàn toàn không phản đối anh ta.   
 
- Không, có đấy... hÆ¡n nữa còn vì mẹ đã phải chi tiá»n cho căn phòng cá»§a chúng con, nhưng mẹ đừng lo...   
 
- Con gái mẹ ơi, con hoàn toàn bị mù quáng vì yêu rồi đấy.   
 
- Con bảo mẹ đừng lo, anh ấy sẽ đóng góp nốt chá»— tiá»n phải chi cho việc mua sắm đồ gá»—, còn tiá»n cá»§a mẹ bá» ra, chúng con xin hoàn lại... Äây, mẹ xem.   
 
Tôi xúc động mở và xách tay, lấy số tiá»n đã nháºn cá»§a Astarita ra đưa cho mẹ xem:   
 
- Äây là tiá»n cá»§a anh Gino – Tôi sôi nổi nói tiếp, đến ná»—i bản thân chẳng còn tin là mình nói dối – Anh ấy đưa cho con và hứa đưa thêm nữa.   
 
Mẹ nhìn số tiá»n vá»›i vẻ mặt thất vá»ng và hối háºn tá»›i mức tôi thấy lương tâm bị cắn rứt. Lần đầu tiên trong thá»i gian gần đây tôi đã đối xá» vá»›i mẹ chẳng ra sao cả, tôi đã lừa dối mẹ, vì đây đâu phải là tiá»n Gino đưa. Mẹ lẳng lặng thu dá»n bàn, rồi ra khá»i phòng. Mẹ đứng bên bồn rá»a, lưng quay vá» phÃa tôi và Ä‘ang rá»a bát đĩa, rồi xếp lên chiếc bàn lát đá hoa để cho khô, mẹ so vai rụt cổ, tôi thấy thương mẹ. Tôi đột ngá»™t ôm cổ mẹ và nói:   
 
- Con xin lá»—i mẹ, con chẳng muốn làm mẹ phải giáºn... Song cứ há»… nghe mẹ nói tá»›i Gino là con lại mụ cả ngưá»i.   
 
- Thôi được, được rồi, buông mẹ ra - Mẹ đáp và cố gỡ khá»i vòng tay tôi.   
 
- Nhưng mong mẹ hiểu cho – Tôi hăng say nói tiếp - Nếu Gino không cưới được con thì hoặc con sẽ tự sát, hoặc con sẽ làm gái điếm.   
 
Khi nghe tin hoãn cưới, Gisella có thái độ giống hệt mẹ. Chúng tôi có mặt ở phòng được trang bị đồ gá»— cá»§a cô ta. Tôi ngồi trên giưá»ng còn cô ta mặc độc chiếc áo cánh lót Ä‘ang trải đầu trước gương. Sau khi nghe tôi kể, Gisella bình tÄ©nh nói, giá»ng thá»a mãn:   
 
- Mình nói có sai đâu.   
 
- Nói gì?   
 
- Hắn chẳng muốn lấy cáºu làm vợ và chẳng bao giá» cưới đâu... Bây giá» hắn hoãn đám cưới từ lá»… Phục sinh đến ngày lá»… Các Thánh... còn từ lá»… Các Thánh sang lá»… Giáng Sinh... cuối cùng má»™t ngày nào đó cáºu sẽ chán ngấy tất cả các trò ấy và bản thân phải bá» hắn.   
 
Tôi Ä‘au buồn và nổi khùng trước những lá»i ấy. Nhưng tôi đã trút cÆ¡n giáºn lên mẹ, và ngoài ra tôi thấy rằng nếu nói toạc ra cho Gisella biết rằng tôi Ä‘ang nghÄ© gì vá» cô ta, ắt chúng tôi sẽ phải xa nhau, mà tôi thì chẳng muốn váºy vì Gisella là ngưá»i bạn gái duy nhất cá»§a tôi. Còn vá» chuyện đó tôi nghÄ© như sau: chẳng qua Gisella không muốn tôi lấy Gino, do biết chắc rằng chẳng bao giá» Ricardo lấy cô ta. Sá»± tháºt vẫn cứ là sá»± tháºt, nhưng nói ra Ä‘iá»u đó vá»›i cô ta thì kể cÅ©ng quá đáng. Tôi nháºn thấy mình không có quyá»n giữ Gisella chỉ vì khi nói vá»›i tôi vá» Gino, cô ta bị lòng đố kị và ghen ghét cám dá»—, có lẽ cÅ©ng do vô tình thôi. Vì váºy tôi chỉ nói:   
 
- Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa. Xét cho cùng, việc mình lấy chồng hay không chẳng quan trá»ng đối vá»›i cáºu... Mình không thÃch nói tá»›i chuyện đó.  
Gisella bá»—ng dưng đứng dáºy đến ngồi bên tôi.   
 
- Tại sao lại chẳng quan trá»ng đối vá»›i mình? – Cô ta hết sức phản đối, rồi ngồi ôm lưng tôi và nói tiếp: - Ngược lại thấy cáºu bị xá» mÅ©i mình cứ lá»™n tiết lên.   
 
- Chẳng ai xỠđược mũi mình cả - Tôi khẽ bảo.   
 
- Mình muốn cáºu sống hạnh phúc – Gisella im lặng má»™t lát, rồi như thể tiện nói luôn – Nhân đây, Astarita cứ lẵng nhẵng tá»›i hành tá»™i mình, yêu cầu được gặp cáºu. Hắn ta bảo không thể sống thiếu cáºu được, hắn nói hắn yêu cáºu tha thiết... Cáºu có muốn mình thu xếp để hai ngưá»i gặp nhau không?   
 
- Äừng nói chuyện vá»›i mình vá» Astarita – Tôi đáp.   
 
- Hắn ta biết lúc ở Viterbo đã xá» sá»± chẳng ra sao cả - Gisella nói tiếp – Nhưng sở dÄ© hắn làm như váºy vì quá yêu cáºu... Bằng má»i giá, hắn ta muốn được nói chuyện vá»›i cáºu. Tại sao hai ngưá»i lại không gặp nhau, chẳng hạn như trong tiệm cà phê, cả mình cùng Ä‘i nữa?   
 
- Không – Tôi kiên quyết từ chối – Tôi không muốn thấy mặt anh ta.   
 
- Sau sẽ hối cho mà xem.   
 
- Cáºu Ä‘i mà sống vá»›i anh ta.   
 
- Chẳng phải bàn đâu cô bạn thân mến ạ... Anh ta là má»™t ngưá»i hào phóng, tiêu tiá»n không tiếc... Anh ta yêu cáºu, chẳng qua bị bá» bùa mê.   
 
- Nhưng mình có yêu anh ta đâu?   
 
Gisella còn tâng bốc Astarita má»™t hồi lâu, song tôi không nhượng bá»™, hồi ấy, nguyện vá»ng lấy chồng và sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i êm Ä‘á»m trong gia đình mãnh liệt tá»›i mức tôi kiên quyết không để bất kỳ má»™t sá»± rá»§ rê hay tiá»n bạc nào quyến rÅ©. Tôi tháºm chà quên mất cái cảm giác dá»… chịu đã vô tình cảm thấy khi Astarita cố giúi tiá»n vào tay tôi lúc Ä‘i trên đưá»ng từ Viterbo vá». Tôi càng khăng khăng và hy vá»ng bấu vÃu vào chuyện hôn nhân còn là sợ rằng Gisella và mẹ đã nói đúng và nói chung sẽ chẳng bao giá» tổ chức được hôn lá»….   
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
        
		
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				20-11-2008, 09:28 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương sáu 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Thá»i gian này, tôi đã thanh toán xong tiá»n mua đồ gá»— và làm việc nhiá»u hÆ¡n nữa để tÃch góp má»™t khoản làm cá»§a hồi môn. Sáng sáng, tôi làm ngưá»i mẫu tại các xưởng há»a, còn quá trưa ngồi lì vá»›i mẹ trong phòng may và làm miết tá»›i cháºp tối. Mẹ ngồi đạp máy cạnh cá»a sổ, còn tôi ngồi bên bàn khâu tay áo. Mẹ dạy tôi cắt may áo trong, công việc khá trôi chảy. Cần phải đơm nhiá»u móc cài và móc khuyết, ngoài ra má»—i áo sÆ¡ mi Ä‘á»u phải thêu má»™t chữ lồng. Tôi đặc biệt thành công trong việc thêu những chữ lồng này, trông cứ như đắp nổi ấy. Chúng tôi may quần áo trong cá»§a đàn ông, đôi lúc cÅ©ng may áo cánh, áo khoác hoặc quần lót cá»§a phụ nữ, nhưng toàn là những đơn đặt hàng rẻ tiá»n vì đưá»ng kim mÅ©i chỉ cá»§a mẹ chưa tinh xảo vá»›i lại chúng tôi không quen biết các signora để nháºn được những thứ đắt tiá»n. Ngồi may, tôi nghÄ© tá»›i Gino, tá»›i đám cưới, tá»›i chuyến Ä‘i Viterbo, tá»›i mẹ và cuá»™c Ä‘á»i mình, nói chung nghÄ© lung tung má»i chuyện nên thá»i gian trôi Ä‘i lúc nào không hay. Còn mẹ nghÄ© gì, tôi chẳng rõ, song chắc là vá» má»™t chuyện nào đó cá»§a bản thân vì nét mặt mẹ có vẻ táºp trung căng thẳng, và nếu tôi muốn bắt chuyện vá»›i mẹ thì thưá»ng mẹ trả lá»i không trúng vào câu há»i, đầu vẫn cặm cụi bên máy may. Trá»i vừa tối, tôi liá»n đứng dáºy, rÅ© hết chỉ bám trên ngưá»i và diện chiếc áo dài đẹp nhất, rồi ra khá»i nhà, đến chÆ¡i vá»›i Gisella hoặc Ä‘i gặp Gino nếu anh được buổi tối rảnh rang. Bây giá» tôi tá»± há»i không biết dạo ấy mình sống có hạnh phúc không. có lẽ có, vì tôi chỉ tâm niệm má»—i má»™t Ä‘iá»u là lấy chồng và nguyện vá»ng ấy sắp trở thành hiện thá»±c. Sau này tôi nháºn ra rằng ngưá»i thá»±c sá»± bất hạnh là ngưá»i mất hết má»i ná»—i niá»m hy vá»ng và lao theo má»™t Ä‘iá»u gì đấy mà ngay cả cảnh phong lưu, sung túc cÅ©ng không thể giúp gì được.   
 
Nhiá»u lần tôi thấy Astarita Ä‘i theo tôi, bao giá» cÅ©ng vào lúc sáng sá»›m khi tôi đến xưởng há»a. Thưá»ng Astarita đứng đợi tôi ở bên kia đưá»ng, sau má»™t chá»— bức tưá»ng thành nhô ra. Chẳng bao giá» anh ta bước sang đưá»ng bên tôi và trong khi tôi rảo cẳng tiến vá» phÃa quảng trưá»ng, Astarita chá»n má»™t chá»— an toàn vá»›i ngưá»i Ä‘i bá»™, nhưng phải đối diện vá»›i tôi. Anh ta tiếp tục dán mắt nhìn tôi, song khi tôi vừa ngoảnh lại, anh ta liá»n giả vá» như Ä‘ang đợi tàu. Vị tất má»™t ngưá»i phụ nữ có thể dá»ng dưng trước má»™t mối tình như váºy, còn tôi, tuy đã kiên quyết không bắt chuyện vá»›i anh ta nữa, song đôi lúc cÅ©ng bất giác thấy thương thương anh ta. Tôi đợi má»™t lát, chá» Gino Ä‘i xe tá»›i hoặc chá» tàu đến, rồi Ä‘i khá»i, để lại Astarita đứng trên hè phố đưa mắt nhìn theo tôi.  
Má»™t hôm lúc vá» nhà ăn bữa tối, vừa bước vào phòng may tôi thấy Astarita tay cầm mÅ©, đứng khom khom bên bàn cùng mẹ trò chuyện. Thấy anh ta ở trong nhà mình và Ä‘oán biết anh ta Ä‘ang nói gì vá»›i mẹ - chắc chắn anh ta Ä‘ang lôi kéo mẹ á»§ng há»™ mình – tôi chẳng còn thương xót anh ta nữa. Tôi Ä‘iên tiết lên và há»i:   
 
- Ông cần gì ở đây?   
 
Astarita đưa mắt nhìn tôi, mặt bắt đầu co giáºt hệt như lúc anh ta bảo anh ta mến tôi khi ngồi trên xe Ä‘i Viterbo. Nhưng lần này anh không hé răng nói ra má»™t lá»i nào.   
 
- Signor đây bảo có quen con... - Mẹ nói giá»ng tin tưởng – Signor ghé vào thăm con...   
 
Qua giá»ng mẹ, tôi nháºn thấy rằng Astarita đã nói vá»›i mẹ đúng những Ä‘iá»u tôi nghÄ©, biết đâu anh ta lại chẳng giúi tiá»n cho mẹ.   
 
- Phiá»n mẹ ra ngoài kia má»™t lát – Tôi bảo.   
 
Mẹ hoảng sợ trước cái giá»ng khắt khe cá»§a tôi và lặng lẽ bá» ra bếp.   
 
- Ông cần gì ở đây?... Ra ngay – Tôi nhắc lại.   
 
Anh ta nhìn tôi, mấp máy môi, nhưng không thốt lên lá»i. Anh ta trợn ngược mắt để lá»™ cả lòng trắng, tôi sợ anh ta chết ngất trong lúc này.   
 
- Ra ngay – Tôi dáºm chân và thét vang - Nếu không tôi sẽ gá»i ngưá»i đến đấy... gá»i anh bạn cá»§a chúng tôi Ä‘ang sống ở tầng dưới.   
 
Sau này nhiá»u lần tôi tá»± há»i chẳng rõ tại sao Astarita lại không dá»a tố giác  và dá»a nếu tôi không nhượng bá»™ anh ta sẽ kể hết vá»›i Gino sá»± việc xảy ra ở Viterbo, vì tố giác chuyện đó thì rất đạt, quả là tôi có ngá»§ vá»›i anh ta, sẽ có ngưá»i xác nháºn Ä‘iá»u đó và tôi không thể chối cãi được. Tôi nghÄ© dạo ấy anh ta chỉ muốn chiếm Ä‘oạt tôi thôi, còn bây giá» thì thá»±c sá»± yêu rồi. tình yêu đòi há»i phải có sá»± đáp lại, có lẽ qua sá»± việc ở Viterbo, anh chàng Ä‘a tình Astarita không mãn nguyện, tuy tôi ngá»§ vá»›i anh ta, song cứ nằm im và thụ động như má»™t cái xác không hồn. Ngoài ra bây giá» tôi đã quyết định kể hết sá»± tháºt vá»›i Gino, nếu yêu tôi, anh sẽ hiểu rõ và tha thứ. Sá»± kiên quyết cá»§a tôi chắc đã làm Astarita tin rằng có tố giác cÅ©ng vô Ãch.   
 
Nghe tôi dá»a gá»i ngưá»i đến, anh ta chẳng nói gì và cháºm rãi bước ra cá»a kéo lê mÅ© trên chiếc bàn dài. Tá»›i cuối bàn, anh ta dừng lại, cúi gằm mặt chắc định nói gì đấy. Song khi ngước mắt nhìn tôi và mấp máy môi thì bao can đảm hẳn đã tan biến và chỉ im lặng trân trân nhìn tôi. Cái nhìn ấy tôi thấy má»›i lâu làm sao. Cuối cùng, anh ta gáºt đầu chào, bước ra ngoài rồi khép cá»a lại.   
 
Tôi liá»n chạy vào bếp và trút cÆ¡n thịnh ná»™ lên mẹ:   
 
- Mẹ đã nói gì với hắn ta?   
 
- Chẳng nói gì cả - Mẹ hốt hoảng đáp – Anh ta há»i chúng ta làm gì... Bảo muốn đặt may má»™t chiếc áo sÆ¡ mi.   
 
- Nếu mẹ đến chỗ hắn, con giết mẹ đấy! – Tôi gào lên.  
  
Mẹ nhìn tôi, vẻ kinh hoàng và đáp:   
 
- Chẳng ai định đến chỗ anh ta cả. Mặc anh ta muốn may áo sơ mi ở đâu thì may.   
 
- Thế hắn ta không nói gì vỠcon à?   
 
- Có há»i bao giá» thì lấy chồng.   
 
- Thế mẹ bảo sao?   
 
- Tháng mưá»i sẽ cưới.   
 
- Hắn ta không đưa tiá»n cho mẹ đấy chứ?   
 
- Không, vì lý do gì? - Mẹ đưa mắt nhìn tôi, làm bá»™ ngạc nhiên - Tại sao anh ta lại phải đưa tiá»n cho mẹ?   
 
Lúc ấy tôi tin chắc Astarita đã cho mẹ tiá»n. Tôi xô đến và nắm chặt tay mẹ:   
 
- Mẹ nói tháºt Ä‘i! Hắn đã cho tiá»n mẹ à?   
 
- Không, anh ta chẳng cho gì hết.   
 
Tay mẹ khư khư giữ túi áo tạp dá». Tôi giáºt mạnh cổ tay mẹ và má»™t tá» giấy bạc gấp đôi từ trong túi văng ra. Tuy tôi chưa buông tay mẹ, mẹ đã cúi xuống vÆ¡ vá»™i tiá»n, vẻ hám tá»›i mức bao bá»±c tức trong tôi Ä‘á»u tan biến. Tôi nhá»› lại ná»—i xúc động và niá»m hạnh phúc đã trá»—i dáºy trong lòng tôi khi cầm đồng tiá»n do Astarita đưa vào cái ngày Ä‘i Viterbo ấy, và nháºn ra rằng mình không có quyá»n lên án những tình cảm cá»§a mẹ mà chÃnh bản thân đã trá»—i dáºy trước cám dá»— tương tá»±. Tôi ân háºn vá» chuyện vừa xảy ra: tốt hÆ¡n hết không nên há»i han gì cả để chẳng bao giá» phải thấy những đồng tiá»n ấy. Do đó, tôi bình tÄ©nh bảo:   
 
- Mẹ thấy chưa, dẫu sao hắn cÅ©ng đưa cho mẹ tiá»n.   
 
Và không đợi nghe má»™t lá»i giải thÃch nào hết, tôi bổ ra khá»i bếp. Trong lúc ăn tối, tôi thấy mẹ không có ý định gợi chuyện vá» Astarita và tiá»n nong. Thấy tôi nói tá»›i vấn đỠkhác, mẹ cÅ©ng chẳng nhắc nữa.   
 
Ngay hôm sau, Gisella Ä‘i má»™t mình – không có Ricardo - đến hiệu mứt kẹo nÆ¡i chúng tôi thưá»ng gặp nhau. Vừa ngồi xuống, cô ta chẳng cần rào đón gì cả, Ä‘i thẳng vào câu chuyện.   
 
- Hôm nay mình phải trao đổi vá»›i cáºu má»™t vấn đỠrất quan trá»ng.   
 
Linh cảm thấy có Ä‘iá»u chẳng lành, tôi tái mét mặt:   
 
- Nếu là chuyện không hay – Tôi tuyên bố giá»ng ngắt quãng – mong cáºu đừng nói vá»›i mình.   
 
- Chẳng ra không hay, cÅ©ng chẳng ra hay – Cô ta vá»™i đáp - Ấy là mình muốn báo cho cáºu biết má»™t đôi Ä‘iá»u, có váºy thôi... Mình đã bảo Astarita là...   
 
- Mình không muốn nghe nói tới Astarita.   
 
- Nhưng cứ nghe cho hết đã, cáºu đâu còn là trẻ con. Astarita, như mình đã nói vá»›i cáºu, là má»™t nhân váºt rất quan trá»ng... Hắn ta là má»™t dàn bá»± ở bên cảnh sát theo dõi vá» chÃnh trị.   
 
Tôi thấy yên tâm hÆ¡n, xét cho cùng, tôi đâu có hoạt động chÃnh trị.   
 
- Anh ta là ai thì cÅ©ng váºy, có là bá»™ trưởng thì cÅ©ng chẳng liên quan gì tá»›i mình. – Tôi đáp.   
 
- Chà, cái cáºu này... – Gisella càu nhàu - Äừng ngắt lá»i mình, hãy nghe đã nào... Thế này này, Astarita bảo mình cáºu phải đến gặp hắn ta ở bá»™... hắn muốn trao đổi vá»›i cáºu... không phải chuyện yêu đương đâu - Thấy tôi định phản đối Gisella vá»™i nói tiếp - Hắn ta muốn trao đổi vá»›i cáºu vá» má»™t vấn đỠquan trá»ng, có liên quan đến bản thân cáºu.   
 
- Vấn đỠgì liên quan tới mình nhỉ?   
 
- Äấy là hạnh phúc cá»§a cáºu... Hắn chỉ hé cho mình biết như váºy.   
 
Không hiểu sao, sau năm lần bảy lượt từ chối, lần này tôi lại nháºn lá»i má»i cá»§a Astarita? Bản thân tôi cÅ©ng không rõ nữa. Tôi đáp rất khẽ:   
 
- Thôi được rồi, mình sẽ đến chỗ anh ta.   
 
Gisella hÆ¡i nản trước sá»± phục tùng cá»§a tôi. Mãi lúc này cô ta má»›i nháºn thấy mặt tôi tái nhợt nên hoảng hốt nói:   
 
- Cáºu làm sao váºy? Cáºu sợ hắn là cảnh sát à? Nhưng hắn không hoàn toàn giáºn cáºu đâu... Má»›i lại, hắn chẳng có ý định bắt giữ cáºu, cáºu sợ gì?   
 
Tôi đứng dáºy, tuy cảm thấy đứng không vững.   
 
- Thôi được – Tôi nhắc lại – Mình đến chỗ anh ta... ở bộ nào nhỉ?   
 
- Bộ nội vụ, ở ngay trước rạp chiếu bóng “Pochinem†ấy. Nhưng nghe mình nói đã...   
 
- Vào lúc nào?   
 
- Hắn ta sẽ đợi cáºu từ sáng... nhưng nghe đây...   
 
- Chào cáºu.   
 
Äêm ấy tôi hầu như không ngá»§ được. Tôi chẳng rõ ngoài tình yêu, Astarita còn muốn khai thác gì ở tôi nữa, song má»™t linh cảm kỳ lạ báo trước cho tôi biết rằng chẳng nên chá» mong má»™t Ä‘iá»u gì tốt đẹp. Anh ta gá»i tôi đến chá»— làm việc thì cÅ©ng có thể thấy rõ là việc này có liên quan Ãt nhiá»u đến cảnh sát. Như má»i ngưá»i nghèo khổ, tôi nháºn thấy rằng má»—i khi cảnh sát xen vào việc gì thì không thể có kết thúc tốt đẹp được. Má»™t lần nữa, tôi lại suy nghÄ© vá» hành vi cá»§a bản thân và Ä‘i đến kết luáºn rằng Astarita sau khi lượm lặt được đôi Ä‘iá»u vá» Gino, lại định giở trò tố giác tôi đây. Tôi không rõ Ä‘á»i tư cá»§a anh, song biết đâu, anh khả nghi vá» mặt chÃnh trị thì sao?Bản thân tôi chẳng bao giá» hoạt động chÃnh trị, nhưng không đến ná»—i ngu đần đến mức không biết được rằng không Ãt ngưá»i hoạt động chống lại chÃnh phá»§ phát xÃt và chÃnh vì váºy nên má»›i có những ngưá»i như Astarita có nhiệm vụ theo dõi các kẻ thù chống lại chÃnh phá»§. Trà tưởng tượng cá»§a tôi phác há»a những bức tranh rá»±c rỡ vá» cuá»™c gặp gỡ giữa tôi và anh ta mà sau đó tôi phải lá»±a chá»n: hoặc là phải nhượng bá»™ anh ta, hoặc là Gino phải ngồi tù. Khổ má»™t ná»—i, bất luáºn thế nào tôi cÅ©ng chẳng nhượng bá»™ Astarita, song mặt khác, tôi lại sợ Gino bị bắt. NghÄ© đến tất cả những chuyện đó, bây giá» tôi không những không xót thương Astarita mà tháºm chà còn căm thù hắn ta. Tôi thấy hắn ta hèn nhát và nhá» má»n, chẳng những không xứng đáng sống trên Ä‘á»i mà còn đáng tá»™i chết má»™t cách khốc liệt nhất. Phải thú nháºn rằng đêm ấy, ngoài bao kế hoạch khác nhau, tôi còn nảy ra ý nghÄ© giết hắn ta. Song chắc đây chỉ là má»™t cÆ¡n ác má»™ng được phóng đại quá đáng. Do thiếu kinh nghiệm và không kiên quyết, tôi chẳng bao giá» thá»±c hiện được ý định cá»§a bản thân. Mãi sáng tôi vẫn không bứt ra được khá»i cÆ¡n ác má»™ng này. Tôi đã hình dung là sẽ bá» vào túi xách tay con dao mài sắc mà mẹ đã dùng để gá»t khoai tây, giả vá» e lệ bước vào chá»— Astarita, sau đó lấy hết sức bình sinh vung tay không há» biết run đâm cho hắn má»™t nhát vào gáy, đúng ngay vào khoảng giữa tai và chiếc áo cổ cồn trắng tinh. Tôi hình dung mình bình tÄ©nh trước khi ra khá»i phòng Astarita, sau đó rảo cẳng chạy và đến ẩn chá»— Gisella hay ở chá»— ngưá»i đáng tin cáºy nào đó. Tuy hình dung ra những cảnh đẫm máu, tôi thừa biết mình chẳng Ä‘á»i nào lại có thể hành động như váºy: tôi sợ máu, sợ làm ngưá»i khác bị Ä‘au, và do bản tÃnh, tôi có xu hướng chịu đựng bất kỳ má»™t sá»± bạo lá»±c nào đối vá»›i bản thân còn hÆ¡n phải sá» dụng đến nó.   
 
Sáng ra, tôi bừng tỉnh khi má»›i chợp mắt được má»™t lát và chồm dáºy lúc trá»i tá» má» sáng, rồi như thưá»ng lệ, đến chá»— hẹn gặp Gino. Vừa tá»›i chá»— xa lá»™ cá»§a chúng tôi, tôi liá»n há»i anh sau dăm ba câu trò chuyện:   
 
- Anh có bao giá» tham gia hoạt động chÃnh trị không?   
 
- Hoạt động chÃnh trị. à em định nói gì váºy?   
 
- Anh có âm mưu chống chÃnh phá»§ không?   
 
Gino nhìn tôi chằm chằm và há»i:   
 
- Thế nào? Em cho anh là một thằng ngốc à?   
 
- Không, nhưng...   
 
- Không, trước hết em hãy trả lá»i anh đã, trông anh có giống má»™t thằng ngốc không?   
 
- Không – Tôi đáp – Anh chẳng giống, nhưng...   
 
- Nếu váºy – Gino kết luáºn – Anh tham gia hoạt động chÃnh trị làm cái quái gì?   
 
- Em không rõ, song đôi lúc...   
 
- Không có chuyện đó đâu... à mà nếu có ai bảo vá»›i em như váºy, em có thể nói trắng ra rằng Gino Molinari không phải là đồ ngốc.   
 
Khoảng mưá»i má»™t giá» sáng, sau khi lưỡng lá»± Ä‘i quanh Bá»™ Ná»™i vụ cả tiếng đồng hồ mà chưa quyết định có nên vào hay không, cuối cùng tôi há»i ngưá»i gác cổng cách thức đến gặp Astarita.   
 
Thoạt đầu tôi leo lên má»™t cầu thang dài và rá»™ng bằng cẩm thạch, rồi đến má»™t cầu thang không dài và rá»™ng bằng cái trước, Ä‘i qua mấy cầu thang nữa cÅ©ng rá»™ng thênh thang và ngay phòng đón tiếp có ba cá»a châu vào. Tôi đã quen dần cái từ “cảnh sát†vá»›i những tòa nhà bẩn thỉu và tối om om cá»§a các cảnh sát viên dưới khu, nên rất đỗi ngạc nhiên trước vẻ sang trá»ng cá»§a bá»™, nÆ¡i Astarita làm việc. Phòng tiếp khách có khảm tranh ghép mảnh và xung quanh treo tranh cổ thưá»ng thấy ở nhà thá», trông giống phòng tổ chức yến tiệc. Ghế bá»c da để dá»c theo mấy bức tưá»ng, còn giữa phòng kê má»™t chiếc bàn đồ sá»™. Khi thấy tất cả cái vẻ sang trá»ng này, tôi bất giác nghÄ© rằng Gisella nói đúng: Astarita có lẽ quả là má»™t nhân váºt quan trá»ng. CÆ¡ há»™i cho thấy rõ Ä‘iá»u này đến vá»›i tôi má»™t cách hoàn toàn ngẫu nhiên. Tôi vừa ngồi xuống ghế bành thì má»™t cánh cá»a mở toang, má»™t signora dong dá»ng cao, xinh đẹp, tuy không còn trẻ, áo quần trang nhã và mặc toàn đồ Ä‘en, mặt che mạng voan bước ra. Astarita tiá»…n chân signora. Tôi đứng dáºy, nghÄ© bụng sắp tá»›i lượt mình. Nhưng Astarita ra hiệu từ xa cho tôi, có ý muốn bảo là đã trông thấy tôi và yêu cầu ngồi đợi, còn bản thân anh ta vẫn trò chuyện tiếp vá»›i signora kia. Sau khi tiá»…n signora ra giữa phòng và hôn tay để chia tay, anh ta má»i má»™t ông già Ä‘eo kÃnh có bá»™ râu bạc phÆ¡, mặc bá»™ đồ Ä‘en, trông ra vẻ má»™t giáo sư, cÅ©ng Ä‘ang ngồi đợi ở phòng tiếp khách. Thấy Astarita ra hiệu, ông già liá»n đứng dáºy vẻ khúm núm thở dài má»™t cái rồi lao đến chá»— anh ta. Hai ngưá»i Ä‘i khuất vào phòng làm việc, còn lại má»—i mình tôi.   
 
Äiá»u làm tôi ngạc nhiên nhất là sá»± thay đổi trong hành vi cá»§a Astarita, lúc này anh ta ra dáng khác hẳn vá»›i khi chúng tôi làm quen nhau và khi Ä‘i Viterbo. Lúc ấy, anh ta run rẩy, vụng vá» và lầm lì, lúc này trước mắt tôi anh ta là má»™t con ngưá»i hoàn toàn khác: anh ta làm chá»§ bản thân mình, tư thế tá»± nhiên thoải mái, tuy nghiêm túc, đàng hoàng, giấu Ä‘i má»™t sá»± ưu việt nào đó. Ngay giá»ng nói cá»§a anh ta cÅ©ng khác hẳn. Trong buổi Ä‘i chÆ¡i vá»›i chúng tôi, anh ta nói giá»ng trầm, đắm Ä‘uối, hoàn toàn như bị nén lại, còn lúc này, khi trò chuyện vá»›i signora Ä‘eo mạng voan, giá»ng anh ta ngân vang rành rá»t, chắc nịch Ä‘á»u Ä‘á»u và bình tÄ©nh. Anh ta ăn mặc như lần trước, vẫn bá»™ quần áo màu xám sẫm, chiếc áo sÆ¡ mi có cổ cồn cao như bó lấy cổ làm anh ta quay đầu má»™t cách khó khăn. Trong chuyến Ä‘i Viterbo, tôi đã nhìn kỹ cả bá»™ quần áo và chiếc cổ áo này và không thấy có gì đặc biệt, bây giá» chúng lại rất hợp vá»›i khung cảnh ở đây, rất hợp vá»›i bá»™ đồ gá»— đồ sá»™ và cân đối, cả căn phòng rá»™ng thênh thang lẫn sá»± yên tÄ©nh, ngăn nắp bao trùm nÆ¡i đây tá»±a hồ như bá»™ quần áo thế má»›i ăn nháºp đồng bá»™ vá»›i má»™t chốn như chốn này. Gisella nói đúng, tôi lại thầm nghÄ©,anh ta quả là má»™t nhân váºt quan trá»ng, sở dÄ© anh ta lúng túng vì lúc nào cÅ©ng sẵn sàng hạ mình trước tôi chẳng qua là vì yêu tôi mà thôi.   
 
Những suy nghÄ© đó đã xua tan ná»—i lo lắng trước đây cá»§a tôi, đến mức phải mấy phút sau, khi cánh cá»a mở toang và ông già bước ra thì tôi vẫn hoàn toàn tá»± chá»§. Song lần này không thấy Astarita xuất hiện nÆ¡i ngưỡng cá»a.  
Phòng làm việc cá»§a Astarita chỉ nhá» hÆ¡n phòng tiếp khách má»™t chút. Nó gần như trống trÆ¡n, vá»n vẹn thấy kê tại má»™t góc phòng má»™t chiếc Ä‘i-văng và hai chiếc ghế bành da vá»›i chiếc bàn lá»›n mà bản thân Astarita Ä‘ang ngồi làm việc. Má»™t ngày buồn bã, yên tÄ©nh, ảm đạm và lạnh lẽo ngó vào căn phòng qua những lá»›p rèm trắng treo trên hai cá»a sổ, còn tôi không hiểu sao lại nhá»› tá»›i giá»ng Astarita khi anh ta trò chuyện vá»›i signora che mạng voan. Má»™t chiếc thảm lá»›n má»m mại trải giữa sàn, còn trên tưá»ng treo vài bức tranh. Tôi vẫn nhá»› má»™t bức: những cánh đồng xanh rá»n chạy mãi đến táºn chân trá»i và vây quanh dãy núi dá»±ng đứng.   
 
Astarita ngồi sau chiếc bàn lá»›n, khi tôi bước vào, anh ta vẫn không rá»i mắt khá»i đống giấy tá» Ä‘ang Ä‘á»c, hay nói cho đúng hÆ¡n, làm ra vẻ Ä‘ang Ä‘á»c. Tôi nói “làm ra vẻ†vì tôi tin chắc như váºy: đây là má»™t tấn trò thông thưá»ng, anh ta muốn dá»a tôi và muốn tá» ra, như ngưá»i ta thưá»ng bảo, ta đây có nhiá»u quyá»n hành và giữ má»™t trá»ng trách. Còn trên thá»±c tế, khi tôi lại gần thì trên mặt mảnh giấy anh ta Ä‘ang chăm chăm nhìn chỉ có ba hoặc bốn dòng chữ và ở phÃa dưới là má»™t chữ ký. Dù anh ta cố che giấu ná»—i xúc động, nhưng bàn tay chống cằm vẫn kẹp Ä‘iếu thuốc lá giữa hai ngón tay khẽ run run, làm tàn Ä‘iếu thuốc rÆ¡i ngay xuống tá» giấy mà anh ta xem xét vẻ chăm chú má»™t cách cưá»ng Ä‘iệu.   
 
Tôi chống tay lên mép bàn và bảo:   
 
- Tôi đã đến.   
 
Nghe thấy váºy, anh ta giáºt mình, bứt ra khá»i đống giấy, đứng báºt dáºy, tiến đến bên tôi và bắt cả hai tay tôi. Anh ta lẳng lặng làm những động tác ấy cố giữ vẻ đưá»ng hoàng và thoải mái. Song tôi liá»n nháºn thấy rằng, vừa nghe thấy giá»ng tôi, anh ta liá»n quên mất cái vai mà anh ta đã chuẩn bị để thá»§ và lại bị rÆ¡i vào tâm trạng xúc động không thể kìm nén được. Anh ta hôn hai tay tôi, thoạt đầu hôn má»™t tay sau hôn cả hai, nhìn tôi bằng cặp mắt buôn phiá»n và thèm muốn, định nói gì đấy, nhưng môi cứ lắp bắp.   
 
- Cô đã đến – Mãi sau anh ta má»›i lên tiếng bằng cái giá»ng lý nhà và nghẹn ngào mà tôi đã biết.   
 
Chắc hẳn đã nháºn thấy rõ sá»± thay đổi trong anh ta, tôi lấy lại được bình tÄ©nh.   
 
- Vâng, tôi đã đến... tuy chẳng nên như váºy... Thế anh muốn bảo gì tôi? – Tôi há»i.   
 
- Thì cô cứ ngồi xuống đây đã – Astarita bóp mạnh tôi và khẽ nói.  
  
Anh ta không chịu buông tay tôi ra, đưa tôi đến bên chiếc Ä‘i-văng. Tôi ngồi xuống, bá»—ng anh ta quỳ sụp xuống, ôm và áp trán vào chân tôi. Anh ta lẳng lặng, toàn thân run lên bần báºt. Anh ta ôm chặt đến ná»—i chân tôi phát Ä‘au, anh ta lặng ngưá»i Ä‘i chốc lát, sau đó vươn cái đầu hói lên tá»±a hồ như muốn chùi mặt vào gối tôi. Tôi cá»±a mình định đứng dáºy rồi nói:   
 
- Anh muốn báo cho tôi má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng, anh hãy nói Ä‘i... Nếu cứ im lặng là tôi sẽ ra vỠđấy.   
 
Sau những lá»i ấy, anh ta đứng dáºy, anh ta nÃu tôi và nói tiếp:   
 
- Äúng, tôi muốn cùng cô trò chuyện, nào ta bắt đầu nhé...   
 
- VỠcái gì?   
 
- Tôi yêu cô – Astarita vội nói – Tôi rất yêu cô, vỠchỗ tôi đi, ở nhà tôi ấy, cô sẽ thực sự là bà chủ nhà... như vợ tôi... tôi sẽ mua tặng cô áo dài, những trang sức quý, tất cả những gì cô muốn...   
 
Anh ta tá»±a hồ nói như mê sảng, lá»i anh ta lá»™n xá»™n văng ra khá»i đôi môi méo xệch gần như bất động.   
 
- Chà, anh bắt tôi đến đây chỉ để nghe những chuyện ấy thôi à? – Tôi lạnh lùng nói.   
 
- Cô không muốn à?   
 
- Tháºm chà tôi còn không muốn nói tá»›i chuyện đó nữa.   
 
Kể cÅ©ng lạ, song anh ta chẳng đáp lại lá»i tôi. Anh ta chỉ giÆ¡ tay lên và nhìn tôi chằm chằm vẻ não ná» gần như thôi miên. Anh ta dịu dàng vuốt mặt tôi như muốn ghi nhá»› từng nét má»™t. Ngón tay lướt tháºt trìu mến, tôi thấy chúng cứ run rẩy, rồi anh ta đưa tay vuốt nhẹ thái dương, má và cằm tôi. Äây là những cá» chỉ cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang yêu say đắm, và tình yêu cá»§a anh ta má»›i tha thiết làm sao, nên tuy rất cương quyết, tôi vẫn không thể trÆ¡ trÆ¡ trước tình cảm cá»§a anh ta, dẫu sao trong má»™t khoảnh khắc nào đó tôi đã định, do lòng thương hại, nói vá»›i anh ta dăm ba lá»i không đến ná»—i gay gắt và cục cằn như trước. Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì đúng giây phút đó, anh ta đứng dáºy và lắp bắp nói, giá»ng hổn hển, nhưng còn chứa đựng má»™t Ä‘iá»u gì má»›i lạ ngoài sá»± xúc động và khát khao mà tôi đã thấy rõ:   
 
- Gượm đã, tháºt ra... tôi muốn báo cho cô má»™t Ä‘iá»u quan trá»ng.   
 
Anh ta tiến đến bên bàn và cầm lấy má»™t cuốn sổ tay màu Ä‘á». Lúc này, khi anh ta cầm cuốn sổ Ä‘i lại chá»— tôi, tôi thấy hồi há»™p. Tôi há»i, giá»ng khản đặc:   
 
- Cái gì váºy?   
 
- Äây là, đây là... – Anh ta ấp úng và mãi sau, tuy cố gắng hết sức giữ giá»ng đàng hoàng và trịnh trá»ng má»›i cháºt váºt thốt lên lá»i – Äây là những tin liên quan đến anh chồng chưa cưới cá»§a cô.   
 
- À... – Tôi báºt kêu lên và nheo mắt trong giây phút vì lo sợ.  
  
Astarita không nháºn thấy gì hết, anh ta láºt giở cuốn sổ, băn khoăn vân vê trang giấy.   
 
- Gino Molinari, đúng không nào?   
 
- Äúng.   
 
- Hai ngưá»i sẽ tổ chức lá»… cưới vá»›i nhau vào tháng mưá»i, có phải không?   
 
- Nhưng có tin báo cho biết rằng Gino Molinari đã có vợ - Anh ta nói tiếp – ChÃnh xác hÆ¡n, đã có vợ bốn năm nay, lấy Antonieta Partini, con gái Emilia Partini đã qua Ä‘á»i và Diomira Lavagni. Há» có má»™t con gái tên là Maria... Hiện nay vợ anh ta Ä‘ang sống ở nhà mẹ mình ở Orvieto.   
 
Tôi lẳng lặng đứng dáºy và tiến lại gần cá»a. Astarita đứng ngây ngưá»i giữa phòng, tay cầm cuốn sổ. Tôi mở cá»a bước ra.   
 
Hôm ấy là má»™t ngày đông man mác buồn ảm đạm. Tôi còn nhá»› khi vừa ra ngoài phố lẫn vào đám đông, tôi liá»n cay đắng nháºn thấy rằng sau má»™t đứt Ä‘oạn ngắn có liên quan tá»›i ná»—i niá»m hy vá»ng cá»§a tôi và việc chuẩn bị đám cưới, cuá»™c Ä‘á»i tôi như má»™t con sông thoạt đầu bị bắt phải thay đổi dòng chảy, nhưng sau đó lại được đưa vá» lòng cÅ© như trước, chẳng há» có má»™t sá»± thay đổi nào cả. Chắc hẳn sở dÄ© tôi có cảm giác ấy là vì sững sá» trước cái tin khá»§ng khiếp đó, tôi chăm chú đưa mắt nhìn thế giá»›i thá»±c tại quanh mình, nhìn má»™t cách không ảo tưởng – ngưá»i, xe cá»™, nhà cá»a, sau bao tháng trá»i hiện ra trước mắt tôi dưới làn ánh sáng thá»±c sá»±, có sao phản ánh váºy, không xấu xa cÅ©ng không tuyệt vá»i, không quá quan trá»ng và không quá tầm thưá»ng, chắc trước con mắt cá»§a ngưá»i chợt tỉnh rượu cÅ©ng váºy. Có thể giải thÃch tâm trạng này cá»§a tôi, sở dÄ© như thế là do bá»—ng nháºn thức má»™t cách rõ ràng rằng chẳng nên gò cuá»™c sống thá»±c vào những khuôn khổ khái niệm thiển cáºn cá»§a tôi vá» hạnh phúc và ngược lại, cuá»™c sống hình thành từ những Ä‘iá»u thưá»ng mâu thuẫn vá»›i má»i quy luáºt và khái niệm, bất ngá» thể hiện ra dưới hình thức cá»±c kỳ khó chịu, gây Ä‘au thương, buồn phiá»n. Nếu cuá»™c sống được xếp đặt đúng như tôi đã thấy lúc này và chÃnh ngay vào cái buổi sáng xảy ra sau vụ say ná» mấy tháng, tôi lại bắt đầu sống.   
 
Việc tri giác má»›i ấy vá» cuá»™c sống là sá»± phát hiện duy nhất giúp tôi vạch trần tÃnh chất hai mặt cá»§a Gino. Tôi không lên án anh ta, tháºm chà cÅ©ng không giáºn anh ta sâu sắc. Bản thân tôi phần nào có lá»—i vì đã để cho anh ta lừa dối, cái giây phút thÃch thú khi Gino ôm hôn tôi đã ghi sâu quá Ä‘áºm nét trong tôi để không nháºn thấy rõ, mà lại còn tìm cách tha thứ cho sá»± dối trá cá»§a anh ta.  
Do bị dục vá»ng mù quáng lôi cuốn, anh ta là má»™t con ngưá»i yếu hèn, chứ không phải là má»™t kẻ độc ác, tôi thầm nghÄ©, và tai há»a - nếu có thể gá»i Ä‘iá»u này là tai há»a – chÃnh là ở chá»— vẻ đẹp cá»§a tôi đã làm cho đầu óc đàn ông quay cuồng và đẩy hỠđến chá»— quên cả nghÄ©a vụ cá»§a mình và chẳng còn biết hổ thẹn là gì. Nói chung Gino có lá»—i không kém gì Astarita, có Ä‘iá»u kẻ thứ nhất phải dùng đến cách dối trá, còn kẻ thứ hai, tố giác. Song cả hai Ä‘á»u yêu tôi theo cách riêng cá»§a bản thân và tất nhiên, có thể gắn cuá»™c Ä‘á»i cá»§a há» vá»›i tôi má»™t cách hợp pháp thì há» sẽ Ä‘em lại cho tôi niá»m hạnh phúc giản dị mà tôi đã đặt lên cao hÆ¡n tất cả trên Ä‘á»i. Song số pháºn chá»› trêu sao, tuy xinh đẹp, thế mà tôi chỉ toàn gặp những ngưá»i đàn ông không thể Ä‘em cho tôi niá»m hạnh phúc đó. Và nếu tôi chưa rõ ai là kẻ có lá»—i chá»§ yếu trong vấn đỠnày, thì dẫu sao, tôi cÅ©ng biết rõ ràng có má»™t ngưá»i là nạn nhân và nạn nhân ấy chÃnh là bản thân tôi.   
 
Chắc má»™t vài ngưá»i cho rằng tình cảm cá»§a tôi khi để vạch mặt phản bá»™i cá»§a Gino là kỳ cục. Song lần nào cÅ©ng váºy, má»—i khi bị xúc phạm, tôi Ä‘á»u có ý muốn tha thứ cho kẻ đã xúc phạm mình và nhanh chóng quên Ä‘i má»i Ä‘iá»u sỉ nhục. Thái độ nhẫn nhục ấy chắc bắt nguồn từ sá»± nghèo khổ, thÆ¡ ngây và bất lá»±c cá»§a tôi. Và nếu do bị xúc phạm mà tôi có má»™t sá»± thay đổi nào đó, thì nó không được bá»™c lá»™ ra qua hành vi và dáng vẻ cá»§a tôi, nó lẩn sâu vào trong lòng tá»±a như má»™t vết thương rá»›m máu và nhanh chóng được phá»§ kÃn bởi má»™t lá»›p mô lành và đâm sẹo. Những vết sẹo ấy vẫn còn đấy, và tất cả những váºn động không nháºn biết được ấy cá»§a tâm hồn để lại dấu vết cá»§a chúng.   
 
Và trong chuyện giữa tôi và Gino này đã xảy ra đúng như váºy. Tôi không há» giáºn Gino má»™t giây phút nào, nhưng trong thâm tâm tôi cảm thấy niá»m ao ước có gia đình cá»§a tôi, lòng kÃnh trá»ng Gino bị sụp đổ, đồng thá»i kéo theo cả ná»—i khát khao muốn thắng Gisella và mẹ, niá»m tin cá»§a tôi vào Chúa và Ä‘iá»u trước đây gá»i là niá»m tin cá»§a tôi. Tôi bất giác so sánh mình vá»›i con búp bê tôi chÆ¡i đùa hồi bé, tôi nghịch và quăng quáºt con búp bê tá»™i nghiệp hết ngày ná» sang ngày kia, bá»—ng má»™t báºn, tôi nghe thấy dá»™i ra từ bên trong nó tiếng loảng xoảng, răng rắc và tuy khuôn mặt hồng hào cá»§a nó vẫn tươi cưá»i, song má»™t Ä‘iá»u không sao sá»a được đã xảy ra. Tôi vặn ngoéo đầu nó, và từ cái lá»— nÆ¡i cổ bung ra nào là những mảnh sứ, mẩu dây, Ä‘inh ốc, các bá»™ pháºn làm nhắm mở mắt, phÃa trong cá»§a nó không rõ cÆ¡ man nào là những mẩu gá»— và những mẩu giẻ bà ẩn mà tôi chẳng rõ dùng vào việc gì.   
 
Tim nhói Ä‘au, nhưng vẻ ngoài thanh thản, tôi bước vá» nhà. Ngay hôm ấy, tôi vẫn cứ làm nhưng công việc thưá»ng lệ, tôi không há» nói vá»›i mẹ má»™t lá»i nào vá» sá»± việc xảy ra vá»›i tôi và tôi đã rút ra kết luáºn gì cho bản thân, song biết rằng mình không thể giả bá»™ cứ khâu tiếp áo cưới, nên tôi tống luôn những thứ Ä‘ang khâu dở vào tá»§ ở phòng tôi. Ná»—i buồn bất thưá»ng ấy cá»§a tôi - má»™t ngưá»i luôn vui vẻ và vô tư – không thể lá»t qua mắt mẹ, nhưng tôi bảo chẳng qua vì mệt, vì thá»±c tế thì đúng như váºy. Tối đến, khi mẹ vẫn còn ngồi may, tôi bá» vá» phòng mình, không cởi áo quần và lên giưá»ng nằm. Lúc này, tôi nhìn bá»™ đồ gá»— đã được trang trải hết bằng tiá»n cá»§a Astarita vá»›i cặp mắt khác, không vui sướng và đầy hy vá»ng như trước. Tôi không cảm thấy Ä‘au khổ mà chỉ thấy mệt má»i ghê gá»›m và thấy dá»ng dưng trước má»i chuyện, như sau khi làm xong má»i công việc nặng nhá»c nhưng không có kết quả. HÆ¡n nữa, tôi thấy toàn thân Ä‘au dừ và rất muốn nằm nghỉ. Mải suy nghÄ© vá» bá»™ đồ gá»— và cho rằng lúc này tôi chẳng còn cần đến nó như đã mÆ¡ ước, tôi vẫn mặc nguyên quần áo và thiếp Ä‘i. Tôi đã ngá»§ chắc độ khoảng bốn tiếng, nhưng giấc ngá»§ nặng ná» và không yên, tỉnh dáºy trá»i đã tối om om, tôi gá»i mẹ ầm lên. Mẹ tôi thưa và bảo không muốn đánh thức vì thấy tôi ngá»§ ngon quá.   
 
- Mẹ chuẩn bị xong bữa ăn tối trước đây má»™t giá» - Mẹ nói tiếp – Con có chuyện gì váºy? Thế con không muốn dáºy à?   
 
- Con không muốn ngồi dáºy ạ - Tôi đáp và đưa tay lên che mắt vì bị chói - Mẹ mang bữa tối vào đây cho con vá»›i, được không mẹ?   
 
Mẹ Ä‘i ra má»™t lát sau bê chiếc khay trên để bữa ăn tối như thưá»ng lệ cá»§a tôi vào. Mẹ đặt khay nÆ¡i mép giưá»ng, tôi chống khuá»·u tay nhá»m dáºy, nhệu nhạo ăn đôi chút. Mẹ đứng nhìn tôi. Nhưng ăn được vài miếng, tôi không nuốt nổi nữa và buông mình xuống gối.   
 
- Con sao váºy? Sao không chịu ăn uống thế? - Mẹ há»i.   
 
- Con không đói.   
 
- Con bị mệt à?   
 
- Con khá»e lắm mẹ ạ.   
 
- Nếu váºy thì mẹ dá»n đây - Mẹ nói rồi bưng khay đặt xuống sàn gần cá»a sổ.   
 
- Sáng mai mẹ đừng đánh thức con dáºy, mẹ nhé. - Má»™t lát sau tôi lên tiếng bảo.   
 
- Tại sao thế?   
 
- Con chẳng muốn làm ngưá»i mẫu nữa, vì mệt chết Ä‘i được, tiá»n kiếm cÅ©ng chẳng được bao nhiêu.   
 
- Thế con sẽ làm gi? - Mẹ lo lắng há»i - Mẹ không thể nuôi con được, con đâu còn là má»™t cô bé nữa và con tiêu khá tốn kém... HÆ¡n nữa nhà ta phải chi tiêu nhiá»u... quần áo cưới cá»§a con...   
 
Mẹ bắt đầu than thở và khóc sụt sịt. Hai tay ôm mặt, tôi cháºm rãi và rành rá»t nói:   
 
- Bây giá» mẹ hãy để con yên... Mẹ đừng lo, chúng ta sẽ có tiá»n.   
 
Im lặng má»™t hồi lâu, cuối cùng mẹ lên tiếng há»i, giá»ng băn khoăn và sợ hãi giống hệt như má»™t cô hầu bị quở trách và quá sá»— sàng và Ä‘ang cố xun xoe để được bá» qua cho.   
 
- Con có cần gì nữa không?   
 
- Mẹ làm Æ¡n... giúp con cởi áo quần... Con mệt bã ngưá»i và thèm ngá»§ quá chừng.   
 
Mẹ phục tùng ngồi xuống bên giưá»ng, cởi giày và tất cho tôi, sau đó cẩn tháºn để ở ghế kê nÆ¡i đầu giưá»ng. Tiếp đến, mẹ cởi áo dài, áo lót và giúp tôi mặc chiếc áo ngá»§. Suốt từ lúc nãy tá»›i giá» tôi cứ nhắm nghiá»n mắt và vừa nằm vào trong chăn, tôi liá»n co quắp và rúc đầu vào chăn. Tôi nghe tiếng mẹ tắt đèn, chúc tôi ngá»§ ngon dừng chân nÆ¡i ngưỡng cá»a còn tôi nằm im không đáp. Má»™t lát sau, tôi thiếp Ä‘i, ngá»§ say suốt đêm và dáºy rất muá»™n.   
 
Sáng ra, như thưá»ng lệ, tôi sẽ đến chá»— hẹn gặp Gino, nhưng khi thức dáºy, tôi nháºn thấy mình không thể gặp anh ta chừng nào ná»—i Ä‘au cá»§a tôi chưa dịu nguá»™i và chừng nào thái độ cá»§a tôi vá»›i sá»± phản bá»™i cá»§a anh ta chưa được vô tư và bình thản như đối vá»›i má»™t sá»± việc xảy ra không phải vá»›i tôi mà là vá»›i má»™t ai đó. Cả dạo ấy lẫn mãi vá» sau, tôi cố tránh má»i lá»i giải thÃch liên quan tá»›i sá»± dối loạn vá» tình cảm, đặc biệt khi những tình cảm ấy – như trong trưá»ng hợp cụ thể này – hoàn toàn chẳng phải là những tình cảm yêu thương và đáng mến. Tất nhiên tôi chẳng còn yêu Gino nữa, nhưng cÅ©ng không oán háºn anh ta, vì tôi không muốn ngoài ná»—i đắng cay do sá»± phản bá»™i cá»§a anh ta gây nên, lại còn mang nặng trong lòng má»™t tình cảm Ä‘au buồn và bẽ bàng, đó là lòng căm thù.   
 
Tuy thế, sáng hôm đó tôi cảm thấy đặc biệt lưá»i - gần như tá»›i mức thÃch thú nữa – và không đến ná»—i tuyệt vá»ng như chiá»u hôm trước. Mẹ tôi ra ngoài còn lâu lắm má»›i vá», mà nếu có vá» thì cÅ©ng phải quá trưa. Tôi khoan khoái nằm trong chăn, đây là khoái cảm đầu tiên tôi cảm thấy vào đầu giai Ä‘oạn má»›i cá»§a cuá»™c Ä‘á»i tôi, khi đã quyết định từ nay chỉ Ä‘i tìm khoái cảm mà thôi. Äối vá»›i má»™t ngưá»i cứ luôn luôn phải dáºy sá»›m như tôi, thì sá»± vô công rồi nghá» vào má»™t buổi sáng như thế này quả là má»™t Ä‘iá»u xa xỉ. Tôi đã phải chịu nén nhịn quá lâu, còn bây giá» tôi quyết định cho phép mình được hưởng cái ý ngông như váºy, và tôi sẽ luôn luôn xá» sá»± như váºy, tôi sẽ có đủ má»i thứ mà cho tá»›i nay, vì nghèo túng hoặc vì hy vá»ng má»™t cuá»™c sống yên ấm trong gia đình nên tôi đã buá»™c phải ngoảnh mặt bá» qua, chẳng là tôi yêu đàn ông – Tôi đã nghÄ© – yêu tiá»n bạc, yêu những đồ váºt có thể mua được bằng tiá»n, do đó, từ nay tôi sẽ không bá» lỡ má»™t cÆ¡ há»™i thuáºn tiện nào, không từ chối tình yêu, tiá»n bạc hay tất cả những gì tình yêu và tiá»n bạc có thể cho tôi. Song, đừng nên nghÄ© rằng tôi có ý định như váºy là do Ä‘au buồn, oán háºn hoặc để trả háºn. Ngược lại, tôi đã khoan khoái nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó, cảm thấy trước má»i lạc thú. Bất kỳ hoàn cảnh nào, dù khó chịu đến đâu cÅ©ng có cái hay cá»§a nó. Tôi đã mất, trong vòng có má»™t tiếng đồng hồ niá»m hy vá»ng thành láºp gia đình và có được hạnh phúc nho nhá», êm ấm, ngược lại, tôi được tá»± do. Mặc dầu những ước mÆ¡ thầm kÃn nhất cá»§a tôi như váºy là không được thá»±c hiện, song tôi thấy thÃch cuá»™c sống dá»… dãi và cái vẻ hào nhoáng cá»§a cuá»™c sống ấy đã lấn át má»i khÃa cạnh buồn chán và bẽ bàng cá»§a nó. Những lá»i khuyên cá»§a mẹ và cá»§a Gisella cuối cùng đã Ä‘em lại kết quả. Suốt thá»i gian sống má»™t cuá»™c sống trung thá»±c, tôi cứ bị thuyết phục rằng vá»›i sắc đẹp cá»§a bản thân, tôi muốn gì được nấy. Và sáng hôm ấy, tôi ngắm nhìn thân hình tôi như má»™t phương tiện rất thuáºn tiện để đạt được những Ä‘iá»u mà tôi không thể đạt được bằng lao động lẫn phẩm hạnh.   
 
Mải mÆ¡ tưởng, hay nói cho đúng hÆ¡n, suy tưởng như váºy, buổi sáng hôm đó trôi qua lúc nào không hay, tôi ngạc nhiên nghe tiếng chuông ở nhà thá» bên cạnh đổ mưá»i hai tiếng, và tôi thấy má»™t vệt nắng dài lá»t qua cá»a sổ bò vào táºn giưá»ng tôi. Cả tiếng chuông lẫn những tia nắng, cÅ©ng như sá»± vô công rá»—i việc cá»§a tôi - tất cả đối vá»›i tôi má»›i khác thưá»ng, dá»… chịu và khoan khoái làm sao. Có lẽ các signor giàu sang sống trong các tòa nhà biệt thá»± như chá»§ cá»§a Gino cÅ©ng khoan khoái nắm trong chăn đệm mÆ¡, ước, lắng nghe tiếng chuông nhà thá» và dõi theo tia nắng như thế. Và vá»›i ý thức cho rằng tôi chẳng còn là má»™t cô lao công Adriana nghèo khổ nữa mà là má»™t con ngưá»i hoàn toàn má»›i lạ và khác hẳn, cuối cùng tôi ngồi dáºy, tiến đến bên tá»§ gương, cởi bá» bá»™ đồ ngá»§ ra. Tôi ngắm mình trong gương và lần đầu tiên nháºn ra niá»m tá»± hào cá»§a mẹ khi nhá»› lại lá»i mẹ bảo ông há»a sÄ©: “Ông ngó thá» xem, ngá»±c này... chân này... hông này†  
 
Tôi nhá»› lại Astarita, nhá»› lại ná»—i ao ước muốn chiếm Ä‘oạt tấm thân này đã làm tÃnh tình, cung cách và ngay cả giá»ng nói cá»§a anh ta đã thay đổi như thế nào, và tôi thầm nhá»§ rằng tất nhiên sẽ tìm được không Ãt gã đàn ông muốn táºn hưởng tấm thân tôi sẽ trả háºu hÄ©nh và có khi còn hÆ¡n cả Astarita.   
 
Tôi đủng đỉnh, thÃch hợp vá»›i tâm trạng má»›i cá»§a bản thân, mặc áo xống, uống cà phê, rồi rá»i khá»i nhà. Tôi vào má»™t quán ở gần nhà và gá»i Ä‘iện cho Gino. Anh ta cho tôi số Ä‘iện thoại ở biệt thá»± nhưng kèm theo má»™t lá»i khuyên đầy vẻ tháºn trá»ng là chỉ gá»i khi nào tháºt cần thiết vì chá»§ không muốn kẻ hầu ngưá»i hạ sá» dụng Ä‘iện thoại. Má»™t chị phụ nữ nào đó nghe Ä‘iện, chắc chị hầu phòng, má»™t phút sau Gino bên máy. Anh ta liá»n há»i ngay xem tôi có bị ốm Ä‘au gì không, làm tôi không nhịn được cưá»i thầm, vì sá»± ân cần này phù hợp vá»›i phẩm hạnh má»±c thước bất di bất dịch cá»§a anh ta, chắc chẳng phải bao giá» anh ta cÅ©ng chân thành, do đó tôi đâm ra bối rối.   
 
- Em khá»e lắm – Tôi đáp – Chưa bao giá» thấy khá»e như lúc này.   
 
- Thế bao giỠchúng ta sẽ gặp nhau?   
 
- Tùy anh – Tôi đáp – Song có Ä‘iá»u em muốn chúng ta sẽ gặp nhau như hồi nào trước đây... nghÄ©a là tại biệt thá»± khi chá»§ anh Ä‘i vắng.   
 
Anh ta hiểu ngay ý tôi, vội bảo:   
 
- Ông bà ấy phải độ mưá»i ngày nữa má»›i Ä‘i cÆ¡... vào dịp lá»… Giáng sinh... không sá»›m hÆ¡n được đâu.   
 
- Nếu váºy thì mưá»i ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau – Tôi khinh khỉnh đáp.   
 
- Sao – Anh ta ngạc nhiên há»i – NghÄ©a là chúng ta sẽ không gặp nhau sá»›m hÆ¡n được à?   
 
- Sá»›m hÆ¡n thì em không có thá»i gian.   
 
- Chuyện gì váºy? – Anh ta há»i, giá»ng nghi ngá» - Em giáºn anh à?   
 
- Không – Tôi đáp - Nếu giáºn, em đã không hẹn gặp anh ở biệt thá»± - Äến đây, tôi nảy ra ý nghÄ© anh ta có thể nổi cÆ¡n ghen và chán tôi, nên đã nói thêm - Äừng sợ, em vẫn yêu anh như trước mà... chẳng qua em phải giúp mẹ hoàn thành má»™t món đặt hàng quá gấp cho kịp ngày lá»…... phải rất khuya em má»›i ra khá»i nhà được, thế mà thá»i gian đó anh lại báºn, vì váºy tốt nhất là đợi khi nào chá»§ anh Ä‘i vắng.   
 
- Thế buổi sáng?   
 
- Sáng em ngá»§ - Tôi đáp – Tiện đây em báo cho anh biết là em không làm ngưá»i mẫu nữa.   
 
- Tại sao?   
 
- Em chán rồi, anh hài lòng chứ? Như váºy mưá»i ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau nhé... em sẽ gá»i Ä‘iện cho anh.   
 
- ÄÆ°á»£c.   
 
Anh ta đáp, giá»ng không tin tưởng lắm, nhưng tôi biết khá rõ anh ta để có thể tin rằng, tuy ấm ức nghi ngá», anh ta sẽ im lặng không tìm gặp tôi trước mưá»i ngày. Và hÆ¡n nữa, chÃnh anh ta nghi ngá» má»™t Ä‘iá»u gì đấy nên sẽ không xuất hiện sá»›m hÆ¡n. Gino chưa bao giá» là má»™t ngưá»i dÅ©ng cảm, và nghÄ© rằng bị tôi láºt mặt dối trá nên đã sợ hãi và hồi há»™p. Treo ống nghe lên, tôi nhá»› là mình đã bình tÄ©nh, ân cần, tháºm chà còn lịch sá»± trò chuyện vá»›i Gino nên lòng cảm thấy vui vui. Sau này, trong tình cảm cá»§a tôi đối vá»›i anh ta, tôi biết cách giữ bình tÄ©nh ân cần và lịch sá»± như váºy, và tôi có thể gặp anh ta mà không sợ bá»™c lá»™ sá»± giả tạo, nối buồn chán và lòng oán háºn trong bản thân tôi, trong con ngưá»i anh ta và trong những mối quan hệ giữa chúng tôi.   
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				20-11-2008, 09:29 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương bảy 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Ngay ngày hôm sau, tôi đến căn phòng có kê đồ gá»— để thăm Gisella. Äang là giữa trưa. Thưá»ng thì vào giá» này Gisella má»›i ngá»§ dáºy và mặc áo xống Ä‘i gặp Ricardo. Tôi ngồi xuống chiếc giưá»ng chưa được thu dá»n, còn Gisella cứ Ä‘i Ä‘i lại lại khắp căn phòng tranh tối tranh sáng, giữa những chiếc áo dài và áo lót vứt ngổn ngang bừa bãi. Tôi bình tÄ©nh kể cho cô ta nghe mình đã đến gặp Astarita ra sao. và anh ta cho biết Gino có vợ và má»™t con như thế nào. Nghe tin ấy, Gisella thốt lên, chẳng ra vui mừng, chẳng ra ngạc nhiên, rồi đến ngồi trước mặt tôi và ôm lấy vai tôi.  
  
- Cáºu nói gì váºy... không thể như thế được... có vợ, có con... đúng thế không?   
 
- Con gái anh ta tên là Maria.   
 
Rõ ràng cô ta muốn há»i tưá»ng táºn má»i chuyện và bàn cãi tin này, nhưng bị cụt hứng trước vẻ bướng bỉnh cá»§a tôi.   
 
- Có vợ và má»™t con gái... con gái tên là Maria... Thế mà cáºu nói chuyện ấy cứ thản nhiên như không à.   
 
- Thế biết nói thế nào?   
 
- Cáºu không buồn à?   
 
- Tất nhiên là buồn.   
 
- Thế nghĩa là anh ta bảo Gino Molinari có vợ và một con nhỠđúng không?   
 
- Äúng.   
 
- Thế cáºu bảo gì Astarita?   
 
- Chẳng bảo gì cả, biết bảo gì được?   
 
- Thế cáºu đã xá» sá»± ra sao? Khóc chứ?... Xét cho cùng đây là má»™t sá»± cố đối vá»›i cáºu.   
 
- Không. mình không khóc.   
 
- Bây giá» cáºu làm sao lấy được hắn ta nữa! – Gisella thốt lên, vui vẻ và sốc nổi - Äểu cáng tháºt... Nhẫn tâm đến thế là cùng... má»™t cô gái khốn khổ, sống có thể nói vì má»—i mình hắn ta... Bá»n đàn ông đểu cáng đến thế là cùng.   
 
- Gino chưa hay biết mình đã biết rõ má»i chuyện. – Tôi nói.   
 
- Ở địa vị cáºu, cô bạn thân mến ạ - Gisella thốt lên, vẻ xúc động – Mình sẽ nói thẳng toàn bá»™ sá»± tháºt vào mặt hắn ta, và cho hắn ta vài cái bạt tai ra trò.  
  
- Mình đã hẹn hắn ta trong vòng mưá»i ngày nữa – Tôi đáp – Mình nghÄ© chúng mình sẽ vẫn giữ những mối quan hệ cá»§a chúng mình như trước đây.  
  
Gisella ngả ngưá»i ra sau, mở to mắt ngạc nhiên:   
 
- Nhưng để làm gì? Cáºu vẫn thÃch hắn ta à? Sau tất cả những chuyện hắn ta đã gây ra cho cáºu?   
 
- Không – Tôi đáp và cố gắng lắm má»›i kìm nén được xúc động – Bây giá» mình không mê hắn ta lắm... Nhưng – Tôi do dá»± và sau khi vượt qua được bản thân, tôi nói tiếp: - Äâu phải bao giá» cái tát và lá»i sỉ vả cÅ©ng là công cụ trả thù tốt nhất?   
 
Gisella im lặng nhìn tôi trong giây lát, cô ta nheo mắt và ngả đầu vá» phÃa sau tá»±a như các há»a sÄ© vẫn thưá»ng làm khi ngắm các tác phẩm cá»§a mình, rồi thốt kêu lên:   
 
- Cáºu nói đúng đấy... thế mà mình không nghÄ© ra... cáºu có biết ở địa vị cá»§a cáºu, mình sẽ xá» sá»± ra sao không? Mình rất thản nhiên để mặc hắn ta trong tình trạng Ä‘ui mù hạnh phúc, rồi má»™t ngày nào đó, hấp, thế là mình cho cu cáºu rÆ¡i luôn. – Tôi không đáp lại má»™t lá»i nào. Má»™t phút sau, cô ta nói tiếp, giá»ng hào hứng: - Mãi lúc này mình vẫn còn sững sá» cả ngưá»i... Có vợ và má»™t con gái... thế mà trước mặt cáºu hắn ta cứ nhÆ¡n nhÆ¡n ra Ä‘iá»u ta đây trong trắng chưa có vợ con gì hết, mà lại còn bắt cáºu mua đồ gá»—, may đồ cưới, bày vẽ đủ Ä‘iá»u! – Tôi má»™t má»±c im lặng. – Thì chÃnh mình – Gisella lên giá»ng, vẻ trịnh trá»ng - Cáºu phải thừa nháºn, chÃnh mình đã biết tá»ng ngay hắn ta, và mình cÅ©ng bảo cáºu rồi, phải không nào? Cái con ngưá»i ấy nó lừa dối cáºu, tá»™i nghiệp Adriana.   
 
Gisella ôm hôn tôi. Tôi cứ để cô ta hôn, rồi nói:   
 
- Äúng, nhưng Ä‘iá»u đáng sợ nhất là vì hắn ta, mình đã tiêu hết tiá»n cá»§a mẹ mình.   
 
- Thế mẹ cáºu biết chuyện chưa?   
 
- Chưa, hiện nay thì chưa biết.   
 
- Vá» tiá»n nong thì đừng lo – Cô ta kêu lên – Astarita chết mê chết mệt cáºu, nếu cáºu muốn bao nhiêu hắn ta cÅ©ng sẽ đưa.   
 
- Mình chẳng muốn thấy mặt Astarita – Tôi đáp - Bất kỳ ai cũng được, trừ Astarita.   
 
Phải công nhân Gisella không phải là loại ngưá»i quá ngu đần. Cô ta liá»n hiểu ngay rằng, Ãt ra lúc này không nên nói đến Astarita, và đồng thá»i cÅ©ng hiểu rõ lúc này tôi Ä‘ang nói “bất kỳ ai cÅ©ng được†có nghÄ©a là gì. Có ta làm ra vẻ trầm ngâm suy nghÄ©, sau đó bảo:   
 
- Xét cho cùng cáºu nói đúng đấy, mình hiểu cáºu... sau tất cả những chuyện vừa rồi, mình cÅ©ng chẳng khoái gặp Astarita lắm, hắn ta cứ muốn giở giói cái trò thượng cẳng chân hạ cẳng tay để tước Ä‘oạt má»i thứ... và hắn ta kể cái chuyện Gino để trả thù cáºu đấy. – Cô ta im lặng, rồi trịnh trá»ng tuyên bố: - Äể việc này đấy cho mình, cáºu có muốn mình giá»›i thiệu cáºu vá»›i má»™t ngưá»i sẵn sàng giúp cáºu không?   
 
- Muốn chứ.   
 
- Äể việc này mình lo.   
 
- Có Ä‘iá»u mình chẳng muốn bị trói buá»™c vào má»™t ai nữa – Tôi nói thêm – Mình muốn được tá»± do.   
 
- Äể việc này mình lo – Cô ta nhắc lại lần thứ hai.   
 
- Trước hết mình muốn hoàn lại toàn bá»™ số tiá»n cho mẹ mình – Tôi nói tiếp - muốn mua dăm ba thứ cho bản thân và cuối cùng, không muốn cho mẹ mình phải làm việc nữa.   
 
Lúc này Gisella đã ngồi bên bàn trang điểm.   
 
- Cáºu bao giá» cÅ©ng quá nhân từ Adriana ạ. – Cô ta nói và vá»™i đánh phấn lên mặt – Bây giá» cáºu đã sáng mắt rõ lòng nhân từ đến đâu rồi đấy.   
 
- Sáng nay mình không Ä‘i làm ngưá»i mẫu – Tôi tuyên bố - Mình đã quyết định bá» công việc đó.   
 
- Äúng – Gisella hưởng ứng – Xét cho cùng mình làm cái công việc ấy cÅ©ng là vì... – Và cô ta nêu tên má»™t há»a sÄ© - Chỉ cốt để anh ta vui lòng mà thôi, anh ta xong việc là mình té ngay.   
 
Tôi hoàn toàn yên tâm, và lúc này thấy rất rõ cảm tình vá»›i Gisella. Tôi coi mấy lá»i “để việc này mình lo†như lá»i cổ vÅ©, lá»i tâm huyết và chân thành giải quyết trong chá»›p nhoáng má»i khó khăn cá»§a tôi. Tôi biết rất rõ Gisella muốn giúp tôi chẳng phải vì lòng mến yêu như trưá»ng hợp xảy ra vá»›i Astarita mà chẳng qua là cô ta, có thể vô ý thức, muốn tôi nhanh chóng sa vào tình cảnh hệt như cô ta hiện Ä‘ang lâm vào, - vì có ai làm bất kỳ má»™t việc gì không công đâu – và do lần này ý muốn cá»§a Gisella trùng vá»›i cá»§a tôi, nên tôi chẳng có lý do gì dể khước từ sá»± giúp đỡ cá»§a cô ta, tuy nó chẳng vô tư.  
Gisella rất vá»™i, cô ta đã muá»™n giỠđến gặp chồng chưa cưới. Chúng tôi, cùng ra khá»i nhà và bước xuống cầu thang tối om, dốc và hẹp trong căn nhà cÅ©. Lúc ra ngoài cầu thang do vẫn còn trong tâm trạng bị kÃch động, hoặc có lẽ do muốn làm dịu ná»—i Ä‘au khổ cá»§a tôi và tá» ra ná»—i Ä‘au không phải cá»§a riêng tôi, Gisella bảo tôi:   
 
- Mình bắt đầu cảm thấy Ricardo muốn chÆ¡i mình má»™t vố như váºy.   
 
- Anh ta cÅ©ng có vợ rồi à? – Tôi ngây thÆ¡ há»i.   
 
- Không, tất nhiên là chưa vợ... Ấy chẳng qua mình nghÄ© anh ta Ä‘ang xá» mÅ©i mình... mình tuyên bố vá»›i anh ta: anh thân yêu, em chẳng hám anh lắm đâu, nếu anh thÃch thì anh anh em em, không thÃch thì anh cứ việc tùy ý muốn cuốn Ä‘i đâu thì Ä‘i.   
 
Tôi chẳng nói gì cả, nhưng nghÄ© bụng: Tôi và Gisella khác nhau má»™t trá»i má»™t vá»±c, và quan hệ cá»§a cô ta vá»›i Ricardo làm sao có thể và vá»›i quan hệ cá»§a tôi vá»›i Gino. Xét cho cùng, cô ta chưa bao giỠảo tưởng vá» Ricardo, và như đôi lúc tôi đã rõ, đôi lúc cô ta vô liêm sỉ phản bá»™i anh ta, còn tôi, vá»›i tất cả lòng ngây thÆ¡ trong trắng cá»§a mình, tôi hy vá»ng trở thành vợ Gino và luôn luôn thá»§y chung vá»›i anh, vì không thể gá»i trưá»ng hợp tôi nhượng bá»™ Astarita ở Viterbo là phản bá»™i được, dù tôi có bị Astarita tố giác là phản bá»™i. sợ nói ra Gisella sẽ giáºn, tôi đành im lặng. Ra tá»›i cá»a, chúng tôi chia tay nhau, hẹn chiá»u tối mai sẽ gặp nhau ở quán cà phê. Cô ta yêu cầu tôi đừng đến muá»™n, vì chắc chắn cô ta sẽ không Ä‘i má»™t mình. Sau đó Gisella ù té chạy Ä‘i.   
 
Tôi thấy phải kể cho mẹ nghe má»i chuyện đã xảy ra, nhưng tôi không đủ nghị lá»±c. Mẹ thá»±c sá»± yêu tôi, nên khác vá»›i Gisella là ngưá»i đã coi sá»± lừa dối cá»§a Gino chỉ là má»™t bằng chứng khẳng định cô ta nói đúng và tháºm chà cô ta còn chẳng buồn giấu vẻ đắc thắng cá»§a bản thân, tất nhiên là mẹ sẽ Ä‘au buồn và chẳng vui gì trước thắng lợi này cá»§a mẹ. Mẹ ước mong sao cho tôi được sống hạnh phúc, và chẳng báºn tâm nó đến vá»›i tôi bằng con đưá»ng nào, chẳng qua mẹ cho rằng Gino không thể tạo dá»±ng được hạnh phúc cho tôi. Sau má»™t hồi lâu do dá»±, tôi quyết định không nói gì vá»›i mẹ. Cứ để chiá»u tối mai, chÃnh mắt mẹ được chứng kiến má»i việc, và tuy tôi nháºn thấy dùng cách này để mẹ nháºn thấy rõ thá»±c chất sá»± kiện đã đảo lá»™n cuá»™c Ä‘á»i tôi, có lẽ quá tàn nhẫn, song như váºy sẽ tránh được những lá»i giải thÃch, nháºn xét và những cuá»™c trò chuyện đại loại như vá»›i Gisella, lúc đó cô ta tá» ra hào phóng biết bao. Thá»±c lòng mà nói, bây giá» cứ nghÄ© đến việc chuẩn bị cưới xin, tôi thấy rá»™n cả ngưá»i, và tôi chẳng muốn nghÄ© cÅ©ng như nói vá»›i bất kỳ ai vá» chuyện này.   
 
Sáng hôm sau, sợ những lá»i căn vặn cá»§a mẹ (vì mẹ đã thấy nghi nghi thế nào ấy), tôi bảo mẹ phải ra chá»— hẹn gặp Gino, rồi ra khá»i nhà và gần như biệt tăm suốt ngày. Tôi đã may cho mình má»™t bá»™ đồ xám má»›i rành riêng cho đám cưới, định bụng sẽ mặc ngay sau lá»… cưới. Äây là bá»™ diện nhất cá»§a tôi, tôi do dá»±, suy tÃnh hồi lâu xem có nên mặc nó hay không. Nhưng sau đó tôi lại nghÄ© vẫn cứ phải mặc thôi, không hôm nay thì hôm khác. HÆ¡n nữa nháºn thấy đàn ông bao giá» cÅ©ng coi trá»ng cái vẻ bá» ngoài, tôi cần phải gây má»™t ấn tượng có lợi nhất, làm sao cố tạo ra được má»™t dáng vẻ càng lịch sá»± càng hay để moi được nhiá»u tiá»n hÆ¡n, do đó tôi đã dứt bá» má»i ná»—i do dá»± cá»§a bản thân. Như váºy, lòng không xốn xang, xúc động, tôi mặc ngay bá»™ cánh sang nhất mà lúc này nhá»› lại, nó chẳng lấy gì làm đẹp lắm, và nói cho đúng hÆ¡n, chẳng qua chỉ là má»™t thứ đồ thảm hại, như má»i cái áo dài khác cá»§a tôi dạo ấy, sau đó tôi chải đầu, cẩn tháºn bôi má»™t chút son phấn, song không đến ná»—i thắm Ä‘áºm hÆ¡n má»i ngày. Vá» Ä‘iểm này tôi muốn nói rằng tôi không thể hiểu tại sao nhiá»u phụ nữ hành nghá» như tôi khi bước chân ra vỉa hè lại bôi son trát phấn bá»± đến ná»—i trông mặt cứ như má»™t chiếc mặt nạ. Chắc vì lối sống cá»§a há» nên da dẻ nhợt nhạt, cÅ©ng có thể sợ không bôi Ä‘áºm như thế thì không làm cho đàn ông chú ý hoặc đàn ông sợ không dám bắt chuyện vá»›i há». còn tôi, tuy phá» phạc và mệt má»i, tôi luôn giữ được da mặt màu bánh máºt khá»e khoắn, chẳng cần phải làm bá»™ giản dị, tôi có thể nói rằng, ở ngoài phố, bắt cánh đàn ông phải ngoái lại ngắm tôi là chuyện không khó khăn gì đối vá»›i tôi, và cÅ©ng chẳng cần quá tốn kém những đồ trang Ä‘iểm. Tôi thu hút sá»± chú ý cá»§a đàn ông không bằng cặp má á»ng hồng, đôi mắt Ä‘a tình, không bằng mái tóc xoăn nhuá»™m màu vàng rÆ¡m, mà nhá» thân hình cân đối cá»§a mình – Ãt ra nhiá»u ngưá»i đàn ông quả quyết vá»›i tôi như váºy - nhá» vẻ mặt Ä‘iá»m đạm và thùy mị, nụ cưá»i để lá»™ hàm răng trắng vá»›i mái tóc quăn dày màu hạt dẻ cá»§a tôi. Chắc những ngưá»i phụ nữ nhuá»™m tóc và đánh phấn đỠá»ng mà không hiểu đàn ông Ä‘oán ngay ra mình Ä‘ang có quan hệ vá»›i ai và đã có định kiến không tốt vá» há». Sá»± má»™c mạc và cái vẻ rất Ä‘oan trang cá»§a tôi làm cho đàn ông lúng túng, há» coi sá»± việc xảy ra như má»™t sá»± bất ngá» ngẫu nhiên, tháºt ra đàn ông thÃch như váºy hÆ¡n là thá»a mãn nhục dục đơn thuần.   
 
Mặc áo quần và chải đầu xong, tôi đến rạp chiếu bóng và xem má»™t mạch hai lần cùng má»™t phim. Khi ra khá»i rạp, trá»i đã khuya, tôi ra quán cà phê hẹn gặp Gisella. Äây là quán cà phê sang trá»ng khác vá»›i hiệu bánh mứt kẹo xuyá»nh xoàng mà chúng tôi đã cùng Ricardo thưá»ng lui tá»›i. Tôi đến quán này lần đầu tiên. Tôi liá»n nháºn ra rằng không phải do tình cá» mà Gisella chon địa Ä‘iểm này, cô ta muốn đỠcao nhan sắc và tôn trá»ng giá trị cá»§a tôi. Tất cả những mánh lá»›i và mưu kế ấy, cùng vá»›i những thá»§ Ä‘oạn khác mà tôi có lúc nhắc tá»›i, quả thá»±c có thể đảm bảo má»™t cách đáng tin cáºy hoàn cảnh váºt chất cá»§a má»™t phụ nữ, trẻ, đẹp đại loại như tôi và là mục tiêu mong muốn cá»§a nhiá»u phụ nữ. Nhưng đâu phải ai cÅ©ng đạt được Ä‘iá»u này, và tôi rÆ¡i đúng vào số những ngưá»i không gặp may ấy? do xuất thân là ngưá»i bình dân, do đó tôi luôn nhìn những chốn sang trá»ng vá»›i cặp mắt hoài nghi: tại các quán ăn và các tiệm cà phê sang trá»ng, tôi luôn cảm thấy lúng túng, tôi ngượng nghịu mỉm cưá»i hoặc liếc nhìn cánh đàn ông, tôi có cảm giác như mình bị đưa ra bêu giếu trước ánh đèn chùm pha lê chói chang. Ngược lại, tôi luôn ấp á»§ má»™t tình yêu sâu sắc và chân thành đối vá»›i các đưá»ng phố trong thành phố thân yêu cùng toàn bá»™ nhà cá»a, nhà thá», tượng đài ká»· niệm, cổng thành. Tôi quý trá»ng những đưá»ng phố thân yêu ấy hÆ¡n bất kỳ má»™t tiệm ăn uống đặc sản hay quán cà phê sang trá»ng nào. Tôi thÃch Ä‘i dạo dá»c các đưá»ng phố và đại lá»™ vào lúc chiá»u tối, đủng đỉnh bách bá»™ theo các tá»§ bày hàng thắp đèn sáng trưng, chốc chốc lại ngước mắt lên nhìn các mảnh trá»i dần tối lá»t giữa các mái nhà, thÃch chen lấn trong các đám đông và không ngoái cổ lại khi nghe tiếng má»i chào rành rá»t cá»§a những ngưá»i đàn ông mà vào lúc khác, có muốn gạ gẫm chỉ dám thầm thì vào tai tôi, tôi thÃch cứ Ä‘i Ä‘i lại lại mãi trên má»™t đưá»ng phố và chỉ dừng chân lại khi mệt lá», nhưng tinh thần vẫn sảng khoái và cứ muốn Ä‘i mãi như Ä‘ang vẩn vÆ¡ trong má»™t khu chợ lá»›n bày toàn những váºt má»›i lạ. ÄÆ°á»ng phố đã thay cho tôi cả khách sạn lẫn tiệm ăn và quán cà phê. Vì tôi sinh ra trong cảnh nghèo, và như chúng ta đã rõ, ngưá»i nghèo biết cách tiêu khiển không phải chi tiá»n, há» ngắm các thứ hàng bày trong các tá»§ kÃnh mà bản thân không tài nào mua được, ngắm mặt tiá»n các ngôi nhà mà chẳng có khả năng dá»n đến ở. CÅ©ng vì nguyên nhân ấy, tôi thÃch đến các nhà thá» có rất nhiá»u ở Rome và luôn mở rá»™ng cá»a đón má»i ngưá»i. Trong những thánh đưá»ng giàu có, cái mùi nồng nặc và thâm căn cố đế cá»§a đám đông nghèo khó bốc lên giữa cảnh vàng son, đá hoa cương và những váºt trang trà khác, đôi lúc bị mùi trầm át di. Tất nhiên, các signora giàu có chẳng bách bá»™ trên hè phố và chẳng Ä‘i nhà thá», há» dùng xe hÆ¡i Ä‘i đó Ä‘i đây trong thành phố, ngưá»i ngả lưng ra xe và Ä‘á»c báo, tôi thÃch phố xá hÆ¡n má»i chốn khác, vì váºy tôi liá»n cắt đứt má»i sá»± giao tiếp mà theo ý Gisella, cần phải duy trì bằng cách hy sinh tất cả những tình cảm gắn bó sâu nặng nhất cá»§a bản thân. Không Ä‘á»i nào tôi chấp nháºn sá»± hy sinh này, do đó, chừng nào tôi và Gisella còn kết bạn vá»›i nhau thì sở thÃch cá»§a tôi luôn luôn là đỠtài cho những cuá»™c tranh cãi dữ dá»™i. Cô ta không thÃch phố xá, có thái độ dá»ng dưng vá»›i nhà thá» còn đám đông gây ra cho cô ta cảm giác ghê tởm miệt thị. Nhưng tiệm ăn đắt tiá»n nÆ¡i những ngưá»i phục vụ ăn cần rõi theo má»i động tác cá»§a khách hàng, những quán ăn và tiệm cà phê sang trá»ng nhất, cÅ©ng như những tiệm nhảy đúng mốt, nÆ¡i các nhạc công thắng những bá»™ quần áo đặc biệt, còn ngưá»i nhảy toàn diện bá»™ đồ đại lá»… là đối tượng mÆ¡ ước cá»§a Gisella. Tại đây, cô ta thay hình đổi dạng, thay đổi phong cách động tác, tháºm chà cả giá»ng nói nữa. Tóm lại cô ta bằng má»i cách cố tá» ra ta đây là má»™t phu nhân thuá»™c xã há»™i thượng lưu mà cô ta coi là lý tưởng và như sau này chúng ta sẽ rõ, cô ta đã đạt được trong má»™t chừng má»±c nào đấy. Nhưng thú vị nhất là cô ta gặp được ngưá»i coi như thá»a mãn các kế hoạch hiếu danh cá»§a mình không phải trong các tiệm ăn sang trá»ng mà lại là nhá» tôi, chÃnh ngay giữa đưá»ng phố, nÆ¡i cô ta ghét cay ghét đắng.   
 
Tôi thấy Gisella Ä‘ang ngồi vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông trạc trung niên trong quán cà phê. Gisella giá»›i thiệu vá»›i tôi anh ta là signor Giacinti. Tôi cứ ngỡ anh ta có đôi vai rá»™ng, vóc ngưá»i trung bình, nhưng khi anh ta đứng lên, tôi thấy anh ta chẳng cao lá»›n chút nào, mà đôi vai rất rá»™ng càng làm cho anh ta thấp hÆ¡n. Anh ta hình như cố tình để mái tóc dày, bạc trắng và óng ánh như cước theo kiểu “bàn chải†hy vá»ng rằng trông ngưá»i có vẻ ca lá»›n hÆ¡n, những đưá»ng nét trên khuôn mặt hồng hào, béo khá»e cá»§a anh ta Ä‘á»u cân đối, tháºm chà thanh tú như ở má»™t pho tượng: trán tuyệt đẹp, đôi mắt Ä‘en to, mÅ©i dá»c dừa và cái miệng rất duyên. Nhưng vẻ kiêu căng thá»a mãn và khoan dung giả tạo, má»›i thoạt nhìn đã làm bá»™ mặt đẹp trai và oai nghiêm trông đáng ghét nhiá»u hÆ¡n.   
 
Tôi hÆ¡i xúc động, nên sau khi bắt tay ngưá»i đàn ông vừa má»›i quen xong, tôi im lặng ngồi xuống bên bàn. Giacinti làm như chẳng có chuyện gì cả, vẫn tiếp tục trò chuyện vá»›i Gisella, tá»±a hồ như sá»± có mặt cá»§a tôi ở đây là ngẫu nhiên, tuy thá»±c tế há» bố trà má»i chuyện chỉ nhằm mục Ä‘Ãch gặp tôi.   
 
- Em không thể kêu ca phàn nàn gì cả, Gisella – Giacinti nói và đặt tay lên đùi cô ta – Liên minh cá»§a chúng ta, tạm gá»i như váºy nhé, đã kéo dài được bao lâu rồi nhỉ?... Ná»a năm à? em cho anh biết trong ná»a năm nay, anh đã bao giá» làm pháºt ý em chưa?   
 
Giá»ng anh ta sang sảng, cháºm rãi dằn từng tiếng má»™t, nhưng rõ ràng không phải vì ngưá»i mình tiếp chuyện, mà chẳng qua vì thÃch thú chÃnh bản thân mình.   
 
- Chưa, chưa – Gisella ngá»a đầu vá» phÃa sau và đáp. Chắc hẳn từ lâu cô ta chán ngấy những chuyện đó.   
 
- Nếu váºy, Gisella, em hãy nói cho Adriana biết – Giacinti nói tiếp, vẫn vá»›i giá»ng rành rá»t – Anh không những trả không keo bẩn cho việc phục dịch – Ta thá»a thuáºn vá»›i nhau coi cái việc ấy là phục dịch nhé – và má»—i lần từ Milan tá»›i, anh Ä‘á»u mua tặng em má»™t món quà gì đấy... Em còn nhá»› anh đã tặng em má»™t lá» nước hoa cá»§a Pháp không? Má»™t lần khác, anh đã tặng em má»™t con búp bê bằng xoa và đăng ten, em nhá»› chứ? Phụ nữ cho rằng đàn ông chẳng hiểu gì vá» dessous [1]  nhưng anh là má»™t ngoại lệ may mắn, hà... hà!   
 
Anh ta Ä‘iá»m tÄ©nh cưá»i, để lá»™ hàm răng đẹp tuyệt trần, trắng muốt khó mà tin rằng đấy là răng tháºt.   
 
- Cho xin Ä‘iếu thuốc – Gisella nói, giá»ng hÆ¡i lạnh lùng.   
 
- Có ngay – Anh ta đáp, vẻ vá»™i vã và mang tÃnh chất bông đùa.   
 
Anh ta má»i cả thuốc tôi, lấy má»™t Ä‘iếu châm hút và nói tiếp:   
 
- Chắc em còn nhớ chiếc túi anh mang đến cho em lần trước?... Cái túi bằng da dày, to như thế này này... vừa tiện lại vừa mốt... sao, em không xách nó nữa à?   
 
- Nhưng đấy là chiếc túi dùng để đi chợ - Gisella nói.   
 
- Anh thÃch tặng quà – Anh ta quay sang tôi, bảo – DÄ© nhiên, không phải đơn thuần là vấn đỠtình cảm – Anh ta lắc đầu và nhả khói ra đằng mÅ©i – mà còn do ba lẽ nữa: thứ nhất, anh thÃch nghe cảm Æ¡n, thứ hai, các, món quà tặng chẳng phụ lòng ai đã nháºn quà, hy vá»ng sẽ được tặng nữa, thứ ba, phụ nữ quen xây má»™ng, còn quà tặng là biểu hiện cá»§a tình yêu, tháºm chà khi hoàn toàn chẳng còn tình yêu nữa.   
 
- Anh đến là ranh khôn – Gisella nói, giá»ng há» hững, tháºm chà chẳng buồn ngó vá» phÃa anh ta.   
 
Giacinti lắc đầu và ngoác miệng cưá»i:   
 
- Không, anh đâu có ranh khôn... chẳng qua anh là ngưá»i từng trải nhiá»u, biết cách rút ra những bài há»c và biết rõ ràng vá»›i phụ nữ thì phải trò chuyện theo má»™t cách, vá»›i khách hàng má»™t cách khác, còn vá»›i cấp dưới lại có cách trò chuyện thứ ba... Trong đầu anh, má»i cái Ä‘á»u được sắp xếp theo từng ngăn má»™t, chẳng hạn, khi chú ý tá»›i má»™t phụ nữ nào đó, anh nhặt ra má»™t phiếu và xem: nếu áp dụng biện pháp này thì chắc chắn sẽ thành công, còn biện pháp kia thì không xong, anh lại sắp xếp đâu vào đấy và hành động theo cách tương ứng, có váºy thôi.   
 
Giacinti lại cưá»i phá lên.   
 
Gisella hút thuốc, vẻ buồn chán, còn tôi vẫn im lặng.   
 
- Phụ nữ sẽ hài lòng vá» anh – Anh ta nói tiếp – vì há» biết rằng há» sẽ không bị thất vá»ng, chẳng là anh biết rõ yêu cầu, Ä‘iểm yếu và sá»± Ä‘á»ng đảnh cá»§a há», chẳng gì anh cÅ©ng biết chiá»u lòng khách hàng, khách hàng chỉ cần nghe ná»a lá»i cÅ©ng biết anh muốn nói gì, vì khách hàng rõ bản thân mình cần gì và anh cần gì... trên bàn làm việc cá»§a anh ở Milan có chiếc gạt tàn trên ghi hàng chữ “Xin Ä‘a tạ quý khách nào đã không bắt tôi phải mất thá»i gian vô Ãch†– Anh ta bá» Ä‘iếu thuốc lá xuống, kéo nhẹ tay áo lên ngó nhìn đồng hồ và nói tiếp – Anh thấy đã đến lúc cần phải ăn tối rồi đấy.   
 
- Mấy giỠrồi?   
 
- Tám giá»... xin lá»—i nhé, anh quay lại ngay bây giá».   
 
Anh ta đứng dáºy và tiến vá» phÃa cuối phòng đằng kia. Quả đúng là anh ta không cao lá»›n, vai rá»™ng, có mái tóc dày bạc trắng và dá»±ng đứng. Gisella dụi Ä‘iếu thuốc lá vào mép gạt tàn và nói:   
 
- Chán tháºt, độc nói vá» mình thôi!   
 
- Mình cÅ©ng nháºn thấy thế.   
 
- Kệ hắn nói vá» bản thân, cáºu cứ khÃch hắn lên – Cô ta nói tiếp - Rồi cáºu sẽ thấy, hắn sẽ tiết lá»™ hàng đống bà máºt, hắn cứ ngỡ hắn là ai đấy... song hắn được cái hào phóng và hay tặng quà.   
 
- Äúng, rồi sau đó lại dùng những món quà ấy để Ä‘ay nghiến.   
 
Gisella không đáp, mà chỉ lắc đầu tá»±a như muốn nói: “Chuyện ấy thì chẳng tránh được đâuâ€. Chúng tôi ngồi im cho tá»›i lúc Giacinti quay vá», anh ta thanh toán tiá»n, rồi chúng tôi bước ra khá»i quán cà phê. Ra đến ngoài đưá»ng, anh ta bảo:   
 
- Gisella này, chiá»u tối nay dành riêng cho Adriana, song không biết em có cho bá»n anh cái hân hạnh là cùng ăn bữa tối không?   
 
- Không, không, cảm ơn – Gisella đáp vội – Em đã có hẹn.   
 
Chia tay với Giacinti và tôi xong, Gisella bước đi thẳng. ChỠcô ta đi xa, tôi bảo:   
 
- Gisella là một cô gái rất tốt.   
 
Giacinti bĩu môi đáp:   
 
- Äúng, má»™t cô gái khá tốt, cô ta có má»™t thân hình tuyệt đẹp.   
 
- Lẽ nào cô ấy lại làm anh pháºt ý?   
 
- Anh cho rằng – Anh ta đến bên cạnh tôi, siết chặt cánh tay tôi quãng sát nách và tuyên bố - không nhất thiết phải chiếm được cảm tình, má»i ngưá»i Ä‘á»u hiểu rõ công việc cá»§a mình... chẳng hạn: cô đánh máy không nhất thiết phải được cảm tình, cô ta phải đánh máy nhanh và không lá»—i... còn ngưá»i phụ nữ như Gisella phải biết cách thá»±c hiện nghÄ©a vụ cá»§a mình, nghÄ©a là làm cho má»™t hay hai tiếng đồng hồ anh sống vá»›i cô ấy tháºt dá»… chịu, còn có cảm tình hay không thì chẳng thành vấn Ä‘á», nhưng Gisella không hiểu rõ công việc cá»§a mình.   
 
- Tại sao?   
 
- Tại vì lúc nào cÅ©ng chỉ nghÄ© tá»›i tiá»n thôi... và lúc nào cÅ©ng nghÄ© ngưá»i ta trả Ãt hoặc chẳng trả gì cả, tất nhiên anh không yêu cầu cô ta yêu anh, nhưng đây là nghá» nghiệp cá»§a cô ta, ngưá»i đàn bà phải xá» sá»± như thá»±c sá»± yêu anh, và tạo nên ảo ảnh trá»n vẹn cá»§a tình yêu... thì anh trả tiá»n cho cô ta để làm việc đó mà... còn Gisella quá sống sượng tỠý mình làm tất cả những việc đó vì lợi lá»™c... Cô ta khỉ bá» xừ Ä‘i được, không để cho ngưá»i ta kịp lấy hÆ¡i sức, đã mè nheo mặc cả rồi.   
 
Chúng tôi tá»›i má»™t quán ăn ồn ào, cháºt nÃch những ngưá»i y hệt Giacinti, những ngưá»i chào hàng, những nhà kinh doanh thị trưá»ng chứng khoán, nhà buôn, nhà kỹ nghệ tụ táºp ở đây. Giacinti bước lên trước, đưa áo bành tô và mÅ© cho má»™t chú bé và há»i:   
 
- Bàn của tôi chưa có ai ngồi đấy chứ?   
 
- Dạ, thưa signor Giacinti, chưa ạ.   
 
Chiếc bàn kê bên cá»a sổ, Giacinti ngồi xuống và xoa tay há»i:   
 
- Em thÃch ăn ngon không?   
 
- Có lẽ có đấy – Tôi đáp vẻ ngưá»ng ngượng.   
 
- Tốt, anh cÅ©ng thÃch thế, ngồi vào bàn là phải ăn... Gisella chẳng hạn, chẳng bao giá» muốn ăn cả, cô ta bảo sợ béo... toàn chuyện tào lao, giá» nào việc ấy, ngồi vào bàn là phải ăn.   
 
Rõ ràng anh ta hằn há»c giáºn Gisella.   
 
- Äúng đấy – Tôi lưỡng lá»± nháºn xét – Ä‚n nhiá»u phì ngưá»i ra... mà má»™t số phụ nữ không muốn phát phì.   
 
- Và em nằm trong số những ngưá»i phụ nữ đó chứ gì?   
 
- Không đâu... ngưá»i ta bảo em quá béo.   
 
- Äừng báºn tâm, chẳng qua vì ghen tị đấy thôi... như em vừa lắm, chẳng là anh cÅ©ng am hiểu những vấn đỠnày – Và Giacinti vuốt ve tay tôi như má»™t ngưá»i bố, tá»±a hồ như muốn vá»— vá» tôi.   
 
Má»™t ngưá»i bồi bàn tiến lại gần, Giacinti bảo:   
 
- Trước hết bá» chá»— hoa này Ä‘i, vướng cả mắt. Sau đó dá»n ra đây như má»i khi, rõ không hả? Nhanh nhanh lên đấy! - Rồi quay sang phÃa tôi anh ta nói tiếp: - Anh chàng kia biết rõ anh và khẩu vị cá»§a anh, cứ để anh ta lo liệu... rồi em xem, sẽ chẳng phải kêu ca phàn nàn gì hết.   
 
Quả đúng là tôi không phải kêu ca phàn nàn gì, má»i món ăn bưng ra cho chúng tôi, tuy không phải là sÆ¡n hào hải vị, nhưng rất ngon và khá dồi dào. Giacinti ăn ngốn ngẩu vẻ ngon miệng, anh ta cầm chắc dao và nÄ©a trong tay, mắt không nhìn tôi và im lặng tá»±a hồ như ngồi má»™t mình má»™t bàn. Anh ta mải ăn tá»›i mức quên bẵng cả vẻ đưá»ng bệ lừng danh cá»§a mình, anh ta ăn các thứ nhanh như sợ không kịp ăn no bụng và bị đói. Anh ta hau háu vá»› đủ má»i thứ má»™t lúc, tống miếng thịt vào mồm, tay trái liá»n bẻ má»™t miếng bánh mì và đưa lên cắn, tay phải rót rượu vang và uống, mồm chưa kịp nhai thức ăn. Anh ta chép miệng liên tục, mắt nhìn hết thứ này đến thứ khác và lần nào cÅ©ng lắc đầu giống như má»™t chú mèo đứng trước miếng mồi quá to. Còn tôi thì ngược lại, trái vá»›i má»i lần, tôi chẳng thấy đói chút nào. Thứ nhất là tôi sắp trao thân cho má»™t ngưá»i đàn ông mà tôi không yêu, tháºm chà không quen biết, vì váºy tôi chăm chú quan sát anh ta, đồng thá»i cố phân tÃch những tình cảm cá»§a mình và hình dung xem làm thế nào để thoát khá»i tình thế. Vá» sau này, tôi không quan sát kỹ như váºy hình thức bá» ngoài cá»§a những ngưá»i đàn ông tôi có quan hệ, chắc cảnh túng bấn đã xô đẩy tôi phải làm những chuyện ấy. Nó dạy tôi má»›i thoạt nhìn đã tìm thấy ngay được ở má»™t trong số há» những Ä‘iểm gì đấy khả dÄ© và khả ái để Ãt nhiá»u có thể chấp nháºn được những mối tâm tình cá»§a há». Nhưng chiá»u hôm ấy, tôi đâu thấy rõ cái mánh lá»›i nghá» nghiệp đó, chÃnh vì váºy, ngay thoạt đầu tôi đã cố tìm má»™t Ä‘iểm gì đấy dá»… thương trong con ngưá»i và nhá» váºy lấp liếm được sá»± thân thiết bất đắc dÄ©, có thể nói tôi đã tìm kiếm theo bản năng và vô ý thức má»™t lối thoát. Tôi đã nói Giacinti khá bảnh và lúc này, khi anh ta im lặng và không há» con cà con kê vá» những tình cảm Ä‘ang rá»™n lên trong lòng mình, xem ra anh ta chẳng còn vẻ đẹp trai nữa. Äiá»u này có má»™t ý nghÄ©a nào đấy, vì lòng nhục dục chiếm má»™t phần lá»›n trong tình yêu, song đối vá»›i tôi nó chỉ là má»™t phần nhá», bởi lẽ tôi chẳng bao giá» có thể yêu, tháºm chà có thái độ đối xá» tốt vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông, dù cho đấy là má»™t ngưá»i tốt mã. Bữa ăn tối đã xong và sau khi thá»a thuê cÆ¡n thèm khát mãnh liệt và ợ to mấy cái, Giacinti háu ăn lại bắt đầu ba hoa. Tôi nháºn thấy bản thân không thể ưng anh ta ở má»™t Ä‘iểm nào, Ãt nhất là cÅ©ng không thể phát hiện ra chút gì dá»… thương ở anh ta. Giacinti chẳng những luôn mồm nói vá» bản thân - vả lại, Gisella đã báo trước vá»›i tôi Ä‘iá»u ấy – mà nói chung là má»™t ngưá»i rất đáng ghét, tá»± mãn hiếm thấy. Anh ta kể những câu chuyện dài lê thê, tẻ ngắt vá» cuá»™c Ä‘á»i mình, đã chẳng Ä‘em lại danh dá»± cho anh ta, lại càng khẳng định ấn tượng ban đầu cá»§a tôi – không được tốt đẹp lắm - vá» anh ta. Chẳng có nét gì, tuyệt nhiên chẳng có nét gì ở anh ta làm tôi ưng cả, những đặc Ä‘iểm mà anh ta coi là những ưu Ä‘iểm, đặc biệt đáng huyênh hoang cá»§a mình thì tôi lại coi là những thiếu sót không thể dung thứ được. Sau này, tháºt ra khá hãn hữu, tôi đã gặp những ngưá»i đàn ông tương tá»±, há» chẳng ra sao, dù cố gắng thế nào tôi cÅ©ng không phát hiện được ở há» má»™t Ä‘iểm gì gây thiện cảm, lần nào tôi cÅ©ng lấy làm lạ chẳng hiểu sao trên Ä‘á»i lại có những ngưá»i như váºy, và tá»± há»i không hiểu có phải tôi chẳng biết cách thoạt nhìn má»™t cái phát hiện ra được ở những mặt tốt chắc chắn cá»§a há» hay không. Dù sao Ä‘i nữa, tôi quen dần vá»›i những loại ngưá»i đối thoại chối tai, đã há»c được cách giả bá»™ cưá»i đùa, nói chung xá» sá»± theo ý muốn cá»§a khách hàng và có thái độ như há» mong muốn. Nhưng tối hôm ấy tất cả những Ä‘iá»u tôi quan sát được đã gây cho tôi không Ãt những suy nghÄ© buồn bã. Và trong khi Giacinti vừa ba hoa vừa lấy má»™t que diêm xỉa răng, tôi nghÄ© cái nghá» má»›i cá»§a tôi chẳng nhẹ nhàng gì, cần phải biểu hiện niá»m thÃch thú yêu mến mà bản thân chẳng há» cảm thấy, chẳng hạn như trưá»ng hợp Giacinti – anh ta đã thá»±c sá»± gây cho tôi những cảm giác hoàn toàn trái ngược. Chẳng vàng bạc châu báu nào có thể mua được lòng khoan háºu, vì váºy, đặc biệt trong những trưá»ng hợp như thế này, khó có thể xá» sá»± khác vá»›i cung cách cá»§a Gisella: cô ta chỉ quan tâm tá»›i tiá»n và chẳng cần che Ä‘áºy Ä‘iá»u ấy. Và tôi nghÄ© rằng tối nay tôi sẽ đưa cái anh chàng Giacinti ghê tởm này vá» căn phòng cá»§a tôi mà tôi đã bày biện không phải để dành cho những cuá»™c gặp gỡ như thế này, tôi cho rằng mình không gặp may, chắc tại số pháºn muốn ngay từ đầu tôi không quá ảo tưởng, vì váºy đã gá»i đến cho tôi chÃnh Giacinti, chứ không phải má»™t chàng trai thÆ¡ ngây Ä‘i tìm kiếm những chuyện phiêu lưu tình ái, hoặc má»™t anh chàng nào đó không quá hợm hÄ©nh - Ä‘iá»u mà trên Ä‘á»i này có đầy rẫy, tóm lại, sá»± có mặt cá»§a Giacinti trong phòng tôi là dấu hiệu chứng tá» tôi hoàn toàn từ bá» hy vá»ng trước đây vá» má»™t cuá»™c sống trung thá»±c và êm ấm.   
 
Giacinti há»i luôn mồm, song anh ta không đần đến mức không nháºn ra sá»± bối rối và ná»—i buồn cá»§a tôi.   
 
- Nhóc Æ¡i, tại sao chúng ta lại buồn nhỉ - Anh ta bá»—ng lên tiếng há»i.   
 
- Không, không – Tôi lắc đầu, vội đáp.   
 
Tôi suýt tin vào sá»± chân thành giả tạo cá»§a anh ta, bá»—ng tôi muốn giãi bày vá»›i anh ta những ná»—i gian truân cá»§a tôi và kể lể đôi Ä‘iá»u vá» bản thân, sau khi im lặng ngồi nghe như váºy...  
  
- Thế thì tốt hÆ¡n – Anh ta bảo – Anh chẳng khoái mấy cô gái á»§ rÅ©... vả lại anh má»i em đâu để em buồn... có lẽ em cÅ©ng có duyên cá»› để mang sầu muá»™n, thôi bá» qua chuyện ấy, lúc này Ä‘ang ngồi vá»›i anh thì xin em cứ để cái ná»—i sầu cá»§a em ở nhà cho anh nhá»... Anh chẳng muốn biết công việc cá»§a em, chẳng muốn rõ em là ai, em gặp chuyện gì... anh không hÆ¡i đâu báºn tâm những chuyện ấy, giữa hai ta có má»™t giao kèo, tuy không thành văn bản, anh phải trả cho em má»™t khoản tiá»n khá Ä‘áºm, còn em có nhiệm vụ giải sầu cho anh má»™t tối, có váºy thôi.   
 
Giacinti nói tất cả những Ä‘iá»u ấy vá»›i má»™t giá»ng nghiêm túc và tháºm chà hÆ¡i bá»±c bá»™i, rõ ràng là anh ta đã nháºn thấy tôi không để tâm như anh ta muốn, lắng nghe những chuyện tào lao cá»§a anh ta. Cố che giấu những tình cảm Ä‘ang rá»™n lên trong lòng tôi, tôi làm ra vẻ tá»± nhiên, đáp:  
  
- Em có buồn gì đâu... có Ä‘iá»u ở đây lắm khói và ồn ào quá, em hÆ¡i bị choáng má»™t chút.   
 
- Ta rá»i khá»i đây nhé? – Giacinti nói, giá»ng ân cần.   
 
Tôi tán thành. Anh ta liá»n gá»i bồi bàn đến thanh toán tiá»n rồi chúng tôi rá»i khá»i quán. Khi ra tá»›i ngoài đưá»ng, anh ta há»i:   
 
- Chúng ta đến một khách sạn nào chứ?   
 
- Không, không – Tôi vá»™i đáp. Tôi sợ phải xuất trình giấy tá», hÆ¡n nữa tôi đã quyết định từ lâu má»i chuyện. - Vá» nhà em.   
 
Chúng tôi gá»i xe taxi, tôi cho lái xe biết địa chỉ cá»§a mình. Xe vừa chuyển bánh, Giacinti đã ôm và hôn lên cổ tôi. Tôi bá»—ng nháºn ra rằng anh ta quá chén, chắc bị say. Anh ta cứ luôn mồm nhắc Ä‘i nhắc lại cái từ “nhóc†tá»±a như ngưá»i ta gá»i trẻ con, từ này thốt ra khá»i miệng anh ta làm tôi thấy bá»±c mình, nghe nó tức cưá»i và thô bỉ. Lúc đầu tôi cứ để anh ta ve vuốt tôi, sau đó, tôi chỉ vào lưng anh lái xe và bảo:   
 
- Anh đợi khi nào ta vỠđến nhà đã, được không?   
 
Anh ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ nặng ná» ngả ngưá»i ra lưng ghế, mặt méo xệch như bị má»™t cÆ¡n bệnh nặng quáºt ngã, rồi tức giáºn làu bàu:   
 
- Tôi trả tiá»n cho lái xe để anh ta chở tôi, chứ không phải theo dõi xem tôi làm gì trong xe.   
 
Giacinti tin chắc có thể dùng tiá»n, đặc biệt là tiá»n riêng cá»§a anh ta để bịt miệng bất kỳ ai cÅ©ng được. Tôi không đáp lại câu nào và suốt chặng đưá»ng còn lại chúng tôi ngồi im không nhúc nhÃch, không há» chạm vào ngưá»i nhau. Ãnh đèn đưá»ng lá»t qua cá»a sổ xe, soi sáng giây lát mặt và tay chúng tôi, sau đó trong xe lại tối om, tôi sá»ng sốt nháºn thấy rằng ngồi cạnh tôi là má»™t ngưá»i đàn ông mà cách đây mấy giá» tôi không há» biết gì vá» sá»± tồn tại cá»§a anh ta, thế mà lúc này lại Ä‘ang đưa anh ta vá» nhà mình và phải ngá»§ vá»›i anh ta hệt như vá»›i ngưá»i tình cá»§a tôi. Mải suy nghÄ© như váºy tôi không nháºn thấy chiếc xe đã tá»›i nhà mình lúc nào. Tôi bừng tỉnh và ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh, xe Ä‘áºu tại đưá»ng phố quen biết, ngay tại đầu cổng nhà tôi.   
 
Khi ở chỗ cầu thang tối om, tôi báo trước với Giacinti:   
 
- Em xin anh đừng làm ồn nhé, em đang sống với mẹ.   
 
Anh ta đáp:   
 
- Yên tâm, nhóc ạ.   
 
Äến trước cá»a, tôi dùng chìa khóa riêng mở cá»a ra. Giacinti đứng sau lưng tôi, tôi không báºt đèn, cầm tay anh ta dắt qua hành lang nhá», đưa vá» phòng tôi, nằm ngay ở phÃa trái. Tôi tiến lên, báºt đèn ở bên giưá»ng và đưa mắt nhìn tá»±a hồ như tiá»…n biệt căn buồng ngá»§ cá»§a mình. RÆ¡i vào căn phòng sạch sẽ và bày biện đồ gá»— má»›i, Giacinti thở phào nhẹ nhõm, chắc hẳn anh ta sợ phải thấy cảnh bần cùng bẩn thỉu. Anh ta cởi áo bành tô ném ra ghế. Tôi yêu cầu anh ta đợi má»™t chút rồi bá» ra ngoài.   
 
Tôi tiến thẳng đến căn phòng chá»— mẹ Ä‘ang còn ngồi khâu bên bàn. Thấy tôi, mẹ liá»n dừng tay và định đứng dáºy, chắc định Ä‘i chuẩn bị bữa tối cho tôi như thưá»ng lệ, nhưng tôi bảo:   
 
- Thôi mẹ ạ, con ăn rồi, vả lại... vả lại,,, trong phòng con hiện nay có má»™t ngưá»i, dù thế nào mẹ cÅ©ng không được vào đấy nhé.   
 
- Ngưá»i nào váºy? - Mẹ sá»ng sốt há»i.   
 
- Má»™t ngưá»i mẹ ạ - Tôi vá»™i đáp – Nhưng không phải Gino đâu, đây là má»™t signor.   
 
Và chẳng đợi nghe những câu há»i má»›i, tôi bước ra khá»i phòng.   
 
Vá» tá»›i phòng mình, tôi khóa trái cá»a lại. Giacinti đỠbừng mặt vì sốt ruá»™t, chạy lại ôm tôi. Anh ta hÆ¡i thấp hÆ¡n tôi, và để môi vá»›i tá»›i được mặt tôi, anh ta đã ép tôi vào lưng giưá»ng. Anh ta định hôn lên môi tôi, nhưng tôi né được: khi tôi ngượng ngùng quay mặt Ä‘i, tôi đẩy được anh ta ra đúng vào lúc lá»a tình Ä‘ang bốc. Giacinti Ä‘am mê tình yêu vá»›i má»™t sá»± thèm khát dá»… dãi, thô bạo như khi lao vào miếng ăn, lúc vÆ¡ món này, lúc quÆ¡ món kia sợ không kịp nếm tất cả các món. Anh ta hoa mắt trước tấm thân tôi như trước các món ăn lúc còn ngồi trong quán. Sau đó anh ta muốn cởi áo tôi. Cởi lá»™ được vai và tay anh ta lại hôn tôi, tá»±a hồ như sá»± hở hang cá»§a tôi đã làm cho anh ta thay đổi ý định. Tôi sợ do quá» quạng thô bạo, anh ta sẽ làm rách chiếc áo dài nên bảo:   
 
- Anh cởi quần áo ra, nhanh nhanh lên.   
 
Giacinti liá»n buông tôi ra và ngồi xuống giưá»ng, cởi áo quần. Tôi cÅ©ng làm theo anh ta.   
 
- Mẹ em biết rõ cả chứ? – Anh ta há»i.   
 
- Vâng.   
 
- Thế bà cụ bảo sao?   
 
- Chẳng bảo gì cả.   
 
- Bà cụ có lên án em không?   
 
Tôi tin đối vá»›i anh ta, những câu há»i này chỉ mang tÃnh chất kÃch thÃch mạnh cho cuá»™c phiêu lưu giáºt gân. Vả lại, hầu như ngưá»i đàn ông nào cÅ©ng có cái đặc Ä‘iểm ấy, hiếm thấy ngưá»i nào không bị cuốn vào những câu lục vấn tương tá»±, phần vì tò mò phần vì do cảm thông để làm tăng thêm cái khoái cảm vá» thể xác.   
 
- Mẹ không lên án, nhưng cÅ©ng không khuyến khÃch – Tôi lạnh lùng đáp, rồi đứng dáºy khá»i giưá»ng và cởi bỠáo lót – Em đã được tá»± do hành động theo ý mình.   
 
Cởi áo xong, tôi cẩn tháºn đặt má»i thứ lên ghế, rồi nằm xuống giưá»ng, má»™t tay luồn dưới đầu, tay kia duá»—i ra áp lòng bàn tay vào bụng. Chẳng hiểu sao tôi nhá»› lại chÃnh vị nữ thần cá»§a Ä‘a thần giáo trong phiên bản mầu cá»§a ông há»a sÄ© đã đưa cho tôi xem và bảo tôi trông rất giống cÅ©ng nằm ở tư thế như thế này, tôi nghÄ© cuá»™c Ä‘á»i tôi từ dạo đó đến nay đã thay đổi biết bao, nên bá»—ng cảm thấy buồn da diết. Trông thấy tấm thân cá»§a tôi, vẻ đẹp hoàn hảo cá»§a đưá»ng nét trên cÆ¡ thể tôi mà như tôi đã nói, khó mà nháºn biết được dưới lá»›p áo xống. Giacinti sững sỠđến mức ngưng cởi áo quần và nhìn tôi chằm chằm, miệng há hốc vì ngạc nhiên.   
 
- Nhanh nhanh lên – Tôi bảo anh ta – Em đang lạnh đây.   
 
Cởi xong quần áo, anh ta nhảy bổ vào tôi. Mã ngưá»i mà tôi mô tả tỉ mỉ làm sao thì cung cách cÅ©ng làm váºy. Tôi chỉ có thể nói thêm là anh ta thuá»™c mẫu đàn ông yêu sách quá nhiá»u so vá»›i khoản tiá»n cá»§a mình, tuy vẫn chưa xùy ra, tá»±a hồ như sợ bị hố, bị bóp nặn. Chưa thá»a mãn, anh ta không tài nào quên được đồng tiá»n cá»§a mình và chẳng chịu bị thua thiệt. ChÃnh vì váºy anh ta cố kéo dài bằng má»i cách thá»i gian gặp gỡ cá»§a chúng tôi và nháºn đủ trá»n vẹn tất cả những gì mà theo ý anh ta, anh ta được quyá»n hưởng. Do đó, anh ta chuẩn bị má»™t hồi lâu, hệt như má»™t nhạc sÄ© lên dây đàn và cÅ©ng đòi há»i tôi như váºy. Tôi cố chiá»u ý anh ta, nhưng cảm thấy chán ngán và ngay láºp tức và bắt đầu minh mẫn, há» hững và tháºm chà ghê tởm, tá»±a hồ như đứng xa rõi theo không những anh ta mà cả tôi nữa. Vì váºy, vá»›i anh ta, tôi không thể có được cái thiện cảm mà tôi đã cố gây gợi má»™t cách do bản năng trong tôi vào lúc buổi đầu gặp gỡ giữa chúng tôi, bá»—ng tôi thấy ngượng ngùng và bối rối, tôi cau mày.   
 
Cuối cùng, anh ta nhoài ngưá»i nằm váºt xuống giưá»ng cạnh tôi. Anh ta bảo, giá»ng mãn nguyện:   
 
- Em phải công nháºn là anh không còn trẻ, nhưng vá»›i tư cách tình nhân thì hết ý.   
 
- Vâng, đúng thế - Tôi lạnh lùng tán đồng.   
 
- Phụ nữ Ä‘á»u bảo váºy đấy – Anh ta nói tiếp – Bé hạt tiêu mà, má»™t số tay cao to gấp đôi anh, nhưng chẳng mùi mẽ gì.   
 
Tôi thấy lạnh nên nhá»m dáºy, kéo chăn đắp cho cả hai ngưá»i. Cá» chỉ đó cá»§a tôi là biểu lá»™ thái độ ân cần chú ý, anh ta bảo:   
 
- Bé ngoan, bây giỠanh ngủ một giấc đây.   
 
Sau đó Giacinti nằm co quắp bên tôi và quả là ngá»§ tháºt.   
 
Tôi nằm ngá»a, mái đầu bạc cá»§a anh ta ở ngang ngá»±c tôi. Chăn phá»§ ngang lưng chúng tôi, tôi đưa mắt nhìn thân hình đầy lông có những nếp nhăn nhÅ©n nhẽo để lá»™ cái tuổi chÃn chắn, tôi cảm thấy rõ hÆ¡n lúc này tôi phải nằm vá»›i má»™t con ngưá»i hoàn toàn xa lạ. Song anh ta Ä‘ang ngá»§ vì váºy không trò chuyện, không nhòm ngó và cỠđộng, tóm lại không bá»™c lá»™ cái bản tÃnh Ãt có cảm tình cá»§a anh ta, và Ä‘ang ngá»§ trông anh ta dá»… thương hÆ¡n như những ngưá»i khác, nghá» nghiệp, tên tuổi, ưu Ä‘iểm và nhược Ä‘iểm Ä‘á»u biến sạch, nằm cạnh tôi chỉ là má»™t cÆ¡ thể thở Ä‘á»u đặn. Kể cÅ©ng lạ khi anh ta ngá»§ ngon lành, tôi đâm ra gần như có thiện cảm vá»›i anh ta và vì váºy, cố nằm im không động Ä‘áºy để anh ta khá»i thức giấc. Tôi đưa mắt nhìn mái đầu bạc cá»§a anh ta áp vào bá»™ mặt trẻ trung cá»§a tôi và cuối cùng, thấy có cảm tình vá»›i anh ta, má»™t mối cảm tình mà tôi đã uổng công cố gây dá»±ng trong lòng má»™t hồi lâu. Äiá»u đó làm tôi cảm thấy vui vui và ấm cả ngưá»i. Tôi thấy hân hoan trong giây phút và mắt thấm lệ. Cần phải nói rằng cả lúc ấy lẫn bây giá», tim tôi tràn ngáºp tình yêu thương không biết dành cho ai, tôi không do dá»± dồn những tình cảm cá»§a tôi cho những con ngưá»i không xứng đáng, chỉ cốt mong sao chúng không bị bá» phà vô Ãch.   
 
Khoảng hai mươi phút sau, anh ta tỉnh dáºy và nói:   
 
- Anh ngủ có lâu không?   
 
- Không, không lâu.   
 
- Anh thấy dá»… chịu lắm – Giacinti vừa nói vừa xoa xoa tay – Chà, tháºt dá»… chịu làm sao... anh có cảm giác trẻ lại hai chục tuổi ấy.   
 
Anh ta bắt đầu mặc áo quần, ầm Ä© bá»™c lá»™ niá»m vui cá»§a mình. Tôi cÅ©ng bắt đầu lẳng lặng mặc áo xống. Quần áo mặc đâu vào đấy, anh ta há»i:   
 
- Anh muốn có dịp gặp lại em nhóc ạ... bằng cách nào đây hả?   
 
- Gá»i Ä‘iện cho Gisella – Tôi đáp – Ngày nào em cÅ©ng gặp cô ta.   
 
- Em bao giỠcũng tự do à?   
 
- Bao giỠcũng tự do.   
 
- Tự do muôn năm.   
 
Sau đó mở và ra, anh ta há»i:   
 
- Em muốn bao nhiêu?   
 
- Bao nhiêu tùy anh – Tôi đáp, sau đó thẳng thắn nói tiếp: - Nếu anh cho nhiá»u nhiá»u là anh làm việc thiện, em Ä‘ang rất cần tiá»n.   
 
- Nếu anh đưa em nhiá»u – Anh ta nói – thì hoàn toàn không phải để làm việc thiện... Anh chẳng bao giá» làm việc ấy, anh đưa em nhiá»u chẳng qua vì em là má»™t cô gái xinh đẹp và anh đã sống vá»›i em má»™t tối thú vị.   
 
- Tùy anh – Tôi nhún vai đáp.   
 
- Má»i cái Ä‘á»u có giá và má»i cái Ä‘á»u được trả theo đúng nguyên tắc đó – Anh ta vừa nói vừa rút tiá»n ra khá»i và - Việc thiện, đấy là chuyện vá»› vẩn... em có những phẩm chất mà như Gisella chẳng hạn, không thể sánh bì được... Công bằng mà xét, em đáng được hưởng nhiá»u hÆ¡n Gisella, việc thiện chẳng liên quan gì tá»›i chuyện này cả, bây giá» cho anh được khuyên em má»™t Ä‘iá»u: đừng bao giá» bảo: “bao nhiêu tùy anhâ€... Mặc cái bá»n bán hàng rong vá»›i cái giá»ng ấy... Khi anh nghe nói “bao nhiêu tùy anhâ€, anh bất giác trả thấp hÆ¡n mức cần trả.   
 
Giacinti nháy mắt, vẻ đầy ý nghÄ©a rồi trao tiá»n cho tôi.   
 
Như Gisella đã nói trước, anh ta xem ra là má»™t ngưá»i hào phóng. Số tiá»n vượt quá má»i mong đợi cá»§a tôi. Khi cầm tiá»n, cảm giác thú vị và tòng phạm mãnh liệt lại xâm chiếm tôi như khi tôi cầm tiá»n cá»§a Astarita sau chuyến Ä‘i Viterbo. Äiá»u đó có nghÄ©a là, tôi thầm nghÄ©, tôi có thiên hướng đối vá»›i cuá»™c sống như váºy, và có lẽ tôi sinh ra để làm cái nghá» tương tá»±, tuy tôi khao khát má»™t Ä‘iá»u hoàn toàn khác.   
 
- Cảm Æ¡n – Tôi bảo và chÃnh bản thân cÅ©ng không rõ việc tôi làm, lòng đầy biết Æ¡n, tôi hôn tá»›i tấp lên cổ anh ta.   
 
- Cảm Æ¡n em – Anh ta đáp và chuẩn bị ra vá».   
 
Tôi cầm tay anh ta và dẫn qua hành lang tối om, bước vá» phÃa cá»a ra vào. Tôi khép kÃn cá»a phòng tôi và chưa tá»›i ngưỡng lối ra, chúng tôi đã rÆ¡i vào chá»— tối om. Vào lúc đó tôi linh cảm thấy mẹ Ä‘ang đứng nấp ở má»™t góc nào đấy trong hành lang nhá» mà tôi và Giacinti Ä‘ang len lén bước. Có lẽ mẹ nấp sau cá»a hoặc trong góc giữa tá»§ và bức tưá»ng, và lúc này chá» cho Giacinti Ä‘i khá»i, mẹ sẽ nhảy bổ vào tôi, túm tóc, lôi tôi ra Ä‘i-văng và bắt đầu đấm lấy đấm để. Tôi cảm thấy mẹ Ä‘ang ở ká» ngay bên cạnh, trong bóng tối, tôi có cảm giác như mẹ ở đằng sau tôi Ä‘ang vươn tay ra và túm tóc tôi ngay bây giỠđây. Tôi thấy á»›n lạnh nÆ¡i sống lưng. Má»™t tay tôi dắt Giacinti, còn tay kia nắm chặt lấy tiá»n. Lúc ấy tôi nghÄ© rằng nếu mẹ xô ra thì tôi sẽ liá»n đưa tiá»n ngay cho mẹ. Äây sẽ là má»™t lá»i bóng gió thầm lặng và chÃnh bản thân mẹ lúc nào cÅ©ng cứ xô tôi vào con đưá»ng như thế chỉ vì đồng tiá»n, và ngoài ra còn buá»™c mẹ đành phải im lặng, bằng cách lợi dụng lòng tham mà tôi biết Ä‘ang chiếm má»™t vị trà không nhá» trong lòng mẹ. Tôi mở khóa cá»a.   
 
- Thôi tạm biệt... Anh sẽ gá»i Ä‘iện cho Gisella – Giacinti nói.   
 
Tôi nhìn theo anh ta xuống cầu thang, nhìn theo đôi vai rá»™ng và mái tóc bạc cắt kiểu “bàn chảiâ€, rồi không buồn ngoái lại, anh ta giÆ¡ tay vẫy tôi, sau đó tôi khép cá»a lại. Liá»n ngay lúc đó, như tôi dá»± Ä‘oán, mẹ nhảy bổ vào tôi. Nhưng không như tôi lo sợ, mẹ không túm tóc tôi, mà chỉ lúng túng ôm tôi, thoạt đầu tôi có cảm giác mẹ muốn ôm hôn tôi. Nhá»› tá»›i quyết định cá»§a mình, tôi quÆ¡ trong bóng tối tìm tay mẹ, rồi giúi tiá»n vào tay. Nhưng mẹ quay Ä‘i và chúng rÆ¡i xuống sàn. Toàn bá»™ cảnh này diá»…n ra trong nháy mắt và chẳng ai nói má»™t lá»i nào.   
 
Tôi bước vào căn phòng may và ngồi lên bàn. Mẹ ngồi xuống trước mặt tôi và nhìn tôi chằm chằm. Trông mẹ bối rối, nên tôi đâm ra lúng túng ngượng ngùng. Sau đó mẹ bảo:   
 
- Con ạ, lúc con ở trong ấy, mẹ bỗng thấy sỠsợ.   
 
- Mẹ sợ gì? – Tôi há»i.   
 
- Bản thân mẹ cÅ©ng không rõ nữa - Mẹ đáp - Mẹ thấy cô đơn... tháºm chà lạnh cả ngưá»i, rồi chẳng cảm thấy gì hết... má»i váºt xung quanh cứ quay cuồng... hệt như khi uống rượu... mẹ thấy má»i thứ lạ lẫm thế nào ấy... mẹ nghÄ©: đây là cái bàn, cái ghế, chiếc máy khâu... song không tài nào tá»± thuyết phục được rằng đây quả đúng là bàn, là ghế, là máy khâu... Tháºm chà mẹ còn cảm tưởng mẹ không còn là mẹ nữa... Mẹ tá»± bảo: mẹ già lão, mẹ khâu may, mẹ có má»™t con gái tên là Adriana, song mẹ không tài nào tá»± thuyết phục được mình tin Ä‘iá»u đó... Äể lãng quên, má»›i đầu mẹ nhá»› lại tuổi trẻ cá»§a mình ra sao, sau đấy là lúc ở vào lứa tuổi con, mẹ nhá»› lại mẹ đã lấy chồng, sinh con cá»§a mẹ ra sao... và mẹ phát hoảng lên, vì cuá»™c Ä‘á»i trôi qua như trong có má»™t ngày, mẹ già Ä‘i mà không há» hay biết... và rồi sẽ chết. - Mẹ dứt lá»i, mắt vẫn nhìn vào tôi - Má»i việc sẽ diá»…n ra tá»±a hồ như mẹ đã không sinh ra trên Ä‘á»i này.   
 
- Nghĩ tới chuyện đó làm gì hả mẹ - Tôi khẽ nói - Mẹ tuyệt nhiên chưa già đâu... Nói đến chuyện chết làm gì, mẹ.   
 
Rõ ràng mẹ chẳng nghe tôi và nói tiếp tục như trong cÆ¡n mê, tháºt Ä‘au lòng khi phải nghe chuyện đó, tôi thấy giá»ng mẹ xem ra không thành thá»±c.   
 
- Mẹ đã bảo con, mẹ thấy sợ, và mẹ nghÄ©: nếu con ngưá»i chẳng muốn sống nữa thì dẫu sao cÅ©ng cứ buá»™c phải sống, phải không?... Mẹ không bảo ngưá»i đó phải tá»± sát, muốn váºy phải dÅ©ng cảm, không, như đôi lúc ngưá»i ta không muốn ăn hoặc Ä‘i lại, thá» có vong linh hương hồn bố con... mẹ chỉ muốn chết thôi.   
 
Mắt mẹ đầy nước mắt, môi run run. Tôi cÅ©ng báºt khóc, bản thân không rõ tại sao, rồi đứng dáºy ngồi xuống bên mẹ trên Ä‘i-văng và ôm hôn mẹ. Hai mẹ con cứ ngồi ôm nhau và khóc hồi lâu. Không có chuyện này, tôi đã bối rối và mệt má»i lắm rồi, thế mà mẹ cứ nói mãi giá»ng thê lương làm tôi càng buồn hÆ¡n. Song tôi là ngưá»i đầu tiên bình tâm trở lại, vì tháºt ra thấy mẹ khóc thì tôi khóc theo thế thôi. Nước mắt tá»± nó không trào ra nữa.   
 
- Thôi, thôi nÃn Ä‘i mẹ - Tôi vá»— vào vai mẹ và bảo.   
 
- Mẹ nói vá»›i con, Adriana, mẹ chẳng muốn sống trên Ä‘á»i này nữa - Mẹ ứa nước mắt nhắc lại.   
 
Tôi lẳng lặng vuốt vai mẹ và để cho mẹ khóc cho chán thì thôi. Trong lúc đó, tôi tá»± nghÄ© toàn bá»™ hành vi cá»§a mẹ chứng tá» má»™t cách hùng hồn rằng mẹ Ä‘ang bị lương tâm cắn rứt. Thì mẹ chẳng thưá»ng bảo tôi phải nói theo Gisella bán mình cho được giá đấy ư? Nhưng nói má»™t đằng, làm má»™t nẻo, lúc này mẹ đã thấy rõ tôi đưa má»™t ngưá»i đàn ông vào nhà và tiá»n kiếm được đưa cho mẹ, tất cả những chuyện này là má»™t đòn nặng giáng vào mẹ. Lúc này, chÃnh mắt mẹ được thấy rõ kết quả cá»§a những lá»i khuyên răn cá»§a mình và đâm phát hoảng. Nhưng đồng thá»i, mẹ chẳng muốn thú nháºn lá»—i lầm cá»§a mình, và có lẽ còn cảm thấy ná»—i hả hê cay đắng vì cho rằng lúc này đã muá»™n không thể sá»a chữa lá»—i lầm được. Và đáng nhẽ nói thẳng ra vá»›i tôi: “Con làm thế này không hay... lần sau đừng làm thế nữaâ€, mẹ lại nói vá» những Ä‘iá»u mà giây phút đó tôi hoàn toàn chẳng quan tâm đến: vá» cuá»™c Ä‘á»i mẹ và ý nguyện muốn chết. Tôi thưá»ng có dịp quan sát má»™t số ngưá»i khi định làm má»™t Ä‘iá»u gì đáng chê trách, trước đó đã cố tá»± biện minh và không ngá»›t nói những chuyện cao siêu thế nào, nhằm Ä‘oan chắc vá»›i chÃnh bản thân là mình vô tư và hào hiệp. Nếu trong những trưá»ng hợp tương tá»± nhiá»u ngưá»i hành động hoàn toàn có dụng ý, thì ngưá»i mẹ đáng thương cá»§a tôi lại vô thức trong vấn đỠnày, mẹ xá» sá»± theo tiếng gá»i cá»§a con tim và do hoàn cảnh bắt buá»™c. Song tôi tin lá»i mẹ khi mẹ nói rằng mình muốn chết. Tôi nhá»› lại lúc biết chuyện Gino lừa dối, tôi cÅ©ng nào có muốn sống nữa? Bất chấp những ý nguyện muốn chết, cÆ¡ thể cá»§a tôi vẫn cứ tiếp tục sống và bắt phải khao khát yêu thương, bất chấp ý nguyện cá»§a tôi. Và tuy tôi thành thá»±c muốn chết, muốn nằm trên giưá»ng và không bao giá» tỉnh dáºy nữa, nhưng trong khi tôi ngá»§, cÆ¡ thể tôi vẫn tiếp tục sống, máu vẫn chảy trong các động mạch, dạ dày vẫn tiêu hóa thức ăn, lông nách tuy đã cạo sạch nhưng vẫn má»c, móng tay vẫn má»c dài, da vẫn nhÆ¡m nhá»›p mồ hôi, sức lá»±c vẫn được hồi phục, và khi sáng dáºy mi mắt tá»± mở ra, mắt lại trông thấy cái thá»±c tế đáng căm giáºn, tóm lại, tôi vẫn sống và vẫn cứ phải sống. rõ ràng tôi ngẫm nghÄ© để tổng kết những suy tư cá»§a bản thân, cuá»™c sống thế nào đành phải chấp nháºn nó như váºy.   
 
Song tôi không nói gì vá»›i mẹ cả, vì nháºn thấy ý nghÄ© cá»§a tôi cÅ©ng chẳng vui vẻ gì hÆ¡n những câu chuyện cá»§a mẹ, và vị tất làm cho mẹ yên tâm. Khi tin chắc rằng mẹ sẽ không khóc nữa, tôi bứt ra khá»i mẹ và nói:   
 
- Con đói lắm, mẹ ạ... - Quả đúng như váºy, vì lúc ở quán ăn, do xúc động, tôi không hỠđụng tá»›i các món ăn.   
 
- Mẹ đã chuẩn bị bữa tối cho con rồi - Mẹ hồ hởi nói vì được giúp đỡ tôi, rồi bắt tay vào công việc thưá»ng lệ cá»§a mình - Mẹ Ä‘i hâm nóng lại ngay bây giỠđây.   
 
Tôi ngồi xuống bên bàn ở chá»— má»i ngày vẫn ngồi và đợi. Lúc này, má»i suy nghÄ© Ä‘á»u đã bay biến khá»i đầu óc tôi, tất cả sá»± việc vừa xảy ra chỉ còn Ä‘á»ng lại hương vị dịu ngá»t cá»§a tình yêu trên đôi lòng bàn tay và vị mặn cá»§a nước mắt đã khô bám trên má. Tôi ngồi im không nhúc nhÃch và nhìn những chiếc bóng dài do ánh đèn rá»i hắt lên mây bức tưá»ng trống trÆ¡n trong phòng. Mẹ bước vào tay cầm má»™t đĩa thịt và rau.   
 
- Mẹ không hâm súp, vì không được ngon lắm, vả lại còn hÆ¡i Ãt...   
 
- Chẳng sao mẹ ạ, thế này đủ rồi.   
 
Mẹ rót cho tôi má»™t cốc vang đầy sát mép và như má»i ngày, ngồi xuống bên tôi, sẵn sàng làm má»i việc tôi nhá», còn tôi bắt đầu ăn. Ngồi má»™t lát mẹ lên tiếng há»i, giá»ng băn khoăn:   
 
- BÃt tết có ngon không?   
 
- Ngon ạ.   
 
- Mẹ nài nỉ ngưá»i bán thịt mãi má»›i được má»™t miếng non.   
 
Rõ ràng mẹ đã bình tÄ©nh trở lại, má»i việc lại đâu vào đấy như thưá»ng ngày. Tôi cháºm rãi ăn, ăn xong co duá»—i tay chân và ngáp má»™t cách ngon lành. Tôi cảm thấy dá»… chịu, động tác đơn giản này Ä‘em lại cho tôi má»™t niá»m khoan khoái, tôi cảm thấy mình trẻ khá»e và hạnh phúc.   
 
- Con buồn ngủ ghê gớm – Tôi tuyên bố.   
 
- Chá» mẹ chuẩn bị giưá»ng cho con - Mẹ sốt sắng và chuẩn bị đứng dáºy Ä‘i ngay.   
 
- Thôi mẹ ạ, không nên, để con tự làm lấy – Tôi ngăn mẹ lại.   
 
Tôi rá»i khá»i bàn còn mẹ cầm lấy chiếc đĩa không.   
 
- Sáng mai mẹ đừng đánh thức con dáºy nhé, tỉnh lúc nào con dáºy lúc đó.  
Mẹ gáºt đầu chào tôi, còn tôi, sau khi hôn và chúc mẹ ngá»§ ngon, bước vá» phòng mình. Chăn gối bừa bãi trên giưá»ng. Nhưng tôi chỉ vá»— lại gối và sá»a lại ga trải giưá»ng, rồi cởi áo xống, chui vào chăn. Tôi nằm má»™t lúc, mắt mở thao láo nhìn bóng tối và đầu óc chẳng suy nghÄ© gì cả.   
 
- Mình là má»™t con ** - Cuối cùng tôi lên tiếng tá»± bảo, để xem những lá»i ấy có tác động gì đến tôi không.   
 
Song như tôi thấy rõ, chúng chẳng mảy may gây cho tôi má»™t ấn tượng nhá» nhoi nào, tôi nhắm mắt lại và gần như ngá»§ thiếp Ä‘i ngay láºp tức.  
 
  
 
[1]  Quần áo lót của phụ nữ (tiếng Pháp).  
 
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				20-11-2008, 09:31 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương tám 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Bây giá» chiá»u tối nào tôi cÅ©ng gặp Giacinti. Ngay sáng hôm sau anh ta gá»i Ä‘iện cho Gisella, vừa gặp nhau vào lúc trưa Gisella đã chuyển lá»i yêu cầu được gặp cá»§a anh ta cho tôi. Giacinti sẽ Ä‘i Milan đúng vào ngay hôm trước hôm tôi hẹn gặp Gino, vì váºy tôi nháºn lá»i hàng ngày gặp Giacinti. Bằng không thì tôi đã dứt khoát từ chối những cuá»™c hẹn hò này, vì bản thân tá»± hứa là sẽ không dây dưa vào những quan hệ nhùng nhằng kéo dài. Tôi nghÄ© má»™t khi đã làm cái nghá» này thì tốt nhất là phải được rảnh rang và thỉnh thoảng lại phải thay đổi tình nhân; rõ ràng là đã nghÄ© nhầm, nuôi ảo tưởng rằng như váºy tôi sẽ được nhiá»u đàn ông bao, và hÆ¡n nữa, tránh được nguy cÆ¡ yêu đương hoặc cá»™t má»™t ngưá»i đàn ông nào đó vào bản thân tôi nghÄ©a là mất chẳng những tá»± do cá»§a tôi mà cả khả năng tá»± do chi phối tình cảm cá»§a mình. Vả lại, tôi vẫn chưa dứt bỠđược những suy nghÄ© vá» cuá»™c sống gia đình êm ấm, và nghÄ© rằng nếu có dịp lấy chồng thì tốt hÆ¡n hết tôi chẳng nên gắn bó số pháºn cá»§a tôi vá»›i ngưá»i tình mà thoạt đầu lá»±a chá»n mình là má»™t ngưá»i đàn bà để bao, sau đó má»›i quyết định hợp pháp hóa, nhưng hoàn toàn chẳng nâng cao phẩm giá mối quan hệ cá»§a mình vá»›i ngưá»i đàn bà được bao ấy. Tôi sẽ gắn bó số pháºn cá»§a tôi vá»›i má»™t ngưá»i trai trẻ tôi yêu và yêu tôi vá»›i địa vị ngang bằng, những phong cách giống nhau và những cách nhìn nháºn như nhau vá» cuá»™c sống sẽ gắn bó hai chúng tôi vá»›i nhau. Tóm lại tôi muốn chá»n nghá» không xúc phạm những mÆ¡ ước trước đây cá»§a tôi. Tôi chẳng muốn hành động trái vá»›i lương tâm cá»§a mình, cho rằng mình vừa có thể là má»™t ngưá»i vợ tốt, vả lại, có khả năng là má»™t cô gái Ä‘iếm hay, nhưng được cái tôi không giữ thái độ chung chung như Gisella trong những vấn đỠnhư váºy. Vả lại, như đã được chứng minh, moi vài hầu bao thì được nhiá»u hÆ¡n má»™t, dù cho đó là má»™t hầu bao vô cùng hào phóng.   
 
Chiá»u tối nào Giacinti cÅ©ng dẫn tôi đến vẫn cái quán ăn ấy, rồi trở vá» nhà tôi và ở lại mãi táºn khuya. Vá» sau, mẹ tháºm chà không há» nói tá»›i những cuá»™c viếng thăm này, khi bưng khay để cà phê vào phòng tôi, mẹ chỉ há»i tôi có ngá»§ được không. Má»™t dạo, tôi đã phải uống cà phê vào lúc sáng sá»›m, khi đứng sau bồn rá»a mặt cạnh bếp lò trong bếp, ngón tay cứng đơ cỠđộng rất khó, mặt nóng phừng vì nước lạnh buốt. Bây giá» mẹ bưng cà phê vào phòng tôi, tôi ngồi trên giưá»ng uống cà phê, trong lúc đó, mẹ mở cá»a chá»›p và bắt đầu thu dá»n. Tôi chẳng bao giá» nói để mẹ biết Ä‘iá»u gì, song bản thân mẹ biết cuá»™c sống cá»§a chúng tôi đã thay đổi, và qua toàn bá»™ cách cư xá» cá»§a mình, chứng tá» mẹ biết rất rõ thá»±c chất vấn đỠthay đổi ở đây là gì. Mẹ làm như giữa chúng tôi có má»™t thá»a thuáºn ngầm và xem ra, qua cách mẹ chăm sóc tôi, mẹ khiêm nhưá»ng muốn tỠý được chăm lo cho tôi như trước đây, tuy cuá»™c sống cá»§a chúng tôi đã khá đổi thay. Cần phải nói rằng, thói quen má»›i là đưa và phê vào táºn giưá»ng tôi chức phần nào làm yên lòng mẹ, có những ngưá»i, mẹ tôi nằm trong số những ngưá»i đó, coi bất kỳ má»™t thói quen nào, tháºm chà ngay cả chuyện vô nghÄ©a như vừa nói, cÅ©ng có má»™t ý nghÄ©a cá»±c kỳ to lá»›n. CÅ©ng vá»›i má»™t sá»± khổ ải như váºy, mẹ đã nghÄ© và đưa vào cuá»™c sống hàng ngày cá»§a chúng tôi những cái má»›i nho nhá», chẳng hạn, Ä‘un má»™t nồi nước lá»›n để vừa ngá»§ dáºy là tôi có thể rá»a ráy được ngay, cắm hoa vào lá» trong phòng tôi...   
 
Lần nào Giacinti cÅ©ng trả cho tôi má»™t khoản tiá»n như nhau, còn tôi chẳng nói gì vá»›i mẹ, cứ lẳng lặng bá» tiá»n vào ngăn tá»§ con, vào chiếc há»™p con mẹ vẫn để tiá»n tiết kiệm. Tôi chỉ giữ lại chá»— tiá»n lẻ. Tôi nghÄ© rằng mẹ đã nháºn thấy sá»± bổ sung hàng ngày vào “vốn†cá»§a chúng tôi, những chẳng bao giá» hai mẹ con hé răng nói ná»a lá»i vá» chuyện này. Dần dần tôi hiểu rằng ngưá»i ta chẳng những không thÃch nói vá»›i ngưá»i ngoài, mà tháºm chà ngay cả vá»›i ngưá»i thân vá» tiá»n nong, cho dù có kiếm ra được bằng lao động chân chÃnh. Chắc đồng tiá»n có mối quan hệ vá»›i má»™t Ä‘iá»u ô nhục và hổ thẹn nào đó không nằm trong số những váºt thông thưá»ng, mà thuá»™c vào các đồ váºt không tiện nói ra, nhưng thÃch được che giấu và giữ bà máºt, tá»±a hồ đồng tiá»n, dù kiếm bằng cách nào Ä‘i nữa, thì cÅ©ng dÃnh bẩn thế nào ấy. Có lẽ chân lý ở chá»— con ngưá»i không muốn bá»™c lá»™ đồng tiá»n đã gây ra cho há» những tình cảm phức tạp như thế nào, và những tình cảm ấy bao giá» cÅ©ng mang sắc thái tá»™i lá»—i.  
Má»™t tối ná», Giacinti tỠý muốn ngá»§ lại chá»— tôi. Nhưng sá»± viện cá»› sá»— sàng khi anh ta ra Ä‘i sẽ bị hàng xóm láng giá»ng bắt gặp, nên tôi đã Ä‘uổi khéo anh ta. Tháºt tình mà nói, sau cái buổi gặp gỡ đầu tiên ấy, chúng tôi không má»™t giây phút nào gần gÅ©i nhau, và chẳng phải do lá»—i tại tôi. Anh ta là ngưá»i như thế nào trong cái tối đầu tiên thì vẫn là ngưá»i như váºy trước lúc ra Ä‘i. Phải thú nháºn rằng anh ta tá»± bản thân Ãt có khả năng làm ngưá»i cÅ©ng như làm tình nhân, chỉ má»—i má»™t lần anh ta khÆ¡i gợi được tình cảm âu yếm trong tôi - ấy là tôi muốn nói vá» buổi làm quen ban đầu, khi anh ta ngá»§ - nhưng tình cảm ấy quá lá» má», chắc là không phải đối vá»›i anh ta. Cứ nghÄ© phải sống suốt đêm bên anh ta mà tôi thấy kinh hãi, tôi sợ phải chết vì buồn chán, vì tin chắc anh ta không để cho tôi ngá»§ tá»›i ná»a đêm và sẽ luôn mồm nói vá» bản thân, dốc bầu tâm sá»± cá»§a mình. Song anh ta không nháºn thấy cả sá»± bá»±c bá»™i lẫn ná»—i hằn há»c cá»§a tôi khi ra Ä‘i, lòng những tin rằng sau mấy ngày qua, tôi đã thấy anh ta là ngưá»i dá»… thương.   
 
Äã tá»›i ngày tôi hẹn gặp Gino. Bao sá»± việc xảy ra trong mưá»i ngày, đến mức tôi nghÄ© rằng phải trá»n má»™t thế ká»· trôi qua kể từ khi sáng sáng tôi và Gino gặp nhau, tôi Ä‘i làm kiếm tiá»n má»™t cách lương thiện, hy vá»ng kiếm tiá»n táºu má»™t ngôi nhà cá»§a riêng mình và coi mình là má»™t ngưá»i vợ chưa cưới Ä‘ang đợi hôn lá»… trong ngày má»™t ngày hai. Anh ta chá» tôi tại Ä‘iểm hẹn gặp vào thá»i gian đã định, và lúc lên xe, tôi nháºn thấy mặt anh ta tái nhợt và bồi hồi xúc động. dù là má»™t con ngưá»i táng táºn lương tâm đến đâu Ä‘i nữa, thì ngưá»i tình cÅ©ng chẳng thú vị gì khi bị vạch mặt bá»™i bạc, còn Gino, trong mưá»i ngày không gặp nhau, đã suy ngẫm lại đủ má»i chuyện. Nhưng tôi hoàn toàn bình tÄ©nh, tháºt ra mà nói, tôi chẳng phải làm bá»™ làm tịch vá» vÄ©nh, mà vào lúc này tôi cảm thấy vững tin tuyệt đối, sau khi đã trải qua những ná»—i thất vá»ng cay đắng, tôi đối vá»›i Gino tháºt ra vừa khoan dung vừa hoài nghi. HÆ¡n nữa, tôi vẫn mến Gino, tôi nháºn ra Ä‘iá»u đó khi vừa thấy anh ta, thế cÅ©ng đủ rồi.  
Má»™t lúc sau khi xe chạy vá» hướng biệt thá»± anh ta lên tiếng há»i:   
 
- Hẳn là cái vị cha cố của em đã thay đổi quyết định rồi hả?   
 
Gino nói vá»›i giá»ng đượm chút chế giá»…u và đồng thá»i thiếu tin tưởng. Tôi chỉ đáp:   
 
- Không, tự em thay đổi quyết định đấy.   
 
- Thế công việc của em làm với mẹ xong rồi à?   
 
- Hiện nay thì xong rồi.   
 
- Kể cũng lạ đấy.   
 
Anh ta chẳng hiểu mình đang nói gì, xong rõ ràng là gợi chuyện để kiểm tra xem việc anh ta nghi ngỠcó đúng không.   
 
- Có gì lạ nào?   
 
- Ấy là anh bảo váºy thôi.   
 
- Chắc anh nghÄ© em đã lừa dối anh bằng cách viện cá»› báºn việc chứ gì?   
 
- Anh chẳng nghĩ gì cả.   
 
Tôi quyết định trả thù anh ta theo kiểu cá»§a mình, vá»n anh ta má»™t chút như mèo vá»n chuá»™t, nhưng tuyệt đối không độc ác như Gisella đã khuyên tôi, vì sá»± độc ác không thuá»™c bản tÃnh cá»§a tôi. Tôi nÅ©ng nịu nói:   
 
- Chắc anh lại ghen đấy?   
 
- Anh ấy à... Lạy Chúa tôi.   
 
- Không, anh ghen rồi... Nếu anh thành thá»±c vá»›i em, em sẽ thú nháºn chuyện này vá»›i anh.   
 
Gino bị mắc câu và bảo:   
 
- Ai ở địa vị anh mà chẳng ghen lồng lên.   
 
- Tại sao?   
 
- Thì ai mà tin được chuyện ấy? Báºn tá»›i mức không thể bứt ra ngoài năm phút để gặp anh, thế đấy.   
 
- Äúng là như váºy đấy, em làm việc suốt – Tôi bình tÄ©nh đáp.   
 
Thá»±c tế thì đúng như váºy. Làm sao lại không gá»i những tối bên Giacinti là làm việc, tháºm chà là việc rất nặng nhá»c.   
 
- Em kiếm tiá»n trang trải khoản mua đồ gá»— và may áo cưới, lúc này chúng ta có thể lấy nhau mà không bị vướng báºn nợ nần. – Tôi nói thêm giá»ng tá»± nhạo báng bản thân má»™t cách độc địa.   
 
Gino không nói gì, chắc đang cố tự thuyết phục bản thân rằng tôi nói đúng và xua đi nỗi ngỠvực. Lúc đó tôi, như trước đây, ôm lấy cổ anh ta tuy anh ta vẫn đang lái xe, rồi hôn vào tai anh ta và thầm thì:   
 
- Sao anh lại ghen? Thì anh biết rõ rằng trên Ä‘á»i này em chẳng có ai ngoài anh.   
 
Xe tá»›i biệt thá»±. Gino cho xe Ä‘áºu ở ngoài vưá»n, khóa cá»a lại rồi cùng tôi tiến vá» phÃa cổng ngách. Trá»i đã chạng vạng tối, các nhà bên cạnh đã lên đèn, ánh sáng rá»i ra ngoài khung cá»a sổ nhuốm đỠqua màn sương xanh lÆ¡ cá»§a buổi chiá»u mùa đông. Hành lang nÆ¡i tầng hầm tối om và ngá»™t ngạt, mùi ẩm thấp thâm căn cố đế bốc lên xá»™c vào mÅ©i. Tôi dừng lại và bảo:   
 
- Hôm nay em không muốn tới phòng anh đâu.   
 
- Tại sao?   
 
- Em muốn ngủ với anh ở phòng bà chủ cơ.   
 
- Em điên à? – Gino thốt lên, vẻ bực mình.   
 
Chúng tôi thưá»ng vào các căn phòng ở tầng trên cá»§a biệt thá»±, nhưng làm tình chỉ ở tầng dưới trong buồng Gino.   
 
- Em muốn váºy... – Tôi tuyên bố - Anh không ưng à?   
 
- Lại còn thế nữa... Vô ý làm gẫy má»™t cái gì đấy... dá»… mà lưá»ng trước được những chuyện sẽ xảy ra, nếu sau đấy há» nháºn thấy thì anh sẽ ăn nói làm sao?   
 
- Chỉ được cái quan trá»ng hóa – Tôi nhởn nhÆ¡ nói - Äến Ä‘uổi việc là cùng.   
 
- Em nói đến là dễ nghe nhỉ.   
 
- Thế anh ra lệnh cho em phải nói sao? Nếu anh thực sự yêu em thì việc gì phải suy xét?   
 
- Anh yêu em, nhưng không thể làm thế được, và lại chớ nên đả động đến một vấn đỠgì như vấn đỠnày,anh không muốn có những chuyện khó chịu.   
 
- Nhưng chúng mình sẽ cẩn tháºn, há» sẽ chẳng nháºn thấy đâu.   
 
- Không... không...   
 
Tôi hoàn toàn bình tÄ©nh, vẫn sắm cái vai vừa nghÄ© ra, liá»n thốt lên:   
 
- Em, vợ chưa cưới cá»§a anh phiá»n anh má»™t việc, thế mà anh từ chối ngay, có lẽ anh sợ em nằm vào chá»— bà chá»§ cá»§a anh vẫn ngá»§, gối đầu lên chiếc gối cá»§a bà ta. Thế bà ta còn hÆ¡n em à?   
 
- Không... nhưng...   
 
- Mà thôi, bà ta chẳng bằng cái ngón tay út của em – Tôi nói tiếp - Nếu anh chẳng muốn thì em cũng chẳng ép... thôi anh cứ việc ngắm chăn gối với bà chủ anh... Em vỠđây.   
 
Như tôi đã nói, anh ta quá cung kÃnh chá»§ mình, cúi gáºp ngưá»i trước mặt há», tá»± hào má»™t cách ngu xuẩn vá» sá»± giàu sang cá»§a há», cứ như thể mình cÅ©ng có má»™t phần nào trong đó không bằng, tôi nóng mặt đốp luôn và kiên quyết bước ra cá»a. Lần đầu tiên thấy tôi có thái độ kiên định như váºy, anh ta bối rối chạy Ä‘uổi theo tôi:   
 
- Gượm nào, em Ä‘i đâu váºy? Ấy là anh nói thế thôi... Má»i em, nếu em muốn thì ta lên trên kia váºy.   
 
Tôi cứ để mặc anh ta nài nỉ hồi lâu, làm ra vẻ giáºn dá»—i, sau má»›i đồng ý, chúng tôi ôm chặt nhau, bước lên tầng trên và dừng lại ở má»—i báºc thang để hôn nhau. Hệt như lần đầu tiên song lúc này tôi đã không còn mặn nồng nữa. Vào tá»›i phòng bà chá»§, việc đầu tiên là tiến đến bên giưá»ng và láºt bá» khăn trải giưá»ng ra. Gino hốt hoảng:   
 
- Em định nằm trong chăn à?   
 
- Sao lại không nhỉ? – Tôi bình tĩnh đáp – Em chẳng muốn bị lạnh cóng.   
 
Anh ta im lặng, toàn bá»™ dáng vẻ cá»§a anh ta toát lên má»™t ná»—i buồn bá»±c, còn tôi chuẩn bị giưá»ng xong, liá»n vào buồng tắm, báºt bình Ä‘un nước bằng hÆ¡i đốt lên và mở vòi để nước chảy vào đầy bồn tắm trước. Gino theo chân tôi vẻ băn khoăn và bất bình.   
 
- Bây giỠem lại muốn sỠdụng cả bồn tắm nữa à?   
 
- Thế há» thưá»ng sau đấy phải tắm rá»a, đúng không?   
 
- Anh biết làm sao được hỠlàm gì? – Anh ta nhún vai đáp.   
 
Nhưng tôi nháºn thấy tất cả những hành động bạo phổi cá»§a tôi không làm cho anh ta thÃch thú, anh ta chỉ cố gắng thÃch nghi dần vá»›i chúng. Anh ta là má»™t ngưá»i nhát gan và nhất là anh ta sợ vi phạm những nguyên tắc được má»i ngưá»i thừa nháºn. Thế nhưng càng Ãt cho phép mình Ä‘i chệch khá»i nguyên tắc bao nhiêu thì lại càng bị cuốn trôi mãnh liệt vào chuyện đó bấy nhiêu.   
 
- Xét cho cùng em nói đúng đấy - Má»™t phút sau anh ta mỉm cưá»i gượng gạo và miá»…n cưỡng nháºn xét, khi lấy tay thỠấn trên đệm trải giưá»ng - Ở đây rất tốt, tối hÆ¡n tại phòng anh.   
 
- Thì em đã bảo sao? – Chúng tôi ngồi xuống giưá»ng – Anh Gino – Tôi ôm lấy vai anh ta và nói – Anh thá» nghÄ© xem, tháºt tuyệt diệu biết bao khi táºu được má»™t ngôi nhà riêng... dù không được như ngôi nhà này... nhưng dẫu sao đó cÅ©ng là nhà riêng cá»§a chúng ta.   
 
Không hiểu sao tôi lại nói như váºy. Có lẽ rằng lúc này tôi đã biết Ä‘Ãch xác tôi không thể vá»›i tá»›i được tất cả những Ä‘iá»u đó, nhưng cảm thấy hả hê khi khÆ¡i lại vết thương lòng Ä‘au nhói.   
 
- Äúng, đúng – Anh ta đáp và hôn tôi.   
 
- Biết rõ Ä‘iá»u em muốn – Tôi nói và tiếp tục mô tả viá»…n cảnh vÄ©nh viá»…n tuá»™t khá»i cuá»™c Ä‘á»i tôi – Nói chung em chẳng cần má»™t ngôi nhà sang trá»ng như thế này... má»™t ngôi nhà gồm hai buồng và bếp là đủ... nhưng má»i thứ trong nhà là cá»§a em, còn nhà sẽ bóng lá»™n như gương... và em muốn được sống thanh thản ở đấy... chá»§ nháºt nào hai chúng ta cÅ©ng sẽ cùng nhau Ä‘i dạo chÆ¡i, cùng nhau ăn trưa, ngá»§ chung vá»›i nhau... Anh cứ thá» nghÄ© xem, anh Gino, như váºy tháºt là tuyệt.   
 
Anh ta im lặng không đáp má»™t lá»i nào. Phải thú nháºn tôi không há» bối rối khi nói lên tất cả những Ä‘iá»u ấy. Tôi có cảm giác mình Ä‘ang sắm má»™t vai nào đó, như trên sân khấu váºy. Song chÃnh vì váºy mà lòng tôi quặn Ä‘au, do chá»— cái vai ấy, tuy lạ lẫm và xa vá»i, không há» gây được chút dư âm nào trong tâm hồn tôi thì má»›i cách đây mưá»i hôm đâu phải là má»™t vai, mà là ý nghÄ©a cuá»™c Ä‘á»i tôi. Trong khi tôi nói, do sốt ruá»™t, Gino bắt đầu cởi áo tôi và như hồi nào ở trên xe ôtô, tôi thấy rõ là mình vẫn thÃch anh ta, tôi bá»±c mình và nghÄ© rằng chÃnh thể xác tôi – bao giá» cÅ©ng thấy khoái cảm, chứ hoàn toàn không phải tấm lòng, vì lúc này lòng tôi đã xa cách Gino – làm cho tôi trở nên nhân từ và tha thứ cho má»i chuyện. Anh ta vuốt ve tôi, hôn tôi trước những cái vuốt ve và những chiếc hôn ấy, lý trà trong tôi quay cuồng và dục vá»ng át ná»—i há»n giáºn trong lòng.   
 
- Anh hành em - Cuối cùng tôi thú nháºn rồi ngã xuống giưá»ng.   
 
Chá» má»™t lát để tôi nằm thoải mái hÆ¡n, Gino cÅ©ng bắt chước tôi, như váºy là chúng tôi nằm trên má»™t chiếc giưá»ng sang trá»ng, chăn bông chần kéo đắp kÃn cằm. Má»™t chiếc tán có nhiá»u nếp lá»™ng lẫy buông phá»§ nÆ¡i đầu giưá»ng. Căn phòng hoàn toàn má»™t màu trắng, những chiếc rèm má»ng và dài treo trên các cá»a sổ, mấy chiếc Ä‘i-văng thâm thấp kê dá»c các bức tưá»ng, xung quanh lấp lánh những gương, những đồ trang sức nhá» bằng pha lê, cẩm thạch và bạc. Khăn trải giưá»ng bằng vải mịn mÆ¡n trá»›n cÆ¡ thể, còn khẽ cá»±a mình, đệm dưới ngưá»i lún nhẹ xuống, êm ái và dá»… chịu. Tiếng nước khe khẽ và Ä‘á»u Ä‘á»u chảy từ trong bồn tắm vá»ng ra qua cánh cá»a bá» ngá». Lòng tôi nhẹ nhõm và thấy chẳng còn giáºn Gino nữa. Äúng là lúc thÃch hợp để nói má»i chuyện vá»›i anh ta, và tôi biết mình sẽ nói ra má»™t cách bình tÄ©nh, không có ác ý.   
 
- Anh Gino này – Tôi dịu dàng nói, sau má»™t hồi lâu im lặng – Như váºy anh có vợ tên la Antonietta Partini đấy.   
 
Chắc anh ta đã chợp mắt, nên nghe thấy váºy thì giáºt thót mình như có ai Ä‘áºp vào vai.   
 
- Sao em lại bảo váºy?   
 
- Còn con anh, con gái anh tên là Maria... đúng không nào?   
 
Anh ta định phản đối, nhưng nhìn vào mắt tôi, anh ta nháºn ra rằng có phản đối cÅ©ng vô Ãch. Chúng tôi gối chung gối, mặt ká» mặt, nên khi nói môi tôi lại gần như chạm vào môi anh ta.   
 
Anh ta đáp, giá»ng trêu ngươi:   
 
- Vì anh yêu em.   
 
- Nếu anh thá»±c sá»± yêu em thì anh phải nghÄ© rằng khi em biết rõ sá»± tháºt, em sẽ Ä‘au khổ đến nhưá»ng nào... Anh có nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó không, Gino?   
 
- Anh yêu em – Anh ta bảo – Và đầu óc anh bị mê muội... và...   
 
- Thôi đủ rồi – Tôi ngắt lá»i - Thoạt đầu em rất Ä‘au khổ... em cứ nghÄ© rằng anh không thể có má»™t hành động như váºy được... lúc này má»i chuyện đã qua rồi, chúng ta chẳng nên nói lại chuyện đó làm gì. Còn bây giá» em Ä‘i tắm đây.   
 
Tôi tung chăn đứng dáºy và vào buồng tắm, Gino nằm lại trên giưá»ng.   
 
Bồn tắm nước ấm màu xanh lÆ¡, tôi khoan khoái nhìn làn nước, cÅ©ng như lá»›p gạch men và vòi nước sáng loáng. Tôi đứng vào bồn rồi tá»± ngâm mình trong nước ấm. Tôi nằm duá»—i ngưá»i ra và nhắm mắt lại. Từ phòng bên không há» có tiếng động nào vá»ng vào. Như chúng ta đã thấy, Gino hiểu rõ những lá»i cá»§a tôi và cố suy nghÄ© tìm cách nào để khá»i bị mất tôi. Tôi cưá»i thầm khi hình dung ra anh ta nằm lá»t thá»m trong chiếc giưá»ng đôi rá»™ng, cÅ©ng như thấy mặt anh ta thưỡn ra khi nghe cái tin cá»§a tôi, hệt như xÆ¡i má»™t cái tát. Nhưng tôi cưá»i hoàn toàn chẳng phải do vui mừng trên Ä‘au khổ cá»§a ngưá»i khác mà chẳng qua vì thấy những chuyện buồn cưá»i không há» có liên quan gì tá»›i mình thì cưá»i thế thôi. Tôi đâu giáºn anh ta, tôi vẫn có má»™t chút thiện cảm nào đó vá»›i anh ta, tháºm chà ngay cả lúc này, khi đã biết rõ anh ta. Mãi sau má»›i nghe thấy tiếng chân anh ta, chắc anh ta Ä‘ang mặc áo quần. Má»™t lát sau, anh ta má»›i ghé mắt qua cá»a nhìn tôi vá»›i cặp mắt thiểu não như cặp mắt cá»§a má»™t con chó bị đánh, vẻ lưỡng lá»± nên chưa dám vào.   
 
- Như váºy là chúng ta sẽ không bao giá» gặp nhau nữa? – Mãi sau anh ta má»›i lên tiếng, giá»ng run run.   
 
Tôi nháºn thấy anh ta quả có yêu tôi theo cách cá»§a mình, nhưng không đến mức thành tháºt để chẳng cần lưá»ng gạt và dối trá. Tôi nhá»› tá»›i Astarita cÅ©ng yêu tôi theo cách cá»§a anh ta. Vừa xát xà phòng lên vai, tôi vừa đáp:   
 
- Tại sao lại không bao giá» gặp nhau nữa? Nếu em chẳng muốn thấy mặt anh thì hôm nay đã chẳng tá»›i đây... chúng ta sẽ gặp nhau... nhưng không thưá»ng xuyên như trước đây.   
 
Chắc hằn lá»i tôi đã làm cho anh ta lấy lại được cam đảm. Anh ta bước vào buồng tắm và nói:   
 
- Em có muốn anh giúp em không?   
 
Tôi bất giác nhá»› tá»›i mẹ, chẳng là mẹ cÅ©ng đã khước từ quyá»n làm mẹ cá»§a mình, chỉ cố làm vừa lòng và giúp đỡ tôi. Tôi lạnh lùng đáp:   
 
- Anh làm ơn kỳ lưng hộ em, em không kỳ được.   
 
Gino cầm xà phòng và miếng bá»t biển, tôi đứng dáºy, anh ta xát xà phòng vào lưng tôi. Tôi nhìn vào gương treo ngay trước mặt và có cảm tưởng mình chÃnh là cái signora chiếm quyá»n sở hữu toàn bá»™ những thứ đồ đẹp đẽ này. Biết đâu bà ta chẳng đã đứng trước gương như thế này,còn cô hầu phòng cÅ©ng khốn khổ chẳng kém gì Gino, xát xà phòng cho bà ta, cố không làm chợt da. Tôi thầm nghÄ© khi được chăm sóc, cứ đứng thản nhiên, uể oải và nhìn má»™t ai đấy lăng xăng quanh mình vẻ ân cần và tháo vát thì thÃch tháºt. à nghÄ© ngây ngô xuất hiện khi lần đầu tiên tôi tá»›i ngôi biệt thá»± này lại nảy ra trong óc tôi: trần truồng, không mang trên ngưá»i những thứ áo xống tàn tạ muôn thuở cá»§a mình xem ra tôi chẳng thua kém gì bà chá»§ cá»§a Gino. Thế mà tôi lại phải chịu sồ pháºn khác, tôi tức giáºn bảo Gino:   
 
- Thôi đủ rồi, đủ rồi...   
 
Tôi bước ra khá»i bồn, Gino lấy chiếc khăn tắm khoác lên vai tôi, và tôi trùm kÃn khăn suốt từ đầu tá»›i chân. Gino định hôn tôi, chắc cÅ©ng để xem tôi co đẩy anh ta ra hay không, nhưng mình cuốn má»™t chiếc khăn tắm trắng, tôi đã để anh ta hôn lên cổ. Sau đó anh ta lẳng lặng lau ngưá»i tôi cần mẫn và khéo léo tá»±a hồ như cả Ä‘á»i chỉ làm má»™t việc này thôi, còn tôi thì nhắm nghiá»n mắt lại hình dung mình là bà chá»§, anh chàng là cô hầu. Anh ta cứ ngỡ tôi thụ động là nhượng bá»™, nên bá»—ng tôi có cảm giác anh ta vuốt ve tôi. Tôi liá»n xô anh ta ra, hất khăn tắm rÆ¡i xuống, rồi kiá»…ng chân bước vào phòng. Gino ở lại nhà tắm để tháo nước.   
 
Mặc vá»™i áo xống, tôi bắt đầu Ä‘i lại trong phòng, ngó nhìn các đồ váºt. Tôi dừng lại bên bàn trang Ä‘iểm trên để những đồ trang sức bằng đồi mồi và bằng vàng. Tôi thấy má»™t há»™p đựng phấn bằng vàng nằm ở má»™t góc, giữa những bàn chải và chai lá». Tôi cầm nó lên và ngắm nghÃa. Chiếc há»™p đựng phấn nặng và to, có hình tứ giác, má»™t viên hồng ngá»c lá»›n gắn ở chá»— nắp khóa. Tôi bá»—ng nháºn ra má»™t Ä‘iá»u, không, đây không phải là má»™t sá»± cám dá»— mà là má»™t phát hiện: từ nay tôi có thể làm má»i chuyện, ngay cả ăn cắp nữa. Tôi mở túi xách cá»§a mình ra, tống luôn chiếc há»™p nặng trịch vào đó, nó chui tá»t ngay xuống đáy túi, nằm ngay giữa đống tiá»n lẻ và khóa cá»a nhà. Hành động này đã gây cho tôi cảm giác khoan khoái chẳng khác gì khi tôi nháºn tiá»n cá»§a tình nhân. Tháºt ra mà nói, bản thân tôi cÅ©ng chẳng rõ mình cần gì đến cái há»™p đựng phấn quý này, không hợp vá»›i xống áo lẫn cách sống cá»§a tôi. Tôi biết chắc rằng mình chẳng lúc nào có thể sá» dụng nó. Song, xoáy chiếc há»™p đựng phấn chắc hẳn tôi đã tuân thá»§ cái logic từ nay trở Ä‘i quy định má»i hành vi cá»§a tôi. Anh đã nói đến “a†thì hẳn phải nói đến “bâ€, tôi thầm nghÄ© như váºy.   
 
Gino bước vào phòng, dá»n dẹp giưá»ng ngá»§ vá»›i vẻ cẩn tháºn chu đáo cá»§a má»™t ngưá»i hầu và sá»a lại má»i thứ anh ta cho là chưa đúng chá»—.   
 
- Thôi, ta nhanh nhanh rá»i khá»i đây Ä‘i – Tôi khinh khỉnh nói khi anh ta nhá»›n nhác nhìn quanh như muốn chắc xem má»i thứ đã đâu vào đấy cả chưa - Äừng sợ, bà chá»§ chẳng thấy gì đâu... Lần này ngưá»i ta sẽ không Ä‘uổi anh.   
 
Nghe những lá»i ấy, mặt Gino dúm lại như bị má»™t cÆ¡n Ä‘au, tôi thấy ngượng vì đã thốt lên những lá»i độc ác ấy, hÆ¡n nữa chẳng chân thành chút nào.   
 
Chúng tôi lẳng lặng bước xuống cầu thang, lẳng lặng vào chiếc xe Ä‘áºu ngoài vưá»n. Trá»i đã tối, xe chuyển bánh và lao trên đưá»ng phố ngoằn ngoèo trong khu vá»±c thanh lịch thì hình như chỉ đợi giây phút này, tôi khẽ khóc. Bản thân tôi không rõ nguyên nhân cá»§a những giá»t nước mắt này, song lòng tôi thấy cay đắng. Tôi sinh ra không phải để lừa dối và trút nối bá»±c bá»™i lên đầu ngưá»i khác, thế mà suốt ngày hôm đó, dù tôi đã cố kìm mình, nhưng sá»± lừa dối và ná»—i bá»±c bá»™i đã nhiá»u lần len lách vào các lá»i nói và hành động cá»§a tôi. Tôi báºt khóc, vì lần đầu tiên trong suốt thá»i gian tôi thá»±c sá»± căm giáºn Gino, chÃnh thái độ bá»™i bạc cá»§a anh ta đã dồn tôi đến chá»— phải nếm trải những tình cảm mình không thÃch và chẳng phù hợp vá»›i tÃnh cách cá»§a tôi. Tôi luôn luôn đôn háºu và thùy mị, thế mà dạo đó, chắc tôi chẳng bao giá» còn như váºy được nữa, ý nghÄ© ấy đã làm cho tôi tuyệt vá»ng. Tôi những muốn há»i Gino: “Sao anh xá» sá»± như váºy? Sao em lại có thể quên Ä‘i tất cả và không nghÄ© tá»›i chuyện đó được?â€. Nhưng tôi im lặng, lau nước mắt, và chốc chốc lại để nước mắt chảy ra ngoài, tá»±a như ngưá»i rung cành cây để những quả chÃn nhất rụng xuống đất. Tôi bắt đầu nháºn thấy chúng tôi đã Ä‘i qua khắp thành phố. Xe dừng lại, tôi bước ra, chìa tay cho Gino và bảo:   
 
- Em sẽ gá»i Ä‘iện cho anh.   
 
Anh ta nhìn tôi vá»›i má»™t niá»m hy vá»ng dè dặt mà ngay sau đó đã chuyển thành ngạc nhiên, vì mặt tôi đẫm ướt nước mắt. Nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì tôi đã gượng cưá»i, vẫy chào anh ta rồi bá» chạy.   
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				20-11-2008, 09:33 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Phi Thăng Chi Háºu
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 1,213
					
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 1 giá» 
                
					
 
	Thanks: 286
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Chương chÃn 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Cuá»™c Ä‘á»i tôi tất tả xoay vần. Trước mắt tôi thấp thoáng hết khuôn mặt ná» tiếp khuôn mặt kia, như chiếc vòng quay ở công viên Mặt Trăng mà tôi đã thấy hồi còn nhá» khi tôi nhìn qua cá»a sổ phòng mình, trái tim tôi rá»™n vui trước ánh đèn nhấp nháy.   
 
Chiếc vòng quay gắn độc mấy hình và quay mãi lần lượt thế nhau. Thoạt đầu là hình thiên nga, sau đó là quả trứng nhuá»™m màu, con rồng và cứ như thế mãi cho tá»›i khuya, chiếc Ä‘u thấp thoáng cạnh ta dưới làn nhạc the thé, rầu rÄ© và tiếng chuông con đơn Ä‘iệu. Trước mắt tôi thấp thoáng những khuôn mặt đàn ông, cÅ©ng đơn Ä‘iệu hệt như váºy, đại bá»™ pháºn tôi có quen biết, má»™t số má»›i gặp lần đầu, nhưng chẳng khác nhau mấy. Giacinti từ Milan vá» và tặng tôi những đôi bÃt tất lụa, tôi gặp anh ta mấy tối liá»n, sau đó Giacinti ra Ä‘i, tôi lại gặp Gino má»™t tuần hai báºn. Nhưng tối còn lại, tôi sống vá»›i mấy ngưá»i đàn ông, kẻ gặp ngoài phố, ngưá»i thì do Gisella giá»›i thiệu. Thôi thì đủ loại: trẻ có, trung niên có, cả già nữa. Má»™t số dá»… chịu, xá» sá»± đúng má»±c, má»™t số khó chịu, coi tôi như đồ váºt, nhưng má»™t khi tôi đã quyết định thay đổi tình nhân thì xét cho cùng, Ä‘iá»u ấy chẳng có ý nghÄ©a gì... Tôi bắt đầu quen vá»›i đàn ông ở ngoài phố hoặc trong tiệm cà phê, đôi lúc cùng nhau ăn tối ở má»™t chá»— nào đấy rồi dẫn vá» nhà. Chúng tôi ngồi vào phòng tôi, khóa trái cá»a lại, làm cái việc mà ông khách tình cá» cá»§a tôi tá»›i đây cÅ©ng chỉ nhằm mục Ä‘Ãch đó, trò chuyện dăm ba câu, sau đó khách hàng trả tiá»n rồi Ä‘i, còn tôi bước vào căn phòng may Ä‘o, nÆ¡i mẹ tôi Ä‘ang đợi tôi. Nếu thấy đói, tôi ăn tối và Ä‘i ngá»§. Hãn hữu, nếu chưa muá»™n, tôi lại ra phố, quay vá» thành phố tìm khách khác nữa. Nhưng đôi lúc tôi ngồi nhà, chẳng làm gì cả mấy giá» liá»n. Tôi đâm ra lưá»i, tôi buồn bã song thấy thinh thÃch đắm mình trong sá»± nhàn rá»—i uể oải, Ä‘iá»u này chắc biểu lá»™ không những sá»± khát khao nghỉ ngÆ¡i và yên tÄ©nh cá»§a tôi, mà cả ná»—i nghèo khó và mệt má»i từ lâu cá»§a mẹ và cả cá»§a tôi. Rất nhiá»u báºn, chỉ khi nào thấy chiếc há»™p để tiá»n tiết kiệm bị rá»—ng không, tôi má»›i rá»i nhà và Ä‘i dạo trên các đưá»ng phố để kiếm khách, song đôi lúc quá lưá»i, tôi quyết định chẳng Ä‘i đâu hết và vay tiá»n cá»§a Gisella hoặc bảo mẹ đến các cá»a hàng bán chịu mua hàng.   
 
Dẫu sao tôi cÅ©ng không thể bảo mình chẳng thÃch thú gì cuá»™c sống như váºy. Tôi đã rất nhanh chóng nháºn ra rằng mối quan hệ giữa tôi và Gino chẳng có gì lạ lẫm khác thưá»ng, xét cho cùng tôi thấy thÃch tất cả đàn ông ở má»™t Ä‘iểm nào đấy. Không rõ tất cả chị em hành nghá» như tôi cÅ©ng váºy hoặc tôi là đặc biệt, tôi biết độc má»—i má»™t Ä‘iá»u là lần nào tôi cÅ©ng tò mò đến nóng lòng, tôi chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì đấy khác thưá»ng và chỉ hãn hữu má»›i bị thất vá»ng. Äàn ông trẻ, tôi thÃch ở dáng ngưá»i cao gầy, ở vẻ tươi mát, ở sá»± chưa từng trải rụt rè, ở cặp mắt trìu mến, má»› tóc má»m mại, cặp môi nóng bá»ng cá»§a há», tôi thÃch đàn ông trung niên do chá»— tay há» nổi bắp, ngá»±c rá»™ng và chắc nịch, vai, cÆ¡ bụng, chân tay há» Ä‘á»u mang dấu ấn cá»§a sức mạnh và thể lá»±c góp qua năm tháng, cuối cùng, ngưá»i già tôi cÅ©ng thÃch, vì vá»›i phụ nữ chúng tôi, há» không bị thá»i gian nhanh chóng khuất phục và không những vẫn giữ được vẻ đẹp cá»§a mình qua bao năm tháng há» còn có được má»™t vẻ hấp dẫn độc đáo. Những buổi gặp gỡ thưá»ng xuyên và những lần làm quen má»›i đã dạy cho tôi má»›i thoạt nhìn đã xác định được ngay ưu, khuyết Ä‘iểm cá»§a con ngưá»i má»™t cách chÃnh xác và sắc xảo mà chỉ ngưá»i dày dạn má»›i có được. Ngoài ra, tôi thấy cÆ¡ thể con ngưá»i ta là nguồn khoái cảm bất táºn, bà ẩn và không nhàm chán. Nhiá»u báºn tôi bất giác nháºn ra rằng khi khẽ chạm đầu ngón tay vào cÆ¡ thể những ngưá»i khách đêm cá»§a mình, tôi dưá»ng như muốn đưa mắt ngó nhìn má»™t chốn sâu thẳm nào đó, nhìn vá» phÃa bên kia những mối quan hệ hàng ngày cá»§a chúng ta, hiểu rõ thá»±c chất sức mạnh cá»§a đàn ông và tá»± giải thÃch tại sao nó lại có sức hấp dẫn đối vá»›i tôi như váºy. Nhưng tôi cố che giấu bằng má»i cách sức lôi cuốn này, vì vá»›i tÃnh cách hiếu danh bất diệt cá»§a mình, ngưá»i đàn ông có thể nhầm lẫn và cứ ngỡ tôi phải lòng há», tháºt ra tôi chẳng có tình ý gì tháºm chà đến cả thứ tình yêu theo há» hiểu cÅ©ng chẳng có. Nói đúng hÆ¡n, Ä‘iá»u này giống như sá»± sùng má»™ và ná»—i dạo dá»±c xâm chiếm lòng tôi khi tôi làm những nghi lá»… tôn giáo ở nÆ¡i thánh đưá»ng.   
 
Tôi kiếm được chẳng bao lăm, Ãt hÆ¡n nhiá»u so vá»›i tôi dá»± kiến. Và hÆ¡n nữa, tôi không keo kiệt và chi Ãt như Gisella. Tất nhiên, tôi cho rằng ngưá»i ta phải trả tiá»n cho tôi vì tôi đã lá»±a chá»n cái nghá» này đâu vì vui thú, mà do đặc Ä‘iểm cá»§a bản thân, tôi làm, nói cho đúng hÆ¡n, vì dư thừa sức sống hÆ¡n là vì lợi lá»™c. Tôi chỉ nhá»› tá»›i tiá»n vào lúc cần phải chi tiêu, nghÄ©a là đã quá muá»™n. Tôi cứ bị Ä‘eo Ä‘uổi bởi má»™t cảm giác lá» má» nào đó cho rằng tôi giá»›i thiệu vá»›i đàn ông má»™t món hàng chẳng có giá trị gì vá»›i bản thân mình và thưá»ng không phải trả tiá»n, còn tôi coi những khoản tiá»n ấy, đúng hÆ¡n là má»™t món quà tặng, chứ không phải là tiá»n kiếm ra được. Tôi cứ hình dung ra tình yêu là má»™t thứ không tiá»n bạc nào mua nổi hoặc chẳng phải trả gì hết. Tôi lưỡng lá»± giữa sá»± không đòi há»i cao như váºy sá»± đòi há»i cao như váºy, nên không biết đòi giá đúng bao nhiêu. Do đó, khi được trả nhiá»u, tôi vô cùng biết Æ¡n, còn khi bị trả Ãt thì cÅ©ng không lấy thế làm pháºt lòng mà phản đối. Mãi sau này, khi đã há»c được những kinh nghiệm cay đắng, tôi bắt chước Gisella và sÆ¡ bá»™ thá»a thuáºn vá» giá cả. Nhưng hồi đầu, tôi thấy ngượng và là nhà nói lên những con số, đến ná»—i nhiá»u ngưá»i không nghe rõ và buá»™c tôi phải nhắc lại.   
 
Tôi không có tiá»n còn vì má»™t nhẽ nữa. Chẳng là hiện nay tôi Ãt để ý hÆ¡n trước đây tá»›i những khoản chi, ngược lại, tôi phải may cho bản thân mấy chiếc áo dài, mua nước hoa, sắm những đồ trang sức, trang Ä‘iểm và những thứ linh tinh cần thiết cho má»™t ngưá»i đàn bà hành nghá» như tôi, thế mà túi tiá»n nháºn từ khách không bao giỠđủ chi dùng cả, chẳng khác gì hồi tôi làm ngưá»i mẫu và mẹ khâu áo sÆ¡ mi. Do đó, tuy đã phải hy sinh danh dá»± cá»§a mình tôi cÅ©ng chẳng giàu có hÆ¡n được chút nào. Hệt như trước đây, và tháºm chà số ngày trong nhà không có má»™t đồng xu nào còn nhiá»u hÆ¡n. Ná»—i lo cho tương lai cá»§a mình tháºm chà còn giày vò tôi mãnh liệt hÆ¡n. Song, do bản chất, tôi luôn luôn vô tư và bị động, nên ná»—i lo chẳng bao giá» trở thành những ý nghÄ© ám ảnh trong tâm trà tôi như thưá»ng thấy ở những ngưá»i Ãt Ä‘iá»m đạm và Ãt bình tÄ©nh hÆ¡n. Những dẫu sao ná»—i lo này tồn tại ở má»™t chốn sâu thẳm nào đó trong nháºn thức cá»§a tôi và gặm nhấm tôi hệt như má»™t con má»t gặm nhấm đồ đạc cÅ©. Tôi thưá»ng oán giáºn má»i chuyện, vì má»™t mặt tôi không thể yên tâm và lãng quên tình cảm cá»§a mình, mặt khác, tuy đã lá»±a chá»n nghá» này, thế mà cuá»™c sống bản thân cÅ©ng chẳng khấm khá hÆ¡n.  
Mẹ tôi đúng là chẳng thấy lo lắng hoặc Ãt ra đã khéo léo che giấu ná»—i lo. Thoạt đầu khi tôi báo vá»›i mẹ rằng bây giá» mẹ chẳng cần phải má» mắt ngồi khâu từ sáng đến tối thì, tá»±a như cả Ä‘á»i mẹ chỉ đợi có váºy, mẹ liá»n quăng ngay việc và hạn chế không nháºn may nhiá»u, va may vá»›i vẻ miá»…n cưỡng, cho đỡ buồn, chứ không phải để kiếm sống. Xem ra, những năm tháng cá»±c nhá»c dài đằng đẵng - bắt đầu từ khi mẹ còn là má»™t cô bé phục dịch trong gia đình má»™t quan chức - bá»—ng vÄ©nh viá»…n biến mất không để lại dấu vết như tưá»ng các ngôi nhà cÅ© sụp đổ và thế vào đấy chỉ còn là những đống gạch vụn. Vá»›i những ngưá»i như mẹ, tiá»n có nghÄ©a trước hết là ăn no và nghỉ ngÆ¡i thoải mái. Bây giá», mẹ ăn nhiá»u hÆ¡n trước và cho phép mình được thư thái, theo mẹ, đó là sá»± khác biệt giữa kẻ giàu và ngưá»i nghèo: ngá»§ dáºy muá»™n, nghỉ ngÆ¡i sau khi ăn sáng, thỉnh thoảng dạo chÆ¡i. Tôi phải nói như váºy chẳng hay ho tốt đẹp gì. Có lẽ, ai quen sá»± lao động suốt Ä‘á»i cÅ©ng không nên bá» công việc: sá»± nhàn cư và ấm no làm hư há»ng con ngưá»i, tháºm chà ngay cả khi há» rất xứng đáng được hưởng. Chẳng mấy bữa sau khi hoàn cảnh cá»§a chúng tôi có khấm khá hÆ¡n, mẹ trông béo đẫy, nói má»™t cách chÃnh xác hÆ¡n, cÆ¡ thể gầy guá»™c và suy kiệt cá»§a mẹ chẳng hiểu sao liá»n đầy lên má»™t cách bệnh hoạn, tôi thấy hình như đây là má»™t triệu chứng không hay, tuy bản thân tôi chẳng rõ tại sao. Mông gầy đét cá»§a mẹ bá»—ng nhiên nở nang, đôi vai còm nhom đầy hẳn lên, cặp má mẹ lúc nào cÅ©ng hõm và nhÅ©n nhẽo đã căng da và hồng hào. Nhưng nếu những sá»± thay đổi này diá»…n ra ở mẹ không có má»™t chi tiết khó chịu thì chẳng sao cả. Tôi muốn nói tá»›i cặp mắt mẹ. Mắt mẹ luôn mở to, vẻ sinh động và đầy thiện cảm. Bây giá» chúng húp hÃp và ánh lên má»™t cách ký quặc và đáng ngá» vá»±c. Mẹ béo ra, nhưng chẳng vì váºy mà xinh đẹp và trẻ ra. Tôi có cảm giác cuá»™c sống cá»§a hai mẹ con tôi không để lại dấu vết cho tôi mà cho mẹ, trên khuôn mặt và dáng vẻ cá»§a mẹ, nhìn mẹ tôi không thể không thấy lương tâm bị cắn rứt và lòng tôi thấy xót thương, ghê tởm. Niá»m hạnh phúc và sá»± tá»± mãn đầy khoan khoái cá»§a mẹ đã làm cho tôi mất tá»± chá»§ hÆ¡n cả. Là má»™t ngưá»i trong Ä‘á»i phải lao động nhiá»u và đói ăn, lẽ ra mẹ chẳng nên tin má»i ná»—i gian truân cá»§a mình đã kết thúc.   
 
Tất nhiên tôi giấu không để mẹ thấy được tình cảm cá»§a tôi: thứ nhất, vì tôi không muốn xúc phạm mẹ, thứ hai, tôi thấy mình không có quyá»n quở trách mẹ, vì bản thân tôi đâu phải vô tá»™i. Nhưng đôi lúc, cÆ¡n tức giáºn cá»§a tôi nguôi lắng, và vào những giây phút đó tôi có cảm giác khi mẹ béo tốt , Ä‘i lạch bạch thì tôi chẳng còn yêu mẹ được như khi mẹ gầy còm và lôi thôi lếch thếch, hò hét, tất tưởi và ngày nào cÅ©ng than thân trách pháºn. Tôi thưá»ng tá»± há»i: “Thế nếu cứ cho rằng tôi lấy được má»™t tấm chồng khấm khá, liệu mẹ có đẫy đà như thế này không?â€. Bây giá» thì tôi có thể trả lá»i câu há»i ấy má»™t cách khẳng định, còn hồi đó tôi thấy việc mẹ béo ra là má»™t sá»± đê tiện, tôi giải thÃch Ä‘iá»u đó như sau: tôi bất giác coi mẹ là kẻ tòng phạm mà lương tâm cắn rứt không để cho yên.   
 
Tôi chẳng phải che giấu lâu vá»›i Gino tình cảnh má»›i cá»§a mình. Má»i việc bị lá»™ quá sá»›m, mưá»i ngày sau cuá»™c gặp gỡ cuối cùng cá»§a chúng tôi tại ngôi biệt thá»±. Má»™t hôm, mẹ vào đánh thức tôi và bảo, giá»ng khẩn khoản xúc động:   
 
- Con có biết ai đến và muốn nói chuyện với con không? Gino đấy.   
 
- Mẹ bảo anh ấy vào đi – Tôi bình tĩnh đáp.   
 
Mẹ hÆ¡i thất vá»ng trước lá»i đáp dè dặt này, mẹ mở cá»a sổ rồi ra ngoài. Má»™t lát sau, Gino vào, tôi liá»n nháºn ra anh ta Ä‘ang lo lắng và tức giáºn, tháºm chà chẳng chào tôi, lẳng lặng vòng qua giưá»ng đến ngay trước mặt tôi. Tôi nằm trong chăn vẻ còn rất ngái ngá»§.   
 
- Em này, không biết em có vô tình cầm nhầm má»™t váºt ở trên bàn trang Ä‘iểm cá»§a bà chá»§ không – Gino há»i.   
 
“Bắt đầu rồi đấy†– Tôi thầm nghÄ© nhưng không cảm thấy sợ, cÅ©ng như chẳng há» thấy ăn năn. Ngược lại, tôi sá»ng sốt trước cái vẻ thảm hại và ương hèn cá»§a Gino.   
 
- Chuyện gì váºy – Tôi há»i.   
 
- Má»™t thứ rất quý... má»™t cái há»™p đựng phấn... bằng vàng có gắn má»™t hạt hồng ngá»c... signora đã làm lá»™n tùng phèo lên... vì, có thể nói, ngưá»i ta giao phó biệt thá»± cho anh, anh biết há» nghi cho anh, tuy không nói ra... CÅ©ng may mà mãi hôm qua má»›i phát hiện thấy mất, há» vỠđã được má»™t tuần rồi, nên có thể má»™t cô hầu nào đó đã ăn cắp... Chứ không thì anh đã bị tống cổ từ lâu, và ngưá»i ta đã báo cảnh sát bắt anh - Việc gì mà há» chẳng làm được?   
 
Hốt hoảng khi thấy má»™t con ngưá»i vô tá»™i bị hành hạ vì tá»™i cá»§a tôi, tôi bèn nói:   
 
- Thế ngưá»i ta đã làm gì đám ngưá»i hầu?   
 
- Chưa đụng tá»›i – Gino cáu kỉnh đáp - Má»›i chỉ thấy cảnh sát tra há»i bá»n này, sang ngày thứ hai, bá»n anh má»›i sống dở chết dở.   
 
Tôi lưỡng lự trong giây lát rồi nói:   
 
- Em đã lấy hộp đựng phấn ấy.   
 
Anh ta trợn mắt, mặt méo xệch.   
 
- Em đã lấy? ... Mà em nói chuyện ấy cứ thản nhiên như không ấy à.   
 
- Thế anh bảo em nói sao hả?   
 
- Thế có nghĩa là ăn cắp.   
 
- Tại sao?   
 
Anh ta nhìn tôi và bá»—ng trông đến dữ tợn: có lẽ anh ta sợ háºu quả cá»§a hành động do tôi gây nên, cÅ©ng có thể lÆ¡ mÆ¡ Ä‘oán rằng tôi quy cho anh ta má»™t phần trách nhiệm lá»›n vá» việc ăn cắp này.   
 
- Em... em làm sao váºy?... À, té ra là vì váºy mà cô cứ nằng nặc đòi vào phòng signora... Bây giá» tôi má»›i vỡ lẽ... nhưng cô em thân mến Æ¡i, tôi chẳng liên quan gì trong chuyện này, nếu muốn xoáy, thì cứ việc xoáy ở đâu, tùy, cái đó tôi không cần biết, có Ä‘iá»u đừng có giở cái trò này ở nhà tôi Ä‘ang hầu hạ... Quân ăn cắp... Nếu tôi cưới cô thì tháºt đẹp mặt... Äi lấy má»™t đồ ăn cắp.  
 
  
Tôi cứ để cho anh ta nói cho sướng mồm và chăm chú nhìn anh ta. Bây giá» tôi sững sá» là sao mình có thể lú lẫn như váºy, cứ má»™t má»±c coi anh ta là má»™t con ngưá»i lý tưởng. Lý tưởng gì má»›i được cÆ¡ chứ? Cuối cùng, khi thấy anh ta hình như đã tuôn cạn nguồn chá»i rá»§a cá»§a mình, tôi má»›i lên tiếng:   
 
- Sao anh lại nổi cáu, anh Gino?... Nào ai dám bảo anh lấy đâu? Nói chán vài ngày, sau đó quên Ä‘i... vì cái loại há»™p phấn như váºy bà chá»§ anh muốn có bao nhiêu mà chẳng được?   
 
- Nhưng tại sao em lại lấy cắp?   
 
Tôi thấy anh ta Ä‘oán ra động cÆ¡ thúc đẩy việc tôi lấy cắp há»™p đựng phấn, nhưng cứ muốn nghe chÃnh mồm tôi giải thÃch. Tôi đáp:   
 
- Tiện tay, thế thôi.   
 
- “Tiện tayâ€, đấy không phải là má»™t câu trả lá»i.   
 
- Váºy nếu anh cứ má»™t má»±c muốn biết rõ thì – Tôi bình tÄ©nh đáp – Tôi ăn cắp, chẳng phải vì tôi thÃch hoặc thèm muốn cái há»™p đựng phấn ấy, mà vì từ nay tôi có thể làm được cả việc ăn cắp nữa.   
 
- Thế nghĩa là thế nào?... – Anh ta nói.   
 
Song tôi không để anh ta nói hết lá»i.   
 
- Bây giá» tối tối tôi ra phố kiếm khách, dẫn vỠđây, khách trả tiá»n cho tôi... má»™t khi tôi có thể làm được việc đó thì cÅ©ng có thể ăn cắp, đúng không nào?   
 
Anh ta hiểu và trả lá»i đúng những Ä‘iá»u tôi mong đợi ở anh ta:   
 
- Cô làm cả được việc ấy nữa đấy... đẹp mặt chưa nào. Tôi mà lấy cô làm vợ thì đúng là bị sa lầy.   
 
- Trước đây em đâu có thế - Tôi phản đối – Nhưng từ khi biết anh có vợ, có con em má»›i đổ đốn ra như váºy.   
 
Chắc ngay đầu câu chuyện anh ta đã chá» nghe những lá»i này, nên sẵn sàng phản đối ngay:   
 
- Không đâu, cô bạn thân yêu ơi, đừng có mà đổ lỗi cho tôi... Một khi cô không muốn đánh ** và ăn cắp thì ai bắt nổi.   
 
- NghÄ©a là em là má»™t con ngưá»i như váºy, có Ä‘iá»u bản thân không há» hay biết – Tôi đáp – Anh đã giúp em quyết định vấn đỠnày.   
 
Qua dáng vẻ bình tÄ©nh cá»§a tôi, anh ta nháºn thấy có tranh luáºn cá»§a vô Ãch. Do đó anh ta đã thay đổi sách lược.   
 
- Thôi được... em là ngưá»i thế nào và làm gì vấn đỠnày không liên quan tá»›i anh... nhưng em phải trả lại anh cái há»™p phấn... nếu không sá»›m muá»™n anh cÅ©ng sẽ mất việc... Em phải trao cho anh cái há»™p đựng phấn, anh sẽ giả vá» như đã tìm thấy nó, chẳng hạn, cứ cho là ngoài vưá»n Ä‘i.   
 
Tôi đáp:   
 
- Sao anh không nói ngay? Nếu anh cần cái há»™p để khá»i bị mất chá»— làm, thì cứ việc mà lấy lại... Nó nằm ở ngăn tá»§ phÃa đằng kia kìa.   
 
Anh ta thở dài nhẹ nhõm vá»™i vàng Ä‘i đến bên tá»§, kéo ngăn kéo ra, cầm lấy cái há»™p phấn và bá» vào túi. Sau đó, anh ta nhìn tôi, nhưng vá»›i con mắt hoàn toàn khác hẳn lúc nãy, vẻ ngượng nghịu, chắc định làm lành. Song tôi đâu còn tâm địa đón nháºn cái nhìn cá»§a anh ta. Tôi nói:   
 
- Xe anh ở dưới kia à?   
 
- Ừ.   
 
- Muá»™n rồi đấy... anh nên Ä‘i Ä‘i. Lần sau gặp ta sẽ nói chuyện nhiá»u.   
 
- Em giáºn anh à?   
 
- Không, không giáºn.   
 
- Không, em giáºn.   
 
- Em bảo với anh là không mà.   
 
Anh ta thở dài, cúi xuống giưá»ng và tôi để anh ta hôn tôi.   
 
- Em sẽ gá»i Ä‘iện cho anh chứ? – Anh ta há»i khi đã ra đến ngưỡng cá»a.   
 
- Tất nhiên.   
 
Nguyên do tại sao Gino lại biết được cuá»™c sống má»›i cá»§a tôi là như váºy đấy. Nhưng hôm chúng tôi gặp lại nhau, chúng tôi không hỠđả động đến cái há»™p đựng phấn lẫn công việc cá»§a tôi, tá»±a hồ như đấy là những công việc bình thưá»ng nhất và không đáng báºn tâm, tất cả ý nghÄ©a cá»§a chúng chỉ ở chá»— chúng má»›i mẻ mà thôi. Tóm lại, Gino xá» sá»± gần giống như mẹ tôi, có Ä‘iá»u anh ta không giây phút nào tá» ra ngạc nhiên sá»ng sốt, tôi nhá»› lại cái buổi tối đầu tiên khi gặp Giacinti vá» cùng vá»›i mình, mẹ đã hoảng lên như thế nào, và tuy bây giá» mẹ trông có vẻ thá»a mãn và béo đẫy ra, đến nay tôi vẫn nháºn Ä‘oán được ná»—i lo cá»§a mẹ. Gino là má»™t ngưá»i ranh mãnh - bản tÃnh cá»§a má»™t kẻ thiển cáºn, nông cạn. Tôi cho rằng sau khi biết rõ do lá»—i cá»§a anh ta, tôi đã có những thay đổi cÆ¡ bản trong cuá»™c sống, anh ta nhún vai tá»± bảo: “Tuyệt, như váºy mình sẽ giết ngay má»™t lúc hai chú thá»... cô nàng thôi không trách cứ mình và mình vẫn cứ là tình nhân cá»§a cô nàngâ€.   
 
Có những ngưá»i đàn ông cố sống cố chết bám chặt lấy những gì thuá»™c vá» há», dù là tiá»n tài hay phụ nữ, ấy là chưa kể mạng sống cá»§a mình - để giữ được những cái đó, há» sẵn sàng trả bằng má»i giá, tháºm chà bằng chÃnh cả nhân phẩm cá»§a chÃnh bản thân mình, Gino thuá»™c loại ngưá»i này.   
 
Tôi vẫn Ä‘i lại vá»›i anh ta, vì trong số những ngưá»i đàn ông, tôi thÃch anh ta hÆ¡n cả - và tuy coi má»i chuyện giữa chúng tôi đã chấm dứt - tôi không muốn sá»± Ä‘oạn tuyệt giữa chúng tôi quá đột ngá»™t và để lại má»™t cảm giác khó chịu. Tôi không thÃch những cuá»™c tuyệt giao đột ngá»™t vá»›i những lá»i chia tay buồn bã. Tôi cho rằng những tình cảm tá»± nó nảy sinh và tá»± nó lụi tàn vì buồn chán, vì vô tình, há» hững hoặc do thói quen – cÅ©ng là má»™t loại buồn chán thâm căn cố đế - và tôi mừng rằng những tình cảm ấy dẫu chết má»™t cách tá»± nhiên, không có sá»± can thiệp nào cá»§a bản thân tôi và cá»§a ngưá»i nào khác, nhưá»ng chá»— dần dần cho những tình cảm khác không gây nên những thay đổi rõ rệt và đột ngá»™t trong cuá»™c sống, còn ai muốn giải thoát ngay láºp tức khá»i gánh nặng ấy thì có cÆ¡ giữ nguyên má»i thói quen mà mình hy vá»ng rÅ© bá». Tôi muốn mình dá»ng dưng trước những ve vuốt cá»§a Gino, cÅ©ng hệt như những lá»i nói cá»§a anh ta, và nháºn thấy rằng cần phải chá» khi nào sá»± việc đó tá»± nó sẽ đến, nếu không bất kỳ lúc nào anh ta cÅ©ng có thể xông vào cuá»™c Ä‘á»i tôi và lại ràng buá»™c tôi như trước.   
 
Còn má»™t con ngưá»i nữa cÅ©ng quay vá» vá»›i cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi, ý tôi muốn nói tá»›i Astarita. Äối vá»›i anh ta, má»i việc giản đơn hÆ¡n nhiá»u so vá»›i Gino. Gisella bà máºt gặp anh ta, tôi cho rằng anh ta kết bạn vá»›i cô ta chỉ vì muốn thăm dò tưá»ng táºn má»™t đôi Ä‘iá»u vá» tôi. Gisella chá» lúc thuáºn tiện để nói vá»›i tôi vá» Astarita, và khi cho rằng thá»i gian qua Ä‘i như thế đã quá đủ và tôi đã yên lòng cô ta gá»i Ä‘iện cho tôi, và nói xa nói gần mãi má»›i bảo là đã gặp Astarita và anh ta há»i thăm tôi.   
 
- Anh ta chẳng nói cụ thể vá»›i mình má»™t vấn đỠgì cả - Gisella nói tiếp – nhưng mình nháºn thấy anh ta vẫn phải lòng câu như trước... tháºt ra mà nói, mình thương thương anh ta đấy... Anh ta xem ra đến là bất hạnh... Mình nhắc lại vá»›i cáºu là anh ta chẳng nói gì vá»›i mình, song dẫu sao mình cÅ©ng Ä‘oán được rằng anh ta rất muốn gặp cáºu... lúc này, sau tất cả những gì đã xảy ra...   
 
Nhưng tôi ngắt lá»i cô ta:   
 
- Gisella này, nếu cứ tiếp tục nói chuyện kiểu ấy thì chẳng ăn thua gì đâu.   
 
- Kiểu nào?   
 
- Thì đấy, toàn những ẩn ý cả... tốt hÆ¡n hết cáºu cứ nói thẳng ra vÆ¡i ra anh ta bảo cáºu đến gặp mình, anh ta muốn gặp mình, còn cáºu nháºn chuyển lá»i cá»§a anh ta tá»›i mình.   
 
- Cứ cho là như váºy – Cô ta thú nháºn – Thì sao?   
 
- Thì – Tôi bình tÄ©nh đáp - cáºu có thể nói lại vá»›i anh ta rằng mình đồng ý gặp anh ta như những ngưá»i khác, tất nhiên là không cam kết gì hết, nhưng thỉnh thoảng thôi.   
 
Gisella cá»±c kỳ sá»ng sốt trước thái độ bình tÄ©nh cá»§a tôi, cô ta cứ ngỡ rằng tôi căm giáºn Astarita và không bao giá» chịu gặp lại anh ta nữa. Cô ta không thể nào hiểu được rằng từ nay tôi còn không biết thế nào là căm giáºn lẫn yêu thương, và cô ta nghÄ© rằng tôi, cÅ©ng như bản thân cô ta, Ä‘ang theo Ä‘uổi má»™t mục Ä‘Ãch nào đó.   
 
- Cáºu xá» sá»± như váºy là đúng đấy – Sau má»™t giây suy nghÄ©, cô ta bèn lên tiếng, giá»ng đầy ý nghÄ©a - Nếu ở cương vị cáºu, mình cÅ©ng xá» sá»± như váºy... mình phải cao tay chứ... Astarita thá»±c lòng yêu cáºu, anh ta có thể ly dị vợ và lấy cáºu... Song cáºu phải khôn ngoan cÆ¡... nếu không mình cho cáºu là đồ ngốc đấy.   
 
Như váºy Gisella không hiểu rõ tôi, và qua kinh nghỉệm, tôi biết rõ rằng có cố mở mắt cho cô ta cÅ©ng bằng thừa. Do đó tôi làm bá»™ suồng sã khẳng định:   
 
- Äúng thế đấy – Câu trả lá»i đã làm cho cô ta ghen tị và thán phục tôi.   
 
Cô ta chuyển lá»i đồng ý cá»§a tôi cho Astarita và tôi nháºn lá»i đến gặp anh ta ngay tại quán cà phê nÆ¡i tôi đã gặp Giacinti lần đầu. Như Gisella đã nói, mãi đến lúc này anh ta vẫn yêu tôi, mê mệt. Khi thấy tôi, chẳng biết dÅ©ng khà cá»§a anh ta biến đằng nào, chứ trông mặt anh ta tái mét tháºm chà không mở miệng ra nói được nữa. Chắc tình cảm này mãnh liệt hÆ¡n cả bản thân anh ta, và tôi đồng ý vá»›i ý kiến cá»§a má»™t số phụ nữ bình dân, mẹ chẳng hạn, cho rằng má»™t số cô nhân tình có thể bá» bùa mê má»™t số đàn ông. Như váºy, tôi vô tình và không chá»§ tâm làm mê hồn anh ta, và tuy biết Ä‘iá»u đó, anh ta vẫn không tài nào bứt ra được khá»i bùa mê cá»§a tôi, dù anh ta cố sức vùng vẫy bao nhiêu chăng nữa. Tôi đã dứt khoát biến anh ta thành má»™t kẻ nô lệ ngoan ngoãn và nhẫn nhục cá»§a tôi, tôi đã dứt khoát tước Ä‘oạt vÅ© khÃ, làm tê liệt và bắt anh ta phải phục tùng ý muốn cá»§a tôi.   
 
Sau này anh ta đã kể lại vá»›i tôi rằng lúc có má»™t mình anh ta diá»…n táºp những động tác tẻ nhạt chẳng ra sao để sau đó diá»…n trước mặt tôi, tháºm chà còn há»c thuá»™c lòng những Ä‘iá»u định nói vá»›i tôi, nhưng cứ há»… thấy tôi là mặt cắt không còn há»™t máu, tim thót lại, đầu óc mụ Ä‘i, lưỡi cứng đỠra. Do không chịu nổi ngay cả cái nhìn cá»§a tôi, anh ta mất bình tÄ©nh và những muốn lao tá»›i quỳ sụp trước mặt tôi, tá»›i tấp hôn chân tôi.  
  
Astarita chẳng giống những ngưá»i đàn ông khác má»™t chút nào, anh ta Ä‘iên Ä‘iên cuồng dại. Gặp nhau, ăn tối tại tiệm ăn, cả hai Ä‘á»u im lặng, rồi vá» nhà tôi và anh ta yêu cầu tôi kể tỉ mỉ lại không há» bá» sót gì hết cuá»™c Ä‘á»i tôi, từ lúc Ä‘i tá»›i Viterbo tá»›i lúc Ä‘oạn tuyệt vá»›i Gino.   
 
- Nhưng tại sao anh quan tâm tá»›i Ä‘iá»u đó? – Tôi ngạc nhiên há»i.   
 
- Chẳng sao cả - Anh ta đáp – cho biết thế thôi... chuyện đáng buồn lắm phải không em? Coi như không có anh, kể đi.   
 
- Thôi được, anh đã muốn váºy thì em sẽ kể - Tôi nhún vai đáp.   
 
Theo yêu cầu cá»§a anh ta, tôi kể tỉ mỉ lại má»i chuyện xảy ra vá»›i tôi từ sau chuyến Ä‘i ấy: tôi đã giải thÃch vá»›i Gino ra sao, đã nghe những lá»i khuyên cá»§a Gisella như thế nào, đã gặp Giacinti ra sao. Có Ä‘iá»u tôi không hỠđả động tá»›i cái há»™p đựng phấn, bản thân không rõ vì sao nữa, chắc không muốn lôi anh ta vào chuyện đó, chẳng là anh ta làm việc bên ngành cảnh sát mà. Anh ta há»i tôi má»™t số vấn Ä‘á», đặc biệt căn vặn tỉ mỉ vá» cuá»™c gặp gỡ cá»§a tôi và Giacinti. Xem ra anh ta thá»a mãn vá»›i những câu trả lá»i sÆ¡ sài, anh ta như muốn táºn mắt chứng kiến tất cả và nháºn biết, nói tóm lại, muốn Ä‘Ãch thân tham gia vào má»i việc. Anh ta luôn nêu lên những câu há»i và ngắt lá»i tôi: “Thế em đã làm gì?†hoặc “Thế anh ta thì sao?â€. Khi tôi im lặng, anh ta ôm vai tôi và thầm thì:   
 
- Äấy là lá»—i tại anh tất.   
 
- Äâu có – Tôi buồn bã đáp – Chẳng ai có lá»—i trong chuyện này cả.   
 
- Không, anh có lá»—i, anh đã hại em, nếu lúc ở Viterbo anh không xá» sá»± như váºy thì đâu đến nông ná»—i này.   
 
- Anh nhầm rồi, - tôi đáp giá»ng sôi nổi - Kẻ có lá»—i chÃnh là Gino, anh chẳng có lá»—i trong vấn đỠnày... Anh thân yêu ạ, ở Viterbo anh đã dùng vÅ© lá»±c để cưỡng Ä‘oạt em mà đã phải dùng đến vÅ© lá»±c thì chẳng kể làm gì... Nếu Gino không lừa dối em, em đã lấy anh ta, sau đó sẽ kể hết vá»›i anh ta, và má»i việc cứ diá»…n ra như anh và em không há» gặp nhau.   
 
Xem ra anh ta nắm được cái ý này, song tôi thấy anh ta hoàn toàn không bị cắn rứt, ngược lại, anh ta tháºm chà còn thÃch thú khi nghÄ© rằng đấy là do anh ta đã quyến rÅ© và hại tôi. HÆ¡n nữa, anh ta không những thÃch thú vá»›i cái ý nghÄ©a như váºy, mà tháºm chà còn thấy xúc động nữa, chắc nó nuôi dưỡng những tình cảm cá»§a anh ta đối vá»›i tôi. Sau này tôi má»›i hiểu Ä‘iá»u đó – không phải vì vô tình mà trong những lần chúng tôi gặp nhau, anh ta thưá»ng yêu cầu tôi kể chi tiết và tất cả những gì diá»…n ra giữa tôi và các tình nhân cá»§a tôi. Những lúc đó, mặt anh ta căng thẳng đến kỳ lạ, cặp mắt xúc động và chăm chú làm cho tôi bối rối và rất ngượng. Và liá»n ngay sau đó, anh ta nhảy bổ vào tôi, thì thào những lá»i thô tục, suồng sã nghe rất chướng, đến cả ngưá»i đàn bà dâm đãng nhất cÅ©ng phải tức giáºn, nên tôi không dám nhắc lại ở đây. Tôi không thể nào hiểu được hành vi kỳ lạ ấy đã hòa hợp như thế nào vá»›i tình yêu say đắm cá»§a anh ta - gần như sùng bái tôi – theo tôi, không thể yêu thương má»™t ngưá»i đàn bà mà không kÃnh trá»ng chị ta, song ở anh ta tình yêu và sá»± tàn nhẫn cùng chung sống bên nhau, tình cảm ná» truyá»n thêm sức mạnh và ná»—i Ä‘am mê cho tình cảm kia. Äôi lúc tôi nghÄ© anh ta sở dÄ© có khoái cảm kỳ lạ ấy (khi cho rằng vì lá»—i lầm cá»§a anh ta mà tôi đã trở thành má»™t ngưá»i đàn bà sa ngã) là do anh ta làm việc ở ngành cảnh sát an ninh và chÃnh trị, nÆ¡i ngưá»i ta tìm kiếm chá»— yếu cá»§a phạm nhân, rồi lợi dụng để dá»a dẫm và làm vô hiệu hóa phạm nhân suốt Ä‘á»i. Tá»± anh ta đã bảo tôi – tôi chẳng còn nhá»› nhân chuyện gì - rằng má»—i lần bắt được phạm nhân thú nháºn tá»™i lá»—i cá»§a há», anh ta lại có má»™t khoái cảm đặc biệt vá» thể xác, tá»±a như khi chiếm được má»™t ngưá»i đàn bà.   
 
- Phạm nhân giống như má»™t phụ nữ - Anh ta giải thÃch vá»›i tôi - Chừng nào chống chá»i được, phạm nhân còn dương dương tá»± đắc... nhưng má»™t khi đã nhượng bá»™, phạm nhân chỉ còn là má»™t thứ rẻ rách, ta muốn làm gì thì làm.  
Nhưng chắc sá»± nhẫn tâm và tÃnh tàn bạo là những nét bẩm sinh trong tÃnh cách cá»§a anh ta, nên anh ta đã lá»±a chá»n nghá» cảnh sát, chứ không phải ngược lại.   
 
Astarita không có hạnh phúc. Tôi cho rằng ná»—i bất hạnh cá»§a anh ta rất lá»›n và khó sá»a, vì nó không phải là háºu quả cá»§a nguyên nhân ở bên ngoài nào đó, mà là do sá»± kỳ quặc hay tÃnh đồi bại – khó hiểu đối vá»›i tôi – cá»§a chÃnh bản thân anh ta. Khi không bắt tôi kể lại những công việc cá»§a tôi, anh ta thưá»ng tụt xuống sàn nhà, rúc đầu vào hai đầu gối tôi và đôi lúc lặng ngưá»i Ä‘i cả tiếng đồng hồ trong tư thế ấy, chốc chốc tôi lại phải vuốt ve đầu anh ta như ngưá»i mẹ âu yếm con mình. Và lần nào anh ta cÅ©ng rên rỉ, có lẽ tháºm chà còn khóc nữa. Tôi chưa bao giá» yêu Astarita, nhưng trong những giây phút ấy tôi thấy thương hại Astarita, tôi biết Astarita Ä‘au khổ và không có cách gì giảm nhẹ được ná»—i Ä‘au trong lòng mình.   
 
Anh ta nói vá»›i giá»ng cay đắng vá» gia đình mình: vá» ngưá»i vợ mà anh ta ghét bá», vá» những cô con gái mà anh ta không yêu thương vá» bố mẹ đã làm hư há»ng thá»i thÆ¡ ấu cá»§a anh ta và ép anh ta – má»™t thanh niên chưa có kinh nghiệm - lấy má»™t ngưá»i anh ta không yêu. Anh ta hầu như chẳng bao giỠđả động đến nghá» nghiệp cá»§a mình. Äá»™c má»™t lần anh ta nói vá»›i má»™t nét mặt lạ lùng khó hiểu:   
 
- Trong má»—i ngôi nhà có những đồ váºt hữu Ãch, tuy chẳng phải thứ nào cÅ©ng sạch sẽ... anh chÃnh là má»™t thứ đồ ấy... anh là cái xô đựng rác để ngưá»i ta quẳng rác vào đấy.   
 
Nhưng nói chung tôi có cảm giác anh ta coi công việc cá»§a mình là trung thá»±c. Anh ta có tinh thần công việc cao, thấy anh ta ở bá»™ và trò chuyện vá»›i anh ta, tôi nháºn ra anh ta là má»™t quan chức mẫu má»±c: cần mẫn, kÃn đáo, liêm khiết, sắc sảo và khắt khe. Tuy làm ở ngành cảnh sát an ninh chÃnh trị, song theo lá»i anh ta, anh ta chẳng hiểu chút nào vá» chÃnh trị.   
 
Astarita sẵn lòng tối nào cÅ©ng gặp tôi, nhưng như tôi đã nói, tôi không muốn ràng buá»™c mình vá»›i bất kỳ má»™t ngưá»i đàn ông nào, và hÆ¡n nữa, tôi chán ốm cái tÃnh buồn rầu cá»§a Astarita và vá»›i những trò kỳ quặc cá»§a anh ta, tôi cảm thấy mình bị gò bó trước anh ta, tôi cảm thấy thương hại anh ta, song cứ má»—i lần anh ta rá»i chá»— tôi là tôi lại thở dài nhẹ nhõm. Do đó, tôi gặp Astarita càng thưa càng hay, không quá má»™t tuần má»™t lần. Tất nhiên là dù Ãt gặp nhau, anh ta vẫn giữ những tình cảm say mê và tha thiết đối vá»›i tôi, còn nếu đồng ý tá»›i sống ở chá»— anh ta, như anh ta đã nhiá»u lần đỠxuất vá»›i tôi thì dần dần anh ta sẽ quen vá»›i sá»± có mặt cá»§a tôi và rồi sẽ nháºn ra tôi đúng như trên thá»±c tế: má»™t cô gái nghèo khổ bình thưá»ng. Anh ta cho tôi số máy Ä‘iện thoại đặt trên bàn mình ở bá»™. Äấy là số Ä‘iện thoại máºt, chỉ có sếp cảnh sát, ngưá»i đứng đầu chÃnh phá»§, bá»™ trưởng và má»™t vài nhân váºt quan trá»ng nữa má»›i biết số này. Khi tôi gá»i Ä‘iện, anh ta liá»n nhấc ngay ống nghe, nhưng nháºn ra tôi, anh ta bắt đầu nói lắp và lải nhải những gì gì đó, giá»ng anh ta, má»™t phút trước đây vẫn rõ ràng và bình tÄ©nh, đã thay đổi chẳng còn nháºn ra được nữa. Anh ta thá»±c sá»± lệ thuá»™c và phục tùng tôi như má»™t kẻ nô lệ. Tôi còn nhá»› má»™t lần tôi vô tình vuốt mặt anh ta, anh ta liá»n nắm tay tôi và hôn tay vẻ biết Æ¡n. Sau này anh ta nhiá»u lần yêu cầu tôi lặp lại động tác đó. Nhưng lẽ nào lại có thể vuốt ve theo đơn đặt hàng được?   
 
Như tôi đã nói, tôi chẳng muốn ra phố tìm kiếm ngưá»i đàn ông và thế là tôi ngồi lì ở nhà. Tôi không muốn ngồi vá»›i mẹ: tuy giữa hai mẹ con có sá»± thá»a thuáºn ngầm là không nói tá»›i nghá» nghiệp cá»§a tôi, song câu chuyện lại cứ xoay quanh vỠđỠtài này, hai mẹ con cứ nói xa nói gần và cả hai Ä‘á»u cảm thấy mình thiếu tế nhị, má»™t khi cÆ¡ sá»± đã thế thì tôi cho rằng nên nói thẳng má»i chuyện, chẳng cần úp mở. Tôi thưá»ng khóa cá»a nằm lì trong phòng mình, yêu cầu mẹ không quấy rầy tôi. Những cá»a sổ phòng tôi trông ra sân, không má»™t tiếng động nào có thể lá»t vào được cá»a phòng khép kÃn. Tôi chợp mắt má»™t lát, sau đó dáºy, Ä‘i lại trong phòng, làm những việc vá»› vẩn như quét bụi trên đồ đạc hoặc sắp xếp lại đồ đạc. Công việc này đã gây nên má»™t sá»± chấn động cho những suy nghÄ© cá»§a tôi và xung quanh tôi, đã tạo dá»±ng được má»™t bầu không gian ngăn cách tôi vá»›i toàn bá»™ thế giá»›i bên ngoài. Tôi suy ngẫm, cố luồn lách vào táºn những nÆ¡i sâu thẳm trong tâm hồn, và cuối cùng Ä‘i đến kết luáºn rằng tốt hÆ¡n là không suy nghÄ© gì hết, tất cả những gì tôi thấy trên Ä‘á»i sau bao cay đắng và bài há»c cá»§a số pháºn thế cÅ©ng đủ lắm rồi.   
 
Vào những giá» phút cô đơn ấy, thưá»ng có lúc tôi bị lúng túng và bá»—ng vá»›i vẻ sáng suốt lạ lùng, tôi bắt đầu cảm thấy như mình đứng ngoài nhìn bản thân và cuá»™c Ä‘á»i mình. Má»i hành vi và suy nghÄ© cá»§a tôi Ä‘á»u bị phân đôi, mất Ä‘i ý nghÄ©a chân thá»±c cá»§a chúng và có má»™t dáng vẻ lạ lùng không thể hiểu nổi. Tôi tá»± bảo: “Mình dẫn vỠđây má»™t ngưá»i đàn ông không há» quen biết, không há» hò hẹn vá»›i mình tối nay... hai ngưá»i đáng váºt vá»›i nhau như hai kẻ thù trên giưá»ng này... sau đó anh ta đưa mình má»™t tá» giấy màu có triện có dấu... Ngày hôm sau mình đổi tá» giấy ấy lấy đồ ăn thức uống, áo xống và cả những váºt dụng khácâ€. Những suy nghÄ© lá»™n xá»™n này má»›i chỉ là bước đầu, sau đó kéo theo má»™t sá»± rối loạn và còn nặng ná» hÆ¡n. Do đó tôi cố thoát ra khá»i định kiến vá» cái nghỠđã giày vò tôi, cố tá»± ám thị mình rằng nghá» cá»§a tôi cÅ©ng như bao nghá» khác là tổng hòa cá»§a các hành động không có ý nghÄ©a. Và liá»n ngáy sau đấy, tiếng ồn ào cá»§a thành phố xa xăm vẳng lại hoặc tiếng cá»t kẹt cá»§a đồ đặc trong phòng nổi lên đã buá»™c tôi ngỡ ngàng, băn khoăn rằng tại sao mình lại rÆ¡i vào những chốn này. Tôi tá»± khẳng định: “Mình ở đây, nhưng cÅ©ng có thể ở chốn khác... có thể sinh ra má»™t ngàn năm trước đây hoặc má»™t ngàn năm sau này. Có thể là má»™t bà lão da Ä‘en, cÅ©ng có thể là má»™t em bé tóc vàng...â€. Tôi có cảm giác mình xuất hiện từ chốn tối tăm dày đặc và rồi chẳng bao lâu nữa cÅ©ng lại Ä‘i vào chốn âm u vô táºn ấy, và sá»± tồn tại ngắn ngá»§i cá»§a tôi trên Ä‘á»i được đánh dấu chỉ bằng những hành vi vô nghÄ©a và ngẫu nghiên. Lúc đó, tôi bắt đầu nháºn thấy rằng tình trạng chán nản cá»§a tôi nảy sinh không phải từ việc tôi đã làm, mà là do má»™t nguyên nhân nghiêm trá»ng hÆ¡n – do chÃnh cuá»™c sống không thể gá»i là xấu hoặc tốt được mà chỉ có buồn chán và vô nghÄ©a đối vá»›i tôi.   
 
Tôi thấy rá»n rợn như có kiến bò khắp ngưá»i, tôi rùng mình và cảm thấy tóc trên đầu dá»±ng ngược cả lên. Tôi cảm giác tưá»ng nhà, thành phố và cả thế giá»›i đã biến mất, còn tôi chÆ¡i vÆ¡i trong khoảng không rá»—ng tuyếch, Ä‘en ngòm, vô hạn: nguyên cả bá»™ quần áo này, vá»›i những suy nghÄ© này, cái tên tuổi này và cái nghá» này. Cô gái tên là Adriana bị treo trong khoảng không trống rá»—ng. Cái khoảng không trống rá»—ng này là má»™t cái gì đó long trá»ng, kỳ lạ và khó hiểu, vì cảnh tượng buồn rầu nhất trong cái khoảng không trống rá»—ng ấy lại là chÃnh bản thân tôi đã rÆ¡i tõm vào đấy trong hình ảnh tối tối tôi tá»›i quán cà phê, nÆ¡i Gisella Ä‘ang đợi tôi. Tôi không thấy khuây khá»a khi nghÄ© rằng ngưá»i khác cÅ©ng Ä‘ang sống và Ä‘ang hoạt động má»™t cách vô dụng và vô nghÄ©a, cÅ©ng dấn vào cái khoảng không trống rá»—ng ấy, nằm ở bên trong ấy, dang rá»™ng tay ôm nó vào lòng. Tôi còn thấy sá»ng sốt là hoặc há» không thấy Ä‘iá»u đó, hoặc như thưá»ng thấy khi ngưá»i ta đồng thá»i phát hiện ra cùng má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ mà không cho nhau biết, ai cÅ©ng cố gắng im lặng không đả động đến chuyện ấy.   
 
Vào những giây phút đó, tôi chỉ muốn quỳ sụp xuống và cầu nguyện, có lẽ, đấy là do thói quen từ thá»i thÆ¡ ấu chứ không phải do ý nguyện hoàn toàn rõ ràng và có ý thức. Tôi thưá»ng không Ä‘á»c những bài kinh cầu nguyện cụ thể, vì Ä‘ang trong tâm trạng tinh thần bối rối, tôi thấy chúng quá dài. Tôi Ä‘iên dại quỳ sụp xuống, đến mức chân tôi nhức nhối mấy ngày liá»n, rồi tuyệt vá»ng lá»›n tiếng kêu cầu: “Lạy đức chúa Jesus, xin ngưá»i hãy mở lòng thương con!â€. Tôi cầu không đúng theo má»™t bài kinh cầu nguyện, nói chÃnh xác hÆ¡n, đấy là má»™t lá»i cầu xin mà tôi hy vá»ng sẽ xua tan ná»—i bối rối trong lòng và lấy lại được cảm giác thá»±c tế. Sau khi tôi toàn tâm toàn ý nhiệt thành kêu cầu như váºy, tôi úp mặt vào lòng bàn tay má»™t hồi lâu. Cuối cùng, khi trấn tÄ©nh lại, tôi thấy mình không há» suy nghÄ© gì và tuy trống trải thế nào Ä‘i nữa thì tôi vẫn là Adriana, sống vẫn trong căn phòng này, tôi sá» nắn cÆ¡ thể tôi, hầu như không tin là nó có thá»±c, rồi đứng dáºy, tôi Ä‘i đến bên giưá»ng. Tôi cảm giác toàn thân mệt má»i và Ä‘au nhừ, tá»±a hồ như má»™t tráºn mưa đá vừa đổ áºp xuống ngưá»i tôi. Và thế là tôi liá»n ngá»§ thiếp Ä‘i.   
 
Tuy váºy trạng thái tinh thần lúc này không ảnh hưởng đến cuá»™c sống bình thưá»ng cá»§a tôi. Tôi vẫn là Adriana như trước đây, tÃnh tình vẫn như trước, tôi vẫn đưa đàn ông vá» nhà, vẫn gặp gỡ Gisella và chuyện trò tào lao vá»›i mẹ và vá»›i những ngưá»i khác. Và đôi lúc tôi cảm thấy kỳ lạ là Adriana má»™t thân má»™t mình chẳng giống chút nào vá»›i Adriana được ngưá»i ta xúm xÃt vây quanh. Nhưng tôi hầu như không cho rằng mình tôi phải trải qua ná»—i tuyệt vá»ng vá»›i những ná»—i thống khổ tàn ác như váºy. Chắc ai cÅ©ng đã trải qua cảm giác này, dù chỉ là má»™t lần trong Ä‘á»i, khi con ngưá»i cảm thấy cuá»™c sống cá»§a mình lá»t vào má»™t ngõ cụt kinh khá»§ng, ngu xuẩn và không thể hiểu nổi. Song nháºn thức này không thể để lại cho há» má»™t dấu vết rõ ràng nào. Há» giống tôi, há» rá»i nhà giải quyết công việc và tá»± nguyện sắm cái vai chân thá»±c cá»§a mình. à nghÄ© này đã khẳng định niá»m tin cá»§a tôi cho rằng má»i ngưá»i - không loại trừ ai – đáng được thương hại vì đã sinh ra trên cõi Ä‘á»i này.   
 
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của ngudoc