 |
|

22-02-2009, 08:13 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 5.
Kẻ nuốt lá»i
Bella, sao cáºu còn chưa vá» Ä‘i ? – Mike lên tiếng há»i, anh bạn nhìn sang bên cạnh chứ không nhìn tôi trá»±c diện.
Tôi cũng không biết là mình đã quên để ý tới giỠgiấc được bao lâu rồi.
Äó là má»™t buổi chiá»u buồn tẻ ở nhà Newton. Lúc nà y, trong cá»a hà ng chỉ còn có má»—i hai ngưá»i khách quen, hai du khách balô vô cùng sà nh sá»i, chỉ cần nghe qua cách há» trò chuyện vá»›i nhau thôi cÅ©ng đủ kết luáºn vì Ä‘iá»u đó. Nãy giá», Mike đã theo dõi hết cuá»™c tranh luáºn cá»§a hai ngưá»i. Chẳng là giữa lúc anh chà ng Ä‘ang tÃnh tiá»n, há» trò chuyện vá»›i nhau vá» những gì mắt thấy tai nghe trong chuyến Ä‘i, ai cÅ©ng cho rằng mình có kinh nghiệm hÆ¡n ngưá»i kia. CÅ©ng nhá» váºy mà Mike thư giãn được đôi chút.
-Mình ở lại thì có sao đâu – tôi trả lá»i. Tôi đã không còn giam mình trong cái vỠốc mà sầu Ä‘á»i nữa, hôm nay, má»i thứ cÆ¡ vẻ như xa lạ và ồn ã quá, tá»±a hồ như tôi đã rút bông gòn ra khá»i lá»— tai váºy. Tôi cố bá» ngoà i tai cuá»™c trò chuyện cá»§a hai vị khách bá»™ hà nh Ä‘ang cưá»i đùa, chòng ghẹo nhau, nhưng không thà nh công.
-Tôi cho cáºu hay - vị khách Ä‘áºm ngưá»i có bá»™ râu hung Ä‘á», hoà n toà n chẳng hợp tông chút nà o vá»›i mái tóc mà u nâu sẫm, nói – tôi đã từng thấy bá»n gấu xám Bắc Mỹ loanh quanh ở Yellowstone rồi, nhưng bá»n chúng chẳng có vẻ gì gá»i là hung dữ cả - đầu tóc cá»§a ngưá»i Ä‘ang nói rối bù, bá»™ quần áo trông cÅ©ng đã mặc và i ngà y rồi chưa thay. Anh ta vừa má»›i Ä‘i núi vá».
-Không dám đâu. Gấu Ä‘en thì là m sao mà to bằng đó được. Còn mấy con gấu xám Bắc Mỹ mà cáºu nhìn thấy chắc chỉ là gấu con thôi - vị khách thứ hai vặn lai bạn mình. Anh ta cao, ốm nhom ốm nhách, gương mặt sạm nắng, dãi dầu gió sương.
-Mình nói tháºt đấy, Bella à , khi hai anh chà ng nà y ra khá»i cá»a hà ng là m mình cÅ©ng đóng cá»a luôn – Mike thì thầm.
-ÄÆ°á»£c thôi, nếu cáºu muốn mình vá»... – Tôi nhún vai.
-Chắc chắn là nó cao hÆ¡n cáºu - vị khách để râu vẫn khăng khăng ( còn tôi thì gói ghém đồ đạc cá»§a mình lại – to như cái nhà và đen như hắc Ãn. Tôi phải báo cho đơn vị bảo vệ rừng biết má»›i được. Má»i ngưá»i cần phải được cảnh báo “COI CHỪNG - ÄỪNG LÊN NÚI†- cái bảng cần phải được để ở trước cá»a đưá»ng và i dặm.
Vị khách có nước da rám nắng báºt cưá»i :
-Äể coi... lúc đó cáºu Ä‘ang Ä‘i trên đưá»ng à ? chắc cả tuần qua, cáºu đã chẳng ăn, ngá»§ cho ra hồn, phải không ?
-Hừưm, ủa Mike, xong rồi hả ? – Vị khách có râu sực tỉnh nhìn sang chúng tôi.
-Hẹn thứ hai gặp lại cáºu nhé ! – tôi lầm bầm.
-Vâng, xong rồi – Mike trả lá»i, ngoảnh mặt vá» phÃa hai ngưá»i khách.
-Nà y, gần đây, ở khu vực nà y, có cảnh báo gì không... vỠgấu đen ấy ?
-Không ạ. Nhưng tốt nhất là hãy luôn đỠphòng và bảo quản thực phẩm đúng cách ( !). À, hai anh đã thấy mặt hà ng mới chưa : lựu đạn hơi cay phòng gấu ? Nặng chưa tới một kilogram đâu...
Cánh cá»a trượt mở, tôi bước ra ngoà i mưa, nép mình trong áo khoác, hối hả chạy đến chá»— chiếc xe tải. Mưa giá»™i xối xả xuống chiếc mÅ© trùm đầu cá»§a tôi, nghe ồn đến lạ thưá»ng, nhưng rồi.. khi tiếng động cÆ¡ xe vang lên, má»i tiếng ồn xung quanh... Ä‘á»u “chìm nghỉm†hết.
Tôi không vá»™i vã vá» nhà ngay, căn nhà vắng vẻ, hiu quạnh lắm. Äêm qua, tôi đã thất kinh hồn vÃa rồi, không còn muốn tìm lại cảm giác từ cõi chết trở vỠđâu. Cho dù là sau khi ná»—i Ä‘au đã lắng xuống, tôi hoà n toà n có thể chợp mắt được rồi, thì má»i chuyện vẫn chưa kết thúc. Äúng như tôi đã nói vá»›i Jessica sau khi xem phim xong, đó là má»™t trăm phần trăm tôi sẽ gặp ác má»™ng.
Hiện thá»i, tôi vẫn thưá»ng xuyên nằm mÆ¡ thấy ác má»™ng, đêm nà o chúng cÅ©ng “đến thăm†tôi. Tháºt ra thì không hẳn là ác má»™ng, cÅ©ng chẳng hẳn là nhiá»u ác má»™ng lắm cho cam, mà lúc nà o cÅ©ng chỉ là má»™t ác má»™ng duy nhất. Những tưởng, sau nhiá»u tháng trá»i mệt má»i chịu đựng, tôi đã miá»…n nhiá»…m được vá»›i nó rồi chứ. Ai ngá», nó chẳng bao giá» thất bại khi “hù doạ†tôi, nó chỉ bá» Ä‘i ngay khi tôi ngồi báºt dáºy và gà o thét ầm nhà . Ngà i cảnh sát trưởng bây giá» cÅ©ng chẳng thèm đến phòng cá»§a tôi mà kiểm tra xem có chuyện gì không nữa, “ngà i†tin chắc rằng chẳng có kẻ gian nà o lẻn được và o nhà mà bóp cổ tôi hay là có chuyện gì ghê gá»›m đại loại như váºy – “ngà i†đã quá quen vá»›i chuyện đó rồi.
Mà ác má»™ng cá»§a tôi chắc cÅ©ng chẳng là m cho ai khác, ngoà i tôi ra, sợ được. Chắc chắn chẳng có ai thèm ngồi báºt dáºy mà khóc thét “A†rồi “Hu hu !†đâu. Chẳng có xác chết nà o hồi sinh, chẳng có bóng ma nà o váºt vá», lại cà ng không có gì cả. Sá»± tháºt là như vây, không có gì cả. Tất cả chỉ là má»™t mê cung cá»§a hà ng hà sa số những cây phá»§ đầy rêu, không gian im ắng não nỠđến mức hoá thà nh má»™t thứ áp lá»±c khó chịu ép và o thái dương. Trá»i má» tối, hệt như lúc chạng vạng cá»§a má»™t ngà y đầy mây, chút Ãt ánh sáng còn sót lại cÅ©ng chẳng đủ sức soi rõ má»™t thứ gì. Trong cái khung cảnh u ám ấy, tôi nhá» bé Ä‘ang vá»™i vã, loanh quanh không tìm được lối Ä‘i, cứ mãi tìm kiếm, tìm kiếm và tìm kiếm. Thá»i gian cứ thế lạnh lùng lướt qua, tinh thần cá»§a tôi cÅ©ng theo đó mà giảm sút., má»i sức lá»±c có được Ä‘á»u dồn cả cho đôi chân, chạy, chạy, phải chạy nhanh hÆ¡n nữa... cho dẫu cà ng gia tăng tốc lá»±c thì tôi lại cà ng lóng ngóng, vụng vá»... Và rồi tôi cÅ©ng đến được tâm Ä‘iểm cá»§a giấc mÆ¡ Hiện giá», tôi cÅ©ng còn cảm giác được là ác má»™ng Ä‘ang đến vá»›i mình, váºy mà chẳng thể nà o tỉnh lại được kịp lúc để khá»i phải “đụng độ†vá»›i nó – Và o đúng cái lúc tôi đã quên mất là mình Ä‘ang tìm kiếm cái gì, thì cÅ©ng là lúc mà tôi chợt nháºn ra rằng chẳng có cái gì để mình tìm, chưng có cái gì để mình kiếm cả. Xung quanh chẳng có cái gì khác ngoà i khung cảnh vắng lặng, ảm đạm đến thê lương, chẳng có gì khác già nh cho tôi... không má»™t cái gì, ngoại trừ chÃnh sá»± tháºt là không có cái gì ấy...
... Và tiếp theo đó là tiếng thét tháºt dà i...
Nãy giá» tôi không để tâm xem là mình dang phóng xe Ä‘i đâu - cứ tá»± nhiên thả ga trên những con đưá»ng vắng vẻ, ướt mèm... không dẫn vá» nhà - bởi lẽ tôi cÅ©ng chẳng biết phải Ä‘i đâu cả.
Lúc nà y, tôi lại ước ao sao cho mình được tê liệt má»i cảm xúc, nhưng lại không sao nhá»› được là trước đây, mình đã xoay xở Ä‘iá»u ấy như thế nà o. CÆ¡n ác má»™ng vẫn là m tình là m tá»™i đầu óc tôi, buá»™c tôi lại lan man nghÄ© vá» những Ä‘iá»u đã khiến mình Ä‘au khổ. Tôi không muốn nhá»› lại cánh rừng má»™t chút nà o. Rồi khi nháºn ra là trong tâm trà cá»§a mình không còn hiện lên má»™t hình ảnh nà o nữa, tôi má»›i ý thức được rằng đôi mắt cá»§a mình đã má»ng đầy những nước, nõi Ä‘au lai bắt đầu nhoi nhói khắp lồng ngá»±c. Má»™t tay giữ lấy vôlăng, tay kia, tôi ôm ghì lấy những chá»— Ä‘au.
Như thể anh chưa há» tồn tại trên cõi Ä‘á»i nà y. Lá»i nói từ quá khứ chợt hiện vá» khuấy đảo tâm trà tôi, nhưng không còn rõ rà ng như trong ảo giác cá»§a tôi tối hôm qua nữa. Tất cả chỉ còn là những từ ngữ, không kèm theo âm thanh, tá»±a như những chữ in trên má»™t tá» giấy. Chỉ là những từ ngữ thôi, ấy váºy mà chúng xé toạc được những chá»— tấy Ä‘au nÆ¡i lồng ngá»±c, cho vết thương loang ra, loang ra. Má»™t cách nặng ná», tôi đạp chân và o phanh, hiểu rằng mình không nên tiếp tục cầm lái trong tình trạng kiệt cùng sức lá»±c như thế nà y.
Äổ gục ngưá»i xuống, tôi mặc nhiên để gương mặt mình tỳ trên vô lăng mà cố gắng Ä‘iá»u hoà hÆ¡i thở cho trở lại bình thưá»ng.
Tôi không biết ná»—i Ä‘au nà y có thể tồn tại trong bao lâu. Có lẽ và o má»™t ngà y nà o đó, sau nhiá»u năm trôi qua- khi Ä‘au khổ đã thuyên giảm đến mức mà tôi còn có thể chịu đựng được – tôi sẽ hồi tưởng được lại quãng thá»i gian và i tháng ngắn ngá»§i ấy, má»™t ká»· niệm đẹp nhất trong cuá»™c Ä‘á»i cá»§a tôi. Giả sá» như ná»—i Ä‘au chịu lắng dịu để tôi là m được Ä‘iá»u đó, thì tôi tin chắc má»™t Ä‘iá»u rằng tôi sẽ vô cùng biết Æ¡n anh, vá» những tháng ngà y anh đã dà nh cho tôi - nhiá»u hÆ¡n những gì tôi mong đợi, nhiá»u hÆ¡n những gì tôi xứng đáng được hưởng. Có lẽ và o má»™t ngà y nà o đó, tôi sẽ nhìn lại cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình theo hướng nà y mà thôi. Nhưng nếu chẳng may sá»± thể lại không khá hÆ¡n thì sao ? Ngá»™ nhỡ những vết thương lòng không bao giá» chịu khép miệng thì sao ? Lỡ “liá»u thuốc độc tinh thần†nà y thay vì có thể tan biến Ä‘i, lại trưá»ng tồn mãi mãi thì sao ?
Tôi bấu chặt lấy lồng ngá»±c. Như thể anh chưa há» tồn tại trên cõi Ä‘á»i nà y – tôi “tua†lại câu nói ấy trong táºn cùng ná»—i tuyệt vá»ng. Tháºt là má»™t lá»i hứa ngốc ngếch và vô lý nhất chưa từng thấy ! Anh tá»± tiện lấy các bức ảnh cá»§a tôi, lại còn Ä‘em Ä‘i mất những món quà anh đã tặng tôi nữa ; mà những việc là m đó có là m thay đổi được má»i thứ, biến má»i thứ trở vá» như cÅ©, như từ trước khi tôi gặp anh đâu cÆ¡ chứ. Bằng chứng hiển nhiên nhất chÃnh là trạng thái tinh thần không lúc nà o ổn cá»§a tôi đây. Tôi đã thay đổi, tÃnh cách cá»§a tôi quay ngược đúng má»™t trăm tám mươi độ, chẳng còn ai nháºn ra cái con Bella – tôi - trước kia nữa. Còn diện mạo thì khá»i phải nói, khác xưa hoà n toà n – gương mặt xanh xao, trắng bệch, ngoại trừ mấy cái quầng thâm ở dưới mắt do những cÆ¡n ác má»™ng hà nh hạ. Hiện tại, đôi mắt cá»§a tôi đã chuyển sang mà u Ä‘en, đủ sức để “chõi†vá»›i nước da tái xanh tái xám rồi – giá mà tôi được trá»i ban cho nhan sắc, thì nhìn từ xa, có lẽ tôi còn vượt quá cả ma-cà -rồng nữa. Äằng nà y, tôi lại là má»™t đứa con gái không đẹp, thế nên tôi giống má»™t thây ma biết Ä‘i hÆ¡n.
Như thể anh chưa há» tồn tại trên cõi Ä‘á»i nà ? Tháºt là điên rồ. Äó là má»™t lá»i hứa chẳng bao giá» anh giữ được, má»™t lá»i hứa mà ngay khi anh vừa nói ra, dã trở nên vô nghÄ©a rồi.
Tôi khẽ động đầu và o cái vôlăng, mong sao có thể là m vơi đi cơn nhức nhối.
Rồi tôi chợt nháºn ra là mình cÅ©ng ngá»› ngẩn không kém gì cái lá»i hứa kia cá»§a anh, vì khi không tôi lại quyết tâm giữ đến cùng lá»i hứa cá»§a mình. Hợp lý ở chá»— nà o khi tôi thì cứ chăm chăm là m theo giao ước, còn “ngưá»i ta†thì đã vi phạm ngay từ đầu? Ai mà thèm kiểm chứng xem tôi có là m Ä‘iá»u gì khinh suất, chẳng có lý do gì khiến tôi không được là m gì khinh suất, chẳng có nguyên do gì khiến tôi không được có hà nh động nà o dại dá»™t.
Tôi báºt cưá»i, cưá»i má»™t cách chua chát, cưá»i vá»›i chÃnh bản thân mình, miệng vẫn còn hổn hển thở. Khinh suất ở thị trấn Forks.... – trong cÆ¡n tuyệt vá»ng, tôi chợt nảy ra má»™t ý định...
Cái ý nghÄ© cay độc ấy đã là m xao lãng được tâm trà cá»§a tôi, xoá sạch má»i cÆ¡n Ä‘au, không chừa lại má»™t chút dấu vết nà o. HÆ¡i thở cá»§a tôi trở nên nhẹ nhà ng hÆ¡n, và tôi đã có thể ngồi dáºy mà tá»±a lưng và o thà nh ghế. Tiết trá»i hôm nay lạnh, nhưng trên trán cá»§a tôi đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Và cứ như váºy, tôi “tua†đi “tua†lại cái ý nghÄ© Ä‘en tối vừa nảy sinh trong đầu, bởi tôi không muốn bị rÆ¡i trở lại và o cái bể ký ức khổ Ä‘au đó nữa. Khinh suất ở Forks à , thế thì phải có nhiá»u sáng tạo và o - nhiá»u hÆ¡n những gì mình Ä‘ang có hiện thá»i, tôi thầm nhá»§. Ước gì tôi có thể tìm được má»™t cách mà ... Ừưmmm, có lẽ tôi sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hÆ¡n khi rÅ© bá» giao ước, khi đắm mình và o trong ná»—i cô độc. Tôi đã chÃnh thức trở thà nh má»™t kẻ hứa mà không giữ lá»i rồi cÅ©ng nên. Cháºc, nhưng mà là m sao toi có thể biến mình thà nh má»™t kẻ cố tình quên hết má»i thá» hẹn, khi mà ở đây, trong cái thị trấn bé con con nà y nà y luôn bình yên, hiá»n hoà được chứ ? Lẽ tất nhiên, không phải Forks lúc nà o cÅ©ng an là nh, nhưng hiện tại, chÃnh xác thì nó Ä‘ang là như váºy đấy. Nó buồn tẻ, nên nó bình an vô sá»±.
Tôi nhìn chằm chặp ra ngoà i ô cá»a kÃnh chắn gió má»™t đỗi khá lâu, thế mà những suy nghÄ© cÅ©ng chẳng chịu nhanh lên há»™ cho – đã váºy, những ý nghÄ© đó hình như cÅ©ng chẳng dẫn tá»›i đâu cả. Chán nản, tôi đưa tay tắt máy xe, tá»™i nghiệp cho cái xe, nãy giá» nó cÅ©ng đã kêu gà o đến rát cả “cuống há»ng†rồi, tôi tất báºt bước ra ngoà i mưa.
CÆ¡n mưa phùn lạnh lẽo mau chóng thấm và o tóc tôi, từng giá»t nước nhẹ nhà ng lăn dà i xuống má, hệt như nước mắt. Thế cÅ©ng hay, nhá» váºy mà đầu óc cá»§a tôi được gá»™t rá»a hoà n toà n. Chá»›p chá»›p mắt để giÅ© sạch nước mưa Ä‘á»ng trên khoé mắt, tôi thẫn thá» bước sang phÃa bên kia đưá»ng.
Sau đúng má»™t phú định thần nhìn kỹ khung cảnh xung quanh, tôi má»›i nháºn ra được là mình Ä‘ang ở đâu. Tôi đã Ä‘áºu xe ở.... ngay chÃnh giữa má»™t con đưá»ng nhá» - má»™t nhánh nhá» trên đại lá»™ Russell. nằm vá» phÃa bắc thị trấn. Hiện tôi Ä‘ang đứng trước cá»a nhà Cheney – còn chiếc xe tải cá»§a tôi thì nằm án ngữ ngay trước lối và o nhà há» - bên kia đưá»ng là căn há»™ cá»§a anh em nhà Marks. Tôi hiểu rằng mình phải “di dá»i†chiếc xe tải, và mình phải trở vá» nhà . Tháºt không nên chút nà o khi cứ thÆ¡ thẩn như thế nà o ngoà i đưá»ng, đầu óc thì để mãi táºn đâu đâu, còn cÆ¡ thể thì mệt nhoà i, đã váºy lại còn muốn “phá là ng, phá xómâ€, để cho chiếc xe tải gầm rú khắp thị trấn Forks nà y nữa. Mặt khác, thể nà o cÅ©ng có ngưá»i sá»›m nháºn ra tôi và “báo cáo†lại vá»›i ngà i cảnh sát trưởng cho mà xem.
Tôi hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu, toan bá» Ä‘i, thì bất chợt, cái biển hiệu trong sân nhà Marks Ä‘áºp và o mắt tôi - tháºt ra, nó chỉ là má»™t miếng bìa cạc-tông Ä‘ang dá»±a tạm và o chân thùng thư đặt trước nhà . Miếng bìa viết nguệch ngoạc mấy cái chữ cái in hoa.
Äôi khi, những gặp gỡ tình cá» lại trở thà nh định mệnh.
Trùng hợp chăng ? Cá»› sao lại như thế chứ ? Tôi không rõ nữa, nhưng xem ra cÅ©ng có hÆ¡i vá»› vẩn má»™t chút khi cho rằng đấy là do số pháºn, rằng mấy chiến xe gắn máy rỉ sét, xiêu vẹo trong sân nhà Marks, bên cạnh cái tấm biển viết tay « BÃN XE » kia vốn đã được định sẵn cho má»™t sá»± việc nà o đấy rất ghê gá»›m, vì rằng chúng Ä‘ang đứng sừng sững ngay đó để thu hút mối quan tâm cá»§a tôi.
Có lẽ chẳng phải là do định mệnh. Có lẽ đấy là tất cả những gì có thể dẫn đến kinh suất mà tôi nhìn ra được, trong lúc nà y.
Khinh suất và dại dá»™t. Chẳng phải đó là tất cả những từ mà ngà i cảnh sát trưởng vẫn thưá»ng xuyên sá» dụng để gán cho xe máy đó sao ?
Tháºt ra, nếu so vá»›i những cảnh sát ở các thị trấn lá»›n hÆ¡n, thì công việc cá»§a bố tôi chưa đến ná»—i nà o gá»i là báºn rá»™n luôn tay, không có thá»i gian để thở, nhưng nói váºy cÅ©ng không phải là bố chưa xá» lý má»™t vụ tai nạn giao thông nà o. Trên những xa lá»™ dà i tÃt tắp, trÆ¡n tuá»™t, đầy những Ä‘oạn ngoằn ngoèo đâm xuyên qua rừng, lắm ngã rẽ khó nháºn thấy cứ nháºn thấy cứ liên tục tiếp nối nhau, thì là m sao mà thiếu được các pha hà nh động nghẹt thở kia chứ ? Khi những chiếc xe tải khổng lồ chở gá»— lạc tay lái ở các khúc cua, thì hầu hết các số pháºn là phải vÄ©ng biệt thị trấn Forks. Ngoại trừ các trưá»ng hợp đó ra thì... phần lá»›n tai nạn Ä‘á»u xảy ra ở xe máy. Ngà i cảnh sát trưởng đã từng thấy má»™t vụ tai nạn có rất nhiá»u nạn nhân, hầu hết là trẻ em má»›i lá»›n, nằm la liệt trên đưá»ng quốc lá»™. Và bố đã buá»™c tôi phải hứa, từ trước khi tôi đón sinh nháºt lần thứ mưá»i kia láºn, rằng không bao giỠđược vi vu trên xe máy. Ngà y ấy, chẳng cần phải suy tÃnh gì cho lôi thôi, tôi gáºt đầu hứa ngay. Ai mà thèm lái xe máy ở đây chứ ? Và cÅ©ng không ngần ngại gì, tôi cÅ©ng hứa luôn : chỉ được Ä‘i xe sáu-mươi-dặm-má»™t giá».
Nhiá»u lá»i hứa quá...
... Và tất cả như được sắp sẵn đâu và o đấy cho tôi. Tôi muốn dại dá»™t và khinh suất, tôi không muốn giữ lá»i hứa nữa nữa. Việc gì cứ phải ép mình chịu khổ mãi như váºy ?
Tôi chỉ nghÄ© được đến đây thôi. Rồi tôi bì bõm lá»™i mưa đến trước cá»a nhà Marks, bấm chuông.
Má»™t ngưá»i vá»™i vã bước ra mở cá»a, đó là ngưá»i em, cáºu ta hiện Ä‘ang là há»c sinh năm thứ nhất cá»§a trưá»ng trung há»c. Tên cá»§a cáºu ấy thì tôi quên mất rồi. Mái tóc hung hung đỠcá»§a cáºu chà ng chỉ xấp xỉ lưng chừng vai tôi.
Khác vá»›i tôi, cáºu chà ng vừa nhìn thấy tôi đã nháºn ra ngay tức khắc :
-Chị Bella Swan ? - cáºu ta lên tiếng, giá»ng nói đầy ắp sá»± ngạc nhiên.
-Em bán chiếc xe bao nhiêu ? – tôi hổn hển há»i, ngón cái vung vá» phÃa tấm biển, ra hiệu.
-Chị há»i tháºt chứ ? - cáºu ta há»i lại tôi.
-Ừ, tháºt.
-Nhưng chúng không chạy được nữa đâu.
Äó là điá»u tôi đã Ä‘oán được từ trước, khi nhìn tấm biển – tôi thở dà i sốt ruá»™t :
-Bao nhiêu hả em ?
-Nếu chị thÃch thì cứ lấy Ä‘i. Mẹ em bảo bố em Ä‘em chúng ra đưá»ng để nhân viên vệ sinh...quẳng chúng và o xe rác đấy mà .
Tôi liếc nhìn hai chiếc xe máy lần nữa, chúng đang đứng trên mảnh sân chất đầy những củi và gỗ.
-Tháºt hả em ?
-Tháºt mà , chị có muốn há»i mẹ em không ?
Có lẽ tốt hÆ¡n hết là đừng có mắc mÃu gì đến ngưá»i lá»›n, lỡ há» sẽ « báo cáo lại tình hình » vá»›i ngà i cảnh sát trưởng thì khốn.
-Không, chị tin em.
-Äể em giúp chị nhé ? – Marks em đỠnghị - chúng không nhẹ đâu.
-Ừ, cảm ơn em. Nhưng mà …chị chỉ cần một chiếc thôi.
-Thôi, chị lấy luôn cả hai chiếc dùm em Ä‘i - cáºu ta trả lá»i - biết đâu chị cần lấy má»™t và i bá»™ pháºn.
Nói rồi, Marks em bước ra ngoà i mưa, cùng tôi vần hai chiếc xe nặng trịch lên thùng xe tải. Cáºu ta có vẻ rất hăm hở khi “tống khứ†được cả hai chiếc xe, nên tôi cÅ©ng bằng lòng nháºn lấy luôn cả hai.
-Chị tÃnh là m gì vá»›i chúng váºy ? – Marks em há»i – gia đình em đã không đụng đến chúng mấy năm nay rồi.
Chị cÅ©ng Ä‘oán như váºy – tôi trả lá»i, khẽ nhún vai. Chợt tôi nảy ra má»™t ý định bất ngá» không dá»± tÃnh trước, kế hoạch ban đầu cá»§a tôi vẫn sẽ không thay đổi - - chắc chị sẽ Ä‘em chúng đến nhà Dowling.
-Marks em bà y tỠngay thái độ:
-Nhà Dowling sá»a xe lấy giá mắc thấy mồ.
Vấn đỠđó thì tôi không thể phá»§ nháºn. Ông John Dowling vốn “khét tiếng†vì kiểu tÃnh phÃ; không ai dám tìm đến ông ta, trừ trưá»ng hợp bất khả kháng. Hầu hết má»i ngưá»i thÃch sá»a xe trên Port Angeles hÆ¡n, nếu xe cá»§a há» còn có thể chạy lên đến đó được. NghÄ© đến Ä‘iá»u ấy, tôi tá»± cảm thấy mình tháºt may mắn – khi bố tặng tôi chiếc xe tải “sắp Ä‘i và o viện bảo tà ngâ€, là cái xe cá»§a tôi hiện giỠđây, tôi đã lo lắng không yên. Nhưng Æ¡n trá»i, nó chưa bị “ốm Ä‘au, sụt sùi†gì cả, chỉ phải má»—i tá»™i “gà o thét†quá to và chạy tối Ä‘a là năm-mươi-lăm dặm má»™t giá» thôi. Vá» dáng vẻ bá» ngoà i thì nó đã được Jacob Black chăm chút kỹ đến từng li từng tý, ấy là khi nó còn là cá»§a cha cáºu, ông Billy…
Má»™t ý nghÄ© chợt xuất hiện chá»›p nhoáng trong đầu tôi - hệt như má»™t ánh chá»›p loé lên ngang bầu trá»i – đúng rồi, không tệ chút nà o.
-À, em biết không, chị có quen má»™t ngưá»i biết lắp ráp xe hÆ¡i.
-Ồôô. Thế thì tốt quá – Marks em mỉm cưá»i nhẹ nhõm.
Và cho đến táºn lúc tôi lái xe Ä‘i, Marks em vẫn còn đứng vẫy tay chà o tạm biệt. Quả là má»™t ngưá»i đáng mến biết bao.
Giá» thì tôi lái xe đã có chá»§ Ä‘Ãch hẳn hoi, tôi phải nhanh chân trở vá» nhà trước bố, dẫu vẫn biết rằng tầm nà y mà ngà i cảnh sát trưởng tan sở là má»™t sá»± kiện hiếm hoi nhất trong số các sá»± kiện hiếm hoi. Và vừa đặt chân và o nhà là tôi nhảy bổ ngay đến cái Ä‘iện thoại, chùm chìa khoá vẫn còn cầm trên tay.
-Cho cháu gặp ngà i cảnh sát trưởng Swan – tôi nói vá»™i khi ngà i phó cảnh sát trưởng bốc máy trả lá»i – cháu là Bella.
-á»’, ra là Bella – Ngà i phó cảnh sát trưởng Steve niá»m nở trả lá»i - để chú Ä‘i kêu bố cháu.
Tôi chỠđợi.
-Có chuyện gì thế Bella? – Ngà i cảnh sát trưởng há»i liá»n ngay khi vừa chụp lấy cái ống nghe.
-Chẳng lẽ không có chuyện gì cần kÃp thì con không được gá»i cho bố ư?
Bố tôi im lặng khoảng năm phút.
-Trước đây, con chưa bao giá» gá»i cho bố cả. Có chuyện gì quan trá»ng không con?
-Dạ không. Con chỉ muốn há»i bố đưá»ng đến nhà bác Black… con e là mình không nhá»› rõ lắm. Con muốn đến thăm Jacob. Mấy tháng rồi, con không gặp cáºu bé ấy.
Và ngà i cảnh sát trưởng lên tiếng, giá»ng nói cá»§a “ngà i†hoạt bát, vui vẻ hẳn lên:
-Äúng rồi đó Bells. Con có bút ở đó chưa?
ÄÆ°á»ng sá xem ra có vẻ rất đơn giản. Tôi hứa chắc vá»›i bố rằng sẽ sá»›m vá» nhà ăn tối, dù rằng bố bảo không có gì phải vá»™i và ng, và bố cÅ©ng muốn đến La Push cùng tôi, nhưng tôi khước từ.
Chuyện đã thà nh ra như váºy nên tôi phải lái xe tháºt nhanh, ngõ hầu có thể trở vá» nhà cho kịp dùng bữa tối vá»›i bố. Xe tôi lao Ä‘i giữa cÆ¡n giông mù mịt trên đưá»ng ra khá»i thị trấn. Tôi hy vá»ng sẽ được gặp riêng Jacob. Chứ nếu má»™t khi ông Billy đã biết được tôi định là m gì, thể nà o ông cÅ©ng sẽ “lên lá»›p†tôi má»™t thôi má»™t hồi cho mà xem.
Cứ thế, tôi phóng xe di, tronglòng hÆ¡i nhấp nhổm, lo lắng má»™t chút vá» thái độ cá»§a ông Billy sẽ dà nh cho mình. Ông sẽ rất - rất - rất hà i lòng. Dù gì thì trong suy nghÄ© cá»§a mình, chắc chắn, má»i chuyện đã kết thúc má»™t cách mỹ mãn, hÆ¡n hẳn những gì mà ong mong đợi. Ná»—i thanh thản, nhẹ nhõm cá»§a ông sẽ chỉ gợi cho tôi nhá»› lại má»™t ngưá»i mà tôi không tà i nà o chịu đựng nổi khi nhá»› vá» ngưá»i ấy. Hôm nay đừng để mình rÆ¡i và o trạng thái đó, Bella Æ¡i – tôi cầu xin mình trong câm lặng. Tôi không còn chút sức lá»±c nà o nữa.
Ngôi nhà cá»§a gia định Black trông hÆ¡i quen quen, đó là má»™t căn nhà gá»— nhá» vá»›i những ô cá»a sổ rất hẹp, cái mà u sÆ¡n đỠđã xỉ là m cho nó trông giống như má»™t cái kho thóc bé tẻo teo. Jacob ló đầu nhìn ra ngoà i cá»a sổ từ trước khi tôi kịp bước ra khá»i cabin. Không sai chút nà o, chÃnh cái tiếng gầm rống quen thuá»™c cá»§a động cÆ¡ xe đã báo tin cho cáºu ta biết là tôi đến. Ngà y ấy, Jacob đã vui mừng xiết bao khi ngà i cảnh sát trưởng nhà tôi mua lại chiếc xe tải cá»§a ông Billy để tặng cho tôi, “ngà i†đã cứu Jacob má»™t bà n thua trông thấy.. để cáºu khá»i phải lái chiếc xe nà y khi đã đủ tuổi. Tôi thì rất thÃch chiếc xe tải cá»§a mình, nhưng Jacob thì không - bởi cái tốc độ quá hạn chế cá»§a nó.
Cáºu ta chạy ra đón tôi.
-Bella ! - Nụ cưá»i tươi rói cá»§a Jacob nở ra hết cỡ.
Mà u răng trắng bóng tương phản rõ rệt vá»›i nước da mà u nâu đỠcá»§a cáºu. Hầu như Jacob lúc nà o cÅ©ng cá»™t tóc kiểu Ä‘uôi ngá»±a. Nhưng hiện thá»i, tóc cá»§a cáºn Ä‘ang buông xoã, tôi có cảm tưởng như mái tóc buông xoã bị cái gáy rẽ là m đôi kia là hai mảnh satanh mượt mà , Ä‘en huyá»n dang phá»§ Ä‘á»u hai bên má cá»§a Jacob.
Jacob bắt đầu “trổ mã†từ tám tháng trứơc. Cáºu đã vượt qua cái ngưỡng cá»§a má»™t đứa trẻ bình thưá»ng “nhá» giòâ€, giã biệt các cÆ¡ bắp má»m mại cá»§a tuổi thÆ¡ để bước và o cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t thanh thiếu niên : cao ráo và cứng cáp. Dưới lá»›p da nÆ¡i cánh tay và mu bà n tay cá»§a Jacob, những đưá»ng gân nổi lên lồ lá»™. Gương mặt cá»§a cáºu ta vẫn giữ được vẻ ngây thÆ¡, hồn nhiên cá»§a tuổi ấu thÆ¡, hệt như trong trà nhá»› cá»§a tô, dù rằng giỠđây, gương mặt ấy cÅ©ng đã săn lại – hai bên má đã bằng phẳng hÆ¡n quai hà m trở nên góc cạnh ; tất cả những nét bầu bÄ©nh cá»§a tuổi thÆ¡ đã “đội nón ra Ä‘iâ€.
-A, Jacob ! – Nhìn nụ cưá»i cá»§a cáºu bạn nhá», trong tôi bá»—ng dưng dâng trà o má»™t niá»m thiết tha, sôi nổi. Tôi chợt nháºn ra rằng quả tình mình rất vui khi lại được gặp Jacob. Sá»± nháºn biết nà y khiến chÃnh tôi tá»± lấy là m ngạc nhiên.
Tôi cÅ©ng mỉm cưá»i đáp lại. Không gian hốt nhiên im ắng lạ thưá»ng, tá»±a như cả hai chúng tôi Ä‘á»u Ä‘ang tá»± há»i vá» nhau như váºy. Tôi quên mất là mình từng quý mến Jacob như thế nà o rồi.
Cáºu bạn da đỠchợt dừng lại, cách tôi chừng và i bước chân. Tôi nhìn sững và o cáºu ta, ngạc nhiên thêm lần nữa, rồi bất giác ngước đầu lên.... để nhìn cho rõ hÆ¡n, thế là bị những giá»t mưa nặng trÄ©u rÆ¡i đầy mặt. - Em lại cao lên nữa ! – tôi buá»™t miệng trong ná»—i sá»ng sốt tá»™t cùng.
Jacob báºt cưá»i khanh khách, nụ cưá»i là m cho khoé miệng xếch lên đến táºn mang tai.
-Má»™t-mét-chÃn-mươi-lăm- Cáºu “bé†thông báo, vẻ mặt có phần tá»± mãn. Giá»ng nói cá»§a cáºu đã trầm hÆ¡n, trứơc đây tôi nhá»› là nói chỉ hÆ¡i khà n khà n.
-Liệu em có ngừng cao không nhỉ ? – Tôi lắc đầu ngá» vá»±c – Em đúng là ngưá»i khổng lồ.
-Khổng lồ đâu, em vẫn ốm mà – Jacob nhăn nhó – À, và o nhà đi chị ! Chị ướt hết rồi kìa.
Dứt lá»i, Jacob xoay ngưá»i lại Ä‘i trước dẫn đưá»ng, hai tay túm gá»n mái tóc lại. Rồi cáºu rút từ từ trong túi má»™t sợi dây thun, cá»™t tóc lại thà nh má»™t cái Ä‘uôi.
-Bố Æ¡i, bố Æ¡i ! – Jacob gá»i to khi vừa khom lưng bước và o nhà - bố xem ai đến thăm chúng ta nà y.
Ông Billy đang ngồi trong căn phòng khách vuông vức, chỉ bé như cái mắt muỗi, đang cầm trong tay một quyển sách. Trông thấy tôi, ông đặt vội quyển sách xuống lòng rồi lăn xe tiến tới gần.
-Trá»i Æ¡i, tháºt là bất ngá» ! Rất vui được gặp lại cháu Bella.
Chúng tôi bắt tay nhau. Bà n tay tôi nằm lá»t thá»m trong bà n tay to lá»›n cá»§a ông.
-Ngá»n gió nà o đưa cháu đến đây ? Charlie vẫn ổn chứ ?
-Dạ thưa bác, bố cháu hoà n toà n ổn ạ. Cháu muốn ghé thăm Jacob... Äã lâu lắm rồi, cháu không gặp cáºu ấy.
Äôi mắt cá»§a Jacob sáng rá»±c lên theo từng lá»i nói cá»§a tôi. Nụ cưá»i cá»§a cáºu lạ căng ra hết cỡ. Chắc đôi má cá»§a cáºu Ä‘ang Ä‘au lắm đây !
-Cháu ở lại ăn tối cùng gia đình bác nhé ! – Ông Billy nói rất thiết tha.
-Dạ không được đâu, bác ạ, cháu còn phải vỠnấu ăn cho bố cháu nữa, bác cũng biết rồi đấy.
-Äể bác gá»i cho bố cháu – Ông Billy đỠnghị - Bố cháu luôn luôn được hoan nghênh ở đây.
Tôi báºt cưá»i thà nh tiếng hòng che giấu hòng che giấu ná»—i lo lắng.
-Bác cứ là m như sẽ chẳng bao giá» còn trông thấy cháu nữa váºy. Cháu sẽ lại sá»›m đến đây chÆ¡i, bác ạ.... rồi bác sẽ thấy vá»›i cháu mà xem - muốn gì thì gì, dẫu Jacob có đã sá»a xong chiếc xe máy, thì tôi cÅ©ng cần phải... há»c lái nữa chứ ?!
Ông Billy phá ra cưá»i ha hả :
-Rồi, vâỵ thì lần sau váºy
-á»’ chị Bella chị thÃch là m gì nà o? – Jacob cất tiếng há»i.
-Là m gì cÅ©ng được. Ủa, mà nãy giá», lúc trước khi chị đến, em Ä‘ang là m gì váºy? Ở nÆ¡i đây tôi bá»—ng cảm thấy thoải mái má»™t cách lạ thưá»ng. Bầu không khà má»›i thân tình lám sao, không há» có chút giả tạo, xa cách nà o. Không ai há»i han tôi vá» những chuyện buồn đã qua.
Jacob áºm ừ trong giây lát.
-Em đang hà hoáy lắp ráp chiếc xe hơi của em, nhưng không sao đâu, chúng ta là m gì khác cũng được….
-Không đâu tuyệt vá»i lắm!- Tôi ngắt lá»i cáºu nhá» ngưá»i da đỠ- Tôi rất muốn chiêm ngưỡng chiếc xe hÆ¡i cá»§a em.
-Vâng - Jacob đồng ý, nhưng có vẻ không dứt khoát- nó ở ngoà i kia kìa chị, trong gara ấy.
Thế thì cà ng tốt – tôi nghĩ trong đầu, rồi chà o ông Billy
-Cháu xin phép bác hẹn gặp lại bác sau ạ.
Cái gara cá»§a Jacob nằm khuất nẻo sau rặng cây um tùm và nhưng thân cây đại thụ. Nó chẳng khác gì hai cái nhà kho đã bị Ä‘áºp bá» bức tưá»ng nhăn cách để ná»›i rá»™ng thêm diện tÃch. Bên trong chá»— ẩn náu nà y, nằm sừng sững bên trên má»› sắt vụn… hình như là cái xe hÆ¡i. Ãt ra thì tôi cÅ©ng nháºn diện được cái biểu tượng trên cái tấm lưới bảo vệ.
-Chiếc Volkswagen nà y thuá»™c loại nà o váºy em.
-Rabbit Ä‘á»i 1986, loại cổ Ä‘iển.
-Em là m tới đâu rồi.
-Gần xong rồi chị- Jacob nói như reo. Nhưng rồi ngay sau đó, giá»ng cáºu ta chợt hạ xuống- đó là nhá» bố em đã thá»±c hiện lá»i hứa đầu mùa xuân vừa qua.
-À – Tôi chỉ biết đáp lại có bấy nhiêu.
Dưá»ng như Jacob cÅ©ng hiểu tôi chẳng vui chút nà o khi cáºu nhắc lại chuyện cÅ© đó. Tôi đã cố gắng thôi không nghÄ© đến buổi vÅ© há»™i hồi tháng năm vừa qua. Bố cá»§a Jacob đến truyá»n đạt lá»i nhắn gá»i cá»§a ông cho tôi, Ä‘á»i lại, ông sẽ cho cáºu tiá»n và xe hÆ¡i. Ông Billy muốn tôi tránh xa ngưá»i quan trá»ng nhất vá»›i tôi trong cuá»™c Ä‘á»i. Nhưng cuối cùng sá»± lo lắng cá»§a ông đã thà nh ra không cần thiết nữa. Hiện giá» thì tôi đã an toà n lắm rồi- nhưng tôi Ä‘ang tìm cách thay đổi cái Ä‘iá»u đó đây.
-Jacob à , em có biết gì vá» xe máy không? – tôi há»i.
Cáºu bạn nhá» nhún vai.
-Em cÅ©ng có biết chút Ãt. Chẳng là bạn em, Embry, có má»™t chiếc xe rất hay “Là m nÅ©ngâ€. Thỉnh thoảg bá»n em vẫn cùng ngôì sá»a chung vá»›i nhau. Mà có việc gì hả chị?
-Ừm... – tôi mÃm môi lại, cân nhắc. Tôi không chắc Jacob có thể kÃn mồm kÃn miệng được không, nhưng xem ra, tôi cÅ©ng chẳng còn sá»± lá»±a chá»n nà o khác - má»›i vừa rồi, chị kiếm được hai chiếc xe máy, nhưng mà chúng không được tốt lắm. Chị không biết em có là m cho chúng chạy lại được không...
-Tuyệt lắm – Có vẻ như Jacob rất hà i lòng trước thá» thách nà y. Gương mặt cáºu ta rạng rỡ hẳn lên. Em sẽ cố gắng.
Tôi giơ một ngón tay lên nhắc nhở.
- Nhưng vấn đỠlà ... – Tôi giải thÃch - bố chị không thÃch xe máy. Sá»± tháºt là nếu bố chị biết chuyện nà y, thể nà o bố cÅ©ng bị đứt mạch máu não ngay. Thế nên, em đừng kể gì vá»›i bác Billy nhé.
- Em biết, em biết – Jacob mỉm cưá»i – em hiểu mà .
- Chị sẽ trả tiá»n cho em.
Câu nói nà y cá»§a tôi đã khiến cho cáºu bạn nhá» ngưá»i da đỠpháºt ý:
-Không. Em chỉ muốn giúp chị thôi. Chị không được là m thế với em.
-Ừmm... váºy thì phải Ä‘á»n bù cho em bằng cách nà o nhỉ? – Tôi bước Ä‘i loanh quanh, đăm chiêu suy nghÄ©... và rồi cÅ©ng tìm ra được má»™t cách xác đáng - Chị chỉ cần má»™t chiếc xe máy thôi... Chị cÅ©ng cần phải há»c lái nữa , có gì thì em chỉ cho chị nhé.
-Tá»Æ¡Æ¡Æ¡ tuyyyệt - chỉ có má»™t từ thôi mà Jacob cÅ©ng phát âm thà nh hai âm tiết.
-Chá» má»™t chút... em đã đến tuá»i lái xe máy chưa nhỉ? Em sinh ngà y thánh năm nà o?
-chị quên mất tiu rồi kìa - cáºu bạn nhá» ngưá»i da đỠlá»™ ý muốn chá»c ngẹo tôi. Äôi mắt thu hẹp lại ra chiá»u giáºn ghê lắm – Em đã mưá»i sáu tuổi rồi.
-Tại bây giỠem quá cao so với tuổi của mình nên chị không chắc lắm – tôi lầm bầm – xin lỗi em.
-Không sao đâu. Em lúc nà o cũng nhớ tuổi của chị. Bốn mươi rồi phải không?
Tôi khịt mũi:
-Còn lâu nhé.
-Ừm, váºy là sá»a xe xong, chúng ta sẽ thà nh má»™t cặp vi vu.
-Sao nghe giống hẹn hò quá.
Äôi mắt cá»§a Jacob bừng sáng lên sau câu nói đó.
Tôi cần phải Ä‘iá»u chỉnh lại sá»± nhiệt tình quá mức nà y trước khi cáºu nhóc hiểu lầm má»›i được - tất cả cÅ©ng tại lâu lắm rồi tôi má»›i tìm lại được sá»± nhẹ nhõm và vui vẻ trong lòng. Cảm xúc hiếm hoi lắm má»›i có được nà y tháºt khó Ä‘iá»u khiển.
-Có lẽ khi xe sá»a xong rồi thì… Chị em mình sẽ lại tiếp tục công việc riêng cá»§a mình thôi.
-Vâng. Khi nà o thì chị đem xe đến?
Tôi bặm môi không giấu được sự bối rối.
-Chúng Ä‘ang ở trên… xe tải.- Tôi bẽn lẽn thú nháºn.
-Tuyệt quá! – Jacob nói mội cách thà nh tâm.
-Nếu chúng ta đưa nó và o đây thì liệu bác Billy có nhìn thấy không?
Cáºu bạn nhá» ngưá»i da đỠdá»… mến tức thì nháy mắt:
-Chúng ta phải nhẹ nhà ng, cẩn tháºn lắm má»›i được.
Nói xong, Jacob và tôi Ä‘i bá»c theo hướng đông, len lá»i qua nhưng thân cây to, là m ra vẻ như Ä‘ang Ä‘i ngắm cảnh, ấy là để đỠphòng trưá»ng hợp có ngưá»i từ trong nhà nhìn ra ngoà i và bắt gặp thôi. Má»™t cách nhanh nhẹn, Jacob vần hai cái xe máy xuống đất rồi dắt từng chiếc má»™t và o bụi cây - chá»— trú ẩn cá»§a tôi ở đấy. Trông cáºu ta chẳng phải gắng sức gì – trong khi tôi biết rõ rà nh rà nh rằng hai chiếc xe rất nặng, nặng Æ¡i là nặng.
-Hai chiếc xe nà y không há» tệ chút nà o đâu. Jacob nháºn định khi chúng tôi dắtxe Ä‘i giữa những lùm cây - Chiếc xe nà y, sau khi được em nhúng tay và o sẽ đáng giá lắm đấy… đừng coi thưá»ng nha, nó là chiếc Harley nước rút đó.
-Thế thì chiếc nà y là của em.
-Tháºt ư?
-Chắc chắn rồi.
-Nhưng dù sao thì hai chiếc xe nà y cÅ©ng sẽ ngốn má»™t khoản tiá»n đấy – Jacob lại nháºn định, cáºu cau mà y nhìn xuống chiếc xe Ä‘en xì – chúng ta phải để dà nh tiá»n để mua phụ tùng đã.
-Không cần đâu – tôi lắc đầu phản đối – Nếu em muốn là m không công thì chị sẽ trả các khoản phụ tùng.
-Em không biết… Jacob lẩm bẩm.
-Chị có tiá»n để dà nh mà . “Ngân sách để há»c đại há»câ€, em hiểu không - Äại há»c đại hiếc gì chứ tôi thầm nhá»§ vá»›i chÃnh mình. Rút cuá»™c thì tôi để dà nh tiá»n cÅ©ng là hòng để đến má»™t nÆ¡i nà o đó đặc biệt mà thôi, vả lại, tôi cÅ©ng chẳng còn mong muốn rá»i bỉ Forks nữa. Mà cÅ©ng có đáng kể gì đâu. Nếu bây giá» tôi rút ra chút đỉnh tiá»n để tiêu sà i.
Jacob lặng lẽ gáºt đầu. Vá»›i cáºu, như váºy là vẹn cả đôi đưá»ng.
Cuối cùng chúng tôi cÅ©ng vá» lại cái gara tạm bợ má»™t cách an toà n. Bất giác tôi rÆ¡i và o trạng thái trà m tư mặc tưởng, cứ suy nghÄ© miên man vá» số pháºn. Trên Ä‘á»i nà y chỉ có duy nhất má»™t cáºu bé Ä‘ang trưởng thà nh đồng ý là m chuyện nà y vá»›i tôi thôi: Giấu diếm bố sá»a hai chiếc xe máy rất nguy hiểm đối vá»›i thanh thiếu niên, và triệu dùng số tiá»n há»c đại há»c cá»§a tôi để mua phụ tùng thay thế. Cáºu ta không há» thấy chuyện nà y có gì là sai trái cả. Jacob quả là má»™t món quà mà thượng đế đã dà nh tặng cho tôi.
|

22-02-2009, 08:14 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 6.
Những ngưá»i bạn
Hai chiếc xe máy ấy chẳng cần phải giấu kỹ hơn nữa là m gì,chỉ cần để nó trong xưởng là m việc của Jacob là đủ. Chiếc xe lăn của Billy không thể lăn bánh trên mặt phẳng mấp mô được,thế nên ông ấy sẽ chỉ ru rú trong nhà mà thôi.
Jacob bắt đầu mó đến chiếc xe đầu tiên –chiếc xe mà u đỠ,dà nh riêng cho tôi –cáºu ta tháo rá»i nó ra thà nh nhiá»u mảnh má»™t cách hết sức chuyên nghiệp .Chợt dừng tay,cáºu mở cá»a chiếc xe Rabbit để tôi ngồi và o,đỡ khá»i phải ngồi trên đất .Trong lúc là m việc ,Jacob nói cưá»i luôn miệng ,ra chiá»u rất vui vẻ,còn tôi chỉ cần thi thoảng lại “vá»— nhẹâ€má»™t câu để cuá»™c chuyện luôn diá»…n ra rôm rả.Jacob kể cho tôi nghe vá» việc há»c cá»§a cáºu ở trưá»ng-vá»›i “cấp báºcâ€là má»™t há»c sinh năm thứ hai cá»§a trưá»ng trung há»c ,vá» việc chạy tá»›i chạy lui giữa các lá»›p há»c và vá» hai ngưá»i bạn chà thân.
-Quil và Embry?-Tôi cắt ngang lá»i cá»§a Jacob –hai cái tên nà y nghe lạ quá,không phổ biến chút nà o.
Jacob báºt cưá»i khúc khÃch .
-Quil nghÄ©a là â€hà ng rẻ tiá»nâ€Ä‘ấy,còn cái tên Embry,em nghÄ© là bắt chước tên cá»§a má»™t kép hát nà o đó. Mà thôi ,em cÅ©ng chẳng cần dà i dòng là m gì.Chỉ cần chị kêu tên hai đứa bạn cá»§a em,bảo đảm là hai đứa sẽ lăn xả và o giúp chị hết mình…đồng cam cá»™ng khổ cùng chị cho mà coi.
-tốt quá-tôi nhướng một bên mà y lên.
-Vâng ,nhưng cũng còn tùy.CHị chỉ cần đừng chòng ghẹo tên của hai đứa nó là được.
Jacob vừa dứt lá»i ,trong không gian bá»—ng văng vẳng tiếng gá»i
-Jacob ơi?
-Bác Billy gá»i em hả?-tôi há»i
-Không phải đâu-Jacob cúi đầu xuống,nét mặt á»ng hồng bá»±c bá»™i ẩn hiện trên là n da mà u nâu Ä‘á»-địa ngục đã cất tiếng…cáºu lẩm bẩm-LÅ© quá»· ấy sắp xuất hiện.
-Jake ?Cáºu có ở đó không?-Tiếng nói má»—i lúc má»™t gần hÆ¡n.
-Ờ !-Jacob cÅ©ng hét to lên đáp lá»i,rồi thở dà i.
Chúng tôi chỠđợi trong giây lát,rồi từ một góc khuất,hai thiếu niên rất cao ,nước da ngăm đen ,xuất hiện,bước và o trong xưởng là m việc.
Má»™t trong hai ngưá»i vừa đến có vóc dáng xương xương, chiá»u cao cÅ©ng xấp xỉ Jacob. Mái tóc Ä‘en nhánh cá»§a cáºu để dà i đến cằm, chẻ ngôi giữa, má»™t bên tóc được vén ra sau tai,má»™t bên tóc được để xõa tá»± nhiên. Cáºu con trai thấp hÆ¡n lại có vóc ngưá»i vạm vỡ.Äằng sau là n vải thun trắng cá»§a chiếc áo cáºu ta Ä‘ang mặc, nổi rõ mồn má»™t vồng ngá»±c vạm vỡ, mà trông cáºu ta dưá»ng như cÅ©ng có vẻ tá»± hà o vá» Ä‘iá»u đó lắm. Mái tóc cá»§a cáºu được cắt rất ngắn, có lẽ chỉ cần tỉa tót lại má»™t chút xÃu nữa thôi là trở thà nh đầu Ä‘inh chÃnh hiệu ngay.
Nhác trông thấy tôi,cả hai chà ng thiếu niên Ä‘á»u đứng khá»±ng lại.Cáºu con trai ốm nhom ốm nhách hết liếc nhìn Jacob lại liếc nhanh sang nhìn tôi,trong khi cáºu con trai cÆ¡ bắp kia thì cứ chú mục và o tôi đôi môi khẽ nở má»™t nụ cưá»i.
-Xin chà o-Jacob chà o đón hai ngưá»i bạn cá»§a mình không được nhiệt tình cho lắm.
-Chà o Jake-Chà ng trai có vóc ngưá»i thấp hÆ¡n trả lá»i,mắt vẫn chẳng rá»i tôi lấy má»™t milimet .Buá»™c lòng tôi phải mỉm cưá»i đáp lại-cái cưá»i toe toét cá»§a cáºu ta rất tinh quái.Thấy tôi cưá»i,cáºu chà ng nà y nháy mắt-Xin chà o.
-Quil,Embry…đây là bạn tôi ,Bella.
Quil, Embry,tôi chẳng biết ai là ai cả,nên cứ nhìn qua nhìn lại hai ngưá»i.
-Chị là con gái chú Charlie,đúng không?-Ngưá»i con trai vạm vỡ há»i ,chìa má»™t tay ra má»i bắt.
-Ừ,-tôi xác nháºn,bắt lấy tay cáºu ta,Cái bắt tay cá»§a cáºu chà ng nà y rất chặt và cứng,tôi có cảm tưởng như cáºu ta vừa má»›i gồng mình lên.
-Em là Quil Ateara-Cáºu ta tá»± giá»›i thiệu trước khi buông tay tôi ra.
-Rất vui khi được gặp em,Quil.
-Chị Bella,còn em tên là Embry,Embry Call…mà chắc chị cÅ©ng đã Ä‘oán ra được rồi-Embry mỉm cưá»i,má»™t nụ cưá»i có vẻ ngượng ngáºp;cáºu ta đưa tay lên vẫy vẫy,rồi đút tay và o túi quần.
Tôi gáºt đầu.
-Chị cũng rất vui khi được gặp em.
-Hai ngưá»i Ä‘ang là m gì váºy?-Quil há»i ,ánh mắt vẫn dán dÃnh và o tôi
-Bella và tôi sẽ sá»a lại hai chiếc xe máy nà y-Jacob giải thÃch không được chÃnh xác lắm.Nhưng xe máy dưá»ng như là má»™t cái từ rất thần bÃ.Vì Jacob vừa má»›i dứt lá»i,cả hai chà ng thiếu niên má»›i đến láºp tức bước sát tá»›i xem,và liên tục đặt ra nhiá»u câu há»i vá»›i ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi.Trong đó,có những từ ngữ mà tôi không sao hiểu nổi,nhưng chà Ãt thì tôi cÅ©ng hiểu được má»™t Ä‘iá»u tối thiểu là nếu tôi có nhiá»…m sắc thể Y thì khả dÄ© sẽ lý giải được cái sá»± sôi nổi ấy.
Ba cáºu bạn ngưá»i da đỠcứ thế chụm đầu và o nhau bà n tán xôn xao vá» những máy nà y máy ná»,động cÆ¡ nà y động cÆ¡ ná»,liên hồi kỳ tráºn,không lúc nà o ngá»›t…để cuối cùng tôi nháºn ra là mình phải trở vá» trước khi ngà i cảnh sát trưởng có mặt ở nhà .Thở dà i,tôi chui ra khá»i chiếc Rabbit.
Chỉ cho đến lúc đó,Jacob mới ngước mắt lên,bối rối vì cảm thấy có lỗi.
-Tụi em là m chị chán lắm, phải không?
-Không đâu-Và quả thá»±c ,đó không phải là lá»i nói dối.Tôi Ä‘ang rất vui-lạ lùng là m sao-Chị phải vá» lo bữa tối cho bố.
-á»’,vâng. tối nay em sẽ tháo tất tần táºt hai chiếc xe máy nà y ra, rồi xem chúng ta cần phải sá»a chữa gì. Chị muốn khi nà o thì bắt tay và o là m.?
-Ngà y mai chị quay lại nhé,được không?-CHá»§ nháºt vốn là thá»i Ä‘iểm lên ngôi cá»§a sá»± suy sụp trong tôi.Váºy mà bà i táºp vá» nhà thì chẳng bao giỠđủ để tôi táºp trung cho quên Ä‘i những ná»—i muá»™n phiá»n.
Quil huých và o tay Embry,rồi cả hai cùng ngoác miệng ra cưá»i vá»›i nhau.
Jacob thì mỉm cưá»i vui sướng.
-Tuyệt cú mèo!
-Nếu kịp ,em cứ liệt kê ra những thứ cần phải thay nhé,chúng ta sẽ cùng đi mua-Tôi đỠnghị.
Gương mặt của Jacob xịu xuống một chút:
-Em không chắc sẽ để cho chị chi trả hết má»i thứ đâu.
Tôi lắc đầu:
-Không được.Chị là ngưá»i cấp vốn,còn em chịu trách nhiệm vá» mặt nhân lá»±c và kỹ thuáºt!
Embry đảo mắt nhìn sang Quil.
-Xem ra ,chẳng hợp lý chút nà o-Äến lượt Jacob lắc đầu.
-Jake à ,nếu chị Ä‘em hai chiếc xe nà y ra cho thợ máy thì ngưá»i ta sẽ tÃnh giá bao nhiêu,em có biết không?-tôi chỉ ra vấn Ä‘á».
Jacob mỉm cưá»i:
-thôi được rồi,chúng ta thá»a thuáºn như váºy nhé.
-ấy là còn chưa kể đến vụ táºp lái đấy-Tôi nói thêm.
Quil lại ngoác miệng ra đến táºn mang tai cưá»i vá»›i Embry rồi thì thầm má»™t câu gì đó,tôi không nghe được .Chỉ thấy Jacob vung tay đánh bốp và o đầu cáºu bạn.
-Ä‘i ra ngay-Ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi là u bà u.
-Không ,không sao,đã đến lúc chị phải Ä‘i rồi-Tôi phản đối,và xăm xăm bước ra cá»a-Hẹn mai gặp lại em nhé,Jacob.
Chân tôi vừa mới bước ra ngoà i thì đã nghe thấy tiếng Quil và Embry đồng thanh cất lên:
-Úuuuu!
Và tiếp ngay sau đó là loáng thoáng những âm thanh nghe như ẩu đả .
-Huỵch!
-Ui da!
-Ê,nà y!
Rồi thì…
-Ngà y mai ,chỉ cần hai thằng mi đặt má»™t ngón chân và o đất cá»§a nhà ta thôi,thì…-Tôi nghe thấy tiếng Jacob dá»a nạt .Sau đó,tiếng nói ngừng bặt khi tôi bước qua những lùm cây.
Tôi cưá»i khúc khÃch má»™t mình.Tiếng cưá»i bất chợt ấy khiến tôi cÅ©ng phải ngạc nhiên,tròn mắt.Tôi Ä‘ang cưá»i,quả là tôi Ä‘ang cưá»i tháºt,nhưng không má»™t ai nhìn thấy cả.Cảm giác tháºt thanh thản,nhẹ hà ng lại là m tôi báºt cưá»i,cưá»i để có thể lưu giữ cái cảm xúc ấy lâu hÆ¡n.
Tôi có mặt ở nhà trước khi ngà i cảnh sát trưởng .Khi “ngà iâ€bước và o nhà ,tôi Ä‘ang lấy miếng gà chiên ra khá»i chảo,đặt nó lên mấy tá» giấy thấm dầu.
-A,bố-Tôi đón chà o bố bằng má»™t nụ cưá»i rất tươi.
Má»™t thoáng sững sá» hiện ra trên gương mặt cá»§a bố tôi nhưng ngay sau đó,bố cÅ©ng lấy lại được ngay sá»± Ä‘iá»m nhiên như thưá»ng nháºt.
-À,con gái-Bố lên tiếng,giá»ng nói vẫn còn tá» ra ngá» vá»±c
-Hôm nay,đến chỗ Jacob có vui không con?
Tôi bắt đầu dá»n thức ăn ra bà n:
-Dạ,vui lắm ạ
-Ờ,thế thì tốt-Bố vẫn cảnh giác –THế các con đã là m gì.LẦn nà y thì đến lượt tôi…cảnh giác.
-Con và o gara cá»§a Jacob,xem cáºu ấy là m việc.Bố có biết Jacob Ä‘ang lắp ráp má»™t chiếc Volkswagen không?
-Ờ,có ,bố nhớ mang máng là ông Billy đã kể cho bố nghe chuyện đó rồi.
Cuá»™c “thẩm vấnâ€buá»™c phải gác lại khi ngà i cảnh sát trưởng bắt đầu nhai,tuy nhiên ,â€ngà iâ€vẫncòn để tâm theo dõi sắc mặt cá»§a tôi kỹ lắm.
Sau bữa ăn tối ,tôi cứ cảm thấy thấp tha thấp thá»m trong lòng,nên quyết định lau chùi gian bếp…những hai lần;xong,tôi lôi bà i táºp vá» nhà ra ngoà i đằng trước là m ,tháºt chuyên chú ,tháºt cẩn tháºn để tránh sai sót,còn bố tôi thì dán mắt và o chiếc tivitheo dõi tráºn khúc côn cầu .Cứ thế,…thá»i gian chầm cháºm trôi qua…,tôi ngồi trong yên lặng,tá»± muốn thá» thách lòng kiên nhẫn cá»§a mìnhđến cùng,nhưng rồi tá»›i lúc bố cÅ©ng phải lên tiếng nhắc rằng đã khuya lắm rồi.Thấy tôi không nói không rằng,bố đứng dáºy,vươn vai má»™t đỗi rồi bá» Ä‘i,không quên tắt đèn.Má»™t cách miá»…n cưỡng ,tôi cÅ©ng đứng lên theo.
Äặt chân lên cầu thang,bao cảm giác khá»e khoắn khác lạ hồi chiá»u chợt tiêu tán Ä‘i đằng nà o mất,thế và o chá»— trống đó là má»™t ná»—i sợ hãi mÆ¡ hồ,vá» ná»—i tôi phải tiếp tục hà nh trình chịu đựng cuá»™c sống…
Không còn cái cảm giác tê liệt má»i cảm xúc nữa,tôi hiểu má»™t cách chắc chắn rằng đêm nay rồi cÅ©ng sẽ đáng sợ như đêm qua.Vừa đặt lưng xuống giưá»ng ,tôi đã thu tròn ngưá»i lại,chuẩn bị sẵn tư thế cho những đợt công kÃch má»›i.Nhắm nghiá»n mắt lại,Ä‘iá»u duy nhất tôi còn nghÄ© đến được lúc nà y chÃnh là …buổi sáng ngà y mai.
Tôi mở bừng mắt,chú mục và o thứ ánh sáng má» nhạt rá»i qua khung cá»a sổ,đầu óc bất chợt trở nên váng vất.
Lần đầu tiên kể từ hÆ¡n bốn tháng qua ,tôi đã có được má»™t giấc ngá»§ không má»™ng mị-Cả không có má»™ng mị lẫn không có chuyện khóc thét.Hiện thá»i,tôi cÅ©ng không biết là cảm xúc nà o chiếm ưu thế hÆ¡n-là sá»± thanh thản hay ná»—i sững sá»?
Tôi vẫn nằm ưá»n ra trên giưá»ng dá»… có đến và i phút,để chỠđợi…Bởi vì chắc chắn có má»™t thứ sẽ phải quay trở lại vá»›i tôi.Nếu không là niá»m Ä‘au khổ thì cÅ©ng sẽ là ná»—i tê buốt.Tôi cứ đợi,cứ đợi,nhưng rồi đã chẳng có gì xảy ra;mà ngượclại tôi cảm thấy vô cùng thanh thản ,thanh thản hÆ¡n bao giá» hết…
Nhưng tôi vẫn không tin trạng thái nà y sẽ tồn tại được lâu.Nó đơn thuần chỉ là má»™t sợi dây má»ng manh ,trÆ¡n tru mà tôi đà nh tạm thá»i giữ được thăng bằng ,rồi nó cÅ©ng sẽ hất tôi rÆ¡i xuống đất thôi,cÅ©ng chẳng cần mất nhiá»u thá»i gian lắm đâu.Äôi mắt cá»§a tôi đột nhiên trở nên tinh anh hẳn lên ,tôi đảo mắt nhìn khắp má»™t lượt căn phòng-bất thần nháºn ra chốn riêng tư cá»§a mình đột nhiên trở nên xa lạ:sao lại có thể ngăn nắp đến như thế,như thể tôi chưa từng ở đây váºy-kỳ lạ,kỳ lạ tháºt.
Cố xua Ä‘uổi cái suy nghÄ© không hay ấy ra khá»i đầu và định thần lại,tôi ngồi dáºy thay quần áo,hôm nay,tôi có hẹn vá»›i Jacob. Cái ý nghÄ© ấy khiến tôi…trà n trá» hy vá»ng.Có lẽ nó cÅ©ng giống như ngà y hôm qua,Có lẽ tôi sẽ không phải luôn tâm niệm rằng mình lúc nà o cÅ©ng phải trông tươi vuiphair gáºt đầu và mỉm cưá»i đúng lúc-như cái cách vẫn ứng xá» vá»›i má»i ngưá»i hằng ngà y.Có lẽ…nhưng thôi,tôi không tin tâm trạng nà y sẽ tồn tại mãi được.Không nên tin nó cÅ©ng sẽ giống như ngà y hôm qua ,là m gì lại có chuyện dá»… dà ng như thế được .Äừng nên hi vá»ng ,để rồi thất vá»ng… Tôi có cảm tưởng như mình Ä‘á»c nháºt ký thưá»ng ngà y cá»§a mẹ chứ không phải là má»™t bức thư đúng nghÄ©a. Má»™t ná»—i xót xa, ân háºn bất giác dâng lên, ngáºp trà n cả hồn tôi, cuốn trôi cả má»› bòng bong phiá»n muá»™n vá» phÃa sau. Tôi là đứa con gái như thế nà o đây…
Rất chóng vánh, tôi viết thư trả lá»i mẹ, trước tiên là chú mấy lá»i và o má»—i Ä‘oạn thư cá»§a mẹ, rồi kể vá» mình – kể vá» buối ăn spaghetti ở nhà ông Billy, và kể cho mẹ biết rằng tôi đã cảm thấy thế nà o khi trông thấy Jacob lắp ghép má»™t cách thà nh thạo những chi tiết máy bé nhá» và o vá»›i nhau – đó là long kÃnh nể co xen chút đố kỵ. Tôi không dám so sánh bức thư nà y vá»›i những bức thư đã gá»i cho mẹ trong và i tháng qua, nhưng tôi vẫn còn nhá»› được trong đầu ná»™i dung cái bức thư đã gá»i cho mẹ trong và i tháng qua, nhưng tôi vẫn còn nhá»› được trong đầu ná»™i dung cái bức thư gần đây nhất đã gá»i cho mẹ, ấy là và o tuần trước, nó không há» có lấy má»™t chút nhiệt tâm nà o, nếu không muốn nói là rất há»i hợt. Cà ng nghÄ© nhiá»u vá» Ä‘iá»u đó, tôi lại cà ng cảm thấy bứt rứt, có lá»—i; tôi cần phải quan tâm, lo lắng nhiá»u hÆ¡n đến mẹ má»›i phải.
Gá»i thư cho mẹ xong, tôi thức thêm má»™t chút nữa để là m thêm mấy bà i táºp vá» nhà – những bà i không bắt buá»™c. Nhưng rồi cả việc thức khuya đến mụ mị cả đầu óc lẫn má»™t ngà y tháºt vui bên Jacob cÅ©ng chẳng xua Ä‘uổi được những cÆ¡n ác má»™ng, chúng chỉ muốn tạm buông tha cho tôi có hai ngà y mà thôi.
Tôi giáºt mình thức giấc, tiếng thét cá»§a tôi nhá» có cái gối mà được chặn lại ở lưng chừng.
Bên ngoà i cá»a sổ, khi thứ ánh sáng má» nhạt đã bắt đầu xuyên thá»§ng lá»›p sương mù dà y đặc, tôi vẫn Ä‘ang nằm bẹp trên gưá»ng mà cố thoát hẳn ra khá»i cÆ¡n mÆ¡. Giấc mÆ¡ lần nà y hÆ¡i khác so vá»›i những lần trước, khác ở chá»— nà o nhỉ? Tôi Ä‘ang lục lại trà nhá»› cá»§a mình đây.
Ừm, ấy là tôi không còn đơn thương độc mã trong từng nữa, Sam Uley – ngưá»i thanh niên đã đưa tôi ra khá»i khu rừng trong cái Ä‘em mà thần trà cá»§a tôi bị suy sụp hoà n toà n, không còn tỉnh táo để mà suy nghÄ© được Ä‘iá»u gì cho nên hồn – cÅ©ng có mặt ở đó. Tháºt là má»™t sá»± thay đổi kỳ quặc, chẳng ai ngỠđược. đôi mắt Ä‘en huyá»n cá»§a ngưá»i thanh niên ấy đầy ắp sá»± thù địch, và ẩn chứa trong đó là má»™t bà máºt mà có vẻ như anh ta không há» muốn chia sẻ cùng ai. Tôi nhìn chằm chằm vao Sam Uley – má»™t cái nhìn man dại nhất có thể có. Tôi cảm thấy khó chịu, khó chịu hÆ¡n cả những lúc phải mang tâm trạng hoang mang, thắc thá»m. Có lẽ là bởi vì khi tôi không nhìn trá»±c diện và o anh ta, trong nhỡn giá»›i cá»§a tôi, dưá»ng như cái bong cá»§a anh ta Ä‘ang run rẩy và động Ä‘áºy liên hồi. Trong khi đó, bản than anh ta thì lại không há» có bất kỳ má»™t hoạt động nà o, anh ta chỉ đứng đó và trừng trá»™ nhìn tôi. Anh ta không há» có ý định giúp đỡ tôi, hoà n toà n khác vá»›i lúc chúng tôi gặp nhau ngoà i Ä‘á»i thá»±c.
Trong suốt bữa ăn sang, bố cứ chú mục và o tôi, còn tôi thì cố gắng phá»›t lá» Ä‘i. Dẫu sao, tôi cÅ©ng đáng bị như thế lắm. Tôi không thể mong bố dừng lo lắng cho tôi được. Có khi phải và i tuần nữa bố má»›i thôi nhìn tôi theo cái kiểu hiếu kỳ, canh chừng xem khi nà o thì tôi quay vá» nguyên dạng là má»™t cái xác biết Ä‘i; còn tôi sẽ phải cố gắng không để Ä‘iá»u đó ảnh hưởng đến mình. Mà suy cho cùng thì tôi cÅ©ng Ä‘ang chá» xem khi nà o mình lại sẽ trá» thanh thây ma hồi sinh đây. Hai ngà y là má»™t khoảng thá»i gian khó có thể coi là đủ để bảo rằng tôi đã hồi phục hoà n toà n được tinh thần.
Ở trưá»ng thì má»i chuyện diá»…n biến ngược lại. Bây giá» tôi đã nháºn ra, đó là chẳng ai thèm để ý đến tôi cả.
Tôi vẫn còn nhá»› như in cái ngà y đầu tiên khi tôi má»›i chân ướt chân ráo bước và o Trưá»ng trung há»c forks – lúc ấy, tôi đã dám ước “độc rằng toà n bá»™ con ngưá»i mình sẽ biến thà nh má»™t mà u xám xịt, cho đồng máu vá»›i cái vỉa hè tráng betong Ä‘ang sÅ©ng sÄ©nh nước, giống như má»™t con tăc kè bong ngoại cỡ váºy. Má»™t năm trá»i đã trôi qua, xem ra, Ä‘iá»u ước ấy đã trở thà nh sá»± tháºt.
Sá»± thể cứ như tôi chẳng há» hiện diện ở ngôi trưá»ng nà y váºy. Ngay cả các thầy giáo cá»§a tôi cÅ©ng thế, đôi mắt cá»§a các thầy vẫn lướt ngang qua chá»— ngồi cá»§a tôi, nhưng cÆ¡ hồ như trong mắt các thầy, chiếc ghế đó luôn luông bá» trống.
Sang hôm nay, tôi chú tâm lắng nghe, để ý đến lá»i nói cá»§a tất cả má»i ngưá»i xung quanh mình. Tôi tháºt lòng muốn cố gắng, muốn nắm bắt những sá»± việc Ä‘ang diá»…n ra, nhưng rồi các cuá»™c đối thoại diá»…n ra rá»i rạc quá, thế là tôi lại thôi, chẳng để tâm và o chuyện gì nữa.
Trong giá» há»c “tÃch phân-Vi phânâ€, Jessica không há» ngước mắt lên khi tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
- Cháo Jess – Tôi lên tiếng, cố giữ giá»ng há» hững – Mấy ngà y nghỉ cuối tuần cá»§a bồ ra sao?
Lúc nà y, cô bạn cá»§a tôi má»›i chịu ngước mặt lên, đôi mắt lá»™ vẻ nghi hoặc, cảnh giác. Cô bạn vẫn còn giáºn tôi sao? Hay Jess tá»± nháºn ra rằng cô ấy đã mất hẳn tÃnh kiên nhẫn khi cứ phải chÆ¡i vá»›i má»™t kẻ mất trà là tôi?
- Tuyệt vá»›i – Jessica chỉ trả lá»i có bấy nhiêu rồi lại dán mắt và o quyển sách.
- Thế thì tốt – Tôi cÅ©ng chỉ biết lầm bầm có váºy.
Mà xem ra, cái kiểu nói chuyện lạnh lẽo nà y đã bắt đầu ám và o tôi theo đúng nghÄ©a cá»§a từ đó. Mấy lá»— thong khà ấm dưới sà n nhà vẫn tá»a hÆ¡i Ä‘á»u đặn, ấy thế mà tôi bất giác lại cảm thấy lạnh run. Vừa má»›i quà ng chiếc áo khoác lên lưng ghế xong, tôi lại kéo ra, mặc lại và o ngưá»i.
Giá» há»c thứ tư hôm nay tan trá»…, bởi thế, khi tôi bước chân và o quán ăn tá»± phục vụ, chiếc bà n ăn trưa mà tôi vẫn hằng ngồi đã gần như kÃn hết chố. Nà y là Mike, Jessica và Angela, Conner, Tyler, Eric và Lauren, Katie Marshall, cô há»c sinh lá»›p dưới có mái tóc hoe hoe đỠsống cùng phố vá»›i tôi, Ä‘ang ngồi vá»›i Eric và Austin Marks – anh cá»§a ngưá»i đã tặng tôi hai chiếc xe gắn máy – Ä‘ang ngồi bên cạnh cô. Tôi không biết má»i ngưá»i đã ngồi như thế nà y được bao lâu rồi, cÅ©ng như không thể nhá»› được rằng từ khi nà o mà chiếc bà n nà y được sắp xếp ngồi như thế, hay phải chăng đây là ngà y đầu tiên há»c má»›i bắt đầu chÃnh thức ngồi như váºy?
Tôi bắt đầu bá»±c bá»™i vá»›i chÃnh mình. Hình như tôi đã bị liệt và o danh sách những kẻ sống trên mây từ há»c kỳ trước rồi thì phải.
Không má»™t ai thèm ngước mặt lên khi tôi ngồi xuống bên cạnh Mike, tháºm chà cả khi tôi kéo chiếc ghế ra sau, các chân ghế miết trên lá»›p vải sÆ¡n lót sà n nhà vang lên những tiếng rin rÃt nghe khá to.
Tôi cố gắng theo dõi cuá»™c chuyện trò cá»§a tất cả má»i ngưá»i. Xem nà o, Mike và Corner Ä‘ang bà n luáºn sôi nổi vá» thể thao – thôi, dẹp sang má»™t bên, tôi đầu hang vô Ä‘iá»u kiện vá» mấy cái vụ nà y.
- Ben đâu? – Lauren Ä‘ang há»i Angela. Tôi quay sang tức thì, cảm thấy hà o hứng rõ rệt. Liệu như thế có phải là Angela và Ben vân còn chÆ¡i vá»›i nhau không nhỉ?
Và chỉ có lúc ấy tôi má»›i chú ý đên Lauren. Cô ấy đã cắt phăng mái tóc mà u và ng bắp óng ả rồi ư – hiện tại, Lauren Ä‘ang để kiểu tóc ngắn cÅ©n cỡn, ở phÃa sau thì cạo nhẵn, trông như con trai. Tháºt tình mà nói… Lauren đã là m chuyện kỳ cục chưa từng thấy. Ước gì tôi biết được lý do cá»§a sá»± xuống tóc đó. Liệu có phải là do cô ấy ăn kẹo gôm bất cẩn để cho nó dÃnh đầy tóc chăng? Hay là do ngưá»i ta đã trả giá khá cao cho mái tóc cá»§a cô ấy? Hay là tất cả những ngưá»i thưá»ng xuyện bị cô ấy chÆ¡i xấu đã “đoà n kết†lại, chặn đưá»ng cô ấy sau giá» thể dục mà trả đủa? Nhưng rồi tôi chợt nháºn ra rằng mình tháºt là xấu khi nghÄ© toà n những Ä‘iá»u không tốt cho Lauren như váºy. Căn cứ và o những gì tôi vừa được chứng kiến lúc nà y, Lauren đã trở nên tá» tế hÆ¡n.
- Ben bị Ä‘au bụng – Angela nhẹ nhà ng trả lá»i, giá»ng vẫn Ä‘iá»m đạm như ngà y nà o – Hy vá»ng chỉ trong hai mươi bốn giá» thôi. Tối qua, cáºu ấy Ä‘au dữ lắm.
Angela cÅ©ng đã thay đổi mái tóc cá»§a mình. Hiện thá»i, cô ấy Ä‘ang để kiểu tóc nhiá»u tầng.
- Cuối tuần vừa rồi, hai bồ đã là m gì váºy? – Jessica cất tiếng há»i, nhưng không có vẻ gì cho thấy là đang quan tâm đến câu trả lá»i. Tôi dám cược rằng Jessica há»i thế chỉ là để mà o đầu cho chuyện cá»§a chÃnh cô ấy ma thôi. Nhưng liệu cô ấy có kể chuyện Ä‘i Port Angeles xem phim vá»›i tôi không? Liệu má»i ngưá»i có xem tôi “có cÅ©ng như không†mà tha hồ phán xét tôi Ä‘ang trong lúc tôi có mặt ở đây không?
- Tháºt ra, thứ Bảy rồi, tụi mình tÃnh Ä‘i dã ngoại, nhưng rồi… tụi mình thay đổi quyết định – Angela trả lá»i. Giá»ng nói cá»§a cô bạn đột nhiên nghẹn lại khiến tôi chú ý.
Jess, xin bồ đừng kể nhiá»u nhé!
- Tệ quá nhỉ - Jessica nháºn xét, và cÅ©ng để chuẩn bị đá sang chuyện cá»§a mình. Nhưng may thay, không chỉ có tôi lại ngưá»i duy nhất nháºn ra sá»± thay đổi trong giá»ng nói cá»§a Angela.
- Có chuyện gì váºy bồ? – Lauren há»i má»™t cách sốt sắng.
- Ừm – Angela lại lên tiếng, hốt nhiên trở nên ngáºp ngừng, dù rằng cô vốn là ngưá»i “tỉnh Ä‚ng lꆖ Tụi mình lái xe lên phÃa Bắc, cÅ©ng gần gần chá»— suối nước nóng ấy… nÆ¡i ấy đẹp lắm, chỉ cần Ä‘i bá»™ khoảng má»™t dặm thôi. Nhưng rồi khi Ä‘i được ná»a đưá»ng thì… tụi mình thấy… thấy…
- Thấy cái gì? Thấy cái gì váºy? – Äôi long mà y cá»§a Lauren nhÃu sát và o nhau. Ngay cả Jessica bây giá» cÅ©ng tá» ra hiếu kỳ.
- Mình không biết nữa – Angela trả lá»i – Bá»n mình nghÄ© đó là má»™t con gấu. Nó Ä‘en thui, nhưng mà … nó lá»›n lắm.
Lauren khịt khịt mũi, nói:
- Ôi trá»i, mà không chỉ có bồ đâu! – Äôi mắt cá»§a Lauren nheo nheo đầy vẻ chế nhạo. Äúng là tÃnh cách cá»§a Lauren chằng chịu thay đổi như cái mái tóc cá»§a cô ta – Tyler cÅ©ng đã cố thuyết phục mình tin chuyện ấy đấy.
- Bồ không thể tìm thấy được một con gấu nà o ở gần khu nhà nghỉ đâu – Jessica và o hùa với Lauren.
- Mình nói tháºt mà – Angela phản đối lại hai cô bạn, nhưng giá»ng nói yếu xìu, cô đăm chiêu nhìn xuống bà n – Bá»n mình cùng nhìn thấy nó.
Lauren phá ra cưá»i khúc khÃch. Mike vẫn Ä‘ang mải nói chuyện vá»›i Conner nên không để ý đến chuyện con gấu. Äến lúc nà y thì tôi quyết định sẽ không để cho cô ta phải nghi ngá» như váºy nữa.
- Không phải đâu, bồ ấy nói đúng đấy – Tôi nói và o má»™t cách sốt sắng – Má»›i thứ bảy vừa rồi nè, bá»n mình cÅ©ng có má»™t vị khách trông thấy gấu, Angela ạ. Anh ấy bảo nó Ä‘en thui và bá»± Æ¡i là bá»±, ở ngoà i thị trấn có bao xa đâu, có phải thế không, Mike?
Má»™t thoáng im lặng. Má»i cặp mắt cá»§a những ngưá»i ngồi cùng bà n Ä‘á»u đổ dồn vá» phÃa tôi, sững sá». Thà nh viên má»›i Katie, thì há hốc miệng nhìn tôi cÆ¡ hồ như vừa chứng kiến xong má»™t vụ nổ. Không má»™t ai cỠđộng.
- Mike? – Tôi lầm bầm, ngượng chin cả mặt – Cáºu có nhá»› anh thanh niên kể chuyện con gấu không?
- Ờ… á» - Mike cà lăm sau đúng má»™t giây bị bất ngá».
Chẳng hiểu tại sao mà anh chà ng lại nhìn tôi lạ lung như thế. Tôi chỉ há»i Mike chuyện ở cá»a hà ng thôi mà , có đúng không nhỉ? Có đúng như váºy không? Tôi nghÄ© là …
Cuối cùng, Mike cũng tỉnh ra.
- Ờ đúng rồi, có má»™t anh bảo là đã trông thấy má»™t con gấu Ä‘en, rất to, ở đầu đưá»ng mòn… Ờ, nó to… to hÆ¡n gấu xám Bắc Mỹ ấy – Mike gáºt đầu xác nháºn.
- Hừm mm – Lauren vá»™i quay đầu sang Jessica vì… đôi vai đã cứng đỠkhông cỠđộng được, để đổi đỠtà i – Bồ đã nghe phản hồi gì từ Äại há»c phÃa Nam bang California chưa? – Cô ta há»i.
Cùng lúc ấy, má»i ngưá»i cÅ©ng bắt đầu “giải tán†mấy ánh mắt săm soi nhìn tôi, chỉ còn lại hai đôi mắt chứa đầy sá»± quan tâm là Mike và Angela. Angela mỉm cưá»i ngáºp ngừng, và tôi vá»™i và ng mỉm cưá»i đáp lại cô bạn.
- Cuối tuần rồi, cáºu là m gì thế, Bella? – Mike há»i, tá» ra hiếu kỳ, nhưng có vẻ như vẫn tháºn trá»ng má»™t cách kỳ lạ.
Tất thảy má»i ngưá»i lại chÄ©a những cặp mắt “ngáo á»™p†vá» phÃa tôi, trừ Lauren, chỠđợi tôi trả lá»i.
- Tối thứ sáu Jessica và mình đến Port Angeles xem phim. Còn tối thứ bảy, và nguyên ngà y Chá»§ Nháºt thì mình xuống La Push.
Những cặp mắt nhất loạt chiếu và o Jessica, và rồi ngay tức khắc lại trở vá» vá»›i tôi. Jessica nổi cáu. Chẳng rõ là do Jessica không muốn má»i ngưá»i biết chuyện cô ấy đã Ä‘i xem phim cùng tôi hay là cô ấy muốn mình được “độc quyá»n†kể lại.
- Các cáºu xem phim gì? – Mike há»i tá»›i, nụ cưá»i bắt đầu xuất hiện trên môi.
- â€œÄÆ°á»ng cùngâ€, phim vá» những thây ma hồi sinh – Tôi toét miệng cưá»i, ra vẻ đã hòa đồng trở lại. Äấ là hà nh động bồi thưá»ng đầu tiên cá»§a tôi dà nh cho các bạn sau mấy tháng… nháºp vai hồn ma.
- Mình nghe nói đó là phim kinh dị. Có phải như váºy không, Bella? – Mike vẫn háo hức há»i chuyện.
- Äến cuối phim, Bella đã phải tháo chạy ra ngoà i đó, bồ ấy hoảng sợ - Jessica nói them và o vá»›i má»™t nụ cưá»i ma mãnh.
Tôi gáºt đầu xác nháºn, và cố là m ra vẻ bối rối.
- Ừ, đáng sợ lắm.
Cứ thế, Mike không ngừng đặt câu há»i cho tôi, mãi cho tá»›i táºn khi bữa ăn trưa kết thúc. Dần dần, những ngưá»i khác cÅ©ng lãng Ä‘i, bắt đầu những cuá»™c trò chuyện cá»§a riêng mình; dù rằng thi thoảng, há» cÅ©ng liếc mắt vá» phÃa tôi, quan sát. Angela thì hầu như chỉ nói chuyện vá»›i Mike và tôi. Cuối cùng, khi tôi đúgn lên cất khay, cô bạn cÅ©ng lẽo đẽo bước theo sau.
- Cám Æ¡n bồ nha – Angela lên tiếng khi chúng tôi đã rá»i xa khá»i chiếc bà n.
- Ủa, bồ cảm ơn vỠchuyện gì?
- Vì bồ đã nói chuyện trở lại, vì bồ đã bảo vệ mình.
- Äâu có gì đâu.
Cô bạn nhìn tôi, ra chiá»u lo lắng, nhưng không tá» vẻ gì gá»i là khó chịu hay bá»±c bá»™i cả, cô ấy vẫn tá» tế vá»›i tôi như hồi nà o.
- Bồ có sao không?
Äây chÃnh là lý do vì sao tôi lại rá»§ Jessica Ä‘i xem phim mà không phải là Angela đấy – dù rằng tôi luôn quý Angela hÆ¡n. Angela là ngưá»i rất sâu sắc và nhạy cảm.
- Mình không ổn lắm – Tôi tháºt thà thú nháºn – Nhưng dù sao cÅ©ng đã cảm thấy khá hÆ¡n rồi.
- Mình vui lắm – Cô bạn bá»™c bạch – Äã lâu rồi, mình không được nói chuyện vá»›i bồ.
Vừa lúc ấy, Lauren và Jessica đi ngang qua chúng tôi, tôi nghe thấy Lauren thì thầm một câu khá lớn:
- Vui quá ha. Bella nhà ta đã trở vỠrồi.
Angela trố mắt nhìn há», và mỉm cưá»i như thể muốn chia sẻ má»i phiá»n muá»™n vá»›i tôi.
Tôi thở dà i. Váºy là đã đến lúc tôi phải đối mặt trở lại vá»›i má»i chuyện rồi.
- Hôm nay là ngà y mấy váºy bồ? – Thình lình tôi há»i.
- À, mưá»i chin tháng Má»™t.
- Ừm mm.
- Sao váºy? – Angela há»i lại.
- Hôm qua là kỷ nhiệm một năm ngà y mình định cư ở thì trấn Forks – Tôi trầm ngâm suy tưởng.
- Váºy mà chẳng có gì thay đổi – Angela thì thầm, mắt nhìn dõi theo Lauren và Jessica.
- Ừ, mình biết – Tôi gáºt đầu đồng ý – Mình Ä‘ang nghÄ© đến những Ä‘iá»u không thay đổi ấy đấy.
|

22-02-2009, 08:15 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 7.
Tái Diễn
Tôi cũng không rõ là mình đang là m cái quái quỷ gì ở nơi nà y nữa.
Chẳng phải là tôi Ä‘ang muốn đẩy mình trở lại tình trạng ngÆ¡ ngÆ¡ ngẩn ngẩn như ngưá»i mất hồn đấy sao? Nếu chẳng phải là tôi Ä‘ang Ä‘iên cuồng – muốn nếm lại cái cảm giác Ä‘au đớn – thì hà nh động tôi Ä‘ang là m lúc nà y phải gá»i là cái gì má»›i được chứ? Lẽ ra tôi đã phải lái xe thẳng xuống La Push. Ở bên cạnh Jacob, tôi cảm thấy khá»e khoắn biết bao nhiêu. Còn cái nÆ¡i nà y thì chẳng há» là m cho tôi dá»… chịu lấy má»™t mảy may.
Váºy mà tôi vẫn thản nhiên cho xe tiến và o con đưá»ng nhá» khúc khuá»·u, ngoằn ngoèo, hai bên đưá»ng má»c đầy những cây là cây, mà hầu hết là những cây to. Trên cao kia, các tán lá dà y, ráºm, Ä‘an và o nhau, khiến tôi có cảm giác như mình Ä‘ang Ä‘i và o má»™t đưá»ng hầm. Hai cánh tay cá»§a tôi bắt đầu run lên bần báºt, tôi vá»™i ôm ghì lấy cái vô lăng, bám và o nó chặt hÆ¡n.
Tôi cÅ©ng nháºn thức được rằng má»™t phần lý do khiến tôi là m như váºy là vì cÆ¡n ác má»™ng – tất nhiên, bây giá» thì tôi đã tỉnh như sáo rồi; nhưng cái hư vô đáng sợ cá»§a những cÆ¡n mê ấy vẫn từng ngà y, từng ngà y gặm nhấm tinh thần tôi, hệt như con chó Ä‘ang nhay má»™t khúc xương váºy. Hằng đêm, tôi vẫn lang thang Ä‘i tìm… Có má»™t thứ luông nằm ngoà i tầm vá»›i cá»§a tôi, tôi cố vá»›i thế nà o cÅ©ng chẳng tá»›i nổi, nhưng tôi không quan tâm, tôi đã phát cuồng tháºt sự… Anh, nhất định là anh phải Ä‘ang hiện diện ở má»™t nÆ¡i nà o đó. Tôi cần phải tin như váºy.
Và phần lý do còn lại chÃnh là sá»± tái diá»…n lạ lùng mà tôi đã cảm nháºn được ở trưá»ng hôm nay, đó chÃnh là sá»± trùng hợp vá» ngà y tháng. Tôi có cảm giác như mình phải bắt đầu lại từ đâu – giống như ngà y đầu tiên đến trưá»ng, khi tôi là nhân váºt đặc biệt nhất trong quán ăn và o cái buối trưa hôm ấy.
Những lá»i nói quen thuá»™c chợt xuất hiện trong đầu tôi, nghe sao yếu á»›t, như thể tôi Ä‘ang Ä‘á»c chúng chứ không phải là chúng Ä‘ang nói vá»›i tôi:
Như thể anh chưa há» tồn tại trên cõi Ä‘á»i nà y.
Viện dẫn hai lý do để được đến đây, quả thá»±c, tôi Ä‘ang tá»± lừa dối bản thân mình. Nhưng tôi muốn chối bá» cái động cÆ¡ tháºt sá»± đã thúc đẩy tôi là m Ä‘iá»u đó. Bởi lẽ, nó không tốt cho tinh thần cá»§a tôi.
Sá»± tháºt là tôi muốn được nghe lại giá»ng nói cá»§a anh, như tôi đã từng nghe trong ảo giác và o tối hôm thứ Sáu. Khi ấy, giá»ng nói cá»§a anh vang vá»ng từ trong táºn cÅ©ng cõi vô thức cá»§a tôi, nghe tháºt ngá»t ngà o, êm dịu, chứ không phải là những dư âm còn sót lại mà thần trà thưá»ng ngà y cá»§a tôi vẫn cố tái hiện – Chỉ khi ấy, tôi má»›i có thể nhá»› đến anh mà không phải chịu Ä‘au đớn, khổ sở. Tôi biết là điá»u đó không tồn tại được lâu, ná»—i khổ Ä‘au sẽ mau chóng ùa đến; tôi biết cái giá phải trả cho cái mục Ä‘Ãch ngá»› ngẩn ấy chứ. Nhưng giá»ng nói ấy quyến rÅ© quá, tôi không sao cưỡng lại được. Tôi phải tìm cách lặp lại cảm giác cũ… hay nói cách khác, nghe em dịu hÆ¡n: tôi Ä‘ang tìm lại ká»· niêm xưa.
Và tôi hy vá»ng Ä‘iá»u tôi Ä‘ang nghÄ© ra đây là giải pháp. Thế nên má»›i có chuyến Ä‘i nà y… chyến Ä‘i đến nhà anh, nÆ¡i mà tôi đã không dám tìm đến kể từ sau buổi sinh nháºt bất hạnh… CÅ©ng đã mấy tháng trôi qua rồi…
Những rặng cây ráºm rạp cứ cháºm rãi lướt qua các ô cá»a xe. Chiếc Chevy vẫn lặng lá» lăn bánh. Bắt đầu bá»±c bá»™i, tôi nhấn ga tăng tốc. Tôi đã lái xe được bao lâu rồi? Sắp đến nÆ¡i chưa? Äám cây rừng má»c um tùm như muốn nuốt chá»ng cả con đưá»ng, là m cho cảnh váºt trở nên xa lạ.
Nếu tôi tìm không ra nhà thì sao? Bất giác tôi bá»§n rá»§n cả ngưá»i. Ngá»™ nhỡ tất cả đã biến mất không còn má»™t vết tÃch gì thì tôi sẽ ra sao nhỉ?
Rất đột ngá»™t, khoảng rừng trống tôi Ä‘ang kiếm tìm bá»—ng hiện ra, tuy không còn rõ rệt như xưa nữa. Hệ thá»±c váºt ở vùng nà y đâu cần mất nhiá»u thá»i gian để chiếm cứ những mảnh đất đã lâu không có ngưá»i trông coi. Những cây dương xỉ thâm nháºp qua cánh đồng cá» bao bá»c quanh nhà , chúng má»c chen chúc, già nh đất cá»§a những cây tuyết tùng, và cả cái hiên nhà rá»™ng thênh thang nữa. Cánh đồng cá» cá»§a tôi đã thay đổi rồi, cỠđã lên cao đến ngang thắt lưng, cứ mấp mô, dáºp dá»nh như những con sóng.
Và căn nhà vẫn ở nguyên đấy, nhưng không còn như xưa nữa, dù rằng hình dáng bên ngoà i chẳng có vẻ gì đổi thay. Sá»± trống trải, im lìm đến lặng ngưá»i bên trong ngôi nhà đã đổ trà n ra từng ô cá»a sổ. Tháºt đáng sợ. Giá» thì ngôi nhà má»›i tháºt sá»± giống sà o huyệt cá»§a ma-cà -rồng.
“Két ttâ€, tôi hãm phanh, mắt ngó ngay sang chá»— khác. Tôi sợ mình sẽ không còn là m chá»§ được mình.
Nhưng rồi đã chẳng có chuyện gì xảy ra. Trong đầu tôi chẳng có má»™t giá»ng nói nà o.
Má»™t cách vá»™i và ng, tôi cứ để máy xe nổ mà lao mình ra khá»i cabin, bao mình và o biển dương xỉ. Biết đâu, cÅ©ng giống như tối hôm thứ Sáu, nếu tôi cứ tiến vá» phÃa trước…
Má»™t cách cháºm rãi, tôi tiến vá» phÃa căn nhà bá» hoang, im ắng, bá» mặc chiếc xe tải Ä‘ang gầm rống ở phÃa sau. Và o thá»i Ä‘iểm nà y đây, giữa bầu không gian cô tịch, não ná», cái tiếng “ầm ầmâ€, “brừm brừm†ấy bá»—ng chốc đáng yêu đến lạ… Và đây, cÅ©ng vẫn là những báºc thang dẫn lên hà ng hiên; chợt tôi dừng lại, ở đây chẳng có gì hết. Không có má»™t dấu hiệu nà o, dù là má»ng manh, in dấu sá»± hiện hữu cá»§a má»i ngưá»i… in dấu sá»± hiện hữu cá»§a anh. Ngôi nhà vẫn uy nghi và vững chãi, nhưng chẳng giúp gì được cho tôi. Khối bêtông đồ sá»™ ấy chẳng thể xua tan được cõi hư vô, nặng ná» trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi.
Tôi vẫn chỉ dừng chân trước những báºc cầu thang, không muốn tiến đến gần hÆ¡n, không muốn nhìn và o những ô cá»a sổ. Tôi không rõ là mình sẽ không chịu nổi Ä‘iá»u gì nếu nhìn và o. Nhưng giả như những căn phòng trống rá»—ng, thì âm thanh cá»§a sá»± im lặng ấy sẽ khiến lòng tôi tê tái lắm. Bất giác tôi nhá»› đến tang lá»… cá»§a bà ngoại, hôm ấy, mẹ cứ khăng khăng bắt tôi đứng ở mé ngoà i, trong suốt giá» hà nh lá»…. Mẹ bảo tôi không nhất thiết phải nhìn ngoại trong tình cảnh ấy, bởi lẽ những hình ảnh đó sẽ in Ä‘áºm và o tâm trà tôi, sẽ lấn át tất cả những ká»· nhiêm tươi đẹp cá»§a tôi đã có vá»›i ngoại, khi ngoại còn sống.
Nhưng nếu những căn phòng kia không có gì thay đổi, thì tâm trạng cá»§a tôi sẽ không trở nên tồi tệ Ä‘i, có phải như váºy không? Giả như những chiếc ghế trà ng ká»· vẫn ở nguyên trạng như lần cuối cùng tôi còn được trông thấy chúng, giả như những bức tranh vẫn còn y nguyên ở trên tưá»ng – và trên hết là chiếc đà n đại dương cầm vẫn đứng chá»…m chệ trên má»™t phần ná»n nhà đắp cao thì sao? Chắc chắn rằng tôi sẽ rất Ä‘au khổ… nhưng là chỉ khi nà o mà toà n bá»™ ngôi nhà biến mất, toà n bá»™ những dấu ấn, ká»· niệm vá» má»i ngưá»i cÅ©ng theo đó mà tan và o hư vô. Và kia, đồ đạc vẫn còn y nguyên, nhưng đã hoà n toà n chìm và o quên lãng, má»i ngưá»i đã bá» lại sau lưng tất cả…
- Trong đó có tôi…
Quay ngoắt ngưá»i lại, tôi bước vá» phÃa chiếc xe tải, rá»i bá» chốn lạnh lẽo, tịch liêu. Tôi bước Ä‘i như chạy. Tôi Ä‘ang nóng lòng muốn rá»i khá»i chốn nà y, Ä‘ang nóng lòng muốn quay vá» vá»›i thế giá»i con ngưá»i cá»§a tôi. Lòng tôi hiện Ä‘ang trống trải vô cùng, tôi muốn gặp Jacob. Có lẽ trong tôi Ä‘ang định hình má»™t trạng thái không ổn khác vá» tinh thần, lại thêm má»™t kiểu ngÆ¡ ngẩn khác, giống như cÆ¡n mụ mị đầu óc trước đây. Nhưng tôi không quan tâm. Hiện thá»i, tôi chỉ biết rằng tôi vừa dấn thân và o má»™t tình thế khó khăn má»›i, rằng tôi phải lùi chiếc xe tải lại tháºt nhanh, và chạy xa khá»i nÆ¡i đây cà ng sá»›m cà ng tốt, thế thôi.
Jacob Ä‘ang đợi tôi. Trông thấy cáºu bạn nhá», lồng ngá»±c cá»§a tôi Ä‘ang căng tức chợt dịu xuống, hÆ¡i thở mau chóng trở nên dá»… dà ng hÆ¡n.
- Chà o chị Bella – Jacob gá»i to.
Tôi mỉm cưá»i nhẹ nhõm.
- Chà o Jacob – Tôi đáp lại, rồi vẫy tay chà o ông Billy, ông ta Ä‘ang nhìn ra ngoà i cá»a sổ.
- Là m việc nà o, chị! – Cáºu bạn ngưá»i da đỠnói khe khẽ nhưng đầy hà o hứng.
Không hiểu là m sao mà tôi cÅ©ng báºt cưá»i thà nh tiếng được.
- Em vẫn chưa phát khổ phát sở vì chị à ? – Tôi há»i.
Và Jacob, sau câu nói ấy, hẳn là đang lầm bầm trong bụng – xót xa, thất vá»ng lắm đây – vẻ mặt cá»§a cáºu thiểu não đến thế kia mà . Tôi đến đây chỉ để tìm sá»± an á»§i cá»§a má»™t ngưá»i bạn, váºy thôi.
Jacob dẫn tôi Ä‘i vòng qua nhà , đến cái gara cá»§a cáºu.
- Chưa. Vẫn chưa.
- Nhưng há»… khi nà o mà em cảm thấy mệt má»i vì chị thì nhá»› cho chị hay nhé. Chị không muốn trở thà nh gánh nặng cá»§a em.
- Äồng ý – Ngưá»i bạn nhá» báºt cưá»i khanh khách, giá»ng cưá»i rất khà n – Nhưng em sẽ không để chị phải nÃn thở chỠđợi đến lúc đó đâu.
Và tôi bước và o gara, sững sá»â€¦ Chiếc xe máy mà u đỠđang đứng sừng sững ngay trước mắt tôi, Ä‘Ãch thị là má»™t chiếc xe máy hẳn hoi, không còn mang má»™t chút vết tÃch nà o cho thấy đã từng là má»™t khối kim loại rỉ sét bị ngưá»i ta quẳng Ä‘i nữa.
- Jake, em khiến cho ngưá»i khác phải ngạc nhiên, tháºt đấy.
Jacob phá ra cưá»i.
- Má»™t khi đã có kế hoạch gì thì em thưá»ng hay bị ám ảnh vá» Ä‘iá»u đó lắm – Cáºu bạn nhá» nhún vai – Chỉ cần có ý tưởng thôi thì em là m có chút xÃu là xong hà .
- Sao hay váºy?
Ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi vá»™i cúi mặt xuống đất, tư lá»± má»™t lúc lâu đến độ tôi cÅ©ng phải tá»± há»i, phải chăng là cáºu ấy không nghe thấy câu há»i cá»§a tôi. Nhưng cuối cùng thì Jacob cÅ©ng lên tiếng, đó không phải là má»™t câu trả lá»i, mà là má»™t câu há»i:
- Chị Bella, nếu em nói vá»›i chị rằng em không thể sá»a được hai chiếc xe nà y thì chị sẽ nghÄ© sao?
Tôi không thể trả lá»i ngay được, ngưá»i bạn nhá» ngước mắt lên, chăm chú quan sát sắc mặt cá»§a tôi.
- Chị chỉ nghÄ© rằng… Ä‘iá»u đó tháºt tệ, nhưng chị cuá»™c là chúng ta sẽ tìm được việc gì khác để là m. Nếu quả thá»±c chúng ta không thể sá»a được hai chiếc xe thì chúng ta vẫn có thể là m bà i táºp vá» nhà .
Jacob mỉm cưá»i, đôi vai cÅ©ng dịu xuống. Cáºu ngồi xuống bên cạnh chiếc xe máy, nhặt cái cá»lê lên.
- Váºy thì khi em đã hoà n tất việc sá»a xe, chị cÅ©ng vẫn sẽ đến chứ?
- Váºy ra đó là điá»u em Ä‘ang báºn tâm á»? – Tôi khẽ lắc đầu – Chị có cảm giác như mình Ä‘ang lợi dụng lòng tốt cá»§a em váºy, sá»a xe mà không lấy phÃ… Nhưng miá»…n là em còn cho chị đến, thì chị vẫn sẽ đến chÆ¡i vá»›i em.
- Äể mong gặp Quil chứ gì? – Ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi chòng ghẹo.
- Em gà i bẫy chị thì giá»i lắm.
Jacob cưá»i khinh khÃch.
- Chị tháºt lòng thÃch ở bên em lắm ư? – Cáºu lại há»i, có vẻ ngạc nhiên.
- Ừ, rất thÃch. Rồi chị sẽ chứng minh cho e xem. Ngà y mai, chị phải là m việc rồi, nhưng thứ Tư, chị em mình sẽ là m gì khác nhé, không đụng đến máy móc nữa.
- Chẳng hạn như cái gì hả chị?
- Chị cÅ©ng chưa biết. Nhưng chúng ta hẹn nhau ở chá»— chị nhé, để em không bị ám ảnh nữa. Em hãy mang bà i táºp ở trưá»ng theo… Chắc em bá» bê bà i vở nhiá»u rồi, và chị biết mình chÃnh là nguyên nhân cá»§a chuyện đó.
- Là m bà i táºp vá» nhà … cÅ©ng vui – Jacob lắc đầu, le lưỡi, và tôi không thể không tá»± há»i rằng cáºu bạn nà y đã bá» không là m bao nhiêu bà i táºp vì tôi rồi?
- Ừ - Tôi gáºt đầu đồng ý – Äôi khi chúng ta cÅ©ng phải biết chịu trách nhiệm vá» bản thân mình má»™t tý, không thì bác Billy và ngà i cảnh sát trưởng nhà chị sẽ không dá»… dà ng bá» qua chuyện nà y đâu – Câu nói nà y cÅ©ng đồng nghÄ©a rằng tôi đã xem Jacob là đồng minh cá»§a mình, và rằng chúng tôi đã vá» cùng má»™t phe. Có vẻ như ngưá»i bạn nhá» rất khoái chÃ, gương mặt cá»§a cáºu ta rạng rỡ hẳn lên.
- Váºy thì là m bà i táºp má»—i tuần má»™t lần thôi nha chị? – Cáºu đỠnghị.
- Có lẽ hai tuần má»™t lần thì tốt hÆ¡n – Tôi nhẹ nhà ng chỉnh lại, bất giác nghÄ© đến má»™t núi bà i táºp được giao hôm nay.
Thở dà i não nuá»™t, Jacob vươn tay qua chiếc há»™p đựng đồ nghá», vá»›i lấy chiếc túi giấy. Lôi ra hai lon nước ngá»t, cáºu mở trước má»™t lon đưa cho tôi, rồi má»›i mở tá»›i lon cá»§a mình, trịnh trá»ng đưa lên cao.
- Chúc mừng… trách nhiệm là m bà i táºp cá»§a chúng ta – Jacob hô to – Hai tuần má»™t lần.
- Những ngà y còn lại trong tuần sẽ không lo nghÄ© gì hết – Tôi phụ há»a thêm.
Jacob cưá»i toe toét, rồi cụng lon vá»›i tôi.
Tối hôm ấy, tôi vỠnhà trễ hơn dự kiến, ngà i cảnh sát trưởng không đợi tôi, đã đặt sẵn bánh pizza rồi. Tôi toan lên tiếng xin lỗi thì…
- Không sao đâu – Bố mở lá»i trước tôi – Dù gì thì con cÅ©ng xứng đáng được nghỉ nấu nướng má»™t bữa.
Tôi biết bố đã nhẹ lòng khi thấy tâm tÃnh cá»§a tôi trở lại được bình thưá»ng, và tất nhiên là bố không há» muốn tình thế sẽ bị đảo ngược.
Trước khi bắt tay giải quyết các bà i táºp, tôi quyết định kiểm tra thư Ä‘iện tá», để xem nà o… À, mẹ đã hồi âm rồi, chà , thư dà i quá, cảm xúc cá»§a mẹ mênh mông tháºt, mẹ rất hà i lòng vì tôi đã tưá»ng thuáºt cho mẹ má»™t cách chi tiết vá» cuá»™c sống cá»§a tôi ở Forks, kể cả những Ä‘iá»u nhá» nhặt nhất. Biết “sở thÃch†cá»§a mẹ, tôi hồi âm lại ngay, và kể nhiá»u hÆ¡n nữa, kể đủ Ä‘iá»u, ngoại trừ chiếc xe máy. Bá»i vì cho dù mẹ có là ngưá»i vô tư lá»± đến thế nà o Ä‘i chăng nữa, má»™t khi biết được chuyện đó, mẹ cÅ©ng sẽ nổi cÆ¡n tam bà nh lên cho mà xem.
Thứ Ba, trưá»ng há»c vẫn cứ thăng trầm như váºy. Angela và Mike đã niá»m nở trở lại vá»›i tôi – xem chừng hai ngưá»i hỠđã quên hẳn lối cư xá» khác thưá»ng cá»§a tôi trong mấy tháng qua. Jessica thì “kiên gan†hÆ¡n. Hay là cô bạn muốn tôi chÃnh thức viết thư tạ lá»—i cho vụ việc ở Port Angelé nhỉ? Tôi không rõ nữa.
Trong lúc là m việc, Mike trở nên sôi nổi và chuyện trò vá»›i tôi nhiá»u hÆ¡n. Lúc nà o cÅ©ng thấy cái miệng cá»§a anh chà ng hoạt động hết công suất, cÆ¡ hồ như chuyện cá»§a cả há»c kỳ bây lâu nay được Mike cất giữ trong lòng, tá»›i bây giá» má»›i có dịp để giải tá»a. Toi nháºn ra là mình đã có thể cưá»i vá»›i đủ má»i hình thái, từ cưá»i mỉm cho đến cưá»i khanh khách, vá»›i ngưá»i bạn dá»… mến nà y, tuy rằng vẫn không được tá»± nhiên cho lắm, nếu so vá»›i Jacob. Nhưng như thế cÅ©ng đã tạm coi là đủ để được xem là tháºt lòng… mãi cho đến lúc cá»a hà ng đóng cá»a.
- Tối hôm nay vui quá – Mike nháºn xét vá»›i má»™t niá»m phấn khÃch.
- Ừ - Tôi gáºt đầu đồng ý vá»›i anh bạn, dù rằng trong thâm tâm, tôi vẫn thÃch được ở gara hÆ¡n.
- Mình thấy tiếc là tuần trước, cáºu đã ra khá»i rạp chiếu phim sá»›m quá.
Ngay tức khắc, tôi bắt đầu bối rối trước suy nghĩ của Mike. Tôi nhún vai:
- Có lẽ mình là đứa nhát gan…
- Váºy nên ý mình là … cáºu nên Ä‘i xem má»™t bá»™ phim khác nhẹ nhà ng hÆ¡n, phim mà cáºu thấy thÃch ấy – Anh bạn có tấm lòng hiệp sÄ© giải thÃch.
- Ồ - Tôi chỉ biết… lầm bầm có bấy nhiêu, vẫn còn thấy khó hiểu.
- Như là … ừm, chẳng hạn như là và o thứ Sáu nà y. Với mình. Tụi mình đi xem phim nà o mà không có cảnh kinh dị ấy.
Tôi bặm chặt môi lại.
Tháºt lòng, tôi không muốn là m tổn thương Mike, nhất là khi anh chà ng lại là má»™t trong nhưng ngưá»i đã tha thứ cho tôi vá» lối cư xỠđáng bị ghét bá». Nhưng chuyện má»i má»c nà y… thì lại Ä‘i quá xa. Nó diá»…n ra y hệt như năm ngoái. Vả lại lần nà y, tôi Ä‘ang có lá»—i vá»›i Jessica…
- Giống như là hẹn hò? – Tôi há»i lại. Có lẽ trong trưá»ng hợp nà y, thà nh tháºt là thượng sách. Má»i chuyện cần phải được là m cho rõ rà ng, để ngưá»i khác hiểu lầm vá» mình là má»™t sá»± không nên.
Mike nháºn ra ngay láºp tức âm Ä‘iệu trong giá»ng nói cá»§a tôi.
- Nếu cáºu muốn như váºy. Nhưng không nhất thiết phải như thế cÅ©ng được.
- Mình không hẹn hò đâu – Tôi trả lá»i cháºm rãi từng tiếng má»™t, chợt nháºn ra má»™t sá»± tháºt tê tái Ä‘ang diá»…n ra trong lòng. Toà n bá»™ thế giá»›i nà y sao mà lạ vá»›i tôi quá.
- Chỉ như bạn bè thôi – Mike đỠnghị, đôi mắt xanh lÆ¡ đã tắt hẳn má»i háo hức. Tôi cÅ©ng chỉ mong ngưá»i bạn dá»… mến nà y nghÄ© và là m đúng như lá»i nói, đó là chỉ xem tôi như má»™t ngưá»i bạn đúng nghÄ©a mà thôi.
- Chắc chắn sẽ vui lắm đây. Ưm, thứ sáu nà y, mình có kế hoạch khác rồi; tuần sau, được không Mike?
- Cáºu có kế hoạch gì váºy? – Mike há»i tá»›i, nhưng giá»ng nói vẫn Ä‘iá»m nhiên, Ä‘iá»m nhiên hÆ¡n cả tôi tưởng.
- Là m bà i táºp. Mình Ä‘ang… há»c chung vá»›i má»™t ngưá»i bạn.
- á»’. Thôi được. Váºy thì tuần sau nhé.
Và Mike đưa tôi ra chiếc xe tải, không còn hồ hởi như trước nữa. Bất giác, tôi nhá»› lại mấy tháng đầu đến Forks. Bây giá» thì tôi đã trở vá» Ä‘iểm xuất phát rồi, má»i thứ hiện tại chỉ như má»™t tiếng vang – má»™t tiếng vang nhạt nhẽo, vắng bóng hẳn má»™t niá»m vui nho nhá» mà tôi từng được có.
Tối hôm sau, ngà i cảnh sát trưởng không còn tá» ra má»™t xÃu xìu xiu nà o ngạc nhiên khi trông thấy Jacob và tôi nằm xoà i ra trên sà n nhà trong phòng khách, sách vở để ngổn ngang xung quanh. Váºy là hiểu rồi, ông Billy va “ngà i†đã bà n tán sau lưng chúng tôi chứ còn gì.
- Nà y các con, xong rồi kìa – Ngà i cảnh sát trưởng lên tiếng gá»i, mắt “ngà i†liếc và o gian bếp. Mùi thÆ¡m từ món mì trá»™n sốt cà chua, thịt và phomát mà tôi đã nấu sẵn hồi chiá»u – khi ấy, Jacob có đứng xem và thỉnh thoảng lại nếm thá» má»™t miếng – Ä‘ang bay ngà o ngạt ra ngoà i đằng trước; tôi Ä‘ang cố gắng ngoan ngoãn để chuá»™c lại lá»—i vá» cái vụ bánh pizza.
Jacob ở lại dùng bữa tối vá»›i bố con tôi, và đem má»™t phần mì vá» cho ông Billy. Cuối cùng thì cáºu bạn nhá» cÅ©ng phải miá»…n cưỡng tặng thêm má»™t tuổi cho tôi vì tôi biết nấu ăn ngon.
Ngà y thứ Sáu, chúng tôi hẹn gặp nhau ở gara, đến thứ Bảy, sau ca trá»±c cá»§a tôi ở cá»a hà ng nhà Newton là là m bà i táºp. Thấy đã có thể yên tâm vá» tâm trạng cá»§a tôi được rồi, ngà i cảnh sát trưởng Ä‘i câu cá cùng ông Harry. Äến khi “ngà i†trở vỠđến nhà , tôi và Jacob đã giải quyết xong đâu và o đấy tất cả các bà i táºp – tá»± dưng tôi cảm thấy lòng thanh thản và tá»± thấy mình trưởng thà nh hÆ¡n – nên hiện thá»i, hai chúng tôi Ä‘ang coi phóng sá»± vá» Gara khổng lồ phát trên kênh Khám phá.
- Chắc em phải vỠrồi – Jacob thở dà i – GiỠgiấc trôi qua nhanh hơn em tưởng.
Ừ , được rồi – Tôi lầm bầm – Äể chị đưa em vá» .
Jacob phá ra cưá»i ngặt nghẽo khi trông thấy gương mặt không sẵn lòng cá»§a tôi – Cáºu ta rất hà i lòng vá» Ä‘iá»u đó . Thế má»›i lạ chứ .
- Ngà y mai lại bắt tay và o công việc nhé – Tôi lên tiếng khi đã cùng Jacob ngồi ngay ngắn trong chiếc xe tải – Mấy giỠthì chị đến được hả em ?
Nụ cưá»i rá»™ng mở cá»§a Jacob ánh lên má»™t niá»m vui nà o đó không giải thÃch được .
- Äể rồi em gá»i cho chị , thế nhé ?
- Ừ - Tôi cau mà y vá»›i chÃnh mình , suy ngẫm , tò mò không biết có chuyện gì .
Và nụ cưá»i cá»§a ngưá»i bạn nhá» lại được dịp mở rá»™ng hÆ¡n . Hôm sau , tôi hì hục lau nhà – trong lúc chá» Ä‘iện thoại cá»§a Jacob , đồng thá»i cÅ©ng là để rÅ© bá» cÆ¡n ác má»™ng đáng sợ tối hôm qua . Cảnh váºt trong mÆ¡ đã có sá»± thay đổi . Lần nà y , tôi độc hà nh trong biển dương xỉ , rải rác đây đó là những cây độc cần khổng lồ . Ở đây cÅ©ng vẫn chẳng có gì khác , tôi vẫn lạc đưá»ng , cứ lang thang , lang thang ... và không tìm kiếm gì nữa . Chẳng phải tuần trước , tôi đã quyết tâm Ä‘i đến cánh đồng ngá»› ngẩn đó bằng được là gì . Má»™t cách kiên quyết , tôi cố xua Ä‘uổi cÆ¡n ác má»™ng ra khá»i cái thần trà tỉnh táo , hy cá»ng nó sẽ bị nhốt và o đâu đó , mãi mãi không thoát ra được .
Ngà i cảnh sát trưởng Ä‘ang cá» rá»a chiếc xe tuần tra ở ngoà i sân , váºy nên khi Ä‘iện thoại đổ chuông , tôi liá»n quẳng ngay cái bà n chải chà nhà vệ sinh xuống sà n , ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu , nhấc ống nghe , trả lá»i Ä‘iện thoại .
- Alô ? – Tôi lên tiếng , thở chẳng ra hơi .
- Thưa chị Bella ! – Jacob trả lá»i . giá»ng nói nghe kiểu cách má»™t cách lạ lẫm .
- A , chà o Jake .
- Em nghÄ© rằng ... đã đến lúc chúng ta phải gặp nhau – Ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi trả lá»i , âm Ä‘iệu trầm trầm nghe như Ä‘ang che giấu má»™t Ä‘iá»u gì đó ...
... Mà phải đúng má»™t giây sau tôi má»›i nháºn ra :
- Em sá»a xong rồi hả ? Trá»i Æ¡i , chị không thể tin được ! Ôi , má»™t ká»· lục vá» thá»i gian . CÅ©ng tháºt may mắn cho tôi , tôi Ä‘ang tìm cách là m cho tâm trà cá»§a mình có thể xao lãng , thoát khá»i những cÆ¡n ác má»™ng và những hư vô thì nháºn được cái tin vui nà y ...
- Dạ , chúng chạy được rồi , xong xuôi hết rồi , chị !
- Jacob , em đúng là ... à , tháºt sá»± giá»i giang và tuyệt vá»i hÆ¡n tất cả những ngưá»i chị biết đấy . Em được thêm mưá»i tuổi cho chuyện nà y .
- Hay quá ! Bây giỠthì em được ở tuổi trung niên rồi .
Tôi báºt cưá»i khanh khách :
- Còn chị thì vẫn đang lớn lên .
Ném vá»™i các dụng cụ chà rá»a xuống dưới gầm kệ đựng đồ trong nhà tắm , tôi chá»™p lấy chiếc áo khoác .
- Lại đến chá»— Jake – Ngà i cảnh sát trưởng nói vá»›i theo khi tôi Ä‘i ngang qua “ ngà i “ . ChÃnh xác thì đó không phải là má»™t câu há»i .
- Vâng ạ - Tôi trả lá»i rồi nhảy phóc lên chiếc xe tải .
- Hôm nay bố phải đến sở là m đấy – Bố nói to với theo , thông báo cho tôi biết .
- Vâng , con biết rồi – Tôi đáp vá»ng lại , đồng thá»i đưa tay vặn xoay chiếc chìa khóa .
Bố tôi còn nói thêm má»™t Ä‘iá»u gì nữa , nhưng tôi không thể nghe thấy được trong tiếng động cÆ¡ nổ to như sấm thế nà y . Hình như , hình như là :
- Sao nó lại hớn hở như thế không biết ?
Tôi cho Ä‘áºu xe ngay bên hông nhà gia đình Black , gần chá»— mấy lùm cây ... để tiện bá» dắt xe máy ra . Rồi tôi nhảy phóc xuống đất , sững sá» ; những mà u sắc tươi rói Ä‘áºp và o mắt tôi – trước mắt tôi là hai chiếc xe máy sáng bóng , má»™t chiếc mà u đỠ, má»™t chiếc mà u Ä‘en , Ä‘ang nằm chá» trong bóng mát cá»§a má»™t cây vân sam , đặc biệt là chúng nằm khuất tầm nhìn cá»§a căn nhà . Jacob đã chu đáo chuẩn bị sẵn đâu và o đấy ...
... Rất ngá»™ nghÄ©nh . Má»™t bên tay lái có buá»™c má»™t sải nÆ¡ xanh !?! Tôi báºt cưá»i thÃch thú ... và kia , Jacob cÅ©ng Ä‘ang ba chân bốn cẳng chạy ra khá»i nhà .
- Chị đã sẵn sà ng chưa ? – Ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi há»i khẽ , đôi mắt sáng ngá»i .
Tôi đưa mắt nhìn qua vai Jacob , chăm chú quan sát , không thấy bóng dáng ông Billy đâu cả .
- Rồi – Tôi trả lá»i , nhưng đột nhiên không còn thấy hà o hứng như trước nữa ; tôi dang thá» hình dung xem tôi mà cưỡi lên xe máy thì trông sẽ như thế nà o .
Má»™t cách nhẹ nhà ng , Jacob dắt hai chiếc xe máy lên thùng xe , cẩn tháºn dá»±ng hai chiếc ra sát phÃa thà nh xe để không bị ai chú ý .
- Äi , chị ! – Jacob lên tiếng , âm Ä‘iệu trong giá»ng nói bá»—ng cao hÆ¡n thưá»ng lệ, và đầy hà o hứng – Em biết má»™t nÆ¡i hay lắm ... rất an toà n , không bị bắt đâu .
Và chiếc xe tải cá»§a tôi lăn bánh xuống phÃa nam , ra ngoà i thị trấn . Con đưá»ng đất lúc thì dẫn ra , lúc lại dẫn và o rừng – thi thoảng , tôi chẳng thấy gì khác ngoà i những cây là cây , và rồi bất thình lình hiện ra bá» biển Thái Bình Dương xám xịt dưới bầu trá»i đầy mây , trải dà i ngút ngà n đến táºn chân trá»i . Chúng tôi Ä‘ang lướt Ä‘i trên những sưá»n đá bao bá»c quanh bãi biển , và trước mắt chúng tôi là đất trá»i rá»™ng lá»›n bao la .
Tôi giữ váºn tốc tháºt cháºm , để thỉnh thoảng lại an tâm phóng tầm mắt ra phÃa đại dương mênh mông , con đưá»ng dưới chân tôi cÅ©ng má»—i lúc má»™t tiến gần hÆ¡n đến những vách đá nhô ra biển . Bên cạnh tôi , Jacob vẫn Ä‘ang luôn miệng kể vá» việc sá»a xe , kỳ thá»±c là tôi cÅ©ng có chú tâm nghe , nhưng khổ ná»—i , cáºu dùng nhiá»u thuáºt ngữ kỹ thuáºt quá , tôi cứ như vịt nghe sấm nên dần dà chẳng còn táºp trung và o việc nghe được nữa ...
Äó cÅ©ng là lúc tôi nhìn thấy bốn ngưá»i Ä‘ang đứng trên má»™t gỠđá , rất gần vá»›i miệng vá»±c có vách đá dá»±ng đứng . Ở khoảng cách xa thế nà y , tôi hoà n toà n không thể Ä‘oán được tuổi cá»§a há» , nhưng có thể chắc chắn rằng há» là những chà ng thanh niên . Mặc dù hôm nay rét run , nhưng hình như há» chỉ mặc độc có má»—i chiếc quần soá»c .
Rồi ngưá»i cao nhất bước đến gần miệng vá»±c hÆ¡n . Tá»± dưng , tôi giảm tốc độ , bà n chân cứ ngáºp ngừng trên cái phanh . Äá»™t ngá»™t ,ngưá»i thanh niên ấy lao mình xuống vá»±c .
- Không ! – Tôi hét lên , chân dáºm mạnh xuống thắng . “ Kéttt “ .
- Có chuyện gì thế ? – Jacob hoảng hốt , hét lên .
- Anh ta ... anh ta vừa má»›i nhảy xuống khá»i vách đá ! Tại sao không ai ngăn lại ? Chúng ta phải gá»i xe cứu thương thôi .
Tôi mở tung cánh cá»a và lao ngay ra ngoà i , nhưng rồi tôi đã phải đứng chá»±ng lại . Con đưá»ng ngắn nhất đến chá»— Ä‘iện thoại là .. trở lại nhà ông Billy . Vả lại , bá»—ng nhiên tôi không dám tin và o Ä‘iá»u vừa chúng kiến ấy . Có lẽ từ táºn sâu thẳm cá»§a tiá»m thức , tôi đã mưá»ng tượng đến má»™t sá»± tháºt khác , má»™t sá»± tháºt mà không có lấy má»™t tấm kÃnh chắn gió nà o cản lại .
Jacob báºt cưá»i , tôi quay phắt lại nhìn cáºu bạn nhá» , má»™t cái nhìn sừng sá»™ đến hoang dại . Là m sao ngưá»i bạn cá»§a tôi lại có thể nhẫn tâm đến như váºy được , là m sao mà cáºu ta lại có thể lạnh lùng đến mức độ đó chứ ?
- Bella Æ¡i là Bella , ngưá»i ta tìm cảm giác mạnh đấy . Chỉ là giải khuây thôi . Ở La Push , là m gì có chá»— vui chÆ¡i nà o đâu , chị biết mà – Jacob giải thÃch vÆ¡i giá»ng bông đùa , nhưng lẩn khuất tron giá»ng nói ấy , toi nháºn ra má»™t ná»—i niá»m nà o đó rất lạ .
- Tìm cảm giác mạnh ư ? – Tôi lặp lại , trong chốc lát , đầu óc bá»—ng tê dại hẳn . Tôi nghÄ© ngại nhìn ba ngưá»i còn lại , ngưá»i thứ hai đã bước đến gần miệng vá»±c , dáng vẻ cho thấy rất thoải mái ... Và rồi cÅ©ng như ngưá»i thứ nhất , anh ta bung mình và o khoảng không . Thá»i gian đối vá»›i tôi như kéo dà i ra vô táºn trong thá»i Ä‘iểm ấy , cuối cùng thì anh ta cÅ©ng buông mình và o những con sóng xám xịt ở bên dưới , rất ngá»t .
- Ôi trá»i Æ¡i . Cao quá – Tôi leo trở lại và o ghế ngồi , đôi mắt vẫn mở to nhìn chằm chặp và o hai thà nh viên cuối cùng trong nhóm – Dá»… có đến ba mươi mét chứ Ãt gì .
- À , vânggg , hầu hết bá»n em chỉ nhảy thấp hÆ¡n , tầm tầm vá»›i vách đá nhô ra biển kia kìa – Vừa nói , Jacob vừa chỉ tay ra ngoà i cá»a sổ bên phÃa cá»§a cáºu . Tôi nhìn theo chá»— cáºu vừa chỉ , xem ra , đỡ “ sởn tóc gáy “ hÆ¡n rất nhiá»u – Mấy ngưá»i nà y chắc mất trà hết rồi . Hẳn là muốn khoe mẽ ta đây gan lì như thế nà o đây . Ừm , hôm nay lạnh tháºt chứ chẳng giỡn . Nhiệt độ cá»§a nước không dá»… chịu đâu – Ngưá»i bạn nhá» tá» ra bá»±c bá»™i đôi chút , cÆ¡ hồ mấy ngưá»i gan cóc tÃa kia đã đụng chạm đến lòng tá»± ái cá»§a cáºu . Äiá»u nà y khiến tôi ngạc nhiên . Bấy lâu nay , tôi cứ tưởng Jacob là ngưá»i không bao giá» biết giáºn .
- Em mà cÅ©ng chÆ¡i cái trò tìm cảm giác mạnh đó hả ? – Tôi không há» bá» sót cái từ “ bá»n em “ .
- Chứ sao – Ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi nhún vai , và lại ngoác miệng ra cưá»i toe toét – Vui lắm đó chị . Chỉ hÆ¡i sợ má»™t chút thoi , vì muốn nói gì thì nói , nó vẫn là trò chÆ¡i liá»u mạng mà .
Tôi nhìn trở lại bãi đá , ngưá»i thứ ba cÅ©ng Ä‘ang ung dung bước tá»›i miệng vá»±c . Cả Ä‘á»i tôi chưa từng chứng kiến má»™t hà nh động nà o “ bất cần Ä‘á»i “ đến như váºy . Mắt tôi mở tháºt rá»™ng , và bất giác tôi mỉm cưá»i .
- Jake à , em phải hướng dẫn chị chơi cái trò tìm cảm giác mạnh đó .
Ngưá»i bạn nhá» chau mà y nhìn tôi , gương mặt tá» vẻ “ không Ä‘á»i nà o ! “ .
- Bella à , chẳng phải chị vừa má»›i muốn gá»i xe cứu thương cho Sam đấy sao – Cáºu nhắc lại cho tôi nhá»› . Nhưng kể cÅ©ng lạ tháºt , ở khoảng cách xa thế nà y , là m sao Jacob có thể nháºn ra là ai chứ .
- Chị chỉ muốn thá» thôi – Tôi khăng khăng , ngưá»i nhấp nhổm , chuẩn bị ra khá»i xe má»™t lần nữa .
Ngưá»i bạn nhá» vá»™i nắm lấy cổ tay cá»§a tôi .
- Nhưng không phải là hôm nay , chị nhé ? Ãt ra thì chúng ta cÅ©ng phải đợi cho trá»i ấm lại đã chứ .
- Ừ , thôi được – Cuối cùng tôi cÅ©ng đồng ý . Ấy là vì cá»a xe Ä‘ang mở , má»™t là n gió rét chợt ùa và o cabin là m cho tôi nổi da gà nên tôi má»›i không dám cứng đầu nữa .
- CÅ©ng mau thôi mà – Ngưá»i bạn nhá» trả lá»i và rồi ngay sau đó là trố mắt nhìn tôi – Thỉnh thoảng chị cÅ©ng hÆ¡i lạ đấy , Bella ạ . Chị có biết Ä‘iá»u đó không ?
Tôi thở dà i :
- Biết .
- Và em nói trước là không có chuyện leo lên đỉnh cao nhất mà lao đầu xuống đâu đấy . Tôi lại quan sát , hoà n toà n bị há»›p hồn , ngưá»i thứ ba bắt đầu guồng chân , anh ta chạy tá»›i rồi tung mình và o khoảng không , xa hÆ¡n hai ngưá»i trước mình . Trong không trung , anh ta là m đủ má»i động tác , từ xoay vòng cho tá»›i lá»™n nhà o , y hệt như chÆ¡i nhảy dù váºy . Trông anh chà ng má»›i tá»± do là m sao – không lo nghÄ© và hoà n toà n không sợ bất cứ má»™t Ä‘iá»u gì .
- Ừ - Tôi lại gáºt đầu đồng ý , nhưng ... – Nhưng không phải là cho lần thỠđầu tiên .
Jacob tiếp tục thở dà i .
- Bây giá» chúng ta có táºp xe máy không hay là thôi nà o ? – Ngưá»i bạn nhá» há»i gặng .
- Có chứ , có chứ - Tôi vá»™i vã trả lá»i , mắt thôi không quan sát ngưá»i cuối cùng Ä‘ang đứng chá» trên vách đá nữa . Buá»™c dây an toà n trở lại và o ngưá»i , tôi đưa tay đóng cá»a xe . Nãy giỠđộng cÆ¡ xe vẫn Ä‘ang nổ , à không , vẫn gầm rú . Chúng tôi lại tiếp tục băng băng trên con đưá»ng cá»§a mình .
- Những ngưá»i đó là ai váºy em ... Những ngưá»i chẳng biết sợ là gì ấy ? – Äi được má»™t quãng , tôi lại cât tiếng há»i .
Jacob hầm hừ má»™t lúc trong cổ há»ng rồi má»›i chịu trả lá»i :
- Băng La Push đấy .
- Ở chá»— em mà cÅ©ng có băng đảng hả ? – Tôi há»i ngay tắp lá»± , và nháºn ra là mình Ä‘ang hoà n toà n bị kÃch động .
Ngưá»i bạn nhá» báºt cưá»i ngặt ngẽo trước cái phản ứng ấy cá»§a tôi .
- Không giống như váºy đâu . Em thỠđấy ; há» trông giống những kẻ nổi loạn tháºt . Nhưng ngược lại há» không Ä‘i gây chuyện đâu , ngược lại , há» bảo vệ hòa bình – Jacob khụt khịt mÅ©i – Lần ấy , ở vùng nà y xuất hiện má»™t tay anh chị , trông đáng sợ lắm , hình như hắn từ lãnh địa cá»§a ngưá»i Makah xuống đây thì phải . Rồi nghe đâu hắn bán thuốc cho bá»n trẻ , Sam Uley cùng các chiến hữu cá»§a mình đã Ä‘uổi cổ hắn ra khá»i cùng đất cá»§a bá»n em . Giá» thì bá»n há» là anh hùng cá»§a vùng đất nà y , là niá»m kiêu hãnh cá»§a bá»™ tá»™c em đấy ... nghe buồn cưá»i muốn chết . Nhưng Ä‘iá»u tệ hại nhất là Há»™i đồng đã ngả theo há» . Embry nói rằng Há»™ đồng đã gặp riêng Sam – Kể đến đây , ngưá»i bạn nhá» lắc đầu , gương mặt cau lại đầy vẻ tức giáºn – Embry nghe Leah Clearwater kể lại là Há»™i đồng đã gá»i há» là “ những chiến binh “ hay cái gì đấy , đại loại như váºy . Hai bà n tay cá»§a Jacob siết lại tháºt chặt , cÆ¡ hồ như Ä‘ang muốn Ä‘áºp phá . Äây là lần đầu tiên , tôi thấy cáºu bạn bá»™c lá»™ “ mặt trái “ cá»§a mình .
Äồng thá»i , tôi cÅ©ng rất bất ngá» khi nghe đến cái tên Sam Uley . Tháºt lòng , tôi không há» muốn những hình anh quái gở vá» anh ta trong cÆ¡n ác má»™ng đêm nà o hiện vá» . Thế là ngay láºp tức ; tôi buông má»™t lá»i nháºn xét là m sao lãng tâm trà cá»§a mình :
- Em không há» thÃch há» . Äúng không ?
- Ủa , Ä‘iá»u đó bá»™c lá»™ rõ rà ng lắm hả chị ? – Ngưá»i bạn nhá» há»i lại má»™t cách hóm hỉnh .
- Ờ ... nghe như hỠđã là m má»™t Ä‘iá»u gì đó tệ lắm – Tôi cố gắng là m dịu Jaocb , cố gắng để cáºu vui vẻ trở lại - Ừ , mà mấy ngưá»i ra vẻ ta đây thưá»ng khó chịu lắm .
- Vâng , dùng từ “ khó chịu “ là chÃnh xác đấy . Bá»n há» thưá»ng xuyên khoe mẽ đó chị ... giống như cái trò chÆ¡i tìm cảm giác mạnh vừa nãy đấy . Há» hà nh động cứ như là , em cÅ©ng không biết nói sao nữa . Cháºc , giống như là dai sức lắm váºy . Có lần em vá»›i Embry và Quil ghé đến má»™t cá»a hà ng , và o há»c kỳ trước ấy , lúc đó , Sam cÅ©ng tình cá» Ä‘i ngang qua ... anh ta vá»›i hai tên nịnh thần Jared và Paul . Quil có nói má»™t câu gì đó , chị biết Quil là đứa hay khoe khoang khoác lác thế nà o mà , và điá»u đó đã khiến cho Paul nổi sùng . Mắt hắn tối sầm lại , rồi hắn nhoẻn miệng cưá»i ... à , không , hắn nhe răng ra chứ không có cưá»i ... giống như là hắn Ä‘ang tức giáºn đến run bắn cả ngưá»i . Nhưng rồi Sam xen và o , anh ta chỉ khẽ đặt tay lên ngá»±c hắn và nhè nhẹ lắc đầu . Paul nhìn anh ta trong khoảng má»™t phút đồng hồ , rồi thì ná»—i kÃch động nguá»™i xuống .Giống như là Sam đã ngăn hắn lại váºy , chứ không thì dám đụng phải thứ gì là hắn cÅ©ng sẽ xé tanh bà nh hết lắm – Jacob rên rỉ - Trông mà cứ tưởng như là đang xem phim cao bồi viá»…n tây ấy . Chị biết không , Sam ra dáng thá»§ lãnh lắm , anh ta đã hai mươi tuổi rồi . Nhưng tên Paul kia thì chỉ má»›i có mưá»i sau tuổi như em mà thôi chứ có gì mà ghê gá»›m , hắn lùn hÆ¡n em , lại đâu có được lá»±c lưỡng như Quil đâu . Em nghÄ© đứa nà o trong tụi em cÅ©ng có thể hạ Ä‘o ván hắn được cả .
- Äúng là dai sức tháºt – Tôi gáºt đầu đồng ý . Qua lá»i kể cá»§a ngưá»i bạn nhá» , tôi đã nháºn ra Ä‘iá»u đó , nó khiến tôi nhá»› lại má»™t chuyện ... trong căn phòng khách ở nhà bố tôi ... Bá»™ ba thanh niên cao ráo , Ä‘en nhẻm , nghiêm nghị , đứng riêng má»™t nhóm vá»›i nhau . Tôi cứ tưởng hình ảnh ấy sẽ không lưu lại trong trà nhá»› cá»§a mình , bởi lẽ khi ấy , tôi Ä‘ang nằm bẹp dà trong chiếc ghế trà ng ká»· , bác sÄ© Gerandy và bố Ä‘ang cúi xuống xem xét cho tôi ... thì ra đó là băng đảng cá»§a Sam ư ?
Cố xua đuổi cái ký ức ảm đạm ấy , tôi lại vội vã lên tiếng :
- Chẳng phải Sam đã hơi quá tuổi cho mấy cái chuyện đó sao em ?
- Vâng . Lẽ ra anh ta đã phải và o đại há»c rồi , nhưng anh ta cứ trì hoãn . Mà cÅ©ng chẳng có ai nhắc nhở anh ta chuyện đó . Hồi chị em từ chối không nháºn há»c bổng bán phần mà đi lấy chồng , cả Há»™i đồng đã xúm và o là m ầm Ä© cả lên . Váºy mà Sam Uley thì có bị gì đâu , anh ta là m gì mà chả đúng .
Gương mặt cá»§a Jacob Ä‘anh lại vì bị tổn thương – tổn thương ... vì má»™t chuyện khác nữa mà tôi đã không nháºn ra từ đầu . - Ừ , khó chịu tháºt đấy , mà cÅ©ng ... lạ nữa . Nhưng mà chị không hiểu vì sao em lại chú ý quá nhiá»u và o Ä‘iá»u nà y – Nói đến đây , tôi khẽ liếc trá»™m ngưá»i bạn nhá» , hy vá»ng cáºu không phiá»n lòng vì câu nói nà y cá»§a tôi . Và đúng như váºy tháºt , Jacob bá»—ng nhiên dịu xuống , cáºu ngó đăm đăm ra ngoà i cá»a sổ .
- Chị vừa má»›i bá» qua má»™t ngã quẹo – Ngưá»i bạn nhá» len tiếng , giá»ng nói nhẹ hẫng .
Nghe thấy váºy , tôi láºp tức đánh lại má»™t vòng chữ U ... má»™t chữ U lá»›n cá»§a vòng cua khá rá»™ng . Úy ! Chiếc xe cá»§a tôi trượt khá»i con đưá»ng ... Ãi chà ! Suýt chút xÃu nữa là đâm sầm và o má»™t cái cây rồi .
- Cám Æ¡n em vì đã chỉ đưá»ng cho chị - Tôi lẩm bẩm khi cho xe lưu thông được trở lại trên đưá»ng .
- Em xin lỗi vì đã không chú ý .
Im lặng một lúc .
- Tới đây rồi thì chị dừng xe ở chỗ nà o cũng được .
Má»™t cách nhanh nhẹn , tôi cho xe táp và o lỠđưá»ng , rồi tắt máy . Không gian lại chìm trong im lặng , tai tôi bắt đầu ong ong . Chúng tôi lục tục bước xuống xe . Jacob Ä‘i vòng ra sau để dắt hai chiếc xe máy xuống . Tôi cố gắng Ä‘á»c cho được cảm xúc hiện thá»i cá»§a bạn đồng hà nh . Có má»™t chuyện gì đó đã khiến cáºu ấy bá»±c mình . Và toi chÃnh là nguyên nhân đã đẩy cáºu và o tâm trạng ấy .
Má»™t cách miá»…n cưỡng , ngưá»i bạn nhá» nhoẻn miệng cưá»i khi dắt chiếc xe mà u đỠlại phÃa tôi .
- Chúc mừng sinh nháºt ... muá»™n . Chị đã sẵn sà ng chưa ?
- Chị nghÄ© là rồi – Äến lúc nháºn ra là mình sắp sá»a cưỡi xe máy , tá»± dưng tôi cảm thấy chiếc xe máy má»›i hung dữ và đáng sợ là m sao .
- Chúng ta sẽ lái cháºm cháºm thôi – Ngưá»i bạn nhá» hứa hẹn . Má»™t cách cẩn tháºn , tôi dá»±ng xe và o cái chắn bùn cá»§a chiếc Chevy , trong lúc Jaocb Ä‘i lấy chiếc xe cá»§a mình .
- Jake à ... – Tôi ngáºp ngừng khi ngưá»i bạn nhá» bước lại phÃa mình .
- Dạaa ?
- Có Ä‘iá»u gì khiến em không vui váºy ? à chị là chuyện vá» Sam ấy . Còn có chuyện gì khác hả em ? – Tôi chú mục và o gương mặt cá»§a ngưá»i bạn đồng hà nh . Cáºu ta nhăn nhó , nhưng không có vẻ gì gá»i là đang tức giáºn cả , Jacob cúi gằm mắt xuống đất , chân đá đá và o cái bánh xe trước , giống như Ä‘ang nhịp chân ...
... Rồi cáºu thở dà i ...
- Chỉ vì là cái cách hỠđối xá» vá»›i em thôi . Äiá»u đó khiến em khó chịu – Jacob bắt đầu trút bầu tâm sá»± cá»§a mình – Chị biết không , trong vùng đất cá»§a bá»n em , Há»™i đồng được láºp ra là để quyết định má»i việc lá»›n , nhá» cá»§a bá»™ tá»™c , nhưng khi cần phải có quyết định cuối cùng , quyết định sống còn , hay những việc tối quan trá»ng thì há» luôn luôn há»i bố em . Em không hiểu vì sao bố em lại luôn luôn là quan trá»ng nhất . Có lẽ là vì sợi dây ruá»™t thịt giữa ông và bố cá»§a ông . Ông ná»™i em , ông Ephraim Black , là vị tù trưởng cuối cùng cá»§a bá»™ tá»™c , có lẽ vì lý do đó mà há» thuáºn theo ý kiến cá»§a bố em .
Nhưng mà em thì cÅ©ng giống như tất cả má»i ngưá»i thôi . Hồi nà o tá»›i giá» , chẳng có ai đối xá» vá»›i em má»™t cách đặc biệt cả ... cho đến hiện nay .
Tôi bắt đầu chú ý .
- Váºy là Sam đối xá» vá»›i em đặc biệt lắm hả ?
- Vâng – Ngưá»i bạn nhá» gáºt đầu xác nháºn , cáºu nhìn tôi bằng má»™t đôi mắt có ẩn chứa sá»± bá»±c tức – Anh ta cứ nhìn em như thể Ä‘ang chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì đó ... như là sá»›m muá»™n gì thì rồi em cÅ©ng phải gia nháºp và o cái băng ngá»› ngẩn cá»§a anh ta thôi . Anh ta chú ý đến em nhieuf hÆ¡n những đứa khác . Em ghét Ä‘iá»u đó lắm .
- Chẳng có việc gì mà phải gia nháºp và o băng nà y băng ná» cả - Giá»ng nói cá»§a toi Ä‘anh lại , đầy ná»—i tức giáºn . Äây là điá»u khiến Jacob bá»±c bá»™i , cÅ©ng là điá»u tôi tức Ä‘iên lên . Mấy gã “ chiến binh “ ấy Ä‘ang nghÄ© mình là ai kia chư s?
- Dạaa - Jacob vẫn đá nhịp Ä‘á»u Ä‘á»u và o cái bánh xe .
Ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi láºp tức nhăn mặt , đôi lông mà y cá»§a cáºu nhÃu lại trông buồn và lo lắng hÆ¡n là tức giáºn .
- Là Embry đấy . Gần đây , cáºu ta tránh mặt em .
Váºy là tôi hoà n toà n Ä‘oán tráºt lất , nhưng liệu tôi có phải là nguyên nhân khiến cho Jacob khúc mắc vá»›i những ngưá»i bạn cá»§a cáºu không ?
- Dạo nà y em dà nh thá»i gian cho chị nhiá»u quá – Tôi nhắc ngưá»i bạn nhá» , và nháºn ra mình tháºt Ãch ká»· . Tôi đã “ độc chiếm “ Jacob cho riêng mình .
- Không , không phải tại chuyện đó đâu . Không chỉ vá»›i em ... mà Quil cÅ©ng bị như váºy , má»i ngưá»i Ä‘á»u bị như thế . Cả tuần liá»n , Embry không đến trưá»ng , khi tụi em cố gắng tìm cáºu ta thì cáºu ta cÅ©ng chẳng thèm vá» nhà luôn . Rồi khi Embry xuất hiện trở lại , trông cáºu ta cứ như ... trông cáºu ta cứ như là bị mất hồn rồi ấy . Dá»… sợ lắm . Quil và em đã thá» há»i chuyện Embry rồi , há»i xem cáºu ta Ä‘ang gặp phải chuyện gì , nhưng Embry nhất định không chịu nói chuyện vá»›i tụi em . Tôi ngó sững và o Jacob , đôi môi bặm và o nhau , lo lắng – ngưá»i bạn đồng hà nh cá»§a tôi Ä‘ang cá»±c kỳ hoảng sợ . Nhưng cáºu vẫn không nhìn tôi . Cáºu cứ chú mục và o bà n chân Ä‘ang đá nhịp và o cái bánh xe như thể bà n chân ấy là cá»§a ai đó khác chứ không phải cá»§a cáºu váºy . Nhịp độ má»—i lúc má»™t dà y hÆ¡n .
- Thế rồi tuần nà y , chẳng phải là nÆ¡i nà o xa lạ , Embry Ä‘ang lang thang vá»›i Sam và đám “ tÃn đồ “ cá»§a anh ta . Hôm nay , cáºu ta cÅ©ng chÆ¡i cái trò tìm cảm giác mạnh ấy đấy – Giá»ng nói cá»§a Jaocb tháºt trầm và o căng thẳng .
Cuối cùng , cáºu bạn nhá» ngước mắt lên nhìn tôi .
- Chị Bella , há» là m phiá»n cuá»™c sống cá»§a Embry còn tệ hÆ¡n là là m phiá»n cuá»™c sống cá»§a em nữa . Cáºu ta có việc gì phải dây mÆ¡ rá»… má vá»›i hỠđâu . Giá» thì Embry Ä‘i theo Ssam như thể cáºu ta đã chÃnh thức gia nháºp và o má»™t cái giáo phái nà o đó rồi váºy .
Chuyện cùa Paul cÅ©ng đã xảy ra y chang như váºy . Không sai má»™t tà ti nà o . Hắn vốn đâu phải là bạn cá»§a Sam . Ấy váºy mà hắn cÅ©ng trốn há»c mất và i tuần , rồi khi hắn xuất đầu lá»™ diện trở lại , thì răm rắp nghe theo lá»i cá»§a Sam . Em không biết toà n bá»™ chuyện nà y có ý nghÄ©a gì . Em không thể hiểu nổi chuyện đó , nhưng em cần phải tìm cho ra , bởi vì Embry là bạn em và Sam nhìn em rất lạ ... và ... và ... – Ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi ngừng lá»i .
- Em đã kể vá»›i bác Billy chuyện nà y chưa ? – Tôi lên tiếng há»i . Ná»—i sợ hãi cá»§a ngưá»i bạn nhá» Ä‘ang lan sang tôi . Tôi bắt đầu cảm thấy tóc gáy cá»§a mình sởn lên .
Nhưng Jacob đột ngá»™t chuyển sang giáºn dữ .
- Rồi – Cáºu khụt khịt mÅ©i – Có Ãch lắm .
- Thế bố em bảo sao ?
Gương mặt Jacob lá»™ rõ vẻ mỉa mai , sau đó cáºu trả lá»i tôi , giá»ng nói hạn thấp xuống cho giống vá»›i giá»ng ông Billy :
- Con chẳng cần phải lo lắng như thế đâu , Jacob . Và i năm nữa khi con không ... chà chà , rồi bố sẽ giải thÃch cho con hiểu sau – Cáºu bạn nhá» trở lại tông giá»ng cá»§a mình – Bố nghÄ© thế nà o vá» em váºy kìa ? Phải chăng bố muốn nói rằng đó là do tâm lý ngá»› ngẩn cá»§a tuổi dáºy thì ? Bá»™ đó là do tuổi tác sao ? Chuyện nà y khác mà . Chuyện nà y không đúng như váºy .
Jacob cắn và o môi dưới tháºt chặt , tay cáºu cÅ©ng đã siết lại thà nh nắm đấm . Dưá»ng như ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi Ä‘ang sắp sá»a òa khóc .
Bùi ngùi , tôi ôm chầm lấy Jacob , nhưng tôi chỉ có thể ôm ngang thắt lưng và gục đầu và o ngá»±c cáºu . Khổ ngưá»i cá»§a Jacob khá váºm vạp , tôi có cảm tưởng như mình chỉ là má»™t đứa trẻ Ä‘ang ôm lấy má»™t ngưá»i lá»›n .
- á»’ Jake , sẽ không sao đâu ! – Tôi hứa – Nếu má»i chuyện diá»…n biến tệ hÆ¡n , em hãy đến sống vá»›i chị và chú Charlie . Em đừng sợ nữa , chúng ta hãy nghÄ© đến Ä‘iá»u khác Ä‘i nhé !
Jacob đông cứng đúng lại má»™t giây , và rồi má»™t cách ngáºp ngừng , ngượng nghịu , đôi tay dà i ngoằng cá»§a cáºu ấy ôm lấy tôi .
- Cảm Æ¡n Bella – Giá»ng nói cá»§a ngưá»i bạn nhá» bá»—ng khà n hÆ¡n thưá»ng lệ .
Chúng tôi cứ đứng yên như thế đến cả má»™t lúc lâu , tôi không cảm thấy mảy may má»™t chút khó chịu nà o , mà ngược lại , sá»± tiếp xúc nà y lại khiến cho tôi có cảm giác được an á»§i hÆ¡n . Tâm trạng nà y hoà n toà n khác vá»›i lần cuối cùng tôi còn được ôm ấp vá»— vá» . Äây là má»™t tình bạn Ä‘Ãch thá»±c . Và Jacob là má»™t ngưá»i bạn nhiệt thà nh .
Äiá»u nà y quả tháºt là quá lạ lẫm đối vá»›i tôi , đây là má»™t sá»± gần gÅ©i do tác động tình cảm chứ không phải theo kiểu quan hệ bạn bè thông thưá»ng cá»§a tôi cÅ©ng không có chuyện gần gụi đến như váºy . Nó trái ngược hoà n toà n vá»›i tÃnh cách thưá»ng ngà y cá»§a tôi . Tôi chẳng dá»… dà ng kết thân vá»›i ai bao giá» .
Trừ ... những nhân váºt đặc biệt .
- Nếu mà chị hay phản ứng như váºy thì từ giá» trở Ä‘i , em sẽ năng xúc động hÆ¡n má»›i được – Giá»ng nói cá»§a Jacob lại nhẹ nhà ng và bình thưá»ng trở lại , tiếng cưá»i cá»§a cáºu lại vang lên ròn rã bên tai tôi . Những ngón tay cá»§a ngưá»i bạn nhá» khẽ đặt lên tóc toi , mân mê , ngáºp ngừng ...
Ừm . một tình bạn đúng nghĩa của tôi .
Má»™t cách lanh lẹn , tôi lùi ra sau , cùng báºt cưá»i vá»›i ngưá»i bạn đồng hà nh cá»§a mình , nhưng đồng thá»i cÅ©ng tháºn trá»ng kiểm tra xem cáºu ấy đã tháºt sá»± trở lại bình tÄ©nh hay chưa .
- Chị thấy khó tin là chị lá»›n hÆ¡n em hai tuổi đấy – Äứng gần Jacob như thế nà y , tôi phải ngá»a đầu ra sau má»›i trông thấy mặt cá»§a cáºu .
- Chị quên mất rồi sao , em đã bốn mươi tuổi cơ mà .
- Ờ ha , đúng rồi .
Và ngưá»i bạn nhỠđưa tay vá»— nhè nhẹ lên đầu tôi .
- Chị giống như búp bê váºy – Jacob nháºn xét – Má»t em búp bê bằng sứ bé tà teo .
Tôi đảo mắt , lùi lại thêm một bước nữa .
- Thôi , chúng ta đừng đùa vỠnhững thứ bạch tạng nữa .
- À em há»i tháºt nhé , chị Bella , chị chắc là chị không bị chứ ? – Vừa há»i , Jacob vừa đưa cánh tay mà u nâu đỠra so vá»›i tay tôi . Sá»± khác biệt má»™t trá»i má»™t vá»±c nà y chẳng có gì đáng để tá»± hà o – Em chưa bao giá» thấy ai trắng hÆ¡n chị hết đó ... à ừm , ngoại trừ ... – Ngưá»i bạn nhá» im bặt , còn tôi thì quay Ä‘i , cố gắng không hiểu Ä‘iá»u cáºu muốn đỠcáºp đến .
- À , bây giá» tụi mình sẽ táºp lái xe hay là là m gì khác hả chị ?
- Ừ , táºp lái xe Ä‘i – Tôi gáºt đầu đồng ý , lại cảm thấy hứng khởi hÆ¡n so vá»›i ná»a phút trước đó . Câu nói bá» lá»ng cá»§a Jacob đã khiến cho tôi nhá»› lại cái lý do mà tôi có mặt ở đây.
|

24-02-2009, 08:00 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 8
ADRENALINE
- ÄÆ°á»£c rồi, côn xe đâu?
Tôi chỉ và o cái cần ở tay bên trái. Không giữ lấy tay lái quả là không xong. Chiếc xe máy đồ sá»™ nà y cứ chao chao ở bên dưới như muốn hất tôi văng ra khá»i cái yên, nó má»›i vừa lòng. Tôi lại nắm lấy tay lái má»™t lần nữa, cố giữ cho tháºt thẳng.
- Jacob à , nó cứ nghẻo nghẻo thế nà o ấy, chẳng chịu thẳng gì cả.
- Khi chị chạy rồi thì sẽ ổn thôi - Ngưá»i bạn nhá» hứa hẹn - Thế thắng nằm ở đâu nà o?
- PhÃa sau chân phải ấy.
- Sai bét.
Trả lá»i xong, Jacob nắm lấy tay tôi, bắt tôi phải giữ lấy cái cần nằm bên trên van tiết lưu.
- Nhưng ban nãy em nói là ...
- Hiện thá»i, chị chỉ cần cái thắng nà y thôi. Äừng có đụng đến cái thắng sau, chỉ khi nà o chị lái rà nh rẽ rồi thì má»›i dùng tá»›i nó.
- Nghe vô lý quá chừng – Tôi nghi ngá», cãi lại - Chẳng phải cả hai cái thắng Ä‘á»u quan trá»ng hay sao?
- Quên cái thắng sau Ä‘i, được chưa? Äây... – Nói rồi, Jacob Ä‘iá»u khiển cho tay tôi bóp và o cái thắng trước – Äây má»›i là cái thắng cá»§a chị. Không được quên đấy - Ngưá»i bạn nhá» lại bắt tôi bóp thắng thêm má»™t lần nữa.
- ÄÆ°á»£c rồi – Tôi gáºt đầu đồng ý.
- Thế tay ga ở chỗ nà o?
Tôi vặn vặn tay lái bên phải.
- Còn cần sang số?
Tôi chỉ ngay xuống chỗ để chân trái.
- Rất tốt. Em nghÄ© là chị đã nắm được hết các bá»™ pháºn, chức năng cá»§a xe máy rồi đấy. Bây giá» thì chỉ còn... chạy thá» nữa thôi.
- Ừm-Ừ - Tôi lầm bầm, sợ phải nói thêm nữa. Bụng tôi Ä‘ang sô lên sùng sục má»™t cách quái lạ, và thể nà o giá»ng nói cá»§a tôi cÅ©ng sẽ vỡ oà ra. Hồn vÃa tôi Ä‘ang lên mây. Tôi đà nh tá»± nhá»§ vá»›i mình rằng chẳng có gì phải sợ cả. Äiá»u tệ hại nhất, tôi cÅ©ng đã từng trải qua rồi còn gì. Äấy, thế thì tại sao tôi còn phải sợ kia chứ? Tôi hoà n toà n có thể cưá»i ngạo nghá»… trước cái chết được cÆ¡ mà .
Nhưng cái bụng của tôi vẫn không chịu nghe theo.
Tôi nhìn chằm chặp xuống con đưá»ng dà i tÃt tắp, hai bên đưá»ng dà y đặc những cây là cây. Con đưá»ng đầy cát và ẩm ướt, nhưng chưa tá»›i độ thà nh bùn.
- Bây giá», đến Ä‘iá»u quan trá»ng nà y, chị Bella – Jacob nhấn mạnh - Chị đừng thả côn xe ra nhé, được không? Hãy coi như em Ä‘ang đưa chị cầm má»™t trái lá»±u đạn. Chốt an toà n đã tháo rồi, và chị Ä‘ang phải bóp cái má» vịt.
Nghe thấy thế, tôi siết chặt ngay lấy cái côn xe.
- Tốt lắm. Bây giá», chị có thể đạp máy được không?
- Bây giá» mà chị nhúc nhÃch cái chân là sẽ bị té đấy – Tôi nghiến răng trả lá»i Jacob, những ngón tay vẫn siết chặt lấy... trái lá»±u đạn sống.
- ÄÆ°á»£c rồi, để em là m cho. Äừng có thả cái côn xe ra đấy nhé.
Ngưá»i bạn nhá» lùi lại má»™t bước rồi đạp tháºt mạnh lên cần đạp... Chỉ có má»—i má»™t tiếng “bạch†ngắn ngá»§i, và cú đạp chân ấy cá»§a Jacob đã khiến cho chiếc xe tức thì ngả sang má»™t bên. Tất nhiên là tôi cÅ©ng đổ ngưá»i theo, nhưng nhanh như cắt, ngưá»i bạn đồng hà nh cá»§a tôi đã kịp thá»i giữ chiếc xe lại, trước khi nó kịp cho tôi nằm Ä‘o đưá»ng.
- Mạnh mẽ lên nà o – Jacob cổ vũ - Chị vẫn nắm lấy cái côn xe đó chứ?
- Ừ - Tôi bắt đầu thở dốc.
- Chị chống chân Ä‘i... Em sẽ thá» lại lần nữa – Tuy nói váºy nhưng Jacob vẫn giữ lấy yên sau cho chắc chắn.
Nhưng rồi Jacob đã phải đạp thêm tới bốn lần nữa, động cơ xe mới chịu hoạt động. Chiếc xe nổ ì ầm hệt như một con thú dữ. Vẫn kiến gan, tôi bóp chặt lấy cái côn xe, đến mức các ngón tay bắt đầu đau ê ẩm.
- Chị thá» lên ga Ä‘i - Ngưá»i bạn nhỠđỠnghị - Nhẹ tháºt nhẹ thôi. Nhưng đừng có bá» cái côn xe ra đấy.
Má»™t cách ngáºp ngừng, tôi vặn cái nắm tay lái bên phải. Chỉ là má»™t cỠđộng nhẹ, ấy váºy mà chiếc xe máy đã bắt đầu gà o rú lên. Con thú bắt đầu đói và nổi giáºn rồi. Jacob mỉm cưá»i hà i lòng.
- Chị có nhá»› cách và o số không? - Ngưá»i bạn nhá» cá»§a tôi há»i.
- Có.
- Ừ, thế thì là m đi.
- ÄÆ°á»£c rồi.
Và i giây sau.
- Chân trái, chân trái – Jacob nhắc nhở.
- Biết rồi – Tôi trả lá»i, hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu.
- Chị có chắc là chị muốn chạy xe không đấy? - Ngưá»i bạn đồng hà nh cá»§a tôi lại há»i – Trông mặt chị tái mét kìa.
- Chị chẳng sợ gì cả - Tôi đáp lại một cách cáu kỉnh, rồi và o số một.
- Tốt lắm – Jacob khÃch lệ tôi – Nà o, từ tốn thôi nhé, chị thả côn xe ra Ä‘i.
Nói xong, ngưá»i bạn nhá» lùi lại má»™t bước.
- Em muốn chị thả trái lá»±u đạn ra hả? - Ngá» vá»±c, tôi há»i lại. Äúng váºy rồi, cáºu ta Ä‘ang lùi lại thêm nữa kia kìa.
- Thì như váºy má»›i chạy được chứ chị. Từ từ, từ từ thôi nhé.
Má»™t cách nhẹ nhà ng, tôi lÆ¡i tay dần, và sá»ng sốt... Má»™t giá»ng nói không phải từ miệng ngưá»i con trai Ä‘ang đứng ở bên cạnh tôi bá»—ng cất lên.
- Tháºt khinh suất, trẻ con và ngá»› ngẩn quá, Bella ạ - Giá»ng nói êm ái Ä‘ang Ä‘anh lại vì tức giáºn.
- Ôi trá»i Æ¡i – Tôi thở hổn hển như sắp chết ngạt đến nÆ¡i, tay tôi buông hẳn cái côn xe ra.
Ngay tức khắc, chiếc xe nhảy chồm lên, giáºt phắt tôi vá» phÃa trước rồi đổ áºp xuống đất, đè dà lên ngưá»i tôi, động cÆ¡ tắt ngúm.
- Bella? – Jacob vá»™i và ng xốc chiếc xe dáºy - Chị có bị thương ở đâu không?
Có nghe, nhưng tôi không để tâm lắm.
- Thấy chưa, anh đã nói vá»›i em rồi - Giá»ng nói ngá»t ngà o trong vắt kia lầm bầm.
- Bella? – Jacob lay lay vai tôi.
- Chị vẫn ổn – Tôi khẽ đáp, hồn vÃa lại được dịp lên mây.
HÆ¡n cả ổn nữa. Giá»ng nói trong đầu tôi đã trở lại. Nó Ä‘ang vang vá»ng bên tai tôi những âm thanh êm dịu, mượt mà .
Ngay láºp tức, thần trà cá»§a tôi bắt đầu hoạt động, nó liên tưởng đến những giả thuyết khả dÄ© dẫn đến hiện tượng nà y. NÆ¡i đây hoà n toà n chẳng có gì thân thuá»™c – tôi chưa từng nhìn thấy con đưá»ng nà y bao giá», cÅ©ng như chưa bao giá» tôi ngồi lên xe máy - chắc chắn má»™t trăm phần trăm là như thế. Váºy là ảo giác nà y đến từ má»™t tác động khác... Tôi cảm nháºn rõ mồn má»™t chất adrenaline Ä‘ang luân chuyển à o ạt trong các tÄ©nh mạch, có lẽ đó chÃnh là câu trả lá»i. Ảo giác ấy chỉ là kết quả cá»§a sá»± gặp gỡ giữa chất adrenaline và mối nguy hiểm cáºn ká», nếu không thì cÅ©ng là do tôi bị hồn siêu phách lạc mà thôi.
Jacob đỡ tôi dáºy.
- Chị có thấy Ä‘au ở đầu không? - Ngưá»i bạn nhá» há»i.
- Không, chị nghÄ© là không - Vừa nói, toio vừa gục gặc cái đầu để kiểm tra – Cái xe không bị là m sao chứ? – Tôi chỉ lo cho cái xe thôi. Tôi muốn thá» lại má»™t lần nữa. Bất cẩn, khinh suất, hà nh động tôi Ä‘ang thá»±c hiện đây chÃnh là vì mục tiêu đó mà , nó diá»…n ra rất tốt, tốt hÆ¡n những gì tôi đã nghÄ© nữa. Ấy váºy mà trong phút chốc, tôi lại quên Ä‘i mất cái lý do chÃnh đứng đằng sau chuyện nà y, đó là phải phá bá» giao ước vá»›i anh. Má»i suy nghÄ© cá»§a tôi lúc nà y Ä‘á»u chỉ dồn cả và o những ảo giác, hình như tôi biết cách khôi phục lại chúng rồi - Ä‘iá»u đó má»›i thá»±c sá»± quan trá»ng hÆ¡n đối vá»›i tôi.
- Không sao, chị chỉ là m xe chết máy thôi – Jacob trả lá»i, cắt đứt mạch suy nghÄ© cá»§a tôi - Chị buông côn xe ra nhanh quá.
Tôi gáºt đầu, đỠnghị:
- Chúng ta thỠlại một lần nữa đi.
- Chị chắc chứ? – Jacob há»i.
- Hoà n toà n chắc chắn.
Lần nà y, tôi muốn tá»± mình đạp máy. CÅ©ng phức tạp tháºt, tôi hầu như phải nhảy xuống cái cần đạp má»›i đủ lá»±c, và má»—i lần là m như váºy, cái xe lại như muốn hất tôi văng ra khá»i nó. Nhưng không sao, Jacob Ä‘ang ở bên cạnh... trá»±c sẵn, bà n tay cá»§a cáºu bạn nhá» cứ lượn lỠở chá»— tay lái, áng chừng sẽ đỡ xe cho tôi bất cứ khi nà o.
Sau và i lần hăm hở đạp máy, lần những lần đạp máy má»™t cách á»§ ê, cuối cùng, chiếc xe cÅ©ng hoạt động, động cÆ¡ bắt đầu gầm lên. Nhá»› lại lá»i dặn dò cá»§a Jacob, tôi siết chặt lấy cái “má» vịtâ€, rồi lên ga má»™t cách thà nh thục. Con thú dữ chỉ dám gầm rú ở âm lượng nhá» nhất. Tôi quay sang Jacob, nụ cưá»i cá»§a tôi đồng Ä‘iệu cùng nụ cưá»i cá»§a ngưá»i bạn nhá».
- Nhẹ nhà ng thả cái côn xe ra thôi nhé - Cáºu ta nhắc nhở.
- Bá»™ em tÃnh tá»± sát hả? Toà n bá»™ chuyện nà y là gì váºy? - Giá»ng nói kia lại cất lên, âm Ä‘iệu vẫn khe khắt như lúc đầu.
Tôi mỉm cưá»i khiêu khÃch - sẽ không có chuyện bá» cuá»™c đâu – và lá» phắt Ä‘i những câu há»i bá»±c dá»c. Nhất định Jacob sẽ không để cho bất cứ chuyện gì xảy đến vá»›i tôi.
- Vá» nhà đi - Giá»ng nói kia lại ra lệnh, thang âm gay gắt, nhưng cái tố chất êm dịu vẫn không há» mất Ä‘i, tháºt kỳ lạ. Tôi sẽ không cho phép trà nhá»› cá»§a mình bá» sót bất kỳ má»™t chi tiết nhá» nà o vá» nó, dù có phải trả bằng bất cứ giá nà o.
- Thả ra từ từ thôi, chị nhé – Jacob vẫn ở bên cạnh cổ vũ tôi.
- Ừ - Tôi trả lá»i, và nhất thá»i bá»±c bá»™i đôi chút khi nháºn ra mình vừa trả lá»i cho cả hai tên con trai cùng má»™t lúc.
Giá»ng nói cá»§a anh vẫn rá»n rÄ©, như muốn át cả tiếng động cÆ¡ xe.
Tôi đã quyết tâm rồi, lần nà y, tôi sẽ toà n tâm toà n ý lái xe, không để cho dư âm cá»§a anh chi phối tinh thần nữa. Từng chút, từng chút má»™t, tôi lÆ¡i tay dần. Và rồi má»™t cách bất ngá», chiếc xe bá»—ng lăn bánh, đưa tôi lao vá» phÃa trước.
Tôi đang bay.
Chưa bao giá» tôi lại được hứng gió nhiá»u và mạnh như thế, gió dồn dáºp ùa và o mặt tôi, là m căng lá»›p da đầu và thổi tung tóc vá» phÃa sau, mạnh đến ná»—i tôi có cảm tưởng như ai đó Ä‘ang kéo tóc cá»§a mình. Gìơ thì tôi Ä‘ang gan cùng mình rồi, chất adrenaline tuôn chảy à o ạt trong cÆ¡ thể tôi, bên dưới lá»›p da, các tÄ©nh mạch bá»—ng nóng ran, nhưng nhức như bị kim châm. Những thân cây cứ thế thi nhau lao vùn vụt ngược lại phÃa tôi, rồi nhanh chóng trở thà nh má»™t bức tưá»ng xanh lục mỠảo.
Nhưng mà ... má»›i chỉ là số má»™t thôi!?! Tôi ấn chân xuống, và o số má»›i, đồng thá»i tăng thêm ga.
- Không được, Bella - Giá»ng nói ngá»t ngà o nhưng lại vang lên má»™t cách giáºn dữ bên tai tôi - Trá»i Æ¡i, coi em Ä‘ang là m gì kìa!
Tiếng kêu bất ngá» cá»§a anh cuối cùng cÅ©ng kéo tôi thoát khá»i cÆ¡n mê tốc độ... để mà nháºn ra má»™t khúc cua hẹp ở phÃa bên trái đưá»ng... nhưng bị kịch là ở chá»— tôi vẫn Ä‘ang hăm hở lao vùn vụt vá» phÃa trước. Trá»i ạ, Jacob chưa ká» chỉ cho tôi cách bẻ cua.
- Thắng lại, thắng lại – Tôi lầm bầm vá»›i chÃnh mình, và rồi như má»™t phản xạ tá»± nhiên, tôi đạp mạnh chân, Ä‘o là kiểu đạp thăng mà tôi vẫn hay là m khi rong ruổi trên chiếc xe tải.
“KÃttttâ€, chiếc xe máy đột ngá»™t thay đổi nhịp chuyển động, nó rùng mình không ngá»›t, hết nghiêng sang trái lại nghiêng sang phải. Và cái tình trạng đó cứ giữ nguyên như váºy, nó trượt Ä‘i, mang theo tôi, nhắm thẳng và o những thân cây bên đưá»ng mà xông bừa và o, vá»›i má»™t tốc độ... không thể không chóng mặt. Hết sức cố gắng, tôi bẻ quặt tay lái sang hướng khác, lại thay đổi chuyển động (!), lần nà y, cả ngưá»i lẫn xe cùng đổ váºt xuống đất, nhưng theo đà , vẫn còn lao tiếp tá»›i phÃa những thân cây...
|

26-02-2009, 07:55 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
CHÆ¯Æ NG 9
Kẻ thứ ba
Thá»i gian bắt đầu trôi qua nhẹ nhà ng và có vẻ chóng vánh hÆ¡n. Trưá»ng há»c, công việc, và Jacob – dù rằng không nhất thiết phải sắp xếp theo trình tá»± đó – đã tạo ra má»™t “chu trình khép kÃn†quá dá»… dà ng và đơn giản, tôi chỉ có việc răm rắp là m theo mà không cần phải suy nghÄ© gì. Ngà i cảnh sát trưởng đã được như mÆ¡ ước, còn bản thân kẻ trong cuá»™c là tôi đây cÅ©ng không còn cảm thấy khổ sở như hồi nà o nữa. Lẽ tất nhiên là tôi vẫn chưa thể hoà n toà n lừa phỉnh được chÃnh bản thân mình, Ä‘iá»u tôi cố gắng không thá»±c hiện quá thưá»ng xuyên, tôi vẫn chưa thể hoà n toà n lừa phỉnh được chÃnh bản thân mình. Những lúc quay trở vá» vá»›i con ngưá»i tháºt cá»§a mình, Ä‘iá»u tôi cố gắng không thá»±c hiện quá thưá»ng xuyên, tôi vẫn không thể phá»›t lỠđược cái lý do đã đưa đẩy tôi tá»›i lối cư xá» như hiện nay.
Tôi như má»™t vầng trăng chết – thiên thể nà y đã bị huá»· hoại trong cÆ¡n đại hồng thuá»·, khắp nÆ¡i Ä‘á»u hoang tà n, thê lương - ấy váºy mà vẫn phải tiếp tục quay tròn theo má»™t quỹ đạo nhá» bé, tù túng, bá» lại cả má»™t khoảng không rá»™ng lá»›n ở phÃa sau, và hoà n toà n không bị ảnh hưởng bởi những định luáºt vá» lá»±c hấp dẫn.
Tôi cÅ©ng đã bắt đầu trị được chiếc xe máy bất kham, nghÄ©a là đã Ãt bị băng bó hÆ¡n, nên ngà i cảnh sát trưởng cÅ©ng đỡ lo lắng. Äiá»u đó cÅ©ng có nghÄ©a là tiếng nói trong đầu tôi cÅ©ng đã phai nhạt Ä‘i, mãi cho đến lúc tôi không còn được nghe thấy nó nữa. Vắng lặng, tôi bồn chồn không yên. Thế là tôi lao và o tìm kiếm cánh đồng. Tôi ép buá»™c não bá»™ cá»§a mình, bằng má»i cách, phải sản xuất cho ra được chất adrenaline má»›i thôi.
Ngà y nối ngà y trôi qua, thế mà tôi lại chẳng chú ý gì – là m gì có lý do để mà chú ý. Hiện tại, tôi chỉ biết má»—i má»™t Ä‘iá»u rằng cần phải cố sống, thế thôi; khi đã đánh mất quá khứ, thì tương lai cÅ©ng chỉ là má»™t chiếc bóng má». Vì váºy, tôi đã được dịp ngạc nhiên đến nÆ¡i đến chốn và o má»™t ngà y phải là m bà i táºp, theo thoả thuáºn cá»§a Jacob và tôi. Khi vừa đánh xe và o đến trước cá»a nhà cá»§a Jacob, tôi má»›i phát hiện ra rằng cáºu ta Ä‘ang rất sốt sáng chỠđợi mình.
- Chúc mừng ngà y lá»… tình nhân – Jacob lên tiếng kèm theo má»™t cái mỉm cưá»i, trong khi mặt thì cứ cúi gằm xuống đất...
... Rồi cáºu bạn cá»§a tôi giÆ¡ ra má»™t chiếc há»™p nho nhá», mà u hồng, đặt ở giữa lòng bà n tay. Những viên kẹo hình trái tim in biết bao nhiêu lá»i nhắn nhá»§ yêu thương.
- Trá»i Æ¡i, chị có cảm giác như mình Ä‘ang từ trên trá»i rÆ¡i xuống váºy – Tôi lẩm bẩm – Hôm nay đã là ngà y lá»… tình nhân rồi sao?
Jacob lắc đầu buồn bã:
- Sao quý cô lại có thể lÆ¡ đãng đến thế được nhỉ. Vâng, thưa quý cô, hôm nay là ngà y mưá»i bốn tháng Hai rồi đấy ạ. Váºy nên quý cô nháºn lá»i là m bạn gái cá»§a tôi nhé? Bởi lẽ, quý cô đã chẳng thèm mua tặng tôi má»™t há»™p kẹo năm mươi xu, là điá»u tối thiếu mà quý cô có thể là m được.
Tôi bắt đầu cảm thấy bất tiện. Äồng ý rằng những lá»i lẽ ấy cá»§a cáºu ta chỉ là đùa bỡn, nhưng tháºt ra, đó chỉ là vẻ bá» ngoà i mà thôi.
- ChÃnh xác thì chị phải là m sao bây giá»? – Tôi tìm cách thoái thác.
- Cứ vẫn như cũ thôi... là nô lệ của cuộc sống nà y nà y, đấy, thế đấy.
- á»’ ồ, ừ, váºy thì cứ thế thôi... – Tôi nháºn lấy há»™p kẹo. Nhưng đồng thá»i cÅ©ng cố gắng tìm cách để vạch các ranh giá»›i cho tháºt rõ rà ng. Hình như ở phÃa Jacob, chúng bắt đầu má» dần rồi thì phải.
- Thế ngà y mai chúng ta là m gì hả chị? Äi bá»™, hay là ... và o bệnh viện?
- Äi bá»™ nhé – Tôi quyết định – Em không phải là ngưá»i duy nhất hay bị ám ảnh đâu. Chị Ä‘ang bắt đầu nghÄ© rằng mình đã tưởng tượng ra nÆ¡i đó... – Tôi chau mà y, mắt nhìn mông lung và o không trung.
- Chúng mình sẽ tìm ra nó – Jacob Ä‘oan quyết vá»›i tôi - Váºy thứ Sáu, mình táºp xe há chị? - Cáºu đỠnghị.
CÆ¡ há»™i đây rồi... Tôi chá»›p liá»n lấy nó mà không cần suy nghÄ© lấy má»™t giây.
- Thứ Sáu nà y, chị sẽ Ä‘i xem phim. Chị đã hứa vá»›i mấy ngưá»i bạn hay ngồi ăn chung rằng chị sẽ năng ra ngoà i chÆ¡i (Mike mà nghe được chắc sẽ hà i lòng lắm!)
Nhưng Jacob thì xịu mặt xuống thấy rõ. Tôi cÅ©ng vừa kịp nhìn thấy vẻ u ám trong đôi mắt Ä‘en lay láy trước khi cáºu cụp mắt xuống mà nhìn đăm đăm xuống mặt đất.
- Em cÅ©ng sẽ Ä‘i cùng, có phải váºy không? – Tôi mau mắn nói thêm – Hay quả là má»™t cá»±c hình khi phải Ä‘i chung vá»›i mấy há»c sinh năm cuối chán phèo ấy? – Tôi váºn dụng cÆ¡ há»™i thà nh công, giữa chúng tôi bây giỠđã có khoảng cách khá rõ rà ng rồi. Tôi không thể chịu đựng nổi nếu là m tổn thương Jacob; dưá»ng như cà ng lúc, chúng tôi cà ng gắn bó vá»›i nhau. Cái ý tưởng má»i Jacob Ä‘i cùng cÅ©ng váºy, đúng là má»™t sá»± thá» thách không hÆ¡n không kém đối vá»›i cáºu – tôi đã hứa vá»›i Mike – dù rằng chỉ nghÄ© đến việc sẽ Ä‘i cùng vá»›i anh ta thôi là tôi đã thấy miá»…n cưỡng rồi - Ä‘iá»u đó cÅ©ng là m cho lòng tôi buốt nhói.
- Chị muốn em đi cùng ư, với các bạn của chị hả?
- Ừ - Tôi tháºt thà thú nháºn, đồng thá»i cÅ©ng biết rằng tá»± mình Ä‘ang là m tổn thương mình - Chị sẽ vui hÆ¡n nếu có em ở đó. Nhá»› rá»§ Quil theo nhé, Ä‘i theo nhóm sẽ vui lắm.
- Quil sẽ chết mê chết mệt cho mà xem. Ôi những nữ sinh năm cuối - Cáºu phá ra cưá»i giòn giã và chá»›p mắt liên hồi. Tôi không đả động gì đến Embry, và Jacob cÅ©ng váºy.
Tôi cÅ©ng phá ra cưá»i theo.
- Chị sẽ cho cáºu ta tha hồ lá»±a chá»n.
Trong lớp Quốc văn, tôi mon men bắt chuyện với Mike.
- Mike nà y – Tôi lên tiếng khi lá»›p há»c vừa kết thúc - Tối thứ Sáu, cáºu có rảnh không?
Ngưá»i bạn hiệp sÄ© ngước mắt lên, đôi mắt xanh lÆ¡ tức thì ngáºp trà n hy vá»ng:
- Có chứ. Cáºu muốn ra ngoà i chÆ¡i, phải không?
Má»™t cách tháºn trá»ng, tôi trả lá»i:
- Mình Ä‘ang nghÄ© đến chuyện rá»§ má»i ngưá»i – Tôi nhấn mạnh cái từ “má»i ngưá»i†– cùng Ä‘i xem phim Äầu ruồi – Toi đã thanh toán hết tất cả bà i táºp vá» nhà rồi, tháºm chà cÅ©ng đã Ä‘á»c qua những bản đánh giá phim để chắc chắn là mình sẽ không rÆ¡i và o thế bị động như lần trước nữa. Äây là má»™t phim tắm máu từ đầu đến cuối. Hiện tại, tôi vẫn chưa hoà n toà n hồi phục vá» mặt tinh thần, nên không thể chịu đựng nổi những bá»™ phim lãng mạn - Cáºu thấy vui không?
- Ờ - Mike gáºt đầu đồng ý, nhưng vẻ thiểu não lại hiện rõ trên nét mặt.
- Tuyệt.
Sau đó chỉ đúng một giây, Mike lại hoạt bát hẳn lên, tuy không được mạnh mẽ như vừa nãy:
- Váºy chúng mình rá»§ Angela và Ben nhé? Hay là Eric và Katie?
Tháºt là đáng ngá», hình như Mike Ä‘ang có ý định biến buổi xem phim thà nh cuá»™c hẹn hò cá»§a cả hai cặp thì phải.
- Mình má»i cả bốn bạn ấy nhé? – Tôi đỠnghị - Thêm Jessica nữa. Cả Tyler, Conner, à , cÅ©ng nên má»i Lauren luôn – Tôi miá»…n cưỡng dùng đến “chiến thuáºt†số đông. Tôi đã hứa vá»›i Quil rồi mà .
- Ờ - Mike lầm bầm, lại rơi và o trạng thái thiểu não.
- Vá»›i lại – Tôi tiếp tục đánh tiếp hiệp hai – mình cÅ©ng đã má»i thêm hai ngưá»i bạn ở La Push rồi. Có lẽ chúng ta sẽ phải dùng đến chiếc Suburban cá»§a cáºu để đưa má»i ngưá»i đến đó.
Äôi mắt cá»§a Mike nheo lại đầy nghi ngá»:
- Có phải là hai ngưá»i bạn mà cáºu Ä‘ang há»c chung đấy không?
- Ừ, đúng rồi – Tôi trả lá»i má»™t cách há»›n hở - Tuy nhiên cáºu hãy hiểu cho rằng mình Ä‘ang là m gia sư đấy nhé, hai nhóc kia chỉ là đà n em thôi.
- á»’, thế à – Mike ngạc nhiên. Và sau má»™t giây đăm chiêu nghÄ© ngợi, anh bạn mỉm cưá»i.
Nhưng cuối cùng, cũng chẳng phải dùng đến chiếc Suburban.
Jessica và Lauren, ngay khi vừa được Mike cho hay là tôi cÅ©ng tham gia và o chuyến Ä‘i, đã cùng đồng thanh tuyên bố rằng: “Báºn lắm, không Ä‘i được!â€. Eric và Katie thì đã có những kế hoạch khác – hình như là lá»… ká»· niệm ba tuần quen nhau cá»§a hai ngưá»i hay sao đó. Tyler và Conner thì đã bị Lauren “giáºt dây†từ trước, nên khi nghe Mike rá»§, cả hai Ä‘á»u thoát thác là cÅ©ng rất báºn. Rồi đến cả Quil cÅ©ng sẽ vắng mặt - vá»›i lý do phải chuẩn bị cho má»™t cuá»™c chiến tranh sắp sá»a xảy ra ở trưá»ng. Váºy là buổi coi phim sẽ chỉ có Angela và Ben, vầ tất nhiên là thêm Jacob nữa Ä‘i cùng.
Tuy nhiên, số ngưá»i tham gia quá Ãt á»i nà y cÅ©ng không là m cho Mike buồn lòng. Ấy là theo như những gì anh bạn đã thổ lá»™ vá» buổi coi phim tối thứ Sáu.
- Cáºu chắc là cáºu không muốn xem phim Ngà y mai và mãi mãi chứ? – Mike lên tiếng há»i và o giỠăn trưa, nói rõ rằng bá»™ phim hà i lãng mạn nà y Ä‘ang được khen ngợi rầm rá»™ trên má»™t trang web thông tin phim ảnh khá nổi tiếng – Trang Cà chua thối đánh giá nó là phim Ä‘ang được xem nhiá»u nhất hiện nay đấy.
- Mình muốn xem Äầu ruồi cÆ¡ – Tôi vẫn má»™t má»±c khăng khăng – Mình thÃch phim hà nh động, có máu me, tim, gan, phèo, phổi!
- Ờ - Mike quay mặt Ä‘i rất nhanh, nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy được cái vẻ mặt chẳng hiểu mô tê gì, kiểu như cuối-cùng-thì-cô-ấy-đã-hoá-ra-mất-trÃ-rồi, cá»§a anh ta.
Tan trưá»ng, tôi vá» nhà , sững sá», má»™t chiếc xe hÆ¡i không lẫn và o đâu được Ä‘ang Ä‘áºu trước cá»a nhà tôi. Jacob Ä‘ang đứng tá»±a lưng và o ca-pô, hai khoé miệng cưá»i xếch lên đến táºn mang tai.
- Không thể như thế được! – Tôi hét lên và nhảy à o ra khá»i cabin – Em là m được rồi! Chị không thể tin được! Em đã lắp xong chiếc Rabbit rồi, trá»i Æ¡i!
Ngưá»i bạn nhá» hểnh mÅ©i lên, vẻ mặt rạng rỡ hÆ¡n bao giá» hết.
- Em là m xong từ tối hôm qua. Äây là lần lướt gió đầu tiên đấy.
- Tháºt tuyệt vá»i – Tôi đưa tay lên, chỠđợi.
Jacob tức thì vá»— và o tay tôi, và vẫn để nguyên như thế, những ngón tay cá»§a cáºu bạn nhá» từ từ cong lại, Ä‘an và o tay tôi.
- Váºy nên tối nay, cho em lái xe nhé?
- Chắc chắn là thế rồi – Tôi gáºt đầu đồng ý, rồi bất giác thở dà i.
- Chị sao thế?
- Chị chịu thua rồi... Chị không thể hơn em được. Em đã thắng. Em lớn tuổi hơn.
Ngưá»i bạn nhá» chỉ nhún vai, không há» tá» ra ngạc nhiên trước sá»± đầu hà ng cá»§a tôi.
- Tất nhiên là thế rồi.
Trong không gian bất ngá» vang lên tiếng bình bịch khe khẽ cá»§a chiếc Suburban – Mike Ä‘ang tá»›i gần. Má»™t cách vá»™i vã, tôi rút tay ra khá»i tay Jacob, cáºu nhăn mặt, tá» vẻ bất bình trước việc tôi không muốn để cho ai trông thấy cái nắm tay thân máºt ấy.
- Em nháºn ra ngưá»i bạn nà y cá»§a chị - Jacob thì thà o khi Mike dừng xe bên kia đưá»ng – Äây là ngưá»i cứ Ä‘inh ninh rằng chị là bạn gái cá»§a anh ta. Anh ta vẫn còn lầm lẫn như thế hả?
Tôi nhướng một bên mà y lên:
- Trong cuá»™c sống, vẫn còn nhiá»u ngưá»i kiên gan lắm.
- Vẫn còn ư - Jacob trở nên trầm ngâm – Äôi khi kiên gan lại đạt được kết quả đấy.
- Nhưng phần lá»›n là là m cho ngưá»i ta ngại ngùng mà tìm cách tránh xa.
Mike đã ra khá»i xe, Ä‘ang chuẩn bị bước qua đưá»ng.
- Chà o Bella - Cáºu bạn hiệp sÄ© lên tiếng má»™t cách vui vẻ, nhưng rồi ánh mắt lại chuyển sang đỠphòng khi ngước mắt lên nhìn Jacob. Bất giác, tôi cÅ©ng hướng mắt lên nhìn ngưá»i bạn nhá». Khách quan mà nói, Jacob chẳng có vẻ gì là há»c sinh lá»›p dưới cả. Cáºu ta quá cao – cái đầu cá»§a Mike cÅ©ng chỉ dừng lại lưng chừng ở bả vai Jacob; còn tôi thì... không, tôi không muốn đỠxem mình đứng tá»›i đâu Jacob – Còn vẻ mặt thì già giặn hÆ¡n trước đây, dù rằng cáºu ta má»›i chỉ bước qua cái tuổi mưá»i sáu cá»§a mình được chừng má»™t tháng.
- Chà o Mike! Cáºu còn nhá»› Jacob Black không?
- Không nhớ rõ lắm – Mike chìa một tay ra.
- Má»™t ngưá»i bạn cÅ© cá»§a gia đình – Jacob tá»± giá»›i thiệu rồi chìa tay ra bắt... Tôi trố mắt ra nhìn: đấy là cái bắt tay chặt quá mức cần thiết. Sau đó, cả hai ngưá»i cÅ©ng buông tay nhau ra, Mike co co các ngón tay lại.
“Renggggâ€, tiếng chuông Ä‘iện thoại trong bếp reo vang.
- Chá» mình má»™t chút nhé, có lẽ là bố mình đấy – Tôi nói vá»›i cả hai ngưá»i rồi quáng quà ng chạy bổ và o trong nhà .
... Hoá ra là Ben. Angela bá»—ng dưng bị Ä‘au bụng, và Ben thì không muốn Ä‘i xem phim nếu như không có cô bạn gái cá»§a mình Ä‘i cùng. Cuối cùng, Ben xin lá»—i vì để má»i ngưá»i chỠđợi.
Tôi nặng ná» lê từng bước chân ra ngoà i, lắc đầu ngán ngẩm. Trong thâm tâm, tôi vẫn hy vá»ng cô bạn cá»§a tôi sẽ mau chóng khoẻ lại, nhưng tôi vẫn phải thừa nháºn rằng tôi có buồn bá»±c má»™t chút vì tình cảnh lại diá»…n ra theo hướng nà y. Chỉ có ba ngưá»i thôi – Mike, Jacob và tôi - sẽ Ä‘i xem phim; sao mà lại tréo ngoe như thế được nhỉ, tháºt là má»™t bức tranh châm biếm cay nghiệt chưa từng thấy.
Mà cÆ¡ chừng hình như trong khoảng thá»i gian tôi bá» Ä‘i, Jake và Mike cÅ©ng chẳng há» có má»™t động thái nà o gá»i là để thắt chặt tình bạn cả. Hai ngưá»i đứng cách xa nhau đến và i mét, má»—i ngưá»i nhìn vá» má»™t phÃa mà chá» tôi. Gương mặt cá»§a Mike thì vô cùng sầu thảm, còn vẻ mặt cá»§a Jacob thì vẫn tươi roi rói như má»i khi.
- Ang bị ốm rồi – Tôi rầu rÄ© thông báo - Váºy nên Ang và Ben sẽ không đến đâu.
- Mình nghÄ© là bệnh cúm Ä‘ang bắt đầu hoà nh hà nh ở đây đấy. Hôm nay, Austin và Conner cÅ©ng đã bị dÃnh rồi. Thôi, chắc tụi mình để khi khác Ä‘i – Mike lên tiếng đỠnghị.
Và trước khi tôi kịp gáºt đầu đồng ý thì Jacob đã nhảy xổ và o:
- Tôi vẫn sẽ đi. Nhưng Mike à , nếu anh muốn ở lại thì...
- Không, tôi Ä‘i chứ - Mike cắt ngang lá»i Jacob - Chẳng qua là tôi nghÄ© đến Angela và Ben thôi. Chúng ta Ä‘i nà o - Dứt lá»i, Mike dợm bước đến chá»— chiếc Suburban.
- À Mike à , cáºu để cho Jacob lái xe nhé? – Tôi lên tiếng - Hồi nãy, cáºu ấy có há»i mình và mình đã đồng ý... Chẳng là Jacob má»›i là m xong chiếc xe. Cáºu ấy tá»± lắp ráp lấy tất cả các bá»™ pháºn đấy – Tôi bắt đầu khoe khoang, lấy là m tá»± hà o giống các bà mẹ trong há»™i “phụ huynh và giáo viên†có con là há»c sinh ưu tú cá»§a trưá»ng.
- ÄÆ°á»£c rồi – Mike nạt ngang.
- Vâng, váºy nhé – Jacob trả lá»i như thể má»i thứ diá»…n ra đúng theo kế hoạch. Trông cáºu có vẻ thoải mái hÆ¡n hai kẻ còn lại rất nhiá»u.
Mike lẳng lặng ngồi và o ghế sau của chiếc Rabbit, vẻ mặt bực bội khó coi không thể tả.
Jacob thì vẫn rạng rỡ như mặt trá»i, luôn miệng kể chuyện mãi cho đến lúc tôi nguôi ngoai tất cả, trừ việc Mike Ä‘ang im lặng, há»n dá»—i má»™t mình ở phÃa sau.
Cuối cùng, Mike cÅ©ng quyết định thay đổi “chiến lượcâ€. Anh ta nhoà i ngưá»i lên trước, tá»±a cằm lên vai ghế cá»§a tôi; chiếc má chỉ còn thiếu và i xăngtimét nữa thôi là chạm hẳn và o má tôi. Ngại ngùng, tôi thay đổi tư thế, xoay hẳn lưng ra phÃa cá»a sổ.
- Cái radio không hoạt động được à ? – Mike há»i, cố nuốt ngược cục nóng và o trong, cắt ngang lá»i Jacob Ä‘ang thao thao bất tuyệt.
- ÄÆ°á»£c chứ - Jacob trả lá»i – Nhưng mà Bella không thÃch nghe nhạc.
Tôi ngó sững và o Jacob, hoà n toà n ngạc nhiên. Có bao giá» tôi nói vá»›i cáºu ấy như thế đâu.
- Bella? – Mike há»i, bắt đầu bá»±c bá»™i trở lại.
- Ừ, đúng váºy – Tôi lầm bầm, mắt vẫn chú mục và o gương mặt sáng ngá»i cá»§a Jacob.
- Là m sao mà cáºu không thÃch nghe nhạc được? – Mike há»i gặng.
Tôi nhún vai:
- Mình không biết nữa. Chỉ là nó khiến mình... không vui.
- Hừm hừm – Mike lại ngả ngưá»i vỠđằng sau.
Và rồi chúng tôi cÅ©ng đến được rạp chiếu phim, Jacob dúi và o tay tôi tá» mưá»i đôla.
- Cái gì thế nà y? – Tôi phản đối.
- Em chưa đủ tuổi xem phim nà y - Cáºu nhắc tôi.
Tôi báºt cưá»i thà nh tiếng.
- Tuổi tác rắc rối quá nhỉ. Nếu chị lén cho em và o, chắc bác Billy sẽ giết chết chị quá hả?
- á»’ không. Em đã nói vá»›i bố rằng chị sẽ “lót tay†cho ngưá»i ta để ngưá»i ta cho em và o.
Tôi báºt cưá»i khúc khÃch, còn Mike thì sải nhanh chân bước vá» phÃa trước để theo kịp chúng tôi.
Tháºt lòng mà nói thì tôi cÅ©ng có mong muốn rằng Mike sẽ chà o tạm biệt tôi rồi ra vá». Lúc nà y, anh chà ng vẫn buồn thỉu buồn thiu - váºy thì là m sao có thể nói rằng đây là má»™t nhóm bạn theo đúng nghÄ©a được. Nhưng mà đồng thá»i, tôi cÅ©ng chẳng mong muốn má»™t kết cục rằng cuối cùng, tôi và Jacob Ä‘i chÆ¡i riêng vá»›i nhau. Äiá»u đó cÅ©ng lại là chuyện tránh vá» dưa, gặp vá» dừa mà thôi.
|
 |
|
| |