05-02-2009, 09:21 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 2 : TỠHoạt (1)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Trên đỉnh Tiểu Äông SÆ¡n ngoà i trấn, nÆ¡i sÆ¡n miếu.
Chiếc Kim Bát (bát và ng) giống như má»™t hòn núi nhá» từ lưng chừng không từ từ áp xuống, từng lá»›p từng lá»›p những luồng quang quyển khổng lồ không ngừng thu hẹp, đặc quánh như váºt chất hữu hình. Cả tầng không y hệt như má»™t chiếc Kim chung tráo .
Phổ Tế lúc nà y Ä‘ang ngồi xếp bằng lÆ¡ lá»ng trên cao, áo cà sa bay phần pháºt, tay giữ pháp ấn, trông không khác gì pháºt tổ Ä‘ang ngá»± trên pháp bảo.
Trong Kim chung tráo, từng khối huyết quang hình ngưá»i Ä‘ang chá»›p chá»›p cuồng loạn bá» chạy, không ngừng phát ra những tiếng gà o thét thê lệ khiến ngưá»i ta kinh hồn lạc phách.
Bên ngoà i quang tráo, khắp đỉnh núi cát chạy đá bay hoang tà n xÆ¡ xác, má»™t tráºn gió xoáy bốc lên cuồn cuá»™n, tiếng oanh kÃch Ä‘áºp và o tai liên miên bất tuyệt, bốn phÃa khu rừng Ä‘á»u bị tà n phá thảm hại.
Những khối huyết ảnh loạn xạ trong cấm chế pháºt pháp đột nhiên dừng cả lại, rồi gá»™p và o nhau giống như má»™t khối thá»§y ngân, từ từ ngưng Ä‘á»ng lại thà nh má»™t hình dạng cà ng ngà y cà ng nhá», chÃnh là hình dạng cá»§a huyết yêu Äa Di La.
CÅ©ng trong lúc đó, dưới mặt đất hoang tà n cá»§a sÆ¡n miếu thoáng chá»›p má»™t vầng huyết quang. Vầng huyết quang nà y xoay chuyển cuồn cuá»™n rồi theo đó bùng lên má»™t đạo quang phù máºt chú yêu dị khổng lồ, nghênh không đánh và o kim bát phÃa trên.
Cả kim chung tráo trong nháy mắt bị nhuá»™m thà nh mà u đỠmáu, trở thà nh má»™t huyết tráo, khắp trởi đất Ä‘á»u đỠrá»±c má»™t mà u.
Äá»™t nhiên, bên trong mà n huyết tráo, má»™t trà ng tiếng hú thấu trá»i như phát ra từ trong vô hình, sóng xung kÃch đánh ra tứ phÃa. Má»™t luồng ánh sáng liá»…u nhiá»…u sinh ra vô số huyá»…n ảnh, bên trong tráo liá»n xuất hiện ba đạo huyết quang xoay chuyển như sấm sét. Pháºt quang đột nhiên đại thịnh, thế nhưng vẫn có má»™t đạo huyết yêu phân thân thà nh công, độn được ra ngoà i pháºt pháp cấm chế.
"Tam Thi Phân Thần?" Phổ Tế kinh hãi la lên.
Äạo phân thân huyết quang vừa độn xuất ra ngoà i nhưng không há» bá» chạy, vẫn lay động giữa không trung, ngưng Ä‘á»ng thà nh má»™t khối, rồi phát tán ra những luồng hắc quang cá»±c kỳ âm tà , nhanh như chá»›p đánh xuống thân Phổ Tế, Ä‘áºp và o bức tưá»ng ánh sáng vô hình tạo ra những vòng sóng lăn tăn.
Miệng Phổ Tế niệm pháºt chú cà ng lúc cà ng nhanh, hai tay chắp lại trước mặt, pháp ấn như hoa sen liên tục biến đổi hư ảo.
Trong khoảnh khắc, trước mặt ông chợt nổi lên má»™t vầng huyết quang, ầm má»™t tiếng, hà ng vạn đạo huyết ti sáng lóe bắn vụt ra, má»™t luồng sức mạnh cá»±c lá»›n không thể kháng cá»± xông tá»›i, Phổ Tế thất thế bị chấn bay ra sau nặng ná» rÆ¡i vá» phÃa cánh rừng ráºm rạp xa xa bên dưới.
Mất Ä‘i pháp lá»±c chi viện, pháºt bảo tức thì trở nên ảm đạm, nhẹ nhà ng hạ xuống.
Pháºt quang tiêu biến, hai đạo huyết quang Ä‘ang bị cấm chế lại bắt đầu dung hợp thà nh má»™t khối, lao vá» hướng rÆ¡i cá»§a Phổ Tế.
Lúc nà y pháºt bảo Äịa Tạng Bát Ä‘ang lay động trong không trung, đột nhiên biến ngược vá» trước mặt chá»§ nhân, kim quang bao bá»c bảo vệ toà n bá»™ thân thể.
Äa Di La lượn vòng xung quanh, không tìm được kẽ hở nà o để tấn công liá»n lao vá» phÃa gốc cổ tùng, nÆ¡i có hai gã thiếu niên vẫn dang chăm chú quan sát quang cảnh kinh thiên động địa, hoà n toà n không ngá» luồng huyết quang khá»§ng khiếp đã áp lại.
Trước mắt Dương Chân đột nhiên bị má»™t vầng đỠrá»±c che lấp hoà n toà n, mùi tanh xá»™c và o mÅ©i, kế đó toà n thân như bồng bá»nh hoà n toà n mất Ä‘i thần trÃ.
Linh Bảo hòa thượng phản ứng thần tốc, láºp tức né qua má»™t bên .
Cây cổ tùng lá»›n tá»›i hai ngưá»i ôm láºp tức khô khéo quắt queo, còn Dương Chân thì đã ngã váºt xuống bụi cỠđằng sau.
Äa Di La hóa thân thà nh độn quang, bay vòng quanh ngá»n núi, kéo theo má»™t vệt Ä‘uôi huyết sắc dà i ngoằng rồi bay vá»t vá» phÃa chân trá»i mênh mông.
Trong là n gió lạnh lẽo hiu hắt, Linh Bảo nhếch nhác chạy tá»›i chá»— sư phụ, cưá»i thảm má»™t tiếng.
Bầu trá»i đột nhiên rạch xuống má»™t lằn sét. Gió thổi mây bay, Ä‘en đặc cuồn cuá»™n không ngừng. Những hạt mưa lá»›n bắt đầu rÆ¡i lá»™p bá»™p xuống mặt đất, xuống rừng cây, phát ra những tiếng rà o rà o. Cả thiên địa nhanh chóng biến thà nh má»™t khối há»—n độn, kèm theo tiếng sấm rá»n vang là những ánh chá»›p như con rắn bạc lằng ngoằng lao xuống.
Hai sư đồ Phổ Tế đứng dá»±a và o nhau dưới gốc cổ tùng, má»™t đạo khà tráo vô hình bao bá»c bá»n há», những hạt mưa lá»›n bên ngoà i Ä‘áºp và o xung quanh láºp tức hóa thà nh hÆ¡i nước.
Ná»a canh giá» sau.
CÆ¡n mưa đã di chuyển ra phÃa sau ngá»n núi, cây cối xanh ngắt lấp loáng, không khà trong là nh mát dịu, xóa nhòa gần hết những dấu vết ngổn ngang, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Tòa sÆ¡n thần miếu kia chỉ còn tà n dư lại má»™t mảnh sân nhá», từng dòng nước chảy róc rách như suối đổ xuống dưới núi. Hiện giá» có ai biết được nÆ¡i nà y không lâu sau lại má»c lên má»™t tiểu sÆ¡n tá»± hương há»a thịnh vượng.
Sư đồ Phổ Tế và Linh Bảo mặc nhiên đứng trước gốc cổ tùng, dưới chân là má»™t cái thi thể nằm ngang, toà n thân dÃnh đầy bùn đất mà u và ng.
Ngưá»i chết là má»™t thiếu niên, sắc mặt khô quắt xám xịt, mắt mở trừng trừng, thân thể cứng ngắc, tháºm chà còn có mấy phần dữ tợn, chÃnh là kẻ chết bất minh bạch, Dương Chân.
"Sư phụ, hắn tháºt... đã chết rồi sao?" Sắc mặt Linh Bảo trắng bệch như vôi, miệng nói lắp bắp. Nó không dám tin tên thiếu niên vừa rồi còn vui vẻ nhanh nhẹn, sau má»™t lát đã chẳng còn hÆ¡i thở.
Nếu hắn không đi theo, không chừng đã chẳng xảy ra chuyện gì, là hắn tự hại mình?
à nghÄ© nà y vừa má»›i xuất hiện trong đầu, sắc mặt Linh Bảo lại cà ng khó coi, cái đầu trá»c cúi gằm xuống báºt khóc thút thÃt.
"Mạng hắn vốn không phải chịu kiếp nạn nà y, tất cả là do sai lầm của vi sư..."
Nét mặt cá»§a Phổ Tế lá»™ vẻ hối háºn, miệng niệm "tá»™i lá»—i", má»™t tay nắm lấy vạt áo cà sa, cúi ngưá»i vuốt mắt cho Dương Chân, rồi lại đứng thẳng ngưá»i dáºy, bà n tay láºt lên má»™t cái, ánh sáng và ng lóe lên, từ bà n tay đánh xuống.
Trong thá»i gian uống cạn chung trà , phần đất trước miếu nÆ¡i gốc cổ tùng đã hình thà nh má»™t nấm má»™.
Trong núi rất lâu sau còn nghe tiếng Vãng sinh chú (**), phạn âm ngân nga vấn vÃt.
Bảy ngà y sau, trên dòng Nộ Giang bên ngoà i Hà Dương trấn.
Từ những là n sóng xanh dáºp dìu trên mặt sông, má»™t con thuyá»n con như chiếc lá đè sóng lắc lư lướt ngược dòng nước như bay.
Kỳ quái ở chá»— trên đầu thuyá»n và đuôi thuyá»n đứng khoanh tay má»™t nam má»™t nữ mà chẳng có ai chèo lái, chiếc thuyá»n dưá»ng như tá»± động tiến lên, trông tháºp phần quá»· dị.
Hai bên bá» núi xanh thăm thẳm, dòng Ná»™ Giang kéo dà i tÃt tắp, hai ngưá»i lại như rất cao hứng, trong tiếng sóng vá»— ầm ầm vẫn không ngừng chỉ sông trá» núi ngắm nhìn.
"Bá sư huynh, Lạc Thá»§y Thà nh lá»›n tháºt, vẫn còn rất nhiá»u địa phương chưa kịp tham quan, lần sau mình lại trở lại có được không?" Nữ tá» tươi cưá»i đứng nÆ¡i đầu thuyá»n thần thái uyển chuyển dịu dà ng, y phục là m bằng tÆ¡ lụa, tóc má»m như mây, trong sóng gió vẫn cưá»i nói tá»± nhiên.
"Lần nà y sư huynh phụng mệnh sư môn hạ sÆ¡n, lần sau thì Nguyệt Nhi sư muá»™i tá»± mình Ä‘i cầu xin sư nương nhé!" Nam tá» hiên ngang đứng phÃa Ä‘uôi thuyá»n, áo trắng phất phÆ¡, phong độ nho nhã.
"Váºy Nguyệt Nhi xin nhị sư huynh lén Ä‘em muá»™i hạ sÆ¡n cÅ©ng được váºy. Hứ!"
"A... sư muội, trước mặt đã là Hà Dương Trấn rồi."
"Một cái tiểu trấn, không hứng thú."
"Ngưá»i sư phụ chá»n Ä‘ang ở nÆ¡i nà y, biết đâu chúng ta lại chẳng nhanh chóng có thêm má»™t tiểu sư đệ."
"Tiểu sư đệ?" Thiếu nữ kinh ngạc ngoảnh đầu, đứng ngÆ¡ ngẩn giây lát rồi chợt hồn nhiên nói: "A! Tháºt như váºy sao, rốt cục cÅ©ng có ngưá»i kêu ta là sư tá»· rồi, vui quá..."
Nói Ä‘oạn thiếu nữ đột nhiên vá»t ngưá»i vá» phÃa Ä‘uôi thuyá»n, hai cánh tay má»m mại đẩy thẳng và o ngưá»i sư huynh, chiếc thuyá»n Ä‘ang Ä‘i bình ổn vững và ng chợt bắt đầu chao động.
Nam tỠđứng phÃa Ä‘uôi thuyá»n dở khóc dở cưá»i, đà nh ngồi thụp xuống, hắn không muốn gây ra ầm ỹ liá»n vừa nạt vị sư muá»™i nghịch ngợm, vừa cầm lấy mái chèo bắt đầu chống đỡ.
Trong lúc hai ngưá»i còn Ä‘ang nói chuyện, thì thuyá»n đã tá»›i má»™t khúc sông cong cong, phÃa bá» bắc đã xuất hiện má»™t cái bến nước thuyá»n bè neo Ä‘áºu dà y đặc, có thể nhìn thấy má»™t cái cổng lá»›n bằng đá xám, trước mắt chÃnh là Hà Dương trấn.
Thiếu nữ trong lòng gấp gáp gặp vị tiểu sư đệ chưa từng thấy mặt, không chịu được sá»± cháºm trá»… cá»§a con thuyá»n nhá», liá»n hô lên má»™t tiếng ngưá»i đã như má»™t con chim én bay và o rừng, vá»t qua hÆ¡n mưá»i trượng đặt chân lên bến sông. Láºp tức tiếng la kinh hãi nổi lên, đám phu lao động đứng trên bỠđá sợ hãi bá» chạy tán loạn.
Trên con thuyá»n nhá» chỉ còn lại má»—i nam tá» Ä‘ang chèo thuyá»n, hắn thấy váºy chỉ đà nh cưá»i khổ, liá»n ném mái chèo ngầm thi triển pháp lá»±c, chiếc thuyá»n con nhanh chóng tấp và o bá».
Ngoà i sân cá»§a căn nhà lá gần rừng trúc bên ngoà i cái chợ phÃa tây trấn, đột nhiên xuất hiện hai vị khách không má»i.
Hai ngưá»i chÃnh là ngưá»i lúc nãy đứng trên con thuyá»n nhá» tại dòng Ná»™ Giang tên là Bá Vân Äình và sư muá»™i cá»§a hắn Tiêu Nguyệt Nhi, hai ngưá»i Ä‘á»u là đệ tá» Côn Lôn phái.
Căn nhà rà o cây là m tưá»ng, phên tre là m cổng, mái lá á»p ẹp ẩn dưới mấy khóm trúc xanh, má»—i khi gió thổi Ä‘á»u rung lên bần báºt. Hai ngưá»i đẩy cá»a bước và o, trong nhà chỉ có bốn bức tưá»ng, lạnh lẽo tối tăm, gần đó là má»™t chiếc giưá»ng, má»™t trước bà n và má»™t chiếc ghế. Hai sư huynh muá»™i bất giác nhìn nhau má»™t cái.
Bá Vân Äình dùng ngón tay lau lau đầu giưá»ng, bụi bám đầy lên ngón tay, hắn ta ngoảnh mặt lại, không giấu được nụ cưá»i khổ.
"Ãi, đây là cái gì?" ánh mắt Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên phát hiện nÆ¡i đầu giưá»ng má»™t cái tượng gá»— liá»n đưa tay nhấc lên.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
Chữ ký của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:22 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 2 : TỠHoạt (2)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Äó là má»™t bức tượng bằng gá»— đà n dà i khoảng ná»a thước, góc cạnh được đẽo gá»t rõ rà ng, bức tượng khắc má»™t mỹ phụ có khuôn mặt rất hiá»n từ, tuy nói không hẳn là rất tinh mỹ nhưng cÅ©ng có chút thần khÃ.
Bá Vân Äình há» hững nhìn má»™t cái rồi cưá»i nói: "Chá»§ nhà xem ra cÅ©ng có mấy phần thú vị."
Tiêu Nguyệt Nhi khẽ vuốt vuốt, giá»ng có chút không đồng tình: "Nói không chừng là mua từ má»™t ngưá»i nà o đó."
Bá Vân Äình mỉm cưá»i, cÅ©ng chẳng phản bác.
Hai ngưá»i lại xem xét má»™t hồi mà chẳng có kết quả gì, đà nh chán nản lui ra ngoà i.
"Äại sư huynh, Ä‘i thôi, có lẽ ngưá»i đã bị yêu ma ăn thịt rồi." Thiá»…u nữ nhanh nhẹn bước ra chiếc sân nhá» bừa bãi, nét mặt có mấy phần chán nản.
"Thiên Diá»…n Thuáºt cá»§a sư tôn đứng hạng nhất hạng nhì trong phái, lẽ nà o lại sai lầm?" Bá Vân Äịnh thuáºn tay đóng cá»a, chau mà y tá» vẻ khó hiểu.
"Nghe nói hôm đó trên ngá»n núi bên cạnh xuất hiện dị cảnh, hay là chúng ta Ä‘i coi xem thế nà o?" Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên nghÄ© ra vấn đỠgì đó.
"Lá»i đồn cá»§a phà m dân không thể Ä‘oán mò, Ä‘i xem qua má»™t chút cÅ©ng tốt." Bá Vân Äình khẽ gáºt đầu.
Hai ngưá»i dắt nhau Ä‘i ra khá»i khu rừng trúc, tiến và o con đưá»ng phÃa tây gần chợ.
Trên Tiểu Äông SÆ¡n bên ngoà i Hà Dương trấn.
Dưới gốc cổ tùng cạnh căn miếu đổ nát, ngôi má»™ đắp đất và ng kia đã chẳng còn thấy đâu nữa. Cây cỠđã má»c cao tá»›i ngang ngưá»i, um tùm ráºp rạp trà n đầy sinh khà má»™t cách vô cùng kỳ quái. HÆ¡n nữa cả tùng, bách, các bụi cây trong vòng trăm trượng Ä‘á»u đâm chồi nẩy lá»™c ngay giữa tiết thu, hết sức ly kỳ.
Cà ng lạ lùng hÆ¡n là rất nhiá»u sÆ¡n thú phi Ä‘iểu tụ táºp xung quanh, nhất thá»i tiếng huyên náo liên miên không dứt.
Äúng lúc ấy, nấm đất kia chợt động Ä‘áºy, rồi đột nhiên má»™t luồng lục quang phát ra mãnh liệt, cả ngôi má»™ nổ bung ra, đất cát cây cá» bắn tung đầy trá»i, tức thì đánh động khiến bách thú kinh hoảng bay chạy tứ tán, là m náo động cả rừng cây.
Tá»›i khi tất cả những há»—n loạn Ä‘á»u lắng lại, trong cái huyệt sâu năm thước, giữa đống bùn đất và ng khè chợt thò ra má»™t cánh tay, kế đó xuất hiện má»™t cái đầu to, tóc tai rÅ© rượi, cùng má»™t thân hình đầy bùn đất, trông y như má»™t gã ăn mà y.
"Phì phì phì! Dương Chân lảo đảo đứng dáºy, khắp mặt mÅ©i Ä‘á»u là bùn cát, che lấp cả thất khiếu khiến hắn sặc sụa liên hồi, khó khăn lắm má»›i có thể há miệng hÃt thở không khà trong là nh, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác vừa may mắn trở vá» từ cõi chết, hắn đột nhiên phát hiện tình cảnh cổ quái xung quanh.
Trên cây cối trong rừng Ä‘áºu đầy những sÆ¡n tước phi cầm, các gốc quán má»™c, tùng, bách đầy những mèo rừng, chồn trân châu, cáo núi, sóc... Rắn rết côn trùng lại cà ng nhiá»u vô số kể, có con nháºn ra được, có con chẳng biết là con gì cÅ©ng kéo tá»›i, tưởng như sÆ¡n thú trên khắp Tiểu Äông SÆ¡n Ä‘á»u đổ hết cả vá» nÆ¡i nà y.
Äằng xa má»™t con mèo lá»›n thân rằn ri Ä‘ang hướng đầu vá» phÃa hắn gầm lên má»™t tiếng, là lão hổ? NÆ¡i nà y sao lại có lão hổ?
"A" Dương Chân hét lớn một tiếng, vắt chân lên cổ chạy thục mạng xuống núi.
Hắn chạy thẳng má»™t hÆ¡i tá»›i sưá»n núi liá»n ngồi phịch xuống báºc đá lạnh lẽo, ngoảnh nhìn xuống thị trấn náo nhiệt dưới chân núi, má»™t cảm giác hoảng hốt như má»™ng mị chợt dấy lên trong lòng.
Sau khi mất Ä‘i tri giác, hắn tưởng như chìm đắm trong cÆ¡n mÆ¡, phiêu đãng trong tối tăm vô táºn, mÆ¡ thấy ngưá»i mẹ mà hà ng đêm vẫn mong nhá»›, mÆ¡ thấy vòng tay ấm áp cá»§a cha... Không biết trải qua bao lâu đột nhiên lại bừng tỉnh, sau đó chỉ cảm thấy ngạt thở muốn chết Ä‘i được, bản năng cầu sinh liá»n... Tất cả ký ức vá» những chuyện đã phát sinh trước đây Ä‘á»u cảm thấy như vừa má»›i xong, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Sư đồ Phổ Tế, hai hòa thượng một già một trẻ đó đã đi đâu rồi?
Vô số huyá»…n ảnh chạy vòng vòng qua trước mắt, nhưng hắn chẳng nghÄ© ra được Ä‘iá»u gì. Thôi kệ, nghÄ© không ra thì chẳng thèm nghÄ© nữa.
Chỉ là hình ảnh cá»§a tráºn đấu pháp thần thoại kia vẫn bám rá»… trong đầu hắn mãi mãi không phai.
Äá»™t nhiên Dương Chân ngẩng đầu nhìn sắc trá»i, mặt trá»i giữa trưa Ä‘ang tá»a xuống những tia nắng ấm áp.
Hắn chợt la thảm một tiếng, vội và ng chạy thẳng xuống núi.
Giây lát sau, trên con đưá»ng dà i trong Hà Dương trấn xuất hiện má»™t ngưá»i nhếch nhác bùn đất, chạy len lá»i giữa đám ngưá»i nhanh như má»™t con ngá»±a, khiến những ngưá»i trên đưá»ng Ä‘á»u dạt cả ra hai bên, lá»›p lá»›p trợn mắt kinh ngạc.
"Cho đi nhỠnà o, đi nhỠnà o..." Gã thiếu niên thục mạng hò hét rồi lại thục mạng bỠchạy.
Hai sư huynh muá»™i Bá Vân Äình nhìn ngưá»i chạy tá»›i từ đằng xa, cÅ©ng không tá»± chá»§ được phải tránh sang má»™t bên.
"Tên nà y nhếch nhác quá." Tiêu Nguyệt Nhi bịt mũi, ngoái nhìn sư huynh đắng sau lưng.
Ãnh mắt Bá Vân Äịnh chợt chiếu ra những tia sáng kì lạ, nhìn chăm chăm và o bóng ngưá»i đã khuất đằng xa kia, hạ giá»ng nói: "Ngưá»i nà y không phải tầm thưá»ng, thể chất vô cùng cổ quái, không chừng lại là ngưá»i chúng ta Ä‘ang tìm cÅ©ng nên."
Tiêu Nguyệt Nhi nhìn sư huynh má»™t cái rồi chá»™p lấy tay hắn kéo nhanh vá» con đưá»ng phÃa đông dẫn ra ngoà i trấn, nà ng ta tuy có Ä‘eo má»™t lá»›p sa che mặt nhưng vẫn bị không Ãt ánh mắt quấy rối, khắp ngưá»i cảm thấy ngứa ngáy rất khó chịu.
Hai ngưá»i bước nhanh trên báºc đá, chạy ngược dòng ngưá»i ra ngoà i. Bá»n há» nà o hay ngưá»i muốn tìm quả đúng là kẻ vừa rồi chạy qua tháºt.
Dương Chân dùng tất cả khà lá»±c chạy tá»›i Quy Lai Khứ khách sạn, chợt sững ngưá»i dừng ngay trước cá»a.
Hắn ta vốn đỉnh thở hổn hển lấy mấy hÆ¡i rồi sau đó nghÄ© ra má»™t lý do nà o đó để chống chế. Äá»™t nhiên phát hiện hÆ¡i thở mình vẫn Ä‘á»u đặn, sức mạnh trong ngưá»i trà o dâng cuồn cuá»™n, hai chân nhẹ nhà ng đầy lá»±c, bá»™ dạng như chưa từng chạy má»™t mạch qua mấy dặm liá»n váºy.
"Tên ngốc nà o vừa tá»›i, mau tránh qua má»™t bên!" Từ trong cá»a truyá»n ra giá»ng nói giáºn dữ cá»§a lão bản nương, má»™t gã ngưá»i là m đã xông ra ngoà i, khà thế rất hung hăng.
Dương Chân lúc nà y má»›i phát giác thân hình mình quả thá»±c rất nhếch nhác, chả trách bá»n há» không nháºn ra được, Ä‘ang định há miệng giải thÃch, thì má»™t cước cá»§a gã ngưá»i là m kia đã áºp tá»›i ngưá»i hắn.
"Là ta, ta là Tiểu Chân đây, lão bản nương." Dương Chân bất giác lách ngưá»i tránh sang má»™t bên. Hắn lại phát hiện thân hình cá»§a mình nhẹ nhà ng vô cùng, cảm giác giống như có thể đằng vân bay lên được.
Còn chưa kịp nghÄ© ngợi, Dương Chân đã chạy qua gã ngưá»i là m, phóng thẳng và o trong khách sạn, tức thì bao nhiêu ánh mắt kinh dị đổ dồn và o hắn.
Hắn đi thẳng tới quầy hô hà o một hồi, lão bản nương cùng lão bản đang đứng ngây ra như phỗng, há hốc miệng nhìn hắn tới ngơ ngẩn.
Má»™t lúc lâu sau, lão bản nương má»›i há»i dò: "Thá»±c sá»± là Tiểu Chân tỠư... sao lại thà nh ra bá»™ dạng như váºy?" Bà ta dụi dụi đôi mắt phượng, giá»ng há»i có mấy phần kinh ngạc hoà i nghi.
CÅ©ng khó trách, buổi sá»›m khi sư đồ Phổ Tế mang tin tức trở lại, chuyện nà y đã sá»›m trở thà nh câu chuyện trà dư tá»u háºu khắp trấn. Ngưá»i ta nói tiểu tá» Dương Chân ở phÃa tây trấn vì bị yêu ma hại chết, nên đại sư cá»§a Vân Äỉnh SÆ¡n đã ra tay chặt đầu yêu ma dẹp tan tà quái.
Dương Chân đưa tay lau mặt, khuôn mặt dÃnh đầy bùn đất. Lão bản nương vẫn còn kinh ngạc không tin, liá»n chạy tá»›i sá» nắn nhìn ngó hắn cả ná»a ngà y rồi má»›i gáºt gáºt đầu, giÆ¡ tay ra áng áng đột nhiên la lên kinh ngạc: "Ngươi hình như to cao hÆ¡n trước thì phải?"
"Giá» ta Ä‘i rá»a ráy rồi lại là m việc tiếp được không?" Dương Chân nói vẻ rụt rè.
"Là m việc?" Lão bản nương tức thì hồi phục bản sắc, má»™t tay chống nạnh, má»™t tay chỉ gã ngưá»i là m ở cá»a, cao giá»ng: "Ngươi bảy ngà y không thấy hình thấy bóng đâu cả, bởi váºy lão nương đã tìm má»™t ngưá»i má»›i, là m việc còn nhanh hÆ¡n ngươi nhiá»u đó."
Dương Chân láºp tức cảm thấy trong đầu như bị sét đánh, chấn động ùng ùng toà n thân, mình... hôn mê bảy ngà y rồi sao?
Nhưng hắn ta nhanh chóng hồi phục thần sắc, Việc trước mắt hắn chỉ quan tâm tá»›i sinh kế cá»§a mình, liá»n vá»™i và ng giải thÃch: "Lão bản nương, ta là m việc đã hÆ¡n má»™t năm..."
Lão bản nương phất tay áo, uốn thắt lưng như con rắn từng bước lắc lắc quay Ä‘i, nghiêng ngưá»i chống tay lên mặt quầy, lạnh lùng đáp lá»i: "Lão nương chẳng nuôi được nhiá»u ngưá»i như váºy, ngươi muốn ở lại cÅ©ng được, có Ä‘iá»u là nháºn má»™t ná»a tiá»n công, ngươi có đồng ý không?" Nói Ä‘oạn vẻ mặt lá»™ ra nụ cưá»i đắc ý, rạng rỡ như hoa, giống như chẳng há» sợ hắn không đáp ứng váºy.
Gã ngưá»i là m má»›i tá»›i Ä‘ang đứng bên cạnh hà nh lang, ánh mắt nhìn Dương Chân có mấy phần thương hại, lại có mấy phần chế diá»…u.
Thân hình gầy gò cá»§a Dương Chân lẻ loi đứng giữa nhà nhìn ngang nhìn dá»c, chân tay lạnh ngắt, lại ngoảnh đầu nhìn thấy hai gã đầu bếp quen thuá»™c trong nhà cÅ©ng thá» Æ¡ không để ý gì tá»›i hắn, cÆ¡n giáºn trong lòng không thể kiá»m chế xông lên táºn đầu, hai bà n tay nắm chặt đến trắng bạch ra, xương cốt kêu lên răng rắc.
"Ta không là m!"
Dương Chân gằn từng tiếng, rảo bước Ä‘i ra ngoà i, bá» lại sau lưng lão bản nương cùng ngưá»i là m Ä‘ang kinh ngạc vô cùng, ngay cả lão bản thưá»ng ngà y Ãt nói cÅ©ng sững sá» nhìn theo gã thiếu niên Ä‘ang băng qua đưá»ng bá» Ä‘i.
Lão bản nương cá»§a Quy Lai Khứ tá»›i ná»a ngà y má»›i hồi phục thần sắc, khuôn mặt giáºn đến tái xanh, xả cái giá»ng sắc nhá»n ra thóa mạ má»™t hồi sau má»›i thôi.
Nguyên là bà ta có chút quý mên gã tiểu tá» là m công tay chân nhanh nhẹn nà y, chỉ muốn thừa cÆ¡ ép uổng má»™t chút, không ngá» gã thiếu niên rất má»±c nhu thuáºn ngoan ngoãn đột nhiên tÃnh tình lại trở thà nh quáºt cưá»ng như váºy.
Äi tá»›i chá»— há»p chợ, sá»± thống khoái nhất thá»i cá»§a Dương Chân nhanh chóng biến thà nh hối háºn.
Giữa dòng ngưá»i qua lại, từ đầu tá»›i chân hắn dưá»ng như đồng thá»i má»m nhÅ©n cả ra, cả thân xác lẫn tinh thần Ä‘á»u trống rá»—ng không mục Ä‘Ãch, không ai quan tâm, không nÆ¡i nương tá»±a.
Sau khi mẫu thân qua Ä‘á»i, ngưá»i chiếu cố tá»›i gia đình hắn chỉ có Quách đại thúc, giúp hắn gánh vác khó khăn má»›i có thể gắng gượng duy trì sinh kế, còn bây giá» nhìn trước nhìn sau chẳng có ai, mình thì thân nhá» sức yếu, sau nà y biết phải là m sao?
Hai bên đầu đưá»ng những gánh hà ng rong nối tiếp nhau trưng bà y đủ các loại kỳ trân sản váºt, các loại chim thú khác nhau, tháºm chà cả món mà bình thưá»ng hắn rất thèm thuồng là linh lung bao cá»§a nhà há» Hà , trước đây khi ăn thưá»ng khiến hắn mắc nghẹn, hay món ngó sen nhồi thịt thÆ¡m phưng phức, đối vá»›i hắn hiện giá» Ä‘á»u chẳng có tà hấp dẫn nà o.
Hắn lê bước trên đưá»ng như cái xác không hồn, thỉnh thoảng có ngưá»i chỉ chỉ trá» trá», hắn cÅ©ng như chẳng thấy, bước chân cÅ©ng chẳng dừng. Trong lúc vô thần, hắn lại Ä‘i đến trước cá»a hà ng thịt vô cùng quen thuá»™c, mong được gặp hai cha con Quách gia.
"Tên ăn mà y kia, mau tránh qua má»™t bên, đừng có cản đưá»ng." Má»™t thiếu nữ tuổi chừng mưá»i năm mưá»i sáu, rất xinh đẹp khẽ giá»ng nạt.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:23 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 2 : TỠHoạt (3)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Bên bà n thịt, má»™t đại hán thô hà o Ä‘ang dùng dao lá»c xương rất thà nh thạo, đột nhiên ngừng là m việc, ngẩng đầu trừng mắt nhìn má»™t cái, liá»n nổi giáºn định quát tướng lên.
"Quách đại thúc..." Dương Chân tựa hồ như phát khóc, nghẹn ngà o nói.
Hai cha con Quách gia lạ lẫm nhìn hắn, vẻ mặt có mấy phần kinh ngạc.
"Tránh sang má»™t bên, tránh sang bên!" Vừa lúc đại hán thấy bên cạnh có khách tá»›i hà ng, vừa nói vừa xua tay Ä‘uổi. "Pháºp!" má»™t tiếng, con dao găm xuống bà n thịt, lưỡi dao bóng nhẫy phản chiếu ánh sáng lấp lóa.
Dương Chân cảm thấy tá»§i thân vô cùng, vừa buồn vừa thẹn, trong lúc tâm hoảng ý loạn, hắn hoà n toà n quên Ä‘i tình cảnh cá»§a bản thân. TÃnh quáºt cưá»ng từ sâu thẳm trong lòng lại bá»™c phát, hắn lấy từ trong lòng ra má»™t cái trâm cà i ném vá» phÃa thiếu nữ rồi xoay ngưá»i chạy Ä‘i.
Thiếu nữ suýt nữa la lên kinh hãi, nhặt miếng gá»— dưới đất lên má»›i phát hiện đó là má»™t cây trâm cà i tóc chạm khắc rất tinh mỹ, trên cây trâm tuy dÃnh bùn đất nhưng vẫn vương vấn mùi thÆ¡m, thì ra là được là m từ gá»— tỠđà n ngà n năm rất khó kiếm.
"Cha... hắn, hình như đúng là Chân đệ." Thiếu nữ lầm rầm nói, ngẩng đầu tìm ngưá»i những chẳng biết đã biến mất theo hướng nà o.
"Nói xằng! Lá»i cao tăng trên Vân Äỉnh SÆ¡n còn giả được sao?" Äại hán đã giao hà ng cho khách xong liá»n buông con dao quay đầu lau mặt nói: "Ài... mấy ngà y trước, ta Ä‘Ãch thân lên núi tìm kiếm, ngay cả má»™ phần cÅ©ng chẳng biết nằm ở chá»— nà o."
"Nhưng..." Thiếu nữ nâng chiếc trâm trong lòng bà n tay, thần sắc u ám, cặp mắt như bao phủ một mà n hơi nước.
"Thôi đừng nghÄ© ngợi nữa, tiểu tỠđó số mạng Ä‘au khổ, như váºy có khi cÅ©ng tốt, đỡ cho lão tá» phải lo lắng." Äại hán thở dà i má»™t hÆ¡i, rồi lại hươ Ä‘ao chặt "pháºp phâp" lên bà n thịt, liên tay là m việc.
Phố chợ vẫn huyên náo tấp náºp như cÅ©, Dương Chân cÅ©ng chẳng biết bị dòng ngưá»i nhốn nháo kia cuốn vá» phương nà o, trong khi ấy Quách đồ phu (***) cùng con gái ông ta lại tiếp tục đón những khách hà ng má»›i tá»›i.
Trong trạng thái thất hồn lạc phách, Dương Chân bất giác Ä‘i tá»›i chá»— vách đá nhìn xuống dòng Ná»™ Giang trên ngá»n Tiểu Äông SÆ¡n.
Ngẩng mặt nhìn vầng tịch dương, hắn ngồi trên vách đá mặc cho gió thu quạt và o mặt, dòng Ná»™ Giang vẫn cuá»™n chảy không ngừng, tiếng sóng à o à o như giáºn dữ đổ dần vá» chân trá»i xa xa.
Hắn cứ ngÆ¡ ngẩn như váºy nhìn và o hư không, trá»i đất rá»™ng lá»›n mà chỉ có má»™t mình linh hồn cá»§a hắn cô độc ai oán.
Lúc cha hắn còn tại thế, hắn thÃch nhất là đi theo ông há»c là m thợ má»™c, cả ngà y báºn rá»™n chạy ngược chạy xuôi. Rồi má»™t tráºn há»a hoạn đã thiêu rụi mái nhà hạnh phúc cá»§a hắn, cÅ©ng cướp luôn cả ngưá»i cha tÃnh tình cô độc mà chăm chỉ cần mẫn ấy.
Sau khi cha qua Ä‘á»i, trong khoảng thá»i gian chưa đầy mưá»i năm, mẹ hắn má»™t vai gánh vác lo lắng gia đình, lại tay hồ tay lạt dá»±ng lên má»™t căn nhà nhá», má»—i lần mưa gió lại rung lên bần báºt, cÅ©ng do váºy mà sức khá»e mẹ hắn cà ng lúc cà ng yếu.
Thế nhưng lúc đó hắn còn quá non ná»›t để chung vai chia sẻ ná»—i vất vả vá»›i gia đình, nếu không phải thưá»ng thưá»ng được ngưá»i ta giúp đỡ, hai mẹ con hắn căn bản chẳng có cách nà o sống nổi qua ngà y.
Má»™t năm trước mẹ hắn cÅ©ng qua Ä‘á»i, hắn trở thà nh má»™t kẻ bÆ¡ vÆ¡ lẻ loi. Sau khi hắn khóc má»™t tráºn thảm thiết thì bắt đầu lặng lẽ kiếm kế sinh nhai.
Hắn đã mất đi chỗ nương tựa, chỉ còn cố gắng sống lay lắt mà chẳng biết tương lai sau nà y sẽ ra sao.
Mệnh hắn đau khổ, lòng hắn sầu thảm. Nghĩ tới đó, hắn cảm thấy buồn bã cay đắng tới chẳng thiết sống nữa.
"Cha, mẹ vì sao má»i ngưá»i lại bá» rÆ¡i con, vì sao má»i ngưá»i Ä‘á»u ức hiếp con? Hà i nhi đã rất cố gắng mà ... Tại sao ông trá»i lại không dung nạp hà i nhi..." Dương Chân đột nhiên ngẩng mặt lên trá»i gà o lá»›n lên, tiếng gà o lúc đầu đầy uất háºn vang vá»ng khắp nÆ¡i, vá» sau lại nghẹn ngà o trầm đục, hai dòng nước mắt chảy xuống khuôn mặt bẩn thỉu kéo thà nh hai vệt Ä‘en sì.
Tiếng gà o ai oán của hắn hòa lẫn và o tiếng gió núi, bay xa, bay rất xa.
Không biết trải qua bao lâu, một cặp thần tiên nam nữ đột nhiên xuất hiện trên vách đá.
"Tiểu huynh đệ... tiểu huynh đệ..." Bá Vân Äình khẽ gá»i.
Hai sư huynh muá»™i sá»›m đã tá»›i đỉnh núi tìm đến tà n tÃch cá»§a sÆ¡n miếu, chợt phát hiện má»™t bầy thú lá»›n đủ loại quái dị chạy loạn xạ, tháºt khó mà tưởng tượng trong núi đầy ắp má»™c linh thần khÃ, khiến bá»n há» kinh ngạc phi thưá»ng.
Lúc gã thiếu niên quay trở lại Tiểu Äông SÆ¡n, tá»± nhiên cÅ©ng bị bá»n há» phát hiện ra ngay.
"Ê, ngươi bị Ä‘iếc à ." Tiêu Nguyệt Nhi thấy ngưá»i nà y mãi không trả lá»i liá»n nổi giáºn.
Dương Chân lúc nà y má»›i ngoảnh đầu, ánh mắt đầy vẻ si dại nhìn hai ngưá»i, khuôn mặt chẳng có chút biểu tình.
Thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc Ä‘en như má»±c, mi thanh mục tú như vẽ, toà n thân y phục mà u tÃm cà ng là m nổi báºt là n da trắng như bạch ngá»c, nhẹ nhà ng đứng giữa khu rừng khiến Dương Chân ngỡ là tiên nữ từ thiên cung hạ xuống phà m trần.
Lại nhìn nam tá» bên cạnh, mÅ© cao, ngá»c bà o, khuôn mặt hiá»n háºu, cái mÅ©i thẳng có thần hòa vá»›i cặp mắt rất nho nhã, tá» ra khà độ bất phà m, anh tuấn vô cùng.
Hai ngưá»i đứng cùng má»™t chá»—, siêu phà m thoát tục y như tiên thiên tá»›i cõi trần.
Hắn lúc nà y má»›i minh bạch rõ rà ng, những gì ở tiểu trấn mà hắn vẫn coi như bách linh phượng hoà ng, so vá»›i hai ngưá»i trước mắt đây, té ra bất quá cÅ©ng chỉ là gà ri chó cá» mà thôi.
Một là n u hương thanh nhã theo gió phất tới mặt, Dương Chân gãi đầu gãi tai, lại cúi đầu nhìn bản thân, trong lòng chợt có cảm giác tự ti hổ thẹn, chân bất giác lùi lại một bước.
"Coi chừng" tiếng nói chưa dứt, một cách tay dà i mạnh mẽ đã chụp lấy Dương Chân đang mất thăng bằng, kéo hắn lên trên.
Dương Chân suýt nữa thì rÆ¡i xuống vách đá, tim Ä‘áºp phình phịch không ngừng, hồi lâu sau hồn phách má»›i quay trở vá», hắn liếc nhanh xuống dưới vách đá má»™t cái, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.
"Sư huynh, mặc kệ cái gã khất cái rầu rầu rĩ rĩ nà y, chúng ta hồi sơn thôi." Tiêu Nguyệt Nhi đặc biệt tỠra mất kiên nhẫn.
Dương Chân Ä‘ang định nói lá»i cảm Æ¡n, nghe thấy váºy trong lòng chợt nhói má»™t cái, từ từ quay đầu nhìn lại hai ngưá»i như thần như tiên nà y, tinh thần chợt xao động, té ra trong mắt các ngưá»i, ta chỉ là má»™t gã khất cái?
Gã thiếu niên vừa thấy cay đắng, vừa cảm thấy thương xót cho bản thân, nhất thá»i ngay cả Bá Vân Äình há»i cái gì hắn cÅ©ng chẳng để và o tai, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chặp và o cái tượng gá»— nho nhá» trong tay thiếu nữ. Hắn đột nhiên vùng dáºy giáºt lấy tượng gá»— giáºn dữ nói: "Ngươi tại sao lại lấy đồ cá»§a ta?"
Tiêu Nguyệt Nhi liên tiếp xua tay lùi lại, y như sợ gã thiếu niên là m bẩn tay cá»§a nà ng váºy, miệng la lá»›n: "Tên khất cái dÆ¡ bẩn nhà ngươi, tránh xa ta ra."
"Ngươi..." Dương Chân cá»±c kỳ giáºn dữ, mặt đỠphừng phừng, toà n thân run lên bần báºt, cảm thấy uất háºn vô cùng, không cách gì phát tiết ra được.
Ãnh mắt Bá Vân Äình chợt tá» ra rất vui vẻ, tiến lên trước chụp lấy gã thiếu niên, vá»™i và ng há»i: "Ngươi có phải há» Dương, tên chỉ có má»™t chữ Chân, sống tại Hà Dương trấn chăng?"
Dương Chân vùng ra khá»i tay chà ng ta, lại nhìn tá»›i vẻ khác lạ cá»§a thiếu nữ đằng sau, hồi lâu má»›i háºm há»±c trả lá»i: "là ta thì đã sao?"
Bá Vân Äình đột nhiên cưá»i lên ha hả nói: "Tiểu huynh đệ, ba năm trước, ngươi đã từng gặp qua má»™t ngưá»i đến từ Côn Lôn SÆ¡n tên là Tiêu Chân Nhân?"
Dương Chân khẽ run, trong đầu thấp thoáng hiện ra một đạo nhân áo xanh, nhưng trong ký ức khuôn mặt mỠảo không rõ, câu chuyện cũ trước căn nhà lá chợt như nước chảy từ từ trở vỠtrong hắn rõ rà ng mồn một.
"Chú nhóc, thực không muốn theo ta lên núi tu đạo ư?"
"Không phải như váºy, ta phải ở cùng vá»›i mẹ ta."
"Ngươi thá»±c không muốn há»c thuáºt phi thiên, há»c đạo trưá»ng sinh bất tỠư?"
"... muốn. nhưng ta cà ng muốn ở cùng với mẹ của ta hơn."
"Hảo hà i tá», chúng ta sẽ còn gặp lại, hãy ghi nhá»›, ta há» Tiêu..."
Ngưá»i ấy đã ra Ä‘i như váºy, chỉ lưu lại má»™t hình bóng hư ảo nhạt nhòa.
"Cha là m sao váºy, lại nháºn ngưá»i thế nà y là m đệ tá», như váºy sao được." Tiêu Nguyệt Nhi phá tan luồng tư tưởng cá»§a Dương Chân, khuôn mặt vênh lên kênh kiệu nhìn xuống hai ngưá»i Bá Vân Äình và Dương Chân.
"Các ngươi... là do Tiêu chân nhân kia phái tá»›i?" Trong lòng Dương Chân đột nhiên có má»™t cảm giác rất khó tả, đưa ánh mắt phức tạp nhìn hai ngưá»i.
Trong mà n tăm tối chợt như có tia sáng chiếu qua, váºn mạng cá»§a hắn phải chăng đã tá»›i lúc có cÆ¡ há»™i thay đổi?
Bá Vân Äình nhìn vá» dãy Côn Lôn SÆ¡n bao phá»§ bởi mây má» nÆ¡i chân trá»i phÃa tây, từ từ hÃt và o má»™t hÆ¡i rồi má»›i đáp lá»i: "Phải, rốt cục cÅ©ng tìm được ngươi rồi."
Hết chương 2
-----------------------
Ghi chú:
Kim chung tráo: Chiếc chuông và ng úp xuống. Phà m cái gì hom hom úp ngược xuống Ä‘á»u có thể gá»i là tráo. Ão có lần giáp bá»c ngoà i cÅ©ng gá»i là tráo, cái mặt nạ gá»i là "diện tráo". Môn võ công thuá»™c ngạnh công là m cho cÆ¡ thể cứng rắn chịu đựng được công kÃch cÅ©ng gá»i là Kim chung tráo. Ở đây Phổ Tế dùng chiếc pháºt bảo Äịa Tạng Bát úp xuống, lá»›p ánh sáng phát ra như là chiếc chuông và ng nên tác giả tả là kim chung tráo. Xin được giữ nguyên từ nà y vì dịch ra có phần hÆ¡i khiên cưỡng và mất Ä‘i văn phong kiếm hiệp. (lá»i dịch giả)
(**) Vãng sinh chú: Lá»i kinh tụng niệm cho linh hồn ngưá»i chết được siêu thoát cá»§a pháºt môn.
(***) Äồ phu: Ngưá»i là m nghá» giết mổ súc váºt.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:23 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 2 : TỠHoạt (3)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Bên bà n thịt, má»™t đại hán thô hà o Ä‘ang dùng dao lá»c xương rất thà nh thạo, đột nhiên ngừng là m việc, ngẩng đầu trừng mắt nhìn má»™t cái, liá»n nổi giáºn định quát tướng lên.
"Quách đại thúc..." Dương Chân tựa hồ như phát khóc, nghẹn ngà o nói.
Hai cha con Quách gia lạ lẫm nhìn hắn, vẻ mặt có mấy phần kinh ngạc.
"Tránh sang má»™t bên, tránh sang bên!" Vừa lúc đại hán thấy bên cạnh có khách tá»›i hà ng, vừa nói vừa xua tay Ä‘uổi. "Pháºp!" má»™t tiếng, con dao găm xuống bà n thịt, lưỡi dao bóng nhẫy phản chiếu ánh sáng lấp lóa.
Dương Chân cảm thấy tá»§i thân vô cùng, vừa buồn vừa thẹn, trong lúc tâm hoảng ý loạn, hắn hoà n toà n quên Ä‘i tình cảnh cá»§a bản thân. TÃnh quáºt cưá»ng từ sâu thẳm trong lòng lại bá»™c phát, hắn lấy từ trong lòng ra má»™t cái trâm cà i ném vá» phÃa thiếu nữ rồi xoay ngưá»i chạy Ä‘i.
Thiếu nữ suýt nữa la lên kinh hãi, nhặt miếng gá»— dưới đất lên má»›i phát hiện đó là má»™t cây trâm cà i tóc chạm khắc rất tinh mỹ, trên cây trâm tuy dÃnh bùn đất nhưng vẫn vương vấn mùi thÆ¡m, thì ra là được là m từ gá»— tỠđà n ngà n năm rất khó kiếm.
"Cha... hắn, hình như đúng là Chân đệ." Thiếu nữ lầm rầm nói, ngẩng đầu tìm ngưá»i những chẳng biết đã biến mất theo hướng nà o.
"Nói xằng! Lá»i cao tăng trên Vân Äỉnh SÆ¡n còn giả được sao?" Äại hán đã giao hà ng cho khách xong liá»n buông con dao quay đầu lau mặt nói: "Ài... mấy ngà y trước, ta Ä‘Ãch thân lên núi tìm kiếm, ngay cả má»™ phần cÅ©ng chẳng biết nằm ở chá»— nà o."
"Nhưng..." Thiếu nữ nâng chiếc trâm trong lòng bà n tay, thần sắc u ám, cặp mắt như bao phủ một mà n hơi nước.
"Thôi đừng nghÄ© ngợi nữa, tiểu tỠđó số mạng Ä‘au khổ, như váºy có khi cÅ©ng tốt, đỡ cho lão tá» phải lo lắng." Äại hán thở dà i má»™t hÆ¡i, rồi lại hươ Ä‘ao chặt "pháºp phâp" lên bà n thịt, liên tay là m việc.
Phố chợ vẫn huyên náo tấp náºp như cÅ©, Dương Chân cÅ©ng chẳng biết bị dòng ngưá»i nhốn nháo kia cuốn vá» phương nà o, trong khi ấy Quách đồ phu (***) cùng con gái ông ta lại tiếp tục đón những khách hà ng má»›i tá»›i.
Trong trạng thái thất hồn lạc phách, Dương Chân bất giác Ä‘i tá»›i chá»— vách đá nhìn xuống dòng Ná»™ Giang trên ngá»n Tiểu Äông SÆ¡n.
Ngẩng mặt nhìn vầng tịch dương, hắn ngồi trên vách đá mặc cho gió thu quạt và o mặt, dòng Ná»™ Giang vẫn cuá»™n chảy không ngừng, tiếng sóng à o à o như giáºn dữ đổ dần vá» chân trá»i xa xa.
Hắn cứ ngÆ¡ ngẩn như váºy nhìn và o hư không, trá»i đất rá»™ng lá»›n mà chỉ có má»™t mình linh hồn cá»§a hắn cô độc ai oán.
Lúc cha hắn còn tại thế, hắn thÃch nhất là đi theo ông há»c là m thợ má»™c, cả ngà y báºn rá»™n chạy ngược chạy xuôi. Rồi má»™t tráºn há»a hoạn đã thiêu rụi mái nhà hạnh phúc cá»§a hắn, cÅ©ng cướp luôn cả ngưá»i cha tÃnh tình cô độc mà chăm chỉ cần mẫn ấy.
Sau khi cha qua Ä‘á»i, trong khoảng thá»i gian chưa đầy mưá»i năm, mẹ hắn má»™t vai gánh vác lo lắng gia đình, lại tay hồ tay lạt dá»±ng lên má»™t căn nhà nhá», má»—i lần mưa gió lại rung lên bần báºt, cÅ©ng do váºy mà sức khá»e mẹ hắn cà ng lúc cà ng yếu.
Thế nhưng lúc đó hắn còn quá non ná»›t để chung vai chia sẻ ná»—i vất vả vá»›i gia đình, nếu không phải thưá»ng thưá»ng được ngưá»i ta giúp đỡ, hai mẹ con hắn căn bản chẳng có cách nà o sống nổi qua ngà y.
Má»™t năm trước mẹ hắn cÅ©ng qua Ä‘á»i, hắn trở thà nh má»™t kẻ bÆ¡ vÆ¡ lẻ loi. Sau khi hắn khóc má»™t tráºn thảm thiết thì bắt đầu lặng lẽ kiếm kế sinh nhai.
Hắn đã mất đi chỗ nương tựa, chỉ còn cố gắng sống lay lắt mà chẳng biết tương lai sau nà y sẽ ra sao.
Mệnh hắn đau khổ, lòng hắn sầu thảm. Nghĩ tới đó, hắn cảm thấy buồn bã cay đắng tới chẳng thiết sống nữa.
"Cha, mẹ vì sao má»i ngưá»i lại bá» rÆ¡i con, vì sao má»i ngưá»i Ä‘á»u ức hiếp con? Hà i nhi đã rất cố gắng mà ... Tại sao ông trá»i lại không dung nạp hà i nhi..." Dương Chân đột nhiên ngẩng mặt lên trá»i gà o lá»›n lên, tiếng gà o lúc đầu đầy uất háºn vang vá»ng khắp nÆ¡i, vá» sau lại nghẹn ngà o trầm đục, hai dòng nước mắt chảy xuống khuôn mặt bẩn thỉu kéo thà nh hai vệt Ä‘en sì.
Tiếng gà o ai oán của hắn hòa lẫn và o tiếng gió núi, bay xa, bay rất xa.
Không biết trải qua bao lâu, một cặp thần tiên nam nữ đột nhiên xuất hiện trên vách đá.
"Tiểu huynh đệ... tiểu huynh đệ..." Bá Vân Äình khẽ gá»i.
Hai sư huynh muá»™i sá»›m đã tá»›i đỉnh núi tìm đến tà n tÃch cá»§a sÆ¡n miếu, chợt phát hiện má»™t bầy thú lá»›n đủ loại quái dị chạy loạn xạ, tháºt khó mà tưởng tượng trong núi đầy ắp má»™c linh thần khÃ, khiến bá»n há» kinh ngạc phi thưá»ng.
Lúc gã thiếu niên quay trở lại Tiểu Äông SÆ¡n, tá»± nhiên cÅ©ng bị bá»n há» phát hiện ra ngay.
"Ê, ngươi bị Ä‘iếc à ." Tiêu Nguyệt Nhi thấy ngưá»i nà y mãi không trả lá»i liá»n nổi giáºn.
Dương Chân lúc nà y má»›i ngoảnh đầu, ánh mắt đầy vẻ si dại nhìn hai ngưá»i, khuôn mặt chẳng có chút biểu tình.
Thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc Ä‘en như má»±c, mi thanh mục tú như vẽ, toà n thân y phục mà u tÃm cà ng là m nổi báºt là n da trắng như bạch ngá»c, nhẹ nhà ng đứng giữa khu rừng khiến Dương Chân ngỡ là tiên nữ từ thiên cung hạ xuống phà m trần.
Lại nhìn nam tá» bên cạnh, mÅ© cao, ngá»c bà o, khuôn mặt hiá»n háºu, cái mÅ©i thẳng có thần hòa vá»›i cặp mắt rất nho nhã, tá» ra khà độ bất phà m, anh tuấn vô cùng.
Hai ngưá»i đứng cùng má»™t chá»—, siêu phà m thoát tục y như tiên thiên tá»›i cõi trần.
Hắn lúc nà y má»›i minh bạch rõ rà ng, những gì ở tiểu trấn mà hắn vẫn coi như bách linh phượng hoà ng, so vá»›i hai ngưá»i trước mắt đây, té ra bất quá cÅ©ng chỉ là gà ri chó cá» mà thôi.
Một là n u hương thanh nhã theo gió phất tới mặt, Dương Chân gãi đầu gãi tai, lại cúi đầu nhìn bản thân, trong lòng chợt có cảm giác tự ti hổ thẹn, chân bất giác lùi lại một bước.
"Coi chừng" tiếng nói chưa dứt, một cách tay dà i mạnh mẽ đã chụp lấy Dương Chân đang mất thăng bằng, kéo hắn lên trên.
Dương Chân suýt nữa thì rÆ¡i xuống vách đá, tim Ä‘áºp phình phịch không ngừng, hồi lâu sau hồn phách má»›i quay trở vá», hắn liếc nhanh xuống dưới vách đá má»™t cái, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi.
"Sư huynh, mặc kệ cái gã khất cái rầu rầu rĩ rĩ nà y, chúng ta hồi sơn thôi." Tiêu Nguyệt Nhi đặc biệt tỠra mất kiên nhẫn.
Dương Chân Ä‘ang định nói lá»i cảm Æ¡n, nghe thấy váºy trong lòng chợt nhói má»™t cái, từ từ quay đầu nhìn lại hai ngưá»i như thần như tiên nà y, tinh thần chợt xao động, té ra trong mắt các ngưá»i, ta chỉ là má»™t gã khất cái?
Gã thiếu niên vừa thấy cay đắng, vừa cảm thấy thương xót cho bản thân, nhất thá»i ngay cả Bá Vân Äình há»i cái gì hắn cÅ©ng chẳng để và o tai, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chặp và o cái tượng gá»— nho nhá» trong tay thiếu nữ. Hắn đột nhiên vùng dáºy giáºt lấy tượng gá»— giáºn dữ nói: "Ngươi tại sao lại lấy đồ cá»§a ta?"
Tiêu Nguyệt Nhi liên tiếp xua tay lùi lại, y như sợ gã thiếu niên là m bẩn tay cá»§a nà ng váºy, miệng la lá»›n: "Tên khất cái dÆ¡ bẩn nhà ngươi, tránh xa ta ra."
"Ngươi..." Dương Chân cá»±c kỳ giáºn dữ, mặt đỠphừng phừng, toà n thân run lên bần báºt, cảm thấy uất háºn vô cùng, không cách gì phát tiết ra được.
Ãnh mắt Bá Vân Äình chợt tá» ra rất vui vẻ, tiến lên trước chụp lấy gã thiếu niên, vá»™i và ng há»i: "Ngươi có phải há» Dương, tên chỉ có má»™t chữ Chân, sống tại Hà Dương trấn chăng?"
Dương Chân vùng ra khá»i tay chà ng ta, lại nhìn tá»›i vẻ khác lạ cá»§a thiếu nữ đằng sau, hồi lâu má»›i háºm há»±c trả lá»i: "là ta thì đã sao?"
Bá Vân Äình đột nhiên cưá»i lên ha hả nói: "Tiểu huynh đệ, ba năm trước, ngươi đã từng gặp qua má»™t ngưá»i đến từ Côn Lôn SÆ¡n tên là Tiêu Chân Nhân?"
Dương Chân khẽ run, trong đầu thấp thoáng hiện ra một đạo nhân áo xanh, nhưng trong ký ức khuôn mặt mỠảo không rõ, câu chuyện cũ trước căn nhà lá chợt như nước chảy từ từ trở vỠtrong hắn rõ rà ng mồn một.
"Chú nhóc, thực không muốn theo ta lên núi tu đạo ư?"
"Không phải như váºy, ta phải ở cùng vá»›i mẹ ta."
"Ngươi thá»±c không muốn há»c thuáºt phi thiên, há»c đạo trưá»ng sinh bất tỠư?"
"... muốn. nhưng ta cà ng muốn ở cùng với mẹ của ta hơn."
"Hảo hà i tá», chúng ta sẽ còn gặp lại, hãy ghi nhá»›, ta há» Tiêu..."
Ngưá»i ấy đã ra Ä‘i như váºy, chỉ lưu lại má»™t hình bóng hư ảo nhạt nhòa.
"Cha là m sao váºy, lại nháºn ngưá»i thế nà y là m đệ tá», như váºy sao được." Tiêu Nguyệt Nhi phá tan luồng tư tưởng cá»§a Dương Chân, khuôn mặt vênh lên kênh kiệu nhìn xuống hai ngưá»i Bá Vân Äình và Dương Chân.
"Các ngươi... là do Tiêu chân nhân kia phái tá»›i?" Trong lòng Dương Chân đột nhiên có má»™t cảm giác rất khó tả, đưa ánh mắt phức tạp nhìn hai ngưá»i.
Trong mà n tăm tối chợt như có tia sáng chiếu qua, váºn mạng cá»§a hắn phải chăng đã tá»›i lúc có cÆ¡ há»™i thay đổi?
Bá Vân Äình nhìn vá» dãy Côn Lôn SÆ¡n bao phá»§ bởi mây má» nÆ¡i chân trá»i phÃa tây, từ từ hÃt và o má»™t hÆ¡i rồi má»›i đáp lá»i: "Phải, rốt cục cÅ©ng tìm được ngươi rồi."
Hết chương 2
-----------------------
Ghi chú:
Kim chung tráo: Chiếc chuông và ng úp xuống. Phà m cái gì hom hom úp ngược xuống Ä‘á»u có thể gá»i là tráo. Ão có lần giáp bá»c ngoà i cÅ©ng gá»i là tráo, cái mặt nạ gá»i là "diện tráo". Môn võ công thuá»™c ngạnh công là m cho cÆ¡ thể cứng rắn chịu đựng được công kÃch cÅ©ng gá»i là Kim chung tráo. Ở đây Phổ Tế dùng chiếc pháºt bảo Äịa Tạng Bát úp xuống, lá»›p ánh sáng phát ra như là chiếc chuông và ng nên tác giả tả là kim chung tráo. Xin được giữ nguyên từ nà y vì dịch ra có phần hÆ¡i khiên cưỡng và mất Ä‘i văn phong kiếm hiệp. (lá»i dịch giả)
(**) Vãng sinh chú: Lá»i kinh tụng niệm cho linh hồn ngưá»i chết được siêu thoát cá»§a pháºt môn.
(***) Äồ phu: Ngưá»i là m nghá» giết mổ súc váºt.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
05-02-2009, 09:24 PM
Nháºp Môn Tu Luyện
Tham gia: Jul 2008
Bà i gởi: 53
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 6 ngà y
Thanks: 2
Thanked 2 Times in 2 Posts
Táºp 1: Côn Lôn Tiên Phá»§
Chương 3: Nháºp Môn (1)
Nguyên tác: Yến Minh.
Dịch thuáºt: Văn Äà n Việt Nam
Tại căn nhà nhá» bằng trúc, phÃa tây Hà Dương trấn.
Tắm rá»a kỳ cá» qua loa, Dương Chân cởi bá»™ quần áo bẩn, mặc và o má»™t bá»™ quần áo má»›i duy nhất chỉ để dà nh mặc má»—i khi tết đến rồi đẩy cá»a bước ra. Hai sư huynh muá»™i Bá Vân Äình Ä‘ang chỠđợi hắn bên ngoà i.
"Tháºt là còn cháºm hÆ¡n con sên, á..." Tiêu Nguyệt Nhi ở cạnh sư huynh Ä‘ang đứng khoanh tay nÆ¡i góc sân, giết thá»i giá» bằng cách ngắm nhìn má»™t con kiến. Chợt như chẳng nháºn ra ngưá»i vừa tá»›i, tức thì nét mặt giãn ra, nhìn chăm chăm tá»›i ngÆ¡ ngẩn.
Dương Chân sau khi rá»a ráy sÆ¡ sà i, khuôn mặt liá»n lá»™ ra rõ rà ng, mắt mÅ©i linh động, trong nét ngây thÆ¡ lại có mấy phần đĩnh đạc, thân hình tuy ăn mặc đơn sÆ¡ nhưng so vá»›i lúc trước quả thá»±c khác biệt má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Bá Vân Äình không ngừng gáºt đầu, tá» vẻ rất hà i lòng, chà ng ta từ trước tá»›i nay chưa từng hoà i nghi nhãn quang cá»§a sư phụ.
Tiêu Nguyệt Nhi nhìn chăm chăm, đột nhiên ôm bụng cưá»i ngặt nghẽo.
Dương Chân hÆ¡i ngẩn ngưá»i, sau đó má»›i phát hiện y phục cá»§a hắn rất không vừa vá»›i thân thể, chân tay Ä‘á»u ngắn cÅ©n cỡn, tức thì sắc mặt đỠlá»±ng, háºn không tìm được ná»— nẻ nà o mà chui xuống.
Lúc nà y bóng chiá»u đã buông xuống.
Dương Chân chần chừ hồi lâu rồi má»›i gãi gãi đầu há»i: "Ta thá»±c phải theo các ngưá»i lên Côn Lôn SÆ¡n sao?"
Bá Vân Äình khẽ cưá»i, há»i ngược lại: "Ngươi nói xem?"
Trước mắt Dương Chân lại thoáng hiện ra những khuôn mặt lạnh nhạt, tráo trở vô thưá»ng, trong lòng chợt nổi lên sá»± giáºn dữ, dù sao mình cÅ©ng chẳng còn gì vướng báºn, cÅ©ng chẳng muốn lưu lại nÆ¡i thương tâm nà y nữa, nếu lên núi có thể há»c được má»™t thân bản lãnh, để coi ai còn dám ức hiếp coi thưá»ng mình hay không?
Mải nghĩ nghĩ ngợi ngợi, bất giác đứng nghệt ra một hồi.
"Hồi sÆ¡n thôi." Tiêu Nguyệt Nhân khẽ hô má»™t tiếng, phát xuất kiếm quang, phóng lên không vá»t Ä‘i trước.
"Cẩn tháºn nhé, Ä‘i nà o." Bá Vân Äình tóm lấy Dương Chân kéo Ä‘i.
Dương Chân chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên chùng xuống má»™t cái, tức thì kinh hoảng, trá»i đất trước mắt như đảo lá»™n, quang cảnh biến đổi ầm ầm, ngưá»i đã bay tà tà bên trên cánh rừng, dưới chân là hoa cá» rá»±c rỡ, bên tai gió tạt ù ù, cà ng bay cà ng cao, lao thẳng vá» quầng mây phÃa tây.
Hai tay hắn ôm chặt cánh tay cá»§a Bá Vân Äình, hoa hết cả mắt mÅ©i, hai chân run rẩy, trái tim như muốn nhảy vá»t ra khá»i lồng ngá»±c, cả ná»a ngà y sau má»›i trấn tÄ©nh trở lại, cố lấy hết dÅ©ng khà nhìn xuống dưới.
Mặt đất rừng núi sông suối nhanh chóng bị bá» lại đằng sau, dòng Ná»™ Giang biến thà nh má»™t má»™t dải lụa mà u trắng uốn lượn tÃt tắp, tiểu trấn yên bình nằm tại khúc cong cá»§a dòng sông, tất cả Ä‘á»u trở nên nhá» bé phi thưá»ng.
Lại ngẩng đầu nhìn ra phÃa trước, dãy Côn Lôn SÆ¡n má» mịt vô táºn vắt ngang mặt đất, như Ä‘ang tắm gá»™i dưới ánh chiá»u tà cá»§a vầng tịch dương, hà ng ngà n ngá»n tuyết phong trắng phau phau nổi lên nhấp nhô, cao cao xuyên qua cả mây trá»i, giữa núi non mây bay liá»…u nhiá»…u, quang cảnh hùng tráng tháºt khó mà tưởng tượng.
Từ từ trấn tĩnh tinh thần, gã thiếu niên mới phát giác chân mình đang đạp lên một thanh kiếm mà u trắng khổng lồ dà i ước tới năm trượng, y như một dải ánh sáng lấp lóa chói mắt.
Mây khói vấn vÃt trôi qua bên mình rồi nhanh chóng tụt lại đằng sau.
Bá Vân Äình ngá»± kiếm mang theo Dương Chân tiếp tục bay thẳng vá» hướng tây, từ từ thâm nháºp và o vùng núi non trùng Ä‘iệp, rồi xuyên và o trong biển mây dà y đặc.
Äạo kiếm quang không ngừng xuyên qua mây gió, bay cà ng lúc cà ng nhanh, tưởng như bất kỳ lúc nà o cÅ©ng có thể lao thẳng và o vách núi. Mắt Dương Chân như choáng ngợp, trong lúc còn Ä‘ang thở hổn hển chợt nghe thấy má»™t tiếng quát lanh lảnh: "Mở!"
Chỉ thấy đám sương mây cả ngà n dặm trước mắt phát ra má»™t luồng sáng rá»±c rỡ, mắt Dương Chân liá»n hoa lên má»™t cái, đột nhiên mở rá»™ng ra, má»™t thế giá»›i vô cùng thần kỳ hiển hiện ra ngay trước mặt.
Ngút tầm mắt cá»§a Dương Chân là má»™t dãy núi khổng lồ cao chót vót hình dáng như thanh Ä‘ao Ä‘ang bá»a đôi bầu trá»i, lại như phân bố hòa hợp vá»›i đất trá»i, tháºt là thần kỳ hiếm có.
Nhìn xuống bên dưới là vá»±c sâu vạn trượng, ẩn hiện trong mây khói liá»…u nhiá»…u bất định lại cà ng thêm u ám thâm trầm; Nhìn lên phÃa trên là bầu trá»i, trong xanh văn vắt.
Hai đạo kiếm quang má»™t trước má»™t sau lượn vòng bay qua đỉnh núi tuyết phá»§ trắng xóa phÃa tây bắc .
Lúc nà y nÆ¡i chân trá»i chỉ còn sót lại má»™t ráng mây đỠrá»±c.
"Äến rồi." Bá Vân Äình đột nhiên nói.
"Quá... quá đẹp đi." Dương Chân không có cách nà o sỠdụng ngôn ngữ để diễn tả ra những gì hắn nhìn thấy.
"Hai ngá»n núi cao nhất là Thái Hạo Phong và Thiếu Hạo Phong, ở giữa là Côn Lôn Tiên Phá»§, còn ngá»n núi lá»›n nhất ở phÃa tây là Vương Mẫu Phong." Bá Vân Äình đột nhiên dừng lại ở giữa chừng không, ngay bên ngoà i ngá»n núi.
"Thế chúng ta Ä‘i tá»›i chá»— nà o?" Dương Chân há»i đầy vẻ hiếu kỳ.
"Ngá»c Tiêu Phong." Bá Vân Äình thản nhiên cưá»i, rồi nhanh chóng nói thêm: "Trừ Vương Mẫu Phong thì đó là nÆ¡i đẹp nhất, sau nà y cÅ©ng sẽ là nhà cá»§a ngươi... xem kìa, sư phụ ngưá»i đã tá»›i rồi."
"Nhà ..." tinh thần Dương Chân khẽ run rẩy, cõi lòng lạnh ngắt cá»§a hắn chợt dấy lên đôi chút ấm áp, hắn vừa lẩm nhẩm từ đó vừa nhìn theo hướng Bá Vân Äình chỉ. Từ trong mây khói liá»…u nhiá»…u, phÃa trước ngá»n núi xuất hiện má»™t ngưá»i áo xanh.
"Mang vá» rồi đấy ư?" Giá»ng ngưá»i vừa tá»›i có má»™t sức hút đặc biệt, lại mang má»™t vẻ ung dung tá»± tại rất khó tả, khiến ngưá»i ta chỉ nghe má»™t lần là khó mà quên được.
"Äã Ä‘em vá» rồi, sư tôn." Bá Vân Äình vừa nói vừa ngá»± kiếm bay tá»›i.
Qua mấy năm cách biệt, rốt cục Dương Chân lại gặp được Tiêu Vân Vong.
Tiêu Vân Vong ăn mặc giản dị, chân Ä‘i già y cao, thân hình mảnh khảnh, mái tóc dà i để thả sau đầu được buá»™c nhẹ bằng má»™t chiếc ngá»c đái. Hiện tại ông Ä‘ang chắp tay đứng giữa hư không, vẻ mặt tươi cưá»i, phát ra khà độ như núi cao khiến ngưá»i ta không khá»i sinh lòng ngưỡng má»™.
Dương Chân vừa má»›i nhìn thấy, chỉ nhìn má»™t lần thôi, phong thái thân hình như hà nh vân lưu thá»§y kia, không phải ngưá»i ấy thì là ai?
Trong lúc hoảng hốt, hồi ức lần gặp đầu tiên cách đây ba năm lại ùa vỠtrong hắn.
Thần thái ông vẫn phơi phới y như trước kia.
Tiêu Vân Vong sau khi nháºn má»™t lá»… từ Bá Vân Äình, liá»n mỉm cưá»i ra hiệu vá»›i hắn, ánh mắt đầy vẻ thương mến. Trong lòng Dương Chân chợt cảm thấy có má»™t luồng hÆ¡i ấm từ từ lan tá»a khắp ngưá»i.
Äối vá»›i tương lai, hắn đột nhiên trà n trá» hy vá»ng, hoà n toà n chẳng còn chút nghi ngá» nà o nữa.
Tà i sản của Phong Ma Vũ
Từ khóa được google tìm thấy
âèäåî , áîäèáèëäèíã , ãîðÿùèé , áðèòíè , êàðòèíû , ëèòåðàòóðà , ìàðãàðèòà , ñïîðòà , tách newtap , thiên ngân , thiên ngân ******.vn , thiên ngân chuong 20 , thiên ngân chuÆ¡ng 49 , thiên ngân chương 48 , thiên ngân chương 49 , thiên ngân táºp 49 , thiên ngân văn đà n , thiên ngân yên minh , thiên ngân yến minh , thien ngan - yen minh , thien ngan 4vn , thien ngan chap 47 , thiên ngân chu , thien ngan chuong 18 , thien ngan chuong 21 , thien ngan chuong 26 , thien ngan chuong 38 , thien ngan chuong 42 , thien ngan chuong 43 , thien ngan chuong 47 , thien ngan chuong 48 , thien ngan chuong 49 , thien ngan chuong 50 , thien ngan chuong 51 , thien ngan tac ta dich , thien ngan tap 4 , thien ngan truyen , thien ngan yen minh , thien ngan yen minh full , thien ngan yet minh , thien ngân chương 49 , thien nhan 4vn , thienngan 4vn.eu , thiennganchuong49 , truyen thiên ngân , truyen thien ngan , truyen thien ngan 4vn , truyen thien ngan tap 18 , truyen thien ngan tap 48 , truyen thien ngan tap 5 , truyen thien ngan tap 50 , truyenthienngan , vet thuong cua chang , ðàñêðàñêè