Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 15-04-2008, 03:31 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 6 Huyết án Thất Lý phố
Diêu Kiệt ngạc nhiên há»i :
- Vì sao vậy?
- Äể khá»i khiến ngưá»i chú ý!
Diêu Kiệt gật đầu cưá»i :
- Tôn giá cÅ©ng khá là thận trá»ng.
Hai ngưá»i khinh công Ä‘á»u cao tuyệt, chẳng mấy chốc trấn Lạc Hà đã hiện ra trong tầm mắt.
Bá»—ng thấy má»™t nhóm ngưá»i từ phía trước tiến tá»›i, thoáng chốc đã đến trước mặt, thì ra là nhóm Lý Ngá»c Côn bốn ngưá»i.
Phàn Cá»­u cưá»i hăng hắc nói :
- Äó chẳng phải là Kim Äao Minh Minh chá»§ là gì?
Lý Ngá»c Côn quắc mắt :
- Tôn giá má»™t thân cẩm bào, hẳn là Cẩm Y Äạo lừng danh giá»›i hắc đạo phải không?
Phàn Cá»­u cưá»i :
- Kẻ quá thá»i như hoa tàn nhụy rữa, đâu đáng cho Lý minh chá»§ bận tâm!
Lý Ngá»c Côn cưá»i khảy :
- ÄÆ°á»ng đưá»ng Phích Lịch Kiếm hiệp mà lại kết thân vá»›i phưá»ng trá»™m đạo, thật không ngá»!
Phàn Cá»­u thản nhiên cưá»i :
- Diêu lão đệ, mau nói với Lý minh chủ đi, không thì Phàn Cửu này bị mắng oan, cảm thấy khó chịu lắm.
Diêu Kiệt liá»n nói :
- Vậy xin tôn giá chỠchốc lát!
Äoạn quay sang Lý Ngá»c Côn nói tiếp :
- Tôn giá có gì cứ nói!
Lý Ngá»c Côn gật đầu :
- Tại hạ cần thỉnh giáo tôn giá má»™t Ä‘iá»u.
Trầm giá»ng nói tiếp :
- Kim Äao Minh có hiá»m khích gì vá»›i tôn giá?
Diêu Kiệt thoáng ngạc nhiên lắc đầu :
- Không há» có hiá»m khích!
Lý Ngá»c Côn gằn giá»ng :
- Vậy sao thi lại giết sạch các huynh đệ Kim Äao Minh ở tại Thất Lý phố?
Diêu Kiệt sửng sốt :
- Vậy là sao?
- Äến nÆ¡i khác nói chuyện được chẳng?
- Tại hạ đã Ä‘i cùng Cẩm Y Äạo thì kể như là tâm phúc, xin cứ thẳng thắn nói ra, không há» gì.
Lý Ngá»c Côn thoáng tần ngần :
- Tôn giá giết ngưá»i xong, đã dám ghi danh trên vách, sao bây giá» lại không dám nhìn nhận?
Phàn Cá»­u xen lá»i :
- Lý minh chủ, tại hạ dám với cái đầu trên cổ cam đoan, các huynh đệ của quý minh quyết không phải do Diêu lão đệ đã sát hại.
Lý Ngá»c Côn Ä‘anh giá»ng :
- Lá»i nói cá»§a tôn giá lấy gì làm bằng?
Phàn Cửu ôn tồn :
- Thá»§ hạ bị giết, Lý minh chá»§ hẳn nóng lòng xót dạ, trong khi tức giận rất có thể khiếm xót, có thể nào đưa chúng tôi đến xem xét hiện trưá»ng, biết đâu có thể phát hiện ra manh mối cÅ©ng nên.
Lý Ngá»c Côn ngẫm nghÄ© má»™t hồi, gật đầu :
- Cũng được, đi!
Äoạn giÆ¡ tay lên khoát, bốn ngưá»i dẫn trước quay trở vỠđưá»ng cÅ©.
Phàn Cửu khẽ nói :
- Äây là do Phàn Cá»­u đã liên lụy đến lão đệ...
Diêu Kiệt tiếp lá»i :
- Chả lẽ tôn giá đã giết h�
Phàn Cửu lắc đầu :
- Lão đệ hiểu sai ý Phàn mỗ rồi...
- Vậy thì lá»i nói cá»§a tôn giá thật khó hiểu, chả lẽ là ám chỉ Ä‘iá»u gì khác nữa?
- Äừng há»i vá»™i, đến lúc lão đệ hẵn sẽ rõ.
Diêu Kiệt biết Phàn Cá»­u hẳn có Ä‘iá»u bí ẩn giấu trong lòng, tạm thá»i chưa muốn bày tá», nhưng xem ra không có ác ý, bèn không há»i nữa.
Thất Lý phố là má»™t nÆ¡i rất hẻo lánh, ngoại trừ mưá»i má»™t nhà chứa lừa ngá»±c, không còn dân cư nào khác.
Từ xa đã trông thấy má»™t đám ngưá»i xúm nhau chỉ chá» bàn tán.
Lý Ngá»c Côn chận má»™t Ä‘iếm gia lại há»i :
- Xin há»i, nhân viên kiểm thi cá»§a quan phá»§ đã đến rồi ư?
Äiếm gia lắc đầu :
- Äâu nhanh vậy, có lẽ ngày mai há» má»›i đến.
Lý Ngá»c Côn ngoảnh lại Phàn Cá»­u và Diêu Kiệt khoát tay nói :
- Hai vị hãy đến xem đi!
Phàn Cá»­u hôm qua có đến đây, biết rõ nÆ¡i cư trú cá»§a bá»n Kim Äao Minh, liá»n dẫn trước Ä‘i vá» phía ấy. Diêu Kiệt cÅ©ng theo sát sau lưng, Ä‘i vào ngôi nhà đầy máu tanh.
Äếm kỹ, tổng cá»™ng hai mươi ba tá»­ thi, ngưá»i nào cÅ©ng bị kếm sắc xuyên qua tim mà chết.
Trên vách có chữ viết bằng máu :
“Kẻ sát nhân chính là Phích Lịch Kiếm Diêu Kiệtâ€
Lý Ngá»c Côn hai mắt phún ra lá»­a, lá»›n tiếng gá»i :
- Äiếm gia đâu?
Một lão nhân tóc bạc phơ run rẩy bước đến nói :
- Tiểu nhân đây!
Lý Ngá»c Côn trầm giá»ng :
- Sự kiện này xảy ra từ lúc nào?
- Chừng khoảng giá» Ngá»... các vị khách quan này tập trung trong nhà Ä‘ang chuẩn bị dùng bữa!
- Hung thá»§ có mấy ngưá»i?
- Chỉ có một!
Lý Ngá»c Côn quát :
- Láo, má»™t ngưá»i sao có thể giết chết được nhiá»u ngưá»i thế này? Có lẽ lão đã lòa mắt rồi!
Lão nhân run giá»ng :
- Quả thật... chỉ có má»™t ngưá»i... ngưá»i ấy... tay cầm trưá»ng kiếm, nhanh như gió lốc, hệt như... thiên thần... giáng thế!
Lý Ngá»c Côn đưa tay chỉ Diêu Kiệt :
- Nhìn xem, hung thá»§ phải ngưá»i này không?
Lão nhân lắc đầu :
- Ngưá»i ấy... khăn Ä‘en che mặt, tiểu... tiểu nhân đâu dám xác nhận bừa bãi.
Phàn Cửu bỗng nói :
- Lý minh chá»§ có phát hiện Ä‘iá»u dối trá bên trong không?
Lý Ngá»c Côn hậm há»±c :
- Tại hạ không sáng suốt bằng tôn giá, xin tôn giá cho biết!
Phàn Cá»­u nhấn mạnh giá»ng :
- Hung thá»§ đã dám để lại danh tánh, hà tất phải dùng khăn Ä‘en che mặt, sợ ngưá»i khác nhận ra chứ?
Lý Ngá»c Côn bất giác sững ngưá»i, nhất thá»i không thốt nên lá»i.
Phàn Cửu nói tiếp :
- Vã lại, lúc giá» Ngá», Diêu lão đệ Ä‘ang cùng tại hạ tán gẫu, sao có thể phân thân đến đây hành hung được?
Lý Ngá»c Côn chú mắt nhìn Diêu Kiệt lẩm bẩm :
- Vậy hẳn là có kẻ định giá há»a cho tôn giá rồi!
Diêu Kiệt chầm chậm lắc đầu :
- Tại hạ không tiện tự biện hộ, tùy tôn giá luận định.
Phàn Cửu lại nói :
- Tại hạ có Ä‘iá»u muốn thỉnh giáo Lý minh chá»§.
Lý Ngá»c Côn trố mắt :
- Äiá»u chi?
- Qúy minh đao pháp lợi hại, vì sao không thấy vị nào xuất đao hoàn thủ cả vậy?
- Những ngưá»i này không ai mang theo Ä‘ao cả.
- Vậy thì tại hạ càng thêm thắc mắc, ngưá»i võ lâm Ä‘i lại trên chốn giang hồ, không thể không mang theo binh khí.
Lý Ngá»c Côn xẵng giá»ng :
- Tôn giá khá»i bận tâm...
Quay sang Diêu Kiệt nói tiếp :
- Vừa rồi đã hiểu lầm tôn giá, mạo phạm rất nhiá»u, tại hạ xin cáo lá»—i.
Äoạn vòng tay xá dài.
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Tôn giá sao bỗng dưng lại nghĩ thông thế này?
- Rõ ràng là có ngưá»i giá há»a!
Diêu Kiệt mỉm cưá»i :
- Vậy tại hạ có thể đi rồi chứ?
Lý Ngá»c Côn giÆ¡ tay :
- Hãy khoan!
Diêu Kiệt nhíu mày :
- Tôn giá còn Ä‘iá»u gì chưa cạn tỠư?
Lý Ngá»c Côn cưá»i giả lả :
- Tại hạ chợt nhá»› dến những lá»i nói cá»§a tôn giá trong khách Ä‘iếm, nhưng chẳng hay hợp tác như thế nào?
Diêu Kiệt giả vá» tá» ra bất cần vốn là muốn cho Lý Ngá»c Côn phải cúi đầu, quả nhiên đối phương đã thần phục.
Phàn Cá»­u xen lá»i :
- Lý minh chá»§, xin thứ cho tại hạ đưá»ng đột, Diêu lão đệ là ngưá»i cương trá»±c thẳng thắn, không giao thiệp thì thôi, còn như đã giao thiệp là phải thành thật má»›i được.
Lý Ngá»c Côn xẳng giá»ng :
- Không cần tôn giá phải bận tâm.
Phàn Cá»­u tuy liên tiếp bị đối phương buông lá»i khinh miệt, hết sức bá»±c tức, song vẫn cố dằn nén.
Diêu Kiệt khoát tay :
- Vậy thì chúng ta hãy đến nơi khác bàn bạc.
Sáu ngưá»i vừa định rá»i khá»i hiện trưá»ng huyết án, bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a rầm rá»™ từ xa dần gần, thảy Ä‘á»u kinh ngạc chững bước.
Äoàn kỹ mã dừng lại nghỉ ở bên ngoài, chỉ nghe má»™t giá»ng rổn rảng nói :
- Má»™t ngưá»i vào xem thá»­ nÆ¡i đây đã xảy ra việc gì?
Lý Ngá»c Côn giật mình :
- Hắc Trảo Long Cao Như Äăng đã đến!
Phàn Cửu khẽ nói :
- Chúng ta hãy đào tẩu từ cửa sau nhanh lên!
Lý Ngá»c Côn nhướng mày :
- Vì sao tôn giá lại sợ y?
- Không phải là sợ, mà là tạm thá»i không nên chạm mặt là hÆ¡n, hãy rá»i khá»i đây mau!
Lý Ngá»c Côn đưa mắt nhìn Diêu Kiệt, như là chá» chàng quyết định.
Diêu Kiệt nhìn qua khe cửa, đoạn khoát tay nói :
- Cẩm Y Äạo nói rất có lý, lúc này không nên chạm mặt là hÆ¡n, chúng ta hãy rá»i khá»i đây ngay!
Sáu ngưá»i lẳng lặng từ cá»­a sau rá»i khá»i, tiến vào má»™t khu rừng rậm.
Dưới sá»± hướng đạo cá»§a Phàn Cá»­u, sáu ngưá»i Ä‘i đến má»™t ngôi miếu SÆ¡n Thần đã sụp đổ. Lý Ngá»c Côn bảo ba thuá»™c hạ canh phòng bên ngoài, còn y vá»›i Phàn Cá»­u...
(thiếu mấy hàng)
Phàn Cửu bỗng nói :
- Lý minh chủ, đây có phải là huynh đệ của quý minh không?
Lý Ngá»c Côn chau chặt mày gật đầu :
- Phải, nhưng không hiểu tại sao lại chết một mình tại đây?
Phàn Cá»­u giá»ng nghiêm túc :
- Tính mạng ngưá»i này phải do tại hạ bồi hoàn!
Lý Ngá»c Côn trố mắt ngạc nhiên :
- Tôn giá nói vậy là sao?
Phàn Cửu đưa tay chỉ tử thi :
- Bởi vị huynh đệ này đã chết trong tay Phàn mỗ!
Lý Ngá»c Côn trừng mắt :
- Chính tôn giá đã giết y?
Phàn Cửu gật đầu :
- Äúng vậy, nhưng không phải cố ý, mà là lỡ tay. Cho dù vậy Phàn má»— vẫn phải gánh chịu món nợ máu này.
Lý Ngá»c Côn giá»ng sắc lạnh :
- Lỡ tay là sao? Tôn giá hãy nói rõ ràng hơn.
Phàn Cá»­u nhấn mạnh giá»ng :
- Tôn giá đã để lại hÆ¡n hai mươi huynh đệ tại Thất Lý phố và lại dẩn theo má»™t đàn nhiá»u lừa ngá»±a, chẳng thể không khiến ngưá»i hoài nghi, nên tại hạ đã bắt vị huynh đệ này mang đến đây tra há»i, chẳng ngá» y quá gan lì, chết cÅ©ng không hé môi tiết lá»™ má»™t lá»i. Tại hạ vì lấy khẩu cung, đã ra tay quá nặng, thế là đã lỡ tay khiến y tán mạng.
Lý Ngá»c Côn thá» thẩn :
- Khi nãy đếm tá»­ thi, tưởng đâu có má»™t ngưá»i thoát thân, nào ngá» lại là chết bởi tay tôn giá.
Phàn Cửu thành khẩn :
- Món nợ này Phàn mỗ nhất định sẽ bồi hoàn, nhưng trong lúc này xin Lý minh chủ đừng để tâm.
Lý Ngá»c Côn buông tiếng thở dài trÄ©u nặng :
- Thật không ngá» Cẩm Y Äạo tôn giá lại là ngưá»i giàu tình cảm thế này.
Nếu tôn giá không nói thì cÅ©ng không ai biết. Thật ra, y không chết bởi tay tôn giá thì cÅ©ng chẳng thoát khá»i sát kiếp.
Thôi, bỠqua hết, tại hạ không chấp nhất tôn giá đâu.
Phàn Cá»­u ôm quyá»n thi lá»… :
- Xin đa tạ, sau này tại hạ nhất định sẽ lập bàn chiêu hồn, an ủi vong linh vị huynh đệ này.
Diêu Kiệt giỠmới lên tiếng :
- Lý minh chủ giỠđây hẳn có thể cho biết mục đích đến đây rồi chứ?
Lý Ngá»c Côn chẳng chút lưỡng lá»± đáp :
- Äể đánh cướp tiá»n tài!
Phàn Cá»­u tiếp lá»i :
- Äánh cướp tiá»n tài? Äó là...
Lý Ngá»c Côn ngắt lá»i :
- Má»™t số tiá»n tài bất nghÄ©a!
Diêu Kiệt trố mắt :
- Tiá»n tài bất nghÄ©a là sao?
Lý Ngá»c Côn thẳng thắn đáp :
- Chính là số hai mươi vạn lạng quan ngân đã bị đánh cướp tại Thương Châu hồi mưá»i bốn năm vá» trước!
Phàn Cá»­u lại nháy mắt vá»›i Diêu Kiệt, Ä‘oạn má»›i há»i :
- Hai mươi vạn lạng quan ngân ấy chả lẽ ở trong vùng Lạc Hà này ư?
Lý Ngá»c Côn quắt mắt :
- Tôn giá chẳng phải biết rõ mà còn giả vá» há»i ư?
Phàn Cửu lắc đầu :
- Tại hạ quả thật là chưa từng nghe nói đến!
Lý Ngá»c Côn giá»ng quả quyết :
- Hai mươi vạn lạng quan ngân ấy chính là cất giấu tại Phong Lâm Äá»™.
Thật chẳng giấu giếm, Kim Äao Minh kéo hết toàn lá»±c đến đây chính là vì việc ấy, tuy hiện giỠđã tổn thất hÆ¡n hai mươi mấy huynh đệ, nhưng tại hạ vẫn chưa có ý định rút lui.
Diêu Kiệt gật gù :
- Tôn giá quả là ngưá»i mau mắn...
Ngưng chốc lát, lại há»i :
- Tôn giá có bằng cá»› gì mà quả quyết hai mươi vạn lạng quan ngân được giấu tại Phong Lâm Äá»™?
- Xin nhị vị hãy xem!
Lý Ngá»c Côn nói xong, từ trong lòng lấy ra má»™t phong thư.
Phong thư này bằng giấy dầu đã bị tháo mở. Diêu Kiệt đón lấy, rút thư ra xem, chỉ thấy viết :
“Äã mưá»i bốn năm dài, lão ô ngày đêm thắc thá»m không yên, những mong bạc giấu được sá»›m xá»­ lý, hãy tức tốc đến Phong Lâm Äá»™ diện bàn, xin chá»› trá»… nải!
Bách Long thá»§ thư.â€
Diêu Kiệt sá»±c nhá»› theo lá»i Tiêu Nhất Phong là Châu Bách Long có má»™t phong thư gá»­i cho ông, giữa đưá»ng đã bị ngưá»i chặn lấy, chả lẽ Châu Bách Long và Tiêu Nhất Phong lại chính là thá»§ phạm đánh cướp quan ngân ư? Vậy thì...
NghÄ© đến đó, Diêu Kiệt bàng hoàng, nhướng mày nhìn Lý Ngá»c Côn há»i :
- Tôn giá có được lá thư này từ đâu?
Lý Ngá»c Côn thở dài :
- Tại hạ đã tình cá» có được, vá» sau nghe nói đến sá»± kiện quan ngân bị đánh cướp từ hồi mưá»i bốn năm vá» trước má»›i hiểu ra. Bổn minh thiếu thốn tiá»n bạc, nên má»›i kéo hết toàn lá»±c đến đây, nào ngá»...
Diêu Kiệt ngắt lá»i :
- Tôn giá đã có được thư từ lúc nào?
Lý Ngá»c Côn thoáng ngẫm nghÄ© :
- Cuối năm rồi!
Diêu Kiệt chưa được sá»± đồng ý cá»§a Lý Ngá»c Côn, đã nhét phong thư vào trong tay áo, quay sang Phàn Cá»­u há»i :
- Xin há»i tôn giá, kẻ đã chá»§ mưu việc đánh cướp quan ngân là ai?
Phàn Cửu lắc đầu :
- Xin thứ cho Phàn mỗ, hiện giỠchưa thể tiết lộ được.
Diêu Kiệt đột nhiên tuốt kiếm, nhanh như chá»›p, dí vào yết hầu cá»§a Phàn Cá»­u, gằn giá»ng nói :
- Nếu tôn giá kiên quyết không chịu nói, tại hạ đâm thủng yết hầu tôn giá ngay!
Phàn Cửu kinh hãi :
- Lão đệ...
Diêu Kiệt quát to :
- Nói mau, mỹ ý của tôn giá, tại hạ đã tâm lãnh rồi!
Phàn Cửu vội nói :
- Lão đệ hãy lơi tay, Phàn mỗ nói đây!
Diêu Kiệt hậm há»±c rút kiếm vá», tra trở vào bao.
Lý Ngá»c Côn ngạc nhiên nói :
- Nghe đồn tôn giá khinh công trác tuyệt, tại sao ngay cả chiêu này cũng không tránh được? Thật là quái lạ!
Phàn Cá»­u hăng hắc cưá»i :
- Tôn giá thấy nhiá»u rồi sẽ không còn lấy làm lạ nữa.
Diêu Kiệt giục :
- Tôn giá nói mau đi!
Phàn Cửu nghiêm mặt :
- Theo sá»± Ä‘iá»u tra cá»§a Phàn má»— trong nhiá»u năm qua, đã phát giác kẻ chá»§ mưu đánh cướp quan ngân khi xưa chính là Ngá»c Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong, chẳng phải Phàn má»— không chịu nói, mà vì y vá»›i lệnh tôn...
Lý Ngá»c Côn xen lá»i :
- Trong võ lâm ai không biết Ngá»c Diện Hiệp là má»™t chính nhân quân tá»­, tôn giá chá»› nói năng bừa bải.
Diêu Kiệt giÆ¡ tay ra hiệu bảo Lý Ngá»c Côn đừng xen vào, lại trố mắt há»i :
- Phàn Cửu, vậy thì ai đã sát hại tiên phụ?
- Chưa có bằng chứng thiết thá»±c, không dám vá»ng Ä‘oán!
- Chả lẽ vụ đánh cướp quan ngân, tôn giá đã tìm được thiết chứng rồi ư?

Xem tiếp hồi 7 Kế hoạch thăm dò
Tài sản của boss5011

  #7  
Old 15-04-2008, 03:31 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 7 Kế hoạch thăm dò
Phàn Cá»­u mỉm cưá»i :
-Tuy không phải thiết chứng, nhưng cũng gần như vậy!
Diêu Kiệt nhíu mày :
- Có thể cho biết chăng?
Phàn Cửu gật đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể... Phàn má»— bị hàm oan, hình bá»™ đại đưá»ng há»a hình truy nã khắp nÆ¡i, chẳng những thân này không yên mà lòng cÅ©ng hết sức bá»±c tức, bèn âm thầm Ä‘iá»u tra, nhưng chẳng phát hiện được gì cả.
Ngưng một chốc, nói tiếp :
- Vá» sau, Phàn má»— lại lén lút đào quan tài cá»§a những ngưá»i áp tải quan ngân đã tá»­ nạn, lần lượt xem xét tỉ mỉ thi thể từng ngưá»i, quả là hoàng thiên không phụ kẻ khổ tâm, cuối cùng Phàn má»— đã tìm ra được chút manh mối.
Diêu Kiệt vá»™i há»i :
- Äã phát hiện được gì?
Phàn Cửu ung dung nói tiếp :
- Thá»­ nghÄ© xem, việc má»™t lúc hạ sát bốn mươi bảy ngưá»i, hung thá»§ chẳng thể là số ít. Theo Phàn má»— suy Ä‘oán, kẻ chá»§ mưu nhất định đã nhỠđến rất nhiá»u cao thá»§ hắc đạo giúp sức.
Diêu Kiệt nóng ruột giục :
- Äừng dài dòng, tôn giá đã phát hiện được manh mối gì?
Phàn Cá»­u hạ thấp giá»ng :
- Phàn má»— đã phát hiện trong số nạn nhân có năm ngưá»i đã chết bởi má»™t loại ám khí Ãm Thanh Tá»­ rất tàn độc, nhân viên nghiệm thi lúc bấy giỠđã không phát hiện ra.
Lý Ngá»c Côn bá»—ng xen lá»i :
- Nói vá» Ãm Thanh Tá»­, tôn giá độc bá»™ võ lâm, hẳn là tôn giá rất am tưá»ng?
Phàn Cửu gật đầu :
- Không sai, loại Ãm Thanh Tá»­ đó có tên là Tý Ngá» Sách Hồn Äinh, tẩm qua kịch độc, kẻ trúng phải trong vòng mưá»i hai giỠắt sẽ thảm tá»­.
Äinh độc vào sâu đến xương tá»§y, bên ngoài không có dấu vết. Ngưá»i này thá»§ pháp chuẩn xác và lá»±c đạo mạnh mẽ, e rằng ngay cả Phàn má»— cÅ©ng khó sánh kịp.
Diêu Kiệt lại nóng ruá»™t há»i :
- Ngưá»i đó là ai?
Phàn Cá»­u nhấn mạnh giá»ng :
- Äoạt Mệnh Diêm La Ngụy Quân Bình, má»™t nhân vật lừng danh trong giá»›i hắc đạo, hẳn là hai vị chưa từng nghe nói đến phải không?
Diêu Kiệt và Lý Ngá»c Côn cùng nói :
- Vâng!
Phàn Cửu thở dài nói tiếp :
- Có sá»± phát hiện ấy, Phàn má»— liá»n tức khắp nÆ¡i tìm kiếm Ngụy Quân Bình, nhưng chẳng thấy y đâu cả.
Lý Ngá»c Côn há»i :
- Hẳn là y đã lẩn trốn chứ gì?
Phàn Cửu lắc đầu :
- Không phải, có lẽ đã bị kẻ chá»§ mưu vụ cướp giết ngưá»i diệt khẩu.
Diêu Kiệt thắc mắc há»i :
- Cho dù Ngụy Quân Bình có tham dá»± vào vụ cướp, nhưng có liên can gì đến Ngá»c Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong?
Phàn Cá»­u mỉm cưá»i :
- Lão đệ hãy nghe tiếp... Sau nhiá»u năm Ä‘iá»u tra, má»›i nghe nói Ngụy Quân Bình quan hệ rất mật thiết vá»›i má»™t kỹ nữ trong Lưu Hương Viện, má»™t kỹ viện nổi tiếng thành Khai Phong. Nhưng khi Phàn má»— đến Khai Phong Ä‘iá»u tra, má»›i biết ả kỹ nữ đó đã vá» làm vợ má»™t thương nhân rồi.
Diêu Kiệt bực mình giục :
- Äừng dài dòng quanh co nữa, cứ nói thẳng ra Ä‘i!
Phàn Cá»­u mỉm cưá»i gật đầu :
- Việc gì cÅ©ng phải có đầu Ä‘uôi gốc ngá»n, lão đệ hãy kiên nhẫn mà nghe...
Ngưng chốc lát mới nói tiếp :
- Phải vất vả lắm Phàn má»— má»›i tìm gặp ả kỹ nữ đó, ả ta cho biết Ngụy Quân Bình đã ra Ä‘i biệt tăm từ hồi mưá»i bốn năm trước, nên báo hại ả ta đã chỠđợi suốt ba năm.
Diêu Kiệt không nén được lại há»i :
- Ngụy Quân Bình đã hứa hẹn gì?
Phàn Cửu chậm rãi nói tiếp :
- Ngụy Quân Bình nói vá»›i ả ta là Ä‘i làm ăn vá»›i má»™t ngưá»i có danh hiệu là Ngá»c Diện Hiệp, mưá»i hôm ná»­a tháng sẽ trở vá», lúc ấy sẽ chuá»™c thân cho ả ta, sau đó cùng sống bên nhau trá»n Ä‘á»i. Thân giá cá»§a ả kỹ nữ đó là năm ngàn lạng bạc, vậy không kể được là thiết chứng hay sao? Ngụy Quân Bình lẽ nào lại nói dối vá»›i ngưá»i yêu cá»§a mình, đúng chăng?
Diêu Kiệt ngẫm nghĩ hồi lâu mới lẩm bẩm nói :
- Phương tổng bá»™ đầu tuy cho rằng vụ cướp quan ngân là do tôn giá gây ra, nhưng tiên phụ lại nghÄ© khác, nên má»›i tin vào lá»i biện bạch cá»§a tôn giá.
Sau đó tiên phụ đã tìm được chính phạm, định thuyết phục hỠgiao trả quan ngân, rốt cuộc lại bị kẽ cướp hãm hại.
Phàn Cửu thở dài :
- Vá»›i võ công cá»§a lệnh tôn, tuyệt đối không thể bị ngưá»i hãm hại, rất tiếc là lệnh tôn chẳng thể nào ngá» dến...
Diêu Kiệt bỗng quát :
- Dừng nói tiếp nữa!
Äoạn quay sang Lý Ngá»c Côn nói :
- Lý minh chá»§, quý minh Ä‘ang cần tiá»n bạc, tại hạ quyết sẽ khiến cho tôn giá không hoài phí chuyến Ä‘i này.
Lý Ngá»c Côn chầm chậm lắc đầu :
- Tại hạ không còn vá»ng tưởng ấy nữa, chỉ mong báo được thù cho các vị huynh đệ kia, để không hổ thẹn vá»›i há» là được rồi.
Diêu Kiệt thành khẩn :
- Hình bộ đã treo thưởng năm vạn lạng bạc, nếu tìm được quan ngân và diệt trừ nguyên hung thì số bạc thưởng ấy sẽ thuộc vỠtôn giá.
Lý Ngá»c Côn trố mắt lắc đầu :
- Vậy đâu thể được!
Phàn Cá»­u xen lá»i :
- Lý minh chá»§ bất tất phải khước từ, Phàn má»— vá»›i Diêu lão đệ Ä‘á»u không phải đến đây vì tiá»n bạc, mà vì báo thù và giải trừ nổi oan ức mà thôi.
Diêu Kiệt nói tiếp :
- Tuy nhiên, Lý minh chủ cũng phải bỠra một phần tâm lực!
Lý Ngá»c Côn sốt sắng gật đầu :
- Xin sẵn sàng!
Diêu Kiệt nghiêm túc :
- Tại hạ có một kế sách nhất định sẽ khiến nguyên hung tự lộ đuôi ra, nhưng phải nhỠđến Lý minh chủ một tay...
Sau đó ba ngưá»i cùng thấp giá»ng bàn bạc.
Vào giá» Thân, bốn con tuấn mã dừng lại trước cá»­a khách Ä‘iếm Trưá»ng Ký trong trấn Lạc Hà.
Bốn ngưá»i trên lưng ngá»±a thảy Ä‘á»u khinh trang võ phục, ngưá»i cầm đầu tướng mạo khôi vÄ©, mặt tím, mày rậm, mắt to nhưng mưá»i ngón tay Ä‘en đúa, khác hẳn màu da toàn thân, tuy tuổi đã gần năm mươi, nhưng oai phong khiếp ngưá»i.
Bốn con tuấn mã vừa dừng vó, Ä‘iếm tiểu nhị đã lật đật tiến ra đón và há»i :
- Bốn vị khách quan ăn uống hay là ở tr�
Một đại hán lạnh lùng quát :
- Ngươi đui mù hả? Hãy nhìn xem có phải là lúc ăn uống hay không?
Ngưá»i mặt tím lừ mắt :
- Không được nói năng thô bạo thế này...
Äoạn quay sang Ä‘iếm tiểu nhị cưá»i hô hố nói :
- Bá»n này cần ở trá», còn thượng phòng không?
Äiếm tiểu nhị gật đầu liên hồi!
- Có! Có! Xin má»i bốn vị khách quan xuống ngá»±a!
Bốn ngưá»i tung mình xuống...
...Thiếu mấy hàng...
Äiếm tiểu nhị cưá»i giả lả :
- Khách quan không cần phải dặn bảo!
Bốn ngưá»i vừa vào trong Ä‘iếm, bá»—ng má»™t ngưá»i tiến tá»›i cưá»i ha hả nói :
- Thì ra là Tổng đà chủ Cao huynh của Thất Long hội, thật không ngỠlại may mắn được gặp tại đây.
Thì ra ngưá»i mặt tím chính là Hắc Trảo Long Cao Như Äăng, thảo nào mưá»i ngón tay cá»§a y Ä‘en đúa thế này.
Cao Như Äăng hai mắt rá»±c lên, cÅ©ng ha hả cưá»i nói :
- Thì ra Ngá»c Diện Hiệp Tiêu huynh, rất hân hạnh được gặp!
Ngưá»i ấy chính là Ngá»c Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong, nghe lá»i nói cá»§a hai ngưá»i, như là đã tình cá» gặp nhau.
Tiêu Nhất Phong tiến tá»›i má»™t bước, hạ thấp giá»ng nói :
- Cao huynh không ở chốn kinh thành phồn hoa mà lại vất vả đến tiểu trấn Lạc Hà này, chẳng hay có Ä‘iá»u quan trá»ng gì vậy?
Cao Như Äăng nhướng mày :
- Còn tôn giá thì sao?
Hai ngưá»i nhìn nhau hồi lâu, bá»—ng cùng buông tiếng cưá»i vang.
Ngưng cưá»i, Tiêu Nhất Phong nói :
- Ai đến trước là chủ, tối nay Tiêu mỗ sẽ khao đãi tẩy trần cho Cao huynh, xin Cao huynh hãy vỠphòng tạm nghĩ trước.
Cao Như Äăng cưá»i ha hả nói :
- Không dám phiá»n đến đại giá cá»§a Ngá»c Diện Hiệp, hãy để cho Cao má»— khao đãi là hÆ¡n.
Tiêu Nhất Phong khẩn khoản :
- Cao huynh bất tất từ chối, má»™t bữa tiệc má»n, Tiêu má»— khao nổi mà...
Cao Như Äăng vòng tay :
- Vậy thì Cao mỗ xin đa tạ, tạm biệt!
Äoạn khoác tay, cùng ba đại hán Ä‘i vào hậu viện.
Tiêu Nhất Phong vừa định vá» phòng, bá»—ng thấy Lý Ngá»c Côn đứng ngoài khách Ä‘iếm ngoắc tay gá»i mình.
Tiêu Nhất Phong thầm ngạc nhiên, Ä‘i ra ngoài, giả vá» như không biết đối phương, há»i :
- Tôn giá gá»i tại hạ phải không?
Lý Ngá»c Côn thấp giá»ng :
- Tôn giá phải chăng là Ngá»c Diện Hiệp Tiêu Nhất Phong?
Tiêu Nhất Phong ôm quyá»n thi lá»… :
- Chính tại hạ, không dám nhận hiệp dá»± ấy, xin há»i tôn giá quý tánh tôn danh?
Lý Ngá»c Côn cÅ©ng ôm quyá»n thi lá»… :
- Tại hạ là Kim Äao Minh Lý Ngá»c Côn!
Tiêu Nhất Phong lộ vẻ kinh ngạc :
- á»’, thì ra là Lý minh chá»§, có Ä‘iá»u chi kiến giáo?
- Äịnh má»i Tiêu đại hiệp đến nÆ¡i khác nói chuyện!
Tiêu Nhất Phong nhướng mày :
- Tại đây không tiện sao?
- Xin Tiêu đại hiệp chá»n nÆ¡i khác nói chuyện thoải mái hÆ¡n.
Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :
- Äằng kia có má»™t trà lầu, trên lầu cÅ©ng khá yên tÄ©nh, chúng ta hãy đến đó.
Lý Ngá»c Côn gật đầu :
- Xin vâng!
Äoạn quay ngưá»i Ä‘i vá» hướng chỉ cá»§a Tiêu Nhất Phong.
Ngôi trà lầu đó có tên là NgÅ© Phúc, tuy nằm trên đại lá»™, song hết sức yên tÄ©nh, nhất là lúc này Ä‘ang giữa giá» ká»·, trà khách Ä‘a số đã rá»i khá»i, trên lầu chỉ có lưa thưa vài ngưá»i.
Hai ngưá»i chá»n má»™t chiếc bàn nÆ¡i góc ngồi xuống, gá»i lấy hai tách trà Hàng Cúc và bốn dÄ©a mứt ngá»t.
Tiêu Nhất Phong thấp giá»ng há»i :
- Trông Lý minh chủ thần sắc nghiêm nặng, phải chăng có việc chi khẩn cấp?
Lý Ngá»c Côn hắng giá»ng :
- Tại hạ xuất đạo muá»™n mấy năm, đã không kịp lúc phong vân tế há»™i khi xưa, nghe nói tôn giá vá»›i hai vị tiá»n bối Diêu Thập Bằng và Châu Bách Long cùng xưng Võ Lâm Tam Kiệt phải không?
Tiêu Nhất Phong ôm quyá»n :
- Minh chủ quá khen!
Lý Ngá»c Côn thở dài :
- Vá» sau Diêu tiá»n bối đã ngá»™ hại, nghe đâu tôn giá đã ở tại Thương Châu mưá»i mấy năm dài để chỠđợi hung thá»§ hiển lá»™ nguyên hình, thật hết sức đáng khâm phục.
Tiêu Nhất Phong cũng buông tiếng thở dài :
- Rất tiếc là chẳng thu được chút kết quả nào cả!
Lý Ngá»c Côn nói tiếp :
- Nay Châu Bách Long tiá»n bối đã lại bị ngá»™ hại, hẳn hung thá»§ cÅ©ng là kẻ mưu sát Diêu tiá»n bối khi xưa.
Tiêu Nhất Phong cau mày :
- Chưa tìm được thiết chứng, Tiêu mỗ không dám vũ đoán!
Lý Ngá»c Côn giá»ng nghiêm túc nói tiếp :
- Theo tại hạ suy Ä‘oán, cái chết cá»§a hai vị tiá»n bối ấy nhất định có liên quan vá»›i vụ đánh cướp quan ngân khi xưa.
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- Theo Tiêu má»— được biết, Diêu Thập Bằng đại hiệp chính do Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u mưu hại, còn vá» Châu...
Lý Ngá»c Côn lắc đầu ngắt lá»i :
- Không phải, tuyệt đối không phải!
Tiêu Nhất Phong trố mắt :
- Chả lẽ còn có kẻ khác?
Lý Ngá»c Côn nhấn mạnh giá»ng :
- Cho dù có Phàn Cá»­u nhúng tay thì y cÅ©ng chỉ là tòng phạm, chá»§ phạm là má»™t ngưá»i khác!
Tiêu Nhất Phong trố to mắt hơn :
- Ngưá»i đó là ai?
Lý Ngá»c Côn hạ thấp giá»ng :
- Hắc Trảo Long Cao Như Äăng!
Tiêu Nhất Phong sửng sốt :
- Cao Như Äăng ư?
Lý Ngá»c Côn gật mạnh đầu :
- Hoàn toàn đúng sự thật!
Tiêu Nhất Phong sầm mặt :
- Minh chá»§ đã có thiện ý đến báo tin vá»›i Tiêu má»—, Tiêu má»— hết sức cảm kích. Nhưng mạng ngưá»i hệ trá»ng chứ không phải trò đùa, xin Minh chá»§ hãy trao ra bằng cá»› má»›i được.
Lý Ngá»c Côn lẩm bẩm :
- Cao Như Äăng hiện đã có mặt tại Lạc Hà rồi!
- Tiêu mỗ vừa mới gặp khi nãy rồi!
- Cao Như Äăng phen này đến đây chính là vì hai mươi vạn lạng quan ngân kia!
Tiêu Nhất Phong thoáng biến sắc mặt :
- Lý minh chủ đã suy đoán vậy ư?
Lý Ngá»c Côn lắc đầu quả quyết :
- Tuyệt đối không phải suy đoán!
Tiêu Nhất Phong chú mắt :
- Vậy là đã có được thiết chứng ư?
Lý Ngá»c Côn gật đầu :
- Không sai!
- Có thể trưng ra thiết chứng chăng?
Lý Ngá»c Côn chậm rãi nói :
- Trước khi đến Lạc Hà, Cao Như Äăng đã dừng chân má»™t lúc tại Thất Lý phố, chẳng những đỠcập đến hai mươi vạn lạng quan ngân mà còn đỠcập đến...
Tiêu Nhất Phong nôn nóng há»i :
- Y còn đỠcập đến gi nữa?
Lý Ngá»c Côn nhấn mạnh từng tiếng :
- Lập kế hãm hại tôn giá!
Tiêu Nhất Phong trợn trừng mắt, lá»™ vẻ kinh hãi. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, vẻ kinh hãi trên mặt Tiêu Nhất Phong đã tan biến, hạ thấp giá»ng nói :
- Cao Như Äăng khi bàn vá» việc ấy hẳn là rất bí mật, chẳng hay Minh chá»§ làm sao biết được?
Lý Ngá»c Côn mỉm cưá»i :
- Thật chẳng dám giấu diếm, tại hạ phen này đến đây cũng chính là vì hai mươi vạn lạng quan ngân ấy.
Tiêu Nhất Phong nhướngưá»i mày :
- Minh chủ nói vậy là sao?
- Nghe đâu hai mươi vạn lạng quan ngân đã được chôn giấu tại Phong Lâm Äá»™.
Tiêu Nhất Phong chú mắt :
- Chính xác không?
Lý Ngá»c Côn quả quyết :
- Qua việc Cao Như Äăng đã dẫn ngưá»i từ kinh thành xa xôi đến đây, chứng tá» lá»i đồn rất là chính xác.
Tiêu Nhất Phong nhíu mày :
- Äừng Ä‘i quá xa, vừa rồi Minh chá»§ đã nói là Cao Như Äăng toan lập kế hãm hại Tiêu má»—, xin hãy nói rõ hÆ¡n và giải thích xem, Minh chá»§ đã biết được bằng cách nào?
Lý Ngá»c Côn mỉm cưá»i :
- Tại hạ đã thành thật bày tỠtâm ý rồi! Bởi tệ minh đã có hai mươi bốn vị huynh đệ hóa trang ở tại Thất Lý phố và mang theo bảy mươi lừa ngựa...
Tiêu Nhất Phong ngắt lá»i :
- Mang theo nhiá»u lừa ngá»±a như vậy để làm gì?
Lý Ngá»c Côn cưá»i :
- Tải bạc chứ làm gì nữa?
Bá»—ng hạ thấp giá»ng nói tiếp :
- Bạc vàng mà ai không ham muốn, tại hạ định thừa cơ hội đánh cướp.
Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :
- Ra vậy!
Lý Ngá»c Côn mỉm cưá»i nói tiếp :
- Cao Như Äăng hẳn là đã hưởng phúc mấy năm tại kinh thành nên không còn thận trá»ng như lúc xưa xông xáo trong giá»›i hắc đạo nữa, khi bàn luận đã bị má»™t vị huynh đệ cá»§a tệ minh nghe được, đã tức tốc đến Lạc Hà báo vá»›i tại hạ.
- á»’!
Tiêu Nhất Phong bật lên má»™t tiếng ngạc nhiên, nhất thá»i không nói gì.
Lý Ngá»c Côn nói tiếp :
- Thiệt không ngá» hai mươi ba vị huynh đệ khác lại bị Cao Như Äăng giết sạch và còn để lại danh tánh trên vách là do Diêu Kiệt gây ra, may là ngay lúc ấy Diêu Kiệt Ä‘ang ở bên tại hạ, không thì tại hạ và Diêu Kiệt đã xảy ra xung đột vá»›i nhau rồi. Tôn giá thấy Cao Như Äăng độc ác không chứ?
Tiêu Nhất Phong chậm rãi há»i :
- Thá»§ hạ huynh đệ cá»§a Minh chá»§ đã bị giết chết hai mươi ba ngưá»i ư?
Lý Ngá»c Côn gật đầu :
- Hiện nay còn đình thi tại Thất Lý phố, nếu tôn giá không tin cứ đến đó mà xem.
- Không cần!
Tiêu Nhất Phong trầm ngâm chốc lát, nói tiếp :
- Thủ hạ gđệ huynh của Minh chủ tuy chết, nhưng lừa ngựa thì cũng còn hữu dụng.
- Äể tải thi thể cá»§a các huynh đệ ấy ư?
Tiêu Nhất Phong nhấn mạnh giá»ng :
- Tải hai mươi vạn lạng quan ngân!
Lý Ngá»c Côn ngÆ¡ ngác :
- Tại hạ không hiểu tôn giá muốn nói gì?
Tiêu Nhất Phong giá»ng nghiêm túc :
- Nếu tin tức cá»§a Minh chá»§ không sai, Tiêu má»— sẽ có thể phục thù cho vong hữu, hai mươi vạn lạng quan ngân nếu tìm được, thảy Ä‘á»u do Minh chá»§ mang Ä‘i, Tiêu má»— không động đến má»™t chữ.
Lý Ngá»c Côn trố to mắt :
- Vậy đâu thế được?
Tiêu Nhất Phong thở dài :
- Lý minh chủ đừng từ chối, Tiêu mỗ báo được thù cho vong hữu là đủ toai nguyện rồi...
Bá»—ng hạ thấp giá»ng nói tiếp :
- Tuy nhiên, việc này không nên cho Diêu Kiệt hay biết là hơn.
Lý Ngá»c Côn gật đầu :
- Tại hạ tuân mạng, nhưng tôn giá có thể cho biết nguyên nhân chăng?
- Diêu Kiệt tuổi trẻ khí thịnh, nóng lòng phục thù, nếu hay biết có thể làm há»ng đại sá»±.
Lý Ngá»c Côn lẩm bẩm :
- Ra vậy!
Tiêu Nhất Phong đứng lên vòng tay :
- Tiêu mỗ xin cáo từ.
Lý Ngá»c Côn cÅ©ng đứng lên đáp lá»… :
- Tại hạ cÅ©ng trá» tại khách Ä‘iếm Trưá»ng ký, nếu có gì sai bảo tại hạ sẵn sàng thi hành.
Tiêu Nhất Phong ngạc nhiên trố mát :
- Minh chủ cũng trỠở khách điếm Trương Ký ư? Vậy thì tốt quá!
- Tại hạ trỠở dãy thượng phòng phía Äông!
Tiêu Nhất Phong mỉm cưá»i :
- Sai bảo thì không dám, nếu có gì cần nhỠđến, Tiêu mỗ nhất định sẽ khẩn cầu, xin cáo từ!
Äoạn quay ngưá»i lá»›n tiếng gá»i :
- Phổ ky, tính tiá»n!
Lý Ngá»c Côn vá»™i nói :
- Tôn giá xin hãy Ä‘i trước, chút tiá»n tài nhá» nhặt, hãy để tại hạ trả đưá»c rồi!
Tiêu Nhất Phong vòng tay :
- Vậy thì xin đa tạ!
Äoạn sải bước bá» Ä‘i.
Lý Ngá»c Côn đưa mắt trông theo miệng mỉm cưá»i.
* * * Trá»i đã tối hẳn, trong khách Ä‘iếm Trưá»ng Ký đầy bóng đèn.
Hai cha con Tiêu Nhất Phong và Tiêu Ngá»c Yến ngồi đối diện nhau chuyện trò rất khẽ.
Tiêu Nhất Phong nói :
- Ngá»c Yến, ngươi đã đếm kỹ quả đúng là đã chết hai mươi ba ngưá»i ư?
Tiêu Ngá»c Yến gật đầu :
- Chắc chắn đúng!
Tiêu Nhất Phong lẩm bẩm :
- Hôm qua phụ thân đã Ä‘iá»u tra, Kim Äao Minh quả đúng là có hai mươi bốn ngưá»i trá» tại Thất Lý phố, chứng tá» lá»i nói cá»§a Lý Ngá»c Côn cÅ©ng có phần đáng tin.
Tiêu Ngá»c Yến thoáng chau mày :
- Nhưng khi nữ nhi đến Thất Lý phố, không há» phát hiện ra tung tích cá»§a Cao Như Äăng, y kéo đến đông ngưá»i hẳn là phải có ngá»±a, nữ nhi chẳng nhận thấy chút động tÄ©nh nào cả.
Tiêu Nhất Phong chú mắt :
- Ngươi có thể khẳng định không?
Tiêu Ngá»c Yến ngẫm nghÄ© má»™t hồi, lắc đầu nói :
- Nữ nhi không dám khẳng định, bởi nữ nhi bịt mặt giả giá»ng đàn ông báo tin cho Lý Ngá»c Côn xong là Ä‘i ngay đến Thất Lý phố, quá cấp bách nên không kịp quan sát kỹ, phụ thân hãy tá»± định liệu.
Tiêu Nhất Phong lặng thinh, cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi.
Tiêu Ngá»c Yến lại nói :
- Nếu bảo Cao Như Äăng lập kế định ám toán chúng ta, Ä‘iá»u ấy chưa chắc đáng tin.
Tiêu Nhất Phong trầm giá»ng :
- Rất đáng tin!
Tiêu Ngá»c Yến sá»­ng sốt :
- Ồ, phụ thân sao lại quả quyết như vậy? Chả lẽ...

Xem tiếp hồi 8 Cuộc trao đổi quan ngân
Tài sản của boss5011

  #8  
Old 15-04-2008, 03:32 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 8 Cuộc trao đổi quan ngân
Tiêu Nhất Phong ngắt lá»i :
- Cao Như Äăng trải qua cuá»™c sống vốn rất nhiá»u năm trong giá»›i hắc đạo, đã quen thói tham lam, khó mà sá»­a đổi được trong má»™t thá»i gian ngắn, chúng ta nên thận trá»ng đỠphòng vẫn hÆ¡n.
Tiêu Ngá»c Yến gật đầu :
- Phụ thân nói rất phải, thận trá»ng vẫn hÆ¡n!
Bá»—ng hạ thấp giá»ng nói tiếp :
- Nhưng có má»™t ngưá»i đến nay vẫn chưa lá»™ diện, thật đáng lo ngại.
Tiêu Nhất Phong nhướng mày :
- Ngươi muốn nói ai vậy?
Tiêu Ngá»c Yến nhấn mạnh giá»ng :
- Kẻ đã sát hại Châu Bách Long!
Tiêu Nhất Phong trầm ngâm :
- Có lẽ ngưá»i đó chỉ là vì tư thù, sau khi đắc thá»§ đã cao bay xa chạy rồi!
Tiêu Ngá»c Yến nhẹ lắc đầu :
- Theo nữ nhi thì có lẽ không đơn giản như vậy, sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế này?
Tiêu Nhất Phong chau mày :
- Nhưng phụ thân đã suy nghÄ© suốt má»™t đêm mà cÅ©ng không nghÄ© ra được trong võ lâm hiện nay, ngưá»i nào có thể mặt đối mặt mà hạ thá»§ Châu Bách Long, thật là kỳ lạ!
- Không chừng đây có sự giả trá cũng nên!
- Ngưá»i đã cháy khét, đêm qua phụ thân có đến đó xem xét, làm gì có sá»± giả trá?
- Nữ nhi có đến xem trộm Châu Hoài Anh, ả ta chẳng có gì là đau khổ cả.
- Ngưá»i trong võ lâm rất xem nhẹ sá»± sống chết, hÆ¡n nữa, ả nha đầu này tính rất rắn rá»i, cho dù Ä‘au khổ thì ngươi cÅ©ng khó mà nhận thấy được.
Tiêu Ngá»c Yến nhướng mày mấy lượt, như không đồng ý vá»›i nhận định cá»§a phụ thân, nhưng nàng không nói ra, lái sang chuyện khác :
- Phụ thân định thế nào?
Tiêu Nhất Phong nhướng mày :
- Ngươi muốn nói vỠvấn đỠgì?
- Vá» Cao Như Äăng!
Tiêu Nhất Phong Ä‘anh giá»ng :
- Y có kế lên trá»i, ta có thang phá mây, phụ thân không đến ná»—i vấp ngã dưới tay y đâu.
Tiêu Ngá»c Yến mỉm cưá»i gật đầu :
- Vậy thì nữ nhi yên tâm rồi!
Vừa dứt lá»i, đột nhiên từ trên ghế tung mình lên, hệt như má»™t cánh én lướt qua cá»­a sổ ra ngoài. Bên ngoài là má»™t khoảng sân trống, chẳng có đình đài, cÅ©ng không có cây cá», nhìn qua là thấy rõ cả.
Thế nhưng, hai cha con Tiêu Nhất Phong quét mắt nhìn quanh, chẳng phát hiện ra gì.
Tiêu Ngá»c Yến lại phi thân lên mái nhà, vẫn chẳng trông thấy má»™t bóng ngưá»i nào, Ä‘oạn lại tung mình xuống đất.
Tiêu Nhất Phong vá»™i đến gần há»i :
- Ngá»c Yến, có việc gì vậy?
Tiêu Ngá»c Yến chau mày :
- Rõ ràng là có ngưá»i ngoài cá»§a sổ.
Tiêu Nhất Phong cũng chau mày :
- Nhưng đâu có trông thấy gì?
Tiêu Ngá»c Yến hậm há»±c :
- Äã bị hắn tẩu thoát rồi!
Tiêu Nhất Phong cưá»i :
- Phóng mắt khắp thiên hạ, ai có thể sánh kịp với khinh công Lương Thương Yến của ngươi kia chứ?
Tiêu Ngá»c Yến giận dá»—i :
- Phụ thân chá»§ quan quá, khinh công cá»§a Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u cÅ©ng đâu kém!
Tiêu Nhất Phong ngẩn ngưá»i :
- Phàn Cửu ư?
Cưá»i hăng hắc nói tiếp :
- Theo nhận xét cá»§a phụ thân, Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u khó mà sánh kịp ngươi!
Tiêu Ngá»c Yến bá»—ng nhướng mày nói :
- Lúc nữ nhi phóng ra còn trông thấy má»™t bóng ngưá»i, loáng cái đã biến mất, chả lẽ chính là...
Bá»—ng ngưng lá»i, không nói tiếp nữa.
Tiêu Nhất Phong trầm giá»ng há»i :
- Chính là ai?
- Kẻ đã sát hại Châu Bách Long, chưởng pháp cao minh thế kia...
Tiêu Nhất Phong cưá»i típ lá»i :
- Ngươi đừng nghÄ© vá»› vẩn, chưởng pháp cao minh cÅ©ng chưa hẳn là có khinh công tuyệt thế, bởi ngươi cứ nghÄ© đến kẻ ấy nên má»›i tưởng tượng ra bóng ngưá»i đó thôi!
Tiêu Ngá»c Yến lẩm bẩm :
- Chả lẽ nữ nhi hoa mắt hay sao? Äâu lẽ nào lại vậy?
Tiêu Nhất Phong vỗ vai nàng :
- Mấy hôm qua ngươi cũng vất vả quá, ta trở vỠphòng đi!
Hai ngưá»i lại phóng qua cá»­a sổ vào phòng, vừa má»›i ngồi yên, bá»—ng nghe tiếng gõ cá»­a khe khẽ.
Tiêu Nhất Phong đứng lên ra mở cửa, thì ra là một lão điếm gia.
Lão điếm gia cung kính nói :
- Bẩm Tiêu gia, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, xin Tiêu gia đến ngay kẻo thức ăn nguội lạnh.
Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :
- Äặt tại đâu?
- Theo đúng lá»i dặn bảo, tiểu nhân đặt trong Mẫu ÄÆ¡n Äình ở hậu viện, chung quanh có che bình phong rất là yên tÄ©nh, lẽ ra thức ăn lần lượt mang đến, nhưng theo lá»i dặn bảo cá»§a Tiêu gia, thảy Ä‘á»u mang đến đầy đủ rồi.
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- Vậy thì ta đến ngay, lão hãy Ä‘i má»i Cao gia, cứ bảo là Tiêu má»— thiết yến tẩy trần cho ông ấy!
- Thưa vâng!
Lão điếm gia vừa định quay đi, Tiêu Nhất Phong lại nói :
- Tiêu mỗ cần yên lặng để chuyện trò với Cao gia, tuyệt đối không được cho bất kỳ ai vào hậu viện quấy nhiễu, lão phải nhớ kỹ đấy!
Lão điếm gia gật đầu :
- Khi nào Tiêu gia với Cao gia đã vào hậu viện, tiểu nhân sẽ khóa cửa ngay, tuyệt đối không ai vào được.
Tiêu Nhất Phong khoác tay :
- Vậy hãy mau Ä‘i má»i Cao gia Ä‘i!
- Thưa vâng!
Lão Ä‘iếm gia quay ngưá»i bá» Ä‘i. Sau đó, hai cha con Tiêu Nhất Phong lần lượt ra Ä‘i.
* * * * *
Chiếc bàn to chỉ có bảy ngưá»i, Cao Như Äăng và bốn thuá»™c hạ chiếm ná»­a bàn, hai cha con Tiêu Nhất Phong ngồi đối diện nhau, hai bên trống rất nhiá»u, song bầu không khí buổi tiệc cÅ©ng rất vui vẻ.
Rượu qua ba tuần, Tiêu Nhất Phong bá»—ng há»i :
- Nghe đâu mấy năm gần đây việc làm ăn của Cao huynh cũng không đến đổi tệ phải không?
Cao Như Äăng cưá»i hăng hắc :
- Việc làm ăn có vốn khó khăn hÆ¡n không vốn nhiá»u.
Tiêu Nhất Phong hạ thấp giá»ng :
- Nghe nói Cao huynh có hai ngân hiệu rất lá»›n tại kinh thành, và Ä‘á»u có qua lại vá»›i các ngân hiệu các nÆ¡i, ngân phiếu được phát hành cÅ©ng rất được tín nhiệm...
Cao Như Äăng tiếp lá»i :
- Lẽ dĩ nhiên, trong việc làm ăn là phải có uy tín mới được.
Tiêu Nhất Phong hạ giá»ng thật thấp :
- Chính vì vậy Tiêu mỗ mới dám tiến hành vụ giao dịch này với Cao huynh.
Cao Như Äăng vòng tay :
- ÄÆ°á»£c Tiêu huynh Ä‘oái hoài, Cao má»— hết sức cảm kích, nhưng...
Ngưng chốc lát mới nói tiếp :
- Cao má»— hành sá»± rất rõ ràng, có Ä‘iá»u này cấn phải nói rõ.
Tiêu Nhất Phong khoát tay :
- Xin cứ nói!
Cao Như Äăng chậm rãi nói :
- Số lượng quá lá»›n và nha môn lại Ä‘ang truy tra nghiêm ngặt, đồng thá»i Cao má»— cÅ©ng chẳng thể vận chuyển số bạc to lá»›n thế này vá» kinh thành, đành phải nhá» vào sá»± giúp đỡ cá»§a các ngân hiệu gần đây...
Tiêu Nhất Phong cưá»i tiếp lá»i :
- Chỉ cần má»™t lá»i nói cá»§a Cao huynh, hẳn là không có gì khó khăn.
Cao Như Äăng cau mày :
- Äành rằng vậy, nhưng bá»n ngưá»i mở ngân hiệu chẳng tốt lành gì đâu Tiêu Nhất Phong trố mắt :
- Vậy ư?
Cao Như Äăng mỉm cưá»i :
- Việc buôn bán qua tay là phải có lãi, đó là Ä‘iá»u tất nhiên, Cao má»— cÅ©ng chẳng thể trách há», hắc hắc...
Nói đến đó, Cao Như Äăng buông tiếng cưá»i khan liên hồi.
Tiêu Nhất Phong thầm cưá»i khảy, song ngoài mặt vẫn thản nhiên nói :
- Má»—i ngành nghá» Ä‘á»u có luật riêng, xin Cao huynh cứ dặn bảo, Tiêu má»— sẵn sàng tuân...
... thiếu mấy hàng...
Tiêu Nhất Phong tiếp lá»i :
- Xin Cao huynh cứ dặn bảo!
Cao Như Äăng nói tiếp :
- Cao má»— xuất ngân phiếu mưá»i vạn lạng, còn số quan...
Tiêu Nhất Phong trố mắt ngắt lá»i :
- Vậy là một đổi hai rồi còn gì? Thế thì ép giá quá!
Cao Như Äăng cưá»i khảy :
- Vá»›i số lãi mưá»i vạn lạng bạc mà Cao má»— phải rá»i khá»i kinh thành má»™t chuyến, nếu không vị ná»… Ngá»c Diện Hiệp, hắc hắc...
Tiêu Nhất Phong vá»™i cưá»i giả lả nói :
- Cao huynh đã hiểu lầm rồi, ý Tiêu mỗ là muốn nói các ngân hiệu kia thôi!
Cao Như Äăng lắc đầu :
- Äành chịu vậy thôi, nếu số lãi không cao thì đâu ai chịu mạo hiểm thế này!
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- ÄÆ°á»£c, chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i từng trải trong giang hồ, đôi bên rất hiểu biết rất nhiá»u vá» nhau...
Cao Như Äăng cưá»i hăng hắc :
- Äiá»u ấy không cần Tiêu huynh phải dặn bảo, ngân hiệu cá»§a Cao má»— không khiên Ä‘i được đâu!
Tiêu Nhất Phong cưá»i :
- Không dám! Không dám!
Quay sang Tiêu Ngá»c Yến khoát tay nói :
- Ngá»c Yến, hãy kính rượu Cao tiá»n bối mau!
Tiêu Ngá»c Yến nâng ly lên nói :
- ÄÆ°á»£c nghe danh tiá»n bối từ lâu, vãn bối xin cạn ly này trước để tá» lòng tôn kính.
Äoạn ngá»­a cổ uống má»™t hÆ¡i cạn ly.
Cao Như Äăng cÅ©ng nâng ly uống cạn, Ä‘oạn cưá»i hô hố nói :
- Äúng là phụ long nữ phụng, tuyệt lắm...
Bá»—ng ngưng cưá»i, quay sang chú mắt nhìn Tiêu Nhất Phong nói tiếp :
- Tiêu huynh, chúng ta bao giỠtrao đổi?
Tiêu Nhất Phong mỉm cưá»i :
- Xin Cao huynh hãy chỠmột hai hôm!
Cao Như Äăng nhướng mày :
- Vì sao vậy?
Tiêu Nhất Phong trầm giá»ng :
- Hiện nay tại khu vực Lạc Hà có mấy nhân vật khó đối phó, nên chỠmột vài hôm tốt hơn.
Cao Như Äăng thoáng chau mày :
- Chẳng hay là những cao thá»§ nào, đến đỗi khiến Ngá»c Diện Hiệp cÅ©ng phải thắc thá»m lo âu?
Tiêu Nhất Phong cưá»i nhạt :
- Cao huynh đã quá đỠcao Tiêu má»—! Thôi, chúng ta hãy uống rượu, bữa tiệc hôm nay chá»§ yếu là để tẩy trần cho Cao huynh, chúng ta phải uống cho thá»a thích, có gì ngày mai hẵng tính!
Cao Như Äăng giÆ¡ cao ly trong tay nói :
- Cung kính chi bằng tòng mệnh, Cao mỗ xin tâm lĩnh thịnh tình của Tiêu huynh!
Tiêu Ngá»c Yến xen lá»i :
- Nghe nói Cao tiá»n bối có ba Ä‘iá»u không sợ, chẳng hay đúng không vậy?
Cao Như Äăng trố mắt ngạc nhiên :
- á»’, cô nương hãy nói nghe thá»­, ba Ä‘iá»u không sợ đó là gì?
Tiêu Ngá»c Yến đưa má»™t ngón tay lên :
- Má»™t là không sợ tiá»n bạc nhiá»u!
Cao Như Äăng cưá»i ha hả :
- Cô nương mắng Cao mỗ đó phải không?
Tiêu Ngá»c Yến nhoẻn cưá»i :
- Vãn bối đâu dám...
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Hai là không sợ thê thiếp nhiá»u, nghe đâu ná»™i ở tại kinh thành, tiá»n bối đã có đến mưá»i thê thiếp xinh đẹp rồi.
Tiêu Nhất Phong sầm mặt :
- Ngá»c Yến, ngươi là con gái sao lại nói năng như vậy?
Tiêu Ngá»c Yến phụng phịu :
- Äam mê nữ sắc dó là bản sắc anh hùng, đó đâu phải là Ä‘iá»u xấu xa.
Cao Như Äăng cưá»i ha hả :
- Miệng cá»§a cô nương thật là ngá»t ngào, vậy chứ Ä‘iá»u thứ ba không sợ là gì?
Tiêu Ngá»c Yến nhoẻn cưá»i :
- Äối mặt vá»›i cưá»ng địch mà chẳng chút sợ hãi, Ä‘iểm này là đáng khâm phục hÆ¡n hết.
Cao Như Äăng cưá»i vang :
- Bằng vào những lá»i này cá»§a cô nương, đêm nay Cao má»— phải uống má»™t bữa thật say má»›i được...
Äoạn quay sang tùy tùng khoác tay :
- Nào, hãy mang chén to đến đây!
Tiêu Ngá»c Yến giÆ¡ chân dưới bàn, đá nhẹ má»™t cái vào bắp chân Tiêu Nhất Phong.
* * * * *
Tuy trăng thanh gió mát, nhưng thá»i tiết cuối thu cÅ©ng chẳng có gì là nên thÆ¡. Vậy mà trên con đưá»ng từ Lạc Hà dẫn đến Phong Lâm Äá»™ lại có má»™t đôi nam nữ Ä‘ang Ä‘i dạo trong đêm tối, hai ngưá»i đó chính là Diêu Kiệt và Châu Hoài Anh.
Sau một hồi chuyện trò vẫn vơ, Diêu Kiệt thừa dịp đi vào chính đỠ:
- Châu cô nương nhận xét vá» con ngưá»i cá»§a tại hạ thế nào?
Châu Hoài Anh chững bước, quay sang nhìn chằm chặp vào mặt Diêu Kiệt.
Diêu Kiệt khẽ nói tiếp :
- Cô nương cứ thẳng thắn nói ra, không sao đâu!
Châu Hoài Anh đỠmặt ấp úng :
- Hoài Anh biết nói sao đây?
Diêu Kiệt giá»ng nghiêm túc :
- Lệnh tôn vá»›i tiên phụ là mạc nghịch chi giao, tại hạ vá»›i cô nương cÅ©ng nên xem như thá»§ túc, không nên nghÄ© như quan hệ nam nữ thông thưá»ng thì đâu có gì là chẳng thể nói ra.
Châu Hoài Anh thở hắt ra :
- Vậy thì Hoài Anh phải mạo muội đỠcao Diêu huynh rồi!
Diêu Kiệt thoáng chau mày :
- Cô nương không nên nói vậy.
Châu Hoài Anh thành thật :
- Theo nhận xét cá»§a Hoài Anh, Diêu huynh là ngưá»i chính trá»±c, là má»™t trang nam nhi đầu đội trá»i chân đạp đất, tuyệt đối đáng tin cậy.
Diêu Kiệt cưá»i ngượng :
- Cô nương quá khen!
Châu Hoài Anh nghiêm túc :
- Lá»i nói cá»§a Hoài Anh là hoàn toàn phát xuất tận đáy lòng.
Diêu Kiệt nhẹ gật đầu :
- Vậy thì tại hạ có thể trút cạn nỗi lòng rồi...
Ngưng chốc lát mới nói tiếp :
- Theo tại hạ nhận thấy, lệnh tôn lúc sinh tiá»n đã có hành động rất là khác thưá»ng.
Châu Hoài Anh trố mắt :
- Diêu huynh nói vậy là sao?
Diêu Kiệt nghiêm giá»ng :
- Má»—i khi có khách đến viếng, lệnh tôn Ä‘á»u tách cô nương ra trước, vậy không khác thưá»ng là gì?
Châu Hoài Anh lẩm bẩm :
- Hoài Anh cũng cảm thấy hoài nghi!
Diêu Kiệt chú mắt :
- Cô nương không biết ẩn tình bên trong thật ư?
Châu Hoài Anh nhướng mày :
- Diêu huynh nói vậy là Hoài Anh đã có chỗ không thành thật chứ gì?
Diêu Kiệt thành khẩn :
- Cho dù có như vậy cÅ©ng là chuyện thưá»ng tình, tại hạ không bao giá» trách cô nương...
Châu Hoài Anh ngắt lá»i :
- Hoài Anh chẳng giấu giếm Ä‘iá»u gì cả.
- Cô nương không nên quá khích động...
Diêu Kiệt dịu giá»ng nói tiếp :
- Cô nương vá»›i lệnh tôn ẩn cư tại Phong Lâm Äá»™ đã mưá»i bốn năm dài, kể từ khi cô nương hiểu sá»±, có nhận thấy lệnh tôn trong cuá»™c sống thưá»ng ngày có gì khác lạ không?
Châu Hoài Anh ngẫm nghĩ một hồi mới đáp :
- Gia phụ suốt ngày than van thở dài hoặc mượn rượu giải sầu.
- Cô nương có từng há»i lệnh tôn vì sao lại như vậy không?
Châu Hoài Anh thở dài :
- Äã há»i không chỉ má»™t lần, nhưng gia phụ luôn trả lá»i là vì tưởng nhá»› gia mẫu đã quá cố.
- Lệnh đưá»ng đã quy tiên từ lúc nào?
- Lúc Hoài Anh mới lên ba!
Diêu Kiệt gật gù :
- Vậu thì lệnh tôn suốt ngày than vắn thở dài cÅ©ng là Ä‘iá»u hợp tình hợp lý.
Châu Hoài Anh lắc đầu :
- Theo Hoài Anh nhận thấy, gia phụ không phải chỉ vì tưởng nhớ tiên mẫu.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Chả lẽ còn việc gì khác ư?
- Gia phụ hẳn là có má»™t Ä‘iá»u hết sức phiá»n muá»™n giấu kín trong lòng nên má»›i suốt ngày rầu rÄ© như vậy.
- Äiá»u gì vậy?
Châu Hoài Anh lắc đầu :
- Hoài Anh cũng chẳng rõ!
Diêu Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, lại nói :
- VỠviệc lệnh tôn dặn bảo cô nương dùng lửa đốt nhà và cả thi thể một khi ông ta tạ thế, đó là lúc nào?
- Chỉ mới hai hôm trước!
Diêu Kiệt lẩm bẩm :
- Vậy thì lạ thật, chả lẽ lệnh tôn đã biết trước mình sắp chết đến nơi hay sao?
- Hoài Anh thưá»ng nghe gia phụ nói, con ngưá»i khi sắp chết Ä‘á»u có dá»± cảm.
- Vậy là lệnh tôn đã có dự cảm ấy rồi!

Xem tiếp hồi 9 Nhất tiễn song điêu kế
Tài sản của boss5011

  #9  
Old 15-04-2008, 03:32 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 9 Nhất tiễn song điêu kế
Châu Hoài Anh bá»—ng há»i :
- Diêu huynh đã phát hiện ra manh mối gì chưa?
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Chưa.
Châu Hoài Anh chau mày :
- Diêu huynh bảo Hoài Anh chui rúc trong khách Ä‘iếm, thật buồn chết được, ước gì có thể cùng Diêu huynh rá»i khá»i đây ngay.
Diêu Kiệt mỉm cưá»i :
- Cô nương mới vừa rồi chẳng đã bảo tại hạ tuyệt đối đáng tin cậy là gì?
Vậy xin cô nương hãy kiên nhẫn ở trong khách Ä‘iếm, tại hạ tá»± tin trong bốn năm hôm nữa chắc chắc sẽ tìm ra được sá»± thật và khiến hung thá»§ Ä‘á»n tá»™i.
Châu Hoài Anh như bất đắc dĩ gật đầu :
- Vậy thì đành phải vất vả đến Diêu huynh thôi.
- Huyết hải thâm cừu của hai nhà dính líu với nhau, đó vốn là trách nhiệm của tại hạ, cô nương hà tất phải nói vậy...
Khoác tay nói tiếp :
- Cuối thu sương nhiá»u, xin cô nương hãy vá» khách Ä‘iếm an nghỉ trước Châu Hoài Anh khom mình thi lá»…, quay ngưá»i bá» Ä‘i, được mấy bước, bá»—ng quay lại nói :
- Diêu huynh cÅ©ng nên bảo trá»ng, không nên nhá»c sức quá...
Nói đến đó, như nhận thấy lá»i lẽ quá lá»™ liá»…u, vá»™i quay ngưá»i phóng nhanh Ä‘i, thoáng chốc đã mất dạng.
Bá»—ng nghe “soạt†má»™t tiếng, từ trong bóng tối phóng ra má»™t ngưá»i, thì ra là Cẩm Y Äạo Phàn Cá»­u.
Phàn Cá»­u mỉm cưá»i nói :
- Xem chừng Châu cô nương đã có tình ý với lão đệ, luận vỠnhân phẩm thì nàng ta rất khá, nhưng e rằng Châu Bách Long có dự vào việc mưu hại lệnh tôn khi xưa, một khi sự thật phơi bày thì lão đệ sẽ rất khó xử, chi bằng nên lánh xa nàng ta trước là hơn.
Diêu Kiệt ánh mắt vẫn dõi theo hướng đi của Châu Hoài Anh, lẩm bẩm :
- Cho dù việc tiên phụ bị hại có liên quan đến Châu lão tiên sinh thì cũng không dính dáng đến Hoài Anh cô nương, hơn nữa Châu lão tiên sinh đã tạ thế rồi.
Phàn Cửu lắc đầu :
- Äành rằng vậy, nhưng dù sao lão đệ cÅ©ng đâu thể thành hôn vá»›i con gái kẻ thù.
Diêu Kiệt bỗng lạnh lùng quát :
- Tôn giá nói xa vá»i quá...
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Kết quả thế nào?
Phàn Cá»­u ra chiá»u đắc ý :
- Tiêu Ngá»c Yến khinh công quả là kinh ngưá»i, chỉ tiếc là nhãn lá»±c và thính giác kém, không thì Phàn má»— khó mà thoát thân an toàn.
Diêu Kiệt trố mắt :
- Äã bị nàng phát giác ư?
Phàn Cửu gật đầu :
- Nhưng rất may là chưa bị nàng ta bắt được.
Diêu Kiệt hơ hải :
- Có bị trông thấy mặt không?
Phàn Cá»­u mỉm cưá»i :
- Không, nàng ta chỉ trông thấy bóng thôi.
Diêu Kiệt cÅ©ng mỉm cưá»i :
- Nói chung khinh công của tôn giá vẫn cao hơn nàng ta một bậc.
Phàn Cá»­u lắc đầu cưá»i gượng :
- Thật xấu hỗ, nhưng vận khí cũng không đến nỗi xấu.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Tôn giá đã nghe được những gì nào?
Phàn Cá»­u nghiêm giá»ng :
- Diệu kế cá»§a lão đệ bước đầu đã thành công. Tiêu Nhất Phong quả nhiên đã tin lá»i Lý Ngá»c Côn.
- Còn gì nữa?
Phàn Cá»­u mỉm cưá»i :
- Sá»± suy luận cá»§a chúng ta cÅ©ng chẳng sai, vụ huyết án tại Thất Lý phố chính Tiêu Ngá»c Yến là thá»§ phạm, và trước khi lão đệ đến phòng Lý Ngá»c Côn, chính nàng ta đã báo tin.
Diêu Kiệt chau mày :
- Thật không ngá» má»™t ngưá»i con gái mà lại tàn ác đến vậy.
Phàn Cá»­u cưá»i khảy :
- Hữu kỳ phụ tất hữu kỳ nữ...
Äổi giá»ng nghiêm túc nói tiếp :
- Hiện giá» hai cha con Tiêu Nhất Phong Ä‘ang cùng ăn uống vá»›i Cao Như Äăng tại hậu viện khách Ä‘iếm Trưá»ng Ký, sá»± thật Ä‘ang hiện ra dần rồi.
Diêu Kiệt cắn răng :
- Hiện chỉ cần bám sát há», má»™t khi quan ngân xuất hiện, để xem Tiêu Nhất Phong còn chối được nữa không cho biết.
Phàn Cá»­u cưá»i :
- Phàn má»— bảo y là má»™t ngưá»i ngụy quân tá»­, không sai chứ?
Diêu Kiệt gật đầu :
- Vậy thì phiá»n tôn giá hãy bám sát há».
Phàn Cá»­u mỉm cưá»i :
- Lão đệ yên tâm...
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Lão đệ tiếp tục thực...
...thiếu mấy hàng...
- Vậy thì chúng ta chia nhau tiến hành.
Dứt lá»i đã tung mình phóng Ä‘i, chá»›p mắt đã mất dạng.
* * * * *
Khoảng giữa giá» Tuất, Diêu Kiệt đã có mặt tại khách Ä‘iếm Trưá»ng Ký, đến trước cá»­a phòng cá»§a Tiêu Nhất Phong, chàng đưa tay gõ nhẹ.
Tiêu Nhất Phong mở cá»­a, vừa thấy là Diêu Kiệt, liá»n lá»™ vẻ ngạc nhiên nói :
- Thì ra là hiá»n Ä‘iệt, má»i vào.
Diêu Kiệt ôm quyá»n thi lá»… :
- Äêm khuya đã làm phiá»n, xin Tiêu thúc chá»› trách.
Bước vào phòng, quét mắt nhìn và há»i :
- Ngá»c Yến cô nương đã an nghỉ rồi ư?
Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :
- Ngá»c Yến đã ngá»§ bên trong, có cần ngu thúc gá»i dậy không?
Diêu Kiệt vội xua tay :
- Không cần đâu, Ngá»c Yến cô nương đã an nghỉ, tiểu Ä‘iệt nói khẽ má»™t chút được rồi.
Äoạn ngồi xuống má»™t chiếc ghế dá»±a. Tiêu Nhất Phong ngồi xuống đối diện chàng.
Tiêu Nhất Phong đăm mắt nhìnn vào mặt chàng há»i :
- Hiá»n Ä‘iệt có việc gì khẩn yếu phải không?
Diêu Kiệt thở dài :
- Trưa nay đã có má»™t vụ án mạng xảy ra tại Thất Lý phố, chết cả thảy hai mươi ba ngưá»i, hung thá»§ đã để lại danh tánh tiểu Ä‘iệt trên vách.
Tiêu Nhất Phong thấp giá»ng :
- Ra là việc ấy, hiá»n Ä‘iệt không cần phải bận tâm.
Diêu Kiệt vỠngạc nhiên :
- Tiêu thúc đã nghe rồi ư?
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- Ngu thúc đã biết hung thủ sát nhân là ai rồi.
Diêu Kiệt lại giả vỠsửng sốt kêu lên :
- á»’!
- Vụ huyết án đó chính do Cao Như Äăng đã gây ra.
Diêu Kiệt trố mắt :
- Cao Như Äăng đã đến đây rồi ư?
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- Hiá»n Ä‘iệt sao chẳng hay biết gì thế này?
Diêu Kiệt cưá»i gượng :
- Tiểu Ä‘iệt suốt ngày nay ở tại Phong Lâm Äá»™, đương nhiên đâu có hay biết gì.
- Thảo nào, thảo nào.
Tiêu Nhất Phong ngưng chốc lát mới nói tiếp :
- Cao Như Äăng cÅ©ng trá» tại khách Ä‘iếm này, má»›i vừa rồi ngu thúc còn uống vá»›i y mấy ly rượu.
Diêu Kiệt vỠnhướng mày nói :
- Tiêu thúc lại Ä‘i giao du vá»›i hạng ngưá»i ấy, tiểu Ä‘iệt thật không ngá».
Tiêu Nhất Phong thấp giá»ng :
- Hiá»n Ä‘iệt không biết, đó chỉ là giả vá» thôi.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Hản là phải có nguyên nhân phải không?
Tiêu Nhất Phong mỉm cưá»i :
- Nếu hiá»n Ä‘iệt không đến thì ngu thúc cÅ©ng Ä‘i gặp hiá»n Ä‘iệt, khi nãy uống rượu chuyện trò vá»›i Cao Như Äăng, sau khi ba ly vào bụng, ngu thúc đã thăm dò được má»™t Ä‘iá»u bí mật trá»ng đại, thì ra vụ cướp quan ngân khi xưa cÅ©ng có y nhúng tay vào.
Diêu Kiệt trố mắt :
- Vậy là việc mưu hại tiên phụ khi xưa cũng có y dự phần ư?
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- Äó là lẽ đương nhiên. Thế nhưng, ngưá»i nào đã hạ thá»§ thì hiện chưa dám khẳng định.
Ngưng chốc lát nói tiếp :
- Hiá»n Ä‘iệt, đồng thá»i ngu thúc cÅ©ng biết được má»™t Ä‘iá»u hết sức đáng buồn.
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Äiá»u gì vậy?
Tiêu Nhất Phong buông tiếng thở dài trĩu nặng, đoạn chậm rãi nói :
- Dưá»ng như là Bách Long huynh cÅ©ng có dá»± phần.
Việc Châu Bách Long có nhúng tay, Diêu Kiệt không lấy làm lạ, nhưng do chính miệng Tiêu Nhất Phong nói ra thì chàng không hể ngỠđến, khiến chàng bất giác thừ ra, lặng thinh hồi lâu.
Tiêu Nhất Phong thấy vậy bèn há»i :
- Hiá»n Ä‘iệt ngạc nhiên lắm phải không?
Diêu Kiệt chầm chậm lắc đầu :
- Thật khó thể tin được.
- Ngu thúc lúc má»›i nghe cÅ©ng không tin, nhưng đó hoàn toàn là sá»± thật, còn chi tiết tưá»ng tận thì phải tiếp tục Ä‘iá»u tra. Hiện tại ngu thúc vẫn quan hệ vá»›i Cao Như Äăng vá»›i tư cách là đồng bá»n.
Diêu Kiệt vỠkhông hiểu :
- Vậy nghĩa là sao?
Tiêu Nhất Phong cưá»i đắc ý :
-Cao Như Äăng khi say lỡ lá»i, bị ngu thúc nắm được chá»— yếu, ngu thúc liá»n ngỠý đòi chia phần, đó chẳng phải đồng bá»n là gì?
Diêu Kiệt đăm mắt :
- Cao Như Äăng có chấp nhận không?
Tiêu Nhất Phong gật đầu :
- BỠngoài thì y đã chấp nhận.
- Trong thâm tâm thì sao?
- Lẽ dÄ© nhiên là y không chịu cúi đầu, hiá»n Ä‘iệt hẳn cÅ©ng hiểu rõ hạng ngưá»i như Cao Như Äăng chứ gì?
Diêu Kiệt thăm dò :
- Vậy ý của Tiêu thúc là...
Tiêu Nhất Phong trầm giá»ng :
- Chung qui vẫn khó tránh khá»i phải giải quyết bằng vÅ© lá»±c, nhưng có Ä‘iá»u vá»›i tài nghệ như ngu thúc, e khó thể giành được phần thắng...
Diêu Kiệt tiếp lá»i :
- Tiểu điệt có thể đối phó với y.
Äoạng đứng lên, như định Ä‘i tìm thanh toán Cao Như Äăng ngay.
Tiêu Nhất Phong vội xua tay :
- Hãy khoan, thá»i cÆ¡ chưa chín mùi.
Diêu Kiệt nhướng mày :
- Vậy phải đợi đến bao gi�
Tiêu Nhất Phong bình thản :
- Hiá»n Ä‘iệt phải tin cậy ngu thúc thì má»›i không há»ng việc...
Hạ thấp giá»ng nói tiếp :
- Hiá»n Ä‘iệt hãy trở vá» phòng và tốt hÆ¡n hết đừng ra ngoài nếu không thật cần thiết, chá» ngu thúc sắp đặt xong xuôi sẽ bảo Ngá»c Yến đến gặp hiá»n Ä‘iệt.
Thôi, hiá»n Ä‘iệt vá» phòng Ä‘i.
Diêu Kiệt vòng tay xá :
- Tiểu điệt sẵn sàng chỠTiêu thúc sai bảo.
Äoạn quay ngưá»i ra khá»i phòng. ChỠđến khi Tiêu Nhất Phong cài cá»­a lại, Tiêu Ngá»c Yến má»›i từ trong bước ra nói :
- Phụ thân làm vậy với dụng ý gì?
Tiêu Nhất Phong cưá»i khảy :
- Äó gá»i là Nhất Tiá»…n Nhị Äiểu.
Tiêu Ngá»c Yến nhíu mày :
- Nữ nhi không hiểu.
Tiêu Nhất Phong hậm hực :
- Ngươi không thấy Cao Như Äăng đã ép giá quá đáng sao?
Tiêu Ngá»c Yến khẽ thở dài :
- Phải cần đến y, biết làm sao hơn.
Tiêu Nhất Phong trầm giá»ng :
- Phụ thân phải khiến cho y mất hết cả vốn lẫn lãi.
Tiêu Ngá»c Yến sá»­ng sốt :
- Hắc Trảo Long Cao Như Äăng không dá»… đối phó đâu.
Tiêu Nhất Phong cưá»i nham hiểm :
- Chính vì vậy phụ thân mới xúi dục Diêu Kiệt đối phó với y.
Tiêu Ngá»c Yến chau mày lắc đầu :
- Phụ thân không nên quá tự tin, theo nữ nhi thấy thì kế này không được ổn.
Tiêu Nhất Phong trừng mắt :
- Äàn bà con gái mà biết gì?
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Những gì phụ thân đã nói với ngươi rồi, ngươi đã nhớ kỹ chưa?
Tiêu Ngá»c Yến cúi đầu e thẹn :
- Nữ nhi thấy không được ổn.
- Có gì là không ổn?
- Nếu đồn đại ra ngoài, chẳng những nữ nhi xấu hổ mà phụ thân cũng mất sĩ diện.
Tiêu Nhất Phong mặt lộ vẻ hung tợn, lạnh lùng nói :
- Cao Như Äăng đừng mong rá»i khá»i được Lạc Hà này, làm sao mà lan truyá»n được?
Tiêu Ngá»c Yến chau mày :
- Tuy vậy phụ thân cũng đâu thể bảo nữ nhi...
Tiêu Nhất Phong bước tá»›i vá»— vai nàng cưá»i nói :
- Phụ thân lẽ nào chịu dâng con cưng cho tên ma đầu ấy? Chẳng qua chỉ cần con dùng cử chỉ quyến rũ y thôi.
Tiêu Ngá»c Yến miá»…n cưỡng gật đầu :
- Nữ nhi xin tuân mạng.
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Nữ nhi đến đó ngay đêm nay ư?
Tiêu Nhất Phong nhẹ gật đầu :
- Nhân lúc y có hơi men mới dễ sinh tà niệm, tốt hơn hết con nên đi ngay.
Tiêu Ngá»c Yến sá»­a lại tóc và y phục, Ä‘oạn má»›i cất bước ra khá»i phòng, bá»—ng chững bước, nhoẻn cưá»i :
- Phụ thân, việc gì nữ nhi cÅ©ng chiá»u theo ý phụ thân, phụ thân đừng quên lá»i hứa đấy.
Tiêu Nhất Phong ngạc nhiên :
- Phụ thân đã hứa gì vậy?
Tiêu Ngá»c Yến khúc khích cưá»i :
- Phụ thân lại quên nữa rồi!
Tiêu Nhất Phong nhíu mày :
- Ngươi nhắc lại xem?
Tiêu Ngá»c Yến bẽn lẽn :
- VỠhôn sự của nữ nhi với Vũ Lân và năm vạn lạng bạc làm của hồi môn.
Tiêu Nhất Phong chau mày :
- Tên tiểu tử Phùng Vũ Lân là một gã lãng tử có tiếng trên chốn giang hồ, nếu ngươi nhất quyết làm vợ hắn, sau này chắc chắn hối hận.
Tiêu Ngá»c Yến phụng phịu :
- Nữ nhi nhận xét ngưá»i không lầm được đâu. Äó là do kẻ khác bôi nhá» y thôi, phụ thân chá»› nên tin.
Tiêu Nhất Phong thở dài :
- Ngá»c Yến, ngươi đâu biết là phụ thân thương ngươi dưá»ng nào.
Tiêu Ngá»c Yến bước đến ôm lấy cánh tay Tiêu Nhất Phong, nÅ©ng nịu nói :
- Nữ nhi sao không biết chứ? Phụ thân đã hứa rồi không được nuốt lá»i đó, bằng không nữ nhi chẳng chịu đâu.
Tiêu Nhất Phong mỉm cưá»i :
- Nếu ngươi làm vợ ngưá»i khác, phụ thân bằng lòng cho ngươi mưá»i vạn lạng bạc làm cá»§a hồi môn.
Tiêu Ngá»c Yến lắc đầu quầy quậy :
- Không, không. Nữ nhi chỉ làm vợ Vũ Lân và chỉ cần năm vạn lạng thôi. Trước khi đến Lạc Hà, phụ thân đã chấp thuận rồi, bây giỠlại phản đối hay sao?
Tiêu Nhất Phong thở dài :
- Ngươi đã quyết tâm muốn làm vợ tên lãng tử Vũ Lân thì phụ thân cũng chẳng thể ngăn cấm được, đó là chung thân đại sự của ngươi, sau này ngươi đừng hối hận.
Tiêu Ngá»c Yến há»›n hở :
- Phụ thân yên tâm, sau này Vũ Lân cũng sẽ hiếu thảo với phụ thân.
Tiêu Nhất Phong xua tay lia lịa :
- Thôi đi, phụ thân không dám mong ước như vậy...
Ngưng chốc lát, nói tiếp :
- Nhưng việc trước mắt ngươi phải lo liệu xong cho phụ thân mới được.
Tiêu Ngá»c Yến gật đầu liên hồi :
- ÄÆ°á»£c rồi, nữ nhi đến gặp Cao Như Äăng ngay đây.
Tiêu Nhất Phong thấp giá»ng :
- Kim Äao Minh Minh chá»§ Lý Ngá»c Côn đã báo vá»›i phụ thân là lão Cao Như Äăng định ám hại chúng ta, nuốt trá»n hai mươi vạn lạng bạc...

Xem tiếp hồi 10 Tiá»n tài hÆ¡n tình nghÄ©a
Tài sản của boss5011

  #10  
Old 15-04-2008, 03:32 PM
boss5011
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
HIỆP ẨN MA TUNG

Hồi 10 Tiá»n tài hÆ¡n tình nghÄ©a
Tiêu Ngá»c Yến thản nhiên tiếp lá»i :
- CÅ©ng chẳng có gì lạ, tiá»n bạc ai mà không ham thích?
Tiêu Nhất Phong mỉm cưá»i :
- Bởi vậy phụ thân má»›i phải nhỠđến ngươi, Cao Như Äăng thương tiá»n hÆ¡n tính mạng, nhưng y càng mê sắc hÆ¡n, dây dài thả diá»u xa, đế cho y ngắm nhìn, y tưởng tượng, rổi sẽ không còn có ý định ám hại chúng ta nữa.
- Theo lá»i phụ thân, chỉ cần Cao Như Äăng chịu bá» ra ngân phiếu mưá»i lăm vạn lạng là phụ thân đủ hài lòng rồi, không còn ý đồ nào khác nữa, phải vậy chăng?
Tiêu Nhất Phong cưá»i hăng hắc :
- ö đồ cá»§a phụ thân nhiá»u lắm, ngươi hãy Ä‘i mau.
Tiêu Ngá»c Yến gật đầu, sá»­a lại y phục má»™t lần nữa má»›i ra Ä‘i.
Lúc này trá»i đã khuya, các khách trỠđã an nghỉ từ lâu, trong sân không còn má»™t bóng ngưá»i.
Tiêu Ngá»c Yến ra khá»i khu nhà phía Tây, đột nhiên “soạt†má»™t tiếng vang lên trên má»™t cây ngô đồng, má»™t bóng ngưá»i phóng xuống.
Tiêu Ngá»c Yến lách ngưá»i, thanh Ä‘oản kiếm tùy thân đã ra khá»i bao, nhanh như chá»›p nhắm yết hầu đối phương đâm tá»›i.
Ngưá»i ấy vá»™i lách tránh sang bên và khẽ nói :
- Ngá»c Yến, ngu ca đây.
Tiêu Ngá»c Yến kinh ngạc :
- Vũ Lân đó hả?
Thì ra đó là Phùng VÅ© Lân, tình nhân cá»§a Tiêu Ngá»c Yến.
Tiêu Ngá»c Yến khi đã nhận ra đối phương, liá»n tức chá»™p lấy cổ tay Phùng VÅ© Lân hết sức tung mình, hai ngưá»i hệt như đôi bướm vá»t lên bá» tưá»ng, Ä‘oạn lại tung mình lẩn nữa, đã hạ xuống giữa đưá»ng phố.
ÄÆ°á»ng phố vắng ngắt không má»™t bóng ngưá»i.
Tiêu Ngá»c Yến nắm lấy tay Phùng VÅ© Lân sát vách mà Ä‘i, ra khá»i cá»­a Nam, đến má»™t ngá»n đồi cây cối rậm rạp má»›i dừng lại.
Tiêu Ngá»c Yến thở ra má»™t hÆ¡i dài :
- Vũ Lân, đã bảo huynh đừng lộ diện, sao lại đeo đẳng đến đây như âm hồn thế này?
Phùng VÅ© Lân thảo nào bị gá»i là lãng tá»­, chỉ thấy y rất là tuấn mỹ, mày dài, mắt sao, mặt phấn môi hồng, nhưng vẻ dâm đãng lá»™ rõ trên gương mặt.
Phùng VÅ© Lân khẽ cưá»i nói :
- Ngu ca nhớ muội quá!
Tiêu Ngá»c Yến sẵng giá»ng :
- Lỡ phụ thân thiếp bắt gặp thì sao?
Phùng VÅ© Lân cưá»i khảy :
- Lão ta bắt gặp thì đã sao? Lão ta đâu phải là cha thân sinh của muội?
Tiêu Ngá»c Yến thoáng chau mày :
- Không thể nói vậy được, bao năm qua ông ấy đối xử với muội cũng chẳng tệ, có chia tay thì cũng nên vui vẻ, hà tất gây ra tình trạng đổ vỡ, vả lại, ông ấy đã chấp thuận hôn sự giữa hai ta và còn cho năm vạn lượng bạc làm của hồi môn nữa.
Phùng Vũ Lân mừng rỡ trố mắt :
- Thật ư?
Tiêu Ngá»c Yến lừ mắt :
- Hừ! Thấy tiá»n là mắt sáng rỡ. Thật sá»± là huynh thương muá»™i hay thương tiá»n?
...thiếu mấy hàng...
Tiêu Ngá»c Yến lại lừ mắt :
- Äừng thắc mắc, hãy Ä‘i mau.
Phùng Vũ Lân nhăn mặt :
- Muội phải báo cho ngu ca biết mới được, ai biết muội có phải là hẹn hò với...
Tiêu Ngá»c Yến trá» ngón tay giữa vào trán Phùng VÅ© Lân, giận dá»—i nói :
- Nói bậy, cũng chỉ vì oan gia này đây, biết không hả?
Phùng Vũ Lân nhướng mày :
- Sao lại bảo là vì ngu ca? Muội hãy giải thích nghe xem.
Tiêu Ngá»c Yến chậm rãi nói :
- Gia phụ bảo muá»™i nhân lúc Cao Như Äăng có rượu, đến dùng sắc đẹp cám dá»— để y rối loạn tâm thần hầu khi hai bên trao đổi tiá»n bạc, gia phụ má»›i giành được phần hÆ¡n...
Phùng Vũ Lân trợn mắt nhướng mày :
- Sao, lúc này mà đến gặp Cao Như Äăng ư?
- Phải!
Phùng Vũ Lân lắc đầu :
- Trong giá»›i võ lâm ai mà không biết Cao Như Äăng là má»™t đại sắc ma?
Vậy muá»™i khác nào dâng thịt vào miệng hổ rồi còn gì? Ngá»c Yến, hãy nghe ngu ca nói...
Tiêu Ngá»c Yến ngắt lá»i :
- Huynh cứ yên tâm, Cao Như Äăng đừng hòng động đến má»™t sợi tóc cá»§a muá»™i.
Phùng Vũ Lân vẫn lắc đầu :
- Như thế nào cÅ©ng không được, muá»™i đã là ngưá»i cá»§a ngu ca rồi, sao thể...
Tiêu Ngá»c Yến lại ngắt lá»i :
- Nếu không vậy thì gia phụ đâu chịu chấp thuận hôn sá»± giữa hai ta, vì vậy muá»™i phải đành khuất tất má»™t chút, chung qui cÅ©ng chỉ vì huynh đó thôi, vậy mà không biết Æ¡n, trái lại còn trách móc ngưá»i ta, thật tức chết Ä‘i được.
- Thôi Ä‘i, trên Ä‘á»i đâu có ngưá»i cha nào lại ép buá»™c con gái dùng sắc đẹp cám dá»— đàn ông thế này?
- Äâu phải là con thân sinh?
- Dù không phải thân sinh thì cÅ©ng phải có chút tình nghÄ©a chứ? Qua đó chứng tá», lão Tiêu Nhất Phong chẳng qua là lợi dụng nhan sắc cá»§a muá»™i, khi nào thành sá»±, muá»™i đừng mong nhận được năm vạn lạng bạc.
- Chớ nói bậy.
Phùng Vũ Lân thở dài :
- Ngá»c Yến, muá»™i sẽ trá»n Ä‘á»i nương tá»±a vào ngu ca, muá»™i tin ngu ca hay là tin ngưá»i khác?
Ngá»c Yến sà vào lòng Phùng VÅ© Lân, áp mặt vào ngá»±c y thá» thẻ nói :
- Vũ Lân, muội đã đối với huynh hết lòng hết dạ, chả lẽ huynh không nhận thấy sao?
Phùng Vũ Lân nhẹ gật đầu :
- Vậy thì muá»™i nên nghe lá»i ngu ca má»›i phải.
- Muội lúc nào không nghe chứ?
- Vì tiá»n bạc, ngu ca tạm nhẫn nhịn để cho muá»™i đến gặp Cao Như Äăng, nhưng muá»™i phải giữ chừng má»±c, tiểu lãng tá»­ này không chịu thiệt thòi đâu.
Tiêu Ngá»c Yến nhoẻn cưá»i :
- Yên tâm Ä‘i, Ngá»c Yến này cÅ©ng không dá»… má»m lòng đâu.
Phùng Vũ Lân bỗng nói :
- Còn Ä‘iá»u này nữa, muá»™i phải nghe ngu ca má»›i được.
Tiêu Ngá»c Yến có lẽ đã quá say mê gã lãng tá»­ tuấn mỹ này, gật đầu mau mắn nói :
- ÄÆ°á»£c, đừng nói má»™t Ä‘iá»u, cho dù má»™t trăm Ä‘iá»u muá»™i cÅ©ng nghe theo, ngoại trừ huynh Ä‘i tìm nữ nhân.
Phùng VÅ© Lân nghiêm giá»ng :
- Khi thành sự, Tiêu Nhất Phong nhận được ngân phiếu bao nhiêu?
- Chừng mưá»i lăm vạn lạng.
- Tiá»n bạc không sợ nhiá»u, mưá»i lăm vạn lạng lấy hết, hai ta sẽ sống thoải mái trá»n Ä‘á»i.
Tiêu Ngá»c Yến chau mày :
- Ông ấy không chịu đâu.
Phùng VÅ© Lân cưá»i khảy :
- Muội không biết nghĩ cách sao?
Tiêu Ngá»c Yến sững ngưá»i :
- ö huynh là bảo muá»™i lấy ngân phiếu bá» trốn ư? Không được đâu, chân trá»i góc biển ông ấy cÅ©ng sẽ truy tìm bằng được chúng ta, hãy bỠý định ấy Ä‘i.
Phùng Vũ Lân lạnh lùng :
- Chả lẽ muội không có cách nào khiến lão ta không truy tìm sao?
Tiêu Ngá»c Yến lắc đầu :
- Muội chẳng nghĩ ra được cách gì cả, huynh thử gợi ý xem.
Phùng VÅ© Lân cưá»i nham hiểm :
- Thanh đoản kiếm của muội...
Tiêu Ngá»c Yến hoảng hốt ngắt lá»i :
- Vậy đâu được, thật chẳng hiểu sao huynh lại có ý nghĩ ấy?
Phùng VÅ© Lân cưá»i khảy :
- Lão ta đã vô tình thì muội vô nghĩa, có gì không phải nào?
Tiêu Ngá»c Yến trố mắt :
- Ông ấy vô tình chỗ nào?
Phùng VÅ© Lân gằn giá»ng :
- Vì tiá»n tài đã sát hại bạn thân là Diêu Thập Bằng...
Tiêu Ngá»c Yến ngắt lá»i :
- Vũ Lân, không thể nói vậy được, việc ấy không bằng chứng.
Phùng Vũ Lân trợn mắt :
- Chính muội đã nói kia mà.
- Äó chỉ là phá»ng Ä‘oán thôi.
Phùng VÅ© Lân cưá»i khảy :
- Chẳng hạn như sá»± việc trước mắt đây, nếu lão ta mà nghÄ© đến tình nghÄ©a, lẽ ra không nên vì đạt đến mục đích cá»§a mình mà bắt buá»™c muá»™i dùng sắc đẹp mê hoặc Cao Như Äăng.
Tiêu Ngá»c Yến Ä‘uối lý, nhất thá»i không nói nên lá»i.
Phùng VÅ© Lân hằn há»c nói tiếp :
- Phùng VÅ© Lân này chẳng những là má»™t tên lãng tá»­, mà cÅ©ng là má»™t tên ngốc, con gái cá»§a Liên Hoa Trại Chá»§ Hà Thông muốn làm vợ kẻ này vá»›i cá»§a hồi môn má»™t đấu châu báu. Cá»­u Liên Hoàn Tống Phi Hổ muốn kẻ này vỠở rể, vinh hoa phú quý hưởng không hết, vậy mà kẻ này Ä‘á»u từ chối, lại Ä‘i yêu má»™t ngưá»i cố chấp thế này.
Tiêu Ngá»c Yến rươm rướm nước mắt :
- Vũ Lân, hãy nghe muội nói...
Phùng VÅ© Lân phất tay áo ngắt lá»i :
- Kẻ này đã nghe quá nhiá»u rồi, nàng lúc nào cÅ©ng bảo kẻ này cải tà quy chánh, nhưng sống là phải có tiá»n bạc, sá»± sống chết cá»§a kẻ này nàng không màng đếm xỉa đến, lại cứ lo nghÄ© cho má»™t kẻ vô tình bạc nghÄ©a vá»›i mình.
Tiêu Ngá»c Yến mắt nhòa lệ :
- Vũ Lân, xin đừng ép buộc muội thế này!
Phùng Vũ Lân thở dài :
- Kẻ này đâu có ép buá»™c, chẳng qua bởi quá yêu nàng đó thôi. Ngá»c Yến, ta ở tại khách Ä‘iếm Thuận Phong trong Hưng Long tập cách đây hai mươi dặm, khi nào nàng nghÄ© thông hẵng đến gặp ta.
Nói xong, quay ngưá»i toan bá» Ä‘i.
Tiêu Ngá»c Yến vá»™i nắm tay y nói :
- Vũ Lân, hãy nghe muội nói, muội quả tình không đành lòng hạ thủ.
Phùng VÅ© Lân trầm giá»ng :
- Nàng không đành lòng thì để ta hạ thủ.
Tiêu Ngá»c Yến giá»ng não ná» :
- Muội cũng không thể trơ mắt nhìn...
Phùng VÅ© Lân lạnh lùng ngắt lá»i :
- Vậy thì thôi, có lẽ hai ta không có duyên phận, nàng hãy Ä‘i mà làm má»™t ngưá»i con hiếu thảo, kẻ này vẫng lang bạt giang hồ, chỉ sợ lão Tiêu Nhất Phong tàn nhẫn hÆ¡n nàng, khi tiá»n bạc vào tay, lão ta động lòng tham, lúc ấy nàng hối hận cÅ©ng không kịp.
Äoạn vùng mạnh, thoát khá»i tay Tiêu Ngá»c Yến, vừa Ä‘i vừa nói :
- Ngá»c Yến, ta sẽ chá» nàng ba hôm tại khách Ä‘iếm Thuận Phong.
Dứt lá»i, ngưá»i đã Ä‘i xa, khinh công cÅ©ng khá cao siêu.
Tiêu Ngá»c Yến tiu nghÄ©u đứng thừ ra hồi lâu, Ä‘oạn cắn mạnh răng, tung mình trở vá».
* ** Tiếng mõ gõ ba cái, phá tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya, đã sang canh ba.
Thá»i tiết cuối thu giá lạnh, lúc này má»i ngưá»i Ä‘á»u cuá»™n mình trong chăn êm nệm ấm, nên trong khách Ä‘iếm Trương Ký không còn ánh đèn nào cả.
Thế nhưng, Diêu Kiệt và Phàn Cửu vẫn còn thức ngồi chuyện trò.
Chỉ nghe Phàn Cá»­u khẽ cưá»i nói :
- Thật giống hệt như một tuồng hát, có lẽ Tiêu Nhất Phong nằm mơ cũng không ngỠcon gái mình lại phản trắc như vậy.
Diêu Kiệt chú mắt há»i :
- Tiêu Ngá»c Yến không phải con thân sinh cá»§a Tiêu Nhất Phong thật ư?
Phàn Cửu gật đầu trầm ngâm :
- Có thể là thật mà cÅ©ng có thể là kế ly gián cá»§a tên tiểu tá»­ Phùng VÅ© Lân, nói tóm lại, chúng ta cứ đứng ngoài cuá»™c mà xem hổ đấu. Chẳng việc gì phải tìm hiểu vá» thân tình cá»§a hai cha con há».
Diêu Kiệt thở dài :
- Dù thân sinh hay nghÄ© dưỡng cÅ©ng vậy, việc Tiêu Nhất Phong ép buá»™c Tiêu Ngá»c Yến dùng nhan sắc cám dá»— kẻ khác thật đáng phỉ nhổ, tiên phụ khi xưa thật đã nhìn lầm ngưá»i.
Phàn Cửu lắc đầu :
- Lão đệ đừng than ngắn thở dài nữa, má»i sá»± đã sắp rõ trắng Ä‘en rồi...
Ngưng chốc lát, thoáng chau mày nói tiếp :
- Tuy nhiên, có má»™t Ä‘iá»u thật không thể nào hiểu nổi!
Diêu Kiệt trố mát :
- Äiá»u gì?
Phàn Cửu vẻ trầm ngâm :
- Theo lẽ nếu là Tiêu Nhất Phong đã sát hại Châu Bách Long, Tiêu Ngá»c Yến chẳng thể không biết. HÆ¡n nữa, Tiêu Nhất Phong chẳng lý do gì phải giấu diếm nàng ta. Thế nhưng, khi hai cha con đỠcập đến việc ấy đã có vẻ lo âu, chứng tá» Châu Bách Long quả đã chết bởi tay kẻ khác.
Diêu Kiệt khẽ gật đầu :
- Tại hạ cÅ©ng suy nghÄ© rất nhiá»u, hung thá»§ đã sát hại Châu Bách Long có lẽ là má»™t ngưá»i khác.
- Vậy thì hai ta cÅ©ng phải thận trá»ng đỠphòng đối vá»›i kẻ ấy.
Diêu Kiệt chú mắt :
- Sao vậy?
Phàn Cá»­u nghiêm giá»ng :
- Vì ngưá»i này đã có thể đối mặt hạ sát Châu Bách Long, chứng tá» võ công rất là cao cưá»ng, mãi đến lúc này cÅ©ng chưa thấy lá»™ diện, hẳn là có mưu đồ gì đó, không đáng sợ sao được?
Diêu Kiệt chau mày :
- Chả lẽ cũng là vì hai mươi vạn lạng quan ngân ư?
Phàn Cửu nhẹ gật đầu :
- Rất có thể, chính vì vậy Phàn má»— má»›i bảo lão đệ phải thận trá»ng đỠphòng. Ngưá»i này hẳn là rất thâm trầm kín đáo và hiểm độc, nhưng Phàn má»— lại không sao nghÄ© ra được y là ai.
Diêu Kiệt thở dài :
- Thân mang trưá»ng kiếm mà không có đất dụng võ, thật bá»±c chết Ä‘i được.
Phàn Cá»­u bật cưá»i :
- Lão đệ, hiện đang là lúc đấu trí mà.
Diêu Kiệt như chợt hớ ra nói :
- À, nói đến đấu trí, tại hạ sá»±c nhá»› má»™t Ä‘iá»u, Phùng VÅ© Lân hiện Ä‘ang ở tại khách Ä‘iếm Thuận Phong trong Hưng Long tập phải không?
Phàn Cửu gật đầu :
- Phải, lão đệ định thế nào?
Diêu Kiệt giá»ng nghiêm túc :
- Ngưá»i này có thể xá»­ dụng được.
Phàn Cửu ngạc nhiên, lạnh lùng nói :
- Không phải Phàn mỗ có ý làm mất hứng lão đệ, nếu lão đệ có ý định lợi dụng tên tiểu tử Phùng Vũ Lân, chắc chắn không có ích lợi gì đâu.
Diêu Kiệt trố mắt :
- Tôn giá nói vậy nghĩa là sao?
- Tên tiểu tử ấy rất là tinh ranh, e rằng chẳng dễ lợi dụng được y.
Diêu Kiệt giá»ng tá»± tin :
- Dẫu sao cũng phải có nhược điểm chứ?
Phàn Cửu trố mắt :
- Lão đệ muốn nói vá» lòng tham tiá»n tài cá»§a y không?
Diêu Kiệt mỉm cưá»i gật đầu :
- Phải, dùng lợi làm mồi, nhất định y sẽ mắc câu.
Phàn Cửu lắc đầu :
- Dễ gì y tin lão đệ.
Diêu Kiệt cưá»i khảy :
- Äừng nghÄ© tại hạ thật sá»± định lợi dụng y.
Phàn Cá»­u ngá»› ngưá»i :
- Vậy lão đệ...
Diêu Kiệt trầm giá»ng ngắt lá»i :
- Qua lá»i lẽ y đã nói vá»›i Tiêu Ngá»c Yến, rõ ràng là muốn lợi dụng Tiêu Ngá»c Yến để đạt đến mục đích Ä‘oạt tài cá»§a y, hạng ngưá»i như vậy còn đáng sống nữa chăng?
Phàn Cửu sửng sốt :
- Lão đệ định giết y hả?
Diêu Kiệt gằn giá»ng :
- Chả lẽ không đáng giết ư?
Phàn Cửu ngơ ngẩn :
- Vừa rồi lão đệ chẳng bảo là y có thể xử dụng đó sao?
Diêu Kiệt dịu giá»ng :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tại hạ chưa giết y trong lúc này, nhưng tại hạ định đến ngay Hưng Long tập xem thá»­.
Phàn Cửu trố mắt :
- Có gì để xem?
Diêu Kiệt mỉm cưá»i :
- Phùng VÅ© Lân nhất địng không phải chỉ có má»™t mình, hẳn là còn có đồng bá»n, nên...
Bá»—ng ngưng lá»i, dưá»ng như có ý nghÄ© gì khác.
Phàn Cá»­u tiếp lá»i :
- Xin thứ cho Phàn má»— nói thẳng, kinh nghiệm giang hồ cá»§a lão đệ còn nông cạn lắm, Phùng VÅ© Lân rõ ràng là đã giả tình dối ý vá»›i Tiêu Ngá»c Yến, y đã nói là ở đó chá» nàng ta, chắc chắn không thể có Ä‘iá»u sÆ¡ hở.
Diêu Kiệt mỉm cưá»i :
- Vừa rồi tôn giá đã nói hiện đang là lúc đấu trí, có đúng vậy không?
Phàn Cửu gật đầu :
- Äúng, đúng!
- Vậy ngưá»i mà tại hạ muốn đấu trước tiên, tôn giá biết là ai không?
Phàn Cửu chẳng chút suy nghĩ, đáp ngay :
- Tất nhiên là Tiêu Nhất Phong rồi!
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Sai rồi!
- Vậy chứ là ai?
Diêu Kiệt nhấn mạnh giá»ng :
- Châu Hoài Anh!
Phàn Cá»­u ngẩn ngưá»i :
- Sao lại là nàng ta?
Diêu Kiệt bá»—ng há»i :
- Theo tôn giá, Phùng VÅ© Lân là ngưá»i như thế nào?
- Má»™t tên lãng tá»­ chuyên lừa dối nữ nhân, nhưng lại khiến cho bất kỳ ngưá»i phụ nữ nào cÅ©ng phải say mê.
- Vậy Châu Hoài Anh có phải là phụ nữ không?
Phàn Cửu ngơ ngác :
- Lá»i nói cá»§a lão đệ thật khiến Phàn má»— hồ đồ mất.
Diêu Kiệt mỉm cưá»i :
- Xin thỉnh giáo tôn giá lần nữa, đến Hưng Long tập đi lối nào?
- Ra lối cửa Nam rồi đi thẳng.
Diêu Kiệt gật đầu chậm rãi nói :
- Châu Hoài Anh tá» ra không biết chút gì, cÅ©ng chẳng có chút sÆ¡ hở, nhưng trước cái chết cá»§a phụ thân, nàng ta rất là thản nhiên, không có vẻ gì là Ä‘au khổ, Ä‘iá»u ấy rất là khả nghi. Trước khi tôn giá đến đây, tại hạ đã phát hiện nàng ta đã khóa trái cá»­a phòng, lẻn ra từ cá»­a sổ, tại hạ bèn bám theo sau, thấy nàng ta...
... thiếu mấy hàng...
... Vũ Lân, tại hạ mới vỡ lẽ, thì ra Châu Hoài Anh đã âm thầm đến gặp tên lảng tử kia.
Phàn Cửu sửng sốt :
- Lại có việc ấy ư?
Diêu Kiệt trố mắt :
- Chả lẽ tôn giá không tin?
Phàn Cửu thoáng chau mày :
- Ben trong hẳn là có vấn Ä‘á». Äi, Phàn má»— cùng lão đệ đến Hưng Long tập.
Diêu Kiệt lắc đầu :
- Không, tôn giá nên ở lại đây là hơn.
Phàn Cửu ngạc nhiên nhướng mày :
- Äi cho có bạn không hÆ¡n sao?
Diêu Kiệt nghiêm giá»ng :
- Nếu như Châu Hoài Anh lúc quay vá» không theo đưá»ng cÅ© thì tại hạ sẽ không gặp, tôn giá ở lại đây canh chừng, nếu nàng ta quay vá», hãy theo dõi thật sát, tuyệt đối không cho nàng ta rá»i khá»i nữa.
Phàn Cửu lẩm bẩm :
- Nếu như Châu Hoài Anh quả đúng là Ä‘i gặp tên lãng tá»­ kia, bên trong hẳn là có Ä‘iá»u bí ẩn, nhưng lão đệ cÅ©ng chẳng cần phải quan trá»ng hóa vấn đỠthế này.
- Äã sắp đến canh tư rồi, tại hạ phải di ngay, tôn giá hãy lưu tâm.
Phàn Cửu chưa kịp đáp, Diêu Kiệt đã đứng lên, phóng qua cửa sổ đi mất.
Phàn Cửu lẩm bẩm :
- Khinh công của Phàn Cửu này e rằng chẳng dám tự phụ độc bộ võ lâm nữa rồi.
Hưng Long tập chẳng phải rộng lớn, nhưng cũng không nhỠhẹp.
Phía Äông đến phá»§ Từ Châu, phía Nam là Thạch Äầu. Từ phá»§ Từ Châu đến thành Thạch Äầu hoặc ngược lại Ä‘á»u phải Ä‘i ngang qua Hưng Long tập, nên trên con đưá»ng duy nhất trong Hưng Long tập cÅ©ng đầy rẫy trà lầu tá»­u Ä‘iếm và lữ quán hiệu buôn, khá là sầm uất.
Khách đến Thuận Phong nằm tại đầu đưá»ng hướng Bắc, trước cá»­a có má»™t bức phướng dài đỠhai chữ “Thuận Phong†bay phất phá»›i, hàm ý chúc thượng khách thuận bưá»m xuôi gió.
Lúc này đã là đầu canh tư, vậy mà trong má»™t gian thượng phòng ở hậu viện hãy còn ánh đèn sáng choang, và có hai bóng ngưá»i trên cá»­a sổ.
Hai ngưá»i ấy hiển nhiên là Phùng VÅ© Lân và Châu Hoài Anh.
Nam nữ khác biệt, thầm lén gặp gỡ nhau trong khách Ä‘iếm đêm khuya thế này không khá»i khiến ngưá»i dị nghị. Thế nhưng, hai ngưá»i này chỉ ngồi cách nhau má»™t chiếc bàn, và vẻ mặt Châu Hoài Anh hết sức nghiêm trang.
Hai ngưá»i im lặng hồi lâu má»›i nghe Châu Hoài Anh nói :
- Tôn giá nhỠphổ ky trao thư, bảo Hoài Anh đến đây gặp gỡ chỉ vì việc này thôi ư?
Phùng VÅ© Lân cưá»i :
- Tại hạ đã cạn lá»i, định liệu thế nào là tùy ở cô nương.
- Làm sao xác định được lá»i nói cá»§a tôn giá là sá»± thật?
Phùng VÅ© Lân mỉm cưá»i :
- Tại hạ có tiếng xấu xa, phụ nữ nào cũng sợ như rắn rết, vào lúc đêm khuya và lại trong khách điếm, nếu cô nương không tin tại hạ, lẽ nào lại dám đến đây?
Châu Hoài Anh cưá»i khảy :
- Không phải tin mà liệu tôn giá không dám.
Phùng VÅ© Lân cưá»i :
- Cô nương đã nói vậy, tất nhiên cũng tin chắc là tại hạ chẳng dám dối gạt cô nương rồi.
- Xin há»i, làm thế nào mà tôn giá biết được ná»™i tình?
Phùng Vũ Lân ởm Ỡ:
- Xin thứ cho tại hạ tạm thá»i chưa thể nói ra.
Châu Hoài Anh thầm nhủ :
- Gã này hẳn là có mưu đồ gì đó nên mới cố ý ra vẻ bí ẩn như vậy.

Xem tiếp hồi 11 Cuá»™c gặp gỡ bất ngá»
Tài sản của boss5011

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìîáèëÿ, hiep an ma tung



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™